Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 180


Còn lá bùa mà mình bỏ ra tận một trăm nghìn tệ để cướp được thì... không khác gì hàng lỗi được nhặt về từ bãi rác cả!

Sắc mặt của Tần Trác Thắng xanh mét, ông ta trừng mắt nhìn vô số bình luận bên dưới Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, khi thấy mấy câu kiểu “xin vía nha” hay "hít tí luck" thì ông ta giận tới mức hai mắt đỏ au.

Ngụm rượu vang đỏ còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng vẫn đọng lại ở đó, nuốt kiểu gì cũng không trôi.

Chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, ông ta ném mạnh ly rượu vang xuống đất làm nó vỡ tan thành từng mảnh.

Ngô Lục Lục ở một bên khác hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, sau khi đưa Tô Tái Tái về Đại học Đế Đô xong thì ông ấy cũng ngồi xe trở về nhà họ Ngô.

Vừa vào nhà thì Ngô Lục Lục đã thấy Ngô Thẩm Văn đang tỉ mỉ tỉa lại chậu tùng bonsai yêu dấu của ông ấy.

Ngô Lục Lục lập tức cười trêu: “Anh cả ơi, em thấy không ấy anh đừng có tỉa chậu bonsai này nữa, anh mà còn tỉa chắc nó trụi lủi luôn quá.”

Ngô Thẩm Văn nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Ăn nói bậy bạ, tốc độ nó ra lá còn nhanh hơn tốc độ tóc em mọc nữa đấy.”

Ngô Lục Lục nghe thế thì theo bản năng sờ lên tóc mình, sau đó không phục cãi lại: “Bậy nào, dạo này tóc em ra nhanh hơn nó chứ bộ.”

Lúc này Ngô Thẩm Văn mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Ngô Lục Lục một cái, thấy tóc ông ấy đúng là có rậm hơn lúc mới về khá nhiều thì không khỏi kinh ngạc nói: “Ơ, đúng thật nè.”

Ông ấy dừng một chút rồi lại nhìn chằm chằm Ngô Lục Lục: “Đừng nói là em lén dùng thuốc mọc tóc đó nha?”

“???” Ông ấy dùng thuốc mọc tóc hồi nào?!

Ngô Lục Lục dở khóc dở cười, còn chưa kịp mở miệng kêu oan thì đột nhiên lại nghe Ngô Thẩm Văn hỏi: “Thuốc mọc tóc của nhãn hiệu nào đấy?”

Ông ấy cũng muốn dùng thử.

“...” Ngô Lục Lục yên lặng nhìn Ngô Thẩm Văn một lát rồi lắc đầu thở dài, sau đó mới khoát tay với ông ấy như thể đang nói “em không nói nhảm với anh nữa” rồi chuẩn bị trở về phòng.

Nào biết mới đi được hai bước, ông ấy đã nghe Ngô Thẩm Văn nói vọng tới từ phía sau: “À phải rồi, hôm nay em đi điểm danh ở chỗ của Đạo Trưởng Trong Núi và ông Mặc chưa? Nếu chưa thì đi liền đi.”

Cái tên Weibo Bút Lông Và Nghiên Mực quá khó đọc cho nên mọi người hay gọi người đó một cách kính trọng là “ông Mặc”.

“Ôi dào, để buổi tối rồi em đi điểm danh, có gấp gì đâu mà.” Ngô Lục Lục dửng dưng khoát tay.

“Không được, em đi liền đi, lỡ như em vừa điểm danh xong đột nhiên thì có chuyện vui ập tới thì sao?” Ngô Thẩm Văn đặt cây kéo xuống rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Hơn nữa anh không tin vào trí nhớ của em cho lắm.”

Hai ta đều là người trung niên cả rồi, phải biết chấp nhận sự thật về bộ “não cá vàng” của mình chứ…

“?!” Ngô Lục Lục hiểu được ý ngầm trong lời nói của Ngô Thẩm Văn cho nên trừng mắt nhìn ông ấy, cảm thấy ông ấy đang nghi oan cho mình.

Không phải Ngô Lục Lục tự nghĩ tốt cho bản thân đâu, nhưng từ sau khi về nhà họ Ngô xong, ông ấy thật sự cảm thấy thân thể và tinh thần của mình đang dần khỏe lên trông thấy.

Thậm chí... còn mơ hồ có cảm giác như sắp đột phá.

Nhưng Ngô Lục Lục chưa nói chuyện này cho bất kỳ ai cả.

Dù gì ông ấy cũng đã ngã từ tầng mây xuống vũng bùn một lần rồi, nếu lỡ như lần này cũng chỉ là ảo giác thì… ông ấy dại gì mà để cho người khác có cơ hội cười nhạo nhà họ Ngô một lần nữa.

Bản thân ông ấy thì ông ấy không lo, nhưng còn anh cả và cháu trai Ngô Hạo của ông ấy thì sao?

Bây giờ Phù Lục Viện đã nghèo rớt mồng tơi rồi, mà Ngô Hạo còn là đội trưởng của Lục Bộ nữa chứ, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ đấy.

Nghĩ như vậy xong, Ngô Lục Lục không buồn tranh cãi với Ngô Thẩm Văn nữa mà lấy điện thoại ra rồi mở khóa màn hình, chuẩn bị lên Weibo điểm danh.

Trong lúc mở máy, ông ấy còn cười trêu chọc: “Nếu tranh thủ điểm danh mà có chuyện tốt xuất hiện ngay thì đúng là chuyện lạ có thật.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 181


Ngô Thẩm Văn nghe xong thì cười nhạt: “Huyền học rất chi là huyền bí mà.”

“Rồi rồi rồi… Em biết rồi thưa viện trưởng của Phù Lục Viện.” Ngô Lục Lục kéo dài âm cuối, nhanh chóng điểm danh xong rồi nhấn vào Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, vừa nhấn vừa nói: “Nếu em vừa điểm danh xong mà có chuyện tốt ập tới thật thì em gặm sạch cái bàn trà này cho anh xem liền!”

Gỗ đỏ mà! Giòn lắm!

Nhưng giây tiếp theo, Ngô Lục Lục đột nhiên trừng mắt nhìn điện thoại rồi nấc cụt một tiếng.

Ngô Thẩm Văn không phát hiện em trai mình có gì khác thường, ông ấy cười nhạo một tiếng xong thi chậm rãi dùng kéo chỉ cái ghế tròn cũng được làm từ gỗ đỏ ở bên cạnh: “Thế nhớ gặm luôn cái này nhé.”

Nói xong thì tiếp tục tỉa tót chậu tùng bonsai âu yếm của mình.

Sau khi cắt mấy cái, Ngô Thẩm Văn chợt phát hiện bầu không khí yên lặng đến mức có hơi kỳ lạ, thế là không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Ngô Lục Lục với ánh mắt khó hiểu.

Ông ấy vừa mới nói một chữ “em…” thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nghệt mặt ra nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt kiểu “tôi đang cực kỳ sốc”.

Cảnh tượng này làm sắc mặt của Ngô Thẩm Văn đanh lại, ông ấy đặt kéo xuống rồi đi đến gần và hỏi: “Tiểu Lục, em bị sao thế?”

Bộ dáng này... chẳng lẽ Tiểu Lục trúng tà rồi?!

Tà ma gì mà ghê gớm dữ vậy, có thể đột nhập vào nhà họ Ngô luôn à?! Kiểu này xem ra không dùng lá bùa quý giá mà ông ấy cất giữ bấy lâu nay là không được rồi.

Cũng may ngay khi Ngô Thẩm Văn mới tới gần thì Ngô Lục Lục cũng sực tỉnh, ông ấy từ từ quay đầu lại, vẻ mặt mê mang, giọng điệu cũng như từ trên trời mới rớt xuống: “Anh cả ơi...”

“Anh đây, em bị sao thế?” Ngô Thẩm Văn ngồi xuống bên cạnh ông ấy, nhíu mày hỏi.

“Em...” Ngô Lục Lục nuốt một ngụm nước bọt, ông ấy nhìn cái bàn trà được làm bằng gỗ đỏ một cái rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn: “Em xin phép không gặm bàn trà có được không anh?”

“?”

Ngô Lục Lục dừng một chút, lại bổ sung: “Cũng không gặm ghế tròn đâu.”

“???”

Thôi tiêu rồi, xem ra em út nhà ông ấy trúng tà thật rồi.

Viện trưởng Ngô Thẩm Văn của Phù Lục Viện nghiêm mặt đưa ra kết luận đó.

*******

Khi Ngô Hạo nhận được cuộc điện thoại của quản gia Ngô, rồi sốt ruột chạy về nhà thì nhìn thấy ba và chú út của mình đều đang ngồi thừ ra trên ghế sofa với ánh mắt đờ đẫn, trông dáng vẻ của hai người họ cứ như là không có cách nào hoàn hồn được vậy.

“Chuyện này...” Ngô Hạo thấy vậy, lập tức cau mày, trầm giọng hỏi quản gia Ngô: “Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi chú?”

“Đã như vậy từ lúc tôi gọi điện cho cậu chủ rồi.” Quản gia Ngô cũng vô cùng lo lắng.

Ông ta đứng bên cạnh Ngô Hạo, liếc nhìn Ngô Thẩm Văn rồi lại nhìn Ngô Lục Lục, cuối cùng mới nhìn về phía Ngô Hạo và hỏi: “Cậu chủ, ông chủ và ông chủ Lục bị gì thế?”

Ngô Hạo im lặng một lát, giọng nói trầm thấp mang theo chút lo lắng: “Hình như là họ đã bị trúng tà rồi thì phải.”

“Hả?! Là thứ gì mà lợi hại như vậy chứ? Có thể vào được nhà họ Ngô luôn sao?!” Phản ứng của quản gia Ngô giống hệt như Ngô Thẩm Văn vừa rồi.

Ngô Hạo cau mày lắc đầu. Anh ấy cũng không tìm ra manh mối nào cả, xem ra đối phương cực kỳ mạnh đây.

“Quản gia, chú đứng xa ra một chút đi, để cháu đến gần xem thử thế nào đã.” Ngô Hạo lấy cây gậy baton* đặc biệt của Lục Bộ ra, giơ tay ném cây gậy “Bang!” một tiếng rồi thận trọng bước về phía chú và ba của mình.

*Gậy baton: là loại gậy được làm từ thép, có thiết kế gồm ba khúc với độ dài khi thu gọn là khoảng 25cm, khi duỗi ra là khoảng 55 – 75cm.

Quản gia Ngô nghe theo lời của Ngô Hạo lùi sang một bên, nấp vào cửa rồi ló đầu ra, nhỏ giọng dặn dò Ngô Hạo: “Cậu chủ, cậu nhớ cẩn thận đấy.”

Ngô Hạo nhìn chằm chằm Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục, khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục tiến đến gần, từ từ giơ cây gậy baton lên.

Hành động cẩn thận từng li từng tí, định chọc vào ba mình một cái.

Ngay khi cây gậy chỉ còn cách một chút nữa là đụng vào người Ngô Thẩm Văn thì đột nhiên...!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 182


Ngô Thẩm Văn chợt phản ứng lại, bất mãn kêu “y da” một tiếng, giơ tay đẩy cây gậy đang run lẩy bẩy có ý định chọc vào người mình ra.

Đồng thời có chút khó chịu nhìn con trai rồi tặc lưỡi một tiếng.

“Con đang làm gì đó? Đi qua bên kia đứng!”

“Ba?!” Ngô Hạo có hơi ngỡ ngàng, lập tức thu cây gậy baton lại, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn ông ấy và Ngô Lục Lục một lúc, sau đó ngờ vực hỏi: “Ba và chú út không có bị trúng tà sao?”

Vừa dứt lời, Ngô Thẩm Văn lập tức trừng mắt nhìn con trai mình một cái, cất cao giọng trách mắng: “Trúng tà gì chứ?! Là chú út của con trúng được giải thưởng lớn kia kìa!”

Tiếng hét này cũng khiến cho bản thân ông ấy tỉnh táo lại, cười khà khà nhìn Ngô Lục Lục - người vẫn còn ngơ ngác ở một bên, trong một thời gian ngắn chưa thể lấy lại tinh thần.

Ông ấy vừa vỗ vai Ngô Lục Lục vừa nói: “Lục à! Em muốn ăn cái gì cứ việc nói cho anh trai biết nhé!”

Cho dù có muốn ăn thịt rồng thì anh cũng sẽ nghĩ cách làm cho em luôn!

Ngô Hạo nghe ba mình gọi chú như vậy, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cũng may quản gia Ngô thấy mọi người đều không sao, nhanh chóng bước đến rót cho Ngô Hạo một tách trà.

Vì thế mà anh ấy mới có thể mượn cớ uống trà để miễn cưỡng che giấu đi nụ cười trên mặt.

Bằng không thì anh ấy cũng không biết sẽ bị ba nói cái gì nữa đây.

“Ông chủ, vừa rồi ông và ông chủ Lục làm tôi sợ chết đi được.” Quản gia Ngô bưng trà cho Ngô Hạo xong, lại rót thêm hai tách đưa cho Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục.

Ngô Lục Lục vẫn có chút sững sờ, Ngô Thẩm Văn trực tiếp cầm lấy tách trà, nhét vào trong tay của ông ấy.

“Haiz! Ban nãy hưng phấn quá độ rồi.” Ngô Thẩm Văn vui vẻ vỗ vào bắp đùi một cái, quay sang nhìn Ngô Hạo và quản gia Ngô, cười ha hả nói: “Nói thật là đến bây giờ ba vẫn chưa thể bình tĩnh lại được nữa.”

“Rốt cuộc là trúng được giải thưởng gì mà lại khiến hai người vui vẻ đến độ đó vậy?” Ngô Hạo nghe thấy thế, cười nói móc: “Nhà chúng ta cũng đâu có thiếu tiền đâu.”

Dừng lại một lát, anh ấy nhịn không được mà lên tiếng phàn nàn: “Ba à, con đang viết một báo cáo hết sức quan trọng thì bị ba gọi về đây mất tiêu. Được rồi, không có việc gì thì con quay về viết báo cáo tiếp nha.”

Nếu nói đến chuyện lớn thì có cái nào lớn bằng chuyện Luyện Khí Viện vừa phát hiện ra một thiên tài là Khúc Nhiên chứ?

Người đầu tiên sau gần sáu mươi năm lận đấy!

Có điều chuyện này vẫn cần phải được giữ bí mật, nên Ngô Hạo không thể nói cho người trong gia đình biết được.

Trái lại là Ngô Thẩm Văn, nhìn thấy vẻ mặt “Chắc chắn không quan trọng bằng chuyện mà con biết” của con trai xong thì đột nhiên cảm thấy không hài lòng, quyết định so đo tới cùng.

Ông ấy hời hợt “Ừ” một tiếng, trong khi con trai đang cầm tách lên uống thì ông ấy lại chậm rãi nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả.”

“Chẳng qua là vừa rồi lúc vị đạo trưởng trong núi bốc thăm tặng bùa, thì tự dưng chú út của con may mắn trúng giải thôi chứ có gì đâu.”

Ngô Thẩm Văn vừa dứt lời.

“Phụt!”

Ngô Hạo phun sạch ngụm trà vừa uống ra.

May mà Ngô Thẩm Văn đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người sang một bên tránh.

Trái lại, Ngô Lục Lục vẫn còn đang ngẩn ngơ tại chỗ, không những bị một ít nước trà phun thẳng vào mặt, mà còn văng một ít vào trong tách trà còn nguyên trên tay ông ấy.

Cuối cùng trong tiếng ho sặc sụa của cháu trai cùng với những giọt nước trà bắn vào mặt, Ngô Lục Lục đã tỉnh táo trở lại.

Ông ấy lặng lẽ cúi đầu nhìn tách trà trong tay, hơi dừng một chút rồi lại lặng lẽ đặt nó trở về bàn trà.

“Xin, xin lỗi chú út, cháu không hề cố ý làm vậy đâu.” Ngô Hạo vừa ho vừa xin lỗi Ngô Lục Lục.

Sau đó anh ấy mở to mắt nhìn bậc cha chú trong nhà và hỏi: “Ba à, ba nói thật sao?!”

“Đúng vậy.” Ngô Thẩm Văn bắt chéo chân, nhàn nhã phủi nắp trà, thở dài trả lời: “Hầy, cũng chỉ là trúng một giải thưởng nhỏ nhoi thôi mà, có gì đáng nhắc tới đâu.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 183


“Ba này, ba đừng nói móc con nữa mà.” Lần này đến lượt Ngô Hạo cười khổ.

Quản gia Ngô đứng ở một bên từ nãy đến giờ, lúc này mới lấy lại tinh thần, vui vẻ chà xát hai tay, cười ha hả nói: “Vậy hôm nay tôi phải dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn mới được!”

“À, lão Ngô, ông lấy cái bình rượu mà tôi đã cất giấu ra khui luôn đi, để mọi người cùng uống vài ly!” Ngô Thẩm Văn cười nói.

“Được! Không thành vấn đề.” Quản gia Ngô lập tức đáp lại, tiếp đó quay người đi vào nhà bếp.

Nhưng đi được nửa đường thì sực nhớ ra điều gì đó, ông ta lại quay người nhìn về phía Ngô Lục Lục rồi hỏi: “Ông chủ Lục ơi, ông có thèm ăn món nào không?”

Cho dù là thịt rồng thì tôi cũng sẽ làm cho ông một ít để nhắm với rượu!

Ngô Lục Lục cầm điện thoại đứng dậy, đang định gọi cho ai đó, nghe quản gia Ngô hỏi vậy thì quay đầu lại “Ừ” một tiếng, nói: “Chỉ cần không phải là bàn trà hay ghế đẩu bằng gỗ đỏ thì ăn cái gì cũng được hết.”

?

“... Ơ?” Quản gia Ngô ngơ ngác tại chỗ.

Đây là mấy món mới ra hả, sao ông ta chưa từng nghe qua nhỉ? Coi bộ trong thời gian tới phải cho các đầu bếp của nhà họ Ngô đi học bổ túc thêm mới được.

Ngô Thẩm Văn nghe vậy, siết chặt nắm tay, giả vờ ho khan để che đi ý cười trên mặt, sau đó mới mở miệng nói với quản gia Ngô: “Ông đừng để ý tới nó, chắc đầu óc của nó còn đang ở trên mây ấy. Cứ làm mấy món mà bình thường nó thích ăn đi.”

Quản gia Ngô nghe thấy thế, gật đầu rồi quay người rời đi.

Mà Ngô Lục Lục thì đang gọi điện thoại cho Chu Phổ.

Cùng lúc đó, Chu Phổ đang ngồi trên máy bay, tính nhân lúc này lấy ra, đối chiếu với cỏ Thất Tinh Dạ mà ông ấy vừa chụp được, xem thử rốt cuộc có gì khác biệt.

Chu Phổ vừa chuẩn bị mở ra xem, bỗng thấy có tờ giấy ghi chú lộ ra ngoài quyển sách.

“Hửm?” Chu Phổ rút tờ giấy ghi chú ra, nhìn thấy những hình ảnh minh họa trên đó và những lời chú giải bên cạnh thì dần dần mở to hai mắt.

“Đây là?!”

“Thầy ơi? Có chuyện gì thế ạ?” Học sinh Thẩm An ngồi bên cạnh ông ấy, nghe xong thì quay đầu lại, quan tâm hỏi.

Thấy Chu Phổ đang nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, anh ấy cũng tò mò rướn cổ lên xem thử.

Khi đã thấy rõ đó là vật gì, anh ấy không khỏi mở to hai mắt, kích động nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy à?!”

Lúc này Chu Phổ không có thời gian giải đáp nghi vấn của Thẩm An, ông ấy đưa tờ giấy ghi chú cho anh ấy, bảo anh ấy cầm lấy, còn bản thân thì gấp rút lật sang trang đó, đặt hai cái cạnh nhau, rồi hai thầy trò cẩn thận so sánh.

Càng xem càng không khỏi gật đầu.

Chu Phổ chỉ vào diểm khác biệt giữa hai bức tranh, nói với Thẩm An: “Đúng thế, em nhìn chỗ này mà xem, so với chỗ này có một chút khác biệt thôi… Ai ngờ tu căn mà chúng ta luôn cho là vô dụng lại có cách dùng như thế này.”

Chu Phổ càng nhìn lại càng không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi.

Thẩm An cũng không nhịn được mà gật đầu.

Vừa nói, cậu ta chỉ vào dòng chữ nhỏ xíu ở góc, nói với Chu Phổ: “Thầy ơi, thầy nhìn này, chỗ này còn nếu cả đặc tính cùng với dược lý của thuốc.”

“Đúng thế.” Chu Phổ vô cùng kích động, ánh mắt sáng ngời.

Nếu như “Vạn Thảo Tập” được bổ sung thì…

Trong lúc Chu Phổ đang nhẩm tính trong lòng thì Thẩm An lại không nhịn được mà có hơi nghi ngờ: “Nhưng mà… cuốn “Vạn Thảo Tập” vẫn luôn ở trong tay thầy, vậy thì là ai?”

Thẩm An mở to mắt. Anh ấy nhớ rằng hai ngày trước Chu Phổ đưa cuốn “Vạn Thảo Tập” này cho Tô Tái Tái.

Khi đó… Đúng là cô ấy ngồi ở đó viết viết vẽ vẽ gì đấy. Nhưng mà khi đó anh ấy đang bận chuẩn bị tài liệu cùng với bài giảng cho thầy giáo nên không để ý cho lắm.

Nghĩ tới đây, Thẩm An vô cùng hứng phấn. Bỗng anh ấy nghĩ ra ý tưởng nào đó, vội quay qua nhìn Chu Phổ, buột miệng nói.

“Thầy ơi, không thì… chúng ta cứ đưa “Vạn Thảo Tập” cho đàn em Tô mượn một thời gian đi!”

Ý tưởng này của Thẩm An vô tình trùng khớp với suy nghĩ của Chu Phổ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 184


Ông ấy vui vẻ quay qua nhìn Thẩm An, ánh mắt ánh lên vẻ “không hổ là học sinh của tôi.”

“Lát nữa xuống máy bay em sẽ về thủ đô ngay lập tức ạ.” Thẩm An là học sinh mà Chu Phổ đắc ý nhất, cho nên tầm mắt giao nhau, anh ấy đã hiểu ngay được ý của thầy mình là như thế nào.

Anh ấy cũng xung phong nhận việc chuẩn bị đi gặp Tô Tái Tái.

Đây không phải là chuyện của anh ấy hay là thầy của anh ấy vì nếu Tô Tái Tái có thể hoàn thiện được “Vạn Thảo Tập” thì cô sẽ trở thành công thần đối với Luyện Đan Viện… À không! Phải là của toàn bộ giới huyền học mới đúng!

“Không.”

“... Ơ thầy?” Thẩm An sửng sốt, khó hiểu.

Chu Phổ lắc đầu nhìn Thẩm An, cười nói: “Chút nữa thầy về thủ đô luôn.”

“Dạ?” Thẩm An không nghĩ tới đáp án này.

Thầy… muốn đích thân ra mặt luôn sao?

Trong lúc Thẩm An đang thấy có vẻ ngoài ý muốn thì đột nhiên điện thoại của Chu Phổ rung lên.

Chu Phổ nhìn điện thoại, thấy người gọi tới là Ngô Lục Lục thì cười, ấn nghe: “Alo, ông Lục đó hả? Tôi còn chưa xuống máy bay nữa cơ.”

[Ông Chu à…] Giọng của Ngô Lục Lục vang lên: [Ông chưa lên Weibo đúng không?]

Là một người từng trải, Chu Phổ vừa nghe thấy Ngô Lục Lục nói như thế thì ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Sao thế? Trên Weibo có chuyện gì hay sao?” Chu Phổ vừa hỏi Ngô Lục Lục ở bên kia điện thoại vừa quay đầu nhìn về phía Thẩm An.

Thẩm An ngầm hiểu, ngay lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra Weibo.

[Anh kiểm tra bài đăng mới nhất trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi là biết]. Giọng Ngô Lục Lục vẫn mang vẻ thần bí như thế, dừng lại một chút rồi ông ấy mới tiếp tục dặn dò: [Anh đừng kích động quá nhé. Anh ở trên máy bay thì không tiện lắm.]

“?”

Là sao? Ông ấy thì kích động chuyện gì mới được?

Nói gì đi nữa thì bản thân ông ấy cũng là bác sĩ Đông y, cùng lắm tới lúc đó tự châm cứu cho mình là được rồi.

Chu Phổ vẫn cười tiếp, không để tâm tới lời Ngô Lục Lục nói. Sau khi cúp điện thoại rồi, ông ấy còn vừa cười vừa lắc đầu.

Nhưng ngay khi ông ấy quay đầu tính nói đùa với Thẩm An thì bị bộ dáng cầm điện thoại trợn mắt há hốc mồm của anh ấy làm cho giật mình.

“Tiểu An?”

Thẩm An chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chu Phổ, mãi sau mới cất tiếng: “Thầy ơi…”

Anh ấy dừng lại một khoảng rồi mới nói tiếp: “Thầy châm cứu cho em được không ạ?”

Anh ấy thấy mình có hơi hoảng hốt quá đà.

“Hả?” Chu Phổ khó hiểu.

Cho tới khi Thẩm An quay điện thoại qua cho ông ấy nhìn thì vẻ mặt Chu Phổ… cũng hoảng hốt.

Ông ấy há hốc miệng nhìn bài đăng mới nhất trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi.

Rõ ràng chữ nào ông ấy cũng hiểu nhưng gộp chúng lại thành câu thì ông ấy không hiểu gì cả.

Nửa ngày sau.

Chu Phổ mở miệng: “Tiểu An này.”

“Thầy sao vậy ạ?”

“Em châm cứu cho thầy cái.”

Chắc là lâu không ngồi máy bay nên tự dưng ông ấy thấy mình hơi thiếu oxy.

“...”

——

Chương trình Huyền Linh sư.

Chị Hà cầm bút mở cửa văn phòng, nói vọng ra ngoài: “A Quần? A Quần? Em đâu rồi?”

Qua một tiếng nữa tập mới nhất của Huyền Linh sư sẽ được công chiếu. Ratings kỳ này cũng là quan trọng nhất, bảo sao mọi người lại chăm chú nhìn vào kết quả đến như thế.

Chờ tới khi chương trình bắt đầu thì phải leo ngay lên hot search. Lượng truy cập trong thời gian nghỉ là kiểu tồn tại khá là đặc biệt. Nếu không nhân lúc này nhảy lên hot search thì sẽ muộn mất!

Cho nên chị Hà có vẻ lo lắng như thế nào mọi người đều hiểu được.

Có một nhân viên kêu lên “Em đây em đây!” vừa ôm cả đống văn kiện chạy tới trước mặt chị Hà, đưa cho chị ấy ba cái folder ở trên cùng.

Rồi anh ta cúi đầu khom lưng: “Ngại quá chị Hà ạ, em đến muộn chút ạ.”

“Cậu?” Chị Hà nhận lấy folder, có hơi ngờ ngợ nhìn gương mặt trước mắt.

“Chị Hà quên rồi hả? Từ tối hôm đó A Quần về nhà thì bị ốm nên đã xin nghỉ, em tạm thời thay chỗ anh ấy ạ.” Nhân viên đưa thẻ công tác của mình cho chị Hà xem: “Chị Hà có thể gọi em là Tiểu Thôi ạ.”

Chị Hà gật đầu, hiện giờ thời gian gấp rút, chị ấy nào có thời gian đâu ra mà làm quen với nhân viên mới, vội nói: “Vất vả cho cậu rồi. Cậu đi pha cho tôi cốc cà phê đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 185


Dứt lời, chị ấy đóng sầm cửa lại, tiếp tục làm việc.

Người tên Tiểu Thôi kia cũng không tức giận gì mà còn vô cùng nhiệt tình: “Dạ!” rồi chạy vội tới phòng uống cafe.

Cả tổ chương trình ai ai cũng chìm trong không khí bận rộn như thế.

Cho tới khi đã chuẩn bị xong tất cả, chị Hà mới bước ra khỏi văn phòng của mình, đi tới phòng họp lớn.

Chị ấy vừa vào phòng thì thấy đạo diễn, phó đạo diễn đều đã ngồi ở đó.

Nghĩ thôi cũng hiểu là họ đang khẩn trương không khác gì chị ấy cả.

Nên chị ấy cũng chỉ tùy ý gật đầu xem như chào rồi vội tìm chỗ ngồi xuống, không làm gì thừa thãi hết.

Vài phút sau, quảng cáo kết thúc.

Chương trình bắt đầu, phần bình luận cũng bắt đầu nhảy lên.

[Đến rồi, đến rồi. Nào, các cô gái Huyền Linh sư mau xông lên nào!]

[Đứng đầu nè!]

Nhưng ngoài những bình luận tích cực như thế này thì cũng có không ít những bình luận không được tích cực cho lắm.

[Mong là nội dung kỳ này đừng có làm tôi thất vọng nữa.]

[+ 1 với bình luận bên trên nha. Tự dưng thấy không có cái gì mới hết ấy.]

[Ôi thôi nào, cả nhà khoan dung chút đi. Dù sao cũng là những khán giả từ xưa tới giờ rồi, cho chương trình mình thích một chút xíu tình yêu không được hay sao?]

[Tại vì rất thích nên mới thất vọng như thế đấy, sao nào? Yêu cầu của bồ thấp nên người khác cũng phải thấp theo bồ à? Vô duyên.]

[??? Ê nè tôi còn chưa nói cái gì quá đáng đâu mà mắc gì thím nói kiểu đó hả? Ra đường nhưng quên uống thuốc à?]

[Thôi thôi cả nhà đừng cãi nhau nữa, chương trình bắt đầu rồi kìa.]

Chị Hà ngồi ở đó, khẩn trương tới mức không nhịn được mà siết chặt tay.

Trước kia chị ấy cũng chẳng tể tâm tới nội dung phần bình luận là tốt hay xấu hay ra làm sao, chỉ cần có độ bàn luận sôi nổi thì nội dung của cuộc thảo luận đó là cãi cọ qua lại hay là khen ngợi rải hoa thì đối với nhân viên công tác như bọn họ là như nhau.

Quan trọng là số liệu biểu thị ratings ở bên cạnh họ có tăng lên hay không mà thôi.

Nhưng giờ đây, chị ấy cũng không nhịn được mà bắt đầu chú ý tới nội dung phần bình luận.

Chắc là vì… ratings của hai kỳ trước quá thấp nên mới tạo nên ảnh hưởng như thế này.

Lúc Miêu Đại Yên và ba người còn lại tháo bịt mắt ra, lấm lét nhìn trái nhìn phải giữa rừng cỏ dại cao tới nửa người ở vùng hoang vu.

Dần dần họ cũng thấy rõ được cảnh tượng xung quanh như thế nào. Khi họ còn đang cau mày nghi ngờ thì phần thuyết minh bên phía đạo diễn đã hiện lên.

"Không sai, chỗ này là khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy."

"Cái gì?! Vậy tôi không quay hình nữa, mọi người thích ai thì tìm người ấy quay đi!" Miêu Đại Yên đình công ngay tại chỗ, bầu không khí và tiếng động cũng theo đó mà trầm lắng, khu vực bình luận cũng chỉ xuất hiện cụm từ [Đệt móa!]

[Khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy?! Tổ tiết mục thật trâu bò, chưa cần nói chất lượng của chương trình, chỉ cần nhờ cái này thôi tôi đã có thể thắp nến cầu nguyện cho bọn họ rồi.]

[Thắp nến +1]

[Thắp nến +2]

[Vô tình xúc phạm, xin đừng trách phạt.]

[Bây giờ tôi đã lật Kinh Kim Cương* ra rồi nè!]

*Kinh Kim Cương bát-nhã-ba-la-mật-đa, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ kinh bát-nhã-ba-la-mật-đa, được lưu truyền rộng rãi tại Đông Á.

[Đằng trước ơi, không phải tôi không có niềm tin vào phật tổ nhưng mà cái chỗ khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy đó, thì một bản Kinh Kim Cương của bạn đoán chừng cũng không có nhiều tác dụng lắm đâu…]

[Nếu không thì lại mở thêm một cuốn Đạo Đức Kinh nhỉ?]

[Vậy tôi sẽ ca hát cho mọi người nghe để động viên một chút!...]

[Đằng trước ngậm miệng đi! Còn muốn bình luận không vậy?! ]

Các dòng bình luận nhanh chóng bị trôi đi, nhiều đến mức ngay cả màn hình cũng mờ đi, không thể nhìn rõ.

Nhưng chị Hà và những người khác lại cực kỳ phấn chấn.

Bởi vì tỉ suất người xem đã tăng thêm một phần trăm rồi đó!

"Nhanh lên! Sắp xếp lên hotsearch đầu tiên đi nào!" Chị Hà quay đầu nhìn về phía tổ truyền thông nói: "Lấy tiêu đề "Thám hiểm khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy trong đêm tối" nhé!"

Tổ truyền thông gật đầu, bắt đầu thao tác lạch cạch, đồng thời lập tức dàn xếp nhóm tài khoản seeding đầu tiên để đẩy tương tác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 186


Đợi đến khi hotsearch đã được lên bài, mọi người bắt đầu thảo luận về nó nhiều hơn thì lại để cho các tài khoản seeding từ từ rút bớt.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều biết khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy, mới đầu còn có vài người tưởng là quảng bá cho khu nhà mới nào đó.

[Xin hỏi, khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy có truyền thuyết gì à?]

[Vừa nhìn lầu trên đã biết đằng ấy không phải là người trong giới Huyền Học. Thanh Sơn được biết là một trong mười địa điểm Huyền Học hàng đầu, vậy hãy để tôi phổ cập kiến thức cho tất cả mọi người.]

Vị trí mà khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy được xây dựng là ở khe suối của núi Long Câu, hệ sinh thái ở đó chưa bị ô nhiễm, cây cối xanh mướt, cảnh đẹp nên thơ, có dòng suối chảy vòng quanh khu núi, là một vùng đất lành.

Đất lành đúng là đất lành.

Đáng tiếc là không phải đất lành nào cũng dành cho người sống.

Thật không đó?

Nghe nói vào ngày khởi công, khi cái xẻng vừa chạm xuống đất thì đã có một con rắn lớn không biết xuất hiện từ đâu bị cái xẻng cắt làm đôi.

Sau đó, mấy người công nhân không cẩn thận lần lượt bị thương, thỉnh thoảng lại có các thể loại cáo hoang, mèo mun chạy vào công trường mà không chịu rời đi.

Mọi chuyện xảy ra dần dần đi theo hướng Huyền Học.

Còn có chuyện công nhân đi vệ sinh vào ban đêm, ai ngờ đi cả đêm không quay về, đến khi tìm được thì lại nhìn thấy người ấy đang đi vòng quanh một cái gốc cây không ngừng.

Tóm lại, có đủ thứ chuyện li kì.

Đến khi có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, luôn gây xôn xao dư luận, thì phía bên đầu tư cho Thanh Sơn mới rút nguồn đầu tư, khiến cho một nửa khu biệt thự đã được xây dựng trở thành một dự án dang dở.

Sau đó, không hiểu vì lý do gì mà người ta cứ đến đây tự sát.

Dần dà, nơi đây cũng trở thành khu vực mà Huyền Học Viện cũng không dám tự tiện rớ tới.

[Vậy nên... Lần này tổ tiết mục chơi lớn thật, tóm lại mong Cụ nhà tôi được phù hộ. (phù hộ, phù hộ)]

Mọi người chợt nhận ra sau khi được người đó khai sáng, lúc nhìn lại khung cảnh tối như mực qua màn hình thì lại cảm thấy kính sợ hơn đôi chút.

Hèn gì vừa nãy có một loạt các bình luận [Đệt móa] xuất hiện đầy màn hình.

Đến đoạn Khúc Nhiên bốc thăm phải đi thám hiểm bảy căn biệt thự cuối cùng, khu vực bình luận phát ra những âm thanh [ah ahhh!], họ đều nhao nhao gửi [bảo vệ Tiểu Nhiên của tôi!]

Còn có người trực tiếp bình luận: [Chị Tiểu Nhiên đừng đi mà! Ai đó mau ngăn chị ấy lại đi!]

Chị Hà liếc nhìn màn hình thống kê tỉ suất người xem một cái, phát hiện lại tăng thêm 0,2 phần trăm nữa rồi.

Nhưng lúc này, dù chương trình đã được phát sóng mười lăm phút rồi nhưng vẫn không thể xuất hiện trên bảng vàng top năm chương trình có tỉ suất người xem cao nhất.

Chương trình cứ quanh quẩn ở vị trí thứ chín và thứ mười, các chương trình xếp hạng sau cũng đuổi theo sát nút, họ thấp thoáng có dấu hiệu sắp bị đá khỏi vị trí top mười.

... Đây cũng không phải là chuyện gì tốt cả…

Chị Hà cũng bắt đầu sốt ruột giống như những người khác, thậm chí còn lén lút nhìn về phía đạo diễn và phó đạo diễn.

Chị ấy chỉ thấy một người đang uống nước ừng ực, một người thì đang ngậm mẩu thuốc lá, chăm chú nhìn vào biểu đồ thống kê tỉ suất người xem.

Có lẽ là do chương trình đã phát sóng được bốn mùa, không có những trò vui mới mẻ nên khiến người xem cảm thấy không còn sức hút.

Vì vậy bắt đầu từ mùa thứ ba, chương trình Huyền Linh Sư thật ra đã bị rớt hạng khỏi top năm chương trình có tỉ suất người xem cao, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở top bảy hoặc top tám mà thôi.

Ngẫu nhiên bùng nổ một chút thì mới có thể nhảy vọt lên top năm.

Nhưng điều họ tuyệt đối không thể nghĩ tới đó chính là tỉ suất người xem của hai kỳ trước lại tụt xuống hạng mười hai.

Chẳng trách mấy người đạo diễn bây giờ đang rất lo lắng.

Nếu lần này bọn họ không đưa ra được kết quả tử tế, đừng nói đến họ, thậm chí ngay cả vị trí của chị ấy cũng có thể sẽ bị thay bằng người khác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 187


Chị Hà nghĩ đến đây thì lại nghiêng đầu sang chỗ khác một lần nữa, chăm chú quan sát biểu đồ tỉ suất người xem.

Trong lòng chị ấy cũng vô cùng lo lắng.

Tuy nhiên, thời gian phát sóng của chương trình trôi qua, tỉ suất người xem giống như bị đóng băng tại hạng chín.

Đặc biệt khi máy quay chuyển cảnh qua phía Hiểu Tuyết thì tỉ suất người xem lập tức nhảy xuống hạng mười.

Không ít các bình luận [biến đi, biến đi] xuất hiện.

[Tại sao lại chuyển qua cô ta vậy, tôi tình nguyện xem Cụ và Cậu Vệ cũng không muốn coi cô ta, thật giả tạo.]

[Cái gì thế, chỉ là Hiểu Tuyết hơi ngây thơ thôi chứ cô ấy rất tốt bụng đấy.]

[Trời ạ, ngây thơ?! Ngây thơ chỉ có em gái đằng ấy thôi?! Cô ta từ một người ít tiếng tăm có thể phát triển bản thân đến mức này, nói trắng ra không phải là nhờ bám víu vào độ hot, sự nổi tiếng của giới Huyền Học hả? Còn nữa, tôi nghi ngờ liệu cô ta thật sự có năng lực hay chỉ đang giả vờ.]

[Đằng trước +1, tôi cũng không thích cô ta. Bề ngoài cô ta trông có vẻ xấu tính.]

[Mấy người đang ghen tị đấy...]

Bình luận trên màn hình lại bắt đầu rùm beng, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

Đạo diễn nhìn thấy vậy lập tức quay người lại, yêu cầu xử lý những bình luận quá khích rồi lại nhìn về phía chị Hà và phó đạo diễn nói: "Lần sau kịch bản gốc của Hiểu Tuyết cắt bớt một nửa. Ngoài ra, chị Hà à, trong khoảng thời gian này chị để ý một chút, xem có người mới nào thích hợp không nhé."

Chị Hà và phó đạo diễn nghe xong gật đầu, cũng biết rằng đạo diễn đang có dự định tìm người khác thay thế Hiểu Tuyết rồi.

Mà trong lúc bọn họ đang nói chuyện, máy quay đã đổi qua cảnh của Khúc Nhiên.

Đạo diễn lập tức ngừng câu chuyện lại, cùng với mọi người hướng mắt nhìn về phía màn hình.

Khúc Nhiên là nhân tố quan trọng của chương trình kỳ này, có thể kéo tỉ suất người xem lên hay không thì phải trông đợi vào cô ấy cả rồi!

Tương tác của mọi người rất tốt, bình luận cũng không ngừng xuất hiện trên màn hình: [ah ah ahh thật sợ hãi! Các chị em bảo vệ em!], tỉ suất người xem cũng từ từ tăng lên 0.1, 0.2.

Nhân viên công tác chịu trách nhiệm theo dõi, ghi chép số liệu dẫn đầu kích động đầy lạ thường.

Người đó không ngừng hô hào "Đến hạng thứ chín rồi!", "Lên được đến hạng tám rồi!"

Thậm chí một trong số các hotsearch đã vững vàng chiếm lĩnh top mười, các tài khoản seeding không cần phải chạy tương tác nữa.

Lúc này, không ai nghĩ rằng nhân viên đang thông báo kia quá ồn ào, dù cho mọi người đều thấy số liệu tỉ suất người xem, nhưng vẫn sẽ có người cảm thấy xúc động khi người kia la to lên.

Nhưng mà lúc này chương trình đã chuẩn bị kết thúc, chỉ còn mười lăm phút cuối cùng .

"... Xem ra cũng chỉ có thể dừng chân ở đây thôi." Đạo diễn nhìn vào vị trí xếp hạng thứ tám, tỉ suất người xem dù cố mấy cũng không nhích lên thêm, gượng cười nhìn về phía phó đạo diễn và chị Hà.

Hai người cũng yên lặng gật đầu, cũng tỏ vẻ dừng ở đây thôi.

Tuy nói không xuất sắc, nhưng so với hai kỳ trước, kết quả này cũng coi như đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Mà lúc này, Khúc Nhiên đang đứng ở trước cửa biệt dự số ba mươi, cô ấy đưa tay định đẩy ra nhưng lại nghe thấy tiếng chuông vang lên báo có cuộc gọi đến.

Theo như kinh nghiệm thì cũng không có gì để xem, cho dù diễn biến sau đó có thể đặc sắc nhưng cũng không thể khiến tỉ suất người xem lại tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Đạo diễn nghĩ như vậy thì lập tức đứng dậy, hít một hơi thật sau rồi xoay người nhìn về phía mọi người, cười nói: "Tốt rồi! Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, hòm hòm như thế thôi. Tổ truyền thông thì hơi cực khổ hơn, nhớ chú ý hot search một chút..."

Ông ấy còn chưa nói hết câu đã tình cờ bắt gặp biểu cảm kinh hoảng như “Thấy quỷ!” của chị Hà, đang lúc còn khó hiểu thì đã nhìn thấy nhân viên phụ trách theo dõi tỉ lệ người xem run rẩy mở miệng hét lên: “Lại, lại lên một số rồi!”

Cái…gì?!

Đạo diễn trợn tròn mắt, đúng lúc này, một chất giọng biếng nhác phát ra từ màn hình lớn phía sau…
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 188


“Đàn chị à, chị ở đây làm gì thế?”

“Đã sắp nửa đêm rồi đó… muốn vào nhà người ta là phải gõ cửa trước mới được.”

… Chẳng lẽ?!

Đạo diễn quay phắt người lại, đập vào mắt là màn hình đã bị bình luận lấp kín, không còn nhìn thấy khung cảnh đằng sau nữa.

[Gì vậy?! Sao tui lại cảm thấy đó là giọng của đấng cứu thế vậy?!]

[A a a! Người này là ai?! Tui ra năm hào! Trong vòng một phút tui muốn biết toàn bộ thông tin về cô ấy!]

[Đàn em này trông có vẻ có chút thực lực đấy.]

[Tui đoán đại nhưng chắc là dân vip pro đó!]

Bình luận quá nhiều, cái này chồng lên cái khác, còn lướt nhanh như bay, đạo diễn chỉ có thể miễn cưỡng đọc được một vài cái, lúc dời mắt nhìn qua tỉ lệ người xem, ông ấy lại bất ngờ phát hiện nó vốn đang ở hạng bảy giờ đã nhảy lên hạng sáu rồi.

Cùng lúc đó, nhân viên trong tổ tuyên truyền kích động đến run cả giọng: “Lại được lên hotsearch rồi! Hơn nữa…”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn nhóm đạo diễn, nuốt nước bọt một cái rồi nói bằng giọng hoảng hốt: “Hơn nữa seeding của chúng ta vẫn chưa có chạy.”

???!

Chị Hà và đạo diễn trợn trừng hai mắt.

Tới khi nhân viên xoay màn hình máy tính về phía hai người, để họ nhìn cho rõ hotsearch hiện đang đứng ở vị trí thứ năm – “Đàn em” thì hai mắt của nhóm đạo diễn mở càng thêm lớn.

“Mọi người mau xem nè!” Có một nhân viên nhanh mắt chỉ tay vào màn hình, hét lên: “Tỉ lệ người xem, tỉ lệ người xem xông lên hạng năm rồi!”

???!!!

Đạo diễn cảm giác nãy giờ mình quay đầu tới quay đầu lui nhiều như vậy mà còn chưa trật cổ thì đúng là kỳ tích, nhưng dù có trật cổ ông ấy cũng thấy vui nữa!

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi tổ chương trình Huyền Linh Sư rời khỏi top 5 vậy?!

Đừng nói là các nhân viên đang ở đây, tới cả phó đạo diễn cũng không nhịn được mà ngân ngấn lệ.

“Chị Hà! Nhanh lên!” Đạo diễn nhìn về phía chị Hà, phấn khích tột độ nói: “Mau liên lạc với Tiểu Nhiên, hỏi cô ấy xem cô đàn em kia có hứng thú tham gia ghi hình kỳ kế tiếp không? Nếu cô ấy đồng ý, chúng ta lập tức thay Phương Hiểu Tuyết bằng cô ấy!”

Chị Hà lập tức lôi điện thoại ra, nhưng ngay lúc chị ấy nhấn nút gọi, đạo diễn đã vội vàng cản chị ấy lại: “Ôi chao, đợi chút đã!”

“Sao vậy đạo diễn?” Chị Hà khó hiểu hỏi lại.

Đạo diễn chắp tay sau đít, đi tới đi lui tại chỗ mấy vòng, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới trả lời: “Thế này đi, đợi sáng sớm mai tổ đạo diễn mở họp, xác định rõ phương án rồi tính tiếp. Có điều ngày mai chị Hà thử liên hệ với Khúc Nhiên, nhờ cô ấy hỏi thăm ý định của đàn em giúp chúng ta trước xem sao.”

“Tránh cho đến lúc đó, bên chúng ta đã đưa ra quyết định, người ta lại không muốn gia nhập thì rắc rối lớn đấy.”

“Được, tôi biết rồi.” Chị Hà gật đầu, cất điện thoại đi rồi cười bảo: “Mai tôi sẽ đi gặp trực tiếp Tiểu Nhiên luôn, đúng lúc tôi vẫn chưa biết em ấy là sinh viên trường nào đâu, để lần này tiện thể xem thử luôn.”

“Cũng được.” Đạo diễn gật đầu, chợt, một tia sáng lóe lên: “Nhắc mới nhớ… Chúng ta có thể suy xét làm một kỳ với chủ đề liên quan đến trường học mà.”

Ý kiến hay!

Mọi người mừng rỡ, nhờ một câu nói của đạo diễn mà họ lại nghĩ ra được không ít ý tưởng mới mẻ.

Đạo diễn mỉm cười vỗ tay, cất cao giọng nói: “Tốt lắm, tôi biết mọi người đều là nhân vật lão luyện trong nghề rồi, nhưng mấy ngày nay mọi người đã vất vả nhiều, hôm nay làm việc đến đây thôi, giờ về nhà đánh một giấc thật ngon, ngày mai lại tiếp tục hăng hái công tác!”

Những lời này thành công chọc cười mọi người.

“Có lẽ…” Đạo diễn nhìn về phía màn hình lớn đã chiếu xong tập tuần này, giờ đang bắt đầu chiếu quảng cáo, trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, nói: “Đây chính là điểm khởi đầu để Huyền Linh Sư một lần nữa cất cánh bay cao.”

Cùng lúc đó, trên weibo đã nổ tung rồi.

Trong mười hotsearch đầu tiên có tận ba cái là liên quan đến Huyền Linh Sư.

Đặc biệt là hotsearch #Đàn em# luôn giữ vững vị trí đầu tiên đã làm dấy lên làn sóng thảo luận kịch liệt.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 189


Đồng thời kéo theo vô số người xông vào tài khoản weibo chính thức của chương trình Huyền Linh Sư, “gào khóc lăn lộn” đòi họ nhất định phải mời bằng được cô đàn em này tới tham gia chương trình.

Tuy có không ít người cho rằng “Nhất định là tổ chương trình đã sắp xếp sẵn từ trước”, hay “Tuyệt đối có kịch bản”… thì vẫn không ngăn được hứng thú của mọi người!

Thậm chí có người còn bắt đầu gáy CP “Đàn em x đàn chị” nữa.

Thật sự chẳng biết sao họ có thể thả bay trí tưởng tượng tới vậy chỉ từ một cú điện thoại luôn ấy.

… có lẽ, đó chính là tình yêu cũng nên?

╮(╯▽╰)╭

Chỉ là có nhà vui cũng sẽ có nhà buồn.

Fan chương trình Huyền Linh Sư và người qua đường rất phấn khích, nhưng Phương Hiểu Tuyết và fan của cô ta lại vui không nổi.

Tuy cô ta cũng chiếm đóng một hotsearch, tiếc thay lại bị chửi rất nặng nề.

#Phương Hiểu Tuyết, cô là đồng đội heo hà?!#

Rõ ràng Khúc Nhiên đã bảo đừng quay đầu lại, nhưng cô ta lại chẳng thèm nghe, không chỉ ngang nhiên ngoái đầu nhìn, mà thậm chí còn thốt ra mấy lời như kiểu “Có cái quái gì đâu”.

Hậu quả là chọc giận không ít người, họ điên cuồng chửi bới cô ta, cuối cùng chửi luôn lên tận top mười hotsearch.

Lúc này, Phương Hiểu Tuyết đã trang điểm xong xuôi, chuyển bị phát sóng trực tiếp, vừa thấy vậy, cô ta giận đến độ ném thẳng chiếc lược trong tay vào gương trang điểm, mặt gương bị nứt một mảng lớn, lược cũng bị dội ngược trở về, đập trúng vào người búp bê đặt bên cạnh.

“Nhất định là Khúc Nhiên giở trò quỷ!” Phương Hiểu Tuyết nổi trận lôi đình: “Ngoại trừ cô ta ra thì không còn ai vào đây nữa cả!”

“Đúng thế, nhất định là cô ta ghen tị với em vì có nhiều fan hơn cô ta, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội, không đẩy em vào đường cùng thì sao cô ta chịu nổi?” Người quản lý bưng ly nước đặt xuống trước mặt Phương Hiểu Tuyết, tiện thể hùa theo nói xấu Khúc Nhiên với cô ta.

Sau khi chê bai một hồi, quản lý lại quay sang mỉm cười xán lạn với Phương Hiểu Tuyết, giọng cũng càng thêm hiền hòa: “Hiểu Tuyết, đừng tức giận mà, nha? Giận lên rồi sẽ không đẹp nữa đâu. Với lại, dù cô ta có ngấm ngầm đứng phía sau giở trò thì không phải chúng ta đã thành công lên hotsearch rồi hả?”

“Có lẽ còn phải cảm ơn cô ta vì đã khiến em càng thêm nổi tiếng cũng nên.”

Chị ta chỉ là một quản lý quèn, tới cả nghệ sĩ tuyến mười tám cũng chẳng đến lượt chị ta, dưới tay chỉ toàn là vài người có chút tiếng tăm trên mạng thông qua việc livestream, quay video ngắn chẳng có chiều sâu gì mà chỉ toàn dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý.

Người nổi tiếng duy nhất chỉ có Phương Hiểu Tuyết, nên thử hỏi sao quản lý có thể không cung phụng cô ta như tổ tông cho được?

Dù quản lý đã cố gắng hết sức, nhưng sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt Phương Hiểu Tuyết chẳng hề bớt khó chịu, thậm chí còn tức giận lườm quản lý một phát, hừ một tiếng nói: “Ai cần nổi lên bằng cách này? Sau này tôi sẽ trở thành ngôi sao lớn đấy, tuy hiện tại những thứ này giúp tôi được chú ý nhiều hơn thật, nhưng sau này sẽ trở thành vết nhơ trong đời, tôi không muốn như vậy!”

Nói đoạn, Phương Hiểu Tuyết dậm chân bình bịch xuống sàn, mặt cau mày có nói: “Không làm, không làm nữa! Hôm nay không thèm phát sóng nữa! Mệt!”

“Đừng vậy mà.” Quản lý cũng đau hết cả đầu, chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Trước đó em đã hủy rất nhiều lịch phát sóng nên bắt đầu có fan trách mắng rồi đó, với cả hôm nay chúng ta đã nhận quảng cáo, tiền cũng về tay rồi, Hiểu Tuyết à, đừng tùy hứng như vậy mà, được không?”

“Đã nói không phát sóng là không phát sóng rồi, chị giỏi thì chị làm đi!” Phương Hiểu Tuyết chẳng thèm nhìn quản lý lấy một lần, từ tốn cầm lược lên chải tóc, vừa chải vừa liếc nhìn quản lý, rồi châm chọc nói: “Hoặc là xem thử trong tay chị còn có ai ổn áp thì để người đó thay thế tôi đi.”

Nếu làm được thì chị ta đã làm từ lâu rồi, con quỷ cái.

Quản lý nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lấy lòng, thậm chí còn tỏ ra thân mật ôm lấy cánh tay Phương Hiểu Tuyết: “Ôi chao bà cố của tôi ơi, bọn họ làm gì có khả năng thay thế được em chứ, đừng tùy hứng như vậy mà nhá?”
 
Back
Top Bottom