Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 170


Khi câu “Một chiếc lá cỏ Vọng Bắc Đông!” truyền ra thì Chu Phổ lập tức đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn hình ảnh trên màn hình lớn.

Tô Tái Tái liếc xuống phía dưới một cái thì phát hiện ở dưới lầu một cũng có rất nhiều người cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ đang được từ từ cẩn thận mở ra, hộp hơi nghiêng để cho mọi người có thể thấy rõ được thứ ở bên trong.

Đối với người bình thường thì đây chỉ là một cọng cỏ dại vô dụng, nhưng đối với trung y thì nó lại thứ quý hiếm.

“Đây là cỏ Vọng Bắc Đông à?” Ngô Lục Lục đương nhiên cũng đã từng nghe qua, ông ấy nhìn hình ảnh chiếc lá nhỏ đang được phát trên màn hình, vừa hỏi vừa nhìn về phía Chu Phổ.

Chu Phổ bây giờ cứ như đàn ông thấy gái đẹp, mắt nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái, nghe Ngô Lục Lục thì chỉ gật gật đầu chứ không hề dời mắt.

Nhưng có lẽ là chợt nhận ra hành động lúc này của mình khá mất lịch sự, cho nên Chu Phổ vội vàng quay đầu nhìn Ngô Lục Lục áy náy nói: “Đúng thế, đây chính là cỏ Vọng Bắc Đông. Thời cổ đại, Tư Thiên Giám (*) đã dựa vào hướng của phần cán sao Bắc Đẩu để xác định bốn mùa (**).”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 171


Ông ấy vỗ vai Chu Phổ nói: “Dù nó không phải là cỏ Vọng Bắc Đông thì nó cũng là cỏ Thất Tinh Dạ mà chúng ta chưa từng thấy qua, đúng không? Dù sao thì cũng không uổng công. Chu Phổ, hay là ông mua nó luôn đi, biết đâu sau này có chỗ cần dùng tới thì sao?”

Chu Phổ nghe Ngô Lục Lục nói thế thì lại lập tức vui tươi hớn hở, ông ấy gật đầu rồi nhanh chóng tham gia vào cuộc đấu giá.

Đây có lẽ là tình yêu của một bác sĩ trung y đối với thảo dược.

Tô Tái Tái ngồi ở một bên chống cằm nhìn, vừa ăn bánh vừa uống trà, lại nhìn Chu Phổ vui vẻ cất cỏ Thất Tinh Dạ vào trong túi.

Đúng lúc này, giọng của người chủ trì hội đấu giá vang lên…

“Một lá bùa vàng của Đạo Trưởng Trong Núi.”

Câu nói còn chưa dứt thì toàn bộ hội đấu giá đã bắt đầu sôi động lên.

Đến lúc này thì ngay cả Ngô Lục Lục cũng không thể ngồi yên được, ông ấy đứng bật dậy, chạy tới gần màn hình lớn để nhìn kỹ.

Tô Tái Tái thấy tò mò nên cũng nhìn sang.

Cái gì mà…

Đợi tới khi hình ảnh lá bùa vàng quen thuộc đập vào mắt thì hai mắt Tô Tái Tái trừng lớn lên, cô chớp mắt một cái rồi lại nhìn kỹ thêm lần nữa.

Cách vẽ bùa này, nét bút này, cả chỗ lỗi bị sai thân quen kia…

Đây không phải là lá bùa hỏng mà Ngỗng con nhà cô vẽ sai hay sao chứ?

Rốt cuộc là ai đào nó từ trong đất ra vậy hả?

*****

“Cái gì cơ? Bùa của vị đạo trưởng trong núi hả?”

Ngô Thẩm Văn vốn dĩ đang nhàn nhã đọc sách ở nhà bỗng nhiên “vù” một cái đứng vụt dậy, ông ấy cầm điện thoại, quay vài vòng trong phòng làm việc, vừa đi vòng quanh vừa nói với Ngô Lục Lục ở đầu dây bên kia: “Em trai, em có đấu giá không?”

“Có. Em đã từng nghe anh cả nói tới vị đạo trưởng trong núi này, cho nên đã tham gia đấu giá trước.” Ngô Lục Lục cầm điện thoại đi quanh trong phòng riêng.

Hành động của ông ấy giống y khuôn đúc của Ngô Thẩm Văn, đúng là hai anh em.

“Nhưng mà… Em không xác định có thể được chọn trúng không.” Ngô Lục Lục nghĩ thế thì nhịn không được nhíu mày lai.

Thật là ưu sầu.

[Không sao cả! Em gọi là Ngô Lục Lục*, chắc chắn sẽ thuận lợi không vấn đề gì cả! Anh coi trọng em, em trai!] Cố lên!

*Lục Lục = 66, theo quan niệm dân gian có ý nghĩa là gấp đôi tài lộc.

“???” Anh cả, em thấy là anh quá tin vào huyền học rồi đó.

Ngô Lục Lục cười khổ, sau đó nói thêm với Ngô Thẩm Văn hai câu rồi mới cúp điện thoại.

Hai tay ông ấy nắm chặt lấy nhau, vô cùng căng thẳng nhìn lên màn hình.

Lúc này, người chủ trì đấu giá cầm các quả bóng bàn có viết số thứ tự bỏ vào trong hộp, những người tham gia đấu giá nhìn nó với ánh mắt trông mong, sợ quả bóng của mình bị rơi mất.

Cảnh tượng này nếu người ngoài không hiểu rõ nhìn vào phỏng chừng sẽ còn cho rằng đang đùa, làm thế này chẳng lẽ là tính rút thăm trúng thưởng ngay tại hiện trường sao?

Nhưng đúng thật là rút thăm trúng thưởng.

Mỗi một quả bóng bàn có đánh số sẽ đại diện cho một người mua, sau khi các quả bóng bàn đều được bỏ vào hộp, người chủ trì đấu giá sẽ gọi cho vị đạo trưởng trong núi, để ông ấy tùy ý nói ra một con số.

Con số nào trên quả bóng trùng với con số ông ấy nói thì lá bùa đó thuộc về người đó.

Đây không phải chính là rút thăm trúng thưởng sao.

Có điều con số trúng thưởng là gì thì do vị đạo trưởng trong núi quyết định mà thôi.

Cũng không biết bản thân có vận may này hay không.

Ngô Lục Lục nắm chặt tay, tâm tình vô cùng khẩn trương.

Ngô Lục Lục lơ đãng nghiêng đầu nhìn thì phát hiện nét mặt Chu Phổ giống y hệt mình, ông ấy kinh ngạc một chút: “Ông…” Một tiếng, hai người cùng lắc đầu cười.

Cùng cảm giác bất đắc dĩ của “người trong giới”.

Ông ấy thở dài vỗ vỗ vai Chu Phổ, nói: “Trông cậy vào vận may vậy.”

Chu Phổ cũng cười, gật gật đầu.

Ngô Lục Lục đang tính nói gì đó nữa thì đúng lúc này, Tô Tái Tái lại chuẩn bị đi ra ngoài, ông ấy liền gọi cô lại: “Tiểu Tái, cô tính đi đâu thế?”

“À, tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Tô Tái Tái nói rồi vẫy vẫy tay, sau đó mở cửa tính đi ra ngoài.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 172


Nhưng cửa vừa đóng lại thì chẳng biết cô nghĩ gì mà lại mở cửa ra, ghé đầu vào trong hỏi.

“Đúng rồi!” Tầm mắt cô qua lại giữa hai người họ rồi hỏi: “Số của hai người là bao nhiêu?”

Cô hỏi cái này làm gì?

Chu Phổ tuy có nghi ngờ, nhưng sau khi liếc nhìn Ngô Lục Lục, ông ấy vẫn nói cho Tô Tái Tái biết.

“Được, đã biết.” Tô Tái Tái gật đầu, cô thấy hai người họ vẫn nhìn cô khó hiểu, thì cô nắm tay lại làm động tác cố lên rồi nói: “Tôi sẽ thay hai người cầu nguyện để trúng thưởng! Cố lên!”

Nói xong bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, khiến hai người kia quay qua nhìn nhau rồi lại lắc đầu bật cười.

Lá bùa vàng thì chỉ có một, cô lại giúp cả hai cầu nguyện… Vậy không phải là cả hai đều cùng nhau thất bại sao?

Chứ không chẳng lẽ làm Đạo Trưởng Trong Núi - người chưa từng nể nang ai bao giờ - lấy thêm một lá bùa khác ra để tặng hay sao?

… Thật là một đứa nhỏ ngốc.

Đương nhiên “đứa nhỏ ngốc” Tô Tái Tái cũng không biết suy nghĩ của hai người này.

Cô đi dọc theo hành lang, lấy chiếc điện thoại cũ ra gọi điện cho Tô Hồng Bảo.

Điện thoại vừa mới được kết nối, Tô Hồng Bảo còn chưa nói hết câu [Tiểu sư thúc…] thì đã nghe cô hỏi: “Ngỗng con, vị đạo trưởng trong núi là ai thế?”

Núi…

Tô Hồng Bảo vốn tính nói cô “đừng gọi con là ngỗng con!” lập tức hít khí ngửa ra sau, thiếu chút nữa là ngã vào dòng suối nhỏ đằng sau luôn.

“Ngỗng con?”

Giọng cười tủm tỉm của Tiểu Tái khiến Tô Hồng Bảo giật mình một cái, cậu ấy lập tức bán người ta đi: [Chính là Tiền Tam đấy!]

Vẻ mặt Tô Hồng Bảo hoàn toàn là kiểu “Là ông ấy, chính là ông ấy!”.

Bộ dáng ném nồi cho người khác vô cùng thuần thục giống y như người giấy nhỏ vậy.

Cậu ấy dừng lại một chút, không cần Tô Tái Tái hỏi thêm cái gì đã một năm một mười kể lại toàn bộ chân tướng.

Sau khi kể xong, cậu ấy còn vô cùng đáng thương, nhỏ giọng nói: [Ngỗng con cũng muốn chia sẻ một chút với tiểu sư thúc… Không muốn để sư thúc vất vả như thế…]

Sau khi biết lá bùa kia là do Tô Hồng Bảo đào ra rồi đưa cho Tiền Tam, Tô Tái Tái yên tâm hơn nhiều.

Tô Tái Tái nghe Tô Hồng Bảo vì để khoe mẽ mà còn tình nguyện tự gọi mình là “ngỗng con”, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

Cô dừng lại một chút rồi tỏ vẻ tức giận nói: “Được rồi, con không cần giả vờ đáng yêu.”

Một lúc sau cô nói tiếp: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

[Ngỗng con hiểu rồi! Tiểu sư thúc cứ yên tâm đi!] Tô Hồng Bảo nghe thế, lại lần nữa phấn chấn tinh thần trả lời cô, cậu ấy khựng lại một chút rồi hỏi: [Vậy… Tiểu sư thúc có tính tìm Tiền Tam tính sổ không?]

Tìm ông ấy, tìm ông ấy, cứ tìm ông ấy đi!

Tô Hồng Bảo mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu rõ tinh túy của câu “mình sống là được, đạo hữu sống hay chết không quan trọng”.

“Chuyện này con không cần lo đâu.” Tô Tái Tái cười mắng: “Nhớ rõ phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước là được.”

[Vâng… Con đã biết.] Tô Hồng Bảo nghe xong thì ngoan ngoãn trả lời.

Tô Tái Tái nói thêm với cậu ấy hai câu rồi kết thúc trò chuyện, lập tức gọi điện thoại cho Tiền Tam.

Tiền Tam vừa mới pha một ấm trà ngon, đang chuẩn bị hưởng thụ cho tốt nửa ngày nhàn rỗi vừa trộm được, nhanh chóng bắt điện thoại: [Tiểu sư thúc à, đồ mà người nói tiểu sư huynh đưa tôi, tôi đã gửi đi rồi. Chắc tầm… Ngày mai là tới. Sư thúc yên tâm đi.]

Nói xong Tiền Tam chậm rãi uống một ngụm trà xanh, nhấm nháp trong miệng, còn chưa kịp híp mắt lại làm ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ thì…

“Được, đã biết. Vị đạo trưởng trong núi.”

[Phụt…] Tiền Tam phun cả ngụm trà ra ngoài.

Ông ấy khụ khụ hai tiếng rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, tay cầm điện thoại, đau khổ nói: [Tiểu sư thúc, người… Sao mà người biết được thế?]

Tiền Tam cảm thấy trên lưng đã có một tầng mồ hôi rịn ra.

Cảm giác này giống như thể ông ấy ở bên ngoài lén lút khoác áo choàng làm màu, sau đó lại bị ông lớn thật sự phát hiện rồi lột bỏ áo choàng đi vậy!

Ông ấy muốn đào một cái hố rồi chôn mình trong đó.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 173


Không đúng, trước khi ông ấy tự chôn bản thân thì phải xóa bỏ tài khoản weibo trước đã!

“Tôi đang ở hội đấu giá, vừa vặn thấy lá bùa bỏ đi của ngỗng con. Nó nói là ông kêu nó làm như thế.”

[…] Tiểu sư huynh, không ngờ cậu ấy còn nhỏ tuổi mà đã có thể ném nồi thành thạo tới như thế…

Tiền Tam nắm lấy vạt áo trước ngực, cảm thấy thật quá đau lòng.

Vẻ mặt ông ấy đau khổ, vươn tay ra không ngừng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán: [Cái này… Tiểu sư thúc, tôi có thể giải thích…]

Ông ấy còn chưa nói hết đã nghe thấy Tô Tái Tái ở đầu bên kia điện thoại nói: “Việc nhỏ này tạm thời không tính toán với ông, ông đã tính toán báo số gì chưa? Nếu còn chưa có thì đổi thành một trong hai số này.”

Tô Tái Tái nói xong thì đọc ra hai con số.

Tiền Tam nghe xong lại cười càng đau khổ hơn: [Tiểu sư thúc, trước khi người gọi điện cho tôi… Tôi đã báo con số lên rồi…]

Bây giờ đòi sửa e rằng đã không còn kịp nữa.

Tiền Tam nói xong, người chủ trì đấu giá cũng đúng lúc nhận được tấm thiệp do nhân viên công tác đưa tới, người đó mở ra xem, sau đó giơ cái búa nhỏ lên, gõ xuống, lớn giọng tuyên bố: “Số 17! Bùa vàng của vị đạo trưởng trong núi đã thuộc về số 17!”

Tô Tái Tái cầm điện thoại, đứng ở chỗ cầu thang thông giữa lầu hai và lầu ba, một tay nắm lấy tay vịn, cô nhìn xuống phía dưới lầu, lắc đầu thất vọng, mọi người đã nhốn nháo đứng dậy chuẩn bị ra về.

Chờ tới khi Tiền Tam la oai oái gọi: [Tiểu sư thúc…], cô nói với ông ấy: “Lá bùa đó bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một lá bùa bỏ thôi.”

Dừng lại một chút cô nói: “Ông nói ngỗng con lại lần nữa vẽ hai lá bùa tốt một chút, sau đó xem thử xem có cách nào để đưa nó cho hai người có hai dãy số kia không.”

[À? Hả… Vâng.] Tiền Tam nghe xong thì gật gật đầu, ông ấy hơi tò mò một chút: [Tiểu sư thúc, hai người kia là…?]

Không ngờ Tô Tái Tái lại đối với bọn họ tốt như vậy, Tiền Tam rất muốn cắn khăn tay khóc cho cô xem!

Hừ! Sư thúc trọng bên này coi nhẹ bên kia! Ông ấy không phục!

Không biết nếu ông ấy lăn lộn đầy đất thì có thể đổi lấy sự chú ý của cô không?

Đạo trưởng Tiền Tam không biết xấu hổ nghĩ thế.

“Một người là bạn tôi, một người tôi phải gọi là thầy.” Tô Tái Tái trả lời rồi nói tiếp: “Tóm lại ông sắp xếp đi, sau khi tôi về sẽ cho ông một lá bùa trắng.”

[???!!!] Đây là niềm vui ngoài mong đợi sao!

Ông ấy lập tức muốn đi dâng hương cho tổ sư Tam Thanh, cảm tạ tổ sư rốt cuộc cũng đã nghe được lời cầu nguyện ngày đêm của ông ấy!

Tiền Tam tràn đầy sức sống, cầm điện thoại, lớn giọng trả lời: [Đã rõ rồi, tiểu sư thúc! Tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt! Người cứ yên tâm đi!]

“Được rồi, được rồi, tôi cúp điện thoại đây.” Tô Tái Tái cười lắc đầu, cảm thấy đức hạnh của ngỗng con nhất định đều là do Tiền Tam dạy hư.

Sau đó?

Sau đó Tô Tái Tái liền cúp điện thoại giữa tiếng chào vang vọng [Xin chào tiểu sư thức! Hẹn gặp lại tiểu sư thúc!] của người ở đầu dây bên kia.

Cô còn chưa ngẩng đầu lên đã phát hiện người giấy nhỏ đang lén lút chọc chọc cô.

Hàng mi Tô Tái Tái hơi nhướng lên, lập tức thấy Bạch Ngữ Dung đang đứng dưới bậc thang đang ngước nhìn cô.

Bạch Ngữ Dung thấy Tô Tái Tái nhìn mình thì vịn lấy bậc thang chuẩn bị đi lên nói chuyện với cô.

Cô ta vừa đi vừa cười nói: “Tiểu Tái, em đi theo người nhà họ Ngô tới sao? Ở trên lầu à?”

Cái giọng đó như kiểu đang ra lệnh cho Tô Tái Tái phải giới thiệu mình cho người nhà họ Ngô vậy.

Nhưng cô ta mới vừa nhấc chân, còn chưa kịp đặt xuống bậc thang đầu tiên thì bên tai đã vang lên giọng Tô Tái Tái: “Đi xuống.”

Nụ cười Bạch Ngữ Dung trở nên sượng trân, lại giả vờ như không nghe hiểu, nhìn Tô Tái Tái: “… Gì cơ?”

Tô Tái Tái đứng ở đầu cầu thang, điện thoại gác lên tay vịn, gõ nhẹ hai cái, hờ hững đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, đồng thời mở miệng: “Cô với tới nổi sao?”

Cô vừa dứt lời, hai mắt Bạch Ngữ Dung lập tức trợn trừng, phát ra một tiếng: “Cô…!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 174


Nhưng Tô Tái Tái không thèm đáp lại, thong thả xoay người trở lại phòng riêng trên lầu.

Bỏ mặc Bạch Ngữ Dung đứng dưới cầu thang cắn răng nghiến lợi cả nửa ngày, sau đó tức tối hướng người về phía Tô Tái Tái vừa rời đi mà dậm chân bình bịch để phát tiết rồi quay lưng bỏ đi.

Cô ta mới đến trước cửa phòng riêng thì lại chạm mặt với Tần Trác Thắng đang mở cửa bước ra, vội vàng đến độ suýt nữa là đụng trúng cô ta luôn.

“Thầy ơi?!” Bạch Ngữ Dung hoảng sợ, ngước nhìn Tần Trác Thắng bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Tuy cô ta và Tần Trác Thắng quen biết nhau chưa lâu, nhưng lại hiểu rất rõ bình thường ông ta kiềm chế cảm xúc rất giỏi, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thanh cao, kiêu ngạo.

Thế nên đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ dạng vui mừng ra mặt này của ông ta.

“Ừm!” Tần Trác Thắng thoáng sửng sốt, cố đè biểu cảm vui mừng xuống, nghiêm mặt gật đầu chào Bạch Ngữ Dung, im lặng vài giây rồi mới nói: “Ngữ Dung, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, em về trước đi, thầy có vài vấn đề cần trao đổi với người khác.”

Bạch Ngữ Dung sững sờ, dù có hơi nghi nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thưa thầy, để em vào lấy túi rồi về trước.”

“Ừm.” Tần Trác Thắng né sang một bên, đợi Bạch Ngữ Dung xách theo túi rời đi, ông ta mới dời mắt, đi nhanh như bay tới một chỗ khác.

Vừa đi ông ta vừa cố gắng kiềm nén vẻ vui mừng quá độ trên gương mặt. Vì ông ta không hề muốn người khác đoán được người giành được tấm bùa kia là mình.

Tốt quá đi mất!

Quả nhiên ông trời rất thiên vị những người có thiên phú như ông ta.

Biết xuất thân của ông ta không tốt nên mới gửi tới một sự trợ giúp quyền lực như thế.

Tần Trác Thắng sắp vui quá hóa rồ luôn rồi, thậm chí không kiềm chế nổi mà bắt đầu ảo tưởng về một tương lai tươi sáng, khi mà những người khác sẽ cung kính gọi mình một tiếng “Viện trưởng Tần”.

Về phần Ngô Lục Lục…

… Hừ.

Tần Trác Thắng cười khẩy, bản thân không những đã vượt qua Ngô Lục Lực từ mười mấy năm trước, mà thậm chí là trong tương lai, tên đó cũng không xứng đứng ngang hàng với mình đâu.

***

Tô Tái Tái vừa leo lên đến nơi thì đã thấy Ngô Lục Lục và Chu Phổ đi từ trong phòng đi ra ngoài hành lang.

Đúng lúc này, Ngô Lục Lục tình cờ ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Tái Tái, ông ấy vui vẻ vẫy tay với cô: “Tiểu hữu, mau tới đây, ban nãy thầy Chu bảo vì đã giành được cỏ Thất Tinh Dạ nên muốn mời hai chúng ta ăn bữa cơm đó.”

Chu Phổ mỉm cười gật đầu, qua vài giây lại nói thêm: “Ngại quá, vì ví đã rỗng tuếch nên sẽ không thể mời hai người ăn chỗ nào cao sang được, chắc chỉ là mấy món cơm nhà đạm bạc mà thôi.”

“Chà, tôi thích nhất là cơm nhà đó.” Ngô Lục Lục vỗ lưng Chu Phổ một cái, há miệng cười rất chi là sảng khoái: “Nhớ gọi thêm một đĩa thịt nấu hai lần* và thịt kho tàu là được.”

*
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 175


Nhưng trong số đám lệ quỷ có hai con bị mùi rượu hảo hạng câu ra con sâu rượu, chúng duỗi cổ ngó quanh ngó quất, tính tìm cơ hội uống trộm vài ly.

Cũng may là đầu còn chưa thò được tới mặt bàn thì đã bị Tô Tái Tái ấn trở về, cuối cùng chỉ đành buồn bực ăn thịt tiếp.

Thỉnh thoảng, chúng còn hướng mắt về phía hai người Ngô Lục Lục, định giải cơn thèm bằng cách này.

Chu Phổ không phải một người nghiện rượu, sau khi uống hết hai ly nhỏ với Ngô Lục Lục, khi thấy ông ấy chuẩn bị rót cho mình thêm ly nữa thì vội vàng dùng tay che miệng ly lại, từ tốn lắc đầu: “Không uống nữa đâu, chiều nay tôi còn phải bay tới thành phố S để giảng bài đó, lỡ đâu lúc xuống máy bay bị người tới đón ngửi thấy một thân mùi rượu thì xấu hổ lắm.”

“Thôi được! Chờ khi nào anh về hai ta lại uống tiếp.” Ngô Lục Lục cười sang sảng.

Ông ấy rời khỏi Đế Đô đã rất nhiều năm, giờ chẳng còn bạn bè gì mấy, giờ gặp được có tính khí thất thường giống mình là Chu Phổ nên tất nhiên là rất nhiệt tình rồi.

Ông ấy tạm dừng vài giây, rồi như nghĩ đến chuyện gì, khẽ lắc đầu thở dài: “Không ngờ hai anh em chúng ta lại kém may mắn như vậy, anh 18 tôi 16, cuối cùng lại là số 17 trúng được bùa của Đạo Trưởng Trong Núi. Hầy… vận may này đúng là…”

Nghe vậy, Chu Phổ mỉm cười: “Xem ra chỉ có thể tranh thủ lần sau coi mình có may mắn hơn, nhận được sự ưu ái của Đạo Trưởng Trong Núi không.”

“Đúng vậy.” Ngô Lục Lục vỗ vai Chu Phổ, tỏ ý hãy cùng nhau cố gắng, lại nói tiếp: “Nếu Đạo Trưởng Trong Núi có thể tổ chức bốc thăm trên weibo thì hay rồi.”

Ngô Lục Lục vừa về tới Đế Đô không lâu thì anh cả Ngô Thẩm Văn đã lập tức đăng ký tài khoản weibo cho ông ấy, không chỉ giúp chứng thực mà còn ấn theo dõi một loạt tài khoản khác hộ nữa cơ.

Nhưng số người được đặc biệt theo dõi chỉ có hai, một là Đạo Trưởng Trong Núi, một người khác là Bút Lông Và Nghiên Mực, tên giống như cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm vậy.

Ngô Lục Lục tò mò lướt xem weibo của cả hai, Đạo Trưởng Trong Núi vẫn còn bình thường, tuy lượng bài đăng trong một năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ít nhất thì người ta vẫn có thể biết được là thỉnh thoảng người đó sẽ ngoi lên.

Còn tài khoản Bút Lông Và Nghiên Mực kia… bài đăng cuối cùng đã từ tận mấy năm trước?!

Anh cả à, có khi nào vị này đã xóa weibo từ lâu rồi không?

Nhưng Ngô Lục Lục mới than thở một câu thôi đã bị Ngô Thẩm Văn táng cho một cú đau điếng vào gáy.

Câm miệng! Nhiều nhân vật có tiếng như vậy đều yên lặng lót dép chờ người ta kia kìa, em cũng thành thật ngồi yên đó đi, không chừng có thể đợi được tới lúc vị ấy trở về, rồi vô tình nhìn trúng mình thì sao?

… Ha ha, chuyện đó mà xảy ra thật thì mới đúng là “Lúc còn sống…” đấy…

Tóm lại, Ngô Lục Lục không chỉ có tài khoản weibo, mà bây giờ ngày nào cũng lẽo đeo theo sau anh cả cũng như cháu trai cả nhà mình, siêng năng vào siêu thoại* của Đạo Trưởng Trong Núi và Bút Lông Và Nghiên Mực để điểm danh, tặng điểm, thậm chí còn học được rất nhiều thuật ngữ và kỹ năng mới.

*
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 176


Hầy…

Cuộc sống này thật không dễ dàng, Tái Tái lại thở dài.

***

Chờ tới khi Tô Tái Tái về đến ký túc xá đại học Đế Đô, vết chém trên tường đã biến mất tăm, tới cả cánh cửa bị tàn phá nặng nề cũng được đổi mới.

Nếu không phải sáng nay cô nhìn thấy tận mắt thì chắc sẽ tưởng là mình nhìn nhầm cũng nên.

“Tốc độ nhanh đấy.” Tô Tái Tái quay đầu, nói với người giấy nhỏ đã trèo được lên vai mình.

Người giấy nhỏ gật đầu, ghé người lên vai cô, hai tay chống cằm, hai chân thả ở đằng sau đong đưa lên xuống.

Lần sau cũng sẽ tìm cô ta tới chịu trách nhiệm!

Nghe vậy, Tô Tái Tái hoảng hồn: “Quào…” Cô trố mắt nhìn người giấy nhỏ, hỏi: “Còn dám có lần sau nữa hả?”

… Hửm?!

Người giấy nhỏ ngơ người, bất cẩn quá, bị lộ tẩy rồi.

Sau một hồi quay đầu lặng lẽ mắt đối mắt với Tô Tái Tái, nó đứng phắt dậy, vươn vai, giả vờ như kiểu “Ôi chao, sao tự nhiên buồn ngủ thế”, rồi xoay người chạy biến vào trong mũ trùm.

Về phần những lời Tái Tái vừa nói…

Hừ! Nó không có nghe thấy cái gì hết trơn á!

Người giấy nhỏ: ╭(╯^╰)╮

Tô Tái Tái lắc đầu, đang tính than thở một câu “Nhất định là người khác dạy hư em” thì trong phòng ngủ của Khúc Nhiên bỗng vang lên tiếng “loảng xoảng”, xen lẫn bên trong là giọng của Khúc Nhiên, có vẻ là đang khuyên bảo hay sao đó.

Cảm giác này… giống như trong nhà nuôi một con thỏ ngang ngược, vì không thích đồ ăn mà con sen cho nên vừa ngậm chén không của mình chạy khắp nhà, vừa quăng quật tứ lung tung.

Ôi… Dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực từ trong giọng nói của Khúc Nhiên.

Tô Tái Tái vốn đang định về thẳng phòng ngủ lập tức dừng bước, cô xoay người đi tới trước phòng ký túc xá của Khúc Nhiên và gõ cửa.

“Tới liền.” Khúc Nhiên trong phòng cuống cả lên, khó khăn lắm mới mở được cửa.

Nhìn bộ dạng thê thảm của cô ấy, Tô Tái Tái sững người.

Mái tóc ngắn gọn gàng xinh đẹp của Khúc Nhiên bây giờ rối như cái ổ chim, trên mặt và cánh tay đều có không ít vết trầy xước.

Tô Tái Tái nhìn một lát, phát hiện còn có mười mấy vết thương hơi cũ đã được dán lại bằng băng keo cá nhân.

“Đàn chị à, chị còn đủ băng keo cá nhân để dùng không? Hay em cho chị mượn mấy miếng nhé?” Tô Tái Tái chuyển tầm mắt về phía Khúc Nhiên và hỏi.

Khúc Nhiên nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, có điều cô ấy vừa mới kịp nói hai chữ "đàn em” xong thì lại nghe có tiếng “khè khè” đầy uy h**p vang lên từ phía sau.

Khúc Nhiên dựng tóc gáy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi ngay lập tức.

Đây là tiếng kêu cảnh cáo của Nhện Mặt Quỷ khi thấy người lạ, chứng tỏ nó đang muốn tấn công!

“Tiêu rồi!” Khúc Nhiên sốt ruột, cô ấy đột nhiên xoay người nhìn về phía ký túc xá của mình, phát hiện Nhện Mặt Quỷ đã đục thủng cái nồi và chui ra từ cái lỗ đó.

Lúc này nó đang ép sát thân thể xuống đất, trong mắt kép dấy lên sự khát máu, đây là động tác chuẩn bị nhảy lên vồ mồi.

Khoảnh khắc khi cô ấy quay người lại, nó lập tức nhảy bật lên và lao thẳng về phía Tô Tái Tái - người đang được Khúc Nhiên che chở sau lưng!

Khúc Nhiên sợ hết hồn, cô ấy vừa giơ tay chuẩn bị tóm lấy con Nhện Mặt Quỷ đang lao tới vừa nói vọng ra phía sau: "Đàn em, em mau...”

Chữ “đi” còn chưa kịp nói xong thì Nhện Mặt Quỷ đã linh hoạt tránh thoát khỏi bàn tay của Khúc Nhiên, thậm chí còn lợi dụng mu bàn tay đang giơ lên cao của cô ấy làm bàn đạp tiếp tục nhảy lên khung cửa, kế đó nó lại lướt qua Khúc Nhiên và lao thẳng về phía Tô Tái Tái!

Tám cái chân giang rộng ra ở giữa không trung, mũi chân b*n r* những lưỡi dao sắc bén đỏ như máu, hoa văn đỏ sẫm trên bụng con nhện trông chẳng khác gì một khuôn mặt người đang gào thét trong im lặng cả.

Tạm không nói đến chuyện nó có vồ trúng con mồi không, nhưng hình ảnh này thật sự là quá khủng khiếp và ghê rợn!

Khoảnh khắc tưởng chừng như con nhện sẽ vồ trúng mặt Tô Tái Tái, sau đó dùng tám cái chân cắt đứt đầu của cô xuống thì…

Tô Tái Tái liếc con Nhện Mặt Quỷ đang nhào lại đây, sau khi “ồ” một tiếng thì duỗi tay bắt lấy nó ngay giữa không trung, năm ngón tay bấu vào bụng nó, tuy không thấy cô có thêm hành động nào khác nhưng Nhện Mặt Quỷ lại đột nhiên rít lên một tiếng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 177


Rõ ràng ban nãy nó còn nhe nanh múa vuốt trông vô cùng hung hãn, thế mà bây giờ thì lại co rúm thành một cục.

Đừng nói là dùng lưỡi dao sắc bén chém cô, hiện tại nó còn không dám nhúc nhích nữa kìa, nó sợ mình mà hó hé một cái là hóa thành tro bụi ngay.

Nó nhớ ra rồi! Đây là hơi thở của người ngày hôm qua cho nó ăn hành đây mà!

Nhện Mặt Quỷ run bần bật nằm trong tay của Tô Tái Tái, chỉ dám rê.n rỉ nhỏ xíu, hoàn toàn không dám phản kháng.

“!!!” Khúc Nhiên vừa mới quay đầu, đập vào mắt cô ấy là cảnh tượng này.

Trong lúc đang há hốc mồm không nói nên lời vì khiếp sợ, Tô Tái Tái bắt đầu vứt con Nhện Mặt Quỷ đang rê.n rỉ trong tay mình lên cao rồi lại chụp lấy, nhìn qua không khác gì đang tung hứng một món đồ chơi cả: "Uầy, tự nhiên thèm ăn cua cà ra ghê.”

“???” Khúc Nhiên đang giật mình lập tức chuyển thành khó hiểu.

Ủa alo đàn em ơi, sao em nhìn con Nhện Mặt Quỷ đáng sợ như thế mà liên tưởng đến con cua cà ra hay vậy?!

Nói ra cho chị nghe thử đi?!

Cũng may tiếng rít của Nhện Mặt Quỷ khá chói tai, cho nên cũng kịp đánh thức Khúc Nhiên - người đang rủa thầm trong bụng nãy giờ.

Cô ấy vội vàng thay nó nài nỉ Tô Tái Tái: "Đàn em à, em tạm tha cho nó đi được không, chị nghĩ là sau này nó không dám làm vậy nữa đâu.”

“Ơ?” Tô Tái Tái nghe xong thì nhìn về phía Khúc Nhiên, có hơi ngoài ý muốn.

Cô chớp mắt nói: "Đàn chị ơi, hạt ngọc quỷ này thật ra là phiên bản lỗi thôi, hay để em tìm một hạt khác tốt hơn cho chị nhé?”

Tô Tái Tái dừng một chút rồi lại nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ, nhe răng cười với nó: "Là kiểu vừa biết đánh nhau, vừa biết làm nũng lại còn biết nghe lời ấy. Còn con này... Hay để em “thủ tiêu” nó giúp chị nhé?”

Tô Tái Tái nói như thế xong thì năm ngón tay dùng sức bấu vào bụng của Nhện Mặt Quỷ, nó sợ tới mức lại bắt đầu rê.n rỉ.

Ít nhiều gì nó cũng là loại quỷ có chỉ số thông minh nhất định, biết bây giờ chỉ có Khúc Nhiên mới có thể cứu mình cho nên nó lập tức quay đầu nhìn về phía cô ấy rồi nhỏ giọng k** r*n.

Yếu đuối, đáng thương, bất lực.

Bộ dáng này hoàn toàn khác hẳn lúc nó dọa nạt cô ấy và viện trưởng Lý.

Khúc Nhiên cạn lời, nhưng dù thế thì cô ấy vẫn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, cười khổ nói: "Em tặng chị hạt ngọc quỷ này là chị đã cảm ơn em lắm rồi, sao chị có thể không biết xấu hổ mà đòi em thêm một hạt khác. Với lại...”

Cô ấy dừng một chút, quay sang nhìn Nhện Mặt Quỷ một cái rồi bảo: "Đây là thứ đầu tiên mà chị rèn ra được... Cho nên chị cũng có cảm tình với nó.”

“Vậy à...” Tô Tái Tái nghe xong thì nhìn về thứ đang nằm trong tay mình.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Nhện Mặt Quỷ co rúm lại, nó nhỏ giọng rê.n rỉ hai tiếng, thoạt nhìn cực kỳ ngoan.

“Thôi cũng được.” Tô Tái Tái đưa con Nhện Mặt Quỷ cho Khúc Nhiên: "Em trả nó lại cho chị đây.”

Khúc Nhiên vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn đàn em!”

Lúc vươn tay định nhận lấy, cô ấy lại bất ngờ khựng lại.

Chủ yếu là vì từ nãy giờ cô ấy đã bị Nhện Mặt Quỷ gây thương tích quá nhiều lần, cho nên hành động dừng lại theo bản năng này cũng là chuyện bình thường.

Có điều con Nhện Mặt Quỷ hung dữ không sợ trời không sợ đất ban nãy bây giờ lại ngoan không tả được, thấy Khúc Nhiên duỗi tay về phía mình, nó lập tức vươn chân ra bám lên, sau đó men theo cánh tay của cô ấy chạy một mạch lên bả vai rồi nấp ở phía sau đó.

Phải một lát sau nó mới dám ló đầu ra len lén nhìn Tô Tái Tái, bởi vì nó sợ mình sẽ lại bị cô dùng một tay túm lấy sau đó hóa kiếp cho nó về chầu ông bà luôn.

Sau khi nhìn hồi lâu, chắc chắn người nọ hoàn toàn không còn hứng thú gì với mình thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc đang định thu lại ánh nhìn, nó chợt thấy Khúc Nhiên đang vui mừng nhìn nó.

Nhện Mặt Quỷ hơi sửng sốt, sau đó tỉnh lại liền.

Hừ, bộ chưa thấy qua thể loại vừa ngoan vừa hèn như nó hay gì?!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 178


Nhìn cái gì mà nhìn!

“Đàn em ơi, nó... nó ngoan hơn rồi nè.” Khúc Nhiên không quan tâm Nhện Mặt Quỷ đang ngoài lạnh trong nóng, cô ấy duỗi tay, dè dặt sờ chỗ gần mắt kép của nó.

Nhện Mặt Quỷ chỉ vờ kiêu ngạo hếch đầu lên chứ không hất tay Khúc Nhiên ra, như thể đang nói “thích làm gì thì làm đi”, điều này làm cô ấy vô cùng vui vẻ.

Khúc Nhiên vừa vu.ốt ve Nhện Mặt Quỷ vừa nói với Tô Tái Tái.

“Đúng thế.” Tô Tái Tái gật đầu: “Chắc là nó cảm nhận được sự hiền lành dịu dàng của đàn chị nên mới quyết định trao thân gửi phận cho chị đó.”

???

Dùng từ kiểu gì lạ vậy trời.

Nhện Mặt Quỷ chỉ dám nói thầm trong bụng chứ không dám để lộ sự bất mãn của mình lên mặt.

Khúc Nhiên cũng không biết phải đáp lại lời này của Tô Tái Tái như thế nào, cô ấy chỉ đành phải cười ha ha rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đàn em à, đều là nhờ hạt ngọc quỷ mà em cho chị đó. Đúng rồi, không phải em nói là em muốn ăn cua cà ra hay sao? Tối nay chị mời em ăn món cua xào cay nhé, chị biết một chỗ ở gần đây bán món này ngon lắm đó.”

Nghe tới ăn thì Tô Tái Tái vui vẻ ngay: “Được ạ, cảm ơn đàn chị.”

“Ừ.” Khúc Nhiên gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Em vừa đi đâu về à? Hay là em về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Để chị dọn lại phòng một chút rồi chị qua gọi em đi sau nhé?”

Khúc Nhiên nói xong còn cười gượng một cái, nghiêng người cho Tô Tái Tái nhìn tình trạng căn phòng của mình bây giờ đang như một bãi chiến trường: “Bạn cùng phòng của chị hai ngày nữa sẽ quay lại, chị phải dọn xong sớm mới được.”

Tô Tái Tái thấy phòng ký túc xá của Khúc Nhiên loạn xà ngầu như bãi rác thì hơi nhướng mày, sau đó liếc Nhện Mặt Quỷ một cái.

Nhện Mặt Quỷ bị liếc sợ đến mức vội vàng núp người sau lưng Khúc Nhiên.

“Vâng, thế chị cố lên nhé.” Tô Tái Tái gật đầu với Khúc Nhiên, vừa định xoay người quay về phòng mình thì nghe tiếng cô ấy gọi lại.

“À đúng rồi đàn em ơi.”

“Sao ạ?”

“Hôm nay, sau khi chị luyện khí thành công thì viện trưởng Lý, giáo sư Bành và người của Lục Bộ đã tới. Chuyện em đưa hạt ngọc quỷ cho chị, nhờ đó mà chị mới có thể luyện khí thành công…”

Khúc Nhiên còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã vội vàng xoay người lại, vừa nắm chặt lấy tay cô ấy vừa đung đưa qua lại: “Đó đều là công của một mình đàn chị, xin chị đừng đổ qua cho em nhé.”

“Hả?” Khúc Nhiên đơ người ra.

Đổ? Đổ thừa?

Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải?

“Khụ khụ. Ý của em là…” Tô Tái Tái giả vờ ho khụ một tiếng rồi cười híp mắt nhìn Khúc Nhiên nói: “Chúc mừng đàn chị luyện khí thành công, sau này nhờ chị quan tâm chăm sóc em nhiều hơn nhé.”

Nói tóm lại là cái tội phá hủy tài sản chung của trường học thì chị cứ ôm mình chị đi là được rồi.

Nếu như sau này trường học mà có bắt đền tiền sửa chữa thì đừng tìm cô nhé.

Tiền chi tiêu để mua đồ ăn cho thú cưng trong nhà đã phải tốn nhiều lắm rồi…

“Chị hiểu rồi.” Khúc Nhiên nhìn vẻ mặt ‘chân thành’ của Tô Tái Tái, im lặng một lát rồi mới gật đầu nói.

Sau đó cô ấy cũng cười nói lại với Tô Tái Tái: “Chị cũng xin nhờ em sau này nhớ quan tâm chỉ dạy chị nhiều hơn nhé.”

Bốn chữ ‘quan tâm chỉ dạy’ vô cùng thật lòng.

Một bên khác, sau khi Tần Trác Thắng lén lút nhận lấy lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi xong thì nhanh chóng cất giấu ở trong người, sau đó lại làm ra vẻ bình thường như chẳng có gì xảy ra cả rồi đi về nhà.

Vừa về tới nhà, ông ta nhanh chóng khóa cửa lại rồi mới chạy về phía phòng làm việc của mình.

Vào trong phòng làm việc, ông ta cũng không quên khóa chốt cửa lại, sau đó cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, đóng cửa sổ và kéo kín rèm cửa lại, sau khi kiểm tra cẩn thận kỹ lưỡng, bảo đảm không có chỗ nào bị hở thì mới run rẩy từ từ lấy lá bùa vàng từ trong lồng ng.ực ra.

Phía góc của lá bùa bị hư hỏng một chút, trên lá bùa cũng còn đất cát chưa được lau kỹ, thậm chí những nét chữ trên lá bùa cũng có nhiều chỗ bị đứt quãng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 179


Nhưng những vấn đề đó không hề ảnh hưởng tới việc Tần Trác Thắng cẩn thận lấy một chiếc hộp gỗ đắt tiền nhất của ông ta ra, ông ta cầm lá bùa lên bằng hai tay, từ từ chậm rãi đặt nó vào trong.

Mãi đến lúc lá bùa vàng đã nằm ngay ngắn ở trong hộp thì Tần Trác Thắng mới lùi ra sau một bước, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào lá bùa vàng.

Cuối cùng, ông ta nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, rồi tiếng cười dần to lên, ông ta cười xong một trận thì mới thở phào một hơi, cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.

Ánh mắt bây giờ của Tần Trác Thắng đầy vẻ mưu mô tính toán và đắc ý.

Ông ta sẽ giữ lá bùa vàng này cho riêng bản thân, ngay cả thầy của mình, viện phó Tôn thì ông ta cũng sẽ không nói.

Thứ đồ tốt như thế này, phải được dùng ở lúc nguy cấp nhất, không thì chẳng phải sẽ rất lãng phí hay sao chứ?

Tần Trác Thắng cảm thấy mình nhất định phải dùng nó để lấy được thứ gì đó tốt nhất mới được.

Tần Trác Thắng vừa nghĩ vừa không nhịn được mà vu.ốt ve lá bùa.

Gặp được chuyện tốt như vậy thì phải khui một chai rượu ngon nhất để chúc mừng mới được.

Tần Trác Thắng nghĩ như thế, ông ta nhanh chóng đi ra ngoài phòng làm việc, tới lúc quay trở lại phòng làm việc thì trên tay đã cầm một chai rượu vang đỏ và một cái ly uống rượu.

Chai rượu vang đỏ này là do viện phó Tôn đưa cho Tần Trác Thắng, lúc đầu giá trên thị trường chỉ có mấy trăm ngàn, nhưng bây giờ đã qua mấy năm rồi, giá trị hiện tại của nó đã lên tới hàng triệu rồi.

Tần Trác Thắng rót rượu ra ly, mùi rượu thơm say đắm lòng người chậm rãi lan ra trong không khí, ông ta từ từ hít một hơi thật sâu, khóe miệng mỉm cười, nhắm mắt say mê hưởng thụ.

Thừa dịp lúc rượu vang đỏ cần chút thời gian để thoát khí, Tần Trác Thắng ngồi xuống ở trên ghế giám đốc, vô cùng đắc ý lắc lư xoay tròn qua lại rồi thò tay với lấy điện thoại, nhanh chóng mở weibo lên và tìm kiếm chủ đề về Đạo Trưởng Trong Núi.

Quả nhiên, chủ đề đang nổi nhất hiện tại chính là “Chúc mừng người mua số mười bảy trúng được lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi.”

Tần Trác Thắng không nhịn được mà cười phá lên, nhanh chóng ấn thích mấy bài viết có nhiều lượt thích nhất rồi mới mở xem khu vực bình luận, bắt đầu đọc những bình luận ghen tị với ông ta của mọi người.

Chỉ tiếc là…

Tần Trác Thắng lắc đầu, thở dài một tiếng.

Nếu như không phải sợ thầy của mình là viện phó Tôn biết được người trúng lá bùa này là mình thì bây giờ ông ta đã đăng bài lên weibo rồi.

Bây giờ thì chỉ đành phải để cho mấy người này đoán mò thôi vậy.

Vẻ mặt Tần Trác Thắng có chút tiếc nuối, ông ta cười lắc lắc đầu, lúc này thì rượu vang cũng đã thoát khí xong rồi.

Tần Trác Thắng đứng dậy rót cho mình một ly, ông ta nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, nhìn rượu sóng sánh trong ly một lát rồi mới đưa ly rượu lên mũi, nhẹ nhàng hít ngửi một hơi.

Tần Trác Thắng thỏa mãn gật đầu, lại tiếp tục cầm điện thoại lên, định vừa xem bình luận vừa uống rượu thì thấy được dòng bình luận mới nhất.

[Mọi người đừng nói chuyện ở đây nữa. Mau mau qua xem bài đăng weibo mới nhất của Đạo Trưởng Trong Núi kìa!]

Bài viết mới nhất trên weibo?

Chẳng lẽ là bài chúc mừng mình sao?

Tần Trác Thắng cười cười, ông ta nghĩ Đạo Trưởng Trong Núi cũng khách sáo ghê đấy chứ nhỉ.

Tần Trác Thắng vừa mở weibo, vừa uống một ngụm rượu.

Nhưng một giây sau, sau khi đọc rõ nội dung bài viết trên weibo thì nụ cười của ông ta lập tức tắt ngúm.

Không chỉ như thế mà bàn tay cầm ly rượu của ông ta cũng run rẩy.

Tay còn lại của ông ta đang giữ chặt điện thoại.

——

Đạo Trưởng Trong Núi: [Chúc mừng số 17 may mắn nha! Với cả do hôm nay tôi đột nhiên có thêm hai lá bùa cho nên tôi đang rất vui, bởi vậy tôi sẽ gửi tặng chúng cho hai người liền kề với số 17 là 16 và 18 nhé. Cảm phiền @Hội Huyền học sắp xếp giúp tôi, tôi mới gửi lá bùa đi rồi đó.]

Hình đăng kèm là hai lá bùa vàng được đặt trên bàn đá.

Bề mặt lá bùa vô cùng sạch sẽ, hoa văn vẽ trên bùa có nét vẽ rất đầy đặn và đạt tiêu chuẩn, rõ ràng là bùa thượng phẩm loại một cực xịn!
 
Back
Top Bottom