Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 30


Cô dừng một chút rồi lại nói: “...Không đẹp lắm nhỉ.”

Loại quỷ sinh ra từ nơi âm u như thế này thường không mạnh mẽ gì cho cam, chúng nó nuốt trọn mọi oán khí có thể nuốt và không để thừa dù chỉ một chút.

Những oán khí không vẹn toàn đó sẽ chồng chất lên người chúng và bắt chước thành những bộ phận trên cơ thể người, như là cái đầu hoặc cánh tay gì đó.

Cho nên đám quỷ trước mặt Tô Tái Tái này, có đứa thì mọc ra bốn cái tay sau đó chổng ngược bò trên mặt đất, có đứa thì trên đầu chỉ có một cái miệng sói to tướng, lưng thì mọc đầy lông đen và những cục thịt lồi lõm không khác gì lưng của một con cóc ghẻ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trên mấy cục thịt đó là những đôi mắt được che giấu đằng sau lớp lông, điều này có nghĩa là những cục thịt mọc trên lưng của đám quỷ quái này thật ra đều là đầu người!

Có cái đầu chỉ còn lại một nửa, có cái đầu thì chỉ có nửa khuôn mặt, tròng mắt trên đó cứ đảo liên tục trông vô cùng đáng sợ.

Một cảnh tượng kinh dị như thế mà qua miệng của Tô Tái Tái thì bị giảm cấp thành “không đẹp lắm” mà thôi.

“Kệ đi, cũng không có tác dụng gì mấy.” Tô Tái Tái nhìn lướt qua, thấy đàn quỷ đó đều sợ tới mức nằm bẹp trên mặt đất thì uể oải khoát tay: “Đừng làm dơ phòng nhé.”

Đám lệ quỷ nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, chúng nhào tới cắn lấy bọn quỷ quái kia rồi hất lên cao, sau đó chia nhau xơi tái bọn nó ngay giữa không trung.

Máu đen bắn tung tóe, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành oán khí tản ra.

Có một ít oán khí bay tới trước mặt Tô Tái Tái, cô thấy vậy thì duỗi ngón tay ra xoay hai vòng trong không khí, oán khí mỏng như sợi tơ bị cô vo thành viên tròn rồi đưa sang cho người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ giơ tay nhận lấy rồi há to miệng cạp một miếng, nhìn qua không khác gì đang ăn kẹo bông gòn cả.

Tô Tái Tái xoa đầu của người giấy nhỏ, trong lúc chuyển tầm mắt thì vô tình nhìn thấy nữ quỷ đang rúc vào một góc run bần bật.

Nó gầy như một bộ xương được bọc da, do không “thơm ngon” như đám quỷ quái béo tốt kia cho nên bị để lại ăn cuối cùng.

Có một con lệ quỷ vừa nuốt chửng một con quỷ quái, nó li.ếm mép vì chưa đã thèm, vừa hay lúc này lại thấy nữ quỷ, tuy có hơi chê nhưng nó vẫn ngoác mồm ra định cắn.

“Ấy, khoan đã nào.”

Grào?

Lệ quỷ dừng lại, vẫn giữ động tác há miệng quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái rồi chớp mắt đầy vô tội.

“Chị đột nhiên nhớ ra mình còn thiếu một kẻ trông cửa.” Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ, xoa cằm hỏi: “Dạo này người giấy nhỏ phải ru rú trong nhà riết chắc cũng sắp chán chết rồi, chị cũng đâu thể bắt nó giữ nhà mãi được, đúng không?”

Người giấy nhỏ đang cầm “kẹo bông gòn từ oán khí” ăn lấy ăn để, nghe thế thì gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng vậy! Nó cũng muốn đi theo Tái Tái ra ngoài chơi!

“Nếu vậy thì…” Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ đang run bần bật, tuy ở trong mắt người ngoài nó là một sinh vật kh*ng b* và tàn nhẫn, nhưng đến đây rồi thì nó chỉ là một con quỷ yếu đuối đáng thương mà thôi.

Cô dịu giọng hỏi: “Cô muốn làm quỷ trông cửa cho tôi hay là…”

Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi chỉ sang đám lệ quỷ mười nghìn năm đang vây quanh nữ quỷ: “Hay là làm đồ ăn vặt cho chúng nó?”

…Dù là quỷ thì cũng biết nên chọn cái nào!

Nữ quỷ gật đầu liên tục, sợ mình trả lời trễ thì sẽ bị đám thứ dữ xung quanh xơi tái.

“Tốt quá.” Tô Tái Tái vừa lòng gật đầu: “Nếu thế… Để tôi đặt cho cô một cái tên mới nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 31


Nữ quỷ tiếp tục gật đầu lia lịa.

Ngài là sếp lớn mà, ngài nói gì cũng đúng hết á!

“Vậy tôi gọi cô là Đồ Ăn Vặt nha.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm vỗ tay.

Nữ quỷ: ???

“Đây là cái tên hay mà đúng không?” Tô Tái Tái cười hỏi.

Nữ quỷ: “...”

Nữ quỷ chỉ có thể nuốt lệ mà gật đầu.

Nó không thấy tên này hay ở chỗ nào cả, nó chỉ cảm thấy cái tên này… hơi bị ngon miệng mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, nữ quỷ len lén liếc sang các “đại ca” ở xung quanh, khi phát hiện bọn chúng cũng đang nhìn mình với ánh mắt “thèm nhỏ dãi”, nó lập tức run bần bật như cầy sấy.

Nữ quỷ nhìn về phía Tô Tái Tái, nó đã quyết định rồi, từ giờ trở đi chỉ cần cô gái trước mặt này nói cái gì thì nó sẽ lập tức làm cái đó liền.

Nhất định sẽ nghe lời cô răm rắp!

****

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung chuẩn bị đi thăm bà nội Bạch.

Quản gia đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy từ sớm, chỉ còn chờ người giúp việc múc canh nữa thôi là có thể đi luôn.

Hứa Tần Nhã thấy vậy thì không ngừng gật đầu, nhìn về phía Bạch Ngữ Dung tỏ ý khen ngợi, vỗ nhẹ bàn tay của cô ta, nói: “Con thật là chu đáo, biết nấu canh bổ mang cho bà nội luôn này.”

“Đây là chuyện con nên làm thôi ạ.” Bạch Ngữ Dung cười dịu dàng một tiếng.

Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy cũng gật đầu đầy dịu dàng, bầu không khí lúc này rất ôn hòa.

Chờ một lát để người ta múc canh xong, lúc quản gia đang định đưa hai mẹ con Hứa Tần Nhã tới bệnh viện thì Bạch Ngữ Dung lại dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ta đánh mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã: “À phải rồi, mẹ ơi, Tiểu Tái đâu rồi ạ? Hay là gọi Tiểu Tái đi cùng nhé? Bà nội thấy em ấy tới chắc chắn sẽ rất vui đấy.”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía quản gia như thể đang giục ông ta còn không mau đi lên lầu gọi người vậy.

Thế nhưng, chẳng những quản gia vẫn đứng nguyên tại chỗ mà ngay cả nét mặt của Hứa Tần Nhã cũng tỏ ý không đồng tình: “Thôi, chỉ hai mẹ con mình là đủ rồi. Chờ nó sửa soạn xong mà xuống được dưới này thì không chừng canh con nấu cho bà nội đã nguội lạnh luôn rồi.”

Cũng phải ha.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, vừa quay đầu nhìn lên trên lầu vừa nói: “Vậy…”

Không đợi cho cô ta kịp nói gì, Hứa Tần Nhã đã chặn trước: “Nếu như nó có lòng thì nó sẽ tự đi thăm thôi. Đến lúc đó lại bảo quản gia chuẩn bị xe là được.”

Bà ta thoáng dừng lại một lát rồi nói: “Ngữ Dung, mẹ biết con tốt tính, dễ mềm lòng nhưng… Hôm nay chúng ta tới thăm bà nội vẫn còn chuyện khác phải làm nữa. Có Tiểu Tái ở đó thì không được hay cho lắm, để lần sau được không? Lần sau chúng ta gọi nó đi cùng nhé? Được không con?”

Mắt Bạch Ngữ Dung thoáng lóe lên tia sáng, nghe vậy, cô ta mới ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con nghe lời mẹ.”

Hứa Tần Nhã vui vẻ vỗ mu bàn tay của cô ta, bấy giờ, hai mẹ con mới nắm tay nhau đi ra ngoài, quản gia thì đi theo sau.

Về phần Tô Tái Tái, thậm chí còn không có một ai nhận ra rằng chưa có người nào lên gọi cô dậy ăn sáng cả.



Hôm nay Ngô Lục Lục ra bày sạp muộn hơn bình thường, tuy sắc mặt ông ấy khá tiều tụy nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Chủ sạp nhỏ vốn đang ngồi lướt điện thoại, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy ông ấy, ông ta “Ồ!” lên một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống, vừa xem Ngô Lục Lục bày quầy vừa nói: “Ngô đại sư, tôi còn tưởng là hôm nay ông không tới luôn ấy chứ.”

Ông ta thoáng dừng lời, thấy sắc mặt Ngô Lục Lục không được tốt thì lại hỏi tiếp: “Sao vậy? Ông chơi bài thâu đêm đấy à? Trông sắc mặt ông không được tốt cho lắm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 32


Ngô Lục Lục nghe vậy cũng chẳng biết phải trả lời người “hàng xóm” này như thế nào, chỉ biết gật đầu ậm ờ, im lặng một lát rồi nhìn chủ sạp nhỏ, hỏi: “Phải rồi, hôm nay tôi ra đây muộn, ông có còn nhớ cô gái trẻ mà hôm qua ngồi ở quầy của tôi uống hai chén trà lạnh rồi đi luôn không?”

“Nhớ.” Chủ sạp nhỏ gật đầu.

Con ngươi của Ngô Lục Lục lập tức sáng lên, ông ấy vội vàng hỏi dồn: “Vậy sáng nay ông có gặp cô ấy không? Cô ấy có tới đây không?”

Chủ sạp nhỏ lắc đầu: “Tôi không gặp.” Ông ta dừng lại một lát, thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá thất vọng thì không nén nổi tò mò, bèn gặng hỏi: “Sao tự nhiên ông lại nhớ tới cô gái trẻ đó vậy?”

“Ôi... Không có gì đâu.” Ngô Lục Lục chẳng muốn trả lời ông ta, chỉ tùy ý phất phất tay.

Ông ấy nhìn con Tỳ Hưu ngậm tiền mà mình dùng làm chặn giấy rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đám đông đi qua đi lại trước mặt, mỏi mắt trông mong bóng dáng Tô Tái Tái sẽ xuất hiện trong dòng người một lần nữa.

Tối qua, sau khi mọi thứ bình thường trở lại, Ngô Lục Lục đã lục tung toàn bộ ngôi nhà lên nhưng vẫn không tìm thấy viên ngọc đen mà cô gái trẻ đó đã cho mình.

Không rõ là ông ấy đã lỡ tay làm mất thật hay là đúng như những gì ông ấy phỏng đoán.

Có lẽ… Chỉ bao giờ gặp lại được cô gái trẻ đó thì mới có thể biết rõ được.

Ngô Lục Lục nhìn dòng người, vừa tìm kiếm vừa nghĩ ngợi sâu xa.

Chủ sạp nhỏ ngồi bên cạnh thấy ông ấy không định nói cho mình biết thì cũng chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề gì. Lúc ông ta đang định cúi xuống nghịch điện thoại tiếp thì trong đầu lại chợt nhớ ra chuyện xổ số.

Ông ta kêu lên “ôi chao” một tiếng rồi vừa lục túi vừa cười với Ngô Lục Lục: “May mà ông nhắc tới cô gái trẻ đó chứ không suýt nữa tôi lại quên mất mình vẫn còn tấm vé số mua mất hai tệ.”

“Ồ, đây rồi!” Chủ sạp nhỏ móc tờ vé số ra, phẩy một cái rồi nói với Ngô Lục Lục: “Ôi, đại sư, ông trông sạp hàng giúp tôi một lát nhé, nếu trúng thưởng thật thì tôi sẽ chia cho ông một nửa!”

“Không cần chia cho tôi một nửa đâu, chỉ cần mời tôi ăn sáng ba hôm là được rồi.” Ngô Lục Lục nhìn đám đông, không quay đầu qua nhìn, chỉ phẩy phẩy tay với chủ sạp nhỏ.

Lời nói này của ông ấy khiến cho chủ sạp nhỏ bật cười ha ha: “Nếu như tôi trúng thật thì tôi mời ông ăn một tháng luôn. Thôi tôi đi nhá, đi tí về ngay.”

Nói rồi, ông ta nhanh chân chạy sang tiệm tạp hóa ở gần đó.

Ngô Lục Lục nghe vậy mới quay đầu nhìn bóng lưng của ông ta, trên miệng nở nụ cười trừ, cũng không coi lời ông ta nói là thật.

Trái lại, chủ quầy bán đồ chơi làm bằng đường bày hàng phía bên tay phải của Ngô Lục Lục nghe vậy lại bật cười một tiếng, tỏ ý khinh thường, sau đó bảo với Ngô Lục Lục: “Nếu như ông ta trúng thưởng thật, bất kể giải thưởng lớn hay bé thì, ờm, tôi sẽ tặng cho ông con rồng bay lên trời này.”

Chủ quán đồ chơi làm bằng đường chỉ tay vào món kẹo đồ chơi hình rồng mà mình vừa làm xong chưa được bao lâu, đang cắm trên cây gậy để rao hàng.

Ngô Lục Lục nhìn ông ta, chỉ gật đầu cười, không tiếp lời.

Trước đây, quầy hàng của hai người này nằm sát nhau nhưng sau này, vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà đôi bên xảy ra mâu thuẫn, từ đó, quầy của Ngô Lục Lục mới bày giữa quầy của hai người họ, coi như là tách hai người ra, kẻo họ lại cãi nhau, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của mọi người.

Tuy nhiên, Ngô Lục Lục chơi thân với chủ sạp nhỏ hơn là chủ sạp kẹo đồ chơi.

Ít nhất thì chủ sạp nhỏ cũng phúc hậu hơn một chút.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 33


Tiệm tạp hóa nằm cách chỗ bọn họ không xa nên Ngô Lục Lục chỉ mới kịp nghĩ tới đó thì chủ sạp nhỏ đã quay lại.

Ông ta cúi đầu không nói một lời, sau đó im im quay lại, ngồi vào bàn, ngẩn người.

Thấy ông ta như vậy, không đợi Ngô Lục Lục hỏi, chủ quán kẹo đồ chơi đã vội cười khẩy một tiếng, ngân dài giọng, nói mát: “Ôi chao… Con người ấy mà, phải biết cách chấp nhận số phận mới được. Ông bảo có phải không Ngô đại sư?”

Ông ta cười hì hì nhìn về phía Ngô Lục Lục, thoáng dừng lời rồi lại làm ra vẻ đáng tiếc, nói: “Thật là, vốn tôi còn nói là mời ông ăn con rồng bày lên trời này, tiếc là… Chậc, chậc, chậc, xem ra là không có cơ hội này rồi!”

Chủ quán kẹo đồ chơi tặc lưỡi, lắc đầu, vui vẻ hát khe khẽ, tiếp tục vẽ đồ chơi bằng đường.

Ngô Lục Lục không thèm để ý đến ông ta, quay qua nhìn về phía chủ sạp nhỏ, an ủi ông ta: “Không sao đâu, chỉ mất mỗi hai tệ thôi mà.”

Đến tận lúc này, chủ sạp nhỏ mới như thể cuối cùng cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục, chậm rãi gọi một tiếng: “Ngô đại sư...”

“Sao vậy?” Ngô Lục Lục đáp.

Một giây sau, chủ sạp nhỏ lập tức đứng bật dậy khỏi chiếc ghế kê bên chiếc bàn nhỏ, mặt mày hớn hở hô to lên với ông ấy: “Tôi trúng xổ số rồi! Ba mươi ngàn! Ha ha ha ha! Ngô đại sư! Tôi bao ông ăn sáng một tháng!”

Chủ sạp nhỏ vỗ ngực, hào sảng tuyên bố.

Lời này không chỉ làm Ngô Lục Lục kinh ngạc mà chủ quán kẹo đồ chơi vừa mới múc một muỗng đường, đang định rưới lên trên mặt thớt cũng ngạc nhiên. Ông ta lệch tay, thìa đường lập tức đổ thẳng xuống đất.

Mãi một lúc sau, chủ quán kẹo đồ chơi mới hoàn hồn, vội vàng rụt tay về.

Ông ta đang xót của nhìn số đường dưới đất thì một bàn tay khác lại đủng đỉnh xòe ra trước mắt ông ta. Chủ quán kẹo đồ chơi ngẩn người, quay đầu nhìn Ngô Lục Lục đang chìa tay ra trước mặt mình, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi tới khi bàn tay Ngô Lục Lục lại chỉ tiếp lên phía trên, chủ quán kẹo đồ chơi ngẩng đầu lên nhìn theo, Ngô Lục Lục mới bổ sung thêm một câu:

“Phiền ông lấy nó giúp tôi.” Ngô Lục Lục cười híp mắt, mở miệng, thấy chủ quán kẹo đồ chơi vẫn còn trợn mắt há miệng, ông ấy lại nhắc nhở đầy thiện ý: “Rồng bay lên trời.”

… Vừa khéo ông ấy vẫn chưa ăn sáng, ăn ít kẹo cho ngọt giọng cũng được.

Ngô Lục Lục trong lòng vui phơi phới nghĩ.



Ở một nơi khác, Hứa Tần Nhã đang tươi cười ngồi trong phòng bệnh VIP, nói chuyện với bà nội Bạch.

Còn Bạch Ngữ Dung thì ngồi bên cạnh múc canh.

“Mẹ, đây là canh mà Ngữ Dung dậy sớm nấu cho mẹ đấy ạ, canh này bổ lắm. Mẹ mau nếm thử xem hương vị thế nào?”

Hứa Tần Nhã vừa nói xong thì Bạch Ngữ Dung cũng kịp bưng chén canh đứng bên cạnh bà nội Bạch, ngoan ngoãn gọi bà ấy: “Bà nội.”

Bà nội Bạch ngước mắt lên nhìn Bạch Ngữ Dung một cái rồi lại cụp mắt xuống nhìn bát canh mà cô ta bưng tới trước mặt mình, sau đó gật đầu khen ngợi: “Nước canh rất trong, khá lắm.”

Bà ấy dừng lại một chút rồi lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Tài bếp núc của Ngữ Dung lại tiến bộ thêm rồi.”

Lời khen ngợi của bà nội Bạch khiến cả hai mẹ con đều thấy vui vẻ. Hứa Tần Nhã thầm ngạc nhiên, cười nói: “Cái con bé này, rõ ràng hiện tại việc học đang nặng như vậy, vậy mà vẫn khăng khăng phải tự nấu canh cho mẹ. Thật là…”

Hứa Tần Nhã nói đến đây còn hờn dỗi khẽ lườm Bạch Ngữ Dung một cái, mang tiếng là chê nhưng thực ra là khen cô ta.

Bạch Ngữ Dung cười ngượng ngùng, gọi một tiếng “mẹ à” rồi lập tức cúi đầu xuống.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 34


Bà nội Bạch cười, không hùa theo Hứa Tần Nhã mà chỉ nhìn Bạch Ngữ Dung, khen thêm một câu: “Đúng là một đứa trẻ ngoan.”

“Tiếc là trước bữa sáng, người ta đã thông báo rồi, chỉ được ăn đồ mà bệnh viện đã quy định thôi, món canh này…” Bà nội Bạch thoáng dừng lời rồi chỉ tay sang chiếc bàn trà nhỏ ở bên cạnh, nói: “Cháu để ở đó đi, bà ngửi mùi thôi là đủ rồi.”

Bạch Ngữ Dung sững sờ, quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã, đôi mắt vô tội chớp chớp, có vẻ hơi luống cuống.

Hứa Tần Nhã thấy thế lập tức tranh nói trước, ngượng ngùng bảo: “Ôi chao, chuyện này… Đúng là sơ suất của con.” Bà ta dừng lại một lát nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Ngữ Dung, con để qua đó đi.”

Bạch Ngữ Dung nghe vậy mới gật đầu, ngoan ngoãn bưng bát canh để qua một bên, sau đó quay đầu lại, nở nụ cười với bà nội Bạch rồi nói: “Lát nữa cháu sẽ mang canh này về, tiện thể hỏi y tá xem bà nội có thể ăn món gì rồi nấu lại ạ.”

Hứa Tần Nhã âm thầm gật đầu, ánh mắt tỏ ý hết sức tán thành.

Bà ta rất hài lòng về độ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Bạch Ngữ Dung.

Trái lại, bà nội Bạch lại tùy ý xua tay áo: “Không cần đâu, chạy tới chạy lui cũng phiền phức, đầu bếp ở đây được thuê để chuyên nấu dược thiện. Đợi bà khỏe rồi cháu nấu cho bà ăn sau nhé.”

“Thế… Dạ, cháu nghe lời bà nội.” Bạch Ngữ Dung do dự một chút rồi gật đầu.

Quản gia vẫn đứng ở bên cạnh, nghe vậy mới định bước tới bê giúp món canh ra ngoài. Thế nhưng, quản gia vừa đưa tay ra thì đã bị bà nội Bạch ngăn lại.

“Ồ? Cứ để ở đó đi.” Bà nội Bạch thoáng dừng lời như thể nghĩ đến chuyện gì đó, cười bảo: “Món canh này trông khá ngon mắt, đợi Tái Tái tới thì cho con bé nếm thử, nếu con bé thích thì sau này có thể nấu cho nó ăn.”

Lời này làm quản gia sững sờ, còn biểu cảm của Hứa Tần Nhã cũng trở nên khá khó coi.

Trái lại, Bạch Ngữ Dung đang duỗi tay ra để dọn bát giúp quản gia, nghe bà nội Bạch nói vậy, cô ta cũng chỉ hơi khựng lại một chút rồi cúi đầu, hàng mi cụp xuống, không đoán ra được thái độ của cô ta như thế nào.

Sau vài giây im lặng, khi Hứa Tần Nhã đang định lên tiếng bênh vực Bạch Ngữ Dung thì cô ta quay người lại nhìn về phía bà nội Bạch, dịu dàng, tình cảm gật đầu đáp: “Dạ, vậy cứ để ở đây đi.”

Cô ta dừng lại một chút rồi vừa cười vừa bổ sung thêm: “Nếu Tiểu Tái thích thì sau này cháu sẽ nấu nhiều hơn một chút.”

Bà nội Bạch nhìn Bạch Ngữ Dung một cái, sau câu nói này của cô ta, nét mặt vốn nghiêm khắc của bà ấy mới thoáng dịu lại, gật nhẹ đầu khích lệ cô ta: “Đứa bé ngoan.”

Rõ ràng so với vừa rồi, thái độ hiện tại của bà nội Bạch đã hiền từ hơn nhiều nhưng Bạch Ngữ Dung lại không thể vui vẻ được như lúc nãy.

Tuy vậy, cô ta vẫn nhếch khóe môi, dịu dàng trả lời: “Đây là chuyện cháu nên làm thôi ạ.”

Tuy Bạch Ngữ Dung mang tiếng là đứa trẻ mà bà nội Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn nhưng thái độ của bà ấy với cô ta luôn chỉ dừng ở mức bình thường, cộng thêm con trai, con dâu đều đối xử với Bạch Ngữ Dung rất tốt nên bà ấy không hề cảm thấy dẫu có thiếu chút cưng chiều của mình thì cũng có làm sao.

Bà nội Bạch không lưu tâm nên đương nhiên cũng không dễ dàng nhận ra thái độ của Bạch Ngữ Dung thay đổi.

Hay nên nói rằng, trong lòng bà nội Bạch chưa từng quan tâm chuyện này.

Cho nên hiện tại, sau khi nghe Bạch Ngữ Dung nói như vậy, bà nội Bạch cũng chỉ gật đầu tùy ý rồi lại quay đầu nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nói sang chuyện khác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 35


“Đúng rồi, Tần Nhã, vừa rồi nghe con nhắc tới việc học của Ngữ Dung. Con đã sắp xếp ổn thỏa chuyện trường lớp cho Tái Tái chưa?”

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh, tuy sắc mặt không hề thay đổi nhưng hai tay lại nắm lấy nhau, siết thật chặt.

Hứa Tần Nhã bất giác liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mới quay qua dịu dàng trả lời với bà nội Bạch, gượng cười, nói năng nhỏ nhẹ: “Mẹ à... Mẹ cũng biết là Ngữ Dung thi đậu Đại học Đế Đô rồi đấy, con và Văn Liên chỉ mới vừa tìm được giáo viên hướng dẫn cho con bé xong nên vẫn chưa kịp lo tới chuyện này.”

“Mẹ thấy đó, lại sắp phải tổ chức tiệc rồi đúng không? Thế này vậy...” Hứa Tần Nhã dừng một chút rồi nói tiếp: “Chờ con lo xong chuyện của Ngữ Dung, con sẽ lập tức sắp xếp cho Tiểu Tái, được không ạ?”

Bà nội Bạch nghe đến đây, mặt lập tức sa sầm lại.

*****

Năm đó ông nội Bạch qua đời quá đột nhiên, trong quãng thời gian ông hai Bạch còn chưa kịp về thì tập đoàn của nhà họ Bạch được bà nội Bạch một tay cáng đáng.

Chính bà nội Bạch và chồng là người đã gây dựng lên tập đoàn của nhà họ Bạch, đó chính là thành quả của bọn họ. Về sau khi con trai Bạch Văn Liên ra đời, tập đoàn của nhà họ Bạch cũng dần đi vào nề nếp, đến lúc này thì cả hai mới chia nhau ra, một người lo làm lụng, một người lo việc gia đình.

Nhưng như vậy không có nghĩa là người khác có thể xem thường bà nội Bạch.

Bà ấy rất hiếm khi nổi giận, cũng chưa từng mắng nhiếc Hứa Tần Nhã bao giờ, nhưng từ lúc được gả vào nhà họ Bạch thì bà ta luôn rất sợ mẹ chồng của mình.

Bây giờ thấy bà ấy sầm mặt xuống như thế thì Hứa Tần Nhã cũng thấp thỏm không yên, nhưng bà ta không cảm thấy mình làm thế có gì là sai cả, bà ta chỉ đang nghĩ cho tương lai của nhà họ Bạch và nhà họ Hứa thôi mà?

“Chờ con hết bận thì chuyện của Ngữ Dung cũng trễ nải hết cả rồi.” Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã nói.

Thấy bà ta cúi đầu không dám nhìn mình, bà ấy dừng lại một lát rồi dịu giọng bảo: “Hay là như vậy đi, nếu Ngữ Dung muốn đến Đại học Đế Đô học thì cứ cho Tái Tái đi theo nó là được.”

Nghe bà nội Bạch nói tới đây, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng phắt đầu lên và nhìn bà ấy bằng ánh mắt không dám tin, nhưng lúc vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị bà nội Bạch giơ tay bảo khoan: “Con nghe mẹ nói hết đã.”

Bà nội Bạch liếc Hứa Tần Nhã một cái, chờ bà ta không tình nguyện ngậm miệng lại xong thì mới hơi thở dài và nói tiếp: “Ngữ Dung cũng là cháu gái của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ không làm khó nó làm gì. Đến lúc đó cứ để Tái Tái tới Đại học Đế Đô làm học sinh dự thính là được, như vậy về sau chúng ta mới có thể sắp xếp một đại học tốt hơn cho con bé.”

Bà nội Bạch nói tới đây thì bắt đầu chậm rãi giảng giải cho Hứa Tần Nhã hiểu: “Dù gì con bé cũng là con ruột của con mà, nó là máu mủ duy nhất của nhà họ Bạch chúng ta đấy, bởi vì xui rủi nên đôi bên mới thất lạc nhau nhiều năm như vậy, chúng ta phải cố bù đắp cho nó, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Về phần Ngữ Dung...”

Bà ấy dừng một chút rồi nhìn thoáng qua Bạch Ngữ Dung, thấy cô ta ngoan ngoãn đứng một bên nghe người lớn dạy bảo, trên mặt cũng không vẻ gì là oán giận thì mới vừa lòng nói tiếp: “Đến lúc đó mẹ cũng sẽ không bạc đãi nó.”

Năm đó sau khi ông hai Bạch trở về nhà họ Bạch, tuy ông ấy tuyên bố là mình đã phong ấn la bàn không còn xem bói đoán mệnh nữa, nhưng vì sợ bản thân không qua được “tuổi phùng cửu” cho nên ông ấy đã giao hết những bảo vật quý giá của mình cho bà nội Bạch cất giữ thay.

(*)
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 36


Ông ấy không có con cháu đời sau, cũng may bên nhà của cháu trai Văn Liên thì vẫn còn con nối dõi, nếu trong tương lai có đứa nào có triển vọng một chút thì có thể nhờ bà nội Bạch chuyển những thứ này cho nó.

Nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần nó có thể làm rạng danh của nhà họ Bạch là đã tốt lắm rồi.

Bà nội Bạch nói như thế là vì nhớ tới những món đồ mà ông hai Bạch đã nhờ mình cất giữ.

Bà ấy đã cất kỹ những món đồ đó trong căn nhà của ông hai Bạch ở thủ đô, chờ Ngữ Dung đến đó học tập thì có thể đưa chúng cho nó kèm với căn nhà luôn.

Tái Tái không có thiên phú ở phương diện này, cho nên bà ấy có thể giao chúng cho Ngữ Dung, có như vậy thì mới phát huy được hết công dụng của chúng nó.

Hơn nữa làm thế cũng coi như không phụ sự gửi gắm của chú út.

Chỉ tiếc, bà nội Bạch không thể ngờ rằng câu nói thật lòng “sẽ không bạc đãi Bạch Ngữ Dung” của mình lại bị Hứa Tần Nhã xem là lời nói đầu môi chót lưỡi.

Thấy mẹ chồng không nói thêm gì nữa, Hứa Tần Nhã mới vội vàng mở miệng: “Mẹ à, nó... Tiểu Tái dù gì cũng là con ruột của con mà, sao con lại không thương nó cho được? Nhưng mà bây giờ Tiểu Tái không có ưu điểm gì nổi bật cả, nếu mà ỷ vào Ngữ Dung để tới Đại học Đế Đô làm học sinh dự thính thì con sợ sẽ làm liên lụy đến...”

“Mẹ ơi.”

Hứa Tần Nhã còn chưa nói xong đã bị Bạch Ngữ Dung chen ngang, cô ta không cho bà ta nói tiếp vì sợ chọc giận bà nội Bạch.

Có lẽ cũng hiểu ý của con gái mình, Hứa Tần Nhã lén quan sát sắc mặt của mẹ chồng xong thì lập tức im miệng ngay.

Bạch Ngữ Dung lại quay sang nhìn bà nội Bạch, cô ta nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bà nội cứ yên tâm đi ạ, có gì cháu sẽ nói vấn đề học sinh dự thính của Tiểu Tái cho giáo viên hướng dẫn của cháu là giáo sư Tần biết.”

Cô ta dừng một chút rồi lại cười nói: “Như vậy thì sau này cháu cũng có bạn ở thủ đô rồi, không còn sợ cô đơn một mình nữa.”

Lời nói của Bạch Ngữ Dung khiến sắc mặt của bà nội Bạch cũng dịu đi đôi phần, bà ấy gật đầu và khen ngợi cô ta là đứa bé ngoan, cuối cùng mới quay sang nhìn Hứa Tần Nhã: “Ngữ Dung đã nói như vậy rồi thì người làm mẹ như con cũng nên tranh thủ một chút, nhanh chóng giúp Tái Tái hoàn thành chuyện này đi, biết không?”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì cố rặn ra một nụ cười chứ không trả lời.

“À đúng rồi.” Bà nội Bạch nói đến đây thì như sực nhớ ra chuyện gì, bà ấy nhìn về phía Hứa Tần Nhã: “Mẹ nhớ lúc trước con và Văn Liên có bảo là sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cho Ngữ Dung mà, đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

Vừa nhắc đến chuyện này thì Hứa Tần Nhã lại vui ngay, bà ta cười tươi rói: “Việc Ngữ Dung thi đậu vào Đại học Đế Đô là một chuyện đáng chúc mừng, cho nên đến lúc đó trừ nhà họ Bạch và nhà họ Hứa ra thì nhà họ Trình cũng sẽ tới chúc mừng đấy ạ.”

Hứa Tần Nhã nói đến đây thì hơi dừng một chút, sau khi cẩn thận quan sát nét mặt của bà nội Bạch xong, thấy bà ấy không phản cảm thì mới nói tiếp: “Mẹ à, hai ngày này bà Trình có bàn bạc với con, bảo là... nhân dịp tổ chức tiệc tối, chi bằng chúng ta hãy công khai luôn chuyện cưới hỏi giữa hai nhà luôn đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 37


“Con có bàn với Văn Liên rồi, anh ấy cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi, có điều bọn con còn chưa có dịp nói với mẹ thôi, mẹ cảm thấy chuyện này sao ạ?” Hứa Tần Nhã nói xong thì lập tức nhìn về phía bà nội Bạch, giống như đang sợ bà ấy phản đối vậy.

Bạch Ngữ Dung cũng đứng ở một bên nhìn, đôi tay đang nắm chặt lấy nhau đã bán đứng sự căng thẳng của cô ta.

Nhưng điều bất ngờ là bà nội Bạch lại gật đầu một cách thản nhiên: “Được thôi, mẹ không có ý kiến gì về chuyện này cả.”

Câu trả lời này làm Hứa Tần Nhã vui mừng quá đỗi: “Thế để con gọi điện thoại cho bà Trình ngay, chúng ta phải bàn thật kỹ về chuyện này mới được.”

“Ừ, việc này con và Văn Liên cứ tự coi mà làm đi.” Bà nội Bạch thờ ơ bảo, sau khi dừng lại một lát thì lại mở miệng: “Hiện giờ mẹ còn chưa xuất viện được, cứ để Tái Tái thay mặt mẹ đi, cũng nhân dip này giới thiệu Tái Tái với mọi người luôn, như thế này cũng xem như là song hỷ lâm môn nhỉ.”

Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã lập tức cứng đờ, bà ta nhìn bà nội Bạch, hỏi: “Mẹ, ý của mẹ là...?”

“Tái Tái đã về nhà họ Bạch được một thời gian rồi nhỉ?” Bà nội Bạch ngước mắt nhìn về phía Hứa Tần Nhã, thản nhiên nói: “Thế mà đến tận bây giờ cũng chưa có được một bữa tiệc ra trò, con nhìn thế mà coi được à? Giờ nhân dịp hai nhà Bạch - Trình đính hôn, chúng ta cũng nên công khai chuyện Tái Tái đã trở về luôn. Sao đấy?”

Bà nội Bạch cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh như băng: “Chẳng lẽ con và Văn Liên còn tính tổ chức một bữa tiệc riêng cho Tái Tái hả?”

Hứa Tần Nhã cười gượng hai tiếng, bà ta ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Mẹ à, thật ra thì... người bên ngoài cũng đã biết Tái Tái trở về từ lâu rồi mà, cho nên… à thì, chúng ta cũng không cần cố ý thông báo khắp nơi làm gì đâu, đúng không ạ? Hơn nữa bây giờ Tái Tái còn chưa rành rọt về nhiều thứ, vấn đề xã giao lại càng thế. Con thấy… hay là chúng ta tìm cơ hội khác đi nhé?”

Bà ta vừa mới nói xong thì lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bà nội Bạch, thế là không khỏi sững người vì kinh ngạc.

Hứa Tần Nhã hơi bĩu môi, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn cụp mắt.

Bà nội Bạch thấy phản ứng của bà ta thì hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói tiếp: “Đây là kết quả sau bao lần đắn đo suy nghĩ của mẹ, con cứ theo đó mà làm. Hai hôm nữa tới ngày thờ cúng tổ tiên thì nhớ dẫn Tái Tái theo đấy.”

Bà ấy dừng một chút, thấy Hứa Tần Nhã vẫn cúi đầu ngồi đó thì vô cùng tức giận, đáng tiếc lại không biết trút vào đâu, cuối cùng chỉ đành ngả lưng về phía sau rồi bảo: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Mẹ mệt rồi nên muốn ngủ một lát, lần sau tới thì chúng ta sẽ bàn về vấn đề để Tái Tái làm học sinh dự thính, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ trễ thời gian đăng ký vào Đại học Đế Đô mất.”

Câu cuối của bà nội Bạch mang theo hàm ý sâu xa.

------

Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai mẹ con Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung trở về nhà họ Bạch.

Sắc mặt của Hứa Tần Nhã rất tệ, sau khi vào nhà, bà ta lập tức ngồi im trên sô pha không nói một lời nào.

Bạch Ngữ Dung cũng nhận ra Hứa Tần Nhã đang không vui, cho nên tự tay bưng hồng trà đến trước mặt bà ta: “Mẹ à, mẹ đừng giận nữa.”

Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung một cái, khuôn mặt cũng dịu xuống không ít. Bà ta kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta, thở dài một tiếng nói: “Mẹ không có giận gì cả, mẹ chỉ cảm thấy bà nội con không cần thiết phải nhường suất cùng đi học cho nó làm gì, quá lãng phí.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 38


Hứa Tần Nhã dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẹ nhớ hình như con có kể về con bé nhà họ Đồng đúng không? Mẹ thấy con với nó cũng thân nhau đấy, nếu giờ con đưa cái suất đó cho nó thì không chỉ nó mà cả nhà họ Đồng đều sẽ rất biết ơn con.”

Hơn nữa Hứa Tần Nhã nhớ hình như cô ta cũng có hơi nổi tiếng ở trên mạng.

Hứa Tần Nhã nghĩ tới điều đó thì càng cảm thấy ý kiến của mình là đúng, bà ta nghĩ tới Tô Tái Tái thì bĩu môi nói: “Cần gì phải lãng phí một suất cho nó cơ chứ.”

Bạch Ngữ Dung có thể nhận ra rõ sự chán ghét của Hứa Tần Nhã đối với Tô Tái Tái thông qua câu nói của bà ta, cô ta làm bộ ngoan ngoãn cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt của mình. Một lúc sau thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tần Nhã, làm ra vẻ lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình: “Thật ra thì con biết mình có một suất cùng đi học thì con đã định để cho Đồng Đồng rồi, nhưng mà con còn chưa kịp nói cho cha và mẹ thì bà nội đã…”

“Lúc đầu con cũng đã nghĩ như thế rồi à?”

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cô ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Với lại con thấy nhà họ Đồng cũng là dân làm ăn, cũng có qua lại với ông ngoại và ba, con nghĩ... làm thế thì sẽ giúp cho bọn họ làm việc dễ dàng hơn.”

Bạch Ngữ Dung nói tới đây lại cúi đầu cười ngại ngùng nói nhỏ: “Hơn nữa con chưa từng nghĩ tới việc làm cho bọn họ biết ơn mình. Dù sao thì con với Đồng Đồng cũng là bạn tốt của nhau.”

“Con ngoan.” Câu nói này của cô ta làm cho Hứa Tần Nhã rất vui vẻ, bà ta gật đầu liên tục.

Lúc này trong lòng bà ta lại càng hạ quyết tâm hơn, bà ta vỗ vỗ tay Bạch Ngữ Dung nói: “Ngữ Dung, suất đi học cùng này con cứ để cho con bé nhà họ Đồng đi.”

“Dạ? Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, ra vẻ do dự nói: “Nhưng mà bà nội…”

“Con cứ yên tâm, chuyện này cứ để cho mẹ lo.” Hứa Tần Nhã dừng lại, thờ ơ nói: “Mẹ nghe nói nó không được cho học hành đàng hoàng, nếu để nó tới Đại học Đế Đô đi học cùng với con thì chỉ khiến cho nhà họ Bạch và nhà họ Hứa chúng ta mất mặt mà thôi. Mẹ sẽ nhanh chóng sắp xếp trường học khác cho nó.”

“Chỉ cần chúng ta sắp xếp mọi thứ xong xuôi trước khi bà nội con ra viện là được, đến lúc đó, bà nội con có muốn cũng chẳng thể nói gì được.”

“… Vâng, con biết rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung làm bộ hơi khó xử một chút, nhưng cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó cô ta nói với Hứa Tần Nhã: “Vậy giờ con gọi điện báo cho Đồng Đồng biết nhé.”

“Ừ, con đi đi, rồi nhanh chóng đăng ký danh sách lên cho Đại học Đế Đô, để khỏi phát sinh nhiều chuyện nữa.” Hứa Tần Nhã gật đầu, hối thúc Bạch Ngữ Dung đi làm.

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung đáp một tiếng rồi xoay người đi lên lầu.

Từ một góc độ mà Hứa Tần Nhã không thể nhìn thấy được, Bạch Ngữ Dung lộ ra một nụ cười đắc ý.

Còn Hứa Tần Nhã vẫn không biết gì cả ngồi lại ở trên ghế sô pha, bà ta vui vẻ nhìn bóng lưng Bạch Ngữ Dung rời đi. Nhưng nhớ tới lời tiên đoán của ông hai Bạch năm xưa, nụ cười trên mặt bà ta cũng dần dần biến mất.

Chắc là phải chờ tới hai hôm nữa tới ngày đi cúng tổ tiên thì để cho Ngữ Dung uống lá bùa kia mới được.

Như thế thì bà ta mới có thể yên tâm được.

Hứa Tần Nhã nghĩ như thế, bà ta quyết định đi về nhà họ Hứa tìm cha của bà ta là ông Hứa để bàn bạc lại. Nhưng vừa mới đứng dậy thì bà ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng chà xát hai bên bả vai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 39


Sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ? Hứa Tần Nhã quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài trời đang nắng chang chang thì có hơi khó hiểu, nhưng bà ta vẫn quyết định đi lên lầu lấy một cái áo khoác mỏng mặc lên rồi mới đi ra ngoài.

Hứa Tần Nhã đi lên lầu, sau lưng bà ta lúc này lại hiện ra một con nữ quỷ đang đứng ở sau lưng bà ta đang cúi đầu nghe hết những gì nãy giờ mà hai người họ nói chuyện.

Nữ quỷ vẫn đứng ở đó, chờ tới khi trong phòng khách không còn ai nữa thì mới từ từ xoay cổ nhìn về phía Hứa Tần Nhã rời đi, tiếng cổ chuyển động kêu ‘rắc rắc’.

Tròng mắt trắng dã nằm ở phía sau mái tóc ướt nhẹp rối bời, con ngươi màu đen nhỏ xíu như lỗ kim di chuyển loạn xạ bên trong hốc mắt.

… Nó nghe hết rồi đấy nhé, phải đi báo cho chủ nhân biết mới được.

Đèn trong phòng khách đột nhiên chớp lóe mấy cái làm cho người ta hoa mắt, sau đó nữ quỷ đã biến mất, không thấy đâu nữa cả.

Mà ở bên kia, Tô Tái Tái đang đi dạo loanh quanh trong con hẻm nhỏ của phố đồ cổ.

Vừa mới đi vào, còn chưa kịp vẫy tay chào Ngô đại sư thì Ngô Lục Lục đã “Ế!” một tiếng rồi đứng bật dậy.

Đôi mắt ông ấy sáng lấp lánh nhìn Tô Tái Tái, hai bàn tay chà chà vào nhau, nhìn cô cười “hì hì!” nói: “Tiểu hữu, cô tới rồi đấy à?”

???

Tiểu hữu?

Tô Tái Tái nghe ông ấy gọi mình như thế thì hơi nghiêng đầu.

Hôm qua còn gọi mình là cô bé, sao nay lại trở thành tiểu hữu nghe thân thiết quá vậy?

Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái đang nghĩ gì, ông ấy niềm nở chào hỏi cô xong thì lập tức lấy ra một cái ly giấy sạch, rót cho cô một ly trà thanh nhiệt.

Ngô Lục Lục đặt ly nước ở trước mặt mình rồi vẫy tay với Tô Tái Tái, cười tủm tỉm nói: “Mau tới đây ngồi, trời nóng vậy chắc cô khát lắm ha? Tới uống miếng nước cho mát nè.”

Tô Tái Tái nhướng mày một cái rồi từ từ bước tới, cô không ngồi xuống ngay mà nhìn ly trà thanh nhiệt một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Lục Lục nói: “Ngô đại sư, hôm nay tôi không có tiền đâu nhé.”

“Ôi trời, không cần tiền, không cần tiền.” Ngô Lục Lục cười ha ha nói rồi lại mời Tô Tái Tái ngồi xuống: “Tôi mời cô uống nước mà, cô cứ yên tâm uống đi.”

Không bắt trả tiền là được rồi.

Tô Tái Tái gật đầu rồi mới ngồi xuống.

Tô Tái Tái cầm ly nước lên uống một ngụm, sau khi đặt ly xuống lại, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nhìn chằm chằm vào vòng tay bằng hạt trên cổ tay mình, cô lại làm như không biết mà cười hỏi ông ấy: “Ngô đại sư, ông đang nhìn cái gì thế?”

“Hì hì hì…” Ngô Lục Lục chà chà hai bàn tay với nhau, nịnh nọt cười với Tô Tái Tái: “À thì… tiểu hữu à, tôi có thể xem cái vòng tay bằng hạt của cô một tí có được không?”

Ông ấy chỉ chỉ vào vòng tay bằng hạt rồi lập tức dơ bốn ngón tay phải lên trời làm ra động tác thề thốt nói: “Cô yên tâm, tôi chỉ ngồi ở đây xem thôi chứ tuyệt đối sẽ không cầm nó đi đâu hết cả.”

Ông ấy còn chưa nói hết câu thì Tô Tái Tái đã tháo cái vòng tay bằng hạt xuống đưa tới trước mặt ông ấy, không thèm để ý nói: “Ông cứ xem đi.”

Dường như đối với Tô Tái Tái thì cái vòng tay bằng hạt này cũng chỉ là một thứ bình thường mà thôi.

Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái hành động như thế thì có chút giật mình, nhưng lúc này sự hấp dẫn của vòng tay bằng hạt lớn hơn mọi thứ, nên ông ấy cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng chà lau tay lên quần rồi cẩn thận từ từ đưa tay cầm nó.
 
Back
Top Bottom