Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 20


Mà ngay lúc Bạch Ngữ Dung đang lén đánh giá Tô Tái Tái, lúc này Tô Tái Tái đứng đó nắm tay vịn cũng thu lại ánh mắt đang nhìn cây trâm cài của Bạch Ngữ Dung.

Nghe Bạch Ngữ Dung nói xong, lúc này cô mới chuyển ánh mắt nhìn sang khuôn mặt của cô ta mà gật đầu nói, “Cảm ơn, nếu như thuận tiện thì lúc chị xuống lầu hãy thay tôi nói một tiếng, để bọn họ đưa chút đồ ăn vặt lên phòng của tôi đi.”

Giọng điệu ra lệnh này tự nhiên đến mức khiến Bạch Ngữ Dung sửng sốt, bàn tay vốn dĩ đang cầm túi xách hơi siết lại một chút.

Nhưng ngay lập tức đã thả lỏng ra, gật gật đầu cười, “Đương nhiên là không thành vấn đề.”

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản gia đã đi lên lầu, nhìn thấy ông ta cau mày dường như không đồng tình, cô ta liền biết quản gia đã nghe thấy hết toàn bộ, cô ta mỉm cười nói, “quản gia, chút nữa ông bảo người làm đem đồ ăn vặt mang lên phòng của Tiểu Tái đi. À, nhớ làm nhiều vị một chút, để Tiểu Tái đều có thể nếm thử.

Nói xong lại tiếp tục đi xuống lầu, nhìn về phía Tô Tái Tái nói, “nếu như em đặc biệt thích thứ gì thì để người làm về sau mua nhiều một chút.”

“Thịt đi? Mua nhiều thịt một chút.” Tô Tái Tái bổ sung, một chút cũng không để ý nụ cười của Bạch Ngữ Dung đã trở nên cứng ngắt và quản gia đang cau mày.

“Được. Liền để quản gia sắp xếp đi.” Bạch Ngữ Dung kiềm chế mà trả lời, đưa mắt nhìn quản gia.

Sau khi quản gia nghe Bạch Ngữ Dung nói xong thì sắc mặt mới hơi dịu xuống một chút, nhìn về phía cô ta ôn nhu nói, “cô chủ, loại việc nhỏ này cứ giao cho tôi xử lý đi. Xe của cô đã được chuẩn bị xong rồi, cô cứ đi làm việc của mình đi.”

Dừng một chút ông ta lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt lạnh lùng mà giọng điệu cũng có chút nghiêm nghị, “tôi sẽ lập tức sai người làm mang lên phòng cho cô Tô. Cô về phòng trước đi.”

Tô Tái Tái không có ý kiến gì, một lần nữa đi về phòng còn nhẹ nhàng nói với Bạch Ngữ Dung một câu, “học tập cho tốt”, sau đó mới rời đi.

Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, cũng không biết có phải cô đang giả vờ không.

Mãi cho đến khi quản gia gọi một tiếng, lúc này cô ta mới định thần mà nhìn về phía ông ta, “quản gia.”

“Xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tiễn cô chủ ra cửa.” Quản gia khom người trước Bạch Ngữ Dung, cung kính nói.

“Tôi tự mình đi ra cũng được, quản gia, ông lo chuyện của Tiểu Tái trước đi.” Bạch Ngữ Dung ngừng lại một chút, cân nhắc nói thêm, “có lẽ đến bây giờ em ấy vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu.”

Quản gia lại không hề động lòng, chỉ nhìn cô ta ôn nhu nói, “không vội, tôi tiễn cô chủ ra ngoài trước. Ông chủ và bà chủ cũng căn dặn qua rồi, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của cô chủ.”

“Cái này....được thôi.” Bạch Ngữ Dung lộ vẻ khó xử mà chần chừ một chút, sau mới miễn cưỡng mà gật đầu.

Ánh mắt lại liếc về phía của Tô Tái Tái, tình cờ thấy cô đã bước vào phòng và đóng cửa lại. Lúc này mới thu hồi tầm mắt mà nắm tay vịn đi xuống dưới.

Về cuộc nói chuyện vừa rồi với quản gia, cô ta tin chắc từ khoảng cách này cô ấy hoàn toàn có thể nghe rõ.

Bạch Ngữ Dung ôn nhu mà đi xuống lầu.

Cử chỉ tao nhã, thần thái đúng mực, đây mới là dáng vẻ của cô cả nhà họ Bạch nên có.

_ _

Tô Tái Tái vừa bước vào cửa, cửa đã tự chuyển động mà không cần có gió, từ từ chậm rãi đóng lại.

Cửa vừa đóng lại, một vật nhỏ màu trắng liền từ phía trên khung cửa thò ra, nếu nhìn kỹ một chút liền sẽ phát hiện đó là một góc giấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 21


Nhưng giây tiếp theo, liền phát hiện nó là một chiếc kéo cắt giấy. Trước khi sự ngạc nhiên kịp nảy sinh trong lòng, một mảnh giấy trắng cao chưa đầy 5cm được cắt thành hình một người giấy nhỏ bé mà thò đầu đi ra.

Thấy Tô Tái Tái, mảnh giấy hình người đã lao xuống từ cửa sổ, thuận lợi đáp xuống đúng trên vai của Tô Tái Tái, ghé sát vào tai cô, vừa khoa tay múa chân vừa nói thì thầm điều gì đó.

Cuối cùng, mảnh giấy tức giận mà chống tay lên hông, vừa nhìn cũng đã biết trước đó tờ giấy đã nói rất nhiều, tất cả đều là cáo trạng với Tô Tái Tái.

“Biết rồi.” Tô Tái Tái lại cầm chiếc điện thoại quả cam mà bà nội đưa cho, vừa vuốt màn hình vừa gật đầu, dừng một lát rồi lại thản nhiên nói, “đây cũng không phải lần đầu tiên trộm lẻn vào phải không? Không cần tức giận vậy đâu.”

Người giấy nhỏ nghe xong hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức im lặng, khoanh tay ngồi trên vai của Tô Tái Tái.

Bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Lúc này Tô Tái Tái mới rời mắt khỏi màn hình nhìn sang nó, mỉm cười mà chọc chọc vào người giấy nhỏ, đùa giỡn với nó, “này, cẩn thận chút, nếu em tức giận quá mà tự động bốc cháy thì phải làm sao?”

Người giấy nhỏ: ????!

Một chút cũng không hề buồn cười, hừ.

“Được rồi được rồi, chị cho em đồ chơi mới mà chơi này, bà nội nói nó rất thú vị.” Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ vẻ mặt vẫn còn đang “tức giận”, liền đặt điện thoại lên trên bàn trang điểm, sau đó lại đặt người giấy nhỏ lên bàn trang điểm, nhân tiện cũng lau chuỗi hạt châu đen rồi để sang một bên.

Người giấy nhỏ ngồi trên chiếc điện thoại di động, cúi đầu nhìn xuống màn hình, ngây người hai giây xong mới vui vẻ, bắt đầu đi đi lại lại trên màn hình.

Chuỗi ngọc đen đặt ở bên cạnh cũng có cái gì màu đen từ từ nhô ra, giống như những chiếc xúc tu mềm mại, cũng tò mò mà bấm vào màn hình điện thoại.

Tô Tái Tái thấy chúng nó đang chơi rất vui vẻ, đang dự định đi tắm, nhưng chưa bước được một bước liền dừng lại, quay người nhìn ra hướng cửa.

Người giấy nhỏ cùng viên ngọc đen cũng cảm thấy được, nhanh chóng ẩn mình trở lại nguyên dạng ban đầu.

Giây tiếp theo, một thanh âm gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

“Cô Tô, xin mở cửa một chút.”

_ _

Ở một bên khác, một con hẻm sầm uất.

“Được rồi, chuẩn bị dọn quầy hàng thôi.” Chủ quán vươn vai duỗi người, cất điện thoại đi động đi và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một bên vừa thu dọn một bên vừa nhìn về phía tên “hàng xóm” Ngô Lục Lục, thấy ông ta xách ấm trà đứng dậy, liền mỉm cười nói, “Ây, Ngô đại sư, hôm nay không thu dọn quầy hàng à?”

Ngô Lục Lục nghe xong liền tức giận trừng mắt nhìn chủ quán nói, “chỗ của tôi còn chưa khai trương, sao phải dọn quầy? Chờ một chút đi, lát nữa tôi sẽ dọn quầy.”

Nói xong, cũng không đợi tên chủ quán nói lại cái gì, liền tùy ý vẫy tay mà đi đến quán trà ở gần đó mà rót nước sôi vào.

Chủ quán nghe xong cũng không khỏi ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, nếu như không phải hôm nay ông ta cười không đúng lúc, có lẽ bây giờ “Ngô đại sư” cũng không tức giận với ông ta.

Sau khi suy nghĩ một hồi, chủ quán liền sờ sờ túi, hình như thuốc lá đã hết rồi, ông ta liền xoay người đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó, hất cằm nói, “ông chủ, lấy cho bao thuốc lá.”

Đều là người quen, tự nhiên cũng biết ông ta cần mua thuốc lá loại gì nên ông chủ đã đưa cho ông ta một bao thuốc lá mà không cần phải hỏi lại. Đợi sau khi ông ta mở bao thuốc, cầm bật lửa mà châm một điếu ngay tại quầy, lúc này ông chủ cửa hàng mới nói đùa với ông ta, “Thế nào, gần đây tôi không thấy anh mua vé số, sau này cũng định không mua nữa à?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 22


Tên chủ quán nghe xong thì khịt mũi một tiếng, bộ dáng kiểu như “đừng nhắc đến nữa”, trợn mắt nhìn chủ cửa hàng mà nói, “tôi mở quầy hàng ở đây mấy năm, cũng mua rất nhiều vé số của ông. Cuối cùng, ngay cả 5 đồng cũng đều chưa từng trúng qua. Bỏ đi, tốt hơn hết là tôi nên thành thật và không nên nghĩ về những thứ này nữa.”

Ông ta vẫy vẫy tay, dừng lại một chút rồi nói thêm, “Ngô đại sư cũng đều nói rồi, tôi không có cung tài vận.”

“Aiz, anh nghe ông ta nói à.” Nhắc đến Ngô Lục Lục, chủ cửa hàng lại cười khẩy một tiếng, dừng lại một chút rồi nói: “không phải anh vẫn luôn nói nếu như ông ta thật sự biết bói toán thì đã sớm không còn ở đây sao. Nào, bỏ đi bỏ đi, mau tới đây mua thêm một tờ, thử vận may xem sao.”

Tên chủ quán còn đang định từ chối, nhưng chưa kịp nói thì đã nghĩ đến lời cô gái trẻ kia nói.

_ _ [Sắc mặt của ông chủ cũng đặt biệt tốt, đặc biệt là cung tài vận. Hai ngày này nếu như ông mua vài tờ vé số, biết đâu lại có thể trúng giải thưởng khá to đấy.]

“.....Được thôi. Liền mua 2 tệ đi.” Tên chủ quán nhớ lại bỗng có chút động lòng mà nói với chủ cửa hàng ở phía mặt.

******

Lúc Tô Tái Tái tắm xong, tinh thần sảng khoái mà bước ra khỏi phòng tắm, đồ ăn vặt trước đó được đưa tới chỉ còn lại một đống túi lớn được đặt ở đằng kia..

Mà người giấy nhỏ ngồi ở đó vẻ mặt ngoan ngoãn, ngây thơ nhìn cô như muốn nói, “còn nữa không.”

Chuỗi ngọc đang nằm yên tĩnh ở bên cạnh, giống như đống rác lớn này đều được tạo nên bởi người giấy nhỏ, một chút cũng không liên quan đến chúng nó.

“Hả, một miếng cũng không để lại cho chị?” Tô Tái Tái thản nhiên nhìn túi đồ ăn vặt, có chút dở khóc dở cười.

Cô mới nói xong thì có một thứ gì đó giống như một xúc tu màu đen từ trong chuỗi ngọc vươn ra, chỉ vào người giấy nhỏ.

Ừm. Mười chín viên ngọc, mười chín xúc tu.

Chuỗi ngọc im lặng lên án.

Là nó là nó chính là nó!

Người giấy nhỏ thấy thế liền lập tức đứng trên chiếc điện thoại di động, vẫy vẫy tay thách thức, làm ra tư thế có ngon thì đến đây làm vài hiệp.

Rõ ràng là bọn nó nói không cần chừa lại.

Tức chết nó rồi, quả nhiên đều là những ác quỷ sống hàng nghìn, hàng trăm năm, thực sự là quá nham hiểm.

“Được rồi được rồi, chị chỉ tùy tiện nói thôi.” Tô Tái Tái thấy bọn nó lại chuẩn bị đánh nhau, đã chạy nhanh lại dỗ dành. Lúc này mới tránh được một cuộc “Đại chiến.”

Sau khi sấy tóc xong, cô quay đầu vừa thấy, ôi trời, bọn nó đã hòa hợp và đang cùng nhau chơi một trò chơi nào đó ở trên điện thoại.

Tô Tái Tái cũng mặc kệ bọn nó, cô ngồi ở bên bàn làm việc bắt đầu cắt giấy, đôi mắt rủ xuống, cả người đều trở nên trầm tĩnh, phảng phát có một luồng khí tức vô hình quanh quẩn bên người.

Người giấy nhỏ ở một bên nhìn thấy, liền kêu xúc tu màu đen nhìn về phía Tô Tái Tái, đám xúc tu màu đen thấy vậy liền nâng nó cùng với chiếc điện thoại đi ra xa chỗ Tô Tái Tái để tiếp tục chơi.

Giống như thú cưng ở trong nhà khi thấy chủ nhân đang tập trung làm một việc gì đó liền ngoan ngoãn đi ra chỗ khác chơi.

Sau khi Tô Tái Tái cắt toàn bộ giấy trắng thành hình chữ nhật rộng 6cm, dài 14cm xong, mới trải từng cái một lên bàn, lúc này ở bên ngoài một lần nữa vang lên tiếng đập cửa.

“Cô Tô, mời cô xuống nhà ăn tối.”

Người làm đứng ở ngoài cửa dừng lại một chút không nghe thấy tiếng đáp lại, đang muốn gọi thêm thì một tiếng “cạnh” vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Người làm sửng sốt, nhìn Tô Tái Tái đang ngồi trên bàn làm việc, sau đó lại nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 23


Cánh cửa này....

Cũng không đợi cô ấy suy nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Tô Tái Tái đã đẩy ghế đứng dậy, cầm lấy chuỗi ngọc đặt ở bên cạnh đeo lại lên trên tay, đi về phía người làm, cười nói: “đi thôi.”

“Hả? À....” Người làm phục hồi lại tinh thần, nhìn Tô Tái Tái, vừa nghi hoặc vừa gật đầu nghiêng người tránh sang một bên.

Chỉ là khi Tô Tái Tái dùng tay trái đóng cửa lại, người làm không ngăn nổi sự tò mò của mình mà liếc mắt nhìn bàn làm việc một cái.

Sau khi người làm thu lại ánh mắt thì đứng ở tại chỗ, chờ Tô Tái Tái đi đến phía trước, người làm mới đi theo phía sau, lúc này mới giương mắt lên nhìn cô một cái.

Mũi nhăn lại.

Làm gì mà cắt nhiều giấy trắng đặt ở trên bàn như vậy? Cũng nhàm chán quá đi?

..... Kỳ kỳ quái quái.

Người làm một bên nói thầm trong lòng, một bên cùng Tô Tái Tái đi xuống lầu.

Một cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua mặt đất, bay vào trong phòng Tô Tái Tái, bụi ở dưới cánh cửa chịu ảnh hưởng của cơn gió, đột nhiên bay lên. Ở trên không trung lơ lửng.

Mà trong số những tờ giấy đặt ở trên bàn, tờ giấy nằm ở gần góc bàn nhất đã vỗ nhẹ một cái.

Giống như nó bị làn gió nhẹ này lay động.

Nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong 1,2 giây, trong nháy mắt đã trở lại trạng thái yên lặng như ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Người giấy nhỏ đang nằm trên chiếc điện thoại di động, hai chân bắt chéo, hai tay ôm mặt nằm xem video cũng không khỏi kinh ngạc. Nó chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu vừa xem video vừa lắc lắc chân.

Giây tiếp theo!

Tất cả tờ giấy trắng ở trên bàn đều khẽ rung lên, giống như con bướm vừa phá kén mà tung cánh bay lên. Tốc độ càng ngày càng nhanh. Nhanh đến mức dường như còn phát ra âm thanh của tiếng lật sách.

Lúc đến cực hạn thì đột nhiên dừng lại. Những tấm giấy trắng lơ lửng giữa không trung, có cao có thấp. Mỗi một tờ giấy dường như đều phát ra từng luồng ánh sáng trắng không giống nhau.

Lúc này người giấy nhỏ mới ngồi dậy, vươn vai xong mới nhảy xuống chiếc điện thoại, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

_ _

Lúc Tô Tái Tái đến nhà ăn, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung đã ngồi ở đó chờ cô.

Nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch Văn Liên.

Sắc mặt Hứa Tần Nhã có chút khó chịu, nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn như bình thường, thậm chí khi nhìn thấy Tô Tái Tái còn mỉm cười, chủ động mở miệng, “Tiểu Tái tới rồi.”

Nói xong lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã ôn nhu mở miệng nói, “Mẹ, Tiểu Tái tới rồi.”

Giống như kiểu Hứa Tần Nhã không nhìn thấy, cô ta có ý tốt nhắc nhở.

“Ừm.” Hứa Tần Nhã trả lời một cách tùy ý, coi như nể mặt mũi của Bạch Ngữ Dung mới nhìn về phía Tô Tái Tái đang kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói, “lần sau tới giờ ăn cơm phải tự mình chủ động đi xuống, đừng để người lớn ở trong nhà phải đợi con.”

Tô Tái Tái nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Hứa Tần Nhã mà mỉm cười gật đầu, “được.”

Thế nhưng câu trả lời ngắn gọn và đơn giản này lại khiến cho Hứa Tần Nhã trong lòng cảm thấy khó chịu.

.....Quá không lễ phép rồi, trở về lâu như vậy rồi ngay cả một tiếng “mẹ” cũng chưa từng gọi qua.

Nhưng ngay thời điểm Hứa Tần Nhã đang ở trong lòng trách móc Tô Tái Tái, cũng không nghĩ lại bản thân mình, kỳ thật từ lúc cô về nhà cho đến giờ cũng chỉ gọi là “nó” hoặc cách gọi khác.

Cho nên bà ta đâu có tư cách trách móc Tô Tái Tái ?

Bạch Ngữ Dung đã ngoan ngoãn im lặng từ khi hai người bắt đầu nói chuyện, cẩn thận bưng chén canh, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhẹ nhàng nói, “Mẹ, uống canh đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 24


0
0
0

Hứa Tần Nhã vừa nghe thấy thanh âm của Bạch Ngữ Dung xong thì sắc mặt đã hòa nhã đi rất nhiều, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười nhận lấy chén canh, một bên khuấy canh, một bên mí mắt cũng không nâng nói, “đã về lâu như vậy rồi đừng chỉ mải chạy ra ngoài chơi, vẫn nên tập trung đọc sách viết chữ đi. Nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn học cái gì.”

Chờ một thời gian nữa Ngữ Dung đến đại học Đế Đô, mẹ sẽ tìm cho con một trường học ở thành phố C. Vừa gần nhà mà giao thông cũng thuận tiện.

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này đã làm động tác đang gắp thức ăn của Tô Tái Tái dừng lại một lát, trong lòng cô cảm thấy thật khổ.

_ _Làm sao hôm nay mọi người đều nói về chuyện học hành của cô vậy?

Bạch Ngữ Dung lại liếc nhìn Tô Tái Tái một cái, sau khi Hứa Tần Nhã nói xong thì mỉm cười gật đầu nói, “đúng vậy, Tiểu Tái, nếu em có cuốn sách nào thích đọc thì cứ đến thư phòng của chị mà lấy một cuốn, sách trong nước và ngoài nước đều có.”

Cô ta mới nói xong Hứa Tần Nhã đã lập tức hiện rõ vẻ mặt không tán thành mà gọi nhẹ một tiếng, “Ngữ Dung”, đợi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía mình lại nói tiếp, “chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, con phải tận dụng khoảng thời gian này để cùng với....”

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này lại dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, thấy cô đang cúi đầu tập trung ăn uống, bà ta mới tiếp tục: “... cùng Ngạn Xương học tập một chút kiến thức cơ bản đi.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì cụp mắt xuống, có chút thất vọng, “Mẹ, con biết rồi.”

Dừng một chốc liền cảm thấy có chút áy náy mà nhìn thoáng qua phía Tô Tái Tái, giống như đang nói, “thật xin lỗi, không giúp được gì cho em rồi.”

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái còn đang nghiêm túc ăn cơm, mắt nhìn thẳng.

Ánh mắt của Bạch Ngữ Dung lập lòe một chút, lúc này mới thu lại tầm mắt.

Mà Hứa Tần Nhã sau khi sắp xếp chuyện của Bạch Ngữ Dung xong, lúc này mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tạm dừng một chút bà ta mới miễn cưỡng gọi một tiếng, “Tiểu Tái”, đợi sau khi Tô Tái Tái ngước mắt lên nhìn bà ta, bà ta mới mở miệng, “trường đại học mà Ngữ Dung học chính là trường đại học tốt nhất ở trong nước, mặc dù hiện tại vẫn chưa có khai giảng, nhưng có một vài thứ vẫn phải chuẩn bị mà học trước. Cho nên nếu như không có chuyện gì....thì con đừng có đi làm phiền chị gái.”

“Nếu như con muốn làm chuyện gì thì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ đi sắp xếp.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tái Tái nghe xong liền gật đầu, dừng một chút lại vừa cười vừa nói, “Mọi người cũng đã nói qua rất nhiều lần, yên tâm đi, tôi dù có việc hay không có việc cũng sẽ không đi quấy rầy chị ấy.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, ngược lại đã quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mỉm cười nói với cô ta, “học tập chăm chỉ nha.”

Sau đó lại tiếp tục chăm chú ăn cơm.

Thái độ qua loa, làm Bạch Ngữ Dung không khỏi chớp chớp mắt.

Mà Hứa Tần Nhã càng nhíu mày.

Bà ta nhìn Tô Tái Tái cả nửa ngày, mặt không biểu cảm mà buông đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy.

“Mẹ.” Bạch Ngữ Dung thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ quan tâm.

“Không có chuyện gì.” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung mà cười nói, “có lẽ sau bữa trà chiều mẹ đã ăn no một nửa, bây giờ cũng không đói bụng. Ngữ Dung, con ăn từ từ thôi, mẹ về phòng trước.”

Nói xong thì xoay người bình tĩnh duyên dáng mà rời khỏi nhà ăn.

Về phía Tô Tái Tái, đừng nói nhìn một cái, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào.

Ngay khi Hứa Tần Nhã rời đi, Bạch Ngữ Dung cũng tỏ ra không có hứng thú. Thu lại tầm mắt mà một lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái, nhìn chằm chằm vào gương mặt bất động không một chút biểu cảm dường như không biết chuyện gì của cô nửa ngày, lúc này mới ôn nhu vừa cười vừa nhẹ giọng gọi, “Tiểu Tái.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 25


Đợi Tô Tái Tái quay đầu lên nhìn thì cô ta mới tiếp tục nói, “chị cũng cảm thấy không đói lắm, em cứ ăn từ từ, nếu như có món nào đặc biệt muốn ăn, thì cứ bảo phòng bếp làm cho em.”

Nói xong thì mỉm cười đứng lên, lại gật đầu với cô, “chị lên trước đây.”

“Được.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt tiếp tục chậm rãi gắp thức ăn.

Người làm đứng ở một bên liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó lại nhớ tới đống đồ ăn vặt mang lên lầu cho cô đã được ăn hết, nhịn không được lại cong môi lên.

Giống như chưa từng ăn qua....

Chậc.

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn mà luyến tiếc.

.... Quá lãng phí rồi. Không biết có thể gói lại mà đưa cho thú cưng của sư phụ cô làm đồ ăn vặt không?

Cô một bên nghĩ, một bên nhìn chuỗi ngọc đen đang đeo trên tay.

_ _

Đương nhiên câu trả lời là không thể nào.

Tô Tái Tái tiếc nuối mà rời khỏi bàn ăn, chậm rãi đi lên trên lầu, một vẻ mặt như đang buồn bực mà nhỏ giọng nói với đám thú cưng, “yên tâm, buổi tối hôm nay chắc chắn có đồ ăn vặt ngon.”

Đúng vậy.

Trong nháy mắt đám thú cưng đã phấn chấn, suýt chút nữa đã quên có một con đang để ở chỗ tên đạo sĩ giả nữa.

An ủi đám thú cưng xong, Tô Tái Tái liền đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tất cả tờ giấy trắng vốn dĩ trải đều trên mặt bàn đã được người giấy nhỏ sắp xếp lại. Những tờ tốt nhất được đặt ở vị trí đầu, còn lại thì được xếp ở vị trí thứ hai.

Mà nó hai tay đang chống cằm, dựa vào bàn lắc lắc chân mà xem video.

Rung đùi đắc ý, một bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Thấy Tô Tái Tái đi tới, người giấy nhỏ liền nhanh chóng ngồi dậy ấn tạm dừng, lập tức hướng về phía cô mà vẫy vẫy tay, ra hiệu Tô Tái Tái đi qua.

Bộ dạng này giống như muốn cho Tô Tái Tái xem thứ gì đó.

“Làm sao? Em lại phát hiện ra thứ gì thú vị rồi à?” Tô Tái Tái đóng cửa lại, vừa cười vừa đi về phía người giấy nhỏ.

Cũng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn người giấy nhỏ lấy đồ vật ra, cô lại kinh ngạc liếc nhìn nó một cái, “Ồ, chị vừa đi xuống ăn một bữa cơm, mà em đã đăng ký tài khoản Weibo cho chị rồi à.”

Tô Tái Tái nhìn tên Weibo mới lập của mình, sau đó quay ra nhìn người giấy nhỏ đang ưỡn ngực kiêu ngạo nói, “có phải em rất lợi hại không?”, cuối cùng cô mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó nói, “lợi hại lợi hại, em muốn cho chị xem cái gì.”

Ây. Chút nữa thì quên.

Người giấy nhỏ bừng tỉnh, lại nhanh chóng làm ra thao tác, “bẹp bẹp”

Đợi sau khi bấm vào giao diện mới tránh ra, lúc Tô Tái Tái cầm chiếc điện thoại lên, người giấy nhỏ tự mình bay lên trên vai cô ngồi, lắc lắc chân mà cùng cô xem.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang?” Tô Tái Tái nhìn gương mặt của blogger weibo mà buồn cười đọc ra, sau khi lướt qua thấy đối phương có mấy trăm vạn fans mới cười nói, “hiện tại mọi người đều thích cái này à?”

Một bên nói một bên kéo xuống xem tài khoản của đối phương.

[Thứ đồ vật kia lại tới nữa, lúc trước âm thanh ở dưới lầu, hiện tại nó liền ở trên lầu. Tôi biết nó đang tìm tôi, cho nên bây giờ mỗi tối tôi đều không dám ngủ ở căn phòng đã ngủ lúc trước, tôi rất sợ hãi, không biết tại sao nhưng, tôi cảm thấy.......tôi sắp bị nó tìm thấy rồi.]

[Không có ai tin tôi cả, bọn họ chỉ nghỉ rằng tôi lén lút thức khuya để chơi game nên tính tình mới trở nên kỳ quái. Không! Không! Không có ai tin tưởng tôi. Tôi sắp bị tìm thấy rồi, tôi sắp bị tìm thấy rồi! Ai tới giúp tôi? Ai tới giúp tôi?!!]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 26


Tô Tái Tái xem thử thời gian gửi tin weibo này, đã là ba giờ sáng rồi. Hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận. Liền tùy ý bấm vào xem một vài bình luận.

[Ha ha ha cậu chủ nhỏ lại chơi trò chơi kỳ quái gì vậy, lần này chúng tôi sẽ không tin cậu đâu. Khi nào thì cậu chụp một hai tấm ảnh về món đồ chơi mới của cậu để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt.]

[Không thể nào, không thể nào, lại nữa à?! Chẳng lẽ lần trước cậu cá cược với cư dân mạng, ba của cậu không mua được trực thăng cho cậu, nên cậu định dùng cách này để né tránh việc rút thăm trúng thưởng hay sao? Không được nha, dám chơi dám chịu, dù sao tôi cũng ở phần bình luận của tiểu thiếu gia, tôi phải nhìn thấy anh rút thăm 10 vạn rồi mới rời đi.]

[Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! ]

Những bình luận sau Tô Tái Tái không đọc nữa, hầu hết đều là những tiếng hò reo to nhỏ giống nhau.

Cô bỏ qua rồi lướt xuống xem tin đăng của mấy ngày hôm nay, phát hiện từ nửa tháng trước đây blogger weibo này đã đăng một số tin kỳ quái.

Lại lướt xuống thêm một chút nữa, liền thấy một bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động.

Đại khái là tầm 6, 7 giờ sáng trên đỉnh núi nào đó, gió ở trên núi thổi đám cỏ dại cao tầm nửa người áp sát xuống mặt đất, hoàng hôn u ám và lạnh lẽo.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” này còn thêm một dòng caption: “Phiền chết đi được, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã phải chạy đến nơi quái quỷ này. Tôi thật không biết làm thế nào mà tôi lại đi mua một mảnh đất như vậy.]

Phần bình luận cũng thật náo nhiệt, có người cười nói, “hôm nay có chanh vây quanh tôi” v...v. Tất nhiên, cũng có người bình luận bàn tán rằng nếu làm được điều gì với mảnh đất này thì rất tuyệt.

Cũng không có ai có bất kỳ cái nhìn đặc biệt nào về bức ảnh này cả.

Nhưng.....Cũng chỉ tại trong mắt người bình thường nên nó mới không có gì đặc biệt.

Tô Tái Tái nhìn bóng dáng mờ ảo dường như sắp chạm vào camera, nghĩ một chút liền tùy ý coi như làm một chút chuyện tốt đi, bấm vào phần bình luận và trả lời, sau đó lại thoát ra khỏi giao diện. Cô lại quay lại mỉm cười với người giấy nhỏ đang ngồi trên vai mình: “nói cho chị biết trò chơi nào chơi vui nhất?”

Cùng lúc đó, Ngô Lục Lục một tay cầm ấm trà nguội một tay cầm bánh bao vừa ăn vừa đi trở về.

“Ồ, đại sư đã về rồi?” Một người đàn ông mặc một cái áo rách đi ra từ trong nhà, thấy Ngô Lục Lục liền nhếch môi giễu cợt, “hôm nay lại ăn bánh bao à? Ây da Ngô đại sư, bản lĩnh của ngài cũng không được a....”

“Hay là ngài tính toán cho tôi xem, nhìn xem hôm nay tôi ra ngoài đánh bạc sẽ có vận khí như thế nào? Tôi cho ngài hai tệ? Này? Ngô đại sư, Ngô đại sư ngài đừng đi chứ.”

Loại người rảnh rỗi này Ngô Lục Lục cũng lười để ý, sau khi rẽ vào góc đường, lại đi qua một lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người đi qua, Ngô Lục Lục đi đến chính giữa, mới tới nơi ông ta ở.

Cánh cửa phòng thấp bé, được làm bằng nhôm sắt cực mỏng. Để mà nói, nếu như ai đó muốn đột nhập vào nhà ăn trộm thứ gì đó, thì cũng không cần dùng tới công cụ. Người có sức lực một chút, dùng chân đá vào chốt cửa, sau đó dùng tay không cũng có thể kéo cánh cửa ra.

Chẳng qua một căn phòng như này một tháng cũng chỉ mất 50 tệ tiền thuê nhà, thì cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để mà trộm cả.

Lối đi quá nhỏ hẹp, cửa sắt cũng chỉ có thể mở được một nửa. Ngô Lục Lục một bên nghiêng người đi vào, một bên đẩy cảnh cửa gỗ ở bên trong ra, đặt tất cả mọi thứ lên trên bàn gỗ xong, lại rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm xong, lúc này mới đem ly trà đặt xuống mà hừ lạnh một tiếng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 27


“Lúc ông đây còn ở thời kỳ đỉnh cao, bọn ranh con chúng mày còn đang xếp hàng để chờ được đi đầu thai đấy.”

Nói xong ông ta lại tặc lưỡi một tiếng, nhân lúc thời tiết vẫn còn đẹp, đã nhanh chóng đi lấy chút nước ấm rồi đi tắm.

Căn phòng này được xây dựng trái phép, mùa hè thì lạnh mùa đông thì nóng, khi trời mưa, một chút hơi ẩm liền khiến căn nhà trở nên ẩm ướt.

Không chỉ có thế căn nhà còn rất thấp, hơn nữa vì để tiết kiệm chi phí điện mà công suất dùng cho chiếc đèn cũng rất thấp, đừng nói bật đèn vào buổi tối, cho dù hiện tại có đóng hết cửa lại thì ánh đèn cũng chỉ hiện mờ mờ, thật sự tối tăm.

Trong góc nhà quanh năm không nhận được một chút ánh sáng mặt trời nào, nếu nhìn lâu vào một góc tối bạn sẽ cảm thấy hoa mắt, sẽ luôn cảm thấy càng nhìn càng thấy tối, càng nhìn càng thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Đừng nói là người khác, ngay cả Ngô Lục Lục khi vừa mới thuê căn nhà này, cũng cảm thấy khó chịu mất mấy ngày

Nếu như không phải ông ta không có tiền, thì đã sớm chuyển đi từ lâu rồi.

Nhưng thời gian dài qua đi, hắn cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Vì vậy sau khi mắng tên rảnh rỗi kia một tràng, ông ta liền quay người đi lấy chậu hứng nước.

Người vừa đi, bên trong căn nhà cho thuê vốn dĩ đã tối tắm, liền trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Những âm thanh ma quái vừa nhỏ xíu vừa chậm rãi, giống như ảo giác truyền đến từ bốn góc phòng.

Ban đầu vốn dĩ chúng nằm rải rác ở xung quanh, nhưng nếu như lắng nghe kỹ càng, có thể cảm nhận thấy dường như có thứ gì đó đang dần dần tụ tập lại, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dừng lại ở phía trên chiếc bàn gỗ.

Ngô Lục Lục cầm chậu nước, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn chiếc đèn điện đang treo trên chiếc bàn gỗ. Nhún nhún vai xong liền dùng tay mở cửa, đặt chậu nước ra bên ngoài.

Ông ta không hề biết rằng khi ông ta đang ở bên ngoài ngâm và nghịch nước trong chậu, ở phía trên chiếc bàn gỗ đột nhiên xuất hiện một con mắt chỉ có tròng trắng.

Con mắt giống như con ruồi di chuyển khắp nơi xung quanh, cuối cùng mới từ từ dừng lại, chậm rãi nhìn về bóng lưng của Ngô Lục Lục.

........ Hì hì hì hì.

Tiếng cười ma quái trầm thấp này truyền đến gần như không thể nghe thấy, tràn ngập một mùi vị máu tanh lạnh lẽo.

Không ai để ý đến hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở trên đồng tiền, lại đang khẽ lắc lư một chút.

****

Ngô Lục Lục phát hiện ra có chuyện bất thường là vào tầm hai giờ sáng.

Ông ấy đột nhiên mở mắt ra, nữ quỷ đang lơ lửng phía trên người, cánh tay không có thịt màu xám xanh duỗi thẳng ra, chộp về hướng Ngô Lục Lục.

Trên nóc nhà có mấy con quỷ không biết là loại quỷ gì, cơ thể vặn vẹo nằm nhoài ở đó, hoặc là cái đầu rơi ở bên cạnh, hoặc là đầu lưỡi, tròng mắt rớt ra, chuyển động loạn không thể khống chế.

Những con quỷ này không ngờ rằng Ngô Lục Lục đột nhiên tỉnh dậy, thấy ông ấy mở mắt ra thì bọn nó gào to một tiếng rồi đánh về phía Ngô Lục Lục, muốn bóp cổ ông ấy.

Ngô Lục Lục hoảng sợ, xoay người tránh thoát, đồng thời lăn thẳng xuống dưới giường, mãi tới khi cả người ông ấy đụng vào chân bàn bằng gỗ thì mới dừng lại.

Cái bàn gỗ bị ông ấy đâm sầm vào nên hơi dịch chuyển, viên ngọc đen vốn dĩ được để trên đồng tiền lập tức rớt xuống mặt bàn rồi lộc cộc lăn xuống dưới bàn, bật nảy lên hai lần, sau đó không biết rơi vào góc nào mất rồi.

Ngô Lục Lục làm gì có thời gian mà nhớ tới viên ngọc đó nữa, ông ấy chịu đựng cơn đau vì ngã lăn khỏi giường xong lại cố gắng tránh né công kích của những con quỷ kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 28


Có điều chiếc bàn gỗ bị đập vỡ nát, mảnh gỗ vụn nổ tung, rạch lên mặt Ngô Lục Lục.

Máu tươi từ từ chảy ra, Ngô Lục Lục sờ lên mặt mình, âm thầm than hỏng bét rồi.

Mùi máu tươi bay trong không khí, cho dù nhạt tới thế nào cũng có thể khiến những con quỷ này trở nên điên cuồng.

Nữ quỷ và nhóm quỷ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi trong không khí rồi quay đầu qua nhìn Ngô Lục Lục, gào rú trong im lặng. Bọn nó chậm rãi bò tới từ đủ các hướng, ngăn cản đường đi của ông ấy.

Ngô Lục Lục ngồi dưới đất, lưng tựa vào vách tường mỏng. Ông ấy thở hổn hển s* s**ng lung tung trên mặt đất, cho tới khi sờ được một cái chân sau của cái bàn, ông ấy nắm chặt lấy nó, giơ cao trước mặt, tính dùng nó đe dọa quỷ quái đang không ngừng tiến lại gần.

Nhưng cái này cũng chẳng phải gỗ đào, căn bản không có tác dụng gì cả.

Mà cho dù đây là gỗ đào thật thì cũng chưa chắc những con quỷ này sẽ sợ.

Những con quỷ này ít nhất đã chết hai mươi, ba mươi năm rồi, chỗ này âm u ẩm thấp, quanh năm không có ánh sáng, là một nơi rất hợp cho bọn nó tẩm bổ. Đừng nói tới Ngô Lục Lục, cho dù là người giỏi nhất trong nhà ông ấy tới đây thì đoán chừng cũng không thể bắt bọn nó được.

Chẳng lẽ… Hôm nay ông ấy thật sự phải chết ở đây sao?

Ngô Lục Lục thầm cười khổ, nhưng tay cầm gậy gỗ lại siết chặt hơn, mặc dù nét mặt hốt hoảng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cho dù có chết đi nữa, ông ấy cũng không thể hèn nhát được.

Ngô Lục Lục còn chưa nghĩ xong thì đám quỷ trên đỉnh đầu ông ấy đã chịu không nổi mà gào lên một tiếng, sau đó bổ nhào từ trên xuống.

Cả cái đầu nó dường như chỉ có cái miệng mở lớn, lộ ra cái răng sắc nhọn, trông giống như muốn nuốt chửng Ngô Lục Lục trong một lần luôn vậy!

Ngô Lục Lục hoảng sợ ngẩng đầu, trong chớp mắt con quỷ đó đã tới gần trước mặt. Ông ấy vốn không có cơ hội phản kháng.

Ông ấy trợn to mắt, đôi mắt mở lớn tới mức phản chiếu lại cái miệng há rộng của con quỷ.

Một cái bóng đen từ chỗ nào đó nhanh chóng vọt tới. Ngô Lục Lục cảm thấy bản thân như hoa mắt, con quỷ vừa nhào tới trước mặt ông ấy, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Sự thay đổi quá đột ngột, không chỉ mình Ngô Lục Lục ngẩn người, mà cả nữ quỷ lẫn những con quỷ còn lại cũng sửng sốt.

Mãi tới khi có tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm, ngấu nghiến truyền tới, bọn họ mới quay đầu lại cùng nhìn qua một hướng.

Thứ gì đó có hình dạng giống với báo đen đang giẫm lên bụng con quỷ kia, nó cúi đầu xé rách con quỷ thành những mảng lớn, giống như đang thưởng thức những khối thịt lớn ngon lành vậy.

Khi báo đen nuốt xuống, cổ họng nó phát ra tiếng nuốt “ừng ực”, ăn xong miếng cuối cùng rồi mà trông nó có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Nó liếp mép một cái, sau đó từ từ nhìn qua những con quỷ còn lại, nhìn cả nữ quỷ kia nữa.

Chân trước nó cong lên, thân mình hơi cúi nghiêng về trước. Nó phun ra một hơi, khí đen sát mặt đất tản ra, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.

Ngô Lục Lục cảm nhận được lông tơ đang dựng đứng hết cả lên, ông ấy và đám quỷ quái đều mở to mắt nhìn “Báo đen”, lúc này ông ấy mới chậm chạp nhận ra rằng, thứ này còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ và đám quỷ quái đó!

Ở trước mặt báo đen, tất cả mọi người đều chỉ là đồ ăn vặt mà thôi!

Nhóm quỷ quái lập tức kêu lên thảm thiết, ngay cả khối thịt tới miệng là Ngô Lục Lục bọn nó cũng không cần ăn nữa mà cùng với nữ quỷ nhìn “báo đen” chằm chằm, vừa gầm gừ đen dọa vừa sẵn sàng chạy trốn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 29


“Báo đen” ngược lại chỉ chăm chú nhìn đám quỷ rồi li.ếm mép một cái, cái đuôi sau lưng nó lắc lư mấy cái, đồng tử thú màu vàng kim trong chớp mắt thít chặt lại.

Nữ quỷ và đám quỷ thấy thế k** r*n một tiếng rồi chạy trốn tứ tung.

Lúc này bọn nó mới phát hiện ra, không biết “báo đen” đã dùng quỷ khí toàn thân của nó để khóa căn phòng này thành nhà tù từ lúc nào, khiến đám quỷ quái căn bản không thể chạy thoát ra ngoài được!

“Báo đen” gầm nhẹ một tiếng, chân sau dùng sức phóng tới, Ngô Lục Lục trốn ở một góc không nghe thấy được cái gì, ông ấy chỉ có thể nghe thấy vài tiếng gào thét tru tréo, sau đó tàn ảnh màu đen lướt qua trước mắt ông ta mấy lần. Tới khi “báo đen” lần nữa đáp xuống đất, ông ấy mới nhìn rõ được nó.

Ngô Lục Lục đối diện với đồng tử thú màu vàng kim thì hít một ngụm khí lạnh, răng run lên lập cập.

Không ngờ “báo đen” không tấn công ông ấy, mà chỉ liếc mắt nhìn ông ấy một cách kỳ lạ, sau đó nó ngậm đầy một miệng “đồ ăn vặt” rồi hóa thành sương đen, len qua cửa rời đi.

Nó vừa rời đi, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên lại, Mãi tới khi nhiệt độ trong phòng quay lại như bình thường, tay Ngô Lục Lục mới buông lỏng, ông ấy để mặc cây gậy gỗ rơi bên cạnh, bản thân đứng dựa vào vách tường.

Đúng là nhặt được một mạng về mà…

Ngô Lục Lục lau mồ hôi lạnh nhỏ giọt bên mắt, chống lên chân giường, cố gắng đứng dậy.

Ánh mắt ông ấy lơ đãng nhìn bàn gỗ vỡ vụn, khi thấy Tì Hưu Mặt Quỷ ở một bên, ông ấy sửng sốt đầy bất ngờ.

Một lúc sau ông ấy nói: “…Tì Hưu Mặt Quỷ sao?”

Chỉ có ác quỷ trăm năm trở lên mới có thể biến thành hình thú, sao nó lại tới đây chứ?

Trùng hợp thôi sao?

Hay là…

[Cho ông mượn dùng cái này.]

Hình dáng cô gái nhỏ mà Ngô Lục Lục mới gặp buổi sáng bỗng nhiên lóe lên. Ngoài ra còn có cả viên ngọc đặt trên đồng tiền vàng của cô nữa.

“Chẳng lẽ là?” Ngô Lục Lục thì thào, mắt mở lớn.

-------

Sương đen bay ra từ căn phòng trọ của Ngô Lục Lục rồi lao vun vút về phía nhà họ Bạch.

Khi tới phía trên nhà họ Bạch, nó còn vui vẻ lượn tròn mấy vòng, nhìn qua không khác gì một bé cún đã chơi thỏa thích ở bên ngoài cho nên lon ton chạy về nhà tìm chủ nhân cả.

Thấy người giấy nhỏ mở cửa sổ ra, sương đen chui tọt vào nhanh như một tia chớp. Chờ nó ngoan ngoãn ngồi xuống xong thì các viên ngọc đen khác đã không nhịn được mà biến thành những con thú lớn nhỏ khác nhau, căn phòng cho khách tương đối rộng rãi lập tức trở nên chật chội hơn hẳn.

Độ lớn nhỏ của hình thú tỷ lệ thuận với sức mạnh của chúng, mà Tì Hưu Mặt Quỷ - đứa ngậm “đồ ăn vặt” về nhà - đúng là đứa nhỏ nhất và đáng yêu nhất trong số đó.

Người giấy nhỏ đóng cửa sổ một cái “rầm”, sau đó bay tới nằm bò trên đầu của Tô Tái Tái, nó dùng hai tay chống cằm và nghiêng đầu nhìn nữ quỷ cũng như mấy con quỷ quái khác đang bị Tì Hưu Mặt Quỷ ngậm trong miệng, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía cô.

Tô Tái Tái ôm gối đầu ngồi xếp bằng trên giường, cô ngáp một cái rồi mở miệng hỏi, giọng nói mang theo cảm giác ngái ngủ: “Đâu, để chị nhìn thử xem là loại quỷ gì?”

Tì Hưu Mặt Quỷ nghe thế thì ngoan ngoãn cúi đầu nhả đống “đồ ăn vặt” trong miệng ra, nữ quỷ và quỷ quái lập tức chất thành một đống.

Đám lệ quỷ bên cạnh thấy thế thì nuốt nước miếng ừng ực, có điều do Tô Tái Tái không lên tiếng cho nên cả đám chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó, không có đứa nào dám hó hé gì cả.

“Ồ… Chị chưa thấy qua loại quỷ này.” Tô Tái Tái ôm gối đầu rồi đặt cằm lên đó.
 
Back
Top Bottom