Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 10


Vì vậy Tô Tái Tái vẫn nhìn ngắm xung quanh, mãi đến khi tên kia thấy mình bị ngó lơ liền gọi to vài tiếng “Cô gái?, cô gái?!”

Cuối cùng ông ta trực tiếp đuổi lên phía trước mà duỗi tay ra, lúc này Tô Tái Tái mới hiểu, thì ra người đối phương gọi là mình.

“Vừa rồi người ông kêu là tôi?” Tô Tái Tái nhìn người mặc trang phục đạo sĩ ở trước mắt. Vô cùng ngạc nhiên mà chỉ chỉ chính mình.

Đây cũng là lần đầu tiên cô được thầy bói gọi lại, loại cảm giác này ..... cũng khá là mới mẻ.

“Đương nhiên.” Ngô Lục Lục vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Tô Tái Tái, giống như vừa bắt được một con cá béo.

Hắc Hắc Hắc .... lừa gạt một cô gái thành thật, ngoan ngoãn, sao được tính là lừa gạt chứ?! Đây chỉ là để nhắc nhở trước cho các cô gái này biết thế gian hiểm ác như thế nào, tránh cho về sau lại phải chịu thiệt thòi lớn!

Ngô Lục Lục trong lòng tính toán, cảm thấy tiền ăn trong mấy ngày này của mình sắp có rồi.

Nói không chừng ..... còn có thể đổi một chỗ khác để sống?

“Cô gái, tôi từ xa đã nhìn thấy ấn đường của cô có chút hồng, trên đỉnh đầu mơ hồ có ánh sáng, gần đây là có chuyện tốt nha!” Ngô Lục Lục vui vẻ nhìn Tô Tái Tái.

“Ừm, xem ra ông tính cũng coi như chuẩn.” Tô Tái Tái tủm tỉm cười gật gật đầu, một lúc sau nhìn ấn đường của Ngô Lục Lục có chút ảm đạm, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt một lần nữa nhìn về phía ông ta mà nói, “Thật ra bản thân ông cũng nên chú ý một chút, nếu có thể liền đổi chỗ khác mà kiếm ăn đi.”

“???”

Gì vậy nè, cô gái này là sao đây, rốt cuộc thì ai mới là thầy bói vậy?!

Ngô Lục Lục...... hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được dạng người như Tô Tái Tái. Cũng khó trách ông ta trợn tròn mắt.

Mãi đến khi thấy Tô Tái Tái có ý định rời đi, lúc này ông ta mới hoàn hồn mà đuổi theo ngăn lại “Này này này, cô gái, cô gái, vừa rồi tôi còn chưa nói xong, cô cũng đừng vội rời đi.”

Sau khi Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái đã đứng lại nhìn mình, lúc này mới chỉ về phía quầy hàng, cười nói “Lại đây lại đây, tôi mời cô uống trà, sau đó sẽ từ từ nói cho cô nghe.”

“Uống trà....” Tô Tái Tái nghe xong, lại nhìn thấy Ngô Lục Lục đang chỉ xuống ly trà, nghĩ một lúc lại hỏi, “Uống trà có mất tiền không?”

Cô nghèo. Không có tiền.

“Hả!....uống trà không mất tiền. Ngô Lục Lục hơi gượng gạo một chút, lúc này mới mỉm cười nói với Tô Tái Tái, sau đó làm một tư thế mời.

Được thôi. Dù sao cả buổi sáng cô cũng chỉ mới ăn một cái bánh bao, vừa rồi lại “vận động” một chút, cổ họng cũng có chút khát rồi.

Tô Tái Tái nghĩ tới điểm này, liền xoay người quay trở lại.

Ông chủ quầy hàng ở bên cạnh thấy vậy, liền mắt nhắm mắt mở, tiếp tục nghịch điện thoại.

Những cô gái trẻ tuổi luôn dễ tin người như vậy.

Đây chẳng phải là trả tiền cho sự ngu ngốc hay sao? Cũng không nghĩ nếu là loại thầy bói thật sự có bản lĩnh, thì việc gì phải ở chỗ này kiếm khách? Ngược lại khách hàng phải tự mang núi vàng núi bạc đi tới nơi này mà cầu.

Hơn nữa, cũng không quản là người có ở địa phương hẻo lánh đến mức nào, đều cũng sẽ từ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới. Nói không chừng còn phải làm ra bộ dạng cảm thấy “đây là khảo nghiệm mà ngài đặt ra để thử thách tôi” nữa.

Ví dụ cái vị cao cao tại thượng trên Weibo, gọi là “Sơn Trung Vô Lịch Nhật”, được mọi người tôn xưng là một vị “đạo trường trên núi”.

Còn về phần người bên cạnh mình.....

Chủ quán liếc nhìn loại thầy bói như Ngô Lục Lục đang ngồi ở trước quầy bói toán, trợn mắt nhìn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 11


Mà Ngô Lục Lục vừa mới ổn định chỗ ngồi, sắp dùng giọng nói nhẹ nhàng chuẩn bị bịa chuyện. Chẳng qua đang định mở miệng, Tô Tái Tái đang chống cằm ngồi trên ghế, liền dùng tay đang đeo vòng hạt châu gõ gõ lên bàn hỏi, “sư phụ, trà đâu?”

“À à à. Trà trà trà.” Ngô Lục Lục bừng tỉnh, nhanh chóng cầm lấy chiếc ly giấy đang còn úp ngược, rót cho Tô Tái Tái một ly trà đầy đến tám phần.

Vừa rót trà trong lòng vừa nghĩ thầm, cảm thấy cô gái này cũng không cảnh giác lắm.

Người lạ bên ngoài bỗng dưng cho mình đồ, vậy mà cũng dám nhận.

Ngô Lục Lục đã gần 40 tuổi nhưng vẫn chưa có con cái, bản thân ông ta cũng muốn giống như người bình thường, sớm kết hôn một chút, “Nói không chừng con của ông ta bây giờ cũng chạc tuổi Tô Tái Tái.”

Vì vậy vẫn không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu, trong lúc đưa ly giấy cho Tô Tái Tái, cười hì hì nói, “Cô gái à, về sau cô cũng không thể tùy tiện mà nhận lấy đồ của người khác, lỡ như là người xấu thì sao?”

Vốn dĩ Tô Tái Tái đã nhận lấy ly nước nghe xong câu này, lại một lần nữa ngước mắt mà nhìn về phía Ngô Lục Lục, nghiêm túc nhìn xem bộ dáng của ông ta.

Ngô Lục Lục không nhịn được mà hỏi “Sao vậy”, lúc này Tô Tái Tái mới nói, “Không nghĩ tới ông tuy là một đạo sĩ giả mạo, nhưng nhân phẩm cũng không tệ.”

“....”

“.... Phụt!” Chủ quán bán đồ lưu niệm cách quầy hàng của ông ta không xa cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Ngô Lục Lục: !!!!

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái đang ngồi ở trước mắt chậm rãi uống trà, bộ dáng rất thản nhiên. Cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

........ Cô gái này, chẳng lẽ chính là người của quầy đối thủ mời tới để đập bản hiệu của ông ta.

********

“Ngữ Dung, cuốn sách lần trước ông ngoại đưa cho con, con xem thấy thế nào?” Hứa Tần Nhã lôi kéo tay của Bạch Ngữ Dung, ôn hòa và thân thiết, vẻ mặt từ ái.

Thái độ của bà ta đối với Bạch Ngữ Dung cũng không vì con gái ruột trở về mà thay đổi.

Bạch Ngữ Dung nhấp môi mỉm cười, có chút ngượng ngùng mà gật đầu, “Con đã cẩn thận xem xét, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa thấu hiểu, nếu có thời gian thì con sẽ đi tìm ông ngoại để thỉnh giáo một chút.”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì vỗ nhẹ lên tay của cô ta, trấn an nói “Không sao, đợi con tiến vào Huyền học viện, trực tiếp đi gặp mặt Tần giáo sư hỏi một chút liền biết thôi.”

“Chẳng qua .... cũng không thể đem bản gốc cho ông ấy xem, con hiểu không?” Hứa Tần Nhã nhắc nhở Bạch Ngữ Dung.

“Mẹ, con hiểu rồi.” Bạch Ngữ Dung nhu thuận ngoan ngoãn mà gật đầu, “Đó là tâm huyết của nhà họ Hứa, con nhất định sẽ bảo quản thật kỹ.”

Hứa Tần Nhã vui vẻ mà gật đầu, bà ta dừng một chút sau đó dịu dàng sờ gương mặt của Bạch Ngữ Dung nói: “Tần giáo sư đồng ý thu nhận con làm học sinh của ông ấy, thậm chí còn đích thân dạy con, nhất định là vì tình huống trước kia của ông ấy và con của hiện tại có điểm tương đồng. Ông ấy xem trọng con như vậy, con cũng phải cố gắng hết sức mới được. Tương lai của hai nhà Hứa Bạch chúng ta ra sao, đều nằm ở trên người con cả.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì ngượng ngùng mà gật đầu, dừng một chút thì đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Tần Nhã mà nói, “Còn Tiểu Tái, hiện tại cũng đã quay về rồi, nhất định cũng có thể phân ưu cho cha mẹ.”

Lời này vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã dần biến mất, bà ta một bên thu hồi tay một bên nhàn nhạt mở miệng nói, “Từ trước đến nay mẹ đều không trông cậy vào nó.” Dừng một chút lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, một lần nữa nhỏ giọng mà nói “Ngữ Dung, con chỉ cần nhớ kỹ, con là con của mẹ là được. Còn lại không cần phải nghĩ nhiều. Những thứ thuộc về con....”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 12


Hứa Tần Nhã dừng lại một chút. Vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Ngữ Dung một cách thâm ý, “Đều là của con, ai cũng không thể lấy đi được. Hiểu chưa?”

Bạch Ngữ Dung nghe xong liền ngoan ngoãn mỉm cười với Hứa Tần Nhã, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai của bà ta, kéo bà ta lại gần mà nhỏ giọng nói “Mẹ, con hiểu rồi.”

“Ừm. Con hiểu được thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu, dừng một chút lại nói, “Lúc quay về con chỉ cần chuyên tâm làm chuyện quan trọng là được, mẹ sẽ dặn dò quản gia, để nó không tới làm phiền con.”

Lúc nói chữ “nó” giọng điệu rất lạnh nhạt, không có một chút tình cảm.

******

Lời nói này của Hứa Tần Nhã mặc dù Tô Tái Tái không nghe thấy, nhưng kể cả có nghe thấy thì cũng không có bao nhiêu đau khổ buồn lòng.

...... Nhiều lắm thì có chút ác cảm đi?

Lúc này Tô Tái Tái đang cầm ly trà giấy ngồi ở trước quầy của tên thầy bói giả, cô đang cùng Ngô Lục Lục nhìn về phía ông chủ quầy hàng ở bên cạnh, người vừa nãy không nhịn được cười mà đã bật cười thành tiếng.

Chủ quầy hàng nhỏ có chút ngượng ngùng, sau khi nhìn về phía Ngô Lục Lục làm ra tư thế “xin lỗi xin lỗi” xong, lại nhìn về phía Tô Tái Tái, vừa nhìn vừa chỉ chỉ cái điện thoại ngượng ngùng cười nói “Tôi lướt weibo thấy có một câu truyện cười, không cẩn thận mà cười thành tiếng. Hai người cứ việc tiếp tục? tiếp tục đi?”

Chốc lát sau thấy Tô Tái Tái không còn nhìn về phía mình nữa, thì thấy Ngô Lục Lục đang liếc mắt ra hiệu với ông ấy, có ý là nói đỡ giúp ông ta vài câu, “Cô gái, cô lần đầu đến đây có khả năng không biết ở chỗ này của chúng tôi, Ngô đại sư là một người có danh tiếng. Vừa nãy tôi không chú ý, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy....”

Tên chủ cửa hàng nhìn Tô Tái Tái, không khỏi khen thầm một câu trong lòng “cô gái này thật là xinh nha”, sau đó ông ấy giơ ngón tay cái lên nói “tôi cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp. Đại khái không phải là khí chất mà người bình thường có thể có.”

Ai cũng đều thích lời nói ngon ngọt. Tô Tái Tái cũng không ngoại lệ.

“Thật sao?” Tô Tái Tái gật đầu cười tủm tỉm, xem như để tiếp lời tên chủ quán, cô cũng thu hồi tầm mắt không nhìn ông ấy nữa mà cười nói “Sắc mặt của ông chủ cũng đặt biệt tốt, đặc biệt là cung tài vận. Hai ngày này nếu như ông mua vài tờ vé số, biết đâu lại có thể trúng giải thưởng khá to đấy.”

“Tôi?” Tên chủ quán nghe xong liền cười to “Ha ha”, vừa cười vừa nhìn Tô Tái Tái mà xua tay nói, “Tôi đã mua vé số vài chục năm nay, cũng không trúng một lần nào, sớm đã không tin vào vận may nữa rồi.”

Bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, ông ấy quay sang thấy Ngô Lục Lục đang trừng mắt nhìn mình.

Lúc này ông ấy mới ngớ ra sao mình lại nói chuyện phiếm cùng cô gái này chứ? Ông ấy vội vàng giả vờ ho hai tiếng, quay sang Tô Tái Tái và Ngô Lục Lục làm ra một cái tư thế, “Hai người cứ tiếp tục”, sau đó nhanh chóng nhìn xuống điện thoại giả vờ tiếp tục lướt weibo.

Lúc này Ngô Lục Lục mới thôi không nhìn tên “hàng xóm” này nữa, chậm rãi nhìn về phía Tô Tái Tái đang cầm ly trà giấy từ từ uống ở trước mặt.

Chỉ thấy cô gái một hơi uống sạch, lại nhìn thấy cô gái đang nhìn về phía ấm trà, cuối cùng lại thấy cô gái đang nhìn mình.

Cô gái này nhìn ông ta rồi lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, cũng đưa ly giấy đã uống xong đến trước mặt ông ta, lễ phép gọi một tiếng “đại sư?”

Đại sư?

Vừa nãy cô còn gọi tôi là tên đạo sĩ giả đó!

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chẳng qua cô sinh ra đã có một bộ dáng được rất nhiều người lớn yêu thích, vì vậy, cuối cùng Ngô Lục Lục tuy không vui nhưng vẫn rót cho cô thêm một ly nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 13


Bực mình. Ông ta bực mình đến nỗi chuyện gì cũng không muốn làm.

Tô Tái Tái không hề để ý việc này, cô một bên từ từ uống ly trà lạnh, một bên nhìn Ngô Lục Lục lúc này vẻ mặt đã đen như cái đáy nồi, nửa ngày sau mới thôi không nhìn ông ta nữa.

Cô nghiêm túc uống xong ly trà thứ hai, dùng vẻ mặt hiền lành cười với Ngô Lục Lục.

“?” Ngô Lục Lục sửng sốt.

Còn không đợi ông ta nói một tiếng, Tô Tái Tái đã đứng lên, hơi khom người về phía ông ta, sau đó lễ phép nói lời cảm ơn, “Đại sư, cảm ơn ông đã mời tôi uống trà, ông đúng là người tốt.”

Chốc lát sau cô hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía con Tì Hưu mà Ngô Lục Lục đang dùng để đè lên đống giấy dùng để bói toán, sau đó mới đặt một viên hạt châu đen lên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm ở trong miệng, lúc này cô mới thu tay lại mà nhìn về hướng Ngô Lục Lục cười nói, “Tôi không có tiền, liền để cái này lại cho ông mượn dùng, qua hai ngày nữa tôi sẽ đến lấy lại, tạm biệt.”

Nói xong Tô Tái Tái liền vẫy tay tạm biệt Ngô Lục Lục, sau đó đứng dậy ung dung mà rời đi.

.......Không phải chứ, cô gái này thực sự chỉ uống đúng hai ly trà liền rời đi?!

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn bóng dáng Tô Tái Tái đang rời đi, mãi đến khi cô đi khuất bóng ông ta mới thôi không nhìn nữa. Một lần nữa quay sang nhìn hạt châu mà cô đã đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm trong miệng.

Hạt châu này không phải vàng cũng không phải ngọc, hoàn toàn không có độ bóng nếu nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy có vài vết xước. Giống như là...... viên bi mà trẻ con dùng để chơi bắn bi.

Chẳng qua là có màu đen mà thôi.

Bỏ đi bỏ đi, coi như làm một việc tốt, cho không hai ly trà đi. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Ngô Lục Lục lắc đầu, cũng không để ý tới hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở đó, lại nhìn về phía đám người đang đi tới đi lui, tìm kiếm một tên nhà giàu “coi tiền như rác”.

Xung quanh người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, ai cũng không để ý thấy hạt châu nhỏ được đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu ngậm đang lắc lư một chút.

_ _

Nhà họ Bạch phát hiện Tô Tái Tái không có ở nhà là vào giờ cơm trưa.

Sau khi Bạch Ngữ Dung kết thúc kỳ nghỉ hè liền sẽ đi tới Đế Đô để học đại học, vì vậy Bạch Văn Liên dù còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, nhưng vẫn quay về nhà ăn cơm.

Vừa bước vào cửa đã thấy Bạch Ngữ Dung đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hơi cúi đầu, cẩn thận lật từng trang sách đang đặt trên đầu gối.

Quyển sách kia đã sớm ố vàng, từng trang giấy đã sắp nát, vì vậy Bạch Ngữ Dung không chỉ lót một tấm lụa mỏng ở phía dưới sách, mà thậm chí còn cẩn thận đeo găng tay để lật giở từng trang sách. Chỉ sợ dính một chút mồ hôi vào thì sẽ bẩn.

Có thể đoán được rằng quyển sách này vô cùng quý giá.

Bạch Văn Liên từ trước đến nay vốn là người nghiêm túc, thấy thế thì không khỏi ôn hòa dịu giọng nói, “Ngữ Dung, con nghỉ ngơi chút đi, đừng làm việc quá sức.”

“Ba”. Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Văn Liên liền lập tức muốn đứng dậy.

Bạch Văn Liên thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa bước vừa nhắc nhở, “Đừng, con trước hết cất sách đi đã.”

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới nhớ ra, vội vàng gật đầu nghe theo lời của Bạch Văn Liên.

Nhân cơ hội này Bạch Văn Liên cũng đi tới trước mặt con gái, chắp tay sau lưng đứng sang một bên nhìn cuốn sách, tò mò hỏi, “Đây là cuốn sách thuốc của nhà họ Hứa mà ông ngoại cho con à?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 14


“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu về phía Bạch Văn Liên mà cười nói, “Nội dung bên trong quá cao thâm, hiện tại con chỉ mới đọc chương đầu tiên mà đã có rất nhiều chỗ không hiểu.”

“Không sao, con cứ suy nghĩ từ từ là được.” Bạch Văn Liên vỗ vỗ vai con gái, giọng điệu ôn hòa nói, “Con chỉ chưa “thông suốt” mà thôi”, nghe nói vị Tần giáo sư kia của con, cũng mãi đến năm 28 tuổi mới “thông suốt”, mà thiên phú của con so với ông ấy hồi trước càng xuất chúng hơn nhiều. Ba tin con về sau sẽ còn đột phá nhanh hơn ông ấy.

“Dạ, con nhất định sẽ nỗ lực.” Bạch Ngữ Dung nhu thuận gật đầu.

Bộ dáng tiếp thu này của cô ta làm cho Bạch Văn Liên vui mừng, gật gật đầu nói lên câu khen ngợi, “đứa trẻ ngoan”, nói xong mới nhắc nhở cô ta, “Nhanh cất sách mà ông ngoại cho con đi, sau đó đi xuống lầu, người một nhà chúng ta ăn cơm.”

“Dạ.” Lúc này Bạch Ngữ Dung mới tiếp tục động tác trên tay, hai tay cầm cuốn sách đã ố vàng có chút hư hỏng cất vào trong hộp.

Bạch Văn Liên đứng sang một bên, mơ hồ nhìn thấy đằng sau cuốn sách có một con dấu, nhưng vì cuốn sách chỉ là một bản sao với lại cũng vì sách đã quá cũ và có đôi chút hư hỏng nên cũng không nhìn thấy gì.

Đoán chừng......Có lẽ nhà họ Hứa muốn chứng minh đây là đồ vật của nhà mình, nên mới in một con dấu lên đó.

Sau khi Bạch Ngữ Dung cất sách vào trong phòng xong, lúc này mới kéo lấy tay của Hứa Tần Nhã mà đi xuống lầu.

Một nhà ba người cười nói vui vẻ, bầu không khí rất là ấm áp. Ngay cả quản gia đang chỉ đạo đám người giúp việc dọn dẹp sắp xếp đồ ăn nhìn thấy cảnh này cũng bị lây nhiễm, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn.

“Anh không phải nói gần đây công việc ở công ty rất bận sao? Sao còn có thời gian mà về nhà ăn cơm trưa vậy?” Hứa Tần Nhã một bên ngồi xuống, một bên trêu trọc Bạch Văn Liên.

Bạch Ngữ Dung nhìn thấy cảnh này cũng che miệng mà cười trộm, vừa cười vừa nhìn về phía cha mẹ.

“Một thời gian nữa Ngữ Dung liền đi tới thủ đô học đại học rồi, bây giờ nếu có cơ hội liền muốn về nhà gặp mặt hai mẹ con thêm một chút.” Bạch Văn Liên vừa cười vừa trả lời, dừng một chút lại nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói, “Đúng rồi Ngữ Dung, con tới thủ đô học đại học muốn ở lại ký túc xá trong trường hay muốn ba thuê cho con một căn chung cư xa hoa ở bên ngoài?”

Bạch Ngữ Dung nghĩ một chút thì nói, “Bqa, con nghĩ vẫn là ở trong ký túc xá đi, có thể quen biết thêm một ít bạn bè. Về sau nói không chừng họ có thể thành trợ thủ đắc lực của con.”

Bạch Văn Liên cùng Hứa Tần Nhã nghe xong, không nhịn được mà gật đầu, chỉ cảm thấy con gái vô cùng hiểu chuyện, không uổng công bọn họ đã yêu thương đứa con này bao lâu nay.

“Trước kia ông hai của con cũng có một căn nhà cũ ở thủ đô, ở chỗ mà bà nội con đang ở, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà nội, thuận tiện nói với mẹ về chuyện này.” Câu đằng sau Bạch Văn Liên đã nhìn Hứa Tần Nhã mà nói.

Hứa Tần Nhã cũng ngầm hiểu, gật gật đầu. Lúc này đồ ăn cũng đã được dọn lên xong, Hứa Tần Nhã lần nữa mở miệng nói, “Chúng ta nhanh ăn cơm đi, chẳng phải anh còn muốn quay lại công ty hay sao?”

Bạch Văn Liên gật gật đầu, lúc này mới động đũa, nhưng mắt lại liếc sang bên cạnh, phát hiện ra còn một bộ chén đũa, liền nhíu mày. Còn cho rằng là người giúp việc nào đó đã quên mất việc Bạch lão phu nhân đang nằm viện, hiện tại không có ở nhà.

Nhưng ở giây tiếp theo liền nhớ ra trong nhà còn có một người nữa là Tô Tái Tái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 15


Sắc mặt của Bạch Văn Liên hơi trầm xuống, đặt đôi đũa xuống bàn rồi nhìn về phía quản gia, hơi trầm giọng nói, “Sao đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn không nhìn thấy người ở trên lầu đi xuống vậy?”

Quản gia sửng sốt, lúc này mới cùng với những người khác nhớ ra còn có Tô Tái Tái.

“Tôi lập tức đi gọi cô Tô.” Quản gia khom người nói, cũng không có giao cho người khác, trực tiếp đích thân đi gọi.

Sắc mắt Hứa Tần Nhã cũng không mấy vui vẻ, ung dung đặt đôi đũa xuống bên cạnh, một bên vừa múc canh một bên nói, “Chờ lo xong chuyện của Ngữ Dung, em sẽ tìm cho nó một thầy giáo dạy lễ nghi.”

Bạch Văn Liên cau mày khẽ gật đầu, đợi một lúc lại nói với Hứa Tần Nhã, “Tiểu Tái bằng tuổi với Ngữ Dung, trước kia không được đi học thì cũng thôi đi, nhưng sau này vẫn phải đưa đến trường học.”

“Cũng đừng đưa đi quá xa, bằng không sau này không dễ quản lý. Cứ tùy tiện tìm một trường học ở gần nhà đi.” Bạch Văn Liên nghĩ một chút lại nói, “Tìm một trường đại học nào đó tốt một chút.”

“Nó??” Hứa Tần Nhã đang múc canh, động tác trên tay đã dừng lại, sau đó rút tay đặt thìa múc canh xuống, tiếp tục nhìn về phía Bạch Văn Liên nói, “Không phải nó từ nhỏ đã không đi học? Trường đại học nào chịu nhận nó chứ?”

“Tùy tiện tìm một cái đi.” Bạch Văn Liên cũng thấy đau đầu, “Đến lúc đó liền quyên góp cho bên trường học một chút tiền, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

“Hay là.....” Bạch Ngữ Dung ngồi ở một bên nãy giờ vẫn luôn không mở miệng lúc này đột nhiên lên tiếng, sau khi ba mẹ nhìn về phía mình thì mới nói hết câu, “Hiện tại con vẫn đang trong thời gian nghỉ hè, liền giúp Tiểu Tái bổ túc một khoảng thời gian đi, nói không chừng đến lúc em ấy đến trường cũng có thể hiện một chút.”

Bạch Ngữ Dung vừa nói xong, Hứa Tần Nhã đã lập tức nhíu mày phản đối, “Ngữ Dung, không được, loại việc vặt vãnh này con không cần lo. Con còn có chuyện quan trọng phải làm, đừng làm phí thời gian, biết không?”

“Nhưng......” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Bạch Văn Liên lên tiếng ngăn lại.

“Ngữ Dung, nghe mẹ đi” Bạch Văn Liên nhìn cô ta, giọng điệu nhu hòa nói, “Con đói bụng rồi đúng không? Đừng đợi nữa, chúng ta ăn trước đi. Lát nữa Tiểu Tái xuống nhà, nó muốn ăn cái gì liền bảo đầu bếp làm cái đó.”

“Đúng vậy Ngữ Dung, con uống trước một chút canh đi.” Hứa Tần Nhã mang chén canh vừa múc xong đưa cho cô ta, vừa yêu thương vừa xoa xoa đầu cô ta. Vẻ mặt từ ái.

Bạch Ngữ Dung thấy thế, lúc này mới lễ phép nói một tiếng cám ơn rồi tiếp nhận, dùng dáng vẻ của thục nữ mà uống từng ngụm nhỏ, một bên uống canh, một bên rũ xuống lông mi, che đi một nửa đôi mắt giống như búp bê Tây Dương vậy.

_ _

Lúc này quản gia đang gõ cửa phòng của Tô Tái Tái, nhưng gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy có người trả lời. Lúc này mới nhíu mày xoay người nói với người làm đang đứng ở phía sau, “Lấy chìa khóa dự phòng tới.”

“Vâng.” Người làm gật đầu, vội vàng chạy đi lấy chìa khóa dự phòng.

Chờ một lúc sau thấy người làm đã quay lại, quản gia mới vẫy vẫy tay, lùi lại một bước, chấp tay sau lưng đứng sang một bên, ra hiệu cho người làm mở cửa.

Lúc này người làm mới mở cửa, vặn vẹo tay nắm cửa một hồi lâu cũng không quên nói vào bên trong nhắc nhở một câu, “Cô Tô, chúng tôi đi vào nha?”

Đợi một chút, không có thanh âm đáp lại mới đẩy cửa ra.

“Này.....Quản gia.” Người giúp việc đứng ở chỗ đó có chút ngơ ngác, đợi một lúc sau mới nhanh chóng tránh đường cho quản gia ở phía sau.

Bên trong không một bóng người. Không biết từ lúc nào Tô Tái Tái đã đi ra ngoài.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 16


Cùng thời điểm đó, lúc này Tô Tái Tái đang ở trước cửa phòng bệnh, sau khi nhìn vào bên trong thăm dò, thấy lúc này bà nội Bạch đang ăn cơm mới cười cười nói, “Bà nội, cháu tới thăm bà nè.”

Bà nội Bạch tuy trên đầu tóc đã bạc hết, trên khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn khá rõ, nhưng ngay cả khi không cười bà vẫn toát lên đôi chút khí thế. Nhưng khi thấy rõ bên ngoài cửa là Tô Tái Tái đến thăm, bà lập tức nở nụ cười, vẫy vẫy tay về phía Tô Tái Tái, “Tái Tái, cháu mau vào đi.”

Y tá chuyên môn phụ trách chăm nom Bạch lão phu nhân ở một bên cười tủm tỉm rồi tránh ra, cho Tô Tái Tái ngồi ở chiếc ghế gần mép giường.

“Sao cháu lại chạy tới đây?” Bà nội Bạch sờ sờ gương mặt của Tô Tái Tái.

“Cháu tới để ăn cơm cùng bà nội.” Tô Tái Tái cười nói, sau khi cảm thấy không có thứ gì xuất hiện trong tầm mắt của mình thì cô mới thu lại ánh mắt đang nhìn xung quanh, tiếp theo mới nhìn chỗ thức ăn được bày biện trước mặt bà nội Bạch, lộ ra vẻ tham ăn mà nói, “Cháu đến xem bà nội hôm nay có món gì ăn ngon.”

“Đúng là mèo nhỏ tham ăn.” Bà nội Bạch vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn về phía y tá chuyên chăm nom mình.

Cô y tá còn không đợi bà nội Bạchmở miệng đã cười nói trước một tiếng, “Tôi sẽ mang thêm một phần nữa.”

“Cảm ơn chị nha, chị y tá.” Tô Tái Tái nghe vậy liền quay đầu về phía cô ý tá mà nói lời cảm ơn, dừng một chút cô lại nói thêm một câu, “Chị đúng là một người tốt.”

Chị y tá nghe xong thì vội xua tay, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.

Cô ấy còn ước gì Tô Tái Tái có thể đến đây mỗi ngày, bởi vì lần gần nhất mà Tô tiểu thư đến, tâm tình của bà Bạch không chỉ tốt hơn, mà ăn uống cũng đều tốt lên.

Ngay cả việc uống thuốc, cũng đều ngoan ngoãn mà phối hợp.

Chờ hai bà cháu bọn họ vừa cưới nói vừa ăn cơm xong, mỗi người cầm một ly trà xuân uống ngon lành, lúc này Tô Tái Tái mới hài lòng thở ra một hơi, nằm ở trên ghế sô pha, nheo mắt đầy mãn nguyện.

Bà nội Bạch ở một bên cầm ly trà, thấy cháu gái nằm dài trên ghế sô pha như một con mèo lười, ánh mắt cực kỳ hiền lành.

Một lúc sau dường như nghĩ ra chuyện gì đó bà nội Bạchmới mở miệng hỏi, “Tái Tái, cháu có muốn đi học không?”

“Hả?” Tô Tái Tán vốn đang híp híp nhắm nửa đôi mắt nghe được hai chữ “đi học” đã lập tức mở bừng hai mắt, nhìn về phía bà nội Bạch cười khổ mà nói, “Cháu tưởng mình không cần đi......”

Bà nội Bạch không tán thành với câu nói kia của Tô Tái Tái, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ngữ Dung muốn vào Huyền học viện, đó là nơi mà người bình thường có muốn vào học cũng không thể nào vào được, hay là..... Bà cũng kêu ba mẹ cháu đưa cháu đến thủ đô học đại học? Tuy không vào được Huyền học viện, nhưng lấy được một tấm bằng đại học ở Đế Đô, về sau ra trường xin việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Nhưng mà trước mắt lúc đầu chỉ có thể làm sinh viên dự thính, đến lúc vượt qua kỳ thi, mới có thể trở thành sinh viên chính thức của đại học Đế Đô”

Bạch Ngữ Dung đi học ở Huyền học viện, nếu như ở trong nhà có anh chị em bằng tuổi hoặc kém tuổi, nhưng thành tích lại kém một chút. Liền có thể lấy thân phận “sinh viên dự thính” đi học thử một năm, tuy nhiên “sinh viên dự thính” sẽ không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào của sinh viên chính thức cũng như không được ở trong ký túc xá của trường.

Sau một năm, sinh viên dự thính có thể tham gia kỳ thi kiểm tra, nếu như có kết quả tốt và đạt đủ điểm liền có thể trở thành sinh viên chính thức.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 17


Tuy nói là như vậy, nhưng trên thực tế những năm qua rất ít người có thể vượt qua kỳ thi mà trở thành sinh viên chính thức, hầu hết nhiều người đến đó chỉ vì danh hiệu “sinh viên dự thính” của đại học Đế Đô.

Tuy rằng không vượt qua được bài kiểm tra, nhưng lấy danh hiệu “sinh viên dự thính” của đại học Đế Đô, lại có thể dễ dàng thuận lợi tiến vào các trường đại học khác.

Bà nội Bạch dự định cho Tô Tái Tái đi con đường này.

Tô Tái Tái là cháu gái ruột của bà, nhiều năm bôn ba ở bên ngoài nhất định đã chịu khổ không ít, lần này trở lại bà phải đối xử với cháu gái tốt một chút, bà tin rằng con trai và con dâu nhất định có thể thấu hiểu phần nào nỗi khổ tâm của mình.

Bà nội Bạch đau lòng nhìn Tô Tái Tái, nhớ lại lần đầu tiên kéo lấy cánh tay của cháu gái, trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay của con bé vậy mà lại có những vết chai mỏng, bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu Tô Tái Tái biết được những suy nghĩ này của bà, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên mà múa cho bà ấy xem vài đường kiếm để thể hiện rằng những vết chai này là do kiếm gây ra chứ không phải vì làm việc nhà nông mà dẫn đến chai tay.

..... Đáng sợ.

Xuyên vào sách cũng thôi đi, giờ lại muốn quay trở lại trường học một lần nữa?!

Lúc này Tô Tái Tái không còn muốn phụ giúp gia đình nữa, cô muốn quay trở về núi, kéo nhị sư đệ đang bế quan ra ngoài rồi ném xuống núi, thay cô phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Cho nhị sư đệ tiếp tục cảm nhận thế gian hiểm ác.

Lúc này đại đệ tử Tô Tái Tái của Đạo môn: Đau Đầu.

*********

Một khi người già trở nên cố chấp, sức mạnh của sự cố chấp chỉ xếp sau một đứa trẻ nghịch ngợm.

Tô Tái Tái phải vất vả lắm mới dỗ được bà nội Bạch, nói rằng bản thân về sau sẽ suy nghĩ thật kỹ, lúc này mới thoát được.

Nếu để so sánh thì, cô cảm thấy mấy tiểu sư điệt nhà mình vẫn ngoan ngoãn nhất.

Cũng thật không biết mỗi ngày học tập chăm chỉ hướng về phía trước có phải nhiệm vụ của cô hay không.

Tô Tái Tái một bên nghĩ, một bên nhìn chiếc điện thoại di động đời mới nhất mà bà nội Bạch đã cưỡng ép đưa cho cô.

Kỳ thật cô thấy chiếc điện thoại cũ của mình vẫn còn dùng khá tốt, thích hợp dùng để nhận cuộc gọi đến, dù ở trên núi cũng nghe thấy âm thanh rất to, quan trọng nhất là, nó còn được cô dùng để đập vỡ vỏ quả hồ đào hoặc vỏ của các loạt hạt khác.

Cũng thuận tiện cho việc thỉnh thoảng chơi trò đuổi bắt với các thú cưng trong hang lệ quỷ.

Tóm lại chiếc điện thoại này dùng vô cùng tốt.

Đối với chiếc điện thoại quả cam này..... vừa thấy đã biết quý giá, lại không chịu nổi sự va đập.

Tô Tái Tái vừa đi trở về nhà họ Bạch, vừa nhìn chiếc điện thoại quả cam đang cầm ở trên tay, dùng ngón tay cái cậy cậy xung quanh. Nếu như có ai khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất đau xót, trái tim run rẩy.

Đó là một chiếc điện thoại mới nhất bây giờ a! Nếu như không cầm chắc mà lỡ đánh rơi trên mặt đất, cho dù không phải là điện thoại của mình, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

_ _ “Tái Tái, chiếc điện thoại này là chiếc điện thoại mà giới trẻ ngày nay thích nhất, Tiểu Thái nói chơi game vô cùng thú vị, bà đã nhờ Tiểu Thái tải những trò chơi đó cho cháu rồi, nếu như cháu muốn mua thứ gì cũng không thành vấn đề, cứ trực tiếp mua. Bà nội sẽ cho cháu tiền.”

Nhớ lại ánh mắt mong đợi của Bà nội Bạch cùng với đôi bàn tay già nua đã nắm lấy tay mình. Khiến động tác trên tay của Tô Tái Tái chậm lại.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 18


Dừng một lúc, sau đó nhìn chiếc điện thoại quả cam ở trên tay, cô mới thành thật mà cất đi.

Cùng lắm thì......Về sau cô sẽ dùng hai cái điện thoại.

Một cái dùng để gọi cho sư tôn và các tiểu sư điệt ở trên núi, một cái dùng để gọi cho bà nội ở dưới núi.

Tô Tái Tái nghĩ như vậy xong, lại nhún nhún vai mà tiếp tục đi về phía nhà họ Bạch.

Mới về đến cửa, quản gia đang phân công công việc cho người làm đã nhìn thấy cô, ông ta để cho người giúp việc rời đi rồi mới nhìn về phía Tô Tái Tái, biểu tình lạnh nhạt mở miệng nói, “Cô Tô đã về.”

“Ừm. Về rồi.” Tô Tái Tái nói một tiếng, sau đó nhìn về phía quản gia gật đầu một cái rồi dự định đi vào.

Nhưng vừa mới lướt qua, liền bị đối phương gọi lại, “Cô Tô.”

Tô Tái Tái theo âm thanh mà quay đầu lại, đôi mắt nghi hoặc.

“Cô Tô không có gì muốn nói với tôi sao?” Quản gia đứng ở chỗ đó, nhìn thấy trên mặt Tô Tái Tái không chút biểu tình, trong lòng có chút không vui, chắp tay ở sau lưng đứng đó nhìn cô.

Nói? Nói cái gì?

Tô Tái Tái nhìn ông ta, quay lại hơi nhướng mày mà đối mặt với quản gia, “có việc à.”

Loại thái độ này rõ ràng là cảm thấy mình không làm chuyện gì sai.

Quản gia hơi nhíu mày, sau đó lập tức thả lỏng, thần sắc bình thản nói, “Cô Tô mới trở về, chắc vẫn chưa hiểu rõ quy củ của nhà họ Bạch cho lắm. Tôi giải thích với cô một chút, bất luận cô lúc nào đi ra ngoài, lúc nào quay về, đều phải nói với tôi một tiếng, trách nhiệm của tôi là đảm bảo an toàn cho ông chủ, bà chủ và cô chủ.”

“Vì vậy, làm phiền cô Tô lúc ra ngoài, nhất định phải nói với tôi một tiếng, để tôi có thể dễ dàng chuẩn bị xe cho cô.”

Nói xong ông ta nhìn Tô Tái Tái, giọng điệu lạnh nhạt không chút biểu cảm, trong lời nói còn hàm chứa những từ kiểu như, “rắc rối , vì cô”.

Tưởng như lời nói tốt nhưng lại mang một giọng điệu cao cao tại thượng.

Tô Tái Tái có đôi lông mày thanh tú và vẻ ngoài rất ưa nhìn. Hơn nữa, trước đây cô vẫn luôn sống ở nông thôn, vì vậy trên cơ thể cô luôn mang một loại cảm giác sạch sẽ và trong trẻo.

Rất thanh mát.

Cho nên cũng vì điểm khí chất này, làm cho cô từ khi trở về nhà họ Bạch cũng không gây ra sự ác cảm nào. Thậm chí còn tạo ra cảm giác ôn hòa, dễ chiu, dường như ai cũng có thể tùy ý thao túng.

Nếu như ở một gia đình bình thường, cô gái như vậy nhất định sẽ được rất nhiều người yêu thích.

Nhưng ở nhà họ Bạch, lại được coi là một loại “phế vật”.

Hầu hết mọi người đều xem trọng quyền lực, mà thái độ của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã chính là chất xúc tác khiến cho nhóm người làm dám ở trong lòng coi thường Tô Tái Tái còn ngoài mặt thì giả vờ lịch sự một cách hời hợt.

Tô Tái Tái chính là một quả hồng mềm.

Tất cả mọi người đều có loại suy nghĩ này về Tô Tái Tái.

Trong đó có cả quản gia.

Chỉ là.....Tại sao ngay lúc cô xoay người, ánh mắt nhìn về phía ông ta.....làm ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Theo phản xạ mà tránh né ánh mắt của Tô Tái Tái khiến quản gia cảm thấy có chút kinh ngạc, ông ta cho rằng cảm giác vừa rồi có chút sai, lại quay ra nhìn Tô Tái Tái một lần nữa.

Mặc dù dáng vẻ kiêu ngạo vẫn chưa thay đổi, nhưng vẻ mặt đã trở nên nghiêm chỉnh hơn trước.

“Nói xong rồi?” Tô Tái Tái lẳng lặng nhìn quản gia, bình tĩnh dò hỏi.

Đây rõ ràng là giọng điệu bình thường nhưng dưới ánh mắt của cô, quản gia không tự chủ được mà gật đầu liên tục hai cái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 19


Hoàn hồn xong, lúc này ông ta mới phát hiện hành động vừa rồi của mình có chút rụt rè, vì vậy ông ta đã vội vàng hắng giọng nói lại, “Tôi cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô chủ.”

Tô Tái Tái lặng lẽ nhìn ông ta một lúc, sau đó trong lúc quản gia vẫn còn đang ở trong tình trạng tim đập chân run mà bình thản hỏi ông ta một câu, “quản gia, ông đang nói đến cô chủ kia à.”

“Hả.” Lúc này quản gia mới sửng sốt, sau đó mới nhớ lại lời mình vừa nói không có tính cả Tô Tái Tái ở bên trong.

Vừa định mở lời giải thích, Tô Tái Tái đã xoay người rời đi, vừa đi vừa tùy ý phất phất tay với ông ta nói, “tôi biết rồi, lần sau ra ngoài tôi sẽ dán một tờ giấy ghi chú ở trước cửa phòng.”

Đến nổi quản gia còn chưa kịp nói xong, cô đã không thèm để ý.

Sau khi bước vào cửa thì gặp được một người làm, người làm nhìn thấy Tô Tái Tái thì sửng sốt một chút, lúc này mới cúi đầu chào, “Cô Tô, cô về rồi.”

Tô Tái Tái tùy tiện đáp lại, tuy rằng cô không muốn để ý tới những người làm này nhưng cũng không thể làm lơ.

Tất cả những điều này đều được quản gia để ý, ánh mắt của quản gia vẫn luôn hướng theo bóng dáng của Tô Tái Tái khi cô đi lên lầu.

Mang chút nghi hoặc.

Lúc Tô Tái Tái được bà Bạch mang trở về, bà Bạch cũng đã từng xác minh 18 năm qua cô gái này vẫn luôn sống ở một vùng nông thôn trên núi, cũng chưa đọc qua được mấy quyển sách.

Sau này hai vợ chồng ông chủ cũng đã bí mật điều tra lại việc này, trong quá trình điều tra đó ông ta cũng biết rất chi tiết.

Nhưng tại sao bây giờ nhìn thấy cách mà cô hành xử đối với nhóm người làm.....ông ta lại cảm thấy dường như cô không phải là một cô gái nông thôn chưa trải sự đời?

Đang nghĩ đến điểm này, quản gia liếc mắt liền thấy Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị từ trên lầu đi xuống, ông ta chợt nhớ tới lời dặn của vợ chồng Bạch Văn Liên, lập tức định thần lại mà bước nhanh đi đến.

“Tiểu Tái, em đã về rồi à.” Bạch Ngữ Dung nhìn Tô Tái Tái đang đi lên lầu, ân cần mà chào hỏi.

“Cơm trưa hôm nay ba có trở về nhà, còn hỏi em đi đâu rồi. Đúng rồi, em đã ăn cơm trưa chưa? Có muốn chị bảo quản gia chuẩn bị một chút cơm trưa mang lên trên phòng cho em không?” Bạch Ngữ Dung tỏ ra quan tâm, dừng một chút sau đó lại an ủi Tô Tái Tái.

“Em mới quay về, có lẽ vẫn chưa thích nghi. Nhưng mà không sao, có chuyện gì khó em có thể nói với chị, chị sẽ bảo bọn họ đi làm.”

Bạch Ngữ Dung ôn nhu, bộ dạng giống như một người chị gái đang quan tâm đứa em ngây thơ không hiểu chuyện của mình.

Chiếc váy cô ta đang mặc trên người là được đặt may riêng. Phối với một món trang sức đơn giản, Bạch Ngữ Dung trông như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quý tộc.

Còn về phần Tô Tái Tái, cô ăn mặc thuần khiết và đơn giản, toàn bộ số đồ cô mặc trên người cũng không giá trị bằng chiếc trâm cài làm bằng kim cương mà Bạch Ngữ Dung đang đeo trên đầu.

Còn chưa kể đồ trang sức mà Bạch Ngữ Dung đeo trên người.

Bạch Ngữ Dùng nhìn chuỗi ngọc đen mà Tô Tái Tái đang đeo trên cổ tay phải.

Mỗi một viên ngọc có đường kính khoảng chừng 1.5cm, đen đến mức không nhìn rõ chất liệu. Lần đầu tiên Bạch Ngữ Dung nhìn thấy chuỗi ngọc, còn tưởng làm từ vật liệu rẻ tiền, nhưng nhìn lại thêm lần nữa, cô ta phát hiện trên viên ngọc có rất nhiều vết xước, lúc này cô mới cảm thấy mình sai rồi.

Có lẽ...... đây là chuỗi ngọc được làm từ pha lê.
 
Back
Top Bottom