Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 290


Cô ta dám đảm bảo rằng bà nội Bạch sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.

Dù sao thì... bây giờ cô ta đã vượt trội hơn hẳn con nhỏ Tô Tái Tái kia.

Trong khi Bạch Ngữ Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hứa Tần Nhã vừa cất lời: “Mẹ ơi, mẹ xem ai về rồi nè!”, vừa kéo cô ta đến nhà kính.

Bà ta mỉm cười nhìn bà nội Bạch đang đưa lưng về phía mình rồi nói: “Mẹ à! Mẹ mau nhìn này!”

Bà nội Bạch đang cắt tỉa chậu cây kiểng, nghe tiếng của Hứa Tần Nhã thì chậm rãi đặt kéo xuống, lau tay rồi mới quay đầu nhìn về hướng cửa.

Bạch Ngữ Dung lập tức nở một nụ cười thật tươi để thể hiện mặt tốt nhất của mình với bà ấy, sau đó cô ta ngọt ngào nói: “Bà nội ơi, cháu cố tình trở về để mừng sinh nhật của bà đấy ạ.”

“Ồ.” Bà nội Bạch nghe xong gật đầu, câu trả lời hờ hững ấy khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt của cô ta và Hứa Tần Nhã cũng dần trở nên cứng nhắc.

Bà nội Bạch dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm kéo lên và tiếp tục công việc ban nãy, đồng thời dửng dưng trả lời: “Cháu vừa mới về, chắc cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ ngơi đi. Tần Nhã à, tối nay con bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món nhé.”

Giọng điệu thản nhiên cứ như không thèm quan tâm.

Bạch Ngữ Dung có thể nhịn được còn Hứa Tần Nhã thì không.

“Mẹ à, Ngữ Dung... con bé cố tình xin nghỉ để trở về chúc mừng sinh nhật mẹ đó.” Hứa Tần Nhã nhìn bà nội Bạch với vẻ mặt không dám tin: “Mẹ, sao mẹ lại...”

Bà nội Bạch dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã, có hơi thắc mắc hỏi: “Không phải mẹ đã bảo con bé về phòng nghỉ ngơi rồi sao?”

Bà ấy còn cố tình dặn dò chuẩn bị thêm vài món ăn vào buổi tối nữa mà!

Hứa Tần Nhã nghe xong lại muốn nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị Bạch Ngữ Dung cắt ngang.

“Mẹ.” Cô ta vươn tay nắm lấy tay của bà ta, cười nói: “Con cũng hơi mệt rồi, hay là mẹ theo con lên lầu nha.”

Dừng một chút, cô ta lại nhìn về phía bà nội Bạch: “Bà nội ơi, vậy con với mẹ lên lầu trước ạ.”

“Ừ.” Bà nội Bạch vừa cắt tỉa cây kiểng vừa đáp mà chẳng buồn quay đầu nhìn cô ta một cái.

Nụ cười nơi khóe miệng của Bạch Ngữ Dung khẽ giật giật, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kéo Hứa Tần Nhã về phòng.

Vừa đóng cửa lại, Hứa Tần Nhã đã tức giận ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào cửa và nói với Bạch Ngữ Dung: “Hôm nay nếu là cái con kia quay về thì mẹ không tin là bà ấy sẽ tỏ thái độ như vừa rồi.”

Những lời này khiến động tác mở vali của Bạch Ngữ Dung chợt khựng lại, nhưng một giây sau lại trở về bình thường.

Cô ta vừa mở vali, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Tần Nhã: “Không sao đâu mẹ, có lẽ là vì con vẫn không đủ xuất sắc đó ạ. Con lại tiếp tục nỗ lực thêm một chút nữa, bà nội sẽ công nhận con thôi.”

Hứa Tần Nhã nghe cô ta nói thế, đau lòng thốt lên: “Đứa trẻ ngốc này!”

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mẹ à, mẹ mau nhìn này.” Bạch Ngữ Dung cầm hộp gấm đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Tần Nhã, đưa một cái cho bà ta rồi thúc giục: “Mẹ mau mở ra xem đi.”

Hứa Tần Nhã lập tức trở nên vui vẻ, vừa mở ra vừa hớn hở nói: “Đứa nhỏ này thật là có lòng.”

Vừa mở chiếc hộp gấm cỡ bằng lòng bàn tay ra, bà ta lập tức nhìn thấy có mười viên thuốc ở bên trong.

Màu vàng sáp, to bằng móng tay.

“Đây là...” Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Đây là thứ thuốc mà con đang uống sao, Ngữ Dung?”

Bạch Ngữ Dung mỉm cười gật đầu.

“Ối trời, tốt quá rồi.” Hứa Tần Nhã vô cùng vui vẻ, sau khi lấy lại tinh thần, bà ta hỏi tiếp: “Vậy có yêu cầu gì không? Uống trước hay sau bữa ăn vậy con?”

Bạch Ngữ Dung nghe thế không khỏi bật cười: “Dạ không có nhiều yêu cầu như vậy đâu ạ.”

Cô ta dừng vài giây, suy nghĩ một lát lại nói: “Mẹ chỉ cần uống ba viên đầu trong ba ngày liên tiếp trước khi đi ngủ, sau đó cách ba ngày uống một lần, sáu viên còn lại thì mỗi tuần uống một viên là được.”

“Ừm, mẹ nghe con.” Ngoài miệng, Hứa Tần Nhã thoải mái đồng ý, thấy trong tay Bạch Ngữ Dung vẫn còn hai hộp gấp, bèn hỏi: “Này là cho bà nội với ba con hả?”

Bạch Ngữ Dung gật đầu: “Vâng, mỗi người mười viên ạ.”

Nghe vậy, Hứa Tần Nhã bĩu môi, vừa vươn tay giành lấy hai hộp gấm, vừa nói: “Vất vả lắm con mới luyện ra được mà, với cả bà nội con cũng lớn tuổi rồi, không cần biếu nhiều vậy đâu. Hơn nữa mấy thứ này á hả, đưa nhiều quá sẽ hạ giá trị của nó, không còn trân quý nữa.”

Nói xong, Hứa Tần Nhã nhặt bảy viên trong hộp của bà nội Bạch ra, chỉ để lại đúng ba viên, rồi mới chịu trả lại cho Bạch Ngữ Dung: “Bằng này là đủ rồi.”

Nói đoạn, bà ta tạm ngừng vài giây, lại bảo: “Nếu bà ta dùng mà thấy hiệu quả, chẳng phải sau này sẽ chủ động thân thiết với con hơn sao?”

Bạch Ngữ Dung nghĩ ngợi rồi gật đầu, cho rằng lời Hứa Tần Nhã nói rất có lý.

Nhưng vừa ngước mặt lên, cô ta lại thấy Hứa Tần Nhã đang mở hộp của Bạch Văn Liên, lấy năm viên bên trong hộp ra, cất vào hộp của mình.

“Mẹ ơi, này là phần của ba mà.” Bạch Ngữ Dung tưởng Hứa Tần Nhã không biết, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Mẹ biết chứ.” Nghe vậy, Hứa Tần Nhã trợn mắt trừng cô ta, hờn dỗi nói: “Ba con không cần trẻ trung quá làm gì.”

Tránh cho hồi xuân quá mạng, đầu óc cũng bắt đầu linh động, càn rỡ lên thì mệt lắm.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, tầm mắt dừng lại trên hộp gấm, nói: “Mẹ ơi, hay bây giờ con qua đưa cho bà nội luôn nhé?”

“Ừm.” Hứa Tần Nhã gật đầu, liếc nhìn cái hộp của mình: “Mẹ cũng đi cất phần mình đây.”

Bà ta còn phải tìm chỗ bí ẩn nào đó cất mấy viên dư ra, chứ không đợi chồng về thấy hai bên chênh lệch quá nhiều thì lại mặt nặng mày nhẹ nữa.

Bạch Ngữ Dung lập tức hiểu ngay ý của Hứa Tần Nhã, nhưng chỉ mỉm cười rồi cùng bà ta rời khỏi phòng, ai đi đường nấy.

Khi Bạch Ngữ Dung tới gần phòng kính nhỏ trồng hoa, trên mặt lại treo lên nụ cười ngoan hiền, đúng lúc này lại tình cơ nghe thấy âm thanh truyền từ trong ra, mặt mày tức khắc sa sầm, dừng chân đứng nép vào một góc, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Lúc này, bà nội Bạch đang nói chuyện điện thoại với luật sư.

“Luật sư Lôi, chuyện di chúc giải quyết xong chưa?” Bà nội Bạch hỏi.

“Thưa bà, xin bà cứ yên tâm, cổ phần công ty đã được sửa lại theo ý của bà rồi, cô Tô Tái Tái chiếm tám mươi phần trăm, ông Bạch mười lăm phần trăm, bà Bạch bốn phần trăm, cô Bạch Ngữ Dung một phần trăm.” Giọng của luật sư Lôi vang lên từ đầu dây bên kia.

“Tốt, hai ngày nữa tôi sẽ qua đó.” Bà nội Bạch bình thản đáp, sau vài giây im lặng, trong mắt bà ấy ánh lên vẻ dịu dàng, nói: “Đợi đến khi tôi lên thủ đô, cùng chúc mừng sinh nhật với Tiểu Tái, sẽ tặng món quà này cho nó.”

“Vậy tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện trước thời điểm ấy.” Luật sư Lôi trả lời, sau đó lại vừa cười vừa bảo: “Đúng rồi, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”

“Ừm, cảm ơn.”

Bà nội Bạch rất vui, tiếp tục trò chuyện với luật sư Lôi thêm vài câu rồi mới cúp máy, ngay lúc tâm trạng đang vô cùng thoải mái vì đã thuận lợi giải quyết được một chuyện quan trọng thì lại vô tình nhìn thấy một góc váy lấp ló cách đó không xa.

Bà ấy lập tức nghiêm mặt, hạ giọng quát: “Ai đó?! Mau ra đây!”

Vừa dứt lời, Bạch Ngữ Dung vòng qua bụi hoa, bước ra, trên mặt để lộ chút áy náy, xấu hổ nói nhỏ: “Bà nội, là cháu ạ.”

Cô ta ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Xin lỗi bà nội, cháu không cố ý nghe lén đâu, vì quá háo hức muốn đưa thứ này cho bà nên mới… cháu thật lòng xin lỗi, bà… bà sẽ không trách cháu chứ?”

Bạch Ngữ Dung sợ hãi nhìn bà nội Bạch, tỏ vẻ đáng thương.

Dù sao cũng là đứa cháu mình từng yêu thương, nhìn nó lớn lên từng chút một, thử hỏi sao lại không có tình cảm cho được?

Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, thấy trên mặt cô ta không hề có cảm xúc nào khác ngoài áy náy thì hơi hạ thấp sự cảnh giác, chầm chậm mở miệng: “Ồ? Ngữ Dung muốn đưa thứ gì cho bà thế?”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung vui vẻ tiến về phía trước, đưa hộp gấm trên tay cho bà nội Bạch: “Là cái này ạ.”

Nhân lúc bà nội Bạch mở ra xem, cô ta đứng bên cạnh, xấu hổ nói: “Đây là đan dược đầu tiên cháu luyện thành công, hiệu quả không tệ, công hiệu là kéo dài tuổi thọ, thế nên sau khi luyện thành, cháu háo hức quá nên đã chờ không kịp mà xin phép trường học cho về nhà để đưa cho bà đó ạ.”

Nói đoạn, cô ta tạm dừng vài giây, rồi bảo: “Không phải thứ gì quá quý giá, nhưng là món quà cháu tự tay làm, mong bà… không chê.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 291


Nghe vậy, bà nội Bạch thấy hơi mềm lòng, cẩn thận ngắm nhìn ba viên đan dược để trong hộp gấm, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Sao bà lại chê chứ, đồ cháu đích thân làm tặng, chắc chắn bà sẽ cất giữ thật kỹ. Ngữ Dung à, cảm ơn cháu, cháu đúng là đứa trẻ ngoan.”

Nghe bà ấy tán dương mình, Bạch Ngữ Dung để lộ dáng vẻ vui mừng pha lẫn thẹn thùng, xấu hổ cúi gằm mặt, qua một lúc lại ngẩng lên nhìn bà ấy, nhỏ giọng nói: “Bà nội ơi, cuộc đối thoại ban nãy giữa bà và luật sư Lôi… cháu đã vô tình nghe thấy mất rồi…”

Dứt lời, thấy biểu cảm trên mặt bà nội Bạch lại lạnh như tiền, Bạch Ngữ Dung lập tức xua tay giải thích: “Nhưng bà cứ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ nghe đâu ạ.”

“Ồ? Thật sao?” Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, rõ ràng là không mấy tin tưởng.

Nhưng dưới cái nhìn của bà ấy, Bạch Ngữ Dung lại tỏ ra vô cùng ngây thơ và vô tội.

Cô ta “Vâng!” một tiếng, đồng thời liên tục gật đầu.

Trên mặt của cô ta lộ ra vẻ cảm kích: “Bởi vì cháu không ngờ bà vẫn còn nhớ đến cháu. Vốn dĩ… vốn dĩ cháu tưởng rằng cháu không có gì cả.”

Bạch Ngữ Dung hơi cúi đầu, có điều giây tiếp theo giọng điệu lại phấn chấn hẳn lên, ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch bằng ánh mắt sáng rực, rồi mở miệng nói: “Nhưng cháu không ngờ trong lòng bà nội vẫn còn có cháu, cháu thật sự rất vui.”

Lúc này bà nội Bạch mới thả lỏng người, hài lòng nhìn Bạch Ngữ Dung, tiếp đó chậm rãi gật đầu: “Ngữ Dung à, cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Dừng một lát, bà ấy bắt đầu nói với cô ta vài lời thật lòng: “Giờ cháu đã vào Huyền Học Viện rồi, hơn nữa nghe Tần Nhã nói cháu còn thông qua đánh giá "cấp thấp". Tương lai sau này của cháu chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng, tuyệt đối không chỉ là ở nhà họ Bạch thôi đâu.”

“Bà cũng biết ba mẹ cháu luôn nói với cháu cái gì mà phải khiến nhà họ Bạch và nhà họ Hứa nở mày nở mặt. Nhưng thật ra từ trước đến nay, bà vẫn không tán thành cách giáo dục đó, có điều họ là ba mẹ của cháu, nếu bà tùy tiện can thiệp vào quá trình họ giáo dục cháu thì cũng không tốt, cho nên chỉ có thể ở một bên âm thầm khuyên nhủ cháu mà thôi.”

Bà nội Bạch nói đến đây, chủ động đưa tay ra nắm lấy tay của Bạch Ngữ Dung, nhẹ nhàng vỗ về rồi vui mừng gật đầu: “Tuy cháu bị bọn Văn Liên nuôi dạy nên mắc một vài thói hư tật xấu, nhưng may là cháu vẫn có một tấm lòng lương thiện. Hiện tại cháu còn trẻ, còn có thể sửa từ từ. Sau này… nếu cháu bằng lòng thì có chuyện gì không thể tự mình giải quyết, có thể đến tìm bà nội.”

“Bà luôn sẵn lòng giúp đỡ cháu.” Vẻ mặt của bà nội Bạch vô cùng thành khẩn, mỗi một câu đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Bạch Ngữ Dung cũng cảm kích nhìn bà ấy, trịnh trọng gật đầu: “Bà nội ơi, những lời mà bà nói cháu đều đã nhớ rồi ạ. Cảm ơn bà.”

“Cháu gái ngoan.” Bà nội Bạch lại vỗ nhẹ vào tay của cô ta: “Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối bảo nhà bếp nấu mấy món mà cháu thích ăn ấy.”

“Dạ bà nội, vậy cháu về phòng trước ạ.”

Cô ta ngoan ngoãn cúi đầu, chờ khi bà nội Bạch gật đầu, cô ta mới xoay người rời đi.

Nhưng khi vừa rẽ vào khúc ngoặt, rời khỏi tầm mắt của bà nội Bạch thì vẻ mặt ngoan ngoãn lúc nãy lập tức biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và độc ác.

Cô ta nắm chặt tay, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa trừng mắt nhìn về phía trước, trông rất là đáng sợ.

Bà. Già. Chết. Tiệt.

Bà muốn tìm đường chết đây mà!!

Sau khi Bạch Ngữ Dung đưa ra quyết định ở trong lòng thì cười khẩy một tiếng.

Cô ta tự cho rằng không ai nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nhưng lại không biết sau khi cô ta rời đi, nữ quỷ chậm rãi bay từ trong tường ra, khoanh tay gục đầu đứng im vài giây, cổ vặn vẹo một cách lạ thường, phát ra tiếng kêu “răng rắc”, sau đó kỳ quái nhìn theo hướng Bạch Ngữ Dung rời đi.

Đôi mắt chỉ có mỗi tròng trắng bị che khuất đằng sau mái tóc đen ướt át kia, trông cực kỳ u ám.

Mọi người thường nói quỷ đáng sợ, nhưng trên thực tế con người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.

Nữ quỷ Đồ Ăn Vặt âm thầm than thở một câu, vặn vẹo chiếc cổ của mình vài cái rồi lại tiếp tục núp vào tường, biến mất không thấy bóng dáng.

Nó phải nghĩ xem nên nói với chủ nhân như thế nào đây.

Cùng lúc đó, Tô Tái Tái vừa ra ngoài, chuẩn bị mang dưa hấu cho Khúc Nhiên thì thấy cô ấy đột nhiên mở cửa ký túc xá, chạy ra ngoài như điên.

Đại Vi vừa xỏ giày vừa chạy theo gọi cô ấy: “Khúc Nhiên chờ tớ với!”

“Đàn chị Đại ơi, chị ấy bị gì vậy?” Tô Tái Tái hỏi.

“Tiểu Tái à.” Sau khi quay đầu lại và nhìn thấy Tô Tái Tái, Đại Vi nhanh chóng giải thích: “Mẹ của Khúc Nhiên xảy ra chuyện rồi!”

Dừng một chút, Đại Vi cau mày mắng: “Chắc chắn là do con nhỏ Mễ Nhã kia giở trò chứ không ai hết! Từ lúc Khúc Nhiên rèn khí vật thành công đến nay, cô ta vẫn luôn không ưa cậu ấy!”

“Đúng rồi, Tiểu Tái à!” Dường như Đại Vi chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, vẻ mặt nôn nóng cầu xin cô giúp đỡ: “Em… em có cách gì có thể giúp Khúc Nhiên không?”

“Chị đừng gấp mà.” Tô Tái Tái nghe xong, mở miệng an ủi Đại Vi, thảy dưa hấu vào trong lòng cô ấy rồi nói.

“Để em gọi điện thoại.”

Suýt nữa thì Đại Vi đã không tiếp được nó, phải lảo đảo lùi về hai bước mới có thế vững vàng ôm lấy.

Cô ấy ngơ ngác nhìn trái dưa hấu, lại ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái đang gọi điện thoại, không nói nên lời.

Đàn em, không ngờ em lại khoẻ như vậy đấy!

Tô Tái Tái ở một bên gọi điện cho Chu Phổ: “Thầy Chu, em có thể nhờ thầy và thầy Nghiêm giúp em một chuyện được không ạ?”

Sau khi Chu Phổ nghe cô nói xong và hứa sẽ lập tức chạy qua ngay thì cô mới nói lời cảm ơn rồi cúp máy.

Cô cầm điện thoại ngẫm nghĩ một lúc, tiếp đó lại gọi cho Tiền Nguyên Nguyên.

[Cô giáo.] Tiền Nguyên Nguyên bắt máy.

“Gọi tôi là đàn em.” Tô Tái Tái nhắc nhở, dừng một lát, cười híp mắt nói: “Bây giờ tập hợp ở cổng trường, tôi dẫn cậu đi đánh phó bản.”

“?”

Đại Vi thở hồng hộc đuổi theo đằng sau Tô Tái Tái.

Trong lòng Đại Vi thầm cảm thấy kỳ quái, từ khi cô ấy vào Huyền Học Viện, thể năng tốt hơn người bình thường nhiều.

Bây giờ cô ấy đi sau lưng Tô Tái Tái, rõ ràng cô chạy khá chậm, nhưng dù có thế nào cô ấy cũng không đuổi kịp, cô vẫn như cũ đi đằng trước cô ấy, vẫn dáng vẻ ung dung thường ngày, giống như thể Tô Tái Tái chẳng tốt chút sức nào vẫn đi nhanh hơn Đại Vi vài bước vậy.

Chuyện này thật là kỳ lạ!

Đại Vi nhịn không được sự tò mò trong lòng, cô ấy tính hỏi xem đàn em có phải biết mấy môn võ công đặc biệt kiểu như “Đua như đi bộ nhẹ nhàng” hay không thì cổng trường đã ở ngay trước mắt.

Cô ấy há miệng, còn chưa kịp nói câu nào, đã thấy Tô Tái Tái giống như thể gặp được ai đó, vẫy vẫy tay đi tới chào hỏi đối phương.

Đại Vi tò mò, nhìn theo hướng của Tô Tái Tái.

Tới khi cô ấy nhìn thấy rõ người đó là ai, đôi mắt mở to, lời nói ra tới miệng cũng thay đổi, nhanh chóng thốt ra với âm lượng cao tới kinh ngạc: “Đàn anh Tiền?”

Tiền Nguyên Nguyên ngó qua Đại Vi một chút, lập tức nhớ tới lần trước Tô Tái Tái nói anh ta ký tên chính là vì cô ấy, thế nên anh ta hơi gật đầu với Đại Vi, nói “Chào cô” xong thì quay lại nhìn Tô Tái Tái.

Tiền Nguyên Nguyên cung kính đang chuẩn bị gọi một tiếng cô giáo, ai ngờ chữ “cô” còn chưa nói ra đã thấy Tô Tái Tái nhíu mày lại, giống như cười cũng giống như không cười nhìn anh ta.

Dáng vẻ cô lúc này chính là muốn nói: “Anh dám gọi danh xưng đó ra ngoài thì tôi sẽ đánh chết anh.”

Cho nên một Tiền Nguyên Nguyên lúc đấu quyền anh đen, khi đối mặt với đối thủ hung ác nhất cũng không cảm thấy sợ hãi…

Hiện tại, dưới ánh mắt nghi ngờ của Đại Vi, mặt Tiền Nguyên Nguyên không có biểu hiện gì khác lạ, giọng nói cũng không chút gợn sóng, nói cho hết câu của mình.

“… Cô gọi tôi ra ngoài làm gì thế?”

Đàn ông co được dãn được, huống chi anh ta cũng không đánh thắng cô, đúng không?

Tiền Nguyên Nguyên cụp mắt tự an ủi bản thân, cũng lén lút hơi hoạt động tay, chân bỗng dưng cảm thấy có hơi đau nhức.

Thế này còn tạm được!

Tô Tái Tái không nhìn anh ta nữa, cô quay qua nhìn Đại Vi đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, cô nói: “Đàn chị Đại Vi, em sợ hai chúng ta không đi được nên mới nhờ đàn anh Tiền tới giúp đỡ. Chị không ngại chứ?”

Ngại sao?

Sao cô ấy lại ngại chứ? Cô ấy vui vẻ tới chết luôn đây này!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 292


Sau khi Đại Vi hoàn hồn, cô ấy lắc đầu như lắc trống bỏi, luôn miệng nói: “Không ngại! Chị không ngại đâu!”

Nói xong, đôi mắt cô ấy lóe sáng nhìn Tiền Nguyên Nguyên một chút, rồi nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, chúng ta nhanh tới bệnh viện thôi.”

Tô Tái Tái đồng ý.

Khi Đại Vi đi nhanh qua bên đường để đón xe, cô đi vượt qua Tiền Nguyên Nguyên, đồng thời không quên cười nhẹ tán dương anh ta một câu: “Tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!”

Tiền Nguyên Nguyên nghe vậy chỉ yên lặng vuốt vuốt cái mũi rồi đuổi theo.

Thật ra việc này chẳng liên quan gì tới việc anh ta có thể dạy được hay không cả, chỉ đơn thuần là vì anh ta bị Tô Tái Tái đánh tới sợ hãi mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tiền Nguyên Nguyên nhịn không được mà muốn chửi chú út của mình.

Cũng không biết chú út kéo được bà cô này ở đâu ra mà đánh anh ra tới gà bay chó sủa…

Tiền Nguyên Nguyên lại thở dài một hơi, rồi xốc lại tinh thần lần nữa, sau đó xoay người ngồi lên xe taxi.

Khi tới nơi, anh ta cũng rất tự giác, nhanh chóng thanh toán tiền xe.

Nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện điểm tới là bệnh viện, sau đó đảo mắt nhìn thấy rõ tên của bệnh viện xong, hàng lông mày của anh ta nhíu lại: “Cô… Đàn em, chỗ này sao?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái gật đầu.

Lúc này Đại Vi đã đi tới cửa chính của bệnh viện, thấy hai người họ còn lề mề ở đằng sau, cô ấy nhanh chóng quay đầu lại nhìn hai người họ, vừa đi vừa gọi: “Đàn anh! Đàn em Tiểu Tái! Hai người nhanh lên nào!”

Tô Tái Tái đáp lời rồi cùng với Tiền Nguyên Nguyên nhanh chóng đuổi theo Đại Vi.

Đại Vi đã từng đi với Khúc Nhiên tới đây một lần cho nên cô ấy biết đường, ba người họ vội vàng chạy tới phòng bệnh.

Bọn họ còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng cãi vã quyết liệt truyền ra từ trên hành lang.

Không chỉ như thế, ngoài cửa còn có bảy tám người đàn ông mặc đồ tây đen, tư thế đứng trông giống như bảo vệ.

Bọn họ đứng sừng sững ngoài cửa giống như cọc gỗ, chẳng hề quan tâm tới tiếng cãi cọ ở bên trong.

Nhưng khi thấy ba người Đại Vi đến gần, bọn họ lập tức xoay người qua, đưa tay ra ngăn cản bọn họ không cho tới gần.

“Đường này không thể đi, mời ba người đi đường vòng.”

Bảo vệ còn chưa nói dứt lời, Đại Vi đã làm ầm lên: “Tránh ra! Chúng tôi tới đây cùng với Khúc Nhiên!”

Vẻ mặt mấy người bảo vệ có hơi khinh thường, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Thật xin lỗi, vậy càng không thể để mấy người đi qua, đây là chuyện nhà họ Mễ.”

“Anh! Chuyện nhà cái gì chứ? Nhà họ Mễ vốn dĩ chưa từng thừa nhận Khúc Nhiên! Các anh tránh ra!” Đại Vi vô cùng tức giận, cô ấy vươn tay muốn đẩy bảo vệ ra.

Tay Đại Vi còn chưa đụng được tới người bảo vệ thì anh ta đã nghiêng người né tránh, sau đó anh ta tóm lấy cổ tay cô ấy, dùng sức một chút, khiến Đại Vi đau tới nỗi kêu ra thành tiếng.

Bảo vệ hừ lạnh nói: “Cùng lắm cũng chỉ là một sinh viên không có cấp bậc của Huyền Học Viện mà cũng dám…”

Bảo vệ còn chưa nói hết câu bên cạnh đã có một cánh tay vươn ra, khống chế anh ta.

Tay bảo vệ vừa mới bị tóm lấy thì anh ta đã cảm thấy cả người mềm nhũn, anh ta buông Đại Vi ra, đồng thời cũng quỳ gối xuống đất.

Anh ta muốn vươn tay kia ra tóm lấy cổ tay đối phương, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào cả.

Từ khi bảo vệ vừa bị Tô Tái Tái đánh tới, anh ta cảm nhận được có một luồng không khí đi xuyên vào trong kinh mạch mình, trong chớp mắt, anh ta cảm thấy tay mình như bị điện giật vậy!

Cả người anh ta cảm thấy đau nhức, tê dại, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra được, thậm chí còn không thể la lên.

Tô Tái Tái đang nắm lấy cổ tay anh ta, đứng từ trên cao nhìn xuống đối phương bên dưới, cười nhẹ nhàng nói: “Cho dù là sinh viên không có cấp bậc ở Huyền Học Viện cũng không phải là người anh có thể chọc vào!”

Giọng điệu cô trở nên mềm mại và nhẹ nhàng hơn, hỏi lại: “Đã hiểu chửa?”

“Đã… Hiểu!” Anh ta quỳ gối trước mặt Tô Tái Tái, cố gắng thốt ra câu trả lời qua kẽ răng.

Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, anh ta e rằng bản thân sẽ thành kẻ tàn phế mất.

“Ừ! Biết nghe lời là tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, lúc này mới hài lòng bỏ tay ra.

Tay của bảo vệ mới vừa được bỏ ra, cả người anh ta xụi lơ, nằm rạp trên mặt đất, ngay cả thở cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lúc này những bảo vệ khác mới giật mình hoàn hồn, bọn họ đi lại gần muốn kéo đồng nghiệp của mình lên, nhưng tay bọn họ vừa mới đụng vào đối phương thì giật nảy cả mình.

Chỉ ngắn ngủi hai ba phút, cả người bảo vệ kia đều đầm đìa mồ hôi, giống như thể vừa mới được vớt từ trong giếng nước ra.

Thấy đồng nghiệp thật sự không đứng dậy được, bọn họ chỉ có thể đỡ anh ta qua một bên nghỉ ngơi.

Tô Tái Tái chẳng thèm ngó qua đám người kia dù chỉ một chút, cô quay qua hỏi Đại Vi: “Đàn chị Đại, chị không sao chứ?”

Đại Vi đang đứng ôm cổ tay, kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt lóe sáng.

Cô ấy đang chăm chú nhìn cô, chậm mất nửa nhịp mới chậm rãi lắc đầu, giọng nói giống như còn đang mơ: “Không có việc gì.”

Đàn em mà còn tiếp tục đẹp trai như thế này nữa thì cô ấy sẽ vứt bỏ thần tượng đàn anh Tiền của mình mất!

Tô Tái Tái gật đầu, định quay qua nói gì đó với Tiền Nguyên Nguyên đã chậm một nhịp, thì đúng lúc này Chu Phổ và Nghiêm Thanh chạy tới.

Đi cùng với bọn họ còn có Thẩm An và sư mẫu Nghiêm.

“Tiểu Tái.” Chu Phổ dẫn đầu đám người đi nhanh về phía cô, ông ấy nhìn hai phía một chút, sau đó tập trung ánh mắt lên người Tô Tái Tái: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“Thầy Chu, thầy Nghiêm, đàn anh Thẩm.” Tô Tái Tái cười rồi chào hỏi từng người một, cô im lặng một chút, sau đó nhìn sư mẫu Nghiêm rồi hỏi: “Sư mẫu Nghiêm, bác cũng tới đây nữa à?”

Sư mẫu Nghiêm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Bác cùng tới xem tình hình thế nào.”

Tô Tái Tái gật đầu, sau đó cô nhìn Chu Phổ, nói: “Thầy Chu, phiền mọi người lùi ra một chút trước đã, chúng cháu có tình huống cần phải xử lý trước.”

“?” Chu Phổ không hiểu.

Khi Chu Phổ còn đang mù mờ không hiểu gì thì Tô Tái Tái quay qua nhìn Tiền Nguyên Nguyên vẫn luôn đứng ở một bên, hơi hếch cằm nói với anh ta: “Đàn anh Tiền, tới phiên anh rồi.”

“Dọn dẹp sạch đi.”

Tiền Nguyên Nguyên nghe lời, nghiêng trái nghiêng phải khởi động cổ, cả người hơi chuyển động một chút, chặn mọi người ở phía sau lưng, anh ta đứng trong hành lang, một mình đối mặt với mấy người bảo vệ kia.

Rất có khí thế của một người giữ cửa khiến mười ngàn người cũng không thể qua.

Tiền Nguyên Nguyên dừng lại một chút, anh ta quay đầu lại nói với người ở sau lưng: “Đàn em, em có yêu cầu gì không?”

“À!” Tô Tái Tái nghiêng đầu, trông như thể không hề để ý.

“Không chết là được.”

Tiền Nguyên Nguyên gật gật đầu, anh ta lần nữa nhìn về phía đám bảo vệ của nhà họ Mễ đã bắt đầu hoảng loạn.

Tô Tái Tái cười, lấy điện thoại di động ra, bấm thời gian cho anh ta: “Ba phút, nếu vượt qua thời gian này thì coi như anh tấn công phó bản thất bại.”

???

Cái gì cơ? Ba phút cái gì? Cái gì là tấn công phó bản?”

Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều mộng mị, bọn họ còn chưa kịp hỏi thêm, sau khi Tô Tái Tái nói “Bắt đầu”, Tiền Nguyên Nguyên đã nhào về phía đám bảo vệ.

Trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau đồng thời vang lên, hai giáo sư của Luyện Đan Viện nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Ầy, tình hình này…

Cái này có nghĩa là phó bản hả?

Ngược lại, sư mẫu Nghiêm được Thẩm An bảo vệ sau lưng lại là người hoàn hồn trước tiên, tay bà ấy hơi che miệng lại, cười nói: “Đột nhiên tôi nhớ lại khoảng thời gian ở Cổ Võ Viện trước kia, hồi đó bọn tôi cũng thích chơi thế này!”

Cái gì, thế này ở Cổ Võ Viện gọi là chơi hả?

Ba người của Luyện Đan Viện tiếp tục chấn động và kinh ngạc tới bật ngửa ra sau.

Lúc này, rốt cuộc bảo vệ cũng nhớ tới việc lấy gậy baton ra, đáng tiếc, cây gậy mới đập xuống, Tiền Nguyên Nguyên đã né tránh, sau khi né tránh một cái gậy khác, anh ta giơ chân lên đá, khiến gậy baton trong tay đối phương rớt ra, đập vào một cái gậy baton khác.

Hai cây gậy baton một trước một sau bay về hướng Tô Tái Tái và Đại Vi.

Đại Vi bị dọa tới hét “Á!” một tiếng, cô ấy đang muốn kéo Tô Tái Tái, vẫn đang cúi đầu nhìn máy đếm thời gian, né đi…

Cô không ngẩng đầu lên, nhưng lại có thể chuẩn xác bắt lấy cái gậy baton thứ nhất, nhẹ nhàng đẩy một cái là lập tức đánh trúng gậy baton đằng sau.

Cái gậy baton thứ hai nhanh chóng thay đổi quỹ tích, một lần nữa bay về hướng Tiền Nguyên Nguyên.

Tiền Nguyên Nguyên chẳng hề có cơ hội này để tránh thoát cả, anh ta bị cái gậy baton đánh thẳng vào ót, không nhẹ cũng chẳng nặng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 293


“Chậm quá!” Tô Tái Tái không ngẩng đầu lên, ghét bỏ nói.

“…”

Tiền Nguyên Nguyên thậm chí còn không nói tiếng nào, ngay cả việc xoa ót cũng không làm, anh ta chỉ buồn bực không nói tiếng nào, động tác lại nhanh hơn, ra tay cũng dùng sức hơn so với trước đó.

Anh ta đánh cho đám bảo vệ của nhà họ Mễ kêu la thảm thiết.

So ra thì… Bảo vệ đầu tiên bị Tô Tái Tái đánh, tới giờ vẫn còn đang nằm một chỗ không động đậy được, ngược lại biến thành người bị thương nhẹ nhất.

Tô Tái Tái xoay xoay gậy baton trên tay, cô theo thói quen làm động tác như khi múa kiếm, tính bỏ nó lại sau lưng.

Lúc cô làm hành động này, sư mẫu Nghiêm đứng sau lưng Thẩm An cũng nhìn thấy, sửng sốt “Hả?” một tiếng.

“Sư bá mẫu?” Thẩm An nghe tiếng kêu thì quay qua nhìn bà ấy, hỏi thăm một chút.

“Không có gì!” sư mẫu Nghiêm im lặng mấy giây rồi chậm rãi lắc đầu, nhưng ánh măt bà ấy vẫn dính lên người Tô Tái Tái, trầm ngâm.

Chắc là tiếng kêu thảm thiết của bảo vệ bên ngoài đã lấn át tiếng cãi nhau trong phòng, cuối cùng, khi Tiền Nguyên Nguyên đánh ngã hết tất cả mọi người, Tô Tái Tái bấm dừng thời gian, người nhà họ Mễ mở cửa phòng bệnh đi ra.

“Ồn ào cái gì đấy…” Thật ầm ĩ mà!

Mễ Nhã nhìn đám bảo vệ nằm lăn lộn trên hành lang, đôi mắt mở lớn.

Sau khi kinh ngạc qua đi, cô ta liếc mắt nhìn thấy Tiền Nguyên Nguyên thì nhịn không được la lên: “Tiền Nguyên Nguyên? Sao cậu lại ở đây?”

Tiền Nguyên Nguyên chẳng hề muốn nhìn Mễ Nhã một chút nào, anh ta quay qua nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt có chút chờ mong.

Tiền Nguyên Nguyên còn đang bận tính toán trong lòng, anh ta chỉ dùng hai phút năm mươi sáu giây để khiến người cuối cùng ngã xuống.

Đáng tiếc, sau khi Tô Tái Tái bỏ điện thoại xuống, chỉ cho anh ta thấy cái gậy baton bay tới chỗ cô và được cô tóm lấy, rồi chậm rãi lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ anh miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, thế nhưng lại để hai cây gậy baton bay về phía tôi… Cho anh bốn mươi điểm vậy.”

Không cần so sánh Tiền Nguyên Nguyên với sư đệ cô, cho dù so với tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo thì cũng còn kém xa lắm.

Tiền Nguyên Nguyên chăm chú lắng nghe, cũng không phản bác.

Mễ Nhã không được ai để ý tới thì thẹn quá hóa giận, cô ta thấy Tiền Nguyên Nguyên không để ý tới mình, lập tức quay qua trừng mắt với Tô Tái Tái và Đại Vi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là mấy người, đây là bệnh viện của nhà họ Mễ, không phải chỗ mấy người có thể diễu võ dương oai, cút ra ngoài hết cho tôi!”

Lúc này Đại Vi ló người ra từ sau lưng Tiểu Tái, ưỡn ngực, đứng thẳng người nói với Mễ Nhã: “Chúng tôi tới đây với Khúc Nhiên.”

Mễ Nhã trừng mắt nhìn Đại Vi, cô ta làm gì nghe lọt lý do này.

Cô ta chỉ cảm thấy con tôm con tép trước kia không dám làm mích lòng cô ta, bây giờ tìm được chỗ dựa rồi nên dám lớn tiếng hò hét với cô ta.

Mễ Nhã nhìn chằm chằm Đại Vi, gằn từng chữ từng chữ một đầy căm phẫn: “TÔI. NÓI. CÚT. RA. NGOÀI.”

Dừng lại một chút, cô ta uy h**p: “Hay là nhà họ Đại cô sau này không muốn hợp tác với nhà họ Mễ nữa?”

Đại Vi nghe vậy thì không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

Mặc dù cô ấy và Khúc Nhiên có quan hệ tốt, cũng qua lại thân thiết.

Nhưng… Nghĩ tới đa số việc làm ăn trong nhà còn phải dựa vào nhà họ Mễ, cô ấy vẫn hơi chột dạ.

Khi Đại Vi không biết phải trả lời thế nào thì Tô Tái Tái vỗ nhẹ lên vai cô ấy.

Cô nhỏ giọng gọi một tiếng “Đàn chị Đại”, sau đó đi lên trước cô, nhìn Mễ Nhã nói: "Nói đàn chị đi ra đi.”

“Tô Tái Tái, cô cùng lắm cũng chỉ là một cấp thấp, lúc trước tôi thấy cô có tiềm năng nên mới cho cô sắc mặt tốt một chút, cô tưởng rằng chỉ dựa vào điểm đó là có thể nói chuyện với tôi như vậy à?” Mễ Nhã cười lạnh một tiếng, trợn mắt, giọng nói lạnh lùng nói với Tô Tái Tái.

Cô hơi nghiêng đầu, ngoáy lỗ tai một chút, giống như thế vứt những lời cô ta vừa nói ra ngoài vậy.

Cô than nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ khoan dung với con gái hơn một chút. Tôi nói lại lần nữa, chị để đàn chị ra nói chuyện với bọn tôi, nếu chị ấy nói không có việc gì thì chúng tôi sẽ đi ngay.”

Mễ Nhã khinh thường hừ lạnh: “Cô tự cho mình là ai…”

Mễ Nhã còn chưa nói dứt câu, Tô Tái Tái đã quăng gậy baton đang cầm trên tay về hướng cô ta.

Gậy baton bay sát qua gương mặt cô ta, chọc thủng cánh cửa sau lưng rồi cắm lên trên đó.

“Hửm?” Tô Tái Tái thu tay lại, gương mặt nhẹ nhõm nhìn Mễ Nhã: “Cô vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ?”

Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem nào!

Mễ Nhã kinh ngạc mở to mắt nhìn Tô Tái Tái, một lát sau, cô ta cảm thấy gương mặt mình nhói lên, tê dại, ngứa ngáy, rồi nhanh chóng cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chảy xuống cổ.

Cô ta vươn tay sờ một cái, cúi đầu nhìn thử, lập tức thấy trên tay là một mảng máu tươi.

Cô ta kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, ngay cả giọng điệu cũng đã có sự thay đổi: “TÔ TÁI TÁI!”

Tô Tái Tái như cười mà cũng như không cười nhìn cô ta, vẻ mặt dường như đang nói “Không sao cả, cô cứ nói tiếp đi.”

Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ trong phòng bệnh truyền ra, trầm giọng ngăn cản Mễ Nhã đang xúc động: “Tiểu Nhã.”

Mễ Nhã nghe giọng nói của đối phương, cho dù cô ta đang tức giận tới run người, nhưng vẫn cố gắng đè nó xuống, xoay người vào trong, hơi khom người với người trong phòng bệnh: “Ông nội!”

Uất ức và tức giận.

“Người tới là khách, cháu là chủ nhà phải khoan dung một chút, không thể không biết chừng mực như thế.” Lúc ông ta nói, đồng thời còn còn tiếng quải trượng cộp cộp vang lên.

Đám người Chu Phổ vốn dĩ đứng ở đằng sau, khi bọn họ nghe thấy giọng nói già nua của ông ta, vẻ mặt cũng có hơi thay đổi.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn nhau một cái, sâu đó đi lên trước vài bước, chắn Tô Tái Tái và Đại Vi ở sau lưng bọn họ.

Cho dù có thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới ông cụ nhà họ Mễ cũng có mặt trong phòng bệnh.

Chuyện lần này không tốt rồi!

Thẩm An nghĩ như thế nên nhíu hết cả mày lại.

Anh ấy nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái một câu “Lát nữa em đừng nói gì hết” rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh Chu Phổ.

Còn Đại Vi sắc mặt trắng bệch đứng đó, không cần anh ấy nhắc nhở, cô ấy cũng biết nên làm gì.

Có điều… Anh ấy cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhóc nhà họ Thẩm, không biết ông cụ nhà họ Mễ có nể mặt hay không.

Đại Vi cũng nhỏ giọng thì thầm với Tô Tái Tái: “Thảm rồi, Tiểu Tái ơi, chúng ta thảm rồi, không ngờ ông cụ nhà họ Mễ lại ở bên trong!”

“?” Tô Tái Tái quay qua nhìn Đại Vi, vẻ mặt vô tội hỏi: “Ai thế?”

“…” Cô không biết bốn gia tộc lớn ở thủ đô sao?

Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tái Tái, trong chốc lát, cô ấy không biết nên khen cô ngây thơ vô tội hay là tức giận vì cô ngây thơ vô tri.

Cô ấy tranh thủ thời gian nói tóm tắt một chút, bổ sung kiến thức cho Tô Tái Tái.

Nói đơn giản thì, ngoại trừ nhà họ Phượng và nhà họ Trác, bốn gia tộc lớn của thủ đô là những người có sức ảnh hưởng rất lớn.

Theo thứ tự là Bách, Tiền, Thẩm, Mễ.

Thứ tự xếp hạng cũng phân chia địa vị của bốn gia tộc này.

Hai gia tộc Mễ, Thẩm có thực lực tương đương nhau, mặt ngoài cười nói vui vẻ nhưng trên thực tế, bọn họ thường xuyên ganh đua, cạnh tranh kịch liệt với nhau, cho nên, mặc dù bây giờ bọn họ có đàn anh Thẩm An đứng đây thì đoán chừng…

“Nói cách khác tức là, những gia tộc xếp trước thì có thể chống đối với ông già họ Mễ kia sao?” Tô Tái Tái gật đầu hỏi.

Một từ “Ông già” của Tô Tái Tái khiến Đại Vi hít một ngụm khí lạnh, cô ấy lo lắng nhìn thoáng qua phòng bệnh rồi nhanh chóng kéo cô qua một bên, ra hiệu cho cô đừng nói chuyện nữa!

Tô Tái Tái xem thường, lúc cô đang tính nói gì đó nữa, liếc mắt nhìn về đằng sau, lập tức thấy sư mẫu Nghiêm đang đặt tay lên vai mình, thế nên cô không nói gì nữa.

“Sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái và Đại Vi cùn quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng, cung kính chào hỏi.

“Yên tâm đi.” Sư mẫu Nghiêm cười với hai người họ: “Giao cho thầy của hai đứa xử lý là được."

Đại Vi mím môi, kiên quyết gật đầu.

Bây giờ làm gì còn cách nào khác nữa đâu? Chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.

Chỉ hy vọng… Tâm tính ông cụ nhà họ Mễ tốt một chút, khoan dung độ lượng dung thứ cho bọn họ một lần…

Đại Vi còn chưa suy nghĩ xong, cô ấy dời tầm mắt đi chỗ khác thì ngay lập tức nhìn thấy vết thương trên mặt Mễ Nhã.

Cô ấy ngớ người ra một lúc, rồi nhịn không được dùng tay đập lên trán mình.

Đờ mờ!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 294


Xem ra không có cách nào khoan dung độ lượng được rồi.

Lúc Đại Vi đang bận đau buồn xót thương, và sư mẫu Nghiêm đang chăm chú nhìn đằng trước, không ai chú ý tới Tô Tái Tái đang bấm bàn phím tách tách nhắn tin wechat.

[Chú hai Bách. (đáng yêu, đang yêu)]

[Làm sao thế?] Bách Trúc nhắn lại gần như ngay lập tức.

[Cháu muốn hỏi chú một chuyện. (đáng yêu, đang yêu)]

Bách Trúc nhìn Tô Tái Tái gửi rất nhiều biểu tượng đáng yêu, không khỏi cảm thấy mát lạnh sống lưng.

Mỗi lần cô gái nhỏ này gửi vẻ mặt thế này tới thì anh ấy đều cảm thấy có ai đó sẽ gặp xui xẻo.

[Cháu nói đi?]

[Nếu ông cụ Bách và ông già họ Mễ đánh nhau một trận thì ai sẽ thắng?]

[???]

Cái quái gì thế?

Vẻ mặt Bách Trúc hoang mang.

Tại sao ba anh ấy lại đánh nhau với ông già họ Mễ thối tha kia?

Lúc Tô Tái Tái đang cúi đầu gửi tin nhắn wechat thì ông cụ nhà họ Mễ - Mễ Ôn Thành đi ra, người đỡ ông ta đi ra ngoài là con trai của ông ta, ba của Mễ Nhã – Mễ Nghĩa Văn.

Sau khi ông ta đi ra ngoài cửa thì lập tức nhìn về phía Tô Tái Tái với ánh mắt không tốt.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nhìn về Tô Tái Tái thì đã bị sư mẫu Nghiêm bước lên một bước, vừa đúng lúc chặn tầm mắt của Mễ Nghĩa Văn.

Mễ Nghĩa Văn thấy là bà ấy thì có hơi giật mình một cái, dường như rất ngạc nhiên không biết vì sao bà ấy lại ở đây.

Nhưng ông ta nhìn sang bên cạnh lại thấy Nghiêm Thanh cũng đang ở đây thì lại nhíu mày một cái, mặt kiểu ‘thì ra là vậy’.

“Ông Mễ.” Chu Phổ chủ động chào hỏi, ông ấy và Nghiêm Thanh cùng nhau khom lưng cúi chào Mễ Ông Thành, sau đó mới nói: “Thật xin lỗi, không ngờ chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ cãi nhau lại khiến ông phải ra mặt.”

“Ồ, là thầy Chu đấy à.” Mễ Ông Thành híp mắt lại nhìn một lúc lâu rồi mới làm như chợt nhận ra Chu Phổ là ai, ông ta cười ha hả gật đầu: “Tôi biết cậu.”

Sau đó Mễ Ông Thành nhìn về phía Nghiêm Thanh nói: “Tôi cũng có nghe kể về thầy Nghiêm, có điều…” ông ta kéo dài tiếng, quay đầu nhìn về phía con trai mình cười ha hả nói: “Là chuyện từ rất lâu rồi. Hình như là lúc các cậu vẫn còn đang đi học ở Huyền Học Viện nhỉ?”

Ông ta nói xong lại chỉ tay về phía sư mẫu Nghiêm nói: “Tiểu Liễu thì tôi biết rất rõ. Haiz, đáng tiếc, có lẽ là do ông trời ghen tị nên mới vậy.”

Mễ Ông Thành dừng lại một chút, nhin Ôn Liễu một cái rồi lại nhìn Nghiêm Thanh làm ra vẻ vui mừng nói: “Nhưng mà bây giờ thấy sắc mặt của cô rất không tồi, chắc mấy năm nay cô sống rất tốt nhỉ, so với mấy người đã chết trong nhiệm vụ năm đó thì cô may mắn hơn nhiều. Cô cũng không cần tự trách bản thân mình, chuyện lần đó đều là ngoài ý muốn, không có liên quan gì tới cô cả.”

Sư mẫu Nghiêm tên là Ôn Liễu, bà ấy nghe Mễ Ông Thành nói mấy câu như cầm dao đâm thẳng vào tim, nụ cười trên mặt của bà ấy có hơi miễn cưỡng hơn so với lúc nãy nhiều.

Nhưng bà ấy vẫn đứng nghiêm chặn trước mặt Tô Tái Tái, cười tủm tỉm trả lời: “Đã qua nhiều năm như vậy, ông Mễ vẫn như xưa, chả có chút thay đổi nào.”

Coi như là đáp lại lời vừa rồi của ông ta.

Lúc mọi người nói qua lại thì đám vệ sĩ của nhà họ Mễ đã cố nhịn đau mà bò dậy từ dưới đất, cả đám ôm chỗ bị thương lui ra sau lưng Mễ Ông Thành.

Vẻ mặt không phục nhìn đám người Tô Tái Tái.

Mà lúc này Mễ Ông Thành cũng cười ha hả phất tay với Ôn Liễu một cái, như muốn nói ‘Thôi đừng nhắc tới chuyện ngày xưa’ rồi nói: “Có đổi chứ, sao mà không đổi được chứ.”

Ông ta hơi dừng lại một chút, khuôn mặt già nua nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Ôn Liễu, mãi cho tới khi bà ấy cảm thấy sởn tóc gáy thì mới cười ha hả nói: “Nếu như không thay đổi gì…”

Mễ Ông Thành nói chầm chậm nhấn mạnh từng chữ một: “Ngày hôm nay sẽ không có người dám ồn ào ở trước mặt ông già này.”

“Tôi nói thế có đúng không hả? Thẩm An, cậu ấm nhà họ Thẩm?”

Lời nói hơi chuyển một chút đã chỉ hướng về phía Thẩm An nãy giờ vẫn đứng im lặng ở một bên, còn chưa có cơ hội nói gì.

Thẩm An giật mình một cái rồi cười khổ ở trong lòng.

Anh ấy vội vàng đứng nghiêm lại, cúi đầu chào Mễ Ông Thành một cái, đồng thời cung kính gọi một tiếng: “Ông Mễ.”

Trong lòng lại không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Chuyện ngày hôm nay… chỉ sợ là không thể được như ý rồi.

Nhưng ít ra thì anh ấy cũng muốn đảm bảo mọi người có thể bình an mà thoát khỏi nơi này.

Thẩm An nghĩ tới đó thì thầm hít một hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Ông Thành, đang định nói gì đó thì đã bị ông ta vẫy tay một cái ngăn lại.

“Được rồi, được rồi. Không cần phải chào hỏi nhiều như thế.” Hai tay ông ta nắm lấy cây trượng, hơi chà xát tạo ra tiếng làm cho người nghe cảm thấy rùng mình, lại cười ha hả nói: “Tiểu Liễu, mau tránh ra để cho tôi xem thử…”

Ông ta dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Ban nãy, là cô gái nào đã nói chuyện với Tiểu Nhã nhà tôi ở trước cửa thế?”

Vừa nghe ông ta hỏi như thế, mọi người ai nấy đều giật mình, trong lòng thầm hô “thôi tiêu rồi”.

Đại Vi lại càng phiền muộn hơn, đưa tay sang nắm lấy cánh tay của Tô Tái Tái, nhưng ngay khi cô ấy vừa hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, chuẩn bị gánh tội thay cho Tô Tái Tái thì lại bị người bên cạnh vỗ nhẹ lên tay.

Đại Vi sửng sốt không thôi, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, ấp úng nói: “Đàn em...”

Tô Tái Tái cười với Đại Vi, sau đó nhẹ nhàng gạt tay cô ấy cũng như đẩy nhẹ Ôn Liễu đang che trước mặt mình ra, trong tiếng hô “Tiểu Tái” của Chu Phổ, cô đi thẳng đến đằng trước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Mễ Ông Thành.

Như thể không nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Mễ Nhã, cô nhìn thẳng về phía Mễ Ông Thành, lười biếng trả lời: “Là tôi.”

Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Tô Tái Tái, ông ta hơi nhíu mày, cặp mắt mưu mô không khỏi lập lòe, dường như đang đánh giá xem chỗ dựa của Tô Tái Tái là gì mà cô lại không hề sợ mình, thậm chí còn dám ngồi trước mặt mình và tỏ thái độ kiểu “ông làm gì được tôi nào” như thế.

Con nhóc này… rốt cuộc có thân thế như thế nào?

Thấy Tô Tái Tái kiêu ngạo như thế, Mễ Ông Thành có hơi do dự vì còn không hiểu rõ thông tin cụ thể của đối phương.

Trong lúc ông ta đang trầm ngâm suy nghĩ thì Mễ Nhã đã chỉ vào Tô Tái Tái rồi quay sang lớn tiếng mách lẻo với Mễ Ông Thành: “Ông nội ơi! Cô ta là người làm cháu bị thương hồi nãy đó!”

Mễ Nhã vừa nói xong thì đột nhiên gào lên một tiếng vô cùng thảm thiết, cô ta vội rụt ngón tay vừa chỉ về phía Tô Tái Tái ban nãy, vừa nắm lấy nó xoa xoa vừa giật mình trừng mắt nhìn cô, như thể hoàn toàn không thể ngờ được rằng cô lại dám đánh cô ta ngay trước mặt Mễ Ông Thành vậy.

Tô Tái Tái lắc lắc cây gậy vừa nhặt được trên mặt đất, cô bắt chéo chân ngồi ở đó, vừa huơ huơ cây gậy vừa cười với Mễ Nhã: “Dùng ngón tay chỉ vào mặt người khác là một chuyện rất thiếu lễ phép, bộ nhà chị không có ai dạy chị chuyện đó à?”

Cô vừa dứt lời thì không chỉ có Mễ Nhã mà ngay cả Mễ Nghĩa Văn - người vừa đỡ ba mình đi ra, vẫn luôn im lặng không nói gì - cũng lạnh mặt nhìn chằm chằm Tô Tái Tái.

Sự âm u trong đôi mắt của ông ta khiến đám người Chu Phổ đều cảm thấy hoảng sợ.

Trong lúc họ còn tính nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì lại thấy Tô Tái Tái cười tủm tỉm nhìn Mễ Nhã: “Không sao, nếu khi còn nhỏ không ai dạy chị thì khi lớn lên sẽ có người khác dạy chị thôi.”

Cô dừng một chút, thậm chí chẳng buồn để ý tới sắc mặt khó chịu của Mễ Ông Thành mà chỉ nhìn chằm chằm Mễ Nhã: “Nếu chị mà còn dám dùng tay chỉ vào mặt tôi thì tôi sẽ băm nát tay chị ra đấy!”

Tô Tái Tái nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều sao chép lại thái độ ban nãy của Mễ Ông Thành khi đang tạo áp lực với Ôn Liễu.

Thẩm An mới vừa đến không bao lâu thấy cảnh này thì lập tức bày ra biểu cảm “trời đất ơi”.

Nếu người khác mà làm như thế thì chẳng khác nào cục đá chèn dưới hố xí, vừa cứng đầu vừa xấu tính, nhưng đàn em Tô của anh ấy thì lại là… viên kim cương trong lò luyện chứa trăm loại độc - không những tính tình cứng mà cái mỏ cũng hỗn thôi rồi!

Không khí đột nhiên sượng trân hẳn, đám người Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng hiểu được vấn đề, xem ra Tô Tái Tái kiên quyết không chịu giảng hòa rồi.

Cô đã nghiền nát và giẫm đạp lên mặt mũi của nhà họ Mễ ngay trước mặt của Mễ Ông Thành kia mà!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 295


Cô gái nhỏ này, bình thường thì có vẻ biếng nhác không tranh không đoạt, nhưng mà nếu đã trở mặt với ai thì hoàn toàn không chịu chừa một con đường lui nào, dứt khoát tự biến mình thành kẻ thù truyền kiếp của đối phương luôn.

“Giỏi, giỏi, giỏi lắm.” Mễ Ông Thành lườm Tô Tái Tái bằng ánh mắt thù hằn, nhưng càng nhìn thì ông ta càng kinh ngạc.

Bởi vì Mễ Ông Thành phát hiện cô gái trước mặt này không phải đang giả vờ giả vịt mà thật sự không hề sợ mình.

Cũng may ông ta lớn tuổi rồi, đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, cho nên dù không có ai chịu nhún nhường thì ông ta cũng tự biết tìm cách kiếm đường lui để không xấu hổ.

Sau khi nói ba tiếng “giỏi”, ông ta cười ha ha, sắc mặt cũng trở về như thường, thậm chí còn gật đầu nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt khen ngợi.

“Đúng là nghé con mới sinh nên không sợ cọp, mấy đứa nhỏ ở Huyền Học Viện bây giờ trông có vẻ táo bạo hơn các con lúc trước nhiều nhỉ.” Mễ Ông Thành cười tủm tỉm nhìn về phía con trai đang đỡ mình cười nói với ông ta.

Mễ Nghĩa Văn cúi đầu, tỏ ra cung kính với ba mình, vẫn không nói lời nào.

Nhưng lúc này môi ông ta đang mím chặt lại, có thể nhìn ra được hiện giờ ông ta đang rất tức giận.

“Cô bé, vừa rồi tôi có nghe tiểu Nhã nhà tôi gọi cô là…” Mễ Ông Thành làm bộ nhớ lại một chút rồi nói: “Tô Tái Tái nhỉ?”

Tô Tái Tái gật đầu: “Đúng thế.”

“Họ Tô sao?” Mễ Ông Thành nhìn như tùy tiện hỏi nhưng trong đầu đang nhớ lại hết một loạt các dòng tộc lớn, xác định không có họ Tô thì mới tiếp tục hỏi: “Tên Tái Tái rất khó thấy, không biết cái tên này có ý nghĩa gì không?”

“À.” Tô Tái Tái nhún nhún vai, ánh mắt như cười như không nhìn Mễ Nhã một cái rồi mới nhìn về phía Mễ Ông Thành nói: “Đơn giản chỉ là ‘có lần một, lần hai, không có lần thứ ba’ mà thôi.”

Mễ Ông Thành hơi ngạc nhiên một lúc rồi bật cười, vừa cười vừa gật đầu: “Tốt, tốt, tốt lắm, thật hay cho câu lần một lần hai không có lần thứ ba, quả thật rất hợp với cô.”

Ông ta hơi dừng lại rồi mới quay đầu nhìn về phía Mễ Nhã nói: “Tiểu Nhã, nếu như là tới tìm em họ cháu thì cháu hãy gọi Khúc Nhiên ra đi.”

Câu nói này của ông ta khiến cho Mễ Nhã ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông nội?”

Nhưng sau đó lập tức bị ánh mắt của Mễ Ông Thành làm cho sợ hãi, cô ta hơi run rẩy một cái rồi vội vàng cúi đầu trả lời: “Vâng ạ.” Chỉ là lúc quay vào bên trong phòng bệnh vẫn không quên trừng Tô Tái Tái một cái.

Một lát sau, Khúc Nhiên đi ra từ trong phòng bệnh lớn, không chỉ thế mà cô ấy còn đang đẩy xe lăn, trên xe chính là mẹ Khúc.

Khóe mắt Mễ Ông Thành hơi giật một cái, ông ta trừng mắt nhìn Mễ Nhã.

Mễ Nhã bị trừng mắt thì thấy rất oan ức, cô ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em họ cứ kiên quyết phải đẩy cô ra ngoài, cháu không ngăn được…”

“Khúc Nhiên!” Đại Vi nãy giờ vẫn luôn đứng ở một bên vội vàng chạy tới, nhìn Khúc Nhiên một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện má của cô ấy hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch, trên cổ tay còn có vết hằn do bị trói.

Ngay cả trên quần áo cũng có không ít dấu chân.

Dù cho không thấy được nhưng Đại Vi cũng đã đoán được vừa rồi Khúc Nhiên ở bên trong đã bị bắt nạt như thế nào, cô ấy hít mũi một cái, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cúi người cười với mẹ Khúc một cái: “Dì ơi, chúng cháu tới đón dì đi ạ.”

Mẹ Khúc có vẻ rất yếu, vành mắt đen hõm sâu vào trong hốc mắt, trông bà ấy già hơn so với tuổi thật rất nhiều.

Khóe mắt của bà ấy vẫn còn vết nước mắt chưa khô, bà ấy thấy Đại Vi thì gật đầu, cố gắng đưa tay lên định nói gì đó, nhưng vì quá yếu mà không thể nói được gì.

Ôn Liễu bước tới trước một bước, cúi người nhìn mẹ Khúc rồi khẽ gọi một tiếng: “Đàn chị.”

Sau đó lại nói: “Chúng ta đi trước đã.”

Mẹ Khúc gật đầu, để yên cho Ôn Liễu và Đại Vi đẩy bà ấy qua một bên.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh thấy thế thì nhanh chóng nhận lấy xe lăn, rồi bắt mạch giúp mẹ Khúc kiểm tra tình huống.

Mẹ Khúc quá yếu, Chu Phổ và Nghiêm Thanh sợ tâm trạng của bà ấy bị k.ích thích thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Khúc Nhiên thấy vậy thì mới thu hồi ánh mắt lại, sau đó cô ấy nhìn về phía Tô Tái Tái, giọng nói có chút nghẹn ngào nức nở: “… Cảm ơn.”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Đàn chị, chị đi cùng với dì luôn đi.”

Khúc Nhiên gật đầu, định đi về chỗ mẹ Khúc thì đã bị Mễ Ông Thành gọi lại: “Chờ một chút.”

Chờ tới khi Khúc Nhiên nhìn sang thì ông ta mới tiếp tục nói: “Tiểu Nhiên, mẹ của cháu là con gái của ông, hơn nữa còn là người của nhà họ Mễ chúng ta, bây giờ con bé đang bị bệnh nặng như vậy, nhỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao?”

“Cháu đừng có trẻ con như thế, mau đẩy mẹ cháu về phòng bệnh đi.”

Khúc Nhiên nhìn chằm chẳm Mễ Ông Thành một lúc rồi mới dùng giọng nói khàn khàn trả lời: “Không.”

Từ chối dứt khoát ngay thẳng làm cho Mễ Ông Thành đen mặt.

Nhưng Khúc Nhiên bây giờ đã lộ ra vẻ rất quyết tâm, ánh mắt của cô ấy nhìn ông ta và Mễ Nghĩa Văn một lượt, sau đó dừng lại ở trên người Mễ Nhã, nhìn chằm chằm cô ta khiến cho cô ta có hơi giật mình mà trốn tránh.

“Lúc tôi không ở đây, các người đã ức h**p mẹ tôi như thế này ư?” Khúc Nhiên cười lạnh: “Người nhà họ Mễ, nói nghe sang mồm quá nhỉ, thực chất các người chỉ muốn lấy được phương pháp rèn mà mẹ và ba đã nghiên cứu được một nửa mà thôi!”

Khúc Nhiên rống xong thì thở hổn hà hổn hển, chờ đến khi nén được cơn giận xuống thì cô ấy mới mở miệng nói tiếp: “Trước đây do tôi không biết chuyện này, bây giờ đã biết rồi thì tôi sẽ không để mẹ tôi ở lại đây nữa đâu!”

Khúc Nhiên nói xong, nhưng ngay lúc cô ấy chuẩn bị xoay người rời đi thì…

“Đứng lại đó!” Mễ Ông Thành tức giận mắng, ông ta nhìn chằm chằm Khúc Nhiên và nói: “Khúc Nhiên, mày suy nghĩ cho cẩn thận, hôm nay mày và mẹ mày mà dám rời khỏi đây thì cả hai người bọn mày sẽ không còn là người của nhà họ Mễ nữa đâu!”

Khúc Nhiên cười lạnh, cô ấy quay đầu nhìn về phía Mễ Ông Thành: “Tôi họ Khúc, trước giờ vốn đã không phải họ Mễ rồi. Hơn nữa...”

Khúc Nhiên nhìn về phía mẹ Khúc, sau khi dừng một chút thì lại quay sang nói với Mễ Ông Thành: “Tôi nghĩ mẹ tôi cũng chẳng ham gì cái danh này.”

“Lời mày nói không thể đại diện cho nó được.” Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Khúc Nhiên, sau đó chuyển ánh mắt về phía mẹ Khúc.

Ban nãy nhờ có Nghiêm Thanh châm cứu giúp cho nên bây giờ trông bà ấy đã có sức sống hơn khá nhiều.

Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm cô con gái Mễ Y của mình: “Tiểu Y, cô tự nói ra ý của mình đi.”

Mễ Y nhìn về phía con gái của mình trước, khi thấy Khúc Nhiên kiên quyết lắc đầu với mình thì bà ấy mới gật đầu rồi cố gắng mở miệng: “Cắt... đứt!”

Bà ấy còn chưa nói hết câu thì Mễ Ông Thành đã trợn tròn mắt, ông ta nhìn chằm chằm con gái mình với ánh mắt căm hận, sau đó giơ tay chỉ vào Khúc Nhiên và quát: “Từ nay trở đi hai người không còn là người nhà họ Mễ nữa! Ngày mai tôi sẽ công khai tin tức này! Đương nhiên, từ nay nhà họ Mễ cũng sẽ không chu cấp tiền học phí cũng như những chi phí khác có liên quan đến Huyền Học Viện cho con gái cô nữa!”

Mễ Y nghe thế thì có hơi luống cuống, bà ấy không khỏi nhìn về phía Khúc Nhiên một lần nữa.

Lý do mấy năm nay bà ấy kiên cường chịu đựng áp lực mà ba và anh trai tạo ra cho mình chính là vì con gái của bà ấy.

Nếu bây giờ...

“Không chu cấp tiền thì sao nào?”

Giọng nói của Tô Tái Tái bất ngờ truyền đến, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô, ngay cả Mễ Ông Thành cũng dùng ánh mắt hung ác “nhất định phải xử lý người này” để nhìn cô.

Tô Tái Tái lại chẳng hề sợ hãi, cô thu lại ánh mắt đang nhìn về phía chỗ ngoặt, sau đó hơi nhướng mày nhìn Mễ Ông Thành: “Với tài năng hiện giờ của đàn chị, muốn tìm một người tài trợ đâu phải chuyện khó khăn gì.”

“Hừ, tôi sẽ chống mắt lên xem ai dám đối đầu với nhà họ Mễ của tôi!” Mễ Ông Thành cười lạnh.

“À thế à.” Tô Tái Tái nghe xong thì quay đầu nhìn về phía chỗ ngoặt, mở miệng nói với Bách Trúc và Bách Tùng vừa mới tới nơi: “Ông Bách ơi, người này nói ông không dám đối đầu với ông ta kìa.”

Cô vừa dứt lời thì ông cụ Bách lập tức cười ha ha đi ra khỏi chỗ ngoặt, bên cạnh là hai người con trai của ông cụ.

“Cô nhóc này, cháu hư thật đấy nhé.” Ông cụ Bách nhìn Tô Tái Tái nói: “Nhưng ông thích thế!”

Ông cụ dừng một chút rồi mới nhìn sang Mễ Ông Thành, cười tủm tỉm hỏi: “Ông già họ Mễ kia, ông cảm thấy... liệu tôi có đối đầu nổi với nhà họ Mễ của ông không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 296


Tất nhiên.

Tô Tái Tái ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra "Tôi chính là người ưu tú như vậy".

Bách Trúc tức giận đến mực nghẹn họng, trợn mắt thẳng thừng rồi mặc kệ cô.

Bách Tán Quốc giả bọ ho một tiếng, chuyển sự chú ý của mọi người từ trên người Tô Tái Tái qua người mình một lần nữa, sau đó nhìn Mễ Ông Thành công cười khổ một tiếng: "... Đúng, chính là như ông thấy đấy."

Ông cụ Tô, đây chính là do Tiểu Tái nhà ông tự đứng ra, không thể trách ông ấy được.

Bách Tán Quốc không nhịn được lại thở dài ở trong lòng.

"Thì ra..." Mễ Ông Thành cười, sau khi liếc nhìn Tô Tái Tái bằng một ánh mắt ẩn giấu sự nham hiểm thì lại nhìn Bách Tán Quốc nói: "Bảo sao tôi thấy cô gái này sao lại ngang tàng như thế, thì ra là có ông Bách ở phía sau làm chỗ chống lưng."

Vừa dứt lời, Bách Tán Quốc lật tức khua tay vội vã giải thích: "Tôi không phải chống lưng của con bé."

Câu nói này khiến Mễ Ông Thành sững sờ.

Mà Bách Tán Quốc vẫn chưa nói xong, ông ấy Tô Tái Tái rồi nói tiếp: "Tôi còn phải nhờ vào cô gái mà ông bảo là ngang tàng đây này."

Ông ấy mỉm cười cũng không biết là đang nói đùa, hay là tả hai chữ "ngang tàng" lại về cho Mễ Ông Thành.

Nhưng mà mặc kệ ý của ông ấy là gì, Mễ Ông Thành vẫn cười ha hả, cười xong thì lại tỏ ra hoà nhã dễ gần: "Cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, tôi nghĩ là ông Bách và cô gái này sẽ không chấp vặt lão già cổ hũ này đâu nhỉ?"

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Tô Tái Tái. Dường như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, mọi người vẫn luôn trò chuyện vui vẻ như nhau.

Tô Tái Tái chẳng muốn tiếp lời của ông ta, sau khi vỗ vỗ đầu gối thì đứng đậy, mắt nhìn vào mặt của Mễ Ông Thành nói: "Không sao chứ? Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi đây."

Tay Mễ Ông Thành đang cầm cây trượng lại siết chặt hơn một chút, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái một hồi lâu sau mới vừa cười vừa gật đầu: "Không có việc gì đâu."

Tô Tái Tái gật đầu, xoay người chào hỏi nhóm người Khúc Nhiên rồi rời đi.

Bách Tán Quốc nhìn về phía Mễ Ông Thành cười ha hả nói: “Ông già họ Mễ này, khi nào rảnh thì cùng nhau uống trà nha.” rồi cũng rời đi.

Đợi đám người đi rồi, Mễ Nhã mới hậu tri hậu giác phụ hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Mễ Ông Thành, vẻ mặt không thể tin tưởng, âm lượng cực cao gần như là thét chói tai: “Ông nội, ông cứ thế để cho họ đi như vậy sao ạ?”

“Gào cái gì mà gào?” Mễ Nhã còn chưa gào thét xong thì Mễ Ông Thành đã quay đầu trừng mắt nhìn Mễ Nhã, ánh mắt đó làm cho Mễ Nhã sợ hãi, vội vã cúi đầu cụp mắt.

“Hay lắm.” Mễ Ông Thành trừng mắt nhìn Mễ Nhã, tức đến mức cầm quải trượng mà đập cồm cộp xuống dưới đất, cười lạnh nói: “Tưởng ông già này không hay xuất hiện nên mấy đứa tiểu bối còn dám gào thét trước mặt ông già này đúng không?”

Càng nói ngữ điệu càng lên cao làm cho Mễ Nhã co rúm cả người lại.

Lúc này Mễ Nghĩa Văn mới mở miệng nói chuyện thay cho con gái: “Ba, Tiểu Nhã không có ý đó đâu ạ.”

Dừng lại một lát ông ta quay sang nói với Mễ Nhã: “Tiểu Nhã còn không mau xin lỗi ông nội đi?”

“Cháu xin lỗi ông ạ…” Mễ Nhã ngoan ngoan làm theo, không dám cãi lại nửa lời.

Mễ Ông Thành liếc mắt nhìn sang, chậm rãi nói: “Ông cũng không trách cháu đâu.”

Mễ Nghĩa Văn thấy không khí đã hòa hoãn hơn thì mới cung kính mở miệng: “Ba, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?”

Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tô Tái Tái kia thì chúng ta không làm gì được, nhưng Khúc Nhiên với Mễ Y thì không thể nào có người quan sát hai tư trên hai tư được, không thì chúng ta thử xem?”

Nếu như có cơ hội thì có thể bắt Mễ Y về.

Dù sao thì giờ bà ấy cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Mễ nữa, cũng chẳng cần để ý gì nhiều mà cứ thế ép hỏi tiền đề phương pháp rèn là gì.

“Ba biết con muốn làm gì.” Nhưng ông ta vừa mới dứt lời thì Mễ Ông Thành chẳng thèm quay đầu đã đáp lời rồi, chỉ là chút tính toán trong lòng con trai.

Dừng lại một chút rồi ông ta mới nói tiếp: “Giờ người đứng đầu gia tộc nhà họ Mễ, nói thế nào thì Mễ Y cũng là em gái ruột của con đấy.”

Mễ Ông Thành nói tới đây thì chậm rãi quay đầu nhìn con trai, vừa giống khuyên vừa giống như uy h**p: “Nếu con xuống tay quá tàn nhẫn không màng tới chút tình thân… thì con muốn người khác nhìn con, nhìn nhà họ Mễ này như thế nào?”

Khóe mắt Mễ Nghĩa Văn hơi run, ông ta vội ngẩng đầu nhìn về phía ba mình mà giải thích: “Ba! Con không có ý đó. Chỉ là vừa rồi… Con không nghĩ nhiều tới thế mà thôi. Con cũng vì nhà họ Mễ…”

“Thôi được rồi.” Mễ Ông Thành ngắt lời con trai: “Con vì nhà họ Mễ không sai.”

Nhưng phần nhiều vẫn là vì bản thân con.

Phần này Mễ Ông Thành không nói ra ngoài miệng. Đức hạnh con trai mình thế nào ông ta biết thừa.

Ông ta dừng lại không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Phải biết được phương pháp rèn từ chỗ tiểu Y, hơn nữa phải biết trước khi trăm họ cùng biết. Chỉ là trước mắt thì…”

Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, rốt cuộc Tô Tái Tái kia có lai lịch như thế nào vậy?”

Mễ Nhã lắc đầu nói: “Cháu chỉ biết cô ta là sinh viên được chiêu sinh nội bộ. Nhưng thực chất chuyện chiêu sinh nội bộ này cũng là vì cô ta có quan hệ với em trai của viện trưởng Ngô, lúc này mới gia nhập vào Huyền Học Viện. Vốn dĩ… mọi người không coi là có chuyện gì đáng nhắc tới, ai ngờ…”

Ai ngờ hôm đánh giá cô ta cứ thế tiến thẳng lên sơ cấp đâu ạ?

Mễ Nhã nghĩ tới đây thì không nhịn được mà hơi c*n m** d***, vẻ mặt không cam lòng.

“Phù Lục Viện?” Mễ Ông Thành nghĩ một lát hỏi lại: “Nếu ông nhớ không nhầm thì là Ngô Thẩm Văn đúng không? Em trai của ông ấy có phải là Ngô Lục Lục mới không lâu trước đó đã lên Bạch Ngân đúng không?”

Chuyện Ngô Lục Lục tiến lên tận Bạch Ngân đã truyền khắp nơi.

Làm cho thế gia danh môn phải chú ý, đoán chắc nhiều năm qua có phải Ngô Lục Lục đã gặp được kỳ ngộ gì đó. Trong lúc nhất thời, nhà họ Ngô yên lắng mười mấy năm nay lại bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Thậm chí có người bắt đầu tìm hiểu xem Ngô Lục Lục có nhận đồ đệ hay không.

Đến cả Mễ Ông Thành cũng tính toán tìm cơ hội lân la làm quen với nhà họ Ngô.

Chỉ là không ngờ nhà họ Ngô lại có quan hệ với Tô Tái Tái hay sao?

“Chính là ông ấy đó ạ. Nghe nói quan hệ của ông ấy với Tô Tái Tái không tồi, còn có người nghe thấy ông ấy gọi cô ta là tiểu hữu ạ.” Mễ Nhã liên tục gật đầu đáp.

Cô ta mới nói tới đây, Mễ Ông Thành giật mình quay sang nhìn cô ta, lặp lại lần nữa: “Tiểu hữu á?”

Ông ta kinh ngạc xong mới nói: “Thế thì… không được tùy tiện hành động đâu.”

Nói rồi ông ta quay đầu nói với con trai: “Nghĩa Văn, con mau tìm người đi tìm hiểu cho rõ ràng lại xem rốt cuộc Tô Tái Tái này có bối cảnh như thế nào.”

Mễ Văn Nghĩa gật đầu nói: “Dạ con hiểu rồi.”

“Tiểu Nhã thì…” Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã, nhìn vết thương trên mặt cô ta nói: “Cháu về xử lý vết thương cho tốt rồi quay lại trường học đi, trong khoảng thời gian này tập trung vào học hành, không cần phải lo sang chuyện khác.”

“Ông nội?” Mễ Nhã kinh ngạc: “Thế còn Khúc Nhiên…”

Hai từ “Không chịu” còn chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mễ Ông Thành dội ngược trở về, cuối cùng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.

“Nghĩa Văn.” Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Mễ Nhã, mở miệng gọi tên con trai, nhưng lại chẳng hề quay đầu lại, tới khi nghe thấy ông ta trả lời mới nói tiếp: “Mễ Nhã là người kế thừa chức vụ gia chủ nhà họ Mễ đời kế tiếp, ngày thường dù con có bận đến đâu cũng phải dạy nó đạo lý “Chuyện nhỏ không nhịn, mưu lớn ắt loạn” chứ, trong cuộc chơi, ai mất kiên nhẫn trước sẽ thua, ngay của chuyện này mà cũng không hiểu là sao hả?!”

Nghe vậy, Mễ Nghĩa Văn lập tức vung tay tát Mễ Nhã một cái bốp, tiếng động to tới nỗi dù đứng ngoài hành lang vẫn nghe rõ mồn một.

Đánh xong, Mễ Nghĩa Văn khẽ xoay người lại, cung kính khom lưng trước Mễ Ông Thành: “Vâng, con trai nhớ kỹ rồi ạ.”

Nói đoạn, ông ta quay sang lườm Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, con đã nhớ kỹ chưa?”

Mễ Nhã bị tát đến lệch mặt chỉ có thể lặng lẽ xoay đầu trở về, sau đó cúi người, cụp mắt, kính cẩn trả lời hệt như ba mình: “… Nhớ kỹ rồi ạ.”

Mễ Ông Thành xoa trán, ra chiều mệt mỏi, nói: “Hôm nay đến đây thôi, ba mệt rồi.”

Dứt lời, ông ta chống quải trưởng, cất bước rời đi, để lại hai cha con Mễ Nhã và nhóm vệ sĩ đứng yên tại chỗ, cung kính cúi người chào.

Mãi tới khi bóng dáng ông ta khuất sau khúc cua, Mễ Nghĩa Văn mới ngồi dậy, nhìn đám vệ sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lạnh lùng nói: “Thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi tự về nhận phạt đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 297


Đám vệ sĩ đồng thanh đáp lại, lúc này, Mễ Nghĩa Văn mới quay sang nhìn con gái mình, tầm mắt hờ hững đảo qua vết thương trên mặt cô ta, để lại một câu “Tự giải quyết cho tốt”, rồi nhanh chân đuổi theo Mễ Ông Thành…

Ông ta còn nhiều chuyện cần làm lắm.

Về phần Mễ Nhã, cô ta đứng lặng tại chỗ, hai tay siết chặt, âm thầm đổ mọi nỗi khuất nhục cô ta đã chịu hôm nay cũng như cái tát đau điếng kia lên đầu Khúc Nhiên.

… Đúng rồi! Cả ả Tô Tái Tái kia nữa!

Mấy người cứ chờ đó mà xem!

Mễ Nhã oán hận nghĩ thầm, cười khẩy một tiếng rồi tức tối rời đi.

Đợi người nhà họ Mễ đã đi xa, đám vệ sĩ mới bình tĩnh lại, lặng lẽ xử lý vết thương của bản thân, đỡ đồng nghiệp dậy, tiện thể băng bó luôn cho họ.

Một trong số các vệ sĩ đi loanh quanh tìm cây gậy baton của mình, lúc ngẩng đầu mới phát hiện nó vẫn còn cắm trên cửa phòng bệnh.

Anh ta ngạc nhiên tiến lại gần, định rút nó ra.

Nhưng sau khi dùng hết sức bình sinh mà cây gậy vẫn nằm yên tại chỗ thì anh ta lập tức sững sờ, sau đó cũng cố thử lại thêm vài lần nữa mà vẫn không được.

Tên vệ sĩ tưởng bị kẹt, bèn lách sang bên vài bước, nhưng lúc ngó vào trong khe hở nằm giữa cửa và vách tường, hai mắt anh ta bỗng trợn trừng, không kiềm được mà la lên một tiếng thất thanh: “Có quỷ!”

Tiếng la đó đã thu hút sự chú ý của những vệ sĩ còn lại, họ vội ngoái đầu hỏi anh ta “Sao thế?”, lúc thấy anh ta vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ thì tò mò lại gần xem thử, đợi tới khi nhìn rõ cảnh tượng kia thì đồng loạt hít sâu một hơi kinh ngạc.

Cây gậy kia không chỉ đơn giản là xuyên thủng cửa phòng bệnh, mà còn cắm sâu vào tường, nhìn sơ cũng phải nửa tấc là ít!

Sức mạnh đáng sợ này có thật là tới từ một thiếu nữ không thế?!

Đám vệ sĩ thẫn thờ nhìn cây gậy baton kia không chớp mắt, bỗng cảm thấy… chỉ bị mỗi Tiền Nguyên Nguyên đánh thôi là may mắn lắm rồi.

Nếu để cô gái kia ra tay…

Có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của họ luôn quá.

Nghĩ đến đây, nhóm vệ sĩ đồng thời rùng mình ớn lạnh.

***

Mặt khác, sau khi nhóm Tô Tái Tái rời khỏi bệnh viện nhà họ Mễ, Bách Tùng lập tức sắp xếp cho mẹ Khúc vào bệnh viện của nhà họ Bách để điều trị.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng hứa với Khúc Nhiên rằng sẽ thường xuyên tới bệnh viện thăm mẹ Khúc, cũng như nghiên cứu thử xem có cách nào để chữa khỏi cho bà ấy hay không.

Nghe vậy, Khúc Nhiên mừng ra mặt, liên tục cảm hơn hai người họ.

Nhưng Nghiêm Thanh lại ngăn cản Khúc Nhiên, cau mày khuyên: “Trò Khúc à, em đừng vội vàng cảm hơn bọn thầy, tình trạng bệnh của mẹ em đã kéo dài suốt mười mấy năm, phương pháp trị liệu của bọn thầy có hiệu quả hay không vẫn còn là một ẩn số, thế nên để tránh cho em hy vọng quá nhiều rồi lại thấy vọng, thầy phải nói cho em nghe vài tin xấu.”

“Sư huynh.” Chu Phổ đau khổ nhìn Nghiêm Thanh, bất lực vô cùng: “Anh không thể ăn nói uyển chuyển một chút sao?”

Nghiêm Thanh hùng hồn đáp: “Tôi chỉ đang nói đúng sự thật thôi, không hề phóng đại hay gì cả.”

Biết rồi, biết rồi.

Chu Phổ lắc đầu, ngập ngừng quay sang nhìn Khúc Nhiên, mở miệng nói đỡ cho Nghiêm Thanh mấy câu như thường ngày: “Trò Khúc à, tuy lời thầy Nghiêm nói có hơi nặng, nhưng đó lại là sự thật, thế nên…”

“Em hiểu mà.“ Khúc Nhiên gật đầu, ngước mắt nhìn hai người, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ biết ơn: “Giáo sư Chu, em biết giáo sư Nghiêm có ý tốt nên sẽ không nghĩ bậy đâu ạ, cảm ơn các thầy nhiều!”

Dứt lời lại cúi đầu với hai người.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh lại khách sáo một phen, sau khi trò chuyện với Khúc Nhiên một hồi, họ xoay người đi về phía Tô Tái Tái và Bách Tán Quốc, định chào tạm biệt rồi cùng nhau đưa mẹ Khúc tới bệnh viện.

Khúc Nhiên và Đại Vi cũng định đi cùng.

Về phần Bách Tán Quốc, ông ấy đang trầm giọng tâm sự với Tô Tái Tái, sợ Mễ Ông Thành tìm cách trả thù: “Tiểu Tái à, tên họ Mễ kia không phải loại người tốt lành gì đâu, ngoài miệng lúc nào cũng ra rả mấy thứ đạo lý làm người, nhưng tính cách lại nhỏ nhen còn hơn cả lỗ kim. Theo ông thì có lẽ hôm nay ông ta đã ghi hận cháu rồi đấy.”

Bách Tán Quốc lắc đầu, vài giây sau lại đế thêm: “Hay là cháu dứt khoát chuyển qua nhà họ Bách sống một thời gian đi, đợi cơn bão này qua rồi tính tiếp?”

“Không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu, thậm chí còn mỉm cười đáp: “Ghi hận cháu mới tốt, vậy thì cháu sẽ có cớ nhắm vào họ.”

“Cháu thật là… Hầy, được rồi, được rồi.” Bách Tán Quốc còn định nói thêm gì đó, nhưng lời mới ra một nữa lại lắc đầu cười bảo: “Cháu tài giỏi như vậy, nếu đã dám nói thế thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Có điều… Nếu cần tới ông thì cứ mở miệng nhờ, đừng thấy ngại gì cả, biết chưa?”

“Ông Bách yên tâm đi ạ, cháu sẽ không ngại đâu.” Tô Tái Tái cười hì hì đáp.

Bách Tán Quốc gật đầu hài lòng, rồi lơ đãng hướng mắt về phía sau lưng Tô Tái Tái, nhìn thoáng qua Tiền Nguyên Nguyên đang đứng cách đó không xa.

Vốn chỉ là vô tình, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, trong lòng chợt xẹt qua một chữ “Hửm?”, đồng thời vội vàng ngoái đầu nhìn lần nữa, mặt mày trầm ngâm.

Chẳng biết có phải ảo giác của ông ấy hay không mà sao cứ thấy… hình như đã từng gặp chàng trai này ở đâu đó rồi.

Đương lúc Bách Tán Quốc tính mở miệng hỏi thử, nhóm Khúc Nhiên lại bước tới, chào tạm biệt với đám Bách Tán Quốc, tiện thể nói rõ chân tướng mọi chuyện.

Sau khi nghe Khúc Nhiên nhắc sơ qua tình trạng của mẹ Khúc, Tô Tái Tái khẽ giật mình, như nhớ ra chuyện gì, vội đưa cho Khúc Nhiên một cái bình nhỏ: “Chị cho dì uống cái này xem sao, mà trong bình chỉ có mười viên thôi, để khi nào em làm thêm rồi mang tới cho chị.”

“Ồ? Tiểu Tái à, này là gì vậy?” Khúc Nhiên nhận lấy, còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Phổ đã duỗi cổ ra, tò mò nhìn chằm chằm cái bình nhỏ trên tay cô ấy.

Hiện tại, ông ấy đã hình thành phản xạ, chỉ cần là đồ do Tô Tái Tái làm thì chắc chắn là hàng tốt.

“A Giao Hoàn ạ.” Tô Tái Tái đáp.

“A Giao Hoàn? Cho bác xem thử với, để bác coi coi có khác gì…” Chu Phổ còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Thanh đã đi trước một bước, túm cổ ông ấy lôi đi xoành xoạch.

Vừa đi, Nghiêm Thanh vừa cau mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Bạn học Tiểu Tái đã nói là A Giao Hoàn rồi, em còn xem làm gì, mau tới đây nào.”

“Đó là A Giao Hoàn do Tiểu Tái làm đó, chắc chắn khác với mấy thứ được bày bán bên ngoài. Tôi chỉ tính nhìn một chút chứ đâu có cướp!” Chu Phổ bị cưỡng chế lôi đi không phục, hiên ngang cãi lại.

Ông ấy chỉ xem chút thôi mà!

Còn Nghiêm Thanh?

Nghiêm Thanh hoàn toàn không thèm tin lời sư đệ nói, dù chỉ nửa chữ.

Nếu phát hiện đó là đồ tốt, còn có liên quan tới Luyện Đan Viện, em sẽ không cần thật sao?

Không hề, chắc chắn sẽ quấn lấy người ta xin xỏ, dù chỉ một viên… không!

Nửa viên để em nghiên cứu thôi cũng được.

Nghiêm Thanh còn xa lạ gì cái tính nết này của Chu Phổ nữa.

Nghĩ vậy, ông ấy khẽ cười khẩy một tiếng với Chu Phổ.

Thẩm An nán lại, áy náy giải thích với Tô Tái Tái, lại quay sang hàn huyên vài câu với Bách Tán Quốc rồi mới rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi hai người Tô Tái Tái và Tiền Nguyên Nguyên.

Bách Tán Quốc hướng mắt nhìn chiếc xe chở nhóm Khúc Nhiên khuất dạng, mới quay qua nói Tô Tái Tái: “Sư phụ và bạn học của cháu không tệ.”

Đương nhiên rồi.

Tô Tái Tái gật đầu.

Mắt nhìn người của cô lúc nào cũng chính xác cả.

“Đi chưa, hay là… ông chở hai cháu về Huyền Học Viện nhé?” Bách Tán Quốc nhìn cô và Tiền Nguyên Nguyên, hỏi.

“Không cần đâu ạ, vẫn còn một nơi bọn cháu muốn tới.” Tô Tái Tái lắc đầu từ chối, dứt lời quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên, anh ta vô cùng tự giác bước ra lề đường, chuẩn bị vẫy tay đón xe.

“Thôi được, nhưng nhớ về sớm một chút, đừng ở ngoài muộn quá, gặp chuyện gì nguy hiểm thì không tốt đâu.” Bách Tán Quốc dặn dò.

Nghe vậy, Bách Tùng đứng bên cạnh không kiềm được mà trợn trắng mắt xem thường.

Nguy hiểm?

Ha ha, là người khác gặp nguy hiểm mới phải chứ?

“Vâng, cháu nhớ rồi.” Tô Tái Tái gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt, định rời đi, Bách Trúc lại như đột ngột nhớ tới chuyện gì, vội gọi với theo.

“Nhóc con, nhớ cuối tuần tới quay chương trình đó nha, ảnh hậu Trác người ta vì cháu mới chịu nhận lời đó.”

Nghe xong, Tô Tái Tái không thèm quay đầu lại, chỉ giơ tay ra hiệu tỏ ý đã biết, thoạt trông có chút tiêu sái.

Bách Tán Quốc híp mắt cười nhìn theo, tới khi cô và Tiền Nguyên Nguyên lần lượt leo lên xe mới xoay người lên xe nhà mình.

Chờ đến khi xe đã chạy ổn định, ông ấy gọi điện thoại cho ông cụ Tô, kể một cách khái quát những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 298


Ông ấy ngừng lại một chút rồi cảm thán: "Ông cụ Tô à, Tiểu Tái quả thật rất giỏi đó."

“Đương nhiên.” Cũng không nhìn thử đó là đồ đệ của ai.

Dáng vẻ như chuyện dĩ nhiên giống hệt Tô Tái Tái, khiến Bách Tán Quốc nghe xong mà trợn mắt lên.

… Ông ấy đã biết Tiểu Tái học theo ai rồi.

Đây là kế thừa từ sư phụ của nó mà!

"Đi đi, chẳng muốn nói với ông nữa. Tắt đây." Bách Tán Quốc tức giận.

Không để ông ấy kịp giơ điện thoại ra xa khỏi tai, thì ông ấy đã nghe âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Này?! Đừng nóng vội! Bây giờ còn sớm mà, sau khi ông về thì chúng ta lại bàn tiếp ở trên mạng, tôi chờ ông…”

Chữ "nhé" còn chưa kịp thốt ra, thì cuộc gọi đã bị ông cụ Bách nhanh chóng cúp máy.

Nếu cứ tiếp tục thì ông ấy sẽ tức giận đến mức tối nay không thể ngủ nổi mất!

"Chậc... Tính khí tệ thật." Điện thoại bị cúp máy, ông cụ Tô nhìn điện thoại một chút, tỏ vẻ không hiểu, cũng quyết định lần sau chơi cờ với Bách Tán Quốc cũng sẽ không nương tay với ông ấy chút nào hết!

... Hừ. Thật sự là tức chết ông già như ông ấy rồi.

Vừa nghĩ như vậy, ông cụ Tô vừa chắp tay sau lưng, đi về nơi mà nhị đồ đệ đang bế quan.

Đi theo phía sau ông ấy là hai hình nhân bằng giấy, bọn nó vừa mang theo cái rổ vừa nhảy hết cái này đến cái khác sau lưng ông ấy.

Bây giờ là tám giờ tối, đêm mùa hè nên trời cũng tối muộn hơn nên vẫn còn tia sáng lấp ló.

Nếu lúc này trên núi có người, sẽ trông thấy từ đằng xa có một ông già, sau lưng còn có hai con hình nhân bằng giấy nhảy như cương thi.

Hoàng hôn hiu hắt, thêm cá ngọn gió núi khiến cho cảm giác rùng rợn nhân thêm gấp đôi, cam đoan ai thấy cũng sẽ bị dọa đến tè ra quần, lăn thẳng từ trên núi xuống.

Cũng may ngọn núi này bình thường cũng không có ai có thể lên được.

Ông cụ Tô đi đến chỗ Tống Khanh bế quan, tự mình ngồi xuống ở một bên, nhân lúc hoạt động của hình nhân giấy có vẻ không linh hoạt lắm mà dọn trái cây, rau trộn. Lúc đốt nến, ông ấy nói chuyện với đồ đệ qua một tấm đá dày ngăn cách.

Cũng không sợ đối phương không nghe được.

"A Khanh à, Tái Tái lại gây chuyện nữa rồi, sư phụ thấy nó như thế không biết tới khi gặp phải phùng cửu sẽ ra sao nữa. Con phải xuất quan sớm để chuẩn bị thôi."

Ông cụ Tô dừng một chút lại thở dài: "Sư phụ không quản lý được nó nữa rồi..."

Vừa nói, ông ấy vừa liếc về phía cửa đá.

Một lúc sau, một giọt mực từ dưới nền đất bắt đầu nhô lên, bay lên trước mặt ông cụ Tô, trơn bóng đầy đặn.

Sau đó, nó từ từ nhỏ xuống, tạo thành một người tí hon màu đen, trôi bồng bềnh trong không trung viết mấy chữ: Biết rồi.

"Ừm, con biết là tốt rồi." Ông cụ Tô vui mừng gật đầu, dừng một chút còn nói: "Vậy sư phụ về ngay đây."

Đang muốn đứng dậy, ông ấy lại thấy người tí hon lại viết mấy chữ: Chờ một chút.

"Sao thế?" Ông cụ Tô dừng lại, mặt mũi đầy khó hiểu.

... Lần sau sư phụ đến, đừng có bày trái cây theo mùa ra nữa.

Bày cũng được nhưng lại còn đốt nến.

Anh chỉ là bế quan mà thôi.

Ông cụ Tô thấy thế thì tay nắm thành quyền, sau khi giơ lại gần môi giả vờ ho một tiếng thì mới nhìn về phía cửa đá, chớp mắt :"... Con không nhắc thì sư phụ cũng suýt chút quên mất con đang bế quan."

...

Lần này người tí hon màu đen chẳng thèm nói gì nữa, xoay người biến lại thành trạng thái giọt mực ban đầu, nhỏ trên đất tạo nên một đợt gợn sóng vô hình.

Để lại ông cụ Tô ở đó phàn nàn một mình: "Ôi chao... Con, cái đứa nhỏ này. Lúc Tái Tái đưa trái cây theo mùa tới sao con không nói gì con bé?"

Con phân biệt đối xử! Sư phụ rất tổn thương!

Cửa đá đóng chẳng, không có chút động tĩnh nào.

Cũng không biết người ở bên trong đó đang giả bộ không nghe thấy, thừa nhận bản thân phân biệt đối xử hay không.

"... Ối!"

Tô Tái Tái vừa mới dẫn theo Tiền Nguyên Nguyên đến cửa nhà của nhà họ Bạch đã hắt hơi một cái, cô nhận được cái nhìn đầy quan tâm của Tiền Nguyên Nguyên.

"Không có việc gì." Tô Tái Tái xoa chóp mũi nói: "Cùng lắm là có người đang nói sau lưng tôi."

Tiền Nguyên Nguyên gật đầu, vẻ mặt như "tôi cũng nghĩ như thế".

Dù sao thì cậu ấy cũng từng lén nói không ít lần.

Tô Tái Tái thấy vậy thì nhướng mày, cô lại thấy Tiền Nguyên Nguyên vội vàng lắc đầu, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một lời quan tâm: "Chi bằng bây giờ tôi đi mua cái áo cho cô giáo nhé?"

"Không cần đâu. Thời gian cấp bách chúng ta mau đi vào đi." Tô Tái Tái lắc đầu, đẩy cửa tiến vào nhà họ Bạch.

Tiền Nguyên Nguyên cũng ở sau lưng cô, vừa đi vừa hỏi: "Lần này là bao nhiêu phút vậy cô giáo?"

"Lần này..." Tô Tái Tái chăm chú nghĩ ngợi, nghiêng đầu cười một tiếng với Tiền Nguyên Nguyên.

Có chút vô tội.

"Sống sót là được."

"???!"

Tại Huyền Học Viện.

Mễ Nhã vừa mới bước vào trong cổng trường thì nghe được có người kêu mình từ đằng sau.

“Xin hỏi chị có phải là… đàn chị Mễ Nhã không ạ?”

Mễ Nhã nghe tiếng thì quay đầu lại, khi nhìn thấy người vừa gọi mình thì trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc, cô ta không nhịn được mà đưa tay lên sờ mặt mình một cái rồi mới nói: “Cô là… sinh viên của Luyện Đan Viện?”

“Vâng ạ.” Bạch Ngữ Dung vừa trở về từ thành phố C cười tủm tỉm nhìn Mễ Nhã, cô ta tự giới thiệu: “Em là sinh viên năm thứ nhất của Luyện Đan Viện, Bạch Ngữ Dung. Đàn chị Mễ, em đã được nghe về chị rất nhiều, em rất vui vì hôm nay có được cơ hội để nói chuyện với chị.”

“Tôi biết cô.” Mễ Nhã cảm thấy nhàm chán gật đầu với cô ta một cái rồi nói tiếp: “Ngày cô được đánh giá và xác định là ‘cấp thấp’ thì tôi cũng có mặt ở đó.”

Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì cúi đầu xấu hổ cười: “Để cho đàn chị chê cười rồi, so với đàn chị Mễ Nhã thì một cấp thấp như em chẳng là cái gì cả.”

Bạch Ngữ Dung nói tới đây thì dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Mễ Nhã với đôi mắt lấp lánh: “Em nghe nói đàn chị đã là cấp F rồi, đó là trình độ cấp cao mà rất ít người có thể đạt được, đàn chị giỏi ghê đó, em muốn noi gương chị để học tập.”

Dù đúng hay sai thì nịnh nọt chẳng bao giờ sai cả, sau khi nghe mấy câu nịnh hót từ Bạch Ngữ Dung thì tâm trạng của Mễ Nhã đã tốt hơn rất nhiều.

Cô ta nhìn Bạch Ngữ Dung gật đầu khen ngợi: “Cô cũng rất giỏi.”

Ánh mắt Mễ Nhã nhìn thấy làn da trơn bóng như lòng trắng trứng của Bạch Ngữ Dung, nụ cười trên mặt cô ta lại nhạt đi không ít, lại không nhịn được mà sờ lên mặt mình.

Từ bé thì Bạch Ngữ Dung đã được Hứa Tần Nhã dạy dỗ cách nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, bây giờ thấy Mễ Nhã đã liên tục vô ý thức mà sờ lên mặt mình thì cô ta lập tức hiểu ngay.

Cô ta nhanh chóng “Ủa?” một tiếng, làm như bây giờ mới thấy được mặt của Mễ Nhã, giả vờ ân cần hỏi thăm: “Đàn chị, mặt của bị sao thế?”

“À, bị thương ngoài ý muốn thôi ấy mà, không có việc gì.” Mễ Nhã bỏ tay xuống, cười gượng kèm theo chút khó chịu nói: “Chờ tới thứ hai tôi sẽ bảo mấy người bạn ở Luyện Đan Viện khám và cho thuốc thì sẽ hết thôi ấy mà.”

“Hay là…” Mễ Nhã vừa nói xong thì Bạch Ngữ Dung đã lập tức kéo chuyện: “Nếu như đàn chị tin tưởng em thì em nghĩ em có thể giúp được chị đó ạ.”

Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, cô ta đưa tay lên sờ mặt mình rồi nói: “Nhà ngoại em có một quyển công thức luyện đan gia truyền, trong đó có một loại đan dược giúp lưu thông tuần hoàn máu và tái tạo da.

Lúc trước em vẫn chưa thể làm ra thành công được, sau này nhập học vào Huyền Học Viện, được thầy chỉ dạy thì cuối cùng cũng đã luyện được thành công.”

“Em đã tự dùng thử được một thời gian rồi, thấy hiệu quả cũng khá ổn.” Bạch Ngữ Dung nói tới đây thì dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Trong phòng em còn dư mấy viên, hay là em đưa hết cho đàn chị nhé?”

“Sao… sao làm vậy được…” Mễ Nhã cũng rất muốn.

Không có một cô gái nào mà không để ý tới mặt của mình.

Lúc đầu Mễ Nhã còn có hơi do dự, dù Bạch Ngữ Dung đã là cấp thấp nhưng dù sao thì cô ta cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất mà thôi.

Nhưng vừa rồi cô ta có nhắc tới thầy dạy của mình thì Mễ Nhã mới sực nhớ tới thầy dạy trực tiếp của Bạch Ngữ Dung là Tần Trác Thắng.

Nếu như Bạch Ngữ Dung được Tần Trác Thắng chỉ dạy tận tay thì đúng là không có vấn đề gì.

Bạch Ngữ Dung cũng đã nhìn ra Mễ Nhã đã có hơi động lòng, cô ta lập tức cười tươi ngọt ngào đi tới ôm lấy cánh tay Mễ Nhã.

Thấy Mễ Nhã không từ chối hành động thân mật này thì trong lòng càng vui vẻ hơn, cô ta cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà, em vẫn luôn ngưỡng mộ đàn chị, nếu mà chị chịu dùng đan dược do em làm thì em vui còn không kịp ấy chứ.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 299


“Đàn chị, hay là chị về ký túc xá với em nhé, em đưa cho chị luôn nhé.”

“Được rồi.” Mễ Nhã hơi do dự một chút rồi gật đầu, nhìn Bạch Ngữ Dung nói: “Vậy chị cảm ơn đàn em trước nhé.”

“Chị cứ gọi là em Ngữ Dung là được.” Bạch Ngữ Dung cười nói: “Sau này em còn muốn nhờ vả chị giúp đỡ nhiều hơn nữa kia.”

Mễ Nhã cười đắc ý, cô ta đương nhiên biết rõ sở dĩ Bạch Ngữ Dung như vậy là bởi vì cô ta là người nhà họ Mễ.

Thế nên Mễ Nhã ngẩng cao đầu lên, giọng nói có chút kiêu căng: “Được thôi.”

Bạch Ngữ Dung mím môi cười, sau đó hai người vừa nói vừa cười rời đi.

Nếu như người ngoài nhìn vào thì còn tưởng hai người này bạn thân nhiều năm rồi ấy chứ.

Mà ở thành phố C.

Lúc bà nội Bạch định quay về phòng thì bị Hứa Tần Nhã gọi lại, bà ấy dừng lại nhìn về phía bà ta.

“Cũng không có gì đâu ạ, con chỉ muốn nhắc là mẹ nhớ uống thuốc mà Ngữ Dung cho mẹ nhé.”

Hứa Tần Nhã còn chưa biết chuyện bà nội Bạch thay đổi di chúc, lại thấy thái độ của bà ấy lúc ăn cơm với Ngữ Dung vẫn còn rất tốt cho nên còn tưởng là do đồ mà con gái mình tặng rất hợp ý bà ấy.

Thầm nghĩ cuối cùng thì mẹ chồng mình cũng biết được rốt cuộc ai mới là đứa cháu gái tốt của mình rồi.

Bà nội Bạch nghe thế thì gật đầu nói: “Được, mẹ biết rồi.”

Thấy Hứa Tần Nhã không còn việc gì nữa thì bà nội Bạch mới xoay người tiếp tục đi lên lầu. Khi bà ấy về phòng mình thì bé mèo trắng đã nằm sẵn trên góc giường chờ bà ấy từ lâu rồi..

Thấy bà nội Bạch đi vào trong phòng thì nó mở mắt ra kêu “Meo” với bà ấy một tiếng, cái đuôi lắc lư qua lại, dường như đang chào hỏi bà ấy.

Bà nội Bạch thấy thế thì cười một tiếng, bà ấy đi tới vừa vu.ốt ve đầu nó vừa nói: “Con chờ bà ngoan thế à?”

Bé mèo trắng lại “Meo” một tiếng như là đang trả lời lại câu hỏi của bà ấy.

Bà nội Bạch nghe thế thì bật cười rồi gãi gãi cằm dưới của nó vài cái rồi mới đứng dậy đi tới bàn trang điểm, tháo đồ trang sức xuống.

Bà nội Bạch định ăn thuốc mà Tô Tái Tái đưa cho bà ấy như mọi khi thì chợt nhớ tới lời vừa nãy mà Hứa Tần Nhã dặn dò.

Tay bà ấy hơi dừng lại rồi đổi hướng sang phía cái hộp gấm.

Mèo trắng mới vừa nhảy lên đầu gối của bà ấy, tiếp theo chuẩn bị nhảy lên bàn trang điểm như mọi ngày, nhưng khi bà nội Bạch vừa mở hộp gấm ra thì nó lập tức xù lông, sau đó gào lên một tiếng vô cùng chói tai.

Âm thanh này làm bàn tay đã cầm lấy viên thuốc của bà nội Bạch hơi run lên, khiến viên thuốc rơi ngược lại vào trong hộp.

Trong lúc bà nội Bạch muốn quay đầu lại hỏi “Meo Meo, con bị sao thế” thì chú mèo trắng đã nhanh chóng nhảy phốc lên bàn trang điểm, dùng đầu ủi bàn tay của bà nội Bạch sang một bên rồi bày ra tư thế bảo vệ.

Nó cúi thấp đầu áp sát xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp gấm mà Bạch Ngữ Dung tặng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “khè khè” đầy uy h**p.

Mỗi khi khè được mấy tiếng, nó lại quay đầu ủi bàn tay của bà nội Bạch đi, hình như là muốn bảo bà ấy tránh xa một chút.

“Sao vậy Meo Meo?!” Bà nội Bạch kinh ngạc hỏi lại, sau đó lập tức chuyển ánh mắt về phía cái hộp gấm mà Bạch Ngữ Dung tặng, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.

Từ khi Tái Tái tặng bé mèo trắng cho bà ấy đến nay, nó chưa từng gào chói tai như thế bao giờ, chẳng lẽ... Viên thuốc này có vấn đề gì sao?

Bà nội Bạch lấy lại tinh thần, quyết định phải trấn an bé mèo trắng trước đã.

“Meo Meo, con đừng sợ, bà không ăn là được mà, đúng không nè?” Bà ấy vừa nói vừa vu.ốt ve nó.

Dường như bé mèo trắng cũng hiểu được tiếng người, nó hơi run run vành tai rồi thay đổi tư thế, từ tư thế tấn công biến thành tư thế xoay người lại và ngồi xổm xuống, cái đuôi cong về phía trước bao lấy mấy quả “măng cụt”, cuối cùng mới nghiêng đầu ngoan ngoãn “meo” một tiếng với bà nội Bạch, như thể đang nói “thật sao ạ”.

Bà nội Bạch thấy thế thì không nhịn được bật cười, vừa tiếp tục vu.ốt ve nó vừa nhanh miệng trả lời nói: “Thật mà, bà không ăn đâu, bà chỉ ăn thuốc mà Tái Tái tặng bà thôi. Con nhìn nè.”

Bà ấy vừa nói vừa mở chiếc hộp gỗ mà Tô Tái Tái đựng A Giao Hoàn ra, lấy một viên bỏ vào miệng mình rồi nuốt xuống cho bé mèo trắng xem.

Đến khi thấy bà ấy nuốt xong viên thuốc, vành tai của bé mèo trắng mới run run thêm một lần nữa, lần này thoạt nhìn như đang nói “vậy mới được chứ”.

Nhưng khi vừa quay đầu và nhìn thấy cái hộp gấm kia, nó không nhịn được lại xù lông lên, sau đó nhìn bà nội Bạch rồi kêu “meo” một tiếng nghe thương không tả nổi, thậm chí vì sợ bà ấy không hiểu ý mình nên nó còn giơ chân trước ra khều khều về phía mép bàn trang điểm.

Vứt nó đi bà ơi!

“Rồi rồi rồi, ngày mai bà sẽ vứt nó đi liền.” Bà nội Bạch không nhịn được phì cười, tiếp tục vu.ốt ve bé con bông xù, bởi vì càng nhìn càng cưng nên bà ấy còn hôn nó một cái rồi mới vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình bé mèo trắng, nó quay đầu nhìn về phía cái hộp gấm kia một lần nữa, sau đó quyết định ngậm nó vào trong miệng rồi nhảy xuống ghế dựa, cuối cùng mới đáp xuống đất rồi lon ton đi ra ngoài cửa.

Chờ khi đến bên cạnh cửa, bé mèo trắng ngồi xổm ở đó nhìn sang bên cạnh một cái, giây tiếp theo, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên phát ra tiếng “kẽo kẹt” rồi hé ra một khe cửa đủ để nó chui qua.

Mèo trắng chầm chậm lẻn ra ngoài, ngậm cái hộp gấm linh hoạt bước xuống lầu, có điều nó không đi về phía cửa chính mà lại bẻ cua sang phòng kính nhỏ trồng hoa.

Bé mèo trắng nhảy lên cái giá đang để một chậu hoa trống không, sau đó há miệng quẳng cái hộp gấm của Bạch Ngữ Dung vào trong đó.

Nhưng như thế vẫn chưa hết, nó quay đầu sang một bên “meo” nhẹ một tiếng, xẻng nhỏ tự động bay lên đào phần đất trộn xơ dừa bên trong thành một cái hố rồi chôn hộp gấm vào.

Lúc cái xẻng đang tự động làm việc, bé mèo trắng ngồi xổm ở một bên nhàn nhã phe phẩy đuôi nhìn chằm chằm, thoạt nhìn không khác gì một “người giám sát” bé nhỏ đang giám sát công trình cả.

Trong phòng kính nhỏ trồng hoa không có đèn, nhưng nhờ ánh đèn ngoài hành lang hắt vào nên bức tường kính trong phòng đã biến thành một mặt gương, những cây cối trong phòng đều in bóng lên đó, đương nhiên cả bé mèo trắng cũng thế.

Có điều... nếu có ai đi ngang qua và chú ý vào cái đuôi đang phe phẩy nhè nhẹ của bé mèo trắng trong “gương” thì sẽ phát hiện điểm bất thường ngay, bởi vì ngoài thế giới thật thì nó chỉ có một cái đuôi thôi, nhưng cái bóng phản xạ lên mặt kính lại là… hai cái?!

Mèo trắng quay đầu nhìn về phía bên ngoài của phòng kính nhỏ trồng hoa, cặp mắt mèo phản xạ trên “gương” cũng biến thành màu đỏ tươi như máu.

Vài phút sau, khi có tiếng kêu “Meo Meo ơi” của bà nội Bạch vọng ra từ trong phòng ngủ, bé mèo trắng mới yên lặng len qua khe cửa chui vào trong phòng, cánh cửa lẳng lặng khép lại, tuy tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ nhưng vẫn khiến bà nội Bạch chú ý tới.

Bà ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, vừa lúc thấy bé mèo trắng đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, thấy bà ấy nhìn sang thì nó lập tức “meo” một tiếng, nom đáng yêu vô cùng.

“Bé con bông xù, nãy giờ con đi đâu vậy hả?” Bà nội Bạch cười đi về phía nó, trong lúc đi còn không quên nhìn cửa phòng với ánh mắt khó hiểu.

Ban nãy… Hình như bà ấy có nghe thấy tiếng đóng cửa thì phải.

Chẳng lẽ là nghe lầm sao?

Hẳn là vậy rồi, bà nội Bạch lắc đầu, nhưng lúc khom lưng chuẩn bị bế nó lên thì bà ấy lại phát hiện trên người nó có dính một ít đất trộn xơ dừa, bà ấy vừa phủi giúp nó vừa hoang mang: “Xơ dừa dính trên người con là từ đâu ra thế?”

Nói xong lại quay sang nhìn tay nắm cửa một cái.

Bà ấy từng nghe Tiểu Thái nói qua, có nhiều chú mèo rất thông minh, biết tự mình mở cửa. Nhưng mà...

Chẳng lẽ bọn nó mở cửa xong còn biết đóng cửa lại nữa à?

Bà nội Bạch đờ người, lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía bé mèo trắng.

Cái đuôi đang nhàn nhã ve vẩy của bé mèo trắng hơi khựng lại, nó đột nhiên nghiêng người nằm xoài trên mặt đất, híp mắt đưa cái bụng ra cho bà nội Bạch nhìn.

Quả thật là nũng nịu đáng yêu khỏi phải bàn.

Nếu không biết phải giải thích như thế nào, thôi thì cứ làm nũng với bà ấy trước đã.

Bé mèo trắng cong hai chân trước lại trước ngực, chớp chớp cặp mắt tròn xoe nhìn bà ấy.

Bà ơi bà, con yêu bà lắm á~

Tô Tái Tái đã dẫn Tiền Nguyên Nguyên đến nhà họ Bạch “đánh phó bản” suốt ba ngày liền.
 
Back
Top