Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi

Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 10



Đá lưu ảnh của cha út chỉ bé xíu thôi, cỡ như viên đá cuội ấm áp.

Người quay phim cố gắng lùi ra sau, nhưng vẫn không thoát khỏi khuôn mặt dán chặt vào ống kính của Mặc Hiểu Tinh.

Hình ảnh quay ra được bỗng chốc biến thành cận cảnh siêu to khổng lồ…

Một gương mặt trẻ con bầu bĩnh ép sát vào ống kính, bị chèn đến mức méo mó kỳ lạ.

[Nhà họ Mặc đón về cũng phải được một tháng rồi nhỉ, nhìn là biết chế độ ăn uống tháng vừa qua đúng là không tệ.]

[Cái khuôn mặt bánh bao này, nhìn thôi cũng biết nựng lên là đã lắm nè...]

[Muốn nựng quá đi.]

[Muốn nựng +1.]

[Muốn nựng +2]

[...]

Chỉ nhờ khuôn mặt bầu bĩnh mà Mặc Hiểu Tinh đã khiến mọi người bàn tán rôm rả.

[Phải nói là, lần đầu tiên tôi thấy mặt bánh bao kiểu này đấy, nhìn như cái mông vậy.]

[Tôi cứ tưởng kiểu mặt như Shin Cậu Bé Bút Chì không có thật, giờ phát hiện ra phiên bản người thật rồi này.]

Kèm theo bình luận đó là một bức ảnh ghép nửa mặt Shin Cậu Bé Bút Chì và nửa mặt Mặc Hiểu Tinh, đường nét trùng khớp hoàn hảo…

Giang Lê Tâm vội chạy lại ôm Mặc Hiểu Tinh, liên tục xin lỗi các nhân viên, rồi vội vàng nói với em: “Đừng làm phiền các chú làm việc nhé.”

Lúc này, khuôn mặt bánh bao của Mặc Hiểu Tinh mới chịu rời khỏi ống kính, em buông tay ra.

Người quay phim lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này khỏe ghê, không đúng, chắc là do máy quay nặng quá thôi.”

Các em nhỏ đều đã ổn định vào vị trí.

Tổng đạo diễn hắng giọng, bắt đầu phổ biến nhiệm vụ: “Năm gia đình chúng ta sẽ trải qua 2 ngày 2 đêm tại ngôi làng nhỏ xinh đẹp này, tổ chương trình đã đặc biệt chuẩn bị năm căn nhà, các gia đình sẽ phải chơi trò chơi để chọn nhé.”

Trò chơi mở đầu không quá khó, các bé sẽ phối hợp cùng mẹ mình.

Một loại đồ uống dinh dưỡng do công ty nhà họ Mặc sản xuất cũng là nhà tài trợ của chương trình.

Cách chơi trò chọn nhà là các bé cần chạy vòng quanh và chuyển tiếp đồ uống về giỏ ở điểm xuất phát, trong thời gian quy định nhà nào lấy được nhiều đồ uống nhất sẽ có cơ hội chọn nhà trước.

Mặc Hiểu Tinh nghe xong thì giật cả mình, tám mươi năm tuổi thơ của em, từ năm thứ năm đã chẳng còn chơi mấy trò trẻ con kiểu này nữa rồi!

Mặc Tình Vũ giơ cao hai tay, phấn khích cùng Giang Lê Tâm: “Mẹ ơi, chúng ta cùng cố lên nhé!”

Rồi cô nhóc ngó đầu sang Mặc Hiểu Tinh bên kia, nở nụ cười rạng rỡ: “Em cũng vậy nha, cùng nhau cố gắng nhé!”

Mặc Hiểu Tinh cau mày: “Thôi được rồi, mình đành miễn cưỡng theo cậu vậy.”

Khung bình luận đột ngột từ những lời khen "Ngoan quá!" "Dễ thương quá!" dành cho Mặc Tình Vũ biến thành một loạt các dấu "???" nhấp nháy khắp màn hình.

[Ủa, sao lại có mùi kiêu ngạo nhỉ? Hay là tôi mê truyện tranh quá rồi?]

[Tôi cũng thấy vậy đó, chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào kiêu ngạo kiểu này.]

[Đẩy thuyền cặp chị em này thôi nào...]

[Cô nhóc này lợi dụng sự nổi tiếng khéo ghê ha.]

[Ra từ viện phúc lợi mà, các bà hiểu mà...]

Bình luận mới nhanh chóng tràn ngập màn hình, phần đông là ủng hộ Mặc Tình Vũ, áp đảo hết những lời khen chê lẫn lộn. Trong lòng của nhiều mẹ bỉm sữa, bé cưng quốc dân Mặc Tình Vũ vẫn là nhân vật trung tâm cần ưu tiên hơn.

Nhưng rồi, đạo diễn bất ngờ phát lệnh: “Bắt đầu!”

Mặc Hiểu Tinh lập tức lao như một viên đạn thịt về phía trước, nhắm thẳng cái bàn thấp, chuẩn xác và nhanh gọn chụp lấy chai nước dinh dưỡng, chạy vèo về đích với vẻ mặt tập trung đến mức gần như hung dữ.
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 11



Giang Lê Tâm suýt nữa không đỡ nổi em, khi thấy em lao đến thì vô thức lùi lại vài bước.

Trong khi đó, các bạn nhỏ khác mới chỉ lê đôi chân ngắn ngủn chạy được nửa đường.

Cả đoàn khách mời và nhân viên đều trố mắt nhìn Mặc Hiểu Tinh, mắt chữ O mồm chữ A.

Khung bình luận lại lặng đi.

[...]

[...]

[... Đây là tốc độ của con người sao?]

[... Dù sao thì chắc chắn không phải tốc độ của chúng ta hồi nhỏ rồi.]

[Cũng không phải tốc độ của chúng ta bây giờ nữa.]

[Xin hỏi phải chăng trong gia phả nhà họ Mặc từng có vận động viên? Cỡ quán quân thế giới ấy?]

Đúng là có thật.

Mặc Vinh xem chương trình mà trong đầu cũng hiện lên một câu trả lời như vậy.

Mặc Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Giang Lê Tâm, sao lại đứng im rồi, đã bảo là cố lên mà? Sao lại không chạy nữa?

Đôi mắt nghiêm nghị của em khiến Giang Lê Tâm nhận ra không phải lúc ngẩn ngơ, vì mấy đứa trẻ khác đã chạy về gần đến nơi rồi. Cô liền xua tan hết mấy suy nghĩ lung tung, tiếp sức cho phần đường kế tiếp.

Nhờ màn thể hiện ấn tượng của Mặc Hiểu Tinh, ba người nhà họ Mặc dễ dàng trở thành gia đình đầu tiên được bốc thăm chọn nhà.

Mặc Tình Vũ tỏ ra đúng chất đàn chị: “Em rút đi.”

Mặc Hiểu Tinh rút đại một lá thăm.

“Nhà trên cây.”

Ngôi nhà xa nhất, tách biệt khỏi ngôi làng nhỏ, nằm ở lưng chừng núi.

[Cái đứa này, xui dữ trời! Ha ha ha ha!]

[Chạy nhanh nhất, bốc thăm dở nhất, công cốc thật luôn rồi!]

Mặc Hiểu Tinh nhìn bàn tay đang còn vài vệt khói đen mờ ảo của mình.

Ôi, hình như ma khí của em đã hồi lại được một chút rồi!

Tuy trên sóng bình luận toàn là tiếng cười nhạo, Giang Lê Tâm và Mặc Tình Vũ cũng thoáng lộ vẻ thất vọng.

Bản thân Mặc Tình Vũ không hiểu nhà trên cây bất ổn đến nhường nào, chỉ quay sang an ủi Mặc Hiểu Tinh, cất giọng mềm mại, đảm đương vai người lớn: “Không sao đâu, nhà trên cây trông vẫn rất đẹp mà.”

Giang Lê Tâm thở dài, bất đắc dĩ dang tay ra.

Nhìn cảnh tượng ngày, ngoài những tràng "ha ha ha" không dứt, sóng bình luận cũng tràn ngập lời khen.

Thật ra Mặc Tình Vũ vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu được sự xuất hiện của Mặc Hiểu Tinh và thân phận thực sự của em có ý nghĩa ra sao.

Nhà họ Mặc cũng tạm không định nói rõ chuyện này với cô nhóc, chỉ bảo rằng Mặc Hiểu Tinh là em gái, còn cô nhóc thì đã làm chị rồi.

Mặc Tình Vũ là một cô bé ngây thơ chất phác, rất thích cảm giác có em gái, nhất là khi em gái Hiểu Tinh còn có nét giống mẹ, thế nên cô nhóc rất dễ nảy sinh chút tình cảm thân thiết với em.

Mặc Hiểu t*nh h**n toàn không thể hiểu nổi, dù gì thì: Bổn công chúa rất cao quý, phàm nhân chớ tùy tiện lại gần!

Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa.

Em nhìn bàn tay bị cô nhóc nắm lấy, nhíu mày thật sâu, rất giống một bà cụ non nghiêm túc.

Mặc Hiểu Tinh nhìn bản vẽ nhà trên cây, lại thấy khá hài lòng. Là một Ma tộc, em vốn đã quen gần gũi với hơi thở của tự nhiên rồi.

Không khí ở nơi núi rừng thuần khiết hơn, quá có lợi cho việc tu luyện của em rồi!

Nhưng mà quãng đường hơi xa, không chỉ vậy, lối đi còn là một con đường núi chật hẹp, gập ghềnh, đầy sỏi đá và cỏ dại.

Ba người họ kéo lê hành lý, chưa đi được nửa chặng đường đã bắt đầu thở hồng hộc.

Tất nhiên, trừ Mặc Hiểu Tinh ra.

Ban đầu là Mặc Tình Vũ dắt tay em đi, dần dà từ đi song song biến thành Mặc Hiểu Tinh kéo Mặc Tình Vũ.
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 12



Mặc Tình Vũ vừa thở hổn hển vừa nói: “Em gái ơi, em... có mệt... không đó...”

Mặc Hiểu Tinh nghiêm túc đáp: “Không mệt chút nào.”

Trong lòng Mặc Tình Vũ khóc ròng: Hu hu hu, nhưng mà mình mệt lắm rồi... Nhưng mình là chị mà!

Cô nhóc cắn răng không khóc, phải làm gương cho em gái!

Giang Lê Tâm đi bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt, đến bọn trẻ con còn không than mệt, cô còn tìm đâu ra cớ để nghỉ ngơi đây…

Cầu xin các con mau khóc lóc than mệt đi mà, mẹ hoàn toàn chấp nhận được!

Đừng nói gì bọn họ, đến cả anh quay phim cũng sắp không chịu nổi, vác cái máy quay nặng trịch như vậy, đi trên đường núi gập ghềnh như thế, máy quay đã bắt đầu rung nhẹ rồi.

May mà máy quay đắt tiền, chế độ chống rung vẫn xuất sắc.

Chỉ là có khổ mà không nói nên lời thôi.

Đợi đến khi Giang Lê Tâm thật sự không không nổi nữa, ném hết cái gọi là tôn nghiêm của người mẹ sang một bên, mấy thứ đó không còn quan trọng!

Cô yếu ớt lên tiếng, giơ tay ra hiệu: “Mọi người... nghỉ một lát đi...”

Vừa nói xong, Mặc Hiểu Tinh đã cảm thấy bàn tay đang nắm tay Mặc Tình Vũ của mình mình bị tuột ra. Em quay đầu nhìn lại, thấy cô nhóc đã rúc vào lòng Giang Lê Tâm nghỉ ngơi.

Xung quanh ai cũng rã rời, ngồi nghỉ tứ tung.

Tất cả đều mang vẻ mặt kiệt sức.

Mặc Hiểu Tinh đứng một mình tại chỗ, khẽ lắc đầu, con người của thế giới này không được rồi.

Rõ ràng cha út đã nói trong loài người cũng có không ít kẻ xuất chúng, chẳng thua kém gì Ma tộc.

Mà em đến đây lâu vậy rồi, vẫn chưa thấy được một ai ra hồn cả.

Bình luận trực tiếp tràn ngập tiếng cười và lời trêu chọc:

[Nhìn nét mặt của đứa bé kìa, chẳng che giấu nổi sự bất mãn, ha ha ha ha, cười xỉu mất thôi.]

[Cảm giác giống như lúc bị huấn luyện viên quân sự nhìn chằm chằm ấy.]

[Tôi đã bảo sao mà quen đến vậy, lầu trên làm tôi vỡ lẽ...]

[Nỗi sợ bị đại ma vương thống trị lại ùa về!]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy thể lực của đứa bé này quá kinh người sao?]

[Lầu trên à bạn không cô đơn đâu.]

[Tôi tra rồi nhé, bà cụ nhà họ Mặc là quán quân Thế vận hội Olympic, sự nghiệp thi đấu lúc nào cũng đứng đầu đó!]

[Choáng váng!!!]

Thông tin này lập tức lan truyền rộng rãi.

Lúc này, cư dân mạng mới phát hiện ra mẹ ruột của Mặc Vinh Kình chính là một huyền thoại trong giới trượt băng nghệ thuật, nhiều lần phá kỷ lục thế giới, hễ có bà tham gia thi đấu thì chắc chắn ngồi vững trên ngôi quán quân.

[Bảo sao Mặc Hiểu Tinh lại lợi hại đến vậy!]

Đây chính là gen của nhà vô địch thế giới đấy!

Trâu bò là chuyện hết sức bình thường.

Mấy người Mặc Hiểu Tinh nghỉ chân trên một khoảnh đất bằng phẳng, cách đó không xa vọng đến những âm thanh huyên náo không thuộc về núi rừng, nghe cũng rất náo nhiệt.

Đạo diễn đi dò la tình hình một vòng rồi quay về thông báo: “Có một đoàn phim đang ghi hình gần đây, họ đang quay cảnh đánh nhau.”

Hai mắt Mặc Hiểu Tinh lập tức sáng bừng.

Từ khi vào núi, em luôn cảm nhận được một luồng ma khí quen thuộc, lúc ẩn lúc hiện, nhưng càng vào sâu trong núi, cảm giác ấy càng rõ ràng hơn.

Chắc chắn mấy người cha của em đang ở gần đây!

“Ơ? Mặc Hiểu Tinh đâu rồi?”

“Vừa nãy vẫn còn đây mà, một đứa nhỏ như thế sao tự dưng lại mất tăm?”

“Tôi không để ý nữa, rõ ràng đông người thế này, máy quay vẫn ghi hình mà, sao có thể biến mất được?”

Anh quay phim theo sát Mặc Hiểu Tinh đổ mồ hôi hột, anh ấy... anh ấy cũng không biết nữa!

Những khán giả đang xem livestream cũng đồng loạt: [???]

Chúng tôi chỉ mới lơ là một chút thôi mà.
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 13



"Cắt!" Một cảnh quay hoàn tất.

Thẩm Mậu Phùng mặc bộ trang phục cổ trang vừa dày vừa nặng, từ từ được hạ xuống nhờ dây cáp. Sau khi tháo thiết bị, anh trở về lều tránh nắng của mình.

Trợ lý đưa cho anh một ly nước đá.

Hôm nay anh vẫn còn một cảnh quay nữa, nên phải giữ nguyên lớp hóa trang, cũng không thể thay trang phục, chỉ có thể đứng bên sân chờ đến lượt cảnh quay của mình.

Là một diễn viên đang nổi, được truyền thông đánh giá là một trong những diễn viên mới tiềm năng nhất năm, Thẩm Mậu Phùng không chỉ có nhan sắc và kỹ năng diễn xuất, mà còn nhờ vào thái độ chuyên nghiệp khiến ai nấy đều công nhận.

Công ty vô cùng hài lòng về anh, ngoại trừ chuyện anh có một cô bạn gái bí mật.

Đối phương là một người mẫu, bạn thanh mai trúc mã của anh, hai người đã yêu nhau nhiều năm.

Thẩm Mậu Phùng tự cho rằng mình đi theo con đường diễn viên thực lực, chuyện yêu đương không thể bị ràng buộc, vì vậy đã tranh đấu với công ty suốt một thời gian dài.

Xét thấy anh đi theo hướng thực lực, lại thực sự là một nhân tố triển vọng, công ty đành phải bấm bụng chấp nhận chuyện này.

Dù đang nghỉ ngơi, Thẩm Mậu Phùng vẫn không quên nhắn tin hỏi thăm bạn gái. Làm nghề này, muốn tình cảm được lâu bền thì tuyệt đối không thể lơ là.

Tin nhắn gửi đi hơn mười phút, nhưng bạn gái vẫn chưa trả lời.

Lúc chia tay, hai người có chút mâu thuẫn, chắc là cô ấy còn đang dỗi.

Thẩm Mậu Phùng suy nghĩ một lát, bèn lén lút đứng dậy, đi đến một góc khuất bên ngoài đoàn phim, nhấn ghi âm giọng nói: “Bảo bối, anh vừa quay xong một cảnh, bây giờ đang nghỉ ngơi, nếu em rảnh thì mình trò chuyện một chút nhé. Chuyện lần trước, anh đã suy nghĩ rồi, anh cảm thấy em nói cũng có lý...”

"Cha ơi!" Một quả đạn pháo bằng xương bằng thịt bỗng dưng lao tới, đâm sầm vào chân Thẩm Mậu Phùng, ngay sau đó là một cái ôm thật chặt!

Giọng trẻ con trong trẻo vang lên: “Cha ơi, con nhớ cha quá đi mất!”

Bị tập kích bất ngờ, ngón tay Thẩm Mậu Phùng run lên: Ghi âm đã được gửi đi.

Anh cuống cuồng muốn thu hồi, nhưng trong lúc hoảng loạn thế nào lại bấm nhầm nút xóa, rồi... xác nhận.

"..." Gương mặt Thẩm Mậu Phùng sa sầm xuống.

Anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nhìn kẻ gây họa.

Chỉ thấy một bé gái nhỏ xíu, chớp đôi mắt tròn xoe lấp lánh như sao trời, khuôn mặt phúng phính rạng rỡ nụ cười nhìn anh, gọi thêm một tiếng giòn giã: “Cha ơi!”

Rốt cuộc là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà ai vậy?

Ban đầu Thẩm Mậu Phùng cứ ngỡ đây là con của một nhân viên hoặc một diễn viên quần chúng nào đó trong đoàn phim.

Nhưng trẻ con trong đoàn phim thường được dạy dỗ rất chững chạc, chí ít cũng không có chuyện ôm chân một nam diễn viên lạ mặt rồi gọi loạn lên như vậy.

Đây là có chuyện rồi.

Trợ lý cúi xuống nhìn, thấy một nhóc tì bé xíu, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt to long lanh chớp chớp, hàng mi dài rung rinh, mím môi cười với cô ấy.

Trợ lý ôm tim: Đòn tấn công đáng yêu quá mức chịu đựng rồi!

Cô ấy ở đoàn phim hai tháng nay, chắc chắn trước đó chưa từng gặp một đứa trẻ đáng yêu đến thế!

Dù vậy, để chắc ăn hơn, cô ấy vẫn chạy khắp đoàn phim hỏi thăm, nhưng không ai biết đứa bé này là con nhà ai.

Có một nhân viên nhắc đến chương trình thực tế dành cho phụ huynh và trẻ nhỏ đang ghi hình gần đây, có khi nào là người của đoàn đó không?
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 14



Trong lúc này, Thẩm Mậu Phùng và Mặc Hiểu Tinh mắt to trừng mắt nhỏ.

Anh kéo Mặc Hiểu Tinh ra khỏi chân mình, nhấc bổng em lên, nhìn thẳng vào mắt em.

Mặc Hiểu Tinh chớp chớp mắt, cong môi cười: “Cha lớn ơi, cuối cùng con cũng tìm được cha rồi!”

Thẩm Mậu Phùng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình "được làm cha" theo cách này. Anh ngồi xuống, cẩn thận quan sát nhóc tì trước mặt: “Có phải nhóc xem phim truyền hình nhiều quá rồi không?”

Đứa cháu họ năm tuổi con dì cả của anh cũng như vậy, nghe nói sau khi xem Peppa Pig thì cứ khăng khăng nhận mình là heo.

Chắc là nhóc con này cũng thế, xem phim nhiều quá rồi chạy vào đoàn làm phim ôm đại một người đẹp trai gọi là cha đây mà.

Nghĩ vậy, Thẩm Mậu Phùng hỏi: “Nhóc từng thấy tôi trên TV đúng chứ?”

Mặc Hiểu Tinh gật đầu: “Vậy nên con mới đến tìm cha lớn đó! Con nhớ cha lắm luôn!”

Không ôm được chân cha lớn, em bèn ôm lấy bàn tay đang nắm sau cổ áo mình mà cọ cọ.

Như một chú mèo con bám người.

Thẩm Mậu Phùng ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa.

“Hiểu Tinh, sao con lại chạy tới đây?”

Trợ lý đã chạy qua bên đoàn chương trình thực tế hỏi thăm, người bên đó lập tức cảm ơn rồi theo cô ấy sang đây.

Giang Lê Tâm vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Hiểu Tinh, sao con lại tự ý chạy đi như vậy?”

Phía sau cô còn có cả nhân viên quay phim đi cùng.

Thẩm Mậu Phùng vô cùng kinh ngạc: "Đây là..." Tình huống gì thế này?

Chẳng khác nào một nam minh tinh nổi tiếng bị bắt tại trận cả.

Trên sóng trực tiếp chợt hiện lên khuôn mặt ngơ ngác của một nam diễn viên đang nổi và Mặc Hiểu Tinh được anh xách trên tay.

Mặc Hiểu Tinh ngoan ngoãn.JPG

[Cười xỉu, đây là biểu cảm meme kinh điển gì thế này?]

[Mặc Hiểu Tinh —— Bé bị xách lên, Thẩm Mậu Phùng —— Ôi cuộc sống này.]

Giang Lê Tâm bước tới xin lỗi: “Xin lỗi anh, Hiểu Tinh là con gái tôi, con bé đi lạc trong lúc ghi hình chương trình, đã làm phiền anh rồi.”

"À... Không, tôi mới là người cần xin lỗi." Thẩm Mậu Phùng luống cuống đặt Mặc Hiểu Tinh xuống.

Nhưng em không chịu, nhào thẳng vào lòng anh: “Cha ơi, con không đi đâu!”

Giang Lê Tâm: “???”

Nhân viên đoàn phim, anh quay phim: “???”

Toàn bộ khán giả đang theo dõi chương trình: “???”

Mặc Hiểu Tinh vừa gọi Thẩm Mậu Phùng là gì cơ? Cha?

Đây là tình tiết máu cún gì thế này?

Từ khi nào mà Mặc Hiểu Tinh với Thẩm Mậu Phùng lại có quan hệ với nhau thế?

Giang Lê Tâm ngây ra mất một phút, sau đó mới nhớ trước đây con trai mình từng than phiền rằng Mặc Hiểu Tinh mê phim truyền hình, suốt ngày dán mắt vào màn hình khiến thằng bé không thể xem [Phóng Sự Bách Khoa Toàn Thư Thế Giới].

Lúc đó, Mặc Gia Minh có lẩm bẩm nhắc đến một nam diễn viên, họ Thẩm thì phải…

Giang Lê Tâm bước lên bế lấy Mặc Hiểu Tinh, vội vàng giải thích: “Con gái tôi mê phim truyền hình lắm, lúc ở nhà cứ xem mấy bộ phim anh đóng hoài, thích anh đến mức mê mẩn luôn.”

Mặc Hiểu Tinh bị gán danh fan cuồng nhí giãy giụa đòi xuống, khó khăn lắm em mới tìm được cha lớn, tuyệt đối không thể để mất nữa!

"Con muốn ở bên cha lớn!" Mặc Hiểu Tinh kháng nghị.

Cư dân mạng xem đến đây thì cười rộ lên.

[Hiếm lắm mới thấy Thẩm Mậu Phùng lúng túng thế này, buồn cười chết mất!]

[Thẩm Mậu Phùng là nam diễn viên đang nổi, luôn đi theo phong cách lão cán bộ chững chạc, đâu ngờ gặp phải một nhóc con lại bối rối như vậy.]

[Wow, mới tí tuổi đầu đã biết cách ôm đùi người nổi tiếng gây sự chú ý rồi!]

[Lầu trên đừng lấy tư duy fan hâm mộ ra áp đặt cho một đứa bé ba tuổi có được không?]

[Đúng đó, rõ ràng rất đáng yêu mà.]
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 15



Khi không có ai, Thẩm Mậu Phùng còn có thể nhẹ nhàng gỡ Mặc Hiểu Tinh ra, nhưng giờ phút này, mẹ em đứng ngay đó, lại có cả nhân viên và máy quay xung quanh, anh chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Mặc Hiểu Tinh thấy cha lớn có vẻ lùi bước, bèn thuận thế bám chặt hơn, nhất quyết không buông tay.

“Con sẽ không để cha bỏ rơi con nữa đâu.”

Giang Lê Tâm chỉ còn cách dịu dàng dỗ dành: “Anh Thẩm còn phải làm việc nữa, con không thể quấy rầy người ta.”

"Vậy con ngồi đây đợi cha!" Mặc Hiểu Tinh kiên định vô cùng.

Trợ lý đứng không xa đang vẫy tay ra hiệu với Thẩm Mậu Phùng rằng cảnh quay sắp bắt đầu.

Anh cần nhanh chóng thoát thân, bèn thử thương lượng với nhóc con trước mặt: “Hay là thế này, tôi cho nhóc số điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi. Nếu tôi bận thì sẽ có chị gái nghe máy và nhắn lại cho tôi, được không?”

Giang Lê Tâm cũng phụ họa: “Đúng rồi, con có thể gọi cho anh Thẩm bất cứ lúc nào, sau này còn có thể rủ anh ấy đi chơi nữa.”

Thẩm Mậu Phùng xoa đầu Mặc Hiểu Tinh, khó xử bảo: “Tôi còn công việc phải làm.”

Mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại đặt vào đôi tay bé xíu. Mặc Hiểu Tinh cúi đầu nhìn, lại lặng lẽ nhìn cha lớn, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.

Cha lớn thật sự không nhận ra em.

Nụ cười trên mặt Mặc Hiểu Tinh vụt tắt, em miễn cưỡng gật đầu.

Thẩm Mậu Phùng lặng người trước đôi mắt trong veo ấy. Cảm xúc trong đó phức tạp vô cùng, vừa lưu luyến, vừa xót xa.

Ánh mắt ấy làm tim anh thắt lại, khiến anh bỗng thấy hụt hẫng. Có phải anh hơi nhẫn tâm rồi không?

Sau khi tạm biệt, đoàn người đưa Mặc Hiểu Tinh trở về.

Mặc Tình Vũ nhìn thấy mẹ, bèn chạy tới đón.

Cô nhóc tò mò nhìn em gái.

Mặc Hiểu Tinh cúi đầu, trông có vẻ ủ rũ.

Giang Lê Tâm lắc đầu với Mặc Tình Vũ. Hai mẹ con hiểu ý, không ai lên tiếng nói gì.

Cuối cùng cũng đến căn nhà trên cây nằm ở lưng chừng núi, ai nấy đều mệt nhoài.

Buổi tối, sau bữa cơm đơn giản, chương trình phát sóng trực tiếp trước giờ ngủ khép lại trong cuộc trò chuyện vui vẻ của hai mẹ con Giang Lê Tâm và Mặc Tình Vũ.

Bên trong, thiết bị quay lặng lẽ hoạt động.

Nhân viên dọn dẹp sơ qua rồi ai nấy cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục quay.

Sau khi rửa mặt tắt đèn, Mặc Hiểu Tinh đẩy chăn ra, ngồi dậy khoanh chân giữa bóng tối. Ống kính của camera buổi đêm xoay lại hướng về em, đèn đỏ nhấp nháy.

Mặc Hiểu Tinh cảm nhận được linh khí đất trời nơi đây dồi dào hơn căn nhà trước rất nhiều. Em phải nhanh chóng tu luyện, để cha lớn sớm nhớ ra mình.

Nhớ đến người cha lớn hoàn toàn xa lạ với mình hôm nay, trong sự khách sáo còn có phần xa cách, cha lớn không chỉ không nhớ em mà còn không thích em nữa.

Mặc Hiểu Tinh trước kia thích lười biếng làm nũng, lúc này đây vành mắt cay xè.

Tách, giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống bàn tay mũm mĩm của em.

Em lặng lẽ lau đi, mím môi, nén lại tiếng thút thít rồi bắt đầu nhập định tu luyện.

Không ai hay biết, luồng tà khí mà em phát hiện vào ban ngày, đang dần lan rộng.

Từng chút một, nó trườn tới đầu ngón tay Thẩm Mậu Phùng vốn đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Giữa mày Thẩm Mậu Phùng giãn ra, anh mơ thấy một giấc mộng lạ thường.

Trong mơ, anh mặc y phục cổ trang, mái tóc dài xõa ngang lưng.

Anh đưa tay chạm vào mái tóc của chính mình, ý nghĩ đầu tiên nảy ra là: “Đây chắc chắn là tóc thật, vì không hề bí bách da đầu.”

Tay kia hình như đang nắm lấy thứ gì đó mềm mềm, cúi xuống nhìn, hóa ra anh đang dắt tay một nhóc con.

Sau đó nhóc con ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ với anh: “Cha lớn.”
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 16



Thẩm Mậu Phùng tập trung nhìn kỹ, giật mình: “Mặc Hiểu Tinh?”

Khoan đã, sao nhóc con này lại mặc đồ cổ trang? Ngay cả búi tóc cũng là kiểu của trẻ con thời xưa?

Anh tự cấu vào tay mình, nghĩ rằng làm vậy sẽ tỉnh lại. Nhưng không, nhóc con nhíu mày, cái mũi nhỏ cũng nhíu lại đầy khó chịu.

Em bất mãn hỏi: “Sao cha lại không nhớ con?”

“Cha xem, đây là nhà của chúng ta mà!”

Trước mắt là những dãy núi cao sừng sững, rừng cây bạt ngàn xanh thẳm, bầu không khí trong lành dễ chịu, một động phủ tự nhiên tuyệt mỹ…

Còn anh, đang nắm tay Mặc Hiểu Tinh, đứng trên một thanh kiếm trôi lơ lửng giữa không trung.

Có vài ký ức quen thuộc như những linh thước muốn bay ra khỏi ngực, nhưng dù cố thế nào cũng không tài nào nhớ nỗi.

Luồng khí lạnh lẽo va thẳng vào tim anh.

Bên tai là từng tiếng chất vấn quanh quẩn: “Cha, sao cha lại không nhớ con?”

Thẩm Mậu Phùng đau đớn ấn lên ngực mình, cơn đau càng lúc càng dữ dội. Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên như xé toạc bầu trời, anh ngất đi.

#Chấn động! Nam diễn viên đang nổi Thẩm Mậu Phùng bất ngờ phát bệnh cấp tính giữa đêm, hôn mê nhập viện!#

Hot search sôi trào, tựa đề giật tít mắt người xem!

[Hôn mê nhập viện? Sao lại nghiêm trọng vậy?]

[Không rõ nữa, tôi có người quen trong đoàn phim, nghe bảo nửa đêm đột nhiên gọi xe cấp cứu, trước khi lên xe đã bất tỉnh rồi!]

[Thẩm Mậu Phùng bệnh tình nguy kịch!]

Sáng sớm hôm sau, Mặc Hiểu Tinh tỉnh dậy, tinh thần sáng láng.

Em nhảy xuống giường, chống nạnh, bắt chước động tác bài thể dục mà giáo viên viện phúc lợi từng dạy khi có người đến thị sát, khí thế vang dội hô to: “Buổi sáng thức dậy! Ôm lấy mặt trời! Tràn đầy năng lượng!”

Đôi tay nhỏ huơ huơ, còn nhún nhảy vài cái.

Quả nhiên tu luyện trong núi khiến tinh lực của em dồi dào ra hẳn.

Hô xong, em hoàn toàn không còn buồn rầu, đã nghĩ thông chuyện hôm qua Thẩm Mậu Phùng lạnh nhạt với em:

“Chắc chắn đây là thử thách mà cha lớn dành cho mình, khiến một kẻ sau này sẽ là người mạnh nhất Ma tộc như mình mạnh mẽ hệt như Tôn Ngộ Không trong Ngọc Rồng vậy! Oa ha ha ha!”

Đặt ra một mục tiêu nhỏ trở thành người mạnh nhất Ma tộc, Mặc Hiểu Tinh mặc đồ ngủ sọc đứng trên giường chống nạnh cười vang với trời.

Tiếng cười "oa ha ha ha" như ma âm chói tai vang vọng.

Giang Lê Tâm vừa giúp Mặc Tình Vũ mặc quần áo vừa không nhịn được đỡ trán: Đứa nhỏ Mặc Hiểu Tinh thật sự kỳ lạ.

Cô xuất thân từ gia tộc giàu có, dù đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm, nhưng cũng hiếm khi tiếp xúc với kiểu người có tính cách thế này.

Có lẽ từng có cơ hội làm việc ngắn ngủi với ai đó tương tự, nhưng đều là những người Giang Lê Tâm không cần giao tiếp, cũng không có bất kỳ mối liên hệ xã giao nào.

Nói trắng ra, Giang Lê Tâm cảm thấy mình hoàn toàn không biết phải làm sao với Mặc Hiểu Tinh.

Lúc Mặc Hiểu Tinh vui vẻ, cô chẳng hiểu con bé đang vui vì điều gì, không thể nào thật lòng hưởng ứng hay khen ngợi.

Lúc Mặc Hiểu Tinh giận dỗi, cô cũng không tài nào hiểu được lý do con bé giận, không biết nên an ủi từ đâu.

Tuy nói là mẹ con, nhưng trong giao tiếp thường ngày giữa hai người luôn tồn tại cảm giác chệch choạc, như đầu trâu mà nối với miệng ngựa vậy, hoàn toàn không ăn khớp.

Mặc dù trẻ con thường khó hiểu, nhưng khi có sự so sánh mới phát hiện, phần lớn cảm xúc của Mặc Tình Vũ, Giang Lê Tâm đều có thể nhanh chóng nắm bắt được căn nguyên mà trò chuyện hoặc xoa dịu con bé.
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 17



Giang Lê Tâm khẽ thở dài, thầm nghĩ “Tưởng rằng mất ba năm cũng không ảnh hưởng nhiều, nhưng giờ mới thấy, thiếu là thiếu thật.”

Giống như một mảnh ghép bị mất, dẫu cuối cùng vẫn có thể hoàn thành bức tranh, nhưng phần thiếu kia vẫn vô cùng nổi bật.

Giang Lê Tâm đang suy tư, bị Mặc Hiểu Tinh khẽ kéo vạt áo, em hỏi: “Sao cha lớn không còn ở quanh đây nữa rồi?”

Em vừa mới cảm nhận, sợi ma khí thuộc về cha lớn đã biến mất.

Trong thời gian quay chương trình, điện thoại vẫn do trợ lý của Giang Lê Tâm giữ bên mình, không có tin tức gì quan trọng thì sẽ không báo lại cho cô.

Giang Lê Tâm không biết chuyện rạng sáng hôm qua Thẩm Mậu Phùng xảy ra chuyện, cô suy đoán theo lẽ thường, có lẽ Thẩm Mậu Phùng đã hết vai hoặc đoàn làm phim chuyển địa điểm rồi.

Cô xoa đầu Mặc Hiểu Tinh: “Công việc của anh Thẩm là như vậy đó, lịch trình không cố định đâu.”

Nhưng Giang Lê Tâm lại không để ý rằng, Mặc Hiểu Tinh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chỉ vừa thức dậy, thế mà lại biết rõ hành tung của Thẩm Mậu Phùng.

Trong khi đó, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã biết chuyện lớn xảy ra với Thẩm Mậu Phùng từ sáng sớm, không khỏi cảm thán vài phần. Hôm qua còn thấy màn tương tác của hai người đáng yêu, hôm nay một người trong số đó đã ở bên bờ sinh tử.

[Không ngờ Mặc Hiểu Tinh lại cảm nhận được Thẩm Mậu Phùng không còn ở đó nữa, trực giác của trẻ con nhạy bén quá chừng.]

Cũng có người châm chọc:

[Mặc Hiểu Tinh đúng là sao chổi, hôm qua bám lấy Thẩm Mậu Phùng, tối đến anh ấy đã xảy ra chuyện!]

Người này lập tức bị đám người xúm lại công kích.

Đôi khi nói xấu quá đà sẽ khiến người khác phản cảm.

[Tôi nói sai gì à? Tối qua trước khi đi ngủ, Mặc Hiểu Tinh còn ngồi xếp bằng như luyện công kia kìa, biết đâu đang nguyền rủa người ta đấy!]

Sau khi bị công kích thì người đó thẹn quá hóa giận, thẳng thừng buông lời đáp trả.

Câu này vừa xuất hiện, dù không có nhiều người hưởng ứng, nhưng cũng làm lung lay suy nghĩ của một nhóm người.

Dù sao thì Thẩm Mậu Phùng luôn giữ hình tượng khỏe mạnh yêu thể thao, lại còn trẻ tuổi, trước giờ chưa từng nghe có bệnh tật gì.

Một số fan của anh bắt đầu đổ trách nhiệm cho công ty và đoàn làm phim, cho rằng chính áp lực công việc quá cao đã khiến cơ thể anh suy kiệt.

Lần này phía công ty và đoàn làm phim vẫn giữ thái độ im lặng, chỉ đưa ra thông báo mập mờ rằng Thẩm Mậu Phùng nhập viện vì bệnh, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng, làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Thông tin bị phong tỏa kín kẽ, khiến dư luận càng thêm đồn đoán.

Mặc Hiểu Tinh thì hoàn toàn không biết gì.

Nhiệm vụ sáng nay của họ là chuẩn bị bữa sáng, tổ chương trình dựa vào đặc trưng từng ngôi nhà để thiết lập nhiệm vụ khác nhau.

Căn nhà trên cây của họ phải dựa vào nguyên liệu tại chỗ, rồi đổi lấy nguyên liệu khác từ người dân trong núi đã được tổ chương trình liên hệ từ trước.

Mặc Hiểu Tinh lập tức giơ tay, sau khi đạo diễn ra hiệu cho phép phát biểu, em nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Tại sao đã hái đồ trong núi rồi, còn phải đổi với người hái đồ trong núi nữa vậy ạ?”

Đạo diễn chỉ vào chiếc bàn ở khu vực đổi đồ, trên đó những nguyên liệu nấu ăn như gà, cá, thịt heo, mì sợi vân vân, rồi đáp: “Đồ mọi người kiếm được có thể rất đơn điệu, không đủ nấu ra bữa sáng hoàn chỉnh, nên cháu phải đổi lấy những món mình cần.”
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 18



Giang Lê Tâm hơi căng thẳng, cô từng đến các nông trại sinh thái hái dâu, hái nho, nhưng trong núi thì cô chỉ nhận ra nấm, mà còn chẳng biết có độc hay không.

Mặc Hiểu Tinh vỗ vỗ ngực nhỏ, tự tin đảm bảo với đạo diễn: “Cứ giao cho cháu!”

Còn Mặc Tình Vũ thì tràn đầy kỳ vọng nhìn Giang Lê Tâm, mong mẹ sẽ dẫn đường.

Giang Lê Tâm đeo giỏ trúc, dắt hai đứa trẻ, để tránh tiếp xúc với cây độc, cô cho cả mình và hai đứa nhỏ đều đeo găng tay cao su y tế.

Thấy dưới gốc cây ẩm ướt phủ đầy rêu xanh có vài cây nấm nhỏ, Giang Lê Tâm lập tức vui mừng kéo hai đứa trẻ đến ngồi xổm xuống.

Nấm nhỏ màu trắng.

Giang Lê Tâm giảng giải kỹ càng: “Nấm càng có màu sặc sỡ thì càng dễ có độc, loại màu trắng thế này chắc là ăn được, chúng ta hái về trước, lát nữa để chú đạo diễn xác nhận lại rồi mới quyết định có ăn không nhé!”

Lần đầu Mặc Tình Vũ thấy nấm mọc từ trong đất, gật đầu thích thú: “Vâng ạ!”

Hai mẹ con cùng nhẹ tay hái từng cây nấm, cẩn thận đặt vào giỏ trúc.

Giang Lê Tâm bỗng thấy có điều không ổn: “Hiểu Tinh đâu rồi?”

Đảo mắt xung quanh, quả nhiên Mặc Hiểu Tinh lại biến mất!

Cô vừa định hoảng hốt, nhân viên công tác bên cạnh đã vội trấn an: “Không sao đâu, có chuyên viên quay phim đi cùng mà!”

Giang Lê Tâm cảm thấy mệt tim quá, đợi Mặc Hiểu Tinh quay lại, cô nhất định phải nghiêm túc dặn con bé không được tự ý chạy lung tung mà chưa hỏi ý kiến ai nữa!

Chưa đầy vài phút, tiếng bước chân và cái đầu của anh quay phim đã lấp ló đằng xa.

Giang Lê Tâm vừa đứng dậy định trách mắng Mặc Hiểu Tinh.

Thì thấy hai con thỏ xám mập ú, bị em nắm chặt tai xách theo.

Vì em quá thấp, chân sau của hai con thỏ xám đáng thương bị kéo lê trên đất, quẫy loạn muốn trốn.

Cả đời Giang Lê Tâm chưa từng thấy ai bắt thỏ kiểu đó!

Cô và Mặc Tình Vũ đều sửng sốt đến luống cuống tay chân, muốn tiến lên lại không biết làm sao đỡ thỏ, vừa đưa tay ra lại vì thỏ giãy quá mạnh mà theo phản xạ rụt về.

Cả sóng bình luận trực tiếp cũng chết lặng!

[??? Tình tiết gì thế này? Đây là Mặc Hiểu Tinh hay con của thợ săn trong núi vậy?]

[Tôi xem quá trình bé Hiểu Tinh bắt thỏ rồi, con bé này làm cái gì mà lần theo dấu vết, tìm được hang thỏ, thò tay vào móc ra, chọn hai con mập nhất rồi đi luôn.]

[Cao thủ, nhận một lạy của tôi!]

[Con bé Mặc Hiểu Tinh này cứ thông thạo mấy cái kỹ năng kỳ quái không ấy.]

[Chỗ Giang Lê Tâm với Mặc Tình Vũ là kiểu tình tiết văn nghệ trong sáng, còn Mặc Hiểu Tinh đùng một cái móc ra hai con thỏ, phong cách đối lập làm tôi cười rụng răng!]

Giang Lê Tâm không nhịn được hỏi: “Hiểu Tinh, sao con bắt được vậy? Đặt bẫy à? Hay nó đâm sầm vào cây rồi con nhặt được?”

Người trong cuộc là Mặc Hiểu Tinh gãi đầu, vô cùng nghiêm túc giơ ba ngón tay nhỏ lên giảng giải: “Bước thứ nhất, phát hiện dấu vết thỏ; bước thứ hai, lần theo dấu vết tìm đến hang thỏ; bước thứ ba, thò tay vào móc ra.”

Mỗi bước em lại thu hồi một ngón tay mũm mĩm, nói xong rồi, ba người đứng sững sờ nhìn nhau.

“Mỗi chữ đều hiểu, nghe hết rồi thì chỉ còn một câu hỏi: Rốt cuộc là bắt kiểu gì vậy?”

Bão bình luận cười inh ỏi, màn hình phủ kín chữ "ha ha ha" và dấu chấm hỏi "???", trong đó có một dòng bình luận trêu chọc trở nên đặc biệt nổi bật.

[Ha ha ha ha ha tôi hiểu rồi, chính là kiểu cần mấy bước để nhét con voi vào tủ lạnh.]

[Bước thứ nhất, mở tủ lạnh; bước thứ hai, nhét con voi vào; bước thứ ba, đóng cửa tủ lạnh lại.]

[Cho lầu trên một like, ví dụ sinh động quá chừng!]

[Đại thần à, bạn thi đậu chứng chỉ ngôn ngữ trẻ con được luôn rồi đó!]
 
Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi
Chương 19



Dáng vẻ Mặc Hiểu Tinh chống nạnh, tay cầm thỏ xám giơ lên trước ống kính lập tức bị chụp màn hình lại rồi chế thành ảnh meme lan truyền chóng mặt.

Trát Trạch Tử là một đại thần vẽ tranh có tiếng trên mạng, cô ấy thường hay xem các show giải trí để gϊếŧ thời gian lúc rảnh.

Trước kia cô ấy là fan của Mặc Tình Vũ, từng bị sự đáng yêu ngoan ngoãn của cô bé làm cho tan chảy, đã vẽ một vài bức chibi dễ thương, được các fan khác của Mặc Tình Vũ like và chia sẻ rất nhiều.

Lúc thấy ảnh chụp màn hình đang hot khắp nơi của Mặc Hiểu Tinh, cô ấy chợt bùng nổ cảm hứng, chỉ mất vài tiếng đã vẽ xong một bức chibi sống động theo đúng kiểu trong hình, rồi đăng luôn lên trang cá nhân, sau đó thì vui vẻ offline đi uống trà ăn bánh và chơi game.

Trát Trạch Tử không ngờ khi vừa online lại, bức tranh đó của mình đã được vài nghìn lượt chia sẻ, lượt thích vượt mốc mười nghìn, bình luận và tương tác cũng rất nhiều, mọi người nhao nhao hỏi có thể dùng làm sticker hoặc ảnh đại diện không.

Phản hồi đồng loạt là: “Vì thực sự quá thích!”

Trát Trạch Tử so sánh bức ảnh đó với các ảnh chibi mà mình từng vẽ cho Mặc Tình Vũ trước đây, chìm vào suy tư.

Có một bình luận khiến cô ấy bừng tỉnh.

[Tranh chibi trước đây của chị rất đẹp, nhưng cảm giác bị rập khuôn quá, giống như mấy người giấy thay đồ vậy, còn tranh này thì khác, nhân vật chibi có thần thái riêng, độc nhất vô nhị, rất sống động!]

Trát Trạch Tử lập tức hiểu ra. Vì hình tượng của Mặc Tình Vũ trước nay vốn ngoan ngoãn, đáng yêu, mà tranh trước đây của Trác Trạch Tử cũng đáng yêu, động tác, tư thế hay biểu cảm đều không có nhiều khác biệt.

Còn Mặc Hiểu Tinh thì khác. Lúc em cười, khóe miệng bên phải nhếch cao hơn bên trái, răng nanh nhỏ và lúm đồng tiền bên phải lúc ẩn lúc hiện, lông mày dựng ngược lên, mang chút khí chất hổ con.

Lúc xách thỏ, cánh tay có lực, lưng thẳng tắp, tràn đầy sức sống hiên ngang.

Một từ thôi: Cực kỳ sinh động.

Tựa như từng sợi tóc đều tràn đầy năng lượng.

Nếu trước kia Trát Trạch Tử chỉ là fan qua đường của Mặc Tình Vũ, lúc có hứng thì mới vẽ vài bức chibi của cô bé, thì giờ đây, lòng cô ấy đã hoàn toàn bị Mặc Hiểu Tinh chinh phục.

Cô ấy mở siêu thoại* của Mặc Hiểu Tinh ra, thấy có 665 người theo dõi.

(*) Siêu thoại - 超话 /chao hua/ = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức đều đăng kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn.

Trát Trạch Tử nhấn theo dõi siêu thoại.

Ngay tức thì, con số nhảy lên 888 người theo dõi!

Chẳng mấy chốc, hai ngày hai đêm trôi qua.

Chương trình lần này vừa phát sóng xong, nhân viên phụ trách phân tích dữ liệu liền nộp báo cáo dữ liệu vài ngày gần đây đến tay Mặc Vinh Kình.

Mặc Vinh Kình mở ra xem, sững người.

Quá rõ ràng.

Dữ liệu độ hot của Mặc Hiểu Tinh đang tăng thẳng đứng, vượt qua cả Mặc Tình Vũ, thậm chí gần chạm mốc tổng độ hot của cả Giang Lê Tâm và Mặc Tình Vũ cộng lại.

Đây là trong tình huống giai đoạn đầu đã dùng sức ảnh hưởng của nhà họ Mặc để hạn chế thảo luận về thân thế thật sự của Mặc Hiểu Tinh, đã đè ép không ít nhiệt độ, lên chương trình cũng chỉ để cân bằng, hoàn toàn chưa làm tiếp thị!

Đúng lúc đó, Mặc Vinh Kình nhận được cuộc gọi từ bà cụ Mặc, giọng bà sang sảng: “Đứa nhỏ mà con nói trước đó, mẹ xem rồi, trên truyền hình nhìn cũng ổn, có phong thái của mẹ thời trẻ, khi nào đưa nó về ăn cơm đi, về lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp bà nội ruột.”
 
Back
Top Bottom