Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 240: Kết cục 5



Cả ngày hôm nay thời tiết chẳng tốt chút nào. Ban ngày thì mưa phùn lất phất, lặng lẽ rơi suốt cả buổi. Tới đêm, mưa chẳng những không tạnh mà còn to hơn.

Hứa Hân Đóa một mình che ô bước xuống xe, đến nơi rồi đứng trước cửa sảnh chính, vẩy mấy giọt nước mưa đọng trên ô, hạt nước long lanh văng xuống đất, kết thành một chuỗi loang lổ.

Mũi giày cô hơi ướt, cô khẽ gõ nhẹ xuống nền đất rồi mới bước vào trong hội trường party.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Lâu Hử đang hát, rõ ràng là hát đến "tăng động", giọng khàn cả đi mà vẫn ráng gào nốt cao — may mà vẫn không lạc tông.

Thấy Hứa Hân Đóa vào, Đồng Duyên lập tức buông tay mấy món đồ đang cầm, chạy tới hỏi: “Lạnh không đó?”

“Chỉ là trận mưa thôi, không sao hết.” — Hứa Hân Đóa mỉm cười đáp, dựng ô sang một bên rồi nhìn thấy Mục Khuynh Diệc đang nằm sấp trên sofa, trông như vừa bị âm thanh tra tấn sắp tắt thở đến nơi.

Cô không nhịn được bật cười, vẫy tay ra hiệu với Lâu Hử dừng lại. Cuối cùng cô cũng chịu thôi không hát nữa, cầm mic hỏi: “Đóa Đóa, cậu tới rồi à?”

“Bỏ mic xuống đi.”

“Ồ!” — Lâu Húc ngoan ngoãn tắt cả dàn âm thanh.

Âm nhạc dừng lại, Mục Khuynh Diệc cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút, thở dài một hơi đầy sinh tồn sau cơn bão nhạc.

Hứa Hân Đóa lấy quyển tạp chí mẫu cô mang theo đưa cho Lâu Hử. Cô nàng hưng phấn cực độ, cầm quyển tạp chí mà múa tay múa chân, hét lên: “Đóa Đóa! Mới vừa quay lại mà đã lên bìa đơn của Lê Lê Á! Em sắp bay luôn rồi đó nha!”

Hứa Hân Đóa mỉm cười: “Gọi là tạo khí thế đó!”

Gần kỳ thi đại học, cô tạm ngừng chụp tạp chí ba tháng. Sau kỳ thi lại đi du lịch luôn, giờ mới chính thức quay lại.

Ban ngày hôm nay Hứa Hân Đóa còn phải đi quay chụp, nên tối mới ghé được.
Cô vừa đến, cả nhóm xem như đã đủ mặt, lập tức ngồi quây vòng quanh sofa. Món ăn đặt cũng được bày ra, bắt đầu mở tiệc.

Vì người đông nên đồ ăn cũng đủ thể loại, nào là xiên nướng, lẩu cay, pizza, trà sữa, bít tết... thứ gì cũng có, nhìn thôi đã thấy no.

Lâu Hử cầm một xiên nướng lên hỏi: “Ngụy Lam, mai cậu đi rồi à?”

Ngụy Lam gật đầu: “Ừ, tôi là người đi đầu tiên.”

Lâu Hử cảm thán: “Tôi tưởng cậu và Tô Uy học cùng một nước cơ.”

Ngụy Lam cười cười đáp: “Tớ chọn nước nhiều gái đẹp.”

Tô Uy, Ngụy Lam và Lưu Nhã Đình — ba người, ba nước, mỗi người một hướng, chẳng ai vướng bận ai.

Mục Khuynh Diệc thi đậu Đại học Hoa Thành, Thiệu Thanh Hòa thì vào Bắc Đại, tuy không cùng trường nhưng may còn chung thành phố.

Lâu Hử thì đậu Đại học Z, lại là một mình một nơi.

Chỉ có Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên là thi chung trường, còn cùng ngành, khả năng cao sẽ chung lớp luôn.

Đúng chuẩn một đôi đang yêu giữa một bầy độc thân.

Ngày mai là ngày Ngụy Lam xuất phát, nên hôm nay coi như là buổi tụ họp cuối cùng của cả nhóm sau kỳ thi đại học.

Vừa ăn vừa trò chuyện, họ bắt đầu bàn tới lần tụ tiếp theo — mà nghĩ thôi cũng thấy khó khăn.

Lâu Hử lại rất lạc quan: “Lần sau tụ, nhất định phải cố gắng gấp đôi quân số, ai cũng dắt theo người yêu nha!”

Thiệu Thanh Hòa lắc đầu: “Cậu kén sắc thế thì dễ ế nhất đấy.”

Lâu Hử không phục, hừ một tiếng rõ to: “Hừ!”

Hứa Hân Đóa quay sang hỏi ba người du học: “Sau này mấy cậu có tính nhập cư luôn không?”

Lưu Nhã Đình lắc đầu: “Tớ thì chắc chắn không. Ba tớ còn cấm tớ yêu trai ngoại quốc cơ, sợ tớ lấy chồng xa xứ rồi sau này không gặp được nữa.”

Ngụy Lam thở dài: “Tớ còn cả đống tài sản kế thừa nữa chứ...”

Tô Uy suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chủ yếu là xem mấy năm tới phát triển thế nào. Tớ là con thứ trong gia đình, cũng không có gì quan trọng.”

Ngụy Lam phát đồ uống cho mọi người, các bạn trai thì là bia, còn các cô gái là nước ngọt, rồi cười nói: “Cạn ly nào, chúc mừng tốt nghiệp!”

Mọi người cùng nâng cốc và nói: “Cạn ly!”

Hứa Hân Đóa uống một ngụm rồi nói: “Cái ly này, chúc mừng Thiệu Thanh Hòa đã thành công thoát khỏi gia đình.”

Thiệu Thanh Hòa cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi gia đình gốc. Sau đó, mẹ Thiệu đã nói rằng sẽ đi điều trị, chỉ mong Thiệu Thanh Hòa quay về.

Tuy nhiên, trái tim của Thiệu Thanh Hòa đã sớm bị tổn thương nghiêm trọng, lời cuối cùng chỉ có: "Con không muốn yếu lòng nữa, mẹ sẽ giả vờ tự sát, còn con sẽ tự sát thật."

Một lần thất vọng lại nối tiếp lần thất vọng, kết quả không phải là tuyệt vọng mà là một trái tim cứng rắn như thép.

Sau khi vào đại học, Thiệu Thanh Hòa coi như được giải phóng hoàn toàn.

Sau cái cạn ly này, Thiệu Thanh Hòa cười lớn nói: “Cái ly này, chúng ta chúc mừng Hứa Hân Đóa đã nhận được hợp đồng đại diện siêu cấp nhé!”

Đồng Duyên lại bắt đầu ghen tị: “Các cậu còn phải qua lại kiểu này nữa à?”

Thiệu Thanh Hòa lập tức bổ sung: “Nhân tiện, chúc mừng Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa chính thức ở bên nhau.”

Trước đây, Đồng Duyên đã từng mua một chiếc đồng hồ tặng Hứa Hân Đóa, và chiếc đồng hồ này đã khiến cô lọt vào danh sách hot topic. Sau đó, cô còn bị chỉ trích là “em gái đồng hồ”.

Ai ngờ, thương hiệu này muốn chính thức phát triển thị trường khu vực châu Á, và tìm kiếm đại diện khu vực châu Á, cuối cùng lại chọn Hứa Hân Đóa.

Cách đây vài ngày, họ mới ký hợp đồng, vì lý do cẩn trọng, hợp đồng đại diện chỉ ký trong vòng sáu tháng. Nhưng điều này đủ để nâng tầm vị thế của Hứa Hân Đóa lên một cấp độ mới, trở thành người mẫu đại diện cho một thương hiệu quốc tế lớn, điều này không phải chuyện dễ dàng.

Nhìn thấy mọi người đều đặt cốc xuống, chuẩn bị tiếp tục ăn, Đồng Duyên không nhịn được hỏi: “Vậy sao không chúc mừng tôi vì lần này thi Ngữ văn khá ổn?”

Câu này khiến mọi người bật cười rộ, và cuối cùng lại nâng cốc lần nữa, chúc mừng Đồng Duyên đã “lật ngược tình thế” thành công.

Khi buổi tụ tập gần kết thúc, Lâu Hử lấy ra một cây selfie stick, mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh kỷ niệm.

Trong bức ảnh, có người biểu cảm khá phóng đại, có người chỉ cười nhẹ, cũng có một đôi anh em mặt mũi không cảm xúc.

Hứa Hân Đóa rất thích bức ảnh này, ngay trong ngày hôm đó đã đăng lên Weibo, kèm theo dòng chữ: "Chúc mừng tốt nghiệp."

Họ không ngờ rằng, bức ảnh này một ngày nào đó lại bị lôi ra trên mạng và nhận được vô số bình luận.

Công Tử Thinh : "Tình bạn giữa Hử Hử và Đóa Đóa thật sự kéo dài mười mấy năm rồi, những bài hát nổi tiếng của Hử Hử sau khi debut đều do Đóa Đóa viết, Đóa Đóa là người hiểu rõ nhất giọng hát của Hử Hử . Có thể nói, không có Đóa Đóa, sẽ không có Hử Hử bây giờ."

Ngư Bảo : "Anh trai! Anh ơi, khi nào anh mới lập tài khoản của mình vậy? Để em có thể hủy theo dõi Đóa Đóa, em không muốn ăn 'cẩu lương' nữa."

Hắc Anh Chi Anh : "Người đứng bên cạnh Đồng Duyên chính là bạn trai tin đồn của Hử Hử phải không? Tên gì nhỉ? Ngụy Lam?"

Vô Chẩn : "Tôi từng mong muốn anh Y debut, ai ngờ mấy năm qua anh ấy làm sự nghiệp thành công rực rỡ, chỉ là không có ý định debut."

Tiểu Tinh Tinh Ô : "Anh Y và anh Ha Ha đúng là ganh đua quá mức, hai người họ như đang thi xem ai ở độc thân lâu hơn vậy!"

Thủ Đẩu Bất Là Lãnh : "Tôi nghe nói anh Y có chút mờ ám với cô gái thấp lùn ấy à?"

Xuân Khê Trường : "Cặp đôi trước đây tôi không đánh giá cao, thế mà họ lại yêu nhau được mười năm rồi? Vẫn chưa chia tay? Đã đính hôn rồi?"

Nhất Họa Khai Thiên : "Chúc mừng Đóa Đóa và Đồng Duyên đính hôn, chúc mừng Đóa Đóa trở thành người mẫu mở màn cho show quốc tế."

Constance: "À, Hứa Hân Đóa à, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là đi catwalk, làm người mẫu, sáng tác nhạc, thỉnh thoảng biểu diễn độc tấu piano, hay tham gia các buổi hòa nhạc quốc tế. Học giỏi, xinh đẹp, một người mẫu mà trở thành nữ hoàng của Star Entertainment? Cũng bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt."

Diệp Tân Mãn Hảo Ái Thực : "Phát hiện ra chỉ có một anh chàng không ai hỏi thăm, thậm chí chẳng ai biết tên anh ấy. Nhưng tôi lại thấy anh ấy thú vị, tôi muốn anh ấy làm bạn trai của tôi, như vậy tôi có thể quen được nhóm người này!"

Không ngờ, bài Weibo này được Hứa Hân Đóa trả lời riêng: "Trong tất cả mọi người, chỉ có anh ấy là đã kết hôn."

Trong nhóm WeChat, mọi người vẫn đang ồn ào.

Lâu Hử : "Khi nào tụ họp! Khi nào?!"

Ngụy Lam: "Cậu mà bớt mở vài buổi hòa nhạc đi không chết sao? Lúc nào cũng cậu là người làm mất thời gian nhất."

Lâu Hử: "Tớ nổi rồi, tớ là nổi đấy!"

Hứa Hân Đóa : "Tháng này tớ có ba ngày nghỉ."

Đồng Duyên : "Không tụ họp, chỉ có hai người thôi."

Lưu Nhã Đình: "Đồng Duyên, đừng có nghĩ mình có thể độc chiếm Đóa Đóa."

Đồng Duyên: "Biến đi!"

Thiệu Thanh Hòa: "Mỗi năm 365 ngày tôi đều là ngày nghỉ, thật là chán quá đi..."

Mục Khuynh Diệc: "......"

Lâu Hử: "Cậu loại người kiếm tiền nằm cũng có thể kiếm được thật sự là mặt dày."

Thiệu Thanh Hòa: "Nghe nói gần đây anh Y lại gầy đi vì mệt mỏi? Công ty không phải đã mua lại rồi sao? Sao còn mệt vậy?"

Mục Khuynh Diệc: "......"

Lưu Nhã Đình: "Công việc một chữ thôi mà cũng có thể làm mày mệt à?"

Mục Khuynh Diệc: "Ừ."

Tô Uy: "Chỉ cần tránh xa vợ tôi đi khám thai."

Ngụy Lam: "Biến đi."

Tô Uy: "Biến đi."

Lưu Nhã Đình: "Biến đi."

Tô Uy: "[Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi]"

Hứa Hân Đóa: "Cảm ơn ông chủ."

Đồng Duyên: "Có chút tiền mà cũng dám khoe à?"

Tô Uy: "Haha."

Mục Khuynh Diệc: "Ngày 27 tháng này, tụ họp, tôi mệt rồi, yên tĩnh."

Hứa Hân Đóa: "Ừ, anh nghỉ sớm đi, đừng mệt quá."

Vài phút sau.

Hứa Hân Đóa: "Tôi nghĩ anh ấy chắc đã ngủ rồi."

Đồng Duyên: "Chúng ta cũng đi ngủ thôi."

Ngoại trừ Mục Khuynh Diệc, tất cả mọi người: "Biến đi."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 241: Ngoại Truyện 1



(Trong ngoại truyện này, Hứa Hân Đóa được đổi tên thành Mục Khuynh Hân)

Mục Khuynh Hân ném chiếc điện thoại xuống bàn, phát ra một tiếng "bốp" nặng nề. Môi cô mím chặt, rõ ràng đã tức giận đến cực điểm, đôi mắt cũng đỏ lên.

Cô vốn đã có một vẻ mặt chán ghét thế giới, không thích cười, và biểu cảm hiện tại càng thể hiện sự kiêu ngạo, như muốn áp đảo mọi người xung quanh.

"Mọi chuyện hủy hôn, con đừng có nghĩ đến!" Mục Văn Ngạn nhìn thấy con gái tức giận như vậy nhưng không mảy may quan tâm, ngược lại còn kiên quyết đáp trả, như thể nâng cao giọng sẽ có thể áp đảo được cô.

Mục Khuynh Diệc ngồi ở một bên, không hài lòng với thái độ cứng rắn của Mục Văn Ngạn, liền nói: "Cha không cảm thấy chuyện đính hôn thật ngớ ngẩn sao? Hiện giờ còn ai làm đám hỏi nữa?"

Cả hai anh em đồng lòng chống lại ông, Mục Văn Ngạn tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: "Đây là chuyện đã định từ lâu, chúng ta không thể nuốt lời."

Mục Khuynh Diệc tiếp tục bảo vệ Mục Khuynh Hân: "Nhưng người trong cuộc không thích cuộc hôn nhân này, chữ tín của cha được xây dựng trên nỗi đau của Khuynh Hân."

"Không có gì để bàn bạc nữa." Mục Văn Ngạn nói xong, liền quay người rời khỏi nhà, trong lúc đi còn đập phá đồ đạc để xả giận.

Nguyên nhân của cuộc cãi vã hôm nay là do Mục Văn Ngạn tự ý quyết định trường cấp ba cho Mục Khuynh Hân.

Thẩm Trúc Hàng, người có hôn ước với Mục Khuynh Hân, học lớp quốc tế tại Trường Quốc tế Gia Hoa, đã học từ mẫu giáo ở đó, và cấp ba là lớp thẳng lên.

Mục Văn Ngạn cho rằng Mục Khuynh Hân nên học tại Gia Hoa để xây dựng quan hệ với Thẩm Trúc Hàng, nên quyết định gửi cô vào đó học.

Mặc dù điểm số của Mục Khuynh Hân hoàn toàn có thể vào trường cấp ba công lập hàng đầu của tỉnh, nhưng lại phải vào trường tư thục này, Mục Khuynh Hân không chịu, đã làm ầm ĩ lên và sau đó yêu cầu hủy hôn, nhưng Mục Văn Ngạn lại kiên quyết không đồng ý.

Mục Khuynh Diệc thấy Mục Văn Ngạn đã đi rồi, liền đến an ủi Mục Khuynh Hân: "Không sao đâu, anh sẽ cùng em đi Gia Hoa, anh đã hỏi qua về đội ngũ giáo viên của lớp Hỏa Tiễn ở Gia Hoa, cũng rất tốt."

Mục Khuynh Hân tức giận đến mức suýt khóc: "Nhìn thấy Thẩm Trúc Hàng là em đã cảm thấy rất ghê tởm rồi."

"Anh cũng ghét cậu ta, chuyện đính hôn anh sẽ giúp cem giải quyết, mà mẹ dạo này cũng đang dự định... sau này chúng ta sẽ đi theo mẹ."

Mạc Nhân Tầm luôn bảo vệ anh em Mục Khuynh Hân Hân, nhìn thấy con gái luôn không thích cuộc hôn nhân này, lại thấy con gái thực sự bị tổn thương nên đã dao động.

Lúc đầu bà còn khuyên nhủ, nhưng dần dần quyết định nếu Mục Văn Ngạn vẫn cố chấp, có lẽ bà sẽ ly hôn với ông.

Trong mắt bà, con cái quan trọng hơn chồng.

Không chỉ có Thẩm Trúc Hàng ở cùng khu với Mục Khuynh Hân, mà còn có cả những người bạn lớn lên cùng cô là Thiệu Thanh Hòa và Lâu Hử.

Sau khi nghe chuyện, Thiệu Thanh Hòa nhìn chằm chằm Hứa Hân Đóa một lúc rồi nói: “Không sao, tôi cũng đi cùng cậu.”

“Có tôi nữa!” Lâu Hử lập tức giơ tay, “Các cậu đều đi thì tôi nhất định phải đi! Không thì tôi thật sự sợ mấy trường khác không có ai đẹp trai, khẩu vị bị nuôi cho kén chọn rồi, ba năm sau sống kiểu gì đây?”

Mục Khuynh Hân vẫn không vui, khoanh tay ngồi trên ghế sofa, mặt đầy tức giận.

Thiệu Thanh Hòa bước tới nhéo má cô: “Được rồi, Khuynh Hân muội muội, đừng giận nữa, cậu là vương giả, đến đâu cũng lợi hại.”

Mục Khuynh Hân còn chưa kịp phản ứng, Mục Khuynh Diệc đã vỗ tay Thiệu Thanh Hòa ra, còn trừng mắt với cậu ta một cái.

Thiệu Thanh Hòa ra vẻ vô tội, nhún vai.

Mấy người bọn họ cùng vào Trường Quốc tế Gia Hoa, đều vào lớp Hỏa Tiễn, mà ai nấy thành tích cũng không tệ.

Chỉ có điều đến khi khai giảng, Thiệu Thanh Hòa lại xin nghỉ phép, nên không tham gia huấn luyện quân sự.

Mục Khuynh Hân được chọn làm đại diện học sinh năm nhất lên phát biểu, nhưng vì vốn đã không thích ngôi trường này nên suốt bài phát biểu đều không vui vẻ, giọng điệu cũng chẳng thân thiện gì.

Cô luôn cảm thấy trường này quá yếu, có thể sánh ngang với mình chỉ có anh trai và Thiệu Thanh Hòa, còn lại chẳng ai đáng để để mắt tới!

Học sinh đứng phía dưới sân trường nghe cô phát biểu liền bàn tán xôn xao.

“Wow, bạn nữ kia trông thật là… bá đạo quá đi.”

“Vừa nhìn đã thấy tính khí không dễ chịu rồi.”

“Nhưng khí chất mạnh thật, còn rất xinh đẹp! Da trắng đến mức phản sáng luôn ấy!”

Ở lớp quốc tế 4 thì lại rộ lên những tiếng bàn tán khác.

“Nghe nói cô gái đó là vị hôn thê của Thẩm Trúc Hàng.”

Nghe xong, Ngụy Lam quay đầu nhìn Thẩm Trúc Hàng, hỏi: “Thẩm Trúc Hàng, vị hôn thê của cậu sao chưa bao giờ đến tìm cậu vậy? Cũng chẳng thấy hai người ở bên nhau bao giờ.”

Thẩm Trúc Hàng cũng biết Hứa Hân Đóa không có ấn tượng tốt với mình, thậm chí còn phản cảm ra mặt, mất hết mặt mũi nên chỉ có thể buồn bực đáp: “Do người lớn sắp đặt thôi.”

Ngụy Lam nghe xong thì thở dài, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Đáng tiếc thật, không thì tôi cũng muốn thử theo đuổi cô ấy xem sao.”

Tô Uy nghe thấy thì không nhịn được bật cười: “Tôi cá là cậu theo đuổi không nổi đâu, nhìn kiểu gì cũng biết cô ấy không dễ cưa.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Đẹp quá mức rồi còn gì.”

Sau khi nhập học không lâu, Lâu Hử và Ngụy Lam chẳng hiểu sao lại quen biết nhau, rồi cũng chẳng hiểu sao lại bắt đầu hẹn hò.

Biết chuyện này, Hứa Hân Đóa thoáng có cảm giác thất tình.

Cô và Lâu Hử lớn lên cùng nhau, hai người luôn là bạn thân nhất. Bây giờ bạn thân có người yêu rồi, chẳng lẽ sau này sẽ lạnh nhạt với cô? Hơn nữa cái người tên Ngụy Lam kia trông cứ nhẹ nhàng phù phiếm thế nào ấy, sao lại tìm một người bạn trai kiểu đó chứ?

Lâu Hử ghé sát nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu không thấy Ngụy Lam rất đẹp trai à?”

Mục Khuynh Hân nhíu mày, chân khẽ đá lan can từng nhịp một, lực không mạnh lắm, đa phần là đang giận dỗi: “Cũng tàm tạm thôi.”

“Đẹp trai là được rồi, có lăng nhăng hay không thì kệ đi, chỉ cần thấy anh ấy cười với mình là cả người mình như bay lên rồi.” Lâu Hử phấn khích đến mức tay chân múa loạn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 242



Mục Khuynh Hân cảm thấy khó hiểu, nhưng Lâu Hử thích thì cô cũng chẳng làm gì được.

Giờ nghỉ trưa, Lâu Hử kéo Mục Khuynh Hân tới quầy nước uống, trên đường đi còn nói: “Bạn thân của Ngụy Lam vừa tham gia xong một cuộc thi quốc tế, siêu đẹp trai luôn, mình dẫn cậu đi xem!”

Mục Khuynh Hân lười biếng đi theo Lâu Hử đến quán nước, thấy cô nàng vẫy tay gọi Ngụy Lam: “Bảo bối! Hai ly trà sữa nhé!”

Ngụy Lam ở giữa đám người giơ tay làm ký hiệu OK, còn lắc nhẹ cánh tay, vốn dĩ cậu ta đã rất cao, cánh tay dài và thon khiến người ta dễ dàng nhận ra giữa đám đông.

Lúc Mục Khuynh Hân quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Đồng Duyên đang ngáp, buồn chán tựa người vào lan can ngước lên nhìn trời.

Hình như là nhận ra ánh mắt của Mục Khuynh Hân, cậu ta cũng liếc mắt nhìn sang, nhưng chỉ liếc một cái rồi lại quay đầu nhìn chỗ khác.

Tô Uy nhỏ giọng giới thiệu với Đồng Duyên: “Bạn gái của Ngụy Lam đó, bên cạnh là hoa khôi mới của trường.”

“Ồ…”

“Nam thần của trường là anh ruột của cô ấy đấy, cặp anh em này chất không?”

“Duyên ca, cậu giành hạng mấy ở cuộc thi lần này vậy?”

Đồng Duyên học piano là vì Doãn Hoạ thích, thật ra cậu cũng chỉ cảm thấy bình thường với piano.

Cậu uể oải đáp: “Thứ ba.”

“Giải quốc tế hạng ba là ngon lắm rồi.”

Sau khi mua xong trà sữa, Ngụy Lam đưa cho Lâu Hử, Lâu Hử chia một ly cho Mục Khuynh Hân.

Tiếp đó, Ngụy Lam cũng chia cà phê cho Đồng Duyên và Tô Uy.

Ngụy Lam nhỏ giọng hỏi Lâu Hử: “Tan học anh đưa em về nhé?”

Mục Khuynh Hân bỗng lạnh lùng nói: “Cô ấy về với tôi.”

Ngụy Lam ngượng ngùng gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy… tụi mình cùng nhau đi ăn trưa nhé?”

Mục Khuynh Hân thật ra không quá muốn đi cùng họ, nhưng vì Lâu Hử đồng ý nên cô cũng đành đi cùng.

Mục Khuynh Hân cầm khay cơm ngồi xuống, bên cạnh là Lâu Hử, đối diện là Đồng Duyên.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn, thấy người kia lúc ăn cơm thì khá lịch sự, không nói một câu, nhai kỹ nuốt chậm, trông như là từng học qua nghi thức bàn ăn.

Cô cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Ngụy Lam lại bắt đầu rủ rê: “Cuối tuần tụi mình đi chơi đi.”

Lâu Hử hứng thú hỏi: “Đi đâu vậy?!”

“Tớ biết một chỗ party mới mở, bên trong cái gì cũng có, muốn chơi sao cũng được.”

Hiện giờ họ mới học lớp 10, tuổi còn nhỏ, nhiều chỗ không vào được. Nhưng mấy chỗ party kiểu này thì khác, nếu không bị quản nghiêm thì vẫn có thể lén vào được.

Lâu Hử cực kỳ hứng thú, hỏi luôn một loạt câu như ở đâu, có ai khác nữa không?

Nghe nói sẽ có không gian riêng tư, Mục Khuynh Hân bỗng ngẩng đầu nói: “Tôi cũng đi.”

Ngụy Lam khựng lại một chút, sau đó mỉm cười đáp: “Tất nhiên là hoan nghênh, cùng nhau đi.”

Mục Khuynh Hân không thích Ngụy Lam.

Ngụy Lam cười thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cứ như kiểu mèo chó bên đường cũng có thể trêu chọc một chút, nghe nói tiếng xấu cũng chẳng ít.

Từ sau khi Lâu Hử và Ngụy Lam yêu nhau, Mục Khuynh Hân liền không ưa nổi Ngụy Lam, luôn cảm thấy cô bạn dễ thương của mình lại ghép đôi với một đống rác.

Nghe nói sẽ có không gian riêng cho hai người, Mục Khuynh Hân đương nhiên không yên tâm, sợ Lâu Hử bị chiếm lợi.

Đồng Duyên ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Hân, khóe môi nhếch lên cười khẩy, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

Mục Khuynh Hân nhìn sang Đồng Duyên, luôn có cảm giác cậu ta rất khinh thường người khác, kiểu như nhìn ai cũng chẳng ra gì.

Thật là một tên con trai đáng ghét.

Cô không thèm để ý đến Đồng Duyên nữa, mặc kệ Ngụy Lam có phiền hay không, cô nhất định phải đi theo.

Ngày đến chỗ party, Mục Khuynh Hân ăn mặc khá đơn giản, quần bò ôm sát, bên trên là chiếc áo khoác rộng rãi, đeo một chiếc ba lô màu đen.

Sau khi đến nơi, Lâu Hử vẫn luôn chơi bi-a với Ngụy Lam, cũng không có hành động gì khác, Mục Khuynh Hân ngồi bên cạnh quan sát.

Nhưng vừa thấy Ngụy Lam kéo Lâu Hử qua một bên, Mục Khuynh Hân lập tức đứng dậy muốn đi theo, thì bất ngờ có một chân dài duỗi ra chắn ngang, đặt hẳn lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Cậu phiền phức thế nhỉ?”

Đây là câu đầu tiên Đồng Duyên nói với Mục Khuynh Hân, giọng điệu đầy khó chịu, ánh mắt nhìn cô cũng toàn là ghét bỏ.

Mục Khuynh Hân cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, khí thế không hề kém cạnh, hơi ngẩng cằm phản bác: “Liên quan gì đến cậu?”

“Người ta yêu nhau, muốn ở riêng với nhau là bình thường, cậu cứ theo mãi như thế là sao?”

“Cậu ta yêu ai tôi không quan tâm, nhưng bạn gái cậu ta là Hử Hử, tôi phải để ý.”

“Ồ, thế thì Ngụy Lam là anh em tốt của tôi, chuyện này tôi cũng phải quản.”

Mục Khuynh Hân đẩy chân Đồng Duyên ra, bước được vài bước thì thấy Lâu Hử đang ôm cổ Ngụy Lam, chủ động nhón chân hôn lên môi cậu ta một cái.

Ngụy Lam bị hôn xong cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng, vẫn là kiểu cười nhẹ nhàng đầy lả lơi, cúi đầu thì thầm gì đó với Lâu Hử.

Cô đứng sững lại khi thấy cảnh đó, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình thật sự đã lo chuyện bao đồng, thậm chí Lâu Hử còn có vẻ chủ động hơn cả Ngụy Lam.

Đồng Duyên đi tới, kéo Mục Khuynh Hân lui về sau vài bước, đến khi ra khỏi tầm mắt của người khác mới dừng lại, nói: “Cậu cứ đứng đực ra đó, bị bạn cậu nhìn thấy thì chẳng phải khó xử sao?”

“Tôi, tôi chỉ là…” Mục Khuynh Hân lắp bắp trả lời, giọng rất nhỏ.

Đồng Duyên cao lớn, hơi cúi đầu xuống, ghé sát vào nhìn cô, hỏi: “Cái gì cơ?”

Mục Khuynh Hân nhanh chóng ngước mắt nhìn cậu ta một cái, môi mấp máy mà không nói được lời nào, chỉ là lúng túng nhìn nhau với Đồng Duyên.

Thấy bộ dạng lúng túng của cô, Đồng Duyên bật cười, hỏi: “Người ta hôn nhau mà cậu đỏ mặt làm gì?”

Mục Khuynh Hân vội vàng đưa tay lên ôm lấy mặt, quả nhiên phát hiện má mình nóng lên thật — cô lại còn thấy xấu hổ hơn cả người trong cuộc.

Đang luống cuống, Đồng Duyên quay người bước qua một bên, mở tủ lạnh lấy ra một lon Sprite, đưa cho cô.

Mục Khuynh Hân nhìn lon Sprite nhưng không nhận lấy.

Đồng Duyên bất lực giải thích: “Không có bỏ thuốc đâu mà!”

Nói xong, cậu cầm lon Sprite dán lên má cô.

Cảm giác mát lạnh khiến Mục Khuynh Hân giật mình, vội vàng đưa tay đón lấy, sau đó miễn cưỡng nói một câu: “Cảm ơn.”

Đồng Duyên hiểu rõ Ngụy Lam, nói: “Ngụy Lam trông thì đào hoa thật, nhưng bình thường làm việc không có vượt quá giới hạn đâu, cậu yên tâm đi.”

Mục Khuynh Hân mở lon Sprite uống một ngụm, vẫn cố chấp nói: “Phòng người không thể không có, con trai không có ai tốt cả.”

Đồng Duyên bị vạ lây, khó chịu liếc nhìn cô một cái — con bé này đâu ra cái lý luận vậy?

Mục Khuynh Hân lại càng tỏ ra chính nghĩa, ưỡn thẳng lưng lên.

Đột nhiên Đồng Duyên nghiêm túc nói: “Tôi thì khác.”

“Cậu thì sao?”

“Là đồ tốt… à không, là người đàn ông tốt.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 243: Ngoại Truyện 2



Đồng Duyên bắt đầu đặc biệt để ý đến Mục Khuynh Hân từ kỳ đại hội thể thao năm nhất cấp ba.

Lý do thì rất kỳ lạ.

Vì hôm đó cô cầm bảng tên lớp, buộc tóc hai bên.

Sự chú ý này quả thật khó mà hiểu nổi, ngay cả Đồng Duyên cũng chẳng biết giải thích sao cho hợp lý với sở thích này của mình.

Tóc đen và buộc hai bên — là kiểu cậu thích nhất.

Hoặc nói chính xác hơn: tóc đen buộc hai bên.

Không biết từ khi nào mà trào lưu mặc đồ lạ lẫm khi diễu hành trong đại hội thể thao lại nổi lên, coi như là để thể hiện nét riêng của mỗi lớp.

Trường Quốc tế Gia Hoa quản mấy chuyện này rất thoáng, để học sinh tự do sáng tạo, mỗi năm lại càng “dị” hơn năm trước.

Lớp chuyên là nơi tập trung toàn học bá, nhưng cũng không ai quản nổi họ.

Ban đầu mọi người còn định trêu đùa bắt Mục Khuynh Diệc cầm bảng tên lớp, Mục Khuynh Diệc chỉ nhếch môi cười lạnh một cái, từ chối thẳng thừng, không cho ai có cơ hội năn nỉ thêm.

Thiệu Thanh Hòa thì dễ nói chuyện hơn, nhưng lại học lớp thường, bị cả đám người ép buộc đến mệt mỏi, đành phải đi tìm Mục Khuynh Hân cầu cứu: “Hân Hân, cứu tôi với!”

Mục Khuynh Hân nhìn bộ dạng tội nghiệp của Thiệu Thanh Hòa, cuối cùng thở dài đồng ý.

Không thể không thừa nhận, Thiệu Thanh Hòa rất có chiêu trong việc làm nũng và giả vờ yếu thế.

Cả lớp tụ lại bàn bạc, có người đề xuất cosplay Tamako Market (Chợ Tamako).

Sau khi quyết định xong, mọi người nhìn Mục Khuynh Hân cảm thán: “Tamako cao 1m75 à? Cao hơn Tamako thật tận 19cm đấy.”

“Tamako là kiểu chữa lành, Hân Hân là kiểu công kích, tớ vẫn thấy Hân Hân cosplay Tōsaka Rin hợp hơn.”

“Rin cũng chỉ có 1m59 thôi.”

“Cái gì? Rin còn chưa tới 1m6 hả?!”

“Nếu Hân Hân là Tamako, vậy Thiệu Thanh Hòa có phải là Mochizō không?”

Không khí trong lớp lập tức trở nên mập mờ, cả đám bắt đầu trêu chọc kiểu nửa đùa nửa thật.

Cuối cùng, thật sự chọn cosplay Tamako Market, Thiệu Thanh Hòa cũng bị ép cosplay Mochizō.

Ban đầu Thiệu Thanh Hòa cũng đồng ý rồi, nhưng Mục Khuynh Diệc vừa mới tra Google xem mối quan hệ của hai nhân vật kia là gì, chau mày lại cảm thấy có gì đó không ổn, liền quyết định cũng tham gia cosplay cho chắc ăn.

Thế là hôm đó Mục Khuynh Hân cosplay Tamako, đảm nhận việc cầm bảng tên lớp.

Phía sau cô là hơn hai mươi Mochizō, còn các bạn nữ khác thì cosplay các nhân vật khác trong phim.

Đừng hòng trước mặt Mục Khuynh Diệc mà công khai ghép đôi với em gái cậu ấy.

Ngày hội thể thao, trường mời một số phụ huynh làm khách mời, trong số đó có không ít người có địa vị, nhưng có lẽ người quan trọng nhất chính là Doãn Họa.

Khi Doãn Họa có mặt, Đồng Duyên liền ngồi bên cạnh bà, cùng nhau theo dõi hội thao. Vị trí của cậu giúp cậu nhìn rõ nhất đội hình diễu hành.

Cậu chống cằm nhìn Mục Khuynh Hân cầm bảng tên lớp đi qua, đôi mắt không rời khỏi cô.

Doãn Họa ngồi bên cạnh Đồng Duyên, mắt thấy con trai mình cứ nhìn theo cô gái đó, mãi cho đến khi cô gái đi qua khuất, cậu mới thu ánh mắt lại, ngồi thẳng người rồi thở dài: “Chán quá.”

Rõ ràng là vừa nãy xem thích thú lắm mà.

Sau đó, khi bắt đầu các cuộc thi đấu, Đồng Duyên bị ban giám hiệu gọi đi làm giám khảo.

Cậu ngồi dưới mái dù của bàn giám khảo, khoanh tay, lười biếng nhìn vào khu vực nhảy cao, lại thở dài, trời nóng thế này, thi đấu cái gì nhỉ?

Khi cuộc thi bắt đầu, cậu thấy Mục Khuynh Hân xuất hiện.

Cô mặc đồng phục thể thao, áo sơ mi vàng không tay, quần đùi thể thao đen với một chút họa tiết vàng, trang phục bình thường nhưng vẫn thu hút sự chú ý.

Đồng Duyên nhìn cô trong trang phục thể thao, đôi chân dài hoàn toàn lộ ra, dưới ánh nắng, làn da trắng sáng của cô nổi bật.

Cậu chống cằm, nhìn cô làm động tác khởi động, sau đó chạy đà, dùng một đường cong chạy đà nhẹ nhàng nhảy qua mức xà.

Thực ra, đối với các nữ vận động viên nhảy cao, có những người tham gia chỉ là để cho có, họ chạy tới, nhảy lên như chơi, không qua được xà thì kêu một tiếng, rồi bị loại.

Nhưng vòng này, người nhảy qua một cách chuẩn xác nhất có lẽ chính là Mục Khuynh Hân.

Có lẽ vì lợi thế đôi chân dài, cô chỉ cần bước qua là được, động tác mượt mà, khi hạ xuống còn tỏ ra một chút không thèm để ý, như thể mức xà này chẳng có gì đáng để cô phải chú tâm.

Đồng Duyên không thích chút nào cái thái độ kiêu ngạo này của Mục Khuynh Hân. Cô gái này sao lại kiêu ngạo thế nhỉ?

Ánh mắt cô có gì đó kỳ lạ, cứ như là đang lườm người khác, cảm giác như cô đang coi thường ai đó.

Và lúc nào cũng chẳng thấy biểu cảm gì trên mặt.

Nghĩ đến đây, cậu lại liếc mắt nhìn về phía Mục Khuynh Hân, tsk tsk, vẫn là mặt không cảm xúc như thế, ai lại nợ cô tiền thế nhỉ? Cậu đang cảm thấy khó chịu, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng một người bên cạnh thì thầm nhắc nhở: “Anh Duyên… anh Duyên, đừng nhìn nữa.”

Đồng Duyên không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Cậu suốt từ nãy nhìn mỗi mình cô ấy… rõ ràng quá rồi, tôi quen mấy người trong lớp Hỏa Tiễn, để tôi giúp cậu xin số WeChat của cô ấy nhé, đừng nhìn chằm chằm cô ấy nữa.”

Đồng Duyên thật sự không hiểu, cậu chỉ là không ưa cô ấy, sao lại có thể bị hiểu lầm như vậy?

Cậu cười nhếch môi từ chối, rồi tiếp tục làm giám khảo.

Trước đó cậu đã thấy các bạn nam thi đấu, khi sử dụng kiểu nhảy lộn ngược, tà áo sau thường bay lên, lộ ra phần bụng.

Đến vòng sau, Đồng Duyên khẽ ho một tiếng, rồi nói với Mục Khuynh Hân khi cô đi qua bàn giám khảo: “Cậu kéo áo vào đi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 244



Mục Khuynh Hân liếc cậu, lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Nói xong, cô lại tiếp tục chạy đà, lần này vẫn không phải kiểu nhảy lộn ngược mà lại sử dụng lợi thế đôi chân dài để bước qua xà một cách nhẹ nhàng, rồi vững vàng đứng trên đệm. Khi quay lại, cô liếc nhìn Đồng Duyên, sau đó ngẩng cao đầu, như thể đang khiêu khích: “Thấy chưa, tôi qua được rồi.”

Đồng Duyên càng thêm khó chịu, đúng là cậu không thích kiểu con gái này.

Đồng Duyên và Mục Khuynh Hân có thể coi là hai người quen mặt nhưng chẳng thân thiết gì trong trường.

Điều khiến họ có mối liên hệ chính là vì Lâu Hử và Ngụy Lam.

Mục Khuynh Hân luôn luôn đi cùng Lâu Hử, vì thế Đồng Duyên cũng thấy cô ấy khá quen mắt, và thường cùng ăn trưa với nhau.

Khi ăn, Mục Khuynh Hân còn cầm thẻ từ vựng học, trong khi ăn, thỉnh thoảng cô lại lẩm bẩm một câu tiếng Anh, như thể đang cố tìm cách phát âm cho chính xác, âm lượng rất nhỏ, không làm phiền ai.

Đồng Duyên nghe một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Câu đó là ‘And often is his gold complexion dimmed…’”

Phát âm của Mục Khuynh Hân cũng không tệ, nhưng Đồng Duyên và bọn họ đều học trong lớp quốc tế lâu rồi, phát âm của họ có sự khác biệt rõ rệt với Mục Khuynh Hân. Học sinh của lớp quốc tế giờ đã ra nước ngoài, phát âm không còn mang đặc trưng "tiếng Anh Trung Quốc", mà gần giống với bản địa, gần như không có sự khác biệt.

Thậm chí do có giáo viên bản ngữ dạy, họ còn biết một số giọng của các vùng khác nhau.

Mọi người đang ăn bỗng nhiên nhìn về phía hai người, ngay cả Mục Khuynh Hân cũng ngây ra nhìn Đồng Duyên.

Một lúc lâu sau, Mục Khuynh Hân mới đáp lại: “Ồ, cảm ơn.”

“Nhưng tôi không thích những gã đàn ông mà anh ta viết đâu.”

Sau khi ăn xong, khi đang trên đường về, Ngụy Lam nhìn theo Lâu Hử và Mục Khuynh Hân đi về phía lớp Hỏa Tiễn, rồi nói với Đồng Duyên: “Anh Duyên, anh nói chuyện gượng quá, tôi mà cũng chẳng nối được câu nào.”

Đồng Duyên không hiểu, hỏi lại: “Lúc nào tôi có làm quen đâu?”

“Em thấy Mục Khuynh Hân cũng không tệ, thật sự xinh đẹp, lại là học thần, thể thao cũng giỏi, nhưng mà… cô ấy có hôn ước với Thẩm Trúc Hàng.”

“Hôn ước?!”

Đồng Duyên đột nhiên cảm thấy thật kỳ lạ, giờ vẫn còn chuyện này sao?

Nhưng mà, có liên quan gì đến cậu đâu?

Đồng Duyên không ngờ, mình chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ôn lại bản nhạc, thế mà cũng nghe được chuyện này.

Cậungồi trong một góc của phòng học nhạc, cảm thấy hơi mệt, liền nằm xuống ghế thư giãn một chút, rồi bị tiếng đàn piano làm tỉnh giấc.

Đồng Duyên cũng biết chơi piano, và trình độ của cậu không thấp, vì vậy cậu có thể nhận ra người đang chơi piano này khá giỏi, nhưng dường như trong âm thanh đó có một sự phẫn nộ, khiến người chơi piano biến nó thành một cách để giải tỏa cảm xúc. Cả bản nhạc đều mang một cảm xúc bức bối và hung hãn.

Cậu nằm trên ghế một lúc, cảm thấy nghe mà đau đầu.

Không lâu sau, bản nhạc dừng lại, rồi anh nghe thấy giọng nữ quen thuộc, khi nói chuyện, giọng cô lạnh lùng và có vẻ xa cách: “Anh đến đây làm gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với em.” Cậu con trai trả lời.

Đồng Duyên mở mắt, xác nhận cô gái là Mục Khuynh Hân, còn cậu con trai là Thẩm Trúc Hàng.

“Giữa chúng ta có gì mà nói?” Mục Khuynh Hân hỏi với vẻ khó hiểu.

“Mối quan hệ của chúng ta thật sự tệ quá, thật ra không cần phải như vậy.”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không muốn kết hôn với anh. Anh có thể giúp tôi, nói với gia đình anh rằng anh không thích tôi, dựa vào sự yêu thương của mẹ anh, bà nhất định sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước, như vậy chúng ta đều vui vẻ, chẳng phải tốt sao?”

Thẩm Trúc Hàng nghe xong thì im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Không, tôi không muốn hủy bỏ hôn ước.”

Mục Khuynh Hân gần như không thể hiểu nổi Thẩm Trúc Hàng, cô thất vọng hỏi: “Tại sao?”

“Tôi thích em, tôi muốn ở bên em, tôi cũng hy vọng em có thể chấp nhận tôi, tôi… đang rất nỗ lực để trở thành người đàn ông xứng đáng với em.”

“Tôi không thích anh.”

Thẩm Trúc Hàng không nói gì nữa.

Thực ra, Thẩm Trúc Hàng kiểu con trai này rất dễ hiểu.

Cái gì càng không có được, càng khiến người ta muốn có. Đặc biệt là Mục Khuynh Hân lại vô cùng xuất sắc, đến trường quốc tế Fia Hoa, cô ấy còn là hoa khôi, càng có nhiều cậu con trai quan t@m đến cô, Thẩm Trúc Hàng cảm thấy hơi hoảng.

Cậu ta vốn là vị hôn phu của cô, nhưng lại không có chút cảm giác an toàn nào, chỉ có thể cố gắng thay đổi mối quan hệ với Mục Khuynh Hân.

Rõ ràng là Mục Khuynh Hân không muốn gần gũi cậu ta.

Thẩm Trúc Hàng rất thất vọng, rời khỏi phòng học âm nhạc.

Mục Khuynh Hân lại bắt đầu chơi đàn piano, nhưng tiếng đàn lần này không hay như trước.

Đồng Duyên thật sự không thể nghe tiếp nữa, cậu cảm thấy thái dương mình đang nhức nhối theo nhịp điệu của bản nhạc, đành phải đứng dậy đi tới, đứng bên cạnh cây đàn piano, nhìn Mục Khuynh Hân.

Mục Khuynh Hân ngẩng đầu lên nhìn cậu, dừng lại động tác chơi đàn.

Đồng Duyên khẽ nói: “Piano là để chơi, chứ không phải để đập.”

Mục Khuynh Hân có chút ngạc nhiên, hỏi: “Cậu từ khi nào ở đây vậy?”

“Rất sớm… cô giáo dạy nhạc bảo tôi chuẩn bị tham gia một cuộc thi.”

“Cậu cũng gọi tôi.”

Đồng Duyên liếc nhìn cửa, xác nhận Thẩm Trúc Hàng đã đi rồi mới tỏ ra khá hứng thú hỏi Mục Khuynh Hân: “Vậy sao không trực tiếp cãi nhau luôn đi, không cần phải giữ thể diện, chuyện cả đời đấy!”

“Chúng tôi có mối quan hệ lợi ích giữa hai gia đình, công ty của ba tôi không có sự giúp đỡ của họ, có khi sẽ phá sản.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 245



“Ồ, vậy thì đúng là nghiêm trọng thật.” Đồng Duyên nói xong, thở dài, khiến Mục Khuynh Hân trừng mắt nhìn cậu.

Đồng Duyên nâng mày, lại mở miệng: “Vậy thì đổi một vị hôn phu khác đi, loại mạnh hơn gia đình họ ấy, chẳng hạn… như tôi chẳng hạn.”

Mục Khuynh Hân lúc này đương nhiên biết gia cảnh của Đồng Duyên, nhưng gần như không chút do dự đã từ chối: “Tôi không cần cậu.”

“Vậy thì cần ai? Cái người bạn thuở nhỏ của cậu à? Biết đâu cậu ta thật sự thích cậu, lợi dụng cậu ta như vậy thật tàn nhẫn, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ giống như Thẩm Trúc Hàng, không thể cắt đứt được. Nhưng tôi thì khác, tôi không thích cậu, muốn cắt đứt thì cắt.”

Đồng Duyên thực sự biết việc Mục Khuynh Hân có người bạn thuở nhỏ.

Mục Khuynh Hân nhìn Đồng Duyên với ánh mắt càng lúc càng khó hiểu, hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn giúp tôi? Tại sao phải giúp tôi? Cậu chẳng phải rất ghét tôi sao?”

“Tôi á… quá chán.” Đồng Duyên đột nhiên cười lên, nụ cười sắc bén, ánh mắt cong cong như hai vầng trăng non.

Mục Khuynh Hân ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi, mắt đầy nghi ngờ.

Đồng Duyên không đợi cô do dự, vươn tay kéo tay áo trường của cô khiến cô đứng dậy, rồi cậu ngồi xuống đàn piano, đặt ngón tay lên phím đàn và chơi lại bản nhạc mà cô vừa đàn, giai điệu du dương, hoàn toàn không còn cảm giác tức giận như lúc trước.

Đồng Duyên đem lại cảm giác như một thiếu niên đẹp trai theo kiểu thị giác, khí thế mạnh mẽ, ai ngờ ngồi vào đàn piano lại lập tức thay đổi, có thêm một chút vẻ dịu dàng của tuổi trẻ.

Cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu lên mái tóc cậu, khiến nó có màu vàng nhạt, làn da trắng mịn, cổ dài thon, còn có những hình xăm trên cổ thể hiện sự mạnh mẽ.

Cậu cúi mắt, nghiêm túc chơi đàn, ngón tay dài đến mức có thể nói là rất đặc biệt, đôi tay này có thể thách thức những bản nhạc khó, chỉ cần thêm thời gian luyện tập, cậu thậm chí có thể dễ dàng chơi được.

“Giả vờ làm bạn trai tôi?” Mục Khuynh Hân hỏi cậu.

Đồng Duyên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng cậu không được lợi dụng tôi.”

Mục Khuynh Hân lập tức bị cậu làm cho cười.

Lo lắng quá rồi, bạn tôi.

Đồng Duyên ngồi trong phòng nhạc cùng Mục Khuynh Hân phân tích: “Cậu nghĩ Lâu Hử có phải là người hay để lộ chuyện không?”

Mục Khuynh Hân gật đầu đồng ý: “Cô ấy không giấu được gì đâu.”

“Thiệu Thanh Hòa và Mục Thanh Diệc chắc chắn sẽ không đồng ý kế hoạch này chứ?”

“Anh trai tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, hehe, chắc anh ấy còn…”

“Hehe, anh trai?” Đồng Duyên nghe xong cái tên này mà cảm thấy chán ghét, lông mày nhướng lên đầy không hài lòng.

Mục Khuynh Hân nhìn Đồng Duyên, không nói gì, cô vẫn luôn gọi như vậy, cũng chỉ là cách gọi thôi, không nghĩ có gì lạ.

Đồng Duyên không nói gì nữa, chỉ đưa ra kết luận với Mục Khuynh Hân: “Vậy chúng ta không thể nói cho họ biết, thử xem kế hoạch này có thành công không, nếu không thành công thì chúng ta sẽ kết thúc hợp tác, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ là chia tay thôi.”

Mục Khuynh Hân vẫn cảm thấy kế hoạch này hơi kỳ lạ, cô che mặt lại và tiếp tục do dự.

Đồng Duyên nhìn dáng vẻ của cô, thật sự cảm thấy rất tội nghiệp, sao lại thành ra cậu làm mọi thứ thế này? Cậu cũng chỉ là một người tốt có trách nhiệm thôi mà.

Lúc này, Ngụy Lam và Lâu Hử đi vào từ ngoài, Lâu Hử chủ động chào hỏi: “ tối nay cùng ăn cơm nhé, chúng ta cùng đi.”

Sau khi Ngụy Lam bước vào và nhìn thấy Đồng Duyên và Mục Khuynh Hân ngồi đối diện nhau, không khỏi ngạc nhiên: “Hai người đang cùng nhau sao? Cả hai đều tham gia cuộc thi piano à?”

Đồng Duyên đột nhiên chỉ tay vào Mục Khuynh Hân và nói: “Tôi và cô ấy yêu nhau rồi.”

Mục Khuynh Hân ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên một cách ngạc nhiên, còn Đồng Duyên thì mỉm cười với cô, nụ cười có chút tinh quái.

Ngụy Lam và Lâu Hử đều cứng đờ, nhìn nhau, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Ngụy lam hỏi: “Thật không?”

Mục Khuynh Hân nghĩ một lúc rồi trả lời, cũng đồng ý: “Thật.”

Lâu Hử mở to mắt, đẩy Ngụy Lam đi ra ngoài: “Vậy chúng ta đi ăn thôi.”

Nói xong, cô đi vội vàng.

Đối với bạn thân, Mục Khuynh Hân thuộc kiểu bảo vệ, còn Lâu Hử lại thuộc kiểu thả lỏng.

Vì Lâu Hử biết, cô ấy không thể bảo vệ Mục Khuynh Hân cái gì, Mục Khuynh Hân còn có đầu óc hơn cô rất nhiều. Mục Khuynh Hân không giải quyết được thì cô đi cũng chỉ làm phiền thôi.

Lâu Hử chạy trở lại lớp học Hỏa Tiễn, Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc vẫn đang thu dọn đồ đạc, Lâu Hử lập tức phấn khích nói: “Hân Hân yêu rồi, với Đồng Duyên!”

Mục Khuynh Diệc nghe xong thì giật mình, tay lỡ làm rơi quyển sách xuống đất: “Ai?! Cái gì?!”

Rõ ràng là không biết Đồng Duyên là ai.

Thiệu Thanh Hòa trước đây đã từng nhìn Đồng Duyên vài lần từ xa, nghe tin này xong thì ngạc nhiên đến mức quên mất phải chớp mắt, đứng trân trối nhìn Lâu Hử, chẳng có phản ứng gì.

Lâu Hử hứng thú kể cho Mục Khuynh Diệc nghe Đồng Duyên đẹp trai thế nào, gia đình cậu ta ra sao, còn nói về mẹ của Đồng Duyên, người từng là một nữ minh tinh.

Mục Khuynh Diệc nhíu chặt lông mày, không thể chấp nhận chuyện em gái yêu đương, vô thức quay đầu nhìn Thiệu Thanh Hòa.

Thiệu Thanh Hòa cúi mắt, từ đầu đến cuối chẳng nói gì, chỉ nuốt một ngụm nước bọt, như thể đang cố gắng nuốt trôi một cảm xúc nào đó.

Chuyện này, vẫn phải nghe Mục Khuynh Hân nói thế nào.

Mục Khuynh Hân về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Mục Khuynh Diệc, Thiệu Thanh Hòa và Lâu hử đều có mặt, ngồi trên ghế sofa chờ cô đến để "thẩm vấn".

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đặt túi xuống, rồi nghe thấy Lâu Hửhỏi: “Hai người yêu nhau từ khi nào?”

Mục Khuynh Hân mơ hồ trả lời: “Hôm nay.”

Mục Khuynh Diệc lại hỏi: “Cậu ta theo đuổi em à?”

Mục Khuynh Hân nhìn đi chỗ khác: “Chúng tôi rất hợp nhau.”

Thiệu Thanh Hòa nhìn Mục Khuynh Hân, đột nhiên cảm thấy yên tâm, vẻ mặt dần trở nên nhẹ nhõm, sau đó vỗ vỗ vai Mục Khuynh Diệc và nói: “Được rồi, chuyện này cậu không thể can thiệp quá nhiều, dù sao cũng là lớn rồi, chẳng phải sao?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 246



Mục Khuynh Diệc vẫn không chịu buông tha: “Em mới bao nhiêu tuổi, mà đã yêu đương rồi?!”

Thiệu Thanh Hòa chỉ có thể khuyên nhủ Mục Khuynh Diệc, rồi kéo Mục Khuynh Hân sang một bên, đứng trước mặt cô, cười dịu dàng và nói: “Nếu muốn hủy hôn, cũng đừng làm những chuyện quá quái gở như vậy.”

Mục Khuynh Hân nhìn Thiệu Thanh Hòa và thở dài: “Cậu lại nhìn ra rồi à?”

“Ừ, chỉ cần một ánh mắt của cậu là tôi biết ngay.”

“Vậy sao lúc nãy cậu không vạch trần tôi?”

“Vì em giả vờ quá giỏi.”

Thiệu Thanh Hòa xoa đầu Mục Khuynh Hân: “Không cần phải có liên hệ với loại con trai đó, nếu cậu cần, tôi cũng có thể giúp cậu.”

Mục Khuynh Hân lắc đầu: “Không cần đâu, nhà cậu cũng rắc rối lắm, cậu ta thử giúp tôi xem sao, không được thì thôi, kết thúc.”

Thiệu Thanh Hòa nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ừ, được rồi, nhớ đừng để bị tổn thương.”

“Biết rồi.”

Thiệu Thanh Hòa giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng sau khi Mục Khuynh Hân rời đi, nét mặt dần trở nên lạnh nhạt.

Mục Khuynh Hân thật sự không nghĩ nhiều, nhưng Đồng Duyên thì không chắc, cậu ta đâu phải là người chỉ biết giúp đỡ người khác.

Sau khi giả làm một cặp đôi, Mục Khuynh Hân thỉnh thoảng nhận được những tin nhắn "bom" từ Đồng Duyên: “Cậu là bạn gái của tôi rồi, phải đến lớp tôi tìm tôi nhé!”

Mục Khuynh Hân: “Tôi sao phải đi tìm cậu?”

Đồng Duyên: “Không phải cậu muốn giả vờ sao? Cậu phải để cho Thẩm Trúc Hàng thấy, làm cậu ta tức giận.”

Vào buổi chiều khi có thể tham gia câu lạc bộ, Mục Khuynh Hân miễn cưỡng đi đến lớp quốc tế số 4, đứng ở cửa gọi Đồng Duyên.

Đồng Duyên ngồi ở hàng ghế cuối trong lớp, vẫy tay với Mục Khuynh Hân: “Vào đây đi.”

Mục Khuynh Hân suy nghĩ một lúc rồi bước vào, ngồi bên cạnh Đồng Duyên. Đồng Duyên trực tiếp đeo tai nghe của mình lên tai Mục Khuynh Hân, nhấn vào một bên để hủy bỏ chức năng giảm tiếng ồn, rồi nói: “Giúp tôi chơi một bản nhạc đi.”

Mục Khuynh Hân cảm thấy như đang bị cuốn vào một thế giới mù mịt, sau đó nghe thấy âm nhạc mà Đồng Duyên đang phát.

Trong khi Mục Khuynh Hân đang tập trung nghe nhạc, cả lớp quốc tế số 4 đồng loạt quay đầu lại nhìn họ, mặt ai nấy đều đầy kinh ngạc.

Trước đó đã có một vài tin đồn, nhưng mọi người cứ nghĩ là đùa thôi, không ngờ lại là thật?

Đồng Duyên và hoa khôi trường, mặc dù gia đình không hợp nhau lắm, nhưng về ngoại hình và chiều cao thì hoàn toàn tương xứng. Họ ở bên nhau khiến người ta vừa kinh ngạc lại vừa thấy hợp lý.

Sau đó, ánh mắt của mọi người chuyển hướng sang Thẩm Trúc Hàng, như muốn xem biểu cảm của cậu ta lúc này. Quả nhiên, họ thấy Thẩm Trúc Hàng mặt đầy tổn thương, đứng trân trối nhìn hai người kia, rồi rất nhanh chóng lại cúi mắt, không tự nhiên lắm mà thu ánh mắt về.

Đồng Duyên hoàn toàn không để ý ánh mắt xung quanh, chỉ cảm thấy việc Mục Khuynh Hân ngồi bên cạnh mình thật… sảng khoái. Cảm giác này không thể nói rõ thành lời, chỉ là muốn nhìn cô nhiều thêm vài lần. Giả làm người yêu thôi mà, sao lại vui như vậy?

Cậu còn đang cười ngây ngốc thì thấy Mục Khuynh Hân đưa tay lấy bản nhạc trên bàn mình, không nói một lời bắt đầu gõ nhạc.

Chưa đến năm phút, cả bản nhạc đã được chép xong gọn gàng. Mục Khuynh Hân tháo tai nghe, nghiêng đầu hỏi: “Cậu bắt tôi gõ bản nhạc này làm gì?”

Đồng Duyên nhìn bản nhạc, trong lòng thầm cảm thán — đây chính là "cảm âm tuyệt đối" trong truyền thuyết sao?

“Mẹ tôi thường kiểm tra bất ngờ.” Đồng Duyên đáp, mắt vẫn không rời khỏi bản nhạc, lại đeo tai nghe vào nghe thêm lần nữa, càng thêm khâm phục Mục Khuynh Hân.

Sau đó, cậu lấy điện thoại chụp lại bản nhạc, gửi cho Doãn Họa.

Chưa đầy một phút, bên kia đã nhắn lại: “Nét bút không giống con, gọi viện trợ rồi?”
Đồng Duyên: “Ừm, bạn gái con giúp.” Doãn Họa: “Bạn gái?”
Đồng Duyên: “Mới quen.”
Doãn Họa : “Hai bím tóc?”
Đồng Duyên : “Sao mẹ biết?”
Doãn Họa: “Gia thế thế nào?”
Đồng Duyên: “Chúc ngủ ngon.”
Doãn Họa : “Ngủ cái đầu con!”

Đồng Duyên cầm điện thoại, quay qua chụp nghiêng mặt Mục Khuynh Hân một tấm rồi đưa cho cô xem: “Tôi gửi cho mẹ tôi rồi.”

“Gì cơ?!” Mục Khuynh Hân sững sờ.

“Không sao đâu, nhà tôi không quản mấy chuyện này.” Đồng Duyên nói rồi gửi luôn cho Doãn Họa.

Đồng Duyên: “Mặt nghiêng đẹp không, kiểu đẹp lâu dài.”
Doãn Họa: “Con đang đùa đấy à?”
Đồng Duyên: “Mẹ giúp con một chuyện, con sẽ nghe lời.”
Doãn Họa: “Uy h**p mẹ?”
Đồng Duyên: “Con đang nũng nịu mà ~”

Mục Khuynh Hân vừa rời lớp quốc tế số 4 chưa được bao lâu thì Thẩm Trúc Hàng đã đuổi theo.

Cậu ta chạy theo còn ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng không muốn ai thấy, trong đầu không biết đã tưởng tượng ra cái kiểu tam giác tình yêu gì rồi. Cậu Ta kéo Mục Khuynh Hân đến một góc khuất, thấp giọng hỏi: “Em thực sự đang quen với Đồng Duyên sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cố ý chọc tức anh?”

“Tôi chỉ đang yêu đương bình thường thôi.”

“Anh tệ đến vậy à? Hay em thấy Đồng Duyên hợp hơn?” – Thẩm Trúc Hàng nhìn xuống, ánh mắt như cún con bị bỏ rơi, tủi thân đến mức đôi mắt cũng cụp xuống.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 247



Mục Khuynh Hân nhìn thẳng vào Thẩm Trúc Hàng, giọng nói không mang chút do dự: “Thẩm Trúc Hàng, nếu không có hôn ước, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn. Chúng ta cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng tôi không thích cậu, không có một chút cảm giác nào cả. Cảm xúc là thứ không thể cưỡng ép. Nếu tôi có thể thích cậu thì đã thích từ lâu rồi. Vậy nên, chia tay ở đây chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai sao?”

Thẩm Trúc Hàng nhìn cô một lúc lâu, bàn tay siết chặt lại, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mục Khuynh Hân thấy vậy, nói tiếp: “Bây giờ cậu phối hợp với tôi, có khi sau này tôi còn biết ơn cậu. Còn nếu thật sự trở mặt, chúng ta e là chỉ có thể trở thành kẻ thù. Cậu biết rõ tính tôi thế nào mà.”

Câu nói này như một cú đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Trúc Hàng, đánh tan cả những mộng tưởng cuối cùng.

Cuối cùng, cậu ta gật đầu, thấp giọng: “Tôi sẽ về nói thử xem.”

Nghe vậy, Mục Khuynh Hân thở phào nhẹ nhõm.

Vừa về đến nhà, cô đã thấy cha mẹ đang tiếp khách. Nhưng điều khiến cô sững sờ là… người khách ấy lại là Doãn Họa— chính là mẹ của Đồng Duyên.

Cha mẹ cô tiếp đãi vô cùng niềm nở, trong câu chuyện mập mờ nhắc đến chuyện hôn ước của Mục Khuynh Hân. Ý tứ rõ ràng: hiện tại Đồng Duyên đang yêu Khuynh Hân, nhưng vì cô vẫn còn vướng hôn ước, họ hi vọng có thể hủy bỏ nó. Nếu không, chẳng khác nào để Đồng Duyên trở thành người thứ ba.

Mục Văn Ngạn vẻ mặt trầm ngâm, không tỏ rõ thái độ, chỉ nói phải suy nghĩ thêm. Nhưng sau khi nghe điều kiện mà nhà họ Đồng đưa ra, ông cũng không trực tiếp từ chối.

Đợi Doãn Họa rời đi, Mục Khuynh Hân mới kể lại việc Thẩm Trúc Hàng đồng ý lùi bước.

Nghe xong, ánh mắt Mục Văn Ngạn lập tức sáng lên, như thể vừa tìm được một lối đi trọn vẹn đôi đường.

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức khiến Mục Khuynh Hân không khỏi cảm thấy kỳ lạ — hôn ước mà cô từng nghĩ đến là đau đầu, vậy mà lại nhẹ nhàng bị gỡ bỏ.

Phía nhà họ Thẩm, Thẩm Trúc Hàng đứng ra nói rằng mình không thích Khuynh Hân. Nhà họ Thẩm vì áy náy mà liên tục xin lỗi, mời cơm chuộc lỗi, chủ động hủy hôn ước, nhưng vẫn giữ quan hệ hợp tác làm ăn.

Còn nhà họ Đồng thì không chỉ giúp đỡ mà còn đưa ra một loạt lợi ích khiến Mục Văn Ngạn cười tươi suốt buổi, vui đến không ngậm được miệng.

Chính điều này lại khiến Khuynh Hân thất vọng đến tột cùng.

Hóa ra trong mắt cha cô, hạnh phúc cả đời của con gái chẳng là gì cả. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, bất cứ quyết định nào cũng có thể bị thay đổi trong phút chốc.

Một cơn lạnh buốt len lỏi khắp tim.
Rõ ràng, tình thân với ông, chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu.

Mạc Nhân Tầm nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Mục Khuynh Hân, thậm chí vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với Mục Văn Ngạn, còn đưa ra yêu cầu ly hôn.

Lần này, cha mẹ họ e là không tránh khỏi chuyện ly hôn nữa rồi.

Sau khi đạt được mục tiêu, Mục Khuynh Hân đặc biệt mời Đồng Duyên một bữa cơm, Đồng Duyên vui vẻ nhận lời ngay.

Cậu vốn là người rất ít nói khi ăn, nên trước bữa ăn liền thẳng thắn nói với Mục Khuynh Hân một chuyện: “Chúng ta tạm thời chưa thể công khai chia tay.”

“Vì sao?”

“Nếu vừa giúp cậu xong đã chia tay ngay, chẳng phải quá giả tạo sao? Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã ra mặt rồi, giờ tôi quay đầu chia tay, bà không đập chết tôi mới lạ.”

Mục Khuynh Hân nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu đồng ý: “Ừ, được rồi, tôi hiểu.”

“Cậu cũng phải thể hiện tự nhiên một chút, cậu biết không, bạn cùng lớp cậu, cái cô Lý Tân Ninh gì đó đang theo đuổi tôi đấy.”

“Thế à?” Cô thực sự không biết, đang chỉnh lại bộ dao nĩa trước mặt.

“Cậu phải biết chứ, thậm chí còn phải giúp tôi xử lý mấy người theo đuổi nữa, không thì tôi giúp cậu, cậu không giúp lại, thế là sao?”

“Được, thứ Hai tôi sẽ ‘xử’ cô ta.”

Đồng Duyên nghe cô nói “xử lý” mà cảm thấy như tiếng chiến mã gõ móng, liền hỏi tiếp: “Cậu xử thế nào?”

“Yên tâm đi, tôi sẽ lo sạch sẽ.”

Đồng Duyên gật đầu: “Được rồi.”

Hai người ăn xong bữa cơm, Mục Khuynh Hân định đứng dậy rời đi thì bị Đồng Duyên kéo góc áo lại, hỏi: “Đi luôn à?”

“Ừm! Gì chứ, cậu định bảo tôi là kiểu con trai bạc tình à? Không nghĩ nên đi hẹn hò với tôi sao?”

“Nhưng mình chỉ đang giả làm người yêu thôi mà?”

“Cậu không có tí tinh thần chuyên nghiệp nào à? Mình là cặp đôi giả mà từ đầu đến giờ chưa từng đi chơi riêng, cũng chẳng có tấm ảnh nào chung trên mạng xã hội, không thấy giả quá à? Nghe tôi là được, mẹ tôi là ảnh hậu đó, tôi cũng có kinh nghiệm rồi.”

Mục Khuynh Hân hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau đi về phía trung tâm thương mại, lúc này Đồng Duyên đột nhiên đưa tay ra trước mặt cô.

Mục Khuynh Hân nhìn tay cậu, hỏi: “Cậu đòi tiền à?”

“Cầm tay.”

“Chuyên nghiệp chút đi.”

Cuối cùng Mục Khuynh Hân cũng không nắm tay cậu, chỉ là đi bên cạnh cậu, cùng bước vào trung tâm thương mại nhưng lại không biết phải làm gì.

Đồng Duyên cũng mờ mịt không kém, đứng trong trung tâm thương mại mà ngẩn người, đành lấy điện thoại ra nhắn cho Ngụy Lam: “Hẹn hò đôi thì làm gì?”

Ngụy Lam: “Loại làm gì?”

Đồng Duyên trợn mắt, gõ tiếp: “Tụi tôi đang ở trung tâm thương mại.”

Vậy là Đồng Duyên làm theo lời chỉ dẫn của Ngụy Lam, dẫn Mục Khuynh Hân đi mua mấy hộp mù (blind box), hai người đều “tay thối”, toàn mua trúng những mẫu xấu xí.

Đồng Duyên và Mục Khuynh Hân nhìn những món mở ra mà mặt ai cũng trầm ngâm, lại nhìn hình mẫu trên vỏ hộp, Đồng Duyên tức đến phát điên, nói: “Mua nguyên bộ luôn cho rồi!”

“Mua nguyên bộ thì mất vui rồi, lấy hai cái này thôi.” Nói xong, cô đưa hai món đồ xấu xí đó cho nhân viên cửa hàng nhờ họ gia công thành móc treo và treo lên túi xách.

Đồng Duyên đành phải treo món của mình lên túi luôn, treo xong thì cảm thấy hình tượng nam thần của mình từ 9 điểm rớt cái bịch xuống còn 6.

Sau đó, Đồng Duyên dắt Mục Khuynh Hân đến khu trò chơi điện tử chơi game. Kết quả là càng chơi càng máu chiến, cả hai đều hiếu thắng, không ai chịu thua ai, suýt nữa thì cãi nhau chí chóe.

Khi hai người gần như sắp “choảng” nhau đến nơi, Đồng Duyên mới nhận ra: hai đứa này không hợp chơi trò này. Thế là cậu dắt cô rời khỏi khu game, chuyển qua máy gắp thú bông.

Tay nghề của Đồng Duyên cũng khá ổn, gắp hai lần là được một con. Mục Khuynh Hân thấy con thú bông thì cười tít mắt, vui vẻ không chịu được, cầm con thú lắc lắc trước mặt cậu, nói: “Woaaa! Giỏi quá đi!”

Được cô khen, Đồng Duyên lâng lâng hẳn, tiếp tục dẫn cô đi gắp thú tiếp.

Khi rời khỏi trung tâm thương mại, hai người tay xách nách mang, gần như đã “quét sạch” hết thú nhồi bông trong máy gắp.

Dù sao thì… chỉ có lúc chơi trò này là cả hai mới hòa thuận được một chút.

Sau ba lần đòi chia tay không thành công, Mục Khuynh Hân cuối cùng cũng nhận ra: Đồng Duyên là một tên mặt dày vô đối.

Cậu ta còn mặt dày hơn cả Thẩm Trúc Hàng.

Đặc biệt là khi thấy Đồng Duyên chuyển sang lớp thường, rồi bất ngờ chuyển lại vào lớp Hỏa Tiễn — thành bạn cùng lớp với cô, cô lập tức biết: mình trúng kế rồi.

Mục Khuynh Hân kéo Đồng Duyên ra một góc, chất vấn: “Cậu đang giở trò gì vậy?”

“À, tôi không muốn đi du học nữa.” Đồng Duyên đáp nhẹ nhàng.

“Đừng nói là vì tôi đấy nhé.”

“Cậu cũng tự tin ghê.” Cậu cong môi cười.

Mục Khuynh Hân lần này đã hạ quyết tâm: “Chia tay!”

Không ngờ Đồng Duyên lại phối hợp rất nhanh. Nhưng cô vừa bước đi chưa được mấy bước, thì cậu đột nhiên gọi giật lại: “Cậu thật sự không cần tôi nữa à?! Cậu đúng là đồ tra nữ!”

Mục Khuynh Hân quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn cậu.

Đồng Duyên thế mà lại trông rất ấm ức: “Tôi vì cậu mà chuyển lớp, vậy mà cậu lại đối xử với tôi như thế?”

Xung quanh bắt đầu có học sinh dừng lại hóng chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

Mục Khuynh Hân đỏ bừng cả mặt, tức giận quay lại hỏi: “Cậu làm cái gì vậy? Ban nãy không phải nói rõ rồi sao?”

“Thì đấy, cậu đột nhiên đòi chia tay, tôi thấy tim mình hơi khó chịu.” Đồng Duyên xoa ngực nói, “Cậu nói xem, có khi nào tôi thật sự hơi thích cậu rồi không?”

Mục Khuynh Hân nhìn chằm chằm cậu, đang định phản bác thì Đồng Duyên đột nhiên bật cười: “Thôi được rồi, chia tay thì chia tay.”

Mục Khuynh Hân sững người, tròn mắt ngỡ ngàng.

Đồng Duyên không nhìn cô nữa, lướt qua vai cô rồi bước về lớp.

Những ngày sau đó, Đồng Duyên vẫn ở lớp Hỏa Tiễn, khả năng thích nghi rất nhanh, thành tích thì ở mức trung bình – không giỏi, cũng chẳng dở.

Vì có ngoại hình điển trai, gia thế tốt, lại vừa mới quay lại trạng thái độc thân, nên những cô gái theo đuổi Đồng Duyên thật sự nối đuôi kéo đến không ngớt.

Trước kia Mục Khuynh Hân còn không chú ý đến những chuyện này, nhưng khi cả hai chính thức chấm dứt mối quan hệ giả, cô đột nhiên lại nhận ra rõ ràng.

Cô vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy Đồng Duyên đang đứng dựa lan can, có một cô gái bất ngờ tiến lại gần cậu, bắt chuyện rất tự nhiên.

Ngay cả lúc cùng đi tham gia trại đông, cô còn trơ mắt nhìn thấy một cô gái ngắm trúng Đồng Duyên, cố tình tìm cơ hội “vô tình va vào” cậu, nhưng lại bị Đồng Duyên nhẹ nhàng né tránh.

Đúng là ong bướm bu quanh.

Còn dám tự xưng là “người đàn ông tốt” nữa chứ.

Rõ ràng là cùng loại với Ngụy Lam mà thôi.

Thiệu Thanh Hòa ngồi trong nhà ăn, ánh mắt liên tục nhìn về phía Mục Khuynh Hân, sau đó lại theo ánh nhìn của cô mà dừng lại ở chỗ Đồng Duyên. Cậu hỏi: “Khuynh Hân, cậu thật sự thích cậu ta rồi à?”

“Hả? Không có đâu.”

“Thích thì thích thôi, có gì mà không dám nói? Đừng như tôi, vì do dự mà phải trơ mắt nhìn người con gái mình thích đi thích người khác.”

Mục Khuynh Hân nghi hoặc nhìn Thiệu Thanh Hòa, nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh mắt cậu, cô bỗng giật mình, không hỏi gì thêm nữa.

Khi đứng trước máy b*n n**c tự động chọn đồ uống, Đồng Duyên, Ngụy Lam và Tô Uy ồn ào đi tới, đứng bên cạnh chờ cô mua trước.

Mục Khuynh Hân quay đầu nhìn họ một cái, sau đó lấy nước của mình rồi rời đi.

Lúc này, Lâu Hử và Ngụy Lam cũng đã chia tay.

Chia tay một cách rất kỳ lạ, gặp mặt vẫn có thể nói chuyện, vẫn là bạn bè, chỉ là… không yêu nữa.

Đồng Duyên nhìn bóng lưng Mục Khuynh Hân rời đi, không nói gì, tự mình mua nước.

Ngụy Lam không nhịn được hỏi: “Cậu cũng chia tay rồi à? Không định níu kéo à?”

“Cậu giúp tôi?”

“Hả?!” Ngụy Lam lập tức bất an.

Buổi tối, Mục Khuynh Hân nhận được cuộc gọi của Đồng Duyên, bảo cô ra cửa sổ nhìn.

Cô bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống thấy trên nền tuyết ở phía sau núi có một hình trái tim khổng lồ, bên trong còn có một dãy số nguệch ngoạc: 520*. Đồng Duyên đang đứng giữa trái tim, vẫy tay với cô.

Nhìn kỹ hơn nữa, có thể thấy Tô Uy và Ngụy Lam đang vất vả giơ đèn pin, hỗ trợ chiếu sáng, trông vô cùng cực nhọc.

(*) 520 là cách viết tắt đồng âm với "Anh yêu em" (我爱你 - wǒ ài nǐ) trong tiếng Trung.

Đồng Duyên hỏi cô: “Mục Khuynh Hân, mình đừng giả vờ nữa, cho tôi chính thức theo đuổi cậu được không?”

Cô nhìn cảnh tượng bên ngoài, mơ hồ nghe thấy những tiếng reo hò từ các phòng khác vang lên, không nhịn được bật cười: “Được thôi.”

Lời tác giả:
Chương sau xin cảnh báo trước: nam chính sinh con.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 248: Ngoại Truyện 3 (Hoàn toàn văn)



Khi Ngụy Lam đến nhà họ Đồng thăm hỏi, lại đúng lúc gặp ngay cảnh Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên hoán đổi thân thể.

Lúc ấy Hứa Hân Đóa đã mang thai hơn sáu tháng, bụng to hơn hẳn những bà bầu cùng thời kỳ, người không biết còn tưởng cô đang mang thai đôi, nhưng thực chất chỉ là một đứa trẻ.

Nhất là vì Hứa Hân Đóa vốn dĩ gầy, bụng bầu nhô lên nhìn vô cùng rõ ràng, chẳng giống những người mẫu khác mang thai mà vẫn không lộ bụng.

Doãn Hoạ nói, khi Đồng Duyên sinh ra đã dài tới 53cm, mà đó còn là kết quả sau khi bà cố gắng kiểm soát kích thước thai nhi và sinh sớm trước dự sinh.

Cả Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đều cao, nếu con của Hứa Hân Đóa được sinh đủ tháng, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ to lớn.

Dạo này Hứa Hân Đóa thường xuyên than đau lưng, đến ngủ cũng chẳng ngon. Nếu nằm sai tư thế còn bị ngáy, giữa đêm tự bị tiếng ngáy của mình làm tỉnh, phải đổi tư thế mới khá hơn.

Vốn dĩ sức khỏe của cô không tốt, lại là người mẫu nên vóc dáng luôn được giữ gìn kỹ càng. Hai người cũng mãi đến năm 36 tuổi Hứa Hân Đóa mới mang thai.

Cô chưa từng béo như vậy, cũng chưa từng có cái bụng lớn thế này, giờ bụng đột nhiên phình to như vậy khiến cô thấy vô cùng mệt mỏi.

Thấy cô khổ sở, Đồng Duyên thường xuyên thay cô hoán đổi thân thể, giúp cô chịu đựng phần khó chịu đó.

Đồng Duyên chống lưng, đi tới đi lui trong phòng, đến ngồi cũng cảm thấy khó chịu, không đi lại thì chịu không nổi.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Anh thường xuyên đi qua đi lại như vậy, liệu có khiến con nhỏ lại chút không?”

Hứa Hân Đóa đang ngồi trong phòng ăn ăn món bún lạnh, tiện miệng đáp: “Chắc là có.”

Lúc này chuông cửa vang lên, Đồng Duyên đang đi dạo, tiện tay ra mở cửa.

Ngụy Lam bước vào, vừa thấy người mở cửa lại là “bà bầu”, liền vội hỏi: “Sao chị lại ra mở cửa? Để anh Duyên hoặc giúp việc mở là được rồi!”

Trên tay Ngụy Lam còn xách không ít đồ, vừa đặt xuống một bên liền đi vào, định đỡ lấy “Đồng Duyên”, xoay đầu lại thì thấy Hứa Hân Đóa còn đang thong thả ăn bún lạnh, lập tức hoảng hốt: “Anh Duyên, sao anh còn có tâm trạng ăn vậy? Mau qua đỡ chị Đóa của anh đi! Nhỡ đâu ngã một cái thì làm sao bây giờ?”

Hứa Hân Đóa nuốt xong miếng mì lạnh rồi nói: "Tôi ăn xong rồi."

Ngụy Lam nghe xong thì hơi bất ngờ, vội vàng giúp đỡ, đỡ Đồng Duyên đi vào trong. Đồng Duyên muốn tiếp tục đi lại nhưng đã bị Ngụy Lam giữ lại ngồi xuống sofa, không ngồi cũng phải ngồi.

Sau đó, Ngụy Lam đi đến ngồi cạnh Hứa Hân Đóa, hạ thấp giọng nói: "Anh không thể như vậy được!"

Hứa Hân Đóa vẫn tiếp tục ăn mì lạnh, nhìn Ngụy Lam với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Ngụy Lam nén giận nói: "Dù cô ấy mạnh mẽ thế nào, lúc này cũng cần anh chăm sóc. Tôi biết nhà anh có nhiều bảo mẫu, nhưng anh cũng không thể thờ ơ như vậy được! Cô ấy đi đi lại lại, anh thì ngồi ăn, anh có thể không hề quan tâm sao?"

"Vừa ăn xong."

"Đến tận 2 giờ chiều anh mới ăn, trước đó anh làm gì vậy?"

"Ôi, chán quá, tôi ra ngoài chạy bộ một chút, trời quá nóng, tôi đi xuống phòng tập thể dục dưới lầu."

Ngụy Lam nhìn Hứa Hân Đóa, mắt gần như bốc hỏa: "Vợ anh bụng to như vậy, anh lại dễ dàng như vậy sao?"

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng chịu thua, gật đầu rồi tiếp tục ăn mì lạnh.

Gần đây cô đang mang thai, ví dụ như món quẩy mà sáng nào cô cũng thích ăn giờ không thể ăn được, những thứ khác cũng vậy, phải kiêng khem.

Hôm nay đổi lại rồi, cô cuối cùng cũng được tự do, muốn ăn gì thì ăn, muốn động đậy ra sao cũng được, cơ thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Cô vừa mới tận hưởng một buổi sáng tự do, đâu còn tâm trạng chăm sóc Đồng Duyên?

Cô đã đồng ý là chăm sóc, ăn xong mì lạnh, Hứa Hân Đóa liền đi vào bếp lấy một que kem, ngồi xuống ăn từng miếng một, rồi vô tình hỏi Ngụy Lam: "Gần đây Hử Hử có phim mới không? Lần này cô ấy đóng vai hoàng hậu à? Cuối cùng cũng được thấy cô ấy bắt nạt người khác, trước kia toàn bị bắt nạt thôi."

Ngụy Lam nhìn Hứa Hân Đóa, mắt sắp lồi ra, tức giận liên tục vỗ đầu mình.

Phía bên kia, Đồng Duyên lại không ngồi yên, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.

Khi đi qua, vô tình làm rơi một vật, đang cúi xuống nhặt thì thấy Ngụy Lam chạy lại nói: "Để tôi, để tôi."

Nói xong, Ngụy Lam nhặt lên và đưa cho Đồng Duyên.

Khi Đồng Duyên tiếp tục đi lại, Ngụy Lam lại đi tìm Hứa Hân Đóa: "Nếu tôi là cô ấy, tôi đã ly hôn với cậu rồi."

Hứa Hân Đóa chỉ mới ăn vài miếng kem, nhìn Ngụy Lam một cách kỳ lạ rồi hỏi: "Sao vậy?"

"Anh chẳng biết chăm sóc ai cả, bụng có phải anh làm to ra không? Đứa bé có phải là con anh không?! Cô ấy là một người mẫu, hi sinh sự nghiệp vì anh, sinh con cho anh, mà anh lại chăm sóc cô ấy kiểu này sao?"

Hứa Hân Đóa muốn phản bác lại, nhưng thực sự không thể chịu đựng nổi sự oan ức này.

Bụng không phải anh làm to ra, mấy năm qua Đồng Duyên chỉ kiên trì mỗi việc này, anh không thể làm gì khác được.

Cô mang thai rất vất vả, chỉ là thèm ăn một chút đồ thôi mà, giờ lại còn bị chỉ trích.

Cô không thể nói với Ngụy Lam rằng mình là Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa cảm thấy, cô nên thể hiện một chút, liền bật màn hình lớn lên, tìm thấy bộ phim mới của Lâu Hử và nói với Đồng Duyên: "Anh xem bộ phim mới của Hử Hử một chút đi."

Đồng Duyên nghe xong liền lắc mắt: "Anh không muốn xem cô ấy, diễn xuất của cô ấy thô lỗ đến mức khiến anh cảm thấy cả người mình đang phản đối."

Ngụy Lam lúc đầu còn cảm thấy tiếc cho Hứa Hân Đóa, nhưng nghe xong lại không vui, nói: "Lần này Hử Hử tiến bộ rất nhiều."

Đồng Duyên lại phản bác: "Đó là vì không gian tiến bộ của cô ấy quá lớn! Những bộ phim trước của cô ấy, trời ơi... không thể xem nổi."

Hứa Hân Đóa vội vàng đi qua che miệng Đồng Duyên lại.

Ngụy Lam thì tức giận nói: "Cô ấy là bạn thân của cậu, cậu lại nói cô ấy như vậy sao?"

Đồng Duyên không phục, đẩy tay Hứa Hân Đóa ra rồi tiếp tục nói: "Cô ấy là do các người nuông chiều thôi, suốt ngày khen ngợi, không nói những khuyết điểm của cô ấy, sao cô ấy có thể tiến bộ được?"

Ngụy Lam suy nghĩ một chút, cũng không nói gì thêm.

Tối hôm đó, Lâu Hử cũng đến, nhìn thấy màn hình lớn đang chiếu bộ phim của cô ấy, liền vui mừng hỏi: "Lần này tôi thể hiện thế nào?"

Trong cơ thể Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên lạnh lùng nói: "Rác rưởi."

Lâu Hử nghe xong suýt nữa khóc, phần còn lại của bộ phim đều đầy nước mắt.

Hứa Hân Đóa nhìn xong suýt nữa muốn đấm Đồng Duyên, nhưng Đồng Duyên lại ưỡn lưng, ra hiệu là trong bụng có em bé, Hứa Hân Đóa đành phải chịu đựng.

Khi gần đến ngày sinh, Doãn Họa liền đưa Hứa Hân Đóa vào bệnh viện một cách quyết liệt, nếu không họ sẽ không yên tâm.

Bệnh viện này họ rất quen thuộc, là bệnh viện tư nhân, sẽ không lo thiếu giường, chỉ cần đặt trước và trả tiền là có thể nhập viện, lại có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp, theo dõi tình hình tim thai và cơn co t* c*ng bất cứ lúc nào.

Khi phát hiện có cơn co t* c*ng, Hứa Hân Đóa nằm một mình trên giường, cảm giác đau ban đầu không mạnh lắm, chỉ là những cơn đau từng đợt.

Cô cảm thấy còn không bằng đau bụng kinh, nên cũng không quá lo lắng.

Đồng Duyên còn đang hỏi bác sĩ tình hình, sau đó đi vào ngồi cạnh giường hỏi: "Đau không?"

"Thực ra cảm giác cũng ổn."

"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, anh có thể vào phòng sinh với em, khi em sinh sẽ có một đội ngũ bác sĩ chỉ tập trung vào em, tất cả đều là bác sĩ có kinh nghiệm, nên em không phải lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Đồng Duyên vì Hứa Hân Đóa mà đã yêu cầu bệnh viện mời bác sĩ từ bệnh viện lớn đến, nếu có tình huống như thuyên tắc ối, cũng có thể xử lý kịp thời.

Bệnh viện cũng đã giúp đặt lịch trước cho các bác sĩ chuyên gia nổi tiếng đến, đội ngũ nhỏ này làm việc ở đây khiến mọi người cảm thấy yên tâm.

Hứa Hân Đóa gật đầu, đưa tay cầm ly nước uống, lúc này Mạc Nhân Tầm và Mục Khuynh Diệc cũng đã đến.

Cả mẹ và con đều rất quan t@m đến tình hình sức khỏe của Hứa Hân Đóa, vừa chạm vào bụng cô, liền cảm nhận được đứa bé đang cử động. Mạc Nhân Tầm vui mừng vô cùng, hỏi: "Chắc là đứa bé đang chào bà ngoại phải không?"

Đồng Duyên trả lời: "Chỉ là nghịch ngợm, nó cứ cựa quậy trong bụng, không có lúc nào chịu yên."

Mạc Nhân Tầm hỏi tiếp: "Con hay chơi với đứa bé phải không?"

"Dạ... Dạ." Đồng Duyên chủ yếu là khi hoán đổi vào cơ thể Hứa Hân Đóa, cảm nhận được những chuyển động đó.

Khi đến giai đoạn cuối, Hứa Hân Đóa cảm thấy đau dần, cần phải vào phòng sinh.

Đồng Duyên ghé sát bên Hứa Hân Đóa, nhỏ giọng nói: "Đổi lại đi."

"Không cần đâu, em còn chịu được một lúc nữa."

"Nghe lời đi."

"Vậy em cố gắng chịu nửa đầu, còn nửa sau anh chịu được không?"

Đồng Duyên bất lực nhìn cô, nói: "Câu này của em không hợp lý chút nào, em làm sao biết chắc là nửa đầu, biết đâu nó nhanh lắm, một cái là sinh luôn, anh muốn vào sau cũng không kịp."

Hứa Hân Đóa nghe vậy không nhịn được cười: "Sao có thể nhanh vậy được, đừng làm em cười."

Đồng Duyên ngồi một bên, nói: "Đổi lại đi, không thì anh vào phòng sinh nhìn em đau, anh còn đau hơn em, thật sự đau lòng."

Hứa Hân Đóa không còn kiên quyết nữa, liền đồng ý và đổi lại.

Sau khi đổi lại, Đồng Duyên sắc mặt cũng thay đổi, ngồi trên xe lăn lẩm bẩm: "Em nói xem sinh đứa nhỏ này làm gì, nếu anh thấy thằng nhóc này quấn quít em, anh không ghen à?"

"Nhẫn nhịn một chút, anh là ba mà."

"Không nhịn nổi, chuyện này không thể nhịn được!"

Đồng Duyên giúp Hứa Hân Đóa sinh con, cực kỳ bực bội, vừa sinh vừa mắng, miệng thốt ra những từ ngữ gây sốc khiến cả đội ngũ y tế đều ngạc nhiên.

Tuy nhiên, những bà mẹ trong quá trình sinh con mà tính cách bạo lực cũng không phải ít, chuyện gì cũng có, họ cũng không quá để ý.

Kim tiêm gây tê không đau phải đợi khi cổ t* c*ng mở được bốn phân mới có thể tiêm. Trong lúc đó, Đồng Duyên có thể tạm nghỉ một chút, tiếp tục kéo Hứa Hân Đóa ra mà "tám", như thể làm vậy có thể giúp cô đỡ đau hơn.

Hứa Hân Đóa không ngừng lo lắng, nhìn quá trình sinh con mà liên tục cắn móng tay.

Cuối cùng, khi không còn gì để mắng, Đồng Duyên lại chuyển sang mắng những người khác, đầu tiên là Mục Văn Ngạn, sau đó là Thẩm Trúc Hàng. Cuối cùng, thật sự không còn gì để nói nữa, cả đến Ngụy Lam và Tô Uy cũng bị mắng.

Khi sinh xong, Đồng Duyên cuối cùng cũng im lặng.

Hứa Hân Đóa giúp anh lau mồ hôi, hỏi: "Đổi lại không?"

"Chờ một lát, anh ngủ một giấc đã."

Đồng Duyên nói vậy có lẽ vì còn rất đau, chỉ khi cảm thấy cơ thể khỏe lại thì mới đồng ý cho Hứa Hân Đóa đổi lại.

Khi Đồng Duyên nghỉ ngơi, Hứa Hân Đóa đi qua nhìn con, không lâu sau đứa bé đã được đưa đi, nói là quá nặng cần phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cậu bé nặng 8 cân, dài 57 cm.

Cũng không lạ khi bụng Hứa Hân Đóa to đến mức ấy.

Khi Đồng Duyên tỉnh dậy, Hứa Hân Đóa lập tức ôm con lại cho anh xem: "Bọn họ nói đứa bé giống anh."

Đồng Duyên nhìn con, mệt mỏi nói: "Mắt của đứa này thật sự..."

"Sao vậy?"

"Đẹp."

Đồng Duyên luôn có những nguyên tắc kỳ quặc.

Anh có thể giúp Hứa Hân Đóa sinh con, nhưng lại không thể giúp cô làm cữ, anh nói đó là vấn đề nguyên tắc.

Cụ thể là nguyên tắc gì, chính anh cũng không giải thích rõ được.

Hứa Hân Đóa làm cữ ở một nhà nghỉ dành cho mẹ sau sinh, đứa bé và cô ngủ riêng, có người giúp việc chăm sóc.

Trong giai đoạn này, đứa bé đối với Hứa Hân Đóa như một người bạn chơi, lúc rảnh rỗi, cô sẽ đón con qua chơi với mình, cho con bú xong thì không còn việc gì để làm.

Cô cũng có người giúp đỡ và thực hiện các bài tập phục hồi chức năng, cuộc sống khá thoải mái, nhưng Đồng Duyên không chịu nổi.

Anh không thể chịu nổi một ngày.

Đồng Duyên ngồi bên giường, bình tĩnh gọt táo cho Hứa Hân Đóa, vẫn tiếp tục lý do của mình: "Anh cảm thấy mình là một con chim tự do, không có cái lồng nào có thể giam cầm anh, anh muốn bay."

"Hm, bài luận của anh đâu rồi?" Hứa Hân Đóa nhướn mày nhìn anh hỏi.

“Cũng không hẳn, anh chỉ là không muốn ở đây buồn bực, nhưng nếu đổi lại cho anh ăn chút gì đó thì cũng được.”

“Em muốn ra ngoài chạy bộ.”

“Thôi đi, hãy nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời đi.”

Sau đó, Hứa Hân Đóa nhận ra rằng Đồng Duyên thường cố tránh giờ cô cho con bú. Sau khi cho con bú xong, cô đi qua hỏi Đồng Duyên: “Sao vậy, em cho con bú mà anh ghen à?”

Khuôn mặt của Đồng Duyên đột nhiên nhăn lại, miệng nhíu cao, khẽ hừ một tiếng.

Hứa Hân Đóa tiếp tục hỏi: “Hay là, anh không muốn cho con bú?”

Đồng Duyên quay đầu nhìn Hứa Hân Đóa, do dự một lúc rồi nói: “Có cả hai,anh không muốn nhìn thấy bụng của em bây giờ, nó chảy xệ, anh nhìn thấy cũng khó chịu, anh sợ mình sẽ ngày càng không thích con trai chúng ta.”

Nói thật, Hứa Hân Đóa trước kia là người mẫu.

Dù giờ cô đã có công ty riêng, không làm người mẫu nữa, nhưng vóc dáng bị thay đổi, cô chắc chắn sẽ không thể không để ý.

“Em rất thích con vì đó là con của chúng ta. Nó thật đáng yêu, anh không thấy khi nó cười với em có cảm giác như chữa lành không?”

Đồng Duyên thở dài, ôm Hứa Hân Đóa: “Anh chỉ thích em thôi…”

“Haha, được rồi, nghe lời, để am làm tháng cữ, anh cũng nên bắt đầu làm quen với việc làm cha đi.”

Họ đã đặt tên cho con là Đồng Hữu Tân.

Đồng Hữu Tân, tên có âm tương tự với Hứa Hân Đóa.

Đồng Duyên vẫn là một người cha có trách nhiệm, tan sở là lại đến thăm con, mỗi ngày anh sẽ đưa ngón tay ra, dạy con nói: “Gọi mẹ, mẹ.”

Đồng Hữu Tân vẫn chưa qua tháng cữ, chỉ biết cười tủm tỉm, trông có vẻ là một đứa trẻ có tính cách rất tốt.

Đồng Duyên nhìn một lúc không nhịn được cười: “Mẹ con và cậu con đều không thích cười, mà con lại thích cười ghê.”

Theo thời gian, Đồng Hữu Tân ngày càng lớn, mỗi ngày tan làm, Đồng Duyên đều nghe thấy tiếng con gọi: “Bà bà! Bà bà!” rồi chạy tới.

Đồng Duyên cũng sẽ ngồi xuống ôm Đồng Hữu Tân lên, rồi chơi với con.

Ban đầu anh vẫn chưa quen khi nhà có thêm một thành viên mới, nhưng dần dần anh cũng thích.

Càng nhìn càng thích.

Dù sao cũng là con ruột, mà con lại giống Hứa Hân Đóa y hệt.

Tất nhiên, cũng có những lúc Đồng Duyên không thể chấp nhận được…

Đồng Duyên mãi không thể quên được lần anh trở về nhà, nhìn thấy gia đình bốn người: Mạc Nhân Tầm, Hứa Hân Đóa, Mục Khuynh Diệc và con trai anh, bốn cặp mắt đồng loạt nhìn anh, bốn đôi mắt trắng lộ rõ, như thể cả gia đình đều đang coi thường anh.

Ánh mắt kiểu này, khi không biểu lộ cảm xúc gì, thật sự lạnh lùng đến tột cùng.

Dù Mạc Nhân Tầm thực chất là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng khi im lặng cũng chẳng toát ra chút hơi thở dịu dàng nào.

Tối hôm đó, anh đã gặp ác mộng.

Khắp nơi toàn là những cặp mắt ba tròng trắng*, những con mắt ấy vây lấy anh xoay vòng vòng.

(*chỉ kiểu mắt trắng nhiều, đồng tử nhỏ, nhìn vào lạnh lẽo và đáng sợ)

Cho đến khi anh thấy Hứa Hân Đóa ôm lấy Đồng Hữu Tân, dịu dàng mỉm cười với mình, dù có sắc bén đến đâu, cũng ngay lập tức hóa dịu dàng.

Anh lập tức cảm thấy tốt hơn.

Lời tác giả: Cảm ơn mọi người, đến đây là kết thúc của cuốn truyện này rồi.
 
Back
Top Bottom