Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 230: Bạn gái



Đồng Duyên vốn đã rất cao, vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man. Hôm nay mặc lễ phục cao cấp được thiết kế riêng, toàn bộ ưu điểm trên cơ thể cậu đều được tôn lên rõ rệt.

Khi cậu bước đi, gió như thổi theo bước chân, sải chân nhanh nhẹn, mỗi bước đều mang theo vẻ sắc sảo, dứt khoát riêng biệt.

Cậu có đôi mày kiếm, chân mày nhô cao, sắc nét, càng làm nổi bật khí thế lạnh lùng. Đôi mắt sâu như hồ, như thể chứa cả vũ trụ bao la và ngân hà rực rỡ. Mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm và đường viền hàm cắt nét hoàn hảo, mọi đường nét đều như được điêu khắc ra cho riêng ngày hôm nay.

Khí chất của cậu lạnh lùng, cấm kỵ lại sắc bén, mang theo cái ngông cuồng của tuổi trẻ.

Mọi thứ về cậu hoàn toàn tự nhiên, dường như từ khi sinh ra đã nên như thế.

"Thiên chi kiêu tử" — đứa con cưng của trời đất — hẳn là phải như vậy.

Lúc đến nơi, Đồng Duyên vẫn còn đang trò chuyện với Ngụy Lam, than phiền vì hội trường đông người khiến cậu thấy phiền chết đi được, nhưng vừa thấy Hứa Hân Đóa, tâm trạng lập tức sáng lên.

Cậu không chần chừ gì, trực tiếp nói to: "Hứa Hân Đóa, làm bạn gái tôi đi. Dù nhà cậu có hơi nhỏ bé, nhưng… cậu xinh đẹp mà."

Nói xong, Đồng Duyên liếc sang cha Mục, khóe môi khẽ nhếch, mang theo nụ cười trào phúng lạnh lẽo.

Rõ ràng đây là cố ý.

Đồng Duyên đã không thể chờ được nữa, không chờ thêm một phút một giây nào. Hôm qua cậu đã bị người nhà sắp xếp đủ thứ lễ tiết, bắt học lời phát biểu, bài bản nghi thức, chẳng có lấy một chút thời gian để tìm cô.

Vừa nghe tin Hứa Hân Đóa đến hội trường, cậu lập tức rời khỏi tiệc chính, một mình đi đón cô, và câu đầu tiên cậu nói ra… chính là lời tỏ tình.

Ngụy Lam giật mình quay sang nhìn mẹ của Mục Khuynh Diệc, trong lòng run rẩy, trời đất ơi, có cần thiết phải làm lớn như vậy không?! Cha mẹ người ta còn đang ở đây kìa!

Lại nhìn quanh một vòng — đám khách vừa mới tới cũng tụ về quanh đây, ban đầu định bước lên chào hỏi Đồng Duyên, nhưng vừa vặn nghe hết câu tỏ tình công khai ấy.

Mọi người bỗng khựng lại, không biết có nên tiếp tục tiến lên hay không, nhưng ánh mắt đều hướng về phía Hứa Hân Đóa, muốn xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Hứa Hân Đóa nở nụ cười duyên dáng, nhẹ nhàng đáp: “Được thôi, em cũng đang nhớ bố mẹ rồi.”

Không có hoa, không có nến, không có sân khấu lãng mạn. Không cần đắn đo, không cần hồi hộp, không cần diễn kịch. Cô thẳng thắn nhận lời — ngay giữa trung tâm của tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Cao quý, khí phách và… cực kỳ xứng đôi.

Chỉ cần không có rào cản nào khác, Hứa Hân Đóa thậm chí ước gì có thể lập tức bên cậu ấy trọn đời, cùng nhau bạc đầu, cho đến khi răng long tóc bạc.

Ngụy Lam nghe xong, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Quá đỉnh…

Hai người này… thật sự là quá đỉnh luôn.

Chuyển trạng thái nhanh như chớp, quả nhiên người trong một nhà, tính cách cũng cùng một gu.

Ngụy Lam nhìn thấy Đồng Duyên bước tới gần Hứa Hân Đóa, hôn nhẹ lên môi cô rồi quay sang nói: “Bên này tớ còn chút việc, để Ngụy Lam sắp xếp giúp cậu và mọi người nhé.”

Nói xong lại quay sang Mục mẫu và Mục Khuynh Dật: “Mẹ, anh… con qua bên kia trước ạ.”

Mẹ Mục & Mục Khuynh Dật: “…”

Biết nói gì bây giờ? Chỉ có thể đứng nhìn cậu chủ nhà người ta vừa đẹp trai vừa ngầu rời đi thôi chứ biết sao.

Hôm nay Đồng Duyên bận đến mức không ngẩng nổi đầu.

Đồng Du Khải sắp xếp cho cậu gặp mặt các cổ đông trong công ty, cùng với các lãnh đạo chính ở từng chi nhánh — buổi gặp mặt này vừa để giới thiệu, vừa là cơ hội để Đồng Duyên ghi nhớ gương mặt, làm quen, xây dựng mối quan hệ.

Về sau, nếu muốn tiếp quản công ty, thì bước đầu tiên chính là hiểu rõ từng người trong hệ thống lớn mạnh của Đồng gia.

Nhưng chuyện khiến Đồng Duyên đau đầu nhất lại không phải công việc.

Vấn đề là… cứ vài người lại có người kéo theo con gái đến giới thiệu!

“Đây là con gái tôi, tuổi cũng xấp xỉ cậu đấy.”

Giới thiệu những cô từ 17 đến 19 tuổi thì thôi cậu còn ráng lịch sự… nhưng giới thiệu cả mấy bé 15 tuổi là sao hả trời?! Cậu cảm thấy thật sự là bức xúc tới giới hạn đạo đức rồi!

Đồng Duyên lập tức chạy trốn.

Vì vậy, cậu cần giải quyết chuyện "mình có bạn gái" càng nhanh càng tốt, càng công khai càng tốt. Như vậy sẽ chặn luôn con đường “mai mối ngầm” của mấy người kia.

Sau khi xác định quan hệ với Hứa Hân Đóa, cậu dẫn cả ba mẹ con họ lên khu vực ghế VIP tầng trên, để họ nghỉ ngơi trước. Rồi phân phó Ngụy Lam hỗ trợ lo liệu tiếp.

Còn mình thì quay lại tìm Đồng Du Khải, vừa đi vừa xoa huyệt thái dương, cơn nhức đầu như bùng nổ.

Ngay lúc đó, Lưu Nhã Đình chạy tới, vẻ mặt rất kích động, hỏi lớn: “Cậu… cậu và Đồng Duyên yêu nhau thật à?!”

Hứa Hân Đóa khẽ gật đầu: “Ừ, vừa mới đồng ý với cậu ấy xong.”

“Cậu ta uy h**p cậu à? Cậu không cần sợ cậu ta đâu, tớ có thể xử được cậu ta!” — Lưu Nhã Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

Hứa Hân Đóa lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không có đâu.”

Lưu Nhã Đình vẫn không cam lòng: “Cậu không cần phải tự biến mình thành quà sinh nhật tặng người ta như vậy chứ? Hy sinh vậy quá lớn rồi…”

Hứa Hân Đóa bình tĩnh trả lời: “Tớ thích cậu ấy.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 231: Chương 231



Lưu Nhã Đình tức đến mức giơ tay đập lên trán mình, sau đó bắt đầu đi tới đi lui không xa chỗ Hứa Hân Đóa, như thể đang cố tiêu hóa cái tin dữ.

Nhà họ Mục ba người ngồi im nhìn Nhã Đình, ai nấy đều ngoan ngoãn, không chen lời, không cản trở, nhưng ba đôi mắt thì đồng loạt dõi theo cô.

Ngụy Lam vẫn tươi cười vui vẻ nói: “Tiểu tiên nữ Lưu à, cậu cũng không cần kích động như vậy đâu. Anh Duyên chắc chắn sẽ bên Đóa gia thôi. Sớm hay muộn cũng thế cả, chẳng qua là hôm nay vừa tròn 18 tuổi liền xác định quan hệ luôn thôi.”

Lưu Nhã Đình lớn tiếng phản bác: “Cậu ta không xứng!”

Tiếng hét ấy làm mẹ Mục giật nảy mình.

Đúng lúc đó, buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Tất nhiên Đồng Duyên phải lên sân khấu phát biểu.

Anh cầm mic, ung dung điềm đạm giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là Đồng Duyên.”

Sau đó anh nhìn lên tầng hai, nói tiếp: “Tiện thể giới thiệu một chút, cô gái ở tầng hai kia là bạn gái tôi.”

Khán khách ồ lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tầng hai, nơi Lưu Nhã Đình và Hứa Hân Đóa cùng đứng. Mọi người nhất thời không phân biệt được ai là bạn gái chính thức.

Đồng Duyên cười ranh mãnh, giơ mic nói một câu như chọc ghẹo: “Lưu Nhã Đình, đứng lệch qua một chút.”

Lưu Nhã Đình bị gọi tên trước bao người, giống như bị lôi ra ánh sáng, miễn cưỡng di chuyển sang bên.

Đồng Duyên tiếp lời: “Dịch thêm chút nữa đi, che mất bạn gái tôi rồi.”

Lưu Nhã Đình tức đến nỗi phồng má, lùi hẳn về phía xa, nhường trọn vị trí cho Hứa Hân Đóa.

Lúc này, Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đối mắt nhau, trong ánh nhìn của anh, sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng như suối xuân.

Đồng Duyên nói tiếp, giọng rõ ràng: “Cô gái mặc lễ phục màu hồng n*d*, xinh đẹp như tiên kia chính là bạn gái tôi. Hôm nay cũng vừa tròn 18 tuổi.”

“À, còn một điều nữa… ông anh rể tiện nghi của tôi hôm nay cũng sinh nhật, tiện thể chúc hai người sinh nhật vui vẻ.”

Sau khi tiếng vỗ tay và lời chúc vang lên, Đồng Duyên lại nói thêm một câu, đầy ý nghĩa: “Khi nào chúng tôi đính hôn, tôi sẽ lại mời mọi người đến chung vui.”

Câu nói cuối cùng rõ ràng chỉ là lời trêu chọc hài hước, nhưng lại rất được lòng người. Đồng nghĩa với việc khi đến tuổi có thể đính hôn, anh vẫn sẽ giữ liên hệ với những người có mặt hôm nay.

Lời vừa dứt, tràng pháo tay rộ lên, bạn bè của Đồng Duyên cũng hùa theo reo hò ầm ĩ.

Đồng Duyên nói xong, mới chính thức bắt đầu đọc bài phát biểu mà người nhà chuẩn bị cho.

Bữa tiệc sinh nhật này mang đậm hơi thở thương nghiệp, đâu đâu cũng thấy dấu ấn của sản nghiệp nhà họ Đồng. Là người thừa kế, Đồng Duyên không thể không gánh vác.

Anh chỉ có thể tranh thủ những dịp như thế này, làm vài chuyện khiến bản thân vui vẻ. Mà hiện tại, điều khiến anh vui nhất chính là —

Công khai với toàn thế giới rằng Hứa Hân Đóa là bạn gái anh. Cô ấy xinh đẹp đến mức làm anh muốn khoe khắp nơi.

Hứa Hân Đóa mỉm cười nghe Đồng Duyên phát biểu, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh Trương: “Anh Trương, em xin lỗi, em đang yêu rồi, người ta vừa công khai luôn rồi.”

Anh Trương: “???”

Anh Trương: “Công khai kiểu gì?”

Hứa Hân Đóa: “Nói em là bạn gái cậu ấy ngay giữa tiệc sinh nhật.”

Anh Trương: “Ồ, vậy thì không sao…”

Hứa Hân Đóa: “Tại hiện trường có rất nhiều người, cả phóng viên truyền thông nữa.”

Cô còn gửi luôn một đoạn video ngắn quay lại cảnh công khai.

Anh Trương: “Anh đang bấm huyệt nhân trung đây… Để anh nghĩ cách, anh đi họp khẩn với quản lý bên nghệ sĩ đây.”

Lúc này là đến phần múa mở màn.

Hứa Hân Đóa từ tầng hai bước xuống, ánh đèn lộng lẫy tỏa ra ánh vàng ấm, chiếu rọi lên thân hình mảnh mai của cô, khiến cô càng thêm lấp lánh nổi bật.

Đồng Duyên bước đến, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn cô vào giữa sàn nhảy.

Nam thanh nữ tú, hai người đứng cạnh nhau như một bức tranh hoàn mỹ, đẹp đến mê người.

Dưới nền nhạc êm ái, hai người bắt đầu khiêu vũ, bước nhảy ăn ý, phối hợp tuyệt vời không chê vào đâu được.

Cô gái này dường như không hề lúng túng, từng cử chỉ đều tự nhiên, thoải mái, toát lên sự tự tin và đoan trang.

Dù có người từng nghi ngờ Hứa Hân Đóa không xứng làm dâu nhà họ Đồng, nhưng ngay khoảnh khắc này, họ cũng phải tâm phục khẩu phục — khí chất của cô quá xuất chúng, đứng cạnh Đồng Duyên quả thật là “trai tài gái sắc”, vô cùng xứng đôi.

Sau khi khiêu vũ xong, Đồng Duyên vẫn nắm tay cô, dắt cô đi về phía Doãn Họa và Đồng Du Khải, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với cô: “Hôm nay anh bận đến tối muộn mất, lát nữa em với mẹ em về trước cũng được. Anh thấy mẹ em có vẻ hơi không thoải mái. Anh sẽ cố gắng đến trước 12 giờ để gặp em.”

Hứa Hân Đóa nhỏ nhẹ đáp: “Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi.”

Đồng Duyên lập tức phản đối: “Không được. Anh nhất định phải chúc mừng sinh nhật em.”

“Vậy giờ chẳng phải đang mừng sinh nhật em sao?”

“Giờ là em đang mừng sinh nhật cho anh, còn anh thì đang tham gia một sự kiện thương mại. Giờ cả người anh đau nhức đang gào thét phản đối đây này…”

Lúc đó Doãn Họa nhìn thấy Hứa Hân Đóa liền vui vẻ nói: “Đóa Đóa hôm nay thật xinh đẹp, anh nói có đúng không nào?”

Khi bị hỏi đến, Đồng Du Khải mới liếc nhìn Hứa Hân Đóa một cái, rồi thản nhiên đáp: “Cũng được.”

(Từ chương này nam nữ chính đã trưởng thành và xác định quan hệ nên mình đổi xưng hô giữa hai nhân vật nhé.)
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 232: Chương 232



Đồng Duyên thì vội vàng bổ sung ngay: “Đẹp lắm! Siêu đẹp luôn ấy!”

Hứa Hân Đóa cực kỳ hài lòng với sự “tâng bốc” của bạn trai.

Chào hỏi xong các bậc trưởng bối, cô lại phải phối hợp chụp hình cùng nhà họ Đồng.

Hiện trường có rất nhiều phóng viên truyền thông, đặc biệt là với một người đẹp gả vào hào môn như Doãn Họa, hay một người mang thân phận như Đồng Du Khải, tất nhiên đều là tâm điểm săn đón của giới truyền thông.

Chưa kể đến việc, Đồng Duyên là thiếu gia thế hệ thứ hai của một gia tộc giàu có, lại sở hữu gương mặt điển trai nổi bật, mỗi lần xuất hiện trên hot search đều khiến mạng xã hội bùng nổ.

Hôm nay lại còn công khai chuyện tình cảm trước đông người, dáng vẻ rõ ràng là đang tuyên bố Hứa Hân Đóa sẽ trở thành dâu nhà họ Đồng, mà phía nhà họ Đồng cũng tỏ thái độ chấp nhận rõ ràng — chuyện này hiển nhiên khiến giới truyền thông sôi sục.

Hơn nữa, cũng có người nhận ra Hứa Hân Đóa, dù sao cô cũng là người mẫu mới nổi gần đây, liên tục xuất hiện trong các chiến dịch quảng bá và sàn diễn thời trang.

Tất cả những yếu tố đó gộp lại trở thành “tin nóng”, đám phóng viên **đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội ghi hình, phỏng vấn”.

Có vài phóng viên định hỏi thêm, nhưng hầu hết đều được Doãn Họa khéo léo trả lời, không quá tiết lộ nhưng vẫn đủ giữ thiện cảm. Cuộc phỏng vấn không kéo dài quá lâu — dù sao hôm nay cũng không phải buổi họp báo chính thức.

Sau khi ứng phó với truyền thông xong, Hứa Hân Đóa chào tạm biệt ba người nhà họ Đồng, rồi cùng mẹ và anh trai rời khỏi hội trường.

Ba người trở về căn homestay mà mẹ cô đang thuê tạm thời để ở.

Thực ra mẹ Mục đã ra ngoại tỉnh để chuẩn bị khai trương cửa hàng mới rồi. Hiện tại bà phải trông nom hai tiệm cùng lúc, vốn dĩ không có thời gian quay về ở tạm.

Căn homestay này để lại, cũng là để tiện cho Mục Khuynh Diệc — có chỗ đặt hành lý, có chỗ nghỉ chân.

Hôm nay trùng hợp là sinh nhật hai đứa, nên cả ba người cùng nhau quay về đây tổ chức sinh nhật.

Mẹ Mục đặc biệt đặt làm hai chiếc bánh kem, một cái cho anh trai, một cái cho em gái.

Hai chiếc bánh mang phong cách hoàn toàn khác nhau — bánh của Mục Khuynh Diệc nhìn rất chỉn chu, lấy socola làm chủ đạo, có hình chiếc nơ nhỏ phía trên, nhìn qua đã toát lên vẻ lịch lãm.

Còn bánh của Hứa Hân Đóa thì tinh xảo hơn nhiều — hoa văn được trang trí cầu kỳ, bên trên còn có cả bánh macaron đủ màu, vừa nhìn đã thấy là dành riêng cho con gái.

Dù biết ba người thì ăn sao hết hai cái bánh lớn, nhưng mẹ Mục vẫn cố ý làm vậy, chỉ vì muốn "mỗi đứa một phần", con trai có gì, con gái nhất định cũng phải có.

Bà cắm nến sinh nhật lên bánh, rồi thắp lửa, dịu dàng nói: “Ước một điều đi.”

Hai đứa con cùng chắp tay, im lặng nhắm mắt, ước điều ước của riêng mình.

Sau khi hai ngọn nến được thổi tắt, căn phòng rơi vào một màn tối đen yên tĩnh.

Mẹ Mục bất ngờ lên tiếng: “Công tắc đèn ở đâu ấy nhỉ?”

Mục Khuynh Diệc cũng ngớ ra: “Hình như ở gần cửa thì phải?”

Lúc nãy là Hứa Hân Đóa đi tắt đèn, giờ cô đành đứng dậy, lần mò tới gần cửa, bật đèn lên.

Vừa quay đầu lại, cô lập tức thấy trên bàn có thêm một chiếc hộp quà.

Hứa Hân Đóa lúc này mới nhận ra — mẹ con họ đã âm thầm chuẩn bị từ trước.

Cô đi tới, ngó qua chiếc hộp rồi hỏi: “Tặng con à?”

Mẹ Mục dè dặt đáp: “Mẹ cũng không biết con có thích không… Mẹ đã chọn kỹ lắm rồi.”

Hứa Hân Đóa mở hộp ra, bên trong là… một chiếc chìa khóa.

Cô cầm lên nhìn kỹ biểu tượng, kinh ngạc thốt lên: “Là xe mô tô?!”

Mẹ Mục lập tức gật đầu: “Ừ. Mẹ thấy trong buổi phỏng vấn con có nói thích kiểu xe đó, nên mẹ đặt mua một chiếc. Nhưng mà mẹ vẫn thấy chạy xe nguy hiểm lắm, con đi chậm thôi nhé.”

Hứa Hân Đóa vui sướng tột độ, trong mắt ánh lên sự bất ngờ, cảm động và hạnh phúc.

Trước đây cô toàn đi xe của Đồng Duyên, đây là chiếc xe đầu tiên thực sự thuộc về cô, lại còn đúng kiểu dáng cô thích.

Hơn nữa… cô nhìn ra được, mẹ Mục chắc chắn đã mua tất cả các tạp chí cô từng tham gia, còn xem cả video phỏng vấn của cô.

Hứa Hân Đóa nhanh chóng đáp: “Con thích lắm!”

Thật sự là thích.

Sau đó, cô mở món quà từ Mục Khuynh Diệc, bên trong là… một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn.

Sao lựa chọn của Mục Khuynh Diệc lúc nào cũng là màu hồng thế này? Hứa Hân Đóa bắt đầu nghi ngờ có phải chính anh mới là người thích màu này không.

Cô cầm chiếc mũ lên, nhìn về phía anh trai. Mục Khuynh Diệc khẽ nói: “Chạy xe nhớ cẩn thận.”

Gần đây tiền tiêu vặt của Mục Khuynh Diệc cũng không còn nhiều, có thể tặng được cái mũ bảo hiểm đã là rất có lòng rồi. Hứa Hân Đóa cũng rất thích món quà này.

“À mà… Em cũng chuẩn bị quà cho anh.”

Cô vừa nói, vừa lôi ra một chiếc hộp lớn, bưng khá vất vả, nặng trịch đặt lên bàn cái "rầm".

“Em đã tổng hợp các dạng đề kinh điển trong đề thi Olympic, biên soạn thành một bộ đề trọn gói. Ngoài ra, còn có thêm một bộ ‘biển đề’ thú vị nữa đó.”

Mục Khuynh Dật nhìn món quà, trầm mặc mấy giây rồi nói: “Cũng… cũng được.”

Cái trình chọn quà của em gái mình, xem ra cũng chẳng hơn mình là bao.

Mẹ Mục nhìn cảnh tượng hai anh em, bỗng bật cười thành tiếng: “Sao hai đứa nhìn nhau nghiêm túc thế mà lại buồn cười đến vậy?”

Cả hai lập tức quay đầu nhìn bà: “Buồn cười chỗ nào ạ?”

Hai đứa đều hết sức thắc mắc.

Quả thật gu hài hước của mẹ mình, đúng là rất khác người.

Tối hôm đó, Hứa Hân Đóa ở lại nhà mẹ Mục.

Căn nhà có ba phòng ngủ thật, nhưng vì cô đến ở tạm, nên Mục Khuynh Diệc phải dời lên tầng áp mái.

Ở trên đó, đến đứng cũng không thẳng người được, bò vào là phải ngủ luôn, không làm được gì khác.

Mà cái gác mái còn trang trí ngựa gỗ, bể bóng bóng khí, nhìn là biết dành cho trẻ con, Mục Khuynh Diệc hoàn toàn không có hứng thú. Anh rửa mặt xong là lăn ra ngủ luôn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 233: Chương 233



Hứa Hân Đóa thì biết Đồng Duyên sẽ đến tìm mình nên không nghỉ ngơi vội, rửa mặt xong liền ngồi trong phòng trò chuyện với anh Trương.

Tinh Vũ thật sự đã khởi động chế độ cảnh giác cấp một, bình thường chỉ khi nghệ sĩ trong công ty gặp scandal hoặc bị bôi xấu mới có trận thế thế này.

Thật sự là người mẫu của công ty bỗng chốc có được mức độ chú ý của nghệ sĩ tuyến một, ngay lập tức lên hot search, trong danh sách các bài viết nổi bật còn có mấy bài, các blogger giải trí lớn cũng đang giới thiệu Hứa Hân Đóa là ai.

Chỉ sau một đêm, cô gần như trở nên nổi tiếng khắp nơi, bạo hồng.

Tiểu Tinh Tinh: #Con dâu Doãn Họa Hứa Hân Đóa# Bốn người đứng cùng nhau, khí chất đúng là đỉnh.

Mèo mặt đơ: #Hứa Hân Đóa# Bốn chữ A, bùng nổ! Không gánh nổi!

Constance: #Hứa Hân Đóa# Gì cơ? Có người yêu rồi? Con gái tôi mới bao tuổi? Mẹ không cho phép đâu nhé.

Tay run không phải vì lạnh: Xuất thân đáng thương, từ nhỏ đã bắt đầu làm việc trong giới, Doãn Họa là vì cảm thấy cô gái này giống bản thân thời trẻ nên mới thích cô ấy sao?

Long nhỏ qua đây: Có “nhan sắc”, cuối cùng cũng có bến đỗ.

Hứa Hân Đóa xem một lúc bình luận, lại lướt thấy cũng có người chửi mình, ví dụ như:

“Chỉ mình tôi thấy người mẫu này xấu à”, “Người mẫu này nhìn không giống người tốt, ánh mắt dữ quá”, “Giờ muốn gả vào nhà giàu thì phải nhanh, vừa đủ tuổi là bắt đầu rồi.”

Cô xem một lúc rồi không xem nữa.

Lúc này Đồng Duyên nhắn tin: “Anh tới rồi, em ở phòng góc phải đúng không?”

Hứa Hân Đóa: “Ừm.”

Đồng Duyên: “Em mở cửa sổ ra đi.”

Hứa Hân Đóa mở cửa sổ, kéo rèm lưới lên rồi thò đầu ra ngoài nhìn, vừa mới ló đầu ra đã cảm thấy trước mắt lóa sáng, vội vàng rụt đầu về phòng, động tác luống cuống y như con chuột chũi trong trò chơi đập chuột.

Đồng Duyên đang cầm pháo bông, cũng bị dọa giật mình, vội giơ pháo bông sang một bên, thò đầu nhìn vào hỏi: “Em không sao chứ?”

Hứa Hân Đóa sờ lên phần tóc mái, tức giận hét lên: “Cháy tóc mái của em rồi!”

“Anh bảo em mở cửa sổ, ai bảo em thò đầu ra ngoài?”

“Còn đổ lỗi cho em hả?”

“Là anh, là anh.” Đồng Duyên vội vàng nhận lỗi, que pháo cũng vừa cháy xong, anh cầm tàn pháo nhảy lên, trực tiếp trèo qua cửa sổ vào phòng Hứa Hân Đóa.

Ban đầu anh định khi Hứa Hân Đóa mở cửa sổ ra sẽ thấy pháo bông, sau đó anh sẽ hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, kết quả lại thành ra thế này.

Anh vứt cây pháo đi, đưa tay định chạm vào mặt Hứa Hân Đóa xem có bị bỏng không.

Hứa Hân Đóa giận dữ hất tay anh ra.

Đồng Duyên ngồi trên bệ cửa sổ nhìn cô, cười tít mắt nói: “Chúc mừng sinh nhật, cô bạn gái nhỏ của anh.”

Hứa Hân Đóa trừng mắt nhìn anh , tức tối đáp: “Anh cũng vui vẻ nhé, đồ ngốc đáng ghét!”

Đồng Duyên đưa tay nâng cằm Hứa Hân Đóa lên, cúi người hôn cô.

Nụ hôn lần này không giống những lần trước, bây giờ họ đã yêu nhau rồi, không cần lén lút nữa.

Đồng Duyên hôn rất táo bạo, khiến Hứa Hân Đóa luống cuống đẩy anh ra.

Đồng Duyên cũng không bận tâm, nói: “Thành niên rồi thật là tốt, anh có thể nhận quà của mình rồi. Anh còn mang cái này.”

Nói rồi anh lôi từ túi ra một hộp bao.

Hứa Hân Đóa sững sờ, tên này vô liêm sỉ đến mức này sao?

Đúng lúc này, mẹ Mục gõ cửa bên ngoài: “Đóa Đóa, mẹ cắt trái cây cho con rồi.”

Hứa Hân Đóa bị dọa cho tim nhảy dựng lên, vội vàng đẩy Đồng Duyên ra ngoài rồi đóng cửa sổ lại.

Cô chỉnh lại trạng thái, bước ra mở cửa, nhận đĩa trái cây từ tay mẹ Mục. Sau khi khóa cửa lại, cô đặt đĩa lên bàn, nhanh chóng mở cửa sổ ra nhìn, liền thấy Đồng Duyên đang ngã sóng soài bên ngoài, loạng choạng bò dậy.

“Đã yêu nhau rồi, sao em còn như thế này hả?” Đồng Duyên không nhịn được hỏi.

May mà đây là tầng một, nếu không anh thật sự bị ngã ngất luôn.

Hứa Hân Đóa vội xin lỗi: “Xin lỗi, em chưa kịp phản ứng.”

“Tránh ra, anh vào lại lần nữa.”

Hứa Hân Đóa không cho, chỉ vào thứ trên tay Đồng Duyên hỏi: “Anh định dùng cái này để mừng sinh nhật em à?”

“Cũng không hẳn, nhưng… mừng em thành niên mà, anh nhẹ nhàng thôi, được không?”

“Không được, chúc ngủ ngon.” Hứa Hân Đóa nói xong liền đóng cửa sổ lại.

Đồng Duyên đứng ngoài cửa sổ, cầm điện thoại gọi cuộc gọi thoại cho Hứa Hân Đóa, cô bắt máy rồi chỉ nói đúng một chữ: “Cút.”

“Đừng vậy mà, được không?”

“Vậy lần đầu tiên anh chịu đau nhé?”

“Không đời nào!” Đồng Duyên lập tức phản đối, “Đây là nguyên tắc! Tuyệt đối không được! Vấn đề này anh không bao giờ nhượng bộ đâu. Chúng ta có thể hoán đổi thân xác, nhưng không thể hoán đổi trải nghiệm kiểu đó. Anh là đàn ông, lòng tự trọng của đàn ông là bất khả xâm phạm!”

“Lần trước em say rượu, anh vào trong cơ thể em rồi chính anh nói đấy.”

“Cái gì?! Anh lại lẳng lơ vậy hả?” Đồng Duyên sốc nặng, nghĩ một lúc rồi điên cuồng lắc đầu ngoài cửa sổ, “Không thể nào, em đừng dọa anh.”

“Không dọa anh đâu, thật sự là chính miệng anh nói đấy. Nếu anh đồng ý, em sẽ thử xem, em sẽ nhẹ nhàng, không làm đau anh, được không?”

“Không được, thật sự không được, chuyện này anh không đồng ý đâu.”

“Đi mà~”

“Không đi!”

Biểu cảm của Đồng Duyên cứng đờ lại, chuyện như vậy sao có thể chấp nhận chứ!

Mấy chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không!

Thật sự không thể!

A a a! Mới nghĩ thôi là muốn sụp đổ rồi.

Đột nhiên anh không còn hứng thú nữa, thậm chí còn muốn vứt thứ đang cầm trong tay đi, sợ Hứa Hân Đóa nổi hứng thật rồi nhào đến thì anh tiêu đời.

Đồng Duyên đứng ngoài cửa sổ, nhìn Hứa Hân Đóa đang đứng trong phòng, bất chợt nói: “Vậy em ngủ sớm nha.”

“Không vào nữa à?”

“Ừ, không vào nữa… anh… anh về nhà đây, em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

“Bye bye.”

Đồng Duyên nặng nề cúp điện thoại, quay người rời đi.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 234: Lớp 12



Điều Hứa Hân Đóa không ngờ tới là, lần công khai tình cảm này với Đồng Duyên lại tạo ra mức độ chú ý cao đến vậy.

Suốt ba ngày trôi qua, trên hotsearch vẫn liên tục xuất hiện tin tức liên quan đến nhà họ Đồng và cô, đặc biệt là ngày hôm sau, tên riêng của cô thậm chí leo lên hạng ba hotsearch.

Dần dần, trên mạng bắt đầu xuất hiện những ý kiến phủ nhận, ví dụ như:“Lại mua hotsearch, tôi đã thấy phản cảm với mấy tin tức nhà bốn người này rồi.”

Bình luận phản hồi: “Vị huynh đài này chắc có máy thời gian nhỉ? Người ta mới lần đầu lên hotsearch với đủ bốn người, chỉ là từ khóa thay đổi mà thôi.”

Bình luận phản hồi: “Đồng Duyên chẳng có ý định debut gì cả, người ta còn phải thừa kế gia sản, khinh thường giới giải trí ấy.”“Nhà họ Đồng muốn lăng xê cái người mẫu hạng mười tám này sao?”

Bình luận phản hồi: “Hứa Hân Đóa đã debut một năm rồi, chưa từng dựa hơi Doãn Hoạ lấy một chút. Hiện tại còn chuẩn bị thi đại học, không nhận việc, lúc này mà lăng xê thì chỉ có não hỏng. Doãn Hoa không ngu đến mức đó.”

Bình luận phản hồi: “Có lăng xê hay không thì cứ nhìn nửa năm tới cô ấy có gây chuyện gì không là biết. Nếu không có, anh quỳ xuống xin lỗi nhé?”

Chuyện ồn ào đến mức này, trong trường đương nhiên cũng có lời đồn.

Trường Quốc tế Gia Hoa nảy sinh hai luồng nghi vấn:

Một là: Hả? Giờ mới ở bên nhau á?

Hai là: Trời đất! Họ không phải đã chia tay rồi à?

Hai luồng ý kiến hoàn toàn trái ngược, nhưng đều cho thấy việc này khiến nhiều người bất ngờ.

Cái gì thế này chứ?! Gọi là khó theo đuổi?

Ngay cả bị người như Đồng Duyên theo đuổi mà cũng phải mất từng ấy thời gian.

Tính ra thì, từ lúc Hứa Hân Đóa chuyển đến Gia Hoa đến giờ cũng chỉ mới hơn một năm.

Cô vừa chuyển trường không bao lâu thì sinh nhật, giờ lại vừa qua sinh nhật không mấy hôm. Từng ấy thời gian, mối quan hệ giữa cô và Đồng Duyên vẫn mập mờ, vậy mà phải đợi đến tận bây giờ mới chính thức.

Về phần này, Hứa Hân Đóa chẳng hé nửa lời. Thực ra không phải cô khó theo đuổi, mà là bất đắc dĩ. Do đủ loại sai sót, lại thêm ràng buộc hợp đồng. Thực ra cô đã thích Đồng Duyên từ trước rồi.

Hai ngày nay, lớp Hỏa Tiễn rõ ràng có nhiều người tới “xem tận mắt cặp đôi huyền thoại”.

Lớp học ở Trường Quốc tế Gia Hoa, phía tường gần hành lang có một ô cửa sổ dài hẹp, rất tiện để giáo viên chủ nhiệm hay ban giám hiệu đứng ngoài nhìn vào lớp.

Hiện giờ nơi đó thành chỗ không ít học sinh giả vờ đi ngang, rồi tranh thủ liếc vào lớp ngó cặp đôi kia.

Điều khiến người ta tức nhất là cái cửa sổ kia lại không có rèm.

Tuy nhiên, Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên gần như không có tương tác gì trong trường, hiếm hoi lắm mới bắt gặp một lần mà cũng đủ làm đám học sinh xung quanh phấn khích.

Cảm giác ấy giống như đang theo dõi một couple ít phát “kẹo ngọt”, vậy mà đùng một cái fan tình cờ bắt gặp được khoảnh khắc ngọt ngào, trong lòng bùng nổ vui sướng không gì tả nổi.

Thậm chí, họ còn có thể đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang: “Thấy cặp hotsearch kia không? Học chung trường với tụi mình đó, mình gặp họ suốt!”

Hứa Hân Đóa vẫn là học sinh đứng đầu lớp chọn, vị trí trung tâm hàng đầu ngồi vững như bàn thạch.

Hai người ngồi bên cạnh cô ngoài việc thỉnh thoảng đổi chỗ thì không có gì thay đổi. Chủ yếu là vì Thiệu Thanh Hòa ngày càng xin nghỉ ít đi, thành tích cũng dần tiến bộ, bắt đầu ngang ngửa với Mục Khuynh Diệc.

Mà đây là trong hoàn cảnh Thiệu Thanh Hòa vừa học, vừa giấu điện thoại trong sách để theo dõi thị trường chứng khoán trong giờ học.

Thời điểm đó Hứa Hân Đóa thật sự phải cảm thán: Thiệu Thanh Hòa đúng là nhân tài.

Có lần trò chuyện với Mục Khuynh Diệc, cô mới biết Thiệu Thanh Hòa cũng chỉ vừa mới đủ tuổi trưởng thành, hiện đang nắm trong tay 6% cổ phần công ty của cha mình.

Dưới tên cậu ta còn có hai công ty riêng, chuỗi nhà hàng lẩu có ba chi nhánh, chuỗi cửa hàng thời trang trong thành phố cũng có sáu chi nhánh.

Thiệu Thanh Hòa dẫu không dựa vào gia đình, doanh thu mỗi tháng cũng khiến người khác phải nghẹn họng.

Đúng là “so sánh với người khác thì tức chết mất”.

Vào giờ giải lao, Hứa Hân Đóa thuận miệng hỏi Thiệu Thanh Hòa: “Cậu định thi đại học nào?”

“Nếu anh cậu thi Đại học B, tôi sẽ thi Đại học Hoa. Nếu cậu ấy thi Hoa, tôi sẽ chọn B.”

“Sao vậy? Không muốn học cùng anh tôi nữa à?”

“Ở chung với cậu ấy thì tôi không làm nam thần của trường được.”

“Cậu đúng là... chí hướng lớn lao ghê.”

Thiệu Thanh Hòa cười sảng khoái khiến Mục Khuynh Diệc bên cạnh liếc mắt lườm cậu ta một cái.

Thiệu Thanh Hòa tiện miệng hỏi lại: “Vậy còn cậu?”

“Tôi phải xem điểm của mình đã.” Hứa Hân Đóa nói rồi đứng dậy, đi về phía Đồng Duyên.

Nhờ nỗ lực học hành, Đồng Duyên đã vươn lên nhóm trung của lớp Hỏa Tiễn, chỗ ngồi còn gần với Lâu Hử.

Hứa Hân Đóa đi tới, đứng bên bàn học của Đồng Duyên, đưa cho anh một bài tập:
“Anh thấy đoạn văn này có ý gì?”

Đồng Duyên cầm lấy bài tập xem một lúc, chỉ có thể nghiêm túc đọc rồi đáp: “Ông ta cảm thấy nuôi chim có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Hứa Hân Đóa dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Anh nghĩ lại đi.”

Đồng Duyên lại cúi xuống xem thêm lần nữa, rồi nói: “Ông ta hình như không vui lắm.”

Lần này Hứa Hân Đóa đổi vị trí ngón tay, bắt đầu gõ lên trán Đồng Duyên: “Đọc kỹ lại xem.”

Áp lực trong lòng Đồng Duyên lập tức dâng cao.

Giờ đây mỗi lần nhìn thấy Hứa Hân Đóa, anh có cảm giác như bị cô giáo chủ nhiệm điểm danh trả lời riêng, chỉ biết run rẩy nhìn đề bài.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 235: Chương 235



Đồng Duyên mỗi lần làm đọc hiểu đều như đang liều mạng, mỗi chữ đều phải nghĩ nửa ngày, còn viết văn thì cứ lạc đề.

Thật sự quá khổ rồi.

Cuối cùng Hứa Hân Đóa không nhịn nổi nữa, lên tiếng: “Anh có thể xem xét từ bối cảnh và tình huống mà phân tích. Ông ấy là một người già mất con, bầu bạn với ông chỉ có con chim kia. Chim là người bạn tinh thần, là nơi ông ký thác tình cảm. Bây giờ con chim mất rồi, ông rất đau lòng...”

“Mua con khác là được mà?”

“...” Hứa Hân Đóa trừng mắt nhìn anh: “Em chia tay anh rồi, anh đi kiếm bạn gái khác là được à?”

“Chuyện đó sao giống nhau được?”

“Anh biết ‘bạn tinh thần’ nghĩa là gì không?”

“Dương Quá với con điêu? Tôi với COCO?”

Nghe thì cũng không sai, nhưng lại khiến người ta tức đến nghẹn họng.

Cô phát hiện ra Đồng Duyên học ở lớp quốc tế lâu rồi, tư duy bị ảnh hưởng rõ rệt, não mở rộng, suy nghĩ tự do, khả năng liên tưởng mạnh mẽ.

Những bài đọc hiểu nghiêm túc kiểu này thật sự quá gò bó với anh, để anh làm bài nghị luận thì thể nào cũng lạc đề.

Cũng chẳng biết nên nói là tốt hay xấu nữa.

Với cái kiểu này, sau này anh mà làm chủ tịch, nhân viên đưa bản báo cáo e là anh cũng đọc không hiểu.

Mục Khuynh Diệc cũng rất sốt ruột với việc học của Đồng Duyên, liền đi tới bắt đầu giảng bài cho anh.

Đồng Duyên nghe một lúc, không nhịn được nói: “Anh không cần gấp, lúc thi đại học em chắc chắn sẽ nghiêm túc đọc đề.”

“Giờ thì chưa cần sửa cách xưng hô đâu.”

“Thật ra em cũng không muốn gọi anh là anh, em cảm thấy em lớn hơn anh.”

Mục Khuynh Diệc ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên, nói: “Mẹ tôi lúc đó sinh khó, ban ngày ráng chịu một ngày, đến quá nửa đêm mới sinh tôi ra, thời gian sinh là đúng 0 giờ 15 phút.”

Đồng Duyên im bặt. Anh được sinh ra vào buổi chiều hôm đó.

Quay qua nhìn Hứa Hân Đóa, lại nhớ ra cô cũng coi như là chị anh, Đồng Duyên càng thấy buồn bực.

Anh lẩm bẩm: “Sinh đôi mà sinh thường á?”

“Ba tôi không ra gì.” Mục Khuynh Diệc chỉ nói một câu như vậy, Đồng Duyên liền hiểu. Nhất định là do cha Mục ép, mẹ Mục lại yếu đuối không dám phản đối.

Thiệu Thanh Hòa lúc này đi tới nói: “Lớp Hỏa Tiễn của chúng ta toàn bộ đều có khả năng đậu vào đại học loại một, thật ra cũng không cần quá lo. Nếu Đồng Duyên thi tốt, chắc chắn sẽ đậu trường ngon.”

Hứa Hân Đóa cũng không gây áp lực nữa, ném cho Đồng Duyên một cuốn sách tập làm văn cấp độ thi đại học rồi quay về chỗ ngồi.

Đồng Duyên nhìn cuốn sách, cảm động không thôi — lên cấp độ bài văn thi đại học rồi.

Lên lớp 12, lớp quốc tế và lớp phổ thông của trường Quốc tế Gia Hoa lập tức hình thành hai phong cách khác hẳn nhau.

Riêng kỳ nghỉ Tết đã cho thấy sự khác biệt rõ rệt.

Học sinh lớp quốc tế được nghỉ Tết giống như học sinh lớp 10, 11, nghỉ ngơi đúng lịch. Còn lớp phổ thông thì kỳ nghỉ bị rút ngắn, ngắn đến mức như đi làm ở cơ quan nhà nước vậy, mùng 10 đã phải đi học lại.

Đến trường rồi còn có một số điều lệ kỳ quái khác.

Theo một số yêu cầu về bảo vệ môi trường, trong thời gian đặc biệt này, nhà trường không được bật hệ thống sưởi trung tâm, cũng không có sàn sưởi. Nếu thấy lạnh, chỉ có thể mở điều hòa trong lớp.

Điều này dẫn đến tình trạng trong lớp học thì ấm, còn hành lang thì lạnh như hầm băng. Học sinh tan tiết phải chạy vội ra nhà vệ sinh, chỉ để tận hưởng một chút ấm áp hiếm hoi ở đó, vừa ấm lên tí lại phải lao trở về lớp.

Những người sợ lạnh như Hứa Hân Đóa, mỗi lần ra khỏi lớp đều phải khoác thêm áo ngoài.

Trường vốn có hai nhà ăn, nhưng vào thời điểm này chỉ mở một cái, mà chỉ mở hai cửa bán đồ ăn. Đến trưa, hàng dài học sinh xếp hàng như chờ phát cứu trợ.

Thực ra có thể đặt cơm ngoài, nhưng phải chấp nhận rủi ro — vì thời điểm này thầy cô rất thích dạy quá giờ, người giao cơm chỉ có thể để đồ ăn ở phòng bảo vệ.
Khi học sinh tới lấy thì cơm có thể đã nguội ngắt, tệ hơn là bị lấy nhầm hoặc mất luôn.

Vì thế học sinh lớp 12 đành phải kéo nhau đến nhà ăn ăn cơm, cả đám khoác áo phao, run rẩy chen chúc bên cửa sổ nhà ăn, hy vọng ánh nắng chiếu vào giúp ấm lên phần nào.

Nếu bạn nghe thấy trong nhà ăn có tiếng "cạch cạch" gõ vào bát, xin đừng để ý, không phải đang giục bưng cơm đâu — mà là lạnh quá, tay run cầm không nổi đũa.

Hứa Hân Đóa đến còn mang theo cả một cái đệm nhỏ, để ngồi trên ghế nhựa không bị lạnh.
Trên người cô mặc rất nhiều lớp: áo sơ mi đồng phục, khoác thêm áo len ghi-lê, bên ngoài là áo len khoác, rồi đến áo khoác thể thao, ngoài cùng là hai lớp áo phao — một cái là của cô, cái ngoài cùng là của Đồng Duyên, mặc vào đúng kiểu “ép” mới vừa.

Cô vừa ngồi xuống đã rụt tay vào trong áo chờ đợi, chưa được bao lâu thì Đồng Duyên đã bưng hai khay cơm về.

Đồng Duyên đặt khay trước mặt Hứa Hân Đóa, không cần cô cầm đũa, trực tiếp dùng thìa đút cho cô ăn.

Hứa Hân Đóa giống như một người tàn tật — mà cũng có thể đúng là bị quấn chặt quá như kén tằm, cử động khó khăn nên đành quang minh chính đại để Đồng Duyên đút cơm.

Lâu Hử ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, rồi lại liếc sang chỗ Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đang ngồi xa xa, trong lòng muốn bưng cơm qua ăn cùng hai người kia cho đỡ “ngược”.

Miếng “cơm chó” này thật sự nuốt không trôi.

Đúng lúc đó, dì nhà ăn mang đến vài cái máy sưởi mini, vừa bày lên vừa lẩm bẩm: “Cái điều hòa này sao không thấy ấm gì cả?”

Lâu Hử thấy dì, bèn bắt chuyện vài câu — chủ yếu là để tránh phải nói chuyện với Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên: “Không gian nhà ăn lớn quá, điều hòa không hiệu quả. Trước đây lớp 12 cũng thế này à?”

“Trước kia không có quy định bảo vệ môi trường như năm nay, vẫn sưởi ấm như bình thường. Năm nay đột ngột có chính sách mới, chắc vài hôm nữa sẽ chuyển sang phát cơm hộp tận lớp.”

Đợi dì đi rồi, Lâu Hử lại ấm ức liếc cặp đôi trước mặt, thì thầm: “Tôi cũng muốn yêu một anh đẹp trai…”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 236: Kết cục



Đồng Duyên đột nhiên nói: “Ngụy Lam độc thân lâu rồi đấy.”

Lâu Hử biết rõ Ngụy Lam là ai, lập tức phản bác: “Cậu ta nổi tiếng là tra nam, không ai thèm để ý tới!”

“Ừm, đúng thật. Nói ra mới nhớ, từ lúc Đoá Đoá chuyển trường đến đây, Ngụy Lam chưa từng yêu đương nghiêm túc nữa.”

Sau khi đút cho Hứa Hân Đóa ăn no, Đồng Duyên mới bắt đầu ăn phần cơm của mình, cúi đầu lặng lẽ ăn từng miếng.

Lâu Hử cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, có thể yên tâm ăn cơm. Nhưng chưa được bao lâu, Hứa Hân Đóa lại nhỏ giọng than: “Lại thấy hơi nóng rồi.”

Đồng Duyên liền giơ tay giúp cô cởi chiếc áo phao ngoài cùng ra, khoác lên người mình.

Lúc này điện thoại của Hứa Hân Đóa rung lên.

Cô nghiêng đầu nhìn Đồng Duyên, nói: “Điện thoại.”

Ngắn gọn, xúc tích.

Đồng Duyên đặt đũa xuống, giúp Hứa Hân Đóa lấy điện thoại từ túi áo phao ra, dùng dấu vân tay của mình mở khóa, vào thẳng giao diện WeChat rồi giơ điện thoại cho cô xem tin nhắn.

Hứa Hân Đóa tiếp tục chỉ huy: “Ấn giữ nút ghi âm.”

Đồng Duyên nghe lời giữ nút ghi âm, đưa điện thoại lên gần miệng cô. Hứa Hân Đóa nói xong lời cần nhắn thì Đồng Duyên buông nút, tin nhắn được gửi đi, sau đó anh đặt điện thoại trước mặt cô.

Lâu Hử lại cảm thấy bản thân không ổn.

Bữa cơm này ăn mà thấy tủi thân ghê gớm.

Trên mạng, các couple khiến người ta u mê vì quá ngọt, ngọt đến mức sâu răng, nhưng viên “kẹo đường” này Lâu Hử thật sự không muốn ăn nữa rồi.

Sau khi khai giảng, học sinh lớp quốc tế vẫn như mấy đứa ngốc vui vẻ, ngày nào cũng cười tươi như hoa.

Gánh nặng của họ rất đơn giản, từ năm trước đã bắt đầu nộp hồ sơ, thi IELTS hoặc TOEFL xong thì cứ theo lộ trình cũ mà học, thế là xong.

Hai lớp học có phong cách hoàn toàn trái ngược. Nếu như lớp quốc tế giống như phim chiếu ở tốc độ 0.5x, thì lớp tên lửa từ 1.5x đã tăng lên 2x, lúc học bài lật sách mà như tua nhanh.

Ngụy Lam và Tô Uy thì cứ sau khai giảng là lại chạy đến ngoài cửa sổ lớp Hỏa Tiễn, nhìn giáo viên bên đó kéo dài giờ dạy mà cười toe toét như hoa nở, tươi rói đến cực điểm.

Đồng Duyên lúc nào cũng sẽ bực bội đi ra khỏi lớp, chỉ vào Ngụy Lam và Tô Uy mắng:
“Hai người biến ngay cho tôi!”

Ngụy Lam chẳng giận gì, còn cười tít mắt giải thích: “Đợi cậu đi ăn cùng mà!”

Nói xong liền cùng nhau đi ăn cơm.

Khi cả nhóm vừa ghép lại thành đội, đi qua lớp ba trên đường đến nhà ăn thì thấy Lý Tân Ninh đang phát cáu trong lớp, sụp đổ khóc nức nở. Mấy người liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng chẳng ai nói gì, cũng không quan tâm, cứ thế đi thẳng đến nhà ăn.

Lý Tân Ninh sau chuyện đó bị đả kích khá nặng, hình tượng trước đây hoàn toàn sụp đổ, trên tay còn để lại vết sẹo, bản thân cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.

Thành tích học tập của cô rớt khỏi lớp Hỏa Tiễn, đến cả lớp 1 thường cũng không vào được, rơi thẳng xuống lớp 3.

Giáo viên cũng đã sắp xếp cho cô được tư vấn tâm lý, tiếc là hiệu quả không mấy khả quan.

Còn Thẩm Trúc Hàng thì lại rất thảnh thơi, sau khi vết thương lành hẳn thì dứt khoát không quay lại trường, bay thẳng ra nước ngoài tiếp tục học cấp ba, đại học cũng sẽ học luôn ở nước đó.

Trường Quốc tế Gia Hoa có cả phân hiệu ở nước ngoài, đây chính là lợi thế của lớp quốc tế — chỉ cần nộp hồ sơ và giấy tờ đầy đủ là có thể chuyển sang bên đó học.

Hiện giờ cậu ta sống ra sao thì chẳng ai rõ, có lẽ cũng khó mà gặp lại được người này.

Từ đây, trở thành người dưng.



Đôi khi người ta sẽ cảm thấy, lớp 12 giống như một phiên tòa tuyên án lớn đầu tiên của đời người, đồng thời là cuộc chia ly chính thức đầu tiên. Nó luôn mang đến những cảm xúc rất đặc biệt.

Tiểu học rồi cũng sẽ tốt nghiệp, trung học cơ sở cũng sẽ tốt nghiệp, nhưng phần lớn vẫn sẽ ở lại thành phố này. Còn lớp 12 thì khác, năm học này qua đi, dường như có thể định đoạt phần lớn cuộc đời một con người.

Có người sẽ ở lại phát triển trong thành phố đại học, có người vì chuyên ngành mà chọn được hướng đi trong tương lai — ví dụ như một số ngành học chỉ có thể phát triển tốt nếu ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu.

Ngụy Lam và Tô Uy sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi du học, chỉ có kỳ nghỉ đông và hè mới quay về.

Thời gian nghỉ đông hè của họ cũng không giống nhau.

Đồng Duyên và họ là bạn từ nhỏ, từ tiểu học đến cấp ba lúc nào cũng ở bên nhau, thỉnh thoảng nghĩ đến cũng thấy không nỡ xa rời.

Lưu Nhã Đình cũng vậy, cô ấy cũng sẽ đi du học, rõ ràng từng lớn tiếng nói nếu Đồng Duyên bắt nạt Hứa Hân Đóa, cô sẽ ra mặt dạy dỗ Đồng Duyên.

Thế mà đến lúc tốt nghiệp thật rồi, cô đã ở nước ngoài. Khi đó nếu Hứa Hân Đóa bị bắt nạt thì làm sao báo cho Lưu Nhã Đình, chẳng lẽ gọi cô về nước à?

Cũng vì vậy nên khoảng thời gian này mọi người thường tụ tập bên nhau.

Những người sẽ đi du học thì trường học cơ bản đã xác định, cả nhóm thường tụ lại bàn xem Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa nên thi vào đâu.

“Trường W có hoa anh đào đó.” Lưu Nhã Đình là người đầu tiên đề xuất, “Thử tưởng tượng xem, đang học mà ngoài cửa sổ là cả một hàng hoa anh đào nở rộ...”

Đồng Duyên ngắt lời cô: “Còn có cả đám du khách chen chúc.”

Lưu Nhã Đình lập tức im lặng.

Ngụy Lam lại nói tiếp: “Vậy vào trường F cũng được mà?”

Đồng Duyên lắc đầu: “Ở đó không ăn đồ nguội, khó chịu chết đi được.”

Hứa Hân Đóa thì cúi đầu nghiên cứu điểm số, kết hợp thành tích của Đồng Duyên và định hướng chuyên ngành của cả hai, cuối cùng lên tiếng: “Tớ muốn chọn một trường có chương trình học liên thông từ cử nhân lên thạc sĩ.”

Mục Khuynh Diệc vẫn ngồi im một bên bỗng không nhịn được hỏi: “Tại sao? Anh luôn cảm thấy thi nghiên cứu sinh là một bước chuyển tiếp rất quan trọng, học liên thông thì chẳng còn cơ hội lựa chọn lại nữa.”

Hứa Hân Đóa thở dài, trả lời: “Tớ thấy luận văn tốt nghiệp đối với Đồng Duyên sẽ là một vấn đề rất lớn, anh ấy thật sự không chắc vừa viết được luận văn vừa chuẩn bị thi cao học đâu, chi bằng học một mạch luôn cho rồi.”

Thiệu Thanh Hòa nghe vậy bật cười thành tiếng, hoàn toàn không giữ hình tượng.

Mục Khuynh Diệc cũng không nói thêm lời nào, lập tức tỏ vẻ đồng tình với suy nghĩ của Hứa Hân Đóa.

Ngụy Lam thì không hiểu: “Đọc hiểu với viết văn khó đến thế à?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 237: Kết cục 2



Đồng Duyên trong túi vẫn còn mang theo quyển sổ nhỏ ghi mấy đề bài, lúc đó lấy ra khoe cho ba học sinh lớp quốc tế xem. Ba người này cũng là từ nhỏ đã học lớp quốc tế, trình độ ngang với Đồng Duyên.

Cả ba liền tụm lại cùng nhau nghiên cứu một bài đọc hiểu.

Lưu Nhã Đình lẩm bẩm: “Muốn truyền tải cảm xúc gì nhỉ? Chắc là cô đơn rồi, mất con xong lại mất đi người bạn tinh thần, ông cụ thật là tội nghiệp.”

Đồng Duyên sửng sốt: “Cậu hiểu được hả?!”

Lưu Nhã Đình ngơ ngác hỏi lại: “Chẳng phải dễ hiểu sao?”

Lưu Nhã Đình hiểu được, mà cậu lại không hiểu? Đồng Duyên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình.

Kết quả lúc này, Ngụy Lam và Tô Uy liếc nhìn nhau: “Đoạn nào nói là mất con vậy?”

Đồng Duyên lập tức cảm thấy cân bằng lại, thế mới đúng chứ.

Ngay sau đó, Ngụy Lam lầm bầm: “Nhưng mất đi bạn tinh thần thì nhìn ra được, cảm xúc cô đơn cũng có.”

Đồng Duyên tức đến nỗi chỉ biết vò mặt, hóa ra chỉ mỗi mình anh là thiếu tế bào trong mảng này.

Hứa Hân Đóa nhìn ba người họ, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trời: “Trước đây tớ từng nghĩ là do phương pháp học tập của anh ấy có vấn đề, bây giờ nhìn lại, là do chính bản thân anh ấy có vấn đề.”

Ngụy Lam vội vàng bênh vực Đồng Duyên: “Nhưng mà anh Duyên học tự nhiên siêu giỏi nha!”

Mục Khuynh Diệc nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Hai người định học Y lâm sàng à?”

Dù sao thì mấy trường nổi tiếng kia chỉ có chuyên ngành đó là đào tạo liên thông cử nhân - thạc sĩ.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên nhìn nhau, dường như đều cảm thấy đối phương không hợp học ngành Y.

Hứa Hân Đóa lấy điện thoại ra cho mọi người xem rồi nói: “Chọn ngành này đi, Kinh tế quốc tế và Thương mại.”

Đại học H.

Ngành này sẽ giúp ích cho Đồng Duyên trong việc kế thừa sự nghiệp gia đình.

Trong kế hoạch tương lai của Hứa Hân Đóa, toàn bộ đều có anh.

Từ năm lớp 12, các trường trong thành phố thậm chí là cả tỉnh đều đã bắt đầu “ganh đua”.

Dù sao cũng là kỳ thi liên trường, mọi người đều có thể biết điểm của nhau.

Để đảm bảo công bằng, bài thi sau khi được quét lên sẽ được chấm ngẫu nhiên bởi giáo viên các trường khác nhau, nên không tồn tại việc trường nào chấm dễ, trường nào cố tình chấm khắt khe.

Trường Quốc tế Gia Hoa từng bị lu mờ vài năm, năm nay cuối cùng cũng nở mày nở mặt, mỗi kỳ thi liên trường đều có học sinh đứng đầu bảng.

Người đứng đầu đó chính là Hứa Hân Đóa, điểm số cao và ổn định, không có môn nào yếu, không lệch khối.

Tuy nhiên, nhà trường cũng đã nhiều lần khuyên cô nên chọn nguyện vọng khác cho kỳ thi đại học, nhưng Hứa Hân Đóa luôn kiên định, cuối cùng trường cũng không ngăn cản nữa.

Khi thi đại học, Đồng Duyên không làm mọi người thất vọng, điểm thi rất cao, thậm chí môn yếu nhất là Ngữ văn cũng thi tốt hơn bình thường.

Hai người đều đủ điểm để đậu vào trường đại học mà họ đã chọn.

Đáng chú ý là Hứa Hân Đóa chính là thủ khoa của năm đó.

Sau kỳ thi đại học, nhà họ Đồng đã sắp xếp cho hai người một chuyến du lịch, đến hòn đảo mới mua của Doãn Hoạ.

Hòn đảo này đã bắt đầu được cải tạo từ trước đó, giờ vừa hay là thời điểm hai người có thể đến chơi.

Trên đảo vốn đã có sẵn nhà ở, về sau Doãn Hoạ xây thêm vài căn nhà cùng các khu vui chơi giải trí, đủ để hai người nghỉ ngơi một thời gian.

Họ mang theo một vài người hầu, đi bằng máy bay riêng và đáp xuống đảo. Người hầu sẽ liên hệ với các thương nhân gần đó để định kỳ chuyển thực phẩm và vật dụng cần thiết bằng tàu thuyền.

Những người hầu sẽ lo liệu mọi sinh hoạt thường ngày, chuẩn bị đồ ăn cho họ, còn thời gian khác thì hai người có thể tự do vui chơi.

Lúc đến, Đồng Duyên đã dặn người hầu không cần đến gần khi không được gọi, để hai người có thể tận hưởng thế giới riêng tư của mình.

Vừa đặt chân lên đảo, Hứa Hân Đóa nhìn khung cảnh xung quanh mà không nhịn được bật cười.

Bầu trời như trong truyện tranh, tầng tầng mây trắng chồng lên nhau, bầu trời xanh thẳm hòa với mặt biển, chim bay lượn giữa không trung cũng mang theo vẻ lười biếng tự tại.

Không khí ở đây ẩm ướt, gió biển thổi nhẹ nhàng. Thảm thực vật phần lớn giữ nguyên vẻ hoang sơ tự nhiên, ngay cả bọt sóng vỗ vào vách đá cũng là một khung cảnh nên thơ.

Hứa Hân Đóa nghỉ ngơi một lát, thì người hầu trong nhà dẫn tới mấy huấn luyện viên và chuyên gia từ các đảo gần đó. Chuyên gia đến xử lý côn trùng trong khu vực sinh sống, còn huấn luyện viên thì chuẩn bị tàu thuyền, ngày mai sẽ đưa hai người đi lặn biển.

Trước khi lặn cần học một số kiến thức cơ bản, cả hai người đều chăm chú lắng nghe.

Mấy ngày đầu ở trên đảo, hai người sống rất thoải mái và vui vẻ.

Lúc đến đây, Đồng Duyên nghĩ rằng hai người sẽ có một khoảng thời gian thật lãng mạn—ban đêm cùng ngắm sao, ban ngày cùng nhau lười biếng phơi nắng.

Nhưng khi ở cạnh nhau quá lâu, Hứa Hân Đóa bắt đầu thấy phiền.

“Anh Duyên, anh có thể đừng bám theo em nữa được không? Anh cứ như cái đuôi ấy, em đi đâu anh theo tới đó!” Hứa Hân Đóa cầm ly nước, tức giận trừng mắt nhìn Đồng Duyên.

Bình thường cô rất ít khi gọi là “anh Duyên”, một khi đã gọi, tức là sắp có chuyện.

Đồng Duyên nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân: “Anh… chỉ là muốn ở bên em thôi mà.”

“Em chỉ đi uống ly nước, không cần anh theo đâu, anh đi chơi game đi.”

“Anh không muốn chơi game, anh chỉ muốn ở cạnh em.”

Hứa Hân Đóa thường thấy người ta than phiền chuyện bạn trai mê game bỏ bê bạn gái, sao đến lượt cô thì lại không được “hưởng thụ” đãi ngộ đó?

Trong mắt Đồng Duyên, cô dường như còn thú vị hơn game.

Cô cố nhẫn nhịn uống hết ly nước, rồi tiện tay đặt ly lên bàn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 238: Kết cục 3



Đồng Duyên liền bước tới, cầm lấy chiếc ly Hứa Hân Đóa vừa uống, uống nốt phần nước còn lại.

Hứa Hân Đóa lại nổi nóng: “Cả nước em uống dở anh cũng uống nốt hả?!”

Đồng Duyên tròn mắt nhìn cô: “Cái này cũng phải giận sao?!”

“Có phải anh thấy em phiền rồi đúng không?”

“Không có đâu mà.”

“Anh vừa rồi còn to tiếng với em.”

“Anh chỉ là ngạc nhiên thôi.”

“Á á á á!” Hứa Hân Đóa bực bội đến mức dậm chân tại chỗ, rồi hậm hực bước ra ngoài: “Em đi bơi đây!”

Đồng Duyên muốn đi theo, nhưng lại sợ cô thấy phiền, nghĩ ngợi một lúc rồi thôi, tự mình lên tầng hai.

Đồng Duyên ngồi trước cửa sổ, cầm điện thoại lên, mở game rồi vào mic chơi cùng với mấy người như Ngụy Lam. Kết quả là thua liền ba ván, tức quá ném điện thoại sang một bên.

Anh quay lại nhìn Hứa Hân Đóa — vẫn còn đang bơi.

Nghĩ ngợi một lát, Đồng Duyên quyết định không đi tìm cô nữa, tự mình đi ngủ trưa.

Ngủ trưa quá lâu khiến anh khó ngủ vào nửa đêm. Đến tận rạng sáng vẫn còn tỉnh táo, anh lặng lẽ tới trước cửa phòng ngủ hai người, thấy Hứa Hân Đóa đang ngủ, lại quay đầu rời đi.

Hứa Hân Đóa ngủ rất nhẹ, anh sợ vào sẽ đánh thức cô.

Chán đến cực độ, Đồng Duyên chỉ còn cách một mình ra bơi đêm.

Hệ quả của việc thức khuya là anh phải tới gần sáng mới ngủ được, lúc tỉnh dậy đã là xế chiều.

Đói đến mức bụng réo vang, hỏi ra mới biết Hứa Hân Đóa đã ăn từ lâu, nên anh cũng tự ăn một mình. Ăn xong lại muốn đi tìm cô, nhưng sợ cô phiền nên lại nhịn, cầm điện thoại gọi cho Ngụy Lam.

Ngụy Lam: Anh Duyên à, chơi game thì chơi, anh đừng chửi suốt trận được không? Hôm qua anh chửi tận ba thứ tiếng luôn đó!

Đồng Duyên: Anh sẽ cố gắng…

Hôm nay phong độ bọn họ khá ổn, Đồng Duyên thắng liên tiếp mấy ván, thứ hạng trong game cũng tăng lên.

Chơi mượt rồi thì lại càng ham chơi thêm, Đồng Duyên cứ thế chiến đấu đến tận tối mới chịu nghỉ.

Đặt điện thoại xuống, bước xuống lầu, canh thấy Hứa Hân Đóa đang ngồi một mình bên bàn ăn, bèn hỏi: “Em ăn chưa?”

“Chưa, ăn cùng đi.” Nói xong liền gọi điện cho người giúp việc.

Hai người ăn cơm trong im lặng như thường lệ, trong lúc ăn Hứa Hân Đóa nhìn Đồng Duyên mấy lần.

Sau khi Đồng Duyên ăn xong, nhận được một cuộc gọi nên đứng dậy đi nghe. Hứa Hân Đóa muốn nói gì đó với anh mà chẳng có cơ hội.

Tối đến, khi Đồng Duyên nằm trên ghế mây hóng gió, Hứa Hân Đóa bước tới nằm xuống bên cạnh, từ phía sau ôm lấy eo anh.

Đồng Duyên đang xem điện thoại, thấy cô đến thì đặt máy xuống, hỏi: “Sao thế?”

“Anh giận rồi à?”

“Đâu có.”

Hứa Hân Đóa nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, đặt cằm lên tay, nhìn nghiêng gương mặt của Đồng Duyên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Không ở bên anh thì em nhớ anh, nhưng ở cạnh anh thì lại thấy phiền. Kỳ lạ ghê.”

Đồng Duyên bật cười, xoay người lại ôm cô vào lòng: “Em trước giờ quen sống một mình, giờ tự dưng có người luôn bám bên cạnh, không quen là bình thường mà. Em còn nhớ lúc em chấp nhận mẹ và anh trai không? Cũng cần thời gian mà. Không sao đâu, chúng ta còn cả đời để thích nghi.”

Hứa Hân Đóa khẽ cười, nhướn người hôn nhẹ lên môi anh: “Đồng Duyên nhà chúng ta, càng ngày càng biết dỗ người khác.”

“Đừng gọi anh như vậy, nghe sợ lắm.” Đồng Duyên giả vờ rùng mình.

“Vậy gọi gì? Gọi ‘anh yêu’ nhé?”

Cô cố ý trêu anh, nghĩ rằng anh lại sẽ đỏ mặt. Nhưng khi Hứa Hân Đóa thật sự nhỏ giọng gọi một tiếng "chồng", Đồng Duyên ngẩn người. Anh lập tức ôm chặt cô, cúi xuống hôn cô đầy dịu dàng nhưng sâu sắc.

Nụ hôn kéo dài không dứt, hòa lẫn trong làn gió biển nhẹ, rồi không biết từ khi nào cả hai đã trở về phòng. Hứa Hân Đóa mơ hồ nhớ lại khi Đồng Duyên vừa hôn trán cô vừa thì thầm xin lỗi, nhưng lúc đó cô vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn mắng người.

Cô không nghĩ sẽ có ngày mình phải thút thít cầu xin anh dừng lại. Thế nhưng Đồng Duyên lại chỉ cười nhẹ, không nỡ buông tay, vẫn luôn nhẹ giọng dỗ dành cô.

Cuối cùng, khi tất cả lắng xuống, cô xoay người, ôm lấy anh, nghiêng đầu nói: “Giờ thì đổi lại đi.”

Đồng Duyên hơi khựng lại nhưng rồi vẫn đồng ý. Khi cảm nhận được cảm giác của Hứa Hân Đóa từ góc nhìn của mình, anh sững người, nằm thẫn thờ không nói một lời.

Hứa Hân Đóa lại vui vẻ, ngồi dậy chỉnh lại tóc, trêu anh: “Thế nào, có cảm nhận được không? Em từng chịu đau đến mức ngất đi mấy lần, vậy mà vẫn chưa từng khóc như anh đâu.”

Đồng Duyên chỉ im lặng, ánh mắt vẫn chưa thể hoàn hồn. Anh giống như vừa bị cơn bão càn quét qua, mệt mỏi đến chẳng còn sức phản bác.

Hứa Hân Đóa lúc này mới thỏ thẻ hỏi: “Ngày đầu tiên quen nhau, anh đã muốn chiếm tiện nghi của em rồi, sao đến giờ mới hành động?”

Đồng Duyên nằm thẫn thờ trên giường, giọng mệt mỏi: “Anh cũng muốn lắm chứ… nhưng sợ ảnh hưởng đến việc học của em, dù sao lúc đó mình đang học lớp 12 mà.”

Hứa Hân Đóa chống cằm nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Vậy mấy ngày đầu mới ra đảo thì sao?”

“Anh muốn để em chơi thoải mái vài hôm, nên vẫn cố nhịn.”

Hứa Hân Đóa cười híp mắt, như vừa lấy lại tinh thần, bật dậy định đi tắm. Nhưng vừa bước đi vài bước lại quay đầu hỏi: “Có cần em bế anh vào phòng tắm không?”

Đồng Duyên giơ tay ra xua xua: “Không muốn nhúc nhích.”

“Vậy thì thôi.” Cô nhún vai, thật sự chạy đi luôn, chẳng thèm đoái hoài gì tới anh nữa.

Chỉ có Hứa Hân Đóa mới dám làm vậy. Nếu là con trai mà cư xử kiểu này, chắc chắn bị gán mác “cặn bã”, xong chuyện là quay lưng bỏ mặc. Nhưng đổi lại là cô, thì chỉ khiến Đồng Duyên cảm thấy đáng yêu đến mức cam tâm tình nguyện.

Kỳ nghỉ sau tốt nghiệp của hai người kết thúc sớm hơn dự kiến một tuần.

Lý do bề ngoài là Hứa Hân Đóa nói ở đảo mãi thấy buồn chán, muốn quay về thành phố. Nhưng thực ra, là vì cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt, giống như bị say sóng dù đang ở trên đất liền.

Nguyên nhân thật sự là vì sau vài ngày “kiêng khem”, Đồng Duyên bắt đầu không còn tiết chế, gần như lúc nào cũng muốn ở bên cô — thân mật và nhiệt tình quá mức. Khi thanh xuân đang rực rỡ, vừa mới “nếm thử vị ngọt”, anh đã như mở cánh cửa mới, vô cùng hăng hái, đầy khí thế.

Thời gian? Không quan trọng. Địa điểm? Không quan trọng. Chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể lập tức kéo gần khoảng cách.

Hứa Hân Đóa thích anh, lại quen chiều chuộng anh, thành ra khó mà từ chối được. Nhưng cơ thể con gái đâu phải lúc nào cũng chịu được cường độ như vậy.

Cô thật sự mệt lả, cuối cùng phải viện lý do “muốn đổi không khí” để đòi về sớm. Vừa về đến nhà, cô liền trốn vào biệt thự của dì Họa — nơi mà Đồng Duyên không thể dễ dàng tìm tới. Như vậy cô mới có thể nghỉ ngơi yên ổn được mấy hôm.

Nằm ngủ mà không cần gác chân cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc to lớn.

Dạo gần đây, dì Họa không có lịch trình gì, đang ở nhà dưỡng sức. Vừa thấy Hứa Hân Đóa xuất hiện với quầng mắt thâm, mặt mày phờ phạc, trên cổ còn lấm tấm vài dấu vết “đáng ngờ” — bà liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 239: Kết cục 4



Đàn ông nhà họ Đồng đúng là quá mức… Về phương diện đó thì thật sự không thể sống chung được. Cứ ở chung là y như thể “một mất một còn”, không ai chịu nổi ai.

Thế nên mỗi lần Đồng Duyên tìm cớ đến nhà Doãn Họa, bà đều chỉ thẳng mặt mà nói:
“Cút!”

Đồng Duyên chẳng hề tức giận, còn vui vẻ giơ tay làm dấu OK: “Dạ, biết rồi ạ.”

Rồi lật đật chuồn thẳng, vì đúng là mình có lỗi.

Hôm nay hiếm khi được cho vào nhà, vừa bước chân vào, Đồng Duyên đã nhìn quanh quất, cảm giác có gì đó không ổn.

Quả nhiên không sai. Vừa vào nhà chưa được bao lâu, Doãn Họa đã chỉ vào phòng thay đồ nói: “Đóa Đóa muốn luyện trang điểm, con đến đúng lúc, để nó luyện tay nghề trên mặt con đi.”

Đồng Duyên ngơ ngác: “Trang điểm chẳng phải là bôi bôi trát trát lên mặt mình sao? Sao phải dùng con làm mẫu?”

Doãn Họa lườm anh: “Nó cứ chọc vô mắt mình mãi, ta nhìn mà xót ruột. Để nó luyện sao cho hết run tay là được rồi.”

Đồng Duyên nhìn Doãn Họa một lúc lâu, thở dài não nề: “Đúng là kiếm trong tay mẹ hiền, mà chém lại vào người con ruột…”

Câu đó khiến Doãn Họa cười sặc sụa, vui vẻ đẩy Đồng Duyên lên lầu, bắt anh ngồi vào ghế.

Hứa Hân Đóa cầm cây kẻ mắt trong tay, một tay nâng mặt Đồng Duyên lên, tay còn lại định kẻ eyeliner cho anh.

Đồng Duyên sợ đến mức mí mắt cứ giật liên hồi, đầu thì theo phản xạ cứ ngửa về sau. Hứa Hân Đóa không kiên nhẫn, nắm lấy cằm anh kéo lại, Đồng Duyên vội nhắm tịt mắt.

Hứa Hân Đóa cau mày, bất lực than thở: “Anh như vậy em không kẻ được đâu!”

Đồng Duyên vừa sợ vừa tủi thân, nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh bị mù luôn… em còn cần anh không?”

Hứa Hân Đóa đáp không chút do dự: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

“Vậy… được rồi.” – Đồng Duyên đành ngoan ngoãn để mặc cô xử lý.

Doãn Họa đứng bên cạnh thấy cảnh này thú vị quá trời, liền móc điện thoại ra mở livestream, hướng camera sau về phía hai đứa, cười tươi tắn: “Lên sóng nhé, con dâu tôi học trang điểm, người mẫu chính là con trai ruột tôi đây!”

Fan của Doãn Họa rất đông, nhiều người là fan lâu năm. Vừa thấy mở livestream là ùn ùn kéo vào, bình luận lập tức tràn ngập màn hình.

【A a a a! Chị ơi!】
【Cảm giác lâu lắm rồi không thấy Đóa Đóa xuất hiện!】

Doãn Họa vừa đọc bình luận vừa cười trả lời: “Ừ, Đóa Đóa với Duyên Duyên vừa thi xong đại học, Đóa Đóa còn là thủ khoa năm nay đó, mọi người có xem tin tức chưa?”

【Thấy rồi!】
【Con dâu chị đỉnh quá trời luôn!】

Lúc này trong khung hình, Doãn Họa đưa điện thoại lại gần Đồng Duyên để mọi người có thể nhìn rõ “tác phẩm” trang điểm của Hứa Hân Đóa.

Bà còn tỉ mỉ hướng dẫn: “Đuôi mắt đừng kẻ dài quá, tới đây thôi là được rồi, dùng nước tẩy trang lau đi rồi vẽ lại nhé.”

Đồng Duyên ngồi đó, ánh mắt chết lặng, bộ dạng đúng kiểu "đời tàn như tro bụi".

Doãn Họa ghé sát lại nhìn, bất giác thốt lên: “Duyên Duyên có lông mi dài vậy hả con?”

Đồng Duyên liếc mắt nhìn bà, phản bác: “Mẹ chắc mẹ còn biết mặt mũi con trai mẹ trông ra sao không đó?”

Doãn Họa bật cười: “Sao lại không biết, tất nhiên là biết chứ.”

Rồi quay sang nói với Hân Đóa: “Đóa Đóa, tẩy luôn son môi đi.”

Hứa Hân Đóa nhỏ giọng giải thích: “Con chưa đánh son mà.”

Đồng Duyên lập tức kêu oan: “Thấy chưa, mẹ đúng là không biết con trai mẹ trông thế nào! Môi con vốn đã màu này rồi!”

Doãn Họa không nói gì nữa, chỉ cười đến mức điện thoại rung bần bật, hình livestream cũng rung theo.

Hứa Hân Đóa luyện thêm ba lần nữa mới quyết định nghỉ tay một lúc. Đúng lúc đó, Đồng Du Khải về đến nhà. Doãn Họa liền cho ông ấy một khung hình rồi chào fan:
“Livestream đến đây thôi nhé mấy cưng ~”

Tắt livestream xong, Đồng Du Khải hỏi: “Làm gì vui thế?”

Doãn Họa đáp: “Đóa Đóa sắp quay lại công việc, em tạo thêm chút độ hot cho con bé.”

“Con bé vừa lên hot search cả ngày trời sau khi có điểm thi đại học mà? Star Entertainment cũng mua khối bài quảng bá cho con bé rồi. Rõ ràng đang muốn đẩy con bé thành tiểu hoa lưu lượng.”

“Thì em góp chút gạch, chút đá xây nhà với người ta thôi. Mà anh về rồi, đi ăn cùng em nhé ~”

Dứt lời, Doãn Họa liền kéo tay Đồng Du Khải xuống lầu ăn tối.

Hứa Hân Đóa đặt bút kẻ mắt xuống, chuẩn bị theo họ xuống lầu thì nghe tiếng Đồng Duyên gọi với theo: “Em định để nguyên cái mặt này cho anh à? Tẩy trang cho anh đi!”

“Anh tự làm.”

“Trách nhiệm gì kỳ vậy? Lúc nãy kẻ cho anh tới nỗi nước mắt lưng tròng đấy!”

Hứa Hân Đóa nghiến răng ghé sát mặt cậu, thấp giọng đáp lại: “Anh cũng làm em nước mắt lưng tròng đấy, sao anh không kể?”

“...Được rồi, anh tự làm.” – Đồng Duyên bắt đầu tự mình tẩy trang, ánh mắt nhìn Hứa Hân Đóa vừa đáng thương vừa cam chịu, y như cún con bị bỏ rơi vậy.

Bốn người nhà họ cùng ăn cơm mà chẳng ai nói câu nào, cứ lặng lẽ ăn cho xong. Cuối cùng, Đồng Du Khải cũng không chịu nổi nữa, quay sang hỏi Doãn Họa: “Rốt cuộc hai đứa nhỏ này bị gì thế? Duyên Duyên không hay ghen thì sao chứ?”

Doãn Họa lườm ông một cái rõ dài: “Tự ngộ đi.”

Đồng Du Khải cảm giác mình sắp ngộ ra đến mức phát điên rồi.
 
Back
Top Bottom