Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 220: Thi



Cuối tháng Sáu có một cuộc thi Toán học, thời gian thi bắt đầu lúc hai giờ chiều ngày Chủ nhật.

Lúc này đã gần tới kỳ thi cuối học kỳ hai lớp 11, đầu tháng Bảy sẽ tổ chức thi. Tuy nhiên, kỳ nghỉ hè của học sinh lớp 11 ở trường Gia Hoa khá ngắn, tháng Tám đã phải tựu trường, chính thức bước vào cuộc sống học lớp 12.

Hứa Hân Đóa đang lên kế hoạch, sau khi hợp đồng kết thúc thì cô cũng sẽ vào ký túc xá ở luôn, tức là bắt đầu từ học kỳ sau.

Những ồn ào trong trường về chuyện trước đó cũng dần lắng xuống, rất ít người còn bàn tán về chuyện nhà họ Mục nữa, dù sao cũng là chuyện gia đình. Sự kiện bạo lực kia, Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa chỉ là người bị liên lụy, nhân vật chính là ba người trong mối quan hệ tay ba đó, nên bọn họ không thể trở thành đề tài bàn tán mãi được.

Một thời gian sau, chủ đề hot hơn lại là ai với ai đánh nhau, cuối cùng điều tra ra vì một bạn nữ lớp nào đó. Hoặc là có học sinh lớp chọn nào đó gian lận, bị bắt tại trận, bị hủy tư cách vào lớp chọn, sau đó phụ huynh đến trường đánh con mình.

Những tin tức này đã giúp chuyển hướng sự chú ý, khiến Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Lúc này, Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc mặc đồng phục trường Gia Hoa, đứng cuối hàng chờ vào thi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng vào.

Hứa Hân Đóa cũng đăng ký thi lần này, nhưng buổi sáng cô có lịch trình công việc. Dù nói là trưa sẽ xong việc, nhưng mãi vẫn chưa thấy đến. Giờ đã đến lúc xếp hàng vào phòng thi rồi, Hứa Hân Đóa vẫn chưa xuất hiện.

Mục Khuynh Diệc đã gọi cho Hứa Hân Đóa ba cuộc điện thoại, nhưng cô đều không nghe máy.

Thiệu Thanh Hòa đứng cạnh, nhìn thấy vậy bèn nói: “Chắc là Đóa Đóa không rảnh nghe máy thôi.”

“Cuộc thi này có thể giúp ích cho việc được tuyển thẳng sau này.”

“Đóa Đóa hình như không quan t@m đến tuyển thẳng lắm, cô ấy muốn thi cùng trường đại học với Đồng Duyên.”

“Vậy tôi có nên đi kèm học cho Đồng Duyên không?”

“Đồng Duyên không cần học kèm mấy môn tự nhiên đâu. Còn môn Ngữ văn của cậu ấy thì… cậu có dạy cật lực cũng vẫn thế thôi.”

“…” Mục Khuynh Diệc thở dài bất lực.

Thành tích của Hứa Hân Đóa vốn đã rất tốt, thi đại học về cơ bản không cần phải lo lắng gì nhiều. Nếu lớp 12 cô cố gắng thêm chút nữa, thì dù vừa học vừa làm thêm cũng vẫn có thể thi được điểm cao.

Tuy nhiên, việc chọn trường đại học của cô hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả thi của Đồng Duyên, điều này khiến Mục Khuynh Diệc cũng cảm thấy lo lắng thay. Là anh trai, đương nhiên anh hi vọng em gái có thể thi vào ngôi trường tốt nhất.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, có học sinh từ trường khác lén quay video Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc.

Hàng người chờ vào thi có mấy dãy, khi vào cổng phải kiểm tra thẻ dự thi, còn phải qua cổng an ninh nên tốc độ vào khá chậm.

Đồng phục trường Quốc tế Gia Hoa là áo khoác vest và sơ mi trắng, kiểu dáng này trong nước được xem là khá hiếm. Thêm vào đó, Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đều là những nam sinh rất điển trai, tự nhiên thu hút ánh nhìn.

Nhiều bạn nữ sẽ tranh thủ quay lén mấy anh chàng đẹp trai rồi đăng lên Douyin (TikTok Trung Quốc), thỉnh thoảng còn nổi tiếng nữa cơ.

Một số video dạng này là dàn dựng bởi studio, nhưng cũng có những cái là "săn trai đẹp" thật. Và lúc này, hai người họ chính là kiểu "bị quay trộm".

Dùng Douyin để ghi lại những khoảnh khắc đẹp bất ngờ trong cuộc sống.

Đúng lúc đó, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía cổng, chỗ đó vang lên tiếng còi xe, cô gái kia tiện tay quay điện thoại sang, vừa hay quay được cảnh Hứa Hân Đóa xuất hiện.

Hứa Hân Đóa biết mình chắc là không kịp giờ rồi, nên đã bảo Đồng Duyên mang xe mô-tô tới dưới tòa nhà nơi cô quay quảng cáo. Quay xong, cô thu dọn đồ đạc rồi phóng xe đến thẳng địa điểm thi.

Cô dừng xe ở bãi đỗ, đôi chân dài giúp cô dễ dàng chống chân mà không hề thấy khó khăn. Vừa tháo mũ bảo hiểm ra, mái tóc ngắn hơi rối do đội mũ nhưng ngay sau đó đã bị gió thổi tung lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của cô.

Tóc ngắn tung bay, lượn lờ bên má như đôi cánh đen không thể kiểm soát, càng làm nổi bật làn da trắng như sứ của cô.

Sau khi dựng xe xong, cô đeo túi chéo một bên vai, vừa đi vừa lấy khăn ướt tẩy trang trong túi ra lau mặt, vừa lau vừa bước đến bên cạnh Mục Khuynh Diệc.

Mục Khuynh Diệc cầm giúp cô túi, theo lời cô lấy ra bộ đồng phục từ trong đó.

Cuộc thi lần này là thi đại diện cho trường, tất cả thí sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, nên cô chỉ có thể tranh thủ mặc tạm.

Sau đó, cô cầm váy đồng phục lên rồi trực tiếp mặc chồng ra ngoài quần jeans.

Rõ ràng là một hành động khá luộm thuộm, vậy mà Hứa Hân Đóa lại làm rất dứt khoát, thậm chí còn toát ra chút khí chất cool ngầu. Nhất là khi cô đang tẩy trang mà vẫn liếc mắt nhìn về phía mấy cô gái đang quay video, không mảy may để tâm, cứ tiếp tục trò chuyện với Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa.

Ánh mắt đó, thực sự... ngầu đến phát cuồng.

Mỹ nhân thật sự, là người có thể “chịu đựng được thử thách của việc tẩy trang” — tẩy ngay tại chỗ, sau khi tẩy trang xong, nhan sắc gần như không thay đổi là bao. Chỉ là từ phong cách sắc sảo mạnh mẽ, trở về dáng vẻ trong sáng thuần khiết của một nữ sinh.

Mục Khuynh Diệc đưa tay chỉnh lại tóc cho Hứa Hân Đóa, hỏi: “Đồ mang đủ chưa?”

“Ừm, mang rồi. Thẻ vào thi còn có cả… bút. Lần này thi viết bài đúng không?”

“…” Mục Khuynh Diệc nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, chẳng biết nên nói gì. Rõ ràng cô lại chỉ nhắm vào tiền thưởng mà thi thôi.

Trong lúc đang xếp hàng, cả ba người bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên — không ngờ lại là bài hát do Lâu Hử hát!

Ba người lập tức nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Hứa Hân Đóa đã viết một bản giai điệu cho Lâu Hử. Vì là lần đầu tiên sáng tác nên thiếu kinh nghiệm, bài hát có khá nhiều đoạn lặp lại. Dù vậy, miễn cưỡng vẫn thành một bản hoàn chỉnh.

Sau đó, Lâu Hử tự tìm người phối khí và viết lời, rồi thu âm bài hát. Cả phần phối khí và lời đều do những người nghiệp dư làm, chỉ là nhận đơn theo sở thích cá nhân, còn thu âm thì càng đơn giản hơn — cậu ấy chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ghi âm thôi, không phải phòng thu chuyên nghiệp gì cả.

Kết quả là, bài hát này vì có giai điệu đơn giản, lời bài hát thì dễ nhớ và “gây nghiện”, lại bất ngờ nổi tiếng.

Bài hát hot rồi, nhưng lại nảy sinh một tình huống rất xấu hổ: bài hát nổi mà người hát thì không nổi.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 221: Chương 221



Bài hát đó hot đến mức nào ư?

Chính là kiểu: lướt mười video ngắn thì sẽ nghe thấy bài đó hai lần.

Nhưng độ “không nổi” của ê-kíp sản xuất thì sao?

Không ai biết là ai hát. Không ai biết là ai sáng tác. Thậm chí không ai biết tên bài hát là gì, chỉ biết là có thể ngân nga theo giai điệu.

Kiểu giống như câu thơ “Trưa hè cày ruộng đất”, ai cũng quen thuộc, nhưng hỏi tên bài thơ là gì thì nhiều người bỗng đơ người. Sau mới nhớ ra: Ồ, là bài “Mẫn Nông”.

Rồi hỏi thêm: Ai là tác giả? Người nghe im lặng, người biết thì lệ rơi đầy mặt.

Ai nhỉ?

Ngược lại, “Ánh trăng sáng trước giường” thì không hề lúng túng như vậy — “Tĩnh Dạ Tư”, tác giả: Lý Bạch, tự Thái Bạch. Rất có danh tiếng.

Khác biệt quá rõ ràng.

Thế có tức không?

Lâu Hử từng có lúc cảm thấy mình sắp nổi rồi, công ty sắp đến ký hợp đồng, cuộc đời sắp lên hương.

Kết quả là… đợi mãi chẳng thấy gì thay đổi. Trong lớp có bạn còn hát bài đó, mà chẳng ai biết đấy chính là giọng của Lâu Hử.

Điều đáng sợ nhất là — người còn chưa nổi, thì bài hát đã bắt đầu “rớt giá”, dần dần trở thành kiểu nhạc “xưa xẻm” không kỹ thuật, chỉ là nhồi nhét tai người nghe bằng cách lặp đi lặp lại. Truyền bá càng rộng, lại càng quê mùa. Có lẽ sau này bài đó chỉ còn được nghe thấy trong… các bài nhảy dưỡng sinh ở quảng trường mà thôi.

ThiệuThanh Hòa an ủi Hứa Hân Đóa: “Thực ra giai điệu rất được đấy.”

Mục Khuynh Diệc cũng phụ họa: “Cũng đúng là bài hát nổi thật rồi mà.”

Hứa Hân Đóa cười nhẹ: “Tôi không để tâm đâu, có thể được đến mức này đã ngoài mong đợi rồi. Dù sao bài này vốn là món quà tặng cho Lâu Hử. Cô ấy cũng rất vui, còn nói tôi có thiên phú sáng tác cơ đấy.”

Mục Khuynh Diệc tò mò hỏi: “Có định phát triển theo hướng đó không?”

Hứa Hân Đóa gật đầu: “Có chứ, coi như sở thích thôi, thi thoảng viết vài bài. Lâu Hử còn bảo sẽ dựa vào tôi để trở thành ngôi sao cơ mà. Với lại, piano là thứ tôi yêu thích nhất từ trước đến giờ, chắc chắn sẽ tiếp tục.”

Xếp hàng đến lượt họ rồi, có một nhân viên nhìn Hứa Hân Đóa hỏi: “Em mặc quần jeans thế kia là sao vậy?”

Hứa Hân Đóa khi nói dối đến sắc mặt cũng không đổi: “Thầy ơi xin lỗi, em đến kỳ nên quên mất, có hơi bẩn một chút, nên đành phải mặc thế này tạm thời.”

Thực ra nguyên nhân chính là vì sợ lạnh và không tiện thay q**n l*t giữ nhiệt ở chỗ này.

Thầy giáo cũng không nói gì thêm, vừa giúp cô ghi danh vừa lẩm bẩm: “Thầy vẫn thấy váy đồng phục thật sự bất tiện, đẹp thì có đẹp, nhưng con gái khó vận động. Này, điện thoại và đồ đạc để vào rổ, chỗ của em ở phía Nam.”

“Em cảm ơn thầy.”

Hứa Hân Đóa bước vào phòng thi, cầm đề thi liếc sơ một lượt rồi bắt đầu làm bài.

Đề bài đối với cô mà nói không có gì khó khăn, làm rất nhanh là xong, sau đó còn kiểm tra lại một lần nữa rồi mới nộp bài. Trong số các thí sinh tham gia, cô là một trong những người nộp bài đầu tiên.

Sau khi ra khỏi phòng thi và lấy lại đồ của mình, cô nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Đồng Duyên: Mẹ nó, chó mất rồi.

Đồng Duyên: COCO rượt theo một con chó cái rồi chạy mất tiêu, tôi tìm gần một tiếng rồi vẫn chưa thấy, người giúp việc trong nhà nói nó cũng chưa về.

COCO là chú chó được huấn luyện chuyên nghiệp, hiếm khi rời khỏi tầm mắt của chủ. Dù có đi lạc, nó cũng sẽ tự dựa vào mùi hương để tìm đường quay về.

Lần này lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại là rất bất thường — trừ khi bị ai đó giữ lại, không thể tự về.

Hứa Hân Đóa bắt đầu lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Đồng Duyên, ba lô còn chưa đeo cho chắc.

Đồng Duyên nhanh chóng bắt máy, thấp giọng hỏi: “Cậu thi xong rồi à?”

“Ừ, xong rồi. COCO tìm được chưa?”

“Chưa, tôi đang nhờ ban quản lý toà nhà xem camera giám sát. Cái thằng nhóc đó chạy nhanh lắm, mỗi khung hình chỉ bắt được nó một khoảnh khắc, có cái camera thì chỉ thấy cái đuôi. Tôi đang cố ghép các đoạn lại để lần theo hướng đi.”

“Cậu đừng vội, tôi về ngay bây giờ.”

“Ừ, cậu đi xe nhớ cẩn thận đó.”

Hứa Hân Đóa về đến khu biệt thự, vừa đi vừa nhìn bản đồ định vị, dọc đường tìm thử mấy tiệm thú cưng và bệnh viện thú y gần đó — ban đầu chỉ là ôm hy vọng may mắn, không ngờ lại thật sự tìm thấy COCO.

Cô bước vào một bệnh viện thú y, vừa mới mở miệng hỏi thăm, đã nghe thấy tiếng COCO sủa vang dội, giọng rất gấp gáp. Rõ ràng là rời khỏi chủ nhân khiến nó hoảng loạn, giờ nghe thấy giọng Hứa Hân Đóa, chẳng khác nào gặp được cứu tinh.

Cô lập tức bước nhanh vào trong, nhìn thấy COCO bị quấn băng ở một chân, đầu còn đội một cái “vòng cổ nhục nhã”, vội vàng hỏi: “COCO bị sao vậy ạ?”

Bên cạnh có một cô gái đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Nó tự nhiên lao vào chó nhà tôi tên là Phú Soái, hai con lao vào nhau đánh nhau loạn xạ. Tôi thấy cả hai con đều bị thương nên dẫn đi khám luôn. Đây là chó của cậu à?”

Hứa Hân Đóa gật đầu, rồi nhìn sang con chó của cô gái — một chú chó Corgi, tên là… Phú Soái.

Cô thầm nghĩ: Cái tên gì ngộ vậy trời?

Cô vội vàng cúi người xin lỗi: “Thật xin lỗi, là bạn tôi không trông coi kỹ chó. Chó của bạn không bị thương chứ?”

Cô gái lắc đầu: “Chó nhà các cậu to con mà đánh đấm thì yếu xìu, nhìn không ra luôn á.”

“COCO được huấn luyện đặc biệt rồi, không có lệnh thì sẽ không tấn công ai hay con vật nào hết.”

“Ghê vậy! Nó còn biết làm gì nữa không?”

Hứa Hân Đóa bước tới kiểm tra tình trạng của COCO, xác nhận chỉ là trầy chân, tinh thần vẫn tỉnh táo thì yên tâm hơn. Cô thử ra vài hiệu lệnh, COCO đều ngoan ngoãn làm theo khiến cô gái bên cạnh vỗ tay không ngớt: “Cậu dắt chó đi huấn luyện ở đâu vậy? Chó nhà tôi ngoài ăn, ngủ với chơi ngu ra thì chẳng biết làm gì hết.”

“Tụi tôi mua giống chó đã được huấn luyện rồi.”

“À, vậy hèn chi. Chó nhà tôi là con trai tôi tiện tay mua về thôi.”

Hứa Hân Đóa nghe xong, nhìn cô gái kia ngẩn người mất vài giây, nửa câu cũng không nói nên lời.

Cô gái trông nhiều lắm cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mà đã có con trai rồi á?!

Cô gái có gương mặt đúng kiểu “mối tình đầu quốc dân”, ngũ quan sắc nét, từng đường nét đều đẹp như mẫu tiêu chuẩn, rất trong sáng. Nhưng tính cách thì lại hơi phóng khoáng, lời nói cử chỉ đều rất tự nhiên, khiến người ta cảm thấy có phần mạnh mẽ, thẳng thắn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 222: Chương 222



Cô gái kia nhìn COCO một cái, rồi thản nhiên móc trong túi ra một xấp tiền, đếm lấy hai tờ lớn đưa cho Hứa Hân Đóa: “Lúc nãy tôi có ghé ngân hàng lấy tiền, chó nhà tôi cắn chó nhà mấy cậu cũng không hay ho gì, tôi bồi thường hai ngàn nhé, cậu thấy được không?”

Hứa Hân Đóa vội vàng xua tay từ chối: “Không không cần đâu, bạn tôi kể lại rồi, là do COCO nhà tôi lao vào trước.”

“Thì đúng là nên bồi thường. Đừng khách sáo với tôi. Nhìn cậu khí chất như vậy, sao cứ lằng nhằng vậy? Cho tiền thì cứ cầm đi. Đây là số điện thoại của tôi, có gì thì gọi. Tôi họ Sài.”

“Ờ… vâng, được ạ.” Hứa Hân Đóa thực sự bị khí thế của cô gái này làm cho choáng váng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tiền.

Sau khi cô gái họ Sài đưa tiền xong thì dắt chó rời khỏi bệnh viện thú y. Hứa Hân Đóa lúc này mới nhớ tới việc gọi cho Đồng Duyên báo tin đã tìm thấy COCO.

Chưa đầy một lúc, Đồng Duyên đã vội vã chạy tới nơi. Vừa thấy COCO là cậu đã xông tới chỉ vào nó mà mắng xối xả: “Nhóc con, mày bắt đầu phản rồi hả? Bình thường tự mình còn biết ngoạm lấy dây xích, hôm nay vừa thấy con chó cái là lao đầu chạy luôn, mày muốn tạo phản à?”

Hứa Hân Đóa đứng bên cạnh nghe xong thì buồn cười hỏi: “Sao cậu biết là chó cái?”

Đồng Duyên hừ một tiếng: “Nó dạo này cứ thấy chó cái là kích động, mấy lần rồi. Nhưng mà lần này là lần đầu tiên phóng theo người ta luôn. Sáng nay tôi ngồi ghế đá nghỉ tí, cho nó tự chơi ở bãi cỏ — khu này vốn ít người. Kết quả nó vừa nhìn thấy chó cái là lao như bay, tôi đuổi không kịp!”

Hứa Hân Đóa cúi người xoa đầu COCO, nói giọng đầy thương cảm: “Haiz, COCO của chúng ta cũng lớn rồi, lần đầu tiên lấy hết can đảm chủ động bắt chuyện, ai ngờ lại bị bạn gái đánh cho một trận… thật đáng thương. COCO của chúng ta đẹp trai thế mà, sao lại không có cô chó nào thích nhỉ? Hay là mẹ mua cho con một cô chó nhỏ về làm bạn nhé?”

Đồng Duyên lúc này đang nắm chân COCO xem vết thương, nghe Hứa Hân Đóa tự xưng là “mẹ”, sắc mặt đang nghiêm túc bỗng dưng sáng bừng lên, tâm trạng cũng vui hơn rõ rệt.

Sau đó, Đồng Duyên đi hỏi bác sĩ, biết được viện phí đã thanh toán xong, nhưng mấy hôm tới cần đưa COCO đến tái khám.

Cậu cầm lấy tấm danh thiếp của bệnh viện, rồi dẫn COCO về. Còn Hứa Hân Đóa vì đi xe máy nên tự lái về sau.

Khi đến biệt thự của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa lập tức ném túi xách lên ghế sofa trong phòng khách, rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của Đồng Duyên. Cô bước vào phòng thay đồ, c** q**n bò ra rồi tiện tay vứt sang một bên, sau đó lục tủ quần áo của Đồng Duyên để tìm đồ ngủ.

Buổi sáng đi làm, buổi chiều lại tham gia thi đấu, rồi còn phải chạy xe tìm từng cửa hàng, Hứa Hân Đóa thật sự đã mệt rã rời.

Giờ về đến nhà, cô chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc rồi tính tiếp.

Đồng Duyên đứng phía sau nhìn cô, ánh mắt lượn quanh đôi chân dài của cô, thuận tay khóa cửa lại. Sau đó cậu tiến tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cái ôm bất ngờ khiến cô nghiêng hẳn người dựa vào tủ quần áo.

Đúng lúc Đồng Duyên đang định giở trò, thì COCO bỗng chạy tới, ngoạm lấy tay áo của cậu, kéo tay cậu rời khỏi chân của Hứa Hân Đóa, giống như đang muốn bảo vệ cô vậy.

Đồng Duyên khó chịu hỏi COCO: “Con thì có thể nhào tới mấy con chó cái, sao lại không cho ba nhào tới mẹ? Hả? Mấy con chó độc thân tụi bay là không chịu được khi thấy người ta hạnh phúc đúng không?”

COCO mặc kệ cậu nói gì, vẫn ngoạm chặt tay áo không buông.

Đồng Duyên thở dài: “con tìm không ra chó cái, nên giờ cản không cho cha tìm bạn gái đúng không? COCO cha nói cho con biết, vì muốn giở trò lưu manh cha hoàn toàn có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày!”

Vừa dứt lời, cậu đã bị Hứa Hân Đóa đá bay ra xa.

Đồng Duyên bị đá đến mức phải vịn tường mới đứng vững được, suýt chút nữa đụng vào COCO.

Giờ COCO bị thương, di chuyển không được linh hoạt, lúc tránh Đồng Duyên thì cả hai cha con trông cực kỳ thảm hại.

Đồng Duyên đứng vững rồi cũng không chịu đi, dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn Hứa Hân Đóa thay đồ: “Phòng tôi mà, tôi không có lý do gì phải ra ngoài cả, tôi cứ đứng đây.”

Mặt dày vô sỉ, nói năng trắng trợn.

Hứa Hân Đóa quay đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt vốn đã lạnh nay càng thêm khinh bỉ. Cô hừ lạnh một tiếng, lười đáp, tiếp tục lục tìm đồ ngủ.

Tìm được một bộ rồi, cô mặc quần ngủ vào trước, sau đó kéo váy đồng phục ra từ ngoài quần. Tiếp đó cởi áo khoác đồng phục, mặc kệ áo thun bên trong vẫn chưa cởi, liền trực tiếp mặc áo ngủ ra ngoài.

Đồng Duyên vừa định mở miệng hỏi, thì thấy Hứa Hân Đóa thu tay vào bên trong áo ngủ, loay hoay một hồi, rồi ném cả áo thun và nội y ra ngoài.

Đây là kỹ năng mà Hứa Hân Đóa luyện được trong khoảng thời gian làm người mẫu, những lúc không có điều kiện thay đồ, chỉ cần cho cô một cái áo khoác là cô có thể đổi cả bộ đồ mà không bị lộ bất kỳ chỗ nào.

Cô nhặt quần áo của mình lại, gấp gọn gàng để đưa cho người giúp việc đem giặt.

Sau khi quay lại phòng, cô dùng băng đô buộc gọn tóc rồi vào phòng tắm của Đồng Duyên chuẩn bị rửa mặt.

Đồng Duyên theo cô đến cửa phòng tắm, không vui nói: “Cậu không thể như vậy được…”

“Tôi như vậy là tốt rồi.” Hứa Hân Đóa đứng trước bồn rửa mặt, nhìn đống đồ dùng trên kệ rồi nói: “Cậu có thể mua cho tôi một bộ đồ dùng cá nhân cho con gái được không? Mỗi lần tôi toàn dùng đồ của cậu.”

“Ba đây còn độc thân, trong phòng tắm lại toàn đồ dùng của con gái, rốt cuộc là thế nào đây?”

Lại bắt đầu rồi.

Hứa Hân Đóa không thèm để ý, mở vòi nước chỉnh nhiệt độ chuẩn bị rửa mặt, nhưng bị Đồng Duyên ngăn lại.

Cậu đi vào phòng tắm, mở một cái tủ nhỏ, lấy ra một chiếc túi bên trong đựng đầy đồ dùng vệ sinh cá nhân dành cho con gái, còn có cả bàn chải đánh răng điện màu hồng.

Lúc đưa cho cô, miệng Đồng Duyên vẫn không chịu yên: “Nè, chuẩn bị sẵn hết rồi. Tôi đây đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của một thằng 'dự bị' ưu tú, chăm chỉ, không oán trách, không hối hận.”

Hứa Hân Đóa cười, nhận lấy, rồi nhìn sang mấy món đồ chăm sóc da, chắc chắn là đã hỏi ý kiến của Doãn Hoạ rồi mới mua, không có món nào là sai gu cả.

Sau khi nhận lấy, cô nói với Đồng Duyên: “Rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Tôi không đi, tôi muốn nhìn bà cô của atôi rửa mặt. Bà cô tôi có đánh rắm cũng thơm.”

Hứa Hân Đóa thật sự chẳng biết nói gì với cái tính mặt dày của cậu ta, đành tiếp tục rửa mặt. Vừa rửa xong thì nghe Đồng Duyên thở dài: “Haiz, rõ ràng là hứa sẽ ở bên tôi, thế mà cuối tuần hết làm việc, thi đấu, rồi đi tìm chó. Giờ thì chúng ta lại tốn thêm hai mươi lăm phút chỉ để thay đồ với rửa mặt nữa.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 223: Làm nũng



“Sau này chúng ta lại còn phải tốn thời gian vào chuyện ăn uống nữa.” Hứa Hân Đóa vừa nói vừa bắt đầu thoa kem dưỡng da.

Đồng Duyên lại không vui rồi.

Đồng Duyên thật sự khác với phần lớn các chàng trai khác.

Trong số những người mà Hứa Hân Đóa từng quen, phần lớn đều là con trai dỗ dành con gái nhiều hơn.

Còn khi cô ở bên Đồng Duyên, ngược lại, lại là cô dỗ dành cậu nhiều hơn.

Thôi được rồi, cô đang đợi ký hợp đồng, nên cũng coi như cô có lỗi trước.

Cậu cúi đầu đi theo Hứa Hân Đóa xuống lầu, hai người cùng ngồi trong phòng ăn, người giúp việc nhanh chóng mang bữa tối lên.

Bữa tối không quá thịnh soạn, nhưng được chuẩn bị rất tinh tế. Đầu bếp trong nhà là người được thuê riêng, từ cách trình bày món ăn đến hình thức đều đạt chuẩn nhà hàng cao cấp.

Hơn nữa, nhà họ Đồng rất chú trọng đến nghi thức trên bàn ăn, đồ dùng để đựng món ăn cũng được chọn lựa kỹ càng, ngay cả thìa hay nĩa bình thường cũng được thiết kế theo công thái học, hoàn toàn làm thủ công.

Sau khi người giúp việc rời đi, Hứa Hân Đóa dùng nĩa cuộn một ít mì Ý, đưa đến trước miệng Đồng Duyên. Cậu liếc nhìn sợi mì, rồi lại nhìn cô, miễn cưỡng há miệng ăn một miếng.

Hứa Hân Đóa bất ngờ thốt lên: “Trời ơi, dáng vẻ ăn cơm của người dự bị của tôi cũng đẹp trai quá đi mất.”

Đồng Duyên lại được dỗ dành xong rồi.

Chính là kiểu không có nguyên tắc gì cả.

Cậu ngồi trên ghế cười rất lâu, miếng mì trong miệng mãi vẫn chưa nuốt xuống.

Khi hai người ăn cùng nhau thường không nói nhiều, Hứa Hân Đóa thoải mái nhấc chân lên, đặt lên đầu gối của Đồng Duyên, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện.

Đồng Duyên liếc nhìn một cái, hoàn toàn không để tâm, chỉ tiếp tục ăn.

Ăn xong, cậu thuận tay bế Hứa Hân Đóa lên, trực tiếp bế lên lầu vào phòng ngủ của mình.

Ban đầu Hứa Hân Đóa chỉ định ngủ một giấc thôi, nhưng Đồng Duyên lại cứ làm nũng như thế, nên cô cũng đành phải ở lại bầu bạn với cậu.

Đồng Duyên đáng thương nói: “Giờ thì Tiểu Mặt Trời có thể ở bên tôi cả đêm rồi, vậy chúng ta làm gì đây?”

Ánh mắt thì lấp lánh đầy gian xảo.

Hứa Hân Đóa mỉm cười nhìn cậu, kéo cậu đi vào phòng, rồi cầm lấy túi xách của mình. Sau đó cô lôi ra một cuốn sách: “Ta-da! Một trăm bài văn điểm cao của học sinh cấp hai! Tối nay, tôi sẽ đọc cho cậu nghe cuốn này, được không?”

“…” Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa với vẻ mặt không cảm xúc, rõ ràng vừa mới được dỗ dành xong thì tiểu thiếu gia Đồng lại tụt mood ngay lập tức.

Hứa Hân Đóa kéo Đồng Duyên đứng dựa vào tường, bắt đầu hào hứng đọc bài văn lên, vừa đọc vừa diễn cảm sống động. Đồng Duyên nghe mà như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Nếu là văn mẫu cấp ba thì còn đỡ, đằng này lại đọc… văn cấp hai?!

Coi thường ai vậy chứ?!

Đồng Duyên nghe đến mức mặt mũi bơ phờ, cuối cùng đành tựa vào người Hứa Hân Đóa, chấp nhận số phận.

Thế nhưng hai người vừa dính lấy nhau chưa được bao lâu, điện thoại của Hứa Hân Đóa liền reo lên.

Đồng Duyên lập tức ôm chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích.

Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng lết được tới bàn, lấy điện thoại lên xem thử, hóa ra là tin nhắn của anh Trương gửi đến.

Anh Trương nhắn: “Cậu thiếu gia Tiểu Thiệu kia không phải là bạn trai của em đấy chứ?”

Hứa Hân Đóa thấy câu hỏi kỳ lạ này, bèn gõ lại: “Không phải, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Anh Trương: “Vậy thì anh yên tâm rồi.”

Hứa Hân Đóa: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Anh Trương: “Bên Douyin có một video ngắn của em, lượt thích cũng kha khá, có người nhận ra em rồi, còn đoán cậu con trai xách túi cho em là bạn trai em. Anh xem kỹ lại, thấy hình như là anh trai em?”

Hứa Hân Đóa: “Chuyện hơi phức tạp, bọn em là sinh đôi long phụng, nhưng khác họ.”

Anh Trương: “Chỉ cần em không có bạn trai là được, như vậy bên ngoài mới có lý do để giải thích. Hiện tại Lê Lê Á đã bắt đầu bàn chi tiết hợp đồng với anh, lúc then chốt thế này thì không thể để xảy ra chuyện gì đâu.”

Hứa Hân Đóa: “Được rồi, em biết rồi.”

Lúc này Đồng Duyên vẫn còn đang bám lấy Hứa Hân Đóa, vừa thấy tin nhắn thì nghẹn không chịu nổi, chỉ vào điện thoại rồi nói: “Có phải tôi nên hỏi thử Thiệu Dư, nhà bọn họ có định bán Tinh Dự không?”

“Cậu cứ dùng đúng một chiêu này hả?”

“Phiền chết đi được! Phiền chết đi được!”

Hứa Hân Đóa vẫn đang nhắn tin cho anh Trương, vừa nói vừa thản nhiên: “Ngày mai em sẽ chụp một tấm hình chung với anh trai, để làm rõ tụi em là anh em ruột.”

Đồng Duyên buông Hứa Hân Đóa ra, bước sang một bên rót nước uống.

Hứa Hân Đóa nhắn xong tin, nhìn sang cậu và nói: “Dạo gần đây tôi đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, xin lỗi vì đã không có nhiều thời gian bên cậu.”

Đồng Duyên nhìn cô một lúc, cuối cùng khẽ thở dài: “Đừng để bản thân mệt quá. Tôi muốn cậu ở bên tôi, cũng là vì mong cậu có thể nghỉ ngơi. Hôm nay cậu mệt lắm rồi đúng không? Ngủ sớm đi nhé?”

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào nét mặt của Đồng Duyên, như không tin nổi: “Thật sao?”

“Ừ, thật mà. Tôi đâu có vô lý đến thế.”

Nghe xong, Hứa Hân Đóa thật sự leo lên giường. Cả một ngày mệt mỏi khiến cô vừa nằm xuống đã lập tức thả lỏng, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

Đồng Duyên ngồi bên mép giường, cầm cuốn sách văn mẫu mới mua của Hứa Hân Đóa xem thử. Đọc được một lúc thấy nhàm chán, cậu bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hôn khẽ lên đầu ngón tay.

Đọc vài trang, lại ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Hứa Hân Đóa, ánh mắt Đồng Duyên dần trở nên dịu dàng.

Cô đã cố gắng đến như vậy… cậu cũng không thể dậm chân tại chỗ.

Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho cô.

Khó trách mẹ từng chê ba trẻ con, bởi vì lúc này đây, cậu cũng không khác gì, lúc nào cũng chỉ muốn Hứa Hân Đóa ở bên mình, nhìn mình, chỉ nhìn mình.

Ngày hôm sau, sau khi được Mục Khuynh Diệc đồng ý, Hứa Hân Đóa cùng anh trai chụp một bức ảnh chung.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 224: Chương 224



Người chụp ảnh dĩ nhiên là Lâu Hử.

Lần này Lâu Hử chụp rất nghiêm túc, vì ảnh này sẽ dùng cho mục đích chính thức. Cô đặc biệt dẫn hai anh em dạo khắp trường để tìm địa điểm, cuối cùng mới chọn được một nơi phù hợp, rồi bắt đầu chụp.

Cả hai anh em đều giữ nét mặt giống hệt nhau — không cười, chỉ bình thản nhìn vào ống kính. Ánh mắt của cả hai mang theo cảm giác ngạo nghễ như thể hai anh em đang đứng trên đỉnh thế giới. Lạnh lùng mà cao quý — như tuyết đọng trên đỉnh núi, như băng giá giữa thung sâu.

Hứa Hân Đóa gửi tấm hình cho anh Trương, bảo bên anh lo chỉnh sửa, đăng lên Weibo để làm rõ — chuyện này cô không muốn bận tâm nữa.

Đến lúc tan học, cô mở Weibo lên, đã thấy vô số bình luận và chia sẻ rồi.

Weibo của Hứa Hân Đóa thật ra không đăng nhiều bài, ngoài bài đầu tiên được đăng nhân lúc còn đang “hot” nên có chút lượt tương tác, những bài còn lại đa phần lượt bình luận và chia sẻ chỉ dừng lại ở ba con số.

Lần này là hiếm hoi mới có bài đăng vượt qua mốc một nghìn lượt bình luận và chia sẻ.

Trọng tâm bàn luận lần này chủ yếu xoay quanh nhan sắc của Mục Khuynh Diệc.

Nhan sắc của Mục Khuynh Diệc đúng là xuất sắc hàng đầu trong số các nam sinh, có đến tám phần giống với Hứa Hân Đóa — cũng là phong cách lạnh lùng, nét mặt cao cấp, ánh mắt tam bạch*.

(*Tam bạch nhãn: tròng đen nhỏ, xung quanh tròng trắng lộ rõ, thường tạo cảm giác lạnh lùng, sắc bén.)

Nhan sắc kiểu này một khi xuất hiện liền khiến người ta không thể rời mắt — đúng chuẩn hình tượng “nam thần băng sơn học bá”.

Một loạt hashtag hot bắt đầu xuất hiện:
#Anh em nhan sắc#
#Cả nhà này đúng là cực phẩm#
#Đây là đồng phục trường học hay đồng phục phim thần tượng vậy#

Phần lớn bình luận đều mang nội dung kiểu như vậy.

Hứa Hân Đóa đang lướt xem bình luận thì anh Trương gửi tin nhắn tới: “Đóa Đóa, em xin nghỉ được không? Bên Lê Lê Á muốn phỏng vấn em lại một lần nữa, vào sáng mai.”

Hứa Hân Đóa: “Được, em có thể xin nghỉ.”

Anh Trương: “Phải dậy sớm đấy, công ty đã sắp xếp giáo viên tạm thời huấn luyện em. Nhớ đừng trang điểm, chỉ cần gội đầu là được, không cần làm tóc đâu, hoặc dùng máy là tóc duỗi tạm cũng ổn. Ảnh phỏng vấn bên anh sẽ chuẩn bị sẵn. Sáng mai anh sẽ lái xe qua đón em tận nơi.”

Hứa Hân Đóa: “Vâng ạ.”

Tinh Dự vẫn đang định vị cho Hứa Hân Đóa khá ổn.

Cô từng nghe nói, nhiều người mẫu vì không có việc làm ổn định, cuối cùng phải chuyển sang livestream bán hàng.

Mà loại livestream bán hàng này lại thuộc thị trường “thứ cấp” hoặc “thị trường ngách” — tập trung vào phân khúc trung và thấp. Dựa vào việc giảm giá sâu để thu hút người xem mua hàng, nhưng cuối cùng thì thường vất vả mà chẳng được bao nhiêu.

Hơn nữa, chính những người tiêu dùng trong phân khúc thấp này lại là nhóm dễ bất mãn nhất, kéo theo cả hình ảnh người mẫu cũng bị ảnh hưởng, không chỉ làm mất giá trị, mà còn dễ bị mắng chửi công khai.

Ví dụ như: “Người mẫu này lúc nào cũng đại diện cho mấy sản phẩm kém chất lượng, vừa thấy mặt là đã có cảm giác quê mùa.”

Hứa Hân Đóa ngay từ đầu đã đi theo phong cách cao cấp, không dễ dàng nhận lời làm đại diện. Ngay cả làm mẫu cho các shop Taobao cô cũng không nhận, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này.

Hiện tại mục tiêu chính của công ty là ký được hợp đồng với Lê Lê Á, sau đó làm việc một thời gian rồi mới tính đến bước tiếp theo.

Chỉ cần hợp tác thành công với tạp chí Lê Lê Á, là có thể kiểm chứng được năng lực mang lại doanh thu thật sự của Hứa Hân Đóa.

Đến kỳ nghỉ hè, Hứa Hân Đóa sẽ bắt đầu tham gia trình diễn thời trang.

Ngày hôm sau.

Hứa Hân Đóa dậy từ rất sớm, sau khi rửa mặt xong chỉ bôi lớp dưỡng da cơ bản như sữa dưỡng, rồi nghiêm túc kiểm tra lại những thứ cần mang theo.

Sau khi chắc chắn mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, cô hít sâu vài lần, bước ra khỏi nhà và lên xe của anh Trương.

Người giáo viên được công ty cử riêng để đào tạo cho Hứa Hân Đóa đã ngồi sẵn trên xe, ngay khi cô vừa lên xe liền bắt đầu nói về những điều cần chú ý, các kỹ năng cơ bản. Lần huấn luyện này còn được thiết kế riêng, nhắm trúng “gu” của tạp chí Lê Lê Á.

Vì thời gian gấp gáp nên giáo viên chỉ có thể chọn lọc những nội dung quan trọng nhất để giảng dạy.

Hứa Hân Đóa vốn là học bá, trí nhớ lại tốt, những điều giáo viên nói cô ghi nhớ rất nhanh, khiến giáo viên cảm thấy dạy cô cực kỳ nhàn hạ.

Đến nơi, giáo viên chuẩn bị sẵn trang phục cho Hứa Hân Đóa thay, đồng thời dặn dò:
“Có thể họ sẽ muốn lấy số đo của em, hoặc họ sẽ tự đo, thậm chí có thể sẽ xác định vị trí vòng một, đừng quá hoảng hốt, đây là quy trình bình thường.”

“Vâng, em hiểu.”

Công ty chuẩn bị cho cô một bộ trang phục cực kỳ đơn giản: áo thun đen ôm dáng, một chiếc váy ngắn màu đen, cùng đôi giày sandal cao gót đen.

Hiện tại cô đã có thể đi giày cao gót thành thạo, thậm chí là đi catwalk cũng không vấn đề. Nhưng do đi lâu vẫn gây mỏi chân, nên lúc ngồi chờ cô không buộc dây giày.

Hứa Hân Đóa cũng đã từng trải qua vài lần phỏng vấn, nên có chút kinh nghiệm. Chỉ cần làm đúng theo quy trình là được.

Lần phỏng vấn lần này đã là vòng chọn cuối cùng, số người đến không nhiều, chỉ có năm người mẫu, trong đó có Evalyn, người từng hợp tác trước đây. Ở lần tuyển chọn trước, Evalyn cũng bị loại — thông minh quá lại thành ra phản tác dụng.

Hứa Hân Đóa không có ấn tượng tốt gì với cô ta, đến một câu chào cũng không thèm nói.

Quản lý của Evalyn nhìn thấy Hứa Hân Đóa thì đột nhiên thốt lên: “Wow, Hứa Hân Đóa ngoài đời còn xinh hơn cả trong ảnh đấy!”

Evalyn lập tức sầm mặt lại.

Hứa Hân Đóa cảm thấy kỳ quặc, trong lòng nghĩ chắc người quản lý này có vấn đề, thế là âm thầm né sang thật xa.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 225: Phỏng vấn



Anh Trương cũng thấy hành động của người này rất lạ, theo bản năng liền đứng chắn trước mặt Hứa Hân Đóa, lo rằng công ty Thượng Không sẽ đến cướp người. Anh vất vả lắm mới dẫn được một người có tiềm năng, phải bảo vệ cẩn thận.

Sau vài vòng phỏng vấn, phía tạp chí vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, dường như họ còn muốn làm thêm một vòng kiểm tra phụ.

Vòng này chỉ còn lại Hứa Hân Đóa và Evalyn.

Phía tòa soạn bắt đầu chuẩn bị cho vòng phụ này, nhân viên đi ra đi vào văn phòng, dường như đang bàn bạc, hoặc đang gửi tài liệu, trao đổi về nội dung kiểm tra thêm.

Đã gần giờ trưa, các khu vực làm việc khác đều đã bước vào giờ nghỉ, chỉ còn nơi này vẫn căng thẳng như dây đàn. Anh Trương ngồi cạnh Hứa Hân Đóa, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, miệng thì cứ liên tục nhắc cô đừng căng thẳng.

Hứa Hân Đóa trong lúc chờ đợi nhắm mắt dưỡng thần, tựa lưng vào ghế, đang nghỉ ngơi thì bỗng cảm thấy điều gì đó không đúng.

Bên tai cô vang lên tiếng giảng bài của giáo viên, hình như còn nghe được cả tiếng lật sách. Cô bỗng dưng mở bừng mắt ra, chỉ thấy mình đang ngồi trong lớp học, ngẩng tay lên thì thấy ngón tay thon dài, mặc quần đồng phục nam sinh.

Cô lại nhìn xung quanh — đây là vị trí của Đồng Duyên. Trên bàn có đặt một chiếc điện thoại ngay ngắn, màn hình vẫn đang hiện giao diện chat WeChat, là khung trò chuyện giữa cô và Đồng Duyên.

Trước đó cô từng nói với Đồng Duyên rằng, khi nào có kết quả phỏng vấn sẽ nhắn tin cho cậu ấy, sau đó cậu ta cũng không nhắn thêm gì nữa.

Giờ nghĩ lại, Đồng Duyên chắc là vẫn luôn dán mắt vào điện thoại chờ tin nhắn của cô, chắc chắn cũng đang rất hồi hộp về buổi phỏng vấn lần này.

Thế nhưng… lúc này lại đổi cơ thể thế này, thực sự có hơi rùng mình.

Màn hình điện thoại bỗng lướt nhanh, biểu tượng avatar của cô xuất hiện liên tục với những dòng chữ thơm lừng mùi son phấn.

Hứa Hân Đóa:!!!

Hứa Hân Đóa: Chết tiệt!

Hứa Hân Đóa: Không đổi về lại được sao?! Một chút cảm ứng cũng không có!

Cô cầm điện thoại của Đồng Duyên, vừa gõ vừa hỏi: “Cậu vừa rồi có nghĩ đến tôi không?”

Bên kia rất nhanh trả lời: “Đương nhiên là nghĩ rồi, luôn nghĩ đến!”

Cô lại hỏi tiếp: “Lần đầu tiên chúng ta bị bắt buộc hoán đổi — lúc cậu đang bơi còn tôi thì đang thi — cậu lúc đó có nghĩ đến tôi không?”

Cậu trả lời: “Hình như là có nghĩ, nghĩ xem bên đó cậu đang làm gì, có bị bắt nạt gì không, rồi đột nhiên đổi thân xác luôn.”

Cuối cùng cô nắm được mấu chốt: “Tôi phát hiện mỗi lần tụi mình hoán đổi đều có điều kiện khác nhau, nhưng dường như đều là lúc đang nghĩ đến nhau.”

Cậu: “Nhưng tại sao chứ? Có một thời gian đâu có vậy nữa.”

Cô nhắn lại: “Có thể là vì bây giờ cả hai đều thích nhau rồi?”

Cậu: “Tôi lúc đó đã thích cậu rồi á? Ờm... chắc là vậy. Nhưng giờ thì sao? Theo thời gian mấy lần hoán đổi bắt buộc trước kia, chắc là chưa thể đổi lại ngay đâu, bây giờ tôi phải đi phỏng vấn thay cậu hả?”

Cô trả lời: “E là vậy. Cậu đừng căng thẳng quá.”

Trước đây để tránh bị lộ, Hứa Hân Đóa thường học cả những kỹ năng Đồng Duyên biết, Đồng Duyên cũng học những gì Hân Đóa giỏi.

Nhưng từ lúc Hứa Hân Đóa đến bên này, số lần hoán đổi giữa hai người ngày càng ít đi, đến mức họ quên mất chuyện đó, luôn cảm thấy đối phương lúc nào cũng ở cạnh, nên không có vấn đề gì.

Giờ thì có rồi. Mà còn nghiêm trọng nữa.

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, tim đập thình thịch không ngừng. Cô thật sự rất để t@m đến cơ hội lần này, không muốn bỏ lỡ. Nhưng lại không dám nói quá nghiêm trọng với Đồng Duyên, sợ làm cậu ấy áp lực.

Đúng lúc đó, chuông tan tiết vang lên, Hứa Hân Đóa liền cầm áo khoác rời khỏi lớp.

Đã đến giờ nghỉ trưa, học sinh lũ lượt kéo nhau xuống căng tin, có người thì đi về phía lan can — chắc là để lấy đồ ăn giao.

Hứa Hân Đóa đi tới chỗ tường, dùng cơ thể Đồng Duyên bật qua tường một cách dễ dàng, không chút cản trở.

Cô gọi xe, thẳng tiến tới nơi phỏng vấn. Trong tình huống thế này, tốt nhất nên hội hợp trước.

Xe dừng lại ở dưới tòa nhà lớn, Hứa Hân Đóa nhanh chân chạy vào trong, đồng thời vẫn nhắn tin cho Đồng Duyên, báo rằng mình đã tới nơi.

Đồng Duyên bên kia vẫn không trả lời tin nhắn, chắc là đã cắn răng đi thay cô hoàn thành vòng thi thêm cuối cùng rồi.

Lần này Đồng Duyên không cần đợi tin nữa, cậu ấy sẽ là người biết kết quả sớm hơn Hứa Hân Đóa.

Tạp chí Lê Lê Á nằm ở ba tầng trong tòa nhà này, muốn lên phải quẹt thẻ.

Hứa Hân Đóa giờ không lên được, chỉ có thể ngồi chờ ở sảnh tầng một, cô ngồi trên ghế sofa, vô thức cắn móng tay, trong lòng hơi căng thẳng.

Đúng lúc này, trong sảnh vang lên một trận xôn xao, Hứa Hân Đóa quay đầu nhìn qua thì thấy một người quen – Lục Cẩm Hữu.

Lục Cẩm Hữu lúc bước vào vẫn còn đang vẫy tay chào fan, đội ngũ phía sau đang giúp anh ta ngăn cản phóng viên.

Anh ta bước nhanh vào trong, nhưng nửa chừng lại nhìn về phía Hứa Hân Đóa, lập tức dừng chân, sau đó quay đầu nhìn về người bên cạnh.

Hứa Hân Đóa đã từng xem ảnh, lờ mờ nhận ra đó là Kiều Niệm.

Người từng làm Đồng Duyên bị thương.

Kiều Niệm cũng ngớ người khi bị ánh mắt của Lục Cẩm Hữu nhìn chằm chằm, theo phản xạ nhìn theo hướng đó – liền thấy Hứa Hân Đóa, cũng sững lại.

Kiều Niệm bây giờ đã trung niên, năm đó còn lớn hơn Doãn Hoạ ba tuổi. Lại thêm việc từng vào tù, trải qua nhiều sóng gió, trên mặt cũng lộ rõ dấu vết thời gian.

Hai bên tóc đã điểm bạc, đuôi mắt có vài nếp nhăn mảnh, có lẽ vì ông ta luôn nghiêm mặt, môi mím chặt, khóe môi cũng hằn nếp rõ ràng.

Lục Cẩm Hữu điều chỉnh biểu cảm một chút, không ngờ lại chủ động bước đến trước mặt Hứa Hân Đóa, chào hỏi: “Thiếu gia Đồng, lâu rồi không gặp.”

…Họ từng gặp nhau?

Đồng Duyên chưa từng nhắc tới điều này.

Cô đến bên này cũng chưa từng thấy Lục Cẩm Hữu.

Giờ phải phản ứng sao đây?

Hứa Hân Đóa chỉ im lặng nhìn Lục Cẩm Hữu, mà phản ứng đó vô tình lại rất đúng chất Đồng Duyên. Lục Cẩm Hữu thì bất ngờ, hôm nay cậu ấy lại không chửi người.

Lục Cẩm Hữu chỉ vào thang máy, nói: “Muốn lên trên ngồi chút không?”

Hứa Hân Đóa liếc nhìn Kiều Niệm, sau đó lạnh nhạt đáp: “Tôi sợ mình không sống nổi mà bước ra.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 226: Chương 226



Lục Cẩm Hữu cũng không cố chấp, chỉ cười khẽ thở dài: “Haiz, được rồi, tạm biệt, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến dì Doãn nhé.”

Nói xong, Lục Cẩm Hữu dẫn theo cả đoàn người rầm rộ lên lầu.

Hứa Hân Đóa vẫn tiếp tục ngồi trên sofa, lúc rảnh rỗi liền ngẩng đầu xem bảng thông tin các công ty ở tầng một, rồi dựa vào tầng mà Lục Cẩm Hữu lên để suy đoán bọn họ chắc là đi chụp ảnh quảng bá phim.

Hứa Hân Đóa cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho Đồng Duyên, nhưng suy nghĩ một chút lại kìm lại. Chắc lúc Đồng Duyên ở lớp, cũng mang tâm trạng y như cô bây giờ.

Nôn nóng sốt ruột muốn biết kết quả, mà lại không thể quấy rầy.

Đúng lúc Hứa Hân Đóa đang chờ đợi, thì Kiều Niệm một mình từ trong thang máy bước ra, đến ngồi đối diện cô.

Hứa Hân Đóa vừa thấy Kiều Niệm thì sững người, người này còn dám xuất hiện ở đây? Lấy đâu ra cái gan đó? Mặt mũi nào mà xuất hiện?

Kiều Niệm ngồi xuống, đánh giá "Đồng Duyên", sau đó nói: “Để lại sẹo rồi à? Hình xăm nhìn cũng được đấy.”

Hứa Hân Đóa tức giận đến mức phải siết chặt tay vịn ghế sofa, mới có thể kiềm chế bản thân không lao lên đánh người, nhưng vẫn khàn giọng hỏi: “Muốn tôi rạch một nhát lên người ông không? Rồi ông cũng đi xăm một hình, biết đâu lại độc lạ?”

Kiều Niệm nhướng mày, sau đó kéo tay áo lên cho cô xem, nói: “Cậu tưởng ba mình là người tốt à? Tôi rạch cậu một nhát, ông ấy trong mấy năm này tìm đủ cách rạch tôi hơn chục nhát, chỗ nào cũng có. Còn rất biết hành hạ, vừa lành vết này, lại có vết khác…”

Kiều Niệm nói chuyện vẫn cười, nhưng nhìn ra được, những năm này ông ta sống còn không bằng chết.

Hứa Hân Đóa nhìn vết sẹo trên người Kiều Niệm, bất giác im lặng.

Cô vẫn không tàn nhẫn bằng Đồng Du Khải.

Người nhà họ Đồng, ai là thỏ trắng cơ chứ?

Kiều Niệm chống cằm nhìn cô, hỏi: “Ba mẹ cậu mấy năm nay tình cảm vẫn tệ nhỉ, đúng không?”

"Liên quan quái gì đến ông?"

"Không phải Đồng Duy Khải khiến tôi phá sản."

"..."

"Thời gian đó Đồng Du Khải lười chẳng buồn quan tâm tôi, tôi tìm ông ta xin đầu tư thì ông ta không chịu đầu tư, thậm chí chỉ cần nói một câu thôi là người khác cũng sẽ giúp tôi, vậy mà ông ta cũng không nói. Cướp đi người phụ nữ của tôi, rồi còn khoanh tay đứng nhìn tôi chết chìm. Tôi mới nói ra vài lời không đâu vào đâu. Mà vốn dĩ Đồng Duy Khải cũng chẳng phải người tốt lành gì, Doãn Hoạ tin lời tôi, cho rằng ông ta vì bà ta mà không từ thủ đoạn."

Hứa Hân Đóa biết rõ, quan hệ giữa Đồng Du Khải và Kiều Niệm khi đó rất rối rắm, thậm chí Đồng Duy Khải cũng chẳng ra gì cho cam.

Đồng Du Khải theo đuổi Doãn Hoạ rất công khai, chẳng hề bận tâm việc bà ấy đang âm thầm hẹn hò với Kiều Niệm. Ông ta chắc chắn biết rõ quan hệ giữa hai người, vậy mà vẫn giả vờ không hay, tặng hoa, rủ đi ăn, còn rót tiền đầu tư phim ảnh, truyền hình cho bà.

Lúc đầu, Đồng Du Khải như chỉ là một nhà đầu tư, đã đầu tư cho Kiều Niệm không ít tiền. Vài tháng sau, Doãn Hoạ mới phát hiện ra chuyện đó.

Đến lúc này, lợi ích giữa Kiều Niệm và Đồng Du Khải đã gắn kết quá sâu, muốn dứt ra cũng không dễ.

Đồng Du Khải công khai theo đuổi, ban đầu Kiều Niệm nhẫn nhịn, như một con rùa rút đầu, chỉ cần có tiền đầu tư thì cố chịu là được.

Doãn Hoạ nói thẳng rằng Đồng Du Khải là bạn trai cũ, cô không muốn quay lại. Kiều Niệm lại nói là vì nghĩ cho Doãn Hoạ, muốn bà ấy có thêm vai diễn.

Đó chính là điểm khiến mối quan hệ giữa Doãn Hoạ và Kiều Niệm bắt đầu rạn nứt.

Những tin tức Hứa Hân Đóa nghe ngóng được, sau khi phân tích, cũng chỉ đến vậy.

Còn sau này Đồng Du Khải bằng cách nào mà cứu vãn được mọi chuyện, cô thật sự không rõ. Trong mắt cô, đó vốn là một cục diện chết, Doãn Hoạ không ghét Đồng Du Khải mới là chuyện lạ — vậy hai người đó sao lại kết hôn được chứ?

Hứa Hân Đóa nhíu mày hỏi: "Ông kể tôi nghe mấy chuyện này làm gì?"

"Tôi chỉ nói với cậu thôi, vì tôi cảm thấy có lỗi với cậu."
Kiều Niệm vừa nói vừa đưa tay gãi gãi má, mắt nhìn về phía cổng, miệng vẫn tiếp tục: "Thời gian đó đầu óc tôi như điên rồi, từng có tất cả, vậy mà chỉ trong chớp mắt chẳng còn gì. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ — tôi không sống tốt được, thì các người cũng đừng hòng sống tốt."

Kiểu điên loạn này, thật ra cũng giống Mục Khuynh Dao đến kỳ lạ.

Hứa Hân Đóa nhìn Kiều Niệm, bất chợt nở nụ cười, rồi nói: "Có vẻ như ông chẳng hiểu gì về bạn gái cũ của mình cả."

Kiều Niệm bị phản ứng của cô làm cho khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Bà ấy là một người phụ nữ rất thông minh. Những gì ông nói, điều tra một chút là biết liền."

"Thế nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều bằng chứng, đủ để bà ấy tin tưởng."

Hứa Hân Đóa lại lắc đầu: "Không phải như thế. Nếu bà ấy thật sự tin, với tính cách của bà ấy, bà ấy đã ly hôn với ba tôi rồi, chứ không phải cãi cọ và giằng co nhiều năm như vậy, tự hành hạ lẫn nhau. Một là bà ấy chưa từng để t@m đến ông như ông nghĩ, hai là bà ấy chưa từng bị lừa dối như ông tưởng."

Kiều Niệm nghe xong thì ngẩn người, sau đó cười khổ tự giễu.

Hứa Hân Đóa nói tiếp: "Hơn nữa, ba mẹ tôi không phải là không có tình cảm, mà là cách họ ở bên nhau rất đặc biệt. Nghe nói hồi xưa ba tôi dính mẹ tôi lắm, bị đá một lần, sau đó đổi sang chiến thuật khác — cho bà ấy nhiều không gian riêng hơn. Nói trắng ra, đây là cách họ ‘tán tỉnh’ nhau thôi. Nhưng trong mắt phóng viên giải trí, thì lại bị bóp méo thành ‘vợ chồng không hòa thuận’. Mà truyền thông thì lúc nào chẳng thích đăng mấy cái tin vớ vẩn kiểu ‘gái gả vào hào môn, hôn nhân bất hạnh’?"

Kiều Niệm nhìn cô, không nói thêm lời nào nữa.

Hứa Hân Đóa nghiêng đầu, chỉ vào hình xăm nơi cổ mình: "Trong mắt nhà tôi, ông chỉ là một con chó không mấy quan trọng mà thôi. Duy nhất điều khiến người ta còn nhớ tới, là cái sẹo ông để lại. Nhìn thấy thì hơi tức, ngoài ra chẳng có cảm xúc gì khác. Người mãi không buông xuống được, chỉ có ông."

Nếu không phải từng ở nhà Doãn Hoạ một thời gian, có lẽ Hứa Hân Đóa cũng không đủ tự tin để nói ra những lời này.

Sau khi nghe ngóng được đống chuyện hậu trường đó, thời gian gần đây, cô thường quan sát Doãn Hoạ và Đồng Du Khải.

Cô phát hiện ra mối quan hệ của họ không hề tệ, ngược lại còn khá tình cảm, chỉ là cách họ đối xử với nhau khiến người ngoài khó hiểu thôi.

Hỏi thăm thêm từ người giúp việc trong nhà, cuối cùng Hứa Hân Đóa cũng xác định được — Đồng Du Khải hận không thể dời cả căn biệt thự của mình sang sát bên biệt thự của Doãn Hoạ, giữa hai nhà chỉ cần một hành lang, ông là có thể trực tiếp đi sang rồi.

Kiều Niệm cụp mắt xuống, cuối cùng mới trầm giọng nói một câu: "Tôi yêu cô ấy, yêu đến phát điên."

"Ông không xứng."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 227: Chương 227



"Đúng vậy, tôi không xứng."
Kiều Niệm lại liếc nhìn Hứa Hân Đóa một lần, sau đó nói: "Thật lòng xin lỗi, những năm qua trong lòng tôi cũng rất giày vò."

"Không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ được tha thứ."

"Cậu nói đúng. Tôi cũng chỉ muốn nói ra thôi. Tôi đi trước, tạm biệt."

Kiều Niệm đứng dậy rời đi, bước vào thang máy. Lúc đến còn phong độ ngời ngời, lúc đi lại như một kẻ bại trận.

Hứa Hân Đóa chỉ lạnh lùng nhìn theo, rồi tiếp tục ngồi chờ ở ghế sofa.

Khoảng mười phút sau, Đồng Duyên cuối cùng cũng nhắn tin trả lời: “Phỏng vấn qua rồi, lão tử giúp cậu lấy được rồi đó, tôi đỉnh vãi!”

Cô liền nhắn lại hỏi: “Vòng thi phụ cuối cùng là gì thế?”

Đồng Duyên không trả lời ngay. Hơn chục phút sau, cậu cùng với tổng biên tập của tạp chí Lê Lê Á bước ra khỏi thang máy.

Đồng Duyên nhìn về phía cô một cái, rồi ra hiệu vẫy tay.

Cô lập tức hiểu ý, chủ động bước lên chào hỏi tổng biên tập.

Tổng biên tập Lê Lê Á lập tức kinh ngạc hỏi: “Cậu là con trai của Doãn Hoạ đúng không? Sao lại ở đây?”

“À, bạn em đang phỏng vấn ở đây, tụi em tính về trường chung.”

Tổng biên tập lập tức hiểu ý, nói: “Vậy Đóa Đóa về cùng Đồng Duyên nhé. Hợp đồng để tôi và anh Trương trao đổi là được rồi.”

Anh Trương nhìn Hứa Hân Đóa một lúc lâu, muốn hỏi mà không dám, chỉ có thể nhìn hai người rời đi cùng nhau.

Trên đường đi, Đồng Duyên vẫn còn đang lải nhải: “Sao cậu không buộc dây giày chứ? Tôi lúc đi phỏng vấn thì cúi xuống buộc dây mãi, bị con nhỏ cao mét tám chọc quê luôn.”

“Vòng thi phụ cuối cùng là gì vậy?”

“Ngồi xuống trò chuyện thôi, họ ra đề, tôi trả lời, còn bắt tôi nói về tưởng tượng nghề nghiệp tương lai với định hướng nữa. Tôi cứ nói thôi, đang nói thì lạc đề luôn, tôi vẫn cứ nói tiếp. Cuối cùng họ bảo rất thích sự tự tin của tôi.”

Hứa Hân Đóa nghe xong thì ôm mặt, đúng là chuyện Đồng Duyên có thể làm ra được.

Sau đó cô kể lại chuyện gặp Kiều Niệm, cả nội dung hai người nói chuyện cũng nói hết.

Đồng Duyên nghe xong thì ngẩn ra: “Sống riêng là tình thú á?”

“Ừm, cậu thử tưởng tượng xem, cậu vì quá bám dính mà bị tôi đá, sau đó khó khăn lắm mới theo đuổi lại được tôi, vậy cậu có cho tôi không gian riêng không?”

Đồng Duyên trừng to mắt: “Hứa Hân Đóa, cậu có phải cặn bã không vậy? Chưa quen tôi mà đã nói tới chia tay rồi hả?”

Hứa Hân Đóa vội giải thích: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà!”

Đồng Duyên bịt tai: “Tôi không nghe! Loại ví dụ này tôi không nghe! Cậu mà còn ví dụ kiểu đó nữa, tôi lập tức quay về trường, dùng thân thể của cậu mà nói với cả thế giới: Tôi thích Đồng Duyên, tôi yêu anh ấy chết đi được! Tôi vì anh ấy mà phát điên, vì anh ấy mà chẳng cần cha mẹ gì nữa!”

Trên đường về, Hứa Hân Đóa nhận được tin nhắn từ anh Trương.

Đồng Duyên đưa điện thoại cho cô, để cô tự trả lời.

Anh Trương: “Em và con trai của Doãn Hoạ là quan hệ gì vậy?”

Hứa Hân Đóa: “Hiện tại là bạn học.”

Anh Trương lập tức nhạy bén bắt được từ khóa: “Hiện tại?”

Hứa Hân Đóa: “Đúng vậy.”

Anh Trương: “Hợp đồng với Lê Lê Á là ba năm, e là chúng ta cần ký lại hợp đồng. Dù sao bên anh với em chỉ còn chưa tới nửa năm, hai hợp đồng này có chút xung đột.”

Hứa Hân Đóa: “Không vấn đề, nhưng điều khoản không được yêu đương phải bỏ, mấy điều khác thì chúng ta bàn lại.”

Hồi đầu ký hợp đồng, điều khoản rất ưu đãi, đặc biệt phù hợp cho một người mới như cô.

Nhưng bây giờ Hứa Hân Đóa cũng xem như có chút chỗ đứng, tự nhiên có thể đàm phán lại những điều khoản hợp lý hơn.

Trước đó công ty từng nói qua, nếu Hứa Hân Đóa chịu ký tiếp hợp đồng, họ sẽ sắp xếp cho cô một nhóm nhỏ riêng — bao gồm tài xế riêng, trợ lý, stylist…

Trong một công ty mà người mẫu chỉ là bộ phận phụ, có thể được đãi ngộ đến mức này là rất khó khăn. Cô gần như đã có vị trí như “chị đại” của bộ phận người mẫu rồi.

Hứa Hân Đóa dự tính để Đức Vũ (trợ lý thân cận) hưởng lương từ phía công ty, như vậy cô cũng đỡ tốn một khoản chi phí. Trợ lý và stylist giai đoạn đầu cũng không cần cố định hay riêng cho mình, chỉ cần lúc cô có việc thì theo là được — dù sao phần lớn thời gian cô vẫn sẽ ở trường học.

Chờ đến khi lên đại học rồi bận rộn cũng chưa muộn.

Cách làm này phía công ty cũng đồng ý, chỉ cần cô chịu ký tiếp hợp đồng là được.

Anh Trương: “Chuyện đó đương nhiên. Đến lúc đó em cũng đã trưởng thành, phía công ty cũng sẽ không quá ràng buộc em nữa. Nhưng nếu có công khai chuyện tình cảm thì mong em hãy báo trước để công ty chuẩn bị sẵn phương án.”

Hứa Hân Đóa: “Được, không thành vấn đề.”

Anh Trương: “Tốt. Anh bàn với tổng biên tập xong sẽ quay về soạn thảo hợp đồng gia hạn cho em.”

Hứa Hân Đóa: “Nếu em ký sớm thì có được bỏ luôn điều khoản cấm yêu đương không?”

Anh Trương: “Chuyện yêu đương… đợi sau khi thành niên được không?”

Hứa Hân Đóa: “Thôi được rồi, em nhịn thêm chút nữa vậy.”

Anh Trương: “Là con trai của Doãn Hoạ hả?”

Hứa Hân Đóa: “Ừ, là cậu ấy.”

Anh Trương: “Đúng là đẹp trai đấy… nhưng nhớ cẩn thận, lỡ đâu là tra nam thì sao.”

Hứa Hân Đóa: “Không sao đâu, cậu ta dám làm gì em là em đánh liền.”

Anh Trương: “Được rồi, để anh đi bàn chuyện hợp đồng.”

Gần đây Hứa Hân Đóa đã ký hai bản hợp đồng.

Một là hợp đồng với tạp chí Lê Lê Á — cô chính thức trở thành người mẫu ký kết của tạp chí. Mỗi kỳ phát hành đều sẽ mời cô chụp hình trang phục, trang điểm, giày dép…

Trước đây Lê Lê Á từng từ chối cô, lý do là vì lịch học của Hứa Hân Đóa quá đặc biệt, cô vẫn đang đi học, còn phải đến trường. Sau này lên đại học lại học ngoài tỉnh, khiến tòa soạn phải linh động sắp xếp thời gian, thậm chí thuê địa điểm chụp tạm thời ở nơi khác để phục vụ cho cô.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 228: Chương 228



Vòng thi phụ cuối cùng (buổi phỏng vấn) mà Hứa Hân Đóa hơi do dự cũng là vì lý do này — còn Evalyn thì tự do hơn cô rất nhiều, bởi Evalyn đã bỏ học rồi.

Tuy nhiên, khi Hứa Hân Đóa và Evalyn cùng ngồi lại với nhau, các giám khảo bắt đầu quan sát hành vi cử chỉ của hai người, bước đi trên sàn catwalk trước đó, cả chi tiết về vóc dáng… và cuối cùng mọi người đều cảm thấy Hứa Hân Đóa nổi bật hơn hẳn.

Khí chất của Hứa Hân Đóa là trời sinh, là sự tích lũy từ nhiều năm. Tự nhiên, thoát tục, thậm chí còn mang chút ngạo khí tuổi trẻ.

Khi cô trò chuyện, ánh mắt sáng ngời, biểu cảm sinh động, ngôn từ tự tin, phong thái thong dong — rất cuốn hút.

Tổng biên tập cho rằng Hứa Hân Đóa rất có tiềm năng trở thành "người mẫu thần tượng" — bởi cô vừa có khí chất ngôi sao, lại lạnh lùng, không chạy theo thị hiếu chung.

Họ rất giỏi trong việc nắm bắt xu hướng, nhận ra rằng hình tượng như Hứa Hân Đóa chắc chắn sẽ sớm lên ngôi, chỉ cần có tài nguyên tốt, được đào tạo đúng cách — tương lai sẽ rộng mở vô cùng. Kiểu nữ sinh như cô có thể tối đa hóa lợi ích cho họ.

Thêm vào đó, bối cảnh phía sau cô (ý chỉ nhà họ Đồng) cũng giúp cô có nhiều cơ hội phát triển hơn, đó là lý do tiềm ẩn khiến họ càng muốn đầu tư.

Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thực lực và khí chất của Hứa Hân Đóa. Nếu cô không đủ xuất sắc, thì cho dù nhà họ Đồng có "chống lưng", họ cũng sẽ không chọn.

Sau khi quyết định, Hứa Hân Đóa trở thành một trong những người mẫu ký hợp đồng đặc biệt nhất của tạp chí Lê Lê Á.

Sau đó, cô lại tiếp tục ký hợp đồng gia hạn với Tinh Dự (Star Entertainment).

Trong hợp đồng mới, Hứa Hân Đóa được tạo điều kiện rất nhiều trong năm học lớp 12. Ngoại trừ hợp đồng quảng cáo và việc chụp hình cho Lê Lê Á, tất cả các công việc khác sẽ không được sắp xếp, các việc lớn sẽ chờ cô vào đại học rồi mới triển khai.

Về phía Đồng Duyên, cậu cũng không phản đối điều này. Dù sao Hứa Hân Đóa cũng không thể tới công ty của cậu làm việc, không thể đến "Thượng Không" (công ty của Đồng Duyên), nên để cô ở lại Tinh Dự cũng ổn. Mà Tinh Dự lại thực sự rất coi trọng Hứa Hân Đóa.

Sau khi ký gia hạn, hợp đồng cũng bỏ luôn điều khoản cấm yêu đương. Chỉ là Hứa Hân Đóa miệng thì hứa — sẽ chờ sau khi đủ tuổi mới bắt đầu hẹn hò.

Kết quả là…

Đồng Duyên bắt đầu nhìn chằm chằm vào lịch, gãi tường mà sống.

Cả đời này cậu chắc chẳng bao giờ được yêu sớm.

Chính sách nghiêm quá thể!

Ngày Hứa Hân Đóa lên sàn catwalk, cả nhà họ Đồng — ba người — đều đến xem.

Sàn diễn thì khỏi nói, rất sẵn lòng mời cả ba người nhà này, bởi chỉ cần họ ngồi ở hàng ghế khách mời, buổi trình diễn sẽ lập tức được nâng tầm đẳng cấp.

Đồng Du Khải vốn rất ghét xem biểu diễn thời trang, chủ yếu là vì ghế ngồi ở đó cực kỳ không thoải mái, khiến ông cảm thấy rất khó chịu với kiểu nơi như vậy.

Trong khi đó, Đồng Duyên và Doãn Họa cứ ngồi rì rầm trò chuyện, nhưng đến khi buổi diễn chính thức bắt đầu, hai người đồng loạt im bặt, cùng nhau tập trung chờ đợi Hứa Hân Đóa xuất hiện.

Vị trí của Hứa Hân Đóa thì ở khá cuối hàng, vì cô vẫn là người mới, được sắp xếp như thế cũng là điều hiển nhiên.

Doãn Họa cầm điện thoại quay video toàn bộ phần trình diễn của Hứa Hân Đóa, y hệt như một phụ huynh phấn khích quay cảnh đứa con nhỏ vừa biết đi lần đầu vậy.

Đồng Duyên ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn theo Hứa Hân Đóa, cả người căng thẳng theo từng bước đi của cô. Phải công nhận rằng, Hứa Hân Đóa biểu hiện vô cùng xuất sắc, bước đi vững vàng, khí chất nổi bật, trang phục cũng không phải loại dị hợm, mọi thứ đều hoàn hảo.

Đồng Duyên cứ nhìn mãi, phát hiện cô hoàn toàn không căng thẳng, nhưng cũng không liếc nhìn về phía họ lấy một lần, cứ thế thản nhiên bước qua.

Anh quay sang phàn nàn với mẹ mình: “Cô ấy không thèm nhìn con một cái luôn.”

Doãn Họa không thèm quay đầu lại: “Đừng nói nữa, giọng con lọt hết vào video rồi kìa.”

“Cô ấy đi khuất luôn rồi mà…”

Doãn Họa quay xong video, mới quay sang nói với Đồng Duyên: “Đó gọi là chuyên nghiệp. Lúc ba con đứng kế bên, mẹ vẫn quay phim như thường.”

“Nghe nói ba khóc luôn sau đó?”

“…”

Doãn Họa lập tức im lặng.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cuối cùng Hứa Hân Đóa cũng có thể gặp lại nhà họ Đồng.

Cô nhanh chân bước đến, Đồng Duyên còn chuẩn bị tư thế đón cô, vậy mà cô lại chạy thẳng đến ôm chầm lấy Doãn Họa, nói như vừa thoát nạn: “Mẹ ơi, con hồi nãy hồi hộp muốn chết luôn.”

Doãn Họa lập tức an ủi: “Mẹ nhìn không ra chút nào luôn, con biểu hiện cực kỳ tốt đó.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Hứa Hân Đóa vừa nói xong thì quay sang nhìn Đồng Du Khải, lễ phép nói: “Cháu chào chú Đồng ạ.”

Đồng Du Khải: “…”

Cái cách xưng hô này có thể đổi được không?!

Lúc cả bốn người đi ăn, trong lúc Doãn Họa và Đồng Duyên đang chọn món, Đồng Du Khải tranh thủ hỏi nhỏ Hứa Hân Đóa: “Cháu làm sao mà được vậy?”

“Dạ? Gì ạ?” – Hứa Hân Đóa thấy lạ, hỏi lại.

“Hai người đó đều không dễ gần, vậy mà trong thời gian ngắn như thế, cháu làm cách nào mà chinh phục được cả hai vậy?”

Hứa Hân Đóa mỉm cười đáp: "Thật ra cũng không phải ngắn đâu ạ.”

Đồng Du Khải hơi nhíu mày. Đến khi món ăn được bưng lên, Đồng Duyên liền đưa giấm chua đến trước mặt Hứa Hân Đóa một cách tự nhiên.

Ông nhìn lướt qua đám món ăn trên bàn, rồi lại liếc sang xem xét khẩu vị của hai đứa nhỏ, ai thích gì, ăn gì nhiều, có gì trùng hợp không.

Nhìn một lúc lâu, Đồng Du Khải suýt nữa chửi thề — rốt cuộc là sao vậy?! Không nhìn ra manh mối gì cả!

Đồng Du Khải tức đến mức hết cả khẩu vị.

Sau đó, Hứa Hân Đóa xuất hiện ba kỳ liên tiếp trên tạp chí Lê Lê Á.Kỳ đầu tiên, cô được sắp xếp ở phần gần cuối.Kỳ thứ hai, số lượng ảnh tăng lên rõ rệt, và được đặt ở những trang đầu tiên, vị trí nổi bật, trở thành người mẫu chính.Đến kỳ thứ ba, khả năng “bán hàng” của cô bộc lộ rõ rệt.

Ở kỳ đầu, quần áo mà Hứa Hân Đóa mặc có lượng tiêu thụ cao hơn hẳn các người mẫu khác, lúc đầu mọi người còn nghĩ có thể là do đồ cô mặc vốn dĩ đã đẹp.

Nhưng đến kỳ thứ hai, họ đã xác nhận cô thực sự có sức ảnh hưởng trong tiêu thụ sản phẩm.

Bởi vì mỗi người mẫu đều chụp rất nhiều bộ, từ trang phục đến hình ảnh makeup với các dòng mỹ phẩm mới, sau khi tổng hợp tất cả dữ liệu, vẫn là Hứa Hân Đóa có sức hút bán hàng mạnh nhất.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 229: Chương 229



Vì vậy, kỳ thứ ba cô chính thức trở thành người mẫu chủ lực được tạp chí đẩy mạnh hình ảnh.

Lúc này, năm cuối cấp ba đã bắt đầu.

Dù có tự tin đến đâu, khi bước vào lớp 12, Hứa Hân Đóa vẫn chủ động ngừng các buổi chụp vào buổi tối, chỉ nhận lịch làm việc vào cuối tuần.

Sau đó, cô cũng bắt đầu ở nội trú.

Thời điểm cô chuyển vào ở, lứa học sinh lớp 12 trước đã tốt nghiệp, nên cô được xếp vào một phòng đơn khá tốt.

Căn phòng này rõ ràng đã được học sinh trước đó tu sửa lại, sơn tường là tông màu tối sang trọng, bàn và giường đều là hàng đặt riêng, phòng tắm thì có vòi hoa sen hiện đại, bồn cầu tự động, nhìn sơ qua thì... sang chẳng kém gì phòng của Đồng Duyên!

Lâu Hử tới ký túc xá của Hứa Hân Đóa, vừa tới đã buôn dưa lê: “Tỷ lệ nam nữ trong trường mình thay đổi nên ký túc xá nam và nữ đổi chỗ đó. Căn phòng này trước đây là nam ở, mà có thể thấy được người từng ở đây chắc chắn thuộc dạng công chúa nhỏ, cẩn thận từng li từng tí. Cậu nói xem, có khi nào là kiểu người như Ấn Thiếu Thần không?”

Hứa Hân Đóa nghe xong chỉ thấy… quá lời rồi, nhưng mà tiện cho cô là được: “Thế thì tốt quá, coi như mình hời to, ở cũng thoải mái hơn.”

Rồi thời gian cũng đến ngày sinh nhật của Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên.

Bên phía Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa thì không định tổ chức rình rang gì cả — dù sao nhà họ Mục cũng đã sa sút, giữ thể diện là chính.

Nhưng bên nhà họ Đồng thì khác hoàn toàn. Lần này là lễ thành niên của Đồng Duyên, ý nghĩa không giống những sinh nhật trước. Đây là sự kiện đánh dấu việc xác lập người thừa kế của nhà họ Đồng — để tất cả mọi người biết rằng độc tử của nhà họ Đồng chính thức trưởng thành, chính thức bước vào vị trí được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng.

Hôm đó, nhà họ Đồng phá lệ, tổ chức một buổi tiệc cực kỳ long trọng, khác hẳn phong cách thường ngày vốn kín đáo.

Trước đây mỗi lần sinh nhật Đồng Duyên, chỉ có một nhóm nhỏ bạn bè thân thiết được mời, những người ngoài muốn đi cũng không có cơ hội.

Nhưng lần này thì khác, một bữa tiệc hoành tráng, danh sách khách mời trải dài — ai nhận được thiệp mời cũng đều hí hửng tham dự.

Thậm chí đến cả cha của Mục Khuynh Diệc cũng được mời.

Lúc này, cha của Mục Khuynh Diệc đã gần như bình phục hoàn toàn sau chấn thương, nhưng công ty của nhà họ Mục thì đã hoàn toàn rời khỏi tay ông. Ông cũng chưa vội đi làm lại, trong lòng vẫn ôm hy vọng có ngày vực dậy, muốn chứng minh mình vẫn có thực lực.

Nhưng với chút tiền ít ỏi còn lại, ông chỉ đủ thuê một căn nhà không ra gì, muốn đầu tư thì thấy gì cũng thấy rủi ro, chẳng dám ra quyết định.

Ông không định đi, không muốn để bạn bè cũ nhìn thấy bộ dạng sa sút của mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu ở bữa tiệc đó có thể gặp lại người nhà họ Đồng, cầu xin thêm lần nữa, hoặc… biết đâu có cơ hội đầu tư nào đó, ông lại gồng mình mà đi.

Mẹ của Mục Khuynh Diệc và chính cậu cũng được mời. Ban đầu, họ chỉ định mượn một căn homestay để làm bữa sinh nhật ấm cúng ba người. Nhưng thấy nhà họ Đồng vẫn mời, lại thêm việc họ giúp đỡ gia đình mình rất nhiều, nên ba người họ cũng quyết định đến dự.

Lễ phục của Hứa Hân Đóa hôm nay là lễ phục đặt riêng, được Doãn Họa chuẩn bị từ sớm — độ tinh xảo đến mức cứ như cô là nhân vật chính vậy.

Bộ lễ phục đó đã trị giá hàng triệu tệ, chưa kể đến trang sức — toàn là đồ vô giá.

Thời gian gần đây, Hứa Hân Đóa vốn đã có luyện tập trình diễn catwalk, lại có thêm kinh nghiệm trình diễn chuyên nghiệp, nên khi bước vào sảnh tiệc trong bộ lễ phục, khí thế của cô tỏa ra ngút trời, khiến không ít người phải ngoảnh lại nhìn.

Cô đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, mái tóc dài được vấn lên cao, hai bên mai để vài lọn tóc buông nhẹ, hơi xoăn, tạo nên chút vẻ nghịch ngợm, sinh động. Trên gương mặt lạnh lùng thanh tú, khi nở nụ cười lại như một đóa hoa rực rỡ bung nở, đẹp đến chấn động lòng người.

Thân hình cao gầy thon thả giúp cô mặc lễ phục càng thêm nổi bật, cả người cao quý như tiên nữ, thoát tục và không thể xâm phạm.

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào, ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại nơi cô gái ấy, bàn tán về sự đặc biệt và xuất chúng của cô.

Ai cũng biết, cô vốn là thiên kim thật sự của nhà họ Mục, nhưng giờ lại trở thành con gái nuôi của nhà họ Đồng. Tuy vậy, người hiểu nội tình đều biết rõ — mối quan hệ giữa cô và Đồng Duyên không đơn giản.

Mà trong một dịp trang trọng thế này, Hứa Hân Đóa cũng xuất hiện với dáng vẻ lộng lẫy như thế, càng khiến người ta nghi ngờ — liệu có phải quan hệ giữa cô và Đồng Duyên đã vượt qua ranh giới thông thường?

Sau khi ba người nhà Hứa Hân Đóa vào sảnh không bao lâu thì gặp ngay cha của Mục Khuynh Diệc.

Cả ba người họ đều không có thiện cảm, chẳng ai muốn để ý đến ông ta.

Bên phía nhà họ Đồng thực ra cũng chẳng thiết tha gì việc mời ông ta, chỉ vì đã thu mua công ty của ông, nếu không mời thì dễ bị người ta đàm tiếu, bất đắc dĩ mới gửi thiệp, không ngờ ông ta thật sự dám đến.

Vừa thấy mẹ của Mục Khuynh Diệc, ông ta lập tức lại muốn dây dưa, cố bước đến, mở lời đầy hy vọng: “Nhân Tầm, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không? Gần đây anh vẫn luôn tìm cơ hội đầu tư. Chỉ cần có thời cơ, anh chắc chắn có thể vực dậy lại.”

Mẹ của Mục Khuynh Diệc lập tức rút tay về, mặt không chút cảm tình: “Đừng làm phiền tôi nữa. Vấn đề của ông vốn không nằm ở sự nghiệp.”

Mục Khuynh Diệc bước tới, đứng chắn phía trước mẹ, nói khẽ: “Chúng ta đừng gây chuyện ở đây. Ở đây mất mặt thì cũng chẳng có lợi gì cho ông trong việc tìm kiếm cơ hội làm ăn đâu.”

Câu này đúng ngay chỗ đau nhất của cha cậu.

Thế nhưng ông ta vẫn nhịn không được châm chọc: “Không phải nói nhà họ Đồng sẽ cưới Đóa Đóa sao? Nhưng nhìn xem… chẳng ai trong nhà họ Đồng ra tiếp đón riêng cả. Như thế mà gọi là đối đãi như người nhà à?”

Mục Khuynh Diệc chẳng buồn đáp, cũng không muốn để mẹ và Hứa Hân Đóa nghe thêm lời khó nghe nào, liền chuẩn bị dẫn hai người rời đi.

Ngay khoảnh khắc đó, một nhóm người tiến về phía họ.

Đi đầu chính là Đồng Duyên, bên cạnh cậu — là Ngụy Lam.
 
Back
Top Bottom