Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 200: Trà xanh



Đồng Duyên vừa ngồi xuống, còn chưa kịp lấy sách ra thì Lý Tân Ninh đã lén kéo góc áo cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Duyên, anh có ăn khoai tây chiên không?”

Trong khoảnh khắc đó, trán Đồng Duyên lập tức nổi gân xanh.

Lúc còn học lớp quốc tế, cậu vốn chẳng có bạn cùng bàn. Vì Hứa Hân Đóa mà chuyển sang lớp Hỏa Tiễn, lớp Hỏa Tiễn lại còn có mấy quy định kỳ quặc khiến cậu đành phải tuân theo. Có bạn cùng bàn thì thôi cũng nhịn. Trước đây ngồi ở góc, bạn cùng bàn còn hơi sợ cậu, hai người gần như không giao tiếp, cậu thấy vậy cũng ổn.

Nhưng lần này đổi chỗ ngồi thật sự khiến Đồng Duyên bức bối không chịu nổi.

Cậu đột ngột kéo bàn của hai người tách ra, rồi lấy vợt tennis từ trong ba lô ra, kẹp vào giữa hai cái bàn, sau đó lại gộp bàn lại như cũ.

Sợ cán vợt rơi xuống, cậu còn xoay ghế của mình, để phần lưng ghế ngăn cách giữa mình và Lý Tân Ninh, móc cặp lên móc treo phía sau lưng ghế, đúng ngay cán vợt để cố định.

Ngăn cách, vạch chia ranh giới rõ ràng!

Đồng Duyên phiền đến mức phát điên, vừa làm xong mấy chuyện đó đã bắt đầu lầm bầm: “Cậu đúng là không hiểu tiếng người. Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nói chuyện với tôi, đừng nói nữa. Cái giọng nói như bán nam bán nữ của cậu làm tôi nổi hết da gà, phiền chết đi được! Cậu có thể im miệng không?!”

Bị Đồng Duyên mắng thẳng mặt trước cả lớp, Lý Tân Ninh vừa xấu hổ vừa tủi thân, sống mũi cay xè, mắt cũng đỏ hoe.

Cô ta vẫn luôn nghĩ, trước kia Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa cũng chỉ là bạn cùng bàn rồi dần thân thiết thôi mà. Bây giờ hai người họ thân thiết như vậy, thì tại sao đến lượt cô ta lại không được? Cô ta có làm gì sai đâu chứ?

Cô ta đáng yêu hơn cái bộ mặt "khó ở" suốt ngày của Hứa Hân Đóa gấp mấy lần cơ mà!!

Đồng Duyên chính là cái ải khó nhất trong sự nghiệp làm “trà xanh” của Lý Tân Ninh.

Thật sự… quá khó công phá!

Mềm mỏng không ăn thua, cứng rắn càng chẳng có tác dụng. Mà lỡ có dám cứng lên thật thì tên này đúng kiểu đụng nhẹ là nổ tung.
Cứ bám riết lấy thì bị ghét, mà mặc kệ không quan tâm thì hắn lại càng vui vẻ.

Thật sự là không có lối thoát.

Tâm trạng của Đồng Duyên lúc này giống như trong lòng đã có một người ở sẵn, còn những cô gái khác đều chỉ là những nấm mồ.

Thi thoảng có nấm mồ nào bốc khói quấy nhiễu sự yên tĩnh của cậu, cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn qua với vẻ chán ghét, xem thử cái mộ đó lại giở trò gì nữa.

Hành động vừa rồi của Đồng Duyên khiến không ít người trong lớp tăng cường nhìn sang, thậm chí có người còn bật cười thành tiếng.

Dù lớp học này không có tinh thần tập thể quá mạnh, nhưng phần lớn đều đã học cùng nhau hơn một năm rưỡi, ai cũng biết Lý Tân Ninh là kiểu người như thế nào. Thấy cô nàng giỏi giao tiếp khôn khéo như vậy mà cuối cùng cũng có ngày "lật xe", không ít người bắt đầu cảm thấy hả hê.

Cố Tước quay đầu lại liếc nhìn một cái, khẽ cười rồi quay đi tiếp tục đọc sách.

Lý Tân Ninh đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Không ăn thì thôi."

Nói rồi, cô tức giận tự mình ăn, tiếng nhai khoai tây giòn tan vang lên từng đợt.

Đồng Duyên bực mình không chịu nổi, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn, đang lúc nhắn tin với Ngụy Lam, thì Hứa Hân Đóa mang một cuốn sổ ghi chép đến, đặt lên bàn cậu: "Đây là phần tôi đã tổng hợp lại."

Đồng Duyên đưa tay nhận lấy, vừa xem được vài trang thì thấy Hứa Hân Đóa định rời đi, lập tức đưa tay kéo cổ tay cô lại: "Cậu phải giảng sơ qua cho tôi chứ?"

"Tôi đã viết rất rõ rồi, nhìn qua là hiểu mà." – cô nói.

Đồng Duyên vẫn không chịu để Hứa Hân Đóa rời đi, đứng dậy, để cô ngồi xuống chiếc ghế của mình.

Hứa Hân Đóa nhìn thấy cách Đồng Duyên đặt ghế thì hơi bất ngờ, sững sờ một chút rồi mới ngồi xuống.

Ngay sau đó cô thấy Đồng Duyên ngồi xổm xuống bên cạnh bàn, hai tay bám lấy mép bàn, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nói: "Hiếm khi cậu đến tìm tôi, chẳng lẽ không thể giảng cho tôi một chút sao? Tôi tới lớp này bị cả lớp cô lập, chẳng ai chịu nói chuyện với tôi cả, haizz..."

Câu nói này vừa dứt, cả đám học sinh xung quanh đều sững sờ — câu này… quá là giả rồi đấy? Lương tâm của cậu đâu rồi?

Đặc biệt là Lý Tân Ninh, nói với cô ta một câu thì bị cậu ghét bỏ, quay đầu lại lại nũng nịu với Hứa Hân Đóa như vậy?

Thế nào gọi là tiêu chuẩn kép? Đây chính là tiêu chuẩn kép đích thực!

Hứa Hân Đóa mở sổ ghi chép ra, hỏi: "Cậu cảm thấy phần kiến thức nào mình nắm chưa tốt?"

"Cái nào cũng không tốt cả."

"Vậy cậu nghĩ mình dễ mất điểm ở đâu?"

Đồng Duyên liếc qua sổ một cái, sau đó đáp: "Toán học, nhưng toán thì tôi gần như không bao giờ mất điểm."

"Vậy tôi giảng cái gì cho cậu?"

"Tùy giảng vài câu đi?"

Hứa Hân Đóa bất đắc dĩ lật tiếp sổ ghi chép, dịch người qua một chút rồi nói: "Tôi với anh tôi có nghiên cứu, chỗ này là điểm thường xuyên xuất hiện trong đề thi, hơn nữa dạng bài rất đa dạng. Tôi đã tổng hợp lại một vài câu hỏi kinh điển của các năm trước ở phía sau, cậu thử xem có làm được không."

"Ừ, được rồi."

Hôm nay Hứa Hân Đóa không có lịch làm việc, ở lại trường học tiết tối, chờ hết tiết sẽ bắt xe về nhà.

Cô là trường hợp đặc biệt được nhà trường phê duyệt, bảo vệ ở cổng đều nhận ra cô, mỗi lần đều đặc biệt mở cổng cho cô.

Hôm nay cô như thường lệ rời khỏi trường, nhưng mới đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Ngụy Lam: "Đóa gia, Duyên ca đột nhiên đánh nhau với Thẩm Trúc Hàng rồi!"

Ngụy Lam: Ở lớp Hỏa Tiễn mà đánh nhau là dễ bị đuổi khỏi lớp lắm đó.

Hứa Hân Đóa đọc tin nhắn xong thì giật mình, lập tức bảo Đức Vũ nhanh chóng quay lại trường, tới chỗ Đồng Duyên từng nói cho cô lần trước rồi nhảy vào từ phía ngoài bức tường.

Lần này cô nhảy có phần gấp gáp, lúc tiếp đất thì cảm thấy cổ chân hơi khó chịu, đi vài bước vẫn còn đi được nên cô cũng không để tâm, liền đi theo vị trí Ngụy Lam gửi đến.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 201: Trà xanh 2



Sau tiết học buổi tối, trường học yên tĩnh đến kỳ lạ, học sinh phần lớn tụ tập ở khu ký túc và nhà ăn, phía sau trường tĩnh lặng như loài gấu đang ngủ đông. Khi cô chạy, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng thở hổn hển của mình và tiếng áo khoác bị gió thổi phấp phới trong gió lạnh.

Vị trí được định vị là khu vực cầu thang ngoài của toà nhà đa phương tiện, vốn được xây để tiện cho việc vận chuyển đồ, nhưng sau này gần như bị bỏ hoang.

Tường và cầu thang đều đã bị mưa gió bào mòn, tường loang lổ, dây leo bò khắp nơi vô cùng ngổ ngáo. Thỉnh thoảng có học sinh trực nhật quét dọn, nhưng vẫn để lại vết cháy do đầu thuốc lá, trở thành nơi tụ tập của một số học sinh – cũng là góc chết của camera giám sát.

Lúc này, bọn họ đang ở khúc cua tầng hai của cầu thang.

Khi Hứa Hân Đóa đến nơi thì bọn họ căn bản không còn đánh nhau, Đồng Duyên đang ngồi trên bức tường cao ngang người, Ngụy Lam và Tô Uy đứng tựa vào tường cách đó không xa.

Đối diện với họ là Thẩm Trúc Hàng, đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu cúi gằm xuống, trông cực kỳ ủ rũ.

Nói thật thì, cảm giác mà Đồng Duyên và hai người kia tạo ra đúng kiểu ba học sinh cá biệt, với thế trận như vậy, Thẩm Trúc Hàng chẳng khác nào nạn nhân bị bắt nạt.

Hứa Hân Đóa bước đến đối diện Đồng Duyên, hỏi: "Sao tự nhiên lại đánh nhau?"

Đồng Duyên tỏ ra ấm ức, đáp: "Tôi đâu có muốn đánh nhau, đang ở máy b*n n**c mua nước, cậu ta tự nhiên lao lên đấm tôi một cú."

Hứa Hân Đóa rút điện thoại ra để soi sáng, đèn pin từ điện thoại chói quá khiến Đồng Duyên phải nheo mắt lại. Hứa Hân Đóa thấy khóe miệng cậu có vết bầm tím, lòng cô cũng theo đó mà run lên một cái.

Khi cô hỏi, cổ họng như nghẹn lại, giọng cũng không tự nhiên: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Đồng Duyên giơ tay ra cho cô xem: "Ở chỗ cánh tay này, lúc đó phản xạ giơ tay lên đỡ, sau đó thì tẩn lại cậu ta, cậu ta hoàn toàn không đánh lại được tôi."

Đồng Duyên từ nhỏ đã được học võ, thân thủ nhanh nhẹn, nếu không bị đánh lén bất ngờ thì cậu hoàn toàn không thể bị thương.

Hứa Hân Đóa tức đến nghiến răng, bước qua hỏi Thẩm Trúc Hàng: "Sao tự dưng lại đánh người?"

Thẩm Trúc Hàng ngẩng đầu lên, thấy Hứa Hân Đóa khí thế bức người, do dự một chút rồi nói: "Mục Khuynh Dao nói Lý Tân Ninh bị cậu ta làm khóc, tôi thấy không cam lòng..."

Hứa Hân Đóa tức thì nổi giận, giơ chân đá một cú vào người Thẩm Trúc Hàng: "Mẹ nó cậu bị ngu à? Lúc nào cũng bị con gái lợi dụng, cậu đúng là thằng ngu đội lốt tình yêu!"

Nghe thấy Hứa Hân Đóa chửi thề, bốn cậu con trai đều sững sờ.

Hứa Hân Đóa thật sự giận điên lên rồi, người con trai cô thích như vậy, cô nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà lại bị cái thằng ngốc kia đấm cho hai phát, bảo cô không tức mới là lạ!

Đặc biệt là vì cái lý do ngu xuẩn như vậy.

Thẩm Trúc Hàng bị đá bất ngờ, phản xạ giơ tay chắn lại, hành động tiếp theo là muốn nắm lấy cổ chân của Hứa Hân Đóa. Kết quả là tay cậu ta bị Đồng Duyên đạp mạnh lên tường, hoàn toàn không thể động đậy.

Ngụy Lam thấy vậy không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là cặp đôi đánh nhau hợp cạ quá, ăn ý ghê luôn á.”

Tô Uy nghe xong liền cười “hề hề hề” theo.

Hứa Hân Đóa đẩy Đồng Duyên ra, ra hiệu tạm thời buông Thẩm Trúc Hàng ra, rồi ngồi xổm xuống phía chếch trước mặt cậu ta, thấp giọng nói: “Lý Tân Ninh căn bản không thích cậu, thậm chí còn không bằng vị hôn thê của cậu. Chuyện lần này là vị hôn thê của cậu cố tình mượn chuyện để thao túng, bề ngoài thì bảo với cậu rằng Lý Tân Ninh bị bắt nạt, nhưng thật chất là muốn k1ch thích mâu thuẫn giữa cậu với Lý Tân Ninh, để cậu thấy Lý Tân Ninh rất giả tạo, rồi tiện thể lại khiến cậu đi gây chuyện với Đồng Duyên, rồi bị đánh thêm trận nữa.”

“Cậu thì biết cái mẹ gì!” – Thẩm Trúc Hàng gào lên – “Lý Tân Ninh chỉ là một cô bé ngốc, từng thích Đồng Duyên, giờ chưa buông được thôi. Thật ra cô ấy thích tôi, chỉ là quá mềm lòng, bị giằng co thôi!”

Hứa Hân Đóa nhìn hắn, thực sự cảm thấy bất lực, hỏi ngược lại: “Cậu có biết ‘trà xanh’ là gì không? Lý Tân Ninh không hề thích cậu, cô ta tiếp cận cậu là vì ghét Mục Khuynh Dao, lợi dụng cậu để trả đũa cô ta đấy.”

“Thích hay không, tôi không nhận ra chắc?” – Thẩm Trúc Hàng phản bác – “Cậu đừng có chia rẽ, bản thân cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, tâm cơ không thua ai đâu.”

Hứa Hân Đóa thở dài một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Ngụy Lam: “Cậu có số WeChat của Lý Tân Ninh không?”

“Hình như còn, chưa xóa.” – Ngụy Lam vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm thấy tài khoản của Lý Tân Ninh rồi đưa điện thoại cho Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa bắt đầu bắt chước ngữ khí của Ngụy Lam để nhắn tin cho Lý Tân Ninh.

Ngụy Lam: – Sao vậy trời? Tự dưng Thẩm Trúc Hàng phát điên đi gây chuyện với anh Duyên. Mình mới rời trường, đang trên đường về nhà, tức điên cả người.

Lý Tân Ninh rất nhanh trả lời: – Xin lỗi… mình không cố ý…

Ngụy Lam: – Cậu ta là bạn trai cậu à?

Lý Tân Ninh: – Không phải… chỉ là bạn quan hệ khá tốt thôi…

Ngụy Lam: – Mình cứ tưởng cậu về lớp Hỏa Tiễn là để an ủi anh Duyên, ai ngờ còn khiến ảnh thêm đau lòng.

Lý Tân Ninh: – Anh Duyên sao rồi?

Ngụy Lam: – Theo đuổi Đóa Gia không được, Đóa Gia giờ chẳng mấy khi để ý tới anh ấy, toàn là anh ấy đơn phương tình nguyện.

Lý Tân Ninh: – Cái con Hứa Hân Đóa đó,sao dám đối với anh Duyên như vậy chứ?

Ngụy Lam: – Nói là không muốn yêu đương, nhưng cứ treo lơ lửng. Thế rốt cuộc cậu nghĩ sao về anh Duyên? Vẫn còn thích à?

Lý Tân Ninh: – Ừ, đúng vậy, mình vẫn luôn thích anh ấy.

Ngụy Lam: – Chưa từng thay đổi? Thế còn Thẩm Trúc Hàng thì sao?

Lý Tân Ninh: – Chưa từng thay đổi cả. Người con trai mình công khai thích từ trước đến giờ chỉ có mình anh Duyên. Còn với Thẩm Trúc Hàng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mình cũng không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên đi gây sự với anh Duyên nữa. Haiz… Hay là mình đi xin lỗi anh Duyên nhỉ?

Hứa Hân Đóa đọc xong tin nhắn của Lý Tân Ninh, liền đưa cho Thẩm Trúc Hàng xem.

Thẩm Trúc Hàng xem xong thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, sau đó nhỏ giọng nói:
“Cô ấy… có lẽ là nghĩ… vì mình có hôn ước với Mục Khuynh Dao, nên quan hệ giữa bọn tôi không thể công khai, mới nói vậy thôi…”

Hứa Hân Đóa hỏi lại: “Vậy cậu có muốn tận mắt nhìn xem Lý Tân Ninh thật sự là người thế nào không?”

Thẩm Trúc Hàng nhìn chằm chằm vào Hứa Hân Đóa, im lặng hồi lâu không nói lời nào.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 202: Chương 202



Lý Tân Ninh vội vàng giải thích: “Không phải đâu! Là anh ta theo đuổi em, nhưng em không đồng ý. Anh cũng biết mà, anh ta có hôn ước với Mục Khuynh Dao, dù Mục Khuynh Dao không tốt lắm, em cũng không thể phá hoại tình cảm của họ được. Em đã từ chối Thẩm Trúc Hàng từ sớm rồi, là cậu ta cứ dây dưa mãi, em cũng thấy phiền chết đi được.”

“Ồ, vậy à.” Đồng Duyên trả lời qua loa.

“Ừm… Thật sự xin lỗi anh nhé, anh không bị thương chứ, để em xem thử…”

“Đừng chạm vào tôi.”

Hứa Hân Đóa ngồi xổm bên cạnh Thẩm Trúc Hàng, khẽ hỏi: “Cậu không xuống dưới mà mắng cô ta à?”

Thẩm Trúc Hàng không nhúc nhích, cứ ngồi đó đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống đất, lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia, rồi đột nhiên rơi nước mắt.

Những giọt nước mắt to tròn không kìm được mà lăn dài, rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây.

Cậu ta cúi nhẹ đầu, nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo, nhưng vẫn không lau, cứ ngồi im như tượng, lặng lẽ nghe tất cả.

Lúc này, Lý Tân Ninh đã bắt đầu nói xấu Hứa Hân Đóa:
“Em nghe nói, Hứa Hân Đóa ban đầu vào lớp quốc tế là vì Thẩm Trúc Hàng, nhưng Thẩm Trúc Hàng không để ý tới, cô ta mới quay sang bám lấy anh. Thật quá đáng, đúng là sáng nắng chiều mưa. Không giống em, từ đầu đến cuối chỉ thích một mình anh thôi. Em lớn từng này, người em thích nhất chính là anh.”

Đồng Duyên cười nhạt hỏi: “Chưa từng thích ai khác à?”

“Không có đâu!”

Thẩm Trúc Hàng hơi nhíu mày, nhưng vẫn không làm gì cả. Cậu ta chỉ lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu rồi miễn cưỡng xóa số WeChat của Lý Tân Ninh.

Ngụy Lam nhìn cảnh đó lại bất giác sinh ra chút đồng cảm, đàn ông vì tình mà đánh mất lý trí, bị hai “trà xanh” dắt mũi, đáng thương thật.

Đúng là… đàn ông không phân biệt được “trà xanh” thì cuộc đời sẽ lận đận.

Đồng Duyên vẫn luôn không muốn dây dưa gì với Lý Tân Ninh, cậu cực kỳ ghét kiểu con gái đã bị từ chối mà vẫn cứ bám lấy, đến mức có phản ứng bài xích mang tính sinh lý.

Đến lúc này mà còn phải xuống phối hợp diễn kịch, khiến cậu khó chịu đến mức cả chân tóc cũng đang phản đối.

Trong đầu Đồng Duyên thậm chí còn vang lên một cụm từ: “Ép lương làm kỹ.”

Để khiến Thẩm Trúc Hàng tỉnh ngộ, cậu thật sự đã trả giá quá nhiều.

Cuối cùng cậu vẫn đuổi Lý Tân Ninh đi, nói là muốn một mình yên tĩnh một chút.
Đợi cô ta rời đi rồi, cậu mới chậm rãi bước lên tầng.
Lúc lên tới nơi, vừa hay thấy Thẩm Trúc Hàng đang khóc mũi, cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thẩm Trúc Hàng lập tức trừng mắt nhìn Đồng Duyên một cái.

“Cậu còn mặt mũi mà trừng người ta à?” Đồng Duyên bực mình hỏi lại.

Hứa Hân Đóa đứng dậy, vươn vai vận động một chút, sau đó quay sang nói với Thẩm Trúc Hàng: “Bây giờ cậu cũng thấy rồi, Lý Tân Ninh không thích cậu, cô ta rải lưới khắp nơi, cậu chỉ là một trong số cá bị mắc câu thôi.”

Lần này Thẩm Trúc Hàng không phản bác nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, may là không còn khóc, có lẽ là muốn giữ chút thể diện trước “tình địch” Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa tiếp tục nói: “Hơn nữa, Mục Khuynh Dao cũng cố tình gây mâu thuẫn giữa cậu và Đồng Duyên. Cô ta có hai mục đích — một là để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Tân Ninh, hai là để Đồng Duyên dạy cho cậu một trận nên thân. Một mũi tên trúng hai đích. Chắc cậu và Lý Tân Ninh ở bên nhau đã khiến cô ta thấy chướng mắt rồi.”

Ngụy Lam đứng bên cạnh nghe Hứa Hân Đóa phân tích, không nhịn được lẩm bẩm: “Mục Khuynh Dao này đúng là có tâm cơ ghê, trước còn tưởng cô ta ngu cơ.”

Hứa Hân Đóa gật đầu đồng tình: “Lần trước vụ cá cược cũng thế, khiến Thẩm Trúc Hàng tình nguyện nhận tội, nói là chuyện giữa cậu ấy và Chân Long Đào, còn Mục Khuynh Dao thì chẳng dính dáng gì. Lần này cũng vậy, nếu có bị hỏi tội, cô ta vẫn có lý do: Đồng Duyên vốn không ưa gì Lý Tân Ninh, cô ta thấy Lý Tân Ninh mất mặt cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà… tất cả đều do Lý Tân Ninh tự chuốc lấy thôi.”

Thẩm Trúc Hàng ngồi một bên nghe, trước đây còn mê muội không tỉnh, giờ thì đã hoàn toàn bị đánh thức.
Cậu ta nhớ lại — từ khi Hứa Hân Đóa vào nhà họ Mục, Mục Khuynh Dao luôn nhồi nhét đủ thứ vào đầu cậu, khiến cậu cảm thấy cả nhà họ Mục đều quá đáng, rằng Hứa Hân Đóa là đứa con nuôi không ra gì, rằng Mục Khuynh Dao bị bắt nạt tội nghiệp vô cùng.

Lúc ấy, Thẩm Trúc Hàng nghĩ Mục Khuynh Dao là vị hôn thê của mình, nên phải bảo vệ cô ta.

Về sau Lý Tân Ninh từng nhắc nhở cậu, để cậu thấy rõ mình chỉ bị lợi dụng, nên mới tạm thời xa cách Mục Khuynh Dao.
Nhưng bây giờ nghĩ lại — Mục Khuynh Dao không định buông tha cậu, thậm chí còn cố tình giật dây cho ra chuyện hôm nay.
Cô ta quá hiểu tính cách của cậu, biết cách khiến cậu phản ứng theo hướng mình muốn.

“Cậu rốt cuộc có phải con ruột của nhà họ Mục không?”
Thẩm Trúc Hàng đột ngột hỏi Hứa Hân Đóa câu này.

Hứa Hân Đóa bị câu hỏi này làm cho bất ngờ, ngẩn ra một lúc rồi thở dài: “Chắc là không.”

“Chắc là?”

Sau đó Hứa Hân Đóa nói bằng khẳng định: “Ừ, không phải con ruột, tôi với nhà họ Mục không có quan hệ gì cả.”

Thẩm Trúc Hàng nhìn Hứa Hân Đóa, rồi nhíu mày.
Rõ ràng Hứa Hân Đóa đã phủ nhận, vậy mà cậu lại như thể đã linh cảm được điều gì, tiếp tục hỏi: “Nhà họ Mục thật sự có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy sao? Chỉ vì một cái hôn ước?”

Hứa Hân Đóa thở dài, giọng điệu thản nhiên như thể đã quen với tất cả mọi thứ: “Ai mà biết được chứ…”

“Tôi sẽ hủy hôn với nhà họ Mục.”

Hứa Hân Đóa đột nhiên bật cười: “Tôi còn khá mong hai người trăm năm hạnh phúc cơ.”

Thẩm Trúc Hàng đương nhiên hiểu ý của Hứa Hân Đóa,
chẳng phải là đang châm chọc kiểu “con đ* với con chó, mong hai người sống bên nhau dài lâu” đấy sao?
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 203: Chương 203



Cậu cũng biết mình trước giờ đâu có ra gì, không phủ nhận, chỉ tiếp lời: “Hai người con gái đó, sau này tôi sẽ tránh càng xa càng tốt. Tôi thừa nhận mình ngu, tôi sẽ lăn thật xa, sau này cũng chỉ tìm một bạn gái ngu giống mình.”

Hứa Hân Đóa nhớ tới lần Thẩm Trúc Hàng từng tát một cái vào mặt Mục Khuynh Dao,
cô không nhịn được châm chọc: “Cậu đừng đi hại người khác nữa là được, nghĩ thôi đã thấy tội nghiệp cho người ta rồi.”

Thẩm Trúc Hàng nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của Hứa Hân Đóa, khẽ cười lạnh rồi nói:
“Cậu có biết không? Mẹ tôi lại để mắt tới cậu đấy. Bà ấy cứ nghĩ, con gái mà đến cả Doãn Họa còn coi trọng, chắc chắn không phải người bình thường, thế là muốn đổi đối tượng hôn ước của tôi. Cậu thấy người khác đáng thương, vậy cậu đến bên tôi đi?”

Hứa Hân Đóa nghe xong câu này, lập tức giận dữ.

Đồng Duyên phản ứng còn nhanh hơn Hứa Hân Đóa, đưa tay kẹp lấy cằm của Thẩm Trúc Hàng, ánh mắt dữ tợn, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “Cậu đang mơ mộng cái gì thế?”

Thẩm Trúc Hàng lúc này đã hoàn toàn chán nản, thậm chí còn muốn bị đánh một trận, có khi vậy lại quên đi được nỗi đau trong lòng.

Cậu cười khổ nhìn hai người trước mặt — đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với mối quan hệ của họ, cho dù không phải là tình yêu, nhưng cũng có một kiểu ăn ý và bảo vệ lẫn nhau, không cần nói ra, nhưng lúc nào cũng có mặt đúng lúc.

Cậu ta nhìn về phía Hứa Hân Đóa, hỏi: “Tôi phải làm thế nào mới có thể phản kích lại được?”

Hứa Hân Đóa lạnh giọng hỏi: “Phản kích ai?”

“Hai cô ta.”

Ngụy Lam không nhịn nổi nữa, cảm thấy Thẩm Trúc Hàng đúng là hết thuốc chữa, liền nói chen vào: “Khó lắm sao? Cậu đi nói với Lý Tân Ninh rằng, là Mục Khuynh Dao xúi cậu đến đánh Đồng Duyên. Sau đó lại chạy đến chỗ Mục Khuynh Dao tiếp tục giả bộ bảo vệ Lý Tân Ninh, tỏ ra cậu yêu cô ta sâu đậm. Hai người bọn họ tự khắc sẽ cắn nhau. Rồi cậu cứ an phận tìm một cô ngốc ngốc làm bạn gái, trong lưới là hai con cá đang tranh giành, ngoài lưới là cậu vẫy vùng tạo sóng, xung quanh toàn là những con cá ngốc bơi tung tăng, cuộc sống như vậy không đẹp sao?”

Thẩm Trúc Hàng ánh mắt có chút dao động, dường như bị nói động đến.

Ngụy Lam lại nói tiếp: “Nhưng tôi khuyên cậu, đừng có mơ tưởng tới đại ca Đóa nhà bọn tôi, không thì có người sẽ cuốn sạch cái lưới của cậu đấy, để cậu sống không nổi luôn.”

Thẩm Trúc Hàng liếc nhìn Đồng Duyên, sau đó gật đầu.

Đồng Duyên buông tay ra, cảm thấy xúi quẩy nên hất tay như muốn phủi sạch, rồi khoác vai Hứa Hân Đóa cùng bước xuống lầu.

Ngụy Lam và Tô Uy vốn dĩ không ở ký túc xá, hôm nay là vì Ngụy Lam tán gẫu vui vẻ với đàn em, mãi chưa rời khỏi trạm nhận hàng tự động, Tô Uy thì đứng bên cạnh làm bạn, vô tình gặp phải chuyện này.

Hơn nữa, Đồng Duyên và Thẩm Trúc Hàng cũng đâu có đánh nhau thật, Ngụy Lam thấy Thẩm Trúc Hàng bị Đồng Duyên xách lên như con gà con, liền nhanh chóng nhắn tin cho Hứa Hân Đóa, cố tình nói quá lên cho thêm phần hấp dẫn.

Khi thấy Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa sóng đôi rời đi về hướng ký túc xá nam, Ngụy Lam nhếch mép cười xấu xa, lôi kéo cả Tô Uy đi theo, sợ Thẩm Trúc Hàng quấy rối nên lôi cậu ta đi luôn.

Ngụy Lam cười thầm trong bụng: “Anh bạn, tôi chỉ giúp được cậu đến đây thôi.”

Hứa Hân Đóa giờ đã quá quen đường đến ký túc xá của Đồng Duyên.

Vừa vào phòng, cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ, vặn nắp, dùng ngón tay chấm một ít rồi nghiêng người lại gần để bôi thuốc cho Đồng Duyên.

Đồng Duyên phối hợp cúi đầu, bôi xong thuốc ở khóe miệng, cậu lại đưa tay ra để Hứa Hân Đóa bôi thuốc cho phần tay bị thương.

“Đau không?” Hứa Hân Đóa nhìn cậu hỏi.

“Đau chứ! Cậu xoa cho tôi nhiều chút.” Đồng Duyên vốn không coi là chuyện to tát, vết thương kiểu va chạm nhẹ thế này chẳng đáng bận tâm.

Hứa Hân Đóa giúp cậu xoa bóp một lát, như vậy cũng giúp hoạt huyết tiêu sưng.

Sau đó cô ngồi xuống, cởi giày ra để xem mắt cá chân mình, không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi khó chịu một chút.

Đồng Duyên để ý tới hành động của cô liền hỏi: “Chân em sao vậy? Trẹo à?”

“Cũng không hẳn, lúc nhảy tường gấp quá, bị trượt một cái.”

Đồng Duyên nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng giúp cô xoay cổ chân, giọng trầm thấp dịu dàng hỏi: “Có đau không?”

“Chỉ hơi hơi thôi, không sao cả.”

“Chân cẳng thế này thì hôm nay đừng đi nữa, ở lại đây đi. Tôi cũng không yên tâm để cậu tự mình nhảy ra ngoài.”
Đồng Duyên tỏ ra rất kiên quyết chuyện này.

“Không cần đâu.” Hứa Hân Đóa lập tức xỏ lại tất, từ chối dứt khoát.

“Cậu sợ tôi đến vậy sao? Sợ tôi ăn cậu hả?”

“Tôi cũng sợ chính tôi nữa, nhìn thấy cậu là không khống chế nổi bản thân.”

“Tôi chẳng phải đang ở đây sao, cậu khống chế gì chứ?”

Hứa Hân Đóa ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên, sau đó vươn tay đập đập vào áo cậu, như thể trên áo có thứ gì bẩn.

Đồng Duyên cúi đầu nhìn, rõ ràng trên áo chẳng có gì cả.

Nhưng Hứa Hân Đóa vẫn cứ ra sức phủi, sau đó bực bội nói: “Phiền chết đi được, nói chuyện với Lý Tân Ninh lâu như vậy.”

“Ồ... ghen rồi hả?” Đồng Duyên nhướng mày cười khẽ.

“Đúng, ghen đấy!” Hứa Hân Đóa thản nhiên thừa nhận, sau đó khi thấy khóe miệng cậu chưa bôi thuốc, liền cúi người hôn lên một cái. “Cậu là của tôi.”

Đồng Duyên bị hôn đến mức như bay lên tận mây, lập tức nhích lại gần ôm chặt lấy Hứa Hân Đóa không buông, đầu vùi vào hõm cổ cô, y như một chú cún con đang làm nũng.

Hứa Hân Đóa vẫn nhẫn tâm đẩy cậu ra: “Đừng quyến rũ tôi nữa, tôi chịu không nổi đâu, tôi đi đây.”

“Cái hợp đồng chết tiệt của cậu phiền chết đi được, chúng ta không thể lén lút thôi sao, miễn là không bị phát hiện là được rồi mà?”

“Tôi là người có lương tâm.” Hứa Hân Đóa chỉ vào ngực mình,
“Hơn nữa là cậu nói muốn theo đuổi tôi đấy, theo đuổi cho đàng hoàng, đừng bỏ giữa chừng.”

“Được rồi, tôi tiếp tục theo đuổi.”

Cuối cùng Hứa Hân Đóa vẫn rời trường dưới sự tiễn đưa của Đồng Duyên.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 204: Hợp đồng



Vì mắt cá chân Hứa Hân Đóa không thoải mái, Đồng Duyên liền bế chân cô lên đưa cô trèo qua tường, sau đó cậu tự mình nhảy l*n đ*nh tường, nhảy xuống trước rồi ở dưới đón cô.

Sau khi Hứa Hân Đóa hạ cánh an toàn, Đồng Duyên mới nhìn theo cô lên xe, rồi nhảy tường quay về.

Khi Hứa Hân Đóa đang cài dây an toàn, Đức Vũ nói: “Lúc nãy chị thấy em gấp quá nên chưa kịp nói, ông chủ Mục có liên hệ với chị, hỏi địa chỉ nhà bà Mục. Chị lấp l**m bảo chưa từng tới, đỡ được một trận. Ông ấy còn muốn liên hệ chị nhờ giúp việc gì đó, em xem xử lý sao?”

Hứa Hân Đóa nghe vậy trước tiên cảm ơn: “Cảm ơn chị không nói với ông ta.”

“chị cũng biết mình đang làm việc cho ai mà, ông ta trả lương chochị có mấy ngày. Có mỗi một nghìn đồng mà đòi chị tiết lộ thông tin, coi thường ai vậy?”

“Ông ta muốn chị giúp chuyện gì?”

“Không nói rõ, chỉ bảo chị chuyển danh thiếp WeChat của em cho ông ta.”

“Em không muốn có liên hệ gì với ông ta cả. Em trả gấp đôi tiền, đừng để ý đến ông ta nữa.”

“Hê hê, em có trả hay không chị cũng không thèm quan t@m đến ổng. Làm người phải có nghĩa khí. Nếu em thấy ông ta ngứa mắt thì cứ nói, chị có thể gọi mấy chục anh em tới tặng ông ta cái bao tải ngay, đừng coi thường chị, chị cũng từng lăn lộn đấy nhé.”

Hứa Hân Đóa bị chọc cười đến không nhịn được, bao nhiêu khó chịu cũng bay biến theo tiếng cười.

Nhưng cuối cùng Hứa Hân Đóa vẫn phải gặp cha Mục, vì ông ta đích thân đến trường tìm cô.

Lúc giáo viên gọi cô lên văn phòng, cô còn tưởng có chuyện học tập gì đó, vừa thấy cha Mục thì sắc mặt trầm xuống ngay.

Hứa Hân Đóa ngồi xuống, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, thật sự là nói chuyện với cha Mục thôi cũng thấy mệt mỏi.

cha Mục vẫn giữ thái độ khá hòa nhã, cười tươi hỏi dạo này cô sống thế nào.
Hứa Hân Đóa chỉ lơ đãng trả lời cho có.

Đợi thầy giáo rời khỏi văn phòng, cha Mục mới nói thẳng mục đích của mình: “Con có thể cho ba mấy sợi tóc có dính nang tóc không? Chỉ cần vài sợi là được.”

Hứa Hân Đóa lập tức đoán được ý định của ông ta: “Muốn làm giám định quan hệ huyết thống?”

“Ừ, đúng vậy.” cha Mục cũng không giấu diếm.

“Không phải làm rồi sao?”

“Lần trước điền tên con.”

“Ồ… Lần này là điền tên Mục Khuynh Dao?”

cha Mục cười gượng mấy tiếng, nói: “Con coi như giúp ba một việc, được không?”

Hứa Hân Đóa ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên tay vịn bằng gỗ, để lại dấu vết mờ nhạt nơi đầu ngón tay lướt qua.
Cô cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi mỉm cười đáp: “Được thôi!”

cha Mục không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng chưa kịp mở lời thì đã nghe cô nói tiếp: “Nhưng, tôi có thể đưa ra một điều kiện không?”

“Điều kiện gì?”

“Tôi sẽ cung cấp toàn bộ những thứ cần thiết để làm giám định, hoàn toàn phối hợp. Nhưng ông phải ký với tôi một bản thỏa thuận.”

cha Mục ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Thỏa thuận gì cơ?”

“Chắc cần soạn nội dung kỹ hơn, nhưng đại khái là một bản xác nhận rằng giữa tôi và ông không có quan hệ huyết thống, không có liên quan gì. Từ nay về sau, ông không được quấy rầy tôi, không được xen vào cuộc sống của tôi. Chúng ta chỉ là hai người xa lạ.”

Thật ra, Hứa Hân Đóa cũng không chắc thỏa thuận đó có hiệu lực pháp lý hay không, cuối cùng vẫn phải nhờ đến Doãn Họa, để bà ấy tìm luật sư soạn một bản chuẩn chỉnh.

Tóm lại, mục đích của cô là dùng bản thỏa thuận này để dứt khoát cắt đứt quan hệ với cha Mục, cụ thể chi tiết thế nào thì vẫn chưa rõ.

Theo cô, giúp một lần này thì cũng được.

Cô không còn muốn có chút liên quan nào đến nhà họ Mục nữa, hơn nữa, đoán chừng cha Mục muốn làm giám định lần này là để xoa dịu dư luận, hoặc là giữ chắc hôn ước với nhà họ Thẩm.

Đối với Hứa Hân Đóa mà nói, chuyện này hoàn toàn là điều tốt.
Dù sao thì nếu ai đó định ép cô phải cưới Thẩm Trúc Hàng, cô cũng không đời nào đồng ý.

Chi bằng để hôn ước giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao được duy trì ổn định, như vậy cô cũng tránh được không ít phiền phức, cuộc sống sẽ thanh tĩnh hơn nhiều.

Cha Mục thì lại có chút do dự.

Hiện tại ông ta thực sự rất muốn giữ vững quan hệ với nhà họ Thẩm.
Có một dự án cần nhà họ Thẩm giúp đỡ, phía nhà họ Thẩm thì miệng nói đồng ý, nhưng cứ kéo dài mãi không chịu ký hợp đồng.
Đến lúc ký thì hết viện lý do này đến lý do khác, nào là làm chưa đúng chỗ này, nào là chờ xét duyệt, trì hoãn mãi không chịu ký tên.

Cha Mục cũng đoán ra được, nhà họ Thẩm đang chờ kết quả giám định huyết thống, muốn dùng nó để gây áp lực.

Cha Mục tức đến nghiến răng, nhưng lại không thể không cúi đầu mà thỏa hiệp, cuối cùng vẫn phải đồng ý chuyện này.

Sau khi quyết định tìm người giả làm mẫu DNA, cha Mục không chọn Mục Khuynh Diệc, vì không muốn khiến con gái càng thất vọng với mình.
Hơn nữa, ông ta sợ kết quả giám định có thể nhận ra giới tính, nên nghĩ chi bằng tìm Hứa Hân Đóa luôn cho chắc ăn.

Trong mắt ông ta, Hứa Hân Đóa sống một mình bên ngoài, lại còn đi làm thêm, nhà họ Đồng cũng chẳng cho cô được bao nhiêu, chắc chắn đang cần tiền.
Ông ta định dùng tiền để dụ, nghĩ rằng cô sẽ vui vẻ mà giúp, ai ngờ lại bị đòi ký thỏa thuận, khiến ông trở tay không kịp.

Cha Mục bắt đầu do dự.

Ông ta biết mẹ Thẩm có chút thiện cảm với Hứa Hân Đóa, nhưng rõ ràng Hứa Hân Đóa không dễ khống chế, cũng không như Mục Khuynh Dao biết nghe lời.
Nếu vậy, chi bằng cứ duy trì hôn ước giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao, như thế còn yên ổn hơn.

Còn cái gọi là “mất mát” khi không có Hứa Hân Đóa, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng đáng gì.
Một con nhóc hoang dã, thằng nhóc nhà họ Đồng chắc cũng chán rồi, chừng vài hôm nữa cùng lắm chỉ làm một người mẫu nhỏ nhoi, có khi còn không trụ được lâu.

Nếu Hứa Hân Đóa không gả vào nhà giàu, đời này cũng chẳng ra gì.

Trước mắt cứ lo cho xong cái dự án này đã.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 205: Chương 205



Sau khi đã cân nhắc kỹ, cha Mục cuối cùng đưa ra quyết định, đáp: “Được, ta đồng ý với con.”

“Vậy thì tôi sẽ nhờ người giúp tôi soạn bản thỏa thuận, sau đó tôi sẽ phối hợp với ông.”

Cha Mục vốn muốn làm cho xong nhanh chóng, chẳng muốn kéo dài, lập tức thấy hơi nôn nóng, định giữ Hứa Hân Đóa lại, đứng dậy định ngăn cô rời đi.

Nhưng Hứa Hân Đóa thì như tránh bệnh dịch, bật dậy tránh xa ngay, rồi chạy vụt đi.

Từ xa, cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ để luật sư liên hệ với ông.

“Luật sư?” Cha Mục sửng sốt.

“Đúng vậy.” Hứa Hân Đóa đáp dứt khoát, rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Cha Mục vẫn muốn hỏi thêm, vội vàng đuổi theo tới cửa, nhưng Hứa Hân Đóa đã biến mất không còn bóng dáng.

Buổi chiều, quả nhiên có luật sư liên hệ với cha Mục, gửi cho ông ta một đống văn kiện cần ký tên.
Vì cẩn trọng, cha Mục xem kỹ từng tờ, tất cả đều là văn bản về việc chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng Hứa Hân Đóa.

Cha Mục xem xong thì do dự, hỏi: “Các người là người của ai?”

Luật sư không trả lời, chỉ lịch sự đưa văn bản ra mời ông ký trước.

Cha Mục chẳng còn đường lui, đành phải ký.

Sau khi ký xong, luật sư mới đưa cho ông túi nhựa nhỏ đựng tóc có mang theo nang chân tóc — do Hứa Hân Đóa tự chuẩn bị từ trước, sợ không đủ còn nhổ thêm vài sợi, ra tay cũng khá "tàn nhẫn".

Cha Mục nhận được tóc thì thở phào nhẹ nhõm, còn luật sư thì từ tốn thu dọn lại hợp đồng, rồi lịch sự thông báo: “Từ hôm nay, tiểu thư Hứa đã là con nuôi của nhà họ Đồng. Phu nhân đã sắp xếp danh nghĩa, để không ảnh hưởng tới hôn sự của hai đứa nhỏ, cô ấy sẽ được ghi tên trong dòng họ thân thích.”

Mặt cha Mục ngay lập tức sụp đổ, giọng gằn lại: “Không ảnh hưởng hôn sự?”

“Đúng vậy. Phu nhân rất thích tặng quà cho con cái, Tết năm nay xong là sẽ bận rộn khắp nơi, nói là muốn chọn một hòn đảo, đặt tên hai đứa nhỏ lên đó, xem như quà sinh nhật 18 tuổi cho bọn trẻ. Hiện giờ bản thiết kế công trình đã được khởi động rồi,
phu nhân thật sự rất có lòng.”

Cha Mục cảm thấy chuyện này như hoang đường đến không thể tin nổi. Gương mặt ông ta cứng ngắc như tiêm đầy botox, ngay cả khi mở miệng hỏi cũng cảm thấy khó khăn: “Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên sao? Một đứa con gái không có bối cảnh như nó, mà cũng đòi gả vào nhà họ Đồng?”

Luật sư mỉm cười bình thản: “Phu nhân thích.”

“Tổng giám đốc nhà họ Đồng sẽ đồng ý à?”

“Tổng giám đốc rất yêu phu nhân.”

Cha Mục như bị sét đánh ngang tai.

Từ trước đến nay ông ta vẫn nghe đồn rằng cặp vợ chồng nhà họ Đồng không hòa thuận, vậy mà bây giờ lại nói Đồng Du Khải yêu Doãn Họa?

Chỉ vì Doãn Họa thích, mà Đồng Du Khải lại dám bỏ qua thân phận, bối cảnh, để cho Hứa Hân Đóa làm con dâu nhà họ?!

Cha Mục cảm thấy vị luật sư này đang trêu chọc mình. Chuyện này… sao có thể là thật?

Thế nhưng, một luật sư cấp cao đàng hoàng đứng ở đây, đại diện nhà họ Đồng tới làm việc vì Hứa Hân Đóa, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy Đồng gia thực sự coi trọng cô gái đó.

Cha Mục còn đang ngẩn người, vị luật sư kia vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp, gương mặt có vài nếp nhăn do tuổi tác nhưng vẫn toát ra vẻ chững chạc và điềm đạm.
Tóc cắt gọn gàng, quần áo được là phẳng không một nếp gấp, áo sơ mi cài đến tận nút cổ, dáng vẻ nghiêm túc, gọn gàng như một người cấp quản lý của một phòng ban trọng yếu, chứ không phải loại tay chân tầm thường.

Rồi ông ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Mục tiên sinh, ông đã ký vào thỏa thuận, kể từ nay về sau giữa ông và Hứa tiểu thư không còn bất kỳ liên hệ nào.
Nếu sau này ông còn tiếp tục dây dưa, có thể sẽ khiến Đồng tiên sinh để ý. Mà ngài ấy rất ghét những mối phiền phức kiểu này, sẽ ra tay thế nào, e rằng chúng tôi cũng không dám đoán trước.”

Câu nói này chẳng khác gì một lời cảnh cáo thẳng thừng. Luật sư cố tình nhắc tới việc Doãn Họa yêu thích Hứa Hân Đóa, còn Đồng Du Khải thì chiều chuộng vợ, chính là để đánh thẳng vào tâm lý của cha Mục, cho ông ta biết: Đừng vọng tưởng gì nữa.Muốn nhúng tay vào, sẽ chỉ tự rước họa.

Cha Mục gượng cười,giọng run run hỏi: “Chỉ mấy sợi tóc thôi mà đã đoạn tuyệt?
Con tôi… con tôi sắp làm dâu nhà họ Đồng rồi?”

Luật sư nghe xong thì khẽ nhíu mày, ngữ khí mang theo vẻ khó hiểu và lạnh nhạt: “Ý ông là gì? Ông và Hứa tiểu thư không có bất kỳ quan hệ nào. Hay là… ông nghĩ mình nên được lợi lộc gì đó từ việc Hứa tiểu thư gả vào nhà họ Đồng? Ông xem cô ấy là món hàng để trao đổi à?”

Lời nói ấy như sấm sét đánh thẳng vào đầu cha Mục.

Bởi vì trong lòng ông ta, Hứa Hân Đóa nếu chỉ là cô gái bị Đồng Duyên chơi chán, thì chẳng có chút giá trị nào. Nhưng nếu cô thực sự được cưới vào nhà họ Đồng, thì lập tức… giá trị bốc lên trời cao.

Từng chữ, từng câu của vị luật sư ấy đã phơi bày toàn bộ suy nghĩ thấp hèn và thực dụng trong lòng ông ta. Đó là sự thật mà chính ông ta cũng không dám đối diện.

Nếu là trước kia, thì với cha Mục, việc buông bỏ Hứa Hân Đóa chẳng đáng để nhắc đến— miễn là giữ được mối quan hệ với nhà họ Thẩm, vậy là đủ.

Nhưng nếu là sau này, thì ông đã tự tay đánh mất một ngọn núi vàng, chỉ đổi lại một viên gạch đỏ vô giá trị.

Giờ thì người ta không cho ông núi vàng nữa,vài sợi tóc liền kết thúc tất cả. Lồ ng ngực ông như có máu xộc lên, khí huyết đảo lộn,hô hấp trở nên khó khăn, đầu đau nhói,
tai vang lên một hồi “ong—” như tiếng chuông đột nhiên nổ tung trong đầu. Một khoảnh khắc thông suốt, nhưng lại đau đến mức muốn nổ tung cả lồ ng ngực.

Hứa Hân Đóa, cô gái mà sáng nay ông còn chẳng thèm để vào mắt, giờ phút này lại trở thành kẻ cao cao tại thượng, không tài nào với tới được nữa.

Đùa gì thế này?!
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 206: Chương 206



Không phải nói Đồng Duyên với Hứa Hân Đóa sớm đã lạnh nhạt rồi sao? Là Mục Khuynh Dao đang lừa ông?

Nhưng luật sư cũng không cho ông thêm cơ hội chất vấn, chuyện đã dặn dò xong, cảnh cáo đã đưa ra, hợp đồng cất vào cặp, lập tức rời đi.

Cha Mục hốt hoảng muốn đuổi theo, xé bỏ hợp đồng vừa ký, nhưng vừa bước ra cửa đã thấy bên cạnh luật sư còn có một trợ lý cao lớn, ông ta lập tức biết mình chẳng giành nổi.

Huống hồ gì, ông cũng không dám thực sự đắc tội với Đồng Du Khải.

Ông thất hồn lạc phách quay về nhà, ngồi chờ Mục Khuynh Dao tan học.

Gần đây Khuynh Dao học nội trú, sau Tết đến giờ ông lo xoay sở chuyện công ty đã sắp phát điên, nào còn nhớ mấy chuyện con cái.

Vậy mà hôm nay thấy cô không về nhà, ông còn tưởng là nó lêu lổng ngoài đường, tức điên người.

Đi hỏi người giúp việc, mới biết—hai đứa nhỏ đều đang ở ký túc xá cả.

Ông phải cố nuốt giận xuống, lẳng lặng chờ đến chiều thứ Sáu, rốt cuộc Mục Khuynh Dao cũng về đến nhà.

Chờ mãi, chỉ thấy một mình Mục Khuynh Dao bước vào nhà, ông lạnh mặt hỏi: “Tiểu Diệc đâu?”

“Chắc… đến chỗ mẹ rồi ạ.”

“Con còn không biết mẹ con đang ở đâu sao?”

“Vâng… mẹ chưa từng liên lạc với con.”

Cha Mục vốn đã một bụng tức giận, giờ nghe xong lại càng giận sôi máu— Mục Khuynh Diệc dứt khoát không về nhà, rõ ràng là muốn theo mẹ Mục sống luôn.

Cơn giận chưa nguôi, ánh mắt ông liền chuyển qua Mục Khuynh Dao.

Nhà tan cửa nát như hôm nay, chẳng phải đều do con bé này và bà ngoại nó gây ra sao?

Ông đã nể tình giữ lại thân phận của nó, kết quả đổi lại chính là một đống hỗn loạn thế này.

Một đứa đáng ra phải lớn lên ở vùng quê, vậy mà lại được sống ở nhà họ Mục suốt mười bảy năm, còn có được cả một cuộc hôn ước đàng hoàng— thế mà nó dám phản bội ông?

Chưa kể, chính nó là người nói dối, bảo Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa đã lạnh nhạt với nhau, khiến ông nghĩ sai, nếu không thì sao ông có thể dễ dàng ký cái hợp đồng chết tiệt kia?

Nghĩ đến đây, ông đột nhiên giơ tay tát mạnh lên mặt Mục Khuynh Dao: “Ngay cả mẹ mày cũng biết mày là đồ vong ân bội nghĩa, đến mức chẳng thèm liên lạc với mày nữa! Một đứa như mày, không biết tự kiểm điểm à?!”

Mục Khuynh Dao bị đánh bất ngờ, vừa mới bước vào nhà, ba lô còn chưa kịp cởi, đã bị ăn ngay một cái tát trời giáng, mặt đỏ ửng, sững sờ không kịp phản ứng.

Cô đưa tay ôm mặt, khó khăn đáp: “Mẹ biết con thân với ba hơn… Nếu nói cho con biết, con chắc chắn sẽ nói với ba. Mẹ đang đề phòng ba đúng không?”

Lời vừa dứt, gân xanh trên trán cha Mục giật liên hồi. Ông gào lên như thú dữ, túm tóc cô lôi vào phòng khách, rồi ầm một tiếng, đập đầu cô xuống bàn trà.

“Đồ chó chết không cha không mẹ, còn dám cãi lại tao à?! Cái nhà mày vốn đã là đồ rác rưởi, nuôi ở nhà họ Mục cũng chẳng thay đổi được cái chất bẩn trong người mày!”

Mục Khuynh Dao vùng vẫy kịch liệt, móng tay cào rách cả cánh tay cha Mục.

Cha Mục liếc qua vết máu, thả tóc cô ra, đạp mạnh một cú, hất cô văng xa.

Cô ngã dúi dụi trên sàn, còn chưa kịp định thần, đã thấy cha Mục sải bước lại gần, giơ chân đạp xuống không chút lưu tình, một cú lại một cú, như thể muốn đạp cô chết tại chỗ.

Từ khi công ty xuống dốc, cha Mục ngày càng bất ổn. Sau vụ ly hôn với mẹ Mục, tinh thần gần như rơi vào trạng thái cuồng nộ kéo dài.

Đây là lần đầu tiên Mục Khuynh Dao bị đánh như thế này. Cả người đau đớn rã rời, cô run rẩy khóc cầu xin, nước mắt giàn giụa như hoa lê dầm mưa, nhưng cha Mục không thèm để tâm.

Miệng ông ta còn liên tục mắng chửi: “Đồ phá của!”, “Rác rưởi!”, “Con đ* thối tha!”

Những từ ngữ bẩn thỉu, hèn hạ, khiến Mục Khuynh Dao sững người— người đàn ông này như thể hóa thành một kẻ điên mất hết lý trí.

Trong khi đó, nhà họ Thẩm đã nhận được kết quả giám định ADN.

Cha Mục sau khi có được tóc của Hứa Hân Đóa, lập tức cho người đi xét nghiệm huyết thống. Dù gì cũng không thể để mất cả dưa hấu lẫn hạt mè.

Nhưng vào cuối tuần, Thẩm Trúc Hàng về nhà, ném thêm một tờ giấy giám định lên bàn, nói: “Con đã nhổ tóc của Mục Khuynh Dao lúc cô ta ngủ. Đây là kết quả giám định. Mọi người thử đối chiếu hai bản xem, số liệu giống không?”

Cha Thẩm nghe xong lời của con trai, cả người chết lặng. Trước đó từng có lời đồn, nhưng ông vẫn luôn gạt đi, nghĩ bụng làm gì có chuyện hoang đường thế.

Vậy mà giờ đây, Thẩm Trúc Hàng đập thẳng chứng cứ lên bàn, khiến ông kinh hoàng không nói nên lời.

Ông vừa đưa tay định cầm lên, mẹ Thẩm đã nhanh tay đoạt lấy, lật từng trang, đối chiếu từng hàng số.

Kết quả của hai bản hoàn toàn khác nhau, đến người ngoại đạo cũng nhìn ra được:
bản do Thẩm Trúc Hàng đưa ra cho thấy— Mục Khuynh Dao tuyệt đối không thể là con ruột của cha Mục.

Mẹ Thẩm đập bàn tức giận: “Nhà họ Mục mà cũng làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy sao?”

Cha Thẩm thấy vợ nổi đóa, lòng đã đoán được tám phần, nhưng vẫn chưa chịu tin,
vội vã cầm bản xét nghiệm lên xem lại.

Sau đó nhìn con trai hỏi: “Kết quả này là thật? Con không được đem chuyện thế này ra đùa.”

Thẩm Trúc Hàng lúc này đã quyết tâm cắt đứt với Mục Khuynh Dao. Ngay cả việc cô ta còn trong danh bạ WeChat, cũng khiến cậu thấy ghê tởm.

Một người rắn độc tim đen, chuyên giỏi lợi dụng người khác, còn dám chiếm lấy vị trí của người khác mà không biết nhục— cậu tuyệt đối không thể nhịn được.

Cậu ta gật đầu: “Thật ra người có mắt đều nhìn ra cả rồi. Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa giống nhau như khuôn đúc. Còn Mục Khuynh Dao—từ chiều cao thôi cũng thấy khác biệt. Phu nhân nhà họ Mục cao hơn mét sáu, con gái mà chỉ cao 1m57, nghe có chấp nhận nổi không? Quá khiên cưỡng.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 207: Phá sản



Mẹ Thẩm giờ đã tin chắc hoàn toàn, giận đến phát điên, giọng the thé mắng to: “Nhà họ Mục xem chúng ta là đồ ngốc à?! Tìm một đứa xấu xí làm dâu nhà họ Thẩm, còn đứa xinh đẹp thì dâng cho nhà họ Đồng? Tính toán giỏi quá nhỉ?!”

Thẩm Trúc Hàng lắc đầu: “Những năm qua đúng là Mục Khuynh Dao được nuôi ở nhà họ Mục, còn Hứa Hân Đóa mới liên hệ với họ gần đây, quan hệ lại vô cùng căng thẳng, hiện giờ cô ấy đã rời khỏi nhà họ Mục rồi. Có lẽ là sau khi bị tổn thương sâu sắc bởi sự lựa chọn của Mục gia.”

Mẹ Thẩm vẫn không thể nào hiểu nổi: “Chuyện thế này mà họ cũng làm được sao?
Đây là con ruột đấy! Sao có thể tàn nhẫn đến mức đó? Chẳng lẽ tim gan chó ăn hết rồi?”

Thẩm Trúc Hàng đáp ngắn gọn: “Vì lợi ích từ hôn ước thôi mà. Chẳng phải chuyện làm ăn của họ đều nhờ nhà ta chống đỡ sao?”

Cha Thẩm vẫn còn chút lấn cấn, không tin người bạn bao năm là Mục Văn Ngạn lại như vậy, ngập ngừng nói: “Chú Mục không đến nỗi làm chuyện hoang đường thế chứ…”

Thẩm Trúc Hàng lạnh nhạt đáp: “Chú ấy đã ly hôn rồi, chuyện này ba có biết không?
Nghe nói cũng chính vì vụ này— Mẹ Mục muốn nhận lại con gái ruột, mà chú ấy không chịu, nên mới ly hôn. Không tin thì mẹ gọi hỏi mấy người bạn đi spa chung với Mẹ Mục ấy, đừng hỏi trực tiếp mẹ Mục, hỏi mấy bà tám đó là rõ.”

Mẹ Thẩm lập tức rút điện thoại ra gọi. Đối phương nghe xong còn ngạc nhiên: “Ủa, chị cũng biết rồi à? Trước bảo tôi giữ kín chuyện này đó. Nhưng mà cũng đúng, hai nhà là thông gia mà, sao giấu được. Thật đấy, Mục Văn Ngạn cứ bám riết lấy không chịu ly,
Mạc Nhân Tầm thì ngày nào cũng khóc, cuối cùng vẫn phải ký đơn ly hôn.”

mẹ Thẩm cúp máy, hừ lạnh một tiếng: “Với cái tính mềm như bún của Mạc Nhân Tầm mà còn đòi ly hôn, thì đủ biết Mục Văn Ngạn đã trơ trẽn tới mức nào!”

Cha Thẩm lúc này cũng không nhịn được nữa, đập mạnh tờ giám định lên bàn, nghiến răng: “Khốn nạn! Loại cầm thú như vậy sao có thể qua lại nữa được?!”

Từ giờ phút đó, nhà họ Mục và nhà họ Thẩm xem như đoạn tuyệt.

Cha Thẩm cầm tờ giám định, đích thân đến thẳng công ty của Mục Văn Ngạn, đập mạnh giấy giám định lên bàn: “Chúng tôi đã làm giám định riêng rồi!”

Cha Mục sững sờ, hoàn toàn không lường trước được chuyện này, vội vàng phủ nhận: “Không thể nào! Giám định giả đấy! Không thể tin được!”

Cha Thẩm sắc mặt trầm xuống, nói thẳng: “Vậy thì phiền ông đi cùng chúng tôi đến trung tâm giám định, trước mặt chúng tôi, làm lại một lần nữa.”

Cha Mục im lặng. Ông không thể đồng ý. Bởi vì—Mục Khuynh Dao vốn không phải là con ruột của ông.

Huống hồ, Mục Khuynh Dao mới bị ông đánh đến không ra hình dạng, ngay cả đi đứng còn khó khăn. Nếu để Thẩm gia biết chuyện ông bạo lực gia đình, mặt mũi còn đâu mà nhìn thiên hạ?!

Thế là, cha Mục bắt đầu xin lỗi, lên tiếng thừa nhận Hứa Hân Đóa mới là con ruột,
hi vọng cha Thẩm thông cảm.

Ông ta nước mắt lưng tròng kể lể: “Chúng tôi cũng rất đau lòng khi biết con gái ruột bị tráo đổi, bao nhiêu năm nay sống trong giả dối, giờ còn phải đối mặt với sự thật phũ phàng này… Tâm trạng chúng tôi không dễ chịu chút nào…”

Ông ta nhấn mạnh sự khổ sở của bản thân, nói cơ thể cũng đã suy sụp vì biến cố gia đình.

Cha Thẩm nhìn ông, ánh mắt lạnh như băng. Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ nặng như đá: “Mục Văn Ngạn, nếu lúc mọi chuyện mới vỡ lở, ông đến thẳng chúng tôi, nói thật, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cho tình nghĩa bao năm, dù đau lòng, cũng chưa chắc đã hủy hôn ước. Bởi chuyện con cái bị tráo đổi, đâu phải lỗi của các người.”

“Nhưng ông đã chọn cách giấu giếm, còn bỏ rơi chính con gái ruột để bảo toàn hôn sự. Cách ông xử lý mới thật sự khiến người ta thất vọng thấu tim gan.”

Cha Mục càng xin lỗi, càng cúi người, thậm chí định quỳ xuống, miệng không ngừng: “Tôi biết tôi sai rồi… tôi chỉ là bị hoàn cảnh đẩy đến đường cùng…”

Cha Thẩm đỡ ông ta dậy, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Không cần như thế. Ông chỉ khiến tôi càng chắc chắn rằng, ông là người lợi ích đặt trên tất cả, bất chấp tình nghĩa, bất chấp lương tâm. Ngay cả với chính con ruột cũng không công bằng, tổn thương con bé, cũng tự tay hủy đi 20 năm quan hệ giữa hai nhà chúng ta.”

“Đặc biệt là—khi chúng tôi bắt đầu nghi ngờ, ông còn dùng giám định giả để lừa chúng tôi!”

“Không… không phải vậy… tôi vẫn luôn cố gắng xử lý việc này mà… tôi…”

Cha Thẩm không buồn nghe tiếp, lấy từ trong cặp ra bản hợp đồng, xé tan ngay trước mặt Mục Văn Ngạn, lạnh giọng tuyên bố: “Chuyện này khiến chúng tôi vô cùng thất vọng. Hợp đồng lần này đến đây là chấm dứt. Hợp tác trước kia, sau khi bàn giao đơn hàng xong cũng sẽ kết thúc, tôi sẽ cử người đến tiếp nhận.”

“Còn về hôn ước của hai đứa nhỏ—hủy bỏ. Tôi cũng sẽ để Trúc Hàng chính thức chia tay với Mục Khuynh Dao.”

Lời vừa dứt, cha Thẩm xoay người rời đi, không thèm liếc lại, mặc kệ cha Mục bối rối giữ lại.

Thế là, lần hợp tác mà Mục Văn Ngạn cực kỳ coi trọng, tan thành mây khói.
Toàn bộ vốn đầu tư giai đoạn đầu—đổ sông đổ bể. Kênh phân phối sau này—trực tiếp bị cắt đứt.

Mà đó mới chỉ là khởi đầu.

Cha Thẩm từ trước đến nay nổi danh là người hòa nhã, các mối quan hệ trong giới kinh doanh cũng rất rộng. Khi mọi người biết chuyện lần này, các đối tác quen biết với Thẩm gia cũng đồng loạt cắt đứt hợp tác với Mục gia.

“Có thể khiến Thẩm tiên sinh tức giận đến mức giải trừ hôn ước, thì chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.”

Công ty của Mục gia vốn đã chênh vênh như đứng trên băng mỏng, giờ lại bị giáng thêm một đòn chí mạng—xem như hoàn toàn sụp đổ.

Mục Văn Ngạn ngồi một mình trong văn phòng, không bật đèn. Ánh sáng ban ngày từ những khe hở rèm trút vào, càng khiến vẻ trống rỗng và tê liệt trở nên rõ ràng.

Bức tường kính trong suốt không kéo rèm, từ kẽ hở có thể thấy khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.

Bên ngoài văn phòng là phòng trợ lý, có ba người làm việc ở đó. Ra khỏi đó là khu làm việc chung.

Nhân viên đi ra đi vào liên tục, ba trợ lý ai nấy đều bận rộn đến mức không kịp ngẩng đầu. Từ nét mặt họ, có thể thấy rõ sự cuống cuồng và hoảng loạn.

Có người muốn gõ cửa để xin chỉ thị, nhưng bị trợ lý lớn tuổi nhất giơ tay cản lại.

Ngay sau đó, người trợ lý đó dẫn một nhân viên trẻ rời khỏi văn phòng, hình như là đi gặp đối tác đang yêu cầu hủy hợp đồng. Bước chân vội vã, thần sắc căng thẳng.

Mà lúc này, Mục Văn Nghạn lại vô cùng yên tĩnh.

Đầu óc ông ta hiếm hoi tỉnh táo đến lạ.

Ông ta hiểu rõ—lần này là không thể cứu vãn.

Thẩm tiên sinh—một người nổi tiếng ôn hòa, lại còn là bạn học đại học của ông ta.
Ngay cả người như thế còn có thể trở mặt, chứng tỏ… ông ta đã làm ra chuyện gì đó, khiến người ta căm phẫn đến tận xương tủy.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 208: Chương 208



Mấy năm trước, mẹ Thẩm đã sớm muốn hủy bỏ hôn ước, trong mắt bà, nhà họ Mục chỉ là gánh nặng kéo chân. Con trai bà xuất sắc như vậy, xứng đáng có được một người vợ hoàn hảo nhất.

Mục Khuynh Dao thì quá đỗi bình thường, gia thế cũng không có gì nổi bật.

Chỉ có cha Thẩm —vì tình nghĩa nhiều năm, lại thấy hai đứa trẻ cũng có cảm tình,
mới cố sức duy trì.

Nhưng lần này chuyện quá lớn, tính khí của mẹ Thẩm chắc chắn là đã bùng nổ dữ dội, chẳng qua là bị cha Thẩm ngăn lại mà thôi.

Cũng là ông ấy— cha Thẩm,đã giữ lại cho Mục Văn Ngạn chút sĩ diện cuối cùng.

Một quyết định sai lầm? Gia đình tan vỡ,Công ty phá sản.Tất cả… chỉ vì một quyết định.

Phải, ông đã khiến Mạc Nhân Tầm thất vọng, cũng khiến đứa trẻ—con gái ruột của mình—lạnh lòng thấu xương.

Mục Văn Ngạn cô độc ngồi trong văn phòng công ty sắp phá sản, thê thảm, suy sụp,
cầm điện thoại lên… mà không tìm ra nổi một người có thể an ủi ông.

Trong khoảnh khắc ấy,ông bỗng nhớ đến mẹ Mục. Mơ hồ hiện lên trong đầu là lần đầu tiên gặp bà Lúc đó— Bà mặc chiếc váy dài hoa đen, khoác áo khoác bò xanh nhạt,
tóc dài xõa vai, khoác tay bạn bước ngang qua ông, nụ cười tươi như ánh mặt trời tháng tư.

Chớp mắt… đã là nửa đời người.*

Mục Khuynh Diệc sau khi biết tin gia đình, một mình ngồi trong chiếc ghế mây ở sảnh toà nhà đa phương tiện.

Không khí vắng lặng như tờ, cả sảnh chỉ có vài chiếc đèn mờ mờ còn sáng, mà anh—
lại ngồi ở nơi ánh sáng đang dần rút lui.

Như thể đang bị bóng tối nuốt dần… từ từ,không có tiếng động.

Anh do dự. Có nên nói cho mẹ biết chuyện của cha không?

Nếu nói rồi, mẹ chắc chắn sẽ đem hết số tiền phân chia ly hôn… về giúp cha.

Cậu vốn muốn hỏi Thiệu Thanh Hòa một chút, nhưng hôm nay— mẹ của Thiệu Thanh Hòa lại lên cơn, khóc lóc đòi chết đòi sống, bắt cậu ấy phải về nhà.

Anh lại rơi vào yên lặng. Giữa cái sảnh lớn ấy, chỉ còn mình anh, ánh đèn mờ, và bóng tối không ngừng xâm lấn.

Anh không biết nên làm gì. Do dự, muốn gọi điện cho Hứa Hân Đóa.

Hôm nay cô ấy không có tiết tối, giờ cũng không biết có đang làm thêm không.

Chuyện này, như thể đã nằm trong dự liệu, nhưng khi thật sự ập đến lại đủ sức đè bẹp Mục Khuynh Diệc. Anh vốn là một người rất kiêu ngạo.Biến cố quá đột ngột, khiến sống lưng cậu như bị đè gãy.

Đầu cúi thấp, gương mặt khuất trong bóng tối, không thấy rõ nét. Mười bảy tuổi.
Tuổi này, bất lực đến mức chỉ biết siết chặt nắm đấm, không làm được gì hơn.

Đồng Duyên xách theo một chiếc túi, trong tay còn cầm chai thạch vừa đi vừa hút,
thấy cậu thì bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế xéo đối diện anh rồi hỏi: “Cậu chưa nói với bà cô tôi nhỉ?”

“Hứa Hân Đóa?” Mục Khuynh Diệc ngẩng đầu nhìn cậu hỏi.

“Ừ.”

“Cậu biết chuyện rồi à?”

“Biết chứ. Chuyện lớn như thế, có người báo tôi liền.” Đồng Duyên nhún vai, vẻ mặt chẳng có chút bận tâm nào.

Mục Khuynh Diệc nhìn thấy bộ dạng thấy chuyện vui liền hí hửng kia của Đồng Duyên,
bất giác thở dài.

Với anh, đây là một biến cố kinh thiên động địa, dù gì cũng là người cha đã nuôi mình khôn lớn, anh không tránh khỏi cảm giác giằng xé.

Nhưng Đồng Duyên thì không. Cậu ta vui như Tết, cười đến không thấy mắt đâu.

Nếu như sau lưng hai người có phông nền, thì Mục Khuynh Diệc chắc chắn là bầu trời u ám, sấm chớp mây đen, còn Đồng Duyên sẽ là một rừng hoa rực rỡ đang nở rộ, ánh nắng chan hòa.

“Cậu cố ý tới tìm tôi?”

“Ừ, đến cản cậu đó.”

“Còn tôi thì không thể làm ngơ như cậu.”
“Biết mà.”

“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Mục Khuynh Diệc nhìn cậu ta khó hiểu.

Đồng Duyên hút thêm vài ngụm rồi vặn nắp chai, nói: “Đừng nói với mẹ cậu vội, để bà ấy bỏ hết tiền ra đầu tư đã, chờ cơ nghiệp chuẩn bị ổn thỏa rồi mới vỡ lở, như vậy bà ấy cũng chẳng còn tiền quay lại giúp lão già đó nữa.”

“Nói thật thì bà ấy cũng may mắn lắm đấy— chờ sau khi nhận được tiền mới lộ chuyện. Tài sản nhà cậu coi như giữ lại được một nửa, cậu cũng không đến nỗi đói chết, vẫn còn là nửa thiếu gia.”

“Rồi sau đó?”

“Sau đó cậu theo cha cậu giả vờ sốt ruột một chút, liên hệ khắp nơi, để ông ta thấy cậu cũng đang cố gắng, ít nhất không đến mức thất vọng hoàn toàn, cũng không dây dưa níu kéo.

Thấy ai cũng đang cố gắng mà vẫn chẳng cứu được, vợ cũng mặc kệ, thì để ông ta đau khổ một thời gian.”

“Đây là kế hoạch của cậu?”

“Đúng vậy, cứ để cái lão đó dằn vặt một thời gian.” Đồng Duyên nói xong lại không nhịn được cười thành tiếng. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ.

Thấy sắc mặt Mục Khuynh Diệc bắt đầu khó coi, Đồng Duyên mới chậm rãi nói tiếp: “Sau đó thì nhà tôi sẽ ra tay thu mua lại công ty các cậu, tạm thời tiếp quản, đợi sau này cậu có đủ năng lực, tự mình kiếm tiền chuộc lại.”

“Yên tâm, chỉ cần nhà tôi dính tay vào, công ty đó không những không sụp mà còn phát triển mạnh hơn.”

Lần này Mục Khuynh Diệc thực sự ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Tại sao?”

“Vì cậu là người nhà của bà cô tôi. Vì ông ta, rốt cuộc vẫn là cha ruột của bà cô tôi.”

“Tôi muốn ông ta phát điên, tan nát cõi lòng, đau đớn đến gục ngã mà vẫn không thể chết được. Tôi để lại cho ông ta một con đường sống, chỉ vì biết ơn ông ta đã sinh ra bà cô tôi.”

Đồng Duyên nói xong, đứng dậy, chỉ vào chiếc túi nilon: “Mua cho cậu đó, mang về đi.”

“Những năm sau này cậu cứ học hành đàng hoàng. Chờ tốt nghiệp, có năng lực rồi thì đến tranh lại công ty nhà mình. Tôi sẽ không đưa không đâu, cậu phải tự kiếm về.”

“Nhưng mà không cần lo lắng. Tôi với bà cô tôi sẽ không chia tay, nên công ty đó sẽ luôn nằm đó chờ cậu.”

Tất cả những chuyện trước đây, đều là tự cha Mục gây ra.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 209: Chương 209



Nếu ban đầu ông ta chịu thành thật, thì mẹ anh (mẹ Mục) cũng không đến mức tuyệt vọng mà ly hôn. Nếu ban đầu ông ta không làm giả giấy xét nghiệm, thì cha Thẩm cũng sẽ không đoạn tuyệt như vậy.

Mọi thứ thành ra thế này, đều là ông ta tự chuốc lấy.

Đồng Duyên thấy vậy thì hả hê vô cùng. Nhất định phải để ông ta đau một trận.

Chờ đến lúc ông ta tuyệt vọng nhất, suy sụp nhất,lại ném cho ông ta một đường sống, bắt ông ta sống tiếp.

Chỉ vì ông ta là cha ruột của Hứa Hân Đóa.

Cha vô tình, con không thể hoàn toàn vô nghĩa, không thể trở thành người giống như cha mình.

Còn một lý do nữa là vì Hứa Hân Đóa vừa mới chấp nhận Mục Khuynh Diệc là người thân, nên Đồng Duyên cũng sẽ chấp nhận người anh trai này.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, Mục Khuynh Diệc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Việc Đồng Duyên làm như vậy, cũng là để giúp anh bớt đi phần nào áp lực, để anh không bị ảnh hưởng quá nặng nề.

Quyết định này, Đồng Duyên thay cô ấy đưa ra. Cô ấy không cần phải can dự vào.

Mục Khuynh Diệc nhìn theo bóng lưng Đồng Duyên rời đi, sau đó đưa tay lấy chiếc túi nilon trước mặt.

Bên trong là thuốc trợ tim và dầu gió, còn có hai túi kẹo sữa — những thứ kỳ quặc.

Và một con người kỳ quặc.

Sau khi sự việc xảy ra, Đồng Duyên đã đặc biệt căn dặn Lâu Hử đừng nói chuyện Mục gia sắp phá sản cho Hứa Hân Đóa biết. Lâu Hử tuy không hiểu vì sao, nhưng cũng đồng ý.

Đoán được chắc là Đồng Duyên không muốn để Hứa Hân Đóa phải phiền lòng.

Người thân thiết với Hứa Hân Đóa không nhiều, ngoài Lâu Hử ra gần như không có ai, nên tận một tuần sau, Hứa Hân Đóa mới biết chuyện này.

Hơn nữa, còn là một cách biết đến vô cùng đột ngột và bạo liệt.

Đột nhiên, học sinh trong trường đều biết đến chuyện này, trên diễn đàn các bài viết mọc lên như nấm. Đồng Duyên dù muốn xóa cũng không kịp, về sau có người còn định đăng lên cả diễn đàn ngoài.

Diễn đàn trong app trường học còn có thể kiểm soát, nhưng nếu lan rộng ra nơi khác thì Đồng Duyên cũng không khống chế nổi nữa, nên dứt khoát mặc kệ.

Mục Khuynh Dao không phải em ruột của Mục Khuynh Diệc, mà Hứa Hân Đóa mới là. Từ nhỏ hai người đã bị tráo đổi — đây là do chính Thẩm Trúc Hàng thừa nhận.

Ngay cả hôn ước giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao cũng đã bị hủy bỏ, Mục gia thì phá sản, ai ai cũng biết nên chuyện này chắc chắn không phải tin giả.

Trong trường bắt đầu xôn xao bàn tán.

Tiêu đề bài viết: "Quá drama luôn?? Giả - thật tiểu thư tráo đổi??? Chồng tương lai của các chị em giờ thành thiếu gia phá sản rồi!"

Bình luận:
Lầu 1: “Dù là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa! Hơn nữa, chỉ cần cậu ấy còn gương mặt này thì tôi nuôi cũng được! Tôi yêu cậu ấy! Cậu ấy siêu cấp dễ thương luôn!”

Lầu 2: “Chuyện này liên quan gì đến Khuynh Diệc chứ? Cậu ấy cũng là nạn nhân gián tiếp mà, rất đáng thương đó, hu hu, ôm lấy Khuynh Diệc của tụi mình nè!”

Lầu 3: Ở các tầng khác cũng thấy fan não tàn của Mục Khuynh Diệc đang cố gắng tẩy trắng cho cậu ta, nhưng tôi cảm thấy chuyện này thì Mục Khuynh Diệc không thể rửa sạch được. Em gái ruột của mình phải chịu ấm ức như vậy, cậu ta hoàn toàn có thể đứng ra nói một câu, nói rõ sự thật cho mọi người biết. Kết quả là Mục Khuynh Diệc chẳng nói gì cả, thậm chí ban đầu còn bênh vực Mục Khuynh Dao nữa.

Lầu 4: Hứa Hân Đóa đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục, chuyển sang lớp Hỏa Tiễn là để tiết kiệm học phí, mỗi ngày không học lớp buổi tối để ra ngoài làm người mẫu bán thời gian kiếm tiền. Tự nhiên cảm thấy cô ấy thật kiên cường.

Lầu 5: Thương Hứa Hân Đóa, nhưng cũng thấy cô ấy đỉnh thật đấy, mới học có một học kỳ rưỡi mà đã cưa đổ được TY rồi.

Lầu 6: Đó là vì Hứa Hân Đóa thật sự rất xuất sắc, xứng đáng được yêu thích đúng không? Lưu Nhã Đình thích Đồng Duyên đến vậy, về sau vẫn đối xử rất tốt với Hứa Hân Đóa, hai người còn thành bạn bè, chứng tỏ Hứa Hân Đóa thật sự là người tốt.

Lầu 7: Trả lời tầng trên, chỉ có thể nói là Hứa Hân Đóa quá cao tay, bái phục bái phục.

Lầu 8: Ôi trời đất quỷ thần ơi! Tam quan (thế giới quan – nhân sinh quan – giá trị quan) của tôi như bị heo ủi qua vậy! Rõ ràng là tiểu thư thật, vậy mà lại bị ném về quê sống khổ suốt mười mấy năm. Sau khi trở về thì nghịch cảnh vươn lên, nhà họ Mục sa sút, còn cô ấy thì càng lúc càng tốt hơn, nghe nói còn nhận được hợp đồng đại diện cho một thương hiệu quốc tế nữa. Đây là kịch bản nữ chính ngược dòng điển hình đó, vậy mà các người lại nói cô ấy thâm sâu? Còn tấn công cô ấy?

Lầu 18: Trước đây ai từng mắng Hứa Hân Đóa là con nuôi hay hám tiền, giờ có định ra mặt xin lỗi cô ấy không?

Lầu 19: Tôi vẫn còn nhớ hồi đó Mục Khuynh Dao thề thốt rằng mình là con ruột, đi khắp nơi khóc lóc kể lể rằng mình bị ấm ức. Giờ nghĩ lại, thấy Mục Khuynh Dao thật sự quá ghê tởm.

Lầu 20: Thẩm Trúc Hàng thật ra có thể nối lại hôn ước với Hứa Hân Đóa mà.

Lầu 21: Tầng trên cẩn thận phát ngôn nguy hiểm đó nha.

Lầu 22: Đã từng yêu sói, sao lại để ý đến chó phốc sóc?

Lầu 23: Trả lời Lầu 22: HAHAHA!

Trong lớp Hỏa Tiễn, vì có Hứa Hân Đóa và Mục Khuynh Diệc nên không ai bàn tán quá lộ liễu, nhưng mọi người đều lén lút quan sát hai người này.

Mục Khuynh Dao đã nghỉ học cả tuần nay, nói là xin nghỉ bệnh, rồi sau đó nhà họ Mục phá sản, Mục Khuynh Dao còn bị hủy hôn.

Nhiều người đoán là vì bị ảnh hưởng nên Mục Khuynh Dao không dám đến trường nữa. Chỉ có Mục Khuynh Diệc — người thỉnh thoảng về nhà — mới biết được sự thật.

Mục Khuynh Dao bị đánh đến mình đầy vết thương, căn bản không thể đến trường được. Trùng hợp trong khoảng thời gian này xảy ra sự việc, nên Mục Khuynh Dao cũng tạm thời né được rất nhiều lời đàm tiếu.

Học kỳ này Mục Khuynh Dao rất cố gắng, từ nhóm trung bình khá trong lớp từng chút từng chút một leo lên vị trí top đầu.

Kết quả là bây giờ xin nghỉ một thời gian, lại còn bị ảnh hưởng bởi nhiều chuyện, không biết kỳ nghỉ này sẽ kéo dài bao lâu, hoặc là cha Mục có định chuyển trường cho Mục Khuynh Dao không, cũng không biết còn theo kịp việc học nữa hay không.

Trước giờ Hứa Hân Đóa chẳng bao giờ để ý đến diễn đàn trên ứng dụng trường, lười quan t@m đến mấy người đó, nhưng hôm nay lại liên tục lấy điện thoại ra xem, rồi lại úp ngược điện thoại xuống mặt bàn.
 
Back
Top Bottom