Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 180: Chương 180



Hứa Hân Đóa thích gì nhỉ? Chẳng phải là thích nhìn thân hình cậu mặc mấy bộ đồ loè loẹt sao?

Vì vậy cậu đến trước tủ đồ, mở ra chọn áo, nhưng chỉ thấy áo thun đen, hoodie đen, áo khoác đen… cuối cùng lại âm thầm đóng cửa tủ lại.

Cậu mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ra ngoài, ló đầu nhìn về phía phòng khách, không thấy ai cả, liền giơ tay gõ cửa phòng Hứa Hân Đóa.

Không có ai trả lời trong phòng, Đồng Duyên liền đẩy cửa đi thẳng vào, mở tủ quần áo của Hứa Hân Đóa ra tìm đồ mặc.

Hai người họ đã từng hoán đổi thân thể với nhau suốt nhiều năm, sớm quen với việc ra vào phòng đối phương, chạm vào đồ đạc của nhau cũng rất tự nhiên.

Những thứ này, chẳng phân biệt của ai với ai.

Đừng nhìn Hứa Hân Đóa là con gái, nhưng đồ cô tự mua đều rất giản dị, phong cách cũng trung tính.

Những bộ đồ rộng rãi thì Đồng Duyên hoàn toàn có thể mặc được, nhất là từ khi mốt “áo bạn trai” trở nên thịnh hành, cậu lại càng được lợi vì có thể “nhặt đồ” mặc thoải mái.

Cuối cùng, cậu chọn một chiếc sơ mi trắng làm lớp lót bên trong, khoác thêm một chiếc áo nỉ cổ tròn màu hồng bên ngoài.

Áo mặc lên hơi ôm một chút, nhưng khi soi gương thì lại thấy rất vừa vặn, nên cậu cũng không đổi sang cái khác nữa.

Cậu còn lấy ra một chiếc quần của Hứa Hân Đóa để thử, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ. Vòng eo của Hứa Hân Đóa đúng là kinh khủng, với dáng người to cao như cậu thì mặc vào chắc chắn không vừa.

Đồng Duyên quay lại phòng mình tìm một chiếc quần, còn vào phòng tắm chỉnh lại tóc, sau khi hài lòng mới đi ra, định bụng đi quyến rũ Hứa Hân Đóa.

Ai ngờ vừa ra đến phòng khách, liền thấy Doãn Họa và Đồng Du Khải đang trợn mắt nhìn cậu đầy sững sờ.

Vừa rồi phòng khách đâu có ai, họ từ đâu đến vậy? Từ hành lang? Hay là Hứa Hân Đóa xuống lầu mở cửa đón họ?

Đồng Duyên khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Ba mẹ đến từ lúc nào vậy?”

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên một lúc, rồi hỏi lại: “Đổi về rồi à?”

“Chưa.” Đồng Duyên đi tới, làm ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế, “Hai người tới mà không báo trước gì cả? Con mới dậy không lâu.”

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên, không nhịn được cười khẽ một tiếng, rồi nói: “À, mấy hôm Tết bận quá, không có thời gian gặp các con. Giờ chuẩn bị ra sân bay, nên ghé qua đưa lì xì.”

“Khách sáo quá, còn mang lì xì tận nơi, con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ ạ.” Đồng Duyên lập tức đưa tay ra nhận.

Doãn Họa lấy phong bao lì xì từ trong túi đưa cho Đồng Duyên, đồng thời nói: “Mẹ chủ yếu là muốn gặp Đoá Đoá.”

“Cái việc biên tập chính của Lê Lê Á sắp xếp để Đoá Đoá hợp tác với Lục Cẩm Hữu, mẹ có biết không?” Đồng Duyên đưa tay nhận lấy phong bao, liếc qua tấm thẻ bên trong rồi tiện tay bỏ vào túi, hỏi.

Doãn Họa hình như đã biết chuyện này từ trước, chỉ mỉm cười đáp: “Mẹ biết rồi, Đoá Đoá nếu muốn ở trong cái giới này, ít nhiều gì cũng phải có chút tiếp xúc với những người như vậy thôi.”

“Nhưng cũng đâu cần thiết phải trực tiếp hợp tác với Lục Cẩm Hữu? Bà tổng biên tập kia nghĩ gì vậy chứ?”

Doãn Họa nghiêng đầu nhìn Đồng Du Khải, phát hiện sắc mặt ông ấy quả nhiên trở nên khó coi, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên vì biết Đồng Duyên lo cho Hứa Hân Đóa nên mới hỏi vậy, nên bà vẫn nghiêm túc trả lời: “Hồi đó mẹ đang trong thời kỳ lên cao, không thể công khai chuyện tình cảm. Dù có tin đồn, nhưng mẹ chưa từng thừa nhận. Ngay cả bạn bè thân thiết cũng không biết mẹ và người đó từng thật sự bên nhau, ai cũng nghĩ là chiêu trò. Trong giới này, nghệ sĩ với quản lý mâu thuẫn là chuyện thường, chẳng ai để tâm nhiều.”

Thật ra mấy chuyện đó có thể giấu Đồng Duyên được, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.

“Cái tên Kiều Niệm kia có nhằm vào Đoá Đoá không?” Đồng Duyên vẫn không yên tâm, lo Hứa Hân Đóa sẽ bị liên lụy.

Doãn Họa lắc đầu: “Mẹ cũng không biết cái tên điên đó giờ còn định làm gì nữa. Bao nhiêu năm rồi hắn không động đến mẹ, chắc cũng không sao đâu. Còn Lục Cẩm Hữu thật ra là một đứa bé tốt, diễn xuất ổn, tính tình cũng được.”

“Anh ta là con ruột của kẻ điên đó mà lại tốt cái gì? Con gần đây mới nhận ra, thật ra con cũng chẳng khá hơn ba mình là bao.”

Doãn Họa bỗng nhướng mày, có vẻ hứng thú: “Sao vậy, gần đây con gặp chuyện gì à?”

Đồng Duyên lập tức phủ nhận: “Không có gì.”

Đồng Du Khải vốn dĩ không định tham gia vào cuộc nói chuyện này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Liên quan gì đến ba?”

Đồng Duyên lại phủ nhận: “Không có gì hết.”

Doãn Họa đứng dậy đi về phía bếp, vừa đi vừa nói với Đồng Duyên: “Mẹ vào bếp xem thử, Đoá Đoá và bà nội đang nấu cơm cho cả nhà, mẹ vào giúp một tay.”

Thật ra Doãn Họa chẳng biết làm gì trong bếp, đến rửa bát còn làm vỡ, vào đó cũng chỉ là lấy lệ, chắc lát lại đi ra thôi.

Bị Đồng Du Khải trừng mắt đến khó chịu, Đồng Duyên không nhịn được hỏi lại: “Không phải do ba ngày xưa giành người yêu sao?”

“Cái gì mà giành? Ba thích trước cơ mà!”

“Ba bắt đầu thích mẹ từ khi nào?”

“Khoảng bảy tuổi.”

“Cha dậy thì sớm ghê ha.”

“Hừ.” – Đồng Du Khải khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường.

Năm Đồng Du Khải bảy tuổi thì Doãn Hoạ mới mười tuổi, đúng là từ nhỏ đã nhắm vào cô gái xinh đẹp nhất rồi.

Đồng Duyên nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói: “Ba thích trước cũng vô ích thôi, lúc đó người ta đã có bạn trai rồi mà.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 181: Sáng tác nhạc



Đồng Du Khải vốn không muốn bàn nhiều, nhưng không muốn bị hiểu lầm, đành giải thích: “Ta với mẹ con yêu nhau trước đó rồi, sau này chia tay. Sau khi chia tay thì ta đi du học, nhà mẹ con lại phá sản trong thời gian đó. Đến khi ta về nước thì bà ấy đã…”

“Ba…ba học xong cấp hai là ra nước ngoài rồi nhỉ? Cái này… chẳng phải là con sắp vượt mặt ba sao?”
Đồng Duyên ngơ ngác, thật sự bị sốc. Ba mình đúng là đỉnh thật, yêu sớm đến mức này. Cậu nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Thế tại sao lại phải chia tay? Nếu không chia thì làm gì còn vai diễn cho Kiều Niệm nữa?”

“Bà ấy chê ta trẻ con, rồi đá ta.”

“…Ồ.” – Đồng Duyên cố nhịn cười, mặt đầy biểu cảm "ba tự hiểu nha".

Lúc này Hứa Hân Đóa bưng một đĩa bánh chẻo ra, gọi hai cha con đang ngồi ngoài phòng khách vào ăn cơm.

Do Doãn Hoạ và Đồng Du Khải vội đi sân bay, Hứa Hân Đóa không có thời gian chuẩn bị nhiều món, chỉ luộc bánh chẻo đông lạnh trong tủ lạnh rồi làm thêm vài món đơn giản.

Khi mang ra bàn, cô chỉ vào đĩa bánh chẻo tròn vo và nói với Doãn Hoạ: “Mấy cái tròn tròn này là Đồng Duyên gói đó ạ.”

Doãn Hoạ nhỏ giọng cảm thán: “Ôi trời, Duyên Duyên còn biết gói bánh chẻo nữa, giỏi thật.”

Đồng Du Khải cũng ngồi xuống ăn, Doãn Hoạ giới thiệu với ông: “Duyên Duyên không thích ăn giấm, còn Đóa Đóa thì rất thích.”

Đồng Du Khải gật đầu nhìn hai đứa nhỏ, nhưng không hiểu Doãn Hoạ đang ẩn ý gì.

Doãn Hoạ đành từ bỏ, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, hai vợ chồng lên đường ra sân bay. Trên đường đi, Đồng Du Khải chợt hỏi: “Lúc nãy em hỏi Duyên Duyên có hoán đổi lại rồi à, là có ý gì?”

Doãn Hoạ chẳng buồn trả lời: “Tự mình ngộ đi.”

Bên kia, Hứa Hân Đóa cầm phong bao lì xì mà ba mẹ Đồng Duyên đưa, đổ ra thì thấy chỉ có một chiếc thẻ, cô vội vã đi đến hỏi Đồng Duyên: “Chỉ có mỗi cái thẻ thôi, không ghi mật khẩu, thế dùng kiểu gì?”

Đồng Duyên uể oải trả lời: “Nếu không nói mật khẩu thì chắc chắn là ngày sinh nhật của mẹ rồi.”

“Ồ… Đây là lần đầu tiên tôi được lì xì bằng thẻ, trước giờ toàn nhận tiền mặt.”

“Tiền mặt thì chắc hai người họ phải thuê xe tải mới chở nổi.”

“Nhiều vậy sao?!”

Trước đây Hứa Hân Đóa sống ở vùng quê, bà nội Hứa cũng chẳng có bao nhiêu tiền, mấy năm trước tiền lì xì cho cô chỉ từ hai mươi tệ, rồi sau lên được một trăm, cô đều không nỡ tiêu.

Bây giờ nhận được tiền lì xì, cô còn hơi phấn khích.

Đồng Duyên lười biếng nói: “Tối thiểu cũng một triệu.”

Hứa Hân Đóa sững người, cầm thẻ nuốt một ngụm nước bọt, tay run run ôm thẻ chạy về phòng, mở máy tính muốn kiểm tra số dư, lại phát hiện phải dùng mã xác nhận.

Đồng Duyên nhìn cô như vậy không nhịn được cười, lấy điện thoại gọi điện hỏi tổng đài. Cuối cùng, nhân viên chăm sóc khách hàng nói cho cậu biết số tiền cụ thể.

Cậu trả lại thẻ cho Hứa Hân Đóa và nói: “Thẻ của cậu là năm triệu, của tôi là hai triệu.”

Hứa Hân Đóa hít sâu một hơi.

Trong tay cô đã có rất nhiều thẻ — thẻ phụ của Đồng Duyên, thẻ sinh hoạt phí mà Đồng Du Khải đưa, thẻ sinh hoạt của nhà họ Mục, bây giờ lại có thêm một chiếc thẻ lì xì nữa.

Những chiếc thẻ này, trừ thẻ sinh hoạt của nhà họ Mục lúc đầu cô từng tiêu đến, về sau toàn là tiêu bằng tiền tự mình kiếm được.

Giây phút này, cảm giác của cô chính là: chỉ cần vượt qua được rào cản trong lòng, thì cô sẽ lập tức trở thành người cực kỳ giàu có.

Cô cất thẻ vào ví, sắp xếp gọn gàng xong mới quay lại nhìn Đồng Duyên, hỏi: “Hôm nay sao không mặc nguyên một cây đen nữa vậy?”

“Muốn quyến rũ cậu.” — Đồng Duyên trả lời rất tự nhiên.

“Nghe nói con gái mặc áo sơ mi của con trai để quyến rũ thì có rồi, chứ con trai mặc đồ con gái để quyến rũ là lần đầu tiên thấy đó.”

“Chỉ hỏi một câu: Tôi có đẹp không?”

Hứa Hân Đóa đi tới đi lui nhìn Đồng Duyên một hồi, rồi lấy điện thoại ra, đứng cạnh cậu chụp ảnh selfie.

Đồng Duyên hôm nay hiếm khi ăn mặc dễ thương như vậy, cô nhất định phải chụp lại làm kỷ niệm.

Hai người bọn họ chụp ảnh đều không giỏi, ảnh chụp chủ yếu dựa vào nhan sắc gánh đỡ, cuối cùng cũng chọn được hai tấm ảnh chụp chung khá đẹp.

Hứa Hân Đóa chụp xong liền gửi cho Lâu Hử: Giúp mình P (photoshop) một chút.

Lâu Hử: Vừa nhìn thấy ảnh, máu mũi như đạn pháo b ắn ra luôn.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Hân Đóa nhận được ảnh đã chỉnh sửa, còn có mấy phiên bản khác nhau.

Lâu Hử: Anh Duyên hôm nay mặc thế này dễ thương quá, không nhịn được nên thêm tai thỏ cho ảnh anh ấy, không ngờ lại hợp đến lạ.

Hứa Hân Đóa nhìn ảnh chụp hai người đội tai thỏ mà mê mẩn không thôi, cảm thấy Đồng Duyên đáng yêu muốn xỉu, lập tức bấm lưu lại.

Đồng Duyên ngồi ngay bên cạnh cô, cũng xin ảnh từ Hứa Hân Đóa.

Vừa nhận được ảnh, Đồng Duyên liền đăng lên Moments (bảng tin):
"Năm mới cũng khá vui vẻ đấy." [kèm hình ảnh]

Bình luận tới rất nhanh:Ngụy Lam: Anh Duyên hôm nay dễ thương quá, Đóa gia cũng xinh quá trời, tóc ngắn hợp ghê đó!Tô Uy: Cùng nhau đón năm mới à?Doãn Họa: Hai cô con gái dễ thương quá đi mất.

...

Hứa Hân Đóa chỉ đơn giản lưu ảnh rồi lại tiếp tục sáng tác bản nhạc của mình.

Đồng Duyên thì ngồi bên cạnh giúp cô làm bài tập, thỉnh thoảng nghe một lúc, sau đó đứng lên đi đến phía sau cô, đưa tay ra gảy đàn: "Đoạn chuyển tiếp này có thể đổi thành thế này, không thì nghe hơi đều quá."

Đồng Duyên bắt đầu đàn, ngón tay thon dài múa lượn trên phím đàn trước mặt Hứa Hân Đóa, tiếng đàn vang lên êm tai đến lạ.

Mà cô thì đang nằm gọn trong vòng tay của Đồng Duyên, giọng nói của cậu vang lên trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng còn phả hơi vào tóc cô.

“Khá hay đấy.” — Hứa Hân Đóa lên tiếng sau khi nghe lời đề xuất của cậu.

“Cậu thử xem.” — Đồng Duyên lùi lại nhường chỗ.

Hứa Hân Đóa lại bắt đầu đàn, Đồng Duyên nghe xong sững sờ một lúc: “Cậu bấm sai phím rồi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 182: Chương 182



“À, tôi không nhớ được.” Thật ra cô nhớ, chỉ là khoảnh khắc vừa rồi đầu óc cô bay đi đâu mất.

Đồng Duyên cầm bản nhạc lại, bắt đầu viết lên đó. Chữ viết của hai người giống hệt nhau, ngay cả khi viết chung trên một tờ giấy cũng không nhận ra sự khác biệt, bản nhạc viết ra cũng vậy.

Hứa Hân Đóa nhìn bản nhạc, bắt đầu đàn liền mạch phần mình đã sáng tác.

Đồng Duyên ngồi bên cạnh nghe một lúc, gật đầu: “Nghe cũng ổn đó, khá vui tai.”

Đồng Duyên bỗng hào hứng nói: “Được đấy, mặt trời nhỏ, sau này cậu không làm người mẫu nữa thì cũng có thể làm nhạc sĩ, đột nhiên phát hiện cậu cũng có năng khiếu ghê.”

“Ừ, nếu thật sự không được, không làm nhạc sĩ nổi thì tôi có thể làm vệ sĩ.”

“Vậy để tôi thuê cậu nhé, làm vệ sĩ riêng cho tôi, tôi trả lương định kỳ luôn.”

“Làm vệ sĩ cho cậu á? Tôi phải bảo vệ cậu khỏi cái gì?”

“Nói thật nhé, tôi sợ bóng tối lắm, đặc biệt là sợ nằm trong chăn mà chỉ có một mình, lúc ngủ phải có người bảo vệ cơ.”

Nghe cái giọng sến súa của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa lập tức lườm cậu một cái, nhưng ánh mắt mềm oặt, chẳng có chút sát thương nào.

Dạo này Đồng Duyên càng lúc càng không kiêng nể gì nữa, chắc là nhìn ra cô chiều cậu rồi.

Cô hầm hầm dọa: “Tôi mà làm vệ sĩ cho cậu rồi thì về sau cậu sẽ còn sợ cả việc đi ngủ cho coi!”

“Ra là cậu lợi hại vậy cơ à? Trước giờ tôi còn lo…”

“Lo gì?”

“Tôi lo sau này ở với cậu rồi, cậu thấy cái giường là phát hoảng.”

“…”

Hứa Hân Đóa liếc cậu thêm cái nữa rồi quyết định mặc kệ, để cậu tự diễn trò, còn mình thì tiếp tục đàn piano, chăm chú nghiên cứu bản nhạc.

Piano là loại nhạc cụ rất dễ thể hiện cảm xúc con người. Âm thanh chính là nơi chứa đựng cảm xúc—vui vẻ, phấn khởi hay giận dữ, hào hùng đều thể hiện ra được.

Người hiểu nhạc đều có thể nghe ra tâm trạng của người đang chơi, còn ăn ý nhất chắc chắn là những cặp đôi cùng chơi một bản song tấu bốn tay.

Đồng Duyên nghe Hứa Hân Đóa đàn mà sợ đến lui ba bước, còn nuốt một ngụm nước bọt.

Nghĩ tới nghĩ lui, bản năng sinh tồn thôi thúc, cậu bắt đầu lục lọi trong phòng khách tìm đồ ăn vặt, rồi bóc một viên kẹo, đút luôn vào miệng Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa ăn một lúc thì lẩm bẩm: “Em không thích vị này, em thích vị dâu cơ.”

Đồng Duyên vừa bóc một viên vị dâu ăn mất rồi, giờ nhìn lại trong túi, viên cuối cùng vị dâu cũng bị cậu ăn mất.

Do dự một lát, Đồng Duyên đi đến bên Hứa Hân Đóa, cúi người xuống, giữ lấy sau gáy cô không cho trốn, rồi đưa viên kẹo vị dâu trong miệng mình sang cho cô, còn mình thì lấy viên kẹo cô đang ngậm đi.

Đổi kẹo xong, Đồng Duyên ăn một lúc rồi lẩm bẩm: “Vị cam cũng ngon mà.”

Lúc bị cậu hôn để đổi kẹo, Hứa Hân Đóa quên cả chơi đàn, ngón tay dừng lại một nhịp rồi mới trả lời: “Lúc đến nhân bên trong, cam chua quá, kiểu chua gắt gắt ấy, tôi không thích.”

“Ồ…” Đồng Duyên đáp một tiếng rồi lại về ngồi trước bàn, tiếp tục viết bài tập.

Hứa Hân Đóa lén nhìn cậu một cái, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đang hỗn loạn, sau đó lại tiếp tục đàn.

Sau một lúc nghiên cứu bản nhạc, lúc nghỉ giữa chừng cô quay đầu nhìn về phía Đồng Duyên.

Cậu vẫn ngồi lười biếng ở bàn, vì chân dài nên ngồi xuống là duỗi thẳng ra, một chân còn mang dép, chân kia thì đã đá dép đi xa. Cậu không đi tất, bàn chân trắng trẻo thon dài cứ đong đưa qua lại.

Nhìn lại gương mặt thiếu niên ấy, rõ ràng là kiểu người không dễ chọc, vậy mà lại đang rất nghiêm túc làm bài tập.

Lúc này cậu đang chép thơ cổ, từng nét từng nét đều rất cẩn thận.

Hứa Hân Đóa chợt nghĩ tới điều gì đó, liền quay vào phòng mình lấy đồ, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Duyên.

Đồng Duyên cúi xuống nhìn, thì thấy cô lấy ra một lọ sơn móng màu đỏ, rồi dùng cây bút nhỏ chấm vào, vẽ lên móng chân cái của cậu một hình trái tim.

Đồng Duyên nhìn mà không hề phản đối, còn chìa nốt chân kia ra: “Chân này vẽ cho tôi chữ ‘Đóa’ đi.”

Hứa Hân Đóa thật sự viết, một bên là chữ Đóa, một bên là hình trái tim.

Đồng Duyên động đậy ngón chân, nhìn rồi bật cười: “Tôi thích.”

“Ừm, tôi phát hiện rồi, cậu đúng là Tiểu công chúa nhà họ Đồng.”

“Tôi là chồng cậu.”

“Câm miệng!” Hứa Hân Đóa vặn nắp lọ sơn móng tay lại rồi cảnh cáo Đồng Duyên: “Ra ngoài cậu phải biết tiết chế đấy, nếu bị người ta hiểu lầm gì khiến tôi vi phạm hợp đồng, thì cả hai ta tiêu đời luôn! Cùng nhau diệt vong nhé!”

Tên logic quái vật Đồng Duyên lập tức nắm bắt trọng điểm, hỏi: “Vậy nên ở nhà thì có thể thoải mái đúng không?”

“Không phải!” Hứa Hân Đóa vừa trả lời xong liền quay đầu bỏ đi.

Đồng Duyên cười cười rồi tiếp tục viết bài tập.

Cậu coi như đã hiểu rõ, Hứa Hân Đóa thích cậu, chỉ cần cậu đừng quá trớn, chỉ cần không bị người ngoài phát hiện, thì Hứa Hân Đóa sẽ không thể từ chối cậu được.

Tết Nguyên Tiêu, tạp chí Thời Trang Lê Lê Á ra số phụ đặc biệt trước một ngày đã có thể đặt trước.

Sức mạnh của idol chính là: idol làm trang bìa tạp chí nào, fan sẽ mua bằng sạch! Mua cho cháy kho luôn!!

Cho dù trên trang bìa Lục Cẩm Hữu chỉ chiếm một phần năm, Tiểu Hoa cũng chỉ một phần năm, nhưng vị trí của họ rất trung tâm, những người khác đều bị mặc định là làm nền.

Vì vậy, số tạp chí này bán chạy khủng khiếp.

Tài khoản Weibo chính thức của Thời Trang Lê Lê Á đăng hình của số báo này. Họ biết fan thích gì, nên những hình được đăng đều lấy hai người kia làm chính, hoặc là ảnh đơn của từng người.

Lục Cẩm Hữu có ba tấm ảnh cá nhân, Tiểu Hoa cũng ba tấm, ảnh hai người chụp chung một tấm.

Có ba tấm ảnh có Hứa Hân Đóa, trong đó có một tấm là ảnh nghiêng khi cô ngồi trước đàn piano, thực sự rất mờ nhạt.

May mà hai tấm còn lại là ảnh năm người đứng ngang hàng, phần thân trên, coi như có ảnh mặt chính diện.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 183: Bảo vệ người mình



Còn một tấm toàn thân, cô đứng ở rìa, ảnh chụp cũng khá đẹp. Nhưng tấm toàn thân này lại nằm trong phần “+” vượt quá chín ảnh, mà cư dân mạng vốn quen nhìn chín tấm nên thường bỏ qua ảnh sau.

Phần bình luận hot trên Weibo bị fan của Lục Cẩm Hữu và Tiểu Hoa chiếm trọn, thỉnh thoảng có vài người hô tên hai người mẫu khác.

Hứa Hân Đóa thì gần như không có ai biết đến, tên cô cũng chẳng ai nhắc.

Thế nhưng anh Trương đúng là cao thủ. Anh không tìm bình luận hot nhất, mà chịu khó lướt qua phần bình luận mới, rồi chụp màn hình những bình luận khen Hứa Hân Đóa gửi qua WeChat cho cô.

Ái Y Vi Na: Chị gái cài nơ bướm xinh quá trời! Ban đầu nhìn thấy Lục Cẩm Hựu là bị hút mắt, kết quả nhìn thấy chị gái kia thì không rời mắt được nữa.

Lai Lạp: Cô gái đứng ở rìa ngoài cùng tên là gì vậy?

Quang Ám: Cái nơ bướm đó là gì thế? Muốn mua...

Chu Xu: Có link cái nơ đó không? Là mũ à?

Na Lương Tương: Các chị em xin cái link nơ bướm làm ơn bình tĩnh lại, tôi thấy cái nơ đó kén mặt lắm, phải mặt nhỏ cỡ bàn tay thế kia mới đội được.

Sát Tử Nhất Chỉ Tri Canh Điểu: Chị gái nơ bướm kia có khí chất kiểu “tất cả các người ở đây đều là rác rưởi” ấy.

Cô bé chăn cừu: Cho tôi phổ cập tí, cô gái này là @Hứa Hân Đóa, cô gái kho báu của tôi, vừa gặp đã yêu luôn.

Mê Ly: Hứa Hân Đóa nhìn là biết kiểu con gái rất có dã tâm, chính là cái kiểu “tôi sẽ làm bố của mấy người” đó.

Hứa Hân Đóa đối với những bình luận này không mấy hứng thú, chỉ liếc qua vài cái rồi thôi.

Là một nhân vật làm nền, cô thật sự rất có giác ngộ, không ôm kỳ vọng quá cao.

Tạp chí cuối cùng cháy hàng, sau đó lại in bổ sung gấp. Hứa Hân Đóa chỉ biết được đến thế.

Điều khiến Hứa Hân Đóa không ngờ đến là, sự việc bắt đầu bùng nổ đúng vào lúc cô chuẩn bị nhập học trở lại. Khi đó cô đã đi làm lại rồi.

Sau đó, xuất hiện một loạt các tài khoản phụ trên Weibo.

Trước tiên là một blogger đăng một bài viết, trong đó là hình ảnh mấy cô gái đã được làm mờ mặt, trên đầu đều đội cái nơ to bằng cái mũ. Kèm theo là dòng chữ: "Đây là xu hướng mới à? Sao cứ thấy nơ bướm kiểu này liên tục thế?"

Phần bình luận thì trái chiều đủ kiểu, có người nói trào lưu phi chính thống (non-mainstream) đã quay lại, có người bảo dễ thương thật đấy, quê mùa đến cực điểm lại thành ra đáng yêu.

Sau đó có người bình luận kèm theo một bức ảnh — là hình rõ nét của Hứa Hân Đóa trong trang nội trang tạp chí — và trả lời: “Có lẽ là bị người mẫu này ảnh hưởng đấy.”

Ngay trong phần trả lời bình luận đó, cuối cùng cũng bắt đầu có người khen ngợi rồi. Họ nói rằng sau khi nhìn thấy người mẫu đội thì cảm thấy rất hợp mắt, không còn thấy cái kẹp tóc nơ bướm đó kỳ quặc nữa.

Ngay sau đó lại xuất hiện một bài viết khác trên Weibo: "Người mẫu đội phụ kiện hot, tôi cũng đội phụ kiện hot."

Ảnh đính kèm là ảnh đơn rõ nét của Hứa Hân Đóa và ảnh của blogger tự chụp khi đeo chiếc nơ giống vậy.

Bài viết này được chia sẻ, bình luận, và thả tim đến mức trở thành một bài viết hot trên Weibo.

Hứa Hân Đóa một lần nữa lại nổi tiếng theo một cách kỳ lạ không thể đoán trước.

Về chuyện này, anh Trương (quản lý) phấn khích không thôi, liên tục gửi tin nhắn cho cô:

Anh Trương: “Đây chính là năng lực mang hàng bán chạy! Cái kẹp tóc của em thành mẫu hot rồi, giờ rất nhiều người bắt chước theo, lượng fan của em cũng đang tăng vọt đấy!”

Hứa Hân Đóa: “Có tăng lương không?”

Anh Trương: “Thật ra tạp chí lần này chủ yếu đẩy mạnh quần áo, mấy món phụ kiện chỉ là phối cho có… Ai ngờ phụ kiện lại hot luôn. Có lẽ không tăng lương đâu… Nhưng lời mời sau này của em sẽ nhiều hơn, giá cát-xê cũng tăng theo.”

Hứa Hân Đóa: “Ừ ừ, vậy là tốt rồi.”

Anh Trương bị sự bình tĩnh của Hứa Hân Đóa làm cho cạn lời. Đang cực kỳ phấn khích, bây giờ cũng tự khắc bình tĩnh lại.

Bộ phận người mẫu của công ty không mấy nổi trội, đội ngũ truyền thông cũng chẳng tốt là bao. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sang bên phía nghệ sĩ học hỏi một chút, xem có thể tận dụng độ hot lần này như thế nào, rồi cùng bàn lại kế hoạch phát triển sự nghiệp tiếp theo cho Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa xưa nay không quá quan t@m đến các đánh giá trên mạng, đến cả Weibo cá nhân cô cũng hiếm khi đăng nhập.

Nhưng bên kia, Đồng Duyên lại tức đến nổ phổi khi thấy những bài viết bôi nhọ Hứa Hân Đóa.

Bài viết đó mở đầu bằng việc nói Hứa Hân Đóa không có tố chất nghề nghiệp, trong quá trình chụp hình toàn kéo chân cả ê-kíp, dấu hiệu "dựa quan hệ" để có cơ hội lên tạp chí quá rõ ràng. Trong lúc chụp còn cố tình tiếp cận Lục Cẩm Hữu, nhưng bị anh ấy phũ phàng né tránh, khiến cả đoàn chê cười.

Tiếp đến là châm chọc chuyện Hứa Hân Đóa đeo đồng hồ hàng hiệu, còn đặt cho cô một biệt danh rất khó nghe: “Biểu muội” (biểu ở đây ám chỉ đồng hồ – biểu, cũng chơi chữ hàm ý mỉa mai cô).

Đồng Duyên lập tức liên hệ với quản lý của Doãn Họa, muốn điều tra xem bài viết này do ai tung ra, đồng thời tìm cách gỡ những nội dung đó xuống. Điều cậu lo nhất chính là phía Kiều Niệm, sợ người đó vì thù hằn gia đình họ mà đổ hết lên đầu Hứa Hân Đóa.

Quản lý của Doãn Họa là người đã lăn lộn trong giới nhiều năm, quan hệ rộng rãi, khả năng xử lý khủng hoảng truyền thông cũng không tồi.

Sau khi anh ta ra tay, hơn phân nửa các bài viết bôi xấu đã bị gỡ xuống, những bài còn lại cũng không có mấy lượt nhấp vào. Tiếp đó, anh ta soạn một lá thư cảnh cáo pháp lý, gửi đi một lượt, lại xóa thêm được mấy cái.

Sau khi điều tra, quản lý báo lại cho Đồng Duyên biết — người đứng sau không phải là Kiều Niệm, mà là một người mẫu tên Evalyn.

Evalyn vốn rất mong đợi mình sẽ nhờ bìa tạp chí lần này mà tạo được tiếng vang, nhưng kết quả lại chẳng đem lại hiệu quả gì. Trong khi đó, một "lính mới" được mời đến như Hứa Hân Đóa lại bất ngờ thu hút sự chú ý, còn lấn át cả cô ta.

Cô nghe nói mấy người mẫu nam đều đã nhận được lời mời hợp tác rồi, còn cô thì chẳng có lấy một cái.

Trước đây, công ty cô đang thương lượng với tạp chí Lê Lê Á về việc ký hợp đồng dài hạn, để Evalyn trở thành người mẫu độc quyền của tạp chí. Kết quả chỉ mấy ngày trước, cô ta nghe nói trong danh sách ứng cử cho vị trí này… đã có thêm cái tên Hứa Hân Đóa.

Evalyn không chịu nổi nữa, lập tức tung ra loạt bài bôi nhọ. Cô ta nghĩ nếu làm hỏng danh tiếng của Hứa Hân Đóa, thì khả năng cạnh tranh vị trí đó sẽ cao hơn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 184: Chương 184



Sau khi Đồng Duyên biết chuyện, cậu lấy tạp chí ra nhìn thử ảnh của Evalyn, xem xong thì nhíu mày nhếch môi một cái: "Khoảng cách giữa hai mắt của cô ta đủ để đặt thêm một cái miệng trên sống mũi rồi. Ngồi ăn cơm ở đấy chắc cũng không cản được cô ta chớp mắt đâu."

Nghĩ một lúc, Đồng Duyên liền gọi điện thoại cho quản gia:

Đồng Duyên: “Chú giúp cháu hỏi thử cái công ty người mẫu gọi là Thượng Không đó có bán không?”

Quản gia hỏi rất khách khí: “Nếu họ chịu bán, cậu tính giải thích thế nào với tổng giám đốc Đồng?”

Đồng Duyên: “Ồ… chú cứ nói với ba cháu là cháu rảnh quá nên muốn mua một cái công ty về chơi.”

Quản gia: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Đồng Duyên cuối cùng không thể mua đứt công ty Thượng Không, quản gia đã chọn cách đi đường vòng — mua cổ phần.

Thượng Không là một trong những công ty người mẫu hàng đầu trong nước, đương nhiên không dễ dàng chuyển nhượng, nhất là bán cho một kẻ ngoại đạo nổi tiếng ăn chơi như Đồng Duyên — nghe thôi đã thấy nực cười.

Thực ra Đồng Duyên cũng chẳng thật sự muốn cái công ty đó, cậu chỉ muốn… đặt Evalyn vào trong tầm kiểm soát của mình.

Chỉ khi Evalyn nằm trong tay cậu, cậu mới có thể an tâm.

Hứa Hân Đóa vừa mới bước chân vào nghề, gặp phải đối thủ đầu tiên, Đồng Duyên liền ra tay lớn như vậy — đi mua luôn cổ phần công ty người ta.

Vậy sau này nếu Hứa Hân Đóa gặp chuyện khác thì sao? Đồng Duyên còn có thể làm đến mức nào nữa?

Chính cậu cũng không biết, cũng chẳng nghĩ nhiều. Dù sao thì giờ cứ giải quyết “dị số” này trước đã, dập được một đứa là yên một đứa.

Không hề để Hứa Hân Đóa biết, Đồng Duyên lặng lẽ mua vào lượng cổ phần vừa đủ để trở thành cổ đông có tiếng nói tại Thượng Không.

Việc đầu tiên anh yêu cầu chính là: Đổi quản lý của Evalyn.

Quản gia nhắn hỏi: "Cậu muốn kìm hãm sự phát triển của Evalyn à?"

Đồng Duyên: "Không, sao phải làm vậy? Tôi là cổ đông đấy, đương nhiên phải trông chờ đám người mẫu đầy tiềm năng này kiếm tiền về cho tôi chứ."

Quản gia:"Vậy ý của cậu là?"

Đồng Duyên: "Tìm một người quản lý luôn bám sát Evalyn, rồi thỉnh thoảng nhẹ nhàng nói kiểu như: ‘Cô xem Hứa Hân Đóa người ta giỏi chưa kìa…’ Sau đó khẽ thở dài một cái. Đừng quá lộ liễu, kẻo bị ghét ngược lại."

Đồng Duyên hiểu rất rõ, những cô gái kiểu như Evalyn, tự tôn ngút trời, thứ họ ghét nhất chính là bị người mới vượt mặt.

Huống chi trong mắt Evalyn, Hứa Hân Đóa còn là người vừa mới được huấn luyện mấy tháng, đúng nghĩa “tay mơ”.

Bị một kẻ vừa chập chững bước chân vào giới chuyên nghiệp vượt mặt — đó là chuyện cô ta không thể nào chịu nổi.

Cho nên, cứ khen ngợi đối thủ ngay trước mặt Evalyn, chính là cách đâm trúng chỗ đau nhất của cô ta.

Evalyn ký hợp đồng dài hạn với Thượng Không, trong nhiều năm tới vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát của Đồng Duyên, không sợ cô ta bày trò gì ra quá lớn.

Cách làm của Đồng Duyên rất đơn giản: Đánh vào điểm yếu nhất của đối phương, rồi… trông chừng kỹ.

Làm xong hết mọi chuyện, Đồng Duyên lại lôi sách ra học cổ văn. Học đến mức đầu óc quay cuồng, nghĩ đến việc sắp khai giảng, lòng lại càng rối bời.

Vào học kỳ mới, cậu sẽ chuyển sang lớp Hỏa Tiễn, nơi đó không quen biết ai, không được nói chuyện riêng trong giờ, càng không thể ngủ gật. Lịch học thì kín mít hơn lớp quốc tế, mà còn bị ép ở nội trú cả học kỳ…

Chỉ tưởng tượng thôi mà Đồng Duyên đã thấy tuyệt vọng rồi.

Anh Trương cung kính dẫn Hứa Hân Đóa bước đến bên cạnh vị tổng biên tập, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Chào tổng biên, tôi là Trương Nghị bên bộ phận người mẫu của Tinh Dự, hôm nay đặc biệt đưa người mẫu mới của công ty – Hân Đóa – đến kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã cho cô ấy cơ hội lên bìa tạp chí lần trước.”

Nói xong, anh khẽ đẩy Hứa Hân Đóa bước lên phía trước.

Hứa Hân Đóa ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, trên đầu vẫn cài chiếc kẹp nơ bướm, trông vừa ngoan ngoãn lại có chút lạnh lùng. Cô cầm ly rượu lên, khẽ gật đầu với tổng biên, giọng nhỏ nhẹ: “Chào tổng biên, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội được chụp bìa lần trước. Nếu sau này có cơ hội hợp tác tiếp, mong rằng tôi có thể thể hiện tốt hơn.”

Cô không nói nhiều, giọng cũng không lấy lòng, lại toát ra một cảm giác chân thành khác biệt, rất “thật”.

Tổng biên đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, nói năng đúng mực, gương mặt lại vô cùng nổi bật, trong mắt liền hiện lên chút kinh ngạc. Bà cười nhẹ, nâng ly rượu lên: “Là cô à, cô bé. Vậy thì... uống cạn ly này nhé?”

Hứa Hân Đóa cắn răng uống một ngụm, cố gắng nuốt xuống mà không nhăn mặt, nhưng mặt lại đỏ ửng lên ngay lập tức.

Tổng biên càng cười vui hơn, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Cũng gan đấy. Loại con gái như cô không nhiều, mà thú vị đấy.”

Anh Trương lập tức cười phụ họa: “Hân Đóa tửu lượng không tốt, hôm nay có thể uống được một ly thế này, đúng là đã cố gắng lắm rồi.”

Tổng biên phẩy tay: “Tôi đâu có chọn người vì tửu lượng, biết chừng mực là được.”
Bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tạp chí bên tôi đúng là đang tìm người mẫu ký hợp đồng dài hạn. Cô bé này của các cậu, cứ để tôi theo dõi thêm xem sao.”

Anh Trương nghe vậy mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Chắc chắn chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng!”

Vừa định rút lui trong êm đẹp, thì đằng sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ồ, chẳng phải là Hứa Hân Đóa sao?”

Giọng nói không lớn, nhưng lại mang rõ ràng vẻ khiêu khích và mỉa mai.

Hứa Hân Đóa quay đầu lại thì thấy Evalyn.

Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu xám bạc cực kỳ nổi bật, trang điểm sắc sảo, vừa xuất hiện đã như muốn trở thành tâm điểm. Đôi mắt cô ta nhìn Hứa Hân Đóa, ánh lên vẻ lạnh lẽo.

“Thật trùng hợp nhỉ,” Evalyn thong thả bước tới, tay cũng cầm một ly rượu, “một buổi tiệc quan trọng như thế này mà cô cũng có thể tới được, Tinh Dự các người giờ có vẻ có tài nguyên ghê đấy.”

Giọng điệu cô ta nhẹ bẫng, như đang tán chuyện, nhưng từng câu từng chữ đều châm chọc.

Hứa Hân Đóa chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không đáp lời.

Anh Trương cảm thấy không ổn, vội vàng chen vào làm dịu không khí: “Chào Evalyn, hôm nay đông vui thật.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 185: Say rượu



Evalyn hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý tới anh, tiếp tục nhìn Hứa Hân Đóa: “Sao vậy, thấy tôi mà không chào hỏi? Đàn em mà dám không nhận mặt đàn chị à?”

Giọng điệu càng lúc càng gắt, vài người xung quanh cũng bắt đầu nhìn sang, không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Trong suốt thời gian đó, đều là anh Trương đang trò chuyện với tổng biên tập, Hứa Hân Đóa thì đứng bên cạnh, giả vờ như một "bình hoa" thanh lịch.

Hôm nay Hứa Hân Đóa chỉ ăn mặc đơn giản thường ngày: một chiếc váy dài đơn sắc khoác thêm áo ngoài, kết hợp với mái tóc ngắn, toát lên vẻ điềm đạm, thanh nhã, khí chất vô cùng nổi bật.

Khách sạn được trang trí xa hoa, những hoa văn mạ vàng phức tạp mang phong cách cung điện mùa đông của Nga. Vậy mà Hứa Hân Đóa đứng trong không gian đó lại vô cùng hài hòa, tựa như hòa vào khung cảnh.

Có người chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đã tựa như một bức tranh — cô chính là như vậy, như thể bước ra từ trong tranh, kiêu hãnh độc lập.

Sau khi thấy anh Trương ra hiệu, cô lập tức cầm ly rượu lên kính tổng biên một ly, nói vài lời cảm ơn. Ly rượu cô cầm là rượu sâm panh, loại này thông thường chỉ rót một chút tượng trưng, cô cũng chỉ nhấp nhẹ một ngụm.

Tổng biên cũng không ép cô uống nhiều, ngược lại còn cười vui vẻ nói rằng cô quá khách sáo.

Anh Trương thấy tổng biên tâm trạng tốt, liền tranh thủ trò chuyện thêm vài câu. Một lúc sau, anh vẫy tay với Hứa Hân Đóa, ra hiệu cô có thể rời đi.

Hứa Hân Đóa cũng không nán lại, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đức Vũ: "Em ra rồi."

Hứa Hân Đóa sợ mình uống rượu rồi gây chuyện, nên đã nhắn trước cho Đức Vũ: dù sau đó cô có làm loạn kiểu gì, thì cũng phải lôi cô về nhà cho bằng được, thậm chí trói lại cũng được.

Trên đường xuống lầu, Hứa Hân Đóa gặp được Đức Vũ.

Đức Vũ dìu cô đi ra ngoài, còn không nhịn được càu nhàu: "Em đúng là người có tửu lượng tệ nhất chị từng gặp. Không phải khoe khoang chứ, tửu lượng của chị mà nói là phải dùng 'xô' mới đủ đo."

Hứa Hân Đóa lúc này vẫn còn tỉnh táo, cũng thở dài than: "Em cũng chẳng hiểu sao lại thế. Cái này có liên quan tới dạ dày không nhỉ? Em ăn thì chẳng hấp thụ được bao nhiêu, mà uống rượu thì lại hấp thu cực nhanh."

"Ây chà, cái đó thì chị chịu. Giờ đưa em về đâu đây?"

"Về căn hộ."

Gần đến ngày khai giảng, bà nội Hứa đã được Hứa Hân Đóa đưa trở lại viện dưỡng lão, trong căn hộ giờ chỉ còn cô và Đồng Duyên sống chung.

Cô thật sự chịu không nổi cái tật không đàng hoàng của Đồng Duyên mỗi khi chỉ có hai người ở nhà, hôm qua cũng đã đuổi thẳng cậu ta về nhà mình rồi.

Cô sống một mình trong căn hộ cũng rất thoải mái, sau khi say rượu về đó cũng an toàn hơn, có làm loạn thì cũng không đến mức mất mặt quá.

Chờ khi Doãn Họa giải quyết xong các mối xã giao dịp Tết, cô sẽ lại quay về chỗ Doãn Họa ở.

Xe của Đức Vũ đang chạy rất ổn, ai ngờ lại thấy Hứa Hân Đóa bắt đầu "lên cơn". Nhìn thấy lộ trình xe chạy, cô vừa khóc vừa làm loạn, khăng khăng nói nơi này không phải nhà cô, nhà cô là bên biệt thự cơ.

Đức Vũ thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, một tay lái xe, một tay còn phải gạt tay Hứa Hân Đóa ra: “Là em bảo chị đưa về căn hộ mà!”

“Nhà em bên kia cơ, em chỉ đường cho chị...”

“Được rồi được rồi, không cần chỉ, chị biết chỗ mà! Nhưng mà em đừng giật tay lái của chị! Chị còn chưa có bạn trai đâu đấy! Trên còn có cha mẹ, dưới còn có các em nhỏ nữa!”

Cuối cùng Đức Vũ cũng đầu hàng trước sự náo loạn sau khi uống rượu của Hứa Hân Đóa, lại lần nữa đưa cô về biệt thự của Đồng Duyên.

Cô còn tận mắt nhìn thấy Hứa Hân Đóa loạng choạng đi vào cửa biệt thự mới quay lại xe, đồng thời gửi tin nhắn cho Đồng Duyên: “Đại tiểu thư chị đưa về biệt thự của cậu rồi, cô ấy uống rượu, cậu chăm sóc cô ấy nhé.”

Đồng Duyên trả lời: “Uống rượu à?”

Đức Vũ: “Đi xã giao.”

Đồng Duyên: “Tôi thấy cô ấy rồi, chị về đi.”

Đồng Duyên đặt điện thoại xuống, nhìn Hứa Hân Đóa loạng choạng đi về phía mình, khẽ nhíu mày, rất không hài lòng hỏi: “Cái công ty cậu đang làm là sao thế? Còn để cậu đi xã giao nữa à?”

Lúc này Đồng Duyên thật sự không biết quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai.

Hồi đó cậu nghe lời Doãn Họa, để Hứa Hân Đóa tự mình phấn đấu, dựa vào thực lực để lập nghiệp, nên đã không can thiệp vào chuyện của cô.

Thật ra, nếu Hứa Hân Đóa muốn làm người mẫu, thì với khả năng của Đồng Duyên, hoàn toàn có thể mua hẳn một công ty cho cô, hoặc thậm chí lập một công ty riêng, chuẩn bị cho cô đội ngũ tốt nhất, tài nguyên tốt nhất, tất cả đều có thể cho cô.

Nếu Hứa Hân Đóa muốn làm nhạc, cậu cũng có thể đổ tiền vào quảng bá, tạo ra một bầu không khí “phồn vinh giả tạo”, rồi cũng có thể nâng cô lên được.

Vậy mà cô lại chọn đến một phòng ban nhỏ phụ thuộc của công ty, để rồi Đồng Duyên phải tận mắt nhìn cô tự mình chịu khổ – đội ngũ thì không đủ chuyên nghiệp, tài nguyên thì bình bình. Ngay cả Doãn Họa cũng không đành lòng, phải đích thân vượt lĩnh vực giúp cô kết nối tài nguyên.

Nếu là Doãn Họa giúp, Hứa Hân Đóa còn có thể vui vẻ chấp nhận.

Nhưng đối với một sự nghiệp mà "một chữ bẻ đôi còn chưa có", chưa chắc sẽ thành công, lại bỏ ra một khoản đầu tư khổng lồ như vậy – Hứa Hân Đóa chắc chắn sẽ không đồng ý, Đồng Duyên biết rõ điều đó.

Cho nên trong lòng mới tức như vậy.

Cậu đã tính rồi – một năm, cậu chỉ đợi một năm. Sau khi hợp đồng kết thúc, nếu Hứa Hân Đóa vẫn còn yêu thích ngành này, cậu sẽ ra tay.

Giờ thì thấy cô say xỉn trở về thế này, Đồng Duyên lại càng tức.

Lẽ ra nên cứng rắn ngay từ đầu, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho cô. Cho dù cô không muốn cậu đổ tiền, cậu cũng mặc kệ – chỉ cần Hứa Hân Đóa đừng vất vả thế này là được rồi.

Có cậu ở bên, cái hợp đồng cấm yêu đương một năm đó cũng sẽ không bao giờ tồn tại!

Tức chết mất.

Thật sự cực kỳ tức.

Còn thêm một cảm giác nữa – xót.

Không được. Bây giờ cậu phải đưa cô đi hủy hợp đồng, tiền phạt cậu trả!

Kết quả, Hứa Hân Đóa còn chưa cởi áo khoác, đã lảo đảo bước đến ôm lấy eo cậu, đôi mắt ngấn nước tủi thân nhìn cậu: “Cậu mắng tôi…”

Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống rõ ràng.

Chỉ một câu đơn giản thôi, cơn tức vừa rồi của cậu tan biến hết, giọng điệu cũng lập tức dịu xuống, đỡ lấy cô: “Không có, tôi chỉ thấy cậu như thế này, tôi đau lòng thôi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 186: Chương 186



Hứa Hân Đóa đưa một tay lên, giơ ra trước mặt cậu, ngón cái và ngón trỏ mở ra một khoảng rất nhỏ, sau đó khẽ nói: “Tôi chỉ uống một ngụm thôi, mà tôi thật vô dụng… Chỉ một ngụm nhỏ… Cậu nói xem, có phải tôi bị dị ứng cồn không?”

“Dị ứng rượu thì đâu có biểu hiện như cậu đâu?”

“Bộp”— cô vùi mặt vào lòng Đồng Duyên: “Buồn quá…”

Đồng Duyên nhẹ giọng hỏi: “Buồn gì?”

“Tửu lượng tệ quá, có phải tôi có vấn đề về cơ thể không… Tôi có phải siêu vô dụng không…”

Đồng Duyên nghe những lời đó, cảm giác tim mình như muốn tan chảy theo.

Một cô gái lúc nào cũng mạnh mẽ, nay lại mềm mại dựa vào lòng cậu nũng nịu, mọi tức giận trong cậu đều biến mất không còn dấu vết.

Cậu muốn an ủi Hứa Hân Đóa, nhưng lại để ý thấy mấy người giúp việc trong biệt thự đều cố ý tránh mặt, liền khẽ ho một tiếng nói: “Mọi người về khu nhà phụ nghỉ ngơi đi.”

Căn biệt thự của Đồng Duyên được thiết kế theo hình vòng cung, phía đối diện với khu phòng cậu ở có một tòa nhà nhỏ – nhà bếp và nơi ở của người giúp việc đều nằm bên đó.

Người giúp việc lập tức rời đi, để lại căn biệt thự chính chỉ còn lại hai người – Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa.

Cậu nhẹ nhàng cởi áo khoác cho Hứa Hân Đóa vì sợ cô ở trong nhà sẽ thấy nóng. Nhưng vừa định đem áo đi treo thì cô lại ôm chặt lấy cậu không buông.

Đồng Duyên bất đắc dĩ, đành dịu dàng dỗ: “Chúng ta nắm tay đi có được không?”

“Ừm.” – Hứa Hân Đóa ngoan ngoãn gật đầu, cùng cậu nắm tay bước đến chỗ kệ giày, Đồng Duyên chỉ có thể dùng một tay để treo áo, sau đó lại dắt cô quay lại phòng khách.

Cậu để Hứa Hân Đóa ngồi xuống sofa rồi nói: “Tửu lượng kém không phải lỗi của cậu mà, cậu đâu có kiểm soát được chuyện đó.”

Vừa ngồi xuống chưa được mấy giây, Hứa Hân Đóa lại buông tay cậu ra, ôm lấy eo cậu lần nữa, tựa đầu vào ngực cậu, đôi mắt long lanh nhìn lên hỏi: “Vậy cậu có chê tôi không?”

“Không chê, tôi thích chết đi được.”

“Tôi cũng thích cậu.”

“Ừm, tôi biết.”

Cô lập tức vui vẻ, nghiêng người hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi lại cười khúc khích: “Tôi thích cậu.”

Đồng Duyên bị cô hôn đến mức sướng rơn trong lòng, lần trước bị hôn lên má thì còn ngây ngô chưa hiểu gì, lần này hôn thẳng môi, mà cậu thì đã hoàn toàn “mở khóa nhận thức”, chỉ cần nhìn cô là tim lại ngọt như đường, dịu dàng đáp lại: “Ừm.”

Hứa Hân Đóa lại hôn thêm cái nữa, lần này còn thì thầm: “Tôi siêu siêu thích cậu luôn đó.”

"Tôi cũng vậy."

Hứa Hân Đóa lại hôn cậu cái thứ ba, ánh mắt long lanh chân thành nhìn cậu, lại tiếp tục bày tỏ: "Tôi siêu siêu siêu thích cậu luôn."

Đồng Duyên nhìn sinh vật nhỏ đang say rượu trong lòng, bỗng muốn thở dài một hơi:
"Hứa Hân Đóa… cậu mà cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự sẽ ăn cậu mất đấy."

"Cậu đói à?"

"À... không hẳn... chỉ là... thèm."

Hứa Hân Đóa đột nhiên buông cậu ra, cúi đầu nhìn xuống người mình, sau đó còn giơ tay lên trước mắt ngắm nghía như đang phân vân điều gì đó.

Đồng Duyên tò mò cúi xuống hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ... nên đưa chỗ nào cho cậu ăn, tay được không?"

"Tự nhiên thấy hơi máu me nhỉ?"

"Tại cậu nói cậu thèm mà..."

Đồng Duyên thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, cậu đưa tay nâng cằm Hứa Hân Đóa lên rồi hôn cô một cái.

Mãi sau mới buông ra, cậu kìm nén giọng nói: "Há miệng nào."

Hứa Hân Đóa ngơ ngác nói: "Nếu ăn mất lưỡi rồi... thì tôi sẽ không nói yêu cậu được nữa..."

Đồng Duyên cảm thấy bản thân thật sự đã hoàn toàn đầu hàng Hứa Hân Đóa mất rồi. Nhìn cô với ánh mắt thành khẩn như vậy, tim cậu ngứa ngáy, cả người rung động. Như là vào mùa xuân, khi liễu rơi lả tả, từng cánh mềm mại khẽ lướt qua da thịt khiến lòng dạ ngứa ngáy không thôi.

Cậu giơ tay chạm nhẹ vào má cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái đầy yêu thương.

Đôi lúc cậu nghĩ, mình thật may mắn biết bao khi được gặp cô.

Rõ ràng cậu và Hứa Hân Đóa vốn dĩ không có giao điểm. Kể cả khi thân phận thật sự của cô được công bố, rồi cô chuyển đến trường quốc tế Gia Hoa, thì có lẽ hai người vẫn sẽ chẳng thân thiết. Với tính cách của Hứa Hân Đóa, cô sẽ chẳng bao giờ để mắt đến cậu, còn cậu thì cũng chẳng thích kiểu con gái kiêu ngạo như cô.

Nhưng rồi… chuyện hoán đổi thân xác xảy ra.

Chính chuyện đó đã tạo nên sợi dây liên kết giữa hai người. Và nhờ vậy, cậu đã gặp được người con gái mà bây giờ cậu yêu thương nhất.

Cậu thích cô.

Còn cô lại thích cậu… từ trước cả cậu.

Hai người cùng thích nhau, cùng bảo vệ nhau, cùng trân trọng nhau.

Mọi thứ đẹp đẽ đến mức như mơ.

Đồng Duyên dịu dàng nói nhỏ: "Tôi sẽ không ăn cậu, cũng chẳng còn thèm nữa. Đừng sợ. Tôi thích cậu, thích lắm."

Hứa Hân Đóa bỗng nhiên bật cười thành tiếng, vui vẻ đến mức không kiềm chế được:
"Siêu vui luôn, trước đây tôi từng mơ được cậu thích cơ đấy."

Đồng Duyên cũng bật cười: "Ồ? Cậu còn mơ thấy gì nữa không? Có thể kể cho tôi nghe không?"

Hứa Hân Đóa thật sự nghiêm túc nghĩ lại, cô ôm gối, co người lại trên ghế sofa, bộ dáng như đang kể lại một kỷ niệm cũ, chậm rãi nói: "Giấc mơ tôi thấy nhiều nhất là... cậu nhìn tôi, nhíu mày, vẻ mặt khó xử rồi nói: 'Hứa Hân Đóa, tôi không thích cậu, mình làm bạn thôi nhé…'"
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 187: Hoán đổi



Đồng Duyên đưa tay vén lại mái tóc ngắn cho cô, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: "Đừng nghĩ đến giấc mơ đó nữa. Tôi thích cậu. Tôi sẽ không bao giờ chỉ làm bạn với cậu."

Hứa Hân Đóa lại nở nụ cười, tay túm lấy vạt áo cậu, giống như sợ cậu sẽ rời xa mình. Thích cậu nhiều năm như vậy, bao nhiêu lần lo lắng, bất an, khiến cô chẳng thể nào có được cảm giác an toàn.

Đồng Duyên cũng không biết nên an ủi cô thế nào cho phải.

Sau đó, Hứa Hân Đóa nhẹ nhàng tiếp tục: "Tôi từng mơ thấy... khi cậu đang ngủ, tôi nhìn cậu ngủ rất lâu, rồi lén cúi xuống hôn cậu một cái..."

“Ồ… thật ra cậu không cần lén đâu.”

“Tôi sợ làm cậu giật mình.”

“Tôi không sợ, còn mong đợi ấy chứ.”

“Giờ tôi không nhớ nổi mấy giấc mơ khác rồi…”

“Vậy thì mình đừng nghĩ nữa.”

Hứa Hân Đóa khẽ "ừm" một tiếng, rồi rụt rè hỏi: "Vậy nếu cậu không ăn tôi… tôi mở miệng nha. Tôi thích được cậu hôn, ngọt lắm, cậu ngọt ghê á… Đồng Duyên, cậu làm bằng đường à?"

Bị một cô gái hỏi mấy câu kiểu này, Đồng Duyên đúng là bất ngờ không biết đối đáp sao.
Tại sao cậu lại cảm thấy… mình đang bị Hứa Hân Đóa trêu chọc vậy trời?

Cái kiểu lời thoại kiểu này chẳng phải nên là do cậu nói mới đúng à?
Giờ bị giành hết mất rồi, còn mặt mũi nào mà làm nam chính hệ “lưu manh dịu dàng” nữa đây?

Nhưng mà... chuyện này Đồng Duyên hoàn toàn không thể từ chối nổi.
cậu lập tức cúi xuống hôn cô—một nụ hôn mãnh liệt, quấn quýt, ngọt ngào như vị mật.

cậu cảm giác đầu mình sắp bốc hơi, một tia lửa nhỏ chạm vào là cả cánh đồng bùng cháy.

Một lúc lâu sau cậu mới rời khỏi môi Hứa Hân Đóa,cậu biết không thể tiếp tục nữa, nếu không thì cậu sẽ không kìm chế được…
Mà nếu Hứa Hân Đóa tỉnh rượu rồi biết chuyện, chắc chắn sẽ xấu hổ đến phát khóc mất.

Hứa Hân Đóa rõ ràng vẫn chưa thấy đủ. Lúc Đồng Duyên rời khỏi cô, ngược lại cô còn hoảng lên, giống như bị vứt bỏ vậy, ủ rũ rồi lập tức nhào tới hôn tiếp cậu quay đầu né, nhỏ giọng cầu xin: “Tha cho tôi đi, cậu tỉnh rượu rồi nhất định sẽ đánh chết tôi mất…”

Hứa Hân Đóa dường như không vui, hừ khẽ một tiếng rồi vẫn tiếp tục đuổi theo mà hôn.

Đồng Duyên không thể từ chối được nữa, thuận thế đè cô xuống.



Hứa Hân Đóa lập tức tỉnh táo lại, hoàn toàn hoàn hồn thì phát hiện mình đang ngồi dậy, còn cái thân thể quen thuộc kia lại đang nằm ngửa trên ghế sofa, hai tay vẫn còn quàng lấy cổ cô.

Cô giật mình, lập tức bật người ngồi dậy.

Cô đưa tay lau môi, rồi nhìn lại tình trạng cơ thể của mình — chắc chắn là vừa rồi họ đang hôn nhau.

Sau khi định thần, cô lập tức lùi ra xa, đi tới một bên rót nước uống, rồi nhớ lại khoảnh khắc vừa mới hoán đổi… tay mình lúc đó đặt ở đâu…

Đồng Duyên! Cậu muốn chết à?!

Cô đang định quay sang hỏi tội cậu, thì thấy Đồng Duyên sau khi đổi vào cơ thể cô, trông có vẻ rất mơ màng, ngồi dậy nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô một lúc.

Hứa Hân Đóa tức đến phồng má hỏi: “Đồng Duyên! Vừa rồi có phải cậu nhân lúc người ta say rượu ăn chực không?!”

Đồng Duyên nhìn cô, đang trong trạng thái say xỉn, lẩm bẩm nói: “Cơ thể của mình sao thế này… À… hoán đổi rồi.”

“Đồng Duyên!!”

“Ừ…” Đồng Duyên đáp một tiếng, giọng mềm oặt, mơ hồ không rõ, còn mang chút điệu bộ làm nũng.

Lúc này Hứa Hân Đóa mới xác định: Đồng Duyên đã đổi sang cơ thể cô, mà cơ thể cô đang trong trạng thái say xỉn, cho nên Đồng Duyên cũng say luôn.

Một dự cảm xấu ập tới — cô biết bản thân khi say rất hay làm loạn, nhưng không biết đến mức nào.

Mà nếu Đồng Duyên say theo cô, lại mang cái tính cách của cậu…

Thì tuyệt đối… còn loạn hơn!!!

Quả đúng như vậy, Đồng Duyên đột nhiên lao tới ôm lấy cô, mở miệng nói những lời khiến cô muốn ngất: “Chúng ta làm chuyện đó đi, tôi muốn.”
Hứa Hân Đóa tức giận hét lên: “Cậu dùng thân thể tôi mà nói mấy lời này à?!”
Đồng Duyên còn uất ức: “Vậy đổi lại đi, tôi không muốn bị cậu… như vậy… đây là nguyên tắc của tôi! Để tôi làm cậu cũng được…”
“Im miệng!!”

Đồng Duyên dường như muốn đổi, nhưng lại không đổi được nữa. Đồng Duyên vô cùng đau khổ. Cậu ôm chặt cô và không buông ra. Cậu ấy thực sự đã thỏa hiệp: "Được, Tôi sẽ cho cậu cái đó... Chúng ta làm chuyện đó nhé."

“Cút đi!!!”

"Lần đầu tiên cậu xuất tinh thì có sao không nếu đau?"

"Nguyên tắc của cậu đâu? Giới hạn cuối cùng của cậu đâu?"

"Người tôi khô quá... Người cậu còn khô hơn cả tôi, tôi chịu thế nào được? Mẹ kiếp... tôi chịu không nổi, cậu chịu không nổi... Chẳng trách cậu thích tắm sau khi uống rượu."

Hứa Tân Đóa thực sự muốn đánh Đồng Duyên ngất đi. Đây là chuyện vô lý gì thế? Đây có phải là điều cô làm khi say không?

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đó là cơ thể của mình, cô lại cảm thấy có chút không muốn làm vậy. Sau đó cô vẫn phải đi làm, nếu có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể thì liệu có ảnh hưởng đến công việc của cô không?

Cô nhìn quanh và thấy không có người hầu nào khác trong nhà, đầu cô đột nhiên nổ tung.

Liệu hai cha con này có cùng vấn đề không? Tất cả người hầu đã bị đuổi đi chưa?

Cô quyết định hành động dứt khoát, trực tiếp bế Đồng Duyên lên rồi đi lên lầu.

Phải thừa nhận rằng Đồng Duyên có thể lực rất tốt, cậu có thể dễ dàng cõng cơ thể cao 1,7 mét của cô.

Về võ công, Đồng Duyên không kém hơn Hứa Hân Đóa, mỗi lần có thể hòa với Hứa Hân Đóa đều là đang tạo cho Hứa Hân Đóa ưu thế. Hơn nữa, Đồng Duyên còn giỏi hơn cô ở các môn quần vợt, trượt ván và mô tô.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 188: Chương 188



Hứa Hân Đóa chỉ hơn Đồng Duyên ở khoản học hành và piano.

Còn lại những mặt khác tuy không bằng Đồng Duyên, nhưng cô cũng chẳng phải tay vừa, vẫn đủ sức “bắt nạt” được khối người.

Cô vác Đồng Duyên đến trước cửa phòng cậu, do dự một chút rồi quyết định lui ra, chuyển sang phòng phụ, đặt cậu xuống giường.

Vừa mới nằm yên một chút, Đồng Duyên đã bắt đầu… c** đ*.

Hứa Hân Đóa hoảng hốt lao tới đè cậu lại, hốt hoảng hỏi: “Cậu làm cái gì đấy?!”

Đồng Duyên than thở: “Nội y bị lệch vị trí, khó chịu quá, tôi muốn cởi ra.”

Hứa Hân Đóa trợn mắt: “Lệch vị trí chẳng phải do cậu làm à?!”

Đồng Duyên lúc này đang trong tình trạng mơ màng vì say, bị cô hỏi liền ngẩn người, cuối cùng cũng lẩm bẩm phản ứng lại: “À… tôi sờ…”

Hứa Hân Đóa lập tức lấy tay bịt miệng cậu lại, không muốn nghe nữa!

Thấy Đồng Duyên biểu cảm đầy khó chịu, cô mới thả tay ra, vừa đi lòng vòng trong phòng tìm thứ gì đó, vừa cảnh giác dặn dò: “Cậu đừng có động đậy! Tôi đi tìm dây thừng trói cậu lại.”

“Trói làm gì chứ?” – Đồng Duyên uể oải hỏi.

“Không được! Nhất định phải trói!”

Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng tìm được dây thừng — nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là dây giày của Đồng Duyên. Không còn cách nào khác, cô đành phải buộc nhiều sợi dây giày lại với nhau. Nhưng vừa quay đầu, cô đã thấy Đồng Duyên đang cựa quậy trên giường, liền quát lớn: “Cậu làm cái gì đấy?!”

Đồng Duyên tỉnh bơ trả lời: Kéo nội y về đúng chỗ.”

“Thế tay kia thì sao?!”

“Phải kéo lại cho ngay ngắn chứ.” – Đồng Duyên nói với vẻ rất đương nhiên, kiểu như chuyện này cậu làm thường xuyên nên có kinh nghiệm đầy mình.

Hứa Hân Đóa ngửa mặt nhìn trần nhà, ánh mắt tuyệt vọng.

Cô chọn phòng phụ là vì đầu giường ở đây là song gỗ, tiện để buộc người lại.

Đồng Duyên cũng rất biết điều, khi bị trói còn chủ động đưa tay ra phối hợp.

Sau khi trói xong, Đồng Duyên nằm co lại trên giường, mắt long lanh đầy uất ức, hỏi:
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”

“Được.”

“Thì ra cậu thích kiểu trói thế này à…”

“???”

“Nhắc nhẹ thôi, cậu trói như thế thì c** đ* hơi bất tiện đấy, nhưng mà cậu có thể lật hết lên cũng được.”

Hứa Hân Đóa không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài. Một lúc sau quay lại, trên tay cầm theo một cuộn băng keo.

Dù đây là cơ thể của mình, cô cũng chẳng khách sáo, dán luôn miệng Đồng Duyên lại.

Lần này thì Đồng Duyên ngoan ngoãn hẳn, không thể nói được lời nào nữa.

Hứa Hân Đóa chống nạnh đứng nhìn Đồng Duyên, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Đồng Duyên lúc này đã yên lặng nằm trên giường, có vẻ hơi choáng váng, mắt bắt đầu khép lại — hình như buồn ngủ rồi.

Hứa Hân Đóa bắt đầu phân tích: “Lần này bị hoán đổi đột ngột, nguyên nhân là gì nhỉ? Chúng ta đang… hôn nhau. Lần trước, lúc đó tôi đang ngẩn người, cậu có nghĩ đến tôi không? Tôi đang nghĩ đến cậu đó. Hôm xảy ra chuyện với nhà họ Mục, lúc bị hoán đổi tôi cũng đang nghĩ đến cậu. Nhưng lần thi hôm đó thì tôi chỉ đang làm bài, không nghĩ đến gì cả — cậu có nghĩ đến tôi không? Lúc cậu đang bơi rồi thay đồ… có nghĩ đến tôi không?”

Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn — thấy Đồng Duyên đã ngủ mất rồi.

Hứa Hân Đóa thở phào một hơi, như vậy mới yên ổn được chút. Cô ngồi bên cạnh canh chừng.

Nửa đêm, Đồng Duyên tỉnh lại. Lúc này men rượu đã tan, nhưng cơ thể vẫn rất khó chịu khiến cậu không thể ngủ tiếp.

cậu vừa mở mắt đã thấy hai tay mình bị trói, phải giơ lên như vậy suốt, nằm một tư thế mãi đúng là cực kỳ mệt mỏi, lưng nhức nhối khó chịu.

cậu cố lật người để dễ chịu hơn một chút, rồi thấy thân thể mình đang nằm trên sofa cách đó không xa.

cậu định gọi Hứa Hân Đóa dậy để bảo cô cởi trói, nhưng lại thấy không nỡ, đành thở dài rồi tiếp tục nhịn.

Cơ thể của Hứa Hân Đóa rõ ràng đang vô cùng mệt mỏi — mấy ngày nay cô lúc thì quay phim, lúc thì huấn luyện. Đồng Duyên đổi tư thế xong, kê tay làm gối, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Lần sau tỉnh lại, cậu phát hiện đã quay lại thân thể của chính mình. cậu bật dậy ngay lập tức.

Vừa mới tỉnh, đã nghe thấy giọng của Hứa Hân Đóa: “Mau cởi trói cho tôi”

Đồng Duyên nhìn dáng vẻ cô bị trói nằm trên giường, không nhịn được cười, bước tới hỏi: “cậu cũng ra tay với bản thân mình ác thật đấy.”

“Chứ còn không phải tại mấy lời ong bướm của cậu à?”

“Tôi ở trong thân thể cậu cũng nói linh tinh như vậy sao? cậu có biết tối qua cậu đã tán tỉnh tôi thế nào không?”

“Tôi không có! Là cậu nhân lúc tôi say xỉn mà giở trò!”

Đồng Duyên vốn định giúp Hứa Hân Đóa cởi trói, nhưng nghe câu đó xong thì lại không cởi nữa. Cậu chống tay lên giường, nhìn cô nói: “Được thôi, vậy thì để tôi cho cậu biết thế nào mới gọi là ‘nhân lúc người ta gặp nguy mà làm bậy’, chịu không?”

Hứa Hân Đóa hai tay giơ lên, bị trói chặt trên đỉnh đầu.

Lúc trói lại, cô làm khá vội vã, giờ sau khi quay lại thân thể của chính mình mới nhận ra — cô trói hơi quá tay, chắc tối qua Đồng Duyên đã rất khó chịu.

Cô còn đang chờ Đồng Duyên giúp mình cởi trói, vậy mà cậu lại dừng tay. Không những không tháo dây, cậu còn cố ý trêu chọc cô — mặt cô lập tức đỏ bừng.

Thật ra thì… dáng vẻ bị trói nằm trên giường thế này đúng là quá mất mặt, lại còn dễ khiến người ta nghĩ linh tinh.

Dù Hứa Hân Đóa bình thường không xem mấy thứ có gắn mác 18+, nhưng cô cũng không phải hoa nhài ngây thơ gì — ít nhiều cũng biết vài chuyện.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 189: Xấu hổ



Lần “khai sáng” nhất chính là lúc bị hoán đổi vào thân thể Đồng Duyên, lên mạng thì nhận được một file nén từ Ngụy Lam. Mở ra xong… như mở ra cánh cửa mới bước vào thế giới khác vậy.

Khi bị Đồng Duyên nắm lấy cằm, đầu óc Hứa Hân Đóa như muốn nổ tung.

Cô giận dữ hét lên: “Đồng Duyên!”

Đồng Duyên trả lời bằng giọng điệu lả lướt: “Tôi đây~”

Cậu cười đầy tinh quái, đôi mắt đẹp cong cong khi cười, ánh nhìn long lanh như đêm tối có đom đóm bay lượn — linh động, huyền ảo.

Rồi cậu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước.

Hứa Hân Đóa xấu hổ đến mức hóa giận, run giọng nói: “Cậu… cậu mà không cẩn thận là tôi đập chết đấy!”

Đồng Duyên chống người, nhìn vẻ giận dữ của cô mà lại thấy vô cùng đáng yêu. Cậu cười khẽ mấy tiếng rồi nói: “Là cậu tự đến phòng tôi mà, còn ôm tôi nói thích tôi, bảo tôi hôn cậu — tất cả là cậu tự khơi mào hết.”

“…” Hứa Hân Đóa chấn động đến mức cổ họng khẽ run, không nói nên lời.

“Đúng rồi, cậu nhớ kỹ đi —tôi sợ cậu lắm, không dám làm gì khiến cậu tức đâu. Trừ khi cậu chủ động quyến rũ khiến tôi chịu không nổi.”

Hứa Hân Đóa mím chặt môi không nói gì nữa, vừa thẹn vừa tức.

Đồng Duyên thấy vậy cũng không trêu nữa, giơ tay tháo dây trói cho cô, rồi đỡ cô ngồi dậy. Cậu kéo tay cô lại nhìn — cổ tay mảnh mai như cành sen, lằn lên vài vết đỏ, còn in rõ cả vết của dây buộc. Bị trói suốt một đêm như vậy, chắc chắn rất khó chịu.

Đồng Duyên giúp cô xoa cổ tay, giọng đầy xót xa: “Có đau không?”

Hứa Hân Đóa không đáp, chỉ uể oải ngồi dậy, cúi đầu xuống, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Đồng Duyên nghiêng đầu, ghé sát lại nhìn cô. Cậu đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn của cô — rồi bỗng thấy Hứa Hân Đóa chớp chớp mắt, nước mắt tí tách rơi xuống.

Cậu hoảng hốt liền, nâng mặt cô lên lau nước mắt — tay chân luống cuống, càng lau càng như bôi đều ra cả mặt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ướt nhoè.

Hứa Hân Đóa lại lần nữa xấu hổ đến bật khóc.

Cô không dám nghĩ tiếp. Càng nghĩ lại càng thấy như một trận phun trào núi lửa trong lòng, đầy kịch liệt và mất kiểm soát.

Trong đầu cô như vừa trải qua một cơn sóng thần, sụp đổ toàn bộ. Không chỉ là phòng tuyến tâm lý, mà còn cả lòng tự trọng mà cô luôn cố giữ gìn.

Thầm mến, chính là một sự bảo vệ âm thầm cho lòng tự tôn.

Thích ai đó nhưng lại giấu trong tim, bởi không muốn bị xét đoán, không muốn người khác dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn vào tình cảm của mình.

Tỏ tình, là buông bỏ tự tôn và dè dặt, khi tình yêu thắng thế, chỉ muốn được hồi đáp. Nhưng cô — không dám. Cô nhút nhát, cô muốn giữ lại tôn nghiêm.

Vậy mà… sau khi say rượu, Hứa Hân Đóa chẳng còn biết xấu hổ là gì. Không giữ chút dè dặt, thậm chí còn… lẳng lơ!!

Bao công sức giữ gìn, chỉ trong một đêm đã tan tành như bong bóng xà phòng.

Cô không hề nhớ rõ sau khi say mình đã làm gì. Chỉ có thể từ hành vi của Đồng Duyên sau khi bị hoán đổi vào thân thể cô để suy đoán lại.

Càng nghe Đồng Duyên nói, cô lại càng muốn chui xuống đất mà trốn cho rồi.

Sống không nổi nữa rồi.

Cùng nhau hủy diệt đi cho rồi.

“Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, đừng khóc nữa mà…” Đồng Duyên thật sự không biết làm gì. Cuối cùng đành ôm chặt Hứa Hân Đóa vào lòng, siết thật chặt.

Cô khóc làm cậu còn khổ hơn bị đánh một trận.

Hứa Hân Đóa lại không muốn gần cậu, chỉ muốn một mình bình tĩnh lại. Cô đẩy cậu ra, Đồng Duyên vội vàng nhận sai: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, tổ tông ơi! Sau này cậu mà say, tôi sẽ đeo tai nghe chống ồn! Cậu mà tới gần tôi, tôi sẽ đẩy cậu ra luôn!”

“Tại sao cậu không nhốt tôi vào một căn phòng nhỏ?!”
Như vậy thì cô đã không làm mấy chuyện mất mặt để bị Đồng Duyên nhìn thấy rồi!

Cô không muốn mất mặt trước người mình thích như vậy!

Từ giờ tuyệt đối không uống rượu nữa!

Đồng Duyên nghiêm túc giải thích: “Tôi nào dám chứ?! Lần trước cậu say xỉn nhất quyết đòi đi tắm, suýt nữa ngủ luôn trong bồn tắm, là tôi phải lôi cậu ra đó! Nếu tôi không để ý đến cậu, chưa biết chừng cậu không tự ra khỏi phòng nổi đâu!”

Nghe xong lời của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa càng khóc to hơn, dứt khoát lại nằm vật xuống giường, kéo chăn trùm kín người, vùng vẫy dưới chăn, không cho cậu đụng vào mình, còn la to đuổi cậu ra ngoài: “Cậu ra ngoài đi! Để tôi yên tĩnh một chút! A a a a!”

Đồng Duyên nghe lời bước xuống giường, đi tới cửa thì quay lại nói: “Vậy cậu cứ bình tĩnh một lúc, tôi đi nấu bữa sáng cho cậu.”



Cuối cùng thì Hứa Hân Đóa không ăn bữa sáng mà Đồng Duyên chuẩn bị.
Cô chỉ nhanh chóng rửa mặt thay đồ, rồi đi thẳng xuống lầu.

Thật ra khi vừa bước vào cầu thang, cô đã bắt đầu thấy căng thẳng, muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng nghĩ lại, Đồng Duyên cũng đâu có lỗi gì — nếu cứ thế rời đi, sợ cậu sẽ thấy lạnh lòng.

Cuối cùng cô vẫn bước đến trước cửa khu bếp mở — kiểu bếp mở này ít dùng tới, phần lớn để trưng bày là chính. Trong bếp chẳng có bao nhiêu nguyên liệu, chỉ có tủ lạnh chất đầy các loại nước uống và đồ ăn vặt.

Đồng Duyên cũng không còn cách nào, chỉ có thể nấu một ít cháo, rồi trộn thêm một đĩa salad.

Hứa Hân Đóa đứng ở cửa, nói với anh: “Tôi phải đi làm rồi, không ăn nữa.”

Đồng Duyên lúc đó đang cúi người tìm bát đũa, nghe vậy thì đứng dậy, hỏi: “Dạ dày cậu yếu mà, không ăn sáng sao được?”

Hứa Hân Đóa đáp: “Đức Vũ sẽ mua sandwich cho tôi.”

“Tôi nấu cháo rồi, cậu uống chút đi?”

“Không uống đâu, uống vào lại đi vệ sinh suốt, trước khi quay hình tôi còn chẳng dám uống nước.”
 
Back
Top Bottom