Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 170: Chương 170



Đồng Duyên cũng đi theo, không xa không gần, đứng bên cạnh đề phòng.

Hứa Hân Đóa lên tiếng trước:

— Khoản tiền ông đưa tôi trước đây, tôi sẽ trả lại toàn bộ. Chi phí dưỡng lão của bà, tôi cũng sẽ tự lo. Xin ông đừng tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.

Cha Mục lập tức cười nói:

— Con xem con kìa, con đang nói cái gì vậy? Người một nhà mà còn phân biệt như thế sao? Tiền sinh hoạt của con, ba sẽ đều đặn chuyển vào thẻ hàng tháng. Dạo này chưa cần về nhà cũng không sao, phòng của con ba đang cho sửa sang lại, gần đây không vào được đâu. Con cứ ăn Tết bên ngoài đi, không cần vội về.

Hứa Hân Đóa cau mày nhìn ông ta, không hiểu lần này Mục cha lại giở chiêu gì, chẳng lẽ định đi theo đường “tình cảm chân thành”?

Cha Mục thấy cô vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không nói gì, liền cười tiếp:

— Ba cũng không nói gì nhiều với bà nội con đâu, chỉ là trò chuyện đôi ba câu thôi, chủ yếu là than thở về chuyện đau lòng sau khi máu mủ bị tráo đổi. Chúng ta đều là những người chịu thiệt thòi như nhau, đều bị con người giúp việc kia hại, bà nội con cũng xúc động, nên mới rơi nước mắt.

Nghe vậy, Hứa Hân Đóa vô thức thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn bà nội mình không có nổi một cái Tết yên ổn.

Người lớn tuổi mà, hay giữ lề lối truyền thống, Tết nhất là chuyện cực kỳ quan trọng đối với họ.

Hứa Hân Đóa nghĩ bụng, mấy chuyện này sau Tết rồi nói với bà cũng chưa muộn.

Cha Mục thấy cô vẫn im lặng, tiến lên một bước như định vỗ vai cô, nhưng Hứa Hân Đóa lập tức tránh sang một bên.

Cha Mục cũng không để tâm, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng:

— Ba biết, từ khi con quay về, cách ba xử lý mọi việc chưa được ổn thỏa, khiến con chịu nhiều uất ức. Những ngày qua ba cũng luôn tự trách bản thân, cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình. Cho nên ba quyết định, sau Tết sẽ chính thức gặp mặt nhà họ Thẩm để bàn về chuyện này. Sẽ sớm cho con một thân phận danh chính ngôn thuận.

Trước sự nhượng bộ của cha Mục, Hứa Hân Đóa chẳng những không vui mừng, cũng không cảm động, mà chỉ hỏi lại:

— Nếu tôi là một đứa nhà quê, cục mịch, tính tình thô lỗ, không có tài cán gì, thì ông cũng sẽ quyết định như vậy sao?

— Làm sao có chuyện đó được? Dù sao con cũng là... là con gái của ba mà!

Cha Mục vốn định nói là “con ruột của ba”, nhưng nghĩ lại, bây giờ chưa phải lúc công khai, lại không rõ Đồng Duyên có biết chuyện hay chưa, nên đành sửa lại như vậy.

Hứa Hân Đóa nói:
— Nhưng tôi nhìn ra được, lúc tôi mới quay về, lời nói của ông trong ngoài đều chê tôi xuất thân từ quê, cái gì cũng không bằng Mục Khuynh Dao, thậm chí còn có chút khinh thường, ghét bỏ.

— Là ba sai rồi, có thành kiến với con, ba thừa nhận lỗi lầm.

— Ông không lo hôn ước với nhà họ Thẩm nữa à?

— Nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng con gái mới là quan trọng nhất, đúng không? Con cứ về trước đi, chuyện đó để từ từ xử lý.

Hứa Hân Đóa vẫn lắc đầu:

— Vậy thì để tôi xem kết quả ông xử lý thế nào rồi mới quyết định.

Cha Mục thoáng lộ vẻ gượng gạo, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười:

— Vậy cũng được. Con sống ở nhà họ Đồng có ổn không?

— Ừm.

— Ừ, con mà hòa hợp được với phu nhân nhà họ Đồng thì cũng là có duyên, hãy trân trọng tình thương của bậc trưởng bối. Ở nhà họ Đồng phải giữ lễ phép…

— Mấy thứ này không cần ông dạy tôi.

— Được rồi, vậy ba về trước. Lần sau sẽ liên hệ với con.

Nói xong, cha Mục thật sự quay lưng rời đi, không dây dưa thêm.

Hứa Hân Đóa vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Vì trong lòng cô, sự ghét bỏ cha Mục đã ăn sâu đến mức, cô không thể dễ dàng chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào từ ông ta. Cô cũng linh cảm rằng cha Mục nhất định có mưu đồ khác.

Cô không thể nói rõ là gì, chỉ là mỗi lần thấy ông ta cười, đều cảm thấy một sự trơn tuột giả dối, khiến người ta nổi da gà.

Sau khi rời khỏi, cha Mục lên xe, vừa ngồi xuống đã đập mạnh vào vô-lăng một cái.

Cái con Hứa Hân Đóa này, thật sự là không biết điều! Nói chuyện với nó đàng hoàng mà nó không biết nói chuyện đàng hoàng lại à?

Không biết dùng cách gì mà chui vào được nhà họ Đồng, giờ liền vênh mặt lên, tưởng mình ghê gớm lắm à? Dựa hơi người khác mà lên mặt, đúng là thứ hồ bằng cẩu hữu, chó cậy gần nhà!

Nếu không phải bị ép đến đường cùng, ông ta đời nào chịu hạ thấp mình đi tìm con nha đầu này? Ban đầu còn mong con bé tự biết điều quay về, ai ngờ ngược lại thành ông ta phải đi tìm nó?

Ông ta bực bội tặc lưỡi, nhớ lại lúc nãy nói chuyện với bà cụ họ Hứa kia — ông ta cũng cố thử xem có gì đặc biệt không, nhưng đúng là một bà già quê mùa chưa từng thấy qua đời.

Nói chuyện còn vướng giọng quê, tầm nhìn thì hẹp, nhìn không ra có tài cán gì… Hứa Hân Đóa là tự học hết sao?

Loại bà cụ quê mùa như vậy, hồi trước ông ta còn chẳng buồn liếc mắt, trong công ty của ông ta chỉ xứng đi quét dọn!

Trước hết, ông ta không muốn ly hôn. Năm xưa, ông ta đối với mẹ Mục cũng xem như là thật lòng yêu thương. Phải biết rằng, mẹ Mục thời đại học là nhân vật nữ thần trong trường. Sau khi theo đuổi được bà ấy, không biết bao nhiêu nam sinh xem ông ta là kẻ địch, cảm giác kiêu hãnh đó đến giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ.

Hai đứa con cũng đều mang nét giống bà ấy.

Những năm qua, mẹ Mục cũng rất dịu dàng hiểu chuyện, tuy không giúp được gì nhiều trong công việc công ty, nhưng ở những phương diện khác thì rất đúng mực. Cho đến khi Hứa Hân Đóa quay về, mẹ Mục mới bắt đầu có vấn đề.

Ông ta muốn trước tiên ổn định tình hình, rồi mới quyết định mọi việc.

Ban đầu ông ta lo nhà họ Thẩm sẽ chê bai Hứa Hân Đóa, hoặc sẽ phá hỏng tình cảm chị em giữa Mục Khuynh Dao và Hứa Hân Đóa, khiến bầu không khí trong nhà trở nên gượng gạo. Trong suy nghĩ của ông ta, chuyện giữa chừng đổi người kết hôn, e là không có nhiều gia đình chấp nhận nổi.

Ai ngờ lần gặp mặt trước, Thẩm phu nhân lại thể hiện rõ sự yêu thích với Hứa Hân Đóa, thậm chí có lần còn nửa đùa nửa thật nói: “Nếu có một cô con dâu như Hứa Hân Đóa thì tốt biết bao!”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 171: Tết Nguyên Đán



Thẩm phu nhân vốn không phải người hay nói đùa, điều này khiến cha Mục nhận ra — nếu công khai thân phận, có khả năng nhà họ Thẩm sẽ chấp nhận đổi người đính hôn.

Vì quả thật, Hứa Hân Đóa rất xuất sắc.

Thẩm phu nhân là người thích so đo, lại hám hư vinh, chỉ thích nghe người khác khen ngợi. Mà vì Doãn Hoạ rất xem trọng Hứa Hân Đóa, cộng thêm việc trong thế hệ trẻ, Hứa Hân Đóa bỗng dưng trở thành người nổi bật nhất, điều đó khiến Thẩm phu nhân bắt đầu lay động, dường như nghiêng về Hứa Hân Đóa hơn.

Cái cảm giác con dâu mình bị người ta so sánh rồi thua kém, khiến Thẩm phu nhân đêm không thể ngon giấc, thế là dứt khoát tìm đến cha Mục để ngầm ám chỉ.

Tuy nhiên, ông ta chưa đưa ra thái độ rõ ràng. Trong lòng ông ta còn nghĩ, nếu Hứa Hân Đóa thật sự có thể gả cho Đồng Duyên, vậy thì đó chắc chắn là lựa chọn còn tốt hơn Thẩm Trúc Hàng.

Phía Thẩm Trúc Hàng là “phương án dự phòng” của cha Mục, không thể để mất, còn phía Đồng Duyên thì lại là ngọn núi cao mà ông ta cũng không muốn buông tay.

Cho nên hiện tại ông ta muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Hứa Hân Đóa, mà điều then chốt lúc này chính là — phải giải quyết ổn thỏa chuyện thân phận.

Nếu sau khi công khai thân phận, nhà họ Thẩm lại kiên quyết muốn đổi đối tượng liên hôn, cha Mục vẫn đang cân nhắc — rốt cuộc là nên chọn sự an toàn, hay theo đuổi một ngọn núi cao hơn?

Trong toàn bộ quá trình suy tính ấy, ông ta căn bản chưa từng nghĩ đến mong muốn của Hứa Hân Đóa.

Thứ ông ta quan tâm chỉ là người con rể nào sẽ có lợi hơn cho sự nghiệp của mình.

Còn về phần Mục Khuynh Dao, ông ta đã dần coi cô ta như một “quân cờ bị bỏ”.

Sau khi Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đưa bà nội về nhà, ba người cùng nhau đi mua nguyên liệu, rồi ngồi quây quần quanh bàn ăn trong phòng ăn để gói sủi cảo.

Lúc đầu, Hứa Hân Đóa băm nhân, bà nội thì chỉ đạo Đồng Duyên nhào bột, ba người phối hợp khá ăn ý.

Về sau, cả ba cùng nhau gói bánh.

Bà nội nhìn thấy mấy cái sủi cảo do Đồng Duyên gói thì cười tủm tỉm nói: “Bảo sao lúc nãy sủi cảo Đóa Đóa gói cái đẹp cái xấu, thì ra là hai đứa gói trình độ khác nhau.”

Đồng Duyên thật sự rất tích cực tham gia, chỉ là tay nghề chưa được tốt, đành than thở: “Haiz, làm sao đây, gói không đẹp bằng hai người, chẳng lẽ tay cháu không khéo bằng hai người thật à?”

Bà nội lập tức khen: “Cháu gói cũng đẹp đấy chứ, tròn vo như kim nguyên bảo ấy!”

Vì có bà nội ở đây nên suốt buổi Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đều không tiện nói chuyện riêng, nhiều chủ đề phải tránh né, khiến Hứa Hân Đóa hơi ít nói hơn thường ngày.

Cô vừa gói sủi cảo vừa để đầu óc trôi đi nơi khác, vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc cha Mục đang giở trò gì.

Bà nội thì có chút không vui, lầm bầm: “Ngồi đây gói sủi cảo thì không xem được Xuân Vãn rồi.”

Đồng Duyên biết Hứa Hân Đóa đang tâm sự nặng nề nên nhận luôn việc trò chuyện với bà: “Giờ này chưa đến chương trình chính đâu ạ.”

Bà nội lập tức phản bác: “Có chứ, có chương trình ‘Đếm ngược Xuân Vãn’ với ‘Xe buýt thẳng đến Xuân Vãn’, mấy đài đều có phát.”

Đồng Duyên bèn đứng dậy bật máy chiếu, dùng điện thoại kết nối để mở kênh trung ương.

Bà nội ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn máy chiếu, lại quay qua nhìn bức tường, ngỡ ngàng hỏi: “TV giờ coi được ngay trên tường luôn hả?”

“Vâng, lợi hại chưa, giống như đang chiếu phim ngoài rạp vậy đó ha?”

“Lúc đầu bà còn tưởng cái này là cái đèn, còn thầm nghĩ sao cái đèn gì mà xấu thế.”

Trong máy chiếu bắt đầu phát chương trình Đếm ngược đến Xuân Vãn, bà nội vui vẻ xem chăm chú.

Đồng Duyên đặt điện thoại xuống rồi ngồi cạnh Hứa Hân Đóa, dùng đầu gối huých nhẹ vào cô, hạ giọng hỏi: “Ngẩn ngơ cái gì đấy?”

“Bị chọc tức.”

“Chuyện này không khó đoán mà, chắc chắn là vì cậu với mẹ tôi chứ gì.”

“Ừm… tôi cũng nghĩ vậy.”

“Qua Tết rồi mình đưa bà đến viện dưỡng lão khác nhé.”

“Được.”

Bà nội bình thường đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay lại phá lệ thức tới tận chín rưỡi mới chịu vào phòng nghỉ.

Sau đó, Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa ăn xong sủi cảo, cùng ngồi xem TV trên ghế sofa phòng khách. Lúc này, Hứa Hân Đóa mới mở lời về những suy nghĩ của mình:

“Thật ra nếu bị nhà họ Mục thừa nhận, trả lại thân phận thật cho tôi, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tôi đang muốn cắt đứt với họ, nếu họ cho tôi thân phận thật, không còn là con nuôi nữa, thì sau này muốn tách khỏi họ cũng khó lắm.”

“Ừ, đã muốn rời đi thì nên dứt khoát, không để lại chút ràng buộc nào mới tốt.”

“Bây giờ tôi ở nhà cậu, nói tôi là học sinh nghèo được tài trợ, cũng hợp lý. Ít nhất tôi vẫn còn tự do. Nhưng nếu có thân phận thật, thì phải đổi sang họ Mục, có quan hệ pháp lý với họ, sau này còn phải có trách nhiệm phụng dưỡng vợ chồng họ nữa.”

Đồng Duyên nghe xong không nhịn được thở dài: “Hồi trước lúc cậu cần một sự công bằng, họ chẳng buồn để tâm. Giờ cậu không cần nữa thì họ lại ra vẻ muốn cho, còn thành ra gánh nặng cho cậu. Cả quá trình họ chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của cậu.”

Hứa Hân Đóa rũ mắt, chậm rãi nói: “Có thể họ nghĩ đây là một kiểu nhượng bộ. Họ tưởng tôi chuyển ra ngoài là vì phản đối. Nhưng không phải, tôi thật sự không muốn có liên hệ gì với họ nữa. Có những thứ, khi bạn cần mà không được cho, thì đến lúc không cần nữa, dù họ có đưa, bạn cũng không muốn nhận lại.”

“Chuẩn luôn! Mà điều tức chết là sau đó họ còn quay sang trách móc, nói cậu sao mà không hiểu chuyện, rốt cuộc muốn cái gì mới vừa lòng. Nghĩ mà thấy ức chế thật…”

Hứa Hân Đóa lại sầm mặt, dù trên TV đang chiếu tiểu phẩm hài Tết, nhưng cô chẳng cười nổi, chỉ thở dài thườn thượt.

Đồng Duyên lập tức dang hai tay ra, cười híp mắt nói: “Không sao, có anh đây, cho ôm một cái nè~”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 172: Chương 172



Hứa Hân Đóa quả thật dựa hẳn vào lòng Đồng Duyên, mặt dụi nhẹ vào vai cậu, khẽ khàng nói: “Thật ra tôi cũng không biết là ai làm anh, ai làm chị nữa.”

“Dù sao thì tôi cũng là anh.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Tôi cao hơn cậu.” Nói xong còn bổ sung, “Còn cao hơn cả Mục Khuynh Diệc.”

“Ừm, lập luận có lý, khiến người ta tin phục.” Hứa Hân Đóa thật sự cũng phối hợp tung hứng theo.

Ban đầu ôm Hứa Hân Đóa chỉ là để an ủi thôi, ai ngờ ôm vào rồi thì đầu óc Đồng Duyên bắt đầu bay xa…

Tay cậu không biết nên để đâu cho đúng, nghĩ ngợi một lúc mới ôm lấy lưng cô.

Ôm càng chặt hơn, kéo cả người cô vào lòng mình. Kết quả là do cử động mạnh, hai người bị ma sát điện tĩnh, “tách tách” vài tiếng, Hứa Hân Đóa thậm chí còn thấy lửa điện lóe sáng.

Cô vội vàng muốn tách ra, nhưng Đồng Duyên không chịu, cứ ngang ngược ôm riết lấy cô.

Hứa Hân Đóa bắt đầu nhận ra không khí mờ ám, nuốt nước bọt một cái, thấp giọng gọi: “Đồng Duyên…”

“Ừm?”

“Tôi đỡ hơn nhiều rồi…”

“Ừm.” Vẫn không buông tay.

Thế nào gọi là dê chui đầu vào miệng cọp?

Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng nhận ra: đúng là cô rất thân với Đồng Duyên, nhưng là thân với Đồng Duyên trước khi biết rõ tình cảm của mình.

Còn bây giờ, Đồng Duyên trong lòng đã có cô, lại còn mặt dày theo đuổi một cách không biết xấu hổ.

Chui vào lòng cậu rồi thì đừng mơ mà thoát.

Hứa Hân Đóa đẩy đẩy Đồng Duyên, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Đồng Duyên cuối cùng cũng chịu buông lỏng chút ít, nhưng vẫn không để cô ra khỏi “phạm vi thế lực” của mình.

Cậu cứ nhìn cô chăm chú, ánh mắt khiến cô hơi không tự nhiên. Cô định quay mặt đi thì thấy Đồng Duyên từ từ nghiêng người lại gần, như thể sắp hôn mình.

Cô lập tức đưa tay che miệng cậu lại, làm bộ hung dữ quát khẽ: “Đồng Duyên! Không phải đã nói là không được sao?”

“Cậu bảo không được bất ngờ… tôi đang từ từ mà…”

Cái logic quỷ gì vậy trời!?

Cô chợt hiểu ra — Đồng Duyên chính là một “thiên tài đọc hiểu” đó!

Bảo sao điểm ngữ văn lại thấp thế!

Lúc này điện thoại của Hứa Hân Đóa vang lên, cô lập tức xoay người đi lấy máy, bắt máy cuộc gọi từ anh Trương.

Đồng Duyên tỏ ra không vui chút nào, cứ ôm lấy Hứa Hân Đóa làm nũng, giống như một chú chó lớn không chịu buông ra.

Hứa Hân Đóa hoàn toàn không để ý đến cậu, một tay đẩy Đồng Duyên ra, tay kia nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia, giọng anh Trương nghe rất vui vẻ, mở đầu bằng lời chúc Tết: “Đóa Đóa à, chúc mừng năm mới nha!”

“Vâng, anh Trương năm mới vui vẻ ạ.”

“Haha, đột nhiên có việc gấp, tụi mình chắc phải làm thêm một hôm, nhưng mà là chuyện tốt đó, cả team giờ đang rất hào hứng.”

“Vâng, anh nói đi ạ.” — Ý là không từ chối làm thêm.

“Vừa rồi bên tạp chí ‘Thời Trang Lê Lê Nha’ gửi lời mời, hy vọng em có thể đến chụp một bộ ảnh cho số đặc biệt dịp Tết Nguyên Tiêu. Bên họ cần gấp, nhất thời không liên hệ được người khác, thế là em có cơ hội rồi — ảnh bìa đó!”

Hứa Hân Đóa lập tức giả vờ ngạc nhiên, cảm thán: “Thật ạ? Khi nào thế?”

Thực ra, tổng biên tập cùng người phụ trách chính của tạp chí Thời Trang Lê Lê Nha là một trong những người được Doãn Họa giới thiệu, họ mới vừa gặp nhau ban ngày.

Lúc nhìn thấy Hứa Hân Đóa, tổng biên tập lập tức bị thu hút — gương mặt và vóc dáng như vậy, đúng là bảo vật của giới người mẫu.

Sau khi biết Hứa Hân Đóa thực sự đang làm người mẫu, đối phương còn hỏi cô đang ký hợp đồng với công ty nào, nhưng ngoài ra không nói thêm gì nữa. Có lẽ vì chưa thể lập tức quyết định, nên cẩn thận không đưa ra lời mời tại chỗ.

Sau khi trở về, tổng biên tập liền liên hệ với công ty Tinh Dự để lấy hồ sơ của Hứa Hân Đóa, rất nhanh sau đó đã chủ động mời cô hợp tác.

Một phần là vì ngoại hình của Hứa Hân Đóa rất phù hợp, một phần là có thể nể mặt Doãn Họa — dù sao cô ấy cũng là đại diện cho nhiều thương hiệu quốc tế, để tạo điều kiện cho những lần hợp tác sau này thì việc nể tình lần này là hoàn toàn xứng đáng.

Lần chụp hình cho số đặc biệt Tết Nguyên Tiêu lần này thật ra đã gấp rút lắm rồi. Trước đó đã xác định bốn người mẫu, ekip chuẩn bị bắt đầu khởi quay, nhưng sau khi thấy Hứa Hân Đóa thì lập tức điều chỉnh thành năm người.

Trong năm người đó, gồm có Hứa Hân Đóa, một tiểu hoa đang nổi trong giới giải trí, một tiểu sinh lưu lượng, cùng hai người mẫu tạp chí khác.

Cả năm đều là thế hệ 2000 trở đi, có cá tính riêng, không mang gương mặt mạng xã hội đại trà, hoàn toàn tự nhiên, có nét riêng biệt — đó chính là kiểu mà tổng biên tập thích nhất.

Hiện tại trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ “đẹp” được đồn đại, nhưng tổng biên tập này lại chẳng ưa thích mấy người đó.

Bởi vì quá nhiều vẻ đẹp nhân tạo, không có cá tính, mắt to, mặt nhỏ thì sao chứ? Còn chẳng bằng mặc đồ cho búp bê BJD rồi chụp hình — ít nhất còn dễ bảo, dễ tạo dáng, chi phí thấp, không phải hầu hạ mấy “ngôi sao lớn”.

Có thể nói, sự giới thiệu của Doãn Họa hoàn toàn trúng ý bên tạp chí.

Hơn nữa, Thời Trang Lê Lê Nha vốn là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, bao nhiêu người mẫu lăn lộn nhiều năm còn chưa chắc có cơ hội lên được một trang nội dung.

Vậy mà Hứa Hân Đóa lần đầu đã trực tiếp được lên bìa chính.

Một phần vì chủ đề lần này cần người thuộc thế hệ 2000 trở đi, một phần vì Doãn Họa giới thiệu rất đúng lúc, nên Hứa Hân Đóa mới nắm được cơ hội quý giá này.

Buổi chụp hình sẽ diễn ra vào chiều mai, tức là đúng mùng Một Tết.

Nam minh tinh lưu lượng sẽ tham gia chương trình Xuân Vãn (Gala Tết), sau đó bay sang, chuyến bay sẽ đến vào buổi sáng. Anh Trương đã hẹn trước với Hứa Hân Đóa — vì thiếu chuyên viên trang điểm, nên người mới phải đến sớm để hóa trang trước.

Dù nói là chụp vào buổi chiều, nhưng sáng sớm Hứa Hân Đóa đã phải đến để làm tạo hình, nên đã hẹn nhau xuất phát lúc 7 giờ sáng ngày mai.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Hân Đóa còn đặc biệt mở điện thoại lên xem lịch phát sóng chương trình, còn khoảng mười mấy phút nữa là sẽ đến tiết mục của tiểu sinh lưu lượng kia.

Vừa nhìn xong bảng chương trình, Lâu Hử đã gửi tin nhắn đến: “Lưu Thư” — người hát là chồng tôi.

Hứa Hân Đóa liếc sang chương trình, đúng thật, người hát “Lưu Thư” chính là Lục Cẩm Hữu, người cô sẽ hợp tác trong buổi chụp ngày mai.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 173: Chương 173



Cô hơi do dự một chút nhưng vẫn nhắn cho Lâu Hử: "Tớ sắp hợp tác chụp tạp chí với anh ấy."

Lâu Hử:
"A a a a a!"
"Thật tuyệt vời!"
"Nhưng cậu đừng nhờ ký tên gì hết nhé, cũng đừng nói lung tung, cậu là người mới mà làm thế thì không hay đâu, đừng để người ta thấy phiền!"

Hứa Hân Đóa nhìn dòng tin nhắn mà thấy Lâu Hử càng lúc càng đáng yêu.

Lúc cô còn đang nhắn tin với Lâu Hử thì Đồng Duyên lại chồm tới, ghé sát vào tai cô thì thầm một tiếng: “Hừ hừ~”

Hứa Hân Đóa vừa nhắn tin, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, thuận miệng hỏi: “Cậu là heo con hả?”

“Tôi là chó Teddy.”

“Tại sao?” – Hứa Hân Đóa không hiểu lắm về mấy trò đùa kiểu này.

Đồng Duyên lại đổi: “Tôi là thỏ.”

“Cậu chẳng dễ thương như thỏ đâu.”

“Tôi là cá heo.”

“Ồ, chào cá heo.”

“Cá heo không dễ thương bằng thỏ à? Cậu kỳ thị chủng loài đó.”

“ACậu là đồ cãi cùn!”

Đồng Duyên vẫn tiếp tục giở trò, úp cả đầu vào lòng cô, thì thào: “Hôn một cái đi, chỉ một cái thôi.”

Hứa Hân Đóa thật sự chịu thua Đồng Duyên rồi, đầu óc cô rối như mớ bòng bong, lúc Đồng Duyên cúi xuống hôn, cô vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay.

Trong ký ức là đôi môi mềm mại và hơi thở dịu dàng.
Khác với những lần trước, lần này rất nhẹ nhàng, chỉ chạm vào trong chớp mắt nhưng lại khiến người ta muốn chìm đắm.

Trên TV, Lục Cẩm Hữu đang hát, hay hay không Hứa Hân Đóa cũng chẳng nghe ra, chỉ cảm nhận được một tia ngọt ngào len lỏi vào lòng.

Cô cảm thấy bản thân thật sự quá tệ, hoàn toàn không thể từ chối được Đồng Duyên, cứ để mặc cậu quậy phá.

Chút dè dặt cũng không có nổi.

Đồng Duyên cũng giữ lời, thật sự chỉ hôn một cái thôi… chỉ là sau khi hôn xong thì lại không chịu buông.

Sau đó, cô thử giơ tay lên chạm nhẹ vào hình xăm trên cổ cậu. Hình xăm được thiết kế khéo léo để che đi vết sẹo nhăn nheo kia, khi chạm vào có thể cảm nhận được bề mặt không phẳng phiu.

Lúc này Đồng Duyên cuối cùng cũng buông cô ra, còn ân cần lau môi cho cô, rồi bất ngờ nở nụ cười: “Ánh mắt cậu bây giờ, là dịu dàng nhất từ trước đến giờ kể từ khi chúng ta quen nhau đấy.”

"Vậy có nghĩa là bình thường tôi rất dữ đúng không?"

"Không, là bá khí." – Đồng Duyên ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói, "tôi thích."

Hứa Hân Đóa hơi do dự, rồi cũng vòng tay ôm lại cậu, trong lòng bỗng bắt đầu rối bời…

Đây thật sự không được coi là yêu sao?

Sáng sớm hôm sau.

Hứa Hân Đóa mở mắt, liếc nhìn quanh phòng, xác nhận Đồng Duyên không có trong phòng mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật dậy đi rửa mặt, thay đồ thường ngày rồi rời khỏi phòng.

Bà nội Hứa vốn dĩ dậy rất sớm, đang ngồi trong phòng khách bóc hạt dưa ăn, có vẻ đang chờ xem phát lại chương trình Giao thừa. Thấy Hứa Hân Đóa bước ra, bà liền hỏi: "Sáng sớm thế này mà con đã phải ra ngoài rồi à?"

"Vâng, đi chơi với bạn ạ." – Hứa Hân Đóa vẫn chưa định nói với bà nội là mình đi làm việc.

"Không đi với thằng Duyên à?"

Hứa Hân Đóa vừa nghe đến tên Đồng Duyên thì mặt liền đỏ bừng. Tối hôm qua cậu cứ bám lấy cô, nhất quyết phải nhìn cô ngủ say mới chịu rời đi.

Bên tai dường như vẫn còn vang lên câu nói nhẹ nhàng của cậu khi ghé sát vào cô: "Chúc mừng năm mới, ngủ ngon."

Trước đây cô không hề biết Đồng Duyên lại là kiểu người bám dính thế này.

Cô né tránh ánh mắt của bà nội, nói: "Toàn là con gái đi với nhau thôi ạ."

"Ồ, vậy đi đi, nhớ về sớm nhé."

"Vâng, trưa nay con không về ăn đâu, tối có thể về hơi muộn một chút."

"Tối bà chờ con ăn cơm, cố gắng về sớm."

Hứa Hân Đóa gật đầu, nhanh chóng xuống nhà để gặp Đức Vũ, rồi cùng nhau đến địa điểm chụp hình.

Khi họ đến nơi thì các nhân viên vẫn chưa tới, chỉ có anh Trương là đã đến sớm từ lâu. Có lẽ là để tạo ấn tượng tốt với phía tòa soạn tạp chí. Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa hai bên, nên anh Trương cũng rất cẩn trọng, đích thân đến cùng Hứa Hân Đóa hôm nay.

Hai người vừa gặp nhau xong, anh Trương liền không nhịn được mà hỏi Hứa Hân Đóa:
"Em tự mang tài nguyên đến à?"

"Người lớn trong nhà đưa em đến gặp tổng biên tập một lần."

"Anh cũng nghĩ mãi mới nhận ra, họ không thể chỉ vì một bài hot trên Weibo mà biết đến em được. Hai kiểu chụp hình hoàn toàn khác nhau mà."

Hứa Hân Đóa không nói thêm gì nữa, nhưng anh Trương thì lại càng cảm thấy mình vớ được báu vật. Một người mẫu vừa có tài nguyên riêng, vừa hiểu chuyện – đó là kiểu họ yêu thích nhất.

Ngoại hình xuất sắc, tự mang độ hot, lại còn có mối quan hệ tốt như vậy, quan trọng nhất là dễ quản lý.

Lần hợp tác này mà thuận lợi thì đúng là một chiến công rực rỡ của anh.



Sau khi các nhân viên đến nơi, họ mới bật hệ thống sưởi – thực ra là điều hòa trung tâm. Không gian khá trống trải, gió ấm dù thổi đều cũng không làm ấm lên được ngay, thậm chí nửa buổi vẫn chưa cảm thấy nhiệt độ tăng rõ rệt.

Vừa bước vào trường quay, Hứa Hân Đóa đã cảm thấy hơi lạnh, vì trước khi trang điểm phải thay đồ trước, nên cô chắc chắn phải chịu rét một lúc.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 174: Buổi chụp hình



Khi vào, stylist bắt đầu tìm trang phục cho cô, giơ từng bộ lên so sánh với cô. Phát hiện ra làn da và diện mạo của Hứa Hân Đóa cực kỳ dễ phối đồ, chọn đồ cũng khá nhẹ nhàng. Mặc dù là người được thêm vào phút chót, nhưng việc sắp xếp tạo hình không gặp khó khăn.

Phối đồ xong, Hứa Hân Đóa đi thử luôn. Sau khi cô mặc xong, stylist nhìn cô một lúc rồi búng tay cái tách, nói: "OK!"

Rồi quay sang hỏi anh Trương: "Cắt tóc được không?"

Anh Trương lập tức hỏi lại: "Cần cắt bao nhiêu? Cô ấy còn có lịch công việc sau đó."

Stylist dùng tay đo từ phần cổ của Hứa Hân Đóa, nói: "Cỡ này là được rồi."

"Có thể dùng tóc giả không?"

"Được chứ… nhưng cần thời gian chuẩn bị. Mà các anh chỉ quyết định hôm qua, nên…"

Lúc này, Hứa Hân Đóa lên tiếng: "Có thể cắt. Có việc thì em nhận thêm. Nhưng… tóc có thể giữ lại cho em không?"

Stylist trả lời rất nhanh, như thể đã quen với yêu cầu này rồi: "Được."

Hứa Hân Đóa vốn để tóc dài đến ngang eo, do trường không cho phép uốn hay nhuộm nên từ trước đến nay vẫn giữ kiểu tóc đen dài thẳng.

Tóc cô khá dày và hơi cứng, chất tóc tự nhiên thẳng mượt, khi buông xõa ra thì trông rất có khí chất.

Lần này phải cắt ngắn, anh Trương còn cảm thấy xót thay, nhưng Hứa Hân Đóa lại hoàn toàn không để tâm – chẳng qua trước giờ cô rất ít khi đến tiệm làm tóc mà thôi.



Cô ngồi trên ghế, tận mắt nhìn mái tóc dài của mình bị kéo thẳng rồi cắt phăng một nhát. Stylist cẩn thận dùng dây buộc lại, sau đó mới bắt đầu chỉnh sửa tạo hình kỹ hơn.

Kiểu tóc mà stylist thiết kế cho cô là tóc ngắn ngang cổ, gọn gàng, phần đầu được gắn một chiếc kẹp nơ đỏ cực lớn – nhìn sơ qua còn tưởng là một chiếc mũ nồi vì chất liệu lông mềm mịn.



Hoàn tất tạo hình và trang điểm, Hứa Hân Đóa không vội mang giày cao gót, mà xách theo đứng sang một bên chờ. Nhìn mình trong gương, cô cảm thấy có chút… khác thường.

Gương mặt ửng hồng, giống như trang điểm kiểu bị cháy nắng nhưng nâng cấp lên một tầm mới.

Vốn dĩ gương mặt cô đã mang nét cao cấp, giờ thêm lớp makeup này khiến cô cảm thấy bản thân thoát ly hoàn toàn khỏi phạm trù “con người bình thường”. Có chút giống người máy vô cảm hoặc một sinh vật kỳ quái, nói chung là không giống người thường nữa.

Hứa Hân Đóa nhỏ giọng hỏi anh Trương: "Hình tượng này của em… có kỳ quá không ạ?"

Bộ dạng này mà đi ngoài đường có khi dọa người ta khiếp vía mất?

Anh Trương đáp: "Ừ, không bình thường mới là đúng. Em thế này rất có cảm giác high-fashion."

Hứa Hân Đóa cũng ngoan ngoãn chờ đợi, lát nữa sẽ vào chụp hình cùng mọi người.



Lúc này, các người mẫu khác cũng lần lượt đến nơi. Một người trong số đó vừa thấy Hứa Hân Đóa liền chủ động bước đến bắt chuyện, hỏi: "Bạn là…?"

Rõ ràng là không biết cô là ai.

Hứa Hân Đóa lễ phép giới thiệu: "Tôi là Hứa Hân Đóa, từ công ty Tinh Giải."

Cô người mẫu kia có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Tôi là Evalyn, bên ShangKong. Trước giờ tôi còn không biết Tinh Giải có mảng người mẫu nữa đấy."

"Ừ, mảng người mẫu là studio con của Tinh Giải."

"À— vậy hả." Evalyn cố tình kéo dài giọng rồi quay đi.



Evalyn lúc làm tóc thì trò chuyện với stylist:
"Sao tự dưng lại có thêm một người mẫu vậy? Trước giờ tôi nhớ là chỉ có bốn người mà."

Stylist vừa chỉnh tóc vừa đáp: "Ban đầu đúng là dự tính năm người, nhưng mãi không tìm được người hợp nên mới chốt là bốn. Cô ấy là người được xác định vào tối hôm qua."

“Trùng hợp vậy à… là người mới hả?”

“Ừ, nghe nói từng lên hot search một lần.”

Evalyn lập tức lấy điện thoại ra tra cứu, sau đó trợn trắng mắt: Cái gì mà hot search chứ, thật là mất mặt, đến cả hotgirl mạng cũng không bằng.

Cô ta vốn dĩ rất hào hứng, cảm thấy lần này có cơ hội lên trang bìa, đã bỏ xa nhiều người trong giới, có thể nâng tầm đẳng cấp bản thân. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một người mới, làm người mẫu chưa bao lâu, ảnh chụp trước đó thì quá tầm thường, khiến toàn bộ đẳng cấp bỗng chốc tụt dốc.

Cô ta bực bội đến phát cáu, lấy điện thoại ra liên tục phàn nàn, còn lén chụp một tấm ảnh của Hứa Hân Đóa. Trong ảnh, Hứa Hân Đóa đang khoác áo của anh Trương, vì lạnh nên cả người co ro lại trong áo khoác, nhìn chẳng có chút khí chất nào.

Bạn trong nhóm A: Gì đây vậy?

Bạn trong nhóm B: Lục tung rồi, tác phẩm duy nhất là cái “Bạn trai không bằng bạn thân” đó thôi.

Bạn trong nhóm C: “Bạn trai không bằng bạn thân”, hahahaha!

Bạn trong nhóm D: Cao có 1m75 thôi á? Evalyn tận 1m81 cơ mà? Lúc chụp hình chẳng phải phải chiều theo người mới này à?

Bạn trong nhóm B: Người mẫu ảnh mà, chưa từng catwalk. Với chiều cao này thì show quốc tế người ta cũng chẳng thèm nhận.

Bạn trong nhóm E: Biết đâu lại được sắp xếp đi diễn thật thì sao? Không biết là được bao nuôi hay là rich kid nữa, cái đồng hồ đúng là đắt thật đấy!

Evalyn: Chỉ mong cô ta đừng làm chậm tiến độ, tôi còn có lịch sau đó nữa.

Bạn trong nhóm A: Ôi! Là cậu ấm nhà họ Hà hả?

Evalyn: Ăn có mỗi bữa cơm thôi mà.

Đúng lúc này, Lục Cẩm Hữu bước vào, vừa đi vừa cười nói với trợ lý. Khi đi ngang qua Hứa Hân Đóa, anh ta hơi khựng lại một chút, rồi nở nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không để ý là ở đây có người ngồi, bị giật cả mình. Cái kẹp tóc của em dễ thương thật đấy!”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 175: Chương 175



“Ồ, không sao đâu.” – Hứa Hân Đóa đáp lại.

Lục Cẩm Hữu cầm từ tay trợ lý một ly trà sữa đưa cho Hứa Hân Đóa, nói: “Xin lỗi nhé, vì tôi mà toàn bộ lịch chụp bị đổi, cái này coi như là tạ lỗi.”

Trong nhóm người tham gia chụp lần này, Lục Cẩm Hữu có thể nói là người nổi tiếng nhất.

Anh xuất thân từ diễn viên nhí, không có scandal, diễn xuất cũng khá nổi bật. Hiện đang học tại Học viện Hý kịch Bắc Kinh, lớn hơn Hứa Hân Đóa hai tuổi.

Dù vậy, Lục Cẩm Hữu không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả với người mới như Hứa Hân Đóa, anh cũng cư xử rất lịch sự.

Hứa Hân Đóa nhận lấy ly trà, chạm phải thành cốc hơi lạnh, còn nghe thấy tiếng đá lách cách bên trong, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy và nói: “Cảm ơn anh, thật ra em không bận gì cả, sắp xếp thời gian nào cũng được.”

Lục Cẩm Hữu nhận ra biểu cảm nhỏ đó, liền hạ giọng hỏi: “Là em không uống được đồ lạnh sao?”

Nói rồi, anh lấy lại ly trà sữa từ tay Hứa Hân Đóa, ra hiệu cho trợ lý giơ các ly còn lại lên, lần lượt cầm thử từng ly để kiểm tra nhiệt độ: “Tôi đã dặn họ mua vài ly để nhiệt độ thường, để tôi tìm cho em.”

Lúc này, Hứa Hân Đóa có hơi bất ngờ vì được quan t@m đến vậy. Vì đang đi chân trần nên hơi bất tiện, cô vội vàng xỏ giày vào đứng dậy, đứng cùng Lục Cẩm Hữu cho lịch sự hơn.

Trong lòng Hứa Hân Đóa, Lục Cẩm Hữu là tiền bối lớn.

Anh đưa cho cô một ly trà sữa nhiệt độ thường, thấy cô có vẻ lúng túng, bèn cười bảo: “Không cần đứng lên đâu, em cứ nghỉ ngơi đi. Anh còn phải hóa trang mất một lúc nữa, anh đi trước đây, lát nữa gặp.”

“Vâng, hẹn gặp lại.”

Lục Cẩm Hữu tiếp tục đi vào trong, thấy nhân viên nào cũng chủ động chào hỏi, ngay cả anh chàng Trương ca cũng được phát đồ uống.

Evalyn là người mẫu chuyên nghiệp, ăn uống rất nghiêm ngặt, nên anh chỉ đưa cho cô một ly nước chanh.

Hứa Hân Đóa vẫn ngồi ở góc, lấy điện thoại nhắn tin cho Lâu Hử:

Hứa Hân Đóa: “Chồng của cậu siêu ấm áp luôn, tớ vừa gặp người thật rồi!”

Lâu Hử: “Ngoài đời có đẹp trai không?”

Hứa Hân Đóa: “Đẹp hơn cả trên TV, mặt mộc luôn đó!”

Lâu Hử: “Trời ơi, tớ nghe thôi mà cũng kích động nè! Đóa Đóa, cậu đừng chụp lén nhé, tối kỵ đấy, đừng phạm sai lầm. Nhưng mà... thay tớ nhìn nhiều thêm vài cái nha!”

Hứa Hân Đóa: “Okay luôn!”

Lâu Hử: “Tạp chí mà ra là tớ mua sạch luôn!”

Lúc này, tổng biên tập cũng đến. Vừa bước vào, Hứa Hân Đóa lập tức đứng dậy chào hỏi.

Tổng biên tập là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt. Tuổi tác của bà thể hiện ở ánh mắt và thần thái, còn nói về dung mạo thì nhìn không khác gì người chưa đến ba mươi, chắc chắn vẫn có người tin.

Tổng biên tập nhìn thấy Hứa Hân Đóa, trên mặt giữ nụ cười đúng mực, trầm ổn và tao nhã. Sau khi quan sát một lượt, bà kéo tay Hứa Hân Đóa lại gần chỗ stylist và nói: “Lớp trang điểm hơi lạ, sửa lại chút đi.”

Chủ đề của số tạp chí lần này là “Sắc đỏ Trung Hoa”.

Chiếc kẹp tóc đỏ nổi bật trên đầu Hứa Hân Đóa, chiếc váy trên người cô cũng lấy màu đỏ làm chủ đạo.

Những người khác cũng đều mặc trang phục trong tông đỏ.

Stylist ban đầu thấy Hứa Hân Đóa là người mới, nên trang điểm kiểu đó cũng có phần cố ý làm nền cho mấy người còn lại. Giờ tổng biên tập lên tiếng rồi, stylist lập tức gật đầu đồng ý chỉnh sửa.

Tổng biên tập nhìn Hứa Hân Đóa một lúc rồi nói: “Trang điểm mắt là điểm nhấn, mắt cô ấy rất đẹp, phải làm nổi bật ưu điểm này lên. Tôi tin cô ấy sẽ thể hiện tốt.”

Bà vỗ vai stylist một cái, sau đó đi gặp Lục Cẩm Hữu, trông có vẻ rất thân thiết, hai người trò chuyện rất ăn ý.

Khi bước vào buổi chụp chính thức, Hứa Hân Đóa không hề gây cản trở, trái lại còn có cảm giác trước ống kính rất tốt, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Nhiều lúc nhiếp ảnh gia chỉ cần giải thích sơ qua, Hứa Hân Đóa đã hiểu được ý họ muốn truyền tải – khả năng tiếp thu của một học bá được thể hiện một cách rõ ràng nhất lúc này.

Trong buổi chụp lần này, cô là người mẫu có tiếng tăm nhỏ nhất. Thông thường vị trí trung tâm sẽ là Lục Cẩm Hữu, còn cô thì đứng ở rìa ngoài.

Chiều cao của cô trong nhóm này cũng không có nhiều lợi thế.

Người mẫu nam cao nhất là 1m89, tiếp đó là Lục Cẩm Hữu cao 1m84, Evalyn – người mẫu nữ – cao tận 1m81.

Ngay cả tiểu hoa không phải người mẫu cũng cao đến 1m72.

Vì thế, chiều cao 1m75 của Hứa Hân Đóa trong hoàn cảnh này đã không còn được coi là ưu thế nữa.

Mỗi điều kiện bản thân, khi đặt trong những vòng tròn khác nhau, sẽ mang lại hiệu quả và giá trị hoàn toàn khác nhau.

Trong đời thực, một cô gái cao 1m75 chắc chắn thuộc hàng cao ráo nổi bật, vậy mà ở đây lại trở thành người làm nền.

Có một phân cảnh càng khiến cô trở nên mờ nhạt hơn.

Họ đã dựng một bối cảnh trông như rừng mưa nhiệt đới, tuy chủ đề trang phục là đỏ làm chủ đạo, nhưng lại chụp hình giữa một không gian ngập tràn sắc xanh, được điểm xuyết thêm bởi nhiều loại cây cỏ.

Mỗi người mẫu đều có một nhạc cụ riêng: Lục Cẩm Hữu cầm đàn cello, tiểu hoa là violin, người mẫu nam cầm sáo dài.

Evalyn đã dùng đàn harp – loại đàn vốn đã khá to, vậy mà đến lượt Hứa Hân Đóa lại là… đàn piano.

Vì đàn piano chiếm quá nhiều diện tích và ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác, nên khu vực xung quanh được che lấp bởi nhiều cây cảnh nhất, vị trí của cô cũng bị xếp về phía sau.

Trong khung hình, cô gần như ngồi nghiêng người, nửa bên mặt còn bị che mất bởi một chiếc nơ bướm to đùng, cộng thêm mái tóc, khiến nửa khuôn mặt đều bị khuất.

Thành phẩm chụp ra, cô chỉ hiện được một phần cằm và đầu mũi, cùng đường viền mắt mờ nhạt – hoàn toàn như một nhân vật nền mờ mịt.

Hứa Hân Đóa biết rõ mình là người mới, nên cũng không để tâm quá nhiều, lúc chụp hình vẫn nghiêm túc, thậm chí còn tranh thủ quan sát cách làm việc của Evalyn và nam người mẫu, cẩn thận học hỏi.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 176: Chương 176



Sau khi nhiếp ảnh gia hướng dẫn xong, anh nói: “Để tránh lộ liễu, mọi người hãy thật sự biểu diễn nhé, cử động vào. Yên tâm, máy quay độ phân giải cao, không ghi lại bóng mờ đâu.”

Bốn người còn lại đều không thật sự biết chơi nhạc cụ của mình, nên âm thanh vang lên đúng kiểu “thảm họa âm nhạc”.

Hứa Hân Đóa cũng không biết nên đàn gì, thế là cô chơi bản nhạc mình đang luyện gần đây – 《Toccata》.

Nhiếp ảnh gia quay được một lát thì chủ động bước đến bên Hứa Hân Đóa ra hiệu, cô mới dừng tay.

Cô nhìn nhiếp ảnh gia, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Em đổi bản nhạc khác đi, ngón tay em khó chụp quá.”

“À…” – đúng là bản nhạc này tốc độ rất nhanh.

Lục Cẩm Hữu quay đầu nhìn một cái, không nhịn được bật cười, trêu nhiếp ảnh gia: “Gặp cao thủ rồi đấy.”

Tính cách của nhiếp ảnh gia cũng khá thoải mái, lúc quay lại còn vừa đi vừa nói: “Con người ấy mà, lời không nên nói quá sớm, cô bé này cho tôi một bài học rồi.”

Hứa Hân Đóa vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ạ, dạo gần đây em đang luyện bản này.”

Nhiếp ảnh gia cười hiền hòa: “Không sao không sao, đổi bản khác nhé, tôi gợi ý bản Canon được không?”

Có nhân viên khác hỏi: “Anh chỉ biết mỗi Canon thôi à?”

“Ừ, đúng là thế thật.”

Hứa Hân Đóa lập tức chuyển sang Canon. Giai điệu bản này nhẹ nhàng, êm dịu và mang lại cảm giác chữa lành, giúp mọi người thư giãn hơn hẳn.

Dưới nền nhạc như vậy, không khí buổi chụp hình cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi chụp xong còn có phần phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên Hứa Hân Đóa trải nghiệm, cô chưa từng được đào tạo gì về mảng này.

May mà cô không nổi tiếng, lại chỉ vừa mới gia nhập hôm qua, nên chẳng ai chuẩn bị câu hỏi cho cô, suốt quá trình chỉ cần ngồi nghe là được.

Câu hỏi chủ yếu xoay quanh Lục Cẩm Hữu và tiểu hoa, Lục Cẩm Hữu rất khéo léo, câu nào cũng trả lời đâu ra đấy, cực kỳ tự nhiên.

Chính lúc này, Hứa Hân Đóa mới nhận ra mình còn phải học hỏi rất nhiều – chẳng hạn như cách kiểm soát biểu cảm, và khả năng ứng biến khi lên sóng. Cô tự nhận EQ của mình không cao, có thể giữ được bình tĩnh, nhưng không đủ khéo léo.

Đúng lúc đó, Lục Cẩm Hữu – người từ nãy đến giờ luôn để ý thấy Hứa Hân Đóa không được hỏi gì – bèn quay đầu sang hỏi trong lúc đến câu tiếp theo: “Hứa Hân Đóa, nếu em có 500 nghìn tệ, em sẽ mua loại xe nào? Con gái chắc thích xe đẹp nhỉ?”

Trước đó khi trò chuyện, Hứa Hân Đóa đã phát hiện Lục Cẩm Hữu rất giỏi nhớ tên của tất cả nhân viên, luôn gọi cô là “Đóa Đóa”. Lúc này lại cố ý gọi đầy đủ tên, rõ ràng là muốn giúp khán giả ghi nhớ tên Hứa Hân Đóa – một cách thể hiện sự quan tâm dành cho người mới.

Hứa Hân Đóa suy nghĩ một chút rồi hơi nhíu mày: “500 nghìn tệ à…”

Hứa Hân Đóa nói với vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi mới bổ sung: “Chắc tôi sẽ cố kiếm thêm ít tiền, mua chiếc HP4 RACE.”

— Đó là một chiếc mô-tô hiệu suất cực cao của BMW, giá đắt đỏ và cũng rất ngầu.

Đồng Duyên thì lại mê chiếc Ducati Diavel (còn gọi là “Đại Ma Quỷ”) – không hẳn vì hiệu năng, mà chỉ vì nó… màu đen.Còn Hứa Hân Đóa không thích xe toàn thân đen, cô lại đặc biệt thích chiếc HP4 RACE của BMW.

Lục Cẩm Hữu khá bất ngờ: “Là… xe máy?”

“Ừm, em chưa học lái ô tô, nhưng lên đại học chắc sẽ đi học.”

“Thế em biết lái xe máy rồi à?”

“Biết ạ.”

“Piano, xe máy… sở thích của em cũng ‘đa dạng’ quá nhỉ?”

Hứa Hân Đóa ngại ngùng cười – mấy cái này thật ra đều là do Đồng Duyên mà có. Piano là thứ ba mẹ Đồng Duyên ép học, nhưng lại vô tình đúng gu Hân Đóa. Còn xe máy là Đồng Duyên mê, Hân Đóa xuyên qua thay thế, không thể đột nhiên "không biết", nên đành học theo.
Sau đó, cô lại thấy những thứ này cũng rất thú vị – dần dần trở thành sở thích chung của cả hai.



Buổi chụp kết thúc, mọi người lần lượt chào nhau ra về.

Trong lúc thay đồ, Hứa Hân Đóa nghe thấy tiếng tiểu hoa hình như đang muốn xin thông tin liên lạc của Lục Cẩm Hữu – nhưng anh ấy rất lễ phép từ chối.
Cô vội giả vờ như trong phòng thay đồ không có ai, im thin thít.

Đợi đến khi bên ngoài yên ắng, cô mới tiếp tục thay đồ. Nhưng vừa mở cửa bước ra thì đã thấy Lục Cẩm Hữu đang ngồi buộc dây giày gần cửa, thấy cô thì mỉm cười, rồi hạ giọng nói: “Con gái cần thể diện mà.”

“À à, em hiểu rồi.” – Ý anh là: mong cô giữ kín chuyện vừa rồi.

“Ừm, tôi biết em là cô bé hiểu chuyện. Hôm nay làm việc cùng rất vui, mong em sớm nổi tiếng nha.”

“Cảm ơn anh.”



Trên đường về, Hứa Hân Đóa nhìn cảnh phố xá tấp nập ngoài cửa sổ xe, không kìm được mà nghĩ: Lục Cẩm Hữu chắc cũng giống Thiệu Thanh Hòa… là người cười nhiều nhưng giấu dao trong lòng.

Về đến nhà, cô nhắn tin cho Lâu Hử: “Ngày mai đến nhà tớ chơi nhé.”

Lâu Hử trả lời rất nhanh: “Tớ đến hôm nay luôn! Trên người cậu có khi còn mùi của chồng tó đấy! Tớ đi đây!!”

Hứa Hân Đóa: “Được thôi~”

Hứa Hân Đóa vừa về đến nhà, còn chưa cởi xong giày thì đã nghe tiếng bước chân. Đồng Duyên vừa trò chuyện với bà nội Hứa, vừa đi ra cửa.

Cậu đưa quả quýt đã bóc sẵn cho Hứa Hân Đóa: “Vừa mới bóc xong đấy.”

Hứa Hân Đóa đi dép vào rồi bước vào nhà, tháo mũ xuống tiện tay cởi luôn áo khoác ngoài, treo lên móc ở cửa ra vào rồi quay người lại định nhận quả quýt. Ai ngờ Đồng Duyên đã thu tay lại, tự mình ăn luôn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 177: Tóc ngắn



Hứa Hân Đóa nhìn cậu.

Đồng Duyên cũng nhìn cô.

Hứa Hân Đóa lúc này mới nhớ ra, vội giải thích: “Hôm nay đi làm có yêu cầu nên tôi cắt tóc ngắn.”

“Công việc yêu cầu theo kiểu đẹp bất toàn à? Em cụt tay cụt chân chưa?” – Đồng Duyên hỏi.

“Sao có thể có yêu cầu công việc như vậy được chứ?”

“Xấu chết đi được!” – Đồng Duyên chẳng nể nang gì mà phán luôn. Quýt cũng không muốn cho nữa, quay người giận dỗi vào phòng. Vừa đi vừa nói với bà nội Hứa:
“Nội ơi! Nội nhìn tóc cổ xem! Cắt như cái mũ bảo hiểm vậy á, nhìn ngố hết sức!”

Bà Hứa đứng dậy ra xem, nhìn một lúc thì cười vui vẻ: “Tóc ngắn đẹp mà, trông khỏe khoắn! Tóc dài quá lại hút chất dinh dưỡng, cắt ngắn tốt hơn.”

Đồng Duyên tức đến mức đi vòng quanh nhà, còn la lên: “Khỏe khoắn cái gì mà khỏe! Nhìn như thần kinh ấy! Xấu thấy ớn, không muốn nhìn nữa luôn!”

Hứa Hân Đóa đã mệt mỏi cả ngày, mới về nhà mà đã bị chọc giận, không nhịn được nữa: “Tôi cắt tóc mà cậu giận cái gì?”

“Cậu tưởng cái thân xác này là của riêng cậu chắc? Cậu có biết tôi thích con gái buộc tóc tết không hả?”

“Thế thì cậu tự để tóc rồi buộc đi!”

“Tôi là con trai, để tóc dài buộc bím nhìn ra cái thể thống gì?”

Bà nội Hứa nghe một lúc rồi hỏi: “Vậy cái người ở nhà hay buộc tóc hai bên, thỉnh thoảng còn ngồi tết tóc là Duyên hả?”

Hứa Hân Đóa còn chẳng hề hay biết mấy chuyện đó, ngạc nhiên hỏi lại: “Cậu dùng thân thể tôi để buộc tóc hai bên á?!”

Đồng Duyên phản bác: “Đừng tưởng tôi không biết cậu dùng thân thể tôi để thay cả chục bộ đồ mỗi ngày!”

Hứa Hân Đóa đáp một cách đầy lý lẽ: “Là tôi đang phối đồ giúp cậu đó!”

Đồng Duyên tiếp tục càm ràm: “Tôi chỉ thích mặc đồ đen! Tôi chỉ thích buộc tóc tết!”

Hứa Hân Đóa cảm thấy chắc chắn Đồng Duyên có vấn đề. Thích màu đen đến mức có thể hiểu là kiểu trai ngầu, nhưng một trai ngầu mà lại thích buộc tóc tết? Còn tết hai bên?

Cô hoàn toàn không hiểu nổi Đồng Duyên nghĩ cái gì trong đầu.

Đồng Duyên tức điên lên, lập tức ngã phịch xuống ghế sofa, dùng cái chân dài đá bay hết túi đồ ăn trên ghế xuống đất.

Sau đó ôm một cái gối ôm bắt đầu “giả chết”, người cao lớn chiếm gần như hết cả cái sofa.

Bà Hứa có chút lúng túng, hỏi: “Đóa Đóa à, có cần dỗ Duyên Duyên không? Việc này hình như đả kích nó ghê lắm đấy.”

Hứa Hân Đóa thì vẫn còn tức, cô cắt tóc là vì công việc, đâu phải làm chuyện gì xấu xa, vậy mà vừa về nhà đã bị trút giận, chẳng ai vui nổi. Cô nói: “Không cần để ý đến cậu ta! Bạn con sắp tới, con vào bếp nấu thêm món.”

Hứa Hân Đóa vừa vào bếp, Đồng Duyên đã ngồi bật dậy liếc về phía bếp, sau đó quay sang nói với bà Hứa: “Nội ơi, lát nữa nhớ kêu con ra ăn cơm nha.”

Không thì lát nữa ngại quá lại không xuống được.

Bà Hứa lập tức gật đầu: “Ừ, được.”

Đồng Duyên lại tiếp tục nằm giả chết.

Chẳng bao lâu sau, Lâu Hử tới. Hứa Hân Đóa xuống dưới đón cô ấy, khi đang lên cầu thang thì dặn trước: “Lát vào nhà nhớ nói là tụi mình chơi cả ngày nay rồi đó nha.”

Lâu Hử gật đầu lia lịa, sau đó ôm lấy Hứa Hân Đóa không buông: “Cậu gặp chồng tớ rồi, quy ra thì cậu chính là chồng tớ!”

“Cái gì vậy trời…” Hứa Hân Đóa vừa mở cửa vừa dặn: “Đồng Duyên đang giận dỗi, tránh xa cậu ta ra chút.”

“Cậu với ảnh chẳng yêu đương gì, nhưng hai bên gia đình đều gặp nhau hết rồi, cái mối quan hệ này… đúng là khó nói…” – Lâu Hử lắc đầu không biết diễn tả sao cho đúng.

Vừa vào nhà, lúc bà Hứa đang trong bếp, Lâu Hử nhỏ giọng hỏi Hứa Hân Đóa: “Lục Cẩm Hữu nói gì với cậu vậy?”

Người đang “giả chết” trên sofa là Đồng Duyên bỗng bật dậy, giọng lạnh tanh:
“Hôm nay hợp tác với Lục Cẩm Hữu à?”

“Ừm, hôm qua tôi không nói với cậu à?” – Hứa Hân Đóa vừa hỏi vừa khựng lại. Cô lập tức nhớ ra, tối hôm qua hai người chỉ mãi mê hôn nhau, đâu có nói chuyện gì khác.

Có lẽ lúc Đồng Duyên làm loạn cũng không nghe rõ nội dung trong điện thoại.

Đồng Duyên nghiêm mặt hỏi: “Anh ta có biết cậu quen tôi không?”

Vốn dĩ giữa Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đang là trạng thái đối đầu, hai người đều đang giận dỗi nhau, bầu không khí căng như dây đàn.

Vậy mà chỉ một câu nói kia của Đồng Duyên khiến Hứa Hân Đóa có chút sửng sốt. Cô lập tức nhận ra Đồng Duyên có gì đó không đúng, bèn đáp: “Chắc là không biết đâu, mấy người bên đó cũng không biết vì sao tôi được sắp xếp vào. Dù sao hôm đó tôi tới dạ tiệc khá muộn, nhiều người còn chưa kịp nhìn thấy tôi. Sao vậy? Cậu quen anh ta à?”

Đồng Duyên cúi mắt trầm tư một lúc rồi mơ hồ đáp: “Không có gì… Dù sao thì, tốt nhất đừng tiếp xúc với anh ta.”

Ngoài câu đó ra, cậu không nói thêm một lời nào, chẳng rõ là không muốn nói hay vì ngại có Lâu Hử đang ở đó.

Lâu Hử dường như ngửi thấy mùi "drama", nhưng Đồng Duyên vốn dĩ là người khó gần trong mắt mọi người, cô cũng không dám hỏi nhiều, đành âm thầm dập tắt ngọn lửa hóng hớt trong lòng.

Còn Hứa Hân Đóa thì bắt đầu suy nghĩ.

Cô và Đồng Duyên đã hoán đổi thân thể nhiều năm, họ hàng bạn bè của Đồng Duyên cô đều biết, chuyện Đồng Duyên biết thì cô cũng biết. Nhưng suốt từng ấy năm, cô chưa từng nghe nói Đồng Duyên quen Lục Cẩm Hữu.

Ánh mắt cô lướt qua hình xăm nơi cổ của Đồng Duyên, bất giác nghĩ ngợi nhiều hơn một chút. Ngay sau đó, cô thấy Đồng Duyên đứng dậy đi vào bếp, có vẻ muốn giúp bà nội một tay.

Lâu Hử là người rất giỏi lấy lòng người lớn, miệng ngọt như mía lùi, trong bữa cơm không ngừng khen ngon, khiến bà Hứa vui đến nỗi cứ cười suốt.

Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa thì ăn uống vô cùng yên tĩnh, vốn dĩ thói quen ăn uống của hai người đều như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Hân Đóa ngồi đánh đàn piano cho Lâu Hử nghe, Lâu Hử như một fan cuồng, suốt buổi cứ quay phim chụp ảnh, mỗi lần kết thúc một bản nhạc là vỗ tay reo hò không dứt.

Bất chợt Hứa Hân Đóa nảy ra một ý tưởng, quay sang nói với Lâu Hử: “Tớ viết cho cậu một bản nhạc nhé? Tớ sáng tác, tìm người viết lời, sau đó cậu hát.”

Lâu Hử lập tức phấn khích, nói: “Quá được! Vậy là tớ cũng có bài hát riêng rồi, sau này làm ca sĩ mạng, hút hết mấy anh trai đẹp!”

“Cậu đúng là… cuối cùng thì mọi sự chú ý đều quay về mấy anh trai thôi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 178: Chương 178



“Là do cậu bị Đồng Duyên làm mờ mắt, nên mới không nhận ra vẻ đẹp của các tiểu ca ca đấy.”

Hứa Hân Đóa cũng không cãi lại, thật sự lấy sổ và bút ra, dự định tranh thủ mấy ngày nghỉ Tết để thử sáng tác nhạc.

Nhiều người biết chơi piano, thậm chí có thể biểu diễn rất tốt, nhưng sáng tác lại là một lĩnh vực hoàn toàn khác.

Trước kia Hứa Hân Đóa khi ngẫu hứng đàn thường có vài tia cảm hứng lẻ tẻ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển chúng thành một bản nhạc hoàn chỉnh, chỉ đơn thuần là chơi cho vui.

Nghĩ đến điều đó, cô lập tức cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí còn hơi háo hức.

Lâu Hử chỉ vào cây đàn hỏi: “Cậu đánh đàn ở nhà thế này không sợ làm phiền hàng xóm à?”

“Thật ra thì… tòa nhà này đều bị một cặp vợ chồng mua hết rồi, họ chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua. Cho nên tầng trên tầng dưới nhà tớ chẳng có ai cả.”

Lâu Hử nghe xong trợn tròn mắt, giơ ngón cái cảm thán: “Đúng là giữa người giàu với người giàu cũng có khoảng cách thật… Tớ đúng chuẩn con gái nhà tiểu phú thôi.”

“Vậy tớ là gì? Ăn mày à?”

“Cậu là tiên nữ hạ phàm, bị yêu tinh Đồng nhỏ câu chân, rồi thử trải nghiệm khói lửa nhân gian, cuối cùng vì cậu ta mà sa vào chốn trần tục.”

“Câu chân tớ? Tớ là diều hả?”

“Ahahahaha!” – Lâu Hử cười sằng sặc, rồi chuyển chủ đề – “Tớ thích mấy bản kiểu bùm chát bùm chát, sôi động ấy.”

Sau khi Lâu Hử rời đi, Hứa Hân Đóa ngồi trước cây đàn nghiên cứu đến tận khuya.

Đồng Duyên cứ quanh quẩn gần đó, giả vờ như mình bận rộn trong nhà, nhưng Hứa Hân Đóa chẳng thèm để ý đến cậu. Cuối cùng cậu cũng đành chịu, lủi thủi về phòng.

Sau khi Đồng Duyên trở về phòng, Hứa Hân Đóa lập tức thò đầu ra nhìn một cái, rồi đặt quyển sổ xuống và về phòng mình rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô thay đồ ngủ, bật máy tính xách tay lên tra cứu những đầu mối liên quan giữa Lục Cẩm Hữu và Đồng Duyên. Thế nhưng trên mạng hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy hai người có liên hệ.

Cô bắt đầu đổi hướng, tìm kiếm thông tin về Doãn Họa và Lục Cẩm Hữu.

Dần dần, cô phát hiện có điều gì đó không bình thường.

Lục Cẩm Hữu có một người cậu, tên là Kiều Niệm.

Kiều Niệm từng là người quản lý của Doãn Họa, về sau có phòng làm việc riêng, mà Doãn Họa chính là nghệ sĩ số một của phòng làm việc đó. Giai đoạn này, Doãn Họa vẫn còn là một gương mặt mới.

Có tin đồn rằng Kiều Niệm từng hẹn hò với Doãn Họa, nhưng bị Đồng Du Khải chen vào cướp mất người yêu.

Cũng có tin đồn nói rằng Doãn Họa đạp lên Kiều Niệm để leo lên, sau đó quyến rũ Đồng Du Khải, rồi lập tức đá Kiều Niệm để ở bên người sau. Tuy nhiên sau khi kết hôn với Đồng Du Khải, cuộc hôn nhân của họ lại không hề hạnh phúc — Doãn Họa thì tham tiền, Đồng Du Khải lại trăng hoa — khiến người ngoài nhìn vào đều tiếc nuối.

Điểm đáng chú ý là, Kiều Niệm có một năm bỗng dưng bị bắt, ngồi tù ba năm, tội danh là “cố ý gây thương tích”.

Thế nhưng, Kiều Niệm đã làm hại ai thì không ai biết. Một người quản lý bị bắt, lại thuộc loại người làm việc phía sau màn ảnh, không có quá nhiều người để tâm, hơn nữa lại là chuyện cũ nhiều năm, thông tin tra được thực sự rất ít.

Hứa Hân Đóa nhanh chóng kiểm tra thời điểm Kiều Niệm bị bắt, bắt đầu suy đoán, nghĩ đến thời gian vết sẹo trên cổ Đồng Duyên xuất hiện, liên hệ lại, thì rất có thể người từng làm tổn thương Đồng Duyên chính là Kiều Niệm.

Đồng Du Khải sẽ không dễ dàng tha thứ cho người làm tổn thương con trai mình, nên việc Kiều Niệm vào tù cũng là điều dễ hiểu.

Về sau, Đồng Dụ Khải kiểm soát dư luận rất chặt chẽ, che giấu thông tin rất kín, chủ yếu là vì không muốn chuyện liên quan đến vợ và con trai bị lộ ra ngoài. Những việc như vậy nếu bị bại lộ, dù Doãn Họa đúng hay sai thì danh tiếng của bà cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hứa Hân Đóa tiếp tục tra cứu tình hình gần đây của Kiều Niệm, phát hiện ông ta hiện giờ rất kín tiếng, hầu như không xuất hiện để xử lý công việc nữa.

Tuy nhiên, Kiều Niệm lại là một trong những người quản lý của Lục Cẩm Hữu, hơn nữa còn là cổ đông của công ty mà Lục Cẩm Hữu đang trực thuộc.

Hứa Hân Đóa nhìn những chuyện cũ năm xưa này, không rõ tổng biên có biết chuyện giữa Doãn Họa và Kiều Niệm hay không mà lại sắp xếp cho cô hợp tác với Lục Cẩm Hữu.

Nếu biết mà vẫn cố tình sắp xếp như vậy… thì đúng là có dụng ý khó lường, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Nếu chỉ là tổng biên không biết gì, cho rằng đó chỉ là mấy lời đồn nhảm bên ngoài thì tất cả những suy nghĩ của Hứa Hân Đóa rõ ràng là đã lo lắng quá mức.

Nghĩ mãi không ra, lại chẳng thể đi hỏi thẳng ai, Hứa Hân Đóa bứt rứt vô cùng.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã hơn một giờ sáng, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.

Cô tự nhủ: Sau này mình còn phải làm người mẫu, không thể ăn khuya như vậy được.

Cơ thể lại lên tiếng: Vậy thì ăn ít một chút là được.

Thế là Hứa Hân Đóa nghe theo cơ thể.

Cô bước ra khỏi phòng, đi vào bếp tìm nguyên liệu, cuối cùng nấu cho mình nửa bát mì udon.

Mì vừa nấu xong chuẩn bị múc ra, cô bỗng nghe thấy một giọng nói u oán vang lên:
“Ăn một mình hả?”

Hứa Hân Đóa giật mình quay lại nhìn Đồng Duyên, trừng mắt hỏi: “Cậu muốn hù chết người à?”

“Tôi đi lại đàng hoàng rõ ràng, là cậu tâm hồn treo ngược cành cây.”

Hứa Hân Đóa múc mì ra tô, vừa bưng ra bàn ăn vừa nói: “Tôi nấu ít lắm, nếu cậu muốn ăn thì ăn bát này đi, tôi nấu lại.”

“Không cần đâu, tôi chỉ ăn một miếng thôi.” Đồng Duyên đi theo sát phía sau cô, hơi cúi người xuống như chuẩn bị ăn.

Hứa Hân Đóa ngồi xuống ghế, dùng đũa gắp một ít mì lên.

Đồng Duyên đứng bên cạnh cô, hơi cúi người, cẩn thận thổi mì.

Trong tầm mắt của Hứa Hân Đóa là một bên mặt nghiêng của Đồng Duyên, môi anh hơi chu ra khi thổi mì, dáng vẻ một nam sinh luôn ngạo mạn cứng rắn, vậy mà lúc này lại có chút... đáng yêu.

Đồng Duyên ăn một miếng rồi kéo ghế ngồi cạnh cô.

Hứa Hân Đóa chỉ định nấu lén nửa bát mì ăn khuya, nên chỉ bật đèn trong bếp, không bật đèn phòng ăn. Ánh sáng từ nhà bếp hắt ra, khiến phòng ăn chìm trong ánh sáng mờ mờ, dịu nhẹ.

Trong thứ ánh sáng cam ấm áp ấy, nửa khuôn mặt Hứa Hân Đóa ẩn trong bóng tối. Cô cắt tóc ngắn, mặc áo ngủ hai dây màu đen, bất giác toát lên một nét quyến rũ rất riêng…
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 179: Chương 179



Đồng Duyên chống cằm trên bàn ăn, nhìn Hứa Hân Đóa ăn mì, bỗng dưng đưa tay ra nghịch một lọn tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay.

Hứa Hân Đóa ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu lại đang mím môi.

Rõ ràng là vẫn chưa chấp nhận nổi việc cô cắt tóc ngắn.

Mì của Hứa Hân Đóa cũng đã gần ăn xong, dù sao cô cũng chỉ nấu một ít.

Cô đẩy bát ra, khuỷu tay chống lên mặt bàn, nghiêng người về phía Đồng Duyên, dùng ngón trỏ tay phải vén mái cậu lên, hỏi: “Đồng Duyên ca ca, anh không thích em nữa à?”

Đồng Duyên không sợ cuồng phong bão táp, không sợ thiên quân vạn mã, chỉ sợ Hứa Hân Đóa đột nhiên ra tay "thả thính".

Khoảnh khắc ấy, cậu không phải tim đập loạn nhịp, mà là bị dọa đến ho khù khụ.

Thế nhưng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc Hứa Hân Đóa cố tình ghé sát lại trêu chọc, đúng là phong tình vạn chủng, như một loại mê dược, đủ sức khiến cậu đắm chìm ngay lập tức.

Thế mà tất cả bầu không khí ấy lại bị hai chữ của Đồng Duyên phá hỏng hoàn toàn: “Đồ lẳng lơ!”

Hứa Hân Đóa lập tức bưng bát đi rửa.

“Nhà có máy rửa bát mà.” Đồng Duyên đi theo vào bếp nói.

“Có mỗi cái bát mà dùng máy rửa, không phải càng phiền sao.”

Đồng Duyên khoanh tay trước ngực, đánh giá Hứa Hân Đóa. Vốn dĩ cậu đã thích màu đen, lại càng thấy cô gái mình thích mặc váy ngủ hai dây màu đen thì càng đẹp đến lạ thường.

Nhìn một lúc, cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Hứa Hân Đóa rửa xong bát, lau tay rồi quay lại nhìn Đồng Duyên hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Bực quá không ngủ được.”

“Vậy thì tiếp tục mà bực đi, chuyện này vô phương cứu chữa rồi.”

Đồng Duyên theo cô ra khỏi bếp, Hứa Hân Đóa tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ đèn cảm ứng dưới chân.

Cậu đột nhiên hỏi: "Cậu đi tra rồi đúng không?”

Hứa Hân Đóa cũng không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Ừm.”

Khi đi ngang qua phòng khách, Đồng Duyên ngồi luôn xuống ghế sofa, rõ ràng là định trò chuyện với cô.

Hứa Hân Đóa đi đến ngồi xuống cạnh cậu, bật đèn tường phía trên ghế sofa.

“Kiều Niệm là bạn trai cũ của mẹ.” Đồng Duyên thẳng thắn nói ra câu này.

“Vậy tức là một phần lời đồn là thật?”

“Ừm. Có một lần Kiều Niệm đến nhà, đột nhiên túm lấy tôi không buông, còn cầm dao dí vào cổ tôi, rồi hét lên với mẹ trong trạng thái cuồng loạn. Cụ thể ông ta nói gì thì tôi không nhớ rõ, lúc đó thật sự rất sợ, chỉ nhớ đại ý là mẹ bỏ ông ta, còn ba vì giành mẹ mà khiến công ty ông ta phá sản, nợ nần chồng chất.”

Hóa ra Kiều Niệm thật sự có liên quan đến vết sẹo của Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa bỗng cảm thấy đau lòng. Lúc nhỏ như thế mà đã phải trải qua chuyện như vậy, khi đó Đồng Duyên đã sợ hãi đến mức nào?

Chắc là hoảng loạn lắm nhỉ?

Hứa Hân Đóa nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Tôi tin mẹ không phải vì tiền mà đến với ba cậu.”

“Họ chưa bao giờ kể với tôi chuyện giữa họ như thế nào, chắc là thấy những chuyện kiểu này khó mà mở lời với con trai. Tôi chỉ biết, trên cổ tôi có một vết sẹo, và nó sẽ ở đó cả đời.”

Nghe xong, trong lòng Hứa Hân Đóa như thắt lại. Cô nghiêng người, đưa tay ôm lấy Đồng Duyên, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu: “Không xấu đâu, tôi rất thích hình xăm trên cổ cậu.”

Đồng Duyên vòng tay ôm lấy eo Hứa Hân Đóa, cảm thấy cái eo này thật sự mảnh đến mức khó tin.

Đặc biệt là chiếc váy ngủ mỏng manh khiến vóc dáng của cô càng thêm rõ ràng.

Cậu khẽ thì thầm: “Tôi thích cậu để tóc dài hơn.”

Giọng nói nghe đến là tủi thân.

“Còn tôi thì thích cậu không nổi nóng lung tung.”

“Thôi được… thật ra tóc ngắn cũng được, nhìn mãi cũng quen mắt… cũng ổn.”

Đồng Duyên tựa vào lòng Hứa Hân Đóa, bỗng nhận ra hình như bên trong váy ngủ của cô không có nội y.

Cậu đột nhiên thấy cổ họng ngứa ngáy, không kiềm chế được lại ho khan.

Hứa Hân Đóa buông cậu ra, lập tức khiến lòng Đồng Duyên trống rỗng, chỉ muốn kéo cô lại ôm tiếp. Nhưng cô lại hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu sao thế? Hồi nãy đã thấy ho rồi.”

“Ồ… không sao, chỉ là đột nhiên thấy khô miệng khô lưỡi thôi.”

Hứa Hân Đóa đứng dậy, đi về phía máy nước, vừa đi vừa nói: “Có lẽ do sàn nhà ấm quá đấy, tôi rót cho cậu ly nước.”

Đồng Duyên nhìn bóng lưng Hứa Hân Đóa trong ánh sáng mờ mờ, chiếc váy ngủ đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn trên cánh tay và lưng cô, khiến cậu càng ho dữ dội hơn.

Hứa Hân Đóa quay lại đưa nước cho cậu, đưa tay sờ trán rồi lại thử nhiệt độ ở cổ cậu, muốn xem cậu có bị cảm không.

Không sốt.

Đồng Duyên cố làm ra vẻ bình tĩnh uống nước, nhưng trong lòng khổ sở không nói nên lời. Sớm biết vậy hôm đó đã không đồng ý cái điều kiện “một năm”, cứ bắt cô phá vỡ giao kèo là được rồi.

Chuyện thế này… bảo chịu đựng nổi sao?

Đồng Duyên chui ra khỏi chăn, nghe tiếng đàn piano ngoài cửa phòng, không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Tối qua vì nhớ đến dáng vẻ yểu điệu lộng lẫy của Hứa Hân Đóa trong bóng tối, cậu bứt rứt cả đêm không ngủ nổi, lăn qua lăn lại đến hơn bốn giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi.

Kết quả là tám giờ sáng Hứa Hân Đóa đã bắt đầu ngồi sáng tác nhạc gốc, tiếng đàn thì đứt quãng không trọn vẹn, khiến Đồng Duyên nghe mà cảm thấy như bị tra tấn.

Cậu trở mình trong chăn, muốn ngủ thêm chút nữa, vừa nhắm mắt lại được một lát thì Hứa Hân Đóa lại ngừng đàn.

Cậu nằm đó, lại bắt đầu dỏng tai lên nghe, muốn biết cô đang làm gì, nhưng nhà thì quá rộng, nghe mãi chẳng thấy động tĩnh gì.

Không kìm được tò mò, Đồng Duyên ngồi bật dậy, vò vò tóc, rồi xuống giường đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cậu với tay định lấy chiếc áo thun đen quen thuộc, nghĩ một chút lại thấy không được. Hứa Hân Đóa không thích cậu mặc đồ đen, mà cậu thì đang theo đuổi cô, vậy phải lấy "sắc đẹp dụ người" chứ!
 
Back
Top Bottom