Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 160: Chương 160



Quần áo đã mặc chỉnh tề, Hứa Hân Đóa bắt đầu dạy trực tiếp tại chỗ, hướng dẫn Thiệu Thanh Hòa những điều cần chú ý khi trượt tuyết. Mà Thiệu Thanh Hòa thì nghe cực kỳ chăm chú, chẳng khác gì học sinh mẫu mực.

Sau đó, Thiệu Thanh Hòa ra sân tuyết thử trượt, Hứa Hân Đóa cũng đi theo vài bước, đứng cách đó không xa rồi lại chỉ thêm vài câu.

Hứa Hân Đóa đang định rời đi thì bỗng quay người lại nhìn Thiệu Thanh Hòa, hỏi:

“Cậu thường xuyên quan sát người khác, vậy cậu thấy Đồng Duyên có thích tôi không?”

Thiệu Thanh Hòa nghe câu hỏi thì vô cùng bất ngờ, hỏi lại: “Trong mắt cậu, tôi hợp làm chị em bạn dì lắm à?”

“Không làm chị em được, nhưng thi thoảng tán gẫu thì vẫn ổn.”

“Cậu ta hả…” – Thiệu Thanh Hòa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp,
“Chỉ cần cậu có một chút dấu hiệu muốn yêu đương với cậu ta, thì giây tiếp theo cậu ta sẽ trở thành bạn trai cậu ngay. Nhưng mà… cậu có hợp đồng ràng buộc đúng không?”

Chính vì có hợp đồng ràng buộc mà Hứa Hân Đóa mới cảm thấy mâu thuẫn đến vậy.

Cô tức giận cúi đầu suy nghĩ, thì nghe Thiệu Thanh Hòa thở dài bảo: “Chuẩn bị đón bão đi.”

“Hả?”

“Quay đầu lại mà xem.”

Hứa Hân Đóa ngoảnh đầu nhìn, thì thấy Đồng Duyên đang đứng ở đằng xa, hai tay đút túi áo khoác, cằm vùi trong cổ áo, mặt mày âm trầm nhìn về phía họ.

Tư thế kia… đúng chuẩn tử thần vừa giáng thế.

Thiệu Thanh Hòa nhìn thấy biểu cảm của Đồng Duyên thì không nhịn được cười, nói: “Tôi đi trượt tuyết đây, chuyện còn lại tùy cậu suy nghĩ. Chọn cậu ta, hay chọn sự nghiệp của cậu. Phá hợp đồng không chỉ là vấn đề tiền phạt đâu.”

“Tôi biết mà.”

Nếu Hứa Hân Đóa vừa mới bước chân vào giới đã phá hợp đồng, thì hậu quả không chỉ là tiền bồi thường, mà còn là việc cả giới giải trí sẽ đóng sập cửa với cô.

Một người mẫu không có chút tinh thần hợp đồng nào, ai mà dám hợp tác chứ?

Nếu trong thời hạn hợp đồng mà ở bên Đồng Duyên, thì Hứa Hân Đóa sẽ phải trực tiếp từ bỏ cả ngành nghề này, khoảng thời gian đào tạo vừa qua cũng sẽ trở thành công cốc.

Tất cả những điều đó, cô đều hiểu rõ.

Thiệu Thanh Hòa không nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục trượt tuyết. Động tác của cậu ta vẫn chưa thành thục, cố gắng nửa ngày trời mới chỉ trượt được hơn mười mét.

Lúc này, Hứa Hân Đóa tiến về phía Đồng Duyên. Cậu không nói một lời, trầm mặc cùng cô bước ra khỏi khu trượt tuyết.

Hai người sóng vai rời đi, chỉ có tiếng quần áo sột soạt vang lên trong gió lạnh. Càng đi, Hứa Hân Đóa càng thấy bất an.

Đồng Duyên rất hiếm khi trầm lặng như vậy.

Đến khu hành lang vắng người gần khu nghỉ, Đồng Duyên kéo cô vào một góc, để cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó kéo khóa áo khoác của mình xuống, rồi ngồi xổm trước mặt cô.

Cậu cởi giày của Hứa Hân Đóa ra, ôm chân cô vào lòng, dùng áo khoác quấn lại, ngẩng đầu lên, giận dỗi hỏi: “Cậu không lạnh nữa đúng không?”

“Tôi chỉ dạy cậu ấy cách trượt tuyết thôi, chỉ một chút xíu, không có chuyện gì đâu.” – Hứa Hân Đóa nhỏ giọng giải thích. Lúc giúp Thiệu Thanh Hòa phần lớn là ở trong nhà, còn theo ra ngoài cũng chưa đến mười phút.

“Bao nhiêu người có thể dạy, sao cậu ta không tìm người khác? Sao cứ là cậu? Sao trễ như vậy mà hai người còn có thể gặp nhau?”

“Gặp ở nhà ăn.”

“Tôi muốn rủ cậu đi ăn, cậu không chịu. Kết quả là lại đi ăn với cậu ta?”

“Không phải đi ăn với cậu ta. Tôi gặp cậu ta tình cờ thôi. Tôi thấy cậu ta có vẻ không ổn, giống như sắp nhảy xuống tự sát, nên mới đi ngăn lại.”

Đồng Duyên cực kỳ khó hiểu, hỏi: “Thiệu Thanh Hòa sắp chết đến nơi rồi sao mà lại muốn tự tử?”

“Chuyện này là riêng tư của cậu ấy, tôi không tiện nói. Nhưng mà, cậu ấy thực sự rất tội nghiệp.”

“Hứa Hân Đóa, tôi cũng rất tội nghiệp đấy! Tôi sắp buồn chết rồi, là vì cậu đấy!”

Hứa Hân Đóa do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

“Đồng Duyên, tôi còn hợp đồng…”

“Tôi biết mà!”

“Đừng làm tôi khó xử, được không?”

Đồng Duyên ngây người nhìn cô — đây là... bị từ chối rồi sao?

Cậu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không buông chân Hứa Hân Đóa ra, không cam lòng mà hỏi tiếp:

"Không thể vi phạm hợp đồng sao?"

"Không phải chỉ là vi phạm hợp đồng đơn giản như vậy. Nếu tôi vừa mới vào nghề đã vi phạm, điều đó sẽ chứng minh tôi là người không có tinh thần hợp đồng. Như thế, tôi thực sự không thể tồn tại trong giới này nữa."

"Nhưng cậu còn chưa chính thức bắt đầu mà. Chỉ cần đóng một khoản tiền vi phạm hợp đồng, xử lý ổn thỏa là được, không có vấn đề gì đâu. Tin tôi được không?"

"Đồng Duyên, tiền vi phạm tôi không trả nổi. Tôi không muốn quá dựa dẫm vào cậu, tôi muốn có nguồn thu nhập của riêng mình. Tôi giận mẹ là vì bà quá phụ thuộc vào ba tôi, đến cả phẩm giá cũng chẳng giữ được. Tôi nhìn thấy bà như thế là tôi giận. Tôi không muốn trở thành người giống bà."

Đồng Duyên mím môi. Cậu muốn để cô được tự do, nhưng lại không muốn buông tay.

Cuối cùng, cậu nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Vậy… cậu có thích tôi không?"

"Tôi từ bỏ rồi."

"Từ bỏ rồi là cái lời chết tiệt gì vậy?"

**"Đồng Duyên, tôi đã thầm thích cậu suốt nhiều năm rồi. Tôi không biết là bắt đầu từ lúc nào nữa. Chỉ cần tôi có ý thức về chuyện tình cảm, thì tôi đã bắt đầu thích cậu rồi. Bao năm nay tôi luôn thấy giằng xé, rất sợ hãi — sợ rằng nếu cậu phát hiện ra, cậu sẽ đối xử với tôi giống như cách cậu đối xử với Lưu Nhã Đình. Nếu như vậy thì tụi mình đến cả làm bạn cũng không thể nữa...

Thế nhưng tôi từ bỏ rồi.

Tôi ký hợp đồng không được yêu đương, thì cậu lại đến trêu chọc tôi. Cậu đến để giày vò tôi sao?"**
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 161: Chương 161



Đồng Duyên chưa bao giờ biết những chuyện này, kinh ngạc đến chết lặng, cậu đang ngồi xổm bỗng người cứng đờ, chỉ ngơ ngác nhìn Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa từng thầm thích cậu?

Chuyện này giống như một giấc mơ.

Cậu thích một người, mà người đó cũng vừa hay từng thích cậu.

À không — là đã từng thích cậu.

Lần trước đọc bài văn của Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên từng có chút nghi ngờ. Nhưng sau khi bị cô phủ nhận, cậu cũng cho là không thể.

Nếu Hứa Hân Đóa thích cậu thật, cậu lẽ ra phải cảm nhận được chứ? Làm sao lại không biết suốt từng ấy năm?

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, Hứa Hân Đóa thích cậu rất kín đáo, giấu rất kỹ. Trong lúc cậu không hề hay biết, cô vẫn luôn lặng lẽ thích cậu, còn cậu thì cứ đối xử tốt với cô, miệng lại nói rằng cô là anh em tốt của mình.

Khi ấy Hứa Hân Đóa sẽ đau lòng thế nào?

Nghĩ đến đây, Đồng Duyên tự cảm thấy mình thật... hơi tệ.

Cậu ngẩn người hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vàng hỏi Hứa Hân Đóa:

"Vậy bây giờ... còn thích không?"

Giọng nói cậu đầy khẩn thiết, như sợ chính tay mình đánh rơi mất điều quan trọng nhất.

Hứa Hân Đóa muốn rút chân lại, nhưng bị Đồng Duyên ôm quá chặt, trong tư thế dở khóc dở cười ấy, cô đành phải trả lời:

"Tôi đã nói là tôi từ bỏ rồi."

"Tôi hỏi là có còn thích không cơ mà?"

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Hứa Hân Đóa mới nhẹ giọng thừa nhận: "Thích."

Trong khoảnh khắc đó, Đồng Duyên như phát điên vì hạnh phúc.

Niềm vui ấy lan khắp cơ thể, từng lỗ chân lông như mở ra, khoé miệng không thể kìm được mà cong lên, đến cả lọn tóc rung nhẹ cũng phơi bày sự vui sướng không thể che giấu.

Cậu cảm thấy mình cuối cùng cũng được chữa lành, lẩm bẩm như nói mộng: "Thích là đủ rồi."

"Nhưng mà tôi còn hợp đồng!" — Hứa Hân Đóa vội nhắc nhở.

"Hợp đồng chẳng phải chỉ một năm thôi sao? Bây giờ mới... còn mười một tháng nữa?"

"Ừ."

"Tôi có phải là không chờ được đâu. Mười một tháng sau tôi cũng đâu có hết thích cậu. Cậu nghiêm trọng làm gì? Cậu thích tôi mấy năm, tôi theo đuổi cậu một năm, cậu thấy có được không?"

Hứa Hân Đóa vẫn thấy không ổn lắm, trả lời: "Không được. Như vậy giống như tôi đang treo cậu vậy. Tôi không làm mấy chuyện kiểu đó."

"Tôi không quan tâm. Tôi đâu cần cái danh nghĩa đó. Miễn là cậu đừng chạy theo người khác là được. Đừng để ý đến Lưu Nhã Đình, đừng nhìn Ấn Thiếu Sơ, tránh xa Thiệu Thanh Hòa một chút. Mấy chuyện khác đều dễ nói, được không?"

"Cậu theo đuổi tôi mà còn đòi hỏi nhiều thế?"

"Đúng, tôi theo đuổi cậu, nhưng cậu cũng đừng bắt tôi ghen hoài chứ!"

Cuối cùng Đồng Duyên cũng chịu thả chân Hứa Hân Đóa ra, thấy chân cô đã ấm lên rồi, cậu kiên nhẫn giúp cô xỏ giày lại.

Hứa Hân Đóa vừa mang xong giày liền đứng dậy bước đi, Đồng Duyên không chịu buông tha, cứ lẽo đẽo theo sau cô: "Này, thể hiện thái độ một chút đi."

"Thể hiện gì cơ?" – Hứa Hân Đóa quay đầu hỏi.

"Chỉ cần đảm bảo không để tôi ghen là được, không thì tôi thật sự làm liều đó!"

"Cậu làm gì được chứ?"

"Tôi mà ‘bẩn’ rồi thì… bảo bối của tôi cũng phải ‘bẩn’ theo."

Hứa Hân Đóa lập tức hiểu ẩn ý trong lời của Đồng Duyên, hoảng hốt định quay lại tát cậu một cái.

Nhưng Đồng Duyên đã có kinh nghiệm rồi, tránh nhanh như chớp — cậu quá rõ Hứa Hân Đóa mỗi khi ngượng là lại ra tay.

Hứa Hân Đóa tức tối nói: "Cậu đừng có học mấy trò bậy bạ của Ngụy Lam!"

"Được rồi, không học. Vậy học cha tôi được không?"

"..." – Đồng Du Khải còn không bằng Ngụy Lam nữa là.

Hai người vừa đi vừa đấu khẩu, tới trước cửa phòng Hứa Hân Đóa thì cô bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn Đồng Duyên: "Cậu nói muốn theo đuổi tôi, mà còn chưa tỏ tình gì hết, toàn là tôi nói trước, vậy không công bằng!"

"Được, tôi tỏ tình. Tôi thích cậu."

Đồng Duyên vừa nói vừa cười, giọng điệu có vẻ hơi bông đùa, ánh mắt lại rạng rỡ như ánh nắng ban mai, khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy như có con sâu ngọ nguậy trong tim, ngứa ngáy đến khó chịu.

Hứa Hân Đóa cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Đồng Duyên, sau đó nói: "Tôi không thích mấy người kia, tôi chỉ thích cậu."

Đồng Duyên nghe xong câu này suýt thì bật cười thành tiếng.

Sau đó lại nghe Hứa Hân Đóa nói tiếp:

"Nên cậu không cần ghen. Ngay cả cậu tôi còn chưa đồng ý, thì mấy người kia càng không có cửa."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Bây giờ tôi còn hợp đồng, nên không thể yêu đương. Trong thời gian này, cậu cũng có thể suy nghĩ kỹ xem chúng ta có tương lai không, hoặc là có hợp nhau không. Đợi đến khi hết hạn hợp đồng, chúng ta lại xem có nên ở bên nhau hay không. Trong lúc đó, tôi sẽ không treo lơ lửng cậu — cậu là người tự do."

Đồng Duyên vẫn đứng trước mặt cô, hơi cúi người xuống, thì thầm bên tai: "Không cần suy nghĩ gì hết. Tôi thích cậu, thích cậu chính là tương lai của tôi."

Hứa Hân Đóa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ rực đã phản bội cô.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 162: Chương 162



Cô thở dài đầy phiền muộn: "Tôi cứ thấy như tôi với cậu không có duyên. Nếu có, sao lại trải qua nhiều trắc trở như vậy?"

"Những trắc trở nhỏ này chỉ giúp tôi học cách trân trọng cậu hơn. Tôi không sao cả, thậm chí thấy còn hay ấy chứ."

Hứa Hân Đóa nhanh chóng liếc nhìn Đồng Duyên một cái, rồi lại thấy ngại. Vừa mới giơ tay lên đã bị cậu nắm lấy cổ tay.

Đồng Duyên nhìn bàn tay nhỏ đang muốn động tay động chân của cô, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói này, cái tật xấu này của cậu sửa được không? Hở tí là đánh người, không tốt đâu."

"Cậu… cậu đừng nói mấy lời linh tinh đó nữa!"

"Hóa ra cậu dễ xấu hổ như vậy à?"

Cuối cùng, Hứa Hân Đóa cũng dậm một phát lên chân Đồng Duyên, sau đó quay người định trở về phòng.

Đồng Duyên nhanh chóng ôm cô từ phía sau, mặc cho cô giãy giụa cũng không buông tay. Cậu khẽ nói: "Xin lỗi nhé, là do tôi ngốc quá, trước đây không nhận ra. Thầm yêu người khác chắc là khổ lắm đúng không? Tôi mới chịu đựng có chút xíu mà đã thấy không chịu nổi rồi. Bây giờ đến lượt tôi rồi, tôi rất vui… vì người đó là cậu."

"Thả ra!"

"Được." – Đồng Duyên ngoan ngoãn buông ra.

Hứa Hân Đóa lập tức chạy vào phòng mình.

Đồng Duyên nhìn dấu giày in trên giày mình mà chẳng giận chút nào, ngược lại còn thấy đáng yêu, cười toe toét quay về phòng.

Còn mười một tháng nữa thôi… là cậu có danh phận rồi.

Sau khi trại đông kết thúc, Hứa Hân Đóa chính thức bắt đầu công việc.

Lịch làm việc của cô được sắp khá kín. Ở giai đoạn đầu, phần lớn các công việc đều có thù lao không cao — dù sao thì cô cũng chỉ là tân binh, chưa có chút danh tiếng nào, lại đang rất cần cơ hội để rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm.

Làm nhiều thì cơ hội được nhìn thấy cũng nhiều.

Công ty sắp xếp cho cô chụp một loạt bộ ảnh thời trang theo nhiều phong cách khác nhau để xác định hình tượng cá nhân. Những bộ ảnh này cũng sẽ được dùng làm hồ sơ cá nhân để gửi đến các đối tác sau này.

Một trong những công việc đầu tiên của cô là chụp ảnh minh họa cho tạp chí.

Rất nhiều tạp chí mang hơi hướng văn nghệ, trong sáng thường sẽ mời những cô gái có ngoại hình sáng sủa để chụp ảnh làm minh họa, tranh màu, thậm chí có thể là nhân vật trang bìa.

Mấy năm trước, trào lưu “trong sáng thanh thuần” bùng nổ, không ít “mặt học sinh” kiểu mối tình đầu cũng vì thế mà nổi lên. Các cô gái mặc đồng phục, cười tươi tắn tự nhiên, sau đó được truyền thông đẩy lên, ảnh hot, người cũng nổi tiếng theo.

Một vài người còn thành công chuyển hướng sang làm nghệ sĩ, thậm chí đóng phim truyền hình.

Tinh Giải cũng sắp xếp cho Hứa Hân Đóa đi theo con đường này. Tuy nhiên, bản thân cô lại không hứng thú với diễn xuất, nên xác định chỉ chuyên tâm làm người mẫu ảnh.

So với phần đông các cô gái đang được ưa chuộng hiện nay, Hứa Hân Đóa rất khác biệt — cô sở hữu gương mặt mang khí chất cao cấp, vừa lạnh lùng vừa khó tiếp cận, toát lên dáng dấp siêu mẫu.

Phong thái của cô lạnh nhạt, vừa ngầu vừa sắc sảo.

Sau khi quan sát kỹ Hứa Hân Đóa, đội ngũ trong công ty không chọn hướng “nữ sinh đáng yêu” cho cô, mà ngay từ loạt ảnh đầu tiên đã định hướng theo phong cách trung tính – giả nam.

Tất cả là nhờ bức ảnh cô mặc đồng phục của Đồng Duyên, bị chụp lén ở trường học.

Lúc mới vào công ty, anh Trương có bảo cô gửi ảnh toàn thân. Hứa Hân Đóa liền gửi mấy bức ảnh Lâu Hử chụp cho, tiện tay đính kèm luôn ảnh từ diễn đàn, trong đó có tấm cô mặc đồng phục nam. Từ đó, phong cách định hình được xác định.

Lần chụp ảnh này không phải cô chụp một mình, mà chụp cùng hai người mẫu khác – một nam, một nữ, đều là người của công ty.

Cô gái kia có ngoại hình ngọt ngào, đã bắt đầu làm mẫu ảnh từ năm 15 tuổi. Ban đầu theo phong cách “Lolita”, sau đó chuyển hướng sang “trong sáng”, đúng kiểu con đường truyền thống. Đã hoạt động được ba năm, tạm gọi là có chút danh tiếng, có lượng fan trên Weibo và Douyin, thỉnh thoảng được mời làm khách mời ở các lễ hội cosplay.

Còn chàng trai thì là kiểu “hot boy mạng” điển hình, ngoại hình ổn, nhưng sau khi trang điểm thì phần sống mũi hai bên lại tối sầm — nhìn rất kỳ lạ.

Hứa Hân Đóa cố nhắc bản thân không được tỏ vẻ như lần đầu bước vào giới, nhưng ánh mắt vẫn cứ vô thức bị phần “bóng tối hai bên mũi” của cậu ta thu hút.

Nói theo kiểu Đông Bắc thì là: hai bên mũi đen sì sì.

Make-up thế này thì đúng là tội cho mấy anh chị hậu kỳ.

Lần chụp hình này của họ có một chủ đề cụ thể: Hứa Hân Đóa và cô gái dễ thương là bạn thân, còn chàng trai thì thích cô bạn thân đó. Hứa Hân Đóa tỏ ra có ác cảm với cậu con trai.

Tóm lại ý là: “Bạn thân của tôi là bảo bối, nếu cậu dám làm cô ấy buồn thì liệu hồn, tôi không để yên đâu!”

Trong ảnh, Hứa Hân Đóa mặc một chiếc sơ mi trắng, quần jean xanh, giày thể thao trắng — tuy trang phục đơn giản, không gây chú ý, nhưng chính kiểu quần áo thế này lại rất “ăn ảnh”.

Cô không đeo tóc giả ngắn như người ta thường làm để tạo hình trung tính, mà chỉ đơn giản buộc tóc đen dài thành đuôi ngựa thấp, để lại một ít mái, nhìn sạch sẽ, dứt khoát, rất “chị đại”.

Buổi chụp diễn ra tại một trung tâm trò chơi điện tử, trong đó có một cảnh Hứa Hân Đóa khoác vai cô bạn gái, ánh mắt hướng về phía chàng trai.

Lúc nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc máy, trợ lý bên cạnh nói: “Đóa Đóa, ánh mắt khiêu khích một chút。”

Nhắc đến ánh mắt kiểu khiêu khích, Hứa Hân Đóa ngay lập tức nghĩ tới Đồng Duyên. Cậu mỗi lần nhìn người ta là như đang tuyên chiến — chỉ cần bắt chước cậu ấy, loại ánh mắt đó dễ như trở bàn tay.

Nhiếp ảnh gia lập tức khen: “Tốt lắm, thần thái rất đúng!”

Sau khi chụp xong, Hứa Hân Đóa đang chỉnh lại quần áo thì phát hiện người đi cùng mình từ công ty đã đi mất tiêu.

Cô vẫn là người mới, chưa có tiếng tăm gì nên chưa có trợ lý riêng. Anh Trương chỉ đưa cô tới nơi rồi đi xử lý việc khác. Sau đó mọi thứ đều do cô một mình lo liệu.

Lúc trước họ có nói trưa sẽ lo cơm hộp, nhưng kết quả lại chụp liên tục tới hơn 6 giờ tối, chẳng ai nhắc đến cơm nước, cũng chẳng có thời gian nghỉ. Hai người còn lại không than thở, cô – là người mới – càng không dám mở miệng.

Đến khi mọi người đều bắt đầu thu dọn rời đi, cô cũng im lặng, nghiêm túc thay đồ, trả trang phục cho stylist, rồi lịch sự chào hỏi từng người một trước khi rời khỏi phim trường.

Cô loanh quanh trong trung tâm thương mại một vòng — bụng đói đến đau cả dạ dày.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 163: Chương 163



Cô có một cái tật nhỏ: khi đói quá, cơ thể sẽ run lên, buổi chụp lúc cuối là cô cắn răng chịu đựng để hoàn thành.

Mặc dù rất đói, nhưng cũng không dám ăn gì nhiều. Cô ghé vào một tiệm bán sữa đậu nành, ăn một chút gì đó, chờ thấy bụng dễ chịu hơn thì dừng lại, phần còn lại gói mang theo.

Cô biết rõ: mỗi khi đói quá, không thể ăn no ngay được. Thường cô sẽ ăn từng chút một, chờ khoảng nửa tiếng đến một tiếng sau mới tiếp tục ăn thêm.

Tâm tính thì không yếu đuối, nhưng cơ thể lại rất yếu đuối.

Trong lúc đợi xe, Hứa Hân Đóa rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho anh Trương: “Em chụp xong rồi ạ.”

Sau khi nhận được tin nhắn từ anh Trương:

Trương ca: Ngày mai đi chụp ngoại cảnh, chuẩn bị trước nhé.
Hứa Hân Đóa: Vâng ạ.

Gửi xong tin đó, cô liền mở khung chat với Đồng Duyên, nhắn: “Cậu chụp xong rồi.”

Đồng Duyên: “Lâu vậy à? Cậu ăn tối chưa?”
Hứa Hân Đóa: “Ăn rồi. Tôi đang đợi Đức Vũ đến đón, chuẩn bị về.”
Đồng Duyên: “Tôi đến chỗ cậu chờ nhé.”
Hứa Hân Đóa: “Không phải hôm nay cậu luyện đàn à?”
Đồng Duyên: “Luyện cả chiều rồi! Tôi sắp phát điên rồi đây này!”
Hứa Hân Đóa: “Cố lên, nhạc sĩ nhỏ của tôi~”

Đồng Duyên: “Ừ… được rồi… Đợi cậu về thì gọi video nhé.”

Hôm sau, anh Trương không đến đón Hứa Hân Đóa, mà chỉ gửi cho cô một vị trí GPS.

Trương ca: “Em đến địa điểm này, đến nơi thì liên hệ người mà hôm trước anh gửi danh thiếp. Họ sẽ có xe làm việc đến đón em đi địa điểm chụp. Anh với chị Giao Giao hôm nay đi bàn hợp đồng.”

Hứa Hân Đóa: “Em biết rồi ạ.”

Cô liền nhắn cho Đức Vũ, rồi ngồi xe đến địa điểm mà anh Trương gửi. Mọi việc diễn ra rất độc lập, không có ai theo sát như nghệ sĩ có danh tiếng — cô vẫn là người mới, nên phải tự mình lo tất cả.

Cô đến sớm, chiếc xe làm việc vẫn chưa xuất hiện. Hứa Hân Đóa bảo Đức Vũ lái xe vào bãi đậu, rồi ngồi trong xe chờ.

Khi người liên hệ nhắn rằng sắp đến, cô vội mặc áo khoác, chuẩn bị xuống xe.
Đức Vũ nhanh tay kéo cô lại, nói: "Gấp gáp gì chứ? Xe tới rồi xuống cũng được mà, em không phải sợ lạnh à?"
"Em không muốn để người ta thấy mình ngồi xe."

"Cũng đúng. Em đi làm mà lại ngồi siêu xe, lại xinh đẹp thế này, thể nào cũng bị bàn tán. Nhớ mặc ấm vào, đừng để bị lạnh."

Hứa Hân Đóa gật đầu, rồi mới xuống xe.

Nhưng cái người "sắp đến" kia, lại mãi tận mười phút sau mới đến thật.

Lên xe, người liên hệ vẫn niềm nở:
"Ngại quá, lúc nãy bị kẹt ở ngã tư."
"Không sao, em cũng chỉ mới đợi một lát thôi."

Xe phải đón thêm người trước khi xuất phát. Đúng lúc này, Đức Vũ lái xe rời đi, chiếc Porsche 911 màu hồng rất nổi bật.
Tài xế lái chiếc xe làm việc liếc mắt một cái, bĩu môi nói: "Nhìn kìa, kiểu xe thế này, chả phải là của mấy tiểu tam sao!"

Hứa Hân Đóa lạnh mặt liếc anh ta một cái, rồi cả đoạn đường im lặng không nói gì. Dù tài xế cố gắng bắt chuyện, cô cũng chỉ trả lời lấy lệ.

Cô ghét kiểu đàn ông như vậy — luôn nghĩ phụ nữ giỏi giang là nhờ "ôm chân đàn ông", không có thực lực thì không thể có thành công.

Lúc này, chuyên viên trang điểm đưa tay nâng cằm Hứa Hân Đóa lên xem xét:
"Tối qua có đắp mặt nạ không?"
"Dạ có ạ."
"Da khá tốt đấy. Tí nữa tụi mình trang điểm luôn trên xe nha, mấy chỗ này điều kiện chỉ vậy thôi, em phải làm quen dần."

"Vâng."

Chiếc xe trang điểm chỉ là một chiếc xe van cũ kỹ, bên trong vừa rung lắc vừa lộn xộn. Ghế ngồi hơi nghiêng, phía sau chất đống thiết bị, quần áo… Không có gì gọi là thoải mái.

Hứa Hân Đóa ngồi trong xe mà vẫn giữ cảnh giác, bởi Doãn Họa từng dặn dò: “Rất nhiều xe trang điểm lén gắn camera quay trộm cảnh nghệ sĩ nữ thay đồ. Con phải để ý kỹ.”

Dù không tiện hỏi han, nhưng ánh mắt cô vẫn kín đáo quan sát từng ngóc ngách trong xe. Bên ngoài gió lạnh, bên trong lại như một chiến trường ẩn giấu — làm nghệ sĩ, chẳng có gì là dễ dàng.

Hứa Hân Đóa lần này thật sự là cắn răng chịu đựng mà vượt qua một ngày ngoại cảnh trong cái lạnh thấu xương. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ, uống thuốc tăng sức đề kháng, thuốc ngừa cảm... nhưng đứng giữa tuyết rơi, mặc váy mỏng tay trần, vẫn khiến cô lạnh đến run rẩy.

Cô nằm trên mặt tuyết, phải để nhiếp ảnh gia chụp những khoảnh khắc mi dài phủ đầy băng sương.
Cô lạnh đến răng va lập cập, tay chân cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng gồng mình giữ tạo dáng.

Đến mức trong lòng cô hoài nghi chính mình: “Không biết mình có thật sự thích hợp làm người mẫu không nữa…”

Nhưng cô cũng hiểu, giai đoạn hiện tại còn chưa nổi tiếng, có việc là phải nhận, không được chọn lựa.
Chỉ khi có tên tuổi, mới có tư cách từ chối những gì không hợp.

Như Doãn Họa, hiện tại đã có tiếng, chỉ chọn kịch bản yêu thích. Không thích thì nghỉ dài ngày, không cần ép mình.

Cũng may, đoàn làm việc tuy vất vả nhưng vô cùng cảm thông với cô.
Mỗi lần chụp xong một lượt, đều có người lập tức:Khoác áo lính dày cho cô,Đưa nước ấm,Để cô ngồi nghỉ ngơi một chút rồi mới chụp tiếp.

Ngay cả các nhân viên trong đoàn cũng thì thầm:“Con bé này gan lì đấy, không giống người mới vào nghề.”“Lúc nãy tôi còn thấy cô ấy nghiến cả răng sau, mà vẫn bị Đỗ ca nhắc giữ biểu cảm.”“Lên hình tốt thật, khí chất mạnh.”“Không chỉnh mặt, chụp lên cực kỳ tự nhiên.”

Chụp xong, cô lập tức được dẫn lên xe, có người nói: “Bên làng bên cạnh có nấu bắp luộc, em ăn tạm đi. Cao tỷ đi kiếm cơm hộp rồi. Em sưởi ấm trước đã, chúng tôi phải đi chụp tiếp người mẫu khác.”

Cô ôm bắp ngô nóng, gật đầu cảm ơn.
Vào xe, cô kéo chặt áo lông quân đội, lấy thêm áo phao của mình trùm lên, vẫn thấy lạnh đến mức nước mắt tự nhiên trào ra, hoàn toàn không phải vì xúc động — mà là do quá lạnh.

Cả đoàn hôm ấy làm việc cực kỳ nhanh, vì trời lạnh ai cũng không chịu nổi.
Hai người mẫu thay phiên nhau lên chụp, chụp xong lên xe nghỉ, thợ chụp là Đỗ ca thì ngồi xem ảnh ngay trong xe, kiểm tra xem có cần chụp lại.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 164: Nụ hôn đầu



Hứa Hân Đóa và mấy người khác thì ôm hộp cơm run run mà ăn, tay lạnh tới mức gắp rau cũng khó khăn.

Cuối cùng, Đỗ ca lật ảnh đến lần thứ ba mới gật đầu: “Được rồi, xong. Về thôi.”

Một ngày làm việc băng giá, mệt mỏi nhưng không hề uổng phí. Hứa Hân Đóa trong im lặng đang dần chạm vào thế giới khắc nghiệt của ánh đèn sân khấu, từng chút một khẳng định bản thân.

Hứa Hân Đóa đúng là quá kiên cường rồi. Trong cái thời tiết băng giá ấy, phải ra tận vùng hẻo lánh để tìm được cảnh tuyết đẹp, đoàn phim cũng chẳng còn cách nào khác. Đường xa, người ít, điều kiện thì khắc nghiệt, cô vẫn phải cố gắng giữ chuyên nghiệp.

Khi trang điểm xong và cần thay đồ, cô không dám làm phiền mọi người phải xuống xe chờ, chỉ có hóa trang sư giúp cô giơ áo che chắn tạm bợ phía sau.

Xe thì lắc lư vì mặt đường xóc nảy, trong xe lại có cả nhiếp ảnh gia và tài xế nam, không gian chật chội, thật sự là cảnh ngượng ngùng và khó xử đến cực điểm.

Cô phải:Mặc quần vào trước, dưới váy,Rồi mặc thêm áo mới,Cuối cùng mới dám cởi váy bên trong ra.

Toàn bộ quá trình đều phải vừa nhanh vừa kín đáo, không để lộ chút nào.

Sau khi thay đồ xong, còn chủ động nhường chỗ cho người mẫu khác thay, chẳng may còn bị va đầu vào thành xe — nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Cô biết rõ mấy người trong xe có định kiến với mình, ánh mắt khó chịu từ lúc thấy xe Porsche của Đức Vũ rời đi. Nên khi rời khỏi đoàn, cô cố ý vòng sang chỗ khác, không để họ thấy mình lên xe sang.

Trên đường về, Hứa Hân Đóa đã cảm thấy không khỏe, nên không về biệt thự của Doãn Họa — sợ bà lo. Cô chọn đến căn hộ mà Đồng Duyên đã chuẩn bị cho cô.

Cô nói với Đức Vũ: “Giúp em mua nhiệt kế, thuốc cảm, miếng hạ sốt nữa nhé.”

Đức Vũ hỏi: “Cần chị ở lại chăm không?”

Cô lắc đầu, vẫn dịu dàng: “Không sao đâu, chỉ hơi khó chịu một chút, không nghiêm trọng lắm.”

Đức Vũ lo nhưng cũng hiểu tính cô, nên không ép ở lại.
Về đến nhà, Hứa Hân Đóa đo nhiệt độ, thấy vẫn còn ổn, chưa sốt cao.

Cô ôm hộp thuốc, miếng dán hạ sốt, cả người cuộn vào chăn, cuối cùng cũng có chút yên tĩnh sau một ngày dài mệt mỏi.

Cô không biết rằng, trong lúc cô đang ráng chịu một mình...

Ở bên kia, có một người cũng đang cầm điện thoại, đợi cô nhắn một câu "tôi về rồi".

Hứa Hân Đóa bị cảm, sốt nhẹ, đau đầu, sổ mũi và đau họng, nhưng vẫn cố chịu đựng một mình. Dù có uống thuốc phòng bệnh thì với cảm lạnh thông thường cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng cô vẫn bị bệnh.

Cô nằm mơ màng, giữa chừng cảm thấy có ánh sáng lọt vào, rồi một bàn tay ấm áp, quen thuộc đặt lên trán mình — là Đồng Duyên.

Cậu cau mày, thấp giọng buông một câu chửi nhỏ, rồi ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt đầy lo lắng lẫn tức giận: “Đức Vũ nói cậu không khỏe, tôi không yên tâm nên tới đây.”

Cô còn cố gắng trấn an : “Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi…”

Nhưng cậu đã thật sự giận rồi. “Cảm nhẹ mà sốt tới mức này à? Người cậu nóng hơn cả miếng dán giữ nhiệt!”

Cô xoay người né tránh, không muốn cậu lo. Nhưng cậu không nổi nóng, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác ngoài, cúi người áp trán mình vào trán cô, khẽ nói: “Đổi cho tôi.”

Đó là cách hai người họ vẫn thường dùng để san sẻ cảm giác khó chịu — ai bị sốt thì người kia áp trán vào như thể có thể “chia” bớt cơn bệnh.

Nhưng lần này, Hứa Hân Đóa lại kiên quyết từ chối. Cô kéo chăn trùm kín đầu, lí nhí nói: “Không sao đâu… Tôi quen rồi, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe.”

Câu nói tưởng như nhẹ nhàng ấy lại khiến Đồng Duyên tức đến nghẹn.

“Cậu còn thấy tự hào vì có kinh nghiệm bị bệnh hả?!”

“Nghe lời đi, đổi cho tôi!”

Hứa Hân Đóa vẫn không chịu, cứ cuộn tròn trong chăn như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Đồng Duyên tức đến mức không chịu nổi nữa, đưa tay kéo mạnh chăn, lôi Hứa Hân Đóa ra khỏi lớp chăn bọc kín. Trong lúc cơ thể đang không khỏe, Hứa Hân Đóa rõ ràng không phải đối thủ của cậu.

Đồng Duyên nâng mặt cô lên, nghiêm giọng hỏi:

“Có nghe lời không?”

“Không!”

“Được, vậy thì chúng ta cùng bệnh, cùng chịu, được chưa?” — cậu hỏi lại.

Hứa Hân Đóa còn chưa kịp phản ứng thì Đồng Duyên đã cúi xuống hôn cô.

Đó là một nụ hôn cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.

Hứa Hân Đóa hoảng hốt, mắt mở to tròn xoe, vội vàng đưa tay đẩy cậu ra.

Nhưng Đồng Duyên lại không chịu buông, một tay siết chặt lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt sau đầu cô, không cho cô trốn.

Ấm nóng, mềm mại — đó là ấn tượng đầu tiên của Hứa Hân Đóa về nụ hôn đầu tiên giữa hai người.

Cả hai đều là lần đầu, chẳng có kỹ thuật gì, thậm chí còn va trúng răng nanh, đau đến tê dại.

Ban đầu Đồng Duyên là vì giận quá mà làm liều, nhưng càng hôn lại càng không muốn buông ra.

Cậu nghĩ, nếu sau đó có bị Hứa Hân Đóa đánh cho một trận thì cũng đáng.

Sau khi Hứa Hân Đóa vất vả đẩy cậu ra được, cô không trách móc, ngược lại còn nhỏ giọng giải thích: “Cảm lạnh thông thường không dễ lây đâu.”

Đồng Duyên vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt còn mang theo chút ngang ngược và... một tia khao khát. Khi nhìn cô, ánh mắt như ngơ ngác mà lại chứa đầy cảm xúc khó nói.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 165: Đỏ mặt



Nghe cô nói xong, cậu ngẩn người, nuốt nước bọt rồi ấp úng:

“Ờ…”

“Cậu tránh ra đi!”

“Ờ…” — Đồng Duyên ngoan ngoãn lùi lại.

Lúc này Đồng Duyên im re, còn dùng ngón cái lau khóe miệng, mắt vẫn dán chặt vào Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa lập tức chui tọt vào trong chăn, rồi bất thình lình duỗi chân ra định đá cậu một cái — đáng tiếc cậu đứng xa quá, không trúng.

Đồng Duyên lập tức bước tới, cười nói: “Đá lại đi, lần này tôi đứng gần cho cậu đá.”

Hứa Hân Đóa đá cho cậu một cái rồi mới thu chân lại. Nhưng Đồng Duyên phát hiện… ngay cả bàn chân trắng nõn và cổ chân thon nhỏ của cô cũng khiến cậu “mê mẩn”.

Trong lòng cậu như có ngọn lửa bốc lên, thiêu đốt không ngừng. Có quá nhiều cảm xúc muốn bộc phát, quá nhiều điều muốn làm…

Nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn — ở độ tuổi bồng bột này, phải biết kiềm chế.

Đồng Duyên thở dài một hơi rồi nói:

“Tôi đi nấu gừng với đường đỏ cho cậu uống nhé.”

“Không phải cậu nói sẽ làm nổ tung cái bếp sao?”

“Tôi chỉ nói thế thôi. Tôi từng nấu cháo cho bà nội mà.”

Nói rồi, Đồng Duyên rời khỏi phòng, vào bếp bận rộn một lúc lâu. Phòng bếp cách phòng ngủ của Hứa Hân Đóa khá xa, nên cô không nghe thấy chút âm thanh nào.

Cô nằm trùm kín trong chăn, thò đầu ra nhìn quanh một cái, thấy Đồng Duyên không có trong phòng thì lập tức úp mặt vào gối, lăn lộn trong chăn không ngừng, như thể đang lăn qua lăn lại trong biển tâm trạng.

Lăn một hồi lại dừng, rồi lén lút hé mắt ra nhìn lần nữa.

A a a a a!

Cô đã hôn Đồng Duyên rồi!

Thì ra cảm giác là như vậy sao?!

Không đúng, không đúng… rõ ràng cô đã buông bỏ rồi mà, sao lại có tâm trạng này được chứ?

Nhưng mà… cô không thể kiềm chế được, thật sự rất vui.

Nếu là người khác dám làm vậy, Hứa Hân Đóa chắc chắn đã đánh người ta nằm liệt giường luôn. Nhưng người đó lại là Đồng Duyên… nên cô không những không tức giận, mà thậm chí còn thấy hơi hơi vui.

Cô nhớ lại lúc nãy, hình như do quá căng thẳng mà đã cắn phải Đồng Duyên rồi? Lưỡi cậu ấy có sao không nhỉ?

Rồi đầu óc cô lại bắt đầu nghĩ lung tung, nhớ đến mấy câu thả thính “quê mùa” của chị Ngụy Lam…

A a a, mình "dơ" rồi!

Dù trong lòng như có sóng thần cuộn trào, nhưng Hứa Hân Đóa bên ngoài lại tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí có phần lạnh nhạt.

Khi Đồng Duyên mang nước ấm vào phòng cho cô, vừa vào đến nơi đã bị Hứa Hân Đóa liếc cho một cái… lạnh như băng. Cậu sợ đến mức quay người bỏ chạy.

Thật ra lúc chuẩn bị vào phòng, Đồng Duyên đã thấy tim đập loạn xạ rồi.

Lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác này. Khi còn nhỏ học đàn không nghiêm túc, thấy ánh mắt nghiêm khắc của chị Doãn là cũng căng thẳng. Nhưng từ khi lớn lên, trở thành “tiểu bá vương” chẳng sợ trời chẳng sợ đất, vậy mà giờ lại thấy lo lắng đến vậy… chỉ vì phải đối mặt với Hứa Hân Đóa.

Ra khỏi phòng, cậu chắc chắn một điều: Hứa Hân Đóa đang giận.

Mối quan hệ còn chưa chính thức, mới chỉ là nói thích nhau thôi mà đã làm mấy chuyện vừa nãy… đúng là hơi quá đáng thật rồi.

Chỉ bị đá một cú thôi đã là nhẹ lắm rồi, Hứa Hân Đóa chắc là do đang khó chịu trong người nên mới không tiếp tục đánh cậu. Lúc nãy cô thậm chí còn không buồn nhìn cậu một cái, điều này mới thật sự đáng sợ. Còn muốn đánh thì vẫn là tốt, chứ không thèm quan tâm mới là đáng sợ nhất.

Khi đang đứng nhìn bát canh gừng, Đồng Duyên rầu thúi ruột.

Hay lát nữa quỳ xuống đút cho cô ấy?

Hoặc là cởi áo chịu phạt?

Hay là vào phòng đứng lộn ngược, không được xuống trong hai tiếng?

Cậu bưng bát canh gừng vào phòng, đặt lên bàn đầu giường, rồi ngồi xuống mép giường định đỡ Hứa Hân Đóa dậy, ai ngờ cô lại tự ngồi dậy.

Đồng Duyên thổi nhẹ vào canh cho bớt nóng, một tay cầm thìa, một tay đỡ dưới bát, định đút cho cô.

Ban đầu Hứa Hân Đóa định tự mình uống, nhưng canh này mà dùng thìa để uống thì chắc tới sáng cũng chưa xong. Mà Đồng Duyên đã đút đến tận miệng rồi, cô đành uống một thìa.

Ánh mắt của Đồng Duyên không tự chủ được mà dừng lại trên đôi môi cô.

Thấy cô nuốt một ngụm canh, cậu cũng vô thức nuốt nước bọt theo.

Hứa Hân Đóa nhận ra chi tiết nhỏ đó, hỏi:

“Cậuncũng muốn uống à?”

“Tôi... tôi thèm không phải là canh gừng.”

Cô đỏ mặt, giọng lí nhí: “Ờ…”

Hai người cùng lúc đỏ mặt, cùng lúc xấu hổ.

Sau khi đã "nếm được vị ngọt", trong lòng Đồng Duyên chỉ có một suy nghĩ duy nhất: vẫn chưa hôn đủ!

Vậy nên giờ cậu vừa thấp thỏm, vừa muốn lại gần cô thêm lần nữa. Cảm giác mâu thuẫn đến phát điên.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng. Cậu không làm điều gì quá khích.

Hứa Hân Đóa liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Tôi không giận.”

Đồng Duyên lập tức ngẩng đầu nhìn cô, vui mừng như trẻ con, nhưng sau đó lại thấy Hứa Hân Đóa bối rối ra mặt, cố tỏ ra điềm tĩnh mà nói tiếp: “Nhưng! Cậu… cậu không được như vậy nữa… bất ngờ như thế, hiểu không?”

Một câu nói chẳng đầu chẳng cuối, vậy mà Đồng Duyên lại hiểu, gật đầu lia lịa: “ừm, được.”

Hứa Hân Đóa tiếp tục cảnh cáo: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ đánh cậu đấy!”

“Chỉ cần không đánh chết là được.”

Câu này rõ ràng là: vẫn muốn có lần sau!

Hứa Hân Đóa không thèm để ý đến Đồng Duyên nữa, cầm bát canh lên thổi nhẹ, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Thứ này đúng là không thích hợp để uống bằng thìa, uống bằng bát mới đã miệng.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 166: Chương 166



Sau khi cạn sạch một bát canh gừng, Hứa Hân Đóa lập tức chui vào chăn, trong chăn còn không ngừng xoay người chỉnh tư thế, quấn mình lại thật chặt. Nhìn thì rất có kinh nghiệm, nhưng trong mắt Đồng Duyên lại chẳng khác gì một con sâu lớn đang ngọ nguậy.

Hứa Hân Đóa nói:

“Tôi phải đắp kín để ra mồ hôi, cậu về đi.”

“Tối nay tôi ngủ lại đây.”

“Vậy thì cậu sang phòng khách, nhớ tắt đèn giùm tôi.”

Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa một lúc, lại hỏi:

“Thật không đổi với tôi à?”

“Không cần!” — Hứa Hân Đóa ngoan cố đáp.

“Sao lần này cậu bướng thế?”

“Chủ yếu là vì tôi thấy không cần thiết.”

Đồng Duyên đứng dậy, tìm bình giữ nhiệt, rót cho Hứa Hân Đóa một cốc nước nóng.

Sau đó lại vào bếp rửa hoa quả, định gọt táo cho cô. Nhưng vừa gọt xong mới phát hiện mình gọt mất cả một phần ba quả, cuối cùng đành bỏ cuộc, tự ăn luôn quả đó.

Rồi lại lấy thêm một quả, bổ làm đôi, để vào đĩa coi như xong việc.

Chuẩn bị nước, chuẩn bị trái cây xong, cậu lại suy nghĩ xem còn thiếu gì không. Cuối cùng, cậu mở máy tạo ẩm trong phòng.

Miền Bắc mùa đông rất khô, nhất là khi có sưởi âm sàn, mở máy tạo ẩm thì cổ họng sẽ dễ chịu hơn.

Làm xong tất cả, Đồng Duyên còn đặt điện thoại ở vị trí tay Hứa Hân Đóa dễ với, rồi nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh.”

“Ừm.” — Hứa Hân Đóa lẩm bẩm đáp.

Đồng Duyên tắt đèn, rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Đồng Duyên dậy sớm, định vào bếp làm bữa sáng cho Hứa Hân Đóa, ai ngờ vừa bước ra đã thấy cô ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.

Đồng Duyên lập tức đi tới, nhìn cô hỏi:

“Cậu định đi đâu?”

“Đi làm chứ còn đi đâu!”

“Cậu đang ốm đó!”

“Chỉ là cảm nhẹ thôi, uống thuốc vào đỡ rồi. Bây giờ chỉ hơi ho với sổ mũi, không có gì to tát.”

Thấy Hứa Hân Đóa đã xách túi, sắp mở cửa đi, Đồng Duyên lập tức bước đến chắn trước cửa, gằn giọng hỏi:

“Cậu không cần mạng nữa à?”

“Cần chứ!”
“Vậy sao còn liều mạng như vậy?”
“Vì nó xứng đáng.”
“Công việc này xứng đáng để cậu đánh đổi cả sức khỏe à?”

Hứa Hân Đóa nghiêm túc lắc đầu, nói: “Tôi muốn công việc này xứng đáng... với việc cậu đã chờ tôi suốt một năm vì nó.”

Đồng Duyên bị thuyết phục ngay tại chỗ!

Tâm phục khẩu phục!
Phục đến mức chỉ muốn tự tay tiễn Hứa Hân Đóa ra cửa,
thậm chí còn muốn đi bao trọn suất ăn trưa cho cả team của cô.

Cậu nghẹn ngào hồi lâu, rồi nói: “Được rồi, cậu thắng.”

Hứa Hân Đóa mỉm cười với Đồng Duyên, còn mở túi ra cho cậu xem: “Cậu xem, tôi chuẩn bị cả đống miếng dán giữ nhiệt, còn có khăn giấy nữa, đủ để tôi lau mũi rồi!”

“Ừ, Tết có nghỉ không?”

“Tất nhiên rồi, nhân viên cũng cần nghỉ ngơi mà. Bọn tôi ở bộ phận người mẫu còn là nhàn nhất ấy chứ.”

Đồng Duyên thở dài: “Tết năm nay, ba với mẹ tôi bận nhất. Họ chắc chắn không về nhà được sớm đâu. Hôm qua cậu không về, mẹ còn không biết đấy. Tôi định đón bà nội sang đây, ba người mình cùng ăn Tết, nên trước khi bà đến, cậu mau mau khỏi bệnh đi, không là bà lại lo.”

“Ừm.” — Hứa Hân Đóa ngoan ngoãn đáp.

Giờ phút này, Đồng Duyên thật sự chẳng làm gì được cô gái này.
Con nhóc này luôn có cách chỉ bằng một câu là khiến cậu tâm can mềm nhũn.

Cuối cùng, cậu vẫn để cô đi.
Khi cô bước vào thang máy, cậu còn dặn:

“Đừng làm việc quá sức nhé.”

“Ừ ừ, tôi nghe lời mà~”

Lại một lần nữa, Đồng Duyên bị cô dỗ ngọt đến ngoan ngoãn như mèo.

Chuyện bất ngờ là: Bức ảnh chụp đầu tiên của Hứa Hân Đóa đột nhiên gây sốt.

Cả ekip không ai ngờ tới, thậm chí chính cô cũng chẳng hiểu vì sao lại hot như vậy.

Mà nguyên nhân hot lại là... chiếc đồng hồ trên tay cô.

Tài khoản chính thức của tạp chí đó thường sẽ ghép các ảnh chụp thành ảnh lưới 9 ô, sau đó đính kèm một đoạn trích bài viết trong tạp chí để đăng lên Weibo.

Bộ ảnh lần này của Hứa Hân Đóa cùng hai người mẫu khác cũng được dùng theo đúng công thức đó, coi như đăng trước để “hâm nóng” dư luận.

Mỗi lần tạp chí đăng bài kiểu này, dù có tổ chức minigame kiểu "chia sẻ nhận quà", thì lượng chia sẻ nhiều nhất cũng chỉ hơn ba, bốn trăm lượt là cùng.

Nhưng lần này, một bài viết không hề có minigame, lại đột phá vượt mười ngàn lượt chia sẻ.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 167: Chương 167



Bình luận dưới bài đăng, phong cách cực kỳ đặc sắc:【@Hắc Anh Chi Anh】: Nếu là tôi, tôi chọn cô bạn thân. Đồng hồ của cô ấy, giá chính thức gần 8 triệu tệ, chưa chắc có tiền là mua được, giá thực tế còn cao hơn.【@Báo Báo Tang】: Lúc thấy bài đăng, tôi bấm vào xem đủ 9 tấm. Công nhận cô gái nhỏ này nhìn xinh thật, nhưng mà vô danh như vậy, sao lại lên hot Weibo nhỉ? Xem xong bình luận mới hiểu...【@Mẹ của Tịnh Tâm】: Ban đầu tưởng là đeo đồng hồ fake, định vào web chính hãng tra mã sản phẩm, ai ngờ hệ thống trả về cái tên trùng với tên người mẫu, tôi quỳ. [kèm ảnh]【@Y Vị Hi】: Tôi không rành đồng hồ, để trước mặt cũng chẳng nhận ra. Tôi chỉ muốn làm bạn với chị gái xinh đẹp mặc sơ mi trắng thôi.【@Autistic beauty】: Tiểu thư nhà giàu đi làm thêm à? Đi thực tế tìm hiểu lòng dân?【@Chu Linh Linh Tiểu Bá Vương】: Từ nay trở đi, chị ấy là chị tôi! Chị ơi, cho em chúc Tết sớm nhé!

Lúc nhận được tin tức, Hứa Hân Đóa vừa mới tan ca.
Cô cầm điện thoại lên thấy 3 cuộc gọi nhỡ, vội vàng gọi lại cho anh Trương:

“Anh Trương, có chuyện gì vậy ạ?”

Anh Trương không nói chuyện "hot Weibo" ngay, mà hỏi:

“Tiểu Đóa, em có tài khoản Weibo không?”

“Dạ, không có ạ.”

“Công ty đang làm cho em một tài khoản chính thức rồi, hiện tại đang tiến hành xác minh danh tính. Em có muốn tự viết bài đăng đầu tiên không? Không thì để bên đội ngũ lo. Em có ảnh selfie nào không?”

Hứa Hân Đóa tưởng là chuyện thường tình trong công việc, nên đáp:

“Tài khoản thì để bên anh làm đi, nhưng mà cho em duyệt bài đăng trước khi đăng nhé.
Còn selfie thì… em không có. Em thấy mấy chuyện đó mất thời gian lắm.”

“Em là người mẫu, mà lại thấy selfie là mất thời gian?”

Hứa Hân Đóa đành phải thành thật:

“Thật ra, trước khi đi phỏng vấn, em vốn không thích chụp ảnh.”

“Bây giờ chúng ta phải suy nghĩ xem làm thế nào tận dụng làn sóng nổi tiếng lần này, sau khi tài khoản được xác minh xong, chúng ta sẽ mua một đợt quảng bá nhẹ. Phải chuẩn bị từ sớm.”

“Nổi tiếng?” — Hứa Hân Đóa ngơ ngác.

“Đúng vậy, bộ ảnh tụi em chụp đã lên hot search rồi. Tuy mọi người quan tâm hơi lệch trọng tâm một chút, nhưng vẫn là độ hot mà, ít nhất là họ đã bắt đầu để mắt tới em. Rất nhiều người vì cái đồng hồ mà bắt đầu biết tới em.”

Hứa Hân Đóa cúp máy, cầm điện thoại lướt hot Weibo. Mất một lúc mới thấy được bài viết kia.

Cô kéo xuống đọc bình luận một lát, cảm thấy... cũng bình thường thôi.
Dù sao ở diễn đàn nội bộ trường Quốc tế Gia Hoa, cô cũng từng đọc qua đủ lời cay nghiệt rồi, nên đã quen rồi.

Cô chỉ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, thật sự khó tin.

Cùng là người trẻ tuổi, sao suy nghĩ của người ta lại rẽ theo một hướng mình không hiểu nổi vậy?

Lúc chụp hình, cả ekip không ai yêu cầu cô tháo đồng hồ. Có lẽ trong mắt họ, có chiếc đồng hồ làm điểm nhấn cũng hay hay.

Chiếc đồng hồ này không phải thương hiệu đại chúng, cũng không phải dạng ai cũng biết, nên không ai trong ekip nhận ra, thành ra chẳng ai để tâm.

Ai ngờ, chính một chi tiết nhỏ bị lãng quên lại tạo ra kết quả bất ngờ như vậy.

Bên phía anh Trương hoàn toàn không để t@m đến chiếc đồng hồ kia. Vì Hứa Hân Đóa là do Thiệu Thanh Hòa giới thiệu đến, anh ta biết rõ cô chắc chắn là con nhà giàu, nên việc cô đeo đồng hồ hàng triệu tệ, anh ta cũng chẳng lấy làm lạ.

Thứ anh ta quý trọng là làn sóng nổi tiếng lần này — muốn tận dụng cơ hội để đẩy Hứa Hân Đóa lên một bước.

Công ty của họ không quá coi trọng mảng người mẫu, đầu tư cũng không nhiều, nên cả team thường xuyên thiếu kinh phí.
Một cơ hội "tự dâng tới cửa" như thế này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Lúc Hứa Hân Đóa chuẩn bị xong đồ để về, anh Trương gửi cho cô một loạt bản thảo đăng Weibo — tất cả đều đã viết sẵn, để cô chọn một cái.

Hứa Hân Đóa đọc qua, cảm thấy đều rất quy củ, sạch sẽ, không sai đâu, nhưng cũng không hiểu mấy.
Vì thế cô chuyển tiếp cho Doãn Hoạ xem.

Doãn Hoạ trả lời rất nhanh: “Rất gượng ép, không tự nhiên tí nào. Kiểu này không thu hút được thiện cảm từ người ngoài đâu.”

Hứa Hân Đóa gửi lại: “Vậy nên đăng thế nào thì hay hơn ạ?”

Doãn Hoạ: "Tự nhiên một chút, đừng cố dựng hình tượng gì cả. Thật ra trong ngành người mẫu, người ta rất thích những người có cá tính riêng, chân thật là tốt nhất."

Hứa Hân Đóa ngồi xe trở về căn nhà mà Đồng Duyên đã chuẩn bị sẵn. Vừa vào nhà, cô liền tẩy trang, buộc gọn tóc thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu rồi nói với Đồng Duyên: “Giúp tôi chụp một tấm ảnh đi.”

Đồng Duyên rút điện thoại ra, giơ lên chụp một tấm, rồi đưa cho cô xem: “Được chưa?”

Hứa Hân Đóa nhìn tấm ảnh xong, cảm thấy trình chụp ảnh của Đồng Duyên đúng kiểu "trình bạn trai cũ" – rất thiếu thẩm mỹ.

Cô lập tức chê bai: “Với trình độ chụp như cậu, nếu tôi là bạn gái cậu chắc tôi chia tay cậu cả trăm lần cũng chưa đủ đâu.”

Đồng Duyên vội vàng biện hộ: “Cậu đâu hiểu được cái ý cảnh trong bức ảnh của tôi. Cậu muốn chụp thế nào, tôi sẽ về trường đăng ký lớp học nhiếp ảnh luôn!”

Hứa Hân Đóa đi vào phòng mình, cảm thấy căn phòng này hơi sang quá, không hợp vibe cần chụp. Cô mở cửa phòng khách – chỗ mà Đồng Duyên đã ngủ tạm một ngày – chăn còn lộn xộn, bên trong còn vứt vài gói snack ăn dở.

Cô lập tức leo lên giường, ngồi vào trong chăn, dùng chăn phủ lên chân, tay cầm điện thoại vừa lướt vừa nói: “Chụp đi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 168: Chương 168



Đồng Duyên cầm điện thoại, lần này chụp ảnh cực kỳ cẩn thận, mãi mà không bấm chụp, khiến Hứa Hân Đóa sốt ruột đến phát cáu. Cô cau mày, ngẩng đầu lên gắt:

“Chụp xong chưa vậy?”

Vừa dứt lời thì tiếng tách của máy ảnh vang lên.

Hứa Hân Đóa lập tức cảm thấy cuộc đời vô vọng – đúng là nhiếp ảnh gia không hợp, tạo dáng mà cũng thành thử thách.

Đồng Duyên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Cậu ngồi lại đi, tôi chụp lại cái khác cho đàng hoàng.”

Lúc này cậu mới nhận ra: biết chụp ảnh đúng là kỹ năng sống quan trọng, nhất là khi bạn gái tương lai của mình có khả năng sẽ là người mẫu.

Hứa Hân Đóa đành phải tạo dáng lại lần nữa, Đồng Duyên thì đổi góc lia lịa, mỗi góc chụp một tấm, rồi đưa điện thoại cho cô: “Cậu xem thử đi, không được thì tôi chụp lại nữa.”

Hứa Hân Đóa xem xong mấy tấm ảnh, chọn hai tấm rồi chuyển qua điện thoại của mình, sau đó gửi cho anh Trương nhờ chỉnh sửa.

Anh Trương khó xử nói: “Thế này thì thật quá rồi, em bây giờ là người mẫu, ảnh không đạt chuẩn sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này. Mà gương mặt mộc của em có thể là một điểm sáng, nếu sau này có lần nào đó khoe mặt mộc lên hot search thì sao? Em mở màn là đã tung át chủ bài rồi.”

Hứa Hân Đóa lập tức cảm thấy việc này… khó quá đi mất!

Cuối cùng, anh Trương và cả team cùng nghĩ ra một dòng trạng thái không quá màu mè, đính kèm là ảnh thẻ chuyên nghiệp với lớp trang điểm nhẹ. Trong ảnh, Hứa Hân Đóa trang điểm nhạt, vẫn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt ba tròng rõ ràng.

Có chút ngạo, không dễ tiếp cận, nhưng lại cực kỳ thu hút.

Bài đăng của Hứa Hân Đóa là:
Người mẫu mới Hứa Hân Đóa chúc mọi người năm mới sớm vui vẻ. [Ảnh]

Tài khoản này là tài khoản mới, không có người theo dõi, không có tương tác, đăng xong vô cùng yên ắng.

Cô chụp màn hình gửi cho anh Trương, anh bên kia do dự một lúc rồi đồng ý: “Vậy cũng được, mấy việc sau này để anh lo.”

Hứa Hân Đóa không để ý thêm, ném điện thoại sang bên rồi đọc sách, làm bài tập.

Đồng Duyên cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ làm bài cùng. Nhưng làm một lúc thì lại nhích lại gần một chút.

Hứa Hân Đóa đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền hỏi Đồng Duyên: “Sau này cậu làm bài của lớp Quốc tế hay lớp Hỏa tiễn?”

“Lúc lớp Hỏa tiễn giao bài tập cuối kỳ thì cậu chưa vào lớp, nên không cần làm. Mà học kỳ tới không học lớp Quốc tế nữa, bài của lớp đó cũng khỏi viết luôn.”

Hứa Hân Đóa nghe xong mắt sáng rực, đầy ngưỡng mộ: “Ôi, vậy thì tốt quá rồi! Vậy bây giờ cậu đang viết gì?”

“Nhật ký trại đông nè, cái này phải nộp cho phòng học sinh.”

Hứa Hân Đóa lập tức túm lấy tay áo Đồng Duyên.

Đồng Duyên lập tức gật đầu: “Được được được, tôi viết giúp cậu.”

“Vở bài tập thì không cần, cậu giúp tôi mấy bài chép từ mới đi, phải chép cả một quyển lận đó. Còn phải chép thơ cổ nữa, cái đó cũng giúp ích cho cậu mà.”

“Được.”

Hai người cùng làm bài một lúc, Hứa Hân Đóa lại cầm điện thoại lên xem, thấy anh Trương nhắn: “Đợt fan đầu tiên chắc là tụi anh mua, toàn là tài khoản ảo thôi.”

Anh Trương: Nhưng rất nhanh sẽ có fan thật vào. Weibo của tạp chí đã chỉnh sửa lại rồi, vị trí người mẫu đã tag em, rất nhanh nữa thôi sẽ có dân mạng tìm tới.

Anh Trương: Việc kiểm soát bình luận cũng đã hoàn thành bước đầu, phần bình luận mới em tạm thời đừng để ý, tắt thông báo đi là được.

Chiêu trò của họ đại khái là thế, đợi đến khi phần bình luận dưới bài đăng của Hứa Hân Đóa đã được “định hình” xong, mới để cư dân mạng “thật” bắt đầu kéo vào.

Cái gọi là kiểm soát bình luận, chính là đẩy những bình luận có nội dung họ chuẩn bị sẵn lên top, rồi tạo không khí sôi nổi trong phần phản hồi.

Mấy tài khoản ảo thì chủ yếu là chia sẻ lại, like bài một cách máy móc.

Hứa Hân Đóa lướt qua một vòng rồi cũng không xem nữa. Lúc này cô hoàn toàn chưa có cảm giác mình đang nổi tiếng, cũng không tin rằng chỉ nhờ một khuôn mặt và một chiếc đồng hồ là có thể thành sao được — nếu vậy thì nổi tiếng dễ quá còn gì?

Công ty của Hứa Hân Đóa đã nghỉ Tết từ hôm Giao thừa. Cô đang ở nhà mở mấy gói hàng mình đặt, xem mấy loại hạt khô mua được, thì nhận được tin nhắn từ Doãn Họa:
“Tới nhà bác ăn bữa cơm đi.”

Sau đó gửi kèm một định vị.

Hứa Hân Đóa đang buộc tóc thì Doãn Họa lại gửi thêm một tin: “Bác gửi cho con một bộ đồ rồi, còn gọi sẵn thợ trang điểm nữa. Con vẫn ở căn hộ cao tầng đúng không?”

Hứa Hân Đóa lập tức nhắn lại: “Không phải người nhà sao ạ?”

Doãn Họa: “Có nhiều người khác nữa.”

Hứa Hân Đóa lập tức chạy vào phòng tắm rửa lại lần nữa.

Sau khi cô chuẩn bị xong xuôi, Đồng Duyên từ trong phòng đi ra hỏi: “Cậuđi đâu đấy? Chiều nay tôi phải đi đón bà.”

“Mẹ gọi tôi đến ăn cơm.”

“Sao không gọi tôi?”

“Không gọi cậu à?”

Đồng Duyên lập tức thấy… từ khi Hứa Hân Đóa xuất hiện, địa vị của mình trong nhà tụt dốc không phanh, bất lực thật sự. Mẹ cậu không phải đã quên là bà còn có một đứa con trai nữa rồi chứ?

Nhưng Doãn Họa đã không gọi thì cậu cũng không đi, chỉ ở trong nhà nói: “Vậy cậu đi đi, nhớ về sớm. Tôi lát nữa đi đón bà.”

“Ừm.”

Hứa Hân Đóa đi theo định vị đến nơi, không ngờ vừa tới thì bị yêu cầu trình thiệp mời. Cô vội vàng nhắn tin cho Doãn Họa…
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 169: Chương 169



Chẳng mấy chốc Doãn Họa đã ra tận nơi đón cô, phải có bà ấy đích thân ra mới dẫn Hứa Hân Đóa vào trong được. Vào rồi, Doãn Họa liền dẫn cô đi làm quen, trò chuyện với từng người, đồng thời như vô tình mà giới thiệu: Hứa Hân Đóa là hậu bối mà dạo này bà rất quý mến.

Nhiều người khi nhìn thấy Hứa Hân Đóa đều không khỏi sáng mắt lên, khen cô xinh đẹp.

Doãn Họa thuận đà cười tươi như hoa, nói: “Đoá Đoá mới vừa debut làm người mẫu, không vào công ty lớn, đang ở Tinh Giải. Ừm, sau này mong anh/chị giúp đỡ nhiều.”

Lúc này Hứa Hân Đóa mới hiểu, thì ra hôm nay Doãn Họa dẫn cô đến đây là để mở đường cho sự nghiệp, giúp cô thiết lập quan hệ xã giao.

Thế là cô cũng ngoan ngoãn, lễ phép theo sát Doãn Họa, lần lượt gặp mặt năm nhóm người. Sau đó Doãn Họa nói với cô: “Được rồi, con về đi.”

Hứa Hân Đóa hơi bất ngờ, cô mới tới chưa được nửa tiếng mà đã xong rồi?
“Xong rồi ạ?”

“Ừ, bác thấy những người có năng lực và sẽ giúp được con đều đã gặp cả rồi. Còn mấy nhóm lộn xộn khác thì không cần biết đâu. Bác cũng không cho họ nhìn thấy con, khỏi khiến họ chú ý lung tung.”

Doãn Họa lần này thật sự rất rõ ràng và có mục đích, cũng chẳng hề giấu diếm gì.

Hứa Hân Đóa cũng rất nghe lời, bảo đến thì đến, bảo về là về ngay, lập tức rời khỏi bữa tiệc.

Ra ngoài, cô nhắn tin cho Đồng Duyên. Nghe cậu bảo đang trên đường đến viện dưỡng lão đón bà, cô cũng lập tức theo tới đó.

Tới cửa viện thì thấy Đồng Duyên đã đứng đợi. Thấy cô đến, cậu liền bước tới đi bên cạnh: “Lạnh không?”

“Hơi hơi. Trong váy tôi chỉ mặc có hai lớp quần giữ nhiệt thôi.”

Hai người sóng vai bước vào viện dưỡng lão, đúng lúc bị mấy cụ già trong đó bắt gặp. Một cụ bà quay ra mắng con mình xối xả: “Nhìn xem, con nhà người ta trẻ ranh mà đã có người yêu rồi, mày thì hơn ba mươi cái xuân xanh, còn mặt mũi nào mà đến đón tao hả? Tao không về! Về là bị mày chọc cho tức chết!”

Một câu nói của cụ bà khiến không ít người già trong viện dưỡng lão tò mò ló đầu ra nhìn Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên.

“Chậc chậc, chàng trai cao to thế kia, con của hai đứa họ chắc chắn sẽ cao lắm đấy.”

“Còn phải xinh nữa chứ, nhìn mặt hai đứa xem, đẹp đôi thế kia cơ mà!”

“Cô bé kia hơi gầy đấy, ăn nhiều vào, sau này dễ sinh nở. Xương chậu thì cũng được đấy.”

Hứa Hân Đóa bị mấy lời ấy làm cho đỏ mặt lúng túng, không biết phải làm gì. Ai ngờ Đồng Duyên thản nhiên khoác vai cô, còn phụ họa: “Thấy chưa, ông bà nói có sai đâu. Sau này phải ăn nhiều vào nhé, ngoan.”

Hứa Hân Đóa liếc xéo cậu một cái, lập tức hất tay cậu ra rồi chạy thẳng đến phòng của bà Hứa.

Hai người một trước một sau bước vào phòng bà, rồi cùng lúc nhìn thấy cha của Mục đang ngồi ở đó.

Khoảnh khắc thấy ông ta, Hứa Hân Đóa liền giật mình, sau đó lại thấy bà Hứa lén lau nước mắt. Không biết cha Mục vừa nói gì khiến bà buồn đến vậy.

Sắc mặt Hứa Hân Đóa lập tức trầm xuống. Người cô quan tâm chính là giới hạn cuối cùng của cô. Chọc giận Hứa Hân Đóa thì chưa chắc cô đã tức giận thật, nhưng nếu đụng đến bà Hứa, cô tuyệt đối không thể giữ bình tĩnh.

Cô liếc ông ta lạnh lùng rồi hỏi: “Ông đến đây làm gì?”

Cha Mục nhìn lướt qua Đồng Duyên, như chẳng mấy quan tâm, mỉm cười điềm nhiên:
“Tết nhất mà, ba cũng phải tới thăm cụ chứ. Dù gì cũng là người đã nuôi dạy con gái ba khôn lớn. Nói cho cùng, cũng xem như là ân nhân, bà thấy đúng không?”

Thời gian vừa rồi, cha Mục đã sai mẹ Mục đi tìm Hứa Hân Đóa. Nhưng đợi mãi chẳng thấy tin tức gì, mẹ Mục trở về lại còn đòi ly hôn.

Nhà họ Mục bắt đầu náo loạn, suốt mấy ngày không yên ổn. Đang Tết mà không khí trong nhà lại tệ như vậy, đương nhiên không thể sum vầy đón năm mới.

Mục Khuynh Diệc thì suốt ngày rúc trong phòng, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài đi học thêm.

Mục Khuynh Dao lại tỏ ra rất ngoan, thỉnh thoảng đi tìm Thẩm Trúc Hằng.

Mẹ Mục dứt khoát chuyển đến nhà bạn thân ở, mấy hôm rồi chưa quay về. Nghe nói đang tìm luật sư ly hôn.



Hồi trước khi Hứa Hân Đóa quay về nhà họ Mục, nhà họ Mục đã hứa sẽ sắp xếp chỗ ở tốt cho bà ngoại cô trong viện dưỡng lão, đồng thời chịu toàn bộ chi phí. Chính vì lời hứa đó, Hứa Hân Đóa mới yên tâm mà quay về nhà họ Mục.

Cha Mục tất nhiên biết bà ngoại Hứa đang ở đâu, cũng biết Hứa Hân Đóa rất hiếu thuận với bà. Thế nên vào đúng ngày ba mươi Tết, ông ta cố tình đến đây, đoán chắc rằng Hứa Hân Đóa sẽ ghé thăm bà mình.

Quả nhiên, ông ta đã chờ được.

Ông ta nhất định phải gặp được Hứa Hân Đóa, bởi vì ông ta rất rõ, mấu chốt khiến gia đình mâu thuẫn chính là cô. Nếu có thể giữ chân Hứa Hân Đóa, khiến cô quay lại nhà họ Mục, thì phần lớn mẹ Mục cũng sẽ ngừng làm loạn.

Như vậy, mọi vấn đề trong nhà đều có thể được giải quyết.

Hứa Hân Đóa nhanh chóng bước tới, đến bên cạnh bà nội rồi hỏi:

— Bà ơi, ông ta đã nói gì với bà vậy?

— Cũng không nói gì đâu... — Bà nội cô có vẻ không muốn gây căng thẳng tại chỗ, trả lời một cách mơ hồ. Bà cũng không chắc cha Mục có biết sự tồn tại của Đồng Duyên hay không, nên trong lòng đang lo lắng thay cho cả Hứa Hân Đóa lẫn Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa cố gắng đè nén cơn giận, quay đầu lại nói với cha Mục:

— Mời ông ra ngoài.

Đồng Duyên đứng bên cạnh đã bắt đầu xắn tay áo lên, từ lâu cậu đã không ưa gì ông ta. Nếu không phải vì ông ta là cha ruột của Hứa Hân Đóa, thì Đồng Duyên đã động tay không biết bao nhiêu lần rồi.

Hôm nay ông ta còn làm bà nội buồn, nếu còn không biết điều, khả năng cao Đồng Duyên sẽ ra tay thật.

Cha Mục vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói:

— Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút, nói xong tôi sẽ rời đi.

— Giữa chúng ta không còn gì để nói. — Hứa Hân Đóa kiên quyết từ chối.

Không ngờ bà nội lại lên tiếng khuyên:

— Nói chuyện với cha con đi, hai người cứ từ từ mà nói chuyện.

Hứa Hân Đóa hơi bất ngờ. Bởi lẽ bao năm nay bà nội cô góa bụa, một tay nuôi cô khôn lớn, tính cách cứng rắn, có chút dữ dằn, rất biết bảo vệ người thân. Nếu cha Mục dám nói lời khó nghe, bà không chừng sẽ cầm gậy đánh người.

Thế mà giờ phút này, bà lại có thái độ như vậy khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn đi theo cha Mục ra ngoài.
 
Back
Top Bottom