Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 150: Chương 150



Hứa Hân Đóa không dám hỏi, chỉ có thể tự mình suy nghĩ lung tung.

Cô rất sợ rằng bây giờ mình lại lạc vào niềm vui sướng, rồi một thời gian sau Đồng Duyên sẽ nói với cô rằng cậu ta chỉ coi cô là bạn thân, đối xử như vậy chỉ vì mối quan hệ giữa hai người.

Dù sao, khoảng cách từ lần trước Đồng Duyên và Doãn Họa phủ nhận tình cảm của mình chưa lâu, làm sao có thể đột nhiên thích cô được chứ?

Đừng vừa không cưới lại vừa trêu đùa!

Tên khốn!

"Đi ra!" Hứa Hân Đóa đột nhiên hét lên, cầm cốc trà ô long tức giận bỏ đi.

Đồng Duyên bị hét một cái thì ngẩn ra, rồi cảm thấy có chút thất vọng. Cô gái này sao tâm trạng lại thay đổi nhanh thế nhỉ?

Mục Khuynh Dao giúp giáo viên mang bài thi đến văn phòng, trên đường đi thì lén lút lật bài thi, khi đến văn phòng, cô ta nhanh chóng rút bài thi của Lý Tân Ninh ra, bỏ bài thi của mình vào trong, rồi nhanh chóng rời đi.

Trong suốt quá trình làm việc này, cô ta luôn quay lưng lại với camera giám sát, che giấu mọi hành động của mình rất cẩn thận.

Thông thường, bài thi sẽ do giáo viên trực tiếp mang về văn phòng, nhưng vì Mục Khuynh Dao là lớp trưởng của lớp giám thị lần này, cô giáo cũng quen với Mục Khuynh Dao, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ bảo cô mang bài thi đi.

Mục Khuynh Dao đã có kế hoạch này từ lâu, mục tiêu đầu tiên của cô ta là Hứa Hân Đóa.

Cô ta không muốn bị Hứa Hân Đóa vượt qua quá xa, bị so sánh và thua kém sẽ làm cô ta rất khó chịu, vì vậy cô ta quyết định đổi bài thi.

Tuy nhiên, Hứa Hân Đóa không có mặt ở phòng thi đầu tiên, vì vậy Mục Khuynh Dao đã thay đổi mục tiêu, chọn Lý Tân Ninh.

Phương pháp này Mục Khuynh Dao chỉ có thể áp dụng cho một người, nếu sau này xảy ra chuyện, Hứa Hân Đóa và Lý Tân Ninh đồng thời bị thay bài, thì tất cả bằng chứng sẽ chỉ vào Mục Khuynh Dao, vì cả hai đều là những người cô không thích.

Mục Khuynh Dao dĩ nhiên không ngốc đến mức làm vậy.

Vì vậy, ban đầu cô chỉ chuẩn bị đối phó với một người, từ lâu đã chuẩn bị sẵn bài thi, vì bài thi của trường Quốc tế Gia Hoa đều là loại bài thi đồng nhất, số lượng chắc chắn dư thừa, lấy một bài cũng sẽ không bị phát hiện.

Cô ta đã nhớ kỹ số báo danh của Lý Tân Ninh, viết tên của cô ấy, rồi tô đầy bài thi theo kiểu nửa đúng nửa sai và giấu đi một cách lén lút.

Lúc này, khi Mục Khuynh Dao thay bài thi của mình vào, cô ta cảm thấy một chút thỏa mãn.

Côta biết rõ những suy nghĩ và hành động nhỏ của Lý Tân Ninh, nhưng thật sự không còn quan tâm nữa.

Bây giờ, cô ta và Thẩm Trúc Hàng chỉ là mối quan hệ bề ngoài, cô ta cố gắng duy trì một cách vừa phải, chỉ cần giữ được Thẩm Trúc Hàng, thế là đủ. Những hành động nhỏ của cậu ta cô ta cũng không quan tâm nữa, chỉ cần hôn ước vẫn còn, cô ta sẽ không bị rơi khỏi nhà họ Mục.

Nhưng Lý Tân Ninh, con nhỏ kia, sao cứ không chịu ngoan ngoãn? Không biết suy nghĩ lại, cứ tưởng mình cao cấp lắm, nhưng thực chất chỉ là rác rưởi mà thôi.

Lý Tân Ninh lần thi trước đã rất gần với điểm giới hạn, nếu không cải thiện thì rất có thể sẽ bị loại khỏi lớp Hỏa Tiễn.

Có thể là Lý Tân Ninh gần đây chăm chỉ ôn tập, nhưng ai cũng đang cố gắng mà thôi!

Cộng thêm một bài thi bị chỉnh sửa của Mục Khuynh Dao, cô ta có thể đảm bảo rằng lần này Lý Tân Ninh chắc chắn sẽ bị loại khỏi lớp Hỏa Tiễn, và cô sẽ có thời gian không phải nhìn thấy cô ta nữa.

Mục Khuynh Dao đứng bên lan can nhìn xuống dưới, thấy Hứa Hân Đóa đang ngồi đọc sách, bên cạnh là Đồng Duyên và Ấn Thiếu sơ đang trò chuyện.

Ba người này khi ở cùng nhau thật sự rất thu hút sự chú ý.

Mục Khuynh Dao vịn lan can, nhìn một lúc, trong lòng càng cảm thấy chua xót, quả thật, xinh đẹp thì sẽ được ưu ái...

Cô ta cảm thấy mình thật đáng thương.

Nếu như cô ta sinh ra trong một hoàn cảnh nghèo khó, cuộc sống bình thường, có lẽ cô ta sẽ không để tâm.

Nhưng cô ta đã trải qua sự nuông chiều, hưởng thụ sự giàu có, làm sao có thể chấp nhận cuộc sống tồi tệ đó?

Vì vậy, tâm trạng cô ta càng lúc càng khó chịu, cô tađã nếm được ngọt ngào, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Lúc này, Hứa Hân Đóa quay lại, vẫn giữ một dáng vẻ không thể xâm phạm.

Nhìn thấy thật khó chịu.

Mục Khuynh Dao trên đường đến phòng thi, không thể không nghĩ, Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa có những người cha mẹ như vậy, cha của Mục Khuynh Diệc rõ ràng là một kẻ thao túng cảm xúc, còn mẹ của Mục Khuynh Dao yếu đuối và thiếu chính kiến. Cặp vợ chồng như vậy, sinh ra đứa con xinh đẹp thì cũng chẳng thể là người tốt.

Hai anh em này suốt ngày cao ngạo, họ đang làm vẻ mặt gì cho ai xem?

Cả một đống quả hỏng, chẳng qua là ai kiên quyết đến cuối cùng mà thôi.

Cuối cùng, ai cũng sẽ không sống tốt.

Hứa Hân Đóa mua một đống miếng lót giữ ấm, chuẩn bị mang theo khi tham gia trại hè, thì điện thoại của cô bỗng vang lên.

Sau khi thi xong, Hứa Hân Đóa đã thay âm thanh rung thành nhạc chuông, cầm máy nghe lên thì nghe thấy Lâu Hử đang tám chuyện: “Đoá Đoá! Lớp chúng ta có chuyện rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Hân Đóa vừa nghe điện thoại vừa nghiên cứu xem mang theo áo giữ ấm nào.

“Điểm của Lý Tân Ninh đã ra rồi, so với điểm ước tính của cô ấy thì chênh lệch rất lớn, thế là cô ấy đi kiểm tra bài thi ở trường, và đoán xem sao?”

Hứa Hân Đóa không mấy quan t@m đến chuyện của Lý Tân Ninh, chỉ hỏi qua loa: “Sao vậy?”

“Đáp án của Lý Tân Ninh đã bị người khác đổi, cô ấy nói đáp án mà cô ấy chọn không phải thế, người đó dù có mô phỏng được chữ viết nhưng không hoàn toàn giống. Sau đó, Lý Tân Ninh trong nhóm đã tag Mục Khuynh Dao và chửi bới, Mục Khuynh Dao tỏ vẻ oan ức như không hiểu gì, rối rắm lắm đấy.”

Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng cảm thấy bất ngờ, hỏi lại: “Đáp án bị đổi sao?”

Lâu Hử đáp: “Đúng thế, dù Lý Tân Ninh học hành chăm chỉ đến đâu, cũng không thể nào mà điểm tiếng Anh chỉ vừa đủ điểm, không đạt trình độ của lớp chúng ta. Nghe nói, điểm của Lý Tân Ninh đã giảm đi khoảng ba mươi điểm, tổng điểm của cô ấy đã rơi xuống mức trung bình của lớp bình thường, không thể tiếp tục ở lại lớp Hỏa Tiễn được nữa.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 151: Chương 151



Hứa Hân Đóa suy nghĩ một lúc rồi không hiểu hỏi lại: “Cậu ấy làm sao mà đổi được vậy?”

“Nghe nói là Mục Khuynh Dao mang bài thi đi gửi, nhưng Mục Khuynh Dao không nhận, nói Lý Tân Ninh đang vu khống mình. Tuy nhiên, hình như là giáo viên cuối cùng cũng không điều tra ra được, Lý Tân Ninh không thể làm gì, đành phải rời khỏi lớp Hỏa Tiễn. Giờ thì không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Lý Tân Ninh tức giận đến mức chửi mắng trong nhóm.”

Hứa Hân Đóa thở dài một hơi: “Nếu tớ ở phòng thi đầu tiên, có thể người bị đổi đáp án chính là tớ rồi.”

“Đúng là không nghĩ đến, giờ nghĩ lại thì thật có khả năng.”

“May mà chủ nhiệm Hoàng đã cho tớ vào phòng thi cuối cùng, bài thi không qua tay Mục Khuynh Dao, có lẽ cũng là một lời nhắc nhở cho tớ.”

“Thật đấy! Cậu cũng nghĩ là Mục Khuynh Dao làm đúng không?”

“Ừ, Lý Tân Ninh là một cô gái bề ngoài rất thích giả vờ là một cô gái yên tĩnh, xinh đẹp, loại con gái như vậy sẽ không muốn ai biết rằng mình không hòa thuận với người khác, nên mới công khai cãi vã như thế. Nếu điểm cô ấy thật sự không tốt, cô ấy chắc chắn sẽ giấu đi, chứ không phải làm ầm ĩ lên. Vậy nên cô ấy có thể thật sự bị đổi bài thi, chỉ là vì không có bằng chứng trực tiếp mà thôi.”

Lâu Hử lại cảm thấy ba quan điểm của mình bị chấn động, trước kia cùng học chung mà không phát hiện ra Mục Khuynh Dao lại ác độc như thế.

Cô ấy kêu lên: “Mục Khuynh Dao này ác thật đấy!”

“Tớ thấy cô ta đã đánh mất lý trí rồi, nên tớ cần phải nâng cao cảnh giác hơn. Tớ không muốn chủ động gây sự với cô ta, nhưng nếu cô ta đến gây sự với tớ, thì tớ cũng không thể không phòng bị, thật sự rất phiền.”

“Tớ sẽ giúp cậu chú ý đến cô ta.”

“Ừ, có Hử Hử bảo vệ thì tớ yên tâm rồi!”

Lâu Hử cười một lúc, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó và nói: “À đúng rồi! Đồng Duyên vào lớp Hỏa Tiễn của chúng ta rồi, xếp ngay ở vị trí thứ năm mươi, có phải rất thần kỳ không?”

“Cậu ấy… cậu ấy vào rồi ư?!” Hứa Hân Đóa ngạc nhiên trong một chốc.

“Đúng thế! Vào rồi, cả lớp chúng ta đều rất sốc. Điểm thi lớn đã ra, cậu ấy xếp thứ bảy trong tổng điểm của bốn lớp quốc tế, và xếp thứ năm mươi trong lớp bình thường, rất nhiều người đoán rằng điểm lớp quốc tế của cậu ấy bị giảm, là do học các môn của lớp thường.”

“Ồ…” Hứa Hân Đóa không biết lúc này là nên vui hay là lo lắng.

Lâu Hử lại hỏi: “Nhưng này, Đoá Đoá à… cậu là người đứng đầu cả hai lớp, có phải hơi ngược đời không? Cậu đâu có học lớp quốc tế lâu đâu nhỉ?”

“Có lẽ tớ là thiên tài chăng.”

“Xí, không thèm nói chuyện với thiên tài nữa, tạm biệt!” Lâu Hử tức giận đến mức cúp điện thoại luôn.

Sau khi Hứa Hân Đóa cúp máy, cô lấy điện thoại ra và bắt đầu xem bảng điểm.

Bảng điểm lớp thường, tổng điểm là 750 điểm.Người đứng đầu lớp Hỏa Tiễn: Hứa Hân Đóa – 731 điểm.Người thứ hai lớp Hỏa Tiễn: Mục Khuynh Diệc– 727 điểm.Người thứ ba lớp Hỏa Tiễn: Thiệu Thanh Hòa – 720 điểm.Người thứ mười lớp Hỏa Tiễn: Mục Khuynh Dao – 701 điểm.Người thứ hai mươi lăm lớp Hỏa Tiễn: Lâu Hử – 674 điểm.Người thứ năm mươi lớp quốc tế: Đồng Duyên – 600 điểmHứa Hân Đóa nhìn bảng điểm rồi không nhịn được cười, cô cảm thấy có thể bút mà Ấn Thiếu Sơ tặng cho Đồng Duyên thật sự có hiệu quả, điểm số rất tròn trịa, hơn nữa, thứ hạng cũng thật sự rất trùng hợp.

Cô đi xem người đứng đầu lớp bình thường, trực tiếp bật cười, người đứng đầu lớp thường có điểm là: 599 điểm.

Đồng Duyên thật sự quá may mắn.

Cô cắt ra và nhắn tin cho Đồng Duyên: “Chúc mừng Đồng Duyên học vào lớp Hỏa Tiễn, và trở thành người cuối cùng của lớp Hỏa Tiễn.”

Đồng Duyên: “Mọi người trong lớp Hỏa Tiễn xếp hạng có phải rất kỳ quái không?”

Hứa Hân Đóa: “Đúng vậy.”

Đồng Duyên: “Vậy sao tôi trong lớp lại giữ khoảng cách xa nhất với cậu, nhìn cậu ngồi cùng bàn với Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc?”

Hứa Hân Đóa: “Hình như là vậy.”

Đồng Duyên: “Sao tôi không vui như vậy nhỉ?”

Hứa Hân Đóa đang soạn tin nhắn định trả lời Đồng Duyên thì có người gõ cửa phòng cô.

Cô chạy ra mở cửa, nhìn thấy Đồng Duyên buồn bã đi vào, không thèm quan tâm Hứa Hân Đóa có chào đón hay không, trực tiếp khóa cửa lại.

Hứa Hân Đóa ngạc nhiên nhìn Đồng Duyên và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đồng Duyên ủy khuất trả lời: “Tôi cần cậu dỗ dành tôi.”

Hứa Hân Đóa bị sốc: “Tại sao tôi phải dỗ dành cậu?”

“Tại cậu đã giận tôi trước kỳ thi, khiến tôi phân tâm, nếu không tôi chắc chắn sẽ không rớt xuống vị trí cuối cùng.”

“Tôi nghĩ cậu nên cảm ơn Ấn Thiếu Sơ đã cho cậu một cây bút, nếu không cậu cũng không vào được lớp Hỏa Tiễn đâu.”

“Tào lao!”

Đồng Duyên đi tới ngồi xuống ghế sofa, vẫn ấm ức nói tiếp: “Tôi đã cố gắng học thuộc thơ cổ vì một người nào đó, còn chăm chỉ ôn tập nữa, vậy mà người đó lại hung dữ với tôi ngay trước kỳ thi, tim tôi đau lắm đó.”

Hứa Hân Đóa tức đến mức bật cười: “Cũng tại cậu cứ đi thả thính lung tung đấy chứ!”

“Tôi có thả thính ai đâu?”

“Cậu không thể tùy tiện thả thính được!”

“Không phải tùy tiện, mà là cố tình.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 152: Ghen



Hứa Hân Đóa đứng trước mặt Đồng Duyên, mặt lạnh như băng, không nói một lời, nhưng lại toát ra khí thế khiến người khác áp lực không thở nổi.

Đồng Duyên còn đang định tiếp tục giở trò làm nũng, thì thấy sắc mặt Hứa Hân Đóa càng lúc càng khó coi, bản năng sinh tồn khiến cậu lập tức ngồi thẳng dậy, hoảng sợ nhìn Hứa Hân Đóa.

Sau đó đến ngồi cũng không dám nữa, đứng bật dậy, ngoan ngoãn đứng sang một bên, Hứa Hân Đóa vẫn mặt lạnh nhìn cậu không nói một lời.

Gần đây Đồng Duyên thật sự cảm thấy mình xong đời rồi, càng thả thính, Hứa Hân Đóa càng giận. Có phải cậu thật sự không có thiên phú về mấy chuyện này, chỉ đang “dựa mặt kiếm cơm” thôi không?

Mấy lần suýt nữa đã định tỏ tình, nhưng lại thấy Hứa Hân Đóa tức phồng má, nhìn là biết sắp ra tay đánh người đến nơi.

Cậu chỉ có thể tiếp tục từ bỏ, bắt đầu rón rén đi ra cửa, vừa đi vừa run rẩy nói: “Thôi không cần dỗ nữa đâu, là do tôi không làm bài tốt, tôi sẽ cố gắng hơn, tôi đi tìm mẹ đây, bai bai.”

Nói xong cậu vội vã chạy trốn, lúc chạy còn hối hận vì đã khóa cửa phòng lại.

Hứa Hân Đóa ngồi lại một mình trên ghế sofa sau khi Đồng Duyên rời đi, trong lòng cảm xúc khó có thể bình ổn.

Cô không phải ngốc, gần đây hành động của Đồng Duyên quá rõ ràng, khiến cô hết lần này đến lần khác xác định rằng mình đã không đoán sai.

Nhưng mà, cô có hợp đồng, và hợp đồng ấy mới chỉ vừa ký cách đây không lâu.

Tại sao lại phải là sau khi ký hợp đồng chứ?

Nếu như Đồng Duyên có thể sớm hơn một chút, Hứa Hân Đóa giờ cũng không rối bời như vậy. Nói không đau lòng là nói dối, trong lòng cô như có sóng cuộn trào, chỉ muốn hét to lên vài tiếng.

Cô không nỡ trách Đồng Duyên, chỉ có thể giận bản thân mình.

Sau đó lại thở dài — có lẽ là họ không có duyên.

Cô không thể đáp lại, cũng chẳng có cách nào để đáp lại.

Đồng Duyên càng như vậy, cô lại càng giận.

Hôm đi trại đông, giáo viên hỏi Đồng Duyên muốn đi cùng lớp Hỏa Tiễn hay cùng lớp Quốc tế 4.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi cùng lớp Quốc tế 4. Lên xe buýt, cậu ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Hứa Hân Đóa và Lâu Hử đang kéo vali đi về phía xe buýt của lớp Hỏa Tiễn.

Lúc chuẩn bị lên xe, Thiệu Thanh Hòa – người vẫn đang giúp mọi người bên xe – cầm lấy vali của Hứa Hân Đóa, giúp cô đặt xuống khoang hành lý dưới xe.

Sau khi giúp Hứa Hân Đóa xếp hành lý xong, Thiệu Thanh Hòa liền cùng cô lên xe.

Sắc mặt của Đồng Duyên trở nên không tốt.

Cậu cảm thấy gần đây những ám chỉ của mình cơ bản đã thành minh bạch rồi, chỉ còn thiếu một câu tỏ tình rõ ràng nữa thôi.

Kết quả là phản ứng và biểu hiện của Hứa Hân Đóa khiến cậu nhận ra — cô dường như phản cảm với chuyện cậu thích cô.

Hôm đó, sau khi rời khỏi phòng của Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên suýt nữa đã bật khóc. Cậu nhận ra Hứa Hân Đóa chắc chắn không thích cậu, thậm chí còn không muốn mối quan hệ giữa hai người thay đổi. Nếu không, cô sẽ không có phản ứng như vậy.

Cảm giác thất bại thật quá nặng nề.

Chưa bắt đầu đã thất tình.

Giờ chỉ cần thấy Hứa Hân Đóa là cậu lại thấy tim đau nhói.

Đúng là người có lòng tự trọng quá cao không hợp để theo đuổi người khác, chút thất bại thế này mà Đồng Duyên đã không chịu nổi.

Ngụy Lam ngồi xuống cạnh Đồng Duyên, bắt lấy chuỗi kẹo m*t mà Tô Uy ném qua, bóc ra một cái rồi đưa cho Đồng Duyên.

Đồng Duyên đưa tay nhận lấy, rồi thở dài.

Ngụy Lam ăn một viên kẹo m*t rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Khó theo đuổi quá.”

“Đóa gia từ chối rồi à?”

“Không, nhưng cũng chẳng khác gì bị từ chối.”

Ngụy Lam vừa sắp xếp đồ đạc, vừa như tiện miệng hỏi: “Thích thật à?”

“Ừ.”

“Nếu cô ấy quen người khác, cậu chịu nổi không?”

“Tớ có thể sẽ phát điên.”

“Vậy thì theo đuổi đi, theo đuổi đến cùng, sống chết không buông. Trẻ tuổi liều lĩnh thì phải làm những chuyện hoành tráng vào, chỉ khi đã cố gắng hết mình thì mới không uổng phí tình cảm này, cậu nói có đúng không?”

Đồng Duyên có chút được khích lệ, nhưng vẫn hơi chán nản, nói: “Rõ ràng tôi đã làm vì cô ấy bao nhiêu chuyện như vậy, sao cô ấy không thể đối xử với tôi tốt hơn một chút chứ?”

Ngụy Lam nói: “Đóa gia đối với cậu còn chưa đủ tốt à? Cậu nhìn xem, Đóa gia có để t@m đến ai khác không?”

“Cô ấy quan t@m đến Thiệu Thanh Hòa đấy thôi!”

“Ồ… ghen rồi hả?”

“Nói bậy! Tôi là kiểu người biết ghen sao? Chỉ là không vui thôi. Cô ấy mới quen Thiệu Thanh Hòa bao lâu mà trông thân thiết lắm vậy.”

Ngụy Lam cầm cây kẹo m*t, nghiêm túc hỏi: “Đóa gia và Thiệu Thanh Hòa thân thiết chỗ nào cơ?”

“Họ dám trò chuyện với nhau luôn đấy!”

“…” Ngụy Lam bắt đầu không muốn nói chuyện với Đồng Duyên nữa. Cậu nghĩ, nếu Đồng Duyên thật sự theo đuổi được Hứa Hân Đóa, thì chắc chắn sẽ là một bạn trai ngang ngược khó chịu.

Đồng Duyên thấy Ngụy Lam bắt đầu đeo gối cổ, còn nhét tai nghe vào, chắc chuẩn bị ngủ rồi, lại bực mình, hỏi: “Cậu cũng không giúp tôi nữa đúng không?”

Ngụy Lam bất lực nói: “Anh Duyên à, tôi cảm thấy sau này nếu có dịch bệnh mới bùng phát, khỏi cần đốt giấm, chỉ cần anh nhìn Đóa gia nói chuyện với con trai là đủ sản xuất được hàng loạt rồi. Tự cung tự cấp, độc quyền thị trường, có ích cho quốc gia và nhân dân.”

“Cậu không hiểu tiếng người à? Tôi không có ghen!”

“Đúng, tất cả đều là lỗi của Đóa gia!” — Ngụy Lam vừa nói vừa đeo tai nghe, không thèm quan t@m đến Đồng Duyên nữa.

Đồng Duyên nhìn thấy xe của lớp Hỏa Tiễn đã rời đi, xe của lớp Quốc tế 4 thì bắt đầu hát đồng ca, còn Ngụy Lam thì ngủ rất ngon, khiến cậu tức đến phát điên.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 153: Chương 153



Cậu lấy điện thoại ra định gọi video cho Hứa Hân Đóa, sợ cô đang trò chuyện với Thiệu Thanh Hòa trên xe.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại đặt điện thoại xuống.

Cậu cũng muốn ngủ theo, nhưng mắt thì trợn tròn như cái bóng đèn, tức giận đến không thể ngủ nổi. Đường đi mất hơn hai tiếng, cậu trừng mắt suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.

Bỗng nhiên, thân thể lắc lư, cậu vội giữ thăng bằng, lúc đó mới phát hiện tay mình đang bám vào… tay của một cô gái.

Cậu quay đầu sang nhìn bên cạnh, thấy Lâu Hử đang ngủ ngon lành tựa vào vai mình. Cậu lập tức giật mạnh vai, hất cô ra.

Lâu Hử mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi: “Đến nơi rồi à?”

Đồng Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe vẫn còn đang chạy, liền trả lời:
“Chưa đến.”

Lâu Hử ừ một tiếng, rồi lại tựa vào cửa sổ tiếp tục ngủ.

Đồng Duyên quay đầu lại nhìn quanh, phát hiện xung quanh toàn là học sinh lớp Hỏa Tiễn, cậu rướn người lên nhìn một hồi, cũng không thấy Thiệu Thanh Hòa hay Mục Khuynh Diệc đâu cả, chắc là ngồi khá xa.

Xe của lớp Hỏa Tiễn thì yên tĩnh hơn hẳn, chỉ có vài người trò chuyện khe khẽ, còn lại phần lớn đều đang ngủ gà ngủ gật.

Cậu lại nhìn xuống thân thể mình, rồi sờ mặt một cái, xác nhận rằng… mình lại nhập vào thân thể của Hứa Hân Đóa.

Cậu cảm thấy cơ thể có vài chỗ hơi nóng nóng âm ỉ, chắc là do dán mấy miếng giữ nhiệt.

Trong tay cậu đang cầm điện thoại, nhìn màn hình mà do dự một lúc. Cậu rất muốn xem thử Hứa Hân Đóa có đang nhắn tin với ai không… nhưng nghĩ lại thì thấy việc đó không đạo đức chút nào, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.

Đúng lúc này có âm báo tin nhắn vang lên. Cậu mở điện thoại ra thì thấy chính tài khoản WeChat của mình nhắn tới:

“Sao tự dưng lại đổi sang rồi?”

Cậu gõ lại: “Tôi cũng không biết nữa, dạo này hình như hay bị đổi thường xuyên… Có phải vì chúng ta ở gần nhau không?”

Đối phương chần chừ một lúc rồi mới nhắn lại: “Vậy đi, lát nữa đến nơi rồi thì tìm chỗ nào kín kín gặp nhau.”

“Ừ, được.”

Xe tiếp tục chạy, đến nơi rồi thì Đồng Duyên đành phải xuống xe cùng Lâu Hử. May mà lúc lên xe cậu có thấy Hứa Hân Đóa dùng vali nào, nên giờ mới nhận ra để lấy đúng cái.

Sau đó cậu kéo vali đi về phía khách sạn.

Bọn họ đều được sắp xếp ở phòng tiêu chuẩn, hai giường. Đồng Duyên phải ở chung phòng với Lâu Hử, nghĩ tới chuyện nếu không đổi lại kịp, tối nay mình sẽ ngủ chung phòng với cô ấy… còn bên kia thì Hứa Hân Đóa sẽ phải ở với Ngụy Lam… Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Lúc này, Lâu Hử quay sang hỏi: “Đóa Đóa, cậu không đi trượt tuyết à?”

Đồng Duyên chỉ có thể gật đầu: “Không đi đâu, tớ buồn ngủ rồi, lát nữa định ở lại phòng ngủ một giấc.”

Lâu Hử lại mở miệng: “Nhưng mà bọn mình vẫn phải tập hợp một lúc chứ. Dù sao cũng phải chụp ảnh lưu niệm trại đông nữa mà. Cậu nói xem lần này chụp ảnh, Đồng Duyên có xuất hiện không? Như thế lớp mình đúng là ba đóa hoa rực rỡ luôn!”

“Ba đóa hoa rực rỡ?” – Đồng Duyên nhíu mày đầy ghét bỏ – “Nghe gì kỳ cục vậy?”

“Ba bông hoa đẹp của lớp chứ sao.” – Lâu Hử vừa chỉnh lại đồ trượt tuyết vừa nói, dường như định thay đồ luôn trong phòng.

Ai ngờ lại bị quát một câu: "Cậu đi vào nhà vệ sinh mà thay đồ!”

Lâu Hử bị doạ run cả người, ôm vội đống đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Đồng Duyên ngồi ngoài, cầm điện thoại mà lòng thì cứ nghĩ không biết giờ này Hứa Hân Đóa đang làm gì.

Lúc này Hứa Hân Đóa đang cực kỳ bối rối. Ban đầu cô đứng đợi, nghĩ rằng cái vali cuối cùng trên xe chắc chắn là của Đồng Duyên. May là có Tô Uy giúp cô lấy xuống, khỏi phải đợi đến cuối.

Sau đó, cô lại không biết Đồng Duyên để căn cước công dân ở đâu.

Đồng Duyên thì thuộc kiểu cất đồ chẳng có quy luật gì cả, cô phải lục tìm nửa ngày mới moi ra được, cầm căn cước đi làm thủ tục nhận phòng.

Lúc Ngụy Lam cầm thẻ phòng đứng chờ thang máy, còn hỏi: “Duyên ca, hay tớ hẹn Lâu Hử ra nha, để cô ấy gọi cả Đóa gia ra nữa?”

“Cậu ấy không hợp để đi trượt tuyết.” – Hứa Hân Đóa cố làm ra vẻ bình tĩnh. Dù bên trong là Đồng Duyên, thì thể chất yếu như cô cũng không chịu nổi mấy trò thể thao cường độ cao như vậy.

“Vậy cậu có đi không?”

“Tôi về phòng nghỉ một lúc, rồi đi dạo quanh quanh, trượt tuyết để sau.”

Vừa bước vào thang máy, cô đã đụng phải Ấn Thiếu Sơ. Cậu ta vừa đi tới đã bá vai bá cổ cô, cười toe toét: “Gà yếu như cậu, trượt tuyết được không đấy?”

Hứa Hân Đóa khẽ né sang một bên định tránh, nhưng Ấn Thiếu Sơ cứ cố dính lấy. Cô bực mà vẫn giữ giọng bình thản: “Cũng tạm.”

“Vậy thi đấu một trận xem?”

“Lười so với cậu.” – Hứa Hân Đóa kéo vali, mặt đen như mực, bước nhanh ra khỏi thang máy.

Ai ngờ cửa thang máy vừa mở, đã thấy chính thân thể của mình – tay khoanh trước ngực, đứng đối diện nhìn chằm chằm về phía thang máy.

Đồng Duyên vừa nhìn thấy Ấn Thiếu Sơ còn đang bá vai Hứa Hân Đóa – tức là thân thể của cậu – thì lập tức bốc hỏa, quát to:

“Ấn Thiếu Sơ! Bỏ cái tay xuống cho tôi!!”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 154: Chương 154



Ấn Thiếu Sơ bị dọa đến ngẩn người, theo phản xạ rụt tay lại, ngơ ngác nhìn cô gái đang nổi giận trước mặt.

Hứa Hân Đóa kéo vali đi về hướng phòng, Đồng Duyên lập tức đi tới, giơ tay ra giúp cô kéo vali, đồng thời hỏi:
“Phòng số mấy?”

“8872.”

“Ờ.” – Đồng Duyên đáp lại rồi kéo vali đi trước, Hứa Hân Đóa theo sát phía sau.

Thế nhưng, trong mắt người ngoài thì lại thấy cảnh “Hứa Hân Đóa” đột nhiên nổi giận, rồi quay sang giúp “Đồng Duyên” kéo hành lý.

Một “Đồng Duyên” chàng trai to cao vạm vỡ – lại ung dung đi sau, để mặc cho “Hứa Hân Đóa” – một cô gái nhỏ nhắn – kéo hành lý giúp mình?!

Hai người này… sao kỳ lạ thế nhỉ?!

Ấn Thiếu Sơ trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi Ngụy Lam: “Không phải chứ, tiểu thư Đồng làm sao vậy? À không, anh Hứa đột nhiên nổi giận là sao?”

Ngụy Lam cũng như bị lọt vào mây mù, gãi đầu đáp: “Tôi cũng không biết nữa…”

Cậu luôn cảm thấy bóng lưng hai người lúc rời đi trông như thể Đồng Duyên sắp bị dắt đến chỗ nào đó kín đáo… để bị đánh một trận vậy.

Ngụy Lam vẫn còn đang rối bời — cậu ở chung phòng với Đồng Duyên mà, bây giờ phải làm sao đây? Là nên nhường chỗ cho hai người đó, hay cứ mang hành lý vào trước?

Cắn răng chịu đựng, Ngụy Lam gõ cửa phòng. Cửa nhanh chóng được mở ra.

Cậu đi vào, đặt hành lý xuống, mở vali ra lấy bộ đồ trượt tuyết, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy hai người kia đang đồng loạt nhìn mình im lặng không nói gì. Ngụy Lam nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Ờ... mình thay đồ ở đây được không?”

Kết quả, người đáp lại là "Hứa Hân Đóa": “Cậu hỏi cái quái gì vậy? Còn muốn tôi thay giúp cậu luôn à?”

Ngụy Lam sắp khóc tới nơi rồi — cái bầu không khí gì mà kỳ quặc thế này?! Cậu ôm lấy quần áo, lủi thủi rời đi, thật sự không thể ở lại được.

Lúc đi, ngay cả bước chân cũng đầy vẻ uất ức, như thể cậu đang âm thầm khóc thầm vậy.

Ngụy Lam đi rồi, Đồng Duyên bước tới đóng cửa lại, khóa trái.

Quay lại thì thấy Hứa Hân Đóa đang ngồi xổm mở vali, bèn hỏi: “Cậu mở làm gì thế?”

“Dù sao cũng đã đổi rồi, tôi đi trượt tuyết, không thể đến đây mà không làm gì được chứ?” – Hứa Hân Đóa đáp.

“Thế còn tôi?” – Đồng Duyên hỏi.

“Tôi có mang theo sách Ngữ Văn, cậu cứ ở trong phòng học bài, ngủ một giấc.” – Hứa Hân Đóa vừa nói vừa mở vali, lôi bộ đồ trượt tuyết của Đồng Duyên ra xem. Cô phủi nhẹ mấy cái rồi cau mày: vẫn là màu đen, chẳng có chút mới mẻ nào cả.

Đồng Duyên tha thiết khuyên nhủ: “Cậu lấy thân thể tôi đi trượt tuyết cũng được, nhưng đừng để lúc đổi lại rồi thì có thêm vài người theo đuổi tôi nữa, được không?”

Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa thành thục lấy bộ đồ trượt tuyết ra, rồi đi sang một bên bắt đầu cởi bỏ quần áo đang mặc.

Cậu cũng chẳng để tâm, đi theo để giúp cô chỉnh lại quần áo. Nhưng vừa tới gần, Hứa Hân Đóa đã hét lên: “Cậu vào làm gì?!”

Đồng Duyên vô cùng khó hiểu, đáp: “Thì đây là cơ thể của tôi mà, tôi nhìn một chút có sao đâu?”

“Nhưng mà lúc này là tôi đang thay đồ.”

Đây là vấn đề nguyên tắc.

Đồng Duyên thật sự hết cách, đành phải quay đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, Hứa Hân Đóa đã thay xong đồ trượt tuyết bước ra. Đồng Duyên đang ngồi trên giường, hỏi:
“Cậu thử cảm nhận xem, bây giờ có đổi lại được chưa?”

“Không cảm nhận được gì từ cậu cả.”

“Làm sao lại như vậy…” Đồng Duyên đứng dậy bước đến bên cạnh Hứa Hân Đóa, giúp cô chỉnh lại bộ đồ trượt tuyết, rồi từ trong vali lấy ra bộ dụng cụ đưa cho cô: “Nè, đồ của tôi đấy.”

Đưa đồ xong, Đồng Duyên ngừng một chút rồi hỏi: “Tấm ván trượt tuyết của tôi đâu rồi?”

“Cậu mang theo á? Để ở đâu?”

“Ngăn chứa đồ trên xe.”

Hứa Hân Đóa giật mình, lập tức bật dậy chạy ra ngoài.

Đồng Duyên đi theo sau, chậm rãi rút thẻ phòng ra, xách đồ bước theo cô, cảm thấy cảnh tượng này có gì đó thật thú vị.

Hai người cùng nhau quay lại xe lấy đồ xong, Hứa Hân Đóa ôm lấy ván trượt tuyết đi về phía sân trượt. Đồng Duyên khoác áo lông vũ dày cộp đi phía sau, chỉ tay về phía nhà hàng trên cao nói: “Tôi lên đó chờ cậu.”

“Ừ, được.”

Thực ra Hứa Hân Đóa rất thích trượt tuyết. Dù là ván trượt, ván trượt tuyết, xe đạp thể thao hay xe phân khối lớn, cô đều chơi rất giỏi. Mấy sở thích này hoàn toàn trùng khớp với Đồng Duyên.

Trước đây, Đồng Duyên không cảm thấy gì. Nhưng lần này, ngồi bên cửa sổ, tay ôm ly nước nóng, nhìn dáng vẻ Hứa Hân Đóa trượt tuyết, cậu không thể không cảm thán — Hứa Hân Đóa đúng là một cô gái trưởng thành theo kiểu "dã tính".

Một cô gái như thế không có sự dịu dàng nữ tính thường thấy, từ nhỏ đã nhiễm đầy khí chất của con trai: trọng nghĩa khí, biết đánh nhau, không sợ trời không sợ đất.

Nếu Hứa Hân Đóa thích một người thì sẽ như thế nào nhỉ?

Cậu thật sự rất tò mò.

Chờ Hứa Hân Đóa trượt xong, cô ôm ván trượt lên nhà hàng tìm Đồng Duyên.

Trong nhà hàng có một phòng VIP riêng, học sinh bình thường sẽ không tiêu tiền để vào đây, chỉ có kiểu như Đồng Duyên, tiêu xài không tiếc, mới vừa đến đã chọn ngồi ở đây vì yên tĩnh.

Hứa Hân Đóa đi vào, cầm thực đơn lên xem một lúc rồi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Đồng Duyên đã gần uống no rồi, đáp: “Cậu cứ gọi món cậu thích đi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 155: Phát hiện



Sau khi hai người ăn xong, cuối cùng cũng cảm nhận được sự liên kết với nhau, lập tức đổi lại cơ thể.

Kết quả là vừa đổi xong, Hứa Hân Đóa liền kêu lên: “Chết rồi, tôi còn gọi kem, nó còn chưa mang lên!”

Đồng Duyên ôm bụng, vẻ mặt khổ sở hỏi cô: “Dù là cơ thể của tôi, cậu cũng không thể ăn đến mức này chứ? Tôi cảm giác bụng muốn nổ tung rồi.”

“Haiz, thôi vậy, không ăn nữa.”

“Cái giọng tiếc nuối đó là sao hả? Đây gọi là ăn uống vô độ đấy!”

“Không sao, tôi có mang theo thuốc tiêu hóa.”

Cùng lúc đó, Lưu Nhã Đình bước vào phòng VIP. Sau khi vào một góc nhỏ, cô lờ mờ nghe thấy có tiếng trò chuyện. Nhìn qua khe vách ngăn, cô thấy Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đang ngồi cùng nhau, lập tức cảm thấy bực bội.

“Mẹ nó, chỉ định lên nghỉ một chút thôi mà, sao lại đụng phải hai người này chứ?”

Tuy nhiên, hai người đang ngồi trong góc phòng hoàn toàn không phát hiện có người mới bước vào. Lưu Nhã Đình cũng yên lặng như không khí ở gian bên cạnh, không phát ra tiếng động nào, nên bọn họ chẳng hề hay biết.

Lúc này Hứa Hân Đóa bỗng nhiên nói: “Đến giờ tôi vẫn còn nhớ lần mình bị văng ra khỏi rào chắn.”

“Lúc chín tuổi à?” – Đồng Duyên lười biếng hỏi lại.

“Ừ đó…”

Hồi đó, Hứa Hân Đóa đang trong cơ thể của Đồng Duyên, mải mê trượt tuyết đến nghiện, ban đêm cũng lén ra trượt tiếp.

Thật ra khu trượt tuyết đều có rào chắn – là loại lưới lớn được giăng ra, cách một đoạn sẽ có một cột sắt, giữa các cột căng lưới bảo vệ.

Kết quả là, để tránh một người đang lao tới, Hứa Hân Đóa trượt nghiêng rồi ngã, không ngờ lại trượt qua khe hở phía dưới lưới, bay hẳn ra ngoài, rơi xa xuống một con dốc.

Bên trong đường trượt có tuyết dày, nhưng bên ngoài hàng rào lại là một dốc đứng. Hứa Hân Đóa lăn xuống, đập phải đá, mãi vẫn không bò dậy nổi.

Rồi cô thấy Lưu Nhã Đình bò từ phía rào chắn qua, bất chấp nguy hiểm mà trượt theo dốc đứng xuống, đến bên cạnh đỡ lấy Hứa Hân Đóa.

Dốc rất cao, Hứa Hân Đóa lúc đó lại bị thương nên không thể leo lên nổi. Lưu Nhã Đình cứ thế cõng cô trên lưng, đi dọc theo triền dốc, cố tìm một chỗ thích hợp để đưa cô quay lại.

Lúc đó Lưu Nhã Đình nhỏ con, lại gầy, cõng cơ thể của Đồng Duyên thực sự rất vất vả, nhưng không than lấy một lời.

Dưới chân dốc toàn là đá lởm chởm, còn có cả rác rưởi, Lưu Nhã Đình bị trượt ngã mấy lần, cuối cùng mới cõng được Hứa Hân Đóa trở về.

Khi trở về, Hứa Hân Đóa được bác sĩ chữa trị, mơ hồ nhìn thấy đầu gối của Lưu Nhã Đình đều bầm tím. Da của Lưu Nhã Đình vốn trắng, nên nhìn càng thêm đau lòng.

Lúc đó, Hứa Hân Đóa – đang trong cơ thể của Đồng Duyên – thực sự bị cô gái này làm cảm động sâu sắc.

Từ đó về sau, Hứa Hân Đóa luôn vô thức chăm sóc cho Lưu Nhã Đình. Dù sau này khi cô dùng chính cơ thể mình để chuyển trường sang, Lưu Nhã Đình đối xử rất tệ với cô, thì cô cũng không nỡ giận cô ấy.

Hứa Hân Đóa đột nhiên thở dài: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc đó người trong cơ thể là cậu, mà cậu bị Nhã Đình cõng suốt đoạn đường ấy, nhìn thấy vết thương trên đầu gối cô ấy, có khi cậu cũng sẽ cảm động, ít nhất sẽ không đối xử với cô ấy tệ như bây giờ.”

“Cái đó… đâu phải do tôi kiểm soát được? Với lại, cậu có biết lúc tôi đổi về thì chân còn bó bột không? Cậu có hiểu lúc đó tôi sụp đổ cỡ nào không?”

“Rồi rồi… xin lỗi mà.”

Đồng Duyên cũng không muốn tranh cãi, chỉ là đang suy nghĩ đến việc gần đây cơ thể hai người lại bị hoán đổi một cách cưỡng chế, liền nói: “Gần đây đổi thân xác càng lúc càng lung tung, giống hồi giai đoạn đầu ấy, thấy không ổn tí nào… Không kiểm soát thì chịu được sao?”

“Cái này cũng đâu có cách nghiên cứu gì, chỉ có hai đứa mình tự lần mò thôi.”

“Nếu kiểm soát được thì không sao, chứ cứ thế này hoài dễ gây chuyện lắm.”

“Tìm thời gian tổng kết lại đi, mỗi lần chúng ta đổi thân xác là đang làm gì, xem có điểm nào giống nhau không.”

“Ừm.”

*

Lưu Nhã Đình ngồi trên ghế, đôi mắt mở to tròn xoe.

Cô ta không dám nhúc nhích nữa, sợ chỉ cần mình động đậy một chút, hai người kia – những người mà cô vừa vô tình nghe được bí mật – sẽ đột nhiên ra tay diệt khẩu.

Cô ta chợt nhớ lại, trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, lúc cùng Doãn Hoạ xem mọi người chơi trò chơi. Cả buổi cô ta đều căng thẳng nên không chú ý nhiều, chỉ nhớ được câu Doãn Hoạ đã nói:

“Cô gái đó có vài thói quen nhỏ giống con trai, có chút giống Diên Diên.”

Lúc đó cô ta không để tâm, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Doãn Hoạ đã phát hiện ra điều gì?

Trước đây cô ta còn đang thắc mắc tại sao Doãn Hoạ lại dễ dàng chấp nhận con nhóc hoang dã tên Hứa Hân Đóa này như vậy, thậm chí còn sẵn sàng đưa về nhà mình sống.

Doãn Hoạ không phải người dễ mềm lòng. Bà đã từng trải qua đủ thứ lạnh lẽo trên đời, lòng từ bi đã nhạt từ lâu. Việc đột ngột tốt với một cô gái như vậy, chắc chắn là có nguyên do.

Nếu… Hứa Hân Đóa là người Doãn Hoạ nhìn lớn lên, là đứa con gái mà bà ấy xem như con ruột thì sao?

Lưu Nhã Đình đột nhiên nghĩ đến một khả năng: nếu Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đã hoán đổi cơ thể từ rất sớm… vậy người mà cô ta thích, rốt cuộc là Hứa Hân Đóa, hay là Đồng Duyên?

Nghĩ đến đây, cô ta gần như muốn sụp đổ.

Cô ta lặng lẽ đứng dậy, sau đó lặng lẽ rời đi, chạy trốn như bay.

*

Đồng Duyên và Ngụy Lam đều là kiểu con trai uống nước như hít thở, trong phòng chẳng còn tí nước nào, lại chẳng buồn đun nước nóng uống, nên cùng nhau ra ngoài mua nước.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 156: Chương 156



Khi Đồng Duyên đang chọn đồ uống ở máy bán hàng tự động, Lưu Nhã Đình đột nhiên chạy tới bên cạnh cậu, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cậu.

Đồng Duyên ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lưu Nhã Đình đột nhiên giơ chân lên, chỉ vào một huyệt đạo, hỏi: “Cậu biết đây là huyệt gì không?”

“Hả?!” Đồng Duyên bị hỏi đến mơ hồ.

“Bấm vào đây thì có tác dụng gì, cậu biết không?”

“Tác dụng gì?”

“Cocoa Tuổi Thơ, Matcha Mộng Mơ, Dâu Tây Chantilly, loại nào có vụn Oreo?”

“……” Đồng Duyên khó hiểu nhìn cô nàng, không biết rốt cuộc cô bị gì, sao hỏi toàn mấy câu quái đản thế?

Lưu Nhã Đình nhìn vẻ mặt của Đồng Duyên dần trở nên ngờ vực, rồi đột nhiên hét lên:
“Đồ ngốc! Tôi làm sao mà có thể thích cậu được?!”

“Hả?”

“Còn dám từ chối tôi! Cậu xứng sao?! Cậu tưởng cậu là ai hả?! Đồ rác rưởi! Đồ cặn bã! Phì!”

“Vãi chưởng…” Đồng Duyên bị chửi đến mơ màng.

“AAAAAA! Tức chết tôi rồi!” Lưu Nhã Đình giậm chân liên tục, cứ như đang luyện tập bước tại chỗ, nổi điên mà gào rú, nhảy nhót trước mặt Đồng Duyên như thể hiện hồn đã thoát xác, cái bóng ảo mờ mờ kia cũng đầy vẻ dữ tợn.

Đồng Duyên hoảng hốt không chịu nổi, quay sang hỏi Ngụy Lam: “Làm sao đây? Có phải lên cơn động kinh rồi không?”

Ngụy Lam cũng thấy không ổn, thử thăm dò: “Phát điên rồi chắc?”

Lưu Nhã Đình giờ thậm chí chẳng buồn nói chuyện với Đồng Duyên nữa, chỉ cần nghĩ đến những chuyện trước kia là lại thấy tức, xoay người bỏ đi ngay.

"Lời không hợp, một câu cũng nhiều, cái đồ đàn ông chó má đó không xứng với tình cảm của bà!"

Ngụy Lam bỗng nhớ ra chuyện gì, nói: “Hồi nãy tôi lên nhà hàng tìm cậu với Đóa gia thì đúng lúc thấy Lưu Nhã Đình hớt hải chạy ra khỏi đó, có phải cô ta thấy cậu với Đóa gia ở riêng nên mới tức không?”

“Cô ấy…” Đồng Duyên nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên giật mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, liền đi sang một bên, nhắn tin cho Hứa Hân Đóa:

“Cocoa Tuổi Thơ, Matcha Mộng Mơ, Dâu Tây Chantilly, loại nào có vụn Oreo?”

Hứa Hân Đóa: Là Cocoa Tuổi Thơ chứ còn gì nữa!

Đồng Duyên: Cậu với Lưu Nhã Đình từng ăn chung à?

Hứa Hân Đóa: Mấy năm trước tôi toàn mua cho cô ấy.

Đồng Duyên: Lưu Nhã Đình chắc đã phát hiện ra bí mật của chúng ta rồi.

Hứa Hân Đóa: ???

Lúc Hứa Hân Đóa còn đang cầm điện thoại, sững sờ chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Lưu Nhã Đình đi thẳng về phía mình.

Lưu Nhã Đình nhìn thấy Hứa Hân Đóa, mặt mày vẫn đầy vẻ khó chịu. Cô liếc nhìn Hứa Hân Đóa với Lâu Hử, rồi hỏi: “Hai người định đi đâu vậy?”

Lâu Hử trả lời: “Đi tắm suối nước nóng.”

Lưu Nhã Đình im lặng một hồi rồi hỏi: “Tôi đi cùng được không?”

Lâu Hử nhìn sang Hứa Hân Đóa, cô hơi do dự rồi hỏi: “Bọn tôi chờ cậu nhé?”

“Được! Tôi đi lấy đồ bơi ngay!”

Hứa Hân Đóa và Lâu Hử nhìn theo bóng dáng Lưu Nhã Đình rời đi, rồi Lâu Hử không nhịn được hỏi: “Con nhỏ bạo chúa ấy không phải rất ghét cậu à?”

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại, mặt mày rối rắm: “Chuyện này... phức tạp lắm.”

Đồng Duyên: Với thái độ lúc nãy của Lưu Nhã Đình, sao tôi có cảm giác người cô ấy thích không phải tôi... mà là cậu vậy?

Hứa Hân Đóa: Tôi vừa gặp cô ấy rồi. Giờ cô ấy còn đòi đi tắm suối với tôi.

Đồng Duyên: Cô ấy nhất định đang âm mưu bất chính!!!!

Lưu Nhã Đình lấy đồ rất nhanh, vừa chạy đi vừa chạy về, lúc quay lại nhìn Hứa Hân Đóa bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn đi cùng cô.

Lưu Nhã Đình cao 1m60, thấp hơn Hứa Hân Đóa 15cm, dáng người lại mảnh mai, nhỏ nhắn như búp bê, đi bên cạnh Hứa Hân Đóa có cảm giác nhỏ nhắn nép vào, rất "tiểu điểu y nhân".

Nhưng người nhỏ không đồng nghĩa với yếu thế—Lưu Nhã Đình khí thế rất mạnh, bước đi phăm phăm, tốc độ không hề thua Hứa Hân Đóa.

Ba người vừa đến gần cửa khu suối nước nóng thì đã thấy Đồng Duyên đang đứng đó chờ. Vừa thấy Lưu Nhã Đình, Đồng Duyên lập tức sải bước lại gần, thấp giọng nói riêng với cô: “Cậu tránh xa Hứa Hân Đóa một chút.”

Lưu Nhã Đình ngay lập tức bốc hỏa, cáu kỉnh quát lại: “Liên quan gì đến cậu? Cậu tưởng cậu là ai?”

Đồng Duyên giơ tay đè lên đầu nhỏ của cô: Nào nào, lại đây, nói chuyện với tôi chút.”

“Tránh ra! Tôi chẳng có gì muốn nói với cậu!”
Lưu Nhã Đình tay còn xách đồ, không rảnh để động tay, chỉ có thể dùng đầu đẩy tay của Đồng Duyên ra, nhưng không đẩy nổi.

Hai người cứ vậy giằng co, Hứa Hân Đóa thấy vậy thì nói: “Đồng Duyên, đừng bắt nạt cô ấy nữa.”

Đồng Duyên lập tức phản bác: “Tôi bắt nạt cô ấy á? Với cái tính khí ngang ngược đó, tớôicó bắt nạt nổi không?”

Lưu Nhã Đình nhân cơ hội thoát khỏi tay Đồng Duyên, nhanh chân chạy vào khu vực dành cho nữ, mặt mày đầy vẻ “có giỏi thì vào bắt tôi đi”, khiến Đồng Duyên tức đến trợn tròn mắt.

Hứa Hân Đóa nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Đồng Duyên: “Tôi nói chuyện với cô ấy chút.”

Đồng Duyên đành phải thỏa hiệp, quay người cùng Ngụy Lam về phòng.

Ngụy Lam từ đầu đến cuối đều trông như tên ngốc, cứ không hiểu nổi sao thái độ của Lưu Nhã Đình lại thay đổi như vậy.

Cái này gọi là: Tôi yêu tình địch của tôi rồi sao?

Một màu “cam” đậm đặc luôn á.

Khi vào đến khu thay đồ, Hứa Hân Đóa hơi thấy không thoải mái, luôn cảm giác Lưu Nhã Đình đang lén nhìn mình, thế là cô ôm đồ đi thẳng vào phòng thay đồ riêng.

Lúc thay đồ xong bước ra, Lâu Hử là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: “Trời ơi Đóa gia, dáng người cậu bá đạo thật sự!”

Lưu Nhã Đình lại liếc nhìn Hứa Hân Đóa mấy lần nữa, rất nhanh nhưng rõ ràng.

Bộ bikini mà Hứa Hân Đóa mặc là màu xanh rêu, thiết kế đơn giản, không có hoa văn hay chi tiết cầu kỳ. Mặt trước thì kín đáo, nhưng mặt sau để lộ phần lớn lưng trần và vòng eo.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 157: Chương 157



Bộ đồ bơi ôm sát cơ thể, khiến vóc dáng của cô lộ rõ không sót điểm nào.

Dáng người cao ráo, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đường cong mượt mà, chỗ nên cao thì cao, chỗ nên thon thì thon, nhìn vào khiến người ta không khỏi trầm trồ thưởng thức.

Ba cô gái cùng chọn một bể nhỏ, khu vực suối nước nóng này được trang trí rất tinh tế, trông giống như một hang động vậy. Mỗi bể nhỏ đều được ngăn cách riêng biệt, bên cạnh còn có cửa kính, có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh đêm ngoài trời.

Ba cô gái cùng ngâm mình, một lúc sau Hứa Hân Đóa nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Lưu Nhã Đình: “Cậu phát hiện ra gì rồi đúng không?”

Lưu Nhã Đình nghiêng đầu nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng rồi đáp: “Không biết.”

Hứa Hân Đóa tiếp lời, như rất hiểu ý: “Tớ cũng thấy Đồng Duyên chẳng có gì đáng thích cả. Tính khí thì thất thường, lại còn vô tâm, chẳng biết quan tâm ai.”

Lưu Nhã Đình cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, cậu ta đúng là một tên cặn bã.”

Hứa Hân Đóa tiếp tục cảm thán, như thể rất đồng cảm: “Nếu tớ mà phát hiện người mình thích bị đa nhân cách, chắc tớ cũng bực phát điên.”

“Nghe thôi cũng thấy tức.”

“Vậy rốt cuộc cậu thích ai cơ?”

“Dù sao cũng không phải cậu ta.”

“Ồ, vậy là biết rồi ha.”

“……”
Lưu Nhã Đình sững lại một chút, lúc này mới nhận ra mình bị Hứa Hân Đóa “dụ lời”, tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô một cái.

Hiện tại trong lòng Lưu Nhã Đình vô cùng rối rắm. Cô vẫn chưa thể chấp nhận ngay sự thật này — hóa ra người mình thích lại là… một cô gái. Cô thật sự không tiêu hóa nổi.

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy Hứa Hân Đóa, cô vẫn muốn lại gần cô ấy. Cảm giác thật sự rất mâu thuẫn, rất khổ sở.

Mà nếu thái độ thay đổi nhanh quá, Lưu Nhã Đình lại cảm thấy quá kỳ cục. Còn tiếp tục hung dữ với Hứa Hân Đóa… cô lại không nỡ.

Cô hiểu ý Hứa Hân Đóa, nên nhanh chóng bảo đảm: “Tớ sẽ không nói lung tung đâu, không thì dễ bị diệt khẩu lắm, tớ biết cái kiểu tàn nhẫn của Đồng Duyên thế nào rồi.”

“Ừ, tớ tin cậu. Tớ luôn biết cậu là một cô gái rất tốt bụng.”

“Tốt bụng cái đầu cậu á! Ai cũng nói tớ là ‘tiểu lưu manh’ mà!”

“Ồ, ngầu dữ ha~”

“Hừ!”
Lưu Nhã Đình giận đến phồng má ngâm mình trong suối, nhưng cũng không phản bác nữa.

Khi Hứa Hân Đóa quấn khăn che mặt một mình ngâm suối, Lưu Nhã Đình vẫn lén liếc nhìn cô không ngừng. Nhìn rồi… mặt lại đỏ lên.

Nhất định là do nước suối nóng quá!

Mình nhìn con gái đỏ mặt làm gì?!

Cô hít một hơi thật sâu, định đứng dậy rời khỏi bể, nhưng ngồi lâu quá khiến chân tê rần, vừa đứng lên thì loạng choạng suýt ngã, may mà Hứa Hân Đóa nhanh tay đỡ lấy cô.

Lưu Nhã Đình quay đầu liếc nhìn Hứa Hân Đóa một cái, đột nhiên mắng một câu: “Đồ ngốc!”

Nói xong liền chạy đi rất nhanh.

Hứa Hân Đóa và Lâu Hử nhìn theo bóng lưng Lưu Nhã Đình rời đi, Lâu Hử không nhịn được hỏi: “Cậu ấy đó đến kiếm chuyện với cậu à?”

“Chắc là… không đâu.”

“Đúng là cô nàng khó hiểu thật.”

Quả thực rất khó hiểu.

Sau khi trở về phòng, Hứa Hân Đóa và Lâu Hử đều chuẩn bị đi ngủ thì… Lưu Nhã Đình lại đến nữa, lần này còn ôm theo một cái túi: “Hai người có muốn ăn đồ ăn vặt không? Tớ mang theo rất nhiều nè.”

Hứa Hân Đóa có hơi không thoải mái, ngập ngừng trả lời: “Muộn rồi… mai được không?”

“Tớ có mang theo bánh ngọt, mai ăn không ngon nữa.”
Nói xong, Lưu Nhã Đình đã tự nhiên bước vào phòng họ, ngồi xuống trò chuyện. Cả ba cứ thế tán gẫu đến tận khuya mới chịu giải tán.

Hứa Hân Đóa nằm trên giường, lướt điện thoại xem tin nhắn thì thấy Đồng Duyên vẫn đang than vãn: “Rốt cuộc Lưu Nhã Đình muốn làm gì vậy?”

Đồng Duyên: “Hai người các cậu đều là con gái, cô ta không phải đang có ý định ‘cua’ cậu đấy chứ?”

Đồng Duyên: “Đừng chơi cái trò này được không??”

Hứa Hân Đóa: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi cảm thấy Lưu Nhã Đình chắc là có thiện cảm với tôi, muốn làm bạn thôi, chỉ là tính tình hơi khó gần.”

Đồng Duyên: “Cái tình huống gì thế này chứ!”

Hứa Hân Đóa: “Lần sau chúng ta nói chuyện cẩn thận chút.”

Đồng Duyên: “Ừ.”

Hôm sau, cả nhóm hẹn nhau tụ tập ở một quán nướng có lò sưởi nhỏ gần khu trượt tuyết.

Tổ ba người Đồng Duyên, Ngụy Lam, Tô Uy vẫn là tổ hình ảnh không rời nhau. Hứa Hân Đóa đi cùng Lâu Hử. Còn Lưu Nhã Đình — không mời mà đến.

Vừa cởi áo khoác ra, cô nàng đã càu nhàu: “Chỗ này sao không chịu xông tí tinh dầu hay gì đi, trong phòng toàn mùi lạ quá.”

Hứa Hân Đóa đi đến bật quạt thông gió, đồng thời bật luôn đèn chiếu sáng.

Ngụy Lam chạy lại điều chỉnh nhạc, quay sang hỏi mọi người: “Muốn nghe bài gì không?”

Lâu Hử lập tức phấn khởi, chạy tới xung phong: “Tớ hát cho mọi người nghe nha!”

Đồng Duyên vừa đặt túi xuống, vừa đi đến bên cạnh Lưu Nhã Đình, hỏi thẳng: “Cậu đến đây làm gì?”

Lưu Nhã Đình tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, hạ giọng đáp: “Yên tâm, không phải vì cậu đâu.”

Nói xong liền quay đầu đi tìm Hứa Hân Đóa, hỏi: “Đóa Đóa, không phải cậu nói cậu biết chơi bi-a à? Bọn mình đấu một ván nhé?”

Đồng Duyên thấy Lưu Nhã Đình bám dính Hứa Hân Đóa rõ ràng như thế, tức đến nghiến răng ken két.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 158: Chương 158



Cậu ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, rúc vào sofa, tay vẫn cầm điện thoại lướt xem.

Bên kia, Tô Uy đang xem Lưu Nhã Đình và Hứa Hân Đóa chơi bi-a, Lâu Hử và Ngụy Lam thì ca hát, chỉ có cậu là lạc quẻ nhất.

Sau khi chơi xong một ván, Hứa Hân Đóa đưa gậy cho Tô Uy, rồi đi lại bên cạnh Đồng Duyên, ngồi xuống cùng cậu.

Quán nướng này nổi bật nhất chính là cái lò sưởi này.

Trong phòng có một cái lò sưởi được xử lý rất kỹ, hoàn toàn không có mùi khói, quanh lò sưởi là một vòng ghế sofa, bên cạnh còn đặt nhiều sách.

Mọi người đến đây chơi có thể ngồi quanh lò sưởi trò chuyện, thậm chí chơi trò Ma Sói, không khí rất thư thái.

Trong phòng các chỗ khác đều có sưởi, đảm bảo không bị lạnh.

Cái lò sưởi này thực ra chỉ để tạo không gian ấm cúng mà thôi.

Qua khe lò còn có thể thấy ánh lửa bập bùng, nghe được tiếng củi cháy tí tách.

Bên cạnh lò còn có đặt sẵn củi, để cho khách trải nghiệm. Nhưng Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên thì chẳng mấy hứng thú với mấy thứ này.

Hứa Hân Đóa nhìn Đồng Duyên hỏi: “Sao lúc nào cũng trông như không vui vậy?”

“Vui không nổi.”

“Cậu đó, tính khí lúc nào cũng bốc đồng.”

“Là lỗi của tôi à?”

“Ừ.”

Hai người đang nói chuyện thì Ngụy Lam cầm điện thoại đi tới, ngồi xuống không xa, chăm chú nhắn tin. Lâu Hử thì vẫn nghiêm túc tiếp tục hát.

Hôm qua lúc trượt tuyết, Ngụy Lam quen được một đàn em, giờ đang tám chuyện rất rôm rả. Tin nhắn lúc này cũng là do đàn em ấy gửi đến.

Ngụy Lam rất thích khoe chất giọng kiểu "trai hư" của mình, nhắn tin là phải gửi tin nhắn thoại.

Ngồi xuống xong, cậu ta gửi luôn một đoạn voice: "Ngựa gỗ~ Hun hun~ Hehe, bảo bối nhỏ, em bậy bạ rồi nha~"

Hứa Hân Đóa nghe xong mà phải ôm mặt bất lực.

Đồng Duyên thì kiểu cười như không cười, đã quá quen với kiểu này của Ngụy Lam.

Ngụy Lam hoàn toàn phớt lờ họ, tiếp tục nhắn tin của mình.

Đồng Duyên đột nhiên ghé sát lại bên Hứa Hân Đóa, nhỏ giọng nói: "Nói ra thì, tôi cũng bị bẩn rồi đấy."

"Hả? Ngụy Lam thổi gió gửi nụ hôn cho cậu à?" Hứa Hân Đóa quay sang hỏi.

"Không, bị người ta hôn rồi."

Tim Hứa Hân Đóa bỗng thắt lại một nhịp. Dù đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng rõ ràng chưa thực sự buông được hoàn toàn. Nghe thấy câu này, lòng cô vẫn có chút khó chịu. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi: "Ai hôn cậu?"

Đồng Duyên ghé sát hơn, nhỏ giọng nói: "Là cậu đó, lần cậu say rượu, ôm lấy tôi rồi hôn một cái."

Hứa Hân Đóa ngây người ra một lúc lâu, nghi hoặc hỏi: "Thật không đó?"

"Ừ, còn nhất định bắt tôi thay đồ cho nữa. Tôi thật sự là… Haiz, cậu tính sao đây? Có chịu trách nhiệm không?"

Hứa Hân Đóa hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đó, dù cố lục lại ký ức cũng không ra. Nhìn vẻ mặt đầy tinh ranh của Đồng Duyên, cô bỗng thấy căng thẳng lạ thường.

Căng thẳng đến mức bất ngờ… ợ một cái. Cô vội vàng vươn tay lấy chai nước trên bàn gần đó, vặn ra uống một ngụm.

Đồng Duyên chờ cô uống xong mới nhắc: "Chai đó tôi uống rồi."

Mặt Hứa Hân Đóa lập tức đỏ bừng, bị Đồng Duyên nhìn thấy rõ mồn một, tâm trạng của cậu bỗng tốt lên hẳn.

Hứa Hân Đóa cuống lên giải thích nhỏ nhẹ: "Chắc hôm đó tôi uống nhiều quá, không tự chủ được… nên… tôi… không cố ý đâu."

"Ồ~ Nhưng mà tôi thực sự bị 'bẩn' rồi đấy, phải làm sao đây, bảo bối nhỏ?"

"Cậu đừng gọi lung tung!"

"Không muốn chịu trách nhiệm à?"

"Tôi đánh cậu bây giờ!"

"Ui cha, hung dữ thật đấy."

Ngay lúc Hứa Hân Đóa bị trêu đến mức không chịu nổi nữa, Lưu Nhã Đình đi tới, cầm cây cơ bi-a chắn thẳng giữa hai người, nói to: "Nói chuyện cần thiết phải sát nhau như thế không?"

Lưu Nhã Đình từng học đấu kiếm, trình độ không tệ, bây giờ cầm cơ bi-a cũng toát lên phong thái oai hùng, mỗi lần đánh bóng đều chuẩn xác vô cùng.

Hứa Hân Đóa cũng thuận thế đứng dậy, vặn nắp chai nước lại rồi tiện tay để sang một bên, nói: "Tôi đi xem cậu với Tô Uy đánh bi-a."

Lưu Nhã Đình hài lòng dẫn Hứa Hân Đóa đi, mới đi được vài bước còn không quên quay đầu lại giơ ngón giữa về phía Đồng Duyên.

Đồng Duyên "chậc" một tiếng, gần đây ngày càng thấy Lưu Nhã Đình chướng mắt.

Không ưa Ấn Thiếu Sơ là vì Hứa Hân Đóa thấy người ta đẹp trai.

Không ưa Thiệu Thanh Hòa là vì cậu ta cứ nhìn Hứa Hân Đóa mãi, ánh mắt lại không rõ ràng, mập mờ khó hiểu.

Còn Lưu Nhã Đình thì khác, quá ngang ngược, quá trắng trợn, công khai tán tỉnh, thế mà Đồng Duyên chẳng làm gì được cô nàng nhỏ tuổi này.

Hứa Hân Đóa đứng sang một bên, lén liếc nhìn về phía Đồng Duyên, lại phát hiện cậu đã cầm lấy chai nước kia, uống thêm một ngụm.

Tai cô lại bắt đầu nóng lên.

Cái cảm giác này… thật muốn "chết người"!

Từ lúc biết mình từng hôn Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa cứ lảng tránh cậu, thật sự không biết phải đối diện thế nào.

Giờ chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của Đồng Duyên, hoặc nghe thấy giọng nói của cậu thôi, là má cô lại đỏ bừng.

Hứa Hân Đóa thật sự không muốn như vậy, nhưng hoàn toàn không kiểm soát nổi.

Sao lại không nhớ gì hết vậy trời?

Ít nhất cũng nên nhớ được cảm giác ra sao chứ!

Trên đường về, Hứa Hân Đóa chẳng nói câu nào với Đồng Duyên. Dù đã hẹn nhau ăn tối, cô cũng từ chối, nói muốn về nghỉ ngơi một chút.

Không ăn tối cùng nhau có cái hại là… tối đến Hứa Hân Đóa lại đói.

Lâu Hử còn chưa quay về, nói là đang qua phòng khác tám chuyện với tụi bạn.

Cô một mình nằm trên giường ăn chút đồ ăn vặt, nhưng vẫn không đủ no, cuối cùng đành khoác thêm áo rồi ra nhà ăn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 159: Chương 159



Hứa Hân Đóa đến nhà ăn đã khá muộn, trong phòng chỉ còn lác đác vài người. Cô gọi bừa một tô mì, trong lúc ăn thì để ý thấy Thiệu Thanh Hòa đang đứng một mình cạnh lan can.

Ăn xong, cô chuẩn bị rời đi thì lại quay đầu nhìn về phía cậu ta, phát hiện Thiệu Thanh Hòa có vẻ không ổn.

Cô đẩy cửa bước ra, gió lạnh lập tức ập tới như có dao trong gió, quất thẳng vào mặt khiến Hứa Hân Đóa rùng mình một cái.

Đây là chỗ cao nhất của khu trượt tuyết, bên ngoài có lan can ngắm cảnh nhưng gần như không có gì che chắn, ban đêm gió rét đến mức da thịt như bị cắt.

Hứa Hân Đóa run lên vì lạnh, bước nhanh tới gần Thiệu Thanh Hòa. Cô nhìn thấy sắc mặt cậu ta trống rỗng, thân người hơi lảo đảo, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể ngã xuống.

Cái lạnh mà đứng lâu thế này đã là rất đáng sợ, huống chi còn ở trạng thái như mất hồn.

Hứa Hân Đóa đưa tay đỡ lấy cánh tay Thiệu Thanh Hòa, cậu ta chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn cô.

Rồi Thiệu Thanh Hòa mỉm cười, nói: "Xin lỗi, tôi mải nghĩ ngợi nên thất thần."

Hứa Hân Đóa bám vào lan can, nhìn xuống dưới: "Nơi này cao thật, nhưng dưới kia có tuyết, ngã xuống chắc cũng không chết ngay đâu."

Thiệu Thanh Hòa cười khẽ, nụ cười có phần gượng gạo: "Tôi… chắc vẫn còn cố gắng được một chút nữa."

Hứa Hân Đóa lạnh đến nỗi không muốn ở lại lâu, cô vừa định xoay người rời đi thì nghe cậu hỏi: "Có phải giống như cậu, không có tình cảm với gia đình nên mới dễ dàng rời đi như vậy?"

Cô im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Tôi cũng từng giằng co, chỉ là… thất vọng nhiều quá, nên mệt rồi."

Thiệu Thanh Hòa trầm giọng: "Sau khi chuyện mẹ tôi bắt tôi giả bệnh bị lộ, quan hệ giữa bà và ba tôi lại xuống đáy, nhưng vẫn không ly hôn. Hôm trước bà tự sát, cắt cổ tay ngâm trong bồn tắm, may mà phát hiện kịp, giữ được mạng. Nhưng với tuổi đó mà làm chuyện như vậy… đã để lại hậu quả, giờ vẫn đang nằm viện."

Hứa Hân Đóa nhìn cậu, không biết nên nói gì. Cô hiểu, Thiệu Thanh Hòa có lẽ chỉ muốn tìm người lắng nghe. Bọn họ đều là những đứa trẻ chịu tổn thương trong gia đình.

Thiệu Thanh Hòa thở dài, nói tiếp: "Bà ấy có lẽ nghĩ tôi sẽ mềm lòng, sẽ ở lại chăm sóc bà. Nhưng tôi vẫn chọn đi trại đông. Rồi bà bắt đầu phát điên, lại sống chết đòi chết, mắng tôi vô tình vô nghĩa, là đồ vong ân phụ nghĩa, nuôi lớn tôi cũng như không."

Hứa Hân Đóa thì thào: "Bà ấy… có phải mắc bệnh tâm lý không?" Đây thật sự đã vượt ra khỏi phạm vi bình thường rồi.

Hứa Hân Đóa nghe Thiệu Thanh Hòa kể xong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.

“Bà ấy không chịu đi khám, tôi mời bác sĩ đến nhà, bà liền mắng tôi, nói tôi coi bà là người điên. Cãi nhau om sòm.” – Thiệu Thanh Hòa cười khổ, giọng trầm thấp như muốn nuốt cả tiếng gió đêm.

Hứa Hân Đóa nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu muốn thoát khỏi gia đình đó à?”

“Ừ.” Thiệu Thanh Hòa gật đầu, ngắn gọn mà kiên quyết.
“Anh tôi đã tự sát rồi, tôi sợ mình cũng không chống đỡ được bao lâu nữa…”

Hứa Hân Đóa siết chặt bàn tay: “Cậu rời khỏi gia đình đó thì không còn tiền nữa.”

“Không đâu, tôi lợi hại hơn cậu tưởng. Tôi thậm chí có cả cửa hàng riêng.”

“Vậy… cậu đã chuẩn bị cho việc rời đi từ lâu rồi? Luôn âm thầm lo xa?”

“Ừ. Tôi muốn sống như một người bình thường, chứ không phải cái kiểu giả bệnh lừa mình dối người thế này. Tôi cũng muốn được trượt tuyết, muốn đi học đi về đúng giờ. Nếu tôi học hành đàng hoàng, có khi tôi còn thi điểm cao hơn cậu đấy.”

Hứa Hân Đóa nghe vậy thì bật cười, sau đó lắc đầu thở dài: “Biết là cậu đang tâm trạng không tốt, nhưng vẫn phải đả kích một chút… Dù cậu học hành bình thường, còn tôi không học hành gì hết, chưa chắc cậu đã thi hơn tôi đâu.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại mang đến một tia sáng giữa đêm lạnh, khiến Thiệu Thanh Hòa bật cười thật lòng.

Hứa Hân Đóa nhìn cậu rồi nói: “Vậy thì đi trượt tuyết đi. Đó sẽ là bước đầu tiên để bắt đầu cuộc sống mới.”

Thiệu Thanh Hòa ra vẻ ấm ức: “Tôi không biết trượt…”

“Tìm Mục Khuynh Diệc dạy cậu.”

“Cậu ấy thật ra là một tên mù thể thao.”

“Hả?!”

“Cậu còn nhớ lần tụi mình đi xem cậu chơi tennis không? Lúc đó Mục Khuynh Diệc cũng không tin cậu giỏi thể thao, vì chính cậu ấy thì dở tệ. Nhưng sau khi thấy cậu thi đấu xong, cậu ấy im lặng nguyên một lúc lâu. Lý ra hai người là sinh đôi, sao lại chênh lệch lớn vậy chứ?”

Hứa Hân Đóa cũng thấy bất ngờ: “Nhìn anh ấy không giống kiểu đó mà.”

“Cậu từng thấy Mục Khuynh Diệc hoạt bát nhảy nhót chưa?”

“Chưa.”

“Từng thấy cậu ấy nhảy múa chưa?”

“Cũng chưa.”

“Cậu ấy nhảy dở tệ, thậm chí không phân biệt được trái phải. Cậu ấy trông gầy là vì kén ăn. Thân hình ấy hả, đến tí cơ bụng hay ngực cũng không có, còn thua cả tôi – một kẻ gần như bệnh tật quanh năm.”

Hứa Hân Đóa lúc này chỉ có một suy nghĩ: chạy mau, cái này rõ ràng là đu bám dai như đỉa mà!

Kết quả vừa định quay người thì nghe thấy Thiệu Thanh Hòa gọi: "Đóa Đóa muội muội~"

"Tôi sức khỏe không tốt, không chịu lạnh được đâu!" – cô lập tức phản kháng.

"Chỉ một lát thôi, cậu chỉ cần chỉ tôi cách mặc mấy thứ này, bắt đầu trượt thế nào, dừng lại ra sao là được rồi. Buổi tối không có huấn luyện viên mà."

Hứa Hân Đóa quay đầu bỏ đi luôn, đến cửa thì chỉ tay vào tay nắm cửa nói: "Chỉ mười phút thôi! Mở cửa mau, cái tay nắm này lạnh quá!"

Thiệu Thanh Hòa cười tủm tỉm đi theo, rất phong độ mở cửa, cúi đầu nói nhỏ như quý ông: "Mời tiểu thư."

Hứa Hân Đóa đội mũ áo lông vũ, trong tình trạng vẫn mặc nguyên đồ trong nhà hàng mà dẫn cậu ta ra khu trượt tuyết.

Thiệu Thanh Hòa đến cả ván trượt cũng không có, đồ trượt tuyết cũng phải đi thuê.

Hứa Hân Đóa nhìn cậu ta, nghiêm túc dặn: "Tôi khuyên cậu nên mang thêm một lớp tất, hoặc là... buộc đại cái túi nilon vào chân đi."

Thiệu Thanh Hòa nghe lời răm rắp, nhất thời không tìm được đôi tất nào thừa, bèn đi mua hai cái túi nilon, trịnh trọng đeo vào chân.

— Cảnh tượng ấy, đúng là vừa buồn cười vừa thấy... bất lực.
 
Back
Top Bottom