Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 130: Chương 130



“Rồi sao nữa?” Hứa Hân Đóa hỏi lại.

“Sau khi ly hôn, mẹ có thể được chia một ít tài sản, còn có tiền trợ cấp nuôi con, chừng đó đủ để hai mẹ con mình sống qua ngày…”

Hứa Hân Đóa bỗng cảm thấy đau nhức nơi răng hàm, phía sau lưng răng như bị châm chích. Cô không rõ là do tức giận hay vì cơn giận bốc lên quá nhanh đã khiến lửa trong người bùng phát mà sinh ra cơn đau.

Cô bật cười lạnh, cảm thấy mọi chuyện thật quá nực cười.

"Mẹ muốn ly hôn, nhưng lại vẫn muốn dựa vào ông ta để sống!" – Hứa Hân Đóa nói những lời này mà như đang ôm lấy lồ ng ngực mình, bởi vì trong phút chốc cô đã từng nhen nhóm một tia hy vọng, nhưng rồi lại lập tức thất vọng tràn trề – "Mẹ sống nhờ ông ta, còn ông ta thì dựa vào hôn ước để duy trì sản nghiệp, nên con vẫn chỉ là con nuôi của mẹ đúng không? Thân phận của con vẫn không thể công khai! Những thứ con muốn, mẹ vốn dĩ không thể cho con được, vậy thì con đến bên mẹ làm gì?"

Mẹ Mục hoảng hốt, vội vàng muốn nắm lấy tay Hứa Hân Đóa, nhưng lại bị cô né tránh. Bà vội vàng giải thích: "Đóa Đóa, mẹ sẽ công khai thân phận của con, sẽ không để con chịu uất ức thêm nữa."

"Nhưng con đường mưu sinh của mẹ là dựa vào ông ta! Nếu công khai rồi, cái gã đàn ông bất tài đó không gánh nổi gia nghiệp nữa, thì con sống bên chị để cùng nhau uống gió Tây Bắc à? Chẳng lẽ con phải bỏ học ra ngoài đi làm nuôi mẹ? Mẹ thử nghĩ lại đi, những điều mẹ cho là đã suy tính kỹ càng, thật ra chẳng có gì là rõ ràng cả! Chính mẹ còn chưa nghĩ xong đường lui của mình, thì làm sao con trông cậy được? Mẹ đúng là muốn gì làm nấy, chưa từng có một quyết định nào ra hồn!"

Hứa Hân Đóa thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này bị cha Mục thao túng đến mức nào – khó khăn lắm mới dấy lên được một chút ý muốn phản kháng, vậy mà vẫn ngây thơ đến thế.

Cuộc sống của cô vừa mới bắt đầu có chút khởi sắc, cô còn phải kéo thêm mẹ Mục sao?

Cô cũng không rõ mình là vì giận hay vì quá thất vọng.

Mự Mục bị Hứa Hân Đóa nói đến mức nghẹn lời, hô hấp chững lại.

Bà trợn mắt nhìn Hứa Hân Đóa, trong giây lát không thốt ra được lời nào.

Trong ánh mắt của Hứa Hân Đóa, bà thấy rõ sự thất vọng, cả sự chán ghét.

Lúc này, bà mới sâu sắc nhận ra — lần này đến tìm Hứa Hân Đóa, e rằng đã phản tác dụng rồi.

"Xin lỗi..." – mẹ Mục nghẹn ngào nói, rồi nhanh chóng lau nước mắt – "Xin lỗi, là mẹ quá vội vàng. Mẹ sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt, chờ khi mọi chuyện bên mẹ được thu xếp ổn thỏa... con có thể cho mẹ thêm một cơ hội để gặp con nữa không?"

“Mẹ định xử lý thế nào? Xử lý cái gì chứ?”

“Đợi sau khi mẹ ly hôn xong, có thể độc lập, có chỗ đứng của riêng mình rồi… lúc đó mẹ sẽ đến tìm con. Không… trong thời gian này mẹ có thể thường xuyên đến thăm con được không? Đóa Đóa, mẹ xin con, cho mẹ một cơ hội… mẹ muốn bù đắp cho con.”

Hứa Hân Đóa không còn muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, trong lòng đã bắt đầu có ý muốn tiễn mẹ Mục rời đi.

Đúng lúc này, Doãn Họa từ trên lầu bước xuống, mỉm cười nói: “Đóa Đóa, mẹ con tới à?”

Mẹ Mục nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhưng dấu vết vừa khóc vẫn chưa thể hoàn toàn che giấu được, Doãn Họa cũng làm như không nhìn thấy.

Bà tiến đến gần, đưa tay xoa đầu Hứa Hân Đóa, dường như cảm nhận được tâm trạng cô bé không tốt nên nhẹ nhàng an ủi: “Đi học hôm nay có mệt không?”

“Cũng tạm, chỉ là vai hơi nhức.”

“Bình thường thôi mà, nhưng điều này có lợi cho con. Cố gắng kiên trì nhé. Ta đã chuẩn bị những món con thích ăn, mau đi ăn đi. Ta đã hẹn thầy rồi, thầy sẽ đến trong hai tiếng nữa, nếu con không ăn nhanh thì không kịp đâu.”

Hứa Hân Đóa hơi do dự một chút, nhưng thấy Doãn Họa vẻ mặt bình thản, bà vẫn đứng dậy đi vào phòng ăn.

Doãn Họa quay sang mỉm cười với mẹ Mục: “Đóa Đóa dạ dày không tốt, còn hay bị đau bụng kinh, tôi mời riêng một giáo viên đến định kỳ để giúp con bé điều dưỡng cơ thể. Ấy, ngại quá, không chuẩn bị cơm tối cho chị, thật xin lỗi.”

“Không sao… không sao cả.” – Mục mẫu vội vàng đáp.

“Tôi cũng sợ Đóa Đóa ăn cơm với chị sẽ không thấy ngon miệng, con bé ăn một mình thì lại ăn được nhiều hơn. Tất cả đều là vì nghĩ cho con thôi, chị không trách em chứ?”

Sắc mặt mẹ Mục thoáng chốc sụp xuống, sững sờ nhìn Doãn Họa, như thể không ngờ được lời nói của bà lại sắc bén đến thế.

Cuộc trò chuyện giữa Doãn Họa và mẹ Mục giống như cảnh một con cáo thanh nhã đang bắt nạt một chú thỏ trắng nhỏ bé.

Cả hai người phụ nữ đều rất xinh đẹp, lại biết cách chăm sóc bản thân nên dù đã có tuổi, trên gương mặt vẫn không hề lộ dấu vết thời gian.

Thế nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt:
Doãn Họa mang dáng vẻ ngạo nghễ, giống như một đóa hồng rực rỡ thơm ngát—xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn.
Mẹ Mục thì lại như một đóa lan chuông dịu dàng, yếu ớt, luôn cúi đầu theo bản năng.

Doãn Họa vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Chị đang lo lắng điều gì vậy? Lo em không chăm sóc tốt cho Đóa Đóa à?”

“Không… không phải vậy, chỉ là chị nghĩ con gái mình vẫn nên để bên cạnh mà chăm sóc thì sẽ tốt hơn. Chị cũng sợ nó làm phiền đến em…”

“Đóa Đóa rất ngoan, em rất quý con bé, đối xử với nó như con ruột vậy. Hình như từ trước đến giờ Đóa Đóa chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, nên chỉ cần người khác đối xử tốt một chút là con bé đã xúc động rồi. Nó là một đứa trẻ rất mềm lòng.”

Đây là điều mà mẹ Mục không hề biết—bà chưa từng thấy Hứa Hân Đóa xúc động, là vì bà chưa từng làm được điều gì khiến con cảm động sao?

Bà cúi đầu xuống, cả người trở nên rũ rượi.

Bà thật sự không phải là một người mẹ đủ tốt.

Doãn Họa lại tiếp tục: “Cứ để Đóa Đóa yên ổn nghỉ ngơi một thời gian đi. Con bé ở đây sống rất tốt, em cũng sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Còn chị, nếu cứ giữ mãi dáng vẻ rụt rè thế này, không có chút tiến bộ hay thay đổi nào thì Đóa Đóa nhìn chị cũng chỉ càng thêm tức giận thôi.”

“…Vâng, chị hiểu rồi.”

“Ừ, vậy nói chuyện đến đây thôi nhé, nếu có duyên thì gặp lại.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 131: Anh em



mẹ Mục nhìn Doãn Họa, định nói gì đó rồi lại thôi, còn muốn liếc nhìn Hứa Hân Đóa lần nữa, nhưng đáng tiếc Doãn Họa không cho cơ hội, trực tiếp tiễn khách.

Trên đường rời đi, mẹ Mục gặp đúng lúc Đồng Duyên vừa đến.

Ban đầu Đồng Duyên còn tươi cười hớn hở đi vào, nhưng khi gặp mẹ Mục thì nụ cười lập tức thu lại. Dẫu vậy, nghĩ đến việc bà ấy là mẹ ruột của người mình thích, cậu vẫn khẽ gật đầu với bà, rồi nhanh chóng bước vào biệt thự.

Vừa vào nhà, Đồng Duyên liền thấy Doãn Họa đang ở phòng khách, chắc là vừa tiễn khách về. Cậu liền hỏi:

“Bà ấy đến đây làm gì vậy ạ?”

“Đến tìm Đóa Đóa.”

“Đóa Đóa không mềm lòng chứ?”

Doãn Họa lắc đầu, rồi thở dài: “Tuy không đồng ý đi cùng mẹ ruột, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn khó chịu. Con an ủi nó một chút đi.”

Đồng Duyên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi. Mẹ cứ nói với họ là Đóa Đóa ở đây rất tốt, bảo họ đừng lo, hạn chế đến đây.”

Doãn Họa như sực nhớ ra điều gì, nở nụ cười tinh quái rồi lập tức thu lại, kéo Đồng Duyên sang một bên, vẻ mặt bỗng nghiêm túc.

Màn “diễn” bắt đầu.

Đồng Duyên cũng nghiêm túc theo, hỏi: “Sao vậy mẹ?”

“Việc để Đóa Đóa tạm ở đây đúng là có hơi không ổn, nên mẹ đang tính sẽ giành quyền nuôi con bé về phía mình.”

“Được mà!” Đồng Duyên không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý.

Doãn Họa gật đầu: “Ừ, nhưng mẹ vẫn chưa biết chính xác Đóa Đóa sinh lúc mấy giờ, nếu không thì cũng khó xác định con là anh hay em.”

Đồng Duyên lúc này mới phản ứng lại, mặt biến sắc, hơi hoảng loạn: “Ý mẹ là gì?! Con với cô ấy... thành… thành anh em rồi?!”

“Cũng có thể là chị em.”

“Không không không!!” Đồng Duyên liên tục xua tay, rồi bước đến nắm lấy tay Doãn Họa, lo lắng nói: “Mẹ ơi, con nghĩ chúng ta cần phải bình tĩnh lại!”

“Mẹ đang rất bình tĩnh đấy, người cần bình tĩnh là con.”

“Chuyện giành quyền nuôi thì đúng là nên làm… nhưng không nhất thiết phải biến thành anh em ruột đâu mẹ?!”

“Cũng có thể đăng hộ khẩu vào một gia đình nào đó chưa có con, như vậy cũng chỉ là đường đường chính chính làm chị họ hoặc em họ.”

Đồng Duyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy... vậy cũng tính là họ hàng gần phải không?”

“Phải.”

Đầu óc Đồng Duyên như muốn nổ tung – cái tình tiết “hữu tình nhân cuối cùng thành anh em” này, sao lại rơi trúng cậu và Hứa Hân Đóa chứ?!

Bọn họ sắp sửa trở thành anh em khác cha khác mẹ sao? Hoặc là chị em?

Đúng là trò đùa quái quỷ gì đây!

Đồng Duyên bắt đầu thấy may mắn vì mình đã sớm nhận ra bản thân thích Hứa Hân Đóa, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý vụ này, rồi hí hửng mà trở thành anh em với cô ấy.

Đến lúc nhận ra tình cảm thì... cái mối quan hệ ấy cũng đã trở thành tình yêu cấm kỵ mất rồi.

“Chuyện này... con không đồng ý.” Đồng Duyên cố giữ bình tĩnh.

“Sao? Con sợ Đóa Đóa giành mất tài sản nhà con à?” Doãn Họa nheo mắt trêu.

“Cậu ấy muốn, con đều cho cậu ấy hết!”

Đồng Duyên không nói đùa. Chỉ cần Hứa Hân Đóa muốn, những thứ của cậu, cậu đều sẵn sàng dâng lên hết. Cậu có thể rũ sạch mọi thứ, chỉ để làm cô ấy vui, thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào cô đưa ra.

Doãn Họa thấy cậu cuống quýt như vậy, suýt thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ trêu tiếp: “Vậy tại sao không chịu?”

“Chuyện này... hơi phức tạp.”

“Ồ… thế thế này đi, mẹ cho con một năm. Trong một năm đó, con phải cho mẹ một lời giải thích hợp lý. Nếu đến lúc đó mẹ không nghe được lý do, thì hai đứa cứ làm anh em đi.”

“……” Đồng Duyên bắt đầu cân nhắc liệu trong một năm mình có thể theo đuổi được Hứa Hân Đóa không.

Cậu thấy hơi khó, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Hứa Hân Đóa thực sự là một cô gái khó theo đuổi. Cậu lại chẳng có kinh nghiệm, nhút nhát, bị từ chối một lần là không dám mở miệng lại nữa.

Doãn Họa đợi một lúc, thấy cậu cứ ấp a ấp úng, bắt đầu bực: “Thế thôi, làm anh em đi cho lẹ.”

“Đừng mà! Một năm, chỉ cần một năm thôi, được không?!”

“Được.”

Đồng Duyên gấp đến mức phải hỏi luôn: “Mẹ ơi, năm đó ba theo đuổi mẹ kiểu gì vậy?!”

Doãn Họa nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Tóm gọn trong bốn chữ.”

Đồng Duyên nghiêm túc lắng nghe.

"Cưỡng đoạt bằng vũ lực." – Doãn Họa nói.

Đồng Duyên suy nghĩ xem phương pháp này có thể áp dụng lên Hứa Hân Đóa không, bèn hỏi: "Hiệu quả cũng được đấy chứ, ít nhất hai người còn thành đôi với nhau."

"Ừm, bọn ta đúng là kết hôn rồi… nhưng tình cảm chẳng ra sao cả."

"Thôi coi như con chưa hỏi, con đi tìm Đoá Đoá nhà chúng ta đây."

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên rời đi, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.

Thằng nhóc ngốc này, sao lại ngốc đến thế?

Nếu Hứa Hân Đóa thực sự ở bên Đồng Duyên… liệu có chịu thiệt thòi không?
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 132: Chương 132



Hay là… làm mẹ vợ ác độc một lần đi? Cho thằng nhóc này chết tâm sớm, đừng có mà làm khổ con gái bà?

*

Mỗi lần Đồng Du Khải đến biệt thự của Doãn Họa, trợ lý của ông ta đều đặc biệt thông báo cho người giúp việc trong nhà rời đi. Đêm đó trong biệt thự sẽ chỉ còn lại một mình Doãn Họa.

Tuy nhiên, trợ lý lại không bao giờ thông báo cho chính Doãn Họa. Mỗi khi thấy căn nhà trống trơn, bà sẽ biết Đồng Du Khải sắp tới.

Đồng Du Khải là loại người chẳng có giới hạn gì, có thể từ phòng khách kéo tới phòng ăn, sau đó bế thốc Doãn Họa về phòng ngủ. Dù giữa một đống đồ trang trí hồng phấn của bà, ông ta vẫn tỏ ra đầy hứng thú.

Không biết rốt cuộc ai mới là "tiểu công chúa".

Lần này TĐồng Du Khải đến cũng không khác mọi khi.

Lúc đó Đồng Duyên đã quay về nhà mình, Đồng Du Khải còn cố ý ghé qua nhìn con trai một chút, nghe Đồng Duyên đàn mấy bản piano, đại khái nắm được tình hình học tập rồi rời đi ngay.

Đồng Duyên chẳng biết mấy cái sở thích kỳ quái của cha mình, nên không nghĩ nhiều. Còn chuyện của Hứa Hân Đóa, cậu cũng không biết phải giải thích ra sao, thôi cứ để Doãn Họa tự nói vậy.

Đồng Du Khải đẩy cửa biệt thự của Doãn Họa, sau khi vào nhà thì tự thay giày, tiện tay treo áo khoác lên móc cạnh cửa, vừa đi vào vừa nới lỏng cà vạt.

Ông ta liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc Doãn Họa đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Tầng hầm biệt thự của Doãn Họa có một bể suối nước nóng, ngày nào bà cũng ngâm mình một lát để thư giãn.

Ông bước về phía tầng hầm, vừa hay nhìn thấy Doãn Họa đang quấn khăn tắm, vội vã đi lên. Vừa trông thấy Đồng Du Khải, bà liền hoảng hốt, lập tức nói: “Về phòng đi!”

Đồng Du Khải không nghe, đi thẳng đến, vòng tay ôm lấy eo bà, cúi đầu hôn xuống, rất lâu cũng không chịu buông.

Doãn Họa lo lắng đến mức rối cả lên.

Bà biết rõ thói quen của Đồng Du Khải, người giúp việc trong nhà cũng biết, nhưng Hứa Hân Đóa thì không.

Hiện tại Hứa Hân Đóa đang một mình trong phòng làm bài tập, lát nữa hai người họ lên tầng nhất định sẽ đi ngang qua cửa phòng cô bé, nếu để Hân Đóa thấy phải một cảnh tượng không ra gì thì hỏng mất.

Bà chỉ có thể cố sức đẩy Đồng Du Khải, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Trước kia giữa bà và ông ta vốn dĩ cũng là kiểu quan hệ như thế. Bà chán ghét ông ta, thậm chí là hận, nhưng vẫn phải chấp nhận thỏa hiệp.

Tính cách của bà vốn vậy, luôn thấy tên đàn ông này phiền chết đi được, không muốn gần gũi chút nào. Còn Đồng Du Khải lại như chó dính người, đuổi không nổi.

Bà càng chống cự, ông lại càng hưng phấn, trực tiếp bế bà đặt lên tay vịn cầu thang, tiếp tục hôn không buông.

Bà biết rõ, tên đàn ông khốn kiếp này chắc chắn định từ đây làm tới tận tầng trên.

Trong lúc giằng co, họ vô tình hất đổ một chậu hoa trên sàn, chậu hoa lăn từ bậc thang rơi xuống tầng hầm, phát ra một tiếng "rầm" lớn.

Doãn Họa càng lo lắng hơn, dứt khoát cắn mạnh lên môi Đồng Du Khải. ông bị cắn đến kêu "chậc" một tiếng, hung hăng liếc bà một cái, sau đó tháo cà vạt quấn lên miệng bà, đang chuẩn bị cột ra sau gáy thì Hứa Hân Đóa bước xuống.

Hai người cùng lúc nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Hứa Hân Đóa vừa nãy có ra ngoài một chút, phát hiện biệt thự không có bóng người giúp việc nào, Doãn Họa thì còn đang ngâm mình, nên nghĩ ngợi một hồi rồi quay lại phòng, đợi bà ra rồi nói chuyện.

Lần này nghe thấy động tĩnh, cô mới định xuống xem, kết quả lại bắt gặp ngay cảnh tượng trước mắt.

Lúc bị cắn miệng, Doãn Họa chỉ hận không thể chết đi cho rồi, lập tức giơ tay tát cho Đồng Du Khải một cái.

Đồng Du Khải sững người, ông còn không biết trong nhà Doãn Họa đột nhiên có thêm một cô gái. Ban đầu ông ngây ra một lúc, sau đó lãnh trọn cái tát.

Ông nhìn Doãn Họa rồi lại nhìn sang Hứa Hân Đóa, cuối cùng tháo cà vạt ra, tùy tiện ném sang bên cạnh, cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai Doãn Họa.

Hứa Hân Đóa hoảng đến mức không biết làm sao, mặt cô đỏ bừng lên, không ngờ ba mẹ của nhà họ Đồng lại... lại... mặn mòi như vậy.

Lúc này cô không biết có nên chào hỏi Đồng Du Khải hay không. Thấy cả hai người đều đang nhìn mình, cô liền lắp bắp nói: “C-chào... chào bác ạ.”

Đồng Du Khải chẳng thèm để ý đến Hứa Hân Đóa, quay sang Doãn Họa hỏi: “Đứa nhỏ nói lắp này là ai?”

Doãn Họa cau mày, khó chịu nói: “Con riêng của tôi!”

Đồng Du Khải cười lạnh: “Bà dù có ở đoàn phim thì tôi cũng định kỳ đến gặp, hình như chưa từng thấy bà mang thai lần hai thì phải?”

Mỗi lần đến gặp Doãn Họa, dĩ nhiên không phải để bàn chuyện cầm kỳ thi họa gì ban đêm. Trong những trường hợp như vậy, nếu bà mang thai, ông không thể nào không biết được.

“Dù sao cũng là con gái tôi.”

Đồng Du Khải quay sang nhìn Hứa Hân Đóa, hỏi: "Cô là diễn viên mới vào nghề, hay con gái nhà ai thế?”

Hứa Hân Đóa lúc này ngượng đến mức không dám nhìn sang, vừa rồi cô hình như lờ mờ thấy ba mẹ nhà họ Đồng... đang hôn nhau!

Cô cúi đầu, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng đáp: “Cháu... là bạn học của Đồng Duyên.”

“Bạn gái nó?”

“Không! Bọn cháu không quen nhau.”

Đồng Du Khải tiến về phía cô, đứng chắn ngay trước mặt rồi hỏi: “Sao lại ở đây?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông này như một tiếng boss chuẩn mực, khí thế ngút trời, khiến người ta cảm thấy bị áp lực vô hình đè nặng.

Trong ấn tượng của Hứa Hân Đóa, Đồng Du Khải là một người cha nghiêm khắc ít nói, thường hay đeo kính, nét mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mang theo sự tàn nhẫn.

Nhưng hiện tại... rõ ràng là một tên cầm thú giả dạng tri thức.

Hứa Hân Đóa cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Cháu sức khỏe không tốt, bác gái bảo cháu ở lại đây để tĩnh dưỡng.”

Đồng Du Khải hiển nhiên không tin: “Nói dối. Bà ta không phải người tốt bụng như vậy.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 133: Chương 133



Hứa Hân Đóa không đồng tình, nói: “Bác gái rất tốt.”

Đồng Du Khải lạnh giọng: “Vợ tôi không cần người khác giới thiệu.”

“Nhưng bác đâu có hiểu bác ấy đâu, bác ấy thật sự rất tốt mà!”

“……”

Doãn Họa thấy Hứa Hân Đóa dũng cảm phản bác, bỗng cười phá lên, rồi cảnh cáo Đồng Du Khải: “Anh đừng có dọa con gái tôi.”

Hứa Hân Đóa cũng không muốn ở lại lâu, liền nói: “Cháu lên lầu trước ạ.”

Đồng Du Khải nhìn theo bóng Hứa Hân Đóa chạy lên tầng, trầm ngâm một lúc rồi quay sang hỏi Doãn Họa: “Nhà em có cách âm không?”

Trước đây Doãn Họa từng mong Đồng Du Khải sẽ nhận ra điều gì đó.

Nhưng giờ bà thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi. Đồng Du Khải làm cha, cũng chỉ là có cái “chức danh” mà thôi. Thỉnh thoảng đi thăm con trai, quan tâm thì cũng có, nhưng chẳng mấy để tâm.

Người ông quan tâm, từ đầu đến cuối chỉ có Doãn Họa.

Nếu giờ Doãn Họa hỏi Đồng Du Khải rằng Đồng Duyên có thói quen nhỏ nào không, chắc chắn ông sẽ trả lời không được.

Muốn Đồng Du Khải tự mình nhận ra điểm kỳ lạ của hai đứa trẻ, khó... còn khó hơn lên trời. Nếu bà nói thẳng, chắc lại bị ông giảng dạy về cái gọi là “kiến thức phổ thông”.

Doãn Họa bất lực bước lên lầu, đi về phía phòng mình.

Đồng Du Khải bất chợt đề nghị: “Anh lắp thang máy cho nhà em nhé?”

Có lẽ là sợ bà thấy đi cầu thang mệt. Ngôi nhà này đã ở hơn chục năm, lúc xây dựng thì thang máy trong nhà còn chưa phổ biến.

Doãn Họa lạnh nhạt từ chối:m“Không cần.”

Sáng hôm sau, Hứa Hân Đóa vẫn cùng ba mẹ nhà họ Đồng ăn sáng. Bầu không khí có hơi ngượng ngùng.

Gia đình này có một điểm rất “đồng nhất”: nếu không có chuyện gì quan trọng, thì lúc ăn tuyệt đối không ai nói lời nào.



Trong nhà vẫn chẳng có lấy một người giúp việc, Hứa Hân Đóa nhìn quanh, không biết lát nữa có nên chủ động rửa bát hay không. Cô còn đang suy nghĩ thì thấy Doãn Họa đang nhìn mình.

Cô đặt đũa xuống, lau miệng rồi nói: “Cháu ăn xong rồi ạ.”

Doãn Họa hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”

Bữa sáng chỉ đơn giản là sandwich, thật ra cũng được, không có gì đặc biệt nhưng cũng không khó ăn.

Hứa Hân Đóa mỉm cười đáp: “Cũng ngon ạ.”

“Ừ, sáng nay là cha cháu tự tay làm đó, còn làm thêm phần cho cháu nữa.”

“Ồ... cảm ơn bác trai ạ.”

Đồng Du Khải ngừng tay, liếc nhìn Doãn Họa rồi lại nhìn Hứa Hân Đóa, cảm thấy cách xưng hô này có vẻ hơi loạn.

Doãn Họa không để ý đến ánh mắt của ông, chỉ nói: “Ăn xong thì đi học đi, đừng đi trễ.”

“Vâng ạ.”

Hứa Hân Đóa vừa đứng dậy thì thấy TĐồng Du Khải đặt một chiếc thẻ lên bàn trước mặt cô, nói: “Tiền tiêu vặt khi ở đây cứ dùng thẻ này. Mật khẩu là... ngày sinh nhật của cô ấy.”

ông cũng bị cái kiểu gọi loạn xạ trong nhà làm cho rối đầu, cuối cùng đành gọi Doãn Họa là “cô ấy”.

Hứa Hân Đóa có chút do dự, nhưng thấy Doãn Họa phất tay: “Cầm đi, cầm đi.”

Hứa Hân Đóa đành nhận lấy, rồi nhanh chóng rời khỏi bàn để đi chuẩn bị đến trường.

Sau khi Hứa Hân Đóa đi khuất, Doãn Họa mới hỏi Đồng Du Khải: “Anh không thấy tò mò về cô bé này à?”

Tối hôm qua hai người bận “làm việc” cả đêm, cũng chưa có thời gian nói chuyện, giờ Doãn Họa mới rảnh rỗi hỏi đến.

Đồng Du Khải hỏi thử: “Em bước vào giai đoạn trung niên thấy cô đơn rồi à?”

Nét mặt Doãn Họa lập tức vặn vẹo.

Đồng Du Khải rụt cổ, lại hỏi: “Con bé là... con dâu nuôi từ bé?”

Doãn Họa thẳng tay ném thìa, không trả lời.

Đồng Du Khải lập tức nhào qua ôm lấy bà, làm nũng: “Chị~?”

Doãn Họa liếc ông một cái, rồi hỏi: “Nếu con bé làm con dâu anh, anh chịu không?”

Đồng Du Khải suy nghĩ rồi trả lời:“Vẻ ngoài thì ổn, nhưng gia cảnh thì hơi kém. Hơn nữa, con bé cũng chưa có điểm gì đủ để bù lại phần gia thế. Anh... vẫn sẽ do dự.”

“Nhưng con trai anh thích nó.”

“Thằng nhóc thích thì có ích gì?”

“Em cũng thích con bé.”



Đồng Du Khải ngẫm nghĩ một lúc, rồi thở dài: “Vậy để anh cân nhắc lại.”

Hứa Hân Đóa vừa đến lớp thì được thông báo buổi sáng sẽ có kiểm tra sức khỏe. Nam nữ tách riêng, chia theo từng đợt.

Bây giờ các trường đều rất quan t@m đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của học sinh. Trường Quốc tế Gia Hoa mỗi năm tổ chức hai lần kiểm tra sức khỏe, vào mùa hè thì kiểm tra toàn diện hơn, còn mùa đông thì giản lược một số mục.

Lớp Hỏa Tiễn đương nhiên là được xếp đi đầu tiên, chia thành nhóm nam và nhóm nữ, mỗi bên đi kiểm tra theo thứ tự.

Khi xếp hàng, Hứa Hân Đóa để ý thấy lần này mấy bạn nữ cao thì đứng cuối hàng. Cô cũng không để tâm, cứ theo quy định mà đứng. Từ vị trí cuối hàng, cô nhìn thấy Lâu Hử ở phía trước cứ nhảy nhót không yên, trông rất buồn cười.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 134: Chương 134



Lâu Hử cũng khá cao, nhưng không phải cuối hàng. Cô nàng cố tình đổi chỗ với bạn khác để đứng ngay trước Hứa Hân Đóa, lúc đang chờ thì ôm lấy Hứa Hân Đóa không chịu buông:“Á á á, kiểm tra sức khỏe mùa đông phải lấy máu đó! Nói là mai phải nhịn ăn nữa, trường mình đông người, kiểm tra phải mất hai ngày mới xong.”

Hứa Hân Đóa hỏi: “Lấy nhiều không?”

“Hai ống nhỏ.” Lâu Hử vẫn bứt rứt, sợ hãi ra mặt:
“Chỉ là kiểm tra 5 hạng mục viêm gan B, đường huyết, mỡ máu, rồi kiểm tra vi lượng nguyên tố xem có cần bổ sung canxi hay không.”

Các phòng khám được chia ra nhiều phòng nhỏ. Khi nhóm của Hứa Hân Đóa đến xếp hàng ở cửa phòng khám thì nhóm nữ của lớp Một cũng vừa đúng lúc đứng sau bọn cô.

Trong lớp Một có vài người biết Hứa Hân Đóa, nhiều ánh mắt đều lén liếc nhìn cô. Một phần vì cô xinh đẹp, một phần vì cô đang là bạn gái tin đồn của Đồng Duyên.

Lúc đoàn người đi ngang qua lớp Quốc tế Bốn, học sinh trong lớp đó vẫn đang đọc bài buổi sáng, không ai ra khỏi chỗ. Dù sao lớp quốc tế cũng luôn chậm hơn lớp thường một chút, lúc này họ vẫn chưa đến lượt đi kiểm tra.

Giữa tường lớp học và hành lang có một dãy cửa sổ, thầy cô chủ nhiệm thường đứng ở đó quan sát lớp.

Khi Hứa Hân Đóa đứng đúng vị trí ngay cạnh cửa sổ, học sinh lớp Quốc tế Bốn cũng bắt đầu quay sang nhìn cô. Có người liền chạy đi báo cho Đồng Duyên.

Chẳng mấy chốc, Đồng Duyên đã đến cửa sổ, đuổi học sinh đang ngồi ở đó đi, đặt tay lên bệ cửa, rồi cứ thế lặng lẽ nhìn Hứa Hân Đóa.

——
Ở đây toàn là nữ sinh xếp hàng, trong đó không thiếu những cô gái là fan của Đồng Duyên. Vừa thấy Đồng Duyên xuất hiện ở cửa sổ, ai nấy đều phấn khích, len lén liếc mắt nhìn về phía cậu.

Ngay sau đó, mọi người thấy Đồng Duyên hà hơi lên mặt kính, chờ một lớp sương mờ hiện ra rồi vẽ một hình trái tim lên đó.

Hình trái tim ấy nằm ngay đối diện Hứa Hân Đóa, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể thấy được.

Lâu Hử vừa nhìn thấy cảnh ấy liền kích động không thôi, rõ ràng trái tim kia không phải vẽ cho cô, nhưng cô là nhân chứng mà! Cô quay đầu lại liên tục nói với Hứa Hân Đóa: “Trời ơi, Đồng Duyên sát gái quá đi mất!”

Hứa Hân Đóa cũng không nhịn được bật cười, nhìn thấy Đồng Duyên từ bên mặt kính mờ đưa đầu ra, quay sang nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói: “Trẻ con quá.”

Đồng Duyên cũng không quan tâm, cứ mỉm cười nhìn cô từ trong lớp học, nụ cười ấy khiến các cô gái xung quanh đồng loạt hú hét.

Ở trường, Đồng Duyên rất hiếm khi cười, ít nhất là chưa bao giờ cười với người lạ. Đây là lần đầu tiên mấy nữ sinh kia thấy cậu có biểu cảm như vậy.

Dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt như mang theo ánh sao, đôi mắt cong cong như trăng non.

Hứa Hân Đóa nhìn quanh một chút, rồi cũng cúi đầu hà hơi lên mặt kính, vẽ một hình trái tim, sau đó lại vẽ thêm một dấu “×” to đùng lên trái tim đó.

Đồng Duyên thấy trái tim bị gạch chéo thì nhăn mặt ngay.

Lúc này, bên trong lớp học lại có người khác hà hơi lên kính rồi nhanh chóng vẽ một hình… cục 💩.

Lâu Hử thò đầu qua nhìn, liền thấy Đồng Duyên đưa tay đẩy Ngụy Lam ra — hiển nhiên cục 💩 kia là do cậu ấy vẽ.

Hàng của Hứa Hân Đóa tiếp tục di chuyển về phía trước, đi tới cửa sau của lớp học thì thấy Đồng Duyên đã từ bên trong mở cửa, ngồi ở chỗ gần cửa hỏi nhỏ Hứa Hân Đóa:
“Có lạnh không?”

Vì tiện cho việc khám sức khỏe, nhiều người đều mặc khá phong phanh. Hứa Hân Đóa đã mặc thêm một chiếc áo len ngoài so với người khác.

Hứa Hân Đóa trả lời: “Không lạnh đâu, đang ở trong nhà mà.”

Đồng Duyên đưa tay nắm lấy tay Hứa Hân Đóa, sờ sờ đầu ngón tay cô — vẫn lạnh lạnh như mọi khi.

Cậu nắm tay cô, giúp cô sưởi ấm, rồi khẽ hỏi: “Hôm qua cha tôi về rồi.”

“Ừm, tớ giật mình đấy.” — Hứa Hân Đóa cúi đầu đáp nhỏ để tránh bị người khác nghe thấy.

Vì hai người đã quá quen thuộc nên cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Nhưng với những nữ sinh đang xếp hàng bên cạnh thì lại khác — bị ăn “cẩu lương” một cách đầy bất ngờ. Họ chỉ đến đây để xếp hàng khám sức khỏe thôi mà! Ban đầu là thấy Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa nói chuyện qua cửa sổ, sau đó lại nhìn thấy cảnh hai người này công khai phát đường như vậy.

Nhìn cái cách họ nắm tay một cách tự nhiên kìa, nhìn khoảng cách khi nói chuyện gần đến mức nào kìa — chẳng phải là đang yêu nhau sao?

Nhất là kiểu tổ hợp trai xinh gái đẹp thế này, quả thật khiến người ta nhìn vào là trong lòng đầy giấm chua.

Đồng Duyên ngẩng đầu nhìn Hứa Hân Đóa, góc nghiêng hoàn mỹ không chê vào đâu được, đường viền hàm gọn gàng, một phần hình xăm trên cổ cậu ẩn dưới cổ áo sơ mi trắng.

Mỗi lần cậu nhìn Hứa Hân Đóa, khóe môi lại khẽ cong lên, giọng nói rất nhỏ, thần thái thì dịu dàng vô cùng.

Lâu Hử lấy tay bịt miệng, nhìn khung cảnh ấy một lúc, bỗng cảm thấy đời này không còn tiếc nuối gì nữa. Cô móc điện thoại ra chụp một tấm. Đến khi định chụp tấm thứ hai thì cả hai người trong khung hình đều quay lại nhìn cô.

Trong ảnh, tay của hai người vẫn còn đang nắm nhau. Họ như cùng phát ra một loại khí chất mạnh mẽ giống nhau — vừa cool ngầu lại vừa có thần thái.

Ngay sau đó, Đồng Duyên vươn tay ra nói với Lâu Hử: “Đưa điện thoại đây.”

Lâu Hử chỉ có thể ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cậu.

Đồng Duyên nhìn ảnh xong, không yêu cầu xóa mà còn nói: “Gửi ảnh gốc cho tôi. Cậu chưa có WeChat của tôi đúng không? Vậy thì gửi cho Ngụy Lam cũng được.”

“Ồ được!” — Lâu Hử lập tức đồng ý.

Hàng người tiếp tục di chuyển, Hứa Hân Đóa cũng dần đi xa.

Đồng Duyên nghiêng người nhìn theo một lúc, rồi với tay đóng cửa sau lại. Trong lớp vẫn còn nghe thấy tiếng của Ngụy Lam: “Này! Tôi còn định lát nữa ngắm xem lớp 10 có em gái nào dễ thương không cơ mà!”

“Ồn quá, đóng cửa.” — Đồng Duyên nói xong liền quay về chỗ ngồi. Không ai biết rõ người vừa dẹp chỗ, mở cửa ra ban nãy là ai nữa.

Vì có khám sức khỏe, nên hôm nay trường cho tạm dừng tiết thể dục giữa giờ. Nhiều lớp cũng phải điều chỉnh nhẹ thời khoá biểu.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 135: Chương 135



Lớp Hỏa Tiễn của Hứa Hân Đóa đã hoàn thành hết phần khám sức khỏe trong buổi sáng, chỉ còn xét nghiệm máu vào ngày mai là xong. Kết thúc đúng lúc tiết bốn buổi sáng vừa tan, còn mười mấy phút nữa là đến giờ nghỉ trưa.

Đang trên đường quay về, họ phải đi ngang qua một hàng nam sinh đang xếp hàng.

Trong những tình huống như thế này, lúc nào cũng sẽ có mấy người bày trò trêu ghẹo. Khi Hứa Hân Đóa đang che chở cho Lâu Hử để quay lại thì nghe có người gọi:

“Hứa Hân Đóa, qua đây.”

Giọng nói này rất quen thuộc, Hứa Hân Đóa quay đầu lại nhìn, thấy là Đồng Duyên thì kéo Lâu Hử qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đồng Duyên đưa tay lấy tờ giấy khám sức khỏe trong tay cô, liếc qua một lượt rồi hỏi:
“Vòng eo này của cậu hơi khó tin đấy?”

Hứa Hân Đóa vẫn chưa xem qua số liệu, liền ghé đầu qua xem cùng:“Sao vậy? Tớ mập rồi hả?”

“Cậu cao mét bảy lăm, mà vòng eo có năm mươi bảy?”

Hứa Hân Đóa ngạc nhiên hỏi: “Vậy là mập hay ốm?”

Hiện tại cân nặng của Hứa Hân Đóa đã vượt mốc 100, cụ thể là 108 cân (54kg).

Trong nhận thức của nhiều người, con gái mà cân nặng vượt 100 là bị cho là “mập”, bất kể chiều cao là bao nhiêu. Hứa Hân Đóa cũng không quá rành mấy chuyện này, chỉ biết sau này mình định làm người mẫu, nhưng cũng không rõ cân nặng này có đạt chuẩn không.

Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa với vẻ bất lực, đưa tay nhéo má cô: “Sao tôi nuôi kiểu gì mà cậu vẫn không béo nổi vậy?”

Hứa Hân Đóa lấy lại tờ giấy, cúi đầu xem kỹ lại lần nữa.

Đồng Duyên quay sang nói với Lâu Hử: “Lâu Hử, cậu nói cho cậu ấy biết vòng eo bình thường là bao nhiêu đi.”

Lâu Hử cảm thấy mình bị lôi vào chuyện này thật oan, trả lời lúc này chẳng khác nào công khai số đo với thiên hạ, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi nói:
“Tớ... năm mươi!”

Vừa dứt lời thì Ngụy Lam liền bật cười, khiến Lâu Hử trừng mắt lườm cậu ta mấy cái.

Thôi được rồi, thật ra là sáu mươi lăm.

Đồng Duyên liếc nhìn Lâu Hử một cái rồi cũng không nói gì thêm, quay sang tiếp tục với Hứa Hân Đóa: “Với chiều cao và khung xương của cậu, phải trên sáu mươi mới là bình thường.”

Hứa Hân Đóa liền lấy tờ khám sức khỏe của Đồng Duyên xem thử, rồi chỉ vào số cân nặng trên đó, nói:
“Cậu nhìn lại cân nặng của cậu đi, cậu còn dám nói tớ sao? Cậu là kiểu người xương nhỏ, da bọc xương ấy.”

Đồng Duyên không phục: “Dáng người của tớ thế nào, cậu còn không rõ à?”

Vừa dứt lời, Ngụy Lam liền ho khan rồi vội vàng đẩy Đồng Duyên đi về phía trước.

Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa lúc này mới nhận ra ý câu nói kia dễ gây hiểu lầm, Hứa Hân Đóa vội trả lại tờ giấy khám sức khỏe rồi kéo Lâu Hử đi tiếp.

Lâu Hử nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Hứa Hân Đóa thì không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu phát triển thuận lợi thế cơ à?”

Hứa Hân Đóa lập tức phản bác: “Không có!”

Lâu Hử gửi tấm ảnh trong điện thoại cho Hứa Hân Đóa vừa nói: “Thế mà còn bảo không yêu đương, thiếu đức thật sự.”

Hứa Hân Đóa khó hiểu: “Không yêu đương là thiếu đức à?”

“Đúng rồi đấy, hai người đẹp đỉnh cao cứ thế này mà mập mờ không rõ ràng, cậu chiếm lấy cậu ta, cậu ta chiếm lấy cậu, hai người không đến với nhau chẳng phải là lãng phí tài nguyên à? Chỉ cần các cậu có dấu hiệu gì đó rạn nứt một chút thôi, người theo đuổi cả hai sẽ ùn ùn kéo đến, tin không?”

Hứa Hân Đóa nhỏ giọng phản bác: “Tớ đâu có chiếm lấy cậu ta.”

Lâu Hử lại giơ điện thoại lên cho cô xem ảnh: “Cậu xem, nắm tay mà còn mập mờ như thế này, vậy hoặc là cậu ta là tra nam, hoặc là cậu là tra nữ, hoặc là cả hai đều thiếu đức. Cậu chọn đi.”

“Ngụy biện!”

“Tớ thấy Đồng Duyên đang chơi trò mập mờ với cậu đó, có phải cậu ấy đang ép cậu tỏ tình không?”

“Không thể nào, nếu cậu ấy thích tớ, tớ nhất định sẽ biết.”

“……”
Lâu Hử nhìn Hứa Hân Đóa, trong lòng không nhịn được thầm nói: “Chính là cậu không biết đó!”

Hai người vừa vào lớp đã thấy một đám nữ sinh đang tụ lại chọn váy dạ hội, Lý Tân Ninh cũng ở đó, hình như mọi người đang giúp cô chọn váy.

Lâu Hử liếc một cái rồi nhỏ giọng nói với Hứa Hân Đóa: “Thẩm Trúc Hành sắp sinh nhật rồi, chắc Lý Tân Ninh muốn chơi cú chốt, nổi bật một phen.”

Hứa Hân Đóa khó hiểu: “Vị hôn thê của Thẩm Trúc Hành là Mục Khuynh Dao mà? Cô ta chuẩn bị kỹ vậy làm gì? Với lại… Mục Khuynh Dao hình như cũng nghe thấy bọn họ bàn tán, sắc mặt không được tốt lắm.”

Lớp học nhỏ của “thầy giáo” Lâu lại bắt đầu. Cô kéo Hứa Hân Đóa ra hành lang, ngồi xuống bậc thang để tám chuyện:
“Lần trước Mục Khuynh Dao có mập mờ với Cố Tước, chuyện đó khiến Lý Tân Ninh vẫn còn ấm ức, chắc lần này muốn trả đũa.”

Hứa Hân Đóa nghe xong thì như ông cụ trên tàu điện nhìn điện thoại, ngơ ngác hỏi:
“Nhưng mà… Cố Tước có phải bạn trai của Lý Tân Ninh đâu?”

“Lý Tân Ninh cái tính nó vậy đấy. Rõ ràng cô ta với Cố Tước sắp thành một đôi rồi, vậy mà Mục Khuynh Dao lại nhảy vào phá đám, bảo sao Lý Tân Ninh không khó chịu cho được. Cô ta muốn phản công, cũng dễ hiểu thôi. Đây chính là cuộc chiến giữa hai ‘trà xanh’—không ai chịu thua ai. Lý Tân Ninh với Thẩm Trúc Hành vẫn giữ mối quan hệ như cũ, Mục Khuynh Dao cũng biết điều đó, nhưng giờ cô ta cũng chẳng quản nổi nữa, mà thật ra cũng chẳng dám.”

Hứa Hân Đóa thật sự không hiểu nổi những cuộc chiến giữa con gái với nhau. Cô thầm nghĩ, có lẽ là do đã quá quen với việc tráo đổi thân phận với Đồng Duyên, lại thường xuyên chơi cùng bọn con trai nên phong cách hành xử của cô cũng mang nhiều nét nam tính—vì thế mới chẳng thể hiểu nổi những mưu toan vụn vặt ấy?
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 136: Chương 136



Cô chống cằm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bọn họ… sẽ không đánh nhau thật đấy chứ?”

Lâu Hử lắc ngón tay, mặt đầy thần bí nói: “NONONO, đánh nhau là cách giải quyết của bọn con trai. Con gái có nhiều cách phong phú hơn nhiều, mà không cắn người nhưng lại khiến người ta nghẹn chết trong lòng.”

“Chỉ cần nhìn thấy cô ta sống không tốt, tớ cũng thấy vui rồi.”
Hứa Hân Đóa cười lạnh một tiếng.

Lâu Hử tiếp lời ngay: “Mục Khuynh Dao với Lý Tân Ninh xưa giờ đã không ưa nhau, cả hai đều chẳng phải người tử tế. Nhìn bọn họ cắn xé nhau cũng thấy thú vị phết. Nên việc Mục Khuynh Dao đối xử như thế với cậu cũng chẳng phải chuyện bất ngờ đâu, cô ta chính là kiểu người như thế đấy. Tớ thấy cô ta chẳng qua là đang tạm thời giả vờ tử tế, biết đâu lại đang âm mưu chuyện gì xấu xa. Một là cậu, một là Lý Tân Ninh, hai người cô ta đều ghi hận trong lòng.”

Hứa Hân Đóa cảm thấy phiền phức: “Không sợ chọc giận quân tử, chỉ sợ bị tiểu nhân ghi thù.”

“Chuẩn luôn. Nhất là khi cậu bây giờ đang sống tốt như vậy, chắc Mục Khuynh Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi.”

“Haizz…”

Vốn dĩ không muốn kết thù, nhưng mối quan hệ lại cứ rơi vào cục diện khó xử như vậy.

Nhưng nếu người khác không biết điều, Hứa Hân Đóa cũng không phải kiểu sẽ mãi chịu thiệt—dù sao cô cũng đâu phải người hiền lành gì cho cam.

Tiệc sinh nhật của Thẩm Trúc Hàng được tổ chức vào giữa tháng 12. Ngày hôm đó, Hứa Hân Đóa và mấy người bạn đều không đi, dù sao dạo này danh tiếng của Thẩm Trúc Hàng cũng đang “thối” lắm. Chỉ có Lâu Hử là không thể không tham dự, vì quan hệ giữa hai gia đình khá thân thiết.

Lúc đi, Lâu Hử còn rất hào hứng, nghĩ bụng chắc Lý Tân Ninh sẽ bày trò gì đặc biệt, ai ngờ cô ta ngoan ngoãn cả buổi, chẳng làm gì cả, trông chẳng khác gì một bạn học bình thường.

Thẩm Trúc Hàng cũng như vậy, dù là tiệc sinh nhật của cậu ta nhưng vẫn rất chừng mực, bởi vì buổi tiệc này có rất nhiều người đến, thậm chí cả phụ huynh của hai bên gia đình cũng có mặt. Suốt buổi tiệc, Thẩm Trúc Hàng cư xử rất đàng hoàng, luôn sánh đôi cùng Mục Khuynh Dao.

Trong những dịp thế này, Mục Khuynh Dao vẫn luôn rất giỏi thể hiện—từ nhỏ đã được giáo dưỡng cẩn thận, lời nói cử chỉ đều khéo léo, con người cũng dịu dàng, hòa nhã. Cô ta cười tươi suốt cả buổi, khoác tay Thẩm Trúc Hàng tiếp khách, còn cùng cậu ta khiêu vũ nữa.

Buổi tiệc sinh nhật lần này, dĩ nhiên mở màn bằng điệu nhảy của hai người họ.

Lâu Hử ngồi một bên xem mà ngáp đến ch** n**c mắt. Chủ yếu là vì khách mời chẳng có trai đẹp nào, ngoài Mục Khuynh Diệc thì ngay cảThiệu Thanh Hòa cũng không có mặt. Mục Khuynh Diệc lại chỉ xuất hiện đúng lúc chào hỏi rồi rời đi luôn. Lâu Hử đành ngồi một mình ở góc, thật sự thấy chẳng thú vị gì.

Cô vừa nhắn tin than phiền với Hứa Hân Đóa được một lúc thì cũng quyết định rút lui.

Cho nên, Lâu Hử hoàn toàn không biết chuyện sau đó đã xảy ra như thế nào.



Lúc đó, Mục Khuynh Dao cảm thấy hơi mệt nên lui về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Trúc Hàng cũng bước vào để thay đồ, thấy Mục Khuynh Dao ở đó thì chỉ cầm quần áo đi vào phòng trong.

Bình thường, hai người là người yêu, vốn chẳng kiêng dè gì nhau, thế mà hôm nay Thẩm Trúc Hàng lại tỏ ra dè chừng.

Mục Khuynh Dao cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không nổi nóng.

Khi Thẩm Trúc Hàng thay đồ xong bước ra, cậu ta chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu em mệt thì cứ ở đây nghỉ, anh ra ngoài trước.”

Mục Khuynh Dao gọi cậu lại, lấy từ túi ra hai miếng dán chống trầy dạng trong suốt, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Trúc Hàng, tháo giày cho cậu ta và nói:
“Giày mới dễ bị trầy da, để em dán miếng này cho anh.”

Thẩm Trúc Hàng cúi đầu nhìn cô, không từ chối, để cô dán xong rồi xoay người định bước ra ngoài.

Nhưng ngay lúc ấy, Mục Khuynh Dao từ phía sau bất ngờ ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng nói:
“Đừng giận nữa được không? Em đã xóa hết bạn nam trong danh bạ WeChat rồi. Sau này em sẽ không liên lạc với họ nữa…”

Thẩm Trúc Hàng nghe cô ta nói xong thì động tác khựng lại một chút, vẻ mặt lộ rõ sự phiền chán, nhưng vẫn nói một câu lấy lệ: “Dù sao thì sau này chúng ta vẫn sẽ kết hôn, em cứ yên tâm.”

Mục Khuynh Dao ngước mắt nhìn cậu, giọng nhỏ nhẹ mang theo chút cầu khẩn:
“Nhưng em không muốn anh giận em… Chúng ta quay về như trước kia được không?”

Thẩm Trúc Hàng chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Đợi mấy hôm nữa nói tiếp nhé, giờ anh còn chuyện phải làm.”

Mục Khuynh Dao đành phải buông tay ra, để mặc Thẩm Trúc Hàng rời đi.



Khi ra ngoài nói chuyện với ba mẹ, Thẩm Trúc Hàng thấy mẹ mình cứ nhìn ngó xung quanh bèn hỏi: “Mẹ đang tìm gì thế? Hứa Hân Đóa không đến đâu.”

Mẹ Thẩm hơi ngạc nhiên: “Không đến? Mẹ nghe nói con bé dọn ra khỏi nhà họ Mục rồi, không qua lại nữa à?”

Thẩm Trúc Hàng gật đầu: “Ừm, cô ấy với nhà họ Đồng thân thiết hơn.”

Mẹ Thẩm gật gù: “Phải rồi, lần trước còn thấy đi chung với Doãn Họa.”

Thẩm Trúc Hàng định đi tiếp, thì chợt nghe mẹ mình hỏi: “Con thấy Hứa Hân Đóa thế nào?”

Cậu hơi sửng sốt, cau mày: “Con với cô ấy không hợp.”

“Cái đó không quan trọng,” mẹ Thẩm khoát tay, “Mẹ thấy dạo gần đây con với Khuynh Dao mặt ngoài hòa nhã, nhưng trong lòng chẳng mấy thân thiết. Nhìn là biết không ổn.”

Thẩm Trúc Hàng cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi ngược lại: “Thế còn Lý Tân Ninh thì sao?”

Mẹ Thẩm cười lạnh: “Nhà cô ta làm ăn chẳng liên quan gì đến nhà mình, chẳng giúp được gì. Con đừng mơ mộng nữa.”

Thẩm Trúc Hàng nhướn mày: “Mẹ nhắm đến Hứa Hân Đóa à?”

“Dạo này mẹ cứ thấy bồn chồn trong lòng, cứ nghĩ đến con bé mà Doãn Họa cũng khen là xuất sắc, thì chắc chắn không phải người thường. Mẹ nghe ngóng rồi, Hứa Hân Đóa với thằng nhóc nhà họ Đồng cũng chưa có gì.”

Thẩm Trúc Hàng lập tức lắc đầu, dứt khoát nói: “Đừng nghĩ nữa mẹ ơi, quá vớ vẩn luôn rồi.”

Cậu nhớ lại trước đây từng đến tìm Hứa Hân Đóa để hạ giọng dằn mặt, tuyên bố rằng hai người họ là điều không thể… Giờ nhớ lại, chỉ thấy quê độ.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 137: Chương 137



Đặc biệt là mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ mắt cao hơn đầu của Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên đến giờ còn chưa theo đuổi được cô ấy, thì bản thân cậu ta lại càng không có khả năng gì. Lý Tân Ninh thì còn có thể nghĩ đến một chút, chứ Hứa Hân Đóa thì gần như không có chút hy vọng nào.

Từ ánh mắt Hứa Hân Đóa nhìn cậu ta là biết ngay — cô ấy không coi trọng cậu, thậm chí còn có phần chán ghét.

Rõ ràng là một cảm giác khiến người ta bực bội, nhưng cậu ta lại không thể không thừa nhận, ban đầu cứ nghĩ Hứa Hân Đóa là con nuôi, chẳng ra gì, nhưng bây giờ dần dần cậu ta bắt đầu phải thừa nhận — Mục Khuynh Dao thực sự không bằng được Hứa Hân Đóa.

Mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy tức tối, sau cùng cậu ta dứt khoát không nghĩ nữa — tốt nghiệp xong chắc cũng chẳng gặp lại họ nữa đâu.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Thẩm Trúc Hàng đưa Mục Khuynh Dao về nhà, đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của Lý Tân Ninh: "Em vẫn chưa đi, anh có quay lại không?"

Thẩm Trúc Hàng nhìn thấy tin nhắn thì hơi sững người, lập tức bắt xe quay lại hội trường buổi tiệc.

Sau tiệc sinh nhật, nơi đây vẫn còn hỗn độn, nhân viên vệ sinh sẽ dọn dẹp vào ngày mai, dù sao thì đồ đạc mà nhà họ Trần mang đến vẫn chưa được thu dọn hết. Chờ thu dọn xong, mới tính là kết thúc hoàn toàn.

Thẩm Trúc Hàng len lỏi giữa khung cảnh hỗn độn để tìm người, cuối cùng cũng thấy Lý Tân Ninh đang ngồi thu mình trong một góc chờ cậu ta.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng ấm ức hỏi: “Vì sao tiệc sinh nhật vừa kết thúc là tắt điều hòa ngay vậy? Lạnh quá.”

Thẩm Trúc Hàng bước đến đứng trước mặt cô, bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết được lại có kẻ ngốc ở lại không chịu đi?”

Lý Tân Ninh hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
“Lúc nãy mọi người đều có mặt, em không muốn gây rắc rối cho anh, cũng chẳng dám nói chuyện với anh, nên mới ở lại chờ anh.”

Thẩm Trúc Hàng tiến lại gần, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai Lý Tân Ninh, bất đắc dĩ nói: “Em không cần phải đợi anh, anh chắc chắn phải đưa Dao Dao về rồi.”

Lý Tân Ninh đột nhiên nổi giận, lớn tiếng hét lên: “Em biết! Anh không cần cố ý nhắc lại đâu!”

“Anh đưa em về nhé?”

“Em muốn được nhảy một điệu với anh, được không? Dù sao hôm nay là sinh nhật anh, lúc nãy không thể làm bạn nhảy của anh, em chỉ muốn thực hiện điều đó ngay bây giờ thôi.”

Thẩm Trúc Hàng do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy điều chỉnh lại thiết bị âm thanh. Nhạc vang lên bắt đầu từ bản nhạc đầu tiên — chính là bản nhạc mở màn của đêm nay.

Lý Tân Ninh bước tới, chờ Thẩm Trúc Hàng mời cô.

Thẩm Trúc Hàng đưa tay ra nắm lấy tay Lý Tân Ninh, cùng cô nhảy điệu nhạc ấy.

Hôm nay lễ phục của Lý Tân Ninh rất đẹp — chiếc váy trắng được đính đá lấp lánh, mỗi bước đi đều tỏa sáng.

Cô vốn đã xinh xắn, trong trường cũng được coi là một “tiểu hoa” có tiếng, ít nhất còn xinh hơn Mục Khuynh Dao, dù không thể sánh với vẻ kinh diễm của Hứa Hân Đóa.

Một cô gái như vậy, chỉ cần trang điểm một chút là đã khiến người ta thấy dễ chịu, thư thái lòng dạ.

Thẩm Trúc Hàng đặt tay lên eo cô, khi ánh mắt giao nhau, tim cậu ta vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn.

Lý Tân Ninh luôn nở nụ cười tươi rói, dường như việc được nhảy cùng cậu ta khiến cô rất hạnh phúc. Hai người phối hợp rất ăn ý, chẳng hề giống như lần đầu tiên nhảy cùng nhau.

Khi bản nhạc kết thúc, Lý Tân Ninh bất ngờ buông tay Thẩm Trúc Hàng, nhanh chóng hôn lên môi cậu ta một cái, rồi quay đầu chạy mất.

Thẩm Trúc Hàng kinh ngạc nhìn Lý Tân Ninh chạy đi xa, nhưng vẫn đuổi theo. Cuối cùng, cậu ta gặp lại cô ở phòng chứa đồ khi cô vừa lấy áo khoác ra ngoài.

“Anh đưa em về.”
Thẩm Trúc Hàng cũng mặc áo khoác vào, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô cùng đi ra ngoài.

Lý Tân Ninh có vẻ rất bối rối, nhưng không hề rút tay ra, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Trúc Hàng rời khỏi nơi đó.

Thẩm Trúc Hàng đưa Lý Tân Ninh về tận cửa nhà, hai người cùng xuống xe, Lý Tân Ninh nhìn cậu ta, do dự nói: “Vậy… em vào trước nhé…”

“Ừ.”

Lý Tân Ninh mới đi được vài bước, Thẩm Trúc Hàng đột nhiên đuổi theo, kéo cô xoay người lại, sau đó hai tay nâng lấy khuôn mặt cô rồi hôn lên.

Một nụ hôn dài, quyến luyến không rời.

Sau khi buông nhau ra, Lý Tân Ninh chào tạm biệt Thẩm Trúc Hàng, rồi quay người vào nhà. Khi mở cửa, nụ cười trên mặt cô ta không thể che giấu được nữa, có chút châm chọc:“Con tiện nhân nhỏ mà cũng đòi chơi với tôi à, còn non lắm. Cái hôn ước giữa hai người, thôi dẹp đi cho rồi.”

Hứa Hân Đóa tối thứ Năm đến thăm bà nội Hứa, nhưng vẫn không dám nói chuyện mình đã dọn ra khỏi nhà họ Mục.

Trong nhận thức của bà nội, Mục gia chính là cha mẹ ruột của Hứa Hân Đóa, sống bên cạnh cha mẹ ruột thì bà mới yên tâm. Dù có nuôi dưỡng thì cũng là điều đương nhiên, không có gì sai cả.

Hứa Hân Đóa không dám kể những ấm ức của mình, không dám nói rằng mình đã dọn ra ngoài và đang vất vả kiếm tiền, vì sợ bà sẽ lo lắng.

Bà nội Hứa là người như vậy, không nói thẳng ra, nhưng trong lòng lại sốt ruột không yên.

Mỗi lần Hứa Hân Đóa bị bệnh, đều thấy bà nội lo đến mức mép miệng nổi mụn. Hứa Hân Đóa hiểu rõ bà, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bà nội Hứa đã lớn tuổi, biết chuyện cũng chẳng giúp được gì, chỉ càng thấy áy náy vì không thể hỗ trợ cho Hứa Hân Đóa.

Thật ra, so với ở nhà Mục, Hứa Hân Đóa đương nhiên thích sống cùng bà nội hơn, chỉ là hoàn cảnh không cho phép.

Cô vừa bước ra khỏi viện dưỡng lão thì thấy Đồng Duyên đang đứng chờ.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 138: Tuyết rơi



Cô đi tới, hỏi: “Cậu muốn vào thăm bà nội à?”

“Thôi, giờ này bà chắc đang ngủ rồi, hơn nữa hôm qua tôi cũng tới thăm rồi.”
Đồng Duyên vừa nói, vừa đi đến bên Hứa Hân Đóa, cùng cô quay về.

Trên đường về, Hứa Hân Đóa hơi trầm mặc, tựa người vào ghế, không nói gì.

Đồng Duyên đưa tay nắm lấy tay cô, an ủi:
“Được rồi, cậu đã rất giỏi rồi, còn trẻ thế này đã biết tự kiếm tiền. Đừng lo, cứ từ từ.”

Hứa Hân Đóa nghĩ đến lời Lâu Hử nói, như thể vô tình rút tay mình lại, cố gắng giữ khoảng cách với Đồng Duyên, rồi nói:
“Một tháng nữa là được rồi, đến lúc đó tôi có thể nhận việc.”

Đồng Duyên thấy cô rút tay ra, trong lòng có chút khó chịu, trả lời cộc lốc:
“Ồ, đào tạo nhanh thật ha.”

“Là do tôi nôn nóng thôi.”

Đồng Duyên cũng không biết nên nói gì, từ lúc Hứa Hân Đóa rút tay ra là cậu đã bắt đầu thấy bực mình.

Tài xế lái xe đến biệt thự nhà Đồng Duyên, Đồng Duyên liền kéo Hứa Hân Đóa xuống xe, khiến cô vô cùng ngạc nhiên, nói: “Tôi còn phải về chỗ mẹ.”

“Ở lại với tôi một lát không được sao?!”
Đồng Duyên quay đầu lại nhìn cô, hỏi.

“Cậu sao vậy? Còn cần người ở bên nữa hả?”

“Ở lại dắt chó dạo một vòng cũng được mà, COCO cũng nhớ cậu lắm rồi.”

“COCO không quen với cơ thể mới của tôi, hơn nữa mẹ đã hẹn thầy giáo đến, tôi phải về ngay.”

“Để họ đến chỗ tôi dạy đi.”

“Đồng Duyên, sao cậu càng lúc càng vô lý vậy? Cảm xúc thì thất thường.”

Đồng Duyên ấm ức vô cùng, cậu chỉ là muốn được ở bên Hứa Hân Đóa thêm một chút thôi.

Hứa Hân Đóa đeo ba lô, quay người định đi bộ về biệt thự nhà Doãn Họa, không muốn dây dưa nữa.

Đồng Duyên lập tức gọi cô lại, nói sẽ đi dắt COCO ra ngoài.

Sau đó hai người vừa dắt chó vừa đi đến nhà Doãn Họa, Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng đồng ý. Thế nhưng trong lúc dắt chó, cả hai đều không nói một lời, chỉ im lặng bước đi, không khí vô cùng ngột ngạt.

Trên đường về bắt đầu có tuyết rơi, từng bông tuyết lớn lặng lẽ rơi xuống, mềm mại và bồng bềnh.

Đồng Duyên cầm dây dắt chó, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn bước tới bên cạnh Hứa Hân Đóa, giơ tay giúp cô cài mũ lên đầu rồi tiếp tục im lặng đi tiếp.

Hứa Hân Đóa nghiêng đầu nhìn Đồng Duyên, rồi nói: “Tôi ăn rồi, ăn với bà nội. Tôi lên lầu làm chăm sóc da luôn đây, cậu…”

Đồng Duyên bực bội đáp: “Yên tâm, tôi không chết được đâu.”

Chỉ là… hơi không vui thôi.

Kết quả là Hứa Hân Đóa thật sự lên lầu, để lại một mình Đồng Duyên đứng giữa trời tuyết cùng với COCO.

Đồng Duyên nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, sau đó dắt COCO quay về. Đi được một đoạn, cậu bỗng ngồi xổm xuống, nhìn COCO.

Tuyết rơi trên tóc Đồng Duyên, lấp lánh và trắng xóa, làm dịu đi khí chất kiêu ngạo thường ngày của cậu.

Tuyết rơi trên má rất nhanh đã tan, để lại chút lạnh lẽo.

Đồng Duyên nhìn COCO một hồi rồi bắt đầu nói chuyện với chó:
“Con thấy cha con có thất thường không? Ta chỉ là thích cô ấy, muốn cô ấy ở bên ta. Cô ấy không ở bên ta, ta mới không vui thôi, vậy là ta sai sao?”

COCO ngồi rất ngay ngắn, ánh mắt ngây thơ nhìn Đồng Duyên, dường như không hiểu cậu đang nói gì.

Dù không hiểu, COCO vẫn lắng nghe rất chăm chú.

Đồng Duyên tiếp tục nói: “Cha muốn tìm cho con một người mẹ, chính là người lúc nãy đó, nhưng cha không dám tỏ tình, sợ bị đánh.”

“Mẹ con ấy mà, thẳng thắn quá mức, kiểu thẳng đến mức khô khan, không thể trêu chọc được, giống như chẳng hiểu mấy lời ám chỉ vậy, có khi nào thiếu dây thần kinh nào đó không?”

“Con nói xem, cha thích cô ấy ở điểm nào nhỉ?”

“Cha trước kia đâu có như thế, ngày nào cũng rất vui vẻ, vậy mà sau khi thích cô ấy, ngày nào cha cũng buồn.”

“Ừ, cô ấy không ở bên cha một ngày là cha không vui một ngày. Nếu trong vòng một năm cha không theo đuổi được, mẹ con sẽ thành em gái của cha, thành cô của con luôn rồi. Haiz, cha khổ quá…”

“Thích một người, sao lại khó thế này chứ?”

COCO cuối cùng cũng có phản ứng: “Gâu!”

Đồng Duyên nhìn COCO, nhanh chóng hỏi: “Con đang cổ vũ cha đúng không?”

COCO: “Gâu!”

Đồng Duyên xoa đầu COCO: “Nuôi con không uổng phí, con sủa một tiếng là cha sẽ theo đuổi được, con sủa hai tiếng là không theo đuổi được, nào.”

“Gâu gâu!”

“…”

“Gâu gâu!”

“Thôi, con chó này cha không cần nữa.”
Đồng Duyên ném dây dắt chó, đứng dậy quay đầu bỏ đi.

COCO tự mình ngậm lấy dây, lon ton chạy theo phía sau Đồng Duyên, tự dắt chính mình, dáng vẻ vẫn rất vui vẻ.

Thứ Sáu, buổi kiểm tra sức khỏe toàn trường của trường quốc tế Gia Hoa chính thức kết thúc, nhưng do tuyết rơi dày, giờ ra chơi thay vì tập thể dục giữa giờ bằng bài thể dục phát thanh thì đổi thành chạy vòng quanh sân.

Trường đông học sinh, việc chạy vòng phải chia theo lớp, tạo thành một chuỗi dài lớp nối lớp, lại còn chia thành vòng lớn và vòng nhỏ.

Lúc này sự bất công bắt đầu lộ rõ, vì nhà trường quy định bất kể là vòng lớn hay vòng nhỏ thì đều phải chạy hai vòng.

Hứa Hân Đóa thò đầu ra nhìn, phát hiện lớp quốc tế được chạy vòng nhỏ, còn lớp thường và lớp Hỏa Tiễn như lớp cô thì phải chạy vòng lớn.

Học sinh lớp Hỏa Tiễn ai nấy đều kêu khổ, nhưng cũng đành phải cắn răng chịu đựng.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 139: Chương 139



Sau khi chạy xong hai vòng, các lớp tập hợp lại giữa sân trường, ban lãnh đạo đứng trên bục phát biểu: “Tiếp theo, toàn trường sẽ tham gia trò chơi ném tuyết!”

Sân trường lập tức vang lên tiếng hoan hô.

Đồng Duyên vừa nghe thấy đã nhíu mày theo bản năng, sau khi giải tán đội hình liền dắt theo Ngụy Lam và Tô Uy đi khắp sân trường tìm Hứa Hân Đóa. Cô sợ lạnh, nếu bị ai đó ném trúng bằng cục tuyết thì chắc chắn chịu không nổi.

Rõ ràng hôm qua còn đang giận dỗi, nói là phải giữ khoảng cách, vậy mà hôm nay vì muốn bảo vệ cô, Đồng Duyên lại không nhịn được mà chủ động đến gần.
Haizz, cậu phát hiện ra, nguyên tắc sống hiện tại của mình chỉ gói gọn trong ba chữ: Hứa Hân Đóa.

Cô muốn sao cũng được.

Ba người bọn họ đi cùng nhau, như thể có một lớp màng bảo hộ tự nhiên, chẳng ai dám ném tuyết vào họ.

Đồng Duyên thuận lợi đi đến gần khu vực lớp Hỏa Tiễn, vừa nhìn đã thấy Hứa Hân Đóa đang cùng Lâu Hử né đòn trong “chiến trường tuyết”.
Cậu liền mở miệng gọi: “Còn không mau qua đây?”

Hứa Hân Đóa nghe thấy lập tức chạy lại, vừa đứng cạnh Đồng Duyên là lập tức thấy an toàn ngay.

Đồng Duyên giơ tay phủi tuyết trên đầu cô, trầm giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về lại khu giảng đường.”

Lâu Hử cười hí hửng đi theo phía sau.

Cả ba sắp vào đến khu giảng đường thì Hứa Hân Đóa nhìn thấy một người. Ban đầu cô không nhận ra ai đang đứng đó, vì người kia gần như bị tuyết phủ kín, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói, cô lập tức nhận ra: Lưu Nhã Đình.

Hứa Hân Đóa liền bước nhanh về phía đó, chắn cho Lưu Nhã Đình mấy quả cầu tuyết đang bay tới, rồi giúp cô phủi tuyết trên đầu và cổ áo.

Lưu Nhã Đình đứng tại chỗ, bị đánh đến choáng váng, để mặc Hứa Hân Đóa giúp mình chỉnh lại quần áo. Tới khi tầm nhìn dần rõ ràng lại, nhìn thấy là Hứa Hân Đóa, cô nhất thời ngẩn người.

Tiếp theo liền nghe thấy Hứa Hân Đóa hỏi: “Ai làm vậy?”

Lưu Nhã Đình tức đến đỏ mắt, chỉ tay về phía mấy nam sinh không xa: “Chính là bọn họ.”

Bình thường Lưu Nhã Đình nóng tính nhưng cũng là kiểu con gái vô tư, hay đùa giỡn với con trai. Nhưng mấy nam sinh hôm nay quá đáng, thấy cô chạy tới tận cửa khu giảng đường mà vẫn không tha, hợp sức “ném hội đồng”.

Hứa Hân Đóa lạnh lùng liếc sang một cái, sau đó quay đầu nói với nhóm Đồng Duyên:
“Đi, vùi bọn họ.”

Đồng Duyên vốn không định xen vào, vì cậu sợ lại khiến Lưu Nhã Đình hiểu nhầm. Nhưng Hứa Hân Đóa đã lên tiếng, thì sao có thể không theo?

Cậu không muốn để cô động vào tuyết, nhưng cũng không ngăn được cô, đành mượn một đôi găng tay, lặng lẽ đưa cho Hứa Hân Đóa.

Sau đó, Lưu Nhã Đình thấy Hứa Hân Đóa cùng bọn họ thật sự dùng tuyết chôn sống mấy nam sinh kia, cảm giác hả giận vô cùng, còn chạy lại góp vui, cùng “thêm gạch đắp ngói”.

Chôn xong mấy cậu con trai, Hứa Hân Đóa vừa tháo găng tay vừa đi tới hỏi Lưu Nhã Đình: “Lạnh không?”

Tay Lưu Nhã Đình đã đỏ bừng lên vì lạnh, bèn lẩm bẩm trả lời: “Lạnh tay quá.”

Hứa Hân Đóa do dự một chút, rồi liền cúi đầu, khẽ thổi hơi ấm lên tay Lưu Nhã Đình, khiến cô nàng vốn tính tình mạnh mẽ lại bất giác đỏ mặt. Rõ ràng trước đó không ưa gì Hứa Hân Đóa, thậm chí còn xem nhau như tình địch, vậy mà lúc này lại không từ chối được cô.

Đồng Duyên đứng bên cạnh nhìn mà có chút ghen tị, cũng chìa tay ra, nói với Hứa Hân Đóa: “Tay tôi cũng lạnh nè.”

Hứa Hân Đóa gần như không cần suy nghĩ, liền đưa găng tay cho Đồng Duyên: “Đeo vào đi.”

Đồng Duyên cầm lấy đôi găng tay vẫn còn dính tuyết, im lặng một lúc: “……”

Sau khi giúp Hứa Hân Đóa đánh xong trận tuyết, Đồng Duyên nhìn thấy cô bên trái có Lâu Hử, bên phải có Lưu Nhã Đình, thản nhiên bước vào khu dạy học, còn cậu thì chỉ lủi thủi đứng đó, tay cầm đôi găng tay vẫn còn bám tuyết.

Chuyện gì thế này chứ!

Đồng Duyên cúi đầu đi theo sau ba cô gái, đến tầng của khối lớp 11 thì tách ra: Hứa Hân Đóa và Lâu Hử đi về lớp Hỏa Tiễn, Lưu Nhã Đình thì quay về lớp quốc tế.

Đồng Duyên nhìn bóng dáng Hứa Hân Đóa rời đi, vậy mà cô còn không buồn chào cậu lấy một câu. Cậu tức giận đến mức đảo mắt một vòng.

Cậu không về lớp mà đứng ngay chỗ rẽ ấy, dựa vào lan can, lấy điện thoại ra định nhắn tin phàn nàn với Hứa Hân Đóa.

Lần đầu cậu gõ: “Gia giúp cậu đánh xong trận tuyết, cậu quay lưng bỏ chạy theo mấy đứa con gái khác?”

Gõ xong lại cảm thấy câu từ không ổn, giọng điệu có phần cọc cằn, đúng là trình văn của cậu hơi tệ, nghĩ một lúc rồi xóa.

Lần thứ hai cậu gõ: “Dạo này cậu hơi bất lịch sự đó nha, đi cũng không chào tôi một câu?”

Suy nghĩ một chút lại xóa tiếp, nói kiểu này thế nào cũng bị Hứa Hân Đóa chửi ngược.

Lần thứ ba cậu gõ: “Người ta lạnh đến mức tay đánh chữ cũng khó khăn nè, hu hu hu~”

Cậu nhìn dòng tin nhắn vừa soạn xong, đắn đo suy nghĩ có nên đổi từ “người ta” thành “lão tử” hay không, để thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình.

Đúng lúc đó, Lý Tân Ninh từ cầu thang đi lên, vừa thấy Đồng Duyên liền kinh hô một tiếng:
“Đồng Duyên, tay cậu sao đỏ ửng lên thế kia?!”

Đồng Duyên đang mải suy nghĩ cách gửi tin nhắn, bị tiếng hét của cô làm giật mình suýt đánh rơi điện thoại. Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, chẳng rõ cô muốn làm gì, cũng không trả lời.

Lý Tân Ninh nhanh bước lại gần, định đưa tay chạm vào tay Đồng Duyên, nhưng cuối cùng lại thu tay về, thở dài đầy khó xử:
“Haiz… Tay cậu lạnh thế này mà Hứa Hân Đóa cũng không thèm quan tâm chút nào sao? Nếu cậu là bạn trai tớ, tớ tuyệt đối không để cậu như vậy đâu, nhìn mà thấy xót.”

Đồng Duyên vẫn chăm chú nghiên cứu tin nhắn WeChat, miệng thì đáp lại:
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lý Tân Ninh không hiểu: “Hửm?”

“Không có cái ‘nếu’ đó đâu.”

Ngụy Lam đang đứng cạnh đó từ nãy, nghe xong lời của Lý Tân Ninh thì thật sự phục sát đất – đúng là trà xanh đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh (điêu luyện vô cùng).
 
Back
Top Bottom