Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 120: Chương 120



“…”Doãn Họa nhìn Hứa Hân Đóa một lúc lâu, rồi bỗng cười, có vẻ cảm thấy chuyện này khá thú vị. Bà ấy vừa xem hợp đồng của Hứa Hân Đóa, trong đó có điều khoản không được yêu đương trong một năm, chứng tỏ là hai người không có gì cả, sao bà lại quên mất như vậy?

Doãn Họa không biết Đồng Duyên sẽ cảm thấy thế nào khi nghe Hứa Hân Đóa nói rằng cô đã từ bỏ, nhưng dù sao bà cũng cảm thấy hơi vui vì chuyện này.

Doãn Họa vừa cười vừa đứng dậy nói: “Không sao đâu, các con không yêu đương cũng không sao, khi con lớn lên và muốn yêu đương, ta sẽ giới thiệu cho con một người bạn trai, đảm bảo là rất tuyệt. Còn nếu các con không yêu đương thì… cứ coi nhau như anh em ruột đi, thế nào?”

“Ừm, được.”

Doãn Họa đi qua và xoa đầu Hứa Hân Đóa: “Ta sẽ đối xử với con như con gái ruột, dù sao con cũng là người ta nhìn lớn lên, ta có tình cảm với con, ta cũng rất thích con. Con mạnh mẽ như vậy ta cũng ủng hộ, nhưng đừng quá mệt mỏi, nhớ tự chăm sóc bản thân, làm xong bánh quy thì sớm đi ngủ nhé.”

“Vâng, cảm ơn bác.”

“Khi chỉ có chúng ta, gọi là mẹ đi.”

Hứa Hân Đóa nhìn Doãn Họa, ánh mắt cô sáng lên trong giây lát, không do dự trả lời: “Vâng, mẹ.”

Hai từ đơn giản, nhưng khi Hứa Hân Đóa thốt lên, giọng nói lại run rẩy.

Những năm qua, tình thân trong cô đã dần trở nên nhạt nhòa, cô cảm thấy mình trở thành người lạnh lùng, nhưng lúc này, trái tim cô lại ấm áp. Cô đột nhiên có một người mẹ mới.

Không phải là của Đồng Duyên, mà là tình cảm thực sự của Doãn Họa dành cho cô.

Doãn Họa muốn trở thành mẹ của Hứa Hân Đóa.

Doãn Họa quay lên lầu, với bà, giờ này chắc hẳn là thời gian ngủ, đây là lúc tốt nhất để dưỡng sắc.

Bà đặc biệt chú ý đến vấn đề này.

Hứa Hân Đóa mới nhớ ra và gửi tin nhắn cho Đồng Duyên, thông báo cho cậu biết rằng cô đã về đến nhà và đang làm bánh quy.

Đồng Duyên nhanh chóng trả lời: “Làm bánh quy làm gì vậy?”

Hứa Hân Đóa: “Cho Thiệu Thanh Hòa đó, cậu ấy giúp tôi tìm được công việc, nên tôi làm bánh cảm ơn.”

Đồng Duyên: “Hôm nay cũng đi với cậu ta à?”

Hứa Hân Đóa: “Ừ.”

Rất nhanh sau đó, Đồng Duyên gửi đến một cuộc gọi video. Hứa Hân Đóa bấm nhận, vừa mở lên liền thấy màn hình ngập tràn hình ảnh của COCO.

Hứa Hân Đóa lập tức gọi tên COCO, nghe thấy nó sủa vài tiếng “gâu gâu”.

Đồng Duyên đẩy COCO ra rồi hỏi: “Cậu ở với Thiệu Thanh Hòa cả ngày luôn hả?”

Hứa Hân Đóa lấy một hộp khăn giấy để dựng điện thoại lên, vừa làm vừa trả lời: “Không đâu, lúc huấn luyện chỉ có mình tôi thôi.”

“Huấn luyện cái gì thế?”

Hứa Hân Đóa lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, tay không ngừng làm việc trong khi trò chuyện: “Luyện đi catwalk nè, rồi học tạo dáng khi chụp ảnh nữa. Hình như lúc chụp thì mình phải tự chủ động đổi tư thế liên tục, như vậy mới tiết kiệm thời gian, cũng đỡ cho nhiếp ảnh gia. Tạo dáng giống như tập thể dục nhịp điệu á, hết động tác này tới động tác khác, không được ngắt quãng.”

“Ồ… cậu lại nhắn tin với Thiệu Thanh Hòa nữa hả?”

Hứa Hân Đóa cảm thấy câu hỏi này có gì đó sai sai, cô rất ít khi nói chuyện riêng với Thiệu Thanh Hòa, nên liền đáp: “Không có đâu.”

“Làm bánh quy cho người ta chẳng phải cũng nên hỏi người ta thích vị gì chứ?”

“Cho người ta là tốt lắm rồi, còn kén chọn gì nữa? Ăn hay không là việc của cậu ta.”

Đồng Duyên vốn đang ở nhà tự mình bực dọc một mình...

Cậu biết Hứa Hân Đóa cùng Thiệu Thanh Hòa đến công ty, trong đầu liền bắt đầu tưởng tượng lung tung — Thiệu Thanh Hòa cứ bám lấy Hứa Hân Đóa, hai người cùng nhau trở về, về rồi lại nhắn tin trò chuyện qua WeChat.

Càng nghĩ càng tức, Đồng Duyên dứt khoát gọi video luôn, như vậy có thể thấy rõ Hứa Hân Đóa có đang nhắn tin với thằng con trai nào khác không.

Kết quả xác nhận là Hứa Hân Đóa không liên lạc với Thiệu Thanh Hòa, thì Đồng Duyên lại cạn lời, bởi vì thật ra cậu chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Cậu chỉ nói: “Tôi không ngủ được.”

Chẳng có chủ đề gì mà vẫn cố lôi chuyện ra nói.

“Rồi sao nữa?” Hứa Hân Đóa khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn sắc mặt của Đồng Duyên.

Không ngủ được thì nói với cô làm gì?

Đồng Duyên bắt đầu giở trò: “Cậu dỗ tôi ngủ đi.”

“……”

Dù gì cũng đã nói rồi, Đồng Duyên dứt khoát mất liêm sỉ luôn, tiếp tục mè nheo: “Cậu phải nói chuyện với tôi, nói tới khi tớ ngủ luôn mới được.”

“Được rồi, cậu đợi tôi một lát.” – Hứa Hân Đóa vừa nói vừa đặt đồ trong tay xuống, rồi đi lên lầu. Chẳng mấy chốc cô lấy xuống một cái máy tính bảng, đặt trên bàn, tìm một trang truyện cổ tích rồi bắt đầu đọc truyện ru ngủ cho Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa điều chỉnh lại máy tính bảng, đối diện với màn hình điện thoại, cất giọng truyền cảm nói: “Bây giờ, dì Đóa sẽ kể chuyện ‘Chiếc đèn ước nguyện của tiểu hồ ly’ cho bé Đồng Duyên, có được không nào?”

Đồng Duyên bất lực: “Không được.”

Cái kiểu qua loa này rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa.

Hứa Hân Đóa không khách sáo: “Không được là đánh chết cậu luôn đó.”

Đồng Duyên do dự một lúc rồi đành nói: “Được……”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 121: Chương 121



“Dạo gần đây, tiểu hồ ly thấy lòng mình trống vắng lắm, dường như nó đã quên mất một chuyện gì đó…” — Hứa Hân Đóa thật sự bắt đầu đọc truyện ru ngủ theo lời văn trong truyện.

Đồng Duyên bên kia nghe mà đầu muốn nổ tung.

Một lúc sau, cậu nói với Hứa Hân Đóa: “Được rồi, tớ buồn ngủ rồi.”

Hứa Hân Đóa cười, ghé sát màn hình nói lời chúc ngủ ngon: “Vậy chúc bé Đồng Duyên ngủ ngon nha, bye bye~”

“Ừm, ngủ ngon.” — Đồng Duyên nói xong, vẫn cứ nhìn màn hình nơi có hình ảnh của Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa nhìn một lúc rồi nói: “Cậu cúp đi chứ, tớ còn đang làm đồ mà.”

“Cậu cúp trước đi.”

“Tôi còn phải làm tiếp mà.”

“Vậy tôi nhìn cậu làm.”

“Cậu không bảo là buồn ngủ à?”

“Tôi muốn ở lại với cậu, đợi cậu làm xong rồi chúng ta cùng đi ngủ.”

Hứa Hân Đóa cảm thấy câu này hơi kỳ kỳ, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.

Bên kia video, Đồng Duyên đang di chuyển vị trí, sau đó ngồi xuống trước cây đàn piano trong nhà mình, đặt điện thoại sang một bên rồi hỏi:

“Cậu muốn nghe gì, tôi đàn cho cậu nghe.”

“‘Nhỏ nhỏ ánh sao’ đi.”

“Được, cậu muốn nghe gì, tôi đàn cái đó.”

Hứa Hân Đóa tiếp tục bận rộn trong bếp làm bánh quy, tiếng đàn piano vang lên từ điện thoại, nghe thật lãng mạn, cứ như đang sống trong một cảnh phim vậy.

Sau khi đàn xong bài Nhỏ nhỏ ánh sao, Đồng Duyên khẽ động ngón tay, rồi chuyển sang đàn Gửi cho Elise.

Bài này vừa vang lên, người bình thường có thể thấy như nhạc chờ tổng đài, nhưng ai chơi đàn đều hiểu rõ hàm ý của nó.

Đây là bản nhạc Beethoven viết tặng cho cô gái mà ông thích.

Gửi đến cô gái tôi thương.

Đồng Duyên đàn mà còn hơi xấu hổ, suốt cả đoạn không dám nhìn vào video, chỉ lặng lẽ dùng âm nhạc để gợi ý, âm thầm làm nền cho việc tỏ tình sau này.

Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng—hiệu quả lại phản tác dụng.

Hứa Hân Đóa vừa nghe thấy bản nhạc đó, liền quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại, bỗng nhiên có chút tức giận, bắt đầu lạch cạch đập đồ tiếp tục làm bánh quy.

Tức giận không vì lý do gì khác—chỉ là vì Đồng Duyên lại tùy tiện thả thính.

Đúng là đồ… tra nam!

Đồ tra nam!

Đồng Duyên đàn xong cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn sang Hứa Hân Đóa, thì thấy cô vẫn đang tiếp tục làm bánh quy, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, khiến cậu không khỏi chán nản.

Thả thính không dính nổi, thật sự không dính nổi…
Chắc kiểu “gái thẳng băng” chính là chỉ người như Hứa Hân Đóa.

Nhưng nghĩ lại, với kiểu người quanh co lòng vòng như Thiệu Thanh Hòa, chắc chắn không thể “thu phục” nổi Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên lại thấy nhẹ lòng.

Thôi, không vội, từ từ mà tới…

Nửa năm thôi, nửa năm là thế nào cũng cưa đổ.

Thiệu Thanh Hòa đang tập plank trong phòng mình.

Phòng cậu không có thiết bị tập thể dục nào, đến cả thảm cũng không, sàn lại quá cứng, nên đành phải tập trên giường.

Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu, cậu khẽ “ừ” một tiếng, rồi đứng dậy, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, đi ra mở cửa.

Mở cửa ra liền thấy mẹ Thiệu đang bưng một ít bánh ngọt đi vào.

Thiệu Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ tối, giờ này đem bánh lên cho cậu thật sự có hơi không hợp lý.

Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn mỉm cười đón mẹ vào phòng, nhận lấy đĩa bánh đặt lên bàn, hỏi:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Mẹ Thiệu do dự mở lời:
“Thanh Hòa à… con có thể…”

Chưa để mẹ nói hết, Thiệu Thanh Hòa đã đáp ngay:
“Không thể. Con không muốn.”

Mẹ Khâu: “…”

Dù đã bị con trai từ chối, mẹ Thiệu vẫn không rời đi, mà bước vào ngồi xuống ghế sô pha, tay cứ xoắn lại không yên, như đang nghĩ cách thuyết phục con.

Thiệu Thanh Hòa mím môi, âm thầm siết chặt nắm tay, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đi đến nói:
“Mẹ đi tìm dì Mục trò chuyện đi, uống chút trà…”

“Con không thích bà ta, bà ta suốt ngày u uất ỉ ôi, mẹ chịu không nổi.”

“Chứ mẹ không giống vậy sao?” Rõ ràng hai người chẳng khác gì nhau, đều rất u ám.

“Nhưng bà ta còn trẻ quá.”

“Vậy mẹ đi với…”

Lời của Thiệu Thanh Hòa còn chưa nói xong thì bị mẹ Thiệu ngắt lời, đi thẳng vào vấn đề:
“Con đừng sắp xếp gì cho mẹ cả. Mẹ cần con nhập viện lần nữa, để ba con quay về. Ông ấy đã ba tháng không về nhà, một cú điện thoại cũng không, cứ như đã quên mất cái nhà này vậy.”

Thiệu Thanh Hòa sớm đã đoán được lý do, chỉ đành bóp trán đầy phiền não.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 122: Chương 122



Cậu thật sự không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.

Thấy Thiệu Thanh Hòa có vẻ khó xử, mẹ Thiệu đột nhiên hỏi:
“Con giả bệnh bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không thể thêm một lần nữa sao?”

Kết quả lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thiệu Thanh Hòa vang lên:
“Mẹ, ba không còn yêu mẹ nữa đâu, ly hôn đi.”

Nghe đến câu đó, mẹ Thiệu như phát điên, lập tức đứng bật dậy lao tới, đưa tay bóp chặt cánh tay Thiệu Thanh Hòa:
“Con nói cái gì vớ vẩn thế hả?! Mẹ không thể ly hôn! Ly hôn rồi chẳng phải là nhường chỗ cho con hồ ly tinh đó à?! Cả đời này mẹ cũng không lấy ai khác nữa đâu, bọn họ cũng đừng hòng mẹ chịu nhường bước! Không có cửa đâu!”

“Nhưng cứ thế này thì chỉ là đang giày vò nhau, cũng khiến con rất mệt mỏi.”

“Con tưởng mẹ làm tất cả chuyện này là vì ai? Mẹ làm tất cả… là vì con đấy, Thanh Hòa!” – Mẹ Thiệu túm chặt tay con trai, vẻ mặt có phần dữ tợn, trừng lớn mắt nhìn cậu.

Mẹ Thiệu và Thiệu Thanh Hòa không giống nhau, mắt của Thiệu Thanh Hòa không to, là một đôi mắt hiền hòa dịu dàng.

Đôi mắt của mẹ Khâu lại to một cách bất thường, khi trợn tròn lên thì trông có phần đáng sợ. Bà ta điên cuồng nói với Thiệu Thanh Hòa:
“Tài sản chỉ có thể là của một mình con! Chỉ cần mẹ còn sống, con hồ ly tinh kia và thằng nghiệt chủng đó đừng hòng có được dù chỉ một xu!”

Thiệu Thanh Hòa lại tiếp tục đâm trúng nỗi đau của mẹ mình:
“Nếu mẹ chỉ muốn tranh giành tài sản thì đâu cần con phải giả bệnh, cũng chẳng cần ba phải quay về.”

“Nó mà không quay về thì sẽ quên mất còn có đứa con trai như con! Ba con chắc vẫn còn thương con, vẫn còn quan t@m đến sức khỏe của con mà.”

Thiệu Thanh Hòa nhìn mẹ mình, giờ phút này đã không thể giữ được nét mặt dịu dàng nữa, thậm chí trong lòng có phần phiền chán.

Tự lừa mình dối người như vậy... có ý nghĩa gì đâu chứ?

Thiệu Thanh Hòa lùi lại, gỡ tay mẹ ra, cố gắng xoa dịu bà:
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con còn phải đi học.”

“Con không cần mẹ nữa đúng không? Nếu là Thanh Vũ thì nó tuyệt đối sẽ không đối xử với mẹ như vậy!”

Lại nhắc đến Thiệu Thanh Vũ...

Thiệu Thanh Hòa khuyên:
“Nếu anh còn sống, chắc anh cũng không muốn thấy mẹ đau khổ như vậy đâu.”

“Đúng! Thanh Vũ sẽ không để mẹ phải buồn như thế này! Nó nhất định sẽ tìm cách giúp mẹ! Có phải vì con không đủ giỏi nên ba mới thay lòng đổi dạ phải không? Hả? Lúc Thanh Vũ còn sống, ba mẹ còn tình cảm lắm mà…”

Sắc mặt Thiệu Thanh Hòa tối sầm lại, không nói thêm gì nữa.

Mẹ Thiệu lại tiếp tục: “Sao, con không muốn nghe nữa à?”

Một bên thì bắt cậu nghỉ học, một bên thì đòi hỏi cậu phải thật xuất sắc.

Còn muốn cậu làm sao nữa đây?

Hễ có chuyện gì là đem anh trai ra so sánh, trong mắt mẹ cậu vĩnh viễn không thể nào bằng anh trai được, khiến Thiệu Thanh Hòa thật khó mà giữ thái độ tốt.

Thấy con trai cứ im lặng mãi, có vẻ như không định đồng ý, mẹ Thiệu bắt đầu nổi cơn điên, còn ném luôn đĩa bánh mà bà bưng đến.

Thiệu Thanh Hòa không để ý, chỉ ngồi yên trong phòng đợi mẹ phát tiết xong thì gọi người đến dọn là được.

Nhưng lần này mẹ Thiệu lại bày thêm trò mới, sau khi rời khỏi phòng chưa đến mấy phút, khi Thiệu Thanh Hòa vừa dựa vào sofa định bình tĩnh một chút thì mẹ lại quay trở vào, tay cầm theo một chai thuốc, đổ mấy viên ra tay rồi gào lên:
“Con cũng không cần mẹ nữa phải không! Mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi! Cả thế giới này chỉ có con là có thể giúp mẹ! Con mà cũng không lo cho mẹ nữa thì mẹ chết cho con coi!”

Thiệu Thanh Hòa lúc này mới nhanh chóng đứng bật dậy, vội giành lấy thuốc từ tay bà, liếc nhìn thì phát hiện không biết từ lúc nào mẹ đã mua một lọ thuốc ngủ.

Thiệu Thanh Hòa gần như sắp sụp đổ:
“Mẹ có thể đừng ép con nữa được không? Mẹ muốn con đi lại con đường của Thiệu Thanh Vũ sao?!”

Mẹ Thiệu sững lại, sau đó bắt đầu khóc, một người phụ nữ ngoài năm mươi lại khóc đến đáng thương như thế, một mình ngồi bệt xuống đất đầy tuyệt vọng.

Thiệu Thanh Hòa thật sự rất phiền, nhưng bà vẫn là mẹ của cậu.

Cuối cùng cậu vẫn cúi xuống, cố gắng dịu dàng hỏi:
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ thêm một lần nữa, nhưng sau đó mẹ nghe lời con, chịu đi gặp bác sĩ tâm lý có được không?”

Thấy Thiệu Thanh Hòa đồng ý, mẹ Thiệu lúc này cậu nói gì bà cũng gật đầu, vốn dĩ vô cùng phản đối việc gặp bác sĩ tâm lý, giờ cũng không từ chối nữa.

Thiệu Thanh Hòa an ủi được mẹ mình, đưa bà về phòng nghỉ.

Sau đó cậu một mình quay lại phòng, mệt mỏi nhìn căn phòng hỗn độn, cũng chẳng còn sức gọi người đến dọn. Cậu nằm dài trên giường, một mình nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Không ai sinh ra đã thích đoán lòng người. Nhưng vì quanh cậu luôn có những người tâm trạng thất thường, nên từ nhỏ cậu đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác để tránh rắc rối.

Lâu dần, cũng thành thói quen.

Cậu không thông minh.

Cậu rất ngốc.

Nếu không, chắc đã xử lý mọi thứ tốt hơn rồi.

Sáng hôm sau, Hứa Hân Đóa mang theo bánh quy Giáng Sinh đến trường, nhưng lại nghe nói Thiệu Thanh Hòa xin nghỉ.

Cô cầm hộp bánh quy, ngạc nhiên không hiểu, hôm qua cậu ta vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại nhập viện rồi?

Những chiếc bánh quy Giáng Sinh này cô không muốn tặng cho ai khác, nghĩ một lúc, cô chỉ đành quay sang nhìn Mục Khuynh Diệc, nói:

“Anh.”

Mục Khuynh Diệc cứng người, quay đầu nhìn cô.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 123: Bài Văn



Hứa Hân Đóa đưa bánh quy cho Mục Khuynh Diệc: “Anh giúp em đưa cho Thiệu Thanh Hòa nhé, chắc chắn anh sẽ đến bệnh viện thăm cậu ấy phải không?”

Mục Khuynh Diệc nhận lấy hộp bánh, nhìn qua một chút, lại không biết nên trả lời thế nào.

Thiệu Thanh Hòa mỗi lần giả bệnh đều thấy mất mặt, không muốn ai đến thăm, cậu cũng sẽ không đến bệnh viện, thì đưa bánh kiểu gì?

Hơn nữa, chỉ có cho mỗi mình Thiệu Thanh Hòa?

“Đều là tặng cho cậu ta à?” Mục Khuynh Diệc hỏi.

Hứa Hân Đóa đã cho hết bánh quy vào một chiếc túi, dùng sợi dây nhỏ buộc miệng túi lại. Dù làm cẩn thận như vậy, mấy ngày nữa là bánh cũng sẽ không còn ngon nữa.

Cô không muốn công sức của mình uổng phí, nên mới nhờ Mục Khuynh Diệc mang giúp đến bệnh viện.

“Đúng vậy, anh có thể ăn vài cái.” – Hứa Hân Đóa rõ ràng không làm bánh cho anh, giọng điệu qua loa vô cùng.

Mục Khuynh Diệc cầm hộp bánh với vẻ khó xử, không biết nên làm sao.

Hứa Hân Đóa phát hiện ra vẻ lúng túng của anh, liền hỏi: “Không tiện sao?”

Mục Khuynh Diệc đành thật thà trả lời: “Anh sẽ không đến bệnh viện thăm cậu ta đâu.”

“Cậu ấy xin nghỉ mấy ngày vậy?”

“Không biết, còn phải xem ba cậu ấy về nhanh hay chậm.”

“Ba cậu ấy là bác sĩ à?”

“Không phải.”

“…” Hứa Hân Đóa hoàn toàn không hiểu nổi nữa rồi.

Thấy thế, Hứa Hân Đóa đành đưa tay lấy lại túi bánh quy.

Cô gửi tin nhắn cho Thiệu Thanh Hòa:
Cậu bao giờ quay lại? Tôi làm xong bánh quy rồi.

Thiệu Thanh Hòa:
Ồ, tôi quên mất vụ đó rồi. Cậu gửi bưu điện cho tôi được không?

Hứa Hân Đóa:
Vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.

Thiệu Thanh Hòa rất nhanh gửi địa chỉ đến.

Cả ngày hôm đó, Hứa Hân Đóa đều băn khoăn không biết có nên gửi hay không. Bên cạnh cô không có đồ chống va đập, gửi đi chắc chắn bánh sẽ vỡ nát hết.

Mà cô đã làm rất cẩn thận theo hình cây thông Noel, vỡ ra thì tiếc lắm.

Sau đó cô lại nhìn kỹ địa chỉ, bất ngờ phát hiện bệnh viện đó cách công ty không xa. Trước khi đến công ty tập huấn, cô hoàn toàn có thể ghé qua đưa bánh cho Thiệu Thanh Hòa.

Cô có xe riêng, lại có tài xế, đi lại cũng tiện.

Vậy là vấn đề được giải quyết rồi.



Giờ nghỉ trưa, Hứa Hân Đóa đến phòng cô Hoàng để xem thành tích của Đồng Duyên.

Vừa bước vào đã thấy Đồng Duyên đang xem bài thi của mình, có vẻ đang nghiên cứu lỗi sai.

Tổng điểm của Đồng Duyên là 547 điểm, theo tổng điểm thì có thể vào lớp Nhất thông thường, nhưng không thể vào lớp Hỏa tiễn. Người đứng cuối lớp Hỏa tiễn cũng đạt tới 587 điểm.

Hứa Hân Đóa đưa tay cầm bài thi của Đồng Duyên lên xem, nói:
“Thật ra đã tốt hơn nhiều so với tôi tưởng rồi.”

Đồng Duyên vắt chéo chân, vẫn hơi không hài lòng:
“Lúc thi gấp quá, không thì chắc chắn tôi có thể vượt qua mốc 587 điểm.”

Hứa Hân Đóa cầm bài thi dẫn Đồng Duyên quay về lớp quốc tế. Dù Hứa Hân Đóa đã chuyển đi, nhưng chỗ ngồi của cô vẫn để trống. Hai người trở về chỗ cũ, Hứa Hân Đóa bắt đầu giảng bài cho Đồng Duyên.

Vừa thấy Hứa Hân Đóa quay lại, Ngụy Lam lập tức chạy tới chào hỏi:
“Đóa gia về rồi à? Dạo này Duyên ca của tụi em cô đơn lắm, ngày nào cũng thở ngắn than dài.”

Hứa Hân Đóa chỉ vào bài thi, nói:
“Tôi chỉ về giảng bài cho cậu ấy thôi.”

Ngụy Lam ghé vào nhìn bài, không nhịn được bĩu môi:
“Tuy đều là chữ Trung, mà tôi đọc không hiểu gì cả. Hai bên chương trình học khác xa nhau vậy sao?”

Hứa Hân Đóa không để ý, cô viết công thức vào bên cạnh câu sai trong bài thi, rồi đánh dấu vào một bước làm sai của Đồng Duyên, sau đó đưa lại bài cho cậu.

Đồng Duyên nhận lấy, cầm bút làm lại bài.

Hứa Hân Đóa bắt đầu xem bài thi các môn khác, kết quả phát hiện vấn đề lớn nhất của Đồng Duyên lại là văn ngôn, điểm ngữ văn bị kéo tụt quá nhiều.

Trước tiên, rõ ràng Đồng Duyên chưa từng học thuộc cổ thi, câu điền vào thơ ca thì dứt khoát không trả lời. Xem tiếp đến bài lớn văn ngôn, Đồng Duyên gần như không làm được, cả bài đọc hiểu văn ngôn gần như không có điểm. Cuối cùng là đọc hiểu hiện đại, Hứa Hân Đóa xem đáp án xong chỉ có một suy nghĩ: Đồng Duyên hoàn toàn không hiểu gì cả.

Bài văn của Đồng Duyên cũng khiến Hứa Hân Đóa phải nhức đầu.

Chữ thì đẹp, ngay ngắn, chỉnh tề, dài hơn một ngàn chữ rồi, nhưng viết cái gì vậy?

Mở đầu với phần thân bài chẳng liên quan gì, đoạn sau còn trực tiếp chép lại câu trong phần đọc hiểu?

Thái độ thì nghiêm túc, làm bài thì quá tệ.

Cô nhớ là Đồng Duyên rất thích ngủ trong giờ học, đặc biệt là giờ Ngữ văn.

Các tiết khác thì Đồng Duyên còn chịu đựng được, nhưng giáo viên Ngữ văn ở quê nhà của Hứa Hân Đóa lại cực kỳ thích tán chuyện, đang giảng bài là có thể bắt đầu kể chuyện xưa chuyện nay. Toàn nói mấy thứ linh tinh, mơ hồ chẳng rõ.

Đặc biệt là giáo viên ngữ văn nói chuyện mềm nhũn, không có khí lực, nghe là buồn ngủ—giờ Ngữ văn chính là vùng thảm họa buồn ngủ của Đồng Duyên.

Đồng Duyên học theo chương trình lớp quốc tế, không học cổ thi, không giỏi văn ngôn cũng không phải vấn đề lớn, Hứa Hân Đóa chỉ cần bổ túc cho vài ngày, bắt cậu học thuộc lòng là được.

Nhưng mà viết văn thì phải làm sao đây?

Hứa Hân Đóa không kìm được mà lẩm bẩm:
“Cậu vấn đề nghiêm trọng thật đó…”

Đồng Duyên cực kỳ đau đầu:
“Thật sự không biết viết gì cả. Cậu viết thế nào vậy? Cho tôi xem thử.”

“Thì… viết bừa thôi.”

Đồng Duyên lấy điện thoại ra, mở app trường học nói:
“Bài văn điểm cao sẽ được đăng lên Góc Văn Ngữ, tôi xem thử cậu viết sao.”

Chuyện này Hứa Hân Đóa thật sự không biết, app của trường cô còn chưa mò hết.

Cô nhớ ra gì đó, lập tức ngăn lại:
“Không được xem!”

Đồng Duyên không hiểu, vẫn tiếp tục lướt màn hình:
“Xem thì sao đâu, học hỏi mà.”

Đồng Duyên gần như đã tìm đến bài văn của Hứa Hân Đóa, kết quả bị cô đập một phát vào đầu, đến mức cậu choáng váng luôn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 124: Chương 124



Đồng Duyên ngơ ngác quay đầu nhìn Hứa Hân Đóa, rồi ôm đầu rên lên một tiếng:
“Chấn động não rồi…”

Hứa Hân Đóa cũng cuống lên, vội vàng giúp cậu xoa đầu, miệng còn càu nhàu:
“Cậu không xem thì có phải xong rồi không?”

“Đau quá…” — chiêu làm nũng kiểu Đồng Duyên bắt đầu, cậu giả vờ khóc mà không ra nước mắt, sau đó chui thẳng vào lòng Hứa Hân Đóa.

Ngụy Lam thấy cảnh này thì lập tức giơ điện thoại lên như thể muốn chụp selfie, nhưng trong khung hình rõ ràng có cả Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên.

Ngụy Lam thấy Hứa Hân Đóa để ý, liền giải thích:
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đột nhiên thấy mình đẹp trai quá nên muốn selfie thôi.”

Tô Uy cũng hóng hớt chạy tới góp vui:
“Nào, tụi mình chụp chung tấm đi.”

Nói xong đứng cạnh Ngụy Lam, cùng chụp ảnh selfie. Chủ thể là Ngụy Lam và Tô Uy, nhưng phía sau rõ ràng có Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên. Mà Đồng Duyên chỉ có cái gáy, vì cậu đang dựa vào lòng Hứa Hân Đóa mà.

Hứa Hân Đóa vừa thẹn vừa giận, lập tức đẩy Đồng Duyên ra, không thèm giảng đề nữa, giận đùng đùng bỏ đi.

Vốn dĩ cô là người có khí thế mạnh, bước ra khỏi lớp mang theo sát khí, suýt chút nữa đụng trúng người. Rõ ràng là do Hứa Hân Đóa vội vàng, nhưng hai bên lại đồng thời xin lỗi, người bị đụng hoảng hốt bỏ chạy luôn.

Hứa Hân Đóa quay đầu lườm Ngụy Lam và Tô Uy đang lén cười, giậm mạnh một cái tại chỗ rồi quay lại lớp Hỏa Tiễn.

Sau khi Hứa Hân Đóa đi rồi, Ngụy Lam quay về chỗ ngồi hỏi Đồng Duyên:
“Sao đấy? Mở lòng rồi hả?”

Đồng Duyên vừa xoa đầu vừa nhìn lại bài thi, ngẩng đầu nhìn Ngụy Lam một cái, rồi nói:
“Hồi trước tôi không thấy gì, nhưng từ lúc tôi ngộ ra, nghĩ lại chuyện trước đây cậu định tán Đóa Đóa nhà tôi, là tôi thấy bực.”

Nụ cười trên mặt Ngụy Lam dần tắt, sau đó lạnh nhạt đáp một câu “Tạm biệt”, quay mặt đi không nói chuyện với Đồng Duyên nữa.

Đầu Đồng Duyên thật sự bị đập cho choáng váng, nhưng vẫn lấy điện thoại ra xem bài văn của Hứa Hân Đóa, thật không hiểu cô có gì mà phải giấu.

Đề bài: Bóng

—— Hầu hết thời gian của tôi đều trôi qua ở thị trấn nhỏ yên tĩnh ấy, từ trên lầu có thể nhìn thấy núi non nối tiếp trập trùng, bạn đồng hành của tôi là ánh nắng rực rỡ và chiếc bóng nằm yên dưới mặt đất.

—— Tôi có hai cái bóng, lúc gần lúc xa, hư ảo mịt mờ, suốt một thời gian dài tôi cảm thấy mình không thể chạm tới nó.

Đồng Duyên xem một lúc thì không nhịn được mà bĩu môi. Văn phong kiểu yếu mềm làm bộ làm tịch thế này, nghe như mấy truyện “thanh xuân đau đớn” ấy, giáo viên Ngữ văn lại thích kiểu này hả?

—— Tôi để t@m đến một người, người đó giống như cái bóng luôn ở bên cạnh tôi. Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy, e rằng cũng giống như quan hệ giữa tôi và chiếc bóng kia. Cùng đồng hành, cùng trưởng thành.

—— Cậu ấy luôn ở đó, nhưng mãi mãi không thể chạm tới.

—— Tôi biết cậu ấy đang ở cạnh tôi, nhưng tôi lại không thể ôm lấy cậu ấy.

Đồng Duyên nhìn đến đoạn này, bất chợt cảm thấy ngực mình khẽ nhói.

Mối quan hệ giữa cậu và Hứa Hân Đóa trước đây, chẳng phải cũng giống như cái bóng hay sao?

—— Cậu ấy vẫn luôn ở đó, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc. Thế nhưng, cho dù đã từng hoán đổi thân xác, thì cuối cùng vẫn là ở hai nơi khác nhau.

—— Họ nói chuyện qua điện thoại, họ thường xuyên trò chuyện, nhưng chưa từng thực sự gặp mặt. Giống như chiếc bóng vậy, rõ ràng là ở bên cạnh nhau, nhưng lại chưa từng thật sự chạm vào nhau.

Đồng Duyên vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà cậu tổ chức sinh nhật mười sáu tuổi cho Hứa Hân Đóa. Hứa Hân Đóa suốt buổi cứ căng thẳng không yên. Nếu không phải vì khi đó là buổi tối, có lẽ cậu đã thấy được đôi má đỏ ửng của Hứa Hân Đóa rồi...

Lúc ấy cậu còn thắc mắc, sao Hứa Hân Đóa cứ tránh ánh mắt mình hoài, giờ thì bỗng nhiên hiểu được tâm trạng khi ấy của cô.

Nghĩ đến đây, khóe môi Đồng Duyên không nhịn được cong lên, tâm trạng bỗng chốc không thể kìm nén được nữa.

Cậu đưa tay chọc chọc vào cánh tay của Ngụy Lam, rồi nói:
“Ê, tôi cảm thấy Hứa Hân Đóa thích tôi đó.”

Ngụy Lam nhìn Đồng Duyên một cái, nghiêm túc đáp:
“Tôi thấy đầu cậu bị đập tới ngu rồi.”

Hứa Hân Đóa sau khi quay về lớp thì hai tay ôm lấy điện thoại, bắt đầu lục lọi phần “Góc ngữ văn” trong ứng dụng trường. Quả nhiên, cô tìm được bài văn của mình, lập tức cảm thấy muốn tìm một sợi dây treo cổ cho rồi.

Chết cho rồi.

Sống không nổi nữa.

Mất mặt quá trời quá đất rồi.

Cô cần tiêu huỷ chứng cứ! Bắt đầu nghiên cứu làm sao để xóa bài viết, nhưng cô phát hiện mình chẳng hiểu nổi hệ thống này. Hồi trước Đồng Duyên làm cách nào để xóa được nhỉ?

Liệu Doãn Hoạ có biết không ta?

Đang mải mê nghiên cứu, thì Đồng Duyên gửi tới một tin nhắn:
“Muốn xóa tiểu luận tình cảm hả?”

Hứa Hân Đóa ngay lập tức hối hận, đáng ra vừa nãy không nên chỉ tát một cái, hai đứa nên cùng nhau nổ banh xác luôn cho rồi!

Đồng Duyên lại nhắn tới:
“Được rồi, tôi biết rồi, để tôi xóa giúp cậu.”

Hứa Hân Đóa: “Cậu làm bằng cách nào vậy?”

Đồng Duyên: “Bỏ tiền thuê hacker chứ sao nữa. Với lại cái app dỏm này kỹ thuật chẳng có bao nhiêu, sửa gì cũng dễ như chơi.”

Hứa Hân Đóa: “Ồ…”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 125: Từ chối



Đồng Duyên: “Thư tình gửi tôi mà để người khác đọc thì kỳ lắm đúng không?”

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác đầu óc mình đang bốc cháy.

Cô gõ tin nhắn lia lịa, định chối bay chối biến, nhưng gõ ra vài phiên bản rồi lại thấy giả quá, chối quá lộ liễu.

Còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào, thì bên kia lại gửi tiếp một tin: “Cậu gõ lâu thế, sao chưa gửi? Viết thêm một bài văn nữa à?”

Hứa Hân Đóa: “Đi chết đi!”

Đồng Duyên: “Xì xì xì~”

Hứa Hân Đóa: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ viết đại một bài văn thôi, tiện lấy cậu làm ví dụ biểu đạt cảm xúc.”

Đồng Duyên: “Ừ ừ, tôi tin mà.”

Hứa Hân Đóa: “Là vậy đó!”

Cô cảm thấy mình phải nhanh chóng giải thích rõ ràng, nếu không dễ rơi vào kết cục giống Lưu Nhã Đình, thế là ngón tay bay như gió trên bàn phím.

Đồng Duyên nhìn chằm chằm vào điện thoại, không kìm được mà bật cười. Trong đầu toàn là hình ảnh Hứa Hân Đóa xấu hổ, càng nghĩ càng thấy thú vị.

Cậu bắt đầu gõ chữ:
"Không sao, chuyện tỏ tình cứ để tôi lo."

Kết quả còn chưa kịp gửi đi, màn hình điện thoại đã hiện ra tin nhắn của Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa:
"Tôi không có bất kỳ ý gì với cậu cả, cậu nghĩ nhiều rồi."

Hứa Hân Đóa:
"Trong hợp đồng với Thiệu Dự có điều khoản, trong vòng một năm không được yêu đương, mà bản thân tôi cũng không có ý định yêu ai hết."

Hứa Hân Đóa:
"Thật sự chỉ là viết bừa thôi, ai mà thích một tên trẻ con như cậu chứ?"

Đồng Duyên nhìn màn hình, nụ cười vốn đang dần lan ra lập tức biến mất.

Hợp đồng? Không được yêu đương?

Không thích cậu?

Cậu ngây người nhìn điện thoại, dòng chữ chưa kịp gửi đi kia cũng bị xóa sạch. Đột nhiên không biết phải nhắn gì tiếp theo.

Cậu cúi đầu nhìn bài thi trên bàn — là bước đầu tiên cậu đã quyết tâm ở lại trong nước vì Hứa Hân Đóa.

Kết quả là, mới chỉ bước được một bước đầu tiên... đã bị Hứa Hân Đóa từ chối thẳng thừng.

Khóe mắt cay xè.

Mi mắt bắt đầu sụp xuống, người thấy mỏi, chỉ muốn ngủ. Cảm giác như thể toàn bộ khí thế vừa mới bừng lên đã hoàn toàn vụt tắt.

Cố gắng để làm gì chứ? Tất cả đều vô nghĩa.

Cô ấy ký hợp đồng không do dự, chứng tỏ ngay từ đầu... cô ấy chưa từng có ý định ở bên mình.

Nói ra thì cũng đúng, thời gian hai người bên nhau chẳng bao lâu, cô ấy sao có thể thích mình được chứ?

Phải làm sao đây… ngực đau quá… đến cả hít thở cũng thấy run rẩy.

Một giây trước còn trên mây, một giây sau đã rơi vào bùn lầy.
Theo cô mà lên, theo cô mà rơi, tất cả đều do cô quyết định.

Đồng Duyên gục đầu trên bàn, cố lấy lại tinh thần suốt một lúc lâu, nhưng vẫn không biết nên trả lời tin nhắn của Hứa Hân Đóa thế nào.

Một lúc sau, cậu hỏi Ngụy Lam:
“Cậu theo đuổi con gái, mà bị từ chối thì làm sao?”

Ngụy Lam trả lời không cần nghĩ:
“Thì theo đuổi đứa khác.”

“Nhưng nếu cậu rất thích người đó thì sao?”

“Chưa từng thích ai tới mức ấy cả.”

Đồng Duyên vẫn nằm rũ rượi trên bàn, thế mà Ngụy Lam còn lại gần hỏi:
“Đại ca Đóa từ chối cậu rồi à? Tôi đã bảo cậu bị đánh đến ngu người rồi mà.”

“Hê, nào, giờ đi phòng tán đả với tôi, làm một trận cho tỉnh táo.”

“Thôi đi…” Đồng Duyên không muốn nói gì, chỉ muốn gục đầu luôn.

Ngụy Lam lại lải nhải:
“Bị từ chối cũng bình thường thôi, đại ca Đóa từ trong ra ngoài đều viết rõ rành rành hai chữ: khó tán.”

“Nếu mà để cậu tán thành công ngay, tớ còn tưởng cậu khiêu khích cô ấy tức giận, rồi cô ấy giữ cậu bên người để tiện… đánh.”

“Thế trong ấn tượng của cậu, tôi cũng là hai chữ đấy à?”

“Hai chữ gì?”

“Đáng đánh.”

Ngụy Lam cười lăn lộn, coi như mặc định rồi.

Đồng Duyên đột nhiên ngồi dậy, xoa mặt để lấy lại tinh thần.

Cô ấy không thích mình thì mình sẽ khiến cô ấy thích mình.
Làm gì có ai vừa bắt đầu đã hai bên cùng rung động đâu?

Đã thích thì phải theo đuổi!
Cậu cũng đã hạ quyết tâm rồi, nếu không theo đuổi được, tuyệt đối không bỏ cuộc.

Vấn đề cấp bách hiện tại là:
Cái hợp đồng đó có giải được không?
Không thì thực sự là khó theo đuổi lắm luôn!

Cắt cảnh

Hứa Hân Đóa xách theo một túi bánh quy bước vào bệnh viện.

Đây chính là bệnh viện tư mà lần trước Doãn Họa từng đưa cô tới — thiết bị đầy đủ, nội thất cao cấp, dịch vụ thì vô cùng chuyên nghiệp. Người trong viện rất ít, nhân viên còn nhiều hơn bệnh nhân, khác xa một trời một vực với mấy bệnh viện công bình thường.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 126: Chương 126



Nghe nói đến đây khám bệnh đều phải đặt hẹn trước, mỗi ngày giới hạn số lượng người đến khám. Ở đây không có bác sĩ cố định, đều là các chuyên gia bác sĩ được mời từ khắp các bệnh viện trong cả nước đến sau khi có lịch hẹn trước.

Dĩ nhiên, còn có một điểm đặc biệt khác — chỉ riêng phí đăng ký thôi đã là bốn chữ số, chỉ là đăng ký mà đã tốn ngần ấy tiền.

Lần trước Hứa Hân Đóa có thể đột ngột đến kiểm tra là vì Doãn Họa đã nhờ vả quan hệ, phí đăng ký còn bị đội lên mấy lần, mới khiến các nhân viên và bác sĩ vốn đã sắp tan làm chịu ở lại tăng ca vì họ.

Thiệu Thanh Hòa nằm ở phòng bệnh VIP, Hứa Hân Đóa xách theo bánh quy bước đến phòng bệnh, lúc đi ngang qua phòng nghỉ thì nghe thấy tiếng cãi vã.

Một người đàn ông gằn giọng:
“Đừng giở mấy trò vớ vẩn này nữa, bà nhìn xem giờ bà ra cái dạng gì? Tôi nhìn thấy bà mà còn thấy sợ, làm sao có thể sống chung với bà tiếp được chứ!”

Người phụ nữ phản bác:
“Đây là lý do ông ngoại tình sao? Rõ ràng là lỗi của ông, mà nói như thể ông đạo đức lắm vậy!”

Hứa Hân Đóa đi ngang qua tiện liếc mắt một cái, thấy là một cặp vợ chồng già, nhìn tuổi cũng phải hơn năm mươi, thậm chí còn có thể lớn hơn nữa.

Cô không mấy bận tâm, tiếp tục nhìn số phòng để tìm đường, thì bất ngờ bị ai đó nắm lấy cổ tay, kéo cô sang một bên.

Cô giật mình, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt dịu dàng quen thuộc, là Thiệu Thanh Hòa đang mỉm cười, cậu dường như lúc nào cũng giữ vẻ ôn hòa ấy.

Chỉ là khoảng cách giữa hai người hơi gần, khiến cô thấy khá khó chịu. Cô muốn lùi lại, nhưng Thiệu Thanh Hòa lại không buông tay, tay cậu ta bất ngờ rất mạnh, dường như không muốn để cô làm phiền đến cặp đôi đang cãi nhau kia.

Lúc này, người đàn ông đang cãi vã nói:
“Bà bắt Thanh Hòa giả bệnh bao nhiêu năm nay rồi, bà có từng nghĩ đến cảm nhận của nó chưa? Một người con trai khỏe mạnh, lại bị gán cho cái tiếng b*nh h**n khắp nơi!”

Người phụ nữ đáp lại:
“Thì có sao đâu? Như vậy mọi người sẽ thương xót nó hơn, từ đó quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn.”

Hứa Hân Đóa nhìn sang Thiệu Thanh Hòa, dường như đã hiểu cuộc cãi vã kia có liên quan đến cậu.

Thiệu Thanh Hòa khẽ nói: “Chúng ta đi lối này.”

Cậu vừa nói vừa kéo tay Hứa Hân Đóa, dẫn cô đi qua một lối nhỏ giống như đường thoát hiểm.

Sau khi xác định đã đi đủ xa khỏi cặp vợ chồng già kia, Hứa Hân Đóa mới hỏi:
“Hai người vừa rồi là ông bà nội của cậu à?”

“Là ba mẹ.”

“…”

Chênh lệch tuổi tác có hơi lớn đấy.

Thiệu Thanh Hòa giải thích: “Tôi là con muộn của họ, sau khi họ mất đi đứa con đầu.”

Chuyện như vậy Hứa Hân Đóa cũng không tiện bình luận gì, chỉ im lặng nói:
“Tôi chỉ đến đưa bánh quy cho cậu thôi.”

Nói rồi liền đưa túi bánh quy cho Thiệu Thanh Hòa.

“Đã đến rồi thì đi liền sao? Như vậy không hợp với phép tắc đãi khách của tôi.”
Thiệu Thanh Hòa quẹt thẻ mở cửa phòng bệnh của mình, đi vào rồi rót cho Hứa Hân Đóa một ly nước, đưa cho cô.

Hứa Hân Đóa suy nghĩ một lúc rồi vẫn ngồi xuống chiếc sofa trong phòng bệnh, hỏi cậu: “Tôi nghe thấy nội dung cuộc cãi vã vừa nãy, không sao chứ?”

Thiệu Thanh Hòa thản nhiên nói: “Không sao cả. Tôi cũng biết bí mật của cậu, cũng đâu có đi rêu rao khắp nơi.”

“Cậu tin tôi à?”

“Tôi chỉ tin là cậu chẳng có ai để buôn chuyện thôi.”

“Tôi có thể nói với Lâu Hử đấy, nói với cậu ấy xong thì cả thế giới đều biết.”

“Vậy thì nói đi.”

Hứa Hân Đóa nhìn Thiệu Thanh Hòa một cái, cảm thấy không có gì thú vị, ôm ly nước nhấp một ngụm.

Thiệu Thanh Hòa vẫn mặc đồ bệnh nhân, nhưng bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len, kết hợp với làn da trắng bệnh của cậu, trông đúng thật giống một bệnh nhân.

Cậu ngồi trên giường bệnh, cười tươi nhìn cô, vừa ăn một miếng bánh quy cô mang đến vừa gật đầu: “Bánh do em gái Đóa Đóa làm đúng là ngon thật.”

Hứa Hân Đóa chẳng để ý đến lời khen đó, vẫn còn hơi tò mò, hỏi:
“Vậy... cậu luôn luôn giả bệnh à?”

“Ừ. Mẹ tôi vì muốn giữ lại người chồng phản bội nên nghĩ ra cách đó.”

“Thế bình thường cậu cứ uống thuốc suốt.”

“Là viên trắng da thôi.”

Hứa Hân Đóa giật mình, không nhịn được hỏi: “Viên trắng da này hiệu quả vậy sao?”

Thiệu Thanh Hòa đúng là trắng thật, trắng đến mức bất thường.

“Thật ra là mẹo thị giác thôi. Loại thuốc này ảnh hưởng đến lưu thông máu, khiến da cậu trông như không còn giọt máu nào, thế là trắng bệch ra. Nhưng tôi không khuyên cậu dùng đâu, nó ảnh hưởng tới tim, làm tăng gánh nặng cho tim.”

“Ồ…” Hứa Hân Đóa chỉ ra ngoài cửa: “Vậy là bị lộ rồi hả?”

Thiệu Thanh Hòa lắc đầu, cười đáp: “Là tôi chủ động nói với ba tôi, tôi không muốn tiếp tục giả bệnh nữa.”

“Ồ.” Hứa Hân Đóa thật sự không hiểu nổi Thiệu Thanh Hòa, “Vậy sau này cậu khỏi phải giả nữa à?”

“Chắc chờ qua một thời gian, không thì mẹ tôi sẽ rất mất mặt.”

“Vậy là anh Hòa cũng dịu dàng thật đấy!”

Thiệu Thanh Hòa sững lại một chút, sau đó bật cười lớn.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 127: Chương 127



Thiệu Thanh Hòa tuy lúc nào cũng cười mỉm, nhưng ánh mắt lại thường chẳng mang chút ý cười nào. Lần này hiếm hoi cậu lại cười sảng khoái thật sự.

Hứa Hân Đóa hỏi: “Cãi nhau ầm ỹ vậy thật sự không sao à? Cậu không định can ngăn một câu?”

“Không can, tốt nhất là ly hôn luôn.”

Hứa Hân Đóa đổi tư thế, bắt chéo chân, nói:
“Tôi trước kia cứ nghĩ cậu chú ý đến tôi là vì có mưu đồ gì. Giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, cậu chỉ đang tìm người nào thảm hơn mình thôi. Thấy người ta khổ hơn, cậu được an ủi, tìm thấy sự cân bằng đúng không?”

Thiệu Thanh Hòa cũng chẳng phản bác, thản nhiên thừa nhận:
“Ừ đó. Mấy đứa quanh tôi đứa nào cũng hạnh phúc quá trời. Khó khăn lắm mới gặp được một đứa khổ như cậu. Tôi thích nhìn xem cậu sống khổ sở thế nào, nói không chừng lại tìm được chút an ủi, có thể cổ vũ tôi sống tiếp.”

Hứa Hân Đóa không muốn để Thiệu Thanh Hòa được như ý, cố ý nói:
“Tôi không khổ bằng cậu đâu, tôi giờ rất tự do.”

Thiệu Thanh Hòa đáp gọn một câu kết liễu luôn: “Tôi có tiền.”

Hứa Hân Đóa câm nín.

Thiệu Thanh Hòa không cười nữa, chỉ nhìn cô rồi đột nhiên nói:
“Hứa Hân Đóa, cậu nhất định phải sống cho tốt vào, tôi còn trông vào câu chuyện truyền cảm hứng của cậu để kéo dài cuộc sống đấy.”

“Đó là lý do cậu giúp tôi à?”

“Cũng coi như vậy đi.”

“Vậy… cậu sắp không chịu nổi nữa rồi đúng không?”

Lần này đến lượt Thiệu Thanh Hòa mím môi, im lặng không nói gì.

Hai người đó là ba mẹ cậu, là thứ mà cậu không thể lựa chọn, càng không thể phản bội. Trạng thái tinh thần của mẹ cậu, với cậu mà nói, chính là một dạng tra tấn kéo dài.

Rất đau đớn.

Nhưng lại chẳng thể thổ lộ với ai.

Nếu trong lòng đau quá, thì hãy cứ cười đi, không thể để người khác nhìn thấy trò cười.

Nụ cười của Thiệu Thanh Hòa đã quá mỏi mệt rồi.

Hứa Hân Đóa bỗng nói: “Tôi sẽ sống thật tốt, để bọn họ phải nhìn thấy tôi sống tốt, thế mới hả giận nhất.”

Cô nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa chào: “Bye bye nha, tôi phải đi làm việc rồi.”

“Ừ, tạm biệt.” Thiệu Thanh Hòa đáp, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô rời đi.

Cậu lại ăn thêm một miếng bánh quy, rồi cầm lên nhìn họa tiết cây thông Noel trên đó — Hứa Hân Đóa thật sự đã trang trí từng chiếc một, vô cùng tỉ mỉ.

Anh lấy điện thoại ra, chụp một bức hình chiếc bánh quy, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Thiệu Thanh Hòa: *Món quà Giáng Sinh đầu tiên, một túi bánh quy do Đoá Đoá muội muội tự tay làm, vui vẻ :) *

Bình luận lập tức hiện lên:

Mục Khuynh Diệc: ……

Lâu Hử: Ồ dô? Đoá Đoá muội muội sao không cho tôi @Hứa Hân Đóa.

Lý Tân Ninh: Oa, cậu với bạn cùng bàn mới thân nhau quá nhỉ~

Hứa Hân Đóa sau khi tham gia buổi đào tạo của công ty thì quay về biệt thự của Doãn Họa, có hơi mệt mỏi.

Vừa bước vào cửa, cô lặng lẽ thay giày, đeo cặp đi lên cầu thang thì thấy Doãn Họa từ trên lầu đi xuống, nói với cô: “Mẹ của con hôm nay đã đến.”

Hứa Hân Đóa nghe vậy lập tức nhíu mày, hỏi: “Bà ấy đến để làm quen với bác sao?”

“Bà ta nói là đến tìm con, bác bảo con chưa về, bà ấy cứ đứng ngoài chờ, nói phải đợi con về tận mắt gặp mới được. Bác nói với bà ta rằng ngày mai con sẽ về đúng giờ, bà ta mới chịu rời đi.”

Nghe xong, Hứa Hân Đóa cảm thấy khó chịu, giờ đây chỉ cần nghe đến tên hay chuyện liên quan đến gia đình kia là cô đã thấy phiền, một sự chán ghét đến từ bản năng.

Doãn Họa nhìn thấy vẻ khó chịu của cô, bèn nói:
“Nếu thật sự không muốn, thì cứ nói với bà ta rằng con giờ là con nuôi của ta đi. Cùng là con nuôi, nhưng làm con nuôi của ta chắc chắn tốt hơn làm con nuôi nhà họ Mục. Ta sẽ giành quyền nuôi dưỡng con về.”

“Vâng, tốt đấy. Con thực sự không muốn dính dáng gì tới bọn họ nữa.”

“Nhưng mà như vậy… con với Duyên Duyên sẽ thành anh em ruột đấy.”

“……”

Hứa Hân Đóa do dự, c*n m** d***, không nói gì, quả thật rất khó để đưa ra lựa chọn.

Doãn Họa mỉm cười nhìn cô, sau đó vỗ nhẹ vai cô rồi nói: “Thế này nhé, mai bác đi gặp bà ta cùng con, nghe xem bà ta nói gì, rồi mình sẽ tính bước tiếp theo.”

Hứa Hân Đóa gật đầu đồng ý.

Doãn Họa bước tới, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Hứa Hân Đóa lên, hôn một cái vào trán cô: “Thôi nào, đừng thế nữa, một cô bé xinh xắn thế này mà cứ giữ gương mặt u ám thế kia thì phí quá. Về phòng rửa mặt rồi ngủ sớm đi.”

Hứa Hân Đóa bị hôn đến đỏ cả mặt, xấu hổ gật đầu.

Thấy cô ngượng, Doãn Họa càng thêm yêu thích. Hai người đứng chênh nhau đúng một bậc thang, bà liền tiện tay ôm Hứa Hân Đóa vào lòng, dụi dụi cưng chiều:
“Con gái mẹ sao mà đáng yêu thế này chứ.”

Bị ôm một lúc, Hứa Hân Đóa mới vội vã quay về phòng rửa mặt.

Trước khi đi ngủ, cô cầm điện thoại lên xem, phát hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc.

Trên đường về cô đã mệt đến mức chẳng còn sức nói chuyện, nên chưa nhìn điện thoại lần nào.

Cô mở tin nhắn của Lâu Hử ra trước: “Hứa Hân Đóa! Quà Giáng Sinh của tớ đâu?! Hả?! Chỉ cho mỗi Thiệu Thanh Hòa mà không cho tớ! Tuyệt giao! Hừ!”

Hứa Hân Đóa gõ lại: “Là Thiệu Thanh Hòa giúp tớ giới thiệu việc làm người mẫu part-time nên đó là quà cảm ơn. Cậu biết từ đâu vậy?”

Lâu Hử: [hình ảnh]

Lâu Hử: “Cậu xem này, bài đăng của Thiệu Thanh Hòa.”

Hứa Hân Đóa: “Ngoan, tớ sẽ chuẩn bị quà cho cậu nữa mà.”

Lâu Hử: “Tớ cũng sẽ chuẩn bị quà cho cậu!!”

Sau khi thoát ra, cô lại thấy tin nhắn của Đồng Duyên: “Thiệu Thanh Hòa sao lại lẳng lơ vậy chứ?”

Hứa Hân Đóa: “Cậu cũng biết rồi à?”

Đồng Duyên: “Cũng? Cậu lại trả lời người khác trước tôi nữa à?”

Hứa Hân Đóa lúc này mới phát hiện Đồng Duyên nhạy cảm đến mức này.

Hứa Hân Đóa: “Cô ấy nhắn trước cậu mà.”

Đồng Duyên: “Vậy chẳng phải chứng minh là tin cô ta gửi sau mà lại được trả lời trước sao!”

Hứa Hân Đóa: “Được rồi, tôi sai rồi.”

Đồng Duyên: “Chậc, thái độ tốt đấy, nhưng nhất quyết không tha~”

Hứa Hân Đóa: “Cậu biết chuyện đó từ đâu vậy?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 128: Chương 128



Đồng Duyên: Là Ngụy Lam gửi cho tôi, Ngụy lam thấy người ta tám chuyện trong nhóm WeChat, có người chụp màn hình nói cậu bắt cá hai tay.

Hứa Hân Đóa: …

Đồng Duyên: Còn nói cậu chuyên ra tay với bạn cùng bàn.

Hứa Hân Đóa: …

Đồng Duyên: Tôi là người bị cậu ruồng bỏ, giờ mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Hứa Hân Đóa: Chỉ là tôi tặng một cái bánh quy thôi mà!

Đồng Duyên: Cậu tặng tôi cái gì đi, tôi cũng đăng lên vòng bạn bè.

Hứa Hân Đóa: Cậu đăng cũng vô ích, bạn bè của cậu có mấy người đâu, mấy người đó cũng chẳng ai rảnh chụp màn hình gửi đi.

Đồng Duyên: Cái tên kia đúng là quá lố bịch, tức chết tôi rồi!

Hứa Hân Đóa: Đừng để ý đến cậu ta.

Lúc này, Đồng Duyên gọi điện thoại thoại đến, Hứa Hân Đóa uể oải bắt máy: “A lô.”

“Về đến nhà chưa?”

“Ừm, về rồi.”

“Sao nghe yếu ớt thế? Mệt lắm à? Hôm nay tập gì vậy?”

“Mở khớp vai.”

“Có khóc không?”

“Ừm, nhưng mà đau lắm.”

Cơ thể của Hứa Hân Đóa trước giờ chưa từng trải qua bài tập mở vai hay kéo giãn bài bản, rất nhiều động tác trước giờ chỉ tự làm được mức cơ bản, những động tác cần người hỗ trợ thì hoàn toàn chưa từng tập qua.

Hôm nay là lần đầu tiên sau mười bảy năm cô được mở vai, đúng là khiến cô vô cùng khổ sở.

Đồng Duyên vốn gọi điện đến để “hỏi tội”, nhưng nghe vậy thì lập tức dịu giọng: “Vậy cậu nghỉ sớm đi, mai tôi giúp cậu xoa vai.”

“Ừm.”

Hứa Hân Đóa gần như vừa dứt cuộc gọi là lập tức ngủ thiếp đi, một mạch ngủ đến sáng hôm sau, bị chuông báo thức đánh thức.

Theo đồng hồ sinh học của cô, hiếm khi ngủ đến giờ này. Cô mệt mỏi rời giường bước vào phòng tắm, vai vẫn còn đau nhức khiến việc rửa mặt cũng không thoải mái.

Sau khi đến trường, vừa ngồi vào chỗ là cô bắt đầu điên cuồng làm bài tập bù.

Ngồi cạnh cô là Thiệu Thanh Hòa cũng đang bận rộn, cậu ta cũng phải đợi đến trường mới bắt đầu làm bài tập, dù xin nghỉ thì bài tập vẫn phải nộp.

Hai “học thần” ngồi cạnh nhau, cùng nhau cắm cúi làm bài tập, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.

Kết quả là chẳng bao lâu sau, Đồng Duyên lại ngang nhiên bước vào lớp Hỏa Tiễn, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Hứa Hân Đóa, còn lấy luôn một cây bút trên bàn cô: “Còn gì cần viết nữa không?”

Hứa Hân Đóa cũng không khách sáo, ném cho cậu ta một quyển vở: “Giúp tôi chép từ vựng.”

“Ừ.” Đồng Duyên đáp xong thì cúi đầu nghiêm túc viết bài giúp cô.

Thiệu Thanh Hòa đang viết thì ngẩng đầu nhìn hai người họ, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Cùng là làm bài tập, sao cảm giác lại khác hẳn thế này?

Mục Khuynh Diệc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy. Từ lúc Đồng Duyên bước vào lớp, kéo ghế của giáo viên ngồi trước mặt Hứa Hân Đóa, rồi bắt đầu làm bài tập giúp cô một cách hết sức tự nhiên. Sau khi quan sát toàn bộ quá trình, Mục Khuynh Diệc chỉ có thể thầm nghĩ: hai người này phối hợp một cách thuần thục đến mức không cần ai nhắc nhở điều gì.

Không chỉ Thiệu Thanh Hòa, Mục Khuynh Diệc ngạc nhiên, mà cả lớp Hỏa Tiễn cũng sốc nặng. Học thần của lớp quốc tế lại tự nhiên vào lớp Hỏa Tiễn để giúp học thần mới của lớp Hỏa Tiễn làm bài tập?!

Lâu Hử bước tới, cúi người nhìn theo một hồi rồi hỏi: “Anh Duyên, đây là lớp Hỏa Tiễn đấy.”

“Thì sao?” Đồng Duyên vừa viết bài vừa đáp nhỏ.

“Cậu vào cũng tự nhiên quá rồi đó?”

“Trước khi vào lớp mấy người còn cần phải khấn vái gì nữa không?”

“Thì… cũng không cần…”

Lâu Hử đứng bên cạnh hai người họ nhìn một lúc lâu, đột nhiên giơ điện thoại lên, chụp liền ba tấm ảnh của bốn người đang ngồi cùng nhau. Khi cả bốn người đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô thì cô còn tranh thủ chụp thêm một tấm cuối cùng rồi vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.

Cảnh tượng hiếm có thế này, nhất định phải lưu lại làm kỷ niệm!

Đồng Duyên không để ý gì, chỉ nhìn Lâu Hử rời đi rồi tiếp tục giúp Hứa Hân Đóa làm bài tập, miệng còn lẩm bẩm: “Trước kia tôi còn tưởng Lâu Hử là người bình thường nhất trong đám bạn gái cũ của ngụy Lam, vì cô ta chia tay không khóc, không làm loạn, cũng không đòi tiền. Bây giờ nghĩ lại… cô ta có khi là bất thường nhất.”

“Nhưng mà… đứa nào cũng xinh.”

“Tiêu chuẩn chọn bạn gái duy nhất của Ngụy Lam là phải xinh.”

Viết xong bài tập giúp Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên vẫn còn càu nhàu: “Lớp Hỏa Tiễn các cậu làm bài tập kiểu gì vậy? Nhiều muốn chết!”

“Tôi cũng thấy thế.” Hứa Hân Đóa trả lời.

Lớp quốc tế vốn nhẹ nhàng hơn lớp thường, bài tập cũng ít, không phải lao vào ôn thi như học sinh lớp 12, thi xong IELTS hay TOEFL rồi thì gần như không còn cửa ải nào lớn nữa.

Lớp thường thì đúng là áp lực cực lớn.

Đồng Duyên đưa tay bóp bóp vai Hứa Hân Đóa: “Vai còn đau không?”

“Đau ê ẩm.”

“Trưa nghỉ tôi xoa cho cậu, giờ tôi về lớp đây.”

“Ừ.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 129: Ly hôn



Sau khi Đồng Duyên đi rồi, Mục Khuynh Diệc dường như không nhịn được nữa, hỏi: “Cậu ấy xoa vai cho em á?”

Hứa Hân Đóa với Đồng Duyên thân đến mức này nên với cô những hành động như vậy rất tự nhiên, cô cũng chẳng để tâm, vừa sắp xếp lại bài tập trên bàn vừa đối chiếu với danh sách trên bảng, tùy ý gật đầu.

Thiệu Thanh Hòa còn chưa viết xong, vẫn đang chạy đua với thời gian, người lúc nào cũng cười tủm tỉm giờ cũng nhăn mày nghiêm túc.

Thì ra học thần cũng có lúc bị bài tập đè gục.

Sau khi tiết đọc buổi sáng kết thúc, Thiệu Thanh Hòa mới viết xong bài, đặt bút xuống bắt đầu xoa cổ tay, nhìn thấy Hứa Hân Đóa đang ăn vặt.

Cô như thể là chủ tiệm tạp hóa vậy, trong cặp chẳng thấy có gì ngoài đồ ăn vặt, tiện tay lấy cái là một gói, vậy mà lại không hề mập lên.

“Làm người mẫu không cần kiểm soát vóc dáng à?” Thiệu Thanh Hòa thuận miệng hỏi.

"Tôi bị dạ dày yếu, ăn uống hấp thụ không tốt lắm, nên tăng cân chậm hơn người bình thường. Với lại, mấy thứ dễ béo như trà sữa thì tôi cũng không đụng tới."

Thiệu Thanh Hòa bỗng nhiên ghé sát lại gần Hứa Hân Đóa, nói: “Chữ của cậu và Đồng Duyên thật sự rất giống nhau.”

Hứa Hân Đóa thuận miệng đáp: “Ồ, chắc trùng hợp thôi.”

“Bạn gái cũ của Ngụy Lam cậu gặp nhiều rồi à? Mà chẳng phải hai người mới quen nhau sao?”

“Xem qua ảnh thôi.”

Thiệu Thanh Hòa vẫn cười mỉm nói tiếp: “Những thứ cậu giỏi, trùng hợp là Đồng Duyên cũng giỏi. Hai người thật sự có duyên đấy.”

Hứa Hân Đóa nhìn Thiệu Thanh Hòa, không trả lời.

Thiệu Thanh Hòa vẫn giữ nụ cười, lấy sách ra bắt đầu vào tiết học.

Hứa Hân Đóa biết Thiệu Thanh Hòa không hiểu quá nhiều, không thể giống như Doãn Họa để ý từng chi tiết, phát hiện được bí mật của bọn họ.

Điều Thiệu Thanh Hòa nghi ngờ lúc này, chỉ là cảm thấy cô và Đồng Duyên có thể đã quen biết từ rất sớm.

Còn là quen nhau thế nào, quen khi nào, thì cậu ta không biết được.

Kết thúc một ngày học, Hứa Hân Đóa mệt mỏi trở về nhà. Xe còn chưa dừng hẳn, cô đã thấy mẹ Mục đang đứng chờ trước cửa biệt thự của Doãn Họa.

Cô do dự một chút rồi vẫn xuống xe, bước tới hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”

“Mẹ đến gặp con.”

“Con không muốn về đó, cũng sẽ không về. Hôm đó con đã nói rất rõ rồi, chúng ta coi như chưa từng quen biết.”

Mẹ Mục vẫn cố gắng mỉm cười với Hứa Hân Đóa: “Đóa Đóa à, mình có thể tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện một lát không? Mẹ thật sự rất lo cho con.”

Hứa Hân Đóa hít sâu một hơi, đeo balô đi trước, dẫn mẹ Mục vào trong biệt thự của Doãn Họa.

Biệt thự của Doãn Họa có một phòng kính nhỏ, nhìn thẳng ra khu vườn.

Hứa Hân Đóa tiện tay tháo balô xuống, rất nhanh đã có người giúp việc tới cầm lấy túi và áo khoác của cô, sau đó mang trà tới, còn hỏi mẹ Mục có sở thích gì không.

Mẹ Mục tỏ ra rất khách sáo, đối với người giúp việc cũng rất lễ độ. Bà ngồi xuống, nhìn Hứa Hân Đóa hỏi: “Con ở đây có quen không?”

"Ừm, ở đây tốt hơn ở nhà họ Mục, họ đối xử với con rất tốt, hơn nữa, họ tôn trọng con."

Câu nói ấy lại khiến mẹ Mục trong lòng chua xót: "Ồ... vậy là tốt rồi."

Hứa Hân Đóa cố ý không gọi Doãn Họa xuống, cô muốn xem mẹ Mục đến đây vì mục đích gì — là vì Doãn Họa, hay muốn cô quay về.

Cô cầm ly trà lên, uống một ngụm hồng trà rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mẹ Mục liếc nhìn xung quanh, thấy không có người nào khác mới thả lỏng hơn một chút, nói: "Mẹ chỉ là rất lo cho con, sợ con sống một mình bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, hoặc sống không tốt."

“Chuyện đó thật sự mẹ nghĩ nhiều rồi, chỉ cần không ở nhà họ Mục là con đã thấy an toàn, cũng sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”

“Ừ, mẹ biết… Khi con ở nhà đã phải chịu nhiều ấm ức. Mẹ cũng từng nghĩ, nếu mẹ rơi vào hoàn cảnh như vậy chắc chắn cũng sẽ rất buồn.”

“Vậy thì xin bác buông tha cho con đi.”

“Mẹ không phải đến để khuyên con quay về. Mẹ muốn hỏi con một chuyện.”

Câu nói này khiến Hứa Hân Đóa hơi bất ngờ. Chẳng lẽ bà ta muốn cô cứ ở lại nhà Doãn Họa, nhà họ Mục thì vẫn giữ quan hệ với cô, như vậy có thể nương nhờ vào nhà họ Đồng? Nghe đến đã thấy ghê tởm rồi.

Nhưng lời mẹ Mục nói tiếp theo lại khiến cô càng bất ngờ hơn: “Nếu mẹ và ba con ly hôn, con có bằng lòng sống với mẹ không?”

Hứa Hân Đóa thật sự sửng sốt, nhìn mẹ Mục một lúc lâu rồi bật cười khẩy, hỏi lại: “Sao? Việc con trở về còn khiến hôn nhân của hai người rạn nứt à? Con không những có thể khiến nhà họ Mục phá sản, giờ còn khiến tình cảm hai người tan vỡ nữa? Con lại phải gánh thêm cái tội trời ơi đất hỡi gì nữa đây?”

“Mẹ cũng chỉ khi con trở về mới phát hiện ra, giữa mẹ và ba con thật sự có rất nhiều vấn đề. Trước kia sống yên ổn nên không nhận ra, nhưng bây giờ chuyện xảy ra rồi, những mâu thuẫn tiềm ẩn cũng bộc phát. Mẹ ngày càng không chịu nổi ông ấy. Mẹ muốn ly hôn. Sau khi ly hôn, mẹ mong con sẽ đến sống với mẹ. Mẹ thật sự không hiểu gì về con cả. Con biết nhiều thứ như vậy, mà mẹ lại chẳng biết gì…”

Hứa Hân Đóa nghe xong thì cảm thấy bực bội, cầm ly hồng trà lên uống một ngụm lớn.

Cô không muốn nhìn mẹ Mục, trong lòng cô không có chút tình cảm nào với người phụ nữ ấy. Giờ đây, những điều mẹ Mục nói ra chỉ càng khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy phiền lòng.

Mẹ Mục cũng biết mình hơi đường đột, nhưng vẫn cố tiếp tục, bởi bà biết nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ sẽ khó mà gặp lại Hứa Hân Đóa lần nữa.

“Đóa Đóa, mẹ biết mẹ không phải một người mẹ tốt. Trước đây mẹ quá yếu đuối, không thể bảo vệ con. Trong lòng mẹ thực sự rất đau, sau khi con rời đi, tim mẹ như rỉ máu. Dù gì con cũng là máu mủ ruột thịt của mẹ, mẹ sao có thể không cần con được?”
 
Back
Top Bottom