Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 110: Chương 110



Cô mới chuyển đến lớp này chưa bao lâu đúng không? Biết Đồng Duyên vì từng ngồi cùng bàn lớp quốc tế là bình thường. Là người nhà với Mục Khuynh Diệc, thân với Thiệu Thanh Hòa cũng không có gì lạ.

Nhưng ngay cả với Ấn Thiếu Sơ lớp mười cũng có thể từ đánh nhau chuyển thành bạn bè?

Chuyện trước kia rùm beng như vậy, đáng lẽ phải là nước với lửa mới đúng chứ? Sao bây giờ nhìn như thân thiết vậy trời?

Lại nhìn về phía Hứa Hân Đóa—rõ ràng học giỏi đến thế, vậy mà chẳng hề có dáng vẻ của một "học thần" chút nào.

Cô lại quen biết với đủ kiểu người “không yên phận”, mấy người đó lại còn thường xuyên đến lớp tìm cô. Mới chuyển lớp được nửa buổi mà đã tạo nên một trận thế lớn đến thế, sau này còn thế nào nữa?

Quá mức rồi chứ?

Học thần xã hội à?

Mới chuyển đến chưa bao lâu mà đã bước chân vào vòng giao thiệp cao cấp nhất của trường Gia Hoa rồi.

Đỉnh thật đấy…

Lại nhìn sang Mục Khuynh Dao, đến cả vị hôn phu cũng chẳng buồn để tâm tới cô ta nữa.

Mục Khuynh Diệc cầm tuýp thuốc mỡ của Hứa Hân Đóa lên nhìn một chút, hôm nay mới là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với Hứa Hân Đóa:
“Em thường mang theo loại thuốc này à?”

“Ừ, dù sao thì em cũng hay đánh nhau.”

Mục Khuynh Diệc ngạc nhiên hỏi: “Em hay đánh nhau?”

“Đúng rồi đó, bọn trẻ dưới quê bọn em có đứa như em, thô lỗ chẳng biết lễ nghi gì cả.”

Mục Khuynh Diệc đặt tuýp thuốc lại lên bàn cô, cầm sách đứng dậy rời khỏi lớp—rõ ràng là đi học tiếp. Lớp Hỏa Tiễn theo hình thức lớp học luân chuyển, nên số tiết học cố định học chung không nhiều.

Thiệu Thanh Hòa nhìn Hứa Hân Đóa, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, quay người rời đi.

Có lẽ cậu ta định thay Mục Khuynh Diệc nói đỡ vài câu, nhưng lại không mở miệng nổi.

Dù sao câu nói ban nãy của Hứa Hân Đóa đúng là có chút sắc bén.

Tan học, Hứa Hân Đóa bảo Đức Vũ lái xe chở mình đến siêu thị. Vào bên trong, cô chọn các nguyên liệu cần thiết để nấu cháo bắp. Sau đó lại tiện tay mua thêm vài món đồ dùng sinh hoạt, xách theo tất cả đến nhà của Doãn Họa.

Gần đây Doãn Họa đang ở trong thành phố. Bà đã không còn ở cái tuổi "hot" như thời còn là lưu lượng nữa, chỉ khi nào có kịch bản hay mới xuất hiện, còn không thì cứ nghỉ ngơi trong nhà, nên dạo này khá rảnh rỗi.

Hứa Hân Đóa vừa xách đồ bước vào, Doãn Họa đang cầm kịch bản cũng đặt xuống đi tới hỏi: “Mua gì thế?”

Doãn Họa vốn thích yên tĩnh, thường ngày đọc kịch bản đều ngồi trong thư phòng, hôm nay lại ngồi ở phòng khách, rõ ràng là đang chờ Hứa Hân Đóa tan học về.

Với đứa con gái đột nhiên xuất hiện này, Doãn Họa vẫn rất quan tâm.

“Ồ, Đồng Duyên nói muốn ăn cháo, con nấu cho cậu ấy.” Hứa Hân Đóa vừa nói vừa xách đồ đi vào bếp.

“Cưng chiều nó vừa thôi, để dì giúp việc nấu là được, con đi nghỉ đi.”

“Không sao ạ, thực ra cũng không cần canh bếp suốt, nấu xong cho vào nồi là được rồi.” Hứa Hân Đóa vừa nói vừa bước vào bếp, bắt đầu tự tay chuẩn bị nồi cháo cho Đồng Duyên.

Người giúp việc trong bếp định ra tay giúp nhưng thấy cô làm việc rất thành thạo, chỉ cần chỉ cho cô chỗ để đồ là xong.

Nấu xong, Hứa Hân Đóa vẩy nước trên tay, bước ra nói:
“Bác gái, cuối tuần này con có vòng chung kết cuộc thi piano, bác có muốn đến xem không ạ?”

“Ừ, tất nhiên rồi. Con có lễ phục phù hợp không? Lần trước hình như cái váy đó không vừa lắm.”

“Dạ, váy đó là mua ở trung tâm thương mại thôi, phần ngực vừa nhưng phần eo thì hơi rộng, nhìn cứ lùng thùng sao ấy.”

“Bác có mấy bộ lễ phục, con qua đây thử xem có cái nào hợp không.”

Doãn Họa – mấy người nghệ sĩ trong giới giải trí như bà, đi thảm đỏ thường có lễ phục. Có cái là đi thuê, có cái mua, hoặc do nhãn hàng tài trợ tặng.

Doãn Họa thì điều kiện tốt hơn, hầu hết đều là đặt may riêng. Sau khi mặc xong thì lễ phục cũng được giữ lại ở nhà. Bà dẫn Hứa Hân Đóa lên lầu, đi vào một phòng để quần áo cực kỳ rộng, bên trong chất đầy váy vóc.

Hứa Hân Đóa vừa bước vào đã không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, rồi lặng lẽ đi theo Doãn Họa.

Lúc còn trong thân xác của Đồng Duyên, cô chưa từng đặt chân vào nơi này.

Doãn Họa chỉ vào một chiếc váy lễ phục rồi nói với Hứa Hân Đóa:
“Chiếc này là bác thích nhất đấy. Năm đó bác đoạt Ảnh hậu là mặc cái này. Nhiều năm rồi vẫn không nỡ bỏ, giờ nhìn lại vẫn không lỗi mốt. Chỉ mặc đúng một lần thôi, con mặc đi thi chắc là ổn.”

“Đẹp thật.” Hứa Hân Đóa đưa tay chạm vào, những chi tiết trang trí trên váy vẫn còn rất tinh xảo.

Điểm đặc biệt của chiếc váy này là phần chân váy được khâu kín những viên pha lê Swarovski. Có thể tưởng tượng được khi di chuyển dưới ánh đèn, chiếc váy này sẽ lấp lánh đến nhường nào.

“Thử xem sao.” Doãn Họa đích thân lấy váy xuống.

Hứa Hân Đóa gật đầu, cầm váy đi thay. Khi cô bước ra, Đồng Duyên cũng vừa ở trong phòng, dường như đang bàn chuyện chuyển lớp với Doãn Họa.

Đồng Duyên nghiêng đầu nhìn Hứa Hân Đóa một cái rồi nói đúng hai chữ: “Đổi đi.”

Doãn Họa không hiểu, thắc mắc: “Đẹp mà?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 111: Chương 111



Đồng Duyên dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trước ngực: “Chỗ này sao lại có hình giọt nước? Nhìn thấy cả… rồi.”

Quả thật lộ một chút kh* ng*c, nhưng cũng không đến mức quá lố.

Doãn Họa chống cằm nhìn kỹ, rồi hỏi: “Mặc cái này đi thi có vẻ không trang nghiêm lắm nhỉ?”

Đồng Duyên lập tức phụ họa: “Chính là không trang nghiêm.”

Nói xong cậu đảo mắt nhìn quanh, chỉ vào một chiếc váy khác: “Chiếc này đi.”

Váy dài, tay dài, là kiểu lễ phục mà Doãn Họa mặc khi đã có tuổi, không thể khoe vai khoe chân nữa.

Doãn Họa liếc trắng mắt nhìn Đồng Duyên một cái, rồi chỉ vào một chiếc khác: “Chiếc này đi, vừa trang nhã vừa đứng đắn.”

Hứa Hân Đóa cầm váy đi thay, trước khi đi còn trừng mắt liếc Đồng Duyên một cái.

Đồng Duyên thấy thế vô cùng khó hiểu, hỏi Doãn Họa: “Cô ấy trừng mắt với con làm gì?”

Doãn Họa thở dài: “Con gái thay đồ ra, con phải khen đẹp.”

Đồng Duyên: “…”

Một lúc sau, cậu mới hiểu ra, gật đầu.

Lúc này Hứa Hân Đóa từ phòng thay đồ bước ra, đi tìm Doãn Họa nói: “Bác ơi, khóa kéo kéo không lên.”

Đúng lúc đó, Đồng Duyên lên tiếng: “Đẹp lắm.”

Hứa Hân đóa nhìn chằm chằm vào Đồng Duyên một lúc lâu, rồi bỗng nhiên phản bác: “Tôi không có mập đâu!”

Đồng Duyên “???”
Lại làm sao nữa?

Bộ lễ phục này thực ra rất hợp với dáng người của Hứa Hân Đóa, mặc lên trông rất vừa vặn và phù hợp để đi thi.

Doãn Họa đứng bên cạnh cô, nói: “Thân hình của hai chúng ta đúng là khá giống nhau, số đo ba vòng cơ bản tương đồng, chỉ là mấy năm nay bác có hơi phát tướng một chút.”

Hứa Hân Đóa lập tức phủ nhận: “Không có đâu, bác vẫn rất xinh đẹp.”

Doãn Họa nghe vậy thì cười tít mắt một lúc lâu, rồi nghĩ ngợi một chút, nói: “Để bác đi tìm cho con một bộ trang sức phù hợp, con vào thay đồ trước đi.”

Nói xong Doãn Họa liền rời khỏi phòng, Hứa Hân Đóa cũng bước vào sau tấm rèm để thay đồ.
Lúc này, Đồng Duyên đứng ở ngoài chờ, chẳng bao lâu thì nghe thấy Hứa Hân Đóa nhỏ giọng gọi cậu.

Đồng Duyên đi tới, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

“Dây kéo kéo không xuống được…”

Đồng Duyên liền đưa tay giúp cô kéo khóa xuống, nhưng quả thật hơi kẹt, liền nói: “Chắc do lâu rồi không mặc, dây kéo bị kẹt rồi. Sau này bảo người sửa lại. Cậu vén tóc lên đi, đừng để kẹp vào tóc.”

Hứa Hân Đóa nghe lời buộc tóc lại, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

Đồng Duyên cúi người nhìn kỹ gáy của cô, chiếc cổ thon dài không hề có cơ bắp dư thừa, bờ vai vuông tựa như thiên nga hiện rõ trước mắt.

Cậu vội vàng dời mắt đi, nghiêm túc kéo dây kéo xuống. Quả nhiên chỉ cần vượt qua đoạn bị kẹt, dây kéo lập tức tuột hết. Bộ lễ phục là dạng cúp ngực, lại khá nặng, nên khi dây kéo bung ra thì váy lập tức trượt xuống.

Ngay trước mắt Đồng Duyên là tấm lưng trần của Hứa Hân Đóa, váy như sắp rơi hẳn xuống, cậu vội vã đưa tay đỡ lấy, không ngờ lại ôm cả cô vào lòng.

Hứa Hân Đóa hoảng hốt buông tóc ra, trong lúc giữ chặt bộ đồ, cô ngẩng đầu lên và đụng phải lòng của Đồng Duyên, ánh mắt hai người gặp nhau.

Trong mắt Đồng Duyên, khoảnh khắc đó như quay chậm, tóc cô rơi xuống, cùng với vẻ mặt hoảng loạn, lộ ra sự bất lực hiếm thấy của một cô gái nhỏ.

Đồng Duyên nuốt một ngụm nước bọt, trái tim "thình thịch thình thịch" đập loạn xạ, như thể muốn rời khỏi lồ ng ngực, lao về phía Hứa Hân Đóa.

Lúc này, đúng lúc Doãn Họa cầm đồ trang sức bước đến, Đồng Duyên phản xạ tự nhiên là kéo rèm lên, che kín cả hai người.

Khi Doãn Họa đến, vẫn đang nói: "Bác thấy chiếc vòng cổ này là phù hợp nhất, không quá nổi bật…"

Sau khi rèm được kéo lên, Doãn Họa dừng lại một chút, rồi cười nói: "Vậy mẹ xuống dưới lầu chờ ăn cháo do Đoá Đoá làm."

Hứa Hân Đóa muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì, khi Doãn Họa rời đi, cô vừa giữ bộ đồ vừa nâng chân đá Đồng Duyên ra ngoài: "Cậu đi ra ngoài, không cần cậu nữa."

"Ồ ồ." Đồng Duyên buông Hứa Hân Đóa ra và lập tức rời khỏi rèm.

Đứng bên ngoài rèm, cậu có thể nghe thấy tiếng Hứa Hân Đóa thay đồ, và cảm giác như máu trong cơ thể cậu đang sôi sục, sắp bùng nổ.

Khi đã xác nhận được tình cảm của mình, những suy nghĩ trong đầu cậu thật sự rất nhiều.

Cậu xoa xoa má nóng bỏng của mình rồi đi xuống lầu, sợ bị phát hiện, còn đặc biệt vào nhà vệ sinh rửa mặt một lần.

Rửa mặt xong, Đồng Duyên nhìn vào gương và phát hiện tai cậu đỏ bừng.

Cậu trước đây sao không nhận ra mình lại... dễ mắc cỡ như vậy, cứ như một đứa trẻ ngượng ngùng.

Cậu phải mất một lúc lâu để bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài, ngồi vào bàn ăn chờ cháo.

Kết quả là, cậu thấy người hầu đang bày đồ ăn, Hứa Hân Đóa cũng đã thay đồ xong, đi qua và nói: "Cháo phải hầm một lúc, cậu đợi một chút, tôi và bác gái ăn cơm trước."

"Hả?!" Đồng Duyên ngạc nhiên vô cùng.

Kết quả là, hai mẹ con thật sự bắt đầu ăn cơm, cậu chỉ còn biết ngồi nhìn mà chờ cháo.

Chọn lựa của cậu mà, đành phải chịu đói.

Ăn xong, Doãn Họa cầm kịch bản lên lầu: "Bác lên lầu xem kịch bản đây, nhớ mang cho bác một bát cháo khi nó xong."

Hứa Hân Đóa lập tức đáp: "Vâng."

Sau đó, Hứa Hân Đóa ngồi trong phòng ăn làm bài tập, thỉnh thoảng nhìn qua nồi cháo.

Đồng Duyên lấy sách quốc tế ra đọc, hỏi cô: "Cuối cùng cũng chịu làm bài tập rồi à?"

"Ừm, bài tập lớp Hỏa Tiễn nhiều hơn lớp quốc tế nhiều lắm."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 112: Chung kết



Hứa Hân Đóa thật ra ở nhà cũng làm bài tập, chỉ là làm một chút thôi, để dành làm trong thời gian tự học sáng.

Sau khi vào lớp Hỏa Tiễn, cô mới nhận ra rằng điểm số ở lớp đó có lẽ là do lượng bài tập chất đống mà ra, thật đáng sợ.

Đồng Duyên lúc này bắt đầu trêu Hứa Hân Đóa: "Cậu đáng đời."

Hứa Hân Đóa hừ nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục làm bài tập, thỉnh thoảng lại chạy vào bếp xem cháo.

Khi cháo đã xong, Hứa Hân Đóa múc một bát mang lên lầu cho Doãn Họa.

Sau đó, cô múc một bát nữa, đặt trước mặt Đồng Duyên.

Đồng Duyên lại chẳng chịu dừng, nói: "Cháo nóng thế mà không thổi cho tôi sao?"

"Cậu không tự thổi được à?"

"Cậu đang trêu tôi à!"

Hứa Hân Đóa chỉ còn cách múc cháo, thổi một chút rồi đưa lại cho Đồng Duyên.

Đồng Duyên lại không biết xấu hổ nói: "Cậu đút cho tôi đi."

Hứa Hân Đóa bị sốc: "Tôi còn phải đút cho cậu sao?!"

"Vì để ăn cháo, tôi đã không ăn tối, giờ không còn sức nữa, mà cậu không phải đang trêu tôi à?"

Hứa Hân Đóa có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ, khi cô kéo ghế di chuyển, hành động của cô mạnh mẽ đến mức như muốn giết người, tiếng động mạnh mẽ như đập vỡ sàn nhà. Nhưng khi cầm thìa thổi cháo, vẻ mặt cô lại dịu dàng như vậy.

Cô tiếp tục đút cháo cho Đồng Duyên.

Đồng Duyên vui vẻ ăn, vừa ăn vừa gật đầu: "Tinh túy của bà nội cậu, cậu học được tám phần rồi."

"Ngon không?" Hứa Hân Đóa hỏi.

"Ừm, ngon."

"Có muốn thêm chút đường không?"

"Tôi là trẻ con à? Không cần! Tiếp tục đút đi!"

Hứa Hân Đóa nghiến răng tiếp tục đút cháo cho Đồng Diễn, cậu ta ăn một miếng lại một miếng, còn thỉnh thoảng nhìn cô.

Trong khoảnh khắc hai người đối diện, Hứa Hân Đóa cảm thấy ánh mắt của Đồng Duyên đầy quyến rũ, mang chút ấm áp, vừa mơ hồ lại vừa lãng mạn.

Kết quả, cô nghe thấy mình hỏi: "Cậu có biết không, cậu thế này thật sự rất dễ bị đánh không?"

Đồng Duyên lập tức thu lại tất cả sự dịu dàng, đưa tay lấy thìa tự múc cháo uống.

Hứa Hân Đóa cầm bút chuẩn bị tiếp tục làm bài tập, thì Đồng Duyên đột ngột đút cho cô một thìa cháo. Cô theo phản xạ ăn luôn, sau đó nhíu mày: "Cái thìa cậu dùng rồi phải không?"

"Có vấn đề gì sao?" Đồng Duyên nói xong, lại ăn một thìa nữa, vẫn dùng cái thìa đó.

"Không có gì." Hứa Hân Đóa nuốt cháo xuống, tiếp tục cúi đầu nhìn sách, nhưng đôi má cô không kiểm soát được mà đỏ bừng.

Đồng Duyên tạm thời không làm ầm ĩ nữa, và cậu bắt đầu quyết định thử học các môn của lớp thường, sau đó sẽ tham gia kỳ thi của lớp thường. Trước khi chưa đạt được thành tích đủ vào lớp Hỏa Tiễn, cậu sẽ không hành động bừa bãi.

Hứa Hân Đóa chính thức bắt đầu học ở lớp Hỏa Tiễn. Cô gần như là một người trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt, bất kỳ nơi nào cũng có thể thích nghi.

Lớp học có thể có sự không thân thiện, nhưng Hứa Hân Đóa có cách để khiến họ càng không vui hơn. Dần dần, mọi người đều biết Hứa Hân Đóa là người "có gai", vì vậy không ai dám trêu chọc cô nữa.

Vào thứ Bảy, Hứa Hân Đóa tham gia chung kết của cuộc thi.

Ngày thứ Sáu thực ra còn một vòng thi nữa, nhóm nghiệp dư có thêm một vòng thi so với nhóm chính thức, và Hứa Hân Đóa tiếp tục đứng đầu trong phần đánh giá, dễ dàng vượt qua vòng sơ khảo.

Đến ngày thứ Bảy của chung kết, cuối cùng nhóm nghiệp dư và nhóm chính thức cùng thi đấu tại một sân thi. Lần này, số lượng khán giả tăng lên rất nhiều, có thể thấy mức độ không được coi trọng của nhóm nghiệp dư.

Mục Khuynh Dao, một ứng viên sáng giá cho chức vô địch, gia đình đương nhiên rất chú trọng, bố mẹ cô ta cũng đến. Họ định gọi Mục Khuynh Diệc cũng đến, nhưng Mục Khuynh Diệc nói hôm nay phải học bổ sung, dù có thế nào cũng không đến.

Thực ra, Mục Khuynh Diệc đã nhận ra thái độ của Mục Khuynh Dao đối với Hứa Hân Đóa, và anh ta thậm chí có chút phản cảm với người em gái này.

May mắn thay, gia đình Thẩm và Thẩm Trúc Hàng đều có mặt.

Mối quan hệ giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao đã có sự hòa hoãn, nhưng không còn như trước nữa, vì Mục Khuynh Dao, gần đây Thẩm Trúc Hàng luôn bị người khác chế nhạo và buộc phải chuyển lớp, trong lòng cậu ta vẫn có chút oán giận Mục Khuynh Dao. Tuy nhiên, giữa hai gia đình vẫn có hôn ước, Thẩm Trúc Hàng vẫn cố gắng thể hiện thái độ tốt.

Khi năm người ngồi ở khu vực khán giả và chờ đợi, đột nhiên có một làn sóng xôn xao.

Mọi người đồng loạt nhìn lên tầng hai, nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau, họ nghe những người khác bàn tán: "Hình như có một ngôi sao đến xem thi đấu, họ chọn ngồi ở tầng hai để giữ kín nhưng vẫn bị nhận ra."

"Là ai vậy?"

"Không biết."

Họ không để tâm nhiều, tiếp tục chờ đợi.

Hai gia đình vẫn đang trò chuyện với nhau, Cha Thẩm hỏi: "Dao Dao là người thứ mấy lên sân khấu?"

Cha Mục ngay lập tức cười nói: "Dao Dao là người mở màn, thứ tự được xếp theo điểm số cao trong các vòng thi trước, Dao Dao sẽ là người đầu tiên."

Cha Thẩm ngạc nhiên: "Thế này đã xếp thứ tự rồi, còn phải thi đấu nữa sao?"

Cha Mục giải thích: "Đây là thành tích tích lũy từ các vòng thi trước, để dành cho các thí sinh xuất sắc được mở màn. Đến vòng chung kết, chỉ còn xét vào phần thi của ngày hôm đó."

Cha Thẩm gật đầu: "Ừ, nếu Dao Dao không căng thẳng, chắc chắn không vấn đề gì với vị trí đầu tiên."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 113: Chương 113



Cha Mục vô cùng hài lòng với điều này: "Đúng vậy, Dao Dao từ nhỏ đã chăm chỉ luyện đàn, hồi bé cũng không ít lần khóc, thành tích hiện tại chính là kết quả của sự nỗ lực."

Trong khi họ đang nói chuyện, cuộc thi chính thức bắt đầu. MC đã có những lời chào mừng, sau đó thông báo thí sinh đầu tiên lên sân khấu, và đương nhiên là Mục Khuynh Dao.

Mục Khuynh Dao hôm nay ăn mặc rất phù hợp, chiếc váy được may riêng, giúp cô ta tôn lên những ưu điểm và che giấu những khuyết điểm, cùng với lớp trang điểm tinh tế, khi bước lên sân khấu trông cô ta thật tự tin, thanh lịch và duyên dáng.

Mẹ Thẩm nhìn Mục Khuynh Dao hài lòng nói: "Dao Dao càng ngày càng có khí chất hơn."

Cha Mục cũng đáp lại: "Đúng vậy, cũng đã là cô gái lớn rồi."

Mục Khuynh Dao biết rằng đây là cơ hội quan trọng để cô lấy lại lòng tin của cha mẹ và Thẩm Trúc Hàng, vì vậy cô cần phải nắm bắt tốt thời điểm này.

Mối quan hệ với mọi người trong trường có thể để sau, việc điều chỉnh quan hệ với những người này mới là điều cấp bách.

Vì thế, trong khoảng thời gian ở nhà này, cô thực sự đã luyện tập rất chăm chỉ. Cộng thêm việc cô đã chơi đàn piano khá tốt từ trước, chiến thắng giải nhất lần này gần như là điều chắc chắn.

Cô chọn bản nhạc là "Nocturne No. 20" của Chopin.

Bản nhạc có giai điệu rất du dương, rất thích hợp để thưởng thức trong một không gian yên tĩnh. Nó có thể giúp tâm hồn người ta lắng đọng, trong sự dễ chịu lại pha lẫn một chút linh động.

Lần này, trạng thái và biểu diễn của cô đều rất xuất sắc, cô đã phát huy hết khả năng của mình. Sau khi kết thúc phần biểu diễn, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang dội không ngớt, khiến cô cảm thấy an tâm.

Mục Khuynh Dao đứng dậy chào khán giả, sau đó đi xuống sân khấu, có một vài giáo viên đến khen ngợi cô, nói rằng cô biểu diễn rất tốt.

Những giáo viên này là những người cô đã gặp trong các cuộc thi trước, họ cũng khá quan t@m đến cô. Mục Khuynh Dao ra tay hào phóng, thường xuyên mua nước cho các thầy cô, mời ăn trưa, vì vậy các thầy cô có ấn tượng rất tốt về cô.

Sau khi hoàn thành phần thi, Mục Khuynh Dao đi sang một bên chờ đợi.

Do đôi giày cao gót của cô khá cao, cô vào khu thay đồ để thay giày và nghỉ ngơi một chút, bỗng nghe thấy một vài nhân viên thì thầm.

"Thí sinh vừa rồi chơi đàn khá tốt nhỉ?"

"Ừ, đúng là rất tốt, là ứng viên nặng ký cho giải nhất đó."

"Chắc chắn là cô ấy sẽ giành giải nhất thôi?"

"Không chắc đâu, hôm thứ Tư vừa rồi, có một thí sinh ở nhóm nghiệp dư chơi cùng bài với cô ấy, điểm số lại cao hơn cô ấy."

"Nhóm nghiệp dư? Không thể nào chứ? Có phải thầy cô bên đó dễ tính, chỉ cần biểu diễn tốt là cho điểm cao không?"

"Không biết nữa, nghe nói có một con ngựa đen ở nhóm nghiệp dư."

Mục Khuynh Dao ngồi trong phòng thay đồ, bất ngờ ngây người, mãi không thể lấy lại tinh thần.

Nhóm nghiệp dư?

Cô đã nghe qua về nhóm này, nhưng chưa bao giờ để ý đến nó, vì dù sao thì những thí sinh không có chứng chỉ, làm sao có thể có người tài giỏi được?

Nghe nói, các thí sinh trong nhóm nghiệp dư đều chỉ là người yêu thích âm nhạc, có người gia đình điều kiện không tốt, không thể thuê giáo viên riêng, thậm chí cũng không tham gia lớp học piano, nhiều người tự học qua các con đường không chính thống.

Trước đây trong các cuộc thi như thế này, sự khác biệt giữa nhóm chính thức và nhóm nghiệp dư là rất rõ ràng. Tại sao lần này lại có một con ngựa đen? Có phải là người có tài năng bẩm sinh không?

Mục Khuynh Dao có chút tò mò, muốn đi xem thử phòng nghỉ của nhóm nghiệp dư, vừa đến cửa thì nhìn thấy những người đang chuẩn bị trong đó, và ngay lập tức nhìn thấy Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa thật dễ nhận ra, chỉ cần ngồi trong đám đông thôi cũng có thể thấy cô ngay lập tức, khí chất và ngoại hình rất nổi bật, là người không bao giờ bị bỏ qua.

Mục Khuynh Dao bất giác nhíu mày, chẳng lẽ con ngựa đen của nhóm nghiệp dư là Hứa Hân Đóa sao?

Lại là cô ta!

Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Mục Khuynh Dao.

Sao lại là cô ta?

Trước đây, Hứa Hân Đóa giành giải nhất trong các môn bóng bàn, tennis và đối kháng, thì còn có thể giải thích là Hứa Hân Đóa rất xuất sắc trong thể thao.

Nhưng làm sao có thể tin được cô ấy cũng chơi piano?!

Piano không phải là thứ có thể chơi tốt chỉ nhờ thể lực. Nhiều người chơi từ nhỏ, Mục Khuynh Dao từ khi còn bé đã học piano rồi.

Hứa Hân Đóa có điều kiện học piano không?

Làm sao có thể?

Dù ở nông thôn có lớp học nhạc, nhưng làm sao có piano ở đó? Liệu Hứa Hân Đóa có thể thực sự luyện tập?

Mục Khuynh Dao hoảng hốt, vội vã bỏ đi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng không làm gì cả.

Cô biết bây giờ cô làm gì cũng sẽ sai, không thể làm những việc đó nữa.

Cô không tin rằng Hứa Hân Đóa lại giỏi đến vậy.

Khi cuộc thi bước vào giai đoạn cuối, MC thông báo: “Tiếp theo là phần thi của thí sinh nhóm nghiệp dư, thí sinh đầu tiên lên sân khấu là bạn Hứa Hân Đóa, học sinh lớp 11, lớp Hỏa Tiễn của trường quốc tế Gia Hoa, với bài biểu diễn ‘Chuông’.”

Khi MC rời đi, nhiều người cảm thấy ngạc nhiên. Thí sinh nhóm nghiệp dư lại chọn một tác phẩm khó như “Chuông”?
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 114: Chương 114



Mục Khuynh Dao cảm thấy một chút kinh ngạc, đó là một canh bạc lớn.

Người ta thường nói rằng Chuông là một tác phẩm "không thể chơi được".

Hứa Hân Đóa đã từng gặp phải khó khăn trong khi luyện tập, đặc biệt là một đoạn yêu cầu cô phải nhảy qua bốn quãng tám chỉ bằng một tay rất nhanh, mô phỏng tiếng chuông, cũng là thử thách giới hạn bản thân.

Khi Hứa Hân Đóa bước ra sân khấu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, vì ngoại hình và khí chất của cô quá nổi bật.

Sự xuất hiện của cô như một cú sốc thị giác, vì con người luôn có xu hướng bị thu hút bởi những người có vẻ ngoài đẹp, đặc biệt là khi họ có phong thái tự nhiên, thanh thoát.

Khi cô ngồi xuống và bắt đầu chơi đàn, tiếng đàn của Hứa Hân Đóa mang một cảm giác linh hoạt, nhịp điệu không cứng nhắc mà rất mượt mà và dễ chịu.

Nếu Nocturne Op. 20 của Chopin mang đến cảm giác thư thái, dễ chịu, thì Chuông lại mang một sự kịch tính và mạnh mẽ.

Âm thanh của tác phẩm như những tiếng chuông vang vọng, sôi nổi và đầy năng lượng.

Trong suốt phần trình diễn, khán giả ngồi im lặng, không dám thở mạnh, chỉ đến khi Hứa Hân Đóa kết thúc mới vang lên những tràng pháo tay dài không ngớt. Màn biểu diễn này thực sự là một tiết mục xuất sắc trong một cuộc thi dành cho lứa tuổi học sinh, khó có thể tìm thấy sự so sánh.

Sau khi đứng dậy và cúi chào, Hứa Hân Đóa xuống sân khấu.

Bố mẹ nhà Mục vẫn giữ im lặng, họ không thể ngờ rằng con gái của mình lại chơi piano giỏi đến như vậy, và còn xuất sắc hơn cả con gái không cùng huyết thống với họ.

Dù trong lòng không muốn thừa nhận, họ vẫn phải công nhận rằng phần biểu diễn của Hứa Hân Đóa rõ ràng vượt trội hơn của Mục Khuynh Dao.

Âm nhạc của Hứa Hân Đóa mang đến một cảm giác thư giãn tuyệt vời.

Khi tâm trạng của vợ chồng họ Mục vẫn chưa kịp lắng xuống, bà Thẩm đột nhiên lên tiếng: "Cô gái vừa rồi hình như là con nuôi của nhà các người, trước đây chúng tôi chưa nghe nói cô ấy sẽ tham gia cuộc thi này."

Điều này khiến gia đình họ Mục cảm thấy sửng sốt, họ thậm chí không hề biết về việc Hứa Hân Đóa tham gia cuộc thi.

Cha Mục chỉ có thể gượng cười đáp: "Cũng chỉ là tham gia cho vui thôi mà."

Bà Thẩm đột nhiên thay đổi giọng điệu, giọng nói đầy vẻ ghen tỵ: "Cô con nuôi này quả thật rất tài giỏi, vừa xinh đẹp, khí chất lại tốt. Cô ấy cũng ở lớp Hỏa Tiễn à?"

Cha Mục lúc này mới giật mình nhận ra, sao Hứa Hân Đóa lại đột ngột vào lớp Hỏa Tiễn vậy?

Nhớ lại, lớp Hỏa Tiễn có học phí giảm, mà Hứa Hân Đóa lại là học sinh giỏi nhất trong kỳ thi trước, việc cô được vào lớp cũng không có gì lạ.

Hai nhà bây giờ quả thực không biết gì về tình hình của Hứa Hân Đóa cả!

Đột nhiên, Thẩm Trúc Hàng lên tiếng: "Cô ấy thi lần trước được hạng nhất, Mục Khuynh Diệc chỉ đứng thứ hai."

Bà Thẩm vô cùng ngạc nhiên, lại hỏi: "Ồ, vậy còn Khuynh Dao thì sao?"

Thâme Trúc Hàng gần đây không quan tâm nhiều đến chuyện của Mục Khuynh Dao, tùy tiện trả lời: "Chắc không nhớ nữa, khoảng từ hạng hai mươi đến ba mươi gì đó."

Mẹ Mục lập tức sửa lại: "Là hạng mười bảy."

Trong mắt của gia đình họ Thẩm, vị trí này thật ra cũng chẳng quan trọng mấy.

Dù sao thì cũng chỉ đứng ở phía sau, chẳng thể sánh bằng Hứa Hân Đóa và Mục Khuynh Diệc.

Bà Thẩm lại tiếp lời: "Cô con nuôi này quả thật rất giỏi, không ngờ gia đình các người lại nhận nuôi cô ấy, nhân dịp sinh nhật Trúc Hàng, mời cô ấy tham gia đi."

Hiện giờ, Hứa Hân Đóa không còn sống ở nhà họ Mục nữa, nên gia đình họ Mục cũng không thể mời cô con gái nuôi này đến. Cha Mục chỉ có thể cười gượng: "Con bé ấy lớn lên ở nông thôn, không quen với nhiều quy tắc, nếu đến đó dễ gặp rắc rối."

Bà Thẩm ngạc nhiên: "Không ngờ cô ấy lại có khí chất như vậy."

Cha Mục: "Chưa ở lâu, sao có thể đánh giá gì được."

Sau đó, cả hai gia đình đều không nói thêm gì nữa, nhưng ai cũng thừa hiểu rằng, kể từ khi Hứa Hân Đóa xuất hiện, lòng của cả hai nhà đều không còn yên ổn.

Gia đình họ Mục không biết rằng Hứa Hân Đóa đã giấu họ bao nhiêu chuyện.

Cô có quá nhiều điều kỳ lạ mà họ hoàn toàn không lường trước được.

Mẹ Mục càng lúc càng siết chặt tà áo, lòng đầy trăn trở. Nhìn thấy con gái, trái tim bà lại càng đau hơn. Bà nghĩ, có lẽ lúc nào đó, bà sẽ đi tìm Hứa Hân Đóa và bảo cô về ngay, đừng để cô chịu khổ ở bên ngoài nữa.

Sau khi cuộc thi kết thúc, điều bất ngờ vẫn xảy ra, Mục Khuynh Dao không chỉ không giành được hạng nhất, mà còn chỉ xếp thứ ba.

Khi gia đình họ Mục được mời tham dự, họ đã khẳng định chắc chắn rằng Mục Khuynh Dao sẽ giành hạng nhất. Kết quả thì sao? Cô ta chỉ đạt hạng ba trong cuộc thi.

Vị trí thứ nhất thuộc về Hứa Hân Đóa, con gái nuôi của gia đình họ Mục. Sau khi nhận giải thưởng, cô đứng cùng ba người đứng đầu để chụp ảnh lưu niệm. Khoảnh khắc hai cô gái đứng cạnh nhau, với sự tương phản rõ rệt, khiến Mục Khuynh Dao trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.

Dù Mục Khuynh Dao đã đi giày cao gót, nhưng chiều cao vẫn không thể sánh bằng, cô ta hoàn toàn trở thành người đứng bên cạnh, như một cái bóng.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, mọi người bắt đầu giải tán. Mục Khuynh Dao cảm thấy như thể bị sụp đổ hoàn toàn, kể từ khi nghe xong phần biểu diễn của Hứa Hân Đóa, tâm hồn cô ta như bị tan vỡ từng mảnh.

Cô ta khoác áo khoác ra khỏi hội trường và nhìn thấy ba mẹ cùng gia đình họ Thẩm. Cô bước lại gần và chào họ.

Thẩm Trúc Hàng vẫn lạnh lùng như trước, vẫn đứng một bên, nhìn qua những nơi khác mà chẳng thèm liếc mắt nhìn Mục Khuynh Dao một cái.

Sau đó, cả hai gia đình cùng đi ăn tối, bà Thẩm đột nhiên lên tiếng: "Không dẫn con gái nuôi đi sao?"

Cha Mục cười gượng: "Không, hôm nay hai gia đình khó khăn mới tụ họp một lần."

Mẹ Mục nhìn chồng mình, lòng đầy lo lắng. Bà thực sự muốn tìm Hứa Hân Đóa để nói chuyện, nhưng không thể làm vậy trước mặt hai gia đình.

Liệu có còn cơ hội nào tốt hơn sau lần này?
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 115: Chương 115



Ngay lúc đó, đột nhiên bên ngoài có một đám đông hỗn loạn, tiếng gọi và xôn xao vang lên.

Họ nhìn về phía đám đông và nhận ra đó là diễn viên nổi tiếng Doãn Họa. Mặc dù bà không theo đuổi con đường lưu lượng, nhưng vẫn rất có ảnh hưởng. Một số người nhận ra bà, không khỏi ngạc nhiên.

Sao Doãn Họa lại xuất hiện ở đây?

Tiếp theo, họ thấy Doãn Họa đi bên cạnh con trai bà, người có ngoại hình đẹp không thua gì các ngôi sao nổi tiếng, tay còn cầm một bó hoa.

Có lẽ sự ồn ào ban nãy chính là do Doãn Họa gây ra.

Cảnh mẹ con này xuất hiện cùng nhau dù đã cố tình thay đổi diện mạo vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý, việc bị nhận ra cũng không có gì lạ.

Mỗi lần Hứa Hân Đóa tham gia thi đấu xong, cô đều phải ngay lập tức mặc quần mùa thu và khoác áo dạ ngoài mới dám bước ra.

Sau khi bước ra ngoài, Hứa Hân Đóa nhìn thấy Doãn Họa và những người khác đang chờ, liền đi đến ôm chầm lấy Doãn Họa để chúc mừng, rồi nói: “Chúng ta về thôi.”

Đồng Duyên đưa bó hoa cho Hứa Hân Đóa, lần này chính Đồng Duyên đã mua hoa, điểm đặc biệt là trong bó hoa có cắm hai chuỗi kẹo hồ lô.

Hứa Hân Đóa nhìn thấy liền cười tươi.

Doãn Họa nói: "Bố mẹ của con đang ở bên kia đó."

Hứa Hân Đóa liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu nói: "À, con... không muốn để ý đến họ."

“Đi chào họ một tiếng đi, chỉ để người khác không nói con là kẻ bạc bẽo, dù bác cũng ghét họ.” Doãn Họa nói nhỏ với Hứa Hân Đóa, rồi dẫn cô đi về phía gia đình họ Mục.

Hứa Hân Đóa không nói gì, Doãn Họa mỉm cười, đi tới chào hỏi: "Mọi người cũng đến xem thi đấu à?"

Mục gia và Thẩm gia cũng không thể cự tuyệt Doãn Họa, họ đều cười và chào lại.

Doãn Họa quay sang nói với cha Mục và mẹ Mục "Đứa bé Hân Đóa gần đây ở nhà tôi, tôi và nó rất hợp, để nó ở lại cùng tôi một chút, mọi người yên tâm."

Mẹ Mục kinh ngạc vô cùng.

Hứa Hân Đóa ở nhà Doãn Họa? Điều này khiến mẹ Mục không còn lý do nào để khuyên Hứa Hân Đóa trở về.

Có vẻ như cô sống bên ngoài không phải chịu khổ, thậm chí còn tốt hơn ở nhà.

Nói rồi, Doãn Họa dẫn Hứa Hân Đóa rời đi.

Hứa Hân Đóa chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mục gia và Mục Khuynh Dao một cái, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào, cô im lặng suốt và cứ thế bước đi.

Khi bị Hứa Hân Đóa nhìn, mẹ Mục cảm thấy tim mình thắt lại, còn cha Mục thì tức giận đến mức nghiến răng.

Đồng Duyên đứng bên cạnh, càng thêm chán ghét gia đình này, trước khi rời đi, cậu cũng không quên liếc nhìn họ một cái rồi rời đi cùng.

Thẩm gia không phải là người ngốc, họ đương nhiên nhận ra không khí xung quanh đang rất gượng gạo.

Tuy nhiên, họ không nói gì thêm, chỉ dẫn theo hai đứa trẻ đi ăn. Khi bữa ăn đang diễn ra, Thẩm Trúc Hàng đột nhiên đứng dậy, nói là có hẹn với bạn đi chơi, rồi rời đi.

Trên đường về, mẹ của Thẩm Trúc Hàng càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái: "Mục gia có vấn đề gì vậy? Đột nhiên đem về một cô con gái nuôi, em cứ nghĩ đó là con gái ngoài giá thú nên không quan tâm, nhưng giờ nghĩ lại càng thấy không ổn. Anh nói xem, có phải Mục Khuynh Dao thật sự không phải con ruột của họ không?"

Cha Thẩm cảm thấy lý luận của vợ mình thật vô lý, lập tức phản bác: "Nói bậy bạ gì vậy?"

"Nhìn cái cô Mục Khuynh Dao kia, không bằng đứa con nuôi một chút nào, rõ ràng đứa con nuôi trông có vẻ như con ruột của Mục gia."

"Chúng ta quen biết Mục gia nhiều năm như vậy, sao có thể không biết Mục Khuynh Dao có phải con ruột không? Chúng ta cũng đã thấy con bé lớn lên."

Mặc dù cha Thẩm đã cố gắng trấn an vợ, nhưng bà vẫn cảm thấy không vui, vì sự so sánh quá khắc nghiệt. Mục Khuynh Dao bị đánh giá thấp và bị so sánh quá tệ với cô con gái nuôi.

Mẹ Thẩm lại tiếp tục: "Em cứ cảm thấy họ đưa đứa con nuôi không phải con ruột cho chúng ta, còn đứa tốt thì gửi cho nhà họ Đồng, muốn lấy lòng phu nhân nhà họ Đồng, rồi thông qua con gái ruột gả cho thiếu gia Đồng gia để leo cao."

Cha Thẩm phản đối: "Em nghĩ quá nhiều rồi. Không phải cô con gái nuôi đó có mối quan hệ không tốt với Mục gia sao? Ánh mắt của con bé ấy anh nhìn thôi là biết con bé ấy không dễ sống chung, lạnh lùng quá."

"Mẹ, không được, phải yêu cầu Mục gia cung cấp giấy xét nghiệm ADN."

Cha Thẩm ngay lập tức nổi giận: "Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao? Nếu có giấy xét nghiệm ADN, thì quan hệ giữa hai gia đình sẽ rạn nứt ngay."

"Nhưng bây giờ mọi người đang xôn xao, một giấy xét nghiệm ADN cũng có thể ngăn chặn được những lời đồn. Đây là lý do đủ thuyết phục rồi! Ít nhất chúng ta cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn."

"Con gái nuôi kia nhìn sao có vẻ không phải là đứa có thể sống lâu dài, Mục Khuynh Dao thì lễ phép, đoan trang, sao em lại không cảm thấy vui vẻ gì?"

"Nhưng rõ ràng là Hứa Hân Đóa ra ngoài thì khiến người khác thấy tự hào hơn chứ! Mọi mặt đều tốt hơn Mục Khuynh Dao, sao không lấy đứa tốt?"

Cha Thẩm càng cảm thấy lý luận của vợ càng phi lý: "Ý em là muốn Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao yêu nhau, rồi lại yêu luôn em gái của người yêu cũ sao?"

“Cái này có gì đâu? Bây giờ mấy đứa trẻ không ai mà không thay mấy người yêu à?”

“Em đừng có mà gây thêm rối, toàn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi.”

Sau đó, cha Thẩm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không thèm để ý đến mẹ Thẩm nữa, để bà một mình tức giận và không vui.

Cha Mục trở về nhà liền bắt đầu nổi giận.

Ông tháo cà vạt rồi vứt lên bàn trà, nói với giọng giận dữ: “Bà nhìn thái độ của nó đi! Cả buổi không nói câu nào, khi nhìn chúng ta thì ánh mắt như thế! Chính nó là người đòi bỏ đi, bây giờ lại đổ lỗi cho chúng ta đúng không?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 116: Chương 116



Mẹ Mục suốt cả buổi không nói gì, gần đây bà cảm thấy mệt mỏi với việc cha Mục lúc nào cũng chỉ biết nổi giận và đổ lỗi cho người khác, dần dần bà cũng không muốn quan t@m đến ông nữa.

Cha Mục càng nghĩ càng tức giận, đi qua đi lại trong phòng khách: “Cái bà Doãn Họa kia cũng là nhờ lấy được Đồng Duệ Khải mới có ngày hôm nay! Doãn Họa là một tiểu thư nghèo kiết xác, gia đình Doãn gia đã phá sản, nợ nần chồng chất. Bà ta chẳng phải nhờ vào việc được Đồng Duệ Khải nuôi sống hay sao? Cả nhà Doãn gia đều đang hút máu Đồng gia! Bà ta có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?”

Mẹ Mục nghe không nổi nữa, liền phản bác: “Doãn Họa tự mình làm nghệ sĩ, thu nhập cũng không tệ, hơn nữa diễn xuất của bà ấy được nhiều người công nhận. Nếu không có Đồng Duệ Khải, bà ấy cũng chẳng thiếu tiền đâu.”

“Ngày trước bà ấy chẳng có kịch bản nào, toàn là nhờ vào quan hệ với Đồng Duệ Khải mà có được tài nguyên, kết quả lại còn nuôi dưỡng một tình yêu chân chính.”

“Bà đang nói gì vậy trước mặt con cái?”

Mục Khuynh Dao vội vàng bước lên lầu, đến chỗ không ai thấy, dừng lại rồi lén nghe những câu chuyện xưa cũ, cuối cùng chỉ nghe được tiếng cãi nhau của cha mẹ.

“Mạc Nhân Tầm, gần đây bà sao vậy, lại dám phản bác tôi à?” cha Mục cực kỳ ghét cảm giác không kiểm soát được người khác.

Cha Mục vẫn tiếp tục buông lời cay nghiệt:

“Bà càng ngày càng quá đáng rồi.”

Mục phụ cười nhạo, rồi tiến lại gần, túm lấy tóc mẹ Mục, kéo qua kéo lại. Mẹ Mục đau đớn kêu lên, cơ thể bị kéo đi loạng choạng, đến mức nước mắt cũng đã rơi.

Cha Mục lạnh lùng nói: “Tôi lấy bà về từ gia đình nghèo khổ, cho bà ăn ngon mặc đẹp, cho bà một cuộc sống tốt, giờ lại còn ghét tôi sao? Tôi nói cho bà biết, phụ nữ như bà thật ra không xứng đáng ở bên tôi, bà chỉ xứng kết hôn với một thằng nghèo, sống những ngày khổ cực mới hiểu được cái tốt của tôi.”

Nói xong, cha Mục buông tay, tiếp tục đả kích mẹ Mục: “Bà nhìn xem bà biết làm gì? Bà chẳng làm được gì cả, rõ ràng là xuất thân nghèo khó, giờ thì bắt đầu làm bộ làm tịch, không động tay động chân vào việc gì. Bà mà không có tôi, bà chẳng là cái gì cả.”

Mẹ Mục nghẹn ngào phản bác: “Ngày trước tôi cũng là sinh viên trường danh tiếng đấy! Tôi cũng là hoa khôi!”

Mẹ Mục khi còn trẻ quả thật rất xinh đẹp, chính vì thế cha Mục mới điên cuồng theo đuổi bà, dù là thiếu gia con nhà giàu, nhưng lại đối xử rất tốt với bà, thậm chí còn phản đối gia đình để cưới bà.

Bà từng nghĩ mình thật sự hạnh phúc, có được một nơi nương tựa tốt.

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân chỉ có bà mới hiểu rõ.

Cha Mục ban đầu tỏ ra như một chàng trai quý tộc, ân cần theo đuổi bà, hứa hẹn những lời son sắt.

Nhưng đột nhiên những cãi vã bắt đầu xuất hiện, ông luôn cho rằng tất cả là lỗi của bà, bà khiến mối quan hệ của họ gặp khủng hoảng, ông thất vọng vô cùng.

Mẹ Mục thật sự nghĩ mình sai và xin lỗi để hàn gắn.

Từ đó, tình cảm của cha Mục lúc thì tốt, lúc lại xấu, nhiều lần bà cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cha Mục lại đối xử tốt khiến bà mềm lòng.

Đó thực sự là một cuộc tra tấn.

Cha Mục nghe thấy mẹ Mục phản bác liền cười: “Bà nhìn mình bây giờ đi, đàn ông ngoài bốn mươi là hoa, còn bà thì sao, ra ngoài người ta gọi bà là dì rồi chứ? 'Dì' và 'chú' là hai từ hoàn toàn khác nhau.”

Mẹ Mục lại bị tổn thương.

Cha Mục nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi tiếp tục nói: “Tôi biết bà nghĩ gì rồi, bà muốn khuyên Hứa Hân Đóa về phải không? Cứ đi đi, dù sao cũng là con cái của chúng ta, chúng ta nên chăm sóc nó, cho nó một khoản tiền coi như là xin lỗi. À, bà trực tiếp đến Đồng gia đi, tiện thể trò chuyện với Doãn Họa đi. Dù bà ta là loại thấp hèn, nhưng dù sao cũng là phu nhân Đồng gia.”

Cha Mục nói xong rồi cũng đi lên lầu.

Mục Khuynh Dao, người vẫn đang lén nghe, vội vàng quay lại phòng của mình.

Mẹ Mục nhìn cha Mục rời đi, trong lòng càng thêm thất vọng.

Hóa ra, cha Mục muốn gọi Hứa Hân Đóa về không chỉ vì tình cảm gia đình mà còn muốn kết giao với Đồng gia.

Một mặt thì khinh thường và nói xấu người ta, một mặt lại muốn làm quen.

Thật ghê tởm.

Vào ngày Chủ nhật, Hứa Hân Đóa phải đi công ty để ký hợp đồng.

Cô hỏi ý kiến của Đồng Duyên, nhưng Đồng Duyên nói rằng chủ nhiệm Hoàng sẽ phải làm việc ngoài giờ để thi cùng cậu ấy, nên không thể đi cùng HứaHân Đóa được.

Đồng Duyên thật sự nghiêm túc trong việc chuyển sang lớp hỏa tiễn.

Cậu đã liên hệ với Chủ nhiệm Hoàng của lớp quốc tế và xin một đề thi của lớp thường để thử xem trình độ của mình như thế nào.

Chủ nhiệm Hoàng luôn đối xử tốt với họ, và chủ động nói rằng sẽ cùng Đồng Duyên thi vào Chủ nhật này, vừa vặn làm giám thị. Sau đó, bà sẽ liên hệ với giáo viên lớp thường để giúp chấm bài và công bố kết quả vào thứ Hai.

Sáng sớm, Đồng Duyên đã đến trường.

Còn Hứa Hân Đóa thì liên lạc với Thiệu Thanh Hòa, rồi cùng cậu ta đến công ty. Khi đến sảnh tầng một, cô gặp Thiệu Thanh Hòa ở đó.

Lúc ấy, Mục Khuynh Diệc cũng có mặt.

Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đều mặc trang phục bình thường. Thiệu Thanh Hòa mặc sơ mi kết hợp với áo khoác bò, quần đơn sắc và giày thể thao trắng, nhìn có vẻ rất giản dị nhưng lại rất hợp với khí chất của cậu.

Mục khuynh Diệc mặc áo hoodie đen, bên trong có áo sơ mi, chỉ lộ ra phần cổ áo. Dưới là quần bò rộng và giày đen. Cách phối đồ này hơi giống với Đồng Duyên, chỉ là Đồng Duyên luôn mặc đồ đen từ đầu đến chân, nếu không phải giày có chút trắng, thì sẽ khó mà nhận ra cậu trong bóng tối.

Hứa Hân Đóa bước tới và nói: “Chúng ta đi ký hợp đồng thôi.”

Thiệu Thanh Hòa gật đầu, kéo Mục Khuynh Diệc một cái, rồi ba người cùng nhau bước vào thang máy.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 117: Chương 117



Trong thang máy, hai anh em đứng khá gần nhau, nhưng không ai chủ động chào hỏi. Dù mối quan hệ của họ đã có phần cải thiện khi rời khỏi nhà, nhưng lúc này lại trở nên lúng túng.

Mục Khuynh Diệc cảm thấy khó xử, Hứa Hân Đóa cũng không muốn chủ động làm ấm lại mối quan hệ.

Khi họ vào văn phòng, Hứa Hân Đóa lần đầu gặp gỡ với người quản lý.

Người quản lý bước ra với một chiếc cốc giữ nhiệt, vẫn cười nói chuyện với mọi người trong công ty. Khi nhìn thấy ba người, anh ta liếc qua một cái, rồi dừng mắt lại trên Hứa Hân Đóa.

Thiệu Thanh Hòa giới thiệu, đưa cho người quản lý một tấm ảnh trong sổ học sinh, ngoài ra không có gì thêm.

Chưa bao giờ thấy ai giới thiệu người mẫu mà chỉ đưa ảnh thẻ!

Trên mạng có một câu chuyện hài hước: "Chỉ quay video mặt thôi, chắc chắn sẽ béo."

Bởi vì bây giờ giới trẻ ai cũng chỉnh sửa ảnh, chỉnh đến mức đẹp đến không tưởng. Họ thường nhận tài liệu thấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng khi gặp thật lại không nhận ra là người ấy.

Nếu chỉnh sửa quá đà, bạn không nên làm người mẫu, bạn nên làm công việc hậu kỳ.

Vì vậy, khi thấy ảnh thẻ của Hứa Hân Đóa, người quản lý cảm thấy khá nhạt. Cô ấy chắc chắn xinh đẹp, nhưng có lẽ đã chỉnh sửa ảnh quá mức, nếu thật sự xinh đẹp như thế, chắc chắn đã bị các công ty săn đón từ lâu. Ai lại cần phải có người giới thiệu?

Có lẽ lại một người cần chỉnh sửa ảnh nữa, làm tăng thêm khối lượng công việc cho nhân viên hậu kỳ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hứa Hân Đóa ngoài đời, người quản lý lập tức cảm nhận được một điều gì đó rất khác. Trong đầu anh ta vang lên chuông báo động: "Cô gái này mà không nổi tiếng, thì không thể nào chấp nhận được!"

Khuôn mặt này, vóc dáng này, khí chất này, hoàn toàn là dành cho người mẫu!

Ngay lập tức, người quản lý tiến về phía Xuất Hân Đóa, chủ động bắt tay và nói: "Chắc là cô là Đóa Đóa đúng không? Thực tế cô còn xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều lắm."

Trước đây, trong tin nhắn WeChat, người quản lý luôn gọi cô là "Tiểu Hứa".

Xuất Hân Đóa khá lịch sự bắt tay với người quản lý, rồi nhẹ nhàng rút tay lại.

Người quản lý không để ý, vẫn cười tươi và tự giới thiệu: "Sau này cứ gọi tôi là anh Trương nhé."

Sau khi nói xong, anh Trương nhìn qua Mục Khuynh Diệc và cũng nhận thấy vẻ ngoài của cậu ta rất ấn tượng, liền hỏi: "Cậu này cũng là...?"

Thiệu Thanh Hòa lập tức phủ nhận: "Không, cậu ấy là người nhà của em gái Đóa Đóa."

"À, tôi nói sao mà, hai người trông thật sự rất giống nhau, có phải là anh em ruột không?"

Thiệu Thanh Hòa thuận miệng đáp: "Ừ, cũng có thể nói như vậy."

Bốn người cùng nhau đi vào phòng làm việc, trong đó vẫn có người đang họp.

Họ đành phải ngồi ở một góc, chờ đợi cuộc họp kết thúc.

Tòa nhà này hoàn toàn thuộc về công ty Star Entertainment, nhưng bộ phận người mẫu chỉ chiếm một nửa của một tầng, chỉ là một bộ phận nhỏ trong cả công ty.

Trong những phòng này, vừa có khu văn phòng, lại có lớp đào tạo người mẫu, tất cả đều nằm chung một khu vực, vì vậy phòng họp cũng rất chật hẹp, chỉ có một phòng duy nhất.

Khi đang đợi, Mục Khuynh Diệc lấy hợp đồng ra và bắt đầu lật qua lại, có vẻ như đang giúp Hứa Hân Đóa kiểm tra lại các điều khoản.

Hứa Hân Đóa không nói gì, lặng lẽ ngồi chờ.

Một lúc sau, những người trong cuộc họp bước ra ngoài, Mục Khuynh Diệc cũng cùng lúc đặt hợp đồng bên cạnh Hứa Hân Đóa và nói: "Không có vấn đề gì."

"Ừ." Hứa Hân Đóa đáp lại một cách ngắn gọn.

Anh Trương lại bắt đầu giới thiệu về công ty, trước là về bộ phận của họ, sau đó nói một vài từ về các đối tác, nhà đầu tư, cũng như các công việc mà họ đã thực hiện.

Sau đó là việc thảo luận với Hứa Hân Đóa về thời gian huấn luyện và lịch quay, tất cả những điều này cần phải thảo luận trước. Sau đó, họ sẽ lập một bảng biểu và cần chữ ký của Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa mang theo chứng minh thư của mình, anh Trương giúp cô đi sao chép.

Sau khi sao chép xong, anh Trương liếc qua địa chỉ trên chứng minh thư, thấy có từ "thôn", "làng", anh không khỏi nhìn Hứa Hân Đóa một cái.

Hợp đồng ký xong, anh Trương dẫn Hứa Hân Đóa đi tham quan bộ phận người mẫu, nơi có những tân binh đang được huấn luyện, tất cả mọi người cũng đã chào hỏi nhau.

Hứa Hân Đóa chiều nay sẽ bắt đầu tham gia huấn luyện.

Mục Khuynh Diệc ký xong hợp đồng thì rời đi, dường như không muốn ở lại lâu.

Khi Hứa Hân Đóa ăn bữa cơm công ty đầu tiên, Thiệu Thanh Hòa sau khi thông báo với gia đình, đi qua và cùng ăn với Hứa Hân Đóa.

Thiệu Thanh Hòa hỏi nhẹ nhàng: "Cảm giác thế nào?"

Hứa Hân Đóa chỉ vừa mới ăn xong nhưng vì Thiệu Thanh Hòa đến, cô không vội bỏ đũa, chỉ đáp: "Cũng được, kiếm tiền là được rồi."

Thiệu Thanh Hòa ăn một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Cậu có thể đối xử tốt hơn với cậu ấy một chút được không?"

Hứa Hân Đóa nhìn về phía Thiệu Thanh Hòa nhưng không trả lời, thái độ có vẻ không rõ ràng.

Thiệu Thanh Hòa lập tức giải thích: "Ừ, tôi biết là tôi làm vậy không hay, chỉ là tôi thấy cậu ấy hơi đáng thương thôi."

Hứa Hân Đóa đặt đũa xuống, khẽ cười đau khổ. Mục Khuynh Diệc đáng thương à? Vậy còn cô thì sao?

Thiệu Thanh Hòa tiếp tục nói: "Tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi. Trước khi cậu trở về, Mục Khuynh Diệc đã cãi nhau với gia đình và quyết định đi làm sinh viên trao đổi. Nghĩ lại, chắc là cậu ấy đang cố gắng giúp cậu. Hơn nữa, chuyện này cậu ấy cũng chẳng có tội gì, chuyện đổi con là do gia đình cậu ấy làm, cậu ấy chỉ là người không liên quan mà thôi. Mặc dù cậu ấy không đồng ý với quyết định của gia đình nhưng không thể làm gì khác. Cậu ấy vẫn là con cái trong nhà, không thể quá chống đối cha mẹ. Những ngày qua, cậu ấy cũng đã cố gắng rất nhiều để giúp cậu, chỉ là... cậu vẫn rời khỏi nhà họ Mục."

Hứa Hân Đóa ngừng ăn, ngồi yên lắng nghe Thiệu Thanh Hòa. Cô cảm thấy như có một chút gì đó trong lòng nhưng không muốn thừa nhận.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 118: Chương 118



Hứa Hân Đóa đáp một cách mơ hồ.

Thiệu Thanh Hòa nói: "Cậu ấy vẫn rất quan tâm cậu, sẽ đi xem cậu thi đấu, sẽ đến khi cậu ký hợp đồng để xem hợp đồng..."

Hứa Hân Đóa đột nhiên nói: "Có lẽ là do tôi sinh ra đã lạnh lùng rồi."

Thiệu Thanh Hòa lập tức im lặng.

"Tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với gia đình đó nữa, nên ngay cả anh ấy, tôi cũng không muốn nhận nữa." Hứa Hân Đóa nói xong, khổ sở cười, "Anh ấy thật ra không làm sai gì cả, tôi cũng không có quyền trách anh ấy vì không giúp đỡ tôi, có lẽ anh ấy chỉ đang vì sự liên hôn của gia đình mà thôi. Nhưng, trong lòng tôi vẫn cảm thấy khó chịu."

Thiệu Thanh Hòa vẫn nhìn cô, nhìn thấy cô đột nhiên mắt đỏ lên.

Cô nói: "Khi tôi đói khát, đầy vết nứt do lạnh, anh ấy sống trong biệt thự của nhà Mục, học piano, ăn mặc ấm áp. Khi tôi chịu đựng đau khổ, lo lắng tiền học phí, anh ấy lại xuất sắc, được cha mẹ nuông chiều, được các bạn học bảo vệ. Sau mỗi lần so sánh, trong lòng tôi đều cảm thấy khó chịu.Tôi không phải thánh nhân, khi nhìn thấy anh ấy, lòng tôi đau đớn. Khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của anh ấy, tôi lại cảm thấy mình bị vật chất hóa, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một con chó tội nghiệp!"

"Cậu ấy không nghĩ vậy đâu!"Thiệu Thanh Hòa vội vàng biện hộ.

"Có lẽ tôi tự ti quá, lại tồi tệ và nhạy cảm."

"Không, cậu rất xuất sắc."

Hứa Hân Đóa đột nhiên cười lên, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Thanh Hòa: "Người khuyên người khác tha thứ, chắc trời sẽ đánh chết, cậu đâu có biết tôi đã trải qua những gì, cậu chỉ thấy bạn mình buồn thôi."

Thiệu Thanh Hòa lập tức nhận ra mình đã vượt quá giới hạn, liền xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi quản quá nhiều."

"Tôi hiểu ý tốt của cậu, và tôi cũng có thể nói cho cậu biết, tôi không hận anh ấy, cũng không ghét anh ấy. Nhưng tôi đã thử rồi, tôi không thể tiếp nhận anh ấy trong thời gian ngắn, có thể là vì gia đình đó đã làm tôi thất vọng, khiến anh ấy cũng phải chịu liên lụy. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ nhận ra anh ấy là một người anh tốt, nhưng hiện tại... vẫn chưa thể."

Trong mắt Thiệu Thanh Hòa, Mục Khuynh Diệc thật sự rất khó xử khi bị kẹt ở giữa.

Nhưng, đó là gia đình của Mục Khuynh Diệc, đó là những chuyện xảy ra trong gia đình cậu ấy, cậu ấy đành phải chấp nhận.

Hứa Hân Đóa sau khi về nhà Mục, người đầu tiên cô tiếp cận là Mục Khuynh Diệc, nhưng cuối cùng, Hứa Hân Đóa vẫn rời khỏi gia đình đó.

Anh trai này... nói thế nào nhỉ?

Thật sự là cố gắng đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không dễ dàng tiếp nhận.

Thiệu Thanh Hòa gật đầu, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp: "Vậy cũng có thể tránh được việc người trong nhà, để Mục Khuynh Diệc thuyết phục em trở về nhà. Như vậy Mục Khuynh Diệc cũng sẽ rất khó xử.

Hứa Hân Đóa bất ngờ ngẩn người.

Thiệu Thanh Hòa quay đầu lại, mỉm cười nhìn Hứa Hân Đóa. Khi cười, mắt cậu cong lại, biểu cảm khó đoán: "Em gái Đóa Đóa thật sự rất dịu dàng, rất dễ thương."

"Cậu..." Hứa Hân Đóa chỉ thốt ra một từ.

"Sao vậy?"

"Cậu thật sự khiến người khác ghét." Hứa Hân Đóa thản nhiên nói ra.

Thiệu Thanh Hòa tiếp tục mỉm cười, nhìn thấy Thiệu Dư đi tới chào anh, bên cạnh còn có vợ đang mang thai của anh, liền lập tức đứng dậy đi về phía đó, nói: "Thôi, không nói nữa, em cứ làm theo suy nghĩ của mình là được."

Hứa Hân Đóa nhìn Thiệu Thanh Hòa rời đi, rồi đột nhiên gọi cậu ta lại, nói: "Thiệu Thanh Hòa, ngày mai tôi sẽ mang bánh quy cho cậu."

"Ừ, cậu phải có cây thông Noel, sắp đến Giáng Sinh rồi."

"Được."

Đồng Duyên tham gia kỳ thi với bài thi của lớp thường tại trường.

Chủ nhiệm Hoàng đứng khoanh tay, nhìn bài thi đã hoàn thành của Đồng Duyên, khi cậu nghỉ ngơi, bà hỏi: "Dạo này em có xem qua bài thi của lớp thường không?"

"Không."

"Mặc dù không xem, nhưng kết quả của em vẫn không thể tính vào tổng điểm, em chỉ có thể dùng kỳ thi này để kiểm tra mức độ thực sự của mình thôi."

Đồng Duyên cũng biết, kỳ thi của mình tuy có chủ nhiệm Hoàng, nhìn bề ngoài là hợp lệ, nhưng xét về lý thì vẫn không đúng.

Vì đề thi đã được phát ra từ lâu, học sinh lớp bình thường đã trao đổi đáp án, nếu Đồng Duyên nói mình chưa xem qua thì chắc chắn không thể giải thích được.

Vì vậy, lần này Đồng Duyên chỉ cần kiểm tra trình độ của mình thôi, cậu cũng không có kế hoạch đi học lớp thường ngay lập tức.

Giống như cậu đã hứa với Hứa Hân Đóa, chỉ khi điểm số của cậu thực sự đủ để tham gia kỳ thi đại học bình thường, Hứa Hân Đóa mới có thể yên tâm cho cậu chuyển lớp.

Trước đó, Hứa Hân Đóa chắc chắn sẽ không yên tâm.

Kỳ thi chính thức kéo dài hai ngày, Đồng Duyên làm bài thi một mình, làm rất nhanh và hoàn thành trong một ngày. Thời gian rời khỏi trường cũng là lúc trời đã tối, khoảng 6 giờ chiều, khi đó chủ nhiệm Hoàng đang ăn trái cây, còn đưa cho Đồng Duyên vài quả cherry.

Đồng Duyên thuận miệng hỏi: "Ngày dự thi là khi nào ạ?"

"Ba tháng nữa."

"Ừ, chắc cô sắp nghỉ thai sản rồi?"

Chủ nhiệm Hoàng cười đáp: "Thực ra bây giờ cũng không có việc gì cho tôi làm, giám sát bài thi của em là công việc hiếm hoi gần đây tôi làm."

"Để em đưa cô về nhé?"

"Không cần, chồng tôi cũng ở trường."

Chồng của chủ nhiệm Hoàng là hiệu trưởng, tuy có chút chênh lệch về tuổi tác, nhưng họ vẫn rất xứng đôi.

Đồng Duyên về khu dân cư, ban đầu định cho tài xế lái thẳng đến biệt thự của Doãn Họa. Nhưng sau khi suy nghĩ, cậu quyết định về biệt thự của mình trước, rồi đón COCO, sau đó cả hai mới đi tới biệt thự của Doãn Họa.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 119: Chương 119



Trước khi Hứa Hân Đóa đến, cậu chỉ thỉnh thoảng gặp Doãn Họa, giờ thì cậu chạy qua đó khá thường xuyên, mục đích rõ ràng.

Kết quả là khi đến nơi, Hứa Hân Đóa vẫn chưa về.

Cậu ngồi đợi trong phòng khách một lúc, rồi lại đi dạo ngoài vườn cùng với chú chó.

Trong khi đi dạo, cậu đã nhắn tin cho Hứa Hân Đóa và nhận được câu trả lời: "Cậu về trước đi, 9 giờ rưỡi tôi mới tan học, khoảng 10 giờ mới về đến nhà."

Đồng Duyên nhìn điện thoại, trong lòng có một chút thương cảm.

Rõ ràng là không cần phải vất vả như vậy...

Cuối cùng, Đồng Duyên chỉ gửi một tin nhắn cho Hứa Hân Đóa: "Được rồi, tôi biết rồi, về đến nhà thì nhắn cho tôi."

Sau đó, Đồng Duyên nghĩ, dù sao cậu cũng không có việc gì làm, nên quyết định dắt chó về biệt thự của mình.

Hứa Hân Đóa về nhà sau 10 giờ tối, sau khi về cô sắp xếp một chút đồ đạc rồi vào bếp làm bánh quy.

Doãn Họa ngáp một cái rồi xuống lầu, tay cầm một ly nước ấm, ngồi bên bàn nhìn Hứa Hân Đóa bận rộn, hỏi: “Muộn như vậy còn làm đồ ăn à?”

Khi nói chuyện, Doãn Họa luôn thong thả, giọng nói nhẹ nhàng, dáng vẻ lười biếng như một con mèo quý phái.

“Vâng, con hứa với bạn làm bánh quy để cảm ơn cậu ấy, là Thiệu Thanh Hòa, bác cũng biết đấy.”

“Con ký hợp đồng với Thiệu Dư à?”

“Vâng.”

Doãn Họa chống cằm nói: “Thiệu Dư cũng tạm được, không có nhiều chuyện phiền phức. Nhưng mà bên mô hình của họ không nổi tiếng, lúc con muốn ký hợp đồng bác mới biết họ cũng đào tạo người mẫu.”

“Có thu nhập là tốt rồi.”

“Để bác xem hợp đồng cho con.”

Hứa Hân Đóa lau tay rồi đưa hợp đồng mà cô mang về cho Doãn Họa xem.

Doãn Họa xem qua rồi cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ nghiên cứu kỹ lịch trình của Hứa Hân Đóa: “Mỗi tuần ba ngày thứ Hai, Ba, Sáu phải đi huấn luyện, thứ Bảy và Chủ Nhật lại phải tham gia quay phim, như vậy sẽ rất vất vả. Nếu vậy, bác sẽ phải thương lượng với nhân viên, mỗi tối thứ Ba và thứ Năm mới có thể chăm sóc con.”

“Vâng, không sao đâu, vất vả chút cũng không sao, làm sao có thể không bỏ công sức mà có thu nhập được?”

Doãn Họa thở dài nói: “Khi bác bằng tuổi con, bác vẫn là một tiểu thư khuê các. Nhưng sau khi vào đại học, gia đình đột ngột phá sản, bác phải tự dựa vào mối quan hệ cũ và gương mặt này, ngây ngô đi vào ngành giải trí. Lúc đó thực sự giống như con hổ rơi vào đất thấp bị chó bắt nạt, những người từng cần nịnh bợ bác, nhiều người quay lưng thành người khác. Lúc đó bác mới hiểu được sự lạnh lùng của thế gian.”

“Khó khăn lắm phải không ạ?” Hứa Hân Đóa hỏi sau khi cất bánh quy vào tủ lạnh.

“Ừ, đúng là vậy, dù đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng bác vẫn giữ mặt mũi, cái tự hào đó đến nay vẫn không thể bỏ xuống. Lúc đó bác vừa học vừa làm, vì trì hoãn mấy năm mới tốt nghiệp, còn bị lộ tin đồn đen. Những năm đó thực sự rất vất vả, bắt đầu từ vai phụ, khi vai chính nghỉ ngơi thì bác đi quay, khi vai chính cảm thấy nóng lạnh không quay nữa, bác lại phải thay thế. Hợp đồng đoàn phim ghi là quay đến 10 giờ tối, nhưng thường quay đến 2-3 giờ sáng mới xong.”

Hứa Hân Đóa đột nhiên im lặng, có vẻ như cô nghĩ rằng muốn tự lực cánh sinh từ nhỏ thì phải vất vả hơn người khác.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đã nghe qua một vài chuyện.

Có tin đồn rằng Doãn Họa kết hôn vào gia đình Đồng là vì khuôn mặt, vì nhìn trúng tiền của nhà Đồng. Đồng Du Khải cũng không yêu Doãn Họa, chỉ đơn giản là thấy bà đẹp, đối với bà cũng không tốt.

Vì lúc đó họ đã quên mất, gia đình Doãn Họa trước kia cũng là một gia đình giàu có, chỉ là vài năm sau đã bị người ta lãng quên.

Vậy thì, những tin đồn có phải đã hiểu lầm Doãn Họa không?

Hứa Hân Đóa không thể hỏi ra miệng, chỉ im lặng khẳng định rằng mình sẽ kiên trì.

Doãn Họa lại lên tiếng: “Tối qua Đồng Duyên đến tìm bác, chắc là muốn tìm con.”

“Vâng, con đã nghe rồi, cậu ấy đã nhắn tin cho con.”

“Nó có nói với con về việc bỏ học đi du học không?”

“Cậu ấy cũng đã nói rồi.”

“Cái thằng ngốc đó chắc chắn rất quan t@m đến con.” Doãn Họa nói xong thì cười, nụ cười đầy ẩn ý khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cô định đi qua nhưng cuối cùng lại đứng ngay bên cạnh tủ lạnh như thể đang bị phạt đứng, không biết làm gì trong một lúc lâu mới nói: “Bọn con chỉ có quan hệ đặc biệt, thực ra không có ý gì khác, bác cứ yên tâm.”

Doãn Họa có vẻ khá ngạc nhiên: “Tại sao ta phải yên tâm?”

Hứa Hân Đóa ngẩng đầu nhìn Doãn Họa, mở miệng định nói nhưng lại không nói ra.

Doãn Họa quay người lại đối diện với Hứa Hân Đóa, một tay đặt lên bàn, bình thản nói: “Nó là con trai bác, bác nhìn ra nó đối xử với ai, thái độ của nó như thế nào. Bác không biết mối quan hệ giữa hai người đã đi đến đâu, bác cũng không can thiệp. Bác thậm chí nghĩ thằng nhóc này mà không trải qua chút khó khăn thì sẽ không sáng mắt ra đâu.ta chỉ muốn nói với con một điều, ta rất thích con.”

Hứa Hân Đóa lập tức đứng sững người.

Doãn Họa mỉm cười nhẹ nhàng với Hứa Hân Đóa: “Những tin đồn bên ngoài cũng có một phần là sự thật. Nếu là cô gái ta không thích mà lại yêu con trai ta, ta chắc chắn sẽ phá vỡ mối quan hệ đó. Nhưng ta thích con, chỉ cần ta thích con, dù con có xuất thân như thế nào, thu nhập ra sao ta cũng không quan tâm. Miễn là con đồng ý, nếu con chịu kết hôn , bác cũng sẽ để con làm con dâu bác.”

Hứa Hân Đóa vội vàng giải thích: “Không có đâu! Tụi con không có gì cả! Không thể có được!”

“Làm sao vậy?”

“Cậu ấy không thích con, con cũng từ bỏ rồi…”
 
Back
Top Bottom