Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 100: Chương 100



Nhìn một lần nữa vào tủ quần áo, cô run rẩy mở một ngăn tủ ra, nhìn thấy những chiếc túi bên trong, rồi lại đóng cửa lại.

Đây không phải là tủ quần áo, mà là một chiếc két vàng.

Cô đã từng trải qua trong cơ thể của Đồng Duyên, biết giá trị của những thương hiệu này, khi mắt nhìn thấy những bộ đồ, trong đầu cô ấy bắt đầu tính toán:

3000

2000

5000

...

Khi nhìn thấy những chiếc túi, trong đầu cô lại xuất hiện những con số điên cuồng:

Một trăm ngàn

Một trăm năm mươi ngàn

Ba mươi bảy ngàn

...

Cô không dám nhìn tiếp nữa.

Đồng Duyên không vào phòng thay đồ, chỉ ngồi trong phòng học của Hứa Hân Đóa, lúc này đã mở nắp đàn và bắt đầu chơi đàn.

Hứa Hân Đóa đi qua nhìn Đồng Duyên chơi đàn, cũng tò mò không biết trình độ của Đồng Duyên ra sao.

Đồng Duyên đang chơi bản "Trout", bài mà Hứa Hân Đóa đã chơi trong lần tham gia cuộc thi trước, trình độ của cậu ấy vượt xa những gì cô tưởng tượng.

Thực ra bây giờ, những thế hệ con nhà giàu không hề thiếu học vấn, như Đồng Duyên là người từ nhỏ đã học đủ thứ, từ võ thuật đến các môn thể thao, và đàn piano cũng là môn học cần thiết.

Thể diện của con người cũng thể hiện qua chữ viết, chữ của Đồng Duyên viết rất đẹp.

Một chàng trai toàn diện, ngoài việc tính khí có phần nóng nảy, thì mọi thứ đều rất tốt.

Giống như Ngụy Lam, Thiệu Thanh Hòa, họ cũng biết rất nhiều thứ, ít nhất là Ngụy Lam chơi violin giỏi, Thiệu Thanh Hòa thì cờ vây rất tài.

Mục Khuynh Dao mặc dù tính cách không phải là tốt nhất, nhưng cũng chơi đàn piano rất khá, nghe nói cô ấy còn biết nhảy múa.

Hứa Hân Đóa nhìn Đồng Duyên chơi đàn, nhìn gương mặt nghiêng và những ngón tay của cậu, không nhịn được mà mím môi.

Có lẽ do khung cảnh lãng mạn này, cô cảm thấy Đồng Duyên giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, vừa đẹp trai vừa thanh lịch, hoàn hảo đến mức không thể tin được.

Nhưng rồi, khi quay lại, Đồng Duyên đã phá vỡ bức tranh mộng mơ đó, cậu quay sang nhìn Hứa Hân Đóa và nói: "Đột nhiên muốn ăn cháo đậu nành bà nội nấu."

Hứa Hân Đóa: "..."

Đây đúng là một hoàng tử rất gần gũi với thực tế.

Đồng Duyên đặt tay lên trên phím đàn, tay mở ra có thể chạm tới mười ba phím.

Bàn tay cậu rất lớn, ngón tay dài, vì từ nhỏ đã luyện tập nên độ mở tay cũng rất rộng.

Hứa Hân Đóa đặt tay lên tay cậu, cố gắng mở rộng, có thể chạm tới mười một phím, trong số các cô gái, Hứa Hân Đóa cũng không phải là nhỏ.

Ban đầu hai người chỉ so sánh độ rộng ngón tay, nhưng khi hai bàn tay chạm vào nhau, Đồng Duyên cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của cô, không khỏi hơi ngần ngại.

Hứa Hân Đóa nhanh chóng thu tay lại, quay người nói: "Chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi."

Đây là lần đầu tiên Hứa Hân Đóa chính thức ăn cơm với Doãn Họa. Cả ba người ăn rất yên tĩnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn hết bữa cơm.

Khi ăn xong, mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Doãn Họa mới giới thiệu: "Bác đã gọi nhân viên đến nhà, chuẩn bị thiết bị để làm liệu pháp chăm sóc tử c ung cho con, không thể ngay lập tức hết đau bụng kinh, nhưng có thể giúp giảm bớt chút ít. Trong ngăn tủ nhỏ phòng ngủ có một số thực phẩm bổ sung, cách sử dụng ghi trên vỏ hộp, nhớ ăn đều đặn nhé."

Hứa Hân Đóa lịch sự cảm ơn: "Vâng, cảm ơn bác."

Nghe thấy lời gọi "bác", Doãn Họa có vẻ không thích lắm, nhưng cuối cùng vẫn thôi, vẫy tay nói: "Không sao đâu, đừng khách sáo, đều là người nhà cả."

Hứa Hân Đóa nghĩ một chút rồi nói: "Trong phòng thay đồ có nhiều đồ quá..."

"Ồ, có vài bộ là của bác, bác làm nghề diễn viên, đồ mặc một lần lên sóng thì coi như đồ cũ rồi. Chúng ta hai người có thân hình tương tự, nên có một số đồ bác cho con đấy, con không phiền chứ?"

Doãn Họa nói vậy, nhưng Hứa Hân Đóa lại hiểu rõ câu chuyện.

Cô vừa đi dạo với Lâu Hử, nhìn thấy vài bộ đồ và thấy giá trên nhãn thì dừng lại không mua nữa. Cô biết đó là đồ mới, không thể là đồ bỏ đi được.

Nhưng Doãn Họa đã nói như vậy, nên cô cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Khi đang trò chuyện, Hứa Hân Đóa nhận được tài liệu giới thiệu từ Thiệu Thanh Hòa về công ty, trong đó có phần giới thiệu về người mẫu.

Hứa Hân Đóa lướt qua tài liệu, đang đọc thì nghe Doãn Họa thúc giục: "Lên lầu đi, nhân viên đến rồi."

Hứa Hân Đóa lập tức thu điện thoại lại và đáp: "Vâng, con lên ngay."

"Lần đầu tiên làm thủ thuật có thể hơi đau một chút, sau này sẽ không sao."

"Vâng." Hứa Hân Đóa đáp rồi lên lầu.

Đồng Duyên nằm dài trên sofa, mặt mày không vui, ném điện thoại của mình lên bàn trà, bắt đầu giả vờ ngủ.

Doãn Họa ngồi xuống, lột hạt khô cho Đồng Duyên, đồng thời hỏi: "Ai lại chọc giận con rồi?"

"Cô ấy!" Đồng Duyên chỉ lên trên, nói: "Không biết đang nhắn tin với ai, khi trò chuyện với mẹ, cũng có thể lơ đãng như vậy!"

"Ừ, mẹ còn không tức giận, sao con lại tức giận? Mà biết đâu, người ta có chuyện quan trọng thì sao."

"Có chuyện quan trọng gì chứ, đột nhiên lại thêm WeChat của thiệu Thanh Hòa, thỉnh thoảng lại nhắn tin trò chuyện."

Doãn Họa biết Thiệu Thanh Hòa.

Bà làm trong ngành giải trí, dĩ nhiên là biết Thiệu Thanh Hòa là ai.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 101: Chương 101



Nhà họ Thiệu mở công ty giải trí, là một phần của gia đình làm ăn lớn, trong đó công ty lớn nhất chính là nhà Thiệu Vũ.

Thiệu Thanh Hòa là người có quan hệ họ hàng với Thiệu vũ, nhưng cổ phần công ty giải trí của cậu ta không nhiều, chỉ có thể coi là một cổ đông. Công ty chính của nhà Thiệu Thanh Hòa chủ yếu là ở lĩnh vực khác.

"Con ghen cũng dữ đấy." Doãn Họa cười trêu chọc.

"Ghen cái gì, con chỉ sợ cô ấy bị lừa rồi lại giúp người ta đếm tiền thôi."

Doãn Họa không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn Đồng Duyên và hỏi: "Con... thái độ với con bé là gì?"

"Thái độ gì chứ? Cô ấy là bạn con mà."

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên một lúc lâu rồi lại bắt đầu cười, tiếp tục lột hạt khô nhưng không cho Đồng Duyên ăn nữa mà tự mình ăn.

Bà bỗng thở dài: "Con chẳng bằng cha con."

"Sao vậy?"

"Cha con cũng có tính khí ngang ngược, ghen cũng dữ, nhưng ông ấy giỏi hơn con, ông ấy biết là vì ghen nên mới không vui, còn con thì không nhận ra là mình đang ghen."

Đồng Duyên bỗng ngồi thẳng dậy, giải thích với Doãn Họa: "Con và cô ấy quá quen, làm sao có thể làm gì cô ấy được, không phải chuyện đó đâu."

Với Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa gần như là một phần của cuộc sống cậu, họ quá quen thuộc với nhau. Cậu cảm thấy mình quan t@m đến Hứa Hân Đóa là điều bình thường, dù sao thì mối quan hệ của họ cũng rất tốt.

Cậu cảm thấy thương xót Hứa Hân Đóa cũng là điều bình thường, cậu biết rõ Hứa Hân Đóa đáng thương thế nào, cậu thực sự thương cô ấy.

Cậu nghĩ rằng mình đang chăm sóc con gái giống như ba mình đã làm, hết lòng quan tâm và yêu thương cô ấy.

Tại sao mọi người lại luôn hiểu lầm như vậy?

Doãn Họa gật đầu, không muốn giải thích với Đồng Duyên nữa, những người cứng đầu thì nói gì cũng vô ích.

Kết quả, khi bà ngẩng đầu lên, lại thấy Hứa Hân Đóa vừa đi xuống cầu thang rồi lại quay lên.

Hiển nhiên là cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy.

Doãn Họa lập tức đuổi theo để hỏi có chuyện gì, Đồng Duyên quay lại nhìn một cái, trong lòng hơi lo lắng nhưng rồi cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì, nếu cô ấy nghe thấy thì cũng chẳng sao, cậu có gì phải xấu hổ đâu.

Hứa Hân Đóa không biết máy móc đặt ở đâu, định xuống hỏi, nhưng lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ con Doãn Họa.

Sau đó, Hứa Hân Đóa ở trong phòng làm liệu trình.

Đồng Duyên cũng không ở lại lâu, trực tiếp trở về biệt thự của mình.

Cậu về nhà, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, đọc sách một lúc rồi nằm xuống giường ngủ.

Lật người một cái, cậu bỗng ngửi thấy mùi của Hứa Hân Đóa trên giường, rồi cậu lại bỏ qua, vì ga giường của cậu thay thường xuyên, mùi của Hứa Hân Đóa đã bị thay đi từ lâu.

Dần dần, cậu chìm vào giấc ngủ.

Mơ...

Đồng Duyên cảm thấy xung quanh mình đầy sương mù, cậu bước đi trong làn sương dày, có vẻ như đang tìm ai đó.

Tuy nhiên, cậu tìm mãi mà không thấy ai.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng đánh tennis, cậu băn khoăn bước lại gần và thấy Hứa Hân Đóa đang chơi tennis. Cậu bỗng dưng sáng tỏ, à đúng rồi, cậu là đang đi tìm cô ấy.

Kết quả là cậu bước đến gần, lại thấy Hứa Hân Đóa đang chơi đôi với một người đàn ông, là Ấn Thiếu Sơ.

Hai người đó dường như rất thân thiết, phối hợp ăn ý đến lạ thường.

Sau khi giành được một ván, cả hai đập tay ăn mừng, Hứa Hân Đóa mỉm cười với Ấn Thiếu Sơ và nói gì đó.

Đồng Duyên lập tức nổi đóa, bước nhanh về phía họ, lại thấy Ấn Thiếu Sơ bước sang bên cạnh uống một ngụm nước, rồi đưa luôn chai nước mình vừa uống cho Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa không hề do dự, cầm lấy rồi uống.

Con mẹ nó chẳng phải gián tiếp hôn nhau rồi à?!

Đồng Duyên tức đến mức văng tục, nhưng có chửi thế nào thì trên sân hai người kia cũng chẳng nghe thấy.

Cậu nhìn quanh, phát hiện khán đài xung quanh toàn là người đang xem trận đấu, tiếng hò reo cổ vũ lấn át cả tiếng mắng của cậu.

Quay lại nhìn, thấy họ vẫn đang thi đấu. Trận đấu đã gần kết thúc, Hứa Hân Đóa và Ấn Thiếu Sơ phối hợp hoàn hảo, kết thúc trong chiến thắng, cả hai cùng chạy về phía nhau để ăn mừng.

Đồng Duyên trơ mắt nhìn Hứa Hân Đóa chạy đến ôm lấy Ấn Thiếu Sơ, cậu ta còn bế cô lên quay một vòng.

Đồng Duyên suýt nữa lao lên đánh người, nhưng bị bảo vệ chặn lại, không thể xông qua, chỉ có thể tức giận trơ mắt nhìn Hứa Hân Đóa và Ấn Thiếu Sơ tay trong tay rời khỏi.

Cậu bắt đầu tìm cách khác để gặp được Hứa Hân Đóa, cuối cùng cũng đợi được cô vừa nhận giải thưởng quay về.

Cậu đi đến trước mặt cô, hỏi thẳng:

“Không phải cậu thích piano hơn sao?”

Hứa Hân Đóa nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đúng vậy, tôi thích piano.”

“Vậy tại sao lại đi đánh tennis?”

“Vì tôi thích Ấn Thiếu Sơ, muốn ở bên cạnh cậu ấy.”

“Cậu thích cậu ta?! Thích cái gì ở cậu ta hả?!”

“Mắt xếch đáng yêu.”

Đồng Duyên tức đến nỗi đầu sắp bốc khói, gân xanh nổi lên, anh bước tới nắm lấy cổ tay Hứa Hân Đóa, nói:

“Tôi không cho phép cậu thích cậu ta.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 102: Từ bỏ



Hứa Hân Đóa lập tức tỏ vẻ không vui, chất vấn: “Cậu dựa vào cái gì mà cấm tôi?”

“Dựa vào việc tôi và cậu đã hoán đổi cơ thể, tôi không muốn khi tôi trở lại thân thể mình rồi, lại phải nghe Ấn Thiếu Sơ gọi ‘bảo bối’ với cái giọng sến súa ấy.”

“Vậy chúng ta sau này đừng hoán đổi nữa nhé.”

Đồng Duyên sững người, không thể tin nổi: “Nói không đổi là không đổi luôn á?”

“Ừ, không đổi nữa. Trước kia tôi hoán đổi cơ thể là đang lợi dụng cậu. Tôi ở quê quá lâu, cần ra ngoài nhìn ngó thế giới, vừa hay có thể dùng cơ thể của cậu để học hỏi nhiều thứ. Bây giờ tôi học đủ rồi, còn gặp được tình yêu đích thực của tôi nữa, nên chúng ta không cần tiếp tục nữa, tôi không cần cậu nữa.”

“Không cần tôi nữa? Trước đây tôi đã chăm sóc cậu biết bao nhiêu…”

“Ấn Thiếu Sơ tôi cũng có thể trả lại cho cậu.”

Phải rồi, Ấn Thiếu Sơ có thể trả lại.

Nhà họ Ấn đâu kém gì nhà họ Đồng.

Nhưng Đồng Duyên không nuốt nổi cơn giận này.

Hứa Hân Đóa đã định rời đi, hình như Ấn Thiếu Sơ đang gọi cô từ xa.

Cậu nhìn thấy cô sắp bước đi, tim như muốn nổ tung, lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô, không cho đi.

Hứa Hân Đóa dường như rất khó chịu khi bị ôm như vậy, cô còn định gọi Ấn Thiếu Sơ. Đồng Duyên không muốn nghe tên đó từ miệng cô, dứt khoát cúi đầu hôn cô.

Cậu đẩy cô vào tường, ép cô ngẩng mặt lên, nụ hôn chẳng có trật tự gì, hoàn toàn là ngang ngược, càn quấy.

Cô vùng vẫy dữ dội, càng giãy giụa cậu càng thô bạo, không chịu buông tay.

Cậu chỉ muốn hôn cô mãi, không dừng lại.

Mẹ nó… hình như sớm đã muốn làm vậy rồi…

Một lúc lâu sau cô mới đẩy được cậu ra, nói: “Chúng ta thân nhau như vậy, tôi không thể nào ở bên cậu được!”

“Nhưng tôi thích cậu!”

Đồng Duyên bỗng mở bừng mắt, đờ đẫn nhìn trần nhà, ôm chặt lấy chiếc chăn trong lòng.

Là mơ thôi à…

Giấc mơ này điên thật, Hứa Hân Đóa sao có thể thích Ấn Thiếu Sơ được chứ…

Vừa mới tỉnh dậy, nội dung trong mơ vẫn còn rõ ràng khiến Đồng Duyên cả người đều đờ ra.

Cậu cảm thấy mình không ổn chút nào, như thể bản thân đã “hỏng” mất rồi.

Cúi đầu nhìn xuống chiếc quần ngủ, chỉ biết thở dài bất lực.

Lại nữa rồi, mà lần này lâu quá trời vẫn chưa ổn lại được.

Cậu lật người, trong đầu không kìm được mà nhớ đến giấc mơ ấy—nụ hôn trong mơ ngọt ngào vô cùng, nhưng ngực lại nghẹn đắng.

Cậu thậm chí còn cảm nhận được môi của Hứa Hân Đóa nóng rực thế nào.

Càng nghĩ, chỗ không nên nghĩ đến lại bắt đầu căng lên, còn hơi đau.

Chết mất thôi...

Mình điên rồi sao?

Cô chưa từng nghĩ mình có thể đứng chung vạch xuất phát với Đồng Duyên.

Dù không thể sóng vai bước đi, chỉ cần có thể đi sau cậu một chút thôi, cô cũng đã mãn nguyện rồi.

Cô luôn nghĩ mình giấu rất giỏi, đem tất cả thích thầm giấu sâu trong lòng.

Tiếc rằng, tình cảm là thứ chưa bao giờ có thể giấu được.

Cô đã sớm nhận ra, sự “đặc biệt” mà Đồng Duyên dành cho cô không phải là tình yêu, mà là sự thân thiết và bảo vệ tự nhiên khi lớn lên cùng nhau.

Giống như anh trai với em gái, như bạn bè với nhau, thậm chí… như người lớn thương trẻ con.

Nghĩ đến đây, Hứa Hân Đóa khẽ thở dài.

Thật ra, cô nên buông bỏ từ lâu rồi.

Chỉ là một khi đã cam tâm tình nguyện thích một người suốt chừng ấy năm, bảo cô buông tay ngay, thật sự rất khó.

Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, cô ôm quyển sách mà chẳng thể đọc nổi một dòng nào, trong lòng trống rỗng, như thể bí mật chôn giấu bao năm cuối cùng cũng bị lộ ra, đang từ từ tan biến.

Hứa Hân Đóa nhẹ nhàng xoa bụng, vẫn còn âm ỉ đau, cô biết những cơn đau này là cơ thể đang nhắc nhở cô — đừng tự làm khổ mình nữa.

Cô gấp sách lại, tựa vào ghế, khẽ nhắm mắt, trong lòng thì thầm: Thứ nên buông… rốt cuộc vẫn phải buông thôi.

Tuy nhiên, cái cảm giác rõ ràng Đồng Duyên ở ngay bên cạnh, vậy mà bản thân lại mãi chẳng thể có được… thực sự rất khó chịu.

Càng gần càng tham lam, lại càng muốn nhiều hơn nữa.

Cô thậm chí bắt đầu muốn nhìn cậu nhiều thêm một chút, muốn chạm vào cậu một chút…

Cô sao lại không hiểu tính cách của Đồng Duyên chứ, nếu là người cậu không thích mà tỏ tình, cậu sẽ cảm thấy vô cùng phiền.

Giống như Lưu Nhã Đình, rõ ràng là lớn lên cùng nhau, thế mà sau khi tỏ tình, Đồng Duyên gần như chẳng còn để ý đến người ta nữa. Lưu Nhã Đình vẫn cứ nhớ mãi không quên, tiếp tục thích cậu, cậu cũng chỉ càng thấy phiền hơn.

Vì vậy Hứa Hân Đóa rất rõ, nếu để Đồng Duyên biết cô thích cậu, e rằng hai người họ đến bạn bè cũng không thể làm tiếp.

Đồng Duyên không bao giờ để lại bất kỳ hy vọng nào cho những cô gái mà cậu không thích.

Dứt khoát đến tàn nhẫn.

Hốc mắt Hứa Hân Đóa lại đỏ lên, cô dụi mắt không để nước mắt rơi xuống, cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng lòng vẫn không kìm được mà buồn bã.

Vô tình nước mắt "tách tách" rơi xuống sách.

Cái cảm giác thích một người này thật sự không thể kìm nén nổi, cô không kiểm soát được mình, vậy thì phải làm sao đây…

Cô vội lau nước mắt, âm thầm tự nhủ: Mày đã có rất nhiều rồi, mày may mắn hơn bất kỳ ai, mày hiểu Đồng Duyên hơn bất kỳ ai, gần cậu ấy hơn tất cả những cô gái khác.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 103: Chương 103



Thế nhưng, chính sự gần gũi đặc biệt đó lại luôn khiến cô lầm tưởng, khiến cô lần lượt cảm thấy mình có lẽ vẫn còn hy vọng.

Ôm hy vọng, rồi lại từng lần một bị dập tắt.

Buông bỏ đi.

Không thể nào đâu.

Nếu cứ tiếp tục, đến bạn bè cũng chẳng thể làm.

Thế giới của Hứa Hân Đóa rất đơn giản, chỉ có hai người — một là bà nội Hứa, hai là Đồng Duyên.

Nếu như thật sự phải tuyệt giao với Đồng Duyên, với cô mà nói, trời như sập mất một nửa, mà cô cũng sẽ sụp đổ theo.

Cô mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn đã gửi với Chủ nhiệm Hoàng, lại rơi vào do dự.

Cô thực sự muốn chuyển lên lớp Hỏa Tiễn, vì lớp Hỏa Tiễn được giảm học phí, với cô mà nói, đó là một gánh nặng được gỡ bỏ. Hơn nữa, cô vốn cũng không muốn đi du học.

Cô lấy đâu ra tiền để đi du học chứ? Chẳng lẽ lại tiếp tục dựa vào Đồng Duyên sao?

Nghĩ lại lúc trước mình chuyển trường, một lòng một dạ muốn vào lớp quốc tế, cũng chỉ vì Đồng Duyên học ở đó. Bây giờ nghĩ lại, đúng là có phần ngốc nghếch, nhưng giờ chuyển sang lớp Hỏa Tiễn vẫn còn kịp.

Hơn nữa, sức khỏe của bà nội Hứa ngày càng yếu, cô lo nếu đi du học, lỡ bà có chuyện gì thì cô cũng không thể quay về kịp. Nếu học trong nước thì cô còn có thể dẫn bà theo tới thành phố đại học mình học, cũng không lo bà không thể giao tiếp với người địa phương.

Chủ nhiệm Hoàng rất khách sáo, cũng hiểu hoàn cảnh của Hứa Hân Đóa, nói là sẽ giúp cô làm đơn xin chuyển lớp với nhà trường.

Trong lúc chờ hồi âm của chủ nhiệm Hoàng, cô nhận được thông báo tin nhắn — là người đại diện gửi tới một bản hợp đồng, bảo cô có thể xem trước.

Cô mở ra xem thì chú ý đến một điều khoản: trong thời gian hợp đồng không được yêu đương.

Cô chụp màn hình đoạn đó rồi gửi cho người đại diện, hỏi: “Cái này cũng là yêu cầu bắt buộc ạ?”

Người đại diện này hình như không thích nhắn tin, lần nào cũng là gửi đoạn thoại dài, hoặc gọi điện thoại trực tiếp.

Cô bật tin nhắn thoại lên, nghe thấy người đại diện nói:

“Chúng tôi theo mô hình thần tượng hóa người mẫu, không giống với các công ty người mẫu truyền thống. Người mẫu mà chúng tôi đẩy cũng sẽ được xây dựng hình tượng, và sẽ sắp xếp cho em một nhân cách phù hợp. Nhưng mà hợp đồng của em cũng ngắn thôi, một năm, đúng lúc em vừa đủ tuổi thành niên phải không? Chúng tôi cũng tìm hiểu rồi, muốn xây dựng hình tượng ‘nữ thần học bá lạnh lùng’ cho em, yêu sớm chắc chắn không được rồi.”

Công ty này đưa ra điều kiện rất hợp lý, có lẽ cũng vì nể mặt Thiệu Thanh Hòa.

Bình thường người mới rất hiếm có hợp đồng chỉ kéo dài một năm, điều này cho Hứa Hân Đóa rất nhiều quyền chủ động. Một năm này đúng lúc là khoảng thời gian cô cần tiền nhất, và thời gian ngắn cũng giúp cô sau đó có thể suy nghĩ tiếp có nên ký tiếp hay không.

Mặc dù cái danh “nữ thần học bá lạnh lùng” nghe hơi gượng ép, nhưng cũng là một kiểu chiến lược marketing, Hứa Hân Đóa cũng không nói gì.

Cô đọc lại hợp đồng nhiều lần, cảm thấy không có vấn đề gì.

Các điều kiện đều rất hợp lý, chi phí đào tạo ban đầu do công ty chi trả, mỗi tháng còn trả cho cô mức lương cố định sáu nghìn tệ với tư cách thực tập sinh.

Mặc dù nhìn qua có vẻ không kiếm được nhiều bằng Đức Vũ, nhưng đối với cô – một thực tập sinh làm việc bán thời gian – thì đã là rất tốt rồi.

Sau này các khoản thu nhập sẽ chia theo tỉ lệ giữa cô và công ty, đến lúc đó mới trừ đi các chi phí đào tạo ban đầu.

Công việc được sắp xếp cũng không nhiều, và những điều khoản bảo vệ người chưa thành niên khiến cô đọc xong cảm thấy rất yên tâm.

Không được yêu đương cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Đồng Duyên cũng không thích cô, mà cô thì cũng sẽ không thích ai khác, càng không thể ở bên người ta.

Chỉ một năm thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.

Cô đồng ý với người đại diện, nói rằng cuối tuần sẽ đến công ty gặp mặt.

Người đại diện chỉ nhắn lại một câu “chúc ngủ ngon” rồi cũng không nói gì thêm.

Thật ra cô cũng nhận ra được, thái độ của người đại diện đối với cô hoàn toàn là kiểu công việc công việc, chẳng hề muốn nói chuyện dư thừa một câu.

Chắc trong mắt đối phương, cô chỉ là một người được “chống lưng” — công ty thường xuyên bị sắp xếp cho vài người quen, họ hàng của ai đó, bất kể có năng lực hay không, đều muốn thành ngôi sao. Lần này người ra mặt là Khâu Thanh Hòa, người đại diện đành phải làm theo, làm thì làm, nhưng chẳng buồn quan tâm hay tốn thời gian để kết nối.

Cô cũng không định làm người mẫu lâu dài, nên thái độ của người đại diện thế nào cũng chẳng khiến cô bận tâm.

Lúc này trước mắt Hứa Hân Đóa là hai việc:

Một, chuyển sang lớp Hỏa Tiễn.
Hai, ký hợp đồng với công ty, trong đó quy định không được yêu đương trong vòng một năm.

Hứa Hân Đóa hít sâu một hơi.

Đã quyết rồi thì không được hối hận.

Chuyển lớp rồi là có thể giữ khoảng cách với Đồng Duyên, như vậy vừa học cùng trường, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy cậu, nhưng lại không quá gần, giúp cô kiểm soát được tình cảm của mình.

Sau này, vào cuối tuần và buổi tối, cô sẽ thường xuyên đến công ty để huấn luyện và chụp hình.

Từ bỏ Đồng Duyên.

Từ hôm nay bắt đầu.

Đồng Duyên sau khi bị giấc mơ lúc 4 giờ sáng làm cho tỉnh dậy, đến giờ vẫn chưa thể ngủ lại.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 104: Chương 104



Cậu ngồi đờ ra trong phòng, vốn dĩ là một nam sinh trông như lúc nào cũng có quầng mắt, giờ dưới mắt càng thêm đen sì sì, trông có vẻ cực kỳ uể oải, cả người lại càng toát lên vẻ u tối, như thể thêm phần hung dữ.

Cậu vò đầu bứt tóc, tự nhủ rằng giấc mơ đó có lẽ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng rõ ràng trong mơ, cậu đã nói là thích cô ấy mà!

Lời đó... là lời thật lòng sao?

Cậu cố gắng nghĩ: nếu Hứa Hân Đóa thật sự thành đôi với Ấn Thiếu Sơ, cậu sẽ tức giận chứ?

Sẽ.

Vậy thì cậu sẽ làm gì?

Chắc chắn sẽ nổi giận với Hứa Hân Đóa, rồi đánh cho Ấn Thiếu Sơ một trận.

Nếu Hứa Hân Đóa đột nhiên nói với cậu rằng cô ấy thích người khác rồi, cậu sẽ phản ứng sao?

Không biết nữa...

Có khi thật sự sẽ... hôn cô ấy?

Cậu bỗng nuốt nước bọt, nghĩ đến chuyện Hứa Hân Đóa từng hôn cậu, còn nói mặt cậu rất đẹp... Vậy có phải chứng tỏ rằng cậu cũng thuộc kiểu người cô ấy thích?

Nếu cậu theo đuổi Hứa Hân Đóa, liệu có hy vọng không? Có phải sẽ dễ hơn người khác một chút?

Nhưng cậu cũng hiểu rõ, nếu ngoài đời cậu dám cưỡng hôn Hứa Hân Đóa, hậu quả chắc chắn sẽ là bị đánh nhừ tử.

Cậu lại nghĩ: nếu cậu thật sự thích Hứa Hân Đóa, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?

Một khả năng là... bị cô đánh chết.

Một khả năng khác là... cô sẽ tránh xa cậu.

Làm sao lại có thể có mơ tưởng với cô tổ tông nhà mình được chứ!!! A a a a a!!!

Sau này biết đối mặt với cô ấy thế nào đây?!

Đồng Duyên, mày tỉnh lại đi! Cô tổ tông nhà mày là người mày dám đụng tới sao hả?!

Cậu vội lấy điện thoại ra xem, trước tiên là kiểm tra xem tối qua Hứa Hân Đóa có nhắn gì không. Không hiểu sao lại bị điều khiển bởi một loại cảm giác kỳ lạ, thế mà lại mở diễn đàn trường học.

Cậu tìm kiếm tên của Hứa Hân Đóa, thật sự thấy một bài viết đang nằm ở trang chủ.

Click vào xem thử — là một bài bình luận về việc cô mặc đồng phục nam.

Trong bài viết có vài bức ảnh bị chụp lén, trong đó Hứa Hân Đóa đứng trước cổng lớp quốc tế 4, tay chống vào lan can, đang nhìn xuống dưới. Cậu nhớ lúc đó là khi cậu và Ngụy Lam đi mua trà sữa, Hứa Hân Đóa nhờ bọn cậu mua trà ô long.

Cô ấy mặc đồng phục của cậu, rộng thùng thình và to, mặc trên người cô ấy trông rất phong cách và tự do, thêm vào đó vóc dáng rất đẹp, nhìn rất có hình, chỉ cần chụp lại là đã rất ăn ảnh.

Có tổng cộng ba bức ảnh, một bức chụp chính diện, một bức nghiêng và một bức chụp từ phía sau.

Mọi người trên diễn đàn đang bàn tán về việc Hứa Hân Đóa mặc vậy có vẻ là muốn thu hút sự chú ý, còn bảo cô ấy trông chẳng ra sao.

Tất nhiên, cũng có người nghĩ cô ấy mặc vậy trông rất đẹp.

Cũng có người đoán xem đồng phục là của ai, nhưng không ai trả lời, một người trả lời thế này: "Đừng hỏi, ai trả lời cái này là bài viết sẽ bị xóa."

Sau đó mọi người tự giác không hỏi nữa.

Ban đầu, Đồng Duyên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi nhìn thấy những bình luận mới, cậu lại cảm thấy có chút thú vị.

Bài viết này được đăng vào thứ Hai, đến thứ Tư đã có một cô gái mua đồng phục nam, thậm chí còn mua một cỡ lớn hơn, mặc rộng thùng thình.

Không chỉ một cô gái làm vậy, có những người cũng bắt chước, một số khác thì bảo họ đã muốn thử quần áo và áo sơ mi rộng rồi, vì trang phục nữ quá gò bó, đồ nam thì thoải mái hơn. Trước kia nghĩ là không thể mặc, giờ biết là có thể, thì mặc luôn.

Tuy nhiên, cũng có người phản bác lại: "Nếu không phải bắt chước thì sao phải mua đồ cỡ lớn? Cái đó là đồ bạn trai, còn của cậu là đồ như bao tải."

Ban đầu, Đồng Duyên không vui chút nào, nhưng khi nhìn thấy từ "đồ bạn trai," cậu bỗng cảm thấy tâm trạng mình tốt lên.

Trước đây cậu không để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tên của cậu và Hứa Hân Đóa đã gắn liền với nhau rồi!

Trong mắt mọi người, họ là một cặp chính thức rồi.

Không tệ, không tệ, đây là một khởi đầu tốt.

Cậu lập tức vứt chăn xuống giường, đi rửa mặt, sau khi xong xuôi còn dùng sáp vuốt tóc, gom mái tóc l3n đỉnh đầu, tạo kiểu tóc vuốt ngược.

Cậu phải biết, chỉ khi tham gia thi đấu hoặc đến buổi biểu diễn, cậu mới làm tóc như vậy.

Sau khi chỉnh sửa xong, cậu mặc đồng phục, chọn kẹp cà vạt và cài cúc áo. Hôm nay cậu rất nổi bật, chọn chiếc kẹp cà vạt màu vàng có dây xích, rồi đi tìm kính không tròng có viền vàng trong tủ.

Rất đẹp, rất hoàn hảo.

Đồng Duyên vui vẻ và đến trường sớm. Khi vào lớp, chỉ có lớp trưởng ngạc nhiên nhìn cậu, thở dài nói: "Hôm nay cậu đến sớm thế?"

Đồng Duyên vốn thích ngủ nướng, đôi khi không vui còn phải ngủ lại một giấc, đi học muộn là chuyện thường.

Gần đây, vì Hứa Hân Đóa chuyển lớp, cậu tự động đến trường đúng giờ mỗi ngày, nhưng cũng chưa từng đến sớm như thế này.

Đồng Duyên tâm trạng khá tốt, trả lời: "Ừ, hôm nay dậy sớm."

Cậu ngồi trong lớp đợi Hứa Hân Đóa, cảm giác như không thể đợi được nữa, nhưng lại ngại không dám nhắn tin cho cô ấy bảo cô nhanh chóng đến trường để xem cậu có đẹp trai không.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 105: Chương 105



Cảm thấy sốt ruột, cậu bước ra hành lang, đứng bên lan can nhìn xuống dưới, chờ Hứa Hân Đóa đến.

Ánh mắt của cậu chỉ có Hứa Hân Đóa, đương nhiên không để ý rằng việc cậu đứng đây một lúc đã khiến không ít nữ sinh đi học nhìn thêm vài lần về phía cậu, thậm chí có người còn lén chụp ảnh.

Không hổ là con trai của "Đỉnh cao nhan sắc" thật đẹp trai!

Chẳng mấy chốc, Ngụy Lam cũng đến trường, đứng bên cạnh Đồng Duyên, nhìn thấy xung quanh các cô gái mặc đồng phục nam không khỏi cảm thán: "Ôi, gần đây có nhiều người bắt chước phong cách của Hân Đóa nhỉ."

"Đúng là khả năng gây ảnh hưởng mạnh." Đồng Duyên sau khi nghe Ngụy Lam nói, cũng suy nghĩ một chút, quyết định tôn trọng quyết định của Hứa Hân Đóa.

"Chỉ là làm người mẫu thôi, làm đi! Cậu cứ ở bên cô ấy là được."

"Khả năng gây ảnh hưởng?" Ngụy Lam ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Hứa Hân Đóa sau này sẽ làm người mẫu, làm người mẫu là phải có khả năng tạo ảnh hưởng, nhìn từ đây mà thấy, cô ấy có khả năng đó, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Ngụy Lam nhìn Đồng Duyên, nhướng mày hỏi: "Hứa Hân Đóa của các cậu? Ôi!"

"Ôi cái gì?"

Lúc này, cuối cùng Hứa Hân Đóa cũng đến trường, mặc đồng phục của mình, mái tóc dài đen thẳng xõa xuống vai, bước đi vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút.

Đồng Duyên nhìn thấy Hứa Hân Đóa, không khỏi cười rạng rỡ, càng nhìn cô càng thấy dễ chịu.

Khi Hứa Hân Đóa đi lên lầu, cô cũng để ý đến cậu, nhìn cậu hai lần rồi tiến về phía cậu.

Đồng Duyên đứng dựa vào lan can, chuẩn bị nghe Hứa Hân Đóa khen mình đẹp trai.

Nhưng Hứa Hân Đóa lại tỏ ra trầm tư, hình như không để ý đến vẻ tự mãn của Đồng Duyên, chỉ bình tĩnh nói: "Đồng Duyên, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Ừ, cậu nói đi."

"Tôi muốn chuyển sang lớp Hỏa Tiễn, lần này không phải đùa đâu, thật sự tôi đã nộp đơn với chủ nhiệm Hoàng rồi."

Nụ cười của Đồng Duyên dần dần tan biến, cậu ngây người nhìn Hứa Hân Đóa, không hiểu cô đang định làm gì.

Tại sao lại nói chuyện này đột ngột vậy?

Trước đó không phải đã nói là sẽ không chuyển sao?

Cô ấy đang muốn làm gì vậy?

Đồng Duyên đang định tức giận nói là không được, nhưng đột nhiên nhớ lại lời của Ngụy Lam: Tôn trọng quyết định của cô ấy.

Nhưng thế này thì làm sao tôn trọng được...

Cậu không thể chịu đựng được điều này.

Trái tim cậu đau nhói trong một khoảnh khắc, cảm giác không muốn xa rời cô ấy rõ ràng đến mức cậu chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh mình, lúc nào cũng nhìn thấy cô, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy cô, xem cô có khó chịu không và kịp thời giúp đỡ cô.

Hứa Hân Đóa thấy cậu im lặng, cũng biết chắc chắn Đồng Duyên sẽ không vui, nên tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đi du học, tôi không có đủ điều kiện, mà bà nội cũng không thể để tôi đi được. Sau này tôi sẽ thi vào đại học trong nước. Xin lỗi, Đồng Duyên, làm cậu thất vọng rồi."

Ngụy Lam thấy không khí không ổn, vội vàng chuồn đi, để lại hai người có không gian nói chuyện.

Xung quanh không còn ai, nên họ có thể thoải mái trò chuyện.

Đồng Duyên lại mở miệng, giọng nói hơi run rẩy: "Vậy sau này tôi đi du học thì sao?"

"Chúng ta vẫn có thể trò chuyện qua WeChat, còn có thể đổi..."

"Nhưng dù sao cũng ở cách xa nhau, không còn ở cùng một chỗ nữa."

"Tôi với cậu trước đây cũng không ở cùng một chỗ, không phải vẫn ổn hay sao?"

Đồng Duyên bị câu hỏi của Hứa Hân Đóa làm cho chột dạ.

Đúng vậy, trước khi Hứa Hân Đóa được nhận làm con, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Hứa Hân Đóa đến bên mình. Lúc đó, cậu nghĩ rằng cuộc sống của Hứa Hân Đóa là của cô ấy, còn cuộc sống của cậu là của cậu, và cậu chỉ thỉnh thoảng ghé qua thế giới của cô, cảm giác rất thú vị.

Cậu muốn giúp đỡ Hứa Hân Đóa, muốn hết sức có thể làm cho cô và bà nội sống tốt hơn. Khi bà nội của Hứa Hân Đóa gặp vấn đề về sức khỏe, cậu đã lập tức đến bệnh viện ở cùng cô, gánh vác toàn bộ chi phí y tế.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi cuộc đời của Hứa Hân Đóa.

Cho đến khi Hứa Hân Đóa được nhận vào nhà Mục, họ mới học chung một lớp, và cậu có thể nhìn thấy Hứa Hân Đóa ngồi bên cạnh mình mỗi ngày. Cảm giác đó thật mới mẻ.

Quan hệ giữa họ lúc đó như một người bạn rất tốt, hoặc một người bạn mạng. Mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng Đồng Duyên không thể tùy tiện quyết định, như thể nói rằng: "Tôi nghĩ nơi cậu sống không tốt, cậu chuyển đi chỗ khác đi."

Trước đây, cậu luôn có những ranh giới rõ ràng, nhưng khi Hứa Hân Đóa đến gần mình hơn, cậu lại bắt đầu xâm phạm những giới hạn đó.

Như lời của Ngụy Lam, cậu có thể giúp đỡ cô, nhưng không thể làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

Nếu cậu đưa cho Hứa Hân Đóa một căn nhà, tiền sinh hoạt, thì toàn bộ cuộc sống của cô sẽ phụ thuộc vào cậu. Cô sẽ phải nhìn sắc mặt cậu, hành động cũng phải làm sao cho vừa lòng cậu, sợ rằng nếu một ngày nào đó bị cậu chán ghét, cô sẽ không còn cách nào sống tiếp.

Điều đó là không công bằng, và nếu như vậy, Hứa Hân Đóa sẽ trở thành một người phụ thuộc vào cậu, giống như con chó của cậu. Thậm chí một người vợ toàn thời gian trong hôn nhân cũng có sự ràng buộc của hôn ước, trong khi họ chẳng có gì cả.

Hứa Hân Đóa có thể sẽ tự ti về bản thân mình.

Lúc này, Đồng Duyên nhìn vào Hứa Hân Đóa, thấy cô cũng rất khó xử.

Khó xử là vì cậu.

Nếu không có cậu ở đây, Hứa Hân Đóa sẽ chẳng ngần ngại mà chuyển sang lớp Hỏa Tiễn, nơi đó rõ ràng phù hợp hơn với cô.

Vì không muốn nhìn thấy cậu tức giận, cô mới nói với vẻ mặt nặng nề như vậy.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 106: Chương 106



"À..." Đồng Duyên cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói, dựa vào lan can hỏi, "Khi nào chuyển lớp?"

"Chút nữa sẽ đi."

"...."

Chết tiệt!

Đồng Duyên muốn chửi người!

Biểu cảm của Đồng Duyên trở nên rất khó coi, đêm qua cậu không ngủ tốt, mắt có chút thâm, giờ lại như mất đi một nửa linh hồn, trông càng buồn bã hơn.

Lúc trước là một chàng trai đẹp mắt, vậy mà ngay lập tức cậu thay đổi khí chất, trông giống như một kẻ thất bại đang lên kế hoạch hủy diệt cả thế giới.

Hôm nay, trang phục của cậu thật sự làm tăng thêm phần sắc thái cho cảm giác đó.

Đồng Duyên cố gắng kiềm chế, không để mình nổi giận, nhưng vẫn không kiềm chế được hỏi một câu: "Không đi có được không?"

Giọng cậu rất thấp, rất nhỏ, như không muốn để lộ cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nỡ, muốn thử thêm lần nữa.

Hứa Hân Đóa lắc đầu trả lời: "Chút nữa tôi sẽ đi gặp giáo viên chủ nhiệm lớp Hỏa Tiễn."

"Ồ..." Đồng Duyên gật đầu, nhưng mắt lại không nhìn Hứa Hân Đóa, giọng nói trầm xuống, "Đi đi, cần tôi giúp cậu mang đồ không?"

"Không cần, đồ của tôi không nhiều."

"..." Đồng Duyên lại im lặng.

Sau đó, Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa đi vào lớp, một lúc sau, cô đeo balo, kéo va li ra ngoài, chào cậu: "Tôi đi đây, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi qua WeChat nhé."

"Ừ." Đồng Duyên gật đầu.

Cậu không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nghe thấy tiếng bánh xe va li kéo dần xa.

Trong va li là đồng phục của Hứa Hân Đóa, một số chiếc cô còn chưa mặc qua, dù sao cô cũng chỉ mới đến trường không lâu.

Cậu lại ngẩng đầu lên và nhìn thấy Hứa Hân Đóa đã vào văn phòng của thầy giáo.

Đừng tức giận, đây là sự lựa chọn của cô ấy, cậu không có quyền can thiệp.

Đồng Duyên tự nhắc nhở bản thân, nhưng vẫn lấy kính xuống và ném mạnh xuống đất, kính mắt vỡ tan tành.

Lớp Quốc tế 4 ngay lập tức im lặng, các học sinh trong hành lang đều tránh xa cậu.

Vào ngày đầu tiên cậu nhận ra mình thích Hứa Hân Đóa, thì Hứa Hân Đóa lại không cần cậu nữa...

Sau mỗi kỳ thi, lớp Hỏa Tiễn sẽ thay đổi chỗ ngồi.

Lớp Hỏa Tiễn là lớp được xếp theo kết quả học tập, ngay cả vị trí ngồi cũng tùy thuộc vào thành tích. Trong khi lớp quốc tế xếp theo chiều cao, thì Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên chỉ có thể ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Nhưng trong lớp Hỏa Tiễn, dù bạn cao bao nhiêu, chỉ cần học giỏi là sẽ được ngồi ở phía trước.

Vị trí ngồi càng cao, càng gần khu vực trung tâm.

Chỗ ngồi ở hàng đầu, chính giữa, là của học sinh đứng đầu và thứ hai.

Bốn bàn ở giữa sẽ lần lượt xếp theo thứ hạng: thứ ba, thứ nhất, thứ hai, thứ tư, học sinh có thứ hạng cao sẽ được ngồi ở vị trí chính giữa.

Hôm nay, sau khi xếp lại vị trí trong lớp Hỏa Tiễn, người ta phát hiện vị trí đầu tiên đã bị bỏ trống.

Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán: "Sao vậy, chẳng lẽ lớp mình không có ai đứng đầu, nên vị trí này mới bỏ trống?"

"Chắc là công khai làm nhục nhỉ?"

"Cũng không tệ, trước đây Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa ngồi ở hai vị trí chính giữa, ngồi thẳng người như một bức tường, phải ngó đầu mới thấy được."

"Tôi rất muốn ngồi ở vị trí đó, bên trái là Thiệu Thanh Hòa, bên phải là Mục Khuynh Diệc..."

Sau khi thầy giáo xếp lại vị trí ngồi, đã rời lớp và không quay lại trong một thời gian dài.

Một lúc sau, mọi người nghe thấy tiếng kéo hành lý, thầy chủ nhiệm thò đầu vào lớp nói: "Những ai chiếm chỗ của tủ trống, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để nhường cho học sinh mới."

Cả lớp Hỏa Tiễn lập tức xôn xao.

Học sinh mới?!

Vừa từ lớp bình thường vào lớp Hỏa Tiễn mà còn có học sinh mới?

Chẳng lẽ Hứa Hân Đóa đã chuyển đến?

Chưa lâu sau, Hứa Hân Đóa kéo hành lý bước vào lớp, ngay khi cô bước vào, cả lớp lập tức phát ra tiếng kinh ngạc.

Lúc này, tiết học đầu tiên đã sắp bắt đầu, thầy giáo yêu cầu mọi người quay về chỗ ngồi và ra hiệu một chút: "Học sinh mới, mời tự giới thiệu."

“Hứa Hân Đóa, có lẽ các bạn đã quen với tôi rồi.” Sau khi Hứa Hân Đóa tự giới thiệu xong.

Có người hỏi: “Chỉ có vậy thôi à?”

Lâu Hử nhìn thấy Hứa Hân Đóa, hào hứng đến nỗi suýt nữa reo lên, ngay lập tức trả lời câu hỏi của người kia: “Còn gì để nói nữa? Đây chính là người mà các bạn mãi mãi không bao giờ vượt qua được – bố của các bạn!”

Mọi người lập tức phản đối: “Quá kiêu ngạo rồi!”

Mục Khuynh Diệc ngạc nhiên nhìn Hứa Hân Đóa bước vào lớp, đến mức quên cả chớp mắt, vẫn chưa thể hồi phục lại.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 107: Chương 107



Thiệu Thanh Hòa vốn đang cúi đầu chuẩn bị ngủ, nhưng khi nhìn thấy Hứa Hân Đóa thì cảm thấy rất thú vị, quay sang nhìn Mục Khuynh Diệc, phát hiện Mục Khuynh Diệc cũng đang ngạc nhiên, rồi cười không ngừng.

Người không thể chấp nhận chuyện này nhất có lẽ là Mục Khuynh Dao, cô ta nhìn Hứa Hân Đóa kéo hành lý vào, để nó vào tủ, rồi đi đến hàng ghế đầu, ngồi vào vị trí số một.

Hứa Hân Đóa lấy sách từ trong cặp ra, sách còn chưa có tên cô, tất cả đều mới tinh, cô đang viết tên mình vào từng quyển sách.

Chỉ nhìn từ phía sau, Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa đã rất giống nhau, việc ngồi gần nhau lâu dài như vậy, lại còn có Mục Khuynh Dao vẫn ở trong lớp, thật sự như một màn công khai khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Mục Khuynh Dao nhận ra có người đang nhìn lén mình, cô ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nhìn sách. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, lại gặp phải cảnh tượng như vậy, thật sự là một đả kích lớn với cô ta.

Giờ đây, MụcKhuynh Dao cảm thấy ở lại trường học là một cực hình.

Khi Hứa Hân Đóa vẫn còn đang viết tên, Thiệu Thanh Hòa liền lại gần, cười khẽ hỏi cô: “ sao đột nhiên cậu lại chuyển lớp vậy?”

Hứa Hân Đóa lạnh nhạt trả lời: “Không muốn đi du học nữa.”

Thiệu Thanh Hòa tỏ vẻ hiểu: “Cũng phải, giờ cậu sống một mình, muốn đi du học cũng hơi khó.”

“Ừm.”

Thiệu Thanh Hòa tiếp tục nói: “Nhưng lớp chúng ta từ học kỳ sau sẽ phải ở lại ký túc xá, và còn có lớp tối nữa.”

Hứa Hân Đóa lập tức ngẩn người, quay đầu nhìn Thiệu Thanh Hòa: "Có thể không tham gia không?"

Cô vừa định làm người mẫu, tối nay có thể sẽ phải tham gia khóa đào tạo, có lẽ không thể kiên trì học lớp tối.

"Được, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học đúng không?"

"Không sao, cho dù tôi không đến nửa học kỳ, các cậu cũng không thể vượt qua tôi."

Nghe thấy Hứa Hân Đóa nói câu này đầy tự tin, Thiệu Thanh Hòa không khỏi ngẩn người, sau đó lẩm bẩm: "Ghét quá."

Ai ngờ Hứa Hân Đóa đột nhiên cúi lại gần hỏi cậu ta: "Cậu không phải cũng hay không đến sao? Điểm số vẫn rất ổn mà?"

"tôi?" Thiệu Thanh Hòa không nhịn được mà nhướng mày.

"Đúng vậy, tên của cậu nghe hay đấy, tự động mang theo nụ cười."

"Tôi thích cách gọi này."

Hứa Hân Đóa thực sự đến lớp Hỏa Tiễn. Trong giờ học cô không có gì khác biệt, ghi chép bài, chăm chú nghe giảng, nhưng ít khi phát biểu.

Thỉnh thoảng cô sẽ lén lút lấy điện thoại ra xem một chút rồi lại cất đi, có vẻ như đang chờ ai đó nhắn tin.

Hứa Hân Đóa nghĩ có thể Đồng Duyên sẽ nhắn tin phàn nàn, trước đây đã từng có tình huống này, Đồng Duyên đồng ý xong lại hối hận, nhắn tin làm phiền, nhưng trong mắt Hứa Hân Đóa đó chỉ là đang làm nũng.

Chờ mãi không thấy tin nhắn, Hứa Hân Đóa bắt đầu cảm thấy bồn chồn, vì vậy khi giáo viên quay đi viết bảng, cô liền bắt đầu ăn bánh quy.

Cử chỉ này khiến Thiệu Thanh Hòa không ngừng nhìn Hứa Hân Đóa, dường như cậu ta chưa quen với kiểu học của "học thần" như vậy. Hứa Hân Đóa rất thoải mái lấy ra hai gói bánh quy nhỏ đưa cho Thiệu Thanh Hòa, rồi tiếp tục ăn.

Cô ăn rất có kinh nghiệm, suốt cả quá trình đều ăn nhưng không bị giáo viên phát hiện.

Sự bình tĩnh này kéo dài cho đến giờ nghỉ trưa. Tô Uy gấp gáp chạy đến cửa lớp Hỏa Tiễn , dựa vào cửa tìm Hứa Hân Đóa, rồi ngay lập tức nhìn thấy cô đang ngồi ở hàng ghế đầu, vội vàng nói: "Đại tỷ, mau qua giúp đỡ, Đồng Duyên và Ấn Thiếu Sơ ại đánh nhau rồi, chúng tôi không thể can ngăn được. Hai người này trước đây đã từng đánh nhau rồi, nếu lại gây ra rắc rối thì sẽ bị ghi tên."

Hứa Hân Đóa giật mình, không chờ Thiệu Thanh Hòa nhường chỗ, cô dùng một tay chống lên bàn và nhảy ra ngoài.

Lớp Hỏa Tiễn có đông người, mỗi lớp bình thường chỉ có bốn mươi học sinh, còn lớp Hỏa Tiễn có tới năm mươi người. Vì vậy bốn bàn ở giữa được ghép lại với nhau, Hứa Hân Đóa ngồi ngay ở giữa, đi lại đều phải nhờ Thiệu Thanh Hòa nhường chỗ cho cô.

May mắn thay, phía trước là khoảng trống, Hứa Hân Đóa có thể tự nhảy ra ngoài.

Học sinh lớp Hỏa Tiễn nhìn cảnh tượng này đều sững sờ, họ ít khi thấy "giang hồ" kiểu này trong lớp của mình.

À... việc Lộ Nhân Già tức giận và đánh người là một sự cố ngoài ý muốn.

Đồng Duyên thật sự không chủ động gây sự với Ấn Thiếu Sơ, là Ấn Thiếu Sơ mới cố tình chọc giận cậu vào lúc cậu đang tức giận.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Đồng Duyên định đi tìm Hứa Hân Đóa, nhưng lại thấy cô đang vui vẻ ăn cơm cùng Lâu Hử và một vài cô gái trong lớp Hỏa tiễn.

Cậu không thể chịu nổi, liền quay đầu bỏ đi.

Khi vào trường đi vệ sinh, cậu đã gặp phải Ấn Thiếu Sơ.

Ấn Thiếu Sơ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đồng Duyên mà không hề sợ, người khác đều tránh xa Đồng Duyên , nhưng Ấn Thiếu Sơ thì không.

Trong lúc đi vệ sinh, cậu ta nhìn Đồng Duyên mấy lần, rồi còn cúi đầu nhìn, giống như đang so sánh kích thước.

Đồng Duyên đã cực kỳ bực mình rồi.

Sau khi đi vệ sinh xong, Ấn Thiếu Sơ hỏi Đồng Duyên: "Cậu có phải là vẽ mắt không?"

Đồng Duyên vì lông mi dài và dày, khiến đôi mắt có vẻ như đã kẻ eyeliner, thậm chí xung quanh mắt có cảm giác như trang điểm khói.

Đồng Duyên cực kỳ khó chịu đáp lại: "Không có."

Cậu chỉ thừa hưởng từ Doãn Họa mà thôi, cảm giác này ở phụ nữ có thể quyến rũ, nhưng ở cậu thì lại khiến người khác hiểu nhầm.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 108: Chương 108



"Vậy cậu có phải là do lạm dụng quá mức không?" Ấn Thiếu Sơ lại hỏi.

"Tôi còn không có bạn gái, lạm dụng cái gì!"

"Không phải Hứa Hân Đóa à?"

"..." Đây là câu nói khiến Đồng Duyên tức giận nhất.

Kết quả, Ấn Thiếu Sơ vẫn nhẹ nhàng vỗ vai Đồng Duyên : "Vậy thì đừng có làm quá nhiều, nhìn cái quầng thâm mắt của cậu kìa."

"Đệt..." Đồng Duyên giơ tay lên, dùng tay to ấn vào mặt Ấn Thiếu Sơ, nghiến răng nói: "Cậu có bệnh à?"

Trước đó cậu đã mơ thấy gã này ôm Hứa Hân Đóa, đã tức giận rồi, giờ lại còn đến chọc tức cậu!

Ấn Thiếu Sơ cũng nổi giận: "Cậu vừa đi vệ sinh có rửa tay không?"

Sau đó hai người bắt đầu đánh nhau, không ai chịu nhường ai.

Hứa Hân Đóa đến nơi thì thấy Ngụy Lam đang cố gắng giữ gìn trật tự, không cho ai lại gần khu vực này.

Hứa Hân Đóa đi tới, liếc nhìn rồi hét lên với Đồng Duyên: "Đồng Duyên, cậu dừng lại ngay cho tôi!"

Sau khi Hứa Hân Đóa hét xong, Đồng Duyên thật sự dừng lại.

Ấn Thiếu Sơ chưa kịp ngừng tay, còn đánh thêm một cú vào Đồng Duyên, thấy Đồng Duyên dừng lại thì cũng ngừng lại.

Hứa Hân Đóa chỉ tay về phía trước mặt mình và nói: "Lại đây."

Đồng Duyên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời đi qua, đứng trước mặt Hứa Hân Đóa.

Ấn Thiếu Sơ thấy vậy liền nghi hoặc, đi theo hỏi: "Sao lại nghe lời thế?"

Đồng Duyên đá vào đùi Ấn Thiếu Sơ: "Không nghe lời tôi đánh chết cậu."

Hứa Hân Đóa lại nói: "Cả hai dừng lại."

Cả hai cậu con trai đều dừng lại, mặc dù Ấn Thiếu Sơ cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn phối hợp đứng trước mặt Hứa Hân Đóa.

Hai cậu con trai cao hơn Hứa Hân Đóa một cái đầu, kỳ lạ thay lại dừng đánh nhau, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, mặc dù lúc trước Ngụy Lam đã cố gắng kéo mà vẫn không thể can thiệp được.

Vị trí của họ đối diện ngay cửa nhà vệ sinh, nhiều người đã thấy cảnh tượng này, quả thật khiến họ ngỡ ngàng.

Hứa Hân Đóa khoanh tay trước ngực, nhìn hai người rồi hỏi: "Tại sao lại đánh nhau?"

Đồng Duyên nghiến răng nghiến lợi đáp: "Cậu ta ăn nói bừa bãi."

Ấn Thiếu Sơ chỉ vào Đồng Duyên nói: "Cậu ta vừa đi vệ sinh xong không rửa tay mà còn sờ vào mặt tôi."

Hứa Hân Đóa khó tin hỏi: "Chỉ có vậy thôi?"

Cả hai đều gật đầu.

Hứa Hân Đóa bất lực nói: "Hai người các cậu, đi rửa tay ngay."

Đồng Duyên và Ấn Thiếu Sơ cùng đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, trong khi rửa tay, Ấn Thiếu Sơ vẫn lẩm bẩm: "Tại sao tôi phải nghe lời?"

Đồng Duyên đáp lại: "Nếu cậu không nghe lời cô ấy, tôi sẽ đánh cậu."

"Chẳng lẽ cậu là chó của cô ấy sao?"

"Tôi là cha của cô ấy!"

"Thật không thể tin nổi, một người cha mà lại bị xử lý như vậy." Ấn Thiếu Sơ nói xong, rồi lại tiến lại gần Đồng Duyên, hỏi tiếp: "Cậu không phải là chưa theo đuổi được cô ấy đấy chứ?"

"Biến đi."

"Xem ra là vậy rồi."

Lúc đó, thầy cô bị náo động nên đến, và khi thầy cô tới thì thấy Đồng Duyên và Ấn Thiếu Sơ lại đứng cùng nhau nói chuyện, chẳng có chuyện đánh nhau.

Hai người lại cùng nhau đi ra ngoài, tiếp tục tìm Hứa Hân Đóa. Hứa Hân Đóa đưa cho mỗi người một tờ giấy lau tay.

Sau khi lau tay xong, Hứa Hân Đóa nói: "Cậu có thể đừng lúc nào cũng đánh nhau như vậy không?"

Ấn Thiếu Sơ chỉ vào Hứa Hân Đóa và hỏi: "Cậu có tư cách gì mà nói người khác? Cậu chỉ cần hơi nhúc nhích cái ghế là tôi đã bị cậu xử lý rồi."

Ngay khi tay vừa nâng lên, Đồng Duyên đã giữ lại: "Cậu đang chỉ ai vậy?"

Hứa Hân Đóa bất lực nói: "Được rồi, chúng ta ba người làm hòa được không?"

Ấn Thiếu Sơ nhìn họ một lượt, "Tôi không thèm quan t@m đến các cậu," rồi phẩy tay và bỏ đi.

Hứa Hân Đóa cũng không quan t@m đến Ấn Thiếu Sơ, chỉ kéo Đồng Duyên đi về phía bên kia.

Ở đây, có khá nhiều người đang quan sát.

Đồng Duyên chú ý đến bàn tay của Hứa Hân Đóa đang nắm lấy cổ tay cậu. Trước đây, giữa họ thường xuyên như vậy, cậu chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng lúc này, chỉ một cú chạm nhẹ thôi cũng khiến cậu cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, tim đập nhanh hơn một chút.

Hứa Hân Đóa kéo Đồng Duyên sang một góc, sau đó nói: "Tôi biết hiện giờ tâm trạng cậu không tốt, nhưng cậu đừng gây chuyện nữa được không?"

Đồng Duyên không đáp lại, cúi đầu hờn dỗi. Hứa Hân Đóa dẫn cậu đến nơi rồi mới buông tay ra...

Cảm thấy hết cách, Hứa Hân Đóa đưa tay lên xoa đầu Đồng Duyên. Hôm nay cậu ta vuốt keo tóc, mái tóc rất cứng, cảm giác không được tốt lắm: "Được rồi, đừng tức giận nữa, tối tôi sẽ nấu cháo đại củ cho cậu."

Đồng Duyên liếc nhìn Hứa Hân Đóa với vẻ hờn dỗi rồi cúi đầu, tựa vào lòng cô.

Vì cậu cao hơn cô, phải cúi người để trán áp vào vai Hứa Hân Đóa, rồi nói một cách ấm ức: "Tôi cũng không đi du học nữa, tôi ở lại trong nước."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 109: Chương 109



Hứa Hân Đóa chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Này, đừng vì tôi mà thay đổi quyết định cả đời của cậu có được không? Không đáng đâu.”

Đồng Duyên đáp với giọng trầm trầm:
“Vốn dĩ tôi cũng không nhất định phải đi du học, chỉ là muốn ra ngoài đi một vòng thôi.”

Cậu là kiểu người không thể bị ràng buộc, rất thích đi đây đi đó, khám phá những điều mới mẻ.

Thực ra cậu cũng không quá mê du học, chỉ cảm thấy đi du học là một trải nghiệm hay, giống như ngày trước từng đến quê Hứa Hân Đóa sống thử một thời gian, cảm nhận cuộc sống thôn quê.

Nghĩ suốt cả buổi sáng, Đồng Duyên chợt nhận ra:
Cậu đúng là muốn đi đây đi đó, nhưng lại càng muốn ở lại vì Hứa Hân Đóa, ở bên cạnh cô ấy mới là điều khiến cậu vui vẻ hơn.

Nhưng trong mắt Hứa Hân Đóa, quyết định này vẫn cần phải suy nghĩ kỹ càng.

Tuy hai người thường xuyên hoán đổi thân thể, nhưng Hứa Hân Đóa vẫn lo lắng cho thành tích học tập của Đồng Duyên ở lớp quốc tế. Giờ đã là năm hai cấp ba, nếu đột ngột chuyển hướng thi đại học thì có lẽ sẽ không ổn.

Hứa Hân Đóa không né tránh Đồng Duyên, để mặc cậu dựa vào, vẫn nhẫn nại an ủi:
“Cậu chưa từng học chương trình lớp Hỏa Tiễn, hai mô hình dạy học hoàn toàn khác nhau, giáo trình cũng không giống. Cậu đột nhiên đổi sang sợ là không theo kịp đâu.”

"Ở bên lớp cậu, tôi cũng chăm chú nghe giảng mà, tôi đâu có ngốc."

"Đồng Duyên."

"Đợi đến khi tôi có thể vào Hỏa Tiễn, tôi sẽ chuyển sang, trước đó thì không được không?"

Với lời nói như vậy, Hứa Hân Đóa thật sự không thể phản bác thêm nữa.

Cô do dự một lúc rồi mới hỏi:
"Cậu thật sự không muốn đi du học nữa sao?"

"Ừ, cậu còn quan trọng hơn cả du học."

"…"

Dù đã tự nhủ với bản thân hàng nghìn lần rằng, cậu chỉ là thương hại cô, chỉ là muốn đối xử tốt với cô mà thôi…

Nhưng ngực cô vẫn run lên một nhịp. Những câu nói dễ khiến người ta hiểu lầm như thế này, Đồng Duyên đã nói quá nhiều. Mỗi lần đều khiến cô rung động, khiến cảm xúc từng bị vùi lấp lại bùng lên lần nữa.

Loại người như cậu ấy… thật sự là vô tình mà cứ khiến người khác rung động, đối với Hứa Hân Đóa, lại là một sự giày vò.

Một tiểu yêu tinh phiền phức.

Hứa Hân Đóa không để ý tới câu nói kia, chỉ nói:
"Cậu về nói chuyện lại với mẹ đi, nghĩ kỹ rồi hãy quyết định. Dù sao vẫn còn hai năm nữa, vẫn kịp."

"Được."

"Đừng gây chuyện nữa, tôi phải về lớp học rồi."

Hứa Hân Đóa lùi lại một bước, né tránh Đồng Duyên, sau đó quay người đi về hướng lớp chọn, bước đi rất dứt khoát, không dám quay đầu lại nhìn nét mặt của Đồng Duyên.

"Chiều nay tôi sẽ qua nhà mẹ, nhớ nấu cháo cho tôi đó." Đồng Duyên nhìn bóng lưng cô rời đi, nói vọng theo.

Hứa Hân Đóa không đáp, nhưng giơ tay ra làm ký hiệu "OK".

Đồng Duyên thở hắt ra một hơi, xoa mặt mình một cái, cố gắng vực dậy tinh thần. Dù sao cũng chỉ là chưa học cùng lớp, có cần làm như tiễn biệt sinh ly tử biệt thế không.

Hứa Hân Đóa quay về lớp, đi về phía chỗ ngồi của mình, Thiệu Thanh Hòa lập tức dịch ra nhường đường cho cô.

Hứa Hân Đóa vừa ngồi xuống, Thiệu Thanh Hòa đã hỏi ngay:

"Đồng Duyên bên đó không sao chứ?"

"Không sao, hai thằng nhóc con cãi nhau chút thôi."

"Ồ, vậy thì tốt." Tuy nói vậy, nhưng dáng vẻ của Thiệu Thanh Hòa lại chẳng mấy lo lắng.

Hứa Hân Đóa chuẩn bị rời khỏi lớp để sang lớp khác học tiết tiếp theo thì bất ngờ thấy Ấn Thiếu Sơ xuất hiện ở cửa lớp Hỏa Tiễn, ló đầu vào hỏi:

"Hứa Hân Đóa, sao tự nhiên cậu chạy sang lớp này vậy?"

Hứa Hân Đóa lười nhác trả lời:
"Tôi chuyển lớp rồi, có việc gì không?"

"Cái thuốc mỡ lần trước cậu còn không? Cho tôi xin chút." Vừa nói vừa ra hiệu trên tay, ý chỉ loại thuốc mỡ lần trước đã dùng.

Hứa Hân Đóa lúc nào cũng mang theo thuốc mỡ, chủ yếu để phòng khi Đồng Duyên lại gây chuyện đánh nhau, cô chuẩn bị cho cậu ấy.

Cô lấy từ trong túi ra rồi để lên bàn. Ấn Thiếu Sơ không hề ngại ngùng, cứ thế bước thẳng vào lớp Hỏa Tiễn, đứng trước bàn cô rồi bắt đầu bôi thuốc lên khuỷu tay, vừa làm vừa lèm bèm:

"Cậu xem con chó nhà cậu làm trò gì kìa, đẩy tôi đập đầu vào cột cạnh bồn rửa tay, bầm tím hết rồi đây này."

Nói rồi còn chìa tay ra cho cô xem vết bầm.

Hứa Hân Đóa chẳng thèm để tâm, hờ hững đáp:
"Cậu bớt nói nhảm là không ai động đến cậu rồi."

"Ừ, tôi không nên nói chuyện với cậu. Hai người là một nhà còn gì. Nói xem, cậu từ chối Đồng Duyên vì cái gì? Nói cho tôi nghe với, cho tôi vui vẻ cái coi."

Hứa Hân Đóa vốn ghét kiểu bị người khác trêu chọc chuyện tình cảm, liền đổi đề tài:
"Bôi xong chưa?"

"Ừ, xong rồi." Ấn Thiếu Sơ đậy nắp thuốc lại, trả lại cho cô mà còn không quên than vãn:
"Cậu là người đầu tiên cho tôi dùng đồ ba đồng tám cắc mà còn bắt tôi trả lại nữa đó."

Hứa Hân Đóa lập tức giật lại: "Thích thì dùng, không thích thì thôi."

Ấn Thiếu Sơ không nán lại lâu, bôi xong thuốc thì nói một tiếng “Cảm ơn” rồi rời khỏi lớp.

Không ít học sinh lớp Hỏa Tiễn đều thấy được cảnh này, ánh mắt nhìn Hứa Hân Đóa có phần khác lạ.
 
Back
Top Bottom