Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 70: Chương 70



Trong khi vòng đấu đầu tiên vẫn đang diễn ra, Hứa Hân Đóa vẫn còn đang chọn vợt. Cô cảm thấy vợt trước đó mình cầm không hợp, không thoải mái. Trường có cung cấp vợt, nhưng vợt đều đã cũ và rất nhiều cái cũng đã qua sử dụng. Một số cái dây cầm đã lỏng, chẳng mấy ai dùng nữa.

Giống như Ấn Thiếu Sơ, người thường xuyên chơi quần vợt, thì vợt của cậu đều là đồ tự mang, không chỉ thao tác dễ dàng mà còn thoải mái hơn nhiều.

Hứa Hân Đóa chọn vợt ngay tại sân đấu trước trận đấu, cứ như kiểu đến chỉ để chơi cho vui, khiến Ấn Thiếu Sơ phải lườm cô một cái.

Khi chọn vợt, những yếu tố quan trọng là mặt vợt, cán vợt, trọng lượng và chiều dài vợt.

Các tay vợt có kinh nghiệm lâu năm thường sẽ chọn mặt vợt theo sở thích của mình, ví dụ như mặt vợt lớn giúp dễ đánh bóng, nhưng lại chậm hơn về tốc độ.

Về phần cán vợt, nếu quá nhỏ thì cầm không chắc, còn khi đối thủ đánh những cú mạnh, vợt có thể bị lật ngược.

Hứa Hân Đóa cầm vợt một lúc rồi nhìn vào mặt vợt, đột nhiên nghe thấy ấn Thiếu Sơ nói:

"Cậu chọn vợt nhẹ đầu đi, dễ kiểm soát."

Hứa Hân Đóa cầm một cây vợt lên, đang lắc đầu, rồi nói:

"Vợt nhẹ đầu dễ bị chấn thương cánh tay, không tốt."

Ấn Thiếu Sơ nhìn cô, rồi lắc đầu cười:

"Cậuthật sự chỉ đến để tham gia cho có thôi mà."

Sau khi chọn vợt xong, Hứa Hân Đóa quay người nhìn ra ngoài hàng rào, bất chợt thấy một cảnh tượng khiến cô sửng sốt.

Hứa Hân Đóa nhìn quanh và ngạc nhiên khi thấy rất đông người.

Trường quốc tế Gia Hoa có một chương trình quần vợt khá nổi tiếng, và họ thường xuyên tham gia các cuộc thi quốc gia, thậm chí là các giải đấu quốc tế, nên lượng người đến xem quần vợt ở trường khá đông. Tuy nhiên, khi cô chạy tới trước đây, cô đã thấy rất nhiều người rời đi, vì một phần người xem chỉ quan t@m đến nam giới thi đấu, và khi giải nam kết thúc, họ cũng rời đi.

Sao bây giờ lại có nhiều người như vậy? Dù là giờ học các lớp tự chọn, nhưng có người lựa chọn không đi học, nhưng số người vẫn quá nhiều.

Tiếp theo, cô nhìn thấy Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa cũng có mặt.

Mục Khuynh Diệc khẽ mím môi, vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo không thể tiếp cận, trong khi Thiệu Thanh Hòa chỉ mỉm cười và vẫy tay chào cô.

Hứa Hân Đóa gật đầu chào Thiệu Thanh Hòa, rồi đứng sang một bên xem trận đấu, đồng thời cũng đang thực hiện các bài tập khởi động, chờ đến lượt mình lên sân.

Khi Hứa Hân Đóa bước vào sân thi đấu, Ấn Thiếu Sơ nghiêng đầu, quan sát cách cô cầm vợt. Cô sử dụng phương pháp cầm vợt kiểu Đông, đây là cách cầm thích hợp cho những người mới bắt đầu.

Cách cầm vợt mà ấn Thiếu Sơ thường sử dụng là phương pháp cầm vợt kiểu bán Tây, cách cầm này giúp tạo lực tốt hơn và hỗ trợ xoáy bóng.

Thông thường, cách cầm vợt này là phổ biến nhất, nên Ấn Thiếu Sơ nghĩ rằng Hứa Hân Đóa có thể chỉ là một tân binh. Cậu dự định sẽ xem cô ấy thua và rồi rời đi.

Tuy nhiên, khi trận đấu bắt đầu, Hứa Hân Đóa ngay lập tức thay đổi trạng thái. Phong cách chơi quen thuộc của cô là tấn công mạnh mẽ và quyết liệt.

Lần này, cô nhận ra lợi thế thể lực không thuộc về mình, nên đã thay đổi chiến thuật.

Trong lượt giao bóng đầu tiên của đối thủ, Hứa Hân Đóa quyết định chơi phòng thủ trước, kiểm soát bóng của đối thủ và không để đối phương gây áp lực từ việc giao bóng.

Cô khiến đối thủ mất bình tĩnh, rồi bất ngờ đánh một cú bóng nhẹ để ghi điểm.

Rất nhanh chóng, đối thủ nhận ra chiến thuật của Hứa Hân Đóa. Cô có sự thay đổi đáng chú ý trong lực đánh bóng: khi đánh mạnh, dễ bị bóng đi ra ngoài; khi đánh nhẹ, dễ mắc lỗi với cú đánh ngược.

Cô ấy thậm chí có vẻ như đang chơi đùa với đối thủ, khiến họ không thể đoán được cách thức cô sẽ đánh.

Ấn Thiếu Sơ, vốn định rời đi, lại quyết định ở lại và tiếp tục xem. Ban đầu, cậu ta vẫn khá im lặng, nhưng sau đó bất ngờ cảm thán: “Đánh cú giao bóng này ở góc rất khó chịu, ép sát mép sân, đúng là có chút tài năng.”

Cậu ta khen Hứa Hân Đóa.

Là người chơi trong đội quần vợt của trường, cậu rất quen thuộc với trình độ của các học sinh trong trường, vì vậy, cậu chẳng mấy hứng thú với việc xem các trận đấu của người khác. Nhưng hôm nay, cậu lại có người để khen ngợi.

Hứa Hân Đóa rất thành thạo trong việc kiểm soát lực đánh và là một người chơi thông minh. Cô thường chú ý quan sát đối thủ, rồi đánh bóng về phía mà đối thủ không dự đoán được. Đối thủ chưa kịp xoay người, Hứa Hân Đóa đã ghi điểm.

Đường bóng của cô cũng thay đổi liên tục, khiến đối thủ khó khăn trong việc theo kịp, dẫn đến việc cô thắng áp đảo trong phần sau của trận đấu.

Trận đấu sử dụng thể thức best of three (ba ván hai thắng), và Hứa Hân Đóa đã chiến thắng hai ván liên tiếp, giành chiến thắng chung cuộc.

Sau khi trận đấu kết thúc, Hứa Hân Đóa để vợt sang một bên, rồi đi về phía Đồng Duyên đứng gần hàng rào và nói: “Đồng Duyên, tôi ra mồ hôi rồi.”

Chỉ một câu, Đồng Duyên liền hiểu, cậu tháo áo khoác đồng phục ra rồi ném về phía trên hàng rào.

Hứa Hân Đóa bắt được áo khoác trong sân, khoác lên người, rồi lười biếng bước ra ngoài sân.

Cảnh tượng này khiến không ít người đến xem trận đấu chú ý.

Thiệu Thanh Hòa nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại, chú ý thấy Lâu Hử đang mỉm cười, biết chắc cô ấy lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu ngọt ngào nào đó, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Trận đấu diễn theo thể thức loại trực tiếp, cô chỉ cần thi đấu xong trận này là xong, hôm nay không còn trận đấu nào nữa.

Trận đấu bóng bàn đã diễn ra một vài vòng, hôm nay là trận chung kết. Môn quần vợt hôm nay là vòng loại, hai môn thi đấu vào một ngày khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy có chút mệt mỏi.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 71: Chương 71



May mắn thay, đối thủ trong trận này khá yếu.

Ít nhất đối với Hứa Hân Đóa mà nói, họ rất yếu.

Sau khi trận đấu kết thúc, Chân Long Đào cầm vợt quần vợt đi về lớp học.

Thiệu Thanh Hòa và Lâu Hử cũng đến xem Hứa Hân Đóa thi đấu, xem xong cũng rời đi.

Sau đó, Hứa Hân Đóa hội tụ với Đồng Duyên, Lâu Hử và những người khác rồi chuẩn bị trở lại lớp học.

Đồng Duyên lấy khăn giấy ra giúp Hứa Hân Đóa lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Sao không bỏ cuộc đi? Thể trạng của cậu tham gia thi đấu ngoài trời như vậy, có thể bị cảm đấy.”

Hứa Hân Đóa nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng thực tế sức khỏe cô khá yếu, miễn dịch cũng không tốt, năm nào cũng bị cảm, mà Đồng Duyên đã thay cô bị bệnh không biết bao nhiêu lần rồi.

Với thể trạng như vậy, việc tham gia loại hình thi đấu này thực sự có phần quá sức.

Hứa Hân Đóa lắc đầu: “Có thể kiếm được chút tiền thưởng thì tốt.”

Đồng Duyên có chút bất lực, nhưng cũng không thể nói gì thêm.

Nhà họ Mục.

Mục Khuynh Diệc và Mục Khuynh Dao ngồi cùng nhau tại bàn ăn, mặc dù ngồi gần nhau nhưng lại không nói một lời nào. Còn cách đây nửa năm, mối quan hệ giữa họ không phải như thế này.

Mẹ Mục cũng chú ý đến tình huống này, trong lòng cảm thấy khó chịu mà không biết nên nói gì.

Cha Mục là người cuối cùng vào phòng ăn, sau khi vào ngồi xuống, nhìn chiếc ghế của Hứa Hân Đóa bị bỏ trống, sắc mặt ông trở nên u ám, nói: "Ghế của nó lấy đi, nếu đã rời khỏi nhà này rồi thì không cần phải để lại vị trí cho nó."

Mẹ Mục đẩy tay cha Mục, ra hiệu ông đừng nói những lời này, mỗi lần Mục Khuynh Diệc nghe thấy đều lộ rõ vẻ không vui.

Cha Mục cũng tức giận, Hứa Hân Đóa sao có thể nói đi là đi như vậy. Ông định trực tiếp cắt hết tiền tiêu vặt của cô, đợi cô ngoài đời sống không được, rồi lại quay về.

Mẹ Mục lại vô cùng lo lắng, Hứa Hân Đóa là một cô gái, sống bên ngoài không an toàn chút nào. Nếu cô vì tiền mà đi vào con đường sai lầm thì sao? Đặc biệt là Hứa Hân Đóa lại rất xinh đẹp, khiến bà càng thêm lo lắng.

Mẹ Mục muốn Mục Khuynh Diệc khuyên Hứa Hân Đóa quay về, nhưng Mục Khuynh Diệc không đồng ý, nói rằng không thể mất mặt như vậy. Anh ta nhận thấy rõ ràng, Hứa Hân Đóa hiện tại chỉ muốn gia đình Mục coi cô như người lạ, không muốn bất kỳ ai làm phiền cô.

Mục Khuynh Dao thì càng nói rằng bản thân mình từ trước tới nay không được Hứa Hân Đóa yêu thích, nếu cô đi khuyên thì lại càng phản tác dụng.

Mẹ Mục nghĩ rằng, mấy ngày nữa bà sẽ đến trường tìm Hứa Hân Đóa, dù sao cô cũng là con gái nhà Mục, phải quay về nhà ở.

Cha Mục trước bữa ăn hỏi: "Kết quả thi đã có chưa? Hai đứa lần này thi thế nào?"

Khi nghe câu hỏi này, Mục Khuynh Dao sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn Mục Khuynh Diệc một cái, rồi trả lời: "Thi cũng tạm, không có tiến bộ cũng không thụt lùi."

Cha Mục nói: "Ừ, việc học của con không lo lắng lắm, nhưng vẫn còn không ít chỗ cần tiến bộ, ngày nào đó mà đuổi kịp được anh trai con là tốt rồi."

Cha Mục nhắc đến việc này, sắc mặt cuối cùng cũng hơi tươi cười một chút, người ngoài luôn khen con cái ông giỏi, Mục Khuynh Diệc thì không cần phải nói, là người vừa giỏi vừa tốt. Mục Khuynh Dao cũng xuất sắc ở các môn học và đàn piano, trong giới đều biết đến là một đứa trẻ ngoan.

Cha Mục lại hỏi Mục Khuynh Diệc: "Lần này con lại đứng nhất phải không?"

"Đứng thứ hai," Mục Khuynh Diệc lạnh nhạt trả lời.

Cha Mục hơi ngạc nhiên: "Hả? Thanh Hòa vượt qua con rồi sao?"

“Không, người đứng nhất là Hứa Hân Đóa.”

Cả nhà bữa ăn đột nhiên im lặng.

Mục Khuynh Dao thực sự không muốn để gia đình biết chuyện này, trước đó cô trả lời cũng rất mơ hồ. Kết quả Mục Khuynh Diệc vẫn nói ra, cô chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn.

Cô không muốn nhìn vào ánh mắt của bố mẹ, rất ghét cảm giác bị so sánh thua kém.

Điều cô ghét nhất chính là Hứa Hân Đóa giỏi hơn cô.

Một lúc sau, mẹ Mục cất giọng run rẩy hỏi: “Hân Đóa học giỏi lắm à?”

“Vâng, tổng điểm của em ấy nhiều hơn con sáu điểm.”

“con bé không phải là học sinh lớp quốc tế sao? Sao lại tham gia thi của lớp bình thường?”

“Em ấy bỏ lỡ kỳ thi lần đầu của lớp quốc tế, cuối năm không đủ tín chỉ, nên mới tham gia thi lớp bình thường. Điểm của học sinh lớp quốc tế thi lớp bình thường sẽ bị tính gấp đôi vào tín chỉ của lớp quốc tế.”

Mẹ Mục gật đầu, trong lòng có phần thất thần.

Lẽ ra đây là một chuyện đáng vui mừng, nhưng giờ đây lại không vui nổi, lòng cô đầy mâu thuẫn và khó nói thành lời.

Bà lại hỏi: “Hân Đóa gần đây làm gì ở trường? Tình trạng thế nào?”

“Em ấy đang tích cực tham gia các cuộc thi.”

“Cuộc thi? Cuộc thi gì vậy?”

“Rất nhiều.”

“Con bé…”

Thấy mẹ Mục không hiểu, Mục Khuynh Diệc lại giải thích: “Cuộc thi ở trường nếu thắng sẽ có tiền thưởng và tín chỉ, em ấy chắc là cần tiền.”

Cha Mục cảm thấy hơi khó xử, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nó biết gì chứ? Ra ngoài chỉ làm trò cười thôi!”

Mục khuynh Diệc nói: “Không có, tất cả các cuộc thi em ấy tham gia đều giành giải nhất.”

“Giải nhất? Điều kiện học tập trước đây của nó, làm sao có thể có sân bãi để luyện tập? Nó có thể giành giải nhất sao?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 72: Chương 72



Mục Khuynh Diệc: “Bóng bàn, đối kháng tự do, đều là giải nhất, hiện tại cuộc thi đang diễn ra là quần vợt.”

“Đối kháng tự do?!” Cha Mục cảm thấy không thể tin được, “Nó có điều kiện gì để học đối kháng tự do? Mà ở nông thôn có cầu lông là tốt rồi, lại còn quần vợt?”

Mục Khuynh Diệc nhìn cha Mục, trầm giọng hỏi: “Tại sao cha không thể công nhận sự xuất sắc của em ấy?”

Cha Mục vẫn không tin: “Làm sao có thể?! Môi trường lớn lên của nó như vậy, làm sao có thể biết nhiều thứ như vậy?”

“Ra khỏi sự kiểm soát của cha rồi, cha rất khó chấp nhận phải không?”

“Mục Khuynh Diệc, con có ý gì?!”

“Cha đột nhiên phát hiện, con gái của cha dù không được nuôi dưỡng bởi cha cũng vẫn xuất sắc. Cha nhận ra rằng em ấy dù không có cha mẹ vẫn sẽ sống tốt, cha có cảm giác thất bại phải không?”

Cha Mục thích kiểm soát những người xung quanh mình, ông kiểm soát mẹ Mục rất chặt chẽ.

Khi ông đưa Hứa Hân Đóa trở về, ông nhận ra rằng cô hoàn toàn không thể kiểm soát được, vì vậy ông muốn làm cô mất đi tinh thần chiến đấu.

Ông sẽ phá hoại cô trong những chi tiết nhỏ, khiến cô cảm thấy ghét bỏ cuộc sống trước kia, từ đó sẽ nghĩ rằng Mục gia thật sự là một nơi tốt.

Hứa Hân Đóa rời khỏi Mục gia, ông cũng không quá quan tâm, nghĩ rằng cô sau khi ra ngoài sẽ gặp khó khăn, không sống nổi, rồi sẽ quay lại cầu xin họ.

Lúc đó, cô sẽ không còn quan t@m đến những bất công về thân phận, mà sẽ ngoan ngoãn nghe lời và thay đổi tên.

Ông muốn để cô trải qua một chút đau khổ, để cô thấy được đứa trẻ mà ông nuôi dưỡng tốt như thế nào, để cô nhận ra cuộc sống với cha mẹ ruột là tốt đến mức nào.

Ông có thể bù đắp cho Hứa Hân Đóa, cũng muốn chăm sóc cô, dù không có tình thân nhưng vẫn có quan hệ máu mủ.

Điều kiện tiên quyết là cô phải nghe lời.

Mục Khuynh Dao ngoan ngoãn khiến ông rất hài lòng.

Kết quả là, Hứa Hân Đóa còn xuất sắc hơn cả đứa con mà ông nuôi dưỡng.

Làm sao có thể!!

Cái đứa mà bà lão nửa chữ không biết nuôi dưỡng!

Điều kiện dạy dỗ tồi tệ như vậy!

Làm sao có thể?

“Nó đã nhận được không ít tiền thưởng?” Cha Mục lại hỏi.

Mục Khuynh Diệc: “Hiện tại khoảng sáu nghìn đồng.”

Cha Mục nghĩ, số tiền trong thẻ, cộng với tiền thưởng cô kiếm được, chắc đủ để cô sống một thời gian, muốn cô quay lại thì hơi khó, vì vậy ông tức giận nói: “Nó phải quay lại!”

Mục Khuynh Diệc ngước mắt hỏi: “Để đến nhà họ Đồng làm khách?”

Cha Mục không trả lời.

Mục Khuynh Diệc không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy chỉ vào Mục Khuynh Dao nói: “Các người có thể dẫn nó đi thử xem, hỏi cô Doãn có thích nó không, biết đâu… cô Doãn lại rộng lượng.”

“Cái kiểu nói gì thế?”

“Con ăn no rồi.” Mục Khuynh Diệc không hề động đũa, trực tiếp rời khỏi bàn ăn, lên lầu.

Mục Khuynh Dao suốt từ nãy đến giờ không nói gì, lúc này đột nhiên rơi nước mắt, rồi nhanh chóng lau đi, vội vã đặt đũa xuống nói: “Con cũng ăn xong rồi.”

Sau đó, cô ta đi theo lên lầu về phòng mình, trong phòng có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.

Cha Mục tức giận không chịu nổi: “Một đứa suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, như thể tôi nợ nó vậy. Một đứa suốt ngày chỉ biết khóc, sao trước kia tôi không phát hiện ra nó giống như Lâm Đại Ngọc thế nhỉ, Lâm Đại Ngọc còn thanh tú trí thức, còn nó, kết quả ngay cả một đứa lớn lên ở nông thôn cũng không bằng!”

Lúc này, cha Mục trong lòng không tránh khỏi việc vật chất hóa con cái, bỗng nhận ra, dường như họ đã đẩy đứa con ruột tài giỏi hơn ra ngoài.

Chỉ còn lại một đứa không có quan hệ huyết thống, từ ngoại hình, học vấn, cách nói năng... đều kém hơn rất nhiều...

Mẹ Mục hiếm khi phản bác: “Không phải đều vì ông sao! Tình hình trong nhà bây giờ như thế này đều là vì ông!”

“Vì tôi? Bà chẳng có vấn đề gì à? Làm mẹ mà không thể quản lý nổi con cái, ngày nào bà cũng chỉ biết đi thẩm mỹ viện, còn biết làm gì khác nữa?!”

Cha mẹ Mục gia lúc này cãi nhau không ngừng.

Chu kỳ kinh nguyệt của Hứa Hân Đóa lại sắp đến, cô có triệu chứng rõ rệt vào trước kỳ kinh, cũng coi như là người có kinh nghiệm. Vì vậy, trước khi có kinh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi ăn trưa một lúc, cô đã uống thuốc giảm đau.

Cô đi tham gia lớp học tự chọn của lớp quốc tế trước, sau đó mang theo cuốn sách tham quan trong tòa nhà đa phương tiện, rồi thò đầu nhìn vào lớp cờ vây.

Kết quả vừa nhìn một cái, cô đã gặp ánh mắt của Thiệu Thanh Hòa trong lớp.

Thiệu Thanh Hòa vẫn như mọi khi, vẻ mặt ôn hòa, luôn mỉm cười. Các lớp học mà cậu tham gia đều là thư pháp trà đạo và cờ vây.

Hứa Hân Đóa còn chưa quẹt thẻ, đã có chút do dự không biết có nên vào lớp học này hay không. Ai ngờ Thiệu Thanh Hòa lại chủ động bước ra hỏi:
“Gì vậy? Muốn tham gia thi cờ vây à?”

Chuyện Hứa Hân Đóa điên cuồng tham gia các cuộc thi giờ đã nổi tiếng khắp nơi.

Hứa Hân Đóa thở dài trả lời:
“Tôi vẫn đang phân vân.”

“Sao vậy?”

“Tôi chỉ biết chơi cờ vây thôi, nhưng chưa chắc đã thắng. Mà nếu đăng ký thi thì phải quẹt một buổi học, tôi chưa chắc thắng được để lấy lại điểm, thế là coi như phí mất buổi đó rồi.”

“Hay là... thử xem sao? tôi chơi một ván với cậu.”

“Được thật sao?”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 73: Chương 73



Thiệu Thanh Hòa rất quen với các lớp học sở thích này, vì cậu hay ghé qua. Cậu chào hỏi thầy giáo xong, rồi cùng Hứa Hân Đóa khiêng một bàn cờ ra khỏi lớp học.

Hai người đặt bàn cờ ở khu bàn ghế nghỉ trong hành lang, rồi ngồi đối diện nhau.

Hứa Hân Đóa cầm quân đen, Thiệu Thanh Hòa cầm quân trắng.

Hành lang không được ấm như trong lớp.

Giờ đã là tháng Mười Một, trong lớp học có sưởi, hành lang cũng có, nhưng vì không gian lớn nên nhiệt độ không cao, ngồi lâu sẽ hơi lạnh.

Thiệu Thanh Hòa thân hình mảnh khảnh, mặc sơ mi trắng của trường, thắt cà vạt ngay ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu xanh đậm. Khi thấy lạnh, cậu vươn tay kéo chiếc khăn choàng lên vai, rồi đưa tay ra tiếp tục đánh cờ.

Da cậu trắng đến mức gần như bất thường, ngón tay thon dài, khi cầm quân cờ, đôi tay ấy thật sự mang vài phần dáng vẻ dịu dàng như tay thiếu nữ, dù là tay con trai nhưng đủ dài và thanh tú, lại toát lên chút nhẹ nhàng.

Hứa Hân Đóa vốn rất sợ lạnh, khi đến đã mặc áo len khoác của mình, lại còn khoác thêm áo len khoác của Đồng Duyên, mặc hai lớp cuối cùng cũng thấy ấm áp hơn.

Lúc này thì cảm thấy khá ổn.

Trong trường, rất nhiều người dần dần đã quen với mối quan hệ giữa Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên, dù hai người luôn phủ nhận, nhưng Hứa Hân Đóa ngày nào cũng mặc áo khoác của Đồng Duyên, hai người dính lấy nhau như hình với bóng, rốt cuộc là chuyện gì, nhiều người trong lòng đã có suy đoán riêng.

Khi thật sự bắt đầu chơi cờ, Hứa Hân Đóa lập tức cảm nhận được sự chênh lệch, mỗi nước cờ của cô đều phải suy nghĩ rất lâu, chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn cờ.

Nhưng Thiệu Thanh Hòa rõ ràng là người thường xuyên chơi cờ, là một tay lão luyện, đầu óc cũng rất nhanh nhạy, hạ quân cờ rất nhanh rồi tỏ ra hứng thú nhìn Hứa Hân Đóa.

Người ta vẫn nói nghề nào cũng có chuyên môn riêng, rất nhanh Hứa Hân Đóa đã nhận ra — cô không thắng nổi.

Cô nhìn bàn cờ, cục diện đã ngã ngũ, theo bản năng vỗ nhẹ lên đùi, nhưng vẫn phải thừa nhận Thiệu Thanh Hòa thực sự lợi hại.

Thiệu Thanh Hòa cười hỏi cô:
“Tôi còn tưởng cậu cái gì cũng biết chứ, kết quả là... nhược điểm lại bị tôi phát hiện rồi?”

“Cũng không hẳn,” Hứa Hân Đóa đáp, “tôi chỉ đăng ký những cuộc thi mà tôi tự tin thôi, dù sao học phí mỗi buổi cũng đắt.”

“Cậu rất cần tiền sao?”

Hứa Hân Đóa nhìn Thiệu Thanh Hòa — cô không tin là cậu ta không biết chuyện mình chuyển ra ngoài ở, và đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục.

Tên ti hí mắt này đúng là xảo quyệt!

Thế nhưng Thiệu Thanh Hòa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Cuối cùng cô cũng trả lời:
“Cũng có thể nói vậy.”

“Thật ra tôi có cách giúp cậu.”

“Sao cơ?” Hứa Hân Đóa nhướn mày.

Thiệu Thanh Hòa mỉm cười giới thiệu:
“Nhà tôi mở công ty giải trí, trong công ty có không ít nghệ sĩ thần tượng.”

Hứa Hân Đóa hơi bất ngờ — con người như Thiệu Thanh Hòa hoàn toàn không giống với hình tượng công tử của công ty giải trí. Sau đó cô bật cười, từ chối:
“Thôi bỏ đi, tôi không hợp với mảng đó.”

“Rất hợp chứ. Khuôn mặt của cậu rất phù hợp làm người mẫu. Cậu cao bao nhiêu?”

Người mẫu?

Hứa Hân Đóa hơi do dự rồi trả lời: “1m75.”

“Chiều cao hơi thấp một chút, nhưng cũng vừa đủ tiêu chuẩn tối thiểu rồi. Cộng thêm khí chất, vóc dáng và ngoại hình của cậu cũng được, có thể thử xem.”

“Người mẫu kiểu gì?”

“Người mẫu ảnh, cũng có thể làm người mẫu catwalk, nhận quảng cáo, làm đại diện thương hiệu gì đó. Hoặc cậu có thể trở thành một influencer, mở shop trên Taobao bán quần áo cũng được, chỉ là công ty bọn tôi không làm về mảng influencer, nhưng nếu cậu hứng thú tôi có thể hỏi thử giúp cậu. Dạo này có nhiều công ty truyền thông mới nổi lắm, công ty nhà tôi hình như cũng có liên kết vài cái.”

“Học sinh có làm được không?”

“Thời gian catwalk thì chắc chắn không phù hợp rồi, nhưng nếu làm người mẫu ảnh thì được. Làm ngoài giờ học hoặc cuối tuần ấy. Cậu không đi học thêm nữa đúng không? Vậy thì chẳng khác nào cuối tuần nghỉ hẳn rồi.”

“Không phải mặc đồ kiểu… đó chứ?”
(Hứa Hân Đóa lộ rõ vẻ ngại ngùng.)

Khâu Thanh Hòa hiểu ngay ý của Hứa Hân Đóa, bật cười, hạ giọng nói:
“Chính sách quốc gia không cho phép đâu, Đóa Đóa muội muội.”

Hứa Hân Đóa cần thời gian để suy nghĩ thêm, nên hỏi:
"Tôi có thể add WeChat cậu không? Lúc cần sẽ liên lạc với cậu.”

“Được chứ. Nhưng nếu muốn tôi giúp thì tôi cũng cần thù lao đấy.”

“Ăn chia phần trăm thu nhập?” Hứa Hân Đóa lập tức cảnh giác.

“Không, tôi muốn bánh quy do chính tay cậu làm.”

“Cậu mà còn nhớ đến bây giờ…” Hứa Hân Đóa lẩm bẩm, rồi quét mã WeChat của Thiệu Thanh Hòa, thêm bạn xong thì đứng dậy tiếp tục đi vòng quanh trong tòa nhà đa phương tiện.

Thiệu Thanh Hòa không quay lại lớp học, vì giờ vào thì cũng muộn rồi, cậu ngồi luôn ở hành lang nhìn theo Hứa Hân Đóa.

Sau đó cậu thấy Hứa Hân Đóa như một nữ đặc vụ, tìm được lớp học xong liền đứng ở cửa sau hoặc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, dò xét xem mình có khả năng tham gia thi đấu không.

Sau khi xác định mình không đủ trình, cô lại đi sang lớp tiếp theo.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 74: Chương 74



Cô không phải là vạn năng.

Cô chỉ là người cực kỳ cẩn trọng.

Thiệu Thanh Hòa nhìn bóng lưng Hứa Hân Đóa dần đi xa, không kìm được bật cười — cảm thấy cô ngày càng thú vị.

Đau.

Khi đi từ tòa nhà đa phương tiện quay trở lại, Hứa Hân Đóa cảm thấy cơn đau bụng kinh bắt đầu xuất hiện.

Kỳ lạ là cô đã uống thuốc giảm đau từ trước, vậy mà không có tác dụng gì — giờ cô đau đến mức không đi nổi.

Còn chưa kịp quay lại lớp học, Hứa Hân Đóa đành phải ngồi xuống ghế sofa trong tòa nhà đa phương tiện để nghỉ tạm.

Trong tòa nhà, học sinh dần dần rút hết, chỉ còn lại nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp sảnh. Không gian trống trải khiến nơi đây càng lạnh hơn. Cô từ từ lấy thuốc ra xem lại — rồi phát hiện thuốc giảm đau có gì đó không đúng…

Lần này thuốc cô mang theo là dạng viên nang, phần vỏ có hai màu xanh nhạt và xanh đậm, thông thường trên viên thuốc sẽ in những ký tự nhỏ ghi tên loại thuốc.

Nhưng thuốc trong túi cô lần này tuy vẫn là bao bì của thuốc giảm đau, viên nang bên trong lại không có dòng chữ nào được in lên.

Cô gần như ngay lập tức phản ứng lại — đã có người vào phòng cô, lục lọi đồ đạc, thấy được thuốc giảm đau.

Người đó đã cẩn thận làm lại bao bì thuốc y hệt, nhưng viên thuốc bên trong lại không phải thuốc giảm đau. Khi cô uống, cũng không chú ý kỹ, chỉ đơn giản lấy viên thuốc ra rồi bỏ vào miệng, uống nước trôi xuống.

Cô thậm chí còn không biết viên thuốc mình vừa uống là thuốc gì.

Số thuốc này cô lấy trực tiếp từ tủ đầu giường ở nhà họ Mục mang đi.

Sau khi mang đến nhà mới, chắc chắn không có ai động vào, vậy thì vấn đề xảy ra từ lúc ở nhà họ Mục.

Căn phòng ở nhà đó không chỉ không thuộc về cô, mà còn có người tùy tiện ra vào. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô tức giận và lạnh người.

Cô giận đến mức phát run, cơ thể lại đang đau đến không còn sức, chỉ có thể gắng gượng đứng dậy, men theo tường đi về phía phòng y tế của trường.

Môi cô trắng bệch, cơ thể vô cùng khó chịu. Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Đồng Duyên:
“Tôi đang ở tòa nhà đa phương tiện, cần đến phòng y tế, bụng đau dữ dội.”

Đồng Duyên nhanh chóng trả lời:
“Cậu ở chỗ nào vậy? Tòa nhà đa phương tiện là hình tròn, đi một vòng cũng mất thời gian đấy!”

Cô không còn sức để nhắn thêm, liền gửi vị trí chia sẻ cho cậu.

Cô tiếp tục lê bước về phía phòng y tế. Nhưng vừa đi được một đoạn, mắt cô chợt tối sầm, rồi ngất lịm ngay trên hành lang.

Khi Đồng Duyên chạy tới, Hứa Hân Đóa đã ngã xuống hành lang, rõ ràng là một người sợ lạnh, vậy mà lúc này lại nằm trên nền đất lạnh buốt. Bên cạnh cô còn có hai học sinh đang lo lắng cúi nhìn, bàn nhau xem có nên gọi xe cấp cứu không.

Đồng Duyên thấy Hứa Hân Đóa ngất xỉu, tim như ngừng đập, vội vã chạy đến bế cô lên rồi lao nhanh ra cổng trường — xe của nhà cậu đang đậu ngay ngoài cổng.

Lúc này đúng vào giờ tan học, trong tòa nhà đa phương tiện và khu dạy học gần như không còn ai, học sinh đều đã đổ ra cổng trường tìm xe nhà mình.

Giữa đám đông, Đồng Duyên ôm chặt Hứa Hân Đóa lao nhanh ra ngoài. Cậu rất vội, hành động không chút ngập ngừng. Ai chắn đường, cậu lập tức nghiêng người, không chút nể nang dùng vai hất ra, đồng thời cố gắng hết mức bảo vệ Hứa Hân Đóa.

“Mẹ kiếp! Tránh ra!” – Đồng Duyên chửi một câu rồi xông ra khỏi đám đông, phát hiện xe của Hứa Hân Đóa đỗ gần hơn, liền bế cô lên xe Porsche của cô nàng.

Bình thường Đức Vũ không có việc gì làm nên hay đến sớm để chiếm chỗ, đón Hứa Hân Đóa. Lần này đúng là lập công lớn.

Đồng Duyên vừa lên xe đã nói với Đức Vũ:
“Tới bệnh viện!”

Đức Vũ cũng không hỏi nhiều, khởi động xe rồi bảo:
“Phí phạt vi phạm cậu chịu nhé!”

Nói xong, đạp mạnh chân ga phóng vút đi.

Bình thường Đức Vũ lái xe rất nhẹ nhàng, chủ yếu là vì hay chở một cô gái xinh xắn, lại thích trò chuyện nên lái cũng cẩn thận. Nhưng thật ra lúc tự lái thì cực kỳ hung hãn.

Lần này có lý do chính đáng rồi, nên lái như bay, chẳng cần kiêng dè gì nữa.

Đồng Duyên ngồi bên cạnh Hứa Hân Đóa, giữ chặt lấy cô, xe tuy ngầu thật – một chiếc xe thể thao bốn chỗ – nhưng hàng ghế sau thật sự không thoải mái.

Cuối cùng cậu ôm luôn Hứa Hân Đóa vào lòng, lo lắng đến mức sợ cô chết mất, còn nắm lấy cổ tay cô kiểm tra mạch.

Cậu còn suýt nữa mở điện thoại ra tra thử xem có ai từng… chết vì đau bụng kinh không…

Đồng Duyên bế Hứa Hân Đóa vào phòng cấp cứu, rất nhanh đã có bác sĩ đến hỏi han tình hình.

Cậu đặt cô lên giường bệnh, nói:
“Đau bụng kinh, cô ấy bị rất nặng.”

“Đã từng quan hệ tình d*c chưa?”

“Hả? Chưa.” – Đồng Duyên có chút lúng túng khi trả lời câu này, trong lòng nghĩ tại sao ánh mắt của bác sĩ lại sắc bén như vậy khi hỏi mình?

“Để loại trừ khả năng mang thai ngoài tử c ung.”

Đồng Duyên lập tức khẳng định:
“Chắc chắn không phải! Là đau bụng kinh.”

Lúc đó bác sĩ vừa kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Hứa Hân Đóa, vừa nói:
“Bên tôi sẽ tiêm giảm đau trước, sau đó chuyển sang khoa phụ sản.”

“Ờ… vâng ạ.”

Đức Vũ sau đó cũng vào phòng, đi lo thủ tục nhập viện.

Đồng Duyên thì vẫn ở lại bên cạnh giường bệnh, chăm sóc Hứa Hân Đóa, nhìn bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cô.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 75: Chương 75



Bác sĩ đang khám cho Hứa Hân Đóa thì hỏi:
“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Có từng bị lạc nội mạc tử c ung hay mấy bệnh liên quan không?”

Đồng Duyên hơi ngẩn người, lắc đầu đáp:
“Cháu không biết nữa, phiền bác sĩ kiểm tra giúp cô ấy đi ạ.”

Bác sĩ liếc nhìn bộ đồng phục trên người cậu, hỏi tiếp:
“Cháu là bạn học của cô ấy à?”

“Vâng.”

“Liên lạc được với phụ huynh không?”

“Không cần liên lạc đâu, cháu có thể đại diện cho cô ấy.”

“Vậy gọi cho giáo viên chủ nhiệm đi.”

Đồng Duyên chỉ vào mình hỏi lại:
“Cháu không được à?”

“Cháu có thể thay cô ấy ký giấy xét nghiệm hay quyết định điều trị không? Thôi đợi cô ấy tỉnh lại đã.”

Đồng Duyên nhìn bác sĩ, bất lực lắm, đúng là chuyện này không có cách nào cả.

Cậu lại hỏi thêm vài câu, bác sĩ chỉ bảo đợi Hứa Hân Đóa tỉnh lại là được, không có gì nguy hiểm cả. Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng:
“Có cần đeo mặt nạ oxy không? Hay là máy đo nhịp tim gì đó?”

Bác sĩ bị cậu chọc cười, nói:
“Yên tâm đi, đau bụng kinh nặng như cô bé này bác sĩ gặp suốt rồi, vừa kiểm tra xong, các chỉ số sinh mệnh đều ổn.”

Cái kiểu cười kia, có vẻ bác sĩ tưởng cậu là bạn trai của Hứa Hân Đóa rồi. Mà thật ra Đồng Duyên không gọi phụ huynh hay giáo viên chủ nhiệm đến cũng vì sợ bị hiểu nhầm đang yêu sớm.

Cậu chỉ còn cách quay về ngồi cạnh giường trông chừng Hứa Hân Đóa. Trong phòng cấp cứu còn nhiều bệnh nhân khác bị tai nạn bất ngờ, thậm chí có người đang khóc lớn, nghe mà rợn cả người.

Đồng Duyên định kéo rèm lại, liếc qua một cái, chỉ kịp nhìn lướt rồi vội quay mặt đi – là người bị tai nạn giao thông đưa vào, đầy máu me, cậu không chịu nổi cảnh đó. Một người đánh nhau thì rất máu chiến mà lại… sợ máu, chắc chỉ có Đồng Duyên là ca đặc biệt như vậy.

Cậu định tìm cách đổi phòng cho Hứa Hân Đóa, liền nhắn tin cho quản gia, hỏi xem có thể liên hệ để chuyển sang phòng bệnh đơn hay không.

Không ngờ chưa được bao lâu thì Doãn Họa đã gọi điện trực tiếp cho cậu.

Đồng Duyên bắt máy rồi giải thích:
“Con không sao, là bạn con bị đau bụng kinh, ngất xỉu phải đưa vào viện. Ở đây ồn quá, con sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ấy.”

“Bạn học? Là Hứa Hân Đóa à?”

“Ồ… mẹ còn biết cả tên đầy đủ của cậu ấy nữa?” Đồng Duyên biết Doãn Họa từ lâu đã luôn âm thầm theo dõi mọi động thái của mình.

Trong trường, hầu như không có bài đăng nào nói về Đồng Duyên, một phần vì Doãn Họa là người trong giới giải trí. Là con nhà nổi tiếng, bất cứ tin tức nào về cậu đều có thể lên hot search. Năm đó, mới mười mấy tuổi cậu xăm mình cũng bị mắng tơi bời, sau đó team của Doãn Họa phải bịa ra một câu chuyện cảm động để xử lý dư luận.

Một phần khác là vì cậu là người thừa kế của nhà họ Đồng, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ điều tiếng gì.

Vừa mới hỏi về phòng bệnh, Doãn Họa đã biết rồi, cậu cũng chẳng ngạc nhiên. Mẹ biết đến Hứa Hân Đóa, cậu cũng đoán chắc là đã cho người điều tra về gia thế của cô.

Là người thừa kế nhà họ Đồng, vợ tương lai của cậu phải là người có thể "mang ra ngoài được", lý tưởng nhất là môn đăng hộ đối, xuất sắc toàn diện. Xếp sau mới là kiểu phụ nữ như Doãn Họa – xinh đẹp, có danh tiếng nhất định, có thể hỗ trợ các mối quan hệ xã hội.

Còn Hứa Hân Đóa, không phù hợp.

Dù có là con ruột của nhà họ Mục đi chăng nữa, cũng vẫn bị coi thường. Đối với nhà họ Đồng, nhà họ Mục chỉ là một gia đình hạng hai, chẳng có gì nổi bật.

Doãn Họa bên kia điện thoại nói:
“Lần trước không phải con bé đã tự giới thiệu rồi sao?”

Đồng Duyên đáp xuề xòa:
“Ừ, là cô ấy. Mẹ đừng lo, con lo liệu được rồi.”

“Ở bệnh viện nào?”

Câu hỏi này khiến Đồng Duyên khá bất ngờ, không nhịn được hỏi lại:
“Mẹ không định tới chứ? Mẹ mà đến là dễ lên báo lắm đấy! Nhỡ đâu người ta đăng tin ‘Doãn Họa mang thai lần hai đi khám thai’, rồi giật tít ‘Cố giữ địa vị, sinh con tuổi trung niên’, lại khen bố con ‘tráng kiện tuổi xế chiều’ thì sao?”

“Con mới là trung niên ấy!”

“Vâng vâng vâng, mẹ vẫn xuân sắc rạng ngời.”

Cuối cùng, Đồng Duyên vẫn nói cho Doãn Họa biết địa chỉ bệnh viện.

Cậu bên này đã được chuyển qua khoa phụ sản, nhưng vẫn chưa tìm được phòng thích hợp, chỉ đẩy giường ra hành lang ở một góc khuất. Chỗ đó không quá lạnh, cũng khá yên tĩnh.

Đức Vũ cũng làm xong thủ tục, đứng một bên trông chừng.

Y tá trưởng thỉnh thoảng lại ghé qua nhìn Hứa Hân Đóa một chút xem cô đã tỉnh chưa, nếu lâu quá vẫn chưa tỉnh thì còn cần điều trị thêm.

Đức Vũ thì ai cũng có thể bắt chuyện, vừa trò chuyện liền nghe y tá trưởng nói:
“Con gái trẻ tầm tuổi này bị đau bụng kinh cũng nhiều, nhưng nghiêm trọng thế này thì có thể là bị lạc nội mạc tử c ung, làm xét nghiệm kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn, phải không?”

Đức Vũ liền hỏi:
“Lớn thêm một chút thì có đỡ không?”

“Nếu là do hẹp ống cổ tử c ung thì sau khi sinh con sẽ đỡ hơn chút. Cụ thể thì vẫn phải xem tình hình sức khỏe của cô ấy.”.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 76: Chương 76



Đang nói thì Lâu Hử hớt hải chạy tới, đến bên giường nhìn Hứa Hân Đóa rồi hỏi Đồng Duyên: “Sao lại ngất đột ngột vậy? Tớ nghe xong lo muốn chết luôn.”

Lâu Hử chỉ mới nghe tin thôi, cảnh Đồng Duyên ôm Hứa Hân Đóa rời khỏi trường học như thể làm bùng nổ cả Gia Hoa. Cô sốt ruột, mà lại không liên lạc được với Đồng Duyên nên gọi luôn vào máy của Hứa Hân Đóa

Đồng Duyên nghe máy, báo địa chỉ, thế là Lâu Hử vội vàng chạy đến.

“Đau bụng kinh.” Đồng Duyên đáp.

“Đau mà ngất luôn á? Sao mà nặng vậy?” Lâu Hử vừa nói vừa vươn tay sờ trán Hứa Hân Đóa.

Đồng Duyên nhìn hành động đó hơi khó hiểu, hỏi:
“Đau bụng kinh thì cậu sờ trán làm gì?”

“À… Ờ ha… Tớ xem phim truyền hình nhiều quá ấy mà.”
Lâu Hử nhìn quanh không có chỗ ngồi, đành dựa vào bậu cửa sổ, rồi hỏi tiếp:
“Bác sĩ nói sao?”

“Chờ cậu ấy tỉnh là ổn, đã tiêm thuốc giảm đau rồi, lát nữa sẽ đỡ.”

Tuy nói vậy, nhưng Đồng Duyên vẫn nhíu mày, ngồi đợi mà Hứa Hân Đóa mãi chưa tỉnh khiến cậu căng thẳng không yên.

Chừng năm phút sau, Hứa Hân Đóa từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Đồng Duyên rồi nhìn giường bệnh.

Lâu Hử nghiêng người đến hỏi:
“Cậu tỉnh rồi à?”

Cô đang đứng ngay trên đầu giường, Hứa Hân Đóa phải ngẩng lên mới nhìn thấy, mơ hồ đáp lại:
“Ừm.”

Đồng Duyên kéo chăn đắp lại cho cô, hỏi:
“Cậu không uống thuốc trước à? Sao lần này lại nặng vậy? Giờ còn đau không?”

Hứa Hân Đóa cảm nhận một chút rồi nói:
“Không đau nữa, chỉ thấy mỏi lưng.”

Sau đó, cô nhờ Đức Vũ ra ngoài mua cơm tối, để tách người. Rồi cô bảo Đồng Duyên đưa túi xách cho mình, lấy ra vỉ thuốc giảm đau và kể cho họ nghe chuyện đã xảy ra.

Đồng Duyên cầm vỉ thuốc lên, hỏi:
“Là Mục Khuynh Dao làm đúng không?”

Ngoài Mục Khuynh Dao ra, cậu thật sự không nghĩ ra ai khác lại hận Hứa Hân Đóa đến mức này.

Nhìn vẻ mặt của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa liền hiểu ngay — chắc chắn cậu lại muốn đi xử lý Mục Khuynh Dao rồi. Dù cậu không tiện ra tay với con gái, nhưng hoàn toàn có thể gọi người đến “dạy dỗ” Mục Khuynh Dao một trận ra trò.

Hứa Hân Đóa lắc đầu:
“Cô ta sẽ không thừa nhận đâu. Với lại, chuyện này hoàn toàn có thể nói là do tôi đau bụng kinh tự ngất đi, không liên quan gì đến cô ta cả.”

Tính khí nóng nảy của Đồng Duyên lập tức trỗi dậy:
“Tôi quan tâm cô ta có nhận không à?”

Hứa Hân Đóa vươn tay, móc lấy ngón tay của Đồng Duyên, nói nhỏ:
“Cậu đừng giận, người như vậy không đáng để cậu phải bực. Tôi muốn chơi một vố lớn, chỉ là không biết có thuận lợi không.”

Ngón tay của Hứa Hân Đóa lạnh toát, khiến Đồng Duyên thấy xót xa vô cùng.

Trong lòng cậu cuộn trào cảm giác khó chịu như muốn hủy diệt cả thế giới.

Lâu Hử cũng tức điên, suýt nữa muốn xông thẳng đi mắng Mục Khuynh Dao:
“Sao cô ta lại độc ác như vậy chứ? Trông thì hiền lành thật thà, mà bên trong lại thối nát như thế?”

“Đúng vậy, giả tạo chết đi được. Vậy thì mình cứ làm trò ngay cái sự ‘giả’ đó của cô ta.”
Hứa Hân Đóa từ từ ngồi dậy, nói tiếp:
“Lúc tớ còn ở nhà họ Mục, thường xuống tầng dưới uống nước, có một lần tình cờ nghe thấy Mục Khuynh Dao gọi điện thoại ở phòng khách. Cô ta quay lưng về phía tớ nên không biết tớ đang đứng đó. Tớ nghe được vài câu.”

Lâu Hử ghé sát lại hóng hớt:
“Gì cơ?”

“Lúc nghe cậu kể chuyện tám, tớ mới liên hệ lại được đầu đuôi và đoán ra phần nào. Trước đây, Lý Tân Ninh và Thẩm Trúc Hàng từng có chút mập mờ, Mục Khuynh Dao vẫn luôn để bụng chuyện đó. Nên cô ta mới cố tình chơi trò lằng nhằng với một cậu con trai khác, vừa gọi điện vừa nói xấu Lý Tân Ninh. Tớ đoán, cậu con trai kia chắc là người từng mập mờ với Lý Tân Ninh.”

Lâu Hử gật đầu:
“Rồi sau đó thì sao?”

“Mình kiếm chút bằng chứng, để Thẩm Trúc Hàng biết mình bị cắm sừng.”

Lâu Hử suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận:
“Thì cậu ta biết rồi thì sao chứ? Chỉ là biết thôi mà?”

Hứa Hân Đóa kiên nhẫn giải thích:
“Thẩm Trúc Hàng không phải kiểu người rộng lượng, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ với Mục Khuynh Dao. Bên phía Mục Khuynh Dao còn chuyện nghi ngờ Thẩm Trúc Hàng từng lăng nhăng, trong lòng cô ta cũng có vướng mắc. Vậy chẳng phải là gieo được một hạt giống nghi kỵ giữa hai người họ rồi sao...”

Nhà họ Mục quan tâm nhất là gì?

Là hôn ước giữa Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng.

Nếu hôn ước này có vấn đề thì sao?

Nếu Mục Khuynh Dao không đến chọc phá, Hứa Hân Đóa cũng sẽ không chủ động động đến cô ta. Nhưng giờ người ta đã đến khiêu khích, thì cô cũng sẽ phản đòn.

Hứa Hân Đóa thật sự có đủ kiên nhẫn để dần dần khiến mối quan hệ giữa Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng rạn nứt. Dù hai người đó có vì lợi ích gia đình mà cưới nhau, thì sau này cũng sẽ luôn có những vết rạn ngầm.

Khi họ đang trò chuyện, từ cuối hành lang xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay — mẹ đại nhân của bọn họ đến rồi.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 77: Chương 77



Doãn Hoạ ra ngoài lúc nào cũng mang theo một ê-kíp nhỏ: có trợ lý, có vệ sĩ, tổng cộng năm người, khí thế hùng hổ kéo đến.

Hiện giờ Doãn Hoạ đội mũ, đeo khẩu trang, còn thêm kính râm, ngụy trang cực kỹ. Muốn nhận ra bà ấy là ai chỉ có thể dựa vào chiều cao và vóc dáng. Nhưng khí chất của bà quá nổi bật, đi đường như đang catwalk, khiến mọi người xung quanh phải ngoái lại nhìn.

Doãn Hoạ bước tới hỏi Hứa Hân Đóa: “Tỉnh rồi à?”

Hứa Hân Đóa thật sự bất ngờ, yếu ớt đáp lại: “Dạ… đỡ nhiều rồi ạ, bác đến đây ạ?”

“Ừ, Đồng Duyên nói với bác, bác hơi lo nên tự đến xem sao. Cơ thể ổn chưa?”

Hứa Hân Đóa vội vàng nói:
“Đã hết đau rồi.”

“Sao cơn đau bụng kinh lại nghiêm trọng như vậy? Có làm kiểm tra chưa?” Doãn Hoạ vung tay nhẹ, ra hiệu cho Đồng Duyên đứng sang một bên. Sau đó, Doãn Hoạ ngồi xuống chiếc ghế, tháo kính râm ra và nhìn Hứa Hân Đóa hỏi.

Đồng Duyên là người trả lời đầu tiên:
“Con đã hỏi rồi, siêu âm gì đó phải đến ngày mai mới có thể kiểm tra, nhân viên đã tan ca rồi.”

Doãn Hoạ ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên, sau đó nói:
“Chuyển qua bệnh viện khác, đi thôi.”

Nói xong, trợ lý của Doãn Hoạ đẩy một chiếc xe lăn đến, bảo Hứa Hân Đóa ngồi vào và phủ thêm một chiếc chăn lên người cô.

Hứa Hân Đóa ngồi trên xe lăn, nhìn Đồng Duyên cầu cứu. Đồng Duyên cũng rất ngạc nhiên, chỉ có thể theo họ đi ra ngoài.

Lâu Hử chỉ có thể đuổi theo hỏi Hứa Hân Đóa:
“Tớ đi trước nhé?”

“Ừ, đi đi.”

“Có cần tớ giúp gì với Mục Khuynh Dao không?”

“Bọn họ biết rõ cậu quá rồi, cậu giúp cũng không tiện, để tớ suy nghĩ rồi sẽ nói với cậu sau.”

Lâu Hử nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi rời đi, rất ngoan ngoãn và dễ thương.

Khi đó Hứa Hân Đóa được đưa đến bệnh viện, vì quá vội, họ chỉ đến một bệnh viện gần nhất. Và vì Hứa Hân Đóa chưa tỉnh lại, Đồng Duyên không thể tự mình đưa cô đi. Sau khi Hứa Hân Đóa tỉnh dậy, Doãn Hoạ đã đến và đưa cô đến một bệnh viện tư để kiểm tra toàn diện.

Trong khi Hứa Hân Đóa đi kiểm tra, Doãn Hoạ hỏi Đồng Duyên:
“Con bé luôn như vậy sao?”

“Vâng, cơ thể cô ấy yếu quá.” Đồng Duyên nói xong, bắt đầu dùng ngón tay tính toán những vấn đề về sức khỏe của Hứa Hân Đóa, kể từ lúc nhỏ bị cảm lạnh, bị phồng rộp do lạnh, ăn uống không đủ chất khiến dạ dày yếu, thêm việc cơ thể lạnh, thường xuyên bị đau bụng kinh, sức đề kháng cực kỳ kém, tất cả đều được kể lại.

Nghe xong, Doãn Hoạ cảm thấy hơi đau lòng.

Bà lặng lẽ ngồi một bên, tay gõ nhịp trên bàn tròn nhỏ.

Trong đầu Doãn Hoạ chợt xuất hiện một hình ảnh không thể xua đi.

Bà nhớ có một thời gian, Đồng Duyên rất biếng ăn, bất kể cho cậu cái gì cũng không ăn, lúc đó cậu gầy đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Rồi một ngày nọ, Đồng Duyên bỗng nhiên trở nên rất ngượng ngùng, lúc nào cũng căng thẳng nhìn xung quanh, ánh mắt toát lên vẻ bất an, dáng vẻ đó khiến người ta chỉ muốn ôm chặt Đồng Duyên vào lòng và an ủi cậu.

Ngày hôm đó, Doãn Hoạ cảm thấy mình nên ở bên con trai, trò chuyện với Đồng Duyên, nhưng Đồng Duyên lại không mấy trả lời, bà hỏi cậu có muốn ăn không, Đồng Duyên hơi do dự một chút rồi đồng ý.

Doãn Hoạ vui mừng trong lòng, hỏi Đồng Duyên muốn ăn gì, Đồng Duyên cẩn thận trả lời: “Mì ăn liền.”

Nói xong câu đó, Đồng Duyên có vẻ như đã yêu cầu một điều gì đó rất khắt khe, ánh mắt đáng thương nhìn Doãn Hoạ, như thể yêu cầu đó rất vô lý, thậm chí là xa xỉ.

Chỉ là mì ăn liền mà thôi.

Là thứ rẻ nhất.

Doãn Hoạ bảo người làm cho Đồng Duyên một bát mì, khi Đồng Duyên nhìn thấy bát mì, ánh mắt cậu sáng lên, cầm đũa ăn mì, trong lúc ăn, cậu còn liếc nhìn Doãn Hoạ một cách cẩn thận.

Lúc đó, Đồng Duyên trong độ tuổi đó có khuôn mặt nhỏ và đôi mắt to, khi cúi đầu rồi ngước lên nhìn Doãn Hoạ, đôi mắt cậu to đến lạ thường.

Đồng Duyên ăn rất cẩn thận, rất trân trọng, giống như chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy, khi lén nhìn còn sợ Doãn Hoạ sẽ ngừng cho cậu ăn.

Doãn Hoạ cảm thấy rất kỳ lạ, trái tim bà trong khoảnh khắc ấy như thắt lại.

Không phải vì Đồng Duyên biếng ăn, mà vì bà cảm thấy người ngồi trước mặt bà lúc này quá xa lạ, như thể đó không phải là con trai bà, mà là một đứa trẻ khác.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu khổ, gia đình nghèo khó, ngay cả mì ăn liền cũng không đủ tiền mua.

Chính vì thế, đứa trẻ này mới cảm thấy mì ăn liền là một thứ xa xỉ, vì vậy khi ăn nó mới trân trọng đến thế.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, đó chính là con trai bà, là Đồng Duyên, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Có phải vì bà đã không ở bên con đủ nhiều không?

Giờ đây khi nghe chuyện của Hứa Hân Đóa, Doãn Hoạ cảm thấy nặng nề, sắc mặt trở nên u ám.

Bà lại nhìn về phía Đồng Duyên, cậu ngồi một cách vô tư không xa, tay cầm điện thoại, có vẻ đang nhắn tin với ai đó, gõ chữ rất nhanh.

Doãn Hoạ hỏi:
“Dạo này con có luyện đàn không?”

Đồng Duyên trả lời một cách mơ hồ:
“Ồ... có luyện rồi.”

“Sắp thi rồi phải không? Học hành thế nào?”

Đồng Duyên đáp:
“Chỉ luyện đàn thôi, không học gì, để xem số phận thôi.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 78: Chương 78



Doãn Hoạ đối với thái độ này thật sự đã quen, còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng nhìn xuống thì thấy tin nhắn của quản gia gửi đến: “Phu nhân Mục muốn dẫn con gái Mục Khuynh Dao đến gặp bà, họ nói Hứa Hân Đóa gần đây không tiện.”

Doãn Hoạ nhìn tin nhắn trên điện thoại, khẽ hừ một tiếng, rồi dùng giọng nói trả lời:
“Loại súc sinh đó không xứng bước vào cửa nhà tôi, bảo họ cút đi.”

Quản gia trả lời: “Vâng, tôi sẽ trả lời lịch sự.”

Lịch sự, chỉ để giữ gìn hình ảnh của Doãn Hoạ mà thôi.

Kết quả kiểm tra được đưa ra, nhưng cả Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đều không nhận được, Doãn Hoạ một mình cầm lấy, rõ ràng là một đống giấy tờ, nhưng bà chỉ tự mình cầm và xem từng tờ một, rồi hỏi bác sĩ bên cạnh. Một vài hạng mục xét nghiệm phải đến ngày mai và ngày kia mới có kết quả.

Doãn Hoạ luôn mạnh mẽ, hai người họ cũng quen rồi, đứng bên cạnh không nói gì thêm.

Doãn Hoạ nhìn vào giấy tờ và nói:
“Cơ thể đúng là không được tốt, còn có chút thiếu máu, may mà không có bệnh gì nghiêm trọng. Cơ thể phụ nữ cần điều chỉnh dần dần, con chuyển đến ở với bác đi, bác sẽ sắp xếp người giúp con điều chỉnh sức khỏe.”

Hứa Hân Đóa giật mình, nhìn nhau với Đồng Duyên.

Hai người họ đều hơi hoảng, Doãn Hoạ đối xử tốt với cô như thế, chẳng lẽ bà đã phát hiện ra điều gì?

Nhưng họ không dám hỏi, chỉ có thể giả vờ không hiểu, Hứa Hân Đóa liên tục từ chối:
“Không cần đâu, bác ạ, con sau này chỉ cần uống thuốc vào ngày kinh nguyệt là được rồi.”

Doãn Hoạ nhìn vào giấy tờ, ngẩng đầu nhìn Hứa Hân Đóa:
“Chỉ uống thuốc thôi sao? Đồng Duyên là vậy sao, chỉ chăm sóc con như thế à?”

Đồng Duyên vội vàng hỏi:
“Điều chỉnh thế nào?”

“Mẹ sẽ hỏi những người quen biết về các vấn đề này, những vấn đề không nghiêm trọng có thể điều chỉnh, những phương pháp cơ bản như ấm tử c ung cũng có thể làm giảm bớt một chút.”

Đồng Duyên lập tức nói với Hứa Hân Đóa:
“Vậy cậu đi đi.”

Hứa Hân Đóa có một giây cảm thấy lúng túng.

Lúc cô còn trong cơ thể của Đồng Duyên thì cũng ổn, vì cô là con của Doãn Hoạ, được chăm sóc bởi Doãn Hoạ là chuyện hiển nhiên.

Nhưng giờ đây, cô là Hứa Hân Đóa, là "con gái nuôi" không được Mục gia coi trọng, với thân phận này, Doãn Hoạ chắc hẳn không muốn quan tâm, nhưng bà lại đối xử tốt với cô như vậy khiến cô cảm thấy bất an.

Cô không biết trong lòng Doãn Hoạ nghĩ gì, liệu bà có đoán ra chuyện cô và Đồng Duyên đã hoán đổi thân xác không, hay là nghĩ cô là bạn gái của Đồng Duyên?

Nếu bà ấy nghĩ cô là bạn gái của Đồng Duyên, thì gọi cô đến để huấn luyện con dâu, hay là muốn đè nén cô để họ chia tay?

"Chuyển đến biệt thự của bác sao?" Hứa Hân Đóa cẩn thận hỏi.

Doãn Hoạ nhếch miệng cười một cái:
"Còn khá hiểu tình hình nhà bác nhỉ?"

Gia đình Đồng, ba người họ sống tách biệt ở ba nơi khác nhau, Doãn Hoạ sống riêng, dù khoảng cách gần nhưng không có cảm giác như một gia đình.

"Là Đồng Duyên nói."

Doãn Hoạ lại nhìn Hứa Hân Đóa một lần nữa, lúc này cô vẫn rất yếu, liền nói qua loa:
"Mấy ngày nữa con qua đây đi, bác sẽ sắp xếp cho một phòng, bây giờ con về nghỉ ngơi trước, nếu không ổn thì ngày mai nghỉ học."

"Vâng, cảm ơn bác."

Doãn Hoạ lại nhìn Hứa Hân Đóa thêm một lần nữa, rồi cầm theo kết quả kiểm tra, lặng lẽ rời đi.

Đồng Duyên còn muốn xem kết quả kiểm tra, nhưng cuối cùng cậu chẳng được cầm một tờ giấy nào, chỉ có thể hỏi xem liệu có thể xin một bản sao không. Nhân viên lập tức giúp Đồng Duyên xử lý, chỉ là phải chờ một lúc.

Đồng Duyên để Đức Vũ đưa Hứa Hân Đóa về nhà, còn cậu thì rời đi một mình.

Cậu có những việc khác cần làm.

Mục Khuynh Dao gần đây đã gia nhập đội cổ vũ của trường, gần đây có một trận đấu, họ còn có cả bài học nữa, nên chỉ có thể tận dụng thời gian sau giờ học để luyện tập.

Lúc này, Mục Khuynh Dao cùng các thành viên đội cổ vũ đang luyện tập đội hình trong nhà thi đấu.

Trong nhà thi đấu có loa phát nhạc, âm thanh vang vọng khắp nơi, các cô gái đang luyện tập chăm chú nên hoàn toàn không chú ý đến ai đã vào nhà thi đấu, và còn đi lên khu vực khán đài tầng hai.

Nhà thi đấu có sân và một phần khán đài ở tầng một.

Tầng hai có một lan can, phía sau là khán đài, nhiều lúc học sinh lên tầng hai đứng cạnh lan can nhìn xuống, vị trí này rất vừa vặn.

Đồng Duyên dẫn theo người tới chính là khu vực gần lan can đó.

Đồng Duyên dẫn người đến gần hàng rào.

Vị trí của cậu khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người đang luyện tập. Sau khi điều chỉnh chiếc bút laser trong tay, cậu dùng điện thoại nhắn tin cho Tô Uy: "Cúp điện."

2 giây sau, cả nhà thi đấu chìm trong bóng tối.

Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, và trong bóng tối hoàn toàn của nhà thi đấu sau khi mất điện, một nhóm nữ sinh không khỏi thét lên.

Đồng Duyên đeo kính nhìn đêm, tìm thấy Mục Khuynh Dao và chiếu ánh sáng từ chiếc bút laser vào cô ta.

Đi cùng với Đồng Duyên là các thành viên của câu lạc bộ cung tên. Cạnh Đồng Duyên là một cô gái cũng đeo kính nhìn đêm, nhìn Mục Khuynh Dao vẫn còn đang cười lạnh, dáng vẻ có chút ngổ ngáo.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 79: Báo thù



Cô ấy nhìn thấy ánh sáng từ bút laser, mở nắp lọ, lấy những cây cung tên bằng vải bông mà họ đã chuẩn bị sẵn, nhúng vào một lúc rồi cầm lên, nhắm vào Mục Khuynh Dao và bắn.

Cây cung tên này không có mũi nhọn, vì loại đó có sát thương quá lớn, dễ gây ra tai nạn.

Họ sử dụng những cây cung tên bằng gỗ có chiều dài vừa phải, một đầu được bao bọc bằng bông vải và buộc chặt lại. Phần đầu này sẽ có tác dụng giảm chấn, khi đánh trúng người sẽ đau một chút, nhưng không gây ra thương tích nghiêm trọng.

Trong lọ họ mang theo là nitơ lỏng.

Nitơ lỏng là một dạng khí nitơ ở trạng thái lỏng, có nhiệt độ -196℃, khi tiếp xúc với da ngay lập tức không có cảm giác, nhưng sau 2 giây sẽ bắt đầu làm tổn thương da.

Nitơ lỏng thường được sử dụng để điều trị tàn nhang, nốt u trên da, khiến lớp da bề mặt bị hoại tử, rồi hình thành vảy và bong ra, giúp loại bỏ sắc tố trên da, đạt hiệu quả điều trị tàn nhang.

Nếu tiếp xúc với nitơ lỏng trong thời gian ngắn, không sao, nhưng nếu tiếp xúc lâu có thể gây ra tổn thương không thể phục hồi, thậm chí có thể dẫn đến sưng và phồng rộp.

Nitơ lỏng sẽ không để lại sẹo trên da, thậm chí không để lại dấu vết rõ ràng, sau một thời gian sẽ hồi phục, nhưng cảm giác đau đớn trong suốt thời gian đó vẫn có, ít nhất cũng đủ khiến da bị bong tróc một lớp.

Họ dùng bông và bông vải nhúng vào nitơ lỏng, chuyên tấn công vào da Mục Khuynh Dao, mục đích chính là như vậy.

Đừng đùa với Hứa Hân Đóa, sau lưng cô có ác quỷ.

Dù Đồng Duyên không thể thật sự ra tay với Mục Khuynh Dao, nhưng cậu vẫn phải khiến Mục Khuynh Dao đau đớn, ít nhất cũng phải làm cô ta mất một lớp da!

Qua kính nhìn đêm, Đồng Duyên nhìn thấy Mục Khuynh Dao hoảng loạn chạy điên cuồng, la hét, sợ hãi, thậm chí còn cầu xin.

Nhưng họ đã sớm đóng cửa nhà thi đấu, nhóm nữ sinh chạy loạn như những con ruồi mất đầu. Chạy một lúc, họ nhận ra chỉ có Mục Khuynh Dao bị nhắm đến, dần dần tránh xa Mục Khuynh Dao, không giúp đỡ cô ta, chỉ để cô ta lại một mình.

Có một cô gái hét vào trong sảnh: "Các người đủ rồi! Tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Nghe thấy vậy, Đồng Duyên lập tức chỉ chiếc bút laser về phía cô gái đó, khiến cô sợ đến mức làm rơi cả điện thoại. Đồng Duyên chỉ muốn dọa cô ta một chút, rồi lại tiếp tục chiếu vào Mục Khuynh Dao.

Họ đã chuẩn bị năm mươi cây tên, hai người cùng lúc cầm cung.

Sau khi bắn hết tên, Đồng Duyên và mọi người đeo kính nhìn đêm rời đi từ cửa sổ đã chuẩn bị sẵn, đến một cách im lặng và đi cũng không để lại dấu vết.

Sau khi họ rời đi không lâu, điện đã được khôi phục.

Một nhóm nữ sinh hoảng loạn sau khi ánh sáng trở lại, mới thấy tình trạng của nhau, thì ra có một nhóm nữ sinh vẫn đứng yên bên cạnh. Họ dường như đã biết sẽ có người đến, và họ không bị hại, chỉ có Mục Khuynh Dao là bị nhắm đến.

Họ không quan tâm, chỉ đứng lạnh lùng quan sát.

Mục Khuynh Dao nhìn đám người đó, trong lòng cô đột nhiên tràn đầy tuyệt vọng.

Cô gái mang cung tên hỏi Đồng Duyên: "Tại sao cậu lại để một số người báo cho những người khác biết vậy? Thật ra tất cả mọi người đều chạy loạn, tôi cũng không bắn lệch."

"Chỉ vì tôi muốn Mục Khuynh Dao biết, cô ta bị rất nhiều người ghét, cảm giác đó, cộng với sự đau đớn trên da, đủ khiến cô ta chịu không nổi."

"Thật là ác độc."

Đồng Duyên cúi đầu, cầm điện thoại hỏi: "Thuốc trong đó có gì, đã kiểm tra chưa?"

Đồng Duyên mở một viên thuốc khác, nhìn thấy bột trắng bên trong, có chút lưỡng lự, sợ rằng đó là bột vôi. Hứa Hân Đóa vốn dĩ dạ dày không tốt, không thể chịu đựng được cái này.

Quản gia: Là bột mì.

Đồng Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Đồng Duyên gọi điện cho Hứa Hân Đóa, định thông báo cho cô một tiếng, để Hứa Hân Đóa cũng có thể yên tâm.

Khi cuộc gọi kết nối, giọng Hứa Hân Đóa có chút mơ hồ: "Alo, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đang làm gì thế?"

"Ăn vặt, ngâm chân."

"Cậu ngâm chân mà còn ăn vặt à?"

"Ừ, nhà có quá nhiều đồ ăn vặt, khắp nơi đều có, tôi tiện tay lấy một cái, không nhịn được nên ăn luôn. Hơn nữa, ngâm chân là cách dưỡng sinh rẻ tiền nhất của chúng tôi, dân nghèo mà."

Đồng Duyên nghe giọng Hứa Hân Đóa, tâm trạng cậu cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Người vốn còn đang tức giận, đầy uất khí, giờ đây lại như được chữa lành, cầm điện thoại cười thật sự rất tươi, đôi mắt cong cong, như chứa đựng cả vũ trụ, ánh nhìn rực rỡ như những vì sao.

Cậu nói với Hứa Hân Đóa về kết quả kiểm tra, bảo cô có thể yên tâm rồi.

Hứa Hân Đóa khá thản nhiên: "Ừ, vậy thì cậu cũng về nhà đi."

"Cậu sao biết tôi đang ở ngoài?"

"Có gió thổi, hơn nữa, tôi hiểu cậu mà." Hứa Hân Đóa dừng một chút rồi nói tiếp, "Cảm ơn cậu."

Việc của Mục Khuynh Dao đã gây ra một sự ồn ào khá lớn.

Ngày hôm sau, Mục Khuynh Dao hoàn toàn không đến lớp.

Mẹ Mục đã đến trường một chuyến, phía trường hợp tác rất tốt, tuy nhiên, tất cả các camera giám sát đều đã bị can thiệp, khi điều tra các học sinh khác trong đội cổ vũ, mọi người đều nói không biết gì. Hỏi ba lần, không ai biết, phụ huynh và nhà trường cũng không thể làm gì.
 
Back
Top Bottom