Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 40: Chương 40



Chiếc váy dạ hội nhìn có vẻ là váy quây, nhưng thực tế lại có dây đeo bằng chất liệu trong suốt, phần lưng cũng làm bằng chất liệu trong suốt này, trên đó thêu những hoa văn dây leo phức tạp. Nhìn như vậy, lưng đẹp như một hình xăm, vừa lộ ra lưng mà không sợ lộ.

Chiếc váy này rõ ràng là Đồng Duyên đã chọn rất kỹ, nó tôn lên mọi ưu điểm của Hứa Hân Đóa, như là cổ dài, xương quai xanh đẹp, vai thẳng. Còn có lưng đẹp như bướm và những đường cong mềm mại ở eo.

Váy thiết kế bó sát eo, mở rộng thành kiểu A ở phần đùi, làm tôn lên mọi đường cong cơ thể.

Cô cảm thấy không cần thêm trang sức gì nữa.

Chiếc váy này đã đủ lấp lánh rồi.

Cô thay xong váy, có người gõ cửa vào giúp cô trang điểm, cô ngồi xuống rồi hỏi thợ trang điểm: “Họ đã qua bên đó hết chưa?”

“Chưa, đồng nghiệp của tôi đang giúp chị gái của em trang điểm, chỉ có anh trai của em qua đó, anh ấy không cần trang điểm.”

“À.”

“Em và anh trai giống nhau lắm, nhưng tôi vẫn sẽ tô một chút phấn mắt và son môi cho em, có thể buộc tóc lên không?”

"Được."

Hứa Hân Đóa vì phải đi chọn quà, cuối cùng đã đến muộn một chút. Sau khi trang điểm xong, cô phát hiện Mục Khuynh Dao đã đi đến phòng tiệc rồi.

Cô không có chiếc áo khoác phù hợp để phối với váy dạ hội, vì vậy chỉ khoác đại một chiếc áo khoác, tay cầm món quà cho Mục Khuynh Diệc, rồi lại lên xe của Đức Vũ.

Cô mang giày cao gót, đi lại hơi khó khăn, đến nơi cũng không đi nhanh, vào trong thấy đã có rất nhiều người. Bữa tiệc sinh nhật chỉ mới bắt đầu được 20 phút, nhân vật chính đang đứng ở giữa, Hứa Hân Đóa không đi vào mà đứng chờ đến khi người dẫn chương trình hoàn thành phần khởi động, cô đứng yên ở góc phòng.

Khi phần khởi động kết thúc, có người chú ý đến Hứa Hân Đóa, lúc này cô đã tìm được một chỗ ngồi yên tĩnh.

Lộ Nhân Già bước tới và chủ động trò chuyện với Hứa Hân Đóa: "Sao lại mặc chiếc áo khoác kỳ lạ như vậy, sao? Lần đầu mặc váy dạ hội nên không quen à?"

Hứa Hân Đóa đáp lại khá thân thiện: "Tôi hơi sợ lạnh."

Cô thật sự sợ lạnh, trời hơi lạnh là cô phải mặc thật ấm. Hiện giờ là cuối tháng Mười, trời đã trở lạnh, váy thì không có lớp lót, cô vào phòng tiệc lâu rồi mà vẫn chưa thấy ấm lên.

Vào lúc này, Mục Khuynh Dao bước lại gần, dường như đang giúp Hứa Hân Đóa cứu vãn tình huống: "Em đến rồi à, chị lúc nãy không chú ý thấy em. Cởi áo khoác ra đi, như vậy không hợp, đưa áo cho phục vụ đi."

Hứa Hân Đóa cũng không kiên trì nữa, gật đầu đồng ý, để quà lên ghế rồi cởi áo khoác ra.

Ngay khi cô đứng dậy, Mục Khuynh Dao vô thức lùi lại một bước.

Hứa Hân Đóa vốn đã cao, lúc này lại đi giày cao gót, chiều cao của cô dường như vượt quá 1m80. Thêm vào đó, Hứa Hân Đóa vốn đã sở hữu vẻ đẹp khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, bây giờ lại mặc chiếc váy dạ hội đủ lộng lẫy, khiến ai đứng gần cô cũng có cảm giác như bị làm nền.

Cô đứng kiêu sa, chiếc váy dạ hội đính đầy đá quý, như dải ngân hà của đêm tối, nhưng đó chỉ là phụ kiện tôn lên vẻ đẹp thật sự của cô. Vẻ đẹp rực rỡ ấy chính là cô.

Làn da trắng như ngọc, giống như sữa dê thượng hạng, vì trước đó cô bị lạnh nên vai hơi ửng màu ấm. Gương mặt thanh tú, kết hợp với vóc dáng như vậy, thật khó mà không nổi bật.

Trong phòng tiệc còn có rất nhiều người không biết Hứa Hân Đóa, và khi Mục Khuynh Dao, nhân vật chính, đến gần, tất cả đều nhìn về phía này, rồi ngạc nhiên hỏi cô gái này là ai.

Lúc này, Mục Khuynh Dao chuyển chủ đề, chỉ vào chiếc hộp trên ghế và nói: "Đây là quà tặng cho tôi à?"

Có hai chiếc hộp quà, Mục Khuynh Dao nghĩ một trong số chúng chắc chắn là dành cho mình.

Ai ngờ, Hứa Hân Đóa không khách sáo, mỉm cười đáp: "Không, là của anh trai tôi."

Cảnh tượng lập tức trở nên hơi ngượng ngùng.

Hứa Hân Đóa làm vậy, chuyện cô không tha thứ cho Mục Khuynh Dao đã không thể giấu diếm được.

Vào lúc này, Mục Khuynh Diệc cũng bước đến, hỏi Hứa Hân Đóa: "Sao không mặc bộ váy anh chọn cho em?"

Trong mắt Mục Khuynh Diệc, bộ váy này... có vẻ hơi hở hang quá...

Đúng là mất mặt!

"Em thấy nó khá đẹp." Hứa Hân Đóa trả lời xong liền chỉ vào hộp quà, "Quà sinh nhật cho anh."

Mục Khuynh Dao đứng bên cạnh, làm nũng với Mục Khuynh Diệc: "Em gái chẳng gửi quà cho em, anh có thể cho em xem em gái tặng gì không?"

Quả là biết cách tạo cơ hội cho mình.

Mục Khuynh Diệc không muốn, nhưng những người xung quanh đều trêu đùa, cuối cùng Mục Khuynh Diệc vẫn mở hộp quà ra, lấy ra bộ văn phòng tứ bảo, tiếp theo là chiếc quạt.

Mục Khuynh Diệc mở quạt ra xem một lượt rồi hỏi: "Em viết à?"

"Vâng."

"Chữ viết khá đẹp."

Mục Khuynh Diệc là người có tính cách khá kỳ lạ, hiếm khi khen ngợi ai, vậy mà đây là một lời khen hiếm hoi.

Thiệu Thanh Hòa thích thư pháp và trà đạo, cầm chiếc quạt lên xem một chút, cười nói: "Cậu chọn món này cũng tinh tế đấy, chữ viết cũng không tồi. Thường ngày viết chữ là thể Thư mảnh, mà thể hành này cũng ổn, nếu cậu biết một chút trà đạo nữa thì tốt quá, phải thường xuyên đến lớp trà đạo mới được."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 41: Chương 41



MụcKhuynh Diệc liếc nhìn Thiệu Thanh Hòa, luôn cảm thấy rằng người bạn thích tán gẫu này, gần đây lại chú ý đến em gái mình, điều này không phải là một tín hiệu tốt.

Khi Thiệu Thanh Hòa chú ý đến ai thì chắc chắn không phải chuyện tốt.

Mục Khuynh Dao không biết từ khi nào mà Hứa Hân Đóa lại trở nên thân thiết với hai người này, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Hứa Hân Đóa trong bữa tiệc sinh nhật của cô ta lại không để lại chút mặt mũi nào, có phải ngay cả hình thức cũng không làm nữa rồi?

Sau đó, Mục Khuynh Dao đã thu xếp quà và mang đến khu vực gửi đồ.

Ngay khi Mục Khuynh Dao vừa đi, có người chú ý đến chiếc đồng hồ của Hứa Hân Đóa và bất ngờ thốt lên: "Chiếc đồng hồ của Hứa Hân Đóa giống hệt với chiếc của Lộ Nhân Già đấy!"

Lúc này, Hứa Hân Đóa mới nhận ra rằng Lộ Nhân Già cũng đang đeo chiếc đồng hồ giống hệt cô.

Biểu cảm của Lộ Nhân Già thay đổi, cô ta nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trên tay Hứa Hân Đóa nhưng không lên tiếng.

Người vừa lên tiếng lại tiếp tục nói: "Chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn toàn cầu, trên thế giới chỉ có 9 chiếc, sao có thể dễ dàng trùng hợp vậy?"

Không phải là nhiều người biết chiếc đồng hồ này, mà chủ yếu là vì Lộ Nhân Già hôm nay đã đeo chiếc đồng hồ này và khoe khoang khắp lớp, còn đặc biệt nhấn mạnh về độ hiếm của nó.

Vừa mới nhìn thấy nó vào ban ngày, tối nay lại thấy một chiếc giống hệt, thật sự thú vị.

Trong nhóm người tụ tập ở đó có vài cô gái, họ cùng nhau đánh giá hai chiếc đồng hồ của hai người, rồi liếc nhìn nhau, cười thầm.

Mọi người đều biết Hứa Hân Đóa là con gái nuôi mới được nhận vào Mục gia, dù Mục gia rất giàu có, nhưng chắc chắn sẽ không ngay lập tức cho Hứa Hân Đóa những thứ đắt tiền như vậy, làm sao cô có thể mua được chiếc đồng hồ đắt tiền thật sự?

Vì vậy, kết quả đã rõ ràng, chiếc đồng hồ của Hứa Hân Đóa chắc chắn là hàng giả A.

Vào lúc này, Lộ Nhân Già đi đến, nhân tiện nắm lấy cổ tay Hứa Hân Đóa, nhìn chiếc đồng hồ của cô, thở dài nói: "Cửa hàng này làm giống thật đấy, có thể cho tôi link được không?"

Lúc này trong đám người vang lên những tiếng cười khúc khích, rõ ràng ai cũng cảm thấy Hứa Hân Đóa quả nhiên là gái quê, tuy ăn mặc lộng lẫy nhưng lại lén lút đeo đồng hồ hàng nhái, thật sự mất mặt.

Mục Khuynh Dao vội vàng cứu vãn tình hình, có chút lo lắng giải thích:“Các cậu đừng như vậy, chắc là Đóa Đóa không biết thương hiệu, chỉ là thấy đồng hồ đẹp trên mạng nên mua thôi.”

Không nói thì còn đỡ, nói ra lại càng giống lời châm chọc.

Mọi người nghĩ: Cô gái nuôi này đến tên thương hiệu cũng không nhận ra kìa.

Rất nhanh đã có người cười nói:
“Cũng không lạ, ở quê LV còn chẳng tới năm chục tệ.”

Hứa Hân Đóa thật sự không muốn quan t@m đến đám người này, cũng không thích cái biểu cảm đầy soi mói của họ, nên cô lên tiếng:
“Đồng hồ phiên bản giới hạn của hãng này đều sẽ khắc mã số bên sườn mặt đồng hồ, sau dãy chữ là số hiệu riêng của từng chiếc, mỗi chiếc đều không trùng nhau. Tôi đọc số ra, các cậu lên trang web kiểm tra xem tên trên đó có phải của tôi không là biết.”

Hôm qua cô đã chú ý đến tấm thiệp nhỏ trong hộp, vốn là để viết lời chúc, nhưng Đồng Duyên chỉ ký mỗi cái tên.

Cô có chút tò mò không biết chiếc đồng hồ này có ẩn ý gì không — dù sao thì khi thích một người, từng cử chỉ nhỏ của họ cũng đủ khiến mình suy nghĩ rất nhiều.

Cô nhập tên vào website chính thức theo số hiệu ghi trong thiệp, và kết quả khiến cô sững sờ.

Giá trị của chiếc đồng hồ này nằm ở chỗ “có tiền cũng khó mua”, trên web ghi giá là 7,880,000 tệ, nhưng chỉ có đúng 9 chiếc trên toàn thế giới. Muốn đặt mua, người mua còn phải là hội viên VIP cao cấp của hãng.

Đắt chỉ là một chuyện, quan trọng là khó mà mua được.
Muốn mua được chiếc đồng hồ này, rất có thể Đồng Duyên đã phải mua lượng lớn sản phẩm khác đến một mức nhất định, thì hãng mới cấp cho cậu suất đặt hàng.

Nên giá trị thực của chiếc đồng hồ này còn vượt xa con số 7,88 triệu.

Khi tra cứu, cô cũng hiểu thêm về tính đặc biệt của thương hiệu, tiện thể nhìn kỹ mã số của chiếc đồng hồ — sau khi nhập lên web, tên hiện ra chính là tên của cô.

Mã số độc nhất, thuộc về tên cô, một món quà riêng biệt dành riêng cho cô — không thể chuyển nhượng.

Đồng Duyên chính là như vậy:
Đã tặng là của bạn, nếu bạn không cần, cậu ấy sẽ thẳng tay vứt bỏ.

Quả nhiên, có người lấy điện thoại ra, vào website của thương hiệu, Hứa Hân Đóa tháo đồng hồ xuống đọc số hiệu, người đó kiểm tra xong liền khẽ nói:
“Đúng là tên của cô ấy.”

Có người thì thầm hỏi: “Sao có thể chứ?”

Biểu cảm trên mặt ai cũng ngượng ngùng đến cực điểm.

Hứa Hân Đóa đeo lại chiếc đồng hồ, sau đó quay sang nhìn Lộ Nhân Già, hỏi:
“Vậy mã số của cậu là gì?”

Sắc mặt Lộ Nhân Già hoàn toàn sụp đổ.

Đồng hồ của cô là hàng giả.

Cô luôn thích Đồng Duyên, nên đã âm thầm tìm hiểu những chuyện liên quan đến cậu. Biết được cậu từng mua một chiếc đồng hồ như vậy, trong khi bản thân không có đủ tiền, lại không thể mua được bản giới hạn, cô đành lên mạng tìm mua một chiếc hàng nhái cao cấp.

Chiếc đồng hồ nhái này cũng mất đến ba mươi lăm ngàn tệ.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 42: Chương 42



Cô rất thích nó, cảm thấy như vậy cũng coi như có “đồng hồ đôi” với Đồng Duyên rồi.

Khi đến trường, cô còn cố ý khoe ra, hy vọng có ngày ai đó nhìn thấy, sẽ phát hiện cô và Đồng Duyên có đồng hồ giống nhau.

Nhưng Lộ Nhân Già không biết rằng, dòng đồng hồ bản giới hạn này có mã số riêng khắc ở cạnh mặt đồng hồ.

Cô ta tuy có dùng hàng của thương hiệu này và biết giá trị của nó đại khái bao nhiêu, nhưng chưa từng mua bản giới hạn.

Mà đồng hồ bản giới hạn của thương hiệu này ngoài việc chế tác tinh xảo, điểm nhấn lớn nhất chính là: được cá nhân hóa riêng biệt.

Cô ta gần như lập tức hiểu ra — chiếc đồng hồ của Hứa Hân Đóa có lẽ là Đồng Duyên tặng, hơn nữa còn được đăng ký tên của Hứa Hân Đóa.

Giờ phút này, cô phải chịu đả kích kép:

Thứ nhất, cô bị mất mặt trước đám đông.

Thứ hai, cô phát hiện người mình thích... lại thích Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa có gì tốt hơn mình chứ?!

Xuất thân không bằng cô ta, học hành cũng không bằng cô ta, mọi mặt cô ta đều giỏi hơn! Hứa Hân Đóa ngoài việc xinh đẹp ra thì có gì giỏi chứ!

Mọi người nhìn sắc mặt của Lộ Nhân Già, lại thấy cô ta mãi vẫn không nói ra được mã số đồng hồ, liền đoán được vài phần, không khỏi có chút kinh ngạc.

Vừa rồi Lộ Nhân Già còn tỏ ra tự tin như vậy, chắc là không biết chuyện về mã số cá nhân của đồng hồ nhỉ?

Giờ thì chuyện bại lộ rồi, Lộ Nhân Già trở nên xấu hổ không để đâu cho hết.

Có người còn nhắc:
“Già Già, nói mã số của cậu ra đi, kẻo người ta lại tưởng đồng hồ của cậu là hàng giả đấy.”

Lộ Nhân Già không thể nói ra, tức đến mức buột miệng cáu gắt:
“Tôi đâu cần phải chứng minh gì chứ!”

Nói xong liền nhanh chóng bỏ đi.

Đám con gái đứng xem nhìn nhau rồi thì thầm, có người còn tiến lại xem vị trí mã số trên đồng hồ của Hứa Hân Đóa, sau đó lập tức đuổi theo Lộ Nhân Già.

Chỉ chốc lát sau người đó quay lại, cười đến mức không nhịn nổi:
“Trời ơi, đồng hồ của cô ta không có khắc mã số bên cạnh mặt luôn! Đúng là hàng A thật rồi! Cậu ta còn mặt mũi nào khoe khoang ở trường cả ngày hôm nay nữa chứ?!”

Sau đó cả nhóm liền phá lên cười.

Hứa Hân Đóa nhìn đám người đó mà cảm thấy như được mở rộng tầm mắt — đúng là kiểu “chị em nhựa” đến mức không hề che giấu.

Cô cúi đầu nhìn về phía Mục Khuynh Dao, thấy cô ta đang nhìn mình với vẻ mặt rất phức tạp, khi bắt gặp ánh mắt Hứa Hân Đóa thì cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Hứa Hân Đóa cảm thấy mình cũng đến đủ rồi, trong này cũng chẳng có ai thân thiết cả, bắt đầu cảm thấy muốn rời khỏi nơi này.

Đồng Duyên dường như vẫn còn muốn cô đến tiệc sinh nhật của cậu ấy.

Đúng lúc ấy, Lâu Hử chạy như bay đến, rõ ràng đi giày cao gót mà vẫn lao như tên bắn, vừa chạy vừa cầm điện thoại mở camera:
“Mau! Để tớ chụp hình! Cậu đẹp đến mức chết người rồi đấy, vãi thật! Vãi thật!”

Lâu Hử cũng thuộc dạng học bá của lớp Hỏa Tiễn, vậy mà giờ cũng rơi vào cảnh thiếu từ ngữ để miêu tả, chỉ biết giơ điện thoại lên chụp lia lịa Hứa Hân Đóa.

Vừa chụp vừa hỏi:
“Tớ thấy nãy có một đám người vây quanh đây, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vừa rồi cô đã chú ý đến Hứa Hân Đóa, nhưng lại phát hiện mình không mang điện thoại theo, thế là vội chạy về tủ đồ lấy, nên mới tới trễ.

Hứa Hân Đóa có hơi không quen với việc bị chụp hình như vậy, cô bước qua một bên, giơ tay làm dấu chữ V thì lại bị Lâu Hử chê bai. Lâu Hử liền đích thân qua chỉnh dáng cho cô.

Thật ra cũng chẳng cần tạo dáng gì nhiều, chỉ cần đứng yên thôi cũng đẹp đến mức không thể rời mắt. Giờ mà Hứa Hân Đóa có làm động tác nhào lộn thì cũng vẫn xinh xuất sắc.

Hứa Hân Đóa trả lời qua loa:
“Không có gì, chỉ là chào hỏi thôi.”

Lâu Hử yêu cầu Hứa Hân Đóa quay lưng lại để cô chụp phần lưng, sau đó lại tiếp tục cảm thán:
“Trời đất ơi, cái lưng này đẹp quá đi mất! Cậu gầy thật đấy, lại còn cao mà lên hình không hề thô, đỉnh của chóp luôn!”

Hứa Hân Đóa đúng là vừa buồn cười vừa bất lực, quay đầu lại liếc nhìn Lâu Hử một cái, ánh mắt như cười như không đó liền bị Lâu Hử bắt được.

Lâu Hử lập tức chạy qua đưa điện thoại cho cô xem:
“Tấm này đẹp không? Đẹp lắm đúng không?”

Hứa Hân Đóa cầm lấy điện thoại nhìn một chút, đúng là rất ổn, tay nghề chụp ảnh của Lâu Hử không phải dạng vừa. Rõ ràng là vì muốn chụp các anh chị đẹp trai xinh gái nên mới luyện kỹ năng đến mức này.

Nghe nói, lớp học thêm của Lâu Hử chính là lớp nhiếp ảnh.

“Tối nay tớ chỉnh ảnh xong sẽ gửi cho cậu.”
Lâu Hử cuối cùng cũng hài lòng, liền đi qua khoe mấy tấm cô chụp Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa:
“Cậu xem này, lúc tớ vào chụp được đấy, đẹp trai không?”

Hứa Hân Đóa nhìn một chút rồi gật đầu:
“Chụp đẹp thật.”

“Haiz, giá mà chụp được một tấm Đồng Duyên thì tốt biết mấy.”

Không ngờ vừa dứt lời, Đồng Duyên liền xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật. Cả khán phòng vang lên những tiếng ồ ngạc nhiên, đến cả Lâu Hử cũng sững sờ.

Thời điểm xuất hiện cứ như là do câu nói của cô triệu hồi vậy.

Hứa Hân Đóa lúc này mới nhận ra điện thoại của mình đang để trong túi áo khoác, vừa rồi quên lấy ra, cũng không biết Đồng Duyên có liên lạc với cô trước đó hay không.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 43: Khiêu Vũ



Đồng Duyên mặc một bộ vest đính đá lấp lánh, là kiểu vest ba món sang trọng, chân mang giày da đen bóng loáng. Bộ vest nhìn qua là biết được đặt may riêng, nếu không thì không thể nào vừa vặn tôn dáng đôi chân dài ấy đến thế. Bộ đồ hoàn toàn làm nổi bật vóc dáng chuẩn mực của cậu.

Bộ vest này quả thật có chút nổi bật quá mức, đứng dưới ánh đèn khiến cả người cậu như đang tỏa sáng, lại vô tình ăn khớp hoàn hảo với chiếc váy dạ hội của cô — mỗi người một vẻ, nhưng đều rực rỡ như nhau.

Khi Đồng Duyên bước vào, bên cạnh cậu còn có cả Ngụy Lam, Tô Uy và vài người khác.

Theo lý mà nói, nhóm Đồng Duyên vốn không có thiệp mời, nhưng cậu vẫn bước vào được, chắc là nhờ gặp người quen dẫn vào.

Sự xuất hiện của Đồng Duyên lập tức khiến không ít người đổ dồn ánh nhìn, kéo nhau đến chào hỏi.

Mục Khuynh Diệc sắc mặt trầm xuống, bước thẳng đến trước mặt Đồng Duyên, lạnh giọng hỏi:

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tham gia tiệc sinh nhật chứ sao!” — Đồng Duyên đáp đầy chính khí, còn cười tươi nhìn Mục Khuynh Diệc rồi nói — “Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Mục Khuynh Diêc hạ thấp giọng cảnh cáo:
“Cậu đừng có làm loạn.”

Cậu ta biết Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa có quan hệ khá thân thiết, nhưng lại không hiểu vì sao lại thân đến mức đó.

Trong một dịp như thế này, nếu Đồng Duyên đến, với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ gây ra chút náo động mới chịu.

“Tôi không gây loạn.” – Đồng Duyên trả lời xong liền đưa mắt quét một vòng trong hội trường, nhanh chóng tìm thấy Hứa Hân Đóa, rồi thản nhiên nói – “Cùng sinh nhật trong một ngày, lại học chung trường, tôi đến chào hỏi một tiếng, cũng vì cái duyên này mà thôi.”

Nói xong, Đồng Duyên bước vào trong, nâng một ly rượu vang lên, nhẹ nhàng lắc lư rồi hướng về phía Mục Khuynh Diệc nâng ly:
“Ly này, tôi kính cậu.”

Mục Khuynh Diệc cũng không tỏ ra thất lễ, liền cầm một ly rượu khác lên, gật đầu đáp lễ, rồi cả hai cùng dốc cạn một hơi, sau đó đồng thời giơ ly rỗng ra trước mặt.

Cách uống này rõ ràng không phải cách thưởng thức rượu vang chuẩn mực, trông như hai người đang âm thầm ganh đua vậy.

Đồng Duyên lại tiếp lời:
“Yên tâm đi, tôi đến đây một lát rồi về. Sinh nhật thì nhất định phải khiêu vũ với nhân vật chính một điệu, không thì đến cũng uổng.”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Mục Khuynh Dao.

Lúc này, Mục Khuynh Dao đang đứng cạnh Thẩm Trúc Hàng, hai người còn khoác tay nhau. Ai cũng biết bạn nhảy của cô chắc chắn là Thẩm Trúc Hàng.

Dạo gần đây, Thẩm Trúc Hàng luôn tránh xa nhóm của Đồng Duyên, lúc này cũng không chủ động bước tới, nhưng vừa nghe thấy tiếng, cậu ta liền quay đầu nhìn Đồng Duyên, trong mắt hiện rõ sự do dự – có nên để họ khiêu vũ không?

Chứ chẳng lẽ Đồng Duyên định nhảy với Mục Khuynh Diệc?

Ai ngờ Đồng Duyên lại bước nhanh về phía Hứa Hân Đóa. Cậu vốn dĩ đã là người mang khí thế áp đảo, từng bước đi đều tràn đầy khí chất, tựa như mang theo cả luồng gió theo sau. Từng bước tiến đến vô cùng dứt khoát.

Sau đó, cậu đưa tay ra mời.

Hứa Hân Đóa dường như không hề bất ngờ, nhẹ nhàng đặt tay vào tay Đồng Duyên, cùng nhau bước vào sàn nhảy.

Mục Khuynh Dao khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cả người lập tức lảo đảo, phải nhờ Thẩm Trúc Hàng đỡ mới đứng vững được.

Buổi dạ vũ còn chưa chính thức bắt đầu, và điệu nhảy mở màn từ trước đến nay luôn là của Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng — dù sao thì Mục Khuynh Diệc rất hiếm khi khiêu vũ với ai.

Thế mà lần này lại là Đồng Duyên nắm tay Hứa Hân Đóa bước vào sàn nhảy, hai người đường hoàng khiêu vũ trước bao ánh nhìn của đám đông. Họ từng luyện một lần vào lúc rạng sáng, nên bây giờ ăn ý đến kinh ngạc.

Từng động tác nhảy như nước chảy mây trôi, dứt khoát, gọn gàng nhưng vẫn giữ được sự điềm đạm và thanh nhã.

Khoảnh khắc hai người họ cùng khiêu vũ, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến người ta phải sững sờ. Nhìn từ xa, họ thật sự quá xứng đôi, đến cả bộ lễ phục cũng như được thiết kế riêng theo phong cách cặp đôi — khiến khắp sảnh tiệc vang lên những tiếng hít thở đầy kinh ngạc.

Đồng Duyên bất ngờ xuất hiện, lại còn mời Hứa Hân Đóa khiêu vũ mở màn — hành động chiếm sóng lộ liễu này khiến cả hội trường ngỡ ngàng.

Tuy nhiên, cũng có người phấn khích tột độ, ví như Lâu Hử.

Tính cách của Lâu Hử rất đặc biệt — cô không ghen tị hay đố kỵ khi thấy trai xinh gái đẹp bên nhau, ngược lại còn hưng phấn như lên đồng.

Cô ôm điện thoại quay video từ đầu đến cuối, phải bịt miệng lại mới không hét lên vì sung sướng.

Đẹp quá trời quá đất!

Hai người họ đứng cạnh nhau giống như một bức tranh tuyệt mỹ — từ nhan sắc, chiều cao, đến khí chất đều hợp nhau đến kỳ lạ. Trông chẳng khác nào một cặp đôi được ông trời se duyên!

Ở bên kia, Ngụy Lam đứng nhìn hai người họ nhảy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Quay đầu lại thì bắt gặp nụ cười "hiền từ của mẹ già" trên mặt Lâu Hử, tâm trạng của cậu ta lại càng phức tạp.

Cậu ta liếc quanh một vòng, thấy sắc mặt Mục Khuynh Diệc đen như đáy nồi, dường như định ra hiệu cho nhân viên tắt nhạc, nhưng cuối cùng lại thôi — chắc là không muốn làm t ình hình thêm mất mặt.

Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng cũng chẳng khá hơn, mặt mũi sa sầm. Lúc Ngụy Lam nhìn sang, Thẩm Trúc Hàng còn trừng mắt nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Nhưng Ngụy Lam chẳng sợ gì cả — trong mắt cậu, Thẩm Trúc Hàng chỉ là một tên đầu óc có vấn đề, bị gã đó ghét thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 44: Chương 44



Còn người phản ứng dữ dội nhất thì không ai khác ngoài Lộ Nhân Già — vốn đã mất mặt từ sớm, giờ bị đả kích thêm, liền tức giận bỏ về, không chịu nổi cảnh tượng trước mắt.

Khi điệu nhảy kết thúc, Đồng Duyên nắm tay Hứa Hân Đóa rời khỏi sàn, quay sang nói với Mục Khuynh Diệc:

“Được rồi, bọn tôi đi đây.”

Rõ ràng là muốn dẫn Hứa Hân Đóa rời tiệc.

Trong mắt Đồng Duyên, Mục Khuynh Diệc chỉ là chủ tiệc; còn Mục Khuynh Dao thì chẳng khác gì rác rưởi, không đáng để để mắt đến.

Mục Khuynh Diệc không trả lời cậu ta, mà gọi tên:

“Hứa Hân Đóa.”

Hứa Hân Đóa quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:

“Trước mười giờ rưỡi em sẽ về nhà.”

Nói xong, cô liền rời đi cùng Đồng Duyên và mấy người bạn.

Đến lúc này, Đồng Duyên mới có thời gian ngắm nhìn Hứa Hân Đóa trong bộ váy dạ hội, nhíu mày một chút, thì thầm: “Sao lại trong suốt như vậy? Tôi tưởng là làm mờ cơ mà.”

Nói xong, cậu tháo chiếc áo khoác vest của mình ra, khoác lên vai Hứa Hân Đóa, rồi chìa tay ra, ý bảo cô có thể dựa vào tay cậu mà đi, dù gì cô cũng đang đi giày cao gót.

Hứa Hân Đóa quay đầu nhìn về phía Lâu Hử, hỏi: “Cậu đi không?”

“Đi chứ!” Lâu Hử lập tức đồng ý, không chút do dự.

Có nhan sắc thì chẳng có nguyên tắc nào cả.

Bọn họ đi lấy đồ gửi, rồi cùng nhau rời đi, Đồng Duyên không lấy lại áo khoác, chiếc áo khoác vest của cậu đẹp hơn hẳn so với chiếc áo khoác của Hứa Hân Đóa.

Khi ra ngoài, Hứa Hân Đóa còn thì thầm hỏi: “Cậu không phải là đến bằng xe máy chứ?”

Đồng Duyên có chút bất đắc dĩ: “Trong ấn tượng của cậu, tôi có vẻ rất dữ dằn à?”

“Ừm…”

Khi đến bữa tiệc sinh nhật của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tiệc sinh nhật của Đồng Duyên không quá hoành tráng, khách mời cũng không nhiều, phần lớn đều là những người cô quen biết, và địa điểm là ở biệt thự riêng của Đồng Duyên.

Đây là nơi Đồng Duyên sinh sống, là một tòa nhà kiểu vòng tròn, với một sân vườn ở giữa. Đi lên cầu thang là một hồ bơi ngoài trời.

Biệt thự này đã được trang trí rất công phu, ánh sáng lấp lánh, sáng như ban ngày.

Hứa Hân Đóa thường xuyên đến đây, thậm chí đã từng ở lại đây, vì khi còn ở trong cơ thể Đồng Duyên, nơi này chính là nhà của cô.

Cô quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở đây, vì trước đây mỗi lần sinh nhật, Đồng Duyên đều tự tham gia. Những năm trước, cô chỉ gửi lời chúc sinh nhật qua điện thoại mà thôi.

Cô chưa bao giờ gặp mặt, dù luôn nhìn thấy cơ thể của Đồng Duyên, nhưng vẫn cảm thấy mình không thực sự quen thuộc với cậu ấy.

Lần này, Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Đồng Duyên.

Khi Đồng Duyên dẫn Hứa Hân Đóa và Lâu Hử vào, nhiều người bắt đầu chú ý đến hai cô gái, và cuối cùng ánh mắt họ dừng lại ở Hứa Hân Đóa.

Những người bạn thân của Đồng Duyên nhận thấy sự quan tâm của cậu đối với Hứa Hân Đóa, cùng với chiếc áo khoác vest của Đồng Duyên khoác trên vai cô, cộng thêm vẻ đẹp của cô, ngay lập tức hiểu ra, họ bước lại chào hỏi nhiệt tình: “Chắc đây là chị dâu phải không?”

“Chị dâu đúng là có khí chất, bước đi giống như tiên nữ giáng trần, chúng tôi, những người phàm, sao có thể may mắn gặp được chị dâu, quả là kiếp trước tu đủ phúc đức!”

Những người bạn của Đồng Duyên không phải ai cũng học cùng trường Gia Hoa Quốc Tế, có những người tuổi tác không giống nhau, chỉ là gia thế khiến họ quen biết nhau. Họ chỉ gặp nhau vào những dịp như sinh nhật, và có người còn là lần đầu tiên gặp Hứa Hân Đóa.

Trước khi sinh nhật của Đồng Duyên bắt đầu, rồi đột nhiên cậu dẫn theo Ngụy Lam và những người khác rời đi, ai đó hỏi Đồng Duyên đi đâu, cậu trả lời: “Đi đón một cô gái.”

Câu trả lời này lập tức khiến cả đám cười ầm lên.

Những cô gái được Đồng Duyên mời đến tiệc sinh nhật vốn dĩ không nhiều, và những người mà cậu trực tiếp đi đón thì càng ít, mối quan hệ này không cần nói cũng rõ ràng.

Vì vậy, khi Hứa Hân Đóa vừa bước vào, cô đã bị một đám đông vây quanh gọi là “chị dâu”.

Hứa Hân Đóa dừng bước một chút, rồi nói: “Không phải đâu.”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Đồng Duyên hiểu ý của Hứa Hân Đóa, chỉ tay vào cô giới thiệu: “Cô ấy là bạn tôi, bạn tôi cũng chính là bạn của các cậu, tất cả chúng ta đều là bạn.”

Mọi người đều bất ngờ: “……”

Thật là thất vọng.

Đồng Duyên tiến lại gần Hứa Hân Đóa, thì thầm: “Những người này cậu đều quen rồi, không cần tôi phải chăm sóc nữa chứ?”

“Ừm.” Hứa Hân Đóa gật đầu, rồi đi đến bên cạnh Lâu Hử.

Đồng Duyên còn phải đi chào hỏi những người tham dự bữa tiệc sinh nhật, lúc nãy, khi bữa tiệc bắt đầu, cậu đột nhiên rời đi, giờ lại phải đi giải thích với mọi người một chút, không thể cứ mãi ở bên Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa cùng Lâu Hử đi lên lầu, Lâu Hử nhìn quanh không đủ mắt: “Wow… Đây chẳng phải là ngôi nhà trong phim Hàn Quốc sao? Một người sống trong căn nhà lớn như vậy? Mà bạn của cậu ấy ai cũng đẹp trai hết…”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 45: Chương 45



Đồng Duyên sống riêng, tách biệt với bố mẹ. Nhà của bố mẹ cậu nằm trong một biệt thự khác, chỉ cách đây khoảng ba phút đi xe, kể cả thời gian lên xuống xe.

So với gia đình của Đồng Duyên, Lâu Hử cảm thấy nhà mình chỉ là kiểu "tự phát" mà thôi.

Đồng Duyên sống một mình trong căn biệt thự này, và người bạn đồng hành của cậu là một chú chó Đức có tên là COCO.

Hứa Hân Đóa dẫn Lâu Hử lên tầng để chơi với COCO, nhưng lại bị hai người bạn của Đồng Duyên chặn lại.

Lục Khải Triều mỉm cười nhìn Hứa Hân Đóa, hỏi: "Cô gái xinh đẹp thật sự không phải bạn gái của Đồng Duyên sao?"

Lục Khải Triều lớn hơn Đồng Duyên một tuổi, hiện là sinh viên năm nhất, gọi Đồng Duyên là "Đồng ca", còn Đồng Duyên gọi anh là "Triều ca". Mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

Hứa Hân Đóa lắc đầu thở dài: "Tôi và cậu ấy không hợp đâu, tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi."

Lục Khải Triều nhún vai: "Chỉ cần Đồng Duyên muốn, thì chẳng có gì là không thể, chẳng kể đến giới tính hay gia thế."

Lục Khải Triều đang ám chỉ tính cách của Đồng Duyên, một khi cậu ấy quyết tâm, bất kể là ai hay chuyện gì, Đồng Duyên sẽ làm theo ý mình, bất chấp mọi thứ.

Hứa Hân Đóa tiếp tục giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."

Lục Khải Triều cười lớn: "Đồng Duyên lần đầu tiên quan t@m đến một cô gái như vậy, tôi nghĩ cô có thể sẽ là chị dâu tương lai của tôi đấy. Chắc chắn phải để lại ấn tượng tốt với tôi, để sau này khi Đồng Duyên và tôi đi chơi, cậu phải giúp đỡ đấy."

Hứa Hân Đóa nhìn Lục Khải Triều, hiểu ngay cậu ta là người thích vui vẻ và không bao giờ chịu đứng yên.

Cũng không thể nói cậu ta vô dụng, dù sao cũng là sinh viên của một trường đại học thuộc "Dự án 211", học giỏi và ngoại hình xuất sắc.

Có thể nói cậu ta là người nổi bật, nhưng cũng chính là người hay tạo ra những trò quái dị. Hứa Hân Đóa khi còn trong cơ thể của Đồng Duyên, đã từng được cậu ta dẫn đi chơi lướt sóng.

Cậu ta không chỉ đưa cô vào bể bơi nhân tạo, mà còn dám đưa cô tới một con đập lớn, để thử cảm giác lướt sóng khi mở van nước. Một lần, một người bạn của họ còn bị mất quần bơi trong lúc đùa nghịch.

Hứa Hân Đóa không muốn để ý đến cậu ta nữa, chỉ đáp lại: "Cậu tìm cho mình một cô vợ đi, ít nhất cũng phải là người học ở trường 211."

Lục Khải Triều ngớ ra: " Đồng Duyên nói đến chuyện này với cậu sao?! Tôi phải đi tìm nó!"

Nói xong, cậu ta liền kéo bạn bè chạy ra ngoài.

Sau khi Lục Khải Triều rời đi, Hứa Hân Đóa dẫn Lâu Hử lên lầu, và quả thật COCO đang ở đó.

COCO là một chú chó được huấn luyện bài bản, trước đây cậu đã ra lệnh cho nó không rời khỏi khu vực này, và COCO luôn tuân thủ nghiêm ngặt, chỉ đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống.

Hứa Hân Đóa nhìn COCO một lúc, không chắc liệu chú chó này có nhận ra cơ thể của cô hay không. Cô chỉ thử nói vài mệnh lệnh, và sau khi làm xong, COCO nghe lời hoàn toàn, ngoan ngoãn nhìn cô. Lúc này, Hứa Hân Đóa mới yên tâm rằng chú chó nhỏ vẫn nhớ cô.

Lâu Hử đứng ở góc phòng, có chút sợ COCO, luôn giữ khoảng cách và vẫn đứng gần cầu thang, sẵn sàng chạy nếu cần.

Hứa Hân Đóa đi đến gần COCO, nhẹ nhàng vuốt cổ nó, nói: "Thực ra nếu nó muốn tấn công cậu, dù cậu đứng đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Cô vừa nói xong, liền vỗ đầu COCO và ra lệnh: "Đe dọa chị một chút."

Nghe thấy mệnh lệnh, COCO lập tức mở miệng và phát ra một tiếng rít rất dữ tợn, trông rất hung dữ, khiến Lâu Hử sợ hãi đến mức suýt mất hết hồn phách.

Hứa Hân Đóa ra lệnh tiếp: "Cười một cái."

Lần này, COCO thực sự mỉm cười, khiến Lâu Hử mở to mắt ngạc nhiên: "Nó ngoan quá vậy!"

Cảm giác sợ hãi của cô giảm đi một nửa.

Hứa Hân Đóa đứng dậy, lấy một ít đồ ăn cho COCO từ chiếc tủ bên cạnh, cho chú chó nhìn rồi ra lệnh: "Kêu 'bố' đi."

COCO thực sự phát ra tiếng "bố" như một chú chó biết nói.

Đây không phải là huấn luyện chuyên nghiệp, mà là Đồng Duyên đã dạy cho COCO lúc rảnh rỗi, chỉ vì muốn thử xem nó có thể làm được những gì. Sau khi huấn luyện xong, cậu còn khoe với Hứa Hân Đóa, nói rằng khi cô trở lại, nhất định phải thử xem. Dần dần, Hứa Hân Đóa cũng quen với việc chơi đùa với chú chó này.

Hứa Hân Đóa đưa đồ ăn cho COCO, rồi quay sang Lâu Hử, nói: "COCO giỏi không?"

Lâu Hử cười, trêu chọc: "Hứa Hân Đóa, cậu không công bằng nhé. Tớ là em gái của nó, vậy mà cậu lại là bố của nó, cậu đang chiếm lợi thế đúng không?"

Hứa Hân Đóa mỉm cười, cảnh báo Lâu Hử: "Tốt nhất là đừng có mà cáu giận với tớ, COCO bảo vệ tớ, điều này giống như chủ nó vậy."

Lâu Hử thật sự sợ hãi, vội vàng xin tha thứ.

Hứa Hân Đóa đứng bên lan can, nhìn xuống sân vườn, thấy Đồng Duyên đang cười lớn cùng đám bạn, trò chuyện vui vẻ, nhưng rồi cô cảm nhận được sự thay đổi của COCO, quay lại thì thấy Lưu Nhã đình đang đứng ở một bên cầu thang, nhìn cô.

Hứa Hân Đóa mỉm cười với Lưu Nhã Đình: "Cậu có muốn lên đây không? Ở đây ấm áp hơn một chút."

Thực ra, Lưu Nhã đình đã có mặt từ lâu, cô nhìn Hứa Hân Đóa có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn thân thiết với COCO, không khỏi cảm thấy một chút buồn lòng.

Lưu Nhã Đình nhìn Hứa Hân Đóa, nghiêm túc hỏi: "Cậu và Đồng Duyên có quan hệ gì không?"

"Không có."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 46: Doãn Họa



"Vậy sao cậu lại mặc áo khoác của cậu ấy?"

"Vì tôi sợ lạnh."

"Cậu quen biết cậu ấy lâu chưa?"

"Kể từ khi cậu ấy trở về."

Lưu Nhã đình nhìn Hứa Hân Đóa, bàn tay siết chặt lại, rồi quay người bước đi nhanh chóng.

Khi Lưu Nhã Đình đã rời đi, Lâu Hử chỉ tay về phía Lưu Nhã đình, nói: "Cậu đừng chọc cậu ta, cậu ta nổi tiếng là một cô gái có tính khí nóng nảy ở trường đấy."

Hứa Hân Đóa không mấy để tâm: "Cậu ấy không xấu."

"Không phải đâu, cậu không hiểu đâu, cô ta thích một chàng trai rõ ràng lại quan t@m đến cậu. Con gái khi ghen tuông, họ có thể làm những chuyện không bình thường, có khi sẽ làm ra điều gì đó đấy."

Hứa Hân Đóa nhìn bóng dáng Lưu Nhã đình từ dưới lầu, nói: "Không đâu, cậu ấy chưa bao giờ làm hại ai cả, tôi tin cậu ấy."

Dù một ngày nào đó Lưu Nhã Đình có mất kiểm soát, cô cũng sẽ không trách cô ấy.

Cảm giác tiếc nuối không dễ dàng buông bỏ.

Doãn Họa đến biệt thự của Đồng Duyên lúc này, mọi người vẫn đang vui vẻ trong phòng, dường như đang chơi trò chơi cùng nhau.

Bà ấy bước vào và nhìn thấy Lưu Nhã Đình đang ngồi một mình ở góc vườn, lén lau nước mắt.

Lưu Nhã Đình nhìn thấy Doãn Họa thì ngay lập tức đứng dậy, vội vàng lau nước mắt, nói: "Dì."

Doãn Họa nhìn Lưu Nhã Đình và hỏi: "Sao lại khóc vậy, Đồng Duyên bắt nạt con à?"

Lưu Nhã Đình bĩu môi, tức giận nói: "Con còn mong cậu ấy bắt nạt con, cậu ấy chẳng thèm để ý đến con."

"Vậy con khóc vì lý do đó?"

Lưu Nhã Đình hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn vào biệt thự rồi nói: "Dì ơi, bây giờ họ đang chơi đùa rất ồn ào, dì vẫn đừng vào, hỗn loạn lắm, chúng ta ra ngoài trò chuyện đi."

Doãn Họa không từ chối, đi cùng Lưu Nhã Đình đến một căn biệt thự bên cạnh. Tuy nhiên, có vẻ như Doãn Họa cố tình chọn nơi này, vì từ cửa sổ lớn ở tầng hai, bà có thể nhìn thấy cảnh trong phòng khách tầng một.

Doãn Họa quan sát và nhìn thấy Hứa Hân Đóa cùng Lâu Hử, hai cô gái có vẻ như là những gương mặt lạ, liền hỏi Lưu Nhã Đình: "Hai cô gái kia con có biết không?"

Lưu NHã Đình ngồi xuống một bên, nhìn chăm chú rồi do dự một chút trước khi trả lời: "Không quen."

Thực ra, Lưu Nhã Đình biết rằng Đồng Duyên hiện tại đang ở bên Hứa Hân Đóa. Nếu Doãn Họa hỏi về Hứa Hân Đóa, chắc chắn danh tính của cô ấy sẽ bị lộ. Lưu Nhã Đình dù không thích Hứa Hân Đóa, nhưng cô cũng không muốn để lộ thân phận con nuôi của cô ấy, vì vậy chỉ muốn Doãn Họa rời đi, không ngờ lại làm bà ấy từ xa quan sát.

Doãn Họa nhìn Lưu Nhã Đình một lúc, rồi tiếp tục nhìn về phía những đứa trẻ đang chơi đùa. Bà thỉnh thoảng lại nhìn vào Hứa Hân Đóa, dường như đang quan sát và tìm hiểu.

Với Lục Khải Triều luôn có mặt, buổi tiệc sinh nhật của Đồng Duyên chắc chắn không thể yên tĩnh được.

Đồng Duyên lúc này thật sự đã sợ Lục Khải Triều, dựa lưng vào ghế sofa, một tay che mặt, thật sự không muốn nhìn đám người đang vui vẻ, trong khi chiếc áo khoác vest được thắt quanh hông, và một nhóm người đang nhảy điệu múa chuối rất kỳ quái.

Hứa Hân Đóa đã quá quen với sự náo nhiệt của đám người này, cũng không để tâm, ngồi trong góc, đưa đồ ăn vặt cho Lâu Hử, sợ cô ấy sẽ không thoải mái vì không quen ai ở đây.

Thực ra, Lâu Hử rất vui mừng, cô phát hiện ra mình bị Đồng Duyên phát hiện ra việc quay lén, nhưng Đồng Duyên không hề nói gì, và có vẻ như không lạnh lùng như lời đồn, ngược lại rất thoải mái và dễ gần.

Hứa Hân Đóa đi ra ngoài giúp Lâu Hử lấy trà sữa, đến gần máy trà sữa và ấn vài nút, nhưng trà sữa chỉ phun ra một cách ngắt quãng.

Máy trà sữa này đã hỏng từ lâu, Hứa Hân Đóa trực tiếp mở nắp máy, lấy ra một cây kim dài, đưa vào trong để chạm vào một bảng cảm ứng, sau đó máy hoạt động lại bình thường.

Với thói quen của Đồng Duyên, anh ấy chắc chắn đã thay mới máy từ lâu, nhưng Hứa Hân Đóa thì tiết kiệm hơn, cảm thấy không cần thiết, chỉ tự sửa vài lần rồi dần quen với cách sửa máy.

Khi trà sữa đã sẵn sàng, cô mang đến cho Lâu Hử. Lúc này, mọi người đang chơi trò chơi đoán ý. Đây là trò chơi mà tối nay đã rất kiềm chế so với những trò chơi trước đó.

Lục Khải Triều quay sang Đồng Duyên, nói: "Đến đi, Đồng Duyên, chơi cùng cô bạn của cậu đi, ai thua thì phải mặc đồ nhảy xuống bể bơi làm kiểu bơi hoa này."

Lục Khải Triều vừa dứt lời, kéo theo một nhóm anh em lên, rõ ràng là đang tìm cách gây sự.

Trong suy nghĩ của họ, Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên mới chỉ quen nhau mấy ngày, họ không nghĩ hai người đã quen thân đến mức đó.

Những người đi cùng Lục Khải Triều là bạn thân từ nhỏ, nên mức độ thân thiết không cần phải bàn. Còn cặp đôi thứ hai lên tham gia trò chơi là Ngụy Lam và Tô Uy, cũng đã quen biết lâu năm.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên ngồi cạnh nhau, cả hai đều nhận được bảng câu hỏi.

Các câu hỏi lần lượt được đưa ra, và mức độ khó khăn cũng tăng dần. Ban đầu chỉ là đoán số đo giày của đối phương, mỗi người viết số đo của mình và đối phương, nếu hai người viết đúng, thì sẽ cộng một điểm.

Tiếp theo là câu hỏi: "Thời gian mà đối phương thức dậy."

Lục Khải Triều không nhịn được mà hỏi: "Nếu không có thời gian cố định mà chỉ dậy tự nhiên thì sao?"

Người đưa ra câu hỏi liền bổ sung: "Viết thời gian trung bình đi."

Ngụy Lam viết xong và lẩm bẩm: "Cái này hơi khó đấy."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 47: Chương 47



Lúc này, Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa đã viết xong, mọi người đều tò mò, và họ liền giơ bảng câu trả lời lên.

Hứa Hân Đóa viết: "Mỗi ngày dậy lúc 5 giờ sáng."

Đồng Duyên viết: "Mỗi ngày dậy lúc 6 giờ 30 phút."

Cả hai đều rất quen thuộc với thói quen của nhau, thường xuyên dùng điện thoại của nhau, biết rõ giờ báo thức của đối phương. Hứa Hân Đóa có thể thức dậy tự nhiên trước khi chuông báo thức reo, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông là cô mới dậy để làm vệ sinh cá nhân.

Ngụy Lam đã bắt đầu hoài nghi về cuộc sống của mình: "Hai người các cậu đã thân đến mức này rồi sao?"

Đồng Duyên đáp lại một cách đầy tự tin: "Chúng tôi ngồi chung bàn mà."

Ngụy Lam lắc đầu: "Tôi còn không biết giờ thức dậy của bạn ngồi cùng bàn nữa."

Đồng Duyên lại trêu: "Vậy chắc cậu không phải là người cùng thế giới với chúng tôi."

Ngụy Lam không biết phải nói gì nữa.

Câu hỏi tiếp theo còn "gắt" hơn: "Số đo vòng một của đối phương là bao nhiêu?"

Đồng Duyên nghe xong liền nói: "Đổi câu hỏi khác đi, không thì tôi cho cậu một trận, dữ liệu của con gái sao có thể tiết lộ như vậy được?"

Người hỏi đáp lại: "Không cần viết của Hứa Hân Đóa, chỉ viết số của Đồng Duyên thôi."

Hứa Hân Đóa không ngần ngại, nhanh chóng viết con số rồi giơ lên.

Ngụy Lam cầm bảng câu hỏi của Đồng Duyên nhìn vào đáp án, số liệu hoàn toàn trùng khớp, rồi ngã người ra phía sau, không thể tin nổi: "Cậu và bạn cùng bàn mà lại biết chuyện này sao?"

Lục Khải Triều thì cười nghiêng ngả, liên tục vỗ tay: "Cậu không thể so với bọn họ đâu, làm sao so sánh được?"

Lâu Hử thì tò mò hỏi: "Còn số lần yêu đương của đối phương thì sao?"

Câu hỏi vừa được đưa ra, Ngụy Lam liền quay sang Lâu Hử hỏi: "Cậu có phải đang nhằm vào tôi không?"

Tô Uy thì có vẻ lo lắng, ngồi xuống rồi bắt đầu đếm ngón tay của mình, khiến mọi người xung quanh không thể nhịn cười.

Điều đáng buồn là Ngụy Lam cũng phải đếm lại, rồi ngồi xuống cố gắng nhớ lại.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên thì viết rất dễ dàng, chỉ vẽ một con số "0" là xong.

Họ đã sống trong thân xác của nhau nhiều năm, đã tiếp xúc với rất nhiều người và hiểu rõ về nhau, chuyện chưa yêu đương với ai chẳng phải là điều gì bí mật.

Lục Khải Triều bên kia cũng đều trả lời đúng, nhìn bảng câu hỏi của Đồng Duyên rồi nói với Hứa Hân Đóa: "Nhìn này, chúng ta đều là những người yêu đầu tiên."

Vừa dứt lời, cả nhóm lập tức reo hò.

Câu hỏi tiếp theo lại là: "Đối phương có ngáy khi ngủ không?"

Lục Khải Triều lập tức phủ nhận: "Tôi không biết mình có ngáy không, không thể trả lời câu này."

Người hỏi cũng bối rối: "Câu hỏi này là dành cho cậu sao? Ai quan tâm cậu có ngáy không?"

Lục Khải Triều lúc này mới phản ứng lại, kéo dài âm cuối đáp: “Ô—”

Nhưng câu hỏi này vẫn không có kết quả, người hỏi phải đổi câu hỏi khác, lần này hỏi: "Đối phương có thích người khác giới không?"

Tô Uy là người đầu tiên trả lời, bản thân không có, còn đối phương thì "có đấy."

Ngụy Lam viết là bản thân không có, đối phương cũng không có.

Ngụy Lam nhìn bảng câu hỏi của Tô Uy, không vui nói: “Gần đây tôi mới từ bỏ, chưa có mục tiêu mới.”

Tô Uy phản bác: "Giai đoạn này cậu là người yêu nhiều nhất."

“……”

Đồng Duyên cũng nhanh chóng viết xong, nhưng lại thấy Hứa Hân Đóa có chút do dự, liền nghiêng người ra nhìn, thấy Hứa Hân Đóa viết là cô ấy không có, nhưng lại chần chừ khi ghi vào câu trả lời của chính mình.

Cậu ngây ra một lúc, nhìn vào dáng vẻ do dự của cô, không biết cô ấy có thích ai đó không, liệu có phải không chắc chắn về cảm xúc của mình?

Là từ khi chuyển trường đến nay?

Có phải là Thiệu Thanh Hòa không?

Hứa Hân Đóa quay đầu nhìn Đồng Duyên, thấy cậu viết hai chữ "không có," liền không do dự gì mà cũng viết hai chữ "không có."

Hành động này làm cả đám phản đối ngay lập tức: “Cấm nhìn bảng câu hỏi của đối phương!”

“Cặp đôi này thật là khó chơi… Chặt chẽ phòng thủ, không có bất kỳ sơ hở nào.”

Câu hỏi tiếp theo: “Đối phương dùng loại kem đánh răng nào?”

Vừa hỏi xong, Ngụy Lam lập tức quăng bảng câu hỏi xuống, vì từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ quan t@m đến việc đồng đội dùng kem đánh răng gì.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên lại nhanh chóng viết đáp án, lần này lại giống nhau.

Lục Khải Triều và Ngụy Lam nhìn nhau: “Tiểu Ngụy, hai nhóm chúng ta so với họ như chênh lệch giữa trời và đất rồi, không thể đánh lại.”

Ngụy Lam cũng tiếp lời: “Anh Triều thế thì chúng ta đánh cuộc đi, liệu có vui không?”

Lục Khải Triều còn cười đùa: “Vui chứ, chắc chắn rồi.”

Cuối cùng, Ngụy Lan và Tô Uy phải nhảy xuống hồ bơi, Hứa Hân Đóa và Lâu Hử cùng nhau vui vẻ đi xem.

Ngụy Lam đến bên hồ, tháo chiếc áo vest, bộ đồ cao cấp này chỉ mặc một lần, lại không phải đồ có thể qua nước, cậu ta thực sự tiếc nuối.

Cậu quay lại nói với người hầu trong nhà: "Có thể chuẩn bị cho tôi một chiếc khăn tắm được không?"

Ngay khi vừa dứt lời, Đồng Duyên đã đá cậu ta xuống nước: "Xuống đi, tôi còn có thể chuẩn bị cho cậu một cái chăn."
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 48: Chương 48



Tô Uy thì bất ngờ nắm lấy cổ tay của Hứa Hân Đóa: "Tôi không quan tâm, nếu tôi phải xuống nước thì kéo Hứa Hân Đóa theo, Đồng Duyên, cậu tính sao?"

Kết quả, Hứa Hân Đóa chẳng hề để tâm, qu@y tay một cái đã thoát ra khỏi tay Tô Uy, rồi nhân cơ hội đẩy cậu ta xuống nước. Thấy hai người họ bơi trong hồ, cô không thể nhịn được mà cười.

Doãn Họa xem xong cảnh họ chơi trò chơi, quay đầu nhìn Lưu Nhã Đình, thấy cô ấy vẫn đang nhắn tin cho Đồng Duyên, thông báo rằng dì đã đến, nhưng lại phát hiện mình bị Đồng Duyên chặn tin nhắn.

Cô lắc đầu, đặt điện thoại sang một bên, không thèm quan tâm nữa, cứ để bọn họ tự lo đi.

Doãn Họa chỉ tay về phía Hứa Hân Đóa: "Cô bé kia có một vài thói quen giống con trai, khá giống với Đồng Duyên."

Lưu Nhã Đình không nghĩ nhiều, mơ hồ trả lời: "Có lẽ... cậu ấy giống con trai nên chơi thân với bọn họ cũng là bình thường."

"Ừ, chúng ta cũng xuống thôi, đi chào một tiếng."

Lưu Nhã Đình đột nhiên hoảng hốt, bình thường cô hay đi với Doãn Họa , hôm nay lại vội vàng nói: "Cháu đi bảo đám hỗn loạn đó dừng lại."

Nói rồi cô vội vàng chạy xuống lầu, quên luôn cả điện thoại.

Doãn Họa nhìn qua điện thoại của Lưu Nhã Đình, sau đó tắt màn hình rồi để lại chỗ cũ.

Doãn Họa xuống lầu, lúc này Lưu Nhã Đình đã thông báo xong.

Bước vào trong nhà, cô nhìn thấy một đám người cuống quýt chạy, Ngụy Lam và Tô Uy quấn khăn tắm, vội vã chạy lên lầu, có vẻ muốn tránh bị Doãn Họa thấy cảnh hỗn loạn của họ.

Mọi người khác đều lễ phép chào hỏi Doãn Họa , bà đều đáp lại một cách thân thiện.

Bên kia, Đồng Duyên sau khi nhận được nhắc nhở từ Lưu Nhã Đình chỉ nói một câu hững hờ: "Đến thì đến thôi."

Lưu Nhã Đình chỉ vào Hứa Hân Đóa hỏi: "Cô ấy làm sao đây?"

"Chuyện gì?" Đồng Duyên không hiểu.

"Dì sẽ không để các người tiếp tục qua lại đâu!"

Đồng Duyên nhìn thấy Lưu Nhã Đình do dự một lúc, muốn để Hứa Hân Đóa tránh đi, nhưng Doãn Họa đã đến trước.

Lúc này, Doãn Họa đã bước đến trước mặt Đồng Duyên. Lưu Nhã Đình không còn quan tâm nữa, chỉ đứng sang một bên, những gì cô có thể làm đã làm rồi, không thể giúp gì thêm.

Ở một bên, Lâu Hử nhìn Doãn Họa với ánh mắt ngây ngẩn, nữ thần trong làng giải trí mấy năm trước, người được cho là đỉnh cao sắc đẹp thời kỳ đó, từng là ảnh hậu Doãn Họa!

Hiện tại, Doãn Họa đã ngoài bốn mươi, nhưng hoàn toàn không có vẻ già đi, bà vẫn giữ được khí chất mạnh mẽ, tự nhiên tỏa ra một sức hút khó ai có thể bỏ qua.

Vẻ ngoài tuyệt đẹp, lớp trang điểm tinh tế và cuốn hút, mặc chiếc áo dài thêu tay vừa vặn, trên vai khoác một chiếc khăn lông, khi nhìn người khác, bà luôn mang nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại toát lên sự không thể tiếp cận.

Đồng Duyên không hề để ý, thản nhiên hỏi: “Mẹ, sao lại đến đây? Không phải bảo để con tự làm sao?”

“Con trai qua sinh nhật, mẹ đương nhiên phải đến rồi.” Bà nói, rồi quay sang nhìn Hứa Hân Đóa. Khi Doãn Họa thấy cô nhìn mình, Hứa Hân Đóa mừng rỡ định chào hỏi nhưng lại dừng lại đột ngột.

Sau một lúc, Hứa Hân Đóa mới ngập ngừng lên tiếng: "Chào bác gái."

“Cô bé này là…” Doãn Họa hỏi, chỉ vào Hứa Hân Đóa.

Lục Khải Triều lập tức trả lời: “Là bạn, bạn của cháu!”

Cậu nhớ rằng Hứa Hân Đóa từng nói cô và Đồng Duyên có quan hệ không thích hợp, lại biết tính cách của Doãn Họa nên nhanh chóng đứng ra giải thích.

Doãn Họa cười nhìn Lục Khải Triều, rồi tiếp tục hỏi: “Bạn của cậu tên gì?”

Lục Khải Triều ra hiệu cho Hứa Hân Đóa: “Cậu tự giới thiệu đi.”

Hứa Hân Đóa lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, cháu tên là Hứa Hân Đóa.”

Doãn Họa tiến lại gần, nắm lấy tay Hứa Hân Đóa, thân mật nói: “Con trai của bác ít bạn gái, bác thấy cô bé lạ mặt nên mới hỏi. Họ Hứa… là…?”

Có vẻ đang suy nghĩ xem gia đình họ Hứa nào lại có đứa con như Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa chủ động nói: “Cháu là con nuôi của gia đình họ Mục.”

“Ồ, thật không ngờ.”

Hứa Hân Đóa nhìn Doãn Họa, không hiểu câu này là bà ấy không nhận ra cô là con nuôi, hay không nhận ra cô không phải con gái ruột.

“Mẹ!” Đồng Duyên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Doãn Họa và Hứa Hân Đóa, đi đến và nói: “Mẹ lên lầu nghỉ đi, con sẽ cử xe đưa bọn họ về, chúng ta cũng sắp tạm biệt rồi.”

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên, cười hỏi: “Vừa đến đã phải tan cuộc à? Mẹ làm phiền các con rồi?”

“Không đâu, con cũng muốn tiếp tục sinh nhật với mẹ mà.”

Đồng Duyên cười rồi đẩy nhẹ tay Hứa Hân Đóa, cô ngay lập tức cúi đầu bước ra ngoài.

Lúc Hứa Hân Đóa ở trong cơ thể của Đồng Duyên, cô rất thân với Doãn Họa , nhưng lúc đó cô là con trai của Doãn Họa . Đây là lần đầu tiên Hứa Hân Đóa gặp Doãn Họa với thân phận và cơ thể của chính mình, và cô cũng hiểu tính cách của YDoãn Họa , biết rằng mình có thể không được yêu thích.

Vì vậy, việc rời đi lúc này là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Đồng Duyên đi theo cô, dặn dò người hầu trong nhà mang cho Hứa Hân Đóa một chiếc áo khoác dày, sau khi đưa Hứa Hân Đóa và Lâu Hử lên xe, Đồng Duyên mới quay lại.

Lúc này, những người khác trong biệt thự cũng gần như đã ra về, vài người cuối cùng cũng chào Đồng Duyên rồi rời đi.

Đồng Duyên bước lên lầu, thấy Doãn Họa đang chơi với COCO.

Doãn Họa nhìn thấy Đồng Duyên và hỏi: “Cô bé kia chơi với COCO rất hợp nhỉ.”
 
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 49: Chương 49



“À?” Đồng Duyên giả vờ không hiểu.

“Ở đây có mùi nước hoa của cô gái đó.”

Đồng Duyên thực sự cảm thấy phụ nữ thật kỳ lạ, họ quá nhạy cảm với những chuyện này, nên có chút bất lực đáp: “Có lẽ COCO và cô ấy hợp nhau thôi?”

“Các con hình như cũng khá quen biết nhau.”

“Ôi, mẹ đừng nghĩ nhiều, con với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.” Đồng Duyên thật sự không có ý gì với Hứa Hân Đóa, điều này không phải là nói dối.

Doãn Họa ngẩng đầu nhìn Đồng Duyên, chỉ cần nhìn trạng thái của cậu là biết cậu nói thật.

Doãn Họa lại một lần nữa cảm thán: "Cô bé ấy xinh thật đấy."

"Chỉ tạm thôi, không phải gu của con."

"Vậy con thích kiểu người như thế nào?"

"Chuyện tình của mẹ và ba con không thành công lắm, con nghĩ mình không thể giống ba con được, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Con là người xem trọng cảm xúc. Để chứng minh mình không nông cạn, bạn gái sau này của con chắc chắn sẽ không đẹp lắm."

Doãn Họa nghe xong thật sự cố gắng hiểu cách suy nghĩ của con trai, nhưng vẫn không thấy có sự liên kết cần thiết giữa việc không nông cạn và việc chọn bạn gái không đẹp.

Cuối cùng, bà bất lực cười khổ: "Lý thuyết gì vậy?"

"Dù sao thì, mấy cô gái đẹp như vậy cũng chỉ để nhìn thôi, con sẽ không tìm bạn gái kiểu đó."

Về việc Đồng Duyên âm thầm tổ chức sinh nhật cho bà và tặng bà chiếc đồng hồ đắt tiền, Doãn Họa không nhắc đến nữa, chỉ nói: "Mẹ có quà sinh nhật cho con."

"Quà gì vậy?"

"Con còn nhỏ, chưa thể lái xe, nên mẹ tặng con một món quà khác." Doãn Họa nói rồi đưa cho Đồng Duyên một tấm danh thiếp.

Đồng Duyên cầm lên xem, rồi cười, đó là danh thiếp của một phi công.

Vậy là anh hỏi: "Mẹ tặng con một chiếc máy bay riêng à?"

"Ừ."

"Được, con rất hài lòng."

Sinh nhật 16 tuổi là du thuyền riêng.

Sinh nhật 17 tuổi là máy bay riêng.

Quà sinh nhật của nhà Đồng thật sự chẳng có gì mới mẻ.

Hứa Hân Đóa trở về nhà, bước lên bậc thềm, mở cửa đi vào và thấy đèn phòng khách sáng, có người trong đó.

Bữa tiệc sinh nhật đã tan rồi sao?

Cô vừa bước vào thì nghe thấy tiếng khóc của Mục Khuynh Dao từ xa, ngoái đầu nhìn, quả nhiên Mục Khuynh Dao đang ngồi trên sofa khóc, trước mặt là đống khăn giấy, không biết đã khóc bao lâu rồi.

Cha Mục lúc này hét lên: "con còn mặt mũi về đây không?!"

Hứa Hân Đóa thở dài, không để ý đến ông ta, tiếp tục bước lên lầu.

Cha Mục vội vàng, chạy ra vài bước, nắm lấy cổ tay Hứa Hân Đóa, kéo cô lại, gần như gào lên chất vấn: "Con đã nói với người khác về thân phận của mình phải không?!"

Hứa Hân Đóa dĩ nhiên sẽ không thừa nhận. Đồng Duyên là vì đã hoán đổi thân xác với cô, tận mắt chứng kiến một số chuyện nên mới biết được, chứ cô chưa từng cố ý kể với bất kỳ ai.

Cô bình thản đáp: “Con không nói.”

“Còn chối? Nếu không phải con nói ra, thì Đồng Duyên sao lại đến phá bữa tiệc sinh nhật, khiến cả nhà ta bị chê cười?”

Hứa Hân Đóa hất tay cha Mục ra, thản nhiên đi tới phòng khách. Đã có mặt đầy đủ mọi người ở đây, vậy thì cứ nói chuyện rõ ràng tại đây cũng được.

Cô khoanh tay ngồi xuống, bình tĩnh mở lời: “Con không hề mời Đồng Duyên đến, là cậu ấy tự đến.”

Mục Khuynh Dao bất ngờ bùng nổ, hét lên với Hứa Hân Đóa: “Hai nhà chúng ta tổ chức sinh nhật cùng ngày đã nhiều năm, trước giờ chưa từng có chuyện qua lại, sao tự nhiên đến lượt em thì cậu ta lại tới? Còn đòi khiêu vũ với nhân vật chính? Em là cái gì mà nhân vật chính chứ? Buổi tiệc sinh nhật đâu phải tổ chức cho em! Nếu không phải em nói gì đó với Đồng Duyên, sao cậu ta lại làm vậy?!”

Hứa Hân Đóa nhìn Mục Khuynh Dao, bật cười lạnh: “Sao chị hỏi mà cứ như thể chị đúng lắm vậy? Hôm nay là sinh nhật chị sao? Sinh nhật của chị là ngày mai.”

Mục Khuynh Dao lớn tiếng cãi lại: “Em đã mười sáu năm tổ chức sinh nhật vào hôm nay rồi, vậy hôm nay chính là sinh nhật của em!”

Hứa Hân Đóa đáp: “Nhưng đó chỉ là một ngày sinh giả thôi.”

Cha Mục lúc này không nhịn được nữa, nghiêm khắc nói: “Hứa Hân Đóa, ta nói cho con biết, con không muốn đổi tên thì thôi, ta chiều con. Nhưng chuyện thân phận thì đừng cố giãy giụa nữa, thân phận sẽ không bao giờ được công khai đâu. Con cứ đi rêu rao khắp nơi như thế chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ thôi. Chúng ta không công nhận, thì con chỉ là một kẻ không có địa vị!”

Một kẻ không có địa vị…

Thật là những lời nói chói tai.

Rõ ràng là con ruột, vậy mà lại là người không thể xuất hiện dưới ánh sáng. Hứa Hân Đóa đã làm gì sai? Rõ ràng người chịu tổn thương sâu sắc nhất chính là cô.

Cô một lần nữa khẳng định: “Con không nói với ai cả.”

Cha Mục: “Vậy những lời đồn ngoài kia là từ đâu mà ra hả?!”

Hứa Hân Đóa nói: “Chẳng lẽ họ mù hết sao? Không nhìn ra được à?! Con gái cưng của cha trông như thế nào, có chút gì giống nhà họ Mục không? Trong lòng cha không có chút cân nhắc nào à?”
 
Back
Top Bottom