Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,627
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNjpLxhyXKeyWawVVmDroE-eFxMFblh7rLnmIIekorFjflIREaobjvMHbB3Asx9EHm1hG2HKo85JhW0ufyhQHbOPyi_BU25PjMT_teHJ765PKdIPeBj45n9yC3rpGjVFoA10KOh9Sca_OgLAWDq9Nt8=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nguyễn Kiều sinh ra trong một gia đình hào môn ở Yên Kinh, nhưng từ nhỏ cô đã rất yếu đuối mong manh, chỉ cần có chút gió thổi qua là không thể chịu được. Khi Nguyễn Kiều xuất hiện trong giới giải trí, ảnh hậu là bạn diễn của cô, ảnh đế đóng cặp với cô, ai nấy đều có vô số oán hận nhưng không ai dám nói gì.

Cho đến một ngày, nhà họ Nguyễn bất ngờ tuyên bố nói rõ một việc rằng Nguyễn Kiều là họ đã ôm nhầm, hơn nữa bọn họ đã quyết định đưa Nguyễn Kiều trở về bên cạnh ba mẹ ruột.

Cho đến khi danh tính thiên kim giả của Nguyễn Kiều bị bại lộ, giới truyền thông đã chụp được ảnh cô khóc lóc rồi ngất xỉu trước cửa nhà.

Mọi người đều cho rằng với những gì Nguyễn Kiều đã làm trong giới giải trí những năm qua, lần này cô xong đời rồi.

Kết quả… Có chỗ nào giống không ổn???



Thiên sư bắt quỷ Nguyễn Kiều ngủ một giấc tỉnh dậy biến thành nữ diễn viên giải trí cùng tên, vừa lúc cô bị gia đình, công ty và người hâm mộ vứt bỏ, tất cả mọi người đều đang cười nhạo ô chuẩn bị tiêu đời rồi.

Nguyễn Kiều: Đừng nóng vội, trò hay tôi vẫn chưa sử dụng đến đâu.

Tay trái nắm chặt ảnh hậu kiêu hãnh và nói: "Chị, tôi thấy ân đường của chị biến thành màu đen, ắt sẽ gặp họa đổ máu, mua bùa không? Bảo đảm bình bình an an."

Tay phải giữ chặt ảnh đế đang mệt mỏi: “Anh, gần đây tình trạng anh không tốt lắm nhỉ, có phải có một con quỷ đang đè lên vai anh không?”

Một khoản thời gian sau.

Ảnh hậu công khai bảo vệ Nguyễn Kiều trước ống kính.

Ảnh đế đăng lên trang cá nhân rằng đã mời Nguyễn Kiều làm nữ chính.

Một ông chủ lớn nào đó trong giới cũng cho biết sẽ bảo vệ Nguyễn Kiều.



Nguyễn Kiều tham gia một chương trình giải trí thực tế, nơi thường xuyên xảy ra rất nhiều sự cố.

Đầu tiên là cô bị cướp trên đường, Nguyễn Kiều một tay đè chặt váy, trong tiếng hét hoảng sợ của đạo diễn, cô dùng một chân đá thẳng tên cướp ra xa ba mét.

Sau đó, một ác linh xuất hiện, Nguyễn Kiều trấn an mọi người, đưa ra một sắp bùa: “Mỗi người năm trăm nhé.”

Cư dân mạng: Chuyện này không đúng, Nguyễn Kiều không chỉ không thất bại, mà còn trở nên nổi tiếng!​
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 1: Chương 1



Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ.

Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng… có lợi ích gì đâu?

Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe đã kém, làn da trắng như sứ, bộ dáng yên tĩnh lúc hôn mê lại càng yếu nhược. Hàng mi dày như lông quạ đổ bóng râm nhè nhẹ, che đi đôi mắt xinh đẹp như những vì sao.

“Kiều Kiều, sau khi tỉnh lại chúng ta đừng đến nhà họ Nguyễn nữa, không đáng đâu.” Lâm Vũ Xuyên thở dài, dùng ngón tay gạt đi phần tóc mái hơi rối bù trên trán cô gái, để lộ ra khuyết điểm duy nhất trên cơ thể Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều có một vết thương ở mí mắt, nghe nói khi Nguyễn Kiều còn nhỏ, cô và bà Nguyễn đã bị bắt cóc, cô bé Nguyễn Kiều còn nhỏ đã dũng cảm đứng trước mặt bà Nguyễn khi bà Nguyễn sắp bị tên côn đồ đâm trúng, chỉ cần con dao tiến thêm mấy milimét, con mắt của Nguyễn Kiều sẽ bị phế đi rồi.

Có lẽ là do ông trời đang thương hại cô, cô chỉ bị cắt một vết lớn trên mí mắt, bà Nguyễn cũng không hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng kể từ đó sức khỏe của Nguyễn Kiều không được tốt.

Bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý, có lẽ lúc đó cô đã rất sợ hãi.

Khi Nguyễn Kiều dần dần tỉnh lại, tai cô ù đi, luôn có một giọng nói cứ lẩm bẩm không ngừng như âm thanh 3D cứ vây quanh bên tai cô. Sau khi chịu đựng hai ba phút, cuối cùng cô cũng mở mắt ra. Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn còn khá mờ, cho đến khi một khuôn mặt phóng to đầy kinh ngạc thất thanh hét lên:

“Kiều Kiều cậu tỉnh lại rồi! Tớ đi tìm bác sĩ!”

Tiếng giày cao gót chạy loạn xạ trên mặt đất dần dần rõ ràng hơn, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh kêu vang với tốc độ dần dần chậm lại, cô mơ màng chớp chớp mắt, không tìm hiểu được tình hình.

Năm phút sau, sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh nhân đã ổn, có thể xuất viện.”

Lâm Vũ Xuyên gần như đã khóc khi ôm Nguyễn Kiều: “May quá Kiều Kiều, cậu không sao!”

Nguyễn Kiều: “…”

Không, tôi nghĩ có thể có điều gì đó không ổn với tôi.

Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô, nhưng cô hình như lại rất quen thuộc với tôi.

Nguyễn Kiều dùng cớ đi vệ sinh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Vũ Xuyên, khi cô bước xuống khỏi giường, có lẽ là do cơ thể yếu đuối nên đôi chân của cô không thể kiểm soát được, khiến Lâm Vũ Xuyên sợ hãi suýt nữa lại hét lên. Nguyễn Kiều vội vàng xua tay biểu thị mình không sao, sau đó cắn răng chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Nhìn chằm chằm người trong gương suốt hai phút, Nguyễn Kiều mới nhận ra có lẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng.

Nguyễn Kiều sắc mặt tái nhợt, mím môi đi về phòng bệnh, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Xuyên, Nguyễn Kiều mở miệng nói: “Đầu tôi hơi choáng, hình như không nhớ được một số chuyện, cho hỏi cô là?”

Vẻ mặt của Lâm Vũ Xuyên đột nhiên thay đổi.

Sau gần ba tiếng vật lộn, Lâm Vũ Tuyên và Nguyễn Kiều ngồi xuống một góc trong quán cà phê. Cả hai đều đeo khẩu trang đen che gần hết mặt, nghe Lâm Vũ Tuyên nói là vì cả hai đều là người của công chúng, lúc này mà bị chụp trộm thì không hay. Qua lời kể của Lâm Vũ Tuyên, Nguyễn Kiều cũng dần hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Cô, Nguyễn Kiều, truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Thiên Sư phủ lừng lẫy, vậy mà lại xuyên không khi đang bắt một con quỷ đất. Nói chính xác hơn thì là xuyên sách. Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Kiều đã đọc không dưới vài nghìn cuốn tiểu thuyết, thậm chí còn từng vì mê tiểu thuyết không dứt mà bỏ bê việc học, bị các bậc tiền bối trong Thiên Sư phủ cầm roi mây đuổi đánh suốt ba con phố.

Nguyễn Kiều mơ hồ nhớ rằng thiên kim giả cuối cùng rất thảm, không biết là chết hay tàn phế.

Trong lòng thầm kêu một tiếng, Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện, Lâm Vũ Tuyên năm nay vừa tốt nghiệp đại học, không giống Nguyễn Kiều là thiên kim giả, cô ấy là học chính quy khoa ban chuyên nghiệp. Đáng lẽ chuyên nghiệp sẽ không coi trọng nghiệp dư, nhưng trước đây Nguyễn Kiều vô tình giúp Lâm Vũ Tuyên, vì vậy quan hệ của hai người khá tốt.

Lần này chuyện thiên kim thật giả nhà họ Nguyễn ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người đều xem trò cười của Nguyễn Kiều, nhưng chỉ có một mình Lâm Vũ Tuyên nghe nói Nguyễn Kiều đến nhà họ Nguyễn thì vội vàng bỏ công việc đang làm, bất chấp khả năng mất hợp đồng đại diện mà tìm thấy Nguyễn Kiều đang hôn mê trước cửa nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Kiều nhớ người bạn thân của nữ phụ Lâm Vũ Tuyên này, trong tiểu thuyết cũng vì quan hệ của hai người tốt mà cuối cùng dẫn đến việc thiên kim thật Nguyễn Phỉ đối phó với Nguyễn Kiều thì tiện thể cũng đối phó luôn Lâm Vũ Tuyên.

Tóm lại cả hai đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Nguyễn Kiều có chút đau lòng vì cô ấy, cánh tay mảnh khảnh nâng lên nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, giọng cô dịu dàng như tiếng thì thầm: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước, bữa cà phê này tớ mời.”

Lâm Vũ Tuyên: “…Cậu còn tiền à?’’

Biểu cảm trên mặt Nguyễn Kiều dần cứng đờ, trong lòng cũng dần dâng lên một dự cảm không lành: “Câu này có ý gì?”

Lâm Vũ Tuyên thở dài: “Cậu không nhớ sao, cậu nói mình không tham tiền của nhà họ Nguyễn, chỉ quan tâm đến tình thân này, hy vọng nhà họ Nguyễn đừng làm tuyệt tình như vậy. Nhưng thái độ của nhà họ Nguyễn… Trước đây cậu đến nhà họ Nguyễn chính là để trả tiền cho họ.”

Danh tiếng của Nguyễn Kiều trong giới chỉ ở mức trung bình, diễn xuất cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng khuôn mặt đó có thể tranh thủ được rất nhiều phúc lợi, ví dụ như một số quảng cáo tạp kỹ, những năm gần đây Nguyễn Kiều cũng kiếm được không ít tiền, bây giờ toàn bộ đều trả lại cho nhà họ Nguyễn rồi. Ngay cả ngôi nhà bên ngoài, cậu cũng có ý định làm thủ tục sang tên.

Nguyễn Kiều: “…Tớ không còn tiền sao?”

Lâm Vũ Tuyên: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì có lẽ còn khoảng hai trăm tệ. Cho nên bữa này vẫn là tớ mời nhé.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nếu không với thể chất của cô ấy mà ngất đi lần nữa thì tiền thuốc men có thể rút sạch hai trăm tệ cuối cùng này.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 2: Chương 2



Cô gái cúi đầu trông có vẻ đáng thương, người đẹp chính là có ưu thế này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người ta nảy sinh lòng thương hại. Lâm Vũ Tuyên nhìn cô ấy chớp chớp mắt, hàng mi dài rung rung tạo thành bóng đổ, đau lòng vô cùng: “Không sao đâu, cậu có thể ở nhà tớ mãi mà. Tiền chúng ta cứ từ từ kiếm”

Lời còn chưa dứt, thì thấy Nguyễn Kiều giơ tay lên, cô gái nghiêm mặt: “Không được, tiền là gốc của vạn vật, cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có tiền. Cậu về nhà trước đi, mình ra phố thử vận may.”

Lâm Vũ Tuyên: “Hả?”

Không phải chứ, ra phố thử vận may thì kiếm tiền kiểu gì?

Trong đầu Lâm Vũ Tuyên lập tức hiện ra hình ảnh Nguyễn Kiều lao đến trước một chiếc xe sang trọng, yếu ớt ngã xuống giả vờ bị đâm, lập tức toàn thân run lên, vội vàng kéo người bạn thân đang vội vàng đứng dậy: “Đợi đã, Kiều Kiều, tớ nghĩ chúng ta có thể từ từ bàn bạc cách kiếm tiền. Hai ngày nữa tớ sẽ đi thử vai nữ phụ trong một bộ phim, cậu có thể đi cùng mình.”

Vừa dứt lời, điện thoại Lâm Vũ Tuyên để trong túi xách liền reo lên như thúc giục. Cô ấy lấy ra xem, khi nhìn thấy tên người quản lý trên màn hình, sắc mặt hơi thay đổi. Nói với Nguyễn Kiều một tiếng đợi đã, rồi nghe điện thoại.

Ngay lập tức, giọng nói cáu kỉnh của người đàn ông truyền đến bên tai Nguyễn Kiều đang ở gần đó.

“Lâm Vũ Tuyên cô làm cái gì vậy! Đang quay chương trình mà cô chạy ra ngoài? Tôi biết cô và Nguyễn Kiều quan hệ tốt, nhưng cô có cần như vậy không? Cô không muốn lăn lộn trong giới này nữa thì cứ chạy đi? Cút về đây cho tôi ngay! Bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”

“Có thể đợi một chút không, ngày mai tôi sẽ”

“Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức!”

Lâm Vũ Tuyên còn muốn tranh thủ, nhưng điện thoại đã cúp. Ánh mắt do dự của cô ấy nhìn về phía Nguyễn Kiều, trong lòng cũng bất an. Chương trình cô ấy đang tham gia là người quản lý vất vả lắm mới giành được, vốn đang đàm phán hợp đồng đại diện với nhà tài trợ chương trình, đột nhiên bỏ đi không quan tâm gì thực sự là vấn đề của cô ấy, nhưng bây giờ Nguyễn Kiều chỉ còn lại một mình cô ấy…

Đang nghĩ, Nguyễn Kiều vỗ mạnh vai cô ấy: “Cậu về trước đi, đợi cậu quay xong chương trình tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Vậy… Cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch nhé, chuyện giả vờ bị đâm có thể bị bắt vào tù đấy. Sau đó tớ sẽ gửi địa chỉ nhà tớ cho cậu, lát nữa cậu về thẳng nhà tớ là được, hai ngày nữa chúng ta cùng đi thử vai, được không?”

Để Lâm Vũ Tuyên không lo lắng, Nguyễn Kiều vội vàng gật đầu: “Được được, đều nghe cậu.”

Lâm Vũ Tuyên trả tiền rồi vội vàng rời đi, Nguyễn Kiều kéo khẩu trang lên, sau khi ra khỏi quán cà phê thì đi dạo trên đường. Nhưng dù đã che đi hơn nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn hắt không ít vào người cô. Cô mặc một chiếc váy trắng, nhưng vì ngã trước cửa nhà họ Nguyễn nên đã dính đầy bụi bẩn màu xám đen, cánh tay để lộ ra bên ngoài trắng trẻo thon thả nhưng trên lại có vết băng gạc quấn quanh.

Cả người trông có vẻ hơi bụi bặm.

Nguyễn Kiều đi được một lúc thì có chút không đi nổi nữa, gò má dưới khẩu trang ửng hồng, cô ngồi xuống ghế dài bằng gỗ thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại trên khuôn mặt mọi người.

Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ngang qua cô, đi được hai bước lại như phát hiện ra điều gì đó mà quay lại. Người đàn ông trông có vẻ bình thường, ánh mắt lướt qua chiếc váy bẩn thỉu, ánh mắt có vẻ hơi kỳ lạ. Nhưng chưa kịp để anh ta mở miệng, Nguyễn Kiều đã lên tiếng trước.

“Vị tiên sinh này, tôi thấy ấn đường của anh lõm lại, ánh mắt vô hồn, hình như có tai ương sắp xảy ra. Hay là tôi xem giúp anh, giải quyết vấn đề, thu phí hai nghìn thế nào?”

Người đàn ông: .”..”

Nguyễn Kiều: “Đắt không? Vì anh là khách hàng đầu tiên của tôi, giảm giá 20%, một nghìn sáu, tuyệt đối không thể ít hơn.”

Ánh mắt người đàn ông nhìn Nguyễn Kiều càng thêm kỳ lạ, Nguyễn Kiều thấy trong đó có sự nghi ngờ giống như “Cô gái này có phải bị vấn đề về não không.”

Nhưng làm nghề này quan trọng nhất là phải mặt dày, Nguyễn Kiều tiếp tục cố gắng: “Tai ương đẫm máu đến mức mất mạng, tôi khuyên ông nên cân nhắc kỹ, bỏ qua một bậc thầy như tôi, sau này gặp lại sẽ khó khăn. Tất nhiên tôi chắc chắn không phải kẻ lừa đảo, nếu không thì bây giờ ông có thể bắt tôi đến đồn cảnh sát.”

Người đàn ông im lặng do dự hai giây, đột nhiên nói: “Cô nói thật chứ?”

Nguyễn Kiều: “Tất nhiên.”

Người đàn ông nói: “Gần đây tôi thực sự cảm thấy làm gì cũng không thuận lợi, nếu cô thực sự có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, một nghìn sáu cũng không phải là quá đắt. Vậy thì, chúng ta cứ đi ra trước tìm một quán nào đó nói chuyện, rồi quyết định xem tôi có nên bỏ tiền này không?”

Nguyễn Kiều đương nhiên sẽ không từ chối.

Bây giờ cô chỉ có hai trăm đồng trong người, đang rất muốn kiếm tiền, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Hai người đi về phía trước.

Phía trước là một con hẻm, người đàn ông chỉ vào một vị trí xa xa: “Đi qua đó là có một tiệm bánh ngọt tôi thường đến, đi thôi.”

Nguyễn Kiều ồ một tiếng: “Anh đi trước đi, tôi buộc lại dây giày.”

Cô gái cúi xuống, dây giày của đôi giày thể thao màu trắng bị tuột ra, cô đặt một chân lên một tảng đá, chậm rãi dùng ngón tay buộc hai sợi dây giày thành một chiếc nơ. Người đàn ông chỉ nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, có chút không tự nhiên li.ếm môi, vẻ mặt hoảng hốt lo lắng thấy rõ.

Cho đến khi Nguyễn Kiều nói một tiếng xong rồi.

Anh ta vội vàng thu lại vẻ mặt, quay đầu nhìn cô gái. Cô gái tỏ ra rất hoạt bát, hai tay giấu sau lưng, ánh mắt nhìn khắp nơi trong hẻm, vẻ mặt tò mò: “Trên này còn có cả tranh vẽ nữa.”

“Phải, phải không?”

Người đàn ông đứng bên cạnh, thấy cô gái dần tiến lại gần, sự giãy giụa trong mắt càng rõ ràng. Nhưng ngẩng đầu nhìn con hẻm, đi thêm hai bước nữa đã có thể nhìn thấy ánh nắng chói chang, bỏ lỡ cơ hội này thì thực sự không còn nữa. Anh ta nghiến răng, đột nhiên mở miệng nói một câu xin lỗi, rồi đột ngột giơ chân chạy về phía Nguyễn Kiều.

Nhưng vừa chạy được hai bước, người đàn ông đã thấy cô gái giơ tay lên.

Bốp.

Nguyễn Kiều đã chuẩn bị sẵn một hòn đá trong tay, ném mạnh vào trán người đàn ông.

Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, người đàn ông như thấy cả thế giới đảo lộn, ánh mắt đờ đẫn, ầm một tiếng ngã xuống đất.Nguyễn Kiều lau tay, tức giận nói: “Chết tiệt, hóa ra đây là tai ương đẫm máu của anh.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 3: Chương 3



Người đàn ông bị viên đá bất ngờ bay tới làm bị thương, máu từ vết thương trên trán chảy xuống làm cả gương mặt trông như ác quỷ.

Máu chảy xuống khiến hắn ta mở mắt rất khó khăn, ngón tay run rẩy chỉ vào Nguyễn Kiều, cô tiến lên hai bước, hận không thể đá cho hắn ta thêm một cước nữa.

Cô định lên tiếng nói chuyện, nhưng lại nghe tiếng bước chân vang lên ở đầu ngõ khiến Nguyễn Kiều phải ngẩng đầu lên nhìn, khi ngẩng lên thì thấy hai gương mặt trẻ trung non nớt xuất hiện ở đầu ngõ, hai cậu con trai mười bảy mười tám tuổi đang xách cặp sách, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ trông vô cùng bắt mắt.

Cậu con trai nhuộm tóc đỏ là người phản ứng đầu tiên, chỉ vào người đàn ông đang nằm r*n r* trên mặt đất, trợn tròn mắt hét lớn: “Chết tiệt! Chuyện gì xảy ra vậy, mấy người bị người khác tấn công à? Đừng vội, đừng vội, tôi gọi điện cho bệnh viện ngay đây. Anh hai, anh cũng gọi điện cho cảnh sát đi, đây là vụ án cố ý gây thương tích, phải báo cảnh sát!”

Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai cậu con trai làm việc tốt, đều có chút căng thẳng.

Cậu con trai nhuộm tóc xanh lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa lẩm bẩm một mình – rõ ràng trước đây đều là người khác báo cảnh sát bắt chúng ta, sao bây giờ lại đến lượt chúng ta báo cảnh sát.

Nguyễn Kiều im lặng nhìn hai người, đột nhiên nhận ra hai trăm tệ còn lại trong túi mình có lẽ cũng không giữ được.

Nhưng người đàn ông cao gầy bị cô ném đá chắc chắn có vấn đề.

Nghĩ vậy, cô liền mặc kệ hai cậu con trai đang vội vàng gọi điện, còn bản thân cô lại đứng sang một bên bình tĩnh lại.

Nơi này cách đồn cảnh sát không xa, chưa đầy mười phút đã có tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, hai đồng chí cảnh sát sải bước đi vào ngõ, khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ở đây cũng hơi ngẩn người.

May mà phản ứng nhanh, liếc mắt nhìn hai cậu con trai đã là khách quen ở đồn cảnh sát: “Là hai người làm à?”

Cậu con trai nhuộm tóc đỏ như bị chọc vào vảy ngược, lập tức nhảy dựng lên: “Sao có thể! Là chúng tôi nghe thấy tiếng động trong ngõ này nên chạy đến xem thì thấy trên người đàn ông này dính đầy máu nằm trên mặt đất, mới gọi điện cho các anh.”

Cậu trai nhuộm tóc xanh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, không tin các anh hỏi chị gái xinh đẹp này xem.”

Ánh mắt cảnh sát chuyển sang Nguyễn Kiều.

Gương mặt Nguyễn Kiều thực sự rất dễ lừa gạt người khác, trông cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, làn da lộ ra ngoài bị trầy xước đỏ ửng, chiếc váy trắng vốn nên bồng bềnh như tiên tử cũng lấm lem từng mảng, trông giống như bị bắt nạt.

Cảnh sát định lên tiếng, thì thấy Nguyễn Kiều chủ động giơ tay, cô chớp chớp mắt rồi gật đầu: “Không phải hai người họ làm, là tôi làm.”

Cậu con trai nhuộm tóc đỏ nghe vậy thì kêu lên một tiếng: “Nghe thấy chưa, không phải chúng tôi làm, là chị ấy làm…”

Lời còn chưa dứt, mấy người có mặt tại hiện trường đều ngây người.

Cậu con trai nhuộm tóc đỏ và cậu trai nhuộm tóc xanh đều quay phắt lại nhìn về phía Nguyễn Kiều, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trong tưởng tượng của họ, đây vốn dĩ phải là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nhưng anh hùng không may bị thương, sao lại biến thành mỹ nhân đánh người xấu thế?

Hai người cùng hít một hơi, lại lùi về sau hai bước.

Nhìn chị gái nhỏ này trông có vẻ yếu đuối, không ngờ lại có thể đánh ngã một người đàn ông trưởng thành, chắc không phải là người luyện võ chứ?

Hiển nhiên cảnh sát cũng không tin, nhưng sau khi hỏi kỹ nguyên nhân hậu quả, không khỏi nhíu mày, đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Mười phút sau, Nguyễn Kiều ngồi trong xe cảnh sát cùng cảnh sát đến đồn cảnh sát, còn người đàn ông cao gầy thì được xe cứu thương đến sau đưa đến bệnh viện.

“Cô Nguyễn phải không? Cô có thể kể lại chi tiết hơn về sự việc lúc đó không?”

Một nữ cảnh sát ôm sổ ghi chép đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, mỉm cười trấn an: “Cô đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ thấy người cô gặp hôm nay có thể liên quan đến một vụ án bắt cóc.”

Điều này thì Nguyễn Kiều không ngờ tới.

Cô ngẩn người một lúc, mới nói: “Có khả năng đấy. Hắn ta biết tôi không có tiền, nên chắc là không phải muốn cướp tiền của tôi. Còn cưỡng h**p thì càng không thể, đôi mắt người này khá trong sáng. Khi hắn ta ra tay với tôi, hắn ta còn nói một câu xin lỗi, trông có vẻ đã đấu tranh rất lâu mới quyết định ra tay.”

Nghe đến đây, một số phỏng đoán đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Nữ cảnh sát gật đầu: “Được rồi, chúng tôi đã biết. Nếu thực sự liên quan đến vụ án bắt cóc, thì cô Nguyễn cũng được coi là đã giúp đỡ chúng tôi, theo số tiền thưởng đã công bố, chúng tôi sẽ thưởng cho cô hai mươi vạn.”

Nguyễn Kiều: “…”

Chết tiệt?!

Nhiều thế!

Đột nhiên Nguyễn Kiều nắm lấy tay nữ cảnh sát: “Chị cảnh sát, có gì cần em giúp đỡ thì chị cứ nói thẳng, miễn là em làm được thì em nhất định sẽ giúp. À em có thể hỏi thêm một câu nữa không, hai mươi vạn tiền thưởng này trừ thuế đi còn lại bao nhiêu ạ?”

Nữ cảnh sát: “?”

Nguyễn Kiều cười ngượng ngùng: “Đồn cảnh sát của các chị còn có những tờ treo thưởng nào khác không ạ, cho em xin một tờ được không? Làm việc tốt, là một thanh niên ba tốt thì em nhất định phải góp một phần sức lực.”

Nữ cảnh sát: .”..”

Nửa giờ sau, nữ cảnh sát nhìn Nguyễn Kiều ôm một xấp tờ đơn thưởng dày bằng ngón tay rời đi, biểu cảm trông có vẻ hơi kỳ lạ.

Đồng nghiệp phía sau tiến lên vỗ vai cô ấy, thấy cô ấy đang nhìn Nguyễn Kiều, chỉ tay nói: “Cô ấy còn là một ngôi sao nữa. Chính là cô thiên kim giả nhà giàu đang rất nổi dạo gần đây.”

Nữ cảnh sát vô thức a một tiếng, nghĩ thầm thì ra là vậy, trông có vẻ khá thiếu tiền.

Nhưng trong số những tờ đơn thưởng này của họ, có một số tờ đã lâu năm, họ đã tìm hung thủ mười mấy năm mà vẫn không tìm ra.

E là sức lực của cô gái nhỏ này sẽ trở thành công cốc.

Chỉ là không biết vụ án bắt cóc lần này sẽ có kết quả như thế nào.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 4: Chương 4



*

Nguyễn Kiều rời khỏi đồn cảnh sát, đi bộ đến nhà Lâm Vũ Tuyên ở Bắc Kinh, Nguyễn Kiều cũng rất rõ ràng, lúc này ngoài Lâm Vũ Tuyên nguyện ý cưu mang cô ra, thì hầu hết những người khác đều đang chờ xem cô làm trò hề.

Nhưng cô không phải Nguyễn Kiều thật, từ nhỏ mặt cô đã dày như bức tường thành, thích cười thì cười, miễn là đừng cản trở cô kiếm tiền.

Vài ngày trước Lâm Vũ Tuyên đi tham gia một chương trình, trong nhà chẳng còn gì để ăn, Nguyễn Kiều muốn tiết kiệm tiền, liền đến siêu thị gần đó mua ít rau héo, lúc đi về thì vẻ mặt cô tái nhợt như sắp ngã quỵ xuống, cô ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lúc, vừa định đứng lên thì thấy một thanh niên đi ngang qua nhìn chằm chằm vào cô.

Nguyễn Kiều khựng lại, vô thức đưa tay sờ mặt mình.

Đeo khẩu trang rồi mà, không lẽ vẫn nhận ra cô sao?

Nhưng người thanh niên này cũng chỉ thò tay vào túi lục lọi, nhét hai đồng xu một tệ vào tay Nguyễn Kiều, còn lẩm bẩm: “Lúc nãy mua thuốc lá thừa tiền lẻ, thấy cô đáng thương nên cho cô.”

Nguyễn Kiều: “…”

Cô đường đường là truyền nhân của Thiên Sư môn, chủ nhân tương lai của Thiên Sư môn lại có một ngày bị coi như ăn xin ven đường.

Nguyễn Kiều khịt mũi, cô tủi thân lắm, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nói cảm ơn với người thanh niên rồi quay đầu đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua bốn cây kẹo que.

Lúc ra khỏi siêu thị nhỏ, người thanh niên vẫn chưa đi mà đứng im tại chỗ nhìn Nguyễn Kiều bằng ánh mắt nghi ngờ.

Nguyễn Kiều nhìn kẹo que trong tay, đưa cho anh ta một cây.

Vị ngọt của đào lan tỏa trong khoang miệng, Nguyễn Kiều nheo mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui và sức mạnh mà đường mang lại.

Cô vẫy tay với người thanh niên, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: “Anh bạn, đêm dài lãng mạn, tối nay anh định làm gì?”

Người thanh niên: “…”

Biểu cảm của anh ta dần trở nên kỳ lạ, vội vàng lùi lại mấy bước, sợ vì một lần tốt bụng của mình lại gây ra phiền phức lớn.

Nhưng Nguyễn Kiều không để ý đến phản ứng của anh ta, tiếp tục hỏi: “Ở nhà ngủ? Hay ra ngoài chơi?”

Người thanh niên không ngờ cô gái này lại tự nhiên như vậy, thậm chí còn có ý định dò hỏi đời tư của anh ta, trong lòng đã không chút do dự dán hai nhãn “bệnh thần kinh” và “b**n th**” lên người Nguyễn Kiều.

Anh ta lập tức tránh xa Nguyễn Kiều hơn, vẻ mặt đề phòng: “Cô chạy từ bệnh viện nào ra vậy? Tôi có thể giúp cô gọi điện thoại cho họ đến đón cô về.”

Vẻ mặt Nguyễn Kiều trở nên lạnh lùng, mang vẻ tiếc hận sắt không thành thép: “Tôi nhìn tướng mạo anh thấy anh có nạn đổ máu, tính giúp anh phá giải tai ương miễn phí, anh nghĩ cái gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!”

“Anh bạn đừng nghe cô ta nói bậy. Hai giờ trước tôi cũng thấy cô ta nói như vậy ở quảng trường Bạch Vân với một người đàn ông, chắc là lừa đảo.”

Nguyễn Kiều: “?”

Người thanh niên: “?”

Hai người cùng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ông chủ siêu thị nhỏ ngậm điếu thuốc, nheo mắt, giọng nói từ sau làn khói thuốc truyền đến, chắc chắn: “Tôi đảm bảo mình không nhìn nhầm, lúc đó cô ta cũng mặc chiếc váy này, đeo khẩu trang.”

Nguyễn Kiều: .”.. Ông chủ, tôi thấy ông cũng sắp có nạn đổ máu rồi.”

Nắm đấm đã cứng rồi!

Gạch cũng chuẩn bị xong rồi!

Người thanh niên ở bên cạnh nghe vậy càng cảm thấy hai đồng tiền vừa cho của mình đều uổng phí, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Nguyễn Kiều nữa, vội vàng đi qua người Nguyễn Kiều, tốc độ nhanh như chớp, giống như con thỏ bị cháy đuôi.

Nguyễn Kiều đứng tại chỗ nhìn bóng anh ta biến mất trong đám đông phía trước, ừ một tiếng cũng không giãy giụa gì nữa.

Trông người thanh niên kia có vẻ là người có phúc, cho dù gặp phải vấn đề gì cũng có thể chuyển nguy thành an.

Những chuyện nhỏ như tùy tiện ném cho cô hai đồng xu như vừa rồi chắc anh ta cũng đã làm không ít, thiện duyên rất nhiều.

Cô cúi đầu nhìn hai cây kẹo que còn lại trong tay, đưa một cây cho ông chủ cửa hàng đang hút thuốc, sau đó xách rau đi mất.



Trương Ngật sau khi chen qua đám đông thì thò đầu thò cổ nhìn về phía sau nhiều lần, trong tầm mắt không còn xuất hiện cô gái váy trắng kia nữa khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta xoa xoa ngực, để cơ thể thả lỏng.

Cô gái nhỏ nhắn ngồi xổm bên đường, ánh mắt vô hồn trông rất đáng thương, lúc đó anh ta cũng không nghĩ nhiều, liền đưa cho cô hai đồng tiền định để cô đi xe buýt về nhà.

Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu anh ta làm, anh ta luôn gặp phải những tai nạn nhỏ như ông lão ngã, bà lão tìm nhà, mà tính cách anh ta rất “thích lo chuyện bao đồng” khiến ba mẹ thậm chí bạn bè của anh ta đều phàn nàn, chỉ sợ có ngày anh ta bị tống tiền.

Cô gái hôm nay… biểu hiện đúng là có chút kỳ lạ.

Anh ta gãi đầu, cúi đầu nhìn điện thoại, trên đó có tin nhắn bạn bè gửi đến, hỏi anh ta tối nay có muốn đến quán net chơi game không.

Trương Ngật vô thức liền trả lời “không, tôi muốn về nhà ngủ” rồi bấm gửi.

Ngay sau đó lại căng thẳng quay đầu nhìn lại, sợ Nguyễn Kiều đi theo mình.

Vì vậy lập tức thu hồi tin nhắn, đồng thời nói: “Đi quán net, bây giờ đi luôn.”

Ở quán net đến hai giờ sáng, Trương Ngật và bạn bè đi ra ngoài ăn một bữa đồ nướng đêm.

Khi nhét thịt vào miệng, điện thoại trong túi rung lên liên tục, anh ta vội vàng lấy ra xem, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Trương Ngật vội vàng gọi lại, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại? Anh không ở nhà sao? Nhà anh bị cháy rồi anh có biết không?!”

Trên trán Trương Ngật lập tức hiện lên một đống dấu hỏi dày cộp.

Anh ta cảm thấy một loạt những trải nghiệm hôm nay đều khá kỳ diệu.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 5: Chương 5



Đầu tiên là trên đường gặp một cô gái trông đáng thương, kết quả là cô gái đó có vẻ giống như bị bệnh, không biết bây giờ đã trở về bệnh viện tâm thần chưa.

Kết quả là vừa ra khỏi quán net, nhà đã nổ tung?

Anh ta hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ vào trái tim đang đập thình thịch của mình: “Chờ đã chờ đã, cậu nói chậm thôi, nhà tớ sao lại cháy được!?”

Khải Khải giải thích mười mấy phút, Trương Ngật từ trạng thái mơ mơ màng màng mới hoàn hồn lại.

Nghe ý bạn mình nói thì vụ nổ bên cạnh đã ảnh hưởng đến nhà anh ta, nhà bên cạnh vừa khéo không có ai, nhưng bếp gas vẫn bật, nồi bị cháy đen.

Sau đó Trương Ngật mới nhận ra rằng bếp nhà bên cạnh vừa vặn sát với phòng ngủ của anh ta, anh ta đã rất nhiều lần than phiền rằng nửa đêm ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng đối phương lục đục bát đĩa và vặn công tắc trong bếp.

Trương Ngật: “…”

Anh ta cảm thán: “Vận may của tớ cũng tốt quá rồi chứ, tối nay vừa vặn không ở nhà.”

Người bạn chơi game cùng anh ta cũng chấn động khi nghe tin nhà bạn mình bị cháy nhưng người thì không ở nhà, nghe vậy liền gật đầu ngay: “Đúng đúng, lúc đầu cậu còn định về nhà ngủ. May mà đổi ý kịp thời, không thì bây giờ có phải tớ sẽ đi đưa tiễn cậu không?”

Trương Ngật đập mạnh vào đầu anh ta, tức giận quát: “Đưa tiễn cậu đi đấy!”

Tuy nhiên, khi ngồi trên xe taxi, nhìn những mảng xanh lướt qua bên ngoài cửa sổ, anh ta lại không nhịn được nhớ đến lời cô gái mặc váy trắng nói với anh ta: “Tôi thấy tướng mạo anh có nạn đổ máu, miễn phí giúp anh giải nạn, anh nghĩ gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!”

Trương Ngật: “…”

Hơn nữa nếu anh ta nhớ không nhầm thì trước khi nói câu này, đối phương còn hỏi anh ta một câu là đêm dài định ở nhà ngủ hay ra ngoài chơi.

Trương Ngật hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay người bạn bên cạnh, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, anh ta hạ giọng hỏi: “Anh bạn, cậu nói trên thế giới này có thật sự có cao nhân có thể nhìn ra người khác có nạn đổ máu rồi đưa ra cách giải trừ không?”

“Không có.” Người bạn nghiêm mặt nói.

Trương Ngật có chút không tin: “Thật sự không có sao?”

Người bạn: “Cao nhân đó có lấy tiền không?”

Trương Ngật: “Không lấy?”

Hai đồng anh ta đưa là chắc không tính đâu? Chỉ mua được bốn cây kẹo que thôi mà.

Vì vậy, anh ta nghe thấy người bạn trả lời chắc nịch: “Thế thì chắc chắn là không có. Có thể nhìn ra cậu có nạn đổ máu rồi còn đưa ra cách giải trừ thì chắc chắn là muốn lừa tiền cậu.”

Trương Ngật suy nghĩ câu nói này hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại được…

Cao nhân không lấy tiền thì chắc chắn là không có, cao nhân lấy tiền thì chắc chắn là lừa đảo.

Trương Ngật: “…”

Nhưng cô gái đó trông cũng không giống kẻ lừa đảo lắm.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Nguyễn Kiều về nhà tiện tay nấu một bát mì rau, nước trong veo, ăn một miếng rồi liên tục thở dài.

Trước đây cô không hiểu sao các cô gái để giữ dáng mà ngày nào cũng ăn rau, bây giờ tự mình ăn rồi thì càng không thể hiểu nổi. Không có chút mùi vị của thịt, sống thế này sao được.

Con gái đúng là phải chịu đựng quá nhiều.

Cô xoa xoa cái bụng rỗng tuếch liên tục kêu òng ọc của mình, cắn răng nhét vào miệng một miếng to.

Ăn tối xong, cô nằm trên ghế sofa lướt Weibo, mấy ngày nay Weibo ngày càng náo nhiệt.

Vài ngày trước, một trang tin lá cải bất ngờ tiết lộ rằng mỹ nhân bệnh tật nổi tiếng trong giới hào môn Nguyễn Kiều thực chất chỉ là thiên kim giả, hôm nay thiên kim giả muốn về nhà nhưng bị nhà họ Nguyễn đóng cửa không cho vào, ngất xỉu trước cửa nhà tận hai tiếng đồng hồ mà không ai quan tâm.

Theo người giúp việc nhà họ Nguyễn nói, lúc đó vợ chồng nhà họ Nguyễn đang hết lòng dỗ dành phượng hoàng thật, thậm chí còn đích thân vào bếp nấu rất nhiều món ngon.

Còn một tiếng trước, có người chụp được cảnh Nguyễn Kiều đi ra khỏi cửa đồn cảnh sát.

Cô gái mặc váy trắng ôm một chồng giấy dày, cơ thể yếu ớt đứng dưới ánh nắng, cả người trắng bệch gần như trong suốt, nhìn như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Cư dân mạng lại phát huy bộ óc thông minh của mình để tìm cho Nguyễn Kiều một lý do có vẻ hợp lý để đến đồn cảnh sát:

Chắc chắn là Nguyễn Kiều đường cùng nên phát tờ rơi linh tinh, bị tố cáo nên bị bắt!

Vì vậy, khi Nguyễn Kiều mở Weibo ra tìm tên mình, toàn màn hình đều là…

Nguyễn Kiều thảm quá, còn thảm hơn cả con chó nhà tôi!

Nguyễn Kiều: “?”

Cô tức đến nỗi suýt nữa thì chửi nhau với cư dân mạng.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng không có vấn đề gì.

Chó nhà người ta còn được ăn thịt,

Nguyễn Kiều cô có xứng không? Không xứng, cô còn không xứng ngửi mùi thịt.

Nguyễn Kiều thở dài thườn thượt, đang tự trách mình sống quá khổ thì đột nhiên một dãy số lạ hiển thị trên điện thoại.

Trước tiên loại trừ người nhà họ Nguyễn, mặc dù cả hai bên thực sự định cắt đứt quan hệ, sau này gặp mặt cũng coi như không quen biết nhau, nhưng Nguyễn Kiều là một cô gái mềm lòng, trong điện thoại vẫn lưu số của vợ chồng nhà họ Nguyễn.

Cô nghĩ vậy rồi nghe điện thoại.

Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, có vẻ hơi quen thuộc: “Nguyễn Kiều à? Còn nhớ tôi không? Nữ cảnh sát ở đồn cảnh sát hôm nay, tôi họ Lý.”

Tất nhiên là Nguyễn Kiều nhớ: “Nhớ nhớ, cảnh sát Lý có chuyện gì vậy?”

Cảnh sát Lý cười một tiếng: “Tất nhiên là mang tin tốt đến cho cô rồi, chúng tôi đã thẩm vấn Lưu Bình Nguyên, chính là người bị cô ném đá đến ngất xỉu đó.

Hắn ta đã khai hết rồi, hắn ta đường cùng mới gia nhập bọn buôn người, hôm nay thấy cô đi một mình, trạng thái cũng không tốt, nên đã nổi lòng tham.

Chúng tôi đã dựa theo thông tin của Lưu Bình Nguyên mà triệt phá được ổ bọn buôn người, hai ngày nữa sẽ chuyển hai mươi vạn tiền thưởng vào tài khoản của cô.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 6: Chương 6



Nguyễn Kiều: “!!”

Cái gì gọi là đường cùng thì sẽ có lối thoát, cái gì gọi là người được trời chọn, chẳng phải chính là như vậy sao!

Nguyễn Kiều cảm thấy tay cầm điện thoại của cô đang run, cô vội hít sâu mấy hơi, để bản thân bình tĩnh lại: “Được, cảm ơn chị Lý. Ngày mai em sẽ đi làm một tài khoản ngân hàng mới, lúc đó sẽ gửi cho chị qua số điện thoại này, được không?”

Cảnh sát Lý cũng rất sảng khoái: “Không vấn đề.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Kiều vẫn đắm chìm trong niềm vui mừng vì trời cho hai mươi vạn.

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, tìm giấy bút định vạch ra kế hoạch cho tương lai, đồng thời cũng phân tích tình hình hiện tại.

Sau khi hoàn toàn tách khỏi nhà họ Nguyễn, tiền bạc và nhà cửa cô đều trả lại cho nhà họ Nguyễn, về cơ bản giữa hai bên có thể coi như không liên quan gì đến nhau, không ai nợ ai, sau này đi trên đường cũng không cần nhìn nhau thêm một cái.

Nhưng về sự nghiệp thì lại có một vấn đề lớn.

Lúc đầu, Nguyễn Kiều dựa vào tiền bạc và quan hệ của nhà họ Nguyễn mà ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Thần.

Tinh Thần là công ty giải trí nghệ thuật nổi tiếng trong giới, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc, từ ảnh đế, ảnh hậu, thị đế, thị hậu và thiên vương đã thành danh từ lâu cho đến những ngôi sao nhỏ tuyến mười tám, đều đủ cả.

Lúc đó, Nguyễn Kiều do một người đại diện kim bài của công ty dẫn dắt, muốn khoa chương đến mức nào thì khoa chương đến mức đó.

Chỉ là… ông chủ đứng sau giải trí Tinh Thần là thế giao của nhà họ Nguyễn, đại thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Minh Trạch.

Cũng chính là nam chính trong “Thiên kim thật đã trở về.”

Dù Nguyễn Kiều không đọc tiểu thuyết, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra được Hoắc Minh Trạch sẽ làm gì với thiên kim giả đã bị nhà họ Nguyễn vứt bỏ để lấy lòng người đẹp.

Đang nghĩ, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên một cái, Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn.

Kỷ Khinh Hoài: Giả vờ cứng rắn như vậy, làm như không có người quản lý như tôi, kết quả là cô đi phát tờ rơi màu mè trên phố, còn bị bắt vào đồn cảnh sát? Nguyễn Kiều, đầu óc cô chứa toàn bã đậu à?

Nguyễn Kiều: “…”

Khoan đã, tình hình có vẻ không đúng.

Giọng điệu này, hẳn là không phải cố tình đến chế giễu cô chứ?

Nguyễn Kiều cẩn thận nhớ lại thái độ của người quản lý Kỷ Khinh Hoài này đối với Nguyễn Kiều trong tiểu thuyết, nhưng kết quả lại khiến cô hơi thất vọng, cô căn bản không nhớ ra được gì.

Hoặc là nói cách khác, trong tiểu thuyết dường như không nhắc đến người này nhiều, chỉ nói rằng sau này Kỷ Khinh Hoài từ chức không làm nữa, về nhà nuôi lợn.

Nguyễn Kiều: “?”

Im lặng một lúc, tin nhắn của đối phương lại đến: “Không cần giả chết, trả lời.”

Vì vậy, Nguyễn Kiều trả lời đối phương bằng một dấu hỏi chấm.

Ba giây sau, Kỷ Khinh Hoài nói: “Ngày mai đến công ty, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Nguyễn Kiều gãi đầu, biết rằng chuyện của công ty cũng nên giải quyết, dù sao năm đó đã ký hợp đồng. Cô trả lời một tiếng được, kéo chiếc chăn mỏng trên người, nằm xuống trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Nguyễn Kiều mặc chiếc váy trắng mà hôm qua vội vàng giặt sạch, cầm điện thoại đến giải trí Tinh Thần gặp Kỷ Khinh Hoài.

Giải trí Tinh Thần cách nhà Lâm Vũ Tuyên một đoạn, Nguyễn Kiều lại không có tiền đi taxi, chỉ có thể đi xe buýt và tàu điện ngầm, cô không phải người giỏi kiểm soát thời gian, nên cố ý ra khỏi nhà sớm, không ngờ đến công ty cũng rất sớm.

Bình thường khi Nguyễn Kiều đến công ty, nhân viên lễ tân đều cười tươi chào hỏi cô.

Hôm nay chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rất nhanh lại cúi đầu xuống, dừng lại mấy giây lại vội vàng nói: “Không có hẹn không thể vào.”

Lời này nói ra chính cô ta cũng thấy ngượng, mặt đỏ bừng.

Nhưng không có cách nào, mới hôm qua cấp trên công ty mới hạ lệnh này, thậm chí cô ta còn nghi ngờ rằng đây là nhắm vào Nguyễn Kiều.

Nghe những nhân viên khác trong công ty nói, hợp đồng của Nguyễn Kiều đã hết hạn, bây giờ không thể coi là nhân viên của công ty họ nữa.

Lại nghe nói sau này e rằng cũng không có công ty nào khác đồng ý tiếp nhận Nguyễn Kiều, con đường ngôi sao của Nguyễn Kiều sợ rằng đến đây là chấm dứt.

Nghĩ như vậy, lễ tân dùng ánh mắt vô cùng thương tiếc liếc Nguyễn Kiều một cái.

Nhưng chính cái liếc mắt này, cô ta phát hiện ra người trong cuộc dường như không có vẻ gì là tiếc nuối hay buồn bã, sau khi nghe cô ta nói chỉ bình tĩnh gật đầu, nói một câu biết rồi liền ngồi xuống ghế sofa chờ.

Nhân viên lễ tân: “…”

Vẻ bình tĩnh như vậy trông chẳng giống người bị k*ch th*ch chút nào.

Nguyễn Kiều không để ý đến ánh mắt thăm dò như có như không của lễ tân, chờ hơn nửa tiếng mới đợi được Kỷ Khinh Hoài ăn mặc nhẹ nhàng đến.

Thực ra Nguyễn Kiều không quen biết Kỷ Khinh Hoài, may là tối qua đã đặc biệt làm bài tập về nhà, gặp Kỷ Khinh Hoài cũng không đến nỗi ngốc nghếch không nhận ra.

Kỷ Khinh Hoài chưa đến ba mươi tuổi, mặc một bộ vest, tướng mạo thuộc dạng trung bình khá, đôi mắt đen láy đảo một vòng trên người Nguyễn Kiều, không thấy được vẻ bi thương như anh ta tưởng tượng, ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Là người đại diện của Nguyễn Kiều, tuy anh ta và Nguyễn Kiều không tính là thân thiết, nhưng trong quá trình chung đụng hằng ngày cũng có thể cảm nhận được Nguyễn Kiều là người rất coi trọng tình thân.

“Tối qua đi phát tờ rơi à? Thiếu tiền đến vậy sao?”

Khóe mắt Nguyễn Kiều giật giật: “Không có, làm việc tốt thôi.”

Kỷ Khinh Hoài không tin, hơn nữa còn đơn phương phân loại câu trả lời của Nguyễn Kiều vào loại cứng miệng.

Anh ta dẫn Nguyễn Kiều đi lên lầu, đi vào văn phòng của mình, từ trong ngăn kéo tìm ra hợp đồng giải ước của Nguyễn Kiều rồi đưa cho cô, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi giành được cho cô đấy, sau này cô không còn là nghệ sĩ của giải trí Tinh Thần nữa. Nếu cô vẫn muốn đi con đường diễn viên, có thể tiếp tục theo tôi. Vừa hay tôi định mở một studio, cô chính là nghệ sĩ đầu tiên của studio tôi.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 7: Chương 7



“Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn làm nghệ sĩ nữa.”

Hiển nhiên Kỷ Khinh Hoài không ngờ Nguyễn Kiều sẽ trả lời như vậy, anh ta nhíu mày không nhịn được hỏi: “Vậy cô muốn làm gì?”

Nguyễn Kiều: “Trừ yêu diệt ma, trên thông thiên văn dưới biết địa lý, làm một thiên sư có ích cho xã hội!”

Hiếm khi Kỷ Khinh Hoài có cảm giác không nói nên lời, hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi một câu: “Tối qua uống bao nhiêu rượu, còn chưa tỉnh à?”

Nguyễn Kiều: “…”

Kỷ Khinh Hoài lại chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: “Bên trong có bồn rửa mặt, cô có thể đi rửa mặt cho tỉnh táo trước đã.”

Nguyễn Kiều: “Tôi nghiêm túc đấy. Anh Kỷ, tôi thấy tướng anh dạo này sắp có nạn đổ máu, coi như chúng ta quen biết, lấy anh ba nghìn, giúp anh tiêu tai giải nạn thế nào?”

Kỷ Khinh Hoài im lặng hồi lâu, ngón tay chỉ sang một hướng, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Cút ra ngoài.”

Nguyễn Kiều ngoan ngoãn bước ra khỏi văn phòng, không rời đi ngay mà áp tấm lưng mảnh khảnh vào cánh cửa.

Trong văn phòng, Kỷ Khinh Hoài day day huyệt thái dương, nhìn về phía cửa ra vào, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ.

Trước đây Nguyễn Kiều không phải người có tính cách như vậy, mặc dù cô không phải là thiên kim thật, nhưng cuộc sống xa hoa gần hai mươi năm khiến cô trông giống như một tiểu thư khuê các thực thụ.

Khi làm diễn viên, cô không có diễn xuất tốt, nhưng cách làm người thì không thể chê vào đâu được.

Tính cách của Kỷ Khinh Hoài hơi lạnh nhạt, lời nói cũng không dễ nghe, thường xuyên châm chọc nghệ sĩ cho nên hầu hết các nghệ sĩ dưới quyền anh ta đều sợ anh ta, chỉ có Nguyễn Kiều là khác.

Tính cách dịu dàng của Nguyễn Kiều giống như con người cô vậy, yếu đuối như thể gió thổi là ngã, phần lớn thời gian đều cười chấp nhận những lời chỉ trích của anh ta.

Chỉ có hôm nay…

Hoạt bát như thể bị k*ch th*ch.

Kỷ Khinh Hoài dừng lại một lúc, gọi Nguyễn Kiều vào lại.

Nguyễn Kiều cũng không khách sáo với anh ta, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, không đợi Kỷ Khinh Hoài mở lời đã hỏi: “Anh Kỷ, anh nghĩ thế nào rồi? Có bỏ tiền không? Dù sao hai chúng ta cũng hợp tác được hai năm rồi, tôi chắc chắn sẽ không lừa anh đâu, anh cứ yên tâm.”

Khoé mắt Kỷ Khinh Hoài không nhịn được giật giật, anh ta cảm thấy có lẽ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với một Nguyễn Kiều hoàn toàn khác biệt này.

Đôi tay đặt trên mặt bàn bị anh ta nắm chặt thành nắm đấm, anh ta cao giọng, mặt lạnh hỏi: “Bị k*ch th*ch lớn vậy sao? Chuyển sang nghề lừa đảo rồi à?”

Nguyễn Kiều chớp mắt vô tội.

Cô hiểu rõ ý của Kỷ Khinh Hoài.

Tính cách của cô và nguyên chủ thực sự có hơi khác biệt, nếu phải so sánh thì ở thời cổ đại, nguyên chủ chính là hình mẫu của các tiểu thư khuê các, còn cô là dân anh chị ngoài đường.

Nhưng Nguyễn Kiều không muốn bắt chước theo nguyên chủ, có cơ hội sống lại một lần, chắc chắn cô phải sống theo ý mình.

Vì vậy, cô tiếp lời Kỷ Khinh Hoài, nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Trước đây giả vờ mệt quá rồi, bây giờ dù sao người ta cũng không cần tôi nữa, tôi cũng không phải giả vờ làm tiểu thư nhà giàu làm gì, chỉ là một đứa trẻ mồ côi nên trở về với bản chất thật của mình, anh Kỷ thấy sao?”

Kỷ Khinh Hoài thấy lời cô nói không có gì sai, nhưng trở về với bản chất không bao gồm lừa đảo.

Đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, một lúc sau anh ta mới tiếp tục hỏi: “Vậy cô thật sự không làm diễn viên nữa à?”

Nguyễn Kiều cũng muốn.

Dù sao thì có thêm một thân phận thì có thêm một cơ hội kiếm tiền.

Dù sao nguyên chủ cũng đã lăn lộn trong giới hai năm rồi, diễn xuất còn không thể xem được, huống chi là cô, người chẳng hiểu gì cả.

Vì vậy, cô vẫy tay, nhưng giây tiếp theo lại tiến lại gần Kỷ Khinh Hoài, đôi mắt đẹp cong lên, nở nụ cười: “Anh zaiii, hay là thế này nhé, tôi không làm ngôi sao nữa nhưng có thể đi theo anh không? Sau này có cơ hội thì anh giới thiệu tôi với những ngôi sao trong giới, tôi có thể xem tướng, xem phong thuỷ, trừ tà giải nạn gì cũng biết, lợi hại lắm.”

“Cô nói linh tinh đúng là lợi hại thật.”

Thậm chí Kỷ Khinh Hoài còn không thèm ngước mắt lên, rõ ràng là cho rằng Nguyễn Kiều đang nói bậy.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Nguyễn Kiều trước đây không có kỹ năng này.

Nhưng lúc này cô cũng không hoảng hốt, kéo kéo tay áo Kỷ Khinh Hoài, cô ồ lên một tiếng, đôi mắt sáng hơn: “Anh không phải muốn mở studio sao? Tôi giúp anh xem địa điểm và phong thuỷ, đảm bảo anh hài lòng.”



Hôm nay là một ngày tốt lành.

Tuy Kỷ Khinh Hoài mở miệng là chê bai, nhưng vẫn để Nguyễn Kiều gia nhập studio của anh ta.

Vài giờ sau, số tiền thưởng ban đầu nói là sẽ chuyển vào tài khoản sau vài ngày cũng đã được chuyển đến sớm.

Nguyễn Kiều xem đi xem lại cẩn thận mấy lần, trừ thuế ra còn được hơn chục vạn, đối với cô lúc này thì chẳng khác gì một khoản tiền lớn.

Buổi chiều và buổi tối Nguyễn Kiều cũng không rảnh rỗi, cô đặc biệt đi mua chu sa và giấy vàng, rửa sạch tay rồi bắt đầu vẽ bùa.

Bùa giấy thoạt nhìn chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng trên thực tế lại rất khó.

Vài giờ trôi qua, Nguyễn Kiều cũng chỉ vẽ được mười mấy tấm bùa hộ thân đơn giản, sau đó lại gấp những tấm bùa giấy có vẽ bùa chú màu đỏ lại, nhét vào túi gấm nhỏ.

Cô định tặng cho Lâm Vũ Tuyên và Kỷ Khinh Hoài mỗi người một cái.

Hôm đó gặp Lâm Vũ Tuyên, nhìn tướng mạo cô gái nhỏ cũng khá ổn, tương lai cũng đáng mong đợi.

Đối với cô ấy mà nói, tác dụng của bùa hộ mệnh có lẽ chỉ là một vật trang trí.

Nhưng tương lai nhiều biến động, phòng ngừa vẫn hơn.

Còn về Kỷ Khinh Hoài, Nguyễn Kiều thực sự không nói bậy, tuy bình thường tính tình Kỷ Khinh Hoài không tốt, nhưng bản tính lại ngay thẳng.

Giới giải trí hỗn loạn, không ít người đại diện bề ngoài là đại diện, nhưng thực chất lại làm những chuyện còn tệ hơn cả súc sinh.

Nhưng Kỷ Khinh Hoài thì hoàn toàn khác. Chỉ là lần gặp mặt này, giữa đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông lại xuất hiện một chút u ám, cả người trông cũng không được ổn cho lắm.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 8: Chương 8



Là thật sự có nạn đổ máu.

Hơn nữa nạn đổ máu này hoàn toàn khác với nạn đổ máu của Lưu Bình Nguyên.

Hắn ta chỉ bị cô ném một hòn đá, còn Kỷ Khinh Hoài thì đủ để mất mạng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Nguyễn Kiều đột nhiên hiểu ra tại sao trong nguyên tác “Thiên kim thật đã trở về” lại không có đoạn nào miêu tả về Kỷ Khinh Hoài.

Vài ngày sau, Kỷ Khinh Hoài gọi điện cho Nguyễn Kiều hỏi cô có muốn đến studio mới xem không.

Nói thật thì Kỷ Khinh Hoài vẫn không tin lời Nguyễn Kiều nói là có thể xem phong thuỷ, anh ta chỉ nghe nói mấy ngày nay Nguyễn Kiều đều ở nhà Lâm Vũ Tuyên, lại sợ cô gái này vẫn chưa hết k*ch th*ch lại làm ra hành động không thể cứu vãn, nên cố ý để Nguyễn Kiều ra ngoài giải khuây.

Chỉ có vậy thôi.

Ít nhiều Nguyễn Kiều cũng đoán được ý định của anh ta, cũng không nói gì nhiều, hỏi địa chỉ rồi thong thả đi tàu điện ngầm đến đó.

Vị trí studio của Kỷ Khinh Hoài khá tốt, những năm gần đây anh ta đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, lại nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ, lúc này lại chọn một tầng lầu ở gần trung tâm thành phố.

Nguyễn Kiều đứng trước tòa nhà ngẩng đầu lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, chiếc khẩu trang màu đen làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, chỉ đứng đó thôi cũng có thể thu hút vô số ánh nhìn.

Nhưng ở đây chủ yếu là dân công sở, mọi người đều bận rộn đến mức muốn chết, vội vã đi qua liếc Nguyễn Kiều một cái, trong lòng cảm thán một câu “cô gái này tháo khẩu trang ra chắc sẽ rất xinh đẹp” rồi lại cúi đầu tiếp tục đi.

Kỷ Khinh Hoài đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, đưa cô lên thang máy, giải thích: “Đây là địa bàn của nhà họ Hoắc, tiền thuê studio của tôi nhờ vào việc nịnh nọt mà được giảm giá không ít, nếu không thì bán tôi đi cũng không đủ tiền thuê.”

Nguyễn Kiều nghe thấy chữ “Hoắc” này, liền thấy đau răng.

Vài ngày trước, Hoắc Minh Trạch vẫn là vị hôn phu của nguyên chủ, chỉ là khi Nguyễn Phỉ xuất hiện, vị hôn thê của Hoắc Minh Trạch đương nhiên phải do tiểu thư thật sự của nhà họ Nguyễn tiếp nhận.

Cô cười ngượng ngùng, cười trừ nói: “Không ngờ anh và Hoắc Minh Trạch lại có quan hệ tốt như vậy.”

Kỷ Khinh Hoài lập tức nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng anh ta cũng có thể hiểu được.

“Cô nghĩ nhiều rồi, mặc dù tôi làm quản lý ở công ty của Hoắc Minh Trạch, nhưng tôi không quen anh ta.” Kỷ Khinh Hoài giải thích: “Tôi là bạn với Trình Huyền.”

Nguyễn Kiều cố gắng nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nhớ ra Trình Huyền là ai.

Trình Huyền là cậu của Hoắc Minh Trạch, nhưng Trình Huyền chỉ hơn Hoắc Minh Trạch vài tuổi mà thôi.

“Hơn nữa, toà nhà này là của Hoắc Nam Châu.”

Ồ.

Cô biết Hoắc Nam Châu.

Đây là chú của Hoắc Minh Trạch, người thừa kế chính thức của nhà họ Hứa, là anh em họ với Trình Huyền, năm nay chưa đến ba mươi tuổi.

Nguyễn Kiều khen ngợi Kỷ Khinh Hoài: “Không ngờ quan hệ của anh lại lợi hại như vậy, anh Kỷ thật lợi hại.”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thay đổi của Nguyễn Kiều.

Kỷ Khinh Hoài liền ngậm mồm không nói gì nữa, anh ta đã giải thích nhiều như vậy với Nguyễn Kiều nhưng cũng chỉ biết Nguyễn Kiều và Hoắc Minh Trạch có quan hệ, nên hy vọng Nguyễn Kiều đừng nghĩ nhiều.

Dù sao Hoắc Minh Trạch và Hoắc Nam Châu vẫn cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Hai người nhanh chóng đi đến tầng mười sáu của Kỷ Khinh Hoài, thực ra mọi thứ ở đây đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn chờ người vào làm việc.

Kỷ Khinh Hoài giới thiệu cho Nguyễn Kiều mục đích sử dụng của một số phòng, lại chỉ vào phòng làm việc rộng rãi nhất bên cạnh: “Đây là phòng của tôi, lúc đó cô làm trợ lý cho tôi, chỉ cần đặt một cái bàn nhỏ vào là được.”

Nguyễn Kiều ừ ừ hai tiếng, nhưng tầm mắt đã không ngừng chú ý đến các loại đồ đạc trong nhà.

Kỷ Khinh Hoài thấy cô xem rất nghiêm túc, có vẻ có dáng dấp của một bậc thầy phong thuỷ, từ từ nhướng mày, hỏi: “Có nhìn ra được gì không?”

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh ta, chỉ vào bàn làm việc và cửa sổ sau lưng anh ta: “Có nghe câu này chưa, ‘Phía sau có một cửa sổ, quý nhân chạy mất dép’, bàn làm việc của anh không được đối diện với cửa sổ. Trong phong thuỷ học gọi là phía sau không có chỗ dựa, là không tốt.”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Nguyễn Kiều dẫn anh ta ra khỏi văn phòng, nơi rộng lớn này là nơi làm việc của nhân viên, trên đầu treo xà ngang, cô lại nhắc nhở: “Dời hết một dãy bàn làm việc ở đây về phía sau một chút, không được sắp xếp ngay dưới xà ngang, xà ngang đè lên sẽ ảnh hưởng đến áp lực và sức khoẻ của nhân viên, không tốt.”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

“Còn những chậu cây cảnh này nữa, cây lá nhỏ thì đổi hết thành cây lá to, lá to có thể chặn tà.”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Nguyễn Kiều lải nhải nói mãi, quay đầu lại thấy Kỷ Khinh Hoài mặt không biểu cảm nhìn mình, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.

Cô lập tức cau mày, khó chịu hỏi: “Tôi nói nhiều như vậy mà anh có nhớ không? Tôi không đùa với anh đâu, nghiêm túc đấy. Anh sửa lại hết những gì tôi nói, đảm bảo sau này anh sẽ thành ông chủ lớn.”

Kỷ Khinh Hoài không biết Nguyễn Kiều có phải nói bậy không, nhưng khi cô nói về những thứ này, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, đôi mắt cô toát lên sự tự tin hoàn toàn không giống như đang nói dối. Kỷ Khinh Hoài quen biết Nguyễn Kiều lâu như vậy, chưa từng thấy Nguyễn Kiều như thế này bao giờ.

Thật đặc biệt.

Anh ta mím môi, hỏi cô: “Cô nghiêm túc sao?”

Nguyễn Kiều trợn mắt: “Anh nghĩ tôi đang nói nhảm à?”

Nói rồi lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy từ trong chiếc túi xách mang theo bên mình một chiếc túi gấm màu đỏ nhạt.

Chiếc túi gấm chỉ to bằng hai ngón tay cái, nhưng hoa văn thêu bên ngoài thì rất tinh xảo.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 9: Chương 9



Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Khinh Hoài, Nguyễn Kiều nhét chiếc túi gấm vào tay anh ta: “Này, bùa hộ mệnh. Dạo này anh phải mang theo bên mình, ra ngoài tuyệt đối không được làm mất. Đợi tai hoạ qua đi, anh muốn làm gì thì làm.”

Kỷ Khinh Hoài cúi đầu nhìn thứ trong tay, đột nhiên muộn màng nhận ra, Nguyễn Kiều có vẻ như không phải đang nói đùa.

Cho dù là xem phong thuỷ trong văn phòng hay cái gọi là bùa hộ mệnh, đều liên quan đến thiên sư mà cô nhắc đến.

Không hiểu sao, trong lòng Kỷ Khinh Hoài lại nảy sinh một suy nghĩ “có lẽ có thể tin Nguyễn Kiều.”

Anh ta bỏ bùa hộ mệnh vào túi, nói một tiếng cảm ơn.

Nguyễn Kiều gật đầu lia lịa, nhìn anh ta đầy mong đợi.

Kỷ Khinh Hoài: “?”

Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, đưa tay ra: “Trả tiền đi, ba nghìn tệ.”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Chiếc bùa hộ mệnh vừa nhét vào túi đã nhanh như chớp bị ném trở lại tay Nguyễn Kiều.

Giống như một củ khoai lang nóng hổi.

Vừa rồi Kỷ Khinh Hoài mới tự thuyết phục mình rằng Nguyễn Kiều có lẽ thực sự hiểu biết về phong thuỷ, thì ngay sau đó đã dán mấy chữ “cô ấy hiểu là lừa tiền” lên trán Nguyễn Kiều.

Sau khi ném bùa hộ mệnh vào lòng Nguyễn Kiều, hai người nhìn nhau, không nói nên lời.

Cuối cùng Nguyễn Kiều là người phản ứng trước, trên mặt cô lộ ra vẻ ngoài ý muốn, sau đó bất lực thở dài: “Vậy thu anh một nửa, anh thấy thế nào? Có đủ hời không?”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Im lặng ba giây, Kỷ Khinh Hoài nghiêm mặt nhìn cô: “Nếu cô muốn vay tôi ba nghìn tệ, tôi không cần cô trả lại, coi như cho cô. Nhưng cô bảo tôi bỏ ra ba nghìn mua cái bùa hộ mệnh gì đó, tôi thấy cô đang coi tôi như thằng ngốc. Tôi không thể mắc bẫy này.”

Nguyễn Kiều: “?”

Nguyễn Kiều nghiêm túc nhìn Kỷ Khinh Hoài một lúc, ánh mắt người đàn ông nghiêm nghị, có thể thấy anh ta thực sự không đùa.

Nguyễn Kiều cũng không ngờ suy nghĩ của Kỷ Khinh Hoài lại kỳ lạ như vậy, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây chính là tâm lý “tôi có thể bỏ ra một nghìn tệ để mua quần áo nhưng tuyệt đối không thể chịu được mười tệ tiền phí vận chuyển.”

Được rồi, có thể hiểu được, có thể hiểu được.

Vì vậy, Nguyễn Kiều lại nhét bùa hộ mệnh vào lòng anh ta, vô cùng hào phóng: “Thôi, nể tình anh đã từng chăm sóc tôi như vậy, tặng anh luôn.”

Tiếp đó lại nói: “Nhưng tặng anh là tặng anh, anh cũng không được coi như rác mà vứt vào thùng rác đâu nhé. Mang theo bên mình biết chưa? Tôi không muốn vừa mới tìm được một ông chủ, quay đầu lại thì ông chủ đã không còn.”

Kỷ Khinh Hoài chỉ ngẩn ra một giây rồi phản ứng lại, theo lời Nguyễn Kiều nói, nếu anh ta so đo một chút, sẽ thấy Nguyễn Kiều đang nguyền rủa anh ta.

Nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Nguyễn Kiều, trong lòng Kỷ Khinh Hoài chỉ còn một suy nghĩ…

Bùa hộ mệnh ba nghìn tệ, tặng miễn phí cho anh ta, anh ta lời rồi.

Bị những suy nghĩ kỳ quái này vây quanh, khóe mắt Kỷ Khinh Hoài giật dữ dội hơn.

Thực ra trong giới của họ vẫn khá mê tín phong thủy.
Theo anh ta biết, không ít ngôi sao trong giới cũng hợp tác với một số “đại sư”, hỏi về sự nghiệp, hỏi về vận đào hoa, đủ thứ.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài là một cao tài sinh* tốt nghiệp trường danh tiếng, vẫn luôn coi thường những thứ này.
*高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Lúc này…
Kỷ Khinh Hoài suy nghĩ hồi lâu, nhìn đôi mắt sáng hơn cả sao trời của Nguyễn Kiều, hỏi: “Cô chắc chắn là cô nghiêm túc chứ?”
Nguyễn Kiều xòe tay, đôi tay cô rất đẹp, năm ngón thon thả, da lại trắng, ánh nắng chiếu vào từ bên cạnh rơi trên tay cô như một đàn tinh linh ánh sáng đang nhảy múa. Ánh mắt Kỷ Khinh Hoài rời khỏi đôi tay, nhìn lại đôi mắt Nguyễn Kiều, thấy Nguyễn Kiều gật đầu.
Giọng cô có chút tùy ý: “Dù sao anh mang theo cũng không thiệt. Còn về cách bài trí đồ vật trong phòng làm việc, cũng không tốn bao nhiêu tiền, thà tin là có còn hơn không tin.”
“Được.”
Lần này, Kỷ Khinh Hoài trả lời rất nhanh.

Gần đến trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói chang.
Mùa hè ở Yên Kinh nóng như lò hấp, hơi nóng bao trùm toàn thân khó chịu vô cùng.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi trực tiếp lái xe đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng tương đối cao cấp, với giá trị tài sản hiện tại của Nguyễn Kiều mà nói, nếu đem cô bán đi thì cũng không đủ tiền trả một bữa ăn ở nhà hàng này.
Kỷ Khinh Hoài liếc nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm của cô gái nhỏ vô cùng sinh động, ánh mắt liếc khắp nơi trong nhà hàng, trên mặt lộ rõ vẻ vui vẻ.
Mặc dù không còn nhà, nhưng Kỷ Khinh Hoài thấy Nguyễn Kiều như vậy càng giống một cô gái hai mươi tuổi hơn.
Rất tốt.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài cũng không định an ủi Nguyễn Kiều, anh ta không phải kiểu người ôn hòa, không nói ra được lời hay, dứt khoát không nói, chỉ làm.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều lên tầng hai, chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Nhưng không phải gọi anh ta, mà là gọi Nguyễn Kiều.
Một câu “Kiều Kiều” quen thuộc phát ra từ miệng người khác, Nguyễn Kiều vô thức quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặc một bộ vest cao cấp màu xám khói, tôn lên dáng người cao lớn thon dài.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Nguyễn Kiều nhìn anh ta chớp chớp mắt…
Người này là ai vậy?
Cô không có ký ức của nguyên chủ, vừa đến đây đã bị sự thật bi thảm là toàn bộ gia sản chỉ có 200 tệ k*ch th*ch đến mức chỉ muốn kiếm tiền điên cuồng, đến nỗi căn bản không có thời gian tìm hiểu về những người xung quanh Nguyễn Kiều.
 
Back
Top Bottom