Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bị Đánh Tráo

Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 10: Chương 10



Trần Hải và Lâm Mai không còn ngó ngàng đến họ, càng đừng nói tới chuyện cho tiền tiêu vặt.

Khi tôi càng tỏa sáng, Trần Hải và Lâm Mai – sau một thời gian dài tìm kiếm không kết quả – cuối cùng mới quay lại đặt hy vọng vào tôi, bắt đầu tập trung bồi dưỡng tôi.

Còn chuyện đổi tên… cũng mãi đến tận bây giờ mới được nhắc tới.

“Yếm Yếm à, ba mẹ nghĩ hay là đổi cho con cái tên khác nhé, con thấy thế nào?”

“Dù sao thì… cái chữ ‘Yếm’ này thật sự nghe không hay chút nào.”

Lâm Mai nhẹ nhàng cầm tay tôi, giọng điệu dịu dàng, như thể bà ta là một người mẹ luôn dịu dàng yêu thương con.

Tôi nhìn bà ta, nhìn vẻ dịu dàng giả tạo đang cố che giấu sự châm biếm trong mắt.

Giờ này mới nhớ ra muốn đổi tên cho tôi sao?

Thế mấy năm trước, hai người làm gì?

Tên này dĩ nhiên là không dễ nghe rồi.

“Yếm” – là bị chán ghét, bị ruồng bỏ, là cái tên mang theo cả quá khứ đầy tổn thương của tôi.

Kiếp trước, cho đến tận lúc chết, tôi cũng không chờ được một lần đổi tên.

Tôi nhìn thẳng vào bà ta, dứt khoát từ chối, không một chút do dự.

Quá muộn rồi.

Tôi không cần họ đổi tên cho tôi nữa.

“Không cần đâu mẹ, con đã quen với cái tên này rồi.”

Tôi muốn giữ cái tên này lại – để nhắc nhở bản thân từng giây từng phút.

Không được buông lỏng, không được mềm lòng.

Tuyệt đối… không được quay lại làm con bé bị người ta ghét bỏ năm xưa.

Tôi dần dần bước chân vào công ty, hiện tại đã giữ vị trí giám đốc.

Vào đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi, nhà họ Trần lại đón một vị khách không mời mà đến.

Người ấy – kiếp trước từng vì muốn làm Trần Nhiên vui vẻ mà ra sức cho tôi hy vọng ấm áp, rồi lại tàn nhẫn đạp tôi xuống vực sâu.

Cậu ta là nhị thiếu gia nhà họ Bùi – Bùi Lâm, thanh mai trúc mã của Trần Nhiên.

Mười tám tuổi ra nước ngoài du học, hai mươi tuổi trở về.

Tôi nhìn Bùi Lâm với khí chất bừng bừng, trái tim không kìm được khẽ run.

Cảm xúc cũ dâng lên khiến vành mắt tôi bất giác đỏ lên.

Bùi Lâm thấy tôi thì bước thẳng lại gần.

“Cô là thiên kim thật của nhà họ Trần – người được tìm về à?”

“Trông cũng xinh đấy, nhưng so với Nhiên Nhiên thì… kém xa.”

Ánh nhìn đầy khinh bỉ của Bùi Lâm như mũi d.a.o xuyên thẳng vào tim tôi.

Dù sao cũng từng là người tôi hết lòng yêu thương kiếp trước.

Dù đã sống lại, trái tim vẫn đau đến nghẹt thở.

Tôi hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, lạnh lùng nhìn cậu ta:

“Anh là ai?”

Bùi Lâm sững người, rõ ràng không nghĩ tôi lại không biết cậu ta:

“Cô không biết tôi là ai à?”

“Chẳng phải hai nhà chúng ta đã định hôn ước từ nhỏ sao? Ba mẹ cô chưa từng nói cho cô biết, tôi là vị hôn phu của cô à?”

Trần Hải và Lâm Mai lúc này cũng bước đến, nhìn thấy Bùi Lâm thì ánh mắt đầy vui mừng:

“Ơ kìa, chẳng phải Bùi Lâm sao?”

“Con về nước rồi à?”

Bùi Lâm khẽ cười:

“Chào chú, chào dì. Là ba mẹ cháu giục cháu về nước đính hôn đấy ạ. Cháu về để gặp mặt vị hôn thê tương lai của mình mà.”

Trần Hải vui mừng, vội vàng đẩy tôi về phía cậu ta:

“Vậy thì hai đứa nói chuyện nhiều vào nhé. Ba mẹ không làm phiền nữa.”

Ngón tay tôi chống lên n.g.ự.c Bùi Lâm, cau mày muốn rút về, nhưng eo lại bị giữ chặt, không thể động đậy.

“Buông tôi ra!”

Tôi nghiến răng, dùng sức cấu mạnh Bùi Lâm một cái.

“Thế à? Nhưng tôi nhìn ra được, cô thích tôi đấy~”

“Được tôi ôm, cô không thấy vui sao?”

Bùi Lâm cúi người, môi nhếch lên nụ cười, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

Trong đó chỉ có sự trêu chọc và giễu cợt.

Tôi cắn môi, tim thắt lại – lại đến nữa rồi.

Bùi Lâm lại muốn chơi đùa tôi lần nữa sao?

Nhưng tôi – Trần Yếm bây giờ – đã không còn là kẻ yếu đuối từng cố bám víu vào cậu ta nữa.

Tôi không cần tình yêu giả tạo của cậu ta!

Nghĩ vậy, tôi vung tay, đẩy mạnh Bùi Lâm ra, cười lạnh:

“Bùi nhị thiếu gia, đừng quá tự luyến. Không phải cô gái nào cũng bị mù như Trần Nhiên đâu – nhìn trúng cái loại công tử bột như anh.”

Bùi Lâm sững người, rõ ràng không ngờ tôi lại nói vậy.

Cậu ta định giữ tôi lại thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Anh Lâm…”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Trần Nhiên với bộ váy nhăn nhúm, người gầy đi trông thấy.

Tôi khẽ nhướng mày, không bất ngờ.

Vừa nghe tin Bùi Lâm trở về, cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Chỉ là không biết lần này, cô ta định giở trò gì nữa?

“…Nhiên Nhiên…”

Bùi Lâm vừa gọi vừa nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy dịu dàng và đau lòng – chân thành đến mức khiến người ngoài tin là thật.

Tôi khẽ cười lạnh – Bùi Lâm, những gì cậu từng làm với tôi, tôi cũng sẽ trả lại đủ cả.

Trước khi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Bùi Lâm quay lại, ánh mắt càng thêm ghét bỏ khi nhìn tôi.

“Trần tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu được không?”

Vẻ ngoài thì dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ngập tràn ác ý.

Rõ ràng là ghét tôi, vậy mà cứ thích tiếp cận.

Không chờ tôi lên tiếng, Bùi Lâm đã nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu.
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 11: Chương 11



Tiếng nhạc vang lên, tôi lập tức hiểu rõ – cậu ta muốn tôi mất mặt.

Đây là bài khiêu vũ cuối cùng trong khóa lễ nghi. Còn tôi, ở kiếp này… mới chỉ học đến một nửa.

“Sao vậy, không biết nhảy à?”

“Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Trần lại là đồ bỏ đi đấy.”

Giọng cậu ta đầy châm chọc, trong mắt toàn là vẻ đắc ý.

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, qua khóe mắt, tôi thấy sắc mặt Trần Hải tối sầm xuống.

Tôi khẽ cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Lâm, ung dung mở miệng:

“Bùi nhị thiếu gia, ai nói tôi không biết nhảy?”

Tôi dẫn đầu động tác, từng bước từng cử chỉ đều chuẩn xác, không chút sai sót.

Bùi Lâm có vẻ không ngờ tôi lại biết nhảy, đành bị động theo tôi hoàn thành cả điệu nhảy.

Xung quanh vang lên những tràng pháo tay.

Trần Nhiên cười tươi, vừa nói chuyện vừa chào hỏi khách khứa.

Bùi Lâm quay lại nhìn tôi, ánh mắt có phần thay đổi – như thể lóe lên tia tán thưởng khó nhận ra.

“Coi như cô may mắn thoát được một lần. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua dễ vậy đâu.”

“Chuyện cô bắt nạt Nhiên Nhiên bao năm nay, tôi sẽ tính từng món một.”

Tiệc sinh nhật vừa kết thúc, tôi liền đưa ra đề nghị với Trần Hải và Lâm Mai – hủy hôn với nhà họ Bùi.

Kết quả, vấp phải sự phản đối kịch liệt.

“Không được!”

Trần Hải vỗ mạnh bàn, cả người kích động, trong mắt tràn đầy thất vọng.

“Con có biết nhà họ Bùi có ý nghĩa thế nào không hả?”

“Hôn ước này là do ông nội con dùng cả tính mạng để đổi lấy! Một khi kết thân với nhà họ Bùi, nhà họ Trần sẽ chỉ ngày càng đi lên!”

Tôi nhìn bộ dạng tham lam của hai người bọn họ, bật cười khẽ – hai năm qua yên ổn quá, suýt chút nữa tôi quên mất bọn họ là kiểu người gì.

“Vậy ba muốn con làm sao? Rõ ràng anh ta chẳng thích con chút nào.”

“Còn nữa, người mà Bùi Lâm thích rõ ràng là Trần Nhiên.”

Trần Hải nghe xong, hừ lạnh một tiếng:

“Thì sao? Hôn ước là giữa con và Bùi Lâm.”

“Con mới là đại tiểu thư nhà họ Trần. Đừng nói với ba là con còn không bằng một đứa mạo danh như Trần Nhiên.”

Nhưng kiếp trước, chính các người bênh vực Trần Nhiên, mắng tôi là đồ không biết xấu hổ đi quyến rũ hôn phu của chị gái đấy.

Giờ thì sao? Sao không bảo đó là vị hôn phu của Trần Nhiên nữa?

Lâm Mai kéo tay tôi, dịu giọng khuyên nhủ:

“Yếm Yếm à, sao Bùi Lâm lại không thích con được? Con vừa xinh đẹp vừa xuất sắc như vậy…”

“Nghe lời mẹ, chủ động tí đi – bây giờ con gái theo đuổi trước cũng bình thường mà... Cứ đính hôn trước đi, tình cảm có thể vun đắp từ từ…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, đè nén cảm xúc lạnh lẽo trong lòng, mỉm cười:

“Vậy tức là… thật sự không thể hủy hôn? Kể cả nếu sau này con sống không hạnh phúc?”

Lâm Mai ngẩn người, cười gượng:

“Sao lại không hạnh phúc được? Bùi Lâm xuất sắc như thế, hai đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi.”

“Yếm Yếm, con phải tin vào bản thân chứ. Con sẽ không khiến ba mẹ thất vọng đâu, đúng không?”

Nhìn ánh mắt kiên quyết không lùi bước của họ, tôi cụp mi mắt, trái tim dần nguội lạnh.

“Con biết rồi mẹ, con sẽ ngoan…”

Tôi bị chuyển đến học cùng trường với Bùi Lâm, còn bị sắp xếp ngồi chung bàn.

Vừa thấy tôi, Bùi Lâm lập tức nhếch mép cười lạnh, tiện tay ném bút xuống đất.

“Ơ kìa, chẳng phải muốn hủy hôn lắm sao?”

“Sao? Không hủy được à?”

“Cô giỏi lắm mà? Nhặt bút lên đi, tôi cho cô chỗ ngồi.”

Cậu ta ngả người lên ghế, cố tình chắn ngang lối vào.

Xung quanh, đám bạn học bắt đầu tụ lại xem kịch vui.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Lâm – đột nhiên cúi người, hôn lên môi cậu ta.

Y hệt như kiếp trước, khi tôi bị cậu ta bắt nạt – nụ hôn đầu tiên cũng bị cậu ta dùng làm trò đùa như thế.

Vậy thì kiếp này, tôi sẽ lần lượt trả lại cho cậu ta từng chút một – kể cả tình yêu giả tạo ấy.

Hơi thở giao hòa, không khí trở nên mờ ám.

Ánh mắt Bùi Lâm trợn lớn, hoàn toàn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Cả lớp lập tức vỡ òa, đồng loạt hò reo, trêu chọc.

Hiếm khi thấy Bùi Lâm đỏ mặt vì xấu hổ như thế.

Đến khi cậu ta nhường chỗ, tôi mới thản nhiên ngồi xuống.

“Này, cô đúng là gan to đấy, dám hôn tôi à!”

“Nghe đây, người tôi thích chỉ có Trần Nhiên! Tốt nhất cô đừng có mơ tưởng gì về tôi!”

Tôi lười đáp lại, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Câu trả lời dửng dưng của tôi dường như lại khiến cậu ta nổi cáu.

Bùi Lâm cau mặt, nắm cằm tôi xoay qua:

“Vậy sao cô lại hôn tôi?”

“Tôi hôn chồng sắp cưới của mình, có vấn đề gì sao?”

“Huống hồ, tôi đâu có cấm anh nuôi bồ nhí.”

Lời tôi vừa dứt, Bùi Lâm lập tức cứng họng, không nói thêm được câu nào.

“Hừ, là cô nói đấy nhé!”

Như để đối đầu với tôi, Bùi Lâm thật sự đưa Trần Nhiên tới học cùng trường.

“Cô, nhường chỗ cho Nhiên Nhiên đi.”

Cậu ta khoác vai Trần Nhiên, đứng trước mặt tôi ra lệnh, thái độ hống hách.

Trần Nhiên thì đỏ mắt, nép vào n.g.ự.c Bùi Lâm, giọng nghèn nghẹn:

“Anh Lâm… nếu em gái không muốn thì thôi ạ…Em ngồi đâu cũng được mà. Dù sao… hai người mới là vợ chồng chưa cưới, em thì…”

Chỉ cần Trần Nhiên rơi nước mắt, Bùi Lâm liền nổi nóng:

“Trần Yếm! Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai!”

“Nếu không tôi sẽ cân nhắc hủy hôn đấy…”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 12: Chương 12



Không biết ai đã nói với Bùi Lâm rằng tôi không muốn hủy hôn, thế nên dạo gần đây cậu ta liên tục dùng chuyện này để đe dọa tôi.

Mà đúng thật, tôi còn đang cần mối hôn sự này để củng cố vị trí của mình.

Tôi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi ghế.

Trần Nhiên lập tức hớn hở ngồi vào, ánh mắt khiêu khích, đầy đắc ý nhìn tôi.

Bùi Lâm thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời thì vừa bực lại vừa hài lòng, càng lúc càng thân mật với Trần Nhiên – thậm chí còn hôn cô ta trước mặt tôi.

Từ hôm đó, để không bị hủy hôn, tôi bắt đầu tỏ ra như một con ch.ó ngoan – chăm sóc Bùi Lâm từng li từng tí.

Trần Nhiên thỉnh thoảng lại gửi ảnh thân mật của hai người họ cho tôi, cố tình chọc tức tôi.

Nếu tôi không có phản ứng, Bùi Lâm sẽ lập tức tìm đến, bóp cổ rồi cưỡng hôn tôi.

Nếu tôi từ chối, cậu ta liền gằn giọng:

“Không phải cô đã đồng ý để tôi có bồ nhí sao?”

“Vậy thì cô phải chịu đựng chứ!”

Tôi dần học cách yêu cậu ta, học cách nhẫn nhịn – nhưng tất cả đều là giả.

Để tránh bị ép thêm, tôi bắt đầu diễn vai một kẻ si tình.

Tôi làm ra vẻ yêu cậu ta đến điên cuồng, giả ngu, ghen tuông với Trần Nhiên.

Một lần, tôi giật gần nửa mớ tóc của Trần Nhiên – Bùi Lâm dù dỗ dành cô ta, nhưng không trách mắng tôi câu nào.

Thấm thoắt một năm trôi qua.

Bùi Lâm không còn phản cảm với tôi như trước.

Tôi càng tỏ ra dịu dàng, cậu ta càng tiếp nhận dễ dàng – thậm chí dần có chút phụ thuộc.

Cuối năm đó, chúng tôi đính hôn.

Thấy tôi biểu hiện tốt, Trần Hải trực tiếp giao toàn bộ quyền lực trong tay cho tôi tiếp quản.

Tôi vừa chịu sự chèn ép của Bùi Lâm và Trần Nhiên, vừa từng bước tiếp quản công ty.

Thêm hai năm nữa, tôi hoàn toàn nắm giữ nhà họ Trần.

“Giám đốc Trần, Bùi thiếu gia đến rồi…”

Tôi tắt máy tính, ngẩng đầu lên – Bùi Lâm đã sải bước tiến vào, ôm lấy tôi một cách tự nhiên, định cúi xuống hôn tôi.

Tôi nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng còn chút ấm áp nào như xưa.

Bùi Lâm cau mày, bực bội kéo lỏng cà vạt:

“Sao thế?”

“Lại giận Nhiên Nhiên à? Yếm Yếm, chẳng phải chính em đã nói là có thể chấp nhận cô ấy rồi sao? Giờ còn bày trò gì nữa?”

Tôi rút khỏi vòng tay cậu ta, ánh mắt lạnh như băng:

“Bùi Lâm, chúng ta hủy hôn đi.”

Mấy năm nay, để nhanh chóng nắm quyền Trần thị, tôi không tiếc gì mà chấp nhận cả những yêu cầu quá đáng nhất của Bùi Lâm.

Tôi để Trần Nhiên danh chính ngôn thuận sống chung nhà với chúng tôi, chấp nhận sự hiện diện của cô ta như một phần của cuộc hôn nhân méo mó này.

Và cũng chính quãng thời gian ấy, đủ để tôi mài mòn hết cảm xúc từng có với Bùi Lâm.

Bây giờ, tôi không còn cần cậu ta nữa.

Mối thù này, cũng đến lúc nên kết thúc rồi.

Tôi đã chờ ngày hôm nay… quá lâu rồi.

“Cô vừa nói gì?”

Bùi Lâm cau mày, trong mắt đầy bực bội, tựa lưng lên ghế sofa với vẻ lười biếng:

“Trần Yếm, tôi đã nói rồi, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có Trần Nhiên. Việc đính hôn với cô là vì nhu cầu gia tộc. Tôi đã nhường nhịn cô quá đủ rồi, giờ cô còn muốn làm loạn gì nữa?”

Rõ ràng, cậu ta không tin tôi dám đề nghị hủy hôn – dù sao thì hình tượng “con chó trung thành” mà tôi duy trì suốt hai năm qua đã quá ăn sâu.

Đến mức Bùi Lâm hoàn toàn quên mất mình có bao nhiêu giá trị.

Tôi cũng chẳng buồn đôi co nữa – trực tiếp sai bảo vệ lôi cậu ta ra ngoài.

Bùi Lâm mặt đen như đ.í.t nồi, lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi:

“Trần Yếm, cô sẽ hối hận!”

Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta giận dữ bỏ đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Hối hận ư? Tôi… tất nhiên là không.

Đêm hôm đó, tôi liên lạc với viện dưỡng lão Nam Sơn, cho người đưa Trần Hải và Lâm Mai vào đó.

Video truyền về – là hình ảnh hai người hoảng loạn bị người ta lôi đi.

“Các người là ai?! Các người đang làm gì vậy?!”

Tôi thở ra một hơi dài, nhìn màn hình với ánh mắt bình thản.

Kiếp trước, các người đứng yên nhìn tôi bị chôn sống trong xi măng.

Vậy thì đời này… đừng trách tôi nhốt các người vào lồng sắt.

Hôm sau, tôi đích thân đến thăm.

“Yếm Yếm, cuối cùng con cũng đến rồi, nhanh đưa ba mẹ về đi con! Bọn họ điên rồi, tự nhiên lôi bọn ta đến đây!”

Lâm Mai ngồi bên kia tấm kính, oán trách nhìn tôi.

Tôi bình thản ngồi xuống ghế, không hề có ý định thả họ ra.

Phía bên kia, Trần Hải trừng mắt nhìn tôi, không thể tin nổi:

“Trần Yếm… là con làm?”

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, chậm rãi châm một điếu thuốc, phả ra làn khói mơ hồ:

“Ba hiểu con gái nhất mà. Đúng rồi đấy – là con làm.”

“Tại sao? Ba mẹ đối xử với con không tốt sao? Nuôi dạy con, trao cả công ty cho con rồi còn gì…”

Lâm Mai thất thần nhìn tôi, trong mắt toàn là thất vọng.

Tôi cười nhạt, mở miệng:

“Những thứ đó – đều là do tôi tự giành lấy.”

“Còn về cái gọi là ‘đối xử tốt’ ấy à… tôi không nhận nổi.”

Nói đến đây, tôi nghiêng người nhìn thẳng Trần Hải, khóe môi cong lên chậm rãi:

“Ba còn nhớ lúc con mới về nhà họ Trần, ba đã dạy con một câu gì không?”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 13: Chương 13



Trần Hải cau mày, ngơ ngác không nhớ được.

Còn tôi… thì nhớ rõ như in.

“Ba từng nói với con: ‘Kẻ mềm lòng… thì đáng bị chà đạp.’ Giờ con đã học được cách cứng rắn rồi, ba à – ba sẽ không trách con đâu, đúng không?”

Trần Hải mặt tái nhợt, cơ thể run lên một cái rồi trực tiếp ngất xỉu.

Lâm Mai hoảng hốt hét lên:

“Trần Yếm! Đồ vô ơn! Con dám chọc tức ba con đến ngất luôn sao?!”

“Giờ có quyền rồi, mọc cánh rồi hả? Dám nhốt ba mẹ mình lại? Mau thả bọn ta ra ngay!”

Bà ta điên cuồng đập mạnh vào tấm kính, định lao ra tát tôi.

Nhưng làm sao tôi để bà ta có cơ hội đó chứ?

Tôi xoay người rời khỏi viện dưỡng lão, mặc cho ánh mắt tức tối của bà ta dõi theo sau.

Hận ý trong lòng tôi, ngay khoảnh khắc đó… hoàn toàn tan biến.

Phần đời còn lại của hai người, cứ ở trong đó mà sống đi.

Bây giờ… đến lượt Trần Túc rồi.

Sáng hôm sau, tôi cho người phá cửa biệt thự.

Mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt khiến tôi phải cau mày.

“Cô đến làm gì?!”

Trần Túc tóc tai bù xù, xõa đến tận ngực, trên tay còn cầm một chai rượu, thỉnh thoảng lại ngửa cổ uống một ngụm.

Sàn nhà vương vãi đầy vết nôn.

Tôi lùi lại một bước vì quá ghê tởm.

Một trong các vệ sĩ tiến lên, cầm chai rượu xem xét rồi quay đầu nhìn tôi:

“Thưa cô, đây là rượu đỏ Baixi Shield, giá 36.985 tệ một chai.”

Nghe đến con số đó, tôi khẽ nhướng mày – xem ra mấy năm nay, Trần Túc sống cũng không tệ.

Nhưng tiếc rằng, chuỗi ngày tốt đẹp của hắn… đến đây là hết.

Tựa người vào tường, tôi nhìn hắn – một đống rượu thịt bê bết – rồi nhàn nhạt lên tiếng:

“Lôi hắn ra ngoài cho tôi.”

Trần Túc nghe thấy liền bừng tỉnh:

“Trần Yếm! Cô dám?! Ba mẹ sẽ không cho phép cô làm vậy!”

Tôi bật cười, giọng như gió lạnh thổi qua:

“Họ à? Tôi đã đưa vào viện dưỡng lão rồi, đời này cũng đừng hòng ra được.”

“Hay là… anh cũng muốn vào đó luôn? Tiếc là tôi chẳng có hứng tiễn anh vào đâu.”

Trần Túc không xứng được sống yên ổn.

“Không thể nào! Tôi không tin! Trần Yếm, rốt cuộc cô đã làm gì?! Tôi mới là con ruột của ba mẹ! Đáng lẽ ra tôi mới là người làm chủ Trần thị! Tại sao… tại sao mọi thứ đều thay đổi?!”

Hắn ôm đầu bật khóc, miệng lẩm bẩm như kẻ điên.

Nghe hắn nói, tôi khẽ nhướng mày – gần như có thể khẳng định một điều:

Trần Túc… đã trọng sinh.

Đáng tiếc, hắn trọng sinh hơi muộn.

Mà nếu hắn thật sự trọng sinh… thì quá tuyệt.

Việc trả thù sẽ càng có ý nghĩa.

Trả thù một kẻ mất trí thì chẳng có gì thú vị.

Khiến một kẻ từng đứng trên đỉnh cao vinh quang phải lết từ đáy bùn mà sống lại – mới chính là sự tra tấn tàn nhẫn nhất.

Trần Túc như phát điên, lao về phía tôi, cầm chai rượu định đập xuống.

“Tất cả là tại cô! Nếu không có cô, tôi đã là chủ tịch của Trần thị! Đáng ra cô phải c.h.ế.t rồi! Tại sao cô không c.h.ế.t đi?!”

Nhưng mấy vệ sĩ tôi mang đến đâu phải để trang trí?

Trần Túc lập tức bị đè xuống sàn, mặt bị ép sát đất, không thể nhúc nhích – chỉ có thể ngửa đầu nhìn tôi.

Tôi cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, giơ chân giẫm lên mặt hắn.

Tôi dốc thẳng chai rượu lên đầu hắn — chất lỏng lạnh buốt thấm ướt toàn thân, như cơn mưa xối xả trút xuống xác rắn rết nơi đáy bùn.

Y hệt như kiếp trước, hắn từng giẫm lên tay tôi, ép tôi quỳ xuống xin lỗi Trần Nhiên.

Bây giờ – vai trò đảo ngược.

Kẻ bị đạp dưới chân… là hắn, chứ không phải tôi.

Nhìn dáng vẻ thảm hại của hắn, tôi hờ hững mở miệng, giọng đầy châm chọc:

“Anh trai yêu quý… còn nhớ khi tôi vừa về nhà, anh đã nói gì không?”

“Anh từng nói, chờ anh nắm quyền Trần thị, người đầu tiên anh đuổi ra ngoài – là tôi.”

“Giờ người điều hành Trần thị là tôi. Tôi cũng nên ‘trả lại’ cho anh đúng những gì anh đã nói.”

“Và người bị đuổi khỏi nhà họ Trần bây giờ – chính là anh.”

“Tôi sẽ tiếp quản tất cả những thứ đáng lẽ là của anh, làm chủ tịch Trần một cách tốt nhất.”

“Chúc anh… may mắn nhé, ‘anh trai’.”

Trần Túc bị ném ra ngoài cổng, phát điên đập cửa, gào lên tuyệt vọng:

“Mở cửa cho tôi vào! Tôi không cam lòng!”

“Trần Yếm! Tôi mới là chủ tịch của Trần thị! Cô là đồ ăn cắp! Mau mở cửa cho tôi vào!”

Tôi nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Chủ tịch à?

Kẻ từ nhỏ sống trong nhung lụa như anh… cũng nên nếm thử mùi vị của cái gọi là “đáy xã hội” đi thôi.

Vệ sĩ nhận được lệnh, lập tức lôi Trần Túc đi.

Tôi cử người theo dõi hắn, mỗi ngày đều báo cáo tình hình.

Trần Túc không cam lòng đi làm, nhưng lại không nuốt nổi sĩ diện để đi xin ăn, thế là bắt đầu mò đến thùng rác tìm thức ăn thừa mà người khác vứt lại.

Giải quyết xong Trần Túc, đến lượt Trần Nhiên – kẻ đầu sỏ thật sự.

Tôi liên hệ với ông cụ nhà họ Bùi, hẹn gặp ở một quán cà phê.

“Cháu à, thật sự muốn hủy hôn sao?”

Ánh mắt ông cụ sắc bén, toàn thân toát lên vẻ lão luyện, tinh tường.

“Vâng. Cháu sẵn sàng nhường ra ba phần trăm cổ phần.”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 14: Chương 14



Nghe tôi nói, ánh mắt ông cụ lóe lên một tia suy nghĩ.

“Thật ra ta rất xem trọng cháu. Nếu không nghĩ lại chuyện này, có muốn cân nhắc… đứa cháu đích tôn của ta không?”

Tôi còn chưa kịp đáp, thì Bùi Lâm đã bất ngờ xuất hiện, lao tới giật lấy tập tài liệu trên bàn xé tan tành.

“Trần Yếm! Cô nghiêm túc đấy à?!”

Tôi ngẩng đầu, thoáng giật mình.

Bùi Lâm hôm nay râu ria xồm xoàm, vành mắt đỏ ửng, dáng vẻ rối loạn chưa từng thấy.

Nhưng tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại, lấy một tập hợp đồng mới từ trong túi ra, đưa cho ông cụ nhà họ Bùi, giọng nhẹ tênh:

“Dĩ nhiên là nghiêm túc. Nhị thiếu gia, anh cứ xé thoải mái. Tôi mang theo cả đống.”

“Trần Yếm!”

“Tại sao đột nhiên lại đòi hủy hôn? Không phải trước đây chúng ta vẫn tốt đẹp sao?!”

Bùi Lâm túm lấy vai tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi nhíu mày.

“Bùi Lâm, buông tay ra. Đừng quấn lấy Trần tiểu thư nữa.”

Ông cụ nhà họ Bùi lên tiếng.

Bùi Lâm không cam tâm buông tay, khẽ gọi:

“Ông ơi…”

Nhưng ông cụ chẳng buồn để ý, chỉ ký tên lên hợp đồng rồi đưa cho tôi:

“Trần tiểu thư, chuyện ta nói ban nãy, mong cháu suy nghĩ nghiêm túc.”

“Dạ vâng ạ.”

Tôi cất kỹ hợp đồng, quay người rời đi trong ánh mắt không cam lòng của Bùi Lâm.

Trước khi Bùi Lâm kịp đuổi theo, tôi đã lên xe rời đi.

Qua gương chiếu hậu, bóng dáng rối loạn mất kiểm soát của hắn hiện rõ mồn một.

Còn Trần Nhiên – tôi đã sớm bày sẵn con cờ, cố tình để lộ tình hình hiện tại cho cô ta biết, khơi lên cảm giác hoảng loạn.

Một khi con người đã hoảng sợ, sẽ rất dễ làm chuyện ngu xuẩn.

Nếu giữa chừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… vậy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Tôi chỉ cần chờ Trần Nhiên ra tay.

Nhưng Bùi Lâm lại giống như phát điên – ngày nào cũng mang hoa đến tặng tôi, chất đầy cả tầng cao nhất công ty.

“Yếm Yếm, anh sai rồi…Em tha thứ cho anh, được không?”

Hắn ôm một bó hoa lớn, quỳ một gối xuống trước mặt tôi, tay giơ ra một chiếc nhẫn lấp lánh.

Nhìn ánh mắt đầy chân thành – xen lẫn chút điên cuồng của hắn – tôi bất giác bật cười.

Đàn ông mà… đúng là kiểu ngoài cứng trong mềm, xương có thể rắn đấy, nhưng đầu thì lúc nào cũng mềm nhũn.

Lúc mình yêu thì chẳng buồn đoái hoài, đến khi mình lạnh nhạt mới vội vàng níu kéo.

Nhưng tôi – Trần Yếm – chưa bao giờ nhặt lại rác mình đã vứt.

Thấy tôi mãi không lên tiếng, hắn càng thêm hoảng loạn, mắt dần đỏ hoe:

“Yếm Yếm…Sau này anh sẽ yêu em thật lòng. Cho anh một cơ hội nữa… có được không?”

Tôi nhận lấy bó hoa trong tay hắn – rồi lạnh nhạt đưa cho trợ lý đứng sau:

“Lần sau đừng để ai mang hoa lên nữa. Chỗ dưới tầng, chia hết cho nhân viên nữ đi.”

“Ngoài ra, không cho phép người không liên quan lên đây.”

Ánh mắt Bùi Lâm bỗng tối sầm lại, cổ họng khàn đặc:

“Rốt cuộc anh phải làm gì… thì em mới yêu anh trở lại?”

Tôi ngước mắt, bình thản đáp:

“Phiền anh sửa lại lời – tôi chưa từng yêu anh.”

Tôi bảo trợ lý gọi bảo vệ tiễn Bùi Lâm ra ngoài, sau đó tiếp tục công việc như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nửa tháng trôi qua, Bùi Lâm không những không rút lui, mà ngày nào cũng đứng trước công ty giăng băng rôn xin tôi tha thứ.

Bị làm phiền quá mức, tôi dứt khoát chuyển sang dùng trực thăng để đi làm, tuyệt đối không để hắn chặn đường được nữa.

Nhưng nhà họ Bùi… giàu hơn cả nhà họ Trần.

Khi không nhận được bất cứ phản hồi nào từ tôi, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn – cho mấy chiếc trực thăng chặn cả đường bay của tôi.

Cuối cùng, tôi bị gây mê và bắt cóc.

Khi tỉnh lại, tay chân tôi bị còng, cả căn phòng tối đen như mực.

Toàn thân yếu ớt vô lực, rõ ràng là bị bỏ thuốc.

Không lâu sau, Bùi Lâm xuất hiện.

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt má tôi:

“Yếm Yếm, tại sao lại rời xa anh?”

“Trước đây em rõ ràng yêu anh như thế…Sao có thể nói hết yêu là hết yêu?”

Trong mắt hắn là sự cố chấp đến cực đoan, rồi cúi xuống hôn lên môi tôi.

Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ phản ứng lại.

Nhưng giờ… tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không đáp lại.

Nhìn thái độ đó, Bùi Lâm càng tức giận, cắn mạnh lên môi tôi.

Vị m.á.u nhanh chóng lan khắp khoang miệng, khiến đầu óc tôi bừng tỉnh, sức lực cũng dần trở lại.

Tôi bật dậy, đẩy mạnh hắn ra:

“Anh điên rồi sao?! Đây là giam giữ người trái pháp luật!”

“Đưa chìa khóa cho tôi!”

Bùi Lâm quay mặt lại, nhìn xiềng xích trên tay tôi, khẽ cười:

“Không.”

“Đợi đến khi em yêu anh trở lại…Anh sẽ thả em ra.”

Thời gian lặng lẽ trôi.

Tôi bị dồn đến đường cùng, cuối cùng nói:

“Tôi yêu anh, Bùi Lâm. Tôi yêu anh, được chưa?”

“Nhưng… tình yêu của anh, tôi không dám nhận nữa.”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

“Yêu anh… đau đớn lắm…”

Nghe tôi nói vậy, hắn khẽ mỉm cười, rồi nhanh chóng giấu đi nét cười.

“Tại sao? Nói anh biết lý do… anh sẽ thay đổi.”

Tôi nhìn hắn, ánh mắt lạnh tanh, nói như d.a.o đ.â.m thẳng vào tim:

“Trần Nhiên… có thai rồi.”

“Anh tưởng tôi không biết sao?”

Tôi nhìn hắn như thể nhìn một kẻ bội bạc:

“Anh làm sai, rồi nhốt tôi lại. Anh bảo tôi yêu anh kiểu gì?”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 15: Chương 15 [Hết]



Bùi Lâm sững người, vài giây sau lại nở nụ cười:

“Yếm Yếm…Hóa ra trước kia em đòi hủy hôn là vì ghen tỵ sao?”

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, khẽ gật đầu.

“Chứ còn gì nữa?”

Sau khi tôi gật đầu xác nhận, Bùi Lâm liền mở khóa xiềng xích trên tay chân tôi, ôm tôi vào lòng.

“Anh biết mà… em vẫn còn yêu anh.”

“Để anh đưa em về công ty trước. Yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Từ giờ anh sẽ yêu em thật lòng… cũng sẽ không nuôi bồ nhí nữa.”

Cứ thế, tôi thuận lợi quay lại công ty.

Sau đó, tôi thuê một nhóm lính đánh thuê chuyên nghiệp để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bản thân.

Bùi Lâm không gặp được tôi, còn tưởng mình làm chưa đủ tốt.

Còn tôi, thì liên tục theo dõi diễn biến tình hình.

Khi nghe được báo cáo, tôi thật sự bất ngờ — Bùi Lâm vậy mà lại thật sự chia tay với Trần Nhiên, thậm chí còn ép cô ta phải phá thai.

Kết hợp với những hành động mù quáng gần đây, tôi không khỏi bật cười lạnh:

Hắn thật sự… hối hận rồi sao?

Nhưng tôi sẽ không bao giờ thương hại Trần Nhiên.

Thương hại kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Dù vậy… chuyện này lại mở ra một cơ hội tốt.

Tôi nghĩ… có lẽ Trần Nhiên cũng sắp bị dồn đến bước đường cùng rồi.

Sau khi nghe xong báo cáo của thám tử, tôi cố ý dừng xe ở một vị trí cách công ty hơi xa rồi mới xuống.

Bên cạnh tôi là lính đánh thuê tôi thuê riêng – đảm bảo từng bước đi đều an toàn.

Tôi chậm rãi bước về phía tòa nhà.

Từ đằng xa, một chiếc xe đỏ phóng thẳng về phía tôi.

Qua lớp kính chắn gió, ánh mắt đầy hận thù của Trần Nhiên đập thẳng vào mắt tôi.

“Trần Yếm, mày đi c.h.ế.t đi!

Chỉ cần mày chết, mọi thứ sẽ trở lại như trước kia!”

Tôi bình tĩnh nghiêng người, cố tình lùi dần về phía bờ sông.

Chiếc xe lao đến như điên. Đám vệ sĩ định kéo tôi ra, nhưng từ phía bên phải bỗng có một người lao tới, đẩy mạnh tôi ra ngoài – còn chính mình bị xe tông văng xa, ngã vào bãi cỏ ven sông.

Trần Nhiên thì… cả người lẫn xe đều lao xuống hồ.

Tôi cau mày, lập tức ra lệnh gọi cấp cứu.

Điều tôi không ngờ là – người vừa cứu tôi… lại là Bùi Lâm.

Khi được đưa ra từ phòng cấp cứu, hắn nhìn tôi, ánh mắt chan chứa tình cảm:

“Yếm Yếm… tha thứ cho anh đi được không? Anh sai rồi…”

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, không chút do dự:

“Không thể.”

Có thể… hắn đã thật sự thay đổi.

Nhưng tôi… không còn là cô gái nhỏ sống c.h.ế.t vì tình yêu năm xưa nữa rồi.

Bùi Lâm cụp mắt, im lặng không nói thêm lời nào.

Tôi để lại một chiếc thẻ ngân hàng rồi quay về công ty.

Mở ra bảng kế hoạch xử lý nhà họ Bùi, tôi bất giác thấy phiền, liền tắt máy tính, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Rất lâu sau đó, tôi thở dài.

Cứ như vậy đi.

Bùi Lâm, lần này… xem như chúng ta kết thúc rồi.

Từ hôm đó, tôi càng nỗ lực hơn trong công việc, dồn toàn bộ tâm sức phát triển Trần thị.

Nửa tháng sau, tin Trần Nhiên c.h.ế.t lan đến.

Tôi chẳng có chút d.a.o động nào trong lòng.

Một mạng đổi một mạng.

Mà cái kết của cô ta… cũng chỉ là tự làm tự chịu.



Tôi gặp lại Bùi Lâm lần cuối trong một buổi tiệc chia tay – hắn lại sắp ra nước ngoài.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, hắn đến tìm tôi.

“Yếm Yếm… anh sắp xuất ngoại rồi…”

Tôi bình thản nâng ly rượu, khẽ mỉm cười:

“Tốt thôi. Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

“Với cả… bây giờ tôi tên là Trần Diễm, chữ Diễm trong tiên diễm, có nghĩa là rạng rỡ ấy.”Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi đã đổi tên.

Vứt bỏ cái tên “Yếm” mà mẹ nuôi từng cố tình đặt để nguyền rủa, tôi chọn chữ Diễm – rực rỡ và sống động.

Từ nay về sau, tôi sẽ sống thật nổi bật, thật tự tin.

Không bao giờ… trở thành kẻ bị cả thế giới chán ghét như kiếp trước nữa.

Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo, nhưng rồi Trần Túc lại xuất hiện, đứng ngoài cổng biệt thự nhà họ Trần – không biết đã chờ bao lâu.

Vệ sĩ đứng cạnh tôi, luôn trong trạng thái sẵn sàng.

Trần Túc nhìn tôi, trong mắt là những cảm xúc phức tạp.

Quần áo rách nát, tóc tai rối bời – hoàn toàn không còn chút dáng vẻ của cậu thiếu gia phong lưu năm nào.

“Anh đến đây làm gì?”

Từ khi tôi sinh ra, đã bị mẹ ruột của Trần Nhiên tráo đổi, bị hành hạ hơn chục năm trời, đến cả cấp ba còn chưa học xong.

“Yếm Yếm… anh biết mình sai rồi…”

Trần Túc lên tiếng, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi:

“Anh xin em… cho anh quay về được không?”

“Anh có thể giúp em quản lý công ty. Nhưng em yên tâm, anh không định giành đâu.”

“Chỉ cần em chịu cho anh về, việc gì anh cũng làm.”

Tôi nhìn hắn đầy lạnh nhạt.

Những lời hắn nói – tôi không tin dù chỉ một câu.

Trên đời không thể có lần đầu – vì nếu có một lần, sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba.

Hắn là người thế nào, tôi đã nhìn rõ từ kiếp trước.

“Anh trai sao?”

“Trần Túc, cần tôi lấy kết quả xét nghiệm huyết thống ra cho anh xem không?”

“Người thừa kế duy nhất của Trần thị – từ đầu đến cuối chỉ có tôi, tôi không có anh trai.”

Nghe tôi nói vậy, Trần Túc không phản bác, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khẩn thiết:

“Yếm Yếm… vậy em có thể tha thứ cho anh không?”

“Giờ mỗi khi anh nằm mơ, đều thấy cảnh em bị chôn sống trong xi măng… đau đớn lắm…”

Tôi nhìn vào đôi mắt ấy – có hối hận, có day dứt.

Có thể hắn thật sự biết sai rồi.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

Có được cơ hội sống lại – không phải ai cũng có.

Mà lần này, cũng chỉ có một lần duy nhất.

Tôi sẽ không cho phép bản thân yếu lòng thêm nữa, để rồi rơi vào vực thẳm.

Phải tàn nhẫn, mới là điều tôi nên làm.

Mỗi người có số phận riêng. Đây là số phận của tôi – Trần Diễm

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

“Chuyện đã xảy ra – dù thế nào cũng không thể xóa bỏ.”

“Anh đi đi.”

Thấy tôi không lay chuyển, Trần Túc chỉ có thể thở dài rồi quay người bỏ đi, bóng lưng đầy cô đơn.

Sau này tôi nghe tin Trần Túc đã chết.

Trần Túc tự sát, không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, không thể chấp nhận được thực tại, đã nhảy xuống hồ tự kết liễu đời mình.

Trần Túc và Trần Nhiên, thật đúng là hai anh em.

Họ đều phải trả giá cho những gì đã làm với tôi.

Tất cả những kẻ đã từng tổn thương tôi, cuối cùng cũng nhận được cái kết xứng đáng.

Giờ là lúc tôi bắt đầu lại cuộc sống mới.

Tôi sẽ mãi ghi nhớ rằng, yêu bản thân mới là chân lý.

Hết.
 
Back
Top Bottom