Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bị Đánh Tráo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,462
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN_oMNj4AiPVlq1Yat8sYF_IsV0IZkbetd93ib_6onzzJiPgm-N_2CVEnU-1SpLLbSFvUhcqwZ42Zkr2TfhExu8rulc_uQWd6b-go_I_tzwpM3fwvW4_kGmnmuNsZGJgh1xzl7VVCZd9NPNIbTLg6HE=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là thiên kim thật, từ nhỏ đã bị tráo đổi, nhưng trong mắt ba mẹ ruột, chỉ có thiên kim giả – Trần Nhiên.



Kiếp trước, tôi và Trần Nhiên cùng bị bắt cóc, thế nhưng gia đình tôi lại không chút do dự mà chọn cứu Trần Nhiên.



Còn tôi – bị bọn bắt cóc giết hại.



Sống lại một đời, tôi cố ý nhận người thân sớm hơn, tìm cách quay về nhà họ Trần.​
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 1: Chương 1



Tôi là thiên kim thật bị tráo đổi, nhưng trong mắt ba mẹ ruột, chỉ có thiên kim giả – Trần Nhiên.

Kiếp trước, tôi và Trần Nhiên cùng bị bắt cóc, thế nhưng gia đình tôi lại không chút do dự mà chọn cứu Trần Nhiên.

Còn tôi – bị bọn bắt cóc g.i.ế.c hại.

Sống lại một đời, tôi cố ý nhận người thân sớm hơn, tìm cách quay về nhà họ Trần.

Chương 1:

Nhìn đám người không tình nguyện tới đón mình, tôi mở lời với vẻ chân thành đến mức chói mắt:

“Chị gái này chính là người đã cướp thân phận của em sao? Quả nhiên… chẳng giống ba mẹ chút nào.”

“Tự nhiên em lại thấy, anh trai cũng không giống ba mẹ lắm thì phải.”

“Cô nói linh tinh cái gì đấy?!”

“Tôi là con ruột của ba mẹ, đừng tưởng cô là con ruột nhà họ Trần thì có thể không coi Trần Nhiên ra gì – Trần Nhiên mới là bảo bối của cả nhà chúng tôi!”

Người lên tiếng là Trần Túc – cũng chính là anh trai ruột của tôi.

Nghe thấy tôi nói vậy, anh ta cau mày nhìn tôi, trong mắt đầy sự chán ghét.

Tôi tỏ vẻ ấm ức, ngước mắt nhìn Trần Túc, tiếp tục nói:

“Ba ơi, con đâu có nói anh không phải con ruột của ba mẹ đâu. Con chỉ thấy anh không giống ba mẹ lắm, nên mới hơi thắc mắc chút thôi mà…”

Sắc mặt Trần Túc lập tức trầm xuống.

Trần Hải – ba ruột tôi – cũng quay sang nhìn anh ta kỹ hơn, vẻ mặt bắt đầu lộ rõ nghi ngờ.

Lâm Mai – mẹ ruột tôi – thấy vậy thì tức đến run người:

“Ông Trần! Ông thật sự nghi ngờ con trai mình không phải con ruột à?!”

“Con bé này từ nhỏ không phải do nhà mình nuôi, vừa mới về đã ăn nói linh tinh. Cả lời nó ông cũng tin sao?!”

Lâm Mai – mẹ ruột tôi – nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghét bỏ và mất kiên nhẫn.

Ánh mắt ấy, thái độ ấy… giống hệt như kiếp trước.

Tôi cụp mắt xuống, lòng không chút gợn sóng.

Kiếp trước, tôi từng cố phớt lờ sự chán ghét và lạnh nhạt của họ, khát khao tình yêu của họ, cẩn trọng lấy lòng từng chút một…

Kết quả, thứ tôi nhận lại chỉ là cái c.h.ế.t thê thảm.

Tôi mãi mãi không quên cái ngày bị bắt cóc cùng Trần Nhiên.

Bọn bắt cóc ép ba mẹ và anh trai phải chọn một người để cứu.

Và tất cả bọn họ… không chút do dự mà chọn Trần Nhiên.

Còn tôi, bị chôn sống trong xi măng, hơi thở dần dần tắt lịm.

Linh hồn tách khỏi thể xác, tôi thấy bọn bắt cóc xách tiền bỏ trốn.

Thấy ba mẹ và anh trai đỏ hoe mắt, vây quanh Trần Nhiên lo lắng:

“May mà con không sao, Nhiên Nhiên.”

“Thật may khi chúng ta đã chọn Nhiên Nhiên… chỉ cần con không sao là được rồi.”

Mà tôi – giống như một trò cười – chẳng ai để tâm, chẳng ai nhớ đến.

Từ lúc mới sinh ra, tôi đã bị mẹ ruột của Trần Nhiên đánh tráo.

Bị hành hạ suốt hơn chục năm, đến cả trung học cũng không được học.

Sau đó, khi được đưa về lại nhà họ Trần, tôi cứ ngỡ rằng họ sẽ chào đón tôi, yêu thương tôi.

Tôi cũng từng cố gắng hết sức để hoà nhập vào cái gia đình ấy.

Thế nhưng, mọi nỗ lực của tôi không bằng nổi một câu làm nũng vu vơ của Trần Nhiên.

Chỉ vì Trần Nhiên, tôi bị cấm đến trường, không được phép ra khỏi nhà.

Anh trai ruột của tôi… lại yêu Trần Nhiên, đối xử với tôi bằng những lời lẽ cay độc.

Người mẹ nuôi từng ngược đãi tôi, nhờ có Trần Nhiên mà chẳng những không phải ngồi tù, còn sống sung túc nhàn nhã.

Còn tôi, sau khi được đưa về, chỉ đổi mỗi cái họ.

Họ thậm chí không buồn đổi tên cho tôi.

Tên tôi là…Yếm /厌/ (Có nghĩa là chán ghét)

Là sự tồn tại khiến ai cũng khó chịu, ai cũng ghét bỏ.

Sau khi sống lại, tôi cố tình giật quả táo từ tay mẹ nuôi để chọc tức bà ta.

Quả nhiên, bà ta nổi điên và đánh tôi.

Tôi nhẫn nhịn chịu đòn, cố ăn hết quả táo trong tay, dù đau đến rướm máu.

Xong xuôi, tôi quay đầu nhìn vào gương.

Thấy gương mặt mình đầy thương tích, tôi nở nụ cười quái đản.

Rồi tôi mở cửa, bước thẳng về phía đồn cảnh sát.

Trên đường đi, tôi lạnh lùng xé lớp áo dính vào vết thương.

Máu lại trào ra, đỏ thẫm cả vạt áo.

Cơn đau khiến môi tôi tái nhợt, nhưng tôi lại mỉm cười vui vẻ.

“Chú cảnh sát ơi, cháu muốn báo án.”

Tôi mếu máo, cả người run rẩy, nép mình nhìn viên cảnh sát trước mặt.

“Cháu gái, cháu bị lạc người thân à?”

Viên cảnh sát bước lại gần tôi, vừa nhìn thấy tình trạng của tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cháu bé, những vết thương trên người cháu là sao vậy?”

Tôi ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Mẹ nói… mẹ trộm cháu từ đâu đó.”

“Chỉ cần đánh c.h.ế.t cháu, con gái ruột của bà ấy sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.”

Mà kiếp trước, Ngô Xuân Yến đúng là từng muốn đánh c.h.ế.t tôi.

Nếu không nhờ tôi lanh trí chạy thoát, e rằng chẳng biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.

“Chú cảnh sát, cháu không muốn c.h.ế.t đâu…”

Tôi siết chặt vạt áo, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn và bất lực, cúi thấp đầu che đi nét lạnh lẽo trong mắt.

Lời vừa dứt, tôi lập tức giả vờ ngất xỉu.

Những gì cần nói tôi đã nói xong, phần còn lại… đến lượt người khác ra tay rồi.

“Này! Cháu ơi…!”

Viên cảnh sát vội vàng đỡ lấy tôi, gọi đồng nghiệp lái xe đưa thẳng đến bệnh viện.
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 2: Chương 2



Sau khi hoàn tất kiểm tra sức khỏe, mọi người rời khỏi phòng.

Tôi nằm trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt ra.

Ngón tay vuốt nhẹ dấu vết kỳ lạ trong lòng bàn tay, đáy mắt lạnh như băng.

Nếu không phải chính mình đã trải qua, tôi thật sự không thể tin… thế gian này lại tồn tại một thế lực giống như thần linh.

Nghĩ đến người đã ban cho tôi năng lực này, tôi khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy tà ý.

Sau đó, Ngô Xuân Yến bị tống vào tù, còn tôi thì được nhà họ Trần tìm thấy sớm hơn đời trước.

Sống lại một lần nữa, tôi không còn quan tâm đến tình yêu của họ nữa.

Thứ tôi muốn – là khiến họ phải trả giá.



Thu lại suy nghĩ, tôi ngước lên nhìn Lâm Mai, giọng sợ hãi:

“Ba ơi, đừng giận mẹ… cứ coi như con nói bậy đi…”

Tôi nhăn mặt, cố nén nước mắt, nhưng trong góc tối không ai thấy, khóe môi tôi đã cong lên.

Rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không… đâu đến lượt các người nói là xong!

“Thôi được rồi, ba biết rồi. Ba đi trước.”

“Tiểu Túc, con với Nhiên Nhiên ở lại trông chừng em gái.”

Trần Hải nhìn tôi một cái, rồi dẫn Lâm Mai rời đi.

Hai người họ vừa khuất bóng, Trần Túc lập tức quay lại trừng mắt với tôi, giọng điệu đầy đe dọa:

“Trần Yếm, tôi cảnh cáo cô – sau khi về nhà họ Trần thì liệu hồn mà ngoan ngoãn! Đừng có nghĩ tới chuyện bắt nạt Nhiên Nhiên, nếu không chờ tôi tiếp quản công ty xong, việc đầu tiên tôi làm là đuổi cổ cô ra khỏi nhà!”

Tôi nhướng mày, cười nhạt:

“Thế à? Vậy thì tôi chờ xem đấy.”

Ai sẽ bị đuổi ra khỏi nhà… còn chưa biết đâu!

“Em gái à, em mới về nhà, đừng chọc giận anh trai có được không?”

Trần Nhiên dịu dàng lên tiếng, dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh khiến người ta sinh lòng thương xót.

Nhưng tôi chỉ muốn xé nát cái gương mặt giả tạo kia, bắt cô ta phải chịu quả báo.

Kiếp trước, để bảo vệ vị trí của mình, Trần Nhiên bày mưu tính kế dựng lên vụ bắt cóc.

Cô ta để tôi tận mắt chứng kiến – cả gia đình đều chọn cô ta, còn tôi thì bị chôn sống trong xi măng, c.h.ế.t vì nghẹt thở.

Chính cô ta khiến tôi hiểu ra – bao nhiêu năm tôi cố gắng chỉ là một trò hề.

Nhà họ Trần… chưa từng có trái tim.

Nhưng tôi đã sống lại – còn có được năng lực thần kỳ có thể tùy ý thay đổi gen của bất kỳ ai.

Lần này, tôi sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần.

Và tất cả bọn họ… phải trả giá!

“Cô lấy tư cách gì nói chuyện với tôi? Một đứa con gái giả mạo chiếm tổ ấm của người khác sao?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Nhiên lập tức khó coi, đôi mắt đỏ hoe, tỏ vẻ đáng thương:

“Em gái à… chị không cố ý đâu. Nếu em không muốn nhìn thấy chị, chị có thể quay về với ba mẹ ruột của mình…”

Trần Túc ôm chặt Trần Nhiên vào lòng, trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận:

“Giỏi lắm, Trần Yếm!””

“Trước mặt ba mẹ thì giả vờ ngoan ngoãn, giờ thì lộ nguyên hình rồi đúng không?”

“Tôi nói cho cô biết – nhà họ Trần sau này là do tôi quyết định. Nhiên Nhiên… mãi mãi là bảo bối của nhà họ Trần!”

“Nhiên Nhiên, đi thôi!”

“Mặc kệ cô ta, cứ để cô ta ở lại đây một mình.”

Nói xong, Trần Túc kéo Trần Nhiên bỏ đi, sắc mặt hầm hầm.

Tôi nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, khẽ cong khóe môi:

Anh trai yêu quý của tôi, hy vọng sau này miệng anh vẫn còn cứng được như vậy nhé…

Thoáng cái đã năm ngày trôi qua, những vết thương do mẹ nuôi đánh tôi đã lành khá nhiều.

Tôi cũng nên quay về nhà họ Trần rồi.

Nhưng người đến đón tôi không phải là bất kỳ ai trong nhà họ Trần, mà là quản gia Lưu.

“Tiểu thư, ông bà chủ cùng tiểu thư Trần Nhiên đi tham gia buổi hòa nhạc rồi, nên chỉ có tôi đến đón cô…”

Quản gia Lưu mở cửa xe, giọng điệu chẳng chút tôn trọng, ngầm nhắc tôi rằng – không ai quan tâm đến tôi cả.

“Vậy thì đi thôi. Quản gia Lưu, già rồi thì nên bớt nói linh tinh lại một chút, ông thấy sao?”

Kiếp trước, chỉ một câu nói như thế cũng đủ khiến tôi đau lòng khóc suốt mấy ngày.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không vì bất kỳ ai trong nhà họ Trần mà rơi nước mắt nữa.

“Tôi đã ở nhà họ Trần hai mươi năm. Chẳng ai dạy cô phải tôn trọng người lớn sao?”

Quản gia Lưu giận dữ chặn trước cửa xe, ngăn tôi lên, ánh mắt cao ngạo, rõ ràng muốn tôi phải xuống nước.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, mắt ánh lên vẻ giễu cợt:

“Quản gia Lưu, người lớn trong mắt tôi chỉ có ba và mẹ tôi thôi. Chẳng lẽ ông muốn làm ba tôi à? Ba tôi biết không vậy?”

Quản gia Lưu – kiếp trước từng là quản gia bên nhà mẹ đẻ của Lâm Mai.

Vì yêu bà ta, cả đời ông không lấy vợ, tình nguyện đi theo bà ta về nhà họ Trần.

Chỉ vì Lâm Mai không thích tôi, nên ông ta nhiều lần cắt xén sinh hoạt phí của tôi, ngáng chân tôi không ít lần.

Thật là… si tình biết bao.

Mà tôi thì không chịu nổi chuyện tình cảm bị chia rẽ.

Nếu vậy, Trần Túc – anh trai yêu quý của tôi – cứ để hắn làm con trai ông ta đi.

Quản gia Lưu, món quà này… ông nên nhận cho tốt đấy.

“Cô… cô…!”

“Cô… sao lại…”

Bị tôi nói trúng tim đen, mặt ông ta đỏ bừng, chỉ tay vào tôi run rẩy, nhưng chẳng nói nên lời.

Tôi trực tiếp nắm lấy ngón tay ông ta, bẻ mạnh xuống, vừa cười vừa nói:

“Tôi ghét nhất là có người chỉ tay vào mặt mình. Quản gia Lưu, nếu ông còn không tránh ra… tôi sẽ nói với ba tôi rằng…”

“Tôi tránh!!”

“Tiểu thư, mời lên xe!”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 3: Chương 3



Sắc mặt ông ta méo mó vì đau, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi mà nghiêng người nhường đường, cung kính mời tôi lên xe.

“Thế mới ngoan chứ…”

Tôi bước lên xe, đối diện với ánh mắt đầy căm hận của ông ta, chỉ nhướng mày mỉm cười.

Khi xe về đến nhà họ Trần, cả gia đình cũng vừa từ buổi biểu diễn trở về.

“Con gái của chúng ta giỏi quá, lại đoạt giải nhất rồi!”

Trên gương mặt Lâm Mai và Trần Hải là niềm tự hào và vui sướng – thứ mà kiếp trước tôi từng khao khát biết bao.

Tôi xuống xe, không làm phiền cảnh tượng ấm áp đó.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt thoáng chút hụt hẫng, vành mắt khẽ đỏ.

Quản gia Lưu bước xuống xe, cất giọng báo với đám người bên kia:

“Thưa ông bà chủ, thiếu gia, tiểu thư – chúng tôi về rồi.”

“Chỉ là tôi không rõ đã làm gì khiến Trần Yếm tiểu thư giận dữ, đến mức cô ấy bẻ gãy ngón tay của tôi.”

“Tôi không trách cô ấy đâu, chỉ sợ sau này cô ấy nổi giận… sẽ ra tay với các vị thì không hay.”

Quản gia Lưu nói nghe thật tình sâu nghĩa nặng, cứ như thật sự đang nghĩ cho gia đình họ Trần vậy.

Trần Hải và Lâm Mai quay đầu lại, nhìn thấy tôi thì lập tức cau mày:

“Con làm sao vậy?”

“Sao chẳng có chút giáo dưỡng nào thế hả?”

“Lần này bỏ qua, nhưng nếu còn tái phạm thì sẽ gửi con vào trại giáo dưỡng!”

Trần Nhiên thì len lén che miệng cười, trong mắt toàn là chế giễu.

Trần Túc cũng chau mày, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.

Nói xong, cả bọn quay người đi vào nhà, không ai quay sang nhìn tôi dù chỉ một cái.

Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nữa rồi.

“Quản gia Lưu, có cần tôi nói ngay với ba mẹ không?”

Tôi liếc nhìn ông ta, cười nhạt đầy lạnh lùng.

Có lẽ lời đe dọa của tôi có tác dụng thật – ánh mắt trào phúng của ông ta suýt tràn ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm câu nào.

Tôi bước vào nhà, được ông ta đưa tới phòng ở tầng một dành cho người giúp việc.

“Tiểu thư, vì cô về quá gấp, ông bà chủ chưa kịp chuẩn bị phòng riêng nên đành để cô tạm ở phòng này vài hôm.”

Trần Nhiên cũng đi theo, thân mật khoác tay tôi, dịu dàng nói:

“Đúng đó em gái, phòng người giúp việc cũng được trang trí đẹp lắm, tốt hơn căn nhà rách nát trước kia của em rồi.”

Nghe câu bóng gió đó, tôi bật cười.

“Nhưng chị à, nơi em từng ở – vốn dĩ phải là nhà của chị mới đúng.”

“Chị chê quê nhà của mình như vậy, chẳng lẽ chị đang xem thường mẹ ruột của mình à?”

Trần Nhiên lập tức rút tay lại, sắc mặt sa sầm.

“Sao có thể chứ? Em hiểu lầm chị rồi…”

Tôi nhìn hai người họ, ánh mắt lạnh dần.

Tôi ở bệnh viện tận năm ngày, bây giờ lại nói là về gấp, chưa chuẩn bị phòng – chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Trần Hải có tệ đến đâu cũng sẽ không để con gái ruột của mình ngủ ở phòng người hầu, mất mặt như thế.

Kiếp trước, chính quản gia Lưu và Trần Nhiên bày mưu, mách lẻo với họ rằng tôi chê bai phòng mà ba mẹ chuẩn bị cho tôi, nên tự ý chọn ở phòng người hầu.

Kết quả, Trần Hải sai người đập nát căn phòng đó, còn bảo: đã thích phòng người hầu thì cứ ở đó cả đời đi.

Từ đó, ông ta và Lâm Mai càng chán ghét đứa con gái “quê mùa” như tôi hơn.

Chắc họ tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn lặp lại quá khứ sao?

Khóe mắt tôi liếc thấy Trần Hải đang từ cầu thang đi xuống, ánh mắt cũng vừa lúc nhìn sang đây.

Tôi lập tức rơi nước mắt, giọng nói hơi cao hơn bình thường:

“Nhưng chị ơi, ba mẹ đã tìm được em từ năm ngày trước rồi mà…Ba mẹ tốt như vậy, sao có thể để em ở phòng người giúp việc chứ…”

“Dù gì, em cũng là con gái ruột của ba mẹ mà…”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trần Nhiên lập tức đen lại.

Quản gia Lưu thấy tôi không chịu bước vào phòng, vừa định mở miệng thì giọng nói tức giận của Trần Hải vang lên:

“Con gái của tôi, tất nhiên phải có phòng riêng! Ông dẫn nó vào ở phòng của người giúp việc là có ý gì?”

“Hay đây là chủ ý của Nhiên Nhiên?”

Tôi biết rõ, Trần Hải là loại người ích kỷ và sĩ diện đến mức cực đoan – tuyệt đối không cho phép ai thách thức quyền uy của ông ta, kể cả đứa con mà ông ta yêu thương nhất.

Hiển nhiên, Trần Nhiên cũng hiểu điều đó.

Chỉ thấy cô ta quay đầu một cách cứng nhắc, gương mặt trắng bệch:

“Ba ơi, không phải đâu…Những ngày gần đây con bận luyện piano, không quan tâm chuyện trong nhà. Con cũng không biết ba mẹ đã chuẩn bị phòng cho em gái rồi…”

Vài câu nhẹ nhàng, Trần Nhiên lập tức đẩy hết trách nhiệm sang cho quản gia Lưu.

Quản gia Lưu trừng mắt, môi run rẩy, không thể tin được nhìn cô ta:

“Tiểu thư Nhiên Nhiên…?”

“Quản gia Lưu, sao ông có thể bắt nạt em gái tôi như vậy chứ!”

“Nếu mẹ tôi biết chuyện này, chắc sẽ đau lòng lắm đó…”

“Con lo cho em gái nên mới qua xem thử, không ngờ, hóa ra là quản gia Lưu…ông ấy cố tình làm vậy.”

Trần Nhiên vừa nói vừa rơi nước mắt, diễn rất đạt, nhưng tôi không bỏ qua được ánh nhìn cảnh cáo chớp nhoáng trong mắt cô ta dành cho quản gia Lưu.

Quản gia Lưu khẽ nhắm mắt, cúi đầu xuống.

“Xin lỗi ông chủ, tôi thấy ngài không thích tiểu thư nên tự ý dẫn cô ấy tới phòng người hầu. Tôi biết lỗi rồi.”

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu ngón tay hơi co lại.

Thú vị đấy.

Xem ra Trần Nhiên cũng biết bí mật của quản gia Lưu.

Ngay cả Trần Nhiên còn nhìn ra được, xem ra lớp mặt nạ của ông ta thật sự quá kém.
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 4: Chương 4



Không biết ông ta đã làm thế nào mà khiến Trần Hải chịu giữ lại bên người suốt hơn hai mươi năm.

Tuy lần này Trần Nhiên thoát nạn hơi đáng tiếc… nhưng không sao, đây mới chỉ là khởi đầu.

“Quản gia Lưu, cho dù tôi có thích con bé hay không, cũng không thay đổi được việc nó là đại tiểu thư nhà họ Trần. Ông làm vậy là quá đáng rồi.”

“Ngày mai nghỉ việc đi.”

Trần Hải lạnh lùng nói thẳng.

Trần Nhiên lập tức biến sắc, sợ quản gia Lưu liều mạng khai chuyện của cô ta ra, vội vàng kéo tay Trần Hải nũng nịu cầu xin:

“Ba ơi, quản gia Lưu cũng chỉ vì lo cho ba và mẹ nên mới phạm sai lầm… tha cho ông ấy lần này đi mà~”

Giọng nói mềm nhũn của cô ta có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng mủi lòng, Trần Hải bắt đầu d.a.o động.

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn quay sang nhìn tôi:

“Yếm Yếm, chuyện này… do con quyết định.”

Tuy giọng ông ta là đang hỏi ý kiến, nhưng thái độ lại rõ ràng không cho phép từ chối.

Tôi cũng không định đuổi quản gia Lưu ngay lúc này.

Dù sao, vở kịch sau này… vẫn còn cần ông ta diễn cùng.

“Thôi bỏ đi, chị gái nói cũng đúng. Lần này tha cho quản gia Lưu vậy…”

Tôi cúi đầu, giọng nói rụt rè, không có chủ kiến, khiến Trần Hải cau mày không kiềm được

“Yếu đuối như vậy, đáng bị bắt nạt!”

Tôi cúi đầu, đáy mắt cuộn trào cảm xúc.

Trần Hải nói đúng – kẻ mềm lòng thì xứng đáng bị ức h**p.

Kiếp trước tôi chính là vì quá mềm yếu nên mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.

Chỉ hy vọng… đến phút cuối, ba đừng trách tôi quá cứng rắn là được.

“Quản gia Lưu, nếu Yếm Yếm không tính toán thì đưa con bé về phòng riêng đi.”

“Từ nay biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm rồi chứ?”

“Tôi hiểu, xin ngài yên tâm.”

Trần Hải thở dài, rồi rời đi cùng Trần Nhiên.

Quản gia Lưu im lặng dẫn tôi tới căn phòng vốn thuộc về tôi.

Tối đó, Trần Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng tôi.

“Em biết dùng đồ trong phòng tắm không? Có cần chị dạy không?”

Tôi đang bước ra từ phòng tắm, cầm máy sấy tóc trên tay. Nghe cô ta hỏi, tôi chẳng buồn trả lời.

Thấy tôi không phản ứng, sắc mặt Trần Nhiên dần trầm xuống, cô ta bước lại định đẩy tôi.

Tôi hơi nghiêng người tránh né, máy sấy trên tay không cẩn thận rơi xuống, đúng lúc nảy trúng tay cô ta, để lại một vết đỏ bỏng rát.

“Aaa!!”

Trần Nhiên bị bỏng, khóc ré lên, trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận:

“Trần Yếm, cô cố ý đúng không?!”

Tôi cúi xuống nhặt máy sấy, ngẩng đầu nhìn cô ta, môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Đúng vậy, tôi cố ý đấy.”

Nghe thấy vậy, Trần Nhiên lập tức khóc rấm rứt, rút điện thoại đang bật sẵn chế độ gọi:

“Anh hai, em chỉ có lòng tốt thôi mà, nhưng em gái lại…”

Tôi liếc nhìn điện thoại đang nối máy, cười lạnh.

Cô ta tưởng Trần Túc có thể ép tôi khuất phục sao?

Cửa lập tức bị đẩy ra lần nữa, Trần Túc giận dữ lao vào, chỉ tay vào mặt tôi quát:

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có bắt nạt Nhiên Nhiên!

Nếu không thì đừng mong sống yên ổn trong nhà này!”

Tôi tiện tay cầm máy sấy ném thẳng qua.

Trúng ngay trán Trần Túc, sưng tím một mảng lớn.

“Trần Yếm! Cô dám ra tay với tôi?! Cô đúng là đồ vô giáo dục!”

“Em gái! Sao em lại có thể làm vậy với anh hai chứ?!”

Trần Nhiên trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi vừa gây ra tội ác tày trời.

Cô ta hoàn toàn quên mất… là ai vừa mới định ra tay đẩy tôi.

Nhưng Trần Nhiên xưa nay vẫn thế – vu oan giá họa, đảo trắng thay đen, vốn là chiêu trò sở trường của cô ta mà.

“Vì sao lại không thể?”

Tôi phản hỏi lại Trần Nhiên:

Cùng là con cháu nhà họ Trần, ai cao quý hơn ai chứ?

Những gì Trần Túc từng làm với tôi, còn quá đáng gấp trăm lần việc tôi làm với hắn.

Vậy mà bây giờ chỉ trả lại một chút, lại trở thành quá đáng sao?

Thế sau này, các người định chịu đựng thế nào đây?

“Còn không cút ra ngoài? Hay muốn bị đánh thêm lần nữa?”

Tôi giơ máy sấy tóc lên, ánh mắt âm u như quỷ dữ chui ra từ địa ngục khiến hai người họ hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

“Trần Yếm, cô cứ chờ đấy!”

Sáng hôm sau trong bữa ăn, Trần Nhiên cứ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trần Túc dùng ánh mắt ngăn lại.

Hắn cũng không kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho ba mẹ, mà chỉ lấy tóc mái che đi vết sưng tím trên trán.

Bản chất của Trần Túc giống hệt Trần Hải: sĩ diện đến mức cố chấp, thà chịu khổ cũng không để mất mặt.

Hắn sao có thể thừa nhận mình bị một “con nhóc” như tôi đánh cho chứ?

Hai ngày trôi qua, Trần Nhiên không ngừng giở mấy trò nhỏ:

Khi thì cố tình nói bữa ăn là món cô ta thích nhất, khi thì khoe khoang mấy năm qua được nhà họ Trần yêu thương thế nào.

Đối mặt với những chiêu trò này, tôi chẳng bận tâm.

Sống lại một đời, tôi vốn đã chẳng còn để tâm đến những thứ hư vinh đó nữa.

Nhưng có vẻ chính thái độ dửng dưng của tôi lại khiến cô ta tức tối.

Bữa cơm hôm nay, Trần Nhiên đột nhiên nhắc đến mẹ nuôi của tôi:

“Em gái, chẳng lẽ em không nhớ mẹ nuôi sao?”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 5: Chương 5



Tôi đặt đũa xuống, cụp mắt, giọng buồn buồn:

“Chị à, chị còn nhớ lúc mới gặp em, em trông thế nào không?”

Nghe đến đây, mắt Trần Nhiên lập tức đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Sao lại không nhớ chứ… Chị còn đau lòng thay em nữa mà…”

“Những vết thương này là do mẹ nuôi đánh.”

Tôi khẽ kéo tay áo lên, để lộ từng vết sẹo chằng chịt khắp cánh tay, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Chị nghĩ… em nên nhớ bà ta sao?”

“Chị…”

Trần Nhiên nhìn thấy những vết sẹo, lập tức nghẹn lời.

Nhưng Trần Túc không chịu nổi khi thấy Trần Nhiên bị lấn lướt, liền lên tiếng phản bác:

“Ai biết cô làm gì mới bị đánh? Dù gì thì bà ấy cũng là mẹ ruột của Nhiên Nhiên, nuôi cô suốt mười sáu năm. Ba mẹ đánh con cái là chuyện bình thường.

Còn cô – đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Không bằng Nhiên Nhiên nhà tôi, còn biết thương mẹ ruột!”

Tại sao lại đánh tôi?

Ký ức từng đợt ùa về – gần như ngày nào bà ta cũng đánh tôi, từ cành liễu nhỏ cho đến roi bằng lông gà cứng.

Mỗi lần đều đánh đến bầm tím, da tróc thịt bong.

Thậm chí, bà ta còn từng nghĩ… nếu lỡ tay đánh c.h.ế.t tôi, con gái bà ta sẽ không còn lo ngại gì nữa.

Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh.

Trần Túc à, mày đúng là con ch.ó trung thành của Trần Nhiên.

Mày thích Trần Nhiên đến vậy sao?

Vậy tao sẽ để chúng mày… làm anh em ruột thật sự.

Ngón tay tôi khẽ lóe sáng, những tia sáng li ti lần lượt biến mất trong cơ thể Trần Nhiên và Trần Túc.

Trần Nhiên thấy tôi cúi đầu không nói, tưởng mình thắng thế, liền vui vẻ mở miệng:

“Ba mẹ, con muốn đến thăm mẹ ruột một chút.”

Chắc em gái cũng nhớ mẹ nuôi của mình lắm, đúng không?”

“Dù sao thì, làm gì có đứa trẻ nào thật sự hận ba mẹ mình đâu, đúng không em gái?”

Trần Nhiên nhướng mày nhìn tôi, trong mắt đầy ác ý.

Trước ánh mắt dò xét của Trần Hải và Lâm Mai, tôi gượng gạo nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu:

“Chị nói đúng.”

“Vậy thì đi thăm đi. Ba nhớ mẹ nuôi của con vẫn đang bị tạm giữ ở đồn. Lát nữa đi thì tiện tay viết luôn giấy bãi nại đi. Dù gì cũng là người đã nuôi con khôn lớn.”

“Cứ để người ta bị giam mãi cũng chẳng hay ho gì.”

Trần Hải mở lời, trong mắt toàn là tính toán.

“Được.”

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại bật cười lạnh.

Trần Hải chẳng qua chỉ muốn tạo hình tượng độ lượng, để người trong giới ca tụng ông ta rộng lượng, biết báo đáp công ơn.

Kiếp trước, tôi không chịu viết giấy bãi nại, liền bị nhốt vào tầng hầm tối om suốt ba ngày, không có gì ăn.

Cuối cùng chịu không nổi mới phải gật đầu đồng ý.

Nhưng lần này tôi sẽ không từ chối.

Có điều… muốn thả Ngô Xuân Phương ra ngoài sao?

Không có cửa.

Những gì bà ta đáng phải chịu, thì đừng mong thoát được.

Thời gian đến trại tạm giam được ấn định là ba ngày sau.

Cơm nước xong xuôi, Trần Nhiên liền hớn hở như con gà trống mới thắng trận, suốt ngày đi qua đi lại trước mặt tôi.

“Em gái, rót nước cho anh trai đi~”

“Em gái, pha cà phê cho ba mẹ nhé~”

Trần Túc thì như thể bắt được cơ hội, liên tục sai khiến tôi làm những việc của người hầu.

Còn Trần Nhiên và Lâm Mai thì chẳng có phản ứng gì, cứ như mặc định là tôi phải làm vậy.

Kiếp trước cũng thế, Trần Túc suốt ngày sai vặt tôi.

Tôi đi mách lẻo thì bị mắng là bụng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn với cả ruột.

Hắn chẳng những không bị trách phạt, mà còn khiến địa vị của tôi trong nhà ngày càng thảm hại.

Thậm chí… còn không bằng con ch.ó mà Lâm Mai nuôi.

Nhưng lần này, tôi không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nghe lời Trần Túc, bị hắn sai khiến cũng không nói gì.

Những nhục nhã hôm nay… sau này, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.

Cứ diễn đi, vì mấy ngày bình yên của các người… sắp hết rồi.

Thoáng chốc đã đến ngày hẹn, Trần Hải cuối cùng cũng rảnh để đến đồn cảnh sát.

Trước giờ xuất phát, tôi viện cớ rời khỏi nhà sớm hơn, lén vòng qua camera rồi đi vào gara.

Chờ đến khi bọn họ rời khỏi nhà, tôi đã kịp quay về phòng thay quần áo.

“Em gái, đến giờ đi rồi.”

Trần Nhiên cất giọng vui vẻ, dường như đang mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ thất thố của tôi.

“Em đây.”

Tôi mở cửa, nhìn Trần Nhiên, khóe môi chậm rãi cong lên.

Trần Nhiên, mong lát nữa… cô vẫn còn cười nổi nhé.

Cả nhà chuẩn bị xong, mọi người cùng ngồi một xe.

Còn tôi, như thường lệ, bị sắp xếp đi xe riêng cùng quản gia Lưu.

Ông ta vừa lên xe đã không nhịn được mỉa mai:

“Trong mắt ông bà chủ chỉ có thiếu gia và tiểu thư Nhiên Nhiên thôi.”

“Cô lúc nào cũng ngồi xe riêng, cảm giác ra sao? Chắc là khó nuốt lắm nhỉ?”

Tôi chỉ cười nhạt, chậm rãi nhìn ông ta, giọng nhẹ tênh nhưng sắc lạnh:

“Quản gia Lưu, ông nhớ tôi từng nói gì không?”

Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội cúi đầu im lặng.

Không khí trong xe dần lặng xuống.

Tôi từ tốn hạ tấm ngăn giữa hai khoang xe.

Quản gia Lưu, món quà tôi tặng ông… sắp tới nơi rồi.

Cảm giác thế nào, nhớ tự mình thưởng thức cho kỹ nhé.
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 6: Chương 6



Xe chạy bon bon trên đường, tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thầm đếm ngược:

“3… 2… 1…”

RẦM!!

Tiếng va chạm vang lên chói tai, cơ thể tôi chao về phía trước, nhưng tôi đã kịp bám chặt vào tay vịn.

Tôi kéo tấm ngăn xuống, giọng bình thản:

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông chủ…!”

Quản gia Lưu run run môi, sắc mặt trắng bệch.

Qua lớp kính phía trước có thể thấy chiếc xe ông ta lái đã đ.â.m thẳng vào đuôi xe của Trần Hải.

Phần đuôi xe biến dạng nhẹ.

Mọi người trong xe lần lượt bước ra, chỉ có Trần Hải là vẫn còn kẹt bên trong.

Những người khác đều bị trầy xước khắp người, sắc mặt ai cũng tái nhợt.

Trần Túc và Trần Nhiên dìu nhau, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

“Lão Lưu, mau cứu người đi!”

Lâm Mai vừa đập cửa xe vừa khóc, tiếng hét của bà ta khiến quản gia Lưu đang đờ đẫn bỗng bừng tỉnh.

Tôi mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía chiếc xe kia.

Trần Hải bị kẹt cứng trong ghế lái, m.á.u loang khắp vô lăng, hơi thở thoi thóp.

Tôi nhìn dáng vẻ sống dở c.h.ế.t dở của ông ta, cố nén ý cười nơi khóe môi, nhanh chóng rơi nước mắt, bấm số 120.

“Ba ơi, ba nhất sẽ không sao đâu…”

Tôi hạ cửa kính xe xuống, giữ cho không khí lưu thông.

Dù sao, ông ta cũng không thể c.h.ế.t được.

Chết rồi thì vở kịch kế tiếp… ai diễn với tôi đây?

Ba à, chắc ba sẽ không trách con đâu, đúng không?

Dù gì… chính ba từng nói mà:

“Kẻ mềm lòng thì đáng bị ức h**p.”

Quản gia Lưu cũng xuống xe, thấy tôi đã gọi cấp cứu thì không nói gì thêm, chỉ đứng một chỗ sốt ruột chờ đợi.

Tôi vẫn ngồi bên cạnh Trần Hải, không ngừng gọi tên ông ta.

So với hai anh em đang tự an ủi lẫn nhau bên kia, hình ảnh của tôi rõ ràng tạo ra một đối lập rõ rệt.

Ánh mắt Lâm Mai nhìn tôi dần dần thay đổi.

Tôi nhìn thấy tất cả điều đó qua khóe mắt.

Vài phút sau, xe cứu thương đến nơi.

Tất cả cùng được đưa vào bệnh viện.

Những người bị thương nhẹ được đưa đi băng bó, còn tôi thì ở lại trước cửa phòng cấp cứu, kiên nhẫn chờ đợi.

“Yếm Yếm, ba con sao rồi?”

Lâm Mai quấn băng quanh đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, giống như đang nhìn một đứa con mà bà đã yêu thương suốt bao năm.

“Chưa có tin gì ạ.”

Tôi cúi đầu, che đi sự giễu cợt trong ánh mắt.

Thứ mà tôi từng mong cầu, từng tuyệt vọng chờ đợi suốt kiếp trước – cuối cùng cũng có người chủ động dâng lên.

Nhưng tiếc rằng… đã muộn rồi.

Tôi từng c.h.ế.t một lần, thứ gọi là tình thân ấy, tôi không còn cần nữa.

Bây giờ, tôi chỉ tin vào bản thân mình – và chỉ mình tôi xứng đáng với tình yêu của chính mình.

“Bệnh nhân cần truyền máu. Con cháu của ông ta đâu rồi?”

Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ gọi.

Tôi lập tức bước lên:

“Bác sĩ, lấy m.á.u của cháu. Cháu là con gái ruột của ba.”

Lâm Mai đưa tay che miệng, bật khóc:

“Yếm Yếm, mẹ biết mà… con là đứa trẻ tốt…”

Sắc mặt Trần Nhiên lập tức sầm lại, không yên lòng nhìn về phía Lâm Mai, nước mắt lăn dài:

“Xin lỗi mẹ…Con chỉ hận bản thân không phải là con ruột của ba mẹ, nếu không…Con cũng muốn hiến m.á.u cho ba.”

Trần Túc cau mày, vỗ vai Trần Nhiên an ủi, sau đó bước đến gần bác sĩ:

“Tôi là con trai ruột, tôi cũng có thể hiến máu. Trần Yếm, cơ thể em yếu như vậy, để anh làm.”

Ánh mắt tôi thoáng lóe sáng – chính là câu này, tôi đang chờ nghe đây.

“Em không sao, để em làm đi. Dù gì anh cũng đang bị thương mà.”

Bác sĩ nhìn thân hình gầy gò của tôi, khẽ cau mày:

“Cơ thể cháu quá yếu, không nên truyền máu. Anh trai cháu chỉ bị thương nhẹ thôi, không vấn đề gì đâu.”

Trần Túc kéo tôi ra, khẽ cười lạnh:

“Đừng hòng dùng việc hiến m.á.u để giành lấy danh tiếng áp đảo Nhiên Nhiên. Tôi sẽ không để cô toại nguyện.”

Nói xong, hắn ngồi xuống, để bác sĩ nối máy lấy máu.

Mười phút sau, sắc mặt hắn bắt đầu tái nhợt.

Bác sĩ cầm túi m.á.u chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

Trần Túc được Trần Nhiên đỡ dậy, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi:

“Hừ, đừng tưởng chỉ có cô mới là người nhà họ Trần!”

Ngay sau đó, cửa phòng cấp cứu bật mở, giọng bác sĩ đầy giận dữ vang lên:

“Không cùng nhóm máu!”

“Các người muốn bệnh nhân c.h.ế.t sao?!”

Lời bác sĩ như sét đánh giữa trời quang, khiến cả Lâm Mai và mọi người đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.

“Bác sĩ, thử m.á.u cháu đi. Nhất định là trùng khớp, cháu vừa làm xét nghiệm huyết thống với ba cách đây không lâu.”

Tôi khẽ nhếch môi, chủ động bước lên, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “xét nghiệm huyết thống”.

Tôi thấy rất rõ – sắc mặt Trần Nhiên lập tức tái nhợt, không ngừng lắc đầu như thể muốn phủ nhận tất cả.

Bác sĩ nghe vậy liền kéo tôi vào phòng cấp cứu.

Máu từ từ được lấy ra, tầm nhìn tôi bắt đầu mờ đi, nhưng tôi vẫn cố trụ vững, hỏi bác sĩ:

“Chú ơi, trong trường hợp nào thì nhóm m.á.u sẽ không trùng khớp vậy ạ?”

“Không phải con ruột.”

Bác sĩ trả lời không chút do dự.

Tôi cụp mắt, khẽ xoay đầu ngón tay – quả nhiên, người đó không gạt tôi.

Vở kịch chính, bây giờ mới bắt đầu…

Sau khi truyền m.á.u xong, Trần Hải dần tỉnh lại.

Vừa thấy tôi, ông ta lập tức lộ vẻ ngạc nhiên:

“Yếm Yếm? Con sao lại ở đây?”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 7: Chương 7



Tôi ôm cánh tay, sắc mặt trắng bệch:

“Ba cần truyền máu.”

Trần Hải dường như chợt nhớ ra vụ tai nạn xe, bắt đầu hiểu rõ tình hình.

“Sao không để anh trai con làm?”

Ông ta cau mày nhìn tôi, ánh mắt đầy chán ghét.

Tôi biết ông ta đang chán ghét điều gì – là m.á.u của một đứa con gái lớn lên nơi đáy xã hội như tôi.

Nhưng Trần Hải à, m.á.u của tôi mới là thứ cứu được ông.

Ông càng ghét bỏ, lát nữa sẽ càng phải nuốt hết lại mà hối tiếc.

Tôi cúi đầu, không nói gì, giả vờ sợ hãi như thể không dám lên tiếng.

Mà Trần Hải lại ghét nhất cái dáng vẻ này của tôi.

Nhưng chính sự tương phản cực độ này… mới khiến người ta nhớ kỹ, không quên được.

Ông ta còn đang định quát tháo, thì bác sĩ bỗng chen vào:

“Con gái ông bị thiếu m.á.u nặng như vậy mà vẫn kiên trì truyền m.á.u cho ông. Làm ba kiểu gì vậy? Con trai thì cao to khỏe mạnh, còn con gái thì gầy yếu thế này.”

“Còn nữa, nói cho ông biết – nhóm m.á.u của con trai ông không trùng khớp với ông đâu. Vậy mà còn mạnh miệng xung phong truyền máu, chẳng khác nào muốn ông c.h.ế.t nhanh hơn!”

“Nếu không có con gái ông, hôm nay ông đã nằm lại trên bàn mổ rồi.”

Bác sĩ thay tôi nói hết những lời cần nói.

Trần Hải sững người, mặt tái xanh, rõ ràng chẳng còn nghe nổi gì khác nữa.

Khi ông ta được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Mai lập tức chạy tới, hai mắt đỏ hoe:

“Ông Trần, cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không ổn không?”

Nhưng Trần Hải chẳng buồn đáp, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Túc, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

Trần Túc bị nhìn đến rợn cả sống lưng, run giọng mở miệng:

“Ba… sao vậy?”

Tôi đứng bên cạnh, khẽ cong môi, giấu đi nụ cười.

Lâm Mai cũng nhận ra có điều bất thường.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, mặt bà ta tái mét.

“Ông Trần… chắc chắn là có gì nhầm lẫn rồi. Chờ ông khỏe lại, cả nhà mình đi làm xét nghiệm lại, xem rốt cuộc có chuyện gì. Đừng dọa tụi nhỏ nữa. Tôi, Lâm Mai này… tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với ông!”

Trần Hải nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút:

“Vậy làm như bà nói.”

“Nhưng nếu không phải… bà hiểu ý tôi rồi đấy.”

Chuyện này tạm thời khép lại.

Chúng tôi cùng đưa Trần Hải về phòng bệnh.

Trần Túc từ đầu đến cuối đều thấp thỏm không yên, cúi gằm mặt chẳng biết đang nghĩ gì.

Trần Nhiên thì càng ngoan ngoãn, rụt rè không dám hé môi nửa lời, sợ chỉ cần nói sai một câu là chọc giận Trần Hải.

Còn chuyện thả mẹ nuôi tôi ra?

Tất nhiên không ai còn dám nhắc tới nữa.

Thấm thoắt vài ngày trôi qua, sức khỏe Trần Hải hồi phục rất nhanh.

Mà suốt những ngày đó, tôi luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành, chu đáo – kết quả là thái độ của Trần Hải dành cho tôi hoàn toàn thay đổi.

Người từng phớt lờ tôi như không tồn tại, nay lại bắt đầu chú ý đến tôi, còn đưa cho tôi không ít tiền tiêu vặt.

Trần Túc và Trần Nhiên cũng chẳng còn giở trò gì suốt mấy ngày nay.

Ngược lại – cả hai đều trông như người mất hồn, cứ như đang lo lắng chuyện gì đó không thể nói ra.

Lại là một ngày trời trong xanh.

Tôi cầm quả táo đã cắt sẵn thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Trần Hải:

“Ba ăn chút trái cây đi ạ, hoạt huyết dưỡng khí. Nằm viện lâu m.á.u huyết không lưu thông đâu ạ.”

Vừa nhắc đến chữ “máu”, Trần Túc lập tức ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận xen lẫn hoảng loạn – không lọt khỏi ánh nhìn của tôi.

Tôi khẽ run lên, cố tình giả vờ sợ hãi, giọng cũng run theo:

“Anh hai… sao anh lại nhìn em như vậy… đáng sợ quá…”

Nhưng tôi chẳng sợ. Ngược lại, là đang phấn khích.

Dù sao thì, anh trai à – sắp đến lượt anh bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi đấy!

Tôi sẽ làm đúng như lời anh từng nói – đến ngày tôi nắm quyền hoàn toàn trong nhà họ Trần, người đầu tiên tôi tống cổ ra đường chính là anh.

Tôi nhìn thẳng vào Trần Túc, ánh mắt khiêu khích, không hề che giấu ác ý.

Trần Túc siết chặt nắm tay, dường như chỉ cần một giây nữa là muốn nhào tới đánh tôi.

Trần Hải cau mày, liếc sang con trai:

“Con định làm gì?”

“Con dọa em gái con sợ rồi đấy.”

Trần Túc nghe thấy vậy, biết mình lộ vẻ mất kiểm soát, vội vàng thu lại cảm xúc, cúi đầu:

“Xin lỗi ba, con biết sai rồi.”

Về phần lý do vì sao mất khống chế, Trần Hải không phải kẻ ngu, đương nhiên tự hiểu.

Trần Nhiên ngồi bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc.

Trần Hải lạnh lùng mở miệng:

“Nếu thật sự không có vấn đề thì việc gì phải sợ. Trời đẹp như này, làm xét nghiệm huyết thống luôn đi.”

Lời ông ta vừa dứt, tôi thấy rõ Trần Túc toàn thân cứng đờ, trán toát mồ hôi.

Trần Nhiên thì co người lại trên ghế, không dám thở mạnh.

“Anh hai, sao anh lại toát mồ hôi vậy?”

“Chẳng phải chỉ là xét nghiệm thôi sao? Anh còn nói chắc chắn mình là con ruột ba mẹ mà, vậy sợ gì chứ?”

Tôi nhếch môi cười, cố tình chọc thêm:

Trần Túc nghiến răng, lắp bắp:

“Anh…anh không có sợ! Làm thì làm, vàng thật không sợ lửa! Em đừng có mỉa mai nữa!”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 8: Chương 8



Tôi khẽ nhướng mày, quay mặt đi chỗ khác, nhân lúc Trần Hải không chú ý mà mấp máy môi không phát ra tiếng:

“Vậy tôi chờ xem – vàng thật như anh, có cháy nổi không nhé~”

“Thôi được rồi, Yếm Yếm, đẩy ba đến chỗ bác sĩ Phương. Mọi chuyện chờ kết quả xong rồi tính.”

Tôi gật đầu, đẩy xe cho Trần Hải rời phòng.

Lúc đi ngang qua Trần Túc, tôi cố tình đụng mạnh vào người hắn.

Kiếp trước, hắn thường xuyên chơi xấu tôi như thế.

Hôm nay nhìn hắn chật vật, trong lòng tôi thật sự khoan khoái vô cùng.

Kết quả xét nghiệm rất nhanh đã có.

Trần Hải cầm tờ giấy trong tay, sắc mặt càng lúc càng u ám.

Trần Túc nhìn vẻ mặt của ông ta, như đã linh cảm được điều gì đó – co rụt cổ, không dám nói tiếng nào, khí thế kiêu ngạo khi xưa biến mất sạch.

“Ông Trần, sao rồi?”

Lâm Mai hấp tấp chạy đến, thấy ông ta cầm tệp giấy liền mở miệng hỏi.

“Bà tự xem đi!”

Trần Hải hừ lạnh, thẳng tay ném tập tài liệu vào mặt Lâm Mai, lực quá mạnh khiến má bà ta đỏ ửng cả lên.

Lâm Mai ngẩn người, nhìn Trần Hải rồi nhìn Trần Túc đang co rúm lại như chim cút, sắc mặt tái dần.

“Không thể nào… Tiểu Túc nhất định là con của ông mà!”

Bà ta lật tài liệu ra xem, mấy giây sau – tờ giấy rơi thẳng xuống đất.

Lâm Mai thất thần nhìn Trần Túc:

“Không thể nào… không thể nào…”

“Có chuyện gì về nhà nói, đừng làm mất mặt ở đây.”

Đến nước này rồi, Trần Hải vẫn quan tâm đến thể diện nhiều hơn cả.

Nhưng Lâm Mai không chịu đi, kéo tay Trần Túc, quay sang bác sĩ Phương:

“Kiểm tra cả tôi và Trần Túc luôn đi! Tôi, Lâm Mai, cả đời này trong sạch, tuyệt đối chưa từng phản bội ông Trần!”

Trần Hải nhìn thấy nước mắt của bà ta thì cau mày khó chịu, nhưng trong lòng cũng có phần nghi hoặc.

Ông ta hiểu rõ – Lâm Mai yêu ông ta đến thế nào.

“…Vậy kiểm tra đi.”

Nửa tiếng sau, kết quả đã có.

Lâm Mai gần như cướp lấy tệp giấy từ tay y tá, mở ra xem ngay lập tức.

Vài giây sau, mặt bà ta rạng rỡ, nở nụ cười nhẹ nhõm:

“Quả nhiên, Trần Túc cũng không phải con tôi! Tôi biết mà, tôi không thể làm chuyện có lỗi với ông!”

Trần Túc như hóa đá, đứng đờ ra tại chỗ, miệng lẩm bẩm:

“Sao có thể được chứ…Sao con có thể không phải là con ruột của ba mẹ…”

Trần Nhiên thì bị cú sốc này dọa cho trắng bệch mặt mày.

Nếu chỉ đơn giản là không phải con ruột của Trần Hải thì cũng còn chấp nhận được – dù sao nhà họ Lâm cũng là chỗ dựa vững chắc, có thể đảm bảo cho anh ta sống sung túc nửa đời còn lại.

Nhưng bây giờ… anh ta chẳng phải con của ai cả.

Tờ kết quả được đưa cho Trần Hải, mà càng xem, sắc mặt ông ta càng tệ.

Tôi cúi đầu, khẽ nhếch môi.

Một đứa con gái không phải ruột thịt thì thôi đi, bây giờ ngay cả đứa con trai – thứ mà ông ta đặt kỳ vọng nhất – cũng không phải của mình.

Sắc mặt ông ta không tệ mới là lạ.

Chuyện thế này, ở tầng lớp thượng lưu, tuyệt đối là điều sỉ nhục không thể tha thứ.

Nhưng như vậy… vẫn chưa đủ.

Tôi liếc nhìn Trần Túc và Trần Nhiên, nhẹ nhàng đổ thêm một gáo dầu vào lửa:

“Ba ơi, con sao cứ cảm thấy… anh với chị trông giống nhau lắm ấy…”

Trần Hải nghe xong, ánh mắt lập tức chuyển qua Trần Túc và Trần Nhiên, lạnh đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống hai người kia.

“Hai đứa, làm xét nghiệm huyết thống đi.”

Giọng ông ta khàn khàn, đầy phẫn nộ mà vẫn gắng nén lại.

Lâm Mai cũng kinh ngạc nhìn hai người, càng nhìn sắc mặt càng trắng bệch:

“Hình như… thật sự có hơi giống…”

Hai người họ thì liên tục lắc đầu:

“Không thể nào đâu, bọn con đâu có giống nhau đâu…”

Tôi nhìn hai gương mặt hoảng loạn đó, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Dĩ nhiên là không giống – nhưng khi con người giận dữ, lý trí thường mờ mịt.

Chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến họ nghi ngờ tất cả.

“Vậy thì đi xét nghiệm!”

Trần Hải sầm mặt lại.

Trần Túc và Trần Nhiên đành nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi lấy máu.

Tôi ngồi trên ghế hành lang, thảnh thơi nhìn về phía phòng xét nghiệm.

Không biết lát nữa, bọn họ sẽ có biểu cảm gì đây?

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Khi kết quả được đưa ra, Trần Túc là người đầu tiên giật lấy mở ra xem.

Tôi cũng ghé mắt nhìn, vừa thấy con số “99%” trùng khớp, lập tức giả vờ kinh ngạc che miệng:

“Trời ơi! Anh với chị đúng là anh em ruột thật sao?!”

Trần Hải nghe thấy thế thì bật cười lạnh:

“Tốt lắm, Ngô Xuân Phương, đúng là có bản lĩnh – nhét cả hai đứa con ruột của mình vào nhà tôi luôn.”

Lâm Mai tức đến nghẹn họng, nước mắt tuôn ào ạt, không thốt ra được lời nào.

Trần Túc và Trần Nhiên thì đứng đó cứng đờ, không dám lên tiếng.

“Ba ơi, một mình mẹ nuôi con sao có thể đổi cả hai đứa trẻ? Chắc chắn có người giúp bà ta. Vậy anh trai ruột của con hiện giờ đang ở đâu? Con thật sự rất muốn biết…huhuhu”

Tôi cố tình dẫn dắt, làm bùng lên nghi ngờ trong đầu Trần Hải – quả b.o.m mang tên quản gia Lưu, sao tôi có thể bỏ qua?

“Người đàn bà đó là tội phạm. Không xứng làm mẹ nuôi con. Yếm Yếm, ba mẹ ruột của con… chỉ có thể là ba và mẹ thôi.”

“Chuyện này, chúng ta sẽ điều tra cho rõ.”
 
Thiên Kim Bị Đánh Tráo
Chương 9: Chương 9



Trần Hải cau mày, ánh mắt đầy căm ghét.

Tôi nhìn bộ dạng ấy của ông ta, trong lòng không khỏi chế giễu – giờ thì không thể nói tôi vô ơn nữa rồi chứ?

Về đến nhà họ Trần, Trần Túc và Trần Nhiên cũng bị ép về cùng.

Dù sao trong mắt giới thượng lưu, hai đứa con trai con gái nổi bật của nhà họ Trần sớm đã nổi tiếng.

Nếu để người ngoài biết hai đứa đều là “hàng giả”, Trần Hải chắc chắn sẽ bị cười đến rụng răng.

Với loại người sĩ diện như ông ta, đương nhiên sẽ không đuổi bọn họ ngay lúc này.

Còn tôi – tôi không vội.

Cứ để họ sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ đi.

Đợi đến ngày tôi nắm toàn quyền trong nhà họ Trần, đó mới là lúc tiễn họ ra khỏi cửa!

“Tiểu thư Nhiên Nhiên, thiếu gia, chắc hai người mệt rồi. Uống chút trà thanh nhiệt đi.”

Quản gia Lưu đon đả mở cửa, ân cần đưa cho mỗi người một ly trà mát.

Trần Túc và Trần Nhiên đón lấy, vẻ mặt dè dặt, chẳng còn chút dáng vẻ ngang ngược ngày xưa.

Tôi đứng bên cạnh Trần Hải, cười như không cười:

“Quản gia Lưu thương hai anh chị thật đấy…”

Trần Hải nghe vậy, liếc nhìn mối quan hệ của ba người, trong mắt lướt qua một tia nghi ngờ.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu công khai châm chọc Trần Túc và Trần Nhiên.

Ngay trước mặt Trần Hải và Lâm Mai, tôi sai họ làm đủ việc lặt vặt y như người hầu.

Mỗi lần như vậy, hai người họ đều tức đến nghẹn lời, lén lút nhìn về phía Trần Hải và Lâm Mai, hy vọng có ai đứng ra ngăn tôi lại.

Nhưng người muốn hành hạ bọn họ hơn cả tôi… lại chính là Trần Hải.

Ông ta mong còn không kịp để tôi ra tay mạnh hơn với Trần Túc và Trần Nhiên, như vậy mới có thể xả hết nỗi tức giận trong lòng.

Đám người giúp việc trong nhà cũng dần dần bắt đầu coi thường hai người họ – giống hệt cách mà trước kia họ từng đối xử với tôi.

Không khí đảo chiều rõ rệt khiến quản gia Lưu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chẳng ai thèm giải thích cho ông ta.

Hôm đó, tôi cố ý làm ngay trước mặt quản gia Lưu – hất thẳng nước nóng lên người Trần Túc, nhìn dáng vẻ hắn cắn răng chịu đựng, không dám phát tác, tôi bật cười sảng khoái.

Quản gia Lưu chứng kiến cảnh đó thì giận dữ đẩy mạnh tôi một cái:

“Cô lấy tư cách gì mà bắt nạt thiếu gia như vậy hả?”

Trần Túc và Trần Nhiên là do ông ta nuôi lớn, ông ta đương nhiên xót ruột.

Mà chính điều đó, lại là thứ tôi muốn thấy.

Dù sao mấy ngày nay Trần Túc và Trần Nhiên sống không hề dễ chịu, chỉ có trước mặt quản gia Lưu là họ mới cảm nhận được chút cảm giác “được coi trọng” của ngày xưa.

Tôi muốn trả thù bằng cách tàn nhẫn nhất – không phải khiến kẻ thù c.h.ế.t đi, mà là để chúng sống, để chính mắt chúng nhìn thấy mình từng chút một bị kéo xuống đáy, nếm trọn cảm giác tuyệt vọng mà mình từng trải qua.

Chỉ khi chúng cảm nhận được – thì mới gọi là báo thù.

Tôi thuận thế ngã xuống đất, lòng bàn tay trầy xước chảy máu, khóc nghẹn ngào:

“Quản gia Lưu, sao ông lại đối xử tốt với họ như vậy chứ?”

“Tất cả mọi người đều biết họ không phải con ruột của ba mẹ, căn nhà này… chỉ có mình tôi là con ruột thôi!”

“Chẳng lẽ ông quên rồi sao? Ông là quản gia của nhà ai hả?”

Tôi vừa khóc vừa nói, như thể đang nói mê trong cơn hoảng loạn, nhưng thật ra đang cố tình dẫn dắt.

“Hay là… hai người họ đều là con ông?”

“Chẳng phải ai cũng đang nói, Ngô Xuân Phương một mình không thể nào tráo đổi được hai đứa trẻ nhà họ Trần hay sao? Biết đâu người giúp bà ta, chính là ông?”

Quản gia Lưu đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, trừng mắt nhìn tôi, không nói thành lời:

“Cô… cô nói cái gì vậy?”

“Tiểu thư, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cũng không thể vu khống tôi thế này chứ…”

Đúng lúc đó, tiếng ly trà rơi xuống đất vang lên sau lưng.

Trần Nhiên mặt mày u ám bước đến, kéo tôi dậy rồi lạnh lùng nhìn về phía Trần Túc và quản gia Lưu:

“Đi xét nghiệm huyết thống. Cả ba người – ông, Trần Túc, và tôi.”

Quản gia Lưu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đưa đi kiểm tra, mà sắc mặt Trần Túc lúc đó… không thể tệ hơn.

Nhìn thấy vậy, tôi khẽ nhếch môi – mục đích đã đạt được.

Quản gia Lưu, lần này mời ông… cuốn gói khỏi nhà họ Trần đi.

Chỉ hai ngày sau, nhà đổi luôn quản gia mới.

Còn Trần Túc và Trần Nhiên thì ngày càng sống trong cảnh thấp thỏm.

Những kẻ từng ngẩng cao đầu gọi một tiếng “ba mẹ” đầy kiêu ngạo, giờ đây chỉ dám cúi đầu kính cẩn gọi thành “ông Trần” – nghe mà chua chát biết bao.

Còn tôi – đứa từng bị họ coi thường – giờ lại được gọi là “tiểu thư Trần” một cách kính cẩn.

Trừ khi bắt buộc phải tham dự các buổi tiệc hoặc đi học, hai người họ đều không được phép ra khỏi nhà.

Trần Hải yêu cầu chuyển họ sang ở trong căn biệt thự nhỏ bên cạnh, không cho sống trong khu nhà chính.

Trần Hải và Lâm Mai gần đây thì bận rộn tìm con trai ruột, chẳng buồn để ý đến họ nữa.

Chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Tôi đã trưởng thành, cũng không còn dáng vẻ gầy gò yếu ớt ngày xưa.

Các giải thưởng ở trường tôi gần như quét sạch, thành tích nổi bật vượt xa tất cả.

Còn Trần Túc và Trần Nhiên thì bị tôi hành đến mức kết quả học tập rớt thê thảm.
 
Back
Top Bottom