Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 180: Chương 180



Buổi sáng trôi qua thật nhanh. Ngoại trừ bà cụ và bác dâu hai ở lại bệnh viện, mọi người đều cùng nhau đến nhà hàng. Tần Sương tranh thủ thay một bộ đồ mới: chiếc áo bông màu đỏ rực rỡ cùng chân váy hồng phấn. Mái tóc dài qua vai được cô búi cao gọn gàng, trông vừa đáng yêu vừa thanh lịch.

Khi họ hàng nhà họ Hoắc đã đến đông đủ, Hoắc Đình Châu nắm tay Tần Sương bước vào phòng tiệc. Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, vẻ đẹp của Tần Sương đã thu hút mọi ánh nhìn.

“Trời ơi, cô ấy đẹp quá!”

“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”

“Thằng nhóc này thật tinh mắt.”

“Chị dâu của tôi thật đáng yêu, phải làm sao đây?”

“Con dâu của tôi quả nhiên là xinh đẹp nhất!”

“Con gái tôi thật xinh đẹp, con heo này thật may mắn.”

“Hu hu... Em gái bị heo húc mất rồi, phải làm sao đây?”

Nghe những lời bàn tán xôn xao, khóe miệng Tần Sương khẽ giật giật. Cô chỉ là đính hôn thôi mà, phản ứng của mọi người có cần phải lớn như vậy không? Nếu là kết hôn, chẳng phải ba và các anh sẽ khóc hết nước mắt sao?

Thật đáng sợ!

Cuối cùng, ông nội Dương ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn của cháu gái tôi và cháu trai nhà họ Hoắc, cảm ơn mọi người đã đến chung vui.”

“Mọi người cứ ăn uống thoải mái, đừng khách sáo.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay con trai tôi đính hôn, mọi người cùng vui vẻ nhé. Chiều còn phải đi làm thì uống ít thôi.” - Đường Mẫn cũng tiếp lời.

Bà ấy mong chờ ngày này đã lâu, cuối cùng cũng có con dâu rồi. Hơn nữa, con dâu lại xinh đẹp như vậy, xem sau này ai còn dám nói con trai bà ấy ế vợ nữa.

Tiệc rượu bắt đầu, Tần Sương và Hoắc Đình Châu đi mời rượu mọi người. Ba mẹ của Đường Mẫn nhìn cháu rể và nhà gái với ánh mắt hiền từ, không hề gây khó dễ, chỉ nói toàn những lời chúc phúc.

Chỉ có chị dâu của Đường Mẫn là buông vài lời chua ngoa, nhưng dù ghen tị đến đâu cũng không dám làm loạn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Sương, rồi lại nghĩ đến con dâu của mình, bà ta càng thêm tức giận.

Tại sao Đường Mẫn đã hơn bà ta một bậc, giờ đến cả con dâu cũng hơn con dâu bà ta chứ? Thật là tức c.h.ế.t đi được!

Không khí náo nhiệt trên lầu cũng lan xuống cả những thực khách đang dùng bữa ở tầng dưới.

Hình Tuyết ngồi thẫn thờ, tâm trí chẳng còn đặt vào bữa ăn. Cô ta đã biết Hoắc Đình Châu có người yêu, nhưng không ngờ họ lại đính hôn nhanh như vậy.

Liệu cô ta còn cơ hội nào không?

Tại sao người đàn ông đẹp trai như vậy lại không thể là của cô ta?

Cô ta đã ở lại Kinh Đô để tiếp cận anh, vì theo đuổi anh mà cô ta đã phải bước đi trên lớp băng mỏng. Vậy mà sau bao nỗ lực, cô ta vẫn để người khác giành mất anh.

Cô ta thật sự không cam lòng.

“Hình Tuyết, tỉnh lại đi, cậu đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”

Hình Tuyết giật mình, cười buồn: “Mình không sao, chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi, ăn cơm đi.”

“Haiz, mọi người đều đang bàn tán về tiệc đính hôn trên lầu, không biết nhà họ Hoắc là gia đình như thế nào mà lại giàu có đến vậy. Hình Tuyết, cậu nói xem, bao giờ chúng ta mới tìm được một người như vậy để gả đây? Ba mẹ mình suốt ngày bắt mình đi xem mắt, mình sắp phát điên lên được. Những người đàn ông được giới thiệu, không xấu xí thì gia đình đông người, đến hai căn nhà cũng không có mà đũa mốc cứ đòi chòi mâm son, thật không hiểu họ nghĩ gì nữa. Mình không muốn lấy chồng rồi phải sống chung với cả một gia đình lớn, như vậy sẽ không có chút không gian riêng tư nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt rồi.”

Nghe bạn than thở, Hình Tuyết cũng cảm thấy đồng cảm.

Tuổi tác càng lớn, ba mẹ cô ta cũng bắt đầu giục giã chuyện chồng con. Nhưng đã từng gặp người tốt nhất, làm sao những kẻ tầm thường kia có thể lọt vào mắt xanh của cô ta được.

Hơn nữa, cô ta vất vả lắm mới được trọng sinh, chắc chắn ông trời muốn cô ta có một cuộc sống tốt đẹp.

Nếu không tìm được người đàn ông tốt nhất, cô ta thà ở vậy còn hơn.

Dù sao cũng chỉ còn một năm nữa là có thể đi học, chỉ cần cố gắng thêm một năm, sau này cô ta sẽ được tự do.

“Ăn nhanh đi, rồi sẽ gặp được người đàn ông thôi. Nhưng dù là lúc nào, tự mình có tiền mới là quan trọng nhất.”

Kiếp này, ngoài 10 tệ gửi về nhà mỗi tháng, cô ta đều để dành tiền lương của mình.

Chi phí học đại học rất tốn kém, cô ta không muốn đến một nơi mới mà không có nổi một bộ quần áo tử tế.

Còn về Hoắc Đình Châu, cô ta cần phải sớm có kế hoạch.

Nếu không thể cướp anh từ tay người khác, cô ta chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu mới ở trường đại học.

Hiện tại, cô ta vẫn còn trẻ đẹp, cô ta không tin kiếp này mình sẽ nghèo khổ như kiếp trước.

Lần này, cô ta nhất định phải sáng suốt, không thể để bị lừa dối thêm lần nữa, nếu không thật có lỗi với cơ hội trọng sinh này.

Vừa ăn trưa xong, Hình Tuyết chuẩn bị rời đi thì thấy hai bóng hình một nam một nữ bước xuống từ cầu thang.

Nhìn thấy bóng dáng mà mình hằng mong nhớ, tim Hình Tuyết đập loạn nhịp.

Đây chính là Hoắc Đình Châu thời trẻ, cao lớn, oai phong, đẹp trai, là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái bên cạnh anh, cô ta sững sờ tại chỗ.

Sao… sao... cô ấy sao lại xinh đẹp đến vậy?

Hơn nữa, tại sao lại quen mắt đến thế, hình như cô ta đã từng gặp ở đâu rồi.

Đang mải suy nghĩ, cô ta nghe thấy Dương Minh Trạch chạy xuống gọi: “Em gái, em quên túi xách, cầm lấy nhanh.”

Lúc này Tần Sương mới nhớ ra mình đã quên túi, vội vàng đưa tay ra nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh tư, anh lên ăn tiếp đi, em đi trước đây. Mai anh rảnh thì đến chỗ em chơi nhé.”

“Ừ, anh biết rồi, đi đi.”

Nhìn hai người rời đi, cuối cùng Hình Tuyết cũng nhớ ra cô gái này là ai.

Hơn nữa, nhà họ Dương đã có thêm một cô em gái từ khi nào mà cô ta không hề hay biết?

Kiếp trước hoàn toàn không có chuyện này, chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do sự trọng sinh của cô ta mang lại?

Hình Tuyết trở về nhà máy trong trạng thái mơ màng, nghĩ mãi mà không hiểu.

Chẳng lẽ cô ta thật sự phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu thương lấy người khác sao?

Nhưng hiện tại, cô ta suốt ngày đi làm, không có thời gian để tiếp cận anh.

Hơn nữa, quân đội không phải là nơi mà cô ta có thể tùy tiện ra vào.

Nếu nhà cô ta có quan hệ và tiền bạc, cô ta đã không bị động như vậy.

Đoàn văn công là một nơi tốt đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc cô ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Không ai biết được suy nghĩ của Hình Tuyết.

Dĩ nhiên, cho dù Tần Sương có biết, cô cũng chỉ cười khẩy mà thôi.

Ông trời cho cô ta cơ hội trọng sinh, thay vì nắm bắt thời gian để trau dồi kiến thức, cô ta lại chỉ nghĩ đến chuyện gả vào nhà giàu, thật không biết đầu óc cô ta nghĩ gì.

“Bảo bối, hôm nay anh vui lắm, em có vui không?”

“Anh nói xem? Ngốc ạ!”

“Bảo bối, hôm nay em đẹp lắm, sau này đừng cắt tóc ngắn nữa được không? Anh thích em để kiểu tóc này.”

Tần Sương liếc mắt: “Sao, tóc ngắn thì anh không thích em nữa à?”

“Bảo bối, dù em thế nào, anh cũng thích. Cho anh hôn một cái được không...”

“Ưm...”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 181: Chương 181



Tần Sương cảm thấy mình sắp phát điên. Không biết tên chó này học ở đâu mà lại có những chiêu trò khiến cô nóng bừng cả người. cô thật sự nghi ngờ anh đã đọc sách cấm.

Quả thực, để có thể phục vụ vợ yêu chu đáo hơn, Hoắc Đình Châu đã tìm hiểu không ít kiến thức về chuyện vợ chồng. Ngay cả chuyện chăn gối, anh cũng nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

Biết rằng không chỉ đàn ông có nhu cầu, mà phụ nữ cũng vậy, anh rất muốn chứng minh điều đó.

Nhìn cô gái nhỏ bé e lệ dưới thân, ánh mắt long lanh như nước, Hoắc Đình Châu say đắm không thôi. Anh thì thầm vào tai cô vài lời, khiến mặt cô đỏ bừng.

“Anh… sao anh lại như vậy chứ, thật là hư hỏng.”

“Chẳng lẽ bảo bối không muốn sao?”

Giọng nói trầm ấm của Hoắc Đình Châu không ngừng quyến rũ cô. Cuối cùng, không biết vì sao, Tần Sương lại ậm ừ đồng ý.

Hai người chìm đắm trong men say ái tình. Lần đầu tiên Tần Sương biết được, hóa ra còn có thể làm như vậy…

***

Thời gian dần trôi, trời cũng đã tối.

Hoắc Đình Châu chỉnh trang lại quần áo cho hai người. Anh ôm cô gái yêu dấu vào lòng, vẻ mặt thỏa mãn: “Bảo bối có hài lòng với màn thể hiện hôm nay của anh không?”

Tần Sương liếc xéo anh: “Anh im miệng đi, sau này bớt đọc mấy loại sách đó lại.”

Mặc dù vừa rồi cô cũng rất thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cô lại thấy xấu hổ. Nếu không phải ý chí kiên định, cô đã sớm ăn tươi nuốt sống tên chó này rồi.

“Ngày mai anh về đơn vị rồi phải không? Em cũng còn vài ngày nữa là phải đi. Nếu nhà anh có gì gửi cho Đình Xuyên, nhớ mang đến cho em nhé.”

“Được, anh biết rồi. Nhưng tối nay anh không thể ở cùng em được, anh còn có việc phải về nhà. Nhớ phải nghĩ đến anh đấy.”

“Ừ, đi đi.”

Lúc này, Tần Sương chỉ mong anh mau chóng rời đi, sợ rằng anh lại nổi hứng.

Cô thầm nghĩ, vẫn nên về quê sớm thì hơn, cô cần phải thanh tịnh một chút.

Nếu không, gần đây đầu óc cô toàn là những thứ vớ vẩn.

Sau khi Hoắc Đình Châu rời đi, Tần Sương thay đồ rồi ra ngoài. Thấy ba vẫn chưa về, cô tự hỏi chẳng lẽ ông vui quá nên uống say rồi ngủ lại nhà hàng?

Cô vội vàng mặc áo khoác, đi đến nhà hàng.

Nhưng vừa ra khỏi cửa không lâu, cô cảm thấy có người theo dõi mình.

Cô bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi đến nhà hàng, người phía sau vẫn không xuất hiện. cô thầm nghĩ có lẽ mình đã nhầm, người ta chỉ là đi ngang qua thôi.

Cô bước vào nhà hàng, đi thẳng lên lầu hai, thấy bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô xuống lầu, hỏi: “Xin chào, khách ở trên lầu đi từ lúc nào vậy?”

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô dâu mới sáng nay.

Cô ấy mỉm cười đáp: “Xin chào, khách đã đi được khoảng một tiếng rồi, cô có việc gì sao?”

“Không có gì, làm phiền rồi.”

Tần Sương hỏi xong liền đi ra ngoài. Xem ra ba cô đã đến nhà cũ, nếu không sau khi ăn xong chắc chắn ông ấy sẽ về nhà.

Nghĩ đến việc hôm nay ba và Hoắc Đình Châu cùng rời đi, cô tự hỏi chẳng lẽ ba cô lại muốn tạo không gian riêng tư cho hai người?

Và cô đã đoán đúng, quả thực Tần Phong đang tạo điều kiện cho hai người.

Vất vả lắm con gái ông mới dụ được một người đàn ông, cho dù không thể ăn thịt, uống chút canh cũng được chứ?

Đừng tưởng ông ấy không biết, hai đứa chúng nó lén lút tình tứ với nhau.

Vì vậy, thấy ba không có nhà, Tần Sương đành quay về.

Trên đường về nhà, cô lại cảm thấy có người theo dõi mình.

Cô thầm nghĩ, ngoài Âu Dương Hoành, hình như cô không đắc tội với ai.

Chẳng lẽ bị bọn buôn người để ý?

Cho đến khi sắp đến cửa nhà, người theo dõi vẫn không lộ diện.

Nhưng bọn chúng đã kiên nhẫn như vậy, cô cũng không thể ra tay trước.

Ít nhất cũng phải biết kẻ đó là ai đã.

Cô bước vào sân, sau đó nhanh chóng trèo tường ra ngoài.

Cô muốn xem kẻ đó là ai.

“Đại ca, chúng ta theo dõi lâu như vậy rồi, sao còn chưa ra tay? Bắt con nhỏ này đi, chắc chắn bán được bộn tiền.”

“Chát!”

“Mày ngu à? Bên kia trả tiền bảo chúng ta tìm cách hủy hoại thanh danh của con bé, mày lại muốn bán nó đi, mày muốn phá hỏng giao dịch à?”

“Ấy, đại ca, bên kia mới cho có mấy đồng, cực phẩm như thế này, bán đi một cái là có nhiều tiền hơn bên kia cho rồi.”

“Im miệng, tao là người có nguyên tắc, người ta nói sao thì chúng ta làm vậy. Còn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta muốn làm gì thì làm.”

Tên đàn em nghe đại ca nói vậy mới hiểu ra, đại ca muốn ăn cả hai đầu.

Xem ra là hắn đã nghĩ nhiều, đại ca vẫn là đại ca.

“Chúng ta đã theo dõi cả ngày rồi, khi nào mới ra tay đây?”

“Ngu ngốc, trước khi làm chuyện xấu phải thăm dò địa hình chứ. Nếu tối nay chỉ có một mình con bé ở nhà thì chẳng phải tiện hơn sao? Gấp cái gì, làm chuyện này phải cẩn thận, nếu không đại ca tao đã sớm vào tù ăn cơm nhà nước rồi.”

“Hì hì, tại trời lạnh quá, em chỉ hỏi thôi.”

“Được rồi, chúng ta quan sát thêm, nếu không có ai về, tối nay sẽ hành động.”

Nghe cuộc đối thoại của hai tên đó, ánh mắt Tần Sương tối sầm lại.

Hủy hoại thanh danh của cô, rốt cuộc là kẻ nào?

Cô không tin là Âu Dương Hoành, xem ra cô đã vô tình kết thêm thù oán mà không hề hay biết.

Nghĩ đến việc có người muốn tự chui đầu vào rọ, vậy thì tối mai cô sẽ tạo cơ hội cho bọn chúng.

Còn tối nay, ba cô sẽ về, chắc chắn bọn chúng sẽ không dám đến.

Cô trèo tường trở lại sân, đi thẳng vào phòng khách, chuẩn bị bữa tối.

Mặc dù cô không biết nấu ăn, nhưng vẫn biết nấu mì ăn liền và bún ốc bán thành phẩm.

Đã lâu không ăn bún ốc, cô mua luôn 10 gói trong cửa hàng.

Khi Tần Phong về đến nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

“Con gái, con dám lén ba ăn bún ốc.”

Nghe ba hỏi vậy, Tần Sương nhếch miệng: “Ba muốn ăn cứ nói với con là được mà, với lại con đâu có lén ba ăn, ba xem trên bàn còn nhiều thế này, muốn ăn thì tự nấu đi. Con đã mua nồi lẩu điện rồi, không cần phải ra bếp nhóm lửa, rất tiện. Lúc con về quê, ba cất mấy cái nồi này đi, sau này về muộn, ba cũng có cái để nấu mì.”

Tần Phong cởi áo khoác, quay người lại nói: “Để lại một cái nồi lẩu điện nhỏ là được, còn lại con mang đi hết đi, nhà thường xuyên không có người, không an toàn, lỡ bị trộm thì phiền phức lắm. Chỉ cần một cái nồi nhỏ để nấu mì là được rồi, dù sao cũng chỉ còn hơn một năm nữa là con về thành phố, trước đó tốt nhất đừng để xảy ra sơ suất gì. Lúc đi nhớ mang theo những thứ ở đây không có, không đâu an toàn bằng không gian của con.”

Tần Sương cũng nghĩ vậy, ba cô thường xuyên không ở nhà, nếu bị trộm thì đúng là phiền phức.

Vì vậy, cô nói: “Vậy thì đừng để lại gì cả cho an toàn.”

Ngày hôm sau, sau khi Tần Phong đi làm, Tần Sương lại đến bệnh viện. Thời gian của cô có hạn, nên cô muốn dành nhiều thời gian bên bà cụ nhất có thể.

Cô không quan tâm đến hai kẻ theo dõi, dù sao cũng chỉ là bọn lưu manh hạ đẳng, cô có thuốc giải, không sợ bị bọn chúng hạ thuốc mê.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 182: Chương 182



Sự trở về của cháu gái khiến tâm trạng bà cụ rất vui vẻ, vết thương cũng đang hồi phục tốt, chỉ vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Hai bác dâu thay phiên nhau chăm sóc bà cụ, ban ngày ông nội ở bệnh viện, tối thì về nhà nghỉ ngơi.

Mọi thứ đang dần đi theo hướng tốt đẹp.

Do gần đây Tần Sương về nhà, Tần Phong thường xuyên xin nghỉ phép, nên mấy ngày nay ông ấy phải tăng ca ở đơn vị, để lại một mình Tần Sương tự do tự tại.

Tối hôm đó, Tần Sương nằm trên giường, lặng lẽ chờ đợi bọn xấu đến.

Cô không biết việc phá hủy hang ổ của bọn chúng có mang lại bất ngờ gì không.

Đến khuya, Tần Sương đột nhiên mở mắt.

“Đại ca, em đã dò hỏi kỹ rồi, trong nhà chỉ có một mình cô ta, chúng ta cần phải căng thẳng như vậy sao?”

“Im miệng, cẩn thận muôn năm, nếu giữa đêm khuya đánh thức hàng xóm, mày muốn ăn cơm tù à?”

“Được rồi, vậy chúng ta nhanh lên, em sắp c.h.ế.t cóng rồi. Lát nữa đại ca lên trước, xong rồi đến em, cực phẩm xinh đẹp như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy k*ch th*ch.”

Nhìn tên đàn em xoa tay hớn hở, thật là không muốn nhìn.

Trước đây đâu phải chưa từng ngủ với gái, hôm nay lại làm như lần đầu tiên.

Nhưng khi hai tên đó còn đang lải nhải, Tần Sương đã lặng lẽ đứng sau lưng chúng.

Có lẽ hai tên đó quá lơ là, hoàn toàn không phát hiện ra có người đứng phía sau.

Khi hai tên đó đang thổi thuốc mê vào trong nhà, Tần Sương mới lên tiếng: “Hai người đang tìm tôi sao?”

Hai tên đang làm chuyện xấu, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, sợ đến mức đánh rơi đồ xuống đất.

“Ai?”

“Ai đang nói chuyện?”

“Hề hề…”

Hai tên đó lại nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại thì sợ đến mặt mày tái mét.

“A!”

“A! Ma!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Nhìn hai tên ngất xỉu, Tần Sương thật sự bất lực, chẳng lẽ cô đáng sợ đến vậy sao?

Cô sờ lên mặt, cảm nhận lớp bột mì và tương ớt, hình như giữa đêm khuya thế này đúng là hơi đáng sợ thật.

Nhưng hai tên này cũng quá nhát gan, cô còn chưa chơi đủ.

Cô đưa tay ra, mỗi tay xách một tên, kéo ra ngoài.

Cách âm ở đây không tốt lắm, cô sợ lát nữa đánh thức bọn chúng, sẽ làm ồn đến hàng xóm.

Cô đưa hai tên đó đến một căn nhà hoang không có người ở, sau đó vỗ cho bọn chúng tỉnh lại.

“Tỉnh dậy, tỉnh dậy, nếu không tỉnh lại, ta sẽ nhóm lửa nướng thịt đấy.”

Tên đại ca đã tỉnh lại từ lúc bị Tần Sương ném xuống đất.

Nhưng hắn ta sợ là nữ quỷ, nên cứ giả vờ ngất xỉu.

Kết quả, nghe thấy đối phương nói nhóm lửa nướng thịt, hắn ta không giả vờ được nữa.

Bọn chúng không muốn bị thiêu sống.

Câu đầu tiên hắn ta nói sau khi mở mắt là: “Cô là người hay là quỷ? Sao lại bắt chúng tôi?”

Tần Sương dùng tay áo che đèn pin, chiếu ánh sáng lên mặt mình. Cộng thêm lớp hóa trang, trong đêm tối thế này, trông cô thật sự rất đáng sợ.

Cho dù đối phương là hai người đàn ông, lúc này cũng sắp sợ tè ra quần.

“k*c k*c k*c… Hai người đã làm bao nhiêu chuyện xấu, chẳng lẽ không tự biết sao? Diêm Vương thấy tuổi thọ của hai người còn chưa hết nên không muốn bắt, nhưng hôm nay hai người lại dám hủy hoại đứa con của vận mệnh, vậy nên còn di ngôn gì không? Hôm nay chính là ngày hai người xuống địa ngục.”

“Hu hu… đại ca, em không muốn chết, em còn chưa lấy vợ, anh mau cầu xin cô ta đi, hu hu…”

Thấy đối phương đột nhiên khóc lóc, Tần Sương suýt chút nữa không nhịn được cười.

Cô thầm nghĩ, tên này cũng quá yếu đuối rồi, nói khóc là khóc, thật là bẩn thỉu!

“Đừng có kéo tao, tao cũng chưa lấy vợ, sao mày không đi cầu xin?”

“Hu hu… Anh là đại ca, gặp chuyện không phải nên đi đầu sao?”

“Vớ vẩn, nếu mọi chuyện tao đều đi đầu, vậy thì cần bọn đàn em như mày làm gì? Mày đã thấy vị hoàng đế nào gặp chuyện mà đi đầu chưa? Cho nên mày đi cầu xin cô ta đi.”

Nhìn hai tên đó đẩy qua đẩy lại, Tần Sương đành lên tiếng: “Im miệng hết cho ta, khai ra những chuyện xấu xa mà mình đã làm, thành khẩn khai báo, xử lý khoan hồng!”

“Ngài quỷ ơi, tôi nói, tôi biết đại ca của tôi đã làm những gì. Nhà hắn ta rất giàu, đều là tiền kiếm được từ việc buôn bán trẻ em. Tôi còn biết hắn ta đã ngủ với vợ của phó cục trưởng thành phố phía Đông, còn có…”

“Sang Đức, mày câm miệng cho tao, nếu không tao g.i.ế.c mày ngay bây giờ!”

“Đại ca, thành khẩn khai báo, xử lý khoan hồng, em khai thay anh, dù sao Diêm Vương cũng đang nhìn đấy, cho dù anh không nói, ngài ấy cũng biết. Em đang giúp anh, anh đừng có không biết điều.”

Sang Đức nói xong, còn không quên nịnh nọt Tần Sương.

Nhưng Tần Sương không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục hỏi: “Chuyện tối nay, ai sai khiến các người?”

“Ngài quỷ ơi, tôi biết, là một người phụ nữ, khoảng 17, 18 tuổi, nhưng chúng tôi không biết tên cô ta là gì. Ngài xem chúng tôi đã khai báo hết rồi, có thể tha cho chúng tôi một mạng không? Tôi chỉ là lính mới, chưa từng g.i.ế.c người, chỉ ngủ với hai cô gái, ngài làm ơn khai ân đi. Tôi đảm bảo sau khi về sẽ rửa tay gác kiếm, không bao giờ đồng lõa với đại ca nữa.”

Trâu Cường thấy Sang Đức khai báo hết, lòng như tro tàn, hắn không ngờ Sang Đức lại là kẻ như vậy, sớm biết thế hắn đã không nhận hắn ta làm đàn em.

Nhưng dù sao, vẫn phải cầu xin tha thứ.

Hắn không để ý đến Sang Đức, trực tiếp quỳ xuống dập đầu: “Ngài quỷ ơi, tôi có rất nhiều vàng bạc châu báu, ngài xem tôi có thể dùng chúng để đổi lấy mạng sống của mình không? Tôi đảm bảo sau khi về sẽ rửa tay gác kiếm, không làm chuyện xấu nữa. Nếu tái phạm, ngài hãy bắt tôi đi.”

Tần Sương nhếch mép, hai tên này thật chẳng thú vị chút nào.

Cô nói: “Vì hai người đã hối cải, bây giờ hãy nói cho ta biết chỗ cất giấu kho báu, nếu còn lần sau, ta đảm bảo sẽ cho hai người xuống 18 tầng địa ngục.”

“Cảm ơn ngài quỷ.”

“Cảm ơn ngài quỷ.”

Ban đầu, Tần Sương định g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên này, nhưng cô nghĩ thay vì g.i.ế.c người, chi bằng khiến bọn chúng tàn phế, dù sao cũng có câu ‘sống không bằng chết’ mà.

Sau khi Trâu Cường nói địa chỉ hang ổ, Tần Sương liền phế đi một chân của mỗi tên.

Dù sao hai tên này cũng đã có ý đồ với cô, nếu không làm gì thì không phải là phong cách của cô.

May mà nơi đây hẻo lánh, xung quanh không có người ở, nếu không tiếng kêu thảm thiết giữa đêm khuya chắc chắn sẽ dọa c.h.ế.t người.

Còn Tần Sương, sau khi rời khỏi căn nhà hoang, liền đi thẳng đến hang ổ của Trâu Cường, dù sao ở đó cũng có kho báu đang chờ cô.

Khi Tần Sương trở về nhà với đầy chiến lợi phẩm, mặt trời đã ló dạng. Cô nhìn đồng hồ, không ngờ mình đã lăn lộn đến sáng.

May mà bây giờ là mùa đông, cả đêm cô không gặp bất kỳ ai trên đường.

Còn về hai tên xấu xa kia, sống c.h.ế.t ra sao cũng không liên quan đến cô. Hiện tại, cô chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, không ai có thể đổ oan cho cô.

Hơn nữa, không có nhân chứng và vật chứng, cho dù hai tên đó tỉnh ngộ và muốn báo cảnh sát, cũng không có bằng chứng.

Vì vậy, dù sao hai tên này cũng là gieo gió gặt bão.

Cô ăn sáng trong phòng khách, sau đó về phòng ngủ bù.

Tối qua vốn đã không ngủ ngon, lại còn hưng phấn đi gây chuyện cả đêm, giờ đây cô buồn ngủ vô cùng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 183: Chương 183



Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả Dương Minh Trạch đến gõ cửa cũng không nghe thấy.

Ở một nơi khác, sau khi thua bạc đến đỏ mắt, cuối cùng Âu Dương Hoành cũng quyết định ra tay với nhà họ Dương.

Trưa hôm đó, ông ta đến bệnh viện thăm dì, sau khi ra khỏi bệnh viện, liền đi thẳng đến nhà cũ của nhà họ Dương.

May mắn là Dương Minh Thần đã cho người theo dõi ông ta, biết được ông ta đến nhà cũ, anh ấy lập tức cùng em trai thứ hai trở về nhà.

Kết quả, vừa về đến nhà, họ thấy Âu Dương Hoành lén lút trèo tường ra ngoài.

“Anh cả, có bắt ông ta không?”

Dương Minh Thần nheo mắt: “Đừng manh động, vào nhà xem ông ta đã giấu gì trong nhà chúng ta, sau đó lục soát tất cả các phòng. Còn về người cậu này, để sau rồi tính.”

“Được, vậy chúng ta phải nhanh lên, em cảm thấy người của cục công an sẽ sớm đến khám xét.”

“Em nói đúng, nhanh vào nhà kiểm tra.”

Hiện tại hai anh em không có thời gian để ý đến Âu Dương Hoành, chỉ nghĩ đến việc người cậu này sẽ dùng cái gì để hãm hại nhà họ Dương.

Và rốt cuộc là ai đã cho ông ta lợi ích, khiến ông ta đích thân vu oan cho nhà họ Dương.

Xem ra gần đây nhà họ Dương đã bị người ta nhắm đến.

***

Dương Minh Trạch không tìm thấy Tần Sương ở nhà, về đến nhà thì thấy hai anh trai đang lục tung mọi thứ.

“Hai người không đi làm, ở nhà làm gì vậy?”

“Minh Trạch, không kịp giải thích, mau tìm xem trong nhà có đồ cấm gì không, nhanh lên!”

“Cái gì? Đồ cấm? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không kịp giải thích, mau tìm đồ đi, để sau rồi nói.”

Thấy anh cả gấp gáp như vậy, Dương Minh Trạch biết đây chắc chắn là chuyện khẩn cấp, liền tìm kiếm cùng hai anh trai.

Cuối cùng, Dương Minh Huy tìm thấy một vài cuốn sách tiếng nước ngoài được bọc trong vải đen ở thư phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh cả, tìm thấy rồi, nhưng để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên tìm thêm.”

“Được, anh và Minh Thần tiếp tục tìm, em đi đốt sách đi.”

“Được, em đi ngay.”

Sau khi ba anh em kiểm tra xong một lượt, có người gõ cửa.

Ba anh em nhìn nhau, chỉnh trang lại quần áo, Dương Minh Thần đứng dậy đi mở cửa.

“Ai đó?”

“Mở cửa, mau mở cửa, chúng tôi là người của cục công an, nhận được tố cáo, nhà các người cất giấu đồ cấm, chúng tôi đến để kiểm tra!”

Nghe thấy câu trả lời, Dương Minh Thần thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Anh mở cửa, lạnh lùng nói: “Các anh nói nhận được tố cáo, tôi muốn biết ai đã tố cáo, có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng, các anh đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

Người đàn ông dẫn đầu tên là Lương Vĩ, là tay sai đắc lực của lãnh đạo cục công an.

Cấp trên đã nhắm đến tài sản của nhà họ Dương từ lâu, nếu không phải gia đình này sống kín tiếng, ít giao du với người ngoài, họ đã không phải đợi đến bây giờ mới ra tay.

Vì vậy, giờ đây có được nhược điểm, đương nhiên Lương Vĩ không khách sáo: “Chúng tôi chỉ kiểm tra định kỳ, mong các anh hợp tác.”

“Nếu người tố cáo vu khống, Lương Vĩ tôi sẽ xin lỗi các anh.”

Dương Minh Thần biết những người này giống như miếng cao dán chó, anh ấy càng không cho bọn họ kiểm tra, bọn họ càng nghi ngờ.

Nhưng với tư cách là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương, Dương Minh Thần đáp: “Kiểm tra không thành vấn đề, nhưng người vào nhà, tôi muốn kiểm tra người trước, dù sao trước đây cũng có người mang theo đồ riêng để vu oan giá họa. Chỉ cần anh Lương đồng ý, nhà họ Dương chúng tôi không có gì phải nói.”

Những năm trước, không ít gia đình bị hãm hại, vì vậy cho dù nhà anh ấy đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh ấy cũng không dám đảm bảo những người này trong sạch.

Nếu không cẩn thận, mắc bẫy của bọn họ, nhà họ Dương có mười miệng cũng không thể thanh minh.

Lương Vĩ nghe anh ấy nói vậy, trong lòng cũng có chút tức giận, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt bọn họ sao?

Mang theo đồ riêng, chẳng phải là nói bọn họ đang vu oan giá họa sao?

Nhưng đã đến nước này, người ta đã cẩn thận như vậy, hắn cũng không thể phản bác.

Hắn chỉ chờ lát nữa tìm được đồ cấm, xem nhà họ Dương còn vênh váo được nữa không.

Hắn lạnh lùng nói: “Ba người các anh để họ kiểm tra, sau đó vào nhà lục soát, nhớ đừng làm hỏng đồ đạc của người ta, nếu không tự móc tiền túi ra đền.”

“Vâng, thuộc hạ biết rồi.”

Thấy đối phương đồng ý nhanh như vậy, Dương Minh Thần thầm nghĩ quả nhiên là có vấn đề.

Nhưng dù sao, anh ấy vẫn phải cẩn thận, những người này chuyên làm những chuyện bỉ ổi, trong cả cục công an, người tốt chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số đều đã bị tha hóa.

Sau khi Dương Minh Thần kiểm tra xong ba người, anh ấy cho họ vào nhà.

Lương Vĩ và hai người còn lại đứng đợi ở cửa.

Âu Dương Hoành quay trở lại, lúc này đang trốn sau một gốc cây lớn cách nhà cũ của nhà họ Dương không xa.

Ban đầu, ông ta không muốn làm như vậy, nhưng người kia nói, chỉ cần ông ta đồng ý, sau này nhà cũ của nhà họ Dương sẽ thuộc về ông ta, còn cho ông ta thêm 2000 tệ tiền mặt.

Nghĩ đến món nợ cờ b.ạ.c của mình, lại nghĩ đến thái độ của dì, ông ta đã không cưỡng lại được cám dỗ, ra tay với nhà họ Dương.

Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng chuyện của nhà họ Dương vẫn thu hút sự chú ý của không ít hàng xóm xung quanh.

Khi thấy người của cục công an, mọi người đều tỏ ra đồng cảm với nhà họ Dương.

Dù sao hiếm có gia đình bị cục công an nhắm đến nào được bình an.

May mắn là sau khi mọi người xem náo nhiệt một lúc, những người vào lục soát đã đi ra.

“Báo cáo, không tìm thấy đồ cấm.”

“Báo cáo, không tìm thấy đồ cấm.”

“Báo cáo, có thể tố cáo là giả, nhà họ Dương rất sạch sẽ, không có đồ cấm gì cả.”

Nghe báo cáo của ba thuộc hạ, Lương Vĩ cau mày, chẳng lẽ người kia không thành công, đang đùa giỡn bọn họ?

Nhưng có nhiều người ở đây chứng kiến, thuộc hạ đều nói không có, hắn cũng không thể nói gì thêm, dù sao cũng đã lục soát rồi, nếu nói tiếp, chẳng phải là chứng tỏ bọn họ có vấn đề sao.

Vì vậy, dù không cam lòng, hắn cũng phải nói: “Anh Dương, hôm nay đã làm phiền, có gì đắc tội mong anh thứ lỗi.”

“Hừ, tốt nhất là các anh đã lục soát kỹ càng, đừng có ngày mai lại nói có người tố cáo rồi đến lục soát nữa. Tuy nhà họ Dương chúng tôi không phải gia đình quyền quý, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, mời đi cho!”

Dương Minh Thần đóng sầm cửa lại, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo từ lúc nào.

Chỉ suýt chút nữa nhà họ Dương đã xong đời.

Âu Dương Hoành đáng chết, lần này cho dù có bà nội che chở cũng không xong.

Suýt chút nữa nhà họ Dương đã đi theo vết xe đổ của những người kia, tan cửa nát nhà.

Khi anh ấy bước vào phòng khách, hai em trai cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Anh cả, nguy hiểm thật, may mà chúng ta hành động nhanh, nếu không thì tiêu đời rồi. Sao ông ta lại có thể đối xử với chúng ta như vậy, thật không phải là người!” - Dương Minh Trạch tức giận nói.

Rõ ràng là người một nhà, sao ông ta lại nhẫn tâm ra tay?
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 184: Chương 184



“Đừng nói nữa, sau này tốt nhất nên để một người ở nhà, mặc dù hôm nay đã thoát nạn, nhưng không chắc những người đó sẽ không ra tay nữa.”

“Anh cả, mấy ngày nay em sẽ không ra ngoài, để em nói với em gái, em sẽ không đến chỗ nó chơi nữa, tin rằng em gái sẽ hiểu.”

Vừa dứt lời, lại có người gõ cửa.

Ba anh em nhìn nhau, chẳng lẽ bọn họ lại quay lại?

Cuối cùng, Dương Minh Thần đứng dậy đi ra ngoài hỏi: “Còn chưa xong à? Không phải đã kiểm tra rồi sao?”

“Anh cả, là em.”

Ban đầu, Tần Sương nghĩ chỉ có anh ba ở nhà, nhưng nghe thấy giọng nói và ngữ khí bực bội của anh cả, có vẻ như đã xảy ra chuyện.

Tối qua cô về muộn, nên sáng nay anh tư đến mà cô không biết, vừa tỉnh dậy cô đã đến nhà cũ.

Xem ra giấc ngủ này của cô đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

Nghe thấy giọng em gái, Dương Minh Thần vội vàng mở cửa, dịu dàng nói: “Sao em lại đến đây?”

“Anh cả, nhà mình xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vào phòng khách nói chuyện.”

Nói chuyện bên ngoài không an toàn, lỡ có người rình mò ở góc tường, bị nghe thấy thì phiền phức.

Tần Sương đi vào phòng khách, thấy cả ba anh trai đều ở nhà, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Nếu không, giờ này anh cả và anh hai phải đang đi làm.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nói xong chúng ta cùng bàn bạc cách giải quyết.”

“Đúng vậy, em gái rất thông minh, hơn nữa võ công cũng cao cường, biết đâu em gái sẽ có cách giải quyết tình huống khó khăn này.” - Dương Minh Trạch tiếp lời.

“Em gái, nhà họ Dương chúng ta bị cục công an nhắm đến, vừa rồi Âu Dương Hoành lén lút đến nhà ta giấu đồ, nếu không phải chúng ta đã cho người theo dõi ông ta, thì bây giờ nhà ta đã bị lục soát rồi.”

“Hơn nữa, bao nhiêu năm nay bình an vô sự, chúng ta cũng luôn sống kín tiếng, vậy tại sao bây giờ những người đó lại không nhịn được nữa?”

“Nhà họ Dương chúng ta cũng có chút gia sản, chẳng lẽ những người đó nhắm đến tài sản của nhà ta?”

“Hơn nữa, có thể Âu Dương Hoành đã bị bọn họ sai khiến, anh chỉ biết ông ta nợ rất nhiều tiền cờ bạc, còn lại thì thật không hiểu.”

Dương Minh Thần là anh cả, nhưng năng lực có hạn.

Mấy anh em bọn họ có thể giữ gìn gia nghiệp đã là không dễ dàng.

Đặc biệt là trong thời đại đặc biệt này, nếu gặp thời thuận lợi, họ đã không phải chịu uất ức như vậy.

Nghe anh cả nói xong, Tần Sương chìm vào suy nghĩ.

Theo lý mà nói, bây giờ cục công an đã bắt đầu suy thoái, cấp trên cũng đang đàn áp.

Chẳng lẽ những người đó muốn kiếm chác một khoản trước khi bị sa thải?

Nhưng cũng không đúng, nếu muốn kiếm tiền, hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, cũng không cần tên vô dụng Âu Dương Hoành đó đích thân ra tay.

Chẳng lẽ các anh trai đã vô tình đắc tội với ai mà không biết?

Những người đó giống như chó dại, một khi bị cắn, cho dù không c.h.ế.t cũng sẽ bị lột da.

Nhà họ Dương đã sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn, hôm nay bọn họ ra về tay trắng, chắc chắn sẽ còn chiêu trò khác.

Cô không thích ngồi chờ chết, thay vì suốt ngày căng thẳng, chi bằng tìm ra nguồn gốc, trực tiếp diệt trừ.

Nghĩ thông suốt điều này, Tần Sương mới lên tiếng: “Anh cả, chúng ta chia nhau hành động, xem xem kẻ đứng sau người đàn ông dẫn người đến hôm nay là ai, chỉ có diệt trừ nguồn gốc, nhà họ Dương chúng ta mới được yên ổn. Hơn nữa, thời gian của em và anh tư không còn nhiều, tốt nhất nên xử lý con ch.ó dại này trước khi chúng em đi, như vậy chúng em về quê cũng không phải lo lắng cho các anh. Còn về tên vô dụng Âu Dương Hoành đó, tối nay tìm thời gian đánh cho ông ta tàn phế là được, dù sao cũng là người thân, g.i.ế.c c.h.ế.t thì không tốt. Vậy các anh thấy sao?”

Ba anh em nghe em gái nói xong, cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là nhắc đến chuyện g.i.ế.c người, ít nhiều họ cũng có chút kiêng kị.

Họ không muốn em gái dính m.á.u tanh, vì vậy Dương Minh Huy lên tiếng: “Vậy mấy tên ở ủy ban cách mạng để anh lo, cho dù không g.i.ế.c chết, cũng phải đánh cho tàn phế. Còn về cậu, các em cứ tùy ý xử lý, thế nào?”

“Không được, võ công của anh hai không bằng em, chắc chắn nhà bọn chúng có nuôi côn đồ. Em đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tìm ra kẻ đứng sau, tối nay sẽ dùng thuốc mê hạ gục bọn chúng, những kẻ làm nhiều chuyện ác đều đáng chết.”

Tần Sương biết võ công của các anh trai không cao, nên tốt nhân là để cô làm chuyện mạo hiểm này.

Hơn nữa, với võ công của cô, cho dù bị phát hiện, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng có thể trốn thoát.

Vì vậy, vẫn nên để cô chuyện nguy hiểm này thì tốt hơn.

Ba anh em nghe em gái nói xong, Dương Minh Thần nhỏ giọng hỏi: “Em gái, nói cho anh cả biết, có phải em đã từng g.i.ế.c người rồi không?”

“Vâng, các anh cũng biết ngoại hình của em, nếu không có võ công phòng thân, bây giờ em đã c.h.ế.t từ lâu rồi, vì vậy những kẻ ác đều đáng chết!”

Nghe những lời cay đắng của em gái, ba anh em đau lòng không thôi.

Hóa ra trước khi về nhà, em gái đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Giống như em gái nói, nếu không đủ mạnh mẽ, người c.h.ế.t chính là em gái.

Hơn nữa, thời buổi này, ngày nào cũng có người chết, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thấy em gái đã từng g.i.ế.c người, Dương Minh Huy nói: “Vậy anh đi điều tra, sau khi tra ra, anh sẽ đi cùng em, ít nhất anh có thể cảnh giới cho em.”

“Được, vậy anh và anh cả mau đi đi, dù sao cũng đang là giờ làm việc.”

“Được, vậy nhà cửa phiền em gái lo liệu trước.”

“Đi đi, tối nay em sẽ ở đây, sau khi giải quyết xong mọi chuyện em sẽ về.”

“Được.”

***

Ở một nơi khác, sau khi đưa người về ủy ban cách mạng, Lương Vĩ lập tức đi tìm đại ca của mình.

Dù sao nhiệm vụ đại ca giao cho đã không hoàn thành, hắn không biết mình có bị mắng hay không.

Đến một căn nhà yên tĩnh, vừa bước vào sân, Lương Vĩ đã nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ bên trong.

“Cốc cốc cốc, đại ca, Lương Vĩ đến rồi.”

“Cho hắn vào.”

Người đàn ông trung niên bên trong vỗ vào m.ô.n.g cô gái, bảo cô ta đi xuống trước.

Sau đó, hắn ta bưng trà lên, vừa thấy Lương Vĩ bước vào, liền hỏi: “Đã bắt được nhà họ Dương chưa?”

“Đại ca, có chút vấn đề, người của chúng ta không tìm thấy gì ở nhà họ Dương, hoặc là Âu Dương Hoành lừa chúng ta, hoặc là nhà họ Dương đã đề phòng trước, vì vậy nhiệm vụ ngài giao cho không những không hoàn thành, mà còn đánh động đối phương.”

“Rầm! Vô dụng! Việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được, nuôi các ngươi để làm gì?!”

Nhìn chiếc bàn trà bị đập vỡ, Lương Vĩ sợ hãi quỳ xuống.

“Đại ca, tha mạng, lần này thật sự không phải lỗi của chúng tôi, nhà họ Dương quá cảnh giác.”

Người đàn ông trung niên xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, một lúc lâu sau mới nguôi giận, nói: “Ngươi dẫn người đi tìm Âu Dương Hoành, tiền của ta không dễ lấy như vậy, cho ông ta thêm một cơ hội, nếu vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, kẻ vô dụng thì không cần giữ lại nữa.”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Lương Vĩ đi ra ngoài, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo, vừa rồi hắn thật sự sợ đại ca tức giận thì sẽ b.ắ.n c.h.ế.t hắn.

Trước đây hắn đã từng chứng kiến đại ca nổi giận, may mà lần này vẫn còn đường lui.

Sau khi ra khỏi nhà, hắn lập tức sai đàn em đi tìm Âu Dương Hoành.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 185: Chương 185



Lúc này, Âu Dương Hoành còn chưa biết tai họa sắp ập đến, ông ta đang cầm số tiền người kia đưa cho, đánh bạc trong sòng bạc.

Ông ta đã đánh bạc đến đỏ mắt, đặc biệt là sau khi từ nhà họ Dương trở về, thấy bên đó không có chuyện gì xảy ra, trong lòng càng thêm bực bội.

***

Ở một nơi khác, Hình Tuyết đang làm việc, cũng liên tục thất thần.

Cô ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, không biết bên kia đã thành công chưa.

Chỉ cần cô gái kia không còn trong sạch, chắc chắn Hoắc Đình Châu sẽ không lấy cô gái kia nữa, chỉ cần anh độc thân, cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận.

Cô ta đã tìm người sắp xếp đường đi nước bước, mặc dù không thể vào đoàn văn công, nhưng vẫn còn suất làm y tá trong quân đội.

Chờ cô ta vào quân đội, bán công việc này đi, ba mẹ cô ta sẽ không còn thúc giục chuyện xem mắt nữa.

Dù sao, ở nơi đó, chỉ cần câu được một người đàn ông nào cũng là rùa vàng.

Bất kỳ ai cũng tốt hơn so với những người làm công bên ngoài này.

Dù sao thì bát cơm sắt cũng có sự khác biệt.

Đáng tiếc, đến tối, khi cô ta lại đi tìm người, mới phát hiện ra hai tên vô dụng kia đã tàn phế.

***

Tần Sương nằm dài cả ngày ở nhà họ Dương, chỉ đọc sách.

Ngay cả bệnh viện cô cũng không đến.

Đến tối, ông nội về nhà, biết chuyện xảy ra hôm nay, liền triệu tập cả nhà họp gia đình.

Gần đây dù thế nào, mọi người cũng phải cẩn thận, đặc biệt là chỗ làm việc, sau khi về nhà, phải kiểm tra kỹ lưỡng.

Sợ rằng bọn chúng không thể ra tay ở nhà cũ của nhà họ Dương, sẽ giở trò ở văn phòng của họ.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ngay cả Tần Sương cũng không nghĩ đến điều này.

Đến tối, sau khi mọi người đã ngủ say, Tần Sương lại thay đồ đi đêm, đi thẳng đến ủy ban cách mạng.

Dù sao, những người này đã dám nhắm đến nhà họ Dương, thì đáng chết.

Mục đích của cô tối nay không phải là tìm đồ, mà là tìm người đàn ông tên Lương Vĩ kia, dùng Hương Ảo Ảnh để hỏi ra kẻ đứng sau.

Cô không hi vọng các anh trai có thể tìm ra kẻ đứng sau.

Chờ đến lúc họ tìm ra, cô đã phải về quê rồi.

May mà anh cả đã miêu tả ngoại hình của người đàn ông đó cho cô, sau khi hỏi han vài vòng, cuối cùng cô cũng biết được nơi ở của Lương Vĩ từ một người trực ban đêm.

Tần Sương nhanh chóng di chuyển, rất nhanh đã đến nơi.

Nhìn căn nhà hai gian độc lập, Tần Sương đeo găng tay, trực tiếp trèo tường vào.

Khi tìm thấy Lương Vĩ, hắn đang ôm người đẹp ngủ say sưa.

Thấy vậy, Tần Sương trực tiếp đốt Hương Ảo Ảnh, chờ đến lúc có tác dụng, cô bắt đầu hỏi những điều mình muốn biết.

Trong mơ Lương Vĩ tưởng rằng mình gặp tiên nữ, vì vậy khi tiên nữ hỏi, hắn không hề suy nghĩ, khai báo tất cả những gì mình biết.

Sau khi có được thông tin, Tần Sương mua thêm một gói Hợp Hoan Tán trong cửa hàng, cho Lương Vĩ uống một liều lớn, sau đó rời khỏi đây.

Mặc dù người đàn ông này chỉ là con cờ của người khác, nhưng m.á.u tươi trên tay hắn cũng không ít hơn những người lính nơi biên cương.

Vì vậy, với loại người xấu này, cô sẽ không nương tay, chắc chắn khi thuộc hạ của hắn phát hiện ra, hắn đã c.h.ế.t vì trúng gió, đi gặp Diêm Vương rồi.

Có được thông tin mình muốn, tối nay Tần Sương không vội vàng đi tìm người kia.

Cô nghĩ đến sáng mai sẽ đi dò la cùng anh tư trước.

Với loại rắn độc thâm hiểm này, cô sẽ không lơ là cảnh giác.

Có thể đứng vững ở Kinh Đô này, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Tần Sương vừa về phòng, đã thấy anh hai đang ở trong phòng mình.

“Em gái, cuối cùng em cũng về rồi, nói đi, tối muộn thế này em đi đâu vậy?”

Tần Sương tháo găng tay và mũ, nhỏ giọng nói: “Ngày mai Lương Vĩ sẽ bị phát hiện đã chết, em cũng đã hỏi ra kẻ đứng sau, sáng mai em và anh tư sẽ đi dò la trước, tối mai sẽ hành động. Hơn nữa, tối mai tốt nhất anh hai nên đến nhà em ngủ một đêm, dù sao em có thể trèo tường, e là anh hai thì không được.”

Dương Minh Huy nhếch mép, tại sao anh lại không được, chỉ là trèo tường thôi mà, em gái coi thường anh quá.

Nhưng nghĩ đến chuyện tối mai, đến nhà em gái ở quả thật tiện hơn.

Anh ấy nói: “Vậy thì tối mai tan làm anh sẽ đến thẳng nhà em, còn em tư cũng dẫn theo đi, ít nhất cũng có thể cảnh giới.”

“Được, vậy anh hai về nghỉ ngơi đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm.”

“Được, em gái ngủ ngon.”

Sau khi anh hai đi, Tần Sương c** q**n áo, lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tần Sương và anh tư đến bệnh viện thăm bà nội, sau đó hai người rời khỏi bệnh viện.

Dù sao thời gian cúng rất cấp bách, bọn họ còn nhiều việc phải làm.

Nhưng hôm nay trên đường có nhiều người tuần tra, hỏi ra mới biết, sáng nay khi thuộc hạ phát hiện ra Lương Vĩ, hắn vẫn còn thoi thóp.

Kết quả, không biết vì sao, vừa vào bệnh viện hắn đã chết.

Người nhà của hắn khăng khăng rằng hắn bị hại chết, vì vậy trên đường mới có nhiều người tuần tra như vậy.

Báo cáo khám nghiệm tử thi của bệnh viện kết luận hắn c.h.ế.t vì trúng gió.

Nếu bà nội và Lương Vĩ không nằm cùng một bệnh viện, có lẽ Tần Sương đã có thể xem náo nhiệt.

Chỉ có Dương Minh Trạch là có chút phấn khích: “Em gái, em nói xem có phải tên này làm nhiều chuyện xấu, đến ông trời cũng không nhìn nổi, nên mới c.h.ế.t như vậy không?”

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy, c.h.ế.t thì chết.”

“Ừm ừm, anh vui quá. Mà chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đi ngắm cảnh, đi thôi.”

Theo lời khai của Lương Vĩ hôm qua, Tần Sương đưa Dương Minh Trạch đến căn nhà hẻo lánh kia.

Nhìn từ xa, nơi đây quả thật có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng bóng người thấp thoáng trong phòng gác cổng đều lọt vào mắt Tần Sương.

Quả nhiên, kẻ đứng sau không đơn giản, xem ra tối nay chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi mới được.

“Em gái, em biết ai sống ở đây không?”

“Biết, tối nay sẽ đưa anh đến đây cảnh giới, bây giờ chúng ta đi tìm Âu Dương Hoành tính sổ trước.”

Tần Sương không quên tên vô ơn kia, dám đến bệnh viện chọc giận bà nội, cô nhất định phải dạy dỗ loại súc sinh này.

Ông ta thích đánh bạc như vậy, cô sẽ đánh gãy hai tay ông ta, xem ông ta còn đánh bạc được nữa không.

Không phải ông ta thích vu oan giá họa, rất giỏi chạy trốn sao? Vậy thì cô sẽ đánh gãy hai chân ông ta, để cả đời ông ta làm người tàn phế.

Chỉ cần ông ta không chết, thì không có vấn đề gì.

Hai người trở về thành phố, Dương Minh Trạch đưa em gái về nhà mình, kết quả Âu Dương Hoành đang đánh vợ con ở nhà.

“Anh Hoành, nhà mình thật sự không còn tiền nữa, anh đừng đánh nữa.”

“Hu hu… Bố ơi đừng đánh chúng con…”

Gần đây Âu Dương Hoành lại thua sạch số tiền vừa kiếm được, ông ta đã đánh bạc đến mức mất trí.

Lúc này, ông ta chỉ muốn có tiền để tiếp tục đánh bạc.

“Anh Hoành, nhà mình thật sự không còn tiền, cho dù anh đánh c.h.ế.t em, em cũng không có tiền.” - Vợ của Âu Dương Hoành hét lên.

Bà ta không ngờ gia đình mình lại trở nên như thế này, rõ ràng trước đây cuộc sống rất tốt, tại sao ông ta lại đi đánh bạc?

Bà ta hận ông ta, tại sao ông ta không c.h.ế.t đi!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 186: Chương 186



Tần Sương và anh tư cùng những người hàng xóm khác lén nhìn qua khe tường, thầm nghĩ Âu Dương Hoành thật không phải là người.

Vì đánh bạc mà ngay cả vợ con cũng không nhận ra, quả thật đáng chết.

Tiếng khóc trong sân vọng ra không ngừng, những người hàng xóm xem kịch cũng chửi bới không thôi.

“Em gái, khi nào chúng ta ra tay?”

“Đừng vội, lát nữa chắc chắn ông ta sẽ ra ngoài kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta sẽ trùm bao tải.”

“Được, vậy đợi thêm một lát, nhưng người cậu này của em, thật không phải là người, sao trước đây chúng ta không phát hiện ra nhỉ?”

“Ông ta ngụy trang quá tốt, cho nên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ai biết được bên trong có phải là lòng dạ đen tối hay không.”

Tần Sương ghét nhất loại đàn ông bạo hành gia đình, ban đầu cô chỉ định đánh cho ông ta một trận, đánh gãy tay chân là được, nhưng bây giờ cô muốn cắt lưỡi ông ta.

Ông ta mắng chửi người khác giỏi như vậy, chi bằng làm người câm đi.

Cuối cùng, màn bạo hành gia đình cũng kết thúc, Âu Dương Hoành ra khỏi nhà.

Nếu không phải mùa đông mặc nhiều quần áo, chắc chắn vợ con của ông ta phải nhập viện rồi.

Thấy ông ta đi rồi, Tần Sương kéo anh tư đuổi theo.

Âu Dương Hoành đánh bạc cả đêm, lại uống không ít rượu, lúc này đi đường loạng choạng.

Tần Sương và anh tư theo dõi hai con phố, cuối cùng cũng tìm được địa điểm thích hợp.

“Anh tư, anh đến đầu ngõ canh chừng, em đi xử lý ông ta.”

“Được, em gái cẩn thận nhé.”

“Yên tâm, em đảm bảo sẽ khiến cả đời này ông ta không đánh bạc được nữa.”

Hai người chia nhau hành động, Tần Sương lấy chiếc bao tải đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra, nhân lúc Âu Dương Hoành không để ý, trùm lên người ông ta.

“A! Ai?”

“Bịch!”

“Á, cứu mạng, g.i.ế.c người…”

“Bịch bịch bịch!!!”

“Rắc!”

“Á!!!!!!”

Tần Sương ra tay rất tàn nhẫn, loại người như ông ta sống chỉ lãng phí không khí, nếu không phải có quan hệ huyết thống, cô thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.

Tiếng kêu thảm thiết trong ngõ nhỏ vang lên không ngừng, Âu Dương Hoành bị đánh đến mức hấp hối.

Cuối cùng, Dương Minh Trạch gọi vài tiếng, Tần Sương mới buông tay, nhanh chóng rời đi.

Hai người vừa ra khỏi ngõ, đã có vài người đi tới.

Họ nghe thấy tiếng kêu cứu, nên mới dẫn người đến xem.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bị trùm bao tải trong ngõ, mọi người đều sững sờ.

Giữa ban ngày ban mặt mà bị trùm bao tải, rốt cuộc người này đã đắc tội với ai?

Hơn nữa, cũng không biết người này đã c.h.ế.t hay chưa.

Một người đàn ông gan dạ tiến lại gần, sờ lên cổ ông ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn sống, đi báo cảnh sát đi, chúng ta không quản được.”

Họ đều là những người dân bình thường, không có tiền đưa ông ta đến bệnh viện.

Bệnh viện bây giờ rất thực dụng, không có tiền thì chờ chết.

Hơn nữa, bọn họ đã báo cảnh sát cứu ông ta một mạng, như vậy là tốt lắm rồi.

Sau khi rời đi, Tần Sương và anh tư đi theo những người dân xung quanh quay trở lại.

Dù sao anh tư vẫn chưa tận mắt chứng kiến thảm trạng của ông ta, nhất định phải nhìn tận mắt mới yên tâm.

Khi công an đến, Âu Dương Hoành mới được đưa đi.

Nhưng khi công an đến nhà tìm người thân của ông ta, mới phát hiện vợ con ông ta đã ôm tiền bỏ trốn từ lâu.

Quãng đời còn lại, Âu Dương Hoành chỉ có thể lang thang xin ăn trên đường phố như một kẻ ăn mày.

Bệnh viện tịch thu nhà của ông ta, sau khi chữa trị xong, khi chi phí hết, họ liền vứt ông ta ra ngoài một cách tàn nhẫn.

Sau này, khi nhà họ Dương nhận được tin tức, Âu Dương Hoành đã c.h.ế.t cóng ở phía Đông thành phố.

Sau khi xử lý xong Âu Dương Hoành, Tần Sương và anh tư vui vẻ trở về nhà.

Đặc biệt là Tần Sương, sau khi trút giận, cả người cô đều thoải mái.

“Anh tư, anh nói xem em ra tay có quá tàn nhẫn không?”

“Em gái, em đâu có đánh c.h.ế.t ông ta, có gì mà tàn nhẫn, ông ta chỉ là một con súc sinh. Nhưng chuyện này, chúng ta biết là được rồi, đừng nói với bà nội, mặc dù ông ta không phải là người, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà nội, anh sợ bà nội sẽ buồn.”

Tần Sương liếc mắt: “Anh thấy em giống kẻ ngốc sao? Bệnh tình của bà nội vừa mới ổn định, chuyện nhỏ này đương nhiên bà nội không nên biết. Chỉ tiếc là ông ta đã thua sạch gia sản, nếu không ít nhiều gì chúng ta cũng có chút thu nhập”

“Khụ…” Dương Minh Trạch che miệng: “Em gái, nếu em thiếu tiền, anh cho em tiền tiêu vặt, anh tư có.”

“Anh tư, em có tiền, em chỉ cảm thán thôi, gia sản lớn như vậy, trong nháy mắt đã không còn gì, cho nên cờ bạc, m* t** chính là nguyên nhân khiến gia đình tan nát. Anh là anh tư của em, sau này anh tuyệt đối không được động vào những thứ này, biết chưa? Nếu không người tiếp theo bị trùm bao tải có thể là anh đấy.”

Không phải Tần Sương dọa anh, cô thật sự có thể làm được.

Nếu các anh trai có ai ngu ngốc, cô không ngại đánh cho tàn phế rồi nuôi cả đời.

Ít nhất tàn phế một người, hạnh phúc cả gia đình.

Từ xưa đến nay, cờ bạc, m* t** đã hại không biết bao nhiêu người, mặc dù kiếp trước nhà cô cũng có sòng bạc, nhưng đó là bất đắc dĩ, nhà cô không gài bẫy hại người là tốt lắm rồi.

Còn về m* t**, nhà cô tuyệt đối không dính líu, vì ba cô rất ghét, nên cho dù nhà cô có liên quan đến xã hội đen, cũng không bao giờ động đến m* t**.

Hai người trở về nhà Tần Sương, bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm.

Bây giờ là tháng Giêng, thời tiết vẫn lạnh giá như cũ.

Nếu không nhóm lửa sưởi ấm, thật sự sẽ c.h.ế.t cóng.

Tối đến, khi Dương Minh Huy tan làm, Dương Minh Trạch lập tức chia sẻ với anh hai về chiến tích hôm nay.

Biết em gái đã đánh cho cậu tàn phế, Dương Minh Huy chỉ cười khẩy.

Anh ấy thầm nghĩ đánh tàn phế cũng tốt, như vậy sau này sẽ không phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của ông ta nữa, bà nội cũng sẽ không phải tức giận vì ông ta nữa.

Anh hỏi: “Em gái, tình hình bên kia thế nào rồi? Tối nay có hành động không?”

“Vâng, tối nay hành động.”

“Hành động gì cơ? Mấy đứa nhóc các em, dám làm chuyện lớn mà không rủ hai anh, có phải da thịt ngứa ngáy rồi không?”

Ba người nghe thấy giọng anh ba, quay đầu lại thì thấy không biết anh cả và anh ba đã vào từ lúc nào, vừa hay nghe thấy những lời họ vừa nói.

“Anh cả, sao hai anh vào được?” - Dương Minh Trạch tò mò hỏi.

“Hừ, mấy đứa còn dám nói, chuyện lớn như vậy mà không bàn bạc với bọn anh, tự ý hành động, đúng là cánh cứng cáp rồi, gan cũng to ra rồi.”

Là anh cả nhà họ Dương, anh ấy cũng không phải kẻ ngốc, gần đây mấy đứa em này cứ lén lút, rõ ràng là đang làm chuyện xấu, cộng thêm việc tối nay không ai về nhà cũ ở, anh ấy biết ba đứa này đang gây chuyện.

Anh ấy và em trai thứ ba trèo tường vào, vừa hay nghe được tin tức chấn động này.

Thật không biết nên nói gì, giữa ban ngày ban mặt mà dám trùm bao tải đánh người, cũng chỉ có em gái là không đi theo con đường bình thường.

Tần Sương lên tiếng: “Nếu anh cả và anh ba cũng đến rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện, em mời các anh ăn bún ốc, đảm bảo là món ngon mà các anh chưa từng được ăn.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 187: Chương 187



Cô cười gian xảo, thật muốn xem phản ứng của các anh trai lát nữa, dù sao lần đầu tiên cô ăn, cũng thấy khó chịu không thôi.

Mấy anh trai nghe em gái nói vậy, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nghĩ đến món ngon nào mà khiến em gái nhớ mãi không quên.

Sau đó, họ thấy Tần Sương bê bếp than vào, đặt nồi lên rồi bắt đầu đun nước.

“Các anh trông chừng nhé, em đi lấy bún ốc, anh tư đi lấy bát đũa, sẽ xong ngay thôi.”

Khi Tần Sương quay lại phòng khách, mấy người thấy em gái ôm một đống đồ ăn vặt đóng gói đi vào.

“Đây là cái gì? Sao bọn anh lại chưa từng thấy?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ đây là bún ốc em nói sao? Thật sự chưa từng ăn.”

“Em đã ăn rồi, rất ngon.” - Dương Minh Trạch may mắn được ăn một lần, giờ thấy em gái lại ăn bún ốc, cũng có chút mong đợi.

Cho đến khi nước sôi, Tần Sương cho bún ốc vào nồi, mấy anh em mới biến sắc.

Dương Minh Thần nghi ngờ cuộc đời: “Em gái, hôi như vậy thật sự có thể ăn sao?”

“Yên tâm, em đâu có hại các anh, đây là đồ ngon, bên ngoài không mua được, nếu không phải các anh là anh trai ruột, em cũng không nỡ cho các anh ăn đâu. Nếu ba em ở nhà, chắc chắn ông ấy sẽ vui mừng phát điên.”

Ba anh em nhìn nhau, nghĩ rằng em gái đã nói có thể ăn, vậy thì cứ chờ xem sao.

Chắc chắn em gái sẽ không ép họ ăn thứ dơ bẩn để trêu chọc họ.

Cho đến khi Tần Sương nói đã xong, mới gắp bún cho mọi người.

Dương Minh Trạch nóng lòng cho vào miệng.

“Ưm… vẫn là hương vị đó, ngon quá.”

Thấy em trai tư tận hưởng, lại thấy em gái ăn ngon lành, ba anh em đành nhắm mắt nếm thử.

Nhưng sau khi ăn một miếng, họ mới phát hiện, loại bún này chỉ có mùi hôi, khi ăn vào miệng thì không hề hôi, hơn nữa vị cay cay, quả thật là món ngon chưa từng được nếm thử.

Thấy các anh trai nhanh chóng chấp nhận bún ốc, Tần Sương cười nói: “Thế nào, ngon chứ? Ăn xong bữa này, lần sau các anh muốn ăn còn không biết đến bao giờ.”

“Em gái, thứ này cũng lấy từ miền Nam sao? Lần sau có thể lấy cho bọn anh một thùng về ăn không, mùa đông ăn món này thật sự rất ngon.”

“Anh hai, thứ này thật sự khó kiếm, nếu em kiếm được thì em đã ăn thường xuyên rồi.”

Không phải Tần Sương keo kiệt, thời đại này còn chưa có món ăn này, có cô ở đây, ăn một chút cũng được, dù sao ăn xong cô sẽ xử lý sạch sẽ.

Nếu các anh trai tùy tiện ăn ở nhà, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Vì vậy, hiện tại chỉ có thể giải thích như vậy, muốn ăn thì phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi đất nước mở cửa kinh tế, cô sẽ mở một nhà máy sản xuất bún ốc để phục vụ mọi người.

Khi mọi người sắp ăn xong, sau khi gõ cửa không thấy ai trả lời, Hoắc Đình Châu liền trèo tường vào.

Chưa mở cửa, anh đã ngửi thấy mùi hôi của bún ốc.

Anh mở cửa phòng khách, bước vào nói: “Sương Sương, các em dám lén anh ăn bún ốc, anh cũng muốn ăn.”

“Ơ… sao anh lại đến đây? Trong đơn vị không bận sao?”

Hoắc Đình Châu cởi áo khoác, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Sương: “Nhớ em nên đến thăm em, dù sao mấy ngày nữa các em sẽ về quê rồi, lần sau gặp lại còn không biết đến bao giờ.”

“Cũng đúng, anh đợi em đi lấy bún ốc cho anh, vừa hay bọn em vừa ăn xong, nước trong nồi vẫn còn nóng, có thể nấu ngay.”

“Được, vậy thì cảm ơn Sương Sương.”

Mấy anh vợ thấy Hoắc Đình Châu đến vào lúc này, đều không cho anh sắc mặt tốt.

Tên đàn ông cướp em gái đi, thật đáng ghét.

Nhưng Hoắc Đình Châu mặt dày, không hề để ý đến sắc mặt của mấy anh vợ.

Dù sao vợ cũng là của anh, ai cản cũng vô dụng.

Tối hôm đó, sau khi mọi người ăn xong, Tần Sương mới lên tiếng: “Ban ngày em và anh tư đã đến đó xem xét, trong sân quả thật có nuôi không ít côn đồ, nhưng em có thuốc, tối nay chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t tên đại ca bên trong là được, những người khác không cần g.i.ế.c chết, các anh thấy sao?”

“Các em muốn g.i.ế.c ai?” - Hoắc Đình Châu đột nhiên hỏi.

Anh chỉ mới mấy ngày không đến, sao lại đột nhiên muốn g.i.ế.c người?

Tần Sương giải thích: “Gần đây nhà họ Dương gặp chút chuyện, có người muốn hãm hại chúng em, vì vậy sau khi tìm ra kẻ đứng sau, em nghĩ chỉ có diệt trừ nguồn gốc, nhà họ Dương mới được yên ổn.”

“Người này là ai? Anh có chút tò mò, hắn ta nhắm đến bảo bối gì của nhà họ Dương?”

“Người này tên là Nhạc Hàm Chương, không biết anh có từng nghe qua không?”

Hoắc Đình Châu nghe thấy cái tên này, nghĩ mãi cũng không nhớ ra người này là ai.

Có lẽ bình thường anh ở trong quân đội, không mấy quan tâm đến chuyện bên ngoài, nên thật sự không biết.

Nhưng có thể đứng vững ở ủy ban cách mạng, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Chắc chắn bao nhiêu nạn nhân ở Kinh Đô trước đây cũng có liên quan đến người này.

Anh nói: “Nếu các em muốn gây chuyện, vậy thì tính anh vào một suất, dù sao dám vươn tay dài như vậy, chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.”

“A Châu, như vậy không tốt đâu, dù sao chúng em và anh cũng khác nhau, anh còn đang mặc quân phục.”

Hoắc Đình Châu cúi đầu nhìn bộ quân phục, bất đắc dĩ nói: “Cởi ra là được, dù sao cũng là trừ gian diệt ác, không coi là trái với lương tâm.”

Mặc dù anh bảo vệ tổ quốc, nhưng thỉnh thoảng trừ hại cho nhân dân, cũng không coi là có lỗi với bộ quân phục này.

Thế giới này, có rất nhiều góc khuất đen tối, không ít người phải chịu khổ cực.

Vì người này dám động đến vảy ngược của vợ anh, anh không ngại ra tay giúp họ loại bỏ chướng ngại vật.

Sau đó, sáu người bàn bạc kế hoạch, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Dù sao tối nay phải đi gây chuyện, nhất định phải ngủ cho ngon giấc.

Hoắc Đình Châu ở trong phòng Tần Sương, ôm cô hôn lấy hôn để, khiến cô liên tục trợn mắt.

“Nếu anh không buồn ngủ thì ra ngoài đi, em buồn ngủ rồi, không được quậy phá nữa.”

“Được, không hôn nữa, ngủ đi, anh ôm em.”

Nghĩ đến việc tối nay phải ra ngoài, Hoắc Đình Châu đành kìm nén d*c v*ng, ngoan ngoãn ôm vợ vào lòng ngủ, ai bảo vợ nhỏ sắp tức giận chứ.

Haiz… thiệt thòi cho anh quá!

Khi đêm khuya thanh vắng, Tần Sương lấy ra mấy bộ đồ đi đêm, chính là quần áo màu đen.

Cô đưa cho các anh trai thay, sau đó nhân lúc trời tối, lặng lẽ rời đi.

Do địa điểm hơi xa, khi mọi người đến nơi, đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngay cả Tần Sương vì đi nhanh cũng thở hổn hển.

“Kia, kia là nhà đó, nhưng trời tuyết lớn như vậy, ban đêm đi đường chắc chắn sẽ có tiếng động, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Đình Châu nhìn lớp tuyết dày dưới chân, thầm nghĩ đúng là một vấn đề.

Nhưng đi chân trần qua đó có lẽ không sao.

Anh nhỏ giọng nói: “Vậy em đưa thuốc mê cho anh, anh cởi giày, đi chân trần qua đó sẽ không có tiếng động lớn, đợi anh hạ gục bọn chúng, các em hãy qua sau, được không?”

“Như vậy có bị đông cứng chân không?” - Tần Sương lo lắng hỏi.

Trời lạnh như vậy, nếu chân anh bị đông cứng, cô sẽ rất đau lòng.

“Không sao, chỉ một lát là được, hơn nữa đã đến đây rồi, không thể cứ đứng đây lo lắng được.”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy có thể làm được, dù sao cũng chỉ một lát, chắc sẽ không có vấn đề gì.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 188: Chương 188



Sau khi Tần Sương đưa thuốc mê cho Hoắc Đình Châu, anh cởi giày, đi về phía căn nhà.

Quả nhiên, đi chân trần không hề có tiếng động.

Anh lặng lẽ đến gần phòng gác cổng, không nói hai lời, thổi thuốc mê vào trong.

Hạ gục được bao nhiêu thì hạ gục, nếu thật sự đánh động đối phương, thì chỉ có thể đối đầu trực diện.

Sau khi thành công, Hoắc Đình Châu quay đầu ra hiệu cho Tần Sương và những người khác.

Mọi người mới đứng dậy, nhanh chóng đi tới.

Tần Sương chu đáo giúp anh đi giày trước.

“Không sao chứ? Chân có bị đông cứng không?”

“Không sao, chưa đông cứng, nghỉ một lát là được, chúng ta mau vào trong đi.”

“Ừ, che mặt kín vào, trèo tường vào, ai không biết trèo tường thì đợi em mở cửa.”

Tần Sương dứt lời, liền trèo tường vào.

Cô quan sát xung quanh, thấy không có ai tuần tra, mới đưa tay mở cổng.

“Mau vào đi, các anh ở lại canh gác sân trước, em và A Châu đến sân sau, dù nghe thấy tiếng động gì, không có lệnh của bọn em, tuyệt đối không được qua đó, biết chưa?”

“Được, hai đứa cẩn thận nhé.”

Tần Sương dặn dò các anh trai xong, liền đến sân sau cùng Hoắc Đình Châu.

Sau khi xử lý những tên côn đồ khác, khi sắp đến gần phòng chính, họ bị con ch.ó trong nhà phát hiện.

Tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu…” vang lên.

Nhạc Hàm Chương trong phòng lập tức mở mắt.

Tần Sương và Hoắc Đình Châu nhìn nhau, thầm nghĩ hỏng rồi, xem ra chỉ có thể đối đầu trực diện.

Dù sao cũng đã đến nước này, nếu không giải quyết triệt để, sau này sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Nhạc Hàm Chương lấy khẩu s.ú.n.g lục dưới gối ra, khoác áo khoác lên, cẩn thận mở cửa, nhìn ra ngoài.

Sau đó, hắn ta hét lên: “Lão Lưu! Lão Lưu!”

Gọi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời, cuối cùng Nhạc Hàm Chương cũng phát hiện ra có người đột nhập vào sân.

Hơn nữa, có lẽ những tên côn đồ kia đã bị hạ gục.

Hắn ta lo lắng đóng cửa lại, lật tấm ván trên giường, nhảy xuống dưới.

Hắn ta không biết đối phương có bao nhiêu người, vì có thể lặng lẽ đột nhập vào, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Hắn ta cũng tự biết, những năm qua mình đã làm nhiều chuyện xấu, ngay cả kẻ thù cũng không đếm xuể.

Nếu không, hắn ta đã không đưa vợ con đi nơi khác, chỉ để được an toàn.

Nhưng đã an toàn nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày này cũng đến.

Tần Sương và Hoắc Đình Châu vừa nghe thấy tiếng gọi của đối phương, cũng không vội vàng lộ diện, cho đến khi không còn động tĩnh, Tần Sương mới nhỏ giọng nói: “Bọn chúng có súng, chúng ta cẩn thận một chút, em không muốn trúng đạn nữa, nếu không em sẽ tức c.h.ế.t mất.”

Nghĩ đến việc ở đây mình đã trúng đạn ba lần, Tần Sương có chút sợ hãi.

Nếu không phải cơ thể cô tốt, có lẽ cô đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Đặc biệt là những người này, sao đi đâu cũng có vũ khí nóng, thật là đau đầu.

May mắn là lần này Hoắc Đình Châu đi đầu, lăn vào phòng trước.

Kết quả, anh phát hiện trong phòng không có ai.

Ngay cả khi Tần Sương đi vào sau, cũng phát hiện ra điều bất thường.

“A Châu, trong phòng này chắc chắn có mật thất hoặc cơ quan tẩu thoát, mau tìm đi, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy thoát.”

“Được, chia nhau ra tìm.”

Tần Sương vừa tìm kiếm cơ quan, vừa thu những đồ vật có giá trị vào không gian.

Những thứ này đều là đồ cổ mà bọn chúng cướp bóc được.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô không dám tin, người này lại để cả một phòng đầy đồ cổ để ngủ.

Cho đến khi phát hiện ra điều bất thường trên giường, Hoắc Đình Châu mới nói: “Sương Sương, em đến xem, có phải chiếc giường này chính là lối vào không?”

Nghe thấy Hoắc Đình Châu gọi, Tần Sương quay người, nhanh chóng đi tới.

Cô quan sát kỹ một lúc, sau đó nói: “Lật nó lên, chắc chắn là ở đây.”

Hoắc Đình Châu lật tấm ván giường lên, quả nhiên phát hiện ra một lối vào.

Nhưng bên trong tối om, hai người không dám tùy tiện đi xuống.

Dù sao đối phương cũng có súng, nếu ngu ngốc nhảy xuống, chắc chắn là tự chui đầu vào rọ.

Cuối cùng, Tần Sương đành mua một quả l.ự.u đ.ạ.n choáng trong cửa hàng, cô muốn làm mù mắt đối phương.

Hoắc Đình Châu thấy trong tay cô đột nhiên xuất hiện thứ gì đó, liền sững sờ.

“Sương… Sương Sương, đây là?”

“Suỵt, anh nhắm mắt lại, không có lệnh của em, không được mở mắt, biết chưa?”

Thứ này chói lắm, nếu không cẩn thận làm mù mắt, khóc cũng không kịp.

Hoắc Đình Châu biết đây không phải lúc để hỏi han, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thấy anh đã chuẩn bị xong, Tần Sương không chần chừ, rút chốt an toàn, ném quả l.ự.u đ.ạ.n choáng xuống dưới.

Tiếng “bùm” vang lên.

Rất nhanh, bên dưới truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kêu này càng thêm chói tai.

Ngay cả Hoắc Đình Châu cũng giật mình.

“A Châu, xuống dưới bắt hắn ta, lúc này hắn ta đang rất đau đớn, đây là đèn pin, nhanh lên!”

Hoắc Đình Châu không kịp hỏi kỹ, cầm lấy đèn pin, nhảy xuống dưới.

Nghe lời vợ, chắc chắn sẽ được ăn ngon, vì vậy anh không hề suy nghĩ, lập tức thực hiện mệnh lệnh.

May mắn là sau khi nhảy xuống, anh thấy Nhạc Hàm Chương che mắt, lăn lộn trên đất, ngay cả s.ú.n.g lục cũng rơi xuống đất.

Nếu không biết Sương Sương đã ném thứ gì đó xuống, anh không dám tin, trên đời lại có loại vũ khí có thể làm mù mắt người ta như vậy.

Anh nhặt khẩu s.ú.n.g lục trên đất lên, đi đến trước mặt Nhạc Hàm Chương.

Nhìn kẻ thảm hại trước mặt, Hoắc Đình Châu có chút thương hại hắn ta, tại sao hắn ta lại đi chọc giận vợ anh chứ, giờ thì hay rồi, đáng đời!

Tần Sương thấy Hoắc Đình Châu xuống dưới lâu mà không thấy động tĩnh gì, liền lấy một chiếc đèn pin khác, nhảy xuống theo.

“Sao em lại xuống đây? Nguy hiểm lắm, mau lên đi.”

“Không sao, em xem ở đây có gì. Cho tên này một cái c.h.ế.t thống khoái đi, dù sao bây giờ hắn ta sống cũng chỉ là đau khổ.”

Lựu đạn choáng không phải trò đùa, ai trúng chiêu cũng không chịu nổi, vì vậy đau dài không bằng đau ngắn, xem cô tốt bụng chưa.

Nhạc Hàm Chương không ngờ rằng mình lại c.h.ế.t ở đây.

Hắn ta cũng không ngờ đối phương lại có loại vũ khí như vậy, sớm biết thế đã không trốn trong mật thất.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, đến lúc c.h.ế.t hắn ta vẫn còn hối hận.

Tần Sương liếc nhìn kẻ đã c.h.ế.t với ánh mắt khinh bỉ, sau đó bắt đầu lục tung mọi thứ.

Mặc dù đồ đạc ở đây không nhiều, nhưng món nào cũng là đồ quý giá.

Không để ý đến phản ứng của Hoắc Đình Châu, cô vung tay thu hết bảo vật trong mật thất vào không gian.

Cảnh tượng này khiến Hoắc Đình Châu tưởng mình hoa mắt.

Anh dụi mắt thật mạnh, mở mắt ra nhìn lại, phát hiện mình không nhìn nhầm.

Anh thầm nghĩ chẳng lẽ vợ nhỏ là tiên nữ trên trời, xuống trần gian để trải qua kiếp nạn?

Dù sao khi còn đi học, anh cũng đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình.

Sau khi thu hết đồ đạc, Tần Sương quay đầu nói với Hoắc Đình Châu: “Có gì muốn hỏi, về nhà em sẽ nói cho anh biết, chúng ta nên đi thôi, em định đốt căn nhà này, anh có ý kiến gì không?”

“Không… không có, em thích là được.”

Dù sao người cũng đã chết, thay vì để người khác phát hiện, chi bằng hủy t.h.i t.h.ể diệt vết tích.

Còn về những người bên ngoài, tùy vào số phận của bọn họ, dù sao cũng không phải người tốt.

Nếu Diêm Vương muốn bắt bọn họ đi, thì cũng đành chịu.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 189: Chương 189



Sau đó, Tần Sương đổ một ít xăng xuống tầng hầm, rồi leo lên trên cùng Hoắc Đình Châu.

Sau khi thu gom gần hết đồ đạc, Tần Sương châm lửa đốt nhà.

Nhìn ngôi nhà bốc cháy, Hoắc Đình Châu thầm nghĩ, sau này đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với vợ mình, thủ đoạn của cô quả thật nhiều vô số kể.

Bốn anh trai ở sân trước, nhìn thấy phía sau bốc cháy, đều có chút lo lắng, sợ em gái bị thương, về nhà sẽ không biết ăn nói thế nào với ông bà.

May mắn là không lâu sau, hai người xuất hiện trước mặt họ.

Tần Sương tháo khăn che mặt, cười nói: “Thu dọn tàn cuộc, rút lui, lập tức sẽ có người đến đây.”

“Ồ ồ ồ, được, xóa dấu chân ngay.”

Sáu người vừa rút lui vừa xóa dấu chân, sau khi rời đi không lâu, quay đầu nhìn lại, nơi đó đã trở thành biển lửa.

Nếu Tần Sương không đổ xăng thì ngọn lửa sẽ không cháy lớn như vậy.

Nhưng nhìn con ch.ó đang canh giữ dưới chân, Tần Sương có chút bất lực.

Con chó c.h.ế.t tiệt này đã đánh động đối phương, không biết nó lại chạy theo họ ra ngoài từ lúc nào.

Hoắc Đình Châu nhìn con ch.ó nhỏ, nói: “Sương Sương, đây là chó Ngao Tây Tạng con, giờ nó không còn chủ, hay em mang về quê nuôi để giữ nhà?”

Nghe thấy hai chữ “Ngao Tây Tạng”, Tần Sương mới cẩn thận quan sát, không ngờ ở đây lại có giống chó tốt như vậy, may mà nó còn nhỏ, nếu là chó trưởng thành, vừa rồi họ đã phải đánh nhau một trận.

Chó Ngao Tây Tạng rất trung thành và bảo vệ chủ.

Cô hỏi: “Mày có muốn về nhà với tao không? Nếu muốn thì bắt tay tao, nếu không muốn thì đừng giơ chân lên.”

Chó Ngao Tây Tạng nghiêng đầu nhìn Tần Sương, cảm thấy người phụ nữ này muốn bắt cóc nó.

Nhưng trên người cô ấy thơm quá, nó rất muốn đi theo.

Thấy nó mãi không có phản ứng, Tần Sương định đứng dậy, thì chó Ngao Tây Tạng giơ chân lên, ra hiệu muốn đi.

Trời lạnh như vậy, nếu nó không tìm cho mình một mái ấm, chẳng lẽ muốn c.h.ế.t cóng sao?

“Gâu gâu…”

“…”

“Mày là chó, học tiếng sói tru cái gì, mày muốn dọa c.h.ế.t người à?”

“Gâu…” Đánh chó, đồ xấu xa.

“Sau này mày tên là Lão Lục, nhìn mày ngốc nghếch thế kia.”

Nghe cái tên mà Tần Sương đặt, mấy anh trai ngơ ngác, nhưng em gái thích là được.

Nhân lúc trời chưa sáng hẳn, sáu người một chó nhanh chóng trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, mua thức ăn cho chó con, Tần Sương mới cởi giày lên giường.

Thấy Hoắc Đình Châu ngây người đứng đó, Tần Sương cười nói: “Lên đây, em nói cho anh biết bí mật của em.”

“Được, nhưng nếu ảnh hưởng đến em, thì không cần nói cũng được.”

Anh rất yêu Tần Sương, không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu chuyện này có hại cho cô, anh thà không biết.

Cho đến khi hai người nằm trên giường, Tần Sương mới lên tiếng: “Em không phải người của thế giới này, ba em cũng vậy, linh hồn của chúng em đến từ thế giới tương lai, anh có sợ không?”

“Thế giới tương lai?”

“Đúng vậy, là thế giới vài thập kỷ sau, kiếp trước vì báo thù cho ba, em đã c.h.ế.t chung với kẻ thù, sau đó mở mắt ra, em đã đến đây một cách khó hiểu. Lúc mới đến, em cũng rất hoang mang, dù sao em và ba đã quen sống nương tựa vào nhau, không còn ai yêu thương em nữa, em cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Nhưng đã khó khăn lắm mới được trọng sinh, em cũng không thể để mình c.h.ế.t thêm lần nữa, vì vậy em đã xử lý những người thân cực phẩm của nguyên chủ, rồi xuống nông thôn. Có lẽ ông trời thương hại em, em lại gặp được ba mình, chính là Tần Phong bây giờ. Hơn nữa, cơ thể này của bọn em, không chỉ trùng tên với kiếp trước, mà ngay cả ngoại hình cũng giống nhau. Còn về việc em có thể biến ra đồ vật, thu đồ vật, đó là bàn tay vàng của em, chính là tiên thuật không tồn tại trên thế giới này, em có một không gian rộng lớn, vì vậy em đã thu những bảo vật đó vào không gian. Còn về những món ăn mà anh chưa từng thấy, là một bàn tay vàng khác của em, là một cửa hàng hệ thống có thể mua đồ vô hạn bằng tiền. Anh có thấy em là yêu quái không?”

Tần Sương nói xong, liền chờ đợi câu trả lời của Hoắc Đình Châu.

Cô biết chuyện này khó tin, nhưng sau này hai người sẽ kết hôn, sống cùng nhau, để anh biết sớm cũng tốt.

Nếu anh không chấp nhận thân phận của cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu tình cảm này.

Nhưng sau khi nghe xong, Hoắc Đình Châu không những không sợ hãi, mà còn có chút phấn khích.

Bởi vì đây là điều mà anh chưa từng thấy, con người luôn tò mò về những điều chưa biết.

Chỉ cần ở bên nhau không gây hại cho nhau, anh có thể chấp nhận.

Anh hỏi: “Em sẽ không đột nhiên rời bỏ anh chứ?”

“Sẽ không, cơ thể bên kia đã nổ thành tro bụi, cho dù em muốn quay về, cũng không có cơ thể để chứa linh hồn của em, vì vậy có lẽ em sẽ sống đến già, c.h.ế.t đi ở đây, anh có bằng lòng ở bên em mãi mãi không?”

“Anh bằng lòng, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, tuyệt đối không phản bội em.”

Lúc này Hoắc Đình Châu rất kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Sương, vừa căng thẳng vừa sợ hãi sẽ không còn được gặp cô nữa.

Anh chưa từng yêu một người nào như vậy, vất vả lắm mới tìm được cô gái mình yêu trong biển người mênh mông, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.

Chỉ là thay đổi linh hồn thôi mà, cho dù vợ anh là hồ ly tinh, anh cũng bằng lòng nuông chiều cô.

Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, câu này không phải nói đùa.

Lúc này, anh cảm thấy mình có tố chất của một hôn quân, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng.

Sau khi mọi chuyện ở Kinh Đô đã được giải quyết, bà cụ xuất viện, cũng đến ngày Tần Sương và Dương Minh Trạch phải trở về.

Hôm đó, Hoắc Đình Châu xin nghỉ phép vài tiếng, mua một ít quà tặng cho Tần Sương.

Mặc dù biết cô không thiếu thứ gì, nhưng anh vẫn muốn cưng chiều cô gái nhỏ của mình.

Tần Phong xoa đầu con gái, cười nói: “Ba ở Kinh Đô đợi con trở về.”

“Vâng, một năm nữa con sẽ quay lại.”

Nhìn theo chuyến tàu dần khuất xa, mọi người mới rời đi.

Trên đường về, mọi chuyện khá thuận lợi, ngoài việc gặp phải vài kẻ cực phẩm, thì không có chuyện gì lớn xảy ra.

Khi sắp xuống tàu, Tần Sương phát hiện hai người đàn ông lén lút xách theo một chiếc túi lớn, ánh mắt né tránh.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy bên trong túi là người.

Chiếc túi mềm oặt, cộng thêm ánh mắt né tránh của bọn chúng, ngoài việc nghĩ đến điều đó, cô thật sự không nghĩ ra được điều gì khác.

Cô nói với Dương Minh Trạch: “Anh tư, anh đến nhà nghỉ thuê hai phòng trước đi, em ra ngoài làm chút việc, xong sẽ quay lại tìm anh.”

Nghe vậy, Dương Minh Trạch lập tức căng thẳng: “Em gái, chẳng lẽ em lại phát hiện ra kẻ xấu sao?”

Tần Sương nhướng mày: “Anh đoán xem? Nhưng anh yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em đi một lát sẽ về.”

“Em gái à, em cũng phải cẩn thận đấy, anh tư không giúp được gì, nhưng em nhất định không được để bị thương, nếu không đánh lại được thì bỏ chạy, biết chưa? Thật sự không được thì chúng ta đi tìm công an, nhớ chưa?”

Thấy anh tư lo lắng, Tần Sương đành an ủi: “Yên tâm, em biết chừng mực, anh mau đi đi, em phải đi đuổi theo người ta.”

Tần Sương dứt lời, không để ý đến anh tư nữa, nhanh chóng đuổi theo.

Kiếp này, cô ghét nhất là bọn buôn người.

Rõ ràng đều là người, có lúc cô thật sự không hiểu tại sao lại có kẻ lòng dạ độc ác đến vậy.

Từ khi đến thế giới này, cô đã gặp không ít loại người này, trật tự xã hội thật sự cần phải được cải thiện.

Khi Tần Sương đuổi kịp hai người đó, thấy bọn chúng đã lên một chiếc xe tải nhỏ, nhân lúc đối phương không chú ý, cô chui vào gầm xe, bám vào khung gầm.

Nếu không nhờ gầm xe tải đủ cao, cô thật sự không bám được.

Chiếc xe tải nhỏ chạy khoảng một tiếng, cuối cùng dừng lại ở một sân rộng.

Lúc này, Tần Sương gần như đã đông cứng.

Nếu không nhờ cô mặc nhiều quần áo, lại còn dán miếng dán giữ nhiệt, có lẽ cô đã rơi xuống xe từ giữa đường.

“Anh Vũ, lần này hàng đều là thượng phẩm, gần đây em tìm gái không có tiền, có thể bán nhanh không?”

“Nhìn mày kìa, đợi anh liên lạc với người mua, sẽ bán ngay, nhưng hàng tốt đương nhiên không thể vội vàng, nếu không đối phương ép giá, chúng ta sẽ lỗ vốn.”

“Vâng vâng vâng, em biết, chỉ là em hơi gấp, hay là anh Vũ cho em vay trước một ít tiền, em đã nhịn cả tháng nay rồi, thật sự không chịu nổi nữa.”

Vũ Trí thấy tên đàn em như vậy, đành lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn ta: “Tiêu pha tiết kiệm một chút, cho dù không có vợ, cũng không thể hoang phí như vậy, không chừa đường lui, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trên người đàn bà.”

“Hì hì, em biết chừng mực, vậy mấy đứa trẻ phiền anh Vũ, em đi trước đây.”

Vũ Trí nhìn tên thuộc hạ này, cũng có chút ghét bỏ.

Nếu không phải bây giờ không có ai để sai khiến, hắn ta sẽ không tìm một tên háo sắc như vậy để làm việc.

Đợi những người khác đưa bọn trẻ đến phòng bên cạnh, hắn ta mới về phòng bảo người làm cơm, chuẩn bị uống rượu.

Còn Tần Sương, đợi mọi người vào nhà xong, mới từ từ bò ra khỏi gầm xe.

Cô xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé đã đông cứng, quan sát xung quanh, sau đó tìm một căn phòng không có người để trốn.

Chờ đến khi hồi phục lại, cô mới nghĩ cách xử lý bọn chúng.

Nhưng nghe cuộc đối thoại vừa rồi của bọn chúng, hiện tại những đứa trẻ này vẫn an toàn.

Sau đó, cô nghĩ đến việc hang ổ lớn như vậy, lại nằm ở ngoại ô thành phố, nếu nói cấp trên không bao che, cô thật sự không tin.

Đã biết địa điểm, Tần Sương không vội vàng ra tay.

Nhân lúc đối phương không chú ý, cô trèo tường nhảy ra ngoài.

Cô không thể để anh tư đợi lâu, hơn nữa bây giờ vẫn là ban ngày, chỉ có thể quay về hội hợp với anh tư trước, rồi tối nay sẽ quay lại.

Nghĩ đến việc đã lâu không gặp Đường Thành, cô định lát nữa sẽ mang một ít quà Tết đến thăm dò.

Dù sao đến thành phố rồi, Tết cũng không đến thăm, giờ đã đến đây, nhất định phải đến nhà ông ấy một chuyến.

Khi Dương Minh Trạch ngóng trông ở cửa lần thứ sáu, cuối cùng cũng thấy em gái quay về.

Thấy anh tư đang ngóng trông ở cửa, Tần Sương bước nhanh đến, nói: “Anh tư, ngoài trời lạnh như vậy, sao anh không ở trong phòng đợi, em đã nói là em sẽ cẩn thận mà.”

“Anh không yên tâm về em, giờ thấy em bình an trở về, anh mới yên tâm hơn một chút.”

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, sắp c.h.ế.t đói rồi.”

“Được.”

Dương Minh Trạch không hỏi nhiều, dù sao nếu em gái muốn nói, anh ấy không hỏi em gái cũng sẽ nói, vì em gái không muốn nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng vui vẻ làm người hồ đồ.

Sau khi hai anh em ăn no, Tần Sương mang theo anh tư và quà đến hiệu sách.

Bây giờ vẫn chưa hết tháng Giêng, không biết ông Đường có ở đó không.

Nếu ông ấy không có ở đó, tối nay chỉ có thể tự mình ra tay.

Khi hai người đến hiệu sách, vừa hay gặp Đường Thành chuẩn bị rời đi.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, từ xa, Tần Sương đã lớn tiếng gọi: “Chú Đường!”

Nghe thấy tiếng gọi, Đường Thành sững sờ, sau đó quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Tần.

Ông ấy đứng tại chỗ, đợi cô đến gần, mới nói: “Sao Tiểu Tần lại đến đây? Tết vừa rồi có khỏe không?”

“Cháu rất khỏe, cảm ơn chú Đường đã quan tâm, cháu và anh tư vừa từ Kinh Đô trở về, nên đến thăm chú, may mà đến đúng lúc, nếu không đã bỏ lỡ rồi.”
 
Back
Top Bottom