Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 190: Chương 190



“Đi, lên xe, đến nhà chú Đường nói chuyện, vừa hay để nhận mặt, không lâu nữa chú cũng sẽ được điều về Kinh Đô, lần sau gặp lại còn không biết đến bao giờ.”

“Vâng, vậy thì chúng cháu không khách sáo nữa.”

Sau đó, Tần Sương và Dương Minh Trạch cùng lên xe, đến nhà của Đường Thành.

Do khoảng cách không xa, họ nhanh chóng đến một căn biệt thự nhỏ.

Nhìn môi trường xung quanh, Tần Sương thầm nghĩ những người sống ở đây chắc chắn đều là người giàu có.

Nếu không có người giúp việc, thật sự rất khó để chăm sóc.

Cho dù cô mua nhà ở đây, nếu không thuê người giúp việc, chỉ dựa vào mấy người nhà cô, hoàn toàn không thể dọn dẹp nổi.

Sau khi xuống xe, Đường Thành bảo họ mau vào nhà, bên ngoài thật sự rất lạnh.

Vợ của Đường Thành đang xem tivi trong phòng khách, thấy có khách đến, bà ấy liền đứng dậy: “Ồ, đây không phải là Tiểu Tần sao, đã lâu không gặp, sức khỏe đã hồi phục hẳn chưa?”

“Dì à, cháu đã khỏe từ lâu rồi, hôm nay đột ngột đến thăm, làm phiền dì rồi.”

“Cháu nói gì vậy, nếu không có cháu, không biết bây giờ ông Đường nhà dì đang ở đâu, mau ngồi đi, dì đi rót nước cho cháu.”

“Không cần phiền phức đâu dì, bọn cháu không khát.”

“Ngoan nào, dì sẽ quay lại ngay, ngoan…”

Thấy bà ấy nhiệt tình như vậy, Tần Sương không khách sáo nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Vợ của Đường Thành pha hai cốc sữa mạch nha cho Tần Sương và Dương Minh Trạch.

Bà ấy bưng hai cốc sữa đến, đưa cho hai người: “Dì không biết hai đứa thích uống gì, cứ uống cái này đi, trời lạnh, vừa hay để sưởi ấm.”

Tần Sương nhận lấy cốc sữa: “Cảm ơn dì, làm phiền dì rồi.”

“À, đây là quà cháu chuẩn bị cho dì và chú, mong dì chú thích. Nếu không phải nhà cháu ở Kinh Đô có chút chuyện, cháu đã đến thăm dì chú từ lâu rồi, mong dì chú đừng trách.”

Nhìn những món quà trên đất, vợ của Đường Thành cười nói: “Cháu đến là được rồi, còn mang quà gì chứ, kiếm tiền cũng không dễ dàng, sau này không được lãng phí tiền nữa.”

“Cháu biết rồi dì, nhưng hôm nay cháu đến đây còn có chút chuyện muốn nhờ chú Đường giúp đỡ.”

Đường Thành nghe nói có chuyện muốn nhờ ông ấy giúp, liền nhướng mày: “Chuyện gì, cháu cứ nói, nếu chú có thể giúp được, chú sẽ cố gắng hết sức.”

“Chú Đường, hôm nay lúc cháu xuống tàu, cháu gặp bọn buôn người, sau đó cháu đã theo dõi bọn chúng, phát hiện ra hang ổ của chúng, hiện tại những đứa trẻ bị bắt cóc vẫn an toàn, vì vậy cháu muốn hỏi, chú có người quen nào không? Cháu định tối nay sẽ tập kích bọn chúng.”

“Buôn người?”

“Vâng, đúng vậy.”

Đường Thành không ngờ lại là chuyện như vậy, ông ấy hỏi: “Sao cháu không báo công an?”

“Chú Đường, cháu nói thật, cháu luôn cảm thấy những người này có người bao che, vì vậy cháu sợ đánh động đối phương, nên đã không báo công an. Nếu chú có người đáng tin cậy, tối nay có thể tổ chức một cuộc tập kích, cháu sẽ dẫn đầu.”

Đường Thành suy nghĩ một lúc, sau đó nhấc điện thoại lên, gọi cho một người bạn.

Ông ấy cũng rất căm ghét bọn buôn người.

Sau khi cúp máy, Đường Thành mới nói: “Chú đã nhờ bạn chú tìm một vài người đáng tin cậy, tối nay cháu đến đây, cháu dẫn họ đi.”

“Vâng, vậy 9 giờ tối nay nhé, giờ này không sớm cũng không muộn, cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chú, chú thấy sao?”

“Được, vậy chú sẽ thông báo cho họ, 9 giờ tối tập trung.”

“Làm phiền chú Đường rồi, sau khi bắt được bọn buôn người, nhất định phải bắt được kẻ đứng sau, như vậy sau này mới không còn xuất hiện bọn buôn người nữa, chú nói đúng không?”

“Yên tâm, nhất định sẽ bắt được con sâu mọt đó.”

Sau đó, mọi người trò chuyện thêm một lúc, Tần Sương mới đứng dậy đưa anh tư về nghỉ ngơi.

Ngồi tàu cứng mấy ngày, đương nhiên là mệt mỏi.

Sau khi về đến nhà nghỉ, hai người liền lên giường ngủ một giấc.

Chỉ có bổ sung đầy đủ thể lực, tối nay mới có thể gây chuyện.

Còn Đường Thành, sau khi Tần Sương rời đi, ông ấy cũng ra ngoài một chuyến.

Đứa trẻ khó khăn lắm mới đến thăm một lần, lại còn là chuyện nghĩa hiệp, ông ấy là chú nhất định phải làm cho tốt.

Nếu không, ông ấy sẽ mất mặt.

Đến 8 giờ tối, Tần Sương mới bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Nhìn căn phòng tối om, cô mới nhớ ra đây là nhà nghỉ.

Cô đứng dậy, đi giày, bật đèn lên.

Nhìn đồng hồ, cô sửa soạn xong, lấy ra hai thùng mì ăn liền, đi đến phòng của anh tư bên cạnh.

Dương Minh Trạch nghe thấy tiếng gõ cửa, đoán là em gái đã tỉnh, anh ấy vội vàng mặc quần áo, xuống giường mở cửa: “Sao em không ngủ thêm một lát?”

“Tối nay còn có việc anh quên rồi sao? Chuyện nghĩa hiệp như vậy, chắc chắn anh tư sẽ không bỏ lỡ chứ?”

Nghe vậy, Dương Minh Trạch mới nhớ ra tối nay phải đi bắt bọn buôn người.

Anh ấy đáp: “Đi, nhất định phải đi, chuyện lớn anh không giúp được gì, nhưng canh gác, chăm sóc bọn trẻ thì anh vẫn làm được.”

“Vậy thì được rồi, mau ăn mì đi, ăn xong chúng ta phải xuất phát.”

Dương Minh Trạch nhìn thùng mì ăn liền trước mặt, không biết em gái lấy từ đâu ra.

Dù sao mỗi lần ở cùng em gái, luôn có những món ngon kỳ lạ, em gái không nói, anh ấy cũng không tiện hỏi.

Chỉ cần không gây hại cho em gái là được.

Sau đó, hai người nhanh chóng ăn tối xong, mặc quần áo dày cộp, xuất phát.

Nhà nghỉ của họ cách nhà Đường Thành không xa, khi hai người đến nơi, mới 8 giờ 47 phút.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, người giúp việc vội vàng chạy đến mở cửa.

“Cô Tần đến rồi, mau vào trong đi.”

Tần Sương thấy là người giúp việc ban ngày, mỉm cười gật đầu, cùng anh tư đi vào trong.

Khi vào phòng khách, mới phát hiện trong phòng có rất nhiều đàn ông.

Đường Thành đang ngồi trên ghế sofa, thấy hai người đến, ấy ông liền nói: “Đây là 10 người, cháu thấy đủ không?”

“Đủ rồi, cháu tính sơ qua bên đó chỉ có khoảng 6 người, chủ yếu là cháu sợ bọn chúng bắt bọn trẻ làm con tin, chỉ cần bọn trẻ không bị thương, thì mọi chuyện đều dễ nói.”

“Ừ, để chú giới thiệu cho cháu, anh này tên là Thái Đống, là đội phó của cục phía Tây, đều là người của mình, cháu có thể yên tâm sử dụng, sau khi bắt được người, anh này sẽ đưa về thẩm vấn, cháu thấy sao?”

Tần Sương ngẩng đầu nhìn Thái Đống, thấy đó là một thanh niên khoảng 20 tuổi, liền đáp: “Chú Đường sắp xếp rất chu đáo, cháu không có ý kiến gì, vì mọi người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta xuất phát thôi, giải quyết sớm để về nghỉ ngơi sớm.”

“Được.” Sau đó, ông ấy nói với Thái Đống: “Chăm sóc hai vị tiểu hữu cho tốt, đừng để họ bị thương.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Thái Đống bị gọi đến làm chân chạy vặt vào đêm khuya, ban đầu còn có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Tần Sương, mọi bất mãn đều tan biến.

Dù sao người đẹp ở đâu cũng được hoan nghênh, anh ta cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, lần trước cô gái này còn cứu Đường Thành, rõ ràng là người có bản lĩnh, chỉ cần lát nữa cô không chỉ huy bừa bãi, làm cản trở bọn họ là được.

Sau đó, 12 người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Tần Sương đi theo lộ trình ban ngày, đi khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

Khi đến nơi, cô phát hiện bên trong vẫn còn ánh đèn.

Cô ẩn nấp sang một bên, nói với Thái Đống: “Bọn trẻ ở căn phòng ngoài cùng bên phải, anh cho hai người canh chừng, anh trai em và một người của anh sẽ cảnh giới bên ngoài, những người còn lại đi cùng em đi bắt người, anh thấy sao?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 191: Chương 191



“Được, nhưng nếu đối phương có vũ khí, em nhất định phải tránh né, nếu không bị thương anh sẽ không biết ăn nói thế nào với chú Đường.”

“Yên tâm, lần trước chỉ là tai nạn bất ngờ, em không yếu ớt như anh nghĩ đâu, em sẽ trèo tường vào mở cổng cho anh.”

“Được, cẩn thận.”

Thái Đống không tiện nói gì thêm, dù sao nhiệm vụ lần này Đường Thành đã dặn dò phải nghe theo cô.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, đương nhiên anh ta không có ý kiến.

Anh ta không bao giờ coi thường bất kỳ ai, dù sao thế giới này rộng lớn như vậy, luôn có những người được ông trời ưu ái, bẩm sinh đã thông minh hơn người.

Tần Sương dứt lời, liền nhanh nhẹn trèo tường vào trước mặt mọi người.

Nhìn động tác dứt khoát của cô, Thái Đống có thể khẳng định có lẽ võ công của cô gái này cao hơn anh ta.

Dù sao anh ta cũng không thể trèo tường một cách nhẹ nhàng như vậy!

Quả nhiên anh ta đã đoán đúng, đây là một người lợi hại.

Sau khi trèo tường vào trong, Tần Sương nhanh chóng mở cổng lớn của sân.

Cô cẩn thận đi đến cửa phòng khách, khoét một lỗ nhỏ, nhìn vào bên trong.

Khi nhìn thấy năm người đang uống rượu bên trong, cô quan sát môi trường xung quanh, xác định không có vũ khí nguy hiểm, mới ra hiệu cho Thái Đống.

Mọi người phía sau thấy vậy, liền nhanh chóng tản ra, chuẩn bị xông vào.

Tần Sương đá văng cửa, cánh cửa đổ rầm xuống.

Mấy người đang uống rượu trong phòng nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại, thấy có người xông vào, vội vàng cầm d.a.o găm bên cạnh lên.

“Các người là ai? Dám xông vào nhà dân!”

“Hừ, là người đến lấy mạng các ngươi!”

Tần Sương dứt lời, liền lao tới, cô đã lâu không động thủ, vừa hay dùng mấy tên gà mờ này để luyện tập.

Thái Đống thấy cô nhanh như vậy, cũng vội vàng theo sau, anh ta không quên nhiệm vụ bảo vệ cô.

Nếu cô bị thương, về nhà anh ta sẽ không biết ăn nói thế nào.

Hai bên vừa gặp đã đánh nhau, khiến đối phương trở tay không kịp.

Nói thật, vừa gặp đã đánh nhau, như vậy có được không?

Ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không cho bọn họ, thật là không quân tử.

Những người này không phải người tốt, đương nhiên Tần Sương lười nói nhảm, trực tiếp đánh ngã bọn chúng là xong.

Giữa đêm khuya mà còn dài dòng, cô không có nhiều thời gian như vậy.

Cô còn muốn chờ mọi chuyện kết thúc, về nhà ngủ sớm để dưỡng nhan.

Do đối phương ít người, lại không chuẩn bị trước, nên nhanh chóng bị người của Tần Sương trói chặt.

Nhìn những kẻ mặt mũi bầm dập, Thái Đống thầm nghĩ đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với phụ nữ, đây là đánh thẳng vào mặt à.

Tần Sương nhìn những người này, không hề có chút thương hại, còn hỏi: “Sáng nay còn hai tên nữa, bọn chúng đi đâu? Thành khẩn khai báo, có lẽ còn sống thêm vài năm, nếu không hậu quả các ngươi không muốn biết đâu.”

Vũ Trí nghe cô hỏi thẳng như vậy, biết mình đã bị theo dõi từ lâu, nếu không sao đối phương lại biết bọn họ có bao nhiêu người.

Thấy đại thế đã mất, hắn ta lại không muốn chết, đành nói: “Hai tên đó đi tìm gái, còn đi đâu thì tôi không biết, dù sao loại chuyện này bọn họ cũng sẽ không nói cho tôi biết.”

“Hừ, tốt lắm, sổ sách đâu? Còn cấp trên của ngươi là ai?”

Nghe vậy, ánh mắt Vũ Trí lập tức né tránh.

Hắn ta thật sự không dám nói người cấp trên là ai, hắn ta c.h.ế.t thì chết, nhưng gia đình hắn ta thì không được.

Hắn ta còn có con cái, ba mẹ còn sống, nếu để bọn họ biết, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Mặc dù hắn ta đã làm nhiều chuyện ác, nhưng hắn ta vẫn rất hiếu thảo đối với người nhà.

Nếu không phải cuộc sống khó khăn, nhà hắn ta không có gì để ăn, ai lại đi con đường này.

Thấy ánh mắt hắn ta né tránh, Tần Sương biết cấp trên không đơn giản.

Cô nói: “Anh Thái, phiền anh đưa bọn họ về thẩm vấn thêm, còn bọn trẻ cũng phải đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay. Thời tiết lạnh như vậy, trên đường bọn chúng lại cho bọn trẻ uống thuốc mê, không biết sức khỏe của bọn trẻ thế nào.”

“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, sau khi bọn trẻ tỉnh lại, sẽ đưa chúng về nhà.”

Thái Đống cũng rất ghét bọn buôn người, anh ta đã chứng kiến không ít gia đình tan nát vì mất con.

Sau đó, anh ta để lại hai người ở đây đợi hai tên còn lại sa lưới, những người khác đưa tội phạm và bọn trẻ rời đi.

Đến bệnh viện, nghe nói đều là trẻ em bị bắt cóc, bác sĩ lập tức tăng ca để kiểm tra cho bọn trẻ.

May mắn là ngoài việc bị đông cứng, sau khi thuốc mê hết tác dụng, bọn trẻ sẽ tỉnh lại.

Chuyện này kết thúc, Tần Sương liền chào tạm biệt Thái Đống và những người khác, đưa anh tư về nhà nghỉ.

Nói chung, tối nay mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, giải quyết xong chuyện trong lòng, nửa đêm sau Tần Sương ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, Tần Sương chào tạm biệt Đường Thành, sau đó lên xe khách về quê.

Khi xe khách lắc lư đến nơi, mặt Tần Sương và Dương Minh Trạch đều đỏ ửng vì lạnh.

“Phù, cuối cùng cũng sắp về đến nhà rồi, sau này nhất định không đi xa vào mùa đông nữa, lạnh quá!”

Thấy anh tư xoa tay, Tần Sương cũng đồng tình: “Đúng vậy, mùa đông vẫn nên ở nhà trú đông thì hơn.”

Sau đó, hai người vác hành lý, nhanh chóng đi về phía thôn.

May mắn là Tần Sương biết một con đường nhỏ, hai người đi khoảng một tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy thôn.

“Em gái, mau nhìn kìa, có nhiều trẻ con đang ném tuyết.”

Tần Sương nhìn theo hướng anh tư chỉ, quả nhiên nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi đùa bên ngoài.

Thời đại này không có thiết bị giải trí, bọn trẻ muốn chơi đùa, chỉ có thể chạy nhảy bên ngoài.

Sau khi nhìn một lúc, hai người liền đi thẳng về nhà.

Lúc này, Hoắc Đình Xuyên và những người khác đang đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu ấy lập tức đi giày, chạy ra ngoài.

“Ai đó?”

“Là em, bọn em về rồi, mau mở cửa, c.h.ế.t cóng rồi.”

Nghe thấy giọng chị dâu, Hoắc Đình Xuyên nhanh chóng mở cửa: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, bọn em sắp c.h.ế.t vì buồn chán rồi.”

Tần Sương liếc mắt: “Mùa đông vốn đã buồn chán, chẳng lẽ trước đây em không sống như vậy sao?”

“Sao có thể chứ, chỉ là năm nay quen với việc đông người náo nhiệt, hai người vừa đi, chỉ còn bốn anh em bọn em, ngoài đọc sách ra thì chỉ có đọc sách, em sắp đọc đến phát ói rồi.”

“Được rồi, mang đồ vào trong đi, chị có mang quà cho các em, tối nay ăn lẩu nhé?”

“Vẫn là chị dâu thương bọn em nhất, đi thôi.”

Mấy người trong phòng thấy Tần Sương trở về, đều hỏi han ân cần.

Xa cách nhiều ngày, mọi người thật sự rất nhớ nhau.

Tần Sương và Dương Minh Trạch về đến nhà, cũng không khách sáo, cởi giày liền leo lên giường đất.

Vu Viên Viên sờ tay Tần Sương, đau lòng nói: “Tay cậu lạnh quá, có bị đông cứng không? Cậu có đói không? Tớ đi nấu mì cho hai người ăn nhé?”

“Cậu nói đúng, tớ cũng hơi đói, trời tuyết đi đường thật tốn sức, sắp đến trưa rồi, mọi người cùng ăn đi, tối nay chúng ta ăn ngon một chút, rồi uống chút rượu, coi như chúc mừng bọn tớ trở về, thế nào?”

“Được, cậu muốn gì cũng được, tớ đi nấu cơm ngay, hai người sưởi ấm trước đi.”

“Vâng, vậy thì làm phiền Viên Viên rồi.”

Sự trở về của Tần Sương khiến căn nhà này lại trở nên náo nhiệt.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 192: Chương 192



Tối hôm đó, mọi người ăn mừng đến cuối cùng, ai nấy đều có chút say.

Thật sự là đã lâu không vui vẻ như vậy, nên mọi người đều uống nhiều hơn một chút.

Sau đó, mấy người đàn ông không về nhà mình, ba người ngủ luôn ở phòng tân hôn.

May mà trong phòng rất ấm áp, đến sáng vẫn còn hơi ấm.

Sáng hôm sau, Tần Sương thức dậy, mang theo một ít quà, đến nhà trưởng thôn.

Dù sao cũng đi lâu như vậy, về nhà phải báo cáo với ông ấy một tiếng, tiện thể xin nghỉ phép.

Nếu cô không đến, mùa đông mọi người đều trú đông, có lẽ phải đến mùa xuân trưởng thôn mới gặp được cô.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Tần Sương cũng gia nhập hội đọc sách nằm dài.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân gieo trồng mới.

Ngay từ đầu xuân, Tần Sương đã dẫn mọi người dậy sớm tập thể dục, chuẩn bị cho mùa vụ.

Lần này, tất cả mọi người đều tham gia, ngay cả Vu Viên Viên cũng bắt đầu học đánh quyền, rèn luyện sức khỏe.

Đương nhiên, mùa xuân đến, cũng là lúc đào rau dại.

Ngoài việc đi làm hàng ngày, mọi người còn rủ nhau lên núi đốn củi, săn thú rừng, tiện thể đào một ít rau dại về nhà.

Cuộc sống yên bình cho đến khi thôn lại có thêm một nhóm thanh niên trí thức mới đến.

Lần này, nhóm thanh niên trí thức mới khiến trưởng thôn rất đau đầu, hai kẻ ngỗ nghịch suốt ngày gây chuyện.

Không phải chỗ ở không tốt, thì là việc đồng áng không biết làm.

Tóm lại là đủ trò.

Hơn nữa, những người này không chỉ khiến trưởng thôn đau đầu, mà còn làm cho khu thanh niên trí thức náo loạn.

Dùng nước của người khác mà không xách nước trả lại, ngay cả củi đốt để nấu cơm cũng tùy tiện lấy, không hề có ý thức của người ngoài.

Sau đó, vì chuyện này, cả khu thanh niên trí thức đã đánh nhau với nhóm thanh niên trí thức mới.

Khi Tần Sương biết chuyện, cô liền rủ bạn bè đi xem náo nhiệt.

“Chị Sương, có phải là những người này ra khỏi nhà mà không mang theo não không? Đến một nơi xa lạ, mà còn dám ngông cuồng như vậy, thật không biết nên nói gì.”

Nghe Hoắc Đình Xuyên phàn nàn, Tần Sương cười đáp: “Chắc không phải là không mang theo não, mà có lẽ lúc sinh ra đã không có não.”

Sau đó, khi mọi người đến nơi, thấy sân của nhóm thanh niên trí thức vẫn còn ngổn ngang.

Đặc biệt là những thanh niên trí thức, nhìn là biết vừa rồi trận chiến ác liệt đến mức nào.

Trưởng thôn và bí thư chi bộ đứng ở cửa nhìn bọn họ, thái dương giật giật.

Họ thầm nghĩ chẳng lẽ lãnh đạo cấp trên có thù oán gì với thôn họ?

Tại sao lại điều những kẻ ngỗ nghịch này đến đây?

Mới đến có mấy ngày, đã đánh nhau một trận, thật không biết bọn họ nghĩ gì.

Ôn Tuyền là trưởng nhóm của khu thanh niên trí thức, anh ta che má phải đang đau, đi tới nói: “Trưởng thôn, ông phải làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi đều là người cũ, chắc chắn sẽ không vô cớ gây chuyện. Mấy thanh niên trí thức mới đến này thật sự quá vô liêm sỉ, củi chúng tôi vất vả đốn trên núi, còn có cả bể nước chúng tôi vất vả gánh đầy, bọn họ cứ thế mà dùng, tôi cũng không nói gì, nhưng dùng xong bọn họ cũng không quan tâm đến chúng tôi, về phòng ngủ luôn, hôm nay bọn họ còn quá đáng hơn, nhân lúc chúng tôi không có nhà, đã hầm một con gà mái già của chúng tôi. Mọi người nói xem, bọn họ có phải là người không? Nếu không phải chúng tôi phát hiện sớm, mấy con gà còn lại cũng sẽ không thấy mặt trời ngày mai. Chúng tôi biết chuyện, liền đi tìm bọn họ nói lý, kết quả bọn họ không những không xin lỗi, mà còn ném cho ba tệ, nói là đã mua, thật sự quá vô liêm sỉ! Chúng tôi thật sự không chứa nổi mấy vị phật lớn này, ông tìm một căn nhà trống cho bọn họ tự sinh tự diệt đi. Tôi sợ nếu còn lần sau, chắc chắn sẽ đổ máu!”

Mọi người và trưởng thôn nghe Ôn Tuyền nói xong, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Lộ Dao, một trong những thanh niên trí thức mới đến, nói: “Chỉ là ăn một con gà mái già của các người thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy không? Ai bảo các người nấu ăn dở như vậy.”

“Các người thật vô liêm sỉ, đã nấu cơm giúp các người mà còn dám chê bai, thật là hiếm thấy, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như các người.”

Ôn Tuyền tức đến run người.

Ngay cả dân làng nghe thấy những lời này, cũng đều tỏ ra khinh bỉ.

Trưởng thôn thấy vậy, bất lực nói: “Mấy thanh niên trí thức mới đến, tôi không quan tâm gia đình các người có lai lịch gì, nhưng đã đến đây thì phải tuân theo quy định của chúng tôi. Vừa đến đã ảnh hưởng đến tiến độ gieo trồng của thôn chúng tôi, bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ các người là phần tử xấu, đến đây để phá hoại. Đã thích gây chuyện như vậy, thì đều đưa về văn phòng thanh niên trí thức đi, thôn chúng tôi nhỏ, không chứa nổi mấy vị phật lớn các người, còn về lý do, tôi sẽ báo cáo trung thực.”

Mấy thanh niên trí thức mới đến nghe vậy, lập tức có hai người bước ra nói: “Trưởng thôn, chuyện này chúng tôi không tham gia, ông không thể đánh đồng tất cả, chúng tôi rất thích nơi này.”

“Đúng vậy, chúng tôi và bọn họ không cùng một giuộc, bọn họ có tiền, chúng tôi nghèo.”

Trưởng thôn nhìn Ôn Tuyền, thấy anh ta gật đầu, mới nói: “Nếu không tham gia, vậy sau này hãy làm việc cho tốt, còn bốn người các người, thu dọn hành lý đi đi.”

Thấy trưởng thôn nghiêm túc, bọn họ lập tức sợ hãi.

Nếu bị đưa về như vậy, chắc chắn hồ sơ sẽ bị ghi chú, đến lúc đó đừng nói là về thành phố tìm việc, mà còn có thể liên lụy đến cả gia đình.

Lộ Dao lo lắng nhìn bạn mình, ý bảo phải làm sao, mau nói gì đi.

Cuối cùng, một thanh niên trí thức nam bước ra nói: “Trưởng thôn, xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi bằng lòng bồi thường, ông cho chúng tôi thêm một cơ hội được không? Chúng tôi vừa rời xa nhà, đến một nơi xa lạ, tính tình khó tránh khỏi nóng nảy, sau này chúng tôi nhất định sẽ chú ý, ông thấy được không?”

“Hừ, đừng hỏi tôi, hỏi bọn họ, gà đâu phải của tôi.”

Trưởng thôn ghét nhất những tên mặt trắng này.

Một cô gái ở thôn bên cạnh đã bị một thanh niên trí thức mặt trắng làm nhục, mấy thôn xung quanh đều biết chuyện này.

Vì vậy, ông ấy không có thiện cảm với những người đàn ông đẹp trai.

Chỉ có Tần Sương và mấy người bạn của cô là ngoại lệ trong thôn, mọi người đều sẵn lòng kết giao.

Mấy thanh niên trí thức mới đến thấy trưởng thôn nói vậy, đành bàn bạc với nhau: “Chúng tôi bằng lòng bồi thường toàn bộ thiệt hại những ngày qua, bốn người chúng tôi, mỗi người 3 tệ, tổng cộng 12 tệ, chuyện này đến đây là kết thúc, thanh niên trí thức Ôn, các anh thấy sao?”

Ôn Tuyền thấy vậy, liền nhìn những thanh niên trí thức cũ, thấy mọi người chỉ bị thương ngoài da, không ai chiếm được lợi ích.

Nếu làm lớn chuyện, cấp trên và trưởng thôn đều mất mặt.

Vì vậy, anh ta đành nói: “Bồi thường cũng được, chúng tôi nhận, nhưng bốn người các anh vẫn nên ra ngoài tự ở đi, dù sao chúng tôi cũng không muốn nửa đêm đang ngủ, lại bị người ta đốt nhà.”

Lộ Dao nghe vậy, có chút tức giận, định nói gì đó, nhưng bị bạn kéo lại.

Cuối cùng, trưởng thôn đứng ra hòa giải, mới kết thúc trận hỗn chiến này.

Đương nhiên, bốn người này đều bị trưởng thôn phân đến một căn nhà cũ không có người ở.

Đã thích gây chuyện như vậy, vẫn nên tách ra thì hơn, dù sao cũng đã vào xuân, dù thế nào cũng sẽ không c.h.ế.t người, không cho bọn họ nếm mùi đau khổ, bọn họ thật sự tưởng rằng ai cũng sẽ chiều chuộng bọn họ.

Chỉ có nếm đủ đau khổ, mới có thể học ngoan.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 193: Chương 193



Sau khi xem xong trò vui, Tần Sương mới đưa bạn bè rời đi.

Vừa đi, cô vừa nói: “Mấy thanh niên trí thức lần này đều là thần kinh, sau này các em chú ý giữ khoảng cách với bọn họ, đừng để bọn họ bám lấy, nếu không đến lúc đó khóc cũng không kịp. Đều nói lấy vợ phải lấy người hiền, nếu lấy phải một kẻ ngỗ nghịch như vậy, thì chỉ có nước tan cửa nát nhà.”

Không phải Tần Sương dọa bọn họ, vừa nhìn là biết mấy thanh niên trí thức nữ này không có não, không biết ba mẹ bọn họ dạy dỗ thế nào, không tặng cho kẻ thù không đội trời chung, thật là đáng tiếc.

Trải qua chuyện vừa rồi, mấy người Tần Sương lại trở về với cuộc sống bình thản.

Qua sự việc trước đó, những thanh niên trí thức mới này cũng thành thật hơn rất nhiều.

Chỉ có đội ngũ hái rau cho heo ăn của Vu Viên Viên là có thêm một người phụ nữ tên Lộ Dao.

Cũng may bình thường Vu Viên Viên hay chơi đùa với bọn trẻ, cho dù có thêm người mới cũng không bị người khác ức h**p.

Hôm nay, mọi người đang làm việc ngoài đồng, từ xa đột nhiên nghe thấy có tiếng người rơi xuống nước.

Tần Sương thính tai hơn người thường nhiều cho nên khi nghe thấy có người rơi xuống nước, đầu tiên đã nghĩ ngay tới có người ăn vạ.

Lập tức khiêng cái cuốc trong tay chạy ngay về phía bờ sông.

Cô thật sự muốn xem thử là ai không nghĩ thông đang ở trong thôn lại dám nhảy xuống nước như thế.

Theo tiếng kêu cứu từ trong sông ngày càng lớn hơn, sau khi tới nơi mới phát hiện đó chính là Lộ Dao của nhóm cắt cỏ cho heo ăn.

Tần Sương nhìn thấy Vu Viên Viên đứng bên bờ sông lớn giọng gào lên, cô lập tức đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vu Viên Viên nghe thấy giọng Tần Sương lập tức quay đầu lại nói: “Tớ cũng không biết làm sao nữa. Bọn tớ cắt cỏ cho heo ăn xong thì cô ấy bảo muốn đến bờ sông bắt cá, sau đó chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng kêu cứu, tớ không biết bơi cho nên đành để tụi nhỏ chạy đi gọi người.”

“Cậu nói xem phải làm sao bây giờ, cô ấy sắp c.h.ế.t đuối rồi.”

Tần Sương vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác nhưng lại thấy Nhị Lưu Tử trong thôn đang đi từ xa tới, cô không nghĩ nhiều lập tức bỏ lại cái cuốc, cởi giày rồi nhảy xuống nước.

Tuy cô không có thiện cảm với những thanh niên trí thức đó nhưng vì chuyện thấy c.h.ế.t mà không cứu này sẽ khiến cô không được ăn ngon ngủ yên.

Nhất là nếu như bị những tên ăn không ngồi rồi này bắt bớ, thì không cần nghĩ cũng biết về sau những thanh niên trí thức này cũng không sống tốt được.

Đều là người trong thành phố tới, dù thế nào cũng là một tập thể.

Mà Vu Viên Viên thấy Tần Sương nhảy xuống cũng vô cùng hoảng sợ.

“Sương Sương, cậu cẩn thận đấy, nước sông sâu lắm.”

Tần Sương vốn không có thời gian đáp lời, đợi cô bơi tới nơi, thanh niên trí thức Lộ đã chìm xuống đáy sông.

Nếu chậm hơn chút nữa thì thật sự không còn kịp.

Đợi xung quanh ngày càng có nhiều người hơn, đại đội trưởng cũng sốt ruột như lửa xém lông mày.

Biết thanh niên trí thức Tần đã xuống nước cứu người, chỉ có thể cầu nguyện nhất định không thể c.h.ế.t người được.

Dương Minh Trạch thấy em gái nhảy xuống nước, vội vàng về nhà lấy hai cái áo khoác tới.

Tuy sắp vào hè nhưng nước sông lạnh như băng, không thể để em gái bị cảm lạnh được.

Mà tên ăn không ngồi rồi thấy không có ích lợi gì để vơ vét đành phải đứng bên bờ sông hóng chuyện.

Mãi đến khi Tần Sương kéo Lộ Dao bơi trở về, lúc này mọi người mới giúp một tay lôi người lên bờ.

Không biết là ai gọi bác sĩ trong thôn tới, đợi đưa người lên bờ là bắt đầu khám ngay.

“Ôi chao, đứa bé gái này không ổn rồi, đã không còn hơi thở nữa, báo cho người nhà tới mang xác về đi.”

Tần Sương nhận lấy áo khoác từ anh tư khoác vào mới bước tới nói: “Mọi người tránh ra đi, còn cứu được!”

Vừa rơi xuống nước không bao lâu, chắc chắn còn cứu sống được.

Mà bác sĩ trong thôn thấy Tần Sương nói như vậy, đ.â.m ra tức giận nói: “Đứa bé này đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp nữa. Cô bé này không còn thở là không còn thở, chẳng lẽ cô nghi ngờ tay nghề của tôi?”

“Tránh ra, còn cứu sống được hay không không phải đợi tí sẽ biết sao? Cứ xem ngựa c.h.ế.t như ngựa sống mà chữa thôi.”

Người dân vây quanh thấy thanh niên trí thức Tần nói như vậy cũng cảm thấy không phải không đúng, lỡ như cứu sống được thì sao.

Sau đó, Tần Sương cũng không thèm quan tâm những người khác thấy thế nào, cô quỳ xuống đất bắt đầu làm hồi phục nhịp tim và hô hấp nhân tạo cho Lộ Dao.

Người trong thôn chưa từng nhìn thấy cách thức cứu chữa như vậy bao giờ, chỉ thấy thanh niên trí thức Tần kề sát miệng mình vào miệng đối phương thổi hơi vào, đều nghi ngờ thế này mà là cứu người cái gì, giống như đang lợi dụng người ta vậy.

Thậm chí có người không thích Tần Sương cảm thấy cô đang làm loạn lên một cách vô nghĩa.

Mãi đến khi thanh niên trí thức Lộ ho khan rồi phun nước ra, lúc này mọi người mới trừng lớn hai mắt.

“Con mẹ nó! Sống rồi!”

“Chao ôi, sống thật rồi kìa.”

“Sao có thể như thế, rõ ràng đã không còn hơi thở nữa, làm sao mà sống được?”

Tần Sương không quan tâm mọi người nói cái gì, đợi thanh niên trí thức Lộ tỉnh lại mới lấy áo khoác anh tư mang tới khoác lên cho cô ấy.

“Được rồi, không sao cả, đợi về uống chút nước gừng, ăn chút đồ ngon là khỏe lại thôi. Nhớ rõ khi nào về, trả lại áo khoác cho tôi là được.”

Lộ Dao mới vừa tỉnh lại chợt nghe thấy lời nói dông dài của Tần Sương, cô ấy mờ mịt hỏi: “Tôi không c.h.ế.t à?”

“Ừ, không chết, gặp họa lớn không c.h.ế.t tất cả phúc cuối đời. Vả lại, là tôi cứu cô cho nên không cần phải lo bị người ta bắt chẹt.”

Tần Sương sợ cô ấy sẽ nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.

Mà Lộ Dao vừa nghe nói vậy, không biết làm sao lại đột nhiên òa khóc lên.

“Hu hu... Tôi còn cho rằng mình c.h.ế.t chắc rồi, hu hu...”

Tần Sương vỗ phía sau lưng cô ấy, thầm nghĩ cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm cho nên cô chỉ đành phải dỗ dành thôi.

Khó khăn lắm mới kéo người lên bờ, xem như làm người tốt thì làm tới nơi tới chốn vậy.

Nhưng mọi người vẫn tò mò không biết làm sao cô ấy lại rơi xuống nước.

Đại đội trưởng thấy người còn sống cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà có thanh niên trí thức Tần chứ nếu không hôm nay thật sự phải đào hố chôn người rồi.

Lập tức hỏi điều mà mọi người đang suy nghĩ, “Làm sao cô lại rơi xuống sông vậy, suýt chút khiến mọi người bị cô hù c.h.ế.t rồi!”

“Hu hu... Tôi đang rửa tay bên bờ sông, sau đó bị người nào đó đẩy xuống, chứ tôi không muốn vậy chút nào.”

Mọi người vừa nghe là bị người nào đó đẩy xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cô nói cô bị người đẩy xuống, có thấy rõ là ai đẩy không?”

“Ừm... Tôi chỉ thấy một dáng người màu xám và hai b.í.m tóc, ngoài ra không biết gì nữa.”

Tần Sương vốn cho rằng tự cô ấy nhảy xuống sông tự tử muốn ăn vạ nhưng không ngờ là bị người khác đẩy xuống, cũng không biết gây xích mích với ai nữa.

Chỉ có đại đội trưởng nghe xong lập tức thấy đau đầu.

Đây chính là mưu sát, cũng không biết cô gái nào trong thôn lại ác độc đến thế, như vậy mà cũng ra tay được.

Tuy có cung cấp được manh mối nhưng trong thôn có rất nhiều cô gái, nếu muốn điều tra cũng không hề dễ dàng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 194: Chương 194



Cho nên ông ta đành phải nói: “Cô về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bắt cho được người này. Với lại, đồng chí Tần nhảy xuống sông cứu cô, cô đừng không biết cảm ơn người ta. Nếu không có người ta liều mình thì lúc này cô không c.h.ế.t cũng bị mất sự trong sạch rồi.”

“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn thanh niên trí thức Tần.”

“Được rồi, không có sao là tốt rồi, mau về nhà tắm nước ấm thay bộ quần áo đi. Tôi cũng về, hôm nay trời hơi lạnh.”

“À phải rồi, đến tối phải chú ý một chút, rất có thể sẽ phát sốt, nhờ bác sĩ cho cô ít thuốc hạ sốt, tránh cho đến tối phải bị khó chịu.”

Tần Sương dứt lời lập tức rời khỏi nơi này trước ánh mắt của mọi người.

Dương Minh Trạch thấy em gái không bị làm sao cũng lập tức xin nghỉ cho cô, sau đó đuổi theo phía sau.

Vu Viên Viên thấy thế cũng đi bộ theo trở về nhà.

Sương Sương của cô ấy không biết nấu cơm, cô ấy phải mau chóng trở về nấu nước tắm và canh gừng mới được.

Đương nhiên trong nhà cần loại thuốc gì cũng có, họ cũng không cần đến tìm bác sĩ trong thôn lấy thuốc.

Mà bên này không còn việc gì nữa, đại đội trưởng cũng bảo mọi người về tiếp tục làm việc.

Sau khi lảo đảo về tới nhà, Lộ Dao mới tỉnh táo hơn một ít.

Rõ ràng cô ấy mới đến đây không hề gây xích mích với người nào cả, tại sao lại có người muốn đẩy cô ấy xuống sông chứ?

Chẳng lẽ là ngày thường bản thân gây tội với người nào đó mà không biết?

Cho dù cô ấy có nghĩ thế nào cũng không ra manh mối.

Còn về phía Tần Sương, sau khi về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa bằng nước ấm, rồi thay một bộ đồ sạch sẽ.

Vừa rồi muốn nói không lạnh là không có khả năng, may mà anh tư thông minh đã trở về lấy áo khoác trước, chứ không cô vừa lên bờ đã muốn đi về nhà rồi.

Nhưng thanh niên trí thức này cũng thật là xui xẻo, vừa tới đây đã gây thù chuốc oán với người khác rồi.

Một ngày chưa bắt được tên đầu sỏ này thì cô ấy vẫn còn gặp phải nguy hiểm nữa.

Về phía đại đội trưởng, giữa trưa tan ca lập tức tập hợp mọi người tại sân phơi lúa.

Chuyện này rất quan trọng, một người có thể ra tay g.i.ế.c người rất có thể còn sẽ hại thêm những người khác trong thôn nữa.

Sau khi mọi người nghe nói chuyện này, chẳng mấy chốc đã tập hợp hết những cô gái có mái tóc dài lại một chỗ.

Cũng không loại trừ những thanh niên trí thức khác.

Tất cả mọi người đều có quần áo màu xám, bây giờ chỉ có thể điều tra bằng chứng vắng mặt của từng người thôi.

Sau khi nhận được tin tức, Tần Sương cũng có mặt ở sân phơi lúa quan sát những người này.

Loại trừ những cô gái vào thời điểm đó đang làm việc ở ngoài đồng ra, chẳng mất bao lâu chỉ còn dư lại sáu người không có ai chứng minh lúc ấy đang ở nơi nào.

Đại đội trưởng thấy thế cũng mang theo uy nghiêm nói: “Trong thôn chỉ có bao nhiêu đó người, mà thanh niên trí thức Lộ đã nói là một đồng chí nữ mặc quần áo màu xám tóc tết hai bím, bây giờ còn lại mấy người các cô, có ai còn muốn tự chứng minh cho bản thân không?”

“Đại đội trưởng, tôi có thể chứng minh nhưng không biết có nên nói ra hay không.”

Đại đội trưởng thấy là cô gái nhà họ Vương, trả lời thẳng: “Cô cứ nói xem khi ấy cô ở nơi nào, chúng tôi cũng sẽ đi hỏi thăm lại, không để bất kỳ người nào chịu oan đâu.”

Vương Tiểu Hoa chần chờ cả buổi trời, vẫn nhờ mẹ cô ấy rống lên mới như khó mà mở miệng nói ra: “Lúc ấy tôi lên núi hái rau dại, kết quả trùng hợp nhìn thấy Lục Tam Thuận và quả phụ thôn bên cạnh đang làm gì đó...”

“Là các người bắt tôi nói ra đó, đừng trách tôi là đi mách lẻo nha.”

Đợi Vương Tiểu Hoa nói xong, người trong thôn lập tức dâng trào một đợt sóng ngầm.

Đúng ra là vợ của Lục Tam Thuận nghe xong nổi giận.

“Hay cho Lục Lão Tam nhà anh, không phải anh nói lên núi săn thú rừng sao, không ngờ lại đi gặp người tình. Bà đây phải đánh c.h.ế.t anh, anh có lương tâm không hả, bà đây sinh con cho anh mà anh lại ra ngoài ăn vụng.”

“Anh không có, cô ta nói bậy đó, vợ à em hãy nghe anh giải thích!”

“Có, hai người còn nói đợi chú thôi thím Lục sẽ cưới quả phụ đó vào cửa. Chú còn nói dáng người của thím còn không đẹp bằng làn da cô bà ta nữa.”

Vương Tiểu Hoa sợ mọi người không tin, lập tức phun hết những gì nghe thấy ra ngoài.

Cô ấy không muốn bị mọi người xem là hung thủ g.i.ế.c người, cho nên đành phải xin lỗi thôi.

Tần Sương ngồi bên cạnh xem diễn, hung thủ còn chưa tìm ra đã xuất hiện chuyện ngoại tình ngoài giá thú. Quả nhiên, cảnh tượng náo nhiệt trong thôn sẽ không có lúc nào là dừng lại được.

Thấy vợ chồng hai người muốn c.h.ế.t muốn sống cũng không có ai đi tới ngăn cản.

Đều đang ăn dưa thơm ngào ngạt.

Cuối cùng vẫn là đại đội trưởng không thể nhìn được nữa mới rống lớn nói: “Nhìn lại xem hai người ra thể thống gì, còn không mau dừng tay lại. Lục Lão Tam, anh thật sự khiến người trong thôn chúng ta mất mặt. Mau cút về nhà đánh tiếp đi.”

Hai vợ chồng đều liều mạng đánh nhau, lúc này vừa nghe như vậy đều cảm thấy mất hết mặt mũi.

Mấy đứa nhỏ đã tới, thấy mẹ mình bị đánh cũng tức giận nói: “Tôi không có người ba như ông, mất mặt!”

“Mẹ, chúng ta về nhà thôi. Sau này mẹ còn có con, đợi con lớn rồi sẽ nuôi mẹ!”

Nghe thấy con trai nói vậy, vợ của Lục Tam Thuận cũng không còn thấy khó chịu nữa.

Nghĩ thầm bản thân có thể làm việc, cùng lắm thì ly hôn rồi tự mình nuôi con, dù gì bà ta cũng không hiếm lạ một quả dưa chuột có hai tay.

Đợi họ rời đi, lúc này trên sân phơi lúa mới quay trở về chuyện vừa rồi.

“Còn năm người, còn ai muốn nói gì không?”

“Tôi, tôi cũng có bằng chứng.”

Mọi người thấy là con gái của Trương Lão Lưu đều đợi xem cô ấy sẽ tự chứng minh mình trong sạch như thế nào.

“Cô nói thử xem, lúc ấy cô đang ở nơi nào.”

Trương Xuân Mai nhìn người dân đang đứng xung quanh, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi lúc ấy đang ở với anh Nhị Trụ thôn bên cạnh. Mọi người có thể tìm người đến hỏi, hai chúng tôi là người yêu, lúc ấy em trai anh ấy còn trêu chọc chúng tôi nữa.”

Cô ấy vừa nói xong, mẹ cô ấy cũng lập tức nổi giận.

“Hay cho đồ ranh con, mày lại vừa ý tên ăn không ngồi rồi đó, xem bà đây có đánh c.h.ế.t mày không.”

“Mẹ, con với anh Nhị Trụ yêu nhau thật lòng. Người lãnh đạo đều nói tự do yêu đương, mẹ không thể đánh con.”

“Phì, mẹ không quan tâm mày yêu hay không yêu, hôm nay mẹ phải đánh c.h.ế.t mày.”

Nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa trên sân phơi lúa, Tần Sương đã nẻ được vài nắm hạt dưa rồi.

“Em gái, chỉ đi tìm bắt hung thủ thôi mà lại xuất hiện nhiều chuyện đến vậy, người trong thôn đúng là rất thú vị.”

“Đúng vậy. Nhưng hung thủ thật sự nằm trong số họ. Mọi người nhìn kỹ xem trong số những cô gái còn lại có vấn đề gì không?”

Cô đã quan sát cả buổi trời rồi, nghĩ thầm cô gái này đúng là quá can đảm.

Đã đến lúc này rồi vẫn còn giữ được bình tĩnh được.

Mà Lộ Dao nhìn bốn người còn lại cũng đang nhớ lại có liên quan gì đến những người này.

Mãi đến khi còn lại bốn người cũng không có cách nào để tự chứng minh mình trong sạch, lúc này Tần Sương mới mở miệng nói: “Đại đội trưởng, họ đã thay quần áo, đầu tóc cũng còn nhưng mọi người chỉ cần nhìn kỹ giày của bốn người họ sẽ phát hiện có gì đó khác thường.”

Có thể là khi ấy sốt ruột chạy về, chỉ thay quần áo chứ không đổi giày.

Bình thường mọi người đều mang giày vải rất dễ bị dính bùn đất nhưng bùn đất ở bờ sông có cấu tạo và tính chất khác với đất trong đồng ruộng.

Sau khi Tần Sương nói xong, lúc này mọi người mới đều nhìn về phía giày của đối phương.

Tuy bên ngoài không có sự khác biệt quá lớn nhưng khi nhìn kỹ phần mé giày của một người đúng là đã phát hiện ra manh mối.

“Là cô ta, là thanh niên trí thức này, trên giày cô ta còn dính rong rêu ở bờ sông.”

Tương Manh Manh thấy có người chỉ về phía mình, không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Cô nói bậy, không phải tôi, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi.”

Chỉ có lúc Lộ Dao thấy hung thủ là Tương Manh Manh, vô cùng sửng sốt.

Rõ ràng hai người cùng nhau tới thôn này, cô ấy còn mua không ít đồ cho Tương Manh Manh, làm sao cô ta có thể.

Lộ Dao thật sự không thể chấp nhận được người bạn bên cạnh lại muốn mình phải chết.

“Manh Manh, là cậu thật sao? Tớ làm gì có lỗi với cậu chứ. Điều kiện nhà cậu không tốt, thiếu cái gì cũng là tớ mua cho cậu, tại sao cậu lại tàn nhẫn đến thế!”

Tương Manh Manh thấy không thể giấu được nữa tựa như trong nháy mắt đã đổi thành một người khác, cô ta quát lớn: “Cậu tốt với tôi ở chỗ nào? Cậu thật sự là tiêu xài nhiều tiền cho tôi, nhưng trong ngày thường đồ ăn có món nào không phải do tôi nấu, quần áo của cậu có bộ nào không phải do tôi giặt, mà ngay cả anh Hướng Dương tôi thích cũng chỉ thích cậu, dựa vào cái gì chứ!”

“Sao cậu không c.h.ế.t dưới sông luôn đi. Nếu cậu chết, về sau anh Hướng Dương sẽ là của tôi!”

Mọi người nhìn Tương Manh Manh đang rống giận, đều thầm nghĩ cô gái này thật là đáng sợ.

Cho dù thanh niên trí thức Lộ có làm gì không đúng thì cô ta có thể nói ra mà, tại sao lại nghĩ tới g.i.ế.c người chứ.

Nhìn một người phụ nữ như vậy lập tức khiến cho họ nhớ tới người phụ nữ điên lúc trước đốt cháy thanh niên trí thức kia.

Suy nghĩ của hai người phụ nữ này thật là giống nhau, tựa như đều mắc bệnh tâm thần vậy.

Chỉ có Tần Sương không hề bất ngờ tiếp tục xem diễn.

Hai người phụ nữ trở mặt thành thù, tới lui cũng chỉ có bao nhiêu chuyện đó thôi.

Đợi công an đến đây dẫn Tương Manh Manh đi, lúc này người dân có mặt ở sân phơi lúa mới giải tán.

Nhưng chuyện xảy ra trong một ngày hôm nay cũng đủ cho người trong thôn xầm xì nửa năm rồi.

Nhất là gia đình có người chồng vụng trộm kia, người vợ trở về lập tức làm ầm lên đòi ly hôn. Với chuyện này, người trong thôn nói gì cũng có.

Nhưng cuối cùng nhà mẹ đẻ của người vợ đến, cuối cùng vẫn là ly hôn chia tài sản.

Sau khi nghe nói chuyện này, Tần Sương lập tức tặng cho người chị em nọ một ngón cái, nên như vậy.

Người đàn ông đó đã không còn sạch sẽ, không ly hôn chẳng lẽ giữ lại dùng tiếp sao?

Tuy con cóc ba chân không tìm thấy nhưng đàn ông có hai đùi ở đâu cũng có.

Qua chuyện này, thanh niên trí thức lại khiến người trong thôn không có ấn tượng gì tốt.

Hằng năm chỉ cần là nơi có thanh niên trí thức thì sẽ có tranh chấp và những chuyện không thể nào giải quyết xong.

Bây giờ đại đội trưởng trừ nhóm người Tần Sương ra cũng không thể hòa nhã với những thanh niên trí thức khác.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 195: Chương 195



Mỗi lần giải quyết sự việc đều phải nói: Không thể học tập người ta sao, cũng là từ thành phố lớn tới, đến đây đã lâu rồi mà không hề cố tình gây sự, rồi nhìn lại các người mà xem, không giúp được gì nhiều mà không có chuyện ngốc nào là không làm.

Cũng may, cho dù đại đội trưởng phiền lòng nhiều nhưng vụ cày bừa mùa xuân cũng đã xong.

Hôm nay mọi người được tập thể nghỉ ngơi, Tần Sương vung tay dẫn nhóm bạn lên núi săn thú, muốn tổ chức một buổi dã ngoại du xuân.

Tuy là cô đã uống thuốc tăng lực, cả người có rất nhiều sức lực nhưng gần đây làm nhiều việc cũng khó tránh khỏi gầy đi không ít.

Quan trọng là trong nhà đã không còn thịt rừng nữa, mà cô thuộc loại người không có thịt sẽ không vui cho nên vừa được nghỉ đã vội vàng ra ngoài thả lỏng.

Một hàng sáu người đeo sọt trên lưng, cầm theo dao, vô cùng phong cách đi lên núi.

Người dân trong thôn đi ngang qua thấy thế đều nghĩ có khi nào thanh niên trí thức Tần sẽ xách một con lợn rừng về không, quả thật mọi người đã lâu không được ăn thịt rồi.

Nhưng chắc chắn họ sẽ thất vọng vì suy nghĩ của bản thân. Bởi vì lần này Tần Sương không có dự định đi lên trên.

Sau khi vào xuân, trên núi tràn ngập một màu xanh tươi tốt, đi đến nơi nào cũng có rau dại.

Mấy người tách nhau ra, vừa đi dạo vừa hái rau dại.

Tần Sương rất thích ăn rau bà bà, mỗi lần ở trong thôn đều có thể ăn một thau nhỏ, chúng rất hợp ăn với cơm.

Có lẽ là kiếp trước ăn nhiều sơn hào hải vị cho nên bây giờ cô rất thích các loại thổ sản và rau dại ở trên núi.

Nhất là rau bà bà sau khi rửa xong là có thể ăn ngay, cũng tiện cho bộ tộc tay phế như cô.

Mấy người hái một lúc, Tần Sương phát hiện hang thỏ. Mấy ngày này đúng là mùa sinh sản, không biết có bắt được vài con thỏ nhỏ không.

Mặc dù trong thôn có quy định về số lượng gia cầm của mỗi người nhưng họ có thể lén nuôi, như vậy cả mùa hè còn có thỏ không thể ăn hết.

“Anh tư, mọi người mau tới đây, chuẩn bị nhóm lửa bắt thỏ, tối về làm thịt thỏ xào cay.” Tần Sương nói xong còn nuốt nước miếng.

Mấy ngày gần đây không thể ăn thịt heo, quả thật cô đã thèm nhỏ dãi rồi.

Cho dù đồ ăn chay Vu Viên Viên và Lục Thần nấu cũng không phải dở nhưng lại thiếu mùi vị đó.

Sau khi cả nhóm chuẩn bị xong xuôi, Tần Sương bắt đầu đốt lửa.

Bắt đầu khi làn khói dày đặc bay vào trong hang, chẳng bao lâu mọi người đã bắt được mấy con thỏ rồi.

“Quào, con này nhỏ quá, thật là dễ thương.”

“Của tôi là một con thỏ lớn cũng rất béo.”

“Tôi cũng có, tôi cũng là thỏ lớn, rất lớn.”

Tần Sương xách con thỏ nhỏ trong tay, thấy mọi người đều có thu hoạch lập tức nói: “Con nào nhỏ thì mang về nuôi, đợi béo mập lại ăn. Vừa lúc vào hè chỗ nào cũng có cỏ tươi, dễ nuôi sống lắm.”

“Được, đúng lúc chuồng gà còn trống, đợi về nhà dùng cây cỏ trải bằng phẳng lên là cho nó vào ở được rồi.”

“Được, nhìn xem có gà rừng hay không, đợi đến bờ sông ăn gà nướng.”

Lúc này, Tần Sương đã không thể dằn lòng được, ném đồ đạc này nọ cho mấy người Vu Viên Viên rồi dẫn Hoắc Đình Xuyên sang bên kia.

Dương Minh Trạch thấy thế đành phải ở tại chỗ vừa hái rau dại vừa chờ họ về.

May mà không đợi bao lâu, hai người Tần Sương đã xách theo bốn con gà rừng về.

“Ôi chao, Sương Sương, các cậu giỏi thật đấy, mới đó đã bắt được gà rừng rồi à?” Vu Viên Viên hưng phấn nói.

“Ừ, tớ ném đá khá là chuẩn cho nên sau khi nhìn thấy dấu chân của chúng cũng rất dễ tóm được. Lại hái thêm chút rau dại và thịt, chúng ta có thể bắt đầu ăn được rồi.”

“Được, giữa trưa xem chúng ta thôi.”

Mãi đến khi mặt trời lên thật cao, trong cái sọt của mấy người gần như đã chứa đầy ắp. Lúc này, Tần Sương mới dẫn mọi người đi tới bên một bờ sông sạch sẽ.

Nhìn con sông trong veo, Tần Sương đột nhiên muốn ăn cá.

Lập tức nói: “Mọi người xuống hạ du rửa đồ ăn trước đi, tớ lên thượng du nhìn xem có cá lớn hay không. Nhớ là đừng đi xa, với phải để ý tình hình xung quanh nữa đấy.”

Vào mùa xuân, rắn côn trùng chuột trong núi cũng tăng lên, cô sợ mọi người không cẩn thận bị chúng cắn.

Chỉ cần ở trong núi, cho dù là khi nào cũng phải để ý tình hình xung quanh.

Dương Minh Trạch không thích rửa đồ ăn, bèn xách theo d.a.o đi theo em gái vào sông bắt cá.

Tần Sương cởi giày, mới vừa vén ông quần lên đã thấy trong nước có cá nhảy phốc lên.

Vả lại, còn rất to.

“Anh tư, anh nhìn kìa, lớn thật đấy, chúng ta có lộc ăn rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta đúng là may mắn thật.”

“Đi thôi, vót mấy nhánh cây sắc nhọn chút, em đi xiên cá.”

Anh tư của cô không có võ công gì cả, cô cũng không trông cậy vào anh ấy có thể xiên trúng con cá.

Muốn ăn đến miệng, chỉ có thể dựa vào bản thân đi bắt thôi.

Dương Minh Trạch cũng biết bản thân được mấy cân lượng, vót xong nhánh cây đưa cho em gái rồi đứng bên bờ sông chờ thu hoạch.

Mục Nghiệp Kiêu thấy Sương Sương bắt đầu chơi đùa vừa định đứng dậy đi tới bên trên thì phát hiện dường như có thứ gì đang theo dõi mình.

Cô ấy cầm con d.a.o trong tay lập tức quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một con rắn màu xanh đậm đang nhìn họ.

“Rắn, có rắn!”

Mấy người vừa nghe, lập tức đứng dậy nhìn sang.

May mà ngày thường Hoắc Đình Xuyên có nỗ lực tập võ, lúc này cũng không biết vì sao không hề nghĩ ngợi đã tiện tay ném con d.a.o ra ngoài.

Tuy không trúng chỗ bảy tấc của con rắn nhưng cậu ấy dùng sức rất tốt, lúc này thân con rắn đã bị chia thành hai.

“Con mẹ nó! Chạy mau!”

Khi mấy người thấy phía sau vẫn còn cũng không để ý gì được nữa, nhấc chân bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hô: “Chị Sương, cứu mạng!”

Tay đang xiên cá của Tần Sương run lên, ngẩng đầu nhìn đã thấy có hai con rắn đang đuổi theo sau nhóm bạn của mình.

May mà không phải rắn độc, nó chỉ khá to mà thôi.

Cô lập tức đi lên bờ, nhấc chân chạy qua.

“Mọi người mau tránh ra, đợi lát nữa ăn canh rắn!”

Cả mùa đông không phát hiện nó, đang suy nghĩ buổi tối ăn gì thì nó tự dâng lên cửa.

Mấy người Vu Viên Viên xách mấy con thú rừng còn chảy m.á.u chưa xử lý xong, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tần Sương đại sát tứ phương.

Cũng không biết cô làm thế nào, chỉ vài cái đã khiến hai con rắn kia đầu mình hai nơi, không thể nào c.h.ế.t thêm được nữa.

Tần Sương c.h.é.m rớt đầu con rắn, vùi lấp tại chỗ, sau khi xử lý xong mới quay đầu lại phát hiện nhóm bạn đều nhìn tới nỗi sửng sốt!

Tần Sương xách theo thân rắn, thấy mọi người đều nhìn mình như vậy đ.â.m ra khó hiểu hỏi: “Các cậu làm sao vậy? Bị rắn dọa sợ rồi à?”

Mọi người: Không, bọn tớ bị cậu dọa đấy. Sao cậu có thể mạnh mẽ đến vậy, đó là một con rắn to đấy, cậu chỉ đ.â.m mấy cái đã băm nó ra rồi, bọn chúng không cần thể diện sao?

“Được rồi, đừng nhìn nữa, cất thứ nào vào sọt đợi tối về nấu canh rắn ăn, siêu ngon luôn đấy.”

Lục Thần nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Tớ... Tớ chưa từng làm canh rắn bao giờ.”

“Đơn giản ấy mà, đợi trở về tớ nói cho các cậu biết làm thế nào là được thôi, bảo đảm khiến các cậu ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa.”

Không, họ không muốn ăn!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 196: Chương 196



Trải qua chuyện vừa rồi, Tần Sương lại vào trong sông tiếp tục bắt cá.

Mãi đến khi lửa trại được đốt lên, mọi người mới vây quanh lại ngồi cùng nhau vừa nướng gà vừa trò chuyện.

Những ngày tháng này trôi qua rất nhanh, trong lúc không để ý họ đã tới nông thôn được một năm rồi. Đợi tới cuối năm nay, họ sẽ có ngày nghỉ để về nhà thăm người thân.

Vu Viên Viên xuống nông thôn đã lâu, trừ mỗi tháng đúng giờ gửi hàng và thư từ qua bưu điện cũng không có ai tới thăm cô ấy cả.

Cô ấy không nói, mọi người cũng không hỏi chuyện trong nhà cô ấy.

Dù sao không phải bị trong nhà ức h.i.ế.p là được rồi.

Mọi người trêu đùa ồn ào trải qua bữa trưa, sau khi ăn uống no say bèn nằm trên mặt cỏ nghỉ ngơi.

Tần Sương nhìn bầu trời trong xanh thầm nghĩ đi về thời đại này cũng không tệ lắm, ít nhất không ô nhiễm như đời sau, toàn bộ những thứ đồ ăn này nọ đều không có hóa chất.

Sau khi nghỉ ngơi, đợi cho mặt trời xuống núi, mấy người Tần Sương mới mang theo thú rừng vô cùng phong phú đi trở về nhà.

Mà có người trong thôn biết cô lên núi bèn bảo con cái đứng chờ dưới chân núi.

Tuy mấy con thú trên núi dựa vào bản lĩnh bắt được, ai bắt được thì là của người đó.

Mà họ không có bản lĩnh đó cho nên có thể mua một hai con thú trong tay thanh niên trí thức Tần về cũng không tồi.

Có đôi khi thanh niên trí thức Tần cũng có thể đổi một ít rau dưa trứng gà, chỉ cần đôi bên cùng có lợi thì thanh niên trí thức Tần cũng không có ý kiến.

Cho nên đoàn người vừa xuống núi, bọn nhỏ đã chạy như bay về nhà, sợ thông báo trễ thì ba mẹ sẽ không mua được thịt.

Sau đó, mấy người Tần Sương về nhà còn chưa nghỉ ngơi đã có người dân bắt đầu lục tục tới cửa, ngay cả cả những thanh niên trí thức khác cũng phái người đến.

Tuy cày bừa vụ xuân không mệt nhọc như thu hoạch vụ thu nhưng đã lâu không có đồ ăn mặn, cả người cũng không thể chịu đựng nổi.

Sau đó, Tần Sương lấy mười hai con gà rừng và thỏ hoang ưu tiên cho người tới cửa trước, mỗi người đổi một con.

Còn ai không đổi được thú rừng, Tần Sương đành phải nói đợi ngày mai lên núi bắt rồi đổi tiếp.

Mấy năm nay, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, Tần Sương cũng giúp được chút nào hay chút ấy, dù gì bọn cô cũng không lỗ.

Nhìn khoai tây cải trắng đầy sân, lại nhìn một đống trứng gà và dưa muối, nghĩ thầm nhiêu đây đủ ăn thật lâu.

Mấy người Vu Viên Viên giúp mang rau cất vào hầm đất, trứng gà thì mang vào phòng bếp.

Nhưng nhìn con rắn đã c.h.ế.t trong sọt, Vu Viên Viên và Lục Thần lại không dám xuống tay.

Cuối cùng không còn cách nào, vẫn là Tần Sương tự lột da chặt thành từng miếng, sau đó chỉ huy hai đầu bếp, lúc này mới thành công nấu được canh rắn.

Mọi người nhìn một nồi canh rắn đầy ắp đều vừa sợ hãi cũng có chờ mong, chỉ có Tần Sương thèm thuồng vẫn luôn nuốt nước miếng.

Mãi đến tối mọi người ngồi cùng nhau, lúc này Tần Sương mới nói: “Thứ này ăn ngon lắm đấy, mọi người nếm thử đi, cứ xem nó như thịt động vật bình thường thôi, bảo đảm ăn rồi còn muốn ăn nữa.”

Tần Sương đã quên bao lâu rồi không được nếm canh rắn, kiếp trước lúc ở trong rừng mưa nhiệt đới không có thực vật, cô đều bắt thứ này nhóm lửa nướng ăn.

Mà mọi người thấy cô ăn quá ngon miệng, khi nhìn nước canh màu trắng sữa thầm nghĩ không phải chỉ là thịt rắn thôi sao, đã lột da không nhìn ra bộ dáng vốn có thì cứ xem như thịt rồi ăn là được.

Sau đó, Hoắc Đình Xuyên là người đầu tiên tự múc canh rắn, bắt đầu húp một ngụm.

Cậu ấy vốn còn đang lo lắng sẽ rất khó ăn nhưng khi nuốt xuống, đôi mắt lập tức sáng lên, thầm nghĩ sao miếng thịt này lại trơn nhẵn, hơn nữa không hề có mùi vị lạ, chị Sương quả nhiên không lừa họ.

Tiếp đó cũng bắt chước theo Tần Sương, ăn từng ngụm lớn.

Có lẽ là thấy hai người ăn quá ngon lành, sau đó mấy người khác cũng bắt đầu nếm một ngụm.

Lại sau đó, lập tức bước vào hình thức điên cuồng cướp giật.

Mãi tới khi cả nồi canh rắn thấy đáy, lúc này mọi người mới thấy chưa đã thèm.

Hoắc Đình Xuyên lại l.i.ế.m đầu lưỡi, “Lần sau khi thấy loại rắn này, em sẽ đi bắt mấy con về, con mẹ nó đúng là ngon thật mà!”

Tần Sương xoa cái bụng tròn trịa, nấc cục vì no, “Vậy cậu cũng phải cẩn thận đừng để thứ này cắn bị thương. Với lại, tuy thịt rắn ăn ngon nhưng không thể ăn quá nhiều.”

Tuy thịt rắn ăn ngon nhưng trong cơ thể chúng nhiều ít cũng có một lượng độc nhỏ, nếu con người ăn quanh năm sẽ cách cái c.h.ế.t không xa.

Nhất là phụ nữ có thai ăn thứ này rất dễ sinh ra quái thai hoặc là sinh non.

Ngay khi mọi người định nghỉ ngơi, cháu trai của trưởng thôn tới.

“Thanh niên trí thức Tần, ông nội em nói ngày mai có gánh hát tới trong thôn biểu diễn, hỏi mọi người có muốn đến xem không? Người đẹp lấy năm hào, trẻ em miễn phí.”

Mọi người vừa nghe có biểu diễn, đôi mắt lập tức sáng rực lên.

Tần Sương lại hỏi: “Biết là biểu diễn cái gì không?”

“Hình như là kịch bóng và xiếc ảo thuật. Mấy năm sẽ tới đây một lần nhưng không miễn phí như điện ảnh. Nếu mọi người muốn xem, em về đăng ký cho mọi người.”

“Xem chứ, đúng lúc không có việc gì làm. Bọn chị có sáu người là ba đồng, bây giờ chị đưa cho em luôn.”

Cô còn chưa được xem gánh hát ở thời đại này cho nên khá tò mò. Bởi vì trong thời đại dân quốc, gánh hát rất phổ biến, đợi tới đời sau đã thay đổi hoàn toàn cũng không còn hương vị đó nữa.

Bây giờ có tiết mục dâng tới tận cửa, cô đương nhiên muốn xem rồi.

Sau khi đưa cho đối phương ba đồng tiền, lại lấy một nắm kẹo sữa cho đứa trẻ.

Đợi người đi rồi, Hoắc Đình Xuyên mới nói: “Chị Sương, gánh hát này có gì hay ho đâu, rất là buồn chán, lúc trước khi đi xem kịch bóng suýt chút em đã ngủ quên mất rồi.”

“Nhưng tiết mục xiếc ảo thuật lại không tồi, lúc trước em từng nhìn thấy con khỉ biểu diễn đó.”

Ở thủ đô, Hoắc Đình Xuyên xem như cũng là nhị thế tổ, hễ là nơi nào chơi vui thì đều đã từng đi cả rồi.

Cho nên thật sự không có hứng thú với gánh hát tới trong thôn lần này.

Mà Tần Sương nghe cậu ấy nói thế chỉ trợn trắng mắt: “Cậu xem rồi nhưng bà đây còn chưa xem mà. Ngứa da thì cứ nói thẳng, tôi sẽ giúp cậu giãn gân cốt.”

“Đừng mà, em sai rồi, đêm mai cùng đi xem là được chứ gì.”

Đợi tất cả mọi người đã tiêu hóa xong, mấy người đàn ông Dương Minh Trạch cũng về nhà nghỉ ngơi.

Cày bừa vụ xuân qua đi đến thời gian nhổ cỏ, bọn họ còn phải tiếp tục khai khẩn nữa.

May mà khai hoang lần này không có yêu cầu mỗi ngày phải làm mấy công, đương nhiên không muốn làm cũng không được.

Ít nhất mỗi ngày phải được ba công, tới thời điểm thu hoạch vụ thu cũng sẽ có một khoản thu vào không nhỏ.

Từ buổi chiều gánh hát đến cổng thôn, bọn nhỏ trong thôn đều reo hò.

Niềm vui của chúng rất đơn giản, có ăn có chơi chính là tuổi thơ của chúng.

Đợi sân khấu trước thôn dựng xong, mặt trời lặn sau dãy núi, mọi nhà ăn cơm chiều xong, vở kịch bên này cũng bắt đầu.

Nhưng lúc Tần Sương rời khỏi nhà, mí mắt phải vẫn luôn giật liên hồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 197: Chương 197



Cuối cùng, khi người dân cả thôn đều đi về hướng cổng thôn, Tần Sương đã phát hiện ra vấn đề.

Trong thôn không có người ở nhà, chẳng phải là thời cơ tốt nhất để trộm cắp sao? Trước đây, cô đã đọc nhiều tiểu thuyết truyện tranh, vừa thấy cảnh này đã biết là có bẫy.

Sau đó, cô ghé tai nói gì đó với Hoắc Đình Xuyên, người sau lập tức đổi sắc mặt lập tức chạy về phía nhà đại đội trưởng.

Tuy vẫn có một số người già ở nhà trông cửa nhưng nhà trống lại chiếm đa số.

Năm gần đây, mọi người vất vả lắm mới được sống thoải mái một chút, nếu như lúc này bị trộm không còn thứ gì, không cần nghĩ cũng biết là tai họa rồi.

Mấy người Dương Minh Trạch cũng không phải đồ ngốc, thấy Hoắc Đình Xuyên sốt ruột rời đi cũng biết có chuyện xảy ra.

Lập tức hỏi: “Em gái, có việc gì hả?”

“Em còn chưa chắc lắm nhưng đoán được tám chín mươi phần trăm rồi. Vừa lúc, anh tư mau lên trấn trên tìm công an thường giao thiệp với em, nói là trong thôn có nhóm trộm cướp tới.”

Cô không biết có phải do bản thân suy nghĩ nhiều hay không nhưng mí mắt phải cứ giật liên hồi, hẳn là gần như mười mươi rồi.

Dương Minh Trạch nghe em gái nói vậy lại nhìn về phía cổng thôn, dường như lập tức hiểu ra gì đó.

Sau đó, anh ấy cũng không để ý xem diễn nữa mà lập tức về nhà cưỡi xe đạp đi từ con đường nhỏ lên trấn trên.

Mà bên kia, đại đội trưởng nghe Hoắc Đình Xuyên nói cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh cả người.

Tuy năm nay cũng là gánh hát nhưng nhóm người lần này quả thật không phải nhóm người năm trước tới.

Nếu thật sự như thanh niên trí thức Tần nói thì rất có khả năng là một cái bẫy rập.

Lần này nếu để đối phương thực hiện được, đại đội trưởng như ông ta cũng không dám làm tiếp nữa.

Sau đó vội vàng ra ngoài, bắt đầu tìm người.

Hoắc Đình Xuyên thuật lại cho Tần Sương là bên đó đã chuẩn bị rồi, nếu thật sự là tập thể gây án thì phải một lưới bắt hết.

Dám tới trong thôn họ gây án đúng thật là đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t mà.

Khi người dân tới cổng thôn ngày càng đông, Tần Sương đứng ở phía xa vừa nhìn phía trước vừa để ý tình hình xung quanh.

Khi vở kịch bắt đầu, người dân hoàn toàn chìm đắm vào bầu không khí vui vẻ, không hề hay biết sau nhà đã sắp cháy tới nơi rồi.

Chỉ có mười mấy người đàn ông được đại đội trưởng sắp xếp ở nhà, đang đứng xung quanh để ý người xa lạ trong thôn.

Đợi tới lúc gánh hát diễn tới cao trào, Tần Sương cũng không còn tâm trạng để xem tiếp nữa.

Cô để hai người không có võ là Vu Viên Viên và Lục Thần ở lại rồi dẫn Hoắc Đình Xuyên và Mục Nghiệp Kiêu lặng lẽ đi trở về trong thôn.

Mà lúc này một nhóm sáu người, trong tay cầm bao bố cũng lặng lẽ nhảy vào nhà của một gia đình không có ai ở nhà.

Đương nhiên, mấy người bọn chúng cho rằng không có ai hết nhưng đều bị mấy người đàn ông ở lại giữ nhà xem trong mắt.

Thầm nghĩ đại đội trưởng đoán quá đúng, thật sự có người nhân cơ hội này lén vào sau nhà.

Nếu không có chuẩn bị từ sớm, đợi gánh hát kết thúc rời đi, cả thôn phải cháy là chắc chắn.

Tần Sương là người đầu tiên dẫn nhóm bạn chạy tới đây.

Một người đàn ông lớn tuổi thấy là thanh niên trí thức Tần lập tức đi tới nhỏ giọng nói: “Sáu người đều ở trong sân nhà họ Chu và nhà họ Lý, khi nào chúng ta ra bắt người?”

Họ đều biết sức mạnh của Tần Sương, có thể tay không đánh c.h.ế.t một con lợn rừng thì mấy tên trộm vặt này cũng không đủ nhét kẽ răng cô.

Tần Sương thấy thế lập tức trả lời: “Nếu chắc chắn chỉ có sáu tên thì đợi người vừa đi ra thì chúng ta sẽ ra tay ngay. Bây giờ, chú với mấy anh bao vây lấy chúng, đừng để chúng chạy rồi đợi bên công an tới. Lần này thôn chúng ta nhất định sẽ được trao tặng huy hiệu.”

“Còn bên phía cổng thôn, trước đừng rút dây động rừng. Bởi vì bên đó có cả người già với bọn nhỏ, nếu những người đó biết được sẽ khó tránh khỏi khiến những người vô tội bị thương.”

“Được, nghe cháu, bây giờ bọn chú đi qua đó đây, tính thời gian chúng cũng sắp đi ra rồi.”

Mỗi nhà chỉ có một ít thứ đồ có giá trị, sau khi tìm được đương nhiên sẽ không ở lại quá lâu. Mà thôn cũng chỉ lớn từng đấy, chắc chắn tốc độ mấy người này sẽ rất nhanh.

Hoắc Đình Xuyên xoa tay, xem dáng vẻ giống như muốn thể hiện một phen vậy.

Vẫn là Tần Sương nhắc nhở nói: “Lát nữa cậu phải cẩn thận, không ai biết trên người chúng có mang theo những gì đâu. Nếu bị người đánh, tôi cũng sẽ không cứu cậu!”

Chỉ cần tưởng tượng tới cứu cậu em trai chồng này mà bản thân đã phải ăn hai quả đạn đồng cho nên mỗi lần muốn cứu cô cũng khá kiêng kị, làm cô cảm thấy thằng em này thật sự khắc mình.

Lúc ra tay chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng, cô kiên quyết không xuất hiện, eo có đau thì để tự bản thân cậu ấy đau đi.

Còn về Mục Nghiệp Kiêu thì đi theo phía sau Tần Sương, đợi lát nữa sẽ hành động dựa theo hoàn cảnh.

Mãi tới mấy phút sau, họ mới nghe thấy tiếng hùng hổ từ bên trong.

“Sao đám dân quê này lại nghèo đến vậy chứ, hại ông đây lục lọi tới muốn nổi nóng luôn.”

“Chứ sao nữa, hai nhà cộng lại mới hơn một trăm đồng, trừ lương thực còn tính nhiều thì không còn gì đáng giá cả, đúng là xúi quẩy!”

“Được rồi, mau đi thôi, lương thực không tiện đem theo, chúng ta lại cướp thêm mấy nhà nữa là gom được không ít rồi. Mau lên, đợi lát nữa bên cổng thôn kết thúc diễn, chúng ta sẽ không có thời gian.”

Nhưng lúc ba người mới vừa trèo tường ra ngoài đã bị mấy người đàn ông đợi sẵn lập tức dùng gậy gộc đánh xỉu hai gười.

“Mấy anh em xông lên, tóm lấy bọn trộm!”

“Con mẹ nó!”

Bọn trộm không thể nào ngờ rằng chúng lại bị người phát hiện.

Nhưng chúng đều đã từng thấy m.á.u đương nhiên cũng sẽ không sợ mấy người dân quê mùa này.

“Shit, các anh em g.i.ế.c c.h.ế.t chúng đi!”

Bọn trộm dẫn đầu lấy con d.a.o găm trên eo ra đánh với đối phương.

Hoắc Đình Xuyên sợ đối phương chịu bất lợi, lập tức quát lớn: “Coi chừng, chúng có dao!”

Sau đó cũng gia nhập vào đám người đang đánh nhau.

Tần Sương nhìn cách đánh của đối phương, chân mày lập tức nhíu lại.

Cô phát hiện ra người đàn ông dẫn đầu có chút võ công trong người, vả lại càng nhìn lại càng thấy quen mắt.

Đợi khi nhớ ra rồi, lúc này cô mới lập tức đi tới quát lớn: “Tránh ra, mọi người không phải đối thủ của gã!”

Con mẹ nó, tên này từng tham gia quân ngũ, tại sao lại làm ra chuyện này, suýt chút là hỏng hết kế hoạch rồi.

Theo một tiếng rống to của Tần Sương, mọi người đều lập tức lui ra ngoài.

Chỉ có Hoắc Đình Xuyên vẫn đang vật lộn với đối phương, may mà trừ bỏ kẻ dẫn đầu biết đánh nhau còn những người khác đều bị người dân đánh ngã xuống đất không dậy nổi cả rồi.

Còn về Chu Võ Hùng chưa từng nghĩ tới trong thôn lại có người giỏi võ đến vậy.

“Tiểu Xuyên Tử tránh ra, để tôi đối phó gã!”

Nghe thấy Tần Sương nói vậy, lúc này Hoắc Đình Xuyên mới tránh sang một bên, nhìn trên cánh tay xuất hiện vết máu. Cậu ấy suýt chút bị người này thọt c.h.ế.t rồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 198: Chương 198



Thầm nghĩ đúng là làm anh hùng cũng không dễ, suýt chút đã treo máy mất tiêu!

Mà Chu Võ Hùng thấy Tần Sương đi tới, thấy là một cô bé cũng không thèm để vào mắt.

“Để bọn tao đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”

Gã vốn không muốn làm chuyện này nhưng đợi xuất ngũ về nhà phát hiện người lớn trong nhà đều đã đói chết, gã mới phát hiện bản thân ngu ngốc cỡ nào, vì cái gọi là đại nghĩa quốc gia lại không thể được nhìn thấy ba mẹ một lần cuối cùng, ngay cả vợ và con nhỏ cũng đã chết.

Bắt đầu từ giây phút đó, gã không bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào có thể thay gã chăm sóc hậu phương nữa. Gã hận!

Gã nhận được nhiều vinh quang như vậy thì có tác dụng gì, kết quả khi mang vinh quang về nhà thì đã cửa nát nhà tan rồi!

Có ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng gã chứ!

Tần Sương đứng trước mặt đối phương, mỗi bước không cho lùi. Cô không biết đối phương đã trải qua những gì nhưng mỗi người đều có số mệnh của chính mình.

Một khoảnh khắc là thiện, một khoảnh khắc tiếp theo lại là ác.

Ngay cả thần tiên cũng không thể bảo đảm phẩm chất mỗi người đều không có vấn đề.

Chu Võ Hùng đã từng có bao nhiêu huy hoàng thì bây giờ hối hận bấy nhiêu. Nếu biết sớm thì năm đó nói gì gã cũng sẽ không rời nhà đi.

Chỉ mới hai năm chưa về mà nhà đã không còn. Ngay cả hàng xóm trong thôn, gã cũng hạ một loại độc mạnh mãn tính. Nếu lúc ấy, dù có một người nào quan tâm đến nhà họ thì sau khi gã trở về cũng sẽ không chỉ nhìn thấy một nắm cát vàng như vậy.

Gã hận, gã hận phía trên bất công, hận bản thân mắt mù. Gã hận, hận sự m.á.u lạnh của người trong thôn.

Bắt đầu từ lúc đó, gã đã dẫn theo một đám đàn em đi trộm cướp khắp nơi.

Gã muốn trộm sạch hết tiền của của mọi người, khiến họ tự thể nghiệm sự tuyệt vọng của ba mẹ và vợ con gã khi đó.

Không đốt cả thôn xóm đã là gã nhân từ lắm rồi.

“Đồ ngu xuẩn, nếu cứ cố chấp như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Tần Sương dứt lời đã nhấc chân vọt tới.

Vừa nhìn thấy công phu của người này, cô cũng biết gã được luyện ra từ trong đống người chết. Nếu Hoắc Đình Xuyên và cô không học công phu trong thời gian dài thì vừa rồi đã thua từ sớm rồi.

Tần Sương tung một sát chiêu ra, đương nhiên cô cũng không khách sáo.

Mọi người trói xong năm người rồi đứng bên cạnh xem hai người đánh qua đánh lại.

Hoắc Đình Xuyên lại xem tới độ không chớp mắt dù một cái.

Đợi công an tìm tới bên này chỉ thấy hai người cầm dao, ngươi tới ta đi ra từng chiêu tàn nhẫn.

Dương Minh Trạch thấy thế, cả người vô cùng căng thẳng.

Thầm nghĩ trộm cướp hiện giờ đều lợi hại như thế sao? Có thể đánh nhau với em gái mình lâu đến vậy!

Người ngoài nghề không hiểu nội dung trong này lắm nhưng công an đều là binh lính xuất ngũ chuyển nghề. Giờ phút này, nhìn thấy hai người sống mái với nhau, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thầm nghĩ thanh niên trí thức Tần này lợi hại vậy sao? Thế mà trước đây không biết, thảo nào lúc trước dám một thân một mình lên núi bắt bọn buôn người.

Chu Võ Hùng vừa đánh vừa suy nghĩ cách thoát thân. Trời đất bao la, chỉ cần trốn thoát thì gã có thể sống tiếp dựa vào việc này.

Nếu hôm nay bị tóm được thì chỉ có thể đi đoàn tụ với người nhà thôi.

Gã còn chưa nhìn thấy người cả thôn chôn cùng cho nên không thể bị bắt vào trong được.

Cho dù có chết, gã cũng muốn kéo người trong thôn theo cùng.

Bọn súc sinh m.á.u lạnh không xứng sống trên đời này.

Nhưng tiếc là cho dù tấn công thế nào, đối phương đều có thể tiếp được chiêu, thậm chí sức lực của đối phương tựa như không thể nào dùng hết, ngày càng dồi dào hơn.

Mãi đến khi Tần Sương thăm dò được toàn bộ nội tình của gã rồi, sau một động tác giả cô tung một chân đá bay gã ra ngoài.

Cùng một tiếng “rầm” vang lên, Chu Võ Hùng phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Gã ôm lấy xương sườn bị gãy, gương mặt không cam lòng, sau đó đôi mắt khép lại hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Tần Sương thấy cuối cùng người cũng bị bắt rồi mới sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn của mình nói: “Trói cho kỹ!”

Sau khi mọi người lấy lại phản ứng đều lập tức chạy tới trói người, cho dù đã ngất xỉu cũng phải trói lại.

Thấy anh tư đã dẫn công an tới đây, Tần Sương cũng không vô nghĩa thêm nữa mà lập tức thuật lại tình hình bên này.

“Đợi bên kia kết thúc, các anh để ý cổng thôn, đợi mọi người đều về nhà cả rồi chúng ta lập tức ra tay!”

Những người này bỗng dưng đến đây biểu diễn, vừa thấy đã biết chúng đã hỏi thăm được chuyện đại đội của họ khá giàu có từ sớm rồi.

Bằng không tại sao không tới đại đội bên cạnh mà lại tới đây cướp bóc thôn của họ chứ.

Đợi sau khi đã dẫn sáu người đi rồi, đội trưởng đội công an lập tức bố trí nhiệm vụ.

Mà lúc này Tần Sương dẫn Hoắc Đình Xuyên về nhà băng bó vết thương. Cô nhìn lướt qua, miệng vết thương không sâu, về nhà khử trùng rồi băng bó lại một chút là ổn thôi.

Thằng bé da dày, không cần phải lăn lộn tới bệnh viện.

Đợi bên này xử lý miệng vết thương xong xuôi, tiết mục ở đầu thôn cũng kết thúc.

Tần Sương sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn bèn để họ lại giữ nhà, còn mình tự ra ngoài xem tình hình.

Lần này thôn họ bắt được những người này, nếu còn có cá lọt lướt thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện chúng trả thù.

Mãi đến cuối cùng, toàn bộ đã bị sa lưới, Tần Sương mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nghĩ tới ba đồng tiền mà mình đã bỏ ra, trước khi công an đi còn không quên nhắc họ trả lại vé vào cửa cho người dân trong thôn, dù gì ba đồng tiền của cô có thể mua được một con gà mái cho vào nồi rồi.

Trước khi rời đi, công an lại nghe thấy một câu như thế, khóe miệng co rút lại.

Nhưng dù nói thế nào, người ta cũng đã giúp đỡ bắt được một kẻ tội phạm trốn trại nham hiểm như thế rồi đừng nói là trả vé, cho dù là khen thưởng cũng không thể thiếu được.

Sau khi mọi người trong thôn biết được việc này đều nghĩ mà sợ run, nhất là người của hai nhà bị bọn trộm lục lọi kia sau khi tìm được tiền của mình về suýt chút đã òa khóc lên rồi.

Thầm nghĩ sẽ không bao giờ tham gia loại náo nhiệt này nữa, nếu có thêm một lần nào nữa chắc sẽ bị dọa c.h.ế.t mất.

Đại đội trưởng lại lãnh đạo toàn bộ dân chúng trong thôn tới cảm ơn Tần Sương, nếu không có sự cảnh giác của cô thì họ đã gặp phải tai họa lớn rồi.

Sau đó, những món quà của mọi người đều chất đầy sân.

Vu Viên Viên và Lục Thần nhìn đủ thứ loại đồ ăn đành nhận mệnh phân loại từng thứ một rồi mang đi cất.

Mà phía bên kia, sau khi công an báo cáo những người đó lên trên thì chẳng mất bao lâu bên trên đã sai người xuống dẫn toàn bộ đi.

Lúc trước cũng có người tới báo án gần đây có trộm cướp, còn là cướp của từng thôn từng thôn nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ tới bên trong còn có chuyện này. Mà mỗi lần nhóm trộm cướp gây án đều đổi một nơi rất xa nhau, đây cũng là lý do lâu như vậy mà chúng còn không có bị sa lưới.

Đợi sau khi bên trên tra xét xong xuôi mới phát hiện kẻ đầu têu Chu Võ Hùng này trước đây là một quân nhân của quốc gia.

Mà gã còn từng lập không ít công lao, sau khi về đến nhà thấy cảnh cửa nát nhà tan, trong lòng mới sinh ra thù hận.

Sau đó lại tra được tiền trợ cấp gã nhờ người ta gửi qua bưu điện về nhà đều bị đại đội trưởng trong thôn giữ lại làm của riêng.

Nếu không như vậy thì người nhà của gã cũng sẽ không vì không có tiền mua lương thực, không có tiền xem bệnh mà c.h.ế.t thê thảm đến vậy.

Cho nên cho dù sau khi Chu Võ Hùng sa lưới có người oán hận nhưng cũng không nói thêm những lời quá khó nghe.

Trừ một số người khác mắng gã hơi khó nghe chút thì người hổ thẹn nhất chính là lãnh đạo của gã.

Biết được binh lính mình từng đắc ý nhất lại vì sự sơ suất của mình đã gây ra kết cục như vậy cũng rất buồn phiền hối hận.

Thầm nghĩ nếu đổi lại là bản thân trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng sẽ rất hận.

Vốn chỉ cần tới nông trường Tây Bắc chịu phạt vài năm là xong nhưng sau khi từng người một trong thôn gã c.h.ế.t đi mới biết Chu Võ Hùng tàn nhẫn tới cỡ nào, đây là gã muốn cho cả thôn chôn theo cùng. Đợi bác sĩ đuổi tới, người trong thôn đã trúng độc lâu rồi, không có cách nào cứu chữa được nữa.

Mà sau khi biết cuối cùng những người đó đã gặp phải báo ứng, Chu Võ Hùng ở trong ngục tù cười như đứa ngốc.

Chuyện này gây ra xôn xao rất lớn, bên trên rất chú trọng, sau đó còn phái người xuống tra xét người nhà của quân nhân sống thế nào.

Kết quả, thật đúng là phát hiện không ít chuyện tương tự như Chu Võ Hùng. Thầm giấu tiền trợ cấp, hành hạ người nhà của quân nhân vân vân, nhiều tới nỗi khiến người ta cứng lưỡi không biết nói sao.

Sau đó, các nơi trên cả nước bắt đầu thay m.á.u cán bộ viên chức. Đương nhiên, chuyện của Chu Võ Hùng cũng mang đến hồi chuông cảnh báo cho rất nhiều người, sợ người bị trả thù tiếp theo sẽ là bọn họ.

Tiếp đó, những người từng sống trong vũng bùn cũng thấy được ánh mặt trời tươi đẹp.

Chuyện này trôi qua không bao lâu, Tần Sương lại lần thứ hai nhận được huy chương của công an địa phương và giấy chứng nhận vinh dự của tập thể trong thôn.

Nhìn số tiền trong phong bì, Tần Sương thầm nghĩ trước đây kiếm tiền bằng đao kiếm cũng không được như ý, bây giờ tới nơi này làm việc tốt cũng có thể kiếm được tiền.

Quả nhiên, thiếu nợ phải trả, may mà kiếp trước tuy cô không phải người tốt gì nhưng không có g.i.ế.c người vô tội.

Nếu không sống lại một đời này sẽ không đơn giản chỉ ăn ba viên đạn đồng như vậy.

Trước đây, cô không tin vào quỷ thần, không tin Phật Tổ nhưng bây giờ đã tin vài phần.

Xem ra, nếu muốn sau này có thể sống tốt hơn thì còn phải làm rất nhiều chuyện tốt thế này nữa.

Thời gian tới cuối tháng sáu, Hổ Tử lại được Ngô Địch cho về thôn.

Hổ Từ vừa về tới thôn đã bổ nhào vào trong lòng Tần Sương.

“Chị ơi, em nhớ chị quá, lâu lắm rồi chị không tới thăm em.”

Tần Sương xoa đầu Hổ Tử, ngượng ngùng nói: “Gần đây chị khá bận kiếm tiền, bằng không nhóm bạn của em sẽ không có gì ăn.”

“Hừ, tha cho chị đấy. Nhưng sáu tháng cuối năm, em ở lại trong thôn học tiểu học được không? Em không muốn rời xa chị.”

“Chị cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này, được chứ?”

Chất lượng dạy học trong thôn chắc chắn không bằng trấn trên, mà trấn trên chắc chắn không bằng ở thị trấn. Tuy không phải em ruột nhưng cô mong mình có thể nuôi dưỡng cậu bé đến lớn.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 199: Chương 199



Cuối cùng, khi người dân cả thôn đều đi về hướng cổng thôn, Tần Sương đã phát hiện ra vấn đề.

Trong thôn không có người ở nhà, chẳng phải là thời cơ tốt nhất để trộm cắp sao? Trước đây, cô đã đọc nhiều tiểu thuyết truyện tranh, vừa thấy cảnh này đã biết là có bẫy.

Sau đó, cô ghé tai nói gì đó với Hoắc Đình Xuyên, người sau lập tức đổi sắc mặt lập tức chạy về phía nhà đại đội trưởng.

Tuy vẫn có một số người già ở nhà trông cửa nhưng nhà trống lại chiếm đa số.

Năm gần đây, mọi người vất vả lắm mới được sống thoải mái một chút, nếu như lúc này bị trộm không còn thứ gì, không cần nghĩ cũng biết là tai họa rồi.

Mấy người Dương Minh Trạch cũng không phải đồ ngốc, thấy Hoắc Đình Xuyên sốt ruột rời đi cũng biết có chuyện xảy ra.

Lập tức hỏi: “Em gái, có việc gì hả?”

“Em còn chưa chắc lắm nhưng đoán được tám chín mươi phần trăm rồi. Vừa lúc, anh tư mau lên trấn trên tìm công an thường giao thiệp với em, nói là trong thôn có nhóm trộm cướp tới.”

Cô không biết có phải do bản thân suy nghĩ nhiều hay không nhưng mí mắt phải cứ giật liên hồi, hẳn là gần như mười mươi rồi.

Dương Minh Trạch nghe em gái nói vậy lại nhìn về phía cổng thôn, dường như lập tức hiểu ra gì đó.

Sau đó, anh ấy cũng không để ý xem diễn nữa mà lập tức về nhà cưỡi xe đạp đi từ con đường nhỏ lên trấn trên.

Mà bên kia, đại đội trưởng nghe Hoắc Đình Xuyên nói cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh cả người.

Tuy năm nay cũng là gánh hát nhưng nhóm người lần này quả thật không phải nhóm người năm trước tới.

Nếu thật sự như thanh niên trí thức Tần nói thì rất có khả năng là một cái bẫy rập.

Lần này nếu để đối phương thực hiện được, đại đội trưởng như ông ta cũng không dám làm tiếp nữa.

Sau đó vội vàng ra ngoài, bắt đầu tìm người.

Hoắc Đình Xuyên thuật lại cho Tần Sương là bên đó đã chuẩn bị rồi, nếu thật sự là tập thể gây án thì phải một lưới bắt hết.

Dám tới trong thôn họ gây án đúng thật là đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t mà.

Khi người dân tới cổng thôn ngày càng đông, Tần Sương đứng ở phía xa vừa nhìn phía trước vừa để ý tình hình xung quanh.

Khi vở kịch bắt đầu, người dân hoàn toàn chìm đắm vào bầu không khí vui vẻ, không hề hay biết sau nhà đã sắp cháy tới nơi rồi.

Chỉ có mười mấy người đàn ông được đại đội trưởng sắp xếp ở nhà, đang đứng xung quanh để ý người xa lạ trong thôn.

Đợi tới lúc gánh hát diễn tới cao trào, Tần Sương cũng không còn tâm trạng để xem tiếp nữa.

Cô để hai người không có võ là Vu Viên Viên và Lục Thần ở lại rồi dẫn Hoắc Đình Xuyên và Mục Nghiệp Kiêu lặng lẽ đi trở về trong thôn.

Mà lúc này một nhóm sáu người, trong tay cầm bao bố cũng lặng lẽ nhảy vào nhà của một gia đình không có ai ở nhà.

Đương nhiên, mấy người bọn chúng cho rằng không có ai hết nhưng đều bị mấy người đàn ông ở lại giữ nhà xem trong mắt.

Thầm nghĩ đại đội trưởng đoán quá đúng, thật sự có người nhân cơ hội này lén vào sau nhà.

Nếu không có chuẩn bị từ sớm, đợi gánh hát kết thúc rời đi, cả thôn phải cháy là chắc chắn.

Tần Sương là người đầu tiên dẫn nhóm bạn chạy tới đây.

Một người đàn ông lớn tuổi thấy là thanh niên trí thức Tần lập tức đi tới nhỏ giọng nói: “Sáu người đều ở trong sân nhà họ Chu và nhà họ Lý, khi nào chúng ta ra bắt người?”

Họ đều biết sức mạnh của Tần Sương, có thể tay không đánh c.h.ế.t một con lợn rừng thì mấy tên trộm vặt này cũng không đủ nhét kẽ răng cô.

Tần Sương thấy thế lập tức trả lời: “Nếu chắc chắn chỉ có sáu tên thì đợi người vừa đi ra thì chúng ta sẽ ra tay ngay. Bây giờ, chú với mấy anh bao vây lấy chúng, đừng để chúng chạy rồi đợi bên công an tới. Lần này thôn chúng ta nhất định sẽ được trao tặng huy hiệu.”

“Còn bên phía cổng thôn, trước đừng rút dây động rừng. Bởi vì bên đó có cả người già với bọn nhỏ, nếu những người đó biết được sẽ khó tránh khỏi khiến những người vô tội bị thương.”

“Được, nghe cháu, bây giờ bọn chú đi qua đó đây, tính thời gian chúng cũng sắp đi ra rồi.”

Mỗi nhà chỉ có một ít thứ đồ có giá trị, sau khi tìm được đương nhiên sẽ không ở lại quá lâu. Mà thôn cũng chỉ lớn từng đấy, chắc chắn tốc độ mấy người này sẽ rất nhanh.

Hoắc Đình Xuyên xoa tay, xem dáng vẻ giống như muốn thể hiện một phen vậy.

Vẫn là Tần Sương nhắc nhở nói: “Lát nữa cậu phải cẩn thận, không ai biết trên người chúng có mang theo những gì đâu. Nếu bị người đánh, tôi cũng sẽ không cứu cậu!”

Chỉ cần tưởng tượng tới cứu cậu em trai chồng này mà bản thân đã phải ăn hai quả đạn đồng cho nên mỗi lần muốn cứu cô cũng khá kiêng kị, làm cô cảm thấy thằng em này thật sự khắc mình.

Lúc ra tay chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng, cô kiên quyết không xuất hiện, eo có đau thì để tự bản thân cậu ấy đau đi.

Còn về Mục Nghiệp Kiêu thì đi theo phía sau Tần Sương, đợi lát nữa sẽ hành động dựa theo hoàn cảnh.

Mãi tới mấy phút sau, họ mới nghe thấy tiếng hùng hổ từ bên trong.

“Sao đám dân quê này lại nghèo đến vậy chứ, hại ông đây lục lọi tới muốn nổi nóng luôn.”

“Chứ sao nữa, hai nhà cộng lại mới hơn một trăm đồng, trừ lương thực còn tính nhiều thì không còn gì đáng giá cả, đúng là xúi quẩy!”

“Được rồi, mau đi thôi, lương thực không tiện đem theo, chúng ta lại cướp thêm mấy nhà nữa là gom được không ít rồi. Mau lên, đợi lát nữa bên cổng thôn kết thúc diễn, chúng ta sẽ không có thời gian.”

Nhưng lúc ba người mới vừa trèo tường ra ngoài đã bị mấy người đàn ông đợi sẵn lập tức dùng gậy gộc đánh xỉu hai gười.

“Mấy anh em xông lên, tóm lấy bọn trộm!”

“Con mẹ nó!”

Bọn trộm không thể nào ngờ rằng chúng lại bị người phát hiện.

Nhưng chúng đều đã từng thấy m.á.u đương nhiên cũng sẽ không sợ mấy người dân quê mùa này.

“Shit, các anh em g.i.ế.c c.h.ế.t chúng đi!”

Bọn trộm dẫn đầu lấy con d.a.o găm trên eo ra đánh với đối phương.

Hoắc Đình Xuyên sợ đối phương chịu bất lợi, lập tức quát lớn: “Coi chừng, chúng có dao!”

Sau đó cũng gia nhập vào đám người đang đánh nhau.

Tần Sương nhìn cách đánh của đối phương, chân mày lập tức nhíu lại.

Cô phát hiện ra người đàn ông dẫn đầu có chút võ công trong người, vả lại càng nhìn lại càng thấy quen mắt.

Đợi khi nhớ ra rồi, lúc này cô mới lập tức đi tới quát lớn: “Tránh ra, mọi người không phải đối thủ của gã!”

Con mẹ nó, tên này từng tham gia quân ngũ, tại sao lại làm ra chuyện này, suýt chút là hỏng hết kế hoạch rồi.

Theo một tiếng rống to của Tần Sương, mọi người đều lập tức lui ra ngoài.

Chỉ có Hoắc Đình Xuyên vẫn đang vật lộn với đối phương, may mà trừ bỏ kẻ dẫn đầu biết đánh nhau còn những người khác đều bị người dân đánh ngã xuống đất không dậy nổi cả rồi.

Còn về Chu Võ Hùng chưa từng nghĩ tới trong thôn lại có người giỏi võ đến vậy.

“Tiểu Xuyên Tử tránh ra, để tôi đối phó gã!”

Nghe thấy Tần Sương nói vậy, lúc này Hoắc Đình Xuyên mới tránh sang một bên, nhìn trên cánh tay xuất hiện vết máu. Cậu ấy suýt chút bị người này thọt c.h.ế.t rồi.
 
Back
Top Bottom