Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy

Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 10: Chương 10



24

Ngày hôm sau, trống trận vang lên.

Trong lòng Bạch Vị có lẽ cũng đang tức giận, dẫn quân dũng mãnh c.h.é.m giết.

Vân Chinh sau khi chiến cuộc bắt đầu, lặng lẽ dẫn hai nghìn người lẻn vào Quan Nguyệt Giáp, đó là đường lui của Khương quân.

Ta dẫn thiên sư, thừa dịp chiến cuộc hỗn loạn, tách ra khỏi đội tiên phong.

Năm đó vì giúp Tôn Viêm nhận mặt chữ, ta không biết đã đọc bao nhiêu binh thư.

Hắn tiêu hóa được bao nhiêu ta không biết, dù sao ta mỗi cuốn đều thuộc nằm lòng.

Loại đối thủ vừa liều mạng c.h.é.m giết, lại vô cùng linh hoạt này, ta biết cách đánh.

Đó chính là, nhất định phải kéo dài, kéo sâu không gian tác chiến.

Chỉ cần địch quân không chạy thoát khỏi không gian của ta, sẽ bị ta quét sạch!

25

Bạch Vị dẫn quân c.h.é.m g.i.ế.c với địch quân đến chiều.

Hắn quả thực vô cùng dũng mãnh, cộng thêm binh lực cũng coi như có ưu thế, vậy mà lại đánh cho địch quân vô cùng chật vật.

Nhưng lúc này, vấn đề cũ lại xuất hiện.

Trinh sát đến báo, nói Khương quân một cái hất đuôi đánh cho nhân mã của Bạch Vị trở tay không kịp.

Loại quân trận này Khương quân am hiểu nhất, giống như kim sau đuôi ong, vô cùng độc.

Nước Tần nghiên cứu đã lâu, cũng không có cách phá trận.

Ta không nghiên cứu cách phá trận, ta trực tiếp để Bạch Vị đi chịu đòn.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bởi vì loại đòn đánh này xuất hiện, cũng có nghĩa là bọn họ muốn thu hoạch một đợt cuối cùng, sau đó rút lui.

Những năm qua, dù phòng ngự thế nào cũng vẫn khiến bọn chúng sau khi trọng thương chúng ta lại chạy thoát.

Có lần nhiều nhất, đầu tư mười vạn binh mã, cũng không thể đánh cho bọn chúng tàn phế.

Hơn nữa, bọn chúng còn sau khi dưỡng sức lại quấy nhiễu biên giới cướp bóc trả thù.

Vì vậy, Khương tộc được gọi là khúc xương cứng nhất trong đám Bắc Di.

Lại một trinh sát phi tốc đến báo: "Báo! Bạch Vị tướng quân bị bắt, Khương quân rút về phía Quan Nguyệt Giáp!"

Xem ra trận pháp thần kỳ này hiệu quả rõ rệt, phản công một đợt lại có thể bắt sống đại tướng của ta.

Đến lượt chúng ta ra sân rồi.

Ta l.i.ế.m l**m môi, rút thanh loan đao đặc chế giơ lên trời cao.

"Tam quân nghe lệnh! Theo ta xuất chiến!"

26

Khương quân giảo hoạt, rút lui được một nửa liền phát hiện, Quan Nguyệt Giáp mà bọn chúng mới chọn đã bị chúng ta chiếm lĩnh.

Thủ lĩnh của chúng rất nhanh đưa ra quyết định, cưỡng ép dẫn đội quay đầu.

Với thế hổ lang của bọn chúng, có lẽ là muốn liều c.h.ế.t một trận.

Chợt nghe tiếng trống trận của quân ta lại vang lên, dường như còn có thiên quân vạn mã đang đến.

Ta không đích thân ra trận, bởi vì ta phải luôn nắm bắt toàn cục.

Dùng kính viễn vọng bằng lưu ly mài giũa, ta nhìn thấy Bạch Vị bị Khương Vương mặt đầy hình xăm bắt trên lưng ngựa.

Tiểu tử này cũng khá bướng bỉnh, cố gắng giãy giụa liền bị Khương Vương đ.ấ.m cho hai cái.

Ta khẽ mỉm cười.

Vân Chinh bày binh trận ở Quan Nguyệt Giáp, theo như chúng ta đã hẹn trước mà đến.

"Chủ soái!"

Hắn đã nhìn ra.

Ta không ngừng hạ lệnh kéo dài, kéo sâu không gian, tuyệt đối không để cho Khương quân chạy thoát khỏi vòng vây.

Nhưng không hạ lệnh trực tiếp tấn công, mà là không ngừng mài mòn sự kiên nhẫn của bọn chúng.

Đây là, lấy thủ làm công.

Hắn có chút nóng lòng muốn lên sân c.h.é.m g.i.ế.c rồi.

"Đợi thêm chút nữa."

Ta đưa kính viễn vọng cho hắn, con ngươi của hắn suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Nhìn biểu cảm đó, giống như đang nói, đây là tiểu bảo bối thần kỳ gì vậy?

Hắn kích động: "Chủ soái, mạt tướng cũng muốn có một cái này… ngay cả Bạch Vị bị đánh cũng có thể nhìn rõ."

Ta thu hồi kính viễn vọng, hắn còn có chút lưu luyến không rời.

"Thời khắc quyết chiến đã đến."

Khương quân đánh lâu không thoát, đã mệt mỏi rã rời.

Phải biết rằng, người Khương dũng mãnh, xưa nay có thể c.h.é.m g.i.ế.c mấy ngày mấy đêm không thấy mệt mỏi.

Bây giờ là sĩ khí bị kéo suy sụp, quân tâm rối loạn trước.

Ta nói với Vân Chinh: "Bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi đi đi, đi lấy đầu Khương Vương."

Vân Chinh hưng phấn phát ra một tiếng gào, múa đao phi ngựa tiến tới.

27

Tần đánh Khương đại thắng.

Ta tuyên đọc vương mệnh, đem vương tộc và đại tướng của Khương tộc g.i.ế.c ở ngoài đồng, để chấn nhiếp tứ phương.

Dẫn binh hồi thành, Dương Công chúa đích thân ra khỏi thành nghênh đón.

Nàng đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Sau lưng ta, Vân Chinh vẫn luôn cười ngây ngô, Bạch Vị ủ rũ cúi đầu.

Dương Công chúa cười hỏi: "Bạch, Vân hai vị tướng quân, công lao thế nào?"

Ta trả lời: "Bằng nhau."

Bọn họ quả thực đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Vân Chinh cười càng vui vẻ, Bạch Vị vẻ mặt vẫn ủ rũ.

Dương Công chúa lại hỏi ta: "Hai vị tiểu tướng này, dùng có thuận tay không? Có thể dẫn dắt họ nữa không?"

Bạch Vị giật mình, lập tức nhìn sang.

Ta có chút do dự.

Vân Chinh tự tin tràn đầy biết ta sẽ dẫn hắn, Bạch Vị hình như…

"Nếu, hai vị tướng quân không chê…"

Dương Công chúa cười ha hả, nàng liếc mắt đã nhìn ra.

"Bạch tướng quân, ngươi chê sao?"

Bạch Vị đỏ bừng mặt, phun ra một câu: "Điện hạ, mạt tướng, mạt tướng nghe lệnh làm việc."

Dương Công chúa khẽ mỉm cười: "Vậy ngươi phục không?"

Bạch Vị: "…"

Hắn nhìn ta nửa ngày, cuối cùng có chút không dám tin, lại có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Thần tâm phục khẩu phục."
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 11: Chương 11



28

Từ đó ta liền cùng Bạch, Vân hai vị tiểu tướng lâu dài hợp tác, vì Dương Công chúa chinh chiến bốn phương.

Chủ yếu là tấn công Bắc Di, vì nước Tần chỉnh đốn lãnh thổ.

Dương Công chúa hùng tâm bừng bừng, định ra quốc sách có thể có lợi cho nước Tần trăm năm.

Năm nay nàng đã hơn bốn mươi tuổi, lập chí trong đời này hoàn thành việc chỉnh đốn lãnh thổ phía Bắc, đánh lui man di, sau đó mở đường tranh bá phía Đông.

Không ngờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nước Tần tài năng danh tướng xuất hiện lớp lớp, chỉ trong năm năm, đã chinh phục được Bắc Di.

Năm năm này, phần lớn thời gian ta đều chinh chiến bên ngoài.

Ôn Nhi được Dương Công chúa đón vào cung chăm sóc, có người nói đại tướng bên ngoài, giữ lại con nhỏ làm con tin.

Nhưng dù phải hay không, Dương Công chúa đối đãi với con ta như con ruột, cho nó cùng vương tử đọc sách luyện võ.

Nước Tần lấy quân công phong hầu.

Khi trở về, ta đã làm quan đến Thượng khanh, gia phong Quan Nội Hầu.

29

Phía Bắc đã bình định, tạm thời không có chiến sự.

Ta được ở lại kinh thành thêm một thời gian, dự định sẽ dành thời gian bên Ôn Nhi.

Dương Công Chúa nói với nó rằng, mẫu thân nó là một anh hùng.

Nhưng sau khi về nhà, ta ngày nào cũng ngủ nướng, hình tượng có lẽ sụp đổ ít nhiều.

Tên nhãi con nhà ta ngày nào cũng được Bạch Vị và Vân Chinh dẫn đi chơi.

Ôn Nhi rất ngoan, hai tên kia thì suốt ngày dỗ dành nó cùng nhau đuổi gà trêu chó, leo trèo phá phách.

Hôm đó ta lại ngủ dậy muộn, định bụng dậy đi tìm nó.

Thiết Ngọc vội vã đến báo, nói Dương Công Chúa triệu ta vào cung.

30

Vừa vào cung, đã thấy Trương Lư mặt mày tái nhợt đi ra.

Ta bỗng thấy giật mình, vội vàng bước vào trong điện.

Lại thấy Dương Công Chúa vốn khỏe mạnh nay lại nằm liệt giường, tiều tụy, ho liên tục.

“Điện hạ!”

Dương Công Chúa nắm chặt lấy cổ tay ta: “Đừng hoảng.”

Ta run giọng nói: “Người đang ho ra máu!”

Dương Công Chúa cười lạnh: “Chuyện nhỏ thôi, cả đời ta đã quen nhìn thấy cảnh m.á.u chảy đầu rơi rồi.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, hỏi nàng: “Có phải là Vương thượng không?”

Quốc vương nước Tần là cháu trai của Dương Công Chúa, năm nay đã ba mươi tuổi.

Một núi không thể có hai hổ, hắn ta luôn bị Dương Công Chúa kìm kẹp.

Phải nói là do Dương Công Chúa có dã tâm, nhưng thì sao chứ?

Ta công nhận cuộc chiến vương quyền, kẻ mạnh làm vua.

Dương Công Chúa bình tĩnh lại một hồi, nói: “Một mình hắn, cũng không có gan đó.”

Mấy năm nay ta vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, không mấy quan tâm đến chính sự trong nước.

Giờ đây, Dương Công Chúa nói với ta, đêm nay kinh thành sẽ có binh biến.

Mà tất cả những điều này, lại bắt nguồn từ nước Ngụy xa xôi.

Ngụy Vương băng hà nằm ngoài dự tính của Dương Công Chúa, hiện giờ trưởng tử của Tôn Vương Hậu lên ngôi, Tôn thị nắm quyền.

Hai nước là láng xóm, nước Ngụy sao lại không chú ý đến việc nước Tần gần đây thực lực tăng mạnh?

Nước Ngụy dùng một kế đốt cháy giai đoạn, giờ Ngụy Vương đột ngột băng hà, lại đổ hết tội lỗi lên đầu Tĩnh Công Chúa đang chịu cảnh ba lần mất chồng.

Thực ra, Dương Công Chúa đã chuẩn bị đón muội muội về nước, cũng căn bản không định g.i.ế.c Ngụy Vương.

Dù sao Ngụy Vương đang độ tráng niên, lại hôn quân, giữ hắn ta ở vị trí đó mới có lợi cho nước Tần.

Lợi dụng lúc Dương Công Chúa rối loạn, Tần Vương lại cấu kết với người Ngụy…

Bọn họ định phát động binh biến ở nước Tần, đầu độc Dương Công Chúa, g.i.ế.c sạch những người thân tín của Dương Công Chúa.

May mà Dương Công Chúa vẫn phát giác ra trước, Trương Lư đã khống chế được độc trong người nàng.

Dương Công Chúa vừa ho vừa nói: “Là ta kém cỏi, chậm một bước. Nhưng thắng thua chưa rõ, ta…”

Thật ra không phải nàng kém cỏi, mà vì lo lắng cho Tĩnh Công Chúa nên mới tính toán chậm một bước.

Ta nắm lấy tay nàng: “Xin Công Chúa an tâm dưỡng bệnh, thần sẽ đi đoạt binh phù.”

31

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tuy ta đã ở nước Ngụy mười mấy năm, nhưng đất nước đó đối với ta đã rất xa xôi.

Trong tiềm thức, ta cho rằng, có Dương Công Chúa che chở bầu trời này cho ta, ta chỉ cần yên tâm xông pha phía trước là được.

Giờ đây Công Chúa cần ta.

Ta đã điều động tất cả binh mã trong thành mà ta có thể điều động trong thời gian ngắn nhất.

Sau đó mặc giáp chuẩn bị xuất phát, đồng thời trao Ôn Nhi cho Thiết Ngọc.

Ta chỉnh lại cổ áo cho con trai, hỏi nó: “Sợ không?”

Ôn Nhi nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, trừng mắt, nói bằng giọng sữa: “Buồn cười! Con là con trai của Quan Nội Hầu Vệ Nhuận Nguyệt đại tướng quân, con không sợ gì hết!”

Ta cười, đột nhiên véo má nó hôn một cái.

Ôn Nhi: “!!!”

Ta cười lớn: “Haha, con lại sợ cái này à!”

Ôn Nhi đỏ mặt, bực bội nói: “Mẫu thân! mẫu thân mau đi g.i.ế.c giặc đi! Đừng quấn lấy con!”

Ta bật cười, giao nó cho Thiết Ngọc rồi rời đi.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 12: Chương 12



32

Có người nói, ta tác chiến đa phần ở ngoài quan ải, không giỏi đánh trận trong thành, không đánh lại được thân binh của Vương bảo vệ kinh thành quanh năm.

Nhưng bọn họ đã nhầm.

Ta mới vào nước Tần, Dương Công Chúa đã tặng ta bản đồ chi tiết nhất thiên hạ.

Đặc biệt là kinh thành, chỗ nào có một con hẻm, chỗ nào có thêm một căn nhà, đều khắc sâu trong đầu ta.

Cho dù địch đông ta ít, ta cũng có thể chống đỡ.

Đêm đó, ta đã đánh trận chiến khốc liệt nhất trong đời mình.

Trận chiến trong thành.

Ta đích thân xông pha ở tuyến đầu, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t từng người, từng người một, những người từng cùng ta triều bái.

Vì ta biết, nếu ta không g.i.ế.c bọn họ, ngày mai, những người cùng phục vụ dưới trướng của Công Chúa sẽ chết.

Ta nghe thấy bọn họ trước khi c.h.ế.t tuyệt vọng gào thét tên ta.

“Vệ! Nhuận! Nguyệt!”

Ta chinh chiến nhiều năm, chưa từng có giây phút nào cảm thấy, đêm nay ta có thể sẽ chết.

Cũng chưa từng có lúc nào, so với giây phút này, càng khiến ta tin chắc rằng, ta đã thuộc về thời đại này.

“Chủ soái!” Vân Chinh toàn thân đầy m.á.u chạy đến.

Ta quay đầu nhìn hắn, nhiều năm ăn ý khiến ta biết bên hắn đã xảy ra chuyện.

Hắn nói: “Trong thành ẩn nấp rất nhiều mật thám của nước khác, có lẽ cải trang thành tiểu thương và bá tánh, chỉ đợi đến ngày hôm nay. Chủ soái, giờ địch ta lẫn lộn, càng đánh càng loạn, phải làm sao!”

Nghe vậy ta chỉ cười lạnh một tiếng.

“Giết những kẻ dùng đao sắt.”

Cái gọi là mật thám nước khác, chỉ có thể là đến từ nước Ngụy.

Tôn Viêm dùng binh quý ở chỗ tinh, nghĩa là tổ chức số người ít nhất, huấn luyện ra binh lính mạnh nhất, trang bị vũ khí tốt nhất.

Đồ sắt trong thời đại này vẫn là vật xa xỉ, những binh lính đó yêu quý đao như mạng, căn bản không nỡ bỏ xuống.

Buồn cười thật, lừa người khác thì được, sao lại nghĩ có thể lừa được ta.

33

Trời sắp sáng, Bạch Vị trong trận doanh của địch đã phản.

Thực ra hắn cũng không tự nguyện đứng về phía Tần Vương, mà là cha hắn Bạch Phụng Thường là tổng chỉ huy cuộc binh biến này.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bạch Vị ẩn nấp suốt một đêm, cuối cùng cũng trộm được binh phù.

Hắn mặt mày xám xịt chạy đến tìm ta, quỳ xuống chân ta, khóc nói: “Chủ soái, mạt tướng đến muộn rồi!”

Ta bất lực đá hắn một cái.

Tiểu tử này khác hẳn so với năm năm trước, dần dần trở nên… khúm núm.

Hắn đưa tay sờ vào m.á.u trên chân ta, lại bắt đầu la lớn: “Chủ soái, người bị thương rồi!”

Ta không nhịn được nữa, mắng lớn: “Cút!”

Vân Chinh lập tức chạy đến lôi hắn đi, tiện thể cướp lấy binh phù trong tay hắn.

Ta quả thật bị thương, bị c.h.é.m không biết bao nhiêu nhát.

Nếu hắn không đến kịp, ta cũng sắp không chống đỡ nổi rồi.

Bạch Vị đá Vân Chinh một cái, lại chạy đến ôm lấy chân kia của ta.

Ta: “…Ngươi có phải muốn cầu xin cho cha ngươi không? Yên tâm, có công lao của ngươi, Công Chúa nhất định sẽ không g.i.ế.c ông ta.”

Bạch Vị nhìn ta chằm chằm, nói: “Chủ soái có nghĩ là ta sẽ đến không? Ta thấy cách đánh của Chủ soái, hoàn toàn là hạ sách liều chết, thực ra là đang kéo dài thời gian cho ta đúng không?”

Ta im lặng một lúc, nói: “Phải, ngươi là một mắt xích trong kế hoạch của ta.”

Bạch Vị cuối cùng cũng hài lòng, cười rất vui vẻ: “Ừm, ta cũng là một mắt xích trong kế hoạch của Chủ soái.”

Ta lại đá hắn một cái, dặn dò Vân Chinh: “Kéo tên ngốc này lại, đợi ta vào cung rồi tính sau.”

34

Có binh phù, ta rất nhanh đã dẹp yên binh loạn trong thành, đồng thời đi mời Dương Công Chúa.

Nàng nói: “ Ta đã ngủ một giấc thật ngon.”

Ta nói: “Thần cũng vừa tận hứng.”

Sau đó hai chúng ta nhìn nhau.

Nàng dùng phấn che đi vẻ bệnh tật, chân ta vẫn còn run.

Hai chúng ta ngầm hiểu, không ai vạch trần ai, cùng nhau khí thế hừng hực tiến vào cung.

35

Khi Dương Công Chúa vào cung, ta toàn thân đầy máu, mặc giáp đứng bên cạnh nàng…

Tần Vương sợ vỡ mật, trốn dưới gầm bàn.

Dương Công Chúa không nể mặt hắn, sai người trực tiếp bê bàn đi.

Nàng mắng: “Nhìn ngươi kìa, thật là vô dụng!”

Tần Vương chắc cũng biết mình đã thua, bèn mặc kệ tất cả.

Hắn đỏ hoe mắt mắng: “Loạn thần tặc tử! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử! Vệ Nhuận Nguyệt, nếu ta có cơ hội trở mình, nhất định sẽ xé xác ngươi!”

Ta lạnh lùng nhìn kẻ ngu ngốc này.

Dương Công Chúa cười lạnh: “ Ta là loạn thần tặc tử, vậy ngươi chẳng phải là quốc tặc! Ngươi thật ngu xuẩn, sao dám cấu kết với ngoại bang để mưu hại quốc đô? Rước sói vào nhà, muốn mang đến họa diệt vong cho nước Tần sao?”

Tần Vương vừa khóc vừa gào thét: “Là, là các ngươi ép ta! Ai làm quốc quân mà ra nông nỗi này…”

Dương Công Chúa chán ghét phẩy tay: “Tự mình xuống dưới, giải thích với liệt tổ liệt tông đi.”

Ta hơi kinh ngạc, nàng thật sự muốn g.i.ế.c cháu trai mình sao?

“Ngươi, ngươi dám…” Tần Vương run rẩy.

Ánh mắt Dương Công Chúa rất lạnh.

Nàng nói: “Trước khi đến, ta vốn cũng không định g.i.ế.c ngươi. Nhưng ngươi nói đúng, dù sao ta là loạn thần tặc tử, sao lại cho ngươi cơ hội trở mình, xé xác ái khanh của ta”
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 13: Chương 13



36

Dương Công Chúa là bậc đế vương trời sinh, tư duy nhanh nhạy, lại rất sung sức.

Tuy chậm một bước dẫn đến tai họa m.á.u tanh, nhưng sau khi lật ngược tình thế lại nhanh chóng bắt đầu thu dọn tàn cuộc, đồng thời điên cuồng phản công.

Cuộc binh biến này được định nghĩa là gián điệp nước Ngụy câu kết với đại thần nước Tần, g.i.ế.c Tần Vương.

Chúng ta bỗng chốc trở thành công thần cứu quốc hộ giá.

Rất có khí thế ngươi vu oan giá họa cho Tĩnh Công Chúa của ta, ta liền vu oan giá họa cho cả nước ngươi.

Nàng bận rộn nâng đỡ cháu chắt nhỏ tuổi lên ngôi, lần này chọn người nhỏ tuổi nhất, mới ba tuổi.

Đồng thời lệnh cho ta ở nhà dưỡng thương cho tốt.

Ta bị c.h.é.m bảy tám nhát trên người, vết thương đều không sâu, chỉ là chảy rất nhiều máu.

Lúc xử lý vết thương, Ôn Nhi ở bên cạnh lau nước mắt.

Ta nói: “Con hôn mẹ một cái xem, hôn mẹ thì mẹ sẽ không đau nữa.”

Đứa nhỏ khó hiểu này tức giận quay đầu đi: “Mẫu thân! Mẫu thân thật là không đứng đắn!”

Ta cười lớn.

Nhưng nó lại lại gần, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng muốn hôn ta…

Ta mỉm cười đẩy nó ra.

Ở thời đại này, bé trai sáu tuổi đã không còn nhỏ nữa, nước Tề thậm chí trẻ em bảy tuổi đã bắt đầu tòng quân rồi.

Trước đó ta hôn nó là vì ta tưởng ta sắp chết, muốn bù đắp tiếc nuối những năm qua.

Nhưng thực tế, vẫn phải dạy nó một số quan niệm nam nữ.

Ừm, để tránh nó trở thành đứa con trai bám váy mẫu thân nó.

37

Chuyện cãi nhau, Dương Công Chúa chưa từng sợ ai.

Nàng phái nhà hùng biện nổi tiếng Tô Thái đi sứ nước Ngụy.

Nước Ngụy dùng kế đốt cháy giai đoạn thất bại, vốn đã đuối lý, Tô Thái vừa đến, quả nhiên bằng tài ăn nói khéo léo đã khích bác bọn họ cãi nhau um xùm.

Có người nói Dương Công Chúa phái Tô Thái đi, thực chất là nàng không muốn khai chiến, chỉ muốn chiếm chút lợi ích.

Ví dụ như, tranh thủ cắt đất và bồi thường.

Thực ra ta biết, Dương Công Chúa đã chuẩn bị khai chiến rồi.

Đây là cái cớ người Ngụy đưa đến tay chúng ta.

Tô Thái đi sứ, là để có thể dùng cái giá nhỏ nhất, đón Tĩnh Công Chúa trở về.

Đương nhiên, tiện thể làm rối loạn triều chính của bọn họ.

38

Không ngờ, ta và Tôn Viêm, lại gặp nhau theo cách này trong cuộc đời này.

Hắn với thân phận Thừa tướng nước Ngụy, đích thân hộ tống Tĩnh Công Chúa về nước.

Dương Công Chúa còn cười nhạo hắn với ta: “Hắn bị bức đến đường cùng rồi, chỉ có thể tự mình đến.”

Về chính trị, Dương Công Chúa luôn rất nhạy bén.

Tình huống này chỉ có thể nói, Tôn Viêm ở nước Ngụy vẫn chưa có tiếng nói.

Cùng là người nắm quyền, Dương Công Chúa hiểu, chỉ có những kẻ nắm quyền bất lực, mới cố gắng chứng minh quan điểm của bản thân như vậy.

Hắn chỉ cần thể hiện hết tất cả thành ý, mới có thể khiến người ta không còn lời nào để nói.

Lúc Tôn Viêm yết kiến, ta ngồi bên cạnh Dương Công Chúa, ta cũng lười liếc hắn một cái.

39

Cuộc đàm phán của Tôn Viêm với nước Tần chắc chắn không có kết quả.

Hắn chỉ là tự chuốc nhục mà thôi.

Đương nhiên, đây có thể là một phần trong mưu lược của hắn.

Bị làm nhục ở nước Tần, hắn sẽ trở thành anh hùng trong mắt người dân nước Ngụy, để người dân cả nước vì thế mà quyết tâm chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ là sau khi yết kiến, hắn lại đến gặp ta.

40

Lúc đó, Bạch Vị bị tạm thời cách chức, vẫn đang ở phủ ta chơi trò cưỡi ngựa gỗ với Ôn Nhi.

Ta nghe nói hắn đến, vội vã đi ra.

Ánh mắt hắn sắc như d.a.o nhìn chằm chằm vào hai người lớn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ.

“Lâu ngày không gặp, nàng càng ngày càng có tiền rồi đấy, nuôi cả nam sủng.”

Ta cũng lười giải thích, trực tiếp hỏi hắn: “Còn ngươi, sinh được mấy đứa rồi?”

Tôn Viêm: “…”

Thật ra Tĩnh Công Chúa nói với ta năm nay hắn mới có thêm một đứa con trai, không phải do Vương Nhàn sinh, mà là một người phụ nữ khác.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Ta không biết tại sao năm nay hắn mới có con.

Nhưng mà, hắn thật buồn cười, vậy mà còn tỏ vẻ chột dạ trước mặt ta.

Thật sự không hiểu tâm lý của người này là gì.

Một lúc lâu sau, hắn nói: “Có thể cho Ôn Nhi lại đây, để ta xem một chút không?”

Ta nói: “Thôi bỏ đi, nó đang chơi vui vẻ.”

Hắn nhìn ta, một lúc lâu sau, lại tìm chuyện nói: “Mấy năm nay, nàng… khỏe không?”

Ta cười: “Làm ngươi thất vọng rồi, ta rất khỏe.”

Hắn không nhịn được nói: “Tại sao nàng lại nói như vậy? Nàng có biết mấy năm nay, ta, thường xuyên nhớ đến nàng và Ôn Nhi…”

Hắn dường như sắp khóc, ta lùi lại một bước.

“Tôn Viêm à, ngươi tự hỏi lòng mình xem, có phải, ta ở nước Tần sống không bằng chó, ngươi sẽ vui hơn một chút không?”

Tôn Viêm mấp máy môi, hắn chắc muốn phủ nhận, nhưng lại không biết phủ nhận như thế nào.

Vì vậy trông rất lúng túng.

Cuối cùng hắn chỉ có thể thừa nhận: “Ta chỉ nghĩ, một ngày nào đó nàng có thể quay về bên ta.”

Ta lắc đầu cười: “Ngươi quả nhiên vẫn là ngươi của ngày xưa.”

Người này tự xưng là yêu ta tha thiết, nhưng lại mong ta sống không bằng chết.

Thậm chí, khi hắn nghe nói ta sống tốt ở nước Tần, hắn sẽ tức đến mất ngủ.

May mắn thay, năm năm nay, ta sống rất tốt.

Trước khi đi hắn hỏi ta: “Vệ Nhuận Nguyệt, ta hỏi nàng lần cuối, nàng còn quay đầu lại không?”

Ta chán ghét nhìn hắn: “Gặp nhau trên chiến trường đi.”

Tôn Viêm dường như buông bỏ, ủ rũ bước đi.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



41

Hắn đi rồi Ôn Nhi mới lại gần.

“Mẫu thân, hắn chính là phụ thân con sao?”

Ta cân nhắc xem nên giải thích với con như thế nào.

Ai ngờ Ôn Nhi nhanh chóng nắm lấy tay ta: “Con sẽ giúp mẫu thân đánh hắn.”

Ta thấy buồn cười, nghĩ một chút, vẫn ngồi xổm xuống nói với nó

“Ta và phụ thân con là địch, là vì mỗi người vì chủ của mình, không liên quan gì đến Ôn Nhi.”

Ôn Nhi gật đầu ra vẻ hiểu mà không hiểu.

42

Tần và Ngụy cuối cùng cũng khai chiến.

Mục đích của Dương Công Chúa chỉ có một, đó là chiếm Tú Nhi Quan.

Ta suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tấn công Ngụy.

Nước Ngụy cũng không ngồi chờ chết, Tôn Viêm có đầu óc, hắn đã chuẩn bị từ sớm, liên kết với Lỗ chống Tần.

Điều duy nhất khiến ta bất ngờ là, Tôn Viêm vậy mà không tự mình xuất chinh.

Liên quân Ngụy, Lỗ tự xưng là năm mươi vạn đại quân, giao tranh trực diện với quân ta.

Bạch Vị và Vân Chinh đều rất căng thẳng.

Đặc biệt là Bạch Vị, hắn nói: “Chúng ta đây là lần đầu tiên đánh trận lớn trong quan ải…”

Ta cười với hắn: “Ta đã từng nói với các ngươi chưa, loại trận chiến địa hình phức tạp này, ngược lại là sở trường của ta đấy?”

Trước đó vẫn luôn chơi đùa ở ngoài quan ải.

Nhưng tấm địa đồ mà Dương Công Chúa tặng ta nhiều năm trước, giờ mới thực sự phát huy tác dụng.

43

Trận chiến lớn lần này kéo dài suốt nửa năm.

Quân Tần như mãnh hổ, khiến các nước kinh hoàng.

Tôn Viêm điều khiển chiến cục từ xa, không ngừng thuyết phục các nước tăng quân.

Ta không biết hắn sợ cái gì, tại sao không dám tự mình đến?

Nếu tự mình hắn đến, có lẽ ta sẽ khó khăn hơn nhiều.

Nhưng hắn không đến, điều này khiến cho vị chiến thần nổi tiếng một thời Tôn Viêm, danh tiếng từ đó lụi tàn.

Liên quân các nước nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ là một đám ô hợp.

Ta đơn độc với ba mươi vạn quân, thông qua việc không ngừng điều động, ly gián, từng bước đánh bại, cuối cùng công phá Tú Nhi Quan.

Đương nhiên, chúng ta không thể tiêu hao một lượng lớn binh lực để tiêu diệt nước Ngụy, giai đoạn hiện tại thật sự không cần thiết phải làm như vậy.

Dương Công Chúa ngay lập tức ép nước Ngụy giảng hòa, dùng cách tát vào mặt tất cả các nước tham gia trận chiến này, lần lượt đi tống tiền hoặc cắt đất.

Từ đó, nước Tần vốn bị các nước lớn ở Trung Nguyên gọi là “Bắc Man”, đã mạnh mẽ chen chân vào cục diện tranh bá Trung Nguyên, đồng thời chiếm ưu thế tuyệt đối.

44

Sau khi ta về nước, Dương Công Chúa phấn khích phong ta làm Thái úy, cho ta đứng vào hàng tam công.

Nàng thấy chưa đủ, lại phong cho Ôn Nhi mới tám tuổi làm Hầu.

Ta rất bất đắc dĩ: “Người cũng đừng quá cưng chiều nó.”

Nhưng ai quản được nàng chứ.

Tĩnh Công Chúa ở bên cạnh hâm rượu cho chúng ta, lúc này liền dịu dàng nói: “Tâm nguyện cả đời của a tỷ, ngươi đã hoàn thành thay tỷ ấy rồi, đây là những gì ngươi đáng được hưởng.”

Vị đệ nhất mỹ nhân năm xưa cũng sắp bước sang tuổi tứ tuần.

Có lẽ vì nửa đời trước đắm chìm trong danh lợi, nên giờ đây nàng thích mặc áo vải thô.

Nhưng nàng vẫn xinh đẹp như vậy.

Ai có thể ngờ được, năm đó nàng khiến quân vương nước Ngụy say đắm, nàng đã gần ba mươi tuổi, ở cái thời đại này, đã gần đến tuổi làm bà nội rồi.

Dương Công Chúa trìu mến v**t v* đầu ta, mỉm cười: "Tâm nguyện cả đời của ta đã hoàn thành, Tĩnh Nhi cả đời này cũng có thể yên tâm rồi."

Tĩnh Công Chúa mỉm cười, hai tỷ muội nhìn nhau, tình cảm ấm áp tràn ngập.

Nghe nói, hai người họ đã từng sống rất khổ sở, rõ ràng là công chúa cao quý, ngay cả Dương Công Chúa tài trí hơn người như vậy, cũng cùng muội muội bị gả cho người man di làm vợ.

Chỉ là tính cách khác nhau.

Dương Công Chúa thì trực tiếp g.i.ế.c phu quân rồi bỏ trốn, sau đó lại chạy đi g.i.ế.c c.h.ế.t cả muội phu, rồi cùng nhau chạy về.

Ta còn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho Dương Công Chúa: "Điện hạ đã quản lý tình hình nước Tần vô cùng tốt, ngày sau có thể xưng bá Trung Nguyên, con cháu đời sau có thể tiêu diệt các nước, thống nhất thiên hạ..."

Dương Công Chúa đột nhiên quay đầu lại nói: "Ngươi cũng để ta nghỉ ngơi một chút đi."

Ta cười ngây ngô: "Đây không phải là tình hình đang rất tốt, phân tích sơ qua một chút sao."

Dương Công Chúa nói: "Đúng rồi, ngươi có muốn nam nhân không?"

Ta: "???"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nàng lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho ta: "Trước đây ngươi nói nam nhân sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ngươi. Ta nghĩ sau này để ngươi tọa trấn triều đình, không cần rút đao nữa. Không bằng chọn vài nam sủng."

Tĩnh Công Chúa bổ sung: "Bạch Vị cũng không tệ, rất si tình, nhiều năm không cưới vợ."

Dương Công Chúa phẩy tay: "Nhiều nhất thì ban thưởng hắn làm nam sủng hàng đầu. Nhuận Nguyệt phong hoa tuyệt đại, không biết có bao nhiêu nam tử ái mộ nàng..."

Ta nhịn không được, thuận tay cầm bánh ngọt ném vào họ.

"Không cần không cần, không cần nam nhân. Đó là thứ gì mà đáng ghét như vậy, ta mới không cần."

Dương Công Chúa cười ha hả, ôm chặt lấy ta: "Được, không cần thì không cần, sau này vẫn là để ta thương ngươi!"

45

Ngoại Truyện Tôn Viêm:

Năm đó, vì gia tộc tranh quyền, ta và Nhuận Nguyệt chật vật chạy đến biên quan.

Lần đầu tiên g.i.ế.c người, chúng ta đều sợ đến mức run rẩy.

Đặc biệt là Nhuận Nguyệt, nàng sợ đến mức mặt mày tái nhợt, trong lòng ta run rẩy không ngừng.

Nàng vừa run vừa nói: "Người của thời đại này, coi trọng kiếm hơn mạng sống... A Viêm, chúng ta phải sống sót."

Làm sao để sống?

Chúng ta hai tay trắng, trước mắt là một mảnh tăm tối.

Nhưng sau đó ta mới nhớ ra, đó là khoảng thời gian tình cảm của chúng ta tốt nhất.

Chúng ta vốn là trời sinh một cặp.

Cuối cùng, chúng ta liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c mở ra một con đường máu, mang theo danh tiếng trở về kinh thành.

Ta dần dần cảm nhận được những điều tốt đẹp của thời đại này.

Đỉnh cao quyền lực, cám dỗ quá nhiều.

Ta thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ hoang đường: Đáng tiếc thê tử của ta là Vệ Nhuận Nguyệt.

Bởi vì thê tử của ta là nàng, ta không thể tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất của thời đại này.

Ban đầu ta còn có thể nhẫn nhịn, cho đến khi Vương Nhàn xuất hiện.

Ta nhịn không được muốn xuống biển bơi lội, hưởng thụ khoảnh khắc k*ch th*ch.

Sau đó, ta vĩnh viễn mất đi Nhuận Nguyệt của ta.

Nàng mang theo hài tử của chúng ta đến nước Tần, thậm chí không quay đầu lại.

Ban đầu, ta không tin ta sẽ dễ dàng mất đi nàng, ta muốn đợi nàng quay về.

Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, muốn nói ta biết Vương Nhàn đã từng hạ độc nàng, muốn nói cho nàng biết ta và Vương Nhàn không phải là loại "tình cảm chân thật" như nàng nói.

Những lời này, ta cứ nghĩ ta không có cơ hội nói ra.

Cho đến sau này ta mới phát hiện, là nàng không muốn nghe nữa.

Nàng ở nước Tần ngày càng tỏa sáng, rực rỡ như trong giấc mơ thời niên thiếu của ta.

Còn ta, đang dần dần lụi tàn.

Ban đầu ta còn không cam lòng, còn hận nàng, còn tìm một thế thân giống nàng nhưng ngoan ngoãn hơn.

Ta còn sinh thêm một đứa con trai, khi đối mặt với nàng, thậm chí là trong lòng áy náy xen lẫn mong đợi.

Nhưng bộ dạng thờ ơ của nàng đã trở thành cơn ác mộng của ta.

Sau đó...

Ta thậm chí không dám ra chiến trường nữa, ta sợ trong đêm lạnh lẽo nơi biên quan, ta sẽ mơ thấy nàng ở bên cạnh ta.

Có người nói năm đó chiến thần Tôn Viêm xuất hiện chói lọi, lại không biết vì sao nhanh chóng lụi tàn.

Ai biết được cả đời này của ta, là tự mình vẽ nên nhà giam, không bao giờ bước ra ngoài nửa bước.

Năm đó nhất thời sai lầm, cuộc chiến với Nhuận Nguyệt, ngay từ đầu, ta đã thua rồi.

-Hết-
 
Back
Top Bottom