Phần 3: Khởi NguyênBóng tối bao phủ khắp nơi.Không có ánh sáng, không có phương hướng.Chỉ có một khoảng trống vô tận—rỗng tuếch, tĩnh lặng, vô cảm.Và rồi, giữa khoảng không đó, nàng mở mắt.---"Ta là ai?"
Một ý niệm mơ hồ dâng lên, nhưng không ai trả lời.Nàng nhìn xuống bàn tay mình.Những ngón tay thanh mảnh, trắng ngần, nhưng lại có chút mờ ảo như không thực sự tồn tại.Nàng nhìn quanh—không có gì cả.
Không có đất, không có trời, không có bất cứ thứ gì để xác nhận sự hiện diện của bản thân.Nàng có chắc mình tồn tại không?
Hay đây chỉ là một giấc mơ kéo dài vô tận?Một cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng không mang theo hơi lạnh.Mái tóc nàng khẽ lay động, nhưng nàng không cảm nhận được gì.Nàng không cảm thấy nóng, không cảm thấy lạnh, không cảm thấy mệt mỏi hay đói khát.Không cảm thấy gì cả.Trống rỗng.---Rồi ánh sáng xuất hiện.Không phải ánh sáng chói lòa, mà chỉ là một đốm sáng nhè nhẹ, mơ hồ nơi đường chân trời.Nàng nhìn nó, nhưng không có cảm xúc gì đặc biệt.Nhưng nàng biết—nó đánh dấu sự khởi đầu của một điều gì đó.Những dòng nước đầu tiên chảy xuống từ đỉnh núi xa xăm.Những mảng đất đầu tiên tách ra từ hỗn độn, tạo thành bờ cát, đá tảng, rồi dần định hình núi non.Thế giới đang tự tạo nên chính nó.Còn nàng—chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát.Nàng không làm gì cả.Không tạo ra, không phá hủy.Không cố thay đổi điều gì.Vì nàng không biết mình có nên làm thế không.---Thời gian bắt đầu trôi, dù nàng không thể cảm nhận nó.Ngày nối tiếp đêm, dù chưa có mặt trời hay mặt trăng.Mưa rơi rồi ngừng, sông chảy rồi lắng lại.Nhưng nàng vẫn đứng đó, bất động.Nàng không biết mình nên làm gì.Vị thần đầu tiên—nhưng lại chẳng có ai để mà cai quản.Không có con người, không có sinh vật, không có ai có thể nhìn thấy nàng, gọi tên nàng.Vậy thì, nàng tồn tại để làm gì?---Một giọt nước từ trên cao rơi xuống, đáp lên tán cây liễu.Trong khoảnh khắc ấy, nó sáng lên—một ánh sáng mờ nhạt, rồi lơ lửng bay đi, tan vào hư vô.Một luồng hơi thở mỏng manh tỏa ra từ gốc liễu, lan vào thế giới.Và rồi, ánh sáng thực sự xuất hiện.Bầu trời không còn chìm trong bóng tối nữa.
Một luồng sáng nhè nhẹ trải dài trên mặt đất.Không phải mặt trời, không phải trăng sao—chỉ là một nguồn sáng vô danh, nhưng cũng đủ để xua tan bóng đêm vô tận.Nàng nhìn lên.Trong đôi mắt thanh lãnh ấy, một tia cảm xúc mơ hồ thoáng qua.Không phải kinh ngạc.
Không phải vui mừng.Mà là… hoài niệm.Nàng đã từng thấy ánh sáng này trước đây chưa?Nàng đã từng nhìn thấy một bầu trời như thế này chưa?Có một ký ức nào đó muốn trỗi dậy, nhưng khi nàng cố nắm lấy, nó lại như cát bụi tan biến trong gió.Bàn tay nàng khẽ siết lại, nhưng rồi lại buông lỏng.Quá khứ có thực sự quan trọng không?Nếu nàng không thể nhớ nó, thì có nghĩa là nó chưa từng tồn tại?Nàng không biết.Nàng chỉ biết… nàng phải đứng đây.Dưới gốc liễu, nàng tiếp tục quan sát.Vì thế giới này đang thay đổi.---Thế giới vẫn tiếp tục đổi thay.Những dãy núi vươn mình lên khỏi lòng đất, những dòng sông uốn lượn như những mạch máu chảy dài khắp đại địa.Gió thổi qua những cánh đồng hoang sơ, mang theo hơi thở đầu tiên của sự sống.Nhưng thế giới vẫn còn quá yên tĩnh.Chưa có tiếng gọi nào vang lên.Chưa có sinh linh nào cất bước.Chỉ có nàng—một bóng hình đơn độc dưới tán cây liễu, lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra.Nàng đã đứng đó bao lâu rồi?Trăm năm?
Ngàn năm?
Hay hàng vạn năm?Nàng không đếm.
Nàng cũng không quan tâm.Bởi vì thời gian chẳng có ý nghĩa gì với một kẻ bất tử.Nhưng rồi, một ngày nọ…Sự sống xuất hiện.---Lần đầu tiên, mặt biển dậy sóng.Những hạt ánh sáng li ti từ bầu trời rơi xuống, hòa vào đại dương sâu thẳm.Dưới lòng nước tối đen, những đốm sáng nhỏ bé nhấp nháy, như những ngọn lửa lặng lẽ bừng lên trong bóng tối.Rồi, một thứ gì đó cựa quậy.Một sinh vật bé nhỏ, không mắt, không hình dạng cố định, lặng lẽ trôi nổi giữa dòng nước.Nó không có suy nghĩ, không có ý thức.Nó chỉ tồn tại.Rồi một sinh vật khác xuất hiện.Rồi một sinh vật nữa.Từ lòng đại dương, chúng bắt đầu nhân lên, lan rộng, tranh đấu, nuốt chửng lẫn nhau, sinh sôi và biến đổi.Chúng không biết mình là gì, không biết thế giới này là gì.Chúng chỉ có một bản năng duy nhất: sống sót.Và như thế, sự sống lan tràn.---Nàng nhìn xuống từ bầu trời.Không ai nhận ra sự tồn tại của nàng.Không ai biết đến vị thần đầu tiên.Nhưng nàng không quan tâm.Vì nàng chỉ là một kẻ quan sát.Nàng không ban phước.Nàng không can thiệp.Dưới tán liễu, nàng chỉ lặng lẽ nhìn những sinh vật bé nhỏ giãy giụa trong đại dương, tìm cách tồn tại.Một số trôi dạt theo dòng nước.Một số kết hợp với nhau, trở nên mạnh mẽ hơn.Một số lại bị xé nát, biến mất trong lặng lẽ.Thời gian tiếp tục trôi.Những sinh vật nhỏ bé dần bò lên bờ, chập chững những bước đầu tiên trên vùng đất khô cằn.Một số sống sót.
Một số chết đi.Nhưng dù thế nào, chúng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.Và rồi, một ngày kia…Một sinh vật nhỏ bé đã tìm đến gốc liễu.---Nó là một con thú nhỏ, thân thể đầy vết thương, hơi thở yếu ớt.Nó đã bị săn đuổi, đã chạy trốn qua những cánh rừng, đã lội qua những dòng sông để rồi cuối cùng kiệt sức.Dưới tán liễu, nó run rẩy, ánh mắt mơ màng như sắp lịm đi.Một chiếc lá liễu rơi xuống.Nó vô tình chạm vào chiếc lá ấy.Và rồi, một luồng ánh sáng mờ nhạt lan tỏa.Những vết thương của nó bắt đầu lành lại.Đôi mắt nó trở nên sáng hơn, có một tia hiểu biết mới lạ.Nó không còn chỉ là một con thú đơn thuần nữa.Nó hiểu.Hiểu rằng có một thứ gì đó vĩ đại hơn đang tồn tại.Hiểu rằng thế giới này còn có những điều mà nó chưa từng nhận ra.Và rồi, nó quay đầu bỏ đi.Nhưng từ khoảnh khắc đó, một dòng máu mới đã chảy trong huyết quản của nó.Một dòng máu sẽ tiếp tục lan truyền, biến đổi, mở ra một kỷ nguyên mới.Nàng vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát.Một chiếc lá liễu khác rơi xuống, trôi theo gió, bay về phía chân trời xa.Một thời đại mới đã bắt đầu.----Chỉ có truyền thuyết trong dòng máu chúng thì thầm rằng:“Chúng ta từng được một chiếc lá ban phúc.”
---Và đó là lần đầu tiên—Liễu Thần đặt tay vào vận mệnh của thế giới mới.Không phải bằng quyền năng tối cao.
Mà bằng một cử chỉ nhẹ như gió thoảng, để lại một chiếc lá xanh bình thường, không mang theo đạo tắc, cũng không có ánh sáng thần thánh.Chỉ có ý niệm duy nhất: thương xót.---Từ đó, những sinh vật lặng lẽ kéo về dưới gốc liễu.
Không ai nói với nhau.
Không ai dạy nhau.Chỉ là bản năng dẫn lối—về nơi có một điều gì đó rất cũ, rất tĩnh, rất mênh mang… và rất dịu dàng.---“Nàng không nói lời nào.
Nhưng mỗi chiếc lá nàng để lại… là một câu nói không cần lời.”
---HẾT PHẦN 3
—Truyền thuyết về chiếc lá đầu tiên đổi thay số mệnh một giống loài.
Người đời gọi đó là: “Lá của Sự Tiến Hóa.”