Siêu Nhiên Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391590415-256-k520636.jpg

Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Tác giả: lieuthann
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Văn án:
Sau khi trận chiến ở Cao Nguyên kết thúc, Liễu Thần tan biến, chỉ còn lại một chiếc lá liễu trôi dạt giữa vũ trụ bao la.

Nó lặng lẽ du hành qua những vì sao, trôi qua hàng vạn năm... cho đến khi dừng chân tại một thế giới vừa mới sinh ra.

Tại nơi này, nàng không còn là vị thần bảo hộ một thế giới cũ, mà là kẻ chứng kiến vạn vật khai sinh, hưng thịnh rồi diệt vong.

Nàng không can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát dòng chảy của thời gian, thỉnh thoảng để lại một chiếc lá, giúp đỡ những kẻ hữu duyên.

Nhưng dẫu vậy, những kẻ từng gặp nàng đều không thể nào quên được bóng hình đó.

--- Tags: fanfichuyềnhuyễntghmtutien​
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 1: Trận Chiến Cuối Cùng Ở Cao Nguyên


Phần 1: Trận Chiến Cuối Cùng Ở Cao NguyênCao Nguyên chìm trong ánh lửa.Thiên địa vỡ nát, không gian rạn nứt, từng mảng đại địa khổng lồ trôi nổi giữa bầu trời đổ nát.

Những con sông dung nham chảy xiết, những vết nứt không gian liên tục mở ra rồi khép lại, như miệng vực của tuyệt vọng.Trận chiến cuối cùng đã đến hồi kết.ẦM!Một tiếng nổ vang vọng cả vũ trụ.Tại trung tâm chiến trường, Thạch Hạo và Diệp Phàm đang chiến đấu với kẻ mạnh nhất.Hai thân ảnh bất khuất, một người mang thần uy vô thượng của Hoang Thiên Đế, một người là Đế Tử đến từ một thế giới khác, cùng liên thủ ngăn chặn tai họa diệt thế.Nhưng dù mạnh đến đâu, họ cũng không thể ngăn cản được tất cả.Ở một góc trời khác của Cao Nguyên, Liễu Thần đang một mình đối mặt với những sinh linh cấm kỵ-những tồn tại đến từ bóng tối vĩnh hằng, những kẻ đã từng hủy diệt vô số nền văn minh.Chúng không phải là những kẻ địch có thể lý giải bằng lẽ thường.Có kẻ là những cái bóng vặn vẹo, thân hình kéo dài như những sợi tơ, không có mắt, không có miệng, nhưng từng khe nứt trên da thịt chúng lại chảy ra thứ chất lỏng đen kịt, ăn mòn cả không gian.Có kẻ mang hàng ngàn cánh tay, mỗi ngón tay đều là một cái miệng đang thì thầm những lời nguyền rủa cổ xưa, đủ để khiến một vị Chí Tôn hóa thành tro bụi chỉ trong một hơi thở.Có kẻ không có hình dạng cố định-chúng chỉ là những khoảng trống giữa thực tại, bất cứ thứ gì chạm vào chúng sẽ lập tức bị xóa bỏ, như thể chưa từng tồn tại.Những sinh linh này không đơn thuần chỉ muốn tiêu diệt thế giới.Chúng muốn xóa sổ khái niệm về sự sống.---Lửa thiêng bùng cháy quanh thân Liễu Thần, thiêu đốt cả không gian.Không còn là màu bạc thuần khiết của một thần linh vạn cổ.

Giờ đây, ánh sáng trên người nàng đã mang theo sắc đỏ của tận thế.Hỏa diễm.Không phải lửa bình thường, mà là hỏa diễm có thể thiêu đốt cả vận mệnh, cả quy tắc, cả linh hồn.Bên trong nó, thời gian bị bóp méo, không gian vỡ vụn.

Mỗi một đốm sáng văng ra đều như một vì sao băng lao xuống, hủy diệt tất cả trên đường nó đi qua.Những sinh linh cấm kỵ gầm thét.Những bàn tay khổng lồ từ hư không vươn ra, bóng tối tràn ngập bầu trời, muốn xé nát thân thể của nàng.Nhưng nàng chỉ đứng đó, đôi mắt trong suốt như bầu trời đêm, lặng lẽ giơ tay.Một chiếc lá liễu xuất hiện trên lòng bàn tay nàng.Không còn là màu xanh biếc như thuở ban đầu.Mà là một chiếc lá màu đỏ, ngọn lửa đang cháy trên đó, từng đốm sáng như những ngôi sao vỡ vụn.Nàng nhẹ nhàng tung nó vào hư không.Khoảnh khắc chiếc lá rời tay-ẦM!Bầu trời sụp đổ.Ngọn lửa của Liễu Thần bùng lên, hóa thành một cơn bão rực cháy, thiêu rụi tất cả những gì nó chạm vào.Không có tiếng hét, không có sự chống cự.Những sinh linh cấm kỵ từng bất bại trong vô số kỷ nguyên, trong giây phút này, đã bị xóa sổ khỏi thực tại.Hư không trở nên trống rỗng.Chỉ còn nàng, đứng giữa bầu trời cháy rực.---Nhưng nàng biết-đây cũng là giới hạn của bản thân.Khi lửa tắt, thân thể nàng cũng bắt đầu rạn nứt.Những đường sáng nhỏ lan dọc theo đôi tay, tỏa ra những tia sáng như thủy tinh vỡ.Nàng đang tan biến.Không phải vì kẻ địch.

Không phải vì vết thương nào đó.Mà bởi vì nàng đã đốt cháy chính mình để đổi lấy chiến thắng này.Dù vậy, nàng không hối hận.Nàng chưa từng xem mình là tồn tại bất diệt.Từ thuở sơ khai đến nay, nàng đã chứng kiến bao nhiêu nền văn minh hưng thịnh rồi suy tàn, bao nhiêu anh hùng sinh ra rồi ngã xuống.Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thật sự chiến đấu hết sức mình.Là lần đầu tiên, nàng cảm thấy... mình cũng là một phần của thế giới này.Hào quang trên người nàng dần tắt.Gió nhẹ thổi qua, mang theo tàn tro từ ngọn lửa cuối cùng.Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng để lại một chiếc lá liễu.Một chiếc lá-Lặng lẽ bay lên giữa vũ trụ, trôi dạt khỏi thế giới này, trôi vào hư không vô tận.Nơi tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.---HẾT PHẦN 1

—Truyền thuyết đầu tiên về sự khởi nguyên của vị Thần vạn cổ.
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 2: Khởi Nguyên: Thế Giới Mới Và Chiếc Lá Rơi Xuống


Phần 2– Khởi Nguyên: Thế Giới Mới Và Chiếc Lá Rơi XuốngTruyền thuyết kể rằng…

Sau khi thần linh tan biến, một chiếc lá đã rơi xuống nơi chưa từng có sự sống.

Và từ đó, thế giới bắt đầu thở hơi thở đầu tiên.---Vũ trụ giãn nở, co lại.

Hình thành, rồi sụp đổ.Lặp đi lặp lại như nhịp thở vô hình của một Đấng chưa từng được gọi tên.Trong sự vô hạn ấy, một chiếc lá liễu nhỏ bé phiêu dạt.Nó trôi qua những dãy ngân hà sụp đổ, những tinh cầu bốc cháy rồi vụt tắt.

Nó cảm nhận được hơi ấm của những nền văn minh từng bừng sáng, rồi lạnh lẽo như tro tàn.Nó không bị thời gian bào mòn.

Không mục nát, không tan biến, cũng không đổi thay.Chiếc lá đó từng thuộc về một thế giới khác, một thế giới đã hy sinh để chặn lại bóng tối tận thế.

Nay, nó chỉ là dấu vết cuối cùng còn sót lại của một vị thần.---Và rồi, giữa khoảng không vũ trụ chưa được khai sinh, một điểm sáng lóe lên.Ban đầu mơ hồ.

Nhưng rồi nó bùng nổ thành một xoáy sáng khổng lồ, thổi bạt bóng tối và mở ra một vũ trụ mới.Một thế giới mới được hình thành.Ban đầu, chỉ có hỗn độn.

Không có đất, không có trời, không ánh sáng cũng chẳng có bóng tối.

Không thời gian, không quy luật.Chỉ có một vùng năng lượng nguyên thủy—rối loạn, tự do, và vô định.---Và trong đó… chiếc lá liễu rơi xuống.Không có đất để nó chạm, không có gió để nó bay.

Nhưng nó dừng lại, lơ lửng giữa hư vô, như thể nó đã tìm thấy vị trí thuộc về mình.Từ đó, những sợi rễ trong suốt mọc ra từ cuống lá, như những tia sáng nhỏ bé.

Chúng không cắm vào mặt đất—vì nơi này chưa có đất.

Chúng không hút nước—vì chưa có sông hồ.Nhưng chúng vẫn lan rộng, tỏa ra những rung động vô hình, như thể đang khắc sâu vào linh hồn của vũ trụ đang chờ khai mở.---Tán cây bắt đầu nở rộ.Từng chiếc lá xanh biếc rung động, nhẹ nhàng chạm vào khoảng không.

Dù không có gió, nhánh cây vẫn đung đưa.

Dù chưa có mặt trời, ánh sáng vẫn mơ hồ tụ lại quanh nó.Và rồi…giữa những tán lá ấy, một bóng hình mờ ảo hiện ra.Làn sương tan đi.Đôi mắt thanh lãnh mở ra, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của thế giới chưa thành hình.---Liễu Thần—một lần nữa, nàng đã trở lại.Nhưng không còn là chiến thần của tận thế, không còn là kẻ diệt trừ bóng tối.Nàng không nhớ mình là ai.

Những ký ức như mảnh gương vỡ, chỉ còn lại chút dư ảnh không tên.Nàng không biết vì sao mình có mặt ở đây.Chỉ biết… nàng phải đứng đó.

Như một lời nguyện ẩn sâu trong bản ngã, không thể lý giải, không thể khước từ.---Thời gian—chưa từng tồn tại—giờ bắt đầu trôi.Hỗn độn lắng xuống.

Năng lượng cô đọng lại, tụ thành vật chất.Mặt đất xuất hiện.

Núi non trồi lên từ đại dương sâu không đáy.

Mây mù và biển rộng lần đầu biết tên nhau.Một thế giới mới đã ra đời.

Chưa hoàn chỉnh, chưa có sự sống… nhưng đủ để bắt đầu.---Và ở trung tâm vạn vật đang thành hình—dưới tán liễu xanh—Liễu Thần lặng lẽ quan sát.Không nói.

Không di chuyển.

Không tạo ra cũng không phá hủy.Nàng chỉ đứng đó, như một bóng hình vĩnh hằng, chứng kiến sự chuyển động đầu tiên của vũ trụ mới.---“Ta không phải là Thần sáng tạo.”

“Ta chỉ là kẻ quan sát, là chứng nhân, là cơn gió lặng lẽ đi qua ngày đầu của thế giới.”

---Và thế là… kỷ nguyên mới bắt đầu.Không ai biết, nhưng mọi truyền thuyết đều thì thầm:“Khi chiếc lá xanh đầu tiên rơi xuống hư vô… vũ trụ đã mở mắt.”

---HẾT PHẦN 2

—Truyền thuyết về chiếc lá xanh và vị Thần lặng thầm chứng kiến sự khai sinh của thế giới.
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 3: Khởi Nguyên Của Sự Sống


Phần 3: Khởi NguyênBóng tối bao phủ khắp nơi.Không có ánh sáng, không có phương hướng.Chỉ có một khoảng trống vô tận—rỗng tuếch, tĩnh lặng, vô cảm.Và rồi, giữa khoảng không đó, nàng mở mắt.---"Ta là ai?"

Một ý niệm mơ hồ dâng lên, nhưng không ai trả lời.Nàng nhìn xuống bàn tay mình.Những ngón tay thanh mảnh, trắng ngần, nhưng lại có chút mờ ảo như không thực sự tồn tại.Nàng nhìn quanh—không có gì cả.

Không có đất, không có trời, không có bất cứ thứ gì để xác nhận sự hiện diện của bản thân.Nàng có chắc mình tồn tại không?

Hay đây chỉ là một giấc mơ kéo dài vô tận?Một cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng không mang theo hơi lạnh.Mái tóc nàng khẽ lay động, nhưng nàng không cảm nhận được gì.Nàng không cảm thấy nóng, không cảm thấy lạnh, không cảm thấy mệt mỏi hay đói khát.Không cảm thấy gì cả.Trống rỗng.---Rồi ánh sáng xuất hiện.Không phải ánh sáng chói lòa, mà chỉ là một đốm sáng nhè nhẹ, mơ hồ nơi đường chân trời.Nàng nhìn nó, nhưng không có cảm xúc gì đặc biệt.Nhưng nàng biết—nó đánh dấu sự khởi đầu của một điều gì đó.Những dòng nước đầu tiên chảy xuống từ đỉnh núi xa xăm.Những mảng đất đầu tiên tách ra từ hỗn độn, tạo thành bờ cát, đá tảng, rồi dần định hình núi non.Thế giới đang tự tạo nên chính nó.Còn nàng—chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát.Nàng không làm gì cả.Không tạo ra, không phá hủy.Không cố thay đổi điều gì.Vì nàng không biết mình có nên làm thế không.---Thời gian bắt đầu trôi, dù nàng không thể cảm nhận nó.Ngày nối tiếp đêm, dù chưa có mặt trời hay mặt trăng.Mưa rơi rồi ngừng, sông chảy rồi lắng lại.Nhưng nàng vẫn đứng đó, bất động.Nàng không biết mình nên làm gì.Vị thần đầu tiên—nhưng lại chẳng có ai để mà cai quản.Không có con người, không có sinh vật, không có ai có thể nhìn thấy nàng, gọi tên nàng.Vậy thì, nàng tồn tại để làm gì?---Một giọt nước từ trên cao rơi xuống, đáp lên tán cây liễu.Trong khoảnh khắc ấy, nó sáng lên—một ánh sáng mờ nhạt, rồi lơ lửng bay đi, tan vào hư vô.Một luồng hơi thở mỏng manh tỏa ra từ gốc liễu, lan vào thế giới.Và rồi, ánh sáng thực sự xuất hiện.Bầu trời không còn chìm trong bóng tối nữa.

Một luồng sáng nhè nhẹ trải dài trên mặt đất.Không phải mặt trời, không phải trăng sao—chỉ là một nguồn sáng vô danh, nhưng cũng đủ để xua tan bóng đêm vô tận.Nàng nhìn lên.Trong đôi mắt thanh lãnh ấy, một tia cảm xúc mơ hồ thoáng qua.Không phải kinh ngạc.

Không phải vui mừng.Mà là… hoài niệm.Nàng đã từng thấy ánh sáng này trước đây chưa?Nàng đã từng nhìn thấy một bầu trời như thế này chưa?Có một ký ức nào đó muốn trỗi dậy, nhưng khi nàng cố nắm lấy, nó lại như cát bụi tan biến trong gió.Bàn tay nàng khẽ siết lại, nhưng rồi lại buông lỏng.Quá khứ có thực sự quan trọng không?Nếu nàng không thể nhớ nó, thì có nghĩa là nó chưa từng tồn tại?Nàng không biết.Nàng chỉ biết… nàng phải đứng đây.Dưới gốc liễu, nàng tiếp tục quan sát.Vì thế giới này đang thay đổi.---Thế giới vẫn tiếp tục đổi thay.Những dãy núi vươn mình lên khỏi lòng đất, những dòng sông uốn lượn như những mạch máu chảy dài khắp đại địa.Gió thổi qua những cánh đồng hoang sơ, mang theo hơi thở đầu tiên của sự sống.Nhưng thế giới vẫn còn quá yên tĩnh.Chưa có tiếng gọi nào vang lên.Chưa có sinh linh nào cất bước.Chỉ có nàng—một bóng hình đơn độc dưới tán cây liễu, lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra.Nàng đã đứng đó bao lâu rồi?Trăm năm?

Ngàn năm?

Hay hàng vạn năm?Nàng không đếm.

Nàng cũng không quan tâm.Bởi vì thời gian chẳng có ý nghĩa gì với một kẻ bất tử.Nhưng rồi, một ngày nọ…Sự sống xuất hiện.---Lần đầu tiên, mặt biển dậy sóng.Những hạt ánh sáng li ti từ bầu trời rơi xuống, hòa vào đại dương sâu thẳm.Dưới lòng nước tối đen, những đốm sáng nhỏ bé nhấp nháy, như những ngọn lửa lặng lẽ bừng lên trong bóng tối.Rồi, một thứ gì đó cựa quậy.Một sinh vật bé nhỏ, không mắt, không hình dạng cố định, lặng lẽ trôi nổi giữa dòng nước.Nó không có suy nghĩ, không có ý thức.Nó chỉ tồn tại.Rồi một sinh vật khác xuất hiện.Rồi một sinh vật nữa.Từ lòng đại dương, chúng bắt đầu nhân lên, lan rộng, tranh đấu, nuốt chửng lẫn nhau, sinh sôi và biến đổi.Chúng không biết mình là gì, không biết thế giới này là gì.Chúng chỉ có một bản năng duy nhất: sống sót.Và như thế, sự sống lan tràn.---Nàng nhìn xuống từ bầu trời.Không ai nhận ra sự tồn tại của nàng.Không ai biết đến vị thần đầu tiên.Nhưng nàng không quan tâm.Vì nàng chỉ là một kẻ quan sát.Nàng không ban phước.Nàng không can thiệp.Dưới tán liễu, nàng chỉ lặng lẽ nhìn những sinh vật bé nhỏ giãy giụa trong đại dương, tìm cách tồn tại.Một số trôi dạt theo dòng nước.Một số kết hợp với nhau, trở nên mạnh mẽ hơn.Một số lại bị xé nát, biến mất trong lặng lẽ.Thời gian tiếp tục trôi.Những sinh vật nhỏ bé dần bò lên bờ, chập chững những bước đầu tiên trên vùng đất khô cằn.Một số sống sót.

Một số chết đi.Nhưng dù thế nào, chúng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.Và rồi, một ngày kia…Một sinh vật nhỏ bé đã tìm đến gốc liễu.---Nó là một con thú nhỏ, thân thể đầy vết thương, hơi thở yếu ớt.Nó đã bị săn đuổi, đã chạy trốn qua những cánh rừng, đã lội qua những dòng sông để rồi cuối cùng kiệt sức.Dưới tán liễu, nó run rẩy, ánh mắt mơ màng như sắp lịm đi.Một chiếc lá liễu rơi xuống.Nó vô tình chạm vào chiếc lá ấy.Và rồi, một luồng ánh sáng mờ nhạt lan tỏa.Những vết thương của nó bắt đầu lành lại.Đôi mắt nó trở nên sáng hơn, có một tia hiểu biết mới lạ.Nó không còn chỉ là một con thú đơn thuần nữa.Nó hiểu.Hiểu rằng có một thứ gì đó vĩ đại hơn đang tồn tại.Hiểu rằng thế giới này còn có những điều mà nó chưa từng nhận ra.Và rồi, nó quay đầu bỏ đi.Nhưng từ khoảnh khắc đó, một dòng máu mới đã chảy trong huyết quản của nó.Một dòng máu sẽ tiếp tục lan truyền, biến đổi, mở ra một kỷ nguyên mới.Nàng vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát.Một chiếc lá liễu khác rơi xuống, trôi theo gió, bay về phía chân trời xa.Một thời đại mới đã bắt đầu.----Chỉ có truyền thuyết trong dòng máu chúng thì thầm rằng:“Chúng ta từng được một chiếc lá ban phúc.”

---Và đó là lần đầu tiên—Liễu Thần đặt tay vào vận mệnh của thế giới mới.Không phải bằng quyền năng tối cao.

Mà bằng một cử chỉ nhẹ như gió thoảng, để lại một chiếc lá xanh bình thường, không mang theo đạo tắc, cũng không có ánh sáng thần thánh.Chỉ có ý niệm duy nhất: thương xót.---Từ đó, những sinh vật lặng lẽ kéo về dưới gốc liễu.

Không ai nói với nhau.

Không ai dạy nhau.Chỉ là bản năng dẫn lối—về nơi có một điều gì đó rất cũ, rất tĩnh, rất mênh mang… và rất dịu dàng.---“Nàng không nói lời nào.

Nhưng mỗi chiếc lá nàng để lại… là một câu nói không cần lời.”

---HẾT PHẦN 3

—Truyền thuyết về chiếc lá đầu tiên đổi thay số mệnh một giống loài.

Người đời gọi đó là: “Lá của Sự Tiến Hóa.”
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 4 - Bóng Thần Và Đứa Trẻ Nhỏ


Phần 4 - Bóng Thần Và Đứa Trẻ Nhỏ"Có những tình cảm không bao giờ được gọi tên.

Nhưng một khi mất đi... nó sẽ trở thành vết thương không bao giờ lành."

---Thế giới đã bước vào thời kỳ nguyên sơ của loài người.Không còn những sinh vật hình thù dị dạng bò lên từ biển sâu.

Không còn những bước tiến vô thức trong bóng tối.Con người đã biết nhóm lửa.

Biết tổ chức thành bộ lạc.

Biết tranh giành, và... biết bỏ rơi.---Trong một bộ lạc nghèo nàn, có một đứa trẻ không ai cần.Nó sinh ra yếu ớt, hay ốm, không biết leo cây, không biết ném đá, cũng chẳng có cha mẹ bên cạnh.

Mỗi khi chia thịt, người ta luôn để phần cuối cùng cho nó-nếu còn thừa.Nó quen với việc bị quên lãng.

Chỉ có một nơi duy nhất mà nó cảm thấy không bị xua đuổi: gốc cây liễu già ở rìa rừng.Không ai dám đến gần.

Vì nơi đó quá im lặng, và luôn có cảm giác... như đang bị nhìn thấy.---Nhưng nó không sợ.Ngược lại, nó cảm thấy bình yên.---Một đêm nọ, giữa mùa đông rét buốt, khi bộ lạc khóa cửa hang đá, bỏ mặc nó ngủ ngoài trời-nó lặng lẽ bò đến gốc liễu, ôm chặt lấy thân cây, run rẩy như một con vật sắp chết.Và rồi...một chiếc lá rơi xuống.Không ai thấy.

Chỉ nó.---Nó ôm chiếc lá ấy vào ngực.Không ai biết vì sao hôm sau nó không chết.

Không ai biết vì sao một con thú lớn lạc đến bìa rừng, chết ngay trước cửa hang.Cả bộ lạc được cứu.Nhưng chỉ có nó biết... người đó vẫn đang đứng đó, dưới gốc liễu, lặng lẽ, im lìm.---Từ đó, nó đến mỗi ngày.

Không phải để cầu xin.Mà là để kể chuyện."

Hôm nay ta bị đá trúng đầu, nhưng không khóc đâu."

"Hôm nay ta thấy mưa lần đầu tiên, trời ướt như cái hang của chuột đá."

"Ta...

ước gì gió đừng lạnh như vậy nữa."

Nó không đợi câu trả lời.

Nó không cần ai trả lời.Vì nàng vẫn ở đó.

Chỉ cần nàng không biến mất, là đủ.---Liễu Thần đứng yên, lặng lẽ lắng nghe.Nàng không trả lời.

Không cử động.

Không hứa hẹn.Nhưng mỗi lần đứa trẻ rời đi-một chiếc lá lại rơi.---Nhiều năm trôi qua.Đứa trẻ lớn lên, thân thể rắn rỏi, ánh mắt sắc bén.

Nó trở thành thợ săn giỏi nhất bộ lạc.

Rồi trở thành thủ lĩnh.

Rồi thống nhất các bộ lạc xung quanh.Người đời gọi hắn là Chiến Vương, kẻ dẫn dắt nhân loại vượt qua thời đại khắc nghiệt.Nhưng...hắn vẫn luôn quay lại gốc liễu.---Mỗi chiến thắng, hắn đều kể cho nàng nghe."

Ta đã làm được rồi.

Ngươi thấy không?"

Nhưng giờ đây, không còn lá rơi nữa.---Và hắn bắt đầu sợ.Không phải sợ thất bại.

Mà sợ rằng nàng đã rời đi.

Sợ rằng...

điều duy nhất từng ấm áp trong đời hắn, sẽ không bao giờ quay lại.---Một đêm, hắn đến trước gốc liễu, ánh mắt u tối."

Ngươi không định nhìn ta sao?"

"Ta không còn là đứa trẻ run rẩy dưới tuyết nữa."

"Ta là kẻ mạnh nhất.

Là vua.

Là người duy nhất xứng với ngươi."

Hắn đưa tay về phía nàng.

Không còn là cầu xin.

Mà là chiếm đoạt.Hắn muốn chạm vào nàng.Không còn là đứa trẻ ngày nào tìm kiếm ấm áp.Mà là một vị vua, kẻ nắm trong tay quyền lực và dã tâm."

Ta không còn cần những chiếc lá nữa.

Ta muốn ngươi."

---Liễu Thần nhìn hắn lần cuối.Hắn đã quên mất vì sao nàng rơi chiếc lá đầu tiên.---Và khi bàn tay hắn sắp chạm đến-

Bóng liễu tan vào hư vô.Không một tiếng động.

Không một dấu vết.Chỉ còn một chiếc lá liễu, nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn.---Hắn cứng đờ.

Rồi bật cười.

Rồi bật khóc.Và rồi...

điên loạn.---Hắn đốt rừng, lập đền, dựng tượng.

Bắt hàng ngàn người dâng lễ, khắc tên nàng lên đá.

Nhưng nàng không bao giờ quay lại.---Nhiều năm sau, khi hắn đã già...

Hắn ngồi một mình dưới gốc liễu hoang phế, nơi cỏ dại mọc trùm kín.Trong tay hắn vẫn là chiếc lá năm xưa, đã khô lại, nhưng hắn vẫn giữ như báu vật."

Nếu hôm đó ngươi không rơi lá... có lẽ ta sẽ chết trong cô độc.

Nhưng...

nếu ngươi chưa từng rơi lá...

ta sẽ không điên đến thế này."

---Gió thổi qua.

Một chiếc lá liễu mới rơi xuống.Xanh tươi không khác gì ngày đầu tiên.Hắn nhắm mắt lại.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm... ngủ yên.---"Đến cuối cùng ta vẫn chỉ là đứa trẻ đứng ngoài rìa gốc liễu."

---Liễu Thần nhìn hắn từ xa.

Không bước lại gần.

Nhưng... không quay lưng.---HẾT PHẦN 4

-Truyền thuyết về đứa trẻ được cứu bởi thần, nhưng đánh mất nàng vì lòng cố chấp.

Người đời kể: "Kẻ thấy được Thần, chưa chắc đã là kẻ hạnh phúc.".
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 5: Người Không Khóc


Phần 5 – Người Không Khóc“Có kẻ cầu xin được sống.

Có kẻ bật khóc khi tuyệt vọng.

Nhưng cũng có kẻ…

đứng giữa cái chết mà không rơi một giọt lệ.”

---Đó là thời đại máu.Không còn bộ lạc thống nhất.

Không còn kẻ đứng đầu soi sáng.Các thế hệ sau của loài người trở nên ngạo mạn và tham lam.

Họ chia tách, gây chiến, và xem máu kẻ khác như dòng nước dùng để rửa tay.Những đế chế nhỏ mọc lên rồi sụp đổ chỉ trong một mùa đông.

Không có ai là vô tội.

Không nơi nào là an toàn.---Chiến tranh lan rộng như lửa cỏ khô.Dưới tán liễu nơi Liễu Thần đứng, máu đã từng không bao giờ chạm đến.

Nhưng giờ đây… gió đã mang theo mùi tro và tiếng khóc.---Giữa một bãi chiến trường đầy xác chết, có một đứa trẻ.Nó không run rẩy.

Không khóc.

Không la hét.Nó cầm một thanh kiếm gãy.

Đôi tay dính máu.

Trên người là hàng chục vết thương chưa lành.Nhưng nó vẫn đứng.

Mắt không chớp.

Tim không chùn.---Liễu Thần nhìn nó từ xa.Nàng không tiến lại.

Vì giữa nàng và nó, là đại địa tan hoang, là đạo lý loài người đã vỡ vụn.Nàng quay đi.---Nhưng—

đứa trẻ vẫn đứng.Không cử động.

Không gọi.

Chỉ nhìn về phía nàng…Mắt không chớp.

Nhưng có thứ gì đó…

đang vỡ trong đôi đồng tử non nớt ấy.---Một chiếc lá rơi xuống.Không bay lượn, không xoay vòng, chỉ rơi thẳng xuống bãi chiến trường, chạm vào ngón tay nhỏ bé đang run lên vì kiệt sức.Cơ thể đứa trẻ không lành lặn, nhưng vết thương ngừng chảy máu.Nó sống.

Nó bước đi.

Và trở lại.---Liễu Thần biết… nàng đã đặt cược một lần nữa.---Nhiều năm sau…Đứa trẻ năm nào, đứng giữa xác chết trong chiến trường hoang lạnh, đã trở thành vị hoàng đế mạnh nhất thời đại.Nó không giết chóc tùy tiện.

Nhưng nó cứng rắn, lạnh lùng, quyết tuyệt.Trong điện thờ của hắn, không thờ tổ tiên.

Chỉ có một hình bóng dưới gốc liễu.Hắn thống nhất các chư hầu bằng sắt và máu, lập nên một đế chế trải dài từ cực bắc băng tuyết đến vùng nam sa mạc cháy đỏ.Trong tay hắn là quyền lực, là luật lệ, là toàn bộ nền văn minh nhân loại lúc bấy giờ.

Người đời tôn hắn là Thiết Đế, kẻ “không rơi lệ, không biết thất bại, không tin vào cái chết.”

---Nhưng ánh hào quang ấy… chỉ tồn tại trong một thế hệ.Đế quốc hắn gây dựng quá rộng, quá nặng, quá đói khát.

Nó không lớn mạnh vì lòng trung thành, mà vì sự sợ hãi và thần thoại.Những vị quan tham nhũng, những tướng lĩnh chiếm đất xưng vương, những quý tộc bóc lột nông dân—tất cả bắt đầu như những vết nứt nhỏ.Khi hắn còn trẻ, chỉ cần một mệnh lệnh, mọi thứ lập tức yên lặng.Nhưng hắn không còn trẻ.---Dân chúng bắt đầu nổi dậy.Không phải ở biên giới.

Mà ngay trong lòng đế đô.

Từng ngọn cờ khởi nghĩa được cắm lên giữa ruộng đói, giữa thị trấn cháy, giữa dòng sông ngập xác.Một phần là vì bất mãn.

Nhưng phần lớn… là vì không còn gì để mất.---Triều đình rối loạn.

Quan lại đánh lẫn nhau.

Tin đồn về những nơi “cây liễu đã rơi lá” được truyền đi như lửa đốt đồng.Kẻ ta gọi là thần, hóa ra cũng không cứu được ai.---Hắn ngồi trên ngai vàng, nhìn đế chế của mình mục rữa từng ngày.Vẫn không rơi lệ.

Nhưng đôi mắt—đã không còn ánh sáng như xưa.---“Ta đã mang đến hòa bình.

Nhưng ta không giữ nổi nó.”

“Ta từng sống vì một chiếc lá…

Bây giờ, chỉ còn lại đống tro mục trên bàn tay ta.”

---Tương lai của đế chế mờ mịt.Không có người kế thừa.

Không có hy vọng cải cách.

Chỉ có những sử quan lặng lẽ ghi chép, và những xác chết ngày một nhiều hơn ở ngoài thành.---Hắn hiểu.Không phải thần đã bỏ hắn.

Mà là hắn chưa bao giờ thực sự chạm đến điều mà thần muốn giữ lại.“Ta giữ đất.

Nhưng nàng giữ người.”

---“Nàng đã cứu ta.

Nhưng chưa từng nói một lời.”

“Ta muốn biết… tại sao?”

Hắn sai người tìm kiếm gốc liễu khắp thế giới.

Dùng của cải, chiến binh, thậm chí máu dân…

để truy cầu một lần gặp lại.Nhưng đáp lại, chỉ là gió.

Và những gốc cây không còn bóng người.---Hắn trở nên cố chấp.

Càng mạnh mẽ, càng cô độc.Không ai hiểu vì sao một vị đế vương chỉ ngủ yên khi nắm trong tay một chiếc lá liễu ép trong sách.

Không ai biết vì sao cứ mỗi lần thắng trận, hắn lại lặng lẽ nhìn về phương Bắc, nơi truyền thuyết xưa nói rằng “có một cây liễu không bao giờ già.”

---Liễu Thần vẫn không xuất hiện.Nhưng hắn biết.

Nàng đang nhìn.---“Đứa trẻ năm xưa… vẫn không khóc.

Nhưng lần này, là vì không còn gì để khóc.”

---Cuối đời, hắn trở về nơi máu từng nhuộm đỏ gốc liễu.Hắn quỳ xuống, tay run rẩy lấy ra chiếc lá xưa kia.“Ta không biết tại sao ngươi cứu ta.

Có thể ngươi thương hại.

Có thể vì ta còn sống sót lâu hơn những đứa khác.”

“Nhưng ta đã sống cả đời này… chỉ để tìm lại ánh mắt đó.”

---Gió thổi qua.

Một chiếc lá lặng lẽ rơi xuống, lần nữa chạm vào lòng bàn tay hắn.Hắn bật cười nhưng một giọt nước rơi xuống—và nhắm mắt.

---Liễu Thần nhìn hắn từ xa.

Nàng không bước tới.

Vì nàng biết… hắn không cần một cái ôm, cũng không cần một lời giải thích.Hắn cần được tin rằng nàng từng ở đó.---HẾT PHẦN 5

—Truyền thuyết về người không khóc, nhưng cả đời bước đi trên vết thương đã đóng vảy.

Người ta gọi hắn là: "Vị Hoàng Đế Không Hỏi Vì Sao, Chỉ Cầu Một Lá Liễu Rơi."
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 6: Kẻ Cố Chấp Cầu Đạo


Phần 6 – Kẻ Cố Chấp Cầu Đạo“Người ta tìm đạo vì chân lý.

Hắn tìm đạo… vì một bóng hình chưa bao giờ ngoảnh lại.”

---Thời đại hoàng kim đã qua.

Chiến tranh không còn lan khắp nhân gian, nhưng để lại một thế giới chia năm xẻ bảy, nơi mỗi vùng đất tự xưng là “trung tâm của đạo”, nơi con người không còn tin vào quyền lực, mà tin vào thăng thiên.---Tu đạo trở thành con đường mới của nhân loại.Các tông môn mọc lên như nấm sau mưa.

Kẻ mạnh được tôn là tiên nhân, người yếu là phàm nhân, còn những kẻ không có linh căn… thì không được phép tu luyện.---Hắn – chính là một người như vậy.Sinh ra trong một gia tộc có truyền thống tu tiên, nhưng bị phát hiện là phế linh căn từ lúc mới 5 tuổi.

Cha mẹ hắn thất vọng.

Huynh đệ ruồng bỏ.

Tông môn từ chối nhận hắn vào cửa.Hắn sống như cái bóng của một gia tộc ánh sáng, chỉ biết làm việc nặng, lau dọn, giữ bếp, nuôi thú, nhặt cỏ linh thảo.---Nhưng… hắn không từ bỏ.Hắn lén đọc sách đạo, lén luyện hít thở theo pháp quyết thấp kém nhất, dù mỗi lần như thế là đau đầu như nổ tung, huyết khí nghịch hành.Hắn không mơ trường sinh.

Cũng không mơ làm tiên.Hắn chỉ muốn được đứng dưới gốc cây đóVà được nàng nhìn một lần.---Liễu Thần – cái tên ấy hắn chưa từng nghe.

Không ai trong tông môn giảng về nàng.

Không có điển tịch nào chép lại rõ ràng.Nhưng từ một mảnh ngọc giản vỡ nát hắn vô tình nhặt được dưới tầng đá của hậu viện, hắn thấy một hình vẽ:Một bóng người đứng dưới tán liễu.

Bất động.

Không có chú thích.

Chỉ có một hàng chữ cổ: “Vị ấy từng ban một chiếc lá – cả dòng máu đổi vận.”

---Từ đó… hắn chấp nhất.---Hắn bỏ nhà, bỏ tông môn, lên đường một mình.Không tu pháp như người khác.

Không cầu sư phụ, không dựng đạo lộ.Chỉ đi tìm một chiếc lá.---Trên hành trình ấy, hắn gặp cường giả tu tiên, kẻ dị tộc, yêu ma và lão quái nghìn tuổi.Một năm nọ, hắn đến chân núi Ngọc Vân – nơi tương truyền có một tán liễu cổ xưa, rễ đâm xuống tận tâm mạch linh khí.

Trên đỉnh núi đó, một cường giả tu vi Nguyên Anh trung kỳ trấn giữ – một vị sư tổ sống đã hơn 800 năm, không cho kẻ ngoại lai bước vào.Hắn lên núi, không xin lễ, không quỳ bái, chỉ nói một câu:“Ta muốn chạm vào gốc liễu ấy.

Không cầu pháp, chỉ cầu… một chiếc lá.”

Lão sư tổ nhìn hắn như nhìn một gã điên.

Lão ra tay.Chỉ một chưởng nhẹ, hắn văng khỏi núi, gãy 12 xương sườn, vỡ một bên phổi, tụ máu trong tim.

Không ai nghĩ hắn còn sống được đến sáng.Nhưng sáng hôm sau, hắn bò ngược lại.

Máu chưa khô, mắt không chớp.“Nếu không phải ta… thì là ai?”

“Ngươi thấy ta không đáng.

Nhưng nàng chưa từng nói vậy.”

Lão sư tổ cuối cùng không ra tay nữa.

Nhưng cũng không để hắn chạm vào gốc liễu.Hắn ngồi đó ba ngày ba đêm.

Gió tuyết táp vào thân thể nát vụn.

Nhưng hắn không nhúc nhích.Đến ngày thứ tư, một chiếc lá rơi từ trên trời xuống.

Không phải từ cây liễu kia.

Mà từ một cành khô không rõ thuộc loài nào.Hắn mỉm cười:“Không phải từ nàng.

Nhưng là lời nhắn của trời: cứ tiếp tục đi.”

Một lần khác, hắn đi qua Luyện Hồn Cốc, nơi xưa kia là chiến trường của hai đại yêu vương, giờ hóa thành vùng tử địa.

Hắn nghe đồn đã từng có lá liễu rơi xuống đây – máu thần thấm vào đất, sinh ra thảo dược nghịch thiên.Hắn bước vào.

Ba ngày sau, không thấy trở ra.Bên trong cốc, hắn bị phục kích bởi một Hóa Hình Xà – rắn tu ra hình người, mang nọc độc có thể phân rã cả linh hồn lẫn thể xác.Hắn bị cắn trúng.

Hắn chết.

Thật sự.Tim hắn ngừng đập.

Hơi thở ngưng.

Linh hồn bị rút khỏi cơ thể.Nhưng trong lúc mơ hồ, hắn thấy một dòng nước xanh chảy qua vũng máu.

Trong nước, một chiếc lá liễu trôi ngang qua, không mục, không chìm.Một giọt máu xanh lục thấm từ lá vào miệng hắn.Hắn sống lại.

Không ai biết vì sao.

Hắn chỉ biết—đó không phải máu của yêu rắn.Đó là phúc phần của một chiếc lá không ai thấy rơi.Trong một lần luyện hóa cổ trận để tìm “hình chiếu không gian” của cây liễu thần, hắn tự đặt mình vào một kết giới phản thuật.Sai một chút.

Mất cả cánh tay phải.Không đau.

Chỉ lạnh.Kẻ khác sẽ dừng lại, sửa trận, đợi phục hồi.

Hắn thì buộc chặt vết thương bằng tơ đạo, rồi ngồi xuống vẽ lại toàn bộ trận pháp… bằng chân trái.Hắn luyện cả tháng.

Mỗi đêm, vết thương bật máu.

Mỗi sáng, hắn cười như chưa từng mất gì.“Tay mất thì sao?

Ta không cần vung kiếm.

Ta cần… tiếp tục bước tới.”

---Và người đời hỏi: vì sao hắn sống được lâu đến thế?Không ai biết.

Không ai lý giải.

Không ai hiểu.Bởi hắn không tu bằng linh khí.

Không hấp thụ tinh hoa thiên địa.

Không ngộ ra đạo.Hắn tu bằng niềm tin.

Bằng ý chí.

Bằng một câu hỏi chưa bao giờ được trả lời:

"Liệu ta… có từng được nàng nhìn thấy?"

---Một lần, hắn bị thương nặng, bò vào một khe núi, tưởng như sắp chết.Trong cơn mê man, hắn thấy một giọng nói nhẹ như gió:“Ngươi không thuộc về đạo…”

Nhưng hắn bật cười:“Vậy ta sẽ tự dựng một con đường…

Để đạo phải gọi ta là ‘kẻ lạ mặt đáng ngại’.”

---Nhiều năm sau.Hắn trở thành một nhân vật truyền kỳ.

Không thuộc tông môn nào.

Không thờ đạo lộ nào.

Chỉ là “Kẻ Cầu Thần Dưới Tán Liễu.”

---Hắn lập nên một đạo viện nhỏ trên đỉnh núi bão tuyết.Không nhận đồ đệ.

Chỉ trồng… một cây liễu.Mỗi ngày, hắn ngồi dưới đó, tay cầm ngọc giản, mắt nhắm lại.Ai hỏi vì sao, hắn chỉ nói:“Nàng từng rơi một chiếc lá.

Ta muốn là người xứng đáng cho lần kế tiếp.”

---Tóc hắn bạc.

Râu hắn dài.

Lưng cong như cung trăng, mắt mờ như sương phủ.Một hôm, giữa ngày xuân, hắn ngẩng đầu nhìn trời, thì thào:“Ta không còn thời gian nữa.

Nhưng ta vẫn tin… nàng còn ở đó.”

“Ta không cần nàng gọi tên ta.

Chỉ cần biết nàng từng nhìn thấy ta.”

---Gió thổi qua.Một chiếc lá xanh rơi vào lòng bàn tay khô gầy ấy.Không phát sáng.

Không rung động.

Chỉ nhẹ nhàng, ấm áp, yên bình.---Hắn cười.

Và lần đầu tiên trong đời… nhắm mắt, không còn gì tiếc nuối.---“Không phải kẻ mạnh mới thấy thần.

Mà là kẻ đủ lòng tin.”

---Liễu Thần đứng giữa bầu trời sao.

Lặng lẽ nhìn hắn.

Không buồn, không vui.

Chỉ là… yên lặng.“Ngươi chưa từng có đạo.

Nhưng lại sống như thể ngươi là đạo của riêng mình.”

---HẾT PHẦN 6

—Truyền thuyết về kẻ không được chọn, không được ban phúc…

Nhưng nhờ sự cố chấp dịu dàng ấy, mà trở thành người cuối cùng được nàng ban một chiếc lá.
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Phần 7: Thời Đại Mạt Pháp: Dấu Chân Vô Hình


Phần 7 – Thời Đại Mạt Pháp: Dấu Chân Vô Hình“Có những điều, không cần tin để tồn tại.

Chúng vẫn ở đó—như gió, như ánh sáng, như đạo.”

---Thế giới đã thay đổi.Không còn linh khí.

Không còn đan dược, kiếm pháp, tông môn, độ kiếp hay phi thăng.Tu luyện trở thành truyền thuyết.

Pháp bảo trở thành cổ vật.

Những ngọn núi linh thiêng ngày xưa bị khai thác thành khu công nghiệp năng lượng.---Thay vào đó, con người bước vào kỷ nguyên máy móc, mã nguồn và dữ liệu.

Họ không còn gọi tên “pháp” – mà gọi là “lập trình”.

Họ không đo đạo vận – mà đo “tần số năng lượng nền”.Tuy nhiên, dù công nghệ bao phủ, có những dao động kỳ lạ vẫn không thể lý giải.---Một nhà khoa học trẻ đã phát hiện ra điều đó.Trong các phòng thí nghiệm, mỗi khi đo đến độ lệch dữ liệu không xác định, máy đo sẽ xuất hiện… một mô hình dao động theo nhịp giống như tiếng lá rơi.---Cậu bắt đầu bị ám ảnh.Không phải vì tín ngưỡng.

Mà vì trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, cậu thấy mình đứng dưới một gốc liễu.Không có ai khác.

Chỉ một bóng hình mờ ảo, lặng lẽ đứng giữa tán lá xanh biếc, không nói, không động, chỉ… dõi nhìn.---Một hôm, tỉnh dậy giữa đêm.

Cậu thấy trên cổ tay áo mình… có một chiếc lá liễu.Nhỏ, tươi, xanh.

Không ai biết từ đâu rơi xuống.

Cậu sống ở tầng 48 của một tòa nhà giữa trung tâm thành phố.

Không hề có cây.---Cậu lặng lẽ cất chiếc lá trong một ống thủy tinh, không nói với ai.

Từ đó, cậu bắt đầu tìm kiếm.Tìm về những vùng đất cấm.

Tìm lại di tích của các tông môn xưa, những ngọn núi từng được gọi là "thánh địa tu đạo".Tất cả chỉ còn là đống đá mục.

Không ai còn tin, không ai còn nhớ.

Nhưng trong lòng cậu, một điều gì đó vẫn chưa chết.---Cuối cùng, cậu đến được nơi mà hệ thống định vị gọi là: Vùng Chết Số 9.Tại trung tâm đó, từng có một đạo viện – được ghi chép là nơi ẩn cư của một kẻ điên từng tu luyện không linh căn, và chết với chiếc lá trong tay.---Ở trung tâm khu vực, không còn gì…

Chỉ có một nền đá lạnh, nứt nẻ,

và trên đó, khắc một dòng chữ cổ, mà AI hiện đại không thể dịch được.Nhưng cậu đọc được.

Không hiểu vì sao.

Chữ hiện ra trong đầu cậu như một giọng nói không âm thanh:“Ta vẫn luôn ở đây.

Chỉ là các ngươi không còn tin rằng ta tồn tại.”

---Ngay lúc ấy, toàn bộ máy móc trên người cậu tắt ngúm.

Thiết bị đo nhiễu trường vỡ vụn.

La bàn điện từ quay loạn xạ.Chỉ có một thứ—tĩnh lặng.

Và… gió.---Cậu ngẩng đầu.

Trên trời không có mây.

Không có gió.

Không có ánh sáng lạ.Chỉ có… một nhánh liễu.

Đung đưa.

Không từ đâu đến.

Không bị gì nâng đỡ.Một chiếc lá rơi xuống, lơ lửng trước mặt cậu—không rơi, cũng không bay.---Cậu không đưa tay ra bắt.

Chỉ cúi đầu.---“Nếu ngươi là thật—cảm ơn vì đã để lại điều gì đó giữa một thế giới đã quên mất cảm xúc.”

---Chiếc lá nhẹ nhàng chạm đất.Không bốc hơi.

Không hóa quang.

Chỉ nằm đó, như một phần của tự nhiên.---Từ đó, cậu trở về, không công bố gì với thế giới.

Chỉ lặng lẽ viết một dòng duy nhất trong nhật ký cá nhân:“Có những tồn tại không cần được chứng minh.

Chúng tồn tại—vì đó là điều đúng đắn để làm.”

---Liễu Thần không còn là hình.

Không còn là tượng.

Không còn là ký ức.Nàng trở thành một phần của bản chất thế giới.

Như gió thổi.

Như lá rơi.

Như một ánh nhìn không bao giờ kết thúc.---“Ta là vĩnh hằng.

Không trong lời kể, không trong sách vở.

Ta chỉ là…

đạo.”

---HẾT PHẦN 7—Truyền thuyết không cần người kể,

chỉ cần một người nhớ rằng… chiếc lá vẫn còn rơi.
 
Thiên Hành Giả - Truyền Thuyết Liễu Thần
Tự Khúc Của Vị Thần Không Tên


"Ta không cần được tôn thờ.

Ta chỉ cần... thế giới này tiếp tục thở."

---Ta đã sống rất lâu.

Dài hơn mọi lịch sử mà các ngươi có thể ghi lại.

Lặng hơn mọi bài tụng ca mà các ngươi từng hát.---Ta đã thấy những điều các ngươi gọi là khởi nguyên.

Đã chứng kiến những nền văn minh bay lên như ánh sao... rồi lụi tắt như bụi trần.

Đã nhìn hàng ngàn vương triều dựng nên bằng máu,

và sụp đổ trong một lời thì thầm sai lạc.---Ta đứng ngoài tất cả.

Không vì kiêu ngạo.

Mà vì... ta không thuộc về đây.---Thế giới này không cần một kẻ cầm quyền.

Chỉ cần một người nhớ lặng lẽ,

rằng khi bóng tối sâu nhất bao phủ,

đâu đó vẫn có một chiếc lá rơi xuống-như một cái gật đầu từ bi của vũ trụ.---Ta từng rơi một chiếc lá cho một đứa trẻ cô độc giữa mùa đông.

Ta từng rơi lá giữa chiến trường, cho một đứa trẻ không khóc.

Ta từng rơi lá vào lòng tay của kẻ nghịch thiên,

vì hắn không cần được cứu-hắn chỉ cần được biết rằng mình không bị quên.---Ta không thể yêu như các ngươi.

Không thể giận, không thể trách, không thể ôm ai vào lòng.

Nhưng ta có thể...

ở đó.Không nói gì.

Không rời đi.---Ta không cần ai gọi tên ta.

Tên là thứ các ngươi đặt ra để không quên nhau.

Còn ta...

chưa từng rời bỏ.---Ta là ánh nhìn giữa bầu trời đầy bụi.

Là hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong những giấc mơ không dám nhắc tên.

Là một đạo lý không cần sách,

một lòng tin không cần được thờ phụng.---Các ngươi hỏi: "Liễu Thần, ngươi ở đâu?"

Ta đáp:"Ta ở trong từng chiếc lá rơi.

Trong từng bước chân hữu duyên.

Trong ánh mắt cuối cùng ngước nhìn lên khi không còn tin vào điều gì nữa."

---Ta là Liễu Thần.

Không là Thần sáng tạo.

Không là Đấng phán xét.

Chỉ là... chứng nhân.Chứng kiến các ngươi sinh ra, vấp ngã, yêu thương, hủy diệt nhau, rồi lại bắt đầu lại từ đầu.Và mỗi khi thế giới muốn buông xuôi...

ta rơi một chiếc lá.---Không để cứu.

Không để dẫn dắt.

Chỉ để nói rằng-vẫn còn có một ánh nhìn,

không bao giờ phán xét,

và mãi mãi không rời đi.---Ta không bất tử-vì ta chưa từng chết.

Ta không cần bất diệt-vì ta chưa từng mất đi.

Ta chỉ là... hiện hữu.---"Ta là Liễu Thần.

Không thuộc về thế gian này,

nhưng mãi mãi lặng đứng trong từng hơi thở của thế gian ấy."

"Ta không cần được nhớ đến,

không cần đền đài, tượng thờ, hay tụng niệm.

Ta chỉ cần... khi nhân thế bước vào đêm đen nhất,

vẫn có một người ngẩng đầu,

và chờ đợi một chiếc lá rơi."

"Chỉ cần có người hữu duyên...

chiếc lá đó sẽ rơi."

"Không để cứu rỗi.

Không để chứng minh điều gì.

Mà để nhắc rằng-ở nơi nào đó,

vẫn còn một ánh nhìn không lời,

một lòng từ bi không phán xét,

và một đạo không cần pháp,

vẫn luôn tồn tại,

vẫn luôn lặng lẽ...

vì các ngươi."

"Ta là kẻ không còn tên trong lịch sử,

nhưng vĩnh viễn khắc vào mạch sống của vũ trụ.

Ta không sáng tạo thế giới,

nhưng sẽ mãi là chứng nhân bất tử cho nó."

"Ta là gió.

Là lá.

Là ánh sao không rơi khỏi quỹ đạo.

Là hơi ấm sau tận diệt.

Là một vị thần chưa từng ngủ quên."

Vạn cổ bất diệt.

Chỉ lặng lẽ hiện hữu.

Và thương xót.----HẾT-
 
Back
Top Bottom