Wattpad  Thiên Hạ Kiêu Hùng Full

Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 10


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 451 : 453 : Tính toán sau lưngTrong ngự thư phòng ở điện Tuyên Chính, Dương Quảng triệu tập ba người Ngu Thế Cơ, Vũ Văn Thuật và Phàn Tử Cái cùng thương lượng khẩn cấp chuyện này.Mấy ngày nay Dương Quảng ngã bệnh, cảm mạo khá nặng, luôn nghỉ ngơi ở trong cung.

Sự tình này trọng đại, y vẫn cố gắng chống lại bệnh tật mà mở cuộc họp.Khí sắc của Dương Quảng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệnh.

Dù lòng y cực kỳ tức giận nhưng không hề biểu hiện ngoài mặt, chỉ để lộ vẻ mặt âm trầm.- Các khanh nói đi!

Chúng ta phải đối phó với chuyện này như thế nào?Ánh mắt của Dương Quảng không còn sắc sảo, song không ngừng toát ra vẻ lạnh lẽo âm u, khiến ba người ở đó có phần thấp thỏm bất an.- Thần nói trước hai câu.Vũ Văn Thuật hơi khom người nói:- Bệ hạ, ý đồ của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng.

Hắn muốn khuếch trương thế lực của mình, khống chế phạm vi bên ngoài Phong Châu.

Lần bình định loạn phỉ này là cái cớ tốt nhất của hắn, thần cho rằng triều đình không thể cam chịu.

Một khi triều đình cam chịu, hắn sẽ được một tấc lại lấn một thước, tiếp tục khuếch trương về phía nam, khiến cả vùng Quan Nội trở thành phạm vi thế lực của hắn.

Thần nghĩ việc đóng quân trên thực tế chính là khống chế.

Muốn đánh tan mưu đồ của Dương Nguyên Khánh, tất nhiên phải nhúng tay vào việc đóng quân, thần kiến nghị thiết lập tổng quản Quan Nội.Dương Quảng gật đầu, lại hỏi Ngu Thế Cơ:- Ngu ái khanh nghĩ sao?Ngu Thế Cơ khom người nói:- Thần cảm thấy hắn lấy danh nghĩa Đại Tùy để làm việc phản Tùy, tác hại ấy sẽ lớn hơn nữa.

Thần nghĩ triều đình nên công khai tuyên bố hắn là phản nghịch, nhận định hắn là tạo phản để phòng ngừa hắn tiếp tục mê hoặc lòng người.

Mà lần ký kết hiệp nghị này giữa hắn với Thái thú sáu quận đã bành trướng thế lực đến phía bắc Quan Nội, thần cũng chủ trương phản kích nghiêm khắc.

Ngoại trừ những kẻ đóng quân, cần phải nghiêm trị sáu viên Thái thú, thay thế toàn bộ bọn họ, không thừa nhận hiệp nghị mà bọn họ đã ký kết.

Chỉ khi triều đình tỏ thái độ cứng rắn mới có thể cảnh cáo Thái thú ở các quận khác.- Ý kiến của Phàn Thượng thư thế nào?Dương Quảng đánh mắt hướng về phía Phàn Tử Cái.

Sở dĩ y cho gọi Phàn Tử Cái đến cùng thương lượng, là vì y biết Vũ Văn Thuật cùng Ngu Thế Cơ đều có tư thù với Dương Nguyên Khánh.

Ý kiến của bọn họ sẽ khá nghiêng về lòng riêng của y, mà Phàn Tử Cái tương đối trung lập, không hề có gút mắc lợi ích gì với Dương Nguyên Khánh.Phàn Tử Cái quả thực không thiên lệch rõ ràng giống như Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ.

Hơn nữa Phàn Tử Cái cũng đảm nhiệm chức tổng quản Kinh Châu đã nhiều năm, nắm rõ trọng yếu nơi biên cương.

Quan trọng hơn là, mục tiêu trên quan trường của Phàn Tử Cái không phải Dương Nguyên Khánh, mà chính là Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ.- Bệ hạ, thần muốn biết, liệu triều đình đã chuẩn bị xong việc trở mặt hoàn toàn với Dương Nguyên Khánh hay chưa, bao gồm cả việc phòng ngự Quan Lũng và Đột Quyết, thần lo lắng về phía Đột Quyết nhất.

Một khi Dương Nguyên Khánh công khai tạo phản, rất có thể hắn sẽ câu kết cùng Đột Quyết xâm lấn với quy mô lớn, triều đình chuẩn bị phòng ngự với Đột Quyết như thế nào?

Mặt khác, vẫn còn nguy cơ có thể phát sinh trong nội bộ triều đình, những việc này cần phải suy xét rõ ràng.Lo lắng của Phàn Tử Cái khiến Dương Quảng biến sắc.

Y ý thức được nếu Dương Nguyên Khánh tạo phản không giống với Nguyên gia và Dương Huyền Cảm, hậu quả rất nghiêm trọng.

Không chỉ khiến triều đình đại loạn, hơn nữa sẽ lôi kéo Đột Quyết xâm lấn, đây chính là hậu quả mà Dương Quảng tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy.- Vậy Phàn ái khanh cứ nói phương án của mình, trẫm muốn biết.Phàn Tử Cái liếc nhanh Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ qua dư quang nơi khóe mắt.

Thấy vẻ mặt cả hai đều u ám không vui, y liền khẽ mỉm cười nói:- Thực ra phương hướng của đại tướng quân Vũ Văn Thuật và Ngu thị lang là chính xác, có điều suy xét vấn đề có hơi đơn giản, thủ đoạn quá kịch liệt, dễ dàng dồn ép ngược lại Dương Nguyên Khánh.

Nếu Dương Nguyên Khánh cũng biết dùng biện pháp “Minh tu sạn đạo” (thành ngữ - dùng thái độ giả để mê hoặc đối phương, trên thực tế lại có tính toán khác) và “Ám độ Trần Thương” (thành ngữ - gần nghĩa với “dương ông kích tây”), tại sao chúng ta lại không thể dùng?

Ý của thần là ngoài mặt cứ duy trì tình trạng hiện giờ, nhưng lại ra tay ở sau lưng.Phàn Tử Cái không nói không rằng đâm một nhát đao vào Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ.

Vũ Văn Thuật vừa muốn phản bác lại Phàn Tử Cái, song lại bị Dương Quảng phất tay chặn họng, y không vui nói:- Vũ Văn ái khanh, trẫm biết khanh có thù hận sâu sắc với Dương Nguyên Khánh.

Trẫm cũng hận hắn, nhưng giờ không phải lúc để nói đến tư thù.

Trẫm nhất định phải suy xét đến mối đe dọa từ Đột Quyết.Vũ Văn Thuật cam chịu, đành ngậm miệng không nói.

Trong lòng y rất hận, liền dùng mắt ra hiệu với Ngu Thế Cơ.

Ngu Thế Cơ lại tỏ ra như không nhìn thấy, cười mà không nói.Ngu Thế Cơ cũng nhận thấy Dương Quảng không dám thật sự động võ với Dương Nguyên Khánh, chỉ là gào thét ở ngoài miệng.

Có điều y và Vũ Văn Thuật không nhận ra được điểm này, trong khi đó Phàn Tử Cái lại nhìn thấy được.

Không chỉ thừa cơ hung hăng đạp một cước vào bọn họ, hơn nữa còn dùng Đột Quyết đến làm bậc thang cho Dương Quảng.

Trên điểm này, Phàn Tử Cái cao minh hơn hai người họ.

Ngu Thế Cơ bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác với Phàn Tử Cái, y phát hiện Phàn Tử Cái sẽ trở thành một mối đe dọa lớn của y trên quan trường.Ngu Thế Cơ cũng gấp gáp nói:- Vừa nãy chỉ là nói về thái độ của chúng thần, không phải là thi thố đối đáp.

Thần cũng biết rõ, động một phát sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.

Thần chủ trương thái độ phải kiên quyết, song thủ đoạn phải bí mật.

Thái độ kiên quyết sẽ không thể đem đến bất kỳ may mắn nào cho Dương Nguyên Khánh, động tác phải nhanh, ngăn lại chiêu tiếp theo của hắn.

Mà thủ đoạn bí mật là tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, để hắn biết khó mà lui.

Nếu Dương Nguyên Khánh đã mượn cớ loạn phỉ để thâm nhập, vậy chúng ta cũng có thể dùng danh nghĩa loạn phỉ phái quân vào chỗ đóng quân.

Mặt khác, sáu viên Thái thú có thể dùng cớ khác để thay thế.

Hơn nữa Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ từng nhậm chức lâu dài ở Phong Châu, đầu tiên phải thay thế y trước.Vũ Văn Thuật cũng ý thức được thất sách của mình, y muốn sửa lại nhưng không thể bắt tay vào làm.

Hơn nữa y nói quá nhiều, khiến y nhất thời không thể vãn hồi, chỉ có thể sầu não đứng ở một bên, trầm mặc không nói.Dưới hình thức nghiêm trọng này lại ép ngược Dương Nguyên Khánh, chắc chắn sẽ lại tiếp tục là đâm một đao mạnh mẽ vào sau lưng y.

Vì vậy chỉ cần Dương Nguyên Khánh hành sự đừng quá đáng, y tạm thời sẽ không xuất binh tiến đánh.

Lần này Dương Nguyên Khánh khuếch trương thế lực về phía nam, tuy không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng Dương Quảng cũng không muốn để hắn dễ dàng hành sự như thế.

Quan trọng hơn, y muốn ngăn hắn tiếp tục khuếch trương về phía nam.Phương án của Ngu Thế Cơ không nhanh không chậm, vừa hợp với ý của y.

Dương Quảng liền gật đầu:- Ngu ái khanh nói có đạo lý, trẫm biết phải làm thế nào rồi.Một canh giờ sau, Dương Quảng hạ hai thánh chỉ liên tiếp.

Y hạ chỉ phong Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo Bộ Quan Nội Đạo, lĩnh năm mươi ngàn quân vào Quan Nội Đạo diệt loạn phỉ.

Y lại hạ chỉ dời Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, chuyển công tác đến quận Bác Lăng, Thái thú Khâu Hòa sẽ đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ.Đã đến cuối tháng mười, luồng khí lạnh bắt đầu thổi đến từ phương bắc.

Gió tây bắc quét ngang qua Mạn Bắc và bình nguyên Hà Sáo, cây cối điêu linh, đồng cỏ úa vàng, mùa đông giá lạnh đã ùa về.Trong một tòa bảo thành cách huyện Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây, lúc này hơn ngàn thợ rèn đang bận rộn luôn tay, khí thế sục sôi ngút trời.Bảo thành là một loại công sự dân phòng riêng có của quận Ngũ Nguyên, để dân chúng có một chỗ tị nạn khi Đột Quyết xâm lấn.

Toàn quận Ngũ Nguyên có mấy trăm toà bảo thành lớn nhỏ, bảo thành lớn có thể chứa đến mười ngàn người, bảo thành nhỏ chí ít cũng có thể chứa khoảng mấy ngàn người.

Tòa bảo thành cách quận Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây gọi là “Trần Thương bảo”, bởi vì tiếp giáp với thôn Trần Thương.

Đây là một tòa bảo thành lớn, chu vi khoảng tám dặm.

Nhưng lúc này, tòa “Trần Thương bảo” đã trở thành trung tâm tinh luyện kim loại của quân Phong Châu.Tại nơi cách Hoàng Hà chừng hai mươi dặm về phía nam, có một kênh đào nhân tạo thông thẳng đến Hoàng Hà.

Mấy triệu cân quặng sắt và quặng đồng vận chuyển từ khu mỏ Xích Lĩnh liền được chất đống ở bến tàu phía nam bảo thành.

Còn có than đá vận chuyển từ quận Du Lâm cũng được chất đống ở phía tây bến tàu, than đá màu đen chất cao tự núi, từng chiếc xe bò chở khoáng thạch và than đá không ngừng được dân phu vận chuyển vào bảo thành.Sáng hôm nay, Dương Nguyên Khánh dẫn theo hơn mười quan viên vào trong bảo thành thị sát tiến độ luyện kim.

Từ sau khi Dương Sư Đạo rời khỏi quận Ngũ Nguyên, Dương Nguyên Khánh liền kiêm nhiệm chức Thái thú của quận Ngũ Nguyên.

Đương nhiên hắn chỉ làm trên danh nghĩa, chính vụ cụ thể đều giao cho Quận thừa Thôi Quân Túc.Hôm nay hắn lấy thân phận Thái thú dẫn các quan viên đến thị sát trước việc luyện kim tại bảo thành.

Trong toàn bảo thành có năm mươi lò luyện kim, một ngàn hai trăm thợ rèn, còn có thêm mấy trăm dân phu phụ trách khuân vác vật phẩm.Luyện kim ở quận Ngũ Nguyên không giống với trong nội địa, dùng than đá làm nhiên liệu thay vì dùng gỗ.

Gần quận Ngũ Nguyên có một xưởng dự trữ sử dụng số lượng lớn than đá của trấn Phủ Cốc ở quận Ngũ Nguyên.

Mỏ than đá ở đó nằm gần mặt đất, trữ lượng lớn, phẩm chất tốt, lượng nhiệt phát cực cao.

Có thể dùng nó để luyện ra sắt trắng chất lượng cao, sau đó thợ rèn lại rèn thành thép tinh luyện thì có thể chế tạo thành khôi giáp và binh khí thượng phẩm.Quan viên phụ trách luyện kim tên là Trương Khiêm, nguyên là Binh tào Tham quân sự của tổng quản phủ ở Phong Châu.

Vài năm trước từng làm quan nhỏ cấp thấp trong Thiếu Phủ Tự ở triều đình, cực kỳ tinh thông việc rèn luyện kim loại, vì thế để y đến phụ trách việc luyện kim trong bảo thành.Hôm nay Dương Nguyên Khánh không hề đến thăm chừng quá trình luyện kim.

Hắn đã xem qua nhiều lần, hắn đến là để kiểm tra thỏi đồng trong kho hàng.Nhà kho nằm ở phía bắc bảo thành.

Một dãy phòng đá cực lớn kéo dài mấy chục gian, mọi người đi qua trước từng gian phòng, có thể nhìn thấy từng thỏi sắt thô chất chồng chỉnh tề trong nhà kho.- Tổng quản, chính là tòa nhà kho này!Trương Khiêm dẫn Dương Nguyên Khánh cùng các quan viên khác tiến vào một nhà kho khá nhỏ.

Ánh sáng trong kho ngời ngời, từng thỏi đồng thô cũng được chồng chất chỉnh tề tương tự.

Một thỏi đồng nặng khoảng hơn ba mươi cân, có chừng hơn ngàn thỏi.Dương Nguyên Khánh dùng chủy thủ gõ vào thỏi đồng, thỏi đồng phát ra âm thanh kim loại trong trẻo.

Hắn cười nói với các quan viên:- Mọi người đoán thử, ta định dùng những thỏi đồng này để làm gì?Mọi người đều bật cười, còn phải hỏi sao?

Ngoại trừ dùng để đúc tiền thì còn có thể dùng làm gì khác, lẽ nào dùng để đúc tượng Phật?Dương Nguyên Khánh thấy mọi người cười hiểu ý, liền biết mọi người đều hiểu, hắn cũng cười nói:- Không sai, ta đang cân nhắc việc đúc tiền.

Tuy triều đình nói muốn cấm vận Phong Châu, song trên thực tế chỉ có thể cấm về mặt chính trị, không cấm được buôn bán trong dân gian.

Chúng ta có thể đúc ra Khai Hoàng Ngũ Chu, đến Ba Thục và Quan Trung mua lá trà và hàng hóa khác.Huyện lệnh Thiệu Văn Tấn của huyện Cửu Nguyên ở kế bên hỏi:- Nhưng chúng ta không có khuôn mẫu, sao có thể đúc tiền?Trương Khiêm biết đôi chút, liền vội giải thích với mọi người:- Khuôn đúc tiền là từ chưởng quản của Thiếu Phủ Tự.

Cũng không cần khuôn mẫu, chỉ cần có thể làm ra một bộ khuôn con từ khuôn mẫu đó thì có thể đúc tiền với số lượng lớn.

Thực ra ở chợ có rất nhiều tiền tư, đều là tiền giả, có điều rất dễ nhận biết.

Nếu có thể làm được từ khuôn quan của Thái Phủ Tự, thì chúng ta có thể đúc ra tiền Khai Hoàng Ngũ Chu thật sự, không cách nào nhận biết được.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:- Khuôn con thì ta đã phái người làm rồi.

Hiện tại đang trên đường đến đây, qua hai ngày nữa là có thể đưa tới, còn có vài thợ đúc tiền cũng đến cùng.

Hiện tại ta muốn bổ nhiệm một vị Chú Tiền Sứ (chú = đúc, giải thích của BTV), vị sứ quân nào nguyện ý tự đề cử mình?Nếu không suy xét trong việc đúc tiền này có mối béo bở, thì chuyện này tuyệt đối là một việc khổ sai.

Cần phải dự trù kế hoạch từ khi bắt đầu, mọi sự đều phải tìm tòi dần dần, phí thời gian cùng sức lực và tinh thần.

Thành công thì tốt, nếu như thất bại, trách nhiệm trọng đại, mọi người nhất thời không ai lên tiếng.

Lúc này, Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Ngụy Trưng của huyện Cửu Nguyên giơ tay nói:- Tổng quản, tôi nguyện tiếp nhận việc này.Ngụy Trưng đến nhậm chức ở quận Ngũ Nguyên đã được hai tháng, vẫn còn một tháng tròn để thử việc.

Dương Nguyên Khánh chuẩn bị để y làm Phán quan giám sát quân kỷ, chủ quản việc xét duyệt của giám sát quân kỷ, không ngờ y lại chủ động yêu cầu việc đúc tiền.

Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi rồi đáp ứng:- Được thôi!

Ta giao cho ngươi năm mươi thợ cùng một trăm sĩ binh, cần bao nhiêu kinh phí cứ tự xin.

Ta cho ngươi thời gian một tháng, đúc cho ta một đồng tiền Khai Hoàng Ngũ Chu.Ngụy Trưng kính cẩn thi lễ:- Ty chức tuân mệnh!Đúng lúc này, một thân binh chạy vội tới:- Tổng quản, kinh thành có tình báo khẩn cấp!Y trình lên một ống trúc tình báo.

Đây là do tổ chức tình báo ở kinh thành đưa đến, ống trúc nhỏ có màu đỏ, dùng sáp đóng miệng.

Dương Nguyên Khánh tiếp lấy ống trúc vặn mở, trút ra một cuộn giấy lụa, mở ra xem tình báo.

Hắn vội vàng xem qua một lượt, trong lòng ngầm cả kinh, song lại thản nhiên cười nói với mọi người:- Nói đến buôn bán trong dân gian, ta lại nhớ đến một chuyện.

Cách đây không lâu, một đại thương nhân Ba Thục đến Phong Châu, y tính dùng lá trà và đường để đổi lấy rượu nho Đại Lợi.

Hơn nữa vừa mở miệng lại là ba mươi ngàn gánh lá trà, trễ nhất là cuối năm có thể đưa đến.

Đây có thể là đưa than đến sưởi trong ngày tuyết rơi, ta định phái một nhánh kỵ binh đến trước để lấy.Quận thừa Thôi Quân Tố ở bên cạnh hiểu ý, y khẽ mỉm cười nói:- Bên này đã có tôi lo.

Tổng quản nếu có chuyện gấp cứ việc đi trước!Dương Nguyên Khánh vội vàng trở về quân nha tổng quản phủ, cho gọi mấy quan lớn tổng quản phủ tiến vào nghị sự đường, gồm có Trưởng sử Đỗ Như Hối, Tư Mã Trương Đình, Phán quan Lý Tĩnh cùng với phụ tá Hoàng Phủ Hủ.- Tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?Đỗ Như Hối trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Khánh, không khỏi có chút lo lắng hỏi.- Ta vừa nhận được tình báo khẩn cấp từ kinh thành.

Thánh thượng đã thay thế Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ, lệnh cho Thái thú Khâu Hòa của quận Bác Lăng đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ, lại lệnh cho Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo bộ Quan Nội, dẫn năm mươi ngàn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ.

Động tác của triều đình quả nhiên rất mau lẹ.Đỗ Như Hối trầm ngâm một lúc liền cười nói:- Chẳng hay tổng quản có phát hiện ra ẩn tình ở bên trong hay không.

Hai mệnh lệnh này của Thánh thượng đều nhắm vào thế lực khuếch trương về phía nam của Phong Châu, thể hiện rõ là y rất tường tận những việc chúng ta đã làm.

Nếu đã tường tận, song lại không phái quân đội đến chém giết, cũng không hề cách chức Thái thú sáu quận.

Trong khi đó lại giống như tổng quản, mượn cớ diệt loạn phỉ để tiến vào Quan Nội, chỉ điều đi một trong sáu viên tổng quản mà không phải là cách chức.

Điều này nói rõ Thánh thượng không hề muốn trở mặt với tổng quản, nói rõ lên y vẫn còn kiêng kỵ, muốn dùng phương thức tương đối ôn hòa giải quyết vấn đề khuếch trương phía nam của Phong Châu.

Cứ như vậy, con đường sống của chúng ta sẽ khá rộng rãi.Hoàng Phủ Hủ ở bên cạnh cũng cười nói:- Đỗ Trưởng sử nhìn vấn đề rất thấu triệt, ta hoàn toàn tán đồng.

Mặt khác, ta cũng muốn bổ sung thêm một điểm.

Mục đích của Thánh thượng không nhất định là ép thế lực Phong Châu trở về.

Ta nghĩ khả năng lớn hơn chính là muốn ngăn chặn chúng ta khuếch trương về phía nam.

Nói cách khác, y thay thế Thái thú Linh Võ chỉ là một phép thử, xem chúng ta có vì thế mà rút về hay không.

Nếu chúng ta e sợ rút quân về Phong Châu, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận phái quân đến trú ở Quan Bắc, nói không chừng sẽ thành lập tổng quản phủ Quan Bắc để kiềm chế Phong Châu.

Nếu chúng ta quyết liệt không rút quân về, ta đoán chừng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào Quan Bắc, tránh để phát sinh chiến sự với chúng ta.

Bên trong này rất tinh tế, xem chúng ta sẽ nắm bắt như thế nào.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ý kiến của hai vị đều rất hay.

Song ta lại cảm thấy, tuy rằng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào quận Diêm Xuyên, tránh để xung đột trực tiếp với chúng ta, nhưng rất có thể y sẽ tiến vào quận Linh Võ hoặc quận Diên An.

Hơn nữa quận Linh Võ là khu lương sản lớn nhất ở Quan Bắc, một khi quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, thì y có thể giải quyết được vấn đề lương thực của quân đội, có thể đối kháng lâu dài với chúng ta.

Vì vậy ta suy xét việc phái quân đến quận Linh Võ, ngăn cản quân đội của Khuất Đột Thông.- Còn quận Diên An thì sao?Trương Đình hỏi.Đỗ Như Hối cười nói:- Trương Tư Mã không hiểu ý của tổng quản rồi!

Tổng quản muốn quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Diên An, dâng quận Linh Võ cho chúng ta.Trương Đình lúc này mới bừng tỉnh, đấm tay nói:- Không tồi, đây quả thực là một cơ hội cực tốt để thừa dịp cướp lấy quận Linh Võ, dùng quận Diên An đổi lấy quận Linh Võ, quả nhiên là mối buôn bán tốt.- Trên thực tế, ta không muốn giao quận Diên An cho y.

Chẳng qua là chiếu cố thể diện của y, cứ để y vào đóng quân trước, sau đó ta lại ép y đi.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Thực ra ta chỉ muốn ba quận.

Một là quận Du Lâm, đây là cửa lớn phía đông của chúng ta, hơn nữa phía Bắc lại là vùng ven Hoàng Hà.

Có điều không cần lo về bên này, đây chính là phạm vi thế lực thiên nhiên của chúng ta, triều đình không thể tiếp viện cho trú binh, triều đình không thể đoạt được.

Kế tiếp là quận Diêm Xuyên, ý nghĩa chiến lược quặng sắt trọng đại, tuyệt đối không thể để mất.

Cuối cùng là quận Linh Võ, đất đai nơi đây không những trù phú, nhân khẩu đông đúc.

Quan trọng hơn, nơi đây chính là yết hầu của Phong Châu, bị người khác chặn họng, chúng ta sẽ khó sống qua ngày.

Nếu triều đình đóng năm mươi ngàn quân ở quận Linh Võ, vậy trên cơ bản chúng ta không thể động đậy, Thánh thượng cũng biết điểm này nên mới thay thế Vi Tự Vân.

Chuyện liên quan đến sinh tồn của Phong Châu, ta thà đánh nhau với Khuất Đột Thông, cũng tuyệt đối không lui nhường một bước.Lúc này Lý Tĩnh hỏi:- Ý của tổng quản là chuẩn bị trực tiếp phái binh đến trú ở quận Linh Võ sao?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Trên thực tế, ta vừa mới lệnh cho Tô Liệt dẫn theo mười ngàn kỵ binh đến đoạt trước và đóng giữ quận Linh Võ.Lý Tĩnh khẽ mỉm cười nói:- Tổng quản thật quyết đoán, tôi nói đến Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức vậy!

Tôi biết người này rất rõ, quan hệ giữa lão và phụ thân của tôi cực tốt.

Trước đó lão là Hữu võ Vệ tướng quân, bởi vì loạn Dương Lượng mà bị phái đến giữ Bồ Châu, đảm nhiệm chức Thứ sử Bồ Châu, song lại bị quân đội của Dương Lượng đóng giả đàn bà đoạt lấy Bồ Châu.

Khi ấy lão lật tường thành chạy trốn, sau đó lại đảm nhiệm chức Tả giám môn Vệ tướng quân, không lâu sau bị Ngự Sử buộc tội, chuyển sang làm Thứ sử Đại Châu.

Năm Đại Nghiệp thứ ba, Thánh thượng tuần tra Nhạn Môn, vì có công hiến lương thực nên lão được điều làm Thái thú quận Bắc Lăng.

Người này khôn khéo nhanh nhẹn, giỏi việc thấy gió đổi hướng thuyền, hơn nữa trong lòng rất tham của hối lộ.

Con trai Khâu Hành Cung của lão lại không tồi, là một viên mãnh tướng.

Tôi cũng không biết vì sao Thánh thượng lại phái lão làm Thái thú quận Linh Võ, có lẽ nghĩ rằng lão xuất thân là Hữu võ Vệ tướng quân.Nói đến đây, Lý Tĩnh đứng dậy cười nói:- Tôi nguyện ý xin lệnh một phen, đến nói chuyện với vị Khâu Thái thú này.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Lý sứ quân đừng ngại nói với lão.

Hoặc là tiếp nhận năm trăm lượng vàng của ta, hoặc là lão rời đi, chức Thái thú quận Linh Võ để Dương Nguyên Khánh ta đảm đương!Quận Linh Võ ngoại trừ là một vùng màu mỡ của bình nguyên Hà Sáo ở phía bắc Quan Nội, cũng chính là bình nguyên Ninh Hạ của hậu thế.

Nơi đây sông ngòi chằng chịt, lượng nước dồi dào.

Từ thời Tây Hán, triều đình đã khai phá vùng này với quy mô lớn.

Mặt nước Hoàng Hà ở quận Linh Võ thoáng đãng, khai khẩn tưới tiêu.

Sự lao động cần mẫn của người dân đi trước đã khiến quận Linh Võ trở thành một Tắc thượng Giang Nam (thành ngữ - ý chỉ nơi trù phú đông đúc) dày đặc kênh rạch, lúa thơm cá béo, hương trái cây thoảng nhẹ, phong cảnh tú lệ.Quận Linh Võ vốn có tám ngàn trú quân, nhưng năm ngàn sĩ binh đã bị điều đi vào lúc tấn công Triều Tiên lần thứ hai, khiến quận binh chỉ còn lại ba ngàn người.

Mà sau khi Thái thú Vi Tự Vân ký kết hiệp nghị cùng phòng ngự Quan Bắc, quyền chỉ huy ba ngàn quận binh này đã bị Phong Châu đoạt mất.

Trên danh nghĩa huấn luyện, ba ngàn quận binh đã được điều đến quận Diêm Xuyên điều chỉnh một tháng.

Khi trở về đã hoàn toàn thay đổi, hết thảy lữ soái cho đến quan quân, toàn bộ do quân Phong Châu đảm nhiệm.Vi Tự Vân đã bị điều về triều đình, mà tân Thái thú Khâu Hòa đang trên đường đến nhậm chức.

Ngay lúc này, một nhánh mười ngàn kỵ binh đang ào ạt tiến nhanh về quận Linh Võ ở phía bắc.

Trên thực tế, đây chính là mười ngàn kỵ binh Phong Châu mà Dương Nguyên Khánh phái đến chiếm lĩnh quận Linh Võ.Nếu Dương Quảng đã ngầm thừa nhận sự khống chế sáu quận Quan Bắc của Dương Nguyên Khánh, vậy hắn sẽ giữ lại vài phần thể diện cho triều đình, chỉ dùng phương thức khống chế quận binh gián tiếp khống chế quận Linh Võ, mọi người ngoài mặt đều không có trở ngại.Nhưng chiêu phản kích của Dương Quảng ép Dương Nguyên Khánh không thể không xé rách da mặt, vị trí địa lý cùng địa thế chiến lược của quận Linh Võ thật sự quá quan trọng đối với Phong Châu.

Như Dương Nguyên Khánh từng nói, quận Linh Võ là yết hầu của Phong Châu, một khi quận Linh Võ bị triều đình nắm giữ, Phong Châu sẽ không thể động đậy.Sự tình can hệ đến lợi ích lớn nhất của bản thân, không thể nói đến đạo lý nào.

Hoặc là cứ ác chiến tranh đoạt, hoặc là quân đội triều đình xa rời quận Linh Võ, không có con đường thứ ba để đi.Đốc quân của mười ngàn kỵ binh chính là Tô Liệt.

Y đã dẫn quân tiến vào quận Linh Võ, không hề ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía nam.

Hai ngày sau, đại quân đã đến quận trị của huyện Hồi Lạc ở quận Linh Võ, mười ngàn kỵ binh đóng hạ đại doanh ở thành đông huyện Hồi Lạc.

Mà trong thị trấn có ba ngàn quận binh đóng giữ, Đô úy của ba ngàn quận binh tên là Lưu Chí, xuất thân từ đội thân binh của Dương Nguyên Khánh.Ba ngày sau khi kỵ binh của Dương Nguyên Khánh chiếm giữ quận Linh Võ, một đội kỵ binh hơn trăm người hộ vệ Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức chậm rãi tiến đến từ phía đông.

Khâu Hòa nheo mắt nhìn gió cát bay đầy trời, bụi vàng dày đặc, ánh mắt của lão chứa đầy bực tức cùng lo âu.Năm nay Khâu Hòa đã sáu mươi tuổi, kinh qua đủ thế sự.

Lão không muốn đến quận Linh Võ, lão biết rõ sự nguy hiểm khi làm Thái thú quận Linh Võ, nhưng Vũ Văn Thuật lại khăng khăng đề cử.

Trong lòng lão rất rõ, chính vì Vũ Văn Thuật đã đòi năm mươi ngàn xâu tiền tính phí chuyển dời chức vụ với lão vào năm Đại Nghiệp thứ ba, mà lão lại không đưa nên đã để lại mối họa hôm nay.

Điều này khiến lão cực kỳ bực tức nhưng lại đành chịu, lão không thể làm chủ bản thân.Lúc này, lão đã trông thấy thị trấn Hồi Lạc từ xa.

Cuối cùng sắp đến rồi, Khâu Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một tên tùy tùng hét lớn- Sứ quân, ngài xem bên kia!Khâu Hòa nhìn theo hướng tay của y, nhất thời ngây người.

Chỉ thấy cách đó vài dặm lại có một tòa quân doanh, lều vải chi chít, có chừng mấy trăm lều, hàng rào gỗ giăng cao tứ phía.

Một lá cờ lớn màu đỏ thẫm tung bay trên khoảng không của đại doanh, trên lá cờ thấp thoáng in hình hùng ưng màu đen.Sắc mặt Khâu Hòa trở nên trắng bệch.

Lão biết rồi, kia chính là cờ chiến xích ưng của quân Phong Châu.Khâu Hòa ngơ ngác hồi lâu.

Lão xuất thân từ quân lữ, nhìn ra trú quân của đại doanh chí ít cũng trên mười ngàn người, lẽ nào quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh rồi sao?

Nếu thế, lão đến làm Thái thú còn có ý nghĩa gì nữa?Con trai thứ ba Khâu Hành Cung hộ tống phụ thân đến nhậm chức giậm tím mặt.

Y vung cây giáo dài, nghiêm giọng hô:- Rõ ràng là thiên hạ của Đại Tùy, lại ngang nhiên mưu phản, con đi hỏi bọn chúng!Khâu Hành Cung thúc ngựa đi được mấy bước, Khâu Hòa lớn tiếng hét:- Đứng lại cho ta!Khâu Hòa biết đứa con này của mình tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tính khí nóng nảy, hành sự kích động.

Nếu không nghiêm khắc bó buộc, y sẽ gây ra đại họa.

Lão xông đến tát một bạt tai, mắng to:- Khốn kiếp!

Mày muốn hại chết ta sao?Khâu Hòa hung hăng trừng mắt nhìn y, giận dữ nói:- Đến Thánh thượng còn không dám động binh tiến đánh thì mày là cái thá gì.

Nếu mày lỗ mãng gây ra đại họa, ta không làm thịt mày không được.Khâu Hành Cung cúi đầu, ôm hận trong lòng nhưng lại không dám hé răng.

Lúc này, một đội kỵ binh chạy gấp đến từ đằng xa, hét lên:- Là Khâu Thái thú phải không?Khâu Hòa ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy hơn hai mươi người tiến đến, dẫn đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, vận bào phục quan văn.

Trong phút chốc lão nhận ra, đây chẳng phải là Lý Tĩnh – con trai Lý Thuyên hay sao?Giao tình giữa Khâu Hòa và Lý Thuyên – phụ thân của Lý Tĩnh rất thân thiết.

Khi Lý Tĩnh còn trẻ, lão còn chỉ dạy võ công cho Lý Tĩnh.

Có điều sau khi Lý Thuyên qua đời, bọn họ qua lại cũng ít hơn.

Đã bảy, tám năm rồi Khâu Hòa chưa gặp lại Lý Tĩnh.Lão biết Lý Tĩnh được Dương Nguyên Khánh tiến cử làm Tư Mã U Châu.

Sau đó Dương Nguyên Khánh trốn đến Phong Châu, Lý Tĩnh cũng đi theo.

Như thế mà nói, phen này Lý Tĩnh đến không phải là để lại ôn chuyện xưa.Khâu Hòa lại căn dặn con trai vài câu, lão thúc ngựa tiến đến cười nói:- Lý hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu), đã nhiều năm không gặp rồi.Lý Tĩnh khom người thi lễ trên lưng ngựa:- Thế thúc thân thể khỏe mạnh, khiến cháu cũng yên tâm.Khâu Hòa khẽ mỉm cười:- Tuổi cao nhưng chí chưa già, ta hiển nhiên phải cống hiến vì triều đình, giúp Thánh thượng phân ưu.

Sao hiền chất lại ở đây?- Cháu đến từ Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đến gặp thế thúc.Lý Tĩnh vừa nói vậy liền biến chuyện tư thành việc công.

Khâu Hòa gật đầu:- Vậy cùng theo ta vào thành đi!Lý Tĩnh chào hỏi Khâu Hành Cung, Khâu Hành Cung lại trầm mặc không nói.

Lý Tĩnh cười, không để ý đến, cưỡi ngựa đi song song bên cạnh Khâu Hòa.

Khâu Hòa chỉ roi ngựa về phía đại doanh quân đội ở đằng xa:- Lý Tư Mã, kia là chuyện như thế nào?- Cách đây không lâu, loạn phỉ Bạch Du Sa quấy nhiễu quận Linh Võ, số lượng quận binh lại ít, không thể ứng phó liền cầu cứu Phong Châu.

Dương tổng quản đặc biệt phái mười ngàn kỵ binh đến bảo vệ quận Linh Võ, tạm thời đóng quân ở đây, không tiến vào thành, Thái thú hãy yên tâm.Đây không phải là vấn đề vào hay không vào thành.

Khâu Hòa trầm mặc không nói, lão không biết tạm thời đóng quân của Dương Nguyên Khánh rốt cuộc sẽ kéo dài đến khi nào?Trong thị trấn có chút náo nhiệt, dòng người như thêu, rộn ràng nhốn nháo, buôn bán phồn hoa, không hề bị ảnh hưởng bởi trú quân ở ngoài thành.

Thỉnh thoảng có thể thấy một đội quận binh xếp hàng bước qua, tác phong chỉnh tề khiến Khâu Hòa có chút hài lòng, nỗi bất an trong lòng lão cũng dần dần bình tĩnh lại.Đoàn người tiến vào quận nha.

Dưới sự chủ trì của Quận thừa Hứa Hàm, cử hành nghi thức bái ấn đơn giản, Khâu Hòa liền trở thành Thái thú quận Linh Võ.

Lão chưa kịp nói chuyện với Quận thừa, liền mời Lý Tĩnh vào phòng khách nói chuyện.Bọn họ vào đề ngay khi đang đi trên đường.

Lúc này Khâu Hòa cũng không hàn huyên nữa, hỏi thẳng vào vấn đề:- Lý Tư Mã nói rõ đi!

Dương Nguyên Khánh có ý gì đây?Lý Tĩnh cũng không vội mà đem vàng ra, y thản nhiên cười nói:- Ý của Dương tổng quản kỳ thực rất đơn giản, hy vọng Khâu Thái thú có thể tiếp tục tuân thủ hiệp nghị cùng phòng ngự của sáu quận mà Vi Thái thú tiền nhiệm đã ký kết, chỉ có yêu cầu này thôi.- Vậy trú binh ở ngoài thành tính sao?Khâu Hòa lại tiếp tục hỏi.- Nếu Khâu Thái thú đáp ứng tuân thủ hiệp nghị, hơn nữa quân của Khuất Đột Thông cũng rời đi.

Như thế, một vạn trú binh sẽ rời khỏi quận Linh Võ.Khâu Hòa đã từng trải trên quan trường bốn mươi năm, sớm đã thành kinh nghiệm.

Lão trầm tư một lúc rồi nói:- Bản hiệp nghị đó ta vẫn chưa xem, thế này đi!

Để ta xem qua, hiểu tình hình một chút, ba ngày sau ta sẽ trả lời Lý Tư Mã.

Thế nào?Lý Tĩnh đứng dậy chắp tay cười nói:- Vậy ba ngày sau chúng ta lại nói chuyện!Trong cùng ngày Khâu Hòa đến quận Linh Võ, đại sứ Thảo bộ Quan Nội, Tả đồn vệ Đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn năm mươi ngàn đại quân đến huyện Hoằng Đức ở phía bắc quận Hoằng Hóa.

Đây là khu vực đồi núi của thượng du Mã Lĩnh Thủy, núi đồi thấp chủng, khe rãnh dọc ngang, đại quân hành quân gian nan trên đường núi bấp bênh không bằng phẳng.Khuất Đột Thông cũng là lão tướng của triều Tùy, ước chừng, 56, 57 tuổi, tung hoàng sa trường đã nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú.

Lần này y dẫn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ, dụng ý thật sự chính là đuổi thế lực của Dương Nguyên Khánh ra khỏi Quan Bắc.

Nhưng Khuất Đột Thông lại nhận được chỉ ý của Thánh thượng, cố hết sức tránh để bùng phát chiến tranh với Dương Nguyên Khánh.

Thân là một viên đại tướng, mệnh lệnh này khiến y cảm thấy khuất nhục, y nhất định phải xem sắc mặt của Dương Nguyên Khánh đến tiến quân.Khuất nhục vẫn là khuất nhục, y đành cam chịu, y nhất định phải tôn trọng chỉ ý của Thánh thượng.- Bẩm báo Đại tướng quân, phía trước đã là huyện Hoằng Đức!Một sĩ binh tiến đến bẩm báo.Khuất Đột Thông cũng trông thấy tường thành xuất hiện trong một thung lũng.

Đó chính là huyện Hoằng Đức, tiếp giáp với Mã Lĩnh Thủy.- Truyền lệnh của ta, đại quân đóng ở huyện Hoằng Đức!Mười ngàn đại quân dồn dập tiến về huyện Hoằng Đức.

Huyện Hoằng Đức là một huyện nhỏ, chu vi thị trấn không tròn mười dặm, nhân khẩu trong thành chưa đến ngàn hộ.

Nhiều lần bị loạn phỉ Bạch Du Sa tập kích, dân trong huyện hoặc là lưu vong hoặc là bị giết chết, cư dân trong thành chỉ còn lại hơn hai trăm hộ.

Đến Huyện lệnh cũng bị loạn phỉ bắt đi, không rõ sống chết.

Trong thị trấn chỉ còn một viên Huyện úy họ Trương, dẫn theo hơn trăm nam tử bảo vệ thành trì.Nghe thấy đại quân triều đình đến đây, Trương Huyện úy giật mình, hoang mang dẫn người đến nghênh tiếp.

Trương Huyện úy quỳ xuống trước chiến mã của Khuất Đột Thông:- Huyện úy Trương Bình của huyện Hoằng Đức tham kiến Đại tướng quân!- Huyện lệnh của các ngươi sao không đến gặp ta?Trương Huyện úy rơi lệ nói:- Hai tháng trước Huyện lệnh bị loạn phỉ bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.Khuất Đột Thông ngẩn người, lại hỏi tiếp:- Gần đây loạn phỉ có đến đây sao?- Hồi bẩm Đại tướng quân, sau khi bắt Huyện lệnh đi, đã một tháng rồi không thấy xuất hiện.Trầm mặc hồi lâu, Khuất Đột Thông hỏi y:- Ngươi biết rõ tình hình gần đây của quận Linh Võ chứ?Trương Huyện úy lắc đầu:- Lần đến huyện Linh Võ trước của ty chức là một năm trước.

Gần đây dân trong huyện chỉ có chạy đi, không thấy quay lại, ty chức không biết.Tâm tình của Khuất Đột Thông sinh chán, liền hạ lệnh:- Đại quân hạ doanh trú tại chỗ!Năm mươi ngàn quân Tùy bắt đầu đóng hạ doanh trại, từng đỉnh lều lớn dựng lên sừng sững.

Mấy ngàn sĩ binh khơi đào chiến hào, chôn đặt chướng ngại vật, từng đội thám báo tản ra bốn phía.Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, Khuất Đột Thông dẫn theo hơn trăm thân vệ, cưỡi ngựa đi lên một gò núi gần đó.

Trông xuống tình hình đóng trại từ trên cao, đây là phong cách của y.

Y thích quan sát việc đóng quân từ trên cao, như thế tầm nhìn sẽ càng rộng lớn hơn.Tà dương dần dần hạ về hướng tây, quét một tầng huyết sắc đỏ thẫm trên khắp mặt đất khiến trong lòng Khuất Đột Thông phát sinh một dự cảm không hay.

Ánh mắt của y phóng về hướng tây bắc, y muốn vào quận Linh Võ đóng quân.

Một trực giác mách bảo cho y biết, quân đội của Dương Nguyên Khánh rất có thể đã đến đoạt trước.

Khuất Đột Thông thở dài thật sâu, y vô cùng lo lắng về tương lai của vương triều Đại Tùy.Ngày kế, Khuất Đột Thông nhận được tình báo từ thám báo, Dương Nguyên Khánh đã phái mười ngàn kỵ binh đến đóng ở quận Linh Võ.

Mặt khác mười ngàn kỵ binh Phong Châu của quận Diêm Xuyên cũng đã ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.Khuất Đột Thông cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân tiến về phía đông đến quận Diên An.Hơn một ngàn người tập trung trước kho Quân ở thành tây của huyện Hồi Nhạc tại quận Linh Võ, tám trăm quận binh đóng giữ nhà kho lớn tồn trữ ba mươi sáu triệu cân lương thực này.

Trước mắt, tổng cộng có bốn kho lương thực trong huyện Hồi Nhạc.

Kho Nghĩa có quy mô nhỏ nhất, chỉ trữ hơn hai triệu bốn trăm ngàn cân lương.

Kế tiếp là kho Quan, trữ sáu triệu cân lương.

Tiếp nữa là kho Quận quan, trữ mười hai triệu cân lương.

Song lớn nhất là kho Quân, trữ đến ba mươi sáu triệu cân lương.Hơn ngàn người tập trung trước kho quân lúc này phân thành hai phái giằng co.

Một bên là tám trăm quận binh đóng giữ kho Quân, bên còn lại là hơn hai trăm nha dịch quận huyện của Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức.Mãi đến ngày nhậm chức thứ ba, Khâu Hòa mới hiểu rõ hàm nghĩa sâu sắc của hiệp nghị cùng chung phòng ngự.

Tất cả quận binh của quận Linh Võ đã không còn trở lại nhận chỉ huy trong quận, quyền chỉ huy đã bị Dương Nguyên Khánh đoạt mất.

Cứ như thế, quyền khống chế cửa thành, quản lí trị an trong thành, quyền khống chế đường sông cùng một triệu mẫu ruộng quân lương, hết thảy đều bị Phong Châu khống chế.

Quyền lực của Thái thú như lão đã bị đoạt đi một nửa, chỉ có thể thẩm tra vụ án, quản lý dân sự.

Cho dù là quản lý dân sự, cũng có một bộ phận quyền lực rất lớn đã bị đoạt mất.

Tỷ như điều động dân phu, không có quân đội phù trợ, bọn họ cơ bản không thể làm được.Trong lòng Khâu Hòa cực kỳ chán nản.

Hôm nay lão muốn thị sát kho Quân, song lại bị quận binh ngăn cản, không cho tiến vào trong.

Điều này khiến Khâu Hòa có phần thẹn quá hóa giận.Lão lập tức điều động hai trăm nha dịch đến chuẩn bị xông vào.

Song quận binh giữ kho cũng không hề yếu thế, lập tức tăng thêm năm trăm quận binh tiếp viện, biến thành tám trăm đối phó với hai trăm.Khâu Hành Cung cưỡi trên chiến mã, vung trường sóc (giáo dài) chuẩn bị dẫn nha dịch xông vào.

Lúc này, mấy trăm quận binh đồng thời nâng cao quân nỏ, nhắm ngay vào Khâu Hành Cung.

Giáo Úy kho Quân hét lớn:- Ngươi dám cả gan công kích, ta chắc chắc sẽ bắn ngươi thành con nhím!Khâu Hòa lại trông thấy có hơn ngàn quận binh tiến về bên này tiếp trợ, lão liền biết được không cách nào tiến vào kho.

Lão chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, nói với Khâu Hành Cung:- Đừng gây náo loạn nữa, về quận nha!Lúc này Khâu Hành Cung cũng bị hơn ngàn quận binh bao vây, dùng cung tên và quân nỏ nhắm thẳng vào y.

Khâu Hành Cung cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể bị ép theo phụ thân rời khỏi kho Quân.- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, hãy bẩm báo với triều đình đi!Khâu Hành Cung oán hận nói.Khâu Hòa lắc đầu.

Lão thở dài nói với con trai:- Ngày mai con trở về Trường An đi!

Việc của quận Linh Võ cha có thể tự mình xử lý.Khâu Hành Cung sững người một hồi lâu rồi nói:- Phụ thân muốn phục tùng sao?Khâu Hòa cười khổ một tiếng:- Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Quận Linh Võ chính là mái hiên của Phong Châu, cha còn có thể đứng thẳng lưng ư?- Nhưng phụ thân sẽ ăn nói với Thánh thượng như thế nào?- Ăn nói?Khâu Hòa nhìn lướt qua con trai, cười lạnh nói:- Nếu cha mất quận Linh Võ, bị Dương Nguyên Khánh trực tiếp thâu tóm thì mới không thể ăn nói với Thánh thượng, con đi đi!

Lưu lại đây, con sẽ gây rối cho cha!Trong mắt Khâu Hành Cung ánh lên tia thù hận, chầm chậm cúi đầu.Đoàn người trở về quận nha, một tùy tùng chạy đến bẩm báo:- Thái thú, Lý sứ quân ở Phong Châu lại đến, đang đợi ở trong phòng.Khâu Hòa gật đầu.

Thời hạn ba ngày đã đến, lão cũng muốn ngửa bài với Lý Tĩnh.Trong phòng, Lý Tĩnh chắp tay sau lưng đứng trước của sổ.

Trong lòng y biết rõ, dựa vào con người của Khâu Hòa, hẳn là lão nên biết phải làm thế nào?Lúc này, cửa mở ra, Khâu Hòa tiến vào phòng.

Lý Tĩnh xoay người chắp tay cười nói:- Thế thúc nghĩ xong rồi chứ?- Mời ngồi!Hai người ngồi xuống.

Lý Tĩnh vẫn chưa lấy ra năm trăm lượng vàng.

Y cảm thấy, không cần phải đưa hối lộ cho Khâu Hòa thì lão cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng.

Lý Tĩnh nở nụ cười, song trong lòng lại chờ đợi câu trả lời của Khâu Hòa.Khâu Hòa thở dài nói:- Ta có thể ký tiếp hiệp nghị, nhưng ta có hai điều kiện.- Mời thế thúc nói!- Một điều kiện là cho những kỵ binh ở ngoài thành đóng quân cách đây năm mươi dặm.

Điều kiện còn lại là, huyện Hồi Nhạc có ba tòa thành, chí ít nên nhượng lại một tòa thành cho ta.

Bằng không, ta sẽ có cảm giác như ngồi tù.Lý Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói:- Cháu từng nói qua, chuyện kỵ binh chỉ là tạm thời.

Chỉ cần thế thúc chịu ký kết hiệp nghị, chỉ cần quân của Khuất Đột Thông lui đi, kỵ binh Phong Châu tự nhiên sẽ rút về.

Về phần nhượng lại một tòa thành, cháu có thể đáp ứng.Dứt lời, Lý Tĩnh lấy ra hiệp nghị sáu quận cùng chung phòng ngự, đặt ở trước mặt Khâu Hòa:- Mời thế thúc ký tên!Khâu Hòa nhấc bút lên, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Nếu quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, có lẽ lão sẽ không ký tên.

Song quân đội của Khuất Đột Thông lại khăng khăng tiến đến quận Diên An, điều này đồng nghĩa với việc Khuất Đột Thông cũng đã vứt đi quận Linh Võ.Khâu Hòa chỉ có thể ký tên mình ở phía sau hiệp nghị.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 454 : Người từ xa tới*Mặc dù tiết trời tháng mười ở quận Ngũ Nguyên gió lạnh hoành hành nhưng ở quận Cửu Nguyên lại nóng lực khác thường.

Kỳ thi Hương ở quận Ngũ Nguyên sẽ được tiến hành vào ba ngày nữa, hàng trăm hàng nghìn sĩ tử đến từ các huyện của quận Ngũ Nguyên cũng như các quận huyện Nội Lũng Hữu đều tập trung hết tại đây.Dù cho sĩ tộc Quan Lũng và các con cháu quý tộc đều không coi kỳ thi Hương ở quận Ngũ Nguyên này ra gì nhưng đối với con cháu những gia đình khó khăn mà nói, cơ hội được tham gia thi cử một cách công bằng thế này vô cùng quý giá.

Cho dù quan phủ các quận đã nghiêm cấm không cho phép các sĩ tử tới phía Bắc nhưng vẫn có vô số các con em gia đình khó khăn len lỏi vào huyện Cửu Nguyên để tìm kiếm cơ hội hiếm có trong đời của mình.

Huyện Cửu Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, họ cung cấp miễn phí nơi ăn uống nghỉ ngơi cho các sĩ tử tới tham gia kỳ thi Hương này.

Tuy nhiên có rất nhiều sĩ tử vẫn thích bỏ tiền ra ngoài tửu quán tụ họp uống rượu, bàn luận chuyện thiên hạ.Ở ngoài cửa phía nam huyện Cửu Nguyên có một tửu quán tên là Ba Sơn Thủy tập trung rất đông các sĩ tử tới dùng cơm.

Nơi này cách nơi các sĩ tử nghỉ ngơi khá gần, thế nên ngày nào cũng có rất đông các sĩ tử tới đây dùng cơm, việc kinh doanh của tửu quán này cũng vì thế mà sôi động lạ thường.Buổi chiều, mấy chục tên tùy tùng đi theo hai chiếc xe ngựa từ phía nam mệt mỏi đi tới.

Tên tùy tùng dẫn đầu chạy tới trước một chiêc xe ngựa khom người nói:-Lão gia gọi con sao?Một giọng nói khàn khàn từ trong xe ngựa vọng ra, giọng nói tuy rằng đã già cả nhưng tinh thần lại rất hưng phấn:-Mẫn Giáo Úy, ở đây có một tửu quán, chúng ta nghỉ ngơi chút đã!-Vâng!

Tôi đi sắp xếp ngay!Lão nhân lại gọi y lại, cười nói:-Tới hỏi Giang cô nxem, nếu cô ấy không muốn thì tiếp tục đi.Giáo Úy lại giục ngựa tới trước chiếc xe ngựa thứ hai, y khom người nói:-Giang cô nương, lão gia nói muốn vào tửu quán nghỉ ngơi một chút, ý của cô thế nào.Từ trong xe ngựa, một giọng nói dịu dàng vọng ra:-Các lão muốn nghỉ ngơi, ta cũng không có ý kiến gì!Hơn chục người vây quanh hai chiếc xe ngựa đi về hướng tửu quán.

Một gã tiểu nhị vẻ mặt tươi cười chạy ra tiếp đón:-Các vị tới thật đúng lúc, vừa rồi mới có một đám sĩ tử đi xong nên còn trống khá nhiều bàn.

Mời các vị vào trong tiểu điếm nghỉ ngơi.Cửa xe mở ra, một lão nhân tinh thần cường tráng bước xuống từ chiếc xe thứ nhất.

Nhìn bề ngoài người này cũng chừng ngoài bảy mươi tuổi, đó chính là Cao Quýnh.

Cao Quýnh sau tháp tùng Dương Nguyên Khánh vào kinh thì liền tới quận Thục nương nhờ vào đứa con là Cao Biểu Nhân.

Y ở quận Thục được hơn nửa năm thì nghe nói Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Nguyên Khánh bị ép buộc phải lo chuyện ở Phong Châu, trong lòng y thực sự cảm thấy bất an.Vừa hay lúc đó Dương Nguyên Khánh viết thư mời y tới Phong Châu khảo sát, Cao Quýnh bèn dứt khoát quyết định tới Phong Châu một chuyến.

Thật không ngờ, ở Trường An y lại gặp Nghĩa Thành công chúa cũng đang chuẩn bị tới Phong Châu.

Lúc này y mới biết được tin là Nghĩa Thành công chúa đã đổi tên theo họ của mẹ, tên là Giang Bội Hoa.

Thế là hai người bọn họ liền kết bạn cùng nhau tới Phong Châu.Lúc này, Nghĩa Thành công chúa từ chiếc xe ngựa thứ hai bước xuống.

Tuy nhiên, giờ nàng đã đổi tên thành Giang Bội Hoa, không còn chút liên quan nào tới công chúa Triều Tùy nữa.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, đầu đội mũ có màn che, dáng người thon dài, phong tư yểu điệu tựa như một nàng tiên không vương chút bụi trần nào vậy.

Trong tiết trời se lạnh của mùa đông này, ai nấy đều chú ý tới nàng, ngay cả tên tiểu nhị am thông nhiều thứ cũng ngây ra đó nhìn.Uất Trì Oản trừng mắt nhìn tên tiểu nhị.

Tên tiểu nhị như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuống quít nói:-Mời các vị lên lầu!Dù đã là buổi chiều rồi nhưng trong tửu quán vẫn đông nghịt khách, đa số họ đều là các sĩ tử.

Tầng một đã kín chỗ rồi, tầng hai có khoảng một nửa ghế trống, mấy tên tiểu nhị đang dọn dẹp những chỗ đó.

Một nửa còn lại có tới hàng chục sĩ tử đang ngồi ăn uống, lớn tiếng bàn luận khiến cả tửu quán trở nên vô cùng náo nhiệt.Giang Bội Hoa bước vào khiến cả tửu quán chợt yên tĩnh lại, gần như tất cả các sĩ tử đều nhìn về phía nàng.

Dù không nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng phong thái vô cùng tao nhã của nàng khiến các sĩ tử ngây hết người ra, có người con cúi đầu than:-Đẹp thay!

Vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, ai có thể lấy được nàng làm vợ chứ?Thậm chí còn có không ít người chuyển ánh mắt sang nhìn Uất Trì Oản.

Nàng không đội mũ trùm, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp nhưng lại có chút khí phách hiên ngang oai hùng.

Nhưng tay nàng cầm hoành đao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nên các sĩ tử cũng không dám nhìn lâu.

Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Giang Bội Hoa, nhất cử nhất động của nàng đều tao nhã dịu dàng khiến cho người ta say đắm.Giang Bội Hoa dẫn Uất Trì Oản ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.

Cao Quýnh ngồi đối diện với nàng, mấy chục tên hộ vệ ngồi xung quanh bọn họ.

Những chuyện như thế này bọn họ đã gặp nhiều rồi, nhìn một chút thì cũng không vấn đề gì, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thì thị vệ cũng không làm gì bọn họ cả.Một gã tiểu nhị đi tới hầu hạ, Cao Quýnh chỉ đám hộ vệ:-Mang rượu và thức ăn cho họ rồi mang cho chúng ta ba chung trà là được rồi.

Nếu được thì thêm hai đĩa trái cây nữa.Gã tiểu nhị vẻ mặt khó xử nói:-Hoa quả tươi thì có nhưng chỗ chúng tôi không có trà, chỉ có sữa bơ thôi.

Trà bây giờ bị triều đình cấm rồi, ra chợ cũng không còn thấy bóng dáng trà nữa.-Vậy thì mang chút hoa quả lên đây, thêm cả ba chén nước sạch nữa.-Có ngay!Tiểu nhị vừa định đi thì bị Cao Quýnh chặn lại, y tò mò hỏi:-Sao lại có nhiều sĩ tử như vậy, quanh đây có trường học sao?Tiểu nhị cười cười giải thích:-Lão gia mới tới quận Ngũ Nguyên nên không biết.

Trường học ở cách đây chừng hơn trăm bước nhưng mấy ngày nữa là tới kỳ thi Hương của huyện Ngũ Nguyên.

Bây giờ trong thành tập trung tới bốn năm nghìn sĩ tử, họ đều muốn tham gia thi để cầu công danh!Cao Quýnh gật đầu:-Thì ra là vậy.

Được rồi, ngươi đi đi, mau mang đồ ăn tới đây!Tiểu nhị chạy đi, Giang Bội Hoa hé miệng cười, nàng nhỏ nhẹ nói:-Nếu những sĩ tử đó biết Các lão ở đây thì không biết sẽ phản ứng thế nào?Cao Quýnh cười ha hả, y vuốt râu nói:-Ta đã rời khỏi triều đình nhiều năm, có lẽ các sĩ tử trẻ tuổi mấy năm nay đều không biết ta.

Bây giờ là thời đại của người trẻ tuổi rồi, chúng có thể không biết Cao Quýnh nhưng không thể không biết Dương Nguyên Khánh.Giang Bội Hoa yên lặng gật đầu, đã hơn một năm nay nàng không gặp Dương Nguyên Khánh rồi, cũng không biết hiện giờ hắn ra sao.Lát sau tiểu nhị mang hoa quả và nước tới, lại đem thịt nước và rượu nho lên cho đám hộ vệ.

Không khí trên bàn rượu trở nên náo nhiệt hẳn lên, các sĩ tử cũng không chú ý tới Giang Bội Hoa nữa mà quay trở lại bàn luận chuyện thiên hạ.Một gã sĩ tử lớn tiếng nói:-Các huynh đệ chắc đã nghe nói chuyện Dương Nghĩa Thần ở hồ Cao Kê chém chết Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt, đánh tan hơn hai mươi vạn loạn phỉ, bình ổn đại loạn ở Hà Bắc rồi!Một người ở phía góc cười lạnh nói:-Bình cái chó gì!

Dương Nghĩa Thần đã không có mắt thì thôi đi, lại còn tự cho mình có công.

Hắn chẳng qua chỉ là tay sai của Đậu Kiến Đức mà thôi, giúp Đậu Kiến Đức giết Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt làm cho loạn phỉ ở Hà Bắc càng nổi lên mạnh hơn.Cao Quýnh có chút kinh ngạc, y nhìn về phía người vừa nói, chỉ nhìn thấy phía góc bên kia có một sĩ tử mặt đen trẻ tuổi đang ngồi cùng bàn với mấy người nữa, quần áo giản dị.

Cao Quýnh thầm nghĩ: “Người này có vẻ rất hiểu tình hình loạn phỉ ở Hà Bắc.”

Mấy sĩ tử khác đỏ mặt đứng lên trách mắng:-Ngươi thì biết cái gì?

Lại còn ở đây nói nhăng nói cuội.Tên sĩ tử mặt đen kia không chút hoang mang nói:-Tại hạ biết Đậu Kiến Đức chiêu hiền đãi sĩ, khoản đãi người ngoài, tuyệt đối không phải hạng thường, sau này nhất định sẽ trở thành anh hùng chốn Hà Bắc.

Y sớm đã muốn diệt trừ Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt nhưng lại sợ mất lòng quân.

Bây giờ Dương Nghĩa Thần thay y diệt trừ những mối đe dọa này, y chẳng phải vui mừng sao?

Ta còn biết rằng Bồ Sơn quận công Lý Mật đầu quân vào Ngõa Cương nhưng triều đình lại không hề hỏi han gì tới chuyện này, sau này Ngõa Cương nhất định sẽ trở thành mối tai họa lớn của triều đình.Lỹ Mật gia nhập Ngõa Cương rồi, cả tửu lầu im lặng hẳn đi, rất nhiều người đang nghi hoặc.

Lý Mật lúc này vẫn chưa có tên tuổi gì cả, mọi người chỉ biết y là quý tộc Quan Lũng nhưng y có tài cán gì thì chẳng mấy người biết.

Tuy nhiên Cao Quýnh lại biết rõ tài năng của tên Lý Mật này.

Năm đó Dương Tố coi trọng nhất là Lý Mật, còn đặc biệt ra lệnh cho con trai Huyền Cảm và Lý Mật kết giao với nhau, không ngờ Lý Mật lại đầu quân vào Ngõa Cương, chuyện này khiến cho Cao Quýnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Y cầm chung trà lên từ từ đi tới trước mặt tên sĩ tử mặt đen, nghiêm nghị hỏi:-Lý Mật nương tựa vào Ngõa Cương, tin tức này có đáng tin không?Sĩ tử mặt đen gật gật đầu:-Cực kỳ chính xác!Y không kìm được mà thở dài một tiếng:-Ta biết Lý Mật, ta đã khuyên hắn tới Dương Châu đầu quân cho Dương tổng quản nhưng hắn nhất định không nghe.Cao Quýnh dường như ngộ ra điều gì lại cười hỏi người kia:-Ngươi cho rằng tại sao Lý Mật lại không chịu tới Phong Châu?-Tôi nghĩ là do một núi không thể có hai con hổ được.Cao Quýnh thầm tán thưởng “Người thanh niên này cũng khá tinh tường!”

-Vị bằng hữu này là người ở đâu vậy?

Nghe giọng không giống người vùng Quang Lũng.Sĩ tử mặt đen thấy Cao Quýnh khí chất nho nhã, ánh mắt trầm tĩnh, không giống với người thường.

Gã không khỏi kính nể đứng dậy thi lễ:-Tại hạ là sĩ tử Huỳnh Dương tên Trương Lượng, gia cảnh bần hàn, không có đường vào quan.

Nghe nói Phong Châu tìm kiếm người tài nên mới lặn lội tới đây tham gia ứng thi.Cao Quýnh vuốt râu gật gật đầu:-Hy vọng ngươi có thể thi đậu bảng vàng.Y lại quay sang nói với mọi người:-Lấy người tài đức là xu thế tất yếu, chỉ cần mọi người thực sự có thực tài thì nhất định sẽ có cơ hội phát huy tài năng của mình.

Cho dù kỳ thi lần này thi không đậu thì cũng đừng có nản chí, chỉ cần cố gắng dày công đèn sách, sang năm nhất định sẽ có cơ hội.

Nhuệ khí và thanh xuân tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất của các cậu, các cậu cũng chính là niềm hy vọng của Đại Tùy chúng ta!Lời nói của Cao Quýnh nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của tất cả các sĩ tử trong tửu lầu.

Không ai trong họ ngờ được rằng vị lão nhân hiền lành mà lỗi lạc bất phàm này lại chính là Tể tướng chức cao vọng trọng của Vương triều Đại Tùy.Bỗng nhiên, từ bên ngoài tửu lầu vọng tới những tiếng vó ngựa rền vang giống như có hàng ngàn kỵ binh đang tới vậy.

Khắp cả trong ngoài tửu lầu lặng ngắt như tờ, tất cả các sĩ tử ngơ ngác nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì?Giang Bội Hoa đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lát sau, nàng nở một nụ cười đôn hậu, tuy nhiên do khăn che mặt vẫn che kín khuôn mặt nàng nên không ai nhìn thấy được nụ cười của nàng cả.

Lúc này, dưới cầu thang vọng lên những tiếng bước chân dồn dập, vị chưởng quầy của tửu quán vội vàng chạy tới chỗ Cao Quýnh liên tục thi lễ xin lỗi:-Lão tiên sinh, là do tôi chậm trễ, Dương tổng quản đã đích thân tới đón lão tiên sinh rồi.Cả tửu quán ồ lên, các sĩ tử nghe thấy Dương Nguyên Khánh đích thân tới đón vị lão nhân này thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Lão nhân này là ai vậy?

Có người đoán liệu ông ta có phải là Bùi Củ, nhạc tổ phụ của Dương Nguyên Khánh chẳng phải là Bùi Củ sao?

Cũng có không ít người nhìn trộm Giang Bội Hoa, hay là người Dương Nguyên Khánh tới đón tiếp là vị nữ tử như tiên nữ này.Lúc này, sĩ tử mặt đen Trương Lượng không kìm nổi hỏi:-Xin hỏi lão tiên sinh họ gì?Cao Quýnh khẽ mỉm cười:-Lão phu họ Cao!Nói xong, ông quay sang nhìn Giang Bội Hoa gật gật đầu, hai người từ từ đi xuống lầu.Các sĩ tử trên tửu lâu thi nhau bàn luận, viên quan họ Cao liệu có thể là ai đây, là Cao Hiếu Cơ sao?

Tên sĩ tử mặt đen kia bỗng ngớ ra, y lớn tiếng hô to:-Ta biết ông ấy là ai rồi, là Cao Quýnh!Đám sĩ tử giật mình kinh hãi đồng loạt chạy ra chỗ cửa sổ.

Bên ngoài tửu quán có hơn một ngàn kỵ binh vây quanh, vị nữ tử áo trắng đã lên ngựa, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đích thân mở cửa xe cho nàng rồi mời Cao Quýnh lên xe ngựa.

Lúc Cao Quýnh lên xe, hình như ông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ông quay đầu lại nhìn đám sĩ tử trên lầu hai một cái rồi cười cười vẫy vẫy tay.

Lên xe xong rồi, hai chiếc xe ngựa dưới sự hộ vệ của đám kỵ binh từ từ tiến vào thành, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.Đám sĩ tử thở ngắn thở dài, hóa ra lão nhân vừa ăn cơm cùng bọn họ vừa rồi lại chính là danh tướng nổi tiếng thiên hạ Cao Quýnh, vậy mà bọn họ không biết.

Vị sĩ tử mặt đen ngây người đứng bên cửa sổ, y lẩm bẩm gì đó trong miệng: ‘Đại trượng phu nếu không thể làm tướng thì đúng là uổng cả một đời…!’Phủ của Dương Nguyên Khánh ở huyện Cửu Nguyên nằm ở phía đông huyện thành, rộng chừng mười mẫu đất.

Vùng này phong cảnh tú lệ, cây xanh rợp bóng.

Quận nha, huyện nha phủ tổng quản đều nằm ở vùng này.

Phủ đệ của các quan viên đại đa số cũng nằm quanh đây, bốn bề cảnh vật tĩnh mịch, trị an cũng vô cùng tốt.Xe ngựa của Giang Bội Hoa dừng ngay trước cửa phủ.

Mấy người Bùi Mẫn Thu cùng Trương Xuất Trần và A Tư Đóa đứng đợi ở đây từ sớm chạy vội lên.

Giang Bội Hoa xuống xe, mọi người thay nhau tới ôm nàng.

Mặc dù Giang Bội Hoa vô cùng rụt rè nhưng lúc này được gặp lại mọi người ở nơi đất khách này, nàng cũng không thể che giấu nổi sự kích động trong lòng.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng có một cảm giác ấm áp không nói lên lời.

Hắn cảm thấy đề nghị của Xuất Trần quả chính xác, nên mời cả hai người bọn họ cùng tới nhà mình chứ không nên để hai người sống một mình ở phía nam.Cao Quýnh cũng khẽ thở dài một tiếng, y nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, miệng như đang lầm bầm gì đó:-Thật hiếm có!

Thật hiếm có người lại có thể từ bỏ thân phận công chúa của mình cam tâm làm dân thường!Lúc này, Bùi Mẫn Thu bước lên thi lễ với Cao Quýnh, nàng lại quay sang hỏi Dương Nguyên Khánh:-Phu quân, chàng không dẫn Các lão vào phủ nghỉ ngơi sao?Dương Nguyên Khánh cười cười:-Các lão muốn tới Quân nha tổng quản một chuyến trước, có lẽ chúng ta sẽ về hơi muộn một chút.-Vậy được!

Thiếp dẫn công chúa vào phủ nghỉ ngơi trước!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn lại liếc mắt nhìn Giang Lệ Hoa một cái.

Khí chất tao nhã của nàng khiến hắn lại một lần nữa nhớ tới Dương Lệ Hoa.

Dương Nguyên Khánh thở nhẹ một hơi rồi giục ngựa đi về hướng nha môn tổng quản.……Trong nội đường nghị sự phủ Tổng quản, đám quan lớn đều cúi đầu thi lễ Cao Quýnh.

Mặc dù Cao Quýnh đã ẩn dật khỏi chốn quan trường nhiều năm nhưng uy vọng tối cao của ông ở Vương triều Đại Tùy vẫn khiến cho người khác phải tôn kính.Đợi sau khi tất cả mọi người lui xuống, Dương Nguyên Khánh mới cười nói:-Cao các lão đến thật đúng lúc, vãn bối đang suy nghĩ nên để ai làm chủ khảo kỳ thi Hương lần này, Các lão tới thật thích hợp với chức vị này.Cao Quýnh vuốt râu cười nói:-Việc này không khó gì, nhưng mà ngươi không sợ Thánh thượng biết được ta ở đây sao?-Biết được thì sao chứ, thái độ của người vãn bối sớm đã không quan trọng nữa rồi.

Mấu chốt là Các lão có đồng ý làm hay không thôi?-Ta sao lại không muốn chứ, cũng chẳng phải là bắt ta lên Ngõa Cương làm cướp.Cao Quýnh chỉ đùa một chút, ông lại nói:-Nói đến Ngõa Cương mới nhớ, vừa rồi ta ở tửu quán gặp được một sĩ tử.

Hắn nói với ta rằng Lý Mật đã đầu quân vào Ngõa Cương làm cướp rồi.

Chuyện này quả nằm ngoài dự kiến của ta, ta nghĩ hắn không cùng Huyền Cảm thì nhất định sẽ tới chỗ ngươi, không ngờ hắn lại lên rừng làm cướp.Cao Quýnh hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lý Mật gia nhập loạn phỉ, đường đường là con cháu của bát trụ quốc mà lại vào rừng làm cướp, có lẽ gã cũng là vì cùng đường.

Cao Quýnh thở dài một tiếng.Dương Nguyên Khánh lại không cho rằng Lý Mật gia nhập Ngõa Cương xuất phát từ dã tâm của gã.

Không thể dựng được Dương Huyền Cảm lên, gã bèn muốn tự mình tranh giành thiên hạ, sao gã lại có thể tới gia nhập vào quân của mình được chứ?-Các lão thấy thế cục thiên hạ hiện giờ thế nào?Dương Nguyên Khánh không muốn nói nhiều về Lý Mật nữa.

Dù sao thì Lý Mật cũng cách hắn rất xa, hắn muốn nghe xem cách nhìn của Cao Quýnh với thế cục hiện giờ.Cao Quýnh không trả lời câu hỏi của hắn, ông chăm chăm nhìn Dương Nguyên Khánh:-Nguyên Khánh, ngươi nói thật với ta đi, ngươi muốn tạo phản đúng không?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:-Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tạo phản.

Nhưng nếu triều Tùy bị diệt vong, quần hùng tranh giành thiên hạ vậy thì ta cũng nguyện trở thành một trong số đó.-Nhưng nếu triều Tùy không diệt vong thì sao?Cao Quýnh tiếp tục hỏi.-Vậy thì ta đành làm một cắt cứ địa phương, tự lập mà không phản Tùy.Dương Nguyên Khánh thẳng thắn trả lời.Cao Quýnh khe khẽ thở dài:-Thật ra Đại Tùy vẫn còn có hy vọng.

Chỉ cần Dương Quảng thoái vị, để Thiếu Đế đăng cơ, phổ biến nền chính trị nhân từ, cắt giảm thuế má, phục hồi nền kinh tế, vậy thì mối họa của Đại Tùy sẽ dần dần yên ổn trở lại.

Cộng thêm mười năm chăm lo việc nước nữa thì có thể dần dần khôi phục được đất nước như những năm Khai Hoàng rồi.Dương Nguyên Khánh phát hiện không biết do Cao Quýnh rời khỏi quan trường khá lâu rồi hay do thành kiến của ông đối với Dương Quảng quá sâu sắc mà cách nhìn vấn đề của ông không phức tạp như hắn nghĩ, ngược lại nó chỉ như ý nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ.

Nếu hy vọng vào Thiếu Đế, vậy thì sự diệt vong của triều Tùy đã sớm định ở năm Khai Hoàng thứ sáu rồi.

Nếu không phải quyền uy và danh vọng đế vương của Dương Quảng chống đỡ thì Đại Tùy sớm đã diệt vong rồi, Thiếu Đế đăng cơ chỉ khiến Triều Tùy nhanh diệt vong hơn mà thôi.Giờ khắc này, Dương Nguyên Khánh cảm thấy khá nhạt nhẽo, Cao Quýnh khiến hắn có chút thất vọng.

Ông quá đề cao chủ nghĩa lý tưởng, điều này khiến Dương Nguyên Khánh nghĩ tới một câu nói: người già rồi nên suy nghĩ cũng già theo.

Cao Quýnh quả thật đã già rồi.Trong lòng tiếc nuối, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh cũng trở nên chua xót.

Hắn vẫn giữ đúng lễ nghĩa, không để cho Cao Quýnh nhìn ra sự thất vọng của mình.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 455 : Ánh mắt sâu xaCao Quýnh mắt đã không còn nhìn rõ rồi, không nhìn thấy vẻ thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh.

Ông vẫn hứng khởi nói:-Nguyên Khánh, ngươi tổ chức khoa cử là đúng nhưng ngươi không nên tôn nho.

Tiên đế chẳng phải là không cho tôn nho mà dần dần làm mất đi tấm lòng của người đọc sách sao.

Nếu ngươi tôn nho đồng thời lại tuyên truyền rộng rãi như vậy, ngươi nhất định sẽ chiếm được tình cảm của người đọc sách.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, kiến nghị này rất hay, hắn có thể tiếp thu nó.

Trầm tư một lát, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:-Các lão, ta còn một chuyện nữa muốn thỉnh giáo.

Ta tổ thức khoa cử, chuyện này liệu có mâu thuẫn với sĩ tộc Sơn Đông mà mất đi sự ủng hộ của họ không?Cao Quýnh vuốt râu cười nói:-Đây là do ngươi không hiểu rõ mục đích căn bản của chế độ khoa cử.

Thật ra ta cũng đã từng kiến nghị thi hành chế độ khoa cử với Tiên đế, như vậy có thể phá vỡ sự khống chế chính quyền địa phương của các gia tộc quyền lực, trả lại quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan lại địa phương về cho triều đình.

Thi hành chế độ khoa cử, sĩ tử khắp thiên hạ sẽ có cơ hội trở thành môn sinh của thiên tử, do Lại bộ trực tiếp tổ chức thi và bổ nhiệm, các gia tộc quyền lực cũng vì thế mà mất đi quyền tự đề cử của mình.

Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chuyện này chưa, ưu thế giáo dục vẫn tập trung ở các gia tộc quyền lực.

Phần lớn các nhân tài hiện nay đều xuất thân từ các gia tộc quyền quý, con cháu những gia đình bần hàn trừ phi phải là người đặc biệt ưu tú thì mới có cơ hội, nhưng những người như vậy vô cùng hiếm hoi.

Thật ra cho dù có thực thi chế độ khoa cử thì vẫn là thiên hạ của gia tộc quyền quý mà thôi.

Ngươi có biết các sĩ tử kia vì sao lại có phản cảm với chế độ khoa cử như vậy không?Những lời của Cao Quýnh khiến Dương Nguyên Khánh trầm tư hẳn xuống.

Ngừng một lát, Cao Quýnh lại nói tiếp;-Sĩ tộc Sơn Đông sở dĩ phản cảm với triều Tùy như vậy cơ bản vẫn là vì quý tộc Quan Lũng luôn tìm cách loại trừ họ sao.

Thiên hạ ngũ tính thất gia: Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Lũng Tây Lý thị, Triệu quận Lý thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị, có mấy người làm quan cao trong triều Tùy chứ?

Còn những thế gia như Văn Hỉ Bùi thị, Bột Hải Cao thị, Hoằng Nông Dương thị, Kinh Triệu Vi thị lại luôn được trọng dụng.

Còn có một số sĩ tộc ở phía nam nữa, Dương Quảng mặc dù luôn dẹp quý tộc Quan Lũng nhưng lúc ở Bình Dương Lượng người lại đánh đuổi sĩ tộc ở Sơn Đông quá nghiêm khắc, vì thế mà sĩ tộc Sơn Đông luôn không tiếp nhận ân tình của người.Nói tới đây, Cao Quýnh lại thành khẩn khuyên Dương Nguyên Khánh:-Ngươi tuy rằng nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông nhưng ngươi không thể dựa hoàn toàn vào họ được.

Ngươi nhất định phải vừa trọng dụng sĩ tộc Sơn Đông vừa bồi dưỡng những tập đoàn quyền lực khác, bồi dưỡng để họ có khả năng chống lại sĩ tộc Sơn Đông.

Như vậy ngươi mới không đi vào vết xe đổ ngày xưa khi Bắc Chu chỉ dùng quý tộc Quan Lũng.Lời khuyên của Cao Quýnh làm Dương Nguyên Khánh hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì vừa rồi đã coi thường Cao Quýnh.

Mặc dù Cao Quýnh vẫn một lòng muốn phục hưng triều Tùy, không hiểu thấu được đại cục thiên hạ, nhưng ông ta lại có kinh nghiệm phong phú trong việc thống trị giang sơn.

Ông ta có thể đưa ra cho hắn những kiến nghị cao minh.Hai người nói chuyện phiếm vài câu thì một gã thân binh ở ngoài cửa nói:-Tổng quản, Ngụy Trưng nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.-Mời ông ta vào!Lát sau, Ngụy Trưng vội vã đi vào nghị sự đường, y cúi đầu thi lễ:-Tham kiến Tổng quản!Dương Nguyên Khánh cười cười giới thiệu y với Cao Quýnh:-Ngụy chủ bộ, vị này chính là danh tướng Đại Tùy Cao các lão.Ngụy Trưng cuống quít thi lễ:-Vãn bối Ngụy Trưng tham kiến Cao tướng quốc!Được người khác tôn kính như vậy, Cao Quýnh cũng vô cùng vui mừng, ông vuốt râu cười nói:-Không cần khách khí, hai người cứ nói chuyện chính sự, ta ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một lát.Dương Nguyên Khánh lại hỏi Ngụy Trưng:-Có phải là chuyện đúc tiền có khởi sắc rồi sao?Ngụy Trưng không che giấu nổi sự kích động trong lòng:-Vâng!Y lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp sắt rồi mở ra.

Từ trong chiếc hộp y lấy ra ba xu tiền đặt lên bàn:-Tổng quản nhìn xem.Mới qua nửa tháng mà Ngụy Trưng đã đúc được ra tiền xu rồi sao?

Dương Nguyên Khánh bán tin bán nghi nhặt ba đồng tiền lên.

Hắn tỉ mỉ xem một lát, ba đồng tiền này được đúc rất tinh xảo, giống y như đồng tiền được lư thông những năm Khai Hoàng vậy.

Chữ được khắc trên đồng tiền cũng vô cùng tinh vi, nét chữ tuy có hơi vẻ cứng cáp nhưng vẫn không làm mất đi sự tinh tế của nó.Hắn lập tức dặn dò mấy tên thân binh:-Mời Trưởng Sử và Tư Mã tới đây.Cao Quýnh ngồi bên cạnh thấy có chút kỳ quái:-Nguyên Khánh, các ngươi muốn đúc tiền sao?Dương Nguyên Khánh cười cười giải thích:-Thị trường tiền tệ hiện nay đang hỗn loạn, tiền tư, tiền mục nát hoành hành, ngay cả tiền vải cũng xuất hiện nữa.

Chuyện này ảnh hưởng không ít tới Phong Châu, các binh lĩnh cũng vô cùng oán giận.

Vừa hay chúng ta phát hiện ra mỏ đồng, bèn quyết định tự mình đúc tiền, dẹp toàn bộ tiền tư, tiền mục nát ra khỏi Phong Châu.Cao Quýnh gật gật đầu không nói thêm gì nữa.

Lúc này, mấy người Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh đi vào.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói với mọi người:-Mọi người tới xem tiền mới của Ngụy Tiền Thừa của chúng ta tạo ra này.Mọi người đã trông đợi tiền mới từ rất lâu rồi.

Nghe nói tiền mới đã được đúc xong, ai nấy đều vây tới tỉ mỉ xem xét.

Lý Tĩnh cười nói:-Ai có tiền xu thời Khai Hoàng không, chúng ta so sánh xem thế nào.Mọi người lúc này mới sực tỉnh, ai nấy đều sờ trên người mình xem có đồng xu nào không.

Cao Quýnh bên cạnh cười nói:-Ta có một đồng đây!Ông chậm rãi lấy ra một đồng tiền được mạ vàng từ túi áo đặt lên bàn.

Ông híp mắt cười nói:-Thật trùng hợp, đồng tiền này của ta chính là đồng tiền đầu tiên của Đại Tùy, tiên đế đã ban cho ta làm kỷ niệm.Tất cả mọi người mỉm cười, Dương Nguyên Khánh đặt hai đồng tiền lên bàn so sánh.

Ngoài một đồng mới một đồng cũ ra thì hai đồng tiền này gần như giống nhau như đúc, không thể tìm ra được sự khác nhau giữa chúng.

Điều này đủ thấy được Ngụy Trưng làm việc cẩn thận thế nào.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại hỏi Ngụy Trưng:-Một năm có thể đúc ra bao nhiêu?Ngụy Trưng ngẫm nghĩ một lát nói:-Theo như tình hình nhân sự hiện tại của chúng ta, một năm có thể đúc ra hơn ba trăm nghìn xâu tiền, bình quân mỗi người khoảng ba mươi xâu.Dương Nguyên Khánh nhướn mày:-Như vậy vẫn chưa đủ.

Ta sẽ tăng thêm 10 lần nhân lực, một năm ít nhất phải đúc được ba triệu xâu.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Trương Đình:-Việc đúc tiền sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, Ngụy sứ quân ta sẽ có việc khác cần giao.-Ty chức tuân mệnh!Cao Quýnh ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, Dương Nguyên Khánh đúc nhiều tiền như vậy chỉ dùng cho Phong Châu sao?Bóng đêm bao phủ cả bầu trời, sắc đêm nơi bình nguyên Hà Sáo lại đặc biệt sáng tỏ.

Bầu trời không chút gợn mây, một vành trăng khuyết đang du hành trên bầu trời biển rộng vô bờ, đơn độc tỏa ánh sáng xuống mặt đất.

Dưới đất, những mái ngói đều nhuốm màu trăng sáng, buổi đêm vô cùng tĩnh mịch.Ở hậu hoa viên của phủ Dương Nguyên Khánh, Giang Bội Hoa đang một mình dạo bước, bên cạnh không có người nào nữa.

Mặc dù đêm đầu đông của ở quận Ngũ Nguyên vô cùng lạnh giá nhưng nàng lại như không thấy lạnh vậy.

Nàng đã ở thảo nguyên bao nhiêu năm trời nên đã sớm quen với cái lạnh của phương bắc rồi.Người trong phủ của Dương Nguyên Khánh khá ít, hậu hoa viên cũng vì thế mà vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình Giang Bội Hoa mà thôi.

Ánh sáng từ tòa tiểu lầu hai tầng từ xa xa rọi tới, nơi đó là chỗ Dương Nguyên Khánh ở.

Ở phía tây của lầu hai, ánh sáng đèn dịu dàng tỏa ra, đó là thư phòng của Dương Nguyên Khánh.

Buổi tối, Dương Nguyên Khánh thường ngồi ở đó.Giang Bội Hoa có chút ưu phiền trong lòng, nàng cũng không biết nỗi phiền muộn này từ đâu ra nữa.

Nàng không thể ngồi mãi một mình trong phòng được, chỉ còn cách ra ngoài đi dạo một chút, như vậy tâm trạng nàng mới có thể thoải mái hơn được chút ít.Đi tới một tòa đình nhỏ, nàng bất giác liếc nhìn lên khung cửa sổ phía tây nhất của lầu hai ở phía xa, ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.Giang Bội Hoa cúi đầu thở dài rồi đi ra khỏi tòa đình.

Vừa mới đi tới con đường mòn, một giọng nam thân thiết từ bên cạnh truyền tới:-Sao lại một mình ở đây vậy?

Không lạnh sao?Giang Bội Hoa giật mình hoảng sợ lùi vài bước.

Đến khi nàng đã nhìn rõ bóng đen trên con đường kia là Dương Nguyên Khánh thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bối rối nói:-Không …không lạnh mà!Lát sau, nàng nhận ra Dương Nguyên Khánh không chủ ý tới tìm nàng mà chỉ là tình cờ gặp mà thôi.

Lúc này sự bối rối trong lòng nàng mới bớt đi nhưng cũng có cảm giác mất mát dâng trào trong lòng khó nói nên lời.-Nguyên Khánh, sao huynh lại ở đây vậy?-Ta đang suy nghĩ một vấn đề.

Những lúc bế tắc ta hay ra hoa viên dạo một chút.Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười rồi chậm rãi đi về phía nàng, đứng cách nàng chỉ chừng một thước, mang lại cho nàng một cảm giác an toàn.-Hơn một năm không gặp, huynh sống thế nào?Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 456 : Mò k đáy bểGiang Bội Hoa là một nữ nhân cực kỳ rụt rè, cũng vô cùng mẫn cảm.

Dương Nguyên Khánh từ từ tới gần khiến nàng cảm thấy có hơi chút sợ hãi.

Tuy nhiên khoảng cách một tấc cuối cùng lại dần dần xóa tan sự sợ hãi trong lòng nàng.

Nàng cũng trở nên bình tĩnh hơn.-Vẫn ổn!

Cuộc sống trôi qua rất bình thường.

Nếu không phải lần này Uất Trì muốn gặp Xuất Trần và các nàng thì ta cũng chưa chắc đã tới Phong Châu.-Ừ!

Ta vẫn còn có chút lo lắng cho sức khỏe của huynh, sợ huynh không chịu nổi giá lạnh!Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn thoáng Giang Bội Hoa một cái.

Giờ này nàng đã không còn đội chiếc nón có màn che như ban ngày nữa, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt nàng khiến làn da trắng nõn của nàng sáng bóng lên như có một lớp ngọc vậy.

Nàng đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, dáng ngươi thon thả của nàng cũng không còn đơn điệu như trước nữa.

Với phong thái tao nhã, trông nàng tựa như tiên nữ dưới ánh trăng vậy.-Hình như sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều rồi!Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt xinh đẹp Giang Bội Hoa hơi ửng đỏ lên.

Nàng cúi đầu, đôi mắt như bị một lớp sương bao phủ trở nên mông lung.-Đa tạ huynh quan tâm!Hai người chậm rãi dạo bước trên con đường mòn ở hậu hoa viên.

Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi:-Bội Hoa cô nương, phụ thân nàng là ai vậy?

Từ trước đến giờ ta chưa từng biết tới.-Phụ thân ta là Quan Vương.

Thật ra ta chỉ là con thứ mà thôi, là đứa con út của người.

Anh trai ta chính là Dương Sư Đạo, chắc huynh cũng biết.Lúc này Dương Nguyên Khánh mới hiểu được thì ra nàng là con gái của Dương Hùng, em gái của Dương Sư Đạo.

Như vậy thì nàng chính là cháu gái của Dương Quảng rồi.

Dương Nguyên Khánh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nàng là Dương Bội Hoa, vậy thì Dương Lệ Hoa có lẽ chính là cô cô của nàng.

Tên của hai người sao lại như hai chị em vậy.-Ta vẫn luôn nghĩ rằng nàng là tộc muội của Thánh thượng, tên của nàng rất giống với tên của a cô.-Huynh muốn nói tới Nhạc Bình công chúa sao?Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:-Bà ấy tên Lệ Hoa, nàng lại tên là Bội Hoa.

Ta còn tưởng rằng hai người là tỷ muội chứ, suýt nữa thì gọi nàng là a cô rồi!Giang Bội Hoa che miệng cười, tâm tình thoải mái hẳn lên.

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên một khối đá lớn, ánh mắt lộ ra nụ cười nghịch ngợm.-Thật ra nếu huynh gọi ta là a cô thì ta cũng rất vui lòng.-Nàng thật sự vui lòng sao?Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:-Ta gọi nàng là a cô thì mọi người cũng sẽ gọi theo như vậy.

Ngay cả Băng Nhi cũng sẽ gọi nàng là a cô đó.-Không!

Không!Giang Bội Hoa cuống quít xua tay:-Vậy thì không được, ta đâu có già như vậy!Hai người lại cùng nhau đi dạo thêm vài bước nữa, Giang Bội Hoa nhẹ nhàng cắn môi một cái, nàng nhỏ nhẹ hỏi:-Nguyên Khánh, hình như huynh rất thích Nhạc Bình công chúa?Dương Nguyên Khánh gật gật đầu thở dài một tiếng:-Sự ra đi của a cô là niềm đau xót rất lớn đối với ta.

Bài thơ cuối cùng a cô để lại cho ta lại càng khiến ta đau đớn hơn.-Thơ gì vậy?Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lát:-Để sau đi, khi nào có cơ hội ta sẽ nói cho nàng biết.

Hôm nay mà nói thì sẽ làm cho người ta đau lòng.Giang Bội Hoa yên lặng gật đầu không hỏi thêm nữa.

Lúc này hai người đã đi tới trước cửa lớn, Giang Bội Hoa dừng chân lại:-Ta thấy hơi lạnh, muốn quay trở về!- Để ta tiễn nàng!-Không cần đâu, ta tự về được rồi!Giang Bội Hoa quay đầu lại thản nhiên cười rồi nhanh bước đi về phía phòng mình.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng ôn nhu hoạt bát của nàng tựa như Liên Hoa tiên tử dần đi ra xa.

Trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng phong nhã tuyệt thế của Dương Lệ Hoa trước kia, hai người quả thật là vô cùng giống nhau.……………Kỳ thi Hương quận Ngũ Nguyên được tiến hành đúng kỳ hạn.

Mặc dù gọi là thi Hương nhưng lúc này tiết trời đã sang đầu đông rồi.

Trời vẫn còn tờ mờ chưa sáng hẳn, giờ mão cũng chưa tới vậy mà hàng ngàn sĩ tử sống trong khu học xá của trường học đã thi nhau dậy rồi.

Mặc dù rạng sáng thời tiết giá lạnh nhưng các sĩ tử đều không quan tâm tới sự lạnh giá bên ngoài.

Người nào người nấy chen chúc bao quanh giếng nước múc nước rửa mặt, dùng làn nước lạnh như băng để làm cho đầu óc tỉnh táo.Sĩ tử Trương Lượng đến từ quận Huỳnh Dương cũng đã dậy từ rất sớm, tuy nhiên tinh thần của y có chút không tốt.

Vì quá lo lắng nên gần như cả đêm y không ngủ được, đầu óc cứ mông lung cả lên, chẳng còn nhớ cái gì trong đầu nữa.

Trong lòng y vừa vội vừa hận, liên tiếp tự mình cho mình hai cái bạt tai, mắng:- Ngươi thật là ngu ngốc, sao lại quên hết thế này, sao mà thi bây giờ?Lúc này, bạn cùng phòng của y là Vi Luân bưng một chậu nước sạch nhanh bước đi vào:-Trương huynh, rửa mặt đi cho tỉnh táo!Vi Luân là người Kinh Triệu, làà con xa của Vi thị gia tộc.

Gia cảnh y bần hàn, phụ thân y dạy học ở Vi thị tộc học, có để lại cho y mấy mẫu đất cằn, y vừa đọc sách vừa làm nông nuôi dưỡng mẹ già.

Đây là kỳ thi tuyển chọn người tài của huyện Ngũ Nguyên, bất kể là hàn môn hay quý tộc đều được đối xử bình đẳng.

Vì thế y bèn bán hết ruộng đất tới huyện Ngũ Nguyên tìm kiếm tương lai cho mình.

Y cùng Trương Lượng ở chung một phòng, hai người cùng có xuất thân bần hàn nên rất đồng cảm với nhau, quan hệ giữa hai người cũng vô cùng tốt.Thấy ánh mắt Trương Lượng ngây ra đó, y đấm nhẹ một cái vào bả vai Trương Lượng rồi cười nói:- Sao vậy, vẫn còn chưa tỉnh ngủ sao?-Không phải!Trương Lượng thở dài:-Cả đêm hôm qua ta không ngủ được, đầu óc cứ mông lung hết lên, thật sự không biết lấy cái gì ra thi bây giờ.-Rửa mặt đi, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn đấy.

Rồi ta sẽ nói cho huynh một tin tốt lành.Trương Lượng lấy khăn rửa sạch mặt, đầu óc quả nhiên tỉnh táo hơn một chút.-Có tin gì tốt vậy?Vi Luân không thể kìm chế được sự hưng phấn trong lòng nữa:-Nghe nói quan chủ khảo lần này chính là Cao Quýnh mà hai ngày trước chúng ta gặp đó.-Vậy thì sao?Trương Lượng chẳng có chút phản ứng gì.-Huynh thật là ngốc nghếch!

Nếu như lần này thi đỗ thì chẳng phải chúng ta sẽ trở thành môn sinh của Cao Quýnh sao?Khóe miệng Trương Lượng lộ ra vẻ cười miễn cưỡng, thi đỗ rồi hãng hay.

Lúc này, tiếng hô của giám thị truyền tới từ ngoài hành lang:-Thời gian đã tớ chuẩn bị xuất phát, đừng có quên mang theo giấy báo.Thời khắc thi cuối cùng cũng đã tới.

Đám sĩ tử kết thành một đội lớn đi ra khỏi học xá đi về hướng học quán quận học cách đó chừng hơn một dặm.

Quận học của quận Ngũ Nguyên là một tòa đại học đường rộng chừng hai trăm mẫu, nằm ở phía cửa nam của huyện Cửu Nguyên, có sức chứa gần sáu ngàn sĩ tử theo học, hoàn thành xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ bảy, tất cả các giáo viên đều được mời tới từ Trung Nguyên.Chế độ giáo dục của quận Ngũ Nguyên là do Thái thú Dương Sư Đạo sáng lập ra, y quy định mỗi xã nhất định phải có bao nhiêu học đường, trẻ em năm tuổi trở lên phải đến trường đi học.

Theo như quy định mới nhất thì mười hai tuổi có thể tham gia kỳ thi đồng tử.

Cho dù là gia cảnh bần hàn, chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi đồng tử thì đều có thể tới quận học học miễn phí.

Quan phủ sẽ cung cấp nơi ăn chốn ở và các vật dụng thường ngày cần thiết.

Kỳ thi đồng tử còn gọi là thi Huyện.

Mỗi năm kỳ thi này đều được tổ chức vào mùa xuân cho nên nó còn được gọi là thi xuân nữa.

Những người tham gia thi gọi là quận sinh, có quyền được được theo học ở quận học theo chế độ giáo dục 5 năm.Nhưng phần lớn mọi người cho con em đi học chỉ là muốn con em mình biết được chút chữ, sau khi thi xong kỳ thi đồng tử thì lại quay trở về làm nông.

Chỉ có một số hộ gia đình giàu có mới cho con em mình tiếp tục học lên nữa, do đó những quận sinh trước mặt chỉ có hơn sáu trăm người, phần lớn đều là thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Vì có kỳ thi này nên hơn sáu trăm quận sinh thiếu niên này mới được tập hợp lại nhằm chuẩn bị cho kỳ thi Hương lần này.Những sĩ tử tham gia kỳ thi Hương lần này không hề liên quan gì tới quận sinh, tuổi tác đều chừng hơn hai mươi.

Ngoài gần hai nghìn thư sinh của quận Ngũ Nguyên ra thì hơn ba nghìn người còn lại đều tới từ khu Quan Lũng.Giờ mão ba khắc, trời vẫn còn chưa sáng nhưng hơn năm ngàn thí sinh đã xếp thành năm đội, làm thủ tục kiểm tra để vào trong.

Ngoài thẻ dự thi ra thì tất cả những vật dụng khác đều không được mang theo người.Trương Lượng và Vi Luân cũng xếp ở trong đó, cả hai người đều có chút lo lắng.

Lúc này, một sĩ tử trẻ tuổi dáng người cao gầy đột nhiên chen lên, lớn tiếng hô to:-Thiếu Bình!Thiếu Bình chính là tên tự của Vi Luân, Vi Luân quay đầu lại nhìn, vui mừng khôn xiết nói:-Tam ca!

Sao huynh lại ở đây vậy?Sĩ tử trẻ tuổi dáng người cao gầy kia là Vi Sư Minh, cũng là con vợ kế của Vi thị nhưng y lại giỏi hơn Vi Luân một chút.

Y được lĩnh tiền hàng tháng, hơn nữa còn được đi học ở trong tộc học nhà Vi thị nữa.

Vị tiên sinh dạy y trước đây chính là phụ thân của Vi Luân, cũng vì thế mà hai người quen biết nhau.

Y lớn hơn Vi Luân hai tuổi nên Vi Luân bèn gọi y là Tam ca.Vi Sư Minh gật gật đầu:-Hôm qua ta mới chạy tới đây, khó khăn lắm mới báo tên thêm được.

Vị quan báo tên cho ta nói rằng kỳ thi lần này sẽ chọn ra một trăm hai mươi người, nghe nói là quận Ngũ Nguyên sẽ có thêm mười huyện nữa.

Kỳ thi lần này chủ yếu là để tìm quan viên cho mười quận này.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 457 : Bất ngờ trong trường thiTrương Lượng nhướn mày:-Chỉ có một trăm hai mươi người sao, vậy thì bốn mươi người mới chọn một người sao?Vi Sư Minh nhìn Trương Lượng một cái:-Không sai, khoa cử của triều đình bốn trăm người mới chọn có một người, còn phải xem môn đệ thế nào.Vi Sư Minh không có hứng thú nói chuyện với Trương Lượng, y lại hỏi Vi Luân:-Thiếu Bình, nếu như đệ không thi đỗ thì làm thế nào?Vi Luân cắn môi nói:-Năm mẫu ruộng trong nhà đệ đã bán rồi, nếu như không thi đỗ thì đệ sẽ ở lại quận Ngũ Nguyên dạy học, sau đó sẽ đón mẫu thân tới đây luôn.

Đệ đã hỏi qua rồi, dạy học một tháng có thể kiếm được ăm mươi xâu tiền, có thể mua được năm thạch gạo ở quận Ngũ Nguyên.

Ngoài ra còn có một căn nhà ba gian nữa, như vậy là đủ để đệ phụng dưỡng mẫu thân rồi.Trương Lượng bên cạnh cũng thở dài:-Ta cũng muốn ở lại đây, dù sao cũng không muốn quay trở lại Ngõa Cương nữa.-Ngươi nói cái gì?Vi Sư Minh và Vi Luân cùng ngạc nhiên nhìn Trương Lượng.Trương Lượng lỡ miệng, vội vàng xua tay:-Không có gì, ý ta nói là không muốn quay trở về căn nhà ngói hai gian ở quê cũ nữa.-Nhưng ta vừa nghe ngươi nói tới Ngõa Cương.Vi Sư Minh nghi hoặc nhìn Trương Lượng.-Là Ngõa phòng! (nhà ngói)Trương Lượng trướng khuôn mặt đen lên, ánh mắt có chút tức giận.Lúc này, viên quan nghiệm danh hô lớn:-Người tiếp theo.Có người ở phía sau đẩy bọn họ:-Tới các người rồi đó!Kỳ thi Hương tổng cộng có hai đợt, thi trong vòng một ngày.

Buổi sáng thi thiếp kinh, buổi chiều và buổi tối thi sách luận, tổng cộng thi tám canh giờ.Thiếp kinh chính là hoàn thành kinh văn, trong một đoạn kinh văn sẽ còn trống một hai câu, các thí sinh phải điền đầy đủ vào những chỗ trống đó.

Thi thiếp kinh lần này chủ yếu thi về “Tả truyện”, “Nghi lễ” và “Thượng thư”, ngoài ra còn có “Luận ngữ” và “Hiếu kinh” nữa.

Ba ngày trước khi thi, phạm vi của bài thi đã được công bố cho thí sinh biết.Thiếp kinh chỉ chiếm 30% số điểm, là những kiến thức cơ bản các thí sinh phải có.

Cho dù là không thuộc kinh văn nhưng thời gian ba ngày cũng đủ để bọn họ có thể ôn luyện được những kiến thức quan trọng.

Kỳ thi Hương chủ yếu là thi Sách luận, chiếm 70% trọng số điểm.

Như vậy mới đúng là kiểm tra thực tài của thí sinh, đề thi cũng được làm ra thống nhất, tổng cộng có hai đề “Luận về ảnh hưởng của Bắc Chu, Bắc Tề đối với triều Tùy”, một cái nữa là “ Vấn đề thi cử Quan Lũng”.

Thí sinh sẽ chọn một trong hai đề này để làm bài, nhưng Trương Lượng lại không có cơ hội nhìn thấy đề bài của Sách luận.Trương Lượng ngồi xuống vị trí của mình, những dụng cụ cần thiết cũng như đề thi thiết kinh đều đã bày hết lên bàn.

Đề thi có bốn trang, trong vòng hai canh giờ phải hoàn thành, ít nhất phải viết năm sáu nghìn chữ.

Muốn làm được như vậy, thí sinh phải viết bài không ngừng nghỉ mới làm xong được, thời gian vô cùng khẩn trương.Tiếng chuông vang lên, kỳ thi bắt đầu.

Bốn bề vang lên tiếng giở giấy soạt soạt, đám sĩ tử vội vàng hạ bút viết như bay, người nào người nấy đều hết sức chăm chú.

Tuy nhiên Trương Lượng lại viết bài khá chậm chạp, đầu óc y trống rỗng chẳng nghĩ ra cái gì.

Những thứ y khắc khổ ôn luyện mấy ngày nay bây giờ một chữ y cũng không nhớ ra nổi nữa.

Nửa canh giờ trôi qua mà Trương Lượng mới chỉ viết được hơn hai trăm chữ, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, sự lo lắng và khẩn trương đã làm y gần như ngất đi.Trong phòng có hơn ba trăm thí sinh dự thi, mấy vị quan giám thị chắp tay sau lưng không ngừng đi đi lại lại giữa các thí sinh.

Lúc này, trong lòng Trương Lượng gần như tuyệt vọng, lẽ nào mình phải quay trở về Ngõa Cương làm cướp sao?

Nghĩ tới ánh mắt coi thường mình của Địch Nhượng, y cảm thấy đau quặn trong lòng.

Rồi đột nhiên y từ từ cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra để lên trên bàn.Ánh mắt y nhướng lên nhìn vị quan giám thị vừa đi qua đang quay lưng về phía y.

Y từ từ di chuyển chiếc áo ngoài để lộ ra lớp lụa trắng bên trong, bên trên lớp lụa toàn là chữ nhỏ li ti.Khi tham gia thi ngoài trừ thẻ dự thi ra thì không được mang bất cứ thứ gì vào, vì thế y liền dùng mấy miếng lụa trắng chép tác phẩm khá mới lạ với y là “Tả truyện” lên đó rồi nhét vào trong áo.

Tim y đập thình thịch, y đã nhìn thấy đáp án rồi.

Y vui mừng nhấc bút lên ghi đáp án lại, thực ra chỉ cần hơi nhắc lại kiến thức một chút là y có thể nhớ ra hết rồi.Lúc này, tác phẩm “Tả truyện” của y đã sắp hoàn thành rồi, chỉ còn hai dòng cuối cùng mà thôi.

Y lại từ từ giở tấm áo ngoài ra, cuối cùng cũng nhìn thấy đáp án rồi.

Trương Lượng vô cùng vui sướng, y lại vội vã viết nốt đoạn cuối cùng.

Làm bài xong, y thở phào nhẹ nhõm một tiếng rồi duỗi tay ra lấy lại chiếc áo bào.Trương Lượng sờ soạng mãi mà vẫn chẳng thấy chiếc áo đặt bên cạnh mình đâu.

Y như rơi vào hang sâu vạn trượng, tim đập thình thịch.

Y từ từ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quan chủ khảo Cao Quýnh đang đứng ngay sau lưng y, trong tay còn cầm chiếc áo của y nữa.

Ánh mắt của Cao Quýnh vừa nghiêm nghị vừa đau xót nhìn chăm chú vào y.Trương Lượng đã bị Cao Quýnh bắt được tại trường thi.

Cao Quýnh nghiêm mặt lôi y ra ngoài cửa quát:-Cút!

Ta không cần thí sinh như ngươi.

Nhân phẩm ti tiện, cho dù ngươi có kiến thức phong phú thì làm gì chứ?

Cút đi cho ta!Đám quan viên ngoài cửa lớn đều ngây ra, không ngờ lại có thí sinh dám gian lận, quả thực là chưa thấy bao giờ.

Rất nhiều quan viên và quận sinh đều chạy tới xem náo nhiệt.

Trương Lượng quỳ trên mặt đất khóc lớn, y không phải xấu hổ vì sự gian dối của mình mà là đau khổ vì đã tự mình làm tuột mất cơ hội lần này của mình.Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang tuần tra ở trường thi cũng nghe được tin này nên bèn chạy tới xem.

Hắn cười hỏi:-Các lão, có chuyện gì vậy?Cao Quýnh chỉ vào Trương Lượng mà đau xót nói:-Ta vốn dĩ đánh giá cao người này, không ngờ hắn lại dám làm rối kỉ cương, mọi người nhìn xem!Cao Quýnh run rẩy mở chiếc áo của Trương Lượng ra cho mọi người xem.

Bên trong là bốn năm miếng lụa to chừng bàn tay, bên trên chữ viết chi chit khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Dương Nguyên Khánh cũng không kìm nổi cười lên.

Thời đại này có rất ít người dám gian lận trong kỳ thi, một khi bị bắt được thì coi như danh đã bị hủy hoại rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người dám gian lận trong thi cử.-Các lão, ông biết người này ư?Cao Quýnh thở dài:-Lần trước ở tửu quán ta nghe thấy hắn nói Dương Nghĩa Thần đánh tan Trương Kim Xung và Cao Sĩ Đạt chỉ là làm tay sai cho Đậu Kiến Đức mà thôi.

Lúc đó ta cảm thấy người này quả nhiên thật tinh tường, ta còn muốn thu hắn làm đồ đệ nữa.

Không ngờ hắn lại dám gian dối trong kỳ thi ngày hôm nay, nhân phẩm đê tiện!Trương Lượng không ngờ Cao Quýnh lại muốn nhận mình làm đồ đệ, y cảm thấy hối hận vạn phần.

Y quỳ gối trước Cao Quýnh cầu xin:-Các lão, con sai rồi, xin người cho con một cơ hội đi!-Nằm mơ!Cao Quýnh tức giận khiển trách y:-Ngươi còn muốn danh tiếng nữa sao, cút đi cho ta!Cao Quýnh xoay người đi vào.

Lúc này một gã binh lính chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:-Bẩm Tổng quản, Đỗ trưởng sử co việc mời Tổng quản quay về bàn chuyện.Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Trương Lượng một cái rồi xoay người đi xuống bậc.

Các quan viên ai nấy đều mỉm cười không hề để ý tới Trương Lượng.

Trương Lượng chăm chú nhìn theo Dương Nguyên Khánh lên ngựa.

Y biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, y lau nước mắt rồi vội vàng đuổi theo.Mấy ngày nay, Dương Nguyên Khánh luôn suy nghĩ về đề nghị của Cao Quýnh, phải dìu dắt một thế lực có thể đối địch với sĩ tộc Sơn Đông, không thể để sĩ tộc Sơn Đông một mình thống trị.

Mặc dù đây không phải là việc ngày một ngày hai có thể làm xong, nhưng ít nhất thì Cao Quýnh cũng đã giúp hắn mở được tấm rèm cửa sổ ra để hắn nhìn được con đường phía trước rõ ràng hơn, từ đó hắn có thể từ từ bố trí mọi việc.

Kiến nghị của Cao Quýnh có ảnh hưởng rất sâu sắc tới Dương Nguyên Khánh.Lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng quát lớn của viên thân binh:-Tránh ra!

Dám tới gần lần nữa thì ta sẽ bắn chết ngươi!Dương Nguyên Khánh nhìn qua kẽ hở của tấm màn xe, chỉ nhìn thấy tên sĩ tử vừa gian lận vừa rồi, y cứ một mực đuổi theo xe ngựa của hắn.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, hắn không phải là Cao Quýnh nên cũng không đến mức căm hận những việc phá rối kỉ cương tới như vậy.

Chỉ là hắn muốn lấy lòng tin ở mọi người nên không thể dung túng cho những người gian lận làm rối loạn kỉ cương.Dương Nguyên Khánh lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Cao Quýnh.

Người này nói Dương Nghĩa Thần đánh tan Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt chỉ là làm tay sai cho Đậu Kiến Đức, quả nhiên là cũng có chút tinh tường.Tiếng Trương Lượng hô lớn từ phía sau xe ngựa vọng tới:-Đại trượng phu làm việc không từ thủ đoạn, nếu Dương tổng quản câu nệ quy củ nhân nghĩa thì sao có thể giành được thiên hạ?-Dừng xe!Dương Nguyên Khánh ra lệnh một cái, chiếc xe dừng lại.

Hắn kéo rèm cửa lên liếc mắt dò xét nhìn tên sĩ tử mặt đen kia:-Ngươi tên là gì?

Người ở đâu?Trương Lượng vô cùng xúc động, y vội vàng quỳ xuống nói:-Tiểu nhân là Trương Lượng, người quận Huỳnh Dương.Ánh mắt Dương Nguyên khánh vô cùng nhạy bén, hắn liếc liếc nhìn tay của Trương Lượng.

Bàn tay y toàn là vết chai, rõ ràng là người đã từng sử dụng binh khí.

Dương Nguyên Khánh lại cười hỏi:-Ngươi ở quê làm việc gì?

Chỉ học hành thôi sao?Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 458 : Giữ lại đường luiTrương Lượng cúi đầu, y do dự thật lâu, cơ hội cả đời mới có một lần này y nhất định phải nắm cho chắc.

Cuối cùng y hạ quyết tâm nói:-Tiểu nhân học hành mười năm nhưng gia cảnh bần hàn, hai năm trước vì quan sai muốn bắt dân phu đi Triều Tiên nên tiểu nhân đã vào trại Ngõa Cương làm một tên lính gác.Dương Nguyên Khánh gật đầu.

Như vậy còn được, người này không hề nói dối trước mặt hắn.

Hắn lại hỏi tiếp;-Nếu ngươi đã học hành được mười năm vậy tại sao còn đi làm lính gác mà không làm việc công văn.

Theo như ta biết, Địch Nhượng cũng là một người biết trọng dụng người tài mà.Lời nói của Dương Nguyên Khánh động trúng nỗi đau của Trương Lượng.

Y căm hận nói:-Địch Nhượng lúc mới khởi sự quả thật cầu hiền như khát nước, nhưng sau khi hắn đã có trong tay mấy chục vạn quân rồi thì liền trở nên kiêu ngạo.

Hắn chỉ cần sĩ tộc hoặc những học giả của những hộ gia đình lớn, hạng học giả gia cảnh bần hàn như tiểu nhân đây hắn chỉ thấy chướng mắt mà thôi.

Mấy lần tiểu nhân đã tự mình tiến cử nhưng hắn không hề để mắt tới.

Lúc Lý Mật lên núi, hắn đích thân đi mười dặm xuống núi để đón tiếp.

Tiểu nhân nhờ người nói với hắn rằng loại quý tộc mà lên núi như Lý Mật chắn chắn có dã tâm, không thể giữ lại.

Địch Nhượng nghe thấy liền giận dữ, sai người giết tiểu nhân,vì thế mà tiểu nhân mới vội vàng trốn xuống núi.

Trương Lượng không có nơi nào để đi, nghe nói Phong Châu tìm kiếm người tài bất kẻ giàu sang hay nghèo hèn, thế nên tiểu nhân không ngại đường xa ngàn dặm mà tới đây tham gia thi cử.Dương Nguyên Khánh lại cười cười:-Nếu ngươi đã có tài, vậy tại sao còn gian lận?Trương Lượng xiết chặt tay, cúi đầu nói:-Nếu chỉ dựa vào tứ thư ngũ kinh thì liệu có thể giành được thiên hạ không chứ?Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng;-Ngươi có thể không thi mà trực tiếp tới tìm ta nói ngươi có tài.

Giờ ngươi cũng thi rồi thì phải tuân theo quy định.

Nghe khẩu khí của ngươidường như ngươi không hề thấy xấu hổ với việc mình gian lận.Trương Lượng tim đập dữ dội, một lúc lâu sau y mới thốt lên:-Tại hạ chẳng qua cũng chỉ là trộm sách, còn Tổng quản lại trộm Tùy, có gì khác nhau chứ?-To gan!Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, hắn thét lớn ra lệnh:-Đánh hắn năm mươi gậy cho ta.Hương mười thân binh xông lên bắt lấy Trương Lượng, loạn côn đánh xuống, đánh cho Trương Lượng trầy da tróc thịt.

Trương Lượng kêu gào thảm thiết.

Lát sau hành hình xong, Dương Nguyên Khánh mới lạnh lùng hạ lệnh:-Nếu ngươi còn dám vô lễ với ta, lần sau ta sẽ lấy đầu của ngươi.Trương Lượng bị đánh đến nỗi thấp thỏm lo sợ, y cúi đầu rớt nước mắt nói:-Trương Lượng vọng ngôn, tội đáng phạt nặng, nhưng tiểu nhân cũng chỉ là muốn cống hiến cho minh công mà thôi, không hề có ý định xúc phạm người, xin minh công cho tiểu nhân một cơ hộiDương Nguyên Khánh chăm chú nhìn y một lát rồi chậm rãi nói:-Ngươi muốn ta thu nhận ngươi cũng được, nhưng ta nhất định phải trả công đạo cho các sĩ tử khác.

Gian dối trong thi cử là hành vi ti tiện, ta không thể để những hành vi ti tiện trở thành nổi tiếng được.

Ngươi hãy tự mình chặt đứt một ngón tay rồi đi đầu quân đi!Ba ngày sau, Cao Quýnh cầm danh sách trúng tuyển tới gặp Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù Cao Quýnh trên danh nghĩa là chủ khảo nhưng ông lại không tham gia chấm thi.

Tuy nhiên việc chọn ra mười cái tên từ một trăm hai mươi cái tên cuối cùng lại do ông đảm nhiệm.-Nguyên Khánh, danh sách trúng tuyển đã có rồi, cậu xem đi!Dương Nguyên Khánh đặt bút xuống rõ ràng là tâm tình hắn đang rất skhoái:-Các lão, mời ngồi!Cao Quýnh ngồi xuống, đưa danh sách cho Dương Nguyên Khánh rồi cười nói:-Cậu là Tổng quản, mười cái tên cuối cùng nên do cậu tự quyết định.Dương Nguyên Khánh nhận lấy bản danh sách cười hỏi:-Cái tên thứ năm Kinh Triệu Đỗ Hành này có quan hệ gì với Đỗ Như Hối không?-Nghe nói là tộc đệ, nhưng mà tên này thi rất tốt, gần như được điểm tối đa, chỉ có điều thư pháp của hắn có hơi kém một chút.

Vốn dĩ hắn được xếp thứ ba nhưng Đỗ Như Hối không đồng ý cho nên hắn mới xếp thứ năm.

Với sự nghiêm khắc chính đại của Đỗ Như Hối thì chắc không có vấn đề.Dương Nguyên Khánh không nói gì thêm, hắn lại tiếp tục xem danh sách.

Đột nhiên hắn nhướng mày hỏi:-Cái tên thứ ba Vi Luân và tên thứ tám Vi Sư Minh có quan hệ gì với Kinh Triệu Vi thị không?-Ta đã xem qua lí lịch của bọn họ, đều là con cháu của Kinh Triệu Vi thị, tuy nhiên chỉ là họ hàng xa của vợ lẽ mà thôi.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại vài bước.

Hắn trầm tư thật lâu rồi quay đầu lại hỏi:-Cái tên Vi Luân này có thể đặt lên vị trí thứ nhất, Vi Sư Minh vẫn giữ ở vị trí thứ tám, Đỗ Hành xếp thứ ba, những người khác thì vẫn theo thứ tự như vậy.Cao Quýnh gật gật đầu, ông hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh.

Cao Quýnh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi:-Nguyên Khánh, nghe nói cậu đã cho cái tên Trương Lượng kia đầu quân rồi?-Người này có thể dùng được, ta đã lệnh hắn tự chặt đứt một ngón tay, coi như trừng phạt chuyện hắn gian lận trong kì thi.-Quan lấy đức làm trọng, người này tuy có điểm tài giỏi nhưng nhân phẩm lại nhơ bẩn.

Nguyên Khánh, cậu nhất định không được để hắn một mình trị một nơi, nếu không sẽ hủy hoại thanh danh của cậu đó.

Hãy nhớ lấy!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:-Lời dạy của Các lão Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ không quên!Phía trước trường học ngoài thành nam người đông nghìn nghịt, mấy ngàn sĩ tử mang theo tâm trạng lo lắng, phấn khích, kì vọng, mong đợi.

Đúng lúc này, chợt bên trong thành truyền tới từng đợt chiêng trống.-Đến rồi!

Đến đây!Đám đông sĩ tử xôn xao muôn phần, lao ra cửa chính nhưng bị vài tên lính chặn lại.

Vài tên quan viên tuyên bảng giữa vòng vây của đám nhạc công bước xuống đi tới trước cửa chính, trước cửa chính có đặt sẵn một tòa đài cao.Ba tên quan viên nhanh chóng bước lên đài cao, một tên to lớn yu vũ ở giữa hô lớn:-Xin mọi người yênlặng.Hàng ngàn sĩ tử ngay lập tức yên tĩnh trở lại, mấy nghìn con mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào tập danh sách trên tay ytên quan viên nọ cao giọng nói:-Cuộc thi Hương quậnNgũ Nguyên đã chính thức kết thúc, ngay đây sẽ tuyên bố danh sách, tổng cộng có 5142 thí sinh, trong đó có 5115 thí sinh thực tế dự thi, tổng cộng chọn ra 120 thí sinh.

Danh sách thí sinh như sau!-Hàn Túng huyện Đại Lợi!-Mã Quảng Tài huyện Cửu Nguyên!…Tên quan viên đọc từ sau tới trước, mỗi lần đọc đến tên một thí sinh, thì liền nhận được sự hoan hô của mọi người, giọng nói của y rất nặng, thanh âm cao, y chậm rãi đọc hết danh sách 110 thí sinh, tiếng hoan hô liên tiếp sau đó, nhưng vẻ mặt thất vọng cũng càng ngày càng nhiều, tuy nhiên ai cũng nhẫn nại nghe cho hết, không đọc hết toàn bộ danh sách thì ai nấy cũng không cam lòng.-Đây là danh sách 10 người đứng đầu, những người thi đậu được nhận sắc phong danh hiệu tiến sĩ.

Vị trí thứ 10 là Giải Hiếu Nguyên, huyện Kim Minh, quận Diên An; thứ 9 là Uất Trì Tung, huyện Hà Khẩu, quận Ngũ Nguyên; thứ 8 là Vi Sư Minh, huyện Đại Hưng, phủ Kinh Triệu...Vi Sư Minh xúc động tới nỗi hô lên một tiếng, quay qua ôm chầm lấy Vi Luân.

Vi Luân trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười nói:-Chúc mừng tam ca!Vi Sư Minh thấu hiểu tâm tình lúc bày của Vi Luân nên cũng kiềm chế nỗi phấn khích của mình, vỗ vai y, nói:-Không sao hết, vẫncòn tới 7 người nữa chưa đọc mà, trong đó nhất định sẽ có tên của đệ.Vi Luân căng thẳng cúi đầu, trong lòng vẫn ôm lấy tia hi vọng, kiên trì nghe công bố bên trên.

Từng cái tên một được đọc qua mà không hề thấy có tên y, y bắt đầu thấy thất vọng.-Vị thứ 3 là Đỗ Hành huyện Vạn Niên, phủ Kinh Triệu!Vi Luân nghe đến ba chữ phủ Kinh Triệu, nhưng phía sau lại là Đỗ Hành, huyện Vạn Niên, y lập tức thấy thất vọng cực điểm, trong lòng vẫn cố gượng cười đau khổ, xem ra mình thực chỉ còn nước làm thầy giáo trường thôi.-Vị trí thứ nhất!Vị quan công bố danh sách dừng lại cười một cách hài hước, nhìn một lượt những cặp mắt đang nôn nóng, y cười, cao giọng nói:-Vi Luân, huyện Đại Hưng, phủ Kinh Triệu!Vi Luân vẫn còn đang tự thấy ăn năn, đột nhiên nghe thấy tên của mình, kinh ngạc hết mức, ngẩng đầu lên mở to hai con mắt, có phải mình nghe nhầm không?Vi Sư Minh và vài sĩ tử khác ôm lấy y tung lên, đồng thanh hoan hô, rồi giữ lại sau đó tiếp tục tung y lên cao.

Trong giờ khắc này, Vi Luân ngây ngất, y nhìn lên những đám mây trắng trên bầu trời, nước mắt theo khóe mắt tràn ra.…Cuộc thi Hương của quận Ngũ Nguyên mặc dù chỉ là cuộc thi của một quận, nhưng nó lại thu hút hàng ngàn sĩ tử hàn vi Quan Lũng tới tham gia, thanh thế cực kì lớn, hơn nữa chế độ khoa cử nghiêm ngặt, các sĩ tử bình đẳng hành động, kéo theo sự quan tâm của rất nhiều người, quan trọng hơn đó là lão tướng quốc Cao Quýnh đích thân đảm nhiệm chức quan chủ khảo.

Sau khi tin tức được truyền tới Lạc Dương, đã làm chấn động cả lòng dân lẫn triều đình.Mặc dù Lễ bộ và Lại bộ đã tuyên bố ngay sau đó, lần thi này khi chưa được sự cho phép của triều đình thì không được thừa nhận, nhưng việc phủ nhận của Lễ bộ và Lại bộ ngược lại ngăn không nổi sự chú ý của mọi người tới kỳ thi lần này ở quận Ngũ Nguyên.Phường Đại Đồng, góc Tây Bắc có một căn nhà xây trên mảnh đất chiếm rộng 20 mẫu.

Nơi đây cũng chính là phủ đệ của Kinh Triệu Vi thị ở kinh thành, cũng là một trong số gia tộc đại biểu của sĩ tộc Quan Lũng.

Từ thời Tần, Hán tới nay, sinh sôi phát triển suốt mấy trăm năm, các chi rất phức tạp, gia tộc rộng lớn.

Trong vòng mấy chục năm nay, gia tộc Vi thị nhờ sự ra đời của chi Vi Hiếu Khoan mà đạt được sự phát triển, Vi Hiếu Khoan, Vi Thế Khang, Vi Quang đều là những nhân vật quan trọng của gia tộc Vi thị.Tuy nhiên, cùng với việc Vi Hiếu Khoan, Vi Thế Khang, Vi Quang, lần lượt qua đời, mấy năm nay Kinh Triệu Vi thị có phần sa sút.

Năm nay, Vi gia lại gặp phải một biến cố rất lớn.

Con trai của Vi Thế Khang là Vi Phúc Tự tham gia cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm mà bị xử ngũ mã phanh thây, còn làm liên lụy tới Vi Tế.

Dương Quảng vốn đang suy tính lấy Vi gia làm đại biểu cho sĩ tộc Quan Lũng nhập tương (vào triều làm tể tướng).

Nhưng vì Vi Phúc Tự tham gia tạo phản nên phải từ bỏ.Hiện nay, chủ nhân của Vi thị là con trai thứ 3 của Vi Thế Khoan - Vi Tế.

Y tuổi chừng ngoài năm mươi, được phong chức Hồng Lư Tự Khanh. *Hôm nay ông ta từ trong triều trở về, liền một mình chốn trong thư phòng, không một ai biết đã xảy ra chuyện gì?Trong phòng, Vi Tế ngồi trước bàn lật giở cuốn gia phả, ông muốn tìm người *đứng đầu Vi Luân và người xếp thứ 8 Vi Sư Minh trong cuộc thi Hương quận Ngũ Nguyên.

Hai người này rốt cuộc là người như thế nào trong gia tộc mà lại chạy tới quận Ngũ Nguyên làm loạn, đến cả Thánh Thượng cũng triệu kiến ông ta hỏi thăm tình hình của hai người này.Lệnh này khiến Vi Tế vừa sợ vừa giận.

Ông ta trước tiên không hề biết có việc thi cử ở quận Ngũ Nguyên, nếu không ông sẽ tuyệt đối không cho người trong gia tộc tham gia.

Dương Huyền Cảm đã hại gia tộc Vi thị một lần rồi, chẳng lẽ đến con cháu của ông ta cũng muốn hại gia tộc mình một lần nữa sao?Vi Sư Minh đã tìm thấy rồi, là con thứ năm của đệ tộc Vi Huân, y là con vợ lẽ, nhưng cũng có thể coi là người của Vi thị.

Nhưng còn Vi Luân ông có làm thế nào cũng tìm không ra y, lật đi lật lại cuốn gia phả mấy lần đều không thấy.

Ông ta nghi ngờ con người này không phải là người trong gia tộc Vi thị.*Lúc này, ngoài cửa lời bẩm báo của con thứ Vi Quần truyền đến:-Phụ thân, Phúc Tử đại ca đến.Vi Tế gật đầu:-Cho nó vào.Lát sau, Vi Phúc Tử bước vào thư phòng, Vi phúc Tử là con trưởng của Vi Thế Khang, cháu trong tộc của gia chủ Vi Tế, từng đảm nhận chức Ti Đãi Biệt Giá, nhưng vì việc huynh đệ Vi Phúc Tự giúp Dương Huyền Cảm tạo phản nên bị cách chức.Vi Phúc Tử năm nay chưa tới 40 tuối, làm việc chắc chắn chứ không hề lỗ mãng như người huynh đệ Vi Phúc Tự.

Mặc dù đã bị cách chức nhưng y không hề có một câu oán hận.

Dương Quảng muốn trị tội y cũng không tìm ra bất kì sơ hở hay điểm yếu nào.Y vừa bước vào cửa liền cười nói:- Cháu đoán tam thúc đang tìm kiếm gia phả.Vi Tế cười gượng một tiếng, gập ngay cuốn gia phả lại:-Cháu cũng vì chuyện thi cử ở quận Ngũ Nguyên mà tới tìm ta sao?-Đúng vậy.Hai người ngồi xuống, Vi Phúc Tử lại cười nói:-Tam thúc đang tìm haingười kia?* * *Vi Tế thở dài:- Tìm ra Vi Sư Minhrồi, là con thứ năm của Vi Huân, lại con vợ lẽ.

Nhưng cái tên đứng đầu Vi Luân sao không thể tìm ra, nó rốt cuộc có phái con cháu Vi thị?Vi Phúc Tử gật đầu:- Người này cháu tìmđược rồi, đích thị là con cháu Vi thị ta, chỉ có điều y thuộc chi Quy Bắc.Gia tộc Vi thị trong thời kỳ Ngũ Hồ loạn Hoa bị phân thành hai chi, một chi ở lại Kinh Triệu gọi là chi Lưu Bắc, một chi chạy về phía nam, nhưng sau đó cũng trở về lại phương Bắc nên gọi là Quy Bắc.

Mà chi Lưu Bắc cùng với việc Bắc Ngụy Hán hóa mà dần dần tiến đến tầng bậc quyền lực cao, Vi Hiếu Khoan chính là đại biểu của chi Lưu Bắc.

Còn chi Quy Bắc do mất đi căn cơ nên bị sa sút dần, phần lớn đều rơi xuống tầng lớp thứ dân.

Vừa rồi, Vi Tế tìm là cuốn gia phả chi Lưu Bắc, nghe Vi Phúc Tử nói, ông ta chợt tỉnh ngộ, thì ra là con cháu chi Quy Bắc, chẳng trách ông ta mình tìm không thấy.Vi Phúc Tử nói:-Thực ta thì phụ thâncủa y tam thúc có thể cũng biết, đó là thầy dạy học trong tộc ta Vi Ái Võ, chính là cái ông thầy được xưng là “huyết giới xích”.Vi Tế yên lặng gật đầu.

Ông thật sự có biết, trong tộc học có một gã thầy giáo cực kì nghiêm khắc.

Một khi có con em trong tộc học phạm lỗi ông liền dùng thước đánh vào bàn tay của chúng tới khi bật máu mới thôi, nên được gọi là “huyết giới xích”, rất nổi tiếng, ông cũng có gặp qua một vài lần.-Hình như người này*đã qua đời năm trước.-Đúng vậy.

Vi Ái Võbị bệnh chết năm trước.

Ông ta chỉ có một con trai và một con gái.

Con trai chính là Vi Luân, cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, sống bằng nghề nông.

Tam thúc người nói xem y có phải con cháu gia tộc Vi thị ta.Vi Tế trầm tư một lát:-Ta có thể bẩm báo lênThánh Thượng, tên Vi Luân này không hề có quan hệ tới Vi thị chúng ta, suy cho cùng thì nó là chi Quy Bắc, cách chúng ta rất xa.Vi Phúc Tử ngược lại lắc đầu:-Cháu thì lại khuyên tamthúc nên thừa nhận hai người bọn họ đều là con cháu Vi thị.Vi Tế kỳ thật cũng là người lăn lộn quan trường đã lâu, ông ta chỉ là muốn bẩm báo rõ ràng với Thánh Thượng nên không muốn thừa nhận hai người này.

Nghe Vi Phúc Tử cảnh tỉnh, ông liền phản ứng lại ngay, nhướn mày nói:-Cậu chính là nói,muốn cho Vi gia một con đường lui?Vi Phúc Tử hí mắt mỉm cười:-Tam thúc không cảmthấy Dương Nguyên Khánh và phụ thân của y Dương Huyền Cảm hoàn toàn khác nhau sao?-Kẻ mà trong mườinăm nay luôn là nhân vật làm mưa làm gió trong triều đình.

Khi còn trẻ thủ đoạn tàn ác, bây giờ đã thận trọng hơn rất nhiều, cũng có thêm chút mánh khóe.

Không ngờ có thể sớm độc lập cầm quân ở Phong Châu.

Chỉ dựa vào điềm này ta ngược lại rất thích hắn, hắn không ngu xuẩn giống như phụ thân Dương Huyền Cảm, nhưng thời gian gần đây hắn nổi rất mạnh, có thể mở rộng thế lực ở phía nam, lại lôi kéo được Cao Quýnh.

Thật là cũng hơi trẻ tuổi một chút, nên không đủ kiềm chế dã tâm.-Tam thúc, không cầnbiết hắn có phải là kẻ lộ rõ dã tâm ra bên ngoài hay không, nhưng triều nhà Tùy đã giống như mặt trời lặn sau núi Tây rồi, rất khó có thể vực dậy nổi.

Chúng ta nhất định cũng nên vì gia tộc ta mà suy nghĩ tới một con đường lui.

Cháu cảm thấy Dương Nguyên Khánh hắn về sau sẽ ngày càng lớn mạnh, rất có khả năng mưu đồ ngôi báu, ở chỗ hắn giữ lấy một đường lui là hành động sáng suốt.

Dù thế nào thì Vi Luân và Vi Sư Minh cũng là anh em xa, không phải là con trưởng chính thất, không can hệ gì thái độ của tam thúc, sau cùng nếu Thánh Thượng không hài lòng thì chúng ta đơn giản chỉ cần thừa nhận y làm con cháu Vi thị, điều này đối với chúng ta là lợi chứ không hại.

Hơn nữa, Vi Luân đứng đầu bảng, cháu cảm thấy đây là Dương Nguyên Khánh đang chuyển cho họ Vi chúng ta một tín hiệu nào đó.Vi Tế trầm tư một lát, ông không thể không thừa nhận, Vi Phúc Tử nhìn xa trông rộng hơn mình.-Cậu nói rất đúng, quảđúng là như vậy!…Màn đêm bắt đầu buông xuống, trước phủ đệ Độc Cô Chấn ở phường Khoan Chính ngược lại muôn phần náo nhiệt.

Hôm nay là ngày đầy tháng con út của Độc Cô Chấn, Độc Cô Chấn đặc biệt mở tiệc thiết đãi ăn mừng.

Thân bằng hảo hữu, đồng liêu trong triều ai ai cũng lần lượt tới chúc mừng y, ngay đến cả Tiêu Hoàng hậu cũng đặc biệt phái người đem quà đến chúc mừng.Trên bậc thềm, Độc Cô Chấn cười mãn nguyện chắp tay cảm tạ tới mỗi người đến chúc mừng, đại bộ phận là người trong tộc và bằng hữu.-Độc Cô gia chủ càngngày càng dẻo dai, khí phách vẫn không thua kém năm nào, chúc mừng ngài nay lại hạ sinh quý tử.Một vài tên đồng liêu trong triều tới thăm hỏi, họ thân mật lay bả vai vui đùa.-Đâu có!

Đâu có!

Sang năm chuẩn bị sinh thêm hai cậu con trai nữa, chư vị cứ chuẩn bị quà mừng trước đi thôi.Mọi người cười lớn, Độc Cô Chấn liền dặn người nhà dẫn các quan viên vào trong phủ.

Đúng lúc lại một xe ngựa nữa dừng lại trước cửa nhà Độc Cô Chấn, chỉ thấy Lí Uyên từ trên xe ngựa đi xuống, chắp tay cười nói:-Chúc mừng cữu phụ lại hạ sinh quý tử.Ánh mắt hai người gặp nhau, cả hai đều ngầm hiểu, chẳng phải tiệc rượu đầy tháng của Độc Cô Chấn là vì Lý Uyên mà bày ra sao?-Thúc Đức, mời vào!Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, phải uống với nhau một chén chứ.Từ sau khi nhà họ Nguyên tạo phản thất bại, Độc Cô Chấn tỏ ra thận trọng khác thường.

Cho dù vẫn bí mật ủng hộ Lý Uyên nhưng việc gặp mặt giữa hai người được giấu kín.

Độc Cô Chấn biết rõ, rất có khả năng Dương Quảng đã ngầm nghe ngóng Độc Cô gia, một khi Độc Cô Chấn và Lý Uyên qua lại với nhau mà để Dương Quảng hắn biết được thì gia tộc Độc Cô sẽ rước họa diệt thân, Lý Uyên cũng bị giáng chức, khiến cho kế hoạch của họ thất bại.Nhưng việc chạm trán nhau ngược lại cũng không ít, Độc Cô Chấn chỉ có thể vin vào một số cớ để gặp mặt Lý Uyên.

Hôm nay, nhân dịp bày tiệc thiết đãi mừng đầy tháng cậu con út chính là một trong số cớ của y.Trong căn phòng bí mật, hai người ngồi xuống, Lý Kiến Thành đứng ngay sau phụ thân.

Lý Uyên mấy ngày trước vẫn còn trên Thái Nguyên, hôm qua mới vào kinh chuẩn bị tham gia báo cáo công tác.

Độc Cô Chấn nhìn thoáng qua thấy vành mắt của Lý Nguyên hơi phù thũng biến thành màu đen, đây là biểu hiện của tửu sắc quá độ.-Ngươi phải chú ýlưu tâm, đừng để mình thật sự biến thành kẻ đam mê tửu sắc.Độc Cô Chấn chân thành khuyên y:-Thực ra ngươi chỉcần giữ được cẩn thận, nhát gan, hắn sẽ không thể nghi ngờ ngươi, còn ngươi cứ tỏ thái độ khác thường chìm đắm trong tửu sắc như vậy, ngược lại chỉ khiến hắn thêm hoài nghi mục đích của ngươi.

Ngươi hiểu ý của ta chứ?Lý Uyên gượng cười, đã không riêng gì Độc Cô Chấn khuyên hắn, mà việc hắn đam mê tửu sắc đến mẫu thân và thê tử của hắn cũng không hài lòng, y thở dài nói:-Điều này kì thựckhông phải là điều ta mong muốn, cậu có ý khuyên bảo thì ta xin ghi nhớ.Độc Cô Chấn cười, đưa mắt ra hiệu cho Lý Kiến Thành, ý bảo y phải lo cho phụ thân, Lý Kiến Thành gật đầu.

Độc Cô Chấn không nhắc đến việc này nữa, ông chuyển sang chuyện chính sự, nói:-Ngươi mấy ngàytrước có nói Thế Dân tiện thể chuyển lời, nói có việc tìm ta, chuyện gì vậy?Lý Uyên tinh thần chấn động, lập tức nói:*-Là liên quan tớiPhong Châu Dương Nguyên KhánhĐộc Cô Chấn gật gật đầu:-Ngươi nói tiếp!Lý Uyên trầm ngâm một chút, nói:-Ta cho rằng Dương Nguyên Khánh sau này sẽ trở thành kẻ thù lớn của chúng ta, lẽ nào cậu người không nhận ra sao?Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 459 : Tai họa vì nổi danh-Ngươi nói không sai, trước đây ta chỉ thấy hắn sức mạnh quân sự lớn, nhưng không ngờ lại tổ chức thi cử ở Phong Châu, hơn nữa còn lôi kéo được Cao Quýnh, điều này ngầm ám thị tâm lý cho không ít quan viên.

Đây là một thủ đoạn chính trị hết sức cao minh.

Bắt đầu từ sự việc này ta mới nhận ra hắn quả thật đáng sợ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đồng thời cũng là lực lượng trung kiên lật đổ nhà Tùy, hắn vẫn có thể cho chúng ta lợi dụng.Lý Uyên lắc đầu:-Ta vốn cũng nghĩnhư cậu, nhưng bây giờ ta phát hiện hắn căn bản là đang chờ đợi cũng giống như chúng ta đang chờ đợi thời cơ, hắn tuyệt đối không đứng ra trước lật đổ nhà Tùy, nói không chừng hắn còn muốn trông cậy vào chúng ta giúp hắn động thủ, muốn lợi dụng hắn là điểu không thể.Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi trong phòng, y trầm tư không nói rất lâu, bỗng dừng bước nói:-Hắn vẫn có tácdụng, ít ra thì hắn có thể thay chúng ta thu hút sự chú ý của Dương Quảng trước đây.

Hôm nay sau tin hắn tổ chức thi cử được truyền tới, cả triều đình xôn xao, Dương Quảng đặc biệt cho gọi Vi Tế tới chất vấn, chứng minh Dương Quảng đối với hắn hết sức để ý, điều này đối với chúng ta có lợi.Lý Uyên lại vội vàng giải thích:-Ta cũng biết Dương Quảng rất để ý hắn, đối với chúng ta có lợi.

Nhưng ý của ta là, dưới tiền đề duy trì hình thức có lợi này, chúng ta có thể bằng mọi cách làm suy yếu hắn, ví dụ như Cao Quýnh, ta cho rằng quyết không thể để hắn sử dụng ông ta.Độc Cô Chấn gật đầu, y bằng lòng với ý kiến của Lý Uyên, Cao Quýnh danh vọng quá lớn, ở lại bên cạnh chỗ Dương Nguyên Khánh quả thật là một sự uy hiếp lớn đối với bọn họ.-Việc này ta sẽ xử lý tốt, một mặt ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không được mộ tư binh, thật sự rất nguy hiểm.

Có bài học của Dương Huyền Cảm rồi, Dương Quảng đối với việc chiêu mộ quận binh sẽ giám sát chặt chẽ, nếu như bị hắn phát hiện thì ngươi coi như xong!Lý Uyên lại thở dài nói:-Dương Nguyên Khánh chiêu mộ hàng mấy chục nghìn quân, Dương Quảng mặc kệ, chúng ta chỉ có chiêu mộ vài trăm quân liền gặp rủi, điều này tính gì?-Hừ!

Người cho rằng hắn không muốn quản sao, chỉ là ngoài tầm với của hắn thôi, Thái Nguyên không thể đem so sánh với Phong Châu được.-Nhưng ta chỉ lo là khi khởi sự sau này, chiêu mộ những nông dân chưa hề qua huấn luyện, bọn họ có thể đối đầu được với đội quân tinh nhuệ của quân nhà Tùy không?

Lại giống như Dương Huyền Cảm trong tay có 2 triệu đại quân thì sao, đánh một trận đã tan rã.

Cậu, muốn thành công thì trong tay phải có binh lính tinh nhuệ, đội quân chân chính, mà không phải là đám dân lưu lạc kia.Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười:-Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới điều này?

Ta sở dĩ dùng trăm phương nghìn kế đem ngươi sắp đặt ở Thái Nguyên, thực ra là có dụng ý sâu xa.Lý Uyên ngẩn người ra, không hiểu nhìn Độc Cô Chấn, Độc Cô Chấn mỉm cười an ủi y:-Sau loạn Dương Lượng, quân đội trú ở Hà Đông, về cơ bản đều là binh lính Quan Lũng.

Hà Đông mấy chục vạn quân quan trung cao cấp phủ binh, chí ít một nửa là gia nô, đầy tớ bạn cũ của quý tộc Quan Lũng ta.

Chỉ cần ngươi khởi binh, ta có thể phát động các Quan Lũng thế gia khác ủng hộ ngươi.

Không chỉ có thế, trang đinh trong điền trang, gia nô con nuôi, cộng lại cũng có chục ngàn người.

Càng không muốn nói tới nguồn tiền lương dự trữ mà người có nghĩ cũng không ngờ tới.

Vì thế ta nói ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần để ý giữ được vị trí Lưu Thủ Thái Nguyên.Lý Uyên im lặng gật đầu, hôm nay cuối cùng thì Độc Cô Chấn cũng nói rõ hết mọi điều.……………Lý Uyên lưu lại Độc Cô phủ không lâu, liền cáo từ ra về, xe ngựa đi trên đường phố vắng vẻ yên tĩnh, bóng đêm thâm trầm.Lý Uyên vẫn luôn trầm mặc, ánh trăng từ khe cửa xe lọt vào, chiếu khuôn mặt có phần tái nhợt của Lý Uyên, ánh mắt hắn phức tạp không biết đang suy tính điều gì?-Phụ thân!Bên cạnh Lý Kiến Thành hạ giọng nói:-Con cho rằng họ Độc Cô dụng tâm độc ác, hắn lợi dụng chúng ta làm công cụ đoạt quyền tranh báu, hắn xem chúng ta như những con rối, khi đã thành công, họ Độc Cô sẽ...Lý Uyên sau một hồi mới lộ ra nụ cười lạnh:-Nếu như hắn có suy nghĩ đó, chỉ là Lý Uyên ta sao lại nghe theo sự sắp đặt của y.Nói đến đây, Lý Uyên lại chân thành nói với đứa con trưởng:-Phải học cách nhẫn nại, chúng ta hiện nay cần sự ủng hộ, giúp đỡ của Độc Cô gia, quyết không được trở mặt với y.

Y lợi dụng chúng ta, chúng ta sao không phải là đang lợi dụng y, chỉ có điều là xem ai có thể lợi dụng đến cùng.

Con phải nhớ rõ lời của ta, sau này ta sẽ dần dần cho con độc lập quản lý một phía.Lý Kiến Thành gật đầu, lại nói:-Phụ thân, việc của Dương Nguyên Khánh chúng ta không cần phải suy nghĩ.

Con cảm thấy Độc Cô gia còn xem trọng hắn hơn chúng ta.-Quả thật như vậy, theo như con mắt của Độc Cô Chấn y làm sao có thể không nhìn ra sự uy hiếp của Dương Nguyên Khánh, cho y đi lo lắng, chúng ta không cần đoái hoài đến.Xe ngựa càng đi càng nhanh, rất nhanh bị mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.…………..Buổi sáng ngày hôm sau, Độc Cô Chấn vội vàng đi vào tuyên chính điện lệch đại điện, tên đại hoạn quan Lý Trung Lương nghênh đón đi lên.

Dương Quảng đang truy hỏi về vụ án Thục vương Dương Tú chạy trốn, đã giết chết hơn một trăm tên thị vệ và thái giám canh chừng Dương Tú.

Lý Trung Lương ngược lại vì tìm được kẻ chết thay cho mình mà chốn thoát một kiếp.

Dương Quảng thì không hề hoài nghi tới y.-Độc Cô tướng quốc mời chờ một lát, Thánh thượng đang tiếp kiến Vi Tự KhanhĐộc Cô Chấn gật đầu, đoán chừng chắc cũng là việc thi cử ở quận Ngũ Nguyên.

Kì thực hôm này ông ta cũng vì việc này mà đến.-Ta sẽ chờ một lát.Độc Cô Chấn tiến vào đại điện, Lý Trung Lương thấy hai bên tả hữu không có người mới hạ giọng nói:-Tôi vẫn còn một chút tin tức, không biết Độc Cô tướng quốc ngài có hứng thú không?Độc Cô Chấn nhanh chóng liếc mặt nhìn hắn, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười xu nịnh và không giấu nổi ánh mắt tham . lam.

Hắn sau mấy tháng biệt vô âm tín, lại lần nữa không kìm nổi lộ rõ bản tính tham lam của mình, Độc Cô Chấn cực kỳ căm ghét loại người như vậy, nhưng hiện tại ông ta vẫn cần lợi dụng tên hoạn quan này, cần có được tên tình báo trong cung này, có những tin tức rất có giá trị.-Ngươi viết tờ giấy truyền đến, nên đưa cho ngươi, không phải ít.Lý Trung Lương mừng rỡ, gật đầu liên tục, khom người:-Đêm nay ta sẽ cho người đưa tới.…………..Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang nghe Hồng Lư Tự Khanh Vi Tế hồi đáp, liên quan đến hai tên con cháu Vi gia trúng tuyển quận Ngũ Nguyên.

Dương Quảng rất lo lắng sĩ tộc Quan Lũng cũng bắt đầu ủng hộ Dương Nguyên Khánh, hắn nhất định phải tra cho rõ vụ này, tuyệt đối nghiêm túc.-Hồi bẩm bệ hạ, thần tối qua trở về có tra hai người này.

Người thi đỗ thứ tám Vi Sư Minh là con trai thứ năm của đệ tộc Vi Huân, do tiểu thiếp sinh ra, mà Vi Huân vốn không tham gia quân đội, thân thể nhiều bệnh, lúc nào cũng ở nhà cũ ở Đỗ lăng Trường An tĩnh dưỡng, thần rất ít khi gặp y.

Việc này thần quả thật không hề rõ nguộn tình, hôm qua đã lệnh cho người nhanh chóng đến Trường An hỏi y.-Thế còn tên đứng đầu Vi Luân kia?Dương Quảng lại lạnh lùng hỏi.-Vi Luân người này thần cũng tìm được rồi, là con cháu chi Quy Bắc của Vi gia, quan hệ lại càng xa, sống chủ yếu bằng nghề nông.Vi Tế chính là đang nói với Dương Quảng, hai người này mặc dù đều là con cháu Vi gia, nhưng đều là con vợ lẽ không phải dòng chính thất, việc đến quận Ngũ Nguyên thi không hề có chút quan hệ nào với y, và cũng không can hệ gì tới chính thống nhà họ Vi.Sắc mặt Dương Quảng lúc này mới dịu đi một chút, việc ông ta quan tâm là hai người này đến quận Ngũ Nguyên có phải do sự sắp xếp của họ Vi?

Từ thân phận của hai người họ mà nói, mặc dù cũng có khả năng nhưng khả năng đó không lớn, đặc biệt là nhà Họ Vi cũng sẽ không phái con cháu chi Quy Bắc đi, nhưng trong lòng Dương Quảng vẫn không thấy thỏa mãn, bởi hành động này của Dương Nguyên Khánh chính là một ám thị, ám chỉ sĩ tộc Quan Lũng cũng đang ủng hộ hắn, sẽ khiến cho không ít sĩ tộc Quan Lũng hiểu nhầm.-Trẫm có thể tin Vi gia cũng không ủng hộ Dương Nguyên Khánh, nhưng việc này khanh nhất định phải công khai, bác bỏ tin đồn, không nên khiến người đời hiều lầm.

Còn nữa, Vi gia chuẩn bị sẽ xử lý hai tên con cháu này như thế nào đây?-Thần nhất định nghe theo lời bệ hạ công khai bác bỏ tin đồn này, còn về hai gã con cháu này, tối qua thần có bàn bạc qua với một vài người trong tộc, quyết định sẽ trừng trị nghiêm khắc đối với họ, ba năm không cho tham gia cuộc tế lễ trong tộc, lệnh cho họ phải rời khỏi quận Ngũ Nguyên.Ý của Dương Quảng là muốn Vi gia đuổi hai tên tiểu tử này khỏi gia tộc, không thừa nhận họ là con cháu họ Vi, nhưng như vậy thì nội bộ gia tộc sẽ bị chia cắt, ngược lại sẽ tạo ra một bộ phận con cháu họ Vi ủng hộ Dương Nguyên Khánh.

Dương Quảng là có nỗi lo lắng này, ông ta liền không nói thêm gì nữa.-Trẫm đã biết, vậy cứ theo ý khanh mà làm.-Thần tuân chỉ.Vi Tế hành một lễ, liền lui ra, Dương Quảng trong lòng thực có chút phiền não.

Kì thực y không lo lắng việc Dương Nguyên Khánh mở rộng lực lượng quân sự mà việc hắn tổ chức khoa cử lần này, y ngược lại rất coi trọng.

Đây là hành động chính trị, là dấu hiệu Dương Nguyên Khánh một mình độc lập khiến y không thể dung thứ.Lúc này một tên thái giám bên ngoài bẩm báo:-Bệ hạ, Độc Cô Tướng quốc đến, cầu kiến bệ hạ.-Truyền y vào!

Dương Quảng đành thờ dài, y hận khoa cử của Dương Nguyên Khánh nhưng lại không có cách nào ngăn cản.Lát sau, Độc Cô Chấn đi vào, cúi người thi lễ:-Thần Độc Cô Chấn tham kiến bệ hạ!-Độc Cô ái khanh, khanh có việc gì mà cần gặp trẫm gấp vậy?-Khởi bẩm bệ hạ, là việc liên quan đến Cao Quýnh.Dương Quảng giật mình, đây cũng chính là việc mà y cực kì tức giận, Cao Quýnh lại dám đi giúp Dương Nguyên Khánh, thật là chán sống rồi.-Khanh nói.-Bệ hạ tuyệt đối không thể cho Cao Quýnh phụ tá Dương Nguyên Khánh...Độc Cô Chấn vẫn chưa nói hết câu, Dương Quảng liền cắt ngang lời y:-Điều này lòng trẫm rất rõ, chỉ cần khanh nói sách lược của khanh.-Bệ hạ, thần đề nghị bệ hạ một lần nữa triệu Cao Quýnh vào triểu làm quan.

Thần tin rằng, đối với việc coi trọng thanh danh của y, y sẽ không dám không đến.Dương Quảng nhắm mắt trầm tư một lát, đây chính là cách tốt nhất, ba đứa con của Cao Quýnh đều làm quan trong triều, trừ khi y không màng tới mạng của con y.Dương Quảng lại nghĩ, liền gật đầu đáp ứng:-Được, cho dù y thích chạy đến biên cương, trẫm liền phong cho y làm Đại phu ti Đãi Đài, thay trẫm trấn an vùng Lĩnh Nam và man tộc Giao Chỉ.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 460 : Tìm kiếm quân tưTrước quận nha quận Ngũ Nguyên, Cao Quýnh đã nhận được ý chỉ do quan tuyên chỉ đọc ngay trước mặt.

Dương Quảng phong ông ta làm Nội Sử Lệnh kiêm Ti Đãi Đài đại phu, ra lệnh cho ông ta lập tức vào kinh nhậm chức.

Đối với Cao Quýnh mà nói, ý chỉ này không thể không nhận, trừ phi ông ta không thừa nhận mình là thần nhà Tuỳ.Cao Quýnh lưu luyến chia tay mọi người và cùng với quan tuyên chỉ bước đi trên con đường đi về phía nam.Trong phòng, Dương Nguyên Khánh khoanh tay nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng đầy sự bất đắc dĩ và uể oải.

Hắn cuối cùng đã ý thức được sự thất sách của mình.

Hắn đã đưa Cao Quýnh ra quá nhanh, với danh tiếng của Cao Quýnh thì làm sao không dẫn đến sự ghen ghét của Dương Quảng cơ chứ?Tuy Cao Quýnh làm chủ khảo kỳ thi thì có thể thu hút sự chú ý của các sĩ tử.

Nhưng việc mất Cao Quýnh về sau chính là cái giá phải trả rất cao.

Một mất một còn, rõ ràng là cái mất lớn hơn cái được.

Nếu như ở thời hậu kỳ tranh bá mà đưa Cao Quýnh ra thì ưu thế mà hắn có được trên chính trị sẽ không bên nào có thể sánh nổi.

Còn bây giờ thì Dương Nguyên Khánh lại phải cúi đầu thở dài.Đỗ Như Hối ở bên cạnh cẩn thận khuyên hắn:- Tổng quản, tuy rằng Cao các lão bị triệu về triều đình, nhưng dù sao thiên hạ cũng đều đã biết rồi.

Cao các lão ủng hộ tổng quản, cũng sẽ có rất nhiều người đi theo Cao các lão.

Tương lai sức ảnh hưởng của Cao các lão sẽ rất rõ ràng.

Hơn nữa với tuổi tác hiện tại của Cao các lão thì ông ấy chưa chắc có thể giữ đến lúc đó.

Bây giờ cho ông ấy làm chủ khảo chưa chắc đã là thất sách.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Thất sách là thất sách mà.

Trưởng sử không phải an ủi ta nữa đâu.

Mấu chốt là cần học hỏi được từ bài học thất sách lần này.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Trưởng sử cho rằng ta nên rút ra bài học gì?Đỗ Như Hối cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói:- Ty chức cho rằng Tổng quản thời gian này đã quá thuận lợi rồi.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Ngươi nói quả không sai chút nào.

Mấy tháng nay quả thật là ta rất thuận lợi, thuận lợi có được quyền làm chủ quân đội, củng cố quân đội, thuận lợi đạt được sự ủng hộ của mọi người, mở rộng thế lực về phía nam, tất cả đều thuận buồm xuôi gió khiến cho ta có chút quên đi tất cả, mới hồ đồ đưa Cao Quýnh ra làm quan chủ khảo, mà lại quên mất rằng vận mệnh của Cao Quýnh không phải là nằm ở trong tay Dương Nguyên Khánh ta, cũng không phải nằm trong tay ông ấy, mà nằm trong tay Dương Quảng.

Một tờ thánh chỉ đã gọi ông ta về triều rồi.

Khinh địch thì tất sẽ thất bại.

Bài học lần này của ta thật là đau đớn thê thảm!Đỗ Như Hối khẽ cười nói:- Thực ra ty chức cảm thấy Cao Quýnh rời đi là một chuyện tốt.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, khó hiểu hỏi:- Trưởng sử nói rõ đi!- Tổng quản không thể luôn dựa vào người khác.

Không có Cao Quýnh lẽ nào ngài sẽ chịu thua trên chính trị hay sao?

Không có Cao Quýnh, tổng quản chỉ có thể dựa vào chính mình, làm tốt từng công việc một, chiêu hiền đãi sĩ, đối nhân xử thế, tích luỹ lâu dài để phát triển lên.

Danh tiếng của những sự tích luỹ này không phải là danh tiếng của Cao Quýnh mà là danh tiếng của chính Tổng quản.

Mọi người sẽ không vì Cao Quýnh mà nương nhờ nữa, mà chính là dựa vào thanh danh của Tổng quản để nương nhờ.

Cao Quýnh đi rồi, thực ra chính là dời đi một hòn đá lớn mà tổng quản dựa dẫm, trăm lợi mà chẳng có cái hại nào.Những lời này đã đè nén trong lòng Đỗ Như Hối đã lâu, không nói ra thì không vui.

Lời nói của Đỗ Như Hối đã khiến cho tâm trạng của Dương Nguyên Khánh dần sáng lên.

Hắn yên lặng gật đầu, hắn cảm thấy mình đã bình tĩnh rồi.

Sự đau khổ và áp lựco việc Cao Quýnh ra đi cũng đã biến mất.Dương Nguyên Khánh cười nói:- Mặc kệ thế nào thì chuyện này cũng đã cho ta một bài học.

Không thể vì cái gì cũng thuận lợi mà quên hết tất cả.

Chúng ta phải khiêm tốn làm việc, chỉ cần triều đình không phạm đến lợi ích của chúng ta, thì chúng ta sẽ không làm những việc gì ảnh hưởng kích thích đến chuyện của ông ta.

Dốc sức tích lương thực dự trữ tiền mới là Vương đạo.Gần vào tháng mười hai, đây là mùa lạnh nhất trong năm.

Toàn bộ địa khu Quan Lũng đều bị tuyết phủ, vùng quê trống trải, vết chân đặt xuống là mất luôn, đâu đâu cũng là thế giới trắng xoá tuyết.Phía bắc huyện Hợp Thuỷ quận Hoằng Hoá tầm bốn mươi dặm, có một thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ này được gọi là thị trấn Hoằng Hoá.

Thị trấn này rất nhỏ, thành trì chu vi chỉ có tám dặm, hơn năm trăm hộ dân sinh sống.

Nếu như không có tường thành vây quanh thì đây chính là một thị trấn.Ở bờ sông Mã Lĩnh cách hai dặm về phía bắc huyện Hoằng Hoá, có xây dựng mấy chục cái kho lớn.

Đây là kho hàng được xây dựng khi Nguyên gia tạo phản, chứa một lượng lớn vật tư chiến lược, là của cải Nguyên gia tích trữ.

Một nửa lớn đã tiêu phí trong việc chuẩn bị một số vật tư.

Sau khi bình định Nguyên gia tạo phản, đại bộ phận vật tư đều được chuyển đến Trường An, một bộ phận lớn nhà kho cũng bị huỷ hoại.

Nhưng vẫn có không ít vật tư được giữ lại và do các binh lính doanh trại trông coi.Sáng hôm nay, nhà trọ Bình An của huyện Hoằng Hoá có một người đàn ông trung niên đến thuê trọ.

Người này họ Triệu, tên là Triệu Tam Bảo, là con rắn địa phương nổi tiếng của huyện Hoằng Hóa.

Ông ta dáng gầy guộc khô héo, đôi mắt linh hoạt dị thường.

Ông ta là người địa phương, mánh khoé thông thiên, mối quan hệ xã giao cực rộng.

Chỗ nào ông ta cũng có cách thức, chiêu trò thậm chí ngay cả kẻ trộm nô lệ Bạch Du Sa ông ta cũng có thể tìm được, ông ta chuyên giật dây cho người ta bắc cầu, thu tiền thù lao sống qua ngày.Triệu Tam Bảo đi vào nhà trọ, mặt mũi gian xảo hỏi:- Ông chủ, người tìm tôi ở đâu rồi?Ông chủ quán trọ không vui lắm, chỉ cho ông ta về cái sân phía sau:- Ở cái sân thứ nhất đó.Triệu Tam Bảo luồn đi nhanh đến cái sân đó như một con chồn vậy.

Hôm nay có người nhắn với ông ta có một thương nhân lớn muốn có một cuộc làm ăn với ông ta.Ông ta đi vào cái sân nhìn thấy hai tuỳ tùng đứng ở trong sân liền vội chắp tay nói:- Tại hạ là Triệu Tam Bảo, có phải có người muốn tìm tôi đúng không?Một gã tùy tùng nhìn ông ta một cái rồi nói:- Ông đi theo tôi!Tuỳ tùng dẫn Triệu Tam Bảo đi vào một cái phòng, chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, trên người mặc một cái áo dài lụa đen, đầu đội mũ bát giác, đó là kiểu ăn mặc điển hình của thương nhân.- Lý Đông chủ, ông ta đến rồi.Vị Lý Đông chủ này chính là Lý Tĩnh đóng giả.

Ông ta phục mệnh Dương Nguyên Khánh, đóng giả làm thương nhân đến quận Hoằng Hoá để làm một cuộc làm ăn.Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:- Ông chính là người có mối quan hệ rất lớn Triệu Tam Bảo đó sao?Triệu Tam Bảo vỗ vỗ ngực nói:- Ở huyện Hoằng Hoá và huyện Hợp Thuỷ này không có chuyện gì mà tôi không làm được.

Chỉ cần ông đưa ra được cái giá phù hợp thì cái gì tôi cũng làm được.

Dù cho ông có muốn lấy con gái của huyện lệnh thì tôi cũng có cách.Lý Tĩnh cười cười, khoát tay:- Xin mời ngồi!Triệu Tam Bảo ngồi xuống.

Một gã tuỳ tùng bưng tới cho ông ta một cốc trà nóng.

Uống một ngụm trà, Triệu Tam Bảo tinh thần lập tức sảng khoái hơn rất nhiều:- Vị lão gia này xin hãy nói đi, ông muốn tôi làm việc gì?Lý Tĩnh trầm ngâm một chút hỏi:- Mười mấy kho hàng của Nguyên gia bên phía bắc của huyện kia, ngươi đã từng đi qua chưa?- Làm sao lại không đi qua cơ chứ?Triệu Tam Bảo cười khoát tay,- Tại hạ kéo không biết bao nhiêu mối quan hệ cho Mã Giáo Úy bên đó rồi.

Mười mấy kho hàng bên đó, tại hạ nhắm mắt cũng không đi nhầm được.- Ồ, vậy người bình thường thì đi mua cái gì?Triệu Tam Bảo đã đoán được vài phần.

Chắc là thương nhân này đến đây cũng là vì muốn mua cái này cái kia.

Ông ta bèn đáp:- Chủ yếu là mua lương thực, vải vóc, còn cả lều trại nữa.

Những thứ đáng tiền trong những kho đó chính là ba thứ này mà.

Còn lại thì đều là những hàng tạp hoá không đáng giá, chẳng ai cần cả.- Có binh khí không?Lý Tĩnh hỏi.Triệu Tam Bảo hoảng sợ, cuống quít lắc đầu:- Binh khí không có, đều đã vận chuyển đi hết rồi.

Thực ra đại đa số lương thực vải vóc cũng đã cho chở về Trường An cả, chỉ còn lại hai chục nghìn thạch lương thực và mấy nghìn thếp vải vóc và rất nhiều hàng tạp hoá vô dụng khác.

Nếu như cần thì cũng phải nhanh lên đó.

Mùa xuân năm sau là hết rồi.Kỳ thật cái mà Lý Tĩnh muốn không phải là những thứ tạp hoá đó, mà theo như thông tin bọn họ có được, thì trong kho hàng của Nguyên gia huyện Hoằng Hoá có một số lượng lớn nguyên liệu chế tạo cung tiễn như sừng, gân, sơn, thân tên, lông chim v.v.

Triều đình đang lục tục chuyển những vật tư này về Trường An, bởi vì mùa đông sắp đến nên việc vận chuyện tạm dừng.

Đến mùa xuân năm sau thì toàn bộ số vật tư này sẽ được chuyển đi hết.

Những vật tư chế tạo cung tiễn này đều là những vật tư chiến lược cần thiết cho Phong Châu.

Bất luận như thế nào thì Phong Châu cũng phải có được những vật tư này trong tay.Lý Tĩnh lại hỏi:- Những thứ tạp hoá đó là cái gì?- Đó là gân bò, sừng trâu, nhựa cao su, sơn dầu v.v.

Chắc là dùng trong việc tạo cung tiễn.

Còn có không ít cờ quạt, chiêng trống, chất thành một đống như núi trong đó.Triệu Tam Bảo bỗng nhiên phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi:- Hay ý của lão gia là muốn những thứ tạp hoá này?Lý Tĩnh gật gật đầu.- Hãy giúp ta tìm Giáo Uý trông coi những vật tư này, đương nhiên là ngươi sẽ có lợi.Giáo Úy phụ trách trông coi kho hàng Nguyên gia họ Mã, là Giáo Úy quận binh của quận Hoằng Hoá, chỉ đạo ba trăm binh lính trông giữ kho hàng.

Cái gọi là ăn cây nào rào cây ấy, vị Mã Giáo Úy này thông qua việc đầu cơ trục lợi lương thực và vải vóc bên trong kho hàng đã phát tài lớn.

Ông ta nghe Triệu Tam Bảo nói có người muốn những thứ tạp hoá đó thì liền bảo Triệu Tam Bảo dẫn người đó đến kho hàng ngay.Mã Giáo Úy dáng người vừa đen vừa béo, bề ngoài thô lỗ nhưng trên thực tế ông ta là người cực kỳ khôn khéo.

Ông ta biết những tạp hoá đó đều là những vật tư dùng trong quân đội, thương nhân bình thường thì chẳng ai cần.

Người đến mua chúng chắc chắn không phải là người bình thường, rất có khả năng là phản tặc nào đó từ Trung Nguyên, hồ Cao Kê hay là trại Ngoã Cương đây?Thực ra đối với chuyện ai mua những thứ này thì ông ta cũng chẳng quan tâm.

Điều ông ta quan tâm là giá cả, thời thế loạn lạc, các quan lại tầng thấp đều phải suy xét đến việc tự bảo vệ mình, hiện tượng các quân phủ bán trộm binh khí, vật tư quân đội cũng vô cùng nghiêm trọng.Mã Giáo Úy chắp tay với Lý Tĩnh nói:- Nghe nói ông muốn mua những thứ tạp hoá này?Lý Tĩnh thản nhiên cười.- Cứ xem hàng cái đã.- Xin mời!Mã Giáo Úy dẫn Lý Tĩnh đến một kho hàng thật lớn.- Những nguyên vật liệu này, ra tết sẽ có quan viên bên Trường An sang để lấy đi hết.

Nếu như ông muốn thì cố gắng mua nhanh đi nếu không thì cũng chẳng còn có cơ hội nữa đâu.- Giáo Úy dường như cũng không lo lắng cho trách nhiệm của mình lắm.Mã Giáo Úy cười ha hả.- Cứ bảo là có kẻ trộm chẳng phải là xong sao?

Bên Trung Nguyên chẳng phải cũng là làm như thế sao?Hai người đi vào kho hàng, nhìn thấy các vật tư nằm trong hòm gỗ.

Mấy trăm cái hòm gỗ cái lớn cái nhỏ chất lên nhau như núi.

Trên những cái hộp gỗ có chữ than chì viết các tên sừng gân, giao tơ, lông khô v.v.

Lý Tĩnh nhanh chóng tính toán được, số vật tư này ít nhất có thể chế tạo được hơn mười nghìn cây cung và ba trăm đến năm trăm nghìn mũi tên.

Đây mới chỉ là một kho, tất cả có mười mấy cái kho.

Tuy không chắc là cái nào cũng có những nguyên vật liệu làm cung tiễn này nhưng chắc chắn không chỉ có một chút như thế này.Tuỳ tùng của ông ta nhặt lên một cây gỗ để chế tạo mũi tên từ một cái hòm gỗ, cây gỗ dài hơn hai thước, có thể làm cung tiễn kỵ binh, cây gỗ thân thẳng, chất tốt, đều là gỗ bulô loại tốt.Mã Giáo Úy ở bên híp mắt nói:- Đây chính là dùng gỗ bulô của Trương Dịch bên kia sản xuất ra, là hàng cao cấp.

Nếu như ông muốn thì mười nghìn lượng bạc trắng, tôi sẽ bán ba phần vật tư trong kho này cho ông.- Tôi muốn mua tất!Mã Giáo Úy hoảng sợ, liên tục lắc đầu:- Không thể, nếu lấy đi hết thì tôi biết ăn nói thế nào.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể bán ba phần thôi, hơn nữa chỉ giới hạn ở kho hàng này mà thôi.Lý Tĩnh trong lòng cười lạnh một tiếng, gật gật đầu,- Được, chúng ta một lời đã định.

Sáng mai ta sẽ mang bạc đến.Ban đêm, mây đen buông xuống, sương mù dày đặc.

Quân lính coi giữ kho hàng của Nguyên thị cũng như thường ngày đánh bạc uống rượu sưởi ấm trong phòng.

Mã Giáo Úy híp mắt uống rượu trong phòng, trong đầu ông ta đang tính toán mười ngàn lượng bạc ngày mai.Lúc này, một gã binh lính hùng hùng hổ hổ từ trong phòng đi ra.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy cái gì đó, đi được vài bước thì ánh mắt liếc nhìn qua bờ bên kia sông Mã Lĩnh, dưới ánh trăng lạnh lùng anh ta chỉ nhìn thấy những chấm đen xuất hiện dầy di dầy dít trên tuyết trắng, càng ngày càng gần, không ngờ đó là những kỵ binh.Binh lính sợ tới mức hô to:- Có kẻ trộm đến!

Có kẻ trộm!Anh ta liền lủi về hướng thành trì chạy trốn mất, các binh lính khác thì người trước kẻ sau tranh nhau tháo chạy.

Mấy nghìn kỵ binh chỉ trong chốc lát đã đột nhập vào kho hàng nuốt sống kho hàng của Nguyên thị.Ngay trong đêm, trước khi mấy ngàn kỵ binh tập kích kho hàng Nguyên thị chừng nửa canh giờ, có một vị khách không mời đã đến nhà Huyện lệnh huyện Hoằng Hoá Trương Diêu.

Người này chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao to vạm vỡ khôi ngô, mặc một cái áo dài tím mà các quan viên mới được mặc, đầu đội mũ sa, hai tay đặt sau lưng đứng ở trước cổng nhà Trương Diêu.

Cách đó không xa mấy chục vệ sĩ đứng trước một cái xe ngựa.- Xin hỏi tiên sinh là ai?

Tìm ta có việc gì?- Ở đây khó nói, xin đi vào phủ của ngài rồi hãy nói.Người đó rất thần bí khó đoán, Trương Diêu không hiểu ra sao cả.Trương Diêu không biết lai lịch hoàn cảnh của người này, nhưng nhìn thấy đối phương đeo một cái túi tử kim ngư bên hông, thì ông ta cũng không dám có chút chậm trễ.

Ông ta vội vàng mời người đó vào phòng khách trong phủ.

Trương Diêu lúc này mới thật cẩn thận hỏi:- Xin hỏi, tiên sinh là...- Tại hạ là Dương Nguyên Khánh từ Phong Châu!Dương Diêu kinh ngạc lập tức cuống quít thi lễ:- Hạ quan thất lễ, xin Dương tổng quản thứ tội!Trương Diêu có chút kinh ngạc không biết phải làm gì.

Dương Nguyên Khánh đích thân đến cái huyện nhỏ này, mà lại là đến để tìm ông ta, ông ta quả thật không biết nên làm thế nào, tâm trạng thật rối bời.- Trương Huyện lệnh mời ngồi xuống đi!Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Ta chỉ là đi ngang qua quý phủ, nói vài câu rồi sẽ đi ngay thôi.Trương Diêu cung kính nói:- Xin Dương tổng quản cứ chỉ bảo!- Là thế này, ta nhận được tin tình báo, hôm nay quân đội Bạch Du Sa có khả năng sẽ đột kích huyện Hoằng Hoá.

Các ông cần làm tốt việc phòng ngừa chuẩn bị, đừng tùy tiện mở cửa thành.Trương Diêu sợ tới mức kinh hồn bạt vía.

Chỗ này quá gần huyện Hợp Thuỷ.

Ở Hợp Thuỷ có trọng binh đóng quân, loạn phỉ Bạch Du Sa từ xưa đến giờ chưa bao giờ dám tập kích bọn họ, làm sao mà đêm nay chúng lại đến chứ?- Hạ quan đa tạ Dương tổng quản nhắc nhở.

Hạ quan sẽ phái người đến trú binh của Hợp Thuỷ cầu cứu.Dương Nguyên Khánh mặt trầm xuống, giọng điệu không hài lòng nói:- Không cần đâu, đóng chặt cửa thành vào, quân đội Bạch Du Sa lập tức sẽ lui thôi.- Vâng, hạ quan hiểu rồi.Trương Diêu trong lòng thấy lạ, không hiểu đã đắc tội Dương Nguyên Khánh ở điểm nào nữa.Dương Nguyên Khánh lại hỏi ông ta:- Ta vừa mới nói với ông cái gì rồi?- Dương tổng quản nói, đêm nay quân đội Bạch Du Sa muốn tới tập kích huyện Hoằng Hoá, hạ quan chỉ cần đóng chặt cửa thành là được.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đứng lên nói:- Chỉ có chuyện này thôi, ta đi đây.Hắn đứng dậy đi ra phía ngoài.

Trương Diêu tiễn hắn ra cửa.

Ông ta đứng ở cửa không ngừng khom lưng thi lễ.

Ông ta nhìn theo Dương Nguyên Khánh lên xe ngựa.

Hơn trăm thân binh hộ vệ hắn đi.

Lúc này Trương Diêu mới lau cái trán đầy mồ hôi, thở nhẹ một hơi.Trên xe, Dương Nguyên Khánh tháo mũ xuống oán giận nói với Lý Tĩnh:- Sư phụ bảo con giả làm Tổng quản, con đi về chắc là sẽ bị đánh trăm gậy mất.Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:- Con dáng người và tuổi tác đều gần giống với Nguyên Khánh, đóng giả là phù hợp nhất.

Nếu là ta đóng giả thì lại già quá.

Không phải lo đâu, cậu ta không biết chuyện này đâu, mà có biết thì ta cũng sẽ giải thích cho con.Người giả mạo Dương Nguyên Khánh là Tô Liệt.

Anh ta gãi đầu cười nói:- Gỉa mạo Tổng quản lại có tác dụng với vị Huyện lệnh kia sao?- Trương Huyện lệnh này ta đã hỏi thăm rồi.

Ông ta nhát gan sợ phiền phức.Việc Dương tổng quản đích thân đến tìm ông ta đương nhiên là hiệu quả hơn tất thảy rồi.Xe ngựa đã đi ra khỏi thành trước khi thành đóng cửa và chạy gấp về phía cánh đồng bát ngát tuyết trắng......Huyện lệnh Trương Diêu ngồi trong phòng khấp khởi không yên.

Mệnh lệnh đóng cửa thành đã được truyền đi nhưng ông ta không biết quân đội Bạch Du Sa bao giờ đến.

Ông ta cũng không biết Dương Nguyên Khánh đích thân đến như vậy sẽ mang đến cho mình cái gì?

Triều đình biết thì sẽ nên làm thế nào?Ông ta đứng ngồi không yên, chốc chốc lại chắp tay sau lưng bước đi thong thả, chốc chốc lại đứng bên cửa sổ thở ngắn thở dài.

Đúng lúc đó, một gã sai nhân vội vã chạy tới bẩm báo:- Lão gia, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.Trương Diêu kinh ngạc.

Ông ta bước nhanh ra cửa phủ thì thấy một gã nha dịch đứng ở cửa, vẻ mặt kinh hoàng.- Xảy ra chuyện gì rồi?- Bẩm báo Huyện lệnh, ngoài thành có quân đội đến, đang cướp sạch kho hàng Nguyên thị, xin mời ngài đến xem!Trương Diêu không nói được một lời liền chạy một mạch đến tường thành.

Ông ta đứng ở đầu tường thành nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy, trong vòng hai dặm có vô số kỵ binh đang vây quanh kho hàng Nguyên thị, mấy ngàn đầu lạc đà đang vận chuyển vật tư.Trương Diêu kinh ngạc nhìn, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

Lúc này Huyện uý ở bên trong thấp giọng nói:- Huyện lệnh, thổ phỉ Bạch Du Sa chưa bao giờ dám tới huyện Hoằng Hoá, hôm nay sao lại đến vậy?

Hay là không phải bọn chúng?Trương Diêu quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Huyện lệnh hô lên một tiếng:- Ai nói không phải, đây chính là loạn phỉ Bạch Du Sa!......Mười ngày sau, mấy ngàn kỵ binh áp giải một lượng vật tư lớn thu hoạch được bằng lạc đà chậm rãi trở về Phong Châu.

Bọn họ đã biến hơn mười cái kho của Nguyên thị thành kho trống, chiếm được một lượng lớn vật tư chiến lược làm cung tiễn, hơn hai trăm nghìn thanh gỗ bạch lạp và một lượng lớn lều trại, cờ quạt, chiêng trống và một lượng lương thực vải vóc.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 461 : Bắc Đột Quyết cầu việnLương thực, vải vóc và lều trại mấy thứ này thì Phong Châu cũng không hiếm, nhưng những nguyên vật liệu chế tạo cung tiễn và hơn hai trăm nghìn thanh bạch lạp, điều này đối với Phong Châu mà nói thật sự như tặng than ấm ngày tuyết rơi.

Phong Châu đã tinh luyện ra thép tinh, chỉ đợi những nguyên vật liệu này về là sẽ bắt đầu chế tạo binh giáp vũ khí.Đỗ Như Hối mừng rỡ vô cùng, lập tức phái người đến thành Đại Lợi bẩm báo với Dương Nguyên Khánh.....Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang cùng Quận thừa quận Ngũ Nguyên là Thôi Quân Tố đang thị sát vườn nho.

Quân phủ mấy ngày trước, hội nghị quận nha đã thông qua thảo luận và đi đến ý kiến chung là sẽ thu lại mười nghìn khoảnh (1 khoảnh tầm bằng 100 mẫu, chừng 6, 6667 hec-ta) ở phía nam thành Đại Lợi để chuyển sang trồng lương thực.

Như vậy có thể có được năm nghìn khoảnh đất tốt để canh tác.- Đất đai giảm lần này đều là đất chung, cơ bản không động đến vườn nho của cá nhân người nông dân.

Nếu như bọn họ đồng ý thay đổi trồng lương thực thì cũng chỉ có thể tuỳ theo bọn họ mà thôi.Trước những giàn nho tuyết phủ trắng xoá vô cùng vô tận, hơn mười người cưỡi ngựa thị sát vườn nho.

Thôi Quân Tố đang nói về phương án cụ thể chuyển đổi vườn thành ruộng với Dương Nguyên Khánh.- Lần thay đổi ruộng này có liên quan đến cuộc sống của hơn hai nghìn người trồng nho.

Ty chức đã liên hệ với một số chủ vườn nho tư nhân rồi.

Hơn hai nghìn người này về cơ bản có thể sắp xếp được.

Những nông dân làm ruộng thì ty chức định chọn ra năm nghìn hộ chạy nạn từ mỗi quận của Quan Bắc, cứ cấp cho mỗi hộ trăm mẫu.

Đất đai của chúng ta ở đây màu mỡ, nguồn nước dồi dào, về cơ bản sẽ không có tai nạn gì.

Sau một năm thì năm nghìn khoảnh đất này ít nhất cũng có thể cung cấp bốn trăm nghìn thạch quan lương, dùng để dự trữ chiến lược.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Hắn biết một mẫu đất có thể cho sản lượng lúa mì tầm khoảng hai thạch năm đấu rưỡi, nhà nước sẽ lấy tám đấu làm tiền thuê đất, so sánh với với việc thuê đất chung lấy năm phần thì tiền thuê này quả thực không phải là cao.- Việc này có thể giao cho nhóm sĩ tử năm nay đi thi làm để rèn luyện năng lực của bọn họ.- Tổng quản yên tâm, ty chức sẽ sắp xếp ổn thoả việc này.Thôi Quân Tố không kìm nổi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.- Đáng tiếc cho vườn nho năm nghìn khoảnh này, rượu nho của thành Đại Lợi sẽ phải giảm một nửa rồi.- Rượu nho chỉ là sản vật khi thời thế tốt.

Trong thời loạn thì trồng lương thực là quan trọng nhất, đợi mai sau thời thế tốt hơn chúng ta sẽ tái khôi phục trồng nho, khôi phục sản lượng rượu nho.

Hơn nữa vật gì hiếm thì thường quý, sản lượng giảm, giá cả sẽ tăng, tiền cũng không kiếm ít đâu.Dương Nguyên Khánh an ủi Thôi Quân Tố, Thôi Quân Tố cười khổ một tiếng.- Ta cũng biết chỉ có điều trong lòng cứ thấy đáng tiếc, cứ thấy có gì đó mất mát.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai ông ta, quay đầu ngựa lại đi về phía thành Đại Lợi thì một gã kỵ binh chạy đến bẩm báo:- Bẩm Tổng quản, có một đội kỵ binh Đột Quyết đến, chừng khoảng năm trăm người, đang ở thành Đại Lợi chờ Tổng quản.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Tuyết lớn bao trùm trên thảo nguyên, người Đột Quyết làm sao có thể đến đây?

Chẳng lẽ là học theo mình năm đó cưỡi lạc đà qua cánh đồng tuyết?Hắn lập tức giục ngựa chạy về phía thành Đại Lợi.

Phía ngoài thành Đại Lợi quả nhiên có năm trăm binh lính Đột Quyết cưỡi lạc đà, không có sự cho phép của Dương Nguyên Khánh, quân coi cổng không cho phép bọn họ vào thành.Năm trăm kỵ binh Đột Quyết bảo hộ một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, trên đầu đội mũ thoát hồn, trên người đeo túi da chồn đen đắt tiền, đeo đao bên hông, tinh thần rất phấn chấn.

Anh ta nhìn thấy Dương Nguyên Khánh liền cười hô lớn:- Lão đệ Nguyên Khánh.

Không ngờ ta đến phải không?Người đó là Diệp Hộ Ô Đồ đến từ bắc Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ cười chào đón.

Hai người xoay người xuống ngựa, ôm nhau thân thiết.Ô Đồ đánh mắt nhìn hắn một cái rồi đập vào hắn một quyền, cười nói:- Nghe nói đệ cũng tạo phản rồi!- Làm sao thế được chứ?Dương Nguyên Khánh chỉ vào cờ lớn của triều Tuỳ trên đầu thành cười nói:- Vẫn là cờ đỏ của triều Tuỳ, đệ tạo phản bao giờ chứ?- Ta cũng nghĩ thế.

Nếu như ngay cả đệ cũng tạo phản thì triều Tuỳ coi như xong đời rồi.Ô Đồ vừa cẩn thận nhìn thoáng qua thành Đại Lợi, không khỏi gật đầu khen:- Không hổ là kiên thành cố bảo, Tiết Diên Đà cũng không công phá được cũng là điều dễ hiểu.Dương Nguyên Khánh ôm bả vai anh ta cười nói:- Đừng nói mấy cái này nữa, đi vào thành sưởi ấm uống canh nóng đã.- Vậy thì xin nhận sự chiêu đãi của đệ rồi.Dương Nguyên Khánh vung tay lên:- Mở thành!Cửa thành ầm vang mở ra.

Năm trăm lạc đà kỵ binh Đột Quyết xếp thành hàng đi vào thành Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho quan viên sắp xếp cho kỵ binh Đột Quyết ăn cơm nghỉ ngơi, còn hắn thì dẫn Ô Đồ đi vào huyện nha, vào phòng nghị sự huyện nha ngồi.Uống một chén trà nóng xong, Ô Đồ nói với hắn:- Sở dĩ chọn thời điểm này để gặp đệ, là vì chỉ có mùa đông thì Thủy Tất Khả Hãn mới không tấn công chúng ta.

Mấy năm nay chúng ta đã đánh bại ba lần đại chiến, có thắng có bại, nhưng trận chiến mùa thu năm nay chúng ta thua rồi, chết trận hơn ba mươi ngàn người.Nói tới đây, Ô Đồ vẻ mặt trở nên nghiêm trọng lạ thường.

Anh ta gỡ cái cung sau lưng ra đặt trước mặt Dương Nguyên Khánh:- Đệ nhìn cây cung này đi.Dương Nguyên Khánh nhận lấy cây cung, nhìn thoángó một cái.

Hắn đã sử dụng cung bao nhiêu năm nay, vừa mới nhìn đã biết đó là kỵ cung bát đấu, làm rất khéo léo.

Mới nhìn thì không thấy khác gì so với kỵ cung của quân Tuỳ nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy có điểm không giống.

Cung quân Tuỳ chủ yếu dùng tơ làm dây cung còn cây cung này là dùng gân bò.

Dương Nguyên Khánh nhíu mày:- Đây không phải là cung của quân Tuỳ.- Qủa thật là không phải.

Đây là cung do chính người của Thủy Tất Khả Hãn chế tạo.Dương Nguyên Khánh chấn động.

Cung của người Đột Quyết hắn biết, trình độ chế tác còn kém, tầm bắn chỉ có ba bốn mươi thước.

Bọn họ làm sao có thể làm ra được cung mạnh như vậy?- Thẳng thắn mà nói, đây là người triều Tuỳ dạy cho bọn họ.

Người triều Tuỳ loạn trong, một lượng lớn dân chạy nạn về phía Đột Quyết, trong bọn họ có rất nhiều thợ thủ công.

Chính những người thợ thủ công đó đã dạy cho Thủy Tất Khả Hãn làm cung như thế nào.

Bọn họ đã mất hai năm để chế tạo ra một lượng cung lớn.

Kết quả là trận chiến mùa thu năm nay chúng ta đã đại bại.Ô Đồ thở dài:- Bởi vì cung tiễn của chúng ta kém nên hiện tại chúng ta đang ở trong nguy cơ.

Ta không thể không cầu viện đệ, hy vọng đệ có thể cấp cho ta năm nghìn cây cung, ta sẽ mua với giá cao.Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rất rõ, Thủy Tất Khả Hãn sở dĩ vẫn không nam hạ tiến tấn công mình, nguyên nhân căn bản chính là vì Ô Đồ ở phương bắc chặn chân ông ta.

Nếu như Ô Đồ bị đánh tan thì Thủy Tất Khả Hãn sẽ chẳng còn mối lo gì, tất sẽ đánh quân về phía nam.Quan trọng hơn là kỹ thuật chế tạo cung đã truyền vào Đột Quyết.

Đột Quyết cũng không thiếu nguyên liệu, chỉ thiếu kỹ thuật.

Có thể đoán được cung tiễn Đột Quyết sẽ tăng mạnh.

Cấm thì không cấm nổi rồi, bán cung cho Ô Đồ, cũng không nói gì đến việc trợ giúp dân tộc khác, đây chỉ là một sự lựa chọn chiến lược.

Hắn muốn Ô Đồ thay mình kiềm chế được Thủy Tất Khả Hãn.Ô Đồ thấy Dương Nguyên Khánh trầm tư thì tưởng rằng hắn không muốn bèn nói:- Thực ra ta cũng không muốn làm khó đệ.

Bởi vì ta cũng đã có được hơn một trăm thợ thủ công giỏi của triều Tuỳ.

Ta tưởng rằng có thể lập tức chế tạo ra cung như thế, nhưng bọn họ nói với ta rằng làm một cây cung ít nhất mất hai năm, hay nói cách khác ta phải có hai năm mới có được cây cung như của Đốt Cát.

Nhưng đợi đến lúc đó thì bộ tộc của ta có khi đã bị ông ta giết sạch rồi.

Thời gian không chờ ai cả, ta chỉ có thể cầu cứu đệ, nhưng ta quyết cũng không để đệ chịu thiệt đâu.Ô Đồ gỡ xuống từ bên hông một cây đao và đặt lên bàn:- Đây là đao quý được người Hiệt Dát Tư dùng sắt Già Sa để chế tạo ra, rất sắc bén.

Lần này ta mang đến năm nghìn cây.

Dùng một cây đao Già Sa để đổi lấy một cây cung Tuỳ, thế nào?Dương Nguyên Khánh nhặt cây đao lên, chậm rãi rút ra, chỉ thấy ánh sáng lạnh, mũi dao sắc bén, quả không hổ là dùng thép Già Sa tạo ra.

Thực ra, cung tiễn Phong Châu cũng không thiếu, dân đoàn cũng có ba mươi nghìn cây, bán năm nghìn cho Ô Đồ thì cũng không sao.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:- Ta có thể đáp ứng, tuy nhiên ta còn có một điều kiện thêm nữa.Ô Đồ mừng rỡ:- Đệ nói đi, điều kiện gì?- Ta hy vọng Phong Châu và người Bắc Đột Quyết của huynh kết đồng minh, một khi Thủy Tất Khả Hãn tiến công Phong Châu, quân đội của huynh nhất định phải đến trợ giúp ta.Ô Đồ lấy ra một mũi tên, bẻ làm đôi và quỳ một gối xuống nhìn lên trời nói:- Ô Đồ này xin thế với Tengger, một khi Phong Châu gặp nạn thì quân đội của ta nhất định sẽ đến viện trợ, bất cứ lúc nào, tuyệt đối không hối hận!- Được, chúng ta một lời đã định.Hai người nói xong chính sự, Ô Đồ lại lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh:- Đây là thư của A Tư Đoá gửi cho A Nỗ Lệ.

A Tư Đoá đã quyết định đi theo đệ thì chúng ta cũng đồng ý.

Chỉ mong đệ đừng có phụ lòng nó, nó cũng coi như là thê tử của đệ.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 462 : Phong Châu mở rộng về hướng đôngDương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Huynh yên tâm đi, nàng đã là vợ ta thì sẽ luôn đi theo ta.Ô Đồ lại thở dài nói:- Còn có một chuyện ta phải nhắc nhở đệ.

Lần này Thủy Tất Khả Hãn mà đánh bại được chúng ta, làm tổn hao nguyên khí của chúng ta.

Trong thời gian ngắn, các bộ tộc của ta sẽ không còn sức mà chiến đấu với ông ta nữa.

Năm nghìn cây cung mà đệ cấp cho ta chỉ có thể tự bảo vệ chúng ta thôi.

Như thế thì Thủy Tất Khả Hãn có lẽ có tinh lực để suy xét đến Đại Tuỳ, một hai năm nay ông ta có thể có mưu đồ đến Đại Tuỳ.Nói đến đây, Ô Đồ lại vội vàng tiếp:- Tuy Phong Châu bên này không có vấn đề, ta sẽ phái trinh sát tuần tra giám sát động tĩnh bên này.

Nếu ông ta muốn Phong Châu, ta sẽ phái ba mươi nghìn quân đến trợ giúp đệ.

Nhưng những nơi khác của Đại Tuỳ thì ta lực bất tòng tâm.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút lại hỏi:- Thủy Tất Khả Hãn hiện tại có bao nhiêu quân đội?- Ông ta hiện tại đã khống chế được cả ngàn bộ tộc, có hơn năm trăm nghìn giáp sĩ, thực lực hùng mạnh.

Hiện tại ta chỉ có hơn trăm nghìn chiến sĩ còn lại, đã không còn là đối thủ của ông ta nữa rồi.

Tương lai chúng ta chỉ có thể liên hợp với Tây Đột Quyết để chống lại ông ta thôi.Dương Nguyên Khánh trong lòng đã đưa ra quyết định, phải nhanh chóng tiến quân vào địa khu Hà Sáo của quận Du Lâm, thành lập công sự phòng ngực Đột Quyết.Quận Du Lâm và quận Ngũ Nguyên rất giống nhau.

Phía nam là sa mạc Gobi hoang vu, dân cư thưa thớt.

Nhưng phía bắc ven hai bờ sông Hoàng Hà lại là một bộ phận đồng bằng Hà Sáo.

Đất đai phì nhiêu màu mỡ, thuận lợi cho việc tưới tiêu.

Thời Lưỡng Hán cũng đã tiến hành khai thác nơi này với qui mô lớn.

Dân cư cũng đạt tới con số trên một trăm ngàn dân.

Nhưng đến cuối đời Hán và Lưỡng Tấn, chiến tranh nam bắc liên miên, vùng này ngày càng trở nên hoang vu.Sau khi đăng cơ, Dương Quảng bắt đầu tăng cường khai phá vùng đồng bằng Hà Sáo, di dân với qui mô lớn đến các quận Ngũ Nguyên, Du Lâm.

Hai bên bờ Hoàng Hà ở phía bắc quận Du Lâm cũng có số lượng di dân nhất định.

Tuy rắng, về qui mô so với quận Ngũ Nguyên còn kém xa, nhưng cũng có hơn 10 ngàn hộ với hơn năm trăm sáu mươi ngàn người, được phân bố ở dải đất dài và hẹp tại bờ bắc của con sông Hoàng Hà, hình thành năm điểm di dân quan trọng.

Năn điểm này vẫn sử dụng tên huyện thời kì Lưỡng Hán gọi là trấn Tây An Dương, trấn Thành Nghi, trấn Nghi Lương, trấn Lâm Ốc và trấn Hà Dương.Theo kế hoạch của triều đình, năm trấn này phân công nhau xây dựng thành các huyện.

Nhưng do tác động của cuộc chiến tranh ở Triều Tiên đã làm chậm trễ việc xây dựng các huyện tới tận hôm nay.

Năm thị trấn vẫn còn tập hợp các điểm dân cư nên không xuất hiện các huyện.Dân chúng của năm trấn chủ yếu là các gia đình tự trị.

Mặc dù nơi này thuộc sở hữu của quận Du Lâm nhưng lại nằm ở vị trí cách rất xa eo sông ở phía đông của con sông Hoàng Hà.

Trấn Lâm Ốc có khoảng cách gần nhất mà cũng cách tới mấy trăm dặm.

Vì ngoài khả năng quản lí nên quan phủ năm trấn Hà Sáo này khó có thể trông coi được.Trên thực tế, quan phủ quận Du Lâm cũng lén cho rằng, năm trấn Hà Sáo bất kể lịch sử hình thành phát triển hay địa lí giao thông như thế nào thì vẫn thuộc quận Ngũ Nguyên.

Lúc trước khi di dân, viên quan Hộ bộ có đưa ra điểm này, nhưng bị phủ Dương Quảng gạt đi.

Hắn không muốn mở rộng về hướng đông Phong Châu.Nhưng cứ theo sự phát triển của năm quận Ngũ Nguyên, thì sự hợp nhất với Hà Sáo là một xu hướng tất yếu.Hạ tuần tháng một năm Đại Nghiệp thứ 10, Phía bắc Trường Thành đã mang chút hơi thở của mùa xuân.

Thời tiết không quá lạnh.

Nó mang lại cảm giác thật ấm áp.

Dòng tuyết bắt đầu rút lui về phía bắc, đàn dê cũng bắt đầu xôn xao.Buổi sáng hôm nay, một đội kị binh quân Tùy từ phía tây đã đến trấn Tây An Dương - trấn thứ năm và là trấn gần nhất của Hà Sáo.

Ước chừng tới mấy ngàn người.

Đội quân nằm kề sát với đại bản doanh của trấn Tây An Dương.

Kẻ già người trẻ đều chạý tới quân doanh để xem sự náo nhiệt này.Đội quân kị binh tự hình thành này từ phía tây đi đến Phong Châu.

Nơi này cách huyện Ô Hải của quận Ngũ Nguyên về phía tây 150 dặm.

Mọi người cũng không còn xa lạ gì.

Cưỡi ngựa chạy tốc hành ròng rã một ngày thì có thể tới nơi đó.

Rất nhiều người dân còn cưỡi ngựa tới huyện Ô Hải để mua một chút đồ dùng hàng ngày.Dương Nguyên Khánh mang theo mười mấy viên quan, cưỡi ngựa đi kiểm tra tình hình ở trấn Tây Dương.

Hắn dùng roi ngựa chỉ vào phương bắc rồi nói với mọi người:- Nơi đây, thời nhà Tây Hán gọi là huyện Tây An Dương.

Những dấu tích còn lại rải đều mấy dặm về phía bắc và ngày nay còn lại chỉ là đống đổ nát hoang vu, không thể sử dụng lại được nữa.

Vùng này tổng cộng có gần hai ngàn hộ di dân.

Phạm vi trong vòng trăm dặm, to nhỏ cũng có tới mười mấy thôn xóm, chủ yếu đến từ phía bắc.

Hai năm trước, không ít người dự định trở về quê, nhưng vừa lúc Lưu Già Luận tạo phản, Bạch Du Sa tàn sát bừa bãi, đã xua tan ý định trở về quê của họ.

Họ đã ở lại nơi đây để lập cư.

Kế hoạch năm nay của ta là muốn đem từng trấn của Hà Sáo xây dựng thành huyện lớn, sát nhập chúng vào quận Ngũ Nguyên.

Ta cũng muốn đóng quân, phòng ngự ở nơi này.

Mọi người hãy cho ý kiến của mình đi!Đỗ Như Hối biết mục đích chính của Dương Nguyên Khánh là xây dựng tuyến đường tiếp viện để tiến về phía đông.

Năm huyện này được xây dựng nên, sát nhập vào huyện Du Lâm, sẽ thiết lập nên một con đường tiếp viện hoàn chỉnh tiến về phía đông.

Việc này sẽ có một ý nghĩa về mặt chiến lược cực kì quan trọng đối với quân Phong Châu khi tiến về phía đông tới U Châu trong tương lai.Nhưng hiện taị có một số khó khăn, Đỗ Như Hối lại không thể không nói.

Ông ta chưa kịp mở miệng thì Thôi Quân Tố đứng bên cạnh đã lo lắng lên tiếng:- Nhưng phải lý giải với triều đình bên kia như thế nào đây?Thế lực mở rộng xuống phía nam của lần này và lần trước khác nhau.

Lần trước chỉ là khống chế quân đội đóng ở phía bắc, còn lần này thì không là đóng quân, nó còn thâu tóm toàn bộ Hà Sáo.

Như thế ý nghĩa hai lần không giống nhau rồi.

Thực sự trong lòng Thôi Quân Tố có chút lo lắng đối với phản ứng của triều đình.Dương Nguyên Khánh lý giải sự lo lắng của Thôi Quân Tố.

Tuy rằng hắn không muốn kích động tới triều đình nhưng có một số việc nhất thiết phải làm.

Hắn đã sớm vạch ra những phương án chiến lược của kế hoạch về thâu tóm Hà Sáo và xây dựng tuyến đường tiếp viện.

Hiện tại đã là năm Đại Nghiệp thứ mười thì tất yếu phải bắt tay vào làm thôi.- Triều đình bên kia không cần giải thích.

Đối với triều đình mà nói thì nơi đây là năm trấn ở biên giới.

Còn đối với chúng ta mà nói, thì đây lại là năm huyện, do chúng ta phái quan viên đến cai quản, còn có quân đội trú binh ở năm trấn và dự trữ lương thực nữa.Dương Nguyên Khánh thấy Thôi Quân Tố lo lắng khó giải liền trấn an y:- Ta dự đoán Thánh Thượng còn muốn tiếp tục tiến hành chiến tranh với Triều Tiên, không có thời gian để quan tâm tới chúng ta đâu.Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đồng thanh hỏi:-Có thật là như thế không?Dương Nguyên Khánh nói với mọi người:- Tuy rằng triều đình không có quyết định chính thức, nhưng ta hiểu rõ Thánh Thượng, cuộc chiến lần đầu tiên với Triều Tiên Thánh Thượng đã đem toàn bộ quân đội phân chia về các quận.

Những năm trước thì không có.

Tất cả quân đội vẫn tập trung tại quận Trác.

Trong thực tế, chiến tranh với Triều Tiên ở những năm trước vẫn chưa thực sự xảy ra, thì lại phát sinh ra việc tạo phản của nhà họ Nguyên.

Hầu hết quân đội của triều đình vẫn đóng quân ở quận Trác như cũ.

Ngay lúc đó, ta đã biết, thánh thượng sẽ không cam chịu như thế.

Nhất định năm nay ông ta sẽ còn muốn quay trở lại để phát động chiến tranh với Triều Tiên, lấy lại thể diện lần đầu tiên bị thất bại.

Hơn nữa, lúc này ông ấy không hề bị lao lực.

Vật tư, lương thực, quân đội đều đã đủ.

Chỉ cần ông ấy quyết tâm, ta khẳng định, chiến tranh với Triều Tiên nhất định sẽ xảy ra.Tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì.

Điều mà Dương Nguyên Khánh nói chính là sự thật.

Nó hoàn toàn có thể xảy ra.

Năm trước, triều đình đã có những thành tích trong việc bình định bọn loạn phỉ ở các nơi.

Dương Nghĩa Thần tiêu diệt Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng, đánh tan Cách Khiêm ở đồi Đậu Tử.

Tên phản loạn Quản Sùng ở Giang Nam cũng bị thất bại nặng nề.

Quan trọng hơn là quân phản loạn nhà họ Nguyên và Dương Huyền Cảm bị trấn áp.

Điều này có thể làm cho Thánh Thượng lại một lần nữa bí quá hoá liều, chinh phạt Triều Tiên lần thứ ba.Dương Nguyên Khánh biết rõ đây kỳ thực không phải lần thứ ba đánh về phía đông, mà hẳn là lần thứ hai kéo dài.

Lần thứ hai chinh phạt Triều Tiên đã dẫn tới họ Nguyên và Dương Huyền Cảm tạo phản.

Vậy lần tới này sẽ dẫn tới ai đây?- Các vị, Thánh Thượng tiến đánh Triều Tiên, tất nhiên khó có thể bận tâm đến chúng ta.

Chúng ta nắm bắt lấy cơ hội lần này, đem năm trấn xây dựng thành huyện, chỉ cần gạo nấu thành cơm thì rốt cục ông ta cũng không thể nào ngăn cản được.

Lần này, năm trấn xây dựng thành huyện là một việc trọng đại, rất mong các vị lý giải cho.Lúc này, Đỗ Như Hối cuối cùng cũng nói ra điều hắn đang lo lắng:- Ta ủng hộ kế hoạch xây dựng huyện.

Nhưng làm sao để xây dựng huyện thị và thu thập được dân phu?

Hơn nữa, một tháng sau sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân.

Những điều này đều phải suy xét cho kĩ lưỡng.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát nói:- Có thể chia làm hai bước.

Bây giờ cách cày bừa vụ xuân còn có một tháng nên sẽ khai thác đá trước.Chỉ tay về núi Ô Lạp phía xa xa, hắn nói:- Đá đã có sẵn ở núi Ô Lạp, chỉ việc đến mang về, ước chừng cách nơi này cũng không quá xa.

Khai thác đá không thành vấn đề, đợi sau khi kết thúc vụ xuân thì lại triệu tập quân đội, dân đoàn và dân phu, lại theo phía bắc và Đột Quyết chiêu mộ nhân lực.

Ta nghĩ chiêu mộ ba bốn nghìn người không có gì là khó cả.

Bắt đầu từ nay, thời gian chiêu mộ từ một đến hai năm, lần lượt xây dựng năm huyện thị.

Huyện thị không cần lớn, chu vi khoảng mười dặm cũng đủ.

Cứ như vậy, chúng ta có thể củng cố biên phòng của vùng đất Hà Sáo.

Ta tin chắc rằng, triều đình cũng sẽ tán thành việc chúng ta xây dựng công trình phòng ngự.Lục Sự Tham Quân quận Ngũ Nguyên Ngư Toàn Hồng đứng ở bên cạnh có chút băn khoăn:- Mấy năm trước đây, khi xây dựng cải tạo Trường Thành, đã chết gần một nửa dân.

Ta lo lắng, chúng ta tu sửa cũng sẽ gặp thương vong lớn.Dương Nguyên Khánh cười cười:- Ta đã từng tu sửa nên hiểu rõ về phương diện này.

Chỉ cần đảm bảo tiền lương đầy đủ, không cắt giảm nhân công, người bị bệnh thì cho nghỉ ngơi.

Như vậy, về cơ bản sẽ không có tử vong xảy ra.

Điểm này thì ngươi cứ yên tâm.Dương Nguyên Khánh lại hướng xa xa vẫy vẫy tay, một viên quan hơn ba mươi tuổi đi lên phiá trước, cúi đầu hành lễ trước mọi người.

Tất cả mọi người đều chưa từng gặp qua người này.

Dương Nguyên Khánh giới thiệu với mọi người:- Vị này chính là do ta mời từ bộ công đến chủ quản, họ Lý tên Xuân, đã từng tham gia xây dựng và tu sửa rất nhiều công trình của Đại Tùy, hiện giờ, đang phụ tá cho ta.

Bắt đầu từ hôm nay, ông ta sẽ đảm nhiệm phủ Công Tào, giữ chức tổng quản Phong Châu, tham gia vào việc quân sự.Dương Nguyên Khánh biết rõ Lý Xuân khi đang xây dựng tu bổ Phần Dương, chính là nhờ tu sửa cây cầu Triệu Châu mà nổi tiếng.

Nhưng bởi vì trong quan trường, y chính trực ít nói, giao tiếp không tốt mà con đường làm quan không thuận.

Những người bạn cùng làm quan với y ai cũng đều đã thăng quan tiến chức.

Duy chỉ có y là vẫn còn dậm chân tại chỗ, vẫn chỉ đảm nhiệm chức chủ quản nho nhỏ.

Dương Nguyên Khánh biết y là người có tài nhưng không gặp thời, liền phái người mời y đến Phong Châu, giao cho trọng trách.

Lý Xuân luôn luôn suy xét cụ thể công việc xây dựng cải tạo năm tòa thành một cách cụ thể.

Trong lòng y đã có những phương án suy tính kĩ lưỡng.

Dương Nguyên Khánh tuyên bố bổ nhiệm y, theo lí thì y chỉ khách khí vài câu, nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.

Nhưng y chẳng những không ân cần hỏi han, mà lại chỉ tay vào một người công nhân đang đào vét mương tưới, nói với mọi người rằng:- Con sông kia chiều rộng chỉ có một trượng.

Ta đề nghị đào mở rộng nó ra hai trượng năm.

Như vậy thì vừa có thể thông hành hàng trăm thuyền kéo đá, vừa có thể lấy sông Hoàng Hà để vận chuyển các loại vật liệu tới các trấn, đồng thời có thể tiết kiệm được số lượng lớn nhân công.

Ngoài ra, ta phát hiện cấu tạo và tính chất của đất đai rất thích hợp cho việc nung thành gạch.

Hơn nữa, bên này trữ lượng than đá phong phú, cho nên ta đề nghị không cần đến núi Ô Lạp khai thác đá.

Chúng ta trực tiếp lấy đất đốt thành gạch, dùng vôi trộn lại để xây thành.

Chỉ cần nền móng của thành trì được đào sâu, tường thành dày, kết cấu hợp lí thì thậm chí, so với thành được xây dựng bằng đá, loại thành này chắc chắn hơn rất nhiều.

Vì thế mà tiết kiệm rất nhiều nhân lực.

Chỉ trong vòng một năm là có thể xây xong năm tòa thành rồi.Đầu tiên, mọi người kinh ngạc cho Lý Xuân.

Y không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng đợi y nói xong thì tất cả mọi người đều nắm được kế hoạch của y.

Phương án của Lý Xuân xây dựng so với sức tưởng tượng của bọn họ đều cao minh gấp bội.

Y đã tận dụng được tất cả nguồn tài nguyên.

Quan trọng hơn cả là cường độ lao động được giảm tới mức tối đa.Đứng sang một bên, Dương Nguyên Khánh có chút đắc ý.

Người có tài là có thể phát hiện và sử dụng được tài năng của kẻ khác.

Đại Tùy có rất nhiều vị quan nhỏ ở cấp dưới.

Họ đều có những khả năng nổi bật.

Chỉ là bọn họ chưa gặp thời nên chưa thể ngẩng cao đầu.

Những nhân tài như thế, hắn nhất định phải tận dụng hết mọi khả năng của họ.Hắn gật gật đầu, hướng về mọi người nói:- Xây dựng cải tạo năm thành này là một công trình to lớn nên do Đỗ Trường Sử đảm nhiệm đại sứ, phụ trách xây dựng năm huyện.

Lý Tham Quân và Mã Đốc Quân đảm nhiệm phó sứ.

Chúng ta đang cần sức người và sức của nên mong các vị gắng sức giúp đỡ.………Dọc theo bờ phía bắc con sông Hoàng Hà, tháng một năm Đại Nghiệp thứ mười, quận Du Lâm bắt đầu tiến hành khởi công xây dựng năm trấn.

Quận Phong Châu đã bắt đầu xây dựng và mở rộng về hướng đông.

Đúng như Dương Nguyên Khánh phán đoán, cuối tháng hai đầu tháng ba, Dương Quảng hạ chiếu, ra lệnh cho văn võ bá quan bàn về việc xuất binh chinh phạt Triều Tiên.

Liên tiếp mấy ngày, quan văn võ trong triều không một ai dám nói.

Ngày 20 tháng 2, Dương Quảng lại hạ chiếu triệu tập hàng triệu dân phu từ ba vùng từ Sơn Đông, Hà Nam, Hà Bắc quận Trác vận chuyển vật tư.

Đại quân với năm trăm ngàn người phân làm trăm ngả tiến quân về hướng Liêu Đông.

Đây chính là lần thứ hai tiếp tục chiến tranh với Triều Tiên.

Chính điều này đã khơi dậy sự phẫn nộ của lòng người trong khắp thiên hạ.

Làn sóng tạo phản lại dấy lên khắp cả nước.Tháng 5 năm Đại Nghiệp thứ 11, thời gian dần dần trôi qua, quốc vương Triều Tiên đã đầu hàng.

Chiến tranh với Triều Tiên chính thức kết thúc.

Hoàng đế Dương Quảng trở về kinh thành.Tuy rằng, những cuộc tạo phản trong thiên hạ Đại Tùy, ở trong Đại Nghiệp năm thứ chín, vì bị đàn áp tàn bạo mà thoái trào.

Nhưng đến Đại Nghiệp năm thứ mười và năm thứ mười một, phong trào tạo phản chẳng những không giảm mà lại càng dấy lên mạnh mẽ, khí thế hơn.

Đỗ Huy Phục ở Giang Hoài khởi binh, liên tiếp đánh bại bọn quan binh, nắm giữ hơn một trăm ngàn quân binh.

Ngõa Cương trại, Địch Nhượng và Lý Mật nắm giữ hơn hai trăm ngàn quân lính.

Tại quận Thanh Hà, Đậu Kiến Đức thu thập bọn phiến quân Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng, khởi binh trở lại với tổng số quân là hơn hai trăm ngàn người, tấn công thành cướp bóc các trại, gây được tiếng vang lớn.Còn có Ngụy Đao Nhi ở Hà Bắc nắm giữ hơn một trăm ngàn quân, Lư Minh Nguyệt ở đồi Đậu Tử một lần nữa lại dấy binh tại núi phía đông, nắm giữ hơn trăm ngàn quân, vượt qua sông Hoàng Hà, tiến vào chiếm huyện Chúc A và quận Hòa Tề, đại quân với hơn trăm ngàn người của Tả Hiến Hữu hô ứng.

Bên cạnh đó còn có hàng trăm phiến quân khác tạo phản.

Dần dần, các cuộc tạo phản của nông dân chuyển dần sang các gia tộc quyền thế.

Nó không chỉ giới hạn ở làng xã, mà còn tấn công cả các quận huyện, chiếm thành làm vua, đe dọa nghiêm trọng tới vương triều nhà Tùy.Dương Quảng lúc này đã bị quân tạo phản làm cho sứt đầu mẻ trán.

Trước đây, quân tạo phản chỉ có ở nông thôn.

Nhưng bây giờ, đại đa số là các nhà quyền quí địa phương.

Bọn họ đánh thành chiếm các quận, giết chết quan lại, đánh bại quân Tùy.

Tin xấu liên tiếp truyền đến.

Năm trước, Dương Quảng nổi cơn điên cuồng đã đem hai người thất bại trong cuộc bình loạn ở Giang Nam là Thổ Vạn Tự và Ngư Câu La cùng lúc cắt chức, trị tội.

Bản thân Ngư Câu La thì bị thương vì trúng tên và chết trên đường về kinh.

Còn Thổ Vạn Tự thì chết ở trong ngục Đại Lý Tự.Không chỉ quan tâm tới chuyện tạo phản ở địa phương, Dương Quảng đồng thời còn chú ý tới những khác thường của các tầng lớp trên.

Năm trước, Dương Nghĩa Thần cầm giữ hơn một trăm nghìn quân lính, vì danh vọng rất cao nên ông ta bị Ngự Sử đổ tội tự tiện bổ nhiệm chức quan, bởi vậy mà Dương Quảng nghi ngờ, tước hết binh quyền, không lâu sau thì bệnh chết.Mà mối họa lớn trong lòng Dương Quảng là Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu nhân cơ hội chiến tranh với Triều Tiên, bắt đầu bành trướng về hướng đông, xây dựng, cải tạo năm tòa thành ở phía bắc con sông Hoàng Hà.

Phạm vi thế lực của hắn đã mở rộng tới tận quận Mã Ấp.

Chính điều này khiến Dương Quảng vừa kinh sợ lại vừa tức giận, quyết định đánh dẹp Dương Nguyên Khánh.Đúng lúc này, trong kinh thành lưu truyền câu đồng dao: “Con Đào Lý nắm giữ thiên hạ, diệt nhà Dương, nhà Lý hưng thịnh”.

Một dự báo xấu bao trùm lên khắp kinh thành.…………..Ở trong phường nằm ven đường vào thành có một ngôi nhà nằm giữa khu đất rộng năm mẫu.

Tòa nhà này chính là của Trương Tu Đà.

Vì Dương Nguyên Khánh tự lập mà Trương Tu Đà bị gọi về kinh đảm nhiệm chức Quang lộc tự khanh nhưng được gần hai tháng sau thì liền bị cắt chức.

Suốt trong thời gian hai năm, hắn vẫn ngồi không ở nhà, lĩnh một phần tiền lương từ chức quan Quang lộc đại phu, cuộc sống ngày càng khó khăn.Mặc dù ở kinh thành không có việc gì làm, nhưng Trương Tu Đà vẫn chú ý đến những chuyển biến về thế cục trong thiên hạ.

Dương Quảng quyết định chinh phạt về phía đông làm trong lòng y lo âu.

Y đã dâng tấu chương khẩn cầu Thánh Thượng từ bỏ kế hoạch chinh phạt Triều Tiên nhưng tấu chương ấy như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.Y đồng thời cũng càng quan tâm tới thế cục của quận Tề.

Y vẫn giữ liên lạc và thư từ qua lại, với một vài vị tướng thân tín mà y yêu quí.

Từ hai ngày hôm trước, Tần Quỳnh đã gửi thư cho Trương Tu Đà, nói tên giặc Lương Minh Nguyệt dẫn hơn một trăm ngàn quân vượt qua sông Hoàng Hà tiến vào chiếm giữ huyện Chúc A.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 463 : Chờ cơ hộiTên giặc Tả Hiếu Hữu chia làm hai đường, dẫn quân tiến công huyện Trâu Bình và huyện Lâm Tế.

Thái thú Từ Nguyên Phương quyết định dẫn quân cứu viện.Tin tức này khiếnTrương Tu Đà vô cùng lo lắng.

Ở đây, rõ ràng là Lư Minh Nguyệt dùng kế “điệu hổ ly sơn”, lấy Tả Hiếu Hữu dụ quân chủ lực của Từ Nguyên Phương đi ra khỏi huyện Lịch Thành.

Sau đó, thừa dịp thành trống, y cho quân tấn công huyện Lịch Thành.

Nếu Từ Nguyên Phương cho quân quay về viện trợ, tất nhiên sẽ trúng mai phục.Trương Tu Đà suốt đêm viết tấu chương, bẩm báo việc này lên Dương Quảng.

Y khẩn cầu Dương Quảng điều binh trợ giúp Tề quận.

Lòng hắn nóng như lửa đốt.

Nếu huyện Lịch Thành bị công phá thì Tề quận coi như tiêu rồi.Trong phòng, Trương Tu Đà đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Trong đầu y dường như đã xuất hiện cảnh huyện Lịch Thành bị phá tan, ánh lửa ngút trời.

Lư Minh Nguyệt thả cho quân lính mặc sức hãm hiếp, cướp của giết người.

Mấy trăm ngàn dân đen chạy tán loạn mong thoát thân, mà gia quyến của các tướng lĩnh trong quân đội đều ở huyện Lịch Thành.

Nếu thị trấn bị công phá, tất nhiên lòng quân sẽ đại loạn.

Trương Tu Đà trong lòng vô cùng hận Từ Nguyên Phương ngu xuẩn, vô dụng.Lúc này, cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói của vợ y:- Lão gia, có người tìm!- Là ai thế?- Hình như là từ Phong Châu tới.Mặt của Trương Tu Đà ngay lập tức sầm lại.

Đây là lần thứ ba Dương Nguyên Khánh phái người đến tìm.

Y không hài lòng.

Nhưng người lặn lội ngàn dặm từ Phong Châu đến đây, nếu đóng cửa không gặp thì có chút thất lễ.- Mời hắn vào phòng khách.Trương Tu Đà cực kì ác cảm đối với việc Dương Nguyên Khánh tự mình tách ra nắm giữ binh quyền, thậm chí là oán hận.

Nếu như Dương Nguyên Khánh đã tạo phản nhà Tùy, thì y đã sớm đoạn tuyệt tất cả mọi mối quan hệ với hắn rồi.Trương Tu Đà chắp tay sau lưng đi vào phòng khách.

Ngồi trong phòng khách là một kẻ văn sĩ trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi.

Người này giúp việc văn thư cho Dương Nguyên Khánh tên là Trương Lượng.

Gã phụng mệnh vào kinh, và thuyết phục Trương Tu Đà là một trong những nhiệm vụ của gã.Ngón tay của Trương Lượng không trọn vẹn.

Đỗ Như Hối nói giúp cho gã với Dương Nguyên Khánh.

Cuối cùng, Dương Nguyên Khánh đã bỏ qua cho y.

Hai năm nay, Trương Lượng luôn luôn giúp đỡ Đỗ Như Hối.

Gã rất được Đỗ Như Hối coi trọng.

Đỗ Như Hối đề cử với Dương Nguyên Khánh cho gã giữ chức văn thư.Trương Lượng ngồi ở phòng khách suy nghĩ phải khuyên Trương Tu Đà như thế nào.

Hắn gặp Trương Tu Đà trong căn nhà cũ nát, phỏng đoán cuộc sống hằng ngày của ông ta rất nghèo khó.

Thực chất, chức quan của Trương Tu Đà chỉ có trên danh nghĩa chứ không có thực.

Vậy nên, hắn chỉ được hưởng một nửa tiền lương.

Một năm lấy liền một lúc cũng chỉ có hai trăm năm mươi thạch lương thực, không hề có trợ cấp khác.

Nghe nói ruộng đồng cũng sớm bán đi, nên không có thu nhập thêm.

Quả thật, cuộc sống hằng ngày quá túng thiếu.

Có lẽ, đây là một lí do để thuyết phục ông ta.Lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Thân hình cao lớn uy mãnh của Trương Tu Đà từ ngoài phòng đi đến.Trương Lượng cuống quít đứng lên hành lễ:- Tham kiến tướng quân!- Mời ngồi!Giọng điệu Trương Tu Đà rất lạnh nhạt.

Ông ta không khéo để che dấu những tình cảm của bản thân.

Ông ta tức giận với Dương Nguyên Khánh nên cũng không thể có thái độ hòa nhã với Trương Lương được.Chẳng đợi Trương Lượng mở miệng, Trương Tu Đà khoát tay chặn lại nói:- Nếu là khuyên ta đi Phong Châu, ta đây chỉ có ba chữ trả lời, 'Không bao giờ!'Trương Lượng khẽ cười một tiếng, nói:- Tướng quân, cần gì phải ngoan cố như vậy, sao lại không chịu thay đổi chứ?

Tổng quản niệm tình thầy trò, đã ba lượt đến mời tướng quân, đủ thấy hắn thành ý.

Lúc gần đi, tổng quản nói với ta, một sư phụ của hắn đã bị đương kim Hoàng đế hại chết.

Hắn không muốn người sư phụ kia cũng chết ở trong tay Hoàng đế.Dương Nguyên Khánh quan tâm khiến sắc mặt Trương Tu Đà hơi khá hơn một chút, nhưng y vẫn lắc đầu như cũ:- Ngư Câu La không phải do Thánh Thượng hại chết.

Ông ta không thể tiêu diệt được thổ phỉ, bị Thánh Thượng miễn chức, nửa đường bị vết thương mũi tên ra mà chết.

Điều này rất bình thường, không cố gắng hết sức để làm việc cho nên bị phạt.

Ta không biết Hoàng thượng không đúng ở chỗ nào.- Nhưng Thánh Thượng không xem xét lí do ra sao đã cắt chức tướng quân, nhàn rỗi suốt hai năm nay.

Điều này chẳng phải là quá bất công với tướng quân ư?- Ngươi đã sai rồi!Trương Tu Đà phản bác nói:- Thánh Thượng không đối xửa bất công với ta.

Ngược lại, đây chính là sự khoan dung của Thánh Thượng.

Học trò tự ý nắm binh quyền, thử hỏi ai còn giám dùng sư phụ hắn?

Chẳng qua là Thánh Thượng không để cho ta nhậm chức quan, nhưng vẫn giữ lại chức Tán quan và tước vị của ta.

Nếu là người khác thì đã đem ta đi chém lâu rồi.

Điều này chẳng lẽ lại không phải là lòng khoan dung của Thánh Thượng sao?

Thậm chí, người giám sát ta cũng không có.

Ta đi đâu cũng được.

Ta cảm thấy như thế là Thánh Thượng đã ưu ái cho ta lắm rồi.- Nhưng … quí phủ của tướng quân quá bần hàn.

Nếu như tướng quân chịu đi Phong Châu thì chẳng lẽ quyền thế, địa vị, vinh hoa phú quí lại thiếu sao?Trương Tu Đà giận tím mặt, đùng đùng đứng dậy, căm tức nói với Trương Lượng:- Ta không chào đón ngươi, ngươi đi đi!Trương Lượng ngượng chín mặt, lúng túng không biết làm sao.

Trương Tu Đà hừ một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài.

Đi tới cửa, ông ta dừng lại, lạnh lùng nói:- Ngươi quay về nói với Dương Nguyên Khánh, phụ thân hắn tạo phản, hắn bức bí quá mà tự lập, ta không trách hắn.

Nhưng ta cũng sẽ không giúp hắn.

Mà nếu như hắn dám phản nghịch lại nhà Tùy, thì ta, Trương Tu Đà này sẽ tự tay lấy đầu hắn.

Sau đó, ta sẽ hướng về Đại Tùy, tự kết liễu mình để tạ tội, giữ sự trong sạch của Trương Tu Đà.Nói xong, Trương Tu Đà cũng không quay đầu lại, bước đi một mạch.

Một lúc lâu sau, Trương Lượng cười khan một tiếng .

Khó trách lúc gần đi, tổng quản nói cứ làm hết sức là được.Trương Tu Đà thật là...Ài!Trương Tu Đà trở lại phòng, trong lòng vẫn chưa nguôi tức giận.

Vừa rồi y quên không hỏi, kẻ muốn dùng tiền tài địa vị để mê hoặc y là ý của Dương Nguyên Khánh hay chính là ý của tay văn sỹ có cái mặt đen sì kia.

Nếu đó là ý của Dương Nguyên Khánh thì quả là y có mắt như mù, đã dạy giỗ một kẻ ti tiện như vậy.Nhưng khi Trương Tu Đà dần bình tĩnh trở lại, y thấy rằng đây không phải là ý của Dương Nguyên Khánh.

Người ta nói “Từ lúc nhỏ đã biết được lúc già”.

Lúc nhỏ, Dương Nguyên Khánh là người có tính kỉ luật tự giác và cực kì thanh cao.

Hắn đâu phải là kẻ thấp hèn như vậy.

Ít nhất, hắn cũng biết, tiền tài địa vị không thể lay động được mình.

Còn nếu quả như hắn có ý này, thì lần đầu tiên hắn nên đề xuất luôn rồi.Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Trương Tu Đà thấy dễ chịu hơn một chút.Lúc này, bên ngoài lại có tiếng của vợ y:- Lão gia, mau ra đây đi!

Trong cung có người tới.Trương Tu Đà nhất thời kinh ngạc:- Người đó đang ở nơi nào?- Đang ở trong sân, là hai hoạn quan.Trương Tu Đà đi như chạy, tưởng chừng chỉ một bước là tới sân rồi.

Y lờ mờ đoán ra Tề quận có việc.

Vài ngày trước, y đã dâng tấu chương cho Thánh Thượng.

Nhất định là Thánh Thượng thấy được, mới cho hoạn quan đến tìm.

Trong lòng Trương Tu Đà vô cùng hồi hộp và hi vọng tràn trề.Đứng trong sân là hai gã hoạn quan với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ.

Trên tường nhà loang lổ, lại không trát vữa.

Mái hiên thì đã bị vỡ.

Ngôi nhà này ắt hẳn chẳng tu sửa gì.

Một cây gỗ mục nát dài dài làm dầm xà.

Điều này thuyết minh trong nhà của Trương Tu Đà không có tiền, đương nhiên cũng không có lợi lộc gì cho bọn hắn.Sự nghèo khó của nhà Trương Tu Đà làm cho bọn hắn cực kì khó chịu.

Lúc này, Trương Tu Đà chạy lên phía trước, chắp tay nói:-Hai vị, đã để các vị đợi lâu.Hai gã hoạn quan nhìn nhau, thấy Trương Tu Đàm chẳng tỏ một chút thái độ gì, không khỏi trong bụng thầm mắng ông ta chẳng biết quan tâm gì cả, đến thánh chỉ cũng chẳng muốn tuyên bố, liền lạnh lùng nói:- Trương tướng quân, Thánh Thượng lệnh cho ngươi vào cung, theo chúng ta đi đi!- Hai vị công công, phiền hai vị chờ ta thay đồ.Trương Tu Đà đang mặc một bộ quần áo quan bào cũ nát.

Đây là bộ áo choàng từ mười mấy năm trước của y.

Hắn vẫn luôn luôn cho rằng, quần áo thường mặc ở nhà thì chỉ một bộ là đủ.Hai gã hoạn quan lại không kiên nhẫn nói:- Thánh Thượng ra lệnh cho ngươi trong vòng nửa canh giờ phải có mặt.

Bây giờ còn một khắc nữa, ngươi muốn Thánh Thượng phải đợi ngươi sao?Một tên hoạn quan khác cười khanh khách:- Qua thời điểm này, Thánh Thượng sẽ không cho gọi ngươi nữa, bản thân ngươi phải hiểu rõ điều này.- Vậy đi thôi!Trương Tu Đà không kịp thay quần áo, liền chạy ra phía ngoài cửa.

Cơ hội lần này, bất kể ra sao, y cũng không thể bỏ qua được.Sau một khắc, Trương Tu Đà đã cưỡi ngựa cấp tốc tới hoàng thành.

Hai gã hoạn quan sớm bị y bỏ lại phía sau, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Trong Ngự thư phòng, sắc mặt Dương Quảng xanh mét ngồi ở trước ngự án, một phần tấu chương bị ném trên mặt đất.

Đây là tấu chương từ quận Tề đưa tới.

Thái thú quận Tề Từ Nguyên Phương xuất kích qua loa, huyện Lịch Thành bị quân Lư Minh Nguyệt tập kích đánh phá, gian dâm đốt nhà giết người, cướp sạch toàn thành.

Dân chúng bị giết hại nhiều không thể đếm hết.

Từ Nguyên Phương gấp gáp quay về bị quân Lư Minh Nguyệt mai phục.

Quân Tùy thảm bại, hai vạn quân Tùy bị đánh tan, thương vong vượt hơn một nửa.

Quận TỠrơi vào tay giặc.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 464 : Lời tiên tri tại kinh thànhMà tất cả những chuyện phát sinh ở quận Tề, đã được miêu tả rõ ràng trong một bản tấu chương khác được đưa tới ba ngày trước.

Đó là tấu chương của Trương Tu Đà.

Ông ta đã dự báo trước kết cục này sẽ xuất hiện.Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ đứng bên cạnh.

Hai người bọn họ đều cúi đầu.

Cơn giận lôi đình của Dương Quảng khiến bọn họ có chút chột dạ.

Lúc trước, chính là hai người bọn họ chủ trương gắng sức hoán đổi Trương Tu Đà.Dương Quảng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Ông ta vừa mới mở miệng tức giận khiển trách, một gã hoạn quan đi vào bẩm báo.- Bệ hạ, Trương Tu Đà tới rồi.- Tuyên ông ta vào!Dương Quảng cố gắng nuốt sự giận dữ trở vào.Một lát, Trương Tu Đà vội vàng đi vào, khom người thi lễ.- Thần Trương Tu Đà tham kiến bệ hạ!- Trương ái khanh miễn lễ!Dương Quảng thở dài.- Trẫm nói cho khanh một tin tức xấu.

Tất cả lo lắng trong tấu chương của khanh đều đã thành sự thật.Trương Tu Đà cả kinh lui về phía sau hai bước.- Bệ hạ, huyện Lịch Thành. . .

Bị tập kích sao?Dương Quảng gật đầu.- Quân giặc đốt nhà giết người cướp của, người chết không thể đếm hết.

Quân Từ Nguyên Phương uay về bị phục kích, chết thê thảm nghiêm trọng.

Tàn quân lui đến quận Lỗ.

Quận Tề đã bị loạn phỉ Lư Minh Nguyệt chiếm đóng.Trương Tu Đà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như muốn ngã quỵ.

Hai người con gái của ông ta đều lấy chồng ở huyện Lịch Thành.

Các nàng còn sống không?Trương Tu Đà cố gắng ổn định thân thể, chậm rãi quỳ xuống.- Bệ hạ, thần nguyện mang quân tới quận Tề, thề giết giặc Lư!Trên mặt Dương Quảng lộ ra vẻ hổ thẹn, nói:- Là trẫm không nên thay khanh.

Trẫm phong khanh làm Thông Thủ quận Tề, cần bao nhiêu binh lực quân lương, trẫm đều phê chuẩn.

Chỉ hy vọng khanh có thể thay trẫm đoạt lại quận Tề.- Thần Trương Tu Đà nguyện chia sẽ nỗi lo với bệ hạ.

Thần không cần người nào.

Thần muốn dẫn đầu tàn quân quận Lỗ, giết bằng được!- Được!

Đoạt lại quận Tề, trẫm đều có phong thưởng.

Người đâu!

Ban thưởng Trương ái khanh một bộ áo bào mới.Trương Tu Đà hổ thẹn nói:- Ở trong nhà thần có quan bào, áo bào cũ này chỉ mặc ở nhà.

Bởi vì thời gian quá khẩn cấp, không kịp thay quần áo, thần thất lễ, mong bệ hạ thứ lỗi.Dương Quảng khẽ cười nói:- Trong lòng Trẫm hiểu, khanh là trung thần thanh liêm, cũng là chỗ dựa cuối cùng của trẫm.

Trẫm chúc khanh vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.Ánh mắt Trương Tu Đà đỏ lên, nước mắt gần như trào ra.

Ông ta chậm rãi quỳ xuống, giọng hơi run rẩy nói:- Trương Tu Đà nguyện vì bệ hạ, máu chảy đầu rơi, để cảm ơn tri ngộ của bệ hạ!- Đi thôi!

Trẫm chờ đợi tin tốt của khanh.Trương Tu Đà dập đầu lạy ba cái, chậm rãi lui ra.

Dương Quảng vẫn nhìn theo bóng dáng Trương Tu Đà đến khi khuất dạng mới cúi đầu thở dài.- Lâu ngày gặp người có tâm, lời ấy không sai.Dương Quảng lại nhìn Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ nói:- Hai năm trước, Trẫm ban tiền vật cho ông ta.

Ông ta dùng toàn bộ để giúp dân bị nạn thiên tai.

Bản thân cam chịu nghèo khó.

Trong nhà chỉ có hai lão bộc, vợ ông ta tự mình ra phố mua đồ ăn, cũng chỉ mua rau xanh, đậu hủ linh tinh, cũng không ăn thịt.

Nếu ông ta thật sự cấu kết với Dương Nguyên Khánh, hai năm trước ông ta đã đi Phong Châu hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.Ngu Thế Cơ e dè nói:- Tất nhiên, Trương Tu Đà đúng là không có suy nghĩ gian dối.

Nhưng một năm bổng lộc của ông ta cũng có hai trăm năm mươi thạch.

Một tháng cũng có hai mươi thạch.

Vì sao lại nghèo khó đến mức này?Dương Quảng liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói:- Bổng lộc của ông ta còn đưa cho những người già cô đơn của tướng sĩ đã bỏ mình.

Ngu ái khanh, khanh và ông ta không phải cùng một loại người.

Khanh không thể hiểu được.Mặt Ngu Thế Cơ đỏ lên, không dám lại hé răng.

Dương Quảng cảm thấy rất mỏi mệt, khoát tay.- Ngu ái khanh lui ra đi!

Vũ Văn ái khanh ở lại.Ngu Thế Cơ chậm rãi cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại có một mình Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật cũng vừa đến không có bao lâu.

Ông ta đến để bẩm báo một chuyện khác.

Nhưng lúc này, ông ta không dám quấy rầy Dương Quảng.Dương Quảng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc lâu, ông ta mới thôi trầm tư suy nghĩ, nhìn Vũ Văn Thuật nói:- Khanh nói tiếp!Lúc này, Vũ Văn Thuật mới lại tiếp tục nói:- Thần điều tra nơi phát ra lời tiên tri, phát hiện lời tiên tri này đến từ vùng Quan Trung.

Hơn nữa người truyền ra đầu tiên không phải đứa trẻ và tên ăn mày, mà là mấy tên đạo sĩ.- Đạo sĩ?Dương Quảng khó hiểu hỏi:- Là đạo sĩ sao?- Hai ngày nay, thần luôn truy xét đạo sĩ.

Nhưng rất kỳ quái, cũng không ai biết bọn họ từ đâu tới đây?

Cũng không biết bọn họ đi về đâu?

Ngay cả binh lính trấn giữ thành cũng chưa từng thấy bọn họ.

Bọn họ giống như tan biến vào hư không.“Chọn Lý thị, có thiên hạ, Dương thị diệt, Lý thị hưng”.

Sau khi lời tiên tri này lan truyền trong kinh thành, Dương Quảng cực kỳ coi trọng.

Ông ta mật lệnh cho Vũ Văn Thuật nghiêm túc tra xét nơi xuất phát ra lời tiên tri này.

Lúc này, ông ta nghe nói lời tiên tri đến từ Quan Trung, là do đạo sĩ truyền ra, ông ta cau mày, lắc đầu, nhìn Vũ Văn Thuật nói:- Ngươi tiếp tục điều tra.

Nhất định phải điều tra được, cuối cùng là ai đã rải lời tiên tri này.

Trẫm nhất định phải biết.- Thần tuân chỉ!Chờ Vũ Văn Thuật lui ra, Dương Quảng phá lệ, ra lệnh.- Trẫm phải khởi giá hồi cung!Bồng Lai Các ở Hội Thông Uyển, là nơi Dương Quảng hội tiên tu đạo, dùng sức người xây dựng cải tạo một đảo nhỏ có hào nước vây quanh.

Trên đó có xây núi giả, cao hơn mười trượng, tựa như núi lớn thật, cây cối khắp nơi đều tươi tốt, đủ các loại hoa cỏ kỳ lạ.

Ở giữa xây dựng hơn mười đình đài lầu các, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, thường có tiên hạc bay xuống, giống hệt nơi thần tiên.Ở trong Bồng Lai Các có hơn mười phương sĩ, đều là người tu hành.

Ban ngày bọn họ suy nghĩ luyện đan, ban đêm xem hiện tượng thiên văn, thông hiểu huyền cơ vũ trụ, tìm hiểu thuật thăng tiên.

Bình thường, họ ngăn cách với bên ngoài, không dễ dàng có thể nhìn thấy bọn họ.Lúc này, Dương Quảng đi thuyền đi tới Bồng Lai Các, tắm rửa thay quần áo, ngồi trong chủ các, kiên nhẫn chờ đợi phương sĩ đến.

Một lát, một tiếng kẻng vang lên, một phương sĩ tóc bạc da dẻ hồng hào đi đến.

Toàn thân mặc đạo bào bát quái, tóc tai bù xù, đi chân trần.

Người này gọi là An Già Đà, vốn tu hành ở núi Chung Nam, được Chương Cừu Thái Dực giới thiệu với Dương Quảng, nói ông ta tu hành ở núi Chung Nam, không biết bao nhiêu năm tháng, cực giỏi quan sát đánh giá hiện tượng thiên văn, có thể nhìn rõ huyền cơ trăm năm sau.An Già Đà đi đến trước mặt Dương Quảng chắp tay thi lễ.- Tham kiến bệ hạ!Dương Quảng hơi hơi cúi người.- Tiên sinh mời ngồi, lại quấy rầy việc tu hành của tiên sinh, chỉ vì trẫm cảm thấy vô cùng bất an.Ba ngày trước, Dương Quảng đã qua một lần, mong An Già Đà xác nhận lời tiên tri.

Hôm nay ông ta muốn biết kết quả.Chờ An Già Đà ngồi xuống, Dương Quảng nóng vội không chờ được liền hỏi:- Lời tiên tri có thể thật sao?An Già Đà gật đầu.- Tử vi ảm đạm, phía tây có ngôi sao khác thường đột nhập, ứng với lời tiên tri.

Thần lại dùng ba quẻ để tính lời tiên tri, đều thể hiện sự nguy hiểm.

Quẻ hướng về chỉ tây, lại kết hợp với hiện tượng thiên văn, có lẽ là người họ Lý.

Thánh Thượng phải lưu ý nhiều hơn.Ánh mắt Dương Quảng lóe ra ánh mắt hung tợn.

Người họ Lý này là ai?Đương nhiên lời tiên tri sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện.

Luôn phải có người truyền ra.

Chỉ có Dương Quảng nằm mơ cũng không tưởng tượng được người truyền ra lời tiên tri này là ai.Xe ngựa Vũ Văn Thuật dừng ở trước cửa phủ.

Ông ta phân phó một tiếng.- Bất luận kẻ nào đến thăm, đều nói ta không có nhà.Ông ta bước nhanh tới thư phòng của mình.

Một người tỳ thiếp thay áo bào ngoài cho ông ta.

Ông ta ngồi xuống, nhân tiện nói:- Bảo Đại công tử tới gặp ta!Một lát, Vũ Văn Hóa Cập vội vàng tới.

Đầu năm, Vũ Văn Hóa Cập đã ra làm quan, đảm nhiệm Hữu đồn vệ Tướng quân.

Người con trai thứ ba là Vũ Văn Trí Dã nhậm chức Tương Tác Thiếu Giam.

Ban đầu, Vũ Văn Thuật có ý bảo Vũ Văn Hóa Cập làm Phiên Trấn một phương, tốt nhất có thể trở thành Tổng quản U Châu.Chỉ có điều khi anh trai Vũ Văn Sách chết, Vũ Văn Thuật không dám mạo hiểm, đổi lại, để con trai tới nhậm chức quân chức.

Như vậy ông ta cũng có cơ hội giống Dương Nghĩa Thần cầm hơn trăm ngàn quân tinh nhuệ.

Dương Nghĩa Thần là thành thành thật thật từ bỏ quân quyền.

Nhưng một khi Vũ Văn Hóa Cập nắm giữ quân quyền, anh ta không muốn buông ra.- Con tham kiến phụ thân!- Ta hỏi con, người con phái đi rải lời tiên tri, xử lý thế nào rồi?- Hồi bẩm phụ thân, ba gã đạo sĩ đi rải lời tiên tri, con đã cho binh sĩ xử quyết.

Ngay cả binh sĩ đi xử quyết, con cũng đã giết.

Còn lại đều là tâm phúc, không có bất kỳ sơ hở gì.Vũ Văn Thuật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng đối với cách xử lý của con trai.

Quả thật lời tiên tri lần này là do Vũ Văn Thuật rải.

Người ông ta đối phó cũng là Lý Hồn.

Món nợ Lý Hồn chưa trả, còn nhiều lần sỉ nhục ông ta.

Thù này không báo, Vũ Văn Thuật tuyệt đối không bỏ qua.

Ông ta lệnh cho con trai là Vũ Văn Hóa Cập âm thầm rải lời tiên tri này.Nhưng Vũ Văn Thuật cũng thật không ngờ, lời tiên tri này lại khiến cho Dương Quảng coi trọng cực độ.

Theo thái độ Dương Quảng hôm nay, có thể nhìn ra được mức độ coi trọng của ông ta.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 465 : Đối phó khẩn cấpVũ Văn Thuật cũng biết, ngoài mặt, Dương Quảng không thèm để ý tới loạn phỉ tạo phản ở các nơi, nhưng trong lòng ông ta lại bắt đầu sợ hãi.

Hơn nữa, từ năm trước tới nay, phần lớn cường hào tạo phản ở các nơi, bắt đầu công thành giết quan.

Điều này khiến Dương Quảng ý thức được nguy cơ đối với xã tắc.

Cho nên ông ta mới càng sợ hãi lời tiên tri này.Lúc này, Vũ Văn Hóa Cập lại e dè nói:- Phụ thân, hôm nay con lại nghe được một việc.

Có lẽ vẫn còn có thể lợi dụng lời tiên tri.- Chuyện gì, con cứ việc nói thẳng, không cần đánh đố ở trước mặt ta.Vũ Văn Thuật có chút không hài lòng nói.- Dạ!

Hôm nay con nghe nói mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý.

Liệu có thể dẫn lời tiên tri hướng đến hắn hay không?Một câu này đã nhắc nhở Vũ Văn Thuật.

Mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý.

Chuyện này ông ta có biết.

Không ngờ ông ta đã quên mất chuyện này.

Vũ Văn Thuật hung hăng vỗ vào đầu mình, trong lòng ảo não, sớm biết vậy, hôm nay có thể nhắc nhở Dương Quảng.Nhưng Vũ Văn Thuật nhớ lại, nếu nhắc nhở Dương Quảng, vậy mục tiêu của Dương Quảng sẽ ngắm tới Dương Nguyên Khánh.

Như vậy Lý Hồn sẽ bị ông ta chểnh mảng.

Điều này là không thể được.

Trước hết phải giết chết Lý Hồn.

Sau đó sẽ dẫn mục tiêu hướng về Dương Nguyên Khánh.- Chuyện này ta đã biết.

Con không được nói với bất kỳ ai.

Thời cơ chín muồi, chúng ta lại quay sang đối phó với Dương Nguyên Khánh.- Phụ thân yên tâm, con sẽ không nói với bất kỳ ai.Vũ Văn Thuật nhìn con trai Vũ Văn Hóa Cập xem ra có vẻ hài lòng, cười nói:- Ta tính cho con mang quân đi tiêu diệt phỉ, tăng kinh nghiệm lý lịch cho con.

Ý của con thế nào?Vũ Văn Hóa Cập có chút sợ hãi.- Chỉ sợ kinh nghiệm cầm quân của con không đủ, ngược lại còn bại dưới tay quân giặc.Vũ Văn Thuật mỉm cười.- Ta biết, ta đã bảo thủ hạ của ta là đại tướng Bùi Nhân Cơ làm phó tướng cho con, trợ giúp con tiêu diệt phỉ.

Có ông ta ở bên cạnh, việc tiêu diệt phỉ của con hẳn sẽ không có vấn đề.

Hơn nữa, ta sẽ chỉ để con đối phó một vài tiểu phỉ, sẽ không để con đi những nơi như trại Ngõa Cương.Vũ Văn Hóa Cập lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:- Phụ thân, con trai của Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm, là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh.

Điều này sợ không ổn!Vũ Văn Thuật ha hả mỉm cười.- Con yên tâm, Dương Nguyên Khánh không phản Tùy.

Bùi gia cũng không tạo phản.

Bùi Nhân Cơ sẽ không có suy nghĩ gian dối gì!Xe ngựa của Độc Cô Lương chậm rãi dừng lại trước phủ của Độc Cô Chấn.

Độc Cô Lương xuống xe ngựa, quản gia tiến lên hành lễ.- Trưởng lão gia đến!- Ừ!Độc Cô Lương có tâm sự.

Anh ta thuận miệng đáp một tiếng, đi thẳng vào trong phủ.

Anh ta vẫn đến thư phòng trước.

Ở cửa, một gã thư đồng lập tức cao giọng nói:- Trưởng lão gia đến!- Mời anh ta vào!Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Độc Cô Chấn.Độc Cô Lương bước nhanh vào thư phòng.

Trong phòng, Độc Cô Chấn đang ngồi dưới ngọn đèn viết thư.

Thấy anh ta tiến vào, Độc Cô Chấn buông bút nói:- Ngồi xuống đi!Độc Cô Lương ngồi xuống liền hỏi:- Bát thúc tìm cháu, chẳng lẽ vì lời tiên tri gần đây được truyền trong kinh thành?Độc Cô Chấn gật đầu.- Sự tình nghiêm trọng hơn so với ngươi tưởng tượng.Trong lòng Độc Cô Lương có chút bất an.

Chẳng lẽ chuyện anh ta lo lắng đã xảy ra?Anh ta hỏi:- Chẳng lẽ lời tiên tri được xác nhận rồi sao?Độc Cô Chấn lấy ra một tờ giấy, thở dài nói:- Đây là tờ giấy do Lý Trung Lương vừa mới phái người đưa tới.

Thánh Thượng tìm phương sĩ An Già Đà.

Chỉ sợ An Già Đà đã xác nhận lời tiên tri này.

Ông ta nói Thánh Thượng từ Bồng Lai Các trở về, ánh mắt hung ác đáng sợ.Bản thân lời tiên tri cũng không đáng sợ.

Đáng sợ chính là bị ngự dụng phương sĩ xác nhận.

Chuyện đó liền trở thành nghiêm trọng, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến án máu.

Độc Cô Lương lo lắng chính là Lý Uyên sẽ gặp chuyện không may.

Không chỉ có tâm huyết của bọn họ sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, còn có thể sẽ liên lụy đến Độc Cô gia.- Bát thúc, hiện tại chúng ta nên đối phó như thế nào?Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi vài bước.- Trong triều, quý tộc họ Lý chỉ có Lý Hồn, Lý Mẫn và Lý Uyên, một vài quan viên trong tầng lớp phía dưới thì không cần suy xét đến.

Trong ba người này, nếu luận về địa vị cao, là Lý Hồn và Lý Mẫn.

Nhưng nếu nói về nắm thực quyền, đó là Lý Uyên.

Rất có thể Lý Uyên là người đầu tiên bị đối phó.

Chúng ta phải mau chóng giúp Lý Uyên thoát nạn.- Nhưng không có lý do gì, Thánh Thượng cũng không thể dễ dàng động thủ!Độc Cô Chấn cười khổ một tiếng.- Muốn tìm lý do còn không phải quá dễ dàng sao?

Sau cuộc chiến Triều Tiên và cuộc tạo phản của Nguyên gia, quý tộc Quan Lũng đã bị đánh áp gần hết, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc ông ta chủ trì.

Nếu ông ta muốn giết Lý Uyên, tùy tiện tìm một cớ.

Giống như ông ta đối phó với Trương Cẩn, điều Lý Uyên vào kinh, sau đó phái người đi Thái Nguyên điều tra y, không vấn đề đều vu oan cho ra vấn đề.Độc Cô Lương lo lắng hỏi:- Nhưng giúp ông ấy thoát nạn, thì phải bắt tay từ đâu?Độc Cô Chấn trầm tư một lát.- Ta nghĩ từ Vũ Văn Thuật và Tiêu Hậu.

Đồng thời bắt tay vào làm theo hai con đường này.- Vẫn bảo Lý Thần Thông ra mặt sao?Độc Cô Chấn gật đầu.- Để anh ta ra mặt là thích hợp nhất, chiêu số do chúng ta tìm.

Anh ta chỉ cần để ý tới việc tặng lễ.- Không biết bên Tiêu hoàng hậu có chiêu số gì?Độc Cô Chấn cười cười.- Ta biết Hoài Ân và Tiêu Vũ con trai Tiêu Tĩnh Nghĩa có quan hệ vô cùng tốt, mà Tiêu Tĩnh Nghĩa lại được Tiêu Hoàng hậu cực kỳ sủng ái.

Để cho Hoài Ân đến giật dây.Độc Cô Lương trầm tư một lát, nói:- Cháu lo lắng ngay cả Tiêu Hoàng hậu cũng không có cách gì loại trừ được sự nghi ngờ của Thánh Thượng.Độc Cô Chấn mỉm cười.- Cái này ta biết.

Quan trọng là chúng ta có thể tranh thủ thời gian.

Hiện tại thiên hạ tạo phản càng diễn càng mãnh liệt.

Lạc Dương là trung tâm của Trung Nguyên.

Bốn phía đều là địch, đã không an toàn.

Ta đoán chậm nhất là sang năm, ông ta không thể tiếp tục nán lại ở Lạc Dương.

Rất có thể sẽ dời đô, mà dời đô.

Tất nhiên ông ta sẽ dời đi Giang Đô.

Khi đó, chính là cơ hội của chúng ta.- Bát thúc, vì sao không phải dời đô quay về Trường An?- Hừ!

Ông ta đã xem phía nam là nền móng của ông ta.

Ông ta xây dựng Giang Đô nhiều năm, chính vì có một ngày dời đô xuống phía nam.

Trường An là ổ của quý tộc Quan Lũng.

Sao ông ta dám trở về?

Chỉ cần ông ta dời đô đi Giang Đô, vậy Lý Uyên sẽ noi theo Dương Nguyên Khánh, ôm Tùy mà tự lập.

Cho dù ông ta muốn giết cũng không có cơ hội.

Cho nên hiện tại chúng ta phải trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian.Nói đến đây, Độc Cô Chấn lại cười u ám nói:- Ngoại trừ Lý Hồn và Lý Mẫn ra, thật ra còn có Dương Nguyên Khánh.

Mẹ Dương Nguyên Khánh không phải họ Lý sao?

Lấy cớ này đối phó với Dương Nguyên Khánh, còn sợ Vũ Văn Thuật không ra sức sao?- Bát thúc quả nhiên cao minh!. . . .Ban đêm, xe ngựa của Trương Lượng tiến vào phường Đồng Đà phía bắc bờ Lạc Thủy.

Nơi này là nơi tập trung thợ thủ công trong kinh thành.

Lần này Trương Lượng vào kinh, ngoại trừ khuyên bảo Trương Tu Đà ra, anh ta còn nhận một nhiệm vụ.

Đó là chiêu mộ một đám thợ rèn đao quay về Phong Châu.

Đại bộ phận thợ thủ công quân khí tốt nhất trong thiên hạ đều ở bên trong kinh thành.

Chừng hơn mười ngàn người, phân chia trong Tương Tác Giám, Quân Khí Giám và Thiếu Phủ Tự.

Phần lớn những thợ thủ công này có hộ tịch là thợ thủ công, nhiều thế hệ làm thợ thủ công, không ai có sự tự do cá nhân.

Mỗi ngày đều phải bắt đầu làm việc từ lúc sáng sớm, rất khó đưa bọn họ đi được.Nhưng nếu người con trai tới làm thay, người cha có thể từ chức, ở nhà dưỡng lão.

Chủ ý của Phong Châu chính là nhằm vào những thợ thủ công già này.

Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, tài nghệ cao siêu.

Nếu bọn họ đi Phong Châu, nhất định có thể tăng cao chất lượng quân khí của Phong Châu.Từ một năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ra lệnh cho Trương Thắng.

Trương Thắng đã chiêu mộ năm trăm thợ thủ công giỏi, lần lượt đưa bọn họ về Phong Châu.

Mà lúc nà Trương Lượng đến là có ý đồ khác.Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà nhỏ khoảng một mẫu.

Trong có bảy, tám gian phòng ở, tường thấp vây quanh một khoảng sân nhỏ.

Đây là một ngôi nhà điển hình của một hộ gia đình nghèo.- Trương Sứ quân, chính là nơi này.Người đưa Trương Lượng tới tên là Triệu Diệc Thanh, là trợ thủ của Trương Thắng, khôn khéo tài giỏi.

Việc chiêu mộ thợ quân khí là do anh ta phụ trách.

Anh ta vô cùng quen thuộc với thợ thủ công và với Quân Khí Giám ở vùng này.Trương Lượng xuống xe ngựa.

Triệu Diệc Thanh tiến lên gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra.

Một gã thiếu niên nhìn ra vẻ mặt thăm dò.- Các người tìm ai?- Phụ thân ngươi có ở nhà không?Triệu Diệc Thanh cười tủm tỉm hỏi.- Nhị Lang, là ai vậy?Trong sân truyền đến giọng nói của một người trung niên.- Không biết, có thư sinh, nói tìm phụ thân.- Ta đến đây, ngươi đi đi!Tiếng bước chân vang lên.

Cửa mở ra, là một người trung niên, khoảng ba mươi lăm, ba sáu tuổi.

Dáng người trung bình.

Bộ dạng vô cùng khỏe mạnh.

Vẻ mặt thật thà chất phác.- Ngươi là. . . .Anh ta thấy Triệu Diệc Thanh nhìn có chút quen mắt, nhưng ngay lập tức không nhớ nổi, Triệu Diệc Thanh khẽ cười nói:- Vương đại ca đã quên ta rồi sao?

Năm trước ta đã tới gặp huynh.- Ngươi là Triệu tiên sinh!Cuối cùng, người đàn ông cũng nhớ ra.

Tháng mười năm trước, vị Triệu tiên sinh này đã tìm tới gặp mình ba lần, đưa ra mức lương cao chiêu mộ mình đi Phong Châu.

Nhưng bởi vì phụ thân vừa qua đời, anh ta không đi được.Anh ta lập tức nhiệt tình hơn.- Tiên sinh mời vào!Triệu Diệc Thanh gật đầu, nháy mắt với Trương Lượng.

Hai người đi vào sân.

Triệu Diệc Thanh khẽ nói:- Người này tên là Vương Trọng Sinh, được xưng là thợ thủ công đệ nhất đao trong Quân Khí Giám.

Anh ta có thể tạo ra đao như tiên sinh muốn.Trương Lượng cười cười, đi vào phòng.

Dụng cụ gia đình trong phòng đơn sơ.

Ngọn đèn lờ mờ.

Tuy rằng những thợ thủ công có tài nghệ cao siêu, nhưng thu nhập cũng rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự no ấm của người trong nhà.Hai người ngồi xuống.

Vương Trọng Sinh rót cho bọn họ một chén nước.

Có thể thấy được anh ta có chút kích động.

Vương Trọng Sinh thuộc loại người nhát gan.

Năm trước, khi Triệu Diệc Thanh mời đi Phong Châu, anh ta sợ hãi gặp chuyện không may, không dám đáp ứng, lấy cớ phụ thân qua đời để từ chối.

Năm nay, anh ta nghe được một vài tin tức, những người bạn đi Phong Châu có thu nhập cao hơn ở đây gấp mười lần.

Nhà ở rộng rãi, áo cơm sung túc.

Quan trọng hơn là, có thể chuyển làm dân tịch, vứt bỏ thân phận thợ thủ công.

Vương Trọng Sinh vẫn hối hận với quyết định của mình lúc trước.Triệu Diệc Thanh cười nói:- Nếu hiện tại có cơ hội có thể đi Phong Châu, Vương đại ca có đồng ý đi không?Vương Trọng Sinh xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười nói:- Có thể tăng thêm thu nhập, cải thiện cuộc sống người nhà, ai lại không muốn đi chứ?Triệu Diệc Thanh gật đầu, giới thiệu Trương Lượng với anh ta.- Vị này chính là Trương tiên sinh t렐hong Châu tới.

Ông ấy muốn hỏi huynh một vài việc trước.Trương Lượng lấy từ trong người ra một phần bản vẽ, mở ra đặt lên bàn, hỏi:- Ngươi có thể rèn được loại đao này không?Vương Trọng Sinh cầm ngọn đèn tiến lại gần, nhìn kỹ, mỉm cười.- Đây là phách nhẫn, dài một trượng ba thước, nặng hai lăm cân, hai lưỡi dao đều sắc bén, có thể chém, có thể đâm, trừ phi là người cao lớn có sức mạnh, người bình thường không thể sử dụng, nên không được dùng nhiều lắm.

Tuy nhiên ta có thể chế tạo ra được.Phách nhẫn cũng chính là mạch đao, đã xuất hiện từ thời Nam Bắc triều.

Nhưng bởi vì công nghệ rèn còn hạn chế, mạch đao lúc này vô cùng nặng, khua lên rất vất vả, cho nên cũng không được hoan nghênh.

Nhưng hơn mười năm sau, theo sự phát triển của kỹ thuật rèn, mạch đao trở nên nhẹ hơn, mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi.Bởi vì không được phổ biến rộng rãi, nên thợ thủ công chế tạo ra mạch đao cũng không nhiều.

Vương Trọng Sinh là một trong số đó.Trương Lượng mừng rỡ, liền cười nói:- Lần này Vương đại ca nhất định phải theo chúng ta đi Phong Châu.

Chúng ta sẽ hậu đãi với huynh.Vương Trọng Sinh kích động đứng lên.- Ta và người nhà có thể đi bất kỳ lúc nào.Trương Lượng gật đầu, nhưng mục đích của anh ta hôm nay cũng không chỉ là muốn mời Vương Trọng Sinh đi.

Anh ta còn có ý đồ khác.

Mấy tháng trước, một gã thợ thủ công đã tiết lộ một tin tức.

Năm năm trước, lúc ấy Vương Trọng Sinh đảm nhiệm thợ thủ công rèn đao, dẫn đầu hơn một trăm thợ thủ công chế tạo đao nổi danh tạo ra hơn một nghìn mạch đao.

Nhưng bọn họ còn chưa hoàn thành, đã bị lệnh cưỡng chế đình công, để toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến tranh Triều Tiên.

Số lượng lớn mạch đao trở thành bán thành phẩm, dựa theo quy định của Quân Khí Giám, bán thành phẩm không cần đăng ký trong danh sách.

Dương Nguyên Khánh yêu cầu Trương Lượng vào kinh, tìm cách giành được số lượng lớn mạch đao bán thành phẩm này.Trương Lượng trầm ngâm một chút liền hỏi:- Năm năm trước, các huynh từng tạo ra một lượng lớn phách nhẫn, nhưng chưa hoàn thành.

Chuyện này huynh còn nhớ rõ không?Vương Trọng Sinh trầm tư một lát, chợt nhớ ra.- Có!

Số lượng lớn phách nhẫn này bây giờ vẫn còn.

Hai ngày trước, chủ sự còn ngại đống phách nhẫn kia chiếm diện tích, nói muốn dọn dẹp chúng.Tinh thần Trương Lượng rung lên, vội vàng hỏi:- Dọn dẹp thế nào?- Thường là nấu lại giao cho kho.

Nhưng trên thực tế, những thứ như vậy cũng sẽ không được nấu lại.

Một khi nấu lại, sẽ trả lại cho kho thép thô.

Dù sao đã qua năm năm, cũng không có sổ sách để tra xét.

Bình thường, bên quan lại sẽ bắt bọn họ lén bán chúng cho cửa hàng thép thô, đứng giữa kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng.Vương Trọng Sinh hiểu Trương Lượng xấu hổ, cười nói:- Nếu Trương tiên sinh muốn mua, ta có thể thay ngươi liên hệ với chủ sự.

Nhiều nhất là ba ngày, bọn họ sẽ có biện pháp vận chuyển đống phách nhẫn này đi.- Huynh nói với chủ sự, ta đồng ý mua với giá cao!. . .Ba ngày sau, ở chợ Phong Đô trong một kho hàng sắt, Trương Lượng thấy số lượng lớn mạch nhẫn bán thành phẩm này.

Cái gọi là bán thành phẩm, trên thực tế đã thành hình, chỉ có điều chưa mở lưỡi cuối cùng.

Trương Lượng nhặt lên một thanh mạch đao, dài chừng một trượng bốn thước, nặng trịch, ít nhất phải nặng hơn hai lăm cân.

Anh ta là thư sinh, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên, nhưng không thể múa được.Phan Chủ sự của Quân Khí Giám đứng bên cạnh cười nói:- Tổng cộng có một ngàn hai trăm cái, đều được chế tạo từ sắ nguyên chất loại tốt nhất.

Dựa theo giá sắt thô, một cái mười xâu tiền.

Ngươi nói ra giá hai mươi xâu tiền.

Như vậy chính là hai mươi bốn ngàn xâu tiền.

Nhưng chúng ta không cần tiền, phải đổi thành bạc.

Vậy là hai ngàn lượng bạc, hoặc là một ngàn hai lượng vàng, có thể chứ?Trương Lượng quay đầu lại thoáng nhìn về phía Khang Ba Tư.

Khang Ba Tư cầm một hòm gỗ nặng đặt ở trước mặt Phan chủ sự.- Đây là một ngàn hai lượng vàng, quan kim của Thiếu Phủ Tự.

Hai mươi lăm lượng một hòm.

Tổng cộng bốn mươi hòm.Phan chủ sự mở hòm gỗ ra, ánh sáng vàng tươi của vàng chiếu vào trong mắt gã.

Gã không khỏi nổi lòng tham, nhanh chóng đếm lại số vàng một lần, sau đó cười chắp tay với bọn họ.- Chúng ta xong thủ tục nhé!Gã và hai gã quan viên khác nâng hòm lên một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa chạy nhanh rời đi.Khang Ba Tư tiến đến nhặt một thanh mạch đao lên, múa may hai cái, nhướng mày nói:- Loại đao này có ích lợi gì?- Dương tổng quản nói, tương lai loại đao này chính là lợi khí đối phó người Đột Quyết!Trên vùng thôn quê rộng lớn, hơn mười con chim ưng đang bay lượn trên không trung, phát ra những tiếng kêu lớn thanh thúy.

Xa xa là núi Đại Cân sừng sững, hình dáng dãy núi tối đen giống hệt một con rồng lớn vắt ngang trên thảo nguyên.

Chân núi là rừng rậm tươi tốt.

Rừng rậm hẹp, kéo dài ngàn dặm.Nơi này là thảo nguyên nằm phía bắc quận Du Lâm.

Đi hơn mười dặm về hướng đông chính là quận Định Tương.

Nơi này vẫn là lãnh thổ của Đại Tùy.

Nhưng trên thực tế, ở vùng này hầu như đều là người dân Đột Quyết sinh sống bằng chăn nuôi.

Năm đó, Vương triều nhà Tùy từng sắp xếp cho bộ lạc Khải Dân gặp rủi ro ở đây.

Sau đó bộ lạc Khải Dân dần dần hùng mạnh tiến về phía bắc, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người Đột Quyết ở lại vùng này chăn nuôi để sinh sống.Trên thảo nguyên rộng lớn có một lều mái vòm của người Đột Quyết.

Lúc này, một đội kỵ binh từ phía xa chạy vội tới, ước hai trăm hơn người, mỗi người dắt hai con ngựa, thế như sấm đánh.

Trước lều, một người phụ nữ Đột Quyết cuống quít kéo con vào trong lều.

Mấy người đàn ông Đột Quyết trông rất khỏe mạnh từ trong lều bước ra.Bọn họ cũng không hề hoảng sợ.

Đội tuần tra quân Tùy thường xuyên đi qua lều bọn họ.

Bọn họ gặp nhiều cũng thành quen.- Là kỵ binh tuần tra Phong Châu.Một người đàn ông Đột Quyết sau khi chăm chú nhìn một lúc lâu nói:- Ta nhìn thấy cờ Xích Ưng của bọn họ.Năm trước, từ sau khi năm thành trì lần lượt chấp nhận thân thiện giao hảo, kỵ binh trinh sát tuần tra quân Tùy đến từ Phong Châu liền thường xuyên xuất hiện trên thảo nguyên này.

Số lần bọn họ xuất hiện càng ngày càng nhiều, đã dần dần thay thế quân biên giới quận Du Lâm lúc đầu.Vừa dứt lời, đội kỵ binh quân Tùy đã chạy nhanh tới.

Trên lá cờ đỏ tung bay có thêu chim ưng màu đen.

Đây là một đội thám báo của quân Tùy.

Bọn họ phụng mệnh tới tìm một đám người Hán.Kỵ binh quân Tùy ghìm cương chiến mã.

Giáo úy dẫn đầu chắp tay, dùng ngôn ngữ Đột Quyết nói:- Các anh cho hỏi thăm một chuyện.

Hai ngày nay có tin tức gì về một đám người Hán lên phía bắc hay không?Mấy người đàn ông Đột Quyết nhìn nhau, đều lắc đầu.- Mấy tháng trước thì có, nhưng gần đây không thấy.Trong đó có một người Đột Quyết nói:- Tướng quân đi về hướng đông tới trấn Nguyên Dương hỏi thử xem.

Có lẽ sẽ có tin tức.

Bình thường người Hán lên phía bắc, đều phải đi qua nơi đó.- Đa tạ!Giáo úy kỵ binh quay đầu lại vung tay lên, dẫn đầu đội kỵ binh gấp rút chạy về hướng đông.Hai năm nay, bởi vì Trung Nguyên liên tục có biến động, hơn nữa Ngụy Đao Nhi của quận Trác tạo phản với thanh thế lớn, phần lớn dân chúng đều trốn tới Đột Quyết tránh né chiến loạn.

Trong số bọn họ có không ít thợ thủ công, khiến kỹ thuật chế tạo vũ khí và kỹ thuật luyện sắt của Đột Quyết trở nên tiến tiến hơn.

Hơn nữa, dân buôn lậu hung hăng ngang ngược, sắt thô và vật tư chiến lược không ngừng cuồn cuộn chảy vào Đột Quyết.Ban đầu, của quân Tùy chiếm ưu thế về cung tiễn tuyệt đối, nay không khác Đột Quyết là mấy.

Chỉ bởi vì Đột Quyết có lượng sắt thô không đủ khiến về mặt khôi giáp đơn giản hơn quân Tùy.

Những trang bị khác cũng không kém quân Tùy.

Hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của người Đột Quyết rất cao, bù lại với số lượng khôi giáp còn thiếu.

Điều đó khiến cho Đột Quyết ngày càng lớn mạnh.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 465 : Đối phó khẩn cấpVũ Văn Thuật cũng biết, ngoài mặt, Dương Quảng không thèm để ý tới loạn phỉ tạo phản ở các nơi, nhưng trong lòng ông ta lại bắt đầu sợ hãi.

Hơn nữa, từ năm trước tới nay, phần lớn cường hào tạo phản ở các nơi, bắt đầu công thành giết quan.

Điều này khiến Dương Quảng ý thức được nguy cơ đối với xã tắc.

Cho nên ông ta mới càng sợ hãi lời tiên tri này.Lúc này, Vũ Văn Hóa Cập lại e dè nói:- Phụ thân, hôm nay con lại nghe được một việc.

Có lẽ vẫn còn có thể lợi dụng lời tiên tri.- Chuyện gì, con cứ việc nói thẳng, không cần đánh đố ở trước mặt ta.Vũ Văn Thuật có chút không hài lòng nói.- Dạ!

Hôm nay con nghe nói mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý.

Liệu có thể dẫn lời tiên tri hướng đến hắn hay không?Một câu này đã nhắc nhở Vũ Văn Thuật.

Mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý.

Chuyện này ông ta có biết.

Không ngờ ông ta đã quên mất chuyện này.

Vũ Văn Thuật hung hăng vỗ vào đầu mình, trong lòng ảo não, sớm biết vậy, hôm nay có thể nhắc nhở Dương Quảng.Nhưng Vũ Văn Thuật nhớ lại, nếu nhắc nhở Dương Quảng, vậy mục tiêu của Dương Quảng sẽ ngắm tới Dương Nguyên Khánh.

Như vậy Lý Hồn sẽ bị ông ta chểnh mảng.

Điều này là không thể được.

Trước hết phải giết chết Lý Hồn.

Sau đó sẽ dẫn mục tiêu hướng về Dương Nguyên Khánh.- Chuyện này ta đã biết.

Con không được nói với bất kỳ ai.

Thời cơ chín muồi, chúng ta lại quay sang đối phó với Dương Nguyên Khánh.- Phụ thân yên tâm, con sẽ không nói với bất kỳ ai.Vũ Văn Thuật nhìn con trai Vũ Văn Hóa Cập xem ra có vẻ hài lòng, cười nói:- Ta tính cho con mang quân đi tiêu diệt phỉ, tăng kinh nghiệm lý lịch cho con.

Ý của con thế nào?Vũ Văn Hóa Cập có chút sợ hãi.- Chỉ sợ kinh nghiệm cầm quân của con không đủ, ngược lại còn bại dưới tay quân giặc.Vũ Văn Thuật mỉm cười.- Ta biết, ta đã bảo thủ hạ của ta là đại tướng Bùi Nhân Cơ làm phó tướng cho con, trợ giúp con tiêu diệt phỉ.

Có ông ta ở bên cạnh, việc tiêu diệt phỉ của con hẳn sẽ không có vấn đề.

Hơn nữa, ta sẽ chỉ để con đối phó một vài tiểu phỉ, sẽ không để con đi những nơi như trại Ngõa Cương.Vũ Văn Hóa Cập lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:- Phụ thân, con trai của Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm, là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh.

Điều này sợ không ổn!Vũ Văn Thuật ha hả mỉm cười.- Con yên tâm, Dương Nguyên Khánh không phản Tùy.

Bùi gia cũng không tạo phản.

Bùi Nhân Cơ sẽ không có suy nghĩ gian dối gì!Xe ngựa của Độc Cô Lương chậm rãi dừng lại trước phủ của Độc Cô Chấn.

Độc Cô Lương xuống xe ngựa, quản gia tiến lên hành lễ.- Trưởng lão gia đến!- Ừ!Độc Cô Lương có tâm sự.

Anh ta thuận miệng đáp một tiếng, đi thẳng vào trong phủ.

Anh ta vẫn đến thư phòng trước.

Ở cửa, một gã thư đồng lập tức cao giọng nói:- Trưởng lão gia đến!- Mời anh ta vào!Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Độc Cô Chấn.Độc Cô Lương bước nhanh vào thư phòng.

Trong phòng, Độc Cô Chấn đang ngồi dưới ngọn đèn viết thư.

Thấy anh ta tiến vào, Độc Cô Chấn buông bút nói:- Ngồi xuống đi!Độc Cô Lương ngồi xuống liền hỏi:- Bát thúc tìm cháu, chẳng lẽ vì lời tiên tri gần đây được truyền trong kinh thành?Độc Cô Chấn gật đầu.- Sự tình nghiêm trọng hơn so với ngươi tưởng tượng.Trong lòng Độc Cô Lương có chút bất an.

Chẳng lẽ chuyện anh ta lo lắng đã xảy ra?Anh ta hỏi:- Chẳng lẽ lời tiên tri được xác nhận rồi sao?Độc Cô Chấn lấy ra một tờ giấy, thở dài nói:- Đây là tờ giấy do Lý Trung Lương vừa mới phái người đưa tới.

Thánh Thượng tìm phương sĩ An Già Đà.

Chỉ sợ An Già Đà đã xác nhận lời tiên tri này.

Ông ta nói Thánh Thượng từ Bồng Lai Các trở về, ánh mắt hung ác đáng sợ.Bản thân lời tiên tri cũng không đáng sợ.

Đáng sợ chính là bị ngự dụng phương sĩ xác nhận.

Chuyện đó liền trở thành nghiêm trọng, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến án máu.

Độc Cô Lương lo lắng chính là Lý Uyên sẽ gặp chuyện không may.

Không chỉ có tâm huyết của bọn họ sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, còn có thể sẽ liên lụy đến Độc Cô gia.- Bát thúc, hiện tại chúng ta nên đối phó như thế nào?Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi vài bước.- Trong triều, quý tộc họ Lý chỉ có Lý Hồn, Lý Mẫn và Lý Uyên, một vài quan viên trong tầng lớp phía dưới thì không cần suy xét đến.

Trong ba người này, nếu luận về địa vị cao, là Lý Hồn và Lý Mẫn.

Nhưng nếu nói về nắm thực quyền, đó là Lý Uyên.

Rất có thể Lý Uyên là người đầu tiên bị đối phó.

Chúng ta phải mau chóng giúp Lý Uyên thoát nạn.- Nhưng không có lý do gì, Thánh Thượng cũng không thể dễ dàng động thủ!Độc Cô Chấn cười khổ một tiếng.- Muốn tìm lý do còn không phải quá dễ dàng sao?

Sau cuộc chiến Triều Tiên và cuộc tạo phản của Nguyên gia, quý tộc Quan Lũng đã bị đánh áp gần hết, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc ông ta chủ trì.

Nếu ông ta muốn giết Lý Uyên, tùy tiện tìm một cớ.

Giống như ông ta đối phó với Trương Cẩn, điều Lý Uyên vào kinh, sau đó phái người đi Thái Nguyên điều tra y, không vấn đề đều vu oan cho ra vấn đề.Độc Cô Lương lo lắng hỏi:- Nhưng giúp ông ấy thoát nạn, thì phải bắt tay từ đâu?Độc Cô Chấn trầm tư một lát.- Ta nghĩ từ Vũ Văn Thuật và Tiêu Hậu.

Đồng thời bắt tay vào làm theo hai con đường này.- Vẫn bảo Lý Thần Thông ra mặt sao?Độc Cô Chấn gật đầu.- Để anh ta ra mặt là thích hợp nhất, chiêu số do chúng ta tìm.

Anh ta chỉ cần để ý tới việc tặng lễ.- Không biết bên Tiêu hoàng hậu có chiêu số gì?Độc Cô Chấn cười cười.- Ta biết Hoài Ân và Tiêu Vũ con trai Tiêu Tĩnh Nghĩa có quan hệ vô cùng tốt, mà Tiêu Tĩnh Nghĩa lại được Tiêu Hoàng hậu cực kỳ sủng ái.

Để cho Hoài Ân đến giật dây.Độc Cô Lương trầm tư một lát, nói:- Cháu lo lắng ngay cả Tiêu Hoàng hậu cũng không có cách gì loại trừ được sự nghi ngờ của Thánh Thượng.Độc Cô Chấn mỉm cười.- Cái này ta biết.

Quan trọng là chúng ta có thể tranh thủ thời gian.

Hiện tại thiên hạ tạo phản càng diễn càng mãnh liệt.

Lạc Dương là trung tâm của Trung Nguyên.

Bốn phía đều là địch, đã không an toàn.

Ta đoán chậm nhất là sang năm, ông ta không thể tiếp tục nán lại ở Lạc Dương.

Rất có thể sẽ dời đô, mà dời đô.

Tất nhiên ông ta sẽ dời đi Giang Đô.

Khi đó, chính là cơ hội của chúng ta.- Bát thúc, vì sao không phải dời đô quay về Trường An?- Hừ!

Ông ta đã xem phía nam là nền móng của ông ta.

Ông ta xây dựng Giang Đô nhiều năm, chính vì có một ngày dời đô xuống phía nam.

Trường An là ổ của quý tộc Quan Lũng.

Sao ông ta dám trở về?

Chỉ cần ông ta dời đô đi Giang Đô, vậy Lý Uyên sẽ noi theo Dương Nguyên Khánh, ôm Tùy mà tự lập.

Cho dù ông ta muốn giết cũng không có cơ hội.

Cho nên hiện tại chúng ta phải trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian.Nói đến đây, Độc Cô Chấn lại cười u ám nói:- Ngoại trừ Lý Hồn và Lý Mẫn ra, thật ra còn có Dương Nguyên Khánh.

Mẹ Dương Nguyên Khánh không phải họ Lý sao?

Lấy cớ này đối phó với Dương Nguyên Khánh, còn sợ Vũ Văn Thuật không ra sức sao?- Bát thúc quả nhiên cao minh!. . . .Ban đêm, xe ngựa của Trương Lượng tiến vào phường Đồng Đà phía bắc bờ Lạc Thủy.

Nơi này là nơi tập trung thợ thủ công trong kinh thành.

Lần này Trương Lượng vào kinh, ngoại trừ khuyên bảo Trương Tu Đà ra, anh ta còn nhận một nhiệm vụ.

Đó là chiêu mộ một đám thợ rèn đao quay về Phong Châu.

Đại bộ phận thợ thủ công quân khí tốt nhất trong thiên hạ đều ở bên trong kinh thành.

Chừng hơn mười ngàn người, phân chia trong Tương Tác Giám, Quân Khí Giám và Thiếu Phủ Tự.

Phần lớn những thợ thủ công này có hộ tịch là thợ thủ công, nhiều thế hệ làm thợ thủ công, không ai có sự tự do cá nhân.

Mỗi ngày đều phải bắt đầu làm việc từ lúc sáng sớm, rất khó đưa bọn họ đi được.Nhưng nếu người con trai tới làm thay, người cha có thể từ chức, ở nhà dưỡng lão.

Chủ ý của Phong Châu chính là nhằm vào những thợ thủ công già này.

Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, tài nghệ cao siêu.

Nếu bọn họ đi Phong Châu, nhất định có thể tăng cao chất lượng quân khí của Phong Châu.Từ một năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ra lệnh cho Trương Thắng.

Trương Thắng đã chiêu mộ năm trăm thợ thủ công giỏi, lần lượt đưa bọn họ về Phong Châu.

Mà lúc này Trương Lượng đến là có ý đồ khác.Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà nhỏ khoảng một mẫu.

Trong có bảy, tám gian phòng ở, tường thấp vây quanh một khoảng sân nhỏ.

Đây là một ngôi nhà điển hình của một hộ gia đình nghèo.- Trương Sứ quân, chính là nơi này.Người đưa Trương Lượng tới tên là Triệu Diệc Thanh, là trợ thủ của Trương Thắng, khôn khéo tài giỏi.

Việc chiêu mộ thợ quân khí là do anh ta phụ trách.

Anh ta vô cùng quen thuộc với thợ thủ công và với Quân Khí Giám ở vùng này.Trương Lượng xuống xe ngựa.

Triệu Diệc Thanh tiến lên gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra.

Một gã thiếu niên nhìn ra vẻ mặt thăm dò.- Các người tìm ai?- Phụ thân ngươi có ở nhà không?Triệu Diệc Thanh cười tủm tỉm hỏi.- Nhị Lang, là ai vậy?Trong sân truyền đến giọng nói của một người trung niên.- Không biết, có thư sinh, nói tìm phụ thân.- Ta đến đây, ngươi đi đi!Tiếng bước chân vang lên.

Cửa mở ra, là một người trung niên, khoảng ba mươi lăm, ba sáu tuổi.

Dáng người trung bình.

Bộ dạng vô cùng khỏe mạnh.

Vẻ mặt thật thà chất phác.- Ngươi là. . . .Anh ta thấy Triệu Diệc Thanh nhìn có chút quen mắt, nhưng ngay lập tức không nhớ nổi, Triệu Diệc Thanh khẽ cười nói:- Vương đại ca đã quên ta rồi sao?

Năm trước ta đã tới gặp huynh.- Ngươi là Triệu tiên sinh!Cuối cùng, người đàn ông cũng nhớ ra.

Tháng mười năm trước, vị Triệu tiên sinh này đã tìm tới gặp mình ba lần, đưa ra mức lương cao chiêu mộ mình đi Phong Châu.

Nhưng bởi vì phụ thân vừa qua đời, anh ta không đi được.Anh ta lập tức nhiệt tình hơn.- Tiên sinh mời vào!Triệu Diệc Thanh gật đầu, nháy mắt với Trương Lượng.

Hai người đi vào sân.

Triệu Diệc Thanh khẽ nói:- Người này tên là Vương Trọng Sinh, được xưng là thợ thủ công đệ nhất đao trong Quân Khí Giám.

Anh ta có thể tạo ra đao như tiên sinh muốn.Trương Lượng cười cười, đi vào phòng.

Dụng cụ gia đình trong phòng đơn sơ.

Ngọn đèn lờ mờ.

Tuy rằng những thợ thủ công có tài nghệ cao siêu, nhưng thu nhập cũng rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự no ấm của người trong nhà.Hai người ngồi xuống.

Vương Trọng Sinh rót cho bọn họ một chén nước.

Có thể thấy được anh ta có chút kích động.

Vương Trọng Sinh thuộc loại người nhát gan.

Năm trước, khi Triệu Diệc Thanh mời đi Phong Châu, anh ta sợ hãi gặp chuyện không may, không dám đáp ứng, lấy cớ phụ thân qua đời để từ chối.

Năm nay, anh ta nghe được một vài tin tức, những người bạn đ Phong Châu có thu nhập cao hơn ở đây gấp mười lần.

Nhà ở rộng rãi, áo cơm sung túc.

Quan trọng hơn là, có thể chuyển làm dân tịch, vứt bỏ thân phận thợ thủ công.

Vương Trọng Sinh vẫn hối hận với quyết định của mình lúc trước.Triệu Diệc Thanh cười nói:- Nếu hiện tại có cơ hội có thể đi Phong Châu, Vương đại ca có đồng ý đi không?Vương Trọng Sinh xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười nói:- Có thể tăng thêm thu nhập, cải thiện cuộc sống người nhà, ai lại không muốn đi chứ?Triệu Diệc Thanh gật đầu, giới thiệu Trương Lượng với anh ta.- Vị này chính là Trương tiên sinh từ Phong Châu tới.

Ông ấy muốn hỏi huynh một vài việc trước.Trương Lượng lấy từ trong người ra một phần bản vẽ, mở ra đặt lên bàn, hỏi:- Ngươi có thể rèn được loại đao này không?Vương Trọng Sinh cầm ngọn đèn tiến lại gần, nhìn kỹ, mỉm cười.- Đây là phách nhẫn, dài một trượng ba thước, nặng hai lăm cân, hai lưỡi dao đều sắc bén, có thể chém, có thể đâm, trừ phi là người cao lớn có sức mạnh, người bình thường không thể sử dụng, nên không được dùng nhiều lắm.

Tuy nhiên ta có thể chế tạo ra được.Phách nhẫn cũng chính là mạch đao, đã xuất hiện từ thời Nam Bắc triều.

Nhưng bởi vì công nghệ rèn còn hạn chế, mạch đao lúc này vô cùng nặng, khua lên rất vất vả, cho nên cũng không được hoan nghênh.

Nhưng hơn mười năm sau, theo sự phát triển của kỹ thuật rèn, mạch đao trở nên nhẹ hơn, mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi.Bởi vì không được phổ biến rộng rãi, nên thợ thủ công chế tạo ra mạch đao cũng không nhiều.

Vương Trọng Sinh là một trong số đó.Trương Lượng mừng rỡ, liền cười nói:- Lần này Vương đại ca nhất định phải theo chúng ta đi Phong Châu.

Chúng ta sẽ hậu đãi với huynh.Vương Trọng Sinh kích động đứng lên.- Ta và người nhà có thể đi bất kỳ lúc nào.Trương Lượng gật đầu, nhưng mục đích của anh ta hôm nay cũng không chỉ là muốn mời Vương Trọng Sinh đi.

Anh ta còn có ý đồ khác.

Mấy tháng trước, một gã thợ thủ công đã tiết lộ một tin tức.

Năm năm trước, lúc ấy Vương Trọng Sinh đảm nhiệm thợ thủ công rèn đao, dẫn đầu hơn một trăm thợ thủ công chế tạo đao nổi danh tạo ra hơn một nghìn mạch đao.

Nhưng bọn họ còn chưa hoàn thành, đã bị lệnh cưỡng chế đình công, để toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến tranh Triều Tiên.

Số lượng lớn mạch đao trở thành bán thành phẩm, dựa theo quy định của Quân Khí Giám, bán thành phẩm không cần đăng ký trong danh sách.

Dương Nguyên Khánh yêu cầu Trương Lượng vào kinh, tìm cách giành được số lượng lớn mạch đao bán thành phẩm này.Trương Lượng trầm ngâm một chút liền hỏi:- Năm năm trước, các huynh từng tạo ra một lượng lớn phách nhẫn, nhưng chưa hoàn thành.

Chuyện này huynh còn nhớ rõ không?Vương Trọng Sinh trầm tư một lát, chợt nhớ ra.- Có!

Số lượng lớn phách nhẫn này bây giờ vẫn còn.

Hai ngày trước, chủ sự còn ngại đống phách nhẫn kia chiếm diện tích, nói muốn dọn dẹp chúng.Tinh thần Trương Lượng rung lên, vội vàng hỏi:- Dọn dẹp thế nào?- Thường là nấu lại giao cho kho.

Nhưng trên thực tế, những thứ như vậy cũng sẽ không được nấu lại.

Một khi nấu lại, sẽ trả lại cho kho thép thô.

Dù sao đã qua năm năm, cũng không có sổ sách để tra xét.

Bình thường, bên quan lại sẽ bắt bọn họ lén bán chúng cho cửa hàng thép thô, đứng giữa kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng.Vương Trọng Sinh hiểu Trương Lượng xấu hổ, cười nói:- Nếu Trương tiên sinh muốn mua, ta có thể thay ngươi liên hệ với chủ sự.

Nhiều nhất là ba ngày, bọn họ sẽ có biện pháp vận chuyển đống phách nhẫn này đi.- Huynh nói với chủ sự, ta đồng ý mua với giá cao!. . .Ba ngày sau, ở chợ Phong Đô trong một kho hàng sắt, Trương Lượng thấy số lượng lớn mạch nhẫn bán thành phẩm này.

Cái gọi là bán thành phẩm, trên thực tế đã thành hình, chỉ có điều chưa mở lưỡi cuối cùng.

Trương Lượng nhặt lên một thanh mạch đao, dài chừng một trượng bốn thước, nặng trịch, ít nhất phải nặng hơn hai lăm cân.

Anh ta là thư sinh, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên, nhưng không thể múa được.Phan Chủ sự của Quân Khí Giám đứng bên cạnh cười nói:- Tổng cộng có một ngàn hai trăm cái, đều được chế tạo từ sắt nguyên chất loại tốt nhất.

Dựa theo giá sắt thô, một cái mười xâu tiền.

Ngươi nói ra giá hai mươi xâu tiền.

Như vậy chính là hai mươi bốn ngàn xâu tiền.

Nhưng chúng ta không cần tiền, phải đổi thành bạc.

Vậy là hai ngàn lượng bạc, hoặc là một ngàn hai lượng vàng, có thể chứ?Trương Lượng quay đầu lại thoáng nhìn về phía Khang Ba Tư.

Khang Ba Tư cầm một hòm gỗ nặng đặt ở trước mặt Phan chủ sự.- Đây là một ngàn hai lượng vàng, quan kim của Thiếu Phủ Tự.

Hai mươi lăm lượng một hòm.

Tổng cộng bốn mươi hòm.Phan chủ sự mở hòm gỗ ra, ánh sáng vàng tươi của vàng chiếu vào trong mắt gã.

Gã không khỏi nổi lòng tham, nhanh chóng đếm lại số vàng một lần, sau đó cười chắp tay với bọn họ.- Chúng ta xong thủ tục nhé!Gã và hai gã quan viên khác nâng hòm lên một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa chạy nhanh rời đi.Khang Ba Tư tiến đến nhặt một thanh mạch đao lên, múa may hai cái, nhướng mày nói:- Loại đao này có ích lợi gì?- Dương tổng quản nói, tương lai loại đao này chính là lợi khí đối phó người Đột Quyết!Trên vùng thôn quê rộng lớn, hơn mười con chim ưng đang bay lượn trên không trung, phát ra những tiếng kêu lớn thanh thúy.

Xa xa là núi Đại Cân sừng sững, hình dáng dãy núi tối đen giống hệt một con rồng lớn vắt ngang trên thảo nguyên.

Chân núi là rừng rậm tươi tốt.

Rừng rậm hẹp, kéo dài ngàn dặm.Nơi này là thảo nguyên nằm phía bắc quận Du Lâm.

Đi hơn mười dặm về hướng đông chính là quận Định Tương.

Nơi này vẫn là lãnh thổ của Đại Tùy.

Nhưng trên thực tế, ở vùng này hầu như đều là người dân Đột Quyết sinh sống bằng chăn nuôi.

Năm đó, Vương triều nhà Tùy từng sắp xếp cho bộ lạc Khải Dân gặp rủi ro ở đây.

Sau đó bộ lạc Khải Dân dần dần hùng mạnh tiến về phía bắc, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người Đột Quyết ở lại vùng này chăn nuôi để sinh sống.Trên thảo nguyên rộng lớn có một lều mái vòm của người Đột Quyết.

Lúc này, một đội kỵ binh từ phía xa chạy vội tới, ước hai trăm hơn người, mỗi người dắt hai con ngựa, thế như sấm đánh.

Trước lều, một người phụ nữ Đột Quyết cuống quít kéo con vào trong lều.

Mấy người đàn ông Đột Quyết trông rất khỏe mạnh từ trong lều bước ra.Bọn họ cũng không hề hoảng sợ.

Đội tuần tra quân Tùy thường xuyên đi qua lều bọn họ.

Bọn họ gặp nhiều cũng thành quen.- Là kỵ binh tuần tra Phong Châu.Một người đàn ông Đột Quyết sau khi chăm chú nhìn một lúc lâu nói:- Ta nhìn thấy cờ Xích Ưng của bọn họ.Năm trước, từ sau khi năm thành trì lần lượt chấp nhận thân thiện giao hảo, kỵ binh trinh sát tuần tra quân Tùy đến từ Phong Châu liền thường xuyên xuất hiện trên thảo nguyên này.

Số lần bọn họ xuất hiện càng ngày càng nhiều, đã dần dần thay thế quân biên giới quận Du Lâm lúc đầu.Vừa dứt lời, đội kỵ binh quân Tùy đã chạy nhanh tới.

Trên lá cờ đỏ tung bay có thêu chim ưng màu đen.

Đây là một đội thám báo của quân Tùy.

Bọn họ phụng mệnh tới tìm một đám người Hán.Kỵ binh quân Tùy ghìm cương chiến mã.

Giáo úy dẫn đầu chắp tay, dùng ngôn ngữ Đột Quyết nói:- Các anh cho hỏi thăm một chuyện.

Hai ngày nay có tin tức gì về một đám người Hán lên phía bắc hay không?Mấy người đàn ông Đột Quyết nhìn nhau, đều lắc đầu.- Mấy tháng trước thì có, nhưng gần đây không thấy.Trong đó có một người Đột Quyết nói:- Tướng quân đi về hướng đông tới trấn Nguyên Dương hỏi thử xem.

Có lẽ sẽ có tin tức.

Bình thường người Hán lên phía bắc, đều phải đi qua nơi đó.- Đa tạ!Giáo úy kỵ binh quay đầu lại vung tay lên, dẫn đầu đội kỵ binh gấp rút chạy về hướng đông.Hai năm nay, bởi vì Trung Nguyên liên tục có biến động, hơn nữa Ngụy Đao Nhi của quận Trác tạo phản với thanh thế lớn, phần lớn dân chúng đều trốn tới Đột Quyết tránh né chiến loạn.

Trong số bọn họ có không ít thợ thủ công, khiến kỹ thuật chế tạo vũ khí và kỹ thuật luyện sắt của Đột Quyết trở nên tiến tiến hơn.

Hơn nữa, dân buôn lậu hung hăng ngang ngược, sắt thô và vật tư chiến lược không ngừng cuồn cuộn chảy vào Đột Quyết.Ban đầu, của quân Tùy chiếm ưu thế về cung tiễn tuyệt đối, nay không khác Đột Quyết là mấy.

Chỉ bởi vì Đột Quyết có lượng sắt thô không đủ khiến về mặt khôi giáp đơn giản hơn quân Tùy.

Những trang bị khác cũng không kém quân Tùy.

Hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của người Đột Quyết rất cao, bù lại với số lượng khôi giáp còn thiếu.

Điều đó khiến cho Đột Quyết ngày càng lớn mạnh.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 466 : Tranh đoạt nhân khẩuNgười thống trị Đột Quyết hiểu sâu sắc về những lợi ích người dân Tùy mang lại.

Bọn họ không chỉ chủ động tiếp nhận cũng như trấn an những người dân chạy nạn, đồng thờiphái quan viên đi tới biên giới nước Tùy khuyến khích dân Tùy di chuyển lên phía bắc.

Nhưng bắt đầu từ năm trước, Phong Châu cũng phái quan viên đi Trung Nguyên tuyên truyền tiếp nhận dân chạy nạn, bắt đầu cạnh tranh với Đột Quyết.

Hai bên tranh giành dân chạy nạn càng ngày càng gay cấn.Vài ngày trước, quân Phong Châu đóng quân ở quận Du Lâm nhận được tin tình báo, có một đám dân Tùy chạy nạn trốn lên phía bắc.

Tướng phòng thủ Du Lâm - Dương Gia Thần liền phái một đội thám báo tiến tới đám dân chạy nạn, cũng chuẩn bị khuyên bọn họ, đưa bọn họ đi Hà Sáo.Kỵ binh quân Tùy đi rất nhanh.

Buổi sáng ngày tiếp theo đã đến trấn Nguyên Dương.

Trấn Nguyên Dương ở bờ phía nam sông Kim Hà.

Đây là một trấn nhỏ nằm ở phía bắc Đại Tùy.

Từ trấn Nguyên Dương lại đi hơn trăm dặm về phía bắc, chính là núi Đại Cân.

Tuy rằng núi Đại Cân nằm ở phía bắc, trên danh nghĩa vẫn là lãnh thổ Đại Tùy, nhưng trên thực tế thuộc địa phận do Đột Quyết khống chế.

Quân Tùy chắc chắn phải chặn dân chạy nạn lại trước khi bọn họ vượt qua núi Đại Cân.Giáo úy đội thám báo này tên là Vũ Trí Viễn, là một lão binh đã nhập ngũ mười năm, tích lũy công lao mới được lên chức làm Giáo úy, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Anh ta không ra lệnh cho quân đội tiến vào trấn, chỉ phái hai thuộc hạ tiến vào trấn để tìm hiểu tin tức.Một lát sau, hai người thuộc cấp vội phi ngựa quay về, kích động bẩm báo nói:- Giáo úy, có tin tức, đêm qua một đám dân chạy nạn trốn lến phía bắc, ước chừng hơn hai nghìn người.- Không cưỡi ngựa sao?Vũ Trí Viễn vội vàng hỏi.- Một đám người cưỡi ngựa, một đám người đi bộ.

Nhưng nghe nói có thể có binh lính Đột Quyết sẽ tiếp ứng ở phía bắc.Trong lòng Vũ Trí Viễn nhanh chóng tính toán thời gian.

Bọn họ đã đi qua một đêm.

Nếu đám dân chạy nạn này không nghỉ ngơi, như vậy rất có thể đã vượt qua núi Đại Cân.

Nhưng nếu trong bọn họ có người già yếu, phụ nữ và trẻ em, trên đường đi nhất định phải nghỉ ngơi.

Nếu vậy hẳn còn kịp.- Đi!Vũ Trí Viễn ra lệnh một tiếng.

Hai trăm kỵ binh chạy như bay về hướng bắc.Có rất nhiều đường có thể vượt qua núi Đại Cân, nhưng con đường gần nhất tên là Bạch Đạo.

Đây là một cửa ải địa thế hiểm yếu.

Thời Hán Triều từng xây dựng một công sự phòng ngự ở đây.

Nhưng từ khi Nam Bắc triều rối loạn, công sự này đã bị hoang phế.

Hơn nữa, người Hồ ở phương bắc cũng có thể đi qua mấy trăm dặm từ phía đông vòng qua phía nam núi Đại Cân.

Ý nghĩa chiến lược của công sự trên Bạch Đạo này đã còn không lớn nữa.Vào lúc hoàng hôn, hơn mười dặm về phía nam Bạch Đạo, một nhóm lớn những người dân Tùy đang dìu già dắt trẻ gian nan tiến về phía bắc.

Ước chừng họ có hơn hai nghìn người.

Đây là những người dân tị nạn trốn từ quận Thượng Cốc và quận Trác.

Bởi vì Ngụy Đao Nhi làm loạn khiến bọn họ khó có thể tiếp tục sinh sống ở quê.

Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói, dân chúng bỏ chạy sang Đột Quyết sống cũng không tồi.

Họ có đất đai có thể trồng trọt.

Hầu như không có thuế phú, cũng không có chiến tranh.

Đủ những lời đồn đại khiến bọn họ kích động.

Dân chúng ở mấy huyện liền cùng nhau tìm cách tiến đến Đột Quyết mưu sinh.Hơn hai nghìn người, một nửa là cưỡi ngựa, một nửa đi bộ.

Tốc độ hành quân cũng không nhanh.

Mấy trăm binh lính Đột Quyết hộ tống bọn họ đi trước.

Nhưng thái độ binh lính Đột Quyết thô bạo, đối với những người động tác chậm chạp, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì dùng roi da quật.

Thái độ của quan viên Đột Quyết tới đón bọn họ trở nên lãnh đạm, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình khi khuyến khích bọn họ tiến về phía bắc.

Từ hộ tống biến thành áp giải.

Rất nhiều người đã bắt đầu hối hận.

Nhưng lúc này hối hận cũng vô ích.

Binh lính Đột Quyết giám sát nghiêm mật.

Bọn họ căn bản không thể chạy trốn.Mọi người chỉ đành nghiêng ngả lảo đảo tiến về hướng bắc.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Một đội kỵ binh đang hăng hái đuổi về hướng này.- Là quân Tùy!Binh lính Đột Quyết chợt kêu lớn.

Tất cả đều rút đao cài tên, chuẩn bị nghênh chiến.

Hai ngàn dân Tùy sợ tới mức chạy về bốn phía tìm chỗ trốn.

Hơn một trăm binh lính Đột Quyết lại mạnh mẽ vung roi.- Không được chạy.

Tất cả ngồi xổm xuống!Vài tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Đây là mấy người thanh niên trẻ tuổi muốn cưỡi ngựa chạy trốn, bị binh lính Đột Quyết dùng tên bắn chết.

Hai ngàn dân Tùy đều sợ tới mức mất hồn mất vía.

Tất cả đều ngồi xổm xuống, giống như đàn sơn dương chen chúc thành một đoàn.Xa xa, kỵ binh quân Tùy đã đuổi tới.

Tuy rằng nhiệm vụ của quân thám báo cũng không phải chém giết, nhưng lúc này nếu bọn họ không ra tay, dân Tùy sẽ vượt qua núi Đại Cân, tiến vào phạm vi thế lực của Đột Quyết.

Giáo úy Vũ Trí Viễn dứt khoát quyết định xuất kích, tiêu diệt binh lính Đột Quyết, đoạt lại những người dân này.Anh ta lớn tiếng ra lệnh.- Đội hình chú ý tên của quân phòng ngự bên địch!Hai trăm quân Tùy đi chậm lại.

Bên đối phương ước chừng có năm trăm người, gấp hai lần bọn họ.

Hai trăm quân Tùy chia làm bốn đội.

Các đội đều có người dẫn đầu.

Bọn họ cầm cung tên trong tay chậm rãi tiến gần về phía quân Đột Quyết.Còn cách chừng ba trăm bước, Vũ Trí Viễn khoát tay chặn lại.

Binh lính quân Tùy dừng lại, đứng song song với binh lính Đột Quyết.

Hai bên đứng yên chưa đến một phút, quân Đột Quyết đột nhiên bùng nổ.

Mấy trăm kỵ binh nhanh như chớp vọt về về hướng binh lính quân Tùy.

Chiến mã lao nhanh trên đường, trường mâu sắc nhọn.

Chúng cười điên cuồng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.Vũ Trí Viễn bình tĩnh khác thường, anh ta thét lên một tiếng ra lệnh.- Cung tiễn chuẩn bị!Hai trăm cung tên xoắt một tiếng được giơ lên, ngắm thẳng về hướng quân Đột Quyết.

Trong nháy mắt, quân Đột Quyết đã vọt tới gần, chỉ còn cách một trăm hai mươi bước.

Đây là tầm bắn của cung tên quân Tùy.- Bắn!Vũ Trí Viễn ra lệnh một tiếng.

Hai trăm mũi tên bay lên trời, như mưa bay tới quân Đột Quyết đang vội vàng chạy tới.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hơn mười người bị trúng tên.Nhưng lúc này, quân Đột Quyết cũng bắn tên.

Bọn họ bắn tên trong lúc chạy trốn.

Từng mũi tên từ cách đó trăm bước rít lên lao tới.

Binh lính quân Tùy giơ tấm khiên che, nhưng vẫn có mười mấy người bị tên bắn trúng, kêu thảm, ngã quỵ xuống ngựa.Binh lính Đột Quyết đã vọt tới cách bảy mươi bước.

Quân Tùy bắn ra đợt thứ hai.

Lực tên bay đi mạnh mẽ, bắn xuyên qua áo giáp da của quân địch.

Một tên lính Đột Quyết đang chạy gấp ngã nhào rơi xuống đất.

Sau đợt bắn tên thứ hai, quân số quân Đột Quyết giảm hơn chín mươi người.

Nhưng lúc này, bọn họ đã tiến tới ngoài bốn mươi bước.- Nhị Long Xuất Thủy trận!Vũ Trí Viễn ra lệnh một tiếng, quân Tùy lập tức chia làm hai đường, chạy vội về hai bên, tránh đụng độ trực diện với binh lính Đột Quyết.

Thiên Phu trưởng Đột Quyết lớn tiếng quát ra lệnh “tấn công”.

Quân Đột Quyết như bị đao chém làm đôi.

Thoáng cái chia làm hai đội, tách ra truy kích theo hướng quân Tùy vừa rời đi.Nhược điểm của quân Đột Quyết ở chỗ đội ngũ hỗn loạn, không có trận hình, hầu như mỗi người tự chiến đấu.

Nhưng họ có ưu điểm là sức tấn công mạnh mẽ, kỹ thuật cỡi ngựa cao siêu.

Quân Tùy có ưu điểm là có tố chất huấn luyện, chú ý phối hợp trận hình, năng lực tác chiến chỉnh thể mạnh, vũ khí tinh nhuệ.

Nhưng họ cũng có nhược điểm, chủ yếu chính là kỹ thuật điều khiển ngựa không bằng đối phương.Lúc này quân Tùy đã hóa giải đợt tấn công thứ nhất của kỵ binh Đột Quyết, ngược lại tiến lên nghênh chiến.

Triển khai đối chiến kịch liệt giữa hai đội kỵ binh trên thảo nguyên, mặc dù nhân số hai bên cũng không nhiều.

Với chưa đến hai trăm người đánh với ba trăm người, nhưng vẫn đánh đến mức kinh tâm động phách, vô cùng thảm thiết.

Hai bên dùng trường mâu đánh nhau kịch liệt.

Đao chém kiếm đâm, không ngừng có binh lính bị giết chết, kêu thảm thiết ngã xuống ngựa.Tuy rằng nhân số binh lính quân Tùy ít hơn một chút, nhưng hai trăm người này là quân thám báo có sức chiến đấu rất mạnh, là tinh nhuệ trong quân Tùy.

Bọn họ phối hợp ăn ý, thường thường là mấy người đánh với một người.

Giết chết một người, cả tập thể lại chuyển hướng đánh người còn lại.

Hiệu suất tác chiến cực cao, không chạy loạn mà không có mục đích.Ngược lại, binh lính Đột Quyết hầu như không có sự phối hợp, đều là mỗi người tự đánh.

Phần lớn thời gian đều chạy trốn.

Nhìn chạy trốn hoa cả mắt, nhưng thời gian giết địch cũng không nhiều.

Hiệu suất tác chiến thấp.

Đây là sự khác nhau giữa có huấn luyện và không có huấn luyện.

Đây cũng chính là mục đích chiến đấu của quân Tùy, khiến binh lính Đột Quyết khó có thể tập trung tác chiến.Quân Tùy càng đánh càng hăng, dần dần chiếm thế thượng phong.

Binh lực đối lập đã nghịch chuyển.

Nhân số hai bên đã ngang hàng.

Lúc này trời đã tối.

Những vì sao hiện lên lóe sáng trên khắp bầu trời.

Cuộc ác chiến trên thảo nguyên vẫn đang tiếp tục.

Lúc này, những cuộc huấn luyện chiến đấu ban đêm của quân Tùy bắt đầu phát huy ưu thế.

Mặc dù quân số quân Tùy không ngừng giảm xuống, nhưng binh lính còn lại vẫn đi theo Hỏa trưởng, mà Hỏa trưởng lại đi theo Đội chính, trận hình không loạn.Binh lính Đột Quyết không quen tác chiến ban đêm.

Thiên phu trưởng Đột Quyết thấy bên mình thương vong hơn nửa.

Gã hô to một tiếng.

Hơn một trăm năm mươi binh lính Đột Quyết còn lại đều quay ngựa lại, bỏ chạy về hướng đông bắc.

Gần trăm tên binh lính Đột Quyết trông coi dân Tùy cũng không hề quản lý dân Tùy, chạy trốn theo thủ lĩnh của bọn họ về hướng đông bắc.Trên thảo nguyên vang lên tiếng hoan hô mừng thắng lợi của quân Tùy.

Hai trăm quân Tùy chết trận hơn sáu mươi người, mà đối phương tử vong hơn hai trăm bảy mươi.

Trận này quân Tùy đã đại thắng.Vũ Trí Viễn giục ngựa tiến lên, nhìn hơn hai ngàn dân chạy nạn đang run rẩy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Anh ta hô lớn:- Mọi người không cần sợ hãi.

Chúng tôi là quân Tùy ở Phong Châu, dẫn các người đi tới Phong Châu sinh sống.

Nơi đó không có chiến tranh, không có tạo phản, có thể khiến các ngươi cơm no áo ấm, so với đi Đột Quyết làm nô lệ tốt hơn gấp trăm lần!Dân chúng đi tị nạn nghe nói là quân Tùy ở Phong Châu, hoảng sợ trong lòng đã giảm bớt.

Lúc này bọn họ đã không muốn đi Đột Quyết nữa, liền dưới sự bảo vệ của thám báo quân Tùy, quay đầu tiến về hướng quận Du Lâm.Giữa trưa ngày thứ ba, Giáo úy Vũ Trí Viễn dẫn đầu binh lính bảo vệ hơn hai ngàn dân chạy nạn từ phía bắc đến hồ Du Lâm.

Dân chạy nạn đều đang ở tình trạng kiệt sức, nhưng cứ nghĩ quân Đột Quyết sẽ đuổi theo, trong lòng sợ hãi khiến cho bọn họ không dám nghỉ ngơi, thẳng một mạch trốn về phía nam.

Cuối cùng, bọn họ đã tới được mảnh đất an toàn theo như lời quân Tùy đã nói.

Họ thấy hồ nước xanh thẳm như bảo thạch.

Hơn hai ngàn già trẻ gái trai liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, mừng rỡ hò reo chạy về hướng bên hồ, thoải mái uống nước hồ.

Tiếng hoan hô, tiếng cười vang vọng ven hồ.Lúc này, một gã binh lính chỉ về phía xa kêu to:- Giáo úy, người xem!Vũ Trí Viễn nhìn thấy, ở cách đó vài dặm có một quân doanh với quy mô khổng lồ.

Đám lính đều cùng nhau kêu to lên:- Là quân doanh!Quân doanh ở ven hồ Du Lâm chỉ có thể là quân Phong Châu.

Từ phía xa xa, một đội kỵ binh trinh sát tuần tra vội vàng chạy tới.

Một lát sau, bọn họ kinh ngạc nhìn mấy ngàn dân chạy nạn đang đứng đông nghịt bên hồ.

Quan quân dẫn đầu cao giọng hỏi:- Là người nào đưa tới?Vũ Trí Viễn chắp tay thi lễ.- Tại hạ là Giáo úy Vũ Trí Viễn quân thám báo Phong Châu thường trú ở quận Du Lâm, phụng lệnh Dương đốc quân chặn dân Tùy chạy nạn trốn lên phương bắc trở về.Quan quân cười nói:- Quả nhiên là các người.

Tổng quản có lệnh, nếu các người trở về, yêu cầu Giáo úy đến gặp người.

Dân chạy nạn tạm thời đưa vào bố trí trong doanh trại.Vũ Trí Viễn thoáng ngây ngẩn cả người.- Tổng quản đến đây sao?- Tổng quản dẫn quân đến Du Lâm.

Lúc này đang ở trong đại doanh.

Xin theo ta đến đó!Vũ Trí Viễn gật đầu, dặn dò thủ hạ đưa dân chạy nạn về đại doanh.

Anh ta giục ngựa đi theo quan trinh sát tuần tra chạy về hướng đại doanh.Đây là một đại doanh quân Tùy có hai vạn quân tinh nhuệ, do Dương Nguyên Khánh tự mình Thống soái.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 467 : Tình thế ác liệtTrong lều lớn chủ soái, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước bản đồ, thần sắc nghiêm trọng.

Hơn mười ngày trước, mấy tên thương nhân từ Đột Quyết tới cũng mang theo tin tức, các bộ lạc Đột Quyết đang tập kết với quy mô lớn.

Đây là hành động báo trước Đột Quyết sắp phát động quân sự trên quy mô lớn.

Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cảm giác vô cùng lo lắng.Từ mùa thu năm kia, Thủy Tất Khả Hãn lợi dụng sự lợi hại của Cung tiễn đánh bại bộ lạc Ô Đồ ở phía bắc Đột Quyết, khiến tình thế Đột Quyết có chuyển biến xấu.

Bộ lạc Ô Đồ bị thúc ép chạy trốn tới Kiếm Hà ở phương Bắc, khiến năng lực kìm chế của Thủy Tất Khả Hãn giảm đi rất nhiều.

Với sự hùng mạnh của Thủy Tất Khả Hãn, ông ta đã có thể đồng thời tác chiến trên hai tuyến.

Đối với uy hiếp từ phía nam đang ngày càng tăng mạnh, Dương Nguyên Khánh đứng mũi chịu sào cảm thấy áp lực.

Lúc này thế lực của quân Phong Châu đã được mở rộng về phía đông đến quận Du Lâm.

Điều này cũng khiến Dương Nguyên Khánh thừa nhận khả năng quân Đột Quyết công kích càng tăng thêm.

Lại thêm Khuất Đột Thông triển khai năm vạn đại quân ở quận Duyên An.

Hắn ở thế hai mặt đều có địch.Một khi Thủy Tất Khả Hãn tập kết xong.

Đại quân nam hạ, Phong Châu giàu có và đông đúc sẽ là mục tiêu đầu tiên để ông ta công kích.

Mặc dù Phong Châu có thể động viên một trăm ngàn đoàn dân binh và sáu mươi ngàn quân chính quy, nhưng so với bốn, năm trăm ngàn đại quân Đột Quyết vẫn còn là vô cùng quá sức.

Cho dù Phong Châu lợi dụng Hoàng Hà để phòng ngự sự tấn công của Đột Quyết, vậy làm sao với khu Hà Sáo quận Du Lâm bây giờ?

Chắc chắn, năm thị trấn mới được xây dựng cũng sẽ bị hủy trong tay người Đột Quyết, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến lược đông tiến của hắn.Dương Nguyên Khánh vô cùng lo lắng.

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, từ lúc Đột Quyết tập kết đến lúc phát binh bình thường sẽ mất khoảng hơn một tháng.

Cho dù Thủy Tất Khả Hãn có lãnh thổ rộng lớn, hai tháng cũng đủ rồi.

Lại thêm hành trình đi đường, như vậy đại quân Đột Quyết đến Đại Tùy vào khoảng giữa tháng bảy đến đầu tháng tám.Hiện tại là cuối tháng năm.

Muộn nhất là sau hai tháng nữa đại quân Đột Quyết sẽ tới biên giới Tùy.

Muốn đối phó với quy mô nam hạ của Đột Quyết, chỉ có thể dng tới binh lính của đất nước.

Nhưng Dương Quảng sao có thể đáp ứng đề nghị hắn chứ?Lúc này, thân binh ngoài lều bẩm báo:- Tổng quản, Giáo úy thám báo đi chặn dân chạy nạn đã tới.- Cho anh ta tiến vào!Một lát sau, Vũ Trí Viễn bước nhanh vào lều lớn, quì một gối nói:- Giáo úy thám báo Vũ Trí Viễn tham kiến Tổng quản!Dương Nguyên Khánh cười hỏi:- Ngươi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?- Hồi bẩm Tổng quản, ty chức dẫn huynh đệ chặn hơn hai ngàn dân ở Bạch Đạo, cũng ác chiến với quân Đột Quyết một trận.

Ty chức với hai trăm người chống lại năm trăm người, chém chết hai trăm bảy mươi người bên địch, cuối cùng giành được thắng lợi.- Vậy huynh đệ dưới quyền tổn thất bao nhiêu?Vũ Trí Viễn thở dài.- Chết trận sáu mươi hai người.Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Đối với huynh đệ đã chết trận, ta sẽ có trợ cấp hậu đãi thêm.

Lần này công trạng của các ngươi cũng sẽ được ngợi khen.

Ta tìm ngươi tới là vì một việc khác.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước hỏi:- Các ngươi có thu lại vũ khí của quân Đột Quyết không?- Hồi bẩm tổng quản, đều mang đến.- Tốt lắm, ngươi đi lấy mấy loại lại đây.- Ty chức tuân mệnh!Vũ Trí Viễn thi lễ, lui xuống.Dương Nguyên Khánh lại lập tức dặn dò kẻ dưới:- Đi mời mấy đốc quân và Lý Tư Mã đến đây.Không bao lâu, Dương Gia Thần và bốn gã đốc quân cùng Lý Tĩnh đều đi tới lều lớn chủ soái.

Vũ Trí Viễn cũng mang tới bốn loại vũ khí.

Chính là áo giáp da, trường mâu, đao, khiên mộc và cung tên của binh lính Đột Quyết.

Đây là trang bị đầy đủ của một binh lính Đột Quyết.- Mọi người xem đi!

Đây là trang bị của binh lính Đột Quyết, lại so sánh với trang bị quân Tùy một chút.Tất cả mọi người vây đến.

Ngoại trừ áo giáp da không có thay đổi ra, các binh khí khác đều có sự khác nhau.

Tuy rằng Hiệt Dát Tư sản xuất Già Sa Đao với chất lượng tốt, nhưng dù sao cũng hơi ít.

Chỉ có quân cận vệ của Đột Quyết Khả Hãn mới có thể được trang bị.

Chất lượng đao, mâu và tấm khiên của binh lính Đột Quyết bình thường, đều kém.

Nhưng hiện tại bọn họ lại thấy, chất lượng hoàn hảo, chất sắt thừa, so với binh khí quân Tùy cũng không kém là mấy.

Hơn nữa chất lượng của cung tiễn, quả thực là nhảy vọt.Dương Nguyên Khánh nhặt cung tiễn lên, giương cung cài tên bắn về phía xa.

Lực mũi tên mạnh mẽ, lại bắn xa đến trăm bước.

Cung tiễn của quân Tùy cùng lắm cũng chỉ được như thế.Tâm trạng mỗi người đều trở nên nặng nề khác thường.

Sự thật xảy ra trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không thể không tin.

Sức mạnh quân sự của quân Đột Quyết cộng thêm binh khí của bọn họ, khiến cho bọn họ càng trở nên hùng mạnh hơn.Dương Nguyên Khánh lại cười.- Các vị chờ, ngựa của ta sẽ trở lại.Dương Nguyên Khánh đi về phía sau lều lớn.

Một lát sau, từ sau lều lớn có một võ sĩ toàn thân mặc áo giáp đi ra.

Áo giáp rất nặng bao kín toàn thân, chỉ lộ một đôi mắt.

Tay anh ta cầm một trường đao hai đầu, tinh xảo hoàn mỹ, dài một trượng năm thước.

Mỗi bước chân của võ sĩ đều vô cùng nặng nề, giống như mặt đất đều chấn động.Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là người nào vậy?

Lúc này, võ sĩ mặc giáp lại cười nói:- Các ngươi không nhận ra ta sao?Nghe giọng nói, mọi người mới chợt hiểu ra.

Hóa ra là Dương Nguyên Khánh.

Lý Tĩnh quan sát Dương Nguyên Khánh.

Anh ta chợt hiểu ra, kinh ngạc nói:- Đây là Tổng quản muốn đối phó với kỵ binh!Dương Nguyên Khánh cười nói:- Chính xác, đúng là đối phó với kỵ binh Đột Quyết.

Mọi người thử làm theo ta đi.Hắn chậm rãi đi về phía ngoài lều.

Mọi người đi theo phía sau hắn.

Lý Tĩnh hiểu ra, trường đao hai đầu trong tay Dương Nguyên Khánh, triều Hán gọi là Trảm Mã Kiếm, hiện tại gọi là Phách đao.

Nhưng anh ta từng thấy Phách đao cồng kềnh hơn nhiều chứ không nhẹ nhàng tinh xảo như Phách đao Dương Nguyên Khánh cầm trong tay.- Mọi người nhớ kỹ.

Hiện tại ta là Trọng giáp binh.

Binh khí trong tay ta gọi là mạch đao.

Mọi người có thể tưởng tượng, bên cạnh ta có một trăm Trọng giáp binh.

Cùng sóng vai với ta đứng thành một loạt.Dương Nguyên Khánh đứng ở trạm dừng nghỉ trước lều lớn.

Hắn hét lớn một tiếng.- Đến!Chỉ thấy từ phía xa, mấy tên thân binh cưỡi ngựa gấp rút chạy tới.

Bọn họ cùng tiến về hướng Dương Nguyên Khánh giương cung bắn tên.

Vô số mũi tên bắn vào người Dương Nguyên Khánh, 'keng! keng!' văng ra, lại không bắn xuyên qua được trọng giáp của hắn.

Ba con chiến mã càng chạy càng gần, đánh thẳng về hướng Dương Nguyên Khánh.

Một con ngựa ở giữa đối diện hắn.

Con ngựa mãnh liệt lao nhanh tới.

Mắt thấy sẽ đâm vào, thân binh trên mình ngựa nhảy mạnh xuống.

Hai con ngựa lao sát qua bên cạnh hắn.

Chỉ còn một chiến mã vọt về hướng hắn.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, chỉ thấy một đạo hàn quang hiệnCổ chiến mã bị hắn dùng một đao chém làm hai đoạn.

Lực tấn công rất lớn khiến hắn liên tục lui về phía sau vài bước.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đứng vững vàng.

Máu ngựa phun tung toé lên người hắn.

Một đao này, Dương Nguyên Khánh ước chừng đã luyện ba ngày.Một cảnh tượng chấn động lòng người khiến tất cả binh lính và tướng lĩnh đều sợ ngây người.

Sau một lúc lâu, Lý Tĩnh nhẹ nhàng vỗ tay.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tất cả mọi người hiểu, loại Trọng giáp và mạch đao này chính là binh khí lợi hại để kìm chế kỵ binh Đột Quyết.

Mấy trăm binh lính mặc trọng giáp cầm mạch đao tạo thành đội ngũ, khác nào ác mộng của kỵ binh Đột Quyết.

Đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cho dù người Đột Quyết học xong cung tiễn của quân Tùy, nhưng triều Tùy sẽ vẫn có vũ khí càng mạnh hơn.Các thân binh đem thi thể con ngựa đi.

Dương Nguyên Khánh cởi Trọng giáp xuống, nhìn mọi người cười nói:- Từ một năm trước, ta đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.

Mọi người suy nghĩ một chút.

Một năm nay, ai không có ở đây?Dương Gia Thần buột miệng.- Dương Tư Ân!Mọi người ngẫm lại.

Quả thật như thế, đã gần một năm nay họ không nhìn thấy Dương Tư Ân.

Dương Nguyên Khánh giải thích thêm một chút.- Tháng hai năm trước, ta đã chọn lựa những người có thân thể cao to, có sức mạnh trong toàn quân và dân.

Tổng cộng chọn lựa được ba nghìn người.

Dương Tư Ân ở một nơi bí mật huấn luyện bọn họ.

Tin rằng sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ.Ánh mắt mọi người đều sáng lên, tưởng tượng thấy ba nghìn Trọng giáp binh giống như Dương Nguyên Khánh xếp thành hàng xuất hiện.

Đây là một cảnh uy mãnh hùng tráng đến mức nào.. . .Tất cả mọi người lui xuống, trong lều lớn chỉ còn một mình Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh nhặt mạch đao của Dương Nguyên Khánh lên, đứng ở trong lều múa may vài cái, không nhịn được, tán thưởng.- Đao tốt!Dương Nguyên Khánh ở một bên thản nhiên cười nói:- Mạch đao như vậy, trong thiên hạ chỉ có độc nhất vô nhị một thanh.Lý Tĩnh ngẩn ra.- Không phải người nói Dương Tư Ân dẫn đầu ba nghìn binh lính đang khổ luyện sao?Dương Nguyên Khánh cười khổ một chút.- Điều này không sai.

Người có, áo giáp cũng có.

Chỉ có điều không có mạch đao.

Ta chiêu mộ thợ luyện đao tới nhưng chỉ có thể tạo ra phách đao bình thường, không tạo được mạch đao trong tay ta.

Nói như vậy, uy lực sẽ giảm bớt ít nhất hai phần.

Vô cùng đáng tiếc.Lý Tĩnh nghe được càng không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi:- Nếu không tạo được, vậy người làm sao có được thanh mạch đao này?- Đây là nửa tháng trước, ta lệnh cho Trương Lượng tới kinh thành mời một cao thủ luyện đao.

Người này tên là Vương Trọng Sinh, được gọi là đệ nhất luyện đao trong Quân Khí Giám.

Thanh mạch đao chính là do ông ta dùng thời gian ba ngày cải tạo một thanh phách đao bình thường.

Chỉ có điều, trong hai tháng cải tạo ba nghìn cái, sợ là thời gian không còn kịp nữa rồi.Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng.- Sự thật, cho dù ba nghìn người dùng mạch đao giống của ta, nhưng dựa vào thực lực của Phong Châu, muốn đối phó với bốn năm trăm ngàn đại quân Đột Quyết, sợ là vẫn không ngăn cản được.

Hôm nay, ta chỉ tăng thêm chút lòng tin cho mọi người thôi.Lý Tĩnh nhướng mày hỏi:- Sao Tổng quản biết là bốn năm trăm ngàn đại quân.

Nếu chẳng may là một trăm ngàn hoặc là hai trăm ngàn quân thì sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu.- Nếu dưới hai trăm ngàn, ngay khu vực gần lều của ông ta đã có, căn bản không cần phải đi tập kết quân ở các nơi.

Hiện tại Đột Quyết có năm trăm ngàn giáp sĩ.

Ông ta cần giữ lại một trăm ngàn để đề phòng bộ lạc Ô Đồ.

Ta suy đoán, lần này ông ta mang quân nam hạ hẳn là khoảng bốn trăm ngàn quân.

Hơn nữa, nếu ông ta chuẩn bị đối phó với bộ lạc Ô Đồ, chắc chắn ông ta tập kết ở hành cung phương bắc, mà không tập hợp binh ở nha trướng.

Cho nên có thể tính là bảy phần sẽ nam hạ.Lý Tĩnh trầm tư một lát sau, cười nói:- Tuy rằng tình thế rất nghiêm trọng, nhưng Tổng quản dẫn hai vạn quân đến quận Du Lâm.

Tóm lại ta vẫn cảm thấy hẳn là người đã có kế sách đối phó.Dương Nguyên Khánh không có cách nào khác nói:- Kế sách đối phó thì không có.

Nhưng ta nghĩ tới một kế hiểm, muốn thương lượng lại với ngươi một chút.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 468 : Mưu sâu kế hiểmHuyện Thiện Dương, đây là trung tâm hành chính của quận Mã Ấp.

Trước mắt, Thái thú của quận Mã Ấp chính là Vương Nhân Cung, y có mối quan hệ rất tốt với Dương Nghĩa Thần.

Khi Dương Nghĩa Thần bị Dương Quảng nghị kỵ, đoạt lại binh quyền, thì Dương Nhân Cung cũng bị liên lụy, cũng bị đoạt mất binh quyền, biếm làm Thái thú quận Mã Ấp.Quận Mã Ấp là một quận lớn ở Bắc Cương, lượng thương nhân đi buôn bán đến Đột Quyết rất nhiều, trên đường cái quan từng lượt thương nhân qua lại không ngớt.

Buổi trưa ngày hôm nay cũng giống như bao buổi trưa khác, cổng thành của huyện Thiện Dương rộng mở, các binh sỹ đi lại tuần tra trên tường thành.

Tuần thành Giáo úy trực ca ngày hôm nay tên gọi Lưu Vũ Chu, là cường hào bản địa của quận Mã Ấp, tuổi ngoài ba mươi, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường, liên lục lập công trong trận chiến Cao Ly mà được thăng chức Giáo Úy.-Lưu Giáo úy!Một viên Lữ soái đứng trên tường thành hô gọi y, đoạn chạy như bay đến, chạy đến trước chiến mã của y, có vẻ khó xử nói:-Có thể nhất thời ta chưa thể trả được tiền cho ngươi, có thể thư thả cho ta vài hôm không?-Bệnh của cha ngươi vẫn chưa khỏi sao?Lưu Vũ Chu hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm.Lữ soái lắc lắc đầu, thở dài nói:-Không khởi sắc được chút nào hết, vị danh y đến từ quận Thái Nguyên đã kê một đơn thuốc phụ, để ông ấy cẩn thận điều trị.Lưu Vũ Chu lấy từ trong túi bên mình ngựa ra hai mươi xâu tiền, nhét vào tay hắn:-Ngươi hãy mua chút đồ bồi bổ cho cha ngươi, để người sớm bình phục.-Không!

Không!Lữ soái sao lại có thể nhận thêm tiền của y, vội vàng từ chối:-Một trăm xâu tiền lần trước còn chưa trả cho ngươi, sao giờ lại có thể lấy thêm?

Ta không nhận được.-Cầm lấy!Lưu Vũ Chu sầm mặt, cố dúi tiền cho hắn:-Đây không phải là cho ngươi mượn, đây là chút tấm lòng của ta đối với cha ngươi, ngươi không phải trả.Lữ soái trong lòng cảm kích, gật gật đầu:-Đa tạ Giáo úy!Lưu Vũ Chu vỗ vỗ vai hắn, cười nói:-Chỗ anh em với nhau, không cần phải khách sáo.Y cưỡi ngựa ra ngoài cổng thành, đoạn quay đầu lại nói lớn với các binh sỹ trên tường thành:-Các anh em làm việc tận tâm một chút, đừng để cho thám tử của Đột Quyết trà trộn vào!Đúng lúc này, một tên lính trên tường thành hét lớn:-Giáo úy, phía xa có một đội thương nhân đang chạy đến, có vẻ rất hoảng hốt.Lưu Vũ Chu lấy làm lạ, khum tay nhìn về hướng bắc, một lát sau, quả nhiên y nhìn thấy một đội thương nhân đang cưỡi la ngựa hoảng hốt chạy tới.

Đợi đám thương nhân đó đến gần, y bèn nhận ra đó chính là đội thương nhân mới đi lên phương bắc hồi sáng hôm nay, sao lại quay trở về rồi?Y giục ngựa tiến lên, hô lớn:-Này!

Xảy ra chuyện gì vậy?-Lưu Giáo úy, có quân binh đánh đến đó, phải hơn mười ngàn người!Lưu Vũ Chu thất kinh, vội hỏi:-Là người Đột Quyết đánh đến sao?-Không phải, hình như là quân Tùy.Lưu Vũ Chu ngẩn người, ở phương bắc lấy đâu ra đội quân Tùy mười mấy ngàn, nhưng nghĩ một lát y bèn nghĩ ra, chẳng lẽ là quân đội của Dương Nguyên Khánh?

Y cũng biết, Dương Nguyên Khánh đã mở rộng tầm kiểm soát về hướng đông, đến Du Lâm, cách quận Mã Ấp rất gần, chắc chắn là quân đội của hắn đang tiến về phía nam rồi.Lưu Vũ Chu gấp rút giục ngựa phi vào trong thành, vừa phóng ngựa vừa hô:-Đóng cổng thành lại, không cho ai ra vào.Y phi ngựa chạy như bay, chạy thẳng một nước đến phủ Thái thú.

Bây giờ đang là giữa trưa, Vương thái thú thường đang ở nhà ăn cơm.

Y phóng ngựa đến trước cổng phủ, xoay người xuống ngựa, chạy lên bậc thềm, vừa đúng lúc có một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp từ trong phủ bước ra, Lưu Vũ Chu đang đà không kịp hãm, húc trúng làm nàng ngã chỏng ra đất.-Ôi chao!Thiếu phụ đau đớn bật kêu lên, nàng giận đến mức cặp lông mày lá liễu dựng cả lên, đang định mở miệng mắng thì nhận ra là Lưu Vũ Chu, lập tức cơn giận tiêu tan, cặp lông mày giãn ra:-Lưu giáo úy, sao ngươi lỗ mãng vậy, định tông chết ta hay sao?Lưu Vũ Chu nhận ra người thiếu phụ này, nàng ta tên là A Đoàn, là con gái của La Chính, đại thương nhân của quận Mã Ấp.

Là người đẹp nổi tiếng của huyện Thiện Dương, năm nay mới mười bảy tuổi, hồi đầu năm được gả cho Vương Nhân Cung làm thiếp.Lưu Vũ Chu sợ hãi cuống quýt nhận lỗi:-Bỉ chức lỗ mạng, đụng phải phu nhân, xin phu nhân thứ tội!A Đoàn khẽ cắn môi, lườm y một cái:-Thứ tội hay không để sau hãy nói, ngươi đỡ ta dậy trước đi!Lưu Vũ Chu cũng là một người hết sức phong lưu và to gan, nhìn thấy bộ dạng này của A Đoàn, trong lòng y cũng ngầm hiểu được vài phần.

Nhưng đang ở trước phủ Thái thú nên y cũng không dám làm tới, bèn hơi ngồi xổm xuống, chìa vai cho nàng ta.

Con mắt A Đoàn lúng liếng, chìa những ngón tay như ngọc ra, vịn vào vai y, chầm chậm đứng lên.Lúc này, viên quản gia từ trong phủ đi ra, A Đoàn bèn buông ta ra khỏi người Lưu Vũ Chu, gương mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên lạnh lùng:-Lưu giáo úy, ngươi tìm lão gia nhà ta có việc gì không?Lưu Vũ Chu vội vàng hành lễ, đoạn nói với quản gia:-Có việc quân khẩn cấp, cần bẩm báo với Thái thú.Quản gia làm mặt khó xử:-Thái thú uống rượu say chưa tỉnh, e là không thể gọi nổi người dậy đâu.Vương Nhân Cung là kẻ nát rượu, lại cộng thêm tâm trạng không vui, một ngày thì có đến nửa ngày là chìm trong men rượu, công vụ đều vứt cho Quận thừa, ông ta chẳng bao giờ hỏi đến.

Việc này mọi người trong quận Mã Ấp đều biết.Lưu Vũ Chu vội nói:-Việc này hết sức hệ trọng, bất kể thế nào cũng phải gọi Thái thú dậy.A Đoan đứng bên cạnh nói:-Lưu tướng quân, ngươi đi trước đi!

Ta có cách gọi được ông ấy dậy.Lưu Vũ Chu vội thi lễ:-Vậy thì đa tạ phu nhân!Y không dám nhìn vào mắt A Đoàn, xoay người chạy xuống bậc cấp rồi lên ngựa, lao về phía cổng thành.

A Đoàn nhìn theo dáng người khôi ngô của y dần khuất, trong lòng không khỏi than thầm.

Từ nhỏ nàng đã sùng bái Lưu Vũ Chu, nhưng lại bị phụ thân gả cho tên nát rượu.A Đoàn quay lại hằn học nói với viên quản gia:-Ra giếng múc hai thùng nước về đây!Trên tường thành, đám quân binh thủ thành đều trở nên khẩn trương, hai tay Lưu Vũ Chu cũng đang toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy bên ngoài thành xuất hiện một đội quân Tùy đông đen, có đến mười ngàn người.

Giữa rừng cờ phất phới của đám kỵ binh, một lá cờ Xích Ưng (chim ưng đỏ) lớn tung bay trong gió, đây quả thật là kỵ binh Phong Châu.Viên đại tướng đi đầu chính là Tư mã Lý Tĩnh, y giục ngựa lên trước, nói với những người trên tường thành:-Bọn ta chỉ là mượn đường diệt phỉ, không có ý gì khác.Lúc này, Thái thú Vương Nhân Cung được mấy binh sỹ giúp đỡ, thất tha thất thểu chạy tới.

Trên đầu, trên người ông ta vẫn còn sũng nước, nhưng lúc này ông ta cũng chẳng buồn bận tâm nữa.

Đại quân của Phong Châu đã đánh vào quận Mã Ấp, việc này đâu phải chơi.

Ông ta vịn vào gờ tường nhìn xuống dưới, nhìn một hồi lâu, đoạn hô lớn:-Ngươi có phải là Lý Tĩnh?Lý Tĩnh nhận ra Vương Nhân Cung, vội chắp tay đáp lời:-Tại hạ Lý Tĩnh, tham kiến Vương đại tướng quân!Đầu óc Vương Nhân Cung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không phản ứng kịp, Lưu Vũ Chu đứng bên cạnh nhắc khéo ông ta:-Sứ quân, chuyện này rất lạ, quân đội Phong Châu đến quận Mã Ấp làm gì?-Ồ!Lúc này Vương Nhân Cung mới tỉnh ra, lại hô lớn:-Các ngươi không ở Phong Châu trấn thủ biên cương, chạy tới quận Mã Ấp làm cái gì?

Dương Nguyên Khánh đâu, bảo hắn đến gặp ta!Lý Tĩnh khẽ mỉm cười, cao giọng nói:-Bọn ta đang đi khắp nơi diệt phỉ, trên đường đến quận Lau Phiền tiêu diệt loạn phỉ Ngụy Đao Nhi, đi qua quận Mã Ấp.

Dương tổng quản đã dẫn một cánh quân khác đi đến quận Nhạn Môn rồi, không có ở đây.Vương Nhân Cung ngớ người, Lưu Vũ Chu ở bên cạnh lại nhắc:-Sứ quân, việc đi khắp nơi diệt phỉ phải được sự phê chuẩn của Binh bộ mới được chứ!Vương Nhân Cung lại hỏi tiếp:-Có công văn phê duyệt của Binh bộ không?-Đã trình xin Binh bộ, nhưng công văn vẫn chưa đưa xuống.

Nhưng sự việc khẩn cấp, tướng bên ngoài có thể bất tuân lệnh vua, xin Vương tướng quân thông cảm!Lý Tĩnh cũng không nói thêm gì với ông ta nữa, quay ngựa về đội, khoát tay:-Tiếp tục đi tới!Mười ngàn binh mã cũng không đi vào huyện Thiện Dương, mà tiếp tục đi về hướng nam, nhắm thẳng hướng quận Lâu Phiền mà chậm rãi tiến.Vương Nhân Cung kinh sợ đến há mồm trợn mắt, quân Phong Châu đang làm trò gì thế này?

Lưu Vũ Chu vội nói:-Sứ quân, bỉ chức có ý tưởng này.-Ngươi nói!Vương Nhân Cung có vẻ rất tán thưởng mấy lần nhắc nhở của y.Lưu Vũ Chu nói:-Bỉ chức cho rằng, Dương Nguyên Khánh đang một lần nữa mở rộng thế lực, nhất định là hắn muốn thu nạp quận Định Tương, quận Nhạn Môn, quận Mã Ấp và quận Lâu Phiền vào phạm vi thế lực của mình.

Tiếp sau đó, hoặc là hắn sẽ tiến đánh U Châu, hoặc là tiến đánh Thái Nguyên, nhất định sẽ là như thế.

Sứ quân hãy nhanh chóng hồi báo với triều đình.Vương Nhân Cung gật gật đầu, Lưu Vũ Chu nói rất phải, cứ nhìn vào hướng mở rộng của Dương Nguyên Khánh mà thấy, thì chắc hẳn là như thế, ông ta lập tức hô lớn:-Không được mở cổng thảnh, ta sẽ bẩm báo với Thánh thượng!Vương Nhân Cung xoay người xuống thành, đi được vài bước, ông ta quay lại nói với Lưu Vũ Chu:-Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là thân binh Giáo úy của ta, sau này ta sẽ phong ngươi làm Ưng Dương lang tướng.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 469 : Cơn giận của Dương QuảngLưu Vũ Chu lập tức quỳ một gối xuống, nói:-Nguyện dốc sức vì sứ quân!Kinh thành vào tháng sáu, dường như có thêm chút mùi máu tanh.

Mới mấy ngày trước, Thành Quốc công, Quang Lộc đại phu, Hữu kiêu vệ đại tướng quân Lý Hồn, cùng với Tương tác giám lệnh, Quang Lộc đại phu Lý Mẫn, vì có dính líu đến vụ việc tạo phản của Nguyên thị nên bị Dương Quảng hạ lệnh tru diệt.

Số người bị giết trong gia tộc của hai người đó là ba mươi hai người, những người còn lại đều bị lưu đày đến Lĩnh Nam.Kinh thành nhất thời chấn động, mặc dù lý do mà Dương Quảng giết bọn họ là do tham gia vụ việc mưu phản của Nguyên thị, nhưng dân chúng kinh thành cũng không khỏi không nghĩ đến lời tiên tri nọ: “đào lý tử, có thiên hạ, Dương thị diệt, Lý thị hưng”.Chính vào lúc này, một lời tiên tri khác lại được truyền tụng trong kinh thành: “Lý chẳng phải Lý, Dương chẳng phải Dương, ra Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong hắn làm tướng”.Việc Lý Hồn, Lý Mẫn bị tru diệt, cùng với những lời tiên tri được lưu truyền, khiến cho dân chúng kinh thành ai nấy hoang mang, ai cũng đoán xem, người tiếp theo bị giết sẽ là ai?Cũng chẳng biết là ai đã tiết lộ một điều bí mật, rằng mẫu thân của Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh là họ Lý, hồi nhỏ hắn từng được gọi là Lý Nguyên Khánh, về sau mới đổi tên thành Dương Nguyên Khánh.

Tin tức bí mật này nhanh chóng được loan truyền khắp kinh thành, khiến mọi người đều nghĩ đến câu “Lý không phải là Lý, Dương không phải là Dương” trong lời tiên tri.

Chẳng lẽ lại là Dương Nguyên Khánh, “Lý thị hưng”, chẳng lẽ lại là nói tới Dương Nguyên Khánh sao?Vũ Văn Thuật bước đi vội vàng, men theo một hành lang mà đi.

Mấy ngày nay y đang cố vắt óc, nghĩ cách giúp Lý Uyên thoát tội.

Lý Uyên lại phái tòng đệ Lý Thần Thông đến tìm y một lần nữa, hứa hẹn với y hai trăm ngàn xâu tiền.

Vì hai trăm ngàn xâu tiền này, Vũ Văn Thuật không ngại đem lời tiên tri hướng vào Dương Nguyên Khánh.Lúc này đây, trong lòng Vũ Văn Thuật hết sức lấy làm đắc ý, đúng vào lúc lời tiên tri thứ hai vừa được truyền ra, lại có tin từ phương bắc báo về, nói là Dương Nguyên Khánh đang tiếp tục mở rộng thế lực xuống phía nam, thật chẳng khác nào ông trời giúp cho Vũ Văn Thuật hắn.Vũ Văn Thuật đến trước ngự thư phòng, vừa hay gặp được Phàn Tử Cái, cũng được Dương Quảng triệu tập khẩn cấp đến để thảo luận việc quân.-Nghe nói hai ngày trước Phàn tướng quốc bị cảm nhẹ, giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?Vũ Văn Thuật tỏ vẻ quan tâm hỏi.-Đa tạ Vũ Văn đại tướng quân quan tâm, đã khỏe rồi.Phàn Tử Cái cười cười:-Vũ Văn đại tướng quân cũng là phụng chỉ đến họp đó sao?-Thật là!

Lòng tham của con người không đáy, Dương Nguyên Khánh nhân lúc Thánh thượng chinh phạt Cao Ly mà thâu tóm quận Du Lâm, bây giờ lại còn đang tiến xuống quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn ở phía nam, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?Vũ Văn Thuật đầy vẻ căm phẫn, nói tiếp:-Hắn đã tự thừa nhận mình là thần tử nhà Tùy, nhưng tại sao hắn lại làm nhưng việc không hợp lẽ quân thần như vậy?Phàn Tử Cái hiểu rất rõ con người Vũ Văn Thuật, đây là loại người không có lợi thì không bao giờ dậy sớm.

Hắn làm bất cứ việc gì cũng xét trên lợi ích của bản thân mình trước tiên.

Bao gồm cả việc hắn công kích Dương Nguyên Khánh, cũng là vì bản thân hắn, chứ tuyệt đối không có chuyện suy nghĩ cho xã tắc.

Phàn Tử Cái chỉ cười chứ không nói gì.Hai người đi đến trước ngự thư phòng, lập tức có hoạn quan bẩm báo:-Bẩm báo bệ hạ, Phàn tướng quốc, Vũ Văn đại tướng quân đến rồi ạ.-Tuyên bọn họ tấn kiến!Giọng nói của Dương Quảng đầy vẻ phẫn hận.Trong ngự thư phòng, Dương Quảng với gương mặt âm trầm đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Trong đầu ông ta còn đang nghĩ đến lời tiên tri mới được loan truyền trong kinh thành, “Lý không phải là Lý, Dương không phải là Dương, ra Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong, hắn làm tướng”.Những lời này không nghĩ ngờ gì nữa, chính là nói về Dương Nguyên Khánh, chẳng lẽ “Lý thị hưng” là chỉ Dương Nguyên Khánh sao?

Mới nửa canh giờ trước, ông ta mới nhận được tin báo khẩn của quận Nhạn Môn và quận Mã Ấp, nói quân đội của Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở hai quận này.

Chuyện này khiến cho ông ta giận tím mặt, lập tức hạ lệnh cho triệu bọn người Vũ Văn Thuật vào thảo luận việc đem quân đi chinh phạt Dương Nguyên Khánh.Lúc này nửa canh giờ đã trôi qua, Dương Quảng cũng dần dần bình tĩnh lại, chinh phạt Dương Nguyên Khánh không phải là không được, chỉ có điều trong đó còn liên đới đến rất nhiều vấn đề.

Binh lực, cấp dưỡng, lộ tuyến xuất binh, phản ứng của Đột Quyết, tầm ảnh hưởng chính trị…

ông ta đều cần suy xét kỹ lưỡng.

Đánh Dương Nguyên Khánh cũng khó khăn không khác gì đánh Triều Tiên, đâu phải là đội quân ô hợp như nhà họ Nguyên hay Dương Huyền Cảm mà có thể một đánh là tan.Quan trọng hơn cả là ông ta không được phép thua.

Nếu đội quân của ông ta chiến bại dưới tay Dương Nguyên Khánh, thì uy tín của ông ta sẽ bị đả kích đến nhường nào?Dương Quảng của hiện tại đã không còn khí thế hào hùng và nhuệ khí như hồi quyết định công đánh Triều Tiên vào năm Đại Nghiệp thứ sáu rồi.

Hiện nay thiên hạ đại loạn, phong trào tạo phản nổi dậy bốn phương, quốc lực kiệt quệ, sỹ khí xuống thấp, xã tắc bất ổn, những điều khiến ông ta phải băn khoăn có nhiều lắm.Dương Quảng có chút hối hận, lúc trước khi Dương Nguyên Khánh mới bỏ chạy đến Phong Châu, đáng ra nên lập tức tiêu diệt ngay, bây giờ càng kéo dài, thì càng bị động.Đứng sau Dương Quảng là Ngu Thế Cơ, Tiêu Vũ và Dương Cung Đạo.

Tiêu Vũ là em trai của Tiêu hoàng hậu, tính tình cương trực, rất được Dương Quảng tín nhiệm, y đảm nhận chức vụ Tướng quốc thay cho Vệ Văn Thăng, hiện nay là Nội sử thị lang.Lúc này Vũ Văn Thuật và Phàn Tử Cái bước vào, hai người cúi mình thi lễ:-Tham kiến bệ hạ!Dương Quảng quay đầu lại nhìn mọi người một lượt, trong bảy tướng quốc thì năm người đã có mặt, ngoại trừ Bùi Củ và Bùi Uẩn không được thông báo ra, những người còn lại đều đủ cả.Ông ta chậm rãi đi đến trước sập, ngồi xuống, gục gặc đầu:-Hai vị ái khanh bình thân!-Các vị tướng quốc, cho gọi mọi người tới đây, là muốn cùng mọi người bàn bạc xem nên làm thế nào để đối phó với sự mở rộng thế lực của Dương Nguyên Khánh.

Việc này quan hệ trọng đại, trẫm không hy vọng mọi người đều trầm mặc, có gì cứ thoải mái nói!-Bệ hạ!Người mở miệng đầu tiên vẫn là Vũ Văn Thuật, ông ta tiến lên một bước, nói:-Trước khi nói về chuyện của Dương Nguyên Khánh, thần muốn nói về lời tiên tri đang được loan truyền trong kinh thành.

“Lý không phải Lý, Dương không phải Dương, xuất Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong hắn làm tướng”.

Thần cho rằng những lời này là nối tiếp của lời tiên tri lúc trước, thấy rõ rằng, Dương Nguyên Khánh là đối tượng khả nghi nhất.

Chúng ta lại nhìn lại việc Dương Nguyên Khánh mở rộng phạm vi thế lực, đương nhiên, hắn lấy cớ là tiễu phỉ và phòng ngự Đột Quyết, nhưng mục đích thực sự của hắn là gì?

Thần luôn cho rằng, cha nào con nấy.

Cũng giống như cái tên Hộc Tư Chính bị Thánh thượng sử chết, chính vì hắn là cháu trai của Hộc Tư Xuân, cho nên hắn mới ủng hộ phản tặc trốn chạy đến Cao Ly.

Tên Dương Tố lòng dạ khó lường, sinh ra tên nghịch thần phản tặc Dương Huyền Cảm, vậy thì con trai của Dương Huyền Cảm lại sẽ là người thế nào?

Cho nên thần cho rằng, Dương Nguyên Khánh có chí hướng khác, chắc chắn hắn sẽ tạo phản.

Triều đình nhất định phải dùng sức mạnh lôi đình tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, không thể để hắn có cơ hội mở rộng thế lực hơn nữa.-Thần thì lại không tán đồng cái mà Vũ Văn đại tướng quân gọi là “sức mạnh lôi đình”!Lúc này là Phàn Tử Cái lên tiếng phản đối, Vũ Văn Thuật giận dữ, phản bác:-Phàn tướng quốc, ngươi cho rằng hiện nay Dương Nguyên Khánh vẫn chưa phải là tạo phản sao?

Vẫn chưa đủ sức uy hiếp sao?

Cứ phải đợi hắn đoạt lấy Thái Nguyên rồi mới là tạo phản sao?Phàn Tử Cái không vội không chậm, cười nói:-Vũ Văn tướng quân, hãy nghe ta nói hết đã.Vũ Văn Thuật hừ mạnh một tiếng, bày bộ mặt dài thượt không nói gì thêm, Phàn Tử Cái nói tiếp:-Thần cũng tán thành việc đối phó với Dương Nguyên Khánh, nhưng không tán đồng cái gọi là “sức mạnh lôi đình” của Vũ Văn tướng quân.

Dương Nguyên Khánh gây dựng cơ nghiệp ở Phong Châu nhiều năm, binh giỏi lương nhiều, bản thân hắn lại từng trải qua hàng trăm trận chiến, đâu phải thứ quân ô hợp như của Dương Huyền Cảm, không thể tiêu diệt được trong một sớm một chiều.

Nếu tiến đánh hắn từ hướng Quan Lũng, thì phải vượt qua nhiều sa mạc lớn, vậy thì việc tiếp viện cho quân đội sẽ phải làm thế nào?

Đương nhiên là có thể xây dựng trạm tiếp tế, nhưng làm sao có thể phòng ngự được với kỵ binh của hắn?

Ý của thần là, có thể đánh, đánh từ Du Lâm, từng bước tiến về hướng tây, thâu tóm những thành trì mới mà hắn vừa giành được, biến thành trì mới của hắn thành trạm tiếp tế cho chúng ta.

Cuối cùng đại quân đánh đến Phong Châu, sau đó quân đội của Khuất Đột Thông sẽ tiến công hắn từ hướng Quan Bắc, hai mặt giáp công, như vậy hy vọng thắng lợi sẽ tăng thêm gấp bội.Thực ra, ý kiến của Phàn Tử Cái cũng chẳng khác gì ý kiến của Vũ Văn Thuật, chỉ có điều là chi tiết hơn mà thôi.

Thói quen của y là thế, phải đạp người khác xuống trước, rồi mới biểu đạt ý kiến của mình.Dương Quảng trầm tư giây lát, đoạn hỏi Ngu Thế Cơ:-Hiện nay có thể điều động bao nhiêu quân?-Hồi bẩm bệ hạ, hiện nay quân đội đều đã chia đi các nơi để trấn áp tạo phản, vùng phụ cận kinh sư có ba trăm ngàn quân, bao gồm cả một trăm ngàn cấm quân của bệ hạ.

Quan Trung có một trăm ngàn quân, Khuất Đột Quyết đem đi năm mươi ngàn, nên trên thực tế quân trấn thủ Trường An chỉ có năm mươi ngàn thôi.Dương Quảng trầm ngâm không nói gì, rõ ràng là binh lực không đủ, khiến cho ông ta có đôi chút do dự, lúc này, Ngu Thế Cơ lại nói:-Nếu bệ hạ muốn tiến đánh Dương Nguyên Khánh, thần cho rằng ít nhất cũng phải cần ba trăm ngàn đại quân.

Phong Châu xa xôi, nên lại cần phải trưng bắt thêm năm mươi ngàn dân phu để vận chuyển lương thảo quân tư.

Nhưng thần cũng cần phải nhắc nhở bệ hạ, nếu chẳng may thất bại, không những lương thảo quân tư sẽ toàn bộ thuộc về Phong Châu, mà ngay cả Lạc Dương cũng không còn quân nữa.Ngu Thế Cơ dù sao cũng không phải là Vũ Văn Thuật, y không hy vọng triều Tùy bị hủy diệt.

Trải qua ba lần chinh chiến Cao Ly, quân lính tinh nhuệ của triều Tùy đã gần như không còn, căn bản là chẳng còn lực lượng nào mà đi tiêu diệt Dương Nguyên Khánh.

Đương nhiên, Dương Quảng có thể lấy hết quân đội ở kinh sư, dốc toàn lực mà đi, nhưng như thế kinh sư sẽ ra sao?

Các thế lực tạo phản ở Trung Nguyên ngày càng lớn mạnh, đừng để mất cả ổ chứ.

Ngu Thế Cơ ngầm nhắc nhở Dương Quảng rằng, hiện này triều đình không đủ sức để tiêu diệt Dương Nguyên Khánh.Dương Quảng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y, than thầm trong bụng, lại hỏi Tiêu Vũ và Dương Cung Đạo:-Ý kiến của hai ngươi thì sao?Tiêu Vũ khom người nói:-Thần cho rằng, lần này Dương Nguyên Khánh tiến quân về quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn, không giống như lần trước ở Quan Bắc.

Hắn không hề triệu tập quan viên ký tên vào hiệp nghị gì, cũng không đóng quân ở hai quận đó.

Thần cho rằng nhiều khả năng là hắn đang do thám, nếu lúc này bệ hạ tỏ thái độ cứng rắn, hạ chỉ ra lệnh cho hắn lui khỏi Hà Đông, chắc hẳn hắn sẽ lui binh.Dương Cung Đạo ở bên cạnh cũng cúi người nói:-Bệ hạ, thần tán thành kiến nghị của của Tiêu tướng quốc.

Trên thực tế việc Dương Nguyên Khánh liên tục mở rộng thế lực ra bốn phía, phần nhiều là do thái độ thiếu cứng rắn của bệ hạ, dung túng cho hắn.

Hơn nữa, con đường mà Dương Nguyên Khánh chọn đi là ủng hộ nhà Tùy mà tự lập, bệ hạ có thể lợi dụng đường lối này của hắn, buộc hắn phải lộ nguyên hình.

Như vậy sẽ khiến các quan viên và tướng sỹ Phong Châu xa lánh hắn, làm nội bộ của hắn bị phân hóa, đến lúc đó, chỉ cần dùng quân đội của Khuất Đột Thông là cũng đủ để bình định Phong Châu.Ý kiến của Dương Cung Đạo đã nói trúng vào tâm khảm của Dương Quảng.

Mặt khác, ông ta có thể trực tiếp tuyên bố rằng Dương Nguyên Khánh là kẻ phản nghịch, nhưng như thế ông ta lại lo rằng Dương Nguyên Khánh sẽ vì thế mà tạo phản luôn, sẽ càng khó thu thập.

Cách tốt nhất là làm cho quân đội của hắn tan rã ngay trong lúc hắn chưa chính thức tạo phản, đó mới là cách khôn ngoan nhất.Dương Quảng lại hỏi:-Vậy trẫm phải dùng cách nào để buộc hắn phải lộ nguyên hình?-Rất đơn giản, bệ hạ có thể triệu hắn về kinh báo cáo công việc, nếu hắn không đi, hắn sẽ không có cách gì giải thích được với thuộc cấp của mình.Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:-Dương thượng nghĩ việc đơn giản quá rồi!

Năm ngoái thánh thượng cũng từng triệu hắn về kinh báo cáo công việc, hắn bèn nói bận phòng ngự Đột Quyết, kết quả là không về.

Lần này hắn lại nói bận phòng ngự Đột Quyết thì phải làm sao?-Không cần nói nữa!Dương Quảng ngắt lời mọi người, đứng dậy lạnh lùng nói:-Trẫm đã quyết định, trẫm sẽ tuần tra phương bắc đến Du Lâm, xem hắn có lý do gì mà không đến gặp trẫm?…………..Tháng sáu năm Đại Nghiệp thứ mười một, hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng hạ chỉ tuần thị tái bắc, lệnh cho Phàn Tử Cái phò tá Việt vương Dương Đồng ở lại đóng giữ kinh sư.

Ngày mười lăm tháng sáu, một trăm ngàn cấm quân hộ tống thánh giá, chậm rãi tiến thẳng về phương bắc.Mấy viên kỵ sỹ phóng ngựa tiến vào thành Thái Nguyên, chạy thẳng một đường, đến trước phủ của Lý Uyên mới dừng lại.

Nam tử cầm đầu đầu đội kim quan (mũ vàng), thân mặc áo bào gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, chính là cháu trai của Độc Cô Chấn, tên Độc Cô Hoài Ân.

Hắn đến từ kinh thành, phụng mệnh chủ nhân đưa thư đến cho Lý Uyên.Độc Cô Hoài Ân xoay mình nhảy xuống ngựa nơi bậc cấp, nói với hai tên tùy tùng bên cạnh:-Ở lại ngoài cửa chờ ta một lát.Đoạn hắn bước nhanh lên bậc cấp, vừa bước lên, đúng lúc Lý Kiến Thành từ trong phủ bước nhanh ra.

Lý Kiến Thành ngạc nhiên nói:-Hoài Ân, sao huynh lại đến đây?Xét về vai vế thì Lý Kiến Thành nhỏ hơn Độc Cô Hoài Ân một bậc (lẽ ra phải gọi Độc Cô Hoài Ân là chú – chú thích của BTV), nhưng trên thực tế, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, từ nhỏ học cùng nhau, nên quan hệ giữa hai người rất tốt.Độc Cô Hoài Ân cười nói:-Ta phụng mệnh gia chủ đến đưa tin, cha ngươi có nhà không?-Phụ thân đang ở bãi luyện quân, ta cũng đang định đến đó, nếu huynh không ngại thì đi cùng ta luôn.Một người hầu dắt ngựa đến, Lý Kiến Thành xoay người nhảy lên ngựa, hai người sóng vai đi đến bãi luyện quân.Lý Kiến Thành được sự ủy thác của phụ thân, đã bắt đầu làm việc độc lập, y cũng thường xuyên đến nhà Độc Cô và nhà thúc phụ Lý Thần Thông ở kinh thành để bàn bạc công việc.

Giống như sự việc về lời tiên tri lần này, đều do Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách ứng phó, sau đó mới báo cáo lại với phụ thân.-Có chuyện gì xảy ra sao?Lý Kiến Thành hỏi, giọng quan tâm.Độc Cô Hoài Ân cũng biết địa vị của Lý Kiến Thành, bèn lấy thư ra giao cho y, nói:-Thánh thượng đã tuyên bố đi tuần tra phương bắc, chẳng mấy ngày nữa sẽ đến Thái Nguyên.

Tuy rằng thánh thượng đã chuyển mục tiêu của lời tiên tri sang Dương Nguyên Khánh, nhưng các ngươi vẫn cần phải cẩn thận, không được có chút gì sơ suất.Lý Kiến Thành gật gù cười nói:-Lòng dạ của bậc quân chủ, thật là cao thâm khó lường, chưa chắc ông ta đã thực sự chuyển mục tiêu của lời tiên tri sang Dương Nguyên Khánh.Hai người giục nhanh bước ngựa, tiến về phía bãi luyện quân.………..Bãi luyện quân nằm ở phía nam thành, là nơi thao luyện cho binh mã của quận Thái Nguyên.

Lúc này đang có mấy ngàn quận binh đang tụ tập ở bãi, người tấp nập, tiếng hét như sấm.

Trong bãi luyện, con trai thứ ba của Lý Uyên, tên Lý Huyền Bá, mệnh danh là “Bệnh Lôi Công”, tay cầm chùy Lôi Công lớn, đang chiến đấu với mười tám viên đại tướng của quân Thái Nguyên.Lý Huyền Bá năm nãy đã mười lăm tuổi, thân cao sáu thước ba, bả vai rộng, hai cánh tay có sức mạnh ngàn cân.

Nhưng bộ dạng của hắn có vẻ hơi kỳ dị, đầu rất nhỏ, rất không hài hòa với bờ vai rộng, miệng nhọn cổ to, tướng mạo hết sức xấu xí.Đầu óc của y hết sức trì độn, suốt ngày lẳng lặng không nói một câu, sống trong thế giới riêng của mình, thời gian đối với y mà nói chẳng có ý nghĩa gì.

Theo cách nói của đời sau, thì y là một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ điển hình.

Người đời đều nói y ngốc, duy chỉ có Lý Uyên là cho rằng con mình bình thường, mọi người còn lén gọi y là “Bệnh Lôi Công”.Chính vì y mắc bệnh tự kỷ, cho nên trên phương diện luyện võ y mới có được thiên bẩm mà người thường khó có thể sánh được.

Dưới sự truyền thụ tỉ mỉ của Vu Trọng Văn, đã giúp y trở thành một võ tướng tuyệt thế.Lý Huyền Bá bất luận là dùng đao, dùng sóc, dùng thương đều hết sức tinh thông, nhưng bản thân y lại thích dùng song chùy.

Vu Trọng Văn bèn thiết kế cho y một loại binh khí gọi là “Lôi Công lang nha chùy”, hình dạng giống cái trống cơm, hai bên mỗi bên có ba cái răng sói, có thể móc bay khí giới của võ tướng địch.Cùng với sự trưởng thành của y, trọng lượng của chùy cũng không ngừng tăng thêm.

Năm ngoái, võ công của y mới đột vượt qua được Trệ Cố Trì, thế mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, thân hình y cao thêm một thước, xương cốt to lên, bờ vai rộng hơn, cơ bắp trên hai cánh tay phát triển.

Cặp “Lôi Công lang nha chùy” của y đạt tới trọng lượng hai trăm sáu mươi cân, một đôi chùy lớn múa lên không một kẽ hở, đánh khắp Hà Đông không có đối thủ.Lý Huyền Bá tuy có hơi trì độn về phương diện giao tiếp và đọc sách, nhưng khi ở trên chiến trường lại hết sức nhạy bén, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, phản ứng nhanh như điện xẹt.

Lúc này mười tám viên đại tướng đã bị y đánh cho thảm bại, binh khí cái thì bị đánh hỮg, cái thì bị đánh bay, người nào người nấy trông hết sức thê thảm, làm nổi lên một làn sóng hoan hô của mấy ngàn binh sỹ.Lý Uyên đứng trên khán đài, vuốt râu đắc ý cười.

Về văn, ông ta có Kiến Thành, Thế Dân, về võ có Huyền Bá, Nguyên Cát, lo gì không có được thiên hạ?Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan đứng bên cạnh tán thưởng nói:-Võ công của Huyền Bá thiên hạ cái thế vô song, trên thiên hạ, người có thể cùng ganh đua cao thấp với y e rằng chỉ có Vũ Văn Thành Đô và Dương Nguyên Khánh mà thôi.Lý Thế Dân ở bên cạnh bèn lắc đầu nói:-Lời này của Hạ Hầu thúc phụ không thỏa đáng, Huyền Bá có thể so tài cao thấp với Vũ Văn Thành Đô, còn Dương Nguyên Khánh là bậc , uy danh của hắn đã không chỉ là ở võ, mà là ở binh, Huyền Bá vẫn chưa đủ tư cách đánh với hắn.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 470 : Tuần tra tái bắcHạ Hầu Đoan ngẩn người, đoạn bật cười ha hả:-Hiền điệt nói đúng lắm, là ta kiến thức nông cạn.Trong lòng Lý Uyên khen thầm, nhưng ngoài mặt lại làm bộ giận:-Thế Dân, không được vô lễ với Hạ Hầu thúc phụ, còn không mau nhận lỗi!Lý Thế Dân đứng lên, thi lễ với Hạ Hầu Đoan:-Điệt nhi vô lễ, xin thúc phụ lượng thứ!Hạ Hầu Đoan bèn vội khoát tay:-Hài dà!

Có chút chuyện nhỏ thế này, tạ lỗi gì chứ, đừng nghe cha cháu nói bừa, mau ngồi xuống đi!Hạ Hầu Đoan là bạn thân của Lý Uyên, rất thân thuộc với nhà họ Lý, ông ta quý nhất là con thứ hai Thế Dân và con thứ ba Huyền Bá.

Ông ta thích sự trầm tĩnh phóng khoáng, cơ trí hơn người của Lý Thế Dân, thích một Lý Huyền Bá khờ khạo nhưng võ công cái thế.

Người ông ta không thích nhất là con thứ tư Nguyên Cát, ánh mắt của Nguyên Cát luôn lộ ra một nét hiểm độc, khiến ông ta không rét mà run.Lúc này, ông ta không kìm được mà quay qua nhìn sang Lý Nguyên Cát đang ngồi bên cạnh.

Lý Nguyên Cát đang nhìn những anh em trên bãi tập một cách lạnh lùng, ánh mắt lóe lên những tia nhìn ghen tỵ khó có thể che dấu.

Hạ Hầu Đoàn khẽ thở dài một hơi, Lý Uyên có người con trai này, tương lai không biết là phúc hay là họa.Lúc này, Lý Kiến Thành vội vàng tiến tới phía trước, nói nhỏ vài câu vào tai phụ thân, Lý Uyên đứng dậy, cười nói với Hạ Hầu Đoan và Cao Quân Nhã bên cạnh:-Có chút việc nhỏ, xin thất lễ một lát.Lý Uyên đi cùng Lý Kiến Thành ra cổng bãi tập, hỏi:-Người ở đâu?-Con để y về phủ rồi, đến bãi tập để người ta nhìn thấy không hay lắm.Lý Uyên gật đầu:-Con làm đúng lắm, không thể để người khác nhìn thấy người nhà Độc Cô đến tìm ta.Ông ta nhìn lại bức thư một lần nữa, Dương Quảng muốn đi tuần tra phương bắc, tất nhiên phải đi qua Thái Nguyên, đây đúng là một việc hệ trọng.

Ông ta trầm ngâm giây lát, đoạn nói:-Chuyện này ta biết rồi, con đi nói với Độc Cô Hoài Ân, bảo hắn về chuyển lời cho gia chủ, rằng trong lòng Lý Uyên hiểu cả.-Con nhớ kỹ rồi!Lý Kiến Thành nói đoạn quay người bước đi, Lý Uyên không khỏi thở dài, cái lời tiên tri đó khiến cho ông ta một phen sứt đầu mẻ trán, cũng may nhờ có nhà Độc Cô vỗ yên giúp ông ta.

Có thoát qua được kiếp nạn này không, thì phải xem lần này Dương Quảng đi qua Thái Nguyên, thái độ của ông ta đối với mình như thế nào.Đội quân hai mươi ngàn người của Dương Nguyên Khánh bây giờ đang đóng quân ở bờ nam sông Tử Hà, nằm ở phía bắc quận Mã Ấp.

Việc tiến vào phía bắc Hà Đông lần này của bọn họ, quả thực chỉ là một đòn thăm dò, chứ hoàn toàn không có ý định mở rộng thế lực xuống phía nam.

Kịch đã hạ màn, lúc này đây Dương Nguyên Khánh đang kiên nhẫn ngồi trong quân doanh, chờ đợi tin tức từ kinh thành.Bên ngoài quân doanh, các binh sỹ vẫn như thường lệ, luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, trận hình, thực chiến đối kháng và chiến đấu cá nhân.

Lúc này, hai mươi ngàn binh sỹ đang đứng dàn thành hai mươi hình vuông lớn, chia làm hai đội xanh đỏ, tiến hành luyện tập thực chiến đối kháng trên thảo nguyên rộng rãi nơi bờ nam sông Tử Hà.

Đây là một cuộc huấn luyện hoàn toàn mô phỏng theo chiến đấu thực tế, thường xuyên có tình trạng binh sỹ lỡ tay trong lúc đối kháng gây ra ngộ sát, bị thương thì lại càng là chuyện thường.Tiếng trống thùng thùng, tiếng la hét rợp trời, từng đội kỵ binh dưới sự hướng dẫn của cờ lệnh, tung hoành bay chạy, hai đạo quân giao chiến kịch liệt.

Chỉ huy của hai phe đều là Ưng Dương lang tướng, một người là Thôi Phá Quân, người còn lại là Tống Thuần, hai người mỗi người chỉ huy một đạo quân tiến hành đối kháng với nhau.Đây cũng là cuộc huấn luyện của tướng lĩnh Phong Châu, Ưng Dương Giáo úy phải chỉ huy được đội quân ba ngàn người trở lên tham gia tác chiến, Ưng Dương lang tướng thì phải mười ngàn người, Đốc quân thì phải xem xét đến tình hình toàn cục của trận tác chiến.

Chế độ này đã được thực thi từ năm Đại Nghiệp thứ ba, đến nay đã duy trì được tám năm rồi.Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc đài quan sát bằng gỗ cao hơn mười trượng, trầm tĩnh chăm chú quan sát hai đạo quân luyện tập, Lý Tĩnh ở bên cạnh lắc đầu:- Đội quân phía sau của Thôi tướng quân xông trận quá gấp, không nhìn ra đối phương chỉ giả vờ thua, trận chiến này y thua rồi.-Ta thấy không hẳn đâu!Dương Nguyên Khánh khẽ cười:-Tống Thuần quá kiên nhẫn cẩn thận, điều này sẽ khiến cho sỹ khí bị rơi rớt, ai là người có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết được đâu.Lý Tĩnh cười ha hả:-Tổng quản hồ đồ rồi, đây là diễn tập đối kháng, chỉ có sự mệt mỏi về thể chất, chứ làm gì có sự hơn thua về sỹ khí, cho nên Thôi tướng quân thua chắc rồi.Quả nhiên, cùng với tiếng trống càng lúc càng dồn dập, đội quân màu đỏ chợt phát động phản công, quân xanh chống đỡ không nổi, bắt đầu bị đẩy lui từng bước một, cuối cùng chiến kỳ của đội xanh ầm ầm đổ xuống.“Keng!

Keng!

Keng!”, tiếng kẻng thu quân vang lên, cuộc luyện tập đối kháng kết thúc.

Quân đỏ hoan hô vang trời, quân xanh thì cúi đầu ảm đạm, mất hết khí thế.Trong thoáng chốc, hai viên Ưng Dương lang tướng được dẫn lên đài cao, quỳ một gối xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh:-Bỉ chức xin Tổng quản chỉ dạy!Dương Nguyên Khánh cười nói với Thôi Phá Quân:-Ngươi có biết mình thua ở đâu không?Thôi Phá Quân chỉ mới có hai mươi tuổi, là một tướng lĩnh trẻ, xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng, là cháu của Thôi Hoằng Thăng, từ nhỏ học võ, đọc binh pháp, là một viên tiểu tướng văn võ song toàn.

Năm mười lăm tuổi tòng quân, vốn là Giáo úy của quân U Châu, tháng trước mới được thăng chức lên Ưng Dương lang tướng.Y bị thua là vì thiếu kinh nghiệm.

Trong khi người đối đầu với y là Tống Thuần, một lão tướng đã ba mươi sáu tuổi, tòng quân đã được gần hai mươi năm, dày dặn kinh nghiệm.Thôi Phá Quân cúi gằm mặt, vẻ mặt ủ rũ nói:-Ta quá nóng vội, thấy vị trí cờ chỉ huy của đối phương đặt sai, nên tưởng rẳng thế trận bị hỗn loạn, muốn làm một hơi đoạt cờ luôn, kết quả cờ của mình lại bị phá.Lý Tĩnh ở bên cạnh cười nói:-Phán đoán của ngươi không hề sai, trên chiến trường chẳng có ai lại dám đặt sai vị trí cờ để ngụy trang làm nghi binh.

Nếu như phát hiện vị trí cờ chỉ huy không đúng, thì tất là trận thế của đối phương đã bị hỗn loạn, ngươi có thể giục trống một hơi, đánh bại đối phương.

Nhưng hôm nay lại không phải trận chiến thực tế, cho nên Tống Thuần tướng quân mới dám dùng việc đặt sai vị trí cờ chỉ huy để dụ ngươi.

Đây chỉ là do ngươi không ngờ tới sự khác nhau giữa diễn tập và chiến đấu thật, cho nên ngươi không cần cho rằng mình phán đoán sai.Tâm trạng của Thôi Phá Quân có vẻ khá hơn một chút, vội nói:-Đa tạ Tư Mã chỉ dạy!

Trận chiến này mạt tướng nhận thua, một tháng sau mạt tướng sẽ xin đấu lại một trận, khẩn xin Tổng quản chấp nhận, cho phép mạt tướng và Thôi tướng quân đấu lại một trận sau một tháng nữa.Tống Thuần há hốc miệng, cái tên tiểu tử này cũng thật bướng bỉnh, y cũng cầu chiến nỏi:-Một tháng sau bỉ chức nguyện cùng Thôi tướng quân đánh một trận nữa.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:-Vậy thì ta giúp hai người toại nguyện, một tháng sau, cho phép hai ngươi đối đầu một trận nữa, bây giờ chỉnh đốn quân ngũ hồi doanh.Hai viên lang tướng đáp lời, đoạn đi xuống lầu, một lát sau đại quân tập hợp, bắt đầu từng đội một quay trở về đại doanh.Đúng vào lúc đó, mấy người cưỡi ngựa từ nơi xa phóng như bay đến, bị trinh sát tuần tra chặn lại, hỏi vài câu, rồi dẫn đến chỗ đài quan sát.Sau khi Dương Nguyên Khánh nhìn rõ, trong lòng hắn rất vui mừng, nhất định là tin tức mà hắn mong đợi từ lâu đã đến.

Hắn bước nhanh xuống đài, mấy tên kỵ sỹ đã được đưa tới, người cầm đầu bước tước thi lễ:-Bẩm báo Tổng quản, bọn ta đến từ Thái Nguyên, chuyển tiếp tin tức tình báo từ kinh thành đưa tới.Y lấy ra một cái thư màu đỏ đưa lên, Dương Nguyên Khánh nhận lấy, nhanh chóng mở ra xem, chỉ thấy trên thư báo viết:-Ngày mười lăm tháng sáu Hoàng đế xuất phát, dẫn theo một trăm ngàn cấm quân đi tuần thị biên giới phía bắc.Tin tức này khiến cho Dương Nguyên Khánh không khỏi ngây người.Trong trung quân đại trướng, Dương Nguyên Khánh cười khổ, nói với Lý Tĩnh:-Ta vốn nghĩ rằng Dương Quảng sẽ phái đại quân tới bao vây tiễu trừ Phong Châu, không dè ông ta chỉ đi tuần tra phương bắc.-Tổng quản cho rẳng mục đích đi tuần tra phương bắc của ông ta là gì?Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước:-Ông ta đi tuần tra phương bắc cũng là để đối phó với ta, hoặc có lẽ ông ta muốn buộc ta phải đi gặp ông ta.

Nếu ta không chịu gặp, ông ta cho rằng ta sẽ mất đi đại nghĩa, các quan viên và tướng sXXi trướng ta sẽ vì thế mà rời xa ta, không theo ta nữa.

Nhưng nếu ta đi gặp ông ta, thì cả đời này ta cũng đừng mong nghĩ đến chuyện còn được thấy mặt trời.Lý Tĩnh trầm tư một lát, nói:-Tổng quản không thấy rằng chiêu này của ông ta rất cao minh hay sao?

Dù sao Tổng quản cũng đã xưng là ủng hộ nhà Tùy, vậy thì ông ta sẽ dồn tới từng bước một, cho đến tận Phong Châu, Tổng quản dám động đến ông ta sao?

Nếu như Tổng quản thật sự dám đụng đến ông ta, vậy thì Tổng quản sẽ trở thành kẻ địch chung của người trong thiên hạ, nếu như không động đến ông ta, vậy thì Phong Châu cũng xong mất rồi.Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:-Ông ta sẽ không đến Phong Châu, ông ta không quyết đoán được tới mức ấy, ta hiểu ông ta.

Nếu như đối với những việc mà võ lực có thể giải quyết, thì không đời nào ông ta lại dùng đến biện pháp mềm yếu như thế này.

Điều này chỉ có thể nói lên rằng, binh lực của ông ta đã không còn đủ để tiêu diệt Phong Châu rồi, cho nên ông ta mới không còn cách nào khác là phải đi bắc tuần.

Chỉ có điều, cử động lần này của ông ta, e rằng Đột Quyết cũng đã sớm biết được rồi.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 470 : Tuần tra tái bắcHạ Hầu Đoan ngẩn người, đoạn bật cười ha hả:-Hiền điệt nói đúng lắm, là ta kiến thức nông cạn.Trong lòng Lý Uyên khen thầm, nhưng ngoài mặt lại làm bộ giận:-Thế Dân, không được vô lễ với Hạ Hầu thúc phụ, còn không mau nhận lỗi!Lý Thế Dân đứng lên, thi lễ với Hạ Hầu Đoan:-Điệt nhi vô lễ, xin thúc phụ lượng thứ!Hạ Hầu Đoan bèn vội khoát tay:-Hài dà!

Có chút chuyện nhỏ thế này, tạ lỗi gì chứ, đừng nghe cha cháu nói bừa, mau ngồi xuống đi!Hạ Hầu Đoan là bạn thân của Lý Uyên, rất thân thuộc với nhà họ Lý, ông ta quý nhất là con thứ hai Thế Dân và con thứ ba Huyền Bá.

Ông ta thích sự trầm tĩnh phóng khoáng, cơ trí hơn người của Lý Thế Dân, thích một Lý Huyền Bá khờ khạo nhưng võ công cái thế.

Người ông ta không thích nhất là con thứ tư Nguyên Cát, ánh mắt của Nguyên Cát luôn lộ ra một nét hiểm độc, khiến ông ta không rét mà run.Lúc này, ông ta không kìm được mà quay qua nhìn sang Lý Nguyên Cát đang ngồi bên cạnh.

Lý Nguyên Cát đang nhìn những anh em trên bãi tập một cách lạnh lùng, ánh mắt lóe lên những tia nhìn ghen tỵ khó có thể che dấu.

Hạ Hầu Đoàn khẽ thở dài một hơi, Lý Uyên có người con trai này, tương lai không biết là phúc hay là họa.Lúc này, Lý Kiến Thành vội vàng tiến tới phía trước, nói nhỏ vài câu vào tai phụ thân, Lý Uyên đứng dậy, cười nói với Hạ Hầu Đoan và Cao Quân Nhã bên cạnh:-Có chút việc nhỏ, xin thất lễ một lát.Lý Uyên đi cùng Lý Kiến Thành ra cổng bãi tập, hỏi:-Người ở đâu?-Con để y về phủ rồi, đến bãi tập để người ta nhìn thấy không hay lắm.Lý Uyên gật đầu:-Con làm đúng lắm, không thể để người khác nhìn thấy người nhà Độc Cô đến tìm ta.Ông ta nhìn lại bức thư một lần nữa, Dương Quảng muốn đi tuần tra phương bắc, tất nhiên phải đi qua Thái Nguyên, đây đúng là một việc hệ trọng.

Ông ta trầm ngâm giây lát, đoạn nói:-Chuyện này ta biết rồi, con đi nói với Độc Cô Hoài Ân, bảo hắn về chuyển lời cho gia chủ, rằng trong lòng Lý Uyên hiểu cả.-Con nhớ kỹ rồi!Lý Kiến Thành nói đoạn quay người bước đi, Lý Uyên không khỏi thở dài, cái lời tiên tri đó khiến cho ông ta một phen sứt đầu mẻ trán, cũng may nhờ có nhà Độc Cô vỗ yên giúp ông ta.

Có thoát qua được kiếp nạn này không, thì phải xem lần này Dương Quảng đi qua Thái Nguyên, thái độ của ông ta đối với mình như thế nào.Đội quân hai mươi ngàn người của Dương Nguyên Khánh bây giờ đang đóng quân ở bờ nam sông Tử Hà, nằm ở phía bắc quận Mã Ấp.

Việc tiến vào phía bắc Hà Đông lần này của bọn họ, quả thực chỉ là một đòn thăm dò, chứ hoàn toàn không có ý định mở rộng thế lực xuống phía nam.

Kịch đã hạ màn, lúc này đây Dương Nguyên Khánh đang kiên nhẫn ngồi trong quân doanh, chờ đợi tin tức từ kinh thành.Bên ngoài quân doanh, các binh sỹ vẫn như thường lệ, luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, trận hình, thực chiến đối kháng và chiến đấu cá nhân.

Lúc này, hai mươi ngàn binh sỹ đang đứng dàn thành hai mươi hình vuông lớn, chia làm hai đội xanh đỏ, tiến hành luyện tập thực chiến đối kháng trên thảo nguyên rộng rãi nơi bờ nam sông Tử Hà.

Đây là một cuộc huấn luyện hoàn toàn mô phỏng theo chiến đấu thực tế, thường xuyên có tình trạng binh sỹ lỡ tay trong lúc đối kháng gây ra ngộ sát, bị thương thì lại càng là chuyện thường.Tiếng trống thùng thùng, tiếng la hét rợp trời, từng đội kỵ binh dưới sự hướng dẫn của cờ lệnh, tung hoành bay chạy, hai đạo quân giao chiến kịch liệt.

Chỉ huy của hai phe đều là Ưng Dương lang tướng, một người là Thôi Phá Quân, người còn lại là Tống Thuần, hai người mỗi người chỉ huy một đạo quân tiến hành đối kháng với nhau.Đây cũng là cuộc huấn luyện của tướng lĩnh Phong Châu, Ưng Dương Giáo úy phải chỉ huy được đội quân ba ngàn người trở lên tham gia tác chiến, Ưng Dương lang tướng thì phải mười ngàn người, Đốc quân thì phải xem xét đến tình hình toàn cục của trận tác chiến.

Chế độ này đã được thực thi từ năm Đại Nghiệp thứ ba, đến nay đã duy trì được tám năm rồi.Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc đài quan sát bằng gỗ cao hơn mười trượng, trầm tĩnh chăm chú quan sát hai đạo quân luyện tập, Lý Tĩnh ở bên cạnh lắc đầu:- Đội quân phía sau của Thôi tướng quân xông trận quá gấp, không nhìn ra đối phương chỉ giả vờ thua, trận chiến này y thua rồi.-Ta thấy không hẳn đâu!Dương Nguyên Khánh khẽ cười:-Tống Thuần quá kiên nhẫn cẩn thận, điều này sẽ khiến cho sỹ khí bị rơi rớt, ai là người có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết được đâu.Lý Tĩnh cười ha hả:-Tổng quản hồ đồ rồi, đây là diễn tập đối kháng, chỉ có sự mệt mỏi về thể chất, chứ làm gì có sự hơn thua về sỹ khí, cho nên Thôi tướng quân thua chắc rồi.Quả nhiên, cùng với tiếng trống càng lúc càng dồn dập, đội quân màu đỏ chợt phát động phản công, quân xanh chống đỡ không nổi, bắt đầu bị đẩy lui từng bước một, cuối cùng chiến kỳ của đội xanh ầm ầm đổ xuống.“Keng!

Keng!

Keng!”, tiếng kẻng thu quân vang lên, cuộc luyện tập đối kháng kết thúc.

Quân đỏ hoan hô vang trời, quân xanh thì cúi đầu ảm đạm, mất hết khí thế.Trong thoáng chốc, hai viên Ưng Dương lang tướng được dẫn lên đài cao, quỳ một gối xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh:-Bỉ chức xin Tổng quản chỉ dạy!Dương Nguyên Khánh cười nói với Thôi Phá Quân:-Ngươi có biết mình thua ở đâu không?Thôi Phá Quân chỉ mới có hai mươi tuổi, là một tướng lĩnh trẻ, xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng, là cháu của Thôi Hoằng Thăng, từ nhỏ học võ, đọc binh pháp, là một viên tiểu tướng văn võ song toàn.

Năm mười lăm tuổi tòng quân, vốn là Giáo úy của quân U Châu, tháng trước mới được thăng chức lên Ưng Dương lang tướng.Y bị thua là vì thiếu kinh nghiệm.

Trong khi người đối đầu với y là Tống Thuần, một lão tướng đã ba mươi sáu tuổi, tòng quân đã được gần hai mươi năm, dày dặn kinh nghiệm.Thôi Phá Quân cúi gằm mặt, vẻ mặt ủ rũ nói:-Ta quá nóng vội, thấy vị trí cờ chỉ huy của đối phương đặt sai, nên tưởng rẳng thế trận bị hỗn loạn, muốn làm một hơi đoạt cờ luôn, kết quả cờ của mình lại bị phá.Lý Tĩnh ở bên cạnh cười nói:-Phán đoán của ngươi không hề sai, trên chiến trường chẳng có ai lại dám đặt sai vị trí cờ để ngụy trang làm nghi binh.

Nếu như phát hiện vị trí cờ chỉ huy không đúng, thì tất là trận thế của đối phương đã bị hỗn loạn, ngươi có thể giục trống một hơi, đánh bại đối phương.

Nhưng hôm nay lại không phải trận chiến thực tế, cho nên Tống Thuần tướng quân mới dám dùng việc đặt sai vị trí cờ chỉ huy để dụ ngươi.

Đây chỉ là do ngươi không ngờ tới sự khác nhau giữa diễn tập và chiến đấu thật, cho nên ngươi không cần cho rằng mình phán đoán sai.Tâm trạng của Thôi Phá Quân có vẻ khá hơn một chút, vội nói:-Đa tạ Tư Mã chỉ dạy!

Trận chiến này mạt tướng nhận thua, một tháng sau mạt tướng sẽ xin đấu lại một trận, khẩn xin Tổng quản chấp nhận, cho phép mạt tướng và Thôi tướng quân đấu lại một trận sau một tháng nữa.Tống Thuần há hốc miệng, cái tên tiểu tử này cũng thật bướng bỉnh, y cũng cầu chiến nỏi:-Một tháng sau bỉ chức nguyện cùng Thôi tướng quân đánh một trận nữa.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:-Vậy thì ta giúp hai người toại nguyện, một tháng sau, cho phép hai ngươi đối đầu một trận nữa, bây giờ chỉnh đốn quân ngũ hồi doanh.Hai viên lang tướng đáp lời, đoạn đi xuống lầu, một lát sau đại quân tập hợp, bắt đầu từng đội một quay trở về đại doanh.Đúng vào lúc đó, mấy người cưỡi ngựa từ nơi xa phóng như bay đến, bị trinh sát tuần tra chặn lại, hỏi vài câu, rồi dẫn đến chỗ đài quan sát.Sau khi Dương Nguyên Khánh nhìn rõ, trong lòng hắn rất vui mừng, nhất định là tin tức mà hắn mong đợi từ lâu đã đến.

Hắn bước nhanh xuống đài, mấy tên kỵ sỹ đã được đưa tới, người cầm đầu bước tước thi lễ:-Bẩm báo Tổng quản, bọn ta đến từ Thái Nguyên, chuyển tiếp tin tức tình báo từ kinh thành đưa tới.Y lấy ra một cái thư màu đỏ đưa lên, Dương Nguyên Khánh nhận lấy, nhanh chóng mở ra xem, chỉ thấy trên thư báo viết:-Ngày mười lăm tháng sáu Hoàng đế xuất phát, dẫn theo một trăm ngàn cấm quân đi tuần thị biên giới phía bắc.Tin tức này khiến cho Dương Nguyên Khánh không khỏi ngây người.Trong trung quân đại trướng, Dương Nguyên Khánh cười khổ, nói với Lý Tĩnh:-Ta vốn nghĩ rằng Dương Quảng sẽ phái đại quân tới bao vây tiễu trừ Phong Châu, không dè ông ta chỉ đi tuần tra phương bắc.-Tổng quản cho rẳng mục đích đi tuần tra phương bắc của ông ta là gì?Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước:-Ông ta đi tuần tra phương bắc cũng là để đối phó với ta, hoặc có lẽ ông ta muốn buộc ta phải đi gặp ông ta.

Nếu ta không chịu gặp, ông ta cho rằng ta sẽ mất đi đại nghĩa, các quan viên và tướng sXXi trướng ta sẽ vì thế mà rời xa ta, không theo ta nữa.

Nhưng nếu ta đi gặp ông ta, thì cả đời này ta cũng đừng mong nghĩ đến chuyện còn được thấy mặt trời.Lý Tĩnh trầm tư một lát, nói:-Tổng quản không thấy rằng chiêu này của ông ta rất cao minh hay sao?

Dù sao Tổng quản cũng đã xưng là ủng hộ nhà Tùy, vậy thì ông ta sẽ dồn tới từng bước một, cho đến tận Phong Châu, Tổng quản dám động đến ông ta sao?

Nếu như Tổng quản thật sự dám đụng đến ông ta, vậy thì Tổng quản sẽ trở thành kẻ địch chung của người trong thiên hạ, nếu như không động đến ông ta, vậy thì Phong Châu cũng xong mất rồi.Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:-Ông ta sẽ không đến Phong Châu, ông ta không quyết đoán được tới mức ấy, ta hiểu ông ta.

Nếu như đối với những việc mà võ lực có thể giải quyết, thì không đời nào ông ta lại dùng đến biện pháp mềm yếu như thế này.

Điều này chỉ có thể nói lên rằng, binh lực của ông ta đã không còn đủ để tiêu diệt Phong Châu rồi, cho nên ông ta mới không còn cách nào khác là phải đi bắc tuần.

Chỉ có điều, cử động lần này của ông ta, e rằng Đột Quyết cũng đã sớm biết được rồi.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 471 : Dẫn mối họa về hướng ĐôngLý Tĩnh cũng tán thành cách nghĩ của Dương Nguyên Khánh, ông ta khẽ mỉm cười:-Như vậy chẳng phải càng hay hay sao?

Mục tiêu của Hoàng đế càng lớn, thì Đột Quyết càng có hứng thú với ông ta, chứ không còn là Phong Châu nữa.-Tuy nói là như thế, nhưng nếu như ông ta có xảy ra chuyện gì, ta cũng không thoát khỏi được trách nhiệm.

Ta chỉ hy vọng ông ta có thể điều động đại quân đối phó với Đột Quyết, buộc Đột Quyết phải rút quân.

Hơn nữa, ông ta chỉ có một trăm ngàn cấm quân, cái bọn lính công tử đó, có mấy người có thể đánh trận, nói không chừng toàn quân của ông ta sẽ bị tiêu diệt ở tái bắc.-Nếu Tổng quản không yên tâm thì có thể phái người nhắc nhở cho ông ta biết là đại quân của Đột Quyết sắp tới, để ông ta đừng tiến lên phía bắc nữa.Dương Nguyên Khánh lắc đầu, trong mắt ánh lên một nét cười giảo hoạt:-Ông ta thu hút đại quân Đột Quyết giúp ta, dù thế nào đi nữa cũng là một việc tốt, cớ gì ta lại không vui vẻ chấp nhận?

Cùng lắm là đến giờ khắc quan trọng, ta sẽ nhắc nhở ông ta một chút, tận chút tình nghĩa của một thần tử, những việc khác thì ta lực bất tòng tâm rồi.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh đứng dậy, cười nói:-Bây giờ ta có thể yên tâm trở về quận Du Lâm rồi.Đại quân hai mươi ngàn người nhổ trại xuất phát, cuồn cuộn nhắm hướng quận Du Lâm mà đi.Cuối tháng sáu, đội ngũ bắc tuần của Hoàng đế Dương Quảng đến thành Thái Nguyên.

Đội ngũ không vào trong thành, mà đi đến cung Tấn Dương.

Theo như lệ thường, Dương Quảng sẽ nghỉ ngơi ở đây vài ngày, tiếp kiến các quan viên địa phương, tìm hiểu tình hình Hà Đông, rồi mới tiếp tục đi lên phương bắc.Khi đến cung Tấn Dương, vừa đúng lúc chính ngọ, Dương Quảng ăn trưa cùng Tiêu hậu, Yến Vương Dương Đàm, Triệu vương Dương Cảo, và Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh.

Đây là một cảnh hiếm gặp, thường thì đều là Dương Quảng dùng bữa một mình trong ngự thư phòng.

Đặc biệt là trong mấy năm chiến tranh Cao Ly, ngay cả bữa tối Dương Quảng cũng không ăn cùng người nhà.-Sao hôm nay Bệ hạ lại nghĩ đến việc dùng bữa chung với bọn thần thiếp?Tiêu hậu khẽ mỉm cười hỏi.-Mấy năm nay Trẫm bận việc triều chính, ít có dịp đoàn tụ với người nhà.

Nghĩ lại Trẫm đã là người gần năm mươi rồi, tuổi tác không buông tha ai, Trẫm nên cố gắng ở cùng người nhà nhiều một chút, cho nên lần này đi bắc tuần mới đem theo cả A Man của Trẫm theo.Dương Quảng nhìn sang con gái yếu quý với ánh mắt rất đỗi hiền từ, A Man chính là tên mụ của Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh.

Năm nay nàng đã mười hai tuổi, nhan sắc tươi đẹp như hoa, chỉ có điều dáng vẻ hơi mảnh khảnh quá.

Tiêu hậu cũng nhắc nhở Dương Quảng, nên lưu ý chọn hôn phu cho A Man, nhưng Dương Quảng cho rằng con gái thân hình mảnh mai yếu đuối, không nên lập gia đình quá sớm.

Đồng thời, ông ta cũng không ngắm được người thanh niên tuấn kiệt nào, nên cũng không nhận lời với vợ.Dương Phương Hinh từ nhỏ được hưởng một nền giáo dục tốt, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, nàng cười khẽ, nói:-Là con gái không thường xuyên ở bên cạnh phụ hoàng, trong lòng con rất lất làm áy náy.Dương Quảng cao hứng cười ha hả không ngừng:-Vẫn là con gái quan tâm Trẫm!Dương Đàm ở một bên khẽ đánh mắt với Dương Cảo, Dương Cảo hiểu ý, bèn nũng nịu nói:-Phụ hoàng, năm ngoái người nhận lời cưỡi ngựa cũng con, nhi thần đợi cả một năm rồi, lần này ở tái bắc, phụ hoàng không được thất tín nữa đó nhé.Triệu vương Dương Cảo năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, y biết phụ hoàng bận việc chính sự, không có thời gian nghỉ ngơi, nên bèn mượn cớ cưỡi ngựa, giúp phụ hoang giải sầu.Dương Quảng gục gặc đầu, cười nói:-Lần này đi tái bắc, nhất định Trẫm sẽ đi cưỡi ngựa cùng mọi người.Tiêu hậu ở bên cạnh chỉ luôn cười chứ không nói gì, nàng đang nghĩ đến việc mà lần trước Lý Uyên nhờ vả.

Lý Uyên đã gửi tặng nàng một bức thư pháp với bút tích thực của Vương Thạch Quân, ân tình này nàng phải trả, kiếm cơ hội thích hợp nói giúp Lý Uyên vài câu, hôm nay chính là một cơ hội không tồi.-Thánh thượng, việc lời tiên tri lần trước kết thúc chưa?Dương Quảng vừa mới nâng ly rượu lên, câu hỏi của Tiêu hậu khiến ông ta trầm ngâm một chút, đoạn buông chén thở dài nói:-Trẫm cũng không biết nữa.

Nhưng luôn nhớ trong lòng.-Bệ hạ, bản thân lời tiên tri vốn đã là một thứ rất mờ mịt, nói là họ Lý, vậy thì những người họ Lý trong thiên hạ không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người, hơn nữa đâu phải ai cũng là quan viên.

Trong đội ngũ loạn tặc làm phản cũng có người họ Lý, ví dụ như Lý Hoằng Chi ở Quan Đông, Lý Tử Thông ở Giang Hoài, có lẽ chính là bọn họ.

Hoặc lại ví như một số binh lính nhỏ họ Lý trong quân đội, hôm nay còn là lính Tùy, nói không chừng sang năm lại xé cờ tạo phản cũng nên, còn có một số người, bản thân họ không phải họ Lý.

Ý của thần thiếp là, Bệ hạ quá nghi kỵ như thế này, khiến các đại thân lo sợ, ngược lại sẽ khiến họ suy tính đến đường lui cho mình.

Việc Lý Hồn và Lý Mẫn bị giết đã gây chấn động triều dã, khắp triều văn võ ai ai cũng cảm thấy bất an, lúc này Bệ hạ nên an ủi vỗ về bọn họ, dẹp bỏ sự hoảng sợ trong lòng các đại thần.Sở dĩ Độc Cô Chấn không tiếc giá nào, phải tạo bằng được mối quan hệ với Tiêu hậu, là bởi vì chỉ có Tiêu hậu mới có thể khuyên nhủ Dương Quảng.

Dương Quảng tuy không thích nghe can gián, nhưng cũng không cự tuyệt, có đôi lúc ông ta sẽ nghe những ý kiến của vợ mình là Tiêu hậu.Dương Quảng trầm ngâm không nói gì, Tiêu hậu lại khuyên:-Tuy rằng thần thiếp ở lâu trong cung, nhưng cũng biết thiên hạ chẳng được yên bình, mối họa từ bên ngoài khó dẹp.

Lúc càng cần phải giữ mối đoàn kết quân thần, nếu bệ hạ chỉ vì một lời tiên tri không biết từ đâu ra mà mù quáng giết hại đại thần, khiến quân thần xa cách nhau, thần thiếp cho rằng, điều này còn nghiêm trọng hơn cả nạn ngoại xâm.

Loạn trong giặc ngoài, là điềm xấu đó Bệ hạ!Dương Quảng trầm mặc không nói gì, Tiêu hậu cũng không khuyên gì thêm, cả gia đình cứ thể dùng cho xong bữa cơm trưa trong sự im lặng.Dương Quảng về đến ngự thư phòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lời khuyên của Tiêu hậu khiến ông ta phải suy nghĩ.

Khi nghe thấy lời tiên tri, theo bản năng, ông ta nghĩ mọi cách để quy chụp lên đầu quý tộc Quan Lũng, bởi vì ông ta đã nhận định chắc chắn rằng, quý tộc Quan Lũng mới là mối uy hiếp lớn nhất với ông ta.

Giết Lý Hồn, Lý Mẫn, tuy là có liên quan đến lời tiên tri, nhưng cũng là do ông ta muốn mượn cớ này để thanh tẩy quý tộc Quan Lũng.Nhưng, việc gì cũng có lợi có hại, ông ta giết người như thế quả thực là dễ khiến cho các đại thần bất an.

Giết vẫn cứ phải giết, nhưng không thể vội, phải từ từ, đợi sau khi các đại thần đều quên đi vụ án lời tiên tri đã, rồi lại kiếm cớ khác để giết.

Chỉ cần kéo dài, kéo chậm ttấu giết người ra, thì sẽ không khiến cho các đại thần bất an.Lúc này, một tên hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:-Bệ hạ, Thái thú bảo vệ Thái Nguyên là Lý Uyên cầu kiến!Nghe đến cái tên Lý Uyên, khóe miệng của Dương Quảng bất giác co giật một cái, đây cũng là một trong những mục tiêu mà ông ta muốn giết.

Ông ta vốn định trong lần tuần thị tái bắc này, mượn cớ giết chết Lý Uyên, nhưng lúc này, lời khuyên của Tiêu hậu đã khiến ông ta thay đổi chủ ý.

Có thể lợi dụng Lý Uyên để an ủi vỗ về cảm giác bất an của các đại thần trước, sau này sẽ tìm cớ giết sau.-Tuyên hắn yết kiến!Một lát sau, Lý Uyên bước nhanh vào ngự thư phòng, quỳ mọp hai đầu gối, cung kính hết mực lạy dập đầu với Dương Quảng một cái:-Thần Lý Uyên khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!Dương Quảng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Lý Uyên vào lúc này, ông ta cười:-Ái khanh không cần phải hành đại lễ, hãy bình thân!-Tạ ơn bệ hạ!Lý Uyên đứng lên đoạn nói:-Mấy ngày trước thần mới nhận được điệp văn của triều đình, bệ hạ tuần tra Thái Nguyên mà thần không kịp chuẩn bị gì, xin bệ hạ tha cho thần tội tiếp đón không chu đáo.-Trẫm không cảm thấy có gì không chu đáo, ngươi không cần tự trách mình.Dương Quảng không nói gì thêm, Lý Uyên nhất thời cũng không biết nên báo cáo chuyện gì, trong phòng xuất hiện một khoảng khắc trầm mặc.

Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với Lý Uyên đúng là như cả một năm, sau lưng ướt đẫm, lúc này Dương Quảng mới thản nhiên hỏi:-Trong phạm vi Hà Đông có loạn phỉ không?-Hồi bẩm bệ hạ, bọn loạn phỉ tạo phản trong địa giới Hà Đông cũng có mười mấy nhóm, nhưng phần lớn đều lực lượng yếu kém.

Thế lực loạn phỉ tạo phản tương đối lớn thì có ba nhóm, một là Lưu Miêu Vương ở quận Ly Thạch, thứ hai là Linh Khâu Địch Tùng Bá, nhóm còn lại là Kính Bàn Đà và Sài Bảo Xương ở Giáng quận.

Trong số đó, thế lực của Kính Bàn Đà là lớn mạnh nhất, có một trăm mấy ngàn người.-Quận Thái Nguyên có không?-Quận Thái Nguyên vốn cũng có ba bốn nhóm, nhân số không quá ngàn người, đều đã bị thần tiêu diệt cả rồi.

Hiện nay trong phạm vi Thái Nguyên không có một nhóm loạn phỉ nào cả.Dương Quảng liếc nhìn y một cái, đoạn lạnh lùng nói:-Quận Ly Thạch nằm bên sườn của Thái Nguyên, Giáng quận ở mặt nam của Thái Nguyên, người thân là Lưu Thủ Thái Nguyên, tại sao lại không đi diệt phỉ?-Không có ý chỉ của bệ hạ, thần không dám làm bừa.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 472 : Binh vây Nhạn MônKhông ngờ Tùy Đế Dương Quảng bất chợt đi tuần làm cho bọn họ phải thay đổi kế hoạch.

Phong Châu là âm mưu cho một khu vực còn Dương Quảng là âm mưu một quốc gia.

Nếu có thể bắt được Hoàng đế Đại Tùy thì số tiền chuộc đủ để Đột Quyết trở thành đứng đầu phương đông, khiến cho Triều Tùy thần phục dưới chân hắn.Bốn trăm nghìn đại quân nhanh chóng chỉnh đốn lều trại, sẵn sàng ra trận giống như một bầy sói trên thảo nguyên mênh mông đang hướng về huyện Du Lâm mà chạy.

Lúc ấy Dương Quảng vẫn còn đang trên đường đi Du Lâm.…………Trong mảnh rừng tùng cách hồ Phục Khất chừng hai mươi dặm, Ưng Kích Lang Tướng Võ Trí Viễn dẫn theo hai mươi tên lính trinh sát quân Tùy đang ẩn thân.

Bọn họluôn từng bước theo dõi quân chủ lực của Đột Quyết.Hai tháng trước Võ Trí Viễn đã dẫn quân đánh bại năm trăm kỵ binh của Đột Quyết, chặn lại hơn hai ngàn dân trốn chạy, được thăng chức làm Ưng Kích Lang Tướng.

Lúc này đây hắn lại giữ trách nhiệm nặng nề hơn đó là dẫn đầu hai trăm lính trinh thám theo dõi quân chủ lực của Đột Kích.Mười mấy quân đội Tùy đang dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây.

Đúng lúc ấy đất như rung chuyển, đội quân Tùy đều đứng lên nhao nhao.

Võ Trí viễn hướng lên ngọn cây hô to:- Đã phát hiện ra cái gì thế?Trên cây có tên quân lính Tùy đang thăm dò, y nhìn ra phía xa một lát rồi quay đầu lại hô lớn:- Là kỵ binh Đột Quyết tới, chúng đông vô cùng.Võ Trí Viễn quyết định rất nhanh:- Tất cả tiến sâu vào rừng rậm!Hai mươi tên trinh thám nhanh chóng chạy vào rừng sâu.

Một lát sau, đội kỵ binh Đột Quyết ùn ùn kéo đến như mây đen.

Bốn trăm ngàn kỵ binh giống như biển người gào thét hướng phía tây mà đi.

Đội quân như kéo dài đến mười dặm.Quân trinh thám Tùy đang ẩn mình trong rừng sâu cũng cảm thấy y nguyên sự rung chuyển.

Võ Trí Viễn bám trên một cây đại thụ thăm dò đại quân Đột Quyết cách đó chừng vài dặm.

Về cơ bản y đã có thể phán đoán số lượng người và hướng đi của đối phương.

Phía nam là trường thành mà chúng không thể vượt qua.

Nếu như chúng đi quận Mã Ấp thì phải đi về phía đông, từ phía cuối phía đông mà đi.

Hoặc chúng đi hướng tây, phía tây có thể băng qua trường thành mà chỗ đó lại là quận Du Lâm.- Thả chim ưng !Võ Trí Viễn ra lệnh một tiếng, một chú chim ưng săn bay ra từ trong lồng sắt mà tên lính đang mangtheo.

Chim ưng bay lên lượn vài vòng trên khoảng không khu rừng rậm rồi cất cánh bay về hướng tây.……………Đại tướng trấn thủ Du Lâm là Đốc Quân Dương Gia Thần.

Y gánh vác công việc cực kỳ quan trọng.

Mấy ngày hôm nay y lo lắng đến ngủ không ngon giấc, thần kinh vô cùng căng thẳng.

Y nóng lòng chờ đợi tin tức phía đông.

Dương Quảng đã được báo chiếm được quận Du Lâm.

Nhưng tình báo về đại quân Đột Quyết y lại chưa được biết.Vào giữa trưa, chim ưng đi thăm dò phía tây trở về. mấy tên binh lính hô lớn :- Đốc quân, ưng săn đã đến rồi!Dương Gia Thần chạy từ trong phòng ra.

Nhìn lên chú chim ưng đang bay trên bầu trời, đúng là chim đến đưa tin.

Ngay lập tức chú chim bay sà xuống nó mang theo tờ thông tin.

Dương Gia Thần xem rồi lập tức ra lệnh:- Thông báo cho dân chúng toàn thành.

Đại quân Đột Quyết sắp tiến đến, những kẻ bằng lòng chạy về tây có thể theo quân đội rút lui.Y lại lấy ra một phong thư mà Dương Nguyên Khánh để lại đưa cho quân lính.- Đem phong thư này lập tức đưa đến cho Hoàng đế.Trong thành Du Lâm sôi sùng sục.

Một đội binh lính quân Tùy cưỡi ngựa lao nhanh trên phố hô to:- Đại quân Đột Quyết sắp tiến đến, mau chạy về hướng tây!Cư dân trong thành hỗn loạn, hơn mười ngàn người dân sống trong thành già trẻ dắt díu nhau, mang theo những vật dụng có giá trị, cưỡi lừa cưỡi ngưạ, xe ngựa xe la vội vàng chạy về hướng tây.

Chỗ tốt ở biên cương là các gia đình đều có súc vật kéo.

Còn những hộ gia đình nghèo cũng có một con lừa.

Rất nhanh ngoài thành đã tập trung một đội quân tản cư trùng trùng điệp điệp.

Ba nghìn kỵ binh Tùy hộ vệ dân chúng rút về hướng tây.

Một thành gần quận Du Lâm nhất là huyện Hà Dương, cách khoảng chừng hai trăm dặm.

Xe của Dương Quảng cách thành huyện Du Lâm chừng sau mươi dặm.

Đại quân đi tốc độ không nhanh, hộ vệ Lục Hợp thành hướng về phía tây.Lúc ấy, mấy tên kỵ binh hăng hái chạy từ phía tây tới.

Một đội quân tuần tra chặn chúng lại:-Là người nào, dám chống lại thánh giá.Tên cầm đầu kỵ binh chắp tay nói:-Ta là đội quân đóng quân ở quận Du Lâm.

Có tin gấp muốn bẩm báo với thánh thượng.-Là chuyện gì?-Bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đang đánh tới quận Du Lâm, xin Thánh thượng mau rút lui.Tên thủ lĩnh đội tuân tra giật nẩy người:-Ngươi mau theo ta.Y dẫn theo tên kỵ binh đến đưa tin chạy đến thành Lục Hợp.Một phút sau, Dương Quảng nhận được tin của Dương Nguyên Khánh.

Y âm thầm mở tin ra đọc, mở đầu phong thư là: ‘Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh kính bệ hạ…’Dương Quảng hừ một tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Y ngây ngẩn cả người, có khoảng bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đang đánh tới Du Lâm thành.Dương Quảng trầm ngâm một lúc rồi hỏi tên lính đưa tin:-Dương Nguyên Khánh đang ở thành Du Lâm sao?-Tâu bệ hạ, Dương tổng quản trưa nay mới tới quận Du Lâm.

Nhưng lại được biết đại quân Đột Quyết đánh tới liền dẫn dân trong thành rút về hướng tây ạ.

Trinh thám của chúng ta phát hiện đại quân Đột Quyết có ít nhất bốn trăm ngàn.

Khi phát hiện thì đội quân cách thành khoảng chừng một trăm năm mươi dặm.

Hiện giờ cách thành Du Lâm khoảng chừng một trăm dặm.

Tổng quan xin bệ hạ lập tức rút về phía nam.Dương Quảng hất tay.-Dẫn hắn đi.Lúc đó, Vũ Văn Thuật đứng cạnh dè dặt nói:-Bệ hạ, liệu có phải kế điệu hổ li sơn của Dương Nguyên Khánh?

Y dùng Đột Quyết để dọa chúng ta.Dương Cung Đạo có chút lo lắng.-Bệ hạ, nếu quả thật có tới bốn trăm ngàn quân Đột Quyết thì vấn đề đúng là rất nghiêm trọng rồi.

Nên tin tưởng Dương Nguyên Khánh, nhanh chóng rút về phía nam.Đúng lúc ấy, có tiếng báo gấp truyền đến.

Có thị vệ bên ngoài cửa cấp báo :-Bệ hạ, coi giữ quận Trường Thành báo tin khẩn cấp.

Phát hiện hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết đang tiến về phía thành Du Lâm, có thể là vượt qua thành rồi.Dương Quảng bỗng đứng bật dậy, lời của Dương Nguyên Khánh y có thể không tin nhưng tin từ tên lính coi giữ thành y không thể không tin được.

Y hốt hoảng đến lạc cả giọng:-Mau, mau chóng rút về phía nam!Bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đã cách ngoài thành một trăm dặm.

Căn cứ theo tốc độ của bọn họ thì trong vòng nửa ngày có thể truy đuổi quân đội bắc tuần.

Dương Quảng cũng không dám giữ Lục Hợp thành nữa.

Y vứt bỏ Lục Hợp thành sửa thành cưỡi ngựa.

Một trăm nghìn đại quân bỏ lại quân nhu và các đồ khác, hoảng sợ rút về phía nam.Vào lúc canh một, Dương Quảng biết tin.

Bốn trăm ngàn đội quân Đột Quyết đã đuổi tới cách thành chừng sáu mươi dặm.

Năm nghìn quân đội Tùy chặn đội quân Đột Quyết đã bị tiêu diệt.

Dương Quảng vô cùng hoảng sợ.

Y bất chấp mệt mỏi, cố gắng chạy thoát về hướng nam.

Nhưng số cung phi và đại thần trong đội ngũ của họ quá đông, cơ bản chạy không nhanh.

Cứ tiếp tục như thế trước lúc trời sáng bọn họ nhất định sẽ bị đội quân Đột Quyết truy bắt.

Tả vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô chạy tới trước mặt Dương Quảng hô lớn:-Bệ hạ, chúng ta đi hướng Nhạn Môn Quan, nơi đó địa hình hiểm trở, có thể ngăn cản được đội quân Đột Quyết.Lúc đó Dương Quảng đã vô cùng hoang mang và lo sợ.

Vũ Văn Thành Đô vừa mới đề xuất, Dương Quảng đã lập tức trả lời:-Đi Nhạn Môn Quan!Một trăm ngàn cấm quân sợ hãi vô cùng, chạy như băng trên đường.

Vào lúc canh bốn, đội quân của Dương Quảng đã qua thị trấn Nhạn Môn.

Huyện Nhạn Môn sau đại loạn Dương Lượng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sau này xây dựng lại thì tường thành của thị trấn Nhạn Môn cao to kiên cố, chu vi chừng hai mươi dặm.

Là một huyện mà số dân lên tới mấy ngàn hộ và khoảng hơn hai trăm ngàn người.

Dương Quảng băng như gió vào thị trấn, lúc này trong lòng mới có chút yên tâm.Lúc ấy đang khuyết ghế Đại Châu tổng quản.

Thái thú quận Nhạn Môn Lã Ngọc là quan cao nhất.

Y nghe nói Hoàng Đế đến chạy nạn, hoảng sợ vội vàng xuất quan để nhường chỗ cho Dương Quảng và cung phi.

Y lại liên lạc với các hộ khá giả bố trí quan lại.

Hàng trăm cấm quân có thể tùy ý vào ở tại các nhà dân.

Người hô ngựa hý, trong thành một khung cảnh hỗn loạn.Trời mới rạng đông Thái Thú Lã Ngọc dẫn theo mười mấy tên nha dịch mang theo rượu ngon và thức ăn vào trong nha quận.

Nha quận tạm thời trở thành Nhạn Môn hành cung.

Mấy ngàn tên thị vệ tả hữu vây quanh bốn phía như thùng sắt.

Rượu thịt vừa được mang vào, Lã Ngọc đứng chờ hồi lâu, một tên thái giám đi ra nói:-Thánh thượng có chỉ, tuyên Thái Thú Lã Ngọc yết kiến!Lã Ngọc đi cùng tên thái giám đi vào trong nha huyện vốn dĩ trước đây là của y.

Gần đến thư phòng của hoàng đế, trong lòng y bỗng trở nên run sợ.

Không ngờ ngự phòng của Thánh thượng chọn lại đúng là phòng làm việc của hắn.

Phía dưới nền gạch y có giấu diếm vài thứ, mong sao đừng bị phát hiện.-Lã Thái thú, Bệ hạ lệnh cho ngươi yết kiến.Lã Ngọc nơm nớp lo sợ đi vào phòng.

Y bỗng nhẹ cả người khi thấy dưới đất trải một tấm thảm rất dày.

Mà ghế ngồi của thánh thượng chính là chỗ mà y giấu đồ.-Thần Lã Ngọc tham kiến bệ hạ.Dương Quảng vừa mới ăn chút đồ, uống một chén trà sâm nên đã tỉnh táo lại nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng.

Bốn trăm nghìn đội quân tinh nhuệ Đột Quyết, liệu thành Nhạn Môn nho nhỏ có thể trụ được không ?-Lã ái khanh, trẫm nghe nói ngươi từng tham gia trận chiến Dương Lượng?Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 473 : Bị ép cầu viện-Hồi bẩm bệ hạ, năm Nhân Thọ thứ tư, lúc ấy Đại Châu tổng quản là Lý Cảnh, Phùng Hiếu Từ là Tư Mã, còn thần là Tư Pháp.

Dương Lượng phái Kiều Chung Quỳ dẫn đầu năm trăm nghìn đại quân tấn công thành.

Chúng thần chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn người, cầm cố được hơn một tháng.

Cũng may sau đó có Dương Nghĩa Thần và Dương Nguyên Khánh tới cứu viện mới có thể đánh bại được phản quân Dương Lượng.Dương Quảng gật gật đầu:-Đã là chuyện của mười mấy năm trước.

Lý Cảnh giờ đã chết, Dương Nghĩa Thần cũng vậy, Phùng Hiếu Từ thì chết trận, chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh.

Có điều hắn… ai!Lần này Dương Nguyên Khánh kịp thời cử người đến báo tin như vậy chứng minh là hắn không hề có tâm ý phản bội triều Tùy.

Do đó lòng oán hận của Dương Quảng với Dương Nguyên Khánh mới được giảm bớt.-Hiện tại trong thành có bao nhiêu quân đội?-Trong thành Đại Châu có khoảng mười ngàn người, dân thường khoảng hai mươi ngàn.

Chỉ có điều …-Chỉ có làm sao?Trong lòng như linh cảm được điều xấu.

Dương Quảng vội vàng hỏi.Lã Ngọc nói ra điều mà y lo lắng nhất:-Chỉ có điều trong kho của thành hiện chỉ còn lại hai mươi ngàn thạch lương thực.

Nhiều nhất cũng chỉ đủ cho đại quân và người dân trong thành dùng trong vòng hai mươi ngày, hơn nữa cỏ khô thiếu nghiêm trọng.-Cái gì?Dương Quảng giật mình kinh hãi.

Chỉ có hai mươi ngàn thạch lương thực, ông ta vội hỏi:-Vậy số cỏ làm thức ăn gia súc rốt cuộc có bao nhiêu?Lã Ngọc cũng không biết chính xác là có bao nhiêu số cỏ đó.

Y cũng chỉ trả lời mơ hồ:-Hồi bẩm bệ hạ, quận Nhạn Môn chỉ có năm nghìn con chiến mã.

Bình thường là dựa vào số lượng này để lưu trữ ba tháng cỏ khô.

Nay đột nhiên số ngựa chiến lại tăng lên tới trăm nghìn con.

Thần cũng không nắm rõ chính xác cụ thể số lượng cỏ khô.

Nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong vòng mười ngày.Dương Quảng có phần nóng nảy.

Lương thực chỉ đủ dùng trong vòng hai mươi ngày, cỏ khô chỉ đủ cho mười ngày.

Một khi thành bị vây hơn một tháng, như vậy chả phải là tất cả đều bị chết đói sao?Lúc ấy, Vũ Văn Thành Đô đứng bên cạnh nói:- Bệ hạ, thần kiến nghị trước tiên hãy giết năm nghìn con ngựa chiến.

Một mặt là tăng thêm lượng thịt dùng để ăn, mặt khác lại có thể giảm bớt sự tiêu hao cỏ khô.Dương Quảng trầm ngâm một lát rồi nói:- Trước tiên xem đội kỵ binh của Đột Quyết đã đuổi tới đâu rồi?

Nếu như vẫn còn xa, hoặc là sẽ chuyển lương thực và cỏ từ huyện khác đến, hoặc là trẫm lập tức rời quận Nhạn Môn đi U Châu.Ông ta vừa dứt lời, thì thấy từ bên ngoài tiếng kèn lệnh vang dội.

Tiếng kèn lệnh trầm bổng, vọng lại từ phía chân trời giống như hàng ngàn hàng vạn chiếc kèn lệnh cùng nhau thổi lên.Dương Quảng đột nhiên biến.

Lúc này, Hữu vệ Đại tướng quân Sử Tường chạy vào vội báo:- Bệ hạ, đại quân Đột Quyết bốn phương tám hướng vây đến.

Số lượng lên đến mấy trăm ngàn tên đã bao kín thành Nhạn Môn.Trên gương mặt Dương Quảng hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ông ta sợ hãi đến mức nói không lên lời.

Còn Vũ Văn Thành Đô lại rất bình tĩnh nói:-Bệ hạ đừng quá lo lắng, chúng ta còn có một trăm nghìn đại quân bảo vệ thành, đây cũng không phải là kỵ binh tác chiến, chúng ta chưa chắc đã bất lợi.

Hơn nữa Đột Quyết không có thế mạnh về việc tấn công thành.

Thần kiến nghị lập tức giữ vững thành trì, quyết một trận với đội quân Đột Quyết.Dương Quảng dần bình tĩnh lại.

Ông ta lấy kim bài của mình đưa cho Vũ Văn Thành Đô:-Đại tướng quân, trẫm bổ nhiệm khanh toàn quyền phụ trách việc bảo vệ thành trì.

Một trăm ngàn cấm quân sẽ do khanh trực tiếp điều khiển.Vũ Văn Thành Đô quỳ một gối xuống đất nói:-Thần nguyện dù thịt nát xương tan cũng nhất định bảo vệ sự an toàn cho bệ hạ.Vũ Văn Thành Đô lập tức triệu tập trên ba mươi ngàn đại quân lên thành phòng ngự.

Đồng thời hạ lệnh dỡ bỏ hết những nhà dân ở khu vực gần tường thành.

Số gạch thu được đều được dùng để phòng ngự thành.

Từng tòa nhà bị dỡ đi, những cây trụ lớn bị cưa thành từng đoạn để làm gỗ lăn.

Những tảng đá lớn để xây dựng móng cũng bị quân lính khiêng lên làm đá chắn trên đầu tường thành.

Những chủ gia đình bị phá hủy cũng chỉ biết âm thầm đứng một bên mà nhìn.

Chẳng một ai kêu gào than khóc, chỉ thu dọn lại những tài vật sót lại của mình.Trên thành, mấy vạn quân đội Tùy đang đứng kín trên đầu tường thành.

Họ yên lặng nhìn chăm chú vào đại quân Đột Quyết đang vây ngoài thành.

Trong ánh mắt của từng tên binh lính đều hiện vẻ lo lắng, sợ hãi.

Toàn bộ bốn trăm nghìn quân Đột Quyết đã tiến vào quận Nhạn Môn.

Bên ngoài vài dặm, từng chiếc lều mọc lên kéo dài mấy chục dặm, nhìn không thấy giới hạn.

Tất cả bao vây quanh thành Nhạn Môn.Vào lúc giữa, tiếng trống trận vang to: “tùng, tùng, tùng”.

Tiếng kèn lệnh trầm thấp vang vọng khắp nơi.

Một trăm nghìn quân Đột Quyết xuất chiến.

Bọn họ tiến lên mạnh như thủy triều dâng.

Tay tên nào tên ấy cầm lá chắn, khiêng mấy trăm cái thang cao mấy trượng để trèo tường thành.

Ai nấy đều dũng mãnh giành lên trước, tiếng la hét rung chuyển đất trời.Bọn chúng dùng những tấm ván gỗ dài bắc qua sông bảo vệ thành rộng chừng hai trượng làm cầu.

Gần một trăm ngàn đại quân Đột Quyết tiến lên.

Không cần thăm dò công kích, chúng trực tiếp tấn công như vũ bão.Trên đầu thành, tên của quân Tùy như mưa bão, chi chít bắn xuống binh lính quân Đột Quyết.

Cho dù có tấm chắn che đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều quân Đột Quyết bị bắn ngã.

Chỉ là quân đội quá đông đúc, không có máy bắn đá, uy lực của tên không đủ.

Mấy trăm chiếc thang leo thành được dựng lên đầu thành, như móc sắt bám bào tường.

Hơn một trăm ngàn quân tiên phong Đột Quyết bắt đầu trèo lên tiến công, những tảng đá lớn và đầu gỗ như mưa đá ngập trời trút xuống, từng loạt quân địch bị đập trúng, kêu thảm thiết từ trên không quay cuồng rơi xuống đất, nhưng lại không ngừng có loạt quân địch mới trèo lên tấn công.Dưới thành, mấy chục ngàn quân Đột Quyết bắt đầu dùng tên phản kích, yểm hộ quân trèo lên thành.

Tên chi chít như mạng lưới, bắn về phía quân bảo vệ thành.

Quân bảo vệ thành bắt đầu xuất hiện thương vong, hơn nghìn người bị bắn trúng.

Quân Tùy bị ép về sau nữ tường (bờ tường thấp có những khe ngắm bắn hình thước thợ trên mặt thành), không ngóc nổi đầu lên, chỉ có thể dùng tấm chắn yểm hộ, bắn tên sang hai bên.

Lúc này, thành đông xuất hiện tình hình nguy hiểm, một nhóm quân Đột Quyết xông lên đầu thành, bắt đầu ác chiến với binh lính quân Tùy.

Càng lúc càng nhiều quân Đột Quyết xông lên đầu thành, tình hình thành phía đông vô cùng nguy cấp.Vũ Văn Thành Đô hét lớn một tiếng, phóng ngựa vọt vào trong đám quân địch.

Anh ta vung chiếc lưu kim thang nặng trăm cân lên, lực lớn vô cùng, đánh cho quân Đột Quyết thịt máu bắn tung tóe, óc vỡ tung.

Quân Đột Quyết bị sự dũng mãnh của anh ta làm cho khiếp sợ, lần lượt lui về sau.

Mấy trăm quân Tùy phía sau Vũ Văn Thành Đô ùn ùn tiến lên, anh dũng giết giặc.

Cuối cùng giết mấy trăm quân Đột Quyết xông lên đầu thành không còn một ai.Trận chiến công thành diễn ra hết sức thê thảm, tên bay ngang dọc, thi thể chất đống, hai bên đều đã đầu nhập trọng binh.

Quận nha giáp gần với thành phía bắc, cách tường thành chỉ có bảy mươi bước.

Tên dày đặc xẹt qua không trung, bắn vào trong thành, không ít tên đã bắn vào trong quận nha.Trong ngự thư phòng, con út của Dương Quảng là Dương Cảo vô cùng hoảng sợ, chạy đến tìm phụ hoàng:- Phụ hoàng!Y vừa chạy vào ngự thư phòng, một mũi tên từ cửa sổ bay vào, đã bắn trúng kim quan trên đầu y.

Đám hoạn quan kinh hãi kêu gào, Dương Quảng ôm lấy con út, lưng tựa vào bàn ngồi xuống mặt đất.

Lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên, một gã tiểu hoạn quan bị tên bắn trúng vào bụng, ngã trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.Lại một mũi tên từ đỉnh đầu Dương Quảng vút qua, bắn lên vách tường, rơi xuống trước mặt Dương Quảng.

Dương Quảng vô cùng sợ hãi, ôm lấy Dương Cảo mà khóc:- Hôm nay cha con ta phải chết ở đây rồi.Chính vào lúc này, bên ngoài thành truyền đến tiếng kèn lệnh, “Tu…u…u” tiếng kèn lệnh vang lên.Đây là tiếng kèn lệnh quân Đột Quyết ngưng chiến rút quân.

Mấy trăm chiếc thang công thành của quân Đột Quyết chỉ còn lại không đến năm mươi chiếc.

Thủy Tất Khả Hãn hạ lệnh rút đại quân công thành.Một trăm ngàn đại quân công thành như thủy triều rút về, nhưng quân Tùy trên thành lại không hoan hô thắng lợi.

Trận chiến công thành chỉ ngắn ngủi hai canh giờ, ba mươi ngàn quân Tùy đã chết sáu ngàn người, còn quân Đột Quyết cũng chết mười ngàn người, gần như bên cạnh mỗi người đều có xác chết máu chảy đầm đìa.

Một loại sợ hãi của chết chóc tràn ngập trong lòng mỗi một binh lính quân Tùy.Một trăm ngàn cấm quân của Dương Quảng phần lớn đều là con cháu người nhà giàu có, trong đó không thiếu con cháu nhà giàu sang quyền thế.

Binh lính là người Quan Lũng chiếm hơn nửa, rất nhiều đều là con cháu quý tộc Quan Lũng.Cho tới nay, gia nhập cấm quân đều là con đường tắt để nhóm con cháu nhà quan gia nhập sĩ, giống như mạ một lớp vàng, vài năm sau là có thể thăng quan, ngược lại đi đảm nhiệm quan quân của phủ binh.

Cấm quân là quân đội bảo vệ hoàng đế, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng.

Cái bọn họ lưu tâm chính là ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái trẻ, à trước nay chưa từng suy nghĩ tham gia chiến tranh.

Bọn họ luôn bị gọi châm biếm là “Công tử quân”.Nhưng hôm nay, một sự kiện ngoài ý muốn đã đẩy bọn họ vào chiến trường chính tác chiến với bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết.

Khi bắt đầu tác chiến, bọn họ bất chấp sợ hãi, nhưng khi quân địch lui bước, chiến tranh tàn khốc máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt bọn họ, tinh thần của rất nhiều người đã sụp đổ, vô lực ngồi sụp xuống mặt đất.

Số đông binh lính vô cùng sợ hãi, lo lắng cho vận mệnh của mình.Vũ Văn Thành Đô thị sát một vòng chiến trường, binh lính quân Tùy lảo đảo, khiến trong lòng anh ta ngổn ngang lo sầu.

Anh ta vốn cho rằng một trăm ngàn quân thủ thành, chí ít có thể phòng ngự sự tấn công của năm trăm ngàn người, hơn nữa đối phương là người Đột Quyết không giỏi tấn công thành.

Nhưng bây giờ xem ra đội quân này khiến anh ta thất vọng, tấn công và phòng thủ chết so với bình thường là 3/1, mà phòng ngự hôm nay chết lên đến 5/3.

Từ đó có thể thấy sức chiến đấu của nhánh quân này rất yếu, thành trì sớm muộn cũng sẽ bị công phá.Vũ Văn Thành Đô thở dài, biện pháp hiện giờ chỉ có cầu viện, con đường nhanh nhất hữu hiệu nhất chính là cầu viện Dương Nguyên Khánh.Vũ Văn Thành Đô phân phó mấy gã tướng quân chuẩn bị chiến tranh một lần nữa.

Anh ta quất mạnh roi vào ngựa chiến, chạy xuống dưới thành.Hành cung tạm thời của Dương Quảng đã từ quận nha đổi tới tổng quản phủ Đại Châu.

Nơi này nằm ở trung bộ của thành trì, tên không thể bắn tới nơi.

Trong hội nghị đường của tổng quản phủ, Dương Quảng đang thương nghị đối sách với mười mấy đại thần.Hữu vệ Đại tướng quân Sử Tường đã trước một bước tiến hành thông báo tình hình chiến đấu, khiến cho trong lòng mỗi người có mặt ở đây đều nặng trịch.

Đột Quyết chỉ dùng thang đơn giản nhất tấn công thành, đã gần như công phá được thành trì.

Nếu tăng thêm các loại vật dụng công thành khác, thì khi đó nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.Dương Quảng thở dài, nói với mọi người:- Tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của mình đi!

Bây giờ tất cả mọi người đều cùng trên một con thuyền, không có gì không thể nói.Ông ta nhìn thoáng qua Vũ Văn Thuật:- Vũ Văn ái khanh, khanh luôn khá tích cực, hôm nay vẫn là khanh nói trước đi.Vũ Văn Thuật khom người nói:- Bệ hạ, Đột Quyết muốn bắt chính là Hoàng đế Đại Tùy, bắt bệ hạ làm con tin, bức bách triều Tùy đáp ứng điều kiện hà khắc của bọn họ, cho nên chúng ta phải bảo vệ Hoàng Đế bệ hạ.

Thần đề nghị bệ hạ chọn ra mấy nghìn binh sĩ tinh nhuệ trong số một trăm ngàn quân, bảo vệ bệ hạ thoát khỏi vòng vây.- Không thể!Lời của Vũ Văn Thuật chưa nói xong, Vũ Văn Thành Đô xuất hiện ở cửa đã lớn tiếng ngăn lại:- Bệ hạ là vua của thiên hạ, làm sao có thể tùy tiện hành động?Vũ Văn Thành Đô vốn là con nuôi của Vũ Văn Thuật, kỳ thực chính là gia tướng của ông ta.

Tuy rằng Vũ Văn Thành Đô được Dương Quảng coi trọng mà dần dần đề bạt, nhưng trong mắt Vũ Văn Thuật, anh ta chẳng qua chỉ là con nuôi mà thôi, xuất thân thấp kém, chỉ là ngại sĩ diện nên lão luôn lờ đi với Vũ Văn Thành Đô, hai người gặp mặt nhau cũng như người qua đường, không thèm chào hỏi nhau.Hôm nay Vũ Văn Thành Đô không ngờ ngay trước trước mặt Hoàng đế và các đại thần quan trọng bác bỏ mình, Vũ Văn Thuật không chịu được sỉ nhục, lão giận tím mặt:- Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đấy!Vũ Văn Thành Đô không thèm nhìn lão, đi tới trước mặt Dương Quảng thi lễ:- Bệ hạ, hôm nay chúng ta chỉ đưa vào ba mươi ngàn quân phòng ngự, chúng ta còn có hơn bảy mươi ngàn người, còn đủ tên, còn dư lực phòng ngự.

Mà đột kích bằng khinh kỵ là sở trường của kỵ binh Đột Quyết.

Bệ hạ cùng mấy ngàn người ra khỏi thành, làm sao có thể thoát khỏi sự truy kích của bọn chúng?

Đường xá xa xôi, một khi hộ vệ không còn, bệ hạ chỉ có thể bó tay chịu trói.- Ta tán thành ý kiến của Tả vệ Đại tướng quân.

Bệ hạ nhất thiết không được tùy ý ra khỏi thành!Đây là Phàn Tử Cái đang ủng hộ Vũ Văn Thành Đô, anh ta khinh miệt mà nhìn Vũ Văn Thuật một cái:- Ta không biết một số người nào đó xuất phát từ mục đích gì?

Không ngờ khuyên bệ hạ phá vây khỏi bốn trăm ngàn quân, một đứa trẻ ba tuổi cũng biết là không thể.

Ở trong thành bệ hạ có cơ hội được bảo toàn, nhưng một khi ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì hối không kịp.

Chỉ cần bệ hạ ở trong thành, thì có thể cổ vũ lòng quân, làm nhụt lòng hăng hái của quân địch.

Thần khuyên bệ hạ phái sĩ tử đột phá vòng vây, chiêu mộ binh mã trong thiên hạ đến cần vương (chỉ việc bề tôi nổi binh để cứu giúp vua), đích thân thăm hỏi binh lính, tuyên bố không tiếp tục chinh phạt Triều Tiên, trọng thưởng tước vị, tất ai ai cũng sẽ anh dũng tiến lên, có gì phải lo không thể phòng ngự thành công?Những lời của Phàn Tử Cái nói rất có lý có khí tiết, mọi người đều gật đầu đồng ý.

Nội sử Thị lang Tiêu Vũ cũng nói:- Đột Quyết dù sao cũng là thần của Đại Tùy, bọn họ thân bề tôi mà phạm thượng, thiếu đạo nghĩa.

Bệ hạ có thể phái sứ thần đi chất vấn bọn họ, vì sao không giữ đạo quân thần?

Khi đàm phán điều kiện với bọn họ, cho dù không tác dụng, thì cũng có thể kéo dài thời gian.

Sau đó bệ hạ hạ chiếu rõ ràng, tuyên bố không tiếp tục chinh phạt Triều Tiên, chuyển nhiệm vụ đối phó Đột Quyết.

Như vậy mọi người an tâm, thì sẽ vì sự sinh tồn của bản thân và chiến đấu.Ngu Thế Cơ vào thời khắc sự tình liên quan đến tính mạng thiết thân của mình, lão không thèm quan tâm tới sĩ diện của Vũ Văn Thuật, lão cũng tán thành nói:- Tuyên bố dừng chinh phạt Triều Tiên, lấy trọng tước ban thưởng cho tướng sĩ, quả thật là một cách hay để cổ vũ sĩ khí, thần ủng hộ!Ý kiến của mọi người dần đã đi vào thống nhất.

Bùi Củ và Bùi Uẩn cũng tỏ vẻ tán thành.

Dương Quảng bị thúc ép đến bất đắc dĩ, để bảo toàn tính mạng, cũng chỉ đành đồng ý ý kiến của các vị đại thần.Lúc này Vũ Văn Thành Đô nói:- Từ các quận huyện trong thiên hạ mộ binh cần vương, khả năng thời gian không kịp.

Thần đề nghị trực tiếp cầu viện Dương Nguyên Khánh, thần tin tưởng hắn nhất định có thể dẫn quân tiến đến cứu viện bệ hạ!Đề nghị của Vũ Văn Thành Đô khiến bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo.

Lần bắc tuần này của Thánh thượng là vì trừng phạt Dương Nguyên Khánh, sau cùng lại biến thành cầu viện với Dương Nguyên Khánh, điều này khiến người ta không khỏi bị mất mặt.

Bùi Củ và Bùi Uẩn nhìn nhau, vẻ mặt của hai người cũng có phần mất tự nhiên.Vũ Văn Thuật bị mọi người trách móc một trận, vẫn không dám lên tiếng.

Lúc này y nắm lấy cơ hội, nổi giận trách Vũ Văn Thành Đô:- Tên loạn thần tặc tử Dương Nguyên Khánh, ai cũng có thể giết hắn.

Không ngờ ngươi lại cầu viện với hắn, thể diện của Thánh thượng để ở đâu nữa, ngươi có dụng ý gì?Vũ Văn Thành Đô vừa định phản bác, Dương Quảng liền phất tay ngăn lại cuộc đấu khẩu của bọn họ:- Trẫm cũng không muốn cầu viện với Dương Nguyên Khánh, chuyện này tạm thời không đề cập đến.Vũ Văn Thành Đô căm tức liếc Vũ Văn Thuật một cái, không nhiều lời nữa.

Dương Quảng nói với Bùi Củ:- Bùi ái khanh, trẫm cũng biết đàm phán lúc này cực kỳ nguy hiểm, song cũng không còn cách nào khác.

Chuyện đàm phán với Đột Quyết, khanh là người mà trẫm tín nhiệm nhất.Bùi Củ biết mình không thể tránh khỏi.

Ông tiến lên một bước, kính cẩn thi lễ:- Thần nguyện phân ưu vì bệ hạ!Dương Quảng gật đầu:- Trẫm biết ái khanh sẽ hành động vào thời điểm quyết định.

Phen này đàm phán với thủ lĩnh người Hồ, mong ái khanh xử sự đúng mực, chiếu lý tranh luận, không làm mất đi tự tôn của thượng quốc.- Thần thà chết cũng sẽ không làm mất đi thiên uy của Đại Tùy!Dương Quảng nghe ông nói đến cái chết liền thầm thở dài trong lòng, lại nói với mọi người:- Xả thân để chiêu mộ sĩ binh trong thiên hạ, chẳng hay ai có thể đột phá vòng vây để truyền tin?Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Đột phá vòng vây của bốn trăm ngàn đại quân, nói dễ hơn làm.

Bùi Uẩn tiến lên thi lễ nói:- Bệ hạ, cưỡng ép phá vây gần như không có khả năng nào, chỉ có thể dùng phương thức trà trộn để thoát ra, thần xin đề cử một người có thể đảm đương trách nhiệm này.Dương Quảng mừng rỡ:- Khanh muốn tiến cử ai?- Thần tiến cử Đặc Lặc A Sử Na Đại Nại của Tây Đột Quyết.

Y theo Xử La Khả Hãn vào kinh thành, luôn ở bên cạnh Thánh thượng, từng tham gia vào cuộc chiến ở Liêu Đông, được phong là Triều Thỉnh Đại Phu.

Bệ hạ có thể thừa lúc Đột Quyết nhặt xác vào ban đêm, A Sử Na Đại Nại có thể trà trộn vào doanh trại của địch để phá vây.Cách này của Bùi Uẩn cực kỳ hay, mọi người sôi nổi tán thưởng.

Dương Quảng lập tức nói:- Tuyên y đến gặp trẫm!Lát sau, một hoạn quan dẫn theo một thần tử Đột Quyết tiến vào nghị sự đường.

Dáng vẻ của y khôi ngô cao lớn, khuôn mặt rậm râu, tướng mạo uy vũ.

Người này tên là A Sử Na Đại Nại, là vương tộc Tây Đột Quyết.

Năm Đại Nghiệp thứ bảy theo Xử La Khả Hãn đến Đại Tùy, sau đó định cư ở triều Tùy, không muốn về nước nữa.

Y tự đổi tên thành Sử Đại Nại, luôn ở bên cạnh Dương Quảng, đã có thể nói tiếng Hán lưu loát.Y tiến vào phòng, khom người thi lễ:- Thần Sử Đại Nại tham kiến bệ hạ!- Ái khanh bình thân!Dương Quảng dùng mắt ra hiệu cho Bùi Uẩn.

Bùi Uẩn thuật lại việc giả chết phá vây qua một lượt, Sử Đại Nại nói hùng hồn:- Thần nguyện vì bệ hạ qua sông vượt lửa, quyết không chối từ.Lúc này, Ngu Thế Cơ ở kế bên có chút lo lắng nói:- Để A Sử Na phá vây, liệu triều đình có tưởng là do Đột Quyết gài bẫy hay không?Thực ra Dương Quảng cũng lo nghĩ việc này, trong thâm tâm y vẫn không tin tưởng người Đột Quyết cho lắm.

Y trầm ngâm hồi lâu, lúc này Sử Đại Nại gượng đỏ mặt nói:- Thần có quen biết với Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Thúc Đức.

Thần có thể nói lại ý chỉ với y, để y tuyên chỉ với thiên hạ.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 474 : Điều kiện hà khắcVậy cũng ổn, Dương Quảng vui vẻ đáp ứng:- Cứ làm theo lời của ái khanh!Bùi Củ quay lại chỗ ở thu dọn một chút, tâm tình của ông có phần nặng nề.

Trước kia ông đi sứ đến Đột Quyết, khuyên Sất Cát Thiết nhận sắc phong của triều Tùy làm Nam Diện Khả Hãn.

Hôm nay ông đến gặp Thủy Tất Khả Hãn, đối phương có thể tha cho ông hay sao?

Tuy hai nước đánh nhau không gây tổn hại đến sứ giả, song đó chỉ là ở Trung Nguyên, người Hồ ở thảo nguyên có thể không để ý đến chuyện này.

Bùi Củ có cảm giác chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng ông không thể không đi.Sau khi thu xếp xong, Bùi Củ liền dẫn theo hai tùy tùng ra ngoài, vừa đến cửa liền thấy Bùi Uẩn cưỡi ngựa phóng đến.-Huynh trưởng đi bây giờ sao?Bùi Uẩn ghìm lại dây cương hỏi.Bùi Củ gật đầu, thở dài nói:- Đi chuyến này, không biết hai huynh đệ ta còn có thể gặp lại hay không?Bùi Uẩn im lặng không nói.

Y cũng biết chuyến đi này nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể an ủi:- Suy cho cùng huynh trưởng cũng là tướng quốc Đại Tùy, địa vị cao quý.

Dù cho hai nước đánh nhau, thủ lĩnh người Hồ cũng sẽ không quá vô lễ, huynh trưởng chớ lo.Bùi Củ cười cười nói:- Ta đã gần bảy mươi.

Tục ngữ có câu, người sống đến bảy mươi xưa nay hiếm.

Dù có phát sinh chuyện gì thì ta cũng không nuối tiếc, duy chỉ có bên Nguyên Khánh là ta không thể yên tâm.

Vật thế chấp lớn nhất trong đời của Bùi Củ ta đều đặt ở trên thân nó, chỉ mong nó đừng đi sai đường.Bùi Củ lấy ra một phong thư đưa cho Bùi Uẩn:- Đây là thư ta viết cho Nguyên Khánh.

Nếu ta không trở về, đệ hãy thay ta đưa phong thư này, xem như đây là lời nhắn nhủ cuối cùng mà ta dành cho nó.Bùi Uẩn tiếp lấy phong thư, song chẳng biết nên nói gì.

Bùi Củ ngửa mặt lên trời cười:- Đi thôi, đi thôi.

Tuổi già chí chưa già, hoàn thành chuyến đi cuối cùng!Ông chỉnh trang lại áo mũ, dựng thẳng lưng, chấp lễ đi về phía cửa thành.

Cửa thành chầm chậm mở ra, các sĩ binh im lặng nhìn theo bóng dáng già nua của ông.

Một người một ngựa, dẫn theo hai tùy tùng đi về phía đại doanh của Đột Quyết.Trong đại doanh của Đột Quyết, các người thợ Đột Quyết đang bận rộn chế tạo vũ khí công thành.

Tuy rằng người Đột Quyết đã học được phương pháp chế tạo cung tiễn tiên tiến từ dân Tùy chạy thoát chết, cũng nắm bắt được một chút kỹ thuật rèn, song trên phương diện chế tạo vũ khí công thành vẫn còn kém triều Tùy rất nhiều.

Quan trọng hơn là chế tạo thang mây, chùy công thành, những loại vũ khí công thành lớn như sào xa (binh khí của Trung Quốc cổ đại – một loại xe có lầu cao dùng để theo dõi tình hình địch ở phía xa) đều cần một thời gian dài.

Bọn họ không có nhiều thời gian chuẩn bị đến thế, chỉ có thể chặt đổ cây tùng, chế tạo thành những chiếc thang công thành đơn giản.Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa quan sát tình hình chuẩn bị tham chiến trong đại doanh.

Công thành không phải sở trường của người Đột Quyết, nhưng lần tiến công đầu tiên hôm nay suýt nữa đã công phá được thành trì.

Điều này khiến Đốt Cát phát hiện ra điểm yếu của quân Tùy, sĩ khí của bọn chúng giảm sút, sức đánh yếu ớt.

Chỉ cần y công thành mạnh mẽ, nhiều nhất là ba ngày, thành Nhạn Môn sẽ bị công phá.

Tưởng tượng đến khi Dương Quảng quỳ xuống trước mặt mình xin tha, Đốt Cát không nhịn được híp mắt cười ngất.

Khoảnh khắc này, y đã đợi lâu rồi.Lúc này, một sĩ binh chạy đến bẩm báo:- Khởi bẩm Khả Hãn, vua Tùy phái đại thần Bùi Củ đến đàm phán!- Bùi Củ?Đốt Cát hừ mạnh một tiếng.

Người này dám ly gián huynh đệ bọn họ, phân chia Đột Quyết.

Đến thật đúng lúc, y xoay đầu ngựa phóng về phía vương trướng.Thoáng sau, Bùi Củ dẫn theo hai tùy tùng bước vào đại doanh Đột Quyết đằng đằng sát khí, hệt như tiến vào hang ổ của hổ sói.

Những sĩ binh Đột Quyết không ngừng gào thét hung hăng với bọn họ, gần như muốn xé bọn họ thành cả ngàn mảnh.

Hai tùy tùng bị dọa đến mức chân run lẩy bẩy, Bùi Củ quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ:- Đừng đánh mất tự tôn của thượng quốc!Hai tên tùy tùng hổ thẹn cúi thấp đầu, không dám nhìn nhiều nữa, bước theo Bùi Củ tiến sâu vào đại doanh.Quân cận vệ Đột Quyết đứng đầy trước cửa vương trướng, dáng người ai nấy cũng uy mãnh, tướng mạo hung ác, tay cầm đao to búa lớn, đứng xếp thành hai đội.

Giữa rừng đao búa chỉ chừa ra một lối đi hẹp, vừa đủ để một người bước qua.Bùi Củ bình tĩnh đi qua dãy đao búa sắc bén, xem từng ánh mắt hung hăng ở hai bên như vô hình, tiến vào trong vương trướng.Trong vương trướng không hề đặt đỉnh lớn phừng phực lửa cháy như trong tưởng tượng của Bùi Củ, trái lại, trong lều vải lại sạch sẽ nghiêm trang, quan lớn của Đột Quyết ngồi đầy ở hai bên, hoàn toàn không giống với sự hung hăng hỗn tạp ở bên ngoài, bầu không khí khá uy nghiêm.

Trong lều lớn trải thảm nỉ, ngồi ở trong cùng là một nam nhân vận mũ và giáp vàng, sau lưng là một cây đại kỳ đầu sói màu vàng, chính là Thủy Tất Khả Hãn.

Quỳ bên cạnh y là bốn thiếu nữ tộc Hán bị bắt về, họ đang nhẹ nhàng đấm chân, lưng và vai của y.Nếu nói khí chất của Khải Dân Khả Hãn còn có vài phần dân dã, thì nó lại giảm đi rất nhiều ở nơi của Thủy Tất Khả Hãn, thay vào đó là khí chất vương giả.

Đây là thời kỳ mấu chốt của sự chuyển biến từ một dân tộc du mục ở thảo nguyên sang vương triều ở thảo nguyên.

Bùi Củ âm thầm kinh hãi, chiếu theo sự phát triển này của Đột Quyết, bọn họ sẽ có dã tâm cướp đoạt Trung Nguyên.Bùi Củ tiến lên hành lễ nói:- Thượng quốc thiên sứ Bùi Củ tham kiến Thủy Tất Khả Hãn!Đốt Cát hừ lạnh một tiếng:- Ông gặp ta sao lại không quỳ?Quan lớn của Đột Quyết ở hai bên đồng loạt hét lớn:- Quỳ xuống!Bùi Củ đứng thẳng ngạo nghễ:- Ta là thần tử của Hoàng đế Đại Tùy, Khả Hãn cũng là thần tử của Hoàng đế Đại Tùy.

Nếu đều là thần tử, sao ta phải quỳ xuống?Quan viên Đột Quyết ở hai bên giận dữ hậm hực.

Hai gã cao to tiến lên muốn ấn mạnh Bùi Củ quỳ xuống, ông giữ vững cơ thể, không chịu quỳ xuống.

Lúc này Đốt Cát phất tay, hai gã cao to mới lui đi.Đốt Cát thản nhiên nói:- Ta cũng không thích miễn cưỡng người khác, ta thích thuận theo và chinh phục.

Ta muốn Bùi tướng quốc cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt ta, cũng giống như các cô gái này.Y đưa tay nâng cằm của một thiếu nữ, híp mắt cười nói:- Mới đầu bọn họ cũng không chịu thuận theo, qua một đêm bị ta chinh phục, ông xem, bọn họ bây giờ đã bị ta thuần phục giống như con mèo nhỏ.

Bùi tướng quốc, rồi sẽ có ngày ông cũng như thế, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi.Bùi Củ cười khinh thường:- Bùi Củ ta không phải con mèo ốm.

Bùi Củ ta là nam nhi Đại Tùy khí khái tựa sắt, đọc sách thánh hiền, hành sự trung liệt, ngươi không cần phải si tâm vọng tưởng.- Vậy ngươi cứ chờ xem!Giọng điệu của Đốt Cát có chút mệt mỏi, dường như tối qua chưa được nghỉ ngơi cho tốt.

Y chắp tay sau lưng bước đến cạnh Bùi Củ, cười cười:- Chẳng phải ngươi muốn đàm phán với ta?

Được lắm, ta có thể thả y đi, tha cho y một mạng.

Nhưng ta có ba điều kiện, đáp ứng rồi, ta sẽ dùng lễ tiễn y hồi kinh, nhưng nếu y không đáp ứng thì ta sẽ bắt y, để y mặc y phục của nữ nhân đến hầu hạ ta.

Khi đó, ba điều kiện sẽ biến thành mười điều kiện.Bùi Củ gánh theo sứ mệnh đến đây, ông cố nén lửa giận trong lòng nói:- Ngươi nói đi, là điều kiện gì?- Điều kiện thứ nhất, ta nghe nói y có con gái tên là A Man.

Ta rất thích cái tên này, đã mười hai tuổi rồi, dáng vẻ rất xinh đẹp.

Nếu y không chịu gả công chúa Nghĩa Thành, vậy cứ gả tiểu công chúa này cho ta, ta sẽ để cô ấy là thiếp nhỏ nhất của ta.Nói đến đây, Đốt Cát ngửa mặt lên trời cười vang, quan viên Đột Quyết ở bên hai cũng cười ha hả.

Sắc mặt Bùi Củ tái xanh, không nói được lời nào.Vừa cười xong, Đốt Cát lại lạnh lùng nói:- Điều kiện thứ hai là triều Tùy phải xưng thần với Đột Quyết, không chỉ có y phải tiếp nhận sắc phong của ta, hơn nữa những hoàng đế Đại Tùy trong tương lai cũng phải tiếp nhận sắc phong của ta, Hoàng hậu của Đại Tùy nhất định phải là nữ nhân người Đột Quyết.Đốt Cát liếc nhìn Bùi Củ thật sâu, nói tiếp:- Điều kiện thứ ba, chiếu theo quy củ của thảo nguyên, kẻ thua phải giao nộp tiền chuộc cho người thắng.

Ta thả y đi, triều Tùy nhất định phải nộp cho ta năm mươi triệu xấp lụa làm tiền chuộc.

Ngoài ra, mỗi năm về sau phải cống nạp cho Đột Quyết năm triệu xấp lụa, một triệu cuộn gấm vóc cùng một triệu gánh trà Diệp Bách Vạn.Trong lòng Đốt Cát đã có dự liệu bắt giữ Tùy đế Dương Quảng, vì vậy điều kiện đưa ra cực kỳ hà khắc.

Theo y thấy, so với việc đàm phán điều kiện hiện giờ, bắt được Tùy đế hẵng bàn về điều kiện sẽ hứng thú hơn nhiều.

Y chưa từng có ý nghĩ muốn giảng hòa.Sắc mặt Bùi Củ chợt biến, lạnh lùng nói:- Điều kiện của ngươi là si tâm vọng tưởng, nằm mơ đi!Đốt Cát lắc đầu:- Bùi tướng quốc, Đại Tùy không phải do ông mà chính là do Hoàng đế bệ hạ các người định đoạt.

Hai tên tùy tùng của ông có thể trở về để phục mệnh, còn ông…Đốt Cát híp mắt âm trầm nói:- Không phải ông rất thích đến Đột Quyết sao?

Vậy ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ông, cứ ở lại Đột Quyết chăn dê đi!- Khốn khiếp!Thủy Tất Khả Hãn giam cầm Bùi Củ, đưa ra điều kiện hà khắc khiến Dương Quảng vô cùng giận dữ.

Y rút kiếm hung hăng bổ vào chiếc bàn, kiếm cắm vào bàn không thể rút ra, Dương Quảng thẳng thừng đá chiếc bàn lật đổ.

Hoạn quan trong phòng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, bọn họ chưa từng thấy Thánh thượng giận dữ đến vậy.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 475 : Công chúa A ManSắc mặt Dương Quảng tái xanh.

Y thà chết, cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều kiện cực kỳ nhục nhã này.- Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.Đám hoạn quan đều ui đi.

Dương Quảng chắp tay sau lưng bước đến trước cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn cây mai bên ngoài, trong lòng vô cùng bực tức.

Y nằm mơ cũng không ngờ Đột Quyết sẽ bành trướng xuống phía nam, khiến lần bắc tuần này của y trở nên nguy hiểm, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng của y.Người thống trị vương triều Tùy, bất luận là tiên đế Dương Kiên hay là Dương Quảng, đều dùng song song hai sách lược đề phòng và lôi kéo.

Người Đột Quyết là sói, có thể dụ dỗ để trấn an họ, song cũng không thể mất đi cảnh giác.

Y cho tu sửa Trường Thành vào năm Đại Nghiệp thứ ba, nghiêm khắc khống chế buôn bán của Đột Quyết, đều là xuất phát từ sự đề phòng đối với Đột Quyết, nhưng ngờ đâu Đột Quyết lại thừa lúc y đi bắc tuần mà gây khó dễ.Dương Quảng khẽ thở dài.

Trước khi phụ hoàng lâm chung có dặn, ba kẻ thù của Đại Tùy là quý tộc Quan Lũng, tạp Hồ của Bắc Tề và Đột Quyết, không ngờ lại đồng thời bạo phát phản Tùy, chuyện này khiến y cảm thấy trong lòng có áp lực rất lớn.

Lúc này, Đại Tùy có thể cho là loạn trong giặc ngoài.Dương Quảng cũng không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu rồi, y mãi đăm chiêu.

Vừa quay đầu lại, dưới ánh đèn, chỉ thấy con gái công chúa Đan Dương xuất hiện sau lưng y.-A Man, con có chuyện gì sao?Đột Quyết dịu giọng hỏi.Dương Phương Hinh cúi đầu không nói.

Một lúc sau, cô bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất:- Nếu thân nữ nhi có thể đổi lấy sự an toàn của phụ hoàng, vậy nữ nhi nguyện ý gả đến Đột Quyết.Đột Quyết chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, không ngờ con gái bảo bối của y lại nguyện ý hy sinh chính mình để cứu phụ thân.

Y vội đỡ con gái đứng dậy, dịu dàng cười nói:- Đừng nói những lời ngốc nghếch.Dương Phương Hinh cũng không thể chịu được nỗi bi thương trong lòng.

Cô sà vào lòng phụ thân, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt tú lệ, khóc không thành tiếng.Dương Quảng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái, an ủi cô:- Phụ hoàng sẽ không gả con đến Đột Quyết.

Không chỉ có phụ hoàng luyến tiếc con, quan trọng hơn là chuyện này can hệ đến tôn nghiêm của Đại Tùy.

Y đang làm nhục trẫm, trẫm thà chết cũng sẽ không để y chà đạp.- Nữ nhi cũng vậy.

Nếu như thành bị công phá, nữ nhi thà chết, cũng tuyệt đối sẽ không để y làm nhục.- Con là đứa con ngoan của trẫm, hiểu đại cuộc, biết lý lẽ.

Bất luận ra sao, trẫm sẽ không để cho con phải chịu bất kỳ uất ức nào.Lúc này, Dương Quảng đã hạ quyết tâm:- Tuyên Vũ Văn Thành Đô đến gặp trẫm!-Phụ hoàng, người đây là…Dương Phương Hinh khó hiểu hỏi.- Trẫm nhất định phải thoát khỏi khó khăn này mới có thể suy xét đến chuyện khác.

Triệu Dương Nguyên Khánh đến cứu giá, trước mắt đây là cách hữu hiệu nhất.- Phụ hoàng, hắn chịu đến sao?- Nếu hắn đã luôn miệng nói sẽ không phản Tùy, vậy hắn nên đến đây.Thoáng sau, Vũ Văn Thành Đô nhanh chân tiến vào phòng, khom người thi lễ:- Tham kiến bệ hạ, tham kiến công chúa điện hạ!- Vũ Văn tướng quân, trẫm quyết định nên triệu Dương Nguyên Khánh đến cứu giá.Vũ Văn Thành Đô mừng rỡ:- Bệ hạ, đây là cử chỉ sáng suốt.-Nhưng Sử Đại Nại đi rồi sao?Dương Quảng lại lo lắng hỏi.- Bệ hạ, Sử Đại Nại đã đi rồi.

Nhưng thần nghĩ rằng, không cần thiết phải tuyên triệu Dương Nguyên Khánh, hắn nhất định sẽ chủ động đến cứu giá.

Chỉ cần bệ hạ thừa nhận hắn cứu giá là cử chỉ đại nghĩa, vậy thì không có vấn đề gì.Dương Quảng thở dài:- Nếu hắn chịu đến cứu giá, vậy lần này trẫm có thể thừa nhận hắn!Gần tường thành của thành Nhạn Môn, bởi vì nhà dân được dỡ bỏ nên đã hình thành nên một khoảng đất trống rộng rãi.

Lúc này, quân đội đứng đầy trên bãi đất trống, gồm một trăm ngàn quận binh và chín mươi ngàn cấm quân.

Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, giáp mũ sáng lóa.

Một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến đến, Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng đứng trên long liễn (“liễn” là xe kéo), quan sát quân uy, ba trăm kỵ binh hộ vệ xung quanh xe ngựa.- Vạn tuế!Thuận theo xe ngựa lướt qua là từng tràng hô gọi vang dội như núi dâng sóng trào.

Giọng nói hơi khàn của Dương Quảng vang vọng trong không trung, một trăm ngàn đại quân trở nên yên lặng.- Trẫm hứa với các ngươi, hoàn toàn chấm dứt chiến tranh với Triều Tiều, không chinh phạt Triều Tiên nữa, toàn lực phòng ngự Đột Quyết.- Vạn tuế!Ba quân hoan hô.- Tất cả tướng sĩ ba quân, phải dũng cảm giết địch.

Chỉ cần lần này chúng ta có thể phòng ngự chống Đột Quyết, thì tất cả những người tham chiến đều được hưởng phú quý.

Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép quan viên triều đình dùng đao bút nuốt hết công lao của các ngươi!Các sĩ binh vô cùng kích động, sôi nổi giơ tay hô to:- Bệ hạ thánh minh.

Vạn tuế!

Vạn vạn tuế!- Người có công giữ thành, trực tiếp ban cho chức quan lục phẩm, thưởng trăm xấp lụa.

Người nào đã là quan, phong quan ban thưởng tăng dần theo thứ tự.Tuyên bố phong quan của Dương Quảng khiến tâm tình của một trăm ngàn đại quân bắt đầu sục sôi, tiếng hoan hô như sóng thần vang vọng khắp thành.

Sĩ khí của một trăm ngàn đại quân cùng ý chí chiến đấu đã được kích thích, dũng khí gan dạ không sợ chết đều tràn ngập trong lòng của mỗi người.Trong một gian phòng nhỏ, Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh ngồi ở trước giường.

Thị nữ tùy thân của cô đã mất tích khi chạy thoát thân, trong phòng chỉ còn lại mình cô.

Cô lơ đi tiếng hét vang dội ở bên ngoài, trong lòng chỉ chất chứa nỗi bi thương cùng bất lực.

Vừa rồi cô đã nghe thấy hai hoạn quan nghị luận, thành Nhạn Môn quá nhỏ, căn bản không giữ được, hơn nữa lương thực cũng không đủ, thành bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn.Dương Phương Hinh không khỏi đau buồn vì vận mệnh của chính mình.

Một khi thành trì bị công phá thì cô cũng sẽ trở thành tù binh, phải hầu hạ kẻ làm nhục phụ thân của cô.

Tên thủ lĩnh người Hồ ở thảo nguyên đã chà đạp tôn nghiêm của Đại Tùy đó sao?

Không!

Tuyệt đối không!

Cô thà chết còn hơn.Nghĩ đến “chết”, cô chầm chậm rút ra một thanh chủy thủ sắc bén dưới gối.

Chủy thủ lóe ánh hàn quang, chỉ cần cô đâm vào ngực một nhát là có thể kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi của mình.

Cô chỉ mới mười hai tuổi, phồn hoa của cô sẽ tạ từ tại tòa thành nhỏ ở chốn biên thùy này.

Không biết trên bia mộ của cô sẽ khắc chữ gì, là Đại Tùy Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh ư?

Hay chỉ là một tấm bia mộ cỏn con, một cô gái vô danh.Nỗi thương cảm khó hiểu khiến sự cô tịch cùng bất lực dâng đầy trong lòng của người thiếu nữ nhu nhược này.---------------------Trên đường lớn ở phía đông huyện Hà Dương, năm trăm ngàn đại quân đang hăng hái hành quân về phía quận Du Lâm, tinh kỳ phấp phới, khí thế dâng trào.

Dương Nguyên Khánh thân mặc áo giáp, đầu đội mũ ưng lăng vàng, ánh mắt nghiêm lạnh.

Trên đầu hắn, một lá cờ lớn thêu hình chim ưng màu đỏ tung bay phần phật.Thành Nhạn Môn đã bị vây đến ngày thứ năm rồi, đối diện với bốn trăm ngàn đại quân tiến công, liệu một trăm ngàn cấm quân của Dương Quảng có thể kiên trì chống cự?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng có chút lo lắng.Mặc cho chuyến bắc tuần của Dương Quảng là để giải quyết nguy cơ ở Phong Châu, nhưng xét về mặt chính trị, hắn nhất định phải thay Dương Quảng giải vòng vây này.

Với danh phận cùng đại nghĩa đạt được, làm dịu đi nguy cơ giữa hắn và Dương Quảng.

Chỉ có sự hợp pháp về mặt chính trị mới có thể gây dựng nên cơ sở tranh bá trong tương lai của hắn.Sự kiện ở Nhạn Môn lần này đối với hắn mà nói là một lần khiêu chiến cực lớn, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội trọng đại, cứ xem hắn sẽ nắm bắt như thế nào.Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau, có thân vệ bẩm báo:- Tổng quản, Tô tướng quân đến rồi!- Lệnh cho y đến đây.Tô Liệt vội chạy đến, ngồi trên ngựa chắp tay nói:- Có mạt tướng!Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc rồi nói:- Lần này ta muốn giao một nhiệm vụ quan trọng cho ngươi.

Dựa vào thói quen hành quân của người Đột Quyết, bốn trăm ngàn đại quân tiến hành nam chinh, ở hậu phương bên ngoài mấy trăm dặm ắt có hậu cần, ngươi có thể dẫn theo năm ngàn kỵ binh cốt yếu đi tìm trước.

Nếu có thể tiêu diệt được hậu cần của bọn chúng là tốt nhất, nếu diệt không được thì cũng phải gây rối loạn bọn chúng, cắt đứt tiếp viện của đại quân Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh đưa một phong quân lệnh cho y, trong đó là mệnh lệnh tường tận.- Mạt tướng tuân mệnh!Tô Liệt tiếp lấy quân lệnh, quay đầu ngựa phóng về phía thuộc cấp của mình.

Không lâu sau, một nhánh quân đội năm ngàn người tách khỏi đại quân đi về phía tây bắc.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng Tô Liệt khuất xa rồi lập tức hạ lệnh:- Tăng tốc đi trước!Bốn mươi lăm ngàn quân đội tăng tốc, hối hả đi về phía huyện Du Lâm.Lúc này thành Du Lâm đã là một tòa thành trống rỗng, năm ngàn kỵ binh Đột Quyết đóng quân tại đây.

Trước cửa thành bố trí thành gỗ Lục Hợp cực lớn của Tùy đế Dương Quảng, chu vi rộng tám dặm, chính là một tòa thành có thể di động.

Trong mắt của người Đột Quyết, tòa thành cơ động do thần tạo nên này là một chiến lợi phẩm mà bọn chúng lấy làm tự hào.

Không chỉ có thành Lục Hợp cơ động, khi một trăm ngàn quân Tùy khẩn cấp lui quân đã vứt lại một lượng lớn lều trại, lương thực, sổ sách, y phục cùng đồ quân dụng, cũng đều chất đống ở trong thành Du Lâm.Thủy Tất Khả Hãn ngạo mạn vững tin rằng Dương Nguyên Khánh không có gan dám đến khiêu chiến với bốn trăm ngàn đại quân của y, Dương Nguyên Khánh hẳn là đang trốn ở Phong Châu như một con rùa đen.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 476 : Viện quân đã đếnSong năm ngàn thủ quân Đột Quyết không cách nào tưởng tượng, khi ánh bình minh vừa ló dạng, một nhánh gồm mấy chục ngàn quân Tùy xuất hiện bên ngoài thành Du Lâm.

Mà việc giữ thành đã không còn thực tế, cửa thành Du Lâm bị quân đội Đột Quyết phá hoại nghiêm trọng.

Mới đầu khi bọn chúng phá hoại cửa thành và cầu treo, đã thể hiện thái độ cuồng vọng cười vang của kẻ dành thắng lợi.

Nhưng mãi đến lúc này bọn chúng mới phát hiện, phá hủy cửa thành là sai lầm ngu xuẩn nhất mà bọn chúng phạm phải, khiến bọn chúng phải trả giá thê thảm.Năm ngàn thủ quân Đột Quyết bỏ thành mà chạy, nhưng lại bị một trăm ngàn quân Tùy Phong Châu chặn lại.

Hai quân ở mấy dặm bên ngoài phía đông huyện Du Lâm đang ác chiến kịch liệt, lúc này mấy chục ngàn kỵ binh quân Tùy đã đánh đến che trời phủ đất.

Dương Nguyên Khánh vung chiến đao lên, lớn tiếng ra lệnh:- Tiêu diệt toàn bộ!Dưới sự áp đánh trước sau của quân Tùy, năm ngàn kỵ binh Đột Quyết nhanh chóng tan rã.

Kỵ binh chạy loạn tứ tán, tự tìm đường thoát thân, bị quân Tùy giết đến thây phơi khắp chốn, máu chảy thành sông, đuổi giết đến hơn mười dặm, chém chết hơn bốn ngàn người.- Bẩm báo tổng quản, tàn quân đã chạy xa, có nên tiếp tục truy đuổi?Dương Nguyên Khánh không hề có hứng thú với chiến dịch nhỏ này.

Hắn chẳng qua chỉ là giết chết vài tên gia đinh trông nhà của Thủy Tất Khả Hãn mà thôi, không có gì đáng để kích động, cách yến tiệc mừng công hãy còn xa.Hắn phất tay:- Thu binh về thành Du Lâm!Quân lệnh nhanh chóng truyền đi, từng đội sĩ binh rút về từ chiến trường.

Đại quân chỉnh trang đội hình, đi về phía thành Du Lâm.Dương Nguyên Khánh lại đến trước thành Lục Hợp cực lớn ở phía tây ngoại thành.

Hắn khép hờ mắt lại, dùng ánh mắt phức tạp đánh giá tòa thành gỗ này.

Hắn đã lên tòa thành này vô số lần, với thái độ là thần tử ở dưới để yết kiến người thống trị tối cao của Đại Tùy.Nhưng hôm nay, nó giống như một cô gái nhu nhược bị vứt bỏ, cô độc phơi mình trên vùng đất hoang vu.

Đối mặt với những kẻ cường thế đánh tới, nó chẳng có bất kỳ năng lực kháng cự nào.Cửa thành Lục Hợp khóa chặt, một sợi xích sắt thô to bằng cánh tay quấn quanh cửa lớn.

Rất hiển nhiên, Thủy Tất Khả Hãn cũng xem trọng tòa thành Lục Hợp này, không cho phép sĩ binh Đột Quyết tiến vào phá hoại.- Mở cửa lớn ra!Hai trăm thân vệ canh giữ tại cửa thành Lục Hợp, Dương Nguyên Khánh một mình bước vào tòa thành Lục Hợp giống như mê cung này.

Hắn từng nghe nói, bố cục trong thành Lục Hợp thực ra là một trận đồ bát quái cực lớn, ở trung tâm là điện Lục Hợp để cử hành hội nghị quân quốc.Hắn bước trên một lối đi nhỏ và dài, hành lang này gọi là “Hồi long đạo”, uốn thành một vòng bao quanh thành Lục Hợp.

Ngự thư phòng của Dương Quảng ở ngay phía bắc, bốn bề yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng ken két của ván gỗ vang lên theo từng bước chân.

Từng luồng sáng chiếu qua khung cửa sổ khiến hành lang sáng sủa hẳn lên, có thể thấy được những hạt bụi li ti lơ lửng trong ánh sáng.Hắn đã bước trên lối đi này nhiều lần.

Đi đến phía bắc, hắn cứ tự nhiên mà xoay người bước vào một lối đi khác.

Trong chốc lát trước mắt tối sầm lại, trên bức tường hai bên hẳn là có đèn, nhưng lúc này đèn dầu đã cháy rụi.

Gian phòng ở hai bên đều là thư phòng của Dương Quảng, bên trong có hơn ba mươi bảy ngàn cuốn ngự thư do Dương Quảng tự mình chủ trì biên soạn.

Dương Nguyên Khánh đi thẳng vào trong cùng, cửa lớn vẫn đóng chặt.

Hắn nhìn lướt qua hai bên, ở góc tường cạnh cửa có một bàn đạp nhỏ bằng đồng, hắn nhấc chân lên đạp xuống.Cửa chậm rãi mở ra.

Trong cửa là hai tấm màn gấm, hai tiên nữ được điêu khắc bằng ngọc thạch đang từ từ hạ xuống, tấm màn tự động mở ra về hai bên, đây chính là ngự thư phòng của Dương Quảng.

Bốn cánh cửa sổ đều từ từ mở ra, ánh sáng mặt trời rọi một mảng lớn vào bên trong, gió mát xông vào mặt, trong phòng trở nên sáng sủa và mát mẻ.Dương Nguyên Khánh bước vào ngự thư phòng của Dương Quảng.

Tấu sớ trên bàn vẫn trải ra, nhưng bút son đã mất dạng, chỉ còn lại một giá bút thủy mặc bằng phỉ thúy.

Bên ngự án (bàn của vua), binh phù cùng hộp đựng kim bài không còn nữa.

Tuy Dương Quảng vội vàng chạy trốn, song vẫn không hề vứt bỏ những vật quan trọng này .Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn ngự án hồi lâu rồi chậm rãi ngồi xuống ngự thạp (giường nhỏ của vua) của Dương Quảng.

Hắn cầm lên tấu sớ mà y vẫn chưa xem hết, là của Thông Thủ Vương Thế Sung ở Giang Đô, Lưu Nguyên Tiến ở Giang Nam đại bại, là tấu sớ mừng công chém chết hơn năm mươi ngàn loạn phỉ.Đúng lúc này, một tiếng “leng keng” mơ hồ truyền đến từ xa, là âm thanh của chén bát rơi xuống đất, nghe cực kỳ rõ ràng trong thành Lục Hợp yên tĩnh.

Dương Nguyên Khánh bất chợt đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài ngự thư phòng, không ngờ trong thành Lục Hợp này vẫn có người.Hắn nhanh chân ra khỏi ngự thư phòng, giẫm lên bàn đạp ở một bên cửa, cửa sổ và màn lại từ từ khép kín, tất cả trở lại như cũ.

Hắn nghe thấy rất rõ ràng, hẳn là khoảng hơn mười bước về bên trái.

Dương Nguyên Khánh rút đao ra, đi nhanh trên hành lang uốn vòng trong bóng tối, giày da giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng kêu “Ken két!”.Lúc này, Dương Nguyên Khánh mạnh mẽ quay đầu lại.

Sau lưng là một cánh cửa nhỏ, hắn nghe rõ toàn bộ âm thanh vọng lại từ sau cửa, hắn đẩy cửa bước vào.

Đây là phòng chuẩn bị đồ ăn, món ăn, rượu thịt cùng điểm tâm mà ngự trù đã làm xong tạm thời để ở đây, sau đó đợi đến khi dùng bữa mới bưng đi.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng quét mắt qua gian phòng.

Một cái đĩa rơi trên mặt đất, mười mấy miếng bánh ngọt đều lăn ra trên đất.

Dương Nguyên Khánh chợt bước nhanh hai bước, lôi ra một thân hình nhỏ gầy từ trong một góc tối.Trong phòng nhất thời vang lên tiếng thét thê thảm mà sợ hãi của một cô bé:- Tha cho tôi đi!

Đừng ăn tôi mà!Dương Nguyên Khánh đã thấy rõ ràng, là một tiểu cung nữ, nhiều nhất khoảng mười một, mười hai tuổi, nhỏ gầy giống như mèo.

Hắn thả cô bé ra, tiểu cung nữ quỳ trước mặt hắn liên tục dập đầu cầu xin:- Đại gia Đột Quyết, tha cho tôi đi!

Đừng ăn thịt tôi!Dương Nguyên Khánh thấy toàn thân cô bé run rẩy, có thể hiểu được nỗi sợ trong nội tâm của cô.

Hắn có chút không đành lòng, liền dịu giọng nói:- Cô không cần sợ, ta là tướng Tùy, không phải người Đột Quyết.Cung nữ chầm chậm ngẩng đầu.

Cô cũng thấy rõ trước mắt quả thực là một viên tướng Tùy, không phải là những tên giống như ác quỷ kia, những tên sĩ binh Đột Quyết ăn thịt người.

Lòng cô trở nên nhẹ nhõm, song lại lập tức ngất đi.Dương Nguyên Khánh lắc đầu.

Những cung nữ này sống trong thâm cung, chưa từng gặp qua người Đột Quyết, liền tưởng tượng bọn chúng giống như ác quỷ ăn thịt người, tiểu cung nữ thế này lại càng tin tưởng hơn.Hắn ngồi xổm xuống, nhéo vài cái vào tai của cô bé.

Tiểu cung nữ dần dần tỉnh lại, Dương Nguyên Khánh dịu giọng hỏi cô:- Cô tên gì, sao lại trốn trong thành Lục Hợp mà không chạy đi?Giọng nói dịu dàng của Dương Nguyên Khánh khiến tiểu cung nữ dần lấy lại bình tĩnh từ cơn sợ hãi, cô rụt rè nói:- Tên tôi là Ngọc Nhilà tiểu tỳ hầu hạ Công chúa.

Ngày đó tôi bưng điểm tâm đến cho Công chúa, đột nhiên nghe nói người Đột Quyết đã giết đến đây rồi.

Mọi người đều chạy trốn, tôi cũng muốn chạy nhưng lại không thể mở được cửa.

Tôi sợ lắm, cứ thế mà trốn trong phòng.- Cô hầu hạ Công chúa nào?- Đan Dương Công chúa.Dương Nguyên Khánh đã nhớ ra.

Nhiều năm trước hắn đã từng thấy qua một lần, là một tiểu Công chúa rất đáng yêu.Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại nhìn một vòng quanh phòng.

Những đồ vật hầu như chưa từng được động tới, lại hỏi cô bé:- Cô luôn trốn ở đây sao?- Vâng!Cung nữ khiếp đảm nói:- Tôi đã ăn hai mâm điểm tâm, uống một chén trà, lại ăn thêm hai trái lê, những thứ khác chưa từng đụng đến.

Vừa nãy nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ rằng dù chết cũng phải ăn cho no, kết quả lại làm rơi chén dĩa.Dương Nguyên Khánh nhặt một trái lê đưa cho cô bé:- Ăn nó rồi đi theo ta.Dương Nguyên Khánh đứng dậy bước ra ngoài.

Tiểu cung nữ ngậm lấy trái lê chạy chậm theo Dương Nguyên Khánh.

Cô bé quả thực rất sợ người Đột Quyết, viên tướng Tùy trước mắt này trở thành hy vọng cứu sống của cô bé.Dương Nguyên Khánh ra khỏi thành Lục Hợp, lập tức ra lệnh:- Khóa lại cửa lớn, không cho bất kỳ ai tiến vào.Hắn lại chỉ vào tiểu cung nữ, nói với hai thân binh:- Tìm một xe ngựa đưa cô bé về huyện Hà Dương, giao cho Vi Huyện lệnh.

Đúng rồi, nấu cho cô bé một tô cháo.Cung nữ cảm kích trong lòng, thi lễ với Dương Nguyên Khánh:- Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân!Dương Nguyên Khánh cười cười:- Yên tâm đi!

Đợi ta cứu được công chúa, sẽ để cho hai người đoàn tụ.Một chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến đến, hai thân binh hộ tống tiểu cung nữ đến huyện Hà Dương.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa tiến vào thành Du Lâm, hắn để lại ba ngàn người giữ thành.

Hai canh giờ sau, đại quân chuyển ngược về hướng nam, chạy nhanh về phía quận Nhạn Môn.Cuộc tấn công phòng ngự ở thành Nhạn Môn cực kỳ thảm thiết, hai bên đều đầu nhập vào trọng quân, liên tiếp tấn công phòng thủ nhiều ngày đêm.Cuộc chiến đã bước sang ngày thứ sáu, quân Đột Quyết trước sau đã đầu nhập hai trăm ngàn đại quân tấn công thành Nhạn Môn, tử thương vượt quá sáu mươi ngàn người.

Mà quân Tùy trước sau cũng đầu nhập tám mươi ngàn đại quân giữ thành, tử thương gần hơn ba mươi ngàn người, song thành Nhạn Môn thủy chung vẫn chưa bị đánh bại.“Tùng!

Tùng!

Tùng!”

Tiếng trống tấn công vang dội ngoài thành Nhạn Môn, quân Đột Quyết mang theo hơn trăm chiếc thang công thành xông đến thành Nhạn Môn từ bốn phía như triều cường.

Từng mũi tên dệt thành tấm lưới giăng trên không trung, không thể phân rõ trên và dưới thành, tiếng hét chém giết liên tục vang lên.

Quân Đột Quyết đội tấm chắn trên đầu, dựng từng chiếc thang công thành dựa vào tường thành, điên cuồng tập kích lên phía trên.Trên đầu thành tử thi phơi khắp nơi.

Hai mươi ngàn sĩ binh quân Tùy vẫn liều chết chống cự, lời hứa cùng phong thưởng của Hoàng đế Dương Quảng đã tạo dũng khí cực lớn cho các sĩ binh.

Sĩ khí của bọn họ tăng cao, trải qua mấy ngày chiến đấu liên tiếp trong mùi máu tanh, bọn họ đã dần dần hiểu ra cách đối phó với người Đột Quyết.Người Đột Quyết luân phiên tiến công, duy trì thể lực.

Quân Tùy cũng luân phiên phòng ngự, duy trì thể lực.

Người Đột Quyết đầu nhập bốn mươi ngàn quân tiến công, bọn họ liền đầu nhập hai mươi ngàn quân phòng ngự.

Mưa tên của Đột Quyết khiến bọn họ không cách nào tiếp cận tường thành phản kích.

Bọn họ đứng cách bên thành một trượng, giương cung bắn xuống.

Hơn nữa ngoài thang công thành ra, người Đột Quyết không hề có vũ khí công thành nào khác, quân Tùy đã tìm ra biện pháp phá giải nó.Một tiếng vang “Ầm!” thật lớn.

Một chiếc thang công thành cực to rộng khoảng ba thước dựng vào đầu thành, những móc câu bằng sắt thô to móc vào tường thành, mấy trăm sĩ binh Đột Quyết điên cuồng leo lên trên.Sĩ binh quân Tùy ném gỗ và đá xuống dưới, sĩ binh Đột Quyết kêu la thảm thiết rơi xuống đất cùng với gỗ và đá.Hai gã quân Tùy có dáng người khôi ngô giơ đại chùy lên mạnh mẽ đập vỡ hai bên thang công thành.

Thuận theo tiếng ken két chói tai khi móc sắt lia qua tường thành, chiếc thang dần dần mở rộng, đinh gỗ bung ra từ trong giá thang ở hai nấc thang trên cùng, khiến cho thang công thành mất đi hai nấc, không cách nào leo lên đầu thành.

Dưới sự phản kích mãnh liệt của quân Tùy, quân Đột Quyết lũ lượt ngã nhào ra khỏi thang.Nhưng quân Đột Quyết có đối sách rất nhanh.

Bọn chúng dùng gang để cố định thanh ngang của chiếc thang, làm mất đi hiệu quả chùy đập của quân Tùy.

Nhưng quân Tùy lại phát minh ra cây xiên lớn bằng sắt, đập cong móc sắt.

Mười mấy sĩ binh dùng xiên lớn đẩy mạnh về phía chiếc thang, chiếc thang bật khỏi đầu thành ngã xuống đất.Hai bên không ngừng tiến hành cuộc chiến đẫm máu với việc sử dụng hàng loạt thủ đoạn công thành và phản kích.

Đúng lúc này, tiếng trống của quân Đột Quyết trầm lại và từ tốn.

“Tùng – Tùng – Tùng!”, mỗi một lần hạ chùy đều khiến lòng người phát run.- Tướng quân mau nhìn xem!Một sĩ binh sợ hãi hô to chỉ về phía xa.Tất cả sĩ binh quân Tùy đều ngây ra, chầm chậm đứng dậy, kinh sợ trông về phía xa.

Vũ Văn Thành Đô cũng đã thấy, hơn mười vật khổng lồ xuất hiện ở phía xa.Đó chính là sào xa (binh khí Trung Quốc cổ đại, là một loại xe có lầu cao để quan sát tình hình địch từ xa).

Mỗi tòa sào xa được kéo đi bởi mấy trăm con ngựa, chậm rãi tiến về phía tường thành, giống hệt như quái thú khổng lồ.

Vũ Văn Thành Đô ngoảnh đầu hô to:- Giương sàng nỏ!Vũ khí thủ thành cỡ lớn của quân Tùy chỉ có sàng nỏ, tên lớn dài ba trượng, tầm bắn có thể đạt đến hơn một ngàn năm trăm thước, liệu có thể đối phó với những tòa sào xa khổng lồ này hay không?

Trong lòng của Vũ Văn Thành Đô vô cùng lo lắng.Trước đại doanh của Đột Quyết, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát quan sát cuộc chiến từ xa trong sự vây quanh của mấy trăm viên tướng lĩnh.

Trong mắt của Thủy Tất Khả Hãn lóe lên sự bực tức khó mà áp chế, vốn định có thể phá hoại thành Nhạn Môn trong một ngày, thế mà lại đánh đến bảy ngày, song thủy chung vẫn chưa thể công phá thành Nhạn Môn.

Y đã phải trả giá cho tử thương của hơn sáu mươi ngàn người, nếu không thể bắt được Dương Quảng trong cuộc chiến ở thành Nhạn Môn, với y mà nói đó là thảm bại.Lúc này, Tả Sát Đại tướng quân A Sử Na Côn Cát nói với y:- Khả Hãn, tuy quân Tùy phản kháng kịch liệt, nhưng bọn chúng cũng tử thương nặng nề.

Quan trọng hơn là, binh lực của chúng không nhiều như của ta.

Chúng ta vẫn còn hơn ba mươi ngàn đại quân mà bọn chúng chỉ còn một nửa.

Cứ như thế mà tiêu hao dần, bọn chúng nhất định sẽ bị phá thành vì binh lực đã tận, xin Khả Hãn chớ vội!Đốt Cát gật đầu.

Quả thực là như thế, chỉ cần y không ngừng tấn công, binh lực của quân Tùy tất nhiên sẽ bị diệt sạch.- Truyền lệnh của ta, tăng thêm hai mươi ngàn quân, phối hợp với sào xa công thành!Y vừa phát lệnh, một tên kỵ binh tuần tra từ xa phóng nhanh đến, hô to:- Khả Hãn, đại sự không ổn rồi!- Có chuyện gì?Đốt Cát giận dữ nói.- Khả Hãn, Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm mươi ngàn đại quân đã công phá thành Du Lâm, năm ngàn thủ quân đã bị giết sạch.

Đại quân của Dương Nguyên Khánh đang tiến về quận Nhạn Môn, chỉ còn cách một trăm dặm.-Cái gì?Đốt Cát kinh ngạc trợn tròn mắt.- Còn nữa, một nhánh quân Tùy hơn ngàn người đang tiến về phía chúng ta.

Quân tuần tra không thể chống lại bọn chúng, xin Khả Hãn xuất binh chặn lại.Vừa dứt lời, tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên từ xa, quanh quẩn trên khoảng không của thành Nhạn Môn.

Một lá cờ lớn thêu hình chim ưng màu đỏ, một đội kỵ binh quân Tùy đột nhiên xuất hiện cách đại doanh của Đột Quyết khoảng ba dặm.Đây là một nhánh kỵ binh thám báo không đến một ngàn người, do lang tướng thám báo Võ Trí Viễn dẫn đầu.

Bọn họ tiến đến từ phía đông bắc núi Nhạn Môn, vừa may lại lọt vào một khoảng trống của đại doanh Đột Quyết.

Tiếng kèn lệnh, cờ hiệu nổi lên khiến đại doanh Đột Quyết đại loạn.Thủy Tất Khả Hãn giận tím mặt nói:- Tiêu diệt hết bọn chúng cho ta!Từng đội kỵ binh Đột Quyết đi bao vây kỵ binh thám báo của quân Tùy.

Võ Trí Viễn nhận thấy tình hình nguy cấp liền hét to:- Thổi kèn, rút lui!“Tu…”, tiếng kèn vang lên thật dài, hơn một ngàn kỵ binh mau chóng lui về phía đường đi.

Đó là một con đường nhỏ hiểm hóc, đại đội người ngựa không cách nào vượt qua, kỵ binh quân Tùy liền nhanh chóng mất dạng trong rừng núi.Kỵ binh Phong Châu xông đến khiến tiếng hoan hô của thủ quân trên thành vang dội tựa sấm.

Mặc cho đối phương chỉ có hơn ngàn người, nhưng đây giống như một tia sáng lóe lên trong màn đêm u tối, khiến cho các thủ quân nhìn thấy được hy vọng viện quân.

Lá cờ lớn hình chim ưng màu đỏ làm bọn họ nhận ra, đây chính là quân Tùy ở Phong Châu của Dương Nguyên Khánh đến tiếp viện.Sĩ khí của thủ quân trên thành trong phút chốc dâng trào mãnh liệt, anh dũng giết địch, chém giết đến mức quân Đột Quyết tử thương trầm trọng, thi thể chất chồng.

Lúc này, tiếng kèn thu binh của quân Đột Quyết đã vang lên, sự xuất hiện đột nhiên của hơn một ngàn quân Tùy đã nhiễu loạn lòng quân của Đột Quyết.

Không thể tiếp tục chiến đấu, mấy chục ngàn quân Đột Quyết nhanh chóng thối lui như thủy triều rút đi, hơn mười tòa sào xa sau cùng cũng không đẩy vào tường thành.Vũ Văn Thành Đô luôn chăm chú quan sát sự điều động của đại quân Đột Quyết.

Sự xuất hiện của quân thám báo Phong Châu ám chỉ chủ lực Phong Châu nhất định ở cách đây không xa, quân Đột Quyết tất có ứng phó.

Quả nhiên, y trông thấy một nhánh đại quân Đột Quyết chừng một trăm ngàn người đang ào ạt hướng về phía bắc, khiến cho nơi đóng doanh của đại quân Đột Quyết nhất thời trống trải hơn rất nhiều.Biến cố của đại quân Đột Quyết khiến cho tiếng hoan hô của thủ quân trên thành không ngừng dâng cao.

Vũ Văn Thành Đô càng mừng như điên, y thúc ngựa chạy xuống dưới thành, y muốn bẩm báo với Thánh thượng tin tốt lành trời ban này.Vũ Văn Thành Đô vừa chạy xuống lầu thành, lại trông thấy mấy trăm quan viên vây quanh Tùy đế Dương Quảng vội vàng hướng về phía cửa thành.

Vũ Văn Thành Đô xoay người xuống ngựa, nhanh chân bước đến trước mặt Dương Quảng rồi quỳ một gối:- Khởi bẩm bệ hạ, quân địch công thành tạm thời thối lui!- Vũ Văn tướng quân, nghe nói có viện quân đến phải không?Dương Quảng kích động hỏi.- Bẩm báo bệ hạ, là một nhánh kỵ binh thám báo quân Tùy ở Phong Châu đến đây, khiến cho kỵ binh Đột Quyết trở nên hỗn loạn.

Kỵ binh thám báo đã lui đi, nhưng Đột Quyết phân ra một trăm ngàn đại quân hướng về phía bắc, điều này thể hiện rõ chủ lực Phong Châu đã đến.Vẻ mặt của Dương Quảng có chút xấu hổ.

Y nghe thấy tiếng hoan hô trên đầu thành, liền lệnh cho hoạn quan đi hỏi thăm tin tức.

Kết quả hoạn quan trở về nói viện quân đã đến khiến Dương Quảng mừng như điên, song ngờ đâu là viện quân của Dương Nguyên Khánh đã đến, làm y nhất thời không biết nên nói gì cho phải.Dương Cung Đạo ở bên cạnh khuyên nhủ:- Bệ hạ, bất luận thế nào, hắn chung quy cũng là thần tử Đại Tùy.

Đối mặt với sự xâm lấn của dị tộc, hắn xông đến tiếp cứu chính là bổn phận của hắn, chỉ có cùng chung kẻ thù mới có thể giải vây được thành Nhạn Môn.Vũ Văn Thành Đô cũng nói;- Bệ hạ, tuy các tướng sĩ anh dũng giết địch, nhưng suy cho cùng sức người có hạn, không thể không tiêu hao.

Nhiều nhất là năm, sáu ngày sau, quân thủ thành sẽ không còn.

Sự tiếp cứu của Dương Nguyên Khánh đã phân tán một phần chủ lực rất lớn của quân địch, tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự tiến công của quân Đột Quyết, để chúng ta có thời gian giành thắng lợi.

Quan trọng hơn là, sĩ khí của các tướng sĩ phấn chấn, làm cho mọi người nhìn thấy được hy vọng sống sót, đây chính là công lao của hắn.- Trẫm biết rồi, giải vây được thành Nhạn Môn rồi hẵng nói!Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 477 : Ngăn chặn chủ lựcDương Quảng lên tường thành trong sự quây quần của mấy trăm quan viên.

Máu tanh nhuốm đẫm mặt đất khiến mắt người không thể chịu được, không ít quan viên không kìm nổi liền nôn thốc nôn tháo.

Dương Quảng chau mày đến bên tường thành, trông ra bên ngoài thành.

Cảnh tượng ở ngoài càng khiến lòng người kinh hãi, thi thể chất chồng khắp nơi, thang công thành bị tàn phá, máu tươi đã nhuốm đỏ sông hộ thành.

Ở đằng xa, liên doanh của quân Đột Quyết vẫn che trời phủ đất, nhìn thoáng qua không thể thấy giới hạn.

Song Dương Quảng cũng thấy một nhánh đại quân Đột Quyết đang ào ạt hướng về phía bắc.

Đây tất nhiên là phương bắc đã xảy ra biến cố, chỉ có thể là do quân Phong Châu của Dương Nguyên Khánh đã đến.Vẻ mặt của Dương Quảng trở nên phức tạp, không ai biết y đang nghĩ gì.Đại quân của Dương Nguyên Khánh ở phía nam huyện Thiện Dương, đóng quân ở Tang Kiền Hà cách huyện Nhạn Môn chừng năm mươi dặm.

Hơn mười dặm ở đằng xa chính là Tây Hình Quan, cũng chính là Nhạn Môn Quan sau này.

Vượt qua Tây Hình Quan, đi hơn ba mươi dặm về phía đông chính là huyện Nhạn Môn.

Vùng này địa thế trống trải, thích hợp bày chiến trường.Đại doanh của Dương Nguyên Khánh đóng quân ở trên một sườn dốc thoải, hắn cưỡi ngựa đứng trên đồi cao nhìn xuống dưới.

Phía xa là một vùng đất bằng phẳng, tiếp về hướng đông là những rặng núi trùng điệp.

Nhạn Môn Quan cao ngút cùng Trường Thành kéo dài bất tận đứng sừng sững ở nơi núi cao hiểm hóc.Tây Hình Quan đã bị Đột Quyết công chiếm, nhưng đại quân Đột Quyết từ phía bắc vượt qua núi Hạ Ốc tiến vào quận Nhạn Môn, vùng huyện Thiện Dương không hề có đại quân Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh không hề gấp gáp.

Kỵ binh thám báo của hắn từ hiểm đạo chạy đến thành Nhạn Môn báo tin trước, đồng thời cũng nói với đại quân Đột Quyết rằng quân Phong Châu đã đến.

Chiến thuật của Dương Nguyên Khánh chính là phân tán đại quân Đột Quyết, giảm nhẹ áp lực ở thành Nhạn Môn, kéo dài thời gian đợi đại quân tiếp viện đến từ phía nam.

Hắn đã nhận được tình báo, năm mươi ngàn đại quân đóng ở quận Diên An của Khuất Đột Thông cũng đang vượt qua Hoàng Hà, hướng về Nhạn Môn tiếp viện.- Tổng quản, Vương Thái thú đến rồi!Một sĩ binh ở bên cạnh bẩm báo.Dương Nguyên Khánh quay lại, chỉ thấy Thái thú Vương Nhân Cung của quận Mã Ấp dẫn theo mười mấy kỵ binh vội vàng chạy đến.

Thoáng sau, Vương Nhân Cung chạy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, chắp tay cười nói:- Dương tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười đáp lễ nói:- Việc tiêu diệt phỉ tặc vượt biên giới lần trước ta không hề thông báo trước, quả thực rất có lỗi.- Không sao, chuyện đã qua không cần nhắc đến nữa.Tuy việc Dương Nguyên Khánh ôm Tùy tự lập khiến Vương Nhân Cung có chút kiêng kỵ với hắn.

Song lúc này đại địch ở trước mắt, bọn họ cần cùng nhau đối phó Đột Quyết, cũng không nên bất chấp so đo với lập trường của người khác trong lúc này.Vương Nhân Cung thúc ngựa đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, dừng mắt ở Tây Hình Quan, lo lắng hỏi:- Tây Hình Quan là nơi một người trấn giữ, vạn người không thể khai thông.

Hiện tại đã bị người Đột Quyết chiếm lĩnh, muốn vượt qua e rằng rất khó.- Trong núi có lối đi nhỏ, muốn vượt qua cũng dễ thôi.Vương Nhân Cung ngẩn người:- Có lối đi nhỏ có thể vượt qua ư?

Sao ta trước giờ không hề hay biết?Sau lưng có người trả lời:- Thái thú, quả thực có ba con đường nhỏ có thể vượt qua, nhưng chỉ dành cho bộ đội nhóm nhỏ, đại quân thì không ổn.Dương Nguyên Khánh quay lại, chỉ thấy một viên quan quân đứng sau lưng bọn họ không xa.

Dáng người khôi ngô, tướng mạo đường hoàng, dường như là thủ lĩnh thân vệ của Vương Nhân Cung.

Dương Nguyên Khánh liền cười hỏi:- Vị đây là…- Đây là Thân Vệ Giáo Úy Lưu Vũ Chu của ta.Vương Nhân Cung trừng mắt nhìn y:- Ta đang nói chuyện với Dương tổng quản, không cần ngươi xen vào.

Còn dám như thế nữa, ta sẽ phạt nặng.- Vâng, ty chức biết sai!Lưu Vũ Chu sợ hãi nhận lỗi.Thì ra người này là Lưu Vũ Chu.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, song hắn không muốn nhiều lời, hiện tại hắn đã giác ngộ được ý trời.

Lưu Vũ Chu tạo phản chưa hẳn là chuyện xấu đối với hắn, cho nên cách tốt nhất là không cần cố ý can thiệp, cứ để lịch sử tiếp diễn tự nhiên.Dương Nguyên Khánh quay lại nói:- Người Đột Quyết lo lắng đường lui của chúng sẽ bị cắt đứt, cho nên chúng tuyệt đối sẽ không để cho hậu phương xuất hiện mấy chục ngàn đại quân.

Chúng nhất định sẽ chia quân đến quyết chiến với ta, tất phải diệt trừ ta.Lúc này Vương Nhân Cung mới hiểu được dụng ý của Dương Nguyên Khánh, y kinh ngạc nói:- Dương tướng quân muốn quyết chiến với quân Đột Quyết ở đây?Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu:- Mong rằng Vương sứ quân có thể nhanh chóng cho nhà dân ở xung quanh dọn vào trong thành, đóng kín cửa thành, ngày mai sẽ triển khai đại chiến.Lúc này, đồng tử của Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên co lại, chăm chú nhìn Tây Hình Quan, hắn thản nhiên nói:- Bọn chúng đã đến rồi!Vương Nhân Cung cũng trông thấy một đám đông sĩ binh Đột Quyết xuất hiện ở Tây Hình Quan, ào ạt không ngừng hướng xuống núi.

Y lập tức quay lại hét to với Lưu Vũ Chu:- Mau đi thông báo với Lý quận thừa, dời nhà dân ở xung quanh vào thành!Lưu Vũ Chu đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi mất.

Nhìn theo bóng lưng của Lưu Vũ Chu, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Thân vệ này của ngươi không tệ!- Quả thực không tệ, anh minh tài năng, võ nghệ cao cường, là trợ thủ đắc lực của ta.- Tuy nói vậy, Vương sứ quân vẫn nên để ý một chút.

Đây là lúc thiên hạ đại loạn, lòng người khó lường.Dương Nguyên Khánh không kìm nổi nhắc nhở Vương Nhân Cung.Vương Nhân Cung cười ha hả một tiếng, trong mắt lóe lên một tia khinh thường đối với Dương Nguyên Khánh.- Người này là Thân Binh Giáo Úy của ta, ta tự nhiên tin tưởng y.

Lẽ nào Dương tổng quản không tin tưởng thân binh của chính mình hay sao?Dương Nguyên Khánh cười cười.

Hắn không nhiều lời nữa, lại chăm chú nhìn về phía quân Đột Quyết ở xa.

Đã có ba, bốn mươi ngàn người ra rồi, nhưng đại quân kỵ binh vẫn ào ạt không ngừng tuôn ra từ trong Tây Hình Quan.

Xem ra Thủy Tất Khả Hãn đã quyết tâm phải tiêu diệt quân đội của hắn, một trận đại chiến sắp sửa bùng nổ.- Truyền lệnh của ta, ba quân nắm bắt thời gian nghỉ ngơi!Sử Đại Nại mang theo chỉ ý do Thái Nguyên Lưu Thủ tuyên bố cả nước ra khỏi thành Nhạn Môn.

Trong chỉ ý có hứa hẹn rõ ràng của Dương Quảng, chấm dứt chiến tranh với Triều Tiên, khiến cho các quận huyện khắp nơi trong thiên hạ phản ứng kịch liệt.

Các quận binh mã trong thiên hạ tụ tập ở Thái Nguyên, hơn ngàn người, mấy trăm người, tích cát thành tháp, góp nước thành sông, không ngừng nối tiếp hướng về Hà Đông.Việt Vương Dương Đồng đóng giữ kinh thành cũng bổ nhiệm Thiếu phủ Tự Khanh Vân Định Hưng làm Hữu Đồn Vệ Đại tướng, khẩn cấp dẫn theo năm mươi ngàn đại quân tiến về phía bắc tiếp viện Nhạn Môn.Tại thành Thái Nguyên, một nhánh quân đội hơn năm mươi ngàn người đến từ khắp các quận Hà Đông đã tụ tập xong xuôi, do Thái Nguyên Phó Lưu Thủ Vương Uy thống lĩnh.

Lúc này, năm mươi ngàn đại quân của Khuất Đột Thông từ quận Diên An cũng đã đến Thái Nguyên, cộng thêm hơn ba mươi ngàn quân đội đến từ khắp các quận Hà Nam, Hà Bắc.

Đến lúc này, đã có một trăm ba mươi ngàn đại quân hội tụ tại Thái Nguyên, chỉ đợi đại quân của Vân Định Hưng đến thì sẽ tiến về quận Nhạn Môn ứng cứu.Trong phủ đệ của Lý Uyên, Lý Uyên đang thảo luận sách lược ứng phó với tâm phúc Lưu Văn Tĩnh.

Lý Uyên vốn dĩ muốn hủy đi thánh chỉ của Sử Đại Nại mang ra để Dương Nguyên Khánh chết trong tay người Đột Quyết, dẫn đến thiên hạ đại loạn.

Song Lưu Văn Tĩnh khuyên y:- Đột Quyết chưa hẳn là muốn mạng của Tùy đế.

Một khi đạt được điều kiện, Hoàng đế trở về, tra xét tung tích Thánh chỉ, không những khó bảo toàn tính mạng, hơn nữa sẽ trở thành kẻ địch của thiên hạ, thân bại danh liệt, hành động này tuyệt đối không thể tiến hành.Lý Uyên nghe theo khuyên bảo của Lưu Văn Tĩnh, song y vẫn có phần do dự để Vương Uy làm chủ tướng.

Y chắp tay sau lưng đi vài bước rồi nói:- Vì sao tiên sinh không đồng ý để ta tự mình lãnh binh lên phương bắc?

Ta cho rằng đây chính là cơ hội một lần để mình nắm giữ binh lực Hà Đông, bỏ lỡ rồi quả thực rất đáng tiếc.Lưu Văn Tĩnh khẽ mỉm cười:- Khi Hoàng đế lâm nạn, Thúc Đức tự mình dẫn đại quân đến cứu viện trước, y đương nhiên cảm kích, nhưng sau đó thì sao?

Sự tình tương lai bình ổn, y không còn lo lắng đến tính mạng, quay đầu lại xem xét việc lãnh quân của Thúc Đức, y liệu có sinh lòng nghi ngờ?

Thúc Đức không thể không đề phòng.Lý Uyên gật đầu thở dài:- Vẫn là Triệu Nhân huynh nhìn xa trông rộng, ta suýt nữa đã quên mất suy tính.Lưu Văn Tĩnh lại nói:- Vương Uy vốn là phó tướng của Khuất Đột Thông.

Lần này xuất binh, trên thực tế vẫn là lấy Khuất Đột Thông làm chủ, Vương Uy làm phó.

Cứ như vậy, Thánh thượng sẽ không có hoài nghi nào khác, sẽ chỉ tán dương Thúc Đức chiêu mộ binh đúng lúc, trung thành đáng khen, nỗi lo về lời tiên tri cũng sẽ không công mà phá.Lý Uyên sâu sắc tán đồng.

Lúc này y lại nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:- Ta để Thế Dân mộ binh trước khi tham gia tiếp viện, như thế liệu có ổn không?Lưu Văn Tĩnh cười nói đầy thâm ý:- Thế Dân chỉ mới mười sáu tuổi, Thánh thượng sẽ không sinh nghi, ngược lại còn thể hiện rõ lòng trung thành của Thúc Đức huynh.Bốn mươi lăm nghìn quân Phong Châu của Dương Nguyên Khánh và một trăm nghìn binh sĩ của đại quân Đột Quyết đã giằng co ba ngày.

Nếu như là trước kia, với sự trang bị của quân Tùy sẽ ở thế có lợi.

Dương Nguyên Khánh sẽ chủ động tiến công, tìm thời cơ chiến đấu.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 478 : Cuộc chiến mở màn ở Nhạn MônNhưng bây giờ lại không như vậy nữa, Quân Đột Quyết được trang bị gần như quân Tùy, mà binh sĩ của đối phương gấp hai lần so với binh bỹ của hắn.

Nếu là cuộc chiến cứng chọi với cứng, quân Tùy cho dù không bại trận cũng sẽ bị thương vong rất thảm hại.

Đây thật khác xa với dự tính ban đầu của hắn.Quan trọng hơn là, Dương Nguyên Khánh muốn ngăn chặn đại quân Đột Quyết, giảm bớt áp lực của thị trấn Nhạn Môn, chờ viện binh đến, hoặc là Tô Liệt sẽ cắt đứt đường vận chuyển lương thực và hậu cần của quân Đột Quyết.

Đến lúc đó quân Đột Quyết ắt sẽ đại loạn, buộc phải rút lui về phía bắc, vậy mới là thời cơ chiến đấu đã đến.Dương Nguyên Khánh ở giữa, mấy trăm lính cận vệ vây quanh, cưỡi ngựa đứng trên đồi.

Hắn hướng tầm nhìn về phía doanh trại lớn của quân Đột Quyết cách đây vài dặm, nơi đóng quân của một trăm nghìn quân lính khí thế hừng hực, giống như một tấm thảm trải khắp một vùng quê bao la vậy.Từ việc dựng trại ngay ngắn của đối phương có thể thấy, người cầm đầu là một đại tướng có kinh nghiệm, làm đâu chắc đấy, muốn dùng ưu thế về lực lượng binh lính dành chiến thắng, mà không phải xuất kỳ binh đi bằng đường tắt.Đối với người chỉ huy như vậy, Dương Nguyên Khánh càng thận trọng.

Lúc này trong khóe miệng của hắn đã hé nở một nụ cười, hắn lấy một bức thư đưa cho một tên thân binh.- Mang bức thư này bắn xuyên vào trong doanh trại của quân địch!Thân binh kia nhận lệnh chạy thẳng về phía doanh trại lớn của quân Đột Quyết.

Ngựa của y hăng hái chạy tới trước cửa doanh trại.

Lúc này, một đội kỵ binh của quân Đột Quyết với hơn một trăm người xuất hiện, y giương cung ra, nhét bức thư vào mũi tên và bắn thẳng về phía quân địch.

Y thúc ngựa quay đầu và phi thẳng trở về gò núi.

Đội kỵ binh của Đột Quyết cũng không đuổi theo, có binh lính nhặt bức thư rồi chạy thẳng tới doanh trại lớn.Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tất cả, hắn cười nói với tả hữu:-Trở về doanh trại.Mấy trăm binh lính quay đầu ngựa, tiến về phía doanh trại lớn.…Người cầm đầu quân Đột Quyết là Tả sát đại tướng quân A Sử Na Côn Cát.

Y cũng thuộc dòng dõi hoàng thất Đột Quyết, năm nay khoảng ba bảy, ba tám tuổi, em trai là Khải Dân Khả Hã, chú là Thủy Tất Khả Hãn.

Ở Đột Quyết cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng, được Thủy Tất Khả Hãn phong vị làm Đặc Lặc.A Sử Na Côn Cát tính tình khá cẩn thận, y hiểu rõ Dương Nguyên Khánh có tiếng tăm trên thảo nguyên, binh lính Đột Quyết khắp nơi trong lòng đều thấy sợ hắn, sĩ khí hao hụt.

Điều quan trọng là Dương Nguyên Khánh đối với tình hình quân Đột Quyết rất am hiểu, hắn có thể biết được nhược điểm của quân Đột Quyết.

Đây càng là mối lo cho A Sử Na Côn Cát.

Thật không dễ phát động chiến tranh.

Y cũng đang chờ cho Dương Nguyên Khánh chủ động tấn công.Lúc này, có một binh sĩ chạy đến lều lớn, trong tay cầm theo một bức thư nói:- Đặc Lặc, có thư của quân Tùy.A Sử Na Côn Cát kia vội nhận lấy bức thư.

Chỉ nhìn thấy trên phong bì sử dụng ấn văn Đột Quyết viết: “Tổng quản Phong Châu, Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân Đột Quyết”, Đây là bức thư do chính tay Dương Nguyên Khánh viết.A Sử Na Côn Cát vội vàng mở bức thư ra xem.

Đây đúng là một bức thư hẹn giao chiến.

Hai bên sẽ giao đấu với mười nghìn binh sĩ, thời gian tùy ý, đây là cách chiến đấu truyền thống của người Đột Quyết.

Hai bên sẽ giao hẹn với nhau về số lượng binh sĩ, địa điểm và thời gian giao chiến.

Bất luận là thắng hay bại, đều không cho phép chi viện, nhưng đây chỉ là cách giao chiến trong nội bộ người Đột Quyết và quân Tùy, đây cũng là lần đầu tiên.A Sử Na Côn Cát cười nhạt một tiếng, lớn giọng hò hét dẹp đường:- Hốt Thái ở đâu?Một tên Vạn phu trưởng Đột Quyết trả lời tiến vào:- Ty chức ở đây!- Trước khi quân Tùy đến giao chiến, ngươi có thể dẫn mười nghìn quân ra trận đánh bại quân Tùy cho ta.

Đặc biệt là làm nhụt sĩ khí của quân Tùy.- Ty chức tuân mệnh!Vạn phu trưởng Hốt Thái lao nhanh như bay, không bao lâu một đội quân mười nghìn người của quân Đột Quyết từ trong doanh trại xông ra.

Lao thẳng về hướng thảo nguyên.

A Sử Na Côn Cát đem theo mấy chục tướng lĩnh đi theo đến cổng đứng xem cuộc chiến.Trong từng hồi trống trận hào hùng, sôi sục.

Một đội quân Tùy lao chồm ra.

Đây cũng là một đại đội quân chục nghìn người, năm nghìn kỵ binh và ba nghìn trọng giáp bộ binh, ngoài ra còn có hai nghìn binh sĩ bắn cung tên nữa.Ba viên đại tướng thống lĩnh cuộc chiến lần này: Đại tướng Bùi Hành Nghiễm – thống lĩnh năm nghìn kỵ binh.

Đại tướng Dương Tư Ân – thống lĩnh ba nghìn trọng giáp mạch đao quân.

Đại tướng Mã Thiệu dẫn theo hai nghìn binh sĩ dùng cung tên chặn trước trận tuyến.Mục đích của Dương Nguyên Khánh trong cuộc chiến lần này chính là muốn xem thực lực chiến đấu của quân mạch đao, để quân mạch đao trong khi chiến đấu tiến hành ly hợp.

Việc này cũng có ý nghĩa cực kỳ to lớn.Và chủ soái Đột Quyết cũng vậy, Dương Nguyên Khánh trèo lên tháp quan sát.

Nhìn chăm chú hai bên binh sĩ chiến đấu, ánh mắt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng, nhìn chăm chú sự thay đổi mỗi một thế trận của quân mạch đao.Quân mạch đao dàn thành thế trận hình chữ nhật, một nghìn người một hàng, tất cả có ba hàng, hai bên cạnh có kỵ binh bảo vệ.

Hai bên cạnh sườn là nơi yếu thế của quân mạch đao.

Ba nghìn quân mạch đao đều sử dụng phách nhẫn, so với mạch đao sau này cũng ngắn hơn, và có vẻ cồng kềnh, nặng nhọc, nhưng uy lực cũng không hơn là bao.Ba nghìn quân mạch đao chầm chậm theo sát phía sau quân kỵ binh đang thẳng tiến, cách chỗ của đại quân Đột Quyết khoảng hai dặm, Bùi Hành Nghiễm dừng lại, binh sĩ đi theo phía sau cũng dừng lại.Đây cũng là một cách bày trận không giống như ngày trước.

Thông thường trong nhóm trận của quân Tùy, là quân bắn cung tên đứng trước, kỵ binh đứng sau, cuối cùng là bộ binh.

Mà lần này lại cho kỵ binh đứng trước, bộ binh quan trọng đứng giữa, quân bắn cung tên ở phía sau áp trận, cách bày trận lần này khiến cho các đại tướng của quân Đột Quyết cũng cảm thấy ngạc nhiên.A Sử Na Côn Cát dừng ở phía xa nhìn cách bày trận của quân Tùy, trong lòng hoài nghi bất an.

Lông mày nhăn thành một đường thẳng.

Lúc này y cũng đã trông thấy trọng giáp bộ binh lấp sau quân Tùy.

Trong lòng y hiểu rõ những chân tướng sự việc.- Hạ lệnh tiến công!Cùng với A Sử Na Côn Cát ra lệnh một tiếng, trong doanh trại của quân Tùy tiếng trống tiến công cũng tùng tùng vang lên thấu đến tận trời xanh.

Một trận tiếng gào thét của mười nghìn quân Đột Quyết, phát động tiến công, mười nghìn kỵ binh ngày càng giơ cao chiến đao và trường mâu.

Nhanh như vũ bão lao thẳng về phía quân Tùy, lần đầu tiên hai bên đều không sử dụng cung tên, cũng là một lần thử sức, lấy đá chọi với đá.Bùi Hành Nghiễm hạ lệnh, vẫy cờ chiến đấu, năm nghìn kỵ binh tách ra hai bên, hiện ra ba nghìn trọng giáp mạch đao bộ binh ở phía sau.

Ba nghìn quân trọng giáp vai kề vai, vững chắc như thái sơn.

Ba nghìn mạch đao vung ra.

Ba nghìn ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn mười nghìn kỵ binh đang che trời phủ đất đánh tới.Dương Nguyên Khánh đứng trên bệ gỗ, trong mắt lộ rõ chút gì đó khẩn trương.

Lợi dụng quân mạch đao đối phó với kỵ binh của quân Đột Quyết vốn là cách suy tính của hắn.

Nhưng có rất nhiều chi tiết thực trạng chiến đấu hắn chưa nghĩ tới.

Mặc dù đã trải qua hơn một năm huấn luyện tăng thêm sức mạnh, những thiếu sót đều đã cải sửa.

Nhưng có thể chống lại sự công kích của kỵ binh Đột Quyết không, còn phải dựa vào thực tế chiến đấu để kiểm tra.Trong lòng bàn tay của Dương Nguyên Khánh đã toát mồ hôi, hắn chăm chú nhìn kỵ binh của Đột Quyết tấn công.Trên chiến trận, kỵ binh của quân Đột Quyết càng ngày càng gần.

Họ cũng muôn phần phẫn nộ.

Dùng sức mạnh của vạn mã lao thẳng tới phá tan rào cản phía trước, một trăm bước, bảy mươi bước, năm mươi bước, bốn mươi bước, ba mươi bước….Dương Tư Ân với ánh mắt đăm đăm nhìn xuyên tới kỵ binh của quân Đột Quyết.

Y hét lên một tiếng:- Chuẩn bị!Y rút đao ra và vung lên, chém vào đầu chiến mã đầu tiên xông tới, trong nháy mắt chiến mã lao tới gần, lưỡi đao lướt qua, máu tươi phụt ra.

Một cảnh người ngã liểng xiểng.

Chiến mã kêu hí thảm thiết, hoặc là ngựa bị chém vào chân, hoặc là người bị chém bay đầu.

Quân mạch đao lập tức biến thành một đống xác chết.Nhưng cũng có một lỗ hổng bị đánh vỡ, hai mươi mấy binh sĩ trọng giáp ở phía tây không có khả năng tấn công.Bị chiến mã xuyên thủng thành một lỗ hổng lớn, hàng thứ hai cũng bị đụng độ, do binh lính trọng giáp hàng thứ ba nghênh chiến, hơn ba trăm người phía tây thế trận có chút hỗn loạn, lộn xộn.

Kỵ binh của quân Tùy ở bên cạnh nhanh chóng nhảy vào tiếp chiến.

Phía tây, quân mạch đao nhanh chóng chỉnh đốn hàng ngũ, dần dần dựng lại thế trận.Kết quả như vậy khiến cho Dương Nguyên Khánh cũng không ngờ tới.

Bức tường do quân trọng giáp mạch đao tạo thành không ngờ vững chắc trong cuộc tấn công như sấm vang chớp giật.

Chỉ cần có thể giữ vững qua làn sóng tấn công thứ nhất, thì những lực lượng tấn công phía sau cũng suy yếu đi rất nhiều.Cho dù sự tấn công của kỵ binh Đột Quyết giống như từng đợt từng đợt sóng dâng trào.

Nhưng ba nghìn quân trọng giáp mạch đao chủ lực như đá ngầm bên bờ biển đón nhận sự tấn công của quân địch.

Họ thì sừng sững, đồ sộ, nhưng sự hoảng loạn ban đầu đã tan biến mất.

Thế trận của quân mạch đao ngày càng vững chắc, và bắt đầu chủ động tấn công.

Ba nghìn quân mạch đao từng bước từng bước tiến lên phía trước, mấy trăm tên kỵ binh Đột Quyết bị cắt cổ dưới đao.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 479 : Đội quân đánh úp theo hai đườngA Sử Na Côn Cát ngày càng nhụt chí, y đã hiểu, đây là trọng giáp bộ binh của quân Tùy.

Sử dụng trường đao, đây cũng không phải là thứ vũ khí mới mẻ gì.

Mấy trăm năm trở lại đây, quân đội Trung Nguyên có cả đao chém ngựa, cũng có cả trọng giáp bộ binh, và có cả súng để đối phó với kỵ binh.

Nhưng hôm nay, quân Tùy ở Phong Châu mang đao chém ngựa, súng chiến đấu và trọng giáp bộ binh cùng hợp lại, hình thành một loại vũ khí uy lực vô cùng lớn, trận trọng giáp trường đao, đây cũng chính là ác mộng của kỵ binh.

- Truyền lệnh rút quân!A Sử Na Côn Cát hô to một cách kinh hãi điên cuồng.Leng keng, leng keng, leng keng!Tiếng gõ chuông thu binh vang lên, kỵ binh Đột Quyết tấn công như thủy triều đã rút binh, nhưng lúc này Bùi Hành Nghiễm hạ lệnh một tiếng, năm nghìn kỵ binh từ hai bên liều chết xông lên.

Kỵ binh của quân Đột Quyết bại trận thảm hại, người chết ngựa chết, xác chết khắp nơi, còn mấy nghìn người toán loạn chạy trốn về doanh trại.Dương Nguyên Khánh ở trên đài cao xa xa thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cuối cùng cũng tìm ra cách để đối phó với kỵ binh của quân Đột Quyết, chỉ là ba nghìn quân mạch đao vẫn là quá ít, nhưng nếu quân mạch đao được trang bị nhiều hơn thì khả năng kinh tế ở Phong Châu không thể đảm đương được.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài một tiếng.- Truyền lệnh của ta, rút quân về doanh trại!Trong một khu rừng khoảng năm dặm về phía tây Tây Hình Quan.

Hơn một nghìn quân Tùy đi trinh thám đang nghỉ ngơi trong khu rừng.

Mỗi người dựa vào một gốc cây đại thụ, uống nước rồi ăn bánh.

Binh lính đều ở trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, không ít binh sĩ trong miệng vẫn còn ngậm bánh mà đã ngủ mất, hơn một nghìn con chiến mã thì ở một bên nhai cỏ khô.Chỉ huy của đội quân này là Lang tướng Võ Trí Viễn đứng trên một tảng đá lớn trong khu rừng, nhìn hướng về phía Tây Hình Quan nơi xa xa.

Từ nơi mơ hồ này có thể nhìn thấy thành lâu ở Tây Hình Quan.Y biết lúc này lính chủ lực của quân Tùy và một trăm nghìn quân Đột Quyết đang giao chiến ở dưới Tây Hình Quan.

Trong lòng y lại nảy sinh ra một ý nghĩ táo bạo.- Tướng quân, y đã đến ồi ạ.Một tên binh sĩ dẫn người chỉ đường tới, y chính là một đạo sĩ hái thuốc, quanh năm đều hái thuốc ở vùng núi non trùng điệp này.

Đối với địa hình ở đây y nắm rõ như lòng bàn tay.- Tướng quân tìm tôi có việc gì sao?Tên đạo sĩ tiến lên hành lễ nói.Vũ Trí Viễn chỉ tay về phía thành lâu của Tây Hình Quan nơi xa xa, hỏi:- Từ đây có đường nào đến Tây Hình Quan không?Đạo sĩ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:- Có một con đường nhỏ theo vách núi rất nguy hiểm và khó khăn có thể đi, nhưng chiến mã thì không thể đi qua được.Võ Trí Viễn mừng rỡ hỏi:- Cần bao nhiêu thời gian?Đạo sĩ cười nói:- Nhìn thì không xa, nhưng thực tế lại không như vậy, ít nhất cần hai canh giờ.Võ Trí Viễn nhìn sắc trời, lập tức hạ lệnh:- Tất cả quan quân chỉ huy trở lên đều tới đây mở cuộc họp.Vượt qua Núi Đại Cân, lại hướng về phía bắc chính là thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Trên thảo nguyên khôn cùng vô tận này, có một con sông chảy về phía đông tây, gọi là sông Tô Lan.

Theo truyền thuyết, một cô gái tên là Tô Lan vì cứu thảo nguyên khỏi bị khô hạn, đã hóa thân mà thành con sông này.

Con sông này giống như cô gái dịu dàng, tinh tế, dài tới mấy trăm dặm, quanh năm suốt tháng không hề có sóng dữ.Sông Tô Lan cách biên giới triều Tùy ước chừng khoảng ba trăm dặm.

Đại doanh hậu cần của Thủy Tất Khả Hãn được thiết lập ở bờ phía nam sông Tô Lan.

Đây là một doanh trại rộng lớn.

Lều lớn kéo dài hơn mười dặm.

Hơn mười ngàn dân chăn nuôi và mười lăm ngàn quân, trông chừng mấy triệu con bò, dê và vô số cỏ khô.

Đây là quân lương của bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết.

Mỗi ngày đều có binh lính chuyên vội vàng vận chuyển mười ngàn con bò, dê đi tới quân doanh.

Từ thảo nguyên xuống phía nam, những đàn bò, dê nối liền không dứt.

Cách nhau chừng năm sáu mươi dặm sẽ lại có đàn bò, dê lớn xuất hiện.Nhưng ở ngày thứ bảy, đội vận chuyển bò, dê bị quân Tùy tập kích.Tô Định Phương dẫn năm nghìn kỵ binh gấp rút đi đường.

Bọn họ dựa vào săn bắn dê bò của người Đột Quyết trên đường đi làm tiếp viện.

Từ ngày thứ năm, bọn họ đã tìm được đại doanh hậu cần của Đột Quyết.

Nhưng Tô Định Phương cũng không vội công kích.

Năm đó, ông ta ở quận Y Ngô vì dễ tin và lỗ mãng đã khiến ông ta có được một bài học sâu sắc nhất trong cuộc đời.

Từ đó về sau, làm bất cứ chuyện gì ông ta đều suy nghĩ kỹ rồi sau đó mới thực hiện.Ông ta muốn thăm dò tất cả tình hình như nhân số binh lực của đối phương, đường lối vận chuyển bò, dê, nhân số và trang bị của dân chăn nuôi, có bao nhiêu bò dê, đại doanh là đóng quân như thế nào, vân vân...Trong thời gian hai ngày, Tô Định Phương đã thăm dò được tình hình đại doanh hậu cần của quân Đột Quyết, cũng lập ra kế hoạch tác chiến tốt nhất.Trong lều lớn, Tô Định Phương đang triển khai kế hoạch tác chiến của ông ta với năm Ưng Dương Lang Tướng.

Ông ta chỉ lên một bức sơ đồ phác thảo.- Con sông rất dài này chính là sông Tô Lan!Tô Định Phương dùng cây gỗ chỉ vào một con sông rất dài trên bức tranh.

Phía nam vẽ vô số vòng tròn.- Đây là doanh trại của bọn họ.

Hơn ba nghìn lều trại, dài chừng mười lăm dặm.

Mười lăm ngàn quân, triển khai tại hai chỗ.

Một chỗ ở phía tây, ước chừng năm ngàn người.

Một chỗ khác ở giữa, ước chừng hơn mười ngàn người, phòng ngự rất nghiêm mật.

Chúng ta trực tiếp tấn công vào doanh trại là không thực tế.

Nhưng ta có biện pháp.Tô Định Phương chuyển cây gỗ qua phía nam.

Đó là một con đường thật dài.

Trên đường cách một đoạn lại vẽ một đám dê.

Các tướng lĩnh đều mỉm cười.

Nhìn bức tranh có chút khôi hài.Tô Định Phương cười nói:- Đây chính là đường chuyển lương của bọn họ xuống phía nam.

Vòng qua chân núi phía đông của núi Đại Cân, xuyên qua hồ Phục Khất, thẳng xuống thành Nhạn Môn.

Nếu là kỵ binh phải đi bốn ngày, nhưng bọn họ còn có bò dê.

Vậy một chuyến lộ trình này ít nhất phải mất sáu ngày.

Nói cách khác, trên đường có sáu đội quân vận chuyển quân lương.

Mỗi đội quân có mười ngàn bò dê, hai trăm người chăn nuôi và năm trăm binh lính hộ vệ.

Nhiệm vụ hàng đầu chúng ta là tập kích đội quân lương trên đường đi.

Nếu cứ làm như vậy, khẳng định quân địch sẽ tăng thêm quân cho đội hộ tống quân lương.

Tương ứng với điều đó chính là số quân trong đại doanh sẽ giảm bớt.

Đây chính là điều kiện do chúng ta tạo ra để tập kích đại doanh.Ánh mắt Tô Định Phương dừng lại ở người Lang tướng Diêu Định Quốc.- Diêu Tướng quân, nhiệm vụ tập kích quân lương giao cho ngươi.

Yêu cầu của ta chỉ có bốn chữ, chém tận giết tuyệt!Trên thảo nguyên, từ phía nam sông Tô Lan, có hơn một trăm ngàn chiến mã giẫm đạp mà thành đường, nối thẳng tới phía nam quận Nhạn Môn.

Mỗi ngày đều có một đội quân vội vàng vận chuyển mười ngàn bò dê xuống phía nam.

Từ sông Tô Lan đến núi Đại Cân là một lộ trình dài ba trăm dặm, cần đi hết ba ngày.

Ước chừng cứ cách trăm dặm, lại có một đội quân cùng bò dê chậm rãi đi.Trưa hôm nay, trên thảo nguyên cách sông Tô Lan khoảng hai trăm bốn mười dặm, một đội hộ tống đang dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm.

Một đàn bò dê đang nhởn nhơ ăn cỏ.

Mấy trăm binh sĩ và dân chăn nuôi thì nằm ở trên thảo nguyên.

Có người chìm vào giấc ngủ.

Có người nhàm chán nhìn lên bầu trời.

Cũng có những người tập hợp lại một chỗ, bàn luận những vấn đề muôn thuở của đàn ông.

Thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười to đầy phóng đãng.Lần này bốn trăm ngàn đại quân theo Thủy Tất Khả Hãn xuống phía nam cũng không hoàn toàn chỉ là người Đột Quyết.

Một nửa trong số bọn họ là người ở các bộ lạc Thiết Lặc như, dân tộc Hồi Hột, Tư Kết, Đồng La, Bạt Dã Cổ vân vân.

Chín bộ lạc Thiết Lặc, ước chừng hai ngàn đại quân đi theo Thủy Tất Khả Hãn.

Trong đó có mười lăm ngàn quân phụ trách bảo vệ hậu cần.

Chính là bộ lạc Bạt Dã Cổ phái binh lính, sinh hoạt tại vùng Ngạc Đôn Hà.

Trang bị của bọn họ vẫn giống như trước kia.

Ngay cả người Đột Quyết cũng chỉ có trăm ngàn quân cận vệ của Thủy Tất Khả Hãn có được trang bị giống với quân Tùy.Nơi này ở sâu trong thảo nguyên.

Kẻ địch của bọn họ chỉ có sói hoang của thảo nguyên.

Nhóm binh lính của bộ lạc Bạt Dã Cổ không có bất kỳ cảnh giác nào.

Lúc này, ở đồi cỏ phía xa xuất hiện một loạt những chấm đen nho nhỏ.

Bọn họ lao xuống đồi cỏ, mạnh mẽ lao về hướng bên này.

Trên đồi cỏ không ngừng tuôn ra những điểm đen.

Đó là tròn một ngàn kỵ binh.Tiếng vó ngựa kịch liệt làm kinh động binh lính đang nằm trên cỏ.

Không ít người nhảy dựng lên nhìn về phía xa.

Một lát sau, bọn họ bắt đầu la to.

Các kỵ binh đều lên ngựa, gấp gáp ứng chiến.

Hơn hai trăm dân chăn nuôi thì vội vàng lùa bò dê chạy trốn về hướng đông.Một ngàn kỵ binh quân Tùy gào thét ào tới.

Những mũi tên liên tục bắn về phía binh lính bộ lạc Bạt Dã Cổ.

Binh lính quân địch đều kêu lên thảm thiết, ngã xuống ngựa.

Trong nháy mắt, hai quân va chạm vào nhau.

Trận ác chiến chém giết đẫm máu trên thảo nguyên bắt đầu diễn ra.

Mười mấy binh lính quân Tùy đuổi theo về hướng dân chăn nuôi.

Tuy rằng dân chăn nuôi cũng có đao, nhưng bọn họ đánh không lại với vũ khí hoàn mỹ của quân Tùy.

Chỉ khoảng nửa khắc, mười mấy người dân chăn nuôi đã bị giết.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến những người dân chăn nuôi còn lại sợ tới mức hồn phi phách tán, bỏ bò dê lại, liều mạng chạy trối chết về hướng đông.Quân Tùy cũng không đuổi theo, bắt đầu giết hại bò dê.

Máu tươi nhiễm đỏ trên mặt cỏ.

Không đến một khắc, năm trăm binh lính bộ lạc Bạt Dã Cổ bắt đầu không chống đỡ được, nhanh chóng tan vỡ.

Bọn họ chạy ra chiến trường, chạy trốn về phía đông bắc.

Quân Tùy một đường đuổi giết, đuổi theo hơn mười dặm, giết chết ba trăm người.Sau khi thiêu đốt thi thể, lửa lớn cháy rừng rực.

Lang tướng Diêu Định Quốc ra lệnh một tiếng, binh lính quân Tùy quay đầu lại tiến về hướng nam, đuổi giết một mục tiêu khác.Trong vòng một ngày, hai đội vận chuyển quân lương đã bị giết hại.

Điều này có nghĩa là bốn trăm ngàn đại quân phía nam sẽ cạn lương thực sau hai ngày.

Đội quân hậu cần ý thức được không ổn.

Bọn họ phái ra ba nghìn người hộ tống quân lương gấp rút chạy về phía nam bảo vệ cho bốn đội quân lương khác, đồng thời thay đổi phương án vận chuyển quân lương.

Tăng đội hộ tống lên đến ba nghìn người.

Một lần đưa bò dê số lượng tăng thêm đến hai trăm ngàn con.

Đây là lương thực cho ba ngày.Đội quân trong đại doanh bắt đầu giảm bớt một cách nhanh chóng.

Lúc này, quân Tô Định Phương giống như bầy sói ẩn núp trong thảo nguyên, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Ngày thứ ba, lại là một đội ba nghìn người hộ tống hai trăm ngàn con bò dê xuất phát.

Điều này khiến số quân trong đại doanh giảm tới bốn ngàn người.

Cuối cùng cơ hội đã đến.Vào ban đêm, Tô Định Phương dẫn đầu bốn ngàn kỵ binh chờ ở ngoài mười dặm phía đông đại doanh.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trên người bốn ngàn kỵ binh, càng tăng thêm vẻ xơ xác tiêu điều.

Tô Định Phương mặc áo giáp bạc, tay cầm đao Kim Bối Hổ Nha, đứng ở đầu đội quân, hoành đao sáng loáng, ánh mắt lạnh lùng chờ đợi tình huống phát sinh trong quân doanh.Bởi vì liên tục phát sinh chuyện quân Tùy tập kích đội vận chuyển quân lương, chủ tướng phụ trách an toàn hậu cần là Diệp Hộ Tô Sa của bộ lạc Bạt Dã Cổ phái người đi tới quận Nhạn Môn bẩm báo với Thủy Tất Khả Hãn.

Đồng thời, cũng tăng cường khống chế đối với doanh trại.

Vốn doanh trại trải dài mười sáu dặm ép xuống còn mười dặm, như vậy dễ dàng cho đội quân tuần tra.

Mỗi buổi tối, năm trăm quân trinh sát qua lại tuần tra trong đại doanh, đề phòng quân Tùy tập kích vào ban đêm.

Cho dù như vậy, đội ngũ khổng lồ mấy triệu con súc vật, vẫn khiến bọn họ khó có thể chú ý hết mọi mặt.Canh một, bỗng nhiên phía tây đại doanh phát ra một tiếng gào.

Lập tức ánh lửa sáng lên, một ngàn kỵ binh quân Tùy xung phong liều chết, áp sát vào doanh trại.

Bọn họ thấy người liền giết, châm lửa đốt lều.

Những tiếng khóc thét tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bò dê bên trong hoảng sợ bất an, chạy trốn bốn phía.Diệp Hộ Tô Sa của bộ lạc Bạt Dã Cổ khẩn cấp dẫn đầu bốn ngàn kỵ binh tiến đến ứng chiến.

Bọn họ lao nhanh tới hướng tây, mà dân chăn nuôi hoảng sợ thì chạy trốn về hướng đông.Lúc này, mười dặm trên thảo nguyên về phía đông, Tô Định Phương thấy xa xa có ánh lửa, ông ta vung chiến đao lên, chỉ về hướng đại doanh, lạnh lùng hạ lệnh nói:- Giết cho ta!

Bất kỳ nam nữ già trẻ, không lưu lại bất kỳ ai.Bốn ngàn kỵ binh chợt phát động, lao nhanh về hướng đại doanh Đột Quyết.

Một lát sau, kỵ binh quân Tùy áp sát vào phía đông đại doanh, giết dân chăn nuôi Đột Quyết đến mức đầu người lăn lóc, máu chảy thành sông, cầm đuốc châm lửa đốt lều.

Lửa cháy bừng bừng xông lên tận chân trời.

Trong bầu trời đêm, ánh lửa đỏ sáng cả một vùng trên thảo nguyên.Tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười một, năm nghìn kỵ binh quân Tùy do đại tướng Tô Định Phương dẫn đầu, ban đêm tập kích vùng đất hậu cần trọng yếu của quân Đột Quyết, giết trên mười ngàn quân địch.

Mấy triệu con súc vật bị quân Tùy dùng cỏ độc giết chết gần hết trong hai ngày, hoàn toàn phá hủy bốn trăm ngàn đại quân ở khu vực hậu cần trọng đại.Tây Hình Quan được gọi là đứng đầu chín cửa ải.

Cửa ải hiểm yếu dựa vào núi có địa thế hiểm trở khó vượt qua.

Bỏ qua phía trên núi, một người cũng đủ giữ quan ải, vạn người càng không thể đi qua.

Lúc này, Tây Hình Quan đã bị Đột Quyết chiếm giữ, có một ngàn quân đang đóng quân trong đó, đã khống chế được quận Mã Ấp đang đi về phía quận Nhạn Môn.

Đây là vị trí hiểm yếu của đường giao thông quan trọng.Màn đêm phủ xuống.

Tây Hình Quan, sắc trời âm trầm, ánh trăng trốn vào trong mây đen, khiến bóng đêm ở Tây Hình Quan tối đen một cách khác thường.

Vào canh ba, cửa thành đã sớm đóng cổng.

Trên tường thành, hơn mười người Đột Quyết đứng gác đang qua lại tuần tra, mắt nhìn chăm chú vào lối đi phía ngoài cửa ải.Nhưng ở sau lưng Tây Hình Quan, một đội thám báo quân Tùy khoảng hơn tám trăm người đã lặng lẽ tới gần.

Bọn họ do Lang tướng Vũ Trí Viễn dẫn đầu.

Được ăn cả ngã về không, bọn họ tiến đến một vách núi đen nguy hiểm khác thường.

Chỉ có thể xuống, mà không thể lên.

Nếu không thể cướp được Tây Hình Quan, bọn họ cũng khó thoát thân được, chắc chắn hoàn toàn bị tiêu diệt.Nhưng quân Đột Quyết nằm mơ cũng không tưởng tượng được, thám báo quân Tùy bất ngờ hiện ra phía sau bọn họ.

Nhưng ở mặt sau thành Tây Hình Quan, vẫn có hai gã lính gác Đột Quyết, đang qua lại tuần tra trên tường thành.Vũ Trí Viễn mang theo mấy tên thám báo chậm rãi tiến lại gần.

Sau khi bọn họ quan sát một lúc, xác nhận chỉ có hai gã lính gác, Vũ Trí Viễn nháy mắt với một thần tiễn thám báo khác.

Hai người tháo quân nỏ từ trên lưng xuống, lần lượt lấy mũi tên, tẩm độc rồi gài lên cung tên, đồng loạt giơ nỏ nhắm ngay vào hai gã lính gác.Vèo! vèo!'Hai tiếng động nhỏ vang lên.

Mũi tên bắn ra như tia chớp.

Hai gã lính gác kêu rên một tiếng, ôm cổ họng lần lượt từ trên đầu tường ngã xuống.

Mấy tên binh lính quân Tùy nhanh chóng chạy vội lên, lợi dụng động tác như vượn và khỉ đi trên đầu tường.

Chỉ trong chốc lát, cửa thành chậm rãi mở ra.Vũ Trí Viễn mừng rỡ, anh ta vung tay lên.

Tám trăm thám báo quân Tùy nhanh chóng vọt vào Tây Hình Quan.Quân Tùy tập kích ban đêm vào Tây Hình Quan đã thành công.

Hơn ngàn quân phòng thủ Đột Quyết, tuyệt đại bộ phận bị giết khi đang ngủ say.

Tới canh bốn, Tây Hình Quan rơi vào tay quân Tùy.Tây Hình Quan bất ngờ thất thủ, khiến liên hệ giữa hai đại quân Đột Quyết Quan Đông và Quan Tây bị cắt đứt.

Càng nghiêm trọng chính là, trăm ngàn đại quân Đột Quyết đang giằng co cùng quân Phong Châu gặp phải nguy cơ cung ứng lương thực bị cắt đứt.Chiến tranh luôn chứa đầy những điều bất ngờ.

Dương Nguyên Khánh không hề hay biết việc thám báo quân Tùy cướp được Tây Hình Quan, việc này cũng không phải do hắn an bài.

Nhiệm vụ của Võ Trí Viễn là điều tra tin tức, tìm thời cơ tập kích đội vận chuyển lương thực.

Thật không ngờ bọn họ lại đoạt được Tây Hình Quan.Trời vừa sáng, Thủy Tất Khả Hãn tại phía đông Tây Hình Quan liền nhận được tin tức lương thực không chuyển đi được.

Tại phía tây Tây Hình Quan, A Sử Na Côn Cát cũng cảm thấy không ổn, lương thực vốn dĩ khi trời sáng sẽ tới được đây, nhưng đã không đúng hẹn.Hai nhánh quân đồng thời phái người lên núi tra xét.

Nhận được tin tức làm bọn chúng cực kì sợ hãi, quân Tùy chiếm lĩnh được quan ải.

Thủy Tất Khả Hãn lập tức phái ba mươi ngàn quân đi Tây Hình Quan, lệnh trước lúc giữa trưa phải đoạt lại được vùng trước cổng thành.

A Sử Na Côn Cát cũng phái mười ngàn quân đánh lên núi.

Đại cục cuộc chiến tranh đoạt Tây Hình Quan khi trời vừa sáng liền bộc phát.Những hành động lạ của quân Đột Quyết làm thám báo quân Tùy chú ý.

Dương Nguyên Khánh lúc trời sáng cũng nhận được tin từ thám báo nói tại Tây Hình Quan có thể có biến.

Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh đặc biệt coi trọng, hắn một mặt lệnh cho thám báo tra xét xác thực tin tức đồng thời lệnh cho Bùi Hành Nghiễm dẫn năm ngàn kỵ binh sẵn sàng chờ lệnh.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa lên trên gò núi, nhìn xa xa về phía trên núi xem xét tình hình.

Nếu như vào lúc trời trong, hắn có thể nhìn thấy rõ Tây Hình Quan, nhưng hôm nay thời tiết âm u, một lớp sương mỏng che phủ đỉnh núi, Tây Hình Quan giống như được che một lớp lụa mỏng bên trên.Dương Nguyên Khánh đã mơ hồ đoán được tướng thám báo Võ Trí Viễn đã mạo hiểm giành được Tây Hình Quan, nhưng hắn không dám khinh suất, cũng có thể người Đột Quyết giả bộ mê hoặc chính mình.Lúc này, một gã thân binh tới báo:-Bẩm báo tổng quản, Võ Trí Viễn phái người khẩn cấp tới báo!-Dẫn hắn lên đây!Một lát, thân binh dẫn theo một tên thám báo đi lên, đây là một trong năm mươi binh sĩ Võ Trí Viễn để lại trông ngựa.

Tên thám báo bước lên, quỳ một gối-Khởi bẩm tổng quản, Võ tướng quân dẫn các huynh đệ đã đoạt được Tây Hình Quan rồi!Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hắn lập tức hỏi:-Ngươi từ Tây Hình Quan tới đây sao?-Bẩm báo tổng quản, ti chức được Võ tướng quân để lại trông ngựa, còn bọn họ theo đường hiểm trở đến được phía sau Tây Hình Quan, tình hình cụ thể ti chức cũng không biết.

Nhưng bọn thuộc hạ nhìn thấy ở Tây Hình Quan đốt lên một đống lửa, đây là tín hiệu tốt được Võ tướng quân và bọn thuộc hạ ước định trước, cho thấy Võ tướng quân đã đắc thủ, cướp được Tây Hình Quan.Tin tức không ngờ này khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng vui mừng.

Giành được Tây Hình Quan làm cho ý chí binh sĩ quân Đột Quyết dao động cực độ.

Nhiều nhất là hai ngày, chín mươi ngàn quân Đột Quyết trước mặt không thể không lui về hướng Bắc, thời cơ chiến đấu đã tới.-Lệnh cho Bùi tướng quân lập tức xuất binh, tất cả đại quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!Theo mệnh lệnh Dương Nguyên Khánh truyền xuống, Bùi Hành Nghiễm dẫn đầu năm ngàn kỵ binh lao ra khỏi doanh trại, từ mặt Bắc quấn lấy doanh trại quân địch.

Theo hướng Tây Hình Quan đi gấp, bốn mươi ngàn quân Tùy sẵn sàng ra trận, chiến đấu bất cứ lúc nào.Trên tường thành Tây Hình Quan, tám trăm quân Tùy đã nghiêm chỉnh đứng chờ.

Tây Hình Quan được xưng là- Cửu tắc chi thủ - đứng đầu chín quan ải chính là vì địa thế hiểm yếu, hai bên đều là sơn đạo chật hẹp, núi đá cao và dốc, lượn quanh gập ghềnh, quan ải lại vừa vặn trấn giữ chỗ cao nhất của sơn đạo.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 480 : Trước Tây Hình QuanVõ Trí Viễn sau khi đoạt được Tây Hình Quan bố trí tám trăm quân hai mặt Tây, Đông.

Chủ yếu phòng ngự mặt Đông, bố trí năm trăm quân, còn mặt Tây bố trí ba trăm quân, hai cửa lớn phía Đông và Tây đều dùng đá lớn lấp kín, cho dù quân Đột Quyết dùng cây lớn xô vào cũng đừng mong phá được cửa.Võ Trí Viễn năm nay chưa tới ba mươi tuổi, người quận Thượng Đảng - Hà Đông, từ nhỏ đã giỏi võ, khi lớn lên thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, bị triệu tập nhập ngũ khi xảy ra cuộc chiến với Cao Ly lần đầu tiên, làm thuộc hạ của đại tướng Lý Cảnh.

Sau khi tiến đánh Cao Ly thất bại, gã đóng quân tại Trác quận, trở thành một trong những quân U Châu của Dương Nguyên Khánh, lại theo hắn đi Phong Châu, rồi thăng làm thám báo Ưng Kích Lang Tướng.Lúc này, Võ Trí Viễn từ trên cao nhìn xuống, đứng trên lầu phía Đông thành mắt dừng ở một sơn đạo phía xa, sương sớm làm ngăn trở tầm mắt, nhưng gã đã mơ hồ nghe thấy được tiếng kèn lệnh, đại đội nhân mã đã tụ tập ở dưới chân núi.Một tên binh sĩ chạy vội tới, hành lễ bẩm báo:-Bẩm tướng quân, số binh khí thu được đã kiểm kê xong, trường mâu một ngàn cái, khiên ngàn tấm, đao sắc ngàn lưỡi, cung tên ngàn bộ, mũi tên sáu mươi ngàn mũi.Lần này bọn họ tập kích Tây Hình Quan đều dùng binh khí đơn giản, không hề mang binh khí dài, mỗi người chỉ đem một thanh đao, lưng đeo một nỏ cùng hai bình mũi tên, không mang theo bất cứ vũ khí nào khác.

Như vậy tính ra, chỉ có mười ngàn mũi tên, chia đều mỗi người một trăm hai mươi mũi, chẳng phải là đầy đủ gì, chỉ có thể kiên trì một ngày.Võ Trí Viễn ngẫm nghĩ một chút, lại nói:-Lệnh cho Trương giáo úy dẫn các huynh đệ dỡ bỏ phòng ở, chuẩn bị đá.Trên thực tế đá hòn chỉ hữu dụng đối với mặt Đông, mặt Tây độ dốc thoai thoải, đá hòn không phát huy được tác dụng.-Còn nữa, có bao nhiêu lương thực?- Lương thực chỉ có thể cầm cự ba ngày.Võ Trí Viễn gật gật đầu,- Ngươi đi đi!

Lệnh cho các huynh đệ khác nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.Ở dưới chân núi, ba mươi ngàn đại quân Đột Quyết đã tập kết xong.

Thủy Tất Khả Hãn đích thân đi quan sát tình hình quanh thành, mấy ngày nay tâm tâm tình gã vô cùng tồi tệ.

Thành Nhạn Môn đã tấn công mười ngày, quân Đột Quyết tử thương hơn tám mươi ngàn, nhưng trước sau vẫn không đoạt được, mà đại quân Dương Nguyên Khánh đã đến, không chỉ phân tán binh lực mà còn quấy rối kế hoạch công thành của gã, khiến gã phải hủy bỏ công thành.Gã vô cùng lo lắng đại doanh hậu cần ở phương Bắc liệu có bị Dương Nguyên Khánh tấn công không.

Nếu như đại quân Dương Nguyên Khánh đã đến trước chi viện, như vậy hắn không có lí do gì mà không tấn công đại doanh hậu cần của mình.

Thủy Tất Khả Hãn trong lòng tràn đầy lo lắng, ngay vào lúc ấy Tây Hình Quan lại bị mất, một trăm ngàn đại quân ở phía Tây quan rất có thể gặp phải uy hiếp do việc cắt đứt lương thực.

Ở tình hình như vậy bọn họ có ngăn cản được sự tấn công của quân đội Dương Nguyên Khánh hay không?Năm Nhân Thọ thứ tư, Thủy Tất Khả Hãn đích thân theo Dương Nguyên Khánh tham gia trận chiến ở hồ Cáp Lý.

Trong trận chiến đó, Dương Nguyên Khánh giết chết tây Đột Quyết Khả Hãn Đạt Đầu, dùng ba ngàn quân đánh tan tác hai mươi ngàn đại quân của Tiết Diên Đà.

Trận chiến ấy cho gã ấn tượng cực kỳ sâu sắc, gã rất lo lắng bi kịch ở hồ Cáp Lý sẽ tái hiện, một trăm ngàn đại quân của A Sử Na Côn Cát bị Dương Nguyên Khánh đánh tan.Nhưng lo lắng cũng không co cách nào, hiện giờ việc cấp bách nhất là đoạt lại Tây Hình Quan, lệnh cho một trăm ngàn đại quân ở phía Tây quan rút về.- Trước giữa trưa đoạt lại Tây Hình Quan, không đoạt được trảm Vạn phu trưởng!Thủy Tất Khả Hãn truyền xuống tử lệnh.Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi chiến đao vung lên, đếm lấy mười ngàn lính Đột Quyết hướng đỉnh núi phóng đi.Tiếng trống trận ầm ầm vang động, mấy ngàn quân tiên phong Đột Quyết đánh giết đến trước cửa quan ải.

Sơn đạo nhỏ hẹp, không chỠđược phần lớn đội đi trước, quân Đột Quyết kế tiếp nhau chạy lên trước, càng ngày càng gần, nhưng khi cách khoảng trăm bước quân đội ngưng tiến về trước.Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào quan ải trăm bước.

Gã chẳng có kinh nghiệm gì đối với việc công thành, gã đang nhìn phía trước quan ải có thể chứa được bao nhiêu quân.- Một ngàn quân lên trước!Gã ra lệnh một tiếng, trống trận “Thùng!

Thùng!” gõ vang, một ngàn quân Đột Quyết tay cầm khiên chắn, hướng cổng thành chen chúc mà đi.Trên tường thành, Võ Trí Viễn cắn chặt môi, ánh mắt lạnh nhìn vào một ngàn quân địch đang tiến đến.

Một ngàn quân Đột Quyết ba người kết thành một đội tràn lên trước cổng thành, chỉ chạy nhanh hai mươi mấy bước, tốc độ chợt chậm lại, cẩn thận tiến về trước, khiên chắn kết thành một bức tường.Trên tường thành chỉ có ba trăm binh lính bày trận.

Ba trăm tên quân Tùy tay cầm nỏ nhắm vào đám quân Đột Quyết đang tiến tới, họ đang chờ cự ly bắn tốt nhất, tầm bắn tốt nhất là năm mươi bước, ở khoảng cách này, nỏ của quân Tùy có thể bắn thủng tấm khiên gỗ của quân Đột Quyết.Quân địch càng ngày càng gần, đã tiến vào trong vùng bảy mươi bước.

Tiếng trống đã ngừng, trước quan ải một vùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt phát ra của đám binh lính Đột Quyết đi trước.Võ Trí Viễn nhìn chăm chú vào quân địch đi trước, đã tiến vào trong vùng năm mươi bước, liền ra lệnh một tiếng- Bắn!Trăm tên lính đồng thời bắn ra, trăm mũi tên mạnh mẽ bay đi theo hướng trước mặt và hai bên quân địch phóng tới.

Nỏ tiễn quân Tùy uy lực cực lớn, phá giáp tiễn bắn xuyên tấm khiên, tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, mười mấy tên lính Đột Quyết bị bắn ngã nhào xuống đất, vài tên ngã xuống vách núi rơi vào hẻm núi, tiếng kêu thảm thiết ngân dài vọng lại.Nhưng cuộc chiến nếu đã nổ ra sẽ không có lý do để lùi lại.

Binh sĩ Đột Quyết đột nhiên tăng tốc, điên cuồng xông lên hướng đỉnh núi.

Chỉ cần tiến lên được gò đất ba mươi bước, binh lực liền có thể mở rộng sang hai bên.Quân Tùy tên bay như châu chấu, ba trăm người chia ba đội luân phiên bắn, một đám quân Đột Quyết kêu thảm rồi ngã xuống, quân địch phía sau lại tiến mạnh lên, trong tiếng trống trận khuấy động kẻ trước hy sinh người sau kế bước.

Quân Đột Quyết phía sau lại dùng cung tên yểm trợ, mưa tên dày đặc bắn về trên phía tường thành, quân Tùy liên tiếp bị trúng tên ngã xuống, nhưng ngã xuống một người lập tức có binh sĩ bổ sung phía sau tiến vào.Chiến đấu rất kịch liệt, trong vòng sáu mươi bước đến ba mươi bước sơn đạo ngắn ngủi thi thể bắt đầu nhanh chóng chồng chất.

Chỉ trong phút chốc binh lính Đột Quyết có mấy trăm người tử thương, nhóm nhân đội một ngàn người đầu tiên cuối cùng không đánh lên được, bị triệt hạ như thủy triều.Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi hừ lạnh một tiếng, hắn đã phát hiện ra nhược điểm của quân Tùy, bọn họ nhân số không nhiều.

Tiến công thăm dò kết thúc, gã truyền xuống mệnh lệnh tiến công chính thức- Ba ngàn người tấn công!Quân Đột Quyết tấn công đột nhiên tăng gấp ba, tiếng gào thét, vung chiến đao hướng lầu cổng thành điên cuồng dâng lên, tên như mưa, đá dày đặc như mưa đá, mở đầu một trường ác chiến tranh đoạt cửa ải hiểm yếu.Ngoài chân núi ba dặm, năm ngàn kỵ binh của Bùi Hành Nghiễm gặp phải quân Đột Quyết ngoan cường chặn đánh, hơn một vạn binh sĩ Đột Quyết phong tỏa đường lên núi, bọn họ dùng đá cùng cây lớn dựng thành công sự che chắn đơn giản, dùng cung mạnh ngăn quân Tùy tấn công.

Trước trận cung tiễn hung mạnh như vậy, quân Tùy tấn công mấy lần đều thất bại, thương vong mấy trăm người, quân Tùy không thể không lui lại phía sau.Lúc này, một đội mấy trăm quân Tùy từ trên núi đi xuống, Bùi Hành Nghiễm vội hỏi:- Có thể đi lên sao?Gã muốn đi theo sơn đạo bí mật của bọn Võ Trí Viễn lên Tây Hình Quan tri viện.

Nhưng tên quan quân cầm đầu lắc lắc đầu- Bẩm báo tướng quân, mật đạo đó đã bị quân Đột Quyết phát hiện và phá hủy rồi, không thể đi qua nữa, không có con đường nào khác.Bùi Hành Nghiễm trong lòng vô cùng lo lắng, quân địch tiến vào quân đội hùng hậu, ngăn chặn con đường chi viện, khiến bọn gã không thể trợ giúp Tây Hình Quan, Tây Hình Quan đã bị cô lập, chỉ có thể dựa vào tám trăm quân phòng thủ, bọn họ có thể giữ được bao lâu?Lúc này, tiếng trống trận truyền đến, một tên lính nhanh nhẹn báo- Tướng quân, hai mươi ngàn kỵ binh quân địch đang bọc sườn đánh tới đây.Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ nhìn lên đỉnh núi, đành phải hạ lệnh:- Lập tức rút quân!Năm ngàn kỵ binh quân Tùy cấp tốc rút lui, làm cho Tây Hình Quan hoàn toàn mất đi sự chi viện của quân Tùy, trở thành một tòa quan ải cô lập, phải đơn độc chống lại năm mươi ngàn quân Đột Quyết tấn công trước sau.Bốn trăm ngàn quân Đột Quyết bao vây quận Nhạn Môn, gần mười ngày ác chiến khiến đôi bên tử thương nặng nề, quân Đột Quyết thương vong gần tám mươi vạn người.

Bởi vì đại quân Phong Châu đã đến, cùng với việc Tây Hình Quan bất ngờ thất thủ khiến cho quân Đột Quyết không thể không phân ra một trăm ba mươi ngàn người đến ứng phó.

Lúc này, quân Đột Quyết vây đánh Nhạn Môn chưa tới hai trăm ngàn người, quân số và binh khí công thành không đủ khiến quân Đột Quyết bắt buộc phải tạm dừng vây đánh thành Nhạn Môn.Mà lúc này, quân Tùy trấn thủ thành Nhạn Môn cũng đã tử thương quá nửa, chỉ còn lại hơn bốn mươi ngàn người, thể lực tiêu hao lớn khiến quân Tùy cũng dần dần tới chỗ thế suy sức yếu.

Quân Đột Quyết ngưng chiến vào thời điểm mấu chốt khiến quân Tùy được cứu vãn.Thành Nhạn Môn tuy đã đầy thương tích nhưng vẫn giữ nguyên vẻ sừng sững đồ sộ.

Trên tường thành cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, thi thể đã được đưa đi, khắp nơi đều là vết máu nhìn thấy ghê người cùng sự đổ nát, một đám quân Tùy kiệt sức gục vào tường thành mơ hồ đi vào giấc ngủ.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 481 : Thế cục dần thay đổiVũ Văn Thành Đô cưỡi ngựa chậm rãi tuần tra ở đầu thành.

Việc quân Đột Quyết ngưng chiến khiến cho binh sĩ quân Tùy có chút thời gian quý giá để nghỉ ngơi.

Bọn họ đã nghỉ ngơi một ngày, rồi lại nghỉ thêm một ngày, thể lực đã khôi phục đến bảy phần, như vậy ít nhất vẫn có thể giữ thành năm ngày nữa.Lúc này trong lòng y vô cùng cảm kích đối với Dương Nguyên Khánh.

Đúng là quân cứu viện của Dương Nguyên Khánh đến làm giảm bớt rất nhiều áp lực đối với thành Nhạn Môn, do vậy khiến thành Nhạn Môn cuối cùng không bị công phá, công cứu giá lần này bất luận thế nào y cũng phải tâu lên Thánh Thượng.Lúc này, một tên binh sĩ chạy tới bẩm báo:- Đại tướng quân, Thánh Thượng truyền ngươi đến yết kiến!Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, y ngừng suy nghĩ, phóng ngựa chạy về phía dưới thành.Tình thế dịu đi làm cho Dương Quảng mấy ngày nay tâm tình cũng dần dần tốt hẳn lên, y thấy được hi vọng thoát được nguy hiểm, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười.

Lúc này, y đang ngồi trong phòng chậm rãi ăn bát cháo tổ yến.Một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:- Bệ hạ, Vũ Văn tướng quân đã tới.- Truyền hắn vào!Một lát, Vũ Văn Thành Đô vội vàng đi vào, khom người thi lễ "Tham kiến bệ hạ!"

- Vũ Văn ái khanh.

Trẫm nghe được một tin đồn, nói Tây Hình Quan đã được quân Tùy chiếm giữ rồi, chuyện này có thật hay không?- Hồi bẩm bệ hạ, thần vừa mới bắt được một tên lính lén lút tới thu thập thi thể quân Đột Quyết.

Theo hắn khai, nguyên nhân quân Đột Quyết lại điều động binh lực vì Tây Hình Quan bị quân tùy chiếm giữ, Thủy Tất Khả Hãn tự mình đi đốc chiến.- Nói như vậy, đại quân của Dương Nguyên Khánh có thể vượt qua được núi Câu Chú tới cứu giá, phải không?Vũ Văn Thành Đô lắc đầu nói:- Bệ hạ, nghe nói chỉ có Tây Hình Quan được chiếm giữ.

Nhưng tình thế phía Tây quan vẫn không có gì thay đổi, quân của Dương Nguyên Khánh vẫn đang giao tranh với một trăm ngàn quân Đột Quyết.

Thần hoài nghi là do một tiểu đội xuất kỳ binh quân Tùy xuất hiện bất ngờ chiếm lĩnh được Tây Hình Quan.Dương Quảng trầm ngâm một chút, nhất thời không hiểu được- Vậy việc chiếm lĩnh Tây Hình Quan có tác dụng gì không?- Bệ hạ, chiếm lĩnh Tây Hình Quan có liên quan đến toàn cục diện, nó hoàn toàn cắt đứt nguồn hậu cần của một trăm ngàn đại quân ở Tây quan làm cho quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh giành được thời cơ chiến đấu.

Một khi Dương Nguyên Khánh đánh tan được một trăm ngàn quân Đột Quyết ở phía Tây quan thì đại quân Đột Quyết vây thành cũng phải rút lui về phía Bắc, Nhạn Môn theo đó mà được giải vây.

Thần suy đoán, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có biến đổi lớn về tình hình chiến sự.Dương Quảng khẽ gật đầu:- Lần này hắn biểu hiện coi như không tồi.Dương Quảng nói hắn ở đây chính là chỉ Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thành Đô nhân cơ hội nói:- Bệ hạ, từ cuộc chiến lần này có thể thấy được Dương Nguyên Khánh xác thực là Tùy thần.

Thần cho rằng hắn tự lập ở Phong Châu là vì việc Dương Huyền Cảm tạo phản khiến cho hắn lòng mang sợ hãi, bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Nếu hắn có dị tâm, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm tới sự nguy cấp của Nhạn Môn, chỉ cần thiên hạ đại loạn hắn liền thừa cơ tạo phản.

Nhưng bẩm bệ hạ, sự thật chứng minh không hề có chuyện như vậy.Kỳ thực trong lòng Dương Quảng hiểu rõ hơn ai hết, bất luận Dương Nguyên Khánh có dựa vào cái gì mà mục đích cứu giá, nhưng hắn cứu mình là chuyện không thể bàn cãi.

Điều này cũng cho thấy Dương Nguyên Khánh cũng chưa đến mức gây nguy hiểm cho xã tắc, có thể dùng biện pháp chính trị để giải quyết.- Trẫm trong lòng hiểu rõ, không cần ngươi nói giúp cho hắn- Vi thần không dám.Ngừng một chút, Dương Quảng lại hỏi:- Đã qua mười ngày, viện binh phía Nam sao còn chưa tới?

Lẽ nào Sử Đại Nại không phá vây thành công sao?- Bệ hạ, nếu Sử Đại Nại không phá vây thành công, người Đột Quyết nhất định sẽ đem đầu của y đưa tới chế giễu.

Nếu đã không có hành động khác lạ, thần phỏng đoán có đến tám phần là phá vây thành công.

Quân đội các nơi cần thời gian tập hợp, hẳn là hai ngày tới quân chi viện phía Nam sẽ tới nơi.

Kỳ thực thần cảm thấy tác dụng quân chi viện phía Nam không lớn, chỉ có tác dụng tạo áp lực.

Thực sự làm quân Đột Quyết kiêng dè vẫn là Dương Nguyên Khánh, người Đột Quyết thực chất sợ hắn.- Trẫm biết rồi, lui ra đi!

Hai ngày tới càng là lúc thời điểm then chốt càng không thể sơ suất.Vũ Văn Thành Đô đi thi lễ lui xuống, Dương Quảng khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh khó nhận ra.

Ai nói viện binh phía Nam không có tác dụng, Y chẳng phải đang thiếu quân trong tay đó sao?Quận Lâu Phiền, một đội hai trăm ngàn quân đang hăng hái đi lên phía Bắc.

Đây chính là đại quân nhà Tùy chi viện Tùy đế Dương Quảng, chia làm hai quân tả hữu.

Tả quân do quan nội tổng quản Khuất Đột Thông thống lĩnh, thái thú Vương Uy làm phó tướng, gồm năm mươi ngàn đại quân của Khuất Đột Thông và Hà Đông các quận năm mươi ngàn quận binh.Một cánh quân khác làm hữu quân do Thiếu phủ tự khanh, Hữu đồn vệ tướng quân Vân Định Hưng thống lĩnh.

Do năm mươi ngàn quân kinh thành làm chính, số còn lại là quận binh các quận Hà Nam, Quan Trung, Hà Bắc và mười mấy đội nghĩa quân tự phát Hà Đông, tổng cộng hơn năm mươi ngàn người.Hai cánh đại quân chia làm hai đường, cuồn cuộn đi về hướng Hãn Khẩu phía Đông quận Lâu Phiền.

Nơi đó là cửa ải trọng yếu của quận Lâu Phiền dẫn tới quận Nhạn Môn, hình thành do con sông chảy qua Ngũ Đài sơn, là đường tắt tới quận Nhạn Môn.Trong mười mấy nghĩa quân thuộc hạ của Vân Định Hưng, có một nhánh nghĩa quân năm trăm người do Lý Thế Dân con trai Lý Uyên dẫn đầu.

Đây là lần đầu tiên Lý Thế Dân một mình thống lĩnh quân, là bước quan trọng đầu tiên trong cuộc đời y.Trong đội ngũ, Lý Thế Dân cưỡi trên một con bạch mã.

Y đầu đội ngân khôi, mình mặc giáp sáng loáng, tay cầm một cây Lang Nha sóc (giáo răng sói), lộ ra tư thế vô cùng oai hung.

Lý Thế Dân năm nay mười sáu tuổi, cưỡi ngựa bắn cung thuần thục, tinh thông binh pháp, có thể nói là văn võ song toàn.Theo sau y là hai tướng trẻ, một người là con trai Trưởng Tôn Thịnh - Trưởng Tôn Vô Kỵ, lớn hơn Lý Thế Dân một tuổi, năm nay mười tám tuổi, là bạn thân cùng lớn lên với Lý Thế Dân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ trọng văn khinh võ, bị Lý Thế Dân bổ nhiệm làm Hành quân Tư mã.

Người còn lại là huynh đệ của Lý Thế Dân – Lý Huyền Bá, chiến mã của gã là một con ngựa Đại Uyên được Lý Uyên bỏ nhiều tiền kiếm được, chiến mã cao lớn khỏe mạnh, tầm vóc dũng mãnh, là số một so với các ngựa chiến thông thường, như vậy mới chịu được sức nặng thân hình cao lớn của Lý Huyền Bá cùng hai cây đại chùy.

Chiến mã cường kiện cùng hai cây đại chùy khiến người khác vừa nhìn đã khiếp sợ.Ngoài hai người trẻ tuổi này, Lý Uyên vẫn không an tâm lắm, lại cho một đại tướng quân kinh nghiệm dày dặn Hầu Quân Tập đi theo.

Hầu Quân Tập cũng xuất thân từ cấm quân, sau nhờ ân tình ở quận Thái Nguyên làm một gã Ưng Dương lang tướng, rất được Lý Uyên coi trọng.

Lần này Lý Thế Dân ra trận, Hầu Quân Tập liền xung phong đảm nhận, lấy thân phận cá nhân cùng đi với Lý Thế Dân.

Gã ít nói chuyện, nhưng thực ra đang thay Lý Thế Dân cai quản năm trăm tân binh mới chiêu mộ.Trưởng Tôn Vô Kỵ giục ngựa tiến lên chạy song song với Lý Thế Dân, thấp giọng hỏi:- Nhị lang, nếu thành Nhạn Môn đã bị phá, nên làm thế nào cho phải?Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:- Theo tình thế hiện tại, thành Nhạn Môn hẳn là chưa bị phá, nhưng mà cho dù thành Nhạn Môn không bị phá, lần này vì việc bị vây ở Nhạn Môn làm cho uy tín của Hoàng đế bị một cái đả kích lớn, ảnh hưởng sâu xa.

Mấy tên quan vẫn tỏ thái độ nước đôi ở các địa phương thái độ sẽ dần dần dứt khoát lên.

Chỉ cần các quan địa phương ra sức tạo phản, vậy thì triều Tùy cách ngày diệt vong không còn xa nữa.Trưởng Tôn Vô Kỵ như thoáng chút đăm chiêu gật gật đầu:- Ta luôn nghĩ, đối thủ lớn nhất trong tương lai của chúng ta sẽ là ai?

Nhị lang thấy thế nào?- Ngươi đoán xem?Lý Thế Dân cười nói.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẫm nghĩ một chút nói:- Ta cảm thấy có thể là Ngõa Cương trại ở Trung Nguyên, hoặc Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc.- Ngươi vì sao không nghĩ tới Dương Nguyên Khánh?- Dương Nguyên Khánh mặc dù có quyết đoán, có tài cán, nhưng Phong Châu chịu sự áp chế quá lớn từ Đột Quyết, hắn rất khó khuếch trương lên.

Mà chỗ Ngõa Cương trại ở vùng trung tâm Trung Nguyên, dân cư đông đúc, lại có loại kiêu hùng như Lý Mật.

Nếu Lý Mật đoạt quyền thành công, ta cho rằng Ngõa Cương sẽ là thế lực lớn nhất.

Còn Đậu Kiến Đức chiêu hiền đãi sĩ, lại có địa lợi Hà Bắc, duy chỉ thiếu thiên thời.

Nhưng nếu Tùy triều không còn, như vậy cái thiên thời sẽ không còn là nỗi lo nữa, ta cho rằng hắn sẽ khuếch trương thế lực, trở thành một đại kình địch.Lý Thế Dân khẽ mỉm cười- Ta trái lại coi trọng Dương Nguyên Khánh.

Nếu ta đoán không nhầm, nguyên nhân Nhạn Môn Quan không bị công phá là do Dương Nguyên Khánh xuất binh.

Nếu đúng như vậy, trận chiến lần này hắn sẽ được đại nghĩa, trong mắt người thiên hạ hắn sẽ không phải là kẻ phản nghịch nữa.- Nhưng Phong Châu quả thực bị người Đột Quyết áp chế, hắn rất khó khuếch trương.Lý Thế Dân lắc đầu- Việc hắn tương lai tranh đoạt thiên hạ không liên quan với Phong Châu, Phong Châu chẳng qua chỉ là chiếc ván cầu của hắn mà thôi.

Cha ta cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ là kình địch hạng nhất.Lúc này, Lý Huyền Bá ở bên cạnh ồm ồm nói:- Nếu là kình địch, ta một chùy đập chết hắn!Lý Thế Dân nghiêm khắc trừng mắt nhìn y, kéo y lại gần thấp giọng trách cứ:- Ai cho ngươi ở bên cạnh nghe lén?Lý Huyền Bá sợ nhất nhị ca mình, thấy nhị ca tức giận y sợ quá, cúi đầu lẩm bẩm:- Các người nói lớn như vậy, ta đương nhiên nghe thấy.- Ngươi nhớ kỹ, những lời chúng ta nói khi nãy không được nói cho bất cứ ai, nếu không cả nhà ta đều phải chết.- Kể cả mẹ cũng không thể nói sao?- Đúng vậy!

Không thể nói, ngươi mà nói cha mẹ đều bị ngươi hại chết.- Nếu đã như vậy, tại sao huynh còn nói?Lý Thế Dân chán nản, hận không thể lột da đầu y.

Lúc này, một tên kị binh chạy vội tới, chắp tay nói với Lý Thế Dân:- Lý tướng quân, Vân đại tướng quân mời người qua hội họp.- Ta biết rồi!Lý Thế Dân lại trừng mắt nhìn Lý Huyền Bá một cái- Những lời vừa rồi của ta ngươi nhớ kỹ chưa?- Đệ nhớ kỹ rồi!Lý Huyền Bá nhỏ giọng lẩm bẩm nói:- Ta tự nói với chính mình, như vậy được chưa!Lý Thế Dân không còn cách nào với y, chỉ đành giục ngựa chạy nhanh mà đi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười tủm tỉm nói với Lý Huyền Bá:- Ta biết, ngươi thực ra muốn tỷ thí với Dương Nguyên Khánh một trận, đúng không!Lý Huyền Bá ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu:- Nhị ca nói ta không phải là đối thủ của hắn, ta không tin, ta nhất định phải tỷ thí với hắn một trận.- Chỉ cần ngươi nghe lời ta, đem những gì nghe được khi nãy quên hết đi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi với hắn tỷ thí một trận, cha ta và hắn quan hệ rất tốt, hắn sẽ nể mặt ta.Lý Huyền Bá chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu- Các ngươi vừa rồi nói gì, sao ta một chút cũng không nhớ gì cả.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha, trong lòng lại thầm nghĩ: “Lý Huyền Bá này có lúc hắn cũng không hề ngốc!”

Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 482 : Tám trăm tráng sĩ- Khả Hãn cho ty chức thêm một cơ hội, ty chức tự mình ra trận, nếu như không hạ được Tây Hình Quan, ty chức sẽ mang đầu tới gặp Khả Hãn.Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi bị trói chéo tay, mấy tên thân vệ của Khả Hãn ấn y xuống đất.

Trời đã về chiều, Tây Hình Quan vẫn chưa bị hạ, Thủy Tất Khả Hãn nổi trận lôi đình, hạ lệnh đem Sa Kê Lợi ra xử trảm.Mắt Sa Kê Lợi đỏ bừng, ra sức cầu xin:- Xin người nể tình ty chức theo người đã mười năm, xin cho ty chức được chết trên chiến trường.- Tốt, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không hạ được Tây Hình Quan, ngươi hãy tự xử đi.Trong lòng Thủy Tất Khả Hãn nóng như lửa đốt.

Y vừa nhận được tin tức, sự tình y lo lắng nhất đã xảy ra, quân đội Dương Nguyên Khánh tập kích đại doanh hậu cần.

Mấy triệu đầu dê bò bị tiêu hủy toàn bộ.

Nhiều nhất y cũng chỉ có thể duy trì được hai ngày.

Nhưng Thủy Tất Khả Hãn đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, bởi vì Dương Nguyên Khánh xuất binh, công phá thành Nhạn Môn đã không còn quá khó.

Nhưng cho dù phải rút quân, y cũng muốn rút một trăm ngàn đại quân phía tây quan ải về, cùng nhau lùi về phía bắc.

Nếu không, rất có khả năng một trăm ngàn đại quân sẽ bị hủy trong tay Dương Nguyên Khánh.

Đoạt được Tây Hình Quan là điều kiện quan trọng nhất để có thể rút một trăm ngàn đại quân về.- Truyền lệnh của ta, người đầu tiên tiến vào Tây Hình Quan, thưởng một trăm ngàn con dê, phong làm Vạn phu trưởng.Thủy Tất Khả Hãn tự mình đốc thúc ba mươi ngàn đại quân, hướng Tây Hình Quan nho nhỏ phát động một đợt tấn công mãnh liệt.Phía trước Tây Hình Quân, thi thể chất cao như núi, chiến đấu suốt một ngày, quân Đột Quyết đã có hơn bốn ngàn người tử trận.

Bãi đất trống bên cạnh con đường hẹp dẫn lên núi, thi thể chất lên dày đặc, máu tươi sền sệt chảy ra, tạo thành một dòng suối nhỏ chảy xuống chân núi.Quân Tùy cũng tử thương vô cùng nghiêm trọng.

Tám trăm người tử trận hơn ba trăm người, ngay cả bao gồm cả quân bị thương còn lại năm trăm linh bảy người.

Bọn họ cùng một lúc phải chống lại quân Đột Quyết tấn công từ hai hướng đông và tây, tên nỏ đã bắn hết, cung tiễn cũng đã hết một nửa, chỉ còn lại có hơn hai mươi ngàn mũi tên.

Cũng may quân Đột Quyết bắn tên tới, bọn họ mới có thêm tên để bổ sung.Chiến đấu tạm dừng, binh lính đều bận rộn thu thập tên ở trong thành, hầu hết các mũi tên do quân Đột Quyết bắn đều rơi xuống sườn núi, lượng tên rơi vào bên trong thành chưa đến hai phần.- Võ Tướng Quân, chỉ thu được chưa đến ba mươi ngàn mũi tên.Giáo Úy Trương Bình Phàm tiến lên bẩm báo, y phụ trách phòng thủ ở cửa thành phía tây.- Có bao nhiêu hay bấy nhiêu.Võ Trí Viễn nhìn lên bầu trời, mây đen ngày một dày, y có dự cảm xấu là đêm nay có khả năng trời sẽ mưa.

Nếu như vậy, cung tiễn sẽ mất đi tác dụng, Tây Hình Quan sẽ gặp nguy hiểm.- Tình huống phía tây thế nào?- Phía tây khá tốt, đã một canh giờ không có chút động tĩnh nào, có binh lính nghe được ở phía dưới hình như có tiếng trống trận.- Vậy nhất định là quân đội của chúng ta đang ác chiến với quân địch, tranh đoạt đường lên núi.

Nói với các huynh đệ ở phía tây, ngàn vạn lần không được chủ quan.- Ty chức đã rõ.Sau khi thi lễ, Trương Bình Phàm nhanh chân chạy về tường thành phía tây.Tây Hình Quan cũng không lớn, diện tích chỉ khoảng hai mẫu đất.

Ở bên trong vốn có mấy chục gian nhà bằng đá, hiện tại đã bị gỡ lấy các khối đá nặng trên mười cân, xếp chồng chất dưới chân thành, chúng là vũ khí phòng ngự cuối cùng của quân Tùy.Hiện tại bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn hai tòa thành lâu, từ đông thành có thể nhìn thẳng sang tây thành.Lúc này, một gã lão binh râu rậm chậm rãi tiến lên, ấp a ấp úng nói:- Võ Tướng Quân, thuộc hạ có việc muốn nói.- Chuyện gì?

Ngươi cứ nói đi.Lão binh lấy từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, đưa cho Võ Trí Viễn:- Trong này còn mấy khối bạc, đều là quân lương của thuộc hạ, còn có một phong thư thuộc hạ chưa kịp gửi đi, quân bài cũng ở bên trong.

Nếu thuộc hạ tử trận, xin tướng quân thay thuộc hạ giao chiếc túi này cho nương tử của thuộc hạ, để cho nàng tái giá.Võ Trí Viễn tiếp nhận túi tiền, dùng than chì vương trên mặt thành vạch lên túi tiền hai đường thẳng, biểu thị gửi cho thê tử, sau đó im lặng bỏ vào trong hòm trúc.

Bên trong rương đã chứa đầy di vật hoặc lời trăn trối của binh lính.

Đến cuối cùng, chiếc hòm này sẽ được chôn sâu dưới chân thành.Lại một gã binh lính trẻ tuổi đi tới, lấy ra một cặp vòng tay bằng ngọc, lại gỡ quân bài của mình xuống, trên quân bài có tên họ, quê quán và địa chỉ, y dùng một miếng vải chậm rãi gói vòng tay và quân bài lại, lại dùng dây nhỏ buộc lại cẩn thận, sau đó giao cho VõTrí Viễn:- Cái này gửi cho mẫu thân thuộc hạ, thuộc hạ đã hứa với người, nhất định sẽ để giành tiền mua cho người một đôi vòng tay, hiện tại, cho dù thuộc hạ bỏ mình, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.Võ Trí Viễn vạch lên ba đường thẳng, biểu thị gửi cho phụ mẫu.

Y bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, y là cô nhi, còn chưa lấy vợ, chỉ có một dưỡng mẫu ở Hán Trung.Y sờ khắp người, không ngờ không có một đồ vật nào.

Y thở dài, đành gỡ quân bài của mình xuống, vạch lên phía sau ba đường thẳng, sau đó bỏ vào hòm trúc.Đúng lúc này, trên sơn đạo phía đông nổi lên tiếng trống trận, kẻ thù lại tấn công, Võ Trí Viễn đậy thùng lại, đứng lên quát to:- Chuẩn bị chiến đấu.Ba trăm binh lính đều đứng dậy, giương cung lắp tên, chăm chú nhìn xuống sơn đạo, trên sơn đạo xuất hiện đông nghịt quân Đột Quyết.

Cầm đầu là một gã tướng địch mặc mũ giáp bằng sắt, thân cao chừng sáu thước sáu, cao lớn vạm vỡ, giống như một con gấu đen, tay trái nắm hai cái yên ngựa làm thuẫn, tay phải cầm một cây thiết thương lớn, y chính là Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi của quân Đột Quyết.

Trong quân Đột Quyết, Sa Kê Lợi nổi danh là dũng sĩ, bởi vì y là chủ tướng, nên rất ít khi chiến đấu như binh sĩ.

Nhưng giờ phút này, y khao khát có thể chết trên sa trường, để lại vinh quang sau khi chết, chứ không phải chết một cách khuất nhục.- Giết….!Y rống to một tiếng, mang theo ba nhìn quân lính dũng mãnh lao về phía tường thành.

Võ Trí Viễn thấy thế công của quân địch vô cùng dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, lập tức ra lệnh:- Dùng đá tảng ném xuống.Hơn mười khối đá tảng dùng làm nền nhà bị quân Tùy ném xuống dưới thành.

Các tảng đá đều được quân Tùy đẽo tròn, trở thành tảng đá khổng lồ hình cầu, mỗi khối đều nặng đến mấy trăm cân, hơn mười khối đá lớn cuồn cuộn nhằm hướng quân Đột Quyết ở sơn đạo mà ném ra.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu rên, một đám binh lính bị đá đập cho máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.

Không ít người vì tránh né những tảng đá mà bị trượt chân rơi xuống khe núi sâu.Mười khối đá lớn, có một nửa bị rơi xuống sườn núi.

Nhưng bởi vì phía trên sơn đạo dày đặc người, số đá còn lại vẫn tạo ra thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Mấy trăm người bị đá lớp đập chết.Bề ngoài của Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi có vẻ thô lỗ, nhưng thân thủ cực kỳ nhạy bén, ngay khi mấy khối đá lớn chuẩn bị nện xuống, y lập tức nằm sấp xuống, kéo hai thi thể che lên lưng, tránh thoát được mấy tảng đá lớn.Sau khi mấy tảng đá lớn lăn qua, y nhảy dựng lên, rống lên như dã thú:- Theo ta!

Giết……!Y nhằm hướng thành lâu, chạy vội được mười bước, tên bắn như mưa, hơn mười mũi tên hướng y lao tới.

Y giơ hai cái yên ngựa lên làm lá chắn, vọt mạnh về phía trước, bả vai, hông và bắp chân liên tục trúng tên.

Y giống như chưa phát hiện ra mình trúng tên, chỉ một lúc đã xông lên trước thành lâu.

Sự dũng mãnh của y khiến sĩ khí của quân Đột Quyết ở phía sau tăng vọt, mỗi người đều dũng mãnh không sợ chết, lập tức xung phong theo y.Thành cao một trượng tám thước, cửa chính đã bị đá lớn bịt kín, chỉ có thể bám tường thành mà leo lên.

Nếu không có thang, căn bản là không có cách nào trèo lên thành.

Nhưng Sa Kê Lợi lại nghĩ ra một cách khiến người khác sởn tóc gáy, phía sau y có hơn ngàn thi thể của binh lính, mỗi người khiêng một cỗ thi thể, vừa làm lá chắn thịt, đồng thời làm đệm để trèo lên.Ba ngàn binh lính Đột Quyết ùn lên phía trước, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.

Quân Tùy dùng tên bắn, dùng đá tảng để đập, một đám người Đột Quyết bị bắn chết, bị đập bể đầu nhưng ngay lập tức có lớp người ở phía sau vọt lên.

Tên của quân Đột Quyết như che trời phủ đất bắn về phía đầu thành.

Liên tiếp có quân Tùy trúng tên, ngã xuống.

Quân Tùy bị ngăn chặn, không thể ngóc đầu lên được.Dưới thành, mấy trăm binh lính Đột Quyết điên cuồng khuân vác thi thể, từng cái từng cái được chất lên, chầm chậm cao lên.

Mấy trăm thi thể đã chất cao đến một trượng hai thước.

Sa Kê Lợi hét lên một tiếng, y nhổ mũi tên trên người ra, nhảy dựng lên, đạp lên thi thể thủ hạ mà xông lên đầu thành, y đem hai cái yên ngựa đập thật mạnh vào quân Tùy, vung thiết thương, một thương đâm xuyên qua ngực một gã quân Tùy.

Y rống lên một tiếng, đem thi thể cao gầy ném bay xuống vách núi.

Y vô cùng hung hì khiến cho một số binh lính trẻ tuổi của quân Tùy có chút chần chừ.

Chính lúc này, một tay y bám vào lỗ châu mai, nhảy ngay lên tường thành, ngửa mặt lên trời cười hô hố, binh lính Đột Quyết ở dưới thành không ngớt hò reo, hơn mười người theo phía sau y, dũng mãnh lao đến.Gã binh lính trẻ tuổi của quân Tùy ý thức được tai họa mình gây ra, y hô to một tiếng, thả người nhào tới, ý định đem gã Vạn phu trưởng hung hãn này cùng bay xuống dưới thành.Sa Kê Lợi nện một quyền vào mặt lính Tùy, vứt thiết thương đi, bắt lấy hai chân của gã lính trẻ tuổi, mãnh mẽ ném qua, dùng binh lính làm vũ khí, liên tiếp đập trúng hai gã lính Tùy, sau đó nhẹ nhàng buông tay, ném gã lính trẻ xuống vách núi sâu vạn trượng, trong không trung vọng lên tiếng kêu gào thảm thiết.Hơn mười lính Tùy con mắt đỏ bừng, cùng nhau vung đao chém tới, Sa Kê Lợi huy động thiết thương, liên tiếp đâm trúng bốn gã lính Tùy, hơn ba mươi binh lính Đột Quyết cũng đã lên được đầu thành, bắt đầu ác chiến với quân Tùy ở bên cạnh, binh lính Đột Quyết ở phía sau không ngừng lao lên.Võ Trí Viễn thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu không giết chết gã Vạn phu trưởng quân Đột Quyết này, Tây Hình Quan sẽ xong rồi.

Y nhặt một cái quân nỏ lên, cài một mũi tên có ‘mạt mạt mộc’, chính là tên độc xuyên áo giáp, nâng nỏ nhắm Sa Kê Lợi.

Lúc này, Sa Kê Lợi đã giết chết tám gã quân Tùy, cuồng tính nổi lên, y múa thiết thương, nhằm chỗ tập trung nhiều quân Tùy nhất mà lao đến.

Thân hình y không ngừng lay động, xung quanh đều là quân Tùy, khiến Võ Trí Viễn không thể bắn được.Đúng lúc này, một lão binh râu rậm bị thương đột nhiêm ôm lấy đùi Sa Kê Lợi, nhảy dựng lên, dùng đỉnh đầu húc vào bụng Sa Kê Lợi, gào lớn, vọt mạnh về phía trước.

Đại thiết thương trong tay Sa Kê Lợi nhất thời không giết được lính Tùy, y dứt khoát đổi đầu thương, mạnh mẽ đâm xuyên qua lưng lính Tùy, mũi thương từ trước ngực lộ ra, lão binh râu rậm kêu lên một tiếng thảm thiết, dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy Sa Kê Lợi đến sát tường thành, lão binh cắn vào cổ y, thả người lao ra phía ngoài thành, cả hai người cùng rơi xuống vách núi sâu vạn trượng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sa Kê Lợi vạng vọng khắp vách núi.Võ Trí Viễn đau khổ nhắm mắt lại, y nghĩ tới túi vải nhỏ mà lão binh để lại và câu nói cuối cùng, ‘Giao chiếc túi này cho nương tử của thuộc hạ, để cho nàng tái giá’.Chủ tướng Sa Kê Lợi bị giết làm sĩ khí quân Đột Quyết giảm sút.

Lúc này, hai trăm quân Tùy từ thành lâu phía tây đã đến trợ giúp, một tiếng trống làm tăng sĩ khí, bức lùi hơn trăm binh lính Đột Quyết trên đầu thành xuống phía dưới, tên bắn như mưa, ý chí chiến đấu của binh lính Đột Quyết hoàn toàn mất hết, rút nhanh như thủy triều.Ác chiến một hồi, vạn phần hung hiểm, quân Tùy tử trận hơn năm mươi người, bị thương hơn ba mươi người, giết chết hơn ngàn quân Đột Quyết, Vạn phu trưởng quân Đột Quyết là Sa Kê Lợi cũng chết ở Tây Hình Quan.Đúng lúc này, bầu trời truyền đến âm thanh ù ù của sấm rền, mấy hạt mưa lớn đập vào mặt Võ Trí Viễn.

Y ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen quay cuồng, từng tia chớp cắt qua mây đen.Lúc này, chiến dịch tranh đoạt sơn đạo lên Quan Tây cũng vô cùng thê thảm.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 483 : Một lính quân Tùy cuối cùngQuan Tây, Dương Nguyên Khánh lại dẫn mười ngàn quân, tranh đoạt Tây Hình Quan.

Lúc này việc tranh đoạt Tây Hình Quan đã liên quan đến toàn chiến cuộc.

Nếu mất đi Tây Hình Quan, đại quân Đột Quyết ở Quan Tây có thể thuận lợi rút về đến Quan Đông, mà chính mình đi vòng qua thành Nhạn Môn, ít nhất phải mất hai ngày.

Trong hai ngày, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Có lẽ thành Nhạn Môn sẽ bị công phá.Hắn biết rõ, chỉ với tám trăm binh lính mà muốn bảo vệ cho Tây Hình Quan cũng không phải là việc dễ dàng.

Nếu đội quân của mình tới tiếp viện trễ, không thể nghi ngờ chắc chắn Tây Hình Quan sẽ bị phá vỡ.Để cướp lấy đường lên Tây Hình Quan, Dương Nguyên Khánh không tiếc tung ra con át chủ bài của hắn, ba nghìn Mạch Đao Quân.Nhưng hắn vẫn không dám đưa toàn quân lên đánh trực diện.

Dù sao quân Đột Quyết đông gấp hai quân của hắn.

Nếu toàn quân đánh trực diện, có thể hắn sẽ thất bại mà tuyên bố kết thúc.Hắn quyết định đưa mười nghìn quân vào trận ác chiến tranh đoạt, ba mươi lăm ngàn quân khác thì như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm vào đại doanh quân Đột Quyết.

Dưới áp lực tấn công của quân Tùy, A Sử Na Côn Cát cũng không dám đưa đại quân vào.

Gã cũng không có cách nào đưa vào nhiều quân hơn.

Khoảng đất trống dưới chân núi Câu Chú cũng không rộng lắm, không thể chứa nhiều quân cùng chém giết như vậy.Hắn phái ra hai mươi nghìn quân tham gia tranh đoạt con đường nhỏ duy nhất để lên núi, còn lại bảy mươi nghìn đại quân thì tiếp tục giằng co với quân Tùy.

Gã ký thác rất nhiều hy vọng ở trên người Thủy Tất Khả Hãn.Trên chiến trường, tư thế hào hùng, tiếng trống như sấm.

Ở dải đất trống hẹp dài, hai bên quân chiến đấu vô cùng ác liệt.

Kỵ binh chém giết, tên bắn như mưa.

Một đám kỵ binh quân Tùy ngã xuống, nhưng đội quân tiếp sau lại hò hét, kêu gào, tiếp tục mạnh mẽ tiến lên tấn công.

Đại kỳ của quân Đột Quyết màu trắng cùng chiến kỳ màu đỏ của quân Tùy đan cùng một chỗ.

Vì từng trượng đường lên núi, hai bên chém giết đến đỏ cả mắt.

Ở giữa trận chiến, người chết ngựa chết chồng chất thành một bức tường.Trên núi, ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào trận chiến giữa kỵ binh quân Tùy và kỵ binh Đột Quyết.

Với ưu thế của hai bên, kỵ binh Đột Quyết thành thạo cưỡi ngựa và kỵ binh quân Tùy khôi giáp kiên cố, thế lực hai bên ngang nhau.

Trận chiến khó phân thắng bại.

Hai bên đều thương vong vô cùng nghiêm trọng.Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại ở phía sau kỵ binh.

Bộ binh với mạch đao, trọng giáp đã xếp thành hàng chỉnh tề.

Bọn họ đã nóng lòng muốn tham gia vào cuộc chiến.

Dương Nguyên Khánh cũng không vội cho Trọng Giáp bộ binh xuất chiến.

Thép tốt phải dùng vào chỗ cần thiết nhất.

Hiện tại hiển nhiên còn chưa phải là thời khắc cần thiết nhất.Hắn đã thấy, phía sau kỵ binh của đối phương cũng có một đội kỵ binh tinh nhuệ của Đột Quyết xếp thành hàng, ước chừng sáu nghìn người.

Mỗi người đều mặc áo giáp sáng ngời giống bên quân Tùy.

Đó chính là quân cận vệ Thiết Giáp tinh nhuệ nhất của Đột Quyết, chỉ có tổng cộng ba mươi ngàn quân, nhưng nơi này đã có tới sáu nghìn người.Cũng trên ngọn núi phía xa, A Sử Na Côn Cát đang lòng nóng như lửa đốt.

Lương thực bọn họ đã cạn kiệt, chỉ chống đỡ được đến sáng mai.

Cho dù có thể giết ngựa, nhưng đối với người Đột Quyết mà nói, giết ngựa cũng như giết người.

Chiến mã chính là anh em của bọn họ.

Giết ngựa cũng có nghĩa là ý chí chiến đấu hoàn toàn sụp đổ, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cạn lương thực.- Quân cận vệ tiến lên!A Sử Na Côn Cát đưa xuống đội quân hộ vệ của gã.

Để bảo đảm cho thắng lợi của gã ở Quan Tây, Thủy Tất Khả Hãn đã giao sáu ngàn quân trong số ba mươi ngàn Thiết Giáp Cận Vệ Quân cho gã.

Tại thời khắc quan trọng nhất, gã dứt khoát phải đưa sáu ngàn kỵ binh Thiết giáp vào chiến trường.Đây là những binh lính tinh nhuệ do chính Khải Dân Khả Hãn và Thủy Tất Khả Hãn theo lệnh của Khả Hãn lựa chọn được trong ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết.

Người nào cũng đều là dũng sĩ Đột Quyết.

Bọn họ có được chiến mã tốt nhất, có được trang bị hoàn toàn giống như quân Tùy.

Bọn họ chính là kỵ binh dũng mãnh nhất trên thảo nguyên, là dũng sĩ được các thiếu nữ thảo nguyên hâm mộ nhất.Quân Đột Quyết nhanh chóng thay đổi trận hình.

Trên chiến trường, mười ngàn quân Đột Quyết tách ra hai bên.

Sáu nghìn Thiết Giáp Cận Vệ Quân tiến vào chiến trường dài hẹp.

Bọn họ xông lên đánh mãnh liệt giống như mưa rền gió dữ.

Kỵ binh quân Tùy đã chiến đấu suốt hai canh giờ, thoáng lộ vẻ mỏi mệt, bắt đầu không chống đỡ được nữa, liên tiếp lui về phía sau.- Mạch Đao Trọng Giáp Quân lên!Dương Nguyên Khánh cũng lạnh lùng truyền lệnh.- ỒTrong trận doanh quân Tùy vang lên tiếng kèn trầm tháp, kỵ binh quân Tùy giống như thủy triều lui ra.

Bước chân của ba nghìn Trọng Giáp Mạch Đao quân nặng tựa núi thái sơn, từng bước một tiến về hướng quân Đột Quyết.

Bọn họ năm trăm người như một, xếp thành sáu hàng, mạch đao sắc bén hàn quang dày đặc.Dũng khí trong lòng A Sử Na Côn Cát cũng bị kích thích.

Gã không tin, Thiết Giáp Cận Vệ Quân tinh nhuệ nhất thảo nguyên đánh không lại Bộ binh Trọng giáp của quân Tùy.

Gã hét lớn một tiếng.- Nổi trống giục chiến!- Tùng!

Tùng!

Tùng!Tiếng trống da thật lớn chợt vang lên.

Tiếng hò hét của sáu nghìn Thiết Giáp Cận Vệ Quân cũng hòa cùng.

Khí thế của bọn họ trào lên như sóng to gió lớn đánh về bức tường thiết giáp kiên cố của quân Tùy, đánh về phía tiên phong sắc bén bên quân Tùy.

Hai bên ầm ầm xông vào nhau.

Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, mạch đao sắc bén, mạnh mẽ đánh xuống.

Đã thấy bả vai một binh giáp Đột Quyết bị chém nghiêng thành hai nửa.

Máu tươi bắn tung toé lên mặt anh ta, chiến mã hí dài, móng trước giơ cao lên, định đá vào mặt anh ta.

Mạch đao bổ tới, vẽ một ánh sáng hình vòng cung sắc lạnh.

Hai chân trước của chiến mã bay đi.

Ầm một tiếng, chiến mã ngã xuống.- Giết ngựa trước, sau đó giết người!Dương Tư Ân hô to một tiếng, vung đao bổ về hướng một Thiết giáp kỵ binh khác.Đã gần đến hoàng hôn, một hạt mưa rơi lên trên mặt Dương Nguyên Khánh.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu.

Lúc này, hắn mới phát hiện trên bầu trời mây đen tối sầm, chớp giật tiếng sấm vang lên.

Một trận mưa lớn tới bất ngờ.Trong cơn mưa tầm tã, mắt Thủy Tất Khả Hãn cũng đỏ ngầu.

Gã vừa nhận được tin tức, hơn trăm ngàn viện binh quân Tùy đã xuất hiện ở phía nam, chỉ cách bọn họ có tám mươi dặm.

Gã đã quyết định lui binh, nhưng gã không thể thông báo cho trăm ngàn đại quân ở đối diện núi Câu Chú.

Nếu bọn họ bị bao vây, chắc chắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.- Tây Hình Quan chết tiệt.

Ai chính là thủ hạ trấn thủ quan?Tức giận cuồn cuộn trong lòng Thủy Tất Khả Hãn.

Gã trút hết cơn thịnh nộ xuống trên người quan quân phòng thủ đã để mất cửa ải.

Đúng lúc này, một Thiên Phu Trưởng giục ngựa vội vàng chạy tới.- Bẩm báo Khả Hãn!Tinh thần Thủy Tất Khả Hãn rung lên.

Gã biết một đội thám báo của quân Tùy đã từ mật đạo trong núi tiến đến.

Như vậy gã cũng đành phải đi thôi.

Gã chỉ cần thông báo A Sử Na Côn Cát lập tức rút quân.- Có tìm được đường tắt không?- Hồi bẩm Khả Hãn, đã tìm được mật đạo, nhưng bị quân Tùy dùng đá lớn chặn lại, chúng ta không qua được.- Thằng khốn!Thủy Tất Khả Hãn giận dữ, vung roi lên.- Đẩy đá lớn ra.Thiên Phu Trưởng không dám trốn tránh, nhận lấy một roi mạnh mẽ ngẫu nhiên quất trúng mặt.

Anh ta cúi đầu nói:- Có một khe núi dài trăm bước, chỉ một người có thể đi qua.

Đá lớn ở hai bên chặn bên ngoài khe núi.

Địa thế quá hẹp.

Nhiều nhất chỉ có thể hai người đẩy, căn bản đẩy không ra.

Không tìm thấy đường khác.

Dân bản xứ đều bị giết sạch.

Chúng ta cũng không tìm thấy người dẫn đường.Thủy Tất Khả Hãn yên lặng một hồi lâu, nói không ra lời.

Gã ngẩng đầu thoáng nhìn về phía đỉnh núi tối như mực, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh.- Bằng bất cứ giá nào, phải nắm được Tây Hình Quan cho ta!Trong Tây Hình Quan, tất cả nhà đá đều bị dỡ bỏ, những đồ được chế tạo từ gỗ trên tường thành, cổng thành cũng bị phá xuống.

ở Bên trong, quân Tùy tìm được hơn mười trụ gỗ và đòn dông, cưa thành một cây lăn cây.Trong cơn mưa tầm tã, bốn trăm ba mươi quân Tùy không có chỗ trú mưa, bọn họ lẳng lặng đứng thẳng trong mưa, không người nào nói chuyện.

Trên đường núi truyền đến tiếng trống trận giục tiến công của quân Đột Quyết.

Tiếng trống xuyên qua làn mưa, truyền tới trước cửa ải.Mấy trăm người yên lặng nhìn chăm chú.

Lang tướng Vũ Trí Viễn cầm hòm trúc gồm những lời trăn trối của các tướng sĩ bỏ vào hố sâu.

Hai người lính xúc đất lấp lên trên.

Vũ Trí Viễn cắm thật sâu một cây cờ đỏ của Đại Tủy trên mặt đất.

Ông ta ngẩng đầu, chậm rãi nhìn mọi người, giọng nói khàn khàn:- Nếu chúng ta hy sinh ngoài mặt trận, hãy để cho lá cờ này chứng kiến sự dũng mãnh của chúng ta.

Chúng ta dùng máu mình bảo vệ lãnh thổ Đại Tùy.- Tướng quân, quân địch đánh tới !Vũ Trí Viễn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Giáo úy Trương Bình Phàm, gằn từng chữ:- Nếu ta chết trận, ngươi chính là chủ tướng.

Phải chiến đấu quyết tử tới người cuối cùng!Trương Bình Phàm yên lặng gật đầu, nước mắt dâng lên trong mắt anh ta.

Vũ Trí Viễn mỉm cười.- Đại trượng phu có thể chết trận nơi sa trường, thật sảng khoái biết bao!- Chúng ta đi!Một trăm binh lính quân Tùy tay cầm trường mâu và chiến đao, đi theo Vũ Trí Viễn chạy về hướng đầu tường.

Binh lính còn lại nhìn theo bóng bọn họ đi xa.

Bất kỳ ai cũng không nói được câu nào.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ bi tráng.Vũ Trí Viễn dẫn theo một trăm dũng sĩ dùng dây thừng, từ đầu tường trượt xuống, rất nhanh chạy về hướng đường núi.

Trong cơn mưa tầm tã, dây cung cũng mềm ra.

Quân Tùy mất đi cung tên, vũ khí phòng ngự sắc bén này, khiến cho bọn họ chỉ có thể dùng máu thịt trong thân thể quyết chiến với quân Đột Quyết.Với những lần giáo huấn ban ngày, Vũ Trí Viễn quyết định di chuyển lên trước chiến tuyến.

Bọn họ còn cách công sự xây dựng trên đường núi Quan thành bảy mươi bước, chuẩn bị hơn một nghìn tảng đá lớn và hơn trăm khúc gỗ.

Mỗi một tảng đá lớn đều nặng hơn mười cân.Lúc này, xuyên qua làn mưa, mơ hồ có thể thấy quân địch đông nghìn nghịt bắt đầu khởi động tiến về phía trước.

Vũ Trí Viễn nhìn mọi người ngạo nghễ nói:- Kẻ địch cũng không thể sử dụng được cung tên.

Hôm nay chúng ta phải cho người Đột Quyết trả một cái giá vô cùng thê thảm.Năm nghìn quân Đột Quyết giống như một con rắn đen thật dài di chuyển trong đường núi, bắt đầu tiếp cận quân Tùy.

Bỗng nhiên trong quân có người hô to một tiếng.- Giết!Đột nhiên Quân Đột Quyết tăng tốc, vọt mạnh về hướng quân Tùy.

Vũ Trí Viễn nhìn chăm chú vào quân địch đang càng ngày càng gần.

Chỉ còn cách hai mươi bước, xuyên qua làn mưa thậm chí có thể thấy khuôn mặt dữ tợn của bọn họ, Vũ Trí Viễn hạ lệnh:- Giết!Từng khối đá lớn theo những giọt mưa ném về hướng binh lính Đột Quyết, đá lớn cuồn cuộn, lăn xuống binh lính Đột Quyết.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

Những binh lính bị đá lớn lăn xuống, quay người ngã nhào xuống vách núi.

Chỉ khoảng nửa khắc, hơn ba trăm người chết dưới đá lớn trong đường núi.Binh lính Đột Quyết lập tức giơ tấm khiên chắn lại.

Nhưng tấm chắn cũng không ngăn được sự va chạm của đá lớn.

Một đám binh lính ngã nhào, một đám binh lính khác lại xông lên.

Cuộc ác chiến lại lặp lại.

Một lúc lâu sau, những thi thể đầy máu thịt trộn lẫn nằm đầy trên đường núi.

Lúc này mưa đã nhỏ đi, nhưng nhưng vẫn có những giọt mưa nhỏ rơi rất mau.Mà quân Tùy lăn hết đá và gỗ xuống, bắt đầu xông lên trực tiếp đối mặt với sự tấn công của quân Đột Quyết.

Vũ Trí Viễn quay đầu lại thoáng nhìn về phía sau.

Trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ kiên quyết, không ai lùi bước.- Tốt lắm, theo ta tiến lên!Vũ Trí Viễn vung trường mâu lên, hét lớn một tiếng, dẫn đầu hơn trăm quân Tùy tiến lên nghênh chiến.Ở chân núi Quan Tây, ưu thế của Mạch đao trọng giáp quân của quân Tùy dần dần được phát huy.

Sáu ngàn Thiêt Giáp Quân cận vệ bị giết đến mức liên tục lùi.

Tử vong vô cùng nghiêm trọng.

Tổn thất gần một nửa.

Quân Trọng Giáp Mạch Đao quân cũng thương vong gần năm trăm người, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn chỉnh tề.

Trong bóng đêm, trong trận mưa to, với khí thế dời núi lấp biển tiến về hướng kỵ binh Thiết giáp của Đột Quyết.

Dần dần, quân Tùy cách cửa sơn đạo chưa đến sáu mươi bước.

Chỉ có một đường này, từ những nơi khác cũng không thể đi lên.Dương Nguyên Khánh nhìn đỉnh núi tối như mực, hắn không nhìn thấy gì, và viện quân của đối phương cũng không thể.

Điều này chứng minh Tây Hình Quan còn đang trấn thủ vững vàng.

Hắn có thể tưởng tượng cuộc chiến khốc liệt trên đỉnh núi.- Tổng quản, quân địch đã không còn trụ được nữa!Một gã binh lính khẩn cấp đến bẩm báo.- Trong nửa canh giờ, đánh lui quân địch cho ta!Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã thấy một hy vọng.

Hắn yên lặng cầu nguyện, chỉ mong quân Tùy trên đỉnh núi còn có thể trấn thủ vững chắc đến giờ phút cuối cùng.Trận ác chiến trên đỉnh núi đã tới thời khắc khốc liệt nhất.

Toàn bộ trăm binh lính của Vũ Trí Viễn đã chết trận.

Mấy ngàn quân Đột Quyết điên cuồng xông lên.

Bọn họ nâng thang, ghé vào đầu tường, mạnh mẽ đánh về hướng trên thành.

Giáo úy Trương Bình Phàm dẫn đầu ba trăm binh lính cuối cùng ác chiến với quân Đột Quyết.

Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của quân địch, tướng sĩ quân Tùy dùng mâu đâm, dùng đao chém, dùng tay, dùng đầu đập vỡ, dùng răng cắn, quyết cùng chết với quân địch.Càng ngày càng nhiều quân Đột Quyết tiến vào trong cửa ải.

Binh lính quân Tùy tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ còn lại chưa đến trăm người.

Toàn thân Trương Bình Phàm đẫm máu.

Lúc này anh ta dường như nghe thấy tiếng kèn từ dưới sườn núi truyền đến.

Đó là tiếng kèn bọn họ vô cùng quen thuộc.

Đó là tiếng kèn của quân Tùy.Trương Bình Phàm dùng hết sức lực hô to:- Các huynh đệ, viện quân tới, chúng ta hãy trấn thủ đến giờ phút cuối cùng!Quân Tùy đều sôi trào, bọn họ dùng hết sức lực cuối cùng, chém giết vô số quân Đột quân đang tràn tới.Trời sáng dần, Dương Nguyên Khánh đi vào Tây Hình Quan buồn bã đầy thi thể.

Giáo úy Trương Bình Phàm bị thương trầm trọng trước hừng đông đã trút hơi thở cuối cùng.

Đến tận lúc này, toàn bộ tám trăm quân phòng thủ đã hy sinh, chỉ còn trơ trọi một lá cờ đỏ của Đại Tùy vẫn đứng sừng sững, lồng lộng trên quan ải.

Đây là một lính quân tùy cuối cùng giữ vững Tây Hình Quan.Dương Nguyên Khánh ở trước lá cờ đỏ của Đại Tùy chậm rãi quỳ xuống.

Tất cả tướng sĩ đều quỳ xuống theo hắn.Tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười một, bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết bao vây tấn công huyện Nhạn Môn.

Đường quân lương bị chặn đứt, chỉ đành phải rút lui.

Mà hơn tám mươi ngàn quân Đột Quyết bị cạn kiệt lương thực ở Tây Hình Quan, tuyệt vọng rút lui, bị Dương Nguyên Khánh dẫn bốn mươi ngàn quân Tùy Phong Châu theo sát phía sau.

Tám mươi ngàn quân Đột Quyết đại bại.

Quân Tùy truy sát gần trăm dặm chém đầu sáu mươi lăm nghìn người, hơn nữa ác chiến với quân Tùy chết hơn mười ngàn người.

Trong trận chiến dịch này, quân Tùy Phong Châu giết tám mươi ngàn quân địch.Nhưng một trận chiến này, quân Tùy Phong Châu cũng trả giá hơn năm nghìn người, một cái giá vô cùng nghiêm trọng.

Nhất là tám trăm quân thám báo quân Tùy.

Bọn họ tử thủ Tây Hình Quan, giết gần bảy ngàn quân địch.

Cuối cùng toàn bộ dũng cảm hy sinh.

Chính nhờ bọn họ tử thủ, khiến trăm ngàn quân Đột Quyết ở Quan Tây không thể nhận được viện trợ, cũng không có cách nào thuận lợi rút khỏi Quan Tây hợp với quân chủ lực, cuối cùng lương thực cạn kiệt, bị quân Phong Châu tiêu diệt toàn bộ.Tám trăm dũng sĩ quân Tùy lập được một chiến công đại thắng huy hoàng cho của quân Phong Châu.

Dương Nguyên Khánh ban kiếm của hắn cho Lang tướng Vũ Trí Viễn đã hy sinh, mai táng ở dưới chân núi Câu Chú.Trời sáng dần, ngoài thành Nhạn Môn hoang vắng.

Cảnh tượng đại quân áp sát, doanh trướng dầy đặc đã không còn thấy nữa.

Trong cả vùng quê hoang vắng chỉ còn trơ trọi mấy đỉnh lều trại.

Quân bắc Đột Quyết rút lui.

Trên tường thành phát ra những tiếng tiếng hoan hô.Trên đường cái, mấy trăm thị vệ vây quanh một xa giá chạy về hướng đầu tường.

Dương Quảng cũng nghe thấy tiếng hoan hô.

Ông ta mơ hồ đoán được vài phần.

Rốt cuộc không kiềm chế được kích động trong lòng, muốn tới đầu tường thị sát.

Hơn trăm quan viên cũng cưỡi ngựa đi theo xa giá của ông ta.Lúc này, Hữu Vệ Đại tướng quân Sử Tường chạy gấp đến, quì một gối nói:- Bệ hạ, đại quân Đột Quyết đã lui!- Tốt!

Làm rất tốt.Dương Quảng mừng như mở cờ trong bụng.

Đến giờ phút này, tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông ta hơn mười ngày nay đã được rời đi.

Ông ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cười nói:- Vũ Văn Tướng quân đâu?

Sao không đến gặp trẫm?- Hồi bẩm bệ hạ, ông ấy dẫn ba nghìn quân tiến đến xem xét tình hình, sẽ nhanh chóng trở về...Vừa dứt lời, trên tường thành có binh lính kêu to:- Vũ Văn Tướng quân đã trở lại, còn dắt theo tù binh!Cửa thành mở ra, Vũ Văn Thành Đô dẫn ba nghìn kỵ binh, cùng hơn ba trăm tù binh quay trở vào thành Nhạn Môn.

Từ phía xa, Vũ Văn Thành Đô đã thấy xa giá của Dương Quảng đi tới, ông ta xoay người xuống ngựa, chạy về phía xa giá.- Thần Vũ Văn Thành Đô tham kiến bệ hạ!Dương Quảng thoáng nhìn về phía hơn ba trăm tù binh Đột Quyết ở phía xa, cười hỏi:- Thật sự rút lui rồi sao?- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Nguyên Khánh cắt đứt đường lương thảo của Đột Quyết.

Đại quân Đột Quyết bị ép buộc phải rút lui.Trên mặt Dương Quảng có chút không tự nhiên.

Ông ta không hy vọng quân Đột Quyết bị ép rút quân vì Dương Nguyên Khánh.

Ông ta không muốn thiếu Dương Nguyên Khánh một nhân tình.

Thật lâu sau, ông ta hỏi:- Vậy quân của Dương Nguyên Khánh đâu?- Thần nghe tù binh nói quân của Dương Nguyên Khánh đại chiến với trăm nghìn quân Đột Quyết ở phía tây Tây Hình Quan.

Ngày hôm qua, một đội thám báo của hắn cướp lấy Tây Hình Quan, khiến chủ lực Đột Quyết không thể đi trợ giúp.- Ừ!Dương Quảng cực kỳ miễn cường trả lời một tiếng.

Ông ta cũng không còn tâm tư lên thành đi dò xét.

Ông ta chỉ bảo một tiếng.- Hồi cung!Tâm tình Dương Quảng có chút phức tạp.

Ông ta trở lại hành cung.

Tất nhiên ông ta rất vui mừng khi Đột Quyết rút lui.

Nhưng ông ta có chút khó xử không biết nên xử lý Dương Nguyên Khánh thế nào.

Ông ta không phủ nhận Dương Nguyên Khánh có công cứu giá, nhưng Dương Nguyên Khánh tự lập Phong Châu lại khiến ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ban đầu ông ta định thừa dịp bắc tuần lần này để trừng trị hắn, không ngờ mình lại thiếu chút nữa chết trong tay người Đột Quyết.

Bùi Củ cũng bị người Đột Quyết bắt đi, vẫn chưa rõ sống chết thế nào.Dương Quảng thở dài một tiếng.

Bỗng nhiên, phía sau ông ta truyền đến giọng nói của con gái Dương Phương Hinh.- Phụ hoàng, Bắc Lỗ rút lui là chuyện tốt mà!

Sao phụ hoàng lại thở dài?Dương Quảng quay đầu, thấy ánh mắt rạng ngời vui sướng của con gái khiến trong lòng ông ta đang không vui chợt trở nên sáng lạng.

Ông ta cười ha hả nói:- Phụ hoàng không thở dài, cũng đang rất vui vẻ, chuẩn bị đêm nay ăn mừng.Quyển 12: Phong Vân Kích Động Chương 484 : Yêu cầu của thần- Phụ hoàng, con nghe nói lần này nhờ Dương Nguyên Khánh dẫn quân giải vây, ép quân Đột Quyết phải rút lui.

Phụ hoàng cần phải phong thưởng cho anh ta, không thể khiến thiên hạ chê cười phụ hoàng.Dương Quảng nghe được con gái nói mà không hề suy nghĩ như vậy, ông ta cười khổ một tiếng nói:- Chuyện phong thưởng cho anh ta thế nào, trong lòng phụ hoàng đã có suy tính.

Con đi tìm mẫu hậu đi!

Phụ hoàng cần họp với các đại thần.- Con gái cáo lui!Dương Phương Hinh thi lễ xong liền lui ra.

Khi lui đến phòng ngoài, Dương Phương Hinh nghĩ tới việc mình không cần tái giá với Hồ Tù hung ác bên Đột Quyết, nàng lại cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên.

Nàng vui vẻ giống một con nai con, nhảy nhót chạy về phía hậu viện.Đúng lúc này, bốn người Dương Cung Đạo, Tiêu Ly, Bùi Uẩn và Phàn Tử Cái đi tới, thấy Công chúa nhỏ tinh nghịch như vậy, bọn họ nhìn nhau, đều hiểu ý mỉm cười.

Đột Quyết lui binh, ngay cả công chúa cũng vui mừng như vậy.Bốn người đi vào ngự thư phòng.

Một lát sau, Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ cũng đến.

Hai ngày nay, Ngu Thế Cơ bị cảm nhẹ, ý nghĩ hỗn loạn.

Gã cũng không biết mình nên nói gì?

Lại sợ nói sai, sẽ khiến Thánh Thượng không hài lòng.

Vậy gã dứt khoát không nói một lời.Dương Quảng thoáng nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói:- Quân Bắc Đột Quyết rút lui.

Trẫm tính chờ quân viện trợ phía nam đến sẽ trở lại kinh thành.

Nay trẫm tìm các vị ái khanh đến, là muốn cùng mọi người thương nghị một chút, nên xử lý việc Dương Nguyên Khánh như thế nào.

Trẫm muốn nghe ý kiến của các ái khanh.Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không một ai biết tâm tư của Dương Quảng, không biết nên trả lời như thế nào.

Tiêu Ly vẫn là người chính trực, ông ta tiến lên khom người nói:- Bệ hạ, thần cho rằng chuyện này là chuyện tốt, nếu xử lý tốt, liền có thể làm dịu đi mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và triều đình, để anh ta dần dần dựa vào triều đình, cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ mối hoạ ngầm Phong Châu.

Cho nên ý kiến của thần là thừa nhận công lao và thành tích của anh ta, để xoa dịu.Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:- Hắn đến cứu trợ Thánh Thượng không phải là muốn được danh tiếng đại nghĩa sao?

Nếu lại thừa nhận công lao và thành tích của hắn, Vậy chẳng phải là thỏa mãn tâm ý của hắn sao?Bùi Uẩn có phần không thể nhịn được nữa, cũng đứng ra nói:- Vũ Văn tướng quốc, không thể nói như vậy được.

Dương Nguyên Khánh tới cứu Thánh Thượng, bởi vì anh ta vẫn cho rằng mình là bầy tôi của triều Tùy.

Bầy tôi của triều Tùy tới cứu giá, là việc hoàn toàn chính đáng.

Nếu anh ta không đến cứu giá, vậy sao anh ta có thể ăn nói với người trong thiên hạ đây?

Cho nên anh ta chắc chắn phải tới.

Anh ta cũng đã đến đây.

Nếu không phải anh ta khiến cho người Đột Quyết rút lui, chỉ sợ lúc này hẳn là Vũ Văn tướng quốc bị bắt làm tù binh ở trong đại doanh Đột Quyết, mà không có cơ hội lại ở đây châm chọc khiêu khích.- Mong Bùi Thượng Thư nói chuyện khách khí một chút!Vũ Văn Thuật có chút thẹn quá hóa giận nói:- Ta chỉ là luận sự, Thánh Thượng cũng muốn nghe một vài ý kiến phản diện.

Chẳng lẽ tất cả mọi người một mặt ca tụng công đức của Dương Nguyên Khánh, vậy mới được gọi là trung thành sao?Phàn Tử Cái cười ha hả nói:- Vũ Văn tướng quốc, cũng không phải không thể nói ý kiến phản diện, mà là đã nói phải nói cho đúng.

Thánh Thượng muốn biết, nên xử lý việc Dương Nguyên Khánh như thế này.

Vậy ý kiến phản diện của ông là gì vậy?

Là không thừa nhận công lao của anh ta, nhân cơ hội xuất binh tiêu diệt anh ta, hay lừa gạt anh ta tiến vào thành Nhạn Môn một đao chém rơi đầu?

Ông cũng chưa nói, chỉ nói anh ta mua danh chuộc tiếng.

Cái này có thể có chút không thật.

Thật ra, nếu Vũ Văn tướng quốc thật sự chưa có ý kiến, có thể hoãn lại từ từ suy nghĩ rồi hãy nói, không cần phải tranh cướp như vậy.Đây là đặc điểm của Phàn Tử Cái, thích giẫm lên bước chân của người đi trước.

Ông ta không phải đặc biệt nhằm vào Vũ Văn Thuật, mà ông ta phát hiện, người làm trái chỉ có một mình Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật tức giận đến mức mặt xanh mét, một lúc lâu nói không ra lời.

Bùi Uẩn trực tiếp tát cho gã một tát, còn Phàn Tử Cái cũng chọc một đao vào sau lưng gã, càng thêm đáng giận.Dương Quảng thoáng nhìn về phía Ngu Thế Cơ, thấy vẻ mặt y yết ớt vì bệnh, lại xoay ra nhìn tới Dương Cung Đạo.

Dương Cung Đạo là người trong hoàng tộc.

Suy nghĩ của ông ta phần lớn đều là vì giữ gìn xã tắc.Cân nhắc, hơn nữa mỗi lần ông ta nói ra đều có thể nói đến điểm quan trọng.- Dương Thượng Thư, ý kiến của khanh thì sao?Dương Cung Đạo vội vàng khom người nói:- Bệ hạ, thần tán thành ý kiến của Tiêu tướng quốc.

Không phải nên làm thế nào với Dương Nguyên Khánh, mà là bệ hạ phải cân nhắc tới sự tôn nghiêm của bậc Đế vương.

Nếu anh ta cứu giá, nên ban thưởng cho anh ta.

Làm vậy sẽ thể hiện sự rộng lượng của bệ hạ, có lợi cho việc mua chuộc lòng tướng sĩ Phong Châu, khiến bọn họ cảm thấy, họ nguyện trung thành với bệ hạ, mà không phải vì Dương Nguyên Khánh.

Nếu bệ hạ không thừa nhận công lao và thành tích của anh ta, cũng chẳng khác nào không thừa nhận công lao và thành tích của quân Phong Châu.

Thần cho rằng làm như vậy sẽ hoàn toàn đẩy quân Phong Châu về hướng Dương Nguyên Khánh.

Tương lai vốn không có đường sống để xoay chuyển.

Cho nên ý của thần là, ngợi khen quân Phong Châu là chính, khen ngợi Dương Nguyên Khánh là phụ.

Chỉ một hành động như vậy, Phong Châu sẽ vẫn là Phong Châu của bệ hạ.Dương Quảng vui vẻ gật đầu.

Vẫn là Dương Cung Đạo nói thấu đáo.

Khen ngợi quân Phong Châu là chính, khen ngợi Dương Nguyên Khánh là phụ.

Đây là một diệu chiêu.

Ông ta nhìn mọi người nói:- Mọi người lui ra đi!

Dương Thượng Thư ở lại.Tất cả mọi người lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại có hai người Dương Quảng và Dương Cung Đạo.

Lúc này Dương Quảng mới chậm rãi nói với ông ta:- Vũ Văn Thuật có tư tâm, Bùi Củ cũng có tư lợi.

Phàn Tử Cái thì thích lộng quyền, mà không phải muốn chia sẽ nỗi lo với trẫm.

Ngu Thế Cơ và Dương Nguyên Khánh có thù riêng.

Phía sau Tiêu Ly là Tiêu Lương, trẫm cũng không tin ong ta được.

Chỉ có khanh là người trong hoàng tộc, có ý nghĩ tỉnh táo hiếm thấy.

Trẫm cảm thấy may mắn còn có khanh nói ra suy nghĩ của mình.

Khanh tiếp tục nói đi.Dương Cung Đạo thở dài một tiếng nói:- Thần chỉ nói ra suy nghĩ của mình.

Thần cho rằng quả thật Dương Nguyên Khánh là một sự uy hiếp.

Hiện tại hắn cắt đất trấn giữ một phương, khó đảm bảo về sau sẽ không nảy sinh dã tâm muốn giành thiên hạ.

Hắn là con cháu của Dương Tố.

Trong lòng hắn hẳn cũng có dã tâm giống với Dương Tố.

Ý kiến của thần là muốn hoàn toàn diệt trừ hắn.

Nhưng không phải là bây giờ.Dương Quảng gật đầu, Dương Cung Đạo nói đúng suy nghĩ trong lòng ông ta.- Khanh tiếp tục nói!- Thần cho rằng, Dương Nguyên Khánh ôm Tùy tự lập, tuy rằng khiến hắn nhận được sự ủng hộ của quan viên và người dân Phong Châu, nhưng đồng thời cũng là một sự trói buộc đối với hắn, khiến hắn không dám công khai tạo phản.

Hành động của hắn đối với việc mở rộng sáu quận Quan Bắc chính là chứng minh tốt nhất.

Cứ như vậy, bệ hạ có thể tạm thời nếu thả được thì thả hắn.

Trước là lôi kéo hắn, để hắn trấn thủ biên cương Đại Tùy.

Chờ đến khi bệ hạ dập tắt tất cả tạo phản trong nước, thế cục trong nước yên ổn, khi đó mới quay lại tiêu diệt Dương Nguyên Khánh.

Thần cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.Dương Quảng khẽ thở dài.- Trẫm đúng là trong cuộc thường mê muội.

Ít nhiều đã được ái khanh nhắc nhở, khiến trẫm hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trẫm biết bây giờ phải làm gì rồi.

Theo lời khanh nói, trước lôi kéo hắn, chờ đến khi Trung Nguyên yên ổn, lại quay lại tiêu diệt hắn.Sáng hôm sau, đầu tường thành Nhạn Môn xôn xao lên.

Cửa thành nhanh chóng đóng lại.

Ngoài thành, mấy vạn quân Tùy Phong Châu đội ngũ chỉnh tề xuất hiện ở ngoài xa vài dặm.

Dương Nguyên Khánh mang theo mấy trăm Thân binh chậm rãi tới dưới thành.

Hắn thấy Vũ Văn Thành Đô, liền cao giọng nói:- Mong Vũ Văn Tướng quân chuyển cáo bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đánh bại Đột Quyết, đặc biệt đến để hiến công!Trong lòng Vũ Văn Thành Đô cũng có chút khẩn trương.

Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại dẫn quân đến.

Ông ta lập tức phái người đi bẩm báo hoàng đế.

Còn ông ta lại cao giọng hỏi:- Có phải trăm nghìn quân Đột Quyết đã bị tiêu diệt ở phía tây Tây Hình Quan?Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Trăm nghìn đại quân bị ta tiêu diệt toàn bộ.

Những người chạy trốn chưa đến hai mươi ngàn.Vũ Văn Thành Đô khẽ than thở?

Thật bực mình.

Quả nhiên đúng như ông ta dự đoán.

Lúc này, phía sau ông ta truyền đến tiếng bước chân.

Dương Quảng dưới sự bảo vệ của một nhóm đông thị vệ bước nhanh tới.

Hơn trăm quan viên cũng đi theo bên cạnh.Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh.

Ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp.

Đây là một một người khiến ông ta vừa hận vừa yêu, lại muốn trọng dụng, nhưng cũng hận không thể giết chết, sau đó lại muốn hắn nhanh chóng trở thành bề tôi.Dương Nguyên Khánh mở miệng trước.

Hắn tiến lên khom người thi lễ.- Thần Dương Nguyên Khánh cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ kinh sợ.

Thần xin tạ lỗi trước bệ hạ!- Ngươi vẫn bầy tôi của Đại Tùy sao?Dương Quảng lạnh lùng nói.- Thần là bầy tôi của Đại Tùy.

Thần từng thề, nguyện làm tấm lá chắn cho Đại Tùy.

Cho đến hôm nay thần vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề này.Bỗng nhiên Dương Quảng nhớ tới tình huống năm đó khi Dương Nguyên Khánh cứu mình ở cung Nhân Thọ.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 485 : Ẩn trốn ở Thượng LạcHôm nay hắn lại cứu mình một mạng.

Sắc mặt Dương Quảng bắt đầu dịu xuống.

Ông ta thở dài nói:- Trẫm thừa nhận công lao và thành tích của khanh hôm nay.

Quả thật khanh có công cứu giá.

Trẫm sẽ phong thưởng cho khanh.

Vậy khanh có yêu cầu gì?Dương Nguyên Khánh nhận xích ưng chiến kỳ từ trong tay thân vệ.

Hắn mở chiến kỳ ra.

Trên mặt chiến kỳ lộ ra màu đỏ tươi của lá cờ và con chim ưng đen đang giương cánh muốn bay.

Hăn cao giọng nói:- Bệ hạ, đây là xích ưng chiến kỳ của quân Phong Châu.

Cờ đỏ là cờ xí của Đại Tùy.

Chim ưng là tượng trưng của Phong Châu.

Khẩn cầu bệ hạ ban lá cờ này cho vi thần.Dương Quảng hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh.

Ông ta thừa nhận chiến kỳ này, chẳng khác nào thừa nhận Dương Nguyên Khánh ôm Tùy tự lập.

Ông ta có chút do dự.

Dương Cung Đạo ở phía sau ông ta nhắc nhở.- Bệ hạ, ban thưởng cờ cho Phong Châu!Dương Quảng gật đầu.

Ông ta cất cao giọng nói:- Trẫm sẽ ban chiến kỳ này cho tướng sĩ quân Phong Châu, khen ngợi công lao và thành tích của các khanh.

Từ nay về sau chiến kỳ chính là chiến kỳ của Đại Tùy.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, quì một gối.- Thần tạ ơn bệ hạ ban thưởng cờ!Bốn vạn Phong Châu đại quân cũng đồng thời xoay người xuống ngựa, đồng loạt quì một gối, âm thanh hùng tráng vang vọng dưới bầu trời thành Nhạn Môn.- Thánh Thượng vạn tuế!

Vạn vạn tuế!Trong lòng Dương Quảng có chút không vui. mấy vạn đại quân sắc bén như thế, cũng không ra sức phục vụ mình.

Ông ta lại cao giọng nói:- Dương ái khanh, khanh có công cứu giá, trẫm chính thức gia phong khanh là Tổng quản Phong Châu, sửa tước là Sở Quốc Công, hy vọng khanh sẽ luôn giống như bây giờ, nguyện trung thành với trẫm, nguyện trung thành với Đại Tùy.

Ba quân tướng sĩ Phong Châu, trẫm ban cho ngàn xếp lụa, bày tỏ lòng khen ngợi!- Thần tạ ơn bệ hạ phong thưởng!Dương Nguyên Khánh đứng lên, lại ở trên ngựa ôm quyền nói:- Mặc dù Đột Quyết bại, nhưng nguyên khí chưa mất.

Phong Châu bỏ trống, thần nhất định phải lập tức chạy về.

Thần đã đoạt lại thành Lục Hợp cho bệ hạ, hiện đang ở ngoài huyện Thiện Dương.

Hy vọng bệ hạ bảo trọng long thể, thần cáo từ!Nói xong, hắn cũng không đợi Dương Quảng chấp thuận, quay đầu ngựa rời khỏi thành, dẫn đầu đại quân gấp rút chạy về hướng Tây Hình Quan.Dương Quảng nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh đang rời đi, không khỏi khẽ thở dài một cái, trong lòng buồn bã mất mát.Giống như các quận khác trong thiên hạ, trộm cướp trong quận Thượng Lặc cũng mọc lên như cỏ xuân, dân chúng tạo phản nhiều vô số.

Trong quận Thượng Lạc có mười mấy nhóm loạn phỉ chiếm núi xưng vương, nhóm lớn thì mấy ngàn người, nhỏ thì có mấy trăm, trong đó Đỗ Thiếu Dương ở núi Hùng Nhĩ là nổi danh nhất.Phản quân Dương Huyền Cảm cũng ẩn náu trong quận Thượng Lạc cũng đã được 2 năm.

Đầu năm trước Dương Trí Tích nghe được tin tức Dương Huyền Cảm có khả năng trốn ở huyện Thượng Lạc, y dẫn 20 ngàn quân tiến đến càn quét, nhưng không thu hoạch được gì, Dương Huyền Cảm và người trong tộc như biến mất trong không khí.Mùa hè năm trước, Dương Trí Tích bệnh nặng qua đời, quân đội của y cũng bị điều đi tấn công Triều Tiên, việc bao vây càn quét Dương Huyền Cảm cũng không giải quyết được gì.

Dương Quảng chỉ hạ lệnh quân binh khắp nơi nghiêm túc gia tăng lùng sục, đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức nào.Nhưng mà Dương Quảng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Dương Huyền Cảm dùng phương thức đặc biệt trốn ở trong quận Thượng Lạc.Huyện Thượng Lạc quận lị quận Thượng Lạc nằm ở đầu nguồn sông Dan, cách Trường An hơn 200 dặm, đây là một huyện với hơn 4000 hộ dân.

Các quận huyện khác đều có cùng chung tình cảnh là bị loạn phỉ tàn sát bừa bãi, nên các phú hào ở quận Thượng lạc đều trốn vào thị trấn, khiến cho dân số huyện Thượng Lạc tăng vọt.

Từ hơn 4000 hộ dân gia tăng đến hơn 10 ngàn hộ, hơn mấy trăm ngàn nhân khẩu, làm cho Thái Thú Trương Tế áp lực tăng cao.

Y đã hai lần hướng triều đình xin gia tăng quận binh, cuối cùng triều đình cũng phê chuẩn y chiêu mộ 3000 binh, cũng làm cho quận binh quận Thượng Lạc đạt tới 5000 người, mạnh mẽ phòng bị sự xâm nhập của loạn phỉ.Trong thị trấn Thượng Lạc đã chật chội không chịu nổi, khắp nơi trên đường xá dựng đầy lều trại của người nghèo, người không có tiền thuê nhà.

Người có chút gia sản đều đã thuê phòng ốc, điều kiện tốt thì thuê độc viện, điều kiện bình thường thì thuê một gian nhà, cả nhà chen chúc ở cùng một chỗ.Mặc dù điều kiện kém cỏi nhưng ít ra có thể làm cho dân chúng bảo toàn tánh mạnh trong loạn thế.

Thái thú Trương Tế cũng là người tốt, mỗi ngày đều tổ chức các gia đình giàu có và chùa chiền phát cháo cứu tế.

Tự thân quan phủ cũng bày ra trạm tiếp tế cháo, khiến cho dân nghèo có thể miễn cưỡng sống sót.Sáng hôm nay, Thái thú Trương Tế cũng như mọi ngày, mang theo mười mấy người tâm phúc trên đường phố tuần tra.

Trương Tế tuổi chừng 34 – 35, làn da trắng, cử chỉ văn nhã, là bạch diện thư sinh điển hình.

Phụ thân Trương Tế tên Trương Hành Chu xuất thân quan văn trong quân đội, năm xưa từng làm Hành quân tư mã của Dương Tố, về sau vì sinh bệnh mà gia đạo sa sút, lúc qua đời còn không mua nổi quan tài, cũng nhờ Dương Tố nghe được tin tức, phái người đưa tiền đến mới có thể an táng.Trương Tế mang theo mười mấy người đi đến trước một ngõ nhỏ vắng người, anh ta nháy mắt ra hiệu với các tùy tùng, mọi người ngầm hiểu tiếp tục đi tuần.

Trương Tế thì vội vàng đi vào ngõ hẻm, đi đến cuối ngõ, tới trước một cánh cửa lớn sơn son, đây là một khu trang viên cỡ trung ước chừng 3 mẫu đất, ẩn sâu trong ngõ nhỏ vắng vẻ.Trương Tế gõ cửa, một lát sau, có tiếng người vọng ra hỏi:- Ai vậy ?- Ta là Trương Thái Thú.Một tiếng cót két vang lên, cửa mở, một tiểu đồng ló đầu ra, cười nói:- Lão gia vừa mới nói sứ quân sẽ đến, quả nhiên ngài đến đây.- Ha ha!

Ông ấy biết rõ khi nào ta tuần phố.Trương Tế đi vào sân, một gã đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra, một chòm râu dài một thước bay bay trước ngực, người này chính là Dương Huyền Cảm, ông ta được Trương Tế che chở, tránh ở quận Thượng Lạc đã 2 năm.Lúc trước Dương Huyền Cảm bại lui trong tay còn có hơn 10 ngàn binh lính, nhưng ông ta biết trong quân rồng rắn lẫn lộn, lòng người không giống nhau, sớm hay muộn cũng sẽ bán ông ta, ông ta liền phân phát quân lương, giải tán quân đội.

Sau đó ông ta dẫn hơn 2000 nhân mã tâm phúc với ông ta và mấy chục tộc nhân trốn vào quận Thượng Lạc.Dương Huyền Cảm tự phụ thân phận, hiển nhiên sẽ không vào rừng làm cướp.

Nên ông ta đến quận Thượng Lạc tìm Thái Thú Trương Tế, ông ta còn nhớ rõ phụ thân của Trương Tế -Trương Hành Chu từng là thủ hạ của phụ thân ông ta là Dương Tố.

Nhưng ông ta cũng không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ rằng Trương Tế vẫn nhớ ân tình ngày xưa, không chỉ thu nhận ông ta và tộc nhân, còn sắp xếp 2000 binh lính của ông ta vào quận binh Thượng Lạc, như thế đã khiến cho Dương Huyền Cảm hoàn toàn biến mất, quân đội của ông ta thậm chí còn được phối hợp với Dương Trí Tích tiến hành tiêu diệt phỉ tặc.Trốn tránh 2 năm, Dương Huyền Cảm luôn luôn chờ đợi cơ hội Đông Sơn tái khởi.-Đạt Chi huynh hôm nay đến có việc gì không?Dương Huyền Cảm chắp tay cười hỏi.Trương Tế chỉ chỉ vào phòng:- Chúng ta đi vào bên trong rồi nói chuyện!Hai người đi vào phòng ngồi xuống, tiểu đồng châm trà cho bọn họ, Dương Huyền Cảm hỏi trước:- Các binh sĩ có khỏe không?- Minh công yên tâm, tất cả mọi người tốt lắm.

Tạ Ánh Đăng không tồi, không chỉ võ nghệ cao cường, hơn nữa rất có năng lực dẫn đầu binh lính.

Dương Nguy cũng là một mãnh tướng, minh công có đại tướng như vậy, đây là may mắn của minh công.- Đúng vậy!

Bọn họ quả thật không khiến cho ta thất vọng, chỉ tiếc nhân tài như vậy quá ít.- Chỉ cần minh công tái khởi, tự nhiên nhân tài sẽ tấp nập mà đến, ta cảm thấy bên trong ba nhà tất có trung tín, mấu chốt là phải giỏi về dùng người.Dương Huyền Cảm gật gật đầu, đem đề tài chuyển tới chính sự:- Đạt Chi tìm ta có việc chi?Trương Tế trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng nói:- Sáng sớm hôm nay nhận được điệp văn của Binh bộ, triều đình phái Hữu đồn vệ Tướng quân Vũ Văn Hóa Cập dẫn 10 ngàn quân đến quận Thượng Lặc tiêu diệt phỉ tặc.- Vũ Văn Hóa Cập?Dương Huyền Cảm ánh mắt lộ ra một chút khinh thường và cười nhạt, ông ta lại hỏi :- Ngoại trừ Vũ Văn Hóa Cập còn có người khác không?- Còn có Quang Lộc đại phu Bùi Nhân Cơ.Trương Tế có chút khẩn trương nói:- Lần trước Vũ Văn Hóa Cập đi quận Nam Dương tiêu diệt phỉ tặc, bóc lột hơn 100 ngàn xâu tiền, y mượn tiếng tiêu diệt phỉ tặc để thu lấy tiền tài, minh công cảm thấy ta nên đối ứng ra sao?Dương Huyền Cảm cúi đầu không nói, ông ta cũng không phải suy xét Vũ Văn Hóa Cập tới làm gì?

Mà vì Vũ Văn Hóa Cập mang đến 10 ngàn binh lính làm ông ta động tâm.

Nếu ông ta có thể có được 10 ngàn binh lính này thì thực lực của ông ta sẽ tăng mạnh, chỉ có điều Bùi Nhân Cơ kinh nghiệm tác chiến phong phú, muốn đối phó người này không phải dễ.-Khi nào thì y đến tiêu diệt phỉ tặc?Dương Huyền Cảm lại hỏi .-Y muốn chuẩn bị một chút, trên điệp văn viết nửa tháng sau, khoảng chừng giữa tháng 9.Trương Tế còn tưởng rằng Dương Huyền Cảm lo lắng việc Vũ Văn Hóa Cập đến, liền cười nói:- Minh công không cần lo lắng, trong thị trấn Thượng Lạc phú hộ rất nhiều, lần trước quận Nam Dương cho y 150 ngàn xâu tiền, lần này ta cũng tập hợp mọi người cho y 150 ngàn xâu tiền, y đến không phải vì tiền sao?

Làm gì có chuyện vì tiêu diệt phỉ tặc mới đến.- Không phải!Dương Huyền cảm lắc đầu.- Thật ra ta đang suy nghĩ làm sao mới thu được 10 ngàn quân của y.Đầu tháng 9, thời tiết lạnh dần, hoàng đế Dương Quảng hồi kinh đã được nửa tháng, nhưng sau khi ông ta hồi kinh khoảng 10 ngày, Lê Dương đã xảy ra một chuyện làm kinh sợ thiên hạ.

Lý Mật suất lĩnh quân Ngõa Cương phá tan kho lương Lê Dương.

Sau khi cướp được kho lương thực chứa mấy triệu thạch này, quân Ngõa Cương tuyên bố mở kho lương Lê Dương phân phát cho thiên hạ.

Mười mấy quận ở Hà Nam, Hà Bắc, hơn triệu dân chúng nghe tin mà đến, quan phủ không dám hỏi, quận binh giấu kín đao thương, thanh niên trai tráng ở các quận hân hoan tòng quân, khiến cho quân Ngõa Cương trong mấy ngày ngắn ngủi chiêu mộ hơn 100 ngàn tinh binh, tổng binh lực của trại Ngõa Cương đạt đến hơn 400 ngàn người, thanh danh đại cấn.Kho lương Lê Dương thất thủ không chỉ làm chấn động Trung Nguyên, còn làm cho kinh thành lâm vào khủng hoảng cực độ.

Giá lương thực tăng vọt, chỉ qua một đêm, một đấu gạo 400 tiền tăng lên một đấu gạo 800 tiền.

Vì thế quan viên xin nghỉ bệnh không thượng triều có hơn trăm người.Đây cũng là lần đầu tiên Lý Mật công khai lộ diện, ông ta lấy thân phận quý tộc Quan Lũng tuyên bố mình là thủ lĩnh thứ hai của trại Ngõa Cương, giống như vẽ rồng điểm mắt, làm cho con rồng lớn Ngõa Cương càng sống động, dẫn đến thiên hạ chú ý.Ở quảng trường điện Tuyên Chính, Nội sử thị lang Tiêu Vũ nhanh chóng bước đi, vẻ mặt sầu lo.

Sau khi từ quận Nhạn Môn trở về y phát hiện tình thế bắt đầu chuyển xấu.

Ngoài chuyện thiên hạ tạo phản càng ngày càng nghiêm trọng, thì tấu chương của quan phủ khắp nơi bắt đầu giảm mạnh.

Thiên hạ dường như yên tĩnh hẳn đi, đây mới là điều làm cho người ta sợ hãi nhất, nó nói lên lòng tin của các quận huyện đối với triều đình bắt đầu xao động.Mà việc quân Ngõa Cương phá được nhà kho Lê Dương đó là một biến chuyển trọng đại, đánh dấu tính chất của quân Ngõa Cương bắt đầu từ cướp lương thực tạo phản đơn giản, chuyển hướng sang tranh đoạt thiên hạ.

Đây cũng là lúc dã tâm của Lý Mật bộc lộ ra ngoài.Tiêu Vũ thở dài, anh ta cảm giác được loạn trong giặc ngoài đồng thời bùng nổ, đế quốc Đại Tùy ở trong mưa gió lắc lư , nhưng lúc này anh ta lại không lo được giá lương thực, không lo nổi chuyện các quận huyện ly tâm, cũng không lo nổi quân Ngõa Cương đã chuyển biến.

Hiện tại anh ta còn một chuyện càng cấp bách hơn, cần được giải quyết.Sáng sớm lúc vào triều, xe ngựa của anh ta bị mấy chục quan binh cấm vệ quân ngăn lại, hỏi thăm anh ta rằng Thánh Thượng khi nào mới thực hiện phong thưởng của huyện Nhạn Môn.

Lúc này anh ta mới nhớ ra, thánh thượng từng đáp ứng trọng thưởng tướng sĩ, người thủ thành sẽ được trọng thưởng.

Hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng một chút tin tức cũng không có, anh ta cũng có chút gấp gáp, nhất định phải lập tức nhắc nhở Thánh Thượng.Tiêu Vũ đi vào phía trước ngự thư phòng, có mấy chục tên hoạn quan đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẩn trương, nơm nớp lo sợ.- Đã xảy ra chuyện gì?Một gã hoạn quan cuống quít xua tay:- Tiêu tướng quốc khẩn trương quay về đi, Thánh Thượng đang nổi trận lôi đình, đã dùng gậy đánh chết ba tên nội thị, ai cũng không dám đi vào.- Vì sao?- Không biết nữa, nhưng hình như sau khi Vân Định Hưng đi vào, lửa giận của Thánh Thượng lửa giận bắt đầu bạo phát.Tiêu Vũ cả kinh:- Vậy Vân Định Hưng ra sao rồi?Hoạn quan chỉ chỉ vào ngự thư phòng, nhỏ giọng nói:- Sinh tử không biết!Tiêu Vũ lắc đầu, đi vào ngự thư phòng, cho dù Thánh Thượng có tức giận hơn nữa, mình cũng phải đem chuyện này nói ra.Trong ngự thư phòng, Vân Định Hưng quỳ trên mặt đất, trên trán chảy máu, anh ta ở đấy không dám làm gì dù chỉ là một cử động nhỏ.

Dương Quảng mặt tái nhợt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ông ta cần thuyền rồng để đi tuần ở Giang Đô, mà thuyền rồng đều đã bị Dương Huyền Cảm đốt từ hai năm trước, chỉ có thể lại đóng thuyền mới.

Hiện tại đã là tháng 9, ông ta nhất định phải xuất phát trước khi nước bị đóng băng.

Vân Định Hưng lại cố tình sống chết nói là không làm được.Dương Quảng dừng bước, quay đầu lại rống lên:- Ngươi trả lời rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc là lúc nào?- Thưa bệ hạ, nhanh nhất cũng phải bốn tháng.- Không được!

Trẫm không đợi được, nhiều nhất là hai tháng, thuyền rồng nếu không đóng xong, ngươi chờ rơi đầu đi!Vân Định Hưng gấp đến độ ầm ầm dập đầu:- Thưa bệ hạ, kéo dài cho thần thêm một tháng, chỉ có hai tháng thần thật sự không làm được ạ!Dương Quảng nhìn vào mắt anh ta, âm trầm nói:- Ba tháng sau sẽ đóng băng rồi, chẳng lẽ ngươi cấu kết với loạn phỉ, muốn vây chết trẫm ở Lạc Dương sao?Vân Định Hưng hết sức bất đắc dĩ, đành phải lau máu trên trán, khóc nói:- Thần cho dù mệt chết, cũng nhất định trong hai tháng hoàn thành.- Đó là chuyện của ngươi, trẫm không quan tâm!

Mặc kệ chết bao nhiêu người, trẫm chỉ cần thuyền!Vân Định Hưng đứng dậy lau nước mắt lui ra, phải trong hai tháng đóng xong mấy trăm cái thuyền lớn, anh ta ngoại trừ đem toàn bộ thợ đóng thuyền ép làm đến mệt chết, cũng không còn cách nào khác.Đúng lúc này Tiêu Vũ đi đến trước cửa, thật cẩn thận hỏi:- Thưa bệ hạ, thần có thể vào không ạ?Dương Quảng thoáng cái trầm mặt xuống, Tiêu Vũ vào lúc không nên xuất hiện đã xuất hiện, nghe được những lời không nên nghe, tra xét bí mật trong lòng mình, mà bí mật này không phải thứ một thần tử nên biết.-Vì sao không bẩm báo đã tiến vào?Dương Quảng giọng điệu lạnh băng hỏi.Tim của Tiêu Vũ chợt lạnh cứng, anh ta quả thật nghe được những lời không nên nghe, Thánh Thượng muốn chạy trốn ra ngoài kinh thành.

Điều này nói lên Thánh Thượng trong nội tâm đang sợ hãi, ông ta thậm chí chờ ba tháng cũng không chờ nổi.

Hai tháng sau ông ta sẽ chạy trốn, nhưng nếu ông ta chạy trốn đến Giang Đô, Đại Tùy làm sao bây giờ?Tiêu Vũ âm thầm thở dài, đi lên phía trước khom mình hành lễ nói:- Thần có việc khẩn cấp cần bẩm báo, xin tha thứ cho thần vô lễ.- Chuyện gì?- Thưa bệ hạ, hôm nay mấy chục cấm vệ quân ngăn thần lại, muốn thần thay bọn họ hỏi thăm một công đạo.Tiêu Vũ không muốn nói toạc ra, anh ta sợ Dương Quảng mất mặt, liền hàm súc nhắc nhở:- Bệ hạ đã quên hứa hẹn với cấm vệ quân rồi phải không?- Hứa hẹn gì, trẫm không nhớ rõ.Dương Quảng lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, nếu là Vũ Văn Thuật hoặc Ngu Thế Cơ, có lẽ sẽ vì ánh mắt này của Dương Quảng mà câm miệng, nhưng Tiêu Vũ là người kiên cường ngay thẳng, anh ta hiểu ánh mắt của Dương Quảng, anh ta cũng hiểu Dương Quảng làm bộ quên, nhưng anh ta vẫn phải nói ra:- Bệ hạ đã từng ở quận Nhạn Môn đáp ứng qua với ba quân tướng sĩ, người có công thủ thành, trực tiếp trao tặng chức quan lục phẩm, thưởng trăm tấm lụa, thăng chức tăng dần cho người đã có chức quan.

Thần vẫn còn nhớ rõ, hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng bệ hạ vẫn không đề cập đến việc này, tướng sĩ đã bắt đầu bất mãn, bệ hạ không thể thất tín!Lúc này Dương Quảng đã không thể tiếp tục giả ngu, chỉ là vấn đề này rất khó giải quyết, ông ta oán hận nói:- Ngươi cho rằng trẫm thực sự đã quên sao?

Ngươi thật biết đùa, phong quan lục phẩm cho mấy chục ngàn người, còn có mấy ngàn người tăng đến nhị phẩm thậm chí nhất phẩm, ngươi cho rằng trẫm nên phong thế nào?

Mỗi người trăm tấm lụa, tổng cộng là mấy triệu tấm, trẫm tìm đâu ra nhiều lụa như vậy cho bọn họ?Tiêu Vũ lau mồ hôi hột trên trán, vội vàng nói:- Nhưng đây là bệ hạ chính miệng đáp ứng.- Trẫm đáp ứng rồi thì phải làm sao?

Bọn họ là quân đội, chẳng lẽ đánh giặc không phải là chức trách của bọn họ?

Việc đó không riêng gì bảo hộ trẫm, còn bảo vệ bọn họ, chỉ có đánh bại quân Đột Quyết, bọn họ mới có thể sống sót, đạo lý này trẫm biết rõ hơn ngươi.- Nhưng bệ hạ cũng không thể thất tín như vậy!Con ngươi của Dương Quảng chậm rãi thu hẹp lại, ánh mắt lóe ra sự hung ác.- Tiêu tướng quốc, trẫm hoài nghi ngươi giống như đang mua chuộc cấm vệ quân, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?Tiêu Vũ tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung, sắc mặt của anh ta tái xanh.

Trong lòng cực kỳ phẫn nộ:- Bệ hạ, thần đang vì xã tắc Đại Tùy mà lo lắng.

Nếu như bệ hạ hoài nghi thần có lòng dạ khác, xin bệ hạ bãi miễn chức quan của thần, thần muốn cáo lão về quê!- Hừ !

Ngươi mới hơn 40, ngươi cáo cái gì lão, trẫm biết rõ ngươi muốn trở về triệu tập bộ hạ cũ, ngươi đang đợi thời cơ, trong lòng ngươi vẫn quên không được triều Tây Lương của ngươi đúng không?Ngực Tiêu Vũ phập phồng mãnh liệt, cổ họng của anh ta đột nhiên thấy ngọt, phun ra một ngụm máu, trước mắt anh ta trở nên đen kịt, anh ta yếu ớt ngã xuống.Dương Quảng thấy anh ta ngã xuống, nhưng không cảm thông chút nào, cao giọng quát lên:- Người đâu!Vài tên thị vệ vội chạy vào, Dương Quảng chỉ vào Tiêu Vũ nói:- Đem người này kéo ra ngoài, ném ra Đoạn môn!Sau một lát, ông ta lại nói:- Truyền ý chỉ của trẫm, điều Tiêu Vũ về quận Hà Trì làm Thái Thú, lập tức đi nhậm chức.Tin tức Tiêu Vũ bị đuổi ra hoàng thành, điều về quận Hà Trì làm Thái Thú được truyền khắp nơi với tốc độ rất nhanh.

Mọi người đều hỏi thăm xem Tiêu quốc cữu rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, vậy mà bị thánh thượng dùng phương pháp gần như nhục nhã bãi miễn.Những tin đồn lan truyền một cách nhanh chóng, lúc này lòng người trong triều đình đã rối loạn, chỉ cần một biến động nhỏ cũng sẽ làm cho mọi người thấp thỏm, mỗi người đều lo lắng cho Đại Tùy, lo lắng cho tiền đồ của chính mình.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 486 : Đế vương thất tínĐêm đến, một chiếc xe ngựa đi vào phường Khoan Chính, dừng lại ở trước phủ của Độc Cô Chấn.

Độc Cô Lương từ trên xe ngựa bước xuống , Độc Cô Viễn cháu trai của Độc Cô Chấn đứng ở bậc thang đợi đã lâu, y bước nhanh về phía trước thi lễ:- Trưởng thúc mới đến.-Ừ!Độc Cô Lương đáp lại một tiếng, sau lại hỏi:- Gia chủ có trong phủ không?- Có ạ!

Ở thư phòng đợi trưởng thúc, mời đi theo cháu.Độc Cô Lương đi theo y hướng về phía thư phòng, gã thản nhiên hỏi:- Hoài Viễn, chuyện phong thưởng sao rồi?Độc Cô Viễn tại Hữu vệ đảm nhiệm trực trưởng, trong lần bắc tuần này y đảm nhiệm Giáo Úy, tham gia chiến tranh bảo vệ Nhạn Môn.

Dựa theo hứa hẹn của Dương Quảng, sau trận chiến kết thúc y ít nhất có thể phong đến Ngân Thanh Quang Lộc đại ph , nhưngđợi hơn nửa tháng vẫn không có tin tức gì, trong lòng y có chút canh cánh không yên.- Trưởng thúc đừng nhắc nữa, mọi người đều nói Thánh Thượng tính quỵt nợ , đều oán hận không thôi, nói thật cháu khinh bỉ ông ta.Độc Cô Viễn thở dài.- Ta thật không thể nào tin được.Độc Cô Lương gật đầu:- Ông nội ngươi có ý kiến gì không?Độc Cô Viễn khí thế thoáng cái hạ xuống:- Ông bảo cháu kín miệng, không cho nhắc lại việc này.- Ông nội ngươi là muốn tốt cho ngươi, hiện tại không khí trong triều đình rất căng thẳng, ông ấy sợ ngươi nói nhiều sinh tội.Độc Cô Viễn không dám nói thêm gì nữa, dẫn Độc Cô Lương đi vào trước thư phòng, y gõ cửa:- Ông nội, trưởng thúc tới rồi.- Vào đi!Độc Cô Lương đi vào thư phòng, trong thư phòng đèn vẫn sáng.

Độc Cô Chấn mặc một bộ thiền y rộng, híp mắt ngồi ở trước bàn đọc sách, mắt của lão không tốt lắm, có chút cận thị.-Bát thúc thật thong dong!Độc Cô Lương cười nói.Độc Cô Chấn bỏ sách xuống, ha ha cười nói:- Sao lại không thể thong dong, mầm của ta gieo đã nảy mầm, bây giờ chỉ chờ ngày thu hoạch.Độc Cô Lương ngồi xuống, cũng cười nói:- Nhưng nếu không bảo hộ tốt, đến lúc trưởng thành chỉ sợ cũng không thu hoạch được thứ gì tốt.Độc Cô Lương cũng chỉ đùa một chút, trong lòng gã biết rõ nhất cử nhất động của Lý Uyên, đều không thoát khỏi con mắt của Độc Cô Chấn.

Độc Cô Chấn chưa từng làm lỗ vốn đầu tư, nếu đặt cọc tiền vốn, lão tất nhiên sẽ có thu hoạch.

Nhưng Độc Cô Lương lại có chút không yên lòng.- Bát thúc, cháu rất lo lắng Dương Nguyên Khánh.

Cháu lo Lý Uyên cuối cùng không phải đối thủ của hắn.Độc Cô Chấn sắc mặt cũng nghiêm túc lên một chút, lão nhẹ nhàng gật đầu:- Đúng là có khả năng này, Dương Nguyên Khánh thủ đoạn chính trị rất cao.

Không ngờ hắn lại lợi dụng việc Nhạn Môn bị vây dành được sự thừa nhận của Thánh Thượng.

Ta đều có chút hoài nghi việc Nhạn Môn bị vây là một tay hắn thiết kế.Độc Cô Lương cả kinh:- Ý của bát thúc là hắn cấu kết với Đột Quyết?- Không đến mức này, nếu hắn cấu kết với Đột Quyết, cuối cùng sẽ không tiêu diệt hết trăm ngàn quân Đột Quyết.

Ta chỉ hoài nghi hắn xâm lấn quận Mã Ấp chỉ là một kíp nổ.

Khi Thánh Thượng bắc tuần, đột nhiên quân Đột Quyết đến, mọi việc sẽ không trùng hợp như vậy chứ!Độc Cô Lương không nhìn xa trông rộng và suy nghĩ nhạy bén như gia chủ, y thật không ngờ việc Nhạn Môn bị vây và Dương Nguyên Khánh có liên quan, y trầm tư một lát vẫn không giải thích được.- Nếu mọi chuyện là như thế, thì tại sao Dương Nguyên khánh lại làm như vậy?Độc Cô Chấn cười nhạt một tiếng.- Bởi vì Đột Quyết vốn là hướng về hắn, hắn làm như vậy là dẫn mầm tai họa về đông, không chỉ bảo toàn được Phong Châu, còn đạt được đại nghĩa, một công đôi.Độc Cô Lương trầm mặc, nếu sách lược của Dương Nguyên Khánh là như vậy, người này cũng thật đáng sợ.Độc Cô Chấn lại mỉm cười:- Tuy rằng hắn rất lợi hại nhưng ngươi cũng đừng coi khinh Lý Uyên, thủ đoạn của ông ta không thua gì Dương Nguyên Khánh.

Chỉ có điều ông ta ngụy trang giỏi, khiến chúng ta đều cảm thấy ông ta rất thành thật, chấc phác.

Ngay cả ta cũng từng cho rằng ông ta dễ khống chế, nhưng thực tế không phải.

Ta phát hiện mình đã sai, người này tuyệt đối rất giỏi che giấu, ông ta làm bộ thành thật để đạt được sự ủng hộ của ta.- Vì sao bát thúc lại nói lời này?- Ngươi xem ông ta đối phó Vương Uy như thế nào?

Ông ta để Vương Uy dẫn theo quận binh Hà Đông đi cứu viện Nhạn Môn, ông ta lại đem quân quyền giao cho Khuất Độ Thông.

Vương Uy liền thành phó tướng của Khuất Đột Thông, cuối cùng Thánh Thượng lệnh Khuất Động Thông suất lĩnh quận binh Hà Đông trú lại kinh thành.

Vương Uy liền không tự chủ được dời đến Thái Nguyên, sau đó Hạ Hầu Đoan đã tiếp nhận chức vụ của Vương Uy.

Nhìn chung mọi việc dường như là trùng hợp, nhưng trên thực tế đây là do Lý Uyên đã tỉ mỉ an bài.

Ông ta đem quân quyền giao cho Khuất Đột Thông, điều đó chứng minh Vương Uy không thể quay về Thái Nguyên nổi.Độc Cô Lương khẽ thở dài:- Ánh mắt của bát thúc quả nhiên sắc bén!Độc Cô Chấn cười, khoát tay:- Không nói nhiều về Lý Uyên nữa, mặc kệ ông ta giấu tài như thế nào, đối với ta lão chỉ là con diều, trốn không thoát khỏi cái dây ta cầm.

Lần này ta gọi ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết một bí mật.- Bí mật gì ạ?Độc Cô Chấn lấy ra một phong thư, cười nói:- Ngươi còn nhớ rõ Thích tiên sinh chứ?- Nhớ rõ, y là phụ tá bát thúc, về sau bát thúc lại đề cử y làm Thái Thú quận Nam.Độc Cô Chấn gật đầu, đem phong thư đưa cho Độc Cô Lương:- Y viết cho ta phong mật tín này, nói vùng Kinh Tương và Giang Nam đang hoạt động một đoàn thể bí mật, gọi là Nam Hoa hội, quy mô có hơn 100 ngàn người, mà Hội chủ dù cho ngươi có nằm mơ cũng không ngờ được là ai.-Hội chủ là ai ạ?Độc Cô Lương tiếp nhận phong thư, kinh ngạc hỏi.- Hội chủ là cháu trai của Tiêu hoàng hậu, Thái Thú quận Ba Lăng - Tiêu Tiển.Độc Cô Lương vội vàng xem hết phong thư, y hít phải một hơi khí lạnh:- Bọn họ muốn khôi phục triều Lương sao?- Hẳn là như vậy, bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cơ hội cuối cùng đến.Độc Cô Lương trầm ngâm một lát, lại hỏi:- Vậy chuyện này, đối với chúng ta có ảnh hưởng gì không?- Ảnh hưởng vô cùng lớn, một khi Tiêu Tiển tạo phản, chắc chắn sẽ quét sạch toàn bộ phía nam, sau đó thành lập chính quyền.

Thánh thượng coi phía nam xem như căn cơ, phía nam gặp chuyện không may, ông ta sẽ đi Giang Đô đốc chiến, bất kể như thế nào cũng không hướng phía bắc, như vậy Lý Uyên sẽ có thể bắt đầu làm chuẩn bị, cơ hội của chúng ta sẽ đến.- Bát thúc, ta nghe nói hôm nay Vân Định Hưng đã bắt đầu đóng thuyền , công trình thời hạn rất ngắn , có phải hắn chuẩn bị cho việc tuần tra Giang Đô không ?Độc Cô Chấn đầy thâm ý mỉm cười.- Theo ta biết, Thánh Thượng thật ra là muốn thoát khỏi Lạc Dương, chỉ có điều bây giờ ông ta chưa hạ quyết tâm thôi, chỉ cần chúng ta bức Tiêu Tiển tạo phản, ông ta sẽ hạ quyết tâm.

Ông ta không thể không đi Giang Đô, ngươi hiểu chưa?

Ta sẽ giúp ông ta hạ quyết tâm.Độc Cô Lương đối với gia chủ bội phục sát đất, đa mưu túc trí, cẩn thận.

Độc Cô Lương cũng hưng phấn nói:- Khi nào chúng ta mới động thủ?- Không vội, chờ khi nào thuyền đóng xong một nửa, động thủ vẫn chưa muộn.

Hiện tại ta có việc cấp bách hơn muốn làm, ta muốn mở tiệm đông y ở Phong Châu, ta sẽ phái thầy thuốc tốt nhất của Độc Cô gia qua đó ngồi bán hàng.- Ý của bát thúc là…?Độc Cô Chấn híp mắt mỉm cười.- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.Tháng chín, quận Ngũ Nguyên đã đến mùa thu hoạch.

Lúa mạch đã chín, vùng quê là những cánh đồng lúa mạch vô cùng vô tận hệt như được trải lên một tấm thảm vàng óng, giống như một đại dương màu vàng.

Từng bông mạch nặng trĩu khiến thân cây mạch cong cong.

Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cánh đồng lúa mạch tạo sóng, những con sóng vàng nhấp nhô.

Trong cánh đồng lúa mạch, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người nông dân, binh lính, sĩ tử và quan viên đang thu hoạch.

Gần như toàn bộ người của quận Ngũ Nguyên đều được điều động.Trên đường cái phía nam của huyện Cửu Nguyên, một đội thương nhân đến từ Hà Đông chậm rãi bước đi, mấy trăm con ngựa trên lưng chất đầy hàng hoá lấy từ Trung Nguyên: lá trà, đường, giấy, văn phòng phẩm và sơn.

Đây là những hàng hoá được bán chạy nhất ở quận Ngũ Nguyên.

Có thể thấy đội thương nhân này rất hiểu tình hình của quận Ngũ Nguyên.Từ khi sáu quận Quan Bắc nằm trong phạm vi thế lực của quân Phong Châu, lệnh cấm của triều đình đối với sự giao thương buôn bán của quận Ngũ Nguyên về cơ bàn là hữu danh vô thực.

Thương nhân vì muốn có lợi nhuận liền từ Quan Trung, từ Hà Đông tạo thành nhóm đến quận Ngũ Nguyên kinh doanh buôn bán.

Bọn họ vận chuyển đến quận Ngũ Nguyên đủ các loại hàng hoá cần thiết, bao gồm các loại vật tư dùng trong quân đội, rồi mang đi tiền đồng do quận Ngũ Nguyên đúc.

Đây chính là đồng tiền ngũ thù năm Khai Hoàng loại tốt, rất được ưa chuộng ở Trung Nguyên.Thủ lĩnh đội thương nhân này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu, cơ thể cường tráng khoẻ mạnh.

Anh ta cưỡi một con ngựa, từ xa quan sát sự bận rộn thu hoạch ở cánh đồng.

Bên cạnh anh ta là một tiểu nhị trẻ tuổi.

Tiểu nhị này thì con mắt đầy thán phục nhìn vào cảnh thu hoạch mê lòng người này.

Những cánh đồng lúa mạch mênh mông này đã không còn thấy nhiều ở Trung Nguyên nữa.- Lý đại ca, nếu thiên hạ đều giống quận Ngũ Nguyên như vậy, thật là tốt biết bao!Tiểu nhị thấp giọng thở dài.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 487 : Trận chiến ngầm về tình báo- Ngươi đừng có nghĩ nhiều như thế làm gì.

Lần này chúng ta đến quận Ngũ Nguyên không phải là cho ngươi cảm thán.Người đàn ông họ Lý ánh mắt nghiêm nghị nhìn tiểu nhị trẻ kia một cái.

Cậu ta sợ đến mức không dám hé răng nói gì nữa.Đội thương nhân đi qua cánh đồng lúa mạch cuối cùng, đến trước thị trấn Cửu Nguyên, liền lập tức bị binh lính gác cửa thành chặn lại.

Một quan quân hỏi:- Các ngươi từ đâu tới?Người đàn ông vội vàng chắp tay cười cười nói:- Chúng tôi từ Hà Đông đến, vận chuyển hàng hoá đến Phong Châu.- Có mang theo binh khí quân tư gì không?Quận Ngũ Nguyên cũng có quy định nghiêm khắc đối với thương nhân, không cho phép mang bất kỳ binh khí nào vào thành, chứ không nói là không cho phép vận chuyển binh khí quân tư thế nên việc này hoàn toàn là được.

Chỉ có điều trước khi đi vào thành phảo khai báo đăng ký rõ ràng và đặt gửi ở kho ngoài thành, sau đó sẽ có quan viên chuyên môn đến để tiếp đãi, nhưng không cho phép thương nhân từ bên ngoài đến đem theo binh khí vào trong thành.Người đàn ông vội vàng nói:- Chỉ có mang theo binh khí phòng thân.

Ngài cũng biết đấy, dọc đường rất không an toàn.- Quận Ngũ Nguyên chúng ta rất an toàn.

Các ngươi không thể mang vào thành được.Một gã binh lính mang đến một cái thùng gỗ:- Để binh khí vào trong đây đi.

Lúc về thì sẽ trả lại cho mọi người.Người đàn ông bất đắc dĩ, đành dặn dò với tuỳ tùng một câu.

Mọi người đều bỏ hết cung tiễn và đao bên hông ra cho vào trong hòm.

Quan quân lạnh lùng nói:- Dao găm cũng phải để vào trong đó.Mấy tên tuỳ tùng đành lấy dao găm từ trong giày ra và bỏ vào trong cái hòm.

Quan quân lại nói với mọi người:- Nếu như không còn gì nữa thì ta sẽ đóng hòm lại.

Ta nhắc nhở các ngươi, sau khi đóng hòm lại mà vẫn còn binh khí thì coi như là đã vi phạm lệnh cấm.

Một khi kiểm tra mà bắt được thì sẽ bị kiện tụng đó.

Còn nữa không đó?

Mau để vào đây.Quan quân nhắc đi nhắc lại mấy lần không thấy có tiếng ai đáp lại bèn vung tay lên:- Đóng hòm lại!Binh lính niêm phong kín cái hòm lại, quan quân kiểm kê lại số người và đưa một miếng đồng hình vuông cho người đàn ông:- Dùng thẻ đồng này để lấy lại binh khí.

Nhớ đó, ba ngày!Ông ta lại nói với các binh lính:- Soát người kiểm tra hàng hoá!Mấy chục tên lính chạy lên bắt đầu soát người và kiểm tra hàng hoá của các thương nhân, sau khi xác nhận không có quân phẩm và binh khí, quan quân vung tay lên cho bọn họ vào thành.Việc kiểm tra ở cửa thành ước chừng tiến hành mất nửa canh giờ.

Tiểu nhị trẻ tuổi líu lưỡi nói:- Năm trước đến có nghiêm ngặt như thế này đâu chứ!- Đừng nhiều lời!Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu ta.

Đoàn người đi về phía trước, đi đến trước một cửa hàng tạp hoá, người đàn ông nhìn thoáng qua tấm biển:" Cửa hàng tạp hoá Hàn Ký", chính là đây rồi.Chủ cửa hàng từ trong cửa hàng đã sớm đi ra đứng ở cửa, cười ha hả nói:- Làm sao mà bây giờ mới đến?

Cứ tưởng các huynh phải đến từ hôm qua rồi cơ.- Trên đường gặp bão cát nên mới chậm như thế.Người đàn ông xoay người xuống ngựa, gọi các tiểu nhị đưa hàng hoá vào cửa hàng.

Bên trong cửa hàng cũng có mấy tiểu nhị ra trợ giúp.Chủ cửa hàng dẫn người đàn ông vào trong nội viện và ngồi vào một căn phòng.

Chủ cửa hàng họ Hàn, tên là Hàn Sưởng, đã đến Ngũ Nguyên hơn một năm.

Cửa hàng tạp hoá này là sản nghiệp của anh ta, kinh doanh rất tốt.

Người đàn ông từ xa đến kia tên là Lý Thủ Trọng.

Trên danh nghĩa, ông ta là một thương nhân nhưng trên thực tế ông ta là người đứng đầu gia tướng của phủ Lý Uyên.Cửa hàng tạp hoá Lý Ký này cũng là một điểm tình báo mà Lý Uyên đặt ở Phong Châu, chuyên thu thập các thông tin tình báo quân đội Phong Châu và quận Ngũ Nguyên, nắm bắt động tĩnh của Dương Nguyên Khánh.Từ năm Đại Nghiệp thứ chín, sau khi Dương Nguyên Khánh ủng hộ Tùy tự lập ở Phong Châu, Lý Uyên liền biết, Dương Nguyên Khánh sớm muộn sẽ trở thành kình địch của mình.

Bắt đầu từ đó, y liền bắt đầu chú ý đến Phong Châu.

Trước mắt, Lý Uyên tổng cộng thiết lập hai điểm tình báo, một là ở Trường An và một là ở Phong Châu, do con trai cả Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách.

Bất luận là chủ cửa hàng Hàn Sưởng hay thương nhân Lý Thủ Trọng thì cũng đều là tâm phúc của Lý Kiến Thành.Hai người ngồi xuống, Lý Thủ Trọng nghi hoặc nói:- Hôm nay vào thành, binh lính kiểm tra rất nghiêm khắc.

Lần trước còn không như vậy?

Xảy ra chuyện gì sao?- Cũng không xảy ra chuyện gì.

Sau trận Nhạn Môn, Phong Châu bắt đầu tiến hành khống chế nghiêm ngặt toàn diện.

Cư dân bản địa thực ra nhà nào cũng có đao cung mâu tiễn, nhưng phải có quan phủ đánh số hiệu.

Như dân phi bản địa như ta đây thì không thể có binh khí được.

Thậm chí ngay cả vật tư chế tạo binh khí cũng không được có.

Nếu bị phát hiện thì sẽ phải ngồi tù đó.

Tháng trước có một quầy bán rượu ở thành Đại Lợi, ta cũng có quen vài người trong đó, bị lục soát có dấu mấy chục binh khí, thế là liền bị coi là thám tử Đột Quyết và bị giết đó.

Bây giờ thực sự là làm thật.

Mọi người đều không dám cất trữ binh khí nữa.Lý Thủ Trọng trầm ngâm một chút nói:- Ý huynh là chủ yếu là để tra ra thám tử Đột Quyết?- Cũng gần như thế.

Bên Âm Sơn kia cũng có quân Tuỳ tuần tra.

Những người từ phương bắc đến sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Bây giờ có rất nhiều người Hán dựa vào Đột Quyết, khó lòng phòng bị được.

Ta đã ở quận Ngũ Nguyên này tròn hai năm rồi, đã có đủ tư cách xin hộ tịch.

Mấy hôm trước ta đã xin hộ tịch quận Ngũ Nguyên này rồi.

Hôm qua có quan phủ đến kiểm tra, chắc là hai ngày nữa sẽ lấy được hộ tịch đó.

Như thế thì ta có thể thăng cấp lên là người loại Giáp, về sau sẽ không bị quân đội điều tra gì nữa, cũng có thể có binh khí, như thế sẽ tiện lợi cho chúng ta hơn rất nhiều.- Người loại Giáp á?Lý Thủ Trọng có chút mơ hồ không hiểu.Hàn Sưởng khẽ mỉm cười:- Người loại Giáp chính là người có hộ tịch quận Ngũ Nguyên, có thể có binh khí, cũng tự do nhất.

Nếu không có tình huống ì đặc thù thì cũng sẽ không bị kiểm tra.

Những người loại Ất là những người sống ở quận Ngũ Nguyên nhưng không có hộ tịch, không thể có vũ khí, cứ mười ngày là phải lên nha huyện để điểm danh, thường xuyên bị kiểm tra.

Giống như ta hiện tại bây giờ chính là người loại Ất.

Còn như các du thương như các huynh thì là người loại Bính.

Khi huynh vào thành thì chắc là có một tấm thẻ đồng đúng không?Lý Thủ Trọng lấy ra tấm thẻ đồng đưa cho anh ta.

Hàn Sưởng nhìn mặt trái của tấm thẻ đồng, cười nói:- Có nhìn thấy không?

Ở trên này có một chữ" tam" chính là huynh chỉ có thể ở trong thành này ba ngày, vượt quá ba ngày thì huynh sẽ gặp rắc rối đó.

Đầu tiên là sẽ bị quan phủ hỏi, nếu không qua được cửa này thì sẽ bị giam giữ giao cho bên quân đội, như thế có nghĩa là nghi ngờ có gián điệp.Lý Thủ Trọng bây giờ mới hiểu.

Chả trách quan quân kia lại nhấn mạnh chỉ có ba ngày như thế.

Hoá ra là ý này.

Anh ta khó hiểu hỏi:- Vậy còn các huynh, ra vào thành cũng phải có đánh dấu sao?- Đương nhiên là có!Hàn Sưởng lấy từ bên hông ra một tấm thẻ đồng hình tròn, đặt lên bàn cười nói:- Đây là viên bài của ta.

Khi ra vào thành thì phải xuất trình, cũng bị soát người.

Chờ hộ tịch của ta đăng ký xong thì có thể thay ngư bài, tự do ra vào thành.

Thực ra ở trong đây vẫn còn có rất nhiều tình tiết, ví dụ như ở ngoài thành hay ở trong thành thì đều không giống nhau.

Người hộ tịch ngoài thành vào thành, một hai ngày không vấn đề gì nhưng nếu vượt quá ba ngày thì phải đến huyện nha lập hồ sơ, vô cùng nghiêm ngặt.

Nói cho cùng chính là một câu phòng nội ứng, phòng thám tử.Lý Thủ Trọng khẽ thở dài một cái.

Nếu là như thế thì nhiệm vụ của anh ta có khả năng không hoàn thành được.- Lần nay ta phụng mệnh Đại công tử đến quận Ngũ Nguyên, ngoài việc đem tin tình báo của anh về trung nguyên thì còn hai nhiệm vụ nữa.- Huynh nói nhiệm vụ gì?- Một nhiệm vụ là thu thập một đội quân ở Ngũ Nguyên, tầm khoảng hai ba trăm người, mai phục ở trong huyện Đại Lợi và huyện Cửu Nguyên.Lời còn chưa dứt, Hàn Sưởng liền lập tức lắc đầu nói:- Việc này tuyệt đối là không thể làm được.

Quân Phong Châu khống chế rất nghiêm khắc đối với việc nhiều người tụ tập.

Năm mươi người trở lên nhập cảnh là toàn bộ hành trình đều sẽ có quân sĩ theo sau giám sát, mười người trở lên thì không cho phép nhập thành.

Các thương nhân mở tiệm, số người phi bản địa thuê vào không được phép vượt quá năm người, số người làm thuê không được vượt quá hai mươi người.

Nếu không thì sẽ có quân sĩ cư trú ở đó giám sát.

Vì thế mà trong thành huyện Cửu Nguyên không có cửa hàng nào thuê nhiều hơn hai mươi người.

Cho dù là tách cửa hàng ra mở chi nhánh cũng không được.

Huynh muốn chiêu mộ hai ba trăm người, ở đâu ra đây?

Dân bản xứ ở đây vợ con đều ở cùng cả, căn bản sẽ không làm chuyện như thế.

Họ ngược lại còn tố cáo huynh để được trọng thưởng ấy chứ.Lý Thủ Trọng bất đắc dĩ nói:- Vậy được rồi!

Nhiệm vụ này tạm thời không đề cập đến.

Ta quay về báo cáo với Trưởng công tử, còn một nhiệm vụ nữa thì cần huynh nghĩ cách đó.- Nhiệm vụ gì?- Quân Phong Châu có một đội trọng giáp bộ binh vô cùng lợi hại.

Trưởng công tử yêu cầu chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải có được trang bị của trọng giáp bộ binh.

Không phải là ngay lập tức, nhưng ít nhất trong một năm thì phải có được.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 488 : Lộ sơ hởHàn Sưởng hồi lâu không nói gì, anh ta đi vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ dẹt và đưa cho Lý Thủ Trọng:- Đây là một số thông tin tình báo ta nắm được.

Huynh trở về giao cho Trưởng công tử.

Còn về phần trang bị trọng giáp bộ binh, ta sẽ nghĩ cách.

Cái này rất khó, rất mạo hiểm, ta sẽ cố gắng hết sức vậy.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.

Một tiểu nhị hốt hoảng chạy tới:- Ông chủ, bên ngoài có một đội nội vệ binh.Hàn Sưởng nghe nói là nội vệ binh thì trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi:- Xảy ra chuyện gì?Tiểu nhị liếc nhìn Lý Thủ Trọng một cái, nhỏ giọng nói:- Hình như vị Lý gia này vi phạm quy định gì đó, nội vệ binh bên ngoài bảo vị Lý gia này lập tức ra ngoài trả lời, nếu không thì họ sẽ vào bắt người.Hàn Sưởng và Lý Thủ Trọng ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Sưởng vội la lên:- Lý gia ra trước đối phó đi.

Quyền lực của nội vệ binh rất lớn.

Bọn họ mà nhìn trúng vào rồi thì rắc rối to đó.Lý Thủ Trọng cũng không biết mình đã gây ra vấn đề gì.

Anh ta liền đi ra khỏi cửa hàng.

Bên ngoài cửa hàng có hai mươi mấy binh sĩ.

Điểm không giống với bình thường chính là mũ giáp của bọn họ có màu đỏ.

Đây là nội vệ binh của quân Phong Châu, tổng cộng có năm nghìn người, chiếm đóng ở các vùng của Ngũ Nguyên.

Mũ giáp của bọn họ có màu đỏ nên còn được gọi là xích khôi binh.Bên cạnh đó có một tên quan quân, chính là tên quan quân vừa nãy giữ thành.

Ông ta nhìn thấy Lý Thủ Trọng đi ra bèn chỉ ngay vào anh ta nói:- Chính là người này!Một gã quan quân nội vệ tiến đến, liếc mắt quan sát Lý Thủ Trọng:- Theo chúng ta một chuyến!Phủ nội vệ ở bên cạnh huyện nha Cửu Nguyên, rộng chừng mười mẫu, tường cao nhà sâu, bên trong có một nhà giam bí mật.

Một khi đã bị nội vệ dẫn vào phủ thì trừ phi là vô cùng trong sạch, nếu không thì rất khó mà ra được.Lý Thủ Trọng trong lòng thấp thỏm không yên đi theo vệ binh nội vệ đi vào cửa chính phủ nội vệ, sau đó đi vào một gian phòng nhỏ.

Bên trong gian phòng có một quan quân đang ngồi, bên cạnh có bốn người đàn ông dũng mãnh đang đứng, ánh mắt họ hung tợn nhìn anh ta.- Quỳ xuống!Một người đàn ông thét lên ra lệnh.Lý Thủ Trọng trong lòng bất đắc dĩ đành quỳ xuống.

Quan quân liếc mắt nhìn anh ta:- Ngươi tên là gì?

Từ đâu đến, làm nghề gì?- Tiểu nhân là Lý Thủ Trọng, là thương nhân quận Ly Thạch - Hà Đông, đến quận Ngũ Nguyên để bán hàng.- Bán hàng gì, giấy tờ thuế đâu?- Đều là những vật dụng thường ngày, lá trà, đường, còn có giấy bút văn phòng phẩm nữa.Lý Thủ Trọng lấy ra từ trong người một tờ giấy thuế.

Đây là bằng chứng có được khi anh ta vừa vào quận Ngũ Nguyên.

Một người đàn ông cầm lấy tờ giấy đưa cho quan quân.

Quan quân nhìn một cái rồi nói:- Binh lính giữ thành nói, ngươi nộp thuế không đủ cho nên nghi ngờ ngươi trốn thuế, chính vì thế mới thẩm tra ngươi.Lý Thủ Trọng trong lòng thoải mái, nhẹ nhõm.

Hóa ra là vì chuyện này.

Anh ta còn tưởng thân phận của mình bị tiết lộ, chắc là khi đi vào thành không có đút lót gì quan giữ thành nên họ muốn trả thù mình thôi.

Anh ta vội vàng đáp:- Quân gia, khi chúng tôi nộp thuế thì đều bày hết hàng ra.

Sau khi quan phụ trách thuế thẩm tra xác nhận thì mới nộp thuế cho đi.

Tôi tuyệt đối không cố ý trốn thuế.- Cái này rất khó nói.

Có thương nhân trên người còn cất giấu châu báu.

Đợi ta xác minh rõ ràng, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để ngươi đi.Quan quân đưa mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh một cái, người đàn ông đi lên phía trước:- Đi theo ta!Anh ta đưa Lý Thủ Trọng đến căn phòng kế bên và giam ở đó.

Quan quân lập tức đứng dậy, đi vào trong nội viện.

Ở đại sảnh của nội viện, hơn mười nội vệ phủ đang ngồi quanh một cái bàn tròn, trên bàn đặt ba cây đao.

Ba cây đao này chính là ba cây đao mà Lý Thủ Trọng để lại ở chỗ cổng thành.

Các cây đao bình thường thì không vấn đề gì nhưng tám người trong đoàn của Lý Thủ Trọng lại mang theo ba cây đao dùng trong quân đội, lại có khắc số hiệu nữa.

Điều này liền khiến cho quân lính gác thành phải cảnh giác.Ba cây đao này đều có đánh số.

Một quan văn đang thẩm tra nguồn gốc của những con số này.

Trong tay ông ta có một cuốn sổ đánh dấu vũ khí quân nhu.

Ông ta đã bỏ số tiền lớn để mua được bản sao này từ chỗ Quân khí giám.Phủ nội vệ đồng thời cũng là tổ chức tổng tình báo của quân Phong Châu, đốc quân tên là Ngụy Bí, là một trong những thiết vệ của Dương Nguyên Khánh.Trưởng sử tên là Tạ Tư Lễ, là sĩ tử tòng quân ở Đôn Hoàng năm đó, xuất thân là con nhà danh môn Tạ gia ở Giang Nam.

Mười tám quan văn trẻ tòng quân ở Đôn Hoàng năm đó dần dần trở thành những quan văn quan trọng trong quân đội, khơi mào Đại Lương.Quan quân thẩm vấn Lý Thủ Trọng đi vào, thi lễ với đốc quân Ngụy Bí rồi bẩm báo:- Tên thương nhân kia đã đến rồi.

Tạm thời đã giữ y.Ngụy Bí gật gật đầu:- Tiếp tục giữ y.

Không thể khiến y sinh nghi ngờ được.

Sau đó phái người đi kiểm tra hàng hóa, phải làm cho giống một chút.- Vâng!Quan quân xoay người đi ra.Lúc này, Tạ Tư Lễ mỉm cưới nói:- Tra được rồi!Ông ta gập mép lại một trang trong cuốn sổ và nói:- Ba cây đao này là đến từ quận binh Thái Nguyên, là một trong hai nghìn cây đao của Lý Uyên.Ngụy Bí trầm ngâm một chút:- Cái này phải lập tức bẩm báo tổng quản!......Mười lăm phút sau, Ngụy Bí và Tạ Tư Lễ đã có mặt ở phòng làm việc của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh suy ngẫm nghe hai người đó bẩm báo lại tình hình, rồi lại hỏi:- Đã ra ba cây hoành đao, thế các binh khí khác thì sao?- Các binh khí khác thì bình thường, chế tác không tồi, nhưng không phải là vật của Quân khí giám.Ngụy Bí chần chừ một chút, lại nói:- Ty chức cũng lo lắng ba cây đao này có phải là từ trong quân đội mà ra không?

Tình hình binh lính bán binh khí ra ngoài bây giờ rất phổ biến.Dương Nguyên Khánh lắc đầu.- Phủ Thái Nguyên chắc là không như thế đâu.

Lý Uyên cẩn thận lắm, ông ta quản rất chặt với những việc như thế này.

Điều quan trọng là đây là những cây đao đánh số liền nhau, xếp trong số mười cây đao đầu tiên trong số hai nghìn cây đao của Lý Uyên.

Điều này chúng tỏ rất có thể là ông ta cho thân binh của mình sử dụng.Dương Nguyên Khánh lại trầm tư một chút.- Còn có một cách nữa có thể phán đoán ra.

Quân nhân và thương nhân bình thường có rất nhiều điểm khác biệt.

Ví dụ như tư thế cưỡi ngựa, tư thế đi đứng, lời nói cử chỉ v.v đều không giống nhau.

Chúng ta có thể quan sát một chút.Tạ Tư Lễ hỏi:- Tổng quản, nếu có thể xác định được thì có nhân cơ hội diệt trừ tận gốc bọn họ không?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu cười nói:- Nhổ đi cái cũ thì cái mới sẽ đến.

Thực ra ta rất hiểu cái tiệm tạp hóa đó.

Nếu như Lý Uyên thực sự thiết lập điểm tình báo ở Phong Châu thì vì sao chúng ta không thể sử dụng nó cho chúng ta?Ngụy Bí và Tạ Tư Lễ nhìn nhau, bọn họ hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh.

Bọn họ vội vàng thi lễ:- Chúng tôi sẽ đi sắp xếp làm ngay!- Tạ Tư Lễ ở lại chút đã!Ngụy Bí đi trước, Tạ Tư Lễ đứng ở một bên, chờ Dương Nguyên Khánh chỉ bảo.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:- Tộc đệ của ngươi ở quận Thượng Lạc làm tốt lắm, đã thăng lên chức Quả Nghị Đô Úy rồi.Tộc đệ của Tạ Tư Lễ là Tạ Ánh Đăng, đều là danh môn Tạ gia Giang Nam.

Cha của hai người là anh em ruột.

Sau khi Nam Trần bị diệt vong, cha của Tạ Tư Lễ bị lưu đày đến Đôn Hoàng, còn cha của Tạ Ánh Đăng thì bị áp giải đến Trường An.

Hai nhà thường xuyên qua lại.

Khi Tạ Ánh Đăng còn niên thiếu cũng ở Tạ gia ở quận Đôn Hoàng ba năm.

Hai năm trước chính là Tạ Tư Lễ giới thiệu Tạ Ánh Đăng cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh liền cho Tạ Ánh Đăng đi theo Dương Nguy đến quận Hoằng Nông, trong lúc mấu chốt nhất đã cứu Dương Huyền Cảm.

Hiện tại Tạ Ánh Đăng trở thành bảo kiếm tâm phúc của Dương Huyền Cảm.Tạ Tư Lễ cực kỳ thông minh.

Anh ta lập tức liền đoán được ý của Dương Nguyên Khánh:- Ý của Tổng quản là muốn ty chức cùng đến quận Thượng Lạc sao?Dương Nguyên Khánh tán thưởng gật đầu.

Tạ Tư Lễ này quả nhiên thông minh, lập tức liền đoán trúng ý mình.

Hắn trầm ngâm một chút nói:- Ta nhận được tin tình báo từ kinh thành, Dương Quảng mệnh lệnh cho Vân Định Hưng trong hai tháng phải làm ra thuyền mới.

Ta đoán ông ta muốn đến Giang Đô tính đường lui của chính mình.

Nếu như Dương Quảng một khi đi Giang Đô, thì cơ hội cha ta Đông Sơn tái khởi đã đến rồi.

Nhưng nhóm người nhà họ Dương kia phần lớn là ngu xuẩn, không làm nên đại sự được.

Ngươi hãy đến nhờ Tạ Ánh Đăng với tư cách là Tạ gia Đôn Hoàng, bảo Tạ Ánh Đăng tiến cử ngươi với cha ta.

Ta sẽ nhờ Dương Nguy nói thay cho ngươi.

Sau đó tranh thủ sau khi làm chuyện lớn đó thì ngươi sẽ trở thành người quan trọng của cha ta, trách nhiệm rất lớn.Tạ Tư Lễ yên lặng gật đầu rồi hành lễ một cách sâu sắc:- Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng!Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Ngươi có thể mang theo hơn mười sĩ binh nội vệ võ nghệ cao cường đi cùng, cho làm gia tướng Tạ gia.

Về sau bọn họ sẽ trở thành những người giúp đỡ bên cạnh ngươi.- Đa tạ Tổng quản, ty chức lập tức làm ngay!Tạ Tư Lễ đi rồi, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ.

Trong vườn mười mấy cây hoa cúc đang nở rất đẹp, tinh khiết thanh nhã, tươi tắn, còn có vài nụ hoa đang sắp nở, phải trải qua một lần sương giá nữa mới có thể nở được.

Còn có mấy tháng nữa là năm Đại Nghiệp thứ mười một sẽ kết thúc.Thế cục Trung Nguyên càng ngày càng rõ ràng.

Lý Uyên ở Thái Nguyên hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh) đã rục rịch chuẩn bị rồi.

Lý Mật phá được nhà kho Lê Dương làm thiên hạ khiếp sợ, Đậu Kiến Đức thế lực khổng lồ, thổi quét Hà Bắc; Đỗ Phục Uy tung hoành Giang Hoài, lộ ra khí phách, Tiêu Tiển như rồng ngủ đông, cũng sắp tung hoành thiên hạ,còn Dương Quảng thì tháo chạy đến Giang Đô, điều này có nghĩa là thiên hạ tranh bá sắp bắt đầu.

Ngày đó càng ngày càng đến gần.Dương Nguyên Khánh chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một dòng nhiệt lưu đang trỗi dậy.

Giờ khắc này hắn đã đợi bao năm nay rồi.......Trên thảo nguyên phía nam của doanh trại Đột Quyết bên sông Ngạch Căn, một đội quân Tùy hơn năm trăm người hộ vệ mấy quan văn đi về phía bắc.

Thủ lĩnh là một quan văn hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu, chính là Hộ Tào Tham quân sự quân Phong Châu Ngụy Trưng.

Anh ta phụng mệnh Dương Nguyên Khánh đi sứ đến Đột Quyết.

Trải qua hơn mười ngày lặn lội đường xa, cuối cùng anh ta cũng đến trọng địa lều trại của Đột Quyết.Lúc này, xa xa có một đội kỵ binh Đột Quyết vội vã chạy đến, trong nháy mắt đã bao vây lấy đoàn người quân Tùy và nâng cung lên ngắm bắn họ.

Thiên phu trưởng Đột Quyết phóng ngựa lao ra, lớn tiếng quát:- Quân giặc triều Tùy, vì sao dám xâm phạm đất của Đột Quyết!Trải qua cuộc chiến Nhạn Môn, hai nhà Tùy Đột đã hoàn toàn trở thành hai nước thù địch.

Giao thương buôn bán giữa Đột Quyết và triều Tùy bị cắt đứt, binh lính Đột Quyết nhìn thấy quân Tùy thì cũng vô cùng căm hận, thái độ không còn cung kính như trước nữa.Ngụy Trưng ôn tồn nói:- Tại hạ là sứ thần Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đi sứ đến Đột Quyết, muốn gặp Khả Hãn của các ngươi!Ngụy Trưng nói tiếng Hán, bên cạnh có một phiên dịch tiếng Đột Quyết.

Bọn lính Đột Quyết nghe nói là quân Tùy Phong Châu thì đều vô cùng hoàng sợ, thoái lui về phía sau.

Người Đột Quyết thờ phụng cường nhân và thực lực.

Lúc này danh tiếng của Dương Nguyên Khánh ở Đột Quyết còn vượt xa hơn cả Hoàng đế triều Tùy.Thiên phu trưởng nghe nói là Dương Nguyên Khánh phái sứ giả đến, anh ta không dám xằng bậy, bèn nói:- Phía trước là vùng lều trại cấm, mời đi cùng chúng ta, nếu tự ý đi linh tinh sẽ bị chém chết đó!Tùy tùng phiên dịch xong, Ngụy Trưng khẽ mỉm cười:- Vậy thì xin mời!Thiên phu trưởng vung tay lên, binh lính Đột Quyết chia làm hai đội, bên phải bên trái giám sát quân Tùy hướng về phía lều trại của Đột Quyết mà đi........Trận chiến Nhạn Môn, đại quân Đột Quyết tuy rằng tổn thất gần hai trăm nghìn người ngựa, nhưng không tổn thương đến nguyên khí của Đột Quyết.

Trong đại quân gần hai trăm nghìn người chết đó một bộ phận lớn là quân tôi tớ của Thiết Lặc, quân của Đột Quyết chỉ chết có bốn chục nghìn người, bị Dương Nguyên Khánh giết chết ở phía tây quan ải.Tổn thất lớn nhất của Đột Quyết chính là uy tín của Thủy Tất Khả Hãn.

Ngay trên hành trình trở về, bộ tộc Mông Ngột Đột Quyết đã vô cùng bất mãn với sự chỉ huy của Thủy Tất Khả Hãn.

Đại tù trưởng Hoàn Đáp và mấy tù trưởng bộ lạc khác đã chuẩn bị tập kích ban đêm Thủy Tất Khả Hãn, đưa Ô Đồ lên làm Khả Hãn, nhưng do sự việc bị bại lộ, Thủy Tất Khả Hãn ra tay trước, giết chết Hoàn Đáp, thâu tóm quân đội hai mươi nghìn người của Mông Ngột.Dù cho đây chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ nhưng nó thể hiện rằng địa vị của Thủy Tất Khả Hãn đã bắt đầu dao dộng, uy tín bị tổn hại vô cùng.

Bản thân Đột Quyết chính là một tập đoàn lớn được tạo thành từ vô số các bộ lạc.

Đột Quyết Khả Hãn không phải dựa vào nhân đức để thống trị mà là dựa vào quân công, dựa vào lợi ích, dựa vào uy tín của cường nhân để đối xử sai khiến thần phục của bộ lạc.

Một khi Đột Quyết Khả Hãn mất đi ba thứ này thì địa vị của ông ta sẽ gặp nguy hiểm.Mười mấy ngày nay, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát trong lòng cực kỳ u buồn.

Thua trận Nhạn Môn khiến cho ông ta không có cách nào ăn nói với nội bộ Đột Quyết, các đại tướng thủ hạ trong lòng đều bất mãn.

Lần này về nam tổn thất một lượng lớn bò dê mà chả được lợi ích gì.Bên trong trại chính, Đốt Cát chắp tay sau lưng đi đi lại lại.

Ông ta nhất định phải làm đại sự nữa mới có thể xoay chuyển lại thanh danh đã bị tổn hại, giữ gìn vị trí Khả Hãn.Tấn công Tây Đột Quyết, tấn công bộ lạc Ô Đồ, rồi đánh triều Tùy hoặc là tấn công về phía đông đánh Khiết Đan.

Chỉ có bốn lựa chọn như thế, ông ta tạm thời vẫn chưa biết quyết định thế nào.Lúc này, ngoài lều có thị vệ bẩm báo:- Sứ giả của Dương Nguyên Khánh Phong Châu đã đến rồi!Đốt Cát ngẩn ra, vội vàng nói:- Mời sứ giả vào.Một lát sau, binh lính Đột Quyết đã đưa Ngụy Trưng và ba người đi cùng đến trại ở bên.

Người Đột Quyết rất chú ý quy củ.

Phong Châu chỉ là một một khu vực của triều Tùy, sứ giả Phong Châu không có tư cách để vào trại chính.

Trong trại bên đó không có quan viên Đột Quyết nào, chỉ có một mình Đốt Cát.

Ông ta lấy tư cách cá nhân để tiếp sứ giả Phong Châu.Ngụy Trưng đi vào trại bên, rất nho nhã nói:- Hộ Tào Tham quân sự Phong Châu Ngụy Trưng xin tham kiến Đột Quyết Khả Hãn!Đốt Cát biết nói tiếng Hán nên bọn họ không cần phiên dịch.

Đốt Cắt chắp tay sau lưng đứng quay lưng lại với mấy người Ngụy Trưng, ông ta lạnh lùng hỏi:- Dương Nguyên Khánh bảo các ngươi đến đây làm gì?Ngụy Trưng khẽ mỉm cười:- Phong Châu còn có năm nghìn tù binh Đột Quyết, lẽ nào Khả Hãn không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ hay sao?Đốt Cát không phải không quan tâm mà là không quan tâm được.

Ông ta bỗng dưng xoay người nhìn chăm chú vào Ngụy Trưng nói:- Nhà ngươi đến nói chuyện về tiền chuộc hay sao?- Không cần tiền chuộc, chúng ta chỉ muốn đổi lấy một người!Đốt Cát trầm ngâm một chút, liền hiểu ra ngay:- Các ngươi muốn đổi lấy Bùi Củ đúng không?Ngụy Trưng gật gật đầu:- Chính là như thế.

Nếu Khả Hãn đồng ý thì chúng ta sẽ đưa Bùi Củ về và thả năm nghìn tù binh Đột Quyết ra.

Khả Hãn nghĩ như thế nào?Đốt Cát trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.

Bắt Bùi Củ chẳng qua chỉ là muốn dạy cho ông ta một bài học đã chia rẽ Đột Quyết.

Nhưng năm nghìn tù binh Đột Quyết lại là lợi ích thực tại của ông ta.

Dùng một Bùi Củ để đối lấy năm nghìn tù binh, làm sao ông ta lại không muốn chứ?

Nhưng ông ta có chút khó tin, lại quay đầu lại hỏi Ngụy Trưng:- Đơn giản như vậy thôi sao?Ngụy Trưng cười cười:- Chỉ đơn giản vậy thôi!Đốt Cát lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy nhưng ông ta nhất thời không thể nghĩ ra sẽ có vấn đề gì, ông ta liền chậm rãi nói:- Bùi Củ không có ở trong trại của ta, ta sẽ phái người đến đón ông ta đến đây.

Đợi mấy canh giờ nữa cơ.

Các ngươi nghỉ ngơi chút đi!Đốt Cát lập tức sai người đưa Ngụy Trưng và tùy tùng đi nghỉ ngơi rồi phái người đưa Bùi Củ tới.Trong trại lớn, Đốt Cát chắp tay sau lưng đi đi lại lại.

Thực sự đáp án ông ta muốn tìm chính là ở trong lòng ông ta rồi.

Tây Đột Quyết, bộ lạc Ô Đồ, triều Tùy và Khiết Đan, trong bốn nơi này, cái có thể có lợi nhất chính là triều Tùy.Mấy năm nay một lượng lớn người triều Tùy lên thảo nguyên, chứng tỏ trong nội bộ triều Tùy đã xảy ra đại loạn.

Trong lòng ông ta liền có dã tâm xâm nhập.

Thất bại trong trận Nhạn Môn lần này khiến cho ông ta gặp tổn hại lớn, đồng thời cũng khiến ông ta hiểu ra một đạo lý, Đột Quyết còn chưa đủ thực lực để trực tiếp chinh phục triều Tùy.Nhưng Đốt Cát cũng không cam lòng thất bại.

Ông ta bắt đầu chuyển biến suy nghĩ.

Nếu như không thể trực tiếp đi chinh phục triều Tùy, vậy thì tại sao ông ta không tìm người thay ông ta phát ngôn.

Giống như năm đó triều Tùy dùng cha ông ta là Khải Dân Khả Hãn làm người phát ngôn vậy.

Ông ta cũng có thể hỗ trợ những người triều Tùy trung thành với ông ta, để cho bọn họ phát ngôn cướp lấy thiên hạ triều Tùy, sau đó sẽ xưng thần tiến cống với ông ta.

Ông ta dùng cái giá nhỏ nhất đã có thể thực hiện được điều kiện mà hoàng đế triều Tùy chưa đáp ứng với ông ta.Đốt Cát đã suy xét kỹ càng rồi.

Bây giờ ông ta cần bắt tay vào thực hiện.Lúc này, bên ngoài lều trại truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:- Vương tiên sinh đến rồi.- Cho ông ta vào!Một lát sau, một người đàn ông người Hán to béo đi vào bên trong trại, tên y là Vương Kim Phú.

Người này năm đó phụ trách thay Vũ Văn Thuật bán sắt thô cho Đột Quyết.

Khi Vũ Văn Hóa Cập xảy ra chuyện không may với sắt thô, Vũ Văn Thuật liền muốn giết y để diệt khẩu, y biết tin thì tức tốc chạy suốt đêm tháo chạy khỏi kinh thành.

Y không có đường nào để đi liền tìm đến Đột Quyết nương tựa.

Đốt Cát khá là coi trọng y, cho y làm người quản lý trại.

Vương Kim Phú trung thành với ông ta bao nhiêu năm, rất được Đốt Cát tín nhiệm.Vương Kim Phú đi vào trại lớn, khom mình thi lễ nói:-Tham kiến Khả Hãn!Đốt Cát ha hả cười:- Vương tiên sinh, tìm ngươi đến là có một việc muốn nhờ ngươi.- Xin Khả Hãn cứ việc chỉ bảo, ty chức muôn lần chết không chối từ!Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 489 : Dã tâm của Đột QuyếtĐốt Cát rất vừa lòng với thái độ của y, ông ta gật đầu nói:- Là thế này, ta đang tính toán thiết lập một điểm tình báo ở triều Tùy.

Ta muốn cho một người toàn quyền thay ta thu thập thông tin tình báo triều Tùy.

Người này nhất định phải là người Hán.

Ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ có ngươi là phù hợp nhất.Vương Kim Phú lúc này liền đồng ý luôn:- Ty chức nguyện vì Khả Hãn cống hiến sức lực!- Tốt lắm!Đốt Cát đi đến trước một tấm bản đồ triều Tùy, nhìn một lúc rồi hỏi y:- Ngươi cho rằng điểm tình báo nên đặt ở đâu là phù hợp nhất?Vương Kim Phú ngẫm nghĩ một chút nói:- Ty chức là người của quận Mã Ấp, vô cùng quen thuộc với quận Mã Ấp.

Hơn nữa quận Mã Ấp có người Đột Quyết lui tới cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không bị ai nghi ngờ.

Ty chức cho rằng nên thiết lập điểm tình báo ở đó, mở một cửa hàng để che giấu.- Tốt lắm!Đốt Cát vui vẻ nói:- Cứ xử lý theo phương án của ngươi.

Ngươi có thể chọn ra một số người tin tưởng trong số người Hán từ phương bắc sang nương tựa để giúp đỡ ngươi.

Còn về tiền bạc vật tư thì ta sẽ chịu trách nhiệm.Đốt Cát lại thấp giọng nói:- Mấu chốt là phải thay ta tìm được thế lực thần phục Đột Quyết tạo phản triều Tùy.Ty chức hiểu, ty chức sẽ không phụ lòng mong đợi của Khả Hãn.

Ty chức đi chuẩn bị một chút, sáng ngày mai sẽ xuất phát.- Đi đi!Đốt Cát tiễn Vương Kim Phú.

Ông ta nhìn thoáng qua cửa trại:- Là Bùi Củ đã được đưa đến sao?- Khởi bẩm Khả Hãn, đã đưa ông ta đến rồi.- Đưa ông ta đến trại bên, rồi gọi sứ giả của Dương Nguyên Khánh đến gặp ta.Một lát sau, mấy người Ngụy Trưng vội vàng đi tới.

Trong trại bên, Ngụy Trưng nhìn thấy Bùi Củ - người bị Đột Quyết bắt.

Bùi Củ từ lúc ở huyện Nhạn Môn đàm phán bị thất bại và bị tạm giữ cho đến nay đã hơn một tháng, nhưng ông ta như già đi mười tuổi, tóc đã trắng hết.

Bùi Củ năm nay đã sáu mươi chín tuổi.

Người gần bảy chục tuổi, bị Đột Quyết bắt, bị đánh chửi ngược đãi khiến cho tinh thần và thể chất của ông ta bị hủy hoại ghê gớm.Ông ta không chỉ tóc trắng toàn bộ mà còn gầy giơ xương.

Ông ta ngồi trong trại, lưng thẳng.

Ông ta không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của mình vì sự tra tấn của người Đột Quyết.Mọi người đi vào trại lớn, một gã tùy tùng quen với Bùi Củ, vội vàng nói với Ngụy Trưng một câu, Ngụy Trưng tiến lên thi lễ:- Hạ quan là Hộ tham Tào quân sự Phong Châu Ngụy Trưng xin tham kiến Bùi tướng quốc!Ánh mắt Bùi Củ híp lại:- Ngươi là do Nguyên Khánh phái tới?- Hạ quan là do Dương tổng quản phái tới đón tướng quốc về!- Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì mà có thể thuyết phục chúng thả ta ra vậy?- Dương tổng quản dùng năm nghìn tù binh để đổi lấy Tướng quốc.Bùi Củ ha hả mỉm cười.

Ông ta khinh miệt liếc mắt nhìn Đốt Cát một cái nói:- Thủy Tất Khả Hãn, ngươi có thể không để ta trở về, thả ta về ngươi thật mất mặt.

Hãy cứ để năm nghìn người đó đào quặng cho Phong Châu đi.

Ta lại thấy như vậy rất có ý nghĩa.

Khả Hãn, ngươi thấy có đúng không?Đốt Cát hừ thật mạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến sự châm chọc của Bùi Củ.

Ông ta nói với Ngụy Trưng:- Người đây rồi, ngươi mang ông ta đi đi.

Ta sẽ phái người đi đón tù binh.Ngụy Trưng thật không ngờ lại đơn giản như thế, có thể trực tiếp mang người đi, anh ta bèn hỏi:- Không cần ký một hiệp định gì sao?- Không cần, ta và Dương Nguyên Khánh qua lại với nhau đâu chỉ ngày một ngày hai.

Hắn biết hậu quả của việc nói lời không giữ lời là thế nào.

Ngươi mang người đi đi.Ngụy Trưng thi lễ rồi bảo một gã tùy tùng cõng Bùi Củ.

Anh ta thấp giọng nói:- Lão gia, chúng ta về nhà thôi.Bùi Củ ngửa mặt lên trời cười nói:- Thật là đáng tiếc, không thể noi theo Tô Võ để thể hiện trinh tiết của Bùi Củ này.Đốt Cát ở sau phía sau cười lạnh một tiếng:- Cho ngươi đi chăn dê, dê của ta sớm muộn cũng sẽ bị sói ăn mất, còn có cái bộ xương già này của nhà ngươi nữa.Bùi Củ híp mắt nói:- Đốt Cát, ngươi thả ta đi, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!Đốt Cát xanh mặt, hung tợn nói với Ngụy Trưng:- Trước khi ta đổi ý muốn giết lão già này thì ngươi mau dẫn lão ta đi ngay!Trở về vô cùng thuận lợi.

Nửa tháng sau, Ngụy Trưng đã đưa được Bùi Củ quay trở về huyện Đại Lợi.

Ngóng về bắc Hoàng Hà xa xa chảy êm đềm, nơi đó chính là biên giới Đại Tùy.

Bùi Củ trên đường vui vẻ trò chuyện bỗng trở nên trầm mặc.

Đôi mắt già nua của ông ta ngân ngấn nước mắt.Ông ta vốn tưởng rằng mình sẽ chết một cách cô độc trên thảo nguyên, lại thật không ngờ, cháu rể còn nhớ đến mình và đón mình về.

Dùng năm nghìn quân tù binh để đổi lấy một người già gần đất xa trời.Năm nghìn tù binh, đó là một món của cải lớn, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không do dự bỏ ra, thậm chí còn không mặc cả.

Điều này khiến cho Bùi Củ cảm thấy một thân tình ấm áp.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng không ác nghiệt đến mức chỉ muốn giang sơn và lợi ích.

Trong lòng hắn vẫn còn có một sự lương thiện.Một đội kỵ binh từ xa đi đến, có mấy binh lính nhận ra cờ lớn liền hô lên:- Ngụy tòng quân, tổng quản đến!Một lát sau, kỵ binh đã đi đến gần, Ngụy Trưng cũng thấy người ở phía trước mặt, quả nhiên là tổng quản Dương Nguyên Khánh.

Anh ta nói với Bùi Củ:- Các lão, tổng quản đích thân đến đón!Bùi Củ cười tủm tỉm nói:- Nó là cháu rể ta, không đến đón ta sao được?Dương Nguyên Khánh phi đến nhanh như chớp.

Hắn nhìn thấy Bùi Củ thì trong lòng mừng rỡ, tiến lên xúc động nói:- Ông nội cuối cùng đã trở về rồi!Bùi Củ khẽ gật đầu:- Cảm ơn cháu có lòng, nếu không thì ta sẽ không qua nổi mùa đông năm nay rồi.Dương Nguyên Khánh thấy tinh thần Bùi Củ khá tốt nhưng tóc đã trắng hết, vẻ mặt già nua, hắn có thể tưởng tượng được việc bị tra tấn trên thảo nguyên như thế nào.

Hắn áy náy nói:- Là cháu cứu ông nội chậm quá!- Thôi, đừng nói đến nữa.

Cho ta đến Đại Lợi nghỉ ngơi hai ngày đã rồi đến Cửu Nguyên thăm cháu gái ta.Dương Nguyên Khánh cười, gật đầu với Ngụy Trưng.

Trong ánh mắt đầy vẻ khen ngợi với anh ta.

Hắn ra lệnh:- Trở về thành Đại Lợi!Mọi người vây quanh Bùi Củ đi về hướng Hoàng Hà.Trong phòng, Bùi Củ đã tắm rửa thay quần áo, ngồi ở trước bàn cẩn thận nhấm nháp loại rượu nho tốt nhất của thành Đại Lợi.

Trước mặt ông ta, Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên chúc ông một chén.- Ông nội thấy loại rượu nho này hương vị thế nào?Bùi Củ hơi thở dài:- Ở trên thảo nguyên, người Đột Quyết cho ta ăn sữa ngựa đã thối, ăn thịt dê dai nhoanh nhoách.

Có một hôm, bọn chúng có lòng từ bi thì cho ta túi nước sạch, ta liền uống chậm rãi, uống trong mười ngày.

Cháu nói xem vị rượu nho này thế nào?- Trên đường Ngụy tòng quân không cho ông nội uống rượu sao?- Anh ta nói cơ thể ta quá kém, không cho ta uống rượu, cả ngày cho ta ăn cháo, ăn đến nỗi nôn cả ra.

Nhưng cơ thể của ta cũng khỏe ra nhiều rồi.

Trên đường ta còn chửi anh ta, bây giờ nghĩ lại thực ra anh ta là muốn tốt cho ta.

Hôm nào ta phải xin lỗi anh ta mới được.Bùi Củ vừa cười nói:- Người này không tồi chút nào.

Tầm mắt nhìn xa trông rộng, là nhân tài hiếm có.

Nguyên Khánh, cháu cần trọng dụng người này.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Lúc này, Bùi Củ lại vội vàng hỏi:- Cháu nói cho ta nghe tình hình mới nhất trong triều đi.

Ngụy Trưng nói không rõ ràng lắm, bây giờ tình hình Trung Nguyên thế nào rồi?Dương Nguyên Khánh vốn muốn đợi cho sức khỏe của Bùi Củ tốt hơn một chút rồi mới nói.

Nhưng ông ta đã hỏi rồi thì Dương Nguyên Khánh liền không giấu diếm nữa, nói:- Một tháng trước, Trung Nguyên đã xảy ra chuyện lớn.

Lý Mật dẫn quân Ngõa Cương công phá nhà kho Lê Dương.Bùi Củ im lặng hồi lâu không nói gì.

Với một người đảm nhiệm chức Tướng quốc gần mười năm như ông, thì đương nhiên biết việc quân Ngõa Cương chiếm nhà kho Lê Dương có ý nghĩa chính trị như thế nào.-Ôi!Bùi Củ thở dài một tiếng:-Thiên hạ thực sự sắp đại loạn rồi!-Thánh thượng đang gia tăng việc làm thuyền, chuẩn bị nam tuần Giang Đô.DươngNguyên Khánh lại nói.-Ông ta không vứt bỏ xã tắc Đại Tùy nhanh như vậy chứ!Dương Nguyên Khánh lắc đầu,-Vứt bỏ thì chưa đến mức, còn chưa xảy ra trường hợp xấu nhất mà.

Một quân Ngõa Cương thôi đã khiến cho ông ta sợ tới mức từ bỏ xã tắc.

Cháu nghĩ không có khả năng đó đâu.

Cháu cho rằng ông ta là muốn dời đô về phía nam, giữ phía nam trước, sau đó lấy phía nam làm hậu thuẫn rồi mới dần dần tiêu ệt loạn phỉ Ngõa Cương và Đậu Kiến Đức.

Dời đô về phía nam thực sự đã là chiến lược từ lâu của ông ta.Bùi Củ cười khổ một tiếng nói:-Cháu chỉ nói đúng một nửa.

Năm Đại Nghiệp thứ sáu, ông ta hạ chỉ các cấp quan của Giang Đô bằng cấp với Kinh Triệu.

Như thế trên thực tế đã thừa nhận Giang Đô là thủ đô thứ hai.

Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa rằng ông ta muốn dời đô đến Giang Đô.

Giữ lấy phía nam là một nguyên nhân nhưng nguyên nhân căn bản chính là lương thực, tiền tài của kinh thành đã cạn kiệt.

Nhiều năm như vậy, lương thực của kinh thành luôn không đủ cung ứng, toàn bộ đều dựa vào Giang Nam vận chuyển đường thủy đến.

Bây giờ thiên hạ đại loạn, lương thực của kênh Thông Tế không thể nào vận chuyển đến kinh thành được, chỉ cần nhìn thấy giá lương thực ở kinh thành rất cao là đã biết rằng kinh thành đã không thể trụ được nữa rồi.

Năm ngoái ta đã nói với ông ta nếu như vận chuyển đường thủy bị ngắt, thì dựa vào mấy kho lúa chỉ có thể duy trì được một năm mà thôi, mà cuộc chiến Triều Tiên đã tiêu hao hết một nửa già số lương thực đó rồi.

Vì thế nửa năm cũng không duy trì được.

Trong lòng ông ta hiểu rõ chỉ có đến Giang Đô, mới có thể có nguồn cung ứng lương thực tiền tài ổn định.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 490 : Phân chia Ngõa CươngÝ của Bùi Củ là triều Tùy vì kinh tế phá sản cho nên Dương Quảng mới phải trốn đến Giang Đô, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân.Dương Nguyên Khánh lại cười nói:-Không cần biết là nguyên nhân gì, Thánh thượng trốn đến Giang Đô, thì chỉ sẽ càng làm suy yếu khả năng nắm lấy thiên hạ của ông ta.

Ít nhất thì quý tộc Quan Lũng, ông ta cũng không khống chế được.

Người có dã tâm của quý tộc Quan Lũng tất nhiên sẽ lại khởi binh.

Thế cục tranh bá thiên hạ sắp hình thành.Bùi Củ yên lặng gật đầu:-Có lẽ là như vậy.

Ông ta quá tự phụ, tự cho là có thể nắm hết thiên hạ trong tay.

Chuyện của một trăm năm muốn làm ngay xong trong một năm.

Ông ta coi nhẹ nông dân tạo phản, cho rằng chỉ cần quan Tùy không tạo phản, quý tộc không tạo phản thì sẽsao.

Nhưng nông dân tạo phản sẽ chinh phục cả thiên hạ, hình thành nên thế tạo phản lớn.

Lúc đó rất nhiều người có dã tâm sẽ thuận thế đứng lên, khiến cho thiên hạ đại loạn.

Ông ta cuối cùng phát hiện ra mình không thể khống chế được nữa liền chọn cách trốn tránh.- Vậy ông nội định làm thế nào?

Cùng ông ta đi đến Giang Đô sao?Bùi Củ lắc đầu:-Lúc ta rời khỏi Nhạn Môn, không tính sẽ trở lại.

Bây giờ triều đình đối với ta đã không còn quan trọng, gia tộc mới là hàng đầu.……Trại Ngõa Cương - quận Đông, lúc này trại Ngõa Cương đã không còn là nơi giao giới hoang dã như năm đó nữa, mà trại Ngõa Cương chỉ còn lại một tấm bảng biển.

Đất cũ của trại Ngõa Cương không còn được sử dụng nữa, nó lấy Vi Thành làm trung tâm, chiếm một nửa quận Đông, có đại quân hơn bốn trăm nghìn, ngồi lên chiếc ghế xếp đầu tiên trong các thế lực lớn tạo phản trong thiên hạ.Đánh hạ nhà kho Lê Dương khiến trại Ngõa Cương lương thực sung túc, thoát khỏi vấn đề lương thực phức tạp mấy năm nay của Ngõa Cương.

Quan trọng hơn là phá được nhà kho Lê Dương, khiến cho trại Ngõa Cương có một sự chuyển biến về chất, không còn là loạn phỉ cường đạo cướp bóc nông dân, cướp bóc của thương nhân nữa, mà bắt đầu là một thế lực chính trị tranh đoạt thiên hạ.Tất cả những điều này là vì Lý Mật đến đã khiến trại Ngõa Cương thay đổi, từ một đứa trẻ hoang dã chạy chân trần trên bờ ruộng thành một quý tộc lễ độ nho nhã.Rất nhiều tướng lĩnh của trại Ngõa Cương cảm nhận được sự thay đổi này.

Lý Mật lập ra ba điều quy định, không được phép hỗn láo phạm thượng với người trên, không được phép cướp bóc tiền bạc của cải của dân, không được phép gian dâm phụ nữ.

Nếu vi phạm ba điều này thì đều bị xử tử.Đồng thời phá được nhà kho Lê Dương khiến cho uy danh của Lý Mật ở trại Ngõa Cương tăng lên rất nhiều.

Ông ta chính thức trở thành nhân vật số hai ở trại Ngõa Cương.Buổi chiều hôm đó, bên trong đại sảnh nghị sự của trại Ngõa Cương, mấy trăm đại danh tướng tụ tập dưới một mái nhà.

Hôm nay có một sự kiện vô cùng trọng đại của trại Ngõa Cương diễn ra.Bên trong đại sảnh là tiếng ồn ào náo động.

Các tướng lĩnh phần lớn đều là người thô lỗ, tiếng nói chuyện của bọn họ rất to, không che giấu, âm thanh của họ như gầm rú.

Nhân vật thứ ba của trại Ngõa Cương Từ Thế Tích ngồi ở một góc, nhíu mày không nói một lời.

Anh ta đang suy nghĩ chuyện của riêng mình, trong đôi mắt có một sự lo lắng không che giấu được.

Anh ta đang lo lắng vì quyết định sắp đưa ra của thủ lĩnh Địch Nhượng.Từ khi Lý Mật mạnh mẽ đi lên, trại Ngõa Cương đã xuất hiện cục diện một núi không thể có hai hổ.

Anh ta đã khuyên Địch Nhượng mấy lần, hoặc là đưa Lý Mật đi hoặc là giết Lý Mật.

Nhưng Địch Nhượng không nghe lời anh ta mà lại muốn phân trại Ngõa Cương thành hai đỉnh núi.

Anh ta và Lý Mật mỗi người sẽ chiếm giữ một đỉnh núi.

Như thế một núi có hai hổ rồi.

Đây thực sự là một điều vô cùng ngu ngốc.Nhưng Từ Thế Tích cũng thừa nhận Lý Mật mang đến thay đổi vô cùng lớn lao đối với trại Ngõa Cương, kính nể sự quyết đoán và tầm nhìn của y.

Y đã dám trực tiếp khiêu chiến với triều Tùy vì thiên hạ.

Hơn nữa ba điều quy định lệnh cấm của Lý Mật, Từ Thế Tích rất tán thành.

Anh ta cho rằng Lý Mật là , là một người có thể làm nên đại sự.

So sánh ra thì Địch Nhượng còn kém cỏi hơn y rất nhiều.Địch Nhượng giống như một địa chủ nhỏ dễ dàng thỏa mãn với những gì mình đang có, không có chí tiến thủ.

Nhiều năm như vậy, ngay một thị trấn cũng không dám tấn công.

Khi Lý Mật đề xuất tấn công kho Lê Dương, Địch Nhượng sợ tới mức tái nhợt.

Nếu như không phải là anh ta kiên quyết ủng hộ Lý Mật, thì Địch Nhượng tuyệt đối sẽ không dám tấn công một trọng điểm chiến lược của triều đình như nhà kho Lê Dương.Dù là Địch Nhượng khiến cho Từ Thế Tích thất vọng, nhưng về tình cảm Từ Thế Tích vẫn là thiên về phía Địch Nhượng.

So với Lý Mật, Địch Nhượng phúc hậu hơn nhiều, càng không có sự thâm độc, giảo hoạt như của Lý Mật.

Địch Nhượng là lấy sự chân thành để đối nhân xử thế, còn Lý Mật thì lôi kéo lòng người.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người.Lúc này một bàn to đầy lông từ trên cao vỗ vào vai anh ta thật mạnh.- Này, lão Từ, ngồi một mình ngây ra ở đây làm gì vậy?

Như phụ nữ đang tương tư vậy?Từ Thế Tích tức giận xoay người đánh một đòn, gần như đánh vào vai người đó.

Người đàn ông thô lỗ này là tứ đương gia Đơn Hùng Tín giới thiệu cho trại Ngõa Cương.

Anh ta là anh em kết bang của Đơn Hùng Tín, tên là Trình Giảo Kim, vốn là quan quân hạ thủ dưới tay Trương Tu Đà, mới tới đó nửa năm trước.

Võ nghệ bình thường như nhân duyên lại vô cùng tốt.

Chỉ mới có nửa năm đã quen thân với người trên kẻ dưới rồi.

Địch Nhượng rất thích anh ta, phong cho anh ta làm Ngũ đương gia, thế mà không ngờ lại chẳng có ai phản đối.

Từ Thế Tích cũng thích sự thoải mái trượng nghĩa của anh ta, chỉ có điều không thích sự ăn nói gở mồm của anh ta.Từ Thế Tích đương nhiên không phải là đánh thật.

Mà đòn này đánh lên trên hõm vai của Trình Giảo Kim.

Anh ta không buồn chút nào, cười hì hì nói:-Ta thấy ngươi buồn quá, đến nói chuyện cùng ngươi!Từ Thế Tích tức giận nói:-Ai nói ta buồn chứ?

Ta đang suy nghĩ chuyện trọng đại!

Tiểu tử nhà ngươi lại làm đứt mạch suy nghĩ của ta!-Suy nghĩ chuyện gì trọng đại, nói ra đi, ca ca cùng nghĩ với.-Đi đi, ngoại trừ phụ nữ ra thì trong đầu ngươi còn cái gì nữa chứ?Trình Giảo Kim nhìn sang hai bên, cười nói:-Có phải là đang nghĩ dến chuyện hai hổ trên núi đang đánh nhau không đó?Từ Thế Tích kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

Tiểu tử này cũng không đến nỗi không ra gì, không ngờ cũng có chút tầm nhìn.

Anh ta nhìn thấy Trình Giảo Kim hai mắt cười giảo hoạt liền thiện cảm với anh ta, cười nói:- Ta nghe Đơn nhị ca nói, ngươi có quen Dương Nguyên Khánh, mà còn là huynh đệ của anh ta nữa.-Ôi!

Đơn lão Nhị kia mồm quạ đen, không biết làm sao lại bố trí ta như thế.

Dương Nguyên Khánh ta đương nhiên rất quen.

Năm đó anh ta ở bên trong nhà trọ không có tiền trả, ta còn trượng nghĩa trả tiền trọ cho anh ta.

Anh ta rất cảm kích, về sau ta còn dạy anh ta bắn tên...- Đợi chút, đợi chút!Từ Thế Tích tuy rằng không biết là ai trả tiền thay nhưng câu nói cuối cùng của Trình Giảo Kim rõ ràng là nói ngược.

Từ Thế Tích nháy mắt cười nói:- Trình lão hắc, ta thấy khi ngươi đi trọ, không có tiền, anh ta trả tiền cho ngươi mới đúng!-Ta làm sao lại quỵt nợ được chứ?

Lão Trình ta là kiểu người thế sao?Trình Giảo Kim phát hiện nói lỡ miệng, anh ta mặt đỏ lên, gãi đầu cười nói:-Ta chỉ là đùa một chút thôi.

Dương Nguyên Khánh là ân công của ta, trong lòng ta vẫn rất cảm kích anh ta.-Vậy tại sao không nương tựa vào anh ta mà lại nhập vào Ngõa Cương?Trình Giảo Kim cười khổ một chút nói:- Võ nghệ hạng xoàng của ta cũng không giúp được gì cho anh ta.

Hơn nữa ta không thích kỷ luật nghiêm khắc trong quân đội.

Trời chưa sáng đã phải dậy điểm danh rồi.

Ta thích các huynh đệ ở trại Ngõa Cương hơn.

Lão Trình ta ngưu tầm ngưu mã tầm mã, uống rượu chén to, ta cảm thấy nơi này thích hợp với ta hơn.- Nhưng sau khi ngươi vào đây rồi thì mới biết nơi này phù hợp với mình, trước đó sao ngươi không dựa vào anh ta?

Báo đáp ơn của anh ta?Trình Giảo Kim trầm mặc một lát, thở dài nói:-Chủ yếu là ta sợ lão nương chịu không nổi sự lạnh giá bên Phong Châu, để bà ở nơi khác, ta lại lo lắng.Từ Thế Tích gật gật đầu.

Đây là chỗ khiến cho Trình Giảo Kim khiến người ta phải tôn kính, đó là cách đối nhân xử thế rất tốt, rất hiếu thuận, vì để chữa bệnh cho mẹ, anh ta đã cõng mẹ đi khắp nơi, không ngờ còn đến cả Giao Chỉ tìm man y để chữa bệnh cho mẹ.Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, có thị vệ cao giọng hô to:-Đại tướng quân giá lâm!

Bồ Sơn Công giá lâm!Bên trong đại sảnh lập tức yên tĩnh, chỉ thấy Đại đương gia Địch Nhượng và Nhị đương gia Lý Mật người trước người sau đi đến.

Tuy hai người đều có dáng người mạnh mẽ, nhưng so sánh ra thì Lý Mật có một khí chất bình tĩnh hơn.Hai người bọn họ ngồi sóng vai bên nhau.

Địch Nhượng đứng lên, nhìn thoáng qua mọi người hỏi:- Đã đến đông đủ chưa?- Khởi bẩm Đại tướng quân!

Đã đến đông đủ hết cả rồi!Địch Nhượng gật gật đầu, cao giọng nói với mọi người:- Hôm nay, chư vị huynh đệ tề tụ ở đây, bởi vì trại Ngõa Cương chúng ta có một sự kiện trọng đại sắp xảy ra.

Chính là ngay bây giờ, ta sẽ tuyên bố!Bên trong đại sảnh lặng như tờ, Lý Mật mặt không chút thay đổi, ánh mắt trầm tĩnh, dường như chuyện sắp xảy ra không có quan hệ gì với mình.

Địch Nhượng liếc mắt nhìn Lý Mật một cái, từ từ tuyên bố nói:- Từ hôm nay trở đi, trại Ngõa Cương sẽ thiết lập Bồ Sơn Công doanh, một trăm năm mươi nghìn huynh đệ chiêu mộ của nhà kho Lê Dương sẽ quy về Bồ Sơn Công doanh.

Tất cả các sự vụ của Bồ Sơn Công doanh đều sẽ do Lý đại tướng quân định đoạt.

Ông ta sẽ là thủ lĩnh cao nhất của doanh trại.

Nếu các huynh đệ ngồi đây có mong muốn theo Bồ Sơn Công, ta hoàn toàn ủng hộ.Bên trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.

Mọi người đều biết điều này không hợp lý lắm, không ai dám hé răng nói gì.

Lúc này, Trình Giảo Kim lại giơ tay lên.- Trình tướng quân, có điều gì muốn nói sao?Địch Nhượng hỏi.Trình Giảo Kim đứng lên, cười nhếch mép với mọi người nói:- Ta nghĩ đến một câu chuyện cười của một lão gia, xin kể với mọi người.

Lão gia nhà tôi có hai anh em muốn chia nhà, theo như quy định của lão gia: rượu trong nhà chia đôi, đất đai của nhà chia đôi, nhưng đất tổ tiên thì là của người anh, nhưng người em lấy đất đai, tiền bạc rồi vẫn không chịu đi.

Anh ta nói căn nhà này ở rất tốt, anh ta không muốn đi, nếu như đại ca muốn đi thì có thể dọn đi.Câu chuyện cười của Trình Giảo Kim, trong đại sảnh chẳng ai cười, Lý Mật nhìn chằm chằm Trình Giảo Kim, trong mắt ánh bắn ra sát khí khiến người ta sợ hãi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 491 : Thành lập vây cánh- Tên khốn!Đơn Hùng Tín ngồi cách đó không xa bỗng dưng đứng bật dậy, nổi trận lôi đình, quát lớn:- Ngươi dám làm nhục ta trước mặt mọi người!Đơn Hùng Tín xông tới đánh Trình Giảo Kim một quyền té lăn trên mặt đất, thân hình vạm vỡ của anh ta đè hỏng ba bốn cái bàn.

Trong đại sảnh loạn cả lên, Đơn Hùng Tín tiếp tục xông tới, cưỡi trên người Trình Giảo Kim, đánh liên tiếp:- Súc sinh, dám bêu xấu ta trước mặt mọi người.

Hôm nay ông mày phải đánh chết ngươi!Địch Nhượng cả giận nói:- Lôi bọn chúng ra!Mọi người vội vàng kéo hai người ra khỏi nhau, lúc này Trình Giảo Kim đã bị đánh bầm dập mặt mũi, trán cũng bị thương, máu me chảy đầy mặt.

Lý Mật lạnh lùng nhìn hai người, không nói câu nào.Địch Nhượng đi tới, quát hỏi:- Sao dám làm càn như vậy?Đơn Hùng Tín thi lễ, chỉ vào Trình Giảo Kim, căm hận nói:- Tối hôm qua đệ nói với y chuyện ở Nhị Hiền trang, nói đến tình cảm huynh đệ sâu nặng, không phân biệt nhà chung riêng.

Nhưng tên khốn này lại dám làm nhục đệ trước mặt mọi người, đệ với y không đội trời chung!Địch Nhượng vỗ vai Đơn Hùng Tín, cười nói:- Thôi đi, tính nó vốn bộp chộp như vậy, ngươi đừng so đo làm gì.Địch Nhượng lại đi tới trước mặt Trình Giảo Kim, chỉ thấy Trình Giảo Kim bị đánh một quyền trúng miệng, môi sưng vếu lên, bộ dạng vô cùng buồn cười.

Địch Nhượng trong lòng thầm cảm kích anh ta, nhưng bề ngoài giả vờ giận dữ:- Đây là nơi bàn thiên hạ đại sự, không phải là sân khấu cho nhà ngươi diễn hài, lần sau phải biết giữ mồm giữ miệng một chút.

Niệm ngươi vừa tới Ngõa Cương nửa năm, lần này ta sẽ không truy cứu, nhưng nếu tái phạm thì ta sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu!Địch Nhượng hừ một tiếng, trở lại chỗ ngồi, cười nói với Lý Mật:- Thật không ngờ tên Trình Giảo Kim còn có tật xấu như vậy, thật đúng là chẳng biết phân biệt đúng sai gì cả, hiền đệ chớ có để trong lòng.Lý Mật lạnh lùng nói:- Hôm nay đệ nể mặt đại ca không so đo với hắn.

Nhưng nếu còn lần sau, đệ nhất định sẽ chém đầu làm gương cho toàn quân!Địch Nhượng gật gật đầu, quay lại nói:- Tất cả mọi người quay lại chỗ ngồi, yên lặng!Mͩ người đều trở lại vị trí của mình, Trình Giảo Kim cười lạnh trong lòng.

Không còn cách nào khác, anh ta đành phải ngồi xuống.

Từ Thế Tích vỗ vai, giơ ngón tay cái lên với anh ta.

Khắp trại Ngõa Cương, không ai trượng nghĩa bằng Trình Giảo Kim!Địch Nhượng lại cao giọng nói:- Chuyện của đại doanh Bồ Công Sơn cứ quyết định như vậy.

Nếu bất kỳ vị nào có mặt tại đây nguyện ý gia nhập, ta sẽ toàn lực ủng hộ!.....Trong phòng, Lý Mật chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.

Sắc mặt gã xanh mét, hai mắt bắn ra hung quang.

Dừng lại, y nghiến răng nghiến lợi nói:- Dám làm nhục ta trước mặt mọi người, ta thề phải chém chết y!Tâm phúc Vương Bá Đương đứng cạnh đó khuyên nhủ:- Đại ca đừng để một tên Trình Giảo Kim che mắt.

Quan hệ giữa y và đám Đơn Hùng Tín, Từ Thế Tích rất tốt, giết y sẽ đắc tội với nòng cốt của trại Ngõa Cương, sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của đại ca.Lý Mật gật đầu:- Ta biết.

Hiện tại ta sẽ không đụng tới, chờ sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ giết y!Lúc này, một tên thân vệ ở cửa nói:- Đại tướng quân tới!Lý Mật cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Địch Nhượng cười cười đi tới, phía sau là Từ Thế Tích.

Lý Mật vội vàng thi lễ:- Tham kiến Đại tướng quân!- Đều là huynh đệ, hiền đệ không cần đa lễ!Từ Thế Tích cũng tiến lên thi lễ:- Bái kiến Bồ Sơn Công!- Địch đại ca và Từ Tam đệ mau vào trong ngồi!Lý Mật mời họ vào trong ngồi xuống.

Đây là lần đầu Từ Thế Tích tiến vào trong phòng của Lý Mật, y đảo mắt đánh giá một chút.

Chỉ thấy trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn một giường, ngay cả đệm ngồi cũng được bện từ lau sậy.

Từ Thế Tích âm thầm gật đầu, tuy rằng Lý Mật xuất thân quý tộc nhưng cuộc sống giản dị, cùng binh lính đồng cam cộng khổ, vô cùng hiếm thấy.Còn Địch Nhượng là người không có ý chí tiến thủ, vàng ngọc đầy nhà, vô cùng xa xỉ, thê thiếp có hơn mười người.

So sánh với nhau, chỉ có Lý Mật mới là người làm lên đại sự.Địch Nhượng đã tới đây vài lần.

Lý Mật từng nói với anh ta, gia phụ tôn trọng đạo gia, nếp nhà giản dị đã quen từ bé.

Thấy vậy, anh ta không còn hoài nghi điều gì nữa.Lúc này, một gã thân vệ bưng trà tới.

Địch Nhượng uống một ngụm trà rồi cười nói:- Hôm nay ta mang Từ Tam đệ tới đây là muốn cùng hiền đệ thương lượng phương hướng phát triển của trại Ngõa Cương, là muốn nghe cao kiến của hiền đệ.Lý Mật cười cười hỏi:- Đại ca nghĩ như thế nào?Địch nhượng thở dài:- Lần này chúng ta tập kích nhà kho Lê Dương đắc thủ, thiên hạ chấn động, triều đình nhất định sẽ coi chúng ta như cái gai trong mắt.

Ta nghĩ chúng ta nên co cụm binh lực, củng cố phòng ngự mới là thượng sách.Lý Mật lắc đầu:- Ta thấy việc cấp bách hiện giờ là tìm kiếm một nơi làm nền móng, sau đó mới tiếp tục khuếch trương.Địch Nhượng có phần ngạc nhiên:- Hiền đệ cho rằng Ngõa Cương không phải là căn cơ của chúng ta sao?Lý Mật mỉm cười:- Quận Đông tuy là nơi chiến lược, nhưng cũng không phải nơi long hưng, lực ảnh hưởng chỉ có mấy trăm dặm.

Lấy Ngõa Cương làm căn cơ chỉ có thể làm thổ hào một phương, không thể tranh đoạt thiên hạ!Địch Nhượng biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không nói câu nào.

Từ Thế Tích ở cạnh lại hứng thú hỏi:- Không biết nơi long hưng trong lời Nhị ca là nơi nào?Lý Mật lấy ra một tờ bản đồ Đại Tùy trải ở trên bàn.

Gã chỉ vào Huỳnh Dương:- Chính là nơi này.

Huỳnh Dương phía tây gần Lạc Dương, có kho lương lớn nhất thiên hạ, nằm ở trung tâm của Trung nguyên.

Nếu chúng ta lấy Huỳnh Dương làm căn cơ, địa vị có thể sánh với kinh thành, vậy thế đầu rồng của quân Ngõa Cương đã được hình thành.Địch Nhượng rốt cục cũng không kìm nổi, đứng dậy:- Hiền đệ đã quá phấn khích rồi, đợi khi nào bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ bàn tiếp!Gã xoay người, phất tay áo rời đi.

Từ Thế Tích rất có hứng thú với ý tưởng của Lý Mật, muốn ở lại bàn đại sự, nhưng cuối cùng gã cũng chỉ đành cười khổ, đi theo sau Địch Nhượng.Ra khỏi phòng, Địch Nhượng tức giận nói:- Ta kính trọng Lý Mật là quý tộc, có thể dẫn dắt Ngõa Cương làm nên đại sự, thậm chí không tiếc để y làm thống lĩnh một doanh.

Nhưng thật không ngờ y là kẻ liều lĩnh, lại muốn tấn công Huỳnh Dương.

Nơi đó là nằm ngay cạnh đế vương, là chỗ ngủ của chúng ta, làm như vậy khác nào đẩy quân sĩ vào hố lửa chứ?Từ Thế Tích cảm thấy ý nghĩ của Lý Mật rất kiên quyết, không phải ngông cuồng, nông nổi, bèn vội vàng khuyên nhủ:- Đại ca, Bồ Sơn Công cũng không nói phải bắt tay làm ngay.

Nếu tính đến kế lâu dài, đúng là Huỳnh Dương có lực kêu gọi hơn quận Đông.

Nếu được Huỳnh Dương, vậy đại ca sẽ đứng vào hàng ngũ hào kiệt đứng đầu thiên hạ.

Tương lai có thể trèo lên ghế cửu ngũ chí tôn, mà cho dù thất bại thì cũng có thể lui về quận Đông tìm kế khác.Nghe vậy, Địch Nhượng có phần bớt giận, gã chậm rãi nói:- Làm người phải biết tự lượng sức mình.

Ta vốn chỉ là một quan lại nhỏ bé, ngắn ngủi mấy năm có được thành tích như bây giờ Địch Nhượng ta đã rất thỏa mãn.

Nếu như ta còn không biết dừng lại, ắt sẽ bị trời phạt.

Tóm lại, chuyện tiến công Huỳnh Dương ta tuyệt đối không đồng ý.Nói xong, gã rảo bước rời khỏi, Từ Thế Tích không biết làm thế nào, chỉ đành lắc đầu đi theo.Phía trước cửa sổ, Lý Mật nhìn bóng lưng Địch Nhượng xa dần, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Làm đại sự mà còn tiếc thân, kẻ này cũng chỉ là hạng tâm thường, không đáng để lo nghĩ.Lúc này, phụ tá của gã là Phòng Huyền Tảo đi tới sau lưng, nói:- Hiện giờ Minh công khuyên gã tấn công Huỳnh Dương quả thật là có phần nóng vội.Lý Mật chậm rãi xoay người, hỏi:- Tại sao?Phòng Huyền Tảo là người của danh môn Phòng thị ở quận Tề, nguyên là Huyện úy Tống Thành, nhưng do tham dự việc Dương Huyền Cảm tạo phản mà buộc phải lưu vong.

Sau đó gã nghe danh Lý Mật ở Ngõa Cương liền tới đầu nhập.

Lý Mật thấy gã là người có tài, liền bổ nhiệm gã làm phụ tá, chưởng quản công văn.Phòng Huyền Tảo nói:- Địch Nhượng chẳng qua cũng chỉ là một tên thất phu không có chí lớn, gã không có đảm lượng và quyết đoán như Minh công.

Hiện giờ Mình công khuyên gã tranh đế, gã nhất định sẽ hoảng sợ, trong lòng bắt đầu lo lắng Minh công.

Gã vừa mới cấp một doanh cho Minh công, tại hạ nghĩ nhân lúc gã chưa hối hận, Minh công mau chóng củng cố thế lực, sau đó tự mình đánh chiếm Huỳnh Dương.

Chẳng phải hôm nay tên họ Trình chẳng phải cũng nói rồi sao?

Huynh đệ ở riêng, hẳn là đệ đi huynh ở lại.

Vậy Minh công hãy tách khỏi gã, đi chiếm lấy Huỳnh Dương, gì phải chú ý tới nơi Ngõa Cương tồi tàn này.Lý Mật gật đầu, cười lạnh nói:- Ngươi nói rất có đạo lý.

Tuy nhiên về việc Bồ Công doanhcũng không phải là gã hào phóng tặng cho ta.

Trên thực tế, một trăm năm mươi ngàn quân chiêu mộ ở Lê Dương đều nằm trong tay ta, hơn nữa lương thực ta cũng nhiều hơn gã.

Gã chỉ do không còn cách nào khác mới phải làm vậy thôi, chứ thật ra gã đâu có lòng tốt như vậy.

Địch Nhượng cho mấy trăm tướng lãnh gia nhập Bồ Công doanh kỳ thật là muốn đoạt lại binh quyền, chỉ tiếc tên họ Trình kia không thấy rõ chân tướng, nhọc lòng phí công lo lắng thay gã.

Những điều ngươi nói rất có lý, mấy tháng tới ta sẽ củng cố binh quyền, đầu xuân sang năm nếu như Địch Nhượng không tấn công Huỳnh Dương, vậy ta sẽ tự mình đi.Vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt Lý Mật ngưng kếtQuyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 492 : Mộ binh ở Thái NguyênMục tiêu của gã là muốn thay thế Dương Quảng, Địch Nhượng chỉ là một khối chướng ngại vật trên đường của gã mà thôi.

Đến khi cần, gã sẽ không do dự mà một cước đá bay!.....Trình Giảo Kim có hai cái răng cửa lung lay, môi sưng vếu lên, không dám nói lời nào.

Đơn Hùng Tín cẩn thận bôi thuốc cho anh ta, oán giận nói:- Hôm nay ngươi quá lỗ mãng rồi.

Sao Địch đại ca lại không nghĩ tới một núi không thể chứa hai hổ?

Hôm nay ngươi lắm mồm lắm miệng đã suýt nữa phá hỏng đại sự của đại ca rồi.Môi Trình Giảo Kim bị bôi thuốc cảm thấy rất đau, nhưng anh ta vẫn nhếch miệng, ồm ồm nói:- Chỉ là ta không quen nhìn tên Lý Mật kia kiêu ngạo.

Tự xưng mình là quý tộc, lại tới đoạt căn cơ của người khác, có giỏi thì gã tự xây dựng sự nghiệp cho bản thân!- Lòng của huynh đệ, đại ca vô cùng cảm kích!Ở cửa truyền tới giọng nói của Địch Nhượng.

Hai người quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào thì Địch Nhượng đã tới đây.

Trình Giảo Kim vội vàng đứng dậy khiến miệng vết thương bị rách to hơn, đau đớn khiến anh ta phải kêu to một tiếng.Địch Nhượng bước tới, ấn anh ta nằm xuống:- Ngũ đệ chớ có cử động!Gã thở dài một tiếng:- Huynh đệ quả nhiên là một trang hảo hán!

Trong mấy trăm đại tướng Ngõa Cương, cũng chỉ có mình huynh đệ dám trượng nghĩa nói thẳng.

Phần đại ân này, Địch Nhượng xin ghi nhớ.Trình Giảo Kim cười khổ một tiếng, nói:- Ta nổi tiếng là mồm quạ đen, trong lòng có điều gì mà không được nói ra ta sẽ nghẹn chết!Địch Nhượng cười lớn, vỗ vai:- Ngươi cứ việc nói, ta đặc chuẩn cho ngươi nói.

Trại Ngõa Cương là nơi hào kiệt tụ tập, nếu không nói mới là có tội.Đơn Hùng Tín đứng cạnh nháy mắt với Địch Nhượng.

Địch Nhượng cùng anh ta ra khỏi phòng, Đơn Hùng Tín thấp giọng nói:- Không thể để cho tên mồm quạ đen kia ăn nói lung tung, nếu không ta e rằng Lý Mật sẽ lấy cớ phạm thượng mà giết anh ta.Địch Nhượng hừ lạnh một tiếng:- Có ta làm chỗ dựa, thách gã cũng không dám!Đơn Hùng Tín trầm mặc một chút, nói:- Người này dã tâm quá lớn, đại ca cần phải chú ý!- Sao ta lại không biết điều đó, chỉ do tại lúc trước đã dẫn sói vào nhà.

Hiện giờ vây cánh của gã đã thành, cho dù hối hận thì cũng đã muộn!Địch Nhượng thở dài một tiếng.Trong thành Thái Nguyên hôm nay náo nhiệt dị thượng, ở cửa thành cắm một tấm biển lớn, trên ghi hai chữ “mộ binh” rất to, phía dưới tấm biển sớm đã có một đội ngũ xếp mấy hàng rất dài, chừng hơn một ngàn người đang chờ để đăng kí chọn lựa.Phía trước đội ngũ đặt một dãy bàn rất dài, hơn mười văn chức, quan võ và quan quân đang đăng ký và lựa chọn người.

Điều kiện tham gia rất đơn giản, không xem xuất thân, hộ tịch, chỉ cần là thanh niên cường tráng, có thể nâng tạ đá lên ba lần là có thể tòng quân.Nói cách khác, cho dù là nô lệ lưu vong cũng có thể tham gia, xóa bỏ thân phận, đạt được tự do.

Không nghi ngờ gì đây là một điều hấp dẫn lớn, rất nhiều nô lệ và tội nhân trốn ở khu vực Hà Đông đều tới tham gia.Sau khi giải vây Nhạn Môn, Hoàng đế Dương Quảng đã điều toàn bộ năm mươi ngàn quân đi nơi khác, khiến Hà Đông không còn binh lính, vì vậy triều đính liền đặc chuẩn cho các quận tại Hà Đông tự tiến hành mộ binh, mọi chuyện do Thái Nguyên Lưu Thủ và Hà Đông Thảo Bộ đại sứ Lý Uyên phụ trách.Trên đường cái, một đội binh lính hơn ba trăm người chạy nhanh tới.

Đại đướng cưỡi ngựa đi đầu là con thứ của Lý Uyên: Lý Thế Dân.

Gã đầu đội ngân khôi, thân mặc áo giáp sáng bóng, eo đeo bảo kiếm, lưng đeo cung tiễn, tay cầm một cây Lang Nha sóc, khôi anh (phụ kiện bằng vải lụa trên đỉnh chiếc mũ) dài tung bay trong không trung, tư thế vô cùng oai hùng.

Tuy rằng lần phá vây này y không giết địch lập công, nhưng Dương Quảng vẫn khen ngợi lòng trung thành của y, phong làm lục phẩm Kiến Tiết Úy.Hôm nay y phụng lệnh phụ thân đến tuần tra tám điểm mộ binh ở thành Thái Nguyên, phòng ngừa có người nhân cơ hội gây rối.

Y vừa mới tới gần cổng thành thì đã gặp một đội thương nhân từ ngoài đi vào, đi theo là mấy trăm con lừa ngựa.

Đại đa số lừa ngựa là mình không, chỉ có mấy chục con là trên mình chất những bao tải nặng trịch.Lý Thế Dân liếc mắt liền nhận ra người cầm đầu chính là gia tướng Lý phủ, thủ lĩnh Lý Thủ Trọng.

Người này đã từng dạy y võ nghệ một thời gian, sau đó chuyển sang làm thám báo.- Thủ Trọng đại ca!Lý Thế Dân nghênh đón.Lý Thủ Trong mới từ quận Ngũ Nguyên trở về, đi đường vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng trở lại thành Thái Nguyên, trong lòng gã vô cùng kích động, nóng lòng đi báo cáo tình huống cho Đại công tử.

Bỗng lại nghe thấy người gọi, gã quay đầu lại, thấy đó là Lý Thế Dân thì không khỏi sợ hãi, vội vàng bước lên thi lễ:- Tham kiến Nhị công tử!Lý Thế Dân gọi gã một tiếng “Thủ Trọng đại ca” chỉ là do tôn trọng mà thôi, cũng không có nghĩa là gã có thể bày ra dáng vẻ của một người đại ca.

Gã luôn hiểu rõ trong lòng Lý Thế Dân là chủ nhân, còn mình chỉ là một tên gia tướng, tuyệt đối không được có chút thất lễ.Lý Thế Dân mỉm cười nói:- Ngươi đã đi đâu vậy?Tình báo của Lý Uyên thu thập được đều do Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách, bảo mật rất nghiêm ngặt.

Lý Thế Dân cũng chỉ biết Lý Thủ Trọng đi làm thám báo mà thôi, cũng không biết rõ là gã đi đến nơi nào.Trên mặt Lý Thủ Trọng hiện lên vẻ khó xử, đây là việc quân cơ trọng đại, gã không thể tiết lộ điều gì.

Thấy vậy, Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, cũng không làm gã khó xử, cười nói:- Thủ Trọng đại ca đi đi!

Trong lòng ta hiểu được.Lý Thủ Trọng chắp tay vái:- Nhị công tử, vậy thuộc hạ xin đi trước.Nói xong gã mang theo người đi vào trong thành.

Lý Thế Dân nhìn thấy trên người lừa ngựa có mấy thùng gỗ, trên đó có hai chữ “Đại Lợi” liền mỉm cười, biết Lý Thủ Trọng tới Phong châu.

Nhưng sau đó y lại lắc đầu, người này làm việc vẫn thiếu cẩn trọng!Đúng lúc này, từ nơi mộ binh truyền tới một trận reo hò:- Tốt!

Khí lực rất lớn!Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tham gia mộ binh vung tạ đá.

Tạ đá nặng hai lăm cân trong tay gã như món đồ chơi trẻ con, chuyển động liên hồi, sau đó gã ném lên cao hai trượng, khiến tất cả mọi người đều phải hoan hô.Hai mắt Lý Thế Dân sáng lên, vội vàng thúc ngựa tới chỗ đó.

Chỉ thấy người đàn ông cáo lớn đó thân mặc áo vải đen ngắn, sau lưng có một cây đơn tiên, thân cao sáu thước ba, cao lớn vạm vỡ, cánh tay rất dài, làn da ngăm đen, hai con mắt sáng rực, có thần như mắt báo.Sau khi múa tạ đá xong, gã mặt không đỏ, thở không gấp, chắp tay nói:- Đã trình bày kém cỏi, xin hỏi tại hạ có thể nhập ngũ hay không?Quan quân mộ binh do dự một chút, đúng lúc này Lý Thế Dân thúc ngựa tiến tới khen:- Tráng sĩ võ nghệ cao cường, xin hỏi tôn tính đại danh, người ở nơi đâu?Người đagn ông thấy Lý Thế Dân khí chất bất phàm.

Theo sự hiểu biết của gã, cho dù Giáo Úy cũng không thể mang ngân khôi, huống chi người này lại cầm một cây trường sóc mà chỉ con cháu thế gia mới được sử dụng.

Vì vậy gã không dám chậm trễ, vội vã chắp tay nói:- Tại hạ Mã Cung, là người quận Mã Ấp, huyện Thiện Dương, từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập võ nghệ.

Nay nghe Lý công mộ binh đánh giặc, vì vậy bèn tới xin nhập ngũ.Quan quân mộ binh cũng là người quận Mã Ấp, hơn nữa gã cũng biết tên ngườI đàn ông này, nói khẽ với Lý Thế Dân:- Người này không phải họ Mã, họ thật của gã là Uất Trì, đã từng nhập ngũ đi trinh phạt Triều Tiên, nhưng sau lại chạy trốn, là một tên lính đào ngũ.Tuy rằng giọng nói rất bé nhưng người đàn ông kia vẫn nghe rõ.

Gã bất mãn trong lòng, đứng thẳng nói:- Đúng vậy.

Ta họ Uất Trì, tên là Cung.

Binh lính đào vong ở Triều Tiên đâu chỉ ngàn vạn, sao ngươi lại cứ cường điệu ta là lính đào ngũ?Lý Thế Nhân bình thản nói:- Trận chiến Triều Tiên không được ủng hộ.

Nếu là ta, ta cũng sẽ trốn.

Uất Trì tráng sĩ cứ việc nhập ngũ, về sau làm tướng dưới trướng của ta.

Ta gọi là Lý Thế Dân, là con trai của Lý công.Uất Trì Cung khom mình thi lễ, rất chừng mực nói:- Nếu công tử có thể khiến ta phục, vậy ta xin dốc sức vì công tử.

Còn nếu không, Uất Trì Cung xin tìm minh quân khác.- Ta cũng vậy.

Nếu ngươi không thể khiến ta vừa lòng thì ta cũng sẽ không dùng ngươi.Lý Thế Dân không chút lưu tình đáp lại......Trong thư phòng Lý phủ, Lý Uyên, Lưu Văn Tĩnh, Lý Kiến Thành đang thương lượng chuyện mộ binh.

Lần mộ binh này đúng là cơ hội trời ban, là cơ hội để Lý Uyên phát triển lực lượng, trong lòng lão không khỏi kích động cùng cảm thấy may mắn.- Lần này triều đình lệnh cho ta chịu trách nhiệm việc mộ binh tại năm quận Thái Nguyên, Ly Thạch, Tây Hà, Long Tuyền, Lâu Phiền, tổng cộng lại là hai mươi ngàn quân.

Ta đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể nắm lấy hai mươi ngàn quân này.

Đây chính là cơ hội trời ban, chúng ta tuyệt không thể buông tha!

Không biết tiên sinh suy nghĩ như thế nào?Lưu Văn Tĩnh gật gật đầu:- Đây đúng là một cơ hội.

Chúng ta có thể học theo Dương Nguyên Khánh thu nạp quân đội sáu quận Quan Bắc, dùng thủ đoạn tập trung huấn luyện, đem quân quyền khống chế chặt chẽ, sau đó đưa chúng đi tiêu diệt phỉ.

Như vậy, hai mươi ngàn quân sẽ nằm trong tay minh công, hơn nữa triều đình cũng không nói được gì.- Triệu Nhân nói vậy rất hợp ý ta.Lý Uyên trầm ngâm một chút rồi nói:- Chỉ có điều quân số quá ít, không đủ để làm lên đại sự.

Điều này không biết phải làm sao?Lưu Văn Tĩnh cười nói:- Chẳng phải Độc Cô thị đã đáp ứng đem tinh binh tương trợ minh công rồi sao?Lý Uyên lắc đầu:- Tinh binh của Độc Cô thị đều đã bị điều đi bảo vệ xung quanh kinh thành.

Hơn nữa ta nghe nói thánh thượng sẽ đi nam tuần Giang Đô, rất có thể đám binh lính này cũng phải đi theo.

Hơn nữa, ta cũng không muốn bị Độc Cô thị khống chế.

Tiền, lương có thể phụ thuộc vào chúng nhưng quân đội nhất định phải do ta nắm giữ.

Tương lai người đoạt thiên hạ là Lý Uyên ta chứ không phải Độc Cô gia!

Chính vì vậy, dùng binh của Độc Cô gia ta có chút e ngại.Lý Uyên cúi đầu thở dài.

Gã hiểu rất rõ Độc Cô gia, muốn có được sự ủng hộ của họ thì phải trả một cái giá rất lớn.

Đương nhiên Độc Cô thị là nhà mẹ đẻ của gã, có dùng thì cũng không sao.

Điều gã lo lắng nhất chính là mình làm Độc Cô gia hưởng, mình đoạt thiên hạ, Hoàng vị lại dâng cho Độc Cô gia.

Bởi vậy gã rất kiệng kị Độc Cô gia, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã sẽ không sử dụng quân đội của Độc cô thị.Lưu Văn Tĩnh mỉm cười nói:- Vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp tiêu diệt thổ phỉ.

Kính Bàn Đà ở quận Giáng binh lực sung túc, nhưng trang bị cực kém, chỉ cần hai mươi ngàn quan binh là có thể đánh tan.

Mặt khác, chúa công có thể khuếch trương binh lực của Kính Bàn Đà, lại bẩm báo xin triều đình cho chiêu mộ thêm mười ngàn binh, như vậy đã có ba mươi ngàn.

Sau đó lại tiếp nhận mấy chục ngàn tên đạo tặc đầu hàng đã có năm sáu mươi ngàn quân, đợi khi chúa công khởi sự tiếp tục chiêu mộ thêm mấy chục ngàn người thì đã có một trăm ngàn đại quân rồi.Lý Uyên trầm ngâm một chút.

Một trăm ngàn đại quân vẫn chưa đủ để làm nên đại sự, nhưng gã cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi một bước tính một bước.Lý Uyên thấy Lý Kiến Thành định nói gì nhưng lại thôi bèn cười hỏi:- Con có lời gì muốn nói sao?Lý Kiến Thành khom người, nói:- Phụ thân, con kiến nghị bí mật mộ binh ở Quan Trung, lấy làm nội ứng.

Một khi phụ thân khởi sự, Quan Trung tất sẽ canh phòng nghiêm ngặt.

Nếu ở đó có nội ứng, vậy chúng ta muốn cướp đoạt Quan Trung cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuy rằng con biết, con nuôi và gia binh của Độc Cô gia và Đậu gia ở đó rất nhiều, nhưng theo lời của phụ thân, người đoạt thiên hạ trong tương lai là Lý thị mà không phải Độc Cô gia.

Chúng ta vẫn cần phải tiếp tục mộ binh tại đó.Lý Uyên gật đầu, quả thật lời Lý Kiến Thành rất có đạo lý:- Việc bí mật mộ binh ở Quan Trung ta sẽ sai Thần Thông và Sài Thiệu làm.

Thần Thông quan hệ rộng rãi, Sài Thiệu làm việc cẩn thận, hơn nữa ta có trang viên ở Quan Trung, việc này có thể thực hiện được.Đang lúc ba người đang thảo luận, ngoài cửa có người bẩm báo:- Đại công tử, Lý Thủ Trọng đã trở về.Lý Uyên biết Lý Thủ Trọng đi Phong Châu làm việc, không đợi Lý Kiến Thành mở miệng đã vội vàng bảo:- Mau cho hắn vào đây!Một lát sau, Lý Thủ Trọng vội vã đi vào.

Gã khom người thi lễ:- Tham kiến lão gia, tham kiến Đại công tử, Lưu tiên sinh!Lý Uyên gật đầu, cười nói:- Ngươi đã vất vả rồi!Lý Thủ Trọng là con nuôi của Lý Uyên, nhưng con nuôi không phải nghĩa tử, chỉ có quan hệ chủ nhân và gia tướng thân cận, bản chất vẫn là tôi tớ mà thôi.Lý Thủ Trọng vội vàng đáp:- Được cống hiến cho lão gia là bổn phận của Thủ Trọng.Lý Uyên vuốt râu, gật đầu nói:- Trước tiên nói đến tình hình Phong Châu đi.- Ty chức thấy Phong Châu quả thực lớn hơn dự đoán mọi người.

Nơi đây đất đai phì nhiêu, lương thực dồi dào, dân chúng an cư lạc nghiệp, tất cả đều hết lời khen ngợi Dương Nguyên Khánh, đều sẵn sàng cống hiến cho hắn, hơn một trăm ngàn dân đoàn Phong Châu trang bị đầy đủ, không kém gì quân Tùy chính quy.Lý Kiến Thành có chút không hài lòng, cắt ngang lời của gã:- Ngươi mới ở Phong châu vài ngày, đã có thể nhìn rõ mọi chuyện?Lý Thủ Trọng đỏ mặt, cuống quýt giải thích:- Ty chức là nghe Hàn Sưởng nói.

Nhưng quả thực ty chức đã nhìn thấy ruộng đồng mênh mông, trải dài trăm dặm, lúa chín vàng óng, nặng trĩu bông, tìm khắp Trung Nguyên cũng không thấy được.

Hơn nữa ty chức cũng hỏi không ít người, mỗi nhà đều có lương thực dư thừa, ai ai cũng ra sức khen ngợi.Đến lúc này, Lý Thủ Trọng lấy ra một hộp gỗ dẹt, trình cho Lý Kiến Thành:- Đây là một số tin tình báo Hàn Sưởng thu thập được, mời Đại công tử xem qua.Lý Kiến Thành tiếp nhận, sau đó chuyển cho phụ thân, sau đó gã nói:- Hai việc ta giao cho ngươi sao rồi?- Phong Châu canh phòng nghiêm ngặt, muốn thu thập tráng sĩ khó mà khả thi.

Về phần trang bị trọng giáp, Hàn Sưởng nói cần ít nhất thời gian hai tháng.Lý Thủ Trọng kể toàn bộ chuyện xảy ra ở Phong Châu một lượt, khi nghe gã bị bắt, Lý Uyên kinh ngạc hỏi:- Sau đó thì sao?

Bọn hắn có tra hỏi ngươi không?Lý Thủ Trọng lắc đầu:- Bọn họ chỉ là nghi ngờ ty chức trốn thuế, cuối cùng chỉ phạt ty chức tiền thuế gấp hai giá trị của hàng hóa coi như trừng phạt, sau đó liền thả ty chức đi.

Hơn nữa Hàn Sưởng cũng tìm vài người dân bản xứ tới đảm bảo, chuyện này coi như kết thúc.

Sau đó ty chức mới biết do người Tư Đặc trốn thuế quá nhiều, vì vậy mấy tháng trước xuất hiện một điều luật mới, nội vệ có quyền kiểm tra thuế, việc thương nhân bị bắt do trốn thuế thường xuyên xảy ra.- Liệu có phải là ngươi đã lộ ra sơ hở gì lên bị họ phát hiện?Lý Uyên ngờ vực hỏi.- Ty chức không lộ ra bất cứ điểm sơ hở nào.

Hơn nữa thời điểm ty chức được thả cũng thấy có một tên thương nhân khác bị bắt, đây đúng là thật trùng hợp.Lúc này Lý Uyên mới thở phảo nhẹ nhõm.

Lão và Lưu Văn Tĩnh xem qua tình báo thu thập được, chủ yếu là tin tức Phong Châu binh lính tinh nhuệ, lương thực đầy đủ.Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh nhìn nhau, trong mắt hai người hiện ra vẻ sầu lo.

Trong việc chư hùng khắp thiên hạ, Dương Nguyên Khánh mới chính là kình địch của họ!Trong bóng tối, Bùi Mẫn Thu đang ngủ mơ thì giật mình tỉnh giấc, nàng nghe thấy tiếng động, cho rằng trong phòng có người, bèn tiện tay đẩy trượng phu nằm cạnh nhưng lại đẩy vào khoảng không.- Phu quân, là chàng sao?- Ừ.Dương Nguyên Khánh đáp lại.Bùi Mẫn Thu thả lỏng, hóa ra âm thanh vừa rồi là do trượng phu làm ra:- Bây giờ là canh mấy, trời đã sáng rồi sao?Ở cửa sổ treo một tấm rèm rất dày, che khuất ánh sáng bên ngoài khiến nàng không biết được thời gian.- Nàng cứ ngủ tiếp đi.

Hiện giờ còn rất sớm, mới canh bốn mà thôi.Bùi Mẫn Thu bị dọa nhảy dựng người, sớm như vậy phu quân đi ra ngoài làm gì?

Nàng bèn đưa tay tìm dao đánh lửa, sau đó đốt nến lên.

Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh mặc một bộ quân phục binh lính bình thường, đang khom lưng đi giày, mái tóc dài xõa xuống.

Nếu không phải là vừa nói chuyện, e rằng nàng nhìn thấy còn tưởng tên tiểu binh nào đột nhập vào trong phòng mình ăn trộm.Mẫn Thu khẽ cười, nhìn cách ăn mặc của trượng phu, không hiểu hắn đang có ý tưởng gì.- Phu quân, chàng tới đây.Mẫn Thu đưa cánh tay ngọc ngà ra vẫy vẫy hắn.- Sao vậy?Dương Nguyên Khánh đi giày xong, quay đầu hỏi.- Để thiếp buộc tóc cho chàng.Mẫn Thu từ trong chăn ngồi dậy, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo lót ôm lấy bụng, lộ ra da thịt đẫy đà và nhẵn mịn như mỡ dê.

Nàng vỗ xuống bên cạnh:- Ngồi xuống đây!Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh nàng.

Mẫn Thu ngồi ở trên giường, cẩn thận vén mái tóc của hắn lên, ghé vào tai, thấp giọng trêu hắn:- Muộn như vậy còn đi ra ngoài, chàng muốn làm hái hoa tặc (xưa chỉ ban đêm đột nhập nhà người khác, dâm ô phụ nữ) hay sao?Dương Nguyên Khánh trở tay luồn tay vào giữa đùi ngọc, sờ soạng, cười nói:- Có nương tử như hoa như ngọc như thế này, ta còn cần đi làm hái hoa tặc sao?- Đừng...Mẫn Thu đẩy tay hắn ra, đỏ mặt cười, đặt cằm lên vai hắn, ghé vào tai nói thật hay:- Hay là chàng ngủ thêm một lúc nữa đi?Dương Nguyên Khánh khắc chế dục niệm trong đầu, lắc đầu cười.- Chàng đúng là kẻ xấu xa!Mẫn Thu đấm lên lưng hắn một cái, hờn dỗi:- Vậy chàng muốn ra ngoài làm hái hoa tặc đúng không?Dương Nguyên Khánh cười cười, không nói gì.

Hắn biết nàng chỉ đang trêu đùa hắn mà thôi.Mẫn Thu buộc chặt tóc cho hắn, cười duyên nói:- Đi hái hoa!Sau đó, nàng chui vào trong chăn, nhắm hai mắt lại:- Trong chăn thật ấm áp.

Bên ngoài lạnh như vậy, chỉ có đồ ngốc mới ra ngoài.Dương Nguyên Khánh hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái rồi bước nhanh ra cửa.

Mẫn Thu chậm rãi mở mắt, ánh mắt dịu dàng dõi theo.

Nàng biết trượng phu ra ngoài làm gì.

Kỳ thực hôm nay là ngày luyện binh ngoài trời đầu tiên, hắn là đang đi tới quân doanh.

Hàng năm hắn đều bận rộn một tháng vì chuyện này, đây đã trở thành thói quen của hắn rồi.- Ài, làm tổng quản cũng không dễ dàng chút nào!Mẫn Thu thở dài một tiếng.

Bây giờ nàng cũng không tiếp tục ngủ được, bèn đứng dậy mặc áo, đi tới phòng các con....Tháng mười hàng năm là thời gian Phong Châu mộ binh.

Phong Châu áp dụng đồng thời chế độ Phủ binh và chế độ mộ binh.

Mỗi nam tử sau khi mười tám tuổi đều phải nhập ngũ, con độc nhất thì không phải nhập ngũ, hai con thì phải đi một, cha con cùng trong quân thì cha đi con ở, huynh đệ cùng trong quân thì huynh đi đệ ở.

Nhưng cho dù ai không phải nhập ngũ thì cũng phải gia nhập quân đoàn.

Sau khi nhập ngũ, mỗi tháng có quân lương, cuối thu còn được cấp lương thực của đồn điền.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 493 : Một tên tiểu binh .Số lượng quân đội được biên chế ở Phong Châu là ba mươi ngàn người.

Nhưng từ khi Dương Nguyên Khánh tự lập biến thành sáu mươi ngàn, năm nay phải tăng tới một trăm ngàn.

Cho nên lần mộ binh này cần tuyển bốn mươi ngàn người.Đối với một quận lớn nông nghiệp như Phong Châu với hơn hai trăm nghìn hộ nhân khẩu, tiêu chuẩn của triều đình là sáu hộ nuôi một binh.

Hơn hai trăm ngàn nhân khẩu muốn nuôi dưỡng một trăm ngàn đại quân đúng là có chút khó khăn.

Cũng may Phong Châu đất đai phì nhiêu, tưới tiêu thuận tiện, lại nhờ vào lợi thế có được toàn bộ bình nguyên Hà Sáo, quân đội có thể làm ruộng, vấn đề lương thực căn bản cũng được giải quyết, không tạo thành áp lực quá lớn cho dân chúng.Chuyện đầu tiên khi gia nhập binh doanh là huấn luyện thể lực.

Mỗi ngày tân binh cần chạy năm mươi dặm, kéo dài trong vòng một tháng.

Những người này trước kia đều là dân đoàn, bình thường cũng có huấn luyện nghiêm khắc.

Huấn luyện với cường độ cao như này chỉ là để họ nhanh chóng chuyển từ dân sang lính mà thôi.Huấn luyện ngoài trời tiến hành từ trước canh năm, bắt đầu xuất phát ở quân doanh ngoài thành, chạy nhanh về phía thành Đại Lợi.

Trên người mỗi tân binh võ trang đầy đủ, từ khôi giáp, chiến đao, cung tiễn, lá chắn, chăn màn, tổng phụ trong khoảng hơn mười cân, chạy hai mươi lăm dặm về phía thành Đại Lợi rồi quay lại.Dưới bầu trời đầy sao, bốn mươi ngàn binh lính chia làm hai mươi đội chạy nhanh trên đường lớn, đây là một cảnh tượng rất khí thế.

Từng đội binh lính đội ngũ chỉnh tề, lặng lẽ chạy nhanh.

Ở bên cạnh là quan quân tập huấn cưỡi ngựa đi theo, trên tay cầm roi dra, thái độ nghiêm khắc.

Nếu bất kỳ có ai dám giở thủ đoạn gian dối thì họ sẽ không kiêng nể gì mà vút roi xuống.Khi cách thành năm dặm, một bóng đen lặng lẽ gia nhập, ngay sau đó hơn mười bóng đen khác cũng tiến vào theo, đúng lúc bị một quan quân trông thấy, nhưng gã không dám lên tiếng.

Lúc trước bọn họ đã được dặn dò qua, nếu trên đường mà có người giaa nhập thì không cần ngạc nhiên.Nhưng trong lòng cảm thấy tò mò, tên quan quân này vẫn thúc ngựa tiến tới quan sát đội ngũ kia.

Nhờ vào ánh sáng các ngôi sao, gã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng sau đó gã ngạc nhiên há hốc mồm, người mặc quân phục binh lính bình thường, mang vác võ trang chạy cùng tân binh khác đó lại chính là tổng quản Dương Nguyên Khánh.Trong lòng gã căng thẳng tới cực điểm.

Tại sao tổng quản lại xuất hiện trong đội ngũ của gã, nếu như tổng quản xảy ra chuyện gì thì gã biết ăn nói thế nào?

Nhưng sự lo lắng đó là hoàn toàn dư thừa, hơn mười bóng đen đi sau chính là thân binh của Dương Nguyên Khánh, lúc nào cũng sẵn sang bảo vệ hắn.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên quan quân này dẫn binh, không biết được thực ra năm nào Dương Nguyên Khánh cũng xuất hiện trong đội ngũ huấn luyện ngoài trời.Dương Nguyên Khánh thấy gã, cười, phất tay.

Thấy vậy, tên quan quân không khỏi cảm động, không nói gì, chỉ lặng yên cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Dương Nguyên Khánh.- Vị tiểu ca này quê quán ở đâu?

Tên ngươi là gì?Sắc trời sáng dần, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa.

Dương Nguyên Khánh đang chạy thì tên binh lính bên cạnh thấp giọng hỏi.

Người này cũng rất trẻ, nhìn qua chỉ tầm mười bảy mười tám, gã ngại ngùng cười nói:- Ta là người Trường An, tên là Giang Tiểu Phúc, đại ca ở đâu vậy?Dương nguyên Khánh cười ha ha:- Đúng là trùng hợp, ta cũng ở Trường An, ta họ Dương.Tên binh lính trẻ tuổi lập tức sinh ra hứng thú, vội vàng hỏi:- Nhà ta ở phường Bình Khang, Dương đại ca ở đâu?- Nhà ta ở phường Vụ Bản, đã rất lâu rồi ta cũng chưa trở về.- Phường Vụ Bản là nơi có rất nhiều quan to, người giàu có ở, Dương phủ cũng nằm ở đây, đó chính là nhà của tổng quản.

Dương đại ca, không biết huynh đã gặp qua tổng quản hay chưa.- Gặp qua, hơn nữa còn nán lại vài ngày.- Huynh có thấy tổng quản bắn tên hay không?

Ta nghe nói tài bắn cung của tổng quản là thiên hạ vô song!- Tài bắn cung của tổng quản cũng tàm tạm.

Tuy nhiêu thiên hạ ngọa hổ tàng long, cao thủ bắn cung vô danh rất nhiều, thiên hạ vô song chỉ có thể coi là một danh hiệu, không thể coi đó là sự thực.- Ngươi là ai, dám ở đây ăn nói xằng bậy.Bỗng phía sau có một giọng nói hung dữ truyền tới.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi, chỉ tầm mười tám mười chín, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nhưng sắc mặt giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.- Tài bắn cung của tổng quản là đệ nhất thiên hạ, đây là điều anh hùng khắp nơi đều phải công nhận.

Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi bình xét!Giọng nói của gã vang dội khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn.

Quan quân bên cạnh thấy vậy, giận dữ, vung roi lên định đánh người trẻ tuối kia.

Dương Nguyên Khánh nhanh tay bắt lấy roi, tức giận khiến trách:- Về sau không được đánh binh lính!Tên quan quân kia sợ kinh hồn bạt vía, quên mất thân phận hiện giờ của Dương Nguyên Khánh, vội vã khom người nói:- Ty chức tuân mệnh!Một câu này của gã khiến binh lính xung quanh ồ lên kinh ngạc, Giang Tiểu Phúc đứng cạnh đó hoảng sợ, run run nói:- Dương...

Dương đại ca, huynh là... là ai?Dương Nguyên Khánh trừng mắt nhìn tên quan quân.

Hắn biết hiện giờ khó mà giấu được, đành chạy ra khỏi đội ngũ, vẫy tay với đám binh lính, cười nói:- Các vị huynh đệ, ta là tổng quản Phong châu Dương Nguyên Khánh.

Từ hôm nay trở đi, ta cũng trở thành binh lính, sáng sáng chạy bộ cùng các huynh đệ.

Chúng là sẽ làm bạn với nhau trong một tháng.

Năm đó ta là một gã Hỏa Trưởng nho nhỏ, còn hiện giờ ta là Hỏa Trưởng của mọi người!Trong đội ngũ, tất cả binh lính đều kinh hô, ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Dương Nguyên Khánh.

Tổng quản đang ăn mặc giống y như họ, huấn luyện cùng bọn họ, rất nhiều binh lính cảm động, đứng lên hô ta:- Dương tổng quản vạn tuế!Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:- Đừng hô hai chữ vạn tuế nữa!Hắn không cho binh lính hô, nhưng không ngờ mấy ngàn binh lính cùng nhau hô to:- Dương tổng quản vạn tuế!

Vạn tuế!Đây là những lời phát ra từ đáy lòng bọn họ.

Đám binh sĩ trẻ tuổi này ngay từ ngày nhập ngũ đầu tiên đã bị tổng quản khiến cho cảm động.Tên binh lính cường tráng kia tát mạnh mình một cái, mắng:- Mày đúng là đồ ngu.

Ngoại trừ bản thân Dương tổng quản thì còn ai dám nói tài bắn cung của ngài chỉ tàm tạm!Tổng quản chính là thần tượng trong lòng gã.

Gã kích động đến nỗi chảy nước mắt, vung tay hô to theo:- Dương tổng quản vạn tuế!Binh lính trẻ tuổi Giang Tiểu Phúc cũng kích động hô to:- Vạn tuế!- Xin mọi người yên tĩnh lại.Bỗng sắc mặt Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm nghị, giống như một Hỏa Trưởng khắt khe, nói:- Đội ngũ chỉnh tề, tất cả không ai được nói nữa.

Chú ý, nhất trí trong hành động, đẩy nhanh tốc độ chạy!Đám tân binh tinh thần phấn chấn, đội ngũ chỉnh tề, tốc độ chạy nhanh hơn trước vài phần, tiếng giày nện lên mặt đất rất nhịp nhàng.

Trong lòng mỗi người đều sục sôi, cảm thấy mình đã dần trở thành một người binh lính chân chính......Sau khi chạy xong năm mươi dặm thì trời cũng đã sáng.

Dương Nguyên Khánh không tham gia luyện binh với binh lính nữa, mà cùng hơn mười tên thân binh trở về nha môn.Vừa mới tới cửa liền gặp Trưởng sử Nội vệ phủ Tiêu Tấn vội vàng đi tới.

Tiêu Tấn là sĩ tử nhập ngũ ở Đôn Hoàng, là hậu nhân của danh môn Tiêu gia.

Vốn gã nhận chức Thương Tào Tham Quân Sự quân Phong Châu, nhưng sau khi Tạ Tư Lễ được Dương Nguyên Khánh phái tới bên Dương Huyền Cảm, Tiêu Tấn liền nhận chức Trưởng sử Nội vệ phủ.Tiêu Tấn thấy Dương Nguyên Khánh, vội vàng bước lên nói:- Ty chức có việc gấp cần báo cáo tổng quản.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đi vào trong rồi nói.Đi vào phòng công vụ, Dương Nguyên Khánh ngồi xuống.

Chạy nhanh năm mươi dặm không khiến hắn mệt mỏi, tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Hắn hỏi trước:- Khống chế tiệm tạp hóa Hàn Ký ra sao rồi?Tiêu Tấn khom người đáp:- Hồi bẩm tổng quản, Hàn Sưởng đã đầu hàng, gã nói nguyện ý phối hợp với chúng ta.- Vậy thì đưa bộ trang bị trọng giáp đó cho y.Dương Nguyên Khánh trầm tư một chút, nói tiếp:- Chờ một chút, đừng để cho Lý Uyên cảm thấy quá dễ dàng lấy được.- Ty chức hiểu.Dương Nguyên Khánh chuyển đề tài:- Ngươi có chuyện gấp gì thì nói đi.- Tư Lễ có tin tức.- Nói đi.Tiêu Tấn lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh.- Tư Lễ nói gã đã trở thành phụ tá của Dương... công.Dương Nguyên Khánh thấy hắn đổi cách xưng hô, cười cười nói:- Gọi tên trực tiếp cũng không sao.

Đôi khi ta cũng gọi thẳng tên.- Vâng!Dương Nguyên Khánh đọc qua thư một lần, gật gật đầu.

Quả nhiên Tạ Tư Lễ không phụ sự ủy thác của hắn, đã trở thành phụ tá của Dương Huyền Cảm.

Bước tiếp theo thì cần xem y thực thi sách lượng của mình như thế nào.Quận Thượng Lạc, một nhánh quân đội hơn mười ngàn binh chậm rãi tiến vào Võ Quan, dọc theo sông Dan đi về phía huyện Thượng Lạc.Cầm đầu đội ngũ là Hữu đồn Vệ tướng quân Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt âm trầm, giống như cả thiên hạ nợ tiền gã vậy.

Vẻ mặt của gã luôn như vậy, hiếm ai từng trông thấy gã cười.

Vũ Văn Hóa Cập có một cặp mắt hung ác nham hiểm, mũi chim ưng cao cao.

Tuy có tướng gian hùng, nhưng lại không hề có trí tuệ gian hùng.Cách xa sau gã trăm bước là Quang Lộc Đại Phu Bùi Nhân Cơ.

Chỉ cần nhìn khoảng cách là có thể biết được quan hệ giữa hai người.

Bùi Nhân Cơ chỉ là Á soái của Vũ Văn Hóa Cập, nhưng bất kể là kinh nghiệm, chiến công hay chức quan thì gã đều vượt xa Vũ Văn Hóa Cập.

Chỉ có điều Bùi Nhân Cơ không gần Hoàng đế bằng Vũ Văn Thuật, cho nên gã chỉ là trợ thủ cho Vũ Văn Hóa Cập mà thôi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 494 : + 495 : Kế phản gián .Bùi Nhân Cơ trong lòng khinh thường hạng người dựa vào bóng phụ thân, chỉ có điều tính cách gã bình thản, không thích so đo tranh đấu.

Khi Đại Tùy ở thời khắc bấp bênh, gã cũng không tranh đoạt chức chủ soái, vài chục năm kinh nghiệm quan trường khiến gã có kinh nghiệm tự bảo vệ bản thân mình.Đối với hạng người hèn hạ như Vũ Văn Hóa Cập, lão luôn giữ khoảng cách nhất định, có thể không để ý thì tuyệt đối sẽ không nói với Vũ Văn Hóa Cập một câu.Sắc mặt Bùi Nhân Cơ bình thản, gã biết cái gọi là tiêu diệt phỉ trong lời Vũ Văn Hóa Cập chỉ là vơ vét tài sản, uy hiếp Thái Thú.

Nếu Thái Thú không chịu nhả tiền thì gã liền tố cáo Thái Thú cấu kết loạn phỉ.

Thái Thú quận Hoài An chính là vì bị uy hiếp như vậy mới treo ấn từ quan.Quận Thượng Lạc có mấy nhánh thổ phỉ ngàn tên, hơn nữa chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Chỉ cần nhìn thấy quan binh là chúng đã vội vàng chạy mất dạng, đâu dám xông lên nạp mạng.

Cuối cùng Vũ Văn Hóa Cập viết một quyển tấu chương, báo cáo tiêu diệt được bao nhiêu thổ phỉ, lại nhờ miệng lưỡi của phụ thân gã, đến lúc đó quân công có, tiền tài có, lợi ích đủ đường.Bùi Nhân Cơ cười lạnh một tiếng.

Tốt nhất là Vũ Văn Thuật miêu tả Vũ Văn Hóa Cập dũng mãnh thiện chiến một chút, khiến Thánh thượng vui vẻ, sau đó phái gã đi tiêu diệt trại Ngõa Cương, như vậy mới coi như trời cao mở mắt.Đúng lúc này có một kỵ binh cưỡi ngựa, đội ngân khôi, mặc ngân giáp chạy tới, đó là một tên binh lính trẻ tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, làn da trắng nõn.

Gã là tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập, được phong cho làm Giáo Úy.

Bùi Nhân Cơ nhìn thấy người này không khỏi cảm thấy buồn nôn, xoay người không chú ý tới.- Bùi phó tướng, Vũ Văn chủ soái hỏi ngài có hạ trại hay không?Bộ dạng của gã ngạo mạn, trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường đối với Bùi Nhân Cơ.

Bùi Nhân Cơ lạnh lùng nói:- Anh ta mới là chủ soái, tự đi mà quyết định, hỏi ta làm gì!Trần Tam Nhi thấy vậy, nổi giận, trừng mắt nói:- Bùi phó tướng, thái độ của ngài là gì vậy?Bùi Nhân Cơ không nhịn được nữa, hừ mạnh một tiếng:- Một thằng Giáo Úy nhãi nhép như ngươi thì muốn thái độ gì đây?- Tốt, tốt lắm!

Bùi Nhân Cơ, ngươi cứ chờ coi.Trần Tam Nhi quay đầu ngựa, chạy về phía trước.

Một gã thân vệ đứng cạnh lo lắng nói:- Bùi công, không thể đắc tội tiểu nhân!Bùi Nhân Cơ thở dài:- Ta biết.

Nhưng muốn ta nghe lời một tên nam sủng thì ta không làm được, gã muốn làm gì thì làm!- Chủ soái!Trần Tam Nhi mếu mếu máo máo nói:- Ngài phải làm chủ cho ty chức!Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày:- Ta bảo ngươi đi hỏi y có nên hạ trại hay không sao giờ lại thành ra như vậy?Trần Tam Nhi đảo mắt, nhất định phải chuyển thù hận lên người Vũ Văn Hóa Cập, mình khóc lóc thì cũng đâu làm được gì?

Gã bèn nói:- Lão ta châm chọc chủ soái, ty chức tức giận trách cứ lão phạm thượng lão liền suýt định giết ty chức.Trần Tam Nhi xoay chuyển tâm niệm rất nhanh, nói:- Lão bảo Vũ Văn lão tướng quân hạ trại cao minh, hẳn phải là hổ phụ sinh hổ tử mới đúng, tại sao lại sinh ra khuyển (chó)tử?- Chó chết!Vũ Văn Hóa Cập mặt tái mét lại, nghiến răng nghiến lợi mắng:- Lão thất phu, nể mặt lão còn không biết điều!Trần Tam Nhi mừng thầm trong lòng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:- Ty chức cho rằng là lão không nhận được chút lợi ích gì, vì vậy thầm hận chủ soái trong lòng, vừa rồi vô tình bộc lộ ra ngoài.Tiểu nhân đều có tiểu nhân tâm!

Vũ Văn Hóa Cập lập tức tin tưởng.

Nếu một năm gã không nhận được chút lợi ích gì thì cũng sẽ thầm hận trong lòng.

Vũ Văn Hóa Cập thấp giọng mắng:- Nằm mơ đi!

Muốn đòi tiền, còn ta muốn mạng của lão!Trong nhất thời đúng là Vũ Văn Hóa Cập không có biện pháp gì đối phó với Bùi Nhân Cơ, gã thấy đã sắp chiều tối liền hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, hạ trại tại chỗ!.....Huyện Thượng Lạc, Thái Thú Trương Tế vội vã đi vào trong một ngõ nhỏ, gã gõ cửa, có một tên tiểu đồng thò đầu ra, cười nói:- Sứ quân tới thực đúng lúc, lão gia nhà ta vừa nói đáng lẽ Thái Thú nên tới rồi.- Tiểu tử nhà ngươi tự cho mình là thông minh, chính lão gia nhà ngươi bảo ta tới, sao có thể không đúng lúc?Trương Tế cười, gõ nhẹ lên đầu gã tiểu đồng, đi vào sân lại hỏi tiếp:- Tất cả mọi người đã tới rồi sao?- Đều đã tới, họ đang họp ở trong nội đường.Tiểu đồng dẫn Trương Tế vào trong.

Hiện giờ trong nội đường có hơn mười người đang ngồi, tất cả đều là tộc nhân trung tâm của Dương Huyền Cảm, huynh đệ Huyền Tưởng, Tích Thiện, Hành Nhân, Huyền Kính, Huyền Hoằng, cháu trai Dương Tuấn, Dương Vanh, Dương Nguy, đại tướng Tạ Ánh Đăng, Trương Hoành Chí, còn có cả phụ tá Cao Ung, Tạ Tư Lễ tập trung ở đây thảo luận một lần nữa Đông Sơn tái khởi.- Lần này Vũ Văn Hóa Cập dẫn mười ngàn quân đội tới diệt phỉ, đây chính là cơ hội trời ban cho chúng ta.

Nếu có thể đạt được mười ngàn người này chúng ta liền có mười lăm ngàn quân chính quy, sau đó lại chiêu mộ thêm một trăm ngàn, thanh thế lớn hơn cả năm xưa.

Lần này, chúng ta nhất định phải rút kinh nghiệm lần trước, cướp lấy Quan Trung làm căn cơ, sáng lập cơ nghiệp mới, đây chính là thời khắc Dương gia chúng ta phục hưng!Mọi người sống ở quận Thượng Lạc hai năm đã rất nghẹn khuất, khi nghe Dương Huyền Cảm nói thì trong lòng đều sôi sùng sục, muốn hành động ngay.

Đúng lúc này, Trương Tế tới, cười nói:- Nói cho mọi người tin tức mới nhất, Trương Thanh mới truyền tin cho ta Vũ Văn Hóa Cập đã tiến vào Võ Quan.Trương Thanh là tộc đệ của Trương Tế, đảm nhận chức vụ phòng vệ Võ Quan.

Lúc trước Dương Huyền Cảm nhờ vào sự trợ giúp của Trương Thanh mới có thế tiến vào Võ Quan, ẩn thân tại quận Thượng Lạc.Dương Huyền Cảm mừng rỡ:- Như vậy thì có thể đóng cửa đánh chó được rồi!Trương Tế lại lắc đầu:- Minh công, Vũ Văn Hóa Cập dễ đối phó, then chốt chính là Bùi Nhân Cơ.

Người này khôn khéo lão luyện, kế sách của chúng ta khó mà qua mặt lão.

Hơn nữa nếu có lão ở đó, mười ngàn quân kia khó mà tới tay, rất có thể còn bị tổn thất binh lính, điều này chúng ta phải suy tính thật kỹ.Dương Huyền Cảm trầm ngâm suy nghĩ, trong nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào.

Bỗng Dương Hành Nhân nói:- Lừa y tới nghị sự, sau đó một đao giải quyết!Dương Huyền Cảm lắc đầu.

Biện pháp này không ổn, không nói tới có thể lừa lão tới hay không, nhưng cho dù lão tới thì cũng không thể giết.

Con trai Bùi Nhân Cơ đang ở bên Nguyên Khánh, chỉ riêng điều này đã khiến ông ta phải suy xét.

Quan trọng hơn làm như vậy quá mạo hiểm, một khi có chút sơ sót Bùi Nhân Cơ sẽ suất lĩnh mười ngàn quân tới tiêu diệt.Dương Tuấn đứng cạnh cười nói:- Kỳ thực biện pháp của thúc phụ không tồi, chỉ có điều là không cần giết, nhốt lão là đủ rồi.

Không có Bùi Nhân Cơ, Vũ Văn Hóa Cập chỉ là chó không răng mà thôi, chúng ta dễ dàng giải quyết được.Dương Huyền Cảm có chút do dự, biện pháp này tuy rằng không tệ nhưng vẫn có phần mạo hiểm.

Đúng lúc này, Tạ Tư Lễ ngồi trong góc lên tiếng:- Dương công, kế này không ổn.

Nếu nhốt Bùi Nhân Cơ, đại tướng dưới trướng lão chịu dàn hòa thì thôi, nhưng nếu chúng mang binh tới tìm Trương Thái Thú đòi người thì như thế nào?

Như vậy ngược lại sẽ phá hư toàn bộ kế hoạch.Dương Tuấn tức giận nhìn Tạ Tư Lễ:- Chúng ta buổi tối mời họ vào trong thành, trong một đêm chuyện gì không thể làm xong?- Nếu Bùi Nhân Cơ không chịu vào thành thì sao?Tạ Tư Lễ đáp lại một câu, sau đó lờ Dương Tuấn đi, chắp tay với Dương Huyền Cảm:- Dương công, ta có một kế sách có thể giải quyết Bùi Nhân Cơ.Dương Huyền Cảm thấy Dương Tuấn đang tức giận hầm hầm, còn Tạ Tư Lễ bộ dạng giống như đã định liệu được mọi chuyện, bèn nói với Tạ Tư Lễ:- Tạ tiên sinh, chỗ ta có một phong thư, tiên sinh cùng ta trở về lấy.Ta Tư Lễ theo Dương Huyền Cảm ra khỏi nội đường.

Dương Tuấn trầm mặc, không nói một lời.

Huynh đệ hắn là Dương Vanh cười lạnh, nói với mọi người:- Đúng là chê cười, con mình không tin lại tin tưởng người ngoài!- Nhị đệ, không được nói bậy!Dương Tuấn dù nói vậy nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc nhìn Tạ Ánh Đăng.

Kỳ thực lời của Dương Vanh chính là suy nghĩ trong lòng y, quả thật là phụ thân đã quá phụ thuộc vào người ngoài.Dương Huyền Cảm đưa Tạ Tư Lễ tới thư phòng bèn nói:- Tiên sinh có kế sách gì?Tạ Tư Lễ là tộc huynh của Tạ Ánh Đăng, không lâu trước từ Đôn Hoàng tới đây đầu nhập, tài năng xuất chúng, Dương Huyền Cảm rất coi trọng người này.

Nhưng hai người con của ông ta lại quan hệ không tốt với huynh đệ Tạ gia, chỉ cần bàn luận là tất sẽ cãi nhau, vì vậy Dương Huyền Cảm đành đưa tới thư phòng để hỏi.Tạ Tư Lễ mỉm cười nói:- Bùi Nhân Cơ là người chính trực cương liệt, người như vậy sao có thể hòa hợp với Vũ Văn Hóa Cập, ta nghĩ giữa họ tất sẽ có mâu thuẫn.

Vì vậy ta cho rằng không bằng lợi dụng mâu thuẫn này khiến họ phát sinh nội chiến, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?Dương Huyền Cảm gật đầu:- Vậy kế sách cụ thể như thế nào?Tạ Tư Lễ nói thầm với Dương Huyền Cảm vài câu, Dương Huyền Cảm liên tục gật đầu, ông ta trầm tư một chút lại nói:- E rằng sẽ không đủ thời gian.

Hơn nữa vẫn chưa chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ, ví dụ như chữ viết của Bùi Nhân Cơ.Tạ Tư Lễ cười nói:- Kỳ thực chuyện này cũng không khó, chẳng phải lần trước ta đã nói với sứ quân rồi sao.

Một hiệu buôn ở kinh thành của Đôn Hoàng Tạ gia chúng ta có một bí quyết, ta sẽ để chúng xử lý chuyện này, nhất định sẽ xong.

Về phần thời gian, kinh thành cách đây cũng không xa, chậm nhất ba ngày có thể tới nơi.

Chúng ta để Trương Thái Thú viện cớ chuẩn bị tiền tài, lương thảo để giữ chân họ.Dương Huyền Cảm ngẫm lại một chút, trước hết cứ thử dùng kế này, nếu thất bại thì vẫn có thể dùng biện pháp bắt nhốt Bùi Nhân Cơ.

Ông ta gật đầu đáp ứng:- Được rồi!

Vậy cứ làm theo kế sách của tiên sinh, tất cả đều xin nhờ vào tiên sinh, nếu có tiến triển thì hãy lập tức báo cho ta biết......Từ khi Tạ Tư Lễ còn ở Phong Châu, gã đã bàn bạc với Dương Nguyên Khánh kế sách thu phục Bùi Nhân Cơ, tất cả chỉ chờ Vũ Văn Hóa Cập và Bùi Nhân Cơ tới mà thôi.Gã vội vã chạy về chỗ mình ở, nơi đó cách chỗ của Dương Huyền Cảm không xa.

Đó là một biệt viện, có một căn nhà nhỏ chiếm diện tích năm phần đất gồm bốn năm gian phòng, hơn mười tên tùy tùng của gã đều đã được xếp vào trong quân, chỉ có Dương Nguy và hai tên tùy tùng khác cùng ở đây.Tạ Tư Lễ trở về phòng, lấy ra một phong thư chính tay Dương Nguyên Khánh viết và một quyển tấu chương giả.

Gã gọi một tên tùy tùng tới bảo:- Ngươi mau đi kinh thành.

Ở tửu quán Ba Thục tìm Trương Thắng, đưa hai thứ này cho gã, bảo gã cứ dựa theo mệnh lệnh trên đó mà làm việc.- Ty chức hiểu!Tên tùy tùng thu tấu chương và phong thư lại, lập tức tiến tới kinh thành.Màn đêm đã bắt đầu buông xuống kinh thành, xe ngựa của Ngu Thế Cơ chậm rãi dừng lại trước cửa phủ của Vũ Văn Thuật, người gác cửa sớm đã chạy vào bẩm báo.

Ngu Thế Cơ cũng không ra khỏi xe ngựa, thân phận của gã cao quý, đương nhiên không chịu đứng ngoài cửa chờ đợi.Một lát sau, thấy Vũ Văn Thuật vội vã từ trong phủ chạy ra thì gã mới chậm rãi ra khỏi xe ngựa, chắp tay cười nói:- Vũ Văn công, trời đã tối mà vẫn mạo muội tới làm phiền, xin Vũ Văn công chớ trách!- Ô kìa!

Ngu tướng quốc nói cái gì vậy.

Tại hạ chỉ e ngại Ngu tướng quốc là người thanh cao, chê Vũ Văn Thuật ta là kẻ tầm thường mà không chịu tới thôi.Vũ Văn Thuật mặt mày hớn hở đi tới, giữ chặt tay áo Ngu Thế Cơ, cười nói:- Hôm nay ngài không đề chữ hai bức tranh cho tại hạ thì đừng mong rời khỏi đây nhé!- Nếu Vũ Văn công đã muốn chữ thì ta xin tự bêu xấu một lần vậy!Mặc dù không quá khiếm tốn nhưng Ngu Thế Cơ đúng là danh gia thư pháp.

Gã và huynh đệ Ngu Thế Nam được xưng là Nhị Ngu, gã luôn tự phụ vì điều này.Trong thư phòng, Ngu Thế Cơ tập trung suy nghĩ một lát trước giấy Tuyên Thành (loại giấy cao cấp do thành Tuyên và huyện kinh ở tỉnh An Huy Trung Quốc sản xuất, dùng để viết chữ bút lông và quốc họa, chất giấy dai bền, khó rách, không bị mọt đục, hút mực đều, để được lâu), sau đó vung bút viết liền bốn chứ “Linh Lạc Đồng Thi” lên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, bút vừa hạ xuống liền cười ha hả nói:- Bêu xấu rồi!- Chữ đẹp, hay cho một bức thảo lệ (cách gọi gộp của chữ thảo và chữ lệ một thể viết chữ Hán)Vũ Văn Thuật tán thưởng không ngừng, lại đọc:- Linh lạc tam thu can,Tồi tàn bách xích kha.Không dư bán tâm tại,Sinh ý tiệm vô đa.Tạm dịch:Ba thu rừng xơ xác,Trăm cành lá xác xơ.Lòng vẩn vơ tản mát,Sinh ý dần chẳng nhiều.Trong ý thơ có phần hiu quạnh khiến Vũ Văn Thuật có phần cảm thán, gật gật đầu:- Mời Ngu tướng quốc ngồi!Hai người ngồi xuống, một thị thiếp dâng trà.

Vũ Văn Thuật uống một ngụm, chậm rãi hỏi;- Ngu tướng quốc cảm thấy triều cục như thế nào?

Đã tới thời khắc “Sinh ý tiệm vô đa” hay chưa?Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật vì nguyên nhân cùng chung kẻ thù là Dương Nguyên Khánh mà kết minh, nhưng cả hai người đều có tâm tư riêng, đương nhiên sẽ không thành thật với nhau.

Ngu Thế Cơ cười nói:- Thuyền rồng của Thánh Thượng đã sắp tạo xong, thời gian xuất phát đã được quyết định, nửa tháng sau là sẽ xuất phát, xem ra chúng ta phải qua năm mới ở Giang Đô rồi.- Qua năm mới thì không sao, ta e rằng sẽ phải sống ở Giang Đô quãng đời còn lại.Vũ Văn Thuật tiếp tục dò hỏi.Ngu Thế Cơ lắc đầu:- Không tới mức như vậy.

Mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này là giám sát quan viên phía Nam.

Gần đây quan viên phía Nam bắt đầu có dị tâm khiến Thánh Thượng lo lắng phía Nam phân liệt.

Hơn nữa ngài cũng đã nói rõ với ta tháng tư sang năm sẽ hồi kinh.Vũ Văn Thuật nhíu mày, cẩn thận hỏi:- Gần đây nghe đồn Thánh Thượng muốn dời đô tới Giang Đô, Ngu tướng quốc liệu có cho đây là sự thực?Ngu Thế Cơ trầm tư một chút rồi nói:- Thủy vận bị cắt đứt, tiền thuế ít ỏi, Lạc Dương giờ miệng ăn núi nở.

Nếu tính lâu dài, Giang Đô là nơi giàu có, dân cư đông đúc, lương thực ổn định.

Thánh Thượng tọa trấn Giang Đô có thể chỉ huy thiên hạ diệt phỉ, đợi sau khi ổn định thì sẽ trở lại Lạc Dương, sau đó truyền ngôi cho trưởng tôn, còn ngài trở lại Giang Đô dưỡng lão.

Vì vậy, ta cho rằng chuyện dời đô không thể nào xảy ra.

Lại thêm ta và Vũ Văn công đều là tâm phúc bên cạnh Thánh Thượng, những lời đồi đại bên ngoài chúng ta có thể tin tưởng hay sao?Vũ Văn Thuật cười lớn:- Ngu tướng quốc nói đúng, là ta tính sai rồi!Vũ Văn Thuật không có nói kỳ thực hiện giờ Dương Quảng đi Giang Đô chính là hợp ý gã.

Nhật trình của Dương Quảng đã định, vậy thì đại kế của Vũ Văn gia tộc gã cũng đã dần dần tới.Lúc này, Ngu Thế Cơ lấy ra một quyển tấu chương, đặt ở trước mặt Vũ Văn Thuật:- Vũ Văn công xem bản tấu chương này.Vũ Văn Thuật nghi hoặc, cầm tấu chương lên xem.

Lão lập tức giận tím mặt, đây là tấu chương Bùi Nhân Cơ tố cáo Vũ Văn Hóa Cập mượn danh diệt phỉ mà vơ vét tài sản, thu hối lộ ở các nơi đi qua.

Vũ Văn Thuật đập mạnh bàn một cái:- To gan!Ngu Thế Cơ cười cười, đứng dậy nói:- Nếu không còn chuyện gì thì ta xin cáo từ.

Mặt khác, ta xin nhắc nhở Vũ Văn công, dù sao Bùi Nhân Cơ cũng là Quang Lộc Đại Phu, Văn Hỉ Bùi thị.

Nếu Vũ Văn công có ý định đối phó y thì nên dùng việc công sẽ tốt hơn.- Đa tạ Ngu tướng quốc đã nhắc nhở.Vũ Văn Thuật tiẽn Ngu Thế Cơ, sau đó trở về thư phòng.

Lúc này gã đã mất đi tâm tình thưởng thức chữ, tấu chương buộc tội của Bùi Nhân Cơ khiến gã vô cùng giận dữ, nhưng hiện giờ gã phải tỉnh táo, thật tỉnh táo.

Gã đương nhiên hiểu dụng ý của Ngu Thế Cơ muốn lợi dụng gã để đối phó với Bùi gia, nhưng gã lại không thể làm như theo lời của y.

Đây là thời điểm mấu chốt, con trai gã không thể xuất hiện chút vấn đề nào.Tấu chương tố cáo của Bùi Nhân Cơ bị Ngu Thế Cơ chặn lại, vậy lần sau thì thế nào?

Nếu để cho Bùi Uẩn tới vạch tội thì hậu quả không thể lường được.Trong lòng Vũ Văn Thuật nóng như lửa đốt, lão không thể chờ thêm nữa, lập tức ra lệnh:- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung!.....Trong hoàng cung ngổn ngang những thùng hòm.

Đây là chuyện bình thường đối với đám cung nhân này, Thánh Thượng nhiều năm đi tuần đã khiến bọn họ quá quen với việc này.

Có điều năm nay hơi khác mọi khi, bình thường thì trước khi xuất hành năm ngày mới chuẩn bị, nhưng năm nay lại phải chuẩn bị trước nửa tháng.

Hơn nữa, hoàng hậu nương nương lại nói những gì mang đi được thì đều phải mang theo, điều này khiến mọi người có một dự cảm xấu.Vũ Văn Thuật đi vội đi vàng, tới quảng trường điện Tuyên Chính thì gặp được thủ lĩnh thị vệ đang đi trực, Hổ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham.

Tư Mã Đức Kham và Vũ Văn Trí Cập có quan hệ khá sâu sắc, vừa thấy Vũ Văn Thuật tới liền bước lên thi lễ:- Cháu tham kiến Vũ Văn bá phụ!- Hiền chất trực đêm hôn nay sao?- Đúng vậy ạ!Vũ Văn Thuật biết nếu Dương Quảng phái thị vệ đi bắt người thì nhất định sẽ là Lang tướng Tư Mã Đức Kham, vì vậy lão bèn kéo Tư Mã Đức Kham sang một bên, nói khẽ với gã vài câu.

Tư Mã Đức Kham vỗ ngực nói:- Bá phụ cứ yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho cháu.Vũ Văn Thuật khen ngợi vài câu sau đó bước nhanh vào điện bên.Trong ngự thư phòng, Dương Quảng trong lòng nặng trĩu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Tuy rằng ông ta đã giáng chức Tiêu Vũ, phái đi nơi khác làm quan nhưng quyển tấu chương lúc sắp đi của Tiêu Vũ vẫn khiến ông ta phiền lòng.

Thiên hạ đã có hơn ba mươi quận mất liên hệ, hơn nữa đều thuộc Bắc Tề, nếu không phải là quan viên tạo phản thì chính là rơi vào trong tay giặc.Mỗi người đều có nhược điểm, Dương Quảng cũng không ngoại lệ.

Ông ta hùng tài đại lược, chí hướng cao vời.

Lấy gương Trần Thúc Bảo hoang dâm vô độ, ông ta chăm lo chính sự, không gần nữ sắc, đây chính là ưu điểm của ông ta.

Nhưng ông ta có một nhược điểm trí mạng, đó chính là không chịu nổi thất bại.Nhạn Môn bị vây khiến tôn nghiêm đế vương bị đánh mất, ông ta đã mất đi lòng tin với chính bản thân mình.

Đối với tình thế hiện giờ, khắp nơi tạo phản ông ta chỉ muốn trốn tránh.Hiện tại, gần như toàn bộ Sơn Đông đều rơi vào tạo phản, Lạc Dương bốn phía có địch đã không còn là nơi an toàn.

Vì vậy ông ta phải tìm một nơi khác, từ từ diệt phỉ, một là Quan Trung, hai là Giang Đô.

Quan Trung là hang ổ của quý tộc Quan Lũng, so với Lạc Dương còn nguy hiểm hơn.

Vì vậy ông ta chỉ có thể đi Giang Đô.Nghĩ tới Giang Đô, trong lòng Dương Quảng không khỏi thanh thản hơn, đó là nơi tâm hồn ông ta hướng tới.

Giang Đô khí hậu ẩm ướt, là vùng sông nước giàu có đông đúc, văn sĩ tao nhã, nữ nhân xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, tất cả đều khiến ông ta mê mẩn.Dương Quảng chắp tay sau lưng, lặng yên đứng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Ý niệm đi tới Giang Đô dâng lên trong đầu, ông ta muốn tới Giang Đô để quên hết tất cả phiền não.

Lúc này đây, trong lòng ông ta nóng như lửa đốt, ông ta cảm thấy mình không thể chờ thêm giây phút nào nữa.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 496 : Nhân Cơ về bắc .Đúng lúc này, một tên hoạn quan chạy vào bẩm báo:- Bệ hạ, Vũ Văn tướng quốc tới bảo có việc gấp cần bẩm báo!Dương Quảng thở dài, Vũ Văn Thuật đã kéo gã lại hiện thực.- Cho lão vào!Một lát sau, Vũ Văn Thuật vội vàng bước tới Ngự thư phòng, Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước song cửa sổ, giống như không biết Vũ Văn Thuật đã tới.

Vũ Văn Thuật dù đang nóng vội nhưng cũng không dám cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Quảng.Sau một hồi lâu.

Dương Quảng chậm rãi hỏi:- Vũ Văn ái khanh, khanh là lão thần đi theo trẫm đã bao nhiêu nm.

Khanh nói trẫm có nên đi Giang Đô hay không?- Bệ hạ, vi thần chỉ biết quân tử không tự dồn mình vào ngõ cụt.Dương Quảng nhìn chăm chú vào lão:- Ý ngươi là hiện tại Lạc Dương đã thành ngõ cụt rồi hay sao?- Bệ hạ, Lạc Dương ngoài có đạo phỉ Bắc Tề hung hăng càn quấy, trong có dư nghiệt quý tộc Quan Lũng còn sót lại, lương thảo không đủ, tiền thuế đã không còn.

Dương Huyền Cảm tạo phản, vừa kêu gọi đã có vạn dân ủng hộ, từ đó có thể thấy dân tâm không còn.

Thần nghĩ không ra ở Lạc Dương còn điểm nào an toàn?

Một khi loạn phỉ từ bốn phương đánh tới, e rằng thánh chỉ không truyền ra nổi trăm dặm.

Đây là những lời từ tận đáy lòng của vi thần, xin bệ hạ minh xét!Dương Quảng thở dài, sao ông ta lại không nghĩ tới những điều này.

Tạm thời bỏ qua việc nam tuần, ông ta hỏi:- Vũ Văn ái khanh tìm trẫm có chuyện gì hay không?- Bệ hạ, thần vừa nhận được tin cấp báo của nhi tử Vũ Văn Hóa Cập, Bùi Nhân Cơ bụng dạ khó lường, không hề thần phục triều đình, lòng luôn muốn đi tới quận Thượng Lạc đầu quân cho Dương Nguyên Khánh, tình thế vô cùng khẩn cấp.Dương Quảng nhíu mày nói:- Tuy Bùi Nhân Cơ thuộc Văn Hỉ Bùi phiệt nhưng tâm tư của lão không giống với Bùi Uẩn, tại sao có thể làm như vậy?- Bệ hạ, con trai Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm đã trở thành đại tướng dưới trướng Dương Nguyên Khánh, lão vì con mà tương trợ cho Dương Nguyên Khánh chứ không phải họ Bùi.Dương Quảng không biết chuyện con trai Bùi Nhân Cơ là người của Dương Nguyên Khánh, gã ngạc nhiên hỏi:- Lời của Vũ Văn ái khanh là sự thật?- Từng câu từng chữ của thần đều là sự thực.

Nếu như bệ hạ không tin Bùi Nhân Cơ có tâm mưu phản, thì có thể phái thị vệ bắt lão tới xét hỏi.

Nếu như tố cáo là sai sự thực thì vi thần xin chịu bệ hạ xử phạt!Vũ Văn Thuật đã nói như vậy, Dương Quảng tin tưởng vài phần, lập tức truyền lệnh nói:- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho thị vệ lập tức đi bắt giữ Bùi Nhân Cơ giải về kinh!Vũ Văn Thuật ngầm đắc ý.

Có Tư Mã Đức Kham hỗ trợ, Bùi Nhân Cơ trốn không thoát nổi tay mình......Trong quận nha thành Thượng Lạc.

Vũ Văn Hóa Cập ngồi trong phòng khách từ tốn uống trà, ánh mắt trong suốt chớp chớp.

Gã tới thành Thượng Lạc đã được năm ngày, hôm nay là lần thứ hai tìm Thái Thú Trương Tế.

Gã rất thích thành Thượng lạc, nơi đây dân cư đông đúc, có rất nhiều nhà buôn giàu có, đủ để gã kiếm một khoản tiền lớn.Chỉ có điều Thái Thú Trương Tế làm ăn chậm chạp khiến gã cũng cảm thấy lo lắng.

Cũng may mỗi ngày Trương Tế đều cho ca kỹ mua vui mới khiến gã không ấn tượng xấu về Trương Tế, cũng như mới có thể tiếp tục chờ đợi.- Trương Thái Thú tới!Có người đứng ở ngoài cửa bẩm báo.

Trương Tế cười lớn đi tới, chắp tay nói:- Đã khiến Vũ Văn tướng quân phải đợi lâu!- Chỉ cần làm tốt mọi chuyện, ta chờ một chút cũng không sao!Vũ Văn Hóa Cập híp mắt hỏi:- Đã năm ngày qua đi, việc kia thế nào rồi?Trương Tế ngồi xuống, lấy ra một tờ danh mục lễ vật đặt lên bàn:- Đây là quân phí tiêu diệt phỉ ta thu được của một số phú hộ, tổng cộng có 300 ngàn xâu.

Nếu Vũ Văn tướng quân tiếp tục đợi thêm vài ngày nữa thì sẽ có thêm khoảng 300 ngàn xâu nữa.Vũ Văn Hóa Cập cười híp mắt, không tệ!

Quận Thượng Lạc quả nhiên là nơi giàu có, ở các quận khác nhiều nhất cũng chỉ vơ vét được 100-200 ngàn xâu, không ngờ ở đây có thể thu được 300 ngàn xâu, hơn nữa sau vài ngày còn có 300 ngàn xâu nữa, điều này khiến gã như mở cờ trong bụng.- Tâm ý của Trương Thái Thú ta hiểu được.

Ta sẽ bẩm báo với phụ thân điều Thái Thú vào triều làm thị lang.

Không biết ta còn phải đợi bao lâu nữa?Trương Tế cười lớn nói:- Đa tạ ý tốt của Vũ Văn tướng quân, nhiều nhất hai ngày nữa 600 ngàn xâu tiền, nhất định sẽ dâng lên tướng quân không thiếu một đồng.Tạ Tư Lễ bước nhanh vào trước thư phòng của Dương Huyền Cảm, tiểu đồng thay hắn vào bẩm báo, một lát sau đi ra nói:-Tạ tiên sinh, Lão gia mời ông vào.Tạ Tư Lễ vào trong thư phòng thì không ngờ phát hiện ra Dương Tuấn cũng có ở đó.

Dương Tuấn thấy ông ta vào thì quay đầu đi không để ý tới ông ta.

Tạ Tư Lễ bước lên thi lễ:-Tham kiến Dương công!Dương Huyền Cảm khẽ cười nói:-Ta vừa nhận được thông tin, một đội quân thị vệ đã vào tới Vũ Quan, nhanh thì tối nay mà muộn thì sang mai bọn họ sẽ tới huyện Thượng Lạc, có thể nói sách lược của ngươi đã thành công.

Bọn họ là tới bắt Bùi Nhân Cơ, chỉ cần Bùi Nhân Cơ vừa đi thì mười ngàn quân đội sẽ do ta tùy ý sử dụng, kế sách này của tiên sinh quả là cao minh.-Được Dương công quá khen, ty chức chỉ may mắn thành công thôi!Dương Huyền Cảm rất hài lòng với Tạ Tư Lễ, một sách lược vừa khéo léo tài tình liền có thể trừ bỏ được Bùi Nhân Cơ.

Ông ta cũng biết kế sách này có vẻ hơi đơn giản nhưng ở giữa cần phải sắp xếp rất nhiều.

Ví dụ như làm thế nào để bắt chước nét chữ của Bùi Nhân Cơ, rồi làm thế nào để đưa tấu chương lên, v.v …, điều này chứng tỏ Đôn Hoàng Tạ gia ở Kinh Thành vẫn còn có bí quyết, ông ta muốn lợi dụng nhân tài của Tạ gia này.-Vậy theo ý của tiên sinh, nếu ta lấy được mười ngàn quân này thì khi nào khởi sự là thích hợp nhất?Tạ Tư Lễ ngẫm nghĩ một lát nói:-Nghe nói có tin Thánh Thượng đi tuần tra Giang Đô, không biết tin này là thật hay giả.

Nếu như Thánh Thượng có đi Giang Đô thực sự, tôi đề nghị đợi Thánh Thượng đi Giang Đô rồi mới khởi sự.

Thời gian này có thể lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập áp chế Vũ Văn Thuật, thay chúng ta phong tỏa tin tức, thậm chí có thể truyền tin tình báo.Dương Huyền Cảm gật gật đầu, ông ta cũng cho là như vậy:-Nếu mọi người đều có cách nghĩ giống nhau, vậy thì làm theo cách này đi.

Ngoài ra Triều Tùy ở Quan Trung có khoảng hơn bảy mươi ngàn, trong đó ở Trường An có năm mươi ngàn, Đồng Quan mười ngàn người, quận Phù Phong mười ngàn người.

Ý của Tuấn nhi là chiếm đoạt Đồng Quan trước để cắt đứt sự viện trợ của quân Lạc Dương, sau đó quay lại tấn công Trường An, ý của tiên sinh thế nào?Tạ Tư Lễ lắc lắc đầu,-Chiếm đoạt Đồng Quan thực ra chẳng có ý nghĩa gì, trước mắt sau một tháng nữa, Hoàng Hà sẽ đóng băng, quân Tùy hoàn toàn có thể đi từ Hoàng Hà tới.

Hơn nữa nếu như mà chiếm đoạt Đồng Quan trước ngược lại sẽ làm kinh động tới Trường An, Trường An sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt khiến chúng ta khó lòng công kích, sẽ phạm phải sai lầm mà Nguyên gia đã phạm phải.

Binh quý thần tốc, chúng ta nên lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập chiếm lấy Trường An, sau đó chiếm lĩnh kho lương, rồi mở kho phát lương chiêu mộ quân binh Quan Trung, cuối cùng mới xét tới Đồng Quan.Dương Tuấn vốn không định để ý tới Tạ Tư Lễ nhưng Tạ Tư Lễ không ngờ lại phủ nhận toàn bộ phương án của hắn, hắn không khỏi phẫn nộ nói:-Thành Trường An có năm mươi ngàn tinh binh, chúng ta chỉ có mười lăm ngàn người, sao có thể là đối thủ của họ chứ?

Theo phương án của ngươi, cuối cùng cho dù tập kích bất ngờ thì vẫn bị họ đánh bại, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?Dương Tuấn đứng dậy thi lễ với Dương Huyền Cảm:-Phụ thân, hay là chiêu binh Thượng Lạc trước, chiêu đủ một trăm ngàn người rồi đánh Đồng Quan trước.

Lúc này Hoàng Hà vẫn chưa đóng băng, cắt đứt đường quân viện, tiếp đó cướp kho lương, mở kho chiêu binh.

Lúc đó chúng ta có hai trăm ngàn quân rồi, cuối cùng đánh chiếm Trường An, một trận chiếm luôn Quan Trung.Phương án của Tạ Tư Lễ kỳ thực là do Dương Nguyên Khánh định ra, lại đã thảo luận với mọi người ở phủ tổng quản rồi, đây là con đường duy nhất để Dương Huyền Cảm tạo phản thành công.

Tạ Tư Lễ cười lạnh một tiếng nói:-Chiêu mộ được hai trăm ngàn người thì sao, chỉ là một đám ô hợp, có thể chống lại năm mươi ngàn tinh binh quân Tùy chứ?

Hơn nữa nếu không đánh được Đồng Quan mà lại bị quân Đồng Quan và Trường An tấn trước sau, vậy ngươi có nắm chắc được mấy phần thắng chứ?Dương Huyền Cảm đã từng thất bại hai năm trước, hiểu biết sâu sắc đối với sức chiến đấu của quân chiêu mộ, ông ta cảm thấy Tạ Tư Lễ nói có lý liền phất tay chặn lại sự phản bác của Dương Tuấn và nói với Tạ Tư Lễ:-Mời tiên sinh nói tiếp!Tạ Tư Lễ nói:-Việc khởi sự lần này không giống với lần trước, lần trước Dương công chiếm lĩnh kho Lê Dương, giơ tay hô một tiếng thiên hạ đều hưởng ứng.

Còn lần này Dương công cho rằng còn có thể kêu gọi được bao nhiêu, dân chúng Quan Trung liệu có nghi ngờ về thất bại lần trước không?

Nếu chỉ chiêu mộ được mấy chục ngàn thậm chí là mấy ngàn người, lúc đó thân phận của Dương công bị bại lộ thì sẽ bảo vệ mình thế nào chứ?

Cho nên ta thấy rằng Dương công Đông Sơn tái khởi lần này, trên thực tế có rất nhiều rào cản.

Muốn hóa giải được những rào cản này chỉ có thể xuất kỳ binh, lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập chiếm đoạt Trường An.

Đối với năm mươi ngàn quân tinh binh kia, chúng ta có thể tùy cơ ứng biến, bản thân diệu kế cũng không thể tính hết được mọi chuyện, chỉ có thể tùy cơ ứng biến vào lúc đó thôi.-Theo cách nói của ngươi chẳng phải là đang đánh cuộc sao?Dương Tuấn nói một cách tức giận.Tạ Tư Lễ cười lạnh một tiếng nói:-Dương công khởi sự chẳng phải là đang đánh cuộc sao?Dương Huyền Cảm trầm tư một lát nói:-Phương án của tiên sinh, ta đã hoàn toàn hiểu được, việc này ta cần suy nghĩ thêm đã.Tạ Tư Lễ thi lễ rồi cáo lui.

Nhìn theo bóng dáng của Tạ Tư Lễ, Dương Tuấn nói:-Phụ thân, con cảm thấy thân phận của người này rất khả nghi.-Con đừng có suy nghĩ lung tung!Dương Huyền Cảm không vừa lòng khiển trách con trai.-Phụ thân, con không có suy nghĩ lung tung, người này làm sao mà biết được Dương Quảng muốn đi Giang Đô chứ?

Những kế phản gián như thế này không có thế lực lớn thì sao có thể thành công được?

Một tên Đôn Hoàng Tạ gia mà có thực lực lớn như vậy sao?

Hơn nữa người này nói thẳng ra thì lai lịch không rõ ràng, phụ thân tin tưởng hắn như vậy, sớm muộn cũng bị hắn hại.

Phụ thân, bài học của Vi Phúc Tự cũng mới đây thôi!Dương Huyền Cảm vốn là người không kiên định, lời nói của Dương Tuấn khiến cho ông ta có chút nghi ngờ nhưng phương án của Tạ Tư Lễ ông ta lại rất tán thành.-Ra trận cần nhờ binh phụ tử, đạo lý này ta hiểu, tuy nhiên họ Tạ này quả thực là có bản lĩnh, tạm thời ta cứ lợi dụng họ trước đợi chiếm được Quan Trung rồi ta sẽ không cho hắn quyền lực nữa, lúc đó cố gằng chỉ dùng người trong gia tộc.Dương Tuấn chỉ cần lời nói này của phụ thân, nói cho cùng hắn sợ Tạ Tư Lễ cướp đoạt mất quyền lực của hắn, hắn thi lễ:-Phụ thân thật sáng suốt!………….Bùi Nhân Cơ từ sau khi đi tới huyện Thượng Lạc thì ở liền trong doanh trại, Vũ Văn Hóa Cập ngày nào cũng vào thành tìm kiếm hoan lạc, còn ông ta thì lại không rời doanh trại nửa bước.

Ông ta không trơ trẽn như đám người Vũ Văn Hóa Cập này.

Ông ta đang ngồi trong doanh trại đọc sách, bỗng nhiên bên ngoài có có tiếng chạy trốn dồn dập, một tên thân binh tiến vào doanh trại hoảng hốt nói:-Tướng quân, không ổn rồi!-Có việc gì mà hoảng hốt đến vậy?Bùi Nhân Cơ có chút không vui hỏi.-Trong doanh trại có một đám thị vệ tới, nghe nói là tới bắt giữ tướng quân, bọn họ đã cho người vào thành tìm Vũ Văn Hóa Cập rồi.Bùi Nhân Cơ cả kinh lập tức đứng lên,-Thật không?-Thực sự là tới bắt giữ tướng quân, là binh sĩ trong trại chính chạy tới báo tin.Bùi Nhân Cơ trong lòng rối loạn, tin tức này thực sự quá bất ngờ, tại sao lại tới bắt ông ta chứ, chẳng lẽ là Vũ Văn Hóa Cập, nhưng … cũng không tới mức đó chứ!Ông ta suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không có câu trả lời, và cũng không biết nên làm thế nào?

Thì đúng lúc này, một tên thân binh lại chạy vào bẩm báo:-Tướng quân, quân doanh có người tới cầu kiến, hắn có mang tới cái này.Tên thân binh từ trong tay giơ lên một thanh đoản kiếm, Bùi Nhân Cơ liếc mắt đã nhận ra ngay, đây là thanh đoản kiếm của con trai ông ta Bùi Hành Nghiễm, trong lòng ông ta hết sức kinh ngạc lập tức nói:-Mau mời người vào!Một lát, Tạ Tư Lễ đi đến khom người thi lễ nói:-Phong Châu quân Tạ Tư Lễ tham kiến Bùi lão tướng quân!Bùi Nhân Cơ liếc mắt nhìn ông ta một cái,-Ngươi từ Phong Châu tới sao?Tạ Tư Lễ khẽ mỉm cười nói,-Tan là từ Kinh thành tới.Bùi Nhân Cơ thở dài một tiếng,-Ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa gặp phải chuyện phiền phức, Thánh Thượng cho người tới bắt ta.Tạ Tư Lễ cười nói:-Thực ra thì tôi cũng tới vì việc này, người của chúng tôi nhận được thông tin bất lợi về Bùi tướng quân.

Tôi đặc biệt tới nghĩ cách cứu viện tướng quân.-Tin tức gì?Bùi Nhân Cơ nhìn chăm chú vào ông ta hỏi.-Tướng quân có biết vì sao Thánh Thượng lại phái người tới bắt tướng quân không?-Ta không biết, ngươi nói xem?Tạ Tư Lễ thong thả nói:-Điều này thực sự là do tướng quân biết nội tình của Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Thuật lại càng muốn tiêu diệt tướng quân.

Vũ Văn Thuật nói với Thánh Thượng là tướng quân chuẩn bị cầm quân tạo phản ở Thượng Lạc.

Thánh Thượng tin đó là thật liền phái người tới bắt tướng quân về thẩm vấn.Bùi Nhân Cơ giận dữ,-Tên tặc Vũ Văn kia dám vu oan hãm hại ta, ta phải trở về để đối chất!Tạ Tư Lễ thở dài:-Vũ Văn Thuật có để cho tướng quân có cơ hội gặp mặt Thánh Thượng không?

Mười mấy tên thị vệ này đều bị hắn ta mua chuộc rồi, họ sẽ chuẩn bị giết chết tướng quân ở giữa đường, sau đó nói là tướng quân tạo phản.

Vũ Văn Hóa Cập lại bịa ra một bản báo cáo tướng quân tạo phản, tướng quân lại càng hàm oan.Bùi Nhân Cơ ngây người ra một lúc lâu rồi mới thở dài ngồi sụp xuống, Tạ Tư Lễ lại khuyên nhủ ông ta:-Công tử nhà tướng quân làm tướng ở Phong Châu, tướng quân tại sao lại không tới Phong Châu chứ?

Dương Nguyên Khánh cũng được triều đình thừa nhận, Bùi tướng quân đi đầu quân cho Phong Châu cũng không coi là tạo phản, không mất thanh danh lại vừa giữ được tính mạng, thì tại sao tướng quân lại không làm?

Gia quyến nhà tướng quân chúng tôi đã phái người tới đón đi rồi, tuyệt đối an toàn, tướng quân hãy yên tâm.Bùi Nhân Cơ trầm ngâm một lúc lâu, lúc này một tên thân binh lại chạy tới:-Tướng quân, Vũ Văn Hóa Cập đã trở về, hắn mời tướng quân đi họp.Bùi Nhân Cơ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nếu Vũ Văn Thuật muốn ông ta chết, thì sao ông ta phải chịu bó tay chứ, ông ta đứng dậy nói:-Đi mời Triệu tướng quân, Hà tướng quân và Lưu tướng quân tới đây, lệnh cho thân binh chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức ra ngoài doanh trại.Một lát sau, Bùi Nhân Cơ lĩnh suất mấy đại tướng tâm phúc và hai trăm thân binh cưỡi ngựa chạy ra ngoài doanh trại, phi nhanh về phía tây, ông ta tới đầu quân cho Dương Nguyên Khánh tại Phong Châu.………….Ngày hôm sau, Vũ Văn Hóa Cập bị kích động chạy tới nha quận, một gã tùy tùng dẫn hắn vào hậu viện:-Vũ Văn tướng quân, một gã đại phú nguyện quyên góp năm ngàn lượng vàng cho tướng quân để làm quân phí, hắn muốn quen tướng quân, mong tướng quân dẫn dắt.Vũ Văn Hóa vui mừng há hốc miệng ra, năm ngàn lượng vàng, thu hoạch lớn đây!-Ha ha!

Ta có thể nhận hắn làm con nuôi, hắn đang ở đâu?-Vũ Văn tướng quân mời, phú thương đang ở trong phòng khách, Thái Thú đang ngồi tiếp chuyện với hắn.Vũ Văn Hóa Cập đi vào phòng khách, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, trong phòng khách có mười mấy người đàn ông khỏe mạnh, hắn quay người đi ra thì cửa đã bị khóa ngoài.Lúc này trong phòng hai người đi ra, một là Thái Thú Trương Tế, còn người kia nhìn rất quen nhưng Vũ Văn Hóa Cập nhất thời chưa nhớ ra.-Vũ Văn Hóa Cập, chúng ta đã lâu không gặp.Người phía sau cười lạnh nói.Vũ Văn Hóa Cập dụi dụi mắt, miệng mở to ra ngạc nhiên, hắn hoảng sợ lùi về phía sau 2 bước, chỉ vào người đó nói:-Ông là …

Dương Huyền Cảm!-Đúng vậy!

Vũ Văn Hóa Cập, dường như lâu quá không gặp rồi?Trong thư phòng, Vũ Văn Thuật đang bận thu dọn đồ đạc của ông ta, chỉ còn mười ngày nữa ông ta sẽ theo Dương Quảng đi tuần tra Giang Đô.

Trong thời gian này, ông ta phải sắp xếp hết mọi chuyện, ở quận Đan Dương ông ta cũng đã tích lũy đủ tiền vàng và lương thực, chỉ chờ thời cơ cuối cùng tới.Ông ta nhớ tới con trưởng Vũ Văn Hóa Cập, hắn còn đang ở Thượng Lạc, đám thị vệ đi bắt Bùi Nhân Cơ ngày hôm qua đã trở về, mang theo tin Bùi Nhân Cơ bỏ chạy.

Điều này làm cho Vũ Văn Thuật thở phào nhẹ nhõm, điều này càng chứng tỏ Bùi Nhân Cơ thực sự có vấn đề, bên phía Thánh Thượng ông ta cũng dễ ăn nói.Chỉ có điều Vũ Văn Hóa Cập thế nào vẫn chưa trở về?

Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, không thể vì một chút tiền mà làm chậm trễ đại sự.

Vũ Văn Thuật suy nghĩ một lát, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo, đơn giản là để con trưởng trực tiếp dẫn quân tới quận Đan Dương, mười ngàn quân này làm cơ sở để mình khởi sự.Ý nghĩ này luôn kích động Vũ Văn Thuật không ngừng, ông ta lập tức quay lại bàn, chuẩn bị viết một bức thư, vừa cầm bút lên ngoài cửa đã truyền tới tiếng của quản gia:-Lão gia, đại công tử người đưa thư tới, tình hình dường như rất khẩn cấp.Vũ Văn Thuật sửng sốt, xảy ra chuyện gì sao?-Dẫn vào đây!Rất nhanh, một gã gia đinh tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập được dẫn vào thư phòng, vừa vào phòng đã quỳ xuống khóc lớn:-Lão gia, Đại công tử xảy ra chuyện rồi!-Xảy ra … chuyện gì?Âm thanh của Vũ Văn Thuật run rẩy, trong lòng ông ta bao trùm một cảm giác chẳng lành.-Đại công tử Vũ Văn bị người ta bắt rồi.Tên gia đinh cuống quýt lấy ra một bức thư, tay run run trình lên.

Vũ Văn Thuật cướp lấy không nhẫn nại được nữa vội xé ra, vội vàng xem hết một lượt.

Ông ta như bị sét đánh ngang tai, không cầm nổi lá thư để nó bay xuống, Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế tạo phản, con trai ông ta rơi vào tay Trương Tế rồi.Vũ Văn Thuật cảm thấy rất đau lòng, một lát sau không trụ nổi ngất ngã vào tên thị vệ bên cạnh, làm gã sợ hết hồn hết phía, chạy ra ngoài hô to:-Người đâu, mau tới đâu, lão gia ngất xỉu rồi.Hơn mười thân vệ chạy vào phòng cứu giúp Vũ Văn Thuật, ông ta tuổi tác đã cao, không thể tiếp tục dễ dàng ngất xỉu.

Vũ Văn Trí Cập cũng chạy tới, hắn nhặt bức thư từ dưới đất lên, vội vàng xem qua một lượt, trong lòng cả kinh, Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế không ngờ lại tạo phản, khống chế đại ca làm con tin.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 497 : Thu phục quận Tề .Trong lòng Vũ Văn Trí Cấp vô cùng căm hận, phải chăng đại ca vơ vét tài sản rất nhiều ép người ta tạo phản.Lúc này, Vũ Văn Thuật từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên mà ông ta bật ra:-Giữ kín việc này, không cho phép bất cứ người nào nói tới chuyện này.

Thư đâu?

Thư đâu rồi?Vũ Văn Trí Cập vội vàng mang thư tới,-Phụ thân, cha không sao chứ?Vũ Văn Thuật nhận lại thư thở dốc nói:-Ta không sao cả, con bảo mọi người đều lui ra cả đi.Nhóm thân vệ đều lui xuống, Vũ Văn Thuật lại đọc thư một lần nữa.

Bức thư có hai trang, trang phía trước là con trai Vũ Văn Hóa Cập viết, bảo phụ thân đừng manh động, Trương Tế đã nắm đước sơ hở của nhà Vũ Văn, khiến cho Vũ Văn Thuật kinh hồn bạt vía, rốt cục thì là sơ hở gì chứ?Trang sau của bức thư là Thái Thú Trương Tế viết, nói rằng Vũ Văn Hóa Cập vơ vét tài sản rất nhiều ép hắn phải tạo phản, hắn còn nói nếu ông ta mà đám phái quân binh tới tiêu diệt thì hắn chém đầu Vũ Văn Hóa Cập ngay lập tức, đồng thời công bố những điều xấu xa của Vũ Văn ra cho thiên hạ biết để cả nhà Vũ Văn đều bị diệt môn.Cách mấy dòng cuối cùng lại viết, nếu như đáp ứng điều kiện của hắn thì hắn sẽ thả Vũ Văn Hóa Cập nhưng là điều kiện gì thì Trương Tế không viết.Vũ Văn Thuật lật đi lật lại xem mấy lần nhưng đều không tìm thấy điều kiện của Trương Tế ở chỗ nào, ông ta lập tức ra lệnh:-Gọi tên gia đinh đưa thư tới đây.Tên gia đinh đưa thư rất nhanh được đưa tới, Vũ Văn Thuật hỏi hắn:-Thái Thú Trương Tế có bảo ngươi mang khẩu tin gì không?Gia đinh lắc đầu:-Không có gì cả, ta đi cùng công tử tới Nha quận, ta chờ ở bên ngoài, kết quả có binh sĩ tới bắt ta vào trong, đến gặp mặt công tử ta cũng không được gặp.Vũ Văn Thuật đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ông ta đã ý thức được Trương Tế là muốn kéo dài thời gian, hoặc là hắn có mục đích khác.

Việc này vẫn không thể gấp được, ép Trương Tế quá thì ngược lại sẽ là chó cùng rứt giậu, điều may là Dương Quảng lập tức đi tuần tra rồi, việc này chưa đến mức bị bại lộ.Vũ Văn Thuật lập tức lại cho triệu đến một thị vệ có võ nghệ cao cường, ông ta nói với tên thị vệ và gia đinh:-Các ngươi mang thêm năm trăm lượng vàng tới quận Thượng Lạc, nói với Trương Tề không được làm hại con trai ta, có việc gì từ từ nói.

Nếu hắn dám động tới một sợi tóc của con trai ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn chết không có chỗ chôn.Tên thị vệ và gia đinh đi rồi Vũ Văn Trí Cập lo lắng hỏi:-Phụ thân, chuyện này nên làm thế nào đây?-Ta làm sao biết được?Vũ Văn Thuật hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói:-Cái tên vô dụng kia, trong tay giữ mười ngàn quân mà vẫn bị người khác bắt.Một lúc sau, Vũ Văn Thuật lại nói tiếp:-Chuyện này không còn cách nào khác chỉ có thể đợi thôi, cái tên đại ca bất lực kia của con chẳng có giá trị lợi dụng gì, sớm muộn họ cũng đưa ra điều kiện thôi.

Nhớ kỹ việc này bắt buộc phải phong tỏa tin tức, nếu có người hỏi tới thì nói đại ca của ngươi ở Thượng Lạc diệt phỉ.Vũ Văn Thuật nghĩ tới bên phía triều đình, ông ta còn phải nghĩ cách để triều đình không nghi ngờ, một chuyện không ngờ xảy ra khiến ông ta không khỏi đau đầu.…………..Ở quận Tề, Trương Tu Đà chỉnh đốn lại mười ngàn tàn quân của quận Tề, lại mượn được quận Bắc Hải và quận Lỗ mỗi nơi năm ngàn quân, ông ta dẫn hai mươi ngàn quân liên tục chiến đấu tại các chiến trường quận Bắc Hải và quận Tề.

Trải qua mấy tháng chiến đấu, từng đánh hơn ba mươi trận lớn nhỏ khác nhau, liên tục đánh tan đám loạn phỉ Quách Phương Dự, Tần Quân Hoằng và Tả Hiếu Hữu, khiến binh lực của ông ta lớn mạnh tới năm mươi ngàn quân.

Cuối cùng khiến cho Lư Minh Nguyệt từ bỏ huyện Lịch Thành, dẫn đại quân tới huyện Trường Thanh, quận Tế Bắc.Đến đây, huyện Lịch Thành rơi vào tay giặc gần nửa năm đã giành lại được, nhưng huyện Lịch Thành đã bị đã bị chúng phá tan hoang, hơn 60% dân chúng đều bị chúng hành hạ tới chết, đặc biệt là những người nhà quan binh thương vong thê thảm và nghiêm trọng.

Hai con gái của Trương Tu Đà đều bị lăng nhục chết, người nhà của đại tướng La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt đều chết dưới tay giặc, chỉ còn thê tử và lão mẫu của Tần Quỳnh may mắn không ở huyện Lịch Thành nên thoát kiếp nạn.Trương Tu Đà vô cùng đau khổ, trấn an bộ hạ, mai táng thi thể, sửa chữa lại các công trình kiến trúc, chỉnh đốn lại binh mã.

Càng bị hận thù đè nặng, ông ta càng không dễ dàng xuất chiến, chỉnh đốn huấn luyện quân đội gần 2 tháng.

Triều đình phát binh khí áo giáp từ Giang Đô, năm mươi ngàn quân của ông ta lại trở thành một đội quân tinh nhuệ.Tháng mười, Trương Tu Đà để lại hai mươi ngàn đại quân, lệnh cho Giả Vụ Bản phòng thủ thành, lại lệnh mười ngàn quân chia thành mười doanh trại đóng giữ dọc Hoàng Hà, phòng loạn phỉ đồi Đậu Tử qua Hà Nam sang.Ông ta đích thân dẫn hai mươi ngàn quân tinh nhuệ tiến vào quận Bắc Tề.

Trước khi xuất phát, ông ta thề trước bia của những tướng sĩ đã chết tại huyện Lịch Thành, ông sẽ truy cùng giết tận quân Lư Minh Nguyệt, không từ một ai.Cờ quân bay phấp phới, khôi giáp sang choáng, kỵ binh và bộ binh mỗi loại mười ngàn người, tổng cộng hai mươi ngàn đại quân chậm rãi tiến vào phía tây.Trương Tu Đà thúc ngựa đuổi theo La Sĩ Tín, ông ta thấy tinh thần của La Sĩ Tín sa sút, ông ta vỗ vai hắn nói:-Người mất đã mất rồi, chúng ta những người còn sống phải báo thù cho họ, lấy đầu và máu tươi của kẻ thù để tế người thân.La Sĩ Tín lặng lẽ gật đầu, trong mắt lệ sắp tuôn trào.

Cha và thê tử của hắn đều chết dưới tay phỉ tặc, thù này không trả, La Sĩ Tín hắn thề sẽ không làm người.-Sư phụ, bọn phỉ tặc này sao lại độc ác đến thế chứ?Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng nói:-Bọn phỉ tặc này rất nhiều người vốn dĩ đều là nông dân lương thiện, ruộng vườn nhà họ bị thiên tai, người nhà chết thảm, trong lòng họ tràn ngập sự hận thù.

Vốn họ định trút hết hận thù với triều đình nhưng họ không dám, bọn họ hèn nhát nên chỉ có thể dám trút hết thù hận lên những người dân yếu đuối.La Sĩ Tín chậm rãi chỉnh thẳng lại thắt lưng, hắn biết sự đau khổ trong lòng sư phụ không hề ít hơn những người khác nhưng sư phụ lại không biểu lộ ra bên ngoài, đây mới là thiết huyết nam nhi chân chính, hắn phải noi gương theo sư phụ.-Sư phụ, Lư Minh Nguyệt có một trăm năm mươi ngàn quân, gấp đến tám lần chúng ta, chúng ta phải đối phó với chúng thế nào đây.-Trong lòng chúng ta có hận thù, trong lòng họ có sự sợ hãi, chỉ thấy họ bỏ thành mà chạy thì biết ngay họ đã sợ.

Hận thù có thể làm cho chúng ta bộc phát gấp mười lần lực lượng, sự sợ hãi lại làm suy yếu khí thế của họ, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.Trương Tu Đà lại cười cười nói:-Tuy nhiên sự hận thù chỉ có thể tích tụ trong lòng binh lính, làm một đại tướng bắt buộc phải giữ được bình tĩnh, không được để hận thù làm mờ mắt.

Lư Minh Nguyệt kia cũng là người có đầu óc, bị Dương Nguyên Khánh đánh bại ở Trác quận vậy mà lại có thể tái khởi Đông Sơn, hơn nữa lại còn dùng kế điệu hổ ly sơn đánh bại Từ Tiến Phương, đủ thấy người này là một nhân tài, không thể coi thường, không được khinh địch.La Sĩ Tín trầm ngâm một lúc lại hỏi:-Tại sao sư phụ không đi giúp đỡ sư huynh.Sắc mặt của Trương Tu Đà thay đổi, lạnh lùng đáp:-Giúp hắn cái gì chứ?

Giúp hắn cướp ngôi, chiếm đoạt giang sơn Đại Tùy sao?

Đại trượng phu trung thành với quân phụ, trung thành với Đại Tùy mới không hổ thẹn với trời đất.

Nếu Dương Nguyên Khánh hắn dám cả gan có tâm địa khác, Trương Tu Đà ta tuyệt đối không nhận hắn là đồ đệ của ta.Lại cảm thấy lời mình nói có vẻ hơi nặng nên ông ta cười cười nói:-Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, bây giờ phải tập trung tinh thần để đối phó với Lư Minh Nguyệt.……………..Hai ngày sau, đại quân của Trương Tu Đà đã tiến vào quận Tế Bắc, nơi này là chỗ ẩn náu của Lư Minh Nguyệt.

Trương Tu Đà cưỡi ngựa chạy tới trước một gò đất nhỏ, nhìn ra xa đây là một địa thế bằng phẳng, nhiều sông ngòi chảy qua, bên ngoài còn thấy một bãi cỏ lau, dễ dàng ẩn nấp rất thích hợp đánh phục kích.Lúc này xa xa có một tên mật thám quân Tùy chạy tới gò đất nhỏ rồi khom người xuống bẩm báo:-Khởi bẩm đại soái, phía trước ba mươi dặm có phát hiện chủ lực quân địch, đang chạy về hướng chúng ta.-Có bao nhiêu người?-Khoảng một trăm mười ba, một trăm mười bốn ngàn người.Trương Tu Đà giơ nắm đấm lên nhìn ra xa, bây giờ ông ta vẫn chưa nhìn thấy, ông ta lập tức nói:-Truyền lệnh của ta, đại quân đóng quân ngay tại đây, trong nửa canh giờ bắt buộc phải hạ trại xong.Quân đội của ông ta từ xa tới mệt nhọc, ông ta không muốn chiến đấu với quân địch, đại quân đóng trại, không tới nửa canh giờ tất cả các trại đã được hoàn tất.Hơn nửa canh giờ sau, Lư Minh Nguyệt tự mình dẫn đại quân tới, cách doanh trại của Trương Tu Đà khoảng vài dặm, trong lòng Lư Minh Nguyệt vừa hận vừa sợ Trương Tu Đà.

Người này dẫn mười ngàn tàn quân có thể quét ngang quận Bắc Hải và quận Tề, lớn nhỏ cũng hơn ba mươi trận, chưa bao giờ thất bại.

Chỉ trong vòng vài tháng đã hồi phục trở thành một đội quân tinh nhuệ năm mươi ngàn người, có thể thấy khả năng dẫn binh và huấn luyện binh của người này không giống với người thường.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 498 : Phục hồi lại sự sống .Nhưng Lư Minh Nguyệt cũng không giống với bọn phỉ tặc thông thường khác, gã có đầu óc nhạy bén, biết nắm bắt thời cơ và năng lực chiến đấu, gã phát hiện Trương Tu Đà tới đây cũng không mang theo nhiều lương thực, chỉ là những hành lý đơn giản, cũng có nghĩa là lương thảo của quân Tùy sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.Lư Minh Nguyệt cũng không nóng lòng quyết đấu với Trương Tu Đà, gã cũng hạ lệnh như vậy:-Đại quân đóng quân ngay chỗ này đi.Quân của Trương Tu Đà và Lư Minh Nguyệt cùng đóng quân ở đó đã mười ngày nhưng hai bên không bên nào chủ động phát động tấn công.

Trương Tu Đà đợi đối phương sơ hở trong việc phòng thủ, còn Lư Minh Nguyệt thì chờ đợi quân lương của Trương Tu Đà cạn kiệt, hai bên giữ nguyên trạng thái như vậy.Buổi sáng hôm nay, có một đội kỵ binh quân Tùy chạy như bay phía bãi cỏ lau, chiếm hết trăm mẫu đất, một tên Tùy binh nhanh chóng vẽ bản đồ trên giấy, rồi dùng than củi vẽ phác thảo, y lớn giọng hỏi:-Có thực địa không?-Đang kiểm tra!Giữa đám lau có một tên Tùy binh trả lời, một lát sau mười tên Tuy binh đi ra nói:-Đội trưởng, góc đông nam có thực địa, ngựa có thể đi, khoảng chứng mười mẫu.Tên đội trưởng nhanh chóng dùng than củi tô màu đen lên góc đông nam của bãi lau, nhóm thám báo quân Tùy lại kiểm tra thêm một lát rồi quay ngựa chạy sang phía tây.Vài ngày sau, một đội quân chở lương thực từ quận Tề dần dần tiến vào quận Tế Bắc, tổng cộng có gần năm trăm xe lương thực, mỗi xe vận chuyển 3 thạch lương, tổng có hơn một ngàn thạch lương, gần ngàn người phu xe và hơn năm trăm kỵ binh quân Tùy bảo vệ.Trong mười ngày đóng quân cũng có hai lần đội vận chuyển lương thực tới, số lượng đều rất ít, chỉ cần duy chỉ lượng lương thực hai ngày cho hai mươi vạn quân, nhưng lần này vận chuyển số lương thực có thể đủ cho hai mươi ngàn người dùng trong vòng bảy tám ngày.Đội vận chuyện đi qua một mảnh rừng rậm, đi tiếp hai mươi dặm về phía trước.

Lúc này, chỉ nghe thấy những tiếng hét vang lên từ trong rừng rậm, mấy ngàn quân giặc của Lư Minh Nguyệt từ trong rừng rậm xông ra đông nghịt chạy ra phía đội xe lương thực.

Những phu xe sợ tới mức xuống xe chạy trốn, năm trăm kỵ binh xông tới tiêu diệt, tự biết mình không địch nổi liền mở một đường màu mà chạy đi.Một gã trong đội quân tặc giơ đao lên hô to:-Lập tức mang xe lương về!Mấy ngàn quân giặc vội mang theo những xe bò chở lương thực chạy vào rừng, lúc ba ngàn quân Tùy chạy tới thì bọn tặc đã mang xe lương đi xa rồi.Khi xe lương được đưa vào doanh trại của quân địch, một trăm mấy chục ngàn quân vô cùng vui sướng, giống như bọn họ đã giành thắng lợi được từ quân Tùy.

Vô số các binh tặc lấy đao để rạch các bao lương ra lôi hết lương thực bên trong ra, thậm chí có những binh tặc còn bắt đầu giết bò cắt thịt, trong doanh trại vô cùng hỗn loạn.Lư Minh Nguyệt híp mắt nhìn xe lương của quân Tùy, trong lòng lại nhanh chóng tính toán lương thực của quân Tùy, không ngờ gã kinh ngạc phát hiện ra rằng lương thực của quân Tùy không thể trụ nổi qua tối nay, trừ khi là bọn họ giết ngựa.

Nhưng chiến mã của Trung Nguyên cực kỳ quý giá, một con chiến mã có giá trên mười ngàn xâu tiền đấy, không đến mức sơn cùng thủy tận thì không có đội quân nào đồng ý giết chiến mã.Quân Tùy hiển nhiên sẽ không giết chiến mã, họ vẫn có thể lựa chọn rút lui, Lư Minh Nguyệt lập tức hạ lệnh:-Phái ra mười đội thám báo đi theo dõi động tĩnh của đại doanh quân Tùy.Trong đại doanh của Trung quân quân Tùy, Trương Tu Đà cũng đang triệu tập các tướng lại họp, mười mấy tên tướng tụ tập dưới một trướng, Trương Tu Đà từ từ liếc nhìn mọi người một cái rồi nói:-Trước tiên ta muốn nói cho mọi người một tin, lương thảo của chúng ta đã cạn, không thể trụ nổi qua đêm nay.Trong trại vẫn yên lặng như cũ, trong lúc Trương Tu Đà nói không ai dám xen vào, cũng không có ai dám nói chuyện riêng, nhưng lúc này sắc mặt của ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lương thực đã cạn kiệt, điều này có nghĩa là trận này chưa đánh đã bại, nếu như bị đối phương phát hiện thì chẳng phải là đại bại quay về sao?Trương Tu Đà lại cười cười,-Báo thêm cho mọi người tin thứ 2 nữa là đối phương cũng đã biết lương thực của chúng ta đã cạn kiệt.Đây vốn là tin tức làm cho người ta tuyệt vọng nhưng nụ cười trên mặt của Trương Tu Đà khiến cho mọi người một tia hy vọng, chủ soái Trương Tu Đà của họ luôn chiến thắng vì giỏi binh lược.-Ta nói cho mọi người biết một tin thứ 3, cạn kiệt lương thực là do ta cố ý tạo nên, đối phương biết chúng ta cạn kiệt lương thực cũng là do ta làm, cho nên sẽ quyết chiến trong đêm nay, chúng ta sẽ phục hồi lại sự sống.Trương Tu Đà đảo mắt nhìn mặt từng người, ông ta nhìn thấy từng ánh mắt tràn đầy sự phấn khích và mong chờ, ông ta hài lòng gật gật đầu, đây là khí thế mà ông ta muốn nhìn thấy mà không phải buồn rầu vì nghe được tin cạn kiệt lương thực.-Tần Quỳnh, La Sĩ Tín đâu rồi?Trương Tu Đà truyền đạt mệnh lệnh.-Có mạt tướng!Tần Quỳnh và La Sĩ Tín hai người cùng đứng ra cúi đầu thi lễ,:-Xin Đại soái hạ lệnh!Trương Tu Đà xoay người nhìn thoáng qua, hai tên thân binh hội vàng đưa vào một cái giá đỡ bằng gỗ, trên cái giá có một tấm bản đồ vẽ sơ sài bằng than củi, tất cả mọi người đều nhận ra, đây là tấm bản đồ mà bọn họ thực địa, một mảng màu hồng chắc là bãi cỏau.Trương Tu Đà chỉ vào tấm bản đồ nói:-Đây là tấm bản đồ tác chiến mà đội thám báo làm ra trong mười ngày, hai bên chúng ta đều ở trên một mảnh đất bằng phẳng, các ngươi nhìn hai bên này, đều có những bãi cỏ lau rộng lớn, đội do thám đã thăm dò rồi, không phải tất cả đều là nước, ta sẽ đưa bản vẽ chi tiết cho hai ngươi.Nói đến đây, Trương Tu Đà quay lại nói với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín:-Ta cho các ngươi mỗi người một ngàn kỵ binh, các ngươi có thể thừa lúc nửa đêm ra ngoài, mai phục hai bãi cỏ lau hai bên, chờ quân địch chủ lực đuổi theo hai mươi dặm, các ngươi đánh vào quân địch, hai ngươi tự trao đổi với nhau về sự phối hợp chi tiết.-Tuân lệnh!Tần Quỳnh và La Sĩ Tín tiến lên tiếp chỉ rồi đi ra.Trương Tu Đà nói với mọi người:-Đêm nay là ngày chúng ta báo thù rửa hận!Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cưỡi ngựa tới trước cửa doanh trướng, đây là doanh trướng của Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh là Đô úy thứ nhất dưới tay Trương Tu Đà, có trong tay bốn ngàn bộ hạ, hai tên Quả Nghị Đô Úy, lần này Tần Quỳnh chỉ dẫn một ngàn kỵ binh đi phục kích, còn những bộ hạ khác giao cho phó tướng Thống soái của hắn.-Vào trong doanh trướng trao đổi đi!Tần Quỳnh xoay người xuống ngựa dẫn theo La Sĩ Tín vào trướng của mình.

Tần Quỳnh năm nay đã gần bốn mươi tuổi, đi theo Trương Tu Đà cả trăm trận chiến.

Hắn cũng giống như những tướng lĩnh khác, hắn cũng gặp thảm bại hồi đầu năm, nhưng may mắn là lão mẫu và thê tử của hắn đúng lúc không ở huyện Lịch Thành nên thoát khỏi đại hạn.

Điều này làm cho Tần Quỳnh hết lần này tới lần khác cảm ơn trời phật đã phù hộ.Hắn và La Sĩ Tín cùng nhau thảo luận bàn bạc về chuyện phối hợp công việc đêm nay, kỳ thực những việc tấn công như vậy bọn họ cũng không cần thương lượng, bọn họ đã phối hợp tác chiến nhiều lần, phong cách của hai bên cũng đều hiểu rõ, bình thường là Tần Quỳnh sẽ dẫn binh ra chiến đấu trước rồi La Sĩ Tín xuất binh theo ngay sau đó.Tần Quỳnh chỉ có điều muốn tận dụng cơ hội lần này để nói chuyện với La Sĩ Tín, bao nhiêu năm nay hắn vẫn coi La Sĩ Tín như là đệ đệ của mình vậy.-Ta nhận được tin tức của Trình Hắc Tử rồi.Tần Quỳnh cười cười nói, hắn không hề đề cập tới chuyện buồn của La Sĩ Tín, mà chỉ nói những chuyện vui với La Sĩ Tín.-Hắn đang ở đâu?

Bao nhiêu năm nay chưa gặp tên tiểu tử này rồi.Trên mặt La Sĩ Tín lộ ra một ý cười, lần trước nói chuyện với sư phụ xong khúc mắc trong lòng hắn đã được giải tỏa hơn một nửa, không còn bi thương như trước nữa.-Hắn ở trại Ngõa Cương, đầu quân cho một người bạn thân của ta tên Đơn Hùng Tín, hai người trước đây là oan gia, không ngờ bây giờ lại trở thành bạn tốt.-Đúng thế!

Nhân thế vô thường, ai có thể dự đoán trước chuyện ngày mai chứ, Trình Hắc Tử ở Ngõa Cương, không biết sư phụ mà biết thì sẽ có tâm trạng như thế nào?La Sĩ Tín cười khổ một tiếng lại nói:-Sư phụ rất có thành kiến với Dương Nguyên Khánh.

Lần trước ta nhắc đến tên Dương Nguyên Khánh, sư phụ rất giận dữ, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ sư – đồ với huynh ấy nữa.

Tần đại ca, huynh thấy Dương Nguyên Khánh có quá đáng không?Tần Quỳnh trầm tư một lát nói:-Quan trọng là ngươi thấy triều Tùy thế nào.

Nếu ngươi cảm thấy triều Tùy sắp hết đời rồi thì những việc là Dương Nguyên Khánh làm là thỏa tình đạt lý, ngược lại ngươi cảm thấy rằng triều Tùy còn vững chắc lâu dài thì Dương Nguyên Khánh là phản nghịch nguy hiểm.-Vậy Tần đại ca, huynh cho rằng triều Tùy sẽ như thế nào?Tần Quỳnh lắc đầu:-Cha và ông nội ta đều là quan viên ở Bắc Tề, ta không có ấn tượng tốt với Triều Tùy.

Những việc hiện tại ta làm không phải là bảo về Triều Tùy mà là bảo vệ gia viên, ta oán hận đám phỉ tặc không có chuyện ác nào là không làm này.La Sĩ Tín gật đầu thật mạnh,-Kỳ thực ta rất sùng bái sư huynh, không ngờ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà tạo một khoảng trời riêng.

Nếu như có một ngày ta được lựa chọn lại, ta sẽ đi giúp huynh ấy, mặc dù sư phụ có bất mãn với huynh ấy nhưng ta thì không, ta cho rằng huynh ấy là đúng, ta không muốn dốc sức cho tên hôn quân này.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 499 : Thâu tóm quận Linh Võ .Tần Quỳnh mỉm cười,-Thôi được rồi, nói chuyện chính đi!

Sau này có cơ hội huynh đệ chúng ta cùng uống rượu tâm sự.Tần Quỳnh lấy từ trong áo ra tấm bản đồ, rải trên bàn nhỏ,-Xem trước vị trí mai phục và khoảng cách so với địch doanh.Trong màn đêm, Lư Minh Nguyệt đứng ở một gò đất xa xa nhìn về phía doanh trại quân Tùy, chỉ toàn một màu đen khiến y không nhìn rõ cái gì cả, nhưng trong lòng y lại tràn đầy hy vọng, y hy vọng có thể nhìn thấy quân Tùy hốt hoảng rút lui về phía bắc.Lúc này, vài bóng đen chạy giữa màn đêm tới, đây là người mà Lư Minh Nguyệt cử đi thăm dò tình hình về báo tin.

Trong lòng Lư Minh Nguyệt lập tức có một luồng khí nhảy dựng lên, từ xa nhìn thấy đã hỏi lớn:-Quân Tùy có động tĩnh gì sao?Kỵ binh thám báo chạy như bay tới,-Tướng quân, quân Tùy rút lui rồi chỉ còn doanh trại trống không.Lư Minh Nguyệt mừng như điên, y xoay người hô to:-Truyền lệnh tam quân tức tốc đuổi theo!Từ huyện Trường Thanh tới huyện Lịch Thành không xa chỉ có trăm dặm, chậm một bước là quân Tùy đã về tới thị trấn rồi.

Lư Minh Nguyệt không muốn đánh mất cơ hội ngàn năm có một này, hắn tự suất lĩnh hơn trăm ngàn quân đuổi theo quân Tùy.

Đi qua đại doanh của quân Tùy, trong đại doanh quả nhiên trống rỗng, không có lấy một tên binh sĩ nào, Lư Minh Nguyệt kích động hét lớn:-Bắt được Trương Tu Đà, bất luận sống chết thưởng ngàn lượng vàng.Hơn trăm ngàn quân giặc chạy như nước thủy triều điên cuồng đuổi theo.Trong bãi cỏ lau cách bọn tặc phỉ khoảng bốn dặm, Tần Quỳnh chăm chú nhìn vào đại quân đi xa theo sau là hơn ngàn quân đang chờ lệnh.

Ánh mắt hắn đưa tới đại doanh quân địch, doanh trại của quân địch được bao vây bởi hàng rào, trong một cái trại lớn có hàng ngàn cái trại nhỏ, trong doanh trại cũng có quân bảo vệ, nhưng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ngàn người.Cơ hội đã tới Tần Quỳnh nhấc cái thiết sóc của hắn lên và nói với mọi người:-Thời khắc lập công ngay trước mắt, các huynh đệ theo Tần Quỳnh ta giết vào trong đi!Hắn vung thanh sóc dài, hai đùi kẹp vào mình ngựa chiến, thúc ngựa chạy như tên xông ra, một ngàn binh lính phía sau cũng chạy theo hướng vào doanh trại của địch mà đánh.Một đội kỵ binh lao nhanh trong bóng đêm, nhưng trên trạm lính canh gác vẫn phát hiện ra bọn họ, tùng!

Tùng!

Tùng những tiếng trống báo hiệu đập vang lên, dẫn tới vô số những tên địch chạy ra phía trước doanh trại.

Nhưng âm thanh này cũng có một báo hiệu khác, đội quân của La Sĩ Tín đang ẩn nấp bên kia cũng bắt đầu xuất phát, hắn dẫn một ngàn kị binh đánh vào từ cửa bên, quân địch đều bị thu hút tới cửa chính còn cửa bên thì trống rỗng.La Sĩ Tín dẫn theo một ngàn kỵ binh trong nháy mắt đã giết vào trong doanh trại, bọn họ lấy đuốc trong trại đốt cháy từng trướng từng trướng một, trong đại doanh của Lư Minh Nguyệt náo loạn, những binh lính canh trại đã bắt đầu bỏ chạy.

Lúc này, Tần Quỳnh cũng dẫn quân vào trong doanh trại, bọn họ giết người phóng hỏa trong đại doanh, đốt cháy hàng rào, đốt cháy lều trại, lửa cháy khắp doanh trại hơn mười dặm, ngọn lửa bùng bùng lên sáng rực cả bầu trời đêm.Lư Minh Nguyệt vừa mới đuổi theo hơn mười dặm, bỗng nhiên có tên thân binh chỉ về phía sau hoảng sợ hô to:-Tướng quân, mau nhìn kìa!Lư Minh Nguyệt vừa quay đầu lại cả kinh, chỉ nhìn thấy đại doanh của hắn là một đám lửa ngút trời, ngọn lửa cao vút sang rực đến mười mấy dặm bên ngoài đều nhìn rõ.-Không ổn rồi!Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã bị mắc lừa, Trương Tu Đà dùng kế điệu hổ ly sơn.-Quay lại, Quay lại giết chúng!Hắn hô to rồi suất lĩnh đại quân đánh ngược trở lại phía doanh trại, lúc này Trương Tu Đà ở nơi xa hơn cũng nhìn thấy ngọn lửa lớn, ông ta biết đã thành công rồi, ông ta đang lĩnh suất hai mươi ngàn tinh binh đang chờ đợi cơ hội cuối cùng.Một tên thám báo chạy tới bẩm báo:-Đại soái, quân địch lui về doanh trại rồi!Trương Tu Đà vung chiến đao lên:-Quay lại giết chúng cho ta!Hai mươi ngàn quân Tùy quay đầu đuổi giết, lúc này hai ngàn quân đánh lén của Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cũng đánh ra ngoài, hai mũi trước sau cùng đánh vào, quân Lư Minh Nguyệt đại bại.

Trương Tu Đà hạ lệnh giết chết không tha, cả đường quân Tùy vừa đuổi vừa giết, giết đến nỗi đâu đâu cũng thấy xác chết, máu chảy thành sông.Trận chiến này Trương Tu Đà dẫn hơn hai mươi ngàn quân mà tiêu diệt hết hơn một trăm hai mươi ngàn tặc phỉ nhưng Lư Minh Nguyệt vẫn trốn thoát dưới sự bảo vệ của hơn hai trăm thân binh.

Trương Tu Đà lập tức hạ lệnh dùng một trăm hai mươi ngàn cái đầu của tặc phỉ xây thành “Kinh Quan” để hiến tế quân dân huyện Lịch Thành bị hại chết.Qua trận chiến này tiếng tăm của Trương Tu Đà chấn động khắp nơi.

Trương Tu Đà tái chấn quân uy, trong vòng một tháng ông ta suất quân đi quận Tế Bắc và quận Lỗ chiến thắng liên tiếp.

Trước sau đánh tan hơn mười bọn phỉ loạn như Lữ Minh Tinh, Soái Nhân Thái, Hoắc Tiểu Hán …vv.

Quân của ông ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đại quân đến nơi đâu bọn tặc phỉ đều khiếp đảm.Trước khi lên đường đi Giang Đô tuần tra, Tùy đế Dương Quảng nhận được tin chiến thắng hết sức vui mừng, gia phong cho Trương Tu Đà làm Quang Lộc Đại Phu, dẫn dắt mười hai quận Hà Nam.Trương Tu Đà liên tiếp thắng trận vẫn không thể ngăn cản Tuỳ đế Dương Quảng tiến bước nam tuần.

Bất cứ ai đều không thể ngăn được quyết định này của ông.

Hữu hậu vệ Triệu Đại tướng quân vừa mới khẩn cầu ông huỷ bỏ nam tuần, bị vào lao trị tội.

Kiến thiết uý Nhậm tông thượng thư khuyên ngăn bị trượng hình đến chết.

Phụng tín lang Thôi Dân Tượng quỳ xuống cầu xin Dương Quảng ở lại kinh thành bị xử tử.

Phụng tín lang Vương Ái Nhân Thượng thư khuyên ngăn nam tuần bị xử tử.

Lương quận hữu nhân thượng thư khuyên ngăn cũng bị xử tử.Tuỳ đế Dương Quảng nam hạ ý đã quyết, không có ai có thể khuyên ngăn.

Lúc này Phàn Tử Cái đã bị chết vì bệnh.

Ông hạ chỉ lệnh Nội sử lệnh Độc Cô Chấn, Quang Lộc đại phu Đoạn Đạt, Giáo kiểm dân bộ Thượng thư Vi Tân, Hữu võ vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, đám người Hữu ti lang Lư Sở phụ tá, Việt vương Dương Đồng trấn thủ kinh thành.Dương Quảng đã không có bất kỳ lưu luyến với Lạc Dương.

Ông để lại thơ ly biệt cho cung nhân: “Ngã mộng giang đô hảo, chinh liêu diệc ngẫu nhiên” (Dịch nghĩa: ông ta coi trọng Giang Đô hơn, cuộc chiến Triều Tiên chỉ là một sự kiện nhân tiện mà thôi).Ngày 25 tháng 10, Năm Đại nghiệp thứ mười một, Dương Quảng lấy cớ tuần tra các quận phương nam, vội vàng nam tuần Giang Đô trước khi Hoàng Hà đóng băng, hai trăm nghìn quân lính bảo vệ mấy trăm chiếc thuyền lớn của Dương Quảng, trùng trùng điệp điệp hướng về Giang Đô.Dương Quảng nam tuần Giang Đô, như một đốm lửa nhỏ đã làm sôi trào cả chảo dầu.

Tình thế thiên hạ tạo phản càng kịch liệt hơn.

Còn các thế lực lớn của triều Tuỳ đều đã rục rịch, lúc này như trước đêm bão tố tiến đến, thiên hạ tranh bá hết sức căng thẳng.Chính trong ngày thứ mười Dương Quảng đáp thuyền đi, đầu tháng 11, Dương Nguyên Khánh cũng bắt đầu hành động.

Quận Linh Võ, hai mươi ngàn kỵ binh đang nhanh chóng xuống nam, bụi đất bay mù mịt, cờ bay phấp phới, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đích thân thống soái quân tiến về quận Linh Võ.Hai năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ký hiệp nghị liên phòng với sáu quận phía bắc quan ải, để quận Linh Võ trong phạm vi thế lực của hắn.

Nhưng dù sao đây chỉ là khống chế quân sự, của cải và dân của quận Linh Võ vẫn như trước nắm giữ trong tay của triều đình.Cho dù Dương Nguyên Khánh đối với quận Linh Võ như hổ rình mồi.

Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Tin tức Dương Quảng rời khỏi kinh thành truyền đến, Dương Nguyên Khánh liền biết, thời cơ đã chín muồi, hắn không chút do dự thống soái quân nam hạ.

Hắn cần thâu tóm toàn diện mảnh đất Giang Nam màu mỡ nhiều năm chờ đợi này.

Nơi này đất đai phì nhiêu, ánh sáng sung túc, nguồn nước dồi dào.

Mấy trăm dặm của kênh Tần, kênh Hán, không bị người Hồ ở thảo nguyên phá hoại.

Tưới tiêu vô cùng thuận lợi khiến cao lương thực phẩm ổn định một năm hai vụ.

Còn có lúa nước mà đồng bằng Hà Sáo không có, sản vật vô cùng dồi dào.Quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã nghĩ đến rất lâu.

Trong trời đầy bão cát, Dương Nguyên Khánh một ngựa dẫn đầu, sau lưng là mấy trăm các cờ đạo.

Cờ xích ưng của quân Tuỳ Phong Châu phần phật bay lên.Dương Nguyên Khánh dẫn đầu, người mặc áo giáp sáng chói, dưới khố ngựa Xích Vân, ánh mắt nghiêm túc, uy phong lẫm liệt, bám sát sau lưng hắn còn có trăm chiến tướng và thân vệ.

Trường mâu sắc bén, đao chiến sáng chói, sát khí đằng đằng hướng đi đến huyện Hồi Nhạc.Quân đóng của quận Linh Võ lúc này cũng không nhiều.

Khoảng hơn tám nghìn người, trong đó ba nghìn quận binh và năm nghìn quân Phong Châu.

Quân đội hoàn toàn bị Phong Châu điều khiển.

Thủ hạ của Thái thú Khâu Hoà chỉ có mấy trăm người.

Phòng ngự của quận Linh Võ không có liên quan gì với y.Cũng may, quận Linh Võ có hơn hai mươi nghìn hộ dân, dân số đông, cũng khiến y mỗi ngày bận rộn. giảm bớt buồn bực trong lòng y.Buổi sáng, Khâu Hoà giống như mọi ngày, ở trong quận nha viết báo cáo công tá.

Thời gian đã đến tháng mười một, lại đến thời khắc viết báo cáo công tác.

Năm nay Thánh thượng tuy đi Giang Đô, người có thể không cần đi kinh thành.

Nhưng báo cáo công tác vẫn phải viết.Khâu Hoà đã viết hơn mười nghìn chữ lưu loát phóng khoáng.

Viết thêm hơn một nghìn chữ có thể dưng bút.

Đúng lúc này, thủ hạ của y Binh Tào tham quân sự Lương Sư Đô vội vàng chạy đến.

Lương Sư Đô là hào cường bản địa quận Linh Võ, võ công cao cường.

Từng đảm nhiệm thị vệ của Tề vương Dương Giản.

Sau đó được Tề vương giới thiệu làm Ưng Dương lang tướng của quận Linh Võ.

Vì án Tề Vương bị truất quyền, vẫn luôn ẩn cư trong nhà.Sau khi Khâu Hoà nhậm chức, vì xây dựng quan hệ với hào cường địa phương.

Y liền bổ nhiệm Lương Sư Đô làm binh Tào tham quân sự của quận Linh Võ.

Thống lĩnh năm trăm nha dịch.

Vì người không nhiều, cho nên Phong Châu hoàn toàn không can thiệp.Lương Sư Đô chạy vào trong phòng nói:-Sứ quân, Dương Nguyên Khánh thống soái đại quân đến rồi.

Đã đến ngoài thành.Khâu Hoà “hả” một tiếng đứng dậy.

Vẻ mặt lo lắng khác thường.

Từ khi y nhậm chức đến nay, Dương Nguyên Khánh chưa từng đến quận Linh Võ.

Lúc này đến, chưa chắc là chuyện tốt.

Khâu Hoà có dự cảm không tốt.Nhưng một lát sau, lòng Khâu Hoà liền bình tĩnh lại.

Nếu Dương Nguyên Khánh đến rồi, y phải ứng phó, y nói với Lương Sư Đô:-Lập tức triệu tập nha dịch, bất cứ lúc nào cũng phải đợi mệnh lệnh của ta.Lương Sư Đô do dự một lúc nói:-Sứ quân, Ty chức có thể không gặp Dương Nguyên Khánh không?

Ty chức trước đây trong phủ Tề vương có thù riêng với hắn.Khâu Hoà gật đầu:-Có thể, ngươi tránh đi!Lương Sư Đô hành lễ một cái rồi lui ra.

Khâu Hoà sửa sang lại y quan, bước nhanh ra ngoài.Quân Tuỳ Phong Châu đã đồn trú trong quân doanh ngoài thị trấn.

Dương Nguyên Khánh thống soái hơn nghìn thân vệ và tướng lĩnh cưỡi ngựa đến huyện Hồi Nhạc.

Ở cửa thành, vừa lúc gặp Khâu Hoà đang dẫn quan viên quận nha cùng với Huyện lệnh, Huyện thừa Hồi Nhạc, ra nghênh đón.-Thái thú quận Linh Võ Khâu Hoà hoan nghênh Dương tổng quản đến!Khâu Hoà khom người thi lễ.

Nếu từ chức vị tán quan y cùng cấp bậc với Dương Nguyên Khánh.

Nhưng tước vị của Dương Nguyên Khánh cao hơn y.

Hơn nữa, tổng quản còn cao hơn Thái thú một cấp, quan trọng hơn là, quận Linh Võ thực tế khống chế trong tay Dương Nguyên Khánh.

Người ở dưới mái hiên, Khâu Hoà không thể không cúi đầu.Dương Nguyên Khánh cười khà khà nói:-Khâu tổng quản, năm đó chúng ta gặp nhau, từ biệt một cái đã bao nhiêu năm rồi.Cái Dương Nguyên Khánh chỉ tới chính là năm đó Dương Chiêu bị Hạ Nhược Bật ám sát, chính Khâu Hoà dẫn quân giải quyết.

Khâu Hoà khẽ thở dài:-Đúng vậy!

Thoáng cái đã một năm trôi qua.

Dương tổng quản đã trở thành rường cột của nước nhà, còn ta đã già rồi.-Khâu lão tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi rồi.

Hẳn nên ở nhà dưỡng lão an hưởng tuổi già.

Ở Linh Võ đảm nhiệm Thái thú, quả thật uất ức cho Lão tướng quân rồi.Trong lời nói của Dương Nguyên Khánh hàm ý, khiến tim Khâu Hoà nhảy lên.

Y nhìn Dương Nguyên Khánh, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng sát khí, lòng Khâu Hoà trầm lắng, y biết Dương Nguyên Khánh quả nhiên là lai giả bất thiện.Lúc này, y bỗng nhiên phát hiện đội ngũ đứng bên cạnh Dương Nguyên Khánh đều là quan văn.

Rất quen mắt, lại nhìn kỹ, không ngờ là Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện uý, chủ bộ của ba huyện Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, bọn họ cũng đến rồi.Địa hình của quận Linh Võ thiên về chiều dài, hướng bắc hướng nam trong phạm vi tám trăm dặm phân bố sáu huyện thành Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, Hồi Nhạc, Phong An, Minh Sa.

Bây giờ huyện quan của bốn huyện đều đến đủ.

Khâu Hoà liền thầm đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh.

Tuy rằng đoán được, y cũng đành chịu.-Dương tổng quản, mời vào thành!-Mời!Hơn ngàn kỵ binh vây quanh Dương Nguyên Khánh đi vào trong thành.

Đám người Dương Nguyên Khánh vừa vào thành, phía nam lại chạy đến một đội kỵ binh, đuổi theo bảo vệ bảy tám quan viên.

Đây là quan viên của huyện Phong An và huyện Minh Sa đã đến rồi.

Đến lúc này, tất cả các quan địa phương của quận Linh Võ đều đến đầy đủ.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chầm chậm đi trên đường lớn trong thành.

Hai bên dày đặc cửa hàng và nhà dân.

Huyện Hồi Nhạc thuộc quản lý của quận Linh Võ, thành trì to lớn, chu vi gần ba mươi dặm, là thành lớn hiếm thấy trong sáu quận Quan bắc.

Trong thành sông ngòi chằng chịt.

Đại thụ um tùm, tuy đã vào đông, cây cối xơ xác, nhưng vẫn như trước có thể tưởng tượng được thắng cảnh lúc xuân hạ.Dân số trong thành không nhiều.

Chỉ có hơn bốn nghìn hộ.

Hầu hết đất đai đều bỏ không, hoặc làm đồng ruộng, hoặc cỏ dại mọc.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đây là thành trì có thể phát triển lớn.

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Lương Sư Đô.

Người này cuối thời Tuỳ khởi sự ở quận Linh Võ.

Trở thành một trong những chư hầu tranh bá.

Trước đây ở kinh thành gặp qua y.

Hiện nay y hẳn phải ở quận Linh Võ mới đúng.-Khâu thái thú, ông có quen một người tên là Lương Sư Đô không?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Trong lòng Khâu Hoà cả kinh.

Y không dám nói dối, liền nói:-Đương nhiên biết, anh ta là Binh tào tham quân sự của bổn quận.-Hiện nay anh ta ở đâu.

Ta muốn gặp cố nhân này.Khâu Hoà không muốn bán đứng Lương Sư Đô, liền thản nhiên nói:-Thật không may, anh ta phụng mệnh dẫn nha dịch đi xem xét tình hình đóng băng bờ sông rồi.

Vừa lúc không có ở huyện.-Ồ!

Thật có chút đáng tiếc.Dương Nguyên Khánh quay đầu nói với thân vệ bên cạnh:-Để ý cho ta một chút, đợi người này trở về, dẫn anh ta đến gặp ta.Khâu Hoà thâm kêu một tiếng may mắn.

Xem ra Dương Nguyên Khánh quả thực không có hảo ý với Lương Sư Đô, may mà mình để tâm.

Y nhanh chóng nháy mắt với một tuỳ tùng.

Tuỳ tùng hiểu ý, chầm chậm đi.

Nhân lúc không có ai để ý đến gã, vô tình biến mất.Mọi người đến quận nha, Dương Nguyên Khánh dặn dò quan huyện và quan quận đều ngồi xuống bàn chuyện.

Hắn và Khâu Hoà đến một phòng bên cạnh.Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền thẳng thắn nói:-Khâu sứ quân, lần này ta đến, là chuẩn bị chính thức mở rộng phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu.

Cũng gộp quận Linh Võ vào phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu.Đây là thôn tính trắng trợn.

Khâu Hoà nén không nổi lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh nói:-Tướng quân làm như thế Thánh thượng đồng ý không?

Triều đình đồng ý không?Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:-Lời này của Khâu thái thú có ý nghĩa không?Khâu Hoà bỗng chốc bạo dạn, Dương Nguyên Khánh dám làm như thế, sẽ không còn để ý suy nghĩ của triều đình và Thánh thượng rồi.

Một lúc lâu sau, y hỏi:-Vậy ty chức phải làm sao bây giờ?-Về việc đi ở của Khâu sứ quân có thể có ba lựa chọn.

Thứ nhất là chấp nhận sự thật, Khâu sứ quân điều khỏi quận Linh Võ.

Chúng ta có bố trí khác.

Thứ hai là ta đưa Khâu sứ quân về nhà dưỡng lão.

Phong Châu tự có phí từ chức.

Cuối cùng là Khâu sứ quân lựa chọn đối kháng.

Còn chúng ta không không thể hiện thái độ cứng rắn.

Đây là ba lựa chọn.

Khâu sứ quân có thể chọn một trong đó.Khâu Hoà cúi đầu không nói, Dương Nguyên Khánh đứng lên nói:-Khâu sứ quân suy nghĩ đi!

Ta đi họp với các quan huyện.Dương Nguyên Khánh đi đến cửa, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng thở dài của Khâu Hoà:-Được rồi!

Ty chức chọn cách thứ hai.Dương Nguyên Khánh hiểu ý cười.

Đây la sự lựa chọn sáng suốt.Phòng họp ngồi kín hơn hai mươi vị quan của sáu huyện.

Có người trầm mặc không nói, có người khe khẽ nói nhỏ.

Nhưng bất kể là lo lắng hay là mong đợi.

Có một điểm mọi người đều biết rõ trong lòng.

Quận Linh Võ từ nay về sau chắc sẽ không thuộc về triều đình.

Mà thuộc về sự quản hạt của Dương Nguyên Khánh.

Nói cách khác, quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh thâu tóm.Lúc này cửa mở, Dương Nguyên Khánh và quan lớn của Phong Châu Trương Đình tiến vào.

Trong phòng họp liền im lặng.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười nói với mọi người:- Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút.Ngón tay hắn chỉ vào Trương Đình:-Vị này vốn là Tổng quản phủ Phong Châu Trương tư mã.

Từ bây giờ, ông ấy chính thức đảm nhiệm Thái thú quận Linh Võ.

Là bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh ta.Hắn nhìn ánh mắt quan huyện ai cũng phức tạp nói:-Nếu các huyện sứ quân này đồng ý tiếp tục ở lại cai quản địa phương.

Ta vô cùng hoan nghênh, sẽ trước sau hậu đãi.

Nếu không muốn ở lại, ta cũng không ép, ta sẽ tặng hậu lễ tiễn ra khỏi quận Linh Võ.Dương Nguyên Khánh lấy một tệp công văn, lại chậm rãi nói:-Nếu đồng ý ở lại, có thể ký tên trên thư trung thành này.

Cần vrõ là, mọi người vẫn là quan Tuỳ.

Dương Nguyên Khánh ta cũng là thần của Tuỳ.

Chẳng qua, các vị không còn trực tiếp liên hệ với triều đình.

Mọi việc đều phải báo cáo Thái thú, chỉ thế thôi.Chính trong thời khắc Dương Nguyên Khánh cùng quan huyện ký kết thư cam đoan.

Một đội kỵ sĩ hơn trăm người vây xung quanh hơn hai mươi chiến xe rời khỏi huyện Hồi Nhạc.

Nhanh chóng hướng đến quận Hoằng Hoá.

Dẫn đầu đội kỵ sĩ chính là hào tộc quận Linh Võ Lương Sư Đô.

Y nhận được cảnh báo của Thái thú Khâu Hoà, không dám tiếp tục ở lại quận Linh Võ, thu dọn một ít tiền của cải.

Dẫn vợ con và hơn trăm gia đinh rời khỏi quận Linh Võ.Dã tâm của Lương Sư Đô bừng bừng, giống các nhà quyền quý các quận khác.

Y cũng muốn khởi binh tạo phản nhà Tuỳ.

Lợi dụng uy thế của các gia đình quyền thế của quận Linh Võ, cắt cứ quận Linh Võ tự lập.

Nhưng Dương Nguyên Khánh thâu tóm quận Linh Võ, khiến kế hoặch và giấc mộng của y đều tan biến.

Y đành phải vạch mưu tìm đường khác.Chạy được hơn hai mươi dặm, bọn họ đến một ngã ba đường.

Có ba con đường, một đường đi quận Hoằng Hoá, một đường đi quận Bình Lương, còn một đường đi quận Hội Ninh.

Đội ngũ chầm chậm dừng lại, một gia đinh tiến lên trước xin chỉ thị:-Lão gia, chúng ta đi đường nào?Lương Sư Đô do dự rất lâu.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mây đen giáng xuống.

Đây sắp có tuyết rơi rồi, y thở dài, cuối cùng chỉ hướng tây:-Đi đường Hội Ninh!Y chuẩn bị đi quận Kim Thành nương nhờ Tiết Cử.

Năm đó ở phủ Tề vương, y và Tiết Cử đều là tứ đại hộ vệ cho Tề Vương Dương Giản, quan hệ rất tốt.

Tiết Cử là hào tộc ở quận Kim Thành, thường ngày có qua lại với y.

Y biết Tiết Cử cũng đang tích cực chuẩn bị khởi sự, nương nhờ tìm cơ hội.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 500 : Vô cùng lo lắng .Lương Sư Đô dẫn người nhà, chạy nhanh vào hướng quận Kim Thành.Nhân sự của quận Linh Võ nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh.

Ngoài tâm phúc của hắn và Khâu Hoà, Huyện thừa huyện Hồi Nhạc Trương Tán lấy lý do bệnh tật mà rời khỏi.

Các quan khác đều vui sướng ký tên lên thư trung thành.

Mọi người đều biết, quan viên của quận Ngũ Nguyên mong đợi đãi ngộ hậu đãi, bổng lộc cao gấp đôi so với triều đình.

Nhưng quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh được Thánh thượng thừa nhận.

Hắn vẫn trung thành là thần của triều Tuỳ, không có liên quan đến tạo phản.

Chính vì điểm này, Dương Nguyên Khánh thuận lợi hoàn thành thôn tính quận Linh Võ.Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Hoà dưới sự bảo vệ của hơn chục tuỳ tùng ảm đạm rời khỏi quận Linh Võ.

Ba trăm kỵ binh của Phong Châu luôn hộ tống y đến vùng tiếp giáp với quận Hoằng Hoá, đưa y ra khỏi quận Linh Võ.

Đến đây, Quận Linh Võ giàu có chính thức bị Phong Châu thôn tính.

Trở thành quận thứ hai của tổng quản phủ Phong Châu.Quận Linh Võ có nhiều việc vô cùng phức tạp cần xử lý.

Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh mà nói, việc cấp bách chính là thành lập đường giao thông nhanh nối liền liên hệ với quận Ngũ Nguyên.Giao thông thuận lợi là thủ đoạn có hiệu quả nhất để hai bên cùng liên hệ chặt chẽ.

Quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên đường xá xa xôi.

Khoảng cách từ phía bắc huyện Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên xa hơn một ngàn dặm.

May mà Dương Quảng năm đó lúc bắc tuần tu sửa mở rộng đường cái bằng phẳng.

Khiến người bình thường cưỡi ngựa bốn năm ngày có thể đến nơi.

Còn kỵ binh phối hợp hai ngựa, ba ngày có thể chạy xong hành hình.Đây chỉ là giao thông của nhân viên, còn hàng hoá thì vận chuyển đường thuỷ xa hơn.

Hoàng Hà chính là hành lang giao thông tự nhiên nhất của hai nơi.

Từ khi bắt đầu vận chuyển quặng sắt và sau khi xây dựng xong ngũ thành Hà Sáo, Quận Ngũ Nguyên kiến tạo mấy nghìn thuyền vận chuyển đáy bằng.

Hợp lại thành năm đội ngũ vận chuyển, có thể vận chuyển hàng hoá qua Hoàng Hà đến bất kỳ nơi nào của quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên.Nhưng mùa đông thì không được, mùa đông Hoàng Hà đóng băng khiến hầu hết vận chuyển hàng hoá ngừng lại.

Tuy nhiên, từ năm trước bắt đầu, Phong Châu liền áp dụng một phương thức vận chuyển hàng hoá khác, vận chuyển trên mặt băng.

Dùng các xe trượt được trên băng, lợi dụng ưu thế phong phú của súc vật Phong Châu, dùng hai hàng ngựa kéo một xe trượt tuyết chạy trên mặt băng của Hoàng Hà.

Thực tế chứng minh, phương thức vận chuyển này không thua gì tàu thuyền.

Đây cũng là phương thức vận chuyển vào mùa đông của người bản địa.Tối ngày thứ hai Dương Nguyên Khánh đến quận Linh Võ, quận Linh Võ bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên, bông tuyết bay lả tả hoa mắt người.

Cả bầu trời mờ mịt, đất bị tuyết bay lả tả bao trùm, biến thành một thế giới trắng như tuyết.Một đêm rơi xuống trận tuyết lớn, tuyết đã dần dần dừng lại.

Nhưng bầu trời vẫn bay tới tấp bông tuyết nhỏ, đang bay múa trong không trung.

Dương Nguyên Khánh dẫn một đám quan viên thị sát bên bờ Hoàng Hà.

Hoàng Hà của quận Linh Võ và Phong Châu đã đóng băng.

Mặt sông băng đã kết lại.

Trên mặt nước phủ tuyết dày nửa thước.

Tuyết này sẽ không bị tan, sau khi đến mùa xuân, cùng với tầng băng bên dưới, hoà vào trong nước Hoàng Hà cuồn cuộn.Vốn ánh sáng như gương, mặt băng không thấy tung tích của người.

Vì trận tuyết này đến, bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn.

Tuyết rơi xuống, mọi người không ngại ở trên mặt băng trượt ngã, tuyết rơi rồi, càng lợi cưỡi ngựa chạy trên mặt băng.

Thỉnh thoảng có thể thấy được một chiếc xe trượt tuyết lao đi vùn vụt.Mặt sông Hoàng Hà của quận Linh Võ dài có vài dặm.

Bởi vì hầu hết mọi người đều ngồi xe trượt tuyết qua sông, rất nhiều phu xe khách đều tụ tập ở bến tàu, chờ khách đến cửa.Huyện lệnh Tống Tương của huyện Hồi Nhạc dẫn Dương Nguyên Khánh và một đám quan quân thị sát bên Hoàng Hà.

Bọn họ đến bến tàu trước, mấy chục phu xe đợi khách đều dồn dập tản ra.

Y đến trước một chiếc xe trượt tuyết mô hình lớn.

Nói với Dương Nguyên Khánh :-Dương tổng quản, đây chính là xe trượt tuyết chuyển hàng mùa đông của vùng đất này, bình thường đều giống cái này.Thật ra, Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải là đến xem phương tiện giao thông.

Xe trượt tuyết vận chuyển hàng mô hình lớn Phong Châu cũng có rất nhiều.

Hắn muốn tiếp cận kho hàng lớn của bến tàu ở bên cạnh.

Đồng thời xây dựng bến tàu, cũng xây dựng tuyến đường vận chuyển mùa đông từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ.

Cả mùa đông, giữa quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ không có bất kỳ qua lại nào.Tuy nhiên, xe trượt tuyết chở hàng mô hình lớn này hắn cũng cần, hắn đang muốn chuyển lô sắt thô tốt nhất trong kho quận Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên.Dương Nguyên Khánh đi đến trước xe trượt tuyết.

Hắn cúi đầu nhìn xe trượt tuyết mô hình lớn này.

Xe trượt tuyết dùng hai thân gỗ HӠliễu làm thành.

Mặt trước chếch lên một chút để cản tuyết, bên trên một tầng da trâu, làm rất đơn giản, so với xe trượt tuyết quân dụng của Phong Châu, loại xe trượt tuyết này chỉ có thể coi là mô hình nhỏ, chỉ có một ngựa kéo.Dương Nguyên Khánh nhấc vó ngựa lên xem, dùng móng sắt ngựa bình thường.

Không phải là móng sắt ngựa đặc biệt.

Loại này ngựa chạy không được quãng đường dài, khiến trong lòng hắn có chút thất vọng.-Có thể một lần kéo được bao nhiêu hàng hoá?Dương Nguyên Khánh hỏi phu xe.Phu xe không biết thân phận của Dương Nguyên Khánh.

Nhưng gã cũng biết Huyện lệnh, thấy Huyện lệnh rất cung kính với Dương Nguyên Khánh, trong lòng gã liền sợ hãi, khom người nói:-Hồi bẩm lão gia, nhiều nhất có thể kéo được hai thạch hàng hoá.

Cộng thêm hai người.-Vậy có thể chạy được bao xa?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.-Xa nhất chạy qua huyện Hoằng Tĩnh, hơn một trăm dặm, xa hơn nữa không được.

Nếu thêm một ngựa, vậy có thể chạy đến huyện Linh Võ.Dương Nguyên Khánh lắc đầu, lượng hàng vận chuyển quá ít, xe trượt tuyết lớn của hắn một lần có thể chuyển được sáu thạch lương thực, thậm chí còn có thể kéo được thuyền đáy bằng đi lại trên mặt sông.

Xe trượt tuyết bên này không thể thoả mãn nhu cầu của hắn.Dương Nguyên Khánh liền quay đầu lại lệnh:-Gửi thư bồ câu đến Phong Châu, bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết mô hình lớn, tiện thể chuyển đến một số tiền cho ta.Một gã thân binh nhận lời, lập tức đi bố trí.

Dương Nguyên Khánh lại nói với Thái thú tân nhiệm Trương Đình và Đốc quân Hàn Hữu Phượng trú tại quận Linh Võ:-Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên chính là phải liên kết chặt chẽ quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ lại.

Bao gồm trạm Ưng, bến tàu còn có trạm Dịch, trạm Dịch tại cảnh nội quận Ngũ Nguyên Thôi Quân Túc đã bắt tay xây dựng cải tạo rồi.

Trong quận Linh Võ cũng tăng tốc độ hơn.

Theo tiêu chuẩn của Phong Châu, mỗi đoạn tám mươi dặm xây một trạm dừng chân.

Ta yêu cầu mùa đông này phải xây xong.

Yêu cầu này hẳn không khó.Trương Đình gật gật đầu:-Ty chức hiểu, lập tức bắt tay chuẩn bị.-Còn nữa chính là vận chuyển hàng hoá của mùa đông.Dương Nguyên Khánh lại cười nói với Trương Đình:-Ta đã bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết lớn tới.

Chuyên trang bị cho quận Linh Võ.

Ngươi phải lợi dụng hết, nếu các nguyên liệu mà xây trạm Dịch cần dùng, có thể dùng nó vận chuyển.

Có đồ vật gì chuyển đến quận Ngũ Nguyên, cũng có thể dùng nó, Còn nữa chính là đóng thuyền, mặt nước quận Linh Võ rộng, càng thích hợp cho đóng thuyền.

Ta chuẩn bị chuyển phường đóng thuyền của Phong Châu đến quận Linh Võ.

Địa điểm do ngươi lựa chọn.

Việc này ta uỷ thác cho ngươi, ta không có thời gian suy xét việc này.-Tổng quản không cần bàn giao từng cái một, ty chức đều hiểu, còn xây dựng Quan học, cửa hàng, còn điều chỉnh thuế….

Hầu hết việc đều cần ty chức làm, ty chức đều sẽ làm ổn thoả.-Ngươi hiểu được là tốt.

Nhưng quan trọng nhất là giao thông.Sở dĩ Dương Nguyên Khánh cực kỳ coi trọng giao thông, chính là vì hắn lo lắng Đột Quyết.

Một khi Đột Quyết tấn công Phong Châu, như vậy hầu hết vật tư con người Phong Châu cần chuyển đến quận Linh Võ.

Cứ như thế, tính quan trọng của giao thông hai vùng vô cùng cấp bách.Đây cũng là nguyên nhân Dương Nguyên Khánh nóng lòng thâu tóm quận Linh Võ.

Hắn chuẩn bị coi quận Linh Võ là hậu phương của Phong Châu.

Dân chúng của Phong Châu dần dần chuyển đến quận Linh Võ, Phong Châu là nơi trú quân.Vị trí chiến lược của Phong Châu bất lợi, đây cũng là tai hoạ ngầm hắn đang đối mặt.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh rõ hơn ai.

Nguy cơ Nhạn Môn lần này, nếu không phải Hoàng đế đại Tuỳ thu hút đại quân Đột Quyết, hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.Bốn mươi ngàn thiết kỵ binh đè áp Phong Châu, đủ để phá huỷ tất cả mà hắn nhiều năm tích góp.

Cho nên hắn mới vội vàng thôn tính quận Linh Võ, chuyển dân chúng lương thảo của hắn đến quận Linh Võ.Bây giờ là tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ 11, phải nói thời giàn còn khá dư dả.

Nhưng phòng ngừa chu đáo, xây dựng cơ sở của quận Linh Võ, bến bãi, kho hàng cũng cần nhanh chóng cải tạo.Dương Nguyên Khánh lại nói với Đốc quân Hàn Hữu Phượng:-Ta thấy trong thành huyện Hồi Nhạc có đất trống rất lớn.

Không ngại dùng để xây dựng kho lương thảo.

Ta muốn chuyển triệu thạch lương thực đến trước, một kho lương chứa hai mươi nghìn thạch.

Vậy ít nhất dựng năm mươi kho.

Ngươi cho ta một thời gian, ngươi lúc nào có thể hoàn công?Hàn Hữu Phượng cúi đầu suy nghĩ nói:-Ty chức có thể động viên tất cả quân lính xây dựng kho hàng.

Nhanh nhất là trước tháng hai năm sau, có thể hoàn thành xây dựng năm mươi kho hàng này.-Được!

Vậy ta vận chuyển lương thảo quy mô nhỏ đến trước.

Một khi kho lương của ngươi xây dựng xong, ta liền bắt đầu dùng thuyền quy mô lớn chuyển đến.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 11


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 501 : Đông sơn tái khởi .Lúc này, xa xa vang lên tiếng la:-Tổng quản!Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một gã kỵ binh đưa tin chạy như bay đến, chạy đến gần trước chắp tay nói:-Tổng quản, có việc gấp cần báo!Trong tay gã cầm một ống tình báo màu đỏ.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút bất an, lập tức nhận lấy rút báo cáo sự việc bên trong ra xem cẩn thận.

Nhưng nội dung bên trong khiến tim hắn nhảy dựng lên.Đã đến trung tuần tháng mười một, cho dù còn chưa đến thời tiết giá rét, nhưng địa khu Quan Trung cũng đã đến mùa đông lạnh lẽo, đâu đâu cũng là màu tuyết trắng mênh mông.

Ban ngày đã đến thời khắc ngắn nhất trong năm.

Ráng chiều trong chớp mắt liền biến mất.

Khí lạnh ban đêm khiến không khí ngưng đọng càng tăng thêm lạnh giá.Đây là đêm giá lạnh, bầu trời bao trùm mây đen u ám.

Cũng không có gió, ban ngày vừa mới rơi xuống một trận tuyết, nhưng không có tích lại, khiến mặt đất trở nên lầy lội.

Cũng càng thêm lạnh giá.Một nhánh quân đội hơn mười nghìn người ở quan đạo im hơi bặt tiếng hành tiến.

Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chiến mã thở phì phì, và tíêng binh khí va đập.

Không được phép nói chuyện to, không được đốt lửa sưởi ấm, cố gắng không được để chiến mã hí, hành quân bí mật đã tăng thêm phần thần bí của nhánh quân đội này.Nơi này là địa khu Bá Thượng của phía đông nam trường an, cách Trường An chỉ có hai mươi dặm, một quan đạo thẳng tắp đến Trường An.

Mục tiêu của nhánh quân Tuỳ này vô cùng rõ ràng.Giữa đội ngũ, mấy trăm binh sĩ vây quanh một cái kiệu cao cao, kiệu rộng lớn, đủ để chứa bốn năm người.

Hữu đồn vệ tướng quân Vũ Văn Hoá Cập ngồi trong kiệu này.

Trên người y quấn chăn dầy cộm, trông có vẻ mập mạp, khiến người ta có cảm giác, trong chăn của y hẳn còn có một người.Trong đội ngũ, một đại tướng mặt đen sì tay cầm trường mâu, dáng người khôi ngô, cưỡi trên một chiến mã, ông là Dương Huyền Cảm.

Nhưng vẻ mặt tro bụi không có ai còn có thể nhận ra ông.

Huống hồ trong đêm, ông đường hoàng xuất hiện ở trong hàng đầu quân ngũ.Dương Huyền Cảm cuối cùng chấp nhận phương án của Tạ Tư Lễ.

Trước tiên không vội chiêu mộ binh, trực tiếp dùng mười lăm nghìn quân có trong tay ông tập kích Trường An.

Sau khi đoạt được Trường An bắt đầu chiêu mộ binh quy mô lớn.Mười lăm nghìn quân đội trong tay ông do năm nghìn binh của quận Thượng Lạc và mười nghìn quân Tuỳ diệt phỉ tạo thành.

Quan quân trên trung cấp của quân Tuỳ tất cả hoán đổi, đối với binh sĩ bình thường mà nói, chỉ cần bọn họ quân phục không đổi, có lương thực ăn, có tiền tiêu, nhân sự bên trên thay đổi không có ảnh hưởng gì với bọn họ.

Hơn nữa, mỗi binh sĩ còn được nhận ba mươi xâu tiền.

Điều này đủ để làm cho bọn chúng trung thành.

Đương nhiên, nếu bọn chúng biết chủ tướng đã đổi lại là Dương Huyền Cảm, có lẽ sẽ khác.Chính bởi vì điểm này, tâm trạng của Dương Huyền Cảm mới lo lắng.

Thật ra ông chỉ nắm chắc hai phần.

Nhưng nếu không làm như thế, ngay cả nắm chắc hai phần ông cũng không có.Dương Huyền Cảm quay đầu nhìn tướng tài Tạ Ánh Đăng mà ông đắc ý cách ông không xa, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, áo giáp ngân khôi tay cầm trường dài, sau lưng cung tên, lộ vẻ uy phong lẫm liệt.Điều này khiến Dương Huyền Cảm không khỏi nghĩ đến Dương Nguyên Khánh.

Nếu hắn chịu xuất binh trợ giúp mình, vậy thì lần tranh đoạt Quan Trung này có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không đồng ý, sống chết ôm đại nghĩa triều Tuỳ của hắn không buông.

Thật sự không biết hắn cổ hủ hay có tính toán khác….-Tướng quân, đến rồi!Một gã binh lính nói nhỏ nhắc ông, Dương Huyền Cảm lúc này mới phát hiện, bọn họ đã đến bên ngoài Minh Đức môn, cách cổng thành chỉ có một dặm, ông lập tức dừng suy nghĩ, vung tay một cái:-Toàn quân dừng lại.Quân đội dần dần dừng lại, lúc này Dương Nguy chạy lên trước, Dương Huyền Cảm vỗ vai y:-Tất cả trông đợi vào các người rồi!Dương Nguy gật gật đầu, giục lạc đà chạy đi lên phía trước.

Lại quay đầu nháy mắt với Tạ Ánh Dương.

Tạ Ánh Dương thúc ngựa tiến lên cùng y.Hơn một ngàn người vây quanh Vũ Văn Hoá Cập đi đến cổng thành.

Vũ Văn Hoá Cập nuốt nước bọt.

Người của y vừa động đậy, bụng dưới lại đau, thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi từ trong chăn vang lên:-Ngươi dám động đậy, ta thiến ngươi trước.Vũ Văn Hoá Cập sợ đến mức không dám động đậy.

Trong lòng đại hận, người khác không biết, còn tưởng rằng y tham nữ sắc, cho dù trong chăn giấu một nữ nhân.

Nhưng y không có một chút cảm giác tốt đẹp.

Trái lại, y có sợ hãi đến muốn chết.-Bên dưới là ai?Bên trên có lính giữ thành phát hiện bọn họ, lớn tiếng hỏi.Nữ nhân trong chăn dùng dao găm chạm mạnh vào:- Mau đáp.Vũ Văn Hoá Cập bất đắc dĩ, đành phải cao giọng hô:-Ta là Hữu đồn vệ Tướng quân Vũ Văn Hoá Cập.

Phụng mệnh Thánh thượng đến canh phòng Trường An.-Hoá ra là Vũ Văn tướng quân.

Xin đợi một chút, chúng tôi đi bẩm báo Vệ thượng thư.Vệ thượng thư là Hình bộ Thượng thư Vệ Huyền.

Cũng chính là Vệ Văn Thăng.

Lão phụng mệnh phụ tá Vương Dương Hựu trấn thủ Trường An.Một lát Vệ Huyền nghe thấy tin tức vội đến.

Lão đã bảy mươi lăm tuổi.

Người đã già nua, nhưng đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo.

Lão nhìn xuống dưới thăm dò một lát, nhận ra Vũ Văn Hoá Cập, liền gật gật đầu hỏi:-Vũ Văn tướng quân phụng quân mệnh đến giúp canh phòng Trường An, nhưng Trường An hoàn toàn không nhận được công văn của Binh bộ.-Ta phụng mật chỉ đến trước, ta có kim bài của Thánh thượng.Vũ Văn Hoá Cập giơ một tấm kim bài lên cao.

Trong bóng đêm, Vệ Huyền nhìn không rõ lắm.

Liền nói:-Đêm rất tối, có thể chuyển kim bài lên, cho lão xem một chút.

Nếu không lầm để tướng quân vào thành.Một gã binh lính nhận lấy kim bài chạy xuống dưới thành, sông bảo vệ thành đã đóng băng.

Gã trực tiếp qua sông đến bên tường, bên trên thả xuống một cái giỏ, binh sĩ thả kim bài vào.Nhìn giỏ từ từ kéo lên, trong lòng Vũ Văn Hoá Cập lo lắng đến cực điểm.

Y cắn chặt môi, tim đập thình thịch.

Nếu kim bài bị nhận sai, vậy tính mạng nhỏ của mình coi như xong rồi.

Chỉ có Dương Huyền Cảm thành công, y mới có cơ hội sống, lúc này y hi vọng Dương Huyền Cảm có thể thành công.Vệ Huyền nhận lấy kim bài từ tay binh lính.

Lão cũng nhận được loại kim bài này, hoàn toàn giống với cái này.

Khác nhau chính là số hiệu, lão có được kim bài số bốn, còn miếng kim bài này số sáu.

Bình thường đây là kim bài điều binh của binh bộ dùng đến.

Lão nhìn kỹ lại một lần, hoàn toàn không có vấn đề.

Lão không biết, mười hai miếng kim bài của Tuỳ đế Dương Quảng chính là Dương Tố đúc nên.Lão lại nhìn ra phía xa xa, có hơn mười nghìn người.

Lão biết Vũ Văn Hoá Cập đi quận Thượng Lạc tiêu diệt phỉ tặc.

Đoán kim bài này là cha của y Vũ Văn Thuật làm thay y.

Lão liền nhìn dò xét, chỉ có hơn một nghìn quân, người không nhiều có thể vào thành.Lão vung tay lên:-Mở thành.Cầu treo buông xuống, cổng thành cũng chầm chậm mở ra.

Đội quân hơn một ngàn người vào thành.

Xa xa trong lòng Dương Huyền Cảm lo lắng khác thường, lòng bàn tay lạnh toát.Đội ngũ qua động thành dài dài, Dương Nguy ở động thành dừng lạc đà lại.

Liền đứng ở bên cổng thành, bên cạnh có mấy quan quân coi giữ tò mò xem xét y.

Tướng linh cưỡi lạc đà năm nay cực ít, chỉ nghe nói có một người của Phong Châu.Tạ Ánh Đăng tiến lên trước, hơn một nghìn quân tất cả là binh lính tinh nhuệ tâm phúc của Dương Huyền Cảm.

Y thấy quân canh gác cổng thành chỉ có hơn ba trăm người, thầm phục tình báo của mật thám Phong Châu chính xác.Lúc này Vệ Huyền cười khà khà từ đường thành đi xuống:-Vũ Văn tướng quân bệnh gì sao?

Không ngờ ngồi kiệu mà đến.Tạ Ánh Đăng đã thầm lấy cung tên lên một mũi tên đợi Vệ Huyền đến ba mươi bước, cung của y liền bắn, phương pháp bắn tên của Tạ Ánh Đăng cũng có thể xếp trong hàng thứ năm trong thiên hạ.

Có thể gọi là Thiện xạ, bách phát bách trúng, y dùng cung hai thạch, lực cực lớn, một mũi tên mạnh mẽ vọt đi, mau lẹ vô cùng.

Vệ Huyền nằm mơ cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình hình này.

Lão phản ứng không kịp.

“ Vù!” một tiếng, mũi tên trúng yết hầu, đâm mạnh về sau, nụ cười trên mặt Vệ Huyền cứng đơ.

Người chầm chậm nghiêng, ngã trên mặt đất.Tạ Ánh Đăng hét to một tiếng:-Vệ Huyền mưu đồ tạo phản phụng chỉ giết tặc.Đây cũng là tín hiệu, một nghìn binh lính hô giết bốn phía.

Hướng giết tới quân coi giữ cửa thành.

Dương Nguy huy động đại chuỳ, thế chuỳ hung mãnh, liên tiếp đập chết hơn chục lính canh.

Các lính canh còn lại thấy y hung hãn khác thường, đều gào lên, bỏ chạy tứ phía.

Dương Nguy giữ cửa thành hô to:-Vệ Huyền tạo phản.Khí lực của y mười phần, thanh âm trong đêm vang truyền rất xa.

Một dặm, Dương Huyền Cảm nghe thấy tiếng hô.

Ông quay đầu hô to:-Vệ Huyền tạo phản, tam quân Tuỳ ta dẹp loạn.Mười lăm nghìn người cùng hướng đi đến thành trì.

Rất nhiều binh sĩ đều hồ đồ, chỉ nghe thấy có người tạo phản, phải đi dẹp loạn, bọn họ cùng nhau hò hét, cùng tướng lĩnh của mình giết vào trong thành.Đại quân của Dương Huyền Cảm giết vào trong thành Trường An, đội ngũ binh lính chia làm mấy đường.

Chia đi đoạt cửa thành.

Dương Huyền Cảm dẫn năm nghìn lính canh hướng về đại Vương phủ.Đại Vương Dương Hựu hoàn toàn không ở hoàng cung, mà ở Đại Vương phủ, cũng chính là phủ đệ của phụ thân y trước đây.

Có hàng nghìn lính canh giữ hai bên, Dương Hựu tuổi trẻ tham ngủ, Dương Huyền Cảm dẫn quân giết vào thành y hoàn toàn không nghe thấy, mà được hoạn quan đánh thức dậy.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 502 : Bỏ phiếu biểu quyết .-Tiểu vương gia, bên ngoài có người hô giết.Dương Hựu ngẩn người:-Lý công công, xảy ra chuyện gì vậy?-Ta cũng không biết, chỉ biết bên ngoài giết nhau rất ghê gớm.Dương Hựu năm nay hai mươi tuổi.

đã hơi hiểu chuyện.

Y lập tức ý thức được, đây nhất định có người tạo phản rồi.-Mau mặc quần áo đi hoàng cung.Lính canh hoàng cung rất nhiều, an toàn hơn bên này nhiều.

Y mặc xong quần áo, vừa chạy đến hậu viện, cửa lớn của hậu viện bị phá mở, vô số binh sĩ xông vào, vây quanh Dương Hựu.

Dương Huyền Cảm bước nhanh từ ngoài vào, ông lạnh lùng cười nói:-Đại vương điện hạ, Thần đến trước cứu giá.-Ngươi là ai?Dương Hựu cả kinh lui về sau hai bước.-Thần Dương Huyền Cảm, điện hạ còn nhớ không?“Dương Huyền Cảm”,Dương Hựu nhanh chóng bị sợ ngây người.………Trung tuần tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ mười một, Dương Huyền Cảm yên lặng hai năm đông sơn tái khởi.

Ông lợi dụng Vũ Văn Hoá Cập đánh lén Trường An.

Bắt giữ Đại Vương Dương Hựu, ép Dương Hựu hạ lệnh lính canh đầu hàng.

Do chủ tướng Vệ Huyền bị giết, năm mươi nghìn lính canh Trường An vô chủ hỗn loạn.Hổ bí lang tướng Tông Kiện canh giữ hoàng thành dẫn ba nghìn quân khởi dậy phản kháng.

Trong hỗn loạn bị Tạ Ánh Đăng một tên giết chết.

Binh sĩ bị giết tán loạn.

Tả dực vệ tướng quân Âm Thế Sư, đám người Kinh Triệu Thừa Cốt Nghĩa đầu hàng Dương Huyền Cảm.

Người đầu hàng theo bọn họ vô số, Trường An rơi vào trong tay Dương Huyền Cảm.Dương Huyền Cảm chỉnh đốn quân đội, được ba mươi nghìn tinh binh.

Ông mệnh Thái thú Thượng Lạc Trương Tế làm Kinh Triệu Doãn, bổ nhiệm Dương Huyền Tưởng làm Cửu môn đại tướng quân.

Khống chế cục thế kinh thành, ông đích thân dẫn hai mươi nghìn người tiến quân đến Đồng Quan.

Tướng trấn thủ Đồng Quan tông thất Dương Kỳ Hồng dẫn mười nghìn quân nghênh chiến với Dương Huyền Cảm.

Bị Dương Huyền Cảm một thương đâm nhảy xuống ngựa, tam quân đại bại, kẻ đầu hàng không đếm xuể.

Đồng Quan thất thủ.Dương Huyền Cảm chỉ huy mở rộng thông kho, tướng giữ Lưu Thạch không chiến đầu hàng.

Dương Huyền Cảm liền mở kho phát lương.

Lính trong Đồng Quan, dân đói từ bốn phía tập trung lại, kẻ hăng hái tòng quân vô số người.

Trong mười ngày, lính của Dương Huyền Cảm được hơn tám mươi nghìn người.

Ông dùng lính, áo giáp vũ trang của Trường An, thanh thế cực lớn.Dương Huyền Cảm dần tố cáo với thiên hạ, liệt kê từng tội ác của Dương Quảng.

Chỉ trích là hôn quân, tuyên bố phải trừ bỏ ngôi đế vương.

Lập Đại vương Dương Hựu làm vua, sửa đổi niên hiệu.

Dương Hựu bị ép phong ông làm Sở vương, Thượng thư thừa lệnh tướng quốc, nắm toàn bộ việc nước.Dương Huyền Cảm đông sơn tái khởi, tin tức công phá Trường An chấn kinh thiên hạ, lúc này Dương Quảng đã đến Giang Đô.

Hoàng Hà đóng băng, không thể quay trở về.Cung Giang Đô, Vũ Văn Thuật vội vã đi về hướng ngự thư phòng, y trong lòng thấp thỏm không yên.

Việc Dương Huyền Cảm Đông Sơn tái khởi y đã nghe báo cáo tỉ mỉ, chỉ có điều hắn vạn lần không ngờ đứa con trai Hóa Cập lại rơi vào tay Dương Huyền Cảm.

Việc này làm y vừa sợ vừa giận, nhưng lúc này y lo lắng chính là không biết phải bẩm báo thế nào với Dương Quảng.Vũ Văn Thuật tối qua cả đêm không ngủ, suy nghĩ mấy chục cái lý do, nhưng tất cả mọi lý do đều có lỗ hổng, không có thời gian cho y suy nghĩ thêm nữa.

Vừa sáng sớm, Dương Quảng liền phái thái giám đến truyền y, y chỉ có thể vội vàng đi tới ngự thư phòng.Trước ngự thư phòng, thái giám Lý Trung Lương sắc mặt sợ hãi, không dám nhiều lời cùng y, đủ thấy Dương Quảng đang nổi giận.

Vũ Văn Thuật thở dài, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, y chỉ có thể đối mặt với thực tại.- Vũ Văn Tướng quốc đã đếnTiểu thái giám đứng ở cửa hướng vào bẩm báo.- Truyền y vào đâyTrong phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dương Quảng.

Điều này khiến Vũ Văn Thuật trong lòng lại sinh ra một tia hi vọng, chí ít Dương Quảng chưa quát ra lệnh lôi y xuống đánh, còn muốn nghe y giải thích, việc này đã nói lên Dương Quảng trong lòng cũng có cân nhắc.Vũ Văn Thuật tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy Dương Quảng chắp tay đứng trước cửa sổ, sắc mặt tái mét, trên mặt đất còn có mảnh đồ sứ vỡ, một mảnh găm sâu vào khe hở trên mặt đất.

Vũ Văn Thuật chân mềm nhũn, quỳ xuống- Lão thần Vũ Văn Thuật đặc biệt đến lĩnh tội!Dương Quảng mắt không biểu cảm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lửa giận trong lòng không thể chế ngự thiêu đốt lòng hắn đến chết lặng.

Dương Huyền Cảm lại chiếm được Quan Trung, điều này làm y quả thực muốn điên cuồng.

Lúc này trong lòng y đã không thể miêu tả bằng oán hận mà là bằng máu, một loại khủng hoảng sâu sắc đang lan tràn trong lòng y.Dương Quảng không quay đầu lại, giọng khàn khàn nói:- Vũ Văn Thuật ngươi cũng biết tội?- Thần biết tội, thần dạy con không nghiêm đến nỗi y gây ra đại họa- Trẫm không nói tới việc Vũ Văn Hóa Cập, hai năm trước ngươi không thể tiêu diệt Dương Huyền Cảm khiến dẫn đến cái họa hôm nay, ngươi biết tội chưa?Trong lòng Vũ Văn Thuật bỗng buông lỏng, hóa ra là việc hai năm trước, y vội vàng nói:- Thần hai năm trước đã biết hắn ẩn thân ở núi Phục Ngưu và vùng quận Thượng Lạc, thần đã nhiều lần tìm kiếm, nằm mơ cũng không thể ngờ được Thái thú Thượng Lạc là Trương Tế lại bao che Dương Huyền Cảm, sau lại là Dương Trí Tích thay thế thần, những chuyện sau này thần quả thật không biết.Ngừng một chút y lại nói thêm:- Nếu thần biết, thần sẽ không để Vũ Văn Hóa Cập đi quận Thượng Lạc tiêu diệt thổ phỉ, đến nỗi để hắn gây ra đại họaDương Quảng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Vũ Văn Thuật, kì thật trong lòng y còn có một ý nghĩ khác chính là hai năm trước Vũ Văn Thuật và Dương Huyền Cảm có giao dịch mà cố ý để cho Dương Huyền Cảm chạy thoát, lần này y phái đứa con cả Vũ Văn Hóa Cập đến phối hợp với Dương Huyền Cảm tạo phản.Nhưng Dương Quảng cuối cùng cũng bỏ ý nghĩ này.

Nếu làm như vậy đối với Vũ Văn Thuật sẽ trăm hại mà không lợi, Vũ Văn Thuật sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Hơn nữa, Vũ Văn Thuật có thể giúp bất cứ kẻ nào riêng chỉ không giúp Dương gia.Dương Quảng gật gật đầu:- Vũ Văn Hóa Cập khiến trẫm rất thất vọngVũ Văn Thuật trong lòng hoan hỉ, y thấy cái đại họa của mình đã qua chỉ còn lại trách mắng, y cũng thở dài nói:- Bệ hạ cũng biết hắn quả thực là người ngu xuẩn.

Thần đã già, vốn định để hắn lập chút công trạng để tự mình mở rộng tiền đồ, mới nghĩ cách để hắn đi tiêu diệt bọn thổ phỉ yếu kém ở quận Thượng Lạc, nhưng mà không ngờ…hài, có đứa con thế này thần trong lòng cũng ân hận quá.Dương Quảng sắc mặt dịu đi rất nhiều, con trai y Dương Giản cũng chẳng phải như vậy hay sao, y có thể hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Hóa Cập quả thật là kẻ ngu xuẩn bất tài, sẽ không có chuyện Vũ Văn Hóa Cập chủ động giúp Dương Huyền Cảm, y còn chẳng có cái quyết đoán này.Sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ trách cứ Vũ Văn Thuật cũng vô ích, y triệu Vũ Văn Thuật đến không phải vì trách cứ.

Dương Quảng lạnh lùng nói:- Vũ Văn Hóa Cập gây đại họa, ngươi là phụ thân hắn, ngươi phải xử lý hậu quả này.

Trẫm cho ngươi một trăm ngàn quân, trong vòng hai tháng hãy tiêu diệt triệt để Dương Huyền Cảm, mang đầu y tới gặp trẫm, trẫm tạm tha cho hai cha con ngươi, nếu không xét xử theo tộiVũ Văn Thuật hoàn toàn yên tâm trở lại, Dương Quảng đồng ý đem một trăm ngàn quân giao cho y, đã nói lên Dương Quảng vẫn tín nhiệm mình như trước.

Như vậy chuyện này có thể bù lại, y lập tức khom người thi thễ:- Lão thần tuân chỉ!Ngay chiều hôm đó, Dương Quảng hạ chỉ phong Vũ Văn Thuật làm Bình Tây Đại nguyên soái, Khuất Đột Thông làm phó soái, hai người dẫn một trăm ngàn quân khẩn cấp đi Quan Trung tiêu diệt Dương Huyền Cảm.

Ánh mắt Dương Huyền Cảm lại chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, hắn liệu có dẫn quân Nam hạ cùng cha tụ hợp?

Đây là việc Dương Quảng lo lắng nhất.…………Phủ tổng quản Phong Châu, Dương Nguyên Khánh cũng đứng trước cửa sổ trầm tư không nói, trên tay cầm một phong thư, là phụ thân hắn Dương Huyền Cảm viết thư mời hắn dẫn quân trợ giúp Quan Trung, cha con cùng giương đại nghĩa cướp lấy Dương Tùy thiên hạ.Phong thư này khiến Dương Nguyên Khánh lâm vào chọn lựa khó cả đôi đường.

Hắn biết Dương Huyền Cảm lần thứ hai tạo phản không được lòng người, tuy rằng ông ta đã chiếm giữ Quan Trung nhưng cũng không có nghĩa sẽ giành được thiên hạ.

Tập đoàn thế lực và quý tộc triều Tùy đương lúc đã ăn sâu bén rễ, chỉ dựa vào vũ lực mà muốn cướp lấy thiên hạ gần như là không có khả năng.

Nếu hắn đầu phục Dương Huyền Cảm có nghĩa là hắn vứt bỏ quân dân Sơn Đông, đây là cái giá rất lớn về chính trị, hắn không thể không thận trọng.Nhưng về phương diện khác, đây quả thực là một điều hấp dẫn.

Dương Huyền Cảm cướp lấy Quan Trung, nếu hắn lại dẫn quân Nam hạ, như vậy cha con bọn họ đoạt lấy Quan Lũng gần như là không phải phân vân.

Nếu có thể chiếm lĩnh toàn bộ Quan Lũng, đây lại là một ưu thế nữa.Chính vì Quan Lũng hấp dẫn thật lớn khiến Dương Nguyên Khánh động lòng.

Hắn muốn dẫn quân Nam hạ, nhưng một tiếng nói mãnh liệt trong lòng nói với hắn không thể làm vậy.Dương Nguyên Khánh lại thở dài, nếu như hắn không cách nào lựa chọn hãy để bọn thuộc hạ giúp hắn lựa chọn.Dương Nguyên Khánh xoay người đi ra khỏi phòng đi tới phòng nghị sự bên cạnh.

Trong phòng nghị sự đã tụ tập đông đúc, Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Thôi Quân Tố, La Ái Đĩnh, Dương Tư Ân, Bùi Nhân Cơ, Mã Thiệu, Dương Gia Thần, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm v.v. bốn mươi bảy vị văn võ đại quan đã an vị.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 503 : Song quý Quan Lũng .Ở giữa cái bàn dài đặt một chiếc hòm giấy, trước mặt mỗi người có một tờ giấy phải trái mỗi bên có một lựa chọn, một bên là “Nhập Quan Trung”, một bên là “Bất nhập Quan Trung”.

Mỗi người xé một nửa bỏ vào hòm giấy giữa bàn, tổng cộng bốn mươi bảy phiếu, kể cả Dương Nguyên Khánh là bốn mươi tám phiếu, đều là bỏ phiếu kín.

Bốn mươi tám phiếu này quyết định tiền đồ quân Phong Châu.Dương Nguyên Khánh đi vào phòng:- Các vị bỏ phiếu xong chưa?Đỗ Như Hối gật gật đầu:- Mọi người bỏ phiếu xong rồi, không hề có bàn bạc, đều là lựa chọn của chính bản thân, hiện tại còn thiếu một phiếu của tổng quảnDương Nguyên Khánh lấy ra một phiếu của mình, hắn gấp đôi rồi chậm rãi xé thành hai mảnh, hắn xem xét một lúc, cuối cùng đem nửa “Bất nhập Quan Trung” bỏ vào hòm phiếu.Sở dĩ Dương Nguyên Khánh không dùng cách bàn luận rồi mọi người giơ tay biểu quyết, mà là dùng cách bỏ phiếu kín chính vì Dương Nguyên Khánh hi vọng sự lựa chọn lúc này mọi người đều vì lợi ích bản thân mà suy xét, mà không phải vì cái gọi là đại nghĩa hoặc ưu nhược điểm của sách lược.Quân Phong Châu cũng không chỉ có quân đội của một mình Dương Nguyên Khánh hắn mà còn quyền lợi của một tập đoàn quân đội.

Mọi người đi theo Dương Nguyên Khánh hắn tranh đấu giành thiên hạ đều có cân nhắc cho quyền lợi bản thân, hắn không thể chỉ suy xét đại nghĩa và quyền lợi của chính mình.Nếu đại đa số mọi người lựa chọn “Nhập Quan Trung”, như vậy Dương Nguyên Khánh sẽ không chút do dự dẫn quân tới Quan Trung.

Hắn quay đầu lại nói với quan văn thư Trương Lượng và Giả Chính Ý:- Hai người các ngươi bắt đầu tính số phiếuHai người đem một tấm giấy trắng treo lên tường, bên trái là Giáp: “Nhập Quan Trung”, bên phải là Ất: “Bất nhập Quan Trung”.

Theo cách của Dương Nguyên Khánh, vẽ chữ “Chính” để biểu thị số phiếu.Giả Chính Ý phụ trách báo phiếu, Trương Lượng sao chép chữ- Chính.

Giả Chính Ý lấy hết mảnh giấy ra, sắp xếp lại, bắt đầu báo phiếu:- Phiếu thứ nhất, bất nhập Quan Trung- Phiếu thứ hai, bất nhập Quan Trung……..Trong phòng nghị sự mỗi người đều ngồi thẳng thân mình, tập trung hết sức chăm chú lên tờ giấy trắng ghi số phiếu.- Phiếu bốn mươi tám, bất nhập Quan TrungBáo xong tờ phiếu cuối cùng, phòng nghị sự liền vang lên một tràng vỗ tay.

Bốn mươi tám tờ phiếu đều là bất nhập Quan Trung, không ai tán thành nhập Quan Trung bao gồm cả bản thân Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh sinh ra một chút cảm động khó giải thích, tâm tư bọn họ chưa từng nhất quán như vậy.Tuy rằng mọi người đều không nói ra, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ mọi người không muốn vì gia tộc Dương Huyền Cảm mà bán mạng.

Bọn họ thà rằng chọn tự mình giành thiên hạ, bao gồm mấy người Quan Lũng như Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Tô Định Phương, Mã Thiệu cũng vứt bỏ cơ hội lần này.Đối mặt với bốn mươi tám cái lựa chọn nhất trí, Dương Nguyên Khánh đưa ra quyết định cuối cùng:- Được, nếu mọi người đều tỏ rõ thái độ, vậy thì chúng ta không tới Quan Trung…….Mọi người lục tục giải tán, Đỗ Như Hối đi vào phòng Dương Nguyên Khánh, cười nói:- Tổng quản không ngờ tới kết quả sẽ thế nàyDương Nguyên Khánh gật gật đầu cười khổ:- Ta đoán phần lớn mọi người chọn bất nhập Quan Trung, dẫu sao người Sơn Đông khá đông, thật không ngờ tới mọi người lại nhất trí thế này, điều này khiến ta rất không xem trọng việc Dương Huyền Cảm tạo phảnĐỗ Như Hối ngồi xuống nói:- Chủ yếu do trải qua lần khởi sự thất bại khi trước, mọi người đều nhìn rõ Dương Huyền Cảm.

Người này không quyết đoán, xem trọng người trong họ mà lại khinh tướng lĩnh, dùng người mà lại đa nghi, không thể thành đại sự.

Đi theo hắn tất nhà tan bỏ mình, mọi người không muốn tìm đến y- Khắc Minh huynh cũng cho là như vậy sao?Đỗ Như Hối lắc đầu:- Ta vì lo nghĩ thay ngươi nên mới phản đối- Thay ta lo nghĩ?Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc, liền cười nói:- Nói rõ ràng xem nào- Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Huyền Cảm lần trước tạo phản ngươi đã tuyên bố hịch đánh dẹp phản tặc Dương Huyền Cảm, đã cắt đứt quan hệ cha con với y.

Lần này y tạo phản nếu ngươi lại gia nhập người thiên hạ sẽ nhìn ngươi như thế nào?Dương Nguyên Khánh im lặng gật đầu, Đỗ Như Hối nói rất đúng.

Đỗ Như Hối lại nói:- Còn nữa, cho dù mọi người ra sức cùng ngươi gia nhập Dương Huyền Cảm, cho dù tương lai đoạt được thiên hạ, chức vị Thái tử đến lượt ngươi hay sao?

Nếu không tới phiên ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Dương Tuấn sẽ tha cho ngươi hay sao?

Ngươi lại phải ăn nói với mọi người thế nào?

Nguyên Khánh, mấy vấn đề này đều là sự thật.

Ngươi năm xưa bị Dương gia đuổi khỏi dòng họ, Dương Huyền Cảm cũng không phản đối, cho thấy y với ngươi cũng có thành kiến.

Ta dám khẳng định, y hiện giờ mời ngươi đi Quan Trung đối với ngươi nhiều lắm là lợi dụng, tuyệt không có tình cha conĐỗ Như Hối nhìn chăm chú vào mắt Dương Nguyên Khánh, gằn từng chữ:- Nếu ngươi dẫn quân gia nhập với y, y nhất định sẽ giết ngươi, đoạt đi quân đội của ngươiDương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài:- Tu hú chiếm tổ chim khách, ta chẳng qua hy vọng hắn có thể thay ta ở Quan Trung ngăn chặn sự phục hồi của các quý tộc Quan Lũng.Sau khi Phàn Tử Cái chết vì bệnh, Dương Quảng liền giữ Độc Cô Chấn lưu lại kinh thành phụ tá cho Việt Vương Dương Đồng.

Song Độc Cô Chấn không hề nắm hết quyền hành, mà là do năm người gồm y và Quang Lộc Đại Phu Đoạn Đạt, Dân bộ Thượng thư Vi Tân, Hữu võ Vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, Hữu ti lang Lư Sở cùng phụ tá cho Dương Đồng.

Độc Cô Chấn chỉ là một trong năm đại thần phụ tá, tất cả chính vụ đều do năm người cùng thương lượng quyết định, còn binh quyền thì do Việt Vương Dương Đồng chưởng quản.Khi Dương Huyền Cảm lại nổi dậy ở Đông Sơn, tin tức tấn công Quan Trung truyền đến Lạc Dương, trong kinh thành cũng trở nên hỗn loạn.

Dương Đồng khẩn cấp phái Hổ Bí lang tướng Tống Lão Sinh dẫn hai mươi ngàn tinh binh đến đóng ở quận Hà Đông, ngăn cản Dương Huyền Cảm xuất quan tiến về phía đông.Rốt cuộc Độc Cô Chấn không thể kiên nhẫn nữa.

Ngay buổi tối khi tin tức của Dương Huyền Cảm được truyền đến, Độc Cô Chấn ngồi xe ngựa chạy đến Đậu phủ.Dương Huyền Cảm tiến đến chiếm Trường An hoàn toàn xáo trộn bước đi của Độc Cô Chấn, làm cho kế hoạch đã định sẵn của y đối mặt với nguy hiểm thất bại, khiến lòng Độc Cô Chấn như lửa đốt.

Hiện tại y chỉ có thể thảo luận đối sách với Đậu thị.Xe ngựa của Độc Cô Chấn chậm rãi dừng lại trước cửa Đậu phủ, đây là phủ đệ của Đậu Uy – gia chủ Đậu thị.

Độc Cô Chấn xuống xe ngựa, Đậu Uẩn – con trai Đậu Uy liền đếp nghênh tiếp:- Độc Cô thế thúc đại giá quang lâm, khiến Đậu gia vô cùng vinh hạnh.

Phụ thân đặc biệt lệnh cho cháu chờ thế thúc ở đây.

Nếu có chỗ thất lễ, xin thế thúc bỏ quá cho!Độc Cô Chấn cười nói đáp lễ:- Ta không mời mà đến, làm phiền phụ thân của cháu rồi.

Hiện giờ ông ấy có ở trong phủ chứ?- Đang đợi thế thúc ở trong thư phòng, mời thế thúc đi theo cháu!Tuy rằng gia tộc Đậu thị không phải là một trong Bát trụ quốc, nhưng vì lớp lớp nhân tài xuất thân từ trong gia tộc, mà dần dần trở thành một trong những gia tộc trọng yếu của quý tộc Quan Lũng.

Bởi vì thê tử Đậu thị của Lý Uyên là con gái chính tông của Đậu gia, vì vậy gia tộc Đậu thị cũng là một trong những người ủng hộ quan trọng nhất của Lý Uyên.Đậu gia và Độc Cô gia đều ủng hộ Lý Uyên, nhưng hai bên đều không phục nhau.

Bình thường cũng không có quan hệ, mỗi bên đều dùng phương thức riêng để ủng hộ Lý Uyên.

Mà lần này bởi vì Dương Huyền Cảm tiến đánh ngoài ý muốn, khiến hai nhà không hẹn cùng đến.

Đậu Uy cũng vừa muốn mời Độc Cô Chấn, nhưng không ngờ Độc Cô Chấn đã tự mình đến đây.Độc Cô Chấn bước vào thư phòng.

Đậu Uy nhiệt tình lạ thường, mời Độc Cô Chấn ngồi xuống, lại lệnh cho người dâng trà.

Năm nay Đậu Uy đã hơn sáu mươi tuổi, lớn hơn Độc Cô Chấn hai tuổi.

Tộc Đậu thị đa phần lấy võ nghệ dũng mãnh truyền hậu thế, nhưng Đậu Uy lại có tài văn chương tú lệ, học thức uyên bác.

Y lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, vì quan hệ quá thân với Thục vương Dương Tú mà mãi không được Dương Quảng tín dụng, năm trước đã bị cách chức ở nhà.Hai năm hàn huyên qua loa vài câu, Đậu Uy liền trực tiếp khơi rõ chuyện:- Dương Huyền Cảm lại làm phản, chiếm cứ Quan Trung.

Ta vốn định phái người mời gia chủ Độc Cô, không ngờ gia chủ Độc Cô lại tự mình đến đây.

Xem như trong lòng chúng ta đều cùng nóng ruột, chẳng hay Độc Cô huynh có đối sách gì?Dù Độc Cô Chấn sốt ruột trong lòng nhưng lại không để lộ ra ngoài mặt.

Y nói không chút hoang mang:- Chúng ta phải phân đối sách từ một thành hai.

Trước là Quan Trung, sau là Thúc Đức, được không?Đậu Uy bật cười:- Nếu muốn Quan Trung, vậy cứ để ta nói trước đi!

Chiều nay ta vừa nhận được một phong thư khẩn cấp của cháu trai Đậu Khánh, ta biết tình hình mới nhất ở Quan Trung.Độc Cô Chấn mừng rỡ:- Mời Đậu huynh nói!Đậu Uy lấy ra một phong thư nói:- Tuy Dương Huyền Cảm chiếm cứ Quan Trung, ta nghĩ vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.

Dù Dương Huyền Cảm đoạt được Quan Trung, nhưng không có được lòng người ở Quan Trung.

Phần lớn quan viên ở Trường An đều chạy trốn, các nhà quyền thế lớn của Quan Trung đều tự nghiêm chỉnh gia phong, bình tĩnh quan sát biến đổi.

Những kẻ dựa vào Dương Huyền Cảm đa phần là dân đói và loạn phỉ ở Quan Trung, cùng với những kẻ gian nịnh như Âm Thế Sư và Cốt Nghi.

Kẻ mà Dương Huyền Cảm phái đi chưởng quản quân cũng là người trong tộc của y.

Từ đó cho thấy, tuy Dương Huyền Cảm có địa lợi, song không hề có được thiên thời, càng không có được nhân hòa, chúng ta vẫn còn cơ hội.Độc Cô Chấn gật đầu.

Kiến thức của Đậu Uy không thua gì y, không hổ là gia chủ Đậu thị, y cũng cười nói:- Ở Quan Trung, Độc Cô thị cũng có trên mười ngàn con nuôi và gia đinh.

Ta biết Đậu gia cũng có vô số gia đinh, nhưng ta đề nghị đây không phải là lúc dùng đến bọn họ.

Chúng ta không những phải đề phòng Dương Huyền Cảm, mà còn phải đề phòng cả Dương Quảng.

Hiện tại chúng ta có thể lợi dụng thế lực chính phủ của triều Tùy ở Quan Trung đối kháng Dương Huyền Cảm, khiến y không thể yên tâm củng cố Quan Trung.

Bất cứ lúc nào, đại quân triều đình nhất định sẽ đến, lợi dụng quân đội triều đình thay chúng ta tiêu diệt phản loạn của Dương Huyền Cảm.Đây mới chính là mục đích chủ yếu khi Độc Cô Chấn đến tìm Đậu Uy.

Hai cháu trai của Đậu Uy đều đảm nhiệm trọng chức ở Quan Trung, Đậu Kháng là Thái thú quận Hoằng Hóa, Đậu Tấn là Thái thú quận Phù Phong.Đậu Uy hiểu được ý của y, ông khẽ thở dài nói:- Điều này không phiền gia chủ Độc Cônhắc, ta cũng đã nghĩ đến.

Ta đã lệnh cho Đậu Kháng dẫn quân tiến vào quận Phù Phong, để hai người Đậu Kháng và Đậu Tấn chiêu mộ mấy chục ngàn sĩ binh, đối kháng tiến công của Dương Huyền Cảm.

Thực ra ta lo lắng nhất là Dương Nguyên Khánh, nếu Dương Nguyên Khánh dẫn quân xuống phía nam, tấn công quận Phù Phong từ phía sau, thế thì quận Phù Phong đã tận rồi.

Hơn nữa quân Phong Châu tinh nhuệ, quân triều đình chưa chắc có thể địch nổi.

Đây là điều mà ta lo nhất, một khi đại quân của Dương Nguyên Khánh tiến vào Quan Trung, chúng ta sẽ không còn cơ hội ở Quan Lũng nữa.Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười:- Ta dám khẳng định, Dương Huyền Cảm có làm phản nữa thì Dương Nguyên Khánh tuyệt đối sẽ không xuất binh tham dự, hắn nhất định sẽ phân rõ giới tuyến với Dương Huyền Cảm.Đậu Uy trầm ngâm một chút rồi nói:- Ý huynh là, lần tạo phản trước đây của Dương Huyền Cảm?- Chính là như thế!Độc Cô Chấn cười nói:- Hắn đã tuyên bố Dương Huyền Cảm là phản nghịch với thiên hạ, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Hiện tại nếu hắn lại giúp Dương Huyền Cảm thì sao có thể giải thích với người trong thiên hạ?

Hơn nữa chiến dịch ở Nhạn Môn, Thánh thượng vừa mới thừa nhận hắn là thần tử Đại Tùy.

Nếu Dương Nguyên Khánh cứ thế mà xuất binh đến Quan Trung, hắn chắc chắc sẽ thất tín với thiên hạ.

Người không tin thì sẽ không thể đứng vững được, hắn nhất định đã suy xét đến hậu quả này.

Cho nên ta dám khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không xuất binh trợ giúp Dương Huyền Cảm.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không giúp triều đình, hẳn là sẽ giữ binh xem chừng.- Nếu là như thế thì chúng ta có cơ hội rồi.

Độc Cô huynh, huynh có cho rằng liệu Thúc Đức sẽ mượn cớ bình định Dương Huyền Cảm lần này mà tiến lấy Quan Trung hay không?Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi vài bước, y lắc đầu:- Dù Thánh thượng đã đến Giang Đô, song ngài ấy vẫn có thể khống chế thế cục.

Tuy triều Tùy đã rạn nứt trầm trọng, song vẫn chưa sụp đổ, thế đổ vỡ vẫn chưa hình thành.

Hiện tại khởi binh, ta cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi.- Vậy Độc Cô huynh cho rằng khi nào thời cơ mới chín muồi?Độc Cô Chấn thản nhiên nói:- Đợi thế tạo phản trong thiên hạ mãnh liệt hơn một chút, sức ảnh hưởng lớn hơn một chút, tỷ như Trung Nguyên, tỷ như phương nam.….Độc Cô Chấn cáo từ rồi đi, Đậu Uy ngồi trong thư phòng im lặng trầm tư.

Lúc này, con trai Đậu Uẩn ở sau lưng ông nói:- Phụ thân, con cảm thấy tư tâm của Độc Cô gia quá nặng, y sẽ không dốc toàn lực trợ giúp Lý gia.Đậu Uy liếc nhìn con trai, lắc đầu nói:- Không thể nói như vậy, ai mà không có tư tâm?

Ai cũng vì lợi ích của chính mình, Đậu gia chúng ta chẳng phải cũng thế sao?

Độc Cô Chấn đã không tệ rồi.

Hôm nay, tin tức từ Trường An vừa truyền đến Lạc Dương, y liền vội vàng hoang mang chạy đến đây, thể hiện rõ y rất để ý đến việc tạo phản của Dương Huyền Cảm.

Y mong Lý Uyên có thể thành công, suy cho cùng Lý Uyên là cháu trai bên ngoại của y.

Sở dĩ con cảm thấy y dường như không tận tâm, thực ra đó chỉ là một vấn đề về thể diện.

Y không muốn thể hiện những gì ở trong nội tâm, ít ra y không muốn biểu lộ trước mặt Đậu gia.Đậu Uy nhấc bút viết một phong thư đưa cho Đậu Uẩn:- Con mau chóng gửi thư này đến Thái Nguyên, để y đưa phong thư này cho Lý Uyên.- Vâng!

Con hiểu rồi.Đậu Uẩn tiếp lấy thư, hành lễ rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đậu Uy, Đậu Uy im lặng trầm tư.

Tuy ông không có tư tâm với đối với con trai và Độc Cô gia, nhưng trên thực tế, ông cũng cảm thấy Độc Cô gia có tư tâm.

Rõ ràng nhất là khi y phản đối phương án của ông, muốn Lý Uyên đợi thêm một thời gian nữa.

Thực tế chứng minh đó là một cơ hội rất tốt để giết Dương Huyền Cảm, tại sao y lại phải đợi?

Có thật là vì thời cơ chưa chín muồi hay không?Đậu Uy cho rằng không phải, nguyên nhân thật sự chính là Độc Cô gia có tư tâm.

Độc Cô Chấn muốn xem chừng thêm tình thế, y không hề đặt hết tiền đánh cược lên Lý Uyên.

Đậu Uy hiểu rất rõ truyền thống của Độc Cô gia, năm đó chẳng phải Độc Cô Tín cũng như thế sao?Đậu Uy lạnh lùng cười một tiếng, chính là vì Độc Cô Chấn không hiểu Lý Uyên.….Xe ngựa của Độc Cô Chấn hối hả đi trong đêm tối giá lạnh.

Ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu xuyên qua khe hở nơi màn cửa vào trong thùng xe, rọi trên khuôn mặt của Độc Cô Chấn, khiến y càng trở nên trắng toát như ngọc.

Trên người Độc Cô Chấn phủ một tấm chăn lông dày, ánh mắt lóe lên, đang suy nghĩ điều gì đó.Dương Huyền Cảm ngang nhiên tiến đánh làm loạn kế hoạch của y, khiến lòng tin mà y dành cho Lý Uyên cũng dao động theo.

Liệu Lý Uyên vẫn có thể đoạt lấy giang sơn hay không?Y biết Tiêu Lương ở phía nam đang rục rịch muốn động, y biết tình thế mạnh mẽ của Lý Mật ở trại Ngõa Cương, y cũng biết Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc đang hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), song những người này không đáng để lo.

Y lo nhất duy chỉ có Dương Nguyên Khánh, kẻ này có đầu óc, có mắt nhìn, có thủ đoạn, lại nhẫn nại.

Khi bay thì cất cánh cao vút lên khỏi vạn vật, khi ẩn náu thì lại mai phục trong những con sóng lớn.

Kẻ này ẩn phục ở Phong Châu, cũng chính là đang đợi thời cơ.Độc Cô Chấn cảm thấy mình không thể thắt cổ trên cây.

Y ủng hộ Lý Uyên, đồng thời cũng lưu lại đường lui cho Độc Cô gia.

Giống như thái độ của Vi thị gia, bọn họ công khai thừa nhận Vi Sư Minh và Vi Luân là con cháu Vi gia.

Trên thực tế chính là thể hiện rõ thái độ với Dương Nguyên Khánh, bọn họ cũng đang lưu lại cho Vi gia một đường lui.Trong quân Phong Châu hẳn là nên có một người mang họ Độc Cô.…Xe ngựa của Độc Cô Chấn chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Độc Cô.

Độc Cô Chấn xuống xe ngựa, lập tức căn dặn:- MauĐộc Cô Lôi đến đây cho ta.Độc Cô Chấn trở về thư phòng của mình.

Không lâu sau, gia nhân đến trước cửa bẩm báo:- Lão gia, Độc Cô Lôi đến rồi.- Để y vào đây!Rất nhanh, một nam tử hơn ba mươi tuổi bước vào thư phòng, khom người thi lễ:- Cháu Độc Cô Lôi tham kiến gia chủ.Độc Cô Lôi là cháu thứ của Độc Cô Đà – huynh của Độc Cô Chấn, địa vị của y trong gia tộc Độc Cô thấp kém.

Y là quan thừa thự cung nỏ (chức quan trông coi sắp xếp cung nỏ) của Thiếu Phủ Tự, chỉ là một viên quan cửu phẩm.

Song tài nghệ của y lại tinh xảo, hơn nữa giỏi về chế nỏ, có thể chế ra nỏ cơ cực kỳ cao minh.

Năm đó Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải từng khen y không ngớt lời, khen y là người tạo nỏ đứng nhất Đại Tùy.

Tuy rất có bản lĩnh, nhưng trong gia tộc Độc Cô trọng sĩ khinh thợ, Độc Cô Lôi lại không có cơ hội ngẩng đầu.Lúc này Độc Cô Chấn nhớ đến người này, chính là vì nhìn trúng tài hoa chế nỏ của y.

Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười nói:- Có một việc liên quan đến hưng suy của gia tộc, ta muốn để cháu làm.Miệng lưỡi Độc Cô Lôi cứng đờ, lời nói vụng về.

Không ngờ gia chủ lại giao trọng trách liên quan đến hưng suy gia tộc cho y, khiến y cực kỳ sợ hãi, y nói lắp bắp:- Gia chủ… xin căn dặn!- Từ nay trở đi, tên cháu đổi là Trương Lôi, có thể dẫn theo mười mấy thợ làm nỏ mở một hiệu bán nỏ ở huyện Cửu Nguyên tại Phong Châu.Đến đây, Độc Cô Chấn hạ giọng nói:- Cháu phải nghĩ cách trở thành bậc thầy của quân Phong Châu, phải được Dương Nguyên Khánh coi trọng.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể công khai thân phận gia tộc Độc Cô của cháu, cháu hiểu chứ?- Cháu hiểu rồi!Huyện Hoắc Ấp của quận Lâm Phần là nơi giao nhau của ba quận Thượng Đảng, quận Tây Hà và quận Long Tuyền, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.

Hơn nữa phía bắc huyện Hoắc Ấp là Cao Bích Lĩnh, địa thế dốc đứng mấp mô, tựa như một tấm bình phong chắn trên con đường phía bắc.

Mà phía đông huyện Hoắc Ấp cũng là những rặng núi chập chùng, ba dãy núi lớn Giới Sơn, Hoắc Sơn, Ô Lĩnh Sơn kéo dài ngàn dặm, phân vùng phía nam Hà Đông Đạo thành hai phần.Năm đó đại quân của Dương Tố đông chinh Hán Vương Dương Lượng, sau cùng quyết chiến với quân Dương Lượng tại huyện Hoắc Ấp.

Trương Tu Đà thiêu chết hơn mười ngàn người chỉ bằng một mồi lửa trên Cao Bích Lĩnh, chém chết Tiêu Ma Ha, đại bại Dương Lượng.Thời gian thấm thoát trôi qua mười một năm, bởi vì huyện Hoắc Ấp có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng mà trở nên không yên tĩnh.

Soái tặc bến sông Vô Đoan Nhi dẫn tám mươi ngàn đại quân tiến đến chiếm lấy huyện Hoắc Ấp làm sào huyệt, phân ra cướp bóc các quận huyện Thượng Đảng, Tây Hà, Long Tuyền, gian dâm thiêu giết, những nơi đi qua đều đẫm một màu máu.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 504 : Độc tâm của Lý Uyên .Lúc này, Đại sứ Thảo bộ Hà Đông Đạo, Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Uyên dẫn hai mươi ngàn đại quân tiến về phía nam, chiến đấu với quân tặc.

Trong tiếng trống nổi lên dồn dập, hai quân xông đến chém giết thảm khốc ở bờ tây Phần Thủy.

Lý Uyên dẫn mười ngàn bộ binh trung quân hợp thành đại trận bộ binh, dùng cung nỏ cường mạnh chống chọi công kích chủ lực của quân địch.

Trong khi đó con thứ Lý Thế Dân dẫn năm ngàn kỵ binh công kích cánh tả của quân địch, còn cháu trai Lý Hiếu Cung cũng lĩnh năm ngàn kỵ binh công kích cánh hữu của quân địch.“Tùng!

Tùng!

Tùng!”, tiếng trống khuấy động vang vọng cả một vùng bờ tây Phần Thủy, tiếng kêu chém giết chấn động thiên không.

Tuy quân Tùy lấy ít đánh nhiều, nhưng trang bị tinh xảo lại giúp cho họ không hề bị lép vế.

Lý Thế Dân dẫn quân tấn công từng đợt một, dần dần, trung quân của Vô Đoan Nhi càng lúc càng mỏng, đã có thể nhìn thấy soái kỳ của trung quân.Lý Thế Dân thấy cơ hội đã đến lập tức cao giọng hô to:- Truyền lệnh của ta, ai chặt đứt soái kỳ của quân tặc sẽ được thưởng hai ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp!Sĩ khí quân Tùy đại chấn, thế công như thủy triều nhắm thẳng về hướng soái kỳ của quân địch.

Lý Huyền Bá múa may đại chùy, tung hoành chiến đấu trong quân địch.

Thi thể chất la liệt ở những nơi mà y đi qua, khi y hạ chùy hoặc là óc não phọt ra, hoặc là đứt gân đoạn cốt, trạng thái tử vong khiến kẻ khác trông thấy phải rợn người.

Y chém giết mở ra một đường máu xông về phía đại kỳ, không gì có thể cản nổi.Soái kỳ cắm trên một chiếc xe ngựa, cột cờ lớn bằng cổ tay, cao chừng hai trượng.

Đó là một đại kỳ màu xanh lục, trên mặt viết một chữ “Vô” thật lớn.Mắt thấy đã đến trước đại kỳ, Lý Huyền Bá hét lớn một tiếng, vung chùy về phía cột cờ.

Đúng lúc này, một roi thép nhanh hơn y một nhịp, roi thép nặng nề quất vào cột cờ.

“Răng rắc!”, cột cờ rạn nứt, đổ rầm xuống đất.Lý Huyền Bá giận dữ.

Chỉ thấy lữ soái Uất Trì Cung lao đến từ bên kia, tốc độ nhanh tựa sấm đánh, một nhát đoạt mất đại kỳ, chạy nhanh hét lớn:- Soái kỳ đổ rồi!

Soái kỳ đổ rồi!Trong lòng Lý Huyền Bá tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, y vung chùy vào con ngựa chở soái kỳ.

Chỉ nghe thấy một tràng hí dài, đầu ngựa bị đập nát vụn, chết thảm đổ gục xuống đất.Y dùng chùy chỉ vào Uất Trì Cung, lớn tiếng mắng:- Nô lệ Tiên Ti, dám đoạt mất công lao của ta!Soái kỳ bị đoạt, sĩ khí quân tặc dao động.

Toàn tuyến bắt đầu phân rã, mấy chục ngàn quân tặc trốn chạy tứ tán.

Lý Uyên trông thấy thắng cục đã định, liền truyền lệnh đầu hàng thì sẽ không giết.Kỵ binh quân Tùy dùng trận trường xà (là một trận pháp thời cổ đại, quân đội xếp thành một hàng dài như rắn, tùy cơ ứng biến) bao vây, sĩ binh quân tặc không cửa trốn chạy, vô số sĩ binh quỳ xuống đầu hàng.

Trận chiến này, toàn quân của soái tặc Vô Đoan Nhi bị tiêu diệt.

Tám mươi ngàn đại quân bị chém chết gần hai mươi ngàn, gần hơn ngàn người chạy trốn, toàn bộ gần sáu mươi ngàn người còn lại đầu hàng, soái tặc Vô Đoan Nhi thì bị loạn tiễn bắn chết.Lý Uyên thấy quân địch đầu hàng cực nhiều, trong lòng lấy làm đắc ý.

Lúc này, con thứ Lý Thế Dân tiến đến thi lễ nói:- Phụ thân, công đầu trận này là do lữ soái Uất Trì Cung – thủ hạ của con đoạt được.

Trước đó con đã nói rõ, người đoạt được soái kỳ được thưởng hai ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp.

Khẩn xin phụ thân thăng cho y làm Ưng Dương lang tướng, ban thưởng ngân lượng, tỏ rõ quân công!Lý Uyên lướt nhìn qua các tướng bên cạnh, thấy trong mắt nhiều người tỏ vẻ không phục, liền cười nói ha hả:- Nhị lang không cần nóng vội.

Rất nhiều người lập được quân công, đợi thống kê hoàn tất, sẽ phong thưởng luôn thể.Lý Uyên không nói không rằng tung ra một chiêu, đẩy ngược thỉnh cầu của Lý Thế Dân trở về.

Trong mắt của chư tướng đều lộ vẻ không phục, tất có nguyên do.

Nếu y không làm rõ ngọn nguồn, nào có thể phong thưởng sơ sài.Lý Thế Dân nhận thấy ý thoái thác trong giọng điệu của phụ thân, trong lòng y trở nên ảm đạm, y khom người hành lễ rồi lui đi.Lý Uyên trông theo bóng dáng của con trai, không khỏi âm thầm gật đầu.

Con trai mới mười sáu tuổi thì đã có thể đánh động sĩ khí, tự mình dẫn quân ngăn chặn một mặt, không thua gì Dương Nguyên Khánh năm đó.

Y quay lại, thấp giọng hỏi Hành quân Tư mã võ sĩ:- Vì sao chư tướng lại bất mãn với việc trọng thưởng người đoạt được soái kỳ?Võ sĩ bẩm báo:- Người đoạt soái kỳ tên là Uất Trì Cung, là lữ soái – thủ hạ của nhị lang.

Thời gian chiêu mộ chưa lâu, không có kinh nghiệm cùng lai lịch.

Thêm vào đó y lại là người Tiên Ti, các tướng đều có chút thành kiến đối với y.

Mấu chốt chính là tính tình người này nóng nảy, nói năng không nhường nhịn ai, vì thế đắc tội với rất nhiều người, mọi người đều mắng y là “nô lệ Tiên Ti” ở sau lưng.

Hiện tại lại muốn thưởng cho y ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp, vì thế mọi người không phục.Lý Uyên gật đầu.

Hóa ra là vậy, chuyện này có chút phiền phức.

Có điều nên thăng nên thưởng lại không thể hàm hồ, bằng không thưởng phạt không rõ, tương lai ba quân sẽ không chịu cống hiến.Lúc này, một vài kỵ binh đưa thư từ Thái Nguyên chạy vội đến, hô to từ đằng xa:- Lý sứ quân!Giọng điệu có phần nôn nóng.Mặt Lý Uyên trầm xuống.

Đợi mấy người đó đến gần, y không vui hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?Sĩ binh dẫn đầu khom người nói:- Bẩm báo sứ quân, tin tức truyền đến từ Lạc Dương, Dương Huyền Cảm lại tạo phản, đã công chiếm Quan Trung!Lý Uyên hô “A!” một tiếng, như ngũ lôi oanh đỉnh, y sợ ngây người.…Tại Lý phủ trong thành Thái Nguyên, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đi xuyên qua một dãy hành lang, vô cùng lo lắng đến trước cửa thư phòng của phụ thân.

Bọn họ đã không còn nhớ rõ, đây là lần thứ mấy đến tìm phụ thân rồi.

Phụ thân trở về từ Hoắc Ấp, liền tự nhốt mình trong thư phòng suốt ba ngày.

Y không màng đến trà cơm, cũng không gặp bất kỳ ai, mọi người đều lo lắng cho Lý Uyên tới cực điểm.Hai huynh đệ đương nhiên biết vì sao phụ thân lại thống khổ.

Trường An bị Dương Huyền Cảm đến chiếm lĩnh trước, khiến kế hoạch trong nhiều năm của phụ thân biến thành trăng trong nước, sự thất vọng nặng nề đến cực độ đả kích phụ thân.

Song hai huynh đệ cho rằng, sự tình vẫn chưa đến mức hỏng bét.Hai người đứng do dự bên ngoài thư phòng, không biết nên giúp phụ thân như thế nào.

Lúc này, Lưu Văn Tĩnh vội vàng bước tới, cũng biết được chuyện Dương Huyền Cảm đã công chiếm Trường An.Y tiến đến cười nói:- Thế nào, phụ thân các cháu vẫn nghĩ không thông sao?Lý Kiến Thành lắc đầu thở dài:- Không biết, chẳng có chút tin tức nào.Lưu Văn Tĩnh giật giật cuống họng la lên:- Thúc Đức huynh, ta đến báo tin mừng cho huynh, huynh có muốn nghe không?Sau một hồi lâu, giọng nói nặng nề của Lý Uyên truyền ra từ trong phòng:- Vào đi!Lát sau, Lý Uyên lại nói:- Kiến Thành và Thế Dân cũng vào đi!Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân nhìn nhau.

Vẫn là Lưu thúc phụ lợi hại, một lời nói ra liền đả động phụ thân rồi.

Lý Thế Dân hỏi:- Thế thúc có chuyện vui gì vậy?Lưu Văn Tĩnh cười bí mật:- Sẽ lập tức biết ngay thôi.Ba người bước vào thư phòng của Lý Uyên, hai huynh đệ Lý Kiến Thành có phần ngây ra.

Bọn họ vốn tưởng rằng ba ngày không có người dọn dẹp, thư phòng nhất định vừa bẩn vừa loạn, tinh thần phụ thân nhất định cũng uể oải, dung nhan tiều tụy.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khác xa so với tưởng tượng của họ, trong phòng vẫn sạch sẽ, chỉ là bản đồ trải đầy ra bàn.

Dù nét mặt phụ thân có hơi tiều tụy, song thần thái tỉnh táo, tinh thần cực kỳ tốt.Hai huynh đệ đồng thời hiểu ra.

Không phải vì bị đả kích mà phụ thân tự nhốt mình trong phòng, mà là vì tích cực suy nghĩ đối sách, những tờ giấy trên bàn viết chi chít đầy chữ.Lý Uyên khẽ mỉm cười, nói với Lưu Văn Tĩnh:- Nói rõ trước, không phải bởi vì đệ có chuyện vui, mà là ta đã nghĩ xong rồi, cho nên đệ không cần kể công.Lưu Văn Tĩnh cười ha hả nói:- Vậy không còn gì tốt hơn.

Ba ngày không đến nha môn, xem chừng chính vụ của huynh đã chồng chất như núi.Lý Uyên mời Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống.

Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân không dám ngồi, đều đứng ở một bên.

Lý Uyên liếc qua bọn họ:- Các con cũng ngồi xuống đi!Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân chỉ có thể cung kính ngồi xuống một bên.

Lý Uyên hỏi Lý Kiến Thành trước:- Đậu Tín đi rồi sao?Đậu Tín là trưởng tôn của Đậu Uy, ba ngày trước đã gửi cho Lý Uyên một phong thư khẩn cấp.

Phong thư này đang để trên bàn, Lý Kiến Thành gấp gáp nói:- Hồi bẩm phụ thân, Đậu Tín vẫn chưa đi, đang đợi hồi âm của phụ thân.Lý Uyên gật đầu, lúc này mới cười nói với Lưu Văn Tĩnh:- Nói chuyện vui của đệ trước đi!

Ta muốn nghe qua.Lưu Văn Tĩnh nói không chút hoang mang:- Ta nghe nói Dương Huyền Cảm đã tập kích Trường An thành công, cho nên đặc biệt đến đây chúc mừng minh công (xưng hô tôn kính đối với người có danh vị thời xưa).

Dương Huyền Cảm thay minh công san bằng đường thông đến Trường An, minh công đoạt Trường An chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.Ánh mắt của Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân đồng thời sáng lên.

Mắt nhìn của Lưu Văn Tĩnh quả nhiên độc đáo, người khác nhìn qua đều là tai họa, y lại nhìn ra đó là cơ hội.Lý Uyên nheo mắt cười.

Y cũng nghĩ thông vấn đề này, Lưu Văn Tĩnh và y không tính mưu mà trùng hợp.Lưu Văn Tĩnh lại cười nói:- Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, các nhà quyền thế lớn ở Quan Trung đối với sự xuất hiện của minh công, tất nhiên như thể trẻ mong cha mẹ, minh công đoạt lấy Quan Trung cũng sẽ càng dễ dàng thuận lợi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 505 : An cư không quên nguy hiểm .- Ta cũng nghĩ thế, có điều cứ đợi quân của Dương Quảng huyết đấu với Dương Huyền Cảm trước đã.

Đợi bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, ta lại xuất binh đến Quan Trung thu dọn tàn cục.Lúc này, ánh mắt của Lý Uyên lại lộ ra một tia lo âu:- Thực ra ta lo nhất vẫn là Dương Nguyên Khánh.

Ta cho rằng với tài năng của Dương Huyền Cảm lại có thể tập kích Quan Trung thành công, có phần không tin được, sau lưng nhất định có Dương Nguyên Khánh tính toán.

Nếu chúng ta tấn công Quan Trung, Dương Nguyên Khánh có xuất binh giúp Dương Huyền Cảm hay không?

Hoặc là chờ chúng ta đánh bại Dương Huyền Cảm, hắn mượn cớ bình định đến đối phó với chúng ta, liệu sẽ có khả năng này hay không?Lưu Văn Tĩnh trầm tư một lúc rồi nói:- Nghe nói Dương Nguy xuất hiện trong đội ngũ Dương Huyền Cảm, vậy đã xác minh dự đoán của minh công.

Dương Huyền Cảm khởi binh, sau lưng là bóng dáng của Dương Nguyên Khánh, nhưng mục đích của Dương Nguyên Khánh là gì?

Chỉ là để cho Dương Huyền Cảm thỏa mãn mộng làm vua Quan Trung thôi ư?

Ta cảm thấy không phải, hắn muốn tự mình đoạt lấy Quan Trung, ta cảm thấy hắn đã đoán ra chúng ta.

Hoặc là quý tộc Quan Lũng khác muốn chiếm Quan Trung, cho nên hắn muốn mượn tay Dương Huyền Cảm làm suy yếu quý tộc Quan Lũng, khiến Quan Trung đại loạn.

Đồng thời bản thân Dương Huyền Cảm cũng là một mồi nhử, khiến chúng ta khởi sự trước tiên.

Một khi chúng ta khởi binh tấn công Quan Trung, hắn cũng sẽ mượn cớ bình loạn để xuất binh.

Minh công, ta cho rằng hắn đang chờ đợi thời khắc này.Lúc này, Lý Kiến Thành ngắt lời:- Dương Nguyên Khánh sẽ tuyệt tình đến vậy sao?

Mặc kệ sự sống chết của Dương Huyền Cảm, suy cho cùng y là phụ thân của hắn.Lý Uyên cười lạnh một tiếng:- Thân tình cha con giữa bọn họ đã cắt đứt nhiều năm trước rồi.

Khi Dương Huyền Cảm lần đầu tiên tạo phản, có suy xét đến sống chết của Dương Nguyên Khánh hay không?Lý Kiến Thành không lên tiếng nữa.

Lúc này Lý Uyên chậm rãi nói:- Kẻ địch chiếm đoạt Quan Trung thật sự của chúng ta không phải là Dương Huyền Cảm mà là Dương Nguyên Khánh, chúng ta nhất định phải ngăn chặn Dương Nguyên Khánh trước, mới có thể xuất binh đến Quan Trung, Thực ra Dương Nguyên Khánh không đáng sợ, Phong Châu của hắn có một mối họa ngầm lớn nhất.Ánh mắt của Lý Uyên trở nên lạnh lùng, y nói:- Ta suy nghĩ ba ngày rồi.

Ta đã quyết định, chúng ta khởi binh, cần phải liên lạc với Đột Quyết ở phía bắc.Sau khi đoạt được quận Linh Võ, mọi việc chuyển dời lớn nhỏ đều bày ra trên bàn của các quan viên ở quân phủ tại quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ, vận chuyển các loại vật tư chiến lược về phía nam là nhận thức chung của quan viên Phong Châu.

Sau khi mở cuộc họp, các quan viên nhất trí quyết định chuyển trước kho sắt thô và sở luyện kim đến quận Linh Võ ở phía nam.

Một mặt tất nhiên là vì sắt thô là một trong những vật tư chiến lược quan trọng nhất của Phong Châu, mặt khác, quận Linh Võ nằm gần mỏ khoáng sản, hơn nữa lại có trữ lượng than đá phong phú.Trung tuần tháng mười một, hơn hai ngàn xe trượt tuyết cỡ lớn chở hai triệu cân sắt thô liền lũ lượt xuất phát.

Còn có hơn một ngàn hộ thợ rèn và thợ luyện kim, bọn họ dẫn theo gia đình, chở theo nhiều đồ gia dụng, cũng lên đường tiến về phía nam.Tại tòa nhà sau Dương phủ, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến trước một gian tiểu viện.

Hắn dừng lại, một nha hoàn vừa ra khỏi tiểu viện, hành lễ với hắn:- Tham kiến lão gia.- Thân thể của Giang cô nương thế nào rồi?Dương Nguyên Khánh hỏi ân cần.Gian tiểu viện này chính là viện tử của Giang Bội Hoa.

Hai ngày trước Giang Bội Hoa nhiễm lạnh ngã bệnh, đến nay bệnh vẫn chưa khỏi, Dương Nguyên Khánh đặc biệt đến thăm cô trước.- Đỡ hơn một chút rồi, lão gia muốn thăm cô nương ấy sao?- Thay ta thông báo đi.Nha hoàn đi vào, lát sau bước ra hành lễ nói:- Cô nương mời lão gia vào.Dương Nguyên Khánh bước vào viện tử.

Viện tử rất nhỏ, trồng vài gốc cây mai, trông có vẻ tao nhã thanh tịnh.

Dương Nguyên Khánh bước vào phòng ngoài, lại vén màn da tiến vào phòng trong.

Trong phòng cực kỳ ấm áp, hương dược lan tỏa nồng đậm.

Giang Bội Hoa nghiêng người tựa vào trên giường đọc sách, vẻ mặt có chút tái nhợt.

Tuy rằng đang bị bệnh nhưng cô vẫn cao nhã ung dung như thế, khiến người ta phải động lòng.Thấy Dương Nguyên Khánh bước vào phòng, Giang Bội Hoa thản nhiên cười:- Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến gặp ta?Bọn họ sống chung đã hai năm.

Mỗi ngày cả nhà đều cùng nhau ngồi ăn cơm, nói chuyện, hai bên đã rất quen thuộc.

Sự phòng bị đối với nam nhân trong cô đã không còn khi ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, cô rất tín nhiệm Dương Nguyên Khánh.

Ở trong tiềm thức, Dương Nguyên Khánh đã trở thành chỗ dựa của cô.Dương Nguyên Khánh ngồi xuống trước mặt cô.

Hai tiểu nha hoàn biết điều cũng lặng lẽ lui đi.- Vẫn có thể đọc sách, xem ra hẳn là đã đỡ hơn nhiều rồi.Dương Nguyên Khánh cười nói.- Thầy thuốc nói tĩnh dưỡng thêm hai hôm nữa là khỏi bệnh.

Thực ra ngày nào ta không tĩnh dưỡng, chàng xem cả ngày ta nằm ở trên giường, xương cốt muốn đứt hết rồi.Giang Bội Hoa yếu ớt giận hờn nói, giọng điệu mang theo một tia làm nũng.- Ý của thầy thuốc là, đừng để nàng ra khỏi phòng.

À, nếu nàng muốn thứ gì đó, tỷ như muốn đọc sách, cứ việc nói ta biết, ta sẽ tìm giúp nàng.Giang Bội Hoa nhoẻn miệng khẽ cười nói:- Chàng là tổng quản một châu, bận rộn cả ngày.

Những việc nhỏ này không cần chàng phải bận tâm, Mẫn Thu sẽ thay ta tìm sách.Giang Bội Hoa nhớ ra một chuyện, lại hỏi hắn:- Nghe Mẫn Thu nói, chúng ta thật sự dọn đến quận Linh Võ ư?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Khí hậu ở quận Linh Võ ấm áp, thích hợp để cư ngụ.

Hơn nữa Phong Châu nằm quá gần biên cảnh, trực tiếp chịu sự đe dọa của Đột Quyết.

Trước đây khi triều Tùy còn lớn mạnh, chưa thể nhận thấy được mối đe dọa này.

Hiện nay thực lực triều Tùy giảm sút, thực lực Đột Quyết lại cường thịnh, sự đe dọa này cũng ngày càng lớn, chúng ta tất nhiên phải chuyển xuống phía nam.

Hôm qua đã bắt đầu dọn đi, đầu tiên là di dời quân tư vũ khí.

Đợi đến đầu xuân năm sau, sau khi nhà cửa ở quận Linh Võ đã dựng xong, thì người cùng lương thực cũng chuyển về phía nam, có điều khi ấy các nàng sẽ có thể đi bằng thuyền.- Ừm!

Thực ra bây giờ ta muốn ngồi xe trượt tuyết, vận động cơ thể một chút, hiện tại nằm thật khó chịu.Giang Bội Hoa ngọ nguậy muốn ngồi dậy, mấy quyển sách cô đặt trên chăn bị rớt xuống đất.

Cô đưa tay ra nhặt, Dương Nguyên Khánh giúp cô nhặt lên, lại nắm lấy cánh tay trắng ngần mịn màng của cô.Giang Bội Hoa kinh ngạc.

Cô muốn vùng khỏi tay Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh lại không buông tay ra, cứ thế mà yên lặng nhìn cô.

Giang Bội Hoa bỗng nhiên đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu.Thực ra bọn họ sống cùng nhau được hai năm rồi, giữa hai người đã sớm có sự ăn ý, chỉ là hai bên vẫn chưa xé bỏ lớp giấy mỏng cuối cùng.

Trong lòng Giang Bội Hoa đã tiếp nhận Dương Nguyên Khánh, bằng không cô sẽ không để hắn một mình vào phòng của cô.- Nguyên Khánh, như vậy không được.Giang Bội Hoa thấp giọng nói.- Có gì không được?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Giang Bội Hoa cắn môi dưới nói:- Chàng chịu ngàn vạn vất vả cứu ta trở về, không tiếc đắc tội với Đột Quyết.

Cuối cùng ta lại trở thành người của chàng, kẻ không biết sẽ gây chuyện thị phi.- Nàng vẫn còn xem mình là công chúa Nghĩa Thành sao?Giang Bội Hoa lắc đầu:- Công chúa Nghĩa Thành đã chết rồi.- Vậy thì được rồi, nếu công chúa Nghĩa Thành đã chết, thì người ta muốn lấy chính là một dân nữ Giang Bội Hoa bình dị.Giang Bội Hoa cúi đầu thở dài.

Dù nói thế, song trên thực tế mọi người ở Phong Châu đều biết cô là công chúa Nghĩa Thành.

Cô cho rằng công chúa Nghĩa Thành đã chết, chẳng qua là gạt mình gạt người.- Nguyên Khánh, vì ta, chàng đã gây đại thù với thủ lĩnh người Hồ của Đột Quyết, trong lòng ta luôn thấy rất có lỗi.Dương Nguyên Khánh khẽ cười:- Ta không cần nàng xin lỗi.

Ta muốn nàng bù đắp cho ta, lấy thân đền bù.- Chàng…Giang Bội Hoa bất chợt thẹn thùng khó kìm được, tim đập rất nhanh.

Cô cúi đầu, không biết nên làm thế nào mới phải.

Ngay lúc này, tiếng nói của Bùi Mẫn Thu truyền đến từ trong viện tử:- Bệnh của Giang cô nương đã đỡ hơn chưa?Mẫn Thu đang hỏi một nha hoàn.

Giang Bội Hoa giật mình kinh hãi, hoang mang rút tay mình lại từ trong tay của Dương Nguyên Khánh, đẩy Dương Nguyên Khánh một cái:- Chàng đi nhanh đi, đừng để cô ấy trong thấy.Trong lòng cô khẩn trương tựa như kẻ trộm bị phát hiện.

Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại thừa dịp cô không phòng bị, nhanh nhẹn cúi đầu hôn lên môi cô.- Thực ra vì để có được nàng nên ta mới cứu nàng.Hắn chăm chú nhìn Giang Bội Hoa một thoáng rồi xoay người đi mất.

Giang Bội Hoa ngây người, lần đầu tiên cô bị nam nhân hôn, muốn giận lại không giận được, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, quả thực hỏng hết rồi.

Cô ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh bước ra khỏi phòng, cúi đầu thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một cái hôn này của Dương Nguyên Khánh, hôn đến mức trái tim cô rối loạn rồi.Dương Nguyên Khánh bước đến viện tử, đúng lúc thấy Bùi Mẫn Thu muốn vào phòng.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Dương Nguyên Khánh, không khỏi sửng sốt, sao phu quân lại ở đây?

Cô lại quay đầu hướng ánh nhìn vào phòng, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.Dương Nguyên Khánh cười cười:- Nghe nói cô ấy ngã bệnh, ta đến thăm cô ấy.Bùi Mẫn Thu rất thông minh, có đạo lý nào mà nam nhân lại một mình đến thăm nữ bệnh nhân.

Muốn đến thăm Giang Bội Hoa, cũng nên đi cùng cô hoặc là Xuất Trần.

Cô thầm thở dài trong lòng, cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.- Phu quân, khi nãy có người đến tìm chàng, hình như là Lý Tư Mã đến đây.- Ta biết rồi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 506 : Ám tuyến của Độc CôDương Nguyên Khánh nhanh chân hướng về phòng khách ở trước viện, Bùi Mẫn Thu ngoảnh lại nhìn theo bóng dáng của hắn khuất dạng.

Cô lắc đầu, lúc này mới vén màn tiến vào phòng của Giang Bội Hoa.Vào lúc Dương Nguyên Khánh đang nói chuyện với Lý Tĩnh, một tên binh lính báo tin đang lén lút ở ngoài cửa.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy, liền hỏi:- Chuyện gì?- Tổng quản, Bùi tướng quân có chuyện bẩm báo.- Để anh ta vào!Chốc lát, Bùi Hành Nghiễm toàn thân mặc áo giáp bước nhanh vào phòng khách.

Đúng lúc hôm nay y đang đi tuần canh gác, Bùi Hành Nghiễm tiến lên quì xuống nói:- Ty chức tham kiến tổng quản.- Bùi tướng quân mời đứng dậy, xảy ra chuyện gì?- Bẩm báo tổng quản, hôm nay ty chức đang đi tuần, phát hiện một hiệu buôn mới khai trương, bán đồ rất thu hút sự chú ý.- Bọn họ bán gì?Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi.Bùi Hành Nghiễm quay đầu lại vẫy tay một cái:- Mang vào đây!Mấy tên binh lính đi vào phòng, trên tay đang cầm cung tên hay nỏ.

Sắc mặt của Dương Nguyên Khánh trầm xuống:- Quân nỏ là vật nghiêm cấm buôn bán, ở Đại Tùy hay là ở Phong Châu.

Không ngờ có người dám tiêu thụ quân nỏ.- Cửa hiệu đó niêm phong chưa?- Hồi bẩm tổng quản, cửa hiệu tạm thời đình chỉ mua bán.

Nhưng trong tiệm chỉ bán cung, nỏ chỉ là vật phẩm dùng để trưng bày, không có bán ra ngoài.

Còn hai cây quân nỏ này rất khác thường, ty chức cảm thấy phải để tổng quản xem thử.Ý của Bùi Hành Nghiễm không phải là cửa hiệu bán nỏ vi phạm quy định, mà là quân nỏ vô cùng khác thường.

Cái này ngược lại làm cho Dương Nguyên Khánh có vài phần hứng thú.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh quân nỏ, cầm lấy cây nỏ này lên.

Cây nỏ này thuộc loại nỏ quyết trương, cánh cung rất dài, dài hơn một nửa so với nỏ trong quân đội.

Nếu nói như vậy, tầm bắn sẽ tăng thêm.

Cung nỏ càng dài, cự ly bắn càng xa.

Đạo lý này ai cũng biết, nhưng vấn đề là, cánh cung càng dài, lực tiêu hao càng lớn, binh lính bình thường chưa chắc kéo được.

Cho nên bình thường cung nỏ đều được thiết kế độ dài trong tình huống binh lính bình thường có thể bắn được.Dương Nguyên Khánh dùng chân giẫm lên cánh cung, chậm rãi kéo dây.

Ngoài dự đoán của hắn, không ngờ dây cung rất dễ kéo, còn nhẹ hơn một chút lực so với quân nỏ bình thường.

Điều này làm hắn thấy ngạc nhiên.Dương Nguyên Khánh lấy một mũi tên nỏ, đặt vào rãnh tên, nhắm ngay vào một cây đại thụ khô cách phòng khách ngoài ba mươi bước, nhẹ nhàng kéo động huyền đao, “cạch” một tiếng vang lên.

Tên nỏ bay ra khỏi rãnh, lực tên mạnh phi thường, bắn trúng vào nhánh cây khô.

Dựa theo cảm giác, Dương Nguyên Khánh liền biết, uy lực của cây nỏ này mạnh hơn rất nhiều so với quân nỏ.- Nỏ tốt!Dương Nguyên Khánh kìm không nổi thốt lời khen ngợi.Một lát, thân binh đem nhánh cây khô trở lại.

Mũi tên này quả nhiên bắn xuyên thủng.

Lý Tĩnh cũng kinh ngạc nói:- Nếu là như vậy, mũi tên này ngoài hai trăm bước cũng có sức sát thương rất mạnh.Dương Nguyên Khánh không kiềm chế được kích động trong lòng.

Hắn biết ý nghĩa của khoảng cách sát thương ngoài hai trăm bước là gì.

Hơn nữa đối với người Đột Quyết, đây chính là thần khí giết địch.

Hắn liền nói:- Dẫn ta đi tới xem cửa hiệu!Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, dẫn theo một đoàn người hối hả đi ra ngoài.

Một lát, một đoàn người liền tới trước cửa hiệu bán nỏ.

Cửa hiệu hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, liền bị binh lính tuần phố phát hiện bán hàng cấm mà tạm thời đóng cửa.Trước cửa hiệu đang đứng mười mấy binh lính.

Một đám người đang đứng trước cửa hiệu xem náo nhiệt thấy một đội binh lính rất đông đến, đều sợ tản ra.

Dương Nguyên Khánh xuống ngựa, đi vào trong cửa hiệu.Cung và nỏ treo trên tường trong cửa hiệu đều bị tháo xuống, đặt dài trên quầy, mười mấy thợ thủ công và chưởng quầy cửa hiệu đều đứng dựa vào tường.- Ai là chưởng quầy?

Dương Nguyên Khánh đi vào cửa hiệu liền hỏi.Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước lên trước khom lưng thi lễ nói:- Chính là tại hạ!Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người rất cao, ngũ quan đoan chính, bộ dạng rất lanh lẹ, liền gật đầu hỏi:- Ngươi tên gì?

Người ở đâu?- Tại hạ tên Trương Lôi…người Trường An.Tên chưởng quầy này nói chuyện có chút nói lắp.

Lúc này Lý Tĩnh cũng đi vào cửa hiệu, nhìn thấy tên chưởng quầy này, không khỏi hơi sửng sốt, nhưng y lại không có nói.Dương Nguyên Khánh lấy ra cây quân nỏ đặt lên bàn, nghiêm nghị hỏi:- Cây quân nỏ này là các người lấy ra từ đâu?Trương Lôi càng thêm khẩn trương, nói lắp:- Là tại hạ… làm ra?Thái độ của Dương Nguyên Khánh lập tức trở nên hòa nhã, trên mặt cũng tươi cười:- Cơ nỏ là tự tay ngươi làm ra.Trương Lôi gật gật đầu:- Chính là tại hạ làm ra.Lý Tĩnh kéo Dương Nguyên Khánh một cái:- Tổng quản, ra ngoài nói chuyện.Y liếc nhìn Trương Lôi một cái đầy thâm ý, trên mặt Trương Lôi lộ ra nụ cười khổ sở.

Gia chủ ngàn tính vạn tính, lại quên Lý Tĩnh ở Phong Châu, Lý Tĩnh biết y.- Chuyện gì?Ngoài cửa hiệu, Dương Nguyên Khánh hỏi.Lý Tĩnh chỉ vào trong cửa hiệu nói:- Chưởng quầy vừa rồi đó ty chức biết.- Ngươi biết?Lý Tĩnh gật gật đầu:- Y không phải họ Trương, họ Độc Cô, tên là Độc Cô Lôi, là cháu của Độc Cô Đà.

Đảm nhiệm chứa chưởng nỏ ở chùa Thiếu Phủ được xưng là đệ nhất thợ nỏ Đại Tùy.Dương Nguyên Khánh lại không ngờ kết cuộc như vậy.

Chẳng lẽ là thám tử của Độ Cô phái tới?

Nhưng hình như khả năng này không lớn lắm.

Cứ cho Độc Cô gia phái thám tử, cũng sẽ không nhắc tới quân nỏ hàng cấm như vậy, rõ ràng như vậy là muốn bị bắt.

Lý Tĩnh cười nói:- Ty chức ngược lại cảm thấy y là cố ý để quân Phong Châu chú ý tới bọn họ.Dương Nguyên Khánh liền suy nghĩ và hiểu được.

Độc Cô Lôi dùng tên giả kỳ thực không phải là muốn che dấu thân phận mình, mà là muốn che dấu người bên ngoài Phong Châu.

Đây là một ám tuyến của Độc Cô gia bày ra.

Độc Cô gia ngược lại rất biết làm ăn.Dương Nguyên Khánh cũng không vào cửa hiệu nữa.

Bùi Hành Nghiễm nói:- Đem tất cả những cái này về nha môn phủổng quản, rồi dẫn chưởng quầy Độc Cô tới chỗ ta.Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về phía nha môn của tổng quản phủ.… ..Không bao lâu, Bùi Hành Nghiễm dẫn Trương Lôi vào phòng công vụ của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhìn y một hồi lâu, cười nói:- Ta nên gọi ngươi là Độc Cô Lôi hay là Trương Lôi?Trương Lôi thở dài một tiếng.

Ngày đầu tiên đã bị Dương Nguyên Khánh nhìn thấu.

Việc làm này là thật sự thất bại rồi, y tiến lên trước khom lưng thi lễ:- Tại hạ Độc Cô Lôi, tham kiến Dương tổng quản!Dương Nguyên Khánh gật đầu, chỉ cần chịu thừa nhận thì dễ xử lý, lại hỏi y:- Ngươi đến Phong Châu làm gì?- Hồi bẩm tổng quản, tại hạ phụng lệnh gia chủ, dùng tên giả Trương Lôi, đặc biệt đến Phong Châu tòng quân.

Hy vọng Dương tổng quản đừng tiết lộ ra.Dương Nguyên Khánh nhìn y chăm chú một hồi, rồi đặt quân nỏ lên bàn, liền hỏi:- Quân nỏ này chế tạo có khó không?Trương Lôi lắc đầu:- Quân nỏ này là tại hạ làm thành từ hai năm trước, nhưng triều đình không chế tạo số lượng lớn, giống như cung nỏ bình thường, chỉ khác ở chỗ cơ nỏ.

Trong cơ nỏ của cung nỏ này nhiều hơn hai cơ quan đồng thau, làm giảm bớt sức kéo, không chỉ dây cung dài hơn, gia tăng tầm bắn, trong kỵ binh nỏ cũng có thể vận dụng, giảm bớt sức kéo của kỵ binh.

Ngoài ra vận dụng trong nỏ sàn, làm uy lực của nỏ sàn càng thêm lớn.

Tại hạ còn am hiểu pháo đá loại lớn và máy bắn đá.Trương Lôi nói tới cung nỏ mà mình am hiểu, y không nói lắp, nói trở nên lưu loát.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào y, nói:- Ta mặc kệ trước đây ngươi làm gì, hay trước đây tên gì.

Bắt đầu từ bây giờ, ta bổ nhiệm ngươi làm phó giám quân khí Phong Châu.

Hy vọng nội trong thời gian mấy tháng, ngươi có thể làm vũ khí phòng ngự loại hình lớn của Phong Châu rực rỡ hẳn lên.Trương Lôi mừng rỡ, y thi lễ:- Ty chức nguyện cống hiến sức lực cho Dương tổng quản!… ..Việc Đơng Sơn tái khởi của Dương Huyền Cảm kinh hoàng thiên hạ.

Ông ta kêu gọi anh hùng thiên hạ đứng lên lật đổ hoàng đế triều Tùy ngu xuẩn.

Trong quan phủ tuy hưởng ứng không lớn, nhưng khắp nơi thiên hạ phản vương lại nổi lên mạnh mẽ.

Đặc biệt phía nam cũng có tạo phản thế lực lớn.

Thành Phụ Nhân tụ tập hơn một trăm ngàn quần chúng tạo phản, tự xưng Già La Lâu Vương, dẫn hơn một trăm ngàn người đánh cướp các quận Kinh Tương, nơi đi qua chó gà không tha.Lâm Sĩ Hoằng, Cầm Sư Khất hào cường quận Bà Dương tụ tập quần chúng tạo phản.

Cầm Sư Khất chết trận, Lâm Sĩ Hoằng đại bại quân Tùy, dẫn quân công phá thành Dự Chương.

Lâm Sĩ Hoằng tự lập làm đế, quốc hiệu Sở, có hơn hai trăm ngàn binh lính, bắc tiến Cửu Giang, nam hạ Lâm Xuyên, công thành Lược Trại, trở thành một thế lực tạo phản lớn nhất phía nam.Ở Quan Lũng, các thế lực cường hào lên tiếng ủng hộ Dương Huyền Cảm càng là thuận thời mà thôi.

Lý Quỹ con cháu Lý thị danh môn Tây Lương dưới sự dẫn dắt của gia tộc và quan Tùy, khởi binh chiếm lĩnh quận Võ Uy, tự xưng là Hà Tây Đại Lương Vương.Cường hào quận Kim Thành, Ưng Dương lang tướng Tiết Cử cũng cử binh tạo phản, nhanh chóng chiếm lĩnh quận Kim Thành.

Mộ binh một trăm ngàn người, tự xưng Tần đế, dẫn đại quân thẳng tiến Hà Hoàng.Mà lúc này, trại Ngõa Cương bị vây ở Trung Nguyên đã xuất hiện dị động.Một tên kỵ binh từ trên quan đạo hối hả chạy về phía doanh trại Bồ Sơn Công cách đó không xa.Trong lều lớn của chủ soái, Lý Mật và mấy chục thuộc hạ đại tướng đang bàn bạc việc tiến công Huỳnh Dương.

Bây giờ đã là tháng mười hai, Lý Mật đã hoàn toàn khống chế đội quân của y.

Tiếp theo Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản ở Quan Trung, gã cho rằng tấn công Huỳnh Dương là thời cơ đã chín muồi.- Hoàng đế nhà Tùy trốn ở Giang Đô.

Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, các nơi hưởng ứng.

Xu thế triều Tùy tan rã đã hình thành.

Bây giờ thời cơ chín muồi.

Nếu quân Ngõa Cương muốn trở thành lãnh tụ Trung Nguyên, thì phải đông tiến Huỳnh Dương, chiếm đại thành Trung Nguyên, không thể co đầu rụt cổ cho quận Đông.

Cho dù Địch lão đại không chịu xuất binh, chúng ta cũng phải xuất binh.Thái độ của Lý Mật vô cùng kiên định.

Trong lều lớn thì thầm nói nhỏ.

Lúc này, Lý Huyền Anh phụ tá của gã đứng lên nói:- Các vị đại tướng, xin nghe tôi nói một lời.Trong lều lớn yên tĩnh, Lý Huyền Anh cao giọng nói:- Bây giờ thiên hạ khắp nơi lưu truyền một lời tiên tri.

“Đào Lý Tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý, vật lãng ngữ, hoài đạo hứa”.

Trong lời tiên tri này, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, ám chỉ Dương Quảng hoàng đế triều Tùy trốn ở Giang Đô, “uyển chuyển hoa viên lý”, nói y phải chết ở Giang Đô.

Còn Đào lý tử chính là Lý Mật thủ lĩnh chúng ta.

Đây chính là ý trời.

Ông trời cho rằng người đoạt thiên hạ phải là quận công Bồ Sơn.

Các vị tướng quân, đây chính là thời khắc vinh hoa phú quý của mọi người, đừng chần chừ.Lý Huyền Anh nói rất rõ ràng, Lý Mật lại đứng lên giải thích:-

Sau này đoạt lấy thiên hạ, Địch đại ca làm thượng hoàng, ta làm hạ hoàng, các chư vị đang tham gia đều làm đại tướng quân.

Các vị, muốn cùng ta khởi binh không?- Khởi binh!

Khởi binh!

Tinh thần quần chúng kích động, sôi nổi giơ tay cao hô lớn.Lúc này, một tên lính báo tin chạy vào lều lớn:- Hồi bẩm Lý công, một trăm ngàn đại quân triều Tùy đã qua Lạc Dương rồi, đi về phía Trường An.Lý Mật mừng rỡ, gã chính là chờ đợi tin tức này.

Vũ Vân Thuật dẫn một trăm ngàn đại quân đi về phía thành Trường An, Trung Nguyên trống không, cơ hội của gã đã tới rồi.Lý Mật lập tức quyết đoán:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân thu dọn lều trại, chuẩn bị xuất phát.Gã lại lấy ra một phong thư, đưa cho thân binh nói:- Ngươi đi huyện Vi Thành một chuyến, đem bức thư này giao cho Địch Nhượng.

Nếu ông ta muốn theo ta đi Huỳnh Dương, thì bảo ông ta lập tức xuất binh đến tụ họp.Cô thấy trong phòng chỉ có một mình Giang Bội Hoa, đến nha hoàn cũng không có.

Trong lòng càng thêm hiểu rõ, hai người ở trong phòng một mình, không nảy sinh tình ý mới lạ.Bùi Mẫn Thu không hề giận, cô sớm biết được Dương Nguyên Khánh có ý với Giang Bội Hoa.

Cô cũng biết Giang Bội Hoa cũng thích Dương Nguyên Khánh, bằng không Giang Bội Hoa cũng sẽ không đến Phong Châu, sẽ không đổi tên thay họ Giang.

Giang Bội Hoa đã hai mươi sáu tuổi, nếu không gả nữa thì cả đời này sẽ thật sự cô độc một mình, ngay cả con cũng không có, chuyện này với cô ấy thật quá tàn nhẫn.Còn có Uất Trì Oản, Bùi Mẫn Thu suy nghĩ đến mức đầu muốn to ra, những việc này cần cô giải quyết.

Cô thầm thở dài trong lòng, tiến vào phòng cười nói:- Hình như đã khỏi bệnh, sắc mặt hồng hào hơn rồi.Giang Bội Hoa càng đỏ mặt hơn.

Cô khắc chế hoảng loạn trong lòng, miễn cưỡng cười nói:- Mẫn Thu, khi nãy Dương Nguyên Khánh nói, thật sự sẽ chuyển đến phương nam.Bùi Mẫn Thu ngồi xuống, cũng nắm lấy tay cô, như cười như không nói:- Ta cảm thấy cô nên đổi cách xưng hô đi, cô nên gọi ta là đại tỷ.- Ta…Giang Bội Hoa chậm rãi cúi đầu, xấu hổ nhỏ giọng nói:- Mẫn Thu, xin lỗi.Bùi Mẫn Thu giúp cô vuốt gọn lại những sợi tóc rối loạn lúc ngồi dậy, dịu giọng nói:- Thực ra là ta có lỗi với cô.

Hai năm trước ta nên cân nhắc đến chuyện của cô, lại kéo dài đến hiện tại, còn có Uất Trì Oản nữa.

Thực ra ta cũng hiểu được tâm tư của cô ấy, bi ai lớn nhất của nữ nhân chính là không thể có con.

Ta đã có hai đứa con, Xuất Trần cũng đang có thai.

Chúng ta chỉ nghĩ đến mình, lại lơ đi nỗi khỗ cô độc không chỗ dựa của hai người.

Đây là lỗi của ta, ta sẽ mau chóng an bài.

Chí ít đến khi cúng tế hàng năm, hai người cũng có thể tham gia.Giang Bội Hoa cảm động trong lòng, đôi mắt đã hơi ươn ướt.

Cô biết Bùi Mẫn Thu là người hồn hậu, nhưng không ngờ lại rộng lượng đến mức này.

Cô muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn lời nói, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.Bùi Mẫn Thu lại khẽ cười:- Chỉ là có chút phải ủy khuất cô.

Bội Hoa, không có cưới hỏi đàng hoàng, cô không ngại chứ?Hồi lâu sau, Giang Bội Hoa lắc đầu:- Mẫn Thu, cám ơn ý tốt của cô, nhưng ta không muốn gả đi, để Uất Trì làm thiếp của chàng đi!

Ta đã quen ở một mình, lại nói, nếu ta gả cho chàng, người trong thiên hạ sẽ nhạo báng chàng háo sắc.

Chàng cứu ta rời khỏi Đột Quyết, trong lòng ta chỉ có cảm kích với chàng, không muốn liên lụy đến chàng thêm nữa.Bùi Mẫn Thu hiểu được sự dè dặt của cô, liền vỗ về tay cô cười nói:- Trong lòng ta tự nhiên hiểu được, cô không cần nói nhiều đâu.

Hiện tại mới là trung tuần tháng mười một, vẫn còn đủ thời gian, cứ để ta ung dung an bài mọi chuyện.….Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào phòng khách ngoài.

Lý Tĩnh đã đợi hắn được một lúc, thấy hắn tiến vào liền đứng dậy thi lễ nói:- Tham kiến tổng quản.- Sắt thô và thợ đều đã đi rồi sao?Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười hỏi.Lý Tĩnh phụ trách di dời quân tư vật phẩm đến phía nam, y gật đầu:- Nhóm đầu tiên đã đi rồi, nhưng trong nhà kho vẫn còn hai triệu cân sắt thô cùng số lượng lớn vũ khí lều vải.

Xem chừng ít nhất còn phải vận chuyển năm chuyến, đến cuối năm cũng chưa chắc có thể dọn hết.Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài nói:- Dọn nhà một lần dễ dàng vậy sao, vẫn còn nhiều lương thực như thế.

Kỳ thực vận chuyển vật tư không khó, cái khó chính là cư dân chuyển về phía nam.

Hai trăm ngàn hộ cư dân, ta dự định chuyển một trăm năm mươi ngàn hộ.

Còn có cư dân năm huyện Hà Sáo, toàn bộ đều phải dọn đi hết.

Còn phải chia lại ruộng, xây nhà cửa, thành lập thôn trang, nhất nhất phải an trí thỏa đáng, có rất nhiều việc vụn vặt.

Lúc trước triều đình di dân cần thời gian ba năm, chúng ta ít nhất cũng cần đến một năm.

Nếu có thể hoàn tất dọn về phía nam trước cuối năm sau, thì đã rất không tồi rồi.- Tổng quản, nếu đến cuối năm sau, liệu có hơi nguy hiểm không?Lý Tĩnh nhíu mày nói.Dương Nguyên Khánh cười cười:- Ta nói là di dân đến phía nam bình thường.

Nếu có nguy hiểm, vậy gọi là tản cư.

Trong vòng một tháng, toàn bộ tất nhiên phải tản cư hết.- Đồ vô lại!Nhận được mật thư của Lý Mật, Địch Nhượng giận tím mặt.

Gã đập mạnh xuống bàn:- Không có mệnh lệnh của ta, y dám tự tiện xuất binh, y thật muốn tự lập sao?Bên cạnh, Vương Nho Tín tâm phúc của Địch Nhượng nói:- Địch Công, người này đầy rẫy dã tâm, lòng tự lập đã lâu rồi, nếu y đánh bại Huỳnh Dương, ty chức lo lắng các huynh đệ không ngăn nổi dụ dỗ của y, mọi người sẽ chạy tới đầu quân cho y.

Địch công chỉ đơn độc một mình.

Địch công, ty chức chính là nói, giết y càng sớm càng tốt!Địch Nhượng suy nghĩ hồi lâu, cười lạnh một tiếng nói:- Bây giờ không phải là lúc chém giết lẫn nhau.

Nếu y muốn đi đánh cướp Huỳnh Dương, vậy thì để y đi thì được rồi.

Ta ở lại trại Ngõa Cương, chờ tới lúc bọn họ thảm hại trở về khóc với ta, ta sẽ thu dọn y.Từ Thế Tích ngồi bên cạnh khuyên nhủ:- Đại ca, đệ ngược lại cảm thấy Lý Mật đánh cướp Huỳnh Dương là hành động cao minh.

Bây giờ Dương Huyền Cảm khởi binh ở Quan Trung, triều đình không rảnh quan tâm chúng ta.

Nhân cơ hội này cướp đánh Huỳnh Dương, công chiếm nhà kho Lạc Khẩu, tất nhiên sẽ chấn động Trung Nguyên, làm chúng ta dành được thế đứng đầu, thu hút nhiều người đến đầu nhập.

Đây là cơ hội lớn làm mạnh quân Ngõa Cương.

Đại ca nên thuận theo thiên thời, dẫn quân hợp với Lý Mật.

Như vậy, cướp lấy Huỳnh Dương chính là công lao lớn của đại ca, chứ không phải Lý Mật.Địch Nhượng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:- Ta biết ngươi từ lâu đã muốn đầu nhập vào Lý Mật.

Ngươi cứ đi, ta không ngăn ngươi.Tính khí bướng bỉnh trong nội tâm Từ Thế Tích cũng phát tác, y liền cứng rắn trả lời:- Đệ chỉ là chuyện bàn chuyện, cướp lấy Huỳnh Dương là một bước quan trọng để Ngõa Cương xây dựng bá nghiệp.

Đại ca muốn nói đệ là muốn đầu nhập Lý Mật, đệ không có gì để nói.- Tam đệ.Đơn Hùng Tín ngồi bên cạnh giận khiển trách một tiếng:- Sao đệ có thể nói chuyện với đại ca như vậy, không nhanh tạ tội.Từ Thế Tích cũng cảm nhận được giọng điệu cứng rắn của mình, áy náy nói:- Tiểu đệ nhất thời nóng nảy, có chỗ thất lỗi, xin đại ca thứ lỗi.Địch Nhượng “ừ” một tiếng ôn hòa nói:- Ta vẫn câu nói đó, nếu ngươi muốn đi, thì ngươi cứ đi, ta sẽ không cản ngươi.Nói xong, Địch Nhượng đứng lên đi ra ngoài, mọi người cũng lần lượt ra theo.

Trong phòng chỉ còn lại Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích thở dài một tiếng:- Đệ không muốn mang danh phản bội, nhưng theo chủ tầm thường, quả thật làm đệ rất khó chịu.- Tam đệ, đệ vẫn muốn theo Lý Mật sao?Đơn Hùng Tín bình tĩnh hỏi.Từ Thế Tích yên lặng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:- Nhưng đệ lại không muốn phản bội đại ca.Đơn Hùng Tín cười cười:- Theo Lý Mật kỳ thực cũng không phải là phản bội lại đại ca.

Lý Mật cũng là thuộc hạ của đại ca, sau này đoạt lấy bá nghiệp đạ ca đăng cơ làm hoàng đế, Lý Mật chẳng qua là tướng quốc.

Đệ cứ đi đi, chỉ cần lòng đệ không phản bội ta sẽ giải thích với đại ca.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 507 : Nam cải trang nữTừ Thế Tích đứng lên, thi lễ:- Vậy thì đa tạ Đơn nhị ca.Từ Thế Tích trở lại trong phủ của mình, qua loa thu dọn hành trang rồi dẫn suất một trăm thân binh của mình ra khỏi thành.

Vừa ra khỏi thành, liền nghe thấy sau lưng có người hô to:- Từ lão đệ, đợi ca ca một chút.Từ Thế Tích vừa quay đầu lại thấy Trình Giảo Kim đang cầm cái rìu lớn đuổi theo.

Y ghìm dây cương, chờ gã tới gần, liền cười nói:- Sao ca ca cũng đi theo hả?- Theo Địch lão đại bực bội không chịu nổi, vẫn theo đệ là tốt, đánh tài chủ, kiếm chút của nổi, cũng không uổng ta lên Ngõa Cương một chuyến.Từ Thế Tích cười ha hả:- Tốt lắm theo đệ đi đánh Huỳnh Dương, vàng bạc của cải, cần gì cũng có.Mọi người thúc dục chiến mã, chạy nhanh về hướng tây bắc.Trên đầu thành, Địch Nhượng xa xăm nhìn Từ Thế Nhược đi xa, khẽ thở dài một cái.

Đại tướng Hách Hiếu Đức bên cạnh gã nói:- Địch công không nên để y đi, nhất là đầu nhập Lý Mật, nếu y không muốn ở lại, Địch công nên giết chết y, bằng không Lý Mật có được y, chắc chắn như hổ thêm cánh.Địch Nhượng lắc đầu:- Lúc khởi nghiệp Thế Tích theo ta, y chính là huynh đệ của ta, sao ta nở tay giết y, mỗi người đều có chí hướng riêng, y muốn giúp Lý Mật thì để y đi.Địch Nhượng tâm tình nặng nề, xoay người xuống thành.

Hách Hiếu Đức dõi theo bóng dáng của gã, sau hồi lâu mới nói ra một câu:- Lòng dạ đàn bà, sao thành đại sự?… …Từ Thế Tích đuổi theo Lý Mật ở huyện Linh Xương.

Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim đến đầu nhập, làm Lý Mật rất vui.

Gã liền bổ nhiệm Từ Thế Tích làm tì tướng, Trình Giảo Kim làm đại tướng dưới trướng.Một trăm năm mươi ngàn đại quân lên đường tiến về phía tây.

Lúc này vì Dương Huyền Cảm tạo phản ở Trường An, trung tâm phòng ngự của Lạc Dương chuyển về phía tây, làm binh lực Trung Nguyên trống không, không thể ngăn cản đại quân tây tiến của Lý Mật.

Lý Mật hành quân khí thế như chẻ tre.

Huyện Toan Tảo, huyện Dương Võ, huyện Nguyên Võ đều đầu hàng.Buổi trưa này ngày, Lý Mật dẫn đại quân vượt qua kênh Thông Tế.

Đại quân đang đi trên lớp băng dày đặc.

Lý Mật dùng roi ngựa chỉ về phía Nam cười nói:- Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý.

Chiếm được kênh Thông Tế, Dương Quảng phải chết ở Dương Châu, không còn đường lui.Đám người bên cạnh gã cười ầm lên:- Đáng tiếc nếu mỹ nhân Hoàng hậu có thể làm phu nhân áp trại, chúng ta có thể nếm thử mùi vị của Hoàng hậu.- Bọn sâu bọ nhỏ nhoi các ngươi.

Tiêu Hoàng hậu người phụ nữ sắp năm mươi tuổi rồi, các ngươi còn nghĩ tới sao.Lý Mật cười mắng một cái, gã thấy Từ Thế Tích như thoáng suy nghĩ.

Từ sáng tới giờ, gã đang suy nghĩ sự tình.

Lý Mật thả chậm ngựa, đợi Từ Thế Tích đi tới.- Đang nghĩ gì?Lý Mật cười hỏi.Từ Thế Tích lắc đầu nói:- Lý công.

Ty chức cảm thấy chúng ta tạm thời đừng đi đánh huyện Quản Thành.Huyện Quản Thành chính là quận trị quận Huỳnh Dương, là mục tiêu Lý Mật tây tiến lần này.

Lý Mật ngẩn ra:- Tại sao?- Huyện Quản Thành chỉ là một thành lớn, chiếm được ý nghĩ thực tế cũng không có gì quá lớn.

Ngược lại làm Lạc Dương chấn động, ý của ty chức là.

Nhân dịp Lạc Dương còn chưa chú ý đến chúng ta, xuất kỵ binh tấn công kho Lạc Khẩu, nếu lấy được kho Lạc Khẩu, căn cơ của đế vương sẽ nên.

Lý công thấy thế nào?Lý Mật trầm tư một lát nói:- Nhân dịp Hoàng Hà đóng băng, ta dẫn quân đánh nghi binh Hà Nội, phân tán chú ý quân Tùy, tam đệ dẫn năm mươi ngàn kỵ binh tấn công kho Lạc Khẩu, một khi bắt được, ta lập tức dẫn quân đến tiếp viện.Hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười ngầm hiểu ý.

Hai người đánh mạnh một chưởng, lập tức chia làm hai đường.

Lý Mật dẫn một trăm năm mười ngàn quân tiến lên phía bắc Hoàng Hà, vượt sông đánh nghi binh Hà Nội.

Từ Thế Tích dẫn năm mươi ngàn kỵ binh ẩn núp tại chỗ.Trong một khu rừng tùng đen.

Từ Thế Tích ngồi trên nhánh cây, lưng dựa vào đại thụ.

Nhánh cây phía dưới y, Trình Giảo Kim vểnh chân nằm trên đống lá thông dày.

Vừa dùng lá thông dịch răng, vẽ mặt vừa thích thú ngâm một tiểu khúc quê nhà.Từ Thế Tích thở dài một tiếng:- Lý công quả nhiên là tài trí mưu lược một thế hệ kiêu hùng.

Nếu so sánh, Địch đại ca bất luận tầm nhìn và khát vọng vẫn kém xa.- Cái gì một thế hệ kiêu hùng.Trình Giảo Kim coi thường không để ý đến Lý Mật, cười lạnh nói:- Gã chẳng qua chỉ là gà bông chiếm ổ mà thôi, chỉ là nhiều năm đọc sách, chỉ có danh hiệu quý tộc, trong một đám thổ kê trại Ngõa Cương, tỏ ra vẻ nổi bật, nhưng trong hào kiệt thiên hạ thật sự, gã chỉ là một cái rắm.Từ Thế Tích cười nói:- Hào kiệt ca ca nói là Dương Nguyên Khánh.- Chẳng lẽ không phải sao?Từ Thế Tích gật đầu:- Dương Nguyên Khánh được xem là một hào kiệt.

Năm đó nếu không phải hắn ra tay lưu tình, trại Ngõa Cương sẽ không có ngày hôm nay.

Nhưng đệ hiểu hắn không nhiều, cảm giác của đệ, hắn cỡ như Lý công.- Hắn ít nhất hai bàn tay trắng dựng nghiệp dựa vào bản lĩnh của mình dốc sức cho thiên hạ.

Không giống vị Ngõa Cương này, nữa đường thay đổi muốn làm phương trượng.

Trình lão ta hận nhất hai chuyện, chính là thái giám cưới phụ nữ có chồng và cậy thế đoạt vợ người.- Nên lấy thành bại luận anh hùng.Từ Thế cười nói:- Bây giời ca ca nói hắn vẫn còn quá sớm, không có Lý Mật, trại Ngõa Cương vẫn là ổ giặc cỏ, làm sao hùng bá như ngày hôm nay chứ đừng nói đi đánh kho Lạc Khẩu.- Ngươi nói cũng có vài phần có lý.

Nhưng Lý Mật không thể so với Dương Nguyên Khánh, hôm nào ta dẫn người đi gặp hắn.Sở dĩ Trình Giảo Kim lúc nào cũng nhắc tới Dương Nguyên Khánh, là gã có được một tin tức Dương Nguyên Khánh chiếm cứ quận Linh Võ.

Quận Linh Võ ấm áp hơn quận Phong Châu, cho nên mẹ của gã ở quận Linh Võ, Trình Giảo Kim có chút động lòng.-

Sau này hãy nói.Từ Thế Tích thấy trời đã tối rồi, liền từ trên cây nhảy xuống, nói với mọi người:- Mọi người chuẩn bị xuất phát.Năm ngàn kỵ binh lần lượt lên ngựa, Từ Thế Tích xung trận ngựa lên trước, dẫn đầu lao về phía tây.… ..Kho Lạc Khẩu còn được gọi là kho Hưng Lạc, phía đông nam huyện Củng.

Nam huyện Củng vẫn trong núi Nhạc Trung, phía bắc liền với lạch trời Hoàng Hà.

Đông giáp Hổ Lao quan, Tây có Hắc Thạch quan, Nam có Hiên Viên quan.

Núi sông tứ bề, kiên cố vô cùng, huyện danh nổi tiếng qua nhiều thế hệ, lại là kinh đô Lạc Dương, cố sử có tên gọi là “chìa khóa Đông Đô”.Kho Lạc Khẩu nằm ở nơi bốn bề hiểm trọng, là một thành trì cực lớn hơn hai mươi dặm.

Trong thành có hơn ba ngàn kho lương.

Mỗi hầm cất giữ hàng nghìn thạchương thực, tổng trữ lượng trên ngàn vạn thạch, là kho lương lớn nhất thiên hạ.Nhưng lúc này, lương tồn lại của kho Lạc Khẩu chỉ còn lại không tới một nửa, hơn bốn triệu tấn.

Cho dù như vậy, cũng là nơi nhiều nhất thiên hạ.

Người có được lương thì có được thiên hạ, trong thời loạn thế thế này là sự thật không tranh cải.Nếu muốn đoạt kho Lạc Khẩu, đầu tiên phải bắt được Hổ Lao quan.

Từ Thế Tích thấy Hổ Lao quan hùng vĩ trầm tư suy nghĩ không nói.

Trình Giảo Kim cười nói:- Ta có cách đoạt cửa ải.Từ Thế Tích nghi ngờ nhìn gã, không biết gã có ý gì.

Trình Giảo Kim cười ha hả:- Đàn ông không phải thích mấy loại giọng điệu đó sao?

Đệ xem ta.… …Hổ Lao quan xây dựng trong dãy núi, dựa theo thế núi mà xây dựng, vùng sát cổng thành hùng vĩ, cao lớn chắc chắn, là một tòa hiểm quan dễ thủ khó công, quân canh giữ có hơn ngàn người.Lúc nửa đêm, mấy chục binh lính canh gác cửa dựa vào thành ngủ gà ngủ gật.

Vốn nghe nói quân Ngõa Cương tiến công quận Huỳnh Dương, Hổ Lao quan canh giữ rất khẩn trương.

Sau lại nghe nói quân trộm thượng bắc đi Hà Nội, mọi người thở phào nhẹ nhõm, phòng ngự ít nhiều có chút lơ lỏng.Trong chốc lát, dưới thành đột nhiên truyền đến một tiếng khóc của nữ nhân:- Mở cửa, mau mở cửa.Vài tên binh lính xuống dưới thăm dò, chỉ thấy dưới thành oanh oanh yến yến hơn một trăm cô gái.

Bọn binh lính nhìn ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì?- Các ngươi là ai, từ đâu tới?Binh lính lớn tiếng hỏi.Vài cô gái đi đầu khóc:- Chúng tôi là dân nữ trấn Tỷ Thủy, gặp bọn cướp.

Chúng cướp của cải chúng tôi.

Bọn chúng phân chia không đều, xảy ra đánh giết lẫn nhay.

Chúng tôi liền chạy tới đây, nhanh để chúng tôi vào thành, bọn chúng sẽ đuổi kịp tới.Lúc này Giáo Úy cũng đến, gã nhìn một hồi lâu.

Những người này tuổi còn rất trẻ, còn có mấy nữ nhân cởi trần, làm người ta tim đập thình thịch.

Y lại nhìn xa xa, không có ai, dục vọng trong lòng gã dâng cao, liền háo sắc làm liều.

Dù sao thiên hạ đại loạn, giữ những nữ nhân này cũng không sao.

Gã liền thấp giọng dặn dò:- Không được lộ ra ngoài, để bọn họ vào, mọi người ai cũng có phần.Bọn binh lính động lòng, buông cầu treo, mở cửa thành ra một khe nhỏ, có binh lính vẫy tay với đám nữ nhân:- Mau vào!Đám nữ nhân chạy vào thành.

Mấy chục người chạy vào trước quả nhiên đều là nữ nhân trẻ tuổi, còn có mấy thân hình trơn loáng.

Vẻ mặt mọi người kích động sợ hãi.

Bọn binh lính nuốt nước bọt vào trong, giơ tay sờ soạt khắp người nữ nhân.Bảy tám nữ nhân chạy vào sau đầu đội mũ che, người mặc váy rộng, mỗi người trang điểm xinh đẹp, cả người thơm nức.

Những nữ nhân này vừa chạy vào thành, bỗng nhiên từ dưới váy rút đao ra bổ ập tới, mấy tên binh lính gác cửa tránh không kịp, kêu thảm ngã xuống.Một nữ nhân dáng người cao lớn, đội mũ che xung quanh, lộ ra miệng lớn sơn màu máu đỏ tươi, chính là Trỉnh Giảo Kim trang điểm dày cọm.

Gã giơ cái rìu lớn lên mà chém, giết mấy chục binh lính đang chọc ghẹo nữ nhân ở cửa thành kêu thảm liên tục.

Trong nháy mắt giết chết mấy chục người.

Số còn lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, chạy tán loạn.Trình Giảo Kim một đường sát khí trên lầu thành.

Đoạt được bàn kéo khống chế cầu treo.

Từ Thế Tích dẫn năm ngàn kỵ binh đánh tới, xông vào Hổ Lao quan.Nghe tin Từ Thế Tích đoạt được Hổ Lao quan, Lý Mật lập tức dẫn đại quân quay đầu lại đánh tới.

Mồng mười tháng mười hai, một trăm năm mươi ngàn đại quân của Lý Mật tới gần kho Lạc Khẩu.

Kho Lạc Khẩu do Triệu Nam dẫn năm ngàn quân coi giữ đầu hàng.

Kho Lạc Khẩu rơi vào tay Lý Mật.

Thiên hạ chấn động.

Căn cơ Đại Tùy gặp một đả kích trầm trọng.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 508 : Trận chiến ở Đại Hải tựLý Mật thừa dịp Trung Nguyên không có binh lực, binh tiến Huỳnh Dương, một phát cướp lấy kho Lạc Khẩu, Hoa Hạ chấn động, Địch Nhượng trong lòng hối hận, suất lĩnh đại quân tiến đến hội họp với Lý Mật, cũng đề cử Lý Mật đứng đầu Ngõa Cương, danh xưng Ngụy công, cam tâm tình nguyện làm thứ chủ của Ngõa Cương.Hơn bốn trăm ngàn đại quân Ngõa Cương chỉ cách kinh thành Lạc Dương hơn trăm dặm, tình thế Lạc Dương nguy hiểm, một trăm ngàn đại quân Ngõa Cương lập tức vây quanh huyện Quản Thành Huỳnh quận trị Dương, Huỳnh Dương Thái Thú là Tuân Vương Dương Khánh khẩn cấp đi cầu cứu Hoàng đế Dương Quảng.Dương Quảng bị quân Ngõa Cương quận dọa cho kinh sợ, hạ chỉ lệnh Hà Nam Đạo lùng bắt đại sứ Trương Tu Đà dẫn năm mươi ngàn đại quân thảo phạt Ngõa Cương, cũng phong ông ta làm Huỳnh Dương Thông thủ.Lúc này Trương Tu Đà cũng liên chiến liên thắng quét ngang mười hai quận Hà Nam Đạo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ông và quân Ngõa Cương từng vì tranh đoạt Bộc Dương mà giao chiến mấy lần, đều giết quân Ngõa Cương tới đại bại, ngay cả Địch Nhượng cũng suýt nữa chết trong tay Trương Tu Đà.Trương Tu Đà khẳng khái nhận mệnh dẫn ba mươi ngàn đại quân một đường giết tới Huỳnh Dương, quân giặc quá ư sợ hãi.Chính ngọ hôm đó, Trương Tu Đà tới gần huyện Quản Thành, lệnh đại quân ở huyện Quản Thành lập đại doanh ở ngoài hai mươi dặm phía đông.Đầu năm Đại Nghiệp thứ hai mươi, đại doanh quân Tùy hoàn toàn yên tĩnh, hôm nay binh sĩ được nghỉ, nhưng không cho ai ra khỏi doanh, tất cả đều nghỉ ngơi ngay tại lều, có người ngủ, có người tụ lại một đám nói chuyện, kể chuyện phong cảnh gia hương.Trương Tu Đà cưỡi ngựa tuần tra trong doanh, ông để cho binh sĩ nghỉ ngơi vì đã nhận được tình báo, quân Ngõa Cương đã rút lui không bao vây huyện Quản Thành nữa, quay về huyện Huỳnh Dương, trong vòng hai mươi dặm xung quanh không có quân địch.Trương Tu Đà năm nay đã năm mươi hai tuổi, hy vọng lớn nhất cuộc đời là có thể có một đứa con trai, nhưng trời cao không chiếu cố, dưới gối không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, nhưng cả hai cũng không may mà chết thảm, khiến cho ông nhìn như già hơn cả mười tuổi.Nỗi đau mất con ông chôn chặt sâu trong đáy lòng, không biểu lộ ra trước mặt bất cứ kẻ nào.

Trong mắt các tướng sĩ, ông là Thống soái nghiêm từ tương tể, ông tình nguyện chính mình không có tiền nuôi gia đình, cũng không thể ủy khuất phụ thân của binh lính; trong mắt đám quan lại trong triều ông là một kẻ không biết điều, không hiểu biến báo, lập được công lao lớn như vậy mà cũng không biết khoe ra, chỉ biết xin công lao cho tướng sĩ.

Trong mắt Hoàng đế Dương Quảng ông là một mãnh tướng bách chiến bách thắng, là một đại thần trung thành và tận tâm, là trụ cột chống đỡ Đại Tùy; trong mắt dân chúng ông là một thanh quan ghét ác như thù, yêu dân như con.Nhưng cho dù người khác thấy thế nào cũng không ai nghĩ qua gia đình ông, nghĩ tới nỗi đau mất con gái của ông, như thể ông không có gia đình không có vợ con vậy.

Chỉ một vài binh lính tinh ý mới nhận ra mái tóc ông đã bạc hơn nửa, mới nhận ra được bóng dáng cô tịch của ông đã hơi còng xuống, bọn họ mới chậm rãi cảm nhận được trong lòng vị chủ soái này giấu một nỗi bi thương thật lớn.Lúc này, không biết từ khi nào Tần Quỳnh đã tới bên cạnh Trương Tu Đà:- Đại soái, đi nghỉ một chút đi!

Ty chức tới thay đại soái!Trương Tu Đà cười cười hỏi:- Sĩ Tín đâu, sao không thấy?- Tâm tình y không tốt, ty chức đã bảo y ngồi một mình một lúc.Trương Tu Đà gật gật đầu:- Chúng ta đi!Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi.- Thúc Bảo, năm nay ngươi đã bốn mươi rồi nhỉ?- Đã sang bốn mươi.Trương Tu Đà thở dài:- Thời gian thật nhanh!

Năm đó khi ngươi tới tìm nơi nương tựa còn không đến ba mươi tuổi, hiện giờ ngươi đã là lão tướng, ta cũng già rồi.Tần Quỳnh trầm ngâm một chút:- Đại soái, nghe nói triều đình chuẩn bị phân chúng ta ra, có chuyện này sao?- Không phải là phân ra, mà là triều đình chuẩn bị điều một nửa quân đội chúng ta đi Hà Bắc đối phó với Đậu Kiến Đức, khả năng sau khi chiến dịch này kết thúc ta sẽ đi Hà Bắc, sau đó lưu lại một bộ phận tướng lãnh và binh lính ở đây tổ kiến ba đội tân quân, phân biệt trấn thủ mười hai quận Hà Nam.- Trong ba đội tân quân này có ty chức sao?Tần Quỳnh thấp giọng hỏi.Trong ánh mắt Trương Tu Đà có chút khổ sở, vốn là ông ta đề cử Tần Quỳnh làm chủ tướng quân Đông lộ Hà Nam Đạo, đóng quân ở quận Tề.

Nhưng trong danh sách Binh bộ gửi lại không có tên Tần Quỳnh, Trương Tu Đà cũng biết vấn đề ở đâu, hẳn là vì thân phận của Tần Quỳnh là quan viên Bắc Tề, cũng vì nguyên nhân này, bản thân mình cũng nhiều lần xin công cho Tần Quỳnh đều nhiều lần bị bác bỏ, năm Đại Nghiệp thứ sáu y là Đô Úy quận Tề, năm Đại Nghiệp thứ mười hai, y vẫn là một Ưng Dương lang tướng, vẫn không được nâng lên chút nào.Tần Quỳnh cười lạnh:- Ty chức biết, đám Binh bộ kia lại nhìn quê quán của ty chức!Trương Tu Đà thở dài:- Cũng không nhất định, hiện giờ cũng chưa chính thức bổ nhiệm, chỉ nghe một chút tin đồn, chờ đánh xong trận này, ta tự mình tới Giang Đô gặp Thánh Thượng, nếu vẫn không chịu thăng quan cho ngươi, ta cũng từ quan không làm.Tần Quỳnh thầm lặng lẽ cảm động, lúc này, y lại nghĩ đến một chuyện, thật cẩn thận nói:- Nghe nói lần này Dương Huyền Cảm tạo phản, Nguyên Khánh cũng không dẫn quân tới Quan Trung tập hợp.Trương Tu Đà hiểu ý hắn, cười cười:- Tâm tư đứa nhỏ đó không phải ngươi có thể hiểu được, ta rất hiểu nó, nó không thèm nhìn phụ thân không có nghĩa là trung với triều Tùy.

Nếu nói Dương gia chỉ có một người có thể khiến nó nguyện trung thành thì phải là ông nội nó.

Tuy nhiên ta đã nghĩ thông suốt, có thể có một đồ đệ như vậy cũng là phúc khí của Trương Tu Đà ta.Trương Tu Đà nhớ lại khi Nguyên Khánh chỉ còn là một đứa nhóc bị mình ném vào hố băng, ký ức về thằng nhóc quật cường đó đến nay vẫn còn như mới, không biết con của Dương Nguyên Khánh sẽ thế nào, hắn có thể cũng như mình ném con vào hố băng không?

Nghĩ đến đây khóe miệng Trương Tu Đà nhếch lên mỉm cười.Sáng sớm hôm sau, Trương Tu Đà dẫn đại quân tiếp tục xuất phát về hướng Tây.

Giữa trưa ngày kế, ba vạn quân Tùy chỉ còn cách Huỳnh Dương ba mươi dặm, quân Ngõa Cương đã bày ra một trăm mười lăm ngàn trọng binh ở huyện Huỳnh Dương chuẩn bị nghênh chiến với Trương Tu Đà.Trong lều lớn quân Ngõa Cương, Địch Nhượng gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, Lý Mật nói lão sẽ tới, nhưng Trương Tu Đà đã tới sát mông rồi mà bóng dáng Lý Mật cũng không có.Địch Nhượng ba lần bại dưới tay Trương Tu Đà, y có một sự sợ hãi từ trong xương đối với ông, năm mươi ngàn tinh binh của Trương Tu Đà nổi tiếng thiên hạ, cho tới giờ vẫn là lấy ít địch nhiều, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hơn một trăm ngàn đại quân của Lư Minh Nguyệt bại trong tay hai mươi ngàn người Trương Tu Đà, một trăm ngàn đại quân Lã Minh Tinh, một trăm ngàn đại quân Tả Hiếu Hữu, hơn mười vạn đại quân Hách Hiếu Đức, tất cả đều bị Trương Tu Đà hoặc mười ngàn hoặc hai mươi ngàn quân đánh bại, chính mình ba lần thua cũng là bị binh lực chỉ bằng một phần ba đánh tan.Nghĩ đến ba mươi ngàn tinh binh của Trương Tu Đà, Địch Nhượng sợ rần rần, nếu Lý Mật không đến, y sẽ chuẩn bị rút quân về huyện Củng.Đúng lúc này, một gã lính lên báo:- Sứ giả Ngụy công tới.Địch Nhượng cảm thấy thất vọng, sao lại là sứ giả mà không phải bản thân Lý Mật?

Lão nhìn xuống cả giận:- Để cho sứ giả vào!Một lát sau có hai người tiến vào, đi đầu là Vương Bá Đương tâm phúc được Lý Mật yêu thích, đi sau là một người đội nón tre vành rộng che mặt đến.- Người này là ai?Địch Nhượng chỉ người đi sau, kỳ quái hỏi.Người đi sau hạ cái nón xuống, chính là Lý Mật, dọa cho Địch Nhượng một cú sốc, lão vừa mừng vừa sợ:- Vì sao Ngụy công lại như vậy?- Xuỵt!Lý Mật thở dài, thấp giọng nói:- Chớ để người ta biết ta đến đây, người nhà tốt nhất cũng không được nói nữa.Địch Nhượng gật gật đầu, bảo thân binh:- Bất cứ kẻ nào cũng không cho vào!Giờ mới hỏi Lý Mật:- Ngụy công đến là vì Trương Tu Đà?Lý Mật gật gật đầu:- Ngàn vạn lần cũng không thể để Trương Tu Đà biết ta tới rồi, ta đã phái người giả làm ta, đang trên đường tới huyện Củng, phải tối mai mới có thể tới nơi, nên trong hôm nay chúng ta nhất định phải phá địch.Địch Nhượng mừng rỡ:- Ngụy công có cách phá địch sao?Lý Mật lạnh lùng cười:- Người này bách chiến bách thắng, đã cực kỳ tự phụ, lão có năm mươi ngàn đại quân, lại chỉ mang ba mươi ngàn người đến đối phó với bốn trăm ngàn đại quân chúng ta, lão tự phụ thấy rõ, cho dù không cần kỳ binh, ta dùng bốn trăm ngàn đại quân vây khốn lão cũng được, nhưng lúc này ta muốn dùng kỳ binh đối phó với lão.

Ta hỏi không dưới trăm tướng sĩ từng đánh trận với lão, ta đã biết điểm trí mạng.Địch Nhượng vội vàng hỏi:- Kế của Ngụy công từ đâu mà có?Lý Mật cười đắc ý:- Đại ca không nên hỏi, đệ đã an bài tốt, chỉ cần để ý dẫn đại quân đánh với lão ta, đánh thắng thì tốt, bại thì nên để ta xuất trướng.Ở phía Đông Nam huyện Huỳnh Dương có một tòa chùa chiền nổi danh, tên là Đại Hải tự, chùa đã sớm bị hủy diệt trong binh tai, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, tứ phía là cây cối rậm rạp.

Ruộng vườn từng phì nhiêu giờ đã thành chiến trường.Lúc này ngay tại vùng thôn dã phía nam Đại Hải tự, kim cổ đại tác, tiếng hô giết chấn động.

Tinh kỳ như mây, sát khí ngút trời, ba mươi ngàn đại quân Trương Tu Đà xếp thành ba phương trận tấn công vào trung quân quân Ngõa Cương, lúc này quân Ngõa Cương cũng không có đội hình gì, mười mấy đại tướng đều dẫn theo đại quân, dựa vào ưu thế binh lực gấp năm lần quân Tùy mà phát động tấn công mãnh liệt tới quân Tùy.Mà mặc kệ quân Ngõa Cương tấn công thế nào, quân Tùy vẫn duy trì ba phương trận, vững vàng không chút dao động giết thẳng vào trung quân, cũng giống như ba con sư tử xông vào giữa bầy sói, mục tiêu của họ chính là nhắm vào Lang Vương.Trương Tu Đà này từ trong hàng trăm chiến dịch mà tổng kết ra kinh nghiệm, loạn phỉ gần như không có huấn luyện gì, trận pháp lại không có, quan trọng hơn là, một đội loạn phỉ bình thường đều là từ vô số tiểu nhân loạn phỉ hợp lại mà thành, điều nàu cũng làm cho nội bộ loạn phỉ đỉnh núi mọsan sát, đánh trận cũng tự ai tạo trận người ấy, không có chỉ huy thống nhất.Ông chỉ cần tập trung binh lực đánh tan trung quân loạn phỉ, như vậy đại quân loạn phỉ sẽ tan tác toàn bộ, đánh cả trăm trận, cho tới giờ đều là như thế.Lý Mật có lẽ không phải như vậy, nhưng Lý Mật không ở Huỳnh Dương, Trương Tu Đà nhận được tình báo Lý Mật dẫn ba mươi ngàn quân vẫn đang trên đường tới huyện Huỳnh Dương, đội quân này hẳn là do Địch Nhượng chỉ huy.Trương Tu Đà đã đánh hơn ba trận với Địch Nhượng, quân đội của lão không khác gì loạn phỉ, trung quân Địch Nhượng cũng không quá năm mươi ngàn người.Ánh mắt Trương Tu Đà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại kỳ quân đội Địch Nhượng phía xa xa, trận tuyến đầu của đối phương đã bắt đầu dao động, thời cơ xuất kích toàn diện đã đến, Trương Tu Đà dứt khoát hạ lệnh:- Đánh trống lớn!

Ba phương trận đều đánh trung quân!“Tùng!

Tùng!

Tùng!”

Năm mươi cái trống lớn đều đồng thời vang lên, ba hồng kỳ trên đài chỉ huy bay phấp phới, tiếng trống và cờ hiệu, điều này đối với quân Tùy có nghĩa ba quân hợp nhất toàn diện xuất kích tấn công trung quân quân địch.Ba đội quân Tùy bắt đầu phát sinh biến hóa, dần dần, ba đội quân hợp lại làm một, hai đội năm mươi ngàn kỵ binh đánh giết từ trong ra theo hai phía trái phải, lao thẳng tới hai cánh trung quân của địch.Trên chiến trường quân Ngõa Cương tuy thanh thế lớn nhưng phần lớn binh lính đều không có cơ hội công kích quân Tùy, thực tế là năm mươi ngàn trung quân quân của Địch Nhượng đang đau khổ chống đỡ ba mươi ngàn đại quân Tùy tấn công liên tục, dần dần xuất hiện dấu hiệu sắp sụp đổ.Trên chiến trường phía Bắc, trong một mảnh rừng rậm gần Đại Hải tự, Lý Mật suất lĩnh năm ngàn kỵ binh mai phục ở đây, chờ đợi thói quen đủ để một kích trí mạng của Trương Tu Đà xuất hiện.Lý Mật lạnh lùng chăm chú theo dõi biến hóa trên chiến trường, lão đã nhìn ra Địch Nhượng không ổn, khai chiến còn không đến hai canh giờ, đại quân của Địch Nhượng đã dần chống cự không nổi, không có kết cấu và trận pháp tác chiến, vĩnh viễn chỉ là đám ô hợp, quân Ngõa Cương hỗn loạn khiến Lý Mật đã đoán vậy.Lúc này Lý Mật đột nhiên hiểu được một đạo lý, đám loạn phỉ sở dĩ nhiều lần bị quân Tùy đánh bại, ngay từ đầu không thành lập nên cấp bậc chế độ quan giai như triều Tùy, đều tự xông lên mà thành trận, quyền lực không tập trung.

Địch Nhượng cũng vậy, lão rất dung túng thủ hạ, khiến cho tới bây giờ lão không trói buộc được mọi người, không ai nghe lão chỉ huy.

Lý Mật lão tuyệt đối không thể tái phạm sai lầm như vậy, quân Ngõa Cương nhất định phải nghe theo một mình Lý Mật lão.- Ngụy công, quân Ngõa Cương đã bị đánh bại!Có thân binh thấp giọng kinh hô.Lý Mật cũng thấy, soái kỳ quân Ngõa Cương đã ngã, bắt đầu tan tác quy mô lớn, lão quay đầu thấp giọng ra lệnh:- Chờ lệnh của ta xuất kích!……Trên chiến trường, trung quân của Địch Nhượng sụp đổ, đại quân thất bại thảm hại, Trương Tu Đà huy đao hô to:- Một đường đuổi giết, chém đầu Địch Nhượng thưởng năm ngàn lượng, quan thăng ba cấp!Quân Tùy một đường đuổi giết hơn mười dặm, thi hài Ngõa Cương rơi lại khắp nơi, máu chảy thành sông.

Nhưng vào lúc này, Lý Mật mới phát hiện ra, một thói quen có thể tính là thiếu sót của Trương Tu Đà đã xuất hiện, hơn năm trăm người trung quân của Trương Tu Đà không theo quân đuổi giết mà ở lại vây quanh chỉ huy chờ chiến báo của đại quân, Trương Tu Đà ở ngay trong đội ngũ, tứ phía chỉ có năm trăm thân binh, mà ba mươi ngàn đại quân đã đuổi giết ra xa hơn mười dặm rồi.Thấy thời cơ đã tới, Lý Mật quát một tiếng chói tai:- Giết!Năm ngàn quân Ngõa Cương được Lý Mật suất lĩnh từ trong rừng giết ra, Trương Tu Đà liếc mắt một cái thấy đột nhiên thấy có phục binh, chấn động, lập tức quát:- Ba quân tập kết!Năm trăm thân binh lập tức kết thành một phương trận, nhưng năm ngàn kỵ binh Ngõa Cương hung mãnh dị thường, chạy ra từ hai bên, cắt đứt đường lui của Trương Tu Đà, đội ngũ khép lại vây lấy ông.Trương Tu Đà hét lớn một tiếng, dẫn quân phá vây, ông huy đao bổ chém, một đại tướng Ngõa Cương bị chém bay đầu, giật lại một đao, chém đứt đôi hai gã kỵ binh, Trương Tu Đà dũng mãnh hơn người, bổ phải chém trái, chỉ nhằm vào đầu người, máu thịt bay tứ tung, nhưng vừa mở ra được một đường máu đại quân địch đã bịt chặt lại, vừa quay đầu lại, năm trăm thân binh của ông và đại tướng Giả Vụ Bản đều không thể vọt tới.Năm trăm thân binh này đã đi theo ông nhiều năm, đều xem ông là cha, ông chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của họ không ngừng vang lên, ông điên cuồng hét lên- Mau tránh ra cho ta!Bổ hơn mười người, vòng vây lại bịt chặt, năm trăm thân binh của ông đã bị quân Ngõa Cương tách ra vây lại, Trương Tu Đà xông vào tìm được hơn trăm người, lại giết ra cứu được hơn trăm người này.

Lúc này, ông thấy Giả Vụ Bản dẫn hơn mười người bị hơn ngàn kỵ binh vây lấy, nhìn từng người một bị giết.Hai mắt Trương Tu Đà đều đỏ lên, quát lên như sấm, lần thứ hai xông vào đại trận quân địch, tiếp tục cứu Giả Vụ Bản và hơn mười thân binh còn lại ra.Lý Mật thấy Trương Tu Đà dũng mãnh phi thường, không khỏi giận dữ, nháy mắt với Vương Bá Đương, y giương cung cài tên, nhắm ngay chiến mã của ông, dây cung bật ra, một Long Nha tiễn bắn ra như chớp, một tiễn bắn trúng mắt chiến mã của Trương Tu Đà.Chiến mã hí lên một tiếng dài, chồm hai chân trước lên ném Trương Tu Đà xuống, Lý Mật mừng rỡ, lập tức hạ lệnh:- Không được giết, bao vây lão lại!Mấy ngàn chiến mã nhanh chóng chạy ra, một lát sau, Trương Tu Đà bị vây bên trong, mấy ngàn binh lính đều chỉa binh khí vào ông, Trương Tu Đà rút bảo đao hiên ngang đứng chờ, cả người đẫm máu, lạnh lùng nhìn vào mấy ngàn kỵ binh quanh mình.Lý Mật chỉ kiếm vào ông, cười đắc ý:- Trương Tu Đà, đến nước này ngươi còn không chịu đầu hàng sao?Trương Tu Đà ngửa đầu cười to:- Làm tướng có thể chết trận trên sa trường, còn gì vui hơn!Bịch một cái, ông quỳ xuống nhìn về phương Nam, dập đầu ba cái, bi thanh hô lớn:- Bệ hạ, thần Trương Tu Đà không thể cống hiến cho Bệ hạ, nguyện kiếp sau lại làm Tùy thần bảo vệ giang sơn Đại Tùy!Trương Tu Đà quay đao, đâm thẳng vào tim mình…Hàng ngàn kỵ binh Ngõa Cương lặng lẽ nhìn thi thể Trương Tu Đà, một trận gió thổi qua cuốn theo xích kỳ tả tới của Đại Tùy trùm lên trên người Trương Tu Đà.Trương Tu Đà chết trận, bộ hạ của ông ép tới phía Nam quận Tiếu, tướng sĩ một đường gào khóc, mười hai quận đạo Hà Nam ảm đạm, quân Ngõa Cương sĩ khí đại chấn, một đường vồ đến, không chỉ chiếm toàn bộ Huỳnh Dương, quận Hứa Xương, quận Lương, quận Đông, quận Tế Âm, quận Tế Bắc, Hoài Dương, Đông Bình toàn bộ cũng bị chúng chiếm lĩnh, quan viên quận huyện nhìn thấy từ xa đã đầu hàng, cả khu đất gần trung tâm của Trung Nguyên đều là lãnh thổ của quân Ngõa Cương.Binh lực quân Ngõa Cương đã khôi phục lại đến bốn trăm ngàn, nhưng kết cấu lại không cân bằng, binh lực phía Lý Mật gia tăng đến hai mươi lăm vạn, mà bên phía Địch Nhượng từ thảm bại Đại Hải tự đã giảm mất một trăm năm mươi ngàn, đồng thời, người của Lý Mật đã công chiếm được nhà kho Lạc Khẩu và giết được Trương Tu Đà mà danh vọng tăng lên nhiều, mơ hồ đã thành lãnh tụ Trung Nguyên, Địch Nhượng lại vì đại bại ở Đại Hải Tự mà sinh oán với lão, mâu thuẫn của hai người cuối cùng vì quyền lãnh đạo thay đổi mà bắt đầu trở nên gay gắt.Khắp vùng Giang Đô cái tin Trương Tu Đà chết trận cùng với quân Ngõa Cương nhanh chóng được khuếch trương và trở nên bi thảm, sĩ khí ba quân lao đao, trong Hoàng cung Dương Quảng một đêm không ngủ, mặc dù đã truy phong Trương Tu Đà làm Huỳnh Quốc Công, thụy “Trung”, nhưng vẫn không thể chấn hưng sĩ khí, chống lại được từng cuộc tiến công của quân Ngõa Cương vào Trung Nguyên.Trong Ngự thư phòng, Dương Quảng lặng lẽ nghe Bùi Uẩn báo cáo.- Lý Mật tự xưng làm Ngụy công, lấy nha môn Ngõa Cương của Hành quân Nguyên soái phủ, đặt ra tam ti lục vệ, trong phủ Nguyên soái có Trưởng Sử, Ti Mã cùng với các Tào tham quân, trói buộc quân kỷ, cắt giảm thuế phú, quan viên quận huyện đều đảm nhiệm chức vụ cũ…Lúc này Dương Quảng chỉ bất ngờ chứ không tức giận, cúi đầu thở dài:- Bụi cỏ tạo phản không đáng sợ.

Đáng sợ chính là quý tộc tạo phản, bọn chúng biết cách thành lập chính quyền, thống trị thiên hạ.

Không có Lý Mật, Ngõa Cương chỉ là một đám ô hợp không đoàn kết, thiên hạ đại loạn, trẫm phải làm thế nào cho phải?Dương Quảng lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và thương cảm chưa bao giờ từng có, Ngu Thế Cơ khom lưng:- Trương Tu Đà mặc dù đã chết trận, nhưng khắp thiên hạ người có thể cầm binh không phải chỉ có một mình Trương Tu Đà.

Thần có thể đề cử vài đại tướng, thỉnh bệ hạ chọn.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 509 : Để lộ dã tâm- Ngươi nói đi.

Trẫm nghe.- Bệ hạ, đầu tiên thần đề cử Thông thủ Giang Đô Vương Thế Sung, người này trấn áp tạo phản Giang Nam, liên tiếp lập kỳ công, hơn nữa thủ đoạn cực độc, quét ngang Giang Hoài vẫn bách chiến bách thắng.

Ông ta có thể nói là Trương Tu Đà thứ hai.

Có thể để ông ta suất lĩnh quân đội còn sót lại của Trương Tu Đà, trấn áp loạn Ngõa Cương.Dương Quảng gật gật đầu, Vương Thế Sung mặc dù giỏi về cầm binh đánh giặc, nhưng người này lại giỏi nghênh phụng, làm quan còn khéo hơn, không thể so sánh với Trương Tu Đà ngay thẳng.

Tuy nhiên, Vương Thế Sung quả thật là sự lựa chọn tốt nhất để thay thế cho Trương Tu Đà.

Lúc này, việc dùng người đã gấp hết sức, Dương Quảng cũng không thể cầu quá nhiều.- Trẫm chuẩn, truyền ý chỉ của trẫm, gia phong Vương Thế Sung làm Tả đồn vệ Tướng quân, Tả Quang Lộc Đại Phu, Hà Nam đạo thảo Bộ đại sử, dưới sự quản lý của Việt Vương, tức khắc tới Trung Nguyên diệt phỉ.Dương Quảng truyền lệnh xong, hỏi tiếp:- Còn ai có thể đề cử?- Thần lại đề cử Thái Thú quận Mã Ấp Vương Nhân Cung, người này tung hoành sa trường hơn mười năm, có thể khen thiện chiến không thua gì Dương Nghĩa Thần, nếu bệ hạ cần dùng, có thể đi trấn áp phỉ Hà Bắc.- Nhưng trẫm nghe nói tên này cả ngày sa đắm vào chén rượu không để ý chính sự, người này có thể dùng sao?Dương Quảng nghi hoặc hỏi.- Bệ hạ, phàm là người đại tài vẫn có thể thất ý.

Phần lớn sa vào chén rượu hoặc gửi gắm tình cảm chốn sơn thủy.

Nếu đã dùng Vương Nhân Cung, y chắc chắn sẽ hăng hái báo quân.Dương Quảng trầm tư một lát, rốt cuộc gật gật đầu:- Trẫm có thể bổ nhiệm y làm Thông Thủ quận Nghiệp trước, nếu diệt phỉ có khởi sắc, trẫm sẽ bổ nhiệm làm Diệt phỉ Đại sứ Hà Bắc đạo.- Bệ hạ thánh minh!- Thánh minh?Dương Quảng hơi cười mỉa, thở dài khe khẽ:- Ở phương bắc thế loạn đã thành, trẫm đã vô phương, hiện ở phía nam Lâm Sĩ Hoằng tạo phản mới là cái họa tâm phúc của trẫm.Dương Quảng quay đầu lại hỏi Bùi Uẩn và Ngu Thế Cơ:- Các ngươi đều là thần tử Nam triều, rất quen thuộc với Nam Triều, có thể đề cử một người, đi bình loạn Lâm Sĩ Hoằng không?Bùi Uẩn tiến lên khom người thưa:- Bệ hạ, thần đề cử Tả Dực Vệ Đại Tướng Quân Lai Hộ Nhi, người này giỏi về thủy chiến, hơn nữa trung thành đền nợ nước, lúc này y lại ở ngay Giang Đô, có thể lệnh y tới Đan Dương đóng thuyền, bình định loạn Lâm Sĩ Hoằng.Ngu Thế Cơ cũng ủng hộ:- Bệ hạ, người thứ ba thần muốn đề cử cũng đúng là Lai Hộ Nhi, để y đi bắt tặc hồ Bà Dương là thích hợp nhất.- Đúng là ý trẫm, chuẩn!Hiếm thấy Dương Quảng liên tục nghe lời thần tử như hôm nay, tâm tình uể oải của lão cũng dần khôi phục, liếc Ngu Thế Cơ một cái ý muốn nói ngươi lui trước đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại ông ta và Bùi Uẩn.Dương Quảng nhìn thoáng qua Bùi Uẩn, hỏi:- Vừa rồi trẫm thấy ái khanh muốn nói gì đó lại thôi, ái khanh muốn nói gì vậy?Bùi Uẩn khom người:- Thần muốn nói tới Lý Uyên.Dương Quảng ngẩn ra:- Lý Uyên làm sao?- Thần vừa nhận được buộc tội của Giám sát Ngự sử Hà Đông đạo, buộc tội Lý Uyên trong khi diệt giặc Vô Đoan Nhi, bắt được sáu mươi ngàn quân lính, y lại nhập luôn sáu mươi ngàn quân lính này vào quân mình muốn để dùng riêng, việc này cũng không bẩm báo với triều đình.Dương Quảng ngây người, đột nhiên ông ta giật mình nghĩ tới một chuyện, buổi sáng có nhận được mật báo của Cao Quân Nhã còn chưa kịp xem.Dương Quảng lập tức tìm mật báo trên bàn, xé niêm phong xem qua một lượt, lập tức chấn động.

Hoàn toàn giống với tin Bùi Uẩn nói, hơn nữa quân đội Lý Uyên chiêu mộ vượt biên chế tới hơn hai mươi ngàn người.

Nói như vậy, trong tay y thực tế đã có một trăm ngàn quân đội.Dương Quảng bỗng nhớ tới lời tiên tri kia, hít một hơi lạnh.

Hay là lời tiên tri đó ám chỉ Lý Uyên chứ không phải Lý Hồn và Lý Mẫn?

Ông ta hận nghiến răng:- Trẫm bị cái vẻ trung hậu của y lừa rồi!Dương Quảng vừa muốn hạ chỉ bắt giữ Lý Uyên, Bùi Uẩn lại nói:- Bệ hạ không thể chọc vào chuyện này, động vào đó Lý Uyên tất phản!Một câu nhắc nhở Dương Quảng, ông ta trầm tư:- Trẫm có thể phong y làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ, nhập các làm Tể tướng, dụ dỗ y tới Giang Đô, đồng thời có thể mật lệnh Cao Quân Nhã, nếu Lý Uyên không tới có thể tới bắt giết!- Bệ hạ, thần cũng có ý này!Dương Quảng giữ Bùi Uẩn lại cũng không phải vì Lý Uyên, mà là có ý đồ khác.

Lão nhìn chăm chăm lên nóc nhà, ngơ ngẩn một hồi mới chậm rãi nói:- Thực ra trẫm biết, bình phỉ thích hợp nhất vẫn là Dương Nguyên Khánh, trẫm rất muốn dùng hắn, nhưng hắn lại khiến trẫm thất vọng.

Nếu hắn thật sự có thể diệt phỉ khắp thiên hạ cho trẫm, trẫm có thể nạp hắn vào làm tôn thất, tương lai con cháu hắn cũng có cơ hội đăng cơ.

Bùi ái khanh, đây chính là thành ý lớn nhất của trẫm.Dương Quảng luôn mồm nói là thành ý lớn nhất, lại dọa cho Bùi Uẩn sợ tới đẫm mồ hôi.

Cái này là thành ý gì!

Đây là bức Bùi gia tỏ thái độ!

Lão quỳ mọp xuống:- Bệ hạ, thần không lui tới với Dương Nguyên Khánh, thần không thể có quan hệ với hắn!Mấy câu nói đó của Dương Quảngh, ba phần thật, ba phần giả, ba phần là thử Bùi Uẩn.

Vẫn là có chút ít thành ý.Bỗng nhiên Dương Quảng cảm thấy mệt mỏi khác thường, phất phất tay:- Trẫm hơi mệt, ái khanh lui đi!- Thần cáo lui!…Tới giữa trưa, Bùi Uẩn bình thường vẫn về phủ ăn cơm, lại ngủ trưa một chút, nhưng hôm nay Bùi Uẩn không những có tâm trạng ngủ trưa, lão lo lo lắng lắng quay về phủ.

Mấy câu cuối cùng của Dương Quảng thực sự làm lão hoang mang.

Lão không rõ tâm tư của Dương Quảng, chẳng lẽ ông ta thật sự muốn phong Nguyên Khánh làm vương?

Nhưng Bùi Uẩn lập tức phủ định, bản tính đế vương sao có thể dễ dàng phân giang sơn tới lượt Dương Nguyên Khánh, nếu là thật, thì cũng là đến cái mức sơn cùng thủy tận rồi.Bùi Uẩn biết Bùi Củ hiện đang tránh ở Phong Châu.

Bùi Củ cũng viết thư mời lão tới Phong Châu, nhưng Bùi Uẩn thủy chung vẫn không bỏ xuống được lợi ích trước mắt, hiện lão đang đảm nhiệm Thượng Thư Tả Phó Xạ, là đệ nhất triều đình, tất cả tấu chương đều do lão và Ngu Thế Cơ cùng thẩm tra, mặc dù tấu chương không nhiều lắm, nhưng vinh quang như thế này cũng là cả đời lão tha thiết.Vừa ngồi xuống thư phòng, lão liền viết một phong thư, tìm một gia nhân tâm phúc đưa thư cho y:- Đi đường Kinh Tương tới kinh thành, giao phong thư này cho Trưởng công tử.Bùi Uẩn có ba đứa con trai, đều có tài học, đứa con cả tên Bùi Luận, đương nhiệm Thái Phủ Tự Thừa, ở lại kinh thành.

Con thứ Bùi Thích, vì tham gia tạo phản của Dương Huyền Cảm trong năm Đại Nghiệp thứ chín mà bị trị tội, ngồi tù một năm, hiện đang nhàn rỗi ở nhà.

Con trai thứ ba Bùi Âm đi theo bên cạnh lão, đảm nhiệm Thượng liễn trực trường.Ý của Bùi Uẩn là, cho dù lão không đi Phong Châu cũng có thể để cho đứa con đại diện mình tới, lão tính toán để trưởng tôn Bùi Diệu và con thứ Bùi Thích tới Phong Châu.Gã tâm phúc đi rồi, Bùi Uẩn vừa cầm bát lên muốn ăn cơm liền có gác cổng đến bẩm báo:- Thông thủ Giang Đô Vương Thế Sung cầu kiến, còn mang đến một đám thợ thủ công.Bùi Uẩn thầm kỳ quái, đưa thợ thủ công tới làm gì?

Lão liền đi ra ngoài phủ, trước đại môn, Vương Thế Sung rạng rỡ, lão vừa mới từ trong cung quay về, chính thức quang vinh được thăng làm Hà Nam đạo thảo bộ Đại Sử, Tả đồn vệ Tướng Quân, Quang Lộc Đại Phu, cuộc đời của lão đã rẽ sang một bước ngoặt khác rồi.Thấy Bùi Uẩn đi ra lão bèn bước tới thi lễ:- Ty chức Vương Thế Sung tham kiến Bùi Tướng quốc.Bùi Uẩn híp mắt cười:- Vương Tướng quân, chúc mừng ngươi.Vương Thế Sung cung kính nói:- Đây đều là nhờ công Bùi Tướng quốc bình thường vẫn tài bồi, trong lòng ty chức vô cùng cảm kích.Vương Thế Sung đối nhân xử thế rất khéo léo, trong triều đình cũng là có tiếng, tuy nhiên lời của lão quả thực cũng khiến cho người ta nghe được mà thoải mái.

Bùi Uẩn gật gật đầu, thấy một đám thợ thủ công ước chừng ba bốn chục người đang đứng cách đó không xa, không hiểu hỏi:- Vương Tướng quân, đám thợ thủ công này tới làm gì?Vương Thế Sung cười nịnh:- Ty chức thấy tường bên ngoài phủ Bùi Tướng quốc có hơi loang lổ, nên tìm đám thợ thủ công này tới tu bổ một chút.

Hai hôm nay vừa lúc thời tiết cũng không tệ, có thể tu bổ một chút.Bùi Uẩn giờ mới hiểu ra, tòa nhà lão đang ở là tòa nhà cũ, có hơi hư hỏng, trận mưa đông hôm trước khiến tường bên ngoài bị tróc ra mảng lớn, có chút khó coi, Bùi Uẩn có oán thán hai câu, không nghĩ tới hôm nay Vương Thế Sung liền dẫn đám thợ này đến, người này tâm tư khéo léo khiến cho người ta thán phục.Bùi Uẩn lại nghĩ tới một chuyện, cười nói:- Cái bể cá đằng sau tòa nhà có hơi bị rỉ nước, có thể nhờ mấy người thợ này tới tu bổ một chút được không?Vương Thế Sung cuống quít khom lưng:- Ty chức cũng có nghe thấy, cho nên hôm nay mấy người thợ này đều mang đến dụng cụ tu bổ bể cá, chỉ có điều ty chức lo lắng đám thợ này vào phủ lại quấy rầy Bùi công cùng gia quyến.- Không sao!

Hôm nay ta có thể thu xếp gia quyến một chút, ngày mai có thể khởi công, trước sửa bể cá sau sẽ sửa tường.Ánh mắt Bùi Uẩn cười híp lại thành một khe hở, Vương Thế Sung hiểu ý người như thế, nếu không thể thăng quan thực là điều khó tin.- Thế này….thật ngại quá?- Có thể cống hiến chút sức vì Bùi Tướng quốc là vinh hạnh của ty chức, người khác muốn ra sức còn không có cơ hội.

Nếu như Bùi Tướng không để cho ty chức cơ hội này, ty chức chỉ có thể oán hận phần mộ tổ tiên đã chôn không đúng rồi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 510 : Lão tướng chọn lựa .Loại nịnh hót thế này cũng khiến Bùi Uẩn nghe thấy cũng hơi ớn, hơn nữa tòa nhà này cũng là Vương Thế Sung tìm cho lão, là tòa nhà lớn nhất tốt nhất ở Giang Đô, Vương Thế Sung thậm chí còn hiến cho lão hai ca cơ mỹ mạo, bằng nhiêu đó ân tình, lão cũng biết, chính mình nếu không thể hiện ra chút gì đó thật sự là hơi khó nói.- Vậy đa tạ Vương Tướng quân, không biết Vương Tướng quân có chuyện khó xử gì cần lão phu hỗ trợ, cứ việc đề nghị, không cần khách khí.Vương Thế Sung là một người rất thực tế, lão lập tức muốn tới Hà Nam diệt phỉ, hơn nữa lại chịu sự tiết chế của Việt Vương, lão vừa đi, Bùi Uẩn liền trở nên không còn ý nghĩa gì với lão nữa, bình thường tặng nhiều ân tình cho Bùi Uẩn như vậy, giờ phải đi rồi, đương nhiên phải đòi ân tình về, hôm nay đến tu bổ tường kỳ thật chính là nhắc nhở Bùi Uẩn nhớ cái ân tình của mình.Vương Thế Sung tất cung tất kính thưa:- Kỳ thật cũng không có đại sự gì, ty chức cũng muốn nhanh chóng phân ưu cùng Thánh Thượng, chỉ có điều ty chức tiếp nhận quân đội của Trương Tu Đà, sợ nhất thời kẻ dưới khó phục tùng, ty chức muốn mang một chút quân Giang Hoài tới, nhưng Thánh chỉ lại không nhắc tới điểm này, có thể nhờ Bùi Tướng nói một tiếng với Thánh thượng được không?Bùi Uẩn hiểu được ý tứ của Vương Thế Sung, là lão muốn đưa theo một vài tâm phúc đi đó mà, đây cũng là lẽ thường tình, vấn đề không lớn, Bùi Uẩn liền vui vẻ gật đầu:- Vương Tướng quân yên tâm, buổi chiều ta sẽ nói với Thánh thượng chuyện này.- Đạ tạ Bùi tướng quốc!Vương Thế Sung được Tùy Đế Dương Quảng ân chuẩn, đồng ý cho y mang ba ngàn quân Giang Hoài tới quận Tiếu tiếp quản quân đội Trương Tu Đà.

Vương Thế Sung liền mang theo huynh trưởng Vương Thế Hạnh, Vương Thế Vĩ, tộc đệ Vương Biện, cháu trai Vương Nhân Tắc, cùng vài tên thuộc hạ đắc lực đi suốt ngày đêm lên phương bắc.Ba ngày sau, quân đội của Vương Thế Sung đã đến huyện Tiếu.

Đại doanh của quân đội Trương Tu Đà đóng cách thành ba dặm.

Vương Thế Sung cũng không vội vã đến đại doanh Trương Tu Đà tiếp nhận binh quyền, mà sai người đi mời mấy vị Đại tướng dưới trướng Trương Tu Đà đến gặp mặt.Trong quân trướng, Vương Thế Sung đang cùng mấy huynh đệ và con cháu của y thảo luận đại sự.Năm nay Vương Thế Sung hơn bốn mươi tuổi, y là người Hồ ở Hà Tây, vốn mang họ Chi.

Bởi vì tổ mẫu y tái giá với một người họ Vương mà sửa lại thành họ Vương.

Dáng người Vương Thế Sung khi lớn lên khá khôi ngô, tướng mạo thô lỗ, nhưng trong ánh mắt hiện nên nét giảo hoạt, khác hẳn với khuôn mặt.-Hiện tại thiên hạ đại loạn, quần hùng cắt cứ.

Vương gia chúng ta sao có thể đi sau người ta được?Ánh mắt hung ác của Vương Thế Sung quét qua mấy huynh đệ và con cháu một lượt:-Các ngươi nói xem, giang sơn của Vương gia chúng ta là ở chỗ nào?Mấy vị huynh trưởng của Vương Thế Sung đều là hạng người thô lỗ nhưng hung mãnh, thiếu hẳn đầu óc và sự giảo hoạt của Vương Thế Sung.

Với vấn đề này, bọn họ ngoài việc có thể trừng con mắt còn to hơn cả Vương Thế Sung ra, những cái khác đều không có.Ánh mắt Vương Thế Sung dừng lại trên mặt cháu trai Vương Nhân Tắc.

Đây là vãn bối duy nhất y mang theo, cũng là người y cực kỳ tin cậy.

Vương Nhân Tắc giống với Vương Thế Sung, đều hung ác và giảo hoạt, thủ đoạn độc địa.

Y biết thúc phụ đang đợi mình trả lời.-Lạc Dương!Vương Nhân Tắc nói ra hai chữ ngắn ngủn.-Nói không sai!Vương Thế Sung vỗ thật mạnh vào bả vai cháu trai.

Vương Nhân Tắc đã nói đúng đáp án trong lòng y.-Mười mấy năm trước, cuộc sống của ta không khác gì một con chó, chân ai cũng phải liếm.

Nhưng từ hôm nay, ta không còn là chó, ta muốn làm người.

Đã đến lúc người khác đến liếm chân của ta.

Ý của ta, các ngươi có hiểu không?Vương Thế Sung lại chăm chú nhìn về phía Vương Nhân Tắc:-Còn ngươi, hiểu không?-Quân quyền!Vương Nhân Tắc vẫn nói ra hai chữ ngắn ngủn.Hai mắt Vương Thế Sung híp lại, miệng mỉm cười.

Y đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói:-Quân đội Trương Tu Đà để lại đã trở thành tư quân của ta.

Là tài sản đầu tiên để ta tranh đoạt thiên hạ.

Những người hôm nay đến nghị sự, không lưu lại bất cứ ai.

Giết toàn bộ!Lúc này, có thân binh ở cửa bẩm báo:-Khởi bẩm Tướng quân, các Đại tướng được mời đến nghị sự đã đến.-Bao nhiêu người đến?-Bẩm, có sáu người.Vương Thế Sung tức giận mắng một tiếng:-Con mẹ nó.

Như thế nào mới đến sáu tên, còn bốn tên nữa đâu?-Hồi bẩm Tướng quân, cụ thể ra sao ty chức không được biết.Trong lòng Vương Thế Sung vô cùng tức giận.

Dưới trướng Trương Tu Đà có mười tên Ưng Dương Lang Tướng, y muốn giết chết toàn bộ, không ngờ chỉ có sáu người đến, điều này khiến y không thể ra tay được.

Lúc này, Vương Nhân Tắc nói:-Ngũ thúc, giết chết bọn chúng cũng không thể bẩm báo với triều đình được.

Không bằng trước tiên nắm lấy quân quyền.

Sau này, ở trên chiến trường sẽ diệt trừ cả đám.Vương Thế Sung gật đầu:-Cũng có đạo lý.

Cứ quyết định như vậy.Y bước nhanh về hướng đại lều nghị sự.…Sở dĩ hôm nay còn có bốn người người không đến, là bởi vì Đại Tướng Giả Vụ Bản đang trong thời điểm hấp hối.

Lúc y được Trương Tu Đà cứu ra đã bị thương nặng.

Chống đỡ được mười ngày, cuối cùng cũng sắp không giữ được tính mạng.Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt và đệ đệ của Giả Vụ Bản là Giả Nhuận Phủ, bốn người ở lại cùng y, thế nên không có đến đại trướng gặp mặt Vương Thế Sung.Giả Vụ Bản là anh vợ Tần Quỳnh, có quan hệ rất tốt với Tần Quỳnh.

Y xếp thứ hai trong số mười viên Đại tướng dưới trướng Trương Tu Đà, sau Tần Quỳnh.

Y lúc sống rất là phúc hậu, có quan hệ rất tốt với mọi người.

Người trước khi chết, đầu óc của Giả Vụ Bản cũng trở nên tỉnh táo, y nắm chặt tay Tần Quỳnh, cố sức nói với mọi người:-Vương Thế Sung thủ đoạn độc ác, đối xử với mọi người rất thâm độc.

Y mang ba ngàn người đến, chắc chắn sẽ không tha cho mọi người.

Thừa dịp y còn chưa tận lực ra tay hãy mau rời đi, nghe lời của ta, mau rời …Lời còn chưa dứt, y không cố được nữa, cứ như vậy mà ra đi.

Giả Nhuận Phủ ôm lấy thi thể khóc lớn.

Tần Quỳnh yên lặng khép hai mắt của Giả Vụ Bản lại.

Trong thời gian này có quá nhiều tổn thất, y đã không còn nước mắt nữa rồi.Tần Quỳnh đi ra bên ngoài lều ngồi xuống, im lặng nhìn trời đêm tối đen ở bên ngoài.

Lúc này, La Sĩ Tín đi đến phía sau y, nắm chặt bả vai Tần Quỳnh:-Đại ca, theo đệ đi đi!La Sĩ Tín muốn Tần Quỳnh cùng y đến Phong Châu.

Sư phụ đã chết, La Sĩ Tín trở thành lục bình không rễ, đồng thời biến thành thương ưng tự do.

Y muốn đi tìm bầu trời của riêng mình.

Nương tựa Dương Nguyên Khánh chính là giấc mộng của y bấy lâu nay.Tần Quỳnh thở dài, y cũng không có chỗ để đi.

Ở lại Đại Tùy, nhất định y không có cơ hội.

Lời của Giả Vụ Bản lúc lâm chung như tảng đá đè nặng trong lòng y.

Y cũng không thể ở lại, nếu không, người đầu tiên Vương Thế Sung muốn chính là giết y.-Được rồi!

Ta theo đệ.

Nhưng ta muốn về quận Tề lo cho lão mẫu và thê nhi trước.Lúc này, Ngưu Tiến Đạt đã ở phía sau hai người, nói:-Ta cũng đi với các ngươi.Tần Quỳnh quay đầu lại, nhìn y rồi nói:-Ngươi có biết chúng ta muốn đi đâu không?Ngưu Tiến Đạt gật đầu:-Ta biết, các ngươi muốn đầu nhập vào Dương Nguyên Khánh.

Ta cũng đi!Tần Quỳnh đứng lên, đi vào bên trong lều.

Một lát sau, y đi ra nói:-Giả Nhuận Phủ cũng đi.

Y muốn đưa huynh trưởng về huyện Lịch Thành.

Y sẽ thay ta đưa người nhà đến Phong Châu.

Việc này không thể chậm trễ, bây giờ đi ngay.Một khi Tần Quỳnh đã quyết định, y cực kỳ quyết đoán, không chút dây dưa dài dòng.

Sau nửa canh giờ, ba người mang theo ba trăm thuộc hạ cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại, theo đường vòng, nhằm hướng Phong Châu mà đi.…Tin tức Trương Tu Đà bỏ mình đã truyền đến Phong Châu, Dương Nguyên Khánh vô cùng đau buồn, hạ lệnh cho quân Phong Châu mặc toàn đồ trắng khóc tang, tưởng niệm Trương Tu Đà trong ba ngày.Hai ngày nay, quý phủ của Dương Nguyên Khánh im ắng bất thường.

Mọi người đều biết tâm trạng Dương Nguyên Khánh không tốt, đều cố tránh không đến quấy rầy hắn.Màn đêm buông xuống, Bùi Mẫn Thu bưng một bát cháo tổ yến vừa mới hầm cách thủy, chậm rãi đi đến trước cửa thư phòng.

Nàng nhìn thoáng qua hai gã thân vệ, thấy hai gã thân vệ lắc đầu, Bùi Mẫn Thu khẽ thở dài.

Đã hai ngày nay trượng phu không ăn gì, cứ như vậy không được.Cửa không khóa, Bùi Mẫn Thu đẩy cửa đi vào.

Trong phòng một mảnh lờ mờ, không thắp đèn, chỉ có ánh sáng của vài ngôi sao chiếu qua cửa sổ, khiến cho không gian trong phòng như ẩn như hiện.

Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy Dương Nguyên Khánh ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn nhìn sao trời qua cửa sổ.Hắn đang nhớ lại lúc còn nhỏ, vào một năm, tổ phụ dẫn một quan quân thân hình cao lớn tới gặp hắn, khi đó ông ấy còn chưa đến ba mươi tuổi.

Ông có một tấm thân oai hùng và khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt quyết đoán, thân hình cao lớn.

Tổ phụ giới thiệu ông ta cho hắn.-Vị này chính là mãnh tướng trong quân ta, Họ Trương, tên Tu Đà.

Từ nay về sau, con sẽ học võ với ông ấy.Trong đầu hắn, từng mẩu kí ức vụn vỡ xẹt qua, dường như vô cùng xa xôi, lại vừa như mới xảy ra ngày hôm qua.Trung Tu Đà dẫn hắn đến bên hồ Khúc Giang tràn ngập băng tuyết, bàn tay đè lên bả vai hắn, nhìn vào hắn, trầm giọng hỏi:-Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, theo ta học nghệ, ngươi thực không hối hận?-Đồ nhi tuyệt đối không hối hận.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 511 : Biến cố ở Quan Trung .Trương Tu Đà nhấc bổng hắn lên không như nhấc con gà con, bước đi trên mặt băng, hung hăng ném hắn vào trong hố băng.-Cầu xin người cho đệ tử lên bờ đi!

Đệ tử thật sự không chịu nổi!

Cầu xin sư phụ…-Câm miệng cho lão!Trương Tu Đà tát mạnh vào mặt hắn.…-Chạy cho lão.

Ngươi dám mắng mười tám đời tổ tông lão tử, thì chạy mười tám dặm cho lão tử!…Trong mắt Trương Tu Đà có chút thương cảm.

Y cúi đầu thở dài một tiếng:-Nguyên Khánh, sư phụ mời con ra quán uống chén rượu!

Coi như rượu ly biệt của thầy trò chúng ta.…Từng câu chuyện cũ hiện lên trước mắt hắn, một lần nữa nước mắt lại mãnh liệt trào ra.

Hắn biết sư phụ chết trong chiến trận, hắn biết sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng hắn lại trơ mắt nhìn sư phụ chết đi, bất kể thế nào, hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Chỉ khi mất đi người thân, hắn mới cảm nhận được nỗi đau khắc sâu trong xương cốt này.Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng đặt bát cháo tổ yến lên trên bàn.

Dịu dàng ôm đầu trượng phu vào trong ngực, không ai hiểu chồng bằng vợ, Bùi Mẫn Thu thấp giọng nói:-Cái chết của sư phụ, chàng không có trách nhiệm, không cần phải tự trách.Trên mặt Dương Nguyên Khánh chưa khô nước mắt, nhưng nước mắt lại một lần nữa trào ra.

Hắn khóc rống lên, giọng lạc đi:-Người là phụ thân ta, phụ thân ta đã chết!Mắt Bùi Mẫn Thu cũng đỏ lên:-Thiếp biết!

Thiếp biết lòng chàng rất đau khổ, chàng cứ khóc đi!

Khóc xong rồi, chàng phải lau khô nước mắt, phải nghĩ đến sự an nguy của Phong Châu, của các tướng sĩ đang chờ đợi chàng, đám quan lại đang lo lắng vì chàng, Xuất Trần đã mang thai tháng thứ sáu, chàng nên suy nghĩ cho bọn nhỏ một chút…Nói xong, nước mắt Bùi Mẫn Thu cũng trào ra:-Còn có sư mẫu của chàng, chàng nên đưa người về đây, hiếu thuận với người như chính mẫu thân của mình.…Ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh một lần nữa xuất hiện bên cạnh kênh đào huyện Cửu Nguyên.

Kênh đào dài mười dặm, nối thẳng đến Hoàng Hà, hai bên xây dựng và cải tạo hơn chục kho lúa lớn.

Nơi này có thể chứa được tám trăm ngàn thạch lương thực.Năm nay mùa xuân đặc biệt đến sớm.

Năm ngoái, phải thượng tuần tháng hai, băng cứng mới bắt đầu hòa tan, hiện tại đã có dấu hiệu tan sớm hơn mười ngày.Trên mặt băng xuất hiện những vết rạn.

Tầng băng mỏng dần, bắt đầu trôi lơ lửng trên mặt nước.

Nhiều nhất là tám ngày nữa, thuyền bè đã có thể lưu thông.Trải qua một mùa đông vận chuyển, gần như tất cả vật tư chiến lược đều đã được đưa đến quận Linh Võ.

Còn lại chính là lương thực và nhân khẩu.

Lương thực vận chuyển trong tuyết hiệu suất rất thấp, dùng thuyền là tiện lợi nhất.

Phong Châu có hơn bốn ngàn con thuyền lớn đáy bằng, mỗi con thuyền có thể vận chuyển trăm thạch lương thực.

Một lượt có thể vận chuyển bốn trăm ngàn thạch.Dương Nguyên Khánh cùng Đỗ Như Hối đi thị sát công tác chuẩn bị vận chuyển lương thực.

Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn đáy bằng đã đậu đầy trên hà đạo (đường sông), hơn mười ngàn binh lính và dân phu đang khuân vác lương thực từ kho lương lên thuyền.Dương Nguyên Khánh nhướng mày nói:-Khuân vác như vậy rất hao phí nhân lực, có biện pháp nào dùng ít nhân lực hơn không?Đỗ Như Hối gật đầu cười nói:-Biện pháp đã có.

Chúng ta chuẩn bị bố trí trong kho lương và trên hà đạo một cái rãnh trượt có thể di động được.

Đến lúc đó chỉ cần đem bao lương thực đặt lên rãnh trượt, nó có thể trực tiếp trượt xuống thuyền.

Trương Lôi đã thiết kế xong bản vẽ, hiện tại chúng ta đang cho thợ đánh lá sắt, làm cho nó trở nên vô cùng nhẵn bóng.Dương Nguyên Khánh gật đầu, biện pháp này không tồi, sở dĩ xây dựng kho hàng ở bờ sông, chính là để thuận tiên cho thuyền bè đi lại.Lúc này, một gã kỵ binh từ trên bờ chạy tới, trong tay cầm một phần tình báo:-Tổng quản, Quan Trung cấp báo!Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới, nhận lấy tình báo, nhìn thoáng qua, lập tức nói với Đỗ Như Hối:-Chúng ta lập tức trở về quân nha, Quan Trung đã xảy ra đại sự.Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung đã gần được hai tháng.

Trong hai tháng này, hơn phân nửa tinh lực của ông ta đều dùng để tấn công quận Phù Phong.

Dương Huyền Cảm đích thân dẫn một trăm ngàn đại quân tấn công quận Phù Phong, thế như chẻ tre, nhưng khi tấn công vào huyện Ung thì gặp phải sự chống trả ngoan cường.Thái thú quận Phù Phong là Đậu Tấn đã chuẩn bị lương thực và quân tư rất đầy đủ, dẫn tám ngàn quận binh tử thủ huyện Ung.

Mặt khác, tộc huynh của Đậu Tấn, Thái thú quận Hoằng Hóa Đậu Kháng dẫn theo quân của các quận Lũng Hữu, tổng cộng hai mươi ngàn quận binh trợ giúp quận Phù Phong.

Ở Đại Chấn Quan, chỉtrận đã đánh tan hai mươi ngàn quân do Đại tướng Trương Quý thống lĩnh, đây là cánh quân tiên phong do Dương Huyền Cảm phái đi.Đậu Kháng từng là Tổng quản U Châu, võ nghệ cao cường, năng lực thống soái rất mạnh.

Ở huyện Ung, y thắng liên tiếp ba trận, tiêu diệt ba mươi ngàn quân của Dương Huyền Cảm, khiến cho Dương Huyền Cảm buộc phải lùi lại phía sau.Đậu Kháng phái Đại tướng Trương Nghi dẫn mười ngàn quân tiến vào chiếm giữ huyện Quắc, tạo thành thế “kỷ giốc*” với huyện Ung.

Còn y thì dẫn đại quân tiến vào phòng ngự huyện Ung.

Đậu Kháng có năng lực bố trí, cùng phối hợp với huyện Quắc, liên tục đánh bại các Đại tướng công thành của Dương Huyền Cảm.

Dương Huyền Cảm đành phải thay đổi sách lược, đổi từ tiến công sang giằng co.

Y lệnh cho Dương Huyền Tưởng dẫn năm mươi ngàn đại quân đóng ở huyện Mi và huyện Trần Thương, cùng đối kháng với huynh đệ Đậu thị.*Kỷ giốc: đây là một kế trong binh pháp (mọi người hay được nghe hoặc đọc là “ỷ dốc” nhưng nguyên bản nó phải là “kỷ giốc”), chỉ hành động tách binh lực ra làm hai phía để kìm hãm quân địch hoặc để chi viện cho quân mình.Dương Huyền Cảm quay đầu về hướng đông, dẫn một trăm ngàn đại quân nghênh chiến đại quân của Vũ Văn Thuật đã vượt Hoàng Hà.Bồ Tân Quan, Dương Tích Thiện đại diện Dương Huyền Cảm đi tới đại doanh quân Tùy.Trong đại trướng ở trung quân, Vũ Văn Thuật lo lắng đến tiều tụy, đi qua đi lại trong đại trướng.

Lần này y dẫn tám mươi ngàn đại quân đến trấn áp phản loạn Dương Huyền Cảm, đã không còn thuận lợi như lần trước.

Lần trước y dẫn năm mươi ngàn đại quân, quét ngang hai trăm ngàn đại quân của Dương Huyền Cảm.

Còn lúc này, y có chút nhụt chí.

Nhụt chí là bởi vì đứa con trưởng Vũ Văn Hóa Cập đang nằm trong tay Dương Huyền Cảm.Y chia tám mươi ngàn đại quân làm hai đường.

Một đường do Phó tướng Khuất Đột Thông thống lĩnh, ba mươi ngàn quân đóng quân ở ngoài Đồng Quan.

Một lộ khác gồm năm mươi ngàn đại quân do y tự mình thống lĩnh, từ Bồ Tân Quan qua Hoàng Hà, áp sát Quan Trung.

Trên thực tế, ba mươi ngàn đại quân của Khuất Đột Thông ở ngoài Đồng Quan không có chút ý nghĩa gì.

Vũ Văn Thuật không cho Khuất Đột Thông tiến vào Quan Trung, chính là sợ gã biết được y và Dương Huyền Cảm bí mật giao dịch.Kế hoạch đoạt vị cho Vũ Văn gia tộc do Vũ Văn Thuật bày mưu đã đến giai đoạn cuối.

Hết lần này đến lần khác, đứa con trưởng Vũ Văn Hóa Cập bị bắt, khiến cho lòng Vũ Văn Thuật như có lửa đốt.

Y không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải mang được Vũ Văn Hóa Cập trở về.-Đại tướng quân, sứ giả do Dương Huyền Cảm phái tới đang đợi ở ngoài.-Mời hắn vào!Vũ Văn Thuật thở dài.

Y biết thời khắc này nhất định sẽ đến.Một lát sau, Dương Tích Thiện bước nhanh vào đại trướng của Vũ Văn Thuật.

Y khom người thi lễ:-Dương Tích Thiện tham kiến Vũ Văn Tướng quốc.Vũ Văn Thuật chăm chú nhìn y, sau đó bảo tên thân binh bên cạnh:-Không cho bất cứ kẻ nào tiến vào phạm vi năm mươi bước xung quanh đại trướng trung quân.

Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!-Ngươi đi theo ta!Vũ Văn Thuật xoay người tiến vào nội trướng.Dương Tích Thiện theo Vũ Văn Thuật tiến vào nội trướng.

Sau khi ngồi xuống, y lấy ra một phong thư, đặt lên bàn, đưa cho Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật liếc qua một cái liền nhận ra, đó là nét chữ của con trai y.Vũ Văn Thuật lại nhìn thoáng qua Dương Tích Thiện.

Y nhớ rõ người này là con của vợ kế Dương Tố.

Dương Tố lấy con gái của một thương nhân về làm vợ, vì thế mà bị mọi người cười nhạo.

Ngày trước, người này còn không xứng xách giày cho mình, vậy mà bây giờ lại công khai ngồi trước mặt mình, Vũ Văn Thuật có một cảm giác xấu hổ và căm tức nhưng không nói lên lời.

Hết lần này đến lần khác trong bụng y như có lửa giận nhưng không phát ra được.Vũ Văn Thuật chỉ có thể nhẫn nhịn, chậm rãi mở thử ra.

Y nhìn một lần, trong thư nói hôm qua Quan Trung có mưa, ban đêm không có trăng, tất cả đều phù hợp, điều này chứng tỏ con của y còn sống.

Phong th này là để chứng minh Vũ Văn Hóa Cập chưa chết.Vũ Văn Thuật đặt bức thư xuống rồi nói:-Ngươi nói đi, điều kiện của Dương Huyền Cảm là gì?-Vũ Văn Tướng quốc quả là người ngay nói lời thẳng, ta đây cũng không khách sáo.Dương Tích Thiện đứng thẳng lưng, cười nói:-Đại ca của ta muốn chính là năm mươi ngàn quân trên tay Vũ Văn Tướng quốc.

Đây chính là điều kiện.Vũ Văn Thuật đột nhiên biến sắc:-Điều này không có khả năng, các ngươi đừng nằm mơ!-Vậy sao?

Vũ Văn Tướng quốc không muốn có nhi tử?Dương Tích Thiện cười nói.Vũ Văn Thuật gay gắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt đầy lửa giận, hận không thể đốt Dương Tích Thiện thành tro tàn.

Y cắn răng nói:-Ngươi không phải là đệ đệ của Dương Huyền Cảm sao?

Ta dùng ngươi đổi lấy nhi tử ta, được hay không?Dương Tích Thiện đã liệu trước, y lắc đầu:-Chỉ cần ngươi giữ ta lại, bí mật của Vũ Văn gia sẽ được thông báo khắp thiên hạ.

Bên trong ba tòa trang viên ở Đan Dương có rất nhiều đồ vật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Vũ Văn Tướng quốc có nguyện ý để mọi người trong thiên hạ biết không?Những lời này đã đâm trúng chỗ hiểm của Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật như bóng xì hơi, thoáng cái liền mềm nhũn, lập tức ngồi xuống.

Một lúc lâu sau, giọng điệu của y cũng mềm xuống:-Nhưng cho dù ta có bảo bọn họ đầu hàng, các tướng sĩ cũng không chịu, ta cũng không có cách nào.-Điều này thì chúng ta biết.

Ý của đại ca là, chỉ cần Vũ Văn Tướng quốc đại bại, mọi chuyện đều được giải quyết.-Các ngươi muốn ta bại thế nào?Vũ Văn Thuật cảnh giác hỏi lại.-Chỉ cần Vũ Văn Tướng quốc tham công, liều lĩnh tấn công đến huyện Lam Điền, kết quả lương thảo bị chúng ta chặt đứt.-Hừ!

Dương Huyển Cảm suy tính khá hoàn mỹ.

Nhi tử ta đâu?

Khi nào thì thả ra?-Chỉ cần lương thảo bị cướp, chúng ta lập tức để lại người, tuyệt không nói hai lời.Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng, đi lại vài bước.

Dùng năm mươi ngàn quân Tùy đổi lấy nhi tử, y cũng không thèm để ý.

Chỉ có điều, năm mươi ngàn quân Tùy đại bại, mà mình lại đưa nhi tử trở về, cái này khó giải thích với Dương Quảng.

Hoặc là, đem nhi tử giấu ở quận Đan Dương, không cho mọi người biết là nó đã trở về.Nghĩ đến đây, Vũ Văn Thuật nói:-Thả nhi tử ta không thể để lộ ra, lặng lẽ phái người đưa nó đến nơi ta chỉ định.

Nhất định phải như thế, ta mới có thể đáp ứng.-Tốt!

Một lời đã định.Dương Tích Thiện đạt thành hiệp nghị với Vũ Văn Thuật, liền vội vàng rời đi.

Vũ Văn Thuật nhìn theo bóng dáng của y, không khỏi cười lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm:-Dương Huyền Cảm, ngươi đã quá xem thường lão phu!Buổi chiều hôm đó, Vũ Văn Thuật hạ lệnh cho đại quân hăng hái tiến về Trường An.

Hai ngày sau, năm mươi ngàn đại quân đã đến phía bắc huyện Lam Điền.

Năm mươi ngàn đại quân hạ trại tại bờ đông Bá Thủy, nơi này chỉ cách Bá Thượng hai mươi dặm.Bởi vì Vũ Văn Thuật dẫn đại quân tiến đến quá nhanh, đã bỏ rơi đội quân nhu ở ngoài năm mươi dặm.Trong màn đêm, Dương Huyền Cảm gần như dốc toàn bộ lực lượng, chỉ để lại hai mươi ngàn quân thủ thành, còn lại một trăm mười lăm ngàn đại quân chia làm hai đường, một đường do tộc đệ Dương Huyền Kính thống lĩnh, dùng năm mươi ngàn quân tiến đến cắt đứt đồ quân nhu của hậu cần quân Tùy.

Còn một đường khác, tổng cộng một trăm ngàn đại quân do đích thân Dương Huyền Cảm thống lĩnh, hướng Bá Thượng đánh tới.

Một trăm ngàn đại quân dừng lại ở Bá Thượng, chờ đơi tin tức của Dương Huyền Kính.Dương Huyền Cảm cưỡi ngựa, đứng trên một gò núi, nhìn về phía nam xa xôi.

Đại quân của Vũ Văn Thuật cũng không xa, chỉ khoảng hai mươi dặm.

Trận chiến này y đã mong chờ từ lâu.

Năm đó, y như chó nhà có tang, bị Vũ Văn Thuật đuổi theo.

Hôm nay y phải cho Vũ Văn Thuật thảm hại gấp bội, chỉ cần thắng trận này, danh vọng của y sẽ tăng vọt gấp trăm lần.Lúc này, Tạ Tư Lễ đi đến bên cạnh, khom người thi lễ, thấp giọng nói:-Sở công, ty chức cảm thấy trận chiến này không ổn.-Vì sao?Dương Huyền Cảm liếc mắt nhìn y, trong lòng có chút mất hứng.-Sở công, dù sao Vũ Văn Thuật cũng là lão tướng, y sẽ không để xảy ra chia cắt.

Ty chức cho rằng y đã có chuẩn bị.

Sở công không thể thả Vũ Văn Hóa Cập, phải tiếp tục bóp trên tay để áp chế y.

Một khi Vũ Văn Hóa Cập được thả đi, y sẽ toàn lực đối phó.

Sở công, chưa chắc chúng ta đã là đối thủ của năm mươi ngàn quân Tùy.Một lúc lâu sau, Dương Huyền Cảm thản nhiên nói:-Người ta đã thả, giờ ngươi mới nói lời này thì có ích lợi gì?Tạ Tư Lễ ngẩn ra, lập tức khẩn trương nói:-Người thả được bao lâu rồi ạ?

Bây giờ còn có thể bắt lại không?

Sở công, mau cho người đuổi theo!-Làm càn!-Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?Tạ Tư Lễ nén sự lo lắng trong lòng nói:-Sự tình trọng đại, trong lòng ty chức lo lắng xin thứ cho ty chức thất lễ.-Thôi đi.

Chuyện này trong lòng ta nắm chắc, ngươi không cần xen vào nữa.

Hơn nữa, ta đã hứa thả người, sao có thể hối hận?

Ngươi lui ra đi.Trong lòng Tạ Tư Lễ thầm than một tiếng, thật sự là A Đẩu không đỡ nổi !

Y xoay người rời khỏi gò núi.

Dương Huyền Cảm nhìn bóng y đi xa, không khỏi hừ lên một tiếng.

Tạ Tư Lễ này lai lịch không rõ, ông ta sao lại dễ dàng tin tưởng được?Ta Tư Lễ giục ngựa xuống khỏi gò núi, Tạ Ánh Đăng đi lên, thấp giọng hỏi:-Thế nào?Tạ Tư Lễ lắc đầu:-Tướng quân không tín nhiệm ta.

Đoán chừng chỉ có nhân tài của Dương gia mới có thể khuyên được Tướng quân.-Đám kia chỉ là một bọn ngu xuẩn của Dương gia, bọn chúng thì biết cái gì.

Chỉ có Huyền Thưởng và Dương Nguy tốt hơn một chút.

Đáng tiếc là bọn họ đều ở quận Phù Phong.Tạ Ánh Đăng vỗ vỗ bả vai y:-Không cần phải nghĩ nhiều.

Ngươi cũng đã cố hết sức.

Nếu như bị đánh bại, đó cũng là số phận.Trong lòng Tạ Tư Lễ rất buồn bực.

Hiện tại y đã biết vì sao năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Huyền Cảm lại thất bại.

Người này có một tật xấu trí mạng, hơi thắng liền kiêu ngạo.

Thời điểm khó khăn, y còn có thể nghe một chút thượng sách, khi lấy được chút thắng lợi, liền tự cao tự đại, khư khư cố chấp.

Khó trách Lý Mật lại bỏ y mà đi.Bản tính Vũ Văn Thuật cay độc, sao y có thể ngoan ngoãn đem lương thảo cho Dương Huyền Cảm đánh cướp?

Y cho rằng nắm được nhược điểm của tạo phản Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật sẽ bị y chế trụ sao?

Chỉ cần Vũ Văn Thuật không thừa nhận, nói tất cả đều là bịa đặt, Vũ Văn Thuật quan tâm nhất chính là con trai của y, một khi thả Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Thuật sẽ không còn chút e dè, vậy mà Dương Huyền Cảm vào thời khắc này còn muốn tuân thủ lời hứa gì đó.-Ngu…!

Ngu không ai bằng!Tạ Tư Lễ thở dài, nhằm hướng thành Trường An mà cưỡi ngựa đi, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.Trong đại doanh quân Tùy, Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng, đứng trước doanh trướng, nhìn về bầu trời ở hướng Đông xa xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí khó hiểu.

Y vừa nhận được tin tức, con trai Vũ Văn Hóa Cập của y đã được thả ra, điều này có nghĩa là sợi dây thắt trên cổ y đã được gỡ bỏ.

Y không nghĩ tới Dương Huyền Cảm thật sự sẽ thả người, nếu như vậy, y còn gì phải do dự.Năm đó, Dương Tố chỉ vào Dương Huyền Cảm, đắc ý nói với y: “Nhi tử của ta là người làm đại sự.”

Hiện tại nghĩ đến lời nói của Dương Tố, thật sự là rất buồn cười.

Vũ Văn Thuật cũng biết Dương Huyền Cảm lòng ôm chí lớn, nhưng cứ có chí lớn thì sẽ thành đại sự sao?

Người làm đại sự chân chính, phải biết nhẫn, phải biết chờ và phải độc, thiếu một trong ba thứ cũng không được.

Hiển nhiên là Dương Huyền Cảm không có ba yếu tố trên, thời điểm nên nhịn thì lại nhảy ra, thời điểm nên chờ thì lại tỏ ra sốt ruột không chịu được, thời điểm cần độc ác thì lại thể hiện lòng dạ đàn bà.Dương Huyền Cảm giống với Viên Thiệu thời Tam quốc, nhất định không làm được đại sự.

Thật không hiểu vì sao ông ta lại sinh ra người con là Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thuật cũng quên mất, y cũng sinh ra đứa con ngu xuẩn Vũ Văn Hóa Cập này.Vũ Văn Thuật thở dài một tiếng, quay đầu hỏi:-Các huynh đệ đã chuẩn bị tốt chưa?-Bẩm báo tướng quân, đều đã chuẩn bị tốt.

Mỗi người đều mang theo ba ngày lương khô.-Tốt lắm!

Truyền lệnh của ta, lập tức đánh về đại doanh Dương Huyền Cảm.Ở bên trong đại doanh Dương Huyền Cảm, một mình Dương Huyền Cảm đang ngồi trong trướng đọc sách, lúc này một gã binh lính vội chạy tới:- Bẩm báo Sở công, quân của Vũ Văn Thuật đang hướng đánh tới đại doanh, chỉ còn cách mười lăm dặm.- Quả nhiên đã đến rồi!Dương Huyền Cảm cười, chuyện này đã nằm trong dự liệu của ông, lập tức ông đứng dậy nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân bày trận!Tiếng trống trận “Tùng!

Tùng!

Tùng!” vang lên một hồi, từng đám binh lính được trang bị đầy đủ từ trong doanh trướng lao ra, bọn họ sớm đã chuẩn bị sắp xếp chỉ chờ tiếng trống tập hợp quân vang lên.Một trăm nghìn đại quân đã nhanh chóng bày trận ở bãi đất trước đại doanh, mặt phía đông là sông Bá đen nhánh dưới màn đêm bao phủ đang lặng lẽ từ hướng bắc chảy tới.

Ở bờ phía tây sông Bá, rất nhiều ngọn đuốc đã chiếu sáng toàn bộ bãi đất như ban ngày, một trăm nghìn đại quân kéo dài vài dặm.Dương Huyền Cảm đứng ở phía trước đội ngũ, yên lặng chờ đại quân Vũ Văn Thuật đến, lúc này, có tiếng trống của quân đội từ xa truyền đến, một đội quân đông nghìn nghịt từ xa đi tới, cùng nhau cầm những cây đuốc, giống như một con rồng lớn đang rực cháy, càng đến gần, con rồng lửa lớn rút ngắn lại và hội tụ, khi còn cách đại quân Dương Huyền Cảm đối diện ngoài hai dặm thì bắt đầu sắp xếp bày thế trận.Đây chính là cái gọi là phô trương thanh thế, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, không có khả năng đánh nhau, quân đội quy mô lớn phát sinh đánh đêm như này, chủ yếu là chém giết lung tung, khó phân địch ta, thắng bại cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì.Hai bên yên lặng giằng có ở trên bãi đất, cùng đợi trời sáng.

Một lúc lâu sau, phía đông mặt trời nổi lên, ánh sáng rõ ràng, thời khắc đại chiến đã sắp đến.Lúc này, Dương Huyền Cảm phóng ngựa lao ra, vung giáo dài lên quát to:- Vũ Văn Thuật đi ra trả lời!Vũ Văn Thuật cũng không đi ra, lúc này y không để ý tới Dương Huyền Cảm, y đứng ở phía dưới đại kỳ, chăm chú quan sát đại quân Dương Huyền Cảm.

Điều làm y kinh ngạc chính là, đội quân này không giống đội quân ô hợp hai năm trước đây, khôi giáp sáng ngời, quân trang chỉnh tề, không còn là tình cảnh đao thương gậy gộc hỗn độn ở cùng một chỗ nữa.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 512 : Bắt kẻ gian dâm tại trậnDương Huyền Cảm thấy Vũ Văn Thuật không đi ra, ông liền cười nhạt một tiếng.

Quay đầu lại vung tay lên,- Đẩy ra!Chỉ thấy trong đại quân đẩy ra một giá gỗ, cao hai trượng, phía dưới có bánh xe, đang chậm rãi đẩy tiến lên, trên giá gỗ có hình chữ Đại đang trói một người nằm dang tay chân, trên người, đúng là Vũ Văn Hóa Cập.

Một thanh hoành đao đang đè trên cổ.

Chỉ cần đối phương có chút biến động, lập tức một đao chém xuống.- Phụ thân, cứu con!Vũ Văn Hóa Cập hét to lên.Bỗng dưng ánh mắt Vũ Văn Thuật mở to.

Con mình không phải đã được thả rồi sao?

Sao vẫn còn ở trong tay Dương Huyền Cảm, trong lòng lão khẩn trương, cũng bất chấp để lộ bí mật, thúc ngựa lao ra, chỉ vào mặt Dương Huyền Cảm quát to:- Dương Huyền Cảm, tên xảo trá, ngươi dám lừa gạt lão phu!Dương Huyền Cảm cười ha ha:- Vũ Văn Thuật, chỉ tại ngươi sơ suất, ta đã thả y ra, nhưng người các ngươi không xem trọng y, vì để bảo đảm an toàn cho lệnh lang, ta không thể làm gì khác hơn là mời y trở lại.Vũ Văn Thuật ánh mắt tức giận như phun lửa, giọng căm hận nói:- Vậy ngươi muốn như thế nào?Dương Huyền Cảm vung sóc dài lên, lạnh lùng nói:- Rất đơn giản, bảo đội quân của ngươi bỏ vũ khí xuống thì ta sẽ thả lệnh lang, bằng không đầu y sẽ rơi xuống đất!Vũ Văn Thuật quay đầu nhìn lại đội quân, năm mươi nghìn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào lão, trong mắt từng đại tướng chứa đầy sự hồ nghi.

Lúc này Vũ Văn Thuật như một con dã thú bị đẩy đến góc tường, đang giằng xé lựa chọn giữa nghe lệnh và con trai đang sắp chết.- Dương Huyền Cảm, ngươi không nên ép người quá đáng!Vũ Văn Thuật điên cuồng mà hét lên.Dương Huyền Cảm lui về phía sau mấy bước, vung tay lên.

Binh lính ở trên giá gỗ đã giơ hoành đao lên cao nhắm ngay vào cổ Vũ Văn Hóa Cập.

Vũ Văn Hóa Cập sợ tới mức khóc thét lên,- Không được giết ta!

Phụ thân, mau cứu cứu con!Vũ Văn Thuật nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khóc của đứa con, dường như lập tức lão trở nên già thêm mười tuổi, lão bất lực quay đầu lại, ra lệnh:- Truyền lệnh toàn quân, buông binh khí.Một tiếng mệnh lệnh của chủ soái truyền xuống, một số binh lính ném binh khí trên mặt đất, hơn mười đại tướng tâm phúc của Vũ Văn Thuật đều thét ra lệnh:- Ném binh khí xuống!Càng lúc càng nhiều binh lính bỏ binh khí xuống, sĩ khí đại quân Vũ Văn Thuật đang giảm mạnh.

Dương Huyền Cảm thấy thời cơ đã đến, quay đầu lại hét một tiếng:- Giết!Dương Huyền Cảm đã chờ đợi cơ hội này suốt hai năm rồi, một trăm nghìn đại quân bỗng nhiên phát động, giết hướng về phía đại quân Vũ Văn Thuật.

Dương Huyền Cảm xông lên trước, chiến mã lướt nhanh như gió, lao thẳng tới Vũ Văn Thuật:- Lão tặc, để mạng lại!Vũ Văn Thuật sợ đến mức hồn bay phách lạc, liền quay đầu chạy trốn.

Vũ Văn Thuật đã chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng dù sao lão cũng là lão già hơn sáu mươi tuổi, động tác có phần chậm chạp, bên tai lại nghe thấy tiếng xé gió lạnh buốt phía sau, trong lòng lại càng rối loạn, rút đao quay về sau để đỡ, Dương Huyền Cảm đưa sóc dài vảy một cái, đánh hoành đao của lão bay lên trời, hai tay lại dùng sức, hét lớn một tiếng,- Giết!Sóc nhọn sắc bén đâm thủng chiến giáp, xuyên vào giữa lưng Vũ Văn Thuật, đầu mũi sóc lộ ra trước ngực, Vũ Văn Thuật kêu thảm một tiếng, tắt thở bỏ mạng, một đời gian hùng đã bỏ mạng chết ở trên tay Dương Huyền Cảm như vậy.Dương Huyền Cảm nâng thi thể cao gầy của Vũ Văn Thuật lên cao, kêu to:- Đã chém đầu Vũ Văn Thuật!Đội quân của ông đi theo hô to:- Vũ Văn Thuật đã chết!

Vũ Văn Thuật đã chết!Chủ soái bỏ mạng, sĩ khí quân Tùy tan rã, không còn lòng dạ nào chống cự.

Lúc này Dương Huyền Kính dẫn đại quân từ phía sau đánh tới, hai quân giáp công, quân Tùy đại bại, đại quân Dương Huyền Cảm lại đuổi theo hơn mười dặm, hơn hai mươi nghìn người bị chém giết, dọc đường thi thể ngã khắp nơi, vô số binh lính quỳ xuống đất đầu hàng.Dương Huyền Cảm vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to, nhưng đúng lúc này, một nhánh quân Tùy đột nhiên từ phía sau đánh tới, đại tướng cầm đầu là lão tướng Khuất Đột Thông, y dẫn hai mươi nghìn quân tiến đến trợ giúp Vũ Văn Thuật, liền phục binh ở trong rừng rậm cách phía sau đại quân Dương Huyền Cảm vài dặm.Kinh nghiệm của y dày dặn, thấy Vũ Văn Thuật đã bị áp chế, y liền ngấm ngầm chịu đựng không ra chiến, mãi đến lúc Vũ Văn Thuật bị giết chết, phía sau quân Dương Huyền Cảm không có phòng bị gì mới đột nhiên đánh ra.Quân ở phía sau Dương Huyền Cảm vẫn có hơn hai mươi nghìn người, nhưng bọn họ lúc này đang chìm trong niềm vui thắng lợi, không có phòng bị gì cả.

Khuất Đột Thông dẫn quân từ phía sau đánh tới, hậu quân Dương Huyền Cảm không kịp phòng bị, hoàn toàn đại loạn, chỉ kiên trì được chốc lát thì đại quân liền sụp đổ.

Dương Huyền Cảm hoảng sợ chạy trốn vào nhà kho hướng đông, Khuất Đột Thông dẫn quân đuổi giết.

Đại quân Dương Huyền Cảm vừa mới đại thắng nên khó có thể tổ chức để chống cự lại nên bị giết rất nhiều, bọn họ tranh nhau chạy thoát thân, giẫm đạp lên nhau, tử thương vô cùng thê thảm.Thuộc cấp Vũ Văn Thuật là Trần Lăng để lập công chuộc tội đã thống lĩnh mấy nghìn bại binh lao đến, phối hợp với Khuất Đột Thông xung phong liều chết.

Hai quân chém giết siết chặt quân Dương Huyền Cảm, tử thi đại quân Dương Huyền Cảm bị giết chồng chất, máu tươi nhuộm đỏ sông Bá.

Dương Huyền Cảm hết sức sợ hãi, mang theo mấy nghìn tàn quân trốn về thành Trường An.Khuất Đột Thông không biết tình hình binh lực ở Trường An của Dương Huyền Cảm, binh lực của y ít, quân lương không đủ nên không dám ở lại Quan Trung lâu dài, liền dẫn quân rút về Bồ Tân Quan.Trận chiến này Dương Huyền Cảm thắng trước bại sau, đại quân một trăm năm mươi nghìn tổn thất mất hơn tám mươi nghìn người.

Nhưng quân Tùy cũng chết thê thảm và nghiêm trọng, chủ soái Vũ Văn Thuật bỏ mạng, đại quân năm mươi nghìn gần như là bị diệt toàn bộ.

Sau khi Khuất Đột Thông chỉnh đốn lại binh lực, thì tàn quân Vũ Văn Thuật tụ hợp lại không đến mười nghìn người, quân đội còn lại hoặc là chết, hoặc là nhân cơ hội trốn chạy.Sau khi Khuất Đột Thông biết được trong thành Trường An chỉ có hai mươi nghìn quân coi giữ, khiến cho y mất đi một cơ hội tuyệt vời đòi lại thành Trường An, làm cho y cảm thấy có chút phiền muộn.

Nhưng cơ hội đã mất sẽ không thể xoay chuyển, cùng lúc Khuất Đột Thông cố thủ Bồ Tân Quan, mặt khác phái người hướng Lạc Dương xin viện trợ.

Đồng thời y sai người đi Giang Đông báo tin đã cứu được Vũ Văn Hóa Cập ra, Vũ Văn Thuật đã bỏ mạng, dù như thế nào cũng là một việc đại sự.***Quận Mã Ấp.

Mấy ngày nay trong lòng Thái Thú Vương Nhân Cung đang tốt lên, một tháng trước y nhận được thánh chỉ bổ nhiệm y đảm nhiệm chức Thông Thủ quận Nghiệp, tuy rằng trên danh nghĩa Thông Thủ dưới Thái Thú nửa cấp, nhưng Thông ThỠcó quyền điều quân tiêu diệt cường đạo, đều có thể điều động người và tiền của, trên thực tế Thái Thú không có quyền lực đó.Có thể rời khỏi biên cương, một lần nữa tiến vào Trung Nguyên, có đất dụng võ.

Điều này khiến Vương Nhân Cung trong lòng vui sướng.

Tính toán thời gian nhậm chức chỉ còn nửa tháng, Vương Nhân Cung liền bắt đầu thu dọn hành trang chuẩn bị xuất phát.Buổi sáng hôm nay, Vương Nhân Cung vẫn như thường lệ tới quận nha xử lý công vụ, chuẩn bị tiếp giao công văn, từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo vang lên, Vương Nhân Cung lông mày nhăn lại.

Đi được vài bước, y nấp vào sau góc tường thăm dò tình hình ở phía quận nha.Chỉ thấy người trước quận nha tấp nập, mấy chục nghìn dân đói từ các nơi trong quận Mã Ấp chen chúc nhau ở trước quận nha, khẩn cầu Thái Thủ phát thóc giúp nạn thiên tai.

Năm ngoái bốn trăm nghìn đại quân Đột Quyết đi qua Đã hủy hoại gần hết ruộng nương trong quận Mã Ấp, hơn nữa lại còn bị hạn hán khiến cho sản lượng lương thực thu hoạch trong quận Mã Ấp giảm bảy phần, lúc này đang là thời kỳ giáp hạt, nạn đói bắt đầu lan tràn, nhóm dân đói đều cuồn cuộn tiến vào huyện Thiện Dương, khẩn cầu quan phủ cứu tế.Trong lòng Vương Nhân Cung rối rắm, thật ra trong kho lúa còn có hơn ba mươi nghìn thạch lương thực, nhưng Hoàng đế đã có nghiêm lệnh, truyền lệnh trong lúc đợi tân Thái Thú đến tiếp quản trong một tháng, không được phát thóc giúp nạn thiên tai, chính là muốn phòng ngừa mượn cớ giúp thiên tai đến che dấu tham ô.- Thái Thú, làm sao bây giờ?Một gã tùy tùng hỏi.Trong lúc này Vương Nhân Cung không thể phát thóc, qua ba ngày nữa tân Thái Thú mới đến, giúp nạn thiên tai là việc làm của tân Thái Thú, y cũng không muốn làm phức tạp vào lúc này, chọc giận Thánh Thượng, gây khó khăn phá hỏng con đường làm quan.Thật sự Vương Nhân Cung chỉ muốn về quận nha lấy một phần công văn, y ngẫm nghĩ một chút, từ nơi ở của y có thể trèo tường đi vào quận nha, y xoay người đi:- Đi theo ta!Hơn mười tùy tùng thân vệ lại quay trở về phủ, đi tới cửa, y nhìn thoáng qua thân vệ, ngạc nhiên hỏi:- Lưu Chu Vũ đâu, không phải buổi sáng gặp y rồi sao?

Y đi đâu rồi?Nhóm thân vệ đều lắc đầu, không biết Lưu Giáo Úy đi đâu?

Vương Nhân Cung cũng không cần hỏi nhiều, xoay người vào phủ, đi nhanh đến đường phía sau phủ, đi vào sân sau, phía trước có một bức tường rất thấp ngăn cách quận nha và quận phủ, hơn mười người lính chạy tới dựng cái thang.

Đúng lúc này, Vương Nhân Cung thấy bên trong cổng viện của mình thấp thoáng váy đỏ.Trong lòng y cảm thấy lạ, bước nhanh đi vào cửa viện, nghiêng ngó đầu, đã thấy một tiểu nha hoàn đứng nép ở cửa, ánh mắt hoảng sợ nhìn y.Vương Nhân Cung ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nha hoàn, sau một lúc lâu nhìn nàng, hỏi cô:- Xảy ra chuyện gì?Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 513 : Nguy cơ dần đếnTiểu nha hoàn rất hoảng sợ, lắp bắp, một câu cũng không nói nên một lời.

Bỗng nhiên có tiếng cười phóng đãng từ bên trong phòng vọng ra, đó là tiếng cười phóng đãng của tiểu thiếp A Đoàn của y.

Vương Nhân Cung quay mạnh đầu lại, nhìn về hướng căn phòng đó, chậm rãi đứng lên, đi từng bước một đến phòng đo, tiểu nha hoàn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.Vương Nhân Cung đã nghe thấy trong phòng tiếng rên rỉ của a Đoàn,- Người khỏe lắm. . . . .

Dùng sức đi!Mặt y bắt đầu căng ra tím đen lại, không ngờ nữ nhân của y vụng trộm ở với người đàn ông khác.

Vương Nhân Cung khoét giấy trên cửa nhìn vào trong phòng, sự tức giận suýt chút nữa làm phổi y nổ ra, một cước đá tung cửa ra.Thấy trên chiếc giường y thường ngủ là thân binh Giáo Úy Lưu Vũ Chu đang nằm đè lên một nữ nhân, mà trên thân thể người phụ nữ này trần truồng, trên dưới không có che đậy gì cả, chính là tiểu thiếp a Đoàn của y.- Gian phu dâm phụ, đi chết đi!Vương Nhân Cung nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm đâm Lưu Vũ Chu.Hơn một năm trước Lưu Vũ Chu đã tư thông với tiểu thiếp a Đoàn của Vương Nhân Cung.

Lúc mới bắt đầu thì chỉ thỉnh thoảng yêu đương vụng trộm, đến thời gian này Vương Nhân Cung phải điều đi quận Nghiệp, mà Lưu Vũ Chu nhất thời không đi nổi, nên hai người càng quấn quýt, chỉ cần có cơ hội là quấn lấy nhau.

Buổi sáng hôm nay, Lưu Vũ Chu thừa dịp Vương Nhân Cung tới quận nha liền tới vụng trộm yêu đương với A Đoàn, nhưng không ngờ Vương Nhân Cung lại quay về vừa đúng lúc bắt gặp bọn họ tại trận.Lưu Vũ Chu sợ tới mức mất hồn mất vía, thấy kiếm sắp đâm đến mình, y từ trên người A Đoàn nhảy lên, một kiếm của Vương Nhân Cung đâm vào không khí, y trở tay y đâm xuống y thân dưới của Lưu Vũ Chu.

Lưu Vũ Chu võ nghệ cao cường, thân thể mạnh mẽ, trong tiếng thét chói tai của A Đoàn, y tránh được một kiếm của Vương Nhân Cung, đá một cước làm Vương Nhân Cung ngã lăn trên mặt đất.

Một cú đá này cực hiểm làm xương cốt của Vương Nhân Cung gần như là bị đá gãy, rất lâu không đứng lên được.Lưu Vũ Chu chớp lấy cơ hội này vơ quần áo trên đầu giường, nhảy một cái phá tan cửa sổ, lăn qua đi đến sân sau, y chạy nhanh hai bước nhảy qua tường và chạy về hướng bên trong quận nha.- Tiện nhân!

Ta trở về sẽ trừng trị ngươi.Vương Nhân Cung tức giận rủa một tiếng, bò dậy chạy hướng ra ngoài phòng, thét ra lệnh với tùy tùng cùng thân binh:- Lập tức đi quận nha, bắt lấy Lưu Vũ Chu, đem chém thành trăm ngàn mảnh!Mọi người đều nhảy qua tường, đuổi theo hướng quận nha. . .Lưu Vũ Chu mặc quần áo qua quýt, hiện tại trong đầu y chỉ có một ý nghĩ là chạy ra khỏi quận Mã Ấp.

Y mở cửa quận nha chạy hướng ra phía ngoài, rồi lại kinh sợ dừng bước khi thấy mấy vạn dân đói đứng ở trước cửa quận nha, tinh thần quần chúng kích động, gần như đã không khống chế được nữa.Y vừa quay đầu lại, thấy hơn mười người tùy tùng đang đuổi về hướng y.

Y đã không còn đường rút lui, trong lòng chuyển động, liền vung tay hét lớn:- Các vị bà con, Vương Nhân Cung tham ô của đút lót, chỉ muốn mình thăng quan phát tài, mặc kệ sống chết của mọi người, Lưu Vũ Chu ta nguyện thống lĩnh các vị bà con tạo phản, cướp lại lương thực trả về cho chúng ta!- Cướp lại lương thực!Mấy chục nghìn người đang kích động, chỉ còn thiếu một người đầu lĩnh thôi, nay bọn họ có Lưu Vũ Chu thống lĩnh, phẫn nộ như đê vỡ.

Mấy chục nghìn người giống như thủy triều lao vào quận nha, vừa đúng lúc Vương Nhân Cung lao ra, y thấy đám người đông nghìn nghịt lao vào quận nha, lập tức sợ hãi ngây người.

Lưu Vũ Chu nhặt một thanh trường đao dưới mặt đất lên, dữ dằn cười một tiếng, thả người nhảy lên cao, vung đao chém tới Vương Nhân Cung.

Vương Nhân Cung né tránh không kịp, đầu người đã bị một đao chém bay.Lưu Vũ Chu ngửa mặt lên trời cười to:- Lão tử tạo phản rồi, Lưu Vũ Chu ta muốn làm Hoàng đế!*****Tháng một năm Đại Nghiệp thứ mười.

Lưu Vũ Chu thống lĩnh dân đói ở quận Mã Ấp tạo phản, y mở nhà kho phát lương, chiêu mộ binh lính từ dân đói.

Trong vòng mười ngày có hơn mười nghìn binh lính, Lưu Vũ Chu lại liên hệ với cường hào quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn, bổ sung thêm cường hào các nơi lại được thêm mấy nghìn tinh binh mãnh tướng.

Lưu Vũ Chu tự xưng là Thái Thú, phát hịch văn đi các nơi, kêu gọi cường hào Hà Đông khởi binh phản Tùy.Buổi sáng, Lưu Vũ Chu đang ở sàn đấu võ huấn luyện binh lính, đúng lúc này một gã binh lính tiến đến bẩm báo:- Vương Đông Chủ cửa hàng Nhạn Bắc cầu kiến!Hai ngày nay, Lưu Vũ Chu đang nghĩ cách tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, nhân khẩu Mã Ấp rất thưa thớt khiến y không thể chiêu mộ binh lính quy mô lớn, không thể giống như loạn phỉ Trung Nguyên có thể chiêu mộ được đội quân hơn một trăm ngàn người, y có được hơn mười ngàn quân đội đã là cực hạn rồi.

Hiện giờ quân đội của y rất yếu, không thể chống được sự tiến công của Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên, nếu có chỗ dựa vững chắc, vậy thì hoàn toàn khác biệt.Trong lòng Lưu Vũ Chu hiểu rất rõ, không thể nghi ngờ Đột Quyết chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho mình, có Đột Quyết là chỗ dựa vững chắc, Lưu Vũ Chu y sẽ không sợ Dương Nguyên Khánh, càng không sợ Lý Uyên.

Chỉ có điều làm cách nào liên hệ với Đột Quyết thì vẫn khiến y đau đầu.

Lúc này Vương Đông Chủ của cửa hàng Nhạn Bắc tới gặp y, khiến y chợt nghĩ tới một chuyện, nghe đồn cửa hàng Nhạn Bắc và Đột Quyết có kinh doanh qua lại, có lẽ sẽ tìm được cách từ người này.Lưu Vũ Chu cuống quýt ra ngoài đón.

Bên ngoài sàn đấu võ, Vương Kim Phú cười tủm tỉm chắp tay sau lưng chờ Lưu Vũ Chu.

Thân hình gã mập mạp cao lớn, vẻ mặt bình thản, gã cũng vừa từ Đột Quyết quay về.

Gần hai tháng trước, Lưu Văn Tĩnh phụ tá của Lý Uyên đã tìm đến gã, Lý Uyên cũng có ý liên hệ với Đột Quyết, gã liền dẫn Lưu Văn Tĩnh tới nha trướng Đột Quyết, đêm qua mới trở về, lại biết Lưu Vũ Chu cũng muốn tạo phản, rất hợp với ý gã.Lúc này, Lưu Vũ Chu vội đi ra, chắp tay cười nói:- Nghe nói Vương Đông Chủ đi buôn bán với Đột Quyết, đã về bao lâu rồi?- Vừa trở về đêm qua.Ánh mắt Vương Kim Phú nheo lại thành một kẽ hở, cũng không đáp lễ mà có một thái độ kẻ cả kiêu ngạo.

Trong mắt gã, Lưu Vũ Chu chỉ là một kẻ phản vương non nớt mà thôi, còn mình lại là người phát ngôn của Đại Tùy với Đột Quyết, địa vị cao hơn Lưu Vũ Chu rất nhiều.Lưu Vũ Chu bắt gặp thái độ ngạo mạn kia, trong lòng y có chút mất hứng, nhưng hiện tại y đang cần Vương Kim Phú nên đành phải kìm nén sự căm tức trong lòng, vẫn cung kính nói:- Nghe nói Vương Đông Chủ và Đột Quyết có liên hệ, không biết có thể giúp tại hạ một việc nhỏ không?- Tướng quân tìm Đột Quyết có chuyện gì, cứ việc nói, tại hạ nghĩ có một số việc tại hạ cũng có thể giải quyết được.Nói đến mức độ này thì Lưu Vũ Chu đã hiểu vài phần, thân phận vị Vương Đông Chủ này không hề tầm thường, y cuống quýt nói:- Mời Vương Đông chủ vào quận nha nói chuyện!Hai người tới quận nha đi vào một gian phòng bí mật.

Lưu Vũ Chu đóng cửa lại, y mời Vương Kim Phú ngồi xuống, nôn nóng nói:- Vương Đông Chủ, ta muốn nương nhờ Đột Quyết Khả Hãn làm chủ, không biết Vương Đông Chủ có thể làm trung gian giới thiệu được không?Vương Kim Phú không ngờ Lưu Vũ Chu lại trực tiếp như vậy, thật ngoài dự kiến của gã.

Gã ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:- Tại hạ có thể nói trước một tin tức cho tướng quân, Đột Quyết Khả Hãn hiện đã dẫn ba trăm ngàn đại quân xuống phía Nam, đóng tại mặt phía bắc quận Định Tương, tướng quân muốn gặp Thủy Tất Khả Hãn cũng có thể, nhưng tướng quân cần phải tỏ thành ý trước.- Thành ý?Lưu Vũ Chu khó hiểu, y ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói:- Như vậy, ta cho đóng cửa tất cả cửa hàng ở Mã Ấp, chỉ chừa lại một cửa hàng Nhạn Bắc, vậy có được không?Vương Kim Phú lắc đầu, cười nói:- Lưu tướng quân hiểu lầm rồi, thành ý mà tại hạ nói không phải là thành ý cho Vương Kim Phú này, mà là cho Thủy Tất Khả Hãn, tướng quân hiểu ý tại hạ chưa?Lưu Vũ Chu gật đầu, xoay người đi ra ngoài, một lát sau y ôm đến một kim phật nặng chừng mười lăm cân, đây là một trong vật phẩm nhận hối lộ của Vương Nhân Cung.

Y đặt kim phật trước mặt Vương Kim Phú, khom người thi lễ:- Đây là một chút tâm ý của Vũ Chu tặng cho Vương tiên sinh, nể tình đồng hương, xin Vương tiên sinh chỉ điểm đường ra cho Vũ Chu.Kim phật lóe sáng rực khiến đôi mắt nhỏ dài của Vương Kim Phú dần nhếch lên, gã không chỉ thích loại ánh sáng chói này, đồng thời gã còn thích sự cung kính của Lưu Vũ Chu đối với gã.- Thôi được!

Nể tình đồng hương, tại hạ nhắc nhở Lưu tướng quân một lần, cách nơi này chưa đến trăm dặm là cung Phần Dương của quận Lâu Phiền, Lưu tướng quân muốn đến đó không?Lưu Vũ Chu bừng tỉnh hiểu ra, y giờ đã biết phải làm gì rồi, tuy nhiên cung Phần Dương có năm nghìn thủ binh, y cần phải đánh một trận cứng rắn.***Phía bắc quận Định Tương, Thủy Tất Khả Hãn lại suất lĩnh ba trăm ngàn đại quân xuống phía nam.

Lúc này đã cách xa lần thất bại tại Nhạn Môn chưa tới nửa dặm, tuy rằng thất bại ở Nhạn Môn đã khiến y tổn thất mười mấy nhân mã, nhưng hầu hết đều là binh mã của các bộ tộc Thiết Lặc, bản thân Đột Quyết cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng nhưng cũng không tổn thương đến nguyên khí, mà thất bại ở Nhạn Môn khiến cho các quý tộc Đột Quyết không những không kiếm được lợi ích, ngược lại còn phải bồi thường vô số trâu dê, sự tổn thất rất lớn khiến cho bên trong Đột Quyết tiếng oán thán dậy trời đất, những tiếng xì xào nghi ngờ Thủy Tất Khả Hãn liên tiếp nổi lên khiến Thủy Tất Khả Hãn chịu một áp lực rất lớn.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 514 : Ba điều kiệnY cần phải nhanh chóng chiến đấu giành được nhiều thắng lợi để cứu vãn lại danh vọng của mình, bình ổn tiếng xì xào bên trong Đột Quyết.

Đúng lúc này thì Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Uyên phái người đến liên hệ với y, điều này làm cho Thủy Tất Khả Hãn thấy được sự hỗn loạn và phân liệt của triều Tùy, cũng thấy được cơ hội của y.Thời gian đầu mùa xuân, Thủy Tất Khả Hãn lấy quân Đột Quyết làm chính, quân Thiết Lặc làm phụ, động viên ba trăm ngàn đại quân xuôi xuống phía nam.Đại quân của Thủy Tất Khả Hãn đóng ở bên hồ Phục Khất.

Sau khi đến, y không phạm phải sai lầm như lần trước, về mặt khác, y đang đợi Lý Uyên chính thức trả lời, y đã đưa ra ba điều kiện muốn Lý Uyên nhất định phải đồng ý hoàn toàn thì y mới có thể đúng hẹn tiến công Phong Châu.

Nếu không, y sẽ không như vậy mà tiến công để Lý Uyên được lợi.Trong vương trướng của đại doanh Đột Quyết, tiếng ca, tiếng nhạc du dương cùng với âm thanh nhịp trống dồn dập từ bên trong vọng ra, mấy chục thiếu nữ Đột Quyết múa theo tiếng nhạc, tướng lĩnh ngồi một vòng xung quanh, trước mặt mỗi người đều bày đầy những miếng thịt nướng to và túi rượu sữa ngựa say lòng người.

Tiếng ồn ào, tiếng cười lớn sang sảng thỉnh thoảng vọng ra.

Đây là một buổi yến tiệc vô cùng bình thường, không có lý do đặc biệt, chỉ có Khả Hãn Đột Quyết và các đại tướng cùng nhau ăn cơm, giao lưu tình cảm.Đốt Cát vừa uống rượu vừa nhìn chăm chú vào thái độ của các đại tướng.

Đây là một loại cách thức chế ngự của y, nếu y phát hiện bất kỳ đại tướng nào có cảm xúc bất thường trong yến tiệc thì y sẽ lưu ý người này.

Nói không chừng sau lưng mỗi người đều có âm mưu lật đổ y.

Mấy tháng nay, Đốt Cát vô cùng để ý tới các đại tướng lĩnh quân dưới trướng của mình.Lúc này y phát hiện Vạn phu trưởng Mông Đạt uống rượu rầu rĩ không vui.

Mông Đạt này là một trong ba dũng sĩ dưới tay y, trong đó có một dũng sĩ Sa Kê Lợi đã chết y dưới Tây Hình quan, một người khác là Bác Tốc Đạt, thủ lĩnh cận vệ quân của y, bình thường không bao giờ rời khỏi y.

Và một dũng sĩ khác chính là Mông Đạt này.Đốt Cát biết nguyên nhân Mông Đạt rầu rĩ không vui.

Năm xưa y thiếu chút nữa đã trở thành em rể của mình, nhưng A Tư Đóa lại bỏ trốn khiến Mông Đạt thấy vô cùng nhục nhã.Đốt Cát khẽ nói nhỏ với thân vệ bên cạnh mình vài câu, thân vệ bước nhanh đi, một lát dẫn Mông Đạt đến.- Khả Hãn có việc sao?Đốt Cát kéo người đàn ông Đột Quyết to lớn như con gấu chó này xuống, cười nói:- Ngồi bên cạnh ta uống rượu đi!Mông Đạt ngồi xuống bên cạnh Khả Hãn, nhưng y vẫn như trước chẳng vui vẻ gì, cứ cúi đầu uống rượu.

Y từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng trước sau lại không thể quên được A Tư Đóa.

Cũng chẳng phải là y thật sự thích A Tư Đóa, mà là A Tư Đóa đã để lại một sự sỉ nhục mà y không thể nào quên.Đốt Cát vỗ vỗ bờ vai y, cười an ủi:- Nó là nữ nhân của ngươi, ngươi đoạt lại nó rồi muốn xử lý nó thế nào là do ngươi quyết định, ta sẽ không can thiệp.

Nếu ngươi muốn nữ nhân khác của Dương Nguyên Khánh, ta cũng cho ngươi.Ánh mắt Mông Đạt vì uống rượu mà trở nên đỏ ngầu hung hãn giống như ánh mắt của dã thú.

Y vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nói:- Khả Hãn, khi nào thì đi Phong Châu?- Nhanh thôi, nhiều nhất là mười ngày, thứ ta muốn cũng sắp đến rồi, lúc đó chúng ta sẽ giết san bằng toàn bộ Phong Châu.

Dương Nguyên Khánh dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được ba trăm ngàn đại quân của ta.Mùa xuân sắp tới, băng trên sông Hoàng Hà cũng đã tan hết, từng tảng băng trôi nổi trên mặt sông, theo dòng nước chảy về hướng Đông.Thành Đại Lợi, bắc sông Hoàng Hà, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười tên quan văn võ thị sát Hoàng Hà, xa xa là một cây cầu nổi Hoàng Hà, giống như một con rồng đen nổi bồng bềnh trên mặt sông.

Phía nam b,ắc Hoàng Hà những cây cầu như vậy tổng cộng có đến 30 cây.Một gã có kinh nghiệm phong phú về đường sông giới thiệu cho mọi người nghe về sự biến đổi của con nước sông Hoàng Hà:-Theo như kinh nghiệm trước đây, lớp băng trên sông Hoàng Hà từ khi bị vỡ đến khi tan hoàn toàn cần thời gian một tháng.

Trong thời gian này do băng rất sắc nhọn, lực đánh rất mạnh, gây tổn hại rất lớn tới bè da dê của người Hồ trên thảo nguyên.

Cũng trong thời gian này, người Đột Quyết bất luận có như thế nào cũng không dám dùng bè da dê vượt qua sông Hoàng Hà.-Như vậy, nếu có thể dùng bè da dê vượt qua sông Hoàng Hà thì còn lại bao nhiên thời gian?Dương Nguyên Khánh hỏi.-Hồi bẩm tổng quan, dựa theo tốc độ băng tan lúc này, đại khái còn khoảng nửa tháng.Chỉ còn lại nửa tháng, các quan viên ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt lo lắng, bọn họ đã nhận được tin khẩn mật báo, đội quân 3 triệu người Đột Quyết đã tiến đến hồ Phục Khất, mặc dù vẫn chưa rõ ràng chuyển hướng sang Phong Châu, nhưng mọi người ai cũng rõ, lần này Đột Quyết sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Phong Châu.Cho dù cả mùa đông này, bọn họ đều bận rộn vận chuyển vật tư, nhưng số vật tư tích trữ ở Phong Châu quá lớn, số vật tư dùng cho quân đội đã vận chuyển hết, nhưng lương thực thì vẫn còn phân nửa chưa kịp chuyển đi.Đau đầu nhất vẫn là việc di dân, một mặt là quận Linh Võ bên kia chưa kịp xây xong nhà, mặt khác, mùa đông quá khắc nghiệt, người già không chịu nổi đường xa giá rét, xốc nảy.

Nhưng đến nước này rồi thì cũng không thể để tâm nhiều như thế.

Trầm tư một lát, Dương Nguyên Khánh nói với Dương Ân Sư:-Gửi ưng thư cho huyện Cửu Nguyên, ra lệnh cho nha môn thông báo tới tất cả các huyện, lập tức bắt đầu rời khỏi, ngoài dân đoàn và quân đội ở lại ra thì toàn bộ dân cư chuyển đến quận Linh Võ, lại gửi thư cho Trương Đình lệnh cho quận Linh Võ chuẩn bị một trăm nghìn lều trại.…………Cuộc rút lui của Phong Châu với thanh thế lớn đã bắt đầu rồi.

Quận Ngũ Nguyên toàn bộ thôn trang, thị trấn trong vùng và tất cả cư dân đều bắt đầu lục tục rút về hướng Nam.Hai bên bờ sông Hoàng Hà, hàng nghìn ngựa kéo bị người chăn ngựa điều khiển, kéo lấy một đoàn thuyền chậm rãi đi trước về phương Nam.

Cả đoàn có hàng trăm chiếc, trên thuyền mang theo cơ man lương thực, ở giữa hỗn loạn hơn mười chiếc thuyền quan, trong thuyền có một vài quan viên Phong Châu và gia quyến của họ.Trên con đường lớn cách Hoàng Hà trăm bước, đội quân đông nghịt người cuồn cuộn đi kéo dài tới hơn mười dặm.

Một đội kỵ binh được trang bị vũ trang thì ở hai bên bảo vệ, thỉnh thoảng bất giác quay lại nhìn theo những thác ghềnh sa mạc phía Đông.Người dân thường lấy dòng họ ràng buộc mà đi, tộc lớn hơn trăm hộ, tộc nhỏ bốn năm hộ, gần như mỗi nhà đều có súc vật kéo, xe bò, xe ngựa, xe lừa.

Nam nhân chạy theo xe ngựa.

Trên chiếc xe ngựa thô sơ, cứng nhắc chở đầy tiền tài, chăn, hòm rương, lương thực, gia cầm, dê và các loại bình gốm.Ngồi giữa các loại vật phẩm là người già và trẻ nhỏ.

Người già thì để tâm coi chừng tiền tài trên xe, dùng đôi tay già nua, đầy nếp nhăn che chở cho bình gốm, sợ rằng đi đường xóc nảy sẽ vỡ mất chúng, ngược lại trẻ nhỏ thì hăng hái lạ thường, việc chuyển nhà quy mô lớn đối với bọn nhỏ mà nói mang đầy sự mới mẻ và hứng thú.Những bà chủ trong nhà thì cưỡi ngựa đi ngay bên cạnh chồng mình, thỉnh thoảng lại quay đầu lại xem tình hình đoàn xe thế nào, rồi hạ giọng nhắc nhở người đánh xe.

Rất nhiều trẻ nhỏ hơn mười tuổi cũng cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Trong ánh mắt của những đứa trẻ này đầy ắp nghị lực và hi vọng vào tương lai, nhưng cũng có những ánh mắt chứa đầy lo lắng.-Phụ thân, người Đột Quyết có đánh đến quận Linh Võ không?Một đứa cưỡi trên lưng lừa, trên người lộ vẻ yếu ớt của đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi có chút lo lắng hỏi phụ thân đánh xe.Đây là một gia đình rất bình thường ở Phong Châu, có hai con bò, một con ngựa và một con lừa, thê tử ôm đứa con mà chạy đi, người hỏi chính là đứa con cả.

Cưỡi ngựa đi bên cạnh là bà mẹ già ngồi ôm con gái trên xe bò, trong lòng đứa nhỏ lại ôm lấy một con dê, hai bên chất đầy các loại vật phẩm, còn có mấy con vịt bị buộc chân, ba con dê chen chúc trong một góc xe ngựa.Xe chở đầy các loại dụng cụ, dùng hai con bò kéo đi, người đánh xe ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng thật thà chất phác mà khỏe mạnh.

Ông ta cười mà nói với đứa con của mình:-Con không phải lo đâu, quan phủ mặc dù bảo chúng ta chuyển đến quận Linh Võ, đó chính là do quận Linh Võ an toàn hơn huyện Ngũ Nguyên.

Ta còn nghe nói quận Linh Võ có hai vụ, giống Lũng Hữu quê mình ấy, như thế này thì phụ thân còn có thể trước tiên trồng một vụ kê, đợi năm tháng sau lại trồng tiếp lúa nước.

Nhà chúng ta nhất định sẽ không phải chịu đói.Lời của phụ thân mặc dù đã giải quyết được vấn đề lương thực, nhưng còn về vấn đề an toàn cho sinh mệnh của họ thì vẫn không đủ thuyết phục cậu bé đã biết suy nghĩ độc lâp.

Cậu bé nhướn mày nói:-Nhưng mà, thầy giáo trong trường nói, kỵ binh của người Đột Quyết có thể ngủ trên lưng ngựa, một ngày một đêm có thể chạy ba trăm dặm.

Từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ cũng chỉ có nghìn dặm, kỵ binh của người Đột Quyết chỉ chạy có 3 ngày là có thể giết tới, con vẫn thấy không an toàn.Cậu con trai đã lên lớp vài năm rồi, còn phụ thân ì đến một chữ cái cũng không nhận biết được, đối với vấn đề sâu xa này, phụ thân chỉ biết thật thà cười khì, mà không biết trả lời ra sao!Xe chở đầy các loại dụng cụ, dùng hai con bò kéo đi, người đánh xe ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng thật thà chất phác mà khỏe mạnh.

Ông ta cười mà nói với đứa con của mình:-Con không phải lo đâu, quan phủ mặc dù bảo chúng ta chuyển đến quận Linh Võ, đó chính là do quận Linh Võ an toàn hơn huyện Ngũ Nguyên.

Ta còn nghe nói quận Linh Võ có hai vụ, giống Lũng Hữu quê mình ấy, như thế này thì phụ thân còn có thể trước tiên trồng một vụ kê, đợi năm tháng sau lại trồng tiếp lúa nước.

Nhà chúng ta nhất định sẽ không phải chịu đói.Lời của phụ thân mặc dù đã giải quyết được vấn đề lương thực, nhưng còn về vấn đề an toàn cho sinh mệnh của họ thì vẫn không đủ thuyết phục cậu bé đã biết suy nghĩ độc lâp.

Cậu bé nhướn mày nói:-Nhưng mà, thầy giáo trong trường nói, kỵ binh của người Đột Quyết có thể ngủ trên lưng ngựa, một ngày một đêm có thể chạy ba trăm dặm.

Từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ cũng chỉ có nghìn dặm, kỵ binh của người Đột Quyết chỉ chạy có 3 ngày là có thể giết tới, con vẫn thấy không an toàn.Lúc này, gã Giáo Úy trẻ tuổi đi bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai cha con, hắn ngắt lời cười nói:-Người Đột Quyết thông thường sẽ không tiến công vào quận Linh Võ, trừ khi quận Ngũ Nguyên thất thủ, nếu không thì hậu cần tiếp tế gặp vấn đề.

Quận Linh Võ bên đó, bọn chúng mò không đến một mảnh lương thực.-Nhưng nếu bọn họ chia quân tiến đánh thì sao?Tên thiếu niên này mặc dù rất lo lắng nhưng lại hỏi đến điểm này, khiến giáo úy không thể không suy tư một chút, sau mới trả lời câu hỏi của cậu bé.-Quận Linh Võ chúng ta cũng có quân phong thủ, có thể phòng ngự, hơn nữa, binh lực của chúng ta bên quận Ngũ Nguyên cũng không ít.

Nếu như người Đột Quyết chia quân đến đánh, ít thì không có tác dụng gì hết, nhưng nếu chia quân nhiều, quận Ngũ Nguyên bọn họ cũng không nhất định đánh lại được chúng ta.

Người Đột Quyết họ không ngốc, vấn đề này họ nhất định phải nghĩ tới.Cậu thiếu niên vẫn muốn hỏi tiếp, phụ thân cậu lại giơ tay lên xoa đầu cậu.

Ông tuy không hiểu gì về bộ binh đánh giặc nhưng hiểu nhân tình thế thái, viên quan này rõ ràng là phải đi ngay, liền cười nói với con trai:-Vị tướng quân đây đang chấp hành công vụ, con đừng nên làm phiền người ta nữa.Cậu thiếu niên không tiện hỏi thêm nữa, tuổi trẻ Giáo Úy nhìn cha con hai người học cười, giục ngựa chạy nhanh về phía trước.

Cậu thiếu niên nhìn theo bóng hắn xa dần, nỗi lo lắng trong mắt cậu biến mất, dần dần chuyển sang ánh mắt kiên nghị, quay sang thỉnh cầu phụ thân:-Phụ thân, sang năm con muốn học tiếp quận học.Mẫu thân cậu ngồi bên cạnh cười nói:-Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, nhà mình chỉ có mình phụ thân con là việc, năm tới chỉ mong con bắt đầu giúp đỡ phụ thân thôi.Phụ thân trẩm tư rất lâu, ông dứt khoát gật đầu:-Con nếu đã muốn tiếp tục đi học, phụ thân ủng hộ con, mọi việc trong nhà một mình phụ thân có thể xoay sở được.-Đại langMẫu thân có chút oán trách phụ thân cậu bé:-Lão gia đừng chiều nó như thế.

Trong nhà cần có người điều này không phải ông không biết, hơn nữa, nhị lang tòng quân, ông đã giúp bọn chúng làm đồng rồi, một mình ông bận rộn lắm rồi.Phụ thân lại xoa đầu con một cách yêu thương, thái độ ngược lại rất kiên định, nói:-Cho con đi học là luôn luôn là tâm nguyện của ta.

Nhà họ Đào chúng ta mấy đời đều là nông dân, tôi chỉ hi vọng con trai chúng ta có thể xuất sắc, vượt trội, sắp tới có thể thi đỗ quận học, mặc vào quan phục.

Phu nhân bà đừng lo, hai năm nay đều một mình tôi chống đỡ đấy thôi, tôi mới ba mươi ba tuổi, chống thêm vài năm nữa cũng không có vấn đề gì.Phụ thân nói xong, ông liền đưa mắt nhìn về phía xa sông Hoàng Hà, ông hi vọng, sau này có một ngày họ cũng có thể ngồi thuyền chuyển nhà như nhà quan vậy.……………Đúng lúc Phong Châu bắt đầu tiến hành đợt rút lui lớn về phía Nam, trong căn mật thất của Lý phủ ở Thái Nguyên, Lý Uyên đang nghe báo cáo của Lưu Văn Tĩnh về chuyến đi tới Đột Quyết.

Trong phòng chỉ có Lưu Văn Tĩnh và Ký Thất Tham Quân Ôn Đại Nhã tổng cộng 3 người.-Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn ta đã gặp rồi, cũng có nói lại chi tiết với ông ta, ông ta đáp lại là sẽ hoàn toàn ủng hộ chúng ta, cũng đồng ý đưa quân sang Phong Châu, nhưng ông ta đưa ra ba điều kiện...Nói đến ba điều kiện này, Lưu Văn Tĩnh cũng kìm nổi thở dài một tiếng.

Từ biểu hiện của Lưu Văn Tĩnh, Lý Uyên liền biết này đó là ba điều kiện rất ngặt nghèo, y chắp tay phía sau đứng trước cửa sổ, bình tĩnh hỏi:-Ba điều kiện đó là gì?-Điều kiện thứ nhất là minh công nhất định phải cho người đến làm tin ở Đột Quyết.

Chỉ sau khi công tử tới Đột Quyết rồi thì ước định giữa minh công với Đột Quyết mới có hiệu lực.Lý Uyên nhướn mày hỏi:-Ông ta có chỉ định ai làm tin không?Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:-Cái này không hề có, chỉ nhất thiết phải là con trai của minh công.Lưu Văn Tĩnh hiểu ý của Lý Uyên, lại nói thêm:-Đột Quyết bên đó không giống như nhà Tùy coi trọng đích thứ, minh công tốt nhất là để Ngũ Lang tới làm tin.Ngũ lang là con trai thứ năm của Lý Uyên - Lý Trí Vân, là con vợ thứ, năm nay mới có mười một tuổi.

Lý Uyên cũng có ý như vậy.

Kiến Thành, Thế Dân, Huyền Bá, Nguyên Cát đều là đại tài, cho bọn họ sang làm tin Đột Quyết, hắn không nỡ một chút nào.Y gật đầu, hỏi tiếp:-Vậy điều kiện thứ hai là gì?Lưu Văn Tĩnh có chút khó xử, một hồi lâu sau mới nói:-Điều kiện thứ hai là Minh Công nhất định phải quy phục người Đột Quyết, khởi binh không được dùng cờ đỏ của nhà Tùy mà nhất định phải dùng cờ trắng của người Đột Quyết.

Không chỉ có đoạt Quan Trung mà sau này tranh bá thiên hạ, cũng phải dùng cờ trắng.Điều kiện này quả là hà khắc, Lý Uyên trầm ngâm rất lâu, lại hỏi tiếp:-Còn điều kiện thứ ba?-Điều kiện thứ ba là đất đai nhà Tùy, đàn ông Đột Quyết không cần, nhưng châu báu và con gái nhà Tùy nhất quyết phải thuộc về Đột Quyết.

Nếu như minh công chấp nhận thì Đột Quyết có thể phái quân đến giúp người khởi sự.Lý Uyên chắp tay đi lại trong phòng, thực ra điều kiện đầu tiên y có thể chấp nhận, mấu chốt là điều kiện thứ hai và thứ ba quá ư hà khắc, khiến người ta khó lòng mà chấp nhận.Nhưng nếu như không chấp nhận điều kiện của phía Đột Quyết thì việc y chiếm Quan Trung chắc chắn sẽ gặp phải sự chặn đánh mạnh mẽ của Dương Nguyên Khánh.

Với quân đội tinh nhuệ ở Phong Châu, y nhất định không phải đối thủ của hắn.

Nếu không chiếm lĩnh Quan Trung, y sẽ không có cách nào nhận được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, như vậy thì mưu cướp lấy thiên hạ của y sẽ trở nên xa vời.

Bất luận thế nào, y cũng phải khiến cho Đột Quyết xuất binh đến Phong Châu, buộc Nguyên Khánh khó lòng tham gia vào việc của Quan Lũng, thậm chí người Đột Quyết có thể giúp y loại trừ một đối thủ lớn mạnh nhất Dương Nguyên Khánh.Lúc đó, Lưu Văn Tĩnh khuyên hắn nói:-Ty chức có nghe nói Lưu Vũ Chu quận Mã Ấp đã làm phản, y chắc chắn cũng âm mưu giành lấy sự ủng hộ của Đột Quyết.

Nếu như vậy, minh công dẫn quân xuống phía Nam chiếm Quan Trung thì lại thêm một mối họa ở nhà.

Thái Nguyên trống không, Lưu Vũ Chu sao có thể không đoạt lấy.

Minh công phía bắc l với Đột Quyết, có sự trợ giúp từ phía sau.

Để giải quyết mối họa phía sau, kì thực thì điều kiện thứ hai, ty chức đã có cách.-Cách gì?Lý Uyên vội hỏi.-Rất đơn giản, ta có thể dùng cờ trắng, và quần áo cũng dùng đồ trắng, như vậy người trong thiên hạ sẽ không biết cờ trắng của chúng ta là bởi vì người Đột Quyết.

Đồng thời, chúng ta lại tuyên truyền sách sấm: pháp luật còn, đạo đức tại, thiên tử áo trắng ra Đông Hải, thể hiện việc minh công dùng cờ trắng, y phục trắng là thuận theo ý trời, không hề có chút can hệ tới người Đột Quyết, như thế cũng phù hợp với yêu cầu của Đột Quyết.Kế sách của Lý Văn Tĩnh khiến Lý Uyên vuốt râu thầm khen.

Kỳ thực châu báu, đàn bà y không hề quan tâm, thiên hạ rộng lớn, người Đột Quyết có thể cướp đi được bao nhiêu?

Điểm mấu chốt là phải chịu quy phục người Đột Quyết.

Việc này rất đánh mất nghĩa lớn, chỉ cần người trong thiên hạ không biết điều này, đến sau khi mình có thể đoạt được thiên hạ, sửa lại sử kí thì sẽ không có vần đề gì hết nữa.Lý Uyên nghĩ đến việc Dương Quảng triệu mình đi Giang Đô, y không còn thời gian nữa rồi, mà cơ hội ở Quan Trung đã bắt đầu xuất hiện.

Trong lòng y có chút sốt ruột không yên, lúc này y liền viết bức thư gửi Đột Quyết Khả Hãn.“Hiện nay, nhà Tùy đương loạn lạc, muôn dân khốn khổ, nếu như không cứu tế, sẽ bị trời trách phạt.

Ta dấy binh khời nghĩa, là muốn an định thiên hạ, đón tiếp chủ thượng từ xa.Uyên dẹp yên thiên hạ, cùng với Đột Quyết kết giao cũng là giống như những năm Khai Hoàng, đấy chẳng phải việc tốt sao?

Hôm nay, thánh thượng nhà Tùy cho dù không theo ý nguyện của Khả Hãn nhưng mong Khả Hãn không quên ân của Cao tổ.

Nếu như theo ta, không xâm phạm tới dân chúng, thì sau khi đánh dẹp loạn, nữ tử, ngọc tơ lụa đều là của Khả Hãn...”

Viết xong, y bỏ vào phong thư, dán lại, đưa cho Lưu Văn Tĩnh:-Ba điều kiện này ta đều đáp ứng hết, ngươi có thể lập tức đưa Ngũ Lang tới gặp Đột Quyết Khả Hãn, mời ngài lập tức xuất quân đến Phong Châu.………….Triều nhà Tùy tuy rằng đã mất đi thế lực to lớn nhưng vẫn chưa tới cái thời khắc tan rã cuối cùng, mà cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý vứt bỏ nhà Tùy.

Lý Uyên nhìn thấu thế sự.

Từ nay cho đến lúc nhà Tùy tan rã vẫn còn phải còn thiếu một phen hỏa hoạn nữa, còn đến khi con lạc đà nhà Tùy đầu to mà suy nhược cuối cùng đổ xuống vẫn còn thiếu sức của hai cọng rơm nữa.Lý Uyên y đã là một cây rơm rạ rồi nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu một cây nữa.

Và cọng rơm còn lại này sẽ là ai đây?

Lý Uyên khoanh tay nhìn lên bầu trời đầy sao, y thở dài, y hi vọng bản thân mình sẽ là cọng rơm cuối cùng.Nếu có thể kéo dài thêm mấy tháng hoặc nửa năm nữa mới khởi sự, thì tính chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.

Nhưng thời gian không chờ đợi, Dương Quảng triệu y đi Giang Tô nhậm chức.

Y đã tìm đủ mọi cớ để kéo dài thời gian tới gần nửa tháng nay rồi, bây giờ không thể hoãn lại được nữa, quan trọng hơn là cuộc chiến ở Quan Trung làm nảy sinh cục diện hai bên cùng thiệt hại.

Cơ hội này là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, một khi nhà Tùy tăng thêm viện binh, hoặc Dương Huyền Cảm khôi phục nguyên khí, lúc đó nếu y muốn chiếm Quan Trung, thì khó lại càng thêm khó.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 515 : Liên minh Uyên ĐộtNghĩ đến đây, sự quyết tâm trong lòng Lý Uyên dần bắt đầu ngưng lại.

Lúc này, một bóng đen vội vã từ xa tới.-Phụ thân!Là tiếng của Lý Kiến Thành.

Cái bóng đen từ trong cây tùng đi ra, ánh sao chiếu vào khuôn mặt y, đích thị là con trưởng Lý Kiến Thành.

Vẻ mặt y lo lắng, trong tay cầm một phong thư.Lý Uyên nhìn lướt qua cậu con trai, y không hi vọng trên khuôn mặt con trai mình xuất hiện dáng vẻ lo lắng ấy, dù có lo như thế nào thì nên nén trong lòng, không nên biểu lộ ra ngoài.

Con trưởng Lý Kiến Thành về mặt này vẫn còn yếu.

Đây chính là tính cách của y, ở điểm gặp chuyện bất ngờ cần bình tĩnh thì y vẫn không bằng con thứ Lý Thế Dân.-Có chuyện gì?-Bẩm phụ thân vừa rồi, Độc Cô Hoài Ân có gửi đến một phong thư, nói là thư khẩn.Lý Kiến Thành đưa thư cho phụ thân, Lý Uyên nhận lấy thư, không hề vội vã, y hỏi Lý Kiến Thành:-Người huynh đệ của con đi sứ việc Đột Quyết, con đã biết gì chưa!Lý Kiến Thành gật đầu, hắn đã sớm biết rồi, Trí Vân nói là đi sứ Đột Quyết, thực tế là đến Đột Quyết làm tin.

Y trong lòng thở dài, luôn cảm thấy không nhẫn tâm:-Phụ thân, ngũ đệ vẫn còn rất nhỏ, mà cơ thể cũng không thật khỏe.

Hài nhi lo rằng đệ ấy sẽ không thể chịu được giá rét ở Đột Quyết.Lý Kiến Thành cắn môi:-Nếu nhất định phải có người làm tin, hài nhi cho rằng Nguyên Cát thích hợp hơn.

Đệ ấy thân thể cường tráng, mùa đông vẫn còn ra giữa sông bơi mà.Trong số bốn anh em huynh đệ, Lý Kiến Thành thích nhất là Lý Huyền Bá, thương nhất là Lý Trí Vân.

Y thích Huyền Bá ở sự ngốc nghếch không mưu trí.

Còn Lý Trí Vân mặc dù là con vợ lẽ, nhưng cơ thể y rất yếu lại nhát gan, Lý Kiến Thành lúc nào cũng thương y.

Bây giờ, phụ thân bắt y đem cho người Đột Quyết làm tin, khiến Lý Kiến Thành không đành lòng.Lý Uyên ngược lại lắc đầu:-Tất cả đều là con ta, không có ai nên đi, ai không nên đi.

Nguyên Cát võ nghệ cao cường, để lại bên cạnh ta, y mới phát huy hết tác dụng.

Trí Vân thì yếu, cho y sang Đột Quyết làm tin cũng gọi là có tác dụng.

Lại nói cũng không phải bắt y làm nô lệ của người Đột Quyết.

Y chỉ là sống ở Đột Quyết, có người chăm sóc y, y sẽ sống tốt hơn.

Đợi đến mùa đông cuối năm, ta sẽ đưa người tới đón y về, như thế y sẽ không phải chịu rét nữa.

Việc này ta đã quyết, con không phải nói thêm nữa.Xong, Lý Uyên bước nhanh về thư phòng.

Ngồi trong thư phòng, y mới bóc thư của Độc Cô Chấn, vội vàng nhìn qua một lượt bức thư, ánh mắt Lý Uyên lập tức sáng lên.Trong thư, Độc Cô Chấn thông báo cho y một tin tức rất quan trọng, dòng họ Tiêu thị Tiêu Tiển ở phía nam đã khởi binh tạo phản rồi.Đây là việc không ai có thể ngờ tới, Lâm Sĩ Hoằng lập kế hoạch tạo phản làm loạn ở quận Bà Dương, chiếm cứ toàn bộ phía nam.

Tiêu Tiển hạ lệnh cho Nam Hoa Hội tập trung quân ở vùng Kinh Tương.

Ngay trong trung tuần tháng một, khi thấy thế lực của Lâm Sĩ Hoằng mở rộng sang phía tây, thì những thành viên nòng cốt của Tiêu Tiển và Nam Hoa Hội như Vương Mặc, Đổng Cảnh Chân, Lôi Thế Mãnh cuối cùng cũng tuyên bố khởi binh ở Ba Lăng.

Cùng với Nam Hoa Hội được bố trí ở đây suốt mấy chục năm thì mấy chục quận ở Kinh Tương như quận Giang Hạ, quận Nam, quận Tương Dương cùng hưởng ứng, khởi nghĩa Nam Hoa Hội như một ngọn lửa chỉ trong chốc lát thiêu rụi toàn bộ vùng đất rộng lớn Kinh Tương.

Lực lượng tham gia khởi nghĩa lên tới hơn trăm ngàn người, thanh thế lớn.

Tiêu Tiển tự phong mình làm Lương Công, tuyên bố thoát ly khỏi nhà Tùy, xây dựng lại nhà Lương.

Y hạ lệnh thắt chặt quân kỉ, yêu thương dân chúng, không được lạm sát người vô tội, tất cả các quận huyện đầu hàng thì quan viên vẫn giữ chức vụ ban đầu.Tiêu Tiển làm cuộc tạo phản vì quý tộc Tây Lương, tầm quan trọng khác thường, nhận được sự ủng hộ rộng lớn của các sĩ tộc phía nam.

Thái thú Ngô Hưng Thẩm Pháp Hưng cũng khởi binh hưởng ứng, tập trung trăm ngàn quân, chiếm cứ vùng đất Giang Nam dồi dào phong phú.Từ Thẩm Pháp Hưng ở Giang Nam, Lâm Sĩ Hoằng ở Bà Dương đến Tiêu Tiển ở Kinh Tương, phong trào khởi nghĩa đã quét sạch toàn bộ phương Nam.

Điều này cũng có nghĩa rằng, phương nam của vương triều nhà Tùy bắt đầu sụp đổ.Lý Uyên xem đi xem lại thư nhiều lần, trong thư Độc Cô Chấn cho rằng thời cơ đã chín muồi, có thể khởi binh, Độc Cô Hoài Ân có thể đại biểu cho gia tộc Độc Cô.

Lý Uyên đập bàn, đây chính là một cây cỏ khác mà y đợi từ rất lâu đã xuất hiện.

Như vậy, Lý Uyên y sẽ là cây cỏ cuối cùng làm suy sụp vương triều Tùy.Lý Uyên đã hạ quyết tâm, lập tức nói với Lý Kiến Thành:-Nhanh mời tới cho ta Bùi Tịch, Lưu Hoằng Cơ, Trưởng Tôn Thuận Đức, Đậu Tông, Độc Cô Hoài Ân, Võ Sĩ Ước, Đường Kiệm, ta muốn cùng với bọn họ bàn luận công việc khởi binh cuối cùng.Hồ Phục Khất, Đột Quyết ba trăm ngàn đại quân đã buộc ngựa chờ phân phó.

Trước Vương Trướng, Lý Văn Tĩnh quay lại chỉnh sữa mũ áo cho Trí Vân, hạ giọng căn dặn y:-Không cần quỳ xuống, cứ theo ta mà làm, cũng không cần nói nhiều, tất cả đã có ta trả lời thay cho người.Lý Trí Vân năm nay mới có 11 tuổi, cơ thể yếu, lớn lên giống như cây đậu nha bình thường, y khiếp đảm gật đầu.

Đúng lúc đó, một tên quan viên của Đột Quyết tiến đến trước mặt nói:-Khả Hãn mời ngài vào trong.Lưu Văn Tĩnh đưa mắt ra hiệu cho Lý Trí Vân, hai người người trước người sau, theo sự chỉ dẫn của tên quan viên Đột Quyết tiến vào vương trướng.

Chính giữa trướng, Thủy Tất Khả Hãn ngồi một cách trang nghiêm, hai bên ngồi đầy một vòng các đại thần và tướng lĩnh; từng ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chăm và Lưu Văn Tĩnh và cậu thiếu niên theo sau y.Lưu Văn Tĩnh tiến lên trước thi lễ:-Thái Nguyên Lưu Thủ Lý công sứ giả Lưu Văn Tĩnh tham kiến Thủy Tất Khả Hãn bệ hạ!-Lưu tiên sinh miễn lễ!Đốt Cát nhìn lướt qua Lý Trí Vân ở phía sau Lưu Văn Tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, y cười nói:-Đây chính là con của Lý công sao?

Như vậy gầy yếu!Lưu Văn Tĩnh rành rọt nói:-Đây là con trai nhỏ tuổi nhất của Lý công - Lý Trí Vân.

Y được cưng chiều nhất, năm nay mới có 11 tuổi.-Mười một tuổi?Đốt Cát cười lớn nói:-Thiếu niên Đột Quyết bọn ta mười một tuổi đã có thể cưỡi ngựa bắn hươu, đọ sức với dã lang.

Vậy mà sao thiếu niên mười một tuổi nhà Tùy giống như mới cai sữa vậy.Y lại dùng tiếng Đột Quyết nói lại lẫn nữa cho mọi người nghe, cả đại trướng đều vang lên tiếng cười ha hả.

Lưu Văn Tĩnh thấy Đột Quyết Khả Hãn xấc xược, trong lòng rất hận nhưng hiện nay có việc cần thỉnh cầu, nên y chỉ còn biết nn nỗi hận trong lòng, không nói một lời nào.Đốt Cát khoát tay, bên trong liền yên tĩnh trờ lại, y lại nói:-Nhưng nhà Tùy cũng có anh hùng, Dương Nguyên Khánh lúc 10 tuổi đã đoạt đại kỳ đầu sói vàng của Tây Đột Quyết, mười lăm tuổi chém giết Đạt Đầu Khả Hãn.

Trên thảo nguyên, y chính là một anh hùng.Lưu Văn Tĩnh trong lòng ngạc nhiên, Đột Quyết Khả Hãn sao lại tán dương Dương Nguyên Khánh như vậy, liệu có phải mấy ngày hôm nay xảy ra biến cố gì?

Lẽ nào Dương Nguyên Khánh cũng đầu hàng Đột Quyết rồi.Đốt Cát nhìn y một cái thật lâu, dường như nhìn thấu tâm sự của Lưu Văn Tĩnh.

Y thản nhiên nói:-Dương Nguyên Khánh mặc dù là anh hùng, nhưng người Đột Quyết cần bây giờ không phải là anh hùng, mà là lợi ích.

Lý Uyên mặc dù không phải anh hùng nhưng y có thể cho Đột Quyết lợi ích.Lưu Văn Tĩnh thả lỏng tâm tư, y lấy ra bức thư của Lý Uyên, hai tay trình lên.

Một tên thị vệ tiến lên phía trước, nhận lấy thư, đưa cho Khả Hãn.Khả Hãn nhận thư xem một lượt, không khỏi cười lạnh một tiếng:-Nhà Tùy các người chính là dối trá như vậy sao, rõ ràng là bản thân mình muốn làm hoàng đế, còn luôn miệng nói muốn yên bình thiên hạ, nghênh tiếp chủ thượng từ xa, khiến cho người xem rồi thấy khó chịu.

Nếu như Lý Công vẫn còn muốn giữ lại nhà Tùy, muốn làm bề tôi nhà Tùy, thứ người Đột Quyết không thể theo lệnh.Lưu Văn Tĩnh vội vàng nói:-Đó chỉ là một loại sách lược.

Nếu như thực sự đưa nhà Tùy trở lại thì việc đầu tiên của nhà Tùy sẽ là giết Lý công.

Làm sao có thể thế được, Lý công khởi binh đương nhiên là muốn mình nắm lấy thiên hạ, tuyệt đối không giữ lại nhà Tùy.-Vậy Lý công rốt cuộc là thần nhà Tùy hay thần Đột Quyết.

Ta muốn xác định rõ.

Nếu đã đầu hàng Đột Quyết thì y nhất định phải thừa nhận là thần của Đột Quyết, điểm này không phải bàn cãi.Đốt Cát trong vấn đề nguyên tắc thì tuyệt đối không hàm hồ.

Y thấy Lý Uyên trên vấn đề căn bản này nói có chút gì đó ba phải thế nào cũng được, khiến trong lòng y không vui.-Lần trước ta cũng hiểu chỗ khó xử của Lý Uyên, không cho phép y coi thường trang phục của người Đột Quyết.

Nhưng Lý Uyên khởi sự phải dùng cờ trắng, có chút biểu hiện với trang phục của Đột Quyết, điểm này y có đồng ý không?-Hổi bẩm Khả Hãn, Lý công tuyệt đối thần phục Đột Quyết.

Lúc khởi binh nhất định dùng cờ trắng của người Đột Quyết, nhất định không sai, ngoài ra Lý công trong thư cũng nói rõ, chinh phạt xong, con trẻ, phụ nữ, châu báu đều thuộc về Khả Hãn.

Đây chính là đáp trả đối với điều kiện thứ ba, ba điều kiện đều đã đáp ứng Đột Quyết.Đốt Cát gật đầu, hắn lấy ra một cây kim tiễn, lệnh cho thị vệ giao cho Lưu Văn Tĩnh, chậm rãi nói:-Lý công là dòng dõi quý tộc, Lưu Vũ Chu không thể sánh bằng.

Để thể hiện sự tôn trọng của ta, ta đặc biệt ban thưởng một cây kim tiễn, phong y làm Đặc Lặc, hi vọng y hết lòng tuân thủ, mãi mãi là thần của Đột Quyết.

Nếu y có lật lọng, ta nhất định sẽ đích thân dẫn đại quân đến.Lưu Văn Tĩnh nhận lấy kim tiễn, thở dài, Đột Quyết Khả Hãn này thực sự lợi hại.

Chôn một cái bẫy cho việc tiến công vào Trung Nguyên sau này.Đốt Cát lại hạ lệnh nói:-Khang Sao Lợi đâu?Một gã đại tướng Đột Quyết khôi ngô lên tiếng:-Có mạt tướng!-Ngươi có thể dẫn hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ cùng với Lưu tiên sinh trở về trung nguyên, giúp Lý công khởi sự.-Tuân lệnh!Đốt Cát lại nói với Lý Văn Tĩnh:-Khang Sao Lợi là Vạn phu trưởng trụ quốc dưới trướng của ta, tinh thông hán ngữ, có thể giao tiếp với các người.

Ta lệnh cho y dẫn theo hai nghìn kỵ binh xuống phía nam giúp Lý công, lại đem năm nghìn ngựa chiến tốt nhất đi, có thể coi là cái lễ ta tặng cho Lý công.Lưu Văn Tĩnh dĩ nhiên hiểu rõ hai nghìn kỵ binh kỳ thực ý nghĩa không lớn.

Nguyên nhân cơ bản vẫn là người Đột Quyết muốn theo dõi Lý Uyên, phòng Lý Uyên không tuân thủ điều ước.

Cái này cũng không còn cách nào, nhưng điều mà Lưu Văn Tĩnh muốn là Đột Quyết đem quân đến Phong Châu.

Đấy mới là mấu chốt, Đột Quyết không đưa quân tới Phong Châu thì Lý Uyên không thể nào khởi sự được.-Đa tạ ý tốt của Khả Hãn, vậy còn ước định Phong Châu.Đốt Cát hí mắt cười, lập tức đứng dậy hạ lệnh nói:-Truyền lệnh Khả Hãn ta, ba trăm nghìn đại quân lập tức hướng Phong Châu giết, san bằng vùng đất Phong Châu.Lệnh của Đột Quyết Khả Hãn được truyền xuống, ba trăm nghìn đại quân Đột Quyết lập tức khởi binh, cuồn cuộn hướng Phong Châu.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 516 : Vây Ngụy cứu TriệuTrên thảo nguyên mênh mông, khoảng hơn trăm kỵ binh của quân Tùy đang tăng tốc về phía Bắc.

Bọn họ chạy lên một ngọn núi cao rồi ngừng lại, xa xa là một con sông rộng lớn giống như một con rồng lớn đang nằm dưới bầu trời bao la rộng lớn vậy.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước lóng lánh sáng ngời chói cả mắt.

Từ xa có thể nhìn thấy những lều trại dày chi chit bên bờ sông Kiếm Thủy.Tên thủ lĩnh của quân Tùy bộ dạng vô cùng mập mạp, tuổi chừng ngoài ba mươi, hai con mắt y lúc nào cũng vô cùng giảo hoạt.Người này chính là Bàn Ngư năm đó, nhưng mà hiện tại chẳng còn ai gọi y là Bàn Ngư nữa.

Tên y là Ngư Toàn Hồng, mọi người thường gọi y là Ngư tham quân, hiện nay đang giữ chức Lục Sự Tham Quân của quận Ngũ Nguyên, đồng thời chủ quản công tác kinh doanh của huyện Ngũ Nguyên.

Các hoạt động kinh doanh của Phong Châu và Ô Đồ Bộ cũng do y toàn quyền phụ trách, trong hai năm vừa qua y đã từng tới Ô Đồ Bộ hai lần.Lần này y phụng mệnh Dương Nguyên Khánh khẩn cấp tới Ô Đồ Bộ.

Trải qua gần một tháng trời lặn lội đường xa, cuối cùng bọn họ cũng tới được nha trướng của Ô Đồ Bộ.-Ngư tham quân, đó chính là doanh trướng của Ô Đồ Bộ sao?Một gã Giáo Úy chỉ vào doanh trướng phía xa xa hỏi.Ngư Toàn Hồng mắng lớn:-Bà nội nó, cuối cùng cũng tới rồi!Y vung tay hô to:-Các huynh đệ, theo ta đi hưởng thụ gái đẹp Hiệt Dát Tư thôi!Đám quân Tùy lớn tiếng hoan hô rồi theo Ngư tham quân đi về hướng doanh trướng ở phía xa.Ô Đồ Bộ là một bộ tộc của Đột Quyết, là bộ lạc Ô Đồ của con rể Khải Dân Khả Hãn, từng là thế lực lớn thứ hai ở Đột Quyết.

Năm Đại Nghiệp thứ sáu, Khải Dân Khả Hãn chết bất đắc kỳ tử, Thủy Tất Khả Hãn bất chấp tranh luận lên đăng vị, vì thế mà bên trong Đột Quyết xuất hiện nội chiến.

Ô Đồ không thừa nhận Thủy Tất Khả Hãn lên đăng vị liền thống lĩnh hơn mười vạn quân của bản tộc di chuyển về hướng tây bắc khống chế được Hiệt Dát Tư bộ và Đô Ba bộ ở Thiết Lặc.

Trong tay y có hơn hai mươi vạn giáp binh, được gọi là Bắc Đột Quyết, luôn đối địch với Thủy Tất Khả Hãn.

Hai bộ tộc này giao chiến với nhau đã hơn mười năm, có thắng có bại.

Nhưng Thủy Tất Khả Hãn từ sau khi được Triều Tùy trợ thủ, kỹ thuật chế tạo cung nỏ cũng ngày càng tăng cao.

Nhờ có cung tiễn hùng mạnh, cuối cùng vào mùa thu Đại Nghiệp năm thứ chín Thủy Tất Khả Hãn đã đánh Ô Đồ bộ đại bại.

Quân Ô Đồ bộ bị đánh thảm hại phải trốn đi thật xa, từ vùng Khố Tô rời tới lưu vực sông Kiếm Thủy, cùng sống chung với Hiệt Dát Tư bộ.Hai năm trôi qua, Ô Đồ bộ cũng đã dần dần thoát khỏi sự ám ảnh của trận đại bại rồi, binh lực cũng từ tám vạn người tăng lên tới hai mươi vạn người.

Điều quan trọng hơn nữa là bọn họ cũng đã nắm bắt được kỹ thuật chế cung tiên tiến, lại phối hợp với chiến đao sắc bén của người Hiệt Dát Tư nữa, quân lực vì thế mà trở nên vô cùng cường thịnh.Chuyến đi sứ tới Ô Đồ bộ lần này Ngư Toàn Hồng phải gánh vác sứ mệnh vô vùng quan trọng.

Y có nhiệm vụ phải thuyết phục Ô Đồ bộ từ phía bắc tấn công nha trướng của Đột Quyết, ép quân Đột Quyết phải lui binh.Ô Đồ nghe nói Ngư Toàn Hồng đã tới liền tự mình ra ngoài trướng nghênh đón.

Hai người ôm nhau cười lớn, hai người đã từng gặp nhau nhiều lần nên đã khá thân thiết.

Ngoài ra tính cách của Ngư Toàn Hồng nhanh nhẹn cởi mở, yêu thích nữ sắc làm Ô Đồ và các thuộc hạ cảm thấy vô cùng thân thiết, ai nấy đều quý mến y.-Vẫn sắp xếp như thói quen cũ sao?Ô Đồ cười nói:-Ta đã sai người tìm cho ngươi hai thiếu nữ Hiệt Dát Tư xinh đẹp nhất rồi.Thói quen cũ của Ngư Toàn Hồng là rượu thịt no say rồi mới ôm hai thiếu nữ Hiệt Dát Tư đi ngủ.

Rượu sắc no say tinh thần sảng khoái xong, ngày hôm sau mới bắt đầu bàn chuyện chính sự.Không ngờ Ngư Toàn Hồng lại lắc đầu cười khổ nói:-Lần này nếu làm theo như quy tắc cũ thì Tổng quản chém đầu ta mất, chúng ta bàn chính sự trước đi!Ô Đồ lập tức đoán được Ngư Toàn Hồng gánh vác trọng trách trên vai tới đây mà.

Y vội vàng sai thuộc hạ đi sắp xếp cho quân Tùy rồi ôm vai Ngư Toàn Hồng đi vào trong đại trướng:-Đi thôi!

Chúng ta nói chuyện chính sự trước, sau đó sẽ bàn tới quy tắc cũ sau!Hai người vào trong đại trướng rồi ngồi xuống.

Ngư Toàn Hồng hiện giờ đã có thể nói tiếng Đột Quyết khá lưu loát, gã liền đem tin tức Thủy Tất Khả Hãn đích thân thống lĩnh ba mươi vạn đại quân tiến nam hạ cho Ô Đô nghe.

Ô Đồ giật mình kinh ngạc, Đốt Cát lại dẫn ba mươi vạn đại quân nam hạ sao?-Ngươi có thể khẳng định đại quân Đột Quyết đang tấn công Phong Châu sao?Chuyện này vô cùng quan trọng, hiện giờ đang là mùa xuân, chỉ còn khoảng một hai tháng nữa là tới thời kỳ dê sinh sản, những người chăn nuôi sẽ vô cùng bận rộn.

Thời điểm này nếu không phải Phong Châu bị tấn công thì Ô Đồ cũng sẽ không lo nhiều chuyện như vậy.Ngư Toàn Hồng lắc đầu:-Không phải ta khẳng định mà là Tổng quản khẳng định.

Người nói bất kể là mối hận xưa hay là lợi ích thì Thủy Tất Khả Hãn lần này nhất định sẽ dốc toàn lực tấn công Phong Châu.

Tổng quản hy vọng Ô Đồ có thể tuân theo ước định hai bên đã thống nhất trước đó mà xuất binh tiến công doanh trướng Đột Quyết.Ngư Toàn Hồng lấy ra một phong thư do chính tay Dương Nguyên Khánh tự viết đưa cho Ô Đồ xem:-Ngài xem đi!Ô Đồ nhận lấy bức thư, nội dung thư và những gì Ngư Toàn Hồng nói không có gì khác lắm.

Giữa y và Dương Nguyên Khánh đã ký kết hiệp ước hỗ trợ về quân sự nên tất nhiên y sẽ không mặc nhiên đứng nhìn.

Ô Đồ trầm tư một lát nói:-Ý của Dương tổng quản là muốn ta tấn công Đột Quyết chứ không phải phái binh viện trợ Phong Châu.

Đúng không vậy?-Đúng vậy, phủ Tổng quản Phong Châu vì chuyện này còn mở cuộc họp để thảo luận.

Rốt cuộc là mời Bắc Đột Quyết trực tiếp tới tiếp viện cho Phong Châu hay tấn công doanh trại của Đột Quyết, ép Đột Quyết lui binh?

Lúc đó hai phương án này được mọi người tranh luận rất kịch liệt, xét về mặt hiệu quả thì trực tiếp viện trợ Phong Châu sẽ có hiệu quả hơn.

Nhưng Tổng quản nói nếu như Ô Đồ bộ trực tiếp tham chiến thì rất có khả năng Thủy Tất Khả Hãn sẽ tổ chức tấn công Ô Đồ bộ quy mô lớn một lần nữa.

Với thực lực như hiện giờ, Ô Đồ bộ vẫn còn thua xa Thủy Tất Khả Hãn, Tổng quản không muốn Ô Đồ bộ bị tiêu diệt nên Tổng quản muốn Ô Đồ bộ gián tiếp trợ giúp Phong Châu.Ô Đồ yên lặng gật gật đầu, y cũng là lãnh đạo nên y hiểu được Dương Nguyên Khánh nói như vậy rõ ràng chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.

Nguyên nhân thực sự thì Ô Đồ thực sự cũng nghĩ ra được.Một khi quân Tùy ở Phong Châu bắt tay với Bắc Đột Quyết tiến hành xâm lược Thủy Tất Khả Hãn ở phía nam, vậy thì tính chất của trận chiến này sẽ thay đổi rất lớn.

Nếu như vậy Dương Nguyên Khánh sẽ phá vỡ đại nghĩa chống cự dị tộc xâm lược của mình mà biến thành trân chiến liên quân có lợi ích với một ngoại tộc khác để đối phó với một ngoại tộc.Ô Đồ có thể hiểu được nỗi khổ của Dương Nguyên Khánh, y trịnh trọng đáp ứng nói:-Được rồi!

Ta sẽ dẫn tám vạn đại quân tấn công doanh trại Đột Quyết, ép Đốt Cát phải lui binh.Trên bến tàu huyện Cửu Nguyên, ba mươi chiếc thuyền hai tầng lớn lẳng lặng thả neo xuống bến tàu.

Lớp băng ở Hoàng Hà cũng đã tan hơn phân nửa, những tảng băng vụn vặt còn lại bập bềnh trên sông nhưng cũng không đủ sức để tạo sự uy hiếp tới những con tàu kia.Lúc này, xe ngựa dừng chật kín hết bến tàu, đám binh lính đang thay nhau vận chuyển những chiếc hòm lên thuyền.

Một đám lão nhân cùng phụ nữ và trẻ em đang ở trên bờ kiên nhẫn chờ đợi để lên thuyền, họ đều là gia quyến của các quan lớn ở Phong Châu chuẩn bị di tản khỏi đây.

Số người này đã là đám người cuối cùng rút lui khỏi Phong Châu rồi.Người nhà Dương Nguyên Khánh đứng bên bến tàu, Dương Nguyên Khánh ôm đứa con thứ Dương Tĩnh của mình vào lòng, tay nắm chặt tay đứa con trưởng Dương Ninh, hai đứa con gái thì đứng phía sau hắn.

Đối với đám trẻ mà nói giờ phút này chỉ có phụ thân mới đem lại cho chúng cảm giác an toàn nhất.

Trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh là Dương Băng giờ đã mười tuổi, dung nhan thanh tú xinh đẹp, ôn nhu dịu dàng.

Nó nắm chặt tay muội muội yên lặng đi theo phía sau phụ thân.Dương Nguyên Khánh đã có một đại gia đình.

Đầu năm mới hắn đã cưới Giang Bội Hoa, Uất Trì Oản làm thiếp.

Xuất Trần hiện giờ cũng đang mang trong mình đứa con thứ hai, cái thai hiện giờ đã được hơn sáu tháng, Lục Trà cũng đã có bầu rồi.Số lượng thành viên trong gia đình không ngừng tăng lên khiến trách nhiệm trên đôi vai của những người làm cha làm mẹ cũng nặng thêm vài phần.-Phụ thân, chúng ta chuyển nhà sao?Đứa con thứ Dương Tĩnh mà Dương Nguyên Khánh đang ôm trong lòng nhẹ nhàng hỏi.Dương Nguyên Khánh cười nói:-Đúng vậy!

Ở đây mùa xuân bão cát quá lớn, chúng ta tới phía nam, nơi đó có nhiều cây hơn.

Chẳng phải Tĩnh nhi thích ngồi thuyền sao, lần này chúng ta sẽ đi thuyền.-Phụ thân, con thích ngồi thuyền.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tĩnh nở một nụ cười rất tươi.

Nó có dáng vẻ rất nho nhã, rất giống với mẫu thân A Liên của nó.Đứa con cả Dương Ninh của Dương Nguyên Khánh vừa tròn sáu tuổi.

Nó rất giống Dương Nguyên Khánh, thân thể cường tráng cao lớn, miệt mài đọc sách luyện võ.

Nó đã hiểu được không ít chuyện trên đời, nhưng dù sao thì nó cũng còn nhỏ nên vẫn còn cái vẻ ngây thơ của trẻ con.-Phụ thân, con cũng biết võ công, con có thể ở lại giúp người chống lại người Đột Quyết được không?Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai nó cười nói:-Thằng nhỏ này, tới quận Linh Võ đừng nghĩ là được nghỉ ngơi, phải chịu khó đọc sách luyện võ, nhất định không được lười biếng.

Còn nữa, mỗi ngày phải kiên trì tới hồ nước luyện đao.

Nếu con dám lười biếng thì cha sẽ cho con ăn roi biết chưa.Dương Ninh lè lưỡi, thực sự nó cũng có ý nghỉ muốn lười biếng nghỉ ngơi.Lúc này, trưởng nữ Dương Băng nhẹ nhàng kéo cánh tay phụ thân, cẩn thận dặn dò:-Phụ thân, cha nhất định phải giữ gìn đấy!Dương Nguyên Khánh thương yêu nhất, cảm thấy áy náy nhất chính là đứa con gái trưởng của mình.

Thời gian hắn ở cùng con nhỏ quá ngắn ngủi, chớp mắt một cái mà từ một tiểu nha đầu đã biến thành một cô nương mười tuổi rồi.

Chuyện này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đồng thời nó cũng nhắc nhở hắn phải dành thời gian cho người thân nhiều hơn nữa.-Băng nhi, trên đường phải chăm sóc mẫu thân.

Bà ấy đang mang bầu, con nhất định phải cố gắng chăm sóc người, đừng có mà chỉ lo ham chơi biết chưa.-Phụ thân yên tâm, Băng nhi sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.Trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh thực chất chỉ mới có chín tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, cũng rất cẩn thận chu đáo khiến Dương Nguyên Khánh thấy vô cùng vui mừng.Nhìn đám trẻ đáng yêu của mình, hắn tự nhủ mình phải bảo vệ bọn nhỏ không để chúng phải chịu bất cứ chút tổn thương nào, trận đại chiến này với quân Đột Quyết hắn nhất định không được thua.Tiếng chuông lên thuyền vang lên, đám gia quyến trên bờ lục tục lên thuyền.

Vì mỗi gia đình đều có nha hoàn tôi tớ, hòm rương cũng nhiều nên thường là mỗi nhà một thuyền.

Người nhà Dương Nguyên Khánh ngồi trên chiếc thuyền thứ hai, trưởng tử Dương Ninh vô cùng nghịch ngợm chạy nhanh như sóc lên thuyền.Dương Tĩnh thấy ca ca lên thuyền thì vội vàng hét lớn, Dương Nguyên Khánh thả nó xuống để hai tỷ tỷ dẫn nó lên thuyền.Bùi Mẫn Thu đi lên rồi cười nói:-Chàng không tiễn bọn thiếp một đoạn sao?Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm kích sự khoan dung, độ lượng, tâm địa lương thiện của thê tử mình.

Nàng luôn quản lý gia đình gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ Dương Nguyên Khánh phải lo lắng về việc nhà.

Cái này chính là đạo lý thê hiền gia đạo hưng. (ý nói có vợ hiền thì gia đình hạnh phúc, phát đạt)Hắn lắc đầu cười nói:-Ta phải tới thành Đại Lợi ngay bây giờ, mọi người đi đường bảo trọng, cứ an tâm ở quận Võ Linh chờ tin thắng lợi của ta.Bùi Mẫn Thu thản nhiên cười:-Vậy thiếp xin chúc các chàng kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), chúng thiếp lên thuyền đây.-Ừ, mọi người đi đi!Dương Nguyên Khánh lại quay đầu lại nhìn qua mấy thê thiếp một lượt.

Đột nhiên hắn phát hiện không thấy A Tư Đóa ở đó, hắn ngạc nhiên hỏi:-A Tư Đóa đâu?Bùi Mẫn Thu thở dài:-Cô ấy không muốn đi, cô ấy nói cô ấy là tội nhân, một mực muốn ở lại cùng chàng tác chiến, thiếp khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe.-Vớ vẩn!Sắt mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, hắn vẫn luôn lo lắng cho A Tư Đóa, không ngờ tới giờ phút then chốt thì nàng lại gây chuyện.Bùi Mẫn Thu cũng khuyên hắn:-Phu quân, tâm tình cô ấy không được tốt, chàng phải thông cảm cho cô ấy nhiều hơn, từ từ khuyên bảo cô ấy.Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rất rõ, hắn bèn thở dài nói:-Được rồi!

Ta sẽ khuyên bảo nàng, bảo nàng cưỡi ngựa tới quận Linh Võ.Mọi người lên thuyền, chiếc thuyền lớn từ từ khởi hành.

Dương Nguyên Khánh cũng mấy thê nữ đứng bên bờ sông vẫy tay cáo biệt.

Hắn ngóng nhìn chiếc thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu chạy về hướng Hoàng Hà.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa một mạch vội vã trở về huyện thành Cửu Nguyên.

Lúc này huyện thành Cửu Nguyên đã trở thành một tòa thành trống không, những con đường ngày trước rộn ràng người qua lại hiện giờ chỉ còn một khoảng không vắng vẻ.

Người đi đường không có, chỉ có những toán sĩ binh đang cưỡi ngựa đi tuần tra mà thôi, gần như toàn bộ dân chúng ở đây đều đã tản cư đi nơi khác rồi.

Những người không đi tản cư được như người già góa bụa và trẻ em cũng đều bị quan phủ ép lên thuyền đưa đi nơi khác hết rồi.

Toàn bộ quan viên trong huyện cũng đều di tản tới quận Linh Võ, toàn bộ quận Ngũ Nguyên hiện giờ đều do quân Phong Châu tiếp quản.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa phi thẳng tới phủ đệ của mình, cánh cửa lớn đã khóa lại, trước cửa có vài tên binh đang canh gác.

Hắn quay người xuống ngựa hỏi:-Trong phủ còn có người sao?-Hồi bẩm tổng quản, trong phủ trống không, không còn ai cả.Dương Nguyên Khánh cảm thấy khó hiểu, A Tư Đóa rốt cuộc đi đâu rồi.

Hắn lại hỏi:-Công chúa đâu?

Mọi người có nhìn thấy công chúa không?Một gã binh lính nói:-Khoảng nửa canh giờ trước ty chức có thấy nàng cưỡi ngựa rời khỏi thành, trên người mặc võ trang, còn mang theo cả hành lý nữa.-Nàng ấy có nói đi đâu không?-Ty chức không dám hỏi, công chúa mặc áo giáp, lưng đeo cung đao, bộ dáng đằng đằng sát khí.Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, A Tư Đóa không biết đã đi về hướng nào rồi, hiện giờ hắn cũng không thể lo nổi cho nàng nữa.

Hắn đành quay ngựa lại dẫn hơn ba trăm cận binh cưỡi ngựa chạy về hướng thành Đại Lợi.……Trưa ngày hôm sau Dương Nguyên khánh đã tới thành Đại Lợi.

Lúc này các quan lớn và đốc quân của quân Phong Châu đều đã tề tựu ở thành Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh tổ chức hội nghị động viên trước trận chiến ở Nghị sự đường.Nghị sự đường cũng không rộng lắm, hơn bốn mươi người đứng chật kín cả gian phòng.

Không ai nói câu nào, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương và mong chờ.Ba người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt ngồi cùng một chỗ, bọn họ nửa tháng trước vừa mới tới Phong Châu thì đã gặp phải trận đại chiến ác liệt ở Phong Châu rồi.Trước mắt, ba người bọn họ tạm thời đảm nhiệm chức Đô úy dân đoàn.

Theo quy định của Phong Châu, những võ tướng mới vào nhất định phải nhậm chức ở dân đoàn hai tháng rồi sau đó mới được chuyển làm quan quân chính quy.

Tần Quỳnh, La Sĩ Tín tuy có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh nhưng bọn họ cũng không thể phá bỏ quy tắc này được.-Các vị sứ quân, các vị tướng quân, ta đã nhận được tin tình báo chính xác rồi.

Ba mươi vạn kỵ binh Đột Quyết mang theo quân nhu lương thảo đang tiến công về hướng Phong Châu, tốc độ tuy không nhanh nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng.Dương Nguyên Khánh thanh âm trầm thấp, hắn cố gắng chậm rãi nói để tất cả mọi người hiện diện ở đó đều có thể nghe rõ lời hắn nói.

Hắn dùng một cây gỗ chỉ vào tấm bản đồ nói:-Đại quân Đột Quyết men theo Âm Sơn tới đây, đây là đường lối tiến công truyền thống của chúng.

Thật may là chúng không phải men theo Hoàng Hà tới Hà Sáo.

Như vậy năm tòa thành trì của chúng ta cũng có thể được bảo toàn.Ngừng lại một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:-Trận này chính trận chiến ác nghiệt nhất mà quân Phong Châu gặp phải.

Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, rất có thể trong chúng ta sẽ có người phải hy sinh trong trận chiến.

Đây là chuyện mà không ai trong chúng ta mong muốn nhưng chúng ta cũng không thể không đối mặt với nó.

Tuy nhiên nhìn từ một góc độ khác thì đây cũng là một cơ hội cho chúng ta, đây là cơ hội cho chúng ta đánh tan toàn bộ quân Đột Quyết.

Vậy nên lần này cho dù chúng ta phải thiệt hại lớn thì cũng phải khiến cho quân Đột Quyết trả giá đắt, khiến bọn chúng ít nhất trong vòng mười năm không dám đi xâm chiếm nữa.Nói tới đây Dương Nguyên Khánh buông cây gỗ xuống, hắn nhìn Lý Tĩnh gật gật đầu, rồi lại quay lại nói với các tướng lĩnh:-Tiếp theo Lý Tư Mã sẽ nói về tình hình bố trí binh lực cụ thể cho mọi người.Dương Nguyên Khánh ngồi xuống.

Lý Tĩnh đứng lên nói với mọi người:-Các vị tướng quân, việc bố trí binh lực lần này như sau.

Bảy vạn đại quân trong số mười vạn đại quân sẽ ở lại, ba vạn còn lại sẽ đóng giữ ở quận Linh Võ.

Tám vạn dân đoàn cũng chỉ lưu lại ba vạn, năm vạn còn lại cũng đóng giữ ở quận Linh Võ….Việc bố trí binh lực lần này Dương Nguyên Khánh đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới đưa ra quyết định.

Mục tiêu chiến lược của hắn rất rõ ràng, vừa làm quân đội Đột Quyết thiệt hại nặng nề vừa ra sức bảo toàn lực lượng.-Mười vạn quân chủ yếu lấy phòng ngự làm chính, lần lượt phân bố ở bốn tòa thành trì: thành Đại Lợi, thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Châu và thành Hà Khẩu.

Bốn nơi này đều có vị trí chiến lược quan trọng, chỉ cần trấn giữ chắc được bốn vị trí quan trọng này thì quân Đột Quyết cũng không dám tấn công bừa bãi.

Kế hoạch tác chiến lần này chắc mọi người đã nắm được rồi, mọi người hãy xem thật kỹ.

Ta còn muốn nhắc nhở mọi người hai chuyện nữa, một là bốn tòa thành trì nhất định phải liên hệ chặt chẽ với nhau, phải đảm bảo thông tin được an toàn.

Ngoài ra còn có quân đội viện trợ ở bốn thành, ước chừng năm ngàn kỵ binh do Lý Tĩnh thống soái.…..Cuộc họp kết thúc, các tướng quân người nào người nấy cưỡi ngựa phi nhanh về các thành trì phòng ngự.

Dương Nguyên Khánh thì dẫn ba người Tần Quỳnh đi thị sát ở trên thành.

Từng cỗ máy bắn đá, pháo đá, cung nỏ được dựng lên dựa vào tường.

Những tảng đá được xếp chồng chất như núi, trong kho hàng cất giữ một số lượng tên lớn cùng với rất nhiều thùng dầu hỏa tới từ quận Diên An nữa.Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mấy ngàn sĩ binh đang bố trí phòng ngự ở cánh đồng rộng lớn phía bắc thành Đại Lợi.

Đứng nhìn một lúc lâu sau hắn mới quay đầu cười nói với ba người kia:-Nửa tháng này mọi người cảm thấy Phong Châu thế nào?Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 517 : Tiếp cận đại quânTần Quỳnh gật gật đầu:-Quân đội tinh nhuệ, tướng sĩ đồng lòng, người dân an cư lạc nghiệp, thực là một nơi yên bình để tránh binh tai.Dương Nguyên Khánh có thể nghe được chút thất vọng trong giọng nói của Tần Quỳnh.

Nửa tháng này hắn luôn phải bận rộn chạy ngược chạy xuôi nên vẫn chưa có thời gian nói chuyện cùng bọn họ.Từ giọng điệu của Tần Quỳnh có thể nghe ra, y không hề biết hùng tâm tráng chí của mình hay y cho rằng mình chỉ là tùy tiện chọn một cát cứ rồi ở đó làm một tên bạo chúa, không tham dự vào việc tranh bá ở Trung Nguyên nữa.

Dương Nguyên Khánh cười cười hỏi La Sĩ Tín:-Ngươi thì sao?

Ngươi thấy thế nào?La Sĩ Tín có vẻ thẳng thắn hơn Tần Quỳnh, trong lòng có chuyện gì thì không thể giấu được.

Do dự một lát La Sĩ Tín liền hỏi:-Chẳng lẽ sư huynh không nghĩ tới việc thống lĩnh quân đội tiến vào Quan Trung hội họp với Dương bá phụ sao?Trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ luôn bàn về chuyện này.

Bọn họ cảm thấy có chút hoang mang khó hiểu, không hiểu vì sao Dương Nguyên Khánh lại không hợp binh với phụ thân, cùng nhau giành lấy thiên hạ.Ba người bọn họ đều là muốn có tiền đồ nên mới tới đây đầu quân cho Dương Nguyên Khánh.

Nếu như Dương Nguyên Khánh chỉ muốn ở Phong Châu làm một tên bạo chúa, không muốn tham gia tranh đoạt thiên hạ, vậy thì bọn họ cũng chẳng muốn lưu lại Phong Châu nữa, đặc biệt là Tần Quỳnh.

Từ sau khi Trương Tu Đà chết, khát vọng kiến công lập nghiệp luôn hừng hực trong lòng y.

'Đầu minh chủ, tranh thiên hạ, phong quốc công, ấm thê tử', đây là lý tưởng cả đời của y.

Khi ở triều Tùy không có cơ hội, Tần Quỳnh chỉ còn cách tới đầu quân cho Dương Nguyên Khánh.

Hiện giờ y đã gần bốn mươi tuổi, nếu còn chần chừ không kiến công lập nghiệp nữa thì e rằng cả đời này y cũng không thể hoàn thành lý tưởng của mình.Ánh mắt Tần Quỳnh chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh.

Y rất muốn biết câu trả lời của Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh hoàn toàn hiểu được tâm tư của ba người bọn họ, hắn bèn cười nói:-Các ngươi còn nhớ trước khi đảm nhiệm chức Tổng quản Phong Châu ta làm chức gì không?Ngưu Tiến Đạt phản ứng nhanh nhất, y nhanh miệng nói:-Tổng quản U Châu.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại nói:-Từ năm Nhân Thọ thứ tư, ta đã bắt đầu đối chọi với quý tộc Quan Lũng.

Mười mấy năm nay có bao nhiêu quý tộc Quan Lũng chết trong tay ta?

Các ngươi cho rằng liệu ta có thể được bao nhiêu người ủng hộ ở Quan Lũng đây?

Thật ra Ngưu tướng quân đã nói cho ta nghe đáp án rồi, lựa chọn của ta là Đông tiến chứ không phải Nam tiến.

Trong này có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, nhất thời ta cũng không thể nói rõ ràng được.

Nhưng các ngươi chỉ cần nhớ kỹ cho ta điều này, sau này quân đội của chúng ta nhất định sẽ tiến vào Trung Nguyên.Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh nói rõ ràng dã tâm và mục tiêu chiến lược của mình cho bọn họ nghe.

Ba người Tần Quỳnh nhìn nhau, ánh mắt sáng lên.

Dương Nguyên Khánh quả không làm cho bọn họ thất vọng, quả nhiên trong lòng hắn cũng ôm mộng chiếm đoạt thiên hạ.

Tần Quỳnh lập tức khom người nói:-Ty chức ăn nói lung tungxin Tổng quản thứ tội.La Sĩ Tín cũng mơ hồ ý thức được mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Dương Huyền Cảm.

Y cảm thấy xấu hổ vì những nghi vấn lỗ mãng vừa rồi của mình liền cúi đầu nói:-Sư huynh, đệ không nên hỏi linh tinh, thật xin lỗi huynh!Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y cười nói:-Những chuyện sau này để sau hẵng tính, hiện giờ chúng ta cần phải toàn lực đối phó với Đột Quyết.

Là ta có lỗi với mọi người mới đúng, mọi người vừa mới tới mà lại để mọi người phải đối mặt với trận đại chiến thế này.-Sư huynh, chuyện đánh giặc thì đâu có gì, tác chiến với Đột Quyết là mong ước đã lâu của chúng ta.

Huynh cứ việc sắp xếp, chúng ta nguyện tác chiến ở tuyến đầu.La Sĩ Tín rất nóng lòng muốn thử, trong lòng y tràn đầy khát vọng về trận đại chiến này.

Tần Quỳnh lại có vẻ khá trưởng thành, y trầm tư nói:-Tổng quản, tôi cho rằng nên để cho mọi người trong thiên hạ biết Phong Châu đang chống đỡ với hơn ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết xâm lược, đang ra sức bảo vệ nhân dân và đất nước.

Điều này rất c lợi cho danh tiếng của ngài.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn đứng trước tường thành nhìn về cánh đồng bát ngát phía xa.

Hắn dường như nhìn thấy đại quân Đột Quyết đang từ từ tiến tới, nhiệt huyết trong lòng hắn lại sôi trào lên, hắn cười ngạo nghễ:-Ta đã phái người tới Lạc Dương và Giang Đô cầu viện, tin rằng người trong thiên hạ cũng sẽ nhanh chóng biết được Dương Nguyên Khánh ta là một danh tướng Đại Tùy tuyệt đối không đầu hàng dị tộc.……Ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân Đột Quyết cuối cùng cũng xuất hiện ở phía bắc bờ sông Hoàng Hà.

Họ mở trận thế kéo dài hơn mười dặm ở bên bờ bắc Hoàng Hà, khí thế vô cùng dũng mãnh.Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát dừng ngựa bên bờ Hoàng Hà, y lạnh lùng chăm chú nhìn đất đai Đại Tùy phía bên kia bờ sông Hoàng Hà.

Rất lâu sau y mới quay đầu nói với các tướng sĩ:-Phong Châu tuyệt không phải điểm cuối của chúng ta, đây chỉ là khởi điểm trong cuộc nam hạ này của chúng ta mà thôi.

Chúng ta phải đánh tới Trường An, toàn bộ của cải và nữ nhân của Đại Tùy đều thuộc về các dũng sĩ, chỉ cần các ngươi có thể giành được thì tất cả đều là của các ngươi.-Vạn tuế!Mấy trăm tướng lĩnh Đột Quyết vung tay hoan hô, đám binh sĩ cũng tung hô theo, toàn bộ bờ bắc của sông Hoàng Hà vang lên những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc:-Khả Hãn vạn tuế!Khuôn mặt Đốt Cát lộ ra vẻ đắc ý, tiếng tung hô của các tướng sĩ đủ để chứng minh sự đúng đắn của lần xuất binh lần này.

Chỉ cần cho bọn họ ích lợi, cho bọn họ tiền tài và nữ nhân thì bọn họ nhất định sẽ quên hết toàn bộ những bất mãn cũng như oán giận đối với y.Đốt Cát bất giác lại nhớ tới Lý Uyên, Lý Uyên chẳng phải muốn chiếm lĩnh Quan Trung sao?

Vậy thì mình sẽ giúp y tới cùng, thay y chiếm lĩnh Quan Trung, đất đai và nam nhân để lại cho y còn của cải và nữ nhân mình sẽ dẫn đi.

Như vậy thì y cũng liệu còn có thể nói được gì nữa?Đợi đến khi những tiếng hoan hô dần dần lắng xuống, Đốt Cát xua xua tay, các tướng lĩnh yên lặng trở lại.

Y lại nói với mọi người;-Dương Nguyên Khánh trước sau vẫn là mối đe dọa lớn đối với Đột Quyết chúng ta, lần này bất kể thế nào cũng phải giết chết hắn, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của hắn.

Bây giờ ta xin tuyên bố với các tướng sĩ, giết chết một người của quân Tùy thưởng mườinăm con dê, giết chết một tướng của quân Tùy thưởng trăm con dê.

Nếu như lấy được thủ cấp của Dương Nguyên Khánh, phong quan Đặc Lặc, thưởng năm mươi vạn con dê, nô lệ ba nghìn người.Đây là mức thưởng cao nhất từ trước tới giờ của Đột Quyết, lấy được thủ cấp của Dương Nguyên Khánh cũng có nghĩa là có thể chính thức thành lập bộ lạc của mình rồi.

Người nào người nấy ánh mắt đều tràn đầy những khát vọng không thể kìm nén nổi.Đốt Cát từ từ rút chiến đao ra chỉ về hướng thành Đại Lợi lớn phát lệnh:-Qua sông!Sông Hoàng Hà ở Phong Châu không lớn lắm, chiều rộng chưa tới trăm trượng.

Quân Đột Quyết đã học được cách dựng cầu nổi của người Hán.

Đầu tiên là kéo một sợi dây to dài, cố định ở hai bên bờ sông, sau đó men dọc theo sợi dây nhanh chóng kết những chiếc bè da dê cỡ lớn.

Chỉ cần dùng năm mươi tấm da dê là có thể tạo được một cây cầu nổi rồi.

Tiếp tục kết năm hàng như vậy rồi buộc chặt chúng lại với nhau, các binh lính sẽ nhanh chóng trải những tấm ván gỗ lên trên, như vậy là đã có thể xây dựng xong một cây cầu nổi cỡ lớn vững chắc rồi.Không đến hai canh giờ sau, quân Đột Quyết đã làm xong tám chiếc cầu nổi lớn và hai chiếc cầu nổi để vận chuyển lương thực chắc chắn.

Ba mươi vạn đại quân băng qua sông Hoàng Hà, từ từ tiến công về thành Đại Lợi.Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa đứng trước một gò đất lớn ở bên bờ nam sông Hoàng Hà, trước gò đất đó còn có một tấm bia đá lớn, chữ trên tấm bia do bị bão cát làm mòn nên không nhìn rõ nữa nhưng cố gắng vẫn có thể đọc được mặt chữ.

Bên trên tấm bia có khắc ba chữ lớn : ‘Bia cảnh cáo’, bên cạnh là chữ Đột Quyết, bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ hơn là ‘Kẻ phạm thiên uy Đại Tùy, nghiêm trị không tha’.

Bên dưới nữa là những chữ nhỏ lít cha lít chit ghi lại những sự kiện diễn ra.

Đây chính làcảnh cáo mà quân Tùy ở Phong Châu lập ra mười năm trước sau khi Tiết Diên Đà xâm lấn Phong Châu.

Gò đất cao ở phía sau chính gò đất lớn nơi chôn cất hàng vạn đầu người.Trận thảm bại của Tiết Diên Đà mười năm trước vẫn là ác mộng trong lòng người dân trên thảo nguyên.

Thành Đại Lợi cũng là một tòa thành bất khả xâm phạm trong lòng họ.Đốt Cát cười lạnh một tiếng, y biết Dương Nguyên Khánh đang ở trong thành Đại Lợi.

Nếu như y không san bằng thành Đại Lợi thì người thảo nguyên mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được.

Những việc mà Tiết Diên Đà không làm được hãy để cho người Đột Quyết thay y làm.Đốt Cát chia binh lính thành ba đoàn, lệnh huynh đệ A Sử Na Đốt Bật thống lĩnh bảy vạn quân đội tấn công thành Vĩnh Phong và thành Hà Khẩu, mở đường cho đại quân Đột Quyết tiến vào.

Y lại lệnh cho thúc phụ A Sử Na Côn Cát thống lĩnh ba vạn quân quét ngang Phong Châu, san bằng toàn bộ đồng ruộng, nông thôn, thành trì của Phong Châu.

Còn y thì đích thân thống lĩnh hai mươi vạn đại quân tấn công thành Đại Lợi cách đó chừng mười dặm.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 518 : Sẵn sàng ứng chiếnĐại quân Đột Quyết cuối cùng vẫn lấy binh lực đông đảo để đè ép thành Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh ở trên thành yên lặng chăm chú quan sát đại quân Đột Quyết đông nghìn nghịt từ phía xa tiến tới.

Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng của mười năm trước, mười vạn đại quân của Tiết Diên Đà cũng xuất hiện ở cánh đồng mênh mông ngoài thành y hệt như vậy.Nhưng Tiết Diên Đà hoàn toàn không thể so sánh được với đại quân Đột Quyết.

Quân kỳ của đại quân Đột Quyết từ phía xa che phủ cả một vùng, tiếng trống rung trời, bụi đất mù mịt.

Dựa vào kinh nghiệm của mình hắn có thể đoán ra, số này ít nhất cũng phải tới hai mươi vạn đại quân.

Vậy thì mười vạn đại quân còn lại đi đâu rồi?Dương Nguyên Khánh hiểu rõ sách lược của Đốt Cát, y không ngu xuẩn tới mức đem toàn bộ quân đặt ở thành Đại Lợi mà là chia binh ra tấn công.Hắn quay lại nhìn quân đội của chính mình.

Trên thành quân đội nhà Tùy cũng đứng chật kín, thành Đại Lợi cũng là một trọng điểm phòng ngự của quân Tùy.

Ở đây có ba vạn quân Tùy cùng một vạn dân đoàn, tổng cộng có bốn vạn đại quân.

Thành Đại Lợi là tòa thành ác mộng đối với người Hồ ở thảo nguyên, đồng thời nó cũng là tòa thành trọng yếu của Phong Châu thậm chí là của Đại Tùy nữa.

Chỉ cần thành Đại Lợi còn thì người thảo nguyên sẽ không có cách nào tiến vào Trung Nguyên được.Trải qua mười mấy năm xây dựng và sửa chữa, diện tích thành Đại Lợi hiện giờ đã mở rộng gấp đôi so với trước đây.

Thành Đại Lợi được chia làm ngoại thành, trung thành và nội thành.

Trung thành và nội thành chính là tòa thành trì bán cung lúc trước, gần như không có gì thay đổi so với trước kia.Còn ngoại thành sau này được cải tạo lại, nó có hình chữ nhật, chu vi chừng hơn mười dặm.

Nơi này tập trung dân cư sinh sống và họp chợ, tuy nhiên lúc này nó chỉ còn là một tòa thành trống không.Tường thành ngoại thành cao bốn trượng, chiều rộng ba trượng, có thể chứa được bốn chiếc xe ngựa song song đi lại cùng lúc.

Tòa thành này dùng gạch đã qua đốt chế xây dựng, cao to vững chắc.

Cứ cách khoảng sáu mươi bước lại có một bức tường ngựa, rộng chừng bốn trượng, nhô ra ngoài tường chừng ba trượng.

Vì bề ngoài bức tường trông giống hình ngựa nên mọi người dùng nó để gọi tên luôn.

Những bức tường này chủ yếu là để phối hợp với tường thành, hạn chế toàn bộ những góc chết dưới thành khi địch công kích từ trên xuống dưới theo ba mặt.Tường thành ngoại thành nối thẳng tới vách núi đá nhưng lại không trực tiếp liên kết với tường thành ở trung thành mà thông qua một chiếc cầu treo trên không trung để nối kết với trung thành.

Vì vậy cho dù ngoại thành có thất thủ thì quân Tùy vẫn có thể nhanh chóng đi qua cầu treo lui về trung thành tiếp tục phòng thủ.Thành Đại Lợi đã biến thành một tòa thành có khả năng phòng ngự rất mạnh mẽ, quân đội Đột Quyết muốn đánh hạ nó nhất định phải trả giá rất lớn.Hai mươi vạn quân Đột Quyết đang đóng quân ở phía ngoài khoảng chừng ba dặm.

Từng tòa từng tòa doanh trại của quân Đột Quyết từ từ mọc lên trên cánh đồng bát ngát, chiếm khoảng diện tích rộng chừng tám dặm, kéo dài về phía bắc khoảng mấy dặm.

Từng tòa doanh trướng nối tiếp nối tiếp nhau, khí thế vô cùng tráng lệ.-Tổng quản, địch doanh có đồ công thành cỡ lớn.Một gã Giáo úy thân binh chỉ vào một vật đứng sừng sững giữa đám doanh trại địch thấp giọng nói.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy rồi, đó là xe bắn pháo và thang vân, còn có công thành chùy nữa.

Có thể thấy rõ ràng rằng lần này quân Đột Quyết đã chuẩn bị rất kĩ càng, không giống như lần trước khi tấn công Nhạn Môn chỉ có vài cái thang đơn giản.Lúc này Dương Nguyên Khánh còn nhìn thấy thang gấp, đây là một loại thang công thành cỡ lớn.

Loại thang này gần giống thang vân nhưng nó to hơn thang vân.

Bên dưới có một đài gỗ cao một trượng, bên trên là thang gấp được làm từ hơn mười cây gỗ lớn dài năm sáu trượng tạo thành gác thẳng lên tường thành, ngoài ra còn trang bị cả móc câu nữa.

Như vậy quân đội có thể kết thành đoàn men theo thang mà xông lên.

Ở Âm Sơn có loại cây lớn thẳng tắp như vậy.

Đây cũng là kỹ thuật mà thợ thủ công triều Tùy chạy trốn vào Đột Quyết dạy người Đột Quyết.Tâm trạng Dương Nguyên Khánh trùng xuống, với sự chắc chắn của thành Đại Lợi có lẽ có thể miễn cưỡng chống lại những loại đồ công thành thế này, nhưng thành Vĩnh Phong và thành Hà Khẩu thì quả gặp nguy hiểm rồi.

Hắn không khỏi cúi đầu mắng một tiếng:-Đám Hán gian đáng chết.Đốt Cát đứng trước doanh trại nhìn tòa thành khiến lòng người thảo nguyên kinh hãi này.

Nhìn qua tòa thành này quả thật cao lớn kiên cố hơn những tòa thành trì khác ở Trung Nguyên rất nhiều.

Trên đỉnh thành lầu lá cờ lớn của Đại Tùy đang tung bay phấp phới, trên thành binh sĩ quân Tùy đứng dày đặc, ít nhất cũng phải tới một vạn năm nghìn người.-Các ngươi nói xem, Dương Nguyên Khánh có ở trong tòa thành trì này không?Đốt Cát vừa chỉ chiến đao ra phía thành Đại Lợi ở phía xa vừa hỏi các tướng sĩ ở phía sau.Một gã Vạn phu trưởng khom người nói:-Ty chức cho rằng, với tính cách xung phong đi đầu của Dương Nguyên Khánh, nhất định là hắn có trong thành Đại Lợi.Một gã Vạn phu trưởng khác cũng nói:-Hắn là chủ tướng, nếu hắn không ở thành Đại Lợi thì nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính.Đốt Cát cười cười:-Các ngươi nói rất đúng, chắc chắn hắn đang ở trong thành Đại Lợi.

Tòa thành kiên cố như vậy, hắn không trốn ở đây thì trốn ở đâu chứ?Lúc này một gã Sĩ cân bộ lạc tiến lên đề nghị:-Khả Hãn, tấn công tòa thành Đại Lợi này chỉ e sẽ thương vong vô số.

Tôi đề nghị lách qua tòa thành này mà không đánh, chúng ta tiếp tục tiến công về phía nam, đi công phá những thành khác.

Như vậy có thể tránh được thương vong quá lớn cho quân Đột Quyết ta.Sĩ cân là danh hiệu của tù trưởng bộ lạc lớn.

Tên Sĩ cân này tên là A Mộc Đài, là thủ lĩnh bộ lạc Tata, bộ lạc lớn thứ thư của Đột Quyết.

Ý của y đại diện cho ý của không ít người.

Chuyến nam hạ lần này mục đích của bọn họ là cướp tài sản, đoạt nữ nhân chứ không phải đến để huyết chiến sống chết, tổn thất nhân mã.

Đồng thời trong thâm tâm bọn họ vẫn khắc sâu nỗi sợ hãi đối với Dương Nguyên Khánh, lại cộng thêm những truyền thuyết về thành Đại Lợi khiến bọn họ không tự tin tấn công Dương Nguyên Khánh.Đốt Cát lạnh lùng liếc mắt nhìn y nói:-Ý của ngươi là muốn nhắc nhở ta nên đổi hình đầu sói vàng trên lá cờ kia thành hình đầu dê vàng sao?A Mộc Đài mặt đỏ bừng bừng, y vội vàng giải thích:-Ý của ta là tạm thời không cần huyết chiến với Dương Nguyên Khánh, chúng ta đi thu chiến lợi phẩm trước.

Đợi tới khi thắng lợi trở về rồi mới tấn công thành Đại Lợi sau, thuận tiện lấy luôn cái đầu của Dương Nguyên Khánh.Y vừa mới dứt lời, Đốt Cát liền rút chiếc roi ra nổi giận nói:-Không chiến đấu thì lấy đâu ra chiến lợi phẩm?

Người Đột Quyết là sói, không phải dê, nhìn thấy kẻ thù mạnh ở phía trước chúng ta phải xông lên cắn chết hắn chứ không phải cúp đuôi chạy trốn.

Ta biết ngươi sợ hãi Dương Nguyên Khánh, hôm nay ta sẽ cho ngươi đánh trận đầu tiên.

Nếu ngươi không dám đánh thì hãy cút về thảo nguyên, đổi tên bộ lạc Tata thành bộ lạc dê cho ta.Mười mấy tên Vạn phu trưởng ở phía sau đều mỉm cười, tiếng cười nhạo chói tai khiến sắc mặt A Mộc Đài xám lại.

Nỗi sỉ nhục và phẫn nộ khiến y mất hết lý trí, y hét lớn một tiếng:-Bộ lạc Tata không phải dê, bộ lạc Tata là bộ lạc dũng mãnh, không sợ hãi kẻ thù.-Được!

Các ngươi hãy thể hiện thật tốt cho ta.Đốt Cát lập tức quay đầu hạ lệnh:-Bộ lạc Tata sẽ đánh trận đầu, nổi trống lên cho ta.Tùng..tùng ….tùng!

Tiếng trống rung trời vang lên, trong đại doanh Đột Quyết tiếng hô “giết” rền trời.

Đây là phương thức thúc giục chiến đấu của người Đột Quyết.

A Mục Đài đã khôi phục lại được lý trí, trong lòng y thầm cảm thấy hối hận nhưng hiện giờ y cũng không còn đường lui nữa rồi.

Giờ phút này sự sợ hãi khiến mặt y biến sắc, y đành phải cắn răng nói:-Bộ lạc Tata có thể xuất chiến nhưng bộ lạc chúng tôi chỉ có ba vạn quân binh, cứ như vậy công thành thì khác nào tự tìm cái chết.

Nếu chỉ bắt chúng tôi ra trận thì thật không công bằng.-Ta sẽ phái thêm ba vạn quân nữa cùng ra trận với các người.A Mộc Đài không có cách nào đành quất ngựa chạy về phía bộ lạc của mình.Đốt Cát lạnh lùng nhìn theo bóng dáng y, ánh mắt Đốt Cát hiện ra vẻ cười gian xảo.

Tên A Mộc Đài này cũng là một trong số những người phản đối mình trước kia, Đốt Cát sớm đã muốn xử lý bộ lạc Tata rồi.…..Tiếng trống rung trời từ đại doanh Đột Quyết vang tới khiến không khí trên thành Đại Lợi cũng khẩn trương hẳn lên.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân đội trong đại doanh Đột Quyết đang điều động.

Ở phía góc đông nam của đại doanh Đột Quyết có một đoàn đại quân khoảng năm sáu vạn người đang cấp tốc tập kết.Dương Nguyên Khánh cũng quay đầu lại ra lệnh:-Nổi trống chuẩn bị tác chiến.Thanh âm trống trận của quân Tùy cũng ầm ầm vang lên, mười vạn quân Tùy nhanh chóng tiến hành bố trí trên thành.

Một vạn dân đoàn người nào người nấy cũng vào vị trí của mình.Lần này công tác chuẩn bị phòng ngự của quân Tùy đã rất chu đáo rồi, không giống như quân trấn giữ thành Nhạn Môn không hề có vũ khí phòng ngự cỡ lớn, chỉ dựa vào sức người để chiến đấu.

Trên tường thành ngoại thành thành Đại Lợi mười mấy dặm đã bố trí hai trăm bốn mươi cỗ máy bắn đá cỡ lớn có thể bắn những tảng đá hàng trăm cân ra xa tới bốn năm trăm bước.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 519 : Tái chiến Đại LợiLoại máy bắn đá cỡ lớn cao tới hai trượng thế này ít nhất cũng phải cần một trăm năm mươi người kéo mới được.

Tuy nhiên sau khi được Trương Lôi cải tiến, loại máy bắn đá kéo từ đằng trước theo kiểu cũ đã sửa thành kéo từ phía sau, lợi dụng dây đàn hồi trên máy bắn đá để bắn ra, đồng thời lợi dụng nguyên lý bánh quay guồng nước, từ kéo phát lực chuyển thành hai bàn tời.

Như vậy, một cỗ máy bắn đá chỉ cần hai mươi người là có thể điều khiển được rồi.Trương Lôi không chỉ là thợ thủ công đệ nhất Đại Tùy, ông ta đồng thời cũng là kỳ tài về máy móc quân sự.

Ông không chỉ thiết kế ra máy bắn đá dùng bàn tời mà còn thiết kế ra nỏ bắn liên thanh, chính là lợi dụng nỏ sàn, một lần có thể bắn ra mười ngọn tên, uy lực vô cùng mạnh.

Nó có thể bắn thủng tấm chắn cách đó ngoài ba trăm bước.

Loại nỏ sàn này chỉ cần hai người điều khiển là được, nó cũng hoạt động theo nguyên lý bàn tời.

Trên thành có tổng cộng khoảng bốn trăm bộ nỏ sàn như vậy, đối phó với đội quân công thành đông đúc, nó có khả năng sát thương vô cùng mạnh.Ngoài ra còn có thạch pháo.

Loại thạch pháo này phối hợp với máy bắn đá, là một loại máy bắn đá cự ly ngắn.

Ưu điểm của nó chính là tính chuẩn xác rất cao, còn được gọi là sát thủ của sào xa (một loại xe công thành, chuyên đưa người lên cao).

Trong phạm vi năm mươi bước, nó có thể đánh nát sào xa.Trong tiếng trống sục sôi của quân Tùy, một vạn quân Tùy cùng một vạn dân đoàn đã sẵn sàng ứng chiến.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng, hắn muốn dùng sự tàn sát tàn khốc nhất để người Đột Quyết đời đời không quên nổi trận chiến này.Vừa mới lập doanh trại được khoảng hai canh giờ, quân Đột Quyết liền phát động đợt tiến công quy mô lớn lần thứ nhất.

Năm vạn đại quân giống như thủy triều cuồn cuộn xông tới thành Đại Lợi.

Một trăm chiếc thang vân cùng năm mươi bộ xe di chuyển trong đám hỗn loạn.

Đợt tiến công lần này quân đội Đột Quyết không hề dốc toàn lực tiến công, thang gấp cùng công thành chùy đều không tham gia vào trận đấu.Binh lính Đột Quyết giơ cao tấm chắn, hai vạn quân xung thành tay cầm trường mâu và chiến đao, sĩ khí cao ngất trời.

Phía sau là ba vạn tiễn binh, bọn họ chịu trách nhiệm yểm hộ phía sau.

Trong tiếng trống tùng…tùng…tùng rền vang, đám quân Đột Quyết đông nghìn nghịt xếp thành hàng tiến về phía thành Đại Lợi.Từng chiếc thang vân và sào xe được những chú ngựa khỏe mạnh nhất kéo, từ từ di chuyển trong đám người.

Phía sau mỗi chiếc thang vân và sào xe lại có khoảng mấy trăm người.Tiếng trống giống như đang đánh vào những chiếc bánh xe cực lớn vậy.

Cùng với tiếng hét “giết” vang trời, đại quân Đột Quyết phập phồng xông tới như những ngọn sóng, khí thế vô cùng lớn.Cách thành Đại Lợi khoảng hai dặm, quân Tùy đã đào ba chiến hào rộng chừng một trượng.

Tuy nhiên ba chiến hào này dường như không ngăn nổi quân Đột Quyết, bọn họ đặt những tấm ván gỗ lên trên chiến hào khiến những chiến hào này hoàn toàn mất đi tác dụng.Tới khi chỉ còn cách tường thành chừng một dặm rưỡi, tiếng trống đột nhiên trở nên dày đặc, năm vạn đại quân Đột Quyết hò hét xông về hướng tường thành.

Trên tường thành quân giữ thành vừa khẩn trương vừa mong chờ quan sát quân Đột Quyết giống như đang mong chờ chuyện gì đó xảy ra vậy.Một trăm tám mươi cỗ máy bắn đá đã bắt đầu cót két sẵn sang giương lên, những chiếc cần bắn được kéo gập ra phía sau, lực tích tụ đạt tới cực điểm.Phía ngoài thành là một mảnh đồng hoang, quân Đột Quyết đang mãnh liệt xông tới.

Mấy nghìn người xông ở hàng đầu đột nhiên kêu thảm lên rồi ngã xuống đất, bọn họ đã giẫm lên những chông sắt rải dưới lớp cỏ.

Loại chông sắt này có bốn mũi nhọn dài một tấc, chúng được rải xuống đất, cái nào cũng có một đầu nhọn hướng lên trên.

Trên những chiếc chông này đều được tẩm độc, một khi bị đâm trúng, nhẹ thì thương tàn, nặng thì chỉ có mất mạng.Ngoài chông sắt ra còn có vô số những hố nhỏ, bên trong có cắm một cây chông sắt tẩm độc dài ba tấc.

Không ít sĩ binh Đột Quyết đã dẫm trúng những hố này, những chiếc chông dài nhọn đâm xuyên qua bàn chân.

Hơn ngàn sĩ binh Đột Quyết không kịp phòng bị đã ngã xuống, họ lớn tiếng la hét, tiếng gào khóc vang dậy khắp trời đất.

Kinh khủng hơn nữa là chân họ đã bắt đầu sưng tấy, đau đớn vô cùng, không ít người sau một lúc lăn lộn gào khóc, độc tính chạy vào tim mà chết.-Chặt đứt chân chúng cho ta!A Mộc Đài lớn tiếng quát mắng, từng chiếc chân bị thương của quân Đột Quyết bị chặt ra máu me be bét.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang vọng một âm thanh kỳ dị giống như tiếng của đàn chim bồ câu đang xoay quanh trên không trung vậy.Đám lính Đột Quyết thi nhau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện rất nhiều những chấm đen nhỏ đang bay về phía họ càng ngày càng gần.

Đột nhiên có một tiếng hét lớn từ trong đám quân Đột Quyết vang lên rằng đó là những tảng đá lớn đang bay tới, cả đám quân thi nhau chạy tán loạn.

Một khối đá lớn nặng tới ngàn cân ầm ầm giáng xuống quay cuồng lăn lộn vào đám sĩ binh, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi văng khắp nơi.

Mấy tên si binh bị khối đá đập trúng biến thành miếng thịt vụn.

Khối đá lớn liên tiếp đập vào mấy chục người, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

Gần hai trăm khối đá lớn lồng lộn quay cuồng giữa đám binh sĩ, quân Đột Quyết chết vô cùng thê thảm.

Ngay sau đó màn mưa đá thứ hai lại ầm ầm bay tới.Trên đầu những tảng đá lớn đè xuống, dưới đất nguy hiểm rình rập, quân Đột Quyết còn cách thành trì một dặm nữa nhưng con số thương vong đã lên tới hơn ba ngàn người.

A Mộc Đài vô cùng đau lòng, y hô lớn một tiếng:-Rút lui!Mấy vạn đại quân Đột Quyết rút lui xuống như thủy triều, quân Tùy trên thành lớn tiếng reo vang….-Bắt lại cho ta!Ánh mắt Đốt Cát sát khí đằng đằng, y nhìn A Mộc Đài lạnh lùng nói:-Ta chưa hạ lệnh lui binh sao ngươi dám tự tiện rút về làm lung lay sĩ khí, ngươi chán sống rồi sao?A Mộc Đài ngẩng đầu hét lớn:-Khả Hãn!

Quân Tùy có cắm độc trâm dưới đất, chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, thương vong tới hàng nghìn người rồi.-Những người thương vong có thể làm nền cho đại quân ở phía sau, ngươi dám tự tiện lui binh, làm dao động sĩ khí, lôi ra chém đầu cho ta!Mấy sĩ binh kéo A Mộc Đài đi, A Mộc Đài thấy ánh mắt Đốt Cát lạnh lùng.

Y bỗng nhiên hiểu ra liền lớn tiếng hét:-Đốt Cát, ngươi muốn mượn cớ giết ta, người trong tộc ta sẽ không tha cho ngươi!Lời của y còn chưa hết thì một gã sĩ binh đã một đao chặt lìa đầu y xuống đất rồi.

Đốt Cát cười lạnh một tiếng, y nói với mọi người những người đứng phía sau mình:-Phong tỏa tin tức, không được để tin A Mộc Đài đã chết lan truyền ra ngoài.Y lại nói với Vạn phu trưởng Mông Đạt:-Ba vạn quân của bộ lạc Tata ta giao cho ngươi thống lĩnh, tấn công thành trì lại cho ta, ta sẽ phái thêm ba vạn quân nữa phối hợp tác chiến với ngươi.-Ty chức tuân mệnh!Mông Đạt xoay người lên ngựa, y cầm trường mâu chỉ vào tường thành:-Nổi trống tiến công!Trong tiếng trống tiến công rền vang của quân Đột Quyết, bị mấy vạn quân cận vệ đuổi lại, ba vạn quân của bộ lạc Tata buộc phải quay đầu lại tiếp tục tấn công thành trì.

Thủy Tất Khả Hãn lại phái thêm ba vạn đại quân hòa mình vào đội quân tiến công, quân tiến công thành Đại Lợi hiện giờ đã trở thành sáu vạn người.

Thang vân, sào xa, máy bắn đá di chuyển trong đám quân hỗn độn.

Sáu vạn đại quân đông như kiến, phủ kín cả cánh đồng rộng lớn ngoại thành Đại Lợi.Lần này quân Đột Quyết đã thông minh hơn rồi, họ lấy những tấm ván gỗ rải ra làm đường đi, quân Đột Quyết nhờ vậy mà tránh được những nguy hiểm rình rập dưới mặt đất.

Tuy nhiên bọn họ lại không thể tránh nổi những khối đá lớn tấn công mình từ trên đầu, mấy trăm khối đá cứ gào thét từ trên trời giáng xuống.

Đám quân Đột Quyết quay cuồng, máu thịt be bét, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Một chiếc sào xe bị khối đá đánh trúng, sào xe nổ tung trong không trung, những mảnh gỗ lớn bay loạn xạ, thi thể người bay lên, chiếc sào xe ầm ầm tung ra.

Lại một chiếc thang vân nữa bị đánh trúng, chiếc thang gãy ra, mộc đài bị xuyên thủng, hai bánh xe gỗ cũng long ra ngoài, cả chiếc thang vân to lớn đổ xuống mặt đất, không thể di chuyển được nữa.Những tảng đá lớn liên tiếp bay vào đám đông, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, sự sợ hãi cực độ khiến sĩ khí của quân Đột Quyết giảm xuống rõ rệt, không ít binh sĩ Đột Quyết đã quay đầu bỏ chạy.

Tuy nhiên, Đốt Cát sớm đã chuẩn bị rồi, ba ngàn cận binh cầm đao áp trận ở phía sau, gần trăm tên sĩ binh Đột Quyết bỏ chạy đã bị chém chết.Quân Đột Quyết không còn cách nào khác đành phải kiên trì lao về phía trước.

Cùng với sự dâng cao đội hình của quân Đột Quyết, cung tiễn hai bên không ngừng bắn ra, một vạn quân Tùy ở lỗ châu mai của tường thành không ngừng bắn tên xuống.

Thành Đại Lợi có lỗ châu mai, có thể dùng lỗ châu mai để yểm hộ, còn cung nỏ đặt ở phía sau bắn ra.

Quân Đột Quyết lấy người đông chiếm ưu thế, cung tiễn hai bên bắn ra như mưa tạo thành một màn lưới tên dày đặc màu đen trên không trung.

Quân Đột Quyết thương vong vô số, quân Tùy cũng có thương vong, những tiếng kêu thảm vì trúng tên không ngừng vang lên.Trong màn mưa tên dày đặc, đại quân Đột Quyết lại bắt đầu vượt qua hào thủy để tiếp cận tường thành.

Ngoài dự liệu của người Đột Quyết, hào thủy không hề có nước, nó chỉ là một chiến hào cỡ lớn sâu hai trượng, rộng hai trượng rưỡi mà thôi, chứ bên trong không hề có nước.

Tuy nhiên điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì với người Đột Quyết, bọn họ đặt những tấm ván gỗ dài tới ba trượng lên trên chiến hào khiến cho những chiến hào này mất hết tác dụng phòng ngự.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 520 : Biến đổi ở Thái NguyênLúc này, mấy chục cỗ thang vân và sào xe công thành cỡ lớn đã ầm ầm chạy tới.

Một chiếc sào xe có tới năm mươi tên lính Đột Quyết đứng trên đó, người nào người nấy tay cầm trường mâu và tấm khiên.

Phía sau còn có hơn hai trăm người, họ nhất tề xông thẳng tới hướng những mũi tên đang bắn tới.Sào xe từ từ áp sát tường thành, nó chỉ còn cách tường thành chưa tới năm mươi bước.

Lúc này, bốn mươi cỗ máy bắn đá của quân Tùy đã bắt đầu phát huy tác dụng, máy bắn đá này trên thực tế chính là một loại nỏ nằm cỡ lớn.

Nó dài một trượng, cánh cung dài một trượng rưỡi, dùng gân bò hoặc dây thừng làm dây cung.

Nó được đặt trên một chiếc bệ chuyên dụng, do mười dân đoàn và binh lính điều khiển, dùng bàn tời để bắn tên.Máy bắn đá này bắn ra một loại đạn đá trơn bóng với trọng lượng khoảng năm sáu mươi cân, tầm bắn có thể đạt tới bảy mươi bước.

Đồng thời nó được những binh sĩ chuyên môn phụ trách lấy tầm ngắm.-Tới rồi!

Tới rồi!Một gã Hỏa tướng chỉ vào một chiếc sào xe đang từ từ tới gần:-Nhắm vào nó cho ta!Tám gã sĩ binh kéo chiếc bàn tời lớn để dây cung mở ra cài vào chỗ móc, một gã sĩ binh đặt một viên đạn đá vào máng bắn.

Hỏa trưởng làm luôn nhiệm vụ nhắm bắn, y ghé vào chiếc cung quan sát rồi hét lớn:-Chệch sang hướng đông nửa độ!Phía sau máy bắn đá này có vẽ vạch chia độ, các sĩ binh vội vàng nâng nó lên chếch sang hướng đông nửa độ.-Tốt!Hỏa trưởng hô lớn một tiếng.Y nhảy từ trên tảng đá xuống, lại trừng mắt nhìn chằm chằm một cỗ sào xe khác hét lớn:-Phóng!Hai gã sĩnh binh rút mạng rút mạnh chiếc móc, chỉ nghe thấy “vù” một tiếng lớn, một viên đạn đá từ trong máng bắn bay ra vọt tới cỗ sào xe cách đó chừng năm mươi bước.“Oành”, một tiếng nổ lớn vang lên, sào xe bị viên đạn đá đánh trúng, một chiếc cột trụ bị gãy, chiếc sào xe nghiêng ngả nhưng vẫn băng băng lao về phía trước.-Con mẹ nó, lại nào!Hỏa trưởng mắng lớn, ra lệnh mười tên sĩ binh lên đạn lại, hướng bắn không cần điều chỉnh.

Một tảng đá lớn nữa lại được bắn ra đánh trúng sào xe của địch.

Liên tiếp trúng hai phát đạn, một chiếc dây thắt buộc trên sào xe cuối cùng cũng bung ra, chiếc xe nghiêng sụp xuống, năm mươi tên lính kêu gào thảm thiết ngã xuống dưới.Đám binh bên dưới reo hò tung hô uy lực của tảng đá, tên Hỏa trưởng ưỡn ngực cười mắng:-Mẹ nó!

Phải mất hai lần mới gục!Đá của quân Tùy mặc dù uy lực hùng mạnh nhưng cũng không thể phá hỏng tất cả thang vân và sào xe của quân địch.

Rất nhiều sào xe đã tiến tới chân thành, thiết bản được nện vào tường thành, đá vụn bay loạn xạ.

Phía sau thiết bản, năm mươi tên sĩ binh Đột Quyết từ trong sào xe xông ra, trăm tên lính Tùy từ hai bên xông tới chém giết, huyết chiến với quân địch.Sào xe trên thực tế chính là một loại thang trèo lên thành khép kín, binh lính Đột Quyết từ trong sào xe cuồn cuộn xông lên thành chém giết.Liên tục có bảy tám chiếc thang đã dựng được vào thành, binh lính Đột Quyết điên cuồng leo thang xông lên.

Những sĩ binh cầm chiến đao và trường mâu của quân Tùy xông lên chém giết những địch nhân đang xông lên.

Trên tường ngựa, hàng chục quân Tùy giương nỏ bắn những tên lính Đột Quyết đang leo thang lên thành.

Những mũi tên mạnh mẽ bắn ra bắn thủng cả tấm khiên gỗ, binh lính Đột Quyết không ngừng kêu thảm ngã xuống dưới thành.Cuộc chiến dần dần trở nên vô cùng thảm khốc.Dương Nguyên Khánh đứng ở đài quan sát trên cao, hắn chăm chú quan sát trận chiến công phòng đang diễn ra trên thành Đại Lợi.

Hắn đã từng chứng kiến hàng trăm trận chiến nên hắn có thể nhìn thấu được trận chiến đang diễn ra trước mắt này.

Mặc dù địch nhân không ngừng đặt được những vũ khí công thành lên thành, quân Đột Quyết cũng đã bắt đầu đánh giết lên trên thành rồi nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng, thế cục hiện giờ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của hắn.

Quân Tùy dù có thương vong thì cũng là chuyện bình thường, chẳng có trận chiến nào là không có thương vong cả.Một gã Giáo Úy chạy lên đài quan sát, quì gối bẩm báo:-Bẩm báo Tổng quản, các huynh đệ đã thương vong trên ngàn người, Dương tướng quân thỉnh cầu xin thêm chi viện.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:-Nói cho Dương Tư Ân, ta sẽ không chi viện thêm bất cứ một sĩ binh nào nữa.

Nếu như hắn đánh không nổi thì có thể xuống để Mã Thiệu làm chủ tướng.-Tuân mệnh!Giáo Úy vâng một tiếng rồi nhanh chóng lao đi.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại nhìn về phía đại doanh Đột Quyết ở phía xa, hắn là chủ soái của toàn bộ chiến dịch này, phụ trách cả đại trận chiến này.

Hắn không tham gia vào trận chiến này, hắn chỉ trừng mắt quan sát quân đội chủ lực của Đột Quyết.

Sào xa trên chiến trường của quân địch chỉ còn lại mười bộ, thang vân cũng chỉ còn không tới hai mươi chiếc.

Tuy nhiên Thủy Tất Khả Hãn lại không hề bổ sung thêm, ngay cả công thành chùy và thang xếp y cũng không cho ra nữa.

Điều này chứng tỏ đợt tấn công này của quân Đột Quyết chỉ là thám thính mà thôi, y tuyệt đối sẽ không tăng thêm binh lực vào đợt tấn công này.…………..- Cao tướng quân, đi bên này.Trong phủ trạch Thái Nguyên Lý Uyên, đại quản gia quận Thái Nguyên dẫn Cao Quân Nhã vội vàng đi vào trong phủ trạch.

Lúc này trời đã tối, hai nha hoàn cầm lồng đèn đi trước dẫn đường.

Ánh sáng ngọn đèn màu hồng quất chiếu sáng con đường nhỏ.- Sao có thể từ trên ngựa rơi xuống chứ?Cao Quân Nhã chau mày thành một đường.

Không nói Lý Uyên cung nỏ thành thạo, nhưng ít ra cũng đã cưỡi ngựa mấy chục năm, sao có thể xảy ra chuyện té ngựa, không ngờ còn té gãy chân.Cao Quân Nhã trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Thánh Thượng lệnh Lý Uyên đi Giang Đô đảm nhiệm tướng quốc, y lại tìm một lý do kéo dài hành trình, bây giờ lại té gãy chân.

Cao Quân Nhã nghi ngờ đây là cái cớ của Lý Uyên, cố ý giả gãy chân.Trong lòng gã cười lạnh một tiếng.

Thánh Thượng mật chỉ cho gã, nếu Lý Uyên còn dám cả gan không đi Giang Đô, thì chính là nghi ngờ âm mưu tạo phản, lệnh tự mình giết y.

Cao Quân Nhã cũng nghi ngờ Lý Uyên có lòng không phục, mấy lần quân giặc tấn công y đều muốn đại lượng hàng binh thu làm binh bộ, còn che giấu mình.

Y muốn làm gì, cũng muốn khởi binh tạo phản sao?Trong lòng Cao Quân Nhã nghi ngờ Lý Uyên có lòng tạo phản, nhưng gã không có chứng cớ.

Hơn nữa gã ở Thái Nguyên thuộc thế yếu.

Thủ hạ của gã chỉ có năm ngàn quân, quân đội còn lại đều do Lý Uyên nắm trong tay.

Điều này làm Cao Quân Nhã vừa lo lắng, vừa sợ hãi đối với Lý Uyên.Gã biết Lý Uyên có thiên lý mã, cũng là ngựa hung mãnh, rất khó khống chế, liền hỏi:- Đường công là thử ngựa mới nên bị ngã à?- Còn không phải sao?

Mọi người đều khuyên lão gia không nên thử, nhưng ông ấy không nghe, muốn cưỡi ngựa mới.

Kết quả chạy không tới trăm bước thì ngã xuống, chân còn bị gãy, ầy!Quản gia thở dài, rồi lắc đầu, dẫn Cao Quân Nhã đi vào hậu viên, đi thẳng tới trước nội đường, quản gia dừng chân lại, cung kính nói:- Cao tướng quân mời vào!

Bên trong có nha hoàn dẫn tướng quân đi tới phòng bệnh.Cao Quân Nhã không chút nghi ngờ, đẩy cửa vào nội đường.

Trong nội đường ánh sáng sáng rực, chiếu vào mắt làm gã không mở mắt ra được.

Vừa vào tới nội đường, Cao Quân Nhã càng thêm ngây ngẩn.

Trong nội đường có mấy chục người đang đứng, trên bệ có hai người đang ngồi, một người là Đậu Uy gia chủ môn phiệt Đậu thị, người còn lại chính là Lý Uyên đang ngồi trên giường bệnh.

Ông ta ngồi xếp bằng, nét mặt cười tràn đầy hy vọng đang nhìn gã, nào có chút dáng vẻ của gãy chân.Cao Quân Nhã sửng sốt tỉnh ngộ, mình trúng kế rồi, Lý Uyên dùng khổ nhục kế lừa mình.

Gã rút kiếm phóng ra ngoài.

Lý Nguyên Cát và Lý Hiếu Cung trốn ở phía sau nhất loạt lao tới, ghìm Cao Quân Nhã xuống đất.

Lý Nguyên Cát cướp lấy kiếm của gã, rồi trừng mắt đá chân vào mặt của gã.- Nguyên Cát!Lý Uyên khoát tay chặn lại:- Được rồi, đừng làm bậy.Mấy tên thị vệ tiến lên trói tay Cao Quân Nhã lại sau lưng.

Lý Hiếu Cung và Lý Nguyên Cát lùi xuống.

Lý Uyên bước lên trước khẽ cười nói:- Cao tướng quân, ta cũng không muốn đối xử với ông như vậy, kỳ thật là bất đắc dĩ, mời ông tới đây là muốn cùng thương lượng đại sự.Cao Quân Nhã cười lạnh nói:- Đại sự gì, chẳng qua là Lý Uyên ngươi muốn tạo phản!Lý Uyên lắc đầu:- Ta không muốn tạo phản, chỉ muốn cứu vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Ta vẫn là bầy tôi của triều Tùy, ta chỉ muốn quét sạch loạn phỉ trong thiên hạ, muốn nghênh đón Thánh Thượng về lại kinh thành, chỉ vậy mà thôi.- Hừ! nói còn hay hơn hát.

Lý Uyên, ngươi đừng mê hoặc ta.

Nếu không phải trong tay ta có năm ngàn quân đội, ngươi sẽ khổ nhọc khuyên bảo ta sao?

E là ngươi một chân giẫm chết ta giống như con kiến.

Trong lòng ta rất rõ, ngươi không cần si tâm vọng tưởng, Cao Quân Nhã ta tuyệt đối sẽ không tạo phản theo Lý Uyên ngươi.Lý Uyên chợt biến sắc, vẻ mặt ôn hòa không còn nữa, trở nên hung ác dị thường, nhìn chằm chằm Cao Quân Nhã cười nói:- Nếu ông rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách ta tâm địa độc ác.Cao Quân Nhã nhắm mắt không nói.

Lý Uyên vung tay lên:- Dẫn gã đi!Mấy tên thân binh nhét miệng Cao Quân Nhã lại dẫn ra ngoài.

Lúc này, Lý Thế Dân đi vào, khom lưng nói:- Bẩm báo phụ thân, mấy chục thân vệ của Cao Quân Nhã dẫn tới đều bị bắt, không một ai trốn thoát.Lý Uyên tinh thần chấn động, rồi hỏi:- Có muốn gia nhập vào chúng ta không?Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 521 : Đánh lén lúc sáng sớm- Chỉ có hai người bằng lòng, những người khác đều không chịu.- Hai người là đủ rồi.Lý Uyên lập tức căn dặn Lý Hiếu Cung:- Con lập tức dẫn năm trăm người tiến vào phủ đệ Cao Quân Nhã, bắt giữ người nhà của gã, đồng thời phải lấy được lệnh tiễn đều binh của gã.Lão lại nói với Lý Thế Dân:- Con phải trấn an hai tên thân binh cho tốt, trọng thưởng cho bọn họ.

Đồng thời cũng để bọn họ hiểu, người nhà bọn họ đang ở trong tay chúng ta.

Nhất định phải làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.- Hài nhi hiểu rồi!Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân cùng đi ra.

Lúc này Đậu Uy cười nói:- Lý công muốn lợi dụng lệnh tiễn và hai tên thân binh cướp lấy năm ngàn quân đội của Cao Quân Nhã sao?Lý Uyên gật đầu, cười khổ nói:- Ngoại trừ cách này ra, ta không còn cách nào khác.

Cao Quân Nhã không chịu hàng, ta không muốn lúc khởi sự, còn phải đánh một trận ác chiến.… ..Một hồi sau, Lý Uyên mượn lệnh tiễn giả truyền mệnh lệnh của Cao Quân Nhã.

Lấy cớ phải mở cuộc họp khẩn cấp, triệu mười tên bộ tướng của Cao Quân Nhã tới quân nha, dùng binh sĩ mai phục sẵn bắt giữ toàn bộ bọn họ.

Lý Uyên lập tức phái bộ hạ tiếp quản quân đội của Cao Quân Nhã.

Sáng sớm ngày mai, y lấy tội thông địch bán nước công khai xử chém Cao Quân Nhã.Ba ngày sau, Bùi Tịch giám cung Tấn Dương mở cung Tấn Dương, dâng bốn trăm ngàn bộ vũ khí cho Lý Uyên, tiền bạc và quân tư lều trại nhiều vô số kể.Lý Uyên ngay lập tức chiêu mộ nghĩa sĩ các quận ở Hà Đông, nhất thời người hưởng ứng nhiều như mây.

Trong mười ngày, Lý Uyên chiêu mộ binh được hơn tám chục ngàn người.

Toàn bộ được trang bị như quân binh chính quy làm.

Tới giờ Lý Uyên đã có binh lực gần hai trăm ngàn, binh lực lớn mạnh, tiền tài lương thảo dồi dào.Lúc này Lý Uyên đã truyền bá rộng rãi sách sấm: Pháp LuậtĐạo đứcThiên tử áo trắng ra Đông Hải, ngay cả đứa trẻ ba tuổi ở Hà Đông cũng biết.

Lý Uyên liền hạ lệnh ba quân đổi màu cờ, lấy màu trắng làm chủ, ba quân tướng sĩ tay trái cột vải trắng.

Còn ông ta cưỡi ngựa trắng, khoác áo bào trắng, đội mũ trắng, tự xưng Bạch Y Công, tôn làm đại tướng quân, xây dựng phủ đại tướng quân.Bùi Tịch làm Trưởng sử, Lưu Văn Tĩnh làm Tư mã, Đường Kiệm và Ôn Đại Nhã làm Ký thất tham quân, Ôn Đại Hữu làm Văn thư lang, Võ Sĩ Ước làm Tào khải tham quân, Lưu Chính Hội, Thôi Thiện Vi, Trương Nguyên Đạo làm Hộ tào tham quân, Ân Khai Sơn làm Phủ duyện, Trưởng Tôn Thuận Đức, Lưu Hoằng Cơ, Đậu Tông, Vương Trường Hài, Khương Bảo Nghị, Dương Đồn làm tả hữu thống quân.Lý Uyên lại phong con trưởng Lý Kiến Thành làm Lũng Tây Công, đại Đô đốc tả lĩnh quân.

Phong con thứ Lý Thế Dân làm Đôn hoàng Công, Đại tướng quân hữu lĩnh quân.

Hai người mỗi bên thống lĩnh năm chục ngàn quân, đều là quan phủ Chúc Liêu.

Lý Uyên còn phong Lý Nguyên Cát làm Thái thú Thái Nguyên, dẫn ba chục ngàn quân ở lại giữ cung Tấn Dương.

ông ta lập tức chia thành hai đường tiến quân vào Trung Nguyên.Đầu tháng ba năm Đại nghiệp thứ mười hai, Đường Quốc Công, Lưu Thủ Thái Nguyên Lý Uyên tuyên bố thảo phạt loạn tặc Dương Huyền Cảm.

Dẫn năm trăm ngàn đại quân tiến vào Trung Nguyên, chính thức mở ra bức màn Lý Uyên phản Tùy.… ..Hoàng cung Lạc Dương, Độc Cô Chấn cúi thấp đầu đi nhanh, có vẻ tâm sự nặng nề.

Hôm nay Lạc Dương đã nhận được cấp báo Lý Uyên khởi binh.

Chuyện này làm Độc Cô Chấn vừa vui mừng, vừa có chút bồn chồn.

Vui là cuối cùng Lý Uyên nắm bắt được thời cơ khởi binh.

Trước mắt Dương Huyền Cảm và quân Tùy lưỡng bại câu thương, chính là cơ hội khởi binh tốt nhất.

Cơ hội này bị Lý Uyên nắm được, hơn nữa còn lợi dụng quân Đột Quyết đánh lệch hướng Dương Nguyên Khánh.

Đủ thấy Lý Uyên có đầu óc và tầm nhìn, người này quả nhiên là giấu tài không để lộ.Nhưng Độc Cô Chấn lại có chút lo lắng, làm sao lão thoát thân?

Kỳ thực Lý Uyên nửa tháng trước đã phái người đưa thư cho lão, bảo lão lập tức khởi binh.

Đậu Uy cũng đồng thời nhận được tin tức, Đậu Uy kịp thời vội tới Thái Nguyên.

Tài sản của Độc Cô gia quá lớn, lão luôn bận rộn xử lý.

Đồng thời lão cũng không giống Đậu Uy là quan nhàn rỗi, nói đi thì có thể đi.

Độc Cô Chấn dù sao cũng là quan phụ tá đứng đầu Đông Đô.Còn có một nguyên nhân sâu sắc, đó chính là Độc Cô Chấn cho rằng thời cơ lão ra nhập vào chỗ Lý Uyên chưa chín muồi.

Lý Uyên vẫn chưa có thực lực chứng tỏ ông ta là , ít nhất nắm chắc tám phần cướp lấy thiên hạ, lão mới ra nhập với Lý Uyên.Mặt khác, Lý Uyên lại chiêu mộ gần hai trăm ngàn người.

Chuyện này nằm ngoài dự kiến của Độc Cô Chấn.

Nói như vậy Lý Uyên có lòng phòng bị mình, không chịu dùng mạng lưới quan hệ ở trong quân của Độc Cô gia.

Như vậy làm sao bảo đảm lợi ích của Độc Cô gia?

Độc Cô Chấn càng nghĩ, quyết định, hay là nên giúp Lý Uyên một lần, nhất định phải thiết lập thế lực của mình trong quân đội của Lý Uyên.Độc Cô chấn bước nhanh đi tới điện Huyền Anh, Đông cung.

Chỗ này là nơi xử lý chính vụ của Việt Vương Dương Đồng.

Mỗi buổi sáng, năm đại thần phụ tá đều phải thảo luận công vụ ở đây.Độc Cô Chấn đi vào thư phòng chỉ thấy bốn người Quang lộc đại phu Đoạn Đạt, Dân bộ thượng thư Vi Tân, Hữu võ vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật và Hữu tứ lang Sở Đằng đều đã tới rồi, chính là đang chờ lão.- Lão thần tham kiến Việt Vương điện hạ!Độc Cô Chấn tiến lên thi lễ.- Độc Cô tướng quốc miễn lễ, xin mời ngồi!Trong năm người, Độc Cô chấn là tướng quốc, vì lão cũng là phụ lão, địa vị cao thượng.

Dương Đồng cũng phá lệ tôn kính, mời lão ngồi thủ vị.Dương Đồng năm nay mới có mười bốn tuổi, nhưng cậu ta giống như ông cụ non, thông minh dị thường, được Dương Quảng sủng ái.

Thời cục hỗn loạn và đại sự không ngừng bùng phát làm cho cậu ta lo lắng.

Cậu ta vốn là thiếu niên vui vẻ, vì thiên hạ rung chuyển bất an và trở nên mặt co mày cáu.- Độc Cô tướng quốc, lúc nãy chúng ta đã thương nghị được một lát, bây giờ chủ yếu là hai chuyện đại sự.

Chuyện thứ nhất là ba trăm ngàn quân Đột Quyết tấn công quy mô lớn vào Phong Châu.

Chuyện còn lại là Thái Nguyên Lý Uyên chiêu mộ, tự tiện đi dẹp loạn Dương Huyền Cảm ở Trung Nguyên.Dương Đồng vừa dứt lời, Quang lộc đại phu Đoạn Đạt liền hừ lạnh một tiếng nói:- Điện hạ không cần phải che giấu ông ấy, cái gì mà bình định loạn Dương Huyền Cảm?

Lý Uyên rõ ràng chính là khởi binh tạo phản, tự phong đại tướng quân, còn phong hai đứa con trai làm quận công.

Y có tư cách gì sắc phong, còn có lý do gì giải thích cho tất cả hành vi của y.Đoạn Đạt cũng xuất thân từ võ tướng, tính cách thẳng thắn.

Hơn nữa y và Lý Uyên có quan hệ không tốt, y không chút do dự phê phán Lý Uyên và cái gọi là bình loạn Trung Nguyên.Dương Đồng vội vàng nói:- Đoạn sứ quân xin bình tĩnh chớ nóng nảy, hơn nữa nghe thử ý kiến của Độc Cô tướng quốc.Độc Cô Chấn thở dài nói:- Trong trí nhớ của thần, Lý Uyên là một người nhát gan yếu đuối, Thánh Thượng cũng cho là như vậy.

Nói anh ta khởi binh tạo phản, thần làm sao cũng không tin được, hay là anh ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, mới không thể không làm ra một số chuyện làm người ta hiểu lầm.

Nhưng dù sao anh ta cũng là xưng bầy tôi của triều Tùy, tuyên bố với thiên hạ đi tiêu diệt loạn Dương Huyền Cảm, còn chủ trương nghênh đón Thánh Thượng hồi kinh.

Thần nghĩ chưa tới thời khắc quan trọng, đừng tùy tiện bình luận.Độc Cô Chấn rõ ràng là nói thiên vị cho Lý Uyên làm bốn người khác không hài lòng.

Ai cũng biết Lý Uyên là cháu ngoại của Độc Cô Chấn, đương nhiên lão sẽ không cho rằng Lý Uyên tạo phản.Kỳ thực Độc Cô Chấn tới muộn nửa canh giờ.

Trong nửa canh giờ này, mọi người đã đi tới cách nghĩ nhất trí.

Dương Đồng cũng đưa ra quyết định thảo phạt Lý Uyên, chỉ là nể mặt Độc Cô Chấn một chút, nghe thử ý kiến của lão.

Những điều này Độc Cô Chấn đều không biết.Hoàng Phủ Vô Dật cười lạnh một tiếng:- Vậy làm sao giải thích y sửa đổi màu cờ, mà dùng cờ trắng.

Đó là lá cờ của người Đột Quyết, đúng lúc gặp đại quân Đột Quyết Nam hạ, y lại giơ cờ trắng Đột Quyết.

Y cho rằng đổi một bộ đồ trắng, người khác không biết giấu đầu hở đuôi của y sao?Vi Tân là nhân vật số hai của Kinh Triệu Vi thị, là em của gia chủ Vi Tế, đảm nhiệm Dân bộ thượng thư, y nghi ngờ nói:- Đột Quyết tấn công Phong Châu và Lý Uyên khởi binh tạo phản, thần cảm thấy trong này có chút kỳ quái, có thể là Lý Uyên và Đột Quyết đạt một thỏa thuận ngầm hay không.

Đột Quyết tấn công Phong Châu, ngăn chặn Dương Nguyên Khánh, còn y nhân cơ hội cướp Trung Nguyên, cho nên y mới dùng cờ trắng.- Tuyệt đối không thể!Độc Cô Chấn quả quyết phủ nhận:- Nếu mọi người nhất trí cho rằng Lý Uyên là tạo phản, ta không có gì để nói, nhưng nếu nói Lý Uyên cấu kết Đột Quyết, đó là tuyệt đối không thể.

Cuộc chiến Nhạn Môn lần trước, Dương Nguyên Khánh đánh Đột Quyết đại bại, người Đột Quyết có thể không muốn báo thù sao?

Ta cho rằng Đột Quyết tiến vào Phong Châu là sách lược trước đó đã định của Đột Quyết, không có chút liên quan với Lý Uyên, chỉ là Lý Uyên nắm bắt cơ hội này.Dương Đồng gật đầu:- Được rồi, chúng ta không nói tới Lý Uyên có cấu kết với Đột Quyết hay không.

Nhưng một mình y chiêu mộ binh, chưa nhận lệnh xuất binh, tự tiện sắc phong chức quan, những điều này đều là đại nghịch bất đạo, ta tuyệt đối sẽ không tha cho y.

Ta đã lệnh Hổ bí lang tướng Tống Lão Sinh dẫn quân đi chặn lại, rồi lệnh Khuất Đột Thông tạm thời rời khỏi Quan Trung, đóng giữ quận Hà Đông, không cho Lý Uyên vào Quan Trung.

Ngoài ra, Dương Nguyên Khánh thỉnh cầu trợ giúp, ta không biết nên làm thế nào?

Mọi người có thể thương lương một chút.Lúc này, vẫn không ai hé răng nói nửa lời.

Lư Sở là gia chủ Lư thị, là một trong lãnh tụ sĩ tộc Sơn Đông.

Trong thời khắc then chốt, y phải đứng ra nói cho Dương Nguyên Khánh.- Điện hạ, triều đình xuất binh trợ giúp không thực tế, ủng hộ tiền tài lương thảo cũng không thực tế.

Dù sao Phong Châu rất xa, thần kiến nghị triều đình có thể cùng phương thức lên tiếng ủng hộ.

Một mặt triều đình khen ngợi công tích Dương Nguyên Khánh bảo vệ biên cương Đại Tùy, chống lại dị tộc xâm lược.

Mặt khác kêu gọi nghĩa sĩ các quận Đại Tùy tham gia chống lại Đột Quyết, cũng chấp thuận Dương Nguyên Khánh sắc phong huân quan dưới lục phẩm.

Như vậy mới có thể tỏ lòng triều đình ủng hộ Phong Châu chống dị tộc.Trong phòng yên tĩnh một hồi, ai cũng đều nghe thấy Lư Sở bất công.

Nhưng y nói rất có lý, cho dù có người muốn phản đối cũng không thể mở lời.

Dù sao Dương Nguyên Khánh quả thật đang chống lại Đột Quyết xâm lược.Lúc này, Dương Đồng chậm rãi nói:- Ta vẫn cho rằng Dương Nguyên Khánh vẫn là trụ lương của Đại Tùy, hoàng tổ phụ gặp nạn ở Nhạn Môn, hắn dẫn quân cứu giá, được hoàng tổ phụ thừa nhận.

Nếu hoàng tổ phụ cho ta quyền lực nhất định, ta sẽ đưa ra một số quyết định.

Dương Nguyên Khánh dẫn ba trăm ngàn quân chống lại đại quân Đột Quyết, dốc sức cho nước nhà, làm triều đình quyết không thể thờ ơ.

Cho dù triều đình không thể trợ giúp thực tế, cũng phải lên tiếng ủng hộ tỏ thái độ.

Ý kiến của Lư sứ quân ta hoàn toàn tán thành, việc này cứ quyết định như vậy!Chiến tranh Phong Châu đã đến tới ngày thứ hai mươi.

Trong hai mươi ngày này, đại quân Đột Quyết tổng cộng khởi động tấn công quy mô lớn bốn lần.

Nhưng bốn lần tấn công đều thất bại thê thảm.

Thương vong của quân Đột Quyết đã lên tới bốn chục ngàn người, còn thương vong quân giữ thành Đại Lợi đã hơn sáu ngàn người.

Chiến tranh càng tiến dần tới hồi gay cấn.Trên đồng hoang thi thể chất đống, khắp nơi đều là chân tay bị chặt đứt, máu tươi nhuộm cả đất thành ngoài của thành Đại Lợi.

Với hàng trăm xe tổ, thang đổ sụp xuống cánh đồng hoang dã.

Chúng tựa như dũng sĩ chết trận, tuyệt vọng nhìn cờ đỏ Đại Tùy tung bay trên thành Đại Lợi.Chiến thuật của quân Đột Quyết cũng biến hóa không ngừng.

Trời vẫn còn chưa sáng, trong ngoài thành Đại Lợi đang che phủ lớp sương trắng dày đặc.

Đây chính là thời tiết thường xuất hiện trong mùa xuân và bão cát giống như mùa thu, đều là đặc sắc của Phong Châu, nhưng sương mù sẽ không lâu, trời chưa sáng đã tan.Chiến tranh ngưng một ngày, tám ngàn quân trông giữ trên thành lót da dê, đắp chăn dày cộm, cuộn mình ngủ say ở bên cạnh tường.

Lúc này, một chấn động kịch liệt làm các binh lính lần lượt từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành đã gõ vang “beng” “beng” “beng”, tiếng chuông chói tai làm tất cả binh lính đều tỉnh dậy.

Dân đoàn, binh lính nghỉ ngơi dưới thành cũng nhanh chóng lên thành, tiến vào bị trí chuẩn bị chiến đấu của mỗi người.Lớp sương lớn như màu sữa dê tràn ngập khắp trong ngoài thành.

Cách đo hàng chục bước nhìn không rõ vật gì, chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên.

Các binh lính ồn ào bàn tán, nhưng trong lòng mỗi người đều tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác.Nếu là quân địch tấn công thành, tại sao không có tiếng trống tấn công?

Bọn họ và người Đột Quyết giao chiến vô số lần, tấn công không gõ trống trước giờ chưa từng xảy ra.Ngọn cờ chỉ huy trên tháp trong sương mù mất đi tác dụng.

Chỉ có thể dựa vào truyền lệnh.

Dương Tư Ân chủ tướng giữ thành cưỡi ngựa chạy như bay, anh ta lớn tiếng hô:- Đó là quân địch đánh lén, máy bắn đá phát tên!Trong tiếng mệnh lệnh, một chiếc máy bắn đá bắt đầu di chuyển cạc cạc.

Cánh tay thật dài bắt đầu bắn mạnh ra,bắn từng khối đá bay ra ngoài trong nháy mắt bắn vào lớp sương mù mờ mịt.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong lớp sương mù truyền ra.

Binh lính quân Tùy đều phấn chấn tinh thần kéo cung bắn tên, từng mảng từng mảng mưa tên bắn ra ngoài thành.

Gần như đang cùng thời điểm, tên che phủ cả bầu trời từ trong lớp sương mù bay ra, hơn mười binh lính quân Tùy không kịp đề phòng bị bắn trúng kêu gào thảm thiết.Trong tiếng rít, hàng trăm khối đá từ dưới thành bắn vụt lên nện vào đầu thành.

Một khối đá to đánh nát lỗ châu mai, đánh bật mấy chục quân Tùy bay ra ngoài.

Một khối đá khác bắn trúng vào một cái máy bắn đá, máy bắn đá ầm ầm vỡ ra, một khúc gỗ lớn đập lên đầu quân Tùy, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt.Sương mù dày đặc làm cho cuộc chiến xảy ra nghịch chuyển.

Phía công thành luôn ở chỗ bất lợi chiếm thế thượng phong.

Quân Đột Quyết không đánh trống thổi kèn, mà vô thanh vô tức phát động đánh lén.

Hai trăm máy bắn đá đưa vào chiến trường.

Máy bắn đá của quân Đột Quyết nhỏ hơn của quân Tùy, dùng sức người để kéo bắn.

Một máy bắn đá phải trên trăm người kéo, đường bắn có thể đạt hai trăm năm mươi bước.

Dưới sự yểm hộ của sương mù, chúng đã đạt ngoài hai trăm bước, phát động công kích mãnh liệt thành Đại Lợi.Trải qua hơn mười ngày ác chiến, quân Đột Quyết cũng dần dần phát hiện một lỗ hỏng phòng ngự của quân Tùy.

Cự ly bắn của máy bắn đá của quân Tùy khoảng bốn trăm bước, ngắn nhất cũng là ba trăm bước, mà khoảng cách của đá dài nhất không hơn trăm bước.

Như vậy khoảng cách giữa một trăm bước và ba trăm bước, xuất hiện một khoảng trống.

Ngoài một trăm bước còn có thể dùng cung tên bắn bù lại, nhưng hai trăm bước đến ba trăm bước là khoảng mà sức tấn công của quân Tùy yếu nhất.Ở khoảng không này quân Tùy dùng nỏ sàn, nhưng năng lực phá hủy của nỏ sàn lại không thể so với máy bắn đá.

Hơn nữa quân Đột Quyết sử dụng phòng ngự đấu mông.

Đấu mông trên thực tế chính là một da thuẫn loại lớn, do ngoại hình giống đấu nên được gọi là vậy.

Một đấu mông cao một trượng hai thước, rộng hai trượng, dùng gỗ lớn làm giá, mặt trên bao trùm mười lớp da trâu.

Ngoại trừ sức công phá của tảng đá ngàn cân đập vào giá ra, nỏ sàn và đá đều không thể nào xuyên thủng nó.

Đây chính là mấy tên thợ thủ công ở quận Mã Ấp chạy trốn tới Đột Quyết phát minh.

Rất thực dụng với hệ thống phòng ngự của quân Tùy.Dưới bảo vệ của đấu mông và sương mù, nỏ sàn của quân Tùy mất đi uy lực.

Còn hai trăm máy bắn đá của quân Đột Quyết bắt đầu phát huy, từng khối đá nặng nề nện vào tường thành, khiến cho thành gạch nát ra, mặt tường lõm xuống.

Binh lính, dân đoàn và lính giữ thành quân Tùy bị sát thương nặng nề dưới sự tấn công của những tảng đá lớn.

Trên đầu thành không ngừng có máy bắn đá của quân Tùy bị đánh trúng vỡ ra.Dương Nguyên Khánh đã xuất hiện trên đầu thành quan sát cuộc chiến.

Ánh mắt hắn ác liệt, trong mắt có vẻ sầu lo.

Đây là lần đầu tiên quân Đột Quyết dùng máy bắn đá công thành trong hơn mười ngày tiến công.

Hơn nữa lợi dụng sương mù yểm hộ, không hề dùng chiến thuật biển người.

Loại chiến thuật tinh vi này của quân Đột Quyết biến hóa làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy được một áp lực vô hình.

Hắn rất rõ, kiểu thời tiết sương mù này ít nhất còn sẽ kéo dài nửa tháng.

Lúc này làm cho việc giữ thành gặp khó khăn lớn.Dương Nguyên Khánh cũng không lo lắng cho thành Đại Lợi, hắn lo lắng là một vài thành trì khác.

Năng lực phòng vệ của mấy thành trì khác không bằng thành Đại Lợi, bọn họ có thể giữ nổi không?Người Đột Quyết từ trước đến giờ khả năng công thành là yếu, nhưng lần này sức công thành lớn mạnh của quân Đột Quyết thể hiện ra nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh, cũng hoàn toàn lật đổ quan niệm của hắn.

Quan niệm năm năm trước đây, vũ khí công thành của người Đột Quyết đều thô kệch.

Năm đó vũ khí công thành của Tiết Diên Đà càng hiếm thấy.

Nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi, năng lực chế tạo của người Đột Quyết đột nhiên tăng mạnh.

Chuyện này chỉ có thể cho thấy dân Tùy chạy trốn chết mang đến thay đổi lớn cho người Đột Quyết.

Đây cũng là mỗi lần Trung Nguyên đại loạn đều sẽ cho dân du mục cơ hội.

Chủ yếu không chỉ là khả năng phòng ngự của Trung Nguyên bị yếu kém đi, đồng thời cũng làm cho các loại kỹ thuật tiên tiến truyền nhập vào thảo nguyên, làm cho năng lực của người thảo nguyên trở nên hùng mạnh.Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài, quốc sách phòng ngự mà người Trung Nguyên thờ phụng không thể giải quyết từ vấn đề gốc rễ.

Hung Nô đi rồi, người Nhu Nhiên và Tiên Ti tới.

Người Tiên Ti nam hạ lại đến người Đột Quyết.

Đột Quyết đi rồi, sau này còn có người Hồi Hột, người Khiết Đan, người Nữ Chân, người Mông Cổ, người Mãn.

Bá chủ thảo nguyên luôn luôn có tầng tầng lớp lớp, quốc sách phòng ngự mãi sẽ bị trong vòng vây.Lúc này, một tảng đá lớn đánh trúng một chỗ lõm của đoạn bức tường Đông.

Va chạm nặng nề khiến cho tường thành kiên cố không chịu nổi được nữa, ầm ầm sụp đổ, lộ ra một khoảng rộng hơn mười trượng, cao hơn một trượng.

Mấy chục quân Tùy và ba giá nỏ canh giữ chỗ này kê gào ngã xuống, một khối lượng bùn đất lớn từ trong thành trong nháy mắt vùi lập bọn họ.Cùng lúc đó, quân Tùy trên đầu thành bắt đầu hô lớn.

Trong sương mù xuất hiện mười mấy con quái vật khổng lồ.

Búa công thành của quân Đột Quyết xuất hiện rồi.

Những thứ này cao tới hai trượng, những con thú lớn dài bốn trượng chậm rãi mở tường thành.Búa công thành là dùng gỗ lớn ngàn năm trong Âm Sơn chế thành, trên đầu búa có mạ gang, dùng xích sắt treo trên cái giá cực lớn, mặt trên có trần để phòng ngừa cung tên, phía dưới có sáu bánh xe gỗ lớn.

Thông thường do hơn trăm con bò kéo, liền đổi thành do hơn ngàn người kéo đẩy.Loại búa công thành này thông thường là dùng để đập cửa thành.

Nhưng thành Đại Lợi có cầu treo cao, sau cửa thành cũng có khối đá phong kín, công thành không có ý nghĩa.

Quân Đột Quyết liền thay đổi sang đập phá tường thành, làm tường thành sụp xuống, dễ dàng cho đại quân Đột Quyết xông lên đầu thành.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 522 : Tung ra muồi nhửTảng đá dày đặc va chạm làm gạch thành sụp đổ, nếu dùng búa công thành đánh lần nữa, tường thành nhất định sụp đổ.Ánh mắt Dương Nguyên Khánh ác liệt nhìn chăm chú mười cái búa công thành khổng lồ này.

Hắn sớm đã sắp xếp sách lược phòng ngự, liền đợi thời khắc cơ hội xuất hiện.Sông hộ thành đã khô cạn.

Người Đột Quyết rải những tấm ván gỗ dày bắc ngang lên trên, làm búa công thành thân hình khổng lồ có thể thuận lợi vượt qua sông hộ thành.

Trên thành tên bay như mưa, hơn ngàn binh lính Đột Quyết dùng cự thuẫn yểm hộ, kéo búa công thành tiếp tục đi tới, cuối cùng trụ vững ở tường thành.

Nhưng độ rộng của sông hộ thành chỉ có năm thước, điều này làm cho thân hình khổng lồ của búa công thành kéo dài trên sông hộ thành.Ánh mắt Dương Tư Ân gắt gao nhìn chằm chằm mười con quái vật này.

Khi bọn chúng lần lượt sải bước trên sông hộ thành, anh ta liền truyền mệnh lệnh:- Đốt lửa!Hàng trăm ngọn đuốc ném vào sông hộ thành đã khô cạn, sông hộ thành biến thành ngọn lửa bốc cháy dữ dội.

Ngọn lửa bốc lên, những tấm ván gỗ rải ra trên sông hộ thành lần lượt bị cháy gãy.

Bốn năm chiếc búa công thành rơi vào trong sông hộ thành.

Đầu chổng lên trên, thân dựng thẳng trong lòng máng của sông, búa đập rớt ra, ngả nhào xuống, từ từ búa công thanh nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt sống.Hơn mười ngàn binh lính Đột Quyết thương vong vô số, giãy giũa trong ngọn lửa lớn, cuối cùng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Số người còn lại quay đầu bỏ chạy, quên phòng ngự, bị quân Tùy bắn ngã xuống cả mảng lớn.Ngọn lửa bay lên không trung, sương mù dần dần tiêu tan.

Hai trăm máy bắn đá của người Đột Quyết cũng nhanh chóng biến mất trong lớp sương mù rút khỏi chiến trường.Ánh mặt trời xua tan sương mù, ngọn lửa dần dần mất đi.

Thi thể đốt cháy của binh lính Đột Quyết và mười chiếc búa công thành bị vùi lấp dưới sông hộ thành, khói xanh lượn lờ, tản ra mùi hôi tanh.Vùng quê trống trải lại hiện ra trước mắt quân Tùy.

Quân Đột Quyết đã trở về đại doanh.

Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa đứng trước doanh trại, chăm chú nhìn thành Đại Lợi ở phía xa xa.

Mặc dù trong tám ngày y đã tổn thất hơn bốn chục ngàn người, tiến công thành cũng gặp thất bại.

Nhưng sáng sớm xuất hiện sương mù dày đặc làm y tìm được thời cơ tấn công thành Đại Lợi.

Trong lòng y lại bắt đầu nổi lên một âm mưu tiến công quy mô lớn.Đúng lúc này, một kỵ binh hối hả chạy vào, xoay người xuống ngựa tiến lên bẩm bảo nói:- Khởi bẩm Khả Hãn!

Tam vương tử đã đánh hạ thành Vĩnh Phong.Đốt Cát vô cùng vui mừng, công phá thành Vĩnh Phong, có ý nghĩa là cuộc chiến Phong Châu của y mở ra một chỗ hổng, y liền nói:- Lệnh cho đại quân tiếp tục Nam hạ, phải phá cho được thành Hà Khẩu!Trong lòng Đốt Cát dấy lên lòng tin, chỉ cần đánh hạ Hà Khẩu, khai mở con đường Nam hạ, y có thể dẫn quân tấn công Linh Võ.

Dương Nguyên Khánh trấn thủ thành Đại Lợi thì không có ý nghĩa gì, hắn sẽ phải bỏ thành mà Nam hạ.Địa hình của Phong Châu cũng không bằng phẳng mênh mông vô bờ giống như thảo nguyên, nhất là Nam bộ, gần như là đồi núi và rừng rậm.

Đương nhiên đối với quân Đột Quyết mà nói không chút vấn đề, nhưng lều trại, dê bò, vũ khí tấn công như xe nặng, số lượng lớn không thể nào vượt qua được, chỉ có thể đi con đường lớn bằng phẳng trong địa giới của Phong Châu.Thành Đại Lợi là khởi điểm của con đường lớn Nam Bắc, mà thành Vĩnh Phong lại là một tòa thành trấn giữ quan trọng ở Bắc đường lớn.

Thành Cửu Nguyên là thành lớn trấn giữ con Nam đường lớn.

Tiếp điểm của đường lớn Nam Bắc cuối cùng là thành Hà Khẩu, đoạt được thành Hà Khẩu thì có thể trực tiếp qua Nam Hoàng Hà, tới vùng đất bằng phẳng phía Nam, trực tiếp giết quận Linh Võ.Ngược lại với vẻ cao lớn kiên cố của thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Phong tốt hơn cho việc công kích rất nhiều.

Cho nên quân Đột Quyết lựa chọn đi Bắc đường lớn, tấn công thành Vĩnh Phong.

Bây giờ thành Vĩnh Phong đã bị đánh hạ, chỉ còn lại một mình thành Hà Khẩu.Đốt Cát ngước nhìn thành Đại Lợi kiên cố, trong đầu bắt đầu do dự, Dương Nguyên Khánh đã biết thành Vĩnh Phong thất thủ chưa?Lúc này, ánh mắt của y nhìn về cánh chim đang bay đến từ phía Nam.Một con chim ưng từ thành Hà Khẩu bay tới lọt vào trong thành Đại Lợi.

Trong chốc lát, một tên Ưng Nô tay cầm ống thư màu đỏ hối hảo chạy đến:- Tổng quản, Hà Khẩu cấp báo!Màu đỏ chói mắt của ống thư này làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy dự báo một điềm xấu.

Hắn nhận lấy hộp thư, từ trong lấy ra một mảnh vải lụa.

Tin tức từ thành Hà Khẩu đến làm cho lo lắng của hắn thành hiện thực.

Huyện Vĩnh Phong bị bảy chục ngàn đại quân Đột Quyết công phá, mười ngàn quân giữ thành lần lượt chết gần bảy tám ngàn người, đốc quân Hạ Lục Giáp bỏ mạng trong vòng vây, ba ngàn tàn quân còn lại do Thôi Phá Quân dẫn đầu rút lui tới thành Hà Khẩu.Dương Nguyên Khánh thở dài thật sâu, hắn có thể tưởng tượng được sự ác liệt của chiến tranh ở thành Vĩnh Phong.

Mười ngàn quân mà chết trận bảy tám ngàn người, ngay cả chủ tướng cũng chết trận.

Hạ Lục Giáp chính là Dương Thất Lang của ngày trước.

Y là một huynh đệ chết trận đầu tiên trong mười tám vệ thiết ảnh.Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh đã không kịp để đau thương, tình thế nghiêm trọng bày ra trước mắt hắn.

Cha con Bùi Nhân Cơ của thành Hà Khẩu và một vạn tám ngàn quân giữ thành không thể giữ nổi cửa ải cuối cùng.

Nếu Thành Hà Khẩu thất thủ, như vậy cổng chính thông tới quận Linh Võ sẽ được mở ra.

Sáu thành trì của quận Linh Võ đều tương đối thấp bé, căn bản không thể chống nổi các thiết bị tiến công của quân Đột Quyết công thành.Dương Nguyên Khánh biết mình nhất định phải đưa ra quyết định.

Hắn trầm ngâm một lát, liền quyết đoán hạ lệnh:- Lập tức truyền hung tin tới thành Cửu Nguyên, lệnh Tô Liệt bỏ thành Cửu Nguyên, hợp với Lý Tĩnh, trợ giúp thành Hà Khẩu.Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua hơn một ngàn quân Tùy đang sửa tường thành.

Hắn hạ mệnh lệnh thứ hai:- Phá hủy tất cả máy bắn đá ở thành bên ngoài, lệnh tất cả rút về thành bên trong, bỏ thành ngoài.Mệnh lệnh này làm các tướng sĩ không hiểu.

Chỗ tường thành sụp đổ của thành ngoài có thể sửa lại, phần lớn máy bắn đá đều không hư tổn gì, vẫn có sức sát thương cực lớn, tại sao phải bỏ thành?Một đám lãnh tướng ào ào chạy lên trước, hướng về Dương Nguyên Khánh cầu khẩn:- Tổng quản, chúng tôi có thể bảo vệ thành ngoài, không thể bỏ được!Dương Nguyên Khành ngước nhìn đôi mắt chờ đợi và cầu khẩn, hắn lắc đẩu:- Ta biết mọi người có thể giữ thành, nhưng mọi người có thể không biết, thành Vĩnh Phong đã bị công phá.

Vì muốn kéo quân chủ lực của Đột Quyêt ở lại thành Đại Lợi, chúng ta buộc phải bỏ thành ngoài, dùng nó làm mồi nhử vây bắt quân chủ lực Đột Quyết.

Đây chính là chiến lược nhượng bộ bắt buộc.

Mọi người không cần xin chiến đấu nữa, nghe lệnh lui lại đi!Mọi người yên lặng lui xuống, một đội quân Tùy và dân đoàn đang khuân vác các loại vật tư.

Bắt đầu men theo cầu treo lui khỏi nửa vòng tròn v'thành bên trong.

Nỏ sàn và pháo đá cũng đồng thời rút khỏi, hàng trăm binh lính tưới dầu lên máy bắn đá, bắt đầu đốt lửa, trên đầu thành ngoại ngọn lửa vẫn bùng cháy mãnh liệt.Tần Quỳnh cau mày hỏi Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản rút lui như vật có thể dụ được người Đột Quyết không?Dương Nguyên Khánh cười nói:- Huynh không hiểu vị trí của thành Đại Lợi trong lòng người Đột Quyết.

Tòa thành trì này chính là một tấm bia ô nhục trong lòng bọn họ.

Ta rất rõ về Đốt Cát này, y cực kỳ kiêu ngạo.

Lãnh tướng Đột Quyết khác có lẽ muốn đốt sạch cướp sạch.

Nhưng đối với y, phải san bằng thành Đại Lợi cũng phải lấy cho được đầu của ta, còn quan trọng hơn nhiều so với đánh cướp.

Y nhất định ở lại cướp thành Đại Lợi.Tần Quỳnh trầm tư một hồi rồi nói:- Y có thể dùng binh pháp, rời khỏi thành Đại Lợi đi đánh nghi binh thành Hà Khẩu.

Tổng quản bỏ thành Đại Lợi, đi viện trợ thành Hà Khẩu, sau đó lại trở về tấn công thành Đại Lợi cũng dễ dàng, ti chức cho rằng y rất có thể áp dụng sách lược như vậy.- Huynh nói không sai, cho nên ta mới bỏ thành ngoài.

Chủ lực của y đặt ở thành ngoài.

Ta muốn dựa vào sức hấp dẫn của thành ngoài, một khi y nuốt chuẩn miếng mồi này, thì rất khó nhả ra.Dương Nguyên Khánh cười vỗ lên vai của Tần Quỳnh bước nhanh vào thành nội.

Tần Quỳnh vẫn cảm thấy có chút không ổn, lại đuổi theo Dương Nguyên Khánh hỏi:- Nếu quân Đột Quyết không chế được thành ngoài, lại chia một bộ phận quân đi trợ giúp Hà Khẩu.

Nguy hiểm này, tổng quản không nghĩ tới sao?Dương Nguyên Khánh dừng lại, quay đầu nhìn y, trong mắt lộ ra một nụ cười giảo hoạt:- Đây chính là chuyện ta hy vọng xảy ra.…Sau khi quân Tùy bỏ thành ngoài.

Quân Đột Quyết quan sát sau một ngày, dưới yểm trợ của sương mù dày đặc ngày hôm sau chiếm lĩnh thành ngoài.

Thủy Tất Khả Hãn cũng không nóng lòng tiến công, mà lệnh cho quân đội phá hủy tất cả kiến trúc trong thành ngoài, biến thành ngoài thành bình địa, rồi lệnh một nửa đại quân tiến vào giữ thành ngoài, chuẩn bị tiến công thành trong.

Vì để gia tăng áp lực cho Dương Nguyên Khánh, nhanh chóng khai thông con đường Nam hạ.

Thủy Tất Khả Hãn lệnh Vạn phu trưởng Đạt Mạn dẫn ba chục ngàn quân tiến đến trợ giúp A Sử Na Đốt Bật tiến công thành Hà Khẩu.Chiến dịch của thành Đại Lợi trong trạng thái giằng co, nhưng cả chiến cuộc thành Phong Châu lại bị xoay chuyển trong một thôn nhỏ.Ở tây nam thành Đại Lợi ngoài một trăm năm mươi dặm có một thành trì gọi là An Nguyên, trong khu hành chính quận Ngũ Nguyên.

Chỗ này gọi là huyện An Nguyên, là nơi sinh sống của hơn một ngàn hộ gia đình.

Thành trì không lớn, có thể chứa hơn hai ngàn hộ dân, số còn lại đều là thôn xóm hình thành ở hai bên ba con mương máng.

Chỗ này đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, có ruộng tốt vạn khoảnh, là huyện có sản lượng sản xuất lương thực lớn trọng yếu của huyện Ngũ Nguyên.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 523 : Mưu kế thần kỳ của Lý TĩnhHuyện An Nguyên xung quanh ngoại trừ đồng ruộng bao la ra, còn có một dãy đồi núi nhấp nhô.

Trên đồi núi rải rác những khu rừng rậm, khu nhỏ nhất là khoảng trăm mẫu, có hàng chục khu như vậy, tựa như một viên đá lục tùng xinh đẹp được khảm nạm ở bình nguyên Hà Sào, trên mãnh đất phì nhiêu bao la này.Giống như huyện khác, cư dân huyện An Nguyên hai tháng trước đều lục tục giải tán đi quận Linh Võ.

Huyện An Nguyên là một tòa thành trống, các thôn trang cũng trở nên hoang tàn vắng vẻ.

Đêm đến, nơi này trở thành yên lặng dị thường.Nhưng quân Đột Quyết tiến đến lại đánh phá sự yên tĩnh này.

Thủy Tất Khả Hãn lệnh Vương thúc A Sử Na Côn Cát dẫn ba vạn quân phá hủy thành trì, thôn trang và đồng ruộng trong Phong Châu.

A Sử Na Côn Cát chia mười đường, từ ba đường đông; trung; tây để nam hạ, quét ngang qua các huyện Phong Châu.

Chỗ đại quân đi qua, thành trì sụp đổ, thôn trang đốt hủy, đồng ruộng bị giẫm lên, tất cả nền văn minh nông nghiệp đều biến mất dưới gót sắt của đội quân thảo nguyên.Nhưng rất nhanh, tình huống dị thường xảy ra.

Hai đội quân Đột Quyết càn quét ở Đông Lộ huyện Ô Hải lần lượt bị quân Tùy tiêu diệt, bị chém giết hơn sáu ngàn người.

Tin tức này làm A Sử Na Côn Cát vô cùng tức giận, y thề phải giết chết toàn bộ quân Tùy mới làm tan lửa hận trong lòng y.Huyện An Nguyên thuộc phạm vi quân Đột Quyết càn quét.

Ba đội quân Đột Quyết đi từ Bắc sang Nam, lại từ Nam sang Bắc, liên tiếp tiến hành năm lần càn quét, Trong phạm vi sáu mươi dặm toàn bộ thôn trang và thành trì đều phá hủy.Sáng sớm, sương mù bao phủ vùng quê.

Sương mù màu trắng ngà dường như một lớp màn từ trên trời rớt xuống, làm cho giữa đất trời trở nên một mảnh trắng xóa mù mịt.

Xa xa rừng cây, thôn trang và sông ngòi đều bị lớp màn che phủ, chỉ có đi tới trong vòng một trăm bước, mới phát hiện một cái mương máng.

Đi lại gần thêm, bên cạnh cái mương máng phát hiện một đại doanh của người Đột Quyết.

Lều giăng không nhiều, chỉ có trăm cái, một đám chiến mã được cột bên cạnh doanh trại.

Từ số lượng chiến mã có thể suy đoán số lượng của quân Đột Quyết, chỉ có một ngàn người.

So với một đội quân Đột Quyết bình thường thì ít hơn nhiều.Mấy tên kỵ binh thám báo quân Tùy xuất hiện cách doanh trại không xa.

Sau khi bọn họ quan sát, liền chạy về hướng Nam.Bọn họ chạy ra hướng Nam chừng hai mươi dặm, chạy thẳng vào trong một khu rừng rậm.

Trong khu rừng rậm, một đội quân đang ẩn nấp, chừng năm ngàn người, chính là năm ngàn kỵ binh do Lý Tĩnh dẫn đầu.Nhiệm vụ Lý Tĩnh nhận được từ Dương Nguyên Khánh là tiêu diệt đám quân nhỏ Đột Quyết trong địa giới Phong Châu.

Mười nhánh quân càn quét của A Sử Na Côn Cát là đối tượng bọn họ tìm giết.

Lý Tĩnh đã liên tục tìm giết hai nhánh quân Đột Quyết, tổng cộng sáu ngàn người, đều dùng phương thức đánh lén để hoàn thành.

Nhưng thủ hạ y cực kỳ tàn nhẫn, chém tận giết tận toàn bộ quân Đột Quyết, tuyệt không giữ một ai, ngay cả tù binh cũng không được.Một thám báo cưỡi ngựa tới trước một lều nhỏ, xoay người xuống ngựa.

Một tên binh lính lập tức tiến vào lều bẩm báo, rồi nhanh chóng ra ngoài nói với thám báo:- Tư mã lệnh ngươi vào!Trong đại doanh Lý Tĩnh đang đứng trước sa bàn xem xét địa hình xung quanh.

Sa bàn này là hoàn toàn dựa vào địa hình thậtPhong Châu mà làm.

Sông ngòi, thành trì, thôn trang, cầu, đồi núi, rừng rậm, đầy đủ mọi thứ.

Có thể trực quan lý giải tình hình xung quanh.

Lý Tĩnh đánh giặc đặc biệt chú trọng thiên thời địa lợi, tiện cho xuất kỵ binh dành thắng lợi.Y cắm một cây cờ đỏ lên một khu rừng.

Đây là chỗ đóng quân của y.

Lúc này một đội thám báo đi vào doanh trại, quì xuống thi lễ:- Ti chức tham kiến Tư mã!Lý Tĩnh gật đầu cười hỏi:- Có thu hoạch không- Hồi bẩm Tư Mã, men theo kênh Hán Tam thẳng tới hướng Bắc Nhị mươi dặm, chúng tôi phát hiện một quân doanh Đột Quyết, ước chừng khoảng có một trăm liều lớn, còn chiến mã chỉ có ngàn con.Lý Tĩnh nhướn mày, chỉ có một ngàn chiến mã.

Người Đột Quyết có thể một người hai ngựa, nhưng tuyệt sẽ không có hai người một ngựa, còn trăm cái lều lớn, cũng không thể chỉ có năm trăm người.

Từ điểm này có thể đoán ra, người Đột Quyết có khoảng ngàn người.Nhưng tại sao chỉ có ngàn người, chứ không phải bình thường ba ngàn người sao?

Ánh mắt của y lại nhìn lên sa bàn.

Kênh Hán Tam cách chỗ này bốn dặm.

Y men theo con kênh thẳng tới hướng Bắc, đi tới chỗ hai mươi dặm, hỏi thám báo:- Là chỗ này phải không?Thám báo nhìn nhìn, gật đầu nói:- Là chỗ này!Lý Tĩnh cắm một lá cờ trắng, rồi nhìn xung quanh chỗ quân Đột Quyết đóng quân.

Chỗ này cách cầu kênh khá xa, cầu gần nhất cũng ngoài hai mươi dặm.

Mắt của y lại lạc vào xung quanh chỗ đóng quân.

Lúc này y bất ngờ phát hiện, ngoài năm dặm chỗ quân Đột Quyết đóng quân lại có hai khu rừng.

Một Bắc một Nam, cùng với quân Đột Quyết đóng quân thành hình tam giác.

Giữa hai khu rừng là một kênh rạch trên đồi núi tên Từ Gia Câu.

Rộng hai dặm, dài bảy tám dặm, nằm ở một thôn trang, một con sông nhỏ chảy ngang qua thôn trang.Lý Tĩnh nhìn lại hai khu rừng rậm, rồi nhìn chỗ quân Đột Quyết đóng quân.

Y không khỏi hít một hơi.

Chỗ này chính là một tam sát sát điển hình, nếu trong khu rừng có phục binh, y không thể chạy thoát hướng Đông, bất luận là Bắc hay Nam đều sẽ bị quân Đột Quyết chặn giết.Lý Tĩnh liền rõ, một ngàn quân Đột Quyết này kỳ thực là một mồi nhử, trong hai khu rừng này chắc có mai phục trọng binh.

Mình liên tiếp tiêu diệt hai nhánh quân Đột Quyết đã tạo uy hiếp lớp cho bọn họ, bọn họ không tiếc trả giá lớn để diệt trừ mình.Lý Tĩnh trầm tư một lát, liền chỉ vào hai khu rừng rậm nói với thám báo:- Ngươi lập tức dẫn huynh đệ đi kiểm tra hai khu rừng này, xem có phục binh không, nếu có, có bao nhiêu?Thật ra Lý Tĩnh có thể đoán ra được, nếu thật có phục binh, vậy chắc sẽ không dưới hai chục ngàn người.

Nhưng vấn đề là, hắn chỉ có năm ngàn người, y làm sao có thể tiêu diệt đối phương.Trong rừng rậm quả thật đang ẩn dấu một lượng lớn kỵ binh Đột Quyết, hai bên giấu hơn mười ngàn người, chủ tướng cầm đầu chính là A Sử Na Côn Cát.

Liên tục hai ngày quân Đột Quyết bị quân Tùy tiêu diệt khiến cho A Sử Na Côn Cát chịu áp lực lớn.

Trải qua hơn mười ngày tìm kiếm lính gác Đột Quyết, cuối cùng bọn họ tìm được tung tích của quân Tùy.

Bọn họ đang dần dần áp sát huyện An Nguyên.

Vì để triệt để tiêu diệt đội quân Tùy này, A Sử Na Côn Cát muốn dùng cách cá cắn câu, dùng một ngàn quân Đột Quyết để làm mồi nhử, để dẫn dụ quân Tùy mắc mưu.Bọn họ mai phục chỗ này đã ba ngày rồi, lính gác Đột Quyết cuối cùng phát hiện thám báo quân Tùy, cũng chính là nói quân Tùy cũng hẳn phát hiện được một ngàn mồi nhử này.

Trong lòng A Sử Na Côn Cát bắt đầu kích động lên, kiên nhẫn chờ đợi quân Tùy mắc câu.Bóng đêm sáng sủa, một tầng mây mỏng manh bay qua vầng trăng.

Ánh sáng màu bạc rõ ràng đã tràn ngập bình nguyên Hà Sáo.

Ở khoảng mười lăm dặm phía Đông Nam huyện An Nguyên là Từ Gia Câu, một con sông nhỏ rộng không tới một trượng đang chảy chậm chạp, nước dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt sáng.

Con sông nhỏ dài khoảng mười dặm, cuối cùng theo hướng Đông hơn chục dặm chảy vào trong kênh Hán Tam.Con kênh này trên thực tế là con mương dẫn của mấy thôn dân Từ Gia Câu đào ra, đồng thời cũng cung cấp nguồn nước cho các thôn dân.

Rộng chỉ có bảy thước, từ kênh Hán Tứ địa thế khá cao chảy xuống kênh Hán Tam địa thế khá thấp.Mấy thôn xóm trong Từ Gia Câu đã bị phá hủy toàn bộ, không còn một ai.

Bỗng nhiên có mấy con nai từ trong rừng cây đi ra uống nước, cảnh giác nhìn từ Đông sang Tây.

Hai bên con sông nhỏ đầy bụi cây, um tùm gần như che toàn bộ con sông nhỏ, thỉnh thoảng có một con rắn từ trong bụi cây bò ra, bơi vào dòng nước.Nhưng trong lùm cây lại ẩn trốn hai tên thám báo quân Tùy.

Bọn họ từ giờ ngọ đã núp ở chỗ này, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.Lúc này, mấy con nai dường như đã phát hiện ra chuyện gì, bọn chúng cảnh giác ngẩng đầu. bỗng nhiên kinh hoàng chạy trốn.

Trên sườn núi mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, liền sau đó là một đội binh lính Đột Quyết khoảng chừng hơn ba trăm người.

Hai người gánh một khúc cây, trên khúc cây treo đầy túi nước.

Binh lính Đột Quyết đến lấy nước không phải để làm cơm, cũng không phải cho binh lính uống.

Mỗi binh lính đều có túi da của mình, bọn họ đến lấy nước thông thường chỉ có một mục đích là cho ngựa uống.Chiến mã ẩn ở trong rừng, vì phòng ngừa bại lộ, không thể dắt ra ngoài uống nước, chỉ có thể phái người đi lấy nước.

Lý Tĩnh đã mò ra quy luật lấy nước của quân Đột Quyết, sáng trưa tối mỗi buổi đi một lần.

Lợi dụng nguồn nước đối phó quân Đột Quyết, đây là mưu kế kỳ diệu của quân Tùy, không chỉ sử dụng một lần.

Năm Khai Hoàng thứ hai mươi, Trưởng Tôn Thịnh đã lợi dụng phương thức đầu độc nguồn nước, làm một lượng lớn binh lính Tây Đột Quyết và chiến mã trúng độc, quân Tây Đột Quyết vì vậy mà đại bại.Lý Tĩnh rõ như lòng bàn tay đối với địa hình vùng Phong Châu.

Khí hậu Phong Châu tương đối khô ráo, mưa không nhiều lắm, tưới tiêu gần như dựa vào nước sông Hoàng Hà.

Trên đồi núi thường không đào được giếng, giống như thôn dân của Từ Gia Câu tự mình đào giếng để uống.

Cũng chứng minh hai khu rừng không có dòng nước suối nào.Quân Đột Quyết có lẽ tự mình đã chuẩn bị túi nước trước rồi, nhưng chiến mã cũng phải uống nước.

Địa hình độc đáo này và con kênh dẫn nước làm Lý Tĩnh nghĩ tới một cách phá địch lớn gan mà lại độc ác.Hơn ba trăm binh lính Đột Quyết không hề huyên náo.

Bọn họ im lặng nhanh chóng lấy nước, nhưng không ai chú ý, trong nước đã trở nên có chút đục, càng không ai chú ý, trong lùm cây sát con nước ngoài mười mấy trượng, đang ẩn trốn hai vị khách không mời mà đến.Sau một hồi, binh lính Đột Quyết xách túi nước đi, không lâu bọn họ lại trở lại lấy nước.

Ba lần như vậy, bọn họ không xuất hiện nữa, hai binh lính quân Tùy lấy một chút bột phấn cuối cùng trong một gói to bỏ vào trong nước.

Bọn họ cẩn thận tránh chỗ nước đã trở nên đục ngầu ra, men theo kênh nước bơi đi.Một ngày sau, trong khu rừng phía Bắc, quân Đột Quyết hoảng loạn một trận.

Hơn năm ngàn chiến mã xảy ra vấn đề, ngã xuống đất co giật, miệng sùi bọt mép.

Làm binh lính Đột Quyết hết cách, bọn họ trơ mắt nhìn ngựa yêu quý của mình chết đi một cách thống khổ.

Số lượng lớn chiến mã chết làm cho người Đột Quyết hoảng sở vạn phần, vô số người quỳ xuống tạ tội Đằng Cách Lý, bọn họ cho rằng họ xem thường ngày trường sinh của mình làm cho thần linh tức giận.A Sử Na Côn Cát vừa sợ vừa giận, gã nghĩ tới tao ngộ của quân Tây Đột Quyết mười mấy năm trước.

Thứ vận rủi này lại rơi vào đầu gã, gã mơ hồ đoán được là quân Tùy động thủ, lại không có cách nào nói rõ với binh lính.Hơn năm ngàn chiến mã xảy ra trở ngại, A Sử Na Côn Cát biết trận này không thể đánh nữa, y liền hạ lệnh phục binh lui vào trong hai khu rừng Bắc Nam.Binh lính Đột Quyết hoảng sợ vạn phần, hai người một ngựa, vội vàng lui về đại doanh phía TâyCách khu rừng rậm phía Tây ba dặm, có một đồi núi thấp, trên đồi có một rừng cây, diện tích nhỏ hơn rất nhiều, chỉ chiếm hơn mười mẫu.

Trong rừng, năm ngàn binh lính quân Tùy đã xếp thành hàng, đang chờ mệnh lệnh tiến công.Lý Tĩnh cưỡi ngựa đứng ở ven khu rừng, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh của hai khu rừng xa xa.

Dưới ánh sáng của mặt trăng, có thể trông thấy khu rừng đen kịt xa xa.

Phía Tây khu rừng là một nông điền lớn.

Lúa mì được gieo trồng mùa đông năm ngoái giờ đã là một mảng xanh mướt, đáng tiếc phần lớn đã bị quân Đột Quyết giẫm phá, chỉ còn lại một số ruộng lúa mỳ vùng ven vẫn còn giữ lại một chút lúa mì non.Lúc này, tiếng hô nhỏ truyền đến của lính gác trên cây đại thụ:- Tư Mã, bọn họ tới rồiLý Tĩnh cũng thấy, xa xa trong khu rừng, một đám binh lính Đột Quyết chạy ra, dường như là hai người cưỡi một ngựa, đội ngũ hỗn loạn, có vẽ vô cùng hoảng hốt.

Đây là bọn họ hạ độc nguồn nước đã phát huy tát dụng.

Lý Tĩnh liền quay đầu lại nhìn về phía khu rừng phía Nam, bên đó chắc có lượng phục binh lớn, nhưng y không nhìn thấy bọn chúng rút khỏi.Đây hẳn là mệnh lệnh sắp xếp theo thời gian.

Phục binh trong khu rừng phía Nam chắc rất nhanh rút khỏi.

Lý Tĩnh cắn chặt môi, binh lực của y ít hơn rất nhiều so với đối phương, ưu thế duy nhất của y chính là sự hỗn loạn của đối phương và quân Tùy đã được huấn luyện đánh đêm.Lý Tĩnh thở dài trong lòng, số người của quân địch vẫn rất nhiều, nếu chỉ có một nửa, vậy cuộc chiến này y cầm chắc phần thắng.

Nhưng y còn có một cơ hội, y biết A Sử Na Côn Cát chủ soái của đối phương nhất định ở bên trong loạn quân rừng rậm phía Bắc.

Cuối cùng gã sẽ ở đó quan sát tình hình.

Vậy bây giờ vị Vương thúc Đột Quyết đó ở đâu?Lý Tĩnh tìm kiếm chỗ dị thường của mười ngàn kỵ binh Đột Quyết này, y rất dễ tìm được, phần lớn đều hai người một ngựa, nhưng có một đội kỵ binh một người một ngựa, tay cầm cờ lớn, vây quanh một tên đại tướng.Quân Đột Quyết càng ngày càng gần.

Lúc này phục binh trong khu rừng phía Nam cũng đã xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng, đội ngũ lại tương đối chỉnh tề, người ngựa không có tổn thất.Hai đội quân cách nhau chỉ có ba dặm, chính khoảng cách ba dặm này là mấu chốt Lý Tĩnh phục kích có thể thành công hay không.

Y nhất định xử lý A Sử Na Côn Cát trước khi đội quân khác của Đột Quyết kéo đến cứu viện.Một đội kỵ binh Đột Quyết hoảng sợ bỏ chạy qua trước mặt bọn họ, khoảng cách chỉ có hai trăm bước.

Lý Tĩnh từ từ rút chiến đao ra, y dùng chiến đao chỉ vào chủ soái Đột Quyết đang được vây quanh bởi đám binh lính, nói với Ưng dương lang tướng Cao Tử Khai: - Đó chính là chủ soái quân Đột Quyết, nếu ngươi có thể giết gã, cuộc chiến này ta ghi cho ngươi công đầu.Cao Tử Khai vốn là hộ kỳ lữ soái của quân U Châu, phụ trách chấp đại kỳ U Châu.

Y xuất thân danh môn Cao thị Bột Hải, được Dương Nguyên Khánh chú ý đề bạt làm Ưng dương lang tướng.

Y cao chừng sáu thước bảy, cao lớn vạm vỡ, mãnh mẽ vô cùng, dùng đại đao nặng cân.

Đao pháp tinh xảo, có thể bắn được cung nặng hai thạch, làm nhiều việc cùng một lúc, bắn phát bách trúng.

Là một trong ngũ hổ tướng dưới trướng hạ Dương Nguyên Khánh.Cao Tử Khai mừng rỡ, ánh mắt giống như con báo nhìn chằm vào A Sử Na Côn Cát.

Lý Tĩnh thấy quân địch càng ngày càng gần, y rút chiến đao ra:- Giết!Năm nghìn kỵ binh giống như thủy triều vỡ đê, xông xuống núi, hướng về quân Đột Quyết hoảng sợ rút lui hung mãnh mà giết.

Quân Tùy bất thình lình giết tới làm quân Đột Quyết không kịp đề phòng.

Trong lòng bọn họ đã hoảng loạn, hai người cưỡi một ngựa, không biết nên ứng phó thế nào, phần lớn người đều muốn chạy thoát mạng.Quân Tùy chạy như bay, tên như mưa, quân Đột Quyết bị bắn trúng ngã xuống ngựa.

Trong nháy mắt, quân Tùy tiến đến giết chóc trong đám quân địch.

Quân Tùy tuy không tổ chức thành trận hình, nhưng đội ngũ không loạn, trăm người bọn họ thành một đội, do lữ soái dẫn đầu, lao giết trong đám quân Đột Quyết, không chút nương tay.

Bọn họ giống như vô số chùy thủ sắc biến, làm quân Đột Quyết chia nhỏ chạy tán loạn, chết vô cùng thê thảm.A Sử Na Côn Cát dưới sự bảo vệ của năm trăm thân binh liều chết chạy trốn về hướng Bắc.

Mặc kệ gã biết quân Tùy số người không hề nhiều, nhưng gã lại không thể khống chế sự hoảng loạn của quân Đột Quyết, cũng không thể tổ chức phản kích.

Trong lòng gã rất hận, hô lớn:- Nhanh lệnh Khố Cát phản kíchKhố Cát là Vạn phu trưởng của một đội khác của quân Đột Quyết, lúc này bọn họ ở ngoài ba dặm.

Xa xa từ rừng cây trong núi một phục binh xông ra, lòng y nóng như lửa đốt, lệnh binh lính phản kích quân Tùy, đích thân y suất lĩnh hai ngàn kỵ binh chạy như bay tới cứu viện chủ soái.Đây là một cảnh tượng cực kỳ hùng tráng, hàng ngàn quân Đột Quyết tháo chạy trong hỗn loạn.

Phần lớn bọn họ đều là hai người một ngựa, tâm can nguội lạnh, không còn lòng dạ nào chiến đấu.

Năm ngàn quân Tùy đuổi theo truy giết quân địch, dọc đường thi thể chất đầy.

Đuổi ra hơn mười dặm, mười ngàn quân Đột Quyết sát thương đã hơn bảy phần.

Cách đó hai ba dặm, mười ngàn kỵ binh quân Đột Quyết khác liều mạng đuổi theo ở phía sau.Cao Tử Khai dẫn đầu ba trăm tinh nhuệ từ phía Bắc chặn A Sử Na Côn Cát.

Bọn họ hung mãnh dị thường, lần lượt tấn công đội thân binh của A Sử Na Côn Cát.

Thân binh Đột Quyết liều chết chống cự.

Y tuy người đông chiếm thế, nhưng lại không có kinh nghiệm luyện tập chiến đấu, chống không nổi thế công của quân Tùy, vừa đánh vừa chạy.Cao Tử Khai tay cầm cung tên, nhìm chằm chằm vào A Sử Na Côn Cát, mười mấy thân vệ bảo vệ gã từ hai bên bị giết, toàn bộ khuôn mặt của gã lộ ra dưới tầm nhìn của Cao Tử Khai.

Cao Tử Khai không chút do dự, giương cung bắn ra một mũi tên, lực mũi tên rất mạnh, một mũi tên bắn xuyên qua cổ của A Sử Na Côn Cát, A Sử Cát kêu lên một tiếng, nằm xuống ngựa.Cao Tử Khai mừng rỡ, y múa đao lớn, giết nhanh mãnh liệt, liên tiếp chém chết mười mấy thân vệ, xông tới bên cạnh A Sử Na Côn Cát.

Lúc này A Sử Na Côn Cát đã không còn thở, té xuống đất giãy giụa, bị Cao Tử Khai bổ một đao, cổ chia làm hai đoạn, đầu bay ra hơn hai trượng.Cao Tử Khai dùng đao nhọn khiều đầu, chạy như bay hô to:- Chủ soái Đột Quyết đã chết!

Chủ soái Đột Quyết đã chết!Lỹ Tĩnh đang chờ đợi thời khắc này, y nhìn thấy Cao Tử Khai xách đầu người chạy như bay, y đã biết chiến thắng này đã nắm chắc, liền hạ lệnh:- Thổi kèn đánh trống!Ồ ồ ồQuân Tùy thổi kèn lên, ngăn ngàn kỵ bình quân Tùy ngừng truy kích, nhanh chóng chỉnh đốn quân mã, xếp thành hàng nối tiếp nhau, chuẩn bị nghênh chiến mười ngàn kỵ binh Đột Quyết phía sau đến.Mười ngàn kỵ binh Đột Quyết cũng chầm chậm thả ngựa.

Lúc này bọn họ đã tiến thoái lưỡng nan.

Tiến, bọn họ không có kinh nghiệm đánh đêm, lùi, bọn họ nhất định sẽ thua.

Vạn phu trưởng Khố Cát đành phải kiên trì, dẫn quân chiến đấu với quân Tùy.Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ánh sáng trắng chiếu ruộng lúa mì sáng như ban ngày.

Xung quanh ngoài một dặm là kênh Hán Tứ, mặt nước lấp lánh, đám tàn quân Đột Quyết đang men theo kênh Hán Tứ hoảng loạn chạy trốn về hướng Bắc.Năm ngàn đấu với mười ngàn, quân Tùy đã trải qua vô số lần tập luyện đánh đêm.

Kinh nghiệm phong phú, càng quan trọng là, bọn họ khí dũng ngất trời.

Đại kỳ quân Đột Quyết và đầu của A Sử Na Côn Cát để ngay trước đội ngũ, đối diện bọn họ chính là một đám kỵ binh Đột Quyết dũng khí thấp không giỏi đánh đêm.- Giết!Lý Tĩnh vung chiến đao lên, truyền đạt mệnh lệnh tiến công.- Giết!Năm ngàn kỵ binh tay cầm tấm chắn trường mâu, nhanh như chớp hướng về phía đám quân Đột Quyết, chiến mã phi nhanh, tiếng hét rung trời, niềm tin tất thắng dạt dào trong lòng mỗi binh lính quân Tùy.Tháng ba năm Đại Nghiệp thứ hai mươi, ngoài thành An Nguyên Phong Châu, Tư Mã Lý Tĩnh của Phong Châu dẫn năm ngàn kỵ binh quân Tùy đại phá hai mươi ngàn quân Đột Quyết.

Lấy cái giá là số lượng sát thương hơn ngàn người, để trảm địch mười lăm ngàn người, tạo ra chiến tích cực kỳ huy hoàng, chính là một trận chiến, khởi đầu xoay chuyển cục diện bị động của quân Tùy ở Phong Châu.Ba ngày sau, Lý Tĩnh từ Cửu Nguyên chạy đến tụ hợp với quân Tô Định Phương, binh lực gần hai chục ngàn người, theo mệnh lệnh chủ soái Dương Nguyên Khánh, đi trợ giúp thành Hà Khẩu.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 524 : Đau khổ lựa chọnTrong rừng tùng cách thành Đại Lợi ba mươi dặm ngoại về phía tây, công chúa Đột Quyết A Tư Đóa nằm mai phục trong rừng tùng nãy đã được hai ngày.

Mấy ngày trước, nàng trơ mắt nhìn thành Phong An bị đại quân của Nhị ca nàng công phá.

Nhìn quân Tùy tuyệt vọng liều chết phá vòng vây, trong một phút đó, lòng nàng giống như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.Mà giờ phút này, nàng tựa vào một cây tùng, yên lặng nhìn.

Cách đó mấy dặm, hơn ba mươi ngàn kỵ binh chậm rãi tiến về hướng tây.

Nàng biết, họ đi tiếp viện cho thành Hà Khẩu.

Một khi thành Hà Khẩu bị công phá, như vậy cửa nam hạ đã bị mở ra.

Đại quân Đột Quyết sẽ tiến nhanh xuống phía nam.

Tường thành quận Linh Võ có thể ngăn được gót sắt của Đột Quyết sao?Nàng dường như nhìn thấy thành trì bị công phá.

Tình hình quân Đột Quyết tiến vào thành, lửa lớn ngập trời.

Khắp nơi là thi thể, máu chảy thành sông.

Mọi người khóc la chạy trối chết.

Đại tỷ Mẫn Thu ôm con bất lực chạy trốn trên đường.

Khuôn mặt đáng yêu tươi cười của Băng Nhi, Trữ Nhi, Tĩnh Nhi, Tư Hoa bị phá nát dưới gót sắt của kỵ binh Đột Quyết.A Tư Đóa đau khổ, vùi mặt vào đầu gối.

Nàng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mình là người Đột Quyết.

Cảm giác tội lỗi quá lớn khiến nàng cảm thấy không thở nổi.

Nàng cảm thấy mình sắp suy sụp.Đúng lúc này, những tiếng vó ngựa dồn dập từ gần đó truyền đến, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói cười.

Đó chính là ngôn ngữ Đột Quyết.

A Tư Đóa kinh ngạc.

Nàng nhặt cung tên lên trốn phía sau rừng tùng.

Rất nhanh sau đó, trên con đường nhỏ cách đó không xa xuất hiện hai gã kỵ binh Đột Quyết.

Đây là hai binh lính trinh sát tuần tra.

Hai người bọn họ đang so sánh ai có nhiều dê hơn.

Một người nói nhà mình có năm mươi con dê.

Một người nói nói nhà mình có sáu mươi con dê.Sau rừng tùng, A Tư Đóa đã kéo cung, nhắm cổ một người trong đó.

Nàng có thể một mũi tên bắn chết người này.

Người còn lại nàng cũng có thể thoải mái giết chết.

Nàng từng giết chết ba gã thị vệ của Phụ Hãn.- A Bố Thúc, dê trong nhà anh đẻ nhiều như vậy.

Ai có thể giúp anh đỡ đẻ?- Còn ai có thể giúp ta nữa.

Chỉ có thể dựa vào một mình mẹ đứa nhỏ.

Thằng bé còn nhỏ, cũng không giúp được gì.

Đứa nhỏ hơn còn chưa đến một tuổi.

Thật không hiểu một mình nàng làm sao chú ý được hết.

Ôi!

Cát Đạt, nhà anh thì sao?- Tôi cũng không khác anh là mấy.

Trong nhà tôi chỉ có cha mẹ đã lớn tuổi.

Để bọn họ chăm sóc cho năm mươi con dê, còn phải chăn ngựa.

Năm trước, cha tôi sinh bệnh.

Ngay cả ngựa cũng không cưỡi được.

Không biết vì sao lại phải đánh nhau?Hai gã lính gác Đột Quyết vừa nói, vừa chậm rãi đi xa.

A Tư Đóa nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

Nàng bất lực hạ cung tên xuống.

Chân nàng chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Trăm ngàn cảm khác giác nhau đồng loạt dâng lên trong lòng.

Rốt cuộc nàng không chịu nổi áp lực trong lòng, quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên thất thanh.Hai canh giờ sau, A Tư Đóa cưỡi ngựa xuất hiện trước đại doanh Đột Quyết phía ngoài thành Đại Lợi.

Nàng dừng lại nhìn lá cờ lớn có thêu hình đầu sói vàng ở phía xa, cắn chặt môi, nàng làm việc nghĩa không được chùn bước, giục ngựa tiến về hướng đại doanh Đột Quyết.

Đúng lúc này, một đội hơn trăm kỵ binh chạy như bay đến, bao vây quanh nàng, đồng loạt giơ cung hướng về phía nàng.- Ngươi là ai?A Tư Đóa tháo mũ giáp, khiến mái tóc dài đen bóng được thả xuống, cất cao giọng nói:- Ta chính là A Sử Na Tư Đóa, Tam công chúa Đột Quyết.

Ta muốn gặp Khả Hãn!Các kỵ binh Đột Quyết nhìn nhau.

Đây là Tam công chúa đã bỏ chạy sang Đại Tùy sao?

Bọn họ chậm rãi hạ cung tên xuống.Bách Phu Trưởng dẫn đầu đưa tay đặt ở trước ngực về hướng nàng thi lễ.- Công chúa điện hạ, mong giao vũ khí cho chúng ta.

Chúng ta sẽ hộ tống người tới đại doanh gặp Khả Hãn.A Tư Đóa đem trường mâu, tấm chắn, chiến đao và cung tên giao cho bọn họ.

Bách Phu Trưởng thoáng nhìn qua giày da của A Tư Đóa.

Ông ta biết nơi đó hẳn còn dấu một con dao găm.

Sau khi ông ta do dự một lát, lại thoáng nhìn thấy ánh mắt quầt cường của A Tư Đóa, ông ta thầm thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không kiên trì nữa.- Công chúa điện hạ, mời đi!Hơn trăm kỵ binh hộ vệ A Tư Đóa tiến về hướng lều Vương trong đại doanh.

Trong lều Vương, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát đang cùng hơn mười Thủ lĩnh bộ lạc, Đặc Lặc, Diệp Hộ cùng với Vạn Hộ Trưởng thương nghị phương án tấn công vào thành Đại Lợi.

Một binh lính cận vệ ở cửa lều lớn tiếng bẩm báo.- Khả Hãn, công chúa A Tư Đóa đến đại doanh, muốn gặp Khả Hãn!- Ai?Đốt Cát thoáng nghe, có phần không hiểu.- Khả Hãn, là công chúa A Tư Đóa!Trên mặt Đốt Cát từ từ lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nhìn mọi người nói:- Cuối cùng em gái phản bội Đột Quyết của ta đã đến đây.Đại tù trưởng Thủ lĩnh của bộ lạc lớn thứ hai của Đột Quyết Tư La bộ đứng bên cạnh Tư La Hốt Cát cười nói:- Có lẽ nàng là sứ giả do Dương Nguyên Khánh phái tới.Đốt Cát gật đầu, ra lệnh nói:- Đưa nàng vào!Rất nhanh, bọn lính dẫn theo A Tư Đóa tiến vào.

Đốt Cát liếc mắt quan sát nàng, cười với vẻ trào phúng:- Ta gọi muội là Dương phu nhân, hay gọi muội là công chúa A Sử Na công chúa.- Đều có thể!A Tư Đóa thản nhiên nói:- Phụ nữ đã xuất giá, theo họ chồng.

Có thể gọi muội là Dương phu nhân.

Nhưng muội cũng là người Đột Quyết.

Huynh cũng có thể gọi muội là công chúa A Sử Na.

Nhưng muội cho rằng, huynh nên gọi muội là A Tư Đóa.A Tư Đóa và A Nỗ Lệ đều là em gái của Đốt Cát.

Thật ra, A Tư Đóa muốn nói cho gã biết, gã nên xem nàng là em gái.

Đốt Cát nghĩ đến người mẹ đã qua đời, khi lâm chung đã dặn gã phải chăm sóc tốt cho hai người em gái này.

Gã lại nhìn về phía A Tư Đóa, lại nghĩ đến thời gian trước đây, khi nàng mới đi theo mình học cưỡi ngựa.

Ánh mắt gã thoáng dịu đi một chút.

Nhưng gã lại chợt nhớ lại việc A Tư Đóa cứu đi công chúa Nghĩa Thành, ánh mắt vừa dịu đi đã lại ngưng tụ đầy sương lạnh.- Dương Nguyên Khánh phái muội tới sao?Giọng điệu Đốt Cát cực kỳ lãnh đạm.A Tư Đóa thấy huynh trưởng không nghĩ tới tỉnh cảm huynh muội, trong lòng nàng cảm thấy khổ sở khác thường.

Khi làm Khả Hãn, tính tình huynh trưởng càng ngày càng lạnh lùng.

Nàng cắn môi, lắc đầu nói:- Không phải huynh ấy phái muội tới.

Việc muội đến không liên quan với quân Tùy.

Muội tới khuyên huynh trưởng lui binh quay về thảo nguyên.Đốt Cát ngửa mặt lên trời cười ha hả, giống như vừa nghe được một chuyện cực kỳ hoang đường.

Chợt gã ngừng cười, lạnh lùng nói:- Ta đã chết mấy vạn quân, ngay cả một cọng cỏ Phong Châu cũng chưa nhổ được, muội lại muốn ta lui binh.

Tốt xấu gì muội cũng công chúa A Sử Na của gia tộc.

Sao muội có thể nói ra những lời ngây thơ như thế?- Bởi vì đã có quá nhiều người chết rồi!A Tư Đóa tràn ngập vẻ xúc động phẫn nộ.

Nàng cũng kêu to lên.- Mấy chục ngàn người chết trận ngoài kia cũng là huynh đệ của chúng ta, là chú bác của chúng ta.

Bọn họ đã chết, vợ con của bọn phải làm thế nào bây giờ?Nước mắt từ trong mắt A Tư Đóa rơi xuống.

Nàng run giọng nói:- Trong bọn họ, không có ai tình nguyện đánh giặc.

Vợ con bọn họ còn đang chờ bọn họ trở về đỡ đẻ cho dê con.

Nhưng bọn họ lại chết ở đất người.

Có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn, không có một chút tôn nghiêm của người Đột Quyết.

Huynh là Khả Hãn, hẳn huynh phải lo nghĩ cho con dân của người, chứ không phải vì sự ích kỷ của mình, chôn vùi tất cả người Đột Quyết ở dưới thành Đại Lợi.- Muội nói đủ chưa?Đốt Cát tức giận quát nàng.- Chưa!A Tư Đóa cao giọng nói to:- Nếu huynh không hối cải, ba mươi ngàn quân Đột Quyết đều chôn vùi ở trong tay huynh!Chát!Đốt Cát tát một cái rất mạnh vào mặt nàng.

Gã hầu như đã bị nàng chọc tới tức điên lên rồi.

Gã chỉ vào A Tư Đóa hô to:- Kéo nó ra ngoài!A Tư Đóa ôm mặt, bỗng nhiên nàng quỳ rạp xuống trước mặt các trọng thần Đột Quyết khác, khóc nói:- Các người đều là chú bác của ta, là trưởng bối của ta, là huynh trưởng của ta.

Trong các người nhất định có người minh mẫn.

Đột Quyết là người thảo nguyên, không nên vong ân phụ nghĩa đến Đại Tùy công thành đoạt đất, không nên kết thù kết oán.

Đằng Cách Lý sẽ trút giận xuống chúng ta.

Sớm muộn gì Đột Quyết cũng sẽ bị hủy bởi thù hận ngày hôm nay.Đúng lúc này, một gã đại tướng Đột Quyết nhìn rất hiểm độc vọt vào trong lều.

Ánh mắt y vằn đỏ nhìn chằm chằm vào A Tư Đóa.

Y chậm rãi tiến tới gần, miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.- Người đàn bà tệ hại này, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại sao?Mông Đạt nghiến răng nghiến lợi nói.Ánh mắt A Tư Đóa lộ ra vẻ sợ hãi.

Nàng đã quên người này.

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, phụ thân của nàng từng hứa gả mình cho người này, một người đàn ông cực kỳ thô lỗ hung tàn.

Bỗng dưng nàng rút dao găm từ trong giày ra, để ở trước ngực mình.- Nếu ngươi lại tiến về phía trước thêm một bước, ta sẽ chết ngay ở đây.Mông Đạt quay đầu lại thoáng nhìn về phía Đốt Cát, giống như đang chờ sự chấp thuận của gã.

Sắc mặt Đốt Cát lộ ra vẻ khó xử.

Nếu nói theo lý, hoàn toàn có thể giao A Tư Đóa cho y.

Nhưng hiện tại trước mặt nhiều thủ lĩnh bộ lạc như vậy, dù sao A Tư Đóa cũng là công chúa Vương tộc, gã không thể không cân nhắc ảnh hưởng.A Tư Đóa đã bình tĩnh trở lại.

Nàng chậm rãi đứng lên, vẫn dùng dao găm sắc bén để ở trước ngực mình, cất cao giọng nói:- Ta là vợ của Tổng quản Phong Châu - Dương Nguyên Khánh.

Nếu các ngươi dám làm nhục ta, Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ trả lại Đột Quyết gấp trăm lần.

Các ngươi sẽ không thể chống đỡ nổi.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 525 : Anh em tranh công- Ta sẽ băm Dương Nguyên Khánh thành ngàn mảnh!Mông Đạt rít gào đầy giận dữ.Nãy giờ nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết vẫn không có hé răng, lúc này chợt lạnh lùng nói:- A Tư Đóa là công chúa Đột Quyết, Nếu công chúa có tội, hẳn là do vương tộc định tội.

Hơn nữa công chúa là vợ của Dương Nguyên Khánh, càng không thể tùy ý giao cho một người không có liên quan đến xử trí.Sĩ Lợi Phất Thiết là em của Đốt Cát, cũng anh của A Tư Đóa, nhưng không phải cùng một mẹ.

Anh ta là một người rất có tư duy, cực kỳ phản cảm đối với Mông Đạt ngu xuẩn vô tri kia.Tư La Hốt Cát ở bên cạnh cười, lên tiếng giảng hòa:- Công chúa A Tư Đóa cũng xuất phát từ tình cảm hết sức chân thành đối với Đột Quyết mới chủ động đến đại doanh khuyên bảo.

Không nói dùng lễ đón nàng, nhưng ít ra cũng không cần phải quá mức nghiêm khắc.

Nếu làm vậy, linh hồn của lão Khả Hãn cũng sẽ không yên ổn.

Mọi người nói có phải không?Đốt Cát nghe được tất cả mọi người đều tỏ ra khá phản cảm với Mông Đạt, tuy nhiên người này quả thật là ngu dốt, không ngờ chẳng phân biệt được nặng nhẹ.

Gã cười nhìn Mông Đạt nói:- Chờ đánh hạ thành Đại Lợi, bắt được Dương Nguyên Khánh sẽ cùng nhau xử lý!Trong lòng Mông Đạt vô cùng căm hận, quì một gối nói:- Khả Hãn, ty chức muốn tự tay giết Dương Nguyên Khánh.Đốt Cát gật đầu.- Nếu ngươi có thể giết hắn, dựa theo quy củ Đột Quyết, tài sản và phụ nữ của hắn đều thuộc về ngươi.Mông Đạt liếc mắt nhìn A Tư Đóa một cái thật sâu, sau đó đứng lên bước nhanh ra phía ngoài.

A Tư Đóa đáp lại, chỉ là sự khinh miệt vô tận trong ánh mắt.Đốt Cát liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức chỉ bảo thủ hạ.- Dẫn nó đi, lấy lễ đối với công chúa để tiếp đãi.

Nhưng phải trông coi nghiêm mật.Hơn mười người thị vệ tiến lên trước.

A Tư Đóa lại chậm rãi nhìn mọi người nói:- Ta đến vì vận mệnh của Đột Quyết.

Cho dù vì thế mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi lều lớn.Đốt Cát nhìn theo bóng dáng của nàng, lắc đầu thở dài:- Ngây thơ như một đứa trẻ.

Tưởng con bé đi theo Dương Nguyên Khánh sẽ trưởng thành hơn, không ngờ lại càng ngày càng không hiểu chuyện.Sĩ Lợi Phất Thiết cũng ảm đạm cười:- Đệ lại cảm thấy con bé trưởng thành hơn nhiều so với trước kia.

Ít nhất nó cũng biết quan tâm tới vận mệnh Đột Quyết.Tư La Hốt Cát thấy Khả Hãn khó coi, liền huých Sĩ Lợi Phất Thiết một cái, ha hả cười nói:- Tiếp tục đi!

Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai.Đốt Cát hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ của mình, nói thêm một chút:- Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai là vây khốn thành Đại Lợi, toàn lực tiến công thành Hà Khẩu.Bởi vì bộ binh của A Sử Na Côn Cát bị quân Tùy phục kích ở thành An Nguyên, thất bại thảm bại, tổn thất vượt quá hai mươi ngàn người.

Bản thân A Sử Na Côn Cát cũng bị quân Tùy giết chết.

Tin tức này khiến Đốt Cát đau muốn vỡ tim.Nhưng càng khiến gã khó có thể chấp nhận được chính là, thương vong ở thành Đại Lợi đã hơn bốn mươi ngàn người.

Tấn công huyện Vĩnh Phong tổn thất mười bảy ngàn người.

Hơn nữa, bộ binh của A Sử Na Côn Cát đã chết trận hơn hai mươi ngàn người.

Ba trăm ngàn quân Đột Quyết đã tổn thất gần tám mươi ngàn người.

Thương vong quá lớn khiến Đốt Cát không thể không thay đổi sách lược, rút lại chiến tuyến, không tiến công toàn diện, mà tập trung tấn công thành Đại Lợi và thành Hà Khẩu.Cùng lúc đó, gã triệu tập trọng binh tiến công thành Hà Khẩu.

Về phương diện khác, bởi vì gã đã giảm bớt binh lực ở thành Đại Lợi đến một trăm ba mươi ngàn người.

Tấn công mạnh mẽ khó có thể bền vững, chỉ đành phải chuyển từ tấn công sang giằng co.Chiến dịch Phong Châu từ bị động phòng ngự lúc đầu, bắt đầu chuyển sang hai quân giằng co.

Cán cân tiểu ly của chiến cuộc đang dần dần nghiêng về hướng quân Tùy.Hà Đông, Lý Uyên khởi binh, thế như chẻ tre.

Các quận huyện ở Hà Đông hưởng ứng, thanh thế lớn, Lý Uyên hạ lệnh giữ nghiêm quân kỷ.

Những kẻ gian dâm và trộm cướp đều chém.

Quân kỷ của ông ta nghiêm minh, rất được lòng dân, quân.

Hơn nữa gia tộc Lý Uyên có danh vọng lớn, sẵn sàng góp sức.

Quân Lý Uyên đông vô số kể.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn, binh lực của ông ta từ hai trăm ngàn quân tăng lên đến ba trăm ngàn.Con trai cả Lý Kiến Thành cho rằng binh lực nhiều sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân, không cần thiết, mà bất lợi cho tác chiến.

Hơn nữa, tốt xấu lẫn lộn, khó có thể quản thúc quân kỷ.

Anh ta khuyên phụ thân giải trừ quân bị.Mưu sĩ Lưu Văn Tĩnh cũng khuyên Lý Uyên hạn chế tuyển người Hà Đông, dùng nhiều quân Quan Lũng.

Lý Uyên cũng đồng ý, hạ lệnh chỉnh đốn quân tại huyện Linh Thạch, loại bỏ người lão yếu và vô dụng.

Giữ em lại, để anh về, giữ con lại để cha về.

Tất cả những người rời khỏi quân ngũ đều được gửi gạo để trấn an.Sau gần nửa tháng chỉnh đốn, binh lực của ông ta từ ba trăm ngàn tinh giảm xuống còn một trăm tám mươi ngàn người.

Quân đội dần dần trở nên tinh nhuệ.

Mà lúc này, tướng quân Tùy là Tống Lão Sinh dẫn hai mươi ngàn tinh binh đã bố trí ở huyện Hoắc Ấp, chiếm nơi địa thế hiểm yếu.

Lý Thế Dân thì chiếm Cổ Hồ Bảo trước, dẫn ba mươi ngàn quân giằng co cùng quân Tùy.Chạng vạng ngày hôm nay, Lý Uyên đang ở trong lều lớn chủ soái cùng Lưu Văn Tĩnh thương nghị quân tình, chợt có thân binh ở trước cửa lều bẩm báo.- Lũng Tây công và Đôn Hoàng công cầu kiến!Lũng Tây Công là Lý Kiến Thành.

Đôn Hoàng Công là Lý Thế Dân.

Hai anh em cùng đến cầu kiến.

Điều này khiến Lý Uyên có chút khó hiểu, liền gật đầu.- Lệnh cho bọn họ tiến vào!Một lát sau, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đi vào lều lớn, hai người khom người thi lễ.- Tham kiến phụ thân!- Hai người các con cùng đến, có chuyện gì sao?Lý Kiến Thành cười cười nói:- Thật ra cũng không phải cùng đến.

Con và Thế Dân gặp nhau ở trước quân doanh, nhưng đều đến vì cùng một việc.- Chuyện gì?Lý Uyên thoáng nhìn về phía hai anh em bọn họ hỏi.Lý Thế Dân khom người nói:- Phụ thân, quân binh của con thường trú ở Cổ Hồ Bảo, nguyện dẫn tinh binh đoạt huyện Hoắc Ấp, chém đầu Tống Lão Sinh dâng cho phụ thân.Lý Uyên hiểu ra một chút.

Ông ta lại hỏi Lý Kiến Thành.- Con cũng nghĩ như vậy sao?Lý Kiến Thành vội vàng nói:- Hồi bẩm phụ thân, từ khi khởi binh tới nay, con chưa lập được công nào.

Đoạt quận Tây Hà chém Cao Đức Nho cũng là công của Nhị đệ.

Khẩn cầu phụ thân giao trọng trách tấn công huyện Hoắc Ấp cho con.

Con chỉ dùng ba mươi ngàn người, trong vòng mười ngày, nhất định đoạt được huyện Hoắc Ấp.Lý Thế Dân mỉm cười.- Dùng binh tấn công dựa vào mưu kế, không phải dựa vào sức mạnh.

Ta chỉ dùng ba nghìn người, trong vòng bốn ngày, nắm được huyện Hoắc Ấp.Mặt Lý Uyên trầm xuống, cả giận nói:- Vì sao các con không nói huynh đệ hợp lại, cùng nhau đoạt huyện Hoắc Ấp.

Không nên anh em tranh công.

Chẳng lẽ quân đội của Lý Uyên ta xuất hiện vì lợi ích của riêng mình nhanh như vậy sao?Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân sợ tới mức cùng nhau quỳ xuống.

Lý Kiến Thành cúi đầu xấu hổ nói:- Phụ thân bớt giận, con biết lỗi rồi.Lý Thế Dân cũng nói:- Phụ thân nói quá lời.

Con và đại ca chưa giành lợi ích cho riêng mình, đều là muốn san sẻ nỗi lo lắng vớ phụ thân.Lúc này, Lưu Văn Tĩnh từ đằng sau, cười đi tới, khuyên Lý Uyên nói:- Đại quân tinh nhuệ, sĩ khí tăng vọt.

Mỗi người đều muốn lập công lấy thưởng.

Đây là chuyện thường tinh của con người.

Đường công, làm gì phải trách cứ anh em bọn họ.Sự tức giận của Lý Uyên có phần giảm bớt.

Thật ra ông ta cũng biết, lợi dụng nắm lấy mâu thuẫn của thuộc hạ trong tay, mới là cách quản lý cao minh.

Chỉ có điều, Lý Uyên không muốn mấy người con trai mình xuất hiện mâu thuẫn.

Hơn nữa, vừa mới khởi binh, trung thành đoàn kết lại càng quan trọng.Ông ta trừng mắt nhìn hai người con trai một cái.- Các con đứng lên đ Lần này ta tạm thời bỏ qua cho các con.

Lần sau còn dám tranh công, ta đoạt quân quyền của hai con.- Dạ!

Con không dám.Hai người đứng lên.

Lý Uyên lại hỏi Lý Thế Dân.- Con có biện pháp nào, chỉ dùng ba nghìn quân, trong bốn ngày có thể đoạt được huyện Hoắc Ấp?- Hồi bẩm phụ thân, lần trước khi chúng ta ở huyện Hoắc Ấp tiêu diệt Tặc soái Vô Đoan Nhi, con nghe nói năm đó Trương Tu Đà từ huyện Hoắc Ấp theo mật đạo đi vòng đến dãy núi Cao Bích, đánh lén đại quân Dương Lượng.

Con đã để ý, phái người đi tìm mật đạo này.

Hiện tại, mật đạo này đã được tìm thấy rồi.Lý Thế Dân lấy từ trong người ra một bản đồ, đặt lên bàn.

Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh đều tiến tới.

Lý Kiến Thành do dự một chút, liền cười khổ, cũng tiến đến.

Thật ra, anh ta cũng không muốn tranh công.

Anh ta và Lý Thế Dân, mỗi người nắm giữ năm mươi ngàn quân.

Hai đại tướng tả hữu lãnh quân dưới tay anh ta là Lý Hiếu Cung, Sử Đại Nại khuyên anh ta tranh thủ cơ hội tấn công huyện Hoắc Ấp.

Do đó, Lý Kiến Thành mới tìm phụ thân chờ lệnh.

Anh ta thấy ánh sáng trên bàn hơi tối, liền cầm một chén đèn đặt lên bàn.

Hành động rất nhỏ khiến Lý Uyên âm thầm gật đầu.

Trong lòng thầm khen con trai cả đại lượng.Lý Thế Dân chỉ vào bản đồ nói:- Địa thế huyện Hoắc Ấp hiểm trở, chặn ở con đường xuống phía nam.

Nhưng năm đó Trương Tu Đà có thể theo dãy núi Cao Bích đi đường nhỏ, từ Hoắc Sơn đi thêm năm mươi dặm, có thể vòng qua phía nam đến huyện Hoắc Ấp.

Không cần nhiều người.

Con chỉ cần ba nghìn người nhưng tập kích bất ngờ, chắc chắn có thể giành được huyện Hoắc Ấp.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 526 : Hoạt động ngầm mãnh liệt- Vậy cháu định đối phó với hai mươi ngàn tinh binh của Tống Lão Sinh như thế nào?Lưu Văn Tĩnh hỏi.- Thế thúc có điều không biết, mặc dù Tống Lão Si được Việt Vương tín nhiệm, nhưng đó là bởi vì ông ta là tâm phúc của Phàn Tử Cái, không phải vì ông ta có công trạng.

Trên thực tế, ông ta cũng không có công trạng gì, chỉ dựa vào tư cách và sự từng trải để đi lên.

Phàn Tử Cái đã chết.

Ông ta mất đi chỗ dựa vững chắc.

Khuất Đột Thông lại uy hiếp đến địa vị của ông ta.

Hiện tại ông ta đang nóng lòng lập công.

Ta có thể lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta.

Vì thế, khi chúng ta tấn công quận Tây Hà, cháu đã phái trăm tên tinh binh đóng giả làm thương nhân từng nhóm từng nhóm tiến vào huyện Hoắc Ấp.

Mặt khác, huyện Úy huyện Hoắc Ấp là Triệu Chung cũng nguyện ý ra sức cho chúng ta.Lý Uyên kinh ngạc hỏi:- Con đi tìm huyện Úy huyện Hoắc Ấp bao lâu rồi?- Phụ thân, phụ thân của Triệu Chung là bộ hạ của Trưởng Tôn Gia.

Con đã bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ đi thuyết phục ông ta.

Ông ta đã nguyện ý ra sức vì phụ thân.Lý Uyên cũng không nói gì.

Chuyện này khiến ông ta bất ngờ hoàn toàn không biết gì cả.

Lòng dạ của con trai ông ta không tránh khỏi có chút quá sâu.- Vậy cháu định lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta thế nào?Lưu Văn Tĩnh có vẻ hào hứng tiếp tục truy hỏi.Lý Thế Dân có chút khiếp đảm thoáng nhìn về phía phụ thân.

Sau một lúc lâu, anh ta lẩm bẩm nói:- Dưới tay con có một binh lính, mặt mũi hình dáng rất giống phụ thân.Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh nhìn nhau.

Hai người đều hiểu kế sách của Lý Thế Dân không tồi.

Kế sách này rất có thể sẽ thành công.

Lưu Văn Tĩnh giơ ngón tay cái lên khen:- Thế Dân thật sự cũng là kỳ tài!Lý Uyên cũng không đồng ý khen ngợi con trai.

Trong lòng ông ta có phần không thoải mái.

Ông ta vuốt râu thản nhiên cười nói:- Ta cũng muốn tìm một người giống ta.

Ta thật sự muốn nhìn thấy người này.Lý Thế Dân đi xuống, Lưu Văn Tĩnh cũng cáo từ rời đi.

Trong lều lớn chỉ còn lại có Lý Uyên và Lý Kiến Thành.

Lý Uyên thoáng nhìn về phía con trai, chậm rãi nói:- Hôm nay con và đệ con tranh công, quả thật rất không thỏa đáng, có mất phong thái của một người huynh trưởng.Lý Kiến Thành thở dài, hổ thẹn nói:- Thật ra con cũng không muốn tranh.

Chỉ có điều đại tướng dưới tay không có cơ hội lập công.

Bọn họ rất nóng lòng.

Con đã là chủ tướng Tả quân, trong lòng cũng cảm thấy áp lực rất lớn.Lý Uyên ngẩn ra.

Ông ta cũng hiểu nỗi khó xử của Lý Kiến Thành, trầm ngâm một chút nói:- Con là Thế tử, kỳ vọng của ta đối với con cũng không phải là dẫn quân đánh giặc.

Ta hy vọng con là Tiêu Hà, Thế Dân là Hàn Tín.

Con quản lý chính vụ hậu cần, Thế Dân đi chiến đấu anh dũng.

Như vậy đi!

Con trên danh nghĩa vẫn đảm nhiệm Đô đốc Đại lãnh quân Tả, nhưng công việc cụ thể cứ giao cho Hiếu Cung quản lý.

Ta phong ông ta là Đô đốc.

Con không cần hỏi đến.

Con đi một chuyến quận Thượng Đảng, thuyết phục Thái Thú Tư Mã quy hàng ta.

Có thể thuyết phục quận Thượng Đảng quy hàng, vậy công lao của con không thua gì Thế Dân.Trong lòng Lý Kiến Thành khẽ thở dài.

Thật ra anh ta cũng không muốn lĩnh quân đánh giặc.

Đó không phải sở trường của anh ta.

Anh ta đứng lên hướng về phía phụ thân thâm thi lễ.- Con xin xuất phát!Tống Lão Sinh đứng ở trên tường thành huyện Hoắc Ấp, ngắm nhìn dãy núi ở phía bắc.

Trong lòng y nặng trĩu vì lo lắng cho tương lai Đại Tùy.

Trước là loạn phỉ tạo phản, đã khiến thiên hạ đại loạn.

Hiện tại, Lý Uyên thân là quý tộc Quan Lũng cũng tạo phản.

Đây là nền tảng của vương triều Đại Tùy.

Nền tảng đã tổn hại.

Trong hoàn cảnh bấp bênh như vậy, vương triều Đại Tùy còn có thể chống đỡ được bao lâu?Điện hạ Việt Vương giao cho y nhiệm vụ ngăn chặn Lý Uyên tiến xuống phía nam.

Y chỉ cảm thấy đầu vai nặng khác thường.

Y có phần gánh không nổi.

Nhưng y không muốn phụ sự phó thác của Điện hạ Việt Vương đối với y.

Là Tùy thần, coi như tận trung với nước, đành phải cố sức toàn lực mà làm.Lúc này, một gã kỵ binh từ phía xa hối hả chạy tới.

Tiếng vó ngựa khiến Tống Lão Sinh bừng tỉnh.- Tống Tướng quân, phát hiện tin tức của kẻ địch!Kỵ binh vội vàng chạy tới dưới thành hô to.- Phát hiện tin tức gì của kẻ địch?- Một đội ba nghìn quân đang tiến về hướng huyện Hoắc Ấp.

Hình như Lý Uyên cũng có mặt trong đó.Mắt Tống Lão Sinh sáng lên, lại hỏi:- Tóm lại, Lý Uyên có ở đó hay không?- Ty chức thấy cờ của Lý Uyên, nhưng không thấy ông ta.

Quân binh là do Lưu Hoằng Cơ dẫn đầu.

Phía sau mười lăm dặm còn có mấy vạn đại quân tiếp ứng.Tống Lão Sinh trầm tư thật lâu.

Khi tiêu diệt phỉ ở Hà Đông, mình và Lý Uyên từng giao chiến vài lần.

Đại khái mình có thể đoán được dụng ý của Lý Uyên.

Hẳn là ông ta muốn đến để khuyên mình quy hàng.- Hừ!

Tự mình đến cửa.Tống Lão Sinh lập tức hạ lệnh.- Lệnh hai mươi ngàn quân chuẩn bị, bất cứ lúc nào bắt lấy Lý Uyên!Tống Lão Sinh dẫn đầu ba nghìn quân ra khỏi thành xếp thành hàng đứng chờ.

Còn hai mươi ngàn đại quân trốn ở trong thành, đợi mệnh tới bất cứ lúc nào.Một lát sau, ba nghìn quân của Lý Uyên xuất hiện.

Đoàn quân càng ngày càng tiến gần.

Khi còn ngoài một dặm, đoàn quân dừng lại.

Hơn trăm binh lính vây quanh Lý Uyên tiến lên phía trước.

Một gã binh lính tiến lên nói:- Tống Tướng quân, Chủ công nhà ta mời ngài tiến lên một bước.Tống Lão Sinh nhìn thấy rõ ràng.

Ngoài hai trăm bước, người đứng giữa hơn trăm binh lính, chính là Lý Uyên.

Trong lòng y mừng rỡ.

Đây quả thực chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Y kích động đến vung đao rống to.- Các huynh đệ, theo ta bắt Lý Uyên!Y dẫn quân tấn công mạnh mẽ về hướng Lý Uyên.

Hai mươi ngàn phục binh cũng từ trong thành vọt ra.

Lý Uyên sợ tới mức quay đầu bỏ trốn.

Ba nghìn quân hộ vệ ông ta chạy trốn về hướng bắc.

Tống Lão Sinh làm sao chấp nhận.

Y dẫn đại quân truy kích.

Binh lực của y không bằng Lý Uyên.

Chỉ có cơ hội như thế này mới có thể lấy yếu thắng mạnh.

Nhưng cơ hội này chỉ có một lần, mất đi sẽ không còn nữa.Tống Lão Sinh dẫn đại quân truy kích Lý Uyên.

Bên trong thành huyện Hoắc Ấp chỉ còn hai ngàn quân phòng thủ, hai ngàn quân phòng thủ này, phần lớn đều trấn giữ ở phía bắc thành.

Đây là p quân hòng ngự Lý Uyên dẫn từ phía bắc đánh xuống.

Mà huyện Hoắc Ấp dựa vào núi lớn, không có cửa thành phía tây.

Cửa thành phía đông, cửa thành phía nam đều chỉ có một ít quân.Quân phòng thủ trấn thủ cửa thành phía nam chỉ có chưa đầy hai trăm người.

Phần lớn đều ở trên tường thành.

Chỉ có hơn mười binh lính ngồi xổm bên cạnh cửa thành.

Cửa thành đã đóng.

Hơn mười binh lính không có việc gì làm.Lúc này, một đội binh lính quân Tùy chạy tới cửa thành, ước chừng trăm người.

Mỗi người đều có dáng người khôi ngô, đi lại mạnh mẽ, áo giáo chỉnh tề, tay cầm trường mâu, khiên lớn, lưng gài hoành đao, phía sau lưng mang cung tên.Người dẫn đầu chính là huyện úy huyện Hoắc Ấp - Triệu Chung.

Tay anh ta cầm một thẻ lệnh tiễn, lạnh lùng nói:- Ta phụng lệnh của Tống tướng quân tiếp quản phòng thủ cổng thành phía nam, mời các ngươi rút lui!Hơn mười người binh lính đều kinh hoàng đứng dậy, một gã Hỏa Trưởng hướng về phía tường thành hô to:- Giáo úy!Một gã quan quân đứng ở trên tường thành thò đầu xuống hỏi:- Chuyện gì?Anh ta thoáng nhìn về phía trăm người lính toàn thân khôi giáp, nghi hoặc hỏi Triệu Chung:- Triệu huyện úy, các ngươi tới đây có chuyện gì sao?Triệu Chung giơ quân lệnh tiễn lên, cao giọng nói:- Phụng lệnh Tống tướng quân, từ huyện nha tới tiếp quản phòng thủ cửa phía nam.

Các ngươi quay về quân doanh đợi lệnh.Quan quân trấn giữ thành thoáng nhìn quân lệnh tiễn trong tay anh ta, không chút hoài nghi, vung tay lên nói:- Các huynh đệ, trở về nghỉ ngơi đi.Hai trăm binh lính từ trên thành, dưới thành đi xuống.

Có người đang ngáp.

Lại có người không có tinh thần xếp thành hàng, tiến về phía quân danh bên trong thành.

Triệu Chung vung tay lên, năm mươi binh sĩ chạy gấp lên tường thành.

Năm mươi binh sĩ khác thì trấn thủ ở bên cạnh cửa thành.Lý Thế Dân đã dẫn ba nghìn người từ Hoắc Sơn theo con đường nhỏ vòng qua đến ngoài phía nam thành.

Bọn họ trốn ở trong một rừng cây cách cánh cửa hai dặm.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cửa thành.

Đúng thời gian đã hẹn trước, bỗng nhiên, trên tường thành hiện lên từng đợt ánh sáng chói mắt.

Đây là do gương đồng chiếu sáng dưới ánh mặt trời.

Bọn họ đã hoàn thành.

Chỉ thấy cầu treo bắt đầu chậm rãi buông xuống, cửa thành mở ra.

Lý Thế Dân mừng rỡ, hét lớn một tiếng.- Tiến vào thành!Ba nghìn người từ trong rừng rậm lao ra, gấp rút chạy về hướng cửa thành.

Lý Thế Dân xung phong đi trước, dẫn đầu vọt vào thành Hoắc Ấp.. . . .Tống Lão Sinh dẫn quân đuổi theo chưa đến mười dặm, liền có binh lính kinh hãi hô to:- Tống tướng quân, thành Hoắc Ấp!Tống Lão Sinh vừa quay đầu lại.

Chỉ thấy phía bắc thành khói lửa ngút trờiKhói đặc cuồn cuộn.

Y chấn động, lập tức ý thức được mình đã bị lừa.

Y hô lớn:- Trở về thành!

Lập tức trở về thành!Hai mươi ngàn quân Tùy quay đầu chạy về hướng thành trì.

Lúc này Lý Uyên tự mình dẫn tám mươi ngàn đại quân đuổi tới, vung binh đánh lén.

Tống Lão Sinh thấy đội quân đã không có cách nào vào thành, không khỏi giận dữ, gầm lên ra lệnh:- Ba quân xếp thành hàng, quyết một trận tử chiến với phản quân!Tống Lão Sinh dẫn quân xông về hướng đội quân của Lý Uyên, hai đội quân đánh một trận ác liệt ở phía bắc huyện Hoắc Ấp.

Cuối cùng quân Tùy vì người ít không đánh lại đông nên thất bại.

Tống Lão Sinh bị thuộc cấp của Lý Uyên là Lưu Hoằng Cơ dẫn mấy trăm người vây quanh.

Tống Lão Sinh thề chiến đấu cho tới lúc chết, kiệt sức chết trận.Chủ tướng bỏ mạng.

Ý chí chiến đấu của thuộc hạ Tống Lão Sinh tan rã.

Toàn chiến tuyến sụp đổ.

Người đầu hàng vô số kể.

Hai mươi ngàn quân Tùy ở huyện Hoắc Ấp hoàn toàn bị tiêu diệt.Quân Lý Uyên phá được huyện Hoắc Ấp, mở ra đường lớn từ Hà Đông xuống phía nam.

Sĩ khí toàn quân thúc đẩy mạnh mẽ.

Lý Uyên chia quân tiến xuống phía nam.

Thế như chẻ tre, một đường tấn công quận Lâm Phần, quận Giáng, quận Văn Thành, quận Trường Bình.

Thái Thú Tư Mã Ung quận Thượng Đảng dưới sự thuyết phục của Lý Kiến Thành, đầu hàng Lý Uyên.

Đến lúc này, phía nam Thái Nguyên trừ quận Hà Đông ra, toàn bộ các quận còn lại đã bị quân Lý Uyên chiếm đóng.

Trung tuần tháng tư, năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Lý Uyên tự mình dẫn một trăm năm ngàn đại quân tấn công quận Hà Đông.Tướng phòng thủ quận Hà Đông là Khuất Đột Thông dẫn bốn mươi ngàn quân trú đóng ở thành Hà Đông, đồng thời phái người về Lạc Dương khẩn cấp xin cầu viện.. . . .Thành Đại Lợi, quân Đột Quyết và quân Tùy đã giằng co gần hai mươi ngày.

Trong lúc này, đại quân Đột Quyết thấy ngoại thành hoàn toàn đã được dời đi, trở thành mảnh đất bằng phẳng.

Phía ngoài thành Đại Lợi vốn đông đúc phồn hoa, náo nhiệt đã biến thành một chiến trường trống trải.

Thủy Tất Khả Hãn hạ lệnh bốn mươi ngàn quân Đột Quyết lập trận ở trong thành, chuẩn bị lập tức phát động công kích đối với thành Đại Lợi.Nhưng Thủy Tất Khả Hãn cũng không vội tấn công.

Gã còn đang chờ đợi tin tức từ thành Hà Khẩu.

Thông qua bằng ưng tín gã có thể giữ liên lạc giữa thành Hà Khẩu và thành Đại Lợi.

Nếu phá được thành Hà Khẩu, như vậy dù thế nào Dương Nguyên Khánh cũng không thể ngồi yên.

Mình nhất định có thể kéo hắn ra khỏi thành Đại Lợi, quyết chiến trên cánh đồng bát ngát.Doanh trại chính của quân Đột Quyết vẫn ở ngoài thành cách thành Đại Lợi ba dặm.

Sáng hôm nay, Thủy Tất Khả Hãn vẫn như thường lệ, đi tới phía ngoài thành Đại Lợi xem quân tình.

Bình thường, mỗi buổi sáng gã đều đứng ở phía ngoài doanh trại.

Buổi chiều quay trở về doanh trại chính.Quân cận vệ đi theo Khả Hãn ra phía ngoài doanh trại.

Số lượng quân cận vệ phía gần lều Vương đã giảm đi rất nhiều.

Nhị đệ của Thủy Tất Khả Hãn là Sĩ Lợi Phất Thiết bước nhanh đi tới trước lều đang giam lỏng muội muội A Tư Đóa.

Mấy quân cận vệ tiến lên thi lễ.- Điện hạ, Khả Hãn có lệnh không cho người ngoài thăm công chúa.Sĩ Lợi Phất Thiết lạnh lùng nói:- Ta không phải người ngoài, ta là huynh trưởng của công chúa.

Chẳng lẽ huynh trưởng tới thăm muội muội cũng không được sao?- Ty chức không dám.

Mời điện hạ vào.

Xin đừng vào quá lâu.Sĩ Lợi Phất Thiết hừ một tiếng, bước nhanh vào trong lều lớn.

Lều của A Tư Đóa chia làm lều trong và lều ngoài.

Lều trong có trải thảm.

Tất cả đồ dùng cần thiết đều có đủ.

Phần lớn đều làm bằng vàng bạc do thương nhân mang về từ phương Tây.

Tất cả đều được bố trí theo quy cách của một công chúa Đột Quyết, chỉ có điều không có tự do.Sĩ Lợi Phất Thiết đi vào lều trong.

Một cô gái Đột Quyết đang giúp A Tư Đóa chải đầu.

Nàng quay lại thấy nhị vương tử, vội vàng khẽ nói:- Công chúa, nhị vương tử đến.A Tư Đóa vội vàng đứng lên, vui mừng nói:- Nhị ca, huynh thật sự đến rồi.Sĩ Lợi Phất Thiết mỉm cười, khẽ hỏi nàng:- Muội tìm ta đến có việc gì sao?Phần lớn quân cận vệ của Khả Hãn đều là thuộc hạ của lão Khả Hãn.

Tối hôm qua, A Tư Đóa đã nhờ một người lính già mà nàng quen lặng lẽ chuyển lá thư của nàng cho Nhị ca.

Nàng hiểu rất rõ về mối mâu thuẫn trong gia đình.

Từ trước đến nay, quan hệ giữa Nhị ca và huynh trưởng không tốt.

Hai người tranh đấu gay gắt.

Phụ Hãn vì thế đã phải suy nghĩ nát óc.

Cho nên nàng biết, Nhị ca là một người có thể tranh thủ.- Nhị ca, mời vào lều trong nói chuyện.Sĩ Lợi Phất Thiết gật đầu, đi cùng nàng vào lều trong.

Hai huynh muội ngồi xuống.

A Tư Đóa cười khổ một tiếng nói:- Đại ca nói muội rất ngây thơ, rất ngốc, huynh nghĩ thế nào?- Vậy phải xem là chuyện gì.Giọng điệu Sĩ Lợi Phất Thiết ôn hòa chậm rãi nói:- Ví dụ như muội khuyên đại ca lui binh, bảo đại ca quay lại thảo nguyên, quả thật rất ngốc.

Đại ca sẽ không nghe theo lời khuyên của muội.

Nhưng muội có thể dũng cảm trở về, có thể dũng cảm gánh vác trách nhiệm của một công chúa Đột Quyết, mà không phải nhát gan trốn tránh, lại càng không trợ giúp quân Tùy tàn sát đồng bào mình.

Ta cho rằng muội làm vậy là rất đúng, Phụ Hãn cũng cảm thấy muội kiêu ngạo.

Trong thời điểm Đột Quyết nguy nan, muội có thể đứng ra như vậy, tất cả chúng ta đều kính nể dũng khí của muội.A Tư Đóa cúi đầu thở dài.- Thật ra muội biết mình không khuyên được đại ca.

Muội đến đại doanh Đột Quyết cũng không phải vì khuyên đại ca.

Muội hy vọng có thể liên hệ được với những người phản đối đại ca.

Mọi người đồng lòng hợp sức, cùng nhau lật đổ đại ca, lập Khả Hãn mới.- Muội. . .Sĩ Lợi Phất Thiết nghe A Tư Đóa nói vậy, trong lòng cảm thấy kinh sợ.Ánh mắt A Tư Đóa lộ ra vẻ kiên nghị, nhìn chăm chú vào huynh trưởng nói:- Tuy rằng đại ca là anh ruột của muội, nhưng những hành động của đại ca đang hủy diệt Đột Quyết.

Muội sẽ không bởi vì đại ca là anh ruột của muội mà dung túng đại ca, không nhìn đại ca thất tín bội nghĩa như vậy.

Sinh tồn của Đột Quyết còn quan trọng hơn nhiều so với tình thân.

Nếu đại ca còn khăng khăng một mực đối kháng với Phong Châu như vậy.

Không cần chờ vương triều Trung Nguyên phục hưng, sang năm, thậm chí mùa thu năm nay, Tây Đột Quyết sẽ phá hủy chúng ta.

Còn có Thiết Lặc, Khiết Đan, bọn họ đều là những con sói trên thảo nguyên, đang chờ Đột Quyết máu chảy đầm đìa quay về thảo nguyên.

Hậu quả thế nào, chẳng lẽ đại ca không nhìn thấy sao?Sĩ Lợi Phất Thiết yên lặng gật đầu.

Trong cảm nhận của anh ta, A Tư Đóa vẫn là tiểu muội nghịch ngợm, khờ dại.

Nhưng qua buổi nói chuyện với nàng hôm nay, anh ta mới chợt phát hiện, A Tư Đóa đã trưởng thành, đã là một công chúa Đột Quyết chân chính.A Tư Đóa lại khẽ nói:- Còn có một chuyện nữa, chắc các huynh không biết.

Từ hai tháng trước, trượng phu muội đã phái người liên hệ với Ô Đồ.

Đại ca Ô Đồ đã có lời thề bẻ gãy mũi tên, nếu Phong Châu gặp nạn, y nhất định đưa binh tới tương trợ.

Muội cho rằng nha trướng Đột Quyết đã xảy ra chuyện.

Chỉ có các huynh vẫn không biết.

Nhị ca, muội biết huynh bình tĩnh hơn so với đại ca.

Giữa huynh và Dương Nguyên Khánh không có thù riêng.

Nếu huynh đồng ý trợ giúp muội, muội sẽ thuyết phục Ô Đồ ủng hộ huynh lên làm Khả Hãn.

Muội cũng thuyết phục trượng phu muội.

Huynh ấy có thể khiến hoàng đế Đại Tùy sắc phong huynh làm Khả Hãn.Trong lòng Sĩ Lợi Phất Thiết trầm xuống.

Thật ra anh ta cũng luôn lo lắng về bộ lạc Ô Đồ.

Không chỉ mình anh ta lo lắng, rất nhiều người cũng đang lo lắng.

Vợ con bọn họ đều ở thảo nguyên.

Nếu bộ lạc Ô Đồ thật sự từ sau lưng tấn công nha trướng, vậy hậu quả không thể lường được.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh ta chậm rãi hỏi nàng:- Muội muốn ta giúp muội thế nào?- Muội muốn Nhị ca thuyết phục các bộ lạc buông tha dục vọng, lập tức quay về thảo nguyên, không nên bán mạng cho đại ca, không nên can thiệp vào việc nội bộ của Đại Tùy.- Ta sẽ suy nghĩ về điều này!Sĩ Lợi Phất Thiết đứng lên cười nói:- Cho dù thế nào, muội chính là một công chúa có dũng khí.

Ta cảm thấy hãnh diện khi có một người em gái như muội.Sĩ Lợi Phất Thiết bước nhanh rời đi.

A Tư Đóa thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết Nhị ca đã động tâm.

Ngọn lửa bên trong Đột Quyết đã châm.

Bọn họ không duy trì được bao lâu nữa.

Cuộc chiến chết tiệt này đã sắp kết thúc....Sau khi nói chuyện với muội muội A Tư Đóa xong, nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết lập tức chạy tới góc phía đông bắc.

Đây là đóng quân của bộ lạc Tư La của Đột Quyết.

Lần này, bộ lạc Tư La xuất binh hơn bốn mươi ngàn người.

Đứng thứ ba trong tất cả bộ lạc, đứng sau bộ lạc gốc của Nha Trướng và bộ lạc của nhị vương tử.Anh ta chạy vội tới trước lều lớn của Tù trưởng.

Tư La Hốt Cát nghe được tin tức liền ra đón, cười to nói:- Ngươi muốn đến uống rượu sữa ngựa ngon ta vừa ủ sao?Lần này, Tư La Hốt Cát dẫn theo hai người con trai.

Con trai cả dẫn mười ngàn quân đi theo tam vương tử tiến đến tấn công thành Hà Khẩu.

Người con thứ cũng dẫn mười ngàn quân tác chiến ở ngoại thành Đại Lợi.

Bản thân Tư La Hốt Cát dẫn hai mươi ngàn quân ở lại đại doanh.Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người xuống ngựa, chỉ vào lều lớn.- Đi vào bên trong hẵng nói!

Ta có chuyện quan trọng.Tư La Hốt Cát thấy nét mặt của anh ta nghiêm túc, cũng không nói giỡn, liền theo anh ta vào lều lớn.

Hai người ngồi xuống.

Sĩ Lợi Phất Thiết thở dài nói:- Bị ngươi nói trúng rồi.

Bộ lạc Ô Đồ thật sự xuất binh tấn công Nha Trướng.

Hai tháng trước, Dương Nguyên Khánh phái sứ giả tiến đến bộ lạc Ô Đồ.

Nếu như trừ thời gian đi đường, vậy nửa tháng trước, quân của bộ lạc Ô Đồ đã phát động tấn công.Tư La Hốt Cát kinh ngạc.- Sao ngươi biết được tin tức này?- Hôm nay ta đi tìm A Tư Đóa.

Tối hôm qua con bé gửi cho ta một tờ giấy, con bé nói cho ta biết, Ô Đồ đã có lời thề bẻ gãy mũi tên với Dương Nguyên Khánh.Trong lòng Tư La Hốt Cát cũng lo lắng.

Ông ta lại hỏi:- A Tư Đóa còn nói gì?- Nàng muốn chúng ta liên hợp lại, lật đổ Đốt Cát, lập Khả Hãn mới.Tư La Hốt Cát gật đầu.- Nàng rất quyết đoán, không hổ danh là nữ Vương.Sĩ Lợi Phất Thiết hạ giọng hỏi:- Làm sao bây giờ?

Chúng ta phải sớm phát động sao?Tư La Hốt Cát chắp tay sau lưng đi vài bước, lắc đầu.- Trong mười ba bộ lạc, chỉ có năm bộ lạc ủng hộ chúng ta.

Bộ lạc Tatar lại bị y phá hủy.

Hiện tại chỉ còn lại có bốn.

Dứt khoát phải chờ tin tức bộ lạc Ô Đồ truyền đến.

Ta nghĩ nhất định sẽ có càng nhiều người bất mãn.

Chỉ cần chúng ta có tám bộ lạc ủng hộ, vậy có thể động thủ.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 527 : Phản kích ở Hà KhẩuThành Hà Khẩu dọc theo nhánh sông Hoàng Hà mở rộng về phía đông, tiếp giáp với phía nam Hoàng Hà.

Nó từ đường lớn Linh Châu tiến vào đệ nhất thành Phong Châu, đồng thời cũng là nơi giao giữa Phong Châu với đường lớn, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.

Nếu nắm được thành Hà Khẩu, đại quân Đột Quyết sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào, có thể lao thẳng tới quận Linh Võ.

Có thể nói, nó cũng là tấm lá chắn cuối cùng của quận Linh Võ.Thành Hà Khẩu là thành mới được cải tạo xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ năm.

Dài mười lăm dặm.

Thành trì cao lớn kiên cố.

Lương thực và các loại quân dụng vật tư dự trữ đầy đủ.

Thành này do lão tướng Bùi Nhân Cơ và Bùi Hành Nghiễm trấn thủ.Dựa theo binh lực được triển khai lúc đầu, thành Đại Lợi có ba mươi ngàn quân Tùy, mười ngàn dân đoàn.

Thành Vĩnh Phong có mười ngàn quân Tùy, năm ngàn dân đoàn; Thành Cửu Nguyên có mười lăm ngàn quân Tùy, năm ngàn dân đoàn; Thành Hà Khẩu có mười ngàn quân, mười ngàn dân đoàn.

Mặt khác Lý Tĩnh dẫn năm ngàn kỵ binh trợ giúp ở bên ngoài.Nhưng khi thành Vĩnh Phong bị công phá, tình thế thành Hà Khẩu trở nên nghiêm trọng.

Dương Nguyên Khánh liền hạ lệnh vứt bỏ trấn giữ thành Cửu Nguyên, tập trung binh lực đến thành Hà Khẩu.

Điều này khiến binh lực thành Hà Khẩu tăng lên đến hơn ba mươi ngàn người.

Dân đoàn tăng lên đến mười lăm ngàn.Mà quân Đột Quyết cũng đưa chín mươi ngàn đại quân tấn công thành Hà Khẩu, ngày đêm không ngừng tấn công thành trì.

Sau hai mươi ngày giằng co chiến đấu, công phòng cực kỳ ác liệt.

Đầu tường thành đã mấy lần bị Đột Quyết đánh hạ, lại mấy lần bị quân Tùy đoạt lại.

Vì thế, quân Tùy đã thiệt hại hơn hai mươi ngàn người.

Quân Đột Quyết cũng cả chết cả bị thương gần bốn mươi ngàn người.

Tổn thất hai bên vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng cờ đỏ Đại Tùy vẫn đứng sừng sững ở đầu tường.Ngày mới bắt đầu.

Ánh bình minh nhuộm đỏ cả thành Hà Khẩu.

Gió thổi cũng không làm tiêu tan được mùi máu tràn ngập trong không khí.

Cờ đỏ Đại Tùy bị tên bắn nát tươm vẫn tung bay phần phật trên tường thành.Trên tường thành, tướng sĩ quân Tùy mỏi mệt không chịu nổi cuộn mình lại một chỗ ngủ say.

Bọn họ rất mệt mỏi, đến mức binh lính dân đoàn mang bánh mỳ và thịt đi lên cũng không thể nào khiến bọn họ tỉnh lại.Lão tướng Bùi Nhân Cơ cưỡi ngựa tuần tra ở trên tường thành.

Bùi Hành Nghiễm đi theo phía sau ông ta.

Mấy sợi tóc trắng như tuyết của Bùi Nhân Cơ lộ ra khỏi mũ giáp, phất phơ trong gió.

Chính nhò phong cách tác chiến thận trọng cùng với kinh nghiệm dân quân mấy chục năm của ông ta, nên từ đầu đến cuối thành Hà Khẩu sừng sững không ngã trước sự tấn công như bão tố của quân Đột Quyết.

Ở thời khắc mấu chốt, vị lão tướng đã tự mình trải qua trăm trận chiến này đã phát huy được tác dụng lên tới Định Hải Thần Châm.Bùi Hành Nghiễm nhìn binh lính có vẻ mỏi mệt không chịu nổi, anh ta thận trọng đề nghị:- Phụ thân, chúng ta có nên chia binh lính làm hai quân hay không.

Thay phiên nghỉ ngơi và phòng ngự, Tổng quản nói thành Đại Lợi cũng phòng thủ như vậy.Bùi Nhân Cơ mỉm cười nói:- Tổng quản chỉ nói cho chúng ta biết thành Đại Lợi là phòng ngự như thế, nhưng anh ta cũng không yêu cầu chúng ta cũng làm như vậy.

Trong thư anh ta viết rất rõ ràng, tất cả do ta toàn quyền phụ trách.

Đó là bởi vì anh ta biết, phòng thủ thành ở từng địa phương có tình huống khác nhau.

Thành Đại Lợi có ba thành phòng ngự, mà thành Hà Khẩu chỉ có một thành phòng ngự.

Nếu binh lực giảm xuống một nửa sẽ không thủ được.

Chỉ có sử dụng toàn bộ binh lực, mới có thể bảo vệ được thành trì.Bùi Hành Nghiễm thở dài, lo lắng nói:- Con chỉ sợ binh lính không kiên trì được.

Dù sao cũng đã hai mươi ngày rồi.Bùi Nhân Cơ lắc đầu cười nói:- Con à!

Cân nhắc vấn đề không đủ chu toàn.

Chúng ta không kiên trì được.

Chẳng lẽ binh lính Đột Quyết làm bằng sắt sao?

Bọn họ cũng giống chúng ta, không kiên trì được.

Vậy phải xem ai có thể cố gắng được đến cuối cùng.

Ta đã thầm tính toán.

Chúng ta còn có hai mươi ngàn quân và năm nghìn dân đoàn.

Tỉ lệ binh lực là hai chọi một.

Chỉ cần phòng ngự không có sai lầm lớn, cuối cùng khẳng định bọn họ không công được thành Hà Khẩu.Lúc này, một con chim ưng từ từ lượn một vòng trên không trung, kêu to hai tiếng, hạ xuống đầu vai Ưng nô.

Ưng nô gỡ ống thư từ dưới chân nó ra, chạy vội đến, trình thư cho Bùi Nhân Cơ.Bùi Nhân Cơ thoáng nhìn về phía ống thư.

Là thư của Tổng quản Dương Nguyên Khánh gửi cho ông ta.

Ông ta lập tức rút lá thư ra, nhìn kỹ một lần, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười hiểu ý.- Phụ thân, chuyện gì vậy?Bùi Hành Nghiễm có chút cấp bách khó nhịn nổi hỏi.- Con tự nhìn xem!Bùi Nhân Cơ đem lá thư đưa cho anh ta.

Bùi Hành Nghiễm tiếp nhận lá thư xem qua một lần.

Dương Nguyên Khánh yêu cầu bọn họ cố gắng ngăn cản sự tấn công thành Hà Khẩu của quân Đột Quyết.

Viện quân quận Linh Võ sắp tới.- Con hiểu chưa?

Binh lực của quân Đột Quyết có ưu thế không lớn.

Thời khắc phải công của chúng ta sắp tới rồi.Bùi Hành Nghiễm quay đầu nhìn về hướng dưới thành.

Ngoài ba dặm, quân Đột Quyết lại tập kết.

Anh ta không nhịn được mỉm cười.- Chỉ vì phút chốc mà, tấn công địch lâu dài.

Đây có lẽ chính là miêu tả dành cho quân Đột Quyết.

Đội quân kỵ binh hùng mạnh như vậy không nên chạy tới tấn công thành kiên cố.- Bọn họ cũng không có cách nào khác.

Ở Trung Nguyên luôn luôn có người Tùy nhu nhược, chắp tay dâng thành trì.

Nhưng ở Phong Châu lại không có.

Phong Châu vườn không nhà trống.

Bọn họ chỉ có thể kiên trì tấn công thành trì.

Thật ra Thủy Tất Khả Hãn cũng không nghĩ tấn công thành.

Gã muốn Tổng quan ra khỏi thành Đại Lợi, vậy chỉ có một biện pháp, đánh hạ thành Hà Khẩu.

Đại quân Đột Quyết xuống phía nam.

Tổng quản chỉ có thể ra khỏi thành truy kích.

Nhưng hiện tại lại khác.

Quân Đột Quyết đã chết vượt qua ba phần.

Nếu cuộc chiến này không có kết quả, sợ là gã khó có thể tiếp tục ngồi ở vị trí Khả Hãn này.Bùi Nhân Cơ vừa dứt lời, quân Đột Quyết gõ trống chợt vang dền.Thùng!

Thùng!

Thùng!Tiếng trống như sấm, binh lính Đột Quyết như như thủy triều ùn ùn kéo tới.

Năm mươi ngàn quân Đột Quyết lại điên cuồng phát động đợt tấn công mới đối với thành Hà Khẩu.Hai mươi chiếc xe, to lớn, có gắn bài thang, do mấy ngàn con ngựa kéo, chậm rãi tiến về hướng tường thành.

Bài Thang này là một loại thang lớn dùng để tấn công thành, chia làm bệ và bài thang.

Bệ rộng hai trượng, dài ba trượng, có sáu bánh xe bằng gỗ.

Bài thang rộng một trượng năm thước, dài bốn trượng đến năm trượng, dùng hai mươi thanh gỗ lớn đặt song song dùng đinh tán cố định thành, lại dùng móc xích thật lớn có cài khóa, mặt trên bịt kín bằng da trâu thật dày.Bình thường bài thang này được gấp lại, đặt trên bệ.

Khi tới gần tường thành, mấy trăm binh lính Đột Quyết kéo dây xích về phía sau.

Bài thang sẽ được kéo dựng thẳng lên, đặt nghiêng ở trên tường thành, mặt sau có một móc sắt thật lớn bám vào lỗ châu mai trên tường thành.

Binh lính Đột Quyết sẽ tạo thành đội leo dọc theo bài thang xông lên đầu tường thành.Loại bài thang này là vũ khí sát thủ để công thành của Đột Quyết.

Nhưng do chi phí chế tạo quá lớn, quân Đột Quyết không có nhiều.

Khi tấn công thành Đại Lợi không sử dụng, nhưng ở thành Hà Khẩu cũng đã sử dụng tới lần thứ ba.Một trăm máy bắn đã cỡ lớn ở thành Hà Khẩu đều đã bị hư hỏng gần hết, không thể dùng đá lớn bắn phá khi bài thang tới gần.

Chỉ có mấy chục thạch pháo và một vài nỏ sàn.

Nhưng thạch pháo và nỏ sàn cũng không thể đối phó được với vũ khí công thành to lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tới gần tường thành.Bùi Hành Nghiễm ở trên tường thành gấp rút chạy tới hô to:- Chuẩn bị dầu hỏa!Từng thùng dầu hỏa được binh lính dân đoàn nâng lên trên đầu tường.

Hiện tại chỉ có dầu hỏa là phương pháp hữu hiệu để đối phó với bài thang.

Toàn bộ hai mươi ngàn binh lính quân Tùy và năm nghìn dân đoàn quân lên thành tác chiến.

Trong đó mười ngàn binh lính ở đầu tường bắn tên xuống phía dưới.

Mười lăm ngàn người khác thì tay cầm trường mâu, tấm chắn xếp thành hàng đứng ở đầu tường.Dầu hỏa chỉ đối phó hữu hiệu khi quân Đột Quyết công thành, nhưng không được phá hủy được lớp da trâu rất dày của bài thang.Tên từ đầu tường, tên bắn xuống nhanh như mưa.

Cây lăn xuống giống hệt mưa đá nện xuống.

Mấy chục ngàn binh lính Đột Quyết tay cầm tấm chắn, đẩy bài thang chậm rãi tiến đến.

Một đám binh lính Đột Quyết bị bắn ngã xuống, chết vô cùng thê thảm.

Dưới thành đội cung tiễn bên Đột Quyết cũng bắt đầu phản kích với quy mô lớn.

Không ngừng có binh lính quân Tùy kêu thảm từ trên thành ngã xuống.

Cái chết đối với binh lính Đột Quyết mà nói, đã tê liệt.

Đối với binh lính quân Tùy cũng vậy, bọn họ đều chỉ có một niềm tin, đánh hạ thành trì, hoặc là bảo vệ thành trì.Bài thang xông lên đã bị sông đào bảo vệ thành ngăn lại, chậm rãi dừng lại.

Mấy trăm binh lính Đột Quyết kéo dây xích sắt, bài thang đặt trên bệ, giống như con rồng lớn ngẩng đầu dựng lên, ầm ầm nghiêng về phía trên tường thành, đập vào đầu tường khiến đá vụn bay tứ tung.

Sau đó lại lập tức chậm rãi lui về phía sau, để móc sắt lớn bám vào đầu tường.Vô số binh lính Đột Quyết tay cầm tấm chắn, chiến đao leo lên bài thang, điên cuồng xung phong về hướng trên thành.

Từng thùng dầu hỏa từ đầu tường nghiêng xuống, dầu hỏa đen dính, đặc sệt chảy theo bài thang chảy xuống.

Ngay sau đó ngọn lửa bốc lên lên trời.

Trên bài thang là một biển lửa.

Mấy trăm binh lính Đột Quyết xông lên phía trước bị cháy sạch gào lên, lăn xuống dưới.

Nhưng vẫn có vô số người Đột Quyết mạo hiểm xông lên đầu tường, chém giết với quân Tùy.Càng ngày càng nhiều quân Đột Quyết xông lên đầu tường.

Hai quân ở đầu tường triển khai chém giết đẫm máu.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 528 : Nhường lại một thànhLa Sĩ Tín lòng nóng như lửa đốt, chạy một mạch vào nha môn.

Đã hai mươi ngày rồi, quân Đột Quyết nhất định không chịu tấn công, mà trong cuộc chiến giữ thành Hà Khẩu lại cực kì thảm thiết.

Hơn hai trăm ngàn quân Tùy đã tử trận.

Tuy thành trì vẫn chưa bị công phá, nhưng nếu quả như quân Đột Quyết quay trở lại đánh chiếm thì mọi người đều sợ hãi, tin tức về thành bị phá chỉ trong một ngày truyền đến.La Sĩ Tín cũng không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình.

Y là sư đệ của Dương Nguyên Khánh.

Mấy chục danh tướng đã đến tìm y, nhờ đi khuyên chủ soái dừng cuộc giằng co lại, phá bỏ cục diện bế tắc.Lính canh không ngăn cản y mà trực tiếp dẫn La Sĩ Tín vào nha môn.

Dương Nguyên Khánh đang luyện võ trong sân.

Ánh kiếm sáng lóng lánh.

Đường kiếm mạnh như vũ bão.

Hơn mười tên thân binh đang đứng ở hai bên.La Sĩ Tín đi đến giữa sân, bỗng nhiên kiếm quang chợt lóe.

Một đường sáng từ kiếm phóng tới, La Sĩ Tín nghiêng người sang một bên, rút đao bổ tới hắn.

Hai bên vệ binh được một trận hoảng sợ và kêu la.

Lúc này, La Sĩ Tín mới ý thức được không ổn, liền lùi về phía sau và nhảy ra khỏi vòng đấu.Dương Nguyên Khánh thu kiếm cười nói:- Tại sao lại không đánh?- Ngài là tổng quản, ta là cấp dưới cho nên không dám mạo phạm.La Sĩ Tín liếc mắt một cái về phía Dương Nguyên Khánh và trợn mắt nhìn thân binh nói.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, đưa kiếm cho thân binh, đi đến bàn đá bên cạnh, trà được mang lên.

Hắn chậm rãi uống một ngụm, không chút lo lắng khiến La Sĩ Tín có hơi sốt ruột, liền bước lên phía trước nói:- Các tướng sĩ đều rất lo lắng cho thành Hà Khẩu, đã hai mươi ngày trôi qua, tất cả mọi người đều sợ thành bị phá.- Nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Người Đột Quyết chặn chúng ta ở thành Đại Lợi.

Chúng ta cũng không có cách nào đi cứu viện.Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói.- Nhưng. . . .Mặt La Sĩ Tín trở nên đỏ gay gắt, nói:- Có thể phá bỏ cục diện bế tắc này, không thể cứ giằng co mãi được.- Phá vỡ?Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, cười hỏi:- Đệ nói xem, như thế nào gọi là phá vỡ?La Sĩ Tín cúi đầu, lẩm bẩm nói:- Huynh là tổng quản, như thế nào lại còn hỏi lại đệ.Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ vào bả vai của sư đệ:- Ta muốn đi ngắm tháp ở ngoài xa.

Đệ cùng đi với ta nhé.Hai người xoay người lên ngựa, cùng đi đến tháp ở phía xa.

La Sĩ Tín tuy rằng không có năng lực thống soái toàn cục như Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng không phải vào loại ngu dốt.

Y cũng hiểu rõ, Dương Nguyên Khánh trong lòng đã có tính toán kĩ lưỡng nên rất ung dung.

Do vậy, La Sĩ Tín cũng không sốt ruột nữa.- Sư huynh, nghe nói Phong Châu có ngũ hổ tướng pháp?Dương Nguyên Khánh cười gật gật đầu:- Trước đây, quân Tùy có câu chuyện Mười đại tướng quân.

Quân binh ở Phong Châu cũng không thể ngoại lệ.

Tuy nhiên, đây là do chính các tướng sĩ bình chọn, ta không liên quan, cũng không có liên quan tới quan phủ.

Tướng thứ nhất của ngũ hổ là Bùi Hành Nghiễm, võ nghệ siêu quần, được mệnh danh là “sóc chùy song tuyệt”, khả năng bắn cung có thể xếp vào hàng thứ ba ở Phong Châu, cho nên công nhận hắn thứ nhất.

Tướng thứ hai là Tô Định Phương, đao pháp tuyệt luân, tài bắn cung có thể sắp xếp vào hàng thứ hai, chỉ có điều sức lực hơi kém hơn một chút, cho nên hắn xếp sau Bùi Hành Nghiễm.

Tướng thứ ba là Dương Nguy, được gọi là “kẻ liều mạng”, võ nghệ vượt cả sư phụ chỉ dạy, chùy pháp tinh thông tuyệt vời, trời ban cho thần lực.

Tuy nhiên luận bàn về võ nghệ thì anh ta so ra kém hơn Dương Tư Ân.

Nhưng anh ta có nhân duyên (quan hệ xã giao) tốt hơn xa so với Dương Tư Ân.

Dương Tư Ân suốt ngày mặt mày trầm ngâm, còn anh ta thì tươi tỉnh, tất cả mọi người thích anh ta nên đưa anh ta lên vị trí thứ ba.

Dương Tư Ân là thứ bốn, được gọi là “tướng mạch đao đệ nhất”, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Thứ năm là Cao Tử Khai, cháu trai Cao Quýnh, là con cháu danh, võ nghệ cao cường.

Tiễn pháp có thể sắp xếp thứ bốn ở Phong Châu.- Thế sư huynh xếp ở vi trí nào?La Sĩ Tín ngạc nhiên hỏi.Dương Nguyên Khánh cười ha hả.

Một gã thân vệ bên cạnh không kìm nổi ngắt lời, nói:- Tổng quản là soái, không phải là tướng.Mặt La Sĩ Tín mặt bỗng dưng đỏ.

Y hung hăng trừng mắt nhìn thân binh, sau một lúc lâu lại lắp bắp nói:- Không biết Tần Đại ca có thể sắp xếp thứ mấy?Dương Nguyên Khánh thực sự thích sư đệ này, chất phác, ngay thẳng, tâm thể hiện ngay ra ánh mắt.

Rõ ràng là muốn biết bản thân mình có thể sắp xếp thứ mấy, nhưng lại đem Tần Quỳnh ra hỏi.

Dương Nguyên Khánh liền đùa y, nói:- Đây là do chính các tướng sĩ tự xếp hạng, ta cũng cũng chưa từng hỏi.

Nếu Tần Quỳnh có thể có cơ hội thể hiện võ nghệ cao siêu của mình, không chừng sẽ đổi tên là Lục hổ tướng.

Tần Quỳnh có lẽ có thể xếp gần tới vị trí thứ ba!

Ngưu Tiến Đạt cũng không tồi, có thể thử ra tranh nhất.Dương Nguyên Khánh vung tay quất một roi vào con ngựa chiến, chạy về núi Khung Long ở phía trước.

Sắc mặt của La Sĩ Tín đỏ tía hơn gan lợn.

Năm trước, ở quận Tề, y và Bùi Hành Nghiễm từng tỉ thí võ 1 lần.

Hiện tại, võ nghệ của y có khá hơn, ngay cả sư phụ cũng không là đối thủ của y, vì sao sư huynh cố tình không đề cập tới mình?

Không được, y nhất định phải tìm Bùi Hành Nghiễm để so tài một trận nữa.- Ta quên nói cho đệDương Nguyên Khánh phía xa xa hô:- Cách xếp hạng này là căn cứ vào bảng xếp hạng bản lĩnh giết địch.

Quân Phong Châu ghét nhất là đối đầu với nhau.... .Thành Đại Lợi có hai tòa tháp Thiếu Vọng (tháp nhìn xa).

Một tòa nằm ở phía sau của đỉnh núi đá.

Một tòa nắm ở ngoại thành.

Tháp Thiếu Vọng ở ngoại thành đã bị phá hủy, chỉ còn lại một tòa phía sau đỉnh núi.Dương Nguyên Khánh dẫn La Sĩ Tín men theo con đường núi hiểm trở đi lên đỉnh núi.

Tòa tháp Thiếu Vọng này kỳ thật cũng là phong hoả đài và cảnh báo đài, gác ở các chốt có mười tên lính.

Thân của thành không cao, chỉ có ba tầng, dùng đá tảng để xây.

Trong điều kiện thời tiết sáng sủa, từ nơi này có thể nhìn ra phía xa xa con sông Hoàng Hà.Hai người đã lên tới đỉnh của tòa tháp, tầm nhìn được mở rộng rõ ràng.

Đại bản doanh của quân Đột Quyết đã hiện ra rành rành trước mắt của bọn họ.

Một phần được bố trí ở trong thành, còn phần lớn quân Đột Quyết được bố trí ở ngoài thành.Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ ra hai tòa đại bản doanh của quân Đột Quyết, nói với La Sĩ Tín:- Đã thấy binh lực của quân địch chưa?

Nhiều nhất cũng chỉ có một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi ngàn quân.

Hai mươi ngày nay, bọn chúng tấn công thành Hà Khẩu, lại chết mất gần bốn ngàn, như vậy quân Đột Quyết có thêm quân cũng không thể vượt qúa hai trăm ngàn người.

Đối với ta, những đội quân này vẫn là đông lắm.

Ta nhất định phải làm cho chúng phải giảm xuống dưới một trăm năm mươi ngàn, khiến cho ba trăm ngàn đội quân tinh nhuệ của bọn chúng tổn thất một nửa, như vậy mới có thể khiến bọn chúng đau đớn, làm cho bọn chúng nhớ đòn.

Quan trọng hơn là, thực lực bộ Ô Đồ sẽ khôi phục được sự cân bằng với bọn chúng.

Bộ Ô Đồ có thể thay ta làm chệch hướng quân Đột Quyết, khiến cho bọn chúng không có cách nào để mở rộng quy mô xuống phía nam.

Như vậy, ta mới không phải lo lắng về sau.La Sĩ Tín im lặng gật đầu.

Y đã hiểu rõ ý của Dương Nguyên Khánh.

Dòng suy nghĩ đại cục kiểu này, y không có khả năng.

La Sĩ Tín cúi đầu thở dài một tiếng:- Nhưng chúng ta cũng có thể bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.- Không còn cách nào khác.Dương Nguyên Khánh cũng không làm sao được, nói:- Giết được ba nghìn địch, ta cũng bị tổn hại tám trăm.

Đấy là trường hợp chúng ta dành được chiến thắng.

Huống chi nói đến chiến thắng vẫn còn xa lắm, chỉ là chưa thất bại mà thôi.

Ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết xâm chiếm Phong Châu, không thể không có tổn vong.

Tại thành Đại Lợi vừa chết và bị thương là hơn sáu ngàn người.

Ở thành Vĩnh Phong bao gồm cả quân đoàn và dân đoàn, tổng cộng chết trận là mười hai ngàn người.

Mà tử trận tại thành Hà Khẩu đã vượt quá hai mươi ngàn người.

Như vậy, số người thương vong tăng lên đã gần bốn mươi ngàn người rồi.

Và tỉ lệ thương vong của quân ta với quân đội Đột Quyết là một phần ba.

Được như thế này đã là rất tốt rồi.

Nếu không phải là đánh công phòng chiến thì chúng ta có lẽ sớm đã bị diệt hoàn toàn.Đến nơi này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh trở nên sáng ngời, hai tròng mắt đã tràn trề sự tin tưởng.

Hắn nhìn chăm chú vào một điểm đen ở trên không trung phía xa xa.

Điểm đen đó ngày càng lại gần hơn.

Vài tên thân binh đều hô lên:- Tổng quản, là tin ưng!Một con chim ưng lớn bắt đầu lượn quanh trên không trung ở thành Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh cười nói với La Sĩ Tín:- Không phải đệ chờ mong đánh vỡ cục diện bế tắc sao?

Giờ khắc đệ chờ mong đến rồi đây.... . . .Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ một lần tin ưng do Bùi Nhân Cơ chuyển tới.

Lý Tĩnh dẫn đầu mười ngàn kỵ binh và bốn ngàn quân Mạch Đao đã theo Linh Võ tới chi viện cho thành Hà Khẩu.

Doanh trại lớn của quân Đột Quyết bị đốt, ép được bọn chúng phải lui quân được mười dặm.

Quân Tùy và quân Đột Quyết ở thành Hà Khẩu sắp bắt đầu quyết chiến.Dương Nguyên Khánh lúc này hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút vào trong thành, nhường lại thành giữa cho quân địchCó vô số tướng sĩ nghĩ mãi không ra, tại sao tổng quản lại phải nhường lại một thành.

Nhưng quân lệnh như núi, vẫn giữ lại quân ở thành giữa, đồng thời từ từ rút lui theo cây cầu kéo vào nội thành.

Năm mươi cỗ máy bắn đá lớn lại một lần nữa bị phá hủy.

Cây cầu treo nối thành giữa và ngoại thành cũng cùng lúc bị dỡ bỏ.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 529 : Đốt thànhXẩm tối, những hành động rất khác thường của quân Tùy đã bị quân Đột Quyết phát hiện.

Phía ngoại thành, chủ tướng Mông Đạt lập tức phái người đi thông báo cho Thủy Tất Khả Hãn.

Đốt Cát nghe tin cũng liền vội vàng tới.Mấy trăm quân Đột Quyết vây quanh Khả Hãn, xem xét tình hình quân Tùy.

Đốt Cát cau mày lại, ông ta đang suy xét xem Dương Nguyên Khánh làm như vậy có dụng ý gì.Nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết nói:- Khả Hãn, ta cho rằng mục đích chínhquân Tùy là muốn dụ chúng ta vào thành Đại Lợi, không để cho chúng ta đi trợ giúp thành Hà Khẩu.Đốt Cát chậm rãi gật đầu:- Ngươi nói không sai, Dương Nguyên Khánh làm như thế chính là muốn dụ chúng ta, tập trung binh lực ở thành Đại Lợi.

Bọn họ có tin ưng, tin tức phải nhanh hơn so với chúng ta.

Nếu ta đoán không nhầm thì thành Hà Khẩu ở bên kia hẳn là đã xảy ra biến cố lớn rồi.

Ta nghi ngờ viện binh của quận Linh Võ đã tới rồi.Nói đến đây, ánh mắt Đốt Cát cũng trở nên lo lắng.

Quân Đột Quyết trải qua hai mươi ngày tấn công thành thành Hà Khẩu, sớm đã rơi vào tình trạng kiệt sức.

Nếu viện binh của quân Tùy liên hợp tấn công Đột Quyết, vậy đội quân Đốt Bật sẽ tính sao?Đốt Cát nói với Sĩ Lợi Phất Thiết:- Ngươi hãy dẫn ba mươi ngàn kị binh khẩn cấp đi viện trợ Đốt Bật.

Dù cho đánh không thắng được thành Hạ Khẩu thì cũng phải cam đoan đội quân ông ta toàn thân trở về.- Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay.Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người lại đi thẳng.

Trong khoảnh khắc xoay người ấy, ánh mắt ông ta lóe ra một tia khác lạ khó có thể diễn tả được.

Ông ta quất mạnh một roi vào con ngựa chiến chạy về phía đại bản doanh.Mông Đạt đứng ở bên cạnh hứng khởi khác thường nói:- Khả Hãn, quân Tùy chỉ có một đạo quân phòng ngự, chúng ta có thể tấn công mọi mặt, đánh chiếm vào phía trong thành.- Không đượcĐốt Cát kiên quyết gạt đi:- Thành ở giữa rất hẹp, dễ dàng bị quân Tùy tấn công bằng lửa.

Nhớ năm đó, hơn mười ngàn quân củaTiết Diên Đà đã bị quân Tùy đốt, chết cháy ở giữa thành.- vậy nên làm như thế nào?Mông Đạt cuống lên, gã chỉ sợ giết không được Dương Nguyên Khánh, cuối cùng đại quân phải rút về thảo nguyên.Đốt Cát đứng ở giữa thành, mắt nhìn chằm chằm vào trăng lưỡi liềm.

Y biết trong thành so với giữa thành phải thấp hơn nửa trượng.

Y lạnh lùng mỉm cười một tiếng.

Y muốn làm cho Dương Nguyên Khánh phải gậy ông đập lưng ông.Nghĩ thế, y lập tức ra lệnh cho Mông Đạt:- Ngươi điều mười ngàn người vào giữa thành, ngày đêm không ngừngbắn tên vào trong thành chặn quân Tùy lại cho ta.

Còn ba mươi ngàn người đập hòn đá ở thành, rải lên trên con dốc thoai thoải, để đưa máy bắn đá của chúng ta lên được đến trên thành.

Hừng đông nhất định phải xong.Điệu cười lạnh lùng trên khuôn mặt Đốt Cát lộ vẻ cực kì nham hiểm, thâm độc.

Y tưởng tượng ra ngày mai, một trăm cái máy bắn đá làm sụp đổ tường của nội thành.

Dương Nguyên Khánh cho rằng, chỉ có một cái thành mà lại có thể tự bản thân mình bám trụ được sao?

Hắn đã mắc sai lầm lớn rồi.

Y sẽ làm cho hắn phải vô cùng hối hận về những quyết định mà hắn cho rằng thông minh ấy.Quân Đột Quyết bắt đầu phát động thế tấn công.

Mười ngàn quân Đột Quyết trèo lên thành chiếm lĩnh đầu thành, bắt đầu bắn tên vào phía bên trong.

Tên bắn như mưa, che kín cả bầu trời khiến quân Tùy ở đầu thành chỉ có cách là phải rút đi.

Cùng lúc đó, ba mươi ngàn quân Đột Quyết phá tan một khối đá lớn chất thành đống trên dốc thoai thoải của thành.Màn đêm dần dần buông xuống.Ngoại thành của thành Đại Lợi bắt đầu xây dựng ở năm Đại Nghiệp thứ tư.

Nó là một dải kéo dài từ đông sang tây, có hình dạng dẹp mỏng theo hướng nam bắc.

Tựờng thành phía bắc dài mười dặm, còn hai đoạn tường thành từ đông sang tây chỉ dài có hai dặm.

Giữa vách núi đá kề sát với thành thành Đại Lợi có một hầm tối, trong đó có một con đường bí mật dựa vào mặt núi phía tây đang được sửa chữa.

Nó nối liền thành ngoài và thành giữa.

Quân Tùy khi đã rút lui khỏi thành ngoài thì đã phá hủy nó.Thành Đại Lợi có đặc điểm chính lớn nhất là thành ngoài và thành giữa đều không có đường lên phía trên thành.

Muốn lên trên thành thì nhất thiết phải đi từ nội thành, sau đó đi qua cầu treoà con đường núi, phân cách giữa đầu thành ngoài và đầu thành giữa.

Như vậy, ưu điểm của thiết kế này là ở chỗ cho dù gian tế giả mạo thương nhân mà trà trộn vào thành thì bọn họ cũng không thể cướp được cổng thành.

Bàn kéo mở cổng thành và xích sắt cầu treo nằm ở lầu trên tường thành thượng.Đêm đến, bốn mươi ngàn quân Đột Quyết ở cả trong và ngoài thành vội vã leo vào thành giữa.

Mười ngàn tiễn thủ quân Đột Quyết thay nhau bắn tên vào trong thành.

Cho dù chẳng thấy một quân Tuỳ nào, nhưng quân lệnh như núi, nên bọn họ không dám lơ là.Ba ngàn quân Đột Quyết khác lại đang bận đắp con đường dốc thoải.

Mấy trăm cây đuốc phía bên ngoài tường thành giữa sáng như ban ngày.Bên ngoài trời tối om.

Khoảng mười cái máy bắn đá cớ lớn trông giống như những gã khổng lồ cô độc, đứng sừng sững trong bóng tối, chiếm phần lớn diện tích lớn.

Những cái máy bắn đá này và bốn mươi ngàn quân của doanh trại đều là những mảng tối.

Chỉ có khoảng mấy trăm tên kị binh ở trong doanh trại đi qua đi lại để tuần tra, còn trên tường của thành ngoài cũng chỉ có hơn mười tên lính gác.

Chiếm được thành giữa làm mất đi ý nghĩa phòng ngự của tường thành ngoài cho nên quân Đột Quyết cũng không coi trọng nó nữa.Tới giờ hợi, trong khi bên trong của thành ngoài, quân Đột Quyết đang bận rộn túi bụi thì ở phía bên ngoài, ở cuối tường thành phía đông lại đang có những sự thay đổi bất thường.

Con đường sạn đạo là con đường núi hiểm trở nằm ở phía tây tường thành.

Đây là một con đường chết.

Phía cuối con đường nằm tựa vào khung hầm núi nằm sâu trong vách đá, không có đất, chỉ có những cây dài không rõ là loại cây gì.

Nhưng phía trong tường thành và vách đá lại đổ thêm bùn đất.

Từ đó lại mọc lên những bụi mây khổng lồ.

Trong bụi mây khổng lồ đó mọc cao hơn một trượng trên núi đá.

Tất cả tạo nên một khu rậm rạp, xanh tươi, có gía trị vào cuối xuân.

Đó là thời điểm các bụi cây xanh tươi, gần như che kín hết cả mặt núi đá.Chính từ đây phát sinh ra những sự khác thường.

Khi màn đêm buông xuống, không ngờ ở giữa bụi mây xuất hiện một bàn tay, rồi chậm rãi đẩy bụi mây ra.

Một đôi mắt sáng ngời nhìn ra ngoài một lát.

Từ bên trong lại bước ra một tên lính Đột Quyết.

Gã là người cuả quân Tuỳ trong trang phục áo giáp của quân Đột Quyết.

Cách ăn mặc này chính là cách ăn mặc của đội cận vệ quân Đột Quyết.Ngay sau đó, lại có người thứ hai, người thứ ba đi ra.

Càng ngày càng nhiều người bước ra.

Bọn họ xếp thành hàng chỉnh tề, giống y hệt như một đội quân tuần tra của quân Đột Quyết, xếp thành hàng đi về phía bắc tường thành.Việc này quân Đột Quyết có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra.

Mười mấy năm qua, đường hầm phía trong núi đã được quân dân thành Đại Lợi đào khoét, bên trong che kín vô số hang động, trở thành những hầm rượu tự nhiên.

Nhưng những hầm đá này mà không được sử dụng vào mục đích quân sự là chuyện không thể.

Ở bên trong nó cất dấu những bí mật quân sự to lớn.Trong lòng hầm mở ra một con đường bí mật quân sự.

Từ trong thành trực tiếp nối thông với tường của thành ngoài.

Chỗ miệng hầm để ra ngoài nằm ngay ở đỉnh thành đông, bị cây mây và dây leo che phủ.

Đã thế lại có một toà tường thành giả được nguỵ trang vô cùng khéo, mà con đường sạn đạo lại ở tường thành tây.Con đường hầm bí mật này được đào và hoàn thành ở năm Đại Nghiệp thứ tám, tính đến nay đã được hơn bốn năm nhưng vẫn chưa từng được sử dụng qua và đây chính là lần đầu sử dụng.Năm mươi tên “lính gác Đột Quyết” xếp thành hàng ở đầu thành, đi qua đi lại rất nhanh.

Một lát sau, bọn họ đi tới tường thành phía bắc.

Toàn bộ quân lính phía bắc thành ngoài có tổng cộng không tới hai mươi tên Đột Quyết đứng gác.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là đóng và mở cửa thành.Trước một điểm gác, ba tên lính chính đang chán nản đứng tựa vào tường thành nói chuyện phiếm, đề tài cũng không ngoài mấy chuyện vợ con và vật nuôi trong nhà.-Là ai?Một tên lính thấy một đội quân Đột Quyết trong bóng tối đang đi đến nên lớn tiếng hỏi.- Theo lệnh của Khả Hãn, đến để tuần tra!Giọng điệu của đối phương cực kì nghiêm khắc.

Ba gã lính gác của quân Đột Quyết luống cuống tay chân, cùng nhau đứng thẳng người.Năm mươi tên “lính Đột Quyết” đi qua bọn họ, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn.

Ba cái xác được kéo đi, thay vào đó là ba tên lính mới.

Gần một tiếng sau, trên đầu thành, toàn bộ hai mươi tên lính gác khác cũng đều bị xử tử không có lý do, bặt vô âm tín.Lúc này, vô số quân Tuỳ mặc trang phục Đột Quyết từ trong con đường bí mật đi ra, ước chừng khoảng bốn, năm trăm người.

Họ khác với năm mươi người trước.

Tướng mạo bọn họ giống hệt với người Đột Quyết.

Những đội quân mới thành lập này đều là người của Thiết Lặc, nằm trong đội quân Tuỳ ở Phong Châu, tổng cộng có năm trăm người.

Họ là những kị binh lạc đà Phong Châu đều là người của Khế Bật.Bọn họ mỗi người mang một thùng dầu hoả lên trên đầu thành.

Ở đầu thành phía đông tìm được một lối vào.

Hai người tiến vào trong nội thành.

Một lát sau, ở phía dưới chân thành mấy khối gạch được đẩy ra tạo thành lỗ chui ra.

Đây cũng là một con đường bí mật ở dưới lòng đất, chẳng qua không phải là bậc thang mà là khe trượt, xung quanh là một khu rừng nho nhỏ.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 530 : Sự thay đổi của Vương đìnhĐội quân Tùy của Thiết Lặc khiêng những thùng dầu hỏa đi lên khu đất trống và tối ở thành ngoài.

Bọn họ thả những thùng dầu bằng gỗ lên mặt đất, rồi cầm dao găm chọc vào nút thùng.

Dầu hỏa ở bên trong từ từ chảy ra lênh láng khắp mặt đất.Đột nhiên, bọn họ gặp phải quân Đột Quyết ở bên kia doanh trướng tra hỏi.

Nhưng họ và quân Đột Quyết khó có thể phân biệt về bề ngoài nên không hề bị nghi ngờ.

Chỉ trong vòng một giờ, bọn họ đã đổ hơn một ngàn thùng dầu hỏa đổ hết ra hai gò đất.

Đây là điểm mù mà máy bắn đá này bắn không tới được, đồng thời dầu hỏa chảy cũng không chảy tới địa phương ấy.

Hai khu vực này ít nhất cũng có tới cả trăm ngàn dân.

Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ khiến cho quân Đột Quyết không còn một tên sống sót trở về.………….Một tiếng sau, ở đầu thành xuất hiện bóng dáng quân Tùy.

Mấy ngàn quân Tùy cầm thuẫn xông lên đầu thành, rồi dùng thuẫn đẩy một đoạn thành.

Ngay sau đó, năm ngàn quân dân đoàn khiêng những thùng dầu hỏa chạy lên phía đầu thành.

Những thùng dầu hỏa này lấy từ quận Diên An mang về, là nguồn tài nguyên quan trọng của Phong Châu.

Trên thực tế, ở thời Nam Bắc triều, dầu hỏa đã được dùng trong chiến tranh.Lúc này, một trăm máy bắn đá lớn được trang bị trên tường của nội thành bắt đầu được kéo lên phát ra tiếng động xèo xèo, cạp cạp.

Nội bộ bên trong quân Đột Quyết hoảng loạn.

Từng thùng, từng thùng dầu hoả được ném vỡ tràn ra ngoài thành.

Mười mấy quả cầu lửa lớn cũng được bắn tung lên trời, ném về phía ngoại thành.Phía trong của thành ngoài, lửa lớn đã nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Ba ngàn quân lính Đột Quyêt đang làm đường trở nên hoảng loạn, ào ào chạy về phía doanh trại ở phía bắc.

Nhưng bọn họ đều bị ngọn lửa tóm lấy, người bốc cháy bừng bừng.

Ngay sau đó, bên trong của thành ngoài, đại doanh trại cũng bắt đầu bùng cháy.

Ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn bay lên.Từ phía trong thành, dầu hỏa liên tục được ném ra.

Lửa cháy càng ngày càng lớn.

Tường thành nối với thành giữa cũng bắt đầu bốc cháy.

Mười ngàn tiễn thủ trong biển lửa ở thành giữa kêu gào thảm thiết, cố tìm lối thoát.

Nhưng biển lưả đã không chờ họ kịp trốn mà trong nháy mắt đã nuốt sạch.Dương Nguyên Khánh đứng lặng lẽ ở trên đài Thiếu Vọng của đỉnh núi Khung Lung chăm chú nhìn vào những ngọn lửa đang lớn, dần nuốt hết ngoại thành.

Suốt trong khoảng thời gian dài của mùa đông, hắn đã dự trữ mấy trăm ngàn thùng dầu hỏa để chuẩn bị cho chiến tranh.

Đây chính là giờ khắc hắn trông đợi.Trong không khí ngào ngạt mùi cháy sém và khói đặc làm gây mũi.

Cửa ngoại thành đã đóng chặt.

Phía bên trong thành, bốn mươi ngàn quân Đột Quyết ở bên trong không cò lối thoát.

Lửa lớn khắp nơi dập tắt mọi hi vọng sống của quân Đột Quyết.

Những tiếng kêu thảm thiết thê lương vang tận ra ngoại thành.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lúc này, chỉ có sự ác nghiệt vô cùng tận mà không hề biểu hiện một chút thương hại.…Ngòai đầu thành lại xuất hiện sáu ngàn quân Tùy.

Bọn họ ghé lên lỗ châu mai, một tay dơ cung nỏ, một tay cầm vải bố ướt sũng che mũi.

Dưới thành, phía sau lưng bọn họ là đại doanh trại của quân Đột Quyết đóng ở ngoại thành .

Lúc này lửa đã cháy ngút trời, hơi nóng cuồn cuộn lan ra.Mấy chục ngàn quân Đột Quyết từ cánh đồng rộng lớn phía ngoài thành dũng mãnh tiến về phía đầu thành.

Bọn họ muốn chiếm lại đầu thành.

Cửa thành liền được mở, binh lính trong thành chạy ra, một làn mưa tên bắn ra nghênh đón bọn họ.

Từng đoàn, từng đoàn quân Đột Quyết ngã quỵ.

Bên trong thành những tiếng kêu thảm thiết và ngọn lửa ngút trời khiến cho quân Đột Quyết hồn xiêu phách lạc, ý chí chiến đấu không còn.

Bị quân Tuỳ phục kích phía sau liền cắm đầu chạy.

Cứ mỗi một lần xông lên là một lần bị tên nỏ bắn lui.Khả Hãn Đốt Cát của quân Đột Quyết đứng trước cổng doanh trại ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa phiá ngoài xa đang ngùn ngụt bốc lên không trung.

Trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng.

Đối với khả năng dùng lửa để tấn công, thực ra ông ta đã từng nghĩ tới, cho nên mới không cho quân tấn công thành giữa.

Nhưng dù có nằm mơ, ông ta cũng không thể tưởng tượng ra, quân Tùy đã dùng biển lửa để nuốt gọn toàn bộ ngoại thành.- Khả Hãn, không thể xông lên để giết.

Mấy ngàn quân Tùy không biết từ nơi nào tuôn ra, dùng tên phong tỏa chúng ta.Đốt Cát biết toàn bộ bốn mươi ngàn quân coi như tiêu rồi.

Ông ta đau đớn chết đứng người.

Trước mắt ông ta tối sầm lại.

Cuối cùng bị bất tỉnh, ngã gục xuống đất.-Khả Hãn!

Khả Hãn!Đại doanh trại phía trước hỏng rồi.……….Trời dần dần sáng.

Trong không khí cháy sém gay gay mũi, mùi xác cháy vẫn như còn nguyên như cũ chứ không hề bay đi.

Làn khói nhẹ phảng phất tỏa ra khắp kinh thành.Một đội quân của quân Tùy từ con đường bí mật chui ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến rất nhiều binh lính đều hoảng sợ quay người đi, không dám quay lại liếc nhìn một cái.

Những điều đang xảy ra trước mắt chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Hết thảy bốn mươi ngàn quân Đột Quyết bị chết cháy ở thành ngoài.

Một bức tranh đen tối bao trùm lên toàn bộ ngoại thành.Trong khi đó, hơn mười ngàn người dù không bị hỏa thiêu đến. nhưng lại chen chúc nhau trong trướng và trong vòng lửa.

Khoảng đất trống hẹp và dài chừng hai trăm bước, tuy là dầu hỏa không chảy đến nhưng tất cả bọn họ đều bị chết.

Hơn mười ngàn người này, phần bị lửa ăn tươi nuốt sống, còn lại đại bộ phận là do ngạt thở mà chết.Đúng như lời của Dương Nguyên Khánh nói trước khi xảy ra cuộc chiến, hắn muốn cho những thế hệ sau của người Đột Quyết đều không thể quên được cuộc chiến ở Phong Châu này.……………..Sự tàn khốc của chiến tranh thể hiện trên chiến trường, không có chỗ nào là từ bi.

Nói đến từ bi, bất kể là cái gì, nếu từ bi thì chính là đang phạm tội với chính mình.

Dù là quân Đột Quyết hay là quân Tùy, thì bọn họ cũng đều giống nhau ở chỗ, dùng biện pháp tàn khốc nhất để tiêu diệt kẻ thù, sao cho quân địch không còn một tên sống sót.Cuộc chiến ở thành Đại Lợi cuối cùng cũng kết thúc trong vòng một ngày.

Cuộc chiến tại thành Hà Khẩu cuối cùng cũng tới thời khắc cuối cùng.Tại thành Hà Khẩu, trong phạm vi mười dặm, ba mươi ngàn quân kị binh và bốn ngàn quân mạch đao của quân Tùy đánh với gần năm mươi ngàn quân kị binh Đột Quyết bắt đầu mở màn.Lý Tĩnh dẫn đầu mười bốn ngàn viện binh chạy về quận Linh Võ, phối hợp với hai mươi ngàn quân Tùy, tổng cộng là ba mươi bốn ngàn người.

Đội quân này đều do Tư mã Lý Tĩnh của quận Phong Châu chỉ huy.'Thái độ ông ta khác thường với việc sử dụng bốn ngàn quân mạch đao làm quân tiên phong, bày ra đại trận.

Ba mươi ngàn kị binh chia làm sáu đội phối hợp với nhau, tấn công theo sáu hướng.Giữa cánh đồng hoang vu, những con ngựa chiến chạy lao về phía trước.

Năm mươi ngàn quân kị binh của Đột Quyết đông nghịt, che lấp cả mặt trời chạy đi về phía bốn ngàn quân mạch đao của quân Tùy.

Hai bên hộ vệ quân mạch đao, tiễn được bắn ra dày đặc, dệt vào nhau như những tấm lưới.

Trong đội quân Đột Quyết, người, ngựa ngã xuống thì phía sau lại xông lên.

Những xác binh sĩ ngã xuống bị ngựa dẫm nát.

Thế nhưng, năm mươi ngàn kị binh vẫn mạnh như vũ bão tiến về phía đội mạch đao của quân Tùy.'Trăm bước. . . .

Năm mươi bước. . .

Ba mươi bước. .

Hai mươi bước. . .Mấy chục ngàn quân Đột Quyết cuối cùng cũng đánh tới trước mặt.

Bọn họ vô cùng tin tưởng vào khả năng của chính mình, muốn dùng lực lượng cả chục ngàn quân để tiêu diệt quân Tùy.Bốn ngàn quân mạch đao của quân Tùy được xếp thành bốn dãy.

Trong đó một ngàn lính mới được xếp ở dãy thứ ba.

Còn lại là ba nghìn quân đều đã có kinh nghiệm giao chiến với quân Đột Quyết.Khi cách quân địch còn năm mươi bước, bọn họ nhanh chóng dựa vào nhau.

Bốn ngàn quân chủ chốt mặc áo giáp sắt tựa áp sát nhau.

Trong nháy mắt, quân địch ào ào tấn công như nước triều dâng.

Mạch đao quân để nghiêng mạch đao, cho chuôi chống đất, làm cho mặt dao và mắt đất thành một vạch chéo.

Bốn ngàn mặt đao xếp giống như rừng đao dày đặc, hướng về phía đối phương.

Ở một nơi khác, với địa hình hiểm trở, rộng lớn, bọn họ lợi dụng lợi thế này để chống lại đợt tấn công đầu tiên của đoàn quân hùng mạnh nhất Đột Quyết.Mấy ngàn con ngựa chiến kêu thê thảm khi lưỡi đao dài dâm xuyên vào thân chúng.

Đao lại cứng vô cùng, không hề bị mẻ, gãy.

Đây chính là loại đao có độ cứng lớn nhất.

Chúng phải chịu được sự tấn công của đội quân kị binh hùng mạnh nhất mà không bị bẻ gãy hay uốn cong.Đợt sóng tấn công thứ nhất vừa kết thúc thì tiếng trống trận thứ hai lại vang lên.

Hàng thứ nhất, cả ngàn quân mạch đao giống như bức tường bắt đầu tiến lên.

Tiếp đó là hàng binh lính thứ hai đứng thẳng người cũng giống như hàng thứ nhất kế tiếp tiến lên.

Hàng thứ ba, hàng thứ tư cũng sắp xếp theo thứ tự như vậy, cứ thế tiến lên.

Người trước ngã xuống, người sau lại thế vào.Bọn họ phối hợp ăn ý, lấy sức mạnh tập thể để chống đỡ sự tấn công của quân Đột Quyết.

Dao cứ vung lên rồi chém giết, chặt đứt đầu ngựa, cắt ngang thân người, xác trên chồng lên xác dưới, thi thể chất đầy, máu chảy thành sông.

Giết cho đội kị binh của quân Đột Quyết thương vong cực kì nghiêm trọng.

Lúc này, Lý Tĩnh nhìn thấy hai bên cánh của quân Đột Quyết bị hở, lập tức hạ lệnh quân Tùy bao vây bốn phía tiến đánh, lấy quân mạch đao làm trung tâm, tấn công Đột Quyết theo sáu hướng.Cuộc huyết chiến kị binh, người hô ngựa hí.

Quân kị binh Đột Quyết lấy một ngàn người làm một đội, lấy mâu dài, kiếm chiến, dây thừng làm binh khí.

Chỉ huy A Sử Hốt Bật hạ lệnh đại chiến với quân Tùy ở thành Hà Khẩu.

Đây là một đội kị binh tinh nhuệ của Đột Quyết, đã hiểu rất rõ về dùng người và ngựa chiến đấu nơi hoang dã.Hai bên tấn công và phòng ngự đều có trật tự , luôn luôn duy trì một đội hình, không dễ dàng bị mất trong tay của nhau.

Trận chiến diễn ra trong ba ngày ba đêm.

Hai bên giao tranh hơn mười lần.

Quân Tùy chết gần mười ngàn người, trong đó quân mạch đao chết cũng tới hơn nghìn người.

Nhưng quân Tùy càng đánh càng hăng, quân Đột Quyết càng đánh càng thoái chí, dần dần không thể chống đỡ.Cho dù quân Đôt Quyết là bá chủ vùng thảo nguyên và binh lực ưu việt nhưng quân Tùy được đào tạo tốt, trang bị đày đủ, lại có được bốn ngàn quân Mạch Đao với áo giáp và kiếm bền cho nên cuối cùng, đội quân tinh nhuệ của quân Đột Quyết không địch lại nổi.

Số lượng thương vong của quân Đột Quyết chiếm gần một nửa, toàn tuyến sụp đổ.

Đội kị binh quân Đột Quyết đại bại.

Thừa thắng xông lên, quân Tùy đuổi theo truy sát, A Sử Na Đốt Bật dẫn không đến mười ngàn tàn quân bỏ chạy về hướng đông....Đến thời điểm này, cuộc chiến ở Phong Châu đã trải qua gần một tháng.

Quy mô tấn công Phong Châu của quân Đột Quyết lên tới ba trăm ngàn kị binh nhưng chỉ còn lại không tới một trăm ngàn người, tổn thất gần bảy phần (7/10).

Hai trăm ngàn quân Đột Quyết để mạng ở vùng đất Phong Châu này.Nhưng cùng với nó, quân Tùy ở Phong Châu cũng phải trả giá nặng nề.

Tổn thất hơn năm mươi ngàn người, trong đó chết hơn bốn mươi ngàn người, tám ngàn người bị tàn tật vĩnh viễn.

Tuy nhiên, họ đã không chịu khuất phục, vẫn ngoan cường chiến thắng kẻ thù.

Đội quân Tùy ở Phong Châu trước sau như một, sừng sững kiên cường.Đại quân Đột Quyết cuối cùng cũng chậm rãi lùi lại, quân Tùy thành Đại Lợi một mảnh reo hò, mấy chục tên Giáo Úy trẻ tuổi kích động đế không nén nổi lòng mình, chạy đến trước quân nha, vừa lúc Dương Nguyên Khánh từ quân nha bước ra, mọi người bao quanh lấy hắn, từng cặp mắt khẩn thiết mà chứa đầy mong chờ nhìn hắn……. …..- Tổng quản, hạ lệnh truy kích đi!- Chúng ta có thể đem quân Đột Quyết tiêu diệt toàn bộ ở Phong Châu!Các tướng lớn tiếng cầu chiến, tinh thần mọi người phấn khích, rất có tư thế nếu không chịu truy kích sẽ không để Dương Nguyên Khánh rời khỏi, Dương Nguyên Khánh ha hả cười,-Vậy được rồi!

Chúng ta lên núi quan sát một chút về tình hình địch.Hắn thống lĩnh một nhóm lớn những Giáo Úy trẻ tuổi hướng về đỉnh núi thẳng tiến, Dương Tư Ân và Mã Thiệu cũng hấp tấp chạy tới, mọi người lên đỉnh núi, đứng từ đỉnh núi phạm vi quan sát rộng lớn khác thường, có thể nhìn thấy mấy ngàn binh lính đang thu dọn ở ngoài thành.

Lại tiếp tục hướng tầm nhìn quan sát xa hơn, liền thấy đại quân Đột Quyết đang chậm rãi lui lại, cờ xí chỉnh tề, đội ngũ đâu vào đấy, ngoài ra còn có thể thấy vương trướng của Đột Quyết ở trong đội ngũ.Lúc này, mấy chục tên Giáo Úy trẻ tuổi cũng không lên tiếng, Dương Tư Ân mặt âm trầm, nhìn bọn chúng chằm chằm, căm giận nói:-Hiện giờ làm sao mà không náo loạn nữa rồi?

Sao không nói đi truy kích nữa?

Diêu Cừ, tiểu tử ngươi vừa rồi rất hung hăng, ta cho ngươi đi đánh tiên phong, người có đi không?Diêu Giáo Úy trẻ tuổi cong cong cái ót, không cần ý tứ mà cưới nói:-Chúng ta đều nghĩ bọn người Đột Quyết nhất định là sợ tới mức tè ra quần muốn chạy trốn, nhưng vẫn không nghĩ đến đội ngũ của bọn họ chỉnh tề đến vậy, bà nội chúng nó, đây đâu giống bộ dạng bại trận?Nhóm Giáo Úy trẻ tuổi này của Dương Nguyên Khánh thì rất được coi trọng, họ đều được đề bạt vào mùa thu năm ngoái, đều đã tầm hai mươi tuổi, tuổi thanh xuân tràn đầy tinh thần phấn chấn, họ tương lai của quân Phong Châu, đối với việc xin nghênh chiến của họ, Dương Nguyên Khánh không muốn hạ mệnh lệnh, mà là lại tự mình dẫn bọn họ tới đỉnh núi nắm bắt tình hình thực tế.Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay với Dương Tư Ân, bảo anh ta không cần nghiêm khắc nữa, hắn cười nói với nhóm Giáo Úy:-Thực tế mà nói quân Đột Quyết cũng không có bại trận, bọn họ chỉ là bị ép rút quân, nhưng cũng không phải tất cả quân rút lui có đội ngũ đều chỉnh tề thì không thể truy kích, quan trọng là chúng ta phải hiểu rõ sự cấu thành của nhánh quân Đột Quyết này.

Chúng ta có thể đánh bại bọn họ không?

Ba mươi ngàn cận vệ tinh nhuệ nhất của Thủy Tất Khả Hãn rất đồng lòng từ đầu chí cuối không xuất chiến, đó là vì bọn họ nhất định ở trong một trăm ngàn đại quân này, mà quân mạch đao của chúng ta cũng không có ở thành Đại Lợi, cho nên chúng ta truy kích chắc chắn thất bại, nguyệt doanh tắc khuy, thủy mãn tắc dật (mọi việc đều có một hạn độ, nếu vượt qua hạn độ này cuối cùng sẽ phản tác dụng).

Hiện tại chúng ta đã đạt được đỉnh của thắng lợi, nếu như không thấy hài lòng, vẫn muốn truy kích tiếp, vậy thì chúng ta sẽ vui quá hóa bi thương, kiêu binh tất bại.

Ta hy vọng mọi người hãy nhớ kỹ điểm này.Tất cả yên lặng gật đầu.

Dương Nguyên Khánh liền chỉ ra ngoại thành với bọn họ nói:-Đi thôi!

Ra ngoại thành cùng với các anh em binh sĩ thu dọn chiến trường, tiếp tục bắt đầu xây dựng lại Phong Châu.Các tướng lãnh trẻ tuổi đều xuống núi, lúc này, Dương Tư Ân đi đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, thấp giọng cười nói:-Người e ngại không phải vì nguyên nhân này mà không truy kích Đột Quyết hay sao!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, có chút thở dài nói:-Ta chỉ là không nghĩ Đột Quyết lại xuất hiện thêm một bộ tộc Ô Đồ hùng mạnh, chờ chúng ta đánh hạ giang sơn, sẽ tiếp tục đánh phá hoàn toàn Đột Quyết.-Ài!

Lần này chúng ta cũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, chỉ sợ là kế hoạch tiến quân Trung Nguyên phải hoãn lại sau.Dương Nguyên Khánh vỗ mạnh vào bờ vai của Dương Tư Ân cười nói:-Có thể hư cấu trước một chút thế này, ví dụ như Lưu Vũ Chu, y không phải tạo phản sao?

Chúng ta phải đi bình loạn, sao nào, ngươi bằng lòng rời núi không?Dương Tư Ân hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, anh ta yên lặng gật gật đầu, hỏi:-Tương lai Tổng quản phái ai trấn thủ Phong Châu?- Tương lai ta tính đưa Bùi Nhân Cơ làm Tổng quản Phong Châu, Mã Thiệu làm phó tướng.- Bùi Nhân Cơ thì không tồi, lần này thành Hà Khẩu cực kỳ xuất sắc, người này cầm quân lão luyện, điềm đạm, chắc chắn, thích hợp thủ Phong Châu.Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh nhìn về xa xăm.

Trong lòng hắn vẫn có một nghi vấn, Lý Uyên liệu có thừa dịp cơ hội đại quân Đột Quyết tấn công Phong Châu, chính thức khởi binh chiếm Quan Trung?…Tàn quân Đột Quyết lấy cách cực kỳ thấp hèn để vượt qua Hoàng Hà, lui về thảo nguyên.

Cũng đúng vào lúc này, một đả kích nghiêm trọng khác từ phương bắc truyền đến, một trăm ngàn đại quân bộ lạc Ô Đồ đánh bại năm mươi ngàn quân đội Đột Quyết đóng giữ.

Đánh hạ nha trướng của Đột Quyết, bắt đi gần hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Đột Quyết, mà xung quanh các bộ lạc Thiết Lặc không có một chi đội nào đến cứu viện, trận chiến Nhạn Môn, trên cơ bản số lượng thương vong là các tộc Thiết Lặc, mà lần này nam hạ để đoạt lấy Trung Nguyên lại không có phần bọn họ, trong lòng bọn họ vô cùng oán hận.Nhưng tin tức này đối với người Đột Quyết mà nói, hệt như trời sập xuống, vợ con bọn họ đều bị bắt đi, trong toàn bộ đại doanh Đột Quyết hỗn loạn.Từ xưa đến nay, bất kể là vương triều Trung Nguyên hay bộ lạc thảo nguyên, chạm trán rồi là dẫn đến thất bại nặng nề, thậm chí thê nữ quý tộc đều bị bắt đi, bất kể là Hoàng Đế hay là Khả Hãn, vị trí này y không thể tiếp tục ngồi được nữa, cho dù bản thân không nghĩ đến việc thoái vị, người dưới trướng y cũng không dễ dàng tha thứ cho y được.Ở trong một cái lều lớn, tù trưởng của mười ba bộ lạc cùng ngồi lại, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự phẫn nộ vì bị lừa gạt, trước đây Khả Hãn báo với bọn họ, là tới Đại Tùy đoạt lấy của cải và mỹ nhân, thế là bọn họ đều mang theo bên mình những quân tinh nhuệ của bộ lạc, ít là mấy ngàn, nhiều lên đến mấy chục ngàn, nhưng ai cũng thật không ngờ, bọn họ không nhìn thấy của cải, càng không nhìn thấy mỹ nhân, bọn họ chỉ nhìn thấy cảnh chiến tranh và giết chóc, chỉ có cảnh thương vong vô cùng thảm khốc mà thôi.-Các ngươi nói đi, nên làm gì giờ đây?Tư La Hốt Cát giọng khàn khàn cất lên, trong ánh mắt hiển hiện nỗi bi thương, hai người con trai gã đều đã chết, một chết ở thành Hà Khẩu, một chết cháy ở trong thành Đại Lợi, người nhà và tài sản của gã ở nha trướng Đột Quyết, cũng theo đó lành ít dữ nhiều, y phập phồng trong lòng về mối thù hận khắc cốt ghi tâm.- Không có gì nói nữa hết, giết y, lập ra một tân Khả Hãn khác!Tự điển của ngườiĐột quyết rất đơn giản, chưa từng có cách nói ban tội tử, lưu đày, thủ tiêu, giam cầm, xâm hại đến lợi ích bản thân bọn họ, chỉ có một từ, giết!Ánh mắt của Tư La Hốt Cát nhìn mọi người, trong ánh mắt của mỗi người đều lóe ra sự phẫn nộ, y gật gật đầu, lại hỏi:- Vậy tân Khả Hãn là ai?Ánh mắt của những người có mặt ở đây nhìn hướng về nhị vương tử Lợi Phất Thiết, bọn họ không thể lập đứa con của Đốt Cát lên, hoặc là Sĩ Lợi Phất Thiết, hoặc là A Sử Na Đốt Bật.Sĩ Lợi Phất Thiết đứng lên, y thoáng nhìn mọi người, chậm rãi nói:-Ta vẫn còn ba mươi ngàn quân, trong khi Đốt Bật chỉ còn lại mười ngàn người.Người Đột Quyết hết sức thực tế, không nói đến cái gì là tài đức, cũng không biết khiêm tốn khước từ, bọn họ chỉ nhìn vào thực lực, Sĩ Lợi Phất Thiết đang nói với bọn họ rằng, ở trong một trăm ngàn quân, quân đội của y đã chiếm đến ba phần, Tư La Hốt Cát cũng nói:-Ta kiên quyết ủng hộ Sĩ Lợi Phất Thiết.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 531 : Gia tướng của Độc CôQuân đội của hai người bọn họ cùng cộng lại, trong một trăm ngàn quân đã chiếm một nửa, đây là thực lực tuyệt đối, những người còn lại gật gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ Sĩ Lợi Phất Thiết.-Công chúa A Tư Đóa làm sao bây giờ?- Có người hỏi.Sĩ Lợi Phất Thiết không chút do dự nói:-Công chúa A Tư Đóa, chúng tôi làm lễ tiễn nàng về Phong Châu.-Nhưng quân Phong Châu giết nhiều người của chúng ta như vậy, để Công chú đi được sao?Tư La Hốt Cát cười nhạt một tiếng.-Vợ con các ngươi đang ở trong tay bộ tộc Ô Đồ, ngươi dám chạm vào A Tư Đóa sao?-Nhưng chúng ta có thể đưa nàng đến đó và trao đổi những người bị bắt với bộ tộc Ô Đồ.Sĩ Lợi Phất Thiết lắc lắc đầu,-Ô Đồ không phải là người dễ chịu áp chế, Dương Nguyên Khánh cũng không phải, hậu quả của việc làm như vậy, sẽ chỉ làm cho bọn họ tiếp tục liên kết lại với nhau đem toàn bộ chúng ta tiêu diệt, bài học kinh nghiệm của Phong Châu còn chưa đủ sao?

Hoặc là chúng ta có thể đem nàng trả lại cho chúa công A Nỗ Lệ, Ô Đồ hẳn là hiểu được ý tứ của chúng ta.

Y sẽ có những biểu hiện.Sĩ Lợi Phất Thiết đã được mọi người tán thành làm tân Khả Hãn.

Trong lúc nói chuyện, y đều thể hiện một thái độ uy nghiêm, y liếc mắt nhìn mọi người, thấy tất cả không nói gì.

Liền giải quyết dứt khoát và nói:-Quyết định như vậy đi, đem A Tư Đóa giao cho A Nỗ Lệ!Hai ngày này, trong lòng A Tư Đóa vừa vui lại vừa khổ sở.

Vui mừng vì Đột Quyết cuối cùng cũng lui binh, người dân Phong Châu đã được an toàn, khổ sở khi nàng nghe nói quân Đột Quyết thương vong thê thảm và nặng nề, chỉ còn lại một trăm ngàn quân, không biết có bao nhiêu người vợ phải mất chồng?

Bao nhiêu cha mẹ mất đi những đứa con?

Bao nhiêu trẻ nhỏ phải mất đi người cha?Trong lòng nàng càng hận đối với huynh trưởng Đốt Cát, y đúng là ích kỷ và vô cùng hiếu chiến, đã phá hoại không biết bao nhiêu những gia đình Đột Quyết.-Công chúa, người đi bộ tộc Ô Đồ, nô tì cũng đi theo cùng người!Đây là lời khẩn cầu của người hầu công chúa.

Ngày hôm qua, Nhị ca sai người truyền tin cho nàng, mọi người đã quyết định đưa nàng tống đi nơi của chị gái A Nỗ Lệ.

Đưa đến chỗ A Nỗ lệ, đương nhiên là nàng bằng lòng, hiện giờ nàng không nghĩ mình sẽ quay về Phong Châu để đối diện với những xác chết của binh lính Đột Quyết.A Tư Đóa đối với người hầu nữ này có chút yêu mến, hai người họ sống với nhau rất tốt, dọc đường đivừa khéo có người bầu bạn.

Nàng liền gật đầu cười nói:-Ngươi không chê bộ tộc Ô Đồ xa xôi, vậy theo ta di nhé!Đúng lúc này, ngoài lều vải truyền đến một tiếng nổ, A Tư Đóa và thị nữ nhìn nhau, nghe thanh âm như thể là chiếc bình các nàng để ở cửa lều bị người đá nát.Thị nữ vừa muốn ra ngoài xem xét, chỉ thấy cửa lều phất lên, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát lảo đảo đi đến.

Vẻ mặt y đỏ bừng, miệng phun toàn mùi rượu, tay cầm một cây đao, loạng choạng bước đi, hai mắt y đỏ lên nhìn chằm chằm A Tư Đóa, thị nữ hốt hoảng thét lên, trốn sau người A Tư Đóa.-Đại ca, huynh uống nhiều rồi!A Tư Đóa lạnh lùng nói.-Uống nhiều cái con khỉ ngươi đó!Đốt Cát tức giận mắng, một phát đá văng cái bàn ở bên cạnh, y lắc người theo hướng A Tư Đóa hung tợn nói:-Ngươi hiện giờ đã không còn là muội muội của ta nữa, ngươi là người của Dương Nguyên Khánh, đúng là kẻ thù của ta, ta giết không được Dương Nguyên Khánh, thì hôm nay đây ta sẽ giết người con gái của hắn.Đốt Cát như mãnh hỗ vồ lên, một đao hướng về A Tư Đóa bổ tới, thị nữ sợ tới mức hét ầm lên, A Tư Đóa sớm đã có phòng bị, một tay đỡ lấy người thị nữ đẩy vào phía trong, thân người né nhanh, tránh được ngọn đao.-Đại ca, huynh điên rồi sao?A Tư Đóa hô to.Ánh mắt của Đốt Cát đỏ tới mức như muốn nhỏ giọt máu xuống, y hét lớn một tiếng, bổ tới nàng một đao.

A Tư Đóa lui một bước về sau, chân lại vướng vào chiếc bàn, té nhào ra đất, Đốt Cát nhe răng cười gằn một tiếng, quay đao hướng nàng mà bổ tới, A Tư Đóa nắm tay đao ngăn được một đao này, ngay lập tức một cú đá giáng lên háng của y, Đốt Cát lảo đảo lui về sau vài bước, y uống quá nhiều rượu, chân đứng không vững, bất ngờ ngửa mặt lên trời liền ngã sấp xuống, ngọn đao cũng rời tay bay ra cách đó vài bước.Lúc này, cửa lều vén lên, Sĩ Lợi Phất Thiết vọt đến, y vồ mạnh ấn Đốt Cát ngã nhào, hai người đều không nói lời nào, Đốt Cát liều mạng giơ tay nhặt đao, liền bị A Tư Đóa đoạt lấy đi, Đốt Cát hô to đứng lên,-A Tư Đóa, mau đưa đao cho ta, đưa ta mau!A Tư Đóa cũng ý thức là không ổn, việc tranh đoạt của hai huynh trưởng dường như là những khác hẳn bình thường, nàng vừa do dự, Sĩ Lợi Phất Thiết rút dao găm ra đâm vào ngực của Đốt Cát, Sĩ Lợi Phất Thiết kêu lên một tiếng thê thảm, máu phun ra tung tóe, Sĩ Lợi Phất Thiết liên tiếp đâm mười dao vào ngực Đốt Cát, cuối cùng y phải chết dưới ngọn đao của huynh đệ mình.A Tư Đóa che miệng, hoảng sợ nhìn xuống người anh ruột bị giết của mình, nàng chậm rãi quỳ xuống, lúc này, hai gã cận vệ quân Vạn phu trưởng đi đến, quỳ một gối hướng về Sĩ Lợi Phất Thiết, trầm giọng nói:-Tất cả tướng quân đều bằng lòng và nguyện trung thành với tân Khả Hãn!Sĩ Lợi Phất Thiết đứng lên, thoáng nhìn qua Đốt Cát, lạnh lùng nói:-Ngươi ở Phong Châu đã thảm bại rồi, ai cũng xa lánh, không ai bằng lòng nguyện trung thành với ngươi thêm nữa.Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người đi ra ngoài lều vải, A Tư Đóa nắm lấy tay người anh ruột đã dần lạnh ngắt, nàng thất thanh khóc rống lên.Tháng tư năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Thủy Tất Khả Hãn vì thảm bại ở Phong Châu đã gây ra sự phẫn nộ cho các bộ lạc, lại bị người huynh đệ Sĩ Lợi Phất Thiết của mình giết, Sĩ Lợi Phất Thiết được các bộ lạc ủng hộ, lên ngôi Khả Hãn, xưng là Xử La Khả Hãn.Mà ngay người em trai thứ ba A Sử Na Đốt Bật cũng bất mãn với hành động tranh đấu với huynh đệ mình mà đăng vị, dẫn các bộ lạc hướng về Bắc Hải, tự phong Hiệt Lợi Khả Hãn, và vì không thừa nhận ngôi vị Khả Hãn của Sĩ Lợi Phất Thiết, nên nội bộ Đột Quyết lại tiếp tục phân ranh.Đế quốc Đột Quyết hùng mạnh do Khải Dân Khả Hãn lập nên, sau khi trải qua chiến dịch Nhạn Môn và chiến dịch Phong Châu, nhanh chóng suy tàn.Và Đại Tùy cũng giống vậy, thảo nguyên cũng đi theo hướng thời đại của quần hung tranh bá.Quận Hà Đông, đại quân Lý Uyên bao vây tấn công thành Hà Đông đã gần nửa tháng, thương vong thê thảm và nghiêm trọng, nhưng thành Hà Đông vẫn đồ sộ sừng sững, Khuất Đột Thông phòng ngự thành Hà Đông như thùng sắt.Đối diện với sự phòng ngự của danh tướng Khuất Đột Thông, Lý Uyên ngoại trừ đem phần lớn binh lực bao vây từ ngoài thành Hà Đông ra, quả thật là Lý Uyên đã hết đường xoay sở, quan trọng hơn là gã không kéo dài thời gian nổi nữa.

Lý Uyên nhận được tin tức, Dương Huyền Cảm phái ba mươi ngàn đại quân ở đối diện Hoàng Hà đóng giữ Bồ Tân Quan, Lạc Dương đang điều binh khiển tướng chuẩn bị chi viện thành Hà Đông, mà Lưu Vũ Chu bắt đầu tiến đánh Thái Nguyên, thù trong giặc ngoài khiến cho Lý Uyên phải đối mặt với kẻ địch tứ bề khốn đốn.Trong lều lớn, Lý Uyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, chân mày nhíu lại hình chữ nhất, gã đi đến trước cửa lều, không cưỡng lại được lại nhìn ra bên ngoài lều, từ xa có thể nhìn thấy rõ thành Hà Đông, khiến gã không thể ngăn được tiếng thở dài.Ở Trung Nguyên thành Hà Đông nổi tiếng về sự đồ sộ và kiên cố.

Năm đó quân đội của Dương Lượng cũng không cách nào chiếm lĩnh thành này, chỉ hóa trang làm nữ vào thành chiếm lấy thành trì, nhưng Khuất Đột Thông hiển nhiên không cho gã cơ hội nữa.- Làm sao đây?Trong lòng Lý Uyên hết sức nôn nóng, nhưng lại không có cách nào khác, lúc này, ngoài lều có tiếng chạy băng băng, ngay sau đó là bên ngoài có tiếng bẩm báo của binh lính:-Khởi bẩm Đường công, Lũng Tây công có việc gấp xin cầu kiến!Lũng Tây Công chính là con trai cả của gã Lý Kiến Thành, Lý Uyên gật gật đầu.-Vào đi!Chỉ trong chốc lát Lý Kiến Thành nhanh chóng bước đến, phía sau còn có một người, là người dưới trướng, Tư Mã Độc Cô Hoài Ân.-Phụ thân, Hoài Ân có việc quan trọng bẩm báo phụ thân.Lý Uyên nhìn thoáng qua Độc Cô Hoài Ân, miễn cưỡng cười nói:-Có việc gì sao?Độc Cô Hoài Ân khẽ mỉm cười,-Vì đoạt lấy quận Hà Đông mà đến.Lý Uyên phấn chấn tinh thần, vội vàng hỏi:-Có thể có cách gì sao?Độc Cô Hoài Ân lấy ra từ ngực một phong thư, đưa cho Lý Uyên,-Đây là thư của chủ nhà thuộc hạ, Đường Công xem thì biết.Không ngờ Độc Cô Chấn viết thư đến, Lý Uyên nghi hoặc trong lòng, gã nhận lấy coi một lần, ánh mắt từ từ sáng lên, vui mừng nói:-Nhưng là thật chứ?Độc Cô Hoài Ân gật gật đầu.- Tuyệt đối không có vấn đề, Độc Cô gia làm việc trung thành và tận tâm, chỉ cần ta có thể vào thành, nội trong ba ngày chắc chắn đoạt được thành Hà Đông.- Tốt!Lập tức trong lòng Lý Uyên có kế sách, liền hạ lệnh nói:-Ra lệnh cho Lưu Hoằng Cơ dẫn mười ngàn quân chuẩn bị tấn công Bồ Tân Quan, đại quân còn lại theo ta nam hạ tấn công Đồng Quan.Lý Uyên chia quân thành hai đường, chỉ để lại một ít cho Lưu Hoằng Cơ, gã tự mình dẫn đại quân rút lui bao vây thành Hà Đông, nam hạ tấn công Đồng Quan.Thành Hà Đông bị bao vây nửa tháng.

Dân khốn đốn binh mệt mỏi, Khuất Đột Thông thừa nhận việc bị vây thành đã dưng lại, liền mở cửa bắc, thả những thương khách ra khỏi thành, tiếp tục ra lệnh cho hữu phó tướng Nghiêu Quân Tố đi xã huyện lo việc áp lương, để bổ sung nguồn binh lính.Khuất Đột Thông tiếp tục phái người đến các nơi gần đó chiêu mộ người trẻ khỏe mạnh vào thành, Độc Cô Hoài Ân liền giả dạng một gã nông dân cường tráng, được chiêu mộ vào thành, lãnh một bộ binh khí, trở thành một tên lính giữ thành.Ban đêm, Độc Cô Hoài Ân đến doanh trại của Tả phó tướng Tang Hiển Hòa, gã nói với thân binh:-Hãy tốc báo Tang Hiển Hòa tướng quân, sứ giả của Độc Cô gia đến.Một lát sau, Tang Hiển Hòa nhanh chóng chạy ra.

Gã liếc mắt nhận ra Độc Cô Hoài Ân,-Là...

Hoài Ân tướng quân phải không?

Sao bộ dạng lại thế này?Không đợi Độc Cô Hoài Ân giải thích, gã liền kéo Độc Cô Hoài Ân một cái:-Vào lều hãy nói!Tang Hiển Hòa năm nay hơn bốn mươi tuổi, phong quan Hổ nha lang tướng, là một cựu tướng lãnh, phụ thân và thúc phụ đều là thuộc cấp của Độc Cô Tín.

Sau khi phụ thân của gã tử trận, Tang Hiển Hòa thường nhận lương thực hàng tháng từ Độc Cô gia mà trưởng thành, sau lại dựa vào mối quan hệ với Độc Cô gia mà vào cung làm thị vệ, từng bước mà thăng chức đến vị trí như hôm nay.Độc Cô Hoài Ân lấy bức thư của gia chủ đưa cho gã.

Tang Hiển Hòa đọc một lần, gật gật đầu.-Nếu gia chủ muốn ta đầu hàng Đường công, ta đương nhiên nghe theo, thật ra các đại tướng thuộc hạ của Khuất Đột Thông mỗi người ai cũng có tâm tư, thực sự nguyện bằng lòng trung thành triều Tùy, chỉ có điều hai người Khuất Đột Thông và Nghiêu Quân Tố, đúng lúc này Nghiêu Quân Tố đi huyện Ngu Hương áp lương, nếu muốn phá thành chính là ngay đêm nay.Độc Cô Hoài Ân mừng rỡ, vội vàng nói:-Kỳ thật đại quân của Đường công cũng chưa đi xa, Tang tướng quân có thể lập tức phái người đi thông báo cho Đường công.Vừa nói xong, ngoài lều trại có thân binh bẩm báo:-Tang tướng quân, Khuất Đột đại soái mời Tang tướng quân đến bàn luận quân tình, đại soái đang ở trên thành.Tang Hiển Hòa gật gật đầu,-Hoài Ân ngồi nghỉ, ta đi một chút sẽ trở lại.Tang Hiển Hòa nhanh chóng rời khỏi doanh trại, thẳng tiến về phía đầu thành, chỉ thấy Khuất Đột Thông đứng ở đầu thành, ngóng nhìn về phía Hoàng Hà, thành Hà Đông cách Hoàng Hà chỉ có mười dặm, cây cầu tạm để qua bờ kia đã bị quân của Dương Huyền Cảm phá hủy.

Nếu như ban ngày, có thể nhìn thấy bến Hoàng Hà, nhưng bây giờ là ban đêm, bóng tối mịt mờ, không trăng sao, ngoài thành là một màn tối đen như mực.-Tham kiến đại soái!Tang Hiển Hòa tiến lên hành lễ.Khuất Đột Thông gật gật đầu, chỉ về hướng Hoàng Hà nói:-Vừa rồi ta nhận được tình hình thám báo, mười ngàn quân của Lý Uyên đang đóng dọc sông Hoàng Hà, ta đang nghĩ, đây có thể là một thời cơ chiến đấu.Tang Hiển Hòa cười gượng gạo và nói:-Đại soái, bờ bên kia cũng là phản quân của Dương Huyền Cảm, đơn giản chỉ cần nhường cho đại quân Lý Uyên vào Quan Trung, để bọn họ tự chém giết lẫn nhau, chẳng phải là càng tốt hơn sao?Khuất Đột Thông thở dài nói:-Dương Huyền Cảm bất quá chỉ là con chim trĩ trên núi, chỉ được vài sợi lông dài, liền tự cho mình là phượng hoàng, gã có được Quan Trung không đáng sợ, ta sớm muộn đánh một trận là có thể bắt được, mà Lý Uyên là rồng trong người, nếu gã có được Quan Trung, giống như rồng trong biển, quyết không thể để gã vào Quan Trung.Khuất Đột Thông ngoảnh đầu về phía Tang Hiển Hòa nói:-Ta muốn ngươi dẫn binh mã của mình ban đêm rải phao nổi làm cầu tập kích quân của Lý Uyên, ngươi có tình nguyện nhận lệnh không?Khuất Đột Thông từ Giang Đô đến, trong khi Tang Hiển Hòa từ Lạc Dương do Việt Vương phái tới, hai người không cùng một phe, cho nên giữa hai người nói chuyện có chút khách khí.Tang Hiển Hòa nhướng mày,-Đại soái có lệnh, ty chức đương nhiên phục tùng, tiếc rằng ty chức không có sở trường đánh đêm, hơn nữa binh sĩ mệt mỏi, ban đêm đi tập kích quân Lý Uyên, ty chức sợ làm lỡ việc của đại soái.Khuất Đột Thông biết gã không chịu, trong lòng cực kỳ bất mãn, liền nói:-Vậy ngươi thủ thành, ta sẽ tập kích Lý Uyên vào ban đêm.Tang Hiển Hòa trong lòng rất vui, vội vàng hành lễ,-Ty chức nhất định giữ vững thành trì, chờ đại soái chiến thắng trở về.Khuất Đột Thông không hề lo lắng về Tang Hiển Hòa có dã tâm, gã đã cùng mình giữ thành nửa tháng, rất dốc sức giữ vững thành trì, nếu như gã muốn đầu hàng Lý Uyên, thì đã sớm đầu hàng rồi.

Khuất Đột Thông biết tài năng của gã chỉ là hạng tầm thường, không có bản lĩnh đánh lén ban đêm, nên không hề miễn cưỡng gã, tự điểm ba ngàn kỵ binh, mở cửa thành chạy hướng đến Hoàng Hà.

Khuất Đột Thông vừa đi, Tang Hiển Hòa liền lạnh lùng hạ lệnh:-Đóng cửa thành, tất cả đại tướng đến trại ta nghị sự.Khuất Đột Thông dẫn quân chạy một mạch, đánh lén ban đêm là sở trường của gã, gã đến trước trại lớn của Lý Uyên, không vội tấn công, mà là quan sát động tĩnh, một gã thám báo phi nước đại đến bẩm báo:-Đại soái, phát hiện phía nam có đại đội hướng bên này đánh tới, khoảng mấy chục ngàn người.Vừa dứt lời, doanh trại đối phương vang lên một tiếng mõ, đột nhiên tên bắn loạn xạ, mấy trăm kỵ binh không kịp đề phòng, bị bắn ngã ào ào trên mặt đất.

Khuất Đột Thông thất kinh, đối phương sửa cầu nổi trên Hoàng Hà là kế dụ địch, gã đã bị lừa, Khuất Đột Thông lập tức ra lệnh, nhanh chóng lui về thành.Ba nghìn kỵ binh quay đầu hướng thành Hà Đông mà chạy, không bao lâu, đại quân chạy trở về thành, Khuất Đột Thông hô to:-Ta là Khuất Đột Thông, trên thành mau mở cửa!Tang Hiển Hòa xuất hiện trên thành, cười nhạt nói:-Khuất Đột tướng quân, thời đại nhà Tùy đã qua, ta và các tướng sĩ đã thảo luận, nhất trí quyết định đầu hàng Đường công, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta khuyên tướng quân cũng đầu hàng đi!Khuất Đột Thông giận suýt nữa ngã xuống ngựa, gã chỉ lên thành lớn tiếng chửi:-Tang Hiển Hòa, có một ngày ta chắc chắn chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!Tang Hiển Hòa vung tay:-Bắn tên!Trên thành tên bắn như mưa, kỵ binh dưới tay Khuất Đột Thông chết vô số kể, lúc này, phía nam truy binh đánh tới, mà phía bắc cũng có mấy chục ngàn quân chặn đường, hai bên giáp công, Khuất Đột Thông người ít không đánh lại số đông, quân đội đại bại, gã chỉ dẫn hơn trăm binh phá vòng vây, hướng về hướng bắc chạy trốn chết.Trời dần sáng, Khuất Đột Thông không còn cách nào, buộc lòng phải trước tiên đi đến huyện Ngu Hương tìm Nghiêu Quân Tố, thủ hạ Nghiêu Quân Tố vẫn còn ba ngàn người, họ có thể hợp binh, lui giữ quận Hà Nội.Khuất Đột Thông dẫn hơn trăm người tới trước một ngọn núi nhỏ, phía trước ba dặm có một trấn nhỏ gọi là Tưởng Công Tập, có thể ở đó tìm được thức ăn.

Đúng lúc này, trên núi nhỏ vang lên tiếng trống, từ trên núi xông ra một đạo quân, lại từ trước và sau núi mỗi nơi xông ra một đạo quân, khoảng mấy chục ngàn người, tới bao vây đoàn quân hơn trăm người của Khuất Đột Thông.Khuất Đột Thông rút đao ra hô to:-Đại trượng phu chết nơi sa trường, đền đáp triều đình!Các binh lính đều rút đao, xung phong liều chết đi theo Khuất Đột Thông, Lý Uyên ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ, ra lệnh:-Không được giết, phải bắt sống!Gã và Khuất Đột Thông là bạn cũ, vẫn rất kính nể người này, hơn nữa người này là danh tướng Quan Trung, nếu có gã, hơn hẳn cả trăm ngàn đại quân.Đại quân Lý Uyên bao vây Khuất Đột Thông hết sức gắt gao, Khuất Đột Thông giết chết mấy trăm người, toàn thân đẫm máu, cuối cùng chiến mã bị bắn ngã, kiệt sức bị bắt.Lý Uyên giục ngựa tiến lên cười nói:-Khuất Đột Công, lúc này không hàng, còn đợi khi nào?Khuất Đột Thông trong lòng ý chí chiến đấu đã mất, gã thở dài một tiếng,-Ta không bằng Trương Tu Đà mà!Gã liền quì một gối, rưng rưng nói:-Khuất Đột Thông nguyện dốc sức vì Đường Công!Lý Uyên mừng rỡ, tự mình đỡ gã đứng dậy, cởi chiến bào bên mình cho gã khoác thêm, nói với người bên ngoài:-Ta được Khuất Đột Công, còn hơn trăm ngàn đại quân!Lý Uyên liền mệnh Khuất Đột Thông làm Tả trưởng sử dưới trướng của Lý Thế Dân, trợ giúp Lý Thế Dân giành lấy Quan Trung, đang ở huyện Ngu Hương áp l, phó tướng Nghiêu Quân Tố nghe nói thành Hà Đông thất thủ, Khuất Đột Thông đầu hàng Lý Uyên, gã biết rõ thị trấn Ngu Hương cũ nát thấp bé, ngăn không được đại quân Lý Uyên, liền rời thị trấn, dẫn hai nghìn quân trốn về quận Hà Nội.Ở Trường An, Dương Huyền Cảm đã liên tục mất ngủ ba ngày, tin đại quân Lý Uyên xuống phía nam chuẩn bị giành lấy Quan Trung khiến cho ông ta áp lực rất lớn, làm trong lòng ông ta buồn bực, tính cách đặc biệt nóng nảy, thị vệ hơi có chút sai lầm, liền hạ lệnh đánh rất nặng, tới mức xung quanh mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám khuyên ông ta.Sự lo lắng của Dương Huyền Cảm là có lý, ông ta giành lấy Quan Trung đã gần nửa năm, nhưng các đại quý tộc Quan Lũng không có một ai đồng ý đến đầu nhập vào ông ta, vì thế, ông ta tìm cớ bắt người nhà của hậu nhân Triệu Quý một trong tám trụ quốc, ý đồ giết gà dọa khỉ, không ngờ, những nhà có quyền thế ở Quan Lũng không một ai để ý tới ông ta, quân đội dưới tay ông ta ngược lại có hơn mười ngàn người tạo phản, tuyên bố vì gia tộc họ Triệu mà báo thù, giết chết Dương Trì cháu họ của ông ta là người ông ta phái đi trấn thủ huyện Trần Thương, đầu hàng Đậu Kháng, khiến Dương Huyền Cảm lửa giận phừng phừng, nhưng mà lại không còn cách nào khác, không dám động đến thế gia Quan Lũng nữa.Tối cùng ngày, Dương Huyền Cảm ở trong phòng suy nghĩ cách bố trí quân lính, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:-Sở Công, Tạ tiên sinh có việc quan trọng xin cầu kiến!Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 532 : Lừa dối trong gia tộcTất cả những người đi theo Dương Huyền Cảm tới Quan Trung đều được phong chức quan, riêng chỉ Tạ Tư Lễ vẫn là thân phận trợ tá như xưa, không có nửa chức quan, hơn nữa đã dần dần bị loại trừ ra vòng quyết sách, Dương Huyền Cảm về cơ bản không hề nghe đề nghị của y.

Hai ngày nay khi Dương Huyền Cảm bị vây bởi một kiểu núi cùng nước cạn, cầu kiến của Tạ Tư lễ liền khiến ông ta nhớ tới việc lúc trước hiến kế giành Quan Trung.-Cho ông ta vào!Chỉ chốc lát, Tạ Tư Lễ đi vào, khom người về phía Dương Huyền Cảm thi lễ:-Tham kiến Sở Công!-Tạ ơn tiên sinh, có chuyện gì muốn gặp ta sao?Dương Huyền Cảm cố gắng giữ nguyên thái độ khách khí này.

Lúc này, đứa con lớn của Dương Huyền Cảm Dương Tuấn cũng xuất hiện rồi, y đứng ngay cạnh thay cha sửa sang lại công văn, nghe nói Tạ Tư Lễ tới, trong lòng Dương Tuấn đã sinh ra sự cảnh giác.

Y không nói gì, ngồi trong một góc, giống như một người giám thị, Tạ Tư Lễ thật sự là không thoải mái.Y nhịn trong lòng sự chán ghét với Dương Tuấn, nói với Dương Huyền Cảm:-Ty chức hôm nay đi thăm hỏi Vi Tế, muốn mời ông ta xuống núi giúp đỡ Sở Công.Vi Tế là gia chủ của Vi thị, Thái Thường Tự Khanh của triều Tùy, ông ta được giữ lại ở Trường An phụ tá Dương Hựu đại vương.

Sau khi thành Trường An bị phá, Vi Tế liền ẩn cư ở trong Vi phủ, Dương Huyền Cảm nhiều lần tới bái kiến, ông ta đều trốn không gặp.

Dương Huyền Cảm nghe nói Tạ Tư Lễ cũng gặp được Vi Tế, đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nếu gia tộc Vi thị đứng đầu sĩ tộc Quan Lũng đồng ý ủng hộ chính mình, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ tộc Quan Lũng khác cũng ủng hộ mình, thế cục chưa hẳn không thể xoay chuyển.-Ông ta nói thế nào?Dương Huyền Cảm vội vàng hỏi.Dương Tuấn ở bên cạnh bĩu môi, y không thể hiểu cha vì sao vẫn có thể phấn chấn như vậy?

Cha mấy lần tới nhà thăm hỏi Vi gia đều không gặp, Tạ Tư Lễ tới nhà Vi gia liền gặp được, cái này không phải là một kiểu sỉ nhục với cha hay sao?

Nhưng Dương Tuấn không hé răng, y cũng không muốn nghe kết quả lần thăm hỏi của Tạ Tư Lễ như thế nào.Tạ Tư Lễ cúi người nói:-Vi các lão nói, nếu ông ta công khai nhậm chức cũng có thể, nhưng ông ta có một điều kiện.-Ông ta có điều kiện gì?-Vi các lão cho rằng con cháu Dương gia đã nắm giữ quá nhiều chức vị quan trọng.

Ông ta hy vọng Sở Công cắt giảm ít nhất 60% trở lên.

Ông ta nói…-Đủ rồi!Dương Huyền Cảm quát lớn một tiếng, mặt sầm xuống như nước, Vi Tế chẳng qua là một quan lớn bình thường thôi.

Từ trước khi ở trong triều địa vị không bằng mình, cũng không phải là Thái Sơn Bắc Đẩu như Cao Quýnh, Tô Uy, chẳng qua là ỷ vào một gia tộc danh vọng, không ngờ muốn mình cắt giảm 60% con cháu Dương thị, ông ta có tư cách gì đề ra yêu cầu như vậy?

Người này không đáng nói đến!Trong lòng Dương Huyền Cảm cực kỳ căm tức, liền lạnh lùng nói với Tạ Tư Lễ:-

Sau này không có sự cho phép của ta, không được tự tiện đến thăm hỏi những thế gia danh môn này.

Đi đi!

Chuyện này dừng ở đây!Tạ Tư Lễ thở dài trong lòng, y muốn mượn lời của Vi gia để chỉ ra khuyết điểm và vấn đề còn tồn tại lớn nhất của Dương Huyền Cảm.

Dương Huyền Cảm rất coi trọng con cháu Dương thị, con cháu Dương thị gần như nắm giữ tất cả quận Quan Trung cùng với chức vị quan trọng trong triều, mới dẫn tới sự bất mãn lớn cho các đại thế gia Quan Lũng.

Không có ai dốc sức vì Dương Huyền Cảm, nếu những con cháu Dương thị đều giỏi giang thì cũng đành vậy, đằng này đại đa số đều là hạng người ngu xuẩn tham lam, ra sức bóc lột nhân dân, khiến nhân dân oán giận sục sôi.“Nếu Dương Huyền Cảm vẫn không biết quay lại, ông ta sẽ bị hủy hoại trong tay của gia tộc!Đây là lời nguyên gốc của Vi Tế nói cho y biết.Nhưng sự cố chấp của Dương Huyền Cảm và sự không tín nhiệm đối với mình, khiến Tạ Tư Lễ có chút tuyệt vọng.

Mặc dù y chỉ là phụng mệnh đến phụ tá Dương Huyền Cảm, nhưng y đối với bản thân Dương Huyền Cảm cũng không có tâm huyết lớn.

Cơ nghiệp Dương Huyền Cảm sáng lập cũng có một phần công lao của y, y không hy vọng Lý Uyên cướp đi cơ nghiệp này.Y thở dài một tiếng, cũng không cần hành lễ, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng hừ nặng trịch bất mãn của Dương Huyền Cảm đối với thái độ vô lễ của y.-Phụ thân cần phải thấu người này đi!Dương Tuấn không để lỡ cơ hội mà nói chen vào:-Phụ thân ba lần thăm hỏi Vi Tế, ông ta không chịu gặp, mà Tạ Tư Lễ đi thăm hỏi người này, không ngờ ông ta lại gặp, cái này không phải là sỉ nhục phụ thân sao?

Tạ Tư Lễ dựa vào cái gì mà sĩ diện còn lớn hơn cả phụ thân?Dương Huyền Cảm bực bội trong lòng, ông ta khoát khoát tay:-Ta đã không cần người này, con cũng không cần lại đề cập tới y.

Hiện tại đã là cuối tháng tư, thuế thu vào như thế nào, có thể đủ chi phí quân sự chưa?Trước mắt Dương Tuấn đảm nhiệm Hộ bộ Thị lang, chủ quản thu chi tiền lương của Quan Trung, mà Hộ Bộ Thượng Thư là nguyên Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế, nhân vật mấu chốt giúp đỡ Dương Huyền Cảm Đông Sơn tái khởi.

Trương Tế đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, nhưng quyền lực thực sự của Hộ Bộ nằm trong tay Dương Tuấn, quyền sở hữu tài sản của Trương Tế bị mất quyền lực, gần như thành một chức quan nhàn hạ.Tuy nhiên Dương Tuấn đã đảm nhiệm chức Huyện lệnh Thượng Đảng quá nhiều năm rồi, sau này lại đảm nhiệm Lễ Bộ lang trung, y đảm nhiệm Hộ bộ thị lang cũng hợp quy cách.Y vội vàng khom người nói:-Chủ yếu là quận Phù Phong bị huynh đệ Đậu thị khống chế.

Mặt khác còn có một vài quan hệ hộ tịch không thẳng thắn, cho nên thuế thu vào không lý tưởng.

Con sẽ mau chóng thẩm duyệt hộ tịch, phụ thân nhanh chóng đôn đốc các huyện trưng nộp thuế.

Hơn nữa không cho phép bọn họ tùy ý miễn giảm thuế phú của nhà giàu.Dương Huyền Cảm không nói gì, y biết nếu lại truy cứu đến cùng, vấn đề sẽ xuất hiện, là ai đang tùy ý miễn giảm thuế phú của nhà giàu, là Huyện lệnh các huyện, Huyện lệnh các huyện đó là ai?

Con cháu Dương gia, lại trở về với đề nghị vừa rồi của Tạ Tư Lễ.

Dương Huyền Cảm bất đắc dĩ thở dài.

Thực sự y cũng biết con cháu Dương gia chiếm vị trí cao chức vụ quan trọng làm mọi người căm ghét, nhưng y cũng không có cách nào, nếu không dùng con cháu Dương thị, y còn có thể tin tưởng ai?Tạ Tư Lễ từ trong phủ đi ra, đúng lúc gặp Trương Tế vội vàng đi tới, bởi vì quan viên của Dương Huyền Cảm không đủ, bởi vậy trung tâm của toàn bộ triều đình chỉ bố trí ở tỉnh Thượng Thư, Tả Hữu Phó Xạ cũng không cần.

Dương Huyền Cảm đảm nhiệm Thượng Thư Lệnh, bên dưới thiết lập Lục Bộ Thượng Thư, Trương Tế được phong làm Hộ Bộ Thượng Thư, phụ trách quyền sở hữa tài sản.

Nhưng trên thực tế quyền sở hữu tài sản là nắm giữ ở trong tay Dương Tuấn con trai Dương Huyền Cảm, quyền lực của y vừa bị mất, trong lòng Dương Huyền Cảm có chút áy náy, lại phong cho y thành Kinh Triệu Phủ Doãn, phụ trách trị an hai huyện Trường An.-Tư Lễ!

Sở Công có ở đây không?Trương Tế hỏi, Tạ Tư Lễ đáp:-Có!

Ta vừa rồi còn gặp Sơ công!

Trương Thượng Thư, xảy ra chuyện gì sao?Tạ Tư Lễ nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Tế, liền lo lắng mà hỏi han:-Mỗi ngày đều xảy ra đại sự, nếu Sơ công không ép buộc con cháu Dương gia, ta sẽ không làm nữa!Trương Tế nổi giận đùng đùng nói.Lại là con cháu Dương gia, Tạ Tư Lễ thở dài một tiếng, chắp tay vái, nghênh ngang mà đi.Trương Tế đi thẳng.

Chiều hôm nay phát sinh một việc lớn, suýt nữa phổi của y muốn nổ tung ra.

Nếu Dương Huyền Cảm không mặc kệ, y sẽ buông tay mặc kệ, vẫn làm Thái Thú quận Thượng Lạc như trước.Trương Tế đi tới trước thư phòng của Dương Huyền Cảm, thị vệ thay y bẩm báo, một lát sau y đã vào thư phòng.

Trong thư phòng chỉ có một mình Dương Huyền Cảm, y biết quan hệ của Dương Tuấn và Trương Tế không tốt, liền để Dương Tuấn rời đi từ cửa sau.-Đạt Chi huynh làm sao mà vẻ mặt không vui vậy, xảy ra chuyện gì sao?Dương Huyền Cảm vừa cười vừa nói.-Ta biết Sở công bận, nếu là chuyện thì ta sẽ không tìm Sở công?Trương Tế ngồi xuống, chưa nguôi cơn giận, sắc mặt không che giấu vẻ bất bình:-Đêm qua, chùa Cảm Nghiệp đã xảy ra vụ án diệt môn, toàn bộ bảy mươi ni cô bị cưỡng hiếp và giết chết.

Tung tích của ba mươi ni cô không thấy đâu.Sau khi Dương Huyền Cảm chiếm giữ Trường An, để cắt giảm chi phí, liền làm mới hoàng cung, thả một đám cung nữ về nhà, nhưng có một đám cung phi đều là được Văn Đế sủng ái từ trước.

Tuổi cũng chưa quá ba mươi, Dương Huyền Cảm cũng khó có thể sắp xếp bọn họ, liền để bọn họ tập thể xuất gia ở chùa Cảm Nghiệp, khoảng ba mươi người.Dương Huyền Cảm giật mình, điều này thật sự là chuyện lớn, dù sao cũng là phi tử của Tùy Văn Đế, nếu bị kẻ cắp cướp đi cưỡng hiếp, Dương Huyền Cảm sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, có thể dẫn đến công phẫn.-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, là người nào gây nên?Dương Huyền Cảm vội vàng hỏi.-Ta nhận được một báo án sáng nay, đã truy xét một ngày, cuối cùng đã tìm ra hung thủ, cũng tìm ra tung tích của tốp ni cô cung nữ.

Sở Công biết là người nào gây ra sao?Trong lòng Dương Huyền Cảm có cảm giác không ổn, ở Trường An có thể có người gan to giết người và bắt cóc cung phi như vậy, e rằng chỉ có con cháu Dương gia, y thầm cầu nguyện việc này và Dương gia không có quan hệ gì, hồi hộp hỏi:-Là ai?Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 533 : Quận chúa Bình Dương-Là con trai của Triệu Quốc Công gây ra!Trương Tế lạnh lùng nói:-Tốp ni cô cung nữ đó đang ở trong phủ của Triệu Quốc Công.Trong lòng Dương Huyền Cảm lập tức chìm vào vực sâu, Triệu Quốc Công chính là em họ Dương Huyền Kính của y, phong chức Đại soái Đồng Quan, phụ trách quản lý 50 nghìn quân đội, phụ trách phòng ngự Đồng Quan và Bồ Tân Quan.

Y biết người em họ này háo sắc, lại không ngờ tới y cả gan làm loạn như thế, bắt cóc cung phi.-Đạt Chi huynh đi đòi người bọn họ chưa?Dương Huyền Cảm giận giữ hỏi.-Đi rồi!

Bị con trai của y lệnh cho binh lính đánh đuổi.Trương Tế kéo tay ra, lộ ra một số vết bầm tím trên cánh tay mình.

Thể diện của Dương Huyền Cảm lại cũng không nén được giận giữ, bỗng nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:-Ta tự mình đi đòi người, ta sẽ cho Đạt Chi huynh một lời giải thích.Dương Huyền Cảm tự mình dẫn năm nghìn quân vây quanh phủ đệ của Dương Huyền Kính.

Phủ đệ của Dương Huyền Kính chính là phủ đệ của Dương Chiêu, được Dương Huyền Cảm thưởng cho Dương Huyền Kính.

Trong ánh lửa rừng rực, mấy ngàn binh lính trang bị võ trang đầy đủ, đao gươm sáng bóng, xếp thành hàng đứng ở hai bên bậc thang ở cửa chính.Một nhóm nữ ni cô được binh lính lục soát thấy ở bên trong phủ, một đám nước mắt đầm đìa, khổ sở đáng thương, một tên Giáo Úy chạy lên:-Bẩm báo Sở Công, cung nữ ni cô đều tìm thấy rồi.Chứng cớ vô cùng chính xác, trong lòng Dương Huyền Cảm vô cùng căm tức, lập tức ra lệnh nói:-Để họ lên xe, trước tiên đưa về cung sắp xếp tạm thời.Lúc này, trong tiếng chửi rủa, con thứ của Dương Huyền Kính là Dương Lĩnh và hơn một trăm danh thủ bị bắt ra ngoài, đêm qua, chính là bọn họ giết người ở chùa Cảm Nghiệp, giết chết hơn bảy mươi ni cô, bắt cóc ba mươi cung phi đang xuất gia.-Lũ chó các ngươi.

Buông tay!

Bố phải làm thịt toàn bộ các ngươi!Dương Lĩnh gào thét, bị mấy tên binh lính trói tay, lôi ra ngoài.

Dương Lĩnh khoảng hai bảy hai tám tuổi, bản thân không phải là một người ăn chơi trác táng, cũng đọc không ít sách, nhưng trong thâm tâm của mỗi người đều có một mặt thiện hoặc ác.

Khi y không chịu trói buộc, khi y làm việc ác không phải trả bất cứ giá gì, ác ma ẩn sâu trong thâm tâm y liền bị phóng ra.Dương Lĩnh được phong làm Huyện công huyện Võ Công, đảm nhiệm Tả Kiêu Vệ Tướng quân.

Y đang ỷ vào quyền thế của cha mình là Dương Huyền Kính mà ngang ngược, không chuyện ác nào không làm.

Y biết chủ ý của phụ thân luôn luôn đánh vào cung phi tử trong Hoàng cung, nhưng Hoàng cung do Tạ Ánh Đăng phụ trách quản lý, phòng vệ nghiêm mật, y không có cơ hội.Y liền đánh mắt sang thân hình của ba mươi người cung phi xuất gia của chùa Cảm Nghiệp, đêm qua cướp các cô trở về trong phủ.Dương Lĩnh bị ấn quỳ xuống đất, y vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện người trên ngựa không ngờ là chủ nhân, vẻ mặt tức giận đang dõi theo y.

Dáng vẻ kiêu ngạo của y lập tức sợ tới mức héo hắt đi, y biết rõ mình đã làm chuyện gì, liền quỳ trên mặt đất van nài khổ sở:-Chủ nhân, cháu chỉ là bướng bỉnh nghịch ngợm, lần sau cũng không dám nữa, cầu xin chủ nhân tha cho cháu lần này.Dương Huyền Cảm cũng biết, những người cùng dòng họ nếu không ép buộc thật sự không được, lần này là cướp cung phi, còn dám đánh Trương Tế.

Trương Tế không chỉ là ân nhân của y, còn là nguyên lão khởi sự.

Nếu không nói với Trương Tế một lời giải thích, không biết sẽ lạnh giá trái tim bao nhiêu người, y quyết định lợi dụng việc giết gà dọa nhỉ này, dùng Dương Lĩnh cảnh báo tới người gia tộc càng ngày càng kiêu ngạo.-Câm miệng!Dương Huyền Cảm gầm lên một tiếng, chỉ vào một nghìn thủ hạ phía dưới nói:-Đánh chết hết cho ta!Lại chỉ vào Dương Lĩnh:-Mang y kéo ra ngoài, đánh 100 trượng.Bọn lính như sói như hổ, mang hơn 100 người đè xuống đánh, kêu khóc không ngừng.

Lát sau, mang hơn 100 thủ hạ của Dương Lĩnh đánh chết hết.

Dương Lĩnh tuy chỉ là trọng trách, nhưng vì bình thường y làm việc ác quá nhiều, khiến cho trong lòng bọn lính cực kỳ căm hận y.

Rất nhanh, một tin tức không vui truyền tới, Dương Lĩnh khi đánh tới 70 gậy đã không chống cự nổi, đã bỏ mạng.Dương Lĩnh không ngờ bị đánh chết, Dương Huyền Cảm một trận kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên ý hối hận, y chỉ muốn giáo huấn con cháu Dương gia một chút, cũng không ngờ đánh chết người.

Cái này, y làm sao ăn nói với huynh đệ Huyền Kính chứ?-Không dễ làm nữa rồi!Dương Huyền Cảm thở dài trong lòng, chỉ có thể trấn an huynh đệ ở mặt khác, tiền tài, phụ nữ, nhà đẹp hoặc đất đai.

Y muốn cái gì chỉ có thể đưa cho y cái đó, nếu y thích cung phi, cũng chỉ cho y.Lúc này, Trương Tế tiến lên trước khuyên nhủ:-Sở Công, người chết cũng không có cách nào, Sở Công tuyên bố dứt khoát Dương Lĩnh chịu tội, để mọi người biết Dương Lĩnh là trừng phạt đúng tội, như vậy vừa có thể thể hiện Sở Công không vì tình riêng, cũng có thể nghiêm túc chấp hành pháp luật.

Tăng thêm danh tiếng của Sở Công, trăm lợi không hại với Sở Công.Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng nói:-Là ta Dương Huyền Cảm không có đức không có năng lực, làm sao có thể dựa vào hy sinh người trong dòng họ để dựng nên quyền uy.

Nếu người đã bị ta lỡ tay đánh chết, ít nhất sau này nên lưu lại cho nó một cái tên.Y quay lại nhìn hai bên ra lệnh nói:-Truyền mệnh lệnh của ta, phong cho Dương Lĩnh thành Ngụy Quốc Công, Đại Đô đốc, làm theo lễ táng của Vương hầu.Trương Tế sững người, một lúc sau một câu cũng không nói ra, y nhìn Dương Huyền Cảm đi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hoảng hốt bước lên phía trước nói:-Sở Công, Dương Lĩnh vừa chết.

Dương Huyền Kính có thể phong làm quan lớn, phong Vương tước, quản lý triều chính đều có thể, nhưng chính là không thể để nắm giữ quân đội, nếu không sẽ có tai họa.Dương Huyền Cảm hiểu được ý của Trương Tế, quả thật là không nên để Dương Huyền Kính lại nắm quân quyền, chỉ là điều này liên quan tới phân bổ lại lợi ích quốc gia.

Dương Huyền Cảm nhất thời có chút do dự, một lúc sau, nói:-Được rồi!

Ta suy nghĩ một chút.-Sở Công, không phải là suy nghĩ một chút, mà là nhanh chóng thực hiện, càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài!-Ta biết rồi!Từ xa truyền đến giọng buồn bã của Dương Huyền Cảm.Tạ Tư Lễ vừa mới trở lại chỗ của mình, liền có một người thủ hạ nói với y:-Phan Giáo Úy đến đây, đang chờ ở phòng khách!Tạ Tư Lễ suy nghĩ trong lòng, nhất định là Phong Châu có tin tức, y biết Đột Quyết đang tiến công quy mô lớn ở Phong Châu, cắt đứt liên lạc đã sắp hai tháng, làm cho y không ngừng lo lắng.

Tạ Tư Lễ bước nhanh vào phòng khách, một người thanh niên râu quai nón đứng lên chắp tay cười nói với y:-Chờ tiên sinh một lúc rồi.Người đàn ông râu quai nón này là thủ hạ đi theo Phan Giáo úy, tên đầy đủ là Phan Văn Điển, từng giữ chức Thân Binh Giáo úy của Dương Nguyên Khánh, bây giờ giữ chức thủ lĩnh của tổ chức tình báo Trường An.

Thân phận công khai ra bên ngoài là một chủ sở hữu của cửa hàng la ngựa ở chợ Lợi Nhân.-Tình hình chiến đấu ở Phong Châu như thế nào?Vừa vào tới cửa Tạ Tư Lễ liền vội vàng hỏi.Phan Văn Điển vừa cười vừa gật gật đầu:-Vừa mới nhận được tin tức mới nhất.

Đại quân Phong Ch đánh bại Đột Quyết, giết hai trăm nghìn quân địch, quân Đột Quyết đã hoảng sợ chạy về phía Bắc.Tạ Tư Lễ chậm rãi ngồi xuống, sự xúc động trong lòng bộc lộ trong lời nói, y vỗ vỗ trán thở dài:-Điều này thật sự là trời xanh ban phúc cho Phong Châu, có chủ soái như vậy, cần gì phải lo lắng cho thiên hạ phải không?Phan Văn Điển lấy ra một mẩu tin nhắn, đưa cho Tạ Tư Lễ:-Đây là mệnh lệnh của Tổng quản đưa cho tiên sinh, tiên sinh thử xem đi!Tạ Tư Lễ nhận tin nhắn, hỏi trước:-Tổng quản đã biết chuyện Lý Uyên khởibinh rồi sao?-Hẳn là đã biết rồi, cho nên mới có thể có thư hồi âm.Tạ Tư Lễ mở tin ra nhìn một lần, khẽ cau mày, Phan Văn Điển cắn môi một lúc, vẫn không chịu được liền hỏi:-Tổng quản nói cái gì?Tạ Tư Lễ thở dài nói:-Tổng quản nói, nếu có thể tốt nhất giúp Dương Huyền Cảm đánh bại Lý Uyên, nếu thật sự không cản được Lý Uyên vào Quan Trung, ít nhất cũng phải cứu Đại Vương trở về Phong Châu, không thể để Đại Vương rơi vào tay Lý Uyên.Phan Văn Điển khẽ gật đầu, y lại hỏi:-Tiên sinh cho rằng Dương Huyền Cảm có thể ngăn chặn được Lý Uyên không?Tạ Tư Lễ cười nhạt một tiếng:-Dương Huyền Cảm dùng cái gì ngăn cản Lý Uyên, gia tộc của y phải không?Phan Văn Điển thở dài một tiếng:-Chỉ tiếc Phong Châu phải chống lại sự xâm lược của Đột Quyết, nếu không chúng ta cũng có thể cướp được Quan Trung trước rồi.Tạ Tư Lễ cười cười nói:-Đạt được chưa chắc là việc tốt, mất đi cũng không phải là chuyện xấu, nếu trời xanh ban phúc cho Tổng quản, để tổng quản đánh bại ba trăm nghìn đại quân của Đột Quyết.

Như vậy trời xanh nhất định sẽ giao cho tổng quản trọng trách khôi phục thiên hạ, chúng ta phải có lòng tin vào Tổng quản.-Tiên sinh nói rất đúng, là ta tầm nhìn nông cạn.Huyện Hộ - Trường An, nơi này là một huyện nhỏ chân phía Bắc của núi Chung Nam, toàn bộ huyện phía Nam cao Bắc thấp, Lạo Thủy, Phong Thủy chảy qua toàn huyện, theo hướng Bắc chảy vào sông Vị.Ở chân núi Thủ Dương phía Tây Nam huyện Hộ có một tòa trang viên tên là trang viên Tây Phượng, diện tích 20.000 mẫu bao gồm hơn nửa núi Dương Sơn và 5000 mẫu ruộng tốt, bốn phía có tường cao bao quanh còn có trang đinh tuần tra, không cho bất cứ ai tới gần.Tòa sơn trang Tây Phượng là sản nghiệp của gia tộc Độc Cô, nhưng cũng chỉ là một trong số những trang viên của gia tộc Độc Cô.

Ngay bên trong tòa trang viên diện tích 20.000 mẫu này lại đang ẩn núp đội quân bí mật khoảng mười nghìn người.

Đội quân này là từ trang đinh tôi tớ của mười khu trang viên của gia tộc Độc Cô tập hợp mà thành, tổng cộng là hơn hai hai nghìn người, mà chủ tướng quản lý của quân đội này lại không phải là người của gia tộc Độc Cô mà là con gái của Lý Uyên -Lý Tú Ninh.Lý Tú Ninh là con gái thứ ba của Lý Uyên, năm nay hai muơi mốt tuổi, hình dáng không xinh đẹp lắm.

Mày rậm mắt to có vài phần giống con trai, nhưng rất hiền lành.

Sáu năm trước gả làm vợ cho Sài Thiệu, tình cảm vợ chồng mặn nồng, có hai con trai, Sài Triết Uy và Sài Lệnh Vũ.

Sau khi Lý Uyên xuất binh, liền phong cô thành quận chúa Bình Dương.Lý Tú Ninh tuy là con gái nhưng cung ngựa thành thạo, rất có tính quyết đoán.

Trước đêm xuất binh Lý Uyên sai người mang Sài Thiệu về Thái Nguyên, Lý Tú Ninh liền ở lại Quan Trung phụ trách liên hệ với thế gia Quan Lũng, cô lập tức nắm thời cơ, phái người tới kinh thành đón mẹ, chị dâu cả và người trong gia tộc vào trang viên, còn phái người đi Trường An và Lạc Dương, mang tất cả gia quyến của những đại tướng cùng cha khởi binh đón tới trang viên, thu xếp ổn thỏa từng người một, không để sót một ai.Tác phong quyết đoán của cô và khả năng tổ chức xuất sắc khiến Độc Cô Chấn có chút tán thưởng, liền lệnh cho người của gia tộc mang gia đinh của Độc Cô gia ở Quan Trung giao cho cô thống soái.

Lý Tú Ninh không ngại vất vả, huấn luyện quân đội đó, làm cho quân đội này dần dần có sức chiến đấu.Chập tối hôm nay, Lý Tú Ninh trở lại chỗ ở trang viên huấn luyện một ngày, vừa tới cửa, một tên nha hoàn nói:-Chủ mẫu, nhị lão gia đã tới rồi!Lý Tú Ninh đi vào phòng khách, chỉ thấy chú hai Lý Thần Thông đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại.

Lý Thần Thông cũng giống Lý Tú Ninh ở lại sơn trang Tây Phượng huấn luyện binh lính.

Y phụ trách hậu cần cùng liên lạc đối ngoại, lần này y ra ngoài mười ngày, vừa mới trở về.-Nhị thúc, có tin tức gì sao?Lý Tú Ninh cười hỏi.-Có tin tốt!Lý Thần Thông xoay người cười tủm tỉm nó:-Hai tin tốt, một là quân của chúng ta đã đến Hà Đông, đang bao vây thành Hà Đông.

Tin tức tốt khác là đám phản tặc Lý Trọng Văn, Hà Phan Nhân, Hướng Thiện Chí đều đồng ý sát nhập với Đường Công, giúp Đường Công lấy Quan Trung.Lý Tú Ninh hết sức vui mừng, cô đặc biệt quan tâm tin tốt lành thứ hai, ba quân phiến loạn tập trung ở huyện Chu Chí và huyện Thủy Bình ở phía nam sông Vị rất gần bọn họ.

Cô luôn muốn đem ba phản quân này nhập thành thuộc hạ của mình.

Lý Tú Ninh vội vàng hỏi:-Đám người của Lý Trọng Văn kết hợp lại có bao nhiêu quân?-Có 70.000 người, tuy nhiên phần lớn là đạo quân ô hợp.

Ta đã xem qua, trang bị đơn sơ cũng chưa huấn luyện gì, chính là dựa vào nhiều quân dọa nạt người.Lý Thần Thông tuy đã thuyết phục được những kẻ hỗn loạn ấy, nhưng cũng không có nhiều lòng tin đối với bọn họ.

Nhưng Lý Tú Ninh lại không nghĩ như vậy, cô có thể dẫn theo 80.000 người giúp cha một tay, sớm bình định Quan Trung.-Nhị thúc, có thể mời bọn họ tới Quan Trung không.

Cháu muốn cùng bọn họ nói chuyện cụ thể việc kết hợp đôi bên.-Được rồi!

Ta đi tìm bọn họ, nhanh nhất sau hai ngày trở về.Đại quân Lý Uyên hạ được thành Hà Đông, nhưng không nóng lòng qua sông, mà là dẫn hơn trăm ngàn quân quay lại hướng Đông mà đi.

Và tuyên truyền rộng rãi đại quân đi tấn công Lạc Dương.Nhưng Lý Thế Dân lại không ở trong đại quân, ngay khi Lý Uyên hạ thành Hà Đông, ngược lại y dẫn đầu 10.000 quân tinh nhuệ từ bến phà Long Môn đi qua Hoàng Hà tiến vào quận Phùng Dực - Quan Trung.

Y lệnh cho Sài Thiệu dẫn đầu 10.000 đại quân chạy chầm chậm ven bờ, y giả vờ là thương nhân, mang theo Uất Trì Cung cùng với 300 tên thân vệ, hướng Bồ Tân Quan mà đi.Trong khoang thuyền, Uất Trì Cung lo lắng hỏi:-Công tử, như vậy mạo hiểm không?Lý Thế Dân mặc áo bào gấm màu trắng, đầu đội kim quan, tay cầm một cái quạt lông, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, y cười cười đung đưa cái quạt nói:-Quân tử có việc nên làm việc không nên làm, khi nào có thể làm, khi nào không thể làm, phải vì người mà thay đổi.

Ta sở dĩ dám làm như vậy, là ta đã hiểu thấu con người Dương Huyền Kính.

Y là con cả của Dương Thận, từng phong quan Nghi Đồng, nhưng không có bất kỳ thành tích gì.

Ở trong Dương phủ tầm thường sống hơn nửa đời người, nhưng người này lại có mười tám phòng thê thiếp, có thể thấy vẻ háo sắc, hơn nữa y thích dự trữ tiền đồng, chờ khi tổng số tiền đồng này sắp mục nát mới lệnh cho người nhà cầm đi mua đồ.

Cho nên có người ngòai gọi “Dương tiền mục”, đủ thấy kẻ này tham tiền, keo kiệt.

Năm Đại Nghiệp thứ tám, Dương Huyền Cảm đảm nhiệm Thái Thú quận Đông Bình, nuôi quân ở Lương Sơn, chính là Dương Huyền Kính phụ trách việc này.

Kết quả Trương Tu Đà vượt qua biên giới tiêu diệt, y lại sợ tới mức bỏ quân một mình chạy trốn, khiến cho quân của y bị Trương Tu Đà không cần tốn nhiều sức tiêu diệt toàn bộ, đủ thấy tên này nhát gan, vô dụng, háo sắc như vậy.

Người tham tiền nhát gan, vô dụng, ta có gì phải sợ y chứ?Uất Trì Cung thấy Lý Thế Dân nghiên cứu Dương Huyền Cảm đến mức thấu đáo như vậy, trong lòng vô vùng khâm phục y.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lời này dùng với con người công tử thật sự rất chính xác, y lại hỏi một cách kỳ quái:-Nếu Dương Huyền Kính vô dụng như vậy, vì sao Dương Huyền Cảm vẫn muốn dùng y trấn thủ tuyến Đông, giao cho y vị trí quan trọng như vậy, lẽ nào thủ hạ của Dương Huyền Cảm thật sự không có người nào có thể dùng được ư?-Cũng không phải!Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:-Sở dĩ Dương Huyền Cảm trọng dụng Dương Huyền Kính, là có chút liên quan với địa vị gia tộc của Dương Huyền Kính.

Dương Huyền Kính là con trai của Dương Thận, mà trong nguy cơ chia rẽ gia tộc, Dương Thận ủng hộ Dương Huyền Cảm ổn định vị trí gia chủ.

Xuất phát từ sự cảm kích, Dương Huyền Cảm giao cho Dương Thận quyền sở hữu tài sản của Dương gia.

Sau đó, Dương Thận bệnh nặng, quyền sở hữu tài sản lại chuyển cho con trai Dương Huyền Kính.

Chính vì điều này, Dương Huyền Kính đã trở thành nhân vật số hai của gia tộc Dương thị, trong gia tộc ảnh hưởng rất lớn.

Dương Huyền Cảm không thể không trọng dụng y, nếu nói về tài năng, Dương Huyền Tưởng, Dương Nguy cùng với Tạ Ánh Đăng đều là đại tướng không tồi, có thể mang quân đánh giặc, đều mạnh hơn Dương Huyền Kính rất nhiều.

Tuy nhiên Dương Huyền Cảm thật sự không nên để y làm đại soái Đồng Quan, có thể cho y làm Tướng quốc, có thể nắm quyền sở hữu tài sản, quan quyền, chỉ là không thể nắm binh quyền.Nói tới đây, Lý Thế Dân thở dài, đó cũng là vì Dương Huyền Cảm mà than thở.

Y thế nào cũng không thể nghĩ thông, Dương Huyền Cảm làm sao có đứa con Dương Nguyên Khánh như vậy?Dương Huyền Cảm ở Bồ Tân Quan, Đồng Quan và nhà kho Quảng Thông đã bố trí một tuyến ba mươi nghìn tinh binh, do Dương Huyền Kính thống soái.

Dương Lĩnh bị đánh tới chết ngoài ý muốn, Dương Huyền Cảm cũng biết nên cho gọi Dương Huyền Kính quay về, không thể lại để y nắm quân quyền, nhưng Dương Huyền Cảm băn khoăn rất nhiều, mãi vẫn chưa đưa ra quyết định.Bên ngoài Bồ Tân Quan đã bố trí hai mươi nghìn đại quân, ở đây có thể phòng ngự quân địch vượt sông từ Bồ Tân Quan, lại có thể phòng ngự quân địch từ phía Bắc xuống, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.

Lều lớn hành quân của Nguyên soái Dương Huyền Kính đã thiết lập tại Bồ Tân Quan.

Đại quân của Lý Uyên theo hướng đông đi tới quận Hà Nội, khiến quân phòng thủ luôn luôn có vẻ căng thẳng đều đã bình tĩnh trở lại.Ba ngày trước Dương Huyền Kính đã biết tin tức con trai Dương Lĩnh bị Dương Huyền Cảm đánh chết.

Mặc dù Dương Huyền Cảm xin lỗi y, chỉ là lỡ tay, mặc dù Dương Huyền Cảm bằng lòng thỏa mãn tất cả yêu cầu của y, nhưng điều đó đều không thể bù đắp lại tính mạng của con trai y.Dương Huyền Kính nhốt mình ở trong lều lớn khóc một ngày, tức giận một đêm.

Thời gian còn lại y đang suy nghĩ về yêu cầu của chính mình, y cần cung phi, đây là tâm nguyện nhiều năm của y, cần vàng bạc châu báu, cần đất đai, cần nhà đẹp.

Y còn muốn ở trong hoàng cung một tháng, còn có quyền lực, y muốn vương tước, còn muốn Thượng Thư Tả Phó Xạ.Y đã mang sự đau buồn của người đã mất biến thành ham muốn với đàn bà, tiền tài và quyền lực.Lúc này, ngoài lều truyền tới giọng của thân binh:-Đại tướng quân, có hiệu buôn đến nhà.Đây là thuật ngữ đặc thù của Dương Huyền Kính, với hàm ý có tài vật tới cửa.

Vốn Dương Huyền Kính ai cũng không gặp, nhưng tin tức con trai qua đời đã qua ba ngày, nỗi đau mất con của y cũng bớt đi rất nhiều.-Cho vào!Hai tên thân binh đang bê một hòm gỗ mun vào, xem ra cái hòm có chút nặng, tài vật rất nhiều, chỉ bản thân cái hòm giá trị cũng đủ xa xỉ rồi.Thân binh mang hòm đặt lên bàn, mở ra, bên trong ngọc ngà châu báu, vàng bạc lấp lánh, thấy thế ánh mắt của Dương Huyền Kính đều hoa lên.

Y chậm rãi bước lên trước, hai mươi mấy thỏi vàng nặng trịch, xen kẽ dao găm bằng đá quý, các loại đá quý, trang sức lại khiến y hoa cả mắt, trong mắt y toát ra vẻ tham lam.Một tên thân binh tiến lên ghé vào lỗ tai y nói nhỏ mấy câu, mắt của Dương Huyền Kính híp lại, muốn làm quan, điều này không đơn giản sao?-Cho bọn họ vào?Rất nhanh, bọn lính dẫn hai người chủ tớ tiến vào, người hầu dáng vẻ to lớn mạnh mẽ, cao to vạm vỡ, theo phép tắc, y chỉ có thể đứng ở cửa lều.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 534 : Áo trắng qua sôngMà chủ nhân cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, áo bào gấm kim quan, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, tay cầm một cái quạt long, dáng vẻ một nhân tài, tướng mạo như vậy ngay cả Dương Huyền Cảm cũng lập tức thích rồi.Bọn họ đều bị lục soát nghiêm khắc, trên người không có bất cứ vũ khí gì, người thanh niên trẻ tuổi tiến lên trước hành lễ:- Tham kiến Dương Đại tướng quân!-Ngươi tên là gì?Giọng điệu của Dương Huyền Kính rất nhẹ nhàng và vẻ mặt tươi cười.Người thanh niên trẻ tuổi cung kính nói:-Tại hạ họ Lý, tên Đậu, nguyên quán quận Triệu - Hà Bắc.-Lý thị ở quận Triệu, đó không phải là một trong bảy hi vọng ư.-Gia tổ chỉ là con cháu lụi bại của gia tộc Lý thị, thời Bắc triều đi trấn thủ biên giới Võ Xuyên, phụ thân sau này ở lại Thái Nguyên buôn bán, dần dần thịnh vượng.Dương Huyền Kính gật gật đầu, hóa ra là con trai của thương nhân, có tiền không có quyền không có địa vị, điều này cũng khó trách.

Nghe nói đối phương là con trai của thương nhân, ngữ khí của Dương Huyền Kính càng ngạo mạn hơn vài phần.-Ngươi muốn làm quan gì?-Là phụ thân muốn làm quan, cụ thể tiểu nhân cũng không biết.

Phụ thân đặt một phong thư ở trong hòm, Đại tướng quân không thấy sao?-Thư?Dương Huyền Kính sững sờ, y mở hòm ra, tìm một lần, nhưng không thấy có thư nào.-Thư ở đâu?Dương Huyền Kính chau mày hỏi.-Tiểu nhân nhớ ra rồi!Người nam thanh niên vỗ vỗ trán, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, áy náy nói:-Tiểu nhân đem giấu ở hòm trên vách hòm, không quá khó tìm, tiểu nhân lấy đưa cho Đại tướng quân.Nam thanh niên đi lên phía trước, tay đang lần tìm trên vách hòm, thực sự đã tìm ra một cái khe hở.

Không ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, nam thanh niên liền cầm dao găm bằng đá quý xếp xen kẽ ở trong hòm, rút vỏ đao ra.

Trên tay y xuất hiện một dao găm sáng bóng, sáng lóe lên, con dao găm sắng như tuyết kề vào cổ Dương Huyền Kính, kiếm dài bên hông bị rút ra, ném sang một bên.-Không được nhúc nhích, di chuyển một chút thì ta giết chết ngươi.Dương Huyền Kính sững người, trong lều mấy tên thân binh hét lớn một tiếng xông vào, Lý Thế Dân lại kéo Dương Huyền Kính về phía sau mấy bước:-Bảo bọn họ bỏ binh khí xuống!Vật sắc nhọn trên cổ khiến Dương Huyền Kính tỉnh ngộ lại, giọng của y run run hô to:-Không làm bậy!

Bỏ đao xuống.Mấy tên thân binh dừng chân lại, chỉ biết chậm rãi buông đao xuống.

Lúc này, dáng vẻ Uất Trì Cung ở trước cửa nhanh như chớp, y nhặt một cây đao từ trên mặt đất, nhiều lần vung đao qua.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên thân binh đầu rời khỏi cổ, một cái đầu một lăn lông lốc tới chân Dương Huyền Kính, sợ tới mức chân của Dương Huyền Kính đều run lên.-Ngươi là… người nào?-Ta không phải đã nói cho ngươi rồi sao?Nam thanh niên khẽ cười nói:-Ta họ Lý, tên Thế Dân.

Thực ra khi ta mười bảy tuổi ngươi cũng đã gặp ta.Dương Huyền Kính kinh hồn bạt vía, hỏi:-Ngươi muốn làm gì?-Rất đơn giản, đầu hàng chúng ta, ta bảo đảm ngươi quan to hậu lộc, cả đời phú quý, nếu ngươi không chịu, ta mang đầu ngươi về báo công.Dương Huyền Kính chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dám xông vào lều lớn như vậy bắt mình thành tù binh sao?

Nhưng trước mắt tất cả đều là thật sự như thế, lúc này cửa lều chật ních mấy trăm tên thân vệ của Dương Huyền Kính, tay cầm đao chiến hung dữ đang ở thế giằng co với Uất Trì Cung, nhưng ai cũng không dám tiến lên.Đúng lúc này, một người lính báo tin tách ra khỏi mọi người chen vào, cao giọng bẩm báo:-Đại tướng quân, phía Bắc đã kéo tới một đội quân, ước chừng hơn 10.000 người, đã ở bên ngoài chỗ hai chúng ta hai dặm.Lý Thế Dân cười nhạt một tiếng nói:-Dương Huyền Kính, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cho binh lính của ngươi đầu hàng, dốc sức cho chúng ta, ta bảo đảm tiến cử người tài vì sự nghiệp đất nước, cho ngươi phú quý.

Nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, ngươi chọn đi!Dương Huyền Kính nhớ tới đứa con vô tội của mình bị giết, mối hận trong lòng lập tức xuất hiện, y thở dài một tiếng:-Là Dương Huyền Cảm bất nhân, ta không thể không bất nghĩa, ta bằng lòng đầu hàng Đường Công.Lý Thế Dân mừng vui:-Ngươi lập tức hạ lệnh!-Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân bỏ vũ khí, đầu hàng quân của Đường Công…

Tiếp đó Dương Huyền Kính đầu hàng Lý Thế Dân, cửa chính phía Đông của Quan Trung mở ra, Lý Uyên lập tức hồi quân, 150.000 đại quân theo Đồng Quan tiến vào Quan Trung, chiếm nhà kho Quảng Thông, thẳng tiến tới Trường An.

Cùng lúc đó, huynh đệ Đậu thị quận Phù Phong phục thù thành công, xuất quân, dẫn quân tiến quân ồ ạt vào huyện My.

Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn 50.000 quân tác chiến với đại quân của Đậu Kháng, nhưng lại bị con gái của Lý Uyên là Lý Tú Ninh dẫn 80.000 quân tập kích từ phía sau.

Quân của Dương Huyền Cảm thất bại lớn, Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn tàn quân thất bại tháo chạy tới huyện Thủy Nguyên.Quan Trung đại loạn, các đại gia tộc thế gia sôi nổi tổ chức võ trang chiếm lĩnh thị trấn, chào đón Lý Uyên nhập Quan Trung.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, các quận huyện Vị Nam, Tân Phong, Cao Lăng, Phú Bình, Tam Nguyên, Hoa Nguyên, Vân Dương, Kính Dương, Đồng Quan, Thượng Nghi, huyện Hộ, Lam Điền, Phùng Dực đều phát động hưởng ứng, đã thay đổi bè cánh, các nhà sĩ tộc quyền quý lớn có tiền xuất tiền, có lực xuất lực.

Giết chết con cháu Dương thị mà Dương Huyền Cảm bổ nhiệm, dương cờ nghênh đón Lý Uyên nhập quan.

Tình cảm con dòng cháu giống của quí tộc Quan Lũng phấn chấn, tấp nập tiến tới nha môn sẵn sàng góp sức, và hình thành sự tươi đẹp đối lập sự vắng vẻ khi Dương Huyền Cảm tới Quan Trung.Trường An đã trở thành một thành trống, chỉ còn lại Dương Huyền Cảm tự mình dẫn 50.000 quân cố thủ thành trì.Dương Huyền Cảm đã tuyệt vọng, việc đầu hàng của Dương Huyền Kính làm y lạnh thấu tâm can.

Y nhốt mình ở trong thư phòng, suốt một ngày, ai cũng không gặp, trong thư phòng không đốt đèn, một màn tối tăm, chỉ có một mình Dương Huyền Cảm ngồi đơn độc phía trước cửa sổ, nắm lấy thanh kiếm.

Đây là kiếm phụ thân của y đã giao cho y, cũng là gửi gắm tinh thần duy nhất của ông.Cầm thanh kiếm này, y có thể cảm nhận được tinh thần của cha tồn tại trên này.

Lúc này y nhớ tới lời nói của phụ thân:-Chớ giành Quan Trung, lấy Sơn Đông làm cơ nghiệp, liên kết với sĩ tộc Sơn Đông để chống sĩ tộc Quan Lũng.Dương Huyền Cảm khẽ thở dài, ánh mắt của phụ thân sắc bén, ý nghĩ cũng chính xác, nhưng bản thân làm sao có thể làm được?

Y ở quận Thượng Lạc, ngoại trừ một con đường giành lấy Quan Trung ra, y vẫn còn con đường khác có thể đi sao?Y lại nghĩ tới gia tộc mình.

Qua nhiều năm như vậy, y luôn giữ gìn lợi ích con trai trưởng của gia tộc, trưởng thứ rõ ràng, trọng trưởng khinh thứ.

Luôn nghĩ rằng cơ sở mà y cướp lấy cơ sở của thiên hạ chính là con trai trưởng của gia tộc, nhưng cho đến cuối chùng, y chính là bại trong tay con trai trưởng của gia tộc, Dương Huyền Kính.

Vì cớ gì mà y phải phản bội chính mình?Dương Huyền Cảm phẫn nộ và hối hận cùng lúc thiêu đốt trong lòng.

Hẳn là y đã nghe thấy đề nghị của Trương Tế, dùng thủ đoạn nhanh nhất dữ tợn nhất để cướp quân quyền của Dương Huyền Kính, sự nhân từ nương tay và thiếu quyết đoán của chính mình cuối cùng gây thành đại họa, hối hạn trong lòng khiến Dương Huyền Cảm sắp muốn co quắp lại.-Phụ thân!Lúc này ngoài cửa xuất hiện bóng dáng hai người con trai, Dương Huyền Cảm thở dài, hai con trai này là người duy nhất y không thể buông tay được.-Vào đi!Cửa đã mở rồi, Dương Tuấn và Dương Vanh đi tới, hai người bọn họ cũng lo lắng như nhau, khác với vẻ quyền cao chức trọng của Dương Tuấn, hai năm này Dương Vanh vô cùng khiêm tốn.

Y vì mẫu thân bị phụ thân đuổi về Trịnh gia mà chịu đả kích sâu sắc.

Bản thân y cũng không có bản lĩnh gì, đảm nhiệm Hữu thống lĩnh Đô úy của Dương Huyền Cảm.

Trên thực tế chính là một trong những thủ lĩnh thân binh.-Phụ thân, chúng ta phải để cho mình một đường rút lui rồi.Dương Tuấn tiến lên nhỏ giọng nói.Dương Huyền Cảm gật gật đầu:-Ta biết, nếu ta thất bại, hai người huynh đệ các con đi đầu nhập Phong Châu nhé!

Bất luận nói thế nào, nó là huynh đệ của các con, giữa các con không có thù hận khắc cốt ghi tâm.

Ít nhất nó cũng có thể mang lại một phần phú quý cho các con, để các con có thể sống sót.

Đây là một chút hy vọng cuối cùng của phụ thân.Dương Tuấn cắn m một cái, y tình nguyện chết, cũng sẽ không thể đi nhờ vả Dương Nguyên Khánh.

Y không hé răng, mà nhanh chóng nháy mắt tới huynh đệ, Dương Vanh ngập ngừng nói:-Phụ thân…

Chúng con còn có thể …đầu hàng…Đường Công.-Con nói cái gì!Dương Huyền Cảm tức giận, y bỗng dưng đứng lên mắng to:-Ngươi là nghịch tử, không ngờ ngươi muốn ta đầu hàng Lý Uyên, cướp cơ nghiệp của ta, giành Quan Trung của ta, giết người trong gia tộc của ta.

Mối hận thù lớn như vậy, không ngờ ngươi muốn ta đầu hàng.

Ngươi cút đi!

Dương Huyền Cảm ta không có đứa con nhát gan như vậy.Dương Vanh cũng không đếm xỉa gì đến, hô lớn:-Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại thế của Quan Trung đã mất, con đã hỏi qua ba mươi tướng lĩnh, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bằng lòng đầu hàng, phụ thân vì sao nhất quyết muốn chèo ngược dòng nước vậy?Dương Huyền Cảm thục sự sắp tức phát điên lên, rút kiếm chém vào Dương Vanh:-Ngươi dám làm hoảng loạn tinh thần binh lính của ta, ta làm thịt ngươi đứa con nghịch tử này!Dương Tuấn ôm vào thắt lưng của cha, hô to:-Nhị đệ, đi mau!Dương Vanh nghĩ tới mẫu thân mình, y cực kỳ oán hận mà nhìn phụ thân một cái, xoay người chạy ra ngoài.Dương Huyền Cảm bỏ Dương Tuấn ra, nhìn Dương Vanh đã chạy rất xa.

Y hận tới mức nhét kiếm vào vỏ kiếm, quay đầu lại trừng trừng nhìn đúa con cả:-Hẳn là con cũng muốn ta đầu hàng phải không?Dương Tuấn sợ tới mức liền giật mình, cuống quýt nói:-Con chỉ là muốn khuyên phụ thân tỉnh lại, đi ổn định lòng quân, phòng ngừa người có ý đồ khác thừa dịp phụ thân không ở đó mà làm loạn.Những lời này nói cũng có chút đạo lý, Dương Huyền Cảm gật gật đầu, mang kiếm đeo bên hông, tay cầm trường sóc, bước nhanh tới bên ngoài thư phòng.

Ánh mắt của Dương Tuấn nhìn thẳng vào bàn sách của cha, y chậm rãi mở ngăn kéo, một tấm kim bài điều binh đang lặng lẽ nằm trong ngăn kéo…Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 535 : Cái chết của Huyền CảmDương Huyền Cảm mang theo mười mấy tên kỵ binh thân vệ dọc theo đường lớn Chu Tước chạy tới cửa thành.

Lúc đó, phía sau có người hô to:-Sở Công, dừng bước!Dương Huyền Cảm ghìm dây cương, quay đầu nhìn lại, trong đêm đen mấy người cưỡi ngựa mà chạy gấp tới, chạy tới gần mới nhận ra, người cầm đầu chính là Tạ Tư Lễ, y chậm rãi ghìm dây cương.

Thời khắc đó, trong lòng y có vài phần áy náy với Tạ Tư Lễ.-Tiên sinh có chuyện gì phải không?Tạ Tư Lễ tiến lên trước khom người hành lễ:-Sở Công, Trường An nhất định không thể giữ được rồi, nhất định phải lập tức rút lui.Dương Huyền Cảm thở dài:-Ta bây giờ vẫn còn có thể rút lui đi đâu?-Sở Công, huyện Đỉnh trống vắng, có thể lập tức rút lui tới huyện Bộ, theo Tử Ngọ Cốc đi Hán Trung, làm lại Ba Thục.

Trong tay Sở Công còn có 50.000 quân, có Hán Trung, có Ba Thục làm gốc rễ, lại có thể dựng lại đại nghiệp.Dương Huyền Cảm trầm tư không nói gì, Tạ Tư Lễ vội la lên:-Sở Công, không cần do dự, bây giờ chỉ có thành phía Bắc có thể đi, nếu do dự thì sẽ không kịp nữa.Dương Huyền Cảm lắc đầu chậm rãi:-Binh lính của ta phần lớn là con cháu Quan Trung, bố mẹ vợ con của bọn họ đều ở Quan Trung, bọn họ không thể theo ta tới Ba Thục.

Hơn nữa, Dương Huyền Cảm ta hai lần khởi sự, hai lần thất bại.

Đây chính là ý trời, ta không muốn lại dẫn binh lính đi Ba Thục.

Ta sinh ra ở Trường An, cho dù chết, cũng phải chết ở Trường An.

Đa tạ ý tốt của tiên sinh, Huyền Cảm phụ ý của tiên sinh rồi!Dương Huyền Cảm quay đầu ngựa muốn đi, Tạ Tư Lễ cuối cùng không chịu được hô to:-Sở Công, đây là ý của con trai Sở công Dương Nguyên Khánh, hắn hi vọng Sở công không chết ở Quan Trung, phải sống sót!Dương Huyền Cảm run cả người, chầm chậm quay đầu lại, trong mắt rơm rớm một chút nước mắt, cắn cắn môi, giọng run run nói với Tạ Tư Lễ:-Thay ta chuyển tới Nguyên Khánh, đối xử tử tế với hai huynh trưởng của nó.

Đây là khẩn cầu duy nhất của ta với nó.Xong, Dương Huyền Cảm dốc sức rút dây cương ngựa, chạy về hướng cửa thành, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, Tạ Tư Lễ thở dài một tiếng:-Mọi người đều nói Huyền Cảm ngu si quả nhiên không sai.Y quay đầu ngựa, nói với hai tên tùy tùng:-Chúng ta đi thôi!Ba người cưỡi ngựa chạy về hướng hoàng cung.Trong nhà cũ của Dương gia ở phường Vụ Bản - Trường An, gần hai mươi con cháu Dương gia tụ tập ở nội đường, đèn đuốc sáng trưng, Dương Huyền Kính trà trộn vào trong thành, nói với hai mấy người trong gia tộc:- Ta đã được Đường Công phong làm Giản Quốc công, Thái thú quận Phù Phong.

Các vị trong gia tộc, Đường Công khoan hồng độ lượng, đồng ý xây dựng lại từ đường Hoằng Nông Dương thị.

Đây là cơ hội phục hưng của Dương gia chúng ta, nương tựa vào Đường Công, mọi người có thể bảo đảm phú quý, đi theo Dương Huyền Cảm cũng là con đường chết, tất cả mọi người đều là người thông minh không cần ta nói thêm nữa.Một hồi tiếng khe khẽ bên trong nội đường, đệ của Dương Huyền Kính là Dương Huyền Trung đứng lên nói:-Đại ca không cần nói nữa, tất cả chúng ta đều hiểu rõ, không biết Đường Công muốn chúng ta làm gì?Dương Huyền Kính nhìn thoáng qua mọi người, hỏi:-Có người bằng lòng đi theo Dương Huyền Cảm, có thể dời đi, ta không ép buộc.Hai mấy người không có một người nào động đậy, Dương Huyền Kính gật gật đầu nói với mọi người:-Nếu đã như vậy, ta sẽ nói thẳng, không có phú quý từ trên trời rơi xuống, chúng ta nhất định phải lập công, các vị đang ngồi đây, có bao nhiêu người trong tay có quân đội.Có mười mấy người giơ tay lên, Dương Huyền Kính nhanh chóng ước tính một chút trong lòng, con cháu Dương gia trên tay ước chừng có 20.000 quân.

Y bèn nói:-Đường Công yêu cầu chúng ta bảo vệ Hoàng thành và cung điện, cùng với nhà kho Tả Tàng Thái, giữ gìn trật tự Trường An, không cho quân phản loạn cướp bóc, phải nhanh chóng mở cửa thành.Lúc đó, anh em Dương Tuấn và Dương Vanh đi vào, Dương Huyền Kính hỏi bọn họ:-Thế nào, phụ thân các ngươi đồng ý đầu hàng không?Dương Vanh tức giận nói:-Cháu nói đầu hàng, nhưng ông ta lại muốn giết cháu, tình phụ tử của cháu và ông ta đã cắt đứt.

Chúng cháu nghe lời của Nhị thúc, cháu có thể lấy đi một nửa thị vệ bên cạnh ông ta.Dương Huyền Kính gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào Dương Tuấn.

Dương Tuấn mang một tấm kim bài đưa cho Dương Huyền Kính:-Đây là kim bài điều binh của ông ấy, dựa vào kim bài này có thể điều Dương Nguy và Dương Huyền Tưởng đến cứu giúp Trường An.Dương Huyền Kính mừng rỡ, đây cũng là cái mà Đường Công muốn.

Dương Huyền Kính lập tức sắp xếp mọi người phân công nhau hành động, y lại kéo người anh em Dương Huyền Trung sang một bên, nhỏ giọng hỏi:-Dương Hựu ở trong tay ngươi phải không?Dương Huyền Trung đảm nhiệm Lục suất phủ tướng quân ở Đông cung.

Đại vương Dương Hựu ở Đông cung, chính là do Dương Huyền Trung dẫn 2000 quân trông coi.

Dương Huyền Trung gật gật đầu:-Y đang sống trong Đông cung, bị thủ hạ của ta trông coi nghiêm ngặt.Dương Huyền Kính vui mừng, Lý Uyên lệnh cho y cần phải khống chế Dương Hựu ở đó.

Đây là một công lớn cuối cùng của y, y lập tức không nhẫn nại được nói:-Lập tức mang ta tới Đông cung!Lúc này Đông cung cũng xảy ra biến cố, Tạ Ánh Đăng chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng thành và cung thành giả truyền lệnh của Dương Huyền Cảm, dẫn 500 quân tinh nhuệ tiến hành cưỡng ép tiếp quản Huyền Đức môn ở Đông cung, mà Tạ Tư Lễ mang mười mấy binh lính võ nghệ cao cường ẩn nấp vào tẩm cung nơi Đại vương Dương Hựu ở.Trên thực tế Dương Hựu bị Dương Huyền Cảm giam lỏng ở Đông cung, bên cạnh chỉ có hai cung nữ và một hoạn quan già hầu hạ.

Bốn phía của tẩm cung bố trí hơn một nghìn binh lính, do em của Dương Huyền Kính là Dương Huyền Trung chỉ huy, đem bao vây tẩm cung như một cái thùng sắt.Trong ba người con trai của Dương Chiêu tuổi của Dương Hựu nhỏ nhất, cơ thể cũng yếu đuối nhất.

Y biết bản thân chỉ là một con rối, cả ngày rầu rĩ không vui.-Điện hạ, bên ngoài hình như là đã xảy ra chuyện gì?Lão hoạn quan nhìn ngọn lửa phía Nam lẩm bẩm một mình.-Ừ!

Phỏng chừng là Lý Uyên đánh vào Quan Trung rồi.Dương Hựu cũng nghe thấy một chút tin tức, Lý Uyên tạo phản ở Thái Nguyên.

Tuy nhiên bất luận là Lý Uyên hay là Dương Huyền Cảm, đối với y mà nói, đều là một chuyện, y đã không ôm bất cứ hy vọng gì.

Đúng lúc đó, phía sau cửa sổ khẽ “ Cạch!” một tiếng vang lên.

Một người áo đen đột nhiên nhảy vào, khiến Dương Hựu và lão hoạn quan đều giật mình kinh hãi.-Ngươi là ai?Dương Hựu lớn tiếng hỏi.-Xuỵt!Người áo đen hừ một tiếng, thấp giọng nói:-Tại hạ là thân binh của Dương tổng quản Phong Châu, phụng mệnh của Dương tổng quản tới cứu Điện hạ rời khỏi Trường An.Dương Hựu do dự một lúc, y không biết có nên tin y hay không, liền nhìn lại lão hoạn quan giống như xin giúp đỡ.

Lão hoạn quan ngẫm nghĩ một lúc, nói:-Điện hạ đi thôi!

Bất luận phải hay không phải, đều tốt hơn việc Lý Uyên vào thành.Dương Hựu gật gật đầu, thân binh mừng rỡ, ngồi xổm xuống cõng Dương Hựu trên lưng nhảy ra ngoài của sổ, lão hoạn quan đưa mắt nhìn Dương Hựu đi xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thấp giọng nói lẩm bẩm:-Điện hạ, lên đường bình an!Đúng lúc này, một tiếng “Ầm!” từ cửa chính tẩm cung của Dương Hựu bị đá tung ra, mười mấy tên binh lính vọt chạy vào.

Dương Huyền Kính cầm đao xông lên trước, bọn lính vọt vào buồng trong và thư phòng, lập tức chạy đến bẩm báo:-Tướng quân, không thấy Đại vương đâu!Dương Huyền Kính giật mình, y túm lấy vạt áo của lão hoạn quan, hung dữ hỏi:- Lão tạp mao, Đại vương ở đâu?Lão hoạn quan ẽ mỉm cười:-Điện hạ tới hoa viên đi dạo rồi.-Nói láo!

Y làm sao có thể đi được chứ?Dương Huyền Kính cũng lo lắng, nói to hơn:-Nói mau, không nói sẽ giết ngươi.Lúc đó, một tên binh lính chạy vào nói:-Đại tướng quân, phát hiện có một đám người chạy tới Huyền Đức môn rồi.-Mau đuổi theo!Dương Huyền Kính một đao giết chết lão hoạn quan, rồi xông ra ngoài, y lòng nóng như lửa đốt.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên to lớn nhất Lý Uyên giao cho y.

Nếu y không bảo đảm có Đại vương, con đường làm quan của y sẽ xong hết.Dương Huyền Kính dẫn hơn 1000 binh lính cưỡi ngựa chạy tới Huyền Đức môn.

Lúc này, Tạ Tư Lễ nhanh chóng chạy vội tới trước Huyền Đức môn, phía sau Dương Huyền Kính dẫn 1000 người đã đuổi tới trăm bước bên ngoài.-Đứng lại!Dương Huyền Kính ở đằng sau vội rút đao hô to.Tạ Ánh Đăng đứng ở đầu thành, rút ra một mũi tên, giương mũi tên, nhắm ngay Dương Huyền Kính đứng trước nhất.

Dưới ánh trăng, y nhìn thấy rất rõ.Dây cung vừa thả ra, một mũi tên nhanh như tia chớp bắn ra, Dương Huyền Kính không phòng bị bất cứ cái gì, “Phập” một tiếng, mũi tên cứng bắn xuyên qua cổ họng của y.

Tay của Dương Huyền Kính ấn vào cổ họng, ánh mắt đột nhiên nổi lên vẻ hung bạo.

Nữ nhân, tiền tài, con đường làm quan của y, Giản quốc công của y, gia chủ Dương thị của y, tất cả giấc mộng đều tan biến trong giờ khắc này, trước mắt chỉ có màn đen, cơ thể của y mềm nhũn ra, thi thể lập tức rơi xuống.Huyền Đức môn đóng vào ầm ầm, Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng mang theo Dương Hựu Đại vương, dẫn 500 kỵ binh lẻn vào Tây Nội Uyển, đi qua thung lũng phía bắc Tây Nội Uyển chạy theo hướng thành cũ Trường An.

Thung lũng này chính là thung lũng Dương Nguyên Khánh đi săn trước đây.Hai trăm nghìn đại quân của Lý Uyên đã bao vây ba mặt của Trường An, đã phát động chiến tranh công thành.

Trên Thành dưới thành, mũi tên hai bên rơi như mưa.

Đầu thành ở Khải Hạ môn bị mũi tên lửa đốt cháy, lửa to cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn ngút trời.

Cầu treo bảo vệ thành bị tổn hại, đã mất đi phòng hộ, mấy ngàn binh lính ôm cây gỗ lớn, một lần lại một lần tấn công cửa thành, tiếng va đạp đinh tai nhức óc, cửa thành rung động, lung lay sắp đổ.Dương Huyền Cảm tự mình dẫn bốn nghìn quân phòng ngự ở đây, y chỉ huy quân lính di chuyển những con thú đá giữ cửa của gia đình giàu có đến giữ vững cửa thành.

Y thấy cửa thành lung lay sắp đổ, vội vã tới mức hô to:-Trên thành dùng tên nỏ bắn.Hơn nghìn binh lính chạy tới đầu thành.

Lúc đó.

Một tên kỵ binh vội vã chạy tới hô to:-Sở Công, Dương Hoài Trinh đầu hàng, dâng hiến Minh Đức môn.Dương Hoài Trinh là em họ của Dương Tố, là chú họ nhỏ tuổi nhất của Dương Huyền Cảm, từng đảm nhiệm Xa Kỵ Tướng quân.

Dương Huyền Cảm liến lệnh cho y dẫn 5000 người trấn thủ cửa thành Trường An.

Nghe nói Dương Hoài Trinh tạo phản, đã hiến Minh Đức môn.

Trước mắt y tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.Nhưng Dương Huyền Cảm không cam lòng, y vung trường sóc lên hô to:-Đi theo ta!Y dẫn hai nghìn quân lao về hướng Minh Đức môn.

Anh em Dương Tích Thiện cũng đi theo sau y.

Khải Hạ môn và Minh Đức môn không cách xa nhau, Dương Huyền Cảm chỉ trong chốc lát liền chạy tới rồi.Dương Hoài Trinh vừa hiến Minh Đức môn.

Đại quân Lý Uyên chen chúc mà vào.

Mắt của Dương Huyền Cảm đỏ lên, y hét to một tiếng, nhảy vào trong quân địch vung trường sóc bổ ngang chém dọc.

Giống như hổ nhập đàn dê, chém giết tới mức đầu người quân của Lý Uyên lăn lông lốc, thi thể người chết nằm khắp nơi trên đất.

Hàng trăm người vây hãm y, cũng không ngăn được y, bị y tấn công hai bên, xuất hiện mấy đường máu.Đúng lúc này, Lý Thế Dân chủ soái phụ trách vây đánh Minh Đức môn và người anh em Lý Huyền Bá xông vào, Lý Huyền Bá thấy sự dũng cảm của Dương Huyền Cảm không thể đỡ được, hầm hầm giận giữ, dương đao giết chết y.Dương Huyền Cảm nhìn thấy rõ ràng một đầu chùy lớn lướt ngang qua mặt y, thế chùy bổ xuống rất mạnh.

Y giật mình, trường sóc rung lên thuận thế đánh tới, muốn dùng lực lượng của đối phương để đánh bay chùy đi, không ngờ răng sói trên chùy của đối phương lại ngoắc chặt vào mũi sóc.

Lý Huyền Bá trở tay đè trường sóc của Dương Huyền Cảm xuống, đầu chùy bên tay trái bổ mạnh xuống.

Đáng thương Dương Huyền Cảm không kịp trốn, bị Lý Huyền Bá một chùy đập mạnh lên ngực, gãy xương, chết một cách bi thảm ngay tại chỗ.Dương Tích Thiện sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, y hô to một tiếng, khua kiếm cứu anh trai mình, lại bị Lý Thế Dân từ bên cạnh bắn một mũi tên trúng cổ, xoay người rơi xuống ngựa, binh lính bao vây, loạn đao phân thây Dương Tích Thiện.Binh lính của Dương Huyền Cảm thấy chủ soái bỏ mạng, đều quỳ xuống đất đầu hàng.

Đại quân của Lý Uyên xông vào thành Trường An.Cuối tháng 4 năm Đại Nghiệp thứ mười hai, 200.000 quân của Lý Uyên đánh chiếm thành Trường An, Dương Huyền Cảm bị Lý Huyền Bá đánh chết ở dưới Minh Đức môn, toàn bộ quân đội còn lại đầu hàng.Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy bị Lý Uyên dùng kim bài của Huyền Cảm điều đến cứu viện thành Trường An.

Ở nửa đường lại gặp đội quân của Lý Hiếu Cung phục kích.

8000 người chết thê thảm, con trai Dương Huyền Tưởng - Dương Tích bỏ mạng.

Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy mở một đường máu, dẫn mấy trăm tàn quân bỏ chạy về hướng Bắc.Đến đây, toàn bộ quân của Dương Huyền Cảm bị tiêu diệt, Lý Uyên chiếm lĩnh Quan Trung.

Do Đại vương đã trốn, tất cả rơi vào đường cùng, Lý Uyên chỉ có thể lập một đứa bé ba tuổi trong dòng họ Hoàng thất chi xa là Dương Bất Nghi làm Hoàng đế.

Diêu tôn (phong hiệu cho người đã chết) Dương Quảng là Thái thượng hoàng.…

Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn theo mấy trăm người chạy trốn về phương bắc, ở An Định thành gặp huynh đệ Tạ thị, mọi người kết bạn rồi cùng lên phương bắc.

Sáng hôm nay đội quân rời khỏi đoạn eo sông này đi đến huyện Bình Cao.Trên cả đường đi Dương Huyền Tưởng buồn bực không vui, ông ta có ba đứa con trai.

Con lớn Dương Tiễu tử vọng tại cuộc chiến Lạc Dương năm Đại Nghiệp thứ chín, con trai thứ ba Dương Phong đã mất tích cùng với thê tử của ông khi ông ta rời quận An Lục giữa đường trốn về Thượng Lạc.

Còn con trai thứ hai Dương Tích không may đã bỏ mạng tại một trận phục kích.-Tam thúc, chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn có hy vọng, cháu nghĩ Phong đệ không có chuyện gì đâu, đệ ấy và tam thẩm nhất định và trốn ở đâu đó, sau này chúng ta sẽ tìm họ sau.Mặc dù trong lòng Dương Nguy cũng đau như vậy nhưng hắn vẫn phải chịu đựng và an ủi thúc phụ trên cả đoạn đường.Dương Huyền Tưởng thở dài nói:-Dương Thị đã bị hủy trong đời chúng ta, ta chỉ hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể nể mặt tổ phụ mà dựng lại cờ của Dương thị lên, đừng để Dương thị bị diệt vong.-Tam thúc yên tâm đi!

Nguyên Khánh sẽ không để Dương thị bị diệt vong đâu.Dương Nguy nghiêm trang nói:-

Sau này hắn tranh đoạt thiên hạ thì hắn cũng cần một gia tộc có bối cảnh, cháu rất hiểu hắn, Dương thị nhất định sẽ được dựng dậy bởi tay hắn.Trên mặt Dương Huyền Tưởng rốt cục cũng lộ ra một nụ cười, nếu thực sự như vậy thì phụ thân dưới cửu tuyền cũng được yên lòng.Lúc này phía trước bỗng nhiên truyền tới những tiếng hân hoan, Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy đều ngây người ra, đây là chuyện gì vậy?

Hai người cùng thúc ngựa lên phía trước, chỉ nhìn thấy từ xa có một đám kỵ binh xuất hiện khoảng hơn mười ngàn người, những lá cờ bay phấp phới kia đúng là xích ưng cờ của quân Phong Châu.Dương Nguy kích động hét to lên,-Tam thúc, là quân đội của chúng ta, là xích ưng kỳ!Mọi người cùng hân hoan hò reo tiến lên phía trước, lúc này đội kỵ binh phi như bay tới, đại tướng dẫn đầu mặc kim khôi áo giáp, ánh mắt lạnh lùng, uy phong lẫm liệt chính là chủ của Phong Châu Dương Nguyên Khánh.-Là Nguyên Khánh!Dương Huyền Tưởng cũng nhận ra rồi, trong lòng kích động khiến cho mắt ông ta đỏ lên, trong thời khắc sống còn của cái chết, Dương Nguyên Khánh đã tới kịp.Tạ Tư Lễ, Tạ Ánh Đăng và Dương Nguy tiến lên phía trước thi lễ với Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh thở dài một hơi nói:-Ta vừa nhận được cấp báo từ Quan Trung, chuyện của Trường An ta đã biết rồi, ta cả một đường từ nam chạy xuống mà vẫn chậm một bước.Dương Huyền Tưởng tiến lên nức nở nói:-Nguyên Khánh, cháu có thể tới là đủ cho cha cháu ngậm cười nơi chín suối rồi.-Tam thúc, rất xin lỗi cháu đã đến muộn.Dương Nguyên Khánh áy náy nói:-Phong Châu vừa mới kết thúc trận đại chiến với Đột Quyết, cũng đầy rẫy những thương vong, cháu cũng biết Quan Trung không giữ được, chỉ có điều không ngờ lại mất nhanh như thế, trong ba ngày đã mất hết.Dương Huyền Tưởng nghiến răng nghiến lợi nói:-Đều do tên cẩu tặc Dương Huyền Kính bán chủ cầu vinh, nhưng hắn có ác giả ác báo, bị một mũi tên của Tạ Nhị Lang bắn chết rồi.

Còn có Dương Tuấn và Dương Vanh bọn họ không ngờ đau lòng tới mất trí bán đứng phụ thân, loại người bất trung bất hiếu này Lý Uyên không ngờ còn dùng bọn họ.Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, Dương Huyền Cảm sớm hay muộn cũng chết trong tay gia tộc.

Từ mười năm trước lúc hắn bị đuổi ra khỏi nhà hắn đã có cảm giác này rồi, hôm nay quả nhiên là sự thật, một gia tộc không có tầm nhìn xa, sớm muộn cũng bị thời đại đào thải thôi.Lúc này, Dương Nguyên Khánh tìm thấy Dương Hựu trong đám đông, hắn vội vàng bước lên khom người thi lễ,-Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh tham kiến Đại vương điện hạ!Dương Hựu nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, hắn đột nhiên nghĩ tới người cha mất sớm của mình, nghĩ tới sự ủy thác của cha đối với Dương Nguyên Khánh, đôi mắt hắn đỏ lên, từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh khấu đầu một cái giọng run run nói:-Xin nhị thúc nhận của cháu một lạy!Hành động này của Dương Hựu làm tất cả mọi người giật mình kinh hãi, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh lại hiểu rõ, năm đó hắn sớm đã khấu đầu với mình rồi, Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ hắn dậy,-Điện hạ, xin đứng lên, ta tuyệt đối không thể nhận được.Dương Nguyên Khánh sai người dẫn một chiếc xe ngựa tới để Dương Hựu lên xe ngựa rồi cười nói:-Điện hạ muốn đi Lạc Dương hay Giang Đô?-Cháu không biết, tất cả mọi chuyện do nhị thúc sắp xếp.Dương Nguyên Khánh thở dài nói:-Năm đó ta đã hứa với phụ thân của người là sẽ bảo vệ ba huynh đệ người bình an cả đời.

Lạc Dương bị Ngõa Cương ép, hai trận chiến của Vương Thế Sung đều bại, khiến tình thế của Lạc Dương rất nguy cấp, mà Giang Đô với Trung Nguyên đã chia cắt trừ phi đi bằng thuyền sang.

Nhưng ta đoán rằng cũng chẳng giữ được bao lâu, ta còn lo lắng cho sự an toàn của anh cả và anh hai người.

Vì sự an toàn của người, điện hạ tới ở tạm quận Linh Võ hoặc Ngũ Nguyên trước, đợi thiên hạ an bình ta sẽ đưa người về Trung Nguyên.

Dương Hữu gật gật đầu,-Cháu xin nghe theo sự sắp xếp của nhị thúc!Dương Nguyên Khánh vẫy tay một cái đại tướng Dương Gia Thần lên phía trước nghe lệnh:-Xin tổng quản chỉ bảo!-Ngươi dẫn năm ngàn quân bảo vệ Đại vương điện hạ đi tới huyện Cửu Nguyên, giao cho Đại phu nhân và Giang phu nhân, để các nàng chăm sóc tốt cho điện hạ.-Mạt tướng tuân lệnh!Dương Nguyên Khánh lại nói với Dương Nguy và Dương Huyền Tưởng:-Tam thúc và Dương Nguy cũng đi cùng về đi!Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 536 : Thật đúng lúcDương Huyền Tưởng sửng sốt,-Nguyên Khánh cháu không quay về sao?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:-Thiên hạ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, không thu một chút lợi ích của Lý Uyên thì cháu sẽ bỏ qua cho hắn sao?-Cũng tốt!Dương Huyền Tưởng vì sự dũng khí của Dương Nguyên Khánh cười nói:-Ta cũng không khuyên cháu, cháu tự mình cẩn thận.-Tam thúc đi đường cẩn thận!Dương Nguyên Khánh nhìn theo năm ngàn kỵ binh bảo vệ xe ngựa của Dương Hựu đi xa, lúc này mới cười nói với Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng:-Bao nhiêu năm nay vất vả hai vị rồi.Tạ Ánh Đăng thở dài nói:-Vất vả thì không, chỉ có điều trơ mắt nhìn cơ nghiệp mà Dương Huyền Cảm không dễ gì mới gây dựng được, cuối cùng lại làm mất thực sự cảm thấy đau lòng.Dương Nguyên Khánh an ủi hắn nói:-Lý Uyên là cháu của bát trụ quốc Lý Hổ, cộng thêm hắn rất biết lôi kéo người khác, quý tộc Quan Lũng và đại bộ phận sỹ tộc Quan Lũng đều ủng hộ hắn.

Đây là điều cơ bản để hắn giành được thắng lợi, hắn không chỉ có một mình, đằng sau hắn là cả một lực lượng gia tộc Quan Lũng, hắn giành được Quan Trung cũng là là phải thôi.Tạ Tư Lễ lo lắng nói:-Lý Uyên thế mạnh, tổng quản thực sự muốn đọ sức với hắn sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:-Lúc này là thời khắc toàn thịnh của hắn, trong tay ta chỉ có năm ngàn kỵ binh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng hắn cấu kết với Đột Quyết lợi dụng quân của Đột Quyết để kìm hãm ta, suýt nữa toàn bộ Phong Châu cũng bị hủy diệt, cục tức này ta không thể không trút ra.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại vẫy tay một cái, phía sau có một người đi lên, người này tuổi chừng bốn mươi, dùng khăn trùm kín đầu, mặc một bộ quần áo màu đen, không phải là người Phong Châu, hắn thi lễ với Dương Nguyên Khánh,-Tham kiến Dương tổng quản!Dương Nguyên Khánh cười giới thiệu với Tạ Tư Lễ,-Vị này là tộc trưởng của đại tộc Lương thị tại quận Linh Võ tên là Lương Sư Chúng, đệ đệ của hắn là Lương Sư Đô là tâm phúc của Lũng Tây Tiết Cử.Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư đưa cho Tạ Tư Lễ:-Phiền sứ quân một lần nữa thay ta đi Tiết Cử bộ, mang bức thư này giao cho Tiết Cử, Lương Sư Chúng sẽ đi cùng ngươi.Tạ Tư Lễ đã hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, hắn nhận lấy thư nói:-Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng.Dương Nguyên Khánh lại chắp tay hướng sang Lương Sư Chúng:-Mọi việc làm phiền tiên sinh.Lương Sư Chúng vội vàng khom người nói:-Được Dương tổng quản chiếu cố cho gia tộc chúng tôi, thay tổng quản làm chút việc cũng là chuyện nên làm.Tạ Tư Lễ và Lương Sư Chúng cáo từ Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy người đi sang hướng quận Lũng Tây, Dương Nguyên Khánh sắp xếp hết tất cả mọi việc, lúc này mới nói với mọi người:-Bây giờ chúng ta vào Quan Trung chúc mừng Lý Uyên đi!……………….Từ phương bắc tiến vào Quan Trung có hai con đường, một là đường Tiêu Quan, từ quận Bình Lương đi tới eo sông Đạn Tranh rồi vào Quan Trung.

Một đường khác là đường Mã Lĩnh, cũng chính là đi theo Mã Lĩnh thủy hà xuống phía nam, hai con đường này cuối cùng hợp lại ở Kinh Thủy.Tuy nhiên địa thế của hai con đường này đều gập ghềnh, thích hợp cho kỵ binh Du Mục đánh vào, mà không thích hợp những xe trở hàng nặng thông hành.

Trong lịch sử kỵ binh Du Mục phía bắc rất nhiều lần lợi dụng hai con đường này mà đánh vào Quan Trung.Lần này Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm ngàn kỵ binh đi vào Quan Trung bằng đường Tiêu Quan, bọn họ lợi dụng ban đêm để đi, vô cùng bí mật, hơn nữa cách thành Trường An chỉ 3 ngày.

Cả Quan Trung hỗn loạn, đâu đâu cũng thấy bọn loạn phỉ đầu hàng Lý Uyên, mà quan viên các huyện còn chưa kịp bổ nhiệm.

Quân bảo vệ các cửa ai cũng đều chốn chạy hoặc tử vong, đội bảo vệ mới vẫn chưa tới, không có bất kỳ người nào để ý tới đội kỵ binh khác thường này.Buổi sáng hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn năm ngàn kỵ binh đến thị trấn Tam Kiều ở ngoài thành Trường An về phía tây mười dặm.Năm ngàn kỵ binh xếp thành hàng đi chậm rãi, tinh thần rất thoải mái, giống như là quân Trường An vừa đi huấn luyện trở về.

Cách ba dặm về phía trước là thành Trường An, một tòa thành trì cao đồ sộ, bên cạnh là những đoàn người qua lại.

Điều thứ 12 trong hiến pháp tạm thời của Lý Uyên và quân dân Quan Trung, kỷ quân nghiêm minh, nhưng đối với dân Quan Trung thì lại không hề nhắc tới.

Vì vậy người đi đường và các thương nhân chẳng để tâm gì tới đội kỵ binh này, còn không con cháu quý tộc ngưỡng mộ sự oai phong của đội kỵ binh này chắc sẽ cầu xin lãnh tướng cho họ tong quân.Lúc này, từ xa từ từ đi tới một chiếc xe bò, trong xe có một lão già đầu đội mũ ô sa, mình mặc thanh bào, mặt hơi nhỏ và trắng, tuy nhìn vào thì đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, sắc mặt hồng hào, thân thể giữ gìn rất tốt.Tuy nhiên vẻ mặt ông lão lúc này vô cùng phẫn nộ, cả đường đều mắng:-Cái gì mà nhân rộng đức dày chứ, rõ ràng là lòng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai, chính là hạng người mua danh chuộc tiếng, loại người này còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao?

Lão phu là người thế nào chứ?

Không ngờ lại sai môn sử tiếp đãi ta, cái gì gọi là Lý Thúc Đức chứ, có mà Lý Thất Đức thì có!Ông ta căm phẫn bất bình, xe bò suýt đụng vào đám kỵ binh bên cạnh, làm cho ông ta loạng choạng, ông lão mới chú ý tới đội kỵ binh đi qua.Ông lão thấy đội kỵ binh này cũng có khoảng hơn năm ngàn người, kỵ binh cao lớn, chiến mã khỏe mạnh, khôi giác rõ ràng, cung đao sắc nhọn, đội quân thì có thứ tự thẳng hàng, chứng tỏ kỹ thuật điều khiển mã của đội kỵ binh này rất cao.

Một đội kỵ binh to lớn như vậy khiến ông lão có chút ngây người, Trung Nguyên có đội kỵ binh hùng mạnh như vậy từ bao giờ?Lúc này ông ta mới phát hiện ra đội kỵ binh này không ngờ lại mang xích kỳ của triều Tùy, hơn nữa lại không phải cở trắng của Lý Uyên, ông ta lại càng nghi ngờ.

Đúng lúc này thì Dương Nguyên Khánh đi qua, ông lão nhìn hắn một cái hai mắt bỗng dưng trợn tròn, ông cụ có chút không tin vào mắt mình lấy tay dụi dụi, là Dương Nguyên Khánh, ông lão cả kinh gọi to,-Dương Nguyên Khánh!Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn thấy ông ta cũng ngây người ra,-Tô các lão!Ông lão ngồi trong xe bò này không ngờ lại là lão tướng quốc Tô Uy, Dương Nguyên Khánh vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến thi lễ,-Nguyên Khánh tham kiến Tô các lão!Ông lão này chính là danh tướng Đại Tùy Tô Uy, ông ấy vì vụ án của Lý Cảnh mấy năm trước nên bị Dương Quảng cách chức, vẫn an nhàn ở nhà tại huyện Vũ Công, Dương Huyền Cảm vài lần mời ông ta xuất sỹ nhưng thế nào ông cũng không chịu.

Hôm nay trời còn chưa sáng ông ta đã tới tìm Lý Uyên cầu quan, không ngờ Lý Uyên nhớ hận cũ năm đó bị điều đi quận Mã Ấp, lấy cớ là vẫn chưa ngủ dậy chỉ phái một tên tào tham quân ra nói chuyện với ông ta.

Làm cho Tô Uy bị sỉ nhục nên ông ta phẫn nộ bỏ đi, không ngờ trên đường quay về lại gặp quân đội của Dương Nguyên Khánh.Ông ta ngạc nhiên, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ vào Dương Nguyên Khánh nói lắp bắp:-Dương tổng quản … không phải ngươi cũng …

đầu hàng Lý Uyên chứ?…

Tô Uy dù sao cũng là lão quan liêu, ông ta ngạc nhiên tại sao lúc này Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện ở Quan Trung, nhưng vừa nghĩ tới thì ông ta lại nghĩ ngay ra.

Dương Nguyên Khánh không thể nào đầu hàng Lý Uyên được, Lý Uyên giết chết Dương Huyền Cảm, hắn làm sao có thể đầu hàng được.

Hơn nữa cho dù Dương Nguyên Khánh có đầu hàng thì đâu có dùng xích kỳ của triều Tùy, đây không lẽ là hắn tới thị uy lý Uyên sao.-Ta hiểu rồi!Tô Uy cười ha hả giơ ngón tay cái lên:-Được, không hổ là Dương Nguyên Khánh, dũng cảm mưu trí số một thiên hạ.Dương Nguyên Khánh thấy Tô Uy ngồi trên một xe bò, đến một người tùy tùng cũng không có, chỉ có một người phu xe già, liền cười nói:-Thực ra là ta đặc biệt tới đây để mời Tô tướng quốc đi Phong Châu.Mặc dù biết rằng đây chỉ là lời nói đùa nhưng lại làm Tô Uy xúc động, ông ta nhớ tới sự lạnh nhạt của Lý Uyên đối với mình, trong lòng lại phẫn nộ.

Ông ta lại nghĩ tới lúc trước Dương Nguyên Khánh cứu Cao Quýnh, so với Lý Uyên còn có tình có nghĩa hơn nhiều.

Chỉ có điều bản thân tuổi đã cao sao có thể chịu được cái lạnh ở Phong Châu chứ?-Dương tổng quản, nếu ta trẻ hơn mười tuồi ta nhất định sẽ đi Phong Châu giúp ngươi một tay, chỉ có điều ta tuổi đã về già đi Phong Châu thì làm được gì nữa?

Hay là ta đề cử cho ngươi một người, có tài nhưng người này thân không gặp thời, rơi vào tay tặc.

Dương Nguyên Khánh biết Tô Uy thực ra là không xem trọng mình, nếu là Đậu Kiến Đức hoặc Lý Mật mời ông ta thì có lẽ ông ta sẽ đồng ý.

Vùng Phong Châu vô cùng hẻo lánh, là nơi biên cương lạnh giá, rất nhiều người bao gồm cả Tô Uy đều cho rằng mình không chịu được.Mặc dù nhân phẩm của Tô Uy có chút khiếm khuyết chỉ có thể coi là một chính khách, không thể so sánh với Cao Quýnh được nhưng Dương Nguyên Khánh lại xem trọng uy danh của ông ấy.

Đừng nói là Tô Uy còn chưa bị Lý Uyên dùng, nếu có bị hắn dùng đi chăng nữa thì ta cũng phải giành được ông ta về, mặc kệ ông ta có đồng ý hay không.Dương Nguyên Khánh cũng không lộ thanh sắc vừa cười vừa hỏi:-Không biết Tô tướng quốc muốn đề cử người nào đây?Tô Uy vuốt râu cười nói:-Thực ra người này ngươi cũng biết, Võ Cử năm đó hắn là Binh Bộ Thị Lang, bị điều đi quận Trương Dịch làm Trưởng Sử, sau đó vì chiến dịch Triều Tiên mà giáng xuống làm thứ dân, người này ngươi có ấn tượng gì không?-Lý Cương!Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 537 : Thu hoạch bất ngờDương Nguyên Khánh thốt ra, Tô Uy gật gật đầu cười nói:-Chính là người này.Dương Nguyên Khánh biết Lý Cương là một người có khả năng bèn vội vàng hỏi:-Các lão nói người này đang nằm trong tay tặc?Lúc này Tô Uy mới nhớ ra, Lý Cương với tổ phụ Dương Tố của Dương Nguyên Khánh có quan hệ rất tồi tệ, không biết Lý Cương có chịu trợ giúp Dương Nguyên Khánh không, nhưng đã chót nói ra rồi chỉ có thể cười khổ nói:-Lý Cương bị Hà Phan Nhân bắt vào làm Trưởng sử trong quân của hắn, nhưng Hà Phan Nhân đã đầu hàng Lý Uyên, Lý Cương đương nhiên sẽ bị Lý Uyên sử dụng, chỉ trong hai ngày tới thôi, nếu tổng quản muốn dùng hắn thì nhất định phải nắm chặt thời gian.Dương Nguyên Khánh tới Quan Trung chỉ là muốn Lý Uyên kinh sợ, đả kích vẻ kiêu ngạo của hắn, nhưng không ngờ lại gặp được Tô Uy, hơn nữa lại có tin tức của Lý Cương.

Điều này làm cho một người luôn mong cầu hiền tài như Dương Nguyên Khánh không ngờ tới, hắn cũng không còn quan tâm tới việc thị uy Lý Uyên nữa, hắn vội vàng hỏi:-Hà Phan Nhân này đang ở đâu?-Hang ổ của người này ở Tư trúc viên huyện Vũ Công nhưng hiện nay tất cả bọn loạn phỉ đầu hàng đều đóng quân ở ngoài cửa An Hóa, chờ Lý Uyên tái hợp.

Bọn người của Hà Phan Nhân cũng ở đó, Lý Cương hiện nay chắc cũng đang ở trong doanh trại của bọn loạn phỉ.-Đa tạ Tô tướng quốc, nhưng Đại vương điện hạ đang ở Phong Châu, ta vẫn muốn mời tướng quốc đi Phong Châu làm thày cho Đại vương, không biết ý của tướng quốc thế nào?Tô Uy nghe nói Đại vương điện hạ đang ở Phong Châu thì bất giác có chút hồi hộp.

Dựa vào thực lực và dã tâm của Dương Nguyên Khánh, hắn sẽ không bằng lòng với chỉ một Phong Châu thôi.

Nghe nói đến quận Linh Võ hắn cũng chiếm rồi, bây giờ lại có danh của Đại vương nữa, hắn hiện tại bây giờ chỉ còn thiếu một nơi để làm căn cơ thôi.Nghĩ vậy Tô Uy chắp tay cười nói:-Xin hãy để ta về nhà suy nghĩ đã, nếu nghĩ thông suốt ta nhất định sẽ vượt mọi đường xa tới.Theo lẽ thường thì nên như vậy nhưng Dương Nguyên Khánh biết, một khi Lý Uyên tỉnh ngộ lại phái người đi mời Tô Uy, thì chưa chắc ông ta đã đồng ý với mình, đã có duyên gặp được, hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Uy đâu.Dương Nguyên Khánh cũng không giải thích với ông ta, hắn nhìn thấy từ xa có một chiếc xe ngựa tráng lệ một chút liền nháy mắt với thân vệ hai bên.

Mười mấy tên thân vệ xông lên đuổi một tên phú thương ngồi trong xe xuống, rồi đưa chiếc xe ngựa tới nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh vài câu.

Dương Nguyên Khánh thò đầu vào trong xe ngựa nhìn một cái, bên trong vẫn còn một người, hắn liền gật gật đầu ra hiệu cho người này nhường lại cho Tô Uy.-Mời Tô tướng quốc lên xe!Vài tên binh lính ba chân bốn cẳng ép Tô Uy lên xe ngựa, Tô Uy hét lớn,-Dương tổng quản, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!Dương Nguyên Khánh cười ha hả,-Đắc tội với tướng quốc trước, sau này ta sẽ tạ tội với tướng quốc sau, trong xe ngựa vẫn còn một người có thể trò chuyện dọc đường với tướng quốc.Hắn vung tay lên:-Hộ vệ Tô tướng quốc đi Phong Châu.Một đội trăm kỵ binh bảo vệ xe ngựa, đi về phía bắc, Tô Uy ngồi trong xe ngựa tâm trạng rồi bời nhưng lại không có cách nào khác, chỉ là trên đường đi Phong Châu còn dài, làm thế nào cho hết thời gian đây?Bỗng nhiên ông ta nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại thì phát hiện có một phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy đang trốn ở góc xe.Ông ta ngây người ra:-Ngươi … ngươi là ai?Nữ tử kia đã bị dọa cho phát khiếp, sợ sệt nói:-Ta là ca nữ của Xảo nguyệt phường, Đại thương nhân kia vừa mới chuộc ta ra, không biết ông ta đi đâu rồi?-Thương nhân?Tô Uy khinh thường lắc đầu, ông ta lại liếc nhìn nữ tử một cái, vuốt râu nói:-Ngươi biết lão phu là ai không?…………Ngoài An hóa môn được hàng loạt các doanh trại đóng quân, bọn họ là mười mấy đội loạn phỉ ở khắp nơi của Quan Trung về đây đầu hàng Lý Uyên, cờ sắc sặc sỡ, phục sắc tương phản cũng không có trạm canh cửa doanh gì cả.

Mười đội loạn phỉ mỗi đội một góc tụ tập ăn uống ầm ĩ, các bóng hồng không ngừng ra vào doanh trại, lộ ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.Lúc này một đội hàng trăm kỵ binh tiến vào đại doanh, bọn họ hàng ngũ chỉnh tề, oai phong lẫm liệt, trên tay trái có buộc một cái khăn màu trắng, đây là điểm khác nhau giữa quân Lý Uyên và quân Tùy.

Ánh mắt của đội kỵ binh nhìn xuyên qua đại doanh tới trước một doanh trại lớn, đây là doanh trại của bọn loạn phỉ Hà Phan Nhân.Hà Phan Nhân là một gã Hồ thương Tây Vực, kéo theo một đội hàng vạn người đi theo Lý Tú Ninh tấn công Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy, lập được công đang chờ Lý Uyên phong thưởng.Hắn đang ở trong trướng thương lượng với Lý Cương về chuyện lễ vật bái kiến Lý Uyên.

Lý Cương bị Dương Quảng giáng chức cho về quê nhưng lại bị Hà Phan Nhân bắt tới làm Trưởng sử.

Cái gọi là Trưởng sử cũng chỉ là giúp hắn viết thư, làm một số cáo thị quân lệnh, chẳng có việc gì khác.Lý Cương đang mưu kế thoát thân liền cười nói:-Ta có quan hệ rất tốt với thuộc hạ Tư lục tham quân Đậu Uy của Đại thừa tướng, hay là ta đi nói chuyện với Đậu Uy để hắn đi thuyết phục Đại thừa tướng cho Hà công một chức vụ cao, ông thấy thế nào?Hà Phan Nhân xuất thân là một thương nhân, rất giỏi về chuyện quan hệ, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói:-Ta sẽ chuẩn bị thêm một phần quà thật hậu hĩnh, tiên sinh thay ta mang tơi cho Đậu công nhé.Lúc này ngoài trướng có binh lính tới bẩm báo:-Đại soái, bên ngoài có tới một đội kỵ binh do Đường Công Thế Tử phái tới, mời Lý tiên sinh ra nói chuyện.Hà Phan Nhân ngạc nhiên hỏi Lý Cương :-Tiên sinh quen biết với Thế Tử sao?Lý Cương ngầm thở dài, hắn là danh thần của Đại Tùy ai mà không biết hắn chứ, cũng chỉ có loại người thô bỉ như Hà Phan Nhân đây mới không coi hắn ra gì:-Có gặp mặt hai lần!Hà Phan Nhân mừng rõ vội vàng nói:-Ta lại chuẩn bị thêm một phần quà hậu hĩnh nữa, ngươi thay ta giao cho Thế Tử nhé.Lý Cương thầm lắc đầu, thương nhân đúng là thương nhân, chỉ biết đến mua bán chuộc lợi, hắn đứng lên quay người đi ra ngoài.Đi ra ngoài doanh trướng, bên ngoài là một đội hàng trăm kỵ binh, người nào cũng oai hung cường tráng, tên cầm đầu Giáo Úy tiến lên thi lễ:-Tại hạ là thân binh Giáo Úy của Thế Tử tên là La Miểu.

Thế Tử trước giờ vẫn ngưỡng mộ tiên sinh, vốn định đích thân tới thăm hỏi tiên sinh nhưng thực sự quá bận nên tiên sinh chịu khó đi cùng chúng tôi một chuyến.Kỵ binh Giáo Úy nói chuyện rất cung kính, rất nể mặt Lý Cương, Lý Cương không có chút nghi ngờ gì, hắn cũng không thể nghi ngờ liền gật gật đầu:-Vậy thì đi thôi!Lý Cương xoay người lên ngựa đi theo đội kỵ binh.

Hà Phan Nhân nhìn theo bóng dáng của Lý Cương thở dài, ông ta tự biết mình không giữ được Lý Cương, chỉ có thể hy vọng rằng hắn ta nể tình mình đối xử không tệ với hắn mà nói giúp mình vài câu trước mặt Đường công.Cứ đứngđó nhìn cho tới khi bóng dáng của Lý Cương đã khuất Hà Phan Nhân mới xoay người đi vào trong, mấy tên quan viên lại tức tốc phi ngựa tới, vừa xuống ngựa đã hét lên:-Lý Cương ở đâu, Đường công muốn gặp hắn!Hà Phan Nhân gãi gãi đầu, chỉ vào bóng dáng Lý Cương đã khuất xa nói:-Vừa rồi Thế Tử phái người đến mời hắn đi rồi, vừa mới đi xong.Tên quan viên này cũng ngây người ra, Thế Tử và Đường Công đang ở cùng nhau, sao hắn lại không nói nhỉ?………….Mặc dù phần phòng ngự của Quan Trung vẫn chưa hoàn toàn bố trí ổn thỏa vẫn còn những lỗ hổng phòng ngự nhưng ở Trường An thì phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt.

Đội năm ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh mới tới vị trí cách Trường An năm dặm thì đã bị trạm canh gác ngoài Trường An phát hiện, khẩn cấp về thành bẩm báo.Lúc này, người phụ trách phòng thự thành Trường An là con rể của Lý Uyên tên Sài Thiệu.

Hắn nhận được tin báo của trạm canh gác phát hiện một đội kỵ binh cách thành Trường An vài dặm, khoảng năm ngàn người, đều cắm xích kỳ triều Tùy.Tin tức này làm cho Sài Thiệu rất căng thẳng.

Hắn biết kỵ binh của Lý Uyên không nhiều, chỉ có mười năm ngàn người, đều đóng quân ở trong thành, năm ngàn kỵ binh từ phía tây tới là ai đây?

Quân của Đậu Kháng sao?

Cũng không thể, quân của Đậu Kháng đều là quận binh, tuyệt đối không thể có nhiều kỵ bịnh như vậy được.Trong lòng Sài Thiệu vô cùng lo lắng và nghi ngờ, hắn lập tức ra lệnh đóng cửa thành, đồng thời phái người đi bẩm báo khẩn cấp với Lý Uyên.Sài Thiệu đứng ở trên Minh Đức môn, nhíu chặt cặp mày nhìn về phía xa, rất nhanh tên thân binh bên cạnh hét lên,-Đến rồi!

Đến rồi!Sài Thiệu cũng nhìn thấy, bụi bay xa hàng vài dặm, một đội kỵ binh đông nghìn nghịt, chạy nhanh dọc theo con đường, mặc kệ hai bên cạnh là những người dân sợ hãi loạng oạng, nhưng bọn họ không giết hại.

Sài Thiệu nhìn thấy đại kỳ của đội quân này, hắn trìm trong suy ngẫm, hắn nhìn thấy trên lá cờ màu đỏ thẫm là một hình con chim ưng đang giương cánh bay, xích ưng kỳ, cờ chiến của quân Phong Châu.

Sài Thiệu kinh sợ ngây người ra.Trong nháy mắt, năm ngàn kỵ binh đã chạy tới dưới thành, Dương Nguyên Khánh từ trong đội ngũ đi ra, hắn nhìn thấy Sài Thiệu ở trên thành liền đi lên phía trước lạnh lùng nói:-Sài tướng quân, đã lâu không gặp?-Dương Nguyên Khánh!Sài Thiệu quả thực không thể tin vào tai mắt mình nữa, Dương Nguyên Khánh không ngờ đã đánh tới thành Trường An rồi, hắn cảm thấy da đầu run lên.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 538 : Tình thế nguy cấpLý Uyên vào Trường An đã được ba ngày, ba ngày này ông ta cũng bận đến nỗi chân không dẫm xuống đất.

Cũng may dưới tay ông ta có nhiều người, ông ta giao phần lớn việc cho thuộc hạ, ông ta chỉ làm những việc quan trọng là tìm kiếm tôn thất triều Tùy.Lý Uyên vốn định lấy danh nghĩa của Đại Vương mà vào Quan Trung, không ngờ tên vô dụng Dương Huyền Kính này lại để mất Đại Vương, điều này làm ông ta vô cùng hối hận, nếu biết trước thì ông ta đã phái người có năng lực đi theo Dương Huyền Kính vào thành.Đến đường cùng ông ta chỉ có thể đi tìm người thay thế cho Đại Vương, nhưng triều Tùy hầu hết tất cả tôn thất đều bị Dương Quảng đưa đi Giang Đô rồi.

Mà sau khi Dương gia tạo phản thì một số hoàng thất ở lại Quan Trung đều tản về Lạc Dương.

Tìm cả hai ngày trời rốt cục cũng tìm ra một tôn thân họ xa, một người cháu tộc thúc của Dương Kiên tên là Dương Khải, vì là con của nha hoàn sinh ra nên trong tôn thất không có địa vị gì, chỉ có một chút nhà cửa đất đai, dựa vào việc cho thuê đất đai nhà cửa kiếm tiền qua ngày.Lý Uyên cũng biết là không thể đưa người này ra được nhưng ông ta thực sự đã hết cách, chỉ có thể lập Dương Bất Nghi cháu mới 3 tuổi của tên Dương Khải này lên làm tân quân (quân vương mới).Sau khi thiết lập tân quân còn có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như đại lễ đăng cơ, lễ chế triều đình, thân phận của ông ta, pháp độ, thuế phú, binh chế, vv …

Thực sự khiến cho Lý Uyên bận rộn suốt ngày.Lúc này Lý Uyên đang cùng Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Đậu Uy và hai con trai Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân đang thương lượng tước hiệu của mình.

Ý kiến của mọi người chia làm hai phe Lưu Văn Tĩnh và Lý Kiến Thành đề nghị duy trì hiện trạng, Lý Uyên đã thăng làm Thừa tướng không thể tiếp tục phong tước.Nhưng Bùi Tịch, Đậu Uy và Lý Thế Dân cũng không cho là như vậy, Bùi Tịch nói với mọi người:-Đường công không đăng cơ mà tự lập, hơn nữa vẫn tôn trọng hoàng tộc như hoàng đế, nay đã trở thành thái thượng hoàng.

Điều này chứng tỏ Đường công vẫn là Tùy thần, chỉ có điều tiến phong lên Đường Vương.

Đường Vương cũng là Tùy thần, như vậy chẳng khác là mấy, ta nghĩ người trong thiên hạ cũng không thể chỉ trách.

Đường công tiêu diệt Dương Huyền Cảm bạo loạn, bình định Quan Trung, với đại công này quá thừa để phong thành Đường vương.

Tiên đế cũng chưa từng ra thánh chỉ không được thay tên phong vương.

Không phải là không cho phép vậy thì có thể phong, hơn nữa không phải tự phong mà là phong tân hoàng sao lại không được chứ?Lý Thế Dân cũng nói:-Hài nhi cũng tán thành phụ thân tiến phong Đường vương, cũng không phải là vẽ cái hư danh này mà là mục đích chung.

Dưới tay phụ thân có ba đời con cháu, cũng có quan lũng hào kiệt, còn có bao nhiêu là danh thần nha sĩ.

Bọn họ đều dần dần đầu hàng phụ thân, chỉ hy vọng theo phụ thân xây dựng sự nghiệp mà không phải là ủng hộ một tên hoàng đế mới ba tuổi miệng còn hôi sữa.

Nếu phụ thân không tự mình xây dựng sự nghiệp thì sao có thể mang lại hy vọng cho các tướng sĩ bên dưới chứ?

Phụ thân, mọi người đều cống hiến sức lực cho người, chỉ có người tiến phong Đường vương thì mọi người mới có chỗ đi lên, giống như ngày xưa Tào Tháo sắc phong Ngụy vương, hắn có thể từ chối được không?Thực ra Lý Uyên cũng muốn mình làm Đường vương.Từ pháp lý Bùi Tịch đã nói cho ông ta biết là phong Đường vương là được, còn con trai Lý Thế Dân lại từ góc độ lợi ích nói cho ông ta là phong Đường vương là mục đích chung.

Lý Uyên không chút do dự hạ quyết tâm, bản thân không có khả năng làm Đường vương mà còn muốn giành thiên hạ sao?Đúng lúc này một tên thân vệ chạy vội từ ngoài vào bẩm báo:-Thừa tướng, không ổn rồi, Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm ngàn kỵ binh giết tới dưới thành Trường An rồi!Những lời này khiến tất cả những người có mặt đều khiếp sợ, Lý Uyên sợ tái mặt, ngồi cứng đơ trên ghế, mãi không nói được ra một câu, Lý Thế Dân phản ứng khá nhanh, lập tức truy hỏi:-Nhưng chỉ có năm ngàn kỵ binh thôi sao?-Báo cáo chỉ có năm ngàn kỵ binh.Lý Kiến Thành cũng vội vàng khuyên phụ thân,-Phụ thân, Phong Châu vừa mới trải qua đại chiến vẫn chưa có đủ thực lực quyết đấu với chúng ta, đây chắc hẳn chỉ là Dương Nguyên Khánh tới phô trương thanh thế.Lý Thế Dân cũng cười nói:-Dương Nguyên Khánh chỉ dẫn năm ngàn kỵ binh đến đây, đây điển hình cho việc đánh lén, hài nhi có thể đi đối phó với hắn.Lý Uyên dần dần bình tĩnh lại, chỉ cần Dương Nguyên Khánh vẫn chưa vào thành thì không sao, ông ta khoát tay với Lý Thế Dân:-Tình hình vẫn chưa rõ, đừng làm loạn lên, cùng ta ra đầu thành xem sao.Lý Uyên đứng dậy dẫn theo mội người đi ra hướng Minh Đức môn.Ở bên ngoài Minh Đức môn, năm ngàn kỵ binh Dương Nguyên Khánh dẫn tới xếp thành phi nhạn trận.

Đây là một dạng trận hình tiến công, ba đội quân xếp thành kết cấu hình tam giác, ở giữa là thân nhạn, hai bên là hai cánh.

Phía đối diện cách khoảng hai dặm Lý Hiếu Cung suất lĩnh ba mươi ngàn quân đang giằng co với Dương Nguyên Khánh.Tên tường thành đứng hang vạn binh sĩ, tay cầm cung tên bày thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, rất nhiều quan viên cũng âm thầm đi lên để xem xét tình hình.Lúc này, binh lính đều tản sang hai bên, Lý Uyên dẫn theo mười mấy trọng thần đi tới tường thành.

Sài Thiệu liền bước lên phái trước nói qua tình hình, Lý Uyên ngắt lời hắn:-Hắn tới vì chuyện gì?-Hồi bẩm thừa tướng, hắn tới vì báo thù cho phụ thân, bắt chúng ta phải giao hung thủ ra, nếu không …-Nếu không thì sao?-Ty chức không dám nói.-!Sài Thiệu bất đắc dĩ đành phải nói:-Hắn nói nếu không giao hung thủ ra thì hắn sẽ đánh vào Trường An, lấy đầu của Thừa tướng về tế phụ thân.-To gan!Các thị vệ ở phía sau đều phẫn nộ đứng lên.Lý Uyên khoát tay, ngăn thị vệ chửi mắng, cặp mày chau lại, đương nhiên là ông ta biết Dương Nguyên Khánh sẽ không bồng bột trẻ con như vậy.

Hắn và Dương Huyền Cảm cũng chẳng thân thiết gì, đây chẳng qua là cái cớ của hắn, hắn có mục đích khác hoặc là chỉ là đánh một đòn phủ đầu mình thôi.Lúc này Lý Huyền Bá xông lên tức giận nói:-Dương Huyền Cảm là do ta giết, hắn cần hung thủ, ta sẽ đi gặp hắn rồi lấy nốt cái đầu của hắn.Lý Huyền Bá xoay người xông xuống phía dưới nhưng lại bị Lý Uyên hét lên một tiếng:-Đứng ngay lại cho ta!Ông ta đi lên và tát cho Lý Huyền Bá một cái rồi chỉ vào mặt hắn mắng:-Ngươi còn dám lỗ mãng thì đừng gọi ta là phụ thân nữa.Lý Huyền Bá bị đánh cúi đầu xuống không dám hé răng, Lý Thế Dân tiến lên nói:-Phụ thân, Dương Nguyên Khánh chỉ dẫn năm ngàn kỵ binh giết tới Quan Trung dương oai, nếu không ngăn chặn kịp thời chị sợ bất lợi đối với lòng quân.

Cách tốt nhất là đánh bại hắn, hài nhi nguyện dẫn theo năm mươi ngàn quân xuất thành từ Khải Hạ môn tấn công từ phía sau, cùng với Hiếu Cung công kích trước sau, Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ đại bại.-Không được!Lý Kiến Thành vội vàng chặn lại nói:-Ngoài Minh Đức môn có rất nhiều dân cư, nếu dưới Trường An đại chiến đương nhiên sẽ làm hại đến rất nhiều người vô tội, phương án này không ổn.Lưu Văn Tĩnh cũng khuyên nhủ:-Kiến Thành nói có lý, Dương Nguyên Khánh là kỵ binh mà hắn lại giỏi dẫn binh, cho dù có đánh kẹp trước sau thì chưa chắc đã chặn được hắn, không những càng làm cho quân đội mất tinh thần ngược lại làm thương vong tới vô số dân cư, ảnh hưởng tới danh vọng của Đường công.

Chi bằng ta cứ đàm phán với Dương Nguyên Khánh đã.Lần này Lý Uyên nghe theo lời khuyên bảo của con trai cả và Lưu Văn Tĩnh, ông ta gật gật đầu, liền đi tới tường thành.

Trong lòng Lý Thế Dân không bằng lòng, vô cùng bất mãn nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái.-Dương tổng quản mời tiến lên nói chuyện!Lý Uyên đứng trên thành hô to.Dương Nguyên Khánh đang dặn dò Tô Liệt ổn định đầu trận tuyến, hắn thúc ngựa lên trên nói với Lý Uyên:-Lý Uyên, giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?Lý Uyên cười ngượng nói:-Dương tổng quản, ta cũng đâu muốn giết chết cha ngươi, huống chi trên chiến trường đao thương không có mắt, hai bên không phải là ta sống ngươi chết sao.

Dù gì ông ta cũng đã chết rồi, ta có thể giao trả thi thể của ông ta cho ngươi để ngươi có dịp tận hiếu, ngươi thấy thế nào?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu lại cao giọng nói:-Thù giết cha chỉ là ân oán riêng, ta Dương Nguyên Khánh là Tùy thần sao lại vì ân oán riêng mà tới đây chứ.

Lý Uyên ngươi cấu kết với Đột Quyết xâm lấn biên giới Đại Tùy, làm nhục tỷ muội của Đại Tùy, ngươi chính là quốc tặc (giặc của quốc gia).

Hôm nay ta tới đây là giết quốc tặc cho Thánh Thượng.Dương Nguyên Khánh nói rất to, những người đứng trên thành đều nghe rõ ràng, sắc mặt của Lý Uyên chuyển sang màu đỏ, gào lên:-Dương Nguyên Khánh, ngươi ngậm máu phun người!Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, quay đầu lại vẫy tay,-Dẫn lên đây!Vài tên binh lính dẫn một gã thanh niên lên, đúng là con trai thứ năm của Lý Uyên tên Lý Trí Vân.

Tên này bị Ô Đồ bắt được ở doanh trướng của Đột Quyết và cả lá thư của Lý Uyên nữa rồi phái người giao cả cho Dương Nguyên Khánh.Lý Trí Vân gặp được Lý Uyên lập tức khóc lớn:-Phụ thân, cứu con!Trên thành mọi người đều ồ cả lên, ai cũng ngờ rằng Lý Trí Vân lại ở trong tay Dương Nguyên Khánh.

Mặt Lý Uyên biến sắc, chuyện mà ông ta sợ hãi nhất rốt cục cũng xảy ra, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không làm gì được.-Dương Nguyên Khánh, con trai ta ở Thái Nguyên sao ngươi lại bắt nó tới đây?Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 539 : Sự hấp dẫn của lợi íchDương Nguyên Khánh không thèm nhìn Lý Uyên, chỉ vào Lý Trí Vân rồi giơ cao phong thư lên nói to:-Lý Uyên, ngươi dùng con trai làm con tin, cấu kết Đột Quyết tấn công Phong Châu, còn có thư xin hàng của ngươi, chứng cớ rõ ràng!Hắn lại hướng đám binh sĩ hô to:-Các vị tướng sĩ, các ngươi tại sao dùng cờ trắng?

Tại trong trong quân lại có người Đột Quyết?

Chính là bởi vì Lý Uyên đầu hàng Đột Quyết, đó là cờ của Đột Quyết.

Những loại quốc tặc kết cấu với bọn người khác giết hại con cháu Đại Tùy, ai ai cũng có thể giết, người giết chết quốc tặc Lý Uyên sẽ được phong Quốc công vạn hộ hầu.-Hỗn xược!Lý Uyên nổi giận lôi đình, chỉ vào Dương Nguyên Khánh hô to:-Bắn tên vào hắn, bắn chết tên khốn đó đi!Lý Uyên vừa dứt lời, một mũi tên lạnh lùng được bắn ra trước, mũi tên này được bắn ngay vào ngực Lý Trí Vân, Lý Trí Vân kêu thảm lên một tiếng, “Phụ thân!” rồi ngã ngửa xuống, Lý Uyên bỗng dưng quay đầu lại phẫn nộ nhìn Lý Thế Dân.Lý Thế Dân từ từ thu cung lại, trầm ngâm không nói được lời nào, lúc này còn có thể mềm lòng như lòng dạ đàn bà nữa hay sao?Trên thành hàng loạt mũi tên bay xuống, kỵ binh quân Tùy dần lùi về phía sau, Dương Nguyên Khánh nhìn Lý Thế Dân một cái, giương cung bắn đệ đệ ruột thịt của mình quả là tâm độc thủ độc, nhưng giết chết Lý Trí Vân cũng chẳng có tác dụng gì, thư vẫn trong tay ta mà, đưa thư giao cho Dương Quảng để Dương Quảng đi tuyên bố quốc tặc Lý Uyên.Dương Nguyên Khánh bỏ cung tên xuống, lấy ra một mũi tên, giương cung ngắm đúng vào Lý Uyên, đám thị vệ trên thành kinh sợ, tất cả đều bảo vệ Lý Uyên.

Dương Nguyên Khánh thả tay ra một cái, mũi tên lao ra, bay thẳng tới cột cờ ở trên thành, bắn đứt dây buộc.

Soái cờ của Lý Uyên bay rơi xuống trong tiếng kinh ngạc của mọi người.-Đi!Dương Nguyên Khánh phất tay một cái, năm ngàn kỵ binh rời khỏi Trường An, chạy về phía bắc.

Lý Hiếu Cung không nhận được lệnh của Lý Uyên nên không dám hành động thiếu suy nghĩ gì.

Ba mươi ngàn quân đứng trơ mắt nhìn đội kỵ binh phi nhanh về Phong Châu.

Vô số ánh mắt lại nhìn sang phía lá cờ soái đang bay xuống kia.

Mũi tên này của Dương Nguyên Khánh để lại nỗi ám ảnh trong lòng tất cả mọi người.Lý Uyên nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa trong lòng không chịu nỗi căm phẫn, ông ta hét lên một tiếng, rồi đấm mạnh một cú vào tường gạch, lúc này máu tươi chảy ra, mọi người đều sợ hãi khuyên nhủ.Lý Uyên hận tới mức trong lòng cũng ứa máu, nghiến răng nghiến lợi nói với mọi người:-Nỗi nhục hôm nay, ai có thể rửa được cho ta đây?Lưu Văn Tĩnh thở dài một tiếng rồi tiến lên thi lễ nói:-Đường công, Dương Nguyên Khánh vẫn chưa chạy xa, ty chức nguyện nhận lệnh đi đàm phán với hắn.Lý Uyên đã dần bình tĩnh hơn, không có cách nào khác gật đầu:-Được rồi, cho tên ma đầu này rời khỏi Quan Trung sớm một chút.-Súc sinh, quỳ xuống cho ta!Lý Uyên tức giận vô cùng, một cái tát khiến Lý Thế Dân ngã trên đất.

Chỉ vào gã mắng ầm lên:-Ta không có đứa con lòng lang dạ sói như ngươi.

Ngay cả huynh đệ của mình cũng dám bắn chết.

Trong lòng ngươi còn có tình ruột thịt hay không?-Con…Lý Thế Dân quỳ xuống, cúi đầu nói:-Khi cha hạ lệnh bắn tên vốn đã không suy nghĩ đến sống chết của đệ ấy….Ngụ ý của Lý Thế Dân chính là, thật ra trong lòng phụ thân của gã cũng muốn giết Lý Trí Vân diệt khẩu.

Chẳng qua la do mình động thủ, gã không may mà thôi.

Câu này khiến Lý Uyên càng thêm giận dữ.

Xông lên một cước, đá ngã Lý Thế Dân.-Ngươi, thằng khốn nạn, ngươi nói gì?Lý Uyên nổi giận, ông ta cầm lên từ góc tường một cây côn.

Hướng đánh vào đầu Lý Thế Dân:-Ta đánh chết súc sinh nhà ngươi!Lý Thế Dân không tránh, một côn đánh vào trán, máu chảy ròng ròng.

Lý Uyên vẫn không tha, lại đánh côn thứ hai.

Lý Kiến Thành cuối cùng không chịu được, cho dù anh ta cũng hận Thế Dân giết em út.

Nhưng Thế Dân khắp mặt là máu, lại khiến cho anh ta không đành lòng, đã mất một huynh đệ.

Không thể còn mất thêm người khác, anh ta xông lên kéo cánh tay cha, quỳ xuống, cầu xin:-Cha, người chết không thể sống lại, tha cho nhị đệ đi.Lúc này, thê tử của Lý Uyên Đậu thị cũng xông vào, ôm lấy đầu Lý Thế Dân khóc to:-Lão gia, tôi nguyện chết thay nhị lang, ông đánh chết tôi đi!Lý Huyền Bá cũng quỳ xuống, kêu khóc theo, y không hiểu rốt cuộc việc gì xảy ra?

Lý Uyên thấy máu trên trán con thứ chảy không ngừng.

Cũng hận vứt côn trên mặt đất.

Chỉ vào Lý Thế Dân mắng:-Ngươi cút đi cho ta!

Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Cút!……Lý Uyên đuổi tất cả mọi người ra khỏi thư phòng.

Ông ta đau khổ ngồi xuống.

Ba ngày nay, ông ta sống trong những giây phút vui nhất đời người.

Ngai vàng đế vương ở bên ông ta.

Ông ta có thể bất cứ lúc nào ngồi xuống.

Nhưng Dương Nguyên Khánh đến, trong nháy mắt những giây phút đó rớt xuống địa ngục.

Khiến ông ta nếm được mùi đau khổ mất con, cố tình lại là bị một đứa con khác giết chết.Trong lòng của Lý Uyên giờ khắc này trở nên vô cùng u ám.

Thật ra Lý Thế Dân hoàn toàn không sai.

Trong nháy mắt Dương Nguyên Khánh kéo Lý Trí Vân ra ngoài, ý nghĩ đầu tiên của Lý Uyên là phải giết Lý Trí Vân diệt khẩu.

Quyết không thể để gã truyền ra việc câu kết với Đột Quyết.

Còn con thứ Lý Thế Dân này biến suy nghĩ của ông ta thành sự thật.Đây là một tâm lý cực kỳ mâu thuẫn.

Một mặt Lý Thế Dân làm đại sự không từ thủ đoạn độc ác quyết đoán khiến ông ta thầm tán thưởng.

Còn mặt khác, ông hận Lý Thế Dân xuống tay giết huynh đệ.

Tâm lý mâu thuẫn này khiến Lý Uyên rơi vào mâu thuẫn đau khổ chính ông ta cũng không biết làm thế nào.Ông ta nghĩ đến tương lai, có một ngày, con thứ Lý Thế Dân sẽ giết ông ta đoạt lấy ngôi báu chăng?

Trong lòng Lý Uyên cảm thấy lạnh sống lưng.Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Lý Kiến Thành :-Cha, Bùi trưởng sử đến rồi.Lý Uyên đang rối loạn, ông ta muốn không gặp, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, đây là Bùi Tịch, không thể không gặp, ông ta liền nói:-Để ông ấy vào!Một lát, Bùi Tịch tiến vào, thân thiết hỏi:-Đường công còn tức giận sao?Lý Uyên mời Bùi Tịch ngồi.

Ông ta thở dài:-Nghịch tử giết hạ thủ túc, tôi có thể không giận sao?Bùi Tịch là người duy nhất biết sự việc.

Lý Uyên hạ lệnh bắn tên, lúc đó tên loạn cùng bắn ra, Lý Thế Dân nhân cơ hội giết chết Lý Trí Vân.

Trên cơ bản không ai biết.

Nhưng Lý Uyên đứng ở bên trái Lý Thế Dân.

Ông ta phát hiện Lý Thế Dân phóng tên.

Còn Bùi Tịch đúng ở bên phải Lý Thế Dân, ông ta cũng phát hiện Lý Thế Dân phóng tên.

Ngoài hai người bọn họ ra, còn có Lý Kiến Thành đứng ở sau lưng Lý Thế Dân.

Anh ta cũng nhìn thấy được.

Ngoài ba người này, gần như không có ai biết Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân.

Cho nên Lý Uyên phải gặp Bùi Tịch chính là nguyên nhân này.

Việc này ông ta không thể để Bùi Tịch truyền ra bên ngoài.Bùi Tịch khẽ mỉm cười:-Vậy phải xem Thế Dân vì sao phải bắn tên.

Nếu vì tranh quyền đoạt lợi, không thể khinh tha.

Nhưng cậu ta không phải vậy, mà cậu ta vì bảo vệ thanh danh của Đường công.

Có thể vì cha giết em.

Thánh nhân Chu công giết huynh thả đệ, còn được gọi là vì đại nghĩa diệt thân, còn Thế Dân vì đại cục mà giết em cứu cha, đây chẳng phải là đại nghĩa diệt thân sao?

Nếu Trí Vân không gây nguy hại đến thanh danh và xã tắc của Đường công.

Tôi nghĩ Thế Dân chắc chắn sẽ không bắn mũi tên này.Tuy lúc Lý Uyên khởi binh Bùi Tịch đem quân tư lương thảo của cung Tấn Dương cho Lý Uyên.

Khiến Lý Uyên có nguồn khởi binh.

Bùi Tịch liền trở thành đại công thần đầu tiên từ khi khởi binh, cũng vì vậy được phong làm Trưởng sử, trở thành thủ hạ Lý Uyên tin cậy nhất.Nhưng tín nhiệm của Lý Uyên đối với Bùi Tịch không phải vì vật tư của cung Tấn Dương, mà là Bùi Tịch cực kỳ hiểu rõ tâm tư của Lý Uyên.

Ông ta có thể trong thời khắc quan trọng nhất giải ưu cho Lý Uyên.

Ví như bây giờ, ông ta biết Lý Uyên thật ra cũng muốn giết con trai Lý Trí Vân diệt khẩu.

Ông ta hoàn toàn không phải thật sự hận Lý Thế Dân giết em.

Nhưng bọn họ cần một bậc thang, để bọn họ thoát ra được từ trong luân lý tội ác giết em .Vì thế Bùi Tịch liền lấy cớ đại nghĩa diệt thân.

Đây chính là bậc thang tốt nhất.

Không những là cho Lý Thế Dân cũng là cho Lý Uyên.Trong lòng Lý Uyên bỗng thở phào.

Ông ta từ trong u ám bước ra.

Trong lòng ông tràn đầy cảm kích.

Một lúc sau, Lý Uyên lại thở dài nói:-Không phải mỗi người đều có thể cơ trí như Bùi công.

Việc này còn mong Bùi công chớ truyền ra ngoài.-Điều đó đương nhiên, ba người thành hổ, ta cũng không hi vọng Thế Dân bị người hiểu nhầm là người hung ác độc đoán.Tim Lý Uyên thả lỏng, hừ thật mạnh một tiếng:-Mầm tai hoạ này vẫn là do Dương Nguyên Khánh.

Bụng dạ hắn khó lường, lấy con ta để áp chế ta, kết quả xảy ra thảm kịch.

Thù giết con này, Lý Uyên ta sẽ ghi tạc trong lòng.Trong lòng Bùi Tịch gượng cười, thật ra mầm tai hoạ này là chính Lý Uyên.

Ông ta đưa con trai đi Đột Quyết để chứng tỏ lòng thành, cuối cùng dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.

Tuy nhiên, lời này Bùi Tịch không dám nói, ông ta trâm ngâm một lúc hỏi:-Đường công cho rằng, mục đích thật sự của Dương Nguyên Khánh đến Quan Trung là gì?Lý Uyên cũng rơi vào suy nghĩ, ông ta đương nhiên sẽ không cho rằng Dương Nguyên Khánh chỉ là vì vạch trần mình mà chạy đến Quan Trung.

Hắn không phải người kích động như thế.

Càng không phải cái gọi là báo thù thay cha.

Với thân phận và lòng dạ của Dương Nguyên Khánh cùng với sự hiểu biết của Lý Uyên về Dương Nguyên Khánh, ông ta biết Dương Nguyên Khánh đích thân đến Quan Trung tất nhiên là có mưu đồ sâu xa.

Đó sẽ là gì?Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 540 : Hai sứ giảLý Uyên nhìn Bùi Tịch một cái, thấy ông cười quỷ kế, trong lòng hiểu ra, liền cười nói:-Hoá ra Bùi công đã nghĩ đến, vì sao không sớm nói?

Hại ta vất vả suy nghĩ không giải thích được.Bùi Tịch áy náy nói:-Thật ra ty chức cũng đột nhiên nghĩ đến.

Ty chức thật sự cũng như Đường công.Lý Uyên phản ứng lại:-Bùi công là chỉ Quan Nội và Lũng Hữu?Bùi Tịch chầm chậm gật đầu:-Ngoài cái đó ra, ta nghĩ không ra hắn còn có mục đích gì nữa.Lý Uyên vuốt râu trầm tư, bước tiếp theo của ông ta là lấy Quan Nội và Lũng Hữu, củng cố hậu phương, sau đó quay đầu sang hướng đông tranh bá trung nguyên.

Còn Dương Nguyên Khánh khống chế sáu quận Quan Nội, hơn nữa trực tiếp xâm chiếm quận Linh Vũ.

Hắn cực có khả năng sẽ lấy quận Linh Vũ làm căn cứ, mở rộng ra quận Hoằng Hoá, quận Bình Lương.

Cho nên lần này hắn đích thân nam hạ, thật sự chính là tín hiệu thế lực hắn nam hạ.Điều đó tuyệt đối không được!

Nếu chỉ có Quan Trung không có Quan Nội và Lũng Hữu, đó chính như người chỉ có đầu mà không có tứ chi và thân thể.

Lý Uyên ông ta cũng tuyệt đối không làm.-Sự việc khẩn cấp, ta phải lập tức bố trí binh lực giành Quan Nội và Lũng Hữu.Lý Uyên cuối cùng hạ quyết tâm.

Lúc này ông ta lại nghĩ đến một chuyện, không khỏi lo lắng hỏi:-Hôm nay Dương Nguyên Khánh công khai chỉ trích ta cấu kết Đột Quyết.

Ta rất lo lắng lòng dân thay đổi.

Bùi công có kế sách gì cứu vãn lại?Bùi Tịch mỉm cười:-Dân đa phần ngu dốt, bảo sao nghe vậy.

Chỉ cần Đường công lật lọng nói, ngũ công tử là Dương Nguyên Khánh đánh cắp từ Thái Nguyên.

Thư này cũng là thư giả.

Quân Tuỳ và người Đột Quyết chẳng qua là buôn lậu ngựa, Dương Nguyên Khánh vì báo thù giết cha, cố ý bôi xấu Đường công.

Cứ như thế lặp lại dân chúng cũng sẽ tin.Lý Uyên gật gật đầu, Bùi Tịch nói rất có lý, Bùi Tịch lại cười nói:-Thật ra hầu hết dân chúng thường dân là người thấy lợi quên mất đại nghĩa.

Đường công chỉ cần thực thi kế, liền có thể để dân Quan Trung đều ca tụng ân đức của Đường công.

Còn không có ai quan tâm đến nỗi đau Đột Quyết cướp biên.Lý Uyên tò mò hỏi:-Cụ thể làm như thế nào?-Rất đơn giản, Đường công chỉ lo lắng quân phí, tiền chuyển từ Thái Nguyên chưa đến, vay mỗi nhà của Trường An một trăm tiền.

Ba ngày sau trả một trăm ba mươi tiền.

Nếu nhà nhà đều cho mượn, rõ ràng danh dự của Đường công chưa mất, ba ngày sau, Đường công lấy một trăm ba mươi tiền trả lại.

Dân Trường An sẽ tín nhiệm Đường công.

Sẽ không có có người nói xấu Đường công.Lý Uyên cười híp cả mắt:-Lời này rất hay!……….Chiều ngày hôm đó, có binh sĩ ở các phường Trường An dán thông báo vay tiền.

Quân phí gấp,vay tạm mỗi hộ một ăm tiền, ba ngày sau trả lại một trăm ba mươi tiền.

Tất cả đều là tự nguyện, tuyệt đối không bắt ép.Một trăm tiền hoàn toàn không nhiều.

Một xâu tiền mà thôi.

Chỉ có thể mua được một thăng gạo, nhà nào cũng có thể lấy ra được, sáng sớm ngày hôm qua, phường đi từng nhà từng hộ thu tiền.

Ngoài những hộ gia đình cực kỳ keo kiệt ra, gần như mọi nhà đều cho quân đội Lý Uyên mượn tiền.

Tuy nhiên, hầu hết đều là tiền rách được đúc sau năm Đại Nghiệp thứ sáu.

Lý Uyên sai người hoàn trả cả vốn lẫn lãi hơn nữa đều là tiền đẹp giữa năm Khai Hoàng, Trong nhất thời, danh tiếng của Lý Uyên tăng vọt.

Người người đều ca tụng ông ta là trưởng giả khoan hồng độ lượng, tội ác cấu kết Đột Quyết ngoài thiểu số người vẫn đang bàn luận ra, hầu hết mọi người đều quên sạch.

Hoặc đã không còn quan tâm.Nguy cơ bị mất hình tượng mà Lý Uyên phải đối mặt ở Quan Trung, cứ như vậy vì kế một trăm ba mươi tiền dễ dàng hoá giải.

Còn đối với các gia đình danh gia quyền thế đầu não, Lý Uyên cấu kết Đột Quyết hoàn toàn không quan trọng.

Quan trọng là, Lý Uyên có thể mang lại lợi ích như thế nào cho gia tộc bọn họ.…………Năm nghìn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh đã rời khỏi Quan Trung.

Quân đội chuyển đến quân Bình Lương.

Bởi vì Đậu Kháng dẫn quân chống lại Dương Huyền Cảm tiến công quận Phù Phong.

Quận binh các quận Quan Nội và Lũng Hữu đều đã được điều động không còn.

Phòng ngự các quận trống không, Dương Nguyên Khánh dẫn mười nghìn kỵ binh nam hạ, gần như không có trở ngại gì.Chiến lược quận Bình Lương cực kỳ quan trọng, là vị trí yết hầu Tiêu Quan Đạo tiến vào Quan Trung.

Đặc biệt eo sông Đạn Tranh dài hai mươi dặm lại là vị trí yết hầu xuyên qua núi Lục Bàn.

Lại được gọi Tam Quan Khẩu, eo sông Đàn Tranh chỗ rộng nhất tới một dặm, hẹp nhất không đến một trượng, hai bên bờ vách đá dựng đứng.

Có thể, bảo vệ eo sông Đạn Tranh, cũng chặt đứt Tiêu Quan Đạo, là nơi các binh gia tất phải tranh.Năm nghìn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh liền đóng quân ở phía tây của eo sông Đàn Tranh Hiệp.

Chiều cùng ngày, Lưu Văn Tĩnh phụng mệnh Lý Uyên, đến đàm phán với Dương Nguyên Khánh trước.Tô Định Phương chán nản đi vào lều lớn.

Lắc lắc đầu với Dương Nguyên Khánh :-Mất máu quá nhiều, đã không thể cứu được nữa.Sắc mặt Dương Nguyên Khánh cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.

Vẫn không thể cứu sống cậu ta:-Tắm rửa sạch sẽ cho hắn, thay y phục sạch sẽ, đợi một lát nữa Lý Uyên phái sứ giả đến, trả lại thi thể cho bọn họ.Tô Định Phương cuối cùng không kìm nổi mắng:-Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta làm sao có thể hung ác giết con trai của mình.

Quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng!Tô Định Phương hoàn toàn không nhìn thấy Lý Thế Dân bắn lén.

Anh ta luôn luôn cho rằng Lý Trí Vân bị cha cậu ta hạ lệnh bắn chết, luôn canh cánh trong lòng.Dương Nguyên Khánh cười cười:-Trong tình thế nguy cấp, ông ta chỉ muốn bắn chết ta.

Quên mất con trai còn ở phía sau, chắc bây giờ ông ta cũng đang hối hận.

Lòng người rất phức tạp, hoàn toàn không phải trắng thì không phải đen.

Nếu để Lý Uyên chọn lần thứ hai, ông ta chưa chắc sẽ giết chết con trai mình.Tô Định Phương không nghe hiểu ý của câu nói cuối cùng này của Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng anh ta ta còn rất hận:-Nhưng không có nhân chứng, chúng ta làm sao khiến thiên hạ tin sự thật Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết.-Có ý chỉ của thánh thượng là đủ rồi.Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.-Nhưng không có nhân chứng…..Tô Định Phương không phản ứng lại.Dương Nguyên Khánh vỗ vai hắn ta, cười nói:-Dương Quảng thiên vị Lý Uyên như vậy, tín nhiệm ông ta như vậy sao?

Muốn nhân chứng vật chứng đầy đủ mới khẳng định tội của ông ta?Tô Định Phương lúc này mới hiểu, anh ta gãi gãi đầu, xin lỗi cười nói:-Nói như thế, Lý Trí Vân cũng không còn ý nghĩa nữa.-Cũng không phải…..Dương Nguyên Khánh cũng không biết nên nói thế nào với Tô Định Phương.

Chính trị là một thứ rất tinh tế.

Không phải Tô Định Phương có thể lý giải được.

Hắn liền thản nhiên nói:-Thật ra, việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, cho dù bây giờ tuyên bố ra ngoài cũng không có tác dụng gì.

Chỉ cần, ông ta còn đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng, người cần dựa vào ông ta, tất nhiên vẫn sẽ phải dựa vào ông ta, sẽ không vì việc Đột Quyết mà bị ảnh hưởng.

Đến một ngày ông ta không thể đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng nữa, như vậy người muốn rời khỏi ông ta sẽ dùng cớ đại nghĩa, sẽ nghĩ đến việc ông ta cấu kết Đột Quyết này.

Đây chính là chính trị, trong xương cốt là lợi ích, đại nghĩa chẳng qua là ngoài da.Tô Định Phương yên lặng gật đầu.

Anh ta hơi hiểu một chút.

Dương Nguyên Khánh lại nói:-Bây giờ chúng ta đối mặt, hoàn toàn không phải đội quân của Lý Uyên.

Mà là cả tập đoàn Quan Lũng.

Thực lực chúng ta hiện nay còn xa mới bằng bằng họ.-Nhưng….

Tập đoàn Quan Lũng đáng sợ như vậy sao?

Tôi lớn lên ở Quan Trung, tôi không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng Tô Định Phương.

Anh ta không ngừng nghe Lý Tĩnh nói tập đoàn Quan Lũng hùng mạnh như thế nào.

Anh ta không hiểu, anh ta cũng biết mình chưa đủ từng trải.

Nhưng vấn đề này anh ta không làm rõ ràng, thì mãi mãi vẫn là tâm bệnh của anh ta.Dương Nguyên Khánh thật không ngờ được Tô Định Phương muốn biết sâu xa như vậy.

Hắn nghĩ ngợi liền cười nói:-Phải nói thế nào đây?

Ta hỏi ngươi trước, vì sao chiêu mộ binh lính có thể đánh trận?-Điều này tôi biết, vì đều là binh phủ.

Bọn họ bình thường đều được huấn luyện, cho nên chiêu mộ binh liền có thể tác chiến đánh giặc.-Nếu đã như thế, vì sao cùng là các phủ binh này, trong lúc loạn lạc bọn họ là đám ô hợp.

Còn đến trong tay quý tộc Quan Lũng liền trở thành quân tinh nhuệ.

Ví như quân của Ngoã Cương, ở trong tay Lý Mật có thể làm đại sự, nhưng trong tay Địch Nhượng chỉ có thể là loạn phỉ?

Ví dụ thêm như tám mươi nghìn thủ hạ của Vô Đoan Nhi, lúc theo Vô Đoan Nhi là đám ô hợp, không việc ác nào không làm, nhưng theo Lý Uyên liền trở thành quân tinh nhuệ, quân kỷ nghiêm khắc.

Lý Uyên cũng hoàn toàn không phải danh tướng danh soái gì, đấy là vì sao?Tô Định Phương lắc lắc đầu, anh ta không biết, Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cái, chầm chậm nói:-Thật ra mỗi người đều có hai mặt, một mặt dã thú, một mặt trật tự.

Mặt dã thú là tán loạn không chịu trói buộc, là đám người ô hợp.

Còn mặt trật tự cần xây dừng chế độ mà ngưng tụ lại.

Một khi ngưng tự chính là quân tinh nhuệ.

Còn quý tộc Quan Lũng hùng mạnh là vì mỗi gia tộc của bọn họ đều có thể xây dựng chế độ này.

Một Lý Mật có thể làm cho Ngoã Cương Quân có thanh có thế.

Còn trong quý tộc Quan Lũng lại có vô số Lý Mật.

Một khi Quan Lũng ủng hộ Lý Uyên, như vậy Lý Uyên liền có thể nhanh chóng thiết lập chế độ hùng mạnh.

Thiết lập trật tự, sẽ thu hút anh hào trong thiên hạ.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 541 : Tây Tần Bá VươngTô Định Phương im lặng nói hai câu:-Trật tự!Anh ta có chút hiểu rồi, liền nói:-Cho nên bá phụ thất bại ở Quan Trung, chính là vì không có sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng.

Ông ấy không thể xây dựng trật tự và chế độ này, thu hút quân sĩ tài giỏi, là như vậy sao?Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:-Các con vật đều tụ tập theo loài, người chia theo nhóm.

Dương Huyền Cảm không được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng.

Ta cũng như thế, cũng không có được.

Thiên hạ đại Tuỳ chỉ có sĩ tộc Sơn Đông mới có thể chống lại quý tộc Quan Lũng.

Có được ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông ta cũng có thể nhanh chóng thiết lập nên chế độ và trật tự hùng mạnh.-Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao còn không đi về phía Đông?Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn muốn để đáp án này lại cho Tô Định Phương tự đi tìm hiểu.

Lúc này, một thân binh bẩm báo ở cửa lều:-Khởi bẩm tổng quản, bên ngoài có sứ giả Lý Uyên phái đến cầu kiến, nói tên là Lưu Văn Tĩnh.- Lưu Văn Tĩnh!Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Lý Uyên sao hồ đồ như thế, không ngờ phái quân sư của mình đến.-Mời hắn ta vào!Một lát, Lưu Văn Tĩnh được thân binh dẫn vào lều lớn.

Áp lực trong lòng Lưu Văn Tĩnh rất lớn.

Lúc đầu để Lý Trí Vân đi Đột Quyết làm con tin.

Chính là ông ta ra sức khuyên Lý Uyên.

Không ngờ cuối cùng Lý Trí Vân rơi vào trong tay Dương Nguyên Khánh.

Chết dưới thành Trường An.

Vì thế, trong lòng ông ta tràn đầy áy náy.

Ông ta cho rằng mình không thể chối đẩy trách nhiệm này.

Ông ta chỉ có thể hết sức làm việc, mới có thể giảm bớt sự bứt rứt trong lòng.Ông tiến lên thi lễ với Dương Nguyên Khánh :-Lưu Văn Tĩnh tham kiếm Dương tổng quản!-Lưu Tư mã mời ngồi!Dương Nguyên Khánh mời Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống, lại bảo thân binh dâng trà.

Lưu Văn Tĩnh lo lắng hỏi:-Ngũ công tử còn sống không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:-Chúng tôi đã cố hết sức cứu cậu ta, nhưng mất máu quá nhiều, không thể cứu vãn được.Ánh mắt Lưu Văn Tĩnh chán nản.

Ông ta chỉ là ôm một tia hy vọng.

Hy vọng Lý Trí Vân còn sống, nhưng bây giờ, tia hy vọng này cũng mất rồi.Ông ta thở dài nói:-Vậy có thể giao lại thi thể của cậu ấy cho chúng tôi không?Dương Nguyên Khánh không nói gì, nửa cười nửa không nhìn Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Tĩnh hiểu, vội vàng nói:-Đương nhiên, là trao đổi, chúng tôi cũng sẽ trả lại di thể của lệnh tôn.

Hơn nữa, tôi đã mang đến rồi, ở trên xe ngoài quân doanh.Dương Nguyên Khánh nháy mắt với thân vệ của mình.

Đội thân vệ lập tức ra ngoài lều, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:-Ta đã sai người trao đổi.

Lưu Tư mã đến nơi này của ta, chỉ vì việc này sao?Lưu Văn Tĩnh gượng cười nói:-Tất nhiên không phải, chúa công nhà tôi hy vọng hai nhà dừng tay, dĩ hoà vi quý, hy vọng Dương tổng quản có thể nhanh chóng dời khỏi Quan Trung.-Ta hiện nay không phải đã dời khỏi Quan Trung sao?Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.-Nhưng là….Lưu Văn Tĩnh không biết nên nói thế nào.

Thật ra ông ta muốn Dương Nguyên Khánh rời khỏi Phong Châu.

Nhưng lời này ông ta nói không được, ông ta liền chuyển đề tài, nói bóng gió hỏi:-Không biết lần này Dương tổng quản nam hạ, chính là vì việc của lệnh tôn sao?-Ta không phải ở dưới thành đã nói với Lý Uyên sao?

Không chỉ là ân oán cá nhân, còn có quốc thù, ta muốn Lý Uyên cho ta một lời giải thích.

Vì sao ông ta cấu kết với Đột Quyết, xâm hại Phong Châu, Phong Châu thê thảm và tổn thất nghiêm trọng, nên làm thế nào bây giờ?-Vậy tổng quản cần bồi thường gì?Bên cạnh Phó sứ Phùng Khánh hỏi.

Gã cảm thấy ý đồ của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng.

Chính là muốn bồi thường mà đến.Nhưng Lưu Văn Tĩnh không nói gì, ông ta cũng nghe hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.

Tuy nhiên, ông cho rằng Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải vì bắt đền mà đến.

Mà là còn có mưu đồ khác.

Ông kiên nhẫn chờ đợi Dương Nguyên Khánh bại lộ mưu đồ thật sự.-Có lẽ ta cần bồi thường một chút.Dương Nguyên Khánh cười cười nói với Phó sứ Phùng Khánh:-Ngươi trở về nói với Lý Uyên, trước tiên chuyển cho ta hai mươi nghìn thạch lương thảo đến.

Đây là điều kiện ta trở về Phong Châu.Hắn nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái, thản nhiên nói:-Còn Lưu Tư mã, tôi vẫn đang tìm một thầy giáo thích hợp cho hài nhi.

Tôi cảm thấy Lưu Tư mã khá thích hợp.

Tôi chuẩn bị mời Lưu Tư mã làm khách.Lưu Văn Tĩnh vẫn không nói gì.

Ánh mắt của ông ta loé lên một chút bi ai.

Dương Nguyên Khánh đã tuyên chiến với Lý Uyên rồi, ông ta thành tù binh đầu tiên.……..Huyện Thanh Thuỷ quận Thiên Thuỷ nằm ở trong thung lũng.

Nơi này là đoạn cuối của dãy núi Lũng Sơn.

Đất vàng chồng chất, địa hình vỡ nát, khe suối dọc ngang, ở một cánh đồng bát ngát cách huyện thành khoảng năm mươi dặm là một quân doanh chiếm diện tích rộng lớn.

Đây là thế lực cắt cứ Lũng Tây của quân doanh Tiết Cử.

Tổng cộng có năm mươi nghìn đại quân đóng ở nơi này.Sáng sớm, Tiết Cử và vài phó tướng cưỡi ngựa đứng trước quân doanh.

Ngắm nhìn Quan ải xa ngoài mười dặm, nơi đó là vị trí yết hầu tiến vào bình nguyên Quan Trung – Đại Chấn Quan.Tiết Cử là cường hào của quận Kim Thành.

Năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Tướng mạo hung ác, đầu to như cái thùng.

Như tượng người chạm khắc đơn giản ở trên đá hoa cương.

Nhưng người cao sáu thước sáu, cao lớn vạm vỡ, lực mạnh vô cùng, luyện võ công siêu quần.

Hơn chục năm trước, Tề vương Dương Giản chiêu mộ dũng sĩ trong thiên hạ, Tiết Cử với tài bắn tên thiện nghệ, võ công tuyệt luân mà chiêu tuyển thành công, trở thành một trong bốn dũng sĩ của Tề vương, xếp thứ hai.

Sau này vì án Tề vương gây biến, làm Giáo uý nho nhỏ ở quận Kim Thành.

Mùa thu năm ngoái, anh ta dùng hết tài sản lập nghiệp khởi binh làm phản.

Nhanh chóng cắt ra một đại quân một trăm nghìn người, dùng thời gian mấy tháng công chiếm Hoàng Hà, dựng nước là Tần, tự xưng là Tây Tần Bá Vương.Ngay lúc hắn ta quay đầu chuẩn bị tấn công Dương Huyền Cảm ở Quan Trung, Lý Uyên xuất binh thần tốc, chỉ ba ngày liền tiêu diệt Dương Huyền Cảm.

Chiếm được Quan Trung, khiến Tiết Cử chậm một bước, chỉ có thể tụ tập trăm nghìn quân ở bên ngoài Đại Chấn Quan than thở.Lúc này, Tiết Cử nhận được bẩm báo thám báo.

Đại Chấn Quan có Đậu Kháng dẫn ba mươi nghìn quân trấn thủ.

Điều này khiến Tiết Cử uể oải vạn phần.

Đậu Kháng là Tổng quản U Châu trước đây, năng lực thống soái rất giỏi.

Lại có ba mươi nghìn đại quân trấn thủ với thành Đại Chấn Quan cao mà hiểm trở, quân đội của mình chưa chắc có thể đánh bại được.Chăm chú nhìn Đại Chấn Quan rất lâu, anh ta thở dài nói với các tướng:-Đều quay về ăn trưa đã, chiều còn phải thảo luận quân tình.Nói xong, anh ta đi vào lều lớn trong quân doanh với tâm trạng rầu rĩ.

Lương Sư Đô cũng là một trong các phó tướng.

Y là bạn cũ của Tiết Cử.

Năm ngoái nương nhờ Tiết Cử, được phong làm Hữu quân nguyên soái, vì tấn công Hà Hoàng lập được không ít công tích, được Tiết Cử rất tin cậy.Lương Sư Đô trở về lều của mình, một thân binh chạy đến bẩm báo:-Tướng quân, có một người ở trong quân doanh đợi, từ quận Linh Vũ đến, nói là huynh trưởng của tướng quân.Lương Sư Đô sửng sốt một lúc, huynh trưởng sao đã đến.

Y bước nhanh vào lều lớn của mình.Trong lều lớn, Lương Sư Chúng huynh trưởng của Lương Sư Đô đang chắp tay đi lại.

Anh ta đang suy nghĩ nên thuyết phục huynh đệ mình thế nào.

Hoàn thành nhiệm vụ Dương Nguyên Khánh giao phó.-Đại ca, sao huynh lại đến đây?Lương Sư Đô xuất hiện trước cửa lều, tò mò hỏi.Lương Sư Chúng vừa quay đầu lại, thấy huynh đệ toàn thân áo giáp, đã là một viên đại tướng.

Liền cười nói:-Đến thăm đệ, còn muốn nói tình hình trong nhà cho đệ nữa.-Ngồi xuống nói đi!Lương Sư Đô bảo huynh trưởng ngồi xuống.

Lại rót trà cho anh ta, trước tiên nỏi:-Sức khoẻ của cha thế nào rồi?Năm ngoái Lương Sư Đô thoát khỏi quận Linh Võ, muốn đem cả phụ thân theo, nhưng cha của anh ta luôn nghĩ về quê cha đất tổ, thế nào cũng không chịu đi theo anh ta.

Cũng là người duy nhất Lương Sư Đô bận lòng.-Sức khoẻ của cha vẫn tốt, chỉ là tuổi già, trí nhớ không còn được như xưa.

Thỉnh thoảng bị lẫn, luôn coi tam đệ là đệ.Lương Sư Đô có chút nhớ cha.

Anh ta lại thở dài hỏi:-Vậy quân Phong Châu làm khó mọi người không?-Làm khó?Lương Sư Chúng khó hiểu hỏi lại:-Vì sao làm khó chúng ta?

Chúng ta không có làm gì nguy hại đến quận Linh Võ.Thật ra, Lương Sư Chúng vẫn không hiểu lúc đầu vì sao huynh đệ gấp gáp chạy trốn.

Lúc đó suy nghĩ của huynh đệ là, đệ đắc tội với Dương Nguyên Khánh, sợ Dương Nguyên Khánh báo thù.

Nhưng thực tế Dương Nguyên Khánh căn bản không hỏi việc Lương gia.

Trái lại vì Lương gia là đại tộc địa phương, Trương Thái Thú thường xuyên đến thăm.Lương Sư Đô không nói gì.

Anh ta cũng biết lúc đó mình vì sao chạy trốn.

Anh ta có một cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Có lẽ Anh ta có lòng tạo phản, lo lắng đã bị Dương Nguyên Khánh biết, chột dạ bỏ trốn.Trầm mặc rất lâu, Lương Sư Đô chuyển đề tài:-Đại ca đến tìm đệ có việc gì không?-Là như thế này!Lương Sư Đô nhỏ tiếng nói:-Dương Nguyên Khánh muốn hợp tác với Tiết Cử đối phó với Lý Uyên.

Hy vọng đệ có thể khuyên Tiết Cử cùng đồng ý lần hợp tác này.Lương Sư Đô nhướn mày:-Tiết Cử đối nhân xử thế rất tự phụ.

Đệ không biết y sẽ nghe theo lời khuyên của đệ không.

Chỉ sợ đệ không có năng lực này.Mặt Lương Sư Chúng trầm xuống.

Dương Nguyên Khánh nhận lời anh ta.

Nếu việc này là thành công con trai cả của anh ta Lương Tố có thể phong là Huyện uý huyện Hoài Viễn.

Trong lòng Lương Sư Chúng tràn ngập hy vọng, thái độ của huynh đệ khiến anh ta có chút thất vọng.

Tuy nhiên, anh ta biết làm sao để huynh đệ nhận lời.-Đây cũng ý của cha.

Ông hy vọng đệ có thể suy nghĩ vì gia tộc một chút.

Nếu có thể giúp Dương Nguyên Khánh một tay, đây chẳng phải là đệ giữ lại một lối thoát cho chính mình.

Cũng sẽ giúp ích cho gia tộc cực lớn.

Khiến địa vị gia tộc ở quận Linh Võ được nâng cao.Đến đây, anh ta lấy ra một phong thư đưa cho Lương Sư Đô:-Đây là thư cha viết cho đệ.

Tự đệ xem đi!Điểm yếu của Lương Sư Đô chính là phụ thân.

Anh ta xem xong thư của cha bán tin bán nghi.

Anh ta lẳng lặng gật đầu:-Đệ thử đi!Chính trong lúc Lương Sư Đô và huynh trưởng trao đổi.

Tây Tần bá vương Tiết Cử cũng ở trong lều vương của y gặp Tạ Tư Lễ sứ giả Dương Nguyên Khánh cử đến.Tiết Cử đã xưng đế.

Tuy nhiên, hoàng đế này của y là Vua cỏ.

Không lập lễ chế và tôn nghiêm đủ có của hoàng đế.

Chỉ là là một lều da dê cực lớn thể hiện khí thế như cung vua.

Hai bên đứng kín cung nữ và thị vệ.

Một thảm màu đỏ rất dài, trải từ đầu này đến đầu kia là ba bậc thang bạch ngọc.

Trên mặt bậc thang là một ngai vàng dùng vàng đúc thành.

Hai bên đứng tám cung nữ cầm quạt lông vũ, Tiết Cử đầu mũ xung thiên.

Người mặc long bào, ngồi ngay ngăn trên long tháp.Lúc Tiết Cử tiếp khách quý, mới dùng các quy cách đế vương này.

Sứ giả của Dương Nguyên Khánh chắc chắn là khách quý.Tạ Tư lễ bước đi bình tĩnh tiến vào lều lớn, khom người thi lễ:-Sứ giả Tạ Tư Lễ của Đại Tùy Phong Châu tổng quản, Sở quốc công, Dương tướng quân tham kiến bệ hạ vua nước Tây Tần!Dương Nguyên Khánh nhất định không thừa nhận y làm vua.

Điều đó trong dự đoán của Tiết Cử.

Tuy nhiên chịu xưng y quốc tôn.

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Dương Nguyên Khánh rồi.

Tuy Tiết Cử bề ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng vô cùng tinh tế.

Y mỉm cười gật đầu nói:-Ta nhớ Tạ tiên sinh không phải là phụ tá của Huyền Cảm sao?

Khi nào dựa vào Dương tổng quản vậy?-Tại hạ vẫn là quan của Phong Châu, phụng mệnh của tổng quản đi hiệp trợ Dương Huyền Cảm.-Hoá ra là thế, không biết Tạ tiên sinh hiện giờ giữ chức gì ở Phong Châu?-Tại hạ đảm nhận trưởng sử quận Linh Võ?-Khà khà….

Quận Linh Võ là nơi tốt!

Đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, là một quận lớn nhất về lương thực của Quan Nội, không biết hiện nay quận Linh Võ có bao nhiêu nhân khẩu?Tiết Cử không nhanh không chậm hỏi.

Trong lòng đang suy nghĩ dụng ý của Dương Nguyên Khánh phái sứ giả đến gặp mình, và đối sách mà y nên áp dụng.Lúc này Lương Sư Đô cũng tiến vào trong lều.

Đứng sát bên cạnh Thái tử Tiết Nhân Cảo.

Tiết Nhân Cảo giống cha như đúc, uy mãnh cường tráng, võ nghệ cao cường.

Nhưng y không có sự giảo hoạt của Tiết Cử, dũng mãnh có thừa, tài trí không đủ, đặc biệt tính cách hung tàn, giết người như rác.Y cúi đầu nói với Lương Sư Đô:-Đây là sứ giả Dương Nguyên Khánh cử đến, không biết đến làm gì?Lương Sư Đô cười cười, cũng cúi đầu nói:-Có lẽ là muốn cùng chúng ta đối phó với Lý Uyên.Lúc này Tạ Tư Lễ đúng mực đáp lại:-Tại hạ vừa mới được bổ nhiệm là Trưởng sử quận Linh Võ.Tiết Nhân Cảo càng nghĩ càng thấy Lương Sư Đô nói có lý.

Bản thân y chính là người thô lỗ không có học.

Không hề đặt lễ nghi đế vương của cha vào trong lòng.

Liền mở to họng cười to:-Tạ tiên sinh, có phải Dương Nguyên Khánh muốn chúng ta hợp tác đối phó với Lý Uyên hay không?Trong lều liền yên lặng.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về Tiết Nhân Cảo.

Lương Sư Đô đứng ở bên cạnh suy nghĩ.

Có thể lợi dụng tên ngu xuẩn này.

Liền cố ý kích thích y nói:-Thái tử điện hạ không biết đừng nói lung tung.

Vương thượng tạm thời không có ý tấn công Lý Uyên.Tiết Nhân Cảo thô lỗ vô trí, y không chịu nổi kích thích, nhướng mày lên.

Tức giận nhìn Lương Sư Đô:-Ta làm sao không biết.

Chúng ta ở đây làm gì? không phải muốn tấn công Quan Trung sao?

Bây giờ chúng ta hết đường xoay sở, Dương Nguyên Khánh đề xuất hợp tác, đây không phải là không tốt sao?-Câm miệng cho ta!Tiết Cử đạp bàn một cái, hung hăng trợn mắt nhìn Tiết Nhân Cảo mắng:-Ta thấy con ăn thịt người nhiều quá rồi. trong miệng nói không ra tiếng người!Thật ra Tiết Cử đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng lão cũng cầu còn không được.

Nhưng lão muốn giả hồ đồ, từ chỗ Dương Nguyên Khánh mà cò kè, thu được lợi ích lớn nhất.

Không ngờ lời ngu ngốc của đứa con trai Tiết Nhân Cảo, lộ hết điểm mấu chốt của bọn họ, khiến trong lòng Tiết Cử vô cùng tức giận.Tạ Tư Lễ cười khà khà, Tiết Cử có người con trai này cũng không tồi, liền cười nói:-Ta quả thật phụng lệnh của tổng quản.

Đến để thương thảo với quốc vương điện hạ cùng đối phó với Lý Uyên.

Chỗ ta có một bức thư là tổng quản tự tay viết cho điện hạ.

Điện hạ mời đọc.Tạ Tư Lễ lấy ra một bức thư trình lên.

Thị vệ trình thư cho Tiết Cử.

Tiết Cử mở thư câu đầu tiên đó là: “Thọ yến của công chúa Nhạc Bình vừa biệt đã mười hai năm, nghe nói cố nhân ở Tây Tần khởi sự, Nguyên Khánh không khỏi cảm hoài……”

Tiết Cử cười cười, năm đó trong yến thọ của Công chúa Nhạc Bình, lão thích sát Dương Nguyên Khánh không thành công.

Suýt nữa bị Dương Nguyên Khánh giết chết.

Kiểu bạn cũ này không phải đáng khiến người ta nhớ như vậy.-Bày tiệc đón khách quý!Tiết Cử hạ lệnh bày tiệc rượu, các món ăn ngon vật lạ, trong tiếng nhạc du dương, một đội thiếu nữ nhảy múa.

Hơn chục trọng thần của Tiết Cử ngồi hai bên, Tiết Nhân Cảo bị đuổi ra ngoài.

Không được tham gia yến tiệc của lão.Tiết Cử kính Tạ Tư Lễ một ly rượu, cười hỏi:-Dương tổng quản vẫn nhớ ta sao?-Nghe Dương tổng quản nói, ấn tượng rất sâu sắc với Bát phong đao của điện hạ, ta không biết Bát phong đao là gì?Tiết Cử bật cười khà khà.

Lúc này giải thích cho Tạ Tư Lễ:-Bát phong đao chính là đao độc ta giấu trong áo choàng.

Năm đó ta dùng đao độc này suýt nữa lấy mạng Dương tổng quản các người.

Tuy nhiên, ta xem như nhân nghĩa, lúc ta bắn lén, còn kêu hắn một tiếng.Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ còn cho rằng Tiết Cử và Dương Nguyên Khánh có giao tình xưa.

Ầm ĩ cả nửa ngày, hoá ra bọn họ là quan hệ ngươi sống ta chết.Tiết Cử cũng thở dài:-Lúc đó, ta cũng là vì Tề vương, không được làm chủ, chuyện cũ không nhắc đến nữa!Lão nhìn Tạ Tư Lễ một cái.

Liền chuyển để tài về chuyện chính:-Xin hỏi Tạ trưởng sử.

Nếu ta nhận lời hợp tác với Dương Nguyên Khánh, cùng đối phó Lý Uyên, Dương tướng quân có thể có ta lợi ích gì?Tạ Tư Lễ cười nói:-Hiện nay quận Bình Lương khống chế trong tay chúng tôi.

Nếu Tiết điện hạ nhận lời hợp tác.

Tổng quản nói, ngài có thể nhượng quận Bình Lương cho quân Tây Tần.

Để quân Tây Tần từ Tiêu quan đạo tấn công Quan Trung.-Đơn giản như vậy ư….Tạ Tư Lễ gật đầu:-Phong Châu chỉ có thể đáp ứng điều kiện này.Thật ra Dương Nguyên Khánh còn đáp ứng trợ giúp Tiết Cử năm mươi nghìn thạch lương thảo.

Tuy nhiên một câu nói vừa nãy của Tiết Nhân Cảo làm cho Tạ Tư Lễ thay đổi chủ ý.

Ông quyết định không cho năm mươi nghìn thạch lương thảo.

Dương Nguyên Khánh toàn quyền uỷ thác cho ông.

Ông có quyền quyết định.Sắc mặt Tiết Cử lộ ra vẻ không hài lòng.

Lão nén lòng nói:-Nếu trẫm liên hợp đối phó Lý Uyên, Vậy Dương Nguyên Khánh chuẩn bị bao nhiêu binh?Tạ Tư Lễ lắc lắc đầu:-Phong Châu vừa mới giao đấu ác chiến với Đột Quyết xong, quân lực mệt mỏi, tạm thời không có khả năng xuất binh.

Chỉ có thể giao quận Bình Lương cho quân Tây Tần, cái khác chỉ có thể lên tiếng ủng hộ.Tiết Cử giận dữ, ném cái chén xuống đất.

Rút kiếm đặt trên cổ Tạ Tư Lễ, cả giận nói:-Hoá ra Phong Châu muốn lợi dụng người của Tiết mỗ này.

Vậy tốt, Quan Trung ta không đánh, ta đi đánh quận Linh Võ!Tạ Tư Lễ không hề có chút sợ hãi, ông đẩy kiếm ra, lạnh lùng cười nói:-Quân Phong Châu vừa tiêu diệt ba trăm nghìn kỵ binh Đột Quyết.

Còn không coi quân Trung Nguyên ra gì.

Nếu điện hạ tự cho rằng có thể thắng được kỵ binh Đột Quyết.

Vậy cứ việc đến quận Linh Võ chịu chết.

Tuy nhiên, ta nhắc trước, lúc đó chính Dương tổng quản và Lý Uyên liên hợp đối phó quân Tây Tần.

Còn có Tây Lương Lý Quỹ.

Ông ta cũng nhất định muốn báo thù một mũi tên của điện hạ.Sắc mặt Tiết Cử thay đổi, kiếm không thu lại.

Tạ Tư Lễ không hề sợ hãi, lạnh lùng như vậy nhìn lão.

Lúc này, Lương Sư Đô vội vàng đứng dậy hoà giải nói:-Vương thượng, đây là tính xấu của người đọc sách, không cần phải so đo với ông ta.Tiết Cử hừ mạnh một tiếng, thu kiếm lại, lão cũng không tiếp khách nữa.

Bước nhanh ra khỏi lều.

Tạ Tư Lễ nhìn theo bóng lão.

Khoé miệng lộ ra ý cười coi thường.

Không biểu hiện thái độ cứng rắn, Tiết Cử sẽ cho rằng quân Phong Châu dễ bắt nạt, lão sẽ lấn tới.Trong lòng Tạ Tư Lễ hiểu rõ, bất kể như thế nào, Tiết Cử đều sẽ nhận lời.Tiết Cử một mình ngồi trong lều lớn tức giận.

Lương Sư Đô tiến vào, cười nói:-Vương thượng còn tức giận sao?Tiết Cử oán hận nói:-Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng!-Thật ra thần cảm thấy Dương Nguyên Khánh nhìn thấu tình thế.

Lý Uyên chiếm cứ Quan Trung.

Bước tiếp theo của ông ấy tất nhiên là tấn công Lũng Hữu và Quan Nội.

Quân Tây Tần chúng ta và Lý Uyên giao chiến ván này là không thể tránh khỏi.

Thần cho rằng, phải nhân lúc Lý Uyên đến Quan Trung chưa yên ổn, lập tức tấn công Quan Trung.

Nếu Dương Nguyên Khánh nhượng Tiêu quan đạo.

Vậy chúng ta nhất định kết minh với Dương Nguyên Khánh, dẫn quân sát tiến Quan Trung.Tiết Cử gật đầu, thở dài nói:- Chỉ là Dương Nguyên Khánh rõ ràng lợi dụng chúng ta.

Kết minh này quá thiệt thòi rồi.

Ta không cam lòng!Lương Sư Đô cười lên:-Trước tiên tiêu diệt Lý Uyên, đoạt lấy Quan Trung, chờ chúng ta có thực lực rồi.

Sẽ lần nữa thu dọn sạch Dương Nguyên Khánh, trả món nợ này, đây gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.Tiết Cử cười lạnh một tiếng:-Ngươi nói không sai.

Ta sớm muộn sẽ thu dọn quận Linh Võ.

Hôm nay ta nhịn tức giận này.Lão lập tức đứng dậy lệnh:-Khẩn cấp mời Tạ tiên sinh đến lều vương của ta đàm phán tường tận.Sau một hồi trao đổi, Tiết Cử cuối cùng thống nhất đồng ý hiệp nghị đồng minh với Tạ Tư Lễ.

Hai bên phác thảo thư đồng minh.

Tạ Tư Lễ là thay mặt Dương Nguyên Khánh, ký tên trên thư đồng minh.Tiết Cử lập tức dẫn một trăm nghìn đại quân, quay đầu hướng bắc, hiên ngang hướng giết vào quận Bình Lương.

Một trăm nghìn đại quân Tây Tần phải từ Tiêu quan đạo phát động thế tiến công đến Quan Trung.Còn Dương Nguyên Khánh sau khi biết được tin tức kết minh thành công, liền dẫn quân lên bắc, trở về Phong Châu.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 542 : Chiến lược đối khángBan đầu Tây Tần bá vương Tiết Cử dẫn 100 ngàn đại quân tiến quân đến quận Bình Lương, băng qua eo sông Đạn Tranh tiến vào quận An Định.

Lão lệnh Lương Sư Đô dẫn 10 ngàn quân thủ thành An Định, lão thì tự mình dẫn 90 ngàn đại quân đóng ở Thiển Thủy Nguyên, rình rập Quan Trung.

Thời điểm này Lý Uyên cướp lấy Quan Trung chưa đến 10 ngày, đại quân Tiết Cử tạo áp lực ở phía bắc khiến cho Quan Trung chấn động.Lý Uyên vừa mới mất đi mưu sĩ Lưu Văn Tĩnh, đang tâm phiền ý loạn, lại nhận được tin đại quân Tiết Cử tiếp cận, loạn trong giặc ngoài làm gã sứt đầu mẻ trán.

Gã khẩn cấp lệnh Khuất Đột Thông làm tiên phong, dẫn 20 ngàn quân đóng giữ ở huyện Tân Bình, phòng ngự quân Tây Tần tấn công Quan Trung, sau đó lệnh Lý Hiếu Cung làm chủ tướng, Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng, dẫn 80 ngàn quân đến quận Bắc Địa nghênh chiến.Cung Đường Vương của Lý Uyên cùng đại phủ Thừa tướng xây dựng trong điện Vũ Đức ở cung Thái Cực.

Điện Vũ Đức cũng chính là nơi Dương Kiên tuyên bố xóa bỏ thái tử Dương Dũng, cũng là điện các quan trọng của triều đình Đại Tùy, nó thực tế là một tổ hợp kiến trúc tạo thành, tiền điện, hậu điện, Thiên điện trái phải, cùng với bên trái là Bàn Long các, bên phải là Tê Phượng các và mấy trăm gian điện đường lầu các.Nơi làm việc của Lý Uyên gọi là Đường Vương các, từ Tàng Thư các trong điện Vũ Đức đổi thành, mặt sau vẫn là thư phòng, mặt trước thì thành nơi làm việc và phòng nghỉ ngơi của gã.Lúc này ở trong phòng Lý Uyên đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong mắt gã che dấu không được vẻ sầu lo, sự hăng hái khi vừa cướp được Quan Trung bây giờ không còn sót lại chút gì.

Gã mới cướp lấy Quan Trung gần 10 ngày, nguy cơ cũng nối gót tới.

Dương Nguyên Khánh dẫn quân đánh vào Quan Trung làm cho gã mất mặ , sau đó lại bắt đi quân sư Lưu Văn Tĩnh làm gã phẫn nộ, uất ức không có chỗ giải phóng, nhưng khi gã còn chưa kịp thở tiếp một hơi thì đại quân Tây Tần Tiết Cử đánh tới, nguy cơ trùng trùng điệp điệp làm cho gã thở không ra hơi.Trên cơ bản gã có thể đoán được Tiết Cử tiến công Quan Trung chắc chắn cùng có liên quan đến Dương Nguyên Khánh.

Nếu không Dương Nguyên Khánh đã không kịp thời bỏ chạy như vậy, đem e sông Đạn Tranh tặng cho Tiết Cử, làm cho đại quân Tây Tần có thể tiến quân thần tốc.

Giữa hai người bọn họ nhất định đã đạt thành thỏa hiệp nào đó, có lẽ Tiết Cử chiếm Quan Trung, Dương Nguyên Khánh sẽ đạt được Quan Nội.Trong lòng vô cùng căm phẫn và áp lực làm cho Lý Uyên gần như không kìm nổi ngửa mặt mà thét.

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Kiến Thành:- Phụ thân, con có thể vào không?Lý Uyên nén một hơi thở vào lòng:- Vào đi!Lý Kiến Thành bước đến, khom người hành lễ:- Phụ thân, con có việc bẩm báo.Lý Uyên thấy trưởng tử không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh, đầu đội bình cân.

Gã có chút mất hứng nói:- Con là Đường thế tử, lại kiêm nhiệm Hộ bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, làm sao con lại mặc tiện phục, còn ra thể thống gì nữa.Lý Kiến Thành vội vàng nói :- Con mặc như vậy là có nguyên nhân, phụ thân hãy nghe con giải thích.- Con nói đi!

Chuyện gì?- Con vừa mới nhận được tình báo, quân đội của Dương Nguyên Khánh đã nhanh chóng lên phía bắc, những không phối hợp với Tiết Cử tấn công Quan Trung, cho nên lần đại chiến này, thực tế đối thủ của chúng ta chỉ có Tiết Cử.Lý Uyên mừng rỡ, vội hỏi:- Con có thể khẳng định quân đội của Dương Nguyên khánh không có mặt?Lý Kiến Thành gật đầu khẳng định:- Con có thể khẳng định, chắc chắn sẽ đi!Lý Uyên hết sức vui vẻ đưa tay vỗ vỗ trán, thật sự tốt quá, không có quân đội của Dương Nguyên Khánh, lòng gã nhẹ hơn phân nửa, đêm nay cuối cùng cũng thể thoải mái ngủ một giấc.Lý Kiến Thành thấy phụ thân mừng rỡ, trong lòng y cũng tràn đầy cảm giác thành tự, nhưng y còn sự tình khác tìm phụ thân, y lại nói:- Phụ thân, hôm nay con đến là có sách lược đẩy lùi kẻ địch, có thể nói là có biện pháp đối phó Tiết Cử.Lý Uyên luôn luôn rất tin tưởng trưởng tử, rất nhiều năm rồi Lý Kiến Thành vẫn là trợ thủ đắc lực của gã.

Gã biết Lý Kiến Thành rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng phát biểu ý kiến, nếu y muốn nói ra thì nhất định sẽ cân nhắc trước.

Lý Uyên tinh thần phấn chấn, cười nói:- Con nói đi, biện pháp gì?- Con đề nghị thực hành kế xa thân gần đánh, phỏng chừng Dương Nguyên Khánh và Tiết Cử là đồng minh, vậy chúng ta cũng có thể cùng Tây Lương Vương Lý Quỹ kết minh.

Dù sao tất cả chúng ta đều cùng họ Lý, quan trọng hơn hết là Lý Quỹ cũng bị Tiết Cử uy hiếp, hai người họ không đội trời chung, chúng ta có thể liên hợp với Lý Quỹ cùng đối phó Tiết Cử, như vậy Tiết Cử sẽ hai mặt thụ địch, gã muốn kéo dài cũng khó.- Vậy còn ảnh hưởng của Dương Nguyên Khánh, con cân nhắc qua chưa?Lý Kiến Thành khẽ cười, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho phụ thân:- Đây là Phong Châu Hàn Sưởng vừa mới phái người đưa tới tình báo, phụ thân xem sẽ hiểu rõ chân tướng của Dương Nguyên Khánh.Lý Uyên tiếp nhận phong thư, đọc lướt qua, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quân của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu chết hơn 80 ngàn người, gã cho rằng trên dưới 50 ngàn không ngờ hơn 80 ngàn.

Trận chiến phòng ngự này của Phong Châu lần này thật sự thảm hại, khó trách quân Đột Quyết tổn thất hơn 200 ngàn người.Hàn Sưởng là thủ hạ của Lý Kiến Thành, là thám tử y tự lựa chọn phái đến Phong Châu làm nội ứng, y vô cùng tín nhiệm Hàn Sưởng, y không hề nghi ngờ tình báo của Hàn Sưởng.Lý Kiến Thành cười nói:- Con vẫn cho rằng Dương Nguyên Khánh lần này tấn công Quan Trung chỉ là phô trương thanh thế, chắc là vì lần đánh bại quân Đột Quyết này làm hắn tổn thất nghiêm trọng.

Vì hắn sợ chúng ta tiến công Phong Châu, nên hắn giành tiến công chúng ta trước, lần này hắn vội vàng lui lại, có thể thấy đây là đầu voi đuôi chuột, nhưng con không có chứng cớ, cho nên không dám vọng ngôn, hiện tại có tình báo của Hàn Sưởng, đã chứng thực phán đoán của con hoàn toàn chính xác.Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm, nếu sự thật là vậy, như thế trận chiến của gã và Tiết Cử sẽ không còn lo lắng gì khác nữa, kế xa thân gần đánh của Kiến Thành cũng khả thi, gã gật đầu nói:- Thật ra ta tính toán đầu tiên tiến công Lý Quỹ trước, ta muốn trại ngựa Hà Tây, chiến mã đối với chúng ta rất quan trọng.

Nhưng hiện tại đối phó Tiết Cử mới là trọng yếu nhất, ta đồng ý cùng Lý Quỹ kết minh.Lý Uyên nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lý Kiến Thành, đột nhiên tỉnh ngộ.- Kiến Thành, chẳng lẽ con muốn đích thân đi?Lý Kiến Thành gật đầu:- Cùng Lý Quỹ kết minh, không ai thích hợp hơn con.-Không được!Lý Uyên kiên quyết cự tuyệt.- Lưu Văn Tĩnh bị Dương Nguyên Khánh bắt đi ta đã hối hận rất nhiều, ta không thể để bi kịch tái diễn, con là Đường thái tử, con càng không thể đi.- Phụ thân, Lý Quỹ không phải là Dương Nguyên Khánh, người này không có dũng khí và quyết đoán, y không dám giữ con lại.Lý Uyên thở dài nói:- Ta biết Lý Quỹ chỉ là chó giữ nhà, y quả thật không có quyết đoán giữ con lại.

Nhưng ta lo lắng Dương Nguyên Khánh, một khi hắn và Lý Quỹ đạt thành giao dịch nào đó, ta sợ Lý Quỹ sẽ đem con giao cho Dương Nguyên Khánh, hoặc người dưới tay y sẽ làm như vậy, khi đó dù ta có hối hận cũng muộn!

Vẫn là cho nhị thúc của ngươi đi, nhị thúc con có thể đại biểu cho ta, hơn nữa nhị thúc con cũng quen biết Lý Quỹ, có thể khuyên phục Lý Quỹ cùng chúng ta kết minh.Lý Kiến Thành thở dài trong lòng, y vẫn cho mình là thích hợp nhất nhưng y không thể không thừa nhận phụ thân cân nhắc cẩn thận hơn, Lý Kiến Thành cũng không kiên trì nữa.Lúc này y lại nghĩ đến một sự kiện, tiếp tục nói:- Phụ thân, còn có nhị đệ, con đề nghị phái nhị đệ dẫn quân đi đối phó Tiết Cử, con lo Lý Hiếu Cung không phải đối thủ của Tiết Cử.Lý Uyên bởi vì chuyện Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân nên vẫn còn tức giận, tước đoạt quyền dẫn binh của Lý Thế Dân.

Lý Kiến Thành đề nghị làm cho gã do dự, gã trầm tư thật lâu, sau đó lắc đầu:- Ta tạm thời không suy xét việc này, về sau bàn lại.Lý Thế Dân tuy rằng bị tước đoạt binh quyền, nhưng y không bị nhốt, y vẫn đảm nhiệm chức vị Kinh Triệu Doãn, hơn nữa y còn được phụ thân Lý Uyên phong làm Tần quốc công.

Y cũng không oán hận gì, mỗi ngày đều bận rộn công chuyện ở kinh thành, tuần tra trị an, ổn định giá lương thực, tu sửa tường trong phường , bình ổn giá hàng, tất cả những việc này là trách nhiệm của Kinh Triệu Doãn.Tuy nhiên quy mô xâm lấn của Tiết Cử làm cho Lý Thế Dân lo lắng, y từng nghe sư phụ Trường Tôn Thịnh nói qua, Tiết Cử từng là thị vệ bên cạnh Tề vương, võ nghệ cao cường, đối nhân xử thế âm hiểm, xảo trá, không phải hạng người lỗ mãng, Lý Thế Dân rất lo lắng Lý Hiếu Cung khinh địch mà đại bại.Nhưng lo lắng cũng không có cách nào, phụ thân đoạt binh quyền của y, khiến cho y không thể lãnh binh xuất chiến, Lý Thế Dân chỉ có thể đem sầu lo dằn lại trong lòng.Sáng sớm, Lý Thế Dân phê duyệt xong mấy phần báo cáo, liền chuẩn bị như mọi ngày đi trên đường phố tuần tra.

Y vừa mới đi ra phủ nha, liền gặp một gã văn sĩ đang nói với thân binh cái gì đó.

Người văn sĩ này ước chừng hơn 30 tuổi, thân mặc áo vải, mặt trắng như ngọc, lưu lại ba chòm râu đen nhánh, ánh mắt trầm tĩnh.-Có chuyện gì?Lý Thế Dân hỏi.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 543 : Bị ép đổi soái- Hồi bẩm Tần công, vị tiên sinh này muốn đầu nhập vào ngài, nguyện vì ngài mà phục vụ.Lý Thế Dân sửng sốt , hắn nhìn người văn sĩ này, liền khom người cười nói:- Tại hạ Thế Dân, xin hỏi tiên sinh họ gì?Văn sĩ đi tới khom người nói :- Tại hạ họ Phòng tên Kiều, tự Huyền Linh, người Lịch Thành, nghe thấy anh danh của Tần công đã lâu, đặc biệt đến nương nhờ.-Phòng Huyền Linh!Lý Thế Dân trầm tư, cười hỏi:- Từ lâu ta đã nghe thấy Lịch Thành Phòng ngự sử là thiên hạ đệ nhất thanh quan, có phải là đồng tộc của Phòng huynh?Người Lý Thế Dân nói tới đó là Phòng Ngạn Khiêm được Tùy Văn Đế ca tụng là thần tử đệ nhất thiên hạ thanh liêm.

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:- Đó là gia phụ!Liêm phụ tất có hiền tử, Lý Thế Dân vui vẻ nói:- Mời Phòng huynh vào trong quan phòng của ta nói chuyện.Phòng Huyền Linh muốn đầu nhập vào y, Lý Thế Dân phải thi thố tài học của y, không thể vì phụ thân của y là thanh quan mà thu y làm thủ hạ.

Phòng Huyền Linh cũng hiểu nên không chối từ, cùng Lý Thế Dân vào trong phòng.Phòng Huyền Linh ngồi xuống, liền cười nói:- Tần Công đang phiền não về việc Tiết Cử sao ạ?Lý Thế Dân cũng không phủ nhận, thản nhiên nói:- Đúng vậy!Phòng Huyền Linh mỉm cười nói :- Ta đến vì việc này, muốn phá Tiết Cử không phải việc kho, chỉ cần dùng một kế nhỏ sẽ làm cho gã lui binh.Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:- Tiên sinh xin chỉ giáo!- Rất đơn giản, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu.

Tiết Cử dựng đô ở huyện Thượng Khê thuộc quận Thiên Thủy, gã tổng binh lực là 130 ngàn, nhưng phải phòng thủ các nơi ở Hà Hoàng.

Hiện tại gã tập hợp 100 ngàn binh tiến công Quan Trung, vậy đô thành của gã sẽ trống rỗng.

Tần công có thể lệnh một đội quân gióng trống khua chiêng đánh về hướng huyện Thượng Khuê, Tiết Cử sẽ lo lắng sào huyệt thất thủ, chắc chắn sẽ hoảng sợ rút quân, như thế việc Quan Trung nguy hiểm sẽ được giải trừ.Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu, kế sách tuy đơn giản nhưng hữu hiệu, nếu không điều tra rõ chi tiết về Tiết Cử sẽ không dám khinh dùng kế này, xem ra Phòng Huyền Linh cũng là người có tâm cơ, đã sớm chú ý Tiết Cử.- Phòng huynh kế sách rất tuyệt, ta sẽ hướng phụ thân bẩm báo, đề nghị áp dụng .Phòng Huyền Linh lại lắc đầu.- Thứ cho ta nói thẳng, ta cho rằng nguy cơ thực sự của Đường công không phải là Tiết Cử, mà là Thái Nguyên.Lý Thế Dân nhướng mày:- Tiên sinh đang nói Lưu Vũ Chu?- Cũng không phải, ta đang nói Dương Nguyên Khánh.Lý Thế Dân ngơ ngác, qua hồi lâu mới chần chừ nói:- Tiên sinh xin chỉ giáo?Phòng Huyền Linh thản nhiên cười nói:- Mọi người nghĩ Dương Nguyên Khánh nam hạ Quan Trung để làm gì?

Vì sao lại xúi giục Tiết Cử tiến công Quan Trung?

Vì sao hắn lại có những hành động đó?-Chẳng lẽ hắn làm tất cả những việc đó vì Thái Nguyên?Lý Thế Dân dè dặt hỏi lại.- Đúng vậy!Phòng Huyền Linh không chút hoang mang:- Kế hoạch thực sự của Dương Nguyên Khánh là tiến công về phía đông lấy Hà Bắc làm căn cơ, hắn từng làm tổng quản U Châu, ở nơi đó hắn có nhân mạch.

Nhưng muốn đoạt Hà Bắc, đầu tiên hắn cần lấy Thái Nguyên làm bàn đạp nên trước tiên hắn đem các người kềm chế ở Quan Trung, vì thế hắn dẫn quân xuống phía nam, sau đó kết minh với Tiết Cử, xong tất cả hắn lại vội vàng chạy về Phong Châu mà không phải cùng Tiết Cử hợp sức tiến công.

Những hành động này chỉ có một giải thích là hắn đã dự mưu trước, hắn sẽ tranh đoạt Thái Nguyên, nếu ta đoán không sai hắn đã bố trí trọng quân ở phía bắc quận Mã Ấp, hiện tại chỉ chờ hắn trở về.- Làm sao tiên sinh biết Dương Nguyên Khánh vội vàng chạy về Phong Châu?Phòng Huyền Linh cười:- Ta từ quận An Định qua đây, nên ta biết hắn đã đi rồi.Lý Thế Dân trầm tư thật lâu, lại hỏi:- Ta thật không hiểu vì sao hắn không cần Quan Trung, không cần Lung Hữu lại cố tình tranh đoạt Hà Bắc?Phòng Huyền Linh mỉm cười:- Hắn vẫn là tử địch của quý tộc Quan Lũng nhiều năm qua, nếu hắn chiếm Quan Trung, quý tộc Quan Lũng sẽ bỏ qua hắn sao?

Căn cơ đều không ổn định lấy tư cách gì tranh đoạt thiên hạ?

Hơn nữa nếu hắn muốn Quan Trung, khi Dương Huyền Cảm còn nắm giữ Quan Trung hắn đã sớm đem đại quân xuôi nam, nhưng hắn không làm như vậy nói lên hắn biết rõ thế lực của mình ở nơi nào.

Tần công đừng quên hắn là rể của Bùi gia, sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ hắn, đó mới là thế lực hắn có thể tranh thủ.Lý Thế Dân thở dài:- Chúng ta nên làm như thế nào?

Chúng ta có thể chia binh cứu viện sao?Phòng Huyền Linh vuốt râu cười nói:- Thật ra đây là mưu kế của Dương Nguyên Khánh, cho dù hắn đem mưu kế mở rộng, Quan Trung cũng không tránh được.

Trừ phi mọi người một trận chiến đánh tan Tiết Cử, nếu không mọi người vẫn bị giữ tại Quan Trung.

Tuy nhiên ta có kế sách, có thể tăng thêm khó khăn khi hắn giàng Thái Nguyên, trì hoãn thời gian, có lẽ sẽ giữ được Quan Trung.Lý Thế Dân cũng không vội vã hỏi Phòng Huyền Linh có kế sách gì, y chỉ chăm chú nhìn Phòng Huyền Linh, hồi lâu y mới hỏi:- Tiên sinh nói người ủng hộ Dương Nguyên Khánh là sĩ tộc Sơn Đông, gia tộc Phòng thị cũng là danh môn ở quận Tề, vì sao tiên sinh không ủng hộ hắn?Phòng Huyền Linh trầm tư một lát, nói:- Nhiều đời Phòng gia là gia tộc có danh dự, cũng không phải là thế lực môn phiệt ngũ tính thất vọng (ngũ tính: Thôi thị, Lý thị, Lô thị, Trịnh thị, Vương thị.

Thất vọng: Lũng Tây, quận Triệu, Thanh Hà, Bác Lăng, Phạm Dương, Huỳnh Dương, Thái Nguyên) kia, hơn nữa Phòng gia chỉ là danh môn ở địa phương, không thể so sánh đánh đồng với mấy đại sĩ tộc như Thanh Hà Thôi thị, Văn Hỉ Bùi thị.

Mấy đại sĩ tộc ủng hộ Dương Nguyên Khánh là Thôi, Bùi, Vương, Lô, không liên quan đến Phòng gia, hơn nữa cá nhân ta cho rằng người đạt được thiên hạ tương lai vẫn là quý tộc Quan Lũng.

Sĩ tộc Sơn Đông sĩ cường quân nhược, còn quý tộc Quan Lũng văn võ song toàn, quan trọng hơn là Quan Lũng có triều Tùy làm gốc.

Cho nên ta cho rằng Dương Nguyên Khánh đến cuối cùng vẫn không thắng được, ta xem trọng Quan Lũng, càng xem trọng Tần công cho nên đặc biệt đến đây đầu nhập.Lý Thế Dân đứng lên, hướng về Phòng Huyền Linh thật sâu sắc mà thi lễ:- Tiên sinh đối với ta, giống như Trương Lương với Hán, Thế Dân có tiên sinh là may mắn của bá tánh thiên hạ.Phòng Huyền Linh vuốt râu mỉm cười, y đã sớm nhìn ra Lý Thế Dân là , đang ẩn giấu chí khí hào hùng!Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Trưởng Tôn Vô Kỵ:- Thế Dân, việc lớn không tốt rồi!Lý Thế Dân trong lòng cả kinh, vội vàng mở cửa, hỏi:- Xảy ra chuyện gì?Trưởng Tôn Vô Kỵ vào cửa vội la lên:- Quân đội của chúng ta ở Thiển Thủy Nguyên đại bại, thương vong mấy chục ngàn người, Lưu Hoằng Cơ và Mộ Dung La Hầu đều bị bắt giữ.Lý Thế Dân cực độ bất an, sau lúc lâu y lại hỏi:- Vậy Hiếu Cung sao rồi?- Hiếu Cung bại quân rút về huyện Tân Bình bị đại quân Tiết Cử bao vây tiến công.Lý Thế Dân xoay người chạy ra ngoài, y hiện tại cần thiết phải gặp phụ thân.

Vừa chạy tới cổng nha môn, một gã binh lính truyền tin chạy tới, nhìn thấy y gọi:- Tần công, Đường vương mời ngài đến phủ Thừa tướng gấp!Lý Thế Dân gật đầu, xoay người lên ngựa, quất mạnh chiến mã, hướng cung thành vùn vụt lao đi.Cuộc chiến Thủy Thiển Nguyên, Tiết Cử bày ra mấy ngàn quân già nua yếu ớt, giả làm đám ô hợp mê hoặc Lý Hiếu Cung, thừa dịp đại quân Lý Hiếu Cung hạ trại không ổn định, đại quân Tiết Cử tứ phía tập kích.

Lý Hiếu Cung đại bại, bị giết hơn 30 ngàn người, cũng may Khuất Đột Thông tiếp ứng kịp thời, chống lại sự tấn công dũng mãnh của đại quân Tiết Cử, mới khiến Lý Hiếu Cung không bị diệt toàn quân, đại quân lui về huyện Tân Bình.Trong phòng, Lý Uyên gấp đến độ như điên, Lý Hiếu Cung bại ở Lũng Hữu, ở Hà Đông đại bại gã đều không thèm để ý, nhưng đây là Quan Trung, ở Quan Trung đại bại, đây có nghĩa gì?

Nghĩa là triều đình mà gã vừa mới thành lập sẽ bị đánh đổ, nghĩa là mộng tưởng của Lý Uyên sắp tan biến, gã cho rằng Tiết Cử chỉ là loạn phỉ, nhưng hiện tại gã biết gã đã sai lầm rồi.Lý Uyên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, Bùi Tịch ở một bên khuyên gã:- Đường công, tình thế nguy cấp, không thể không để Thế Dân lãnh binh, lúc này là lúc sinh tử tồn vong, Đường công không thể lại do dự.Lý Uyên gật đầu, hiện tại cái gì là Lý Trí Vân chết gã đã sớm không quan tâm, đối với gã bảo vệ triều đình và quyền lực của mình mới là quan trọng nhất.-Đường vương điện hạ, Tần công đến!Thị vệ ngoài cửa bẩm báo.- Cho vào!Lý Uyên lấy lại tinh thần, hiện tại tất cả hy vọng của gã đều ký thác ở trên người Lý Thế Dân, sau một lúc Lý Thế Dân bước vào, khom người thi lễ:- Con Lý Thế Dân tham kiến phụ thân!Lý Uyên thở dài:- Lý Hiếu Cung đại bại, con biết rồi chứ!Lý Thế Dân gật đầu nói:- Con cho rằng việc cấp bách nhất hiện tại là lệnh Đậu Kháng dẫn 20 ngàn quân tiến vào huyện Thượng Khê quận Thiên Thủy, thực hiện kế vây Ngụy cứu Triệu bức Tiết Cử lui binh.Lý Uyên và Bùi Tịch nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tán thưởng, Lý Uyên lại nói:- Nếu như con làm chủ soái, con sẽ làm như thế nào?- Hiện tại Tiết Cử mới thắng, sĩ khí đang thịnh, nếu như con làm chủ soái, sẽ tránh đi chiến đấu mà chọn thế thủ, trước bảo vệ Quan Trung, sau khi Tiết Cử rút quân sẽ theo sau giết dần, còn có thể kết minh với Tây Lương Lý Quỹ, liên hợp tiêu diệt Tiết Cử.

Lý Thế Dân do dự một chút, vốn y định nói ra nguy cơ của Thái Nguyên, nhưng yn lại nhớ tới, mình còn chưa kịp thỉnh giáo Phòng Huyền Linh kế sách giữ chân Dương Nguyên Khánh, y không đề cập việc ở Thái Nguyên, lại nói:- Việc Tiết Cử có thể tiêu diệt Đường Bật nói lên y là hạng người kiêu hùng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, nếu con là chủ soái, khẩn cầu cho Khuất Đột Thông làm phó soái, với kinh nghiệm và mưu trí của Khuất Đột Thông, nhất định có thể thắng.Lý Uyên thở dài, mình thật là ngu xuẩn, đây là Thế Dân, người con như thế mà mình lại không cần, gã thật nhanh quyết định:- Tốt!

Ta lại cho con 30 ngàn tinh binh, con có thể toàn diện tiếp quản bại binh của Lý Hiếu Cung, tất cả mọi việc trên mặt trận con toàn quyền phụ trách, bên Đậu Kháng ta sẽ lập tức truyền lệnh.- Con mới có được một trợ thủ mới, tên Phòng Huyền Linh, khẩn cầu phụ thân cho hắn làm Lục sự tham quân dưới trướng của con, hiệp trợ quân vụ.- Có thể, phê chuẩn!Lý Thế Dân mừng rỡ, thi lễ rồi ra ngoài.

Lý Uyên vuốt râu nhìn bóng dáng oai hùng của y, thở dài trong lòng, chỉ mong như lời Bùi Tịch nói, Thế Dân giết em vì cứu cha.…Dương Nguyên Khánh đã về tới huyện Cửu Nguyên, giống như Phòng Huyền Linh suy đoán, hắn đã ở huyện Du Lâm bố trí 30 ngàn binh tinh nhuệ nhất Phong Châu, đây là binh lính trung thành nhất của hắn, bao gồm Dương Tư Ân suất lĩnh bốn nghìn quân Mạch Đao cũng ở trong đó.Nhưng Dương Nguyên Khánh chạy về huyện Cửu Nguyên là vì sự tình quan trọng khác, hắn phải đem đám người Vương Dương Hựu, Tô Uy và Lý Cương an bài tốt, hắn mới có thể đông tiến.Dương Nguyên Khánh chạy một mạch vào thành trở lại phủ trạch của mình, xoay người xuống ngựa.

Dương Nguyên Khánh vội vàng vào phủ, thê tử Bùi Mẫn Thu nghe tin trượng phu trở về, vô cùng vui vẻ đi ra đón:- Phu quân không phải nói muốn đi quận Du Lâm sao?- Nhớ nương tử quá nên đến gặp mặt nương tử trước đã.Dương Nguyên Khánh trêu đùa thê tử.Bùi Mẫn Thu đảo mắt nhìn về phía sau, phía sau một đám nha hoàn đang nhịn cười, nàng đỏ mặt lên, liếc xéo Dương Nguyên Khánh, nhỏ giọng nói:- Chàng đang nhớ bọn nhỏ thì có.- Ừ!

Nghĩ vậy cũng được!Dương Nguyên Khánh biết thê tử của mình hay e thẹn, nên không nói giỡn với nàng nữa, lại hỏi:- Đại vương đâu?

Đại Vương thế nào rồi?Nói đến Đại vương, Bùi Mẫn Thu mỉm cười, đại vương khi đến là buổi tối, nàng còn tưởng rằng là một cô gái, giọng nói nhỏ nhẹ, bộ dạng gầy yếu, nhìn thấy mình cò có chút sợ sệt nữa.- Đại vương ở tại đông viện, ở chung với tổ phụ, tổ phụ dạy đại vương đọc sách, chàng muốn gặp đại vương sao?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ta muốn gặp đại vương.Bùi Mẫn Thu thấy trượng phu về nhà, đầu tiên không phải gặp người nhà, mà muốn gặp đại vương, nàng có chút thất vọng, nhưng nàng không có lộ ra, vẫn cười tươi nói:- Thiếp đưa chàng đi.Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng kéo trượng phu cánh tay, đi về hướng đông viện, vừa đi vừa thấp giọng hỏi:- Lần này có thể ở lại bao lâu?- Ta đem sự tình an bài một chút, có thể ngày mai sẽ phải đi.Bùi Mẫn Thu cắn môi, nhỏ giọng hỏi:- Không thể ở lâu vài ngày sao?

Bọn nhỏ đều nhớ phụ thân, mà Xuất Trần có thể mấy ngày nữa sẽ sinh, tốt nhất chàng nên ở bên cạnh cô ấy.Dương Nguyên Khánh áy náy trong lòng, hắn cũng muốn ở lâu mấy ngày, nhưng quân Du Lâm giống như đạn đã lên nòng, hắn không có thời gian, suy nghĩ một lúc, hắn cười nói:- Được rồi!

Ta ở thêm một ngày, ngày mốt đi, bồi tiếp các nàng, Mẫn Thu, ta thật sự không có cách nào khác nữa.Bùi Mẫn Thu trong lòng biết rõ trượng phu khó xử, nàng không miễn cưỡng hắn nữa, cười nói:- Vậy thăm đại vương xong, đi tới đây ăn cơm chiều, chúng ta một nhà tụ họp.Dương Nguyên Khánh gật đầu, hai người đi đến cửa đông viện, Bùi Mẫn Thu dặn dò trượng phu vài câu, xoay người quay về nội viện.

Dương Nguyên Khánh nhìn bóng lưng của nàng, rồi lắc đầu đi vào đông viện.Trong đông viện vô cùng yên tĩnh, nhưng đề phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, chừng hơn 300 tên binh lính mặc giáp ở bốn phía cảnh giới.- Nguyên Khánh!Phía sau truyền đến âm thanh của Bùi Củ, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thấy Bùi Củ và Đại vương Dương Hựu trong tay cầm chậu hoa, bên trong chứa đầy bùn đất.Dương Nguyên Khánh khó hiểu trong lòng, vội vàng hướng Dương Hựu thi lễ:- Tham kiến đại vương điện hạ!Dương Hựu trong tay bưng chậu hoa, hơi ngượng ngùng nói:- Dương tổng quản trở về khi nào vậy?- Vừa mói trở về, đến thăm điện hạ một chút.Dương Nguyên Khánh nhìn nhìn chậu hoa trong tay họ, cười hỏi:- Mọi người làm gì thế?Bùi Củ cười to:- Nhàn rỗ , không có chuyện gì nên trồng hoa, vừa cùng điện hạ đi lấy đất.Bùi Củ đem chậu hoa bỏ xuống, phủi phủi bùn đất trên tay:- Đi thôi!

Vào nhà rồi nói chuyện.Dương Hựu cũng đặt chậu hoa xuống, đi theo Bùi Củ vào nhà.Ba người ngồi xuống.

Đây là thư phòng của Dương Hựu.

Gian phòng ánh sáng sáng rực, bố trí thanh nhã gọn gàng, khắp nơi đều chất đầy sách.

Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn nhận ra, những sách này đều là sách của hắn.Dương Hựu đỏ mặt lên, liền áy náy nói:- Cháu xem sách như mạng sống, một ngày cũng không rời khỏi sách.

Những cái này đều là thím Bùi cho cháu mượn.Dương Nguyên Khánh nghe y gọi Mẫn Thu là thím Bùi, cách xưng hô này là có ý, hắn không khỏi không kìm nổi cười, nói:- Những cuốn sách này đa phần là bày biện cho có vẻ, ta không có thời gian xem, điện hạ thích, cứ lấy xem.- Đa tạ Nhị thúc!Bùi Củ bên cạnh cười nói:- Nguyên Khánh, ta cũng phát hiện, ở Phong Châu không nhiều người đọc sách, lại không có hiệu sách.

Hôm qua ta dẫn điện hạ đi dạo một vòng huyện Cửu Nguyên, lại không tìm được một hiệu sách nào, làm bọn ta rất thất vọng.

Bọn ta thương lượng, dứt khoát hai người bọn ta mở một hiệu sách.

Nguyên Khánh, cháu thấy thế nào?Bùi Củ tuy là nửa đùa nữa thật, nhưng Dương Nguyên Khánh lại phát hiện trong ánh mắt của Dương Hựu lại lóe ra ánh sáng chờ đợi.

Thần sắc ủ rủ và buồn bực lúc đầu khi mình gặp y đã bị quét sạch, chỉ có hiếu kỳ và thích thú đặc trưng của một cậu thiếu niên.

Dương Nguyên Khánh liền cười hỏi Dương Hựu:- Điện hạ cảm thấy chỗ này tốt, hay là Trường An tốt?Dương Hựu không chút do dự nói:- Ở đây cháu có thể đi dạo, có thể ra ngoài thành cưỡi ngựa săn thú.

Còn Trường An, dấu chân của cháu cũng không thể ra khỏi hai mươi trượng.

Cháu thích Phong Châu hơn.- Nguyên Khánh, ta đang đợi đó!Bùi Củ có chút không kiên nhẫn nói:- Ta muốn mở hiệu sách, cháu nói được không?Dương Nguyên Khánh có chút không làm sao được, đành cười khổ nói:- Ông nội muốn mở thì mở, cháu cũng không ngăn được ông.

Cần tiền thì đi tìm Mẫn Thu, cần cửa hàng thì trực tiếp đi tìm huyện nha.Bùi Củ kỳ thực là chỉ mở chơi, lão thấy Dương Hựu muốn làm thật, liền giảo hoạt cười nói:- Ta chỉ là nói thử thôi, lấy đâu ra thời gian.

Ngày nào cũng đều phải đi quận nha tham gia giúp đỡ công vụ, còn phải dạy điện hạ đọc sách, còn phải đi trường học quận dạy học, cả ngày bận chết đi được.

Ây!

Bổng lộc lại không có một đồng.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ông nội muốn bổng lọc còn không dễ dàng à.

Cháu nói Thôi Quân Tố một tiếng, cấp bổng lộc quan nhất phẩm nhé.Lúc này, Dương Hựu nhỏ giọng nói:- Nhị thúc, cháu cũng muốn đến trường học quận đọc sách.Nụ cười của Dương Nguyên Khánh biến mất.

Hắn liếc nhìn Bùi Củ, Bùi Củ gật đầu, tỏ ý có thể, lại liếc nhìn Dương Hựu, hắn thấy trong mắt là vẻ cầu khẩn và chờ đợi.

Dương Nguyên Khánh biết y là quá cô độc.

Mà ở trường học quận trên cơ bản đều là thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, cùng tuổi với Dương Hựu.

Trầm tư rất lâu, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói:- Ta chủ yếu là lo lắng về an toàn của điện hạ, nếu quả thật điện hạ muốn đi học.

Vậy về mặt an toàn phải tuyệt đối nghe theo sắp đặt của ta.Dương Hựu cuống quít gật đầu:- Cháu nhất định nghe theo sắp xếp của Nhị thúc.Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:- Đang đúng lúc ta đi trường học quận, điện hạ cùng đi theo ta chứ!Trường học quận của quận Ngũ Nguyên thuộc thành Nam, ban đầu là do Dương Sư Đạo sáng lập.

Trải qua phát triển nhiều năm, từ hơn một trăm người mở rộng trên ngàn người.

Ngoại trừ sĩ tử quận Ngũ Nguyên, còn có sĩ tử các quận Lũng Hữu và Quan Nội, số người chiếm gần một nửa.

Người nhỏ nhất mười một mười hai tuổi, người lớn nhất vừa hơn hai mươi tuổi.

Trương học quận miễn phí ăn ở, mỗi tháng còn trợ cấp năm xâu tiền.Trường học quận chiếm diện tích mấy trăm mẫu đất, học đường, học xá, tàng thư lầu, quan thiên thai, tập võ quán, sân cưỡi ngựa bắn tên v.v.

Các phòng xá hơn ngàn gian, chia thành ba phần Thanh Mai viện, Bạch Hà quán và Thu Cúc đường.

Trên thực tế là chia theo tuổi.Dương Nguyên Khánh dẫn Dương Hựu và mười mấy tên thị vệ tới viện Thanh Mai.

Trong này đều là thiếu niên dưới mười ba tuổi, đi tới trước gian học đường, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách truyền ra lanh lảnh.Từ cửa sổ nhìn ra, học đường rộng mở sáng ngời, hơn một trăm thiếu niên đang ngồi trên chiếu.

Các thiếu niên đều xấp xỉ tuổi với Dương Hựu.

Dương Hựu cắn cắn môi, y trước giờ chưa từng thấy qua nhiều trẻ con cỡ tuổi y.

Ánh mắt y lóe ra ánh sáng.

Khát vọng bấy lâu của y là có thể cùng chơi, cùng đọc sách với bọn họ.Còn trên bục giảng thầy dạy học trước mặt, chỉ thấy Lý Cương đang ngồi xếp bằng, sắc mặt nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn vào sách phía trước, bên cạnh đang đặt một cây roi trúc.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 544 : Đánh vào tâm lý là trên hếtLão bị Dương Nguyên Khánh lừa đi Phong Châu, trong lòng cực kỳ bất mãn.

Bất luận quận nha hay phủ tổng quản tặng y bất kỳ quan chức gì, lão đều một mực không nhận, cuối cùng miễn cưỡng tiếp nhận đến trường học quận dạy học.

Trở thành người có thâm niên lớn nhất trong trường học quận, cũng là thầy giáo lớn tuổi nhất.Lúc này, giám thị đi vào nói với Lý Cương mấy câu.

Trong mắt Lý Cương có chút kinh ngạc, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Lão trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, không thèm để ý tới, hướng về Dương Hựu thi lễ:- Điện hạ sao đến đây?Dương Hựu liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, có chút khiếp đảm nói:- Nhị thúc cho ta tới chỗ này đọc sách.Dương Hựu gọi Dương Nguyên Khánh là Nhị thúc, làm Lý Cương trong lòng có chút không vui.

Nhưng Dương Nguyên Khánh nếu cho Dương Hựu đến đây đọc sách, lại là điều Lý Cương không sao ngờ tới.

Xem ra Dương Nguyên Khánh này vẫn ít nhiều có chút chí khí.

Lão vẫn không để ý tới Dương Nguyên Khánh, gật đầu với Dương Hựu:- Vậy được rồi!

Điện hạ ở đây đọc sách, không giống với học trò bình thường.Dương Hựu mở cờ trong bụng, quỳ xuống, cung kính gập đầu với Lý Cương, làm lễ bái sư.

Dương Nguyên Khánh cười nói:- Tất cả đều nhờ thầy rồi.Lý Cương hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, nắm tay Dương Hựu đi vào.Dương Nguyên Khánh lắc đầu bất đắc dĩ.

Lý Cương này tính khí vừa cứng vừa thối.

Muốn khiến lão trung thành với mình, không chừng rất khó.

Nhưng lão có thể bồi dưỡng một nhóm nhân tài cho mình, ngược lại cũng tốt.Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới Tô Uy.

Nghe nói Thử công vừa tới liền đề xuất muốn làm Trưởng sử phủ tổng quản, hoặc làm Thái thú quận Ngũ Nguyên.

Tóm lại không cam lòng làm dưới người khác.

Dương Nguyên Khánh đành phong lão làm Đại vương phó, đại sứ tuần sát quận Quan Bắc, tôn lão làm Các Lão.

Nếu so sánh, Lý Cương còn khí phách hơn lão nhiều.Chẳng qua Dương Nguyên Khánh cần uy vọng của Tô Uy, nhân phẩm tạm thời không quan trọng.

Hơn nữa Tô Uy quả thật rất có tài năng, sau này lão có thể thay mình nhanh chóng thành lập một chế độ.Dương Nguyên Khánh lại nhìn qua từ cửa sổ, chỉ thấy Lý Cương dẫn Dương Hựu tới một cái bàn, để y ngồi xuống, đưa cho y một cuốn sách, bút mực và giấy.

Dương Hựu cũng giống như những đứa trẻ khác, hết sức chú tâm đọc theo.Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tất cả việc này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiểu ý.

Tuy tôn quý vì là hoàng tộc, nhưng trong thâm tâm y lại khát vọng tự do, khát vọng có bạn bè là trẻ đồng lứa.

Chỉ tiếc cuộc sống của người bình thường thế này, y sẽ không được hưởng thụ bao lâu nữa.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với giám thị và thị vệ trưởng phụ trách an toàn của Dương Hựu:- Không cho phép bất cứ ai tiết lộ thân phận của điện hạ.

Ngoài ra, phái hai người võ công cao cường nhất theo sát hai bên điện hạ.

Ngoại trừ ở trong học đường đọc sách ra, bất kỳ chỗ nào cũng không được rời khỏi.

Buổi tối không nghỉ ngơi ở đây, mỗi sáng lại đến đây, về an toàn không được có nửa điểm sơ suất.- Ti chức hiểu!Cư dân của huyện Cửu Nguyên đang lục tục trở về.

Lần này không gấp gáp chật vật như lần trốn chạy, mọi người đều rất thong dong, thu dọn tất cả xong mới lên đường.

Phụ nữ, trẻ em, người già đều đi thuyền trở về, giảm đi bớt mệt nhọc của việc đi đường bộ.Trên con đường lớn của huyện lị người người qua lại.

Các hiệu buôn cũng mở cửa một nửa, tửu quán cũng có buôn bán, một đội thương nhân Túc Đặc dẫn lạc đà xuất hiện ở đường lớn.

Huyện Cửu Nguyên đang hồi phục như trước đây với tốc độ chưa từng có.Đoàn người Dương Nguyên Khánh tới trước phủ tổng quản, xoay người xuống ngựa.

Đỗ Như Hối nghe được tin ra đón:- Chúng tôi đều đoán tổng quản nhất định sẽ trở về trước một chuyến.- Tại sao?Dương Nguyên Khánh đi lên bậc thang cười hỏi.- Nếu ngài không sắp xếp xong chuyện của Phong Châu, sao có thể đi chứ?

Muốn bỏ mặc chưởng quầy không phải chuyện dễ như vậy.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Ta cũng không muốn bỏ mặc chưởng quầy, sợ ta không trở về sao?Trong phòng, hai người ngồi xuống, Đỗ Như Hối quan tâm hỏi:- Tổng quản chỉ mang ba chục ngàn người đi chinh phạt phía đông, đủ không?- Chỉ cần bảo đảm lương thực, ba chục ngàn người là đủ rồi.

Ta đánh Lưu Vũ Chu trước, như vậy nhất định sẽ có nguồn chiêu mộ lính bổ sung, trong tay không chừng có quân đội trăm vạn người.

Sau đó có thể toàn lực tấn công Thái Nguyên, không biết Tiết Cử có thể chống cự ba tháng không.Lý Uyên ở Thái Nguyên có năm chục ngàn quân đội, do Lý Nguyên Cát thống soái.

Ngoài ra ở các quận Hà Đông còn có bố trí quân đội ba chục ngàn người.

Hơn nữa Thái Nguyên tường thành cao lớn kiên cố, muốn đánh cũng không dễ.

Những điều này Dương Nguyên Khánh trong lòng đều có tính tới, nhưng không thể bởi vì khó đánh mà lui bước.

Nếu có thể lấy được Thái Nguyên, sau này trở thành đại bản doanh có lợi nhất để hắn tiến đánh Hà Bắc.- Nhưng nghe nói Lưu Vũ Chu cũng từng tấn công Thái Nguyên, đánh ba trận với Lý Nguyên Cát.

Hai thắng một thua, áp chế Lý Nguyên Cát ở bên trong thành Thái Nguyên, có thể thấy sức chiến đấu của Lưu Vũ Chu cũng không yếu.

Tổng quản không thể kinh địch.- Chuyện này ta hiểu.Dương Nguyên Khánh bưng chung trà lên.

Chậm rãi uống một ngụm, hỏi:- Lưu Văn Tĩnh thế nào rồi?Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng:- Y tuyệt thực hai ngày rồi.

Y nói hoặc là thả y về, hoặc là chết đói, tuyệt không đầu hàng.

Người này còn cứng đầu hơn Lý Cương.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát hỏi:- Y có viết thư cho Lý Uyên không?- Không, chỉ là lúc vừa đến, y viết một bức thư cho người nhà, thư vẫn còn ở chỗ ti chức, không có đưa giúp y.- Lấy cho ta xem.Đỗ Như Hối liền lấy đến một bức thư, là thư nhà Lưu Văn Tĩnh viết cho thê tử y báo bình an.

Nội dung rất đơn giản, chính là y đã ở Phong Châu, tất cả đều tốt, bảo vợ và người nhà đều không cần sợ.Dương Nguyên Khánh xem thư xong, hắn trầm tư một lát, liền căn dặn với một thân binh bên cạnh:- Đi tìm Giả Chính Y tới đây.Rất nhanh, Văn thư lang Giả Chính Y tới, y khom người thi lễ:- Ti chức tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh đưa bức thư cho y cười nói:- Viết tiếp ở phía sau hàng chữ “Phong Châu dồi dào, nhân dân yên ổn, quan lại thanh liêm, là thiên hạ mà nhân sĩ đều hướng về, chốn cực lạc trong loạn thế”Giả Chính Y có thể nói là cao thủ giả mạo đệ nhất thiên hạ.

Năm đó ở Giang Đô, y giả mảo bút tích Trương Cẩn, đã đưa tiễn mạng sống của gia tộc Trương thị.

Giả Chính Ý nghiền ngẫm một lát, liền đề bút viết.- Tổng quản, xong rồi! y đưa thư cho Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, nhìn một lượt, quả thật không chút dấu vết.

Trình độ giả mạo của Giả Chính Y đã tới mức tinh vi.Dương Nguyên Khánh thầm khen ngợi trong lòng, giao thư cho Đỗ Như Hối:- Phái người đem bức thư này giao cho người nhà Lưu Văn Tĩnh, nói thêm với Lưu Văn Tĩnh.

Nếu không chịu phục vụ cho ta, ta cũng không miễn cưỡng, bảo y đừng tuyệt thực nữa.

Tháng sau, ta tự nhiên đưa y về, tuyệt không nuốt lời.Đỗ Như Hối nhận lấy thư, giơ ngón ta cái lên khen:- Tổng quản quả nhiên cực kỳ cao minh!Dương Nguyên Khánh đắc ý mỉm cười, hắn rất mong chờ sắc mặt của Lý Uyên khi nhận được bức thư này.Hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn năm ngàn kỵ binh đi về huyện Du Lâm, bắt đầu hành trình chinh phạt phía đông.Từ cuộc chiến Đại Hải Tự đánh bại Trương Tu Đà, thế lực quân Ngõa Cương tăng rất nhanh.

Chiếm lĩnh mười ba quận Hà Nam, binh lực đạt tới sáu trăm ngàn người, thanh thế lớn, trở thành một thế lực tạo phản lớn.

Và lúc này, nguy cơ nội bộ quân Ngõa Cương cũng càng thêm sâu sắc.Sau khi Lý Mật tấn công đánh bại Trương Tu Đà, giương lên cờ xí Ngụy Quốc Công, liền lên đường tiến thẳng về phía đông.

Các quận huyện Hà Nam lần lượt đầu hàng Lý Mật.

Lý Mật dùng lời ngon trấn an, lệnh mỗi người bọn họ đảm nhiệm các chức vụ.

Gã nghiêm túc thi hành quân kỷ, trảm kẻ gian dâm giết người, làm cho uy vọng càng ngày càng tăng thêm.

Trên đường đi, các phản vương các đường đầu hàng gã nhiều vô số kể.

Khi Lý Mật đi tới quận Tề, quân đội của gã đã đạt tới bốn trăm ngàn người, vượt xa Địch Nhượng hai trăm ngàn người.Vì tấn công Lạc Dương cũng khống chế lương thực, Lý Mật tăng kho Lạc Khẩu lên gấp bội, dựng lên thành Lạc Khẩu.

Nơi này trở thành đô thành của quân Ngọa Cương.

Quân đội trung tâm của Lý Mật và Địch Nhượng đóng ở trong thành Lạc Khẩu, hai người mỗi người chiếm một nửa.

Lương thực của kho Lạc Khẩu cũng mỗi bên chiếm một nữa.Ở bên ngoài hai người vẫn thân như huynh đệ, nhưng sau lưng hai người lại âm thầm ra sức tranh đoạt lương thực và vật tư quân sự.Lúc này, về mặt quân sự Lý Mật đã trở thành thủ lĩnh quân Ngõa Cương, còn Địch Nhượng chỉ là phó tướng.

Nhưng về mặt nhân sự nội chính, Địch Nhượng đang nắm quyền lớn.

Chính là giống như lời nói chê cười của Trình Giảo Kim.

Hai huynh đệ tuy phân chia thành hai nhà, nhưng vẫn ở cùng một chỗ.

Thời gian lâu rồi, khó tránh khỏi xảy ra một số chuyện rắc rối, nhưng hai người bọn họ cũng không phải hai huynh đệ chia ra làm hai nhà đơn giản như vậy.

Cùng sự nghiệp dần lên thì càng kiêu ngạo, hai người nhận thức không giống nhau trên một số vấn đề then chốt, làm mâu thuẫn giữa bọn họ bắt đầu gay gắt.Địch Hoằng anh trai của Địch Nhượng là một người cực kỳ tham lam háo sắc, y được Địch Nhượng phong làm trụ quốc quận công Huỳnh Dương, dẫn năm chục ngàn quân trú giữ quận Huỳnh Dương.

Địch Hoằng cũng không có bản lĩnh gì, ỷ vào là nguyên lão từ thời khởi binh và là anh trai của chủ soái, trở thành nhân vật số hai dưới tay Địch Nhượng.

Cướp đoạt dân nữ ở quận Huỳnh Dương, chiếm đoạt của cải, chiếm lấy ruộng tốt, không chuyện ác nào không làm.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 545 : Mâu thuẫn gay gắtBuổi tối hôm nay, Địch Hoằng mời mấy đại tướng thủ hạ uống rượu ở trong phủ mình, lại gọi mấy thị thiếp cùng tiếp.

Mọi người ôm mỹ nữ trong lòng, uống rượu vung quyền, ồn ào náo nhiệt.

Uống mãi cho tới canh một, Địch Hoằng đã say sưa bảy phần.Trong mấy thủ hạ này, có một đại tướng tên Vương Bảo Toàn, y tìm Địch Hoằng là có chuyện muốn nhờ, y thấy thời gian không còn nhiều, liền cười nói với Địch Hoằng:- Nhị đương gia, huynh đệ có một chuyện muốn nhờ, không biết có thể giúp đỡ không?- Có chuyện thì nói, huynh đệ mình khách khí gì chứ?- Là thế này, tôi có một em vợ, tên là Vương Triển, là Giáo úy dưới trướng của tôi.

Hai ngày trước đùa giỡn dân nữ, bị binh lính tuần tra thủ hạ của Lý Mật bắt giữ, dẫn tới thành Lạc Khẩu rồi.

Nhị đương gia có thể giúp tôi nói chuyện để Lý Mật thả người không?- Cái gì!

Thằng khốn đó dám bắt người ở địa bàn của lão tử, phản rồi.

Ngươi yên tâm, ngày mốt ta sẽ đi thành Hà Khẩu, ta sẽ đem người trở về, nó dám không thả, sau này nó đừng mơ tưởng quá cảnh qua Huỳnh Dương.Nhắc tới Lý Mật, Địch Hoằng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện phẫn tức, y uống một mạch rượu trên bàn, mắng chửi:- Bà mẹ nó, thằng em của ta không biết là có phải bị điên rồi hay không.

Lý Mật muốn tôn y làm hoàng đế, y lại không chịu.

Nếu y không muốn là hoàng đế, vậy để ta làm được rồi, để lão tử nếm thử mùi vị làm hoàng đế.- Làm hoàng đế tốt lắm!

Có thể tuyển chọn phụ nữ khắp thiên hạ.

Mỗi buổi tối đều có thể ngủ với đàn bà đẹp nhất thiên hạ.Tất cả đều cười lớn lên một cách thô lỗ, giơ tay sờ soạng lên người mấy người phụ nữ, mấy thị thiếp cúi đầu nhẫn nhục không dám hé răng.Lúc này, Vương Bảo Toàn cười nói:- Kỳ thực người phụ nữ đẹp nhất quận Huỳnh Dương hiện đang ở bên người, đáng tiếc Nhị đương gia lại không thể thưởng thức.- Là ai!Địch Hoằng cực kỳ hứng thú hỏi- Nhị đương gia còn chưa biết sao?

Vương phi của Tuân vương Dương Khánh.

Nghe nói xinh đẹp không thua Hoàng hậu, sắc nước hương trời.

Hai năm trước tôi thấy qua một lần, đến giờ còn khó quên.

Còn có hai con gái của nàng, cũng là xinh đẹp vô cùng.Tiệc rượu trầm xuống, Thái thú Huỳnh Dương.

Tuân vương Dương Khánh mấy ngày trước bị Lý Mật bắt chiêu hàng, trở về thành Huỳnh Dương đón gia quyến.

Trong phủ đang thu dọn đồ đạc, hai ngày sau sẽ đến thành Lạc Khẩu.

Mấy ngày nay, cả nhà ở tạm trong vương phủ trong thành Huỳnh Dương.

Lý Mật phái hơn trăm binh lính canh giữ, bất cứ kẻ nào quấy rối, trái lệnh chém!Loại trầm mặc này đặc biệt dày vò lòng người, giống như kim châm châm vào mặt của Địch Hoằng.

Nếu là bình thường, trong lòng y tuy hận, cũng không dám hé răng.

Y không dám đắc tội Lý Mật, nhưng bây giờ y uống rượu say bảy phần, mất đi lý trí: “ầm” một quyền, y hung hăng đập lên bàn:- Con mẹ nó, chỉ là một tù binh Tùy đầu hàng, số quan Tùy lão giết mấy năm nay còn ít sao?

Nếu ở địa bàn của lão tử, thì do lão tử làm chủ.Y đứng lên, vung tay nói với mọi người:- Đi, đi theo lão tử chơi Vương phi.Đại tướng dưới tay y ai nấy đều là loạn phỉ cùng hung ác cực dộ.

Trong bọn chúng có người hưng phấn nghĩ tới Vương phi, có người lại muốn tiền tài châu báu của Tuân vương.

Nếu Địch Hằng đồng ý dẫn đầu, bọn họ đều hô hào đi theo Địch Hoằng.Trong đêm khuya, trên ngàn thân binh lên đường chạy theo Địch Hoằng, một lát thì tới trước phủ Tuân vương.

Cửa phủ Tuân vương có hơn trăm tên lính gác, đều là thuộc hạ của Lý Mật.

Bọn họ thấy Địch Hoằng đi tới khí thế to lớn, nhất tề rút đao hét lớn:- Đứng lại!

Tới gần giết chết không tha.Địch Hoằng ác đảm tâm sinh, thét lên một tiếng:- Giết cho ta!Hơn một ngàn thân binh xông lên, bao vây hơn trăm người chặt chém, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên phá vỡ không gian đêm tối tĩnh mịch.

Hơn một trăm thị vệ của Lý Mật phái đến toàn bộ đều bị giết.

Thân binh phá mở cổng vương phủ.

Địch Hoằng cười lớn một tiếng:- Phụ nữ giữ lại, đàn ông toàn bộ giết chết!Hàng trăm người xông vào trong phủ.

Địch Hoằng vẻ mặt dâm đãng cười, phụ nữ mà y muốn, ai có thể cản được y.

Y xoay người xuống ngựa, bước lớn vào trong phủ.

Trong vương phủ diễn ra một trận mưa gió thê lương, tiếng kêu la, khóc thét, tiếng khóc nỉ non vang vọng cả một khoảng trời.Đối diện vương phủ, hai thân ảnh sợ tới mức co rút tròn lại.

Bọn họ là binh lính gác ngủ ở góc tường, may mắn tránh được bị sát hại.Hai ngày sau, tin tức Tuân vương Dương Khánh và thế tử bị giết, vương phi và hai quận chúa bị loạn binh luân phiên cưỡng bạo mà chết truyền đến thành Lạc Khẩu.

Lý Mật giận tím mặt, Tuân vương là hoàng đế bù nhìn y chuẩn bị đưa lên thượng vị.

Giết Tuân vương rồi, hỏng đại sự của gã, hơn nữa danh tiếng của quân Ngõa Cương sẽ bị hỏng cả.

Lúc này làm các quan viên khắp nơi bất mãn, sau này ai dám đầu hàng gã?Ngay cả thủ hạ của mình cũng dám giết.

Răng của Lý Mật cắn chặt phát thành tiếng kẽo kẹt vang lên, rút mạnh đao:- Địch Hoằng, ta không giết ngươi không được!- Theo ta đi tới phủ Tư Đồ!Lý Mật lửa giận cao ngất ra khỏi cửa phủ, xoay người lên ngựa.

Gã muốn tìm Địch Nhượng đòi người, thân binh bỗng nhiên chỉ và phía xa hô:- Ngụy công, Tư Đồ đến rồi!Chỉ thấy Địch Nhượng dẫn theo mấy trăm thị vệ cưỡi ngựa chạy tới.

Phía sau là Địch Hoằng cởi trần nửa người, bị buộc trên ngựa.

Địch Nhượng nhìn thấy Lý Mật, từ thật xa liền hô:- Hiền đệ, ta đến xin lỗi đệ.Địch Nhượng nghe nói huynh trưởng sau khi uống rượu làm chuyện ngu xuẩn.

Gã ngược lại không trách huynh trưởng giết Tuân vương, mà là trách huynh trưởng giết người của Lý Mật.

Để Lý Mật nể mặt bỏ qua, nên đến làm thái độ này.Lý Mật lạnh lùng nhìn gã và Địch Hoằng sau lưng.

Địch Nhượng xoay người xuống ngựa, ra lệnh:- Dẫn tới đây!Mấy tên thị vệ đẩy Địch Hoằng tới, ấn quỳ xuống đất, Địch Nhượng đánh mạnh lên người y:- Còn không xin lỗi!Địch Hoằng là bị huynh đệ cưỡng ép mà tới, trong lòng y lại không phục, cúi thấp đầu oán hận bói:- Tại hạ uống rượu, nhất thời nảy sinh ý nghĩ hồ đồ, giết thuộc hạ của Ngụy công, đặc biệt đến xin tội với Ngụy công!Lý Mật cười lạnh một tiếng:- Ngươi giết thuộc hạ của ta, xin lỗi một cái, nể mặt Tư Đồ không tính.

Nhưng ngươi giết Tuân vương, làm nhục Vương phi, Ta không thể tha cho ngươi, người đâu!Lý Mật quát một tiếng chói tai:- Bắt chặt đầu cho ta!Thân binh của Lý Mật tiến lên muốn bắt Địch Hoằng.

Sắc mặt Địch Nhượng biến sắc lớn, gã chặn trước mặt huynh trưởng, hô lớn:- Khoan đã!Địch Nhượng nhìn chằm chặp vào Lý Mật, chậm rãi nói:- Ngụy công thật không nể mặt ta à?Trên mặt Lý Mật không có chút cảm xúc nói:- Đệ đã nói rồi, giết chết người của đệ, đệ không suy tính.

Nhưng dám giết Tuân vương, hủy hại cơ hội đại ca tranh đoạt đại nghiệp, tuyệt không thể tha.Địch Nhượng cười lớn ha hả, bỗng nhiên, tiếng cười gã thu lại, nhìn Lý Mật lạnh lùng nói:- Ta biết cơ hội của ngươi nói, đơn giản là lập Tuân vương làm vua, đó chỉ là sự cam chịu của ngươi mà thôi, ta trước giờ không từng nhận lời.

Tuân vương giết bao nhiêu huynh đệ chúng ta. còn nữa những quan Tùy này, giết bao nhiêu người chúng ta.

Ngươi lại bảo vệ bọn chúng giống như bảo bối.

Nói cho ngươi biết, ta chuẩn bị làm thịt tất cả bọn chúng, còn Tuân vương, đại ca của ta giết hay lắm, ta rất muốn trọng thưởng cho huynh ấy.

Địch Nhượng là dẫn dắt các huynh đệ lật đổ hoàng đế triều Tùy, chứ không phải lập lại một hoàng đế triều Tùy.Nói xong, Địch Nhượng hừ thật mạnh một tiếng, vung tay lên:- Chúng ta đi!Gã dẫn theo hàng trăm thị vệ xoay người xuống ngựa.

Địch Hoằng cũng được cởi trói.

Lý Mật nhìn chằm chằm bóng dáng của Địch Nhượng, trong mắt lộ ra sát khí.

Địch Nhượng trở thành chướng ngại vật lớn nhất của gã trong việc tranh đoạt thiên hạ, gã nhất định phải chết.Địch Nhượng trở về trong phủ của mình, cơn tức giận còn sót lại trong lòng gã vẫn chưa tan.

Gã cũng bắt đầu không chịu được việc làm của Lý Mật nữa.

Các huynh đệ của gã theo gã khởi sự, đổ máu chết trận, nhà tan cửa nát, nhưng tới phút cuối cùng, quan to lộc hậu lại bị những quan Tùy đầu hàng đó chiếm lấy.

Quân Ngõa Cương chiếm lĩnh vô số quận huyện, nhưng quận huyện vẫn bị những quan Tùy này khống chế trong tay.

Còn những quan Tùy đó lại tôn Lý Mật làm ân chủ, trung thành với Lý Mật, không thèm để ý tới Địch Nhượng gã.

Nói cho cùng, Lý Mật đã thông qua cách này chiếm lấy tất cả giang sơn tướng sĩ quân Ngõa Cương đã đánh chiếm được.Đây là chuyện Địch Nhượng không thể chấp nhận nhất.

Thiên hạ là thiên hạ của quân Ngõa Cương, chứ không phải thiên hạ của Lý Mật gã.

Nguy cơ cực lớn khiến Địch Nhượng đã suy tính đến việc diệt trừ Lý Mật.

Thời cơ này gã đã đợi mấy năm rồi, bây giờ gã không thể chờ được nữa.- Đại ca, người tìm chúng đệ sao?Đơn Hùng Tín và Hách Hiếu Đức từ bên ngoài đi vội vào.

Hai người này đều là đại tướng tâm phúc mà gã tín nhiệm nhất, hơn nữa đều cầm trọng binh trong tay.Địch Nhượng gật đầu:- Vào trong nhà nói đi!Gã lại gẫy tay gọi Địch Hoằng huynh trưởng của mình:- Huynh cũng cùng vào!Địch Nhượng dẫn mọi người đi vào phòng, khóa cửa lại.

Mười mấy tên thị vệ, canh gác tuần tra xung quanh.Bóng đêm âm trầm.

Trên con đường lớn của thành Lạc Khẩu vô cùng yên tĩnh, một bóng đen đang men theo nhà vội vàng đi.

Y rất nhanh tới trước cửa phủ Lý Mật, do dự một chút, rồi lách qua cửa hông.

Y vừa gõ cửa, từ chỗ tối đen xông ra hàng chục người, kề đao lên cổ y.

Đây là thị vệ của Lý Mật, ẩn núp trong bóng tối, tính cảnh giác tương đối cao.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 546 : Song hùng sống mái với nhauBóng đen vội vàng giơ tay lên:- Chủ nhân nhà ta phái ta đến tìm Ngụy công, có chuyện cơ mật bẩm báo.Vào đêm, phủ của Địch Nhượng giăng đèn kết hoa.

Hàng trăm đèn lồng lớn chiếu phủ Tư Đồ sáng như ban ngày.

Tiếng cười không dứt, biển người như nước chảy.

Hôm nay là đại thọ bốn mươi lăm tuổi của Địch Nhượng.

Đại tướng đến chúc thọ nối liền không dứt.

Trong phủ Tư Đồ bày trên trăm bàn tiệc rượu, mời khắp anh hùng Ngõa Cương.Nhưng tiệc rượu chỉ bày ở ngoại viện, còn trong nội trạch không cho phép bất cứ ai vào.

Trong nội trạch im lắng, nhìn không thấy người.

Nhưng trong vô số góc tối có ánh đao lóe ra, một loại sát khí khó nén tràn ngập trong nội trạch.Trình Giảo Kim từ trong nhà xí nội trạch đi ra, vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm cười nói:- Vẫn là nhà xí của Địch lão đại tốt, không ngờ dùng thùng phân, còn là trầm hương, mở rộng tầm mắt rồi!Bên trong phủ trạch không cho phép người vào, nhưng y lại leo tường đi vào.

Trình Giảo Kim đi chân chữ bát, chậm chạp đi ra ngoài viện.

Lúc này, y bỗng nhiên nhìn thấy cái gì ở lùm cây.

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó giật mình trong lòng, phản ứng cực nhanh, lẩm bẩm một mình:- Địch lão đại bảo ta đi gặp lão, cũng không biết chuyện gì.Y bước nhanh chân từ đường cũ trèo ra khỏi nội viện, trong nháy mắt bay qua tường, sau lưng y toàn bộ ướt sũng.… …Trong nội đường cũng đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng nhỏ nội đường, mấy tên thị vệ đang tỉ mỉ mặc lân giáp cho Địch Nhượng.

Địch Nhượng ghim một thanh đoản kiếm sắt bén bên hông.

Các thị vệ mặc một chiếc áo thọ cho gã.

Bào thọ rộng lớn che phủ lân giáp bên trong.Ngoài cửa một thị vệ bẩm báo:- Bẩm báo Tư đồ, lúc nãy có người nhìn thấy Trình Giảo Kim leo tường vào trong nội trạch.- Y vào làm gì?Địch Nhượng trầm mặt xuống hỏi- Hình như vào nội trạch tìm nhà xí, sau khi vào nhà xí, rồi leo tường đi ra ngoài.- Con khỉ nó thật lỗ mãng!Địch Nhượng chửi một tiếng, cũng không để tâm đến Trình Giảo Kim, lại hỏi:- Lý Mật tới chưa?- Hồi bẩm Tư Đồ, vẫn chưa tới.- Phái người đi thúc giục nữa đi!Địch Nhượng vẻ mặt không vui nói.Nửa tháng trước, gã và Lý Mật vì chuyện Địch Hoằng giết Tuân vương nên rất không thoải mái.

Sau đó Địch Nhượng tự mình tới nhà xin lỗi, hai người miễn cưỡng hòa giải.

Ít nhất bền ngoài hai người trở lại hòa thận như xưa.Địch Nhượng đã quyết tâm giết Lý Mật, nhưng gã biết giết Lý Mật sẽ làm quân Ngõa Cương tan rã.

Một số đại tướng trung thành với Lý Mật tất nhiên sẽ bỏ đi.

Nhưng vì tương lai của quân Ngõa Cương, Địch Nhượng thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Gã cũng có thể chịu đựng được, nhất định phải diệt trừ Lý Mật.Hôm nay là ngày mừng thọ của gã,là cơ hội tốt để gã giết Lý Mật.

Trải qua ba ngày dày công chuẩn bị, tất cả đều thu xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ Lý Mật đến dự tiệc.Địch Nhượng mặc thọ bào, mang mũ ô sa trâm hoa, ngồi trong đại đường, giống như lão tăng nhập định thông thường, chờ đến Lý Mật đến nhà.... …Trong ngoại viện hơn trăm đại tướng tụ tập lại, uống rượu vung quyền, huyên náo vô cùng.

Tam đương gia Từ Thế Tích của quân Ngõa Cương đang ngồi ở một góc, một mình lẳng lặng không nói uống rượu bực tức.Ở thời Địch Nhượng, Tam đương gia là chân chính có thực quyền.

Địch Nhượng sẽ dựa theo sắp xếp vị trí của mọi người, phân chia quyền lực.

Mỗi người đều có công sở và bộ hạ của mình.

Có thể tự mình làm quan viên, có thể dựa theo chiến lợi phẩm cướp được phân chia một phần nhất định, hay thuế phú thu được cũng phân chia dựa theo tỉ lệ nhất định.

Mọi người và thủ lĩnh Địch Nhượng đều ngồi dùng cơm trên một bàn, món ăn cũng giống nhau, chỉ là số lượng bày trước mặt mọi người khác nhau.Nhưng tới thời Lý Mật tất cả đều thay đổi.

Tất cả quyền lực đều thu về nguyên soái, không có phép có bộ tướng và quân bộ của mình.

Tất cả chức tướng quan đều do phủ nguyên soái thống nhất sắc phong bổ nhiệm.

Mọi người bất luận chức quan lớn nhỏ đều nguyện trung thành với Lý Mật.

Thuế phú và chiến lợi phẩm cũng đều toàn bộ nhập vào kho, không chia xuống dưới.

Dùng cách nói của Lý Mật, là vì để quốc gia có của cải, mọi người đều đổi sang lấy bổng lộc.

Quân Ngõa Cương dần dần từ một nghĩa quân liên minh rời rạc bình đẳng, trở thành một tổ chức cấp bậc nghiêm khắc chính quyền nghiêm mật.Mà sau cải cách lớn của Lý Mật, lợi ích lớn nhất bị hao tổn đó là những lão tướng như Từ Thế Tích.

Tam đương gia như y trở thành một tên gọi.

Quyền lực cá nhân của y không có gì khác biệt với đương gia thứ một trăm, chỉ là một đầu binh to mà thôi, thậm chí còn là một phụ tá bên cạnh Lý Mật.Từ Thế Tích là một người có tư tưởng, không giống người tạo phản bình thường.

Y võ nghệ song toàn, có đầu óc chính trị.

Y biết chính xác phương hướng cải cách của Lý Mật, là xu hướng phát triển tất yếu.

Quân Ngõa Cương muốn thành đại sự, thì không thể phân tán giống như trước kia.

Ngay cả Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc cũng bắt đầu có phương hướng phát triển thiết lập triều đình.

Tình thế bây giờ dần dần phát triển phhướng quần hùng tranh bá.

Thế lực quân Ngõa Cương tuy là lớn nhất, nhưng chế độ lại yếu nhất, cũng là hỗn loạn nhất.

Quân Ngõa Cương muốn tiếp tục sinh tồn, phải đi con đường quân chủ tập quyền.Chỉ có điều trong lòng Từ Thế Tích rất bực bội.

Mặc dù trong việc cải cách y ủng hộ Lý Mật, nhưng Lý Mật không tín nhiệm y, chèn ép mọi điều.

Kỳ thật chuyện này cũng khó trách, Từ Thế Tích tuy là ủng hộ cải cách của Lý Mật, nhưng y hy vọng Địch Nhượng làm quân chủ.

Y thừa nhận con đường của Lý Mật chính xác, nhưng y không thể chấp nhận Lý Mật đăng cơ.

Ngõa Cương là Địch Nhượng một tay sáng lập, phải là Địch Nhượng đăng cơ.Đúng là về lý trí Từ Thế Tích ủng hộ Lý Mật, về tình cảm lại thiên về Địch Nhượng, làm y ở giữa Lý Mật và Địch Nhượng cả hai không hài lòng, đều muốn loại y khỏi vòng quyết sách, làm Từ Thế Tích vô cùng buồn chán và hoang mang.Một mình Từ Thế Tích lặng lẽ uống rượu bực.

Lúc này huynh đệ kết nghĩa Trình Giảo Kim của y ngồi xuống bên cạnh y, dùng khuỷu tay chọc y một cái, thấp giọng nói:- Có chút khó chịu hả!Từ Thế Tích liếc nhìn một cái:- Huynh đi nhà xí sao lâu thế vậy?- Khụ!

Nhà xí bên ngoài thối quá, ta muốn đi nhà xí của nội trạch, không nói chuyện này nữa…

đệ đoán ta nhìn thấy cái gì?Từ Thế Tích biết Trình Giảo Kinh vốn luôn phiền phức, thấy y tuy vẻ mặt khẩn trương, cũng không bận tâm, liền khoát tay:- Đừng nói nữa, uống rượu!Trình Giảo Kim trong lòng có chút nóng nảy, một tay giữ chặt tay của Từ Thế Tích, liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói mấy câu với Từ Thế Tích.Từ Thế Tích cả kinh:- Huynh thấy rõ chứ?- Ta thấy rõ, nội trạch toàn là binh giáp, chi chít, chừng mấy ngàn người.Trình Giảo Kim thích đem vừng mè nói thành dưa hấu, kỳ thực y chỉ nhìn thấy mười mấy binh giáp ẩn trong bụi cây.Từ Thế Tích bỗng dưng đứng lên, đi nhanh hướng vào trong nội trạch, y muốn biết xảy ra chuyện gì.

Không được thế này, đây là thành Lạc Khẩu, Lý Mật có hai trăm ngàn đại quân đóng quân ở đây.

Địch Nhượng chỉ có một trăm ngàn.

Một khi Lý Mật bị giết, sẽ tạo thành đại hỗn chiến.

Cách làm này của Địch Nhượng quá ngu xuẩn.Trình Giảo Kinh giữ Từ Thế Tích, cứng rắn kéo y lại, thấp giọng nói:- Đệ đừng ngốc nữa, rắm tới cửa xì ra ngoài, đệ còn có thể khuyên được nữa sao?

Lão sẽ giết đệ diệt khẩu.

Lần trước đệ giúp Lý Mật đoạt kho Lạc Khẩu, lão không còn tin đệ nữa.Trong nội tâm Từ Thế Tích cũng không phải là một người cương trực.

Y biết lời nói của Trình Giảo Kim là đúng.

Địch Nhượng tất nhiên đã vạch ra kế hoạch rất lâu, thời khắc then chốt này gã sẽ không nghe lời mình khuyên, ngược lại sẽ giết người diệt khẩu.

Từ Thế Tích từ từ ngồi xuống thở dài:- Nhưng như vậy sẽ tạo thành đại hỗn chiến cả thành, không biết chết bao nhiêu người?Trình Giảo Kim hoảng sợ, y chỉ là không muốn xen vào, đại hỗn chiến đầy thành ngược lại không ngờ.

Y cũng vội nói:- Huynh đi cõng lão nương, đệ cũng dẫn vợ và con cháu ra khỏi thành.

Chúng ta tuy không lo nổi đại sự, nhưng người nhà của mình phải bảo vệ cho tốt.Từ Thế Tích yên lặng gật đầu, bảo vệ mọi người trước là quan trọng nhất.

Hai người đứng dậy, tìm một cái cớ rời khỏi phủ Địch Nhượng... ..Hai người Từ Trình vừa mới rời khỏi, một thị vệ từ cổng chạy vào, chạy thẳng vào nội trạch.- Tư đồ!Thị vệ hô to chạy vào trong nội đường, Địch Nhượng đang cùng nói chuyện với ba người Vương Nho Tín, Đơn Hùng Tín và Hách Hiếu Đức, nghe thấy thị vệ hô, Địch Nhượng nổi giận nói:- Hô quát cái gì!Thị vệ sợ tới mức không dám hô nữa, thấp thỏm bẩm báo ở ngoài cửa:- Lúc nãy Lý Mật phái quản gia của ông ta tới nói hộ.

Hôm nay ông ta hơi cảm nhẹ, không thể đi, ngày mai đến nhà tạ lỗi.Địch Nhượng nhướn mày.

Lý Mật cự tuyệt không đến, trong lòng gã có cảm giác không ổn, chẳng lẽ Lý Mật phát hiện mình có mai phục sao?Gã nhìn sang mấy người khác, trưng cầu ý kiến của bọn họ.

Vương Nho Tín là mưu sĩ tâm phúc của Địch Nhượng, y lắc đầu cười nói:- Ti chức cảm thấy nếu Lý Mật phát hiện gì, y nhất định sẽ tiến hành điều động bố trí binh lực quy mô lớn.

Nhưng y không làm như vậy, rõ ràng y vẫn chưa phát hiện.

Ti chức cho rằng y chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, tìm cớ không đến.

Việc này rất bình thường, có thể phái người đi mời tiếp.Đơn Hùng Tín lắc đầu nói:- Nếu nói y sinh bệnh, phái người đi mời nữa, y cũng sẽ không đến.

Từ khi Địch đại ca đích thân đến mời, Lý Mật mới có thể nể mặt cho, ôm bệnh đến tham gia thọ yến.Vương Nho lập tức phản đối nói:- Lúc này, Tư Đồ không thể đi phủ Lý Mật, nguy hiểm lắm.Đơn Hùng Tín trả lời lại một cách châm biếm:- Lý Mật ngã bệnh, Địch đại ca bất luận thế nào cũng phải đi thăm ông ta một lần.

Ngay hôm nay không đi, mai cũng phải đi.

Ngược lại có thể dụ Lý Mật đến, ngày mai hãy đi, đại thọ cũng kết thúc rồi, Địch đại ca còn có cớ gì mời đến đây?Địch Nhượng cũng cảm thấy lời nói của Đơn Hùng Tin có lý.

Nếu Lý Mật sinh bệnh, gã phải đi thăm một chuyến.

Hôm nay không đi, ngày mai cũng phải đi, chi bằng hôm nay đi.

Xuất phát từ tình nghĩa, Lý Mật cũng nên ôm bệnh đến chúc thọ.

Chỉ là lo lắng của Vương Nho Tín cũng đúng.

Lúc này đi tới chỗ Lý Mật quả thật nguy hiểm một chút.

Địch Nhượng nhất thời có chút do dự, gã liếc nhìn Hách Hiếu Đức, ý là bảo Hách Hiếu Đức đi dò đường trước cho gã.Hách Hiếu Đức hiểu được ý của Địch Nhượng, trên mặt y lộ ra vẻ khó xử:- Ti chức và Ngụy công quan hệ bình thường.

Ti chức đi thăm dò chưa chắc có thể nhìn ra giở trò gì, sợ là ngay cả trong sân cũng không cho ti chức vào.Đơn Hùng Tín cười nói:- Nếu đã như vậy, hay là đệ đi, đệ có thể nhận ra thực hư của phủ Lý Mật.Địch Nhượng mừng rỡ:- Vậy tất cả phiền Tứ đệ.… ..Nửa canh giờ sau.

Đơn Hùng Tín trở về bẩm báo, Lý Mật quả thật có bệnh, nhưng vấn đề không lớn, hoàn toàn có thể ôm bệnh đến chúc thọ.

Càng là trong lòng không thoải mải, tất cả là mượn cớ không đến.

Thậm chí Vương Nho Tín lo lắng về chuyện mai phục, hoàn toàn không có.Có Đơn Hùng Tín dò đường, Địch Nhượng càng yên tâm.

Gã liền hạ lệnh đi xe ngựa tới phủ Lý Mật, thăm bệnh Lý Mật.Địch Nhượng mặc áo giáp nhỏ, thắt lưng giấu đoản kiếm, theo quản gia đi vào trong sân.

Đơn Hùng Tín, Vương Nho Tín, Hách Hiếu Đức, ba người cùng đi theo.- Ngụy công bệnh gì?*Địch Nhượng vừa đi, vừa hỏi.- Là một cơ thiếp của Ngụy công cảm nhẹ trước, lây sang cho Ngụy công, hai ngày nay đều tránh ở trong phủ.

Cho nên Ngụy công không muốn đi tham gia thọ yến của Tư Đồ, cũng là nguyên nhân này.- Chúng ta đều vết đao chém đầy mình, một chút bệnh nhẹ không đáng ngại, Tư Đồ đừng quá lo lắng.*Địch Nhượng cười ha hả, đi vào trong sân.

Lúc này, bên ngoài có người gọi Đơn Hùng Tín:- Đơn tướng quân!Đơn Hùng Tín dừng lại quay đầu lại hỏi:- Chuyện gì?- Một gia nhân trong phủ ngài đến, nói trong nhà xảy ra chuyện gấp, mọi người đang ở cổng lớn.Đơn Hùng Tín áy náy nói với Địch Nhượng:- Địch đại ca, đệ đi xem thử, lập tức trở về.- Đi!

Nếu trong nhà thật có chuyện gấp, trở về đi.Đơn Hùng Tín xoay người đi rồi, Địch Nhượng tiếp tục đi vào.

Hậu trạch của Lý Mật yên lắng, nhìn không thấy bóng người.

Bọn họ đi vào gữa sân, sân không lớn, chỉ có nửa mẫu đất.

Trên thực tế là sân cũ, trong sân trống không, cái gì cũng không có, chỉ có tường cao bốn phía và hai cửa trước sau.Đám người Địch Nhượng vừa vào tới sân, quản gia lại đột nhiên ở phía sau chạy ra sân.

Ngay sau đó hai cánh cửa sân đóng lại, trên mái tường xuất hiện binh lính đông nghịt, chừng mấy trăm người, toàn bộ mang cung nỏ.

Địch Nhượng kinh hãi thất sắc, gã biết mình trúng kế rồi, giơ tay đưa vào ngực rút kiếm.

Chính lúc này một tiếng mõ vang lên, xung quanh mái tường loạn tên đều bắn ra.

Mặc dù Địch Nhượng võ nghệ cao cường, nhưng cũng không tránh khỏi mấy trăm mũi tên dày đặc bắn gần.

Đáng tiếc Địch Nhượng một đời anh hùng, bị bắn thành con nhím, chết thảm trong phủ Lý Mật.

Hách Hiếu Đức và Vương Nho Tín cùng vài tên thân vệ, cũng đều chết ở trong sân.Mái tường liên tiếp bắn ra ba lượt tên độc, cuối cùng mới ngừng lại, cung thủ từ từ tản ra.

Cửa sân mở ra, Lý Mật từ ngoài viện đi vào, gã đi tới trước thi thể Địch Nhượng dừng lại, lạnh lùng mỉm cười một tiếng:- Không phải ta bất nghĩa mà là ngươi bất nhân trước, nghĩ tới tình cảm trước kia, ta cho ngươi toàn thây.Lúc này, Đơn Hùng Tín đi vào sân, quỳ xuống dưới Lý Mật:- Đơn Hùng Tín nguyện trung thành với Ngụy công!Lý Mật khen ngợi vỗ vỗ vai của y:- Công lao của ngươi ta sẽ không quên.

Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại tướng quân Ngõa Cương của quân Ngõa Cương.

Tất cả gia sản của Địch Nhượng ta thưởng hết cho ngươi.Đơn Hùng Tín lắc đầu:- Đơn Hùng Tín cũng không phải là ham phú quý, Đơn Hùng Tín là muốn đi theo Ngụy công làm một phen đại sự.Lý Mật cười híp mắt:- Nói rất hay, nếu ta làm vua, tất phong ngươi làm vương.Lúc này một gã thị vệ đi vào bẩm báo:- Vương Bá Đương tướng quân đã dẫn năm ngàn binh lính bao vây phủ Địch Nhượng, xin Ngụy công định đoạt.- Được!

Nói với Vương Bá Đương, ai theo ta, thì khắc ghi trong lòng, không chịu theo ta thì giết tại chỗ.

Rồi truyền lệnh Thái Kiến Đức đóng cửa thành, không cho bất cứ ai ra vào.Một đợt tẩy trừ Địch Nhượng triển khai ở thành Lạc Khẩu.

Tất cả tâm phúc và thân vệ của Địch Nhượng khoảng ngàn người bị giết.

Một trăm ngàn đại quân của Địch Nhượng đóng quân ở trong thành cũng đều bị Lý Mật tiếp quản.Lý Mật liền sau đó dùng tin giả của Địch Nhượng lừa Địch Hoằng đang trú giữ Huỳnh Dương sắc phong tiếp nhận thành Lạc Khẩu.

Địch Hoằng tin, dẫn ba trăm người tiến vào thành Lạc Khẩu, bị Lý Mật phục binh bắn chết trên đường.Mặc dù Lý Mật muốn dùng tổn thất nhỏ nhất tiếp quản quân của Địch Nhượng, nhưng vẫn còn hàng chục tướng lĩnh trung thành với Địch Nhượng rời khỏi quân Ngõa Cương.

Hàng vạn quân đội đóng ở ngoài thành Lạc Khẩu tán loạn, đồng thời cũng gieo mầm móng nghi ngờ trong quân Ngõa Cương.Từ Thế Tích vì Lý Mật giết Địch Nhượng mà giận dữ rời khởi Ngõa Cương.

Dưới lời khuyên nhủ của Trình Giảo Kim, cuối cùng theo Trình Giảo Kim đi lên phía bắc đầu nhập vào chỗ của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu.Lý Mật diệt trừ Địch Nhượng, ngăn chặn được con đường đá này, gã lập tức chỉnh đốn quân mã, dẫn đầu ba trăm ngàn đại quân, chia làm ba đường tiến vào Lạc Dương.

Lạc Dương nguy cấp.Giang Đô đã trở thành thế khốn long, phía bắc là phạm vi của thế lực Ngõa Cương, vùng Giang Hoài phía tây là địa bàn của Đỗ Phục Uy, Phụ Công Hữu, có nghĩa quân gần hai trăm ngàn người.

Phía nam bị Thẩm Pháp Hưng và Lý Tử Thông chiếm lĩnh, bọn họ mỗi bên dẫn hơn một trăm ngàn quân, phía nam hồ Bà Dương là Lâm Sĩ Hoành, vùng Kinh Tương đã bị Tiêu Tiển chiếm cứ.

Lúc này triều Tùy đang ở trong tình thế bấp bênh.Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang dùng bút đỏ cẩn thận đánh dấu những vùng còn lại của triều Tùy, cháu trai cả (cháu đích tôn) Dương Đàm thì đứng bưng khay mực ở bên cạnh.Dương Quảng buông bút xuống, ông ta nhìn những chỗ đánh dấu đỏ chỉ còn lại Lạc Dương, Giang Đô và hai huyện Đan Dương, cùng một số nơi chưa rõ thuộc quận nào ở phía nam và Ba Thục, ông không khỏi thở dài thườn thượt nói:-Giang sơn của trẫm chỉ còn lại một chút này thôi sao?*Ngu Thế Cơ bên cạnh cẩn thận nói:-Bệ hạ, U Châu và Liêu Đông vẫn còn thuộc triều đình.Dương Quảng lắc đầu, U Châu tổng quản Tiết Thế Hùng bị Đậu Kiến Đức đánh bại ở Hà Gian, không lâu sau bệnh chết.

Quân U Châu bị phó tướng La Nghệ nắm giữ, lại đuổi giết hết Thái Thú các quận của U Châu, tự mình nhậm chức Thái Thú, tự phong là U Châu tổng quản, đã thực sự độc lập rồi, sao có thể còn thuộc Tùy triều nữa?Lúc này Yến Vương Dương Đàm bên cạnh mới cắn môi một cái không kìm nổi nói:-Hoàng tổ phụ, tôn nhi cảm thấy quận Ngũ Nguyên, quận Linh Võ và năm quận khác ở Quan Bắc đều có thể đánh dấu đỏ.Dương Quảng do dự một lát, Dương Nguyên Khánh đứng lên tự lập không giống với La Nghệ, dù sao hắn cũng thừa nhận triều đình, các sự việc trọng đại đều bẩm báo về, ở một góc độ nào đó thì có thể đánh dấu đỏ.Ngu Thế Cơ ở một bên nói:-Bệ hạ, nếu U Châu không thuộc triều đình, vậy vi thần thấy Dương Nguyên Khánh cũng không nên đánh dấu đỏ.Dương Đàm bỗng nhiên mặt đỏ bừng bừng, máu chảy hết lên não, chỉ vào mặt Ngu Thế Cơ mắng:-Kẻ nịnh thần này, Dương Nguyên Khánh dẫn quân Phong Châu đi đánh ba trăm ngàn đại quân của Đột Quyết mà ông lại giấu diếm không báo.

Dương Nguyên Khánh tố cáo Lý Uyên cấu kết Đột Quyết ngươi cũng giấu không báo, mà tất cả những việc có liên quan tới Dương Nguyên Khánh là ngươi giấu hoặc là nói xấu, chỉ vì ngươi có thù riêng với hắn, ngươi vì mối thù của bản thân mà phải hủy cả Đại Tùy sao?Sắc mặt Ngu Thế Cơ tái nhợt liền quỳ xuống:-Thần một lòng trung thành với bệ hạ, xin bệ hạ minh giám!Ngu Thế Cơ giấu chuyện Dương Nguyên Khánh chống lại Đột Quyết là chuyện ba ngày trước Dương Đàm đã tố giác.

Dương Quảng tức giận phạt bổng lộc một năm của Ngu Thế Cơ và giáng xuống hai cấp quan, chuyện này không oan uống gì đối với ông ta.*Nhưng giấu diếm chuyện Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết thì quả thực đã oan uổng cho Ngu Thế Cơ, chuyện này là do Dương Quảng lệnh cho ông ta không được nói, không cho phép bất kỳ ai nhắc tới.

Nguyên nhân là chuyện này sẽ gây ra sự khủng hoảng trong lòng cấm quân, bên trong cấm quân còn đồn nhau rằng Đột Quyết đã bắt hết tất cả phụ nữ ở Quan Trung, mà vợ con của cấm quân phần lớn là ở Quan Trung.Như vậy sẽ xảy ra chuyện quân đội bỏ trốn.*Cũng may tin tức Dương Nguyên Khánh đã đánh bại ba trăm ngàn quân Đột Quyết đã đến kịp thời, Dương Quảng lập tức sai người truyền bá chuyện này cho quân binh để ổn định lại tinh thần khủng hoảng của họ.Dương Quảng trừng mắt nhìn Dương Đàm một cái:-Đàm nhi, cháu ăn nói với Ngu tướng quốc kiểu gì vậy, không mau xin lỗi đi!Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 547 : Lòng dạ đế vươngDương Đàm tính tình ngang ngược, lớn giọng nói:-Tôn nhi sẽ không xin lỗi kẻ nịnh thần này đâu, ông ta giấu diếm chân tướng sự thật với hoàng tổ phụ, bẻ cong sự thật.

Lai tướng quân ở Đan Dương chiêu binh, tạo thuyền, đã mấy lần thỉnh cầu trích cấp tiền lương nhưng ông ta không thèm để ý, ép Lai tướng quân phải tự bỏ bổng lộc ra để chế tạo thuyền.

Những việc này hoàng tổ phụ đều không biết, ông ta đã không còn là nịnh thần nữa mà là gian thần tặc quốc, xin hoàng tổ phụ xử trảm người này để tạ ơn thiên hạ.Dương Quảng biết những chuyện Dương Đàm nói đều là sự thật, ông ta cũng đã trách phạt Ngu Thế Cơ rồi, chỉ có điều bây giờ ông ta vẫn còn cần Ngu Thế Cơ để ổn định thế cục ở Giang Đô, bèn thở dài nói:-Ngu ái khanh, trẫm sẽ quản thúc lại tôn nhi, ngươi lui ra trước đi!Ngu Thế Cơ nén nhịn mối hận trong lòng, chậm rãi rút lui, trong ngự phòng chỉ còn lại hai người Dương Quảng và trưởng tôn Dương Đàm.

Hai người đều không nói gì, Dương Quảng cũng không trách phạt tôn tử mà đặt bút đánh dấu màu đỏ vào quận Ngũ Nguyên, quận Linh Võ và mấy quận còn lại của Quan bắc.

Ông đặt bút xuống rồi cười với Dương Đàm, ý muốn nói là như thế này cháu đã vừa lòng rồi chứ!Dương Đàm cúi đầu xấu hổ nói:-Tôn nhi ban nãy có hơi thất lễ.Dương Quảng trìu mến xoa đầu tôn tử,-Trong lòng tổ phụ có chút buồn bực, đi dạo hoa viên cùng ta đi!Lúc này thời tiết là giữa mùa hè, xung quanh cây cối tươi tốt, căng tràn sức sống.

Trong bể Long dịch của hoa viên hậu cung Giang Đô phủ đầy những lá sen, giữa những lá sen là những con chuồn chuồn đang bay lượn.

Bên trên là những cành liễu rủ xuống, quang cảnh hậu hoa viên thật đẹp.Mười mấy thái giám, cung nữ và thị vệ đi sau bảo vệ, Dương Quảng chống quải trượng chầm chậm bước đi cùng tôn nhi trên con đường nhỏ.

Từ sau trận chiến Nhạn Môn, vương triều Đại Tùy loạn trong giặc ngoài, áp lực quá lớn khiến cho sức khỏe của Dương Quảng gần như suy sụp chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi.

Năm nay ông mới 48 tuổi mà trông như một người 60 tuổi vậy, sức khỏe suy yếu, bước đi cũng cần phải dùng quải trượng.-Trẫm đã quyết định lập ngươi làm Hoàng thái tôn nhưng trẫm vẫn lần nữa chưa hạ chiếu, ngươi có biết là vì sao không?-Tôn nhi không biết.Dương Quảng thở dài một tiếng,-Đại Tùy đi tới bước đường ngày hôm nay đều là trách nhiệm của trẫm, trẫm không muốn giao một Đại Tùy như vậy cho ngươi, không muốn ngươi gánh vác bất cứ trách nhiệm gì, tội ác của Đại Tùy đều do trẫm gánh vác.Nước mắt Dương Đàm trào ra, hắn nghẹn ngào nói:-Nhưng hoàng tổ phụ, sự việc vẫn chưa tới mức độ nghiêm trọng, chúng ta vẫn còn có Ba Thục, còn có mười mấy quận phía nam, chúng ta còn có quân đội.Dương Quảng lắc lắc đầu,-Mấu chốt là Lý Uyên đã chiếm đóng Quan Trung, sau lưng ông ta có sự ủng hộ của cả bộ phận Quan lũng quý tộc.

Trẫm biết rất rõ, quý tộc Quan Lũng là cường địch lớn nhất của Đại Tùy, Ngõa Cương thực ra cũng là thế lực của quý tộc Quan Lũng. quý tộc Quan Lũng đồng thời cũng là nền móng của Đại Tùy.

Trẫm muốn đánh nát nền móng này, nhưng lại chưa kịp dựng lên một nền móng mới, cuối cùng dẫn đến sự thất bại.

Trẫm cũng không muốn thừa nhận thất bại nhưng khi nghe được Lý Uyên đã chiếm được Quan Trung, trong lòng trẫm chết đứng rồi.-Nhưng hoàng tổ phụ có thể hạ chỉ trọng phong công Dương Nguyên Khánh chống được Đột Quyết, cuối cùng lệnh Dương Nguyên Khánh đi tấn công Quan Trung, quân của Lạc Dương tiếp tục đánh vào từ phía đông, nhất định có thể tiêu diệt được Lý Uyên.-Cho dù trẫm có hạ chỉ cho hắn thì hắn cũng không đánh Quan Trung, thực lực hiện tại của hắn vẫn không đủ để bình định Quan Trung ngược lại sẽ làm hắn bị vùi lấp hoàn toàn ở Quan Trung, điều này hắn biết rõ hơn ai hết.-Nhưng …Dương Đàm còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng hắn lại không biết nên nói từ đâu.Dương Quảng nhẹ nhàng bám vào vai tôn tử rồi ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh.

Ông ta chăm chú nhìn chiếc lá sen trên mặt nước, trong mắt lộ ra một ánh mắt phức tạp khó tả, lâu sau mới thở dài nói:-Đàm nhi, trẫm biết ngươi rất thích Dương Nguyên Khánh, bởi phụ thân của ngươi từng đem các ngươi phó thác cho hắn.

Các ngươi coi hắn như là thúc phụ của mình, đệ đệ của ngươi Đồng nhi đã nói với trẫm chuyện này, trẫm có thể hiểu được.

Cho nên lúc này ngươi mới trách cứ Ngu Thế Cơ, trẫm cũng thực sự không trách cứ ngươi nhưng các ngươi thực sự không hiểu Dương Nguyên Khánh.

Thiên hạ ngoài trẫm ra, chỉ e không có ai có thể nhìn thấu được hắn.Dương Đàm cắn chặt môi, không ngắt lời tổ phụ, hắn cảm thấy trong lời nói của tổ phụ có một sức thuyết phục rất lớn.

Mặc dù hắn không thể nói rõ được ngọn nguồn của cảm giác này là từ đâu nhưng lần này hắn cảm thấy là đúng, hắn kiên nhẫn nghe.Dương Quảng liếc nhìn tôn tử một cái rồi khẽ cười nói:-Hai ngày nay chẳng phải ngươi cứ thúc giục trẫm phải trọng thưởng cho Dương Nguyên Khánh đã chống lại Đột Quyết sao?

Ngươi có biết tại sao trẫm vẫn chậm trễ chưa phong thưởng không?-Tôn nhi không biết.-Bởi vì trẫm muốn phong hắn làm Hoằng Nông quận vương.Dương Đàm giật mình, phong Nguyên Khánh làm vương, điều này quả thực hắn chưa nghĩ tới, hoàng phụ tổ sao lại nghĩ ra phong vương cho người khác họ chứ (họ Dương của Dương Nguyên Khánh không cùng tộc với họ Dương của Dương Quảng – chú thích của BTV).

Trong lòng Dương Đàm lay động, thực ra Dương Nguyên Khánh cũng đâu phải họ khác.Dương Quảng chìm vào trong suy nghĩ của những hồi ức, ông đang nhớ lại năm Nhân Thọ thứ tư ở trong Bạch ngọc tháp, Dương Nguyên Khánh đã hứa với mình sẽ vĩnh viễn là trung thần của Đại Tùy, ở dưới thành Nhạn Môn hắn cũng đã hứa lại lời hứa này.

Lúc này trong lòng Dương Quảng dâng lên một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp, rốt cuộc thì ông ta cũng đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc trong câu nói này của Dương Nguyên Khánh rồi, Đại Tùy vẫn là Đại Tùy như trước, chỉ có điều …Nhưng Dương Quảng không nổi giận cũng không coi Dương Nguyên Khánh là kẻ thù, trong lòng ông có một cảm giác đau xót vô cùng.

Trong sự đau xót này lại ẩn chứa một tia hy vọng đến bản thân ông ta cũng không nói được thành lời.

Nếu như Vương Triều Đại Tùy vẫn tiếp tục tồn tại như cũ có lẽ lại là trong cái rủi có cái may.

Để khi ông ta đi gặp tiên đế vẫn còn có một chút thể diện.Dương Đàm trầm tư một lúc sau mới nói:-Hắn hiện tại đã là Sở quốc công, dựa vào đại công chống Đột Quyết của hắn quả thực nên phong hắn làm quận vương.Sắc mặt của Dương Quảng lộ ra một nụ cười chua xót, cách nghĩ của trưởng tôn còn kém xa so với cách nghĩ của ông, ông cảm thấy cách nghĩ của mình cực kỳ hoang đường, còn muốn lấy Dương Nguyên Khánh để kéo dài Đại Tùy, lý do này ông thực sự không thể nói với tôn nhi.Dương Quảng đứng lên, chống quải trượng chậm rãi quay đi, Dương Đàm đỡ ông ta.-Hoàng tổ phụ, vậy khi nào có thể hạ chỉ khen thưởng Phong Châu chống Đột Quyết lần này?Dương Đàm hỏi nhỏ.-Có thể tuyên dương quân Phong Châu trước, còn Dương Nguyên Khánh thì sau này hãy nói!Dương Quảng thở dài một tiếng, trong lòng ông ta vô cùng mờ mịt, ông ta cũng không biết là có nên phong Dương Nguyên Khánh làm quận vương không nữa.……..Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quảng chính thức hạ chiếu với thiên hạ tuyên dương quân Phong Châu chống Đột Quyết.

Tất cả các cấp tướng sĩ quân Phong Châu đều được tăng thêm hai cấp quan, ban thưởng quân hiệu quân Phong Châu làm trung dũng, trợ cấp gấp đôi cho những tướng sĩ hy sinh.

Bùi Nhân Cơ, Lý Tĩnh, Dương Tư Ân và mười đại tướng có công lớn làm quận công và huyện công.

Nhưng điều làm cho mọi người kinh ngạc là trong bản chiếu này không hề nhắc tới phong thưởng Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh, khiến cả trong lẫn ngoài triều đình đều rất hoang mang.Nhưng có một bản chiếu khác, nói về việc khiển trách Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, Dương Quảng do dự rất lâu, cuối cùng không phát bản chiếu này xuống, ông ta sợ một lần nữa sẽ gây khủng hoảng trong lòng quân.………….(Lời tác giả: Trong lịch sử sự nổi loạn Kiêu Quả xảy ra ở Giang Đô nguyên nhân là do Lý Uyên đồng ý với Đột Quyết, toàn bộ phụ nữ của Quan Trung thuộc về Đột Quyết.

Cho nên sau khi tin tức Lý Uyên chiếm đóng Quan Trung được truyền tới Giang Đô, dẫn đến một cuộc khủng hoảng trốn chạy của Kiêu Quả, cuối cùng bị quý tộc Quan Lũng lợi dụng xảy ra nổi loạn.Kiêu Quả: cấm quân của triều đình – chú thích của BTV)Trước mắt quân đội Giang Đô vẫn còn khoảng hơn một trăm ngàn người, đều là những quân tinh nhuệ nhất của Đại Tùy, phân bố ở quận Giang Đô và Đan Dương.

Trong đó có ba mươi ngàn cấm quân đóng tại thành Giang Đô, ba mươi ngàn quân này được gọi là quân Kiêu Quả, là những quân tinh nhuệ trong đại quân tinh nhuệ của Đại Tùy.

Loại tinh nhuệ này không phải chỉ lực chiến đấu mạnh mà là chỉ họ được trang bị về tinh thần và đãi ngộ cao.

Họ được coi là quan trong đám quân lính Đại Tùy, toàn bộ đều cưỡi ngựa hãn huyết, trang bị thương ngựa và đao ngựa, thân mặc áo giáp quang minh màu máu, đầu đội mũ đầu báo vàng, trên cánh tay trái đều xăm hình chim ưng máu để đánh dấu.Quân Kiêu Quả chủ yếu là người Quan Trung và Lạc Dương, có quan hệ vô cùng phức tạp với quý tộc Quan Lũng, tuy rằng khủng hoảng Đột Quyết đã dần ổn định nhưng đối với con cháu Quan Lũng lại có một tâm tư khác.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 548 : Nguy cơ binh lính bỏ trốnBên cạnh Tây môn của Giang Đô có một tửu quán, tên là “Hoài dương cư”, chủ quán có đầu óc kinh doanh vô cùng.

Một tháng trước y đã đổi tên quán thành “Trường an tư” lập tức làm ăn thịnh vượng, ngày ngày những binh lính Kiêu quả tới đây ăn uống không dứt.Giữa buổi trưa có mười mấy tên quan quân cấp trung ngồi trong một gian phòng tầng hai của Trường an tư.

Mười mấy tên quan quân này đều là con cháu quan lũng, người cầm đầu tên là Đậu Hiền, là cháu của Đậu Uy, đảm nhiệm chức Hổ bí lang, mười mấy tên quan quân còn lại một nửa là thuộc hạ của y.Ngồi bên cạnh còn có một gã quan văn, chính là Vũ Văn Trí Cập.

Vũ Văn Trí Cập cũng xuất thân từ thị vệ quan trong cung, có quan hệ rất tốt với Đậu Hiền, hôm nay là bị Đậu Hiền kéo tới uống rượu.Tâm trạng của mọi người đều không tốt, đều buồn bực lặng lẽ uống rượu.

Vũ Văn Trí Cập thấy cảnh tượng lạnh lẽo bèn cười nói:-Chiếu thư hôm nay mọi người đã thấy chưa?

Mẹ nó chứ, thật thú vị.Huân Thị Dương Sĩ Lãm là cháu họ ngoại của Vũ Văn Trí Cập luôn muốn nịnh bợ cậu mình liền tiếp lời cười nói:-Đúng là thú vị, Thánh Thượng nói ra là trọng thưởng, tăng trợ cấp gấp đôi, tình người nhận được nhưng tiền lại bắt Phong Châu phải tự bỏ ra.Vũ Văn Trí Cập đưa tay ra cốc một cái vào đầu y nói:-Tiểu tử ngươi ngoài tiền ra còn biết đến cái gì nữa chứ?Đậu Hiền bên cạnh nâng chén rượu lên cười nói:-Điểm đáng nhìn của chiếu thư này không phải là tiền, mà là không ngờ lại không phong thưởng Nguyên Khánh.

Đến đại tướng thủ hạ của hắn còn phong là huyện công và quận công, còn một chữ cũng không nhắc tới chủ soái Dương Nguyên Khánh.

Đây chẳng phải là rất thú vị sao?

Mọi người thử nói xem tại sao?-Điều này còn phải hỏi sao?

Đây là Thánh Thượng ghét bỏ Dương Nguyên Khánh, phong binh sĩ của ngươi, phong tướng lĩnh của ngươi nhưng một mực không phong ngươi, cho ngươi tức đến chết đi.Đậu Hiền lắc đầu:-Ta đoán là có thể hơi khó phong, Dương Nguyên Khánh đã là Sở quốc công rồi, thăng lên nữa không thăng được, lẽ nào phải phong hắn làm vương sao?

Trí Cập, ngươi nói có đúng không?-Ta thấy không phải là khó phong.Vũ Văn Trí Cập ngẫm nghĩ một lát rồi nói:-Cho dù không phong tước thì phong hắn tán quan cũng được.

Dương Nguyên Khánh hiện nay cũng chỉ là Tử Kim Quang Lộc Đại Phu, bên trên vẫn còn nhiều cấp bậc nữa, như Tả hữu Quang Lộc Đại Phu Quang Lộc Đại Phu, Khai phủ Nghi Đồng tam ti đều có thể phong hắn mà.

Ta thấy rằng Thánh Thượng chính là bất mãn với sự độc lập của hắn, chắc chắn là do nguyên nhân này.Mọi người mỗi người một câu tranh cãi cả lên, lúc nay bên ngoài cửa sổ có người hét to:-Săn người bỏ trốn đã trở về!Trong phòng tất cả mọi người yên tĩnh lại rồi nhao nhao thò đầu ra ngoài xem, chỉ nhìn thấy đồn vệ tướng quân Độc Cô Thịnh dẫn theo hàng trăm kỵ binh từ ngoài thành trở về.

Mười mấy tên kỵ binh giơ cao gậy trúc, trên mỗi cây gậy còn xiên vào mấy cái đầu người, vẫn đang nhỏ máu tươi, bộ dạng hung dữ.

Đây là đầu của những sĩ binh Kiêu Quả muốn trốn về Quan Trung, bị Độc Cô Thịnh đuổi bắt được.Độc Cô Thịnh không phải người gia tộc Độc Cô, phụ thân của hắn mang họ Lý là gia tướng của Độc Cô Tín được ban thưởng đổi họ sang Độc Cô.

Hắn phụng mệnh của Dương Quảng đuổi giết quân Kiêu Quả chạy trốn, rất hiệu quả.Đậu Hiền nhìn thấy từng cái đầu người máu nhỏ xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp, y cũng định chạy trốn.

Đậu gia đầu hàng Lý Uyên, tổ phụ Đậu Uy sai người đưa thư tới bảo y mau trở về.

Đậu Hiền tuy không bị bắt vì chuyện của gia tộc nhưng y đã bị tước đoạt quân quyền, y biết việc này chỉ là do Dương Quảng sợ gây ra khủng hoảng nên mới không giết y, một khi sự tình được bùng phát ra thì Dương Quảng nhất định sẽ giết y.Vũ Văn Trí Cập vỗ vai y thấp giọng hỏi:-Kế hoạch phải thay đổi sao?Đậu Hiền lắc lắc đầu,-Không!

Những người bị bắt chỉ là số ít, đa số đều chạy thoát, ta vẫn cứ phải đi, tối nay sẽ đi.-Được, vậy ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió nhé.Từ tửu quán đi ra, Vũ Văn Trí Cập vội vàng đi tới phủ Vũ Văn.

Từ sau khi Vũ Văn Thuật chết ở Quan Trung, Dương Quảng thương cho công cũ của Vũ Văn Thuật nên một mực đặc xá cho những lỗi lầm đã qua của ông ta.

Đối với con trai của Vũ Văn Thuật cũng thêm phần ưu ái, đặc biệt là đối với Vũ Văn Trí Cập, không những không trị tội y mở cửa thành Trường an còn cho y hồi phục lại chức quan, thừa kế tước vụ Hứa quốc công của phụ thân, tiếp tục đảm nhiệm đồn vệ tướng quân, trở thành một trong những thủ lĩnh quan trọng của cấm quân.Mặc dù Vũ Văn Thuật đã chết nhưng Vũ Văn Hóa Cập vẫn không quên đại kế tạo phản của phụ thân.

Hiện tại gia tộc nhà hắn ta đã tụ tập hết trong mấy đại trang điền ở quận Đan Dương, gia binh đã chiêu mộ tới ba mươi ngàn người rồi, do thúc phụ Vũ Văn Tín của hắn toàn quyền phụ trách.Vũ Văn Hóa Cập đang chờ đợi thời cơ.Trong phòng, Vũ Văn Hóa Cập và mưu sĩ của hắn Liễu Khánh đang thương lượng về thời cơ khởi binh.

Liễu Khánh khoảng hơn bốn mươi tuổi, trước giờ vẫn phụ tá cho Vũ Văn Thuật, theo Vũ Văn Thuật đã hai mươi năm, rất được Vũ Văn Thuật tin cậy, sau khi Vũ Văn Thuật chết ông ta lại chuyển sang phụ tá cho Vũ Văn Hóa Cập.Vũ Văn Hóa Cập trải qua việc bị bắt lần đó thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng thay đổi là tự biết được mình, hắn tự biết tài trí của mình vẫn chưa được nên rất coi trọng mưu sĩ Liễu Khánh, gần như nhất nhất đều nghe theo lời ông ta.-Tiên sinh nói chuyện binh lính bỏ chạy lần này là cơ hội khởi binh sao, để ta từ bỏ việc khởi binh ở Đan Dương ta vẫn có chút không hiểu, xin tiên sinh hãy nói rõ hơn.Liễu Khánh vuốt râu khẽ cười nói:-Kỳ thực nói thẳng ra thì rất đơn giản, mới đầu có khoảng mấy trăm hoặc mấy ngàn binh lính bỏ trốn thì cũng ảnh hưởng không lớn tới đại cục.

Nhưng nếu như xuất hiện bỏ trốn quy mô lớn, ví dụ như hàng vạn người, lúc đó sẽ xuất hiện một cục diện toàn bộ quân Giang Đô sắp sụp đổ.

Lúc này Vũ Văn tương quân vung tay nhất hô, đồng ý dẫn mọi người tới Quan Trung, tôi nghĩ với thân phận của Vũ Văn tướng quân và lực kêu gọi của gia tộc Vũ Văn chắc chắn sẽ được hưởng ứng.

Lúc đó nắm trong tay vạn quân tinh binh, hiệp thiên tử lệnh cho chư hầu, kêu gọi thiên hạ, ai dám không theo chứ.

Việc này so với việc khởi binh ở Đan Dương còn cao hơn một bậc, danh thế càng lớn, Vũ Văn tướng quân thấy thế nào?Vũ Văn Hóa Cập trầm ngâm không nói, khởi binh ở Đan Dương là kế hoạch phụ thân đề ra, đã chuẩn bị nhiều năm, hiện tại đã chuẩn bị tương đối, giờ bảo hắn phải từ bỏ điều này làm hắn hơi khó xử.Liễu Khánh hiểu được tâm tư của hắn, bèn lùi một bước khuyên nhủ hắn:-Thực ra ý của tôi cũng không phải là từ bỏ Đan Dương mà chỉ là hoãn lại việc khởi sự ở Đan Dương thôi, làm đầu này trước, nếu đầu này không thành công thì chuyển sang đầu Đan Dương cũng vẫn kịp.Phương án này của Liễu Khánh thì Vũ Văn Hóa Cập có thể chấp nhận, để Đan Dương làm đường lui, hắn bèn gật đầu cười nói:-Được, ta đồng ý với tiên sinh, vậy bây giờ ta nên làm thế nào?-Rất đơn giản, ta có hai kế hoạch thực thi đồng thời, kế hoạch bên trái là tung tin đồn kích động binh lính bỏ trốn.Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu lại hỏi:-Vậy còn kế hoạch bên phải?-Kế hoạch bên phải rất đơn giản, mua chuộc thái giám trong cung, nắm rõ động tĩnh của Dương Quảng bất cứ lúc nào.Hai người đang nói thì có thân vệ ở cửa bẩm báo,-Tam lão gia tới!Vũ Văn Trí Cập không đợi Vũ Văn Trí Cập đồng ý liền đá cửa bước vào, đây là thói quen của hắn, không thích bẩm báo trước rồi mới vào, trước giờ vẫn bị phụ thân trách mắng nhưng hắn cũng không sửa được.-Đại ca, nói cho huynh biết một chuyện.Vũ Văn Trí Cập bị kích động vội vàng nói.Vũ Văn Hóa Cập nhướn mày, hắn cũng không thích phong cách không coi người khác ra gì này của tam đệ mình, một người sắp bốn mươi tuổi rồi, vẫn còn nông nổi như vậy, hắn không nhịn được tức giận hỏi:-Chuyện gì vậy?Vũ Văn Trí Cập quay sang Liễu Khánh gật gật đầu cười nói:-Đậu Hiền tối nay dẫn ba trăm người bỏ trốn, trời tối sẽ đi.-Hừ! hắn đương nhiên phải đi, Đậu gia đã đầu hàng Lý Uyên rồi, nếu hắn không đi chỉ có con đường chết.Vũ Văn Hóa Cập không hứng thú lắm đối với tin tức này của đệ đệ, lúc này Liễu Khánh bên cạnh đảo mắt một cái, nảy ra một ý liền vội vàng nói với Vũ Văn Hóa Cập:-Vũ Văn tướng quân lập tức đi tố giác chuyện Đậu Hiền bỏ trốn với Dương Quảng đi.Vũ Văn Hóa Cập không hiểu,-Không phải tiên sinh nói là phải đẩy cho quy mô bỏ trốn lớn lên sao?

Sao lại ngược lại tố cáo Đậu Hiền chứ?Liễu Khánh cười tít mắt nói:-Dương Quảng giết Đậu Hiền, người khác sẽ không nghĩ là hắn vì bỏ trốn mà bị giết mà chỉ nghĩ là Dương Quảng muốn diệt sạch bọn quý tộc Quan Lũng đầu hàng Lý Uyên thôi.

Như vậy sẽ càng nhiều người hoảng sợ bỏ trốn, hơn nữa lại đều là quý tộc Quan Lũng cầm quyền.Vũ Văn huynh đệ nhìn nhau một cái, kế này quả nhiên độc ác.Liễu Khánh lại nhắc nhở hắn nói:-Việc tố giác này Vũ Văn tướng quân tuyệt đối không được ra mặt mà buộc phải nhờ người khác tố giác, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thiện cảm của quân Kiêu quả đối với tướng quân.Hổ Bí lang tướng Đậu Hiền cuối cùng không trốn thoát được, hắn bị Thiên Ngưu Vệ Vũ Văn Tiêu tố giác.

Thị vệ lục soát phòng hắn tìm thấy một lá thư của Đậu Uy viết cho hắn với bảng kế hoạch và danh sách những người định chạy trốn cùng hắn.

Chứng cớ vô cùng xác thực, Dương Quảng phẫn nộ hạ lệnh chém đầu Đậu Hiền và ba trăm người cùng chuẩn bị bỏ trốn.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 549 : Vũ Chu tỏ ra yếu thếĐậu Hiền cho tới nay là quan viên có chức vụ cao nhất bị giết, khiến cho triều đình chấn động.

Đúng như lời dự đoán của Liễu Khánh, trong lòng dân vua từ trên xuống dưới đều hoảng sợ.Sau buổi lâm triều sáng Ngu Thế Cơ tới thẳng ngự thư phòng của Dương Quảng, trong buổi triều sáng nay ông ta mới nghe việc Đậu Hiền bị giết.

Ông lập tức ý thức được sự việc không ổn, cứ như vậy sẽ càng làm cho nhiều người sợ hãi mà bỏ trốn, Thánh Thượng xử lý việc này hơi thất sách rồi.Ông ta đi vào trước ngự thư phòng, đợi một lát sau đại thái giám Lý Trung Lương đi ra, cúi đầu khom lưng cười nói:-Thánh Thượng mời Ngu tướng quốc vào!-Đa tạ công công!Ngu Thế Cơ lấy ra hơn mười viên đậu vàng từ trong người ra, cười nhét vào tay ông ta, liền đi vào ngự thư phòng.

Lý Trung Lương híp mắt nhìn nắm đậu vàng trong tay, mắt khẽ cười.Trong ngự thư phòng, Ngu Thế Cơ đã nói với Dương Quảng về sự lo lắng trong lòng ông ta, Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, mãi không nói một lời, trong lòng ông cũng có chút phiền muộn, tự mình đã có chút thất sách rồi.-Vậy việc này nên cứu vãn thế nào đây?Dương Quảng rốt cục cũng thừa nhận mình đã thất sách, đây là việc chưa từng xảy ra.-Bệ hạ, nếu Đậu Hiền vì bỏ trốn mà bị giết, bệ hạ có thể công khai chứng cứ chạy trốn của hắn để cho mọi người hiểu rõ nguyên ngân thực sự hắn bị giết, không liên quan gì tới việc Đậu gia đầu hang Lý Uyên.Dương Quảng gật gật đầu,-Được, chuyện này ta giao cho ngươi làm đấy!Ngu Thế Cơ do dự một lát lại nói:-Bệ hạ, binh lính Kiêu Quả bỏ trốn, phần lớn là vì người nhà của họ ở Trường An cho nên lòng họ không ở Giang Đô.

Nếu khiến binh sĩ Kiêu Quả an cư ở Giang Đô như vậy họ sẽ không còn vướng bận gì nữa, và cũng sẽ không vội vã trốn về Quan Trung.Dương Quảng quay đầu lại nhìn ông ta một cái:-Vậy cụ thể là làm thế nào?-Thần đề nghị đem quả phụ và thiếu nữ chưa chồng ở Giang Đô chia cho quân Kiêu Quả làm vợ, như vậy có thể giữ được tâm bọn họ.Dương Quảng lặng ngưng trầm tư một lúc sau rốt cuộc cũng gật đầu,-Trẫm đồng ý!(Lời tác giả: Trong lịch sử những quả phụ và thiếu nữ chưa chồng được gả cho quân Kiêu Quả thực sự là ý kiến của Bùi Củ)Lưu Vũ Chu từ sau khi khởi binh, danh thế ngày càng lớn dần, binh lực đã đạt được hơn hai mươi ngàn, chiếm cứ được Định Tương, Mã Ấp, Lâu Phiền, Nhạn Môn, quận Ly Thạch Ngũ và phần lớn quận Thái Nguyên, tự lập làm đế cải nguyên thiên hưng.Lưu Vũ Chu chủ yếu là phụng Đột Quyết, nhưng sau khi Đột Quyết đại bại Phong Châu lui về phía bắc, Lưu Chu Vũ mất đi hậu phương vững chắc bắt đầu có chút lo lắng khoảng sợ không yên.

Ông ta lo sợ bộ binh của Dương Nguyên Khánh sẽ tập kích đánh vào quận Mã Ấp của ông ta, như vậy ông ta sẽ gặp phải cục diện bất lợi.Sáng hôm nay Lưu Vũ Chu nhận được tin tức, quân Phong Châu ở huyện Du Lâm đã tăng lên ba mươi ngàn người, tin tức này khiến cho Lưu Vũ Chu cảm thấy như trời sắp đổ đến nơi rồi vậy, ông ta tự nhốt mình vào trong phòng, cả ngày đầu buồn rầu không vui.Lúc hoàng hôn xuống, ngoài cửa có một thị vệ bẩm báo:-Bệ hạ, Tống Vương tới rồi!Lưu Vũ Chu đang chìm trong suy nghĩ bỗng bừng tỉnh, thở dài một tiếng nói:-Cho ông ta vào đi!Một lát sau, Tống Kim Cương - nhân vật số hai trong quân đội của Lưu Vũ Chu đi vào.

Tống Kim Cương trước đây là bộ tướng của Man Thiên Vương Vương Bạt Tu.

Sau khi Vương Bạt Tu bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt thì y lẩn trốn mấy năm, tự mình chiêu binh mua ngựa, chuẩn bị tạo phản ở Thượng Cốc, không ngờ Ngụy Đao Nhi lại giành tạo phản trước, tụ binh một trăm mấy chục ngàn người chiếm cứ quận Thượng Cốc và quận Bác Lăng.

Tống Kim Cương biết binh lực của mình còn yếu kém không phải đối thủ của Ngụy Đao Nhi liền dẫn mười ngàn quân đầu quân cho Lưu Vũ Chu, được sự coi trọng của Lưu Vũ Chu phong cho làm Tống Vương và gả em gái mình cho ông ta.Tống Kim Cương tiến lên thi lễ:-Tham kiến Hoàng đế bệ hạ!Lưu Vũ Chu khoát tay, vẻ mặt uể oải nói:-Đừng gọi ta là Hoàng đế bệ hạ nữa, chức hoàng đế bệ hạ này khiến cho ta rất mệt mỏi.Tống Kim Cương cũng biết Lưu Vũ Chu là bị Dương Nguyên Khánh làm cho sợ hãi liền cười an ủi:-Bệ hạ, sự việc cũng chưa đến nỗi tệ hại như vậy, bệ hạ vẫn còn có đường lui mà.-Ta còn có đường lui nào nữa chứ?Lưu Vũ Chu thở dài nói:-Dương Nguyên Khánh chỉ dựa vào lực lượng của Phong Châu mà đánh bại được đại quân ba trăm ngàn quân của Đột Quyết, tiêu diệt hơn hai trăm ngàn người, đây đủ biết kinh khủng đến mức độ nào.

Ta làm sao có thể là đối thủ của hắn được chứ?

Một khi hắn đông tiến, việc đầu tiên là xử lý ta, ngươi bảo ta phải làm sao đây?Tống Kim Cương có chút xảo quyệt nhưng cũng biết nhìn, hắn bèn cười nói:-Quân Đột Quyết bỏ sở trường mà theo sở đoản, bỏ kỵ binh dùng bộ binh đánh, sao không thất bại chứ?

Còn Dương Nguyên Khánh thì ở Phong Châu kinh doanh nhiều năm, lương thực đầy đủ, tướng sĩ hết mình, hắn có thể đánh bại Đột Quyết cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng bệ hạ cũng phải nghĩ đến, giết địch ba ngàn thì cũng tự hại mình đến tám trăm, Dương Nguyên Khánh cũng bị tổn thất nghiêm trọng như vậy.

Hắn lại còn phải phòng ngự quân Lý Uyên đánh tới, đương nhiên sẽ không đủ binh lực để đông tiến.

Nếu như chúng ta có thể đánh một trận đánh bại hắn, hắn chỉ còn nước rút về Phong Châu, lúc đó tự ở nhà mà giải sầu.

Chúng ta lại tiếp tục đánh thành Thái Nguyên một trận, đại quân được thế lại xuống phía nam.

Toàn bộ khu Hà Đông sẽ thuộc về bệ hạ, có thể quyết tranh hơn thua với Trung Nguyên.Lưu Vũ Chu cũng không tới mức ngu xuẩn, chỉ có điều ông ta bị Dương Nguyên Khánh dọa cho sợ hãi.

Lúc này ông ta đã dần bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những lời Tống Kim Cương vừa nói.

Ông ta chắp tay đằng sau trầm tư đi lại trong phòng mấy lượt, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói:-Đối với Dương Nguyên Khánh chúng ta có thể biểu hiện sự yếu thế trước, với mục đích này cuối cùng dụ hắn ra rồi giết hết.Thành Du Lâm do Ưng Dương lang tướng Tống Thuần dẫn ba ngàn quân trấn thủ.

Tống Thành cũng chính là lão tướng lúc trước cùng luyện võ với Thôi Phá Quân ở Mã Ấp, kinh nghiệm phong phú.

Khi đại quân Đột Quyết tấn công Phong Châu với quy mô lớn, Lưu Vũ Chu muốn nhân cơ hội chiếm lĩnh năm thành của Hà Sáo đã nhiều lần phái quân tân công thành Du Lâm.

Tống Thuần lấy vườn không nhà trống đối phó, thủ vững thành trì, cuối cùng đánh cho quân của Lưu Vũ Chu tan tác dưới thành Du Lâm.

Dương Nguyên Khánh trọng thưởng công lao của ông ta phong ông ta làm đốc quân Du Lâm.Lúc này thành Du Lâm đã là nơi tập trung của đại quân rồi, ba mươi ngàn quân tinh nhuệ của Phong Châu đều đóng quân tại ngoài thành Du Lâm, đại doanh chiếm đất rộng lớn, mấy ngàn nóc trại kéo dài hơn mười dặm.

Ngoài đại doanh, từng đội từng đội tuần tra kéo dài tới hàng trăm dặm phía ngoài.Sáng hôm nay, một đội kỵ binh thám báo áp một đoàn xe từ phía đông tới.

Đoàn xe này được tạo thành từ hai trăm chiếc xe lớn.

Phía trước là sáu mươi chiếc xe lớn có hơn ba trăm cung nữ trẻ đẹp, phía sau hơn ba mươi chiếc xe chở vàng bạc châu báu các loại.

Những cung nữ trẻ tuổi này đều là cung nữ của cung Phần Dương và tất cả những vàng bạc châu báu kia cũng đều là những báu vật trong cung Phần Dương.

Vốn dĩ Lưu Vũ Chu định cống hiến cho Đột Quyết Khả Hãn, nhưng không ngờ Đột Quyết lại bị Dương Nguyên Khánh đánh bại.

Lưu Vũ Chu bèn thay đổi ý định, chuẩn bị đem họ thưởng cho những tướng lĩnh trong quân nhưng Tống Kim Cương liền khuyên ông ta là để những báu vật và mỹ nữ này lại, sau này sẽ dùng tới.Lần này tỏ ra yếu thế với Dương Nguyên Khánh, Lưu Vũ Chu đúng lúc cần dùng tới những mỹ nữ và vàng bạc châu báu này.

Theo Lưu Vũ Chu thấy, nếu có thể đánh bại được Dương Nguyên Khánh thì đám mỹ nữ và vàng bạc châu báu này vẫn có thể lấy lại được nhưng nếu bị Dương Nguyên Khánh đánh bại thì đám mỹ nữ và châu báu này cũng chẳng giữ được.Lần này người hộ tống những mỹ nữ và đống vàng bạc châu báu này là Vương Kim Phú.

Vương Kim Phú vốn là người liên lạc của Đột Quyết tại Trung Nguyên, đồng thời cũng là Hộ Bộ thượng thư kiêm Đột Quyết sứ của Lưu Vũ Chu.

Người này rất xảo quyệt, đối nhân xử thế giả dối, lần này Lưu Vũ Chu bèn sai y đi thăm dò thực hư với Dương Nguyên Khánh.Đội ngũ đi từ phía tây tới, từ xa bọn họ đã nhìn thấy đại doạn quân Tùy ở Phong Châu, cao cao là tấm xích ưng kỳ bay bay trong gió.Dương Nguyên Khánh đêm qua cũng mới tới đại doanh Du Lâm, lúc này hắn đang họp với các tướng lĩnh trong trướng, giới thiệu với mọi người tình thế trước mắt của Hà Đông, Hà Bắc.Hiện tại sau khi Phong Châu chuyển hết quân dân đoàn thành quân chính thức thì tổng cộng có một trăm ngàn đại quân, hắn giữ Dương Huyền Tưởng và Dương Gia Thần lại dẫn hai mươi ngàn quân trấn thủ quận Linh Võ.

Bùi Nhân Cơ và Mã Thiệu dẫn ba mươi ngàn quân trấn thủ Phong Châu, đại tướng tâm phúc Dương Nguy và thiết vệ lục lang Dương Tông Chính thì dẫn hai mươi ngàn quân đi tuần năm quận Quan Bắc.Như vậy quân đội dư thừa chỉ còn lại ba mươi ngàn, Dương Nguyên Khánh bèn dẫn ba mươi ngàn quân tinh nhuệ này tiến hành đông chinh.

Chiến tướng dưới trướng rất nhiều, Hành quân tư mã Lý Tĩnh, chủ bộ Tạ Tư Lễ, Lục Sự Tham Quân Bùi Tấn, đại tướng Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm, Tô Liệt, Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Tạ Ánh Đăng, Ngưu Tiến Đạt, Cao Tử Khai, Thôi Phá Quân, Triệu Võ, vv… cũng hơn mười người.

Thêm vào Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim vừa mới đầu quân vào hắn nữa có thể nói là khá đông.Hơn mười người tập trung đứng trước sa bàn trong trướng, mọi người hết sức chăm chú nghe Dương Nguyên Khánh giới thiệu Tịnh Châu, cũng chính là thế cục địa khu Hà Đông.Sa bàn bao gồm núi sông, thành trì cả 2 nơi Hà Đông và Hà Bắc, rộng hai trượng, dài bốn trượng, do công sức của bốn trăm thám báo và tám mươi thợ thủ công mất một năm để làm ra, tới hiện nay cũng là một bản đồ sa bàn tiên tiến nhất.Dương Nguyên Khánh tay cầm một cây gỗ dài chỉ vào tiểu thành Thiện Dương nói:-Đây là đô thành của Lưu Vũ Chu, bao gồm cả huyện Khai Dương, Nhạn Môn và cung Phần Dương ở phía nam, phạm vi hai trăm dặm.

Chỗ này là trung tâm địa khu của Lưu Vũ Chu, đại quân hai trăm ngàn người của Lưu Vũ Chu cơ bản là được phân bổ ở khu vực này.

Chúng ta cùng xem phía nam…Thước gỗ của Dương Nguyên Khánh chỉ vào Thái Nguyên:-Từ thành Thái Nguyên tới phía nam cơ bản đều là địa bàn của Lý Uyên, thành Thái Nguyên là căn cơ khởi binh của Lý Uyên.

Giành được Thái Nguyên là bước thứ nhất của việc đông chinh lần này nhưng hiện nay Thái Nguyên vẫn nằm trong tay Lý Uyên, do con trai thứ 4 của ông ta là Lý Nguyên Cát trấn thủ, có năm mươi ngàn quân tinh nhuệ.

Cũng chính vì thế mà đại quân hai trăm ngàn người của Lưu Vũ Chu vẫn chậm trễ không giành được thành Thái Nguyên.

Hơn nữa các quận phía nam của Thái Nguyên cũng có không ít quân đội, theo suy đoán ban đầu là khoảng ba mươi ngàn người, cũng có nghĩa là Lý Uyên có thế lực tám mươi ngàn quân ở khu vực Hà Đông.Chiếc thước gỗ của Dương Nguyên Khánh lại chỉ xuống phía đông và nói với mọi người:-Hà Đông và Hà Bắc chỉ cách nhau một ngọn Thái Hành Sơn thôi, cùng lắm thì mất ba ngày đường, muốn công kích Hà Đông không thể không tính đến Hà Bắc.

Thực ra thế cục của Hà Bắc còn phức tạp hơn Hà Đông.

Liêu Đông có Cao Khai Đạo chiếm cứ, U Châu bị La Nghệ khống chế, chỉ trên danh nghĩa là Tùy triều còn thực tế đã độc lập.

Quận Thượng Cốc và Hằng Sơn bị Ngụy Đao Nhi khống chế, hơn nữa phía nam chủ yếu là địa bàn của Đậu Kiến Đức, thế lực lớn mạnh, quân đội có ba trăm ngàn quân, lớn gấp mười lần chúng ta.

Nhưng theo tình báo mới nhất mà ta nhận được ở Ngụy quận…Dương Nguyên Khánh lại chỉ cái thước gỗ vào huyện An Dương nói:-Ở quận Ngụy huyện An Dương còn có một đội quân Tùy cố thủ ở đó, do Dương Thiện Hội và Nghiêu Quân Tố nguyên thông thủ quận Thanh Hà suất lĩnh, ước chứng hơn mười ngàn người.

Mấy lần Đậu Kiến Đức dẫn quân tấn công đều thất bại.

Đội quân Tùy này tương lai sẽ là đồng minh hữu ích của chúng ta.Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, mọi người đều ngồi về vị trí của mình, hắn đặt cây thước gỗ xuống nói với mọi người:-Lần đông chinh này, e rằng sẽ gặp phải tất cả các thế lực.

Hiện tại các thế lực của Hà Bắc, Hà Đông đều giữ trạng thái tạm thời cân bằng, chúng ta tới đó đương nhiên sẽ phá tan sự cân bằng này.

Chiến dịch Hà Đông không chỉ là chuyện của ba nhà, mà các thế lực của Hà Bắc ít nhiều đều bị lôi kéo vào.

Đây sẽ là một trận đông chinh rất phức tạp, khi nào mới có thể kết thúc ta không biết được nhưng ta hy vọng vào năm Đại nghiệp thứ mười ba sẽ kết thúc chiến dịch giai đoạn một.Dương Nguyên Khánh lại nhìn mọi người cười nói:-Mọi người có ý tưởng gì không?Tần Quỳnh giơ tay hỏi:-Tổng quản, tình hình quân đội của Lưu Vũ Chu như thế nào?Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm, Hành quân tư mã Lú Tĩnh đứng lên cười nói:-Vấn đề này để ta trả lời vậy!

Số quận mà Lưu Vũ Chu chiếm lĩnh ngoài quận Ly Thạch có chút giàu có ra thì các quận khác đều ở phía biên cương, nhân khẩu không nhiều.

Lưu Vũ Chu gần như đã lấy hết nam nhân trưng dụng làm binh, từ những ông lão sáu mươi cho tới thiếu niên mười bốn tuổi, cơ bản chẳng nói tới sức chiến đấu gì.

Chỉ có bảy mươi ngàn quân trực tiếp đóng ở huyện Thiện Dương là có chút sức chiến đấu, còn lại đều là đám ô hợp, trang bị thì lạc hậu.

Hơn nữa Lưu Vũ Chu còn một điểm yếu trí mạng đó là quân đội của y không tự sản xuất, chỉ dựa vào những lương thực cướp đoạt được để nuôi quân, y có thể trụ tới bây giờ đều là nhờ hàng triệu con dê mà Đột Quyết đã cho y.

Một khi triệu con dê này đã hết y sẽ gặp phải nguy cơ hết lương thực, cho nên so với chúng ta thì y càng không thể tiêu hao hơn được.

Chiến đấu với Lưu Vũ Chu chúng ta không ngại đánh thong dong một chút, tốt nhất là mượn lực lượng của y làm suy yếu phòng vệ của Thái Nguyên.Phân tích của Lý Tĩnh khiến mọi người liên tục gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nói với mọi người:-Ta còn phải bổ sung thêm một chút, đối với quân trong nước không giống với Đột Quyết, cố gắng không nên giết tận, bắt sống là chính.

Từ hôm nay chính thức hủy bỏ quy định lấy đầu người tính công, bắt sống được một người ban thưởng gấp bội.

Ta không hy vọng sau khi tiêu diệt được Lưu Vũ Chu lại nhận được về ngàn dặm đất đai hoang dã, mọi người phải hiểu ý của ta.Đúng lúc này, một gã thân binh bên ngoài trướng bẩm báo:-Bẩm báo tổng quản, Lưu Vũ Chu phái sứ giả cầu kiến, đưa tới không ít báu vật và mỹ nữ.Tất cả mọi người đều mỉm cười, còn chưa đánh mà Lưu Vũ Chu đã chạy tới rồi, Dương Nguyên Khánh cười nói với các tướng:-Mọi người cùng ta ra ngoài doanh trại xem thế nào.Mọi người theo Dương Nguyên Khánh cùng đi ra ngoài, trước cửa đại doanh đứng đầy những xe ngựa mà Lưu Vũ Chu đưa tới.

Binh sĩ thủ doanh không cho bọn họ vào, quân quy của Phong Châu nghiêm ngặt, trong thời gian chiến tranh, trong quân doanh không được xuất phụ nữ.Lúc này cửa doanh được mở ra, một đội kỵ binh chạy ra, ngay sau đó là Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười mấy quan tướng từ trong đại doanh cưỡi ngựa đi ra.Vương Kim Phú vội vàng lệnh cho ba trăm cung nữ xuống xe xếp thành hàng, rồi lại cho người khiêng từng thùng từng thùng châu báu xuống.

Ông ta bước nhanh tới trước mặt Dương Nguyên Khánh khom người thi lễ nói:-Định dương hoàng đế ngự tiền hộ bộ thượng thư Vương Kim Phú tham kiến tổng quản!Lúc đầu mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, lạnh lùng nói:-Ta họ Dương, quốc hiệu của y đặt là Định Dương.

Đây chẳng phải là giáng vào mặt ta một cái tát sao?Vương Kim Phú cuống quít giải thích:-Định Dương là Đột Quyết Khả Hãn phong.

Họ Dương nhằm vào ở đây chỉ triều Tuỳ, cũng không phải Dương tổng quản.

Hoàng đế nhà ta tuyệt đối không có nửa điểm có ý bất kính với Dương tổng quản.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng:-Lưu Vũ Chu phái ngươi đến làm gì?-Hoàng đế nhà ta nghe nói đại quân Phong Châu đã đến, vô cùng kinh hoảng, đặc biệt chuẩn bị lễ mọn tặng cho Tổng quản.Vương Kim Phú chỉ vào ba trăm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp:-Ba trăm mỹ nhân này đều là cung nữ Phần Dương, đều còn trinh.

Tặng cho Dương tổng quản để hầu hạ ngài, còn có trăm hòm châu báu cũng là các vật quý báu của Phần Dương cung, đặc biệt hiến tặng cho Dương tổng quản làm quân tư.Dương Nguyên Khánh đi đến trước mặt ba trăm cung nữ nhìn bọn họ một cái, ba trăm cung nữ đồng loạt duyên dáng thi lễ, hắn lại đi đến trước hòm.

Các tuỳ tùng mở hòm ra, đều là vàng bạc châu báu.

Ánh vàng lấp lánh, khiến người ta hoa cả mắt.Dương Nguyên Khánh quay người cười với Vương Kim Phú:-Lưu Vũ Chu muốn đầu hàng ta?Vương Kim Phú ngạc nhiên, cuống quít lắc đầu:-Ý của Định Dương hoàng đế là hai nhà kết minh, làm anh em.-Kết minh?Dương Nguyên Khánh lạnh lùng cười một tiếng, dùng roi ngựa chỉ vào cung nữ và hòm châu báu:-Những cái này đều là vật trong cung và cung nữ của cung Phần Dương.

Là sở hữu của đại Tuỳ, bị Lưu Vũ Chu sâu dân mọt nước ăn cắp.

Bây giờ ta thay mặt Đại Tuỳ hoàng đế bệ hạ thu hồi tất cả.

Những cái này và Lưu Vũ Chu không có chút quan hệ nào.

Còn kết minh cũng được, chỉ cần Lưu Vũ Chu chuyển đến ba mươi nghìn trâu dê làm lễ vật kết minh.

Ta sẽ cùng y kết minh, không tấn công y.

Mượn đường đến Thái Nguyên, đây chính là điều kiện của ta.Lần này Vương Kim Phú đến có hai nhiệm vụ, một là kéo dài quân Phong Châu tấn công Mã Ấp.

Hai là kiểm tra thật hư của quân Phong Châu.

Không ngờ bây giờ ngay cả đại doanh còn chưa được vào.

Khiến y căn bản nhìn không được thật hư của quân Phong Châu.

Hiện nay y chỉ có thể ra sức kéo dài quân Phong Châu tấn công Mã Ấp.

Tăng thêm lòng quân của bọn họ, để quân đội của mình tranh thủ thời gian.Vương Kim Phú lau mồ hôi trên trán nói:- Góp đủ ba mươi nghìn dê bò cần thời gian.

Có thể kéo dài thời gian cho phía tại hạ một tháng hay không.

Một tháng sau nhất định chuyển đến.Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:-Thời gian một tháng quá dài, nửa tháng sau nếu không chuyển đến, đại quân Phong Châu của ta sẽ tấn công quận Mã Ấp, san bằng huyện Thiện Dương.-Vâng!

Vâng!

Tại hạ hiểu rồi, nhất định làm theo.Vương Kim Phú thi lễ một ci, vội vàng lên ngựa trở về cùng đám tuỳ tùng.

Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ đi xa rồi, liền chỉ ba trăm cung nữ nói với Giáo Uý thân binh của mình:-Chuyển bọn họ đi huyện Du Lâm, để huyện lệnh thu xếp ổn thoả.Giáo Uý gật một tiếng, lệnh các thân binh đưa lên xe ngựa.

Các cung nữ dồn dập lên xe ngựa.

Trình Giảo Kim ở bên cạnh có chút lo lắng.

Liền tiến lên trước khuyên Dương Nguyên Khánh:-Tổng quản không thể bị nữ sắc mê hoặc, trúng kế của Lưu Vũ Chu.Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cách quái dị.

Ánh mắt Trình Giảo Kim loé sáng, rõ ràng trong lòng có chút chột dạ.

Dương Nguyên Khánh cười cười, vỗ vai anh ta, hướng đi vào đại doanh.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 550 : Đánh vào phần đệmTần Quỳnh phía sau theo lên, thấp giọng nói:-Thật ra Giảo Kim nói rất đúng, dùng nữ sắc mê hoặc tổng quản, quả thực là kế của Lưu Vũ Chu.Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt Tần Quỳnh nghiêm túc.

Không phải ánh mắt loé sáng như Trình Giảo Kim, liền cười nói:-Thời gian ngươi theo ta ngắn một chút.

Dương Nguyên Khánh ta đã lúc nào bị nữ sắc mê hoặc qua.

Các nữ tử đó bị chọn tiến cung.

Đa phần là xuất thân thanh bạch.

Trong quân ta rất nhiều tướng lĩnh trẻ đều chưa lập gia thất.

Ta định gả các nàng làm vợ cho các tướng lĩnh lập công.

Một bộ phận châu báu ta lấy làm đồ cưới cho các nàng ấy, phần châu báu còn lại thưởng cho tướng sĩ ba quân.Tần Quỳnh thở hắt một tiếng:-Tổng quản thưởng phạt phân minh, thương cảm tướng sĩ, là phúc của quân Phong Châu!Dương Nguyên Khánh cười khà khà:-Không ngờ thúc bảo cũng biết nịnh hót.Mặt Tần Quỳnh đỏ ửng, vừa muốn giải thích.

Dương Nguyên Khánh vỗ vãi anh ta cười nói:-Không cần giải thích nữa.

Vào lều lớn trung quân, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.Trình Giảo Kim khẽ hếch mũi, ngơ ngác nhìn ba trăm cung nữ trẻ xinh đẹp.

Tròng mắt đều bị các nàng câu đi rồi.-Tổng quản!Trình Giảo Kim đuổi theo từ phía sau, Dương Nguyên Khánh dừng bước lại nhìn anh ta, khẽ cười nói:-Ngươi nghĩ được lý do gì rồi?-Đông chinh lần này, mẹ già của ty ta ở lại một mình ở quận Linh Vũ.

Không có ai chăm sóc bà, ta thật không yên tâm.

Ta muốn tìm một cô nương chăm sóc bà.

Dịu dàng hiền lành, tướng mạo cũng dễ coi, da trắng một chút.

Tổng quản xem có thể hay không?-Có thể thì có thể, nhưng ngươi phải lập công.

Không công không thể nhận lộc, hiểu không?Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn anh ta, trong mắt có ý cười thản nhiên.

Nhưng trong ý cười này lại có sự uy nghiêm không dễ phản bác.Trình Giảo Kim chầm chậm gật đầu.

Cuối cùng anh ta bắt đầu ý thức được sự khác nhau của quân Phong Châu và quân Ngoã Cương.

Tất cả ở đây đều xem quân công, quan hệ con người như thế nào đều chẳng là gì.Trình Giảo Kim thở dài:-Ta muốn xin lập chiến công, có cơ hội không?Dương Nguyên Khánh cười cười:-Ngươi trở về thu dọn đồ, nửa canh giờ sau đi đến báo danh ở lều lớn của Tần tướng quân.

Ngươi là phó tướng của anh ta.Trình Giảo Kim nhìn Tần Quỳnh một cái.

Quay người chạy vội vào lều doanh của mình.

Tần Quỳnh nhìn bóng anh ta mà cười:-Thật ra cậu ta không tồi, nhìn hơi thô lỗ nhưng cũng có một mặt cẩn thận.

Ở quân Ngoã Cương lập không ít công lớn.-Ở quân Ngoã Cương cho dù lập công lao lớn bằng trời cũng không có liên quan gì với ta.

Ở đây, nếu cậu ta không thể lập công, cậu ta đừng mơ tưởng được ban thưởng.

Thiết luật của quân Phong Châu cho dù Dương Nguyên Khánh ta cũng không là ngoại lệ.Nói xong, Dương Nguyên Khánh quay người hướng đi vào lều lớn trung quân.

Tần Quỳnh vội vàng vứt bỏ tạp niệm.

Theo Dương Nguyên Khánh đi vào lều lớn.Trong lều lớn trung quân chỉ có một mình Lý Tĩnh đứng ở trước sa bàn.

Dương Nguyên Khánh dẫn Tần Quỳnh tiến vào, cười hỏi:-Tư mã, có hỏi được không?Người cùng qua đây với ba trăm cung nữ, còn có hai lão hoạn quan của cung Phần Dương.

Lý Tĩnh vừa hỏi tình hình của bọn họ, y gật gật đầu:-Hỏi qua rồi, cung Phần Dương có một nghìn trú quân, lương thực ban đầu có năm mươi nghìn thạch, bị Lưu Vũ Chu liên tục chuyển đi.

Bây giờ còn lại khoảng mười nghìn thạch, cỏ khô còn có không ít.Dương Nguyên Khánh đi đến trước sa bàn.

Cầm thanh gỗ chỉ hướng cung Phần Dương, nói với Tần Quỳnh:-Cung Phần Dương này năm đó ta cũng tham gia xây dựng.

Nằm ở chân núi đông bắc của núi Quản Sầm, địa thế nguy hiểm, chỉ có một con đường có thể lên núi, dễ thủ khó tấn công.

Ngươi cũng có thể coi nó thành một toà thành.Vị trí chiến lược của nó vô cùng quan trọng.

Nằm ở nơi giao nhau của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, lấy được nó, có thể đánh vào chính con tim của Lưu Vũ Chu.

Đồng thời có thể cắt đứt con đường vận chuyển lương thực nam bắc của Lưu Vũ Chu.Tấn Quỳnh hiểu ý của Dương Nguyên Khánh:-Ý của Tổng quản là để ty chức đi lấy lại cung Phần Dương.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đưa một cuộn bản đồ cung Phần Dương cho anh ta:-Ta cho ngươi ba nghìn quân đội.

Trong ba người lấy được cung Phần Dương, đồng thời bảo vệ nó.Tần Quỳnh cáo lui, trong lều lớn trung quân chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh mỉm cười nói:-Ta còn thật sự cho rằng người không định dùng kỳ binh đối phó với Lưu Vũ Chu.

Xem ra vẫn là không kìm nổi phải dùng.-Đạo dùng binh là ở cách kết hợp đúng đắn.

Ta sao có thể không dùng kỳ binh.Dương Nguyên Khánh cũng thản nhiên cười nói:-Thẳng thắn mà nói.

Ta chỉ là không đặt Lưu Vũ Chu lên vị trí chiến lược hàng đầu.

Ta suy xét càng nhiều là Lý Uyên.

Đối thủ thật sự của ta là Lý Uyên.Lý Tĩnh trầm mặc một lúc cũng nói:- Bất kể như thế nào, người không thể coi nhẹ Lưu Vũ Chu.-Ta không coi thường y.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:-Có lẽ ngươi không hiểu ý của ta.

Ý của ta nói đồng thời đối phó với Lưu Vũ Chu cũng đồng thời đối phó với Lý Uyên.

Hiện nay Lưu Vũ Chu là chướng ngại của ta, ta hy vọng chuyển y thành phiền não của Lý Uyên.Lý Tĩnh dường như hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.

Y nhìn sa bàn thật kỹ.

Dùng cây gỗ chỉ quận Ly Thạch:-Nếu như thế, vậy bước đầu tiên chính là phải đoạt quận Ly Thạch, cắt đứt đường chạy của Lưu Vũ Chu.Dương Nguyên Khánh gật đầu:-Nói không sai, ta đã bố trí.Lý Tĩnh có chút ngây người.

Y chưa nghe hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.Bến sang ngang Hoàng Hà quận Ly Thạch, tàu thuyền qua lại bến Hoàng Hà từ bờ kia đến, hai bờ là hẻm núi Tần Tấn cao hơn mười trượng.

Thế núi hiểm trở, giữa hẻm núi là dòng Hoàng Hà chảy cuồn cuộn.

Nhưng chính trong dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy này, hơn trăm thuyền lớn đang vượt gió mà đến.

Trong thuyền đứng đầy binh lính và chiến mã.

Dẫn đầu đứng trên thuyền lớn là một tướng lĩnh to béo khác thường chính là Dương Nguy.

Theo bố trí của Dương Nguyên Khánh, anh ta thống lĩnh mười nghìn quân đội men theo Hoàng Hà, chiếm lĩnh quận Ly Thạch.Quận Ly Thạch bị Lưu Vũ Chu khống chế.

Lưu Vũ Chu bố trí ở đó có hai mươi nghìn quân.

Chia đóng ở trong bốn huyện Ly Thạch, Định Hồ, Tu Hoá và Bình Di, cách bến Hoàng Hà gần nhất là huyện Định Hồ.

Cách bến sang ngang chỉ có mười lăm dặm, có ba nghìn quân đón ở đó, do một gã Đô úy thống soái.Lúc này, quân của Lưu Vũ Chu đã biết được bẩm báo của lính gác.

Có binh lính Tuỳ qua sông, Đô uý lập tức dẫn ba nghìn quân đánh đến bến sông.Nhóm đầu tiên một nghìn bốn trăm người đã qua sông.

Thuyền lại trở về chuyển nhóm thứ hai.

Hơn một nghìn bốn trăm quân lính Tuỳ leo lên vách núi.

Đang xếp hàng tập trung trên chỗ đất cao, lúc này, một thám báo chạy đến trước mặt Dương Nguy bẩm báo:-Khởi bẩm tướng quân, ngoài năm dặm phát hiện một nhánh quân địch đang tiến đánh.

Khoảng ba nghìn người.-Trang bị thế nào?Dương Nguy bình tĩnh hỏi.Qua nhiều năm tôi luyện, Dương Nguy đã trở thành một đại tướng có khả năng ứng biến.

Anh ta có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của đối phương và lợi dụng ưu điểm của quân đội của mình.-Trang phục pha tạp, có kẻ mặc áo giáp da, có quân chỉ mặc áo vải.

Binh khí cũng lung tung, trường mâu, đoản đao, ty chức thậm chí còn nhìn thấy cả cuốc.-Có kỵ binh không?

Hãng ngũ như thế nào?-Hồi bẩm tướng quân, chỉ có hơn chục tướng lĩnh kỵ binh, quân ngũ tuy thành hàng nhưng rất rối loạn.Dương Nguy mỉm cười, theo kinh nghiệm của anh ta mà phán đoán, đây chỉ là một nhánh quân đội ở bên ngoài loạn phỉ, một đám ô hợp.Anh ta lập tức lệnh Giáo uý Tả Diên Niên bên cạnh:-Ngươi có thể dẫn kỵ binh bản bộ tách nhánh quân này, giết tướng lĩnh cầm đầu!-Tuân lệnh!Giáo uý Tả Diên Niên chạy về quân ngũ vừa vung tay lên:-Đi theo ta!Bốn trăm kỵ binh theo sát Giáo Uý Tả Diên Niên mà chạy nhanh đi.Ba nghìn quân của Lưu Vũ Chu dần dần dừng lại.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Trong mắt mỗi người đều có sự hoảng sợ bất an.

Xa xa đất bụi cuồn cuộn bay đầy trời, một nhánh kỵ binh như giao long rời biển, đánh đến bọn họ.

Từng đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn, áo giáp loé sáng, trường mâu sắc nhọn, chiến mã chạy như băng.

Sát khí ngút trời huỷ diệt tất cả này khiến quân của Lưu Vũ Chu hoảng sợ dần dần thoái lui.Nhánh quân này đều là nông dân hoặc tiểu thương vừa mới bị Lưu Vũ Chu ép nhập ngũ.

Hai hoặc ba tháng trước, bọn họ còn đang trồng trọt trên đồng ruộng, còn làm tiểu nhị của quán rượu.

Bọn họ chưa trải qua chiến trường giết chóc, đối với cái chết có cảm giác vô cùng sợ hãi.Bọn họ nghĩ đến kỵ binh đang đánh tới trước mặt là quân Phong Châu đánh bại ba trăm nghìn người Đột Quyết.

Người chưa chiến đấu, gan đã rụt lại, binh lính phía trước liền quay đầu chạy.

Bất kể quan quân kêu gào như thế nào, cũng không ngăn được bước chạy của bọn họ, như tuyết lở vậy.

Hơn trăm người phía trước chạy trốn dẫn đến trên ngàn người phía sau chạy trốn.

Tiếp theo cả nhánh quân đều sụp đổ.Ba nghìn lính bại như núi đổ, quăng mũ cởi giáp, chạy thục mạng, kêu gào bốn phía chạy trốn.

Chui xuyên vào trong rừng cây, trốn lên bãi đất cao.

Thật sự chạy không nhanh thì quỳ ở trên đất, tay giơ cao đầu hàng.Bốn trăm kỵ binh từ bên cạnh binh lính đầu hàng gào thét mà lao qua.

Tên loạn bắn liên tiếp, hơn chục quan quân chạy không nhanh, bị tên loạn bắn ngã.

Liền hướng về phía trước nhìn không thấy một binh lính, cảnh tượng này làm cho các kỵ binh Phong Châu không thể tưởng tượng được.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 12


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 551 : Ba ngàn kỳ binhBọn họ vốn nghĩ tấn công bộ binh, hung hăng giết chóc một hồi, cũng không ngờ đến chiến trận còn chưa triển khai, đối phương đã tan rã.

Điều này khiến binh lính quân Tuỳ có chút tiếc nuối.

Nhưng đồng thời cũng có sự đắc y không che giấu được.

Đây là loại khoái cảm sau khi bắt nạt kẻ yếu.Đêm đó, Dương Nguy thống lĩnh mười nghìn quân Tuỳ Phong Châu và chiến mã qua Hoàng Hà.

Mười nghìn quân Tuỳ đều là kỵ binh, bọn họ cả đường quét ngang quận Ly Thạch.

Quân vừa chiến ở huyện Ly Thạch đã đánh tan đội quân một trăm năm mươi nghìn người của Lưu Vũ Chu.

Giết hơn ba nghìn người, bắt tù binh hơn tám nghìn người, chiếm lĩnh quận Ly Thạch, đây cũng là trận chiến dịch đầu tiên của quân Phong Châu từ khi đông chinh đến nay.…….Cung Phần Dương nằm ở dốc núi Đông Bắc của núi Quản Sầm phía bắc nhất của quận Lâu Phiền.

Núi Quản Sầm kéo dài mấy chục dặm, núi rừng um tùm, thế núi hiểm trở.

Ở dốc núi đông bắc có một hồ nước trên núi cao, người bản địa gọi là Thiên Trì.

Mặt hồ mấy trăm mẫu, chính ở chỗ Thiên Trì hướng lên trên mấy chục trượng là cung Phần Dương nổi tiếng.

Dựa vào thế núi mà xây dựng.

Từ kho thành cao nhất đến cửa cung bên dưới nhất, cách nhau gần bốn mươi trượng, là một trong những hành cung của Dương Quảng.

Nơi đây phong cảnh tươi đẹp, hàng năm mây mù che phủ, như chốn bồng lai vậy.Cung Phần Dương xây dựng trên dốc núi dựng đứng, chỉ có một ngự đạo (đường cho đế vương thông hành) chuyên biệt vòng qua núi mà lên.

Ngự đạo này ở bộ phận dưới chân núi dài khoảng hai dặm, trực tiếp liên kết với đường lớn, là một nhánh của đường lớn lên bắc.Dưới chân núi cung Phần Dương và khe núi có các quân doanh.

Trong đó quân đội dưới chân núi chiếm diện tích mấy trăm mẫu.

Có thể dung nạp ba mươi đến năm mươi nghìn quân.

Hai năm trước, trong quân doanh thường xuyên có hai mươi nghìn quân đồn trú.

Nhưng lúc này quân đội đều đã tiêu vong trong sơn thuỷ của Triều Tiên.

Quân doanh đã tan vỡ, cỏ dại mọc cao đến eo người.Tuy nhiên, quân doanh giữa khe núi vẫn dùng như trước, quân doanh nhiều nhất chỉ có thể đồn trú hai ba nghìn người, là đất đóng quân của quân Kiêu Quả.

Năm ngoái Lưu Vũ Chu tấn công cung Phần Dương, ba nghìn quân Kiêu Quả tất cả bị diệt, hiện nay biến thành nơi đóng quân của một nghìn quân của Lưu Vũ Chu.Trên thực tế cung Phần Dương đã là một toà điện trống.

Vật đáng tiền đã bị lấy đi, còn mấy trăm cung nữ cũng bị Lưu Vũ Chu mang đi.

Chỉ có hơn chục hoạn quan sinh sống ở trong cung điện trống rỗng.

Sở dĩ có quân đồn trú là vì cung Phần Dương còn có giá trị quân sự.

Chiếm được cung Phần Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công trọng đội vận chuyển quân nhu trên đường lớn.Cung Phần Dương năm đó là do Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên xây dựng nên.

Dương Nguyên Khánh phụ trách nửa trước, còn nửa sau là do Lý Uyên phụ trách.

Còn bản đồ mà Tần Quỳnh mang là cung Phần Dương do thợ Lý Xuân vẽ.

Năm đó Lý Xuân tham gia khảo sát toàn bộ núi Quản Sầm, đối với nơi đó rất thông tường.Sắc trời dần dần tối lại.

Ở trong một khe núi của núi Quản Sầm, Tần Quỳnh dẫn ba nghìn kỵ binh ẩn trốn ở đây.

Không một dấu chân người, mười mấy thôn trang ban đầu vào lúc xây cung Phần Dương đều bị chuyển đi.

Trong phạm vi mấy chục dặm, không có một hộ dân, nơi này cách cung Phần Dương thẳng tắp chỉ có năm dặm.

Nhưng muốn đi qua ít nhất phải mất một canh giờ.Ở trong một cái lều, Tần Quỳnh đang cùng phó tướng Trình Giảo Kim bàn bạc phương án đoạt lấy cung Phần Dương.

Tần Quỳnh vẻ mặt nghiêm túc thẳng thắn không có một tia cười, còn Trình Giảo Kim lại không tập trung, nằm nghiêng bên bản đồ, trong miệng cắn một gốc cỏ, ánh mắt tản mạn, Tần Quỳnh giới thiệu đường đi của Phần Dương, trong đầu anh ta lại nghĩ đến cung nữ của cung Phần Dương có còn hay không.-Ta đã quá tam ba bận rồi, tập trung nghe đi!Tần Quỳnh tức giận cho anh ta một bạt lên đầu.

Tên khốn này ngoài sợ Đại soái Trương Tu Đà trước đây của mình ra, còn người khác ai anh ta cũng không sợ.

Hình như hiện nay có chút sợ Dương Nguyên Khánh rồi.-Tần đại ca cứ nói, ta nghe rất rõ đấy!Trình Giảo Kim ngáp dài một cái.Tần Quỳnh lườm anh ta một cái.

Lại tiếp tục xuống dưới:-Trên bản đồ vẽ có một đường có thể trực tiếp thông đến cung Phần Dương.

Nhưng chiến mã không thể đi.

Ý của ta là, hai người chúng ta phân công, ngươi đi đường sau núi, ta đi đại đạo phía trước, chúng ta hẹn một canh giờ đồng thời phát động tấn công.-Tần đại ca, huynh chiến đường nhỏ đi!

Ta đi đường lớn, ta người mù đường, đi đường sẽ bị lạc.Tần Quỳnh đối với thái độ lười biếng của anh ta cuối cùng không nhịn được nữa.

Nếu La Sĩ Tín ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ không có chút chối từ.

Sẽ giành việc khó khăn nhất, còn người này…

Tần Quỳnh đập bàn cả giận nói:-Quân lệnh như sơn, ngươi đi hay không đi!Trình Giảo Kim kinh sợ:-Ta không qua được sao?

Ta làm phó tướng.

Ta đưa phương án thì không được sao?

Huynh tính tình nóng nảy thật sự không biết La Sĩ Tín như thế nào chịu được huynh?-Ta chỉ hỏi ngươi, đi hay không đi?Tần Quỳnh tức giận nhìn anh ta chằm chằm.-Thôi đi!

Thôi đi!

Không cùng huynh đoạt công nữa, ta sẽ xuất phát.Thể diện Trình Giảo Kim không bỏ được, vén cửa lều lên liền hừ hừ ra ngoài.

Sợ đến mức Tần Quỳnh hô một cái thổi tắt cả đèn.

Trong lòng hận đến ngứa ngáy, bản đồ cũng không cầm liền đi.

Anh ta từ đâu lên núi?

Thật không biết Từ Thế Tích sao chịu được thằng khốn này.……..Trình Giảo Kim dẫn ba trăm người từ sau núi mà đi.

Anh ta tụ lại cùng mấy tên lữ soái, ném bản đồ cho bọn họ, lệnh:-Tổng quan giao cho ta một nhiệm vụ bí mật.

Ta cần suy nghĩ một chút.

Không có thời gian nghiên cứu bản đồ.

Ba người các người thương lượng một chút, xem đường này ở đâu?

Đi như thế nào?Đây gọi là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm.

Trình Giảo Kim không thể chọc chủ tướng Tần Quỳnh.

Nhưng đem khó khăn này trút sang cho thuộc hạ, anh ta thật cũng chẳng kém.Dưới ánh sáng của ánh trăng, ba trăm thám báo tinh nhuệ xuất phát.

Bọn họ men theo một đường vách núi đi vào rừng sâu…Tần Quỳnh dẫn hai nghìn bảy trăm quân đến trước chân núi.

Cách ngự đạo trên núi còn một dặm liền dừng lại và bọn họ mai phục ở đấy.-Tần tướng quân, Trình Giảo Kim đó sao lại là người như thế này.

Cả ngày ba lăng nhăng, Tổng quản còn coi trọng hắn ta, để hắn đi sau núi có được không?Bộ tướng Triệu Tấn của Tần Quỳnh lo lắng hỏi.Tần Quỳnh thở dài nói:-Gã đó tính tình như thế, ngươi bảo hắn ngốc.

Hắn ta tinh thông hơn bất cứ ai.

Tật xấu rất nhiều, nhưng thật sự phạm các sai lầm như làm hỏng bí mật quân sự.

Hắn ta lại chắc chắn không phạm.

Để hắn ta đi sau núi kiểu việc bắt gà trộm chó này thật sự thích hợp nhất.

Hắn ta loại người này tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.Triệu Tấn gật gật đầu:-Tuy nhiên, nhân duyên của người này quả thực tốt.

Mới đến ba ngày, các tướng quan trong quân doanh trên cơ bản đều biết hắn rồi.

Còn một người khác đến cùng hắn lại trầm tĩnh ít lời, đến này ty chức không biết họ gì?Tần Quỳnh cười cười, người đó tên là Từ Thế Tích, anh ta nghe Dương Nguyên Khánh nói qua, người này là nhân vật thứ ba của quân Ngoã Cương, là đại tài.

Công lao lớn nhất của Trình Giảo Kim chính là dẫn người này đến Phong Châu.Không biết vì sao, Tần Quỳnh lại nghĩ đến đại soái Trương Tu Đà.

Mười đại tướng thủ hạ của ông gần như có một nửa đều nương tựa vào đồ đệ của ông Dương Nguyên Khánh.

Không biết Đại soái biết được sẽ cảm nhận như thế nào?……Giống như kết luận mà Tần Quỳnh đưa ra, Trình Giảo Kim quả thực vô cùng thích hợp làm việc bắt gà trộm chó.

Bọn họ cả đường thuận lợi, đã mò đến phía sau của cung Phần Dương, ba lữ soái đều chủ trương men theo tường.

Trình Giảo Kim lại không đồng ý, kiên quyết nhảy vào cung Phần Dương.

Từ trong cung đi đường gần.Ba trăm thám báo của quân Tuỳ ở trong cung nhanh chóng chạy đi.

Lúc bọn họ chạy đến chính điện, bỗng nhiên nghe thấy một trận nói cười huyên náo truyền lại.

Trong chính điện đèn đuốc huy hoàng, dường như có không ít người.Một gã thám báo võ công cao cường lật nóc nhà đại điện, một lát trở về bẩm báo Trình Giảo Kim:-Trình tướng quân, rõ ràng trong điện có hơn hai chục quan quân đang tụ lại đánh bạc.Ba lữ soái vừa mừng vừa sợ, liên thanh khen Trình Giảo Kim:-Trình tướng quân thật có tầm nhìn.

Nếu men theo tường đi, bỏ qua cơ hội chiến đấu này rồi.Trong bóng đêm, mặt Trình Giảo Kim hơi nóng lên.

Anh ta thật sự muốn xem trong cung Phần Dương còn có cung nữ không.

Không ngờ chó ngáp phải ruồi, gặp được quan quân của quân địch.

Tuy nhiên lại là may mắn.

Anh ta mặt dày cười đắc ý:-Ta đoán quan quân này buổi tối sẽ ngủ trong cung.

Hưởng thụ một chút mùi vị của long sàng Hoàng đế, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.Tất cả mọi người khen anh ta liệu sự như thần.

Trong lòng anh ta đắc ý vô cùng, liền hạ giọng nói:-Làm đi, để lại một người sống sót, những người khác xử lý sạch.Lúc này một thám báo áp giải một hoạn quan lên trước:-Trình tướng quân, hoạn quan này vừa khai tổng cộng có hai mươi bốn quan quân.Trình Giảo Kim thấy hoạn quan xách theo hộp đồ ăn, trên lưng vác hai hồ lô rượu, anh ta đảo mắt, nảy ra ý hay….Ba trăm thám báo trấn thủ cửa chính trước sau điện chính.

Tay cầm tên nỏ, khẩn trương quan sát động tĩnh trong điện.

Một lát lão hoạn quan hốt hoảng chạy ra ngoài, hoảng sợ nói:-Bọn họ uống rượu vào, tất cả chết sạch rồi.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 552 : Bị ép quyết chiếnCác thám báo mừng rỡ, xông vào, chỉ thấy hơn hai mươi người nằm ngang nằm dọc trên đất.

Trên mặt thất khiếu đều chảy ra máu.

Trình Giảo Kim lúc này mới nghĩ đến nên để lại một người sống.

Hắn hối hận vỗ đùi một cái:-Mẹ nó chứ!

Quên mất rồi!-Trình tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?Ba lữ soái đều bội phục anh ta sát đất.

Trình tướng quân này không những liệu sự như thần, hơn nữa có kỳ mưu.

Thảo nào tổng quản bổ nhiệm anh ta làm phó tướng.Trình Giảo Kim nhìn quan quân nằm trên đất.

Không khỏi nhếch miệng cười:-Đây còn không dễ sao?

Tìm hai mươi tư huynh đệ đổi quân phục của bọn chúng.Trong lòng anh ta bỗng nhiên suy nghĩ.

Lại quay đầu hỏi lão hoạn quan:-Trong cung còn có bao nhiêu rượu?-Vẫn còn mấy trăm hũ, Lưu Vũ Chu không cho phép bọn chúng uống.

Mỗi tháng đều sẽ cử người đến kiểm kê.

Cho nên bọn chúng chỉ có thể uống trộm một ít.-Gọi các hoạn quan đến, chọn ba mươi hũ rượu mang cho quân doanh, xem như là khao quân.…….Tần Quỳnh ở dưới chân núi kiên nhẫn chờ một canh giờ đến.

Hiện nay còn gần nửa canh giờ.

Ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chăm chăm vào quân doanh ở lưng núi.

Trong lòng vô cùng lo lắng, anh ta lo lắng Trình Giảo Kim sẽ sơ suất thất bại, bị quân địch phát hiện.Đúng lúc này, bỗng nhiên có người cưỡi ngựa chạy xuống núi.

Tiếng vó ngựa trong đêm vắng rõ ràng khác thường.

Một lát, một kỵ binh trực tiếp chạy đến hướng này.-Tần tướng quân!Không ngờ là người mình, Tần Quỳnh kinh ngạc, vội vàng nghênh đón hỏi:-Có việc gì?Trình tướng quân dẫn các huynh đệ đã xử lý toàn bộ quân canh giữ trên núi.

Các huynh đệ chưa bị thương một ai.Tần Quỳnh cả kinh một lúc lâu không nói gì.

Bộ tướng của anh ta Triệu Tấn gãi gãi đầu:-Hình như còn có chút bản lĩnh!Tống Kim Cương vội vàng tiến vào cung Định Dương của Lưu Vũ Chu.

Đây là một toà hoàng cung Lưu Vũ Chu bắt chước theo cung Phần Dương.

Tuy rằng chiếm diện tích rất lớn, nhưng xây dựng lại chẳng ra cái gì cả.

Không có thợ thủ công ưu tú.

Không tạo ra được khí thế hùng vĩ, không có tài lực hùng hậu.

Nhìn không không ra vẻ hoa lệ của hoàng cung phải có.

Hơn nữa chỉ làm một nửa đã dừng lại.

Đem lại cho người ta cảm giác, toà cung điện này như con vượn mặc trang phục của người.

Đây vẫn luôn là đánh giá riêng của Tống Kim Cương với Lưu Vũ Chu.Đi vào cung điện, thật xa đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nữ nhân.

Tống Kim Cương thầm lắc đầu.

Y biết tâm trạng của Lưu Vũ Chu bực bội, đánh nữ nhân để phát tiết căm tức trong lòng.

Lưu Vũ Chu tuy con người không tồi, miễn cưỡng đồng ý nghe theo đề nghị, vì lung lạc người mà ra tay cũng hào phóng.

Nhưng tính tình y tàn bạo, có chút không như ý liền dùng cung nhân để giải phóng tức giận.Tuy nhiên, hôm nay cũng khó trách Lưu Vũ Chu tức giận.

Lưu Vũ Chu tập trung đại quân chuẩn bị quyết chiến với Dương Nguyên Khánh ở Mã Ấp.

Không ngờ Dương Nguyên Khánh phái binh lính cướp cung Phần Dương.

Hơn nữa quận Ly Thạch cũng thất thủ.

Điều đó khiến Tống Kim Cương thầm kinh hãi.Thật ra, bất kể ở trong mắt Tống Kim Chung hay Lưu Vũ Chu giá trị quân sự của cung Phần Dương đều đánh giá không cao.

Tuy nhiên nó có giá trị quân sự nhất định.

Ví dụ như tập kích hậu phương, phá hoại vận chuyển hậu cần…

Nhưng Thái Nguyên không phải là hậu phương của Lưu Vũ Chu.

Hơn nữa cung Phần Dương cũng không có đường lớn.

Nó cách đường lớn một lộ trình mấy dặm, cũng chính vì như thế, Lưu Vũ Chu không phái quân quan trọng đi canh gác.

Tống Kim Cương cũng không để trong lòng.Nhưng cung Phần Dương bị cướp đi, Lưu Vũ Chu và Tống Kim Cương mới bỗng nhiên ý thức được ảnh hưởng của nó.

Ảnh hưởng đối với cả lòng quân cực lớn.

Như quân địch đã xông vào hậu viện, khiến lòng quân dao động, cung Phần Dương mất đi làm cho người ta có một loại ảo giác, đường thoát của bọn họ đã bị cắt đứt.Trong quân đã xuất hiện không ít quân đào ngũ.

Điều này khiến Tống Kim Cương thực sự cảm thấy lo lắng.

Y đã biết được sách lược của Dương Nguyên Khánh rồi.

Trước tiên phá huỷ khí thế quân sĩ trong quân đội của Lưu Vũ Chu, để đạt được mục đích không chiến mà khuất phục.Không thể không nói Dương Nguyên Khánh một kiếm đâm trúng bộ vị yếu nhất của Lưu Vũ Chu.

Hầu hết quân sĩ của Lưu Vũ Chu đều được tạo lập chưa được hai ba tháng.

Hơn nữa là nam đinh bị ép làm lính, trang bị, huấn luyện cực kỳ lạc hậu, càng không cần phải nói sĩ khí lao đao.Sách lược của Dương Nguyên Khánh khiến Tống Kim Cương cực kỳ lo lắng.

Y đã ý thức được bọn họ không phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh.

Quyền chủ động đã nằm trong tay Dương Nguyên Khánh, bọn họ sớm muộn tất thất bại.Trên cây trong sân treo ba cung nữ bị lột trần như nhộng.

Các nàng vì lén bàn luận việc cung Phần Dương khiến Lưu Vũ Chu giận tím mặt, đích thân dùng roi da quật.Thân thể ba cung nữ mềm mại hằn kín các vết roi, nhìn thấy mà đau lòng.

Gần như là thương tích đầy mình, bị đánh đến hấp hối, thanh âm kêu thảm thiết cũng không còn nữa.Tay Lưu Vũ Chu cầm một roi da tẩm dầu, cởi trần, trước ngực và trên cánh tay đầy lông mao.

Mắt đỏ như dã thú phát điên, y đem tất cả phẫn nộ đang phát tác trong lòng đều trút lên trên người ba cung nữ bất hạnh này.-Tống Vương điện hạ đến rồi!Thị vệ bẩm báo một tiếng, Tống Kim Cương vội vàng đi vào sân.

Y được sự cho phép của Lưu Vũ Chu.

Có thể không cần bẩm báo tuỳ ý tiến vào hoàng cung.Tống Kim Cương nhìn ba cung nữ bị treo trên cây.

Không khỏi lắc lắc đầu, Lưu Vũ Chu đường đường là hoàng đế nước Định Dương.

Nhưng khiến người cảm giác, một chút khí thế hoàng đế cũng đều không có.

Ngay cả xử phạt mấy cung nữ đều đích thân động thủ.

Còn cởi trần, trong lòng y thầm than, khom người thi lễ nói:-Tham kiến bệ hạ!Tức giận của Lưu Vũ Chu đã phát ra một nửa, vứt roi da đi, đi đến nội điện:-Vào trong nói đi!Tống Kim Cương dặn bọn thị vệ thả cung nữ, đuổi về cung, y cùng Lưu Vũ Chu đi vào nội điện.Lưu Vũ Chu đã mặc áo bào sợi đay thoải mái.

Y từ cung Phần Dương lấy được lượng lớn trang phục của hoàng đế.

Còn có vô số vật xa xỉ, bao gồm một ngai vàng ngà voi chạm trổ bảo thạch.

Lưu Vũ Chu nửa nằm ở trên ngai vàng, trong tay bưng một ly rượu hoàng kim, đang híp mắt chậm rãi hưởng thụ rượu nho Đại Lợi thượng hạng.Lưu Vũ Chu từng là một chiến sĩ dũng cảm tráng kiện.

Nhưng gần nửa năm xa đoạ trong cuộc sống đế vương, khiến thể lực của y nhanh chóng giảm xuống.

Quật cung nữ một trận, y cũng cảm thấy mình có chút mỏi mệt.-Khanh đến là việc của cung Phần Dương chứ!Lưu Vũ Chu có chút không kiên nhẫn hỏi.

Bây giờ y không muốn nghe chuyện này.Tống Kim Cương lắc lắc đầu:-Thần đến nói một việc khác cho người.

Từ tối qua đến bây giờ đã có hơn bốn nghìn lính đào ngũ rồi.-Sao có thể?Lưu Vũ Chu đứng dậy, cả kinh đến mức mắt trợn trừng.-Cho dù người không muốn nghe việc này, cung Phần Dương thất thủ, ảnh hưởng với lòng quân quá lớn.Tống Kim Cương thở dài.Lưu Vũ Chu suy sụp ngồi xuống.

Y uống sạch ly rượu, quẳng ly rượu sang một bên.

Hai tay vò đầu:-Sao có thể thế được!Y đau khổ gào lên.Tống Kim Cương chăm chú nhìn y một lúc lâu, chậm rãi nói:-Chúng ta thật không phải là đối thủ của hắn, lui về nam đi!-Lui về nam?Lưu Vũ Chu chầm chậm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tống Kim Cương:-Ý của khanh là gì?Tống Kim Cương cười khổ một tiếng:-Thần vốn cho rằng Dương Nguyên Khánh chỉ có ba mươi nghìn quân.

Thần nghĩ, có lẽ chúng ta tập trung binh lực có thể liều mạng với hắn.

Nhưng không ngờ quân của hắn không ngờ từ quận Ly Thạch qua sông mà đến, không chỉ ba mươi nghìn quân, ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn đem chúng ta nhốt ở quận Mã Ấp, tiêu diệt toàn bộ.

Bệ hạ, quận Mã Ấp chắc chắn giữ không nổi rồi.

Không bằng chúng ta bỏ quận Mã Ấp, bảo tồn thực lực, lui về Thái Nguyên, để Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên.-Không!Lưu Vũ Chu giống như dã thú gầm lên:-Chưa chiến đã bỏ chạy, truyền ra ngoài để người thiên hạ cười chê Lưu Vũ Chu ta, không được!

Ta không rút lui.-Nhưng Bệ hạ, trận đầu tiên đã đánh rồi.

Chúng ta thua rồi.

Dương Nguyên Khánh chiếm được cung Phần Dương, cướp lấy quận Ly Thạch, làm cho lòng quân dao động nghiêm trọng.

Chúng ta đã không chiến mà bại.-Ta mặc kệ!Lưu Vũ Chu ngập đầy phẫn nộ:-Một trận chiến không đánh đã khiến ta cúp đuôi chạy trốn.

Lưu Vũ Chu ta không làm được.

Ta có hai trăm nghìn đại quân, đối phương chỉ có ba mươi nghìn, việc gì phải sợ?-Nhưng chúng ta kéo dài không nổi.

Binh sĩ không ngừng trốn chạy, càng ngày càng nhiều.

Đêm nay sẽ vượt qua hơn mười nghìn.

Dương Nguyên Khánh làm sao có thể không biết, hắn sẽ không đánh chúng ta, sách lược của hắn rất rõ ràng, chính là không cần đánh mà quân đã phục.

Bệ hạ, hiện nay chúng ta rất bị động!Lưu Vũ Chu chắp tay đi lại trong phòng.

Y biết rất rõ tình hình của mình.

Mất đi sự ủng hộ của Đột Quyết còn thành Thái Nguyên lại đánh không được.

Còn hào tộc của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn, Lâu Phiền cũng không ủng hộ y, lũ lượt bỏ đi đến thành Thái Nguyên.

Y đã khó có thể chống đỡ được việc cấp lương thực cho hơn hai trăm nghìn đại quân rồi.

Nhưng quận Mã Ấp là sào huyệt của y, là quê hương của y.

Buông xuôi như thế, y không cam tâm.

Bất kể như thế nào, y có hơn hai trăm nghìn đại quân, gấp Dương Nguyên Khánh bảy lần.

Nếu không đánh một trận sao biết y không được?

Nếu có thể thắng Dương Nguyên Khánh, như vậy y sẽ ổn định rồi.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 553 : Kế phản giánNghĩ đến đây, Lưu Vũ Chu cuối cùng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:-Dương Nguyên Khánh không muốn đánh ta, ở sau lưng giở trò, ta tới cửa tìm hắn!Bản thân thành Thiện Dương hoàn toàn không to lắm.

Chu vi không đến hai mươi dặm, dân số thường sống có hơn bốn nghìn hộ.

Gần ba mươi nghìn người.

Nhưng Lưu Vũ Chu vì xây dựng thành phồn vinh, hạ lệnh khiến các hộ trong quận Mã Ấp, quận Nhạn Môn và quận Lâu Phiền tất cả chuyển vào thành Thiện Dương.

Dân số thành Thiện Dương tăng nhanh, từ hơn ba mươi nghìn người tăng đến hơn trăm nghìn người.

Cộng thêm trong thành còn có mấy chục nghìn trú quân.

Khiến trong thành trở nên vô cùng hỗn loạn chen chúc.

Còn Lưu Vũ Chu mở rộng xây dựng thành Thiện Dương thất bại, không thể giải quyết cục diện chật chội này, tất cả các nhà đều đông, rất nhiều nhà chỉ có thể sống trong lều, trong thành trở nên hôi thối, hỗn độn không chịu nổi, tiếng oán thán than trời dậy đất.Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay thành Thiện Dương xuất hiện điều động quân đội quy mô lớn.

Mấy chục nghìn quân tinh nhuệ đóng trong thành tất cả ra khỏi thành.

Tập kết quy mô lớn ngoài thành Bắc.

Quân các nơi cũng cuồn cuộn đến không ngừng.

Rất nhiều người dân thường đều ý thức được sắp bùng nổ trận chiến ác liệt.Ở trong một ngõ rất dài cũng dựng đầy lều, một lang y lưng mang hòm thuốc ở giữa lều nhỏ hẹp vội vàng đi.

Cứ thế đi đến tận cuối ngõ, cuối ngõ là một cái sân, ông ta gõ gõ cửa.

Cửa mở, là một nam tử trẻ tuổi, huyện Thiện Dương này thậm chí quận Mã Ấp còn có thể nhìn thấy nam tử trẻ tuổi, đây là tình huống rất hiếm gặp.-Muộn như vậy mới trở về, chúng tôi còn tưởng rằng ông bị tóm đi làm quân y rồi đấy!Người thanh nhiên nói nhỏ đùa.-Ừ!Thầy lang trung niên ậm ờ đáp một tiếng đi vào trong sân, tiện tay đóng cửa lại.-Thế nào, biết được tình báo xác thực chưa?Nam tử trẻ hỏi.-Vào nhà hãy nói đi!Thầy lang trung niên đi vào phòng.

Lúc này trong phòng ngồi kín người, khoảng ba bốn chục người đều là thanh niên trẻ tuổi cường tráng.Đây là điểm tình báo quân Phong Châu đóng ở thành Thiện Dương.

Ban đầu chỉ có ba bốn người.

Nhưng mười ngày trước, không ngừng có thám báo của quân Phong Châu với đủ các biện pháp lẻn vào thành.

Khiến gian nhà này ẩn núp thám báo lên đến bốn mươi hai người.

Cầm đầu là một Giáo uý thám báo tên là La Trứ.Mọi người đang tụ lại ăn cơm tối, nhân tiện thương nghị quân tình.

Lưu Vũ Chu điều động quân đội quy mô lớn khiến mọi người cảnh giác.

Lúc này, thầy lang trung niên đi vào phòng rồi.

Thầy lang trung niên họ Ngô, là một quân y của quân Phong Châu.

Ông lấy danh nghĩa hành y thu được lượng lớn tình báo.Ngô quân y tìm một chỗ ngồi xuống, đặt hòm thuốc xuống.

Cười nói với Giáo uý La Trứ:- Biết được tình báo chuẩn xác rồi.

Hôm nay xem bệnh cho Binh bộ thị lang của Lưu Vũ Chu.

Y nói với ta, lần này Lưu Vũ Chu điều và tập trung đại quân là để lên bắc quyết chiến với quân Phong Châu.

Quân đào ngũ của bọn chúng quá nghiêm trọng, Lưu Vũ Chu chỉ có thể được ăn cả ngã về không.Giáo uý La Trứ gật gật đầu, tình báo mà hai người khác biết được cũng như thế.

Ba nguồn tình báo đều giống nhau.

Điều đó nói rõ tình báo này rất đáng tin.

Ông lập tức lấy ra một tấm lụa mỏng, dùng lông ngỗng chấm mực viết tình báo xuống, thổi khô nét mực, lại từ trong ngực moi ra một ống trúc nhỏ màu đỏ.

Nhét mảnh lụa mỏng vào trong.

Ông đưa tình báo cho ưng nô, lệnh:-Lập tức chuyển nó về thành Du Lâm!Một phút sau, một con thương ưng vỗ cánh bay lên trời.

Bay về thành Du Lâm hướng Tây Bắc.

Cùng lúc đó, đại quân của Lưu Vũ Chu đang nhanh chóng tập kết.

Ba ngày sau, Lưu Vũ Chu tập kết được hai trăm nghìn đại quân.

Tự phong là Phá Phong đại tướng quân, bổ nhiệm Tống Kim Cương làm phó soái.

Lệnh đại tướng Hoàng Tử Anh dẫn mười nghìn lính trấn thủ thành Thiện Dương.

Y đích thân thống soái đại quân từ từ tấn công thành Du Lâm.

Lưu Vũ Chu được ăn cả ngã về không, quyết một trận với Dương Nguyên Khánh.Màn đêm bao phủ, đám binh sĩ ở Phong Châu ăn bữa tối xong sau một ngày tập luyện mệt mỏi đều đã sớm đi nghỉ ngơi hết rồi.

Trong đại doanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có một vài bóng dáng lính gác đi tuần tra.

Chỉ có duy nhất đại doanh của chủ tướng là vẫn còn sáng đèn, chủ soái Dương Nguyên Khánh đang bàn luận quân tình cùng với mấy người Tư Mã Lý Tĩnh, chủ bộ Tạ Tư Lễ, Lục sự tham quân Bùi Tấn, đại tướng Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm và Tô Định Phương.Chiều hôm nay, Dương Nguyên Khánh đã nhận được chim truyền thư từ thành Thiện Dương gửi tới, xác nhận được Lưu Vũ Chu đang triệu tập hai mươi vạn đại quân tiến về phía bắc quyết chiến.

Trong thư tình báo còn có tin lòng quân của đội quân Lưu Chu Vũ đang uể oải, phần lớn quân sĩ đều tìm cách chạy trốn.

Điều này chứng tỏ kế chia cách ở cung Phần Dương đã có tác dụng, đã đâm trúng điểm yếu của Lưu Vũ Chu.-Các vị, đối vớiphương án đối phó với quân đội Lưu Vũ Chu, ta dự định vẫn duy trì kế hoạch ban đầu, thu phục kẻ thù mà không cần ra trận.

Chúng ta có thể tận dụng thủ đoạn này làm suy yếu quân đội của y.

Hiện giờ lòng quân của chúng đã dao động nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta vẫn còn cần phải tiếp tục làm tan rã quân đội của chúng.

Mọi người hãy cho ý kiến đi!Ánh mắt Dương Nguyên Khánh từ từ liếc qua mọi người, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Tô Định Phương.

Thấy Tô Định Phương định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn liền cười nói:-Tô tướng quân có gì cứ nói!Tô Định Phương do dự một chút nói:-Ty chức đang nghĩ xem chúng ta có nên bắt tay từ lương thảo hay không.

Chúng có hai mươi vạn đại quân, lương thực chính là mạng sống của chúng.

Nếu như chúng ta có thể cắt đứt đường lương thực của quân địch vậy thì chúng ta có thể không chiến mà thắng rồi.

Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của ty chức, vì ty chức cũng chưa nắm rõ tình trạng lương thảo của quân địch nên cũng không dám vọng ngôn.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu cười nói:-Cách rất hay!

Không biết tình hình lương thảo của đối phương vậy chúng ta có thể cho người đi thám thính.

Hơn nữa trong đội ngũ của quân địch cũng có người của mình, tình hình thế nào chắc chúng ta cũng dễ dàng có được, đến lúc đó chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến.

Ngoài ra ta còn có một cách nữa, mọi người nghe xem thế nào.

Chúng ta sẽ từ bỏ thành Du Lâm, dụ địch tiến sâu vào trong.Lý Tĩnh lắc lắc đầu:-Tổng quản, ty chức cho rằng Lưu Vũ Chu có lẽ sẽ tiến lên chiếm thành Du Lâm.

Tuy nhiên có thể hắn sẽ không tiếp tục tiến công vào sâu hơn nữa, chắc hắn cũng có thể nhìn ra kế sách của chúng ta.

Ty chức kiến nghị, chi bằng chúng ta cố thủ tại thành Du Lâm giằng co với quân địch, sau đó sẽ đợi tin tức của Tần tướng quân và Tam Lang tướng quân.

Ty chức cho rằng nếu như thành Thiện Dương thất thủ, Lưu Vũ Chu nhất định sẽ hoảng sợ mà rút quân.Lúc này, Tạ Tư Lễ dè dặt nói:-Lý Tư Mã, nếu như thời gian giằng co với quân địch quá dài chỉ e phía Quan Trung Lý Uyên sẽ ra tay.

Trên thực tế, hiện giờ chúng ta đang gián tiếp trợ giúp Thái Nguyên, giúp họ giảm bớt áp lực.

Lưu Vũ Chu đã rút quân bao vây ở Thái Nguyên về.

Nếu như chúng ta cứ chần chừ kéo dài thời gian, như vậy Lý Uyên sẽ có thời gian để bày binh bố trận.

Điều này rất bất lợi với chúng ta sau này, ty chức không tán thành cách giằng co kéo dài thời gian này.-Giằng co cũng không nhất thiết phải cần thời gian dài, có lẽ ước chừng dăm ba ngày là có thể kết thúc.

Điều cốt lõi là chúng ta phải phải tạo cơ hội cho Tần tướng quân.

Nói thẳng ra chúng ta chỉ có ba vạn quân còn địch có những hai mươi vạn đại quân.

Cứ cho là chúng ta cuối cùng có thể đánh thắng được quân địch thì cũng tổn thất nghiêm trọng.

Điều này quả không đáng.

Ý của tổng quản chẳng phải là muốn chiến thắng đối phương bằng cái giá thấp nhất sao?-Nhưng Lý Tư Mã cũng không thể cam đoan Tần tướng quân có thể chiếm được huyện Thiện Dương hay không.

Nếu như không chiếm được mà bên này mình lại đang ở thế giằng co, vậy thì cuối cùng chỉ có thể đợi đến khi giặc hết lương thảo mà lui binh thôi.

Tới lúc đó thì thật khó nói, hai mươi ngày hay một tháng.

Lúc đó thì Lý Uyên đã bố trí xong binh lực ở Hà Đông rồi.Ý kiến của Lý Tĩnh và Tạ Tư Lễ bất đồng, dần dần xảy ra tranh cãi.

Dương Nguyên Khánh khoát tay ra hiệu mọi người dừng cãi nhau lại.

Hắn cười cười nói:-Mọi người không cần tranh cãi nữa, hãy làm theo sự sắp xếp của ta trước!

Bỏ thành Du Lâm, dụ địch tiến sâu vào.

Ta tin binh lực mà chúng ta bố trí sẽ phát huy tác dụng.……Dương Nguyên Khánh truyền lệnh rút quân, mấy ngàn cư dân ở thành Du Lâm cũng theo hướng Tây mà rút khỏi thành.

Đây là lần thứ hai trong năm nay cư dân thành Du Lâm phải đi tản cư.

Tuy nhiên so với cuộc di cư quy mô lớn lần trước thì lần này số lượng người đã giảm đi hơn phân nửa.

Lần trước có tới hơn một vạn người đi di cư, rất nhiều người di cư tới Hà Sáo huyện Ngũ Nguyên rồi không quay trở lại nữa.

Chuyến di cư lần này chỉ có hơn bốn ngàn người, phần lớn đều là nam nữ thanh niên, bọn họ đều có nhà ở Hà Sáo huyện Ngũ Nguyên rồi, họ để người già và trẻ nhỏ sắp xếp ổn định tại đó.

Trong vòng một ngày, thành Du Lâm đã trở thành một tòa thành trống không.Quân Phong Châu đóng quân ở cách thành Du Lâm khoảng năm mươi dặm.

Lúc này trời đã về chiều, các sĩ binh đều đang bận rộn chôn nồi nấu cơm.

Dương Nguyên Khánh cũng đang sắp xếp lại công văn của mình trong doanh trướng.Lúc này, một gã thân binh ở ngoài doanh trướng bẩm báo:-Tổng quản, Từ tướng quân cầu kiến!Từ tướng quân chính là Từ Thế Tích.

Y mới tới Phong Châu chưa được mười ngày, Dương Nguyên Khánh cũng mới nói chuyện qua với y một lần.

Từ Thế Tích đối nhân xử thế vô cùng nhã nhặn, trầm mặc kiệm lời.

Bình thường y cũng không hay phát biểu ý kiến gì của mình về quân tình và thời cuộc.Dương Nguyên Khánh cũng biết y không phải Trình Giảo Kim, y cần một khoảng thời gian để thích ứng nên hắn cũng chưa bao giờ tới quấy rầy y, không ngờ y lại tự mình chủ động tới tìm hắn.-Mời vào!Lát sau, Từ Thế Tích vội vàng đi vào trong doanh trướng.

Y bước tới khom người thi lễ:-Tham kiến Tổng quản!Sự khiêm tốn của Từ Thế Tích còn biểu hiện ở thái độ của y đối với các tướng lĩnh khác.

Trước mắt Dương Nguyên Khánh phong cho Từ Thế Tích chức Phó đốc quân, cấp bậc ngang hàng với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín.

So với chức Đốc quân của Tô Định Phương và Bùi Hành Nghiễm thì cấp của y thấp hơn nửa cấp, so với Đô đốc Bùi Nhân Cơ, Dương Tư Ân thấp hơn một bậc.

Tuy nhiên chức vụ này lại cao hơn Ưng Dương lang tướng Trình Giảo Kim cao hơn một bậc.

Trong hệ thống quân ở Phong Châu, y có thể xếp trong 20 người đứng đầu.

Cho dù như vậy thì Từ Thế Tích vẫn rất cung kính với những người khác.

Bất luận là những Đốc quân cấp bậc cao hơn y hay những Lang tướng cấp bậc thấp hơn y, y đều chủ động hành lễ, cung kính đối phương.

Điều này khiến cho người khác hoàn toàn không thể ngờ rằng y đã từng là nhân vật lớn thứ ba ở trại Ngõa Cương.Dương Nguyên Khánh có thể hiểu được tâm tính của Từ Thế Tích, sự cung kính khiêm tốn của y ẩn giấu phía sau là sự không tự tin về xuất thân của mình, có lẽ y vì chuyện đó mà có chút tự ti.-Từ tướng quân, mời ngồi!Dương Nguyên Khánh mời Từ Thế Tích ngồi xuống, hắn khẽ cười nói:-Trình Giảo Kim dùng mưu trí chiếm cung Phần Dương, chuyện này ngươi đã nghe qua rồi chứ?Từ Thế Tích gật đầu:-Ty chức đã biết rồi, nhưng ty chức không hề thấy kỳ lạ, nhất định y có thể thành công.-Ồ!

Nói ta nghe xem nào.

Ngươi thấy tên Trình Giảo Kim này thế nào?Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.Từ Thế Tích ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói:-Người này bề ngoài thô lỗ nhưng thực chất bên trong lại trí tuệ cao thâm.

Từ chuyện chiếm được Hổ Lao quan thì ty chức đã biết rồi.

Hơn nữa y đã từng dùng chuyện huynh đệ phân tranh gia tài ra công khai chỉ trích dã tâm của Lý Mật, y cũng biết rõ nguy hiểm của mình.

Nhưng đến khi phát hiện Lý Mật và Địch Nhượng phát sinh xung đột y liền lập tức trốn ra ngoài thành.

Khi nghe tin Lý Mật đoạt vị thành công, y liền vội vàng trốn chạy.

Người này mưu trí hơn người, Tổng quản có thể trọng dụng y.-Không sai, y đã từng nói với ngươi rằng năm đó y nợ tiền phòng tiền nhà, cuối cùng là ta đứng ra trả cho y không.Từ Thế Tích trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, y nhịn cười nói:-Đã từng nói qua, nhưng mà y nói là Tổng quản nợ tiền rượu, sau đó y đã tới giải vây cho Tổng quản.Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả:-Thằng khốn này!

Dám đảo lộn sự thật như vậy, ta nhất định phải cho hắn một bài học.Từ Thế Tích cũng không kìm nổi mà cười lên, không khí trong doanh trướng cũng trở nên thoải mái hơn.

Sự lo lắng trong lòng Từ Thế Tích cũng dần dần biến mất.-Tổng quản, lần này đối phó với quân Lưu Vũ Chu, ty chức có một đề nghị.-Ngươi nói xem!Lúc này, thân binh bưng lên hai chén trà.

Từ Thế Tích nâng chung trà lên trầm ngâm một chút nói:-Ty chức muốn hỏi Tổng quản một câu trước.

Tổng quản sở dĩ ra sách lược không chiến mà thắng có phải là vì định ép quân đội của Lưu Vũ Chu tới phía nam Thái Nguyên, biến hắn trở thành một mũi nhọn đâm Lý Uyên không?Dương Nguyên Khánh trong lòng âm thầm tán thưởng, mục đích cuối cùng này chỉ có bốn người hắn, Lý Tĩnh, Dương Tư Ân và Tạ Tư Lễ mới biết, không ngờ Từ Thế Tích tinh tường như vậy, y lại có thể nhìn ra điều này, không hổ là Từ Thế Tích.-Đúng là như vậy.Dương Nguyên Khánh không hề phủ nhận.-Nếu đã như vậy, ty chức kiến nghị Tổng quản có thể dùng Tống Kim Cương thay thế cho Lưu Vũ Chu.

Sức phá hoại của Lưu Vũ Chu quá lớn, hắn không lo việc sản xuất, lấy việc cướp đoạt để nuôi quân.

Sớm muộn gì thì hắn cũng biến Hà Đông thành xích dã ngàn dặm (ý nói hoang tàn, nạn đói trầm trọng), còn Tống Kim Cương lại có phần mưu lược hơn hắn, y biết lấy dân nuôi quân.

Y nhất định sẽ không phá hoại Hà Đông quá mức, cũng có thể chiến đấu với Lý Uyên lâu dài hơn.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:-Sao ngươi lại hiểu Tống Kim Cương như vậy?Từ Thế Tích cười cười nói:-Năm ngoái Tống Kim Cương từng dẫn hơn ngàn người tới đầu quân vào Ngõa Cương, Lý Mật lệnh cho ty chức phái người đi tìm hiểu gốc gác của Tống Kim Cương cho nên ty chức biết khá nhiều về người này.

Hơn nữa người này dã tâm rất lớn, một lòng muốn mưu nghịch đăng cơ.

Lý Mật cũng vì phát hiện dã tâm của y quá lớn nên mới không chịu thu nhận y.

Người này bề ngoài là trợ giúp Lưu Vũ Chu, nhưng nếu có cơ hội y nhất định sẽ lật đổ Lưu Vũ Chu mà tự lập.

Tổng quản sao không lợi dụng một chút dã tâm của Tống Kim Cương chứ?-Vậy cụ thể chúng ta nên làm thế nào?Dương Nguyên Khánh đã hiểu sơ sơ rồi.-Rất đơn giản, ty chức nghe nói Lưu Vũ Chu chia làm hai đường, Tổng quản hãy dùng kế phản gián.……Quân của Lưu Vũ Chu chia làm hai đường tiến về phía Bắc, một đường đích thân Lưu Vũ Chu thống lĩnh, tổng cộng mười lăm vạn đại quân làm chủ lực.

Đội kia do Tống Kim Cương thống lĩnh năm vạn quân vận chuyển lương thảo đi theo phía sau.Trời trạng vạng, quân của Tống Kim Cương đã tới cách thành Du Lâm chừng ba mươi dặm.

Tiền phương đã truyền tới tin tức quân Phong Châu đã từ bỏ thành Du Lâm rút về hướng Tây.

Quân chủ lực của Lưu Vũ Chu đã chiếm lĩnh được thành Du Lâm.Tin này khiến Tống Kim Cương có chút khẩn trương, cái này rõ ràng là kế dụ địch của Dương Nguyên Khánh.

Một khi đại quân tiến về phía tây, còn Dương Nguyên Khánh lại quay lại tập kích cắt đứt đường rút lui, vậy thì rất có khả năng quân đội sẽ bị địch ép hai mặt mà sụp đổ.Tống Kim Cương lập tức phái người đi truyền tin bảo Lưu Vũ Chu không được tiến về phía Tây.Thư vừa được đưa đi, tâm trạng Tống Kim Cương cũng bình tĩnh hơn một chút.

Lúc này có một thân binh vào báo, đồng tộc của y là Tống Ngũ Luân muốn gặp y.Tống Kim Cương thấy nao nao lòng, tên Tống Ngũ Luân này y biết, là con trai của tộc huynh Tống Tương.

Nhiều năm rồi không gặp, không biết sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện như vậy?Y liền truyền lệnh nói:-Đưa vào!Lát sau, hai gã thân binh đưa một gã nam tử trẻ tuổi đi vào.

Mặc dù đã năm sáu năm không gặp nhưng Tống Kim Cương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra gã rồi, chính là Tống Ngũ Luân.Tống Ngũ Luân quỳ xuống dập đầu:-Điệt nhi Ngũ Luân tham kiến Tam thúc!-Đứng lên đi!Dù sao cũng là cháu trong tộc của mình, vẻ mặt lạnh băng của Tống Kim Cương hiện lên nụ cười.

Y ngồi xuống hỏi:-Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?-Hồi bẩm tam thúc, điệt nhi nhập ngũ ở U Châu, sau đó lại tới Phong Châu.Vẻ mặt Tống Kim Cương biến sắc, y khoát tay ra lệnh mấy tên thân binh:-Các ngươi lui ra hết đi!-Rốt cuộc cháu tới đây có mục đích gì?Giọng điệu Tống Kim Cương vô cùng nghiêm nghị.Tống Ngũ Luân lấy ra một phong thư rồi đặt lên bàn:-Đây là thư mà Dương tổng quản tự tay viết cho Tam thúc.Tống Kim Cương trừng mắt nhìn bức thư thật lâu, lát sau, y cầm bức thư lên xem.

Bên ngoài bức thư viết: ‘Tổng quản binh mã Phong Châu Đại Tùy, Sở quốc công Dương Nguyên Khánh kính gửi Tống công”.Tống Kim Cương lấy ra một con dao găm cẩn thận rạch một đường ở phía cạnh bức thư, sợ hủy hoại mất phong thư, y từ từ lấy bức thư ra.

Nội dung thư rất đơn giản, hy vọng y có thể khuyên bảo Lưu Vũ Chu yêu thương dân chúng, tổ chức quân đội dồn điền, tự cung tự cấp về lương thực.Chỉ có một tờ giấy ngắn ngủi như vậy, Tống Kim Cương nhăn mặt hỏi lại điệt nhi:-Dương Nguyên Khánh còn nhắn gì nữa không?-Dương tổng quản bảođiệt nhi chuyển lời, nếu Tam thúc có thể thay Lưu Vũ Chu, yêu thương dân chúng, có lẽ Tổng quản có thể liên minh với Tam thúc.Tống Kim Cương cười lạnh một tiếng, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại dùng kế phản gián, hắn đã nghĩ tình hình quá đơn giản rồi.Tống Kim Cương nhét bức thư lại vào trong bì thư, lại hỏi điệt nhi:-Cháu ở quân Phong Châu đảm nhiệm chức vụ gì?-Hồi bẩm Tam thúc, điệt nhi đảm nhiệm chức Giáo úy.-Khá lắm!

Không ngờ lại làm được tới chức Giáo úy.

Xem ra cháu không có ý định quay trở lại trợ giúp ta.Tống Ngũ Luân lắc đầu:-Điệt nhi cảm thấy ở Phong Châu sẽ có tiền đồ, hơn nữa điệt nhi cũng đã có dự tính trong lòng.

Đợi đến khi đánh quân Lưu Vũ Chu xong, quân Phong Châu nhất định sẽ còn mở rộng hơn nữa.

Tới lúc đó điệt nhi ít nhất cũng có thể được thăng làm Ưng Kích Lang tướng.Tống Kim Cương cảm thấy vô cùng thất vọng trong lòng, ngay cả cháu trong tộc cũng không muốn tới giúp mình.

Có thể thấy là Lưu Vũ Chu tạo phản không được mọi người tán thành.

Thực ra lúc đầu y thấy Lưu Vũ Chu có quân đội Đột Quyết toàn lực ủng hộ, có thể khuếch trương lớn hơn nên mới đầu quân vào đây.

Không ngờ người Đột Quyết lại bị quân Phong Châu đánh bại, chưa gượng dậy nổi khiến Lưu Vũ Chu mất đi chỗ dựa và sự viện trợ vững chắc.

Hiện giờ ngay cả thành Thái Nguyên mà quân Lưu Vũ Chu cũng không thể đánh nổi, quân lương không đủ, ngày càng suy kiệt, chuyện này khiến Kim Cương cũng dần dần mất đi lòng tin.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 554 : Trận chiến tâm lýTống Kim Cương thở dài, y cũng không miễn cưỡng điệt nhi nữa:-Được rồi!

Cháu chuyển lời của ta tới Dương Nguyên Khánh, hảo ý của hắn ta đã nhận, nhưng những thứ ngoài hảo ý của hắn ra thì ta không thể nhận được.

Bảo hắn đừng có hy vọng hão huyền nữa.-Điệt nhi đã hiểu, cáo từ!Tống Ngũ Luân cúi đầu thi lễ rồi lui ra ngoài.

Tống Kim Cương lệnh cho thân binh đưa Tống Ngũ Luân ra ngoài doanh trại.

Tống Ngũ Luân vừa đi vừa đưa mắt nhìn hai bên, thấy không ít binh lính đều đang nhìn mình, gã bèn cười hỏi tên thân binh:-Các người tham gia quân ngũ một tháng được bao nhiêu quân bổng?-Làm gì có chứ, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra mà đòi quân bổng?-Quân bổng của quân Phong Châu chúng ta rất cao, như ta một tháng cũng nhận được hai mươi xâu tiền, lương thực một thạch gạo.

Nếu như ăn không hết có thể cho người nhà, nếu tham gia chiến trận một tháng có thể nhận được bốn mươi xâu tiền, đều là tiền đồng thượng hạng, nuôi dưỡng người nhà cũng còn dư thừa nữa.Thanh âm Tống Ngũ Luân rất cao, vô tình nó bay theo chiều gió truyền đi rất xa, rất nhiều binh lính đều nghe được: Quân Phong Châu một tháng có thể kiếm được hai mươi xâu tiền, một thạch gạo.Tống Kim Cương không nghe thấy tiếng điệt nhi mình đang khoe bên ngoài, y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong doanh trại, trong lòng còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Dương Nguyên Khánh: ‘Nếu y có thể thay Lưu Vũ Chu…’Tống Kim Cương cũng không phải loài người lương thiện gì.

Lúc đầu y đầu quân vào Man Thiên Vương Vương Bạt Tu chính là muốn chiếm toàn bộ của Vương Bạt Tu.

Chỉ là lúc đó Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm chức Tổng quản U Châu đã không cho y cơ hội đó, trực tiếp tiêu diệt Vương Bạt Tu.

Sau này y muốn tự mình tạo phản nhưng lại bị Ngụy Đao Nhi giành trước.

Y chỉ còn cách tới đầu quân vào Lưu Vũ Chu.

Cách của Tống Kim Cương là đợi sau khi Lưu Vũ Chu mở rộng rồi y có thể từ Lưu Vũ Chu tách ra tự lập.Nhưng thế cục trước mắt đã làm hy vọng của y tan biến hết.

Dương Nguyên Khánh thế mạnh tiến vào phía bắc Thái Nguyên, Lưu Vũ Chu chỉ như châu chấu sau thu, chẳng nổi mấy ngày đã nhảy đi rồi, Tống Kim Cương rốt cuộc nên đi theo bên nào đây?Kỳ thật Tống Kim Cương và Lưu Vũ Chu cũng có mâu thuẫn sâu sắc.

Lưu Vũ Chu muốn dùng việc cướp bóc để duy trì quân đội và chính quyền, còn Tống Kim Cương lại chủ trương lấy dân nuôi quân, không thể tát ao bắt cá rồi cuối cùng đưa mình vào ngõ cụt được.

Đây cũng là sau mấy năm tạo phản, hiện thực là phản quân nào lấy cướp bóc để sinh tồn thì gần như đều biến mất hết rồi.

Còn những thế lực vẫn đang tồn tại hiện giờ đều là lấy dân nuôi quân.

Ví dụ như Đậu Kiến Đức, quân Ngõa Cương, Lý Uyên, Đỗ Phục Uy, những đội quân này đều là lấy dân dưỡng quân nên mới có thể lớn mạnh được.Tống Kim Cương không phải chỉ mới khuyên Lưu Vũ Chu một lần, nhưng hai bên không thể thống nhất ý kiến, cũng vì thế mà xảy ra mâu thuẫn và chia rẽ.

Chỉ có điều khi chưa có nguy cơ xuất hiện thì mâu thuẫn giữa hai bên vẫn còn được che giấu khá kĩ.

Hiện giờ nguy cơ đã xuất hiện rồi, mâu thuẫn và chia rẽ cũng đã bắt đầu không che giấu nổi, Tống Kim Cương vì thế mà cũng sinh ra ý khác.Đại quân Lưu Vũ Chu đã chiếm cứ được thành Du Lâm, nhưng Lưu Vũ Chu cũng không tiếp tục đuổi theo.

Y cũng biết rằng đây là kế dụ binh của Dương Nguyên Khánh, y biết rằng nếu như mình không đuổi theo thì rất có thể Dương Nguyên Khánh sẽ quay lại quyết chiến với mình.Lúc này thành Du Lâm chỉ còn là một tòa thành trống không, không có bất cứ một người dân nào.

Lưu Vũ Chu ra lệnh cho năm vạn Ngự Lâm quân của mình tiến vào chiếm giữ trong thành, lương thảo và các loại vật tư cũng để hết trong thành.

Đúng lúc này, Lưu Vũ Chu lại nhận được một tình báo bất ngờ, bên trong kho lương của thành Du Lâm còn một phần lương thực chưa mang đi.Tin này khiến Lưu Vũ Chu vô cùng vui mừng, y lập tức chạy tới kho lương thị sát.Thành Du Lâm là trọng địa dự trữ quân lương và hàng vật tư của quân Phong Châu, có có mười dãy kho hàng, nằm ở phía tây bắc của thành trì, nằm cạnh một con kênh thông nhau với sông Hoàng Hà.

Đây là điểm chung của toàn bộ thành trì ở Phong Châu, kho hàng chắc chắn phải gần bờ sông, thuận tiện cho việc vận chuyển.

Phong Châu tận dụng triệt để sông Hoàng Hà, vận chuyển hàng hóa trên sông cực kỳ phát triển.Mười dãy kho hàng của thành Du Lâm nằm ở bên trong thành, có một con kênh ngăn cách giữa trong ngoài thành.

Ngoài ra mười tòa kho hàng này được xây dựng tường cao và tháp làm trạm gác.

Những thứ này khiến cho nhà kho biến thành thành trong thành, là nơi phòng bị nghiêm ngặt nhất trong toàn bộ nội thành.Dương Nguyên Khánh tản đi cũng đem theo toàn bộ lương thảo vật tư bên trong kho hàng đi.Có lẽ là do việc di tản khá gấp gáp nên một trong số những kho hàng này vẫn còn lương thực.Lưu Vũ Chu vội vàng chạy tới nhà kho trong thành, bốn phía nhà kho đứng đầy quân sĩ, ước chừng mấy nghìn người, phòng bị cẩn mật.

Nhà kho này tạm được Lưu Vũ Chu tạm thời dùng làm chỗ đựng lương thực và vật tư luôn.Y được một đại tướng dưới quyền dẫn tới trước một kho hàng, trong kho đèn thắp sáng trưng, hai bên các binh sĩ đứng chật kín.Lưu Vũ Chu đi vào kho hàng trống trải này, chỉ thấy kho hàng cực kỳ rộng, ít nhất cũng có thể chứa được năm vạn thạch lương thực.

Phần lớn kho hàng đều đang bỏ trống, nhưng ở phía góc đông bắc lại có tới mấy ngàn bao lương thực được đặt ngay ngắn.

Lưu Vũ Chu bước lên vỗ vỗ vào bao lương, những bao lương này đều là thật, từ những lỗ hổng trên bao có thể nhìn ra bên trong những bao này đều là lúa mạch.Y gật gật đầu hỏi viên quan quân bên cạnh:-Có bao nhiêu lương thực?-Chúng ty chức đã kiểm kê qua, một bao xấp xỉ một thạch, tổng cộng năm ngàn hai trăm bao, như vậy là năm ngàn hai trăm thạch rồi.Lưu Vũ Chu đắc ý nói với đám lính:-Đây là Dương Nguyên Khánh xấu hổ nên để lại cho chúng ta coi như làm lễ vật.Đám lính đều cười lên ha hả, Lưu Vũ chu liền sai bảo mọi người:-Chuyển toàn bộ lương thực của chúng ta vào đây, kiểm tra xem nếu thấy bất kỳ người nào khác lạ tiến gần kho hàng này giết hết cho ta.Đám binh lính ầm ầm tuân mệnh rồi vội vang chạy đi khuân lương thực.

Lúc này, một gã thị vệ chạy tới ghé tai nói nhỏ với Lưu Vũ Chu vài câu.

Sắc mặt Lưu Vũ Chu biến đổi, y vội hỏi:-Người ở đâu?-Đã đưa tới Hành cung.Lưu Vũ Chu cũng không lo được chuyện lương thực nữa, y vội vàng xoay người lên ngựa trở về Hành cung của mình.Hành cung của Lưu Vũ Chu chính là huyện nha Du Lâm, là kiến trúc nội thất tốt nhất trong huyện Du Lâm.

Lưu Vũ Chu phi ngựa một mạch trở về, lát sau y đã trở về tới huyện nha.

Chưa đợi chiến mã dừng hẳn y đã vội nhảy xuống ngựa chạy lên bậc thanh.

Hôm nay vừa mới dừng hạ đại doanh không lâu, trong quân đã truyền tụng một chuyện rằng Tống Kim Cương muốn thoát khỏi Định Dương Quốc, vào nam tự lập.Tin đồn này đã lan truyền làm lòng quân dao động.

Lưu Vũ Chu cũng đã nghe nói về chuyện này, trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu vì chuyện này rất có thể là sự thật.

Tống Kim Cương không chỉ mới khuyên bảo y một lần bình định phía nam nhưng y chưa bao giờ nghe theo.Lưu Vũ Chu bước nhanh vào trong phòng, một gã sĩ binh trong phòng quỳ xuống:-Tham kiến bệ hạ!Lưu Vũ Chu vừa ngồi xuống liền hỏi:-Tống Kim Cương thực sự có liên hệ với Dương Nguyên Khánh sao?Tên sĩ binh này là thân vệ của Tống Kim Cương nhưng không phải là một trong hai mươi thân vệ luôn theo bên người y mà chỉ là một thân vệ ở phía ngoài mà thôi.

Gã được Lưu Vũ Chu mua chuộc, giúp Lưu Vũ Chu chuyên giám sát Tống Kim Cương.Tên thân vệ lập tức gật đầu nói:-Chạng vạng hôm nay, Tống Kim Cương có vừa mới bí mật gặp một người tới thăm y, ty chức có nghe ngóng được người này là cháu của Tống Kim Cương, hiện đang làm chức Giáo úy ở Phong Châu.-Ngươi chắc chắn không?-Ty chức có thể dám chắc.

Tên Giáo úy sau đó còn khoe thu nhập của gã ở Phong Châu cho các tướng sĩ nghe, rất nhiều người đều nghe thấy.Lưu Vũ Chu ngây người một lúc lâu, lại hỏi:-Bọn họ ở trong doanh trướng nói chuyện bao lâu?-Chừng nửa canh giờ, lúc rời khỏi cháu của y trông rất hưng phấn.“Phịch!” một tiếng lớn, Lưu Vũ Chu hung hăng nện một quyền lên bàn.

Ánh mắt y bắn ra một tia hung ác như thú dữ, y nghiến răng nghiến lợi nói:-Gian tặc, dám phản bội ta, ta nhất định phải giết hắn!Ngày thứ ba sau khi đại quân của Lưu Vũ Chu tiến về phía bắc, huyện Thiện Dương đã nổi lên tin đồn: ‘Quân đội Lưu Vũ Chu đã bị ba trăm ngàn đại quân Phong Châu bao vây, toàn quân sắp bị diệt tới nơi….-Quân Phong Châu đã phái năm mươi chi đội tới các địa bàn như quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn để kiểm kê những căn nhà vô chủ.

Những ngôi nhà vô chủ này toàn bộ đều được thu lại làm lợi phẩm thưởng cho những sĩ binh lập công…Đó là lời đồn đang được bàn tán xôn xao ở huyện Thiện Dương, cứ như là thật vậy.

Nói nhiều thành thật, không ít người đã tin chuyện này là có thật.

Những dân chúng trong thành bị ép tới huyện Thiện Dương đã bắt đầu lo lắng về đất đai và gia đình của mình.

Các binh sĩ vô cùng căm ghét chiến tranh, ai cũng đều biết Lưu Vũ Chu sắp bị diệt tới nơi nên không còn ai muốn bán mạng cho y nữa.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 555 : Một đêm quân biếnLời đồn ngày càng truyền xa hơn, không ngờ lại xuất hiện náo loạn, người nào người nấy đều thi nhau rời khỏi huyện thành, chạy về nhà mình.

Các sĩ binh giấu kín vũ khí, trở thành lính đào ngũ.Mặc dù Lưu Tử Miêu đã ra lệnh đóng cửa thành nghiêm ngặt nhưng vẫn có những sĩ binh tự tiện mở cửa thành cho dân chúng và đào binh trốn ra ngoài.

Lời đồn khiến cho phong trào trốn ra ngoài ngày càng diễn ra mãnh liệt, mới có hai ngày ngắn ngủi mà quân dân trong thành đã trốn chạy mất phân nửa, một vạn lính canh thủ trong hai ngày này cũng chỉ còn lại bốn ngàn người.Buổi sáng ngày thứ ba, phía ngoài thành huyện Thiện Dương xuất hiện một đội quân, đội ngũ chỉnh tề trường mâu như rừng, áo giáp đầy đủ, màu cờ đỏ của Đại Tùy bay phấp phới trong gió.

Trên một lá cờ đỏ có in hình một con chim ưng màu đen tung cánh muốn bay.Đội quân này chừng mười ngàn người, do đại tướng Tần Quỳnh và Dương Nguy thống lĩnh.

Đội quân không hề tấn công thành mà không ngừng tạo áp lực vào thành, cổ vũ các sĩ binh buông vũ khí đầu hàng.

Ngày càng nhiều các binh sĩ bỏ vũ khí trốn vào trong thành, lực lượng coi giữ thành càng ngày càng mỏng manh.

Đội quân Tùy ở Phong Châu này mới ở ngoài thành chưa tới một canh giờ mà tướng phòng giữ Lưu Tử Miêu cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực lớn mà mở cửa đầu hàng.Được một tên thân binh của Dương Nguyên Khánh dẫn đường, Từ Thế Tích lại một lần nữa tới doanh trướng của Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng y có hút lo lắng, không biết kế phản gián của mình có hiệu quả hay không.

Đây cũng là lần đầu tiên y hiến kế cho Dương Nguyên Khánh, nếu như thất bại thì nhất định nó sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của y.Trong doanh trướng, Dương Nguyên Khánh đang hết sức chăm chú đứng trước sa bàn, hắn không hề để ý tới việc Từ Thế Tích đã tới.-Tham kiến Tổng quản!Từ Thế Tích tiến lên thi lễ.-Từ tướng quân thấy ta nên dùng sách lược gì để chiếm được Thái Nguyên?Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái rồi cười hỏi.Từ Thế Tích nao nao, y không ngờ Dương Nguyên Khánh lại hỏi y về chuyện Thái Nguyên.

Y trầm tư một lát nói:-Chiếm được Thái Nguyên không phải chuyện dễ dàng.

Quân đội Hà Đông của Lý Uyên nhất định sẽ tới trợ giúp, bản thân thành Thái Nguyên đã có năm vạn quân đội canh giữ nữa.

Nếu như quân đội Hà Đông lại tới trợ giúp nữa thì về phần binh lực chúng ta không thể chiếm ưu thế được.

Hơn nữa thành trì ở Thái Nguyên cao lớn kiên cố, nếu quân Lý Uyên cố thủ không ra thì chúng ta cũng không làm gì được.

Ty chức hy vọng Tổng quản chuẩn bị tâm lý trường kỳ chiến đấu.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Từ Thế Tích không hề có ý hùa theo mình, có thể kiên định ý kiến của bản thân như vậy thật là hiếm có.

Dương Nguyên Khánh không đề cập tới vấn đề Thái Nguyên nữa, hắn buông cây gỗ xuống cười nói:-Từ tướng quân, mời ngồi!Hai người ngồi xuống, Từ Thế Tích cẩn thận hỏi:-Tổng quản, không biết hai bên Lưu, Tống có động tĩnh gì không?Dương Nguyên Khánh cười nói:-Từ tướng quân vẫn rất quan tâm chuyện kế phản gián có thành công hay không đúng không?Từ Thế Tích tỏ vẻ xấu hổ, y hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu:-Nếu nói không quan tâm thì chỉ là nói dối thôi.

Tối qua ty chức trằn trọc cả đêm, mãi tới gần nửa đêm mới ngủ được.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:-Tuy rằng tạm thời ta cũng không biết ý đồ cụ thể của hai người này nhưng từ một số chi tiết có thể thấy được một chút manh mối.

Tối qua Lưu Vũ Chu phái người tới quân doanh của Tống Kim Cương chở phần lớn lương thảo đi.

Tuy nhiên quân đội của Tống Kim Cương lại không giúp người của Lưu Vũ Chu vận chuyển đi, ngược lại y còn lui binh hai mươi dặm.

Chuyện này có chút kỳ quái, ngươi nói xem, tại sao y lại không phái quân của mình giúp vận chuyển lương thực?-Có lẽ là vì Tống Kim Cương sợ Lưu Vũ Chu sẽ đoạt luôn quân đội của mình, chắc là Tống Kim Cương đã nhận ra được điều gì đó?-Ta cũng nghĩ như vậy.

Lương thực của Lưu Vũ Chu ít nhất cũng cầm cự được nửa tháng, hắn không cần phải vội vàng chuyển lương thực về như vậy.

Cho nên chúng ta có thể bước đầu phán đoán ra hai người họ đang nghi ngờ nhau.Từ Thế Tích nao nao:-Tổng quản có biết tình hình lương thảo của Lưu Vũ Chu không?Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ cười giảo hoạt:-Ta biết, có lẽ ta còn biết rõ hơn cả bản thân Lưu Vũ Chu.Trời chạng vạng tối, những chiến mã chạy gấp vọt vào trong thành Du Lâm, tiến thẳng tới hành cung của Lưu Vũ Chu.

Mấy tên kỵ binh quay người xuống ngựa trước cửa Hành cung rồi chạy lên bậc thềm hô lớn:-Chúng ta có việc khẩn muốn gặp bệ hạ!Trong phòng, Lưu Vũ Chu đang nổi giận đùng đùng đi đi lại lại.

Hôm nay y phái người tới mời Tống Kim Cương tới bàn chuyện quân tình, muốn nhân cơ hội này giết Tống Kim Cương, không ngờ Tống Kim Cương lại giả bệnh mà không tới.

Rõ ràng là Tống Kim Cương đã nhìn thấu dụng ý của Lưu Vũ Chu, khiến Lưu Vũ Chu vô cùng căm phẫn.-Ta chia gia sản cho hắn một nửa, lại còn gả cả em gái cho hắn.

Không ngờ người này lòng lang dạ sói, thấy thế cục của ta bất lợi liền âm thầm câu kết với Dương Nguyên Khánh.

Ta dẫn sói vào nhà, đúng là mắt mù rồi!Trương Nho Đức ở bên cạnh cẩn thận khuyên ngăn:-Bệ hạ, sự tình vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, dù sao thì Tống Vương cũng vẫn giao lương thảo cho chúng ta, y cũng không hề tấn công sau lưng Bệ hạ.

Thần nghi ngờ đây là kế phản gián của Dương Nguyên Khánh, cố ý châm ngòi quan hệ giữa Bệ hạ và Tống Vương.

Nếu bây giờ Bệ hạ giết Tống Vương thì lại rơi vào kế của địch rồi.Lưu Vũ Chu thở dài một tiếng, y bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, liệu có như vậy không đây?

Kế phản gián của Dương Nguyên Khánh ư?Lưu Vũ Chu chắp tay sau lưng đi vài bước lại lắc đầu nói:-Cứ coi như đây là kế phản gián của Dương Nguyên Khánh, vậy Tống Kim Cương có thể nói rõ ràng với ta, đưa thư của Dương Nguyên Khánh cho ta xem, xóa bỏ hiểu nhầm.

Vậy mà hắn lại không hề giải thích, điều này chứng tỏ trong lòng hắn vốn đã có suy nghĩ như vậy rồi.

Cho dù Dương Nguyên Khánh không dùng kế phản gián thì hắn cũng phản lại ta.

Lúc đầu Vương Bạt Tu cũng chính là do hắn giết, hắn đã có tiền lệ phản bội rồi.Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới những tiếng ngựa phi nước đại:-Bệ hạ, Đô Thành có cấp báo!-Xảy ra chuyện gì sao?Lưu Vũ Chu lao nhanh ra cửa hỏi.Một gã lính báo tin chạy tới quỳ xuống, giọng nói bi ai:-Bệ hạ!

Lưu Tử Miêu đầu hàng quân Phong Châu, Đô Thành đã bị quân Phong Châu chiếm lĩnh.Lưu Vũ Chu chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, trong lòng quặn đau khiến y không thể chịu được.

Y hét lớn một tiếng, ngã xỉu.

Tất cả mọi người tay chân luống cuống xông lên hô lớn:-Bệ hạ!

Bệ hạ!Một lúc lâu sau, Lưu Vũ Chu cũng đã mở mắt ra, y thở dài một tiếng:-Ta đã đoán ra quân Tùy nhất định sẽ tấn công huyện Thiện Dương, nhưng đoán ra thì làm được gì chứ?

Trời muốn diệt ta sao?Trương Nho Đức vội nói:-Bệ hạ, việc cấp bách hiện giờ là phong tỏa tin tức, không thể để binh lính biết được.

Một khi tin tức bị truyền ra ngoài thì mọi chuyện sẽ hỏng hết.-Tiên sinh, ta nên làm gì bây giờ?Lưu Vũ chu trong lòng hoản loạn.Trương Nho Đức thở dài:-Sự tình đã như vậy, chúng ta cũng chỉ còn cách quyết chiến với Dương Nguyên Khánh mà thôi.Lưu Vũ Chu cắn răng một cái:-Nếu như hắn không chịu tiếp chiến, ta sẽ tiến đánh Phong Châu.Y ngồi dậy ra lệnh:-Truyền lệnh của ta, ai cả gan dám tiết lộ tin tức ra ngoài, lập tức xử trảm.Lưu Vũ Chu có hiềm nghi đối với Tống Kim Cương nên phái người tới chuyển phần lớn lương thực từ chỗ đại doanh của Tống Kim Cương về thành Du Lâm.

Lúc này bên trong nhà kho thành Du Lâm lương thảo chất như núi, các loại đồ quân dụng như trống trận, cờ trận, cung tên chất đầy kho hàng.

Đây là phần lớn lương thực tích cóp được của Lưu Vũ Chu, là số lương thực mà y cướp được từ quận Thái Nguyên và huyện Ly Thạch.

Tổng cộng có tám vạn thạch quân lương và hai mươi vạn gánh cỏ khô, ngoài ra còn có hơn năm mươi vạn con dê đang được nuôi ở huyện Thiện Dương chưa mang tới đây.Để đảm bảo sự an toàn cho kho hàng, Lưu Vũ Chu đã phái tám ngàn trọng binh bảo vệ quanh kho hàng, đồng thời đóng cửa sông trong thành kho hàng lại.

Một ngàn ngươi chia thành mười đội đi lại tuần tra bên trong kho hàng, không cho bất cứ người nào đốt đuốc đề phòng hỏa hoạn.Canh một, các binh sĩ người nào người nấy đều vô cùng buồn ngủ, mấy đội sĩ binh ở trong kho hàng cũng đang đi tuần tra.

Trên bức tường thành cao và tháp canh gác cũng có tới mấy trăm sĩ binh đang cảnh giới, không dám sơ suất chút nào.

Trước cửa của mỗi dãy nhà kho đều có hai mươi viên sĩ binh đứng canh gác, những sợi xích sắt thật lớn khóa chặt cánh cửa lại, trên đó là ba chiếc khóa thật lớn.

Còn chìa khóa được chia ra cho ba người cất giữ, việc canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, không gì có thể lọt vào được.

Nhưng ở kho hàng số một lại xảy ra chuyện lạ thường.

Quân Phong Châu đã để lại năm ngàn thạch lương thực trong kho hàng lại, Lưu Vũ Chu suy nghĩ hàng trăm lần vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp.

Cuối cùng y chỉ có thể cho rằng quân Phong Châu lúc bỏ chạy do nhà kho quá lớn nên chưa kịp chuyển đi.Chuyện khác thường đã phát sinh ngay tại kho hàng chứa năm ngàn thạch lương thực này.

Ở giữa hai đống lương thực, một mảnh sàn nhà đột nhiên bật lên rồi từ từ được dỡ ra lộ ra một hầm ngầm rộng chừng hai thước dài ba thước.

Từ trong hầm có một người thò đầu ra, gã quan sát bốn phía một lát rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 556 : Ai làm chủ tướngTiếp đó là người thứ hai, người thứ ba, có tới mấy chục người từ dưới hầm ngầm chui lên, bọn họ chuyển những thùng dầu hỏa ra ngoài.

Địa đạo này thông tới ngoài thành, đây là mẹo cũ đã thiêu rụi quân Đột Quyết ở thành Đại Lợi.

Mặc dù quân Lưu Vũ Chu rất cẩn thận, chúng cũng đã phái người kiểm tra mặt đất trong kho hàng nhưng bọn họ lại không thể vì kiểm tra mặt đất mà chuyển năm ngàn thạch lương thực này ra chỗ khác.

Còn địa đạo này lại nằm ở giữa đống lương thực, bốn phía bị đống lương thực trùm kín.Hành động của mấy sĩ binh quân Tùy rất nhanh nhẹn.

Bọn họ đặt một chiếc thang lên trên đống lương thực rồi trèo lên tưới dầu hỏa lên trên đống lương thực, lên trên vách tường, đặt những bao tải đã được ngâm qua dầu ở khắp nơi.

Bọn họ hành động ở bên trong còn đám lính canh gác ở bên ngoài lại không hề phát hiện ra.

Nửa canh giờ sau, hơn trăm thùng dầu hỏa đã được rải khắp kho hàng.Các sĩ binh bắt đầu nhanh chóng rút lui, tên sĩ binh cuối cùng đánh lửa kêu ‘Xẹt’ một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trên tay gã, gã châm lửa vào một tấm vải dầu rồi ném ra.

Miếng vải dầu bén lửa sang dầu trên đống lương thực, ngọn lửa màu xanh lam bắt đầu lan ra nhanh chóng.Đám sĩ binh đóng tấm sàn lại, hàng chục người nhanh chóng chui qua con đường hầm dài trăm trượng này để ra ngoài.

Lối ra của con hầm này nằm ở trong một rừng cây ngoài thành.

Lúc này, ba dặm ngoài bờ sông Hoàng Hà có một con thuyền lớn ngàn thạch đang bỏ neo.Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, khói đặc cuồn cuộn, các sĩ binh ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra đám cháy.

Keng!

Keng!

Keng!

Những tiếng chuông cảnh báo kêu vang.

Tám ngàn lính canh gác loạn cả lên, có người chạy về chỗ Lưu Vũ Chu bẩm báo, những sĩ binh khác đều chạy tới con kênh gần đó lấy nước dập lửa.

Nhưng điều không may là, cửa chính của nhà kho đã bị xích sắt và ba chiếc khóa lớn khóa lại rồi, mà một chiếc chìa khóa trong số đó lại ở trong tay Lưu Vũ Chu.

Bọn họ không có cách nào để vào trong cả, chỉ có thể tạt nước ở bên ngoài nhưng chẳng có chút tác dụng nào.Được thế gió, ngọn lửa lại càng mạnh hơn, xuyên cả lên nóc kho hàng, bùng lên cao hơn mười trượng.

Quân Phong Châu đã tính toán cẩn thận hết rồi, bọn họ để lương thực ở góc phía đông của kho hàng, như vậy ngọn lửa lớn sẽ mượn thế gió đông nam mà nuốt về hướng tây bắc, châm cháy kho hàng số hai chỉ cách đó một trượng nữa, chẳng bao lâu thì ngọn lửa sẽ lan sang kho hàng số ba.

Thế lửa mãnh liệt, đám lính cứu hỏa bắt đầu hoảng sợ chạy trốn.Lưu Vũ Chu nhìn ngọn lửa cháy ngút trời phía trên kho hàng thì sốt ruột hét lớn:-Cứu hỏa!

Toàn bộ quân đội đi cứu hỏa, mang toàn bộ lương thực ra đây cho ta.-Bệ hạ!

Ngọn lửa quá lớn, các huynh đệ không thể vào trong được!Lưu Vũ Chu tuyệt vọng ngồi xuống đất khóc không ra nước mắt.

Y biết lần này thì thật sự xong rồi, ngay cả lương thực cho ngày mai cũng không kiếm đâu ra được nữa.Ngọn lửa ngút trời khiến hơn mười vạn quân đóng ngoài thành bừng tỉnh, các binh sĩ đều tụ tập hết ngoài doanh trại nhìn về phía đám lửa lớn.

Lúc này, tin tức huyện Thiện Dương bị quân Tùy chiếm đóng đã truyền đi khắp nơi, có người hét lớn:-Quân lương không còn, nhà cũng không còn, mọi người bây giờ không chạy còn đợi tới khi nào nữa?-Ba mươi vạn quân Phong Châu đã đánh tới rồi!Thám tử của quân Phong Châu trà trộn vào trong đám quân tung đủ các loại tin, sợ rằng cứ kéo dài như vậy lòng quân sẽ dao động, sĩ khí giảm xuống tới mức thấp nhất.

Những sĩ binh đóng quân ở ngoài thành vốn đã không phải là quân đội nòng cốt của Lưu Vũ Chu, phần lớn họ đều là những dân phu mà y bắt được nên họ vốn dĩ đã không muốn bán mạng.

Hiện giờ ngay cả lương thực cũng không còn nữa, lòng quân đã bắt đầu tan rã rồi.Đầu tiên là xuất hiện tình trạng binh lính bên ngoai tháo chạy, giống như tuyết lở vậy, một người chạy trốn lại kéo theo mười người nữa muốn trốn, mười người lại kéo theo tới trăm người.

Số binh sĩ bỏ lại vũ khí chạy trốn ngày càng đông, hàng nghìn người, hàng vạn người.

Quan quân quát mắng không được, một viên quan quân giết liền một lúc hai người để cảnh cáo nhưng lại khiến các sĩ binh vô cùng phẫn nộ rồi cuối cùng bị chết trong loạn đao.Cuộc chạy trốn quy mô lớn cuối cùng cũng nổ ra.Đúng lúc này, ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở cách đó chừng năm dặm.

Nhìn ngọn lửa lớn ngút trời, Dương Nguyên Khánh hạ lệnh:-Đóng cửa thành lại, không cho quân trong thành chạy trốn.Ba vạn kỵ binh ùn ùn bao phủ cả trời đất đánh tới thành Du Lâm, giống hệt như sấm rền cuồn cuộn trong đêm vậy.Trời dần dần sáng, từng đội từng đội quân của Lưu Vũ Chu từ trong thành đi ra đầu hàng.

Mười mấy viên đại tướng cùng thần tử của Lưu Vũ Chu quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, viên tướng cầm đầu Phan Luân giơ cao đầu của Lưu Vũ Chu lên :-Lưu Vũ Chu bạo ngược bất nghĩa, giết hại dân chúng Mã Ấp, chúng ty chức không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nay xin lấy đầu y dâng lên Tổng quản, nguyện dốc sức vì Tổng quản.Dương Nguyên Khánh cười cười trấn an bọn họ:-Ta biết các ngươi đều là người trung nghĩa, đi theo Lưu Vũ Chu cũng là vạn bất đắc dĩ.

Sở dĩ ta không tấn công chính là vì không muốn biến quận Mã Ấp thành cảnh hoang tàn.

Đa số mọi người ở đây đều là cường hào Mã Ấp, Nhạn Môn, hy vọng mọi người có thể giúp ta an dân, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.Mọi người mừng rỡ, cùng nhau cao giọng nói:-Chúng ty chức nguyện thay Tổng quản an dân!Lúc này, một gã lính báo tin chạy tới bẩm báo:-Khởi bẩm Tổng quản, quân đội Tống Kim Cương đã rút lui về phía nam, y có để lại một bức thư cho Tổng quản.Tên lính đó dâng bức thư lên cho Dương Nguyên Khánh, hắn mở bức thư ra, trong thư chỉ có một câu:-Nguyện tới phía nam Thái Nguyên, thay Tổng quản áp chế quân đội phía bắc.Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Tống Kim Cương quả nhiên biết thời thế.

Hắn nhận lấy đầu của Lưu Vũ Chu, giao cho thân binh Giáo Úy đứng bên cạnh:-Lấy hộp gấm cất giữ cẩn thận, phái người mang tới Giang Đô dâng lên Hoàng Thượng!Tin tức Dương Nguyên Khánh đông chinh thông qua chim đưa thư của thành Thái Nguyên đã truyền tới Trường An.Lúc này đại quân Tiết Cử đã rút lui về quận Thiên Thủy.

Lý Uyên dùng ba nghìn lạng vàng để chuộc lại ba người Lưu Hoằng Cơ, Mộ Dung La Nhãn và Lý An Viễn.

Trường An đã tạm thời yên ổn hơn một chút.

Đào binh trốn chạy từ Lạc Dương và Giang Đô cùng con cháu của quý tộc Quan Lũng đều đã về tới Quan Trung.

Chỉ tính riêng số lượng quan viên trốn chạy đã có tới hơn trăm người, ngay cả Độc Cô Chấn cũng dẫn gia tộc mình quay về.Lý Uyên mừng rỡ, y bổ nhiệm Độc Cô Chấn làm Thượng thư Hữu phó xạ, bổ nhiệm Vi Tân nhận chức Nạp Ngôn, tất cả những quan viên quay trở lại đều được phong chức tước, người đời ai nấy đều ca tụng Lý Uyên là một trưởng giả độ lượng.Quý tộc Quan Lũng dốc sức ủng hộ Lý Uyên, tất cả những gia tộc lớn có tiền góp tiền, có sức góp sức.

Gia tộc Độc Cô hiến cho Lý Uyên hai vạn thạch lương thực, ba triệu xâu tiền.

Quan khố của Lý Uyên cũng vì thế mà sung túc, binh lương đầy đủ, còn phong trào quay trở về của các sĩ binh khiến lực lượng quân đội của Lý Uyên ngày càng được tăng cường.Lúc này, binh lực của y ở Quan Trung đã đạt tới hai mươi vạn người, trong đó con cháu quý tộc Quan Lũng chiếm tới phân nửa.

Lại cộng thêm ba vạn quân đội của Hà Đông và Thái Nguyên nữa, quân đội của y đã lên tới gần ba mươi vạn người.

Với thế lực hùng mạnh, dưới sự yêu cầu thống nhất của các quan viên, Lý Uyên chính thức đổi tên quân đội của mình thành Đường Vương quân, gọi tắt là quân Đường.Y ra lệnh Sài Thiệu thống lĩnh ba vạn quân xây công sự ở Thiển Thủy Nguyên, Khuất Đột Thông làm phó tướng, phụ trách phòng ngự ở bắc lộ.

Y lại lệnh cho con thứ Lý Thế Dân làm nguyên soái của nhóm quân phía tây, Đậu Kháng làm phó soái, hai người dẫn năm vạn quân giao đấu với Tiết Cử.

Còn Lý Thần Thông thuyết phục Tây Lương Lý Quỹ.

Hai quân liên minh, Lý Quỹ phái ba vạn quân tiến về quận Nam Thành ở phía nam phối hợp với quân Đường đối phó với Tiết Cử.Lý Hiếu Cung mặc dù bị Tiết Cử đánh bại ở Thiển Thủy Nguyên nhưng y lại dẫn ba vạn quân đánh cho đám loại phỉ Chu Kiệt ở quận Thượng Lạc đại bại.

Y đã lấy lại được quận Thượng Lạc đồng thời phái trọng binh canh giữ Vũ Quan.

Lý Uyên liền mệnh y làm Nguyên soái của đội quân phía nam, thống lĩnh năm vạn quân tiến vào Hán Trung Ba Thục.Trong khi Lý Uyên tấn công bốn phía, khúc khải hoàn ca đang liên tấu thì một tin tức khiến y vô vùng hoang mang truyền tới.

Dương Nguyên Khánh đích thân thống lĩnh trọng binh đông chinh, hiện giờ đang xuất hiện ở quận Mã Ấp.Trong cung điện Vũ Đức, Lý Uyên ngồi trước tấm bản đồ đã sắp được hai canh giờ.

Mặc dù lúc này thế lực của y rất mạnh nhưng y lại vô cùng sợ Dương Nguyên Khánh.

Y vẫn luôn coi Dương Nguyên Khánh là kẻ thù lớn của mình.

Hôm nay Dương Nguyên Khánh đích thân thống lĩnh quân đông chinh, y ngay lập tức nghĩ đến Thái Nguyên của mình.

Dương Nguyên Khánh đã đông chinh rồi, vậy thì tấn công Thái Nguyên cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.Nên đối phó thế nào với đội quân đông chinh của Dương Nguyên Khánh đây?

Làm thế nào mới giữ vững được Thái Nguyên?

Lúc này Lý Uyên cuối cùng cũng tin lời nhắc nhở của đứa con thứ Lý Thế Dân.

Ý đồ tiến vào Quan Trung của Dương Nguyên Khánh là muốn trói chặt quân đội của y, mục đích thật sự của Dương Nguyên Khánh chính là đông tiến.Tuy nhiên, cho dù có tin thì cũng chẳng làm gì được.

Hiện giờ y đã không còn cách nào lo cho Hà Đông và Thái Nguyên nữa rồi.

Y xuất quân bốn phía, số quân dư thừa còn lại có thể triệu tập cũng chỉ có năm vạn người, hơn nữa năm vạn người này còn phải bảo vệ Trường An. *Trừ phi y rút đội quân đội của Lý Hiếu Cung đang nam hạ Ba Thục trở về.

Nhưng phương án này không thể thực hiện được.

Nếu như y bỏ qua Ba Thục, vậy thì quân Tây Lương Tiêu Tiển nhất định sẽ chiếm mất, còn các quận ở Hán Trung Ba Thục đều bày tỏ ý nguyện trung thành với y, đây là cái giá mà y không thể gánh được.Trong lòng Lý Uyên vô cùng rối rắm.

Lúc này, đứa con cả Lý Kiến Thành vẫn đứng bên cạnh y từ nãy tới giờ nhỏ giọng nói:-Phụ thân, con cho rằng tình thế hiện giờ vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, cha cũng không cần quá nhọc lòng như thế.Lý Uyên liếc mắt nhìn đứa con một cái:-Con nói lý do xem nào!Lý Kiến Thành do lần trước phán đoán sai nguyên nhân tiến vào Quan Trung của Dương Nguyên Khánh nên trong lòng thực sự có chút bất an.

Y vẫn luôn không dám nhiều lời.

Nhưng do thấy phụ thân lo âu quá nhiều nên y cũng không đành lòng, cuối cùng mới *mở miệng khuyên bảo.-Phụ thân, con cho rằng Dương Nguyên Khánh vừa mới đại chiến với Đột Quyết, tổn thất nghiêm trọng.

Hắn còn phải phòng ngự ở Phong Châu và quận Linh Võ, hắn cơ bản không thể phái quá nhiều binh lực xuất chinh.

Tin tức hiện giờ mà chúng ta nhận được là hắn chỉ dẫn ba vạn quân, điều này có thể minh chứng cho phán đoán của con.

Cho dù hắn có tiêu diệt Lưu Vũ Chu, chiếm được thêm không ít binh lực nhưng sức chiến đấu của quân Lưu Vũ Chu đã yếu đi rất nhiều.

Trên thực tế, về mặt binh lực chúng ta không hề yếu hơn hắn.

Hơn nữa chúng ta còn có thành Thái Nguyên kiên cố, con cho rằng, vấn đề quan trọng là chọn được tướng soái giỏi.

Phụ thân nên suy xét kỹ điểm này.Lý Uyên gật gật đầu, đứa con cả nói có lý.

Y lại hỏi:-Con thấy ai làm chủ tướng thì ổn?-Con xin kiến nghị cho Khuất Đột Thông làm chủ tướng, khả năng phòng thủ của y rất mạnh, hơn nữa Dương Nguyên Khánh lại có chút kiêng kị với y.Lý Kiến Thành nhắc tới Khuất Đột Thông, Lý Uyên khẽ chau mày quay sang hỏi Kiến Thành:-Sao Dương Nguyên Khánh lại kiêng kị Khuất Đột Thông?-Phụ thân đã quên rồi sao?

Đại Nghiệp năm thứ chín, Khuất Đột Thông được bổ nhiệm làm Tổng quản các quận Quan Nội, thống lĩnh năm vạn quân chiếm giữ quận Diên An.

Suốt hai năm trời Dương Nguyên Khánh không dám động vào y, mãi tới năm ngoái khi bao vây Nhạn Môn, Khuất Đột Thông mới bị đánh bại.

Điều này không phù hợp với tác phong của Dương Nguyên Khánh, chỉ có thể giải thích rằng Dương Nguyên Khánh có chút kiêng kị Khuất Đột Thông mà thôi.Lời của Lý Kiến Thành mặc dù có lý nhưng trong lòng Lý Uyên lại không hoàn toàn tin tưởng vào Khuất Đột Thông.

Y nhớ tới Khuất Đột Thông trung thành với triều Tùy ở quận Hà Đông, cuối cùng bị ép buộc mới bất đắc dĩ đầu quân cho mình.

Thời gian còn chưa qua hai tháng ngắn ngủi, sao y có thể phong Khuất Đột Thông làm chủ tướng được chứ, chỉ có điều nguyên nhân thực sự thì y không muốn nói ra.-Nhưng ta lo lắng Khuất Đột Thông có lẽ không hợp với Nguyên Cát, hai người họ thậm chí còn chưa gặp mặt nhau.-Phụ thân, Nguyên Cát trấn giữ thành Thái Nguyên, Khuất Đột Thông viện trợ từ bên ngoài.

Giữa hai người này thực ra chẳng có mối liên hệ nào, có lẽ là không sao.*-Để ta suy nghĩ một chút, con lui ra trước đi!-Vâng!

Con xin cáo lui!Lý Kiến Thành biết phụ thân mình không muốn phong Khuất Đột Thông làm chủ tướng nên trong long có chút tiếc nuối.

Tuy nhiên y lại không có cách nào nên đành phải thi lễ cáo lui.Lý Uyên lại trầm tư một lát.

Lúc này, thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:-Bẩm báo Đại Thừa Tướng, Bùi Trưởng Sử cầu kiến.Lý Uyên vẫn luôn tín nhiệm Bùi Tịch, y vội vàng nói:-Nhanh mời vào!Lát sau, Bùi Tịch vội vàng đi vào, hướng Lý Uyên thi lễ:-Vi thần Bùi Tịch tham kiến Đường Vương điện hạ!Lý Uyên không cho người khác gọi y là Đường Vương, không được xưng thần, duy chỉ có Bùi Tịch vẫn luôn xưng Lý Uyên là Đường vương, tự xưng là thần.

Cũng vì thế mà Lý Uyên đã trách cứ ông vài lần trước mặt mọi người nhưng ông vẫn không sửa.

Lý Uyên cũng không còn cách nào khác.Lúc này y đã không còn bận tâm tới việc Bùi Tịch xưng hô thế nào nữa rồi.

Lý Uyên thở dài nói:-Trưởng sử có phải vì chuyện của Dương Nguyên Khánh nên đến tìm ta đúng không?-Dạ đúng!-Ngồi xuống rồi nói!Lý Uyên mời Bùi Tịch ngồi xuống, lại sai người dâng trà.

Bùi Tịch lúc này mới nói:-Vi thần khuyên điện hạ không cần phái nhiều quân đâu, chỉ cần phái hai vạn quân là đủ rồi.

Quan trọng là phải chọn đúng chủ tướng.Lý Uyên gật gật đầu:-Kiến Thành cũng khuyên ta như vậy, ta cũng thấy có lý nhưng mấu chốt là vị chủ tướng này ta không biết nên chọn ai.Bùi Tịch tò mò hỏi:-Không biết Thế tử đề cử người nào làm chủ tướng?-Kiến Thành đề cử Khuất Đột Thông làm chủ tướng.-Người này không được!Bùi Tịch lập tức lắc đầu:-Thần không tán thành người Thế tử đề cử.-Vì sao?-Điện hạ, Khuất Đột Thông đầu hàng chưa tới hai tháng, gia quyến vẫn còn lưu ở Lạc Dương.

Một khi Việt Vương xá tội cho hắn, triệu hắn tới canh giữ ở điện Lạc Dương, vậy thì liệu hắn có đi hay không?Lời của Bùi Tịch nói trúng tâm tư của Lý Uyên.

Y vốn đang do dự, hiện giờ y đã hạ quyết tâm, quyết không thể phái Khuất Đột Thông làm chủ tướng, ngay cả phó tướng cũng không được.Bùi Tịch lại nói:-Vi thần hôm nay tới là muốn nhắc nhở điện hạ, Hà Đông lương thảo giàu có, dân chúng đông đúc, là cứ địa khởi binh tự lập.

Vả lại không thể dùng người ngoài làm chủ tướng, vi thần đề cử Lý Thúc Lương làm chủ tướng, Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng.-Nhưng bài học từ trận thảm bại của Dương Huyền Cảm còn đó, giờ lại cho Lý thị làm chủ tướng e rằng sẽ lại dẫm vào vết xe đổ của Dương Huyền Cảm.*- Không phải!Bùi Tịch cười nói:-Bản thân sách lược dùng người trong tộc của Dương Huyền Cảm không sai, chỉ là người trong tộc hắn đa số đều là hạng tầm thường nên mới hỏng chuyện lớn.

Còn trong tộc của điện hạ, anh tài không thiếu, có thể dùng được.

Hơn nữa võ trọng tộc nhân, văn trọng lương tài, đây là nguyên tắc chiếm giữ thiên hạ, điện hạ không cần đa nghi.Lý Uyên cuối cùng cũng bị thuyết phục.

Kỳ thật người thích hợp nhất là con thứ Lý Thế Dân nhưng Tiết Cử lại trực tiếp uy hiếp Quan Trung, chỉ có Thế Dân mới có thể chống đỡ được.

Lý Hiếu Cung lại nam hạ tới Ba Thục.

Lý Thúc Lương có vẻ được, y đối nhân xử thế cẩn trọng, thành thạo binh mã nhưng so với Dương Nguyên Khánh *thì Lý Thúc Lương còn kém một chút, vẫn còn cần một sĩ tử mưu lược phụ tá, như vậy là ổn rồi.Lý Uyên liền cười nói:-Lý Thúc Lương, Lưu Hoằng Cơ có tài dẫn binh, nhưng sách lược lại có phần kém.

Ta muốn mời Trưởng sử đồng hành cùng chúng, tiến về phía bắc cứu Hà Đông, không biết Bùi công có đồng ý hay không?Bùi Tịch khom người nói:-Điện hạ có lệnh, Bùi Tịch đâu dám không tuân.Lý Uyên hạ lệnh, phong Lý Thúc Lương làm hữu Kiêu vệ đại tướng quân, nguyên soái đạo quân tiến về Hà Đông.

Toàn bộ quân mã các quận Hà Đông đều chịu sự điều khiển của y.

Lại lệnh Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng, Bùi Tịch làm Hành quân Tư Mã.

Ba người dẫn hai vạn tinh binh Quan Trung tiến tới trợ giúp Hà Đông.Đúng lúc này, tin tức Dương Nguyên Khánh đánh đại bại Lưu Vũ Chu ở quận Mã Ấp truyền tới, thế cục nguy cấp, Lý Uyên thúc giục Lý Thúc Lương tập tức tiến quân viện trợ.Lưu Văn Tĩnh vội vàng đi tới trước điện Vũ Đức, y nói với viên thị vệ:- *Xin chuyển lời tới Tướng quốc, Lưu Văn Tĩnh có việc gấp xin cầu kiến.Lưu Văn Tĩnh hai ngày trước mới từ Phong Tỉnh quay về.

Lý Uyên đích thân bày tiệc rượu an ủi y, thẳng thắn nói là do lỗi của mình, như vậy mới giảm bớt được nỗi sỉ nhục vì bị bắt của Lưu Văn Tĩnh.

Lý Uyên còn hạ lệnh ngợi khen Lưu Văn Tĩnh thà chết đói mà vẫn bất khuất kiên cường, thưởng y hai ngàn lượng bạc trắng, bảo y ở nhà an dưỡng, đợi tới khi sức khỏe bình phục rồi mới quay về phục chức.

Tất cả những chuyện này khiến Lưu Văn Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm động.*Mấy ngày nay y ở nhà an dưỡng không có tham gia quân vụ, bỗng nhiên nghe tin Lý Uyên phái Lý Thúc Lương làm chủ soái dẫn quân tới Hà Đông cứu viện.

Tin này khiến y vô cùng kinh ngạc, thế nên y vội vàng tới đây ngăn cản.Lát sau, thị vệ đi ra nói:-Thừa tướng cho mời tiên sinh, mời đi theo ta!Lưu Văn Tĩnh đi theo viên thị vệ nhanh bước đi vào trong.

Vào tới trong phòng, Lưu Văn tĩnh tiến tới thi lễ:-Ty chức tham kiến Tướng quốc!-Lưu công đã khỏe hơn chưa?Lý Uyên vô cùng quan tâm hỏi.-Đa tạ Tướng quốc quan tâm, sức khỏe ty chức đã hồi phục, bất cứ lúc nào cũng nguyện vì Tướng quốc dốc sức.-Chưa vội!

Chưa vội!Lý Uyên ha hả mỉm cười:-Người là đại tài đệ nhất của bổn tướng, sẽ có cơ hội cho ngươi phát triển tài năng.

Hiện giờ ta muốn ngươi an dưỡng cho sức khỏe hoàn toàn bình phục, cần thứ gì thì cứ nói.-Ý tốt của Tướng quốc y chức xin nhận, nhưng ty chức hôm nay tới đây là muốn khuyên Tướng quốc không nên dùng Lý Thúc Lương làm chủ tướng.

Mặc dù y có tài nhưng y không phải là đối thủ của Dương Nguyên Khánh.

Nếu như y thất bại, e rằng Thái Nguyên sẽ nguy cấp, Hà Đông nguy cấp.

Ty chức kiến nghị điều Thế Dân về dẫn quân tới Hà Đông, có thể Đậu Kháng trấn giữ Đại Chấn quan.

Chúng ta nên chọn phương án trấn thủ trước, Tiết Cử tất sẽ tiến về phía bắc tấn công Lý Quỹ.

Để hai thế lực này đấu với nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi, đợi đến khi thế cục ở Thái Nguyên ổn định trở lại, chiếm được Ba Phục, rồi sau đó quay lại đối phó với Tiết Cử cũng không muộn.Lý Uyên khẽ cười nói:-Thế Dân tuy rằng có khả năng nhưng ta cũng không phải chỉ có một mình đại tướng như hắn.

Thúc Lương là đệ của ta, ta rất hiểu y.

Từ nhỏ y đã giỏi dẫn ngựa, giỏi binh pháp, có thể nói là văn võ song toàn.

Cho dù y có kém hơn một chút nhưng vẫn còn có Bùi Tịch và Lưu Hoằng Cơ phụ tá, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy thừa đủ để đối phó với Dương Nguyên Khánh.

Hơn nữa lâm trận đổi tướng là điều đại kỵ trong việc dùng binh, nếu ta đã chọn hắn làm tướng thì sao có thể hối hận được.

Lưu công không cần nói nữa, chuyện này ta đã quyết định, không muốn thay đổi nữa.Lưu Văn Tĩnh sốt ruột, y vẫn còn muốn khuyên ngăn nữa nhưng Lý Uyên lại nói với thị vệ bên cạnh:-Đem sâm ngàn năm của ta tới đây, ta muốn tặng cho Lưu công tẩm bổ.Lý Uyên đích thân tiễn Lưu Văn Tĩnh ra ngoài xong.

Sau đó y lại quay về phòng đứng trước cửa sổ trầm tư một lát, y quay người chậm rãi lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra.

Đây là tin bình an mà Lưu Văn Tĩnh lúc ở Phong Châu viết cho người nhà, Lý Uyên nghe nói Lưu Văn Tĩnh có tin tức liền lấy lý do tưởng niệm mà lấy bức thư này lại đây.Lý Uyên không chút biểu cảm nhìn phong thư lại một lần nữa, ánh mắt y dừng lại ở hàng chữ cuối cùng: “Phong Châu phì nhiêu, dân chúng an định, quan lại thanh liêm, là nơi mà kẻ sĩ thiên hạ hướng về, là một khối niết bàn trong thời loạn lạc.”

Khóe miệng Lý Uyên lộ ra vẻ cười lạnh khó có thể phát hiện.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 557 : Cưới được thê tử tốtTại một lều lớn trong quân doanh Phong Châu vang lên tiếng cười đùa, hoan hô.

Hơn ba trăm đôi vợ chồng mới cưới, cùng ngồi uống rượu mừng lễ tân hôn.Mấy ngày trước, Dương Nguyên Khánh bố cáo chư tướng ba quân, phàm là Lữ soái trở lên chưa lập gia đình, đều có thể báo danh cưới cung nữ.

Ngày ấy, Lưu Vũ Chu đưa tới ba trăm cung nữ.

Người nào cũng có dáng vẻ thướt tha, dung mạo xinh đẹp, gia thế trong sạch.

Hơn nữa, đều là những thiếu nữ còn trinh trắng.

Điều này khiến quan tướng quân Tùy đều tim đập thình thịch.

Bởi vậy, những người chưa lập gia đình đều hăng hái báo danh, đều muốn lấy cung nữ làm vợ.

Trong lúc nhất thời, người báo danh đã có tới hơn hai trăm người, Dương Nguyên Khánh lại gom cả những thân binh chưa lập gia đình lại, tổng cộng thành ba trăm người.Sau khi ghi chép tên của mỗi người bọn họ vào một tờ giấy gắn với một loạt sợi dây hồng, đưa cho ba trăm cung nữ tùy ý chọn, kết hợp họ thành ba trăm đôi vợ chồng đẹp đôi.

Ba ngày sau khi các đôi vợ chồng bái lạy gia đình, động phòng, Dương Nguyên Khánh mở một bữa tiệc lớn, chiêu đãi ba trăm đôi vợ chồng mới cưới.Lều lớn này là lều Vương thu được của Khả Hãn Đột Quyết, có thể chứa được ngàn người ăn chung.

Phía trước đặt ba trăm cái bàn.

Mỗi đôi vợ chồng cùng ngồi một bàn.

Còn tướng lãnh thì ngồi ở hai bên.

Trên bàn có một mâm những món ăn ngon, một bình rượu ngon.

Núi thịt biển rượu, tiếng cười nói chuyện trò huyên náo cả một góc trời.Dương Nguyên Khánh giơ chén rượu lên nhìn mọi người cười nói:- Theo lẽ thường, các vị lập gia đình hẳn là cưới hỏi đàng hoàng, có người thân đón rước.

Nhưng hiện tại đang là chiến tranh, tất cả chỉ có thể giản lược.

Tuy nhiên cưới hỏi đàng hoàng thì phải có.

Chính vì ta là bà mối của mọi người.

Các ngươi có thể trở về nói cho cha mẹ biết, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh là người mai mối cho các ngươi.

Các ngươi cũng chính thức lập gia đình trong quân doanh Phong Châu.

Đây là lần đầu tiên quân doanh hủy bỏ lệnh cấm này.

Ta chúc vợ chồng các ngươi ân ái, chung sống hạnh phúc đến già.

Mời mọi người một chén rượu này.Trong tiếng cười vang, mọi người cùng uống một chén rượu.

Dương Nguyên Khánh lại giơ chén rượu thứ hai lên cười nói:- Một chén rượu này hẳn phải do thê tử ta mời các cô dâu.

Nhưng nàng không ở trong quân doanh, ta chỉ có thể làm hộ.

Ta muốn nói với các vị phu nhân.

Trượng phụ bên cạnh các cô là lương trụ, trọng thần tương lai của quân Phong Châu, đều đã được phong quan phong tước.

Được làm vợ bọn họ là may mắn của các cô.

Các cô sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.

Một chén rượu này ta mời các cô.

Các cô chính là em gái của Dương Nguyên Khánh ta.

Nếu các nàng bị trượng phu khinh thường, có thể tìm vợ ta để tố cáo.

Nhưng ta cũng hy vọng các cô có thể kính yêu trượng phu, sớm sinh ra quý tử.

Chén rượu này kính các vị phu nhân.Dương Nguyên Khánh uống cạn chén thứ hai.

Các cô dâu cũng đều cầm chén lên uống một chút.

Dương Nguyên Khánh lại vung tay lên.- Lên đi!Chỉ thấy ba trăm sĩ binh theo thứ tự đi lên.

Trên tay mỗi người đều cầm một bộ chén đĩa con, trong chén đĩa có một túi màu màu xanh lục.

Đám lính đến đặt trên bàn mỗi người một bộ.Dương Nguyên Khánh cười nói:- Cái này xem như của hồi môn của ta là huynh trưởng dành cho các cô dâu.

Mọi người có thể xem một chút.Trong lòng mọi người cực kỳ tò mò, đều không nhịn được mở túi ra.

Lập tức những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Trong mỗi chiếc túi là một thỏi vàng, năm viên Minh Châu, hai món đồ trang sức, một tấm gương đồng.

Phần của mỗi người đều giống nhau.Ngay lập tức, trong lều lớn vang lên những tiếng bàn luận khe khẽ.

Các cô dâu châu đầu ghé tai bàn luận về trang sức của từng người.Dương Nguyên Khánh cũng ngồi xuống, Lý Tĩnh rót cho hắn một chén rượu, khẽ cười nói:- Năm đó, sau khi ông nội người đánh bại nhà Trần, cũng cưới trăm cung nữ nhà Trần cho thân binh thuộc hạ của mình.

Đây là Tổng quản noi theo tổ tiên sao?Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên.- Ông nội ta cũng làm như vậy sao?Lý Tĩnh gật đầu.- Vì thế ông ấy còn bị Ngự Sử buộc tội, nói ông ấy mua chuộc lòng người.

Nhưng Tiên đế không trách tội ông ấy, còn không cho triều đình tiếp tục bàn luận về việc này.

Sau đó sự việc dừng lại đó.

Không tưởng tượng được, Tổng quản cũng có phong thái của tổ tiên.Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:- Những tướng lãnh đều là trụ cột để ta giành chính quyền.

Sao có thể không cô gắng lôi kéo bọn họ.- Đúng vậy!Lý Tĩnh thở dài nói:- Người làm việc công cần phải dùng ân uy cùng nhiều phương pháp khác mới có thể có được quân tâm.

Tổng quản có thể cưới vợ cho thuộc hạ, để bọn họ lập gia đình, mối ân tình này tất cả mọi người sẽ ghi tạc trong lòng.

Chỉ có điều ta cảm thấy lần này cưới vợ cho họ như vậy có hơi đơn giản gấp gáp.

Tổng quản, đáng ra nên chờ sau khi trở về hãy lo liệu cho bọn họ.Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn chén rượu một lúc lâu, sau đó cười ảm đạm nói:- Bọn họ đều theo ta nhiều năm.

Lần này đông chinh, cũng không biết sẽ chiến đấu chết sa trường khi nào.

Mau chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự cho bọn ho, cho bọn họ để lại con cháu, để lại một cốt nhục, coi như ta còn biết ăn nói với các huynh đệ.Lý Tĩnh im lặng không nói gì.

Lúc này, anh ta mới hiểu nỗi khổ tâm của Dương Nguyên Khánh khi nóng lòng để tướng lãnh thuộc hạ thành thân.Dương Nguyên Khánh cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Hắn vừa quay đầu lại, thấy La Sĩ Tín có vẻ buồn bực không vui, liền vỗ vỗ vào vai hắn.- Ta cho ngươi tự mình chọn một người.

Sao ngươi lại không chịu?La Sĩ Tín lắc đầu.- Thấy các nàng, ta lại nghĩ đến đến người vợ đã mất của mình, ta không muốn cưới vợ nữa.Dương Nguyên Khánh trong lòng thở dài một tiếng, lại chậm rãi khuyên anh ta nói:- Ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng ít ra ngươi cũng có thể đỠlại con cháu, cho La gia một người hương khói.

Đây là đạo hiếu của người làm con, ngươi thấy sao?La Sĩ Tín cúi đầu không nói, một lát sau, anh ta cười khổ nói:- Chuyện này để sau hẵng nói!- Ta sẽ nói đại tẩu ngươi để ý giúp ngươi, tìm cho ngươi một người vợ tốt.La Sĩ Tín yên lặng gật đầu.- Đa tạ sư huynh!Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại ở trên người Trình Giảo Kim.

Hắn thấy anh ta mừng đến trên mặt nở hoa, không khỏi mỉm cười.

Cuối cùng, tiểu tử này cũng cưới vợ.Trong ba trăm chú rể, chỉ có Trình Giảo Kim cướp được cung Phần Dương lập được công lớn.

Dương Nguyên Khánh đặc chuẩn cho anh ta tự mình chọn lựa.

Trình Giảo Kim quan sát một hồi lâu ở trước ba trăm mỹ nữ.

Ánh mắt đầy kén chọn, cuối cùng mới chọn ra một tân nương mà anh ta cho là dịu dàng nhất, dung mạo đẹp nhất, hiền lương nhất, làn da trắng mịn nhất từ ba trăm người.Tân nương của Trình Giảo Kim họ Hướng, tên là Thu Thủy, năm nay mười tám tuổi, người huyện Đông A quận Tế Bắc, là đồng hương của Trình Giảo Kim.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Trình Giảo Kim chọn nàng trong năm người cuối cùng.Một đêm ân tình, Trình Giảo Kim mới biết được hóa ra nàng chính là cháu gái của đại địa chủ Hướng Trọng Sơn gần làng mình.

Từ nhỏ anh ta đã biết, coi như là môn đăng hộ đối.

Điều này khiến anh ta càng thêm thương cô dâu.Hướng Thu Thủy ngồi ở bên cạnh Trình Giảo Kim, uống vài chén rượu, dung nhan càng có vẻ kiều diễm.

Nàng chủ động gắp thịt cho trượng phu, rót rượu cho anh ta, hầu hạ đến mức Trình Giảo Kim vui mừng khác thường.Trình Giảo Kim lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho nàng.- Đây là cha ta trao cho ta.

Chỉ có con dâu Trình gia mới có.

Nàng mang theo nó đến huyện Cửu Nguyên gặp mẫu thân ta.

Bà sẽ nhận nàng.Hướng Thu Thủy nhận ngọc bội, nàng cười dịu dàng:- Mong phu quân yên tâm.

Thiếp nhất định sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.

Không biết phu quân còn có gì cần thiếp mang về cho mẫu thân không?Trình Giảo Kim ngửa đầu suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi lấy từ trong người lấy ra một miếng ngọc bài.- Đây là ngọc bài ta được ban cho nhờ lập công lần này, có thể đến Tổng quản nha môn huyện Cửu Nguyên nhận mười ngàn xâu tiền.

Nương tử cũng cầm đi!

Giao cho mẫu thân ta bảo quản.Hướng Thu Thủy tiếp nhận ngọc bài, thoáng cười nhẹ nói:- Phu quân không cần dùng tới tiền sao?Trình Giảo Kim khoát tay.- Dù sao qua đêm nay cũng không được uống rượu.

Không có rượu uống, ta cũng không cần tiêu tiền.

Hơn nữa, ta còn có bổng lộc quân lương.

Khi nào thật sự cần dùng, ta có thể lấy một ít.- Nhưng thiếp nghe nói bổng lộc quân lương là chia cho người nhà.- Phải không?

Ta cũng không biết.Trong lòng Trình Giảo Kim lập tức có chút hối hận.

Tuy rằng không được phép uống rượu, nhưng tới thanh lâu cũng cần tiền.

Chung quy cũng không thể hai tay trống trơn.

Anh ta muốn cầm ngọc bài về, nhưng Hướng Thu Thủy cũng đã cất ngọc bài vào trong người.

Anh ta sao tiện mở miệng.Hướng Thu Thủy thản nhiên cười, lại rót cho anh ta chén rượu.- Đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng.

Cố gắng lập công lớn.

Về sau, thiếp và mẫu thân còn dựa vào chàng.

Còn có đứa con tương lai của chúng ta.- Ừ!

Ta sẽ cố gắng.Trình Giảo Kim nâng chén rượu lên.

Thoáng liếc nhanh về phía túi vàng, cố nghĩ cách lấy nó.

Hướng Thu Thủy lại lấy từ trong túi ra một món trang sức đưa cho anh ta.- Trang sức này phu quân giữ cũng tốt.

Nếu cần dùng tiền gấp, có thể dùng nó đổi tiền.Trình Giảo Kim trong lòng chua xót, vội vàng nhét vật trang sức trả lại cho nàng, cười gượng một tiếng nói:- Đây là đồ cưới của nàng.

Nàng nên giữ mới phải.

Hơn nữa, trang sức là đồ dùng của phụ nữ.

Ta cầm sẽ bị người ta chê cười.

Đàn ông bình thường đều cất một thỏi vàng.- Đa tạ phu quân có thể thông cảm cho thiếp.

Những đồ cưới thiếp tính hiếu kính cho mẫu thân, làm lễ gặp mặt với lão nhân gia.

Tương lai, nếu phu quân cần dùng tiền gấp, hãy viết phong thư về nhà.

Thiếp sẽ nhờ người đưa tiền tới cho chàng.Tuy rằng nói như vậy, Hướng Thu Thủy vẫn lặng lẽ nhét một viên Minh Châu vào trong tay anh ta.

Vừa mới lập gia đình, sao có thể thật sự không cho anh ta một chút tiền.Ba trăm đôi mới thành hôn cùng uống rượu mừng, sau đó từng người đều quay về lều uyên ương của mình.

Đêm nay là đêm cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Ngày mai mọi người sẽ chia tay.Dương Nguyên Khánh đi tới lều lớn chủ soái.

Hắn sai người mời tướng lãnh chủ chốt Lý Tĩnh, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh đến, cùng thương nghị việc tiến xuống phía nam, tấn công Thái Nguyên.Lần này tiêu diệt Lưu Vũ Chu, quân Phong Châu tổng cộng có tám mươi ngàn quân.

Sau khi tiến hành chỉnh đốn, để người già đi, thanh niên cường tráng ở lại, cuối cùng còn lại năm mươi ngàn quân.

Tất cả quan quân Lữ soái trở lên, đều là rút ra từ trong quân Phong Châu được thăng lên một cấp, được trang bị dùng vũ khí được chuyển tới từ huyện Hà Sáo, ngày đêm tiến hành huấn luyện.Chỉ có điều huấn luyện binh lính cần thời gian, mà thời gian tấn công Thái Nguyên lại không chờ ta.- Các vị, ta vừa nhận được tin tức từ Trường An truyền đến.

Lý Uyên phái em trai họ là Lý Thúc Lương làm Chủ tướng.

Lưu Hoằng Cơ làm Phó tướng.

Bùi Tịch làm Hành Quân Tư Mã, dẫn hai mươi ngàn quân đến cứu viện Thái Nguyên.

Nếu cân nhắc binh lính đóng quân ở các quận Hà Đông và Thái Nguyên, quân Lý Uyên ở Hà Đông có một trăm ngàn người, mà chúng ta chỉ có tám mươi ngàn người.

Hơn nữa, kỵ binh hùng mạnh của chúng ta cũng không thể bằng đối phương.

Cho nên đối với quân tác chiến của Lý Uyên lần này, ta chuẩn bị phát huy ưu thế kỵ binh, lấy tốc độ và thời cơ để giành chiến thắng.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn mọi người một lần, lại chậm rãi nói:- Lần này ta tính chia làm hai quân nam bắc.

Nam quân là ba mươi ngàn kỵ binh, do ta làm Thống soái.

Bắc quân gồm gần năm mươi ngàn quân, do Lý Tư Mã dẫn đầu.

Ta đã cho điều tra tình hình quân địch.

Quân địch đã chuyển toàn bộ vật tư trong cung Tấn Dương vào trong thành Thái Nguyên.

Cung Tấn Dương đã trở thành một tòa thành trống.

Như vậy, căn cứ của Bắc quân sẽ thiết lập tại trong thành của cung Tấn Dương.

Lý Tư Mã, ngươi có thể vừa huấn luyện đội quân, vừa giằng co với thành Thái Nguyên.Lý Tĩnh gật đầu.- Ty chức hiểu!Dương Nguyên Khánh lại nhìn mọi người nói:- Còn ba mươi ngàn kỵ binh của ta, ta tính chia làm năm đội quân.

Ta dẫn mười ngàn kỵ binh làm chủ quân.

Còn lại hai mươi ngàn kỵ binh chia làm bốn đội quân.

Mỗi đội quân gồm năm nghìn người.

Bùi Tướng quân là đội quân thứ nhất.Bùi Hành Nghiễm lập tức đứng lên đi thi lễ.- Ty chức tuân lệnh!- Tô tướng quân dẫn đội quân thứ hai!Tô Định Phương cũng đứng lên.- Tuân lệnh!Dương Nguyên Khánh nhìn về hướng bọn họ gật đầu.

Ánh mắt lại dừng trên người Tần Quỳnh và La Sĩ Tín.- Tần Tướng quân dẫn đầu đội quân thứ ba.

La Tướng quân dẫn đầu đội quân thứ tư.Lúc này, Dương Nguy vội la lên:- Tổng quản, còn mười ngàn đội quân của ta thì sao?Dương Nguyên Khánh mỉm cười.- Ngươi dẫn mười ngàn quân dưới sự chỉ huy của Lý Tư Mã, chiếm đóng huyện Hoắc Ấp cho ta.

Huyện Hoắc Ấp là con đường nằm ở vị trí hiểm yếu của toàn bộ Hà Đông.

Đội quân của ngươi sẽ liều chết trấn thủ huyện này.Dương Nguy sửng sốt một chút.

Anh ta tưởng để anh ta trấn thủ quận Mã Ấp.

Nếu đội quân của anh ta tiến xuống phía nam, chẳng phải quận Mã Ấp sẽ bị bỏ trống.Dường như Dương Nguyên Khánh hiểu được tâm tư của anh ta, cười nói:- Nếu đội quân Lý Uyên nghĩ đến chiếm quận Mã Ấp trước, ta còn cầu còn không được.Lý Tĩnh nhíu mày.

Anh ta hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, nhưng trong sự an bài của Dương Nguyên Khánh có một lỗ hổng.- Tổng quản, nếu quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn bỏ trống, có thể bị Ngụy Đao Nhi nhân cơ hội đoạt lấy dân cư hay không.

Ty chức đề nghị để Tướng quân Dương Nguy trấn thủ quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn.

Về phần huyện Hoắc Ấp, ty chức phái người đi trấn thủ.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát.

Thật ra hắn muốn dùng quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn làm mồi, dẫn quân Lý Uyên tiến lên phía bắc.

Tuy nhiên, hắn quả thật không cân nhắc đến thế lực Hà Bắc.Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Vậy chỉnh sửa một chút, theo phương án của Lý Tư Mã.Sau năm ngày hăng hái hành quân, đêm hôm nay, Tần Quỳnh dẫn đội kỵ binh thứ ba đến biên giới huyện Hoắc Ấp.

Bóng đêm bao phủ lên cánh đồng bát ngát.

Phía xa là hình dáng mơ hồ của dãy núi Hàn Tín.

Bốn phía yên lặng một cách khác thường.

Cách đó hai dặm, một thôn trang nhỏ cũng đang chìm trong giấc ngủ, không nhìn thấy có ánh ngọn đèn nào.Năm nghìn kỵ binh như một con rồng đen thật dài, tiến vào chiếm mảnh rừng ước chừng trăm mẫu.

Trong rừng cây vô cùng u ám cũng im lặng khác thường.

Chim chóc nghe thấy tiếng kỵ binh tiến vào rừng, kinh hãi vỗ cánh bay cả đi.

Một dòng suối nhỏ xuyên qua rừng cây, chảy vào một hồ nước cách đó vài dặm.Đội quân tiến vào rừng cây.

Bên dòng sông nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Đám lính rửa mặt uống nước.

Chiến mã cũng vươn dài cổ cùng binh lính hưởng dòng nước mát lành.

Có mấy người lính lỗ mãng cởi sạch quần áo nhảy vào giữa dòng sông, khiến đám lính đang cúi đầu uống nước mắng té tát.

Mấy vị quan quân phóng tới, dùng trường mâu ép bọn họ ra khỏi sông.

Tiếng mắng biến thành tiếng cười vang.Bọn lính bắt đầu tự tìm một chỗ, mệt mỏi nằm trên mặt đất, chậm rãi ăn bánh kẹp thịt, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào có thể lên chức chức cưới cung nữ.

Những con ngựa yêu của bọn họ thì lẳng lặng đứng ở bên cạnh chậm rãi nhai cỏ khô, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đồng tình liếc nhìn chủ nhân của mình.- Lão đệ Hữu Tài, ngươi nói xem vì sao Tổng quản không bảo chúng ta cùng báo danh cưới cung nữ?Một người lính dáng người cường tráng, hơi thấp khe khẽ hỏi.

Trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ mặt vừa hâm mộ lại vừa tiếc nuối.- Nhiều hòa thượng như vậy, lại chỉ có mấy ni cô.

Ngươi nói chọn thế nào?Người lính nằm trên mặt đất liếc mắt nhìn hắn có vẻ khinh thường, cũng không để ý bị chiến mã vươn cổ táp miếng bánh trong tay.

Anh ta tức giận vỗ vài cái vào mặt con ngựa.- Đi!

Đi ăn cỏ khô của mày đi.Anh ta lại xoay người lấy từ trong túi ngựa đang gối trên đầu ra một cái bánh nhân thịt bò hành lá, đưa lên miệng lại chậm rãi gặm.

Ánh mắt anh ta nheo lại thành một cái kẽ hở, hưởng thụ hương vị thơm ngon của miếng bánh nhân thịt bò.

Đối với anh ta mà nói, cưới cung nữ là một chuyện rất xa xôi.

Vẫn chỉ có miếng bánh nhân thịt bò này mới là thật.

Ở Trung Nguyên, người bình thường không để ý tới hương vị của thịt bò.Binh sĩ thấp lùn phiền muộn thở dài một tiếng, lẩm bẩm:- Lão đệ Hữu Tài, ngươi nói xem, đến khi nào thìổng quản có thể đánh tới Lạc Dương đây?- Được rồi!

Đừng có nằm mơ mộng nữa.Người lính bên cạnh lấy ra một miếng thịt đưa cho anh ta.- Ăn đi!

Ăn no rồi đi lập công.

Lập công có thể thăng quan.Tranh thủ lên tới Lữ soái có thể cưới cung nữ.- Điều này cũng đúng!Người lính thấp lùn than thở rồi tìm một chỗ đi ngủ.Ở sâu trong rừng cây, một chiếc lều đã được dựng lên.

Đây là lêu hành quân chuyên dụng.

Nó được làm bằng lông dê dày, kín đến mức ánh sáng không lọt ra ngoài được.

Trong lều trại, dưới ánh ngọn đèn u ám, miễn cưỡng có thể thấy được bản đồ đặt trên bàn.

Tần Quỳnh đứng trước bản đồ, đang nhìn hết sức chăm chú, nghiên cứu biện pháp có thể cướp lấy huyện Hoắc Ấp.Lần này, nhiệm vụ của Tần Quỳnh chính là dùng chiến thuật đánh chớp nhoáng, thay Bắc quân Lý Tĩnh cướp lấy huyện Hoắc Ấp.

Rất nhiều năm trước, Tần Quỳnh đã tới huyện Hoắc Ấp một lần.

Anh ta có chút ấn tượng với thị trấn này.

Tường thành cao lớn kiên cố, địa thế hiểm yếu, vừa có Cao Lãnh, vừa có Đoạn Nhai.

Dưới Đoạn Nhai là nước chảy cuồn cuộn.

Tòa thành trì này nằm chặn con đường chắc chắn phải đi để xuống phía nam.- Tiến Đạt, ta nghĩ trước hết phải phái người đi dò xét một chút về tình hình bên quân phòng thủ.

Huynh cảm thấy sao?Lúc này Phó Tướng của Tần Quỳnh không phải là Trình Giảo Kim, mà ông bạn già của anh ta Ngưu Tiến Đạt.

Hai người đã hợp tác nhiều năm!

Phối hợp rất ăn ý.

Ngưu Tiến Đạt không nói nhiều lắm, nhưng cách nhìn của anh ta về vấn đề rất thấu đáo, có thể nói đến trọng điểm.- Ta cảm thấy Tổng quản bảo kỵ binh chúng ta đến cướp lấy huyện Hoắc Ấp, không phải bảo chúng ta tấn công thành trì.

Ý của ngài ấy là muốn chúng ta lợi dụng tốc độ của kỵ binh, dùng trí cướp lấy huyện Hoắc Ấp.- Ta hiểu ý của huynh.

Quân phòng thủ nằm mơ không tưởng tượng được chúng ta tới nhanh như vậy.

Bây giờ, bọn họ còn chưa có ý định phòng thủTần Quỳnh trầm tư một lát sau, bỗng nhiên mỉm cười.- Ta có biện pháp !- Biện pháp gì?- Vừa rồi, khi chúng ta tới, không phải có thấy trong thôn trang có một nhà giàu sao?

Huynh còn nói tường viện xây dựng giống như tường thành.Ngưu Tiến Đạt hiểu ý của Tần Quỳnh.- Vậy ta đi!- Không!

Huynh xem chừng đội quân phòng thủ, để ta đi.Thôn trang mà Tần Quỳnh nói tới gọi là thôn La Triệu.

Đây là một thôn lớn của huyện Hoắc Ấp, vốn có hơn ba trăm hộ thôn dân.

Nơi này rất gần thị trấn, một khi có phỉ tới làm loạn, các thôn dân liền trốn vào thị trấn.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 558 : Dùng trí đoạt Hoắc ẤpNhưng năm trước, Tặc soái Vô Đoan Nhi tạo phản, khiến thôn La Triệu gặp phải tai ương ngập đầu.

Các thôn dân chạy trốn, hoặc bị chết gần hết, chỉ còn lại có năm sáu chục hộ.Trong thôn có một nhà giàu, chủ nhân gọi là La Hữu Bồ, từng làm Thái Thú quận Lâm Phần, coi như từng làm quan.

Khi Vô Đoan Nhi cướp huyện Hoắc Ấp, gã làm Trường sử cho Vô Đoan Nhi, bảo vệ gia đình và gia tộc.

Sau đó, gã lại đầu hàng Lý Uyên.

Bởi vì đã lớn tuổi, nên không ra làm quan, ở lại trong nhà tĩnh tâm dưỡng lão.Cái gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, phủ gia của gã dựa vào huyện Hoắc Ấp.

Đây lại là một vùng đất trọng yếu của binh gia, nên chắc chắn La Hữu Bồ không được an bình.Trong tiếng chó sủa râm ran, một đội kỵ binh hơn ba trăm người vào thôn, rất nhanh bao vây quanh La phủ.

Phía ngoài thôn cũng có hàng chục người canh gác, đảm bảo không có bất luận kẻ nào có thể rời khỏi thôn.Tần Quỳnh xoay người xuống ngựa, đập cửa khẽ nói.- Chúng ta là thuộc hạ của Tề Công, đến truyền tin!Bên trong cánh cửa, mấy chục gia đinh đứng đầy, tay cầm gậy gộc đao thương, như gặp phải đại địch.

Một gã quản gia thân mình mập mạp đang ghé vào sát cánh cửa, qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là một đám quan binh.

Người bình thường không phân biệt được sự khác nhau của quân Đường và quân Tùy.

Thoạt nhìn cũng không phải đằng đằng sát khí.Quản gia béo vội chạy về phía bậc thang nhìn một lão nhân cao tuổi nói:- Lão gia, là một đội kỵ binh, không giống như loạn phỉ.Lúc này, bên ngoài lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tần Quỳnh.- Chúng ta là bộ hạ của Tề Công, đến truyền tin!Có lẽ không nghĩ ở khu vực phụ cần còn có loạn phỉ, lão nhân liền gật đầu.- Mở cửa!Cánh cửa lớn kẽo kẹt mở ra.

Một toán binh lính, toàn thân mặc khôi giáp đi vào sân.

Đám gia đinh sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Tần Quỳnh chắp tay cười nói:- Tại hạ từ Thái Nguyên đến, phụng lệnh của Tề Công, đến đưa một lá thư.

Vị nào là La gia chủ?- Chính là lão phu!Lão nhân đứng lên, trong lòng có chút kinh ngạc và nghi ngờ.

Y và Tề công Lý Nguyên Cát cũng không quen biết.

Sao lại viết thư cho y?- Lá thư ở đâu?Tần Quỳnh lấy ra một lá thư, trình lên phía trước.

Trong nháy mắt, khi La Hữu Bồ muốn đón lấy lá thư, Tần Quỳnh bỗng nhiên phát động.

Anh ta dùng một quyền một cước đánh nghiêng hai gã gia đinh cường tráng đứng phía sau.

Một đao kề sát bên cổ La Hữu Bồ, lạnh lùng nói:- Tốt nhất, ngươi gọi gia đinh nhà ngươi lại.Biến cố đột nhiên tới, khiến bọn gia đinh ngẩn ra.

Bọn họ lập tức gào thét lớn xông đến.

La Hữu Bồ kêu lớn một tiếng:- Tất cả đừng lộn xộn!Tình thế rất rõ ràng.

Đối phương có hơn trăm binh sĩ cũng chưa có phát động.

Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ dù một người đều không sống được.

Y thấy rõ đối phương cũng không định giết bọn họ.La Hữu Bồ là một tay lão luyện trong quan trường, vừa nhìn đã đoán được vài phần về ý đồ của đối phương.

Chỉ sợ đối phương có chuyện muốn nhờ mình giúp.- Các ngươi là ai?- Vào phòng thảo luận!Tần Quỳnh kéo La Hữu Bồ vào phòng.

Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho đám binh lính.

Đám lính liền tước hết vũ khí của đám đám gia nhân đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hơn ba trăm kỵ binh đều vào vào trong.

Cửa lớn đóng lại.Trong phòng, La Hữu Bồ ngồi xuống, y thoáng nhìn về phía Tần Quỳnh, không nhanh không chậm nói:- Nói!

Các ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?- Chúng ta là quân Tùy Phong Châu, muốn đánh chiếm huyện Hoắc Ấp, cho nên đặc biệt đến mời ngươi giúp.Mặt Tần Quỳnh có vẻ tươi cười thành khẩn.La Hữu Bồ nghe xong ngây ngẩn cả người.

Sau một lúc lâu, y gian nan thốt ra bốn chữ:- Quân Tùy Phong Châu?Quân Tùy Phong Châu cách y rất xa.

Y không biết Dương Nguyên Khánh đã dẫn quân diệt Lưu Vũ Chu.

Trong đầu y còn nghĩ, Phong Châu, đó là ở Hà Sáo cách đây mấy ngàn dặm.- Các ngươi lấy huyện Hoắc Ấp làm cái gì?Trong đầu y mờ mịt không hiểu gì.- Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm.

Nếu ngươi vẫn là con dân Đại Tùy, thì giúp chúng ta lấy thành.

Sau này chắc chắn sẽ hậu tạ.La Hữu Bồ liên tục lắc đầu.- Ta chỉ là một lão nhân bình thường.

Trong nhà cũng chỉ có hơn một trăm gia đinh.

Ngươi bảo ta giúp ngươi thế nào được?Lúc này, một gã Giáo úy đi đến, thi lễ nói:- Bẩm báo Tần tướng quân.

Chúng ta đã hỏi thăm quản gia về tình hình huyện Hoắc Ấp.

Gã nói huyện Hoắc Ấp có khoảng một ngàn quân, lão gia bọn họ cùng tướng phòng thủ và Huyện lệnh có quan hệ rất tốt.- Tên nhu nhược đáng chết!La Hữu Bồ khẽ mắng.Tần Quỳnh cười lạnh một tiếng.- Nếu ngươi thức thời thì giúp chúng ta.

Nếu không, toàn bộ người trong phủ của ngươi, một người cũng không thể sống sót.

Hẳn ngươi cũng biết thế nào gọi là giết người diệt khẩu!. . .Sáng sớm ngày hôm sau, như mọi khi, huyện Hoắc Ấp vẫn mở cửa thành, cho người dân ra vào thành.

Một đội thương nhân vội vàng dắt lừa cùng hàng hóa lớn đi vào thành.

Trăm tên lính đứng ở trạm nghỉ ngay cửa thành, thân mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu và tấm chắn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, không có vẻ tươi cười.

Trong thời loạn, mỗi binh lính đều căng thẳng, theo bản năng có một kiểu cảnh giác.Hơn nữa huyện Hoắc Ấp này chắc chắn là một vị trí chiến lược trọng yếu của binh gia, Lý Uyên phái một ngàn binh lính tinh nhuệ canh phòng.

Tướng phòng thủ tên là Đoạn Lễ, là cháu của Đại tướng dưới tay Lý Thế Dân, tên là Đoạn Chí Huyền.

Gã cũng là một người trẻ tuổi cảm có võ nghệ cao cường.Bình thường, Đoạn Lễ cũng là một người ôn hòa.

Gã đang qua lại tuần tra trên đầu tường thành.

Gã rất chuyên tâm.

Mỗi ngày gã đều ở trên đầu tường ba canh giờ.

Gã đã nhận được tin báo khẩn, quân Đường chuẩn bị muốn tranh đoạt Hà Đông với Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu.

Là vị trí chiến lược, huyện Hoắc Ấp liền trở nên quan trọng khác thường.

Cũng vì vậy Đoạn Lễ phải cảnh giác gấp đôi.Tuy nhiên quả thật Đoạn Lễ không thể tưởng tượng được quân Tùy đã đánh tới.

Thành Thái Nguyên còn chưa khai chiến.

Nơi này hẳn vẫn là hậu phương lớn.

Tuy rằng Đoạn Lễ rất cảnh giác, nhưng còn xa mới bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.Lúc này, bỗng nhiên y thấy từ phía xa có một nhóm người lớn tiến đến.

Ước chừng hơn ba bốn trăm người vừa khiêng bàn, vừa mang gánh, cùng xe bò vội vàng, chậm rãi tiến về hướng cửa thành.Đoạn Lễ lập tức nhìn binh lính kêu lên:- Đi xem đi!Mấy tên binh lính chạy vội đi.

Một lát sau, một người trở về bẩm báo:- Là đại thọ bảy mươi của La lão gia thôn La Triệu, vào thành đặt tiệc rượu.Lúc này, quản gia La Hữu Bồ tiến tới phía trước, thi lễ cười nói:- Đoạn Tướng quân, mong ngài tạo điều kiện cho!Đoạn Lễ biết y.

Gã có chút khó hiểu.

La lão gia mừng đại thọ bảy mươi, không ngờ gã lại không biết.

Lúc này, hắn lại thấy con thứ của La Hữu Bồ là La Hiển.

Tất cả mọi người đều là người rất quen thuộc, Đoạn Lễ cũng không muốn làm khó dễ với bọn họ.

Gã nhìn binh lính hô:- Cho bọn họ vào thành!Ba bốn trăm người chậm rãi đi vào bên trong thành.

Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng vang giống như sấm rền.

Chỉ thấy từ phương bắc, bụi đất bay lên.

Một đoàn kỵ binh lớn đột nhiên xuất hiện từ ngoài xa vài dặm.

Sát khí ngút trời.

Chiến mã lao nhanh như con nước lớn, tràn về hướng cửa thành.

Đoạn Lễ sợ ngây người.

Gã luôn miệng hô to:- Mau!

Mau đóng cửa thành!Cửa thành còn chưa đóng, ba trăm năm mươi tên lính Tùy phát động tập kích.

Bọn họ đều rút đao ra chém đám binh lính, dùng gậy sắt chặn cửa thành.

Binh lính trấn thủ trở tay không kịp, bị chém mười mấy người.

Số binh lính còn lại thất bại đành lui.Ngưu Tiến Đạt tay cầm một cái bàn làm tấm khiên, một tay huy động một cây Thiết xoa có ba ngạnh, hung mãnh khác thường, chỉ khoảng nửa khắc liền đâm ngã bảy tám người.- Đi theo ta!Anh ta vung Thiết Xoa lên theo hành lang tiến về hướng đầu tường.

Trên đầu tường, hơn mười tên lính phóng tới phía bọn họ.

Mấy tên lính dưới tay bị bắn kêu lên thảm thiết.

Ngưu Tiến Đạt giận dữ, nhảy lên đầu tường, dùng cái bàn đập vào người mấy người đó, vung Thiết Xoa, chỉ khoảng nửa khắc, lại có năm sáu người chết dưới Thiết Xoa của anh ta.Những binh lính còn lại thấy anh ta hung mãnh khác thường, đều kêu to bỏ chạy về bốn phía.

Ngưu Tiến Đạt hét lớn một tiếng, phóng tới trước mặt Đoạn Lễ, và đánh nhau với gã.

Ngưu Tiến Đạt đứng đánh.

Đối phương thì cưỡi ngựa.

Nhưng anh ta lại không hề yếu thế, hai người thương bay xoa múa, chém giết dữ đội.Đúng lúc này, thủ hạ của Ngưu Tiến Đạt cướp được bàn kéo cầu treo.

Tiếng xích sắt vang lên.

Cầu treo được nâng lên một nửa, trong nháy mắt Tần Quỳnh dẫn đầu năm nghìn kỵ binh vọt vào bên trong thành.Đoạn Lễ thấy không thể cứu vãn, hoảng sợ, quay đầu ngựa lại chạy trốn.

Nhưng gã vừa mới chạy được vài chục bước, đã nghe phía sau có một tiếng hô lớn:- Đi chết đi!Một cương xoa gào thét bay tới.

Đoạn Lễ tránh không kịp.

Cương xoa đâm vào phía sau lưng hắn.

Đoạn Lễ kêu thảm thiết một tiếng, bị đóng đinh ngã trên mặt đất.Ngưu Tiến Đạt nôn ra máu, hai tay dùng sức, nâng thi thể cao gầy của Đoạn Lễ lên, hô lớn:- Các huynh đệ, đây là chủ tướng quân địch!Dưới thành, tiếng hoan hô vang lên.

Tât cả ùa vào trong thành.

Huyện Hoắc Ấp bị quân Tùy Phong Châu chiếm đóng.

Một ngàn quân phòng thủ trừ chủ tướng Đoạn Lễ và một bộ phận quân phòng thủ đã chết ra, toàn bộ binh lính còn lại đã đầu hàng.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 559 : Bùi thị ở Văn HỉDương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân từ Hà Đông đi theo Hoàng Hà xuống phía nam.

Dọc đường đi qua quận Ly Thạch, quận Long Tuyền và quận Văn Thành một đường đi về phía nam.

Sau sáu ngày, mười ngàn kỵ binh tiến vào huyện Giáng, từ huyện Chính Bình vượt qua sông Phần, lại đi thêm một ngày, đội ngũ tiến vào biên giới huyện Văn Hỉ.Nơi này, đường núi gập ghềnh, nhỏ, cây cối tươi tốt, dòng suối nhỏ róc rách từ trong núi chảy xuống.

So với thế núi ở quận Mã Ấp, phong cảnh nơi này càng đẹp hơn vài phần.Giữa những dãy núi vây quanh, là những đồng ruộng lúa mì đã được thu gặt, những ruộng lúa nước xanh mơn mởn.

Guồng nước lớn bên cạnh khe rãnh chậm rãi chuyển động.

Vô số nông dân ở dưới ruộng đang bận rộn.

Khi đại đội kỵ binh đi qua bên cạnh bọn họ, rất nhiều người đều kinh ngạc đứng lên nhìn.

Nhưng bọn họ không hoảng sợ chạy trốn.

Đội kỵ binh khôi giáp này có cờ đỏ phấp phới, rất rõ ràng không phải loạn phỉ vào nhà cướp của, mà là quân Tùy.Dương Nguyên Khánh ghìm cương chiến mã, nhìn một ông lão nhặt phân bò ở bên đường hỏi:- Lão hán, xin hỏi thôn Bùi Gia ở chỗ nào?Lão nhân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi chỉ về dãy núi phía trước mặt.- Vượt qua dãy núi kia là đến.

Các người có thể đi vòng qua.- Đa tạ lão.

Xin hỏi phủ đệ của Bùi Tướng Quốc ở đấy sao?Lão nhân mỉm cười.- Trong Thôn chỉ có lão Bùi nhặt phân bò.

Cả nhà Bùi gia đều ngồi xe bò đi ra thị trấn rồi.

Hẳn các người nên đi thị trấn mới đúng.- Đa tạ!Dương Nguyên Khánh vừa chắp tay, lập tức ra lệnh:- Đi thị trấn Văn Hỉ!Mười ngàn kỵ binh theo đường lớn tiếp tục tiến về hướng Thị trấn.

Từ Thế Tích đi bên cạnh cười hỏi:- Nếu tới thăm Bùi Thị, vì sao Tổng quản không đưa Bùi Tấn đến?Dương Nguyên Khánh mỉm cười.- Ta cũng chỉ bất chợt có ý tưởng này.

Nếu có thể sớm nghĩ ra, ta đã dẫn theo rồi.Lúc này Từ Thế Tích đã nhậm chức Hành Quân Tư Mã của cánh quân phía nam, đi theo bên cạnh Dương Nguyên Khánh.

Ở chung với mọi người gần một tháng, Từ Thế Tích đã dần dần làm quen với mọi người.

Anh ta cũng không còn cẩn thận e dè như lúc đầu, có nhiều khi cũng cười đùa, nói giỡn.Từ Thế Tích nhìn núi non trùng điệp phía xa.

Trong ánh mắt lóe ra vẻ phức tạp.- Năm năm trước, phụ thân cũng từng muốn ty chức đến chỗ Bùi Học để học.

Ông ấy đã phải nhờ tới rất nhiều quan hệ, cuối cùng Bùi Học đáp ứng, nhưng ty chức lại không đồng ý đến đó, đã tranh cãi với phụ thân.

Sau đó ty chức rời nhà trốn đi, kết quả vào Ngõa Cương.- Vì sao không đến?- Ty chức cho rằng loạn thế buông xuống, làm sao có thể ung dung ngồi trước bàn.Từ Thế Tích khẽ thở dài một tiếng.

Vẻ mặt có chút cô đơn, cười khổ nói:- Thật ra ty chức nên nghe theo lời phụ thân, đến chỗ Bùi Học học tập năm năm, có lẽ vận mệnh của ty chức đã không giống như bây giờ.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn anh ta.

Hắn mơ hồ nghe được sự phiền muộn giấu phía sau lời nói của Từ Thế Tích, hỏi:- Ngươi hối hận đã lên Ngõa Cương sao?Từ Thế Tích yên lặng một lúc lâu không nói.

Dương Nguyên Khánh nói trúng tâm sự của anh ta.

Anh ta tham dự vào cuộc tạo phản quá sớm, đến cuối cùng tất cả những người tạo phản đều trở thành đá kê chân cho người khác.

Dương Huyền Cảm tác thành cho Lý Uyên.

Địch Nhượng giúp Lý Mật.

Cao Sĩ Đạt giúp Đậu Kiến Đức, ngay cả Lưu Vũ Chu cũng giúp Dương Nguyên Khánh.Anh ta chọn sai chủ công, lãng phía thời gian tròn năm năm.

Đây là sự tiếc nuối trong lòng anh ta.

Nhưng anh ta cũng không nghĩ sẽ nói cho bất luận người nào.

Ngay cả Dương Nguyên Khánh, anh ta cũng không nghĩ sẽ nói ra.Từ Thế Tích trầm mặc, Dương Nguyên Khánh cũng không hỏi nhiều, giục ngựa nhìn các tướng sĩ nói:- Đi nhanh đi.

Chúng ta sẽ đóng quân nghỉ ngơi ở ngoài thành Văn Hỉ!.....Sau nửa canh giờ, đội quân đi tới thị trấn Văn Hỉ.

Thành huyện Văn Hỉ nằm ở một thung lũng.

Ba mặt đều là núi vây quanh.

Bốn phía đều là những đồng ruộng trải dài.

Một rừng cây không lớn nằm bên trong đồng ruộng, một dòng sông chảy qua phía đông thị trấn.

Giống như các thị trấn khác, huyện Văn Hỉ cũng nâng cao tường thành, đào thêm sông rộng bảo vệ thành, chiêu mộ hơn một nghìn thanh niên trai tráng ở trong huyện tới bảo về thành đề phòng cướp.

Một gã kỵ binh tiến đến thông báo.Huyện lệnh huyện Văn Hỉ tên là Triệu Thủ An, hơn bốn mươi tuổi, đỗ trong khoa cử năm Đại Nghiệp thứ năm, là đệ tử môn hạ của Bùi Phủ, do Bùi Củ đề cử tới nhậm chức ở huyện Văn Hỉ, đã đảm nhiệm chức Huyện lệnh được năm năm.

Ông ta sửa đường xây dựng cầu, khuyến nông giúp đỡ người nghèo, xây dựng học đường.

Ông ta có danh tiếng rất tốt ở địa phương, rất được lòng dân.

Ông ta nghe nói Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đến, vội vàng ra khỏi thành nghênh đón.Đương nhiên, Triệu Thủ An biết vì sao Dương Nguyên Khánh đến.

Một mặt ông ta phái người đi thông báo với Bùi gia, một mặt dẫn toàn bộ các quan trong huyện ra khỏi thành đón tiếp.Triệu Thủ An thấy đối phương thanh thế lớn, chừng mười ngàn người, âm thầm có chút lo lắng.

Đúng lúc hôm nay Bùi Tịch ở bên trong thành.

Nếu bọn họ gặp được, thì nên làm gì bây giờ?Triệu Thủ An bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì bước nhanh đi đến trước ngựa Dương Nguyên Khánh, khom người thi lễ.- Hạ quan Triệu Thủ An Huyện lệnh huyện Văn Hỉ tham kiến Dương tổng quản!Dương Nguyên Khánh cúi người cười nói:- Chúng ta đến quý huyện, quấy rầy Huyện lệnh rồi.- Dương tổng quản đi đường không đụng đến cái kim sợi chỉ, hạ quan và huyện dân đều vô cùng cảm kích.

Không biết tiểu huyện có thể dốc sức phục vụ Dương tổng quản chuyện gì?Tuy rằng là một kiểu khách khí, nhưng Triệu Thủ An nói xong liền hối hận.

Nếu chẳng may Dương Nguyên Khánh muốn vào thành thì phải làm sao bây giờ?Dương Nguyên Khánh xem biến hóa trên mặt ông ta liền hiểu, thản nhiên nói:- Chúng ta đi đường không vào thị trấn.

Nếu có gì cần đều bỏ tiền mua.

Quân Tùy Phong Châu quân kỷ nghiêm minh, Huyện lệnh không cần lo lắng.Trong lòng Triệu Thủ An bất an, ông ta vội vàng xoay người giới thiệu về Huyện thừa.- Đây là Bùi Huyện thừa của chúng tôi, chính là con cháu của Bùi gia.Bùi Huyện Thừa tiến lên thi lễ.- Tại hạ Bùi Thông Tể, cháu thuộc chi Thanh Thạch, hoan nghênh cô gia hồi hương.Dương Nguyên Khánh biết chi Thanh Thạch chính là một chi của Bùi Uẩn.

Người này hẳn là cháu họ của Bùi Uẩn.

Thấy anh ta chừng ba mươi tuổi, thanh tú nho nhã lại không kém phần khôn khéo có năng lực, lập tức cảm thấy rất có thiện cảm với anh ta.

Dương Nguyên Khánh xuống ngựa trả lễ cười nói:- Vậy thỉnh cầu Bùi huynh dẫn ta tới Bùi Phủ.Nếu Dương Nguyên Khánh lấy danh nghĩa là cháu rể Bùi Phủ đến huyện Văn Hỉ, Triệu Thủ An cũng bớt lo hơn.

Ít nhất hắn cũng sẽ không trở mặt với Bùi Tịch.

Ông ta cũng biết kỵ binh cần thức ăn gia súc, vội vàng sai người dẫn Thương Tào đi vào trong thành mua.Dương Nguyên Khánh lệnh Dương Tư Ân sắp xếp cho binh lính đóng quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, còn mình thì dẫn theo Từ Thế Tích và trăm thân vệ đi vào thành, thăm hỏi Bùi Phủ.Trong thị trấn, người đến người đi, có chút náo nhiệt, các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu.

Trong tửu quán nhộn nhịp vui vẻ.

Hơn nữa dịch trạm và học xá đông đúc.

Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hình ảnh những người mặc áo thư sinh.

Thậm chí, khi đi qua một chiếc xe bò, họ còn thấy một sĩ tử trẻ tuổi ngồi trên xe bò cầm sách lớn tiếng đọc, không thèm để ý tới người qua lại.- Huyện Văn Hỉ rất coi trọng việc học tập.

Cho dù nông dân hồi hương cũng sẽ tìm cách cho con mình học vài năm, có thể biết đọc biết viết.

Bình thường, người ta đều cho con cháu đi học từ mười năm trở lên.

Đây đều là nhờ ảnh hưởng từ phong cách học tập của Bùi gia.Bùi Thông Tể chỉ vào một tháp cao phía xa cười nói:- Tổng quản thấy tòa tháp kia không?

Đó là Văn Xương Các, cũng chính là chỗ Bùi Học nổi tiếng.

Thời thịnh nhất có tới ba nghìn người tới học.

Bây giờ còn có mấy trăm người.Dương Nguyên Khánh dừng trước Văn Xương Các.

Hắn biết, sở dĩ những danh vọng đại tộc họ Bùi này mấy trăm năm không suy, quan trọng chính ở chỗ giáo dục.

Bọn họ không chỉ có bồi dưỡng con cháu trong gia tộc mình, cũng bồi dưỡng một lượng lớn những nhân tài ưu tú.

Những nhân tài ưu tú đều là quan có địa vị cao, hoặc là đại tộc địa phương.

Bọn họ cũng trở thành một loại thế lực đại tộc danh vọng.Ví dụ như quan viên ở các quận huyện Hà Đông, ít nhất có hai phần có liên quan đến Bùi Thị ở Văn Hỉ.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến các thế lực sĩ tộc Sơn Đông có thể chống lại quý tộc Quan Lũng.

Không chỉ có con cháu trong gia tộc bọn họ, còn bao gồm cả lực lượng môn sinh ưu tú của bọn họ.

Cho nên Bùi Học ở Văn Hỉ, Thôi Học ở Thanh Hà và Bác Lăng, Vương học ở Thái Nguyên, Lô Học ở Phạm Dương, những đều là học phủ nổi tiếng của triều Tùy.

Những người có thể vào học hầu như đều là con cháu danh vọng của các quận huyện.Nơi này đã cách Bùi Phủ không xa.

Bùi Thông Tể thấy xung quanh không có người, nói khẽ với Dương Nguyên Khánh nói:- Nguyên Khánh, có chuyện ta muốn nói cho ngài.

Bùi Tịch cũng đến đây.

Hôm nay vừa đến đang ở trong Bùi Phủ.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Cũng không nghe thấy Bùi Tịch là con cháu của Bùi Thị ở Văn Hỉ!

Gã tới làm cái gì?- Gã cũng là con cháu Bùi gia sao?Dương Nguyên Khánh nghi hoặc hỏi.- Gã thuộc Bùi Thị ở huyện Tang Tuyền quận Hà Đông.

Từng là một chi của Bùi Thị Văn Hỉ.

Nhưng hai họ Bùi đã trăm năm không lui tới.

Lý Uyên phong gã làm Huyện công Văn Hỉ, cho nên gã đến thương lượng xác nhập hai họ Bùi.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 560 : Không thể buông thaDương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng.

Hắn biết dụng ý của Lý Uyên, chiếm đóng Quan Trung, nhận được sự ủng hộ toàn lực của quý tộc Quan Lũng, ông ta lại có chủ ý muốn nhắm vào sĩ tộc Sơn Đông.

Dự đoán, nếu được sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ, ông ta sẽ dễ dàng giành được thiên hạ.

Bùi gia chính là một cửa ải đột phá.

Ông ta muốn lợi dụng Bùi Tịch để làm cầu nối.- Vậy thái độ Bùi gia thế nào?Bùi Thông Tể cũng lạnh lùng nói:- Gia chủ ở Phong Châu, tổ tiên chi Thanh Thạch ở Giang Đô.

Lý Uyên phản bội triều Tùy, cấu kết Đột Quyết.

Làm sao Bùi gia có thể chấp nhận.

Bùi Tịch đã đến, tất nhiên là kính trọng mà không gần gũi rồi.Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn đoán Bùi gia cũng sẽ không đồng ý. huyện công Văn Hỉ là tước phong của Bùi Củ.

Bùi Tịch cũng mang danh là huyện công Văn Hỉ.

Đây chẳng phải là tu hú chiếm tổ chim khách sao?- Nguyên Khánh, tốt nhất người nên đóng quân ở huyện Văn Hỉ.

Như vậy Lý Uyên cũng không có cách nào tạo áp lực với chúng ta.- Ta biết, chờ ta nắm được Thái Nguyên, ta sẽ tạm thời chuyển từ đường Bùi gia đến Thái Nguyên, phòng ngừa Lý Uyên ép các ngươi tới Trường An.Nói đến này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu.

Nếu Bùi Tịch ở đây, vậy đội quân Lý Thúc Lương sẽ không ở quá xa, nhất định là ở gần đây.- Bùi Tịch dẫn theo bao nhiêu người?- Dẫn theo hơn một trăm hộ vệ, đều ở lại dịch quán.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại vẫy tay một cái, Thân binh Giáo úy La Miểu lập tức tiến lên.

Dương Nguyên Khánh khẽ căn dặn anh ta vài câu, La Miểu gật đầu, lập tức mang theo mười mấy người rời đi.- Nguyên Khánh, người làm vậy là.....Bùi Thông Tể khó hiểu hỏi.Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười.- Không có gì, ta muốn lấy chút tin tức từ tùy tùng của Bùi Tịch thôi....Bùi Phủ ở thành đông, là một tòa nhà với diện tích trăm mẫu.

Do ảnh hưởng của chiến loạn, mấy trăm con cháu của Bùi gia đều chuyển vào bên trong thành.

Gia phong Bùi gia rất nghiêm ngặt.

Con cháu đều biết lễ nghĩa, có danh tiếng rất cao ở huyện Văn Hỉ.

Người trong huyện nghe nói là con cháu Bùi gia đều sẽ nhún nhường ba phần.Hiện tại gia chủ Bùi gia vẫn là Bùi Củ.

Bùi Củ và con trai của Bùi Uẩn thường ở lại Đông Đô Lạc Dương, nhưng bởi vì quân Ngoã Ctấn công Lạc Dương, rất nhiều người ở thành Lạc Dương chạy ra.

Hơn trăm người trong gia tộc Bùi gia, cũng đều trốn trở về tòa nhà ở Văn Hỉ.Dương Nguyên Khánh đã đến.

Đúng lúc gặp được phần lớn những người trong gia tộc Bùi gia từ Lạc Dương trở về.

Lúc này con cháu Bùi gia đứng đầy trước Bùi Phủ hoan nghênh hắn.

Trong có bao gồm cả cha và mẹ của Bùi Mẫn Thu là Bùi Văn Ý và Vương thị.

Trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ kích động và chờ mong.Trong tiếng chào hỏi, cuối cùng Dương Nguyên Khánh cũng đi tới trước cửa Bùi Phủ.

Hắn vừa thấy cha vợ, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên quỳ xuống chào.- Con rể Nguyên Khánh chào nhạc phụ nhạc mẫu!Bùi Văn Ý cao hứng không ngừng cười ha hả, vội vàng nâng dậy con rể dậy.- Mau mau đứng lên!Dương Nguyên Khánh lại chào nhạc mẫu Vương thị.

Vương thị thích nhất là người con rể này.

Bà lại hỏi hắn sao Mẫn Thu không cùng trở về, lại bị trượng phu trừng mắt một cái.- Nguyên Khánh đi đánh giặc, Mẫn Thu đi theo làm gì?Lúc này, Dương Nguyên Khánh chợt có chút cảm giác, hắn vừa quay đầu, đã thấy Bùi Tịch xuất hiện ở bên cạnh cửa lớn, cách đó vài chục bước.

Phía sau có mấy người thị vệ đi cùng.

Ánh mắt gã lạnh lùng nhìn hắn.

Mọi người cũng phát hiện ra Bùi Tịch.

Thoáng cái tất cả chợt im lặng.

Trước cửa lớn Bùi Phủ, không khí trở nên ngượng ngùng.- Thật là khéo.Dương Nguyên Khánh cười đi lên trước, chắp tay nói:- Từ biệt Quận Định Tương đã nhiều năm.

Nghe nói Bùi Tư Mã đã lên chức làm Cung Giám Cung Tấn Dương, thật đáng mừng!“Phì!” một tiếng.Rất nhiều con cháu Bùi gia đều không nhịn được cười ra tiếng.

Lời nói của Dương Nguyên Khánh rất sắc bén.Trên mặt Bùi Tịch lộ ra vẻ giận dữ, hừ một tiếng nói:- Nếu Dương tổng quản không biết, ta có thể nói cho ngươi biết.

Tại hạ là Trường Sử Đường Vương Phủ, Tả Phó Xạ Thượng Thư của triều đình tân hoàng...- Còn là Huyện công Văn Hỉ đúng không!Dương Nguyên Khánh lạnh lùng tiếp lời gã.Việc Bùi Tịch được Lý Uyên phong làm huyện công Văn Hỉ chỉ có một số ít người của Bùi gia biết.

Đại bộ phân con cháu Bùi gia cũng không hiểu rõ tình hình.

Mọi người bất ngờ khi nghe nói Bùi Tịch muốn cướp tước vị gia chủ, lập tức nhao nhao ầm ĩ, con cháu trẻ tuổi đều trách cứ Bùi Tịch vô sỉ.- Cút đi đi!Mấy người cháu trai của Bùi Củ phẫn nộ cực kỳ, lớn tiếng chửi bậy.- Im lặng!Phó gia chủ Bùi Thế Thanh gầm lên một tiếng.

Tất cả con cháu đều yên lặng.

Bùi Thế Thanh cũng cực kỳ bất mãn đối với việc Bùi Tịch ngang ngạnh cướp đoạt tước vị của gia chủ.

Nhưng ông ta khá lý trí.

Dù sao Bùi Tịch cũng là trọng thần bậc nhất của Lý Uyên.

Việc gã hắn đến đây đã lộ rõ ý đồ của Lý Uyên.

Với thế lực của Lý Uyên hiện tại, Bùi gia không chống lại được, không thể hành động theo cảm tính.Ông ta tiến lên hoà giải cười nói:- Nguyên Khánh, Bùi Sứ quân đặc biệt từ Trường An đến, cũng là khách quý của Bùi Phủ chúng ta, cũng vừa tới sáng nay.- Vậy Bùi Sử Quân ở lại thêm mấy ngày nữa đi!Dương Nguyên Khánh không để ý đến gã, quay đầu lại chào hỏi con cháu Bùi gia.

Sắc mặt Bùi Tịch thay đổi mấy lần.

Gã cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ nể mặt mũi Bùi gia không động tới mình.

Nhưng lúc này, gã bỗng nhiên nhớ tới việc Lưu Văn Tĩnh bị Dương Nguyên Khánh bắt đi Phong Châu.

Người như Dương Nguyên Khánh không phải là loại người biết nói tới quy tắc.

Trong lòng ã bắt đầu cảm thấy không yên.Bùi Văn Ý dẫn Dương Nguyên Khánh vào Bùi Phủ.

Trong nội đường, tất cả mọi người đã ngồi xuống.

Vị trí bên cạnh gia chủ Bùi Củ còn để trống.

Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh vị trí còn trống.

Mấy vị trưởng bối khác lần lượt ngồi hai bên.

Người ngồi đầu tiên phia bên tay trái là Bùi Thế Thanh.

Bùi Thế Thanh nhận sự ủy thác của Bùi Củ, hiện tại phụ trách chủ trì công việc của Gia tộc Bùi thị Văn Hỉ.

Ngoại trừ Bùi Thế Thanh ra còn có mấy trưởng bối trợ giúp.

Bọn họ thành lập một tộc hội, trong thời loạn thế bảo vệ sự an toàn của gia tộc Bùi Thị.Tộc hội có tổng cộng bảy người.

Bùi Văn Ý cũng là một người trong số đó.

Ông ta có thể trở thành một thành viên của tộc hội, hoàn toàn là bởi vì ông ta là nhạc phụ của Dương Nguyên Khánh.Trước tiên, Dương Nguyên Khánh nói qua với mọi người về việc Lưu Vũ Chu bị giết.

Sau đó, hắn lại nói tiếp:- Lý Uyên khuếch trương thế lực rất mạnh ở Quan Trung, đã có thế của người cầm đầu nắm giữ thiên hạ.

Nếu ta không nhanh chóng phát triển, rất có thể sĩ tộc Sơn Đông vốn ủng hộ ta sẽ quay sang ủng hộ Lý Uyên.

Chỉ có điều, Phong Châu chỉ là nơi khởi binh, cũng không phải là nơi phát triển.

Hà Đông là bước đầu tiên để ta đông tiến.

Cho nên tranh đoạt Hà Đông như thế nào chính là điểm then chốt quyết định sinh tử tồn vong của ta.Bùi Thế Thanh cũng là trọng thần trong triều, từng dẫn đầu sứ đoàn triều Tùy đi sứ nước Nhật.

Bởi vì triều Tùy đã dần dần sụp đổ, Bùi Củ liền ra lệnh cho anh ta nghỉ bệnh ở nhà, chủ trì công việc trong gia tộc.Mặc dù Lý Uyên phái Bùi Tịch đến Văn Hỉ lôi kéo Bùi Thị, nhưng Bùi Thế Thanh hiểu rất rõ về lập trường của Bùi gia.

Ngay cả bản thân Gia chủ cũng ở Phong Châu.

Bùi gia sao có thể quay đầu về hướng Lý Uyên.Ý tứ trong lời nói của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng, hy vọng Bùi gia có thể ủng hộ hắn chiếm đóng Hà Đông.

Bùi Thế Thanh thoáng nhìn về phía những người khác trong gia tộc.

Sáu người khác đều gật đầu với anh ta, ý bảo anh ta có thể thay mặt mọi người bày tỏ thái độ.Bùi Thế Thanh cúi người cười nói:- Nguyên Khánh, người yên tâm.

Bùi gia sẽ toàn lực ủng hỠngười.

Chúng ta sẽ đem hết toàn lực trợ giúp người nắm lấy Hà Đông, cũng như ổn định nó.Chỉ tỏ thái độ như vậy, đương nhiên không phải là kế hoạch cụ thể.

Nhưng điều Dương Nguyên Khánh cần chính là, Bùi gia sẽ hành động cụ thể như thế nào.

Hắn trầm ngâm một chút nói:- Hiện tại, điều ta muốn hỏi nhất, chính là không biết Bùi gia có trợ giúp cho ta cướp lấy Thái Nguyên hay không?Bùi Thế Thanh trầm tư một lát, sau đó nói:- Về phía Thái Nguyên, chúng ta cũng có một chút quan hệ.

Chúng ta có thể thử liên hệ một lần.

Chờ sau khi chúng ta hoàn thành, sẽ nói lại cho người biết.Dương Nguyên Khánh gật đầu.

Hắn biết Bùi gia cẩn thận.

Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng hứa hẹn, thậm chí ngay những thành tựu trước đây, bọn họ cũng sẽ không lấy ra khoe.

Đây là một loại khiêm tốn trong lý trí gia phong.Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng chuyển đề tài.- Vậy Bùi Tịch thì sao?

Bùi gia sẽ có câu trả lời thế nào để thuyết phục gã?Mặc dù loại chuyện này có chút khó mở miệng, nhưng có một số việc chắc chắn phải nói rõ.

Hắn không thể để Bùi gia cũng giống như Kinh Triệu Vi, để lại cho mình một đường lui.

Nếu làm như vậy, Bùi gia sẽ không tận tâm cố gắng giúp mình.Giờ phút này, trong mắt Dương Nguyên Khánh hiện lên một sát khí.

Nếu cần thiết, hắn phải giết Bùi Tịch, cắt đứt đường lui của Bùi gia.- Chuyện này để ta trả lời đi!Người nói chính là Bùi Thế Hiểu huynh trưởng Bùi Thế Thanh.

Năm nay ông ta hơn năm mươi tuổi, cũng là một nhân vật quan trọng của Bùi gia.

Bùi Học là do ông ta quản lý.

Ông ta nói chuyện có một chút cà lăm, nói chuyện rất chậm.- Bùi Tịch chủ trương xác nhập hai họ Bùi.

Trên dưới Bùi gia đều phản đối mãnh liệt.

Nhưng ta cho rằng có thể cân nhắc.

Dù sao...

Bùi Thị Tang Tuyền và Bùi Thị Văn Hỉ từng là một nhà.

Ý của ta là, để lại cho Bùi gia một đường lui.

Nếu ngươi không ổn, chúng ta cũng có thể có cơ hội trong triều đình Lý Uyên.

Nguyên Khánh, mong lượng thứ cho ta nói thẳng.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, những thế gia đều để lại cho mình đường lui.

Đây cũng là tôn chỉ kéo dài mấy trăm năm của bọn họ.

Lợi ích gia tộc là cao nhất.

Hắn thoáng cười gượng nói:- Ta có thể cảm nhận được thành ý của Bùi gia đối với ta.Bùi Thế Hiểu mỉm cười, nói chuyện cũng thông thuận hơn rất nhiều.- Nhưng Bùi gia không phải chính khách, cũng sẽ không làm cỏ đầu tường cây cỏ.

Bùi gia có phẩm hạnh của mình.

Sở dĩ ta ủng hộ hai họ Bùi xác nhập, là bởi vì ta nhìn không tới ý muốn chân thực của ngươi.

Nhưng ngươi đã đến.

Điều này khiến ta thay đổi chủ ý, ta sẽ không tiếp tục ủng hộ hai họ Bùi xác nhập.

Tang Tuyền là Tang Tuyền, Văn Hỉ là Văn Hỉ.

Bùi Tịch và Bùi gia chúng ta không có vấn đề gì.

Gã chỉ khách quý của Bùi gia.- Nếu quả thực ta thất bại, cuối cùng Lý Uyên thành công.

Vậy Bùi gia phải làm sao bây giờ?Dương Nguyên Khánh đưa vấn đề mẫn cảm này lên trên bàn.

Nếu nói đã nói, vậy dứt khoát thẳng thắn thành khẩn đến cùng.Bùi Thế Hiểu khẽ cười.

Ông ta ở Bùi gia và Bùi Học nổi tiếng là người nói chuyện thẳng thắn.

Hôm nay tuy là lần đầu tiên ông ta gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh thẳng thắn như vậy rất hợp với sở thích của ông ta.

Ông ta lập tức yêu thích người con rể của Bùi gia này.- Nguyên Khánh, ngươi phải hiểu rõ một chút.

Nếu ngươi thất bại, cũng không có nghĩa là Bùi gia cũng sẽ thất bại cùng với ngươi.Bùi Thế Hiểu nói trắng ra những lời này, khiến những người khác nhà Bùi gia có phần chịu không nổi.

Sắc mặt Bùi Văn Ý lập tức trầm xuống.

Trong lòng ông ta cực kỳ bất mãn đối với Bùi Thế Hiểu.

Bùi Thế Thanh cũng không nhịn được, khẽ kêu lên:- Đại ca!Bùi Thế Hiểu cũng không để ý tới thái độ người khác.

Ông ta cười ha ha nói:- Không ngại, Nguyên Khánh là người có ý chí ở thiên hạ, anh ta sẽ hiểu rõ ý của ta.Quả thật, Dương Nguyên Khánh hiểu ý của Bùi Thế Hiểu.

Thật ra đây cũng là điểm khác nhau giữa Bùi Củ và Bùi Uẩn.

Bùi Củ hy vọng mình trở thành một thành viên của Bùi gia, hoàn toàn buộc chặt lợi ích của Bùi gia và lợi ích của mình vào cùng một chỗ.

Mà Bùi Uẩn lại cho rằng, Dương Nguyên Khánh hắn - là Dương Nguyên Khánh.

Bùi gia là Bùi gia.

Bùi gia sẽ ủng hộ hắn, nhưng không buộc chặt với hắn cùng một chỗ.Hôm nay ý tứ của Bùi Thế Hiểu chính là, Bùi gia sẽ toàn lực ủng hộ hắn, nhưng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với hắn.

Như vậy, cho dù Dương Nguyên Khánh hắn xong đời, Bùi gia cũng có thể tìm chỗ dựa vững chắc khác, mà sẽ không cùng chết với hắn.

Đây mới là một lựa chọn chính xác của thế gia danh môn vài trăm năm.

So sánh với đó thì Bùi Củ có chút thiên về cảm tính.- Ta hoàn toàn có thể hiểu được.

Đây cũng điều ta kỳ vọng.Dương Nguyên Khánh dùng một kiểu biểu cảm mỉm cười thoải mái, nhưng đồng thời cũng biểu lộ thái độ của mình.Dương Nguyên Khánh tỏ thái độ như vậy khiến tất cả mọi người của Bùi gia khẽ thở ra.

Ngoại trừ Bùi Văn Ý, trong lòng ông ta cảm thấy có chút mất mát.

Ông ta và phụ thân giống nhau, đều hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể trở thành một thành viên của Bùi gia.

Bùi Văn Ý cúi đầu thở dài.Bùi Tịch ngồi ở phòng khách ngoài của Bùi gia.

Từ sau khi Dương Nguyên Khánh vào phủ, Bùi gia liền tỏ ra lạnh nhạt với gã.

Tất cả mọi người đi cùng với Dương Nguyên Khánh.

Thậm chí ngay cả Bùi Thế Hiểu có thái độ hữu hảo với hắn cũng không để ý tới hắn nữa.

Điều này khiến trong lòng Bùi Tịch tràn ngập mất mát và chán nản.Rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh đến đã khiến thái độ của Bùi gia hoàn toàn thay đổi.

Bùi gia không ủng hộ gã.

Bùi Tịch đứng lên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Trong lòng gã hiểu rất rõ.

Nhiệm vụ Lý Uyên giao cho gã đã thất bại.

Bùi gia ủng hộ Dương Nguyên Khánh, mà không phải là Quan Trung.Trừ phi bọn họ có thể đuổi Dương Nguyên Khánh ra khỏi Hà Đông, hoàn toàn đánh bại Dương Nguyên Khánh, khiến Bùi gia không còn kỳ vọng.

Đến khi đó, có lẽ Bùi gia sẽ thay đổi ý tưởng, quay lại sẵn sàng góp sức cho Lý Uyên.Nhưng hiện nau Dương Nguyên Khánh tới huyện Văn Hỉ.

Điều này nghĩa là gì?

Nghĩa quân chủ lực của hắn đã ở huyện Văn Hỉ.

Mà hai mươi ngàn quân của mình cũng từ huyện Long Môn hướng về huyện Văn Hỉ.

Trên đường đi, liệu bọn họ có thể phát sinh cuộc chiến nào hay không.Bùi Tịch lòng nóng như lửa đốt.

Lúc này mời chào Bùi gia đã không còn quan trọng.

Quan trọng là... phải khẩn trương báo cho Lý Thúc Lương biết tình hình.

Nhưng Bùi Tịch lại sợ hãi cho sự an toàn của gã, sợ Dương Nguyên Khánh sẽ giết gã.

Sự nôn nóng và lo lắng dày vò nội tâm của gã, làm gã đứng ngồi không yên.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh.

Bùi Tịch quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Thế Thanh đi vào phòng.- Thật có lỗi, đã để Trường Sử phải đợi lâu.Bùi Thế Thanh chắp tay cười nói:- Trường Sử mời ngồi!Hai người ngồi xuống.

Một nha hoàn bưng lên hai chén trà.

Bùi Tịch thử thăm dò:- Về việc ra làm quan, không biết Sứ quân cân nhắc thế nào?Lý Uyên vì muốn kéo Bùi gia đi Trường An, đã đặt biệt hứa, nếu Bùi Thế Thanh nguyện ý đi Trường An nhậm chức, sẽ phong ông ta làm Thị lang Hộ Bộ.Bùi Thế Thanh trầm ngâm một lát mới nói:- Rất có lỗi, chuyện này cần gia chủ quyết định.

Gia chủ không ở đây, thứ cho ta không thể đồng ý.Hiện tại Bùi Củ ở Phong Châu, ông ta sao có thể đồng ý.

Bùi Tịch không cam lòng, lại nói:- Nhưng đây là chuyện của riêng Sứ quân, hẳn là không có quan hệ với gia chủ chứ?Bùi Thế Thanh áy náy mỉm cười, thể hiện sự từ chối.

Bùi Tịch bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng dậy nói:- Một khi đã như vậy, ta đây cáo từ.- Trường Sử, có một câu ta muốn nói cho người.Bùi Thế Thanh nhìn chăm chú vào gã, chậm rãi nói:- Chúng ta rất lo lắng an cho toàn của người, hy vọng Dương tổng quản có thể nể mặt mũi Bùi gia một chút, cho người bình an rời đi.- Vậy anh ta nói như thế nào?Bùi Tịch khẩn trương hỏi.

Đây cũng là vấn đề gã quan tâm và lo lắng nhất.Bùi Thế Thanh thở dài nói:- Anh ta nói ở huyện Văn Hỉ, sẽ nể mặt mũi Bùi gia, sẽ không làm tổn thương ngươi, nhưng rời khỏi huyện Văn Hỉ, anh ta không thể cam đoan.Trong Tây Khách Đường, Từ Thế Tích chắp tay sau lưng thưởng thức tranh chữ trên bức tường.

Những cái này đều là tác phẩm của con cháu Bùi thị trong trăm năm, có trên trăm tác phẩm, trong đó phần lớn là tinh phẩm.

Trong đó mấy bức tranh của Bùi Chính càng có thể nói là tuyệt phẩm, nhìn đến mức Từ Thế Tích chậc lưỡi khen ngợi.Tây Khách Đường thuộc loại phòng khách quí, người bình thường không thể ở đây.

Cũng là vì duyên cớ của Dương Nguyên Khánh, Bùi gia mới để Từ Thế Tích nghỉ ngơi ở chỗ này.

Bùi Thế Tích cũng không biết Dương Nguyên Khánh dẫn y tới Bùi gia làm gì, Dương Nguyên Khánh đến Bùi gia là chuyện riêng của hắn, nên không liên quan với mình.

Điều này làm Từ Thế Tích trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng y lại không hỏi nhiều, chỉ nhẫn nại chờ đợi.Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Dương Nguyên Khánh đi vào như một trận gió.- Chúng ta lập tức đi!Từ Thế Tích hoảng sợ:- Đã xảy ra chuyện gì?- Ta vừa nhận được tin tức của thân binh, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương đang trên đường tiến về huyện Chính Bình.

Chúng ta đêm trước ở huyện Tắc Sơn đã lỡ mất dịp tốt với bọn chúng.Từ Thế Tích vừa mừng vừa sợ.

Lần này bọn họ nam hạ chính là tìm quân đội của Lý Thúc Lương.

Phái ra mười mấy đội thám báo, mãi vẫn không có tin tức.

Nhưng không ngờ tới huyện Văn Hỉ một chuyến, thì đã nhận được tin.- Vậy chúng ta đi nhanh.Lời vừa nói xong, Từ Thế Tích cảm giác có chút không ổn.

Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ còn chưa được một canh giờ, đã muốn đi sao?- Ngài thấy có cần chào Bùi phủ một tiếng không?- Ta nói với ông ấy rồi, có quân sự khẩn cấp, ta ở trong này vô phương, ngược lại ngươi…Dương Nguyên Khánh áy náy nói:- Vốn dẫn ngươi đến xem Bùi học một chút, lại không kịp rồi, thật có lỗi.Trong lòng Từ Thế Tích dâng trào một loại cảm xúc khó hiểu.

Vốn Dương Nguyên Khách là dẫn mình đến tham quan Bùi học.

Vì một câu nói trên đường đi của mình, hắn để ở trong lòng.

Từ Thế Tích không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài, y kiềm chế cảm kích trong lòng, cười nói:- Lần sau đi, hy vọng lần sau lúc ty chức đến, Bùi phủ đối đãi ty chức như khách quý, không phải đi cùng tổng quản nữa.Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của y, liền gật đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn vào ánh mắt chờ đợi của y:- Nhất định sẽ như vậy!Hai người cáo từ Bùi phủ, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chạy gấp ra ngoài thành.

Đợi bọn họ đi xa, Bùi Tịch chậm rãi đi tới trước cửa Bùi phủ, nhìn đội quân đi xa.

Y rất rõ Dương Nguyên Khánh đi làm gì, khiếp đảm trong lòng làm y cuối cùng không dám bước chân ra khỏi cổng Bùi phủ.Khiếp đảm trong lòng y bắt nguồn từ sự uy hiếp của Dương Nguyên Khánh, nhưng đồng thời cũng lo lắng đội quân Lý Thúc Lương chiến bại, y không muốn gánh vác trách nhiệm này.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 561 : 563 : Phủ đầu một đòn đauLúc này, thủ lĩnh tùy tùng của y chạy tới:- Bùi trưởng sử, chúng ta trở về không?Bùi Tịch lắc đầu:- Chuyện chủ công giao cho ta vẫn chưa hoàn thành, tạm thời không về.Y lại lấy ra một tờ giấy, đưa cho thủ lĩnh tùy tùng:- Ngươi lập tức phái người đi thông báo cho Lý thống soái, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở huyện Văn Hỉ, đội quân của hắn rất có thể đang ở gần.

Bảo Lý thống soái nhất định không thể sơ suất.- Ty chức hiểu rồi, lập tức đi ngay!Thủ lĩnh tùy tùng nhận lấy tờ giấy, chạy vội đi.

Bùi Tịch khẽ thở dài, y đã tận lực rồi, nếu Lý Thúc Lương còn chiến bại, thì không liên quan với Bùi Tịch y.… ..Chiến mã phi nhanh, sát khí lạnh thấu xương, mười ngàn kỵ binh lao qua vùng quê, lao vào một dòng sông nước nông, bắn tung lên từng cơn sóng nước.

Dương Nguyên Khánh cho ngựa nhảy lên bờ, lá cờ lớn chim ưng màu đỏ ở phía sao hắn tung bay.

Các nông dân đang bận rộn dưới đồng đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Buổi chiều còn có nhóm kỵ binh nhàn nhã đi qua lại, lúc này trở nên đằng đằng sát khí, không ít người thét lên bỏ chạy về phía xa.Chiến mã hăng hái lao nhanh trên quan đạo, bụi cát vàng cuồn cuộn bay lên.

Chỉ hơn nửa canh giờ kỵ binh đã chạy ra khỏi khỏi huyện Văn Hỉ, chạy vội về hướng huyện Chính Bình ở phía bắc.

Nếu tất cả thuận buồm xuôi gió, đêm nay có thể tới được huyện Chính Bình.

Dương Nguyên Khánh nhất định phải chặn đội quân Lý Thúc Lương trước khi bọn họ tới huyện Chính Bình, vậy cơ hội lần này của bọn họ sẽ mất đi.Bây giờ bọn họ vẫn còn hy vọng, vì trời sắp tối rồi.

Nếu không phải thời kỳ chiến tranh, đội quân sẽ không hành quân đêm tối.… .Huyện Chính Bình cũng chính là quận trị quận Giáng, là một tòa thành trì cao lớn kiên cố, chu vi tường thành ba mươi dặm, nhân khẩu hơn hai chục ngàn.

Là thành lớn thứ ba phía Nam quận Hà Đông gần với huyện Hà Đông và huyện Thượng Đảng, có năm nghìn quân Đường đóng quân.Hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương lúc này đang trên nửa đường tiến vào huyện Chính Bình, cách huyện Chính Bình còn hai mươi dặm.Bọn họ là hai ngày trước từ Long Môn vượt qua Hoàng Hà, trải qua hai ngày hành quân, bọn họ từ quận Hà Đông tiến vào quận Giáng.

Buổi trưa xuất phát từ huyện Tắc Sơn, đi về phía huyện Chính Bình.

Bọn họ muốn ở huyện Chính Bình đợi Bùi Tịch trở về, sau đó lại tiếp tục hành quân lên phía Bắc.Chủ soái Lý Thúc Lương năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, cung ngựa thành thạo, từ nhỏ đọc thuộc binh thư, có thể nói văn võ song toàn.

Lúc Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, lão đang mộ binh ở quận Trường Bình, liền trực tiếp hưởng ứng khởi binh ở quận Trường Bình, cũng vì vậy được phong làm quận công Trường Bình.Lý Thúc Lương tuy văn võ song toàn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế không nhiều, chỉ tham gia qua cuộc bình định đối với Vô Đoan Nhi.

Y có đặc điểm lớn nhất, chính là cẩn thận chu đáo.

Bất cứ chuyện nguy hiểm nào y cũng sẽ không đi làm, hơn nữa phòng ngự nghiêm mật, các phương diện đều xem xét cực kỳ chu đáo.

Lý Uyên chính là nhìn trúng điểm cẩn trọng chu đáo này của y, hy vọng y có thể tiến vào Thái Nguyên làm chủ phòng ngự, bảo vệ thành Thái Nguyên.Sắc trời đã dần tối, phó tướng Lưu Hoằng Cơ chạy lên hỏi:- Đại soái, cách huyện Chính Bình còn hai mươi dặm, có cần đánh trống làm hăng hái tinh thần hành quân không?Lý Thúc Lương quan sát địa hình, vùng quê này trống trải, phía nam ngoài hai dặm là nước, phía trước ngoài mười dặm là một dãy núi đen kịt.

Y lắc đầu:- Ban đêm qua núi khá nguy hiểm, hay là ở lại tại chỗ hạ trại, sau hừng đông hãy đi tiếp.Lưu Hoằng Cơ chủ yếu suy xét điều kiện của huyện Chính Bình tốt một chút, luôn đóng trại ở nơi thôn quê, y có chút chán ngán.

Y còn muốn khuyên nữa, thái độ của Lý Thúc Lương lại rất kiên quyết.- Nếu đã tới Hà Đông rồi, lúc nào cũng phải phòng ngự kỵ binh của Dương Nguyên Khánh.

Ngươi nếm qua thất bại lớn của Tiết Cử, hẳn là hiểu được độ nhanh chóng của kỵ binh.

Phía trước là dãy núi, rừng cây rậm rạp, chúng ta nên phải chú ý mới đúng.

Không cần nữa, truyền lệnh của ta, trú doanh tại chỗ!Lưu Hoằng Cơ cũng suy xét tới kỵ binh Phong Châu của Dương Nguyên Khánh.

Nhưng y cảm thấy khả năng này không lớn.

Quân Phong Châu chủ yếu là tấn công Thái Nguyên, hoặc là vây thành đánh viện binh.

Cho dù bộ phận quân đội nam hạ, cũng không thể nhanh như vậy, ở đây là quận Giáng, đã sắp tới phía nam Hà Đông rồi.Nhưng Lý Thúc Lương là chủ soái, chủ soái đã quyết định, Lưu Hoằng Cơ cũng không thể phản đối nữa.

Y lập tức hạ lệnh:- Chủ soái có lệnh, hạ trại tại chỗ!- Chủ soái có lệnh, hạ trại tại chỗ.…Một âm thanh mệnh lệnh truyền xuống, các binh lính đều bắt đầu đóng tại trại chỗ, bắt đầu dựng lều trại.

Cắm mười mấy thanh trường mâu vây quanh đại doanh, lại dùng xe ngựa vây thành một vòng tròn.

Lý Thúc Lương tự mình suất lĩnh thân binh kiểm tra phòng ngự, mỗi chi tiết nhỏ y đều không bỏ qua.

Nếu theo tính cách của y, phải nên lập rào chắn, chỉ đáng tiếc hàng rào khó mang theo, y đành thôi.- Lập mười tòa tháp canh gác, phía nam Phần Thủy cũng cần một tòa tháp canh gác, phòng ngừa kẻ thù qua từ đường sông.- Doanh kho lương phải nằm ngoài tầm bắn hỏa tiễn!Lý Thúc Lương vô cùng cẩn thận, liên tiếp tìm ra năm sáu lỗ hổng, giao cho binh lính chỉnh sửa.

Lần này hai chục ngàn quân đội y suất lĩnh là quân Đường tinh nhuệ, ba chục ngàn kỵ binh, mười bảy ngàn bộ binh, tất cả binh lính đều trang bị áo giáp Minh Quang, mang trường mâu và hoành đao.

Mỗi một binh lính đều có cung tên, còn có một tấm chắn tròn, ngay cả chiến mã cũng là ngựa Đột Quyết.

Đây cũng là đội quân Đại Tùy trang bị tinh nhuệ nhất.

Hai chục ngàn quân này gần như đều là binh phủ Quan Lũng, sức chiến đấu rất mạnh.

Lý Uyên tuy không thể phái ra nhiều đội quân, nhưng gã lại có thể phái ra đội quân tốt nhất.Đội quân đã đâu vào đấy hạ trại nghỉ ngơi.

Đêm càng ngày càng khuya.

Canh một, trên tháp canh gác đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai:- Keng!

Keng!

Keng!Trong đêm yên tĩnh, tiếng cảnh báo hết sức rõ ràng, có thể truyền ra ngoài hàng dặm.

Lý Thúc Lương từ giấc mộng bừng tỉnh, y nhảy dựng người lên, lớn tiếng quát:- Đã xảy ra chuyện gì?Một tên binh lính chạy vội tới:- Bẩm báo đại soái, phía trước xuất hiện đại đội kỵ binh.- Có bao nhiêu kỵ binh, có khôi giáp không?- Hồi bẩm đại soái, trong đêm tối không thấy rõ, khoảng chừng tám ngàn tới mười ngàn người, toàn thân khôi giáp.Lý Thúc Lương hơi giật mình, đây không phải loạn phỉ, đây chỉ có thể là kỵ binh Phong Châu của Dương Nguyên Khánh.

Nếu y đoán trúng, phía trước có phục binh.

Y lập tức hạ lệnh:- Lệnh binh lính chuẩn bị chiến đấu, điều năm nghìn cung nỏ ngăn chặn quân doanh.Từng đội cung nỏ chạy về phía đông quân doanh, kéo cung cài tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Lưu Hoằng Cơ trong lòng khẩn trương cực độ, đối phương là gần mười ngàn kỵ binh, còn bọn họ chỉ có hai chục ngàn quân, phần lớn đều là bộ binh, gần hai chục ngàn bộ binh đối phó mười ngàn kỵ binh, đây là một trận chiến cực kỳ gian khổ.Tuy nhiên Lưu Hoằng Cơ cũng thầm may mắn, tính cẩn thận của chủ soái Lý Thúc Lương làm cho bọn họ tránh được bị quân Phong Châu đánh lén, thoát được một kiếp nạn lớn.

Cái này y lại có mấy phần tin tưởng, huyện Chính Bình còn có năm ngàn đóng quân.

Nếu bọn họ có thể tới trợ giúp kịp, trận chiến này không chiến thắng đối phương, ít nhất cũng không bại.Lưu Hoằng Cơ tay cầm một cây ngạnh cung, giục ngựa chạy về hướng đại doanh.Ngay tại chỗ đại doanh quân Đường ngoài trăm dặm, Dương Nguyên Khánh dẫn mười ngàn quân Tùy Phong Châu xếp thành hàng, hắn dẫn quân chạy gấp trên đường.

Cuối cùng chặn được đối phương trước khi bọn chúng tiến vào thành Chính Bình.

Bọn họ cũng không nóng nảy phát động công kích, lợi dụng khoảng thời gian trời chưa sáng này để nghỉ ngơi, hồi phục lại thể lực của binh lính và chiến mã.Dương Nguyên Khánh từ xa nhìn chăm chú vào đại doanh quân địch, hắn đang từ một số chi tiết quan sát tính cách của chủ tướng quân địch.

Chỉ từ phân bố tháp canh gác đối phương, hắn có thể suy đoán ra đối phương là một người cực kỳ cẩn trọng.

Nếu là hắn, hắn sẽ xây dựng sáu tòa tháp canh gác, mỗi bốn gốc một tòa, trước sau các cửa doanh một tòa.

Nhưng đối phương lại xây mười tòa, Lý Thúc Lương là muốn tiêu diệt tất cả góc chết.Lúc này, một thám báo đang chạy lại bẩm báo:- Bẩm báo tổng quản.

Chúng tôi quan sát doanh trại quân địch, doanh trại đối phương không chê vào đâu được, hỏa tiễn cũng bắn không tới lều trại của bọn họ, tường bốn phía dày đặc, chúng ta không thể tới gần.Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lý Thúc Lương cẩn thận quá đáng rồi “nước quá trong ắt không có cá, người quá cẩn thận thì vô trí”, đây là một câu danh ngôn chí lý, hắn muốn Lý Thúc Lương thua hắn về mặt cẩn thận.- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút về hướng bắc hai mươi dặm!Mười ngàn kỵ binh quay đầu ngựa lại, chạy như bay về hướng bắc, một lát biến mất trong bóng đêm thâm trầm.Ngay lúc Dương Nguyên Khánh dẫn quân từ huyện Văn Hỉ trở về, chạy gấp về hướng Tây không lâu.

Độc Cô Hoài Ân Thái thú quận Giáng đã nhận được tin, y liền ý thực được, quân Phong Châu nhất định là đi chặn đội quận của Lý Thúc Lương.

Y trong trong lòng vô cùng khẩn trương, lập tức lệnh cho thủ hạ là đại tướng Tào Tế dẫn ba ngàn đội quân tiến đến trợ giúp Lý Thúc Lương.Đội quân đã phái đi rồi, trong lòng Độc Cô Hoài Ân bất an không yên.

Y leo lên đầu tường, tựa vào tường xa xa nhìn về phía tây.

Nơi xa xôi đó là bóng đêm tối mịch vô biên, dưới ánh sáng của các ngôi sao, núi Chính Bình ngoài mấy dặm lộ ra hình dáng mơ hồ.

Độc Cô Hoài Ân thở dài.

Lúc trước Lý Uyên hỏi y muốn tiến vào Quan Trung hay là muốn ở lại Hà Đông.

Y lựa chọn ở lại, bây giờ xem ra, quyết định ban đầu có chút thất sách rồi.

Hà Đông là nơi các binh gia tranh đấu.

Cho dù Dương Nguyên Khánh không đến, Đậu Kiến Đức cũng tới, đi Quan Trung mới là lựa chọn sáng suốt.Độc Cô Hoài Ân xoay người xuống thành, bỗng nhiên có binh lính hô to:- Sứ quân, có đội quân chạy tới.Độc Cô Hoài Ân chấn động, tựa vào tường nhìn kỹ, chỉ thấy khoảng hơn ngàn người chạy đến như điên, tiếp theo có người dưới thành hô lớn:- Sứ quân, nhanh mở cửa thành, là ty chức!Là tiếng của bộ tướng Tào Tế, y vừa đi còn chưa tới một canh giờ, sao lại trở về rồi?

Độc Cô Hoài Ân liền hạ lệnh mở cửa, y cũng chạy xuống bên cửa thành, chỉ thấy xông vào một đám bại binh, rất nhiều người đều bị thương, toàn thân đều là vết máu.

Tào Tế đỡ ở trên ngựa, trên lưng cắm một mũi tên.Độc Cô Hoài Ân chấn độc, tiến lên liền hỏi:- Xảy ra chuyện gì?- Sứ quân, chúng tôi bị phục kích ở núi Chính Bình, các huynh đệ chết thảm và bị thương nghiêm trọng.- Có bao nhiêu phục binh?*Độc Cô Hoài Ân lại truy hỏi.- Không biết, đối phương là kỵ binh, lại có cung tên, bao vây chúng tôi, ty chức chỉ là liều chết xông ra khỏi vòng vây.Độc Cô Hoài Ân một hồi sau nói *không nên lời, một dự cảm xấu dũng mãnh xông vào lòng y.… ..Lý Thúc Lương đứng trên tháp canh gác, ánh mắt ngưng trọng nhìn đại đội quân địch đi xa.

Trong lòng y lại có chút không vui.

Một trực giác nói cho y biết, sự đi xa của quân địch giống như sự lùi về phía sau của mãnh thú, là để có một đòn trí mạng mạnh mẽ.*Lý Thúc Lương phái một đội thám báo đi về phía trước dò xét.

Y lo lắng quay trở lại đại doanh của mình, phó tướng Lưu Hoằng Cơ đã ở trong lều lớn chờ y rất lâu.- Đại soái, ngài cho rằng quân địch đã thực sự rút lui sao ạ?*Lý Thúc Lương lắc đầu:- Bọn chúng là một đám lang sói, không ăn được con mồi sao có thể rút lui.Lý Thúc Lương thở dài một tiếng, đi vào lều lớn.

Lưu Hoằng Cơ đi theo vào lều lớn, rồi vội hỏi:- Đại soái, ty chức cho rằng, mục đích rút lui của quân địch là muốn đợi chúng ta dỡ trại xuất phát, sau đó nửa đường tập kích chúng ta.

Lúc đó chúng ta không có phòng ngự của trú doanh, chỉ có thể đánh một trận quyết liệt với bọn chúng.

Đây là cách tốt nhất phá phòng ngự của chúng ta.Lý Thúc Lương ngồi xuống, cuối đầu hồi lâu không nói.

Y không hy vọng là giống như Lưu Hoằng Cơ nói.

Nhưng bất luận y nghĩ thế nào, Lưu Hoằng Cơ hoàn toàn chính xác.

Trừ phi y không đi, đối phương sẽ không còn cách nào khác với y, chỉ cần vừa động đậy, đối phương sẽ nắm bắt cơ hội.

Y đau đớn ôm lấy đầu, rốt cuộc mình nên làm thế nào mới đúng?*Đôi môi của Lưu Hoằng Cơ mân thành một đường, ánh mắt vô cùng ác liệt.

Y đã ý thức được đối phương là một đại tướng kinh nghiệm phong phú.

Hắn có thể chặn bọn họ ở giữa huyện Chính Bính và núi Tắc Sơn, chứng tỏ đối phương giỏi nắm bắt thời cơ.

Chẳng lẽ đối phương chính là Dương Nguyên Khánh?Nếu thật là hắn, thì bọn họ sắp gặp tình thế vô cùng ác liệt.

Lưu Hoằng Cơ trong lòng khẩn trương đứng lên:- Đại soái, bây giờ chúng ta nhanh chóng cầu viện chủ công, bằng không chúng ta sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt.Lý Thúc Lương ngồi im không nói, trong đầu y có chút mờ mịt, suy nghĩ cũng hỗn loạn, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, thân người vô lực dựa vào cái rương sau lưng.

Dường như y đang suy nghĩ đến ý kiến của Lưu Hoằng Cơ, lại giống như không còn cách nào khác mà ngẩn người ra.Ngồi như vậy một khắc, Lưu Hoằng Cơ không dám quấy rầy y, chuẩn bị từ từ lui ra lều lớn.

Lúc này, sau lưng y truyền đến tiếng của Lý Thúc Lương.- Lúc sắp đi, Đường vương đã nói với ta, ông ta chỉ có thể xuất ra hai mươi ngàn quân đội, nếu ta tập kết quân đội các quận Hà Đông, còn có Thái thú của Thái Nguyên, như vậy chỉ có một trăm ngàn đại quân, có thể chống lại Dương Nguyên Khánh.

Cho dù chúng ta cầu viện, ông ta cũng có thể đến phái quân canh gác các quận Hà Đông đến trợ giúp chúng ta.

Nhưng ngươi có nghĩ qua chưa, quân đội của các quận xuất phát đến trợ giúp chúng ta, sẽ bị đội quận của Dương Nguyên Khánh đánh phá không?Lưu Hoằng Cơ cả người chấn động, rồi từ từ xoay người lại, y cũng không thể không bội phục ý nghĩ cẩn trọng của Lý Thúc Lương.

Dương Nguyên Khánh có ba chục ngàn kỵ binh, trong này chỉ có mười ngàn, rất có thể đội quân đã phân tán ra, chính là phòng ngừa các quận đến cứu viện bọn họ.- *Vậy năm ngàn quân canh giữ huyện Chính Bình thì sao?

Chúng ta có thể điều bọn họ tới cứu viện.Y vừa dứt lời, có binh lính bẩm báo ở ngoài lều:- Độc Cô Thái thú phái người báo tin, có tình hình khẩn cấp.- Bảo y vào!Một lát, một tên lính báo tin được dẫn vào, gã quì xuống bẩm báo:- Độc Cô Thái thú phái quân đến cứu viện, nhưng bị quân địch phục kích ở đường núi, chết thảm và bị thương nghiêm trọng.

Độc Cô Thái thú chỉ có thể giữ thành trì, hy vọng Lý thống soái có thể dẫn quân vào thành, cùng phòng ngự.Xong, y trình lá thư lên.

Lý Thúc Lương xem xong thư, rồi đưa thư cho Lưu Hoằng Cơ, căn dặn hai bên:- Dẫn y đi, thưởng tiền năm trăm điếu.- Đa tạ đại soái ban thưởng.Lính báo tin lui xuống, Lý Thúc Lương nhìn thoáng qua Lưu Hoằng Cơ:- Bây giờ ngươi làm thế nào?- Đại soái, đối phương là kỵ binh, chắc là không có bao nhiêu lương thực và cỏ khô.

Chi bằng chúng ta cố thủ quanh trại, đợi bọn chúng hết lương thực lui binh.- Không thể hết lương thực, quận Giáng là quận giàu có và đông đúc, lại vừa thua hoạch lúa mì, làm sao bọn chúng không có lương thực.

Hơn nữa ngoại trừ huyện Chính Bình ra, trên cơ bản các huyện khác đều không có quân canh giữ, muốn cướp lấy dễ như trở bàn tay.

Thêm nữa, bọn chúng vừa đánh bại viện quân huyện Chính Bình, hẳn cũng thu được không ít lương thực.

Tuy trong thư không có, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ tới.Lý Thúc Lương thở dài, y tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.… . .Lúc hừng đông, thám báo mang tình báo về.

Phát hiện kỵ binh đối phương đang ở ngoài hai mươi dặm, không có đi xa.

Lý Thúc Lương biết phán đoán của mình chính xác, đối phương không thể rút lui, chính là chờ bọn họ nhổ trại khởi hành, nửa đường đánh tập kích bọn họ.

Lý Thúc Lương càng không dám khởi hành nguy hiểm, cuối cùng y nghe theo ý kiến của Lưu Hoằng Cơ, phái người đi Quan Trung cầu viện.Kỵ binh của Dương Nguyên Khánh đang nghỉ ngơi một đêm ở trong khu rừng ngoài hai mươi dặm.

Lúc này, Từ Thế Tích phục kích quân địch ở núi Chính Bình cũng trở về.

Gã dẫn một ngàn kỵ binh mai phục trước núi Chính Bình, đánh bại viện quân huyện Chính Bình, tiêu diệt hơn ngàn người, tù binh hơn trăm người, thu được không ít quân lương cây cỏ, có thể kéo dài quân đội ba ngày.Thu hoạch bất ngờ này, lập tức giải quyết được tai họa ngầm không đủ lương thực của quân Phong Châu.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, ghi nhớ công lớn Từ Thế Tích.… .Lúc giữa trưa Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi thị sát tình hình trong quân đội.

Lần này bọn họ là khinh binh giản hành, không mang theo lều trại và thứ thiết yếu. * *Phần lớn thời gian cắm trại trong rừng, nếu gặp mưa thì vào trong huyện thành đóng quân.Mười ngàn đội quân do tám ngàn kỵ binh và hai ngàn trọng giáp bộ binh hợp thành.

Trọng giáp bộ binh chỉ khi tác chiến mới không cần chiến mã, bình thường hành quân đều cưỡi ngựa.

Bọn họ bố trí hai ngựa, một chiến mã chuyên mang trang bị.Lúc này, Dương Tư Ân đang suất lĩnh quân trọng giáp mạch đao luyện tập.

Mạch đao của bọn họ đều đã đổi toàn bộ, càng dài càng nhẹ, càng thêm cứng, đã không còn là chụp lưỡi, mà là mạch đao thực sự, đủ để chống lại sự tấn công hùng hậu của kỵ binh.Hai ngàn quân mạch đao chia thành bốn đội, đang chia đội huấn luyện, tiếng hô như sấm.Chỗ quân mạch đao luyện tập không xa, hàng ngàn binh lính chặt hơn ngàn cây đại thụ, đang bận rộn buộc xếp lại.

Ở một chỗ đất trống khác, chất đầy vải chịu lửa của các binh lính mang theo.

Vải chịu lửa chính là mảnh vải sau khi được ngâm dầu đem đi phơi nắng, trở nên rất dễ cháy.

Mỗi binh lính đều mang theo một bao, trang bị đặc biệt của quân Phong Châu lúc này.Lúc này, một tên binh lính bẩm *báo:- Khởi bẩm tổng quản, thám báo bắt được thám tử của đối phương!Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, lập tức quay đầu lên ngựa chạy về lều hành quân.… . .Trong lều lớn, một tên Giáo Úy thám báo quì bẩm báo với Dương Nguyên Khánh:- Bẩm báo tổng quản, các huynh đệ phát hiện hai đội thám báo của quân địch tổng cộng hai mươi người.

Toàn bộ bao vây tiêu diệt, cũng bắt được hai tên tù binh.- Dẫn lên!Rất nhanh, thân binh dẫn hai tên tù binh vào lều lớn, tù binh quỳ trên đất cầu xin:- Tướng quân tha mạng!Dương Nguyên Khánh liếc nhìn bọn họ một cái:- Ta có thể tha mạng cho bọn ngươi, nhưng các ngươi phải thành thật khai báo.

Nếu có nửa lời nói dối, ta sẽ lấy đầu các ngươi tế cờ.- Chúng tôi không dám có nửa lời giấu diếm.- Được, ta hỏi trước các ngươi, trong đại doanh có bao nhiêu quân đội, chủ tướng là ai, ai là phó tướng?- Hồi bẩm tướng quân, tổng cộng có hai chục ngàn quân đội, kỵ binh ước chừng ba ngàn quân, bộ binh mười lăm ngàn người, còn có hai ngàn quân nhu binh, chủ tướng là Lý Thúc Lương, phó tướng là Lưu Hoằng Cơ.Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn nghe thấy đối phương không có nói dối, liền hỏi:- Có bao nhiêu lương thực, chiến mã gì, binh lính trang bị thế nào?Từ Thế Tích bên cạnh nghe Dương Nguyên Khánh hỏi vô cùng tỉ mỉ, trong lòng y thầm khen ngợi, chẳng trách Dương Nguyên Khánh được xưng là đệ nhất tướng biên thùy Đại Tùy.

Từ cách hắn hỏi tình báo của thể nhận ra kinh nghiệm phong phú của hắn, không ngờ chiến mã của đối phương là gì cũng hỏi rõ ràng, nắm bắt tất cả chi tiết.

Cái này mới gọi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.Dương Nguyên Khánh hỏi chừng nửa canh giờ, lúc này mới lệnh người dẫn hai tù binh bị hỏi đến mức kiệt sức ra ngoài.

Ba gã Văn thư lang bên cạnh múa bút, ghi chép lại tất cả thẩm vấn, ba gã Văn thư lang lui vào lều khác sắp xếp lại lời khai.Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Từ Thế Tích, liền mỉm cười hỏi:- Quân Ngõa Cương không phải làm như vậy sao?Từ Thế Tích lắc lắc đầu:- Chúng tôi chỉ là hỏi một số vấn đề mấu chốt, sẽ không hơn một khắc.

Vấn đề cũng sẽ không hơn hai mươi câu.

Hỏi tỉ mỉ giống như tướng quân, ty chức là lần đầu tiên gặp.- Kỳ thực cũng không hẳn do ty chức hỏi.Dương Nguyên Khánh chỉ vào Tào tham quân Trương Thuật cười nói:- Quân Phong Châu tự có một chế độ nghiêm mật, có quan thẩm vấn chuyên môn, hẳn là do Trương thám vân thẩm vấn.

Chỉ là ta hơi nóng lòng, cho nên bao biện làm thay.

Đợi lát nữa Trương thám quân trở về vẫn phải hỏi lại lần nữa.Hắn lại hỏi Tham quân Trương Thuật:- Trương Tham quân, thẩm vấn của ta có bỏ sót gì không?Hình tào tham quân Trương Thuật là em của Trương Đình Thái thú quận Linh Võ, theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, rất được Dương Nguyên Khánh tín nhiệm, y đối nhân xử thế nghiêm khắc chính đại.

Làm việc không vì tình riêng, tên hiệu Thiết Diện Phán Quan.

Từ tổng quản Dương Nguyên Khánh cho tới sĩ tốt bình thường, y đều đối xử bình đẳng.

Ngay cả huynh trưởng Trương Đình cũng chịu hình trượng của y, có uy vọng trong lĩnh quân Phong Châu.

Chinh đông lần này, y phụ trách trông coi quân pháp quân Phong Châu.Trương Thuật nhìn tờ giấy trong tay, đứng dậy thi lễ nói:- Hồi bẩm tổng quản, bỏ sót bốn vấn đề.

Một cấp hạng ất, chính là khoảng cách thời gian của đối phương.

Còn lại đều là cấp hạng đinh.

Vấn đề không lớn, lát nữa ty chức sẽ hỏi bổ sung thêm.Từ Thế Tích nhận lấy giấy tờ thẩm vấn từ trong tay Trương tham quân, trên đó có chi chít gần hai trăm vấn đề, theo trình độ trọng yếu chia làm bốn đại hạng giáp, ất, bính đinh.

Khiến y khen ngợi hết lời, mãi tới hôm nay, rốt cuộc y nhìn trộm được chế độ nghiêm mật của quân Phong Châu. so với quân Phong Châu, Quân Ngõa Cương thật là đám ô hợp.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai của y, thấm thía nói:- Sở dĩ quân Phong Châu có thể lấy lực của bản thân đánh bại ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết, không phải là ngẫu nhiên, bí quyết ngay ở chế độ nghiêm mật.

Dẫn binh đi đánh giặc không phải là dựa vào may mắn, lại càng không phải dựa những quyết sách mù quáng.

Quyết định của tất cả mưu lược, phần lớn đều là xây dựng trên phân tích tình báo.

Chính là đợi thám tử của Lý Thúc Lương đưa tới cửa.

Ta lại từ miệng thám tử phản vấn tình báo của bọn chúng.

Hy vọng thông qua chuyến dịch lần này, ngươi nhanh chóng có thể thích ứng chế độ của quân Phong Châu, ta sẽ có thể để ngươi độc chắn một phía.Từ Thế Tích im lặng gật đầu, tận đáy lòng y khâm phục Dương Nguyên Khánh.Lúc này, mấy thân binh cầm vũ khí, đặt xuống đất.

Dương Nguyên Khánh cười nói:- Chúng ta đi xem trang bị của quân địch.Khôi giáp, hoành đao, trường mâu, tấm chắn, cung tên, giày.

Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ từng thứ một, nói với Từ Thế Tích:- Đều là vật tốt nhất của Quân khí giám tạo ra, ngay cả giày cũng là ba lớp da bò, trang bị của bọn chúng còn hơn cả quân Phong Châu.

Nghĩ lại tối qua bọn chúng từ tháp canh gác quan sát được quân cung nỏ áp doanh ứng chiến, trước sau chỉ mất thời gian ngắn.

Ta có thể kết luận, hai chục ngàn người này là đội quan tinh nhuệ nhất của Lý Uyên.

Có đội quân tinh nhuệ như vậy, còn không dám đối diện ứng chiến với ta, đủ thấy Lý Thúc Lương thẩn trọng quá đáng rồi!Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Từ Thế Tích, thấy y có suy nghĩ, liên hỏi:- Ngươi cho rằng trận này nên đánh thế nào?Từ Thế Tích trầm ngâm thật lâu nói:- Nếu muốn giành thắng lợi với sát thương ít nhất, ty chức cho rằng nên phát huy sở trường đánh đêm của quân Phong Châu.

Chỉ là ty chức chưa nghĩ ra cách phá giải phòng ngự của doanh trại Lý Thúc Lương.Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào mấy miếng chông sắt đặt trên bàn, đó là hàng mẫu bọn họ từ chỗ quân địch thu thập được.

Hắn thản nhiên cười nói:- Muốn phá phòng ngự của y, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay.… ..Trời dần dần tối, đại quân của Lý Thúc Lương vẫn không nhổ trại.

Lúc giữa trưa quân Phong Châu đã xuất hiện ngoài năm dặm.

Tuy chỉ có hơn một ngàn kỵ binh, nhưng đây là một tín hiệu rất rõ, đối phương muốn quyết chiến với y.

Lý Thúc Lương luôn cẩn thận càng không dám hành động liều lĩnh.Theo màn đêm buông xuống, quân mã của đại quân quân Tùy Phong Châu bắt đầu xuất hiệnở phía bắc đại doanh ngoài hai dặm.

Lý Thúc Lương đang đứng trên gác cao, y có thể nhìn thấy rõ ràng quân đội đối phương, đội ngũ chỉnh tề.

Lý Thúc Lương trong lòng cực kỳ bất an, y không biết lúc này đối phương nhóm trận là có ý gì, chẳng lẽ bọn chúng muốn đánh đêm sao?Hai quân tác chiến trừ phi là nửa đêm đánh lén doanh địch.

Giành lấy phần thắng trong lúc hoảng loạn, trong tình huống bình thường, thông thường sẽ không tiến hành đánh đêm.

Cái này chủ yếu là ban đêm nhìn không thấy quân cờ chỉ huy.

Hơn *nữa binh lính hai quân dễ dàng lẫn lộn, xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau.Nhưng bất luận chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối.

Nhưng một phía có huấn luyện chuyên môn đánh đêm, thông qua chỉ huy có lực cũng có thể tiến công đánh đêm.

Quân Phong Châu thì có huấn luyện đánh đêm chuyên môn, hơn nữa cũng có kinh nghiệm đánh đêm.

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đội quân này là tinh nhuệ nhất quân Phong Châu, đánh đêm là chỗ ưu thế của bọn họ.Lý Thúc Lương mơ hồ đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh.

Y khẩn trương nói với Lưu Hoằng Cơ:- Xem thế trận của bọn chúng, là muốn tấn công quân doanh.Lưu Hoằng Cơ cắn chặt môi, sự căng thẳng trong lòng y vượt hơn cả Lý Thúc Lương.

Đối phương tất *nhiên là tìm được kế sách phá phòng ngự của bọn họ.

Y quay đầu nhìn đại doanh, y rất lo lắng đối phương dùng hỏa công.

Dù sao Dương Nguyên Khánh có tiếng giỏi dùng lửa.- Đại soái, chúng ta có cần thu các lều lớn không, phòng ngừa Dương Nguyên Khánh đốt trại.Lý Thúc Lương lại suy nghĩ nếu thu dọn lều trại, sẽ càng lợi cho kỵ binh đối phương phát huy ưu thế.

Chỉ cần phòng ngự nghiêm mật, hỏa tiễn của đối phương bắn không tới, cũng không thể vào.

Y cân nhắc một chút lợi và hại, liền lắc đầu:- Nếu có thể sử dựng hỏa công, kỵ binh của bọn họ cũng có thể tiến sát vào, để lại lều trại không có lợi cho kỵ binh chạy trốn.

Mấu chốt là phải dùng sức mạnh cung nỏ ngăn chặn đối phương, làm bọn chúng không thể tiến gần lều trại.Lúc này, bỗng nhiên có binh lính hô to:- Đại soái, ngài xem đó là cái gì?Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ cùng nhìn về hướng ngón tay của binh lính chỉ.

Bọn họ đều đã nhìn thấy rồi.

Trong đêm xuất hiện một vật thể cao lớn mơ hồ, cao khoảng hai ba trượng, giống như một tháp canh gác, đang chậm rãi tới gần đại doanh, dừng lại cách đại doanh ngoài mấy chục dặm.Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ nhìn nhau, hai người đồng thời nảy ra một ý niệm trong đầu:- Chẳng lẽ là tháp bắn?Lưu Hoằng Cơ nhìn nhìn khoảnh cách, y vẫn kiên trì nói:- Đại soái, để phòng ngừa chẳng may, hay là thu doanh trại đi!

Dương Nguyên Khánh giỏi dùng hỏa công, chúng ta phải có phòng ngừa.Lần này Lý Thúc Lương không có kiên quyết, tiếp nhận ý kiến của y:- Truyền lệnh, tất cả lều trại trong nội doanh đều thu dọn hết.Lúc này, bốn phía đại doanh đều xuất hiện giá gỗ cao hai ba trượng, các binh lính đều bàn tán, ai cũng không biết đây là vật gì?

Trong lòng mỗi binh lính sinh ra một áp lực dị hình, bắt đầu có chút bất an.

Quân Phong Châu uy danh truyền xa, mỗi vật dị thường của bọn họ xuất hiện, đều gây áp lực lớn cho đối phương.

Trong tình huống này kỳ thực cũng là một loại tâm lý chiến đấu.Dương Nguyên khánh ngay lập tức ngoài mấy trăm bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại doanh quân địch, một tên binh lính chạy vội vào bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, đối phương đã thu dọn lều trại.Dương Nguyên Khánh ánh mắt sắc nhọn.

Hắn xa xa nhìn thấy lều lớn màu trắng của đối phương từng nóc từng nóc đang biến mất, không khỏi thấp giọng mắng một tiếng:- Đồ chết tiệt!Đối phương rõ ràng đã ý thức được bọn họ muốn hỏa công rồi, trước tiên là dự phòng, cái này ngược lại nằm ngoài dự kiến của Dương Nguyên Khánh.

Từ Thế Tích bên cạnh nhỏ giọng nói:- Nếu đối phương đã biết được ý đồ dùng hỏa công của chúng ta, chúng ta còn muốn dùng hỏa công không?- Không!

Tiếp tục sử dung hỏa công!Dương Nguyên Khánh truyền đạt mệnh lệnh hỏa công.

Cho dù đốt không được đại doanh, cũng có thể kinh sợ quân địch.Một quả cầu lớn bắt đầu được nâng lên, đây là quả cầu vải lớn dùng vải chịu lửa cuộn thành, cao gần bằng đầu người, phía trên tưới đầy dầu hỏa, vốn định dùng lửa thiêu doanh trại quân địch.

Nhưng Lưu Hoằng Cơ phát hiện ra manh mối, kịp thời khuyên Lý Thúc Lương dỡ lều xuống, làm kế hoạch hỏa công của Dương Nguyên Khánh thất bại.

Nhưng loại quả cầu lửa này vẫn có sức uy hiếp mạnh.Công cụ ném quả cầu lửa chính là mấy tòa tháp cao kia.

Trên thực tế là máy bắn đá chế tác đơn sơ, không có bàn kéo, hoàn toàn dựa vào sức người kéo.

Phải hai ba trăm người mới có thể ném quả cầu lửa ra xa hai trăm bước, nhưng như vậy đã đủ rồi.- Chuẩn bị công kích!Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 564 : Vương thị ở Thái NguyênGiáo Úy hô lớn một tiếng, hai trăm người đồng lượt kéo dây thừng.

Một tên binh lính dùng cây đuốc châm quả cầu vải, ngọn lửa cháy lan rộng ra, lập tức tạo thành một quả cầu lửa lớn.- Thả!Giáo Úy ra lệnh một tiếngHàng trăm binh lính đồng thời kéo mạnh dây, cán dài văng ra, quả cầu lửa rộng lớn bay lên trời, gào thét ném về phía quân địch.

Quả cầu lửa cao cao lướt qua trận mâu, đập vào trong đám binh lính cung nỏ dày đặc.

Các binh lính kêu gào lên, bốn phía tránh né, còn có người không kịp tránh né, bị quả cầu lửa đập trúng mình, trên người bốc lửa, kêu thảm chạy trốn.Một quả cầu lửa lớn quay cuồng vọt vào mười mấy đỉnh lều lớn chưa kịp tháo dỡ.

Lều lớn lập tức bị bốc cháy, ngọn lửa ngút trời.

Sau đó lại có bốn quả cầu lửa khác bay lên không trung, các binh lính dưới đất ôm đầu bỏ chạy.Tuy quả cầu lửa không gây tổn thất nghiêm trọng, nhưng trong đại doanh hỗn loạn một trận.

Tuy có binh lính phát hiện trước trận thương lại có một hàng bè gỗ đang di chuyển.

Hàng trăm binh lính Phong Châu phủ phục trên mặt đất đẩy bè gỗ.

Rất nhanh, trước trận thương xuất hiện một con đường bè gỗ dài hai trăm bước, rộng ba mươi bước.

Đường bè gỗ này không ngờ lại dễ dàng phá sạch chông sắt.Hơn nữa ở ba phía, đông, tây, bắc đều xuất hiện đường bè gỗ này.

Rất rõ, quân Phong Châu đồng thời tiến công từ ba hướng.Lưu Hoằng Cơ ý thức được tình huống nghiêm trọng.

Y liền vội vàng hạ lệnh:- Bắn! không cho bè gỗ tiến vào!Trong bóng đêm hàng chục ngàn mũi tên cùng bắn.

Tên dày đặc bắn về phía binh lính quân Phong Châu trên mặt đất.

Nhưng binh lính Phong Châu sớm có phòng bị, giơ tấm chắn lớn lên yểm hộ cho nhau, đón mưa tên dày đặc.

Bè gỗ tiếp tục đi về phía trước, cách trận thương còn có một trượng.

Các binh lính từ trên lưng lấy xuống túi da, lấy dầu trong túi da phun vào trong trận thương, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt trong trận thương.

Trận thương cắm quá dày, một biển trận thương bị đốt cháy.Đây là sự cẩn thận mấy cũng có sai sót của Lý Thúc Lương, y quên cán thương trường mâu là bằng gỗ.

Tuy có thể chống đỡ tấn công của kỵ binh, nhưng nó không chống nổi lửa thiêu cháy.

Từng cây trường mâu bị thiêu hủy, mũi mâu rơi xuống đất, cán mâu đốt cháy thành than củi, lộ ra một chỗ hổng, kỵ binh có thể dễ dàng đột nhập.Đúng lúc này, trong bóng đêm vang lên tiếng trống nặng nề:- Tùng… tùng… tùngTiếng trống thong thả, mỗi tiếng trống vang lên, giống như gõ vào trong lòng người.

Trong tiếng trống, hai ngàn quân trọng giáp mạch đao, đội quân lớn mạnh nhất của Phong Châu xuất chiến.

Bọn họ hơn sáu trăm người thành một đội, phân thành ba đội lần lượt từ ba hướng, Đông, Tây, Bắc giết về phía đại doanh.Quân trọng giáp mạch đao đội ngũ chỉnh tề, đạp bè gỗ, từng bước đi về phía đại doanh quân địch.

Mỗi một bước đều nặng nề như núi, tay cầm tấm chắn, một tay cầm mạch đao thủ trước ngực.

Trên đỉnh đầu bọn họ, lưỡi trường đao sắc bén sáng như tuyết rậm rạp như rừng.

Trận mạch đao lớn mạnh này làm quân địch vô cùng lo sợ.Sắc mặt Lý Thúc Lương tái nhợt, trận thương và trận tật lê mà y dày công bố trí dễ dàng bị quân Phong Châu phá hủy bằng biện pháp đơn giản dị thường, thật khiến y không thể ngờ được.

Trọng giáp bộ binh của đối phương y lại chưa từng nghe thấy.

Y bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không biết nên ứng phó thế nào.Chỉ có phó tướng Lưu Hoằng Cơ cưỡi ngựa chỉ huy người bắn cung nỏ, tên dày đặc như mưa từ ba phía bắn về quân trọng giáp mạch đao.

Nhưng khôi giáp của bộ binh trọng giáp lại dùng tinh gang chế tạo, chỉ có nỏ sàn mới có thể bắn xuyên.

Cung nỏ bình thường trong tầm bắn ba mươi bước, đều không thể bắn được nó.

Hơn nữa Dương Nguyên Khánh vì để vững chắc, mỗi quân mạch đao tay còn cầm thêm tấm chắn.Tên như gió bão, vun vút bắn vào trọng giáp, bắn vào tấm chắn, nhưng không có một ai bị trúng tên ngã xuống.

Quân trọng giáp mạch đao vẫn như trước từng bước từng bước tiến tới.

Hàng binh lính trước huy động mạch đao, quét qua làm cán mâu cháy thành than củi.Bọn họ cách đại doanh quân địch càng ngày càng gần.

Năm mươi bước… ba mươi bước… mười bước, lính bắn cung nỏ trước mặt thấy quân địch tới gần, ào ào quay đầu trốn vào trong doanh.Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, ném tấm chắn xuống, giơ cao mạch đao lên, bổ về phía chiếc xe ngựa lớn trên đường, các binh lính khác cũng đều rống lên, vung đao bổ tới.Lính bắn cung nỏ núp ở phía sau hô lớn lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Xe ngựa trong chốc lát vỡ vụn, quân trọng giáp mạch đao xông vào quân địch.- Lính trường thương nghênh chiến, kỵ binh tấn công hai cánh bên!Lưu Hoằng Cơ huy động chiến đao rống lên, tổ chức quân Đường chống đỡ cường thế giết người của quân mạch đao.

Còn Lý Thúc Lương dường như chưa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ.

Y không dám tin tất cả trước mắt mình nhìn thấy, còn chưa tới một canh giờ, y tự cho là phòng ngự kiên cố lại dễ bị công phá như vậy.Y nhìn thấy bộ binh trọng giáp Phong Châu hung hãn vô cùng, trường đao bổ chém, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đầu người lăn lông lốc, không có thi thể toàn vẹn, chân ngựa và đầu ngựa khắp nơi có thể nhìn thấy, làm người ta vô cùng khiếp đảm.Đây là quân hung mãnh trước giờ y chưa từng thấy.

Trường đao bổ qua, ba bốn đầu người không tiếng mà bay, bọn chúng giống như bức tường thép xếp thành hàng phía trước, dữ dằn như lưỡi hái cắt cây cỏ, quét ngang hết thảy, tan tác hết thảy.Đúng lúc này, trống trận của Phong Châu lại lần nữa vang lên.

Năm ngàn thiết kỵ từ ba hướng dọc theo đường bè gỗ xông vào đại doanh, giống như phong ba bão táp sát nhập vào trong đại doanh.Lưu Hoằng Cơ giận đến độ đỏ mặt.

Trọng giáp bộ binh của quân địch bọn họ đã không chặn nổi.

Bây giờ tám ngàn thiết kỵ binh của quân địch đánh tới, bọn họ vô phương chống đỡ.

Cuộc chiến này đã vô lực xoay chuyển rồi, y phi ngựa xông tới trước mặt Lý Thúc Lương hô lớn:- Đại soái, đánh như vậy chúng ta sẽ bại, nhanh chạy thôi!Lý Thúc Lương đã tỉnh ngộ trong hỗn loạn.

Lúc này y cũng tâm hoảng ý loạn, quay đầu hô to một tiếng:- Mau chạy!Y cũng không để ý Lưu Hoằng Cơ, y dẫn hơn một ngàn binh phá vòng vây phía bắc, Lưu Hoằng Cơ giận hô to:- Đại soái, rút quân về phía nam!Lý Thúc Lương đã không nghe thấy, y dẫn binh liều chết mở một đường máu.

Vừa mới lao ra vòng vây, lại thấy mấy trăm tên kỵ bị ngoài mấy chục bước.

Đại tướng cầm đầu, kim khôi thiếp giáp, Phá Thiên Sóc đặt ngang yên ngựa, tay cầm một cây cung lớn.

Thấy Lý Thúc Lương lao ra vòng vây, hắn cười lạnh một tiếng, kéo cung như trăng tròn, một mũi tên sắt bay ra, mũi tên bắn vào miệng của Lý Thúc Lương, tên sắt xuyên qua đầu.Lý Thúc Lương ngữa mặt lên trời té xuống ngựa, chết thảm dưới tên sắt của Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh buông cung xuống hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đầu hàng miễn chết, ngoan cố chống lại giết chết không tha!Chủ tướng Lý Thúc Lương bỏ mạng, phó tướng Lưu Hoằng Cơ không thấy bóng dáng.

Quân Đường trong hoảng loạn ý chiến chiến đấu sụp đổ, đều quỳ xuống đất đầu hàng.

Mấy trăm binh lính phá vòng vây phía nam bị kỵ binh bao vây, toàn bộ đều giết chết.

Đến bây giờ, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương ngoại trừ Lưu Hoằng Cơ dẫn hơn ba trăm người công phá thành công phía nam ra, hai chục ngàn quân tinh nhuệ toàn bộ bị diệt.Nếu so sánh cuộc chiến tranh đoạt Hà Đông như một bàn cờ.

Thì cướp lấy thành Thái Nguyên không thể nghi ngờ là một bước đi then chốt nhất của bàn cờ lần này.

Một bàn cờ cố nhiên sẽ không nội trong hai ba bước thì đi xong.

Nhưng đoạt lấy thành Thái Nguyên thì giống như bắt giữ con rồng lớn.

Thế cuộc lớn đã thành, toàn bộ ván cờ liền thông thuận.Sách lược của Dương Nguyên Khánh định ra là vây đánh viện binh trước khi phát động tiến công Thái Nguyên.

Cần diệt trừ sạch sẽ viện binh Thái Nguyên, nhân cơ hội binh lực quân Đường chưa hợp lại, chia ra tiêu diệt bọn chúng.

Trong đó quan trọng nhất là hai chục ngàn tinh binh của Lý Thúc Lương, đội quân này do Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn binh ra trận.Còn mười ngàn quận binh của quận Hà Đông do năm ngàn kỵ binh của Tô Địch Phương nắm giữ.

Viện quân của quận Trường Bình và quận Thượng Đảng do năm ngàn quân của Bùi Hành Nghiễm nắm giữ.

Quận Long Tuyền và quận Văn Thành lại do La Sĩ Tín phụ trách nắm giữ.

Còn quận Hà Nội lại rơi vào con cờ vàng Tống Kim Cương.

Sau khi y rời quận Mã Ấp nam hạ, cũng tương tự sắp xếp lại biên chế quân đội, cắt giảm hai chục ngàn quân già yếu, tổ chức thành ba chục ngàn tinh binh, từ quận Thái Nguyên lên đường nam hạ, chiếm huyện Vương Ốc của quận Hà Nội.

Chỗ này thuộc chân núi phía nam Thái Hành Sơn, đồng thời cũng là ruộng lúa phì nhiêu tươi tốt, nhiều nhân khẩu, là nơi giàu có của quận Hà Nội.Bước ám cờ này sau khi rơi vào quận Hà Nội, không chỉ trở thành kẻ địch sau lưng của của Lý Uyên trợ giúp Hà Đông, đồng thời cũng có thể ngăn chặn quân Ngõa Cương tiến quân lên phía bắc của quận Hà Đông.

Dương Nguyên Khánh là quân cờ hết sức quan trọng trong bố cục cả bàn cờ.Sau khi tiêu diệt toàn bộ hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương ở huyện Chính Bình.

Dương Nguyên Khánh cấp bách hạ lệnh La Sĩ Tín dẫn quân từ quận Văn Thành vội đến hiệp trợ Từ Thế Tích chỉnh đốn hàng ngũ.

Lại để lại ba ngàn quân Từ Thế Tích, Dương Nguyên Khánh dẫn đội quân còn lại lên phía bắc Thái Nguyên, phát động tấn công Thái Nguyên.

Lúc này là giữa tháng bảy, hắn cần phải đuổi theo đợt viện binh thứ hai của Lý Uyên trước khi tới, lấy được thành Thái Nguyên.Trung tuần tháng bảy, Hà Đông đã qua lúc nóng nhất.

Mùa hè nhanh chóng bị mùa thu cướp vị, nhưng mùa hè lại không chịu đi, không khí vẫn còn run rẩy và loang loáng dưới cái nắng mặt trời thiêu đốt.

Bầu trời xanh thẳm chói mắt, mang theo cái màu da cam như sắp biến thành lửa đỏ.Đang lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa chập rãi vào thành Thái Nguyên, bốn năm tên tùy tùng kỵ sĩ đi theo xung quanh, màn xe vén ra một khe hở, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, người này chính là Bùi Thế Thanh đến từ huyện Văn Hỉ.Trước cửa thành người ra kẻ vào, vô cùng náo nhiệt.

Thành Thái Nguyên mấy tháng nay vẫn luôn nằm trong trong sự uy hiếp của chiến tranh, khó có được thời khắc tự do ra thành như vậy.- Lão gia!Một gã tùy tùng ở trước cửa sổ xe nói nhỏ:- Ty chức đi hỏi rồi, lính giữ thành nói là vì đội quân của Dương Nguyên Khánh mấy ngày trước rút về phía bắc quận Lâu Phiên.

Thái Nguyên không bị uy hiếp, cho nên mới thả người ra vào tự do như vậy.Bùi Thế Thanh gật đầu.

Y mơ hồ đoán được đây là Dương Nguyên Khánh tạo điều kiện cho mình vào thành Thái Nguyên, mới đặc biệt rút về phía bắc.

Bùi Thế Thanh trong lòng có chút bất an, không biết chuyến đi Thái Nguyên lần này có thành công không.- Đứng lại!Một tiếng thét lệnh nghiêm khác cắt đứt đường suy nghĩ của Bùi Thế Thanh.

Xe ngựa dừng lại, chỉ thấy mười mấy tên binh lính đi lên phía trước, quan quân dẫn đầu liếc nhìn bọn họ dò xét, nói:- Tề công có lệnh, đàn ông dưới ba mươi tuổi, ba người đồng hành vào thành phải kiểm tra nghiêm mật, để ngừa gian tế.

Các người từ đâu đến?Một gã tùy tùng tiến lên thi lễ nói:- Chúng tôi đến từ huyện Văn Hỉ quận Giáng.Nghe nói người từ quận Giáng đến, Giáo Úy giật mình, vội vàng hô:- Bao vây bọn họ!Tin tức Dương Nguyên Khánh đại bại Lý Thúc Lương ở quận Giáng không biết qua con đường gì truyền đến, sớm đã truyền khắp thành Thái Nguyên.

Ngay cả Lý Thúc Lương bị Dương Nguyên Khánh một mũi tên bắn chết cũng trở thành đề tài nói chuyện hăng say trong thành Thái Nguyên.Chính là nguyên nhân này, các binh lính nghe nói từ huyện Văn Hỉ đến, lập tức nghĩ tới Dương Nguyên Khánh, trở nên “trông gà hóa cuốc”.

Hàng chục tên binh lính bao vây xe ngựa, như vây đại địch.

Lúc này, một Đô úy tướng quân cũng nghe tin đi ra, y tiến lên nói:- Nếu là từ quận Giáng đến, thì càng kiểm tra chặt chẽ, người trong xe ngựa xuống xe, đừng tự chuốc phiền phức.Khẩu khí của Đô úy tướng quân vô cùng nghiêm khắc, y tay cầm cán đao, ánh mắt liếc xéo mấy tên tùy tùng.

Nếu bọn họ dám chống cự, y lập tức động thủ giết người.Bùi Thế Thanh lấy ra văn điệp Triệu Thủ An Huyện lệnh huyện Văn Hỉ cấp cho y, lệnh tùy tùng đưa lên:- Đây là văn điệp quan phủ, chắc có thể chứ?Đô úy nhận lấy văn điệp xem một chút, y cũng xem không hiểu cái gì viết trên đó, nhưng ấn quan đỏ tươi y lại nhận ra.

Sự khẩn trương trong lòng liền tan đi mấy phần, trả văn điệp lại cho Bùi Thế Thanh, hí mắt nói:- Có thể, chỉ là huyện nha quá thấp một chút.

Nếu là quận nha thì hoàn toàn không có vấn đề.Nếu nói lúc nãy quả thực là như vây đại địch, thì bây giờ ít nhiều có chút ý khó dễ.

Từ Thế Thanh hiểu ý của y, trên mặt hơi lộ ra vẻ giận dữ, là muốn Bùi gia mua chuộc đút lót.- Trong luật Khai Hoàng viết rất rõ, thông điệp thông quan ra ngoài do huyện nha viết, khi nào mới tới lượt quận nha?Ngôn từ nghĩa chính của Bùi Thế Thanh làm Đô úy không dám xem thường y.

Nhưng nếu để đối phương vào thành như vậy, mặt mũi lại có chút không bỏ được.

Đô úy đảo mắt, lạnh lùng nói:- Trước đây là văn điệp huyện nha thật, nhưng bây giờ là thời chiến.

Số người các ngươi lại vượt trên giới hạn Tề công quy định, kiểm tra chặt chẽ là chức trách của bọn ta.

Trừ phi các người có người có tiếng ở thành Thái Nguyên đảm bảo, nếu không mời xuống xe.

Nếu bị bọn ta lục soát được một chiếc binh khí, ta bắt các ngươi vào đại lao.Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng của một người đàn ông:- Ta đảm bảo thế nào?Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người đi ngựa, phía sau đều là nha dịch đi theo.

Quan quân dẫn đầu khoảng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, có râu dài ba, gã mặc nho bào, đầu đội ô sa, có vẻ văn chất nho nhã.Bùi Thế Thanh nhìn thấy người này, liền mỉm cười:- Thì ra là Văn Tấn huynh, thật là khéo đó!Người này họ Vương tên Tự, làm Trưởng Sử quận Thái Nguyên.

Gã cũng là gia chủ Vương thị danh môn Thái Nguyên.

Muội muội của gã cũng chính là mẹ vợ của Dương Nguyên Khánh.Đô úy liền bước lên phía trước thi lễ:- Ty chức tham kiến Vương Trưởng sử!Y trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn, thì ra người trong xe ngựa và Vương Tự có quen biết, y xém chút nữa gặp rắc rối rồi.Vương Tự vốn là Thái Thường tự Thiếu Khanh, vì mẫu thân qua đời, thôi chức giữ đạo hiếu ở nhà, được Lý Uyên phong làm Trưởng sử quận Thái Nguyên.

Mà Thái thú lại là Tề quốc công Lý Nguyên Cát.

Trên thực tế Vương Tự nắm giữ quyền lớn về chính vụ, nhưng uy vọng của gã cũng không nằm ở chỗ chức quan của gã, mà là một thân phận khác của gã.

Vương thị Thái Nguyên là gia tộc hiển hách nhất Thái Nguyên, là một trong ngũ tính thất vọng trong thiên hạ, không phải một Đô úy nhỏ nhỏ mà được tốt như vậy.Tuy nhiên vị Đô úy này nếu biết ngồi trong xe là gia chủ của Văn Hỉ Bùi thị, y cũng toát mồ hôi lạnh giống vậy.Vương Tự thấy Bùi Thế Thanh nhướng mắt với gã, trong lòng hiểu ý, liền cười nói:- Đây là bạn của ta, ta đến đảm bảo y, có thể vào thành chứ!Đô úy đổ mồ hôi trộm trên trán, liên thanh nói:- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, mời vào thành trước.Xe ngựa của Bùi Thế Thanh vào thành Thái Nguyên, Vương Tự dứt khoát cũng ngồi lên xe, y cười đầy thâm ý nói:- Ngài làm sao lại nghĩ đến là vào thành Thái Nguyên sao?Bùi Gia và Vương già là quan hệ thông gia nhiều đời.

Như vợ của Vương Tự là trưởng nữ của Bùi Uẩn, còn muội muội của gã Vương thị gã cho Bùi Văn Ý.

Hai gia tộc là thế giao mấy trăm năm.

Nhưng Thái Nguyên Vương thị ở triều Tùy khá yếu thế, hơn nữa sau khi Dương Quảng lập vị, vì Vương thị Thái Nguyên từng ủng hộ Hán vương Dương Lượng, do vậy bị Dương Quảng lạnh nhạt.

Người nhập sĩ tộc không nhiều lắm, Hà Đông xuất hiện cục diện Bùi cường Vương yếu, hai gia tộc vẫn quan hệ chặt chẽ.

Lần này Bùi Thế Thanh nhận lời giúp Dương Nguyên Khánh, kỳ thực chính là chỉ lợi dụng lực lượng của Vương thị ở Thái Nguyên.Bùi Thế Thanh khẽ mỉm cười:- Ngài biết rõ cố vấn chứ?Hai người liếc nhìn nhau, đều cười ha hả, Vương Tự lại nói:- Hai ngày nay ta rất kỳ quái, rõ ràng Phong Châu đã chiếm lĩnh cung Tấn Dương, sao lại đột nhiên lui binh về phía bắc.

Ta suy nghĩ trăm vạn lần cũng không có lời giải đáp.

Lần đến hôm nay của ngài làm ta hiểu, thì ra quân Phong Châu tạo cho ngài một cơ hội vào thành.

Xem ra Dương Nguyên Khánh kỳ vọng vào ngài rất cao.Bùi Thế Thanh không cho là đúng liếc nhìn gã một cái:- Ngài ra vấn đề khó cho ta sao?

Ta đến Thái Nguyên kỳ thực là tìm ngài, ngài có thể cho ta hy vọng gì?Vương Tự trầm mặc một lát, hỏi Bùi Thế Thanh:- Gần đây thành Thái Nguyên đồn đại huyên náo, nói ở huyện Chính Bình Phong Châu tiêu diệt toàn bộ hai chục ngàn tinh quân của Lý Thúc Lương.

Ngay cả Lý Thúc Lương cũng bỏ mạng, nhưng phía quan chúng ta lại không nhận được tin tức chính thức nào.

Rốt cuộc là thật hay giả?Bùi Thanh gật đầu:- Cực kỳ chính xác.

Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn mười ngàn kỵ binh tiêu diệt toàn bộ đội quân Lý Thức Lương.

Lý Thúc Lương cũng bị Dương Nguyên Khánh bắn chết, ta rất rõ.Vương Tự biến đổi sắc mặt, vội vàng xác nhận nói:- Vậy bước tiếp theo của bọn chúng chính là tấn công Thái Nguyên đó!Trên mặt Bùi Thế Thanh lộ ra một chút thần sắc bất mãn, y không bất mãn đối với Vương Tự tiếp nhận bổ nhiệm của Lý Uyên.

Năm ngoái lúc bốn nhà Bùi, Thôi, Vương, Lô tất cả mọi người đều đạt thành chung nhận thức, ủng hộ Dương Nguyên Khánh.

Kết quả Vương Tự ý chí không kiên định, không ngờ tiếp nhận chức quan của Lý Uyên.Y lạnh lùng nói:- Tấn công Thái Nguyên là chuyện rõ ràng, không cần ta giải thích thêm.Vương Tự cảm nhận được một chút bất mãn trong giọng nói của Bùi Thế Thanh, gã đỏ mặt lên, thở dài một tiếng:- Việc này nói ra dài dòng, về phủ hãy nói!Phủ trạch Vương thị là một tòa phủ đệ lớn nhất thành Thái Nguyên, chiếm chín mươi mẫu.

Trong đó ba mươi mẫu là làm Vương học, do tộc đệ Vương Tự, nổi tiếng giáo dục mọi người vương thông chủ trì, có hơn một ngàn học trò.

Còn phủ đệ Vương thị thì chiếm sáu mươi mẫu, mấy trăm con cháu Vương gia sống trong đó.Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước Vương phủ.

Vương Tự mời Bùi Thế Thanh vào thư phòng, hai người ngồi xuống, có thị nữ thượng trà cho gã.

Vương Tự bưng chén trà lên, lúc này mới thở dài nói:- Khi Lý Uyên phong cho ta chức quan, lúc đó ta không nhận, mãi tới khi Lý Nguyên Cát phái binh bao vây Vương gia, ta mới bị ép nhận lời, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi.Bùi Thế Thanh trong lòng rất rõ, kỳ thực cơ bản vì là Vương gia không xem trọng Dương Nguyên Khánh, cho rằng Lý Uyên có thể thành đại sự, cho nên mới ruồng bỏ ước địch ban đầu của bốn nhà.

Nhưng y cũng không thể nói gì hơn, Bùi gia không phải cũng nhận được thăm hỏi của Bùi Tịch sao?Bùi Thế Thanh cũng không nhắc chuyện này, liền trực tiếp hỏi gã:- Vậy nói rõ cho ta biết, lần này Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên, Vương gia xuất lực không?Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Lưu Vũ Chu, tiêu diệt toàn bộ Lý Thúc Lương, sắp tấn công Thái Nguyên, điều này làm cho Vương Tự lại thấy được một tia hy vọng.

Y cười khổ một tiếng nói:- Ta là cậu của Mẫn Thu, ngươi nói ta có thể xuất lực không?

Chỉ là trong tay ta vô binh vô tốt, không thể trực tiếp giúp ngài đoạt thành.

Chỉ có thể lúc tình thế phát triển nhất định, ta sẽ tìm được thời cơ giúp ngài một tay.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 565 : Quan Trung đối đápSau năm ngày, tin tức hai vạn tinh binh bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt toàn bộ, chủ soái Lý Thúc Lương chết trận rốt cục cũng truyền tới Trường An, khiến vua và dân chấn động, nguy cơ ở Hà Đông khiến trong lòng văn võ bá quan hoảng sợ.Ngoài điện Võ đức, Lưu Văn Tĩnh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng lo âu khiến hắn thi thoảng thấp giọng thở dài.

Từ lúc Lý Uyên phái Lý Thúc Lương làm chính soái xuất chiến, Lưu Văn Tĩnh liền ý thức được sẽ có hậu quả của hôm nay, đáng tiếc Lý Uyên không nghe hắn khuyên bảo, không chỉ đánh mất hai vạn tinh binh, còn làm cho thế cục Hà Đông chuyển biến xấu, hiện tại Lý Uyên hối hận thì có tác dụng gì chứ?Lúc này, một gã thị vệ vội vàng đi ra:-Thừa tướng mời tiên sinh vào!Cũng không phải Lưu Văn Tĩnh chủ động tìm đến Lý Uyên, mà là Lý Uyên phái người mời hắn đến, Lưu Văn Tĩnh sửa sang lại y mũ một chút, bước nhanh vào phía trong điện.Trong phòng, Lý Uyên đầu trùm khăn, nằm trên giường bệnh.

Ngự y Kiều Thiện Đường đang bắt mạch biện mầu cho hắn, bên cạnh là Lý Kiến Thành đang lo lắng, khuôn mặt nhăn lại, lo lắng mà nhìn ngự y.Kiều Thiện Đường buông tay Lý Uyên cười nói:-Thân thể Lý Thừa tướng tốt lắm, cũng không lo ngại, chỉ có điều nhất thời đau cực công tâm mới khiến trong lòng đau quặn, chỉ cần tâm tư thoải mái, hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, hết thảy đã có thể ngồi dậy bình thường.-Đa tạ ngự y.Lý Uyên lập tức phân phó Kiến Thành:-Đưa Kiều ngự y ra ngoài, lại tặng một bánh bạc.-Không dám nhận!Kiều ngự y vội vàng lùi lại:-Đây là bổn phận của tại hạ, tuyệt đối không nên được thưởng.-Đây là một chút tâm ý của ta, ngự y hãy thu nhận đi!Kiều ngự y nghìn ân vạn tạ ơn lui xuống, lúc này, một gã thị vệ tiến lên bẩm báo:-Thừa tướng, Lưu tiên ngưu tới.-Để hắn vào.Lý Uyên ngọ ngoạy ngồi dậy, hai gã thị vệ bên cạnh vội vàng đưa hắn nâng dậy, vừa thay hắn tựa đầu khan gói kỹ lưỡng, Lưu Văn Tĩnh đi đến, khom người thi lễ nói:-Ty chức tham kiến Thừa tướng.-Tiên sinh mời ngồi!Lý Uyên lại phân phó thị thiếp:-Đi đem hai chén trà đến.Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống, hắn thấy Lý Uyên sắc mặt có bệnh, liền cẩn thận hỏi:-Vừa rồi gặp được thế tử và Kiều ngự y, nói Thừa tướng ngã bệnh, cần phải nhanh sao?Trên mặt Lý Uyên lộ ra vẻ hổ thẹn thở dài nói:-Đây là tâm bệnh, Thúc Lương chết trận, hai vạn tinh binh bị diệt, ta đau lòng và hổ thẹn, lúc trước không nên từ chối lời đề nghị của tiên sinh, dù ngàn hối vạn hối cũng không thể xoay chuyển lại, nhờ tiên sinh lại giúp ta một tay.Tuy rằng Lý Uyên đã không quá tín nhiệm Lưu Văn Tĩnh, nhưng hiện tại sinh tử tồn vong cấp bách, lòng hắn như lửa đốt, cũng không có cách nào khác, chỉ hy vọng Lưu Văn Tĩnh cho hắn một thượng sách, thoát khỏi khốn cục trước mắt.Lưu Văn Tĩnh đã xem báo cáo Hà Đông chi chiến kỹ càng trong lòng đã có một chút ý tưởng, sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói:-Ty chức cho rằng, đầu tiên phải phân tích nguyên nhân thất bại, sau đó mới có thể đúng bệnh bốc thuốc.

Lần này thất bại, vấn đề lớn nhất chính là ở binh cường tướng nhược, chủ tướng khinh địch mà sai lầm.Lý Uyên trầm ngâm không nói, Lý Thúc Lương bỏ mình, mặc dù trong lòng hắn hiểu Lý Thúc Lương không đủ năng lực nhưng hắn không nghĩ đem sai lầm đều đổ lên trên người Lý Thúc Lương, bởi vì dùng người không thích đáng, trách nhiệm kia cũng chính là Lý Uyên hắn.

Nghe Lưu Hoằng Cơ nói Lý Thúc Lương phi thường cẩn thận, nhìn thấu sách lược của Dương Nguyên Khánh, cũng cố phòng ngự, cuối cùng thua Dương Nguyên Khánh ở bộ binh trọng giáp.-Thúc Lương năng lực hơi yếu không sai, nhưng tiên sinh hẳn đã nhìn bộ binh trọng giáp và kỵ binh hùng mạnh của Dương Nguyên Khánh, hiện tại chúng ta khó đối phó nổi, vấn đề này không thể bỏ qua.-Dương Nguyên Khánh có kì binh ty chức hiểu, nhưng cho dù có kì binh cũng không thất bại thảm hại đến như vậy.

Lý Thúc Lương trong tay có hai vạn tinh binh, cuối cùng lại giống đám ô hợp bình thường tan tác, Thưa tướng không cảm thấy kỳ quái sao?Lý Uyên im lặng, Lưu Văn Tĩnh lại nói:-Lý Thúc Lương thất bại, thua ở chỗ do hắn quá mức cẩn thận, hắn ký thác hy vọng ở phòng ngự của doanh trai quân đội, như vậy rất bị động.

Một khi Dương Nguyên Khánh đột phá doanh trại, hai vạn quân đội liền bị nhốt trong doanh địa nhỏ hẹp, không thể đối chiến.

Hơn nữa lại là ban đêm, như vậy liền hình thành cục diện từng binh sĩ tác chiến, kỵ binh có thể phát huy tối đa ưu thế của mình, lại có bộ binh trọng giáp phối hợp, Dương Nguyên Khánh tất thắng không thể nghi ngờ.

Dưới loại tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là chạy tán loạn, có lẽ còn có thể giữ lại mười ngàn binh lính.

Nhưng bốn phía doanh trại quân đội thương trận cộng thêm tướng quân bị vây chết, không thể nào chạy trốn, chủ tướng bỏ mình, toàn bộ tuyến tự nhiên liền sụp đổ.Lý Uyên thở dài một tiếng:-Ta minh bạch ý tứ của tiên sinh, nếu Thúc Lương to gan hơn, có thể đối chiến với Dương Nguyên Khánh ban ngày, phát huy tối đa ưu thế trận hình bộ binh, lấy hai đấu một, cho dù cuối cùng bị đánh bại, cũng không đến mức toàn quân bị diệt.

Ta chỉ suy xét Thúc Lương giỏi thủ thành, không tốt cho đối chiến, là trách nhiệm của ta, không quan hệ tới Thúc Lương.Lưu Văn Tĩnh cắn môi một chút:-Kỳ thật Bùi Tịch cũng có phần lớn trách nhiệm, Thừa tướng không có phát hiện sao?Lý Uyên ngạc nhiên:-Vì sao?-Quân đội Dương Nguyên Khánh đi Văn Hỉ huyện trước, sau đó mới sốt ruột từ Văn Hỉ quay về, hắn tất nhiên là từ huyện Văn Hỉ có được tình báo, mà Bùi Tịch đã ở Văn Hỉ huyện, hắn làm sao có thể không biết Dương Nguyên Khánh đã đến?

Nếu hắn có thể phái người thông báo Lý Thúc Lương đúng lúc, chỉ cần Lý Thúc Lương biết trước nửa canh giờ Dương Nguyên Khánh kia đánh tới, hắn liền có thời gian trốn vào huyện Chính Bình, cuối cùng thảm bại cũng sẽ không có phát sinh.

Nhưng Bùi Tịch lại không thông báo đúng lúc.

Báo cáo của Độc Cô Hoài Ân nói, Bùi Tịch phái người tới ước chừng chậm gần hai canh giờ.

Vì sao Dương Nguyên Khánh có thể nắm bắt thời cơ, bắt lấy cơ hội một trận chiến thành công, mà Bùi Tịch thân là Hành quân Tư mã, lại biết sau, hắn không nên nhận trách nhiệm sao?Lý Uyên trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói:-Có lẽ vì Bùi Trưởng sử bị nhốt ở Bùi phủ, có lẽ hắn còn có nỗi khổ tâm, tình hình cụ thể tỉ mỉ ngay lúc đó chúng ta cũng không biết, nhưng hắn có thể phái người đi thông báo, đã nói lên hắn cũng đã làm tròn trách nhiệm.

Ta cho rằng thất bại Chính Bình không quan hệ tới hắn.

Tiên sinh, hiện tại không phải thời điểm thảo luận trách nhiệm, bây giờ hẳn là nên suy xét làm thế nào ứng phó với khốn cục trước mắt.Trong giọng Lý Uyên cũng mơ hồ lộ ra một tia bất mãnLưu Văn Tĩnh cứ chấp truy cứu trách nhiệm, khiến trong lòng Lý Uyên không hài lòng.

Sự việc đã xảy ra rồi, ai mà chẳng nói được chứ?

Ông ta triệu Lưu Văn Tĩnh đến, không phải để hắn truy cứu trách nhiệm.

Kỳ thật đây là một Lưu Văn Tĩnh một mặt thư sinh khí phách, hắn rất giỏi mưu lược, là quân sư của Lý Uyên, nhưng hắn ở trong quan trường không khôn khéo láu cá bằng Bùi Tịch, hắn cũng không hiểu được, cái gọi là lãnh đạo tự trách chỉ là ra vẻ, mà làm cấp dưới, bất luận là lúc nào cũng không thể khiến lãnh đạo đến nhận trách nhiệm.Lưu Văn Tĩnh thầm nghĩ đến luận việc, theo phân tích thất bại vào tay, tìm ra sách lược ứng phó, hắn lại không biết rằng Lý Uyên cũng dính vào chuyện xấu hổ này, quên mất quan hệ của Lý Thúc Lương và Lý Uyên, không ý thức việc Lý Uyên không nghĩ chịu nhận trách nhiệm.

Lý Uyên đã nhắc nhở hắn, chuyện này không quan hệ tới chủ tướng, là kỵ binh và bộ binh trọng giáp của Dương Nguyên Khánh lợi hại, Lưu Văn Tĩnh lại cho rằng không phải, liền khiến sắc mặt Lý Uyên ngày càng âm trầm.Lý Kiến Thành đã trở lại, y ở bên cạnh nhìn thấy một tia không ổn, ho khan thật mạnh một tiếng, nhắc nhở Lưu Văn Tĩnh nói:-Ta đề nghị Thế Dân làm chủ tướng, lại dẫn ba vạn quân đi viện trợ Hà Đông, tiên sinh nghĩ như thế nào?Lưu Văn Tĩnh vẫn không ý thức được hắn vừa phạm sai lầm, tuy nhiên sự chú ý của hắn đã bị Lý Kiến Thành dời đi, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:-Tần công đi Hà Đông đương nhiên thích hợp nhất, nhưng Tiết Cử bên kia ứng phó như thế nào?

Còn Thế Dân chỉ mang ba vạn quân, binh lực có lẽ không đủ.Lý Uyên thấy hắn không tiếp tục truy cứu trách nhiệm, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút, liền cười nói:-Quân đội Tiết Cử bị Thế Dân đánh bại mười ngày trước, đã tháo chạy đến quận Bào Hãn, tạm thời không cần để ý.

Hiện tại do quân đội của Đậu Kháng và Lý Quỹ tiếp tục ngăn chặn Tiết Cử, Thế Dân có thể theo hướng tây xuất thân đến.

Về vấn đề binh lực không đủ, tiên sinh cũng không cần lo lắng.

Thế Dân chỉ có ba vạn quân tiên phong, ta lại ra lệnh cho Khuất Đột Thông dẫn hai vạn hậu quân, tổng cộng có năm vạn nhân mã, hẳn là có thể đối phó tình hình ở Hà Đông.Lưu Văn Tĩnh trầm tư một lát rồi nói:-Kỳ thật có thể cho Khuất Đột Thông thủ quan nội trên phía bắc.

Hiện tại binh lực của Dương Nguyên Khánh tập trung ở Hà Đông, quan nội tất nhiên trống không, có thể nhân cơ hội này cướp lấy, đồng thời cũng có thể tạo áp lực với Dương Nguyên Khánh.

Thừa tướng nghĩ như thế nào?Lý Uyên gật gật đầu, đề nghị của Lưu Văn Tĩnh rất tốt, ông ta lại trầm tư một lát, quay ra Lý Kiến Thành nói:-Ta còn tính toán là khiến Khuất Đột Thông làm phó tướng cho Thế Dân, quan nội trống không, do con dẫn ba vạn quân đi cướp lấy.

Ta cho Nhị thúc con hiệp trợ con, về phần binh lực, ta tính toán mệnh Sài Thiệu chỉnh đốn lính đầu hàng của Chu Kiệt và Tiết Cử để phòng thủ Quan Trung, như vậy tinh binh ở Quan Trung có thể dùng lúc cần thiết.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 566 : Ép buộc nhận lệnhLý Kiến Thành liếc mắt nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái, cười nói:-Có thể cho Quân sư đi cùng con hay không?Lý Uyên do dự một chút, cuối cùng đáp ứng nói, liền cười ha hả với Lưu Văn Tĩnh nói:-Vậy vất vả cho tiên sinh rồi.Lưu Văn Tĩnh khom người thi lễ:-Văn Tĩnh nguyện toàn lực phụ tá thế tử.Lưu Văn Tĩnh lui xuống, Lý Uyên lấy ra lá thư do Lưu Văn Tĩnh viết, đưa cho Lý Kiến Thành:-Trước hết con hãy nhìn phong thư này đi!Lý Kiến Thành xem phong thư này, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao phụ thân hơi không tín nhiệm Lưu Văn Tĩnh, ở trong thư từ Lưu Văn Tĩnh biểu lộ thiện cảm với Phong Châu.Hắn trầm tư một chút nói:-Phụ thân, Lưu Văn Tĩnh này hơi thư sinh khí phách, trong lòng thẳng thắn, cũng không nhất định là hắn phản bội phụ thân.

Theo đề nghị của hắn lấy quan nội, liền thấy hắn không ở cùng bên Dương Nguyên Khánh, con cảm thấy phụ thân lo lắng quá nhiều.Lý Uyên mặt âm trầm nói:-Cho dù là ta suy nghĩ nhiều, ta cũng không thích người này, con có thể dùng hắn, nhưng ta sẽ không dùng lại hắn, hơn nữa ta còn muốn cảnh tỉnh con, lời của hắn chỉ có thể nghe ba phần, không thể nghe toàn bộ.-Con minh bạch, mời phụ thân yên tâm.Lý Uyên nhìn thoáng qua Lý Kiến Thành, lại chậm rãi nói:-Trái ngược với quan nội, kỳ thật ta càng muốn cướp lấy chỗ dưỡng mã Hà Tây.

Ta nghe nói Hà Tây đại hạn, liền phái Binh Bộ Thị Lang An Hưng Quý đi sứ Hà Tây, đề xuất dùng năm vạn thạch gạo đổi lấy năm vạn thớt chiến mã, không ngờ Lý Quỹ đã đáp ứng rồi.

Qua chuyện này liền thấy Lý Quỹ khuyết thiếu ánh mắt chiến lược, vì có thể mau chóng bắt Hà Tây, lần này con xuất binh tới quan nội, có một số việc ta nhất định phải dặn dò con.-Mời phụ thân dặn dò, con sẽ nhờ kỹ.Lý Uyên gật gật đầu lại tiếp tục nói:-Ở Quan Lũng chúng ta đã biết có đại địch Tiết Cử, theo sau lại có Lý Quỹ, cho nên chúng ta không thể tiếp tục gây thù hằn với Dương Nguyên Khánh.

Lần này lấy quan nội, trong số sáu quận quan bắc có thể lấy quận Diên An, năm quận khác đều tạm thời không thể đụng vào.Lý Kiến Thành khó hiểu hỏi:-Phụ thân, vì sao chỉ có quận Diên An có thể va chạm?-Bởi vì sáu quận quan bắc chỉ có quận Diên An không tiếp giáp Phong Châu, căn bản không uy hiếp đến lợi ích của Dương Nguyên Khánh, hơn nữa ta cũng muốn thử do thám một chút xem điểm mấu chốt của Dương Nguyên Khánh ở nơi nào?. .

Trên đường cái ngoài thành Trường An, một đội kỵ binh phi nhanh tới, cầm đầu là một đại tướng thân kim khôi ngân giáp, tay cầm Lang Nha sóc, đúng là từ Đại Chấn quan phía tây trở về gấp - Nguyên soái Lý Thế Dân.Mười ngày trước, Lý Thế Dân dẫn năm vạn quân liên hợp với ba vạn quân Lý Quỹ Hà Tây đánh bại quân Tiết Cử ở huyện Tương Vũ quận Lũng Tây, trảm hơn bốn vạn quân địch, khiến Tiết Cử bại trận trốn về hướng tây tới tận quận Phu Hãn.

Ngay khi Lý Thế Dân chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử thì Hà Đông lại xuất hiện tình huống nguy hiểm, khiến cho bọn hắn không thể không buông tha cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử, dẫn hai vạn quân viện trợ phía đông.

Theo ý Lý Thế Dân mà nói, hắn muốn buông tha Hà Đông, toàn lực tranh đoạt Quan Lũng, nhưng phụ thân không chịu buông tha Hà Đông.

Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng có thể hiểu vì sao phụ thân không bỏ qua, Hà Đông là nơi long hưng, đông nhân khẩu, đất đai phì nhiêu, không giống Hà Nam, Hà Bắc chịu loạn thổ phỉ, nhưng vấn đề là, bọn họ tứ phía xuất kích, đông tây nam tác chiến, cuối cùng rất có khả năng hai tuyến đông tây đều bại.Lý Thế Dân sắc mặt âm trầm, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, hắn muốn khuyên bảo phụ thân buông tha Hà Đông, nhưng lại không biết như thế nào mới có thể thuyết phục phụ thân.Lý Thế Dân vào thành, liền tiến thẳng đến Võ Đức điện, từ xa đã thấy Bùi Tịch đứng ở cửa, hắn liền bước nhanh lên:-Bùi Trưởng sử!Bùi Tịch vẫn chờ Dương Nguyên Khánh sau khi dẫn quân bắc thượng, mới rời khỏi huyện Văn Hỉ trở về Quan Trung.

Hắn xin nhận tội trước Lý Uyên, Lý Uyên cũng không có trách cứ hắn, vẫn trọng dụng hắn như cũ.

Tuy nhiên Bùi Tịch nghe được thân tín bên cạnh Lý Uyên nói rằng Lưu Văn Tĩnh buộc tội hắn thông báo chậm trễ, khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ căm tức.Bùi Tịch đang chờ Lý Uyên triệu kiến, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, thấy Tần quốc công Lý Thế Dân, hắn hoảng bước lên trước chào:-Nhị lang, trở về khi nào vậy?Có thể gọi Lý Thế Dân là Nhị lang, chỉ có Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Võ Sĩ Ước, Cao Sĩ Liêm và ít ỏi mấy người, trong đó quan hệ giữa Bùi Tịch và Lý Thế Dân là tốt nhất.

Lần trước Lý Thế Dân bắn chết huynh đệ Lý Trí Vân dẫn đến khủng hoảng, nhờ sự trợ giúp đắc lực của Bùi Tịch, mới khiến Lý Uyên tha thứ đứa con.

Lý Thế Dân cũng vì vậy mà cảm kích Bùi Tịch vô cùng.Lý Thế Dân đáp lễ cười nói:-Vừa mới về tới, phụ thân muốn ta đi Hà Đông cứu viện Thái Nguyên.Nhắc tới Hà Đông, vẻ mặt Bùi Tịch có chút ảm đạm.

Mặc dù hắn biết Lý Thúc Lương sẽ bại, lại không ngờ rằng toàn quân bị diệt, làm hắn khó chối được sai lầm này, hắn thở dài:-Trận chiến Hà Đông, chúng ta khinh địch, cho rằng Dương Nguyên Khánh không có khả năng xuống phía nam nhanh như vậy, lại không nghĩ rằng kỵ binh của hắn vài ngày đã giết tới.

Thất bại của Thúc Lương, ta cũng có trách nhiệm.Lý Thế Dân hiểu rất rõ Bùi Tịch, Bùi Tịch rất có tài năng.

Tuy nhiên tài năng của hắn không phải là bày mưu lược, mà là hậu cần an dân, phụ thân lần này đem Bùi Tịch làm mưu sĩ cho thúc phụ, mà không dùng Lưu Văn Tĩnh, đây là phụ thân y dùng người sai lầm.

Y thấy vẻ mặt Bùi Tịch uể oải, liền an ủi hắn:-Trưởng sử không cần tự trách quá mức, Dương Nguyên Khánh là kiêu hùng trong thiên hạ, lấy lực bản thân chống lại ba trăm ngàn quân Đột Quyết.

Hắn không phải là người các ngươi có thể ứng phó nổi.

Đây là do phụ thân dùng lầm người, không liên quan tới Bùi Trưởng sử.Lý Thế Dân an ủi khiến trong lòng Bùi Tịch thông thuận rất nhiều, hắn nhìn hai bên, trái phải không có người, liền thấp giọng nói:-Tuy nói là như thế này, nhưng Nhị lang nhất định không thể nói là chủ công dùng sai người.

Chủ công nhập Quan Trung không lâu, uy tín còn chưa hoàn toàn thành lập, không thể làm cho việc này ảnh hưởng đến uy tín của ông ấy, việc này đúng là bất lợi lớn.Lý Thế Dân yên lặng gật đầu:-Ta hiểu được.

Đa tạ Trưởng sử nhắc nhở.Lúc này, một gã thị vệ đi lên trước thi lễ:-Bùi Trưởng sử, Thừa tướng mời ngươi đi vào.Lý Thế Dân và Bùi Tịch cùng nhau hướng vào phía trong điện đi vào.Lý Uyên đang ở trong phòng bố trí binh lực đông chinh.

Lần này gã chuẩn bị năm vạn người đi cứu viện Hà Đông, Thế Dân mang theo hai vạn nhân mã trở về, gã còn phải xuất thêm ba vạn quân, còn chuẩn bị lương thảo.

Gã cũng thấy lần này đầu tiên xuất binh hơi gấp gáp, lúc này đây gã không dám sơ suất tiếp.-Thừa tướng, Tần công và Bùi Trưởng sử đến đây.Lý Uyên tinh thần khẽ động, hắn luôn chờ Thế Dân trở về, vội vàng nói:-Mời bọn họ tiến vào.Rất nhanh, Lý Thế Dân và Bùi Tịch đi vào quan phòng, hai người đồng loạt thi lễ, Lý Uyên khoát tay nói:-Ngồi xuống đi!Bùi Tịch hôm nay tới gặp Lý Uyên, là muốn báo cáo việc Văn Hỉ Bùi gia, không ngờ vừa lúc gặp Lý Thế Dân tiến đến thảo luận lần xuất binh thứ hai.

So sánh với dưới, Bùi gia Hà Đông liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể, hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa, lẳng lặng ngồi ở một bên dự thính.Lý Thế Dân ngồi xuống liền hỏi:-Phụ thân, thế cục Hà Đông hiện tại như thế nào?Lý Uyên lấy ra một quyển tình báo, đưa cho Lý Thế Dân:-Cái này mới lấy được Thái Nguyên chuyển nhanh sang nay, chính con xem đi.Lý Thế Dân mở tình báo ra, nhìn một lần, khẽ cau mày, chiến sự ở Thái Nguyên kịch liệt, Tứ đệ Nguyên Cát cầu viện khẩn cấp.-Phụ thân, Dương Nguyên Khánh dường như muốn mai phục viện quân chúng ta trước Thái Nguyên thành.Lý Uyên lo lắng, thở dài một tiếng nói:-Hiện tại ta rất lo lắng Nguyên Cát không thủ được Thái Nguyên, làm ta kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Nếu Thái Nguyên thất thủ, Hà Đông khó bảo toàn, ta sẽ đau như gãy mất một bên cánh.Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn chằm chằm sàn nhà, môi giật giật:-Phụ thân. . . . .Y vẫn không kìm được lòng nói:-Vì sao phụ thân nhất định phải chiếm Hà Đông?-Con nói cái gì?Ánh mắt Lý Uyên âm vụ mà nhìn chằm chằm Lý Thế Dân, trong mắt gã lửa giận bắt đầu dâng lên.Lý Thế Dân lấy thêm dũng khí nói:-Con cho rằng hiện tại hẳn là nên tập trung binh lực tranh đoạt Quan Lũng Hà Tây.

Nếu tranh đoạt Hà Đông thất bại gây ra tổn thất binh lực lớn, quay lại tranh Quan Lũng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như trước.

Trước buông tha Hà Đông, đem binh lực dồn về Quan Lũng, chờ chúng ta củng có Quan Lũng, sau quay lại tranh Hà Đông, như vậy kỳ thật là giống nhau, nhưng Quan Lũng đã thuộc về chúng ta.Bùi Tịch phi thường hiểu tính Lý Uyên, hắn mắt thấy Lý Uyên muốn phát tác, vội vàng hòa giải nói:-Ý tứ Nhị lang nói là, chúng ta chiếm lấy Quan Trung mới được hai tháng, sống chưa yên ổn, không nên xuất kích bốn phương, Nhị lang là lo lắng thực lực chúng ta không đủ, khó có thể chống đỡ hai tuyến tác chiến.Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam Chương 567 : Sơ suất trí mạngLý Uyên vừa muốn phát tác lửa giận thì bị Bùi Tịch giảng hòa áp chế xuống, gã nhịn cơn giận trong lòng xuống, dùng giọng ôn hòa nói:-Buổi sáng hôm nay ta và Độc Cô Chấn cùng với Đậu Uy nói chuyện qua, hắn đáp ứng sẽ thuyết phục giới quý tộc Quan Lũng, toàn lực ủng hộ chúng ta tranh đoạt Hà Đông.

Vấn đề hiện tại không phải chúng ta có nghĩ là lưỡng tuyến tác chiến, mà là thành Thái Nguyên đã triển khai chiến đấu kịch liệt, muốn lui cũng không được.

Hoặc là đi cứu viện Thái Nguyên, hoặc là trơ mắt nhìn huynh đệ con bị Dương Nguyên Khánh giết chết.Nói tới đây, Lý Uyên lại liế mắt nhìn Lý Thế Dân, lạnh lung hỏi:-Con còn muốn them một huynh đệ con chết nữa sao?Trên trán Lý Thế Dân chảy ra mồ hôi, y biết phụ thân y không có khả năng buông tha cho Hà Đông, vội vàng quỳ xuống nói:-Con tuyệt không có ý này, con nguyện đem hết khả năng đi cứu viện Thái Nguyên.-Không phải đem hết khả năng, mà nhất định phải bảo vệ được Thái Nguyên!Thanh âm Lý Uyên kéo dài ra.Môi Lý Thế Dân giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng, Bùi Tịch cũng hiểu được tâm tư của y, hướng tới Lý Uyên nói:-Chỉ sợ còn chưa kịp tới nơi, Thái Nguyên đã thất thủ.Lý Uyên hừ một tiếng:-Nếu là như thế, ta có thể không trách con, nhưng con không thể lấy đó làm cớ, cố ý kéo dài thời gian hành quân, nếu là như vậy, ta sẽ không tha cho con.-Con không dám!Sắc mặt Lý Uyên dịu đi một chút, gã nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân một cái, tỏ vẻ vừa lòng đối với thái độ thay đổi của y, giọng điệu cũng dịu xuống:-Lần này con dẫn quân đông chinh, trừ hai vạn quân con mang về từ Lũng Tây, ta sẽ cho con thêm ba vạn, còn từ chỗ Tiết Cử lấy được ba vạn thớt chiến mã cũng cho con.

Về phần quân lương vật tư con không cần lo lắng, ta sẽ đem thành Hà Đông làm căn cứ hậu cần của con, các quận Hà Đông còn có ba vạn quân, cũng do con toàn quyền chỉ huy.

Ta chỉ có một yêu cầu, xuất binh ngay đêm nay!... . .Lý Thế Dân tâm tình nặng nề trở về quân doanh ngoại thành, đi vào lều lớn.

Phòng Huyền Linh đang sửa sang lại công văn cười hỏi:-Thừa tướng mệnh khi nào xuất binh?Lý Thế Dân thở dài, ngồi xuống nói:-Phụ thân mệnh ta xuất binh ngay đêm nay, nhưng ba vạn quân ở nơi nào cũng không biết, sao ta có thể xuất binh?

Còn ba vạn thớt chiến mã, cần huấn luyện phối hợp tác chiến trong một tháng, thật sự quá gấp rút, cực kỳ phực tạp loạn thành một đoàn, ta không biết nên bắt đầu từ đâu.-Ngựa có thể giao cho Trưởng Tôn Vô Kỵ an bài, quân đội giao trách nhiệm cho Binh bộ, lương thảo hậu cần không cần ngươi suy xét, ngươi chỉ cần hạ lệnh binh lính nghỉ ngơi, buổi tối xuất phát, sau đó ngươi cũng ngả đầu ngủ, và chờ hoàng hôn đến, ta gọi ngươi tới thu thập đồ đạc, chỉ đơn giản như vậy thôi.Phòng Huyền Linh nói dăm ba câu khiến Thế Dân mỉm cười, kỳ thật là y nghĩ sự tình quá phức tạp, Lý Thế Dân nhướn mày nói:-Phụ thân bảo ta cứu viện Thái Nguyên, nghe ý tứ của ông ấy, cho dù cứu hay không cứu Thái Nguyên đều cân nhắc ta đông chinh lần này, nếu cứu không được Thái Nguyên, ta liền thất bại, áp lực rất lớn.Phòng Huyền Linh lắc lắc đầu:-Lần trước chỉ dùng người không thỏa đáng, mà lại làm không đúng mục tiêu chiến lược, như quả thật là chạy đi cứu viện Thái Nguyên, như vậy chuyến này tướng quân nhất định thảm bại.

Ta không nói không cứu Thái Nguyên, mà là không thể cứu lấy mục tiêu cuối cùng, mục tiêu cuối cùng của tướng quân hẳn là bảo vệ Hà Đông, Thái Nguyên được mất kỳ thật không trọng yếu.Lý Thế Dân thở dài, y làm sao không biết!

Chỉ có điều phụ thân y quá coi trọng Thái Nguyên.

Trầm tư một lát, Lý Thế Dân lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:-Ta nhớ rõ tiên sinh từng nói với ta, có một biện pháp có thể trì hoãn Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên, không biết là biện pháp gì?Trên mặt Phòng Huyền Linh lộ ra ý cười chua xót, cái biện pháp kia đã không có ý nghĩa, nhất định phải là khi Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu giằng co mới dung được, chỉ có điều Lý Thế Dân đã hỏi, hắn không nói lại không tốt, liền nói:-Ta muốn đề nghị tướng quân liên hợp với U Châu La Nghệ cùng đối phó Dương Nguyên Khánh.

Khi Dương Nguyên Khánh tiến công Lưu Vũ Chu, La Nghệ dẫn binh qua khe núi, theo phía bắc kiềm chế Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu, như vậy Lưu Vũ Chu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Dương Nguyên Khánh cũng không dám tiến xuống phía nam đánh Lưu Vũ Chu.

Chỉ cần có thể trì hoãn một tháng, chúng ta có thể thong dong bố trí, nhưng hiện tại Lưu Vũ Chu đã bị diệt, nên không có ý nghĩa.Lý Thế Dân có chút động tâm, liên hợp La Nghệ, hiện tại hẳn là còn có ý nghĩa chiến lược.

Y chắp tay sau lưng đi vài bước, lại hỏi:-Nếu La Nghệ không chịu liên hợp cùng ta thì như thế nào?-Hắn nhất định nguyện ý!Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:-Bởi vì hắn rõ ràng hơn ai hết, Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ cướp lấy U Châu.Chiến dịch thành Thái Nguyên là do Bùi Thế Thanh nói sau khi tiến vào Thái Nguyên ba ngày sẽ bắt đầu, nhưng cũng không có ghê gớm như trong thư mà Lý Nguyên Cát gửi cho phụ thân.

Trên thực tế, y chỉ muốn thúc giục phụ thân nhanh chóng phái viện binh đến mà phóng đại tình hình chiến đấu.

Từ lúc Dương Nguyên Khánh dẫn một trăm ngàn đại quân đến thành Thái Nguyên tới nay, đã trải qua mười ngày.

Trong mười ngày này chỉ phát sinh một chiến dịch: Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân, một lần nữa tấn công chiếm cung Tấn Dương, chỉ dùng nửa ngày đã đánh tan năm ngàn quân phòng thủ cung Tấn Dương, tướng giữ cung Tôn Đạt tử trận.Có lẽ trong mắt Lý Nguyên Cát, chiến dịch này có thể xem là ghê gớm.Hạ được thành Thái Nguyên là trung tâm của ván cờ mà Dương Nguyên Khánh bày ra ở Hà Đông.

Mặt khác, lấy các quận phía nam của Thái Nguyên đối với hắn cũng không phải là việc quan trọng nhất, hắn không có nhiều binh lực để phân tán ra tranh đoạt.

Dương Nguyên Khánh thu hồi tất cả binh lực, trừ năm nghìn kỵ binh của Tô Định Phương ở lại quận Hà Đông kiềm chế cánh quân thứ hai của quân Đường, cùng với Thôi Phá Quân dẫn năm ngàn quân trấn thủ huyện Hoắc Ấp, còn lại tập trung toàn bộ quân đội tấn công thành Thái Nguyên.Hồi đầu năm, khi thành Thái Nguyên phòng ngự sự tấn công của Lưu Vũ Chương, đã cho đào hai chiến hào sâu, rộng chừng một trượng ở dưới chân thành, tính cả sông đào bảo vệ thành, tổng cộng là ba tuyến phòng ngự.

Quân Thái Nguyên ở bên phía chiến hào đối diện tiến hành phòng ngự ở bên ngoài.

Nhưng sau gần hai tháng bị quân đội của Lưu Vũ Chu tấn công, những chiến hào này đều được dựng cầu gỗ bắc qua, mà sông bảo vệ thành ở hai bên tây bắc cũng bị quân đội của Lưu Vũ Chu dùng bùn đất lấp đầy.

Nhưng cuối cùng, Lưu Vũ Chu vẫn không thể đánh hạ thành Thái Nguyên, mà mọi sự cố gắng của y lại là giúp đỡ cho Dương Nguyên Khánh.Hai phía đông tây ở ngoài thành, quân kỳ che kín bầu trời, lều trại kéo dài đến vài dặm, đại quân Phong Châu đến Thái Nguyên đã được mười ngày nhưng vẫn chưa phát động công kích thành Thái Nguyên, có lẽ nguyên nhân là do bọn họ không có vũ khí công thành.

Vũ khí công thành mà Lưu Vũ Chu để lại đều bị quân phòng thủ Thái Nguyên phá hủy.

Mà dường như quân Phong Châu nhà Tùy còn chưa kịp chế tạo thang, chùy công thành và vũ khí, bọn họ đều là tay không mà đến, làm cho quân phòng thủ Thái Nguyên có một tia hi vọng.Quân Phong Châu nhà Tùy cũng không có chút nóng nảy, bọn họ không chút hoang mang, tiến hành chuẩn bị công thành.

Nhiều đội nhân mã ở phía ngoài thành lao nhanh, ở xa xa, từng chiếc xe ngựa chở đến những cây đại thụ dài.

Đây là những cây Sam đại thụ mà quân Tùy tìm được ở một khu rừng Sam rậm rạp cách huyện Du Thứ hơn mười dặm, tập trung được mấy ngàn cây gỗ lớn cao năm sáu trượng, lợi dụng những cây đại thụ vừa dài vừa thẳng này, quân Phong Châu có thể chế tạo một loại vũ khí công thành vừa đơn giản vừa hiệu quả - tạo thành những cái thang là ý tưởng của quân Đột Quyết để lại cho bọn họ.

Loại cầu thang này rộng chừng mấy trượng, mang cầu thang móc lên thành trì, quân đội có thể từng lớp từng lớp tiến lên đầu thành.Trên đầu thành, Tề quốc công Lý Nguyên Cát cưỡi ngựa đứng trên tường thành phía đông quan sát quân Phong Châu triều Tùy chuẩn bị công thành.

Lúc này y đã không còn ngang ngược và ngạo mạn như bình thường, khó có thể che dấu sự sợ hãi hiện lên trong mắt.

Hơn nữa, khi y biết được hai mươi ngàn tinh binh được phái tới trợ giúp y đã bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt toàn bộ, y liền cảm thấy mình hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài, dường như toàn bộ Hà Đông đều đã bị chiếm đóng, chỉ còn lại một mình thành Thái Nguyên cô độc.Lý Nguyên Cát chưa từng trải qua chiến tranh, không có chút kinh nghiệm thủ thành nào, đối mặt với quân Phong Châu triều Tùy cứng rắn và mạnh mẽ, trong lòng y tràn đầy sự sợ hãi với cái chết gần kề.

Không dưới một lần y viết thư cầu cứu phụ thân, cầu xin phụ thân đồng ý cho y buông bỏ thành Thái Nguyên, cầu xin phụ thân đổi tướng thủ thành khác, nhưng thứ y nhận được là một rồi lại một lần quở trách của phụ thân.Đứng phía sau Lý Nguyên Cát là Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan, và một nhóm phụ tá được Lý Uyên để lại làm phụ tá cho Lý Nguyên Cát.

Ngoài ra còn có Thái Nguyên Lưu thủ Trưởng sử Đậu Đản, Tư mã Lưu Đức Uy, Lục sự tham quân Vũ Văn Sáp, Vệ úy tự Thiếu khanh Lưu Chính Hội, Thái thú quận Thái Nguyên Vương Tự cùng mười mấy tên đại tướng.Đối mặt mới quân Phong Châu sắp phát động tấn công, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ phức tạp.

Bọn họ đều hiểu rõ, quân Phong Châu không phải loạn phỉ, Dương Nguyên Khánh không phải Lưu Vũ Chu, hắn nổi tiếng khắp thiên hạ về thủ thành.

Người giỏi thủ thành sao có thể không giỏi công thành?-Tề công, Dương Nguyên Khánh từ xa đến, bọn chúng không có chuẩn bị vũ khí công thành, bây giờ mới tạm thời chế tạo vũ khí, khống đáng để lo lắng.

Mà chúng ta đã có chuẩn bị đầy đủ, máy bắn đá còn một trăm hai mươi cái, đủ để đập cho quân của Dương Nguyên Khánh thành thịt nát.

Tề công không cần lo lắng.

Thành Thái Nguyên của chúng ta chắc chắn thủ được!Người khuyên bảo Lý Nguyên Cát là Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan.

Y là bạn tốt của Lý Uyên, cũng là bề trên của Lý Nguyên Cát, y phụ trách chỉ huy toàn bộ phòng ngự của thành trì.

Y cũng nhận được mật tin Lý Uyên đưa cho y, lệnh cho y coi chừng Lý Nguyên Cát, không cho Nguyên Cát vứt thành bỏ trốn.Hạ Hầu Đoan biết rõ tâm tư của Lý Nguyên Cát, y bị chính các lời đồn đại bên trong thành dọa cho sợ hãi, bˠmột trăm ngàn đại quân của Dương Nguyên Khánh dọa cho vỡ mật.

Dù sao Nguyên Cát cũng còn trẻ, chưa trải qua chiến tranh, không có chút kinh nghiệm nào, đột nhiên bắt y gánh vác trọng trách trấn thủ Thái Nguyên, làm cho y không đứng dậy nổi.Hạ Hầu Đoan cầm roi ngựa chỉ vào quân Tùy ở phía dưới, thấp giọng an ủi y:-Thật ra Dương Nguyên Khánh chỉ mang đến ba mươi ngàn kỵ binh, còn lại đều là lính đầu hàng của Lưu Vũ Chu, huấn luyện yếu kém.

Tề công không cần phải lo lắng.Lý Nguyên Cát đã mệt mỏi vì bị Hạ Hầu Đoan giống như lão thái bà cứ lải nhải, tóm lại là muốn y giữ vững thành trì, không được dễ dàng buông bỏ.

Y liếc Hạ Hầu Đoan một cái, lạnh lùng nói:-Còn có mười lăm ngàn lính đầu hàng của Lý Thúc Lương.Y nói xong liền giục ngựa quay đầu bỏ đi, để cho Hạ Hầu Đoan ở đó phơi nắng.

Hạ Hầu Đoan nhìn theo bóng dáng của y, không kìm nổi một tiếng thở dài, làm gì có đạo lý gọi thẳng tục danh của thúc phụ mình như vậy.Trưởng Sử Đậu Đản cũng lắc đầu nói:-Dù sao y cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, Hạ Hầu Tướng quân cũng đừng làm khó y quá.-Trẻ con?Con lửa giận trong lòng Hạ Hầu đổ hết lên đầu Đậu Đán:-Mười bốn tuổi ta bắt đầu dẫn quân đánh giặc.

Mười sáu tuổi tích đủ công phong Nghi Đồng.

Sớm trải qua trăm trận chiến.

Ngươi mười ba tuổi làm Triều thỉnh lang, có thể vào triều bẩm báo sự tình.

Dương Nguyên Khánh mười tuổi đã ra biên thùy đánh giặc.

Nhưng vị Quốc công gia mười sáu tuổi này của chúng ta, ngươi còn nói là đứa trẻ.

Lúc y cướp dân nữ, chơi nữ nhân, sao ngươi không nói y là đứa nhỏ.

Ngang ngược, kiêu ngạo, phóng túng, việc nhỏ không làm việc lớn cũng không quản, y chính là người như thế.

Ngươi tưởng mình là tỷ phu của y thì có thể thay y che dấu?Đậu Đản chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, là con trai của Đậu Kháng, văn tài võ lược, cưỡi ngựa bắn cung đều thành thạo.

Y cưới thứ nữ của Lý Uyên làm vợ, là tỷ phu của Lý Nguyên Cát.

Lý Uyên phong y làm Trưởng sử Thái Nguyên Lưu thủ phủ, giúp đỡ Lý Nguyên Cát thủ thành.Y bị Hạ Hầu Đoan mắng chửi, trong lòng tức giận, mặt đỏ tía tai cãi lại:-Ngài tưởng ta và ngài nguyện ý như vậy sao?

Nó là con của Chủ công, nếu không chúng ta cũng không muốn phụ tá nó.

Ngoài việc nói nó là đứa nhỏ, ta còn có thể giải thích thế nào với Chủ công, nói nó hoang dâm bạo ngược sao?-Ít nhất là ngươi nói sự thật với Chủ công!Hai người cãi lộn tới mức đỏ bừng hai tai.

Đúng lúc này, không trung vang lên một tiếng chim ưng rất to, hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con chim ưng đang bay liệng giữa không trung.

Hạ Hầu Đoan liếc mắt liền nhìn thấy trên đùi chim ưng có một cái ống nhỏ màu đỏ, y liền cảm thấy bất ngờ và vui mừng:-Là tín ưng!Một tên ưng nô đã sớm chạy lên đầu thành, y hướng về phía chim ưng hô to, hùng ưng thu cánh, đậu ở trên tay của y.

Ưng nô gỡ ống tin ra đưa cho một gã binh lính, còn mình thì lấy từ trong túi ra một miếng thịt tươi thưởng cho chim ưng.Tên lính chạy đến, quỳ một gối, đem ống tin giao cho Hạ Hầu Đoan:-Khởi bẩm Đại tướng quân, là ưng tin từ thành Hà Đông.Trên ống tin có khắc hai chữ “Hà Đông”, tay chân Hạ Hầu Đoan có chút luống cuống rút thư ra, vội vàng nhìn qua một lần, ánh mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng, quay đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của Đậu Đản nói:-Viện quân của chúng ta đã đến đây, đã qua quận Hà Đông.Đậu Đản mừng rỡ, vội vàng hỏi:-Là ai suất lĩnh?

Bao nhiêu quân?-Là Tần công suất lĩnh, tổng cộng là năm mươi ngàn quân đội!Đậu Đản hưng phấn vỗ vào trán.

Tần vương Lý Thế Dân đến đây, đây chính là quyết định anh minh của Thừa tướng, không giống như lần trước, dùng một người rụt rè chân tay, chưa kịp lên phía bắc thì đã bị diệt rồi, làm cho việc thủ thành hết sức bị động.Đậu Đản làm cho mình tỉnh táo lại, hướng Hạ Hầu Đoan nói:-Nếu chúng ta biết tin này, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ biết.

Nhất định trong mấy ngày này hắn sẽ phát động tấn công, chúng ta phải tăng cường đề phòng.-Nhưng hắn lấy cái gì để tấn công?Ánh mắt Hạ Hầu Đoan lại nhìn về phía đại doanh quân Phong Châu, một lúc lâu mới thôi.

Y không có nhìn thấy bất kỳ một cái vũ khí công thành cỡ lớn nào.

Tường thành Thái Nguyên dày như vậy, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn đào thành tiến vào?-Hạ Hầu Tướng quân cũng không nên coi thường Dương Nguyên Khánh, hắn cực kỳ am hiểu kỳ mưu (mưu kế lừa gạt).Đậu Đản có chút lo lắng nói.-Ta biết hắn giỏi kỳ mưu, cũng không có coi thường hắn, ta chỉ lấy việc bàn việc.

Một người không có một chút chuẩn bị công thành, chạy đến dưới thành Thái Nguyên mới tìm cây cối ở xung quanh chế tạo vũ khí công thành.

Nếu như vậy mà có thể đánh hạ thành Thái Nguyên, ta đem đầu cho hắn.Hạ Hầu Đoan khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi xoay người xuống khỏi thành đi tìm Lý Nguyên Cát đưa tin.

Ánh mắt Đậu Đản hướng về đại doanh của Dương Nguyên Khánh, y cau mày nhăn mặt.

Mười ngày nay, chắc chắn là Dương Nguyên Khánh đã làm việc gì đó mà bọn họ không biết.Nếu Đậu Đản ra khỏi thành, hoặc đứng cao hơn mười trượng nữa, y sẽ nhìn thấy bí mật của Dương Nguyên Khánh.

Đáng tiếc là ở góc độ của y, không thể nhìn thấy, không có bất cứ một người nào trong thành Thái Nguyên có thể phát hiện ra.Ở bên ngoài thành, ngoại trừ sông đào bảo vệ thành, ở ngoài trăm bước và hai trăm bước, quân Thái Nguyên đào hai chiến hào, chiến hào rộng chừng một trượng, sâu sáu thước, giữa hai chiến hào có đường thông với nhau.

Tuyến phòng ngự ở bên ngoài này là nhằm vào đội quân cung thủ có tầm bắn ngắn cùng với việc không có kỵ binh của Lưu Vũ Chuà thiết kế ra.

Mười ngàn quân Đường cầm nỏ trốn ở bên trong chiến hào chống địch.

Hai chiến hào này phát huy tác dụng cực lớn trong phòng ngự, từng bắn chết hơn ba mươi ngàn đại quân công thành của Lưu Vũ Chu.Nhưng giờ quân Phong Châu đã đến, hai cái chiến hào này lập tức mất đi tác dụng phòng ngự.

Kỵ binh của quân Phong Châu rất nhanh, giấu quân ở chiến hào chẳng khác nào để cho kỵ binh đuổi giết.

Quân phòng thủ Thái Nguyên đành bỏ qua hàng phòng ngự bên ngoài, hai chiến hào cũng trở thành vật trang trí, quân Tùy có thể thoải mái bắc cầu ở bên trên.Nhưng vào lúc này, ở bên trong hai chiến hào, một cảnh tượng khiến cho Đậu Đản, thậm chí là toàn bộ quân thủ thành Thái Nguyên có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.

Ở trong hai chiến hào ngoài thành bắc đã có đầy rẫy quân Tùy, có chừng mấy trăm người, đây là lính công sự của quân Tùy.

Mấy trăm binh lính ngồi bên trong chiến hào, lưng dựa vào vách chiến hào, tay cầm xẻng sắt.

Mười ngày qua, quân Phong Châu nhà Tùy chỉ làm một việc duy nhất: đào địa đạo.Đầu tiên là đào địa đạo thông từ đại doanh đến chiến hào thứ nhất.

Sau đó lại đào thông hai chiến hào với nhau.

Như vậy, quân Tùy từ đại doanh có thể trực tiếp tiến đến chiến hào thứ hai mà không hề bị lính trên tường thành phát hiện.

Quân Tùy có thể thần không biết quỷ không hay tiến đến khoảng cách trăm bước phía ngoài tường thành.Đây là một sai sót của Hạ Hầu Đoan.

Ở thành Phong Châu cũng có chiến hào như vậy, nhưng chiến hào và sông đào bảo vệ thành được liên kết với nhau.

Một khi buông bỏ chiến hào, lập tức cho nước bao phủ, chính là phòng ngừa chiến hào bị quân địch lợi dụng.Nhưng Hạ Hầu Đoan lại không suy nghĩ đến việc đem chiến hào liên kết với sông đào bảo vệ thành.

Có lẽ y rất tin tưởng vào tường thành Thái Nguyên, cũng có lẽ y không đủ kinh nghiệm.

Y không thể tưởng tượng được sẽ lợi dụng chiến hào này như thế nào trong việc công thành.

Dù sao quân Tùy từ chiến hào đi ra, hay là sẽ hiện ra trước mưa tên, nhiều nhất là có thể tránh được sự tấn công của máy bắn đá.Mỗi người đều có một vài lần sơ suất, mấu chốt là quân địch có thể nắm sơ suất đó hay không.

Sơ suất này của Hạ Hầu Đoan trong mắt Lưu Vũ Chu không giỏi công thành thì không tính là gì, nhưng đối với phe am hiểu tấn công và phòng thủ thành trì như quân Phong Châu nhà Tùy mà nói, sơ suất này tuyệt đối là một sơ sẩy trí mạng.Chính vào thời khắc Lý Nguyên Cát ở trên thành kiểm tra đại doanh của quân Tuỳ.

Dương Nguyên Khánh cũng ở trong quân doanh ngoài hai dặm quan sát tường thành Thái Nguyên.

Toà thành cao lớn kiên cố này hắn đã nhìn cả mười ngày liền.

Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn có thể công hạ thành trì này, nhưng hắn phải trả cái giá rất nặng.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 568 : Trước đêm công thànhGiống như đàn kiến chi chít xông lên trên thành, bị máy ném đá đập cho máu thịt lẫn lộn.

Dùng mấy cái thang mây hoặc sào xa vọt mạnh lên trên thành tấn công.

Phải trả giá bằng sự thương vong của mấy nghìn mấy chục nghìn người.

Dương Nguyên Khánh hắn sẽ không công thành như thế.Dương Nguyên Khánh có kinh nghiệm phòng thủ thành trì phong phú.

Hắn biết nơi yếu nhất của thành trì ở đâu?

Ánh mắt hắn rơi vào trên cửa thành.

Đúng vậy, bất cứ một toà thành trì nào cửa thành chính là nhược điểm nhất của nó.

Là lồng cửa của nó.

Người giữ thành cũng biết nhược điểm của cửa thành.

Vì thế, bọn họ thiết kế sông bảo vệ thành, thiết kể cầu treo cao.

Cầu treo giống như áo giáp của cửa thành.

Nếu muốn tấn công cửa thành, đầu tiên phải phá được cầu treo, mà then chốt khống chế cầu treo ở trên đầu thành, là hai bàn tời xích sắt khổng lồ.

Hai bàn tời xích sắt này sẽ kéo cầu treo lên cao.Nhưng bất kể cửa thành mặc áo giáp bảo vệ như thế nào.

Nó luôn luôn không dầy nặng được như tường thành.

Nó luôn luôn là chỗ yếu nhất của cả thành.Thứ hai là thời cơ công thành.

Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ lựa chọn thời cơ công thành như thế nào.

Cho dù không có thời cơ, hắn cũng sẽ tạo ra thời cơ.

Hắn để quân trấn thủ Thái Nguyên nghỉ ngơi mười ngày rồi.

Như sư tử cũng có lúc ngủ gật.

Lính gác toà thành này đối với quân Phong Châu đã từ lo lắng trở nên chết lặng.

Phòng thủ của bọn chúng bắt đầu trở nên có chút lơi lỏng.

Thời cơ liền đến rồi.Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức Lý Thế Dân dẫn năm mươi nghìn đại quân tiến vào Hà Đông.

Nhưng bọn họ qua không nổi thành Hoắc Ấp.

Chỉ có thể đi vòng quận Long Tuyền hoặc quận Thượng Đảng đến cứu Thái Nguyên.

Như thế bọn họ ít nhất cần tốn thêm thời gian bốn ngày.

Ít nhất mười ngày sau mới có thể đến được thành Thái Nguyên.

Thời gian còn rất nhiều, Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời, bầu trời u ám nhiều mây.

Tối nay là đêm tối không sao và trăng.Lúc này, một gã Giáo uý lính công sự chạy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:-Khởi bẩm tổng quản, địa đạo đã hoàn thành xong, có thể thuận lợi thông qua.-Rất tốt!Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh nói:-Lệnh Dương Tư Ân và Tần Quỳnh đến gặp ta?Một lát, Dương Tư Ân và Tần Quỳnh vội đến, hai người tiến lên thi lễ:-Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói:-Tìm hai người tới đây, là muốn nói với các người, trận chiến công thành tối này canh một khai hoả.

Theo bố trí trước đó của ta, trọng trách công thành Thái Nguyên tối nay giao cho các người.Tinh thần hai người đồng thời chấn động, hành lễ nói:-Ty chức nhất định công hạ thành Thái Nguyên!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:-Truyền lệnh của ta, người đầu tiên tấn công thành Thái Nguyên thăng ba cấp, thưởng nghìn lượng vàng.Thời khắc công thành Dương Nguyên Khánh cũng chờ đợi rất lâu rồi.

Lúc này, ánh mắt hắn lại hướng vào thành Thái Nguyên.

Không biết Bùi gia mang lại niềm vui bất ngờ gì cho mình?…….Màn đêm đen buông xuống, mây đen giăng khắp bầu trời, che kín các vì sao và ánh trăng.

Sắc đêm bao phủ thành Thái Nguyên.

Do quân Tuỳ Phong Châu công thành, trong thành Thái Nguyên đã thực hiện nghiêm cấm, sau khi trời tối không cho phép người đi lại trên phố.Từng đội binh lính ở trên đường cái trống trải tuần tra.

“Bịch, bịch” tiếng bước chân trở nên rõ ràng trong màn đêm.

Lúc này, góc đường xuất hiện một người cưỡi ngựa.

Theo sau còn có năm sáu gia đinh, bọn họ rõ ràng không phải quân đội.

Lại xuất hiện trên đường khi giới nghiêm.

Hơn nữa, hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh mà chậm rãi đi.-Đứng lại!Một đội lính tuần tra đã phát hiện bọn họ, xông lên vây lấy.

Trường mâu nhằm thẳng đoàn người dám cả gan xuất hiện trong đêm.-Lũ chó đui mù các người!Nam tử cưỡi ngựa tức giận khác thường.

Rút kiếm ra chỉ vào Giáo uý cầm đầu:-Các ngươi nhìn xem ta là ai?Giáo uý nhận ra, là Vương Hoán con trai của Thái thú Vương Tự.

Cũng là trưởng tôn của Vương thị ở Thái Nguyên.

Gã chưa đến ba mươi tuổi.

Nhưng vô cùng khôn khéo có tài, việc của Vương gia đều do gã đại diện ra mặt.

Ở thành Thái Nguyên không có ai không biết gã.-Hoá ra là Vương công tử!Giáo uý thầm mắng một câu, lại không dám đắc tội, liền xua tay, lệnh các binh lính buông trường mâu xuống, lại cười nói:-Chủ yếu là lệnh cấm đi lại trong đêm, ban đêm không cho phép dân chúng ra khỏi cửa.

Đề phòng gian tế của quân Phong Châu.-Vậy ta là gian tế của quân Phong Châu sao?Vương Hoán lạnh lùng hỏi.-Vương công tử nói đùa rồi.

Công tử sao có thể là gian tế của quân Phong Châu.Tuy nói như vậy, Giáo uý vẫn như trước không lệnh binh lính nhường đường.

Lý Nguyên Cát hạ lệnh giới nghiêm, dân chúng nào to gan ban đêm đi lại trên đường thì bắt giữ lại.

Kẻ nào kháng lệnh giết không tha.

Giáo uý hy vọng Vương Hoán có thể đưa cho mình một vật gì có thể giao phó cho bên trên.

Nhưng y không nói ra, chỉ có thể để tự Vương Hoán tự hiểu.

Vương Hoán hiểu ý của y, lấy ra một ngân bài huơ trước mặt Giáo uý:-Như thế này có thể rồi chứ!Ngân bài là bài thông hành của Thái thú Vương Tự.

Có thể thông suốt trong thành không bị cản trở.

Không chịu ràng buộc của lệnh cấm đi lại.

Giáo uý lập tức cười nói:-Hoá ra công tử có ngân bài thông hành.

Vậy không có vấn đề rồi.Gã lập tức lệnh một tiếng:-Tránh đường!Các binh lính lần lượt tránh đường.

Vương Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, thúc ngựa đi trước.

Các binh linh nhìn theo bóng gã biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Một binh lính thấp giọng mắng:- Cái gì vậy, sao kiêu ngạo như vậy!Giáo uý hung hăng đá gã một cái:-Đừng chọc giận ông đây, Vương gia ở Thái Nguyên không phải là thứ ngươi có thể chọc được.Vương Hoán không lâu liền đi đến trước một toà nhà lớn.

Thủ hạ của gã gõ gõ cửa, trên cửa mở ra một cửa sổ nhỏ, người bên trong thấy Vương Hoán, vội vàng mở cửa để gã tiến vào.-Vương công tử, lão giã đang đợi công tử đấy!Vương Hoán gật gật đầu, bước nhanh đi vào trong phủ.

Chủ nhân của phủ này tên là Tiết Thâm.

Là hào cường rất nổi tiếng của thành Thái Nguyên.

Thủ hạ có mấy trăm gia đinh, còn có thể tập kết được lượng lớn du côn vô lại.

Là một nhánh lực lượng không thể coi thường trong thành Thái Nguyên.Tiết Thâm khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Lưng hùm vai gấu, khôi ngô dũng mãnh.

Lão cùng hai huynh đệ, từ con trai của thợ rèn từng bước từng bước dốc sức trở thành cường hào của thành Thái Nguyên.Trong lòng Tiết Thâm biết rất rõ, bọn họ tuy là cường hào một phương, cũng không chọc vào quan phủ.

Còn quan phủ lại không thể chọc vào gia tộc Vương thị.

Có thể thay gia tộc Vương thị làm việc, đây không những là vinh hạnh của bọn họ, cũng là cơ hội của bọn họ.Tiết Thâm và huynh đệ Tiết Cảnh đón Vương Hoán vào trong mật thất của Tiết phủ.

Ba người ngồi xuống, Vương Hoán hỏi:-Cha của ta muốn biết, các người chuẩn bị xong chưa?-Đã chuẩn bị tốt rồi.

Chúng tôi có thể tụ tập hơn nghìn người.

Chỉ cần bên ngoài bắt đầu công thành, chúng tôi có thể phối hợp phát động bạo loạn.Vương Hoán gật gật đầu:-Còn nữa, có bao nhiêu người biết việc này có liên quan đến Vương gia chúng ta?-Việc gì?Tiết Thâm còn có chút không hiểu ý của Vương Hoán.-Chính là việc mà Vương gia tìm các ngươi.Vương Hoán có chút không hài lòng nói.Tiết Thâm vội vàng vỗ vỗ ngực:-Xin yên tâm, việc này chỉ có hai huynh đệ chúng tôi biết, chúng tôi không nói với bất cứ ai.

Ngay cả tam đệ cũng không biết, chúng tôi chỉ nói đệ ấy nghĩa trợ quân Phong Châu.

Tuyệt đối sẽ không kéo Vương gia ra.Thái độ của Vương Hoán đối với gã còn xem như vừa lòng, lại nói:-Chắc thời gian quân Phong Châu tấn công thành Thái Nguyên sẽ không lâu nữa.

Bất cứ lúc nào các người cũng phải chuẩn bị tốt.

Nếu có khó khăn gì, có thể tìm Vương gia.-Đa tạ công tử.

Tạm thời không có khó khăn gì.

Tất cả chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đó.-Như thế đi!Giọng điệu của Vương Hoán khá nhạt nhẽo.

Trong xương cốt của gã luôn coi thường cường hào Tiết gia này.

Trong mắt gã cái gọi là cường hào địa phương này chẳng qua là đầu lĩnh của bọn du côn vô lại mà thôi.

Vương gia không ngờ phải cúi đầu nhờ sự giúp đỡ của bọn chúng.

Trong lòng gã khinh bỉ, từng giờ từng khắc đều ngồi không được nữa.

Đứng lên nói:-Ta đến đây xác nhận một chút.

Phụ thân của ta đang đợi bẩm báo của ta.

Ta xin cáo từ!Vương Hoán chắp ta, đứng dậy cáo từ.

Huynh đệ Tiết thị vẫn tiễn gã ra đến cửa lớn.

Nhìn gã mất hút trong bóng đêm, Tiết Cảnh “Xì” một tiếng.

Gã có thể cảm nhận được ngạo mạn trong lòng Vương Hoán.Tiết Thâm cũng ngưng trọng, lão chầm chậm trở về mật thất, dường như có chút tâm sự.

Tiết Cảnh thấp giọng hỏi:-Đại ca cảm thấy Vương gia có thành ý không?Tiết Thâm lắc lắc đầu:-Y không phải không có thành ý đối với chúng ta.

Mà là đối với Dương Nguyên Khánh không có thành ý.

Vương gia không cho phép chúng ta tiết lộ quan hệ với y.

Huynh cảm thấy bọn họ sợ Lý Uyên biết Vương gia giúp đỡ Dương Nguyên Khánh cướp lấy Thái Nguyên.

Vương gia có chút lưỡng lự.-Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?Tiết Cảnh có chút lo lắng, nói:-Vậy chúng ta còn giúp Dương Nguyên Khánh không?Tiết Thâm cười lạnh một tiếng:-Vì sao không giúp, nhưng chúng ta phải để Dương Nguyên Khánh biết rõ, chúng ta giúp hắn không có chút quan hệ nào với Vương gia.…..Thời gian dần dần nhanh đến canh một.

Trong thư phòng đèn sáng trưng.

Lý Nguyên Cát ngồi trên một cái ghế ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Tâm phúc của y, Lục sự tham quân Vũ Văn Hâm ở bên cạnh khẽ khuyên y.-Tần công đã qua Hà Đông rồi.

Một khi anh ta vào đóng quân thành Thái Nguyên.

Như vậy công lao bảo vệ thành Thái Nguyên đều là của anh ta.

Còn công lao thiếu chủ chống lại Lưu Vũ Chu …

đều sẽ bị anh ta gạt bỏ.

Quan trọng hơn là anh ta sẽ từ Thành Thái Nguyên thu thập các chứng cứ bất lợi với Thiếu chủ báo cho Thừa tướng.

Tiền đồ của Thiếu chủ sẽ hết.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 569 : Đêm tấn công thành Thái NguyênVũ Văn Hâm cực lực khuyên Lý Nguyên Cát bỏ thành chạy.

Bản thân Lý Nguyên Cát tuy muốn bỏ thành chạy, nhưng y cũng biết, nếu y làm như thế, phụ thân của y sẽ không tha cho y.

Y chau mày nói:-Nhưng ta bỏ thành trì như vậy, không có một lý do, phụ thân sẽ không tha cho ta.Vũ Văn Hâm lắc lắc đầu:-Thiếu chủ lầm rồi.

Quyền lớn trấn thủ thành trong tay Hạ Hầu Đoan.

Cho dù không giữ được thành, trách nhiệm phải là của Hạ Hầu Đoan.

Không có liên quan gì với thiếu chủ, nhiều nhất thừa tướng chỉ trách mắng mấy câu.

Sẽ không thật sự trừng phạt thiếu chủ.

Nhưng nếu quân Phong Châu tấn công vào thành, Thiếu chủ bị bắt, hậu quả như thế nào, thiếu chủ nghĩ qua chưa?

Tần công sẽ mượn tay Dương Nguyên Khánh giết thiếu chủ?

Lúc anh ta giết Trí Vân không hề nương tay, cơ hội mượn đao giết người này chẳng lẽ anh ta sẽ không lợi dụng sao?Mặc dù Lý Uyên nghiêm cấm truyền sự việc của Lý Trí Vân ra ngoài.

Nhưng Lý Kiến Thành vẫn viết thư nói với Lý Nguyên Cát.

Còn Lý Nguyên Cát nói với tâm phúc Vũ Văn Hâm.

Việc này thành một tâm bệnh của Lý Nguyên Cát.

Một mặt y cực kỳ ghen tỵ với nhị ca Lý Thế Dân được cha trọng dụng.

Mặt khác y sợ nhị ca mượn thời cơ nào đó hạ thủ với mình.Lý Nguyên Cát có chút động lòng.

Ý của Vũ Văn Hâm chính là nói với y, nếu thành trì giữ được, công lao cuối cùng là của Lý Thế Dân.

Nếu không giữ được thành trì, như vậy y sẽ bị Dương Nguyên Khánh bắt giữ.Nhưng cho dù không giết được y, y sẽ vì bị làm tù binh, địa vị trong mắt phụ thân sẽ xuống dốc không phanh.

Thành Thái Nguyên có thể giữ được hay không thật ra không quan trọng.

Quan trọng là y không thể bị bắt làm tù binh.Cùng với việc dễ dàng dâng hết công lao cho nhị ca Lý Thế Dân, còn không bằng tìm cách trước tiên bảo vệ lấy mình.

Lý Nguyên Cát cuối cùng hạ quyết tâm:-Được rồi!

Trước tiên rời khỏi thành Thái Nguyên.Thời gian canh một, hầu hết lính canh trên thành đều đã chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có rất ít binh lính gác ở trên đầu thành qua lại tuần tra.

Quân Tuỳ vây thành đã mười ngày.

Luôn không phát động công thành.

Các binh lính giữ thành đều dần dần lơ là.

Nảy sinh tính ỳ trệ, hơn nữa các lính canh đều nhìn rất rõ, quân Tuỳ hoàn toàn không chế tạo các máy tấn công thành mô hình lớn.

Chỉ vận chuyển không ít thân gỗ đến, nhưng bóng dáng của máy công thành đều không thấy.

Theo tiến độ này, năm sáu ngày sau cũng chưa chắc có thể tạo thành thang mây hoặc máy ném đá.

Còn quân chi viện của bọn chúng đã sắp đến rồi.Chính trạng thái mệt mỏi canh giữ thành và tâm lý may mắn này, phòng thủ ban đêm rất lơi lỏng.

Hầu hết quân lính đều trốn ở trên gác ngủ.

Ngay cả quân quan cũng lười không thèm hỏi.

Oi bức nóng nực khiến thể lực giảm sút nghiêm trọng.

Mỗi người đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.

Khôi phục thể lực ban ngày bị tiêu hao.Ở hai phía đông tây của thành, binh lính tuần canh ban đêm ban đầu từ năm trăm binh lính giảm mất hơn trăm người.

Còn nơi mà quân Tuỳ không bố trí tấn công là thành bắc và thành nam.

Trên thành đã rất khó nhìn thấy linh tuần.

Ngẫu nhiên mới có một đội binh linh vô tình đi qua.Bầu trời âm u, ráng hồng dầy đặc, không có sao và ánh trăng.

Sắc đêm tối đen như mực, ngoài mấy chục bước không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Ngoài thành chỉ có màu đen vô biên vô tận.Lính canh giữ thành bắc nhìn không thấy cũng không thể ngờ, lúc này trong hào chiến ngoài thành trăm bước đã kín mít quân Tuỳ tay cầm nỏ.

Có hàng chục nghìn người.

Trong địa đạo cũng như trước không ngừng có những quân lính chui ra.

Mười vạn cung thủ này làm yểm hộ, do Đại tướng Tần Quỳnh thống soái, còn phụ trách công thành là Dương Tư Ân dẫn năm nghìn binh lính mặc áo giáp.

Bọn họ cũng ngồi ở trong chiến hào đợi thời khắc tấn công.Giữa đám trọng giáp bộ binh, đặt một cái chuỳ phá thành dài năm trượng, đường kính vượt quá ba thước.

Chuỳ phá thành này dùng một cây xà ngang lớn của cung Tấn Dương làm thành.

Là gỗ báng (Tên tiếng anh: arenga pinnata) nghìn năm từ quận Dự Chương đốn tới.

Nặng mấy trăm kg, đằng trước gắn đầu thép sắc bén, hai bên mỗi bên lắp hai trăm cái tóm tay, phải dùng hai trăm binh lính mới có thể nhấc được nó.

Chuỳ phá thành này một khi tấn công có trọng lực nghìn kg, bất cứ cửa thành nào đều không chống được sự va đập của nó.Cho dù trong chiến hào kín mít mười bốn nghìn người.

Nhưng không có ai nói chuyện, trong chiến hào im lặng.

Cho dù có người không kìm nổi ho khan, cũng sẽ cúi đầu, dùng tay che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng.

Duy nhất làm phiền nhiễu các binh lính chính là muỗi.

Nơi này ẩm ướt oi bức, lượng lớn muỗi đốt binh lính.

Khiến bọn họ không ngừng dùng vải đuổi lũ quỷ hút máu làm người ta chán ghét này.Ở ngoài hai dặm, ba mươi nghìn kỵ binh đã xếp hàng ngay ngắn.

Trường mâu giơ cao, đao chiến ra khỏi vỏ, từng cặp mắt lạnh lùng chăm chú nhìn thành bắc, đợi cửa thành mở rộng.Thời gian dần dần đến canh một.

Thời khắc công thành đã đến rồi.

Động tác của mười lăm bóng đen mau lẹ chạy lên cửa thành bắc.

Hơn mười nghìn đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Mười lăm thám báo võ nghệ cao cường này, bọn họ dùng tấm ván gỗ dài đáp lên sông bảo vệ thành.

Nhanh chóng qua sông, thân người dán vào chân tường.

Mỗi người bọn họ đều mang theo ba túi dầu hoả, dỡ dầu hoả từ trên người xuống, cũng không có hành động gấp gáp, hai người trong đó như khỉ nhanh nhẹn tưới lên cầu treo.Cầu treo là mấu chốt tấn công toà thành này.

Chỉ có buông cầu treo, mới có thể tiến hành đập vào cửa thành.

Nhưng cầu treo rộng dày và nặng, những tấm gỗ chắc chắn dày nửa thước.

Hai dây xích giống như cánh tay từ trên thành duỗi xuống.

Chặt chẽ khống chế cầu treo, để cầu treo treo cao giữa không trung.Bất luận sự vật gì đều có nhược điểm.

Cầu treo này cũng không ngoại lệ, nhược điểm của nó là hai viên sắt chêm khống chế cầu treo.

Đoạn sắt chêm cắm vào trong tấm gỗ, ở bên ngoài còn có một vòng sắt thô.

Trên sắt thô đánh lỗ, để chêm sắt có thể xuyên qua.

Như thế cho dù tấm gỗ bị hỏng, chêm sắt cũng sẽ không rơi mất.Nhưng cầu treo thành cửa bắc vì lâu năm hao mòn.

Lỗ trên sắt thô đã bị mài đứt.

Cứ như vậy, rút chêm sắt từ trong cầu treo rút ra trở thành điều có khả năng.

Thám báo quân Tuỳ đã phát hiện lỗ hổng nhỏ bé này.Đúng là chi tiết nhỏ này khiến Dương Nguyên Khánh cuối cùng quyết định tấn công thành cửa bắc.

Có lẽ, đây là chi tiết quyết định thành bại!Hai gã thám báo đặt lên cầu treo.

Bọn họ dùng thiết côn ngắn chầm chậm cậy đai sắt.

Đai sắt từng chút một xê dịch, thoát khỏi cái chêm sắt.

Không có sự chống đỡ của chêm sắt, hai viên sắt chêm có chút không giữ nổi cầu treo nặng nề.

Phát ra tiếng két két, cầu treo hơi lung lay.Hai gã thám báo nghiêng người, chui vào bên dưới cầu treo, dùng chân móc giữ cầu treo, lấy ra cưa sáng như tuyết.

Một gã thám báo quay đầu lấy tay ra hiệu những người khác có thể hành động rồi.

Còn mười ba thám báo còn lại đều lấy dầu hoả từ từ rót vào theo khe hở của cửa thành, dùng một tấm gỗ ngăn không cho nó chảy ra ngoài.

Dầu hoả liền thuận theo khe hở chảy vào trong thành.Cùng lúc đó, dưới cầu treo hai gã thám báo dần dần cưa tấm gỗ bên cạnh đệm sắt thành một cái khe.

Xuất hiện khe cắt khiến chêm sắt cũng không giữ được cầu treo nặng nề.

“Bình” một tiếng vang lên, chêm sắt bên trái thoát ra, dây xích vừa dài vừa thô như con rắn dài bay lên không trung.

Cầu treo bị kéo vẹo sang một bên.Tiếng cầu treo nghiêng chấn vang kinh động lính canh trên thành.-Là ai!Một lính canh lò đầu thăm dò nhìn quanh, một mũi tên có độc như chớp phóng tới.

Lính gác một tiếng đau đớn, mềm nhũn ngã trên lỗ châu mai.

Thật không ngờ phía sau còn có một người, gã thấy đồng bạn bị bắn chết, kinh hô lên tiếng:-Người đâu mau đến đây!Trong tiếng gào, xích sắt bên phải cũng bay lên không trung.

Ngay sau đó tiếng “ bình” chấn vang, cầu treo nặng nề rơi xuống sông bảo vệ, bọt nước bắn tung toé.Cầu treo rơi xuống chính là tín hiệu, hai trăm bộ binh mặc áo giáp di chuyển chuỳ phá thành từ chiến hào ra.

Hai bên mỗi bên một trăm người, trước sau hai tầng, hai tay nhanh chóng bắt lấy tay cầm trên chuỳ, lại có hai trăm bộ binh mặc áo giáp giơ mâu lên yểm hộ.Chuỳ phá thành giống như một con rết trăm chân, bắt đầu xông vào cửa thành.

Lúc này tiếng chuông cảnh báo trên tường thành vang lên.

“ đinh đang, đing đang, đing đang” chói tai khác thường.

Hàng chục nghìn lính canh đang ngủ trên thành bị đánh tỉnh.

Bọn chúng lũ lượt chạy đến thành Bắc.Đêm nay ở trên đầu thành chủ quan đang trực là Vệ uý Thiếu khanh Lưu Chính Hội.

Gã ta đã biết đại sự không ổn, quân Phong Châu trong đêm phát động tấn công.

Gã ta vội vàng hô to:-Nhanh đi thông báo Hạ Hầu tướng quân!Lưu Chính Hội chạy đến bên tường thành.

Đang muốn thăm dò ngóng xuống.

Một mũi tên gào thét bay tới, lao vút qua trán gã, gã ta sợ tới mức lau mồ hôi lạnh, gã vội vàng quay đầu hô:-Máy ném đá bắn!-Sứ quân, bên ngoài nhìn không rõ!-Nhìn không thấy cũng phải bắn cho ta!Từng máy bắn đá kẽo kẹt kéo lên.

Trong bóng đêm quân lính nhìn không thấy tình hình bên ngoài thành.

Từng khối đá to bắn ra, không phương hướng lao đi.Hơn trăm xạ thủ chạy tới lỗ châu mai trốn, bị màn tên che trời phủ đất ngăn lại.

Căn bản không thể thò người xuống để bắn.

Lúc này, dưới thành mười nghìn xạ thủ của quân Phong Châu nhất tề phát trận, yểm hộ trọng giáp bộ binh.Trong cửa thành đã dấy lên ngọn lửa lớn bừng bừng.

Ngọn lửa đốt bao lấy cửa lớn bằng sắt.

Trong cả thành bị lửa lớn và khói mù mịt nuốt lấy.

Khiến lính canh không dám dựa gần cửa thành một bước.

Hạ Hầu Đoan đã chạy đến.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 570 : Kế hoạch có thay đổiSắc mặt của y tái nhợt khác thường.

Vì lo lắng trở nên có chút bóp méo.

Y đã ý thức được nghiêm trọng của vấn đề.

Phong Châu không nổi trống, không có thổi kèn, ở trong đêm lặng lẽ đánh úp.

Rất có khả năng thành Thái Nguyên thất thủ rồi.

Y lập tức quát lệnh:-Mau điều năm nghìn xạ thủ đến thành bắc!Vừa dứt lời, một tiếng long trời lở đất vang lên từ cửa thành “ ầm ầm”.

Tiếng va đập mạnh mẽ mà nặng nề ấy như đến từ địa ngục, đâm thẳng vào lòng người.

Khiến lòng người như bị vỡ tan.

Rất nhiều binh sĩ chịu không nổi tiếng tấn công này, bịt tai kêu thảm ngã xuống.

Cả thành bắc đều lay động.

Các binh lính hoảng sợ kêu to.

Tới tấp ngồi xuống, một máy ném đã nghiêng, mất đi trọng tâm, chầm chậm từ trên thành rơi xuống, tan thành mấy đoạn.Sự lay động dưới chân khiến Hạ Hầu Đoan té ngã xuống đất.

Y bò dậy vội vàng hét:-Mau đi điều cung nỏ!

Đi mau!Ngoài thành bắc, mấy trăm trọng giáp binh bộ ôm chuỳ phá thành chầm chậm lui về sau.

Trên đỉnh đầu bọn họ giơ mấy trăm thuẫn lớn.

Cung tên tuy bắn không đến bọn họ, từng khối đá từ trên thành rơi xuống, vẫn có không ít binh lính bị đập trúng.

Buồn thảm kêu một tiếng ngã xuống đất, lập tức được lính bên cạnh kéo đi.Chủ tướng trọng giáp mạch đao Dương Tư Ân cũng ở bên cạnh chuỳ phá thành.

Trước mọi người lùi đến ngoài hai mươi bước, bắt đầu chuẩn bị tấn công đợt hai.

Anh ta hô to:-Một! hai!

Ba!Mấy trăm binh lính đồng thời phát lực.

Chuỳ phá thành với sức mạnh vô cùng một lần nữa va vào cửa.

Chỉ nghe thấy một tiếng kinh thiên động địa.

Cửa thành lay động kịch liệt.

Mắt thấy then cửa phía sau sắp gãy, gạch đá bên trên cửa lớn khẽ động, lũ lượt rơi xuống.

Tường thành bên cạnh cũng xuất hiện cái khe nứt rất lớn.-Tiếp nào!Dương Tư Ân hét to một tiếng, đội ngũ lần nữa lùi về sau.

Lùi đến ngoài hai mươi bước, mấy trăm trọng giáp bộ binh cùng gào lên.

Bọn họ dốc hết sức lực, ôm lấy chuỳ phá thành lần nữa vọt lên cửa thành.

Trên chuỳ phá thành phát ra lực dường như ngay cả núi đều có thể bị phá huỷ.Ngay tại lúc cầu treo ầm ầm đổ xuống không lâu.

Thành Thái Nguyên đã bắt đầu đại loạn.

Huynh đệ Tiết thị dẫn mấy trăm người xông đến ngoài quân doanh.

Châm lửa đốt cháy quân doanh.

Mấy trăm lều quân đều bị đốt cháy, quân doanh đã hỗn loạn.

Chuồng ngựa cũng bị mở ra, mấy nghìn chiến mã từ trong chuồng ngựa xông ra.

Chạy băng trên đường cái.

Thủ hạ của huynh đệ Tiết thị nhao nhao đuổi theo cướp ngựa.

Cũng không thèm giết địch lập công.Huynh đệ Tiết thị một lòng muốn bắt lấy Lý Nguyên Cát, dẫn hơn trăm người chạy vào phủ Tổng quản.

Bọn chúng vừa chạy đến phủ tổng quản, lại gặp Trưởng sử Đậu Đản cưỡi ngựa chạy đến, bên cạnh chỉ có không đến mười thị vệ.Tiết Thâm mừng rỡ, gào to một tiếng, hơn trăm người ào lên, ném Đậu Đản trên đất, trói chặt lại.

Lúc này, một thủ hạ chạy đến hô:-Đại ca, Lý Nguyên Cát dẫn quân hướng đi về cửa nam rồi.Tiết Thâm do dự một lúc.

Nếu trong tay Lý Nguyên Cát có quân đội, vậy không dễ đi liều mạng rồi.

Tuy nhiên, thiêu huỷ quân doanh, thả chiến mã, hơn nữa tóm được con rể của Lý Uyên.

Đây đều tính là công lao.

Gã thấy một đội binh lính đang chạy từ xa tới, liền xua tay, mọi người túm Đậu Đản chạy vào một ngõ nhỏ.

Rất nhanh biến mất trong đêm.Trên đường phố thành Thái Nguyên hỗn loạn, đâu đâu đều là binh lính.

Lửa lớn đã sắp nuốt hết quân doanh, các binh lính không tìm được đội ngũ, đều chạy không mục tiêu.

Không ít binh lính bắt đầu nhân cơ hội đập cửa hàng cướp bóc.Lúc tiếng va đập vào thành vang lên lần đầu, Lý Nguyên Cát và Vũ Văn Hâm dẫn ba nghìn kỵ binh vừa khéo đến cửa nam.

Cửa nam đang từ từ mở ra.

Lý Nguyên Cát hoảng loạn, tuy nhiên y nên ở lại chỉ huy trận chiến bảo vệ thành Thái Nguyên cuối cùng.

Nhưng y đã hoàn toàn bỏ rơi thành Thái Nguyên.

Hiện nay y chỉ có một suy nghĩ, lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi thành Thái Nguyên.-Tề công xin khoan đi!Tư Mã Lưu Đức Uy truy đuổi theo.

Y cản Lý Nguyên Cát lại, vội nói:-Hiện nay là lúc mấu chốt, Tề Công nếu chạy trốn, lòng quân tán loạn, Thái Nguyên thật sự xong rồi.Lý Nguyên Cát trừng mắt:-Ai nói ta muốn chạy trốn, ta là đi đường vòng tấn công hậu doạnh của Dương Nguyên Khánh.

Ép bọn chúng lui binh, ngươi dám làm hỏng đại kế của ta?Lý Nguyên Cát dùng trường sóc đẩy ngựa của Lưu Đức Uy ra.

Quất chiến mã thật mạnh, dẫn ba nghìn người xông ra ngoài thành.

Lưu Đức Uy nhào xuống ngựa, chạy lên trên thành.

Y đứng ở tường thành, kỵ binh của Lý Nguyên Cát đã mất hút trong bóng đêm.

Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa đi về hướng nam.

Lưu Đức Uy thở dài, Lý Nguyên Cát vẫn là lâm trận bỏ chạy.Quân Phong Châu lần thứ ba va mạnh cuối cùng làm cho then của cửa thành bị gãy.

Cửa thành bắc thành Thái Nguyên ầm ầm bị phá.

Mấy nghìn trọng giáp mạch đao ở phía sau hò hét xông vào trong thành.

Màn tên dày đặc bắn trên người bọn họ, không thể bắn qua áo giáp của bọn họ.

Bọn họ giơ đao xông lên mấy nghìn xạ thủ mà giết.Ngoài hai dặm, Dương Nguyên Khánh thấy cửa thành bắc đã bị phá.

Hắn giơ chiến đao gào lên:-Tấn công vào thành!-Giết!Ba mươi nghìn kỵ binh đã phát động.

Che trời phủ đất mà xông vào thành Thái Nguyên.Lửa lớn trong quân doanh đã bị dập tắt, thành Thái Nguyên đã dần dần khôi phục lại sự yên ổn, do Lý Nguyên Cát chạy trốn, phó tướng trấn giữ Hạ Hầu Đoan đã bị giết trong loạn quân, mấy ngàn quân trong thành Thái Nguyên không còn đường rút lui đều đầu hàng quân Phong Châu, quân Phong Châu nhanh chóng khống chế quan nha, kho hàng, phương tiện trọng yếu trong thành Thái Nguyên, đến lúc này phía bắc Thái Nguyên rốt cục đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm giữ.Trong sự vây quanh của mấy ngàn kỵ binh, tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa tiến vào thành Thái Nguyên, bên trong cổng thành Thái thú Vương Tự suất lĩnh mười mấy quan viên văn võ đồng loạt khom người thi lễ:- Tham kiến Dương tổng quản!Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:- Ta phụng lệnh Đại Vương chinh phạt nghịch tặc Lý Uyên, nay đã phá được Thái Nguyên, nhưng chỉ là bước đầu tiên nam chinh Lý Uyên, hy vọng các vị đại thần có thể lấy xã tắc Đại Tùy làm trọng, phụ tá Đại Vương chấn hưng giang sơn Đại Tùy ta.Vương Tự cất cao giọng nói:- Chúng tôi nguyện ý nghe theo sự phân phó của Dương tổng quản, phụ tá Đại Vương, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.Bùi Thế Thanh bước lên phía trước, giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:- Dương tổng quản, vị này chính là Vương Thái thú quận Thái Nguyên, gia chủ Vương thị ở Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Vương Tự, là cậu của vợ hắn Bùi Mẫn Thu, năm đó hắn và Bùi Mẫn Thu thành hôn có gặp mặt qua một lần, tuy nhiên Bùi Thế Thanh nếu đã giới thiệu thêm một lần như vậy, chính là nói cho hắn biết Vương Tự có thể tin cậy được, lần này lấy Thái Nguyên y ở trong thành cũng có tác dụng tốt.Tuy rằng quan Phong Châu đã phá được Thái Nguyên, những cũng không có ý nghĩa hắn có thể hoàn toàn chiếm lĩnh được quận Thái Nguyên, dù sao nơi này cũng là hang ổ của Lý Uyên, Lý Uyên ở chỗ này đã có nhiều năm kinh nghiệm, tiếp theo hắn còn phải đề phòng Lý Thế Dân quay lại phản công, hắn cần những quan viên này thay mình trấn an dân chúng, mời chào các huyện trong quận Thái Nguyên đầu hàng, ổn định tình thế.Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Xin Vương Thái thú yên tâm, quân Phong Châu kỷ luật nghiêm minh sẽ không có đụng đến cây kim sợi chỉ, xin Vương Thái thú và các vị sứ quân trấn an dân chúng, ta hy vọng thành Thái Nguyên tình thế có thể nhanh chóng yên ổn trở lại.Dương Nguyên Khánh hàm ý chính là nói cho mọi người biết, chức quan của mọi người sẽ không bị tước đi, mọi người cực kỳ mừng rỡ, kỳ thật Lý Uyên cũng dùng danh nghĩa triều Tùy mà khởi binh, Dương Nguyên Khánh cũng là dùng danh nghĩa triều Tùy.

Chỉ cần không phải là Lưu Vũ Chu công hãm Thái Nguyên, vậy hết thảy đều bình thường không có gì thay đổi.Chúng quan viên đều tiến lên thi lễ, sau đó tự tản đi, Vương Tự và Bùi Thế Thanh cũng biết Dương Nguyên Khánh phải xử lý quân vụ, liền tạm thời cáo từ mà đi.Dương Nguyên Khanh lúc này mới hỏi Tần Quỳnh:- Có bắt được tù binh quan trọng nào không?

Lý Nguyên Cát có bắt được không?Không đợi Tần Quỳnh mở miệng, ở bên cạch La Sĩ Tín tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:- Bẩm báo tổng quản, Lý Nguyên Cát theo cổng thành phía Nam chạy trốn, ty chức dẫn quân theo chặn lại, nhưng trong bóng đêm khó phân biệt quân địch, trong lúc hỗn chiến đã để y trốn thoát.

Ty chức đặc biệt đến đây thỉnh tội!La Sĩ Tín dẫn theo năm nghìn kỵ binh mai phục ba dặm ngoài cổng thành phía nam, chính là vì để chặn đường chạy trốn của quân địch, gã tuy rằng đã ngăn cản được Lý Nguyên Cát, nhưng cuối cùng vẫn để cho Lý Nguyên Cát chạy mất, việc này khiến cho La Sĩ Tín vô cùng chán nản, một công lớn như vậy lại theo khe hở trong lúc hỗn chiến trốn mất.Dương Nguyên Khánh ngược lại không trách gã, chính hắn cũng rất rõ ràng, tối nay bóng đêm đen đặc, ngoài hơn mười bước chân đã không nhìn thấy người đâu, trên thực tế việc chặn đường kiểu này cũng chỉ xem vận may, vừa khéo chặn được Lý Nguyên Cát.

Nếu không Lý Nguyên Cát có tâm tránh né, căn bản La Sĩ Tín cũng không bắt được gã.- Đứng lên đi !

Đây là ông trời giúp y, cũng không tính là sai lầm của ngươi.- Tạ ơn tổng quản!La Sĩ Tín đứng lên, lúc này Tần Quỳnh lại bẩm báo:- Hồi bẩm tổng quản, tướng lãnh đầu hàng tạm thời không nói, bị bắt có ba người là quan lớn.

Một là Vệ Úy Tự Thiếu Khanh Lưu Chính Hội, ông ta đến Thái Nguyên để giám sát việc sản xuất vũ khí, một người là Tư Mã Lưu Đức Uy, một là Trưởng Sử Đậu Đản, mà gã Đậu Đản này bị cường hào ác bá Thái Nguyên là Tiết Thâm bắt giữ.

Huynh đệ bọn họ tổ chức được mấy trăm người trong thành hưởng ứng, hỏa thiêu quân doanh, thả ra chiến mã đều là bọn họ gây ra.Dương Nguyên Khánh đối với Tiết thị huynh đệ có vài phần hứng thú liền cười nói:- Dẫn bọn họ tới gặp ta.Một lát sau, có binh sĩ dẫn Tiết thị tam huynh đệ tới, huynh trưởng Tiết Thâm tiến tới thi lễ nói:- Tiểu dân Tiết Thâm mang theo đệ Tiết Cảnh, Tiết Quý tham kiến Dương tổng quản.Dương Nguyên Khánh thấy ba người bọn họ đều tướng mạo uy mãnh, dáng người khôi ngô không khỏi có vài phần ưa thích, liền hỏi:- Các ngươi đúng là danh môn Tiết thị ở Hà Đông sao?Tiết Thâm cười khổ một tiếng, rồi nói:- Chúng tôi chỉ có thể tính là họ hàng xa của danh môn Tiết thị mà thôi, chúng tôi có phụ thân là một người thợ rèn, xuất thân bần hàn khiến tổng quản thất vọng rồi.- Thất vọng thì không có, ở trong quân của ta không hỏi xuất thân chỉ nhìn công lao, lần này các ngươi ở trong thành hưởng ứng, trợ giúp ta chiếm được thành Thái Nguyên, là người có công ta muốn thưởng cho các ngươi, có thể bổ nhiệm một người trong ba huynh đệ các ngươi là Đô úy, nên các ngươi có thể thương lượng một chút đi!Tiết Thâm mừng rỡ, có thể thăng lên chức Đô úy vẫn là điều ước mơ của bọn họ, gã liền không chút do dự nói:- Tam đệ Tiết Quý từng xuất chinh Liêu Đông, có thể cho đệ ấy làm tướng.- Tốt!Dương Nguyên Khánh khích lệ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào lão tam Tiết Quý nói:- Ta phong cho ngươi làm Đô úy, tham gia vào quận binh Thái Nguyên, ta hi vọng không lâu sau có thể nghe thấy tin tức ngươi lập công.Tiết Quý vào năm Đại Nghiệp thứ chín chinh Liêu từng đảm nhận chức Lữ soái, sau một hồi do dự, gã liền tiến lên quỳ một gối nói:- Mạt tướng nguyện tận lực vì Dương tổng quản.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Lý Tĩnh một tiếng, bảo Lý Tĩnh dẫn Tiết Quý đi, lại nhìn Tiết Thâm nói:- Các ngươi đều là rắn địa phương, hãy thay ta lưu ý tình hình phố phường Thái Nguyên, nếu có người tung lời đồn hoặc có bộ dáng khả nghi đang tra xét nội tình quân ta, các ngươi có thể lập tức báo cáo, ta sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi.Tiết Thâm khom người thi lễ:- Vì Dương tổng quản làm việc, tiểu dân cảm thấy rất vinh hạnh.Dương Nguyên Khánh sau một lúc an bài các tướng lãnh đầu hàng và quan viên bị bắt, lúc này mới đi tới tổng quản phủ Lưu Thủ Thái Nguyên, nơi này cũng là nơi Lý Uyên ở, binh sĩ đã hoàn toàn điều tra xong, từ phía sau tòa nhà đã lục soát ra không ít thiếu nữ bị Lý Nguyên Cát chiếm đoạt.

Dương Nguyên Khánh mệnh lệnh thả hết các nàng, toàn bộ vàng bạc châu báu lục soát được đều cấp cho các tướng sĩ có công.Lúc này đêm đã sang canh bốn, đại bộ phận tướng sĩ đều đã nghỉ ngơi, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thể ngủ được, cũng không phải bởi vì chiếm được thành Thái Nguyên mà vui sướng, mà chiếm lĩnh thành Thái Nguyên chỉ là một trạm trên đường đánh tới Hà Đông, hắn sắp phải đối mặt với sự đánh trả của Lý Uyên, hắn có quá nhiều sự tình cần phải suy xét, nhất định phải lập tức bố trí binh lực để chuẩn bị nghênh chiến quân Lý Thế Dân phản kích.Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, trên tường treo một bức bản đồ thật lớn miêu tả tỉ mỉ Hà Đông, mặt trên còn có những đường cong vẽ bằng bút đỏ, Dương Nguyên Khánh phỏng đoán đây là bức tranh của Lý Uyên vẽ, có thể tưởng tượng rằng Lý Uyên đã từng bưng ngọn đèn đứng trước bản đồ cẩn thận suy tính cách cướp lấy Hà Đông, tiến hành kế hoạch tiến quân Quan Trung.Lúc này tấm bản đồ trước mặt đã thay đổi chủ nhân, cũng nhìn chăm chú vào bản đồ và cũng đang suy tính kế hoạch cướp lấy Hà Đông.- Lý tư mã, ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ dẫn quân bắc thượng để tranh đoạt Thái Nguyên, hay là buông tha cho Thái Nguyên, toàn lực củng cố mặt phía nam Hà Đông.Ngồi phía sau là Lý Tĩnh, ã đang trầm tư, gã hiện tại hơi không hiểu được mưu đồ chiến lược của Dương Nguyên Khánh, bởi vì trước lúc xuất chinh Hà Đông, đã bàn tính rõ ràng là lấy được quận Thái Nguyên sẽ sang phía đông chiếm lấy U Châu, nhưng hiện tại xem ra hắn dường như muốn chiếm lấy toàn bộ Hà Đông.Điểm này rất trọng yếu có liên quan đến toàn bộ đại cục, nếu không biết rõ ràng điểm này gã cũng không thể trả lời vấn đề này của Dương Nguyên KhánhLý Tĩnh trầm ngâm một lúc, tận lực tìm một cách nói uyển chuyển khác, gã trầm ngâm hỏi:- Kế hoạch tiến quân tới U Châu của tổng quản có thay đổi sao?Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Lý Tĩnh, áy náy cười nói:- Cái này nên trách ta, không nói rõ cho mọi người hiểu.Hắn lấy ra một phong thư đưa cho Lý Tĩnh:- Đây là tin do Đỗ Trưởng sử vừa mới lấy được buổi chiều ngày hôm qua, các ngươi xem một chút đi!

Đỗ Trưởng sử có đề nghị.Lý Tĩnh nhận lấy thư vội vàng xem qua một lượt, gã cũng thầm cả kinh, Lý Kiến Thành dẫn quân chiếm lĩnh các quận Quan Nội, ngay cả quận Diên An trong sáu quận Quan Bắc cũng đã bị quân Lý Kiến Thành chiếm lĩnh, tuy nhiên gã cũng không có tiếp tục bắc thượng mà lại quay đầu đi quận Hoằng Hóa, như tin Đỗ Như Hối đưa ra đề nghị dùng Quan Nội để đổi lấy Hà Đông.Quân Phong Châu chỉ lưu lại hai quận Linh Võ và Ngũ Nguyên, còn lại tặng cho Lý Uyên để đổi lấy toàn quận Hà Đông, Lý Tĩnh nhíu mày nói:- Nhưng nếu như cứ thế này mà trao đổi, quặng sắt quận Diêm Xuyên và các giếng dầu hỏa quận Diên An thì làm sao bây giờ?

Các tài nguyên kia đều cực kỳ quan trọng cho quân sự.Dương Nguyên Khanh cười nói:- Phong thư này là viết cho ta, kỳ thật Đỗ Như Hối cũng chỉ viết một nửa, trước lúc ta đông chinh, Đỗ Trưởng sử và ta đã tỉ mỉ nói qua chuyện này, ý tứ của anh ta là sau khi đổi Quan Nội lấy Hà Đông, thì có thể ổn định thế cục Hà Đông, chúng ta có thể toàn lực tấn công U Châu, mà Lý Uyên cũng có thể tập trung toàn lực đối phó Tiết Cử và Tiết Quỹ, đợi sau khi ta chiếm được U Châu, khi đó Lý Uyên cũng sẽ không cam tâm mà buông Hà Đông, gã còn có thể tiếp tục tranh giành, lúc đó chúng ta một lần nữa có thể đoạt lại quận Diêm Xuyên và Diên An.Lý Tĩnh trầm tư thật lâu sau nói:- Tuy rằng sách lược là không tồi, nhưng về phương diện này cần có rất nhiều chi tiết cần nghiên cứu, ví dụ như Lý Uyên khi đã bình định được Tiết Cử và Lý Quỹ mà chúng ta lại lún vào U Châu, Lý Uyên khẳng định sẽ nhân cơ hội tiến công Hà Đông.

Lúc đó sáu quận Quan Nội đã đánh mất mà Hà Đông cũng gặp nguy cơ, lúc đó chúng ta phải làm sao đây?Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước suy nghĩ.

Kỳ thật Lý Tĩnh lo lắng không phải là không có lý, thế cục Hà Bắc so với Hà Đông phức tạp hơn nhiều, cho dù đánh bại được La Nghệ, nhưng còn có kẻ mạnh hơn là Đậu Kiến Đức, sau đó có Cao Khai Đạo và Ngụy Đạo Nhi cũng không kém chút nào.

Nếu hắn không suy tính mà tiến vào, rất có khả năng sẽ khiến cho chư cường Hà Bắc liên thủ công kích, có khả năng thân lún vào trong đó cũng không phải không có khả năng.- Hà Bắc bên kia ta có thể suy xét liên thủ với Đậu Kiến Đức, cùng đối phó La Nghệ, nhưng ta còn chưa có suy xét kỹ càng.Lý Tĩnh cười cười nói:- Đậu Kiến Đức cũng đang muốn chiếm lấy U Châu!

Đến lúc đó làm thế nào để chia chiến lợi phẩm?

Nếu đảo lại có thể liên thủ với La Nghệ đối phó với Đậu Kiến Đức, nhưng cuối cùng vẫn là đem tu hú vào tổ chim khách, đem La Nghệ đuổi ra khỏi U Châu, tuy nhiên La Nghệ cũng chưa chắc đồng ý dẫn sói vào nhà!Hai người đều mỉm cười, kỳ thật nói cho cùng, bọn họ mấu chốt đầu tiên là kiếm một chỗ đứng vững vàng tại Hà Bắc, và sau đó cùng chư cường Hà Bắc chơi Tam Quốc Diễn Nghĩa.Lý Nguyên Khánh dùng bút vẽ lên quận Thượng Cốc một vòng tròn, đây là địa bàn của Ngụy Đao Nhi, mắt hắn đầy thâm ý nhìn Lý Tĩnh.Lý Tĩnh yên lặng gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, việc này có thể suy xét.Cái này, hắn lại đem dòng suy nghĩ quay lại với Hà Đông cười nói:- Hơn nữa lúc việc mua bán mà Đỗ Trưởng sử đề nghị, lấy Quan Nội đổi lấy Hà Đông, ta nghĩ vụ mua bán này Lý Uyên cảm thấy chịu thiệt quá lớn, gã sẽ không cam lòng vứt bỏ Hà Đông, cũng không muốn trao đổi, gã nhất định sẽ lệnh cho Lý Thế Dân bảo vệ Hà Đông.Dương Nguyên Khánh mỉn cười nói tiếp:- Ta hiện tại không ngủ được, sẽ cùng ngươi tiếp tục thảo luận xem làm cách nào đối phó với Lý Thế Dân, bởi vì chính ta cũng không muốn đánh mấy trận này, Lý Uyên cũng tuyệt sẽ không cam tâm.Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục quay lại đề tài đầu tiên:- Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ bắc thượng để tranh đoạt Thái Nguyên, hay là buông Thái Nguyên toàn lực củng cố phía nam Hà Đông.- Ty chức cho rằng Lý Thế Dân sẽ không bắc thượng để tranh doạt Thái Nguyên, mà gã nhất định sẽ tập trung binh lực phòng thủ các quận phía nam Hà Đông.Lý Tĩnh giọng điệu dị thường khẳng định nói.…Huyện Hoắc Ấp trấn giữ trên quan đạo trung bộ Hà Đông, hai bên thế núi liên miên mấy trăm dặm, khiến cho huyện Hoắc Ấp trở thành con đường nhất định phải qua nếu muốn bắc thượng Thái Nguyên, và cũng là yết hầu của Thái Nguyên, có một vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.Ở mỗi một cuộc chiến tranh tranh đoạt Hà Đông, thì Hoắc Ấp đều là một ngưỡng khó mà lách qua được.

Đối với dân chúng bình thường thì có lẽ có thể tìm được đường nhỏ mà lách qua huyện Hoắc Ấp, nhưng đối với quân đội có mang theo đồ quân nhu thì bọn họ không thể không đi qua huyện Hoắc Ấp.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 571 : Lời nói có ích của Khuất ĐộtLúc này huyện Hoắc Ấp bị quân Tùy ở Phong Châu chiếm giữ, có năm nghìn quân chiếm đóng do Ưng Dương lang tướng Thôi Phá Quân làm Thống soái.

Thôi Phá Quân Khoảng chừng hơn 20 tuổi, xuất thân từ Thôi thị.

Ông nội y trước đây là Thái Thú quận Trác Thôi Hoằng Thăng.

Thôi Phá Quân thưở nhỏ đã được đọc sách luyện võ, sau được Dương Nguyên Khánh coi trọng, giao cho y trọng trách trấn giữ huyện Hoắc Ấp.

Hắn đã không làm Dương Nguyên Khánh thất vọng, phòng ngự Hoắc Ấp như một thùng sắt.Huyện Hoắc Ấp không lớn, chỉ dài hơn mười dặm, có hơn hai mươi ngàn người sinh sống nhưng việc buôn bán lại vô cùng phát đạt.

Trên đường cái các hàng quán san sát nhau, người buôn kẻ bán có hơn một ngàn người, tốt xấu lẫn lộn.Buổi sáng hôm nay, ở trước một nhà trọ trên một con phố sau thị trấn, Thôi Phá Quân đích thân dẫn mấy trăm binh lính đến bao vây quanh nhà trọ.

Bọn lính tay cầm tấm chắn, chậm rãi tiến tới gần nhà trọ, thỉnh thoảng trong nhà trọ bay ra một loạt mũi tên bắn lén.- Người ở bên trong mau ra đầu hàng, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!Vài tên lính ở ngoài lớn tiếng quát to.Từ sáng sớm Thôi Phá Quân nhận được tin báo từ quan huyện.

Có người phát hiện hai mươi mấy người lai lịch không rõ ràng đang ẩn nấp trong nhà trọ này.

Bọn chúng có mang theo đao mà cũng không hề bước chân ra khỏi nhà trọ.

Thôi Phá Quân lập tức đoán được, rất có thể bọn chúng chính là mật thám của quân địch, liền tự mình dẫn quân đến bắt.- Thôi tướng quân, bên trong không chịu đầu hàng.Một gã quan quân tiến lên bẩm báo.Thôi Phá Quân ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, lập tức hạ lệnh:- Châm lửa đốt nhà, bọn chúng không ra thì chỉ có chết cháy ở bên trong.Huyện lệnh hoảng sợ, liền bước lên phía trước nói: - Nhưng tướng quân, chưởng quầy và vài tên thương nhân vẫn đang ở bên trong bị bọn họ bắt giữ làm con tin.- Phóng hỏa!Thôi Phá Quân lạnh lùng hạ lệnh.Một loạt cây đuốc được ném vào nhà trọ.

Sau một lúc lâu, trong nhà khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa nhanh chóng lan ra cả ngôi nhà.

Cuối cùng, có hai mươi mấy người cầm đao chạy ra khỏi nhà, la hét đánh về phía quân sĩ ở bốn xung quanh.

Từ bốn phía, hàng trăm quân sĩ cùng lúc bắn tên, chỉ sau một khoảnh khắc, toàn bộ hai mươi mấy người đã bị bắn ngã.Bọn lính dập tắt lửa, vào nhà trọ điều tra một lúc lâu, tìm được một bức thư tình báo viết xong chưa kịp gửi đi.

Trình lên Thôi Phá Quân:- Bẩm báo tướng quân, đây là mật hàm đã lục soát được.Thôi Phá Quân mở tình báo ra nhìn một lượt, lập tức giận tím mặt:- Ngày hôm qua ai thủ cửa nam?Một gã Giáo Úy nơm nớp lo sợ tiến lên:- Tối hôm qua là ty chức thủ cửa nam.Thôi Phá Quân tức giận khiển trách gã:- Tối hôm qua có người có thể theo hướng Tây Nam trèo tường vào thành, đây là do ngươi không làm tròn chức trách.

Lôi xuống, phạt đánh một trăm trượng!Hơn mười binh lính lôi Giáo Úy đi.

Thôi Phá Quân cảm thấy việc phòng thủ trong thành vẫn còn tồn tại lỗ hổng, nhất là ban đêm.

Nếu quân đội của Lý Thế Dân ban đêm đánh lén thì sẽ rất nguy hiểm, y nhất định phải ngăn chặn tất cả lỗ hổng đó.Y lập tức ra lệnh:- Lệnh cho tất cả quan quân từ Giáo Úy trở lên đến quân nha nghị sự!………………Ba ngày sau, Lý Thế Dân dẫn bảy mươi ngàn đại quân đến huyện Hoắc Ấp.

Trong bảy mươi ngàn đại quân, ngoại trừ năm mươi ngàn do Quang Trung mang đến, còn lại toàn bộ là quân lính ở các quận Hà Đông.

Lý Thế Dân rút kinh nghiệm từ việc đội quân của Lý Thúc Lương chia từng bộ phận nhỏ nên bị tiêu diệt.

Nên y không hề chia binh ra mà tập trung binh lực chiếm đánh Thái Nguyên.Đội quân của Lý Thế Dân lập đại doanh ở ngoài ba dặm về phía nam huyện Hoắc Ấp, từng nóc lều vải ngắn nắp nối liền nhau, kéo dài mấy dặm.

Trong lều lớn trung quân, Lý Thế Dân đang cùng bốn người là phó tướng Khuất Đột Thông, Quân sư Phòng Huyền Linh, Hành quân Tư mã trưởng tôn Vô Kỵ, cùng với Tổng quản lương thảo quân nhu Võ Sĩ Ước thương lượng kế hoạch bắc thượng Thái Nguyên.Lý Thế Dân có chút lo lắng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trước cửa lều.

Y vừa mới nhận được tin do thám tử báo về, huyện Hoắc Ấp đã đóng cửa thành, trước cửa thành có treo hơn hai mươi cái đầu người, chính là những người do y phái đi mai phục tại huyện Hoắc Ấp.

Ngoài ra, y còn nhận được một tin tức khác.Lý Thế Dân thở dài nói:- Ta vừa mới được thám tử báo tin, con đường nhỏ ở Cao Bích Lĩnh đã bị quân Phong Châu dùng các tảng đá lớn chắn ngang.

Hiện tại chúng ta ngoại trừ việc tấn công mạnh từ bên ngoài, không có biện pháp nào khác có thể tấn công huyện Hoắc Ấp được.Y thoáng nhìn qua phó tướng Khuất Đột Thông, thấy gã vẫn trầm tư không nói, liền cười bảo:- Khuất Đột lão tướng quân, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.Khuất Đột Thông từ khi tiến vào Hà Đông đến nay vẫn khá trầm mặc, cảnh vật cũ ở Hà Đông làm gã thương cảm.

Mới có mấy thắng ngắn ngủi, gã đã có cảm giác đã trải qua mấy kiếp sau rồi.

Gã cũng hiểu được Lý Uyên ngoài mặt tín nhiệm gã, nhưng thực tế đối với gã vẫn có phòng bị, cho nên gã hết sức khiêm tốn, không tham dự quyết sách.Mà hiện tại là Lý Thế Dân chủ động hỏi gã, khiến gã không thể không trả lời.

Khuất Đột Thông do dự một chút bèn nói:- Ty chức lo lắng việc của Thái Nguyên, theo ty chức hiểu về Dương Nguyên Khánh thì hiện hẳn là hắn đã bắt đầu công hạ Thái Nguyên, chúng ta bắc thượng, có thể quay về đoạt lại được Thái Nguyên không?Vài người đều hơi sửng sốt, Lý Thế Dân vội vàng hỏi gã:- Dựa vào cái gì ngươi biết được Thái Nguyên đã thất thủ?- Khi còn ở quận Hà Đông, Tần Công nói cho ty chức biết, Dương Nguyên Khánh đúng là đã dẫn quân tiến đánh Thái Nguyên, trong lòng ty chức đã có chút bất an, bởi vì Dương Nguyên Khánh là người phải có kế hoạch cụ thể mới hành động, hắn sẽ không làm cho mình nằm vào thế bị động, hắn không thể không biết rằng chúng ta đã bắc thượng, một khi như vậy, hắn không có một chút hoang mang, đối với thành Thái Nguyên giương cung mà không bóp cò.

Ty chức có cảm giác hắn kỳ thật đã nắm chắc việc công hạ được thành trì này, chỉ có điều hắn đang đợi thời cơ.Trong lều lớn mọi người đều trầm mặc, không thể không thừa nhận Khuất Đột Thông nói rất có đạo lý.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói:- Khuất Đột tướng quân, chỉ có điều tuy nắm chắc được việc Dương Nguyên Khánh tấn công vào Thái Nguyên, nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại hắn đã chiếm được thành Thái Nguyên.Khuất Đột Thông cười khổ:- Nếu chúng ta dùng thời gian một ngày chiếm huyện Hoắc Ấp, kỵ binh nhanh nhất chỉ cần hai ngày là có thể đuổi đến thành Thái Nguyên, như vậy chúng ta có khả năng trong vòng ba ngày sẽ đuổi tới Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh cũng hiểu được điểm này, hắn cần khống chế được thành Thái Nguyên, chuẩn bị ứng chiến, khoảng thời gian ba ngày đối với hắn quá cấp bách, hắn sẽ không làm cho mình lâm vào thế bị động.

Cho nên ta cho rằng lúc này hắn đã chiếm được thành Thái Nguyên và đang tích cực chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng ứng phó.Lý Thế Dân đi đến trước bản đồ, y cảm thấy Khuất Đột Thông nói đúng.

Kỳ thật, Khuất Đột Thông trong lòng cái gì cũng biết, y nên đối đãi với gã tốt hơn, nếu lãnh đạm với gã, e đó là sai lầm lớn nhất của chính mình.Nghĩ vậy, Lý Thế Dân quay đầu lại dịu dàng hỏi Khuất Đột Thông:- Ta muốn thỉnh giáo lão tướng quân, nếu chúng ta tiếp tục chiếm đánh Thái Nguyên, lão tướng quân nhận thấy chúng ta nắm chắc mấy phần thắng?Vấn đề này quả thật rất khó trả lời, trầm tư thật lâu sau Khuất Đột Thông mới chậm rãi nói:- Ty chức sẽ nói ra hai sự tình!

Chuyện thứ nhất là vào năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Nguyên Khánh đã mở rộng thế lực về phía nam sáu quận Quan Bắc, ty chức phụng lệnh Thánh Thượng dẫn theo năm mươi ngàn đại quân đánh trả sự xâm nhập phía nam của Dương Nguyên Khánh.

Lúc ấy Thánh Thượng ủy thác toàn quyền cho ty chức, ty chức thậm chí có thể lợi dụng thời cơ để đoạt lại Phong Châu, nhưng ty chức vẫn đóng binh tại quận Diên An, đến cuối cùng không có cùng Dương Nguyên Khánh phát sinh giao chiến.

Bởi vì ty chức biết rằng hậu cần của ty chức nhất định sẽ không theo kịp, nếu khai chiến nhất định đại bại, không bằng ty chức giữ lại thực lực của năm mươi ngàn quân đội cho Thánh Thượng.

Cho nên ty chức ẩn nhẫn hai năm, cuối cùng đã chứng minh rằng ty chức đã đúng, hiện giờ năm mươi ngàn đại quân đã trở thành chủ lực của Lạc Dương.Khuất Đột Thông nói rất hàm súc, gã kỳ thật chính là nói cho Lý Thế Dân biết, nếu là gã, gã sẽ không cùng Dương Nguyên Khánh đánh một trận mà là giữ quân đội lại.Lý Thế Dân hiểu được ý tứ của Khuất Đột Thông.

Trầm ngâm một lát y lại hỏi:- Chuyện thứ hai là gì?- Chuyện thứ hai ty chức muốn cho Tần công xem một thứ.Khuất Đột Thông đi đến cửa lều, nói với binh lính vài câu, gã lập tức chạy đi, một lát sau thân binh của Khuất Đột Thông tay cầm món đồ đi tới, trông như một cái khay nhỏ, rộng hẹp ba thước, mặt trên có một tấm vải.Gã cẩn thận đem vật phẩm để lên bàn, tất cả mọi người cùng tiến tới.

Khuất Đột Thông lật tấm vải bên trên lên.

Mọi người lập tức một mảng kinh hô, không ngờ là một cái địa hình bàn, bên trên địa hình sông núivà thành trì đều là dùng con tò te mà tạo nên.

Phòng Huyền Linh nhìn một lúc lâu bỗng nhiên nhận ra:- Đây chính là quận Hà Đông!Khuất Đột Thông gật gật đầu.- Đây chính là do ty chức chế tác nên, tuy còn rất thô sơ, nhưng ty chức cho rằng loại bản đồ này sao với bản đồ giấy thông thường càng có ý nghĩa quân sự.

Nếu dùng loại bản đồ tò te này để tác chiến, nó có thể cho chúng ta biết một cách rõ ràng cách hành quân của giặc.

Như vậy, chiến thắng coi như nắm chắc trong tay.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 572 : Bị ép lui quân về namÁnh mắt của Lý Thế Dân nhìn chằm chằm vào bản đồ, thật lâu sau y nhẹ nhàng thở dài và nói:- Ta biết Đông Hán Mã Viện từng nhóm gạo làm núi.

Nhưng chưa bao giờ trông thấy tận mắt, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt.Y lại nhìn qua Khuất Đột Thông hỏi:- Phương pháp tuyệt diệu này là do Khuất tướng quân nghĩ ra sao?Khuất Đột Nguyên lắc lắc đầu:- Đây là chuyện thứ hai mà ty chức muốn nói, vật này là trong quân của Dương Nguyên Khánh, ty chức từng bắt được một gã thám báo quân Phong Châu, gã nói cho ty chức biết, ở lều lớn trung quân Dương Nguyên Khánh còn có bản đồ hoàn chỉnh về Hà Đông, Quan Trung, Hà Bắc bằng con tò te, chiều dài ba trượng, chiều rộng hai trượng.

Dương Nguyên Khánh cho đến bây giờ đều dùng chính bản đồ này để bố trí chiến cuộc.Bên trong lều lớn lại một mảnh trầm mặc, Khuất Đột Thông vẫn không nói rõ, vẫn súc tích nói với mọi người.

Dương Nguyên Khánh không chỉ có bản đồ tác chiến cao minh, quan trọng hơn là hắn đã sớm bắt tay vào việc chuẩn bị giành Hà Đông, bọn họ đối mặt với một kẻ địch có mưu tính trước, có chuẩn bị, thực lực hùng mạnh.Chiến hay không chiến?Tất cả mọi người lui xuống hết, trong lều lớn chỉ còn lại hai người Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh.

Phòng Huyền Linh là bị Lý Thế Dân gọi lại.Lý Thế Dân thở dài nói:- Người ta sùng bái nhất lúc nhỏ chính là Dương Nguyên Khánh, ta còn nhớ mang máng lần đầu tiên gặp hắn là vào năm Nhân Thọ thứ tư, tại một tửu quán ở Hàm Dương.

Khi đó ta mới sáu tuổi, ta đối với tài sử dụng binh khí của hắn cảm thấy rất hứng thú.

Khi đó hắn mới mười lăm tuổi, hắn đã sử dụng Phá Thiên Sóc hơn năm mươi cân.

Hắn nói hắn lợi hại nhất không phải là binh khí.

Lúc ấy ta nghĩ là hắn nói đến cung tiễn, sau khi lớn lên, ta mới hiểu được, hắn lợi hại nhất không phải là sử dụng binh khí, mà là tài cầm quân, thống lĩnh thiên binh vạn mã.Những tia nắng xuyên qua nóc lều, chiếu vào mặt Lý Thế Dân.

Y dường như đang đắm chìm trong hồi ức xưa cũ.

Phòng Huyền Linh không có ý làm gián đoạn suy nghĩ của y, ngồi ở một bên im lặng nghe y kể rõ sự tình.- Vài năm trước ở quận Trác, hắn từng nói cho ta biết cái gì gọi là soái tiẽn, soái giả, mưu định trước rồi sau đó mới hành động.

Ta lúc ấy cảm thấy có một cảm giác thông suốt tất cả, nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy.

Ví dụ như lúc này đây, phụ thân bắt ta xuất chinh, không để cho ta có thời gian chuẩn bị khiến ta xuất binh tiến quân đều rất gấp gáp.

Mấy ngày hôm trước vừa mới phái thám tử đi huyện Hoắc Ấp nhưng tất cả đều bị giết.

Nếu có thể bố trí sớm hơn một tháng, thì sẽ không lâm vào thế bị động như ngày hôm nay.Lý Thế Dân quay sang Phòng Huyền Linh, một sự lo lắng hiện sâu trong đôi mắt:- Ta là vội vàng ứng chiến, trong khi Dương Nguyên Khánh thì bình tĩnh bố trí phòng bị.

Không dám giấu tiên sinh, một chút lòng tin chiến thắng hắn, ta cũng không có.Thời gian Phòng Huyền Linh theo Lý Thế Dân không phải quá dài.

Nhưng gã hiểu vị chủ soái trẻ tuổi này hơn bất cứ ai.

Phòng Huyền Linh có thể lý giải được sự bất đắc dĩ và sầu lo trong lòng của y.

Gã biết Lý Thế Dân không muốn hai tuyến tác chiến.

Muốn bỏ qua Hà Đông, nhưng Lý Uyên không đồng ý.

Đây thật sự là một loại đau khổ của người làm tướng.

Biết rõ không thể mà bị ép phải làm.-Tướng quân phải đứng ở góc độ của cha người để suy xét vấn đề này.

Chẳng lẽ ông không biết gian khổ của việc hai tuyến cùng tác chiến?

Ông cũng biết, nhưng ông muốn mưu đồ toàn cục.

Tầm nhìn của ông là thiên hạ.

Nếu mất đi tấm chắn Hà Đông này, sẽ khiến Quan Lũng rơi vào trong uy hiếp.

Đặc biệt là Dương Nguyên Khánh kiêu hùng mạnh mẽ như thế.

Hà Đông là đất khởi nghiệp của cha tướng quân.

Là cơ nghiệp của đế vương.

Nó giống như đứa con của cha tướng quân.

Bất kể như thế nào ông đều không nỡ bỏ.Lý Thế Dân thở dài một tiếng:-Ta biết ông ấy không nỡ, nhưng chúng ta vì luyến tiếc cái này mà trả một cái giá quá lớn.

Thúc phụ ta bỏ mạng, hai mươi nghìn quân tinh nhuệ đã mất.

Ta chắc năm mươi nghìn quân của Thái Nguyên cũng xong rồi.

Còn có bảy mươi nghìn quân trong tay ta, cuối cùng ta còn có thể bảo vệ được bao nhiêu?

Không thể vì luyến tiếc mà phá cả giấc mộng thiên hạ của chúng ta.-Nhưng nếu tướng quân một trận không đánh.

Một chút thái độ cứu viện huynh đệ đều không có, tướng quân làm sao ăn nói với phụ thân của người?Một câu nói của Phòng Huyền Linh đã điểm trúng căn bản.Lý Thế Dân nhìn bầu trời bên ngoài lều.

Y từ từ đứng lên hạ mệnh lệnh:-Truyền lệnh của ta, lệnh Uất Trì Cung là chủ tướng, dẫn hai mươi nghìn quân tấn công huyện Hoắc Ấp.“Tùng!

Tùng !

Tùng!”

Tiếng trống đánh vang lên, tiếng kèn lệnh thổi, hai mươi nghìn quân Đường mang theo mấy chục thang công thành Hoắc Ấp hùng dũng.Thành Hoắc Ấp cao ba trượng.

Dùng nham thạch khổng lồ xây thành, chính diện của tường vô cùng trơn.

Tảng đá to được gắn rất chắc chắn.

Không tìm được chỗ nối có thể đặt chân trèo lên.

Đỉnh tường cao nhô ra ngoài, giống như sóng biển đập vào vách núi.

Trên tường thành vô cùng rộng rãi, có thế xếp ba xe ngựa.Năm nghìn quân Phong Châu bố trí ở trên tường thành dài hai dặm.

Bọn họ tiến hành chuẩn bị đầy đủ, không chỉ có mấy trăm vạn mũi tên, cũng có mấy nghìn thùng dầu hoả.

Còn có ba trăm giá nỏ, tên lớn dài ba thước bắn xa mấy trăm bước.

Chỉ cần ba binh lính là có thể sử dụng được.Thành đông huyện Hoắc Ấp bám sát vào vách núi, vô cùng thẳng đứng, ngoài trăm bước thành tây là khe suối cuồn cuộn.

Dưới thành đá lởm chởm.

Cũng không thể tổ chức công thành, chỉ có mặt chính nam và mặt chính bắc có mảnh đất thoáng.Thôi Phá Quân hiểu rõ quân địch không thể tấn công từ mặt bắc.

Trên tường thành bắc của anh ta chỉ bố trí hơn ba trăm lính cảnh giới.

Hơn năm nghìn người khác đều phòng ngự ở thành nam.

Bản thân huyện Hoắc Ấp không có sông bảo vệ, nhưng vì bảo vệ cửa thành, mấy ngày trước, quân Tuỳ ở trước tường thành đã đào rãnh cạn rộng hai trượng sâu một trượng.

Bên trong bố trí thương nhiễm sắc nhọn, kéo lên một chiếc cầu treo rất cao.-Cung nỏ chuẩn bị bắn…Thôi Phá Quân thấy quân tiên phong của địch đã xông đến ngoài năm trăm bước.

Anh ta hạ lệnh, ba trăm nỏ đồng thời giương cung.

Tên lớn như ngón tay cái hung hăng, dài đến ba thước nhanh chóng đặt vào trong máng tên.

Tay của binh lính phóng tên cầm huyền đao đợi lệnh bắn tên.Nỏ sàn hoàn toàn không đặt trên lỗ châu mai trên thành.

Mà là ở trên ba trăm đài thành cao sáu thước sau tường thành.

Trên thực tế đây là đài dự bị để đặt máy ném đá.

Nhưng máy ném đã không chuyển kịp từ Phong Châu đến, liền dùng để đặt ba trăm nỏ sàn.

Nỏ sàn dài bảy thước, rộng bốn thước, cung khổng lồ dài tám thước, tất phải dùng hai ròng rọc lên cung.

Hai binh lính phụ trách lên cung.

Một binh lính phụ trách bắn tên và phát ra.

Cung sàn này qua cải thiện của quân Phong Châu, có thể đồng thời bắn ra ba mũi tên đại binh, là vũ khí sắc bén giữ thành.Thôi Phá Quân mắt dính chặt vào quân địch cuộn trào mãnh liệt.

Binh lính công thành chi chít che trời phủ đất giống hệt một cái thảm màu đen khổng lồ rải trong cánh đồng bát ngát.Lúc này, quân địch đã xông đến ngoài ba trăm bước, đã tiến vào tầm bắn của nỏ sàn.

Thôi Phá Quân hét một tiếng lớn:-Bắn tên!Lầu trên tường thành tiếng trống rền vang, ba trăm nỏ sàn đồng thời bắn tên.

Gần nghìn tên lớn mạnh mẽ sắc bén hướng về quân địch.

Binh tiễn hùng mạnh lực xuyên thủng tấm chắn và áo giáp, máu phọt lên, tiếng kêu thảm thiết, gần nghìn người ngã xuống đất, rất nhiều tên thậm chí bắn xuyên hai người.Lúc quân Đường công thành xông đến hai trăm bước, đợt thứ hai của nỏ sàn lần nữa phóng ra.

Tên lớn bắn vào đám người dày đặc, các binh lính kêu thảm ngã lộn nhào.Uất Trì Cung thấy lượt tên thứ hai trên thành đã hơn một nghìn năm trăm người bỏ mạng.

Mắt y đỏ lên.

Khua đao hô to:-Tần công có lệnh, xông lên thành thăng quan một cấp, thưởng nghìn xâu tiền!Mười tám nghìn quân Đường cuối cùng xông được đến trước tường thành.

Chiến trận cung tên bỗng nhiên bùng phát, trên dưới thành tên dày đặc thành lưới tên khổng lồ, làm cho bầu trời bị che lấp.

Trên thành không ngừng có binh lính trúng tên.

Thảm thiết kêu rên ngã xuống thành.

Dưới thành xác chết chất như núi.Từng cái thang áp vào tường thành, từng tốp binh lính leo lên đầu thành tấn công.

Hai bên tên bay như mưa.

Quân địch từ hai bên thang lên, nhưng thang công thành rộng sáu thước, ba người đồng thời leo lên thành.

Người hai bên dùng lá chắn bảo vệ.

Người ở giữa chỉ dùng tấm chắn trước mặt.

Đá lớn nện xuống, người trước quay cuồng ngã xuống, người phía sau lại nối tiếp xông lên.Thôi Phá Quân thấy quân địch công thành ngoan cường, không chịu lùi bước liền hạ lệnh:-Dùng dầu hoả đốt thang!Mệnh lệnh hạ xuống, từng thùng dầu hoả từ trên tưới xuống.

Lửa lớn phừng phừng.Ngọn lửa thuận chiều thang công thành nhanh chóng lan xuống dưới.

Người binh sĩ trên thang cũng bốc cháy hoảng sợ kêu la thảm thiết.

Bất chấp tất cả nhảy xuống thành.

Rất nhiều người đều trực tiếp ngã vào rãnh khô.

Bị ngọn thương đâm xuyên người ….Trên một gò đất xa xa, Lý Thế Dân dẫn mấy chục chiến tướng đang quan sát, nhìn biển lửa trên tường thành và dưới thành.

Trong mắt các tướng lĩnh đều tràn đầy kinh hoàng.

Bọn họ đều lần đầu tiên tận mắt thấy hoả chiến của quân Phong Châu.Lý Thế Dân im lặng không nói gì.

Trong lòng vô cùng thương tiếc.

Đây đều là quân tinh nhuệ của y.

Vì để cho cha một lời giải thích mà đi tìm cái chết.

Công hạ huyện Hoắc Ấp như thế nào, chẳng lẽ y còn thật sự muốn đi phản công Thái Nguyên sao?

Y cuối cùng thở dài một tiếng, hạ lệnh:-Truyền lệnh thu binh!“Keng!

Keng!

Keng!”

Tiếng chuông thu binh vang lên, mười sáu nghìn binh lính còn lại như thuỷ triều lui về.

Uất Trì Cung xấu hổ, tiến lên trước quỳ xuống thỉnh tội:-Ty chức làm tổn hao binh tướng, công không được thành trì, xin đại tướng trách phạt!Lý Thế Dân lắc lắc đầu:-Không phải ngươi, thu binh hồi doanh!Đại quân rút về đại doanh.

Chỉ hai canh giờ chiến trận công thành đã chết hơn bốn ngàn người.

Tổn thất này khiến Lý Thế Dân rầu rĩ không vui.

Vừa đến lều trung quân, liền có thân binh đến báo:-Bẩm báo đại tướng, có thư khẩn cấp của quận Hà Đông!Tinh thần của Lý Thế Dân chấn động, quay đầu vội hỏi:-Thư ở đâu?Một gã thân binh đem một phong thư chuyển lên, Lý Thế Dân mở thư khẩn vội vàng xem một lần.

Không khỏi tức giận, huynh đệ của anh ta Nguyên Cát đã trốn chạy từ quận Văn Thành phía tây đến quận Hà Đông rồi.

Thành Thái Nguyên ba đêm trước đã mất rồi.

Càng khiến y tức giận hơn là Nguyên Cát không ngờ không phái người nói với y một tiếng.

Mình còn ở đây liều mạng tấn công quận Hoắc Ấp đi cứu Thái Nguyên của gã.Lý Thế Dân trầm tư một lúc, dứt khoát đưa ra quyết định:-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân lui về huyện Lâm Phần.Chính lúc Lý Thế Dân dẫn quân lui về huyện Lâm Phần, quân Phong Châu cũng đưa ra sách lược bố trí.

Dương Nguyên Khánh lệnh Từ Thế Thiệu làm Tả quân đô đốc, dẫn ba mươi nghìn quân đoạt quận Long Tuyền.

Lại lệnh Lý Tĩnh làm Hữu quân Đô đốc, Tô Định Phương là phó tướng.

Cũng như thế dẫn ba mươi nghìn quân đoạt lấy quận Thượng Đảng.Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn ba mươi nghìn quân tinh nhuệ nam hạ huyện Hoắc Ấp.

Giao chiến chính diện với Lý Thế Dân.

Đồng thời hắn lại lệnh Bùi Hành Nghiễm dẫn mười ngàn kỵ binh tấn công Quan Nội, lần nữa chạy về quận Diên An.Trong thành Thái Nguyên, ba mươi nghìn quân tinh nhuệ đã tập kết xong.

Đợi lệnh xuất phát, lúc chủ tướng Dương Nguyên Khánh sắp xuất phát, Trưởng sử Tổng quản Phong Châu Đỗ Như Hối từ Phong Châu chạy đến thành Thái Nguyên.-Không thể ngờ ty chức qua đây nhanh như thế chứ!Đỗ Như Hối cười to, phía sau anh ta có Hộ Tào tham quân sự Nguỵ Trưng đi cùng.Dương Nguyên Khánh cho anh ta một quyền, cũng cười nói:-Hôm qua ta mới phái người đi Phong Châu báo tin vui.

Hôm nay ngươi liền chạy đến rồi.

Ta còn tưởng rằng ngươi là mọc cánh bay đến, sao ngươi đến nhanh như vậy làm gì?Đỗ Như Hối cười hì hì:-Nơi này mọi người đánh giặc lập công phát tài, quẳng ty chức lại Phong Châu, ty chức không thể chịu thiệt.

Có béo bở mọi người cùng chia, còn không đến, chắc ngay cả canh đều không còn.Mọi người cười to lên, Dương Nguyên Khánh cũng phát hiện Đỗ Như Hối cũng dần dần trở nên thoải mái hài hước.

Không như trước trầm mặc không nói, đây là thay đổi tốt.Dương Nguyên Khánh chớp chớp mắt cười nói:-Nếu phải chia béo bở, ta dẫn ngươi đi nhà kho xem thử.

Xem ngươi có thể chia được gì?Hắn lại nói với Nguỵ Trưng:- Nguỵ Tham quân đến rất đúng lúc.

Sau này quản lý gia tài chính là việc trong phận sự của ngươi rồi, cùng đi đi!Dương Nguyên Khánh cũng tạm thời xuất phát sau.

Dẫn đám người Đỗ Như Hối đi đến nhà kho Thái Nguyên.Thành Thái Nguyên cũng giống như thành Du Lâm.

Xây riêng một kho thành, kho thành ở trong thành Thái Nguyên.

Nằm ở góc đông bắc của thành.

Diện tích mấy trăm mẫu, có mấy trăm nhà kho lớn nhỏ, cũng xây dựng cửa sông, một máng thông với con kênh.

Tất cả vật tư đều dùng thuyền để vận chuyển.Vật tư chất trong nhà kho hầu hết từ cung Tấn Dương chuyển đến.

Năm đó, một trăm năm mươi nghìn đại quân của Lưu Vũ Chu tấn công Thái Nguyên.

Lý Uyên lệnh Lý Nguyên Cát chuyển tất cả vật tư của cung Tấn Dương đến thành Thái Nguyên.Lúc này kho thành do ba nghìn quân canh giữ, cảnh giác nghiêm ngặt.

Trên đường, Dương Nguyên Khánh giới thiệu đơn giản tình hình tấn công thành Thái Nguyên cho Đỗ Như Hối.

Đoàn người tiến vào kho thành.

Sự chú ý của mọi người đang từ công thành Thái Nguyên chuyển đến vật tư kho hàng.Lúc này, Đỗ Như Hối bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

Từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh, áy náy nói:-Ty chức quên mất, đây là thư nhà của Bùi phu nhân nhờ ty chức gửi cho tổng quản.Dương Nguyên Khánh nhận lấy và đọc qua.

Là thư nhà của thê tử viết cho hắn.

Hắn không vội xem.

Để thư vào trong ngực, Đỗ Như Hối lại chắp tay cười nói:-Ty chức còn có một việc chúc mừng tổng quản.Dương Nguyên Khánh biết anh ta chỉ việc thứ thê Xuất Trần hạ sinh con trai.

Việc này hắn sớm biết rồi.

Sau khi hắn đông chinh không lâu, Xuất Trần đã lâm hạ một người con, là con trai thứ ba của hắn.

Gọi là Trí, không chỉ như thế.

Không lâu trước đây, tiểu thiếp Lục Trà cũng sinh hạ một cô con gái, tên là Dương Hinh, đến giờ, hắn đã có ba trai ba gái, có một đại gia đình rồi.-Trước tiên chúng ta xem nhà kho, ngươi biết Lý Uyên để lại bao nhiêu vũ khí cho chúng ta không?Nhất định sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ!Sau khi Dương Nguyên Khánh vì Dương Huyền Cảm tạo phản mà rút lui khỏi U Châu, Dương Quảng lệnh Tả ngự vệ đại tướng quân Tiết Thế Hùng tiếp nhận chức vụ Tổng quản U Châu, La Nghệ làm phó tổng quản.

Mùa thu năm ngoái, Tiết Thế Hùng phụng mệnh tiêu diệt quân loạn phỉ Hà Bắc Đậu Kiến Đức, trong trận chiến ở quận Hà Gian, Tiết Thế Hùng đại bại, trốn về quận Trác, không bao lâu thì bệnh chết.Còn lúc này Dương Quảng đã đến Đông đô, tin tức đoạn tuyệt, phó tổng quản La Nghệ liền thu nạp binh bại trận trấn thủ U Châu, sau hai tháng được gã chủ quản, gã đơn giản noi theo Dương Nguyên Khánh, tự phong là tổng quản U Châu, dẫn bốn mươi ngàn quân U Châu cát cứ một phương.

Trở thành chư hầu đệ nhị ủng hộ Tùy tự lập.Nhưng ngày tháng của La Nghệ hoàn toàn không dễ sống.

Chỉ có quận Trác và quận Yên Lạc, lưng dựa vào Yến sơn, ba mặt đều là địch.

Quận Thượng Cốc mặt tây Nguỵ Đao Nhi vì cướp được bộ phận tiền lương thảo của quận Trác mà thế lực lớn mạnh.

Hơn trăm nghìn binh lính, đối với thành U Châu như hổ rình mồi.

Còn Liêu Đông ở phía đông Cao Khai Đạo cũng vì cướp được bộ phận tiền lương của Liêu Đông mà trở nên thực lực lớn mạnh, có một trăm nghìn quân, công hạ hai quận Bắc Bình, Ngư Dương, tự xưng Yến Vương, đồng thời chĩa kiếm vào U Châu.Mặt nam là Đậu Kiến Đức đã chiếm lĩnh hơn nửa Hà Bắc.

Đây là kẻ thù mạnh, có bốn trăm nghìn quân.

Một lòng muốn bình định cả Hà Bắc, La Nghệ của U Châu là kẻ thù mạnh thứ nhất của gã.La Nghệ như một con rồng bị vây trong nước cạn.

Y muốn xưng đế, cũng không có tư cách xưng đế.

Muốn đầu hàng Đậu Kiến Đức nhưng thủ hạ tướng lĩnh của y không chấp nhận.

Khiến y chỉ có thể thủ lại mấy chục kho vật tư của quận Trác.

Đau khổ chờ cơ hội.Ban đêm, La Nghệ một mình ngồi trong thư phòng, hiện rõ có chút tâm thần không yên, giống như tất cả các thế lực của Hà Bắc.

Khoảng thời gian này ánh mắt của y cũng bị đại chiến xảy ra ở Hà Đông thu hút.

Dương Nguyên Khánh thế mạnh tiến vào Hà Đông, tiêu diệt Lưu Vũ Chu.

Hôm nay y lại biết được tin, Dương Nguyên Khánh công phá được Thái Nguyên.

Điều đó có nghĩa thế lực quân Phong Châu chính thức tiến vào Hà Đông.Điều đó đối với La Nghệ mà nói, chắc chắn không phải là tin tốt.

La Nghệ hiểu rõ hơn ai.

Dương Nguyên Khánh muốn lần nữa đoạt lại U Châu.

Sau khi hắn cướp được quận Hà Đông mục tiêu kế tiếp tất nhiên sẽ chĩa mũi kiếm vào U Châu.La Nghệ ở trước bàn ngơ ngác nhìn bản đồ trước mặt.

Duy nhất khiến y vui mừng chính là, có quận Thượng Cốc có khe núi Phi Hồ Hình và quận Hằng Sơn có Tỉnh Hình đều nằm trong tay Nguỵ Đao Nhi.

Như thế khiến Nguỵ Đao Nhi trở thành cái lá chắn giữa y và Dương Nguyên Khánh .Tuy nhiên, quân của quận Trác đều có thể đi từ quận Nhạn Môn.

Trước khi Lưu Vũ Chu bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt, y liền phái mười nghìn quân chặn các cửa ải cùng với huyện Hoài Nhung.Hiện nay La Nghệ lo lắng là, Nguỵ Đao Nhi có thể chống được sự tấn công của Dương Nguyên Khánh hay không, liệu có giống như Lưu Vũ Chu hay không, vừa chiến đã bị tiêu diệt.

Y bị tiêu diệt không quan trọng, nhưng Dương Nguyên Khánh có đất lập ở Hà Bắc.

Trong lòng La Nghệ phiền não vô cùng.

Có nên tiến vào Hà Bắc trước Dương Nguyên Khánh, xử lý Nguỵ Đao Nhi sạch sẽ trước một bước.La Nghệ khẽ thở dài, y biết đây chỉ là một ảo mộng.

Nếu y và Nguỵ Đao Nhi khai chiến.

Đậu Kiến Đức và Cao Khai Đạo tất nhiên sẽ như sói nhân cơ hội mà vồ lấy y.Trong lòng La Nghệ phiền muộn đầy bụng.

Chính lúc này, ngoài của vang lên thanh âm của trưởng tử La Thành:-Cha, hài nhi có việc gấp bẩm báo.-Chuyện gì?-Tư Mã Ôn dẫn một người khách đến, nói là thần của Trường An, cầu kiến phụ thân.-Trường An?La Nghệ sửng sốt một lúc, đây là Lý Uyên cử người đến tìm mình.

Làm gì vậy?

Chẳng lẽ là vì việc của Hà Đông.

Hay là muốn mình đầu hàng Trường An.La Nghệ trầm tư một lúc.

Không nghĩ thông, tuy nhiên, nếu là Tư Mã Ôn Ngạn Bác cùng đến, y không gặp cũng không được.

Liền lệnh:-Mời bọn họ vào phòng khách quý đợi một chút.La Nghệ đứng dậy khoác y phục.

Liền hướng đi vào phòng khách quý.Trong phòng khách quý, Tổng quản U Châu Tư mã Ôn Ngạn Bác đang cùng uống trà nói chuyện với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Người khách dung mạo thanh tú, gầy, ánh mắt sáng, râu dài một thước đặc biệt phóng khoáng.

Người này là Ôn Đại Nhã Ký Thất Tham quân của phủ thừa tướng của Lý Uyên.

Hiện nay là Hạ trưởng sử của Đông lộ Nguyên soái phủ của Lý Thế Dân.

Phụng lệnh của Lý Thế Dân đi sứ U Châu.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 573 : Sứ giả Đông LộGã là huynh của Ôn Ngạn Bác.

Sở dĩ Lý Thế Dân phái gã đến, chính là muốn nhờ thể diện của Ôn Ngạn Bác để thuyết phục La Nghệ hợp tác.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Chủ nhân La Nghệ tiến vào trong phòng, chắp tay cười nói:-Khà khà!

Để các tiên sinh đợi lâu rồi.Ôn Đại Nhã vội vàng đứng dậy, khom người thi lễ với La Nghệ:-Tại hạ dưới trướng Tần công Lục sự tham quân Ôn Ngạn Bác, tham kiến La tổng quản.Trong lòng La Nghệ nao nao, hoá ra là Ôn Đại Nhã.

Y sớm nghe nói, tuy nhiên gã không phải Lý Uyên cử đến mà là Lý Thế Dân cử đến.

Đây là duyên cớ gì?

Y thản nhiên như không, cười cười xua tay nói:-Ôn tiên sinh mời ngồi!Ba người phân chủ khách ngồi xuống.

La Nghệ liền cười nói với Ôn Ngạn Bác:-Tư Mã, nếu ta nhớ không lầm, Ôn tiên sinh này hẳn là huynh trưởng của tiên sinh!Ôn Ngạn Bác cười gật đầu:-Đúng vậy!Lúc này trưởng tử La Thành cũng tiến vào.

Đứng sau La Nghệ.

La Nghệ kéo cậu ta giới thiệu với Ôn Đại Nhã:-Đây là khuyển tử La Thành, hiện nay là đại tướng trong quân ta.-Ồ!

Hổ phụ vô khuyển tử, lệnh lang là nhân tài!La Thành vội vàng thi lễ:-Ôn tiên sinh quá khen rồi.Một thị nữ bưng ba chén trà mới lên, ba người lại hàn huyên mấy câu.

Lúc này La Nghệ mỉm cười nói:-Nghe nói hiện nay Tần công ở Hà Đông tác chiến với Dương Nguyên Khánh.

Hiện nay chiến sự như thế nào?Ôn Đại Nhã vội vàng hạ thấp người nói:-Hiện nay hai quân đang giằng co, lấy quận Lâm Phần làm ranh giới, hai bên không phát động thế tấn công.-Thì ra là thế?La Nghệ lại hỏi:-Vậy hai bên có thể lấy đó làm ranh giới không.

Dương Nguyên Khánh muốn phía bắc Hà Đông, quý quân chiếm nam bộ của Hà Đông đạo.

Sẽ có khả năng này sao?La Nghệ thăm dò từng bước ý đồ chiến lược của Lý Uyên.

Là muốn giữ Hà Đông, tranh đoạt đến cùng với Dương Nguyên Khánh.

Hay là định buông xuôi.

Điều này đối với y vô cùng quan trọng, còn Ôn Đại Nhã là tâm phúc quan trọng của Lý Uyên, gã hẳn biết ý đồ chiến lược của Lý Uyên.Thật ra La Nghệ đã đại khái đoán được ý đồ đến của Ôn Đại Nhã.

Hoặc là muốn mình cùng liên hợp đối phó Dương Nguyên Khánh, hoặc là muốn mình đầu hàng Trường An.

Nếu là Lý Uyên cử đến, vậy khả năng đó là ý thứ hai, nhưng người cử Ôn Đại Nhã là Lý Thế Dân, nhất định là khả năng đầu tiên.

Liên binh cùng đối phó Dương Nguyên Khánh.Cùng đối phó Dương Nguyên Khánh cũng không phải không được.

Quan trọng là Lý Thế Dân lấy thành ý như thế nào mà đến.La Nghệ không nói gì, cười tủm tỉm uống trà, đợi Ôn Đại Nhã tiếp tục.Ôn Ngạn Bác ở bên cạnh vẫn không hé răng.

Trên đường đến thăm La Nghệ, huynh trưởng đã nói với anh ta.

Trường An là hy vọng La Nghệ đầu hàng, trở thành của Lý Uyên.

Nhưng Ôn Ngạn Bác cũng hiểu không khả năng lắm.

Quan trọng là Lý Uyên còn chưa đủ sức ảnh hưởng.

Hoặc nói là lợi ích của Lý Uyên không làm cho La Nghệ động lòng.

Nếu Lý Uyên chiếm được tất cả Hà Đông, đó chính là lợi ích khiến La Nghệ động lòng.Lúc này, Ôn Ngạn Bác đã hiểu ý của La Nghệ.

Tuy nhiên, La Nghệ chưa từng nói qua thế cục liên quan đến Hà Đông.

Nhưng Ôn Ngạn Bác rất rõ thế khốn của La Nghệ.

Có thể gọi là trong ưu ngoài sầu, không lối thoát vây.

Nếu quân của Lý Uyên có thể không chế được cả Hà Đông, vậy thì có thể giúp La Nghệ thoát vây, thậm chí La Nghệ đầu hàng cũng không phải không có khả năng.Ôn Ngạn Bác liền cười nhắc nhở huynh trưởng nói:-Ý của La tổng quản là nói quận Thái Nguyên đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh.

Đường vương điện hạ có phải muốn rút khỏi quận Hà Đông không?-Không!

Không thể nào!Ôn Đại Nhã kiên quyết lắc đầu:-Thái Nguyên là đất khởi binh của Đường vương.

Cũng là căn cứ của Đường vương.

Căn cứ sao có thể dễ dàng vứt bỏ.

Nếu vứt bỏ, lúc Lý Thúc Lương bại lần đầu đã vứt bỏ rồi.

Hiện nay Đường vương phái Tần công dẫn quân đến Hà Đông.

Rất rõ ràng chính là bảo vệ Hà Đông.

Tuyệt đối không có ý vứt bỏ.La Nghệ biết với sự tu dưỡng và danh vọng của Ôn Đại Nhã không phải nói bừa.

Nếu gã đã nói như thế, Lý Uyên nhất định không muốn vứt bỏ Hà Đông.

Nếu như thế hai bên có khả năng suy xét hợp tác.Nghĩ đến đây, La Nghệ lại cười hỏi:-Vậy Ôn tiên sinh thay mặt Tần công đến gặp ta.

Là vì việc gì?Hai bên cuối cùng đã kéo đề tài đến chính sự.

Trong lòng Ôn Đại Nhã cũng có chút lo lắng.

Lần này gã đi sứ U Châu.

Lý Thế Dân giao cho một nhiệm vụ cao nhất và một nhiệm vụ thấp nhất.

Nhiệm vụ cao nhất là muốn La Nghệ đầu hàng quân Đường.

Nhiệm vụ thấp nhất là La Nghệ và quân Đường kết minh.

Cùng đối phó với Dương Nguyên Khánh.

Hai nhiệm vụ chỉ được chọn một, xem thái độ của La Nghệ mà định.Huynh đệ Ôn Ngạn Bác nói với gã, đầu hàng không thể, hiện nay bản thân Ôn Đại Nhã cũng đã nhìn ra, La Nghệ đối với Đường vương nửa điểm sùng kính cũng không có, đầu hàng quả thực không có khả năng.

Vậy gã chỉ có thể giữ nhiệm vụ thấp nhất.Ôn Đại Nhã hạ thấp người cười nói:-Tần công cử tại hạ đến, là hi vọng La tổng quản kết đồng minh với chúng tôi.

Cùng đối phó với Dương Nguyên Khánh.La Nghệ mỉm cười.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của y.

Lý Thế Dân muốn bảo mình xuất binh cùng tấn công Dương Nguyên Khánh, chỉ là….Mày của La Nghệ nhíu lên, ra vẻ khó hiểu nói:-Chỉ là ta và Dương Nguyên Khánh không cùng kề nhau.

Sao có thể cùng đối phó hắn?

Rất khó làm!Sở dĩ Ôn Đại Nhã được phái đến, hoàn toàn không phải vì gã giỏi đàm phán.

Trái lại Ôn Đại Nhã là một thư sinh rất thật thà.

Sẽ không đoán ý qua sắc mặt, càng không có kỹ xảo đàm phán.

Cho nên cử gã đến là vì em trai của gã Ôn Ngạn Bác là trọng thần dưới trướng của La Nghệ.Ôn Đại Nhã không nghe hiểu ngụ ý của La Nghệ.

Vội vàng nói:-Ý của Tần công là hy vọng La tổng quản có thể xuất binh Đô Hình, tấn công quận Nhạn Môn.

Từ mặt sau giữ chân Dương Nguyên Khánh.Ôn Ngạn Bác hiểu hơn huynh trưởng một chút.

Anh ta thấy huynh trưởng ngay cả kết minh đều không đàm phán.

Liền trực tiếp nói chi tiết ra.

Trong lòng không khỏi gấp gáp, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Trong lòng chỉ thở dài.La Nghệ là người cực kỳ giảo hoạt.

Y từng bước moi được điểm mấu chốt của Ôn Đại Nhã ra.

Hứa hẹn gì cũng không cho gã.

Xuất binh có thể, y cần đủ lợi ích.La Nghệ thở dài:-Tuy ta có lòng muốn giúp Tần công.

Nhưng đất nhỏ binh ít, có lòng cũng bất lực.

Chỉ sợ khiến Ôn tiên sinh thất vọng rồi.

Hôm nay sức khoẻ ta không tốt, không thể tiếp khách quý lâu.

Tư Mã, rất xin lỗi.…….La Nghệ đích thân tiễn Ôn Đại Nhã ra khỏi phủ.

Y quay lại thư phòng.

Con trai La Thành cũng vội vàng nói:-Cha, Lý Thế Dân rõ ràng muốn lợi dụng chúng ta.La Nghệ cười cười:-Điều đó không sao, hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Thật ra, ta cũng hy vọng Lý Uyên có thể giữ Dương Nguyên Khánh ở lại Hà Đông, không thể tấn công Hà Bắc.Lúc này La Thành mới hiểu thâm ý của phụ thân.

Cậu ta nghĩ nghĩ lại nói:-Phụ thân đuổi Ôn Đại Nhã đi, là muốn ngồi đánh giá lại.

Nhưng con nghĩ thế nào cũng không thông.

Cha có thể được gì?

Tiền lương thảo cũng không đến được.La Nghệ cười khà khà nói:-Đầu óc của con phản ứng quá chậm.

Ta cần tiền lương thảo làm gì?

Ta cần là danh phận.

Ta muốn hiến U Châu cho Lý Uyên, điều kiện là phong ta làm Bắc Bình Vương.

Vẫn như trước đảm nhiệm Tổng quản U Châu, hiểu chưa?La Thành ngạc nhiên:-Phụ thân muốn đầu hàng Lý Uyên?-Không thể sao?La Nghệ cười híp mắt nói.-Có thể là có thể, chỉ là con không hiểu vì sao?La Nghệ cười giảo hoạt:-Nếu một Hà Đông còn không câu được trái tim của Lý Uyên, vậy thêm một U Châu như thế nào?

Hai miếng thịt béo đặt ở đây.

Lão có thể không liều mạng với Dương Nguyên Khánh không?Giằng co giữa quân Tuỳ Phong Châu và quân Đường đã kéo dài liên tục mười ngày.

Hai bên đang tự điều binh khiển tướng.

Quân Phong Châu đã vững bước đoạt lấy quận Long Tuyền và Thượng Đảng.

Quân tốt dần dần chỉnh đốn xong.

Còn Lý Thế Dân cũng tích cực chuẩn bị.

Binh lính các quận nam bộ của anh ta tất cả tập trung ở huyện Lâm Phần.

Làm cho binh lực của anh ta đạt gần chín mươi nghìn người.

Lương thảo cũng từ quận Hà Đông chuyến đến thành Lâm Phần.Lều lớn trung quân của Dương Nguyên Khánh đặt ở huyện Linh Thạch quận Tây Hà.

Cách huyện Hoắc Âp khoảng tám mươi dặm.

Từ đây hướng về đông có thể đi quận Thượng Đảng.

Hướng tây đi quận Long Tuyền, giao thông vô cùng tiện lợi.Trong mười ngày giằng co, Dương Nguyên Khánh cơ bản đều ở tại huyện Linh Thạch.

Thành Thái Nguyên giao cho Dương Tư Ân và Đỗ Như Hối trấn thủ.

Chiều hôm nay, Lý Tĩnh từ quận Thượng Đảng chạy đến huyện Linh Thạch.Trong lều lớn trung quân, Từ Thế Tích và Đỗ Như Hối đã đến trước, đang trao đổi với Dương Nguyên Khánh việc gì đó.

Thời gian Từ Thế Tích nương nhờ Dương Nguyên Khánh không dài lắm.

Y bất ngờ được Dương Nguyên Khánh tín nhiệm làm chủ tướng quân Tây Lộ.

Điều đó khiến rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.

Bao gồm bản thân Từ Thế Tích.

Y cũng không ngờ mình có thể nhanh như vậy được trọng dụng.

Trong lòng y vừa tràn đầy cảm kích đồng thời cũng cảm thấy áp lực.

Có một loại cảm động của sĩ vi tri kỷ giả tử (kẻ sĩ có thể chết theo người tri kỉ).Nhưng Từ Thế Tích không phải là người tính cách hướng ngoại.

Cảm kích trong lòng y nén ở trong lòng, không biểu hiện ra mặt.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 574 : Sứ giả Tây Lộ-Hiện nay Trình Giảo Kim thế nào?Dương Nguyên Khánh mỉm cười hỏi y.Lần này Trình Giảo Kim cũng đang là phó tướng thứ hai thủ hạ của Từ Thế Tích.

Nhắc đến Trình Giảo Kim, Từ Thế Tích không kìm nổi cười nói:-Mấy ngày nay cậu ta có t chồng chất.-Vì sao?Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi.

Trình Giảo Kim luôn luôn ăn ngon ngủ yên, sao lại tâm sự chồng chất.

Đây là việc rất thú vị.-Ty chức cũng hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta sống chết không nói.

Sau đó có một ngày cậu ta nói mơ, bị người khác nghe được.

Chúng tôi mới biết duyên cớ gì khiến tâm sự của cậu ta chồng chất như vậy.-Hắn nói mơ gì?Lần này ngay cả Đỗ Như Hối cũng hiếu kỳ.Từ Thế Tích lắc lắc đầu cười nói:-Nói ra làm cho người ta dở khóc dở cười.

Trong mơ cậu ta gào: “Con đàn bà trộm cắp, ngươi dám giết mẹ của ta, cướp tiền tài của ta?

Chúng tôi lúc đó mới hiểu, cậu ta vì đưa tất tiền bạc cho thê tử.

Lại lo lắng thê tử cuỗm tiền chạy mất, cho nên nỗi băn khoăn rất nhiều.Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười lên.

Hắn cũng nghe nói Trình Giảo Kim đầu óc có vấn đề.

Đem tất cả tiền bạc cho thê tử mới cưới.

Chắc trong lòng có chút hối hận.Tuy nhiên, lo lắng của Trình Giảo Kim không phải không có lý.

Quả thực có ba cung nữ ở Phong Châu chạy mất rồi.

Việc này ảnh hưởng trong quân đội khá lớn.Đỗ Như Hối tiếp lời:-Lần này ty chức đến Thái Nguyên.

Mang theo rất nhiều thư nhà của tướng sĩ Phong Châu.

Nhưng mẹ và thê tử của Trình Giảo Kim ở quận Linh Võ.

Cho nên không có thư nhà của cậu ta, có phải việc này khiến cậu ta lo lắng.-Có lẽ là như thế!Nụ cười trên mặt Dương Nguyên Khánh biến mất.

Trở nên có chút nghiêm túc.-Hôm nay vì ta hỏi đến Trình Giảo Kim.

Mới biết hắn ta vì việc trong nhà lo lắng.

Ta nghĩ có rất nhiều tướng sĩ hẳn giống hắn ta.

Chỉ là chúng ta không biết.

Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ, chuyển tất cả người nhà của các tướng lĩnh quan trọng đến thành Thái Nguyên.

Giải quyết buồn phiền trong lòng các tướng sĩ, sau này dần dần người nhà của các binh lính tất cả đều chuyển đến Hà Đông.

Việc này phải nhanh chóng xong xuôi.Dương Nguyên Khánh nhìn Đỗ Như Hối một cái:-Trưởng sử trước tiên chuẩn bị trước đi!

Đợi Thôi Quân Tố đến được Thái Nguyên, sẽ lập tức bắt tay thực thi.Đỗ Như Hối yên lặng gật đầu.

Theo bố trí chiến lược của bọn họ, sau khi đoạt được Thái Nguyên, dần dần chuyển căn cứ của bọn họ từ Phong Châu đến Hà Đông.

Bao gồm con người, nguyên liệu, tiền lương.

Làm mờ ảnh hưởng của Phong Châu, việc này quả thực phải bắt đầu thực hiện rồi.Lúc này có binh lính báo cáo ở cửa lều:-Lý Tư mã đến rồi!Chỉ thấy Lý Tĩnh vội vàng tiến vào lều lớn.

Ông ta thấy Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích đều nhìn mình.

Không khỏi áy náy cười:-Tôi đến muộn, khiến mọi người phải đợi lâu rồi.-Tư mã đến rất đúng lúc!Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:-Nếu Tư Mã đã đến, chúng ta bắt đầu đi!…….Bốn người đi đến trước sa bàn rất lớn.

Dương Nguyên Khánh cầm cây gỗ nói với ba người:-Lần này mời mọi người qua là muốn bàn bạc một chút hành động tiếp theo của chúng ta.

Từ tình báo gần đây nhất ta biết được, binh lực của các quận Hà Đông đã tập trung ở huyện Lâm Phần.

Ta cảm thấy đối phương có hai ý đồ: một là, muốn quyết chiến với chúng ta.

Hai là, trái lại Lý Thế Dân muốn rút khỏi Hà Đông.

Hoặc cả hai đều có, như vậy chúng ta nên ứng phó như thế nào?Dương Nguyên Khánh nhìn Từ Thế Tích một cái.

Thấy anh ta trầm tư không nói, Dương Nguyên Khánh đối với anh ta ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Anh ta bình thường có suy nghĩ, nhưng rất cẩn thận, không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.-Từ tướng quân, tướng quân nói trước đi!Từ Thế Tích khẽ căn môi, không vội không chậm nói:-Ty chức cảm thấy nội bộ bọn chúng có khả năng ý kiến bất đồng.

Lý Thế Dân muốn rút về Quan Trung.

Nhưng Lý Uyên chưa chắc đồng ý.

Cho nên mười ngày này giằng co, nội bộ bọn chúng hắn cũng đang tranh luận.

Còn nguồn quân lương không ngừng từ quận Hà Đông chuyển đến huyện Lâm Phần.

Từ biểu hiện này cho thấy, hình như đang tiến hành chuẩn bị đại chiến.

Nhưng ty chức cảm thấy đây là hiện tượng giả của Lý Thế Dân.

Để chúng ta tưởng lầm là y muốn tiến hành đại chiến.

Thật sự chúng ta có thể thử thăm dò quấy rối xe lương của y một chút, sẽ có thể biết suy nghĩ thật sự của y.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:-Quấy rối xe lương ta tán thành.

Phương án cụ thể các người tự sắp xếp, không cần xin chỉ thị.Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lại chuyển sang Lý Tĩnh:-Lý Tư mã thì sao?Lý Tĩnh cũng cầm một thanh gỗ, ông ta chỉ hướng U Châu:-Thời gian này ty chức đang suy nghĩ khả năng Lý Thế Dân và La Nghệ kết minh.

Thật sự, ty chức vẫn hoài nghi La Nghệ có khả năng tranh đoạt với Hà Đông.

Không lâu trước đây tôi phái người đi Quân Đô Hình thăm dò.

Phát hiện La Nghệ bố trí ở Quân Đô Hình hơn mười nghìn người.

Nếu Lý Thế Dân và La Nghệ đạt được thoả hiệp.

La Nghệ rất có thể sẽ xuất binh quận Nhạn Môn.

Từ sau đe doạ chúng ta, còn tổng binh lực chúng ta ở ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền mới hơn chín nghìn người.

Ngoài ra Sĩ Môn Quan của Nguỵ Đao Nhi ở mặt đông Tỉnh Hình có hai mươi ngàn trú binh.

Trước khi trận chến Hà Đông bắt đầu bên đó có ba nghìn người, chúng ta cũng phải phòng ngự Ngụy Đao Nhi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Hiện nay tổng binh lực của chúng ta là hai trăm nghìn người.

Nếu suy xét đến việc phòng ngự của La Nghệ và Nguỵ Đao Nhi cùng với việc trấn thủ thành Thái Nguyên.

Như vậy đối chiến với Lý Thế Dân trên thực tế chúng ta chỉ có tám mươi nghìn người.

Hơn nữa còn chia ba tuyến trung tây.

Binh lực như thế có phải quá phân tán, mà sẽ bị đối phương tiêu diệt từng bộ phận hay không?Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc hỏi ông ta:-Ý kiến của tổng quản là tam quân hợp nhất?-Tam quân hợp nhất không cần, ta đề nghị quận Thượng Đảng có thể không quan tâm.

Quân của ta lui về, Tây Lộ của Từ tướng quân để lại hai mươi nghìn quân, lui về mười nghìn quân.

Chủ lực này đạt khoảng sáu mươi nghìn người.

Nếu Lý Thế Dân quyết chiến trực diện với chúng ta.

Quân của Từ tướng quân sẽ vòng qua mặt phía nam, tấn công đường lui của y.

Không biết tổng quản nghĩ thế nào?Dương Nguyên Khánh nhìn Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích, trưng cầu ý kiến của hai người bọn họ.

Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích đều gật gật đầu, biểu thị đồng ý phương án của Lý Tĩnh.-Được rồi!

Phương án này ta cũng tán thành.

Lui về quân Đông Lộ, tam lộ quân đổi thành nhị lộ quân.

Từ tướng quân bên đó lui về mười nghìn người, để Trình Giảo Kim rút về.Ba người thảo luận quyết định phương án chủ đạo.

Lúc này, Đỗ Như Hối nói:-Thật ra ty chức cho rằng thái độ của Lý Uyên quan trọng nhất.

Hiện nay Lý Uyên bốn mặt tác chiến, Quan Trung tất trống không.

Ty chức đề nghị chúng ta có thể phái binh áp Quan Trung.

Ép Lý Uyên từ bỏ Hà Đông.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:-Sách lược này trước khi tấn công thành Thái Nguyên ta đã nghĩ đến rồi.

Hơn nữa, ta đã bắt tay thực thi, phỏng chừng rất nhanh sẽ có hiệu quả, mọi người lau mắt mong chờ nhé!Ba người đều kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh thực thi thủ đoạn gì, bọn họ căn bản không biết.

Lúc này, Lý Tĩnh đột nhiên nghĩ đến một việc.

Gần như đã rất lâu không gặp Tạ Tư Lễ rồi.…….Trong lúc hai cánh quân của Lý Uyên và Lý Quỹ liên hợp tấn công.

Tiết Cử liên tiếp thất bại, tổn binh quá nửa, mất các Thiên Thuỷ, Lũng Tây, Kim Thành.

Bị ép lui binh đến quận Phu Hãn.

Đậu Kháng đại tướng thủ hạ của Lý Uyên dẫn ba mươi nghìn quân đóng quân ở quận Lũng Tây.

Lý Quỹ đích thân dẫn bốn mươi nghìn quân đóng ở quận Kim Thành.

Từ hai mặt chính đông và đông bắc uy hiếp Tiết Cử.

Còn Lý Quỹ lại phái người em cùng cha khác mẹ Lý Mậu dẫn ba mươi nghìn quân từ Đại Đấu Bạt Cốc tiến vào quận Bình Tây.

Trực tiếp uy hiếp mặt sau của Tiết Cử.Lúc này binh lực của Tiết Cử không đủ năm mươi nghìn người.

Quân dụng lương thảo hơn nửa bị mất, đối mặt áp lực trăm nghìn đại quân từ ba phương vây hãm.

Rơi vào bên bờ sắp sụp đổ, mỗi ngày Tiết Cử mượn rượu giải sầu, trong lòng cực kỳ lo âu.Chiều ngày hôm đó, Tiết Cử một mình ngồi uống rượu giải sầu trong lều, hai kỹ nữ một trái một phải hầu rượu y, gắp thức ăn cho y, vừa uống được hơn chục chén, Tiết Cử liền có cảm giác say bảy phần.

Đập bàn mắng:-Sao không có đồ nhắm ngon!Một kỹ nữ nơm nớp lo sợ nói:-Bệ hạ muốn đồ nhắm gì, nô tì đi bảo binh lính chuẩn bị.Tiết Cử nghiêng người liếc cô một cái cười nói:-Ta muốn đầu của Lý Uyên đến nhắm rượu.

Nàng có thể chuẩn bị thay ta không?-Bệ hạ, điều đó không thể!-Ta biết không thể, nhưng ta muốn đầu người nhắm rượu.

Y duỗi tay lôi tóc của nữ nhân lại.

Rút kiếm lạnh lùng cười nói:- Không có đầu của Lý Uyên, dùng đầu của ngươi cũng được.Kỹ nữ sợ đến cúi rạp người xuống, một người khác khóc to bò trốn.

Tiết Cử vừa muốn khua kiếm chặt xuống.

Lúc này ngoài lều truyền đến bẩm báo của thị vệ:-Bệ hạ, Tạ tiên sinh đến rồi.

Nói có đại sự gấp muốn thương lượng với bệ hạ.Tiết Cử ngẩn ra, dừng kiếm:-Tạ tiên sinh nào?-Chính là Tạ tiên sinh sứ giả lần trước Dương Nguyên Khánh cử đến.Tiết Cử mừng rỡ, cảm giác say biến mất.

Y cũng không thèm giết nữ nhân.

Một cước đá văng các cô ra, nói không ngừng:-Nhanh chóng mời ông ấy vào!Lúc này Dương Nguyên Khánh đã thành sợi rơm cứu mạng cuối cùng của y.Một lúc Tạ Tư Lễ tiến vào lều lớn, khom người thi lễ nói:-Tạ Tư Lễ sứ giả tổng quản Phong Châu tham kiến hoàng đế bệ hạ!-Tiên sinh miễn lễ, mau mau ngồi xuống!Tiết Cử có chút luống cuống chân tay mời Tạ Tư Lễ ngồi xuống.

Y đã không còn ngạo mạn như lúc gặp Tạ Tư Lễ lần đầu.Tạ Tư Lễ ngồi xuống xong.

Cười nói:-Hiện nay bệ hạ hình như gặp phải rắc rối?-Không phải rắc rối!Có lẽ do uống rượu.

Vẻ mặt của Tiết Cử rõ ràng có chút kích động.

Y liên tục lắc đầu:-Chúng ta sắp chết rồi.

Dương tổng quản có thể cứu được mạng ta không?Tạ Tư Lễ thấy y thành khẩn, không có một chút ý thử thăm dò.

Liền biết y quả thật là nội tâm sợ hãi, liền gật gật đầu nói:-Nếu bệ hạ phối hợp với quân Phong Châu.

Chúng tôi có thể giúp bệ hạ một tay.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 575 : Quyền quý tạo áp lựcVì phối hợp với cuộc chiến Hà Đông, hai mươi ngàn kỵ binh do Thái Thú Dương Huyền Tưởng dẫn đầu, theo bờ tây Hoàng Hà, xuôi theo Nam Sơn, tiến xuống phía nam, phát động tiến công mãnh liệt.

Hai mươi ngàn quân tiến vào quận Võ Uy, đến sát chân thành.

Lúc này, đại quân Lý Quỹ đang toàn lực tấn công Tiết Cử, hậu phương bỏ trống, quân Phong Châu đánh tới kho lương khiến cho Lý Quỹ hoảng sợ rút quân, buông tha không vây công Tiết Cử nữa.Tiết Cử nhân cơ hội này phản kích.

Ở quận Lũng Tây, huyện Vị Nguyên, đánh bại bộ tướng Khâu Hành Cung của Đậu Kháng, chém giết hơn sáu ngàn quân Đường.

Sĩ khí quân Tây Tần tăng vọt.

Chia binh làm hai đường tiến sát đến hai mươi ngàn quân Đường trú đóng ở huyện Tương Võ.

Đậu Kháng một cây làm chẳng nên non, bắt buộc phải lùi về Quan Trung.

Quân Tây Tần một tiếng trống làm tăng thêm tinh thần, thu phục quận Lũng Tây và quận Thiên Thủy, hướng Đại Chấn Quan phát động tấn công.Cùng lúc đó, một lộ kỳ binh khác của quân Phong Châu, khoảng mười ngàn người, do Đại tướng Bùi Hành Nghiễm thống lĩnh, theo quận Diên An tiến vào quận Hoằng Hóa, men theo lòng chảo Mã Lĩnh tiến xuống phía nam, áp sát Quan Trung.

Ba ngày sau, Bùi Hành Nghiễm dẫn theo mười ngàn kỵ binh tiến vào lãnh thổ quận Bắc Địa, tổ chức vây chặt thành.

Thái Thú quận Bắc Địa là Tôn Hoa một mặt tổ chức dân phu thủ thành, một mặt khấn cấp cầu viện Lý Uyên.Phía tây và phía bắc đồng thời xuất hiện tình huống nguy hiểm, làm cho Quan Trung chấn động.

Tình thế nghiêm trọng khiến Lý Uyên sứt đầu mẻ trán.Bốn gã phu kiệu bước nhanh qua quảng trường Võ Đức Điện, dừng lại trước bậc thang.

Kiệu vừa hạ xuống, một gã thị vệ cẩn thận giúp đỡ Độc Cô Chấn ra khỏi kiệu.Nét mặt Độc Cô Chấn không chút thay đổi, có điều trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia bất mãn, đúng là y đang bất mãn với Lý Uyên.

Lãnh thổ Lý Uyên quá lớn, lòng có thừa mà không đủ lực, khiến cho hiện tại nơi nơi đều có nước lọt qua.Tuy rằng y cũng tán thành việc Lý Uyên đi tranh đoạt Hà Đông, nhưng lúc đó Lý Uyên vỗ ngực cam đoan với hắn là có thể bảo vệ Thái Nguyên, hơn nữa Quan Lũng cũng sẽ không gặp rủi ro.

Nhưng hiện tại…Độc Cô Chấn cảm thấy cần phải nói chuyện với Lý Uyên kỹ lưỡng một chút.Bên trong phòng, Lý Uyên đang cùng Bùi Tịch và thế tử Lý Kiến Thành thảo luận sách lược đối phó.

Tối qua Lý Uyên có một đêm không ngủ, tinh thần vô cùng mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng, giọng nói có chút khàn khàn.-Tuy rằng Tiết Cử tấn công Đại Chấn Quan, nhưng ta cho rằng hắn không thể kéo dài được.

Dù sao giai đoạn trước hắn cũng chịu tổn thất lớn, chỉ cần chúng ta thủ chắc Đại Chấn Quan, không bao lâu hắn sẽ lui binh, điểm này ta không nghi ngờ, cho nên, đối với Tiết Cử không cần lo lắng.Y khoát tay, ngăn cản ý định phát biểu của Lý Kiến Thành, nói tiếp:-Về phần mười ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh, cũng chỉ là một loại điệu bộ mà thôi, bọn chúng không phải chỉ yên ổn vây thành mà không xuống phía nam sao?

Bởi vì bọn chúng hiểu rõ, kỵ binh không thể công thành.

Lương thảo khó tiếp tế, hơn nữa chỉ có mười ngàn kỵ binh, ta cho rằng Dương Nguyên Khánh muốn tạo áp lực với chúng ta mà thôi.Đây là kết luận của Lý Uyên sau một đêm khổ tư suy nghĩ.

Ý tưởng của y cũng không phải không có đạo lý, dù sao Lý Uyên cũng là vua một phương, tài trí mưu lược kiệt xuất, ánh mắt của y thường nhân khó sánh kịp, nhìn vấn đề khá thấu đáo, y kiên quyết nói:-Đây là vì Dương Nguyên Khánh muốn phối hợp với chiến dịch Hà Đông mà thực thi kế vây Ngụy cứu Triệu, mục đích là muốn chúng ta buông tha cho Hà Đông, nhưng càng như thế, ta lại càng khiến hắn không thực hiện được ý đồ.Rốt cuộc Lý Kiến Thành không nhịn được nữa, mở miệng nói:-Nhưng thưa phụ thân, như vậy Quan Lũng lại có chiến sự giằng co, dân chúng chịu tổn thất quá lớn.

Con lo rằng chúng ta sẽ thu được một Quan Lũng vỡ nát, lương thảo thuế phú (thuế ruộng) khó có thể chống đỡ được thiên hạ của chúng ta.

Con cho rằng cần phải tập trung tinh lực thống nhất Quan Lũng, hơn nữa, mã trường (trại ngựa) Hà Tây, đối với sự nghiệp tranh bá trong tương lai của chúng ta có ảnh hưởng rất lớn.

Nếu cứ giằng co như vậy, đối với chúng ta càng bất lợi.Bùi Tịch cũng khuyên Lý Uyên:-Điện hạ, thần lo rằng binh lực của chúng ta không đủ.

Hiện tại quân trấn thủ Trường An được tăng thêm ba mươi ngàn quân của Sài Tướng Quân và hai mươi ngàn quân của Đậu Tướng Quân, tổng cộng chỉ có khoảng một trăm ngàn quân, hơn nữa, trong số đó có đến năm mươi ngàn binh lính không được huấn luyện đầy đủ.

Nếu Thế Dân ở Hà Đông không địch lại Dương Nguyên Khánh, hao binh tổn tướng trở về, chúng ta sẽ trở nên cực kỳ bị động.

Chỉ sợ trong vòng ba đến năm năm nữa không thể trở mình được.Bùi Tịch đặc biệt hiểu rõ Lý Uyên, y biết Lý Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định với Hà Đông, trong lòng y cũng bắt đầu nổi lên lo lắng.

Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:-Bẩm Thừa Tướng, Độc Cô Hữu Phó Xạ cầu kiến!-Mời ông ấy vào!Lý Uyên không dám chậm trễ với Độc Cô Chấn.

Độc Cô Chấn không chỉ là cậu y, đồng thời cũng là người hiện tại có thế lực lớn nhất ủng hộ y.Lý Uyên lại nói với Kiến Thành và Bùi Tịch:-Hai người cứ lui ra trước đi!-Vâng!Hai người đứng dậy thi lễ, xin rời khỏi phòng.Một lát sau, Độc Cô Chấn rảo bước đi vào trong phòng, y tiến lên thi lễ:-Ty chức Độc Cô Chấn tham kiến Thừa Tướng.Độc Cô Chấn là Thượng Thư Hữu Phó Xạ đương nhiệm, dựa theo quan chế triều Tùy, Thượng Thư tỉnh là Tả Hữu Phó Xạ, môn hạ ở bên trong nội tỉnh có thể gọi là Tướng Quốc.

Nhưng ở Trường An thì khác, bởi vì bản thân Lý Uyên được phong làm Thừa Tướng, như vậy thủ lĩnh của ba tỉnh không thể lại xưng là Tướng Quốc, cho nên, mặc dù Độc Cô Chấn hiện tại đảm nhiệm chức vụ Thượng Thư Hữu Phó Xạ, cũng chỉ là một quan viên cao cấp, không thể xưng là Tướng Quốc.Mặc dù như thế, Lý Uyên vẫn rất tôn kính y, vội vàng đáp lễ:-Hữu Phó Xạ không cần đa lễ, mời ngồi!Độc Cô Chấn ngồi xuống, một gã thị vệ dâng trà lên.

Độc Cô Chấn trầm ngâm một chút rồi nói:-Ta đến đây tìm Tướng Quốc, là có mấy vấn đề muốn đề xuất.Độc Cô Chấn cũng rất cẩn thận, tuy y là cậu Lý Uyên, là Độc Cô gia chủ, lại là thủ lĩnh quý tộc Quan Lũng, nhưng y cũng biết, Lý Uyên lớn mạnh như ngày nay cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào bọn họ ủng hộ, thực lực Lý Uyên cũng rất hùng mạnh.

Hiện tại Lý Uyên nắm quyền, không lâu có thể sẽ đăng cơ Đế vị, dưới tình huống như vậy, áp bức Lý Uyên quá mức, tương lai Độc Cô gia tộc sẽ gặp phải bất lợi, do đó y nhất định phải lưu lại chút đường lùi.Lý Uyên cũng giống với Độc Cô Chấn, rất cẩn thận.

Y chuẩn bị tiếp tục mộ binh ở Quan Lũng, cái này cần được quý tộc Quan Lũng ủng hộ.

Quý tộc ở Quan Lũng trực tiếp hoặc gián tiếp khống chế được phần lớn nhân khẩu, chín thành (9/10) buôn bán cũng bị bọn họ nắm trong tay.

Bất kể lương thực, thuế phú hoặc nguồn mộ lính, Lý Uyên đều cần nhờ đến quý tộc Quan Lũng.

Ở một mức độ nào đó, Độc Cô Chấn chính là Vũ Văn Thái thứ hai.Lý Uyên hạ thấp người cười nói:-Có vấn đề gì, Hữu Phó Xạ cứ việc đề xuất.Độc Cô Chấn cứ việc dùng một loạt các biện pháp uyển chuyển để biểu đạt lại yêu cầu của mình, y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:-Hai mươi mấy ngày trước, Thế Tử dẫn ba mươi ngàn quân cướp lấy các quận quan nội, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi liền đánh hạ quận Thượng, quận Diên An, quận Bắc Địa, quận Hoằng Hóa, quận Bình Lương, quận An Định, quận Hội Ninh, tất cả là bảy quận.

Một đường đều được quan dân quy thuận, tiến triển thần tốc.

Nhưng vấn đề là, Dương Nguyên Khánh hồi binh, gần như không cần tốn chút sức lực đã cướp lại quận Diên An, kỵ binh xuống phía nam một đường thế như chẻ tre, không có bất cứ gì ngăn cản.

Nếu Dương Nguyên Khánh muốn cướp đi các quận quan nội, kỳ thật cũng rất dễ dàng.

Như vậy cần phải làm thế nào để củng cố thắng lợi của chúng ta, khiến Dương Nguyên Khánh không đoạt được, quan nội các quận chân chính trở thành địa bàn của chúng ta?

Thừa Tướng cho rằng nên làm gì bây giờ?Độc Cô Chấn đặt vấn đề rất sắc sảo, đây cũng là việc Lý Uyên khá xấu hổ.

Mười ngàn kỵ binh Phong Châu từ quận Diên An giết đến quận Hoằng Hóa, tái chiếm quận Bắc Địa, gần như không gặp chút trở ngại nào.

Điều này bại lộ ra rằng Lý Uyên khống chế quan nội của bảy quận rất bạc nhược, yếu kém.

Ở quan nội của bảy quận, y không có đóng bất cứ đội quân nào, y thật sự không dư thừa quân đội để trú đóng.Vấn đề Độc Cô Chấn hỏi rất sắc bén, Lý Uyên cũng không thể lảng tránh, y thở dài một tiếng rồi nói:-Vấn đề này ta biết rõ, chúng ta cần cho đóng quân ở bảy quận.

Nhưng đóng quân vẫn chưa đủ, nhất định phải đạt thành một thỏa hiệp với Dương Nguyên Khánh, hai bên đều thừa nhận lợi ích của đối phương.

Nếu không cứ ngươi chiếm qua, ta chiếm lại, vĩnh viễn không có kết quả.

Trừ phi đại quân của chúng ta bắc phạt diệt Phong Châu, hoặc đại quân Phong Châu nam hạ diệt chúng ta.

Ta không muốn phủ nhận điều này, hiện tại quả thực là chúng ta không đủ binh lực để khống chế cả bảy quận của quan nội.Độc Cô Chấn cười nói:-Ý Thừa Tướng muốn nói, chúng ta sẽ đối phó Tiết Cử, Lý Quỹ, còn muốn nam hạ lấy Ba Thục, còn cùng Dương Nguyên Khánh tranh Hà Đông, binh lực giật gấu vá vai (ý chỉ thiếu hụt), là như thế này a?Lý Uyên gật gật đầu:-Quả thật là như thế!-Như vậy ty chức xin hỏi câu thứ hai, chính là về Dương Nguyên Khánh.

Thừa Tướng cho rằng mục tiêu tiếp theo của hắn là gì?-Mục tiêu kế tiếp…Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 576 : Muốn đi không dễNhất thời Lý Uyên không hiểu được ý tứ của Độc Cô Chấn, chần chừ một lúc rồi nói:-Ý ngươi là mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh sau khi chúng ta thất bại trong việc tranh đoạt Hà Đông sao?Độc Cô Chấn đã từng bước một tiếp ý tứ hắn muốn biểu đạt, y cứ việc dùng một loại giọng điệu miêu tả sơ lược nói:-Hai quân giao chiến, thắng bại là chuyện bình thường.

Ta cũng rất hi vọng Thế Dân có thể đại thắng Dương Nguyên Khánh, đoạt lại thành Thái Nguyên.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, Thế Dân có khả năng bị Dương Nguyên Khánh đánh bại.

Điều ta muốn nói là, nếu chẳng may Thế Dân bị Dương Nguyên Khánh đánh bại, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là gì?Lý Uyên cũng đã đoán được đại khái ý tứ của Độc Cô Chấn, trong lòng thở dài một hơi, nói:-Cá nhân ta cho rằng, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là U Châu?Độc Cô Chấn chậm rãi lắc đầu:-Ta cho rằng không phải U Châu, mà là Quan Trung.Lý Uyên giật mình, y lau mồ hôi trên trán, hỏi:-Điều này dựa vào đâu để khẳng định?-Thừa Tướng, đây là lẽ thường, nếu hắn tiêu diệt toàn bộ quân đội của Thế Dân, lúc đó Quan Trung chỉ còn lại mấy chục ngàn quân đội.

Phía tây lại có đại địch Tiết Cử, mà Dương Nguyên Khánh có thể sử dụng Phong Châu và quận Linh Võ để đóng quân, phía nam lấy quan nội các quận, tiến sát Quan Trung.

Khi đó một bắc một đông cùng giáp công, cướp lấy Quan Trung sẽ rất khó sao?

Như thế, hắn cần gì phải đi cùng hơn một trăm ngàn quân Đậu Kiến Đức tranh đoạt U Châu?Lý Uyên thở dài:-Ý của Hữu Phó Xạ, là muốn ta rời khỏi Hà Đông đúng không?Độc Cô Chấn gật đầu, chậm rãi nói:-Điều này không chỉ là ý của ta, mà tất cả các quý tộc Quan Lũng đều hy vọng Thừa Tướng có thể tạm thời buông tha cho Hoàng Hà, toàn lực bình định Quan Lũng…Độc Cô Chấn lấy từ trong lòng ra một quyển tập, đặt lên bàn giao cho Lý Uyên:-Đây là danh thư của hai mươi mốt gia chủ quý tộc Quan Lũng, tất cả đều nhất trí yêu cầu Thừa Tướng buông tha cho Hà Đông, bảo tồn thực lực Quan Lũng.Độc Cô Chấn cáo từ đi rồi, Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ.

Lần đầu tiên y cảm nhận được một loại áp lực cực lớn.

Đây là tập thể quý tộc Quan Lũng gây áp lực cho hắn.

Việc Độc Cô Chấn không đem lời nói sau lưng nói ra, nhưng y vẫn hiểu được, nếu y vẫn không chịu buông tha cho Hà Đông, các quý tộc Quan Lũng kia sẽ không tiếp tục ủng hộ y nữa, ngược lại sẽ đi ủng hộ người khác, có lẽ chính là ủng hộ Dương Nguyên Khánh.Áp lực chính trị cực lớn khiến Lý Uyên không chịu nổi.

Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thầm nghĩ tìm một chỗ nào ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Nhưng cho dù là đi ngủ, có sự tình hắn vẫn không có cách nào trốn tránh.Lúc này, Ký Thất Tham Quân Đường Kiệm đi vào phòng:-Thừa Tướng, người tìm thuộc hạ sao?Lý Uyên chậm rãi gật đầu:-Hỏa tốc truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Tần Công buông tha cho Hà Đông, lập tức dẫn quân về quan nội.Nếu ví Quan Trung như một tòa nhà lớn, vậy thì quận Hà Đông chắc chắn là cánh cửa để vào tòa nhà đó.

Hai cánh cửa chính để tiến vào Quan Trung, Bến Bồ Tân và Long Môn Độ, đều nằm ở địa phận của quận Hà Đông.

Lần này Lý Thế Dân dẫn quân trợ giúp Hà Đông, thành Hà Đông cũng chính là trọng địa hậu cần của y.Lúc này, quận Hà Đông có năm ngàn binh trú đóng.

Trong đó có bốn ngàn đóng ở bên trong thành Hà Đông, còn lại một ngàn thì đóng ở bên cạnh cầu Bồ Tân.Khác với quân đội của Lý Thúc Lương đi bến Long Môn vượt qua Hoàng Hà, Lý Thế Dân đi qua bến Bồ Tân.

Bến Bồ Tân có thủy thế bằng phẳng, hai bờ sông có hai sợi xích sắt thật dài, khiến nơi này hình thành một cái cầu nổi, có thể nhanh chóng vượt qua Hoàng Hà, thắng đến bờ bên kia của Bồ Tân Quan.Cây cầu nổi này cũng là một con đường chiến lược cực kỳ quan trọng, do một ngàn binh sĩ tinh nhuệ trấn thủ.

Mà ở bờ bên kia của Bồ Tân Quan cũng có mười lăm ngàn trọng binh đồn trú, phòng ngừa quân đội của Dương Nguyên Khánh thừa dịp quận Hà Đông bỏ trống mà tiến vào Quan Trung.Bóng đêm bao phủ quận Hà Đông, ánh sao ảm đạm.

Tháng tám đã vào thu, bờ sông trong đêm có thêm vài phần gió mát.

Trong bóng đêm, đường lớn phía bắc thành Hà Đông đặc biệt yên tĩnh, không có một bóng người đi đường và thương nhân, ngẫu nhiên có một vài con chồn từ các bụi cỏ bên đường chui ra, chạy trốn lung tung trên đường lớn.Nơi này cách chiến trường quận Lâm Phần cực xa.

Hai quân Tùy Đường ở quận Lâm Phần giằng co gần nửa tháng.

Đối với dân chúng quận Hà Đông, chỉ có ngẫu nhiên nhìn thấy đại đội xe lương trên quan đạo, mới khiến bọn họ nhớ tới chiến tranh Hà Đông cũng không hề bình ổn.Lúc này, xa xa đường lớn truyền đến một âm thanh ầm ầm của bánh xe, mặt đất bắt đầu hơi chấn động, mấy chú chồn lập tức chui vào trong bụi cỏ, mất tăm mất tích.

Không bao lâu sau, một đội do mấy trăm chiếc xe bò và xe ngựa tạo thành đoàn xe vận lương hiện ra trên đường lớn.

Nhưng trên xe không có lương thảo, hẳn là xe đưa lương đi đã trở về.

Trên xe dùng vai che mưa để đậy lại, dường như còn có gì đó cất giấu ở bên trong?Đội xe lương có tất cả năm trăm xe, mỗi xe có hai tên xa phu, tổng cộng là một ngàn xa phu.

Hai bên còn có năm trăm kỵ binh hộ vệ.

Quan quân cầm đầu là một gã Ưng Kích Lang Tướng, tên là Ân Cảnh, là con thứ ba của Đại Tướng Ân Khai Sơn.Lúc này, ánh mắt Ân Cảnh vô cùng phức tạp, thỉnh thoảng vụng trộm liếc về phía sau nhìn một cái, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng y biết rõ, ở ngoài ba dặm có một đội kỵ binh mười ngàn người đang theo sát bọn họ.-Ân Tướng Quân, nếu ngươi muốn sống thì ngoan ngoãn phối hợp, nếu không đao của ta sẽ thâm thủng cơ thể ngươi.Một gã binh lính trẻ tuổi ở bên cạnh y lạnh lùng nói.Dây cương chiến mã của Ân Cảnh bị người còn lại khống chế trên tay.

Một thanh đoản đao sáng như tuyết đặt vào thắt lưng y.-Ngươi bỏ cây đao ra, ta sẽ phối hợp với các ngươi.Trong lòng Ân Cảnh thở thật dài.

Y lại nghĩ tới cảnh tượng hai ngày trước khiến cho y kinh tâm động phách.

Bọn họ đang nghỉ ngơi trong một rừng cây, hai mươi ngàn kỵ binh quân Phong Châu hoàn toàn bao vây bọn hắn, một người cũng không chạy được.Ân Cảnh lại nhìn về phía xa.

Phía trước hai dặm hiện ra một tòa thành trì đen nhánh, đó là thành Hà Đông.

Cuối cùng cũng tới thời khắc y không muốn đối mặt nhất.Cách đó khoảng ba dặm, Từ Thế Tích dẫn theo mười ngàn kỵ binh theo sát đoàn xe vận lương, đây là lần đầu tiên y lớn mật tự mình vạch kế hoạch hành động.

Mấy ngày trước, Dương Nguyên Khánh chỉ cho y một mệnh lệnh đơn giản: cắt đứt đường lui của quân Đường.

Muốn cắt đứt đường lui cũng có vài loại phương pháp, ví dụ như từ phía sau ngăn cản chủ lực của quân địch, hoặc có thể chiếm lĩnh thành trì chiến lược.

Mà lựa chọn của Từ Thế Tích chính là cắt đứt đường qua sông để trở về của quân Đường.

Một là bến Hà Tân ở huyện Long Môn, một là bến Bồ Tân của thành Hà Đông.

Bến Hà Tân do La Sĩ Tín phụ trách, còn y thì phụ trách điểm mấu chốt là bến Bồ Tân.-Từ Tướng Quân, tiến lên phía trước vài dặm nữa là đến thành Hà Đông.Một gã tâm phúc nhỏ giọng nhắc nhở y.Từ Thế Tích lập tức quay đầu lại ra lệnh:-Truyền lệnh cho các huynh đệ theo sau, kiểm tra chiến đao trường mâu.

Chuẩn bị chiến đấu.... . .Đầu thành Hà Đông vô cùng im ắng.

Lúc này đã vào canh một, đại bộ phân quân phòng thủ đều chìm vào giấc ngủ, chỉ có hơn trăm tên lính tuần tra, đi lại dò xét ở đầu thành.Lúc này, có binh lính ở đầu thành phía bắc nghe được âm thanh ầm ầm của bánh xe.

Bọn chúng chăm chú quan sát một lát, chỉ thấy ở hướng bắc có một đội xe chở lương đang đến.

Khoảng mấy trăm chiếc, đây là đoàn xe lương đưa lên phía bắc đã trở lại.Lập tức có b tiến đến bẩm báo chủ tướng thủ thành Hầu Quân Tập.

Hầu Quân Tập theo lệnh của Lý Thế Dân, dẫn năm nghìn quân đội trấn thủ quận Hà Đông.

Tất cả quân đội đều được phân bố ở hai vị trí là thành Hà Đông và bến Bồ Tân.

Hầu Quân Tập đang ngủ thì bị đánh thức, hắn ngáp ngắn ngáp dài hỏi:-Là ai đã trở lại?-Là Ân Tướng Quân!-Ồ!

Tiểu tử này trở về nhanh vậy.Hầu Quân Tập đi đến trước lỗ châu mai, thò người ra nhìn xuống phía dưới.

Trong ánh lửa, tướng lãnh kêu cửa ở dưới chân thành đúng là Ân Cảnh.

Y và Ân Khái Sơn có quan hệ không tồi, Ân Khai Sơn nhờ y chiếu cố cho con trai của mình.-Ân tam lang, vì sao người trở về khuya vậy.

Quấy nhiễu giấc ngủ của ta.Hầu Quân Tập có chút tức giận nói.Đoản đao sáng như tuyết một lần nữa được để ở sau thắt lưng Ân Cảnh, mũi đao ấn vào da thịt, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, Ân Cảnh hơi cắn chặt môi, trong lòng oán hận, nhưng lại không có cách nào khác, đành phải ngẩng đầu lên mắng:-Con mẹ nó, ngươi có thể chui đầu vào chăn ngủ, lão tử (bố mày) một đường màn trời chiếu đất gấp rút trở về, đừng có ở đó mà châm chọc, mở cửa nhanh, lão tử cũng muốn vào thành ngủ.Hầu Quân Tập không có nửa điểm nghi ngờ, nhếch miệng cười, phất tay ra lệnh:-Mở cửa thành cho bọn họ vào.Cầu treo chậm rãi buông xuống, cửa thành ầm ầm mở ra, năm trăm chiếc xe vận lương theo thứ tự tiến vào trong thành.

Hầu Quân Tập đi đến đầu thành phía bên kia, chăm chú nhìn vào bên trong xe lương.

Y phát hiện hình như trong xe có chứa gì đó, cảm thấy kỳ quái nên cất tiếng hỏi:-Trong xe là thứ gì?-Đều là lều trại, trống trận và một ít quân tư linh tinh.

Tần Công lệnh cho chúng ta mang về.Một gã binh lính cao giọng trả lời.Hầu Quân Tập không hề hoài nghi.

Y biết vận lương lên phía bắc thực ra là để lừa gạt quân Phong Châu, khiến cho quân Phong Châu tưởng là bọn ta muốn đánh lớn, nhưng thực tế là Tần Công chuẩn bị rút quân.Xe vận lương vào thành được phân nửa, lúc này, một gã Lữ Soái canh gác ở cửa thành vô tình phát hiện, hình như “quân tư” ở trên xe ngựa vừa nhúc nhích.

Trong lòng y cảm thấy nghi ngờ, liền tranh thủ lúc mọi người không chú ý, vụng trộm nhấc một góc vải dầu phủ trên xe lên.

Y nhìn thấy bên trong không phải là lều trại hay trống trận gì, mà là ba gã binh lính võ trang đầy đủ.

Y lập tức ngẩn người.Sau đó, y bỗng nhiên có phản ứng, hét lớn:-Tướng Quân, bọn hắn không phải là người của chúng ta…Còn chưa kịp hô xong, một cái trường mâu từ trong vải dầu lộ ra, đâm xuyên qua lồng ngực của Lữ Soái.

Y kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất mà chết.Một tiếng hét thảm thiết này khiến cho Hầu Quân Tập như tỉnh lại từ trong mộng, đây là quân Phong Châu đang lừa gạt, y gấp đến độ quát to lên:-Mau báo tường cảnh, đóng cửa thành!Trên đầu thành, tiếng chuông cảnh báo ‘Đương!

Đương!

Đương!’ không ngừng vang lên.

Tiếng chuông chói tai phá tan sự yên lặng ban đêm, mà đội ngũ vận lương trà trộn vào thành cũng bắt đầu hành động.

Vô số binh lính võ trang đầy đủ từ trong xe nhảy ra, đám phu xe cũng rút chiến đao ở dưới chỗ ngồi ra.

Năm trăm kỵ binh hộ vệ lao đến cửa thành, chém chết hơn trăm tên lính thủ thành.Quân Tùy tiến vào trong thành có đến mấy ngàn người, bọn họ nhanh chóng xông lên trên đầu thành, cướp đọat bàn tời của cầu treo.

Lúc này, thủ binh ở bắc thành chỉ có hơn hai trăm người.

Hầu Quân Tập thấy tình hình không ổn, nhanh chân trốn vào bóng đêm.

Chạy được trăm bước, y bỗng nhiên dừng lại, dường như y vừa nghe thấy cái gì đó, quay đầu nhìn về phía ngoài thành, chỉ thấy ngoài thành có một đội kỵ binh mãnh liệt hướng bên trong thành Hà Đông đánh tới.Hầu Quân Tập sợ đến phát run, vội vàng chạy tới tường thành phía tây mà trốn đi.

Ở nơi này, năm đó Dương Lượng đóng giả gái lừa thành, Thái Thú Khâu Hòa quay đầu bỏ trốn.

Hai mươi năm sau, Hầu Quân Tập lại tái diễn cảnh tượng này.Trọng thành Hà Đông rơi vào tay giặc.... . .Trước một ngày khi thành Hà Đông rơi vào tay giặc, bến Hà Tân ở huyện Long Môn cũng xảy ra sự cố.

Vào buổi sáng, ba trăm quân lính coi giữ thị trấn Long Môn bỗng nhiên cảm thấy động đất, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn xung quanh, cảm thấy chấn động càng lúc càng lớn, xa xa truyền đến một loại sấm rền giống tiếng gầm rú.Một lát sau, ở ngoài một dặm, một đội kỵ binh đông nghịt xuất hiện trên quan đạo, bọn họ giống như một con hắc long thật dài, tốc độ như chớp giật, từ đường lớn ở hướng nam xông đến, mục tiêu là bến Hà Tân cách xa hơn ba mươi dặm bên ngoài.Đây là một đội năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, một người hai ngựa, do Đại Tướng La Sĩ Tín dẫn đầu.

Bọn họ xuất phát từ quận Long Tuyền, một đường xuống phía nam, mất có hai ngày để đi hết quãng đường mấy trăm dặm, lao thẳng tới bến Hà Tân.-La Tướng Quân, phía trước chính là huyện Long Môn.Một gã thám báo chỉ vào một tòa thành không lớn lắm ở phía xa bẩm báo:-Đi bến Hà Tân nhất định phải đi qua bên cạnh thị trấn Long Môn.-Đường lớn và đầu thành cách nhau bao xa?-Không đến năm mươi bước.Đây cũng là khoảng cách nằm trong tầm bắn của cung thủ.

La Sĩ Tín mím chặt môi, kéo dài thành một đường thẳng tắp, chăm chú nhìn vào thị trấn Long Môn, một lúc lâu sau, dứt khoát ra lệnh:-Không cần để ý đến nó, tiến lên.Một lát, năm nghìn kỵ binh chạy như bay qua bên cạnh thị trấn Long Môn.

Tiếng vó ngựa như sấm rến sớm làm cho quân lính trên thành sợ hãi, bọn họ đều tránh ở phía sau lỗ châu mai, vụng trộm nhìn ra phía ngoài thành.

Thông qua khe hở cực nhỏ của lỗ bắn tên, bọn họ thấy một đội kỵ binh thật dài hăng hái chạy về hướng tây nam, bên đó chính là bến Hà Tân.Huyện Lệnh huyện Long Môn, họ Tưởng.

Y được bẩm báo, lập tức phi nước đại tới đầu thành xem xét, chỉ nhìn một lát, hắn liền hiểu ra, hô to một tiếng:-Không tốt!Tưởng Huyện Lệnh lập tức quay đầu nói:-Nhanh đi truyền tin đến Tần Công, quân Phong Châu muốn chặt đường lùi của Tần Công.Tưởng Huyện Lệnh toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm.

Nếu hắn đoán không sai, đội quân này đến bến Hà Tân, nhất định là sẽ phá hủy hết thuyền bè, chặt đứt đường lùi về Quan Trung của quân Đường.Một lúc lâu sau, ở hướng bến Hà Tân xuất hiện khói đặc cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời.

Tưởng Huyện Lệnh ngơ ngác nhìn ánh lửa, y biết, hẳn là mấy trăm chiếc thuyền ở bến đò đã bị thiêu hủy, trong lòng có một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Chẳng lẽ quân đội Tần Công sẽ bị tận diệt ở Hà Đông sao?... . . .Ngay tại đêm Từ Thế Tích chiếm lĩnh thành Hà Đông, y lại tự mình dẫn năm ngàn quân chạy đến bến Bồ Tân cách đó mười dặm, mà một ngàn binh lính đóng ở bến Bồ Tân đã bị Hầu Quân Tập mang về bờ bên kia, bọn họ lập tức thiêu hủy cầu nổi qua bến Bồ Tân.Mà bến Hà Tân ở huyện Long Môn cũng bị La Sĩ Tín dẫn quân tập kích, mấy trăm quân Tùy tiến qua Hà Tây, đem mấy trăm chiếc thuyền neo ở hai bờ sông thiêu hủy toàn bộ.Mặc dù Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân không có phát sinh chiến đấu trên chiến trường, nhưng không ngừng đọ sức ở bên ngoài chiến trường.

Rõ ràng thủ đoạn của Dương Nguyên Khánh cao hơn một bậc.

Tin tức Tạ Tư Lễ đi sứ Tây Tần thành công được truyền đến, hắn liền biết quân đội Lý Thế Dân nhất định sẽ rút về phía tây.

Nhân lúc mệnh lệnh rút về phía tây của Lý Uyên còn chưa đến tay, hắn đã lệnh cho Từ Thế Tích động thủ trước, hủy hết thuyền bè và cầu nổi để trở về Quan Trung của quân Đường, chặt đứt đường rút về phía tây của Lý Thế Dân.Quân Đô Hình trên thực tế chính là lòng chảo Tang Can Thủy.

Tang Can Thủy khởi nguồn từ phía namquận Mã Ấp, uốn lượn lưu chuyểnngàn dặm, chảy qua quận Mã Ấp,quận Nhạc Môn tiến vào quận Trác.

Hai bên lòng chảo Tang Can Thủy là rừng cây rậm rạp, núi nondựng đứng.

Lúc này đã là mùa khô tháng tám, Tang Can Thủybiến thành những dòng chảy nhỏ, lòng sông trần trụi với những hòn đá cuội nhô lên.Buổi chiều hôm ấy, một đội quân mười lăm ngàn người hùng hậu đi dọc hai bên bờ sông, cờ bay phấp phới, đao thuẫn nhiều như cây rừng.

Đội quân khí thế hùng hậu, nhìn không hết được đuôi của đội quân.

Đây chính là quânU Châu của La Nghệ.

Dù La Nghệ và Lý Uyên còn chưa đi đến hiệp nghị chungnhưng lúc này đội quân của ông ta đã đi khỏi ranh giới vùng U Châu và tiến vào quận Nhạn Môn.Phía trước đội quân có hàng trăm kỵ binh.

Bọn họ vây quanh một viên đại tướng.

Người này cao chừng sáu thước tư, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt khôi ngô, mặc giáp sắt đầu đội mũ bạc, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tướng mạo vô cùng uy nghiêm.

Người này là danh tướng của quân U Châu tên là Tiết Vạn Quân, cũng là con trai của tổng quản U Châu Tiết Thế Hùng.Tiết Vạn Quân phụng mệnh La Nghệ xuất binh đến quận Nhạn Môn, nhưng La Nghệ không có ý định tấn công quận Nhạn Môn.

Điều y làm hiện giờ là phòng ngự.

Nhưng y muốn tuyến phòng ngự chuyển từ quận Trác sang quận Nhạn Môn.Xa xa, lờ mờ có thể nhìn thấy một tòa thành.

Một Giáo Úy chỉ về phía tòa thành nói:- Tướng quân, nơi đó là thành Hoành Quân!Thành Hoành Quân là thành đóng quân của quận Nhạn Môn gần với quận Trác.

Thành có hơn ba trăm quân đóng ở đó, nằm ở trung du Can Tang Thủy.

Đây là con đường bắt buộc phải đi qua từ Quân Đô Hình tiến vào quận Nhạn Môn.Tiết Vạn Quân lấy ra một mũi tên đưa cho Giáo Úy- Hãy đem mũi tên này cho quân giữ thành và nói cho chúng biết trong vòng nửa canh giờ phải đầu hàng rời thành, nếu không tướng quân ta sẽ giết sạch.- Tuân lệnh!Giáo Úy cầm lấy và phóng đi như bay.Phía sau một viên tướng hỏi nhỏ:- Tướng quân, tại sao không tấn công chiếm lấy thành?

Lại tha mạng cho bọn chúng?Tiết Vạn Quân lắc đầu nói:- Bây giờ tha mạng cho bọn chúng, tương lai Dương Nguyên Khánh không chừng sẽ tha mạng cho chúng ta.

Làm người nên giữ lấy một phần tâm, mọi việc không nên quá đoạn tuyệt.Trong thành có ba trăm trú binh, đều là thủ hạ của Dương Nguy, do một tên Giáo Úy họ Tống thống lĩnh.

Bọn họ đã nhận được bẩm báo của lính gác rằng có một nhánh đại quân khoảng mười lăm ngàn binh lính đánh về phía tòa thành, làm cho tất cả binh lính hoảng sợ bất an.Lúc này có một tên tướng của quân địch tiến nhanh đến và bắn một mũi tên lên trên thành, nói to:- Tướng quân của ta lệnh cho các ngươi trong nửa canh giờ phải rời thành không thì toàn bộ sẽ bị giết sạch không tha!Y gào to ba lần, sau đó phi ngựa quay về.

Bên trên thành binh lính ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhìn về phía Giáo Úy.

Giáo Úy họ Tống ngẩn người ra một lát, cuối cùng cũng lệnh nói:- Thả chim ưng, rút quân!Một con chim ưng đưa thư chao lượn trên không trung rồi bay theo hướng huyện Thiện Dương, rất nhanh một toán kỵ binh vội vã rời thành Hoàng Quân chạy về phía nam.Hai ngày sau, tin tức mười lăm nghìn quân của La Nghệ chiếm được thành Hoành Quân quận Nhạn Môn đã truyền đến doanh trại lớn chủ lực quân Phong Châu ở phía nam quận Lâm Phần.Lúc này trong doanh trại lớn của quân Phong Châu là một khung cảnh tấp nập bận rộn.

Từng túp lều được dỡ ra để chất lên xe.

Từng nhóm binh lính trong doanh trại đang gấp rút đi tìm chủ tướng của mình để tập hợp.

Phong Châu cũng nhận được tin tình báo đội quân của Lý Thế Dân đang hối hả tiến về phía bắc, chỉ còn cách bọn họ năm mươi dặm.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 577 : Từng bước ép sátNhưng lều giữa của chủ soái vẫn chưa dỡ xuống.

Bên trong trại lớn, Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn hồi lâu trầm tư không nói gì.

Lý Tĩnh ở bên nhẹ giọng nói:- Nếu đánh trận này mà chỉ huy tốt, phát huy hết ưu thế, chúng ta chưa chắc đã thua.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận rằng nếu đánh thật thì chúng ta chỉ có bốn phần thắng.

Chúng ta chỉ huy tốt, quân địch cũng chỉ huy tốt.

Chúng ta có kỵ binh, đối phương cũng có kỵ binh.

Hai bên vũ trang như nhau, sức chiến đấu chúng ta yếu hơn bọn họ, số lượng quân đội lại cũng ít hơn bọn họ.

Uy thế duy nhất là chúng ta có bốn ngàn quân mạch đao.

Nhưng ưu thế này cũng không đủ để chúng ta đánh thắng kẻ thù.

Điều quan trọng hơn là nếu như đối phương thắng, sẽ hoàn toàn xoay chuyển tình thế.

Còn chúng ta không đánh mà có thể thắng.

Trận này bọn họ vội vàng muốn đánh, tại sao ta lại phải đánh chứ?Dương Nguyên Khánh biết rõ về thực lực của mình.

Hắn chỉ có ba mươi ngàn quân đem từ Phong Châu đến là thực sự có sức chiến đấu.

Trong ba mươi ngàn quân đó lại chỉ có mười nghìn quân do Từ Thế Tích dẫn đầu.

Bên cạnh hắn chỉ có hai mươi ngàn quân.

Còn trong các đội quân khác, quân của Lưu Vũ Chu thời gian huấn luyện ngắn nên sức chiến đấu kém, còn quân Đường bắt được tuy có sức chiến đấu nhưng thời gian làm quen quá ngắn, độ trung thành chưa cao, hắn không yên tâm.Về binh lực hắn chỉ có sáu mươi ngàn người, còn Lý Thế Dân có tới chín mươi ngàn người.

Trong đó kỵ binh hơn ba mươi ngàn quân, lại còn có vị tướng tài giỏi Khuất Đột Thông nữa.

Nếu hắn cứ cứng đầu muốn chiến đấu thì khả năng thắng không lớn.

Nếu hắn thua trận thì toàn bộ phía nam Thái Nguyên sẽ bị quân Đường chiếm lĩnh.

Quân của Từ Thế Tích bị cô lập tại phía nam, rất có khả năng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.Dương Nguyên Khánh nói với Lý Tĩnh:- Ngày trước Lý Thế Dân sở dĩ không muốn đánh với ta là bởi vì ta có hai mươi ngàn quân của Từ Thế Tích ở bên cạnh, khiến Lý Thế Dân không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ sự đe dọa đó đã không còn, y có thể tập hợp binh lực quyết đấu với chúng ta.

Y sở dĩ dám quyết sống chết với chúng ta, bởi vì y biết rằng khả năng thắng là rất lớn.

Ta thà rút quân chứ không đánh.Lý Tĩnh gật đầu:- Tổng quản nói rất đúng.

Rút quân không đánh, đó là sách lược đúng đắn nhất.

Đợi đến khí ý chí chiến đấu của quân Đường suy sụp, chúng ta không đánh cũng sẽ thắng.Lúc này, một tên lính ở trước cửa bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, có tin tình báo gấp từ quận Mã Ấp!Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh nhìn nhau một cái, hai người cùng lúc nghĩ đến một người là La Nghệ.

Lúc này ở phía bắc xảy ra tình hình, hoặc là Ngụy Đao Nhi thừa dịp cướp bóc, hoặc là La Nghệ đã khống chế bọn họ từ phía sau.Một lát, một gã hộ vệ tiến vào, đem thư trình lên Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhìn một cái, quả nhiên là La Nghệ.

Hắn lại đem thư đưa cho Lý Tĩnh.Lý Tĩnh xem xong thư, khẽ cau mày:- La Nghệ dường như đã dừng lại ở thành Hoành Quân.Dương Nguyên Khánh cười nhạt một cái:- Đây chính là chỗ xảo quyệt của La Nghệ, giương cung mà không bắn.

Nếu ta bị Lý Thế Dân đánh bại, y sẽ nhân cơ hội hôi của, xuất binh quận Nhạn Môn.

Nếu chúng ta đánh bại Lý Thế Dân thì y sẽ rút quân về.

Nhưng bọn chúng sẽ phòng ngự tại Quân Đô Hình không cho chúng ta từ Quân Đô Hình tiến vào quận Trác.

Y làm như vậy cũng là thể hiện với Lý Uyên rằng y đã xuất binh hãm chân ta rồi.- Thế có cần phái binh đến để đối đầu với y không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Không cần để ý đến y, cứ theo kế hoạch cũ mà tiến hành.Sau một canh giờ, đại quân Phong Châu sáu mươi nghìn người đã rút lui về phía huyện Hoắc Ấp.

Đêm hôm đó, quân Phong Châu đã rút về quận Hoắc Ấp, còn bước chân của quân Đường cũng chậm dần lại.

Dương Nguyên Khánh chọn cách rút lui không đánh khiến đội quân của Lý Thế Dân gặp phải nguy hiểm trước nay chưa có.Màn đêm dần buông xuống, trong đại doanh của quân Đường là một bầu không khí yên tĩnh.

Binh lính đã chìm vào giấc ngủ, bốn phía doanh trại có trên ngàn lính đang tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt phòng quân Phong Châu tập kích trong đêm.Trong căn lều lớn Lý Thế Dân bất an chắp tay đi đi lại lại.

Y đã nhận được mệnh lệnh của phụ thân phải quay về Quan Trung, nhưng bấy giờ đường về Quan Trung đã bị cắt đứt, y không thể về.

Y muốn quyết chiến một trận với Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh lại rút lui không đánh, khiến y tiến thoái lưỡng nan.Hiện tại, thông tin đường rút lui đã bị đứt đã lan truyền ra ngoài.

Binh lính bắt đầu bị ảnh hưởng, kéo dài một ngày thì binh lính cũng yếu đi một phần, kéo dài nửa tháng, sĩ khí của binh lính hầu như không còn.

Đội quân của y không đánh mà bại, Lý Thế Dân biết rất rõ về hậu quả này.

Bây giờ y phải làm sao?Thực ra Lý Thế Dân cũng có phương án.

Một phương án là chiếm lĩnh phía nam đuờng Hà Đông, cố thủ ba tháng, đợi đến mùa đông khi Hoàng Hà kết băng, khi đó có thể về Quan Trung thuận lợi.

Phương án này thời gian qua dài, y không có đủ thời gian, và thật sự là mạo hiểm quá lớn.Một phương án khác là đoạt lấy bến sông Hà Tân, nhờ Quan Trung giúp tìm phương tiện qua sông như thuyền hoặc là bè da dê đều được.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh đã thiêu hủy thuyền bè hai bên bờ sông rồi.

Trong thời gian ngắn khó có thể tìm được nhiều thuyền như vậy.Có thêm một phương án nữa là từ bến Phong Lăng vượt sông sang bờ bên kia, từ Đồng Quan tiến vào Quan Trung, bên đó nhất định có đò.Vấn đề bây giờ là, nếu đại quân xuống phía nam thì nhất định sẽ bị Dương Nguyên Khánh bám theo.

Nếu hắn thừa dịp đại quân qua sông mà công kích thì mình chắc chắn sẽ đại bại.

Quá nhiều việc phải lo lắng Lý Thế Dân tinh thần bất an, sầu lo cùng cực.Đúng lúc này thì hộ vệ ngoài cửa bẩm báo:- Tần công, Khuất Đột tướng quân muốn gặp!Lý Thế Dân tinh thần phấn chấn.

Khuất Đột Thông lúc này muốn gặp y thì chắc chắn sẽ có biện pháp thoát vây, y vội vàng nói:- Mau mời tuớng quân vào!Một lát sau, Khuất Đột Thông vội vàng tiến vào đại doanh, quì xuống thi lễ nói:- Ty chức tham kiến Tần công!- Khuất Đột tướng quân không cần đa lễ, mau mau đứng lên!Khuất Đột Thông đứng lên cười nói:- Chắc Tần công vì chuyện không rút được quân mà phiền não đúng không?Lý Thế Dân thở dài nói:- Quả nhiên là như vậy, đường lui bị cắt khiến lòng quân không yên.

Ta muốn cùng Dương Nguyên Khánh quyết chiến, hắn lại rút lui không đánh, ta cũng không biết phải làm sao nữa?

Khuất Đột tướng quân có thượng sách nào không?- Tần công đừng quá lo lắng.

Đường lui mặc dù đã đứt nhưng chỉ cần nắm được điểm yếu của Dương Nguyên Khánh, chúng ta vẫn còn cơ hội.Lý Thế Dân chậm rãi ngồi xuống.

Y vẫn tự xưng là thiên tài quân sự, thiện mưu dũng mãnh, nhưng trận chiến Hà Đông lần này khiến y phát hiện ra rằng kinh nghiệm của mình còn chưa đủ.

Gặp phải kẻ mạnh hơn mình như Dương Nguyên Khánh khiến y dường như bị rơi vào thế bị động, giống như bị Dương Nguyên Khánh dắt mũi vậy.Vào lúc này, kinh nghiệm trở nên vô cùng quan trọng.

Y không có kinh nghiệm, nhưng Khuất Đột Thông là một lão tướng kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Lý Thế Dân mới nhận ra mình quá tự phụ ngu xuẩn, có tướng tài mà lại không dùng.Y khoát tay, hít sâu một hơi nói:- Khuất Đột tướng quân mời ngồi.Khuất Đột Thông ngồi xuống khẽ cười nói:- Dương Nguyên Khánh rút lui không đánh nguyên nhân không phải là muốn kìm chân chúng ta mà là quân của hắn đại bộ phận là quân chưa tinh nhuệ.

Muốn huấn luyện chúng thành quân tinh nhuệ ít nhất cần ba tháng đến nửa năm, nhưng hắn mới chỉ có hơn một tháng, huống chi trong bọn chúng có rất nhiều là quân Đường, lại cần thời gian để thuần phục.

Dương Nguyên Khánh chính hắn cũng hiểu rõ điều này vì vậy hắn mới rút lui không đánh.Lý Thế Dân lộ ra vẻ mặt ảo não.

Y không xem xét đến điểm này.

Nếu biết sớm thì y có thể quyết chiến với Dương Nguyên Khánh đuợc rồi.Khuất Đột Thông dường như biết suy nghĩ của y, lắc đầu cười nói:- Ngày trước thì không được, bên cạnh hắn có đội quân cánh bên rất lợi hại.

Nếu chúng ta lúc đó bỏ thành Lâm Phần cùng hắn quyết chiến thì đội quân cánh bên của hắn sẽ tấn công chúng ta từ phía sau, trước sau công kích.

Như thế thì cơ hội thắng của chúng ta rất nhỏ.

Bây giờ đội quân cánh bên đó đã không còn, vì vậy hắn chỉ có thể rút về phía bắc để tránh.Lý Thế Dân trầm tư một lúc rồi hỏi:- Thế Khuất Đột tướng quân nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ?Khuất Đột Thông nói:- Tuy rằng Tần công có thể chiếm cứ phía nam đường Hà Đông rồi đối đầu với hắn, nhưng về lâu dài, chúng ta không ở lâu ở đường Hà Đông đuợc.

Chúng ta nên rút quân về Quan Trung, nếu Tần công nghe kế sách của ty chức, thì ty chức cam đoan ít nhất sẽ có tám mươi ngàn quân bình an rút về Quan Trung.Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:- Khuất Đột tướng quân xin hãy nói đi, ta nhất định nghe theo.Trong đêm đó ba ngàn kỵ binh quân Đường chạy gấp về hướng bến Phong Lăng.

Đại quân của Lý Thế Dân cũng bắt đầu hành quân rút về phía nam.Từ đường Hà Đông trở về Quan Trung bình thường có ba con đường, một con đường là vượt bến sông Bồ Tân ở mặt phía nam.

Nếu hai con đường này đều không thể đi, thì chỉ có thể đi con đường thứ ba, đầu tiên là qua Hoàng Hà đến bờ nam, rồi lại từ bờ nam đi Đồng Quan tiến vào Quan Trung.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 578 : Nhân vật mấu chốtBờ nam Hoàng Hà đó là quận Hoằng Nông.

Lúc này là lúc căng thẳng quân Ngõa Cương đang vây đánh Lạc Dương, quận Hoằng Nông cũng đang trong tình hình căng thẳng.

Thái thú Dương Cung Nhân của Hoằng Nông tập hợp hàng chục nghìn binh lính bố trí dày đặc nhằm phòng ngừa quân Ngõa Cương chia quân hướng về phía tây đánh quận Hoằng Nông.Tuy Dương Cung Nhân cũng muốn dẫn quân tiếp viện cho Lạc Dương, nhưng ông ta biết rằng binh lực của mình không đủ mạnh, chỉ sợ chẳng những không cứu được Lạc Dương, mà ngược lại còn dẫn lửa tự thiêu mình.

Hơn nữa trấn giữ Lạc Dương là Vương Thế Sung, người này rất biết cách điều binh.

Chống chọi với quân Ngõa Cương gần hai tháng mà Lạc Dương vẫn được bảo vệ nguyên vẹn, ngược lại thế tấn công của quân Ngõa Cương lại yếu dần đi.

Thời gian rút lui của quân Ngõa Cương đã rất gần.

Điều này khiến tâm trạng lo lắng căng thẳng của Dương Cung Nhân cuối cùng cũng có thể được thoải mái.Dương Cung Nhân là con trai trưởng của Quan Vương Dương Hùng, tuổi chừng bốn mươi.

Mặc dù xuất thân hoàng tộc nhưng cách đối nhân xử thế chính trực khoan dung, năng lực xuất sắc, hơn nữa lại yêu dân như con, ở quận Hoằng Nông rất được dân chúng tin yêu.Trời chạng vạng tối, Dương Cung Nhân đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì có quản gia đến báo bên ngoài có khách tới thăm.

Khách đến từ Trường An.Dương Cung Nhân ngẩn ra một lúc.

Ông ta nhìn lên tấm bái thiếp (danh thiếp được dùng khi thăm hỏi người khác), trên đó chữ viết hàm hồ, "Sứ giả Thừa tướng bái kiến".Thừa tướng ở đây chỉ Lý Uyên.

Điều này là chắc chắn rồi.

Nhưng Lý Uyên tìm mình có việc gì?Dương Cung Nhân và Lý Uyên có quan hệ cá nhân rất tốt, thường xuyên thư từ qua lại, nhưng từ khi Lý Uyên bắt đầu khởi sự ở Thái Nguyên, Dương Cung Nhân và Lý Uyên không còn liên hệ với nhau nữa.

Ông ta là hoàng tộc, còn Lý Uyên là nghịch thần, bọn họ rất khó có thể có mối quan hệ bằng hữu như trước.Dương Cung Nhân trầm ngâm một lát:-Mời ông ta vào khách phòng chờ một chút!Việc Lý Uyên và Dương Nguyên Khánh tranh giành Hà Đông ông ta cũng nghe nói, nhưng tình hình cụ thể thì ông ta không biết.

Dù sao đó là Hà Đông, cách ông ta một con sông Hoàng Hà.

Hơn nữa toàn bộ sự quan tâm của ông ta đã tập trung vào Lạc Dương, chẳng có thời gian mà bận tâm đến Hà Đông nữa.Dương Cung Nhân lòng tràn đầy nghi hoặc bước đến phòng khách.

Vừa bước vào cửa, ông ta đã ngây người ra.

Ngồi ở trong phòng không ngờ lại là thế tử Lý Kiến Thành - con cả của Lý Uyên.Lý Kiến Thành và Dương Cung Nhân cùng bậc với nhau, hai người rất thân, Lý Kiến Thành chắp tay chào:-Đến bất ngờ, mong Cung Nhân huynh không lấy làm phiền.Dương Cung Nhân trong lòng đầy nghi hoặc, với thân phận thế tử của Lý Kiến Thành mà đích thân đến chơi, chắc vì đại sự mà tới.

Chẳng nhẽ Lý Uyên có mưu đồ gì với quận Hoằng Nông sao?Dương Cung Nhân nhẹ nhàng đáp lễ, nói:-Hóa ra là Kiến Thành tới chơi, làm ta thật bất ngờ!

Mời ngồi!Hai người ngồi xuống.

Dương Cung Nhân lệnh cho người mang trà tới.

Lý Kiến Thành trong lòng nôn nóng, nhưng vào lúc này, nôn nóng cũng vô dụng.

Ông ta phải kiềm lòng, miễn cưỡng cười nói:-Nghe nói Lạc Dương tình hình rất căng thẳng, không biết quân Ngõa Cương có xâm phạm quậnHoằng Nông không?Sự quan tâm thái quá của Lý Kiến Thành khiến Dương Cung Nhân cảm giác rất kỳ lạ.

Ở một mức độ nào đó, Lý Kiến Thành cũng được coi là kẻ thù của ông ta.

Dương Cung Nhân cười nói:-Vẫn tốt!

Quân Ngõa Cương đã dốc toàn lực tấn công Lạc Dương.

Chắc là tạm thời không có dấu hiệu tiến công Hoằng Nông.

Quận Hoằng Nông trước mắt thì không có vấn đề gì lớn.Lý Kiến Thành trầm ngâm một lúc rồi nói:-Vậy Cung Nhân huynh sau này có ý định gì không?-Ý định?Dương Cung Nhân cảnh giác nhìn sang Lý Kiến Thành hỏi:-Kiến Thành, ngươi đến để thuyết phục ta đầu hàng Trường An sao?Lý Kiến Thành lắc đầu:-Ta không có ý đó.

Phụ thân ta cũng không ép Cung Nhân huynh.

Nếu Cung Nhân huynh chịu quy thuận Trường An, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.

Nhưng ta lần này đến quả thật là không phải có ý muốn khuyên huynh đầu hàng.Dương Cung Nhân càng thấy kỳ lạ, lại cười nói:-Nếu không phải đến khuyên ta đầu hàng, vậy thì đến làm gì?

Lại còn lấy thân phận thế tử của ngươi đích thân ra mặt, không sợ ta bắt ngươi rồi đưa đi Giang Đô sao?Lý Kiến Thành cũng mỉm cười nói:-Ta đích thân đến là muốn thể hiện thành ý của phụ thân ta.

Nếu Cung Nhân muốn đưa ta đi Giang Đô thì chỉ chứng tỏ phụ thân ta đã nhìn lầm người.Dương Cung Nhân đương nhiên không đến mức đem Lý Kiến Thành đưa đi Giang Đô.

Tuy nhiên sự xuất hiện của Lý Kiến Thành vẫn khiến ông ta vô cùng cảnh giác.

Lý Kiến Thành đến chắc chắn có dụng ý sâu xa.

Ông ta vẫn cảnh giác hỏi:-Vậy ngươi nói thẳng đi!

Ngươi tìm đến ta có việc gì?Lý Kiến Thành lấy ra một phong thư, đưa cho Dương Cung Nhân:-Đây là thư phụ thân ta đích thân viết.

Huynh xem đi rồi sẽ hiểu.Dương Cung Nhân vội vàng xem lá thư, lúc này mới hiểu được ý đồ đến của Lý Kiến Thành:-Hóa ra các ngươi muốn mượn đường!Lý Kiến Thành gật đầu, thở dài một tiếng nói:- Thế Dân ở Hà Đông không đánh lại được Dương Nguyên Khánh, ngay cả đường lui cũng bị cắt đứt.

Tình hình hiện tại rất nguy cấp.

Nó chỉ có thể vượt sông qua quận Hoằng Nông, sau đó từ quận Hoằng Nông trở về Quan Trung.

Phụ thân ta khẩn cầu huynh nể mối giao tình xưa mà giúp chúng ta lần này.

Chúng ta vô cùng cảm kích.-Nhưng…Trên mặt Dương Cung Nhân lộ vẻ khó xử:-Nếu Thế Dân chỉ dẫn trăm người quá cảnh thì có thể ta sẽ giấu được, nhưng đây lại là hàng chục nghìn quân quá cảnh, lại còn thuyền bè nữa.

Các ngươi bảo ta phải bẩm báo với Thánh Thượng thế nào đây?Lý Kiến Thành lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng không kìm được lòng nói:-Phụ thân nói, nếu huynh thật sự cảm thấy khó xử, chúng ta sẽ không để huynh ra mặt, chỉ cần huynh đóng chặt cửa thành và tập hợp thuyền bè, các việc khác đều do chúng ta lo.

Sau khi đón Thế Dân và quân đội đưa về quận Hoằng Nông xong chúng ta sẽ ngay lập tức trở về Quan Trung, hoàn toàn không xâm phạm gì đến quận Hoằng Nông.

Không biết Cung Nhân huynh thấy phương án này thế nào?Dương Cung Nhân suy nghĩ hồi lâu không nói gì.

Ýcủa Lý Kiến Thành rất rõ ràng rồi, bảo ta giúp tập hợp thuyền bè, nếu ta không chịu, thì bọn họ sẽ động thủ, quân đội Quan Trung sẽ tiếp quản bờ nam Hoàng Hà.

Như thế sao được?-Cái này…để ta suy nghĩ suy nghĩ.Dương Cung Nhân rất khó xử.

Lý Uyên đã nhất định muốn thì ông ta cũng chẳng có đường cự tuyệt.Dương Cung Nhân trầm tư một hồi lâu.

Ông ta chỉ sợ quân đội của Lý Uyên vào rồi không chịu đi.

Mời thần vào thì dễ đưa thần đi thì khó.

Điều này ông ta hiểu rất rõ.

Nếu không để quân của bọn họ vào thì cũng không xong, thà rằng tự nguyện còn hơn.Cuối cùng ông ta cũng gật đầu:-Nể tình nghĩa cũ, ta giúp các ngươi lần này.

Ta sẽ tập hợp thuyền bè đưa Thế Dân qua sông.

Nếu Thánh Thượng có trách móc thì ta sẽ một mình gánh chịu.Lý Kiến Thành vô cùng mừng rỡ, đứng dậy cảm tạ:-Tình hình khẩn cấp, xin Cung Nhân huynh mau chóng xử lý.-Sáng sớm mai ta sẽ tập hợp thuyền bè.

Không biết Thế Dân sẽ chuẩn bị qua sông ở đâu?-Vượt sông ở giữa huyện Hà Bắc và huyện Thiểm.….Lần này việc đại quân rút về phía nam, Lý Thế Dân đều nghe theo phương án của Khuất Đột Thông.

Bọn họ một mặt rút về phía nam, một mặt phái kỵ bịnh chạy về bến Phong Lăng tập hợp thuyền, bày ra cảnh tượng chuẩn bị từ bến Phong Lăng vượt sông.

Đại quân của họ thực sự là rút lui về hướng bến Phong Lăng.Do đại quân của Lý Thế Dân rút quân không gấp nên đại quân rất có hàng lối trật tự.

Dương Nguyên Khánh cũng không nóng lòng đuổi giết mà bám theo bọn họ xuống phía nam, từ đầu đến cuối bám theo đại quân của Lý Thế Dân hơn bốn mươi dặm.

Chiến thuật của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng.

Hắn sẽ không cùng quân của Lý Thế Dân quyết đấu mà đợi thời cơ xuất hiện, đó là khi đại quân của Lý Thế Dân qua sông.

Bất kỳ một đội quân nào lúc qua sông cũng đều xuất hiện những lúc mất cảnh giác, đó là lúc thích hợp để hắn tấn công.Ở phía nam quận Hà Đông là núi Trung Điều.

Trên dải đất dài và hẹp hơn hai trăm dặm ở mặt nam của núi Trung Điều có hai huyện là huyện Nhuế Thành và huyện Hà Bắc.

Bến sông Phong Lăng chính là nằm ở mặt tây nam của huyện Nhuế Thành, còn huyện Hà Bắc nằm ở mặt đông của huyện Nhuế Thành.Tối hôm đó, đại quân của Lý Thế Dân đã đến được huyện Nhuế Thành.

Đại quân của Dương Nguyên Khánh cũng đã đến nơi cách phía bắc huyện Nhuế Thành bốn mươi dặm và tạm thời đóng quân chứ không dựng lều trại.

Đại quân ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Ở giữa đội quân có dựng một lều vải, bên trong lều Dương Nguyên Khánh cùng mấy đại tướng đang bàn luận việc quân trước một tấm bản đồ.-Không biết mọi người có cảm giác thế này không?

Ta cho rằng Lý Thế Dân không nhất định đi theo đường bến Phong Lăng.Dương Nguyên Khánh nhìn mọi người một cái.Trần Quyền chăm chăm nhìn vào bản đồ.

Anh ta cau mày lại có vẻ không tán thành cảm giác của Dương Nguyên Khánh, nói:-Nhưng theo tình báo của chúng ta thì quân tiên phong của Lý Thế Dân đã tập hợp hàng trăm con thuyền ở bến Phong Lăng rồi.

Nếu y không đi đường đó, vậy y sẽ đi đường nào?

Thuyền vượt sông sẽ giải quyết thế nào đây?

Lương thực của bọn họ chắc cũng không còn nhiều.Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang Lý Tĩnh:-Lý Tư Mã, ông nghĩ thế nào?Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 579 : Trung Thu dị nguyệtLý Tĩnh ngẫm một lúc rồi nói:-Ty chức chỉ cảm thấy lần này đối phương rút lui về phía nam rất có trật tự, không vội vàng cũng không chậm rãi, không hề để lộ lỗ hổng nào.

Có thể nói là không có nhược điểm nào để tấn công.

Điều này hoàn toàn không giống khi Lý Thế Dân ở phía bắc.

Lý Thế Dân lúc ở phía bắc giống như một cây trường mâu sắc nhọn mạnh dạn, nhưng lần rút lui này thì lại giống như hòa thượng ngồi yên một chỗ, không để lộ điều gì.

Ty chức cho rằng chỉ có người rất có kinh nghiệm mới làm được điều đó.

Có thể mạnh dạn phỏng đoán rằng, lần rút quân này do Khuất Đột Thông chủ trì.Dương Nguyên Khánh gật đầu:-Ta cũng có cảm giác như vậy.

Ta đã hai lần phái kỵ binh đi quấy nhiễu doanh trại bọn chúng nhưng đều không thành.

Có lẽ thật sự là do Khuất Đột Thông chủ trì rút về phía nam.Lý Tĩnh lại nói:-Nếu thật sự là Khuất Đột Thông thì thói quen của ông ta là đến cuối cùng mới xuất đội quân đánh úp khiến người ta không đoán trước được.

Ông ta rất có khả năng là không qua sông ở bến Phong Lăng.Lý Tĩnh cầm cái que gỗ chỉ về phía huyện Hà Bắc:-Mọi người có phát hiện ra huyện này có gì đặc biệt không?Mọi người đều cùng nhìn về phía huyện Hà Bắc.

Dương Nguyên Khánh thốt lên:-Đó là một quan ải!Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, nơi đó bốn phía là núi non liền nhau, ở giữa triền núi là một hẻm sâu rộng chừng mấy dặm.

Huyện Hà Bắc chính là nằm ở hẻm núi đó.

Nếu đi qua huyện đó thì sẽ là đến bãi sông.Lý Tĩnh dùng cây que gỗ gõ gõ mạnh vào huyện Hà Bắc:-Giữ lấy huyện Hà Bắc thì chúng ta sẽ không thể đến sát bến sông được.

Ty chức dám khẳng định, Khuất Đột Thông nhất định sẽ đi qua huyện Hà Bắc huyện để vượt sông.

Về phần thuyền bè chắc chắn là bờ bên kia đã chuẩn bị rồi.Dương Nguyên Khánh yên lặng nhìn chăm chú một lát.

Hắn biết chính mình đã bị lừa, Khuất Đột Thông bố trí bến Phong Lăng nhằm đánh lạc hướng.Đúng lúc này, một tên lính ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo:-Trinh sát tiền phương cấp báo, quân địch đã rời huyện Nhuế Thành hành quân về phía đông.Mọi người đều thấy bất ngờ.

Quả nhiên không phải đi bến Phong Lăng.

Mọi người nhao nhác chạy ra khỏi lều trại, Dương Nguyên Khánh quát lớn:-Không được loạn, tất cả mọi người đứng lại!Tất cả mọi người đứng lại, Dương Nguyên Khánh hỏi:-Chúng hành quân như thế nào?-Bẩm tổng quản, trinh sát nói quân địch đi rất chậm, đi từng nhóm một.Dương Nguyên Khánh nhìn về phía quan ải huyện Hà Bắc, thở dài nói:- Chính cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Ông trời đã an bài quan ải này là đã định cho đại quân của Lý Thế Dân có đường bỏ chạy.Tô Định Phương ở một bên nói:-Tổng quản, ty chức nguyện đem kỵ binh vòng qua quân địch để chiếm lấy huyện Hà Bắc trước.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:-Chúng ta bây giờ mới nghĩ đến huyện Hà Bắc, nhưng Khuất Đột Thông lúc ở huyện Lâm Phần thì đã nghĩ tới rồi.

Ông ta hẳn là đã bố trí chu đáo rồi, không cần đi nữa đâu.…..Hạ tuần tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Lý Thế Dân dẫn chín mươi nghìn đại quân từ bến sông huyện Hà Bắc vượt sang Hoàng Hà tháo chạy về phía nam.

Khuất Đột Thông tự mình dẫn mười nghìn quân trấn giữ huyện Hà Bắc, khiến sáu mươi nghìn truy binh bị chặn giữ bên ngoài quan ải.Ba ngày sau, lúc Khuất Đột Thông đưa số quân còn lại qua sông thì bị quân Phong Châu tập kích.

Trong mười nghìn quân vượt sông bị chết bị thương và đầu hàng có hơn bảy nghìn.

Khuất Đột Thông chỉ dẫn hơn hai nghìn người vượt sông trốn thoát.

Đến đây, trận đánh Hà Đông kéo dài hơn hai tháng cuối cùng cũng kết thúc.Đêm Trung Thu năm nay ở Giang Đô vô cùng quạnh quẽ.

Bóng tối vừa phủ xuống, đường xá đã vắng tanh, không hề có một bóng người.

Một tháng trước, Dương Quảng đã hạ ý chỉ cấm tất cả mọi người ra khỏi nhà vào ban đêm.

Điều này là do ông ta nhận được mật báo từ Ngu Thế Cơ nói rằng, có không ít đại thần thừa dịp đêm tối bí mật liên lạc với nhau, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.Tin tức này làm cho Dương Quảng rất lo lắng, trong lòng biết rõ lòng dân xao động nhưng lại không có cách nào khác, chỉ đành dùng phương pháp cấm đi lại ban đêm này để cấm mọi người ban đêm ra ngoài liên lạc.Nhưng cấm đi lại ban đêm thì chỉ giải quyết được phần ngọn, không trị được tận gốc.

Không cho liên lạc ban đêm, các đại thần sẽ gặp gỡ vào ban ngày, thậm chí còn công khai thảo luận khi nào sẽ trở về Lạc Dương ngay tại phòng nghỉ lúc lên triều.

Tiếng gọi yêu cầu trở lại kinh thành của các đại thần cùng thị vệ càng ngày càng gay gắt, đào ngũ không ngừng xảy ra mà cũng không ngăn cản được.

Quân đội của Dương Quảng từ một trăm nghìn người đã giảm một nửa, chỉ còn lại hơn năm mươi nghìn người.Đối mặt với thực tế lương thực ở Giang Đô sắp cạn kiệt, báo trước một cuộc đào ngũ trên quy mô lớn, bất đắc dĩ Dương Quảng phải đưa ra một lời hứa hẹn với quân dân rằng, chỉ cần chiến sự ở Lạc Dương tạm lắng xuống, ông ta sẽ dẫn mọi người đi đường thủy Trường Giang, thông qua Tương Dương rồi trở về kinh thành.Hứa hẹn này của Dương Quảng đã trấn an mọi người, tạm thời khiến ông ta có thể đón một đêm Trung thu yên ổn.Màn đêm buông xuống, trời quang không mây, một vầng trăng tròn lạc lõng giữa không gian mênh mông, tỏa ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo xuống mặt đất.

Mặt đất, mặt nước cùng với các cung điện lầu các đều như được khoác lên một tấm khăn che màu trắng bạc.Một bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn trong lầu ngắm trăng ở hành cung Giang Đô, Dương Quảng cùng người nhà đang uống rượu ngắm trăng.

Ngoại trừ vợ ông ta là Tiêu thị thì còn có hai phi tử mà ông ta rất sủng ái.

Đêm nay là đêm Trung Thu, nên ngay cả con thứ là Dương Giản vốn bị ghẻ lạnh nhiều năm cũng xuất hiện ở yến tiệc.Dương Giản năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, tửu sắc quá độ khiến y trở nên già nua, giống như người trên bốn mươi tuổi vậy.

Khóe miệng y luôn luôn mang theo một nụ cười trào phúng, loại trào phúng này chính là nhắm vào Hoàng đế - phụ thân của y.

Phụ thân của y nói y sẽ phá hủy giang sơn Đại Tùy, vậy thì bản thân ông ta thì sao?Dương Giản ngồi bên cạnh mẹ y là Tiêu Hậu.

Y nốc từng chén rượu nho một, không hề có chút kiềm chế.

Chưa đến nửa canh giờ mà đã hết hai bầu rượu.

Thấy thế Tiêu Hậu khẽ cau mày, bà muốn quát mắng nhưng lại sợ chồng mình chú ý đến sự bê tha của con trai nên đành thấp giọng nói:- Đừng uống nữa.Dương Giản lại như thể không nghe thấy gì cả, vẫn bưng bầu rượu lên rót.

Tiêu Hậu đưa tay đè bầu rượu của y xuống nhưng Dương Giản lại giật mạnh lại bầu rượu từ tay mẹ y.Công chúa Đan Dương – Dương Phương Hinh ngồi đối diện với y liền nổi giận, nàng đứng lên giật lấy chén rượu trong tay y, giận dữ nói:-Mẫu hậu bảo huynh không uống rượu nữa, huynh không nghe thấy sao?Mọi người trên bàn tiệc đang nghĩ những chuyện riêng tư của mình thì bị đánh thức bởi thanh âm giận dữ của Dương Phương Hinh.

Dương Quảng ngẩng đầu nhìn con gái, khẽ chau mày:- Đan Dương, con làm gì thế?- Phụ hoàng, Hoàng huynh không ngừng uống rượu, mẫu hậu khuyên nhủ huynh ấy nhưng huynh ấy còn không nghe.Dương Phương Hinh dù sao cũng vẫn còn trẻ, nàng không thể hiểu được điều lo lắng của Tiêu Hậu.

Quả nhiên, Dương Quảng liền chú ý đến Dương Giản.

Ông ta phát hiện ra Dương Giản lại trông giống như người ngoài bốn mươi tuổi, mí mắt sưng vù nhìn rất đáng sợ.

Đây chính là biểu hiện của tửu sắc quá độ.

Dương Quảng trong lòng không vui, nhăn mặt nói:- Giản nhi, Mẫu hậu bảo con uống ít rượu đi, vì sao không nghe?Dương Giản căm tức liếc em gái, sau đó với lấy một bình rượu trên mâm của cung nữ theo hầu, không thèm trả lời câu hỏi của cha mà tiếp tục rót rượu.

Tiêu Hậu sốt ruột kéo kéo tay y, giọng cầu khẩn nói:- Phụ thân đang hỏi con đấy.Dương Giản cười lạnh một tiếng, nói thầm:- Thiên hạ này đã không có phần của ta, chẳng thà say khướt cho yên thân.Dương Quảng giận tím mặt, vỗ mạnh bàn, quát:- Đuổi nó ra ngoài cho trẫm!

Cút!Tiêu Hậu trong lòng cực kỳ tức giận đứa con cứng đầu này.

Bà đứng bật dậy tát cho y một cái thật mạnh, rồi khóc rống lên:- Con muốn chết thì chết đi!

Ta mặc kệ con.Yến Vương Dương Đàm vội vàng nháy mắt với mấy tên thị vệ, bọn thị vệ hiểu ý liền tiến lên nửa mời nửa ép kéo y ra ngoài.

Xa xa vẫn còn vọng lại tiếng cười trào phúng cực độ của Dương Giản.Dương Quảng sắc mặt tái xanh, trong mắt lóe lên sát khí.

Tiêu Hậu hiểu rất rõ chồng mình, trong lòng bà sợ hãi vô cùng, vội vã kéo váy chạy đến trước mặt Dương Quảng rồi quỳ xuống, nước mắt chảy ròng ròng, không nói nên lời.Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh cũng biết là mình đã gây họa, nàng cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Hậu.

Yến Vương Dương Đàm, Triệu Vương Dương Cảo cùng hai sủng phi của Dương Quảng tất cả cũng quỳ xuống.Không khí tiệc Trung thu đã bị phá hủy.

Dương Quảng kinh ngạc nhìn mọi người một lát, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, chống gậy rời đi.

Bóng lưng gầy yếu của ông ta dưới ánh trăng toát ra vẻ vô cùng cô độc.Dương Phương Hinh trở về cung điện nhỏ của mình với tâm trạng chán nản.

Vừa vào phòng nàng liền giận dỗi quăng hết áo choàng lẫn mũ xuống đất.

Ngồi ở bàn thở dài, nàng đang giận chính mình, giận mình không hiểu chuyện, phá hỏng không khí đêm Trung thu.

Người nhà vất vả lắm mới tụ tập được với nhau thì lại cụt hứng bỏ về.

Nếu nàng không nhiều chuyện, xen vào chuyện của huynh trưởng thì chuyện vừa rồi cũng không xảy ra.Nàng vò đầu bứt tai, than thở:- Sao ta lại ngốc thế cơ chứ!- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, công chúa xin đừng tự trách mình nữa.Tỳ nữ Ngọc Nhi ở bên cạnh sợ hãi nói.Ngọc Nhi chính là tiểu cung nữ mà Dương Nguyên Khánh phát hiện ở trong thành Lục Hợp.

Về sau Dương Nguyên Khánh nhờ Thẩm Quang đưa nàng về Hoàng cung.

Sau khi trở về Hoàng cung, nàng liền kể toàn bộ sự tình Dương Nguyên Khánh cứu nàng cho công chúa nghe.

Thỉnh thoảng lại kể đi kể lại khiến Dương Phương Hinh nghe nhiều đến phát ngán.Dương Phương Hinh bịt chặt hai tai hét lên:- Phiền quá đi mất, ngươi có thể cho ta yên tĩnh một lát không?- Dạ!

Tiểu tỳ xin cáo lui.Ngọc Nhi xoay người rời đi, Dương Phương Hinh lại gọi nàng lại:- Không cần đi!- Công chúa còn gì dặn dò?Dương Phương Hinh thở dài, giọng lo lắng:- Ngọc Nhi, ngươi nói xem phụ Hoàng trong lúc tức giận có khi nào lại đem nhị ca ra chém không?- Không đâu!Ngọc Nhi ngồi xuống bên cạnh nàng khuyên nhủ:- Công chúa chẳng phải đã từng nói, “Hổ dữ cũng không ăn thịt con”, huống chi là người?

Thánh thượng cùng lắm là tức giận một phen thôi.

Hơn nữa Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất đó thôi, Thánh thượng dù sao thì cũng phải nể mặt nương nương.Dương Phương Hinh ngẫm nghĩ, có lẽ đúng như vậy thật.

Nàng dí ngón trỏ vào mũi Ngọc Nhi, cười nói:- Cô bé như ngươi thì hiểu cái gì gọi là nể mặt chứ?Nàng rốt cục cũng thở phào một hơi, bất chợt lại nghĩ đến một chuyện khác, liền hỏi:- Thứ ngày hôm qua ta bảo ngươi đi lấy, đã lấy về chưa?Ngọc Nhi cười hì hì, kéo một cái thùng dưới gầm giường rồi mở ra.

Bên trong là một bộ khôi giáp Kiêu Quả.Trong mắt Dương Phương Hinh toát lên vẻ vui mừng, vội hỏi:- Ở đâu ra thế?- Là Thẩm đại ca cho muội đó.

Khôi giáp này là cỡ nhỏ nhất đấy, công chúa mặc thử xem.Dương Phương Hinh cảm thấy vô cùng hứng thú, vội vàng lấy khôi giáp ra, mặc lên người, kích cỡ cũng tạm phù hợp.

Ngọc Nhi vừa giúp nàng buộc dây vừa hỏi:- Công chúa muốn mặc khôi giáp làm gì?- Ngươi không cần quan tâm.

Kiếm đâu?

Đưa thanh kiếm cho ta.Ngọc Nhi đưa thanh bảo kiếm cho nàng, Dương Phương Hinh rút bảo kiếm sắc bén, múa xung quanh mấy cái.

Sau đó lại chạy ra gương ngắm, trong gương đã không còn là cô công chúa yểu điệu lúc trước mà là một tướng quân trẻ tư thế oai hùng.

Nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Đây là kết quả mà nàng mong muốn.

Bây giờ nàng chỉ thiếu một con ngựa nữa thôi.…Với lệnh cấm đi lại ban đêm ở Giang Đô thì người xuất hiện duy nhất ở trên đường cái chỉ có thể là đội tuần tra Kiêu Quả Vệ.

Hiện tại Kiêu Quả Vệ của thành Giang Đô có tổng cộng năm mươi nghìn người.

Tháng trước Dương Quảng đã chỉnh đốn lại, chia làm ba quân là Tả, Hữu, Nội.

Tả quân do Hổ Bí Lang Tướng Tư Mã Đức Kham chỉ huy, gồm hai mươi nghìn người.

Hữu quân do Hữu Đồn Vệ Tướng Quân Trần Lăng chỉ huy, cũng gồm hai mươi nghìn người.

Nội quân thì do Tả Vệ Đại Tướng Quân Vũ Văn Thành Đô chỉ huy.Ban đêm, một đội Kiêu Quả kỵ binh xuất hiện ở trước cửa phủ Vũ Văn Hóa Cập.

Dẫn đầu là Hổ Bí Lang Tướng Tư Mã Đức Kham, phía sau là Vũ Văn Trí Cập trong hóa trang của một tướng lĩnh Kiêu Quả.

Do y đang là Tướng Tác Thiếu Giam cho nên không thể đi lại ngoài đường được, chỉ có thể hóa trang như thế ra ngoài.Hai người đi lên bậc thang, không cần bẩm báo mà tiến thẳng vào phủ.Trong phòng, Vũ Văn Hóa Cập cùng với mưu sĩ của y là Liễu Khánh đang bàn bạc đại sự.

Có sự trợ giúp của Liễu Khánh, Vũ Văn Hóa Cập đang từng bước một vạch kế hoạch để soán ngôi.

Muốn soán ngôi thì điểm mấu chốt là phải nắm giữ binh quyền.

Có lẽ ông trời cũng phù hộ cho Vũ Văn Hóa Cập.

Trong ba đại tướng nắm giữ binh quyền thì Tư Mã Đức Kham là huynh đệ kết nghĩa của Vũ Văn Trí Cập, còn Trần Lăng lại là tâm phúc của Vũ Văn Thuật cha y, được trọng dụng vì đã đánh bại Lý Tử Thông.Hiện tại, khó khăn lớn nhất của Vũ Văn Hóa Cập chính là Nội quân Vũ Văn Thành Đô.

Vũ Văn Hóa Cập hoàn toàn không có chủ ý gì, tất cả đều trông đợi mưu sĩ Liễu Khánh hiến kế.Liễu Khánh chắp tay sau lưng, đi vài bước, nói:- Công tử, Vũ Văn Thành Đô vốn là họ Tiêu, có khi nào y lại có liên quan gì tới Tiêu Tiển?Không đợi Vũ Văn Hóa Cập trả lời thì có thân binh bẩm báo ngoài cửa:- Nhị công tử và Tư Mã Tướng quân tới!- Mời vào!Cửa mở, Vũ Văn Trí Cập cùng Tư Mã Đức Kham đi vào.

Vũ Văn Trí Cập cười nói:- Đại ca cho mời chúng ta phải chăng là để uống rượu ngắm trăng?Vũ Văn Hóa Cập lắc đầu.- Mời các ngươi đến là để bàn cách đối phó với Vũ Văn Thành Đô.

Liễu tiên sinh đã có cách rồi.Vũ Văn Trí Cập cùng Tư Mã Đức Kham nhìn nhau, hai người đồng thời lên tiếng:- Tiên sinh có cách gì?Bốn người đều nở nụ cười, Liễu Khánh nói:- Ta vừa nói với đại công tử.

Vũ Văn Thành Đô vốn là họ Tiêu, có khi nào y lại liên quan tới Tiêu Tiển!- Diệu kế!Tư Mã Đức Kham nắm chặt hai tay, mồm xuýt xoa:- Tiên sinh không hổ danh là thiên tài đất Ba Thục.

Quả nhiên là cực kỳ cao minh, Vũ Văn Thành Đô vốn là bà con xa với Tiêu Tiển.

Diệu kế này có thể dùng!Vũ Văn Trí Cập cũng hỏi:- Kế hoạch cụ thể thế nào?Liễu Khánh trầm tư một lát, chậm rãi nheo mắt, cười âm hiểm:- Thật ra rất đơn giản.

Giả dụ như Tiêu Tiển phái người đưa thư cho Vũ Văn Thành Đô, nội dung là đừng viết rõ là muốn gặp mặt lần đầu, mà viết là “Việc lần trước ngài cân nhắc thế nào rồi?”

Rồi lời nói lập lờ nước đôi, sau đó tên thủ hạ chuyển thư lại vừa khéo bị Tư Mã tướng quân bắt được.

Tư Mã tướng quân vội vàng bẩm báo với Thánh thượng.

Ta nghĩ cho dù Thánh thượng cực kỳ tín nhiệm Vũ Văn Thành Đô thì trong lúc này cũng sẽ tạm thời tước đoạt binh quyền của y.

Mọi người thấy kế này thế nào?Ba người vỗ tay cười to.- Quả nhiên là diệu kế.Tư Mã Đức Kham lại hỏi:- Thế nhưng chúng ta lại không có thư của Tiêu Tiển, không thể bắt chước bút tích của y được.Vũ Văn Hóa Cập suy nghĩ một chút nói:- Tiêu Tiển trước là Huyện lệnh của huyện La, có lẽ bên Hộ bộ sẽ có báo cáo của y trước đây, chắc là sẽ tốn thời gian để tìm.Liễu Khánh lắc đầu.- Không cần thiết.

Chúng ta không cần biết bút tích của Tiêu Tiển.

Dương Quảng cũng vậy, không cần biết bút tích của Tiêu Tiển.

Gặp chuyện như thế này thì ông ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Chỉ sợ là chờ ông ta tra ra được chân tướng sự việc thì mọi chuyện đã xong xuôi từ lâu rồi.- Hay!Vũ Văn Trí Cập cắn răng nói:- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu luôn trong đêm nay.Trong ngự phòng không thắp đèn.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ như dát lên mặt đất một lớp sáng bạc.

Dưới ánh trăng, một bóng người đổ dài trên mặt đất.Dương Quảng chắp tay đứng ở cửa sổ, hai mắt nhìn về ánh trăng sáng tỏ xa xăm.

Ông ta vẫn còn nhớ như in chuyện hơn hai mươi năm trước khi ông ta chỉ huy đại quân phá Trần, khi vượt sông, đứng trên thuyền lớn ông ta cũng đã từng nhìn thấy trăng rằm sáng tỏ như vậy.

Lúc đó tâm trạng vui sướng, vung giáo ca hát, khiến cho các tướng sĩ trên thuyền cũng vui theo, cùng nhau hát vang.“Tráng sĩ sơ hoành sóc.

Ẩm mã quá đại giang.

Hoành tảo tam thiên lý.

Phi cẩm hoàn cố hương.”(Tạm dịch thơ:Hỡi anh tráng sĩ giáo cặp ngangThúc ngựa hiên ngang lướt đại giangNgàn dặm vẫy vùng không đối thủÁo gấm về quê thật vẻ vang)Dương Quảng lại nhớ tới năm mình vừa lên ngôi, cũng dưới ánh trăng rằm này, ông ta ấp ủ tráng chí vô cùng to lớn, muốn thực hiện một kế hoạch to lớn.

Ông ta muốn lấy Hán thay Hồ, thống nhất Nam Bắc, diệt trừ Quan Lũng, phía bắc bình định giặc Thát.

Ông ta muốn sáng tạo ra một thời đại hoàng kim trong vòng mười năm, để cho triều đại nhà Tùy trường tồn muôn đời.Nhưng tính đến nay, tính cả năm Nhân Thọ thứ tư, thì thời gian tại vị của ông ta còn chưa đến mười ba năm mà đế quốc Đại Tùy đã sắp đi đến bước đường cùng rồi.

Trong tai ông ta vẫn còn văng vẳng tiếng cười trào phúng của con trai, trong lòng ông ta tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng.Đại Tùy cứ như vậy mà sụp đổ sao?

Không!

Ông ta không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!Dương Quảng đột nhiên xoay người, chậm rãi đi đến trước ngự án, ngồi xuống.

Trên bàn có một quyển tấu chương mà Dương Nguyên Khánh mới đưa lên.

Dương Nguyên Khánh đã dẹp xong Thái Nguyên, diệt sạch hai mươi ngàn tinh binh của Lý Thúc Lương, Hà Đông đã nằm chắc trong tay.

Trong tấu chương, Dương Nguyên Khánh thỉnh cầu sắc phong Thái Nguyên làm Bắc Đô, ủng hộ Đại Vương, kéo dài xã tắc Đại Tùy.Lúc này Dương Quảng mới biết, hóa ra là Đại vương cũng không bị rơi vào tay của Lý Uyên, mà là được Dương Nguyên Khánh mang đi.

Thảo nào Lý Uyên lại dựng một người trong dòng họ chẳng biết gì làm Ngụy Đế.Nhờ ánh trăng sáng tỏ, Dương Quảng chậm rãi nhấc bút, tay run rẩy vẽ trên tấu chương của Dương Nguyên Khánh một chữ “Sắc”.

Ông ta đồng ý với thỉnh cầu của Dương Nguyên Khánh.

Ông ta biết rõ rằng chính tay ông ta đã mở ra cho Dương Nguyên Khánh một khe cửa, thế nhưng...

Có lẽ như vậy thì Đại Tùy sẽ không bị sụp đổ.Lúc này, từ ngoài cửa truyền tới tiếng của Dương Đàm:- Hoàng tổ phụ, tôn nhi có thể vào được không?- Vào đi!Dương Quảng chậm rãi buông bút.Dương Đàm tiến tới trước mặt Dương Quảng rồi quỳ xuống.- Hoàng Tổ phụ, xin người hãy tha thứ cho Hoàng thúc!Dương Quảng ngả lưng trên ghế, nhìn chăm chú vào Hoàng tôn.

Lát sau ông ta thản nhiên nói:- Khi xưa Hoàng thúc của cháu đã không ít lần hãm hại phụ vương cháu, ai cũng hận y thấu xương, vì sao bây giờ cháu lại cầu xin giúp y?Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 580 : Kẻ địch khắp nơiDương Đàm cúi đầu, nhỏ giọng nói:- Nhưng dù sao thì thúc ấy cũng là Hoàng thúc của tôn nhi.

Tôn nhi cũng chẳng có nhiều người thân.- Tới đây, ngồi cạnh ta.Dương Quảng vỗ nhẹ cạnh bên của chiếc ghế.

Dương Đàm chậm rãi đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh.

Dương Quảng vuốt tóc cháu đích tôn, vô cùng trìu mến nói:- Đó là hoàng thúc của cháu, cũng là con trai của trẫm.

Mặc dù nó buông lời khó nghe nhưng trẫm cũng sẽ không giết y đâu.

Như Ngũ thúc của cháu đó, cũng đã từng tạo phản muốn soán ngôi của trẫm nhưng cuối cùng trẫm cũng không giết.

Trẫm sẽ không dễ dàng giết người trong Hoàng tộc đâu, trừ phi phạm phải tội ác tày trời.

Hoàng thúc của cháu là cốt nhục duy nhất của Hoàng Tổ mẫu, thế nên cho dù thúc củ cháu nói có khó nghe hơn nữa thì trẫm cũng sẽ không giết.

Lát nữa cháu hãy đi nói cho Hoàng Tổ mẫu, để cho bà ấy yên tâm.Dương Đàm cắn môi, lại nhỏ giọng nói:- Hoàng Tổ phụ còn đang tức giận Hoàng tổ mẫu về chuyện của Tiêu Tiển sao?Dương Đàm nhớ rất rõ, ngay khi nhận được tin tức Tiêu Tiển tạo phản, Hoàng Tổ phụ và Hoàng Tổ mẫu đã tranh cãi kịch liệt.

Hoàng Tổ phụ đã mắng to Tiêu gia vong ân phụ nghĩa, còn muốn lập chiếu phế Hoàng hậu, khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi.

Dương Đàm vẫn đang tìm cơ hội để khuyên nhủ Hoàng Tổ phụ.- Hoàng Tổ phụ, gia tộc nào cũng đều có người tốt người xấu.

Ông đừng để vẻ bề ngoài che mắt, Tiêu Tiển chỉ là bên vợ lẽ của Tiêu gia thôi, thật sự không có quan hệ với Hoàng Tổ mẫu đâu.- Đứa nhỏ này...Dương Quảng vỗ nhẹ vào sau gáy nó.

Ông ta bị cảm động trước sự lương thiện của cháu trai, liền đem tấu chương của Dương Nguyên Khánh trên bàn đưa cho cậu ta.- Tấu chương này hẳn là cháu đã xem rồi!Dương Quảng cao giọng nói:- Đốt đèn!Đại hoạn quan Lý Trung Lương đi về phía cửa sổ, lóng ngóng châm lửa lên chiếc đèn Phượng hoàng bảy màu.

Toàn bộ ngự phòng liền trở nên sáng sủa.Tấu chương của Dương Nguyên Khánh thì Dương Đàm cũng đã xem qua rồi.

Thật ra thì cậu ta cũng đang muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với Tổ phụ.

Tổ phụ đã chủ động nhắc đến chuyện này, vậy thì cậu ta cũng muốn nhân tiện bàn luôn.

Dương Đàm đứng lên, đi ra trước mặt Tổ phụ nói:- Hoàng Tổ phụ, tôn nhi còn có việc muốn nói.- Cháu nói đi, chuyện gì?Dương Đàm biết rằng Hoàng Tổ phụ có thể sẽ tức giận nhưng cậu ta vẫn lấy hết dũng khí nói:- Hoàng Tổ phụ, đó là về cuộc chiến Phong Châu.

Hoàng Tổ phụ ban chiếu ngợi khen quân Phong Châu toàn thiên hạ nhưng lại không phong thưởng cho Dương Nguyên Khánh.

Văn võ bá quan trong triều đều đang bàn tán việc này.

Còn cả việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, tội đáng chém.

Hoàng Tổ phụ, hai chuyện này vẫn chưa giải quyết sao?Dương Quảng lắc đầu nói:- Thật ra việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết trẫm đã truyền lệnh Lạc Dương bố cáo thiên hạ, nhưng trên thực tế chẳng có tác dụng gì.

Trừ phi Đột Quyết đánh giết đến Trung Nguyên, khiến người Trung Nguyên rơi vào cảnh lầm than thì mọi người mới hận thấu xương.

Hơn nữa trẫm nghe nói Lý Uyên cũng đã giải thích công khai, y thừa nhận là đã từng liên hệ với Đột Quyết, nhưng chỉ là để mua ngựa mà thôi.

Binh lính Đột Quyết xuất hiện trong quân đội của y là thuộc hạ của A Sử Đại Hãn Tây Đột Quyết.

Cờ xí y cũng đã sửa lại, trở thành nửa trắng nửa đỏ.

Người Đột Quyết nội loạn, y cũng không thừa nhận bất kỳ quan hệ nào với Đột Quyết.

Thật ra trong lòng trẫm đã rõ, y cấu kết với Đột Quyết kiềm chế Dương Nguyên Khánh, như thế y mới có thể thuận lợi chiếm lĩnh được Quan Trung.- Thế còn phong thưởng cho Dương Nguyên Khánh với chiến thắng Đột Quyết thì sao ạ?

Hoàng Tổ phụ không định thưởng cho anh ta sao?Dương Đàm lại nhỏ giọng nói.Dương Quảng thở dài, sau một lát nói:- Trẫm thưởng cho hắn thế nào đây, chẳng lẽ phong hắn làm Vương sao?- Hoàng Tổ phụ, vì sao không thể?

Lý Uyên chẳng phải là cũng phong làm Đường Vương sao?- Ông ta là Ngụy vương!

Là soán nghịch!Dương Quảng đột nhiên nổi giận, hét lên với Dương Đàm:- Chẳng lẽ cháu thừa nhận chuyện ông ta chiếm Trường An là hợp pháp?

Ông ta lập nên Ngụy Đế là thiên hạ chính thống sao?Dương Đàm quỳ xuống, cuống quít dập đầu:- Tôn nhi ấu trĩ, tôn nhi hồ đồ, xin Hoàng Tổ phụ bớt giận!Dương Quảng từ từ nhịn cơn giận xuống, nói với cháu trai:- Trẫm mới là thiên hạ chính thống.

Cho đến nay, đây vẫn là nhận thức chung của người trong thiên hạ.

Kể cả là Lý Uyên thì cũng không dám công khai phản Tùy.

Ngụy Đường vương của ông ta chẳng qua chỉ là tự phong, trẫm tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Tất cả dòng dõi Đại Tùy không có một ai thừa nhận hết.

Cháu nhớ kĩ chưa?- Tôn nhi nhớ rồi!Dương Đàm lại dập đầu một cái thật sâu, nói:- Chỉ là Tôn nhi thấy rằng, nếu chúng ta ủng hộ Dương Nguyên Khánh cho anh ta kiềm chế Lý Uyên, thì Lý Uyên cùng tập đoàn quý tộc Quan Lũng cũng khó có thể ra khỏi Quan Lũng.

Hoàng Tổ phụ, chúng ta có thể lợi dụng lực lượng của Dương Nguyên Khánh.

Tôn nhi nghĩ rồi, nếu có thể mượn cơ hội Phong Châu đại thắng để cho anh ta vào dòng tộc Đại Tùy thì trong tương lai sẽ xuất hiện thêm một Tùy vương nữa, mà bớt đi một Sở Đế.Nói đến đây, Dương Đàm lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Tổ phụ, thấy sắc mặt của ông đã có chút dịu đi thì lại lấy hết dũng khí nói:- Tôn nhi đã từng hỏi Dương Nguyên Khánh, nếu tương lai cháu phong Vương cho anh ta, thì anh ta muốn làm Vương gì?

Anh ta nói Đại Tùy nên có một Kháo Sơn Vương, anh ta muốn làm chỗ dựa cho ba anh em cháu.

Hoàng Tổ phụ đáp ứng thỉnh cầu của cháu, phong anh ta làm Kháo Sơn Vương được không?Dương Quảng chậm rãi gật đầu:- Chuyện này để Tổ phụ suy nghĩ thêm đã!

Nhưng Đại Tùy chỉ có Thân Vương, Quốc Vương và Quận Vương, không có cái gọi là Kháo Sơn Vương cả.Lúc này, có hoạn quan bẩm báo ở ngoài cửa:- Bẩm bệ hạ, Tư Mã Tướng quân có việc khẩn cấp cầu kiến, nói là bắt được gian tế quan trọng.Dương Quảng có chút giật mình, nói:- Cho vào.Nói rồi ông ta lại cười với Dương Đàm:- Cháu sang với Hoàng Tổ mẫu đi, nói cho Hoàng Tổ mẫu biết trẫm không hề tức giận bà ấy.

Cháu hãy thay trẫm an ủi bà ấy, trẫm biết rõ trong lòng bà ấy cũng rất khổ sở.- Tôn nhi tuân mệnh!Dương Đàm lui xuống được một lát thì hoạn quan Lý Trung Lương dẫn theo Tư Mã Đức Kham vội vàng đi vào Ngự thư phòng, quỳ xuống nói:- Thần tham kiến bệ hạ.- Tư Mã tướng quân, khanh bắt được gian tế gì quan trọng?- Bẩm bệ hạ, thuộc hạ của thần ở gần cổng thành bắt được một tên làm trái lệnh cấm ban đêm.

Sau đó lục soát trên người y thì phát hiện có một phong thư, không ngờ lại là thư mật của Tiêu Tiển gửi cho Vũ Văn tướng quân.

Thần không dám giấu diếm.Dương Quảng giật mình, không ngờ lại có liên quan tới Vũ Văn Thành Đô.

Ông ta lập tức hỏi:- Thư đâu?Tư Mã Đức Kham trình lên một phong thư.

Lý Trung Lương chuyển lên cho Dương Quảng.

Ngay khi ông ta xoay người liền đánh mắt một cái với Tư Mã Đức Kham.Dương Quảng nhận thư liền vội vàng đọc một lượt.

Trong thư, Tiêu Tiển yêu cầu Vũ Văn Thành Đô lấy việc phục hưng Tiêu gia làm trọng, giục Vũ Văn Thành Đô nhanh chóng trả lời chuyện đã thảo luận lần trước.Sắc mặt Dương Quảng trở nên âm trầm.

Ông ta biết Vũ Văn Thành Đô là người của Tiêu gia, lúc trước là do Hoàng Hậu đích thân đề cử với ông ta.

Mười mấy năm qua, từ Tấn Vương đến Thái tử, rồi đến Hoàng Đế, ngay cả bản thân ông ta cũng vẫn cực kỳ tín nhiệm người này.

Chẳng lẽ anh ta lại vì gia tộc mà phản bội lại sự tín nhiệm của mình sao?- Cho gọi Vũ Văn Thành Đô!Rất nhanh, Vũ Văn Thành Đô cũng tiến vào ngự phòng, khom người thi lễ:- Thần Vũ Văn Thành Đô tham kiến bệ hạ.- Vũ Văn tướng quân, khanh có còn lui tới Tiêu gia không?Dương Quảng sắc mặt tỉnh bơ hỏi.Vũ Văn Thành Đô không hiểu ý trong câu nói của Dương Quảng, lại nhìn thoáng qua Tư Mã Đức Kham bên cạnh, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.- Bẩm bệ hạ, thần cùng một số đệ tử của Tiêu gia có chút quan hệ.

Thần dạy bọn họ học võ.- Vậy ư?Dương Quảng nhìn chằm chằm vào anh ta, buông một câu đầy thâm ý:- Vậy Tiêu Tiển thì sao?

Khanh cũng dạy y học võ sao?Vũ Văn Thành Đô trong đầu bỗng “Ong” một tiếng.

Y hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra, Thánh thượng nghi ngờ anh ta và Tiêu Tiển âm thầm móc nối.

Chắc chắn là do tên Tư Mã Đức Kham này tố cáo, anh ta lập tức nói:- Bẩm bệ hạ, thần chỉ gặp Tiêu Tiển một lần vào năm Nhân Thọ thứ tư, sau đó không hề gặp lại.

Y là loạn thần tặc tử, thần cũng không dạy y võ nghệ gì cả.Dương Quảng ném phong thư cho y, lạnh lùng nói:- Khanh tự xem đi!Vũ Văn Thành Đô nhặt thư lên đọc qua một lượt, lập tức trợn tròn mắt:- Bệ hạ, đây là vu khống.

Thần chưa từng có liên hệ gì với Tiêu Tiển, đây chắc chắn là có người vu cáo hãm hại thần.- Vu cáo hãm hại?Dương Quảng nhìn về phía Tư Mã Đức Kham.

Tư Mã Đức Kham bình tĩnh nói:- Vi thần cũng không rõ là thật hay giả nhưng thần bắt được gian tế mà trên người gian tế có bức thư này.

Thần cho rằng phải bẩm báo lên Thánh thượng.- Gian tế bây giờ ở đâu?Vũ Văn Thành Đô giận dữ nói.- Thật xin lỗi Vũ Văn tướng quân, tên gian tế này vì phản kháng quá kịch liệt, lại giết năm thủ hạ của ta cho nên đã bị loạn tiễn bắn chết.- Chết rồi!?Vũ Văn Thành Đô sửng sốt.

Anh ta vội vàng nói với Dương Quảng:- Bệ hạ, người đã chết rồi, không có ai đối chứng.

Tùy tiện mang một phong thư ra đã nói thần cấu kết với Tiêu Tiển.

Bệ hạ, chuyện này cũng quá vội vàng rồi!Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu oa Viên Lý Chương 581 : Ném đá xuống giếngDương Quảng cũng có chút do dự, lòng trung thành của Vũ Văn Thành Đô trong lòng y hiểu rõ.

Nhưng Vũ Văn Thành Đô có thể vì gia tộc mà phản bội lòng trung thành hay không, y cũng không thể khẳng định.

Tuy nhiên, quả thật là tử vô đối chứng, cái này có chút khó khăn.Vũ Văn Thành Đô dẫn mười ngàn Kiêu quả Nội Vệ (ngự lâm quân của Tùy Dương Đế Dương Quảng), bảo vệ cung Giang Đô, nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu.

Chức vụ quan trọng như vậy, Dương Quảng không bỏ qua một điểm bất trung nào.

Nội Vệ Tướng Quân vốn là Độc Cô Thịnh, nhưng vì Độc Cô Thịnh là gia tướng của Độc Cô thị, mà Độc Cô thị lại đầu hàng Lý Uyên.

Việc này khiến Dương Quảng ngay lập tức tước bỏ quân quyền của Độc Cô Thịnh.

Nhưng hiện tại, không ngờ Vũ Văn Thành Đô lại có liên quan đến Tiêu Tiển.

Điều này làm cho Dương Quảng có chút không thoải mái.Lúc này, hoạn quan Lý Trung Lương ở bên cạnh ngắt lời nói:-Bệ hạ, Y Chính Trương Khải và Tiêu Tiển đã từng quen biết, có lẽ y sẽ nhận ra phong thư này là thật hay giả.Dương Quảng cũng hơi có chút ấn tượng.

Vài năm trước, Tiêu Tiển từng mắc bệnh nặng, Tiêu Hậu đích thân cầu xin y phái Ngự Y đi huyện La, mà Ngự Y đó hình như là Trương Khải.

Được Lý Trung Lương nhắc nhở, Dương Quảng lập tức ra lệnh:-Truyền Trương Khải đến đây!Một lát sau, Y Chính Trương Khải được dẫn vào ngự thư phòng, y tiến lên hành lễ:-Thần tham kiến Bệ hạ.Dương Quảng liếc qua y.

Trương Khải là người tích cực chủ trương trở lại kinh thành, Dương Quảng không thích y lắm, thản nhiên nói:-Trương ái khanh, người từng chữa bệnh cho Tiêu Tiển phải không?Trương Khải vội vàng nói:-Bẩm bệ hạ, chuyện đó vào năm Đại Nghiệp thứ tư hay thứ năm, thần đã không còn nhớ rõ.-Vậy ngươi còn nhận ra bút tích của Tiêu Tiển không?Dương Quảng giấu diếm thanh sắc, tiếp tục hỏi.-Việc này…

Nếu như cố nhớ lại, có lẽ còn có chút ấn tượng.Dương Quảng đưa mắt nhìn Lý Trung Lương, Lý Trung Lương liền đưa một bức thư cho Trương Khải.

Vũ Văn Thành Đô cũng rất căng thẳng nhìn y.Trương Khải tiếp nhận bức thư, nhìn một lúc lâu, nhíu mày nói:-Bẩm bệ hạ, có chút cảm giác quen thuộc.

Có thể là bút tích của Tiêu Tiển, nhưng thần cũng không dám chắc chắn.

Dù sao chuyện cũng đã mấy năm rồi.

Nhưng thần biết, hàng năm huyện La đều có công văn báo cáo cho Dân Bộ về thuế má và nhân khẩu.

Trong kho công văn của Dân Bộ ở Lạc Dương hẳn còn lưu giữ, bệ hạ có thể phái người đi kinh thành thẩm tra đối chiếu, chậm nhất là một tháng có thể biết rõ chân tướng.Dương Quảng trầm tư một lúc lâu, sau đó nói với Vũ Văn Thành Đô:-Trẫm không muốn ngươi chịu oan uổng.

Nếu đúng là ngươi vô tội, trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi.

Nhưng trong khoảng thời gian xác nhận bút tích, ngươi tạm thời về nhà nghỉ ngơi chờ đợi.

Tạm thời Nội Vệ sẽ do phó tướng của ngươi là Hổ Bí Lang Tướng Vũ Văn Tinh thống lĩnh.Trong lòng Vu Văn Thành Đô thở dài một hơi, y hiểu rất rõ Dương Quảng.

Ngoài miệng Dương Quảng nói không muốn y chịu oan uổng, nhưng thực tế là Dương Quảng đã hoài nghi chính y, như vậy mới đoạt đi quân quyền của y.

Vũ Văn Thành Đô cũng không có cánh nào khác, chỉ đành khom người tạ ơn:-Thần tạ ơn bệ hạ minh giám.Tư Mã Đức Kham âm thầm tán thưởng kế sách cao minh của Liễu Khánh, nhìn rõ trái tim của bậc Đế Vương.

Không cần dựa vào chứng cứ chính xác, rõ ràng, chỉ cần trong lòng có một chút không tín nhiệm, như vậy bọn họ đã đạt được mục đích.Phó tướng của Vũ Văn Thành Đô có hai người, một là Độc Cô Khai Viễn, người này là tâm phúc của Vũ Văn Thành Đô, cũng là cháu trai của Độc Cô Thịnh, chắc chắn Dương Quảng sẽ không dùng y.

Mà người còn lại là Vũ Văn Tinh, thuộc hạng người nhát gan, vô dụng, nhưng Dương Quảng tín nhiệm y, nhất định sẽ dùng.Tư Mã Đức Kham phục sát đất quân sư Liễu Khánh.

Không biết Vũ Văn Hóa Cập tìm đâu ra vị Gia Cát Lượng tái thế này, tất cả mọi việc đều bị y đoán trúng.Tin tức từ cung Giang Đô nhanh chóng rơi vào tay của Vũ Văn Hóa Cập lúc y còn trong phủ ở nội thành Giang Đô.

Vũ Văn Hóa Cập vui mừng đến phát điên.

Chỉ mất một canh giờ, chướng ngại lớn nhất của y là Vũ Văn Thành Đô đã bị quật ngã.

Vũ Văn Tinh không đáng để bận tâm, y có thể dễ dàng khống chế người này.

Hiện tại, trên cơ bản, năm mươi ngàn đại quân ở Giang Đô đều bị y khống chế, có thể nói là đại thế đã định.

Y vội vàng sai người mời Liễu Khánh đến.

Liễu Khánh vừa tiến vào trong phòng, Vũ Văn Hóa Cập liền tiến đến, thi lễ thật sâu:-Tất cả đều nhờ vào diệu kế của tiên sinh, Vũ Văn Thành Đô đã bị cắt chức.Liễu Khánh mỉm cười nói:-Cái này đã nằm trong dự liệu của ta.

Dương Quảng trời sinh tính đa nghi, đến vợ của mình còn không tin tưởng, y còn có thể tin dùng Vũ Văn Thành Đô của Tiêu gia hay sao?

Ví dụ như lúc trước, Dương Huyền Cảm tạo phản.

Dương Nguyên Khánh đã phát hịch văn thảo phạt phản tặc Dương Huyền Cảm, tuyên bố thoát ly quan hệ phụ tử, y vẫn còn không tin được Dương Nguyên Khánh, kiên quyết bức hắn tới Phong Châu.

Cái này gọi là người cô độc, y còn tưởng rằng tất cả mọi người đều trung với y, không biết đã sớm bị cô lập hoàn toàn.Vũ Văn Hóa Cập nhìn y có chút kỳ quái rồi hỏi:-Tiên sinh biết Dương Nguyên Khánh sao?Liễu Khánh cười nói:-Ta đã thấy hắn một lần, tuy nhiên không biết hắn, chỉ nghe qua không ít sự tích về hắn, được cho là một nhân vật kiêu hùng.-Hắn tính gì là kiêu hùng, chẳng qua là ỷ vào tổ phụ ban cho, vận khí tốt hơn một chút mà thôi.Vũ Văn Hóa Cập châm biếm một câu, sau đó quay lại chủ đề chính:-Hiện tại Vũ Văn Thành Đô tạm thời mất chức, tiên sinh cho rằng ta nên động thủ vào lúc nào?Liễu Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:-Ta rất lo lắng Dương Quảng nghĩ lại, một lần nữa trọng dụng Vũ Văn Thành Đô.

Ta nghĩ việc này không nên chậm trễ, ngày mai khi mặt trời lặn, tranh thủ trời tối lập tức động thủ.Vũ Văn Hóa Cập nghĩ tới việc tối mai có thể thực hiện tâm nguyện bấy lâu, trong lòng có vừa chút hồi hộp, lại vừa mong đợi.-Ta cảm thấy còn rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, ví dụ như long bào, mũ miện của ta.

Rồi còn việc chỉ huy quân đội như thế nào, bố trí ra sao đều chưa có nghĩ kỹ, có nên đợi vài ngày nữa hay không?Liễu Khánh hiểu được Vũ Văn Hóa Cập đang hồi hộp, vừa cười vừa an ủi y:-Chúng ta đã chuẩn bị suốt hai tháng, Trần Lăng đã nguyện trung thành với ngài, Tư Mã Đức Kham cũng nguyện ý cùng ngài đánh lấy thiên hạ, hiện tại chỉ còn mỗi Vũ Văn Tinh, ngài chỉ cần khống chế được hắn, lệnh cho hắn đem quân đội Nội Vệ ra khỏi cung Giang Đô, như vậy là toàn bộ mọi việc đã thành.

Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở công tử, công tử hiện giờ chưa thể đăng cơ, nhất định phải lập một hoàng tộc làm tân đế, nếu không ngươi chỉ huy năm mươi ngàn đại quân, năm mươi ngàn đại quân chỉ muốn về nhà, không muốn theo ngươi tạo phản.-Nhưng nếu không thể đăng cơ, ta phí nhiều tâm huyết như vậy làm gì.

Di ý (ý của người đã chết) của cha ta là muốn ta xây dựng lại Bắc Chu, lúc trước tiên sinh cũng từng nói cho ta biết, Vũ Văn Hóa Cập ta sẽ có một ngày đăng cơ.Vẻ mặt Vũ Văn Hóa Cập trầm xuống, trong lòng y cực kỳ bất mãn, vốn nói rất hay rất tốt, Liễu Khánh từng vỗ ngực cam đoan, nói y có thể trực tiếp phế bỏ triều Tùy, thành lập vương triều của chính mình.

Hiện tại lại nói không thể đăng cơ, chỉ có thể phù trợ Hoàng tộc.

Cái này không phải là may áo cho người khác mặc sao?Liễu Khánh khẽ cười nói:-Công tử không cần lo lắng, mục đích cuối cùng chính là để công tử đăng cơ.

Chỉ có điều, vừa mới bắt đầu thì không được.

Chỉ cần công tử giết hết toàn bộ Hoàng tộc Dương thị, chỉ giữ lại một con rối để phù trợ, công tử là Nhiếp Chính Vương, và khi thời cơ chín muồi, vị Hoàng Đế này đột nhiên chết đi, Hoàng tộc không có người kế thừa, như vậy mọi người chỉ có thể đưa Nhiếp Chính Vương lên đăng cơ, người nói đạo lý này có đúng không?Vũ Văn Hóa Cập tập trung suy nghĩ một lát, rốt cục gật đầu, nếu là như thế, y có thể làm theo phương án này, trước không đăng cơ mà làm Nhiếp Chính Vương.Đêm tối mờ mịt, một vầng trăng tỏ treo trên bầu trời, lẻ loi dạo chơi giữa khoảng không vô tận.

Thành Giang Đô đã hoàn toàn yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, cũng khó nhìn thấy binh lính tuần tra trên đường, lúc này đã không còn ai muốn ra khỏi cửa nữa rồi.Lúc này, một bóng đen xuất hiện ở tường thành phía bắc, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ.

Y dùng một móc câu ném lên đầu thành làm điểm tựa, sau đó thoăn thoắt trèo lên đầu thành như khỉ trèo cây.

Trên đầu thành không có binh lính, y chạy vội hai bước, trực tiếp nhảy ra khỏi tường thành cao mấy trượng, biến mất một cách vô thanh vô tức, khiến người ta không thể tin nổi.Người này chính là Tán Triều Đại Phu Thẩm Quang.

Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Dương Quảng nhìn trúng tuyệt kỹ trèo tường như đi trên đất bằng của y, liền giữ lại bên cạnh làm thuộc hạ, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì, có điều, y vẫn là Ưng Dương Lang Tướng của quân Phong Châu, cái thân phận này có thể tìm được ở trong hồ sơ của Binh Bộ.

Y ở bên cạnh Dương Quảng, đến tận bây giờ cũng chưa từng bị điều động thực hiện bất kỳ công việc nào.Trong đêm đen, Thẩm Quang chạy vội đi, đi được khoảng hai dặm thì tiến vào trong một thôn trang.

Y tiến vào tòa nhà lớn nhất.

Nơi này nằm ngoài thành Giang Đô, là nơi quan phủ theo dõi lỏng lẻo nhất, có rất nhiều người không rõ lai lịch sinh sống, mà An Phủ Giang Đô (nơi phụ trách công việc quản lý và ổn định cuộc sống cho người dân) cũng không thèm quan tâm.Tòa nhà mà Thẩm Quang đi vào chính là một điểm tình báo của quân Phong Châu ở Giang Đô.

Sở dĩ điểm tình báo đặt ở nơi này là vì nơi này có thể nuôi dưỡng chim ưng, mà bên trong thành thì không được.Nuôi dưỡng chim ưng là một nghề nghiệp cực kỳ phồn thịnh vào Vương triều Đại Tùy.

Năm Đại Nghiệp thứ tư, Dương Quảng tây chinh Thổ Cốc Hồn, từng chiêu mộ ưng nô và chim ưng ưu tú nhất, số người hưởng ứng lên đến hơn mười ngàn người.

Đi săn và truyền tin là hai nhu cầu sử dụng chim ưng nhiều nhất.

Các thương nhân cũng thường dùng chim ưng để truyền đạt tin tức tình báo trọng yếu trong buôn bán.Thẩm Quang vừa nhảy qua tường bao, lập tức có bốn năm người dùng quân nỏ nhắm thẳng vào y:-Đứng lại!Trong bóng đêm, có người thấp giọng quát.Thẩm Quang giơ tay lên, cười nói:-Đừng khẩn trương, là ta!Trong bóng đêm, một gã nam tử trẻ tuổi đi ra, ước chừng mười tám, mười chín tuổi.

Dáng người rắn rỏi, bước đi mạnh mẽ.

Tuy còn rất trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt hiện nên nét trầm ổn hơn chúng bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

Y tên là Trần Mộ, là con cháu trong Nam Trần Vương tộc, bảy tuổi đã trở thành cô nhi, được Thẩm Thu Nương nuôi nấng, hai năm trước tham gia quân Phong Châu.

Bởi vì y rất khôn khéo và có khả năng, hiện tại đã là Đội trưởng trinh sát tình báo của Giang Đô.Trần Mộ cười khổ một tiếng rồi nói:-Thẩm Tướng Quân, lần sau có thể gõ cửa hay không?

Ngươi cứ trèo tường vào như vậy sẽ khiến cho chúng ta dần mất cảnh giác.

Chẳng may lần sau thật sự là quan binh tiến vào, chúng ta cũng sẽ tưởng là ngươi.Thẩm Quang bật cười ha hả rồi đáp lại:-Lần sau ta nhất định nhớ gõ cửa.Trần Mộ cũng không có cách nào khác, vị Thẩm Tướng Quân này lần nào cũng nói như vậy, cũng không có một lần nào gõ cửa mà vào.

Đêm nay, y biết rõ mục đích mà Thẩm Quang đến, liền gật đầu:-Thư của tổng quản đã đến.Thẩm Quang mừng rỡ.

Trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh.

Mỗi tối đều đến hỏi một lần, nhưng đều không có kết quả.

Đêm nay y cũng không có hi vọng, nhưng không ngờ lại có tin tức.-Tin ở nơi nào?Thẩm Quang sốt ruột đến không chịu nổi liền hỏi.-Thẩm Tướng Quân, vào nhà rồi hẵng nói.Đi vào trong phòng, Trần Mộ lấy từ trong hộp ra một cái ưng tín vẫn còn dấu niêm phong.

Tuy nhìn Thẩm Quang như không có để ý đến, nhưng trên thực tế, y vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh.

Mắt thấy thế cục Giang Đô ngày càng nghiêm trọng, y rất nóng lòng mong nhận được chỉ thị của Dương Nguyên Khánh.Thẩm Quang cắt niêm phong, rút từ trong ống trúc ra một mảnh lụa mỏng, trên mặt có chữ viết của Dương Nguyên Khánh, chỉ có một hàng chữ ‘Cứu Yến Vương và Công chúa Đan Dương ra’.Hôm sau là ngày mười sáu tháng tám, chính là ngày miễn triều sau trung thu.

Cũng giống với các ngày được miễn vào triều khác, các đại thần đều ở lại phủ trong thành Giang Đô, mà không cần phải đến buổi triều sớm ở cung Giang Đô.

Cung Giang Đô cách thành Giang Đô khoảng hai mươi dặm về hướng tây nam.

Dương Quảng lệnh cho quan phủ xây dựng, cải tạo một con đường lớn, bằng phẳng thông thẳng đến nội thành.

Mỗi ngày, các đại thần vào triều chỉ cần đi khoảng nửa canh giờ là đến nơi.Tuy hôm nay là ngày miễn vào triều, nhưng không phải tất cả các đại thần đều được nghỉ ngơi.

Một số bộ trọng yếu đều phải có quan viên túc trực.

Cũng cần có một Tướng quốc túc trực ở trong cung.Ngày hôm qua là trung thu, là do Ngu Thế Cơ trực.

Hôm nay là ngày mười sáu tháng tám, đến lượt Bùi Uẩn trực.

Hôm nay, Bùi Uẩn cảm thấy hơi mệt, y nghỉ ngơi đến giữa trưa, sau đó mới đứng dậy đi đến cung Giang Đô.Thật ra, các đại thần vào triều đã không còn ý nghĩa gì.

Tấu chương từ khắp nơi trong thiên hạ rất khó đến được Giang Đô.

Mỗi một phần tấu chương được mang đến, đều tốn rất nhiều công sức, có khi vài ngày mới có một vài tấu chương được mang đến.

Nhưng thường thường, Lạc Dương cũng sẽ có phi ưng mang tới một vài tinh tức tình báo.

Tuy nhiên, những tin tình báo này phần lớn là quân tình.

Mỗi ngày, việc đầu tiên khi vào triều của các đại thần là tụ lại một chỗ, hỏi xem ngày hôm qua ở kinh thành có tin tức gì truyền tới hay không.Hôm trước, Dương Nguyên Khánh đưa tới một tấu chương, Bùi Uẩn cũng nhìn thấy bản sao.

Dương Nguyên Khánh đã suất quân công phá được thành Thái Nguyên.

Tin tình báo này đối với Bùi Uẩn có ý nghĩa vô cùng trọng đại, y biết chính mình nên rời khỏi Giang Đô.Bùi Uẩn bí mật liên hệ với hơn mười quan viên tâm phúc, thuyền bè cũng đã an bài xong, hiện tại chỉ chờ thời cơ để khởi hành.Ở trong xe ngựa, Bùi Uẩn cẩn thận suy xét tiền đồ của chính mình.

Trong lòng y hiểu rõ, Đại Vương Dương Đàm ở trong tay Dương Nguyên Khánh, tất nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ lập Dương Đàm làm Hoàng đế.

Như vậy, dựa theo kinh nghiệm, lý lịch và sức ảnh hưởng, chính mình cũng có thể đi theo.

Nếu suy xét đến địa vị của Bùi gia, vị trí Tể tướng của mình còn được xếp hạng trước trong số các vị Tể tướng.Trong lúc Bùi Uẩn trầm tư, xe ngựa đột nhiên dừng lại, giọng nói của phu xe vang lên:-Lão gia, cây cầu phía trước đã bị đứt.Bùi Uẩn có chút kỳ quái.

Cây cầu ở sông Giang Dương mới được tu sửa hồi đầu năm, thế nào mà lại đứt rồi?

Y thò đầu ra ngoài nhìn lại, quả nhiên là cây cầu đã đứt.

Cây cầu dài năm trượng, là con đường bắt buộc phải đi qua để đến cung Giang Đô.

Rõ ràng cây cầu đã đứt, bây giờ làm sao có thể đến cung Giang Đô?

Bùi Uẩn nhìn xung quanh, bốn phía hoàn toàn im ắng, không có một bóng người.-Tướng Quốc, hay là chúng ta đi đường Khương Hoàng!Một gã tùy tùng đề nghị.Đường Khương Hoàng là con đường nhỏ ở mặt phía nam cung Giang Đô.

Đường nhỏ hẹp, gập ghềnh không bằng phẳng.

Bùi Uẩn đã từng đi qua đó một lần, thiếu chút nữa khiến hắn phát điên.

Đường xa không bằng phẳng thì thôi không nói đến, vấn đề chính là trước tiên phải quay về thành Giang Đô, sau đó theo hướng nam mà vòng vèo khoảng ba mươi dặm đường.

Tất cả là bốn mươi dặm đường, đoán chừng khi đến được cung Giang Đô thì trời cũng đã tối.Bùi Uẩn mất hứng, giơ tay chặn lại:-Trở về thành đi!Đến cung Giang Đô cũng không có việc gì.

Y nghĩ đi nghĩ lại, tính quay về thành, đến gặp Tư Mã Đức Kham, bảo y phái người dựng cầu nổi, nếu không, ngày mai các quan viên không thể vào triều.Xe ngựa của Bùi Uẩn quay đầu, nhằm hướng thành Giang Đô mà đi.

Mới đi được khoảng hai dặm, phía trước mặt có mấy người cưỡi ngựa chạy vội đến.

Người dẫn đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo xanh, liên tục quất ngựa tăng tốc, phía sau có vài tên nha dịch chạy theo.-Trương Huyện lệnh!Bùi Uẩn vội vàng hô to.

Y nhận ra người này, là Huyện lệnh huyện Giang Dương Trương Huệ Thiệu.Trương Huệ Thiệu ghìm dây cương, y nhìn thấy Bùi Uẩn, lập tức mừng rỡ nói:-Hóa ra Bùi Tướng Quốc ở đây, ty chức có việc khẩn cấp cần bẩm báo với Thánh Thượng.Bùi Uẩn thấy vẻ mặt lo lắng của y, trong lòng nghi hoặc liền hỏi:-Đã xảy ra chuyện gì?-Khởi bẩm Bùi Tướng quốc, sáng nay, hai mươi ngàn quân của Tư Mã Đức Kham đã biến mất.

Mà mười ngàn quân lẽ ra phải trú đóng ở cung Giang Đô lại xuất hiện ở bên ngoài thành huyện Giang Dương.

Bình thường, loại điều động này đều có thông báo cho huyện nha, nhưng hôm nay lại không có bất kỳ cái thông báo nào.

Ty chức cảm thấy truyện này có vấn đề, nên muốn đến cung Giang Đô bẩm báo.Bùi Uẩn nhướng mày, việc này là làm sao?

Quân đóng ở cung Giang Đô lại bị điều đến huyện Giang Dương, như vậy ai tới trấn thủ cung Giang Đô?Bùi Uẩn quay đầu lại, nhìn thoáng qua, liên tưởng đến việc cây cầu mới xây dựng đã bị đứt, trong lòng y có một cảm giác bất an.

Một ý nghĩ lớn mật và kinh khủng chợt xuất hiện trong đầu y, chẳng lẽ là…-Trương Huyện lệnh, cầu Giang Dương ở phía trước đã bị đứt, ta không đi qua được, đành phải quay lại.Trương Huệ Thiệu chấn động, lập tức nói:-Sao lại như vậy, cầu đó mới được ty chức tu sửa, vô cùng chắc chắn, cho dù gặp phải lũ lụt trăm năm mới có cũng không thể phá hủy được.

Trừ phi là có người cố ý phá hoại.Hai người nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.

Người bình thường không thể phá hỏng cầu được, chỉ có thể là quân đội.Lúc này, Bùi Uẩn ra lệnh:-Lập tức tới Bắc Đại doanh.…Thành Giang Đô do hai huyện tạo thành.

Ở phía bắc là huyện Giang Đô, ở phía nam là huyện Giang Dương.

Bắc Đại doanh ở phía bắc huyện Giang Đô, có hai mươi ngàn quân trú đóng, do Hữu Đồn Vệ Tướng Quân Trần Lăng thống lĩnh.

Nam Đại doanh thì ở phía nam huyện Giang Dương, cũng có hai mươi ngàn quân trú đóng, do Hổ Bí Lang Tướng Tư Mã Đức Kham thống lĩnh.Hiện tại Nam Đại doanh xuất hiện điều khác thường, hai mươi ngàn quân trú đóng biến mất, mà mười ngàn quân bảo vệ cung Giang Đô lại có mặt ở phía nam Nam Đại doanh.Bùi Uẩn lập tức đoán được huyền cơ trong đó, nhất định là Tư Mã Đức Kham thống lĩnh hai mươi ngàn quân đội Nam Đại doanh tiếp quản phòng vệ Giang Đô.Đây là một sự việc hết sức nghiêm trọng.

Nếu Tư Mã Đức Kham xuất hiện dị tâm, như vậy thì sinh mạng của Thánh Thượng sẽ gặp nguy hiểm.

Trong lòng Bùi Uẩn nóng như lửa đốt, chạy vội về phía Bắc Đại doanh.

Cho dù y đã quyết định bỏ đi, nhưng thân là thần tử, y không hi vọng tính mạng Dương Quảng gặp nguy hiểm.

Là thần tử, y phải cố hết khả năng bảo vệ an nguy cho tính mạng của Thánh Thượng.Bùi Uẩn cũng cố chịu đựng xóc nảy, lệnh cho xa phu không ngừng gia tăng tốc độ.

Sau nửa canh giờ, rốt cục đã đến được Bắc Đại doanh.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 582 : Giang Đô kinh hoàng (thượng)Bọn họ chờ ở bên ngoài đại doanh.

Bùi Uẩn xuống xe ngựa, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Y suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của việc này.

Nghe nói tối hôm đó Vũ Văn Thành Đô bị cắt chức, là bởi vì Tiêu Tiển viết thư cho y.

Hiện giờ nghĩ lại, chuyện này rõ ràng là một âm mưu, đối phương đã lợi dụng mối quan hệ giữa Vũ Văn Thành Đô và Tiêu Tiển.Bùi Uẩn đang tự hỏi, một gã Giáo úy từ trong doanh trại chạy vội ra, khom người thi lễ:-Bùi Tướng quốc, Trần Tướng quân mời ngài vào trong.Giáo Úy lại nói với Trương Huệ Thiệu:-Tướng quân cũng mời Huyện lệnh vào trong.Bùi Uẩn và Trương Huệ Thiệu đi theo Giáo úy tiến về phía một cái lều lớn.

Vừa đi, Giáo úy vừa giải thích:-Đêm qua trung thu, Tướng quân ngắm trăng nên bị bệnh nhẹ, bây giờ vẫn nằm trên giường không dậy được, nên không thể tự mình tới tiếp đón Bùi Tướng quốc.

Xin Tướng quốc lượng thứ.-Không sao, ta tìm Tướng quân các ngươi có đại sự khẩn cấp.Bùi Uẩn nghĩ đến chính mình cũng bị bệnh nhẹ, lại phải chạy khắp nơi, không thể nằm xuống nghỉ ngơi, không khỏi thở dài.-Chính là phía trước!Giáo úy chỉ vào một doanh trướng ở phía trước, cười nói.

Chỉ thấy trước doanh trướng đứng đầy binh lính, canh phòng nghiêm ngặt.-Mời Bùi Tướng quốc vào, Trần Tướng quân đang chờ ở bên trong.Bùi Uẩn và Trương Huệ Thiều đi vào lều lớn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong doanh trướng hoàn trống rỗng, không có bất cứ ai.

Bùi Uẩn bỗng nhiên phản ứng, lập tức quay người chạy đi, nhưng đã có mấy thanh trường mâu chỉ vào ngực y.…Cùng lúc Bùi Uẩn bị giam lỏng trong quân doanh, cửa thành Giang Đô đã được đóng lại.

Một đội binh lính chạy khắp thành.

Bọn họ lấy cớ truy bắt gian tế quân Ngõa Cương, xông vào rất nhiều phủ đệ của các trọng thần.

Bùi Thế Cơ, Bùi Củ, Viên Sung cùng các đại thần đều bị bắt lại, tập trung giam giữ.

Mà mười mấy trụ cột của Hoàng tộc cũng bị bắt lại, đưa vào quân doanh.Quân đội lập tức thi hành giới nghiêm, không cho bất cứ ai ra khỏi nhà.

Bên trong thành Giang Đô, lòng người hoảng sợ, dường như có một hồi đại nạn sắp xảy ra.…Cung Giang Đô vẫn vô cùng im lặng, không có chút ảnh hưởng nào từ sự việc ở thành Giang Đô.

Thủ vệ ở cung Giang Đô chia làm ba tầng.

Tầng thứ nhất ở ngoại cùng, chính là mười ngàn Nội vệ Kiêu Quả.

Bọn họ đóng quân ở bên ngoài thành, không thể tiến vào trong cung.Tầng thứ hai là các thị vệ bình thường, cũng là Kiêu Quả vệ.

Có khoảng hai ngàn người, do Hổ Nha Lang Tướng Triệu Hành Xu và Ưng Dương Lang Tướng Mạnh Bỉnh thống lĩnh.

Bọn họ đóng ở ngoại cung, cũng chính là đại điện và các phòng nghỉ ở các nơi khác.Mà nội cung thì do một ngàn Điện Túc vệ canh gác, bảo vệ nội cung của Dương Quảng.

Bọn họ được xưng là cấp sử, đều được chọn ra từ các Kiêu Quả dũng mạnh, thiện chiến và tinh nhuệ nhất.

Hưởng thụ đãi ngộ vượt bậc, thậm chí có thể lấy cung nữ làm vợ.Một ngàn Túc vệ tinh nhuệ này được chia làm hai ca, thay phiên canh gác vào ban ngày và ban đêm, bảo vệ Huyền Vũ môn và các cửa cung dẫn vào nội cung.

Bọn họ cũng không thể tiến vào tẩm cung của Hoàng đế và phi tử.

Nhưng sáng sớm hôm nay, Lý Trung Lương truyền ý chỉ của Thánh Thượng, toàn thể nghỉ ngơi ngày trung thu, cho bọn họ đi du ngoạn, uống rượu ở thành Giang Đô.

Nhóm Túc vệ đều rời khỏi cung, đến thành Giang Đô, khiến cho Túc vệ canh gác nội cung còn không quá hai trăm người.Ngự thư phòng của Dương Quảng có hai nơi.

Một ở ngoại cung, bên trong điện Ẩn Long, đây là nơi mà bình thường y hay xử lý công việc.

Mà một chỗ khác thì ở nội cung, trong Kỳ Lân cá trong những ngày nghỉ hoặc buổi tối, y thường xử lý công việc ở chỗ này.Hôm nay là ngày nghỉ trung thu, Dương Quảng đang ở ngự thư phòng trong Kỳ Lân các xử lý công việc.

Bởi vì công việc không nhiều lắm, nên buổi chiều y mới đến, thường thì đến tối là có thể quay về tẩm cung.Bên trong nội cung rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng mới có một gã hoạn quan hoặc cung nữ vội vàng đi qua.

Lúc này đã là chiều tối, nội cung lại càng yên tĩnh.

Phải đến bữa tối lúc hoàng hôn mới có thể náo nhiệt hơn một chút.Lúc này, tiểu cung nữ Ngọc nhi vội vàng chạy vào tẩm cung của Công chúa Đan Dương.

Trên sân của tẩm cung, Dương Phương Hinh đang mặc khôi giáp luyện kiếm.

Mấy hôm nay, nhiệt huyết của nàng tăng cao, trong giấc mơ cũng thấy mình trở thành một nữ tướng quân, ra trận giết địch.

Hơn nữa, hiện giờ người nàng mặc khôi giáp, tay cầm bảo kiếm, nàng cũng đã tìm được cảm giác làm nữ tướng quân, cũng chỉ còn thiếu cưỡi ngựa bắn tên thôi.-Công chúa!Ngọc nhi chạy vào sân, thở hồng hộc nói.Dương Phương Hinh ngừng lại, lo lắng hỏi:-Tìm được ngựa sao?Ngọc nhi gật đầu thật mạnh:-Tìm được rồi.

Thẩm đại ca đưa Công chúa một con ngựa tốt.

Nhưng ngựa ở ngoài cung, không vào được.Dương Phương Hinh lập tức nổi giận.

Ngựa không vào được thì có ích gì?Ngọc nhi cười hì hì, ghé miệng vào tai Dương Phương Hinh, nói nhỏ mấy câu.

Dương Phương Hinh cảm thấy bất ngờ, liền hỏi lại:-Thật vậy chăng?-Là thật.

Thủy Tiên môn không có Túc vệ canh gác.

Gác ở Thủy Định môn lại chính là thủ hạ của Thẩm đại ca.

Chúng ta có thể ngồi thuyền ra ngoài.

Thẩm đại ca đang chờ chúng ta ở bên ngoài.

Chúng ta cưỡi ngựa dạo một vòng rồi trở lại, sẽ không bị ai phát hiện đâu.Trong lòng Dương Phương Hinh nhảy dựng lên.

Dù sao nàng cũng còn trẻ, vẫn ham chơi.

Nghĩ đến việc ra ngoài cưỡi ngựa, nàng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, liền gọi thêm một thị nữ tâm phúc, ba người ngồi trên một con thuyền nhỏ, vụng trộm đi ra ngoài.Theo đường thủy đi ra ngoài phải đi qua hai thủy môn.

Một là Thủy Tiên môn ở nội cung, bình thường có tám gã Túc vệ canh gác hai bên, nhưng hôm nay bọn chúng được cho nghỉ, khóa thủy đạo lại sau đó liền rời cung.

Một gã tâm phúc của Thẩm Quang bơi tới đây, mở Thủy Tiên môn ra, thuyền nhỏ thuận lợi tiến qua Thủy Tiên môn.Cách Thủy Tiên môn mấy chục bước chính là Thủy Định môn của ngoại cung.

Giữa hai thủy môn có một cái hẻm, cũng chính là chỗ nhỏ hẹp nhất của ngoại cung.

Thủy Định môn có hai mươi mấy tên thị vệ canh gác, đứng đầu là Giáo úy Tống Phi Vũ, chính là người của Thẩm Quang.Sau Thủy Định môn chính là bến tàu trong cung Giang Đô.

Từ nơi này có thể ngồi thuyền trực tiếp đến kênh đào.

Lúc này, một chiếc thuyền hoa đang neo ở bến tàu.Dù sao Dương Hình Phương cũng là công chúa, nàng cũng biết thật sự không thể ra khỏi cung, liền cười hỏi:-Ngựa ở nơi nào?

Ta có thể cưỡi dạo vài vòng ở đây được không?-Mời Công chúa lên bờ, ngựa ở chỗ này.Tống Phi Vũ cười, chỉ tay ra phía trước.

Cách đó không xa, bên một gốc cây liễu đúng là có buộc một thớt ngựa trắng, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Dương Phương Hinh mừng rỡ, nhảy lên bờ, đi đến bên con ngựa.Đúng lúc này, Tống Phi Vũ bỗng nhiên ra tay, đánh một chưởng vào sau gáy Dương Phương Hinh.

Toàn thân Dương Phương Hinh mềm nhũn, ngã lăn ra đất.

Ngọc nhi và thị nữ kia cũng bị đánh ngất.

Mọi người cùng nhau hành động, bịt miệng các nàng lại, cho vào trong túi vải, nhanh chóng khiêng lên thuyền hoa.Gậy trúc chống xuống, mặt nước gợn sóng.

Thuyền hoa lắc lư rời đi, ra khỏi Thủy Định môn, chạy đến hà đạo (đường sông) ở phía xa.Vũ Văn Thành Đô tạm thời bị cắt chức, trở về nhà ở thành Giang Đô.

Vũ Văn Thành Đô sớm đã lập gia đình, thê tử họ Tạ, xuất thân danh môn ở Giang Nam.

Hai phu thê có sinh được một nam một nữ.

Trưởng nữ đã lấy chồng năm ngoái, thứ nam thì lấy lại họ Tiêu, gọi là Tiêu Diên Niên, năm nay mười sáu tuổi.

Y kế thừa dáng người và sức mạnh của phụ thân.

Được Vũ Văn Thành Đô hết lòng chỉ dạy, cũng trở thành một viên kiêu tướng trẻ tuổi.Tâm tình Vũ Văn Thành Đô vô cùng buôn bực.

Y biết mình bị hãm hại.

Thật ra, đây cũng là việc mà y vẫn lo lắng.

Sau khi Tiêu Tiển tạo phản, khôi phục Tây Lương, tất cả dòng họ Tiêu thị đều bị liên lụy.

Việc Hoàng hậu bị phế cũng từ trong cung truyền ra.Vũ Văn Thành Đô vẫn luôn lo lắng liệu mình có bị liên lụy hay không.

Tuy mười mấy năm qua y một dạ trung thành, vô cùng tận tâm, nhưng y biết tính Dương Quảng đa nghi.

Lần hãm hại này, nói thủ đoạn của đối phương vụng về, không bằng nói là do tâm bệnh của Dương Quảng gây ra.

Cho dù chứng minh được là mình vô tôi, Dương Quảng cũng sẽ không tiếp tục cho y thống lĩnh quân Nội vệ.Tối hôm qua, Vũ Văn Thành Đô gần như thức trắng, y có một cảm giác bất an.

Đối phương hãm hại y vào lúc này có thể có mục đích gì không?

Lúc sự việc bắt đầu, y còn cho đây là một loại tranh giành quyền lực, đối phương thèm muốn quân quyền quân Nội vệ trong tay y.

Nhưng càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Hiện tại, toàn bộ triều đình đang ở một thời điểm rung chuyển bất an, việc chuyển giao quyền lực của quân Nội vệ có vẻ mẫn cảm và bất thường.Y quyết định phải tìm Dương Quảng nói chuyện một lần, cho dù Dương Quảng không cần mình, cũng không thể để loại người vô năng ngu xuẩn như Vũ Văn Tinh tiếp quản binh quyền của y.Vũ Văn Thành Đô trằn trọc đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Tới gấn trưa, thê tử Tạ thị mới đánh thức y dậy.-Phu quân!

Phu quân!Vũ Văn Thành Đô mơ màng mở mắt.

Một đêm không ngủ khiến đôi mắt y đỏ bừng, giọng hơi khàn khàn hỏi:-Chuyện gì?-Độc Cô Tướng quân phái Ngưu Thuận Nhi tới tìm chàng, nói là có chuyện rất trọng yếu.Vũ Văn Thành Đô chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Y nhướn mày, vỗ vỗ trán.

Thê tử vội vàng đưa cho y một chén trà nóng.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 583 : Giang Đô kinh hoàng (trung)Vũ Văn Thành Đô uống trà nóng vào, cảm thấy tốt hơn một chút.

Đứng dậy hỏi:-Y đang ở nơi nào?-Ở phòng khách!

Dáng vẻ rất lo lắng.

Phu quân nhanh đến gặp y đi!Tạ thị thúc giục y.-Ta biết rồi.Vũ Văn Thành Đô sửa sang lại một chút đầu tóc quần áo, sau đó đi về phía phòng khách.

Mới vừa đến cửa phòng khách, một gã quan quân liền chạy vội tới, quỳ một gối nói:-Vũ Văn Đại tướng quân, việc lớn không tốt.Tên quan quân này gọi là Ngưu Thuận Nhi, là Giáo úy thân binh của Vũ Văn Thành Đô.

Tối hôm qua, sau khi Vũ Văn Thành Đô tạm thời bị cắt chức, liền cho Ngưu Thuận Nhi dẫn thân binh đi theo Độc Cô Khai Viễn, tránh để người kế nhiệm thanh tẩy.-Đã xảy ra chuyện gì?-Sáng sớm hôm nay, trong cung truyền ra ý chỉ, lệnh cho chúng ta và tả quân thay đổi vị trí.

Vũ Văn Tinh liền dẫn chúng ta tới Nam Đại doanh.

Độc Cô Tướng quân cảm thấy có chút kỳ quái, đến hỏi Vũ Văn Tinh thì không thấy y có kim bài điều binh.

Vũ Văn Tinh trả lời quanh co, không thể nói rõ ràng được.

Độc Cô Tướng quân bèn sai người vào cung Giang Đô hỏi thăm tin tức, lại phát hiện cầu đến cung Giang Đô đã bị dỡ bỏ.

Tướng quân, khẳng định là cung Giang Đô đã xảy ra chuyện.Vũ Văn Thành Đô chấn động, xoay người chạy về phòng, vừa mới chạy được vài bước bèn dừng lại hỏi:-Dưới tay Độc Cô Tướng quân còn bao nhiêu quân đội?-Còn có ba ngàn người.Vũ Văn Thành Đô cũng không kịp mặc khôi giáp, vào phòng cầm lấy Phượng Sí Lưu Kim Thang, sau đó đi đến mã phòng.

Nhi tử Tiêu Diên Niên từ phía sau đuổi theo.-Phụ thân, con đi với người.Vũ Văn Thành Đô dừng chân, chăm chú suy nghĩ một lát, quay đầu lại đỡ lấy bả vai con trai, chăm chú nhìn vào mắt y rồi nói:-Khả năng Giang Đô xảy ra đại loạn.

Con mang theo mẫu thân nhanh chóng rời khỏi Giang Đô.

Đến Thái Nguyên tìm Dương Nguyên Khánh.

Ta xử lý xong mọi việc ở đây sẽ đến Thái Nguyên gặp mọi người.-Nhưng mà phụ thân…Không đợi nhi tử nói xong, Vũ Văn Thành Đô liễn vỗ vỗ bả vai y, cười nói:-Con theo ta đi, cũng chỉ tăng thêm một binh lực, ý nghĩa không lớn.

Nhưng mẫu thân con lại không có người chăm sóc.

Con phải nhớ kỹ lời ta, mang theo mẫu thân con đi theo đường Kinh Tương đến quận Hoằng Nông, lại từ quận Hoằng Nông lên Hà Bắc.

Dương Nguyên Khánh là thúc phụ con, y sẽ đối đãi tốt với mấy người.

Con hãy nghe lời ta, ta sẽ nghĩ biện pháp hội hợp với các người.Tiêu Diên Niên khẽ cắn vào môi, gật đầu.

Vũ Văn Thành Đô mỉm cười:-Vậy khẩn trương lên!

Mang theo một chút nữ trang, kiếm một con thuyền rời đi.

Nếu cửa thành đóng, muốn đi cũng không được.Tiêu Diên Niên xoay người bước đi, Vũ Văn Thành Đô bỗng gọi y lại, trầm ngâm một chút rồi cao giọng nói với nhi tử:-Con nhớ kỹ lời ta, đại trượng phu phải ở trên sa trường kiến công lập nghiệp.

Chớ học theo phụ thân, một thân võ nghệ lại cả đời làm bình hoa.Tiêu Diên Niên quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, cúi lạy phụ thân một lạy, sau đó xoay người chạy vội đi.

Vũ Văn Thành Đô nhìn nhi tử chạy vào bên trong, lúc này mới bước nhanh đến mã phòng, dắt tuấn mã của mình ra, xoay người lên ngựa, theo Ngưu Thuận Nhi đi đến Nam Đại doanh.Nam Đại doanh cách thị trấn Giang Dương hơn hai dặm về phía nam, hai người bọn họ chạy một lúc thì đến nơi.

Thiên Ngưu Lang Tướng Độc Cô Khai Viễn từ trong đại doanh vội vàng chạy ra, chắp tay bẩm báo:-Đại tướn quân, Vũ Văn Tinh dẫn các huynh đệ đi về phía nam, nói là đến phòng ngự cung Đan Dương.

Thuộc hạ không ngăn được bọn họ, đã đi hơn nửa canh giờ rồi.-Vậy trên tay ngươi còn bao nhiêu quân đội?Vũ Văn Thành Đô lo lắng hỏi.-Khoảng ba ngàn quân!Trong lòng Vũ Văn Thành Đô nhanh chóng tính ra, nhân số vẫn là quá ít, nhưng cũng không có cách nào, y lập tức ra lệnh:-Theo ta đến đường Khương Hoàng, lập tức đến cung Giang Đô hộ giá!Vũ Văn Thành Đô mặc khôi giáp vào, suất lĩnh ba ngàn quân đội chạy về hướng đường Khương Hoàng cách cung Giang Đô ba mươi dặm chạy gấp đến.…Đường Khương Hoàng là một cung đường nhỏ thông với cung Giang Đô.

Mặt đất nhấp nhô không bằng phẳng.

Đường gập ghềnh, hai bên là những cánh đồng lớn.

Lúc trước, Dương Nguyên Khánh tìm kiếm và tịch thu điền trang của Trương gia, chính là ở đường Khương Hoàng này.

Từ đường Khương Hoàng đến cung Giang Đô dài chừng ba mươi dặm.

Trên thực tế, đây là một con đường hình cánh cung.Vũ Văn Thành Đô dẫn ba ngàn người vội vàng chạy đi.

Bọn họ đều là kỵ binh, hành quân nhanh chóng, sau nửa canh giờ đã gần đến cung Giang Đô, đã có thể nhìn thấy đỉnh nhọn của Phật tháp trong cung Giang Đô.

Lúc này, bọn họ chạy qua một mảnh rừng rậm rạp, đội ngũ lập tức giảm tốc độ, tay cầm thuẫn bài, cảnh giác quan sát hai bên.-Tướng quân, có phục binh!Một gã Giáo úy phát hiện bên trong rừng rậm có bóng ngươi di động.

Y vừa dứt lời, từ hai bên đường có hàng vạn mũi tên bắn ra.

Mưa tên dày đặc bắn về phía bọn họ.

Tuy trên tay quân lính có cầm thuẫn bài, nhưng mưa tên dày đặc khiến cho không ít người ngựa bị trúng tên.

Binh lính kêu lên thảm thiết, chiến mã hí inh ỏi.

Chỉ trong nửa khắc đã có mấy trăm người ngựa trúng trên ngã sấp xuống.- Tiến lên!Vũ Văn Thành Đô hét lớn một tiếng, dẫn quân tiến về phía trước, thoát khỏi rừng rậm.

Ra khỏi cửa rừng là đến cung Giang Đô.

Cánh rừng rậm này là một đạo phòng tuyến được thiết kế đặc biệt để bảo vệ cung Giang Đô.

Ra khỏi rừng được một trăm năm mươi bước, phía trước có một đạo quân mấy ngàn người nhanh chóng khép lại, chặn đường đi của bọn họ.

Đại tướng cầm đầu là Hữu Đồn Vệ Tướng quân Trần Lăng.Y là tâm phúc được yêu thích nhất của Vũ Văn Thuật, là lão tướng đã trải qua trăm trận chiến, đã hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao (đao ba mũi hai lưỡi).

Y lạnh lùng chăm chú nhìn Vũ Văn Thành Đô dẫn quân lao tới, lớn tiếng ra lệnh:-Bắn tên!Mấy ngàn mũi tên từ chính diện bay tới đám kỵ binh đang xung phong.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, liên tục có người và ngựa ngã xuống mặt đất.

Con mắt của Vũ Văn Thành Đô đỏ bừng, y múa Phượng Sí Lưu Kim Thang gạt các mũi tên, thúc ngựa chạy như bay, một lát đã tiến đến phạm vi ngoài sáu mươi bước.

Y nhân lúc quân địch còn chưa hoàn toàn phủ kín quan đạo, mở ra một đường máu.Trần Lăng thấy Vũ Văn Thành Đô dẫn mấy trăm thân vệ xung phong lên trước, đại đội ở phía sau đã bị bỏ xa chừng năm mươi thước, y cười lạnh một tiếng, ra lệnh:-Cánh tả đột kích, chia cắt hai quân!Một tiếng trống trận vang lên, một chi năm ngàn kỵ binh từ cánh trái đâm tới, chính xác xông qua khe hở năm mươi thước sau lưng Vũ Văn Thành Đô, đem Vũ Văn Thành Đô ngăn cách với đại đội ở phía sau.Từ hai bên vang lên tiếng hét rung trời, hai mươi ngàn phục binh từ hai bên trái phải đánh tới, vây quanh ba ngàn người.

Sáng tối đều là ý trời, hai mươi ngàn quân tới phục kích viện quân của Vũ Văn Thành Đô khiến cho vòng vây bên ngoài cung Giang Đô có phần lơi lỏng, xuất hiện lỗ hổng phòng thủ, đội thuyền vận chuyển Dương Phương Hinh mới có thể thuận lợi ra khỏi cung Giang Đô.Vũ Văn Thành Đô chấn động, phía sau đã bị quân địch ngăn cách, không thể lùi lại.

Mà ở phía trước lại có mấy ngàn kỵ binh liều chết xông về phía y.

Trước sau đều không có đường, Vũ Văn Thành Đô đành cắn răng lao về phía trước.Vũ Văn Thành Đô huy động Phượng Sí Lưu Kim Thang giữa vòng vây dày đặc liều chết của địch nhân.

Đánh chết, lần lượt chết, đầu người nát bấy, thân thể giập nát, quân địch ở bốn phía đổ xuống liên tục, máu thịt tứ tung.

Không khí tràn ngập màu máu đỏ.

Trần Lăng cũng đủ độc ác, triệu tập ba ngàn quân vây công y.Thời gian trôi đi, bộ hạ của Vũ Văn Thành Đô dần bị giết chết, đại bộ phận đều quỳ xuống đầu hàng.

Độc Cô Khai Viễn cũng chết trong đám loạn quân.Bên cạnh Vũ Văn Thành Đô không còn một người nào, lúc này y đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi.

Hai mươi ngàn quân địch giống như tường sắt vây chặt lấy y.

Vũ Văn Thành Đô biết mình không có khả năng xông ra, hét lớn một tiếng:-Gọi Trần Lăng tới gặp ta!Dưới sự bảo vệ của mấy trăm thân vệ, Trần Lăng tiến đến cách Vũ Văn Thành Đô ngoài hai mươi bước, cười nói:-Vũ Văn Tướng quân, nếu ngài chấp nhận đầu hàng, ta bảo đảm ngài sẽ nhận được vinh hoa phú quý.Vũ Văn Thành Đô giơ Phượng Sí Lưu Kim Thang lên, chỉ vào y nói:-Trần Lăng, Thánh thượng đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại tạo phản, hành thích vua?-Câm mồm!Trần Lăng gầm lên:-Vũ Văn Thành Đô, Trần Lăng ta không cần ngươi tới giáo huấn.

Ngàn dặm giang sơn gấm vóc của Đại Tùy bị hủy trên tay tên độc tài kia.

Bao nhiêu người tan cửa nát nhà, thê tử ly tán.

Năm mươi triệu nhân khẩu của Đại Tùy bây giờ còn lại bao nhiêu?

Chiến tranh đồ than, xương trắng trải khắp ngàn dặm đường.

Y không nên vì hàng nghìn hàng vạn người đã chết mà đền mạng hay sao?

Giết tên độc tài kia, Trần Lăng ta sẽ lập Hoàng trưởng Tôn lên làm vua, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.Vũ Văn Thành Đô cười lạnh:-Chỉ sợ ngươi vất vả một hồi, là may áo thay người khác mà thôi.Sắc mặt Trần Lăng âm trầm:-Cung thủ vây quanh!Ba ngàn kỵ cung vây quanh Vũ Văn Thành Đô, đồng loạt kéo cung nhắm vào y.

Trần Lăng hừ mạnh một tiếng rồi nói:-Vũ Văn Thành Đô, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Nếu đầu hàng, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!Vũ Văn Thành Đô cười ngạo nghễ:-Vũ Văn Thành Đô ta tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi, đáng tiếc a…!

Giờ lại phải chết trên tay tiểu nhân.

Trần Lăng, một ngày nào đó con ta sẽ tới lấy cái đầu trên cổ ngươi.Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý Chương 584 : Giang Đô kinh hoàng (hạ)Trần Lăng giận dữ, thét lên:-Bắn tên!Ba ngàn quân cung kỵ đồng loạt bắn tên.

Đáng tiếc.

Tuy rằng Vũ Văn Thành Đô võ công tuyệt thế, cả đời không có cơ hội thi triển tài hoa, chết thảm dưới loạn tiễn.Lúc này, trước Thủy Định Môn, Thẩm Quang chậm rãi từ trong lầu thuyền đi ra.

Nhìn thuyền hoa đi xa, ánh mắt y dừng lại ở trên một chiếc thuyền hoa khác.

Lúc này, trong mắt y toát lên vẻ bi thương.

Mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh đưa cho y là cứu Yến Vương và Công chúa Đan Dương nhưng không có Hoàng đế Dương Quảng.

Thẩm Quang cũng biết Dương Nguyên Khánh không hi vọng Dương Quảng có thể sống sót.

Chỉ khi DQuảng chết đi, Dương Nguyên Khánh mới có thể danh chính ngôn thuận đưa Đại Vương lên Đế vị.Nhưng, trong lòng Thẩm Quang lại hi vọng Dương Quảng có thể sống sót.

Năm năm qua, Dương Quảng đối xử với y không tệ, mỗi lần ban thưởng đều không quên y, ân tình này y còn chưa kịp báo.Nói trên phương diện quân thần, y cũng không muốn Dương Quảng cứ như vậy chết đi.

Mà lúc này, trong một thời gian ngắn ngủi, đối phương xuất hiện lỗ hổng phòng thủ, y có thể lợi dụng thủy lộ cứu Dương Quảng ra.Nhưng như thế là làm trái với quân lệnh của Dương Nguyên Khánh, khiến trong lòng Thẩm Quang vô cùng mâu thuẫn và đau khổ.Lúc này, một gã binh lính chạy tới bẩm báo:-Thẩm Tướng quân, trong rừng rậm ở phía nam phát sinh đại chiến, giống như có viện quân đang đến đây.Lúc này Thẩm Quang mới hiểu được, khó trách hai bên bờ ngự hà không có quân trông coi, hóa ra toàn bộ quân đội đều được điều đến rừng rậm ở phía nam vây bắt viện quân.

Thẩm Quang hạ quyết tâm, cho dù là làm trái quân lệnh, bị Dương Nguyên Khánh trách tội, y cũng muốn cứu Dương Quảng, nếu không cả đời này lòng y khó mà an tâm.-Đi theo ta!Thẩm Quang mang theo hơn chục thị vệ trên thuyền hoa, chạy về phía nội cung.Yến Vương Dương Đàm là người đầu tiên phát hiện khác thường.

Mỗi ngày trước giờ cơm chiều, y đều luyện tập bắn cung và võ nghệ, do một gã quan quân Túc vệ có tài bắn cung cao cường dạy riêng cho y.

Tuy hôm nay không phải ngày dạy y bắn cung, nhưng Dương Đàm đã có thu hoạch, ở ngoài năm mươi bước, y liên tiếp bắn ba mũi tên chuẩn xác vào mục tiêu, khiến cho y rất là kích động, chạy tới báo cho sư phụ.

Nhưng ngoài ý muốn, y biết được hôm nay Túc vệ nhận được thánh chỉ cho nghỉ, đại bộ phận Túc vệ đã vào thành từ sáng sớm, điều này khiến cho Dương Đàm rất kinh ngạc, cho dù nghỉ cũng không có khả năng hai ban đều nghỉ, nhiều nhất chỉ có một ban được nghỉ.Y chạy một mạch đến Kỳ Lân Các-Hoàng tổ phụ!Dương Quảng đang ngồi trong ngự thư phòng đọc sách, đây là thời gian hiếm hoi y được rảnh rỗi, không có chính vụ cần xử lý, y có thể chuyên tâm làm việc mà mình thích nhất là nghiên cứu học vấn.-Hoàng tổ phụ!Dương Đàm như một trận gió vọt vào ngự thư phòng.

Giờ phút này, trong lòng y lo lắng vạn phần, cũng không giữ được chút thái độ ôn lương cung kính mà một Hoàng thái tôn nên có.-Có chuyện gì sao?Dương Quảng đọc sách, gét nhất bị người khác làm phiền.

Đối với cháu của mình, y chỉ tức giận, không đứng dậy.Dương Đàm cũng nhận ra mình hơi thất lễ, y liền kiềm chế nội tâm, chậm rãi đi vào ngự thư phòng, khom mình thi lễ nói:-Tôn nhi muốn hỏi, hoàng tổ phụ có ra chỉ lệnh cho Túc vệ nghỉ hay không?Dương Quảng ngẩn ra, lắc đầu:-Trẫm chưa bao giờ hạ ý chỉ này.

Đã phát sinh chuyện gì?Dương Đàm lập tức trở nên nóng nảy.

Vội vàng nói:-Vừa rồi Tôn nhi đi dạo ngoài cung, không nhìn thấy Túc vệ, bọn họ nói là trong cung truyền đến thánh chỉ, cho toàn bộ bọn họ nghỉ ngơi, cho nên tất cả đã đến thành Giang Đô.-Cái gì?Dương Quảng vừa sợ vừa giận.

Ai dám to gan như vậy, dám giả truyền thánh chỉ của y.

Y nổi giận đùng đùng quát hỏi:-Là ai truyền thánh chỉ?-Tôn nhi cũng không biết!Dương Đàm vừa dứt lời, ở bên ngoài có người hô lên:-Đứng lại, không được tiến lên!Xung quanh Kỳ Lân Các, Dương Quảng có ba mươi thiếp thân thị vệ, âm thanh này là của bọn họ truyền đến.

Ngay sau đó, ở phía ngoài có người hô lên:-Bệ hạ, thần là Thẩm Quang, phát sinh đại sự rồi.Trong lòng Dương Quảng nghi ngờ, đứng lên đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy trên ngự hà cách đó mười bước có một chiếc thuyền hoa đang đậu.

Trên bờ có một người đang đứng, đúng là Thẩm Quang.Thẩm Quang cũng nhìn thấy bóng dáng Dương Quảng đứng bên cửa sổ, y lo lắng hô lên:-Bệ hạ, Vũ Văn Hóa Cập muốn tạo phản, đã cấu kết với Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng.

Nội quân đã bị điều đi, toàn bộ quân đội bên ngoài đều là của y.

Bệ hạ mau tránh đi!Sắc mặt Dương Quảng đại biến, cao giọng nói:-Thẩm ái khanh, có thể lên đây nói chuyện.Thẩm Quang vội vàng chạy lên Kỳ Lân Các, được các thị vệ dẫn vào ngự thư phòng, y quỳ một gối nói:-Bệ hạ, tình thế vạn phần nguy cấp.

Nghe nói Vũ Văn Thành Đô Tướng quân đến cứu viện, đã bị bọn họ bao vây.

Hiện tại thủ vệ bên ngoài không nhiều lắm, Bệ hạ có thể theo ngự đạo rời đi, nếu không nhanh sẽ không kịp.Dương Quảng ngơ ngác nửa khắc, lại hỏi:-Ngươi vừa nói là Vũ Văn Hóa Cập?-Vâng!

Thần nghe nói Vũ Văn Hóa Cập đã đóng cửa thành Giang Đô, đang lùng bắt quan viên và hoàng tộc.

Bệ hạ, đi nhanh đi!Lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu, từ cửa Huyền Vũ ở bên kia truyền đến.

Dương Quảng cũng không ngồi yên, y lập tức lênh cho thị vệ đứng bên cạnh:-Các ngươi nhanh đưa Hoàng hậu và Cảo nhi, còn có Công chúa Đan Dương, lập tức đến gặp trẫm.-Bệ hạ, vừa rồi thần có gặp Công chúa Đan Dương, đã sớm sai người đưa Công chúa đi rồi.Dương Quảng gật đầu:-Vậy đưa Hoàng hậu và Cảo nhi tới, nhanh đi!Vài tên thị vệ ở bên cạnh vội vàng chạy đi, tiếng kêu ở bên ngoài không ngừng vang lên.

Trong lòng Dương Quảng vô cùng khẩn trương.

Y cầm lấy hộp vàng đựng Ngọc tỷ và Binh phù, do dự một chút rồi lại lấy từ trong ngăn kéo ra một cái chai nhỏ, cất kỹ vào trong người, sau đó đi xuống khỏi Kỳ Lân Các.

Vừa mới đi tới sân, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn xa vọng đến.

Đây là do cửa Huyền Vũ đã phị phá, bốn phía truyền đến những tiếng kêu thảm thiết.-Thánh thượng, mau lên thuyền!Thẩm Quang vô cùng lo lắng, vội vàng hô lên.Một gã thị vệ mang theo tên cắm trên người, lảo đảo chạy tới:-Bệ hạ, phản quân đã tiến sát hậu cung, tẩm cung của Hoàng hậu đã bị bao vây, Triệu Vương…

Triệu Vương đã bị Bùi Kiền Thông sát hại.Dương Quảng kêu to một tiếng, lập tức ngất đi.

Thẩm Quang ruột gan rối bời, cũng không để ý đến lễ nghi quân thần, cõng Dương Quảng trên lưng mà đưa lên thuyền.

Dương Đàm cũng nhảy lên thuyền.

Thuyền hoa theo ngự hà chạy ra khỏi cung.Lúc này, Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng đã dẫn đại quân quay lại, sắc trời cũng đã tối, mấy chục ngàn binh lính đốt đuốc, khiến cho cung Giang Đô sáng như ban ngày.Vũ Văn Hóa Cập đứng trên đài hô to:-Chúng ta phế bỏ hôn quân, trọng lập tân quân.

Vũ Văn Hóa Cập ta sẽ dẫn mọi người về nhà.-Về nhà!

Về nhà!Mấy chục ngàn người cùng vung tay hô to.Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập thầm thấy may mắn.

May mà y nghe theo đề nghị của quân sư, không tự lập làm vua.

Hiện tại xem ra bọn lính đều nghĩ là phế hôn quân lập tân quân.

Y quay đầu lại, không thấy bóng dáng Liễu Khánh đâu, không khỏi ngẩn ra.-Quân sư ở đâu?Vũ Văn Hóa Cập hỏi.-Bẩm báo Hứa công, quân sư tò mò, đã dẫn binh tiến vào cung rồi.Vũ Văn Hóa Cập nhướn mày, Liễu Khánh vội vã vào cung như vậy làm gì?

Y không nghĩ ra, chẳng lẽ gã định vào cung vơ vét tài bảo?Trong cung Giang Đô, mưu sĩ Liễu Khánh mang theo mấy trăm tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập vội vàng bước đi.

Nơi y đặc biệt trú trọng là biệt cung của Hoàng tộc, dường như hai nhi tử của Tề Vương Dương Giản và Thục Vương Dương Tuấn đều bị giam lỏng trong này.

Tất cả có mười mấy người.

Có binh lính chuyên môn canh gác.Lúc này, thị vệ trông coi cửa chính đã chạy, không còn người trông coi nhóm người Hoàng tộc.

Liễu Khánh vừa dẫn quân tới cửa, đúng lúc Tề Vương Dương Giản chạy đến trước mặt, y liếc thấy Liễu Khánh, lập tức chấn động:-Là ngươi!

Không phải ngươi đã chết sao?Liễu Khánh nở nụ cười lạnh, đâm một kiếm vào ngực Dương Giản.

Dương Giản kêu lên một tiếng thất thanh, chỉ vào Liễu Khánh rồi ngã xuông đất mà chết.

Chết mà không hiểu tại sao.Liễu Khánh rút kiếm ra, ra lệnh:-Giết chết toàn bộ Hoàng tộc, không lưu lại người nào!Mấy trăm người xông vào lãnh cung, hơn chục thành viên Hoàng tộc ở bên trong đều bị giết chết, không có ai chạy thoát.

Liễu Khánh lại hạ lệnh:-Không cho phép quấy nhiễu Hoàng hậu, kẻ nào dám gian dâm cướp bóc, chém!Tuy Thẩm Quang có tâm cứu Dương Quảng ra, nhưng y vẫn chậm một bước.

Thuyền hoa vừa mới ra khỏi cung Giang Đô liền bị quân canh giữ phát hiện, hơn mười ngàn người ở hai bên ngự hà vây quanh thuyền hoa, thủy lộ cũng bị hơn chục chiếc thuyền chặn lại.Dương Quảng đã tỉnh lại.

Nỗi đau mất con khiến cho y trở nên trầm mặc bất thường, y chăm chú nhìn vào binh lính đông nghịt ở hai bờ sông hợp thành một biển lửa, không khỏi thở dài.Thẩm Quang quỳ xuống trước mặt y, khóc nói:-Thần không thể đưa Bệ hạ đi, tội đáng chết vạn lần!Dương Quảng khẽ mỉm cười:-Thẩm ái khanh, trẫm nhớ không lầm, ngươi hẳn là người của Dương Nguyên Khánh!-Thần là Ưng Dương Lang Tướng của quân Phong Châu, đồng thời cũng là thần tử của Bệ hạ.Dương Quảng thở dài, từ trong lòng lấy ra một phần ý chỉ, bỏ vào trong hộp đựng ngọc tỷ, sau đó đưa cho Thẩm Quang:-Trẫm biết thân thủ ngươi rất cao cường, có thể chạy thoát.

Đây là hộp Ngọc tỷ Đại Tùy và binh phù, bên trong còn có một ý chỉ của trẫm.

Ngươi đưa cho Dương Nguyên Khánh, nói hắn giao cho Đại Vương hoặc cho trưởng tôn của trẫm.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 585 : Trở về Thái NguyênThẩm Quang biết chắc chắn Dương Quảng không trốn được.

Lưng y cõng trưởng tôn, có lẽ còn có hi vọng.

Y lại nhìn về phía Dương Đàm:-Thần có thể cõng Hoàng Thái Tôn rời đi.Dương Đàm lắc đầu kiên định:-Tôn nhi không đi, Tôn nhi và tổ phụ ở cùng nhau.-Đồ khốn!Dương Quảng hung hăng tát cho Dương Đàm một cái, mắng to:-Trẫm có thể chết, nhưng ngươi không thể chết.Dương Đàm quỳ xuống:-Tôn nhi tình nguyện chết cùng với tổ phụ!-Tốt!

Tốt!

Tốt!Dương Quảng liên tiếp thốt ra ba chữ tốt, nói với Thẩm Quang:-Thẩm ái khanh, ngươi đi đi!

Hoàng trưởng tôn và trẫm cùng nhau thủ xã tắc.Bất đắc dĩ, Thẩm Quang đành hướng Dương Quảng cúi lạy ba cái, đem hộp ngọc tỷ buộc cẩn thận vào bên hông, thừa dịp trời tối đen tiến đến giữa sông.

Dựa và kỹ năng bơi lội của y, từ giữa sông chạy thoát.Lúc này Dương Quảng ra khỏi thuyền hoa, nhìn binh lính ở hai bên bờ sông quát lên:-Trẫm là Hoàng đế Đại Tùy.

Các ngươi dám to gan tạo phản sao?Mười ngàn binh sĩ trên bờ đều im lặng, không ai đáp lại.

Dương Quảng lại cao giọng hô:-Nếu như các ngươi buông vũ khí xuống, trẫm đại xá cho các ngươi vô tội, phong quan lớn cho các ngươi!Mười ngàn binh sĩ vẫn yên lặng, không một ai buông vũ khí, tất cả đều lạnh lùng nhìn y.Lúc này, Trần Lăng đi ra, cao giọng nói:-Bệ hạ vứt bỏ tông miếu không để ý đến, hàng năm đều ở bên ngoài dạo chơi.

Ngoài thì cực kỳ hiếu chiến, trong thì xây dựng công sự quy mô lớn, mười mấy năm qua chưa từng dừng lại.

Khiến cho nam nhân cường tráng trong thiên hạ chết vì binh đao, nữ tử yếu đuối chết nơi khe rãnh, đạo tặc nổi dậy như ong.

Dân chúng lầm than, thôn trang hoang vu, ngàn dặm hoang phế.

Chẳng lẽ Bệ hạ không có tội sao?Dương Quảng im lặng, chậm rãi nói:-Đúng là trẫm có tội với lê dân thiên hạ, nhưng trẫm đối với các ngươi không tệ.

Trẫm có thể bị lê dân thiên hạ giết chết, nhưng không thể chết dưới đao của các ngươi.Trần Lăng lắc đầu nói:-Không cần phải giải thích.

Hôm nay, Bệ hạ nhất định phải lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ.

Thần sẽ phò tá Hoàng trưởng tôn, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.Trong lòng Dương Quảng lại dấy lên một tia hy vọng:-Ngươi cam đoan không giết trưởng tôn của trẫm?Trần Lăng quỳ xuống:-Thần có thể hướng trời xanh phát thệ!Lúc này, Dương Quảng nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập nhìn y, cặp mắt lạnh lẽo.

Trong lòng y thở thật dài, nhìn lại hơn mười ngàn binh lính hỏi:-Các ngươi đều hy vọng trẫm chết sao?Không một ai nói gì, vẫn như cũ, giơ cung tên nhắm vào y.

Dương Quảng lộ ra nụ cười sầu thảm, run rẩy lấy từ trong lòng ra một cái chai nhỏ.

Dương Đàm vội vàng xông lên muốn đoạt lấy cái chai:-Hoàng tổ phụ, không thể!Dương Quảng nháy mắt với bọn thị vệ, chúng lập tức hiểu ý Dương Quảng, giữ Dương Đàm lại.

Nếu Thánh thượng đã không thể sống, vậy thì hãy để ngài chết một cách uy nghiêm.Dương Quảng cầm cái chai nhỏ một lúc lâu, lẩm bẩm nói:-Cuộc đời trẫm, hãy để hậu thế bình luận đi!Y tu một hơi hết sạch chất lỏng trong bình, lập tức tất cả đều trở về với cát bụi.

Cái chai rơi xuống đất kêu leng keng.Hai bên bờ ngự hà vẫn là một mảnh yên tĩnh.Ngày mười sáu tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Vũ Văn Hóa Cập phát động binh biến Giang Đô, Dương Quảng uống thuốc độc tự tử.

Vũ Văn Hóa Cập lập tức không chế, đưa Yến Vương Dương Đàm lên ngôi, tôn Tiêu hậu làm Thánh Nguyên Hoàng thái hậu.

Y tự phong làm Đại Thừa tướng, phụ trách chính sự, phong Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng làm Tả Hữu Đại tướng quân.Quân đội Lý Uyên rút khỏi Hà Đông, quân đội của Dương Nguyên Khánh theo đó đã hoàn toàn chiếm lĩnh Hà Đông.

Mấy ngày sau, một đạo quân hơn mười ngàn người hộ vệ một nhánh đội ngũ hơn một ngàn người nhàn nhã tiến đến thành Thái Nguyên.Đây là một nhánh đội ngũ cực kỳ quan trọng, bao gồm Đại Vương Dương Hựu, thê thiếp của Dương Nguyên Khánh và các chúng tướng cùng với Tô Uy, Bùi Củ, Lý Cương, Thôi Quân Tố, Ngụy Trưng và các nhân vật quan trọng cũng cùng đến.Trong một cỗ xe ngựa cực kỳ lớn, Dương Hựu vén màn xe, nhìn tường thành cao ngất, nói với Bùi Củ ở phía sau:- Ta lúc nhỏ từng cùng Hoàng tổ phụ đi qua thành Thái Nguyên một lần, là năm nào thì ta nhớ không rõ rồi.- Hẳn là năm Đại Nghiệp thứ tư.Tô Uy ngồi ở phía sau cười mà tiếp lời:- Ta nhớ rất rõ, năm đó Thánh Thượng đi tuần ở quận Ngũ Nguyên, ở huyện Du Lâm xém chút đã giết Cao Quýnh.

Ta và Dương tổng quản tận lực bảo vệ Cao Quýnh, kết cục ta bị giáng chức, Dương tổng quản bị điều đi tu sửa cung Phần Dương.

Sau này Thánh Thượng lúc trở về cũng đi qua thành Thái Nguyên, năm đó Điện hạ cũng tùy giá đi theo.Bùi Củ chau mày đáp :- Ta làm sao lại nhớ là vào năm Đại Nghiệp thứ năm, chẳng phải lần đó chúng ta muốn đi du ngoạn Bắc Ngụy Cố đô sao ?Tô Uy thở dài nói:- Trí nhớ của Bùi công thật là.. ., ây!

Là năm Đại Nghiệp thứ tư.- Đúng vậy mà, ta nhớ rõ là năm thứ năm.Hai người đang cãi nhau, Dương Hựu liền hỏi:- Không biết Cao tướng quốc hiện giờ tình hình thế nào rồi?Bùi Củ và Tô Uy đều trầm tư không đáp.

Một lúc sau, Tô Uy thở dài nói:- Cao tướng quốc bị điều tới Lĩnh Nam làm Thái thú Phiên Vũ, tuổi tác của ông ấy lớn quá rồi, chịu không nổi khí hậu ở nơi đó.

Ta đoán ông ta cầm cự không còn được bao lâu nữa.Bùi Củ lại lắc đầu:- Cao Tướng đã không còn ở Lĩnh Nam nữa, tháng sáu năm ngoái ngã gãy chân ở Lĩnh Nam, Thánh Thượng chuẩn cho ông ta từ quan.

Ông ta hình như đi Ba Thục rồi, con trai ông ta ở đó.Lúc này đội ngũ ngừng lại, một tên thị vệ chạy tới bẩm báo:-Điện hạ, Dương tổng quản xuất thành tới nghênh đón.Chỉ nghe truyền lại âm thanh của một hồi trống mừng, từ phía cửa chính xuất hiện vô số tinh kỳ đang nhanh chóng hướng tới phía này.

Tinh kỳ là một đội kỵ binh, bao quanh mấy chục viên chiến tướng.

Đây là Dương nguyên Khánh đích thân soái lĩnh Đỗ Như Hối, Dương Tư Ân, Lý Tĩnh, Vương Tự và mấy chục đại thần văn võ ra khỏi thành nghênh đón Đại Vương Dương Hựu.Đi gần tới, Dương Nguyên Khánh xoay mình xuống ngựa, quỳ một gối hướng Dương Hựu hành lễ, đằng sau vài chục viên đại tướng cũng đều quỳ xuống, Dương Nguyên Khánh cao giọng nói:-Tổng quản Phong châu, Sở quốc công Dương Nguyên Khánh nghênh tiếp Đại Vương Điện hạ giá lâm Thái Nguyên.Dương Hựu vội vàng xuống xe ngựa, đỡ Dương Nguyên Khánh dậy nói:-Tổng quản về sau không cần phải hành đại lễ nữa, đây là yêu cầu của ta.-Thần tuân mệnh!Dương Nguyên Khánh đứng lên, hướng về phía Bùi Củ và Tô Uy đang ngồi ở phía sau xe ngựa hành lễ.-Hai vị Các lão dọc đường vất vả rồi.Bùi Củ cười ha hả đáp:-Bọn ta ngồi thuyền tới đây, tại quận Ly Thạch rời thuyền chuyển sang ngồi xe ngựa.

Trên đường du sơn ngoạn thủy, rất là vui vẻ, một chút vất vả cũng không có, tổng quản nam chinh bắc chiến, đánh hạ Hà Đông, mới là vất vả.Tô Uy nhướn mày nói:-Ta cho rằng Nguyên Khánh phải thay cách xưng hô đi, tổng quản là chỉ tổng quản Phong Châu.

Hiện nay ở Phong châu chúng ta chỉ trị có một quận, lại gọi là tổng quản thì có chút không thích hợp lắm, nên gọi là Hà Đông Đạo kiêm Nguyên soái hành quân Quan Bắc , hoặc là tổng quản Tịnh châu.Dương Nguyên Khánh cười cười:-Cái này qua vài ngày rồi nói, mọi người đi đường vất vả rồi, về thành nghỉ ngơi hai ngày trước đã, mời Điện hạ đến cung Tấn Dương.Dương Hựu liếc qua Bùi Củ, có chút khó xử nói:-Ta cũng vào thành Thái Nguyên đi!Bùi Củ dùng mắt ra hiệu với Dương Nguyên Khánh, ý vị thâm sâu cười nói:-Nguyên Khánh, để Điện hạ cùng vào thành Thái Nguyên nghỉ ngơi đi.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát đáp:-Được rồi!

Điện hạ tạm thời ở trong phủ của ta vậy.Hắn xoay người, vung tay:-Đại đội của Điện hạ vào thành!Trong tiếng trống mừng, đội ngũ chậm rãi tiến vào thành Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh cho ngựa chạy chậm lại, đợi cho người nhà mình ngồi lên xe ngựa.-Phụ thân!Vài đứa nhỏ từ xa trông thấy hắn, tranh nhau thò đầu qua cửa xe vẫy tay.

Dương Nguyên Khánh trong lòng mừng rỡ, tiến về phía trước vừa cười vừa nhéo nhéo vài khuôn mặt nhỏ bé của mấy đứa con, nhìn chúng vui mừng tới độ đỏ mặt, hắn cười hỏi:-Trên đường đi vui chứ?-Phụ thân, ngồi thuyền là vui nhất!Đứa con trai trưởng Dương Ninh giành nói trước.Dương Nguyên Khánh liền bế nó lên từ cửa xe, đặt ngồi trước ngựa của mình.

Dương Ninh cực kỳ phấn khích, kéo dây cương hô lớn :-Đi!

Đi!Đám thân binh bên cạnh đều cười cả lên.Dương Nguyên Khánh lại hỏi con gái trưởng Dương Băng:-Băng nhi, đại nương con đâu?Trong xe truyền ra tiếng phàn nàn của Bùi Mẫn Thu:-Đám nhỏ này đứng chặn cả cửa xe rồi, chàng đương nhiên là nhìn không thấy thiếp.Dương Nguyên Khánh cảm thấy áy náy.

Kỳ thực, hắn chỉ muốn xem xem đứa con thứ Dương Trí do Xuất Trần sinh cho mình, sắp hai tháng rồi, vẫn chưa gặp được nó.Bùi Mẫn Thu biết hắn đang nghĩ gì bèn cười nói:-Mẹ con họ ở trong xe ngựa phía sau đó.Dương Nguyên Khánh vừa chuyển tới xe ngựa phía sau, vén màn xe, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Xuất Trần.

Nàng nhìn chồng cười ngọt ngào, chỉ vào bên trong xe, thấp giọng nói:-Vẫn còn đang ngủ!Dương Ninh nhỏ giọng than thở:-Đệ đệ cả ngày chỉ thích ngủ.Dương Nguyên Khánh gõ lên đầu nó một cái:-Con lúc nhỏ chẳng phải cũng vậy sao?Dương Ninh lè lưỡi, không dám nói nữa.

Dương Nguyên Khánh ló đầu vào trong xe, chỉ thấy trong một cái nôi lớn, một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo đang ngủ say, bộ dạng khỏe khoắn, rất giống mình.

Hắn vui mừng tới nỗi khó mà khép miệng lại, con trai cả của hắn mặt mày giống mẫu thân, khuôn mặt thì giống hắn.Con thứ Dương Tĩnh bộ dạng giống hệt mẹ A Liên, hết sức thanh tú.

Riêng đứa con thứ ba hoàn toàn kế thừa huyết thống của chính hắn, có thể tưởng tượng, khi nó lớn lên sẽ giống y hệt hắn.Xuất Trần trong lòng vui mừng lạ thường, thừa dịp chồng đưa đầu vào cửa sổ, liền hôn khẽ lên mặt hắn, khẽ cười bên tai hắn:-Nó khiến em nghĩ tới chàng khi hai tuổi.-Cũng đừng chiều hư nó.Dương Nguyên Khánh và Xuất Trần nhìn nhau cười.

Hắn thu đầu về, giục ngựa chạy về phía trước.

Xuất Trần nhìn theo bóng hắn xa dần, trong lòng hoài niệm liền thở dài.

Có lúc nàng cũng nhớ về cuộc sống khi làm nữ hiệp, nhưng nữ nhân cuối cùng cũng phải về nhà, chỉ có gia đình và con nhỏ mới là nơi nàng quay về.

Lúc này nàng nhìn lại, phát hiện cuộc sống xưa đang rời xa nàng càng ngày càng mơ hồ.…….-Phụ thân, con không muốn luyện võ!Đứa con trưởng Dương Ninh cuối cùng tìm được cơ hội, cẩn thận đề xuất yêu cầu này với cha nó.-Tại sao?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Thật ra hắn biết thể chất của con trai trưởng không thích hợp luyện võ, hắn cũng không muốn miễn cưỡng đứa con này, chỉ là hắn muốn biết nguyên nhân thế nào.-Con sợ chịu khổ sao?-Không!

Không!Dương Ninh cuống quýt lắc đầu:- Con không phải sợ khó khăn, mà là con thích đọc sách hơn, luyện võ rồi không có thời gian đọc sách.-Thực là như vậy sao?Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con hỏi.-Thật là như vậy.

Hơn nữa ông ngoại và Lý tiên sinh đều nói con có thiên phú đọc sách, kêu con đừng đi luyện võ, nên toàn tâm toàn ý đọc sách.-Lý tiên sinh?Dương Viễn Khánh hơi sửng sốt:-Lý tiên sinh nào?-Chính là Lý tiên sinh dạy Đại Vương đọc sách, cha quên rồi sao?

Cha mời ông ấy từ Trường An tới.Dương Nguyên Khánh trên mặt lộ chút cười miễn cưỡng, hắn biết là ai rồi.

Lý Cương, không ngờ y lại dạy con mình đọc sách, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.-Là ai để Lý tiên sinh dạy con đọc sách?

Ông ngoại à?-VângDương Ninh gật đầu lia lịa.Dương Nguyên Khánh lại nhìn theo hướng của Bùi Củ, chỉ thấy Bùi Củ hí mắt cười với mình.

Nụ cười có chút bí ẩn, điều này khiến hắn tò mò vô cùng, không biết Bùi Củ có điều gì quan trọng muốn nói với hắn......Phủ của Dương Nguyên Khánh nằm ở giữa thành Thái Nguyên, cũng là vương phủ cũ của Hán vương Dương Lượng, chiếm lĩnh một trăm hai mươi mẫu, có thể xưng là một tòa hùng bảo, bốn bề bị bao vây bởi sông nước, bên bờ liễu rủ rợp bóng, vào phủ nhất thiết phải đi qua một cây cầu nhỏ.

Tường viện cao ước chừng hai trượng, kiên cố vững chãi, bên trên có thể bốn người đi lại, có binh lính ở trên tường viện đi lại tuần tra.Bên trong chừng tám mươi mẫu.

Tường trong cao hai trượng ba thước, đây mới là nơi cư trú đích thực, bên ngoài là quân doanh của binh sĩ canh phòng.Bên trong phủ phong cảnh tú lệ, đình đài lầu các ước chừng vài trăm gian, trồng đủ các loại cây hoa danh tiếng.

Một toà kiến trúc tinh xảo đẹp đẽ ẩn mình trong một sắc xanh biếc, một nhánh sông nhỏ dẫn vào trong phủ, ở sau hậu viện hình thành nên một cái hồ nhỏ diện tích chừng mười mẫu.Phủ xá đã thu dọn sẵn sàng, chỉ đợi chủ nhân vào ở.

Nơi ở của Dương Nguyên Khánh, bất luận là kinh thành Lạc Dương hay là huyện Cửu Nguyên, cũng chỉ lớn chừng mười mẫu, hôm nay lại biến thành một trăm hai mươi mẫu.

Cứ coi như không xét tới bên ngoài phủ, cũng có tám mươi mẫu, điều này khiến tất cả mọi người đều có chút khó mà thích ứng.Chỉ có trẻ con là vui mừng sung sướng, vừa vào phủ vừa hoan hô.

Bọn chúng sớm đã mong có một tòa phủ lớn như vậy, có thể cho bọn chúng vô tư bay nhảy.Bùi Mẫn Thu nhíu đôi mi thanh tú, nói với Dương Nguyên Khánh:- Phu quân, chúng ta cần một tòa phủ lớn như vầy để làm gì ?Hắn nắm chặt vợ cười nói:- Ta đã đi qua huyện Văn Hỉ, đệ cũ ở Bùi gia thôn của nàng cũng tới một trăm năm mươi mẫu, so với chỗ này còn lớn hơn nhiều.- Vậy không giống nhau, ở đó có bảy phòng vài trăm người, nhưng nhà chúng ta chưa tới hai mươi người nữa.- Hơn nữa nha hoàn người hầu cũng có hai ba trăm người rồi, lại nói về sau ta được phong vương, cũng không thể để vương phủ chỉ có chừng mười mẫu được!- Phu quân, chàng nói gì?Bùi Mẫn Thu nhìn chồng kinh ngạc, nàng phản ứng cật lực.

Trượng phu tuy họ Dương, nhưng tuyệt đối không phải hoàng tộc, làm sao hắn có thể phong vương?

Nàng nhất thời không nghĩ ra.Hắn cười cười nói :- Lý Uyên đều có thể phong Đường vương, thế lực của ta không bằng ông ta, tại sao ta không thể phong vương?- Ông ta là ...Bùi Mẫn Thu thở dài:- Phu quân, ông ta tạo phản, tự lập vương, còn chàng là thần tử Đại Tùy, làm sao có thể đánh đồng với ông ta?Dương Nguyên Khánh cười thầm trong lòng, nếu có một ngày tự mình nói cho nàng, nàng sắp làm hoàng hậu, không biết nàng ta sẽ phản ứng thế nào?

Hắn rất trông chờ thời khắc đó tới.- Được rồi!

Coi như là phủ Sở quốc công vậy.

Phủ Sở quốc công của tổ phụ ta tại Trường An chiếm tới một trăm năm mươi mẫu, một người đường đường là Sở quốc công, chung quy cũng không thể ở trong căn nhà nhỏ xíu mười mẫu được.Bùi Mẫn Thu hồi lâu không nói, sau cùng nàng thở dài yếu ớt nói:- Phu quân, thiếp là sợ chàng đoạt được Hà Đông liền bắt đầu xa xỉ vô độ.

Thiếp mong chàng vẫn cần kiệm mộc mạc như ngày trước ở Phong Châu, có thể khiến chúng tướng sĩ cảm thấy kiêu hãnh vì chàng, chứ không phải ở trong một cái phủ lớn mới thể hiện được chàng hơn người.Thê tử khuyên nhủ khiến hắn hết mực cảm kích, hắn khẽ gật đầu:- Nàng yên tâm đi!

Ta không thể quên đi chính con người của mình, dời tới tòa phủ này, ta chỉ là vì sự an toàn mà suy nghĩ.

Hiện nay kẻ địch của chúng ta rất nhiều, bọn chúng không hạ thủ được với ta, có thể sẽ làm hại người thân của ta, ta không thể có một chút kinh suất được.Bùi Mẫn Thu vẫn còn muốn nói gì nữa, hắn vỗ vỗ tay nàng cười nói:- Ta phải đi tìm tổ phụ, ông hình như có chuyện quan trọng muốn bàn với ta.

Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện này kỹ lưỡng nhé!Nàng hé miệng cười, xoay người bỏ đi.

Hắn lại dặn dò thân binh mang vác vật phẩm vài câu, rồi mới vội vàng đi đông viện.Bùi Củ vẫn ở đông viện như cũ, ở cùng với Đại vương Dương Hựu.

Đông viện là phòng khách, chỉ có thể từ ngoài nhà đi vào, bên trong không có cửa liên kết, trên thực tế là một tòa nhà độc lập.Đông viện là do hơn mười tiểu viện tạo thành, tổng cộng hơn một trăm gian phòng, trước kia đều là phụ tá của Dương Lượng cư ngụ, hiện nay chỉ có hai người Bùi Củ và Dương Hựu.Dương Nguyên Khánh đi đến đông viện.

Vài chục tên thân binh đang chuyển đồ cho bọn họ, chủ yếu đều là các loại sách, kỳ thực đây đều là sách của Dương Nguyên Khánh đã tặng cho Dương Hựu.Trong thư phòng, Dương Hựu đang cùng Bùi Củ lấy từng cuốn sách trong rương để lên giá, hai người vừa bày sách vừa nói chuyện.- Bùi công, đến Thái Nguyên sau này hẳn là có rất nhiều sách rồi!- Thái Nguyên thì tính làm gì, ngài có thời gian đến chỗ Bùi Học ở huyện Văn Hỉ một chuyến, xem qua Tàng thư lầu của Bùi gia, các loại thẻ trúc, sách lụa và sách giấy chừng vài chục ngàn kiện, đó mới là biển sách.

Thần vốn nghĩ sau khi nghỉ hưu, chỉ ở trong Tàng thư lầu, rồi chết ở trong đó.Dương Hựu nghe ông ta nói một chữ “chết”, miệng bất chợt cứng đơ một lát, lại nói:- Huyện Văn Hỉ xa quá, Thái Nguyên chắc hẳn cũng có không ít tiệm sách hoặc là Tàng thư lầu mà!- Chắc chắn là có, đúng rồi, Tàng thư lầu của Vương gia cũng có hơn mười ngàn cuốn trở lên, ngay tại thành nam, khi nào thần và ngài đi xem thử.- Thế thì tốt quá!

Ngày mai chúng ta cùng đi.- Ngày mai chỉ sợ không được, còn cả một đống chuyện phải làm.Bùi Củ bỗng nhiên thấy phía trước cửa sổ có bóng của Dương Nguyên Khánh, ông ta cười cười nói tiếp:- Ngài tiếp tục xếp sách nhé, thần ra ngoài một lát.Bùi Củ đi ra thư phòng, chỉ chỉ cho Dương Nguyên Khánh hướng vào phòng bên cạnh, hai người đi vào trong một gian phòng bên cạnh.- Tổ phụ đối với cuộc chiến Hà Đông lần này cảm thấy thế nào?Dương Nguyên Khánh vào phòng liền cười hỏi.Bùi Củ ngồi xuống cười ha hả đáp:- Không tồi, kế hoạch lúc đầu là trước năm mới nắm được Hà Đông, chỉ không ngờ là trung tuần tháng tám đã hạ được thành rồi, như vậy tốt quá!

Không cần phải ở Phong Châu qua mùa đông nữa, nghĩ tới cái lạnh của Phong Châu là ta đã thấy sợ rồi.Nói đến đây, ông ta rùng mình một cái, hai bên vai co lại, giống như đang bị lạnh cóng vậy.

Dương Nguyên Khánh cũng nhịn không được bật cười, hắn phát hiện Bùi Củ cũng có tính hài hước.- Đến Thái Nguyên lập tức cảm thấy thoải mái.

Qua hai tháng nữa ta chuẩn bị về Bùi gia ở huyện Văn Hỉ, làm gia chủ ở đó vài năm.Dương Nguyên Khánh kinh ngạc:- Tổ phụ chỉ vừa nắm được Hà Đông, phải xây dựng chế độ mới, cực kì phức tạp, ông sao nói đi là đi được?Bùi Củ hí mắt cười nói:- Để người trẻ tuổi làm chẳng phải rất tốt sao?

Cháu cả của ta Bùi Tấn, còn có Bùi Thế Thanh, rồi hai người anh vợ của cháu Bùi Trứ và Bùi Minh, đều là tài năng trong ngàn người, ta nên nhường chỗ cho bọn chúng.Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của Bùi Củ, ông ta muốn đào tạo con cháu trẻ tuổi trong gia tộc, ông ta muốn nhường chức.

Hắn trầm ngâm một chút nói:- Nhưng hiện nay cháu cần một đại thần dày dạn kinh nghiệm thay cháu trấn thủ triều đình, thu dụ các trí sĩ trong thiên hạ, tổ phụ có thể lại giúp cháu vài năm nữa được không?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 586 : Xảo quyệtNụ cười trên mặt Bùi Củ biến mất.Ông nghiêm nghị nói:- Nguyên Khánh, ta mong cháu hiểu một chút, thế lực của cháu không phải dựa vào sự ủng hộ của vài đại thần, mà là hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, ta tin cháu trong quá trình triệt hạ Hà Đông đã có sự lĩnh hội sâu sắc.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, hắn quả thực hiểu được điều này.

Sau khi hạ được Hà Đông, vài nhân vật trọng yếu của Bùi gia đi khắp các quận huyện, thuyết phục quan phủ các địa phương ủng hộ mình.

Chính là nhờ danh vọng hùng mạnh của Bùi gia, khiến cho các quận huyện ở Hà Đông đều dâng biểu ủng hộ, các nhà giàu quên tiền góp gạo, kẻ luyện võ thì báo danh tòng quân, người đọc sách thì dâng thư xin dùng, trước cửa nha môn mỗi ngày huyên náo không dứt, hăng hái tranh nhau.Còn có sự ủng hộ của Vương gia, khiến cho cả phía bắc Thái Nguyên có thể nhanh chóng ổn định.

Đây chính là những thứ mà loạn phỉ bình thường không thể đoạt được, sự ủng hộ của giai cấp địa chủ.- Con hiểu rồi.

Con cũng cảm nhận được rồi, nhưng con vẫn mong tổ phụ có thể lưu lại hai năm, con cháu Bùi gia có thể để họ đi các nơi làm quan, sau này từ từ thăng chức cho họ.Trên mặt Bùi Củ lại hiện lên nét cười nhẹ nhõm:- Nếu chỉ hạn hai năm thôi, có thể suy xét lại.

Kỳ thực cháu vẫn còn chưa biết thực lực của Bùi gia ta, đợi ngày nào đó gia đình cháu không có cơm ăn, ta sẽ sai gia tộc cấp cho Mẫn Thu chút tiền, lương thảo.Nguyên Khánh cười ha ha:- Đa tạ tổ phụ!Lúc này, Bùi Củ đứng dậy đi ra ngoài.

Một lát ông ta trở lại, đóng cửa lại, mới ngồi xuống rồi nói với Nguyên Khánh:- Cháu có biết tại sao trên đường đi ta phải để Đại Vương vào thành Thái Nguyên không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Cháu không biết, cháu chính vì điều này mà đến tìm tổ phụ.Bùi Củ thở dài một cái:- Vì Dương Hựu không muốn đăng cơ, đại vương muốn đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho cháu.

Đại vương chỉ muốn làm một người bình thường, giống như những thiếu niên khác, có thể đến học đường đọc sách, cùng với mọi người đi du ngoạn, có thể giống như ta sống tới bảy mươi tuổi, con đàn cháu đống.Nguyên Khánh một lúc lâu sau nói;- Đây là ý muốn của riêng đại vương hay là tổ phụ khuyên đại vương?- Đều có!

Phía trước là cách nghĩ của đại vương, sống tới bảy mươi tuổi là ý kiến của ta.

Đứa trẻ Dương Hựu này rất tốt, ta không mong Đại Vương có ngày nào đó bỗng dưng vì bạo bệnh mà chết.Ánh mắt nghiêm nghị của ông ta nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.- Ta thấy cháu có thể suy xét bỏ qua Dương Hựu, trực tiếp xưng đế, có lẽ cháu có thể mất đi một phần những kẻ ủng hộ, nhưng đồng thời cháu cũng có thể đoạt được sự ủng hộ mới, ví dụ như sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thực đối với cháu mà nói tổn hại không lớn lắm.Hắn lắc lắc đầu.

Lời khuyên của Bùi Củ hắn đã từng nghĩ qua, nhưng không được.

Chiếm lĩnh một Hà Đông hắn liền xưng đế, hắn có thể mất đi rất nhiều người ủng hộ, bao gồm quân tướng sĩ Phong Châu, nhất định phải đợi thời cơ chín muồi.- Cháu hiểu ý của tổ phụ, cũng cảm ơn ý tốt của người, nhưng cháu vẫn chuẩn bị theo kế hoạch giúp đỡ Đại Vương đăng cơ.

Còn về việc tổ phụ lo lắng Đại Vương có thể chết bất đắc kỳ tử, điều này không cần phải lo, cháu có thể xử lý tốt, có thể để cho Đại Vương sống tới bảy mươi tuổi giống như tổ phụ, con cháu đầy đàn.Lúc này, cửa đột nhiên mở, Dương Hựu từ ngoài chạy vào trong, quỳ trước mặt Dương Nguyên Khánh, cúi đầu khóc nói:-Nhị thúc, con nguyện không làm hoàng đế, con chỉ muốn làm một người bình thường.Dương Nguyên Khánh xoa xoa đầu nó, đây chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, hắn nhẹ nhàng an ủi:-Thần dù sao cũng không phải là hoàng tộc, thần đăng cơ chẳng phải là danh bất chính ngôn bất thuận sao, mà ngài dù sao cũng là hoàng tôn Đại Tùy, nên do ngài kế thừa hoàng vị.

Hơn nữa thần từng hứa với tổ phụ của ngài, vĩnh viễn là lá chắn của Đại Tùy, thần cũng hứa với phụ thân của ngàii,có thể để ba anh em các ngài bình an sống quãng đời còn lại.

Thần có thể thực hiện lời hứa của thần, đợi đến một ngày thần tìm được một người thích hợp hơn, thần sẽ để cho ngài thoái vị, để ngài làm một phú ông, bình yên mà qua nửa đời sau.Vẻ sợ hãi trong mắt Dương Hựu dần dần mất đi, nhưng nó vẫn lắc đầu:-Nhưng con không muốn xử lý việc triều chính, càng không muốn ở trong thâm cung, con chỉ muốn về quận học đọc sách.Dương Nguyên Khánh mỉm cười.

Đứa nhỏ này quả thực rất thông minh, giỏi bảo vệ chính mình, hắn nghĩ một hồi bèn nói:-Ngài sẽ không tiếp xúc với bất kì tấu chương nào, cũng sẽ không tiếp xúc với bất cứ việc triều chính gì.

Ngài chỉ việc ở cung Tấn Dương nhàn nhã mà đọc sách, nếu ngài muốn có bạn học, thần sẽ cho sắp xếp để các trẻ khác tới Tấn Dương cung cùng ngài đọc sách, cùng chơi với ngài, nhưng ngôi vị Hoàng đế này ngài nhất định phải làm.….Dương Nguyên Khánh sau khi rời Đông viện, trong lòng có chút buồn phiền, kỳ thực có chút việc không thể nói rõ ràng được.

Chính là việc lập Dương Hựu làm hoàng đế, Dương Nguyên Khánh hắn sớm muộn gì cũng thay thế Dương Hựu, đây là chuyện rành rành, mọi người đều biết, nhưng Bùi Củ cố tình dẫn hắn tới đây, nghiêm nghị nói muốn hắn hiện tại thay thế Dương Hựu.Hắn cũng biết, Bùi Củ nhất định đã nói với Dương Hựu, cảnh báo về sau có thể chết bất đắc kỳ tử, Dương Hựu mới có thể sợ hãi như vậy, mới có thể nói những lời không muốn xử lý triều chính như vậy, mới buộc Dương Nguyên Khánh hắn không thể không trấn an Dương Hựu, đem những lời không nên nói mà nói ra, khiến cho mình rơi vào thế bị động.Hiện tại thế cục rất rõ ràng, cứ coi như Dương Hựu chết rồi, Dương Nguyên Khánh hắn cũng không thể đăng cơ hoàng đế, thời cơ vẫn còn lâu mới chín muồi, hắn không tin là Bùi Củ gian xảo tinh quái lại không biết điều này.

Ông ta kỳ thực là đang diễn kịch, mục đích thực thụ của ông ta vẫn là bốn chữ, lợi ích gia tộc.Nếu hắn bây giờ đăng cơ làm hoàng đế, thì các quan văn như Thôi Quân Tố, Đỗ Như Hối đều có thể sẽ không còn ủng hộ hắn nữa, nếu không có sự ủng hộ của các quan văn này, thì hắn chỉ còn cách dựa vào Bùi gia.

Bùi gia tất sẽ lớn mạnh, trở thành thế lực mạnh nhất dưới trướng của hắn.Cho nên Bùi Củ mới lấy lùi để tiến, đề xuất việc trở về Văn Hỉ dưỡng lão.

Sự thực ông ấy có muốn đi không?

Lòng người khó đoán!

Tự mình có chút khinh suất, đã biến thành trò chơi trong tay mấy lão già này, hắn buồn phiền vì điều này.

Tuy hắn đã nhìn thấu được tâm địa của Bùi Củ, nhưng hắn không thể không trọng dụng ông ta.Vừa đi đến cửa đông viện, bắt gặp Giang Bội Hoa đang dắt theo một nha hoàn điệu bộ lắc lư đi tới, Giang Bội Hoa đầu năm được gả cho hắn, đứng hàng thứ ba trong số thê thiếp, sau Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần.Giang Bội Hoa là con gái của Dương Hùng, cũng là cháu gái của Dương Quảng, là cô của Dương Hựu, nàng tới để xem tình hình của Dương Hựu.Nàng thấy Dương Nguyên Khánh vẻ mặt không vui đi ra từ đông viện, bất giác thất kinh:-Nguyên Khánh xảy ra chuyện gì rồi?Hắn thở dài:-Không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không được tốt, nàng đi cùng với ta một lát.Giang Bội Hoa gật đầu, chỉ chỉ vào hướng Đông viện:-Thiếp đi thăm Hựu nhi một lát, lập tức theo chàng.Hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng lại gần:-Cháu nàng hiện nay cùng Bùi Công sắp xếp giá sách, tâm trạng rất là vui, chỉ có phu quân của nàng là trong lòng phiền muộn, nàng theo ta đi.Giang Bội Hoa nghe hắn xưng Bùi Củ là Bùi công, trong lòng có chút kinh ngạc, liền ngọt ngào cười nói:-Được thôi!

Thiếp đi cùng chàng, đi hậu hoa viên, thiếp nghe Mẫn Thu nói nơi đó rất đẹp, vẫn chưa đi xem qua thế nào nữa!Hai người chậm rãi hướng tới hậu hoa viên.

Hậu hoa viên của phủ đệ rất lớn, khoảng hai mươi mẫu, mặt hồ chiếm mười mẫu, trên bờ chen chúc thủy sam, cây liễu và cây nhãn hương.

Lúc này đã qua trung thu, khí trời bắt đầu trở lạnh, lá rụng phủ kín đường mòn, hai người chậm rãi đi men theo con đường lát đá.-Nguyên Khánh, chàng là vì đứng giữa ranh giới công và tư mà phiền muộn sao?Giang Bội Hoa thông minh sắc sảo, nàng đoán được hắn vì Bùi Củ mà phiền não.Hắn gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Bội Hoa tuy đã thành thê tử của hắn, nhưng rất nhiều lúc nàng lại là bạn của hắn.

Nàng thông minh, giỏi hiểu ý người khác, hơn nữa lại là người có trí tuệ, những lúc hắn buồn khổ, nàng có thể lắng nghe hắn dốc lòng.Giang Bội Hoa kéo chặt tay hắn, dịu dàng nói:-Nguyên Khánh, kỳ thực chàng không nên quá vướng bận trong lòng, mỗi người đều sẽ nghĩ tới gia tộc của mình, đây cũng là lẽ thường tình.

Nhưng đồng thời trong lúc nghĩ về gia tộc, ông ta lại sẽ giữ gìn lợi ích của chàng, vì lợi ích của mọi người là một, con đường mà bọn chàng muốn đi còn rất dài, hiện nay mới chỉ là bắt đầu.

Nếu như mới vừa bắt đầu đã có tâm bệnh, về sau rất khó ở cùng với nhau.

Cũng giống như các tỷ muội chúng ta, mọi người cũng sẽ có ghen ghét, sẽ có mâu thuẫn, nhưng mọi người vẫn vui vẻ ở cùng với nhau, vì tất cả chúng ta đều biết, ngày tháng về sau còn rất dài, cho nên chúng ta phải cố gắng nhìn vào ưu điểm của đối phương.

Nguyên Khánh, thiếp cảm thấy chàng cũng như vậy, nghĩ cho đối phương nhiều một chút, nghĩ nhiều tới tác dụng ông ta có thể phát huy, như thế, phiền muộn của chàng giải quyết dễ dàng.Hắn lặng lẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng cười:-Trời cao đối với ta ân huệ thế nào, cuối cùng lại đem người con gái tốt nhất cho ta.Giang Bội Hoa cười dịu dàng, nắm chặt lấy cánh tay của hắn:-Thiếp cũng vậy.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 587 : Chuyến thăm tế nhịDương Nguyên Khánh đối với Thái Nguyên Vương thị luôn có chút phê bình kín đáo.

Mỗi lần nói chuyện với Vương Tự, hắn cũng phát hiện trong lòng Vương Tự lộ vẻ giả dối.

Sự giả dối này lại không giống với dục vọng muốn độc chiếm đại quyền của Bùi gia, song lại chậm chạp không chịu lộ hành vi trong khi luôn miệng nói ủng hộ.Hơn nữa, theo lời huynh đệ Tiết thị, Dương Nguyên Khánh được biết, huynh đệ Tiết Thị ở trong thành Thái Nguyên vẫn ủng hộ mình, nhưng thực tế lại chịu sự ủy thác của Vương thị ở Thái Nguyên, nhưng Vương Tự lại chối bay.

Nói trắng ra, Vương thị ở Thái Nguyên vẫn do dự không quyết, có lẽ là để chờ cơ hội tốt.Dương Nguyên Khánh tuy không thích Vương thị cho lắm, nhưng cũng phải có chút thái độ, hơn nữa khi Bùi gia lớn mạnh cũng là lúc địa vị của Vương gia trở nên có chút nhỏ nhoi.Gần tối, một chiếc xe ngựa với mấy trăm kỵ binh hộ vệ, chậm rãi đến nhà Vương thị, dừng lại ở bậc thềm trước nhà.

Trên bậc thềm, Vương Tự cùng thê tử của y là Cao thị, thê tử Tiết thị của Vương Thông, và mấy chục người con gái khác của Vương gia cùng mấy vợ con Vương thị đều đã đứng chờ từ lâu.Đang lúc Bùi Mẫn Thu cùng con trai Dương Ninh bước ra từ xe ngựa, thì vợ chồng Vương Tự đã nhanh chóng ra đón:- Tham kiến tổng quản phu nhân.Vương Tự tuy là cậu của Bùi Mẫn Thu nhưng họ gặp mặt không nhiều.

Lúc nhỏ có gặp qua vài lần, nhưng từ lúc cô 10 tuổi, chỉ trừ ngày thành hôn khi về nhà Bùi Mẫn Thu mới gặp cậu một lần.

Nói cho cùng là bởi phụ thân của Bùi Mẫn Thu là Bùi Văn Ý ở Bùi gia không có địa vị, Vương Tự không được vừa lòng cho lắm đối với hôn sự của muội muội, sở dĩ vì thế mà lạnh nhạt với mấy đứa cháu ngoại.Nhưng hôm nay lại khác, Bùi Mẫn Thu đã khiến toàn bộ Vương phủ rối bù cả lên.

Tại cửa lớn được thay đèn lồng mới, bên trong khách đường cũng được bài trí lại, toàn bộ gia đinh người hầu đều lánh đi.

Vương Tự mang theo gia quyến cùng người trong gia tộc, tự mình đi ra nghênh đón.Hôm nay Bùi Mẫn Thu lần đầu tiên đến Thái Nguyên, vào thành còn chưa được nửa ngày, liền tới thăm cậu mợ.

Điều này làm cho Vương gia có chút sĩ diện, Vương Tự vô cùng vui vẻ.

Đây chứng minh Dương Nguyên Khánh rất coi trọng Vương gia.Bùi Mẫn Thu dịu dàng thi lễ:- Mẫn Thu xin ra mắt cậu mợ.Cao thị cười nói:- Lâu rồi không gặp, mới ngày nào gặp cháu hôm thành hôn, nay đã có thằng bé đã lớn thế này rồi, cháu nó nay là 6 tuổi phải không?- Dạ!

Tháng giêng này thì nó đầy 6 tuổi.Mẫn Thu đưa con gặp ông cậu ngoại, Dương Ninh lanh lợi quỳ xuống khấu đầu:- Ninh nhi bái kiến cữu ngoại tổ phụ, cữu ngoại tổ mẫu.Đây đích thị là thằng con cả của Dương Nguyên Khánh, Vương Tự vội vàng nâng dậy, nói:- Cháu ngoan, mau đứng dậy!Ông đem một miếng ngọc bội kì lân đeo lên cổ Dương Ninh.

Mẫn Thu thấy miếng ngọc bội nhẵn nhụi trong suốt, quý giá khác thường, vội vàng nói:- Cậu, điều này sao có thể?- Ây!

Sao lại không chứ, thằng bé đã khấu đầu rồi, lẽ nào chút quà gặp mặt cũng không có?Vương Tự ra vẻ mất hứng nói.Mẫn Thu bất đắc dĩ, bảo đứa con:- Còn không cảm ơn cữu ngoại tổ phụ đi con.- Ninh nhi tạ ơn cữu ngoại tổ phụ.Vương Tự cười nói:- Mau vào phủ đi!

Bên ngoài lạnh lắm...Các nữ nhi trong Vương phủ đều đến chào Bùi Mẫn Thu, quây quần đông vui, họ vây chặt Bùi Mẫn Thu và Dương Ninh đi vào trong nhà.

Vương Tự tâm tư tinh tế, sớm sắp xếp con cháu mời thân binh của Dương Nguyên Khánh ăn cơm, mỗi người đều nhét lì xì, trong đó có năm miếng tiền vàng.Kỳ thật Vương Tự trong lòng rất hối hận.

Lúc Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân giằng co, thấy không rõ tình thế, bèn cư xử nước đôi, cố không chọc giận Dương Nguyên Khánh, cũng không đắc tội Lý Uyên.

Đến khi thế lực của Lý Uyên hoàn toàn rời khỏi Hà Đông, ông ta mới ý thức được Dương Nguyên Khánh đã cướp lấy Hà Đông.

Lúc này ông ta bắt đầu liều mạng bù đắp lại phán quyết sai lầm trước đó, ông ta tự mình đi tới các quận phía bắc Thái Nguyên, kêu gọi các thế gia đại tộc ủng hộ Dương Nguyên Khánh.Trái ngược với sự tự tin của Bùi gia, họ không sợ đắc tội với Lý Uyên cũng không sợ tương lai Lý Uyên không cần bọn họ.

Tầm nhìn của Vương gia lại thấp hơn một bậc, sợ đắc tội cái này, sợ đắc tội cái kia, sở dĩ là do Vương thị ở Thái Nguyên chỉ còn lại có một chiêu bài.Trên thực tế tinh hoa của gia tộc Vương thị khi ở Đông Tấn, thì lại vượt sông xuống nam.

“Vương dữ Mã, cộng thiên hạ” (họ Vương và họ Tư Mã cùng phân chia thiên hạ - BTV), những nhân tài chân chính của Vương gia đều đi phía nam, mà Vương thị ở Thái Nguyên vốn đã suy bại, khi Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế dốc sức nâng đỡ, thì mới một lần nữa chấn hưng.

Không ngờ lại gặp biến cố ở Hà Âm, bị tàn sát gần nửa, khiến cho gia tộc vừa mới thịnh vượng lại gặp khó khăn trầm trọng.Vương gia còn sai lầm khi ủng hộ Hán Vương Dương Lượng, làm Dương Quảng tức giận, khiến cho trong một triều Đại Nghiệp, những người của Vương gia vào triều làm quan lớn giảm đi chẳng còn lại mấy người.

Mà trong lịch sử, Vương gia lại đặt tiền cược vào Lý Uyên, khiến Vương gia một lần nữa lại được chấn hưng, Hoàng hậu của Cao Tông chính là Vương thị.Hôm nay việc đến thăm ngoài ý muốn của Bùi Mẫn Thu đã giúp cho Vương Tự nhận ra một số chuyện tế nhị.

Tuy là con gái của Bùi gia, nhưng nàng mang theo đứa con trưởng của Dương Nguyên Khánh là Dương Ninh đến.

Thân phận của nàng không còn là con gái Bùi gia nữa, mà chính là thê tử của Dương Nguyên Khánh, mà khi đưa đứa con trưởng Dương Ninh đến thì đã có một hàm nghĩa không cần phải nói cũng biết.Những tín hiệu tinh tế này đối với một người sành sỏi như Vương Tự, thì không lí nào ông ta không cảm nhận được.Bùi Mẫn Thu bước vào bên trong, Vương Tự cũng không thể đi tiếp được nữa, ông ta gọi hai người huynh đệ là Vương Thông và Vương Túc vào thư phòng.Trong ba huynh đệ nhà Vương thị, lão nhị là Vương Thông có danh tiếng lớn nhất.

Ông ta nổi tiếng thông minh, Vương Học ở Thái Nguyên cũng là nhờ ông ta chỉ bảo mà trở nên tiếng tăm lừng lẫy như ngày hôm nay.

Khi ông ta dạy học ở Quốc Tử Học, con cháu nhiều quan to đều đến bái ông ta làm thầy để được hưởng vinh quang, trong đó có cả đứa con trưởng của Dương Huyền Cảm là Dương Tuấn, đều bái Vương Thông làm thầy.Chính cái gọi là thời thế thịnh văn loạn võ, cùng với thiên hạ đại loạn, việc học hành giảm đi rất nhiều.

Vương Thông chỉ có thể giữ lại cái tiếng gia đình có truyền thống học giỏi, dạy học cho con cháu mình.

Nhưng Dương Nguyên Khánh dùng cường thế cướp lấy Hà Đông, lại khiến ông ta nhen nhúm một tia hy vọng, Dương Nguyên Khánh trong khoa thi cử ở Phong Châu đã để cho ông ta một ấn tượng sâu sắc.Tuy Vương Thông không ủng hộ thi cử, ông ta trong lòng chỉ coi trọng cửu phẩm trung chính (chế độ tuyển quan – BTV).

Nhưng trong thời loạn lạc này, thi cử có thể nâng cao địa vị của người đọc sách, có thể khiến cho những người từ bỏ việc học lần nữa lại cầm sách.

Đây lại là điều mà Vương Thông vẫn hằng chờ đợi, chính là loại tâm lý mâu thuẫn này, làm Vương Thông chờ đợi việc Hà Đông cũng có thể cử hành khoa cử một lần.Khi ba huynh đệ đều đã ngồi trong thư phòng, Vương Tự nhìn hai người huynh đệ nói:- Hôm nay tổng quản phu nhân đến, các đệ có nhận ra điều gì không?Vương Thông là người chỉ chăm chăm với sách vở, ông ta khá chậm chạp trong chuyện tế nhị trên quan trường, không có suy nghĩ gì.

Nhưng tam đệ Vương Túc lại là Trưởng sử quận Li Thạch, đã hai mươi năm làm quan, ông đương nhiên hiểu được ngụ ý của huynh trưởng, suy nghĩ một chút, ông nói:- Hôm nay là lần đầu tiên nó đến Thái Nguyên, chuyện này khá phức tạp, nó chắc hẳn không có thời gian đến thăm hỏi chúng ta.- Đúng, nhưng nó đến đây còn mang theo thằng con trưởng Dương Ninh, nói là thăm hỏi cậu mợ, nhưng từ trước đến nay người cậu như ta vẫn rất lạnh nhạt với nó.Trong mắt của Vương Tự lóe lên một tia sáng,Vương Tự dần hiểu ra mọi chuyện.Vương Thông cũng bắt đầu hiểu ra, ông ta chần chừ hỏi:- Ý huynh là, chuyện Dương phu nhân đến đây là chủ ý của Dương Nguyên Khánh?Vương Tự và Tam đệ Vương Túc mỉm cười, ngay cả lão Nhị cũng nhìn ra được chuyện này, thật không dễ dàng!Vương Tự gật đầu:- Không sai, chính là Dương Nguyên Khánh để nó đến.

Hắn đang ám thị cho chúng ta, Vương gia rất quan trọng.

Ta cảm nhận được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, có lẽ hắn muốn Vương gia đứng ra giữ cân bằng cho Bùi gia, ngừa khi Bùi gia một nhà độc chiếm quyền lớn, dù sao thì chỉ có Vương gia ở Hà Đông mới có thể chống lại Bùi gia.Ở Hà Đông có cách nói ngầm.

Phía nam Thái Nguyên là thế lực của Bùi gia, còn Thái Nguyên và phía bắc Thái Nguyên là thế lực của Vương gia, nên Vương Tự mới suy nghĩ như thế.

Nhưng trên thực tế sức mạnh của Vương gia kém xa Bùi gia, ngay tại năm Đại Nghiệp thứ mười mấy, hai người họ Bùi cầm quyền, khiến thế lực Bùi gia nhanh chóng bành trướng.Lão Tam Vương Túc trầm tư một lát nói:- Đệ chỉ lo chúng ta liệu có đủ sức địch lại Bùi gia, Bùi Củ thật sự là một nhân vật lợi hại, nghe nói lão ta vẫn điều khiển Đại Vương trong lòng bàn tay.

Hơn nữa lão ấy còn đang ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, lại có bao nhiêu là kinh nghiệm...Vương Tự cười cười nói:- Quả thật Đại Vương chỉ là một con rối, cũng không có tác dụng gì.

Mà đệ đã nhận được một tin tức xác thực, Dương Nguyên Khánh đã đem một bộ phận Bùi gia đến Thái Nguyên, như vậy Bùi Củ nhất định sẽ ra khỏi phủ.

Điều quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh sẽ không chỉ dùng Bùi thị và Vương thị, chẳng hạn như Thôi Quân Tố, y chính là nhân vật trọng yếu của Thôi thị ở Thanh Hà.

Còn có Đỗ Như Hối, cũng là danh môn ở Trường An, đệ đoán chừng Thôi thị ở Bác Lăng cùng Lư thị ở Phạm Dương cũng sẽ cho người vào triều làm quan lớn.

Còn có con trưởng của Cao Quýnh là Cao Đức Hoàng hiện đang là Thái Thú Thượng Đảng, còn có Tô Uy.

Kỳ thật những lực lượng kia mà hợp lại, hoàn toàn có thể chống lại Bùi gia.

Quan trọng là thái độ của Dương Nguyên Khánh, rõ ràng là hắn muốn kìm hãm Bùi gia, như vậy thì chúng ta có cơ hội rồi.

Chúng ta nhất định phải đột phá, đem thanh danh Vương gia đi lên, như vậy mới có thể thuận lợi cùng tham dự vào.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 588 : Thiên hạ đại biếnVương Thông từ nãy im lặng, giờ mới lên tiếng:- Để Vương gia đến chủ trì khoa thi cử là một biện pháp không tồi.Vương Thông rất tự phụ, nếu Hà Đông cử hành khoa thi cử, chủ khảo đích thị là ông ta chứ không phải ai khác.

Vương Tự chậm rãi gật đầu.

Huynh đệ nói rất đúng, Vương gia vẫn hơn Bùi gia về phần giáo dục.

Vương gia xưa nay là đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ, mà Bùi gia thì không ...

Dương Nguyên Khánh không cùng vợ tới Vương gia, một mặt là muốn giảm bớt sự chú ý, cố gắng dùng cách khá kín đáo để ám thị Vương gia.

Mặt khác, Dương Nguyên Khánh cũng khá bận rộn, trước khi chưa thành lập một hệ thống chính quyền, mọi việc lớn nhỏ đều do hắn xử lý, khiến hắn mỗi ngày đều bận rộn không thôi.Dương Nguyên Khánh làm việc ở nơi vốn là phủ tổng quản Thái Nguyên Lưu Thủ của Lý Uyên, hiện tại thì bốn chữ “Thái Nguyên Lưu Thủ” đều đã bỏ hết, chỉ đơn giản để là phủ tổng quản, tên chính thức vẫn chưa được xác định.Trong thời gian này, Dương Nguyên Khánh chủ yếu bận về việc xem xét lý lịch, tư cách của quan viên hơn 10 huyện và 15 quận của Hà Đông.

Sau khi hắn chiếm lĩnh Hà Đông, có mấy quan viên ở quận, huyện đã cùng Lý Thế Dân bỏ chạy, như Thái Thú Độc Cô Hoài Ân của quận Giáng, Thái Thú Lý Hiếu Cơ của quận Thượng Đảng và những kẻ khác nữa.Dương Nguyên Khánh liền điều Trưởng sử Cao Đức Hoàng của quận Trường Bình đảm nhiệm Thái Thú quận Thượng Đảng, bổ nhiệm Bùi Thế Thanh làm Thái Thú quận Giáng, hắn còn muốn cân nhắc việc kiến lập thế lực đứng sau triều đình cùng những việc khác về sau..Lý lịch của quan viên rất quan trọng, từ lý lịch có thể nhìn thấy hoàn cảnh.

Ở thời Tùy Đường, hoàn cảnh xuất thân của một quan viên là điều quan trọng nhất.

Dương Nguyên Khánh hơi buồn rầu, hắn phát hiện Hà Đông có rất nhiều quan viên đều có chung một hoàn cảnh, là đều xuất thân từ Bùi gia, cũng là môn sinh của Bùi phiệt.

Khi hắn chưa an định được Hà Đông, trước khi thu nhận đủ nhân tài, hắn còn phải tiếp tục dùng đến bọn họ.Đang lúc Dương Nguyên Khánh tất bật với công việc, thì có thị vệ ngoài cửa bẩm báo:- Mỹ Dương công cầu kiến.Mỹ Dương công chính là Tô Uy, tước vị của gã chính là Huyện công huyện ỹ Dương.

Khi mới tới Phong Châu tất cả mọi người đều tôn xưng gã làm Tô các lão.

Nhưng rất lâu về sau nhiều người không còn thích gã như trước, chủ yếu là do gã quá mưu cầu danh lợi, không giống như Cao Quýnh, một người liêm chính không ham danh lợi.

Mọi người đều không muốn đem gã và Cao Quýnh đánh đồng, nên không gọi gã là các lão mà đổi cách gọi gã thành Mỹ Dương công.Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh lại cần một lão thần ham công danh lợi lộc như gã, hắn cần Tô Uy thay mặt hắn làm việc thật sự.

Cao Quýnh mặc dù có danh vọng nhưng lại không chịu làm quan, chỉ có thể làm bài trí.Tô Uy tuy rằng thích kết bè kết cánh, ham thích công danh, nhưng gã cũng là người có tài, tham gia thành lập các điều luật Đại Tùy, có rất nhiều kinh nghiệm dựng nước, hơn nữa gã chưa từng trái ý trên, lại không xuất thân từ gia đình quan lại, Dương Nguyên Khánh rất cần một trọng thần như gã.- Cho vào....Tô Uy bước nhanh vào phòng Dương Nguyên Khánh, đi lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề có chút dáng vẻ của một ông lão gần bảy mươi.

Đến cả bản thân gã cũng thấy mình tràn đầy nhựa sống, không biết là do triều mới sắp thành hiện thực ở Hà Đông, hay là vì gã mới lấy tiểu thiếp về nhà.Tóm lại, Tô Uy cũng không hối hân lúc trước Dương Nguyên Khánh nửa bắt gã đi Phong Châu.

Tuy lúc đầu có chút không hài lòng, vì nghe nói mùa đông nơi này giá lạnh, lại là một vùng biên cương hoang dã, nhưng khi biết tin Dương Nguyên Khánh giành được Hà Đông, gã bỗng thấy Phong Châu cũng là một chỗ thật đáng nhớ, như rượu ngon, nhân dân an cư lạc nghiệp.Hôm này là lần đầu tiên gã vào thành, Dương Nguyên Khánh đã cho gã một tòa nhà rộng hai mươi mẫu đất, trong phủ do tiểu thiếp của gã bận bịu thu dọn.

Nhưng gã lại có chút không an tâm, cuối cùng phải tìm đến Dương Nguyên Khánh.- Tham kiến Dương tổng quản!Tô Uy cung kính thi lễ.

Ban sáng ở chỗ Bùi Củ, gã gọi Dương Nguyên Khánh là “Nguyên Khánh” biểu hiện sự thân thiết.

Nhưng bây giờ, không phải là gặp nhau với tư cách hảo hữu như ban sáng, phải công tư phân minh, ban sáng là việc tư, hiện tại là việc công.

Tô Uy quá rõ làm quan như thế nào, lúc nào, ở đâu thì phải cư xử ra sao.- Tô các lão mời ngồi!Dương Nguyên Khánh khoát tay, cười nói.Gã vui khi Dương Nguyên Khánh gọi gã là “các lão”, còn mọi người thì cứ gọi gã là Mỹ Dương công, gã ghét cái tước hiệu đó.

Vì Mỹ Dương công chẳng qua là một huyện công, tức là đem gốc gác cũ của gã ra.

Ở triều Tùy, lăn lộn ba mươi năm chốn quan trường, đừng nói là quốc công, đến cái chức quận công gã cũng chưa lần nào được chạm đến.Tiếng “các lão”của Dương Nguyên Khánh khiến gã chợt có chút cảm giác tri kỉ.Tô Uy ngồi xuống, thấy Dương Nguyên Khánh bận bù đầu với một đống công văn chồng chất như núi, liền thở dài, nói:- Tổng quản cả ngày bị những việc như thế này làm phiền não, thì đâu còn sức mà xem xét việc đại sự.Tuy Dương Nguyên Khánh biết Tô Uy ý muốn nói đến chuyện công danh của gã, nhưng phải thừa nhận gã nói rất đúng.

Những việc lặt vặt thế này tiêu hao nhiều sức lực của hắn, đúng là không còn nhiều thời gian suy xét việc quân quốc đại sự.- Ta đã quyết định bổ nhiệm Trương Lượng làm Ký thất tham quân, thay ta sắp xếp những công văn quan trọng.Ký thất tham quân là một chức vụ cực kì quan trọng, tuy phẩm bậc không cao, nhưng phải là người tài giỏi thân tín mới có thể đảm nhận.

Tô Uy trong lòng chợt có tiếng “lộp cộp!”, Trương Lượng, không phải là cái tên đen thui, thấp lùn đó sao?

Nghe nói đã từng bị bắt vì gian lận trong thi cử, tên đó lại được làm Ký thất Tham quân cơ đấy?

Quả là một chuyện ngạc nhiên a!Tô Uy trầm ngâm một chút, rồi thật cẩn thận hỏi:- Vậy tổng quản đã suy xét để ai nắm chức Nội sử thị lang chưa?Nội sử thị lang cũng là một chức vụ quan trọng, nó không chỉ là trợ thủ đắc lực của Nội Sử Lệnh, đồng thời còn có quyền quyết định tấu chương nào cần được phê trước, tấu chương nào chỉ cần để Nội các thảo luận là có thể thông qua.

Ngu Thế Cơ đã giữ chức vụ này lâu năm, y mới có thể nắm giữ đại quyền.Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói:- Đảm nhiệm Nội sử thị lang nhất định phải là người quang minh chính đại, công tư phân minh, ta nghĩ để Hình Tào Tham quân Trương Thuật đảm nhiệm.

Còn Ngụy Trưng làm Môn hạ tỉnh Hoàng môn thị lang để xem xét chính lệnh và phong bác.

Hai chức vụ này chỉ cần một người là đủ, không nhất thiết phải có người thứ hai.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ rất lâu, hai chức vụ này ở Nội các là hai chức vụ tách biệt, cái thì quản đường vào, cái lại quản đường ra.

Bất luận chuyện quốc gia đại sự thế nào đều do Nội sử thị lang xét duyệt trước tiên, việc thẩm tra này cực kì quan trọng.

Suy xét xem liệu có phải giao cho hắn phê duyệt, mà tất cả chính lệnh đã được duyệt đều phải chuyển đến Hoàng môn thị lang thẩm tra lần cuối, xem xem có hợp pháp hay không, có vượt quá quyền hạn hay không.

Có thể nói hai chức vụ này không quản quyết sách cụ thể, chỉ cần chú ý các quy tắc, là hoàn toàn thay thế Dương Nguyên Khánh nắm giữ kiểm soát đại quyền.Tô Uy lập tức hiểu điều Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ.

Dù là Trương Thuật, Ngụy Trưng, hay Trương Lượng, những người này đều thuộc phe Phong Châu.

Như vậy lúc Dương Nguyên Khánh xem xét Nội các, tất nhiên sẽ cân nhắc đến lợi ích của sĩ tộc Sơn Đông.Tô Uy chợt có chút khẩn trương, mấy chức vụ trong Nội các thì có thể đến phiên lão sao?Dương Nguyên Khánh liếc Tô Uy một cái, hắn biết suy nghĩ của Tô Uy hiện giờ, liền khẽ cười, nói:- Ban đầu ta nghĩ để Nội các gồm năm người, sau có thể thành bảy người.

Ta chủ yếu lo chuyện binh lính, Nội các ta không tham dự.

Tô các lão vốn là lão thần chính vụ, ta tính để các lão đảm nhiệm Thượng thư Hữu Phó Xạ kiêm Công bộ Thượng thư, Bùi Công đảm nhiệm Thượng thư Tả Phó Xạ kiêm Lễ Bộ Thượng thư, Đỗ Như Hối làm Hộ Bộ Thượng Thư, Thôi Quân Tố làm Lại bộ Thượng thư, Vương Tự làm Hình Bộ Thượng thư.

Ngoài ra Binh bộ Thượng thư tạm thời do ta đảm nhiệm, năm người các ngươi tạo thành Nội các, gọi chung là Tướng quốc, nhưng về sau sẽ không gọi là nội các nữa, mà thay thành Tử Vi các.

Ngoài ra, ta sẽ tái thiết lập chức Chấp chính sự bút, cũng chính là lãnh tụ tướng quốc, năm tướng quốc sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm, mỗi người cầm bút mười ngày, không biết ý Tô các lão thế nào?Tô Uy suy nghĩ rất nhanh: Tử Vi các gồm năm tướng Bùi Củ, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Vương Tự.

Bùi Củ thì đại diện cho Văn Hỉ Bùi thị, Vương Tự là Thái Nguyên Vương thị, Thôi Quân Tố là Thanh Hà Thôi thị, Đỗ Như Hối đại diện cho quyền lợi của sĩ tộc Quan Lũng.

Về sau nếu mở rộng ra bảy người, có lẽ sẽ có Phạm Dương Lô thị và Bột Hải Cao thị, như vậy thì mình thuộc phe phái nào chứ?Tô Uy suy nghĩ mãi vẫn không ra, gã liếc qua Dương Nguyên Khánh, vừa lúc Dương Nguyên Khánh cười mà như không nhìn gã.

Tô Uy bỗng hiểu ra, gã chính là tay trong của Dương Nguyên Khánh ở Tử Vi Các, gã làm việc vì lợi ích của Dương Nguyên Khánh.Tô Uy xúc động, gã liền quỳ xuống:- Lão thần nguyện trung thành với tổng quản!Dương Nguyên Khánh vội nâng gã dậy, nói:- Tô các lão mau đứng dậy, Nguyên Khánh không dám nhận!Lúc đó, ngoài cửa nghe tiếng ngựa phi nước đại, rồi tiếng bước chân, tiếp đó, có tiếng bẩm báo:- Tổng quản, có tin cấp báo từ Giang Đô!- Cho vào!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 589 : Tâm sự của Mẫn ThuCửa mở, một gã thân binh nhanh nhẹn bước vào, dâng lên cho Dương Nguyên Khánh một ống màu đỏ.

Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút bất an, rút thư ra khỏi ống đọc một lúc.

Mặt hắn trắng bệch, chậm rãi ngồi khụy xuống, đưa thư cho Tô Uy.Tô Uy cũng vậy, mới đọc qua thư, gã lập tức quỳ xuống đất, lên tiếng khóc lớn:- Bệ hạ!……Vũ Văn Hóa Cập ở Giang Đô phát động binh biến, Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng bị bức tử, tin tức truyền đến Thái Nguyên, toàn thành khóc thương.

Tuy Dương Quảng không được lòng dân, nhưng ông ta dù sao cũng là Hoàng đế Đại Tùy, tin ông ta băng hà vẫn khiến vô số người xót thương.Dương Nguyên Khánh hạ lệnh các quận ở Hà Đông để tang ba ngày, quân dân đều thương tiếc việc Hoàng đế Đại Tùy qua đời.

Ba ngày sau, Thẩm Quang cuối cùng cũng tới Thái Nguyên.Trong cung Tấn Dương, Thái Thú các quận ở Hà Đông, Trưởng sử cùng với mấy trăm quan văn, quan võ ở Thái Nguyên đều tụ tập đông đủ.

Trong điện Tấn Dương, Đại Vương Dương Hựu ngồi trên ngự tháp, đứng bên cạnh là Bùi Củ và Tô Uy, Dương Nguyên Khánh thì ngồi một bên, hai bên là hai hàng thị vệ khôi ngô lực lưỡng, tay cầm đủ loại binh khí, và mấy chục thái giám cùng cung nữ đứng sau Đại Vương Dương Hựu.Ở giữa đại điện là mấy trăm đại thần đứng thành ba hàng, lẳng lặng nghe Thẩm Quang kể lại quá trình Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập bức tử, mọi người không khỏi thổn thức.

Cuối cùng Thẩm Quang nói:- Bệ hạ biết là không thể chạy trốn, đành ủy thác cho ta đem ngọc tỷ binh phù tới Thái Nguyên kèm theo một bản di chiếu.Thẩm Quang quỳ một gối, nâng hộp ngọc lên cao.

Dương Nguyên Khánh đứng lên, đem hộp ngọc đặt trước mặt Đại Vương Dương Hựu.

Dương Hựu khóc hai mắt đỏ hoe, mở hộp ngọc ra, lấy bản di chiếu ra, đưa cho Tô Uy.Tô Uy mở chiếu thư ra, nước mắt tức thì trào ra, cao giọng nói với mọi người:- Là chiếu thư của bệ hạ.Tô Uy run giọng đọc lên:- Loạn ở Đại Tùy, trẫm cũng từng trải qua!

Nhớ năm xưa, lúc Khai Hoàng thịnh vượng, giờ Đại Nghiệp lại điêu tàn, trẫm lòng đau như cắt, không còn mặt mũi nào mà gặp tiên đế.

Tất nhiên Đại Tùy sớm muộn cũng được kế thừa, hoặc là trưởng tôn Yến vương, hoặc thứ tôn Việt Vương, hoặc tam tôn Đại Vương, ba người đều đủ thông minh, sáng suốt cai quản sự nghiệp đất nước.

Tuy nhiên chuyện đời trắc trở, vận mệnh khó định, vì vậy trẫm hạ chiếu, lấy ngọc ấn truyền quốc của Đại Tùy làm tín vật truyền ngôi.

Trong ba người ai có được ngọc ấn thì có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, mong các vị ái khanh giúp đỡ tân hoàng đế, chớ phụ lòng trẫm, trẫm ở dưới suối vàng cũng có thể an lòng, do đó hạ chiếu, thông cáo cùng thiên hạ.Tất cả quần thần trong đại điện đều quỳ xuống, ai nấy đều khóc lóc bi thương.

Dương Nguyên Khánh lau nước mắt, nói:- Các vị đại thần, đất nước không thể một ngày không có vua.

Thánh Thượng có chỉ, phải là người có ấn ngọc mới có thể tiếp tục sự nghiệp thống nhất đất nước, ta phụng thánh chỉ, lập Đại Vương làm đế.Mọi người đồng thanh nói:- Đều theo lời của tổng quản.Dương Nguyên Khánh đỡ Đại Vương Dương Hựu ngồi xuống, Dương Hựu nhìn Dương Nguyên Khánh cầu xin, ý muốn nói mình không muốn làm vua.

Dương Nguyên Khánh nhìn Dương Hựu, khẽ lắc đầu, ấn mạnh vai Dương Hựu.Bùi Củ và Tô Uy cũng theo Dương Nguyên Khánh xuống thềm ngọc, đứng sau Dương Nguyên Khánh, rồi hắn cùng mọi người quỳ xuống, cao giọng nói:- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.Dương Hựu lại khóc, bây giờ không phải là lúc đau thương, mà là bất đắc dĩ và tuyệt vọng, Dương Hựu run run nói:- Cái vị ái khanh miễn lễ, bình thân.Ngày hai mươi lăm tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Đại Vương Dương Hựu cầm ngọc tỷ ở Thái Nguyên đăng cơ, hạ lệnh đại xá thiên hạ, sửa lại niên hiệu sau là Kế Nghiệp, truy thụy tiên đế Dương Quảng là Minh Hoàng đế, miếu hiệu Vũ Đế, Hoàng hậu Tiêu thị làm Thánh mẫu Thái hoàng Thái hậu, tôn phụ Nguyên Đức Thái Tử Dương Chiêu làm Nguyên Đức Hoàng đế, mẫu thân Vi thị làm Kính Đức hoàng Thái hậu.Dương Hựu lập tức đặc biệt ban thưởng Dương Nguyên Khánh rìu vàng, phong là Trì tiết (chức quan lo việc quân sự, chính trị ở địa phương - BTV), phong chức Đại đô đốc nội ngoại chư quân sự, làm Thượng thư lệch, còn phong làm Sở Vương, thay quyền vua quản lí chuyện quốc gia đại sự.Dương Nguyên Khánh lập tức đổi Tê Phượng các của cung Tấn Dương thành Tử Vi Các.

Hắn lệnh cho Bùi Củ, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Vương Tự nhập các làm Tể tướng.Dương Huyền Tưởng được phong làm Nạp ngôn (chức quan chuyên nhận và truyền lệnh vua – BTV) kiêm tổng quản Linh Châu, gia phong Thiểm quốc công, Bùi Nhân Cơ được phong làm Nội Sử Lệnh kiêm tổng quản Phong Châu, gia phong Giáng quốc công, hai người này đều không vào triều làm quan.

Trương Thuật làm Nội sử thị lang, chưởng quản sự vụ của Nội sử tỉnh, Ngụy Trưng làm Hoàng môn thị lang, chưởng quản sự vụ Môn hạ tỉnh.Vi Luân, Trương Lượng, Giả Chính Ý làm Nội sử xá nhân, Bùi Tấn và Vi Sư Minh làm Thượng thư tả hữu thừa, Tạ Tư Lễ làm Binh Bộ Thị Lang, toàn quyền quyết định chuyện quân đội, Vương Túc làm Kinh Triệu Y, tất cả đại thần đều được phong thưởng.….Ngay lúc tại Dương Nguyên Khánh giúp Dương Hựu đăng cơ, ở Lạc Dương và Trường An cũng nhận được tin Dương Quảng băng hà.

Lúc này quân Ngõa Cương đánh không được Lạc Dương nên đã rút đi, các tướng nắm giữ quân quyền như Vương Thế Sung, Đoạn Đạt, Lư Sở, Hoàng Phủ Vô Dật cùng những người khác lập Việt Vương Dương Đồng làm đế, đại xá thiên hạ, lấy niên hiệu là Hoàng Thái.Khi nghe tin Dương Quảng qua đời Trường An Đường vương Lý Uyên ngã xuống đất, khóc thảm thiết.

Ba ngày sau theo nguyện vọng các quần thần, Lý Uyên bất đắc dĩ đăng cơ tại điện Thái Cực ở cung Đại Hưng, lập nên nhà Đường, lấy niên hiệu là Võ Đức, lập thế tử Kiến Thành làm Thái Tử, con thứ là Lý Thế Dân lên làm Tần vương, phong làm Thượng Thư Lệnh, con trai thứ ba Lý Huyền Bá làm Triệu vương, con trai thứ tư Nguyên Cát làm Tề vương.Lúc này, trong thiên hạ gọi Thái Nguyên Tùy đế Dương Hựu là bắc Tùy, Lạc Dương Tùy đế Dương Đồng là nam Tùy, Trường An Lý Uyên là Tây Đường, đây là ba vị vua chính thống.

Còn lại Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Tiết Cử, Lý Quỹ, Vũ Văn Hóa Cập, Tống Kim Cương, Tiêu Tiển, Lâm Sĩ Hoằng thì đều là nghịch tặc.Từ đây, một thời đại quần hùng tranh bá bắt đầu mở màn.Trong bóng đêm, cửa thành Thái Nguyên mở ra, một chiếc xe ngựa ở ngoài thành đang đi tới, đây là các đại thần trở về để tham dự đại lễ đăng cơ, lại thêm một chiếc xe ngựa lớn tiến vào bên trong thành, chiếc xe có mấy trăm thân vệ canh giữ ở hai bên, chính là xe của Dương Nguyên Khánh trở lại.Lúc này đã qua canh một, bên trong thành Thái Nguyên rất yên tĩnh, màn đêm bao phủ khắp mọi ngõ ngách, chỉ có ánh tinh quang yếu ớt chiếu lên trên đường, chỉ hướng cho chiếc xe ngựa đi về phía trước.Trong xe ngựa, Dương Nguyên Khánh cũng không vui sướng vì được phong làm Sở Vương.

Đối với hắn, vương tước tuy nhiên chỉ là hư danh, cũng không khiến thực lực của hắn tăng lên bao nhiêu, mà còn có thể làm suy yếu quyền lực của hắn ở một mức độ nào đó.

Lúc trước hắn là tổng quản Phong Châu kiêm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, quân quyền và các khoản tài chính đều ở trong tay hắn, mà hiện tại, bây giờ Tử Vi Các lại phân hắn đến một nơi chỉ nắm được một nửa chính quyền.

Có được tất có mất, hắn nếu nghĩ muốn cướp lấy thiên hạ, cần có được nhân tâm ủng hộ, hắn nhất định phải phân chia ra một bộ phận quyền lực, khiến người ủng hộ hắn có được nhiều lợi ích, mới có thể khiến sĩ tộc Sơn Đông toàn lực ủng hộ hắn.Điều mấu chốt của quyền lực là phải giữ được sự cân bằng, ngay từ khi hình thành cần thiết lập nên một hệ thống quyền lực có tính cân bằng tương đối, điều này khiến Dương Nguyên Khánh luôn lo lắng suy nghĩ.Nhất định phải làm cho Dương Hựu trở thành một con rối, thậm chí khiến y không thể tham dự một chút chính sự nào, như vậy mới có thể vào lúc cuối cùng thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển giao quyền lực, điểm này không thể để cho ai nghi ngờ.Tướng quyền cũng bị trói buộc, Tử Vi Các không thể can thiệp vào đến quân đội, đây cũng là một nguyên tắc, kỳ thật rất nhiều chuyện cũng đang thử nghiệm, cũng chỉ có làm mới biết là đúng hoặc là không đúng.

Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài, ngày mai là ngày đầu tiên hắn chấp chính, trong lòng hắn rất chờ mong.Thời gian trôi đi, qua canh hai, thì Dương Nguyên Khánh rốt cục cũng trở về phủ đệ của mình.

Hắn đi ra từ xe ngựa, nhìn thật lâu vào bảng hoành phi đề tên phủ, mặt trên viết ba chữ 'Sở Vương phủ', hắn thật không ngờ bảng tên được đổi nhanh như vậy, Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm nhìn thấy tấm bảng 'Phủ Việt Quốc Công', không biết khi ông nội biết hắn được phong làm Sở Vương, ông nội sẽ nghĩ gì?Dương Nguyên Khánh đi vào phủ.

Đêm đã rất khuya, người nhà đều đã đi vào giấc ngủ, nhà cửa đều yên tĩnh, hắn bước nhanh hướng tới phía một tòa nhà, mới tiến bên cửa, thì mơ hồ nghe thấy tiếng người nói.

Dương Nguyên Khánh nao nao, dừng bước.Giọng nói rất nhỏ, cũng rất mơ hồ, nghe không rõ được là nói điều gì, nhưng mơ hồ nghe ra là giọng nói của một người phụ nữ, đang lẩm bẩm.

Giọng nói từ phía bên phải trong viện truyền ra, nơi đó là một tòa viện bỏ trống, còn chưa có người ở.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi vào sân, chỉ thấy trên bàn đá dưới tàng cây của một gốc cây mai, bày đặt linh bài cùng hương nến, một người phụ nữ trung niên mặc áo đen đang quỳ lạy, nhỏ giọng cầu nguyện gì đó.Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười, người phụ nữ trung niên chính là sư nương hắn, cũng chính là thê tử của sư phụ Trương Tu Đà, Hàn Thị.Sau khi Trương Tu Đà tử trận, Hàn Thị trở về nhà mẹ đẻ.

Phụ mẫu bà đều đã qua đời, bởi vì nhà bà nghèo khó nên hai huynh trưởng cùng cha khác mẹ đối với bà rất lạnh nhạt.

Thậm chí đuổi bà đi, đang lúc bà không có chỗ nào có thể đi, ra ngoài chính là lúc Bùi Mẫn Thu đang phái người tìm bà, khiến bà đang lúc tuyệt vọng lại thấy sinh cơ, liền đến quận Linh Võ, vừa lúc Đột Quyết tiến công Phong Châu với quy mô lớn.Hàn Thị không có con cái, liền ở cùng một chỗ với mấy người Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh coi nàng như mẹ, người thân đều gọi bà là bà nội, Hàn Thị liền an tâm mà ở lại.- Sư nương!Dương Nguyên Khánh cúi đầu hô một tiếng, khiến Hàn Thị giật mình hoảng sợ, Bà nhìn lại thì hóa ra là Dương Nguyên Khánh.

Bà mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.- Nguyên Khánh.

Con ... vừa trở về sao?Bà thấy Nguyên Khánh mặc khôi giáp, không giống như là bộ dáng lúc mới ngủ dậy, liền kinh ngạc hỏi:- Bây giờ đã là canh hai, làm sao bây giờ con mới về?- Hôm nay có việc rất quan trọng, cho nên về trễ.Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi lên trước, thấy linh vị mà sư nương quỳ lạy đề tên sư phụ Trương Tu Đà.

Hắn không khỏi hơi sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn cắn môi hỏi:- Sư nương, hôm nay là ngày giỗ sư phụ sao?Hàn Thị lắc đầu, nói:- Không phải ngày giỗ sư phụ con, là hai đêm nay ta nằm mộng gặp sư phụ con, trong lòng bất an, nhưng ta lại không muốn cho người ta biết, liền thừa dịp ban đêm chạy đến nơi đây bái tế ông ấy.Dương Nguyên Khánh nhìn linh bài, mặt trên viết 'Vong linh phu quân Trương Tu Đà'.

Hắn chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay cay.

Cho đến hiện tại hắn còn chưa đi bái tế phần mộ sư phụ lần nào.Dương Nguyên Khánh quỳ xuống phía trước linh vị sư phụ, dập đầu lạy ba cái, chắp tay yên lặng thì thầm:- Sư phụ ở trên cao, đồ nhi hôm nay đã được phong làm Sở Vương, đồ nhi sẽ dùng mọi cách để lịch sử Đại Tùy kéo dài, khiến cờ đỏ Đại Tùy vĩnh viễn tung bay, mong sư phụ trên trời có linh thiêng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của đồ nhi.

Một ngày nào đó, đồ nhi sẽ dùng đầu Lý Mật bái tế sư phụ.Giọng nói của Dương Nguyên Khánh rất nhỏ, Hàn Thị chỉ mơ hồ nghe thấy được, trong lòng bà lấy làm cảm động.

Trượng phu từng cho nàng biết, đồ nhi này rất trọng tình trọng nghĩa, cái gì cũng tốt, duy nhất không có thể dễ dàng tha thứ chính là dã tâm quá lớn, muốn nắm lấy đại quyền của Đại Tùy.Nhưng Hàn Thị cũng không để ý điều này, bà và Nguyên Khánh sống cùng nhà gần nửa năm, bà thật sự cảm nhận được sự tôn trọng và quan tâm của Nguyên Khánh đối với bà, xem như là người một nhà.

Còn hai huynh trưởng của bà tuy là thân nhân nhưng sống quá lạnh lùng, sau này họ mới biết được Dương Nguyên Khánh là đồ nhi của trượng phu, thái độ lập tức biến đổi, vài lần tới cửa xin lỗi, muốn mời bà trở về dưỡng lão, bà cũng không muốn đi.

Bà đã coi nơi này là nhà của nàng, con con cái của Nguyên Khánh là tôn nhi của bà.

Bà tin rằng nếu trượng phu biết Nguyên Khánh chăm sóc cho bà, ông ta nhất định sẽ tha thứ cho Nguyên Khánh.- Lão gia, ngươi trên trời có linh thiêng, hãy yên nghỉ đi!Hàn Thị cũng yên lặng thì thầm.Dương Nguyên Khánh đứng lên nói:- Sư nương, ban đêm rất lạnh, người vào nhà đi thôi!

Đừng để bị cảm lạnh kẻo bệnh đấy.- Ta dọn dẹp một chút rồi trở về, Nguyên Khánh, con đi về trước đi!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, liền xoay người rời khỏi viện.

Đi qua một cây cầu nhỏ, phía trước xuất hiện hai ngọn đèn lồng, là thê tử Bùi Mẫn Thu dẫn theo hai nha hoàn đang đi về phía này.Dương Nguyên Khánh trong lòng chợt lo lắng, đã trễ thế này, thê tử còn chờ hắn, hắn vội vàng đón,- Mẫn Thu, sao còn chưa ngủ?- Nếu chàng không về, bình thường sẽ phái người về nói một tiếng, hôm nay không ai đến báo, thiếp biết chàng sẽ trở về, cho nên đợi chàng.Bùi Mẫn Thu vẻ mặt tươi cười, tiến lên trước kéo cánh tay trượng phu, nhỏ giọng hỏi hắn:- Vừa rồi nha hoàn nói chàng đã trở về, sao bây giờ mới đến nơi?Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua khu viện cách đó không xa, thấp giọng nói:- Vừa rồi gặp sư nương ở bên kia, đang bái tế linh vị sư phụ, ta cũng đi bái tế một chút.- Bây giờ sao?Bùi Mẫn Thu kinh ngạc hỏi.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, nói:- Sư nương không muốn cho người khác biết, bà sợ chúng ta lo lắng.- Đây là do thiếp sơ sót.Bùi Mẫn Thu cảm thấy áy náy tự trách, nói:- Hôm nay sư nương còn hỏi thiếp ở gần đây có chùa chiền nào không.

Thiếp cho người đi hỏi thăm một chút, sau lại bận mấy chuyện nên đã quên chuyện này, aiz!

Thực là do lỗi của thiếp.- Nàng đã làm tốt lắm rồi.Dương Nguyên Khánh khen ngợi, rồi nhìn về phía thê tử cười cười, Bùi Mẫn Thu được trượng phu khích lệ, trong lòng vui mừng.

Nàng lại thản nhiên cười nói:- Thiếp đã phái người đi nhà cũ ở Lạc Dương, tìm mấy ni cô về đây, xây dựng một am ni cô ở trong phủ, để trong lòng sư nương cũng yên tâm một chút.

Còn có thím của chàng, thiếp cũng muốn đưa thím về ở cùng nhau.Dương Nguyên Khánh cầm tay thê tử, thê tử hắn cẩn thận chu đáo khiến cho hắn chỉ thể có yên lặng cảm kích...Hai người dắt tay nhau trở về ngủ phòng, Dương Nguyên Khánh dựa vào ghế tựa nằm xuống.

Vươn vai duỗi lưng.

Hôm nay bận rộn suốt một ngày, thực làm hắn mệt muốn chết rồi, Bùi Mẫn Thu hé miệng cười hỏi:- Có phải đã được phong Vương.

Trong lòng cảm giác thế nào?Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên,- Làm sao nàng biết được?Lúc này, hai nha hoàn bưng một chậu nước ấm tiến vào.

Bùi Mẫn Thu xua tay đuổi các cô đi ra ngoài, nàng cởi giày Dương Nguyên Khánh, tự mình mát xa chân cho hắn, cúi đầu cười tủm tỉm nói:- Một đám thân binh kia nóng nóng vội vội như lửa đốt, thiếp có thể không biết sao?Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhớ tới bảng hiệu trước cửa phủ đã bị thay đổi, chính mình còn muốn ngày mai mới chính thức tuyên bố, cho người nhà một cái tin kinh hỉ, nào ngờ bọn họ lại nhanh tay thế, aiz!

Cái đám gia hỏa này thật là…

Nàng có cảm giác như thế nào?

Sở Vương phi.Dương Nguyên Khánh mang một ý trêu đùa hỏi han.Bùi Mẫn Thu lườm hắn một cái.

Nàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, chậm rãi mát xa lòng bàn chân cho hắn, trong chốc lát, đôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên, đuôi mắt mang theo một chút ý oán trách, ý tứ hỏi hắn:- Có Vương phi nào bóp chân như thế này sao?Dương Nguyên Khánh mỉm cười.

Đứng lên ôm thê tử đi vào buồng trong,- Chúng ta đi nghỉ đi.Bùi Mẫn Thu làm nũng hỏi:- Đã trễ thế này, phu quân còn có tinh thần sao?Nàng ỡm ờ, liền bị trượng phu ôm vào buồng trong... . .Trong phòng bóng tối, sau một hồi hai vợ chồng ân ái triền miên, thì chậm rãi nằm xuống.Sau một lúc lâu, Bùi Mẫn Thu rúc vào trong ngực trượng phu.

Nàng cúi đầu thở dài một tiếng, Dương Nguyên Khánh lật người sang, ôm thân thể mềm mại động lòng người của thê tử, hôn lên trên trán, thấp giọng cười hỏi:- Làm sao vậy?Bùi Mẫn Thu cắn nhẹ môi, do dự thật lâu, rốt cục cũng nói:- Phu quân, kỳ thật buổi chiều ngày hôm qua thiếp đã biết chàng sẽ được phong vương.- Ai nói cho nàng biết vậy?Dương Nguyên Khánh càng thêm nghi ngờ.

Chuyện được phong làm Sở Vương là đêm qua mới quyết định, không ngờ thê tử đã biết từ buổi chiều ngày hôm qua.

Tâm tư hắn dao động, đột nhiên hỏi nàng:- Là buổi chiều ngày hôm qua ông nội đi tìm nàng sao?Chỉ có thể giải thích như thế, ngoại trừ Bùi Củ là người từng trải và có đủ quyền lực trong tay, thì không ai có thể đoán được tâm tư của chính mình.

Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút không vui, hắn không thích Bùi Củ kéo thê tử của mình vào trò chơi quyền lực này.Bùi Mẫn Thu vươn cánh tay ôm lấy cổ trượng phu, ghé vào lỗ tai hắn buồn bã nói:- Ông nội nói với thiếp rằng, muốn thiếp về sau lo lắng nhiều hơn một chút tới lợi ích của Bùi gia, không phải cả ngày chỉ để ý sự tình xâảy ra trong nhà.

Ông nội còn nói cho thiếp biết, tương lai có một ngày chàng sẽ đăng cơ, thiếp sẽ trở thành Hoàng hậu, khi đó quan hệ vợ chồng sẽ không đơn giản như thế này nữa.

Nếu thiếp không có thế lực nhà mẹ đẻ ủng hộ, thiếp sẽ bị phế.

Phu quân, ông nội chính là nói như vậy, thật sự có một ngày chàng sẽ vứt bỏ thiếp sao?Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ cái lưng nhỏ của nàng, dịu dàng nói:- Đừng nghĩ ngợi lung tung, muộn rồi, nghỉ ngơi đi!Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lát nhưng chỉ thấy mê man, hắn quả thật rất mệt mỏi , trong đầu là một mớ hỗn loạn, không thể để ý đến tâm tư của thê tử một cách chu đáo.

Hắn vừa nhắm mắt, đầu óc liền tối đen lại, rất nhanh đã không có tri giác.Bùi Mẫn Thu thao thức trở mình ngủ không được, trong lòng nàng vô cùng lo âu, nàng đã đọc qua nhiều sử sách, trong trí nhớ của nàng, Lưỡng Tấn Nam Bắc triều gần như không có một Hoàng hậu chết già.

Nếu ông nội nói đúng, trượng phu có một ngày trở thành Hoàng đế, như vậy nàng nên làm gì bây giờ?

Tình cảm gắn bó giữa vợ chồng trước nay sẽ như thế nào đây?

Chẳng lẽ làm Hoàng đế, tình cảm vợ chồng sẽ bị quyền lực và ích lợi thay thế sao?Tấm hoành phi 'Sở Vương phủ' treo trên cổng cứ trôi nổi trước mắt nàng, trông thật là chướng mắt, nó làm đau lòng nàng, nàng hận là không thể dùng cây búa đập nát tấm biển kia ra thành bụi.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 590 : Nuôi hổ tất sinh loạnGiờ mão, ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh liền đi tới cung Tấn Dương, ngày mới sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng, ánh bình minh không rõ, phía trước cung Tấn Dương được đề phòng nghiêm mật, một đội binh lính toàn thân mặc khôi giáp đang trong phiên trực, đứng canh.Cung Tấn Dương chiếm diện tích thật lớn, có lẽ đến hơn trăm mẫu, cửa chính gọi là Đan Phượng.

Tiến vào Đan Phượng, ở phía sau cửa là quảng trường Tê Phượng, đối diện theo hướng bắc chính là điện chính điện Tấn Dương, đã bị đổi tên là điện Cần Chính điện, hai bên phân bố mười tòa nhà được xây dựng thật lớn, nơi này là trung tâm của triều đình.Dựa vào hai bên sườn chính điện đều có một tòa lâu các khí thế to lớn, bên trái gọi là Cứ Long các, bên phải là Tê Phượng các, lúc này Cứ Long các đã bị đổi tên thành Tàng Thư Các, là nơi để triều đình đặt các loại hồ sơ cùng công văn, còn Tê Phượng các đổi tên thành Tử Vi các, cũng là nơi trung tâm quyền lực của triều đình.Dựa theo quy tắc định ra trước đó, hàng năm buổi triểu sớm lớn chỉ cử hành ba lượt, tết năm mới, tết Đoan ngọ và Trung thu, cử hành mỗi lễ này một lần, còn buổi triều sớm bình thường thì mỗi tuần một lần, do các bộ tự chủ quản và thứ quan tham gia, thảo luận các sự kiện trọng đại của triều đình.

Còn lại là buổi sáng mỗi ngày đều cử hành các buổi triều sớm nhỏ, do văn võ bá quan tập trung nghị sự, các công việc thì đa số được biểu quyết thông qua, một ít công việc quan trọng phải báo cho Nhiếp chính vương phê chuẩn mới có thể chấp hành.Bình thường ngũ quan cùng với Thượng thư, bọn họ đều ở các bộ quan phòng xử lý chính sự, Tử Vi Các thì do ba vị Nội Sử xá nhân thường trú.

Mặt khác, ngũ quan cùng thay phiên làm việc ở Chấp Chính sự, Chấp Chính sự cũng làm việc ở Tử Vi các, do hắn phụ trách chủ trì mỗi ngày khi lên triều.Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi đến cung Tấn Dương, hắn mới từ trên xe ngựa xuống dưới liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn:- Nguyên Khánh!Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa Bùi Củ cũng mới xuống xe ngựa, cười tủm tỉm đi tới.

Hai ngày trước Bùi gia đã xây dựng phủ ở Thái Nguyên, Bùi Củ đã dời nhà của ông ta đi.Tối hôm qua Bùi Mẫn Thu nói chuyện Bùi Củ khuyên nhủ nàng, khiến cho Dương Nguyên Khánh có chút căm tức.

Chỉ là hắn cũng biết đây là ý nghĩ của những thế gia bình thường, người bình thường cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ có điều, Bùi Củ dùng chuyện phế lập phi tử sau này để uy hiếp thê tử mình ủng hộ Bùi gia, làm Dương Nguyên Khánh vô cùng bất mãn, đây là Bùi Củ nhúng tay vào chuyện nội bộ của gia đình hắn.Dương Nguyên Khánh miễn cưỡng cười cười.

Che dấu bất mãn ở trong lòng, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để trở mặt với Bùi gia, hắn còn cần Bùi gia toàn lực ủng hộ.- Bùi tướng quốc sớm như vậy đã tới rồi sao?Bùi Củ thật không ngờ rằng, cháu gái ông ta đã đem những những lời ông ta nói nói cho Dương Nguyên Khánh biết, nên tâm trạng ông ta lúc này vô cùng vui vẻ, liền ha hả cười, nói:- Hôm nay là ngày đầu tiên, đương nhiên phải sớm đến một chút, ta phỏng chừng chúng ta coi như chậm rồi, khẳng định còn có người tới sớm trước hơn so với chúng ta.Chớ nói mình sớm, cũng có người còn sớm hơn, Bùi Củ nói đúng vậy.

Bọn họ hai người đều chậm, trong Tử Vi các, mọi người đều đã đến đầy đủ.

Đang ngồi ở nội đường nghị sự thì thầm mà trao đổi.Dựa theo trình tự sắp xếp ngày hôm qua.

Người thứ nhất Chấp Chính sự chính là Tô Uy, ông ta sẽ chấp bút viết mười ngày.

Sau đó giao cho người thứ hai Vương Tự, hôm nay Tử Vi các nghị sự là do ông ta chủ trì.Tô Uy liếc mắt một cái thấy Dương Nguyên Khánh đi đến, vội vàng nói với mọi người:- Các vị, điện hạ tới.Tô Uy gọi một tiếng 'Điện hạ' khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ không thoải mái, có một loại cảm giác buồn nôn từ đầu đến chân, khó trách rất nhiều người đều không thích Tô Uy.

Ông ta quả thật khá giỏi về việc lấy lòng thượng cấp, Dương Nguyên Khánh vội vàng cười khoát tay,- Về sau vẫn cứ gọi ta là tổng quản đi, như vậy tất cả mọi người đều dễ chịu một chút.Tất cả mọi người mỉm cười, Đỗ Như Hối nói:- Vẫn gọi là tổng quản cho dễ, chúng ta đi bẩm tấu bệ hạ, lại phong Nguyên Khánh làm chức tổng quản Tịnh Châu, vậy sẽ hợp lẽ hơn.Bốn người đều xưng danh hiệu, rồi tự trở lại vị trí chỗ ngồi, làm thành một vòng tròn, Chấp Chính sự Tướng quốc ngồi ở ghế chủ tọa, chủ trì nghị sự, Dương Nguyên Khánh có vị trí dự thính, ở bên cạnh, hắn có thể tham dự cũng có thể không tham dự, hôm nay bởi vì là ngày nghị sự đầu tiên của Tử Vi các, hắn liền tham gia nghị sự lần này.Ngoài chỗ của Tướng quốc, còn có ba vị trí, là Nội sử thị lang và Hoàng môn thị lang, còn có một người phụ trách ghi chép nội dung của nghị sự chính là Nội sử xá nhân.Tô Uy thấy tất cả mọi người đã đến, liền quay ra phía sau gõ một tiếng chuông, sau khi tiếng chuông trong trẻo vang lên, đại sảnh liền yên tĩnh trở lại.- Các vị, hôm nay là ngày đầu tiên Tử Vi các nghị sự, do ta chủ trì, chúng ta liền theo luật Đại Tùy mà làm.

Theo yêu cầu của tổng quản thì sẽ giản lược các nguyên tắc cũ không hợp lý, lập ra một ít quy tắc mới, sau đó mới thảo luận việc Tế Thái miếu và tế Thiên Địa, cụ thể việc này hôm nay tạm thời không thảo luận....Dương Nguyên Khánh ngồi ở phía sau cách Tô Uy ba trượng tại ghế trên dành cho Nhiếp chính vương, vị trí của hắn so với tất cả mọi người cao hơn năm thước, nhìn chăm chú nhóm người Tướng quốc đang nghị sự ở xa xa, hắn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, loại cảm giác này khiến hắn cảm nhận được một ít mùi vị làm Hoàng đế.

Thiên hạ quyền bính đều ở trong lòng bàn tay hắn....Phía sau Tử Vi các là phòng làm việc của Nhiếp chính vương, là chỗ Dương Nguyên Khánh xử lý chính vụ.

Nhóm người Tướng quốc còn tiếp tục nghị sự, Dương Nguyên Khánh lại đi vào phòng của hắn.Phòng của hắn cũng khá giống với phòng của Tướng quốc, do hai tầng bảy gian cao thấp tạo thành, ba phòng phía dưới là phòng Tham quân, phòng Tàng thư và phòng Hậu Kiến, tầng trên gồm bốn phòng làm việc là phòng Vụ chính, phòng Nghị sự, phòng Hành quân tham nghị và phòng nghỉ ngơi.

Các phòng đều được xây dựng bằng gỗ là chủ yếu, bố trí thanh nhã,mùi hương hoa nhài từ trong lư hương lan tỏa khắp các phòng, yên tĩnh mà làm người ta vui vẻ thoải mái.Phòng Tham quân cũng giống với phòng thư ký riêng ngày nay, phụ trách các công văn cơ mật, chức quan ngũ phẩm, là chức vụ vô cùng quan trọng.

Dương Nguyên Khánh suy xét kỹ lưỡng rồi quyết định để Trương Lượng đảm nhiệm, nhưng Trương Lượng chuyển công tác tlàm Nội sử xá nhân, hắn liền thay đổi người khác.

Hiện tại tổng cộng có hai người ở phòng Tham quân.

Một người chưởng chính, một người quản quân, đều là con cháu quý tộc ở quận Đôn Hoàng, một người tên gọi là Tiêu Tấn, là con cháu của Tiêu Gia Đôn Hoàng, một người gọi là Thẩm Xuân, là con cháu của Thẩm gia Đôn Hoàng.Năm đó có mười tám người là con cháu thuộc tầng lớp qúy tộc ở Đôn Hoàng nhập ngũ, theo thời gian trôi đi, bọn họ đều dần dần bộc lộ tài năng ở trong quân Phong Châu.

Tỷ như Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ, Hộ bộ thị lang Vương Nguyên, Đại Lý Tự Thiếu khanh Thẩm Hương Sơn, Thiếu Phủ Giám Lệnh La Bỉnh Quốc, cùng với Tham quân Tiêu Tấn và Thẩm Xuân, từ nay mười người này sẽ là nòng cốt ở trong quân đội và triều đình.Dương Nguyên Khánh đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, thời gian này quá nhiều việc khiến tâm lý hắn không ổn định, nhưng cùng với việc triều đình thành lập, hết thảy sự vụ đều dần dần đi vào quỹ đạo, tâm tư của hắn lại lần nữa nổi lên ý nghĩ tranh bá thiên hạ.Thời tiết đã dần dần lạnh hơn, qua vài ngày nữa là đã đến tháng chín, hắn đã lấy được Hà Đông cách đây một tháng.

Ban đầu hắn định sau khi đoạt được Hà Đông liền tiến về phía Đông, nhưng Giang Đô lại có biến làm nhiễu kế hoạch của hắn.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vào phòng Hành quân tham nghị.

Nơi này cũng đồng dạng bày có bày một tấm sa bàn (bản đồ quân sự), bề rộng chừng một trượng năm thước, dài hai trượng sáu thước, toàn bộ là bản đồ khu vực Trung Nguyên, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn yên lặng, nhìn chăm chú vào Hà Đông, địa bàn của hắn ở toàn bộ Trung Nguyên chính là chỗ này.

Phong Châu và sáu quận Quan Bắc tuy rằng lãnh địa rộng lớn, nhưng nhân khẩu ít, tài nguyên lại vô cùng rất thưa thớt, hơn nữa phân bố lại gần sa mạc, nếu luận về thực lực của các thế lực ở Trung Nguyên mà nói, thì thực lực của hắn còn chỉ ở mức bậc trung.Đầu tiên là binh lực, hiện tại hắn có khoảng một trăm bảy mươi quân tướng, hắn cần để lại năm vạn quân trấn thủ Phong Châu và sáu quận Quan Bắc, mà ở Hà Đông binh lực chỉ có một trăm hai mươi ngàn người, còn phải phân ra bốn mươi ngàn quân đi đóng giữ các quận.

ơỞ Thái Nguyên sẽ có hai mươi ngàn quân đóng giữ, trên thực tế trong tay hắn chỉ có tám mươi ngàn quân có thể tác chiến, dựa vào tám mươi ngàn quân này đi cướp lấy Hà Bắc, hiển nhiên là nằm mộng giữa ban ngày.Hắn cần chiêu mộ lính để bổ sung cho quân đội, nhưng hắn lại không muốn lấy hết sức dân, hắn cần khôi phục chế độ sinh đẻ, chậm rãi tăng cường thực lực.

Lúc này ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng ở quận Hà Nội, quận Hà Nội ở phía đông nam so với quận Hà Đông, bị Thái Hành Sơn cách trở, nơi đó còn có ba mươi ngàn quân của Tống Kim Cương.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 591 : Kim Cương dẫn sóiHắn muốn quân của Tống Kim Cương và Đậu Kiến Đức nhanh chóng bất hòa, như vậy hắn liền có thể tập trung binh lực chiếm lấy U Châu, đồng thời Tống Kim Cương còn có thể thay chính mình làm chệch hướng Lý Thế Dân phía sau.

Đúng là căn cứ vào hai điểm này mà suy xét, mới cho phép hắn tồn tại, nhưng Tống Kim Cương là người vô cùng xảo quyệt, chính mình ba lượt khiến y xuất binh đánh vào phía sau lưng Lý Thế Dân, y đều lấy cớ không có lương thực mà án binh bất động.

Nếu y không chịu nghe theo mình chỉ huy, như vậy để lại y còn có ý nghĩa gì, lâu ngày, ngược lại sẽ thành một tai hoạ ngầm cho chính mình.Vốn dĩ Tống Kim Cương cũng chỉ khư khư giữ lấy địa bàn của y, nhưng y lại thừa dịp mình và Lý Thế Dân giằng co, liền chiếm lĩnh huyện Tế Nguyên, ngày hôm qua lại nhận được báo cáo, Tống Kim Cương điều quân xuống phía nam thâu tóm huyện Hà Dương.

Sách lược của y hiển nhiên là từng bước từng bước như tằm ăn lên, nếu mình ngầm đồng ý, y sẽ nuốt luôn toàn bộ quận Hà Nội.Không thể để y dễ dàng làm càn mãi, mà vừa lúc mình lại thiếu nguồn chiêu mộ lính, ba mươi ngàn quân của Tống Kim Cương không phải là có sẵn để bổ sung sao?Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu sau, hắn ra khỏi phòng ra lệnh nói:- Từ Thế Tích và La Sĩ Tín tới gặp ta ngay lập tức!Hắn đứng ở của phòng ra lệnh cho tám tên thân vệ, một gã binh lính lập tức chạy vội đi.Sau nửa canh giờ, Từ Thế Tích và La Sĩ Tín vội vàng đến ngay.

Sau khi triều đình thành lập, quân đội cũng tiến hành cải tổ, dựa theo luật tạm thời thành lập bát Vệ tướng quân.

Dương Tư Ân, Lý Tĩnh, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Từ Thế Tích, Dương Nguy là tám người chia nhau quản lý bát vệ đại quân, mỗi vệ quận hạn ngạch là ba mươi ngàn người, nhưng hiện tại chỉ có mười ngàn quân, thống nhất do quân mã Đại đô đốc Dương Nguyên Khánh chỉ huy.Từ Thế Tích đảm nhiệm Tả Kiêu Vệ Tướng Quân, dưới tay mười ngàn người xưng là báo kỵ quân.

La Sĩ Tín đảm nhiệm Hữu võ Vệ tướng quân, dưới tay mười ngàn người xưng là hùng cừ quân.Hai người đi vào trong phòng quì một gối, hô:- Tham kiến tổng quản!- Hai người các ngươi đi theo ta.Dương Nguyên Khánh dẫn theo hai người đi vào phòng tham quân, tới trước sa bàn, hắn nhặt cây gỗ lên chỉ vào quận Hà Nội, nhìn hai người nói:- Hôm qua ta nhận được tin báo cáo khẩn cấp từ Thái Thú quận Hà Nội Dương Thì, Tống Kim Cương đã cướp lấy huyện Hà Dương.

Như vậy, y đã đoạt được ba huyện Vương Ốc, Tế Nguyên và Hà Dương.

Mục tiêu kế tiếp của y tất nhiên chính là quận Hà Nội, cho nên ta quyết định tiêu diệt Tống Kim Cương, dùng quân đội của y để bổ sung nhân lực cho quân ta.La Sĩ Tín và Từ Thế Tích, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ chờ mong.

Dương Nguyên Khánh gọi bọn họ tới, tất nhiên là giao trọng trách cho bọn họ.Dương Nguyên Khánh lại dùng cây gỗ chỉ vào Thái Hành Sơn, tiếp tục nói:- Quận Hà Nội bị Thái Hành Sơn cách trở, nhưng có ba con đường để đi qua.

Một là đi qua khe núi Chỉ Quan đến huyện Tế Nguyên, cách khác là đi qua khe núi Thái Hành đến quận Hà Nội.

Cách cuối cùng là đi qua con đường ở khe núi Bạch đến huyện Tân Hương.

Trong đó Tống Kim Cương có bố trí trọng binhở khe núi Chỉ Quan, hai người các ngươi có thể dẫn quân đi đến khe núi Thái Hành và khe núi Bạch.

Ta cho hai người các ngươi thời gian hai tháng, ta chờ ở quận Hà Nội, Tống Kim Cương bất kể sống hay chết, cũng phải đem đến cho ta!Hai người đồng thời quì một gối, chào theo nghi thức quân đội,- Ty chức tuân mệnh!Quận Hà Nội trực thuộc Hà Đông Đạo, nằm ở phía nam Thái Hành Sơn, phía bắc Hoàng Hà.

Trong quận có tổng cộng mười huyện, nhân khẩu đông đúc, thổ địa phì nhiêu, sông ngòi dày đặc, là khu lương sản nổi tiếng.

Kênh Quảng Tế bắt nguồn từ Tẩm Thủy trong quận, chảy ngang qua nửa quận Hà Nội, là đầu mối tưới tiêu và giao thông quan trọng.Bởi vì phía bắc có Thái Hành Sơn – tấm lá chắn quân sự của thiên nhiên ngăn trở, khiến cho quận Hà Nội tương đối an toàn.

Tống Kim Cương nhìn ra điểm này, y dẫn ba mươi ngàn quân xuống phía nam chiếm lĩnh huyện Vương Ốc nằm ở tận phía tây bắc của quận Hà Nội.

Trước đó y cũng đã đưa kế hoạch của mình cho Dương Nguyên Khánh, chiếm lĩnh huyện Vương Ốc nuôi quân, tùy cơ công kích hậu phương của quân đội Lý Thế Dân, kế hoạch này đã được Dương Nguyên Khánh ngầm ưng thuận.Nhưng Tống Kim Cương rất nhanh phát hiện ra, một huyện Vương Ốc nhỏ nhoi không thể nuôi được ba mươi ngàn quân đội.

Y lại thừa cơ khi Dương Nguyên Khánh giằng co với Lý Thế Dân, lẳng lặng đoạt lấy phía đông huyện Tế Nguyên, có thể chiếm được mảng đất đai phì nhiêu rộng lớn ở phía tây Tế Thủy.

Dương Nguyên Khánh cũng biết một huyện Vương Ốc không thể nuôi nổi ba mươi ngàn quân đội của hắn, vì vậy cũng không trách cứ chuyện bành trướng về phía đông của y, xem như ngầm chấp nhận hành vi của y.Song lần này Tống Kim Cương đã xuất hiện phán đoán sai lầm.

Y xem sự ngầm ưng thuận của Dương Nguyên Khánh biến thành Dương Nguyên Khánh vô lực cản bước y, dã tâm của y bắt đầu nổi lên.

Đối diện với các huyện Hà Nội màu mỡ, rốt cuộc y không kìm được giơ ra ma trảo lần thứ ba, chiếm lĩnh phía nam huyện Hà Dương.

Cả vùng phía tây Tế Thủy đã trở thành phạm vi thế lực của y, mà phía đông Tế Thủy chính là vùng đất trù phú nhất của cả huyện Hà Nội, quận trị huyện Hà Nội cũng nằm trong đó.Tống Kim Cương có được lòng tham bước đầu, thì sẽ có bước thứ hai, bước thứ ba.

Đúng lúc này, Đậu Kiến Đức và Lý Mật đồng thời phát hiện miếng bánh ngọt Tống Kim Cương này, gần như không hẹn mà cùng chìa ra cành trám hướng đến y.

Thậm chí Lý Mật còn lệnh người đưa cho y hai triệu bốn trăm ngàn cân lương thực lấy từ kho Lê Dương, giải quyết được mối lo cấp bách của Tống Kim Cương.

Đậu Kiến Đức cũng phái người đem cho y mười ngàn bộ vũ khí, giúp cho trang bị của quân đội Tống Kim Cương không còn sơ sài nữa.Lương thực cùng vũ khí giống như đôi cánh gắn trên lưng của Tống Kim Cương, khiến dã tâm của y bắt đầu vươn cao hơn.

Có sự ủng hộ của Lý Mật và Đậu Kiến Đức, y không còn đặt Dương Nguyên Khánh vào mắt, ba lần cự tuyệt mệnh lệnh phải xuất binh của Dương Nguyên Khánh.Tống Kim Cương đã quyết định chiếm lĩnh cả huyện Hà Nội, trở thành kẻ lắm tiền có vị thế cao mà y giành được.

Sau khi cân nhắc nhiều lần giữa Lý Mật và Đậu Kiến Đức, suy xét vị trí địa lý của quận Hà Nội hướng thiên về Hà Bắc, sau cùng quyết định đầu hàng Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức mừng rỡ, lập tức phong y là Thượng Trụ Quốc, Quận vương Hà Nội, lệnh cho y chiếm đoạt cả quận Hà Nội.Trong màn đêm, một nhánh quân đội hai mươi ngàn người vượt qua Tế Thủy, hướng về phía đông.

Sắc phục của nhánh quân đội này đa dạng, có người mặc giáp da, có người mặc áo vải, có trường mâu, trường đao, có người cầm cung tên, vũ khí cực kỳ hỗn tạp.

Song bên cạnh Tống Kim Cương lại có ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, vận áo giáp thuần một màu, đeo cung tên sau lưng, thắt hoành đao, tay cầm trường mâu và tấm khiên.Tống Kim Cương cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ, sau lưng là mấy trăm cột đại kỳ phấp phới.

Tống Kim Cương trầm mặt, ánh mắt cẩn trọng lóe ánh tinh quang, đăm chiêu nhìn chăm chú về phía trước.

Y cực kỳ giảo hoạt, y biết nếu đoạt quận Hà Nội trước, tất nhiên sẽ khiến Dương Nguyên Khánh giận dữ.

Mục tiêu lần này của y là huyện An Xương và huyện Ôn, sau khi cướp được hơn phân nửa quận Hà Nội, lại quay qua nuốt luôn huyện Hà Nội.- Quận vương, ngài nói liệu Dương Nguyên Khánh sẽ phái binh đến tấn công chúng ta hay không?Đại tướng Lã Sùng Mậu – thủ hạ của Tống Kim Cương vô cùng lo lắng hỏi.Lã Sùng Mậu là người huyện Hạ ở quận Hà Đông, sử dụng một cây đại thiết thương, võ nghệ hơn người, là một trong hai thủ hạ giỏi giang đắc lực nhất của Tống Kim Cương.

Người còn lại là Vương Quân Khuếch trấn thủ huyện Tế Nguyên, dũng mãnh đứng đầu tam quân, đao pháp tuyệt luân.Tống Kim Cương cười cười:- Dương Nguyên Khánh đương nhiên sẽ phái quân đội đến tấn công chúng ta, nhưng chúng ta cũng không sợ hắn.

Đậu Kiến Đức đã đáp ứng phái binh đến tiếp viện cho ta, ta biết y rất muốn đoạt được quận Hà Nội, đến nằm mơ y cũng muốn đoạt được.- Tại sao?Lã Sùng Mậu khó hiểu hỏi.- Rất đơn giản.

Bên kia bờ Hoàng Hà của quận Hà Nội chính là Lạc Dương, Đậu Kiến Đức cũng muốn tranh giành Trung Nguyên, tiến đánh Lạc Dương, trở thành vua Trung Nguyên.

Hơn nữa vào mùa đông, Hoàng Hà đóng băng, thiết kỵ của Đậu Kiến Đức có thể đạp băng mà qua, y sao có thể không muốn chiếm được quận Hà Nội?Tống Kim Cương rất có lòng tin vào chính mình, y biết sự cám dỗ của quận Hà Nội đối với Đậu Kiến Đức.

Dù đại quân của Dương Nguyên Khánh có đến tập kích, Đậu Kiến Đức tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mà không quản.

Việc cấp bách là y phải chiếm được quận Hà Nội trước, trở thành lợi thế chính trị của y.- Mọi người gia tăng sức lực, trước khi trời sáng phải đến huyện Ôn.

Miếng thịt lớn, chén rượu đầy, còn có tiền tài trong kho quan, đều có thể chia cho mọi người.Đại bộ phận sĩ binh của Tống Kim Cương đều là người của quận Mã Ấp, quận Nhạn Môn và quận Lâu Phiền.

Bọn họ đến quận Hà Nội chỉ muốn ăn cơm no, kiếm đủ tiền trở về nhà.

Nghe thấy Tống Kim Cương hứa hẹn mở kho quan, hai mươi ngàn sĩ binh trong phút chốc có thêm tinh thần, nhốn nháo gia tăng tốc độ hành quân.Trong lòng Lã Sùng Mậu vẫn còn có chút lo lắng đối với Dương Nguyên Khánh, nhưng có vài lời y không dám hỏi, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Tống Kim Cương liếc nhìn y, nhận thấy y có tâm sự liền cười hỏi:- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Sao lại có nhiều tâm sự thế?Lã Sùng Mậu do dự một chút, liền ấp a ấp úng nói:- Câu hỏi này rất hay.Tống Kim Cương trông về phía chân trời u ám ở đằng xa, chậm rãi nói:- Kỳ thực mới đầu xem như ta đầu hàng hắn nửa phần.

Sau đó hắn đáp ứng ta, nếu ta đầu hàng, hắn có thể phong ta làm Thái thú quận Mã Ấp.

Ngươi có thấy hay không, ta không có quân đội nào, mới chỉ là một Thái thú quận Mã Ấp hèn mọn.

Nhưng Đậu Kiến Đức lại cho ta làm Quận vương, cho phép ta giữ lại quân đội của riêng mình, Dương Nguyên Khánh có thể làm vậy không?

Dương Nguyên Khánh chiếu theo chế độ của triều Tùy, nhưng ta không thích chế độ này.

Ta thích được thư thái với lại có thể độc lập, Đậu Kiến Đức có thể làm được, Lý Mật cũng làm được.

Tống Kim Cương ta thà làm đầu gà, chứ không làm mông trâu (ý nói nằm ở thế bị lệ thuộc).Sau hồi lâu Lã Sùng Mậu không nói lời nào.

Y thầm thở dài một tiếng trong lòng, y có phần lo lắng cho gia quyến ở huyện Hạ.Tống Kim Cương vỗ vỗ vai y cười nói:- Sau khi ta làm chức lớn, ta sẽ phong ngươi là Quận vương Hà Đông, cho ngươi dẫn một nhánh quân đội về quê hương, để ngươi làm rạng rỡ tổ tông.Lã Sùng Mậu cười khổ một thoáng.

Tống Kim Cương phong y có ý nghĩa gì, trừ phi là Hoàng đế bắc Tùy phong cho y.Đúng lúc này, vài sĩ binh báo tin tiến lại, hô to từ xa:- Quận vương!Tống Kim Cương ghìm cương chiến mã.

Y trông thấy mấy sĩ binh sốt ruột chạy đến, nhất thời có cảm giác chẳng lành:- Có chuyện gì?Y hỏi.- Vương tướng quân lệnh cho chúng tôi bẩm báo với Quận vương, đã phát hiện đại đội quân Tùy ở Chỉ Quan Hình, có đến bảy, tám ngàn người.

Bọn chúng đã tới gần huyện ương Ốc, thủ quân khẩn cấp cầu tiếp viện!Tống Kim Cương chấn động.

Không ngờ quân Tùy đã đến gần huyện Vương Ốc, vậy huyện Tế Nguyên cũng nguy hiểm rồi, đó là trọng địa quân lương của y.

Điều khiến y kinh ngạc hơn là quân Tùy đã xuất binh đến Hà Nội, quân đội ở quận Trường Bình chỉ có ba ngàn người, mà quân Tùy có đến bảy, tám ngàn người, đây tất nhiên là quân đến từ Thái Nguyên.Trong lòng Tống Kim Cương rối loạn, nên làm thế nào đây?

Lã Sùng Mậu ở bên cạnh lo lắng nói:- Quận vương, nếu quân Tùy đã đến, chúng ta nên toàn lực tiếp cứu huyện Thái Nguyên.

Hiện giờ nếu tấn công huyện Ôn, sẽ hỏng mất thời cơ chiến đấu.Tống Kim Cương mạnh mẽ ép bản thân trấn tĩnh lại.

Kỳ thực y từng có tính toán, nếu Dương Nguyên Khánh phái quân đến tấn công y, thì y nên làm thế nào?Tống Kim Cương trầm tư cả nửa buổi.

Y ngoắc tay gọi một viên thân binh đến, lấy ra một miếng ngân bài đưa cho thân binh:- Ngươi tức tốc tìm đến Đậu Kiến Đức cầu tiếp viện, nói là Dương Nguyên Khánh tấn công quận Hà Nội với quy mô lớn.

Nếu y vẫn còn muốn quận Hà Nội, thì xin y lập tức đến tiếp viện!Thân binh tiếp lấy ngân bài, dẫn theo hai người phóng ngựa đi mất.

Lã Sùng Mậu nhìn theo bóng dáng sĩ binh khuất xa, lo lắng hỏi:- Quận vương, Đậu Kiến Đức sẽ đến tiếp viện chứ?- Sẽ đến!

Đậu Kiến Đức nhất định sẽ đến tiếp viện với quy mô lớn, đây chính là cơ hội để chiếm được quận Hà Nội.Dứt lời, Tống Kim Cương lập tức truyền đạt mệnh lệnh:- Đại quân quay lại, tiến về quận Tế Nguyên!Hai người Từ Thế Tích và La Sĩ Tín chia hai ngã, mỗi người dẫn theo mười ngàn quân hối hả tiến về phía nam.

Chiếu theo bố trí của Dương Nguyên Khánh, La Sĩ Tín đi theo ngã Bạch Hình, cắt đứt đường lui của Tống Kim Cương từ phía đông.Từ Thế Tích đi theo ngã Thái Hành Hình.

Trước tiên khống chế huyện Hà Nội, chiếm đoạt căn cứ hậu cần, sau đó hai quân hợp lại tấn công bộ phận Tống Kim Cương.Song Dương Nguyên Khánh cũng biết, tình hình tiền tuyến biến đổi vạn lần trong chớp mắt, y không thể đoán trước được biến hóa của thời cơ chiến đấu.

Tống Kim Cương cũng không phải con rối bằng gỗ, đợi bọn họ đến bao vây diệt trừ.

Vì vậy Dương Nguyên Khánh lại giao quyền cho hai người họ tùy cơ ứng biến khi lâm chiến, cho phép họ điều chỉnh chiến thuật tùy theo biến hóa của tình hình.La Sĩ Tín không nhận được tình báo bất thường nào.

Y vẫn chiếu theo kế hoạch cũ đi theo Bạch Hình vào quận Hà Nội.

Nhưng Từ Thế Tích lại gặp phải tình huống lạ thường, nói chính xác, bọn họ đã tìm thấy thời cơ chiến đấu.Từ Thế Tích nhận được bẩm báo của thám báo.

Trong Chỉ Quan Hình không có thủ quân, chủ lực của Tống Kim Cương ở phía nam huyện Hà Dương.

Trong đầu y liền sinh ra một ý niệm cả gan, trực tiếp tấn công khu vực của Tống Kim Cương từ Chỉ Quan Hình.

Nếu có thể chiếm lĩnh được huyện Tế Nguyên – trọng địa quân lương của Tống Kim Cương, vậy quân đội của Tống Kim Cương không chiến tự loạn.Từ Thế Tích lập tức phân binh thành hai ngã, lệnh cho thiên tướng Tề Hiếu dũng mãnh dẫn theo ba ngàn quân đi theo Thái Hành Hình vào đóng giữ huyện Hà Nội, tăng mạnh phòng ngự.

Còn y cùng phó tướng Trình Giảo Kim đổi hướng đi theo Chỉ Quan Hình, dẫn theo bảy ngàn quân tiến đánh huyện Tế Nguyên.Từ Thế Tích dẫn quân tiến xuống phía nam.

Bọn họ dễ dàng chiếm được một cửa ải phía bắc Vương Ốc Sơn, vào Chỉ Quan Hình tiếp tục thẳng tiến về quận Hà Nội.Chỉ Quan Hình là một khe núi sâu cực dài, bắt đầu từ phía nam huyện Tế Nguyên của quận Hà Nội, kết thúc ở phía bắc huyện Khúc Ốc của quận Giáng.

Đây là một con đường quân sự trọng yếu dài mấy trăm dặm, bởi vì lối đi chật hẹp, chỉ có thể để một chiếc xe binh thông qua, vì thế có tên là Chỉ Quan Hình.Từ Thế Tích không tiến vào Chỉ Quan Hình từ quận Giáng, mà là từ một con đường nhỏ ở quận Trường Bình, trực tiếp vượt qua Vương Ốc Sơn.Ban đêm, bảy ngàn quân đội hạ doanh trại qu đêm ở Tề Tử Lĩnh.

Trình Giảo Kim đến sát bên Từ Thế Tích thấp giọng nói:- Lão Từ, khi nãy nghe một sĩ binh nói, huyện Vương Ốc rất gần nơi này.

Hay là chúng ta cứ đoạt huyện Vương Ốc trước, kiến lập một chỗ vững chắc được không?Từ Thế Tích trầm ngâm không nói, y đang nghĩ đến vấn đề này.

Lộ trình từ Tề Tử Lĩnh đến huyện Vương Ốc chỉ có mười mấy dặm, mà lộ trình tới Chỉ Hình Quan lại dài đến hơn hai mươi dặm.

Y đang suy xét nên đi bên nào trước, hoặc là phân ra một bộ phận sĩ binh đến huyện Vương Ốc, song không biết huyện Vương Ốc có bao nhiêu thủ quân.- Từ tướng quân, thám báo trở về rồi.Có người cao giọng hét lên, chỉ thấy vài viên thám báo trở về.

Từ Thế Tích mừng rỡ, lập tức đứng dậy, hiện tại y cần tình báo khẩn cấp:- Trú quân ở hai huyện có bao nhiêu?Đây chính là vấn đề mà Từ Thế Tích quan tâm nhất.

Một viên thám báo tiến lên quỳ một gối bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, huyện Vương Ốc có một ngàn trú binh, huyện Tế Nguyên có tám, chín ngàn trú binh, chủ tướng hai huyện tên là Vương Quân Khuếch!- Là y!Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim đều đồng thanh hét lên.Nguyên là Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim đều biết Vương Quân Khuếch, cũng là một trong những tướng lĩnh của họ ở Ngõa Cương, tại sao y lại trở thành thủ hạ của Tống Kim Cương?Trong lòng Từ Thế Tích có một ý niệm, liệu có thể chiêu hàng Vương Quân Khuếch hay không?

Nếu có thể, thì sẽ dùng cách không đánh mà có thể phục binh, cướp đoạt quận Tế Nguyên.Trình Giảo Kim cũng có một ý niệm.

Huyện Vương Ốc chỉ có hơn ngàn người, đều là một lũ ô hợp, y không cần công đầu này thì đúng là đồ ngốc.

Nghĩ đến đây, y vội vàng gãi đầu cười nói:- Lão Từ, chi bằng chúng ta phân binh thành hai tuyến, ngươi đoạt huyện Tế Nguyên, ta đoạt huyện Vương Ốc, ngươi thấy thế nào?Từ Thế Tích nhìn y tươi cười rạng rỡ, hận không thể tát y một nhát.

Lợi ích gì cũng muốn chiếm, sao y không nói đi đoạt huyện Tế Nguyên?

Từ Thế Tích oán hận nói:- Huyện Vương Ốc chỉ có hơn ngàn thủ quân, ta cũng chỉ giao cho ngươi một ngàn người, nhiều hơn một người cũng không được, đi hay không tùy ngươi.Trình Giảo Kim trề môi.

Mới một ngàn người, nhân số ít quá.

Có điều vừa nghĩ lại, đối phương chẳng qua cũng không có hơn một ngàn thủ binh, trang bị lạc hậu.

Nghe nói thành trì thấp bé cũ nát, quân đội của y đi thị uy một vòng, đối phương cũng phải tè ướt quần mà đầu hàng.- Ha ha!

Một ngàn thì một ngàn!

Sáng sớm ta sẽ xuất phát.Từ Thế Tích lắc đầu, không cách nào nắm bắt được y, chỉ có thể đáp ứng:- Được thôi!

Cứ để ngươi đoạt quận Vương Ốc vậy.Sáng sớm hôm sau, hai quân chia thành hai tuyến.

Trình Giảo Kim lĩnh một ngàn kỵ binh dương dương đắc ý tiến về huyện Vương Ốc cách đó hơn mười dặm, chưa đi được một dặm, phía sau có sĩ binh đuổi theo:- Trình tướng quân!Trình Giảo Kim vừa quay đầu, trông thấy một viên thân binh của Từ Thế Tích, không khỏi nhướn mày:- Có chuyện gì?- Từ tướng quân muốn ngài cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để trúng quỷ kế và mai phục của kẻ địch, phải phái thám báo đi trước dò đường.- Được rồi!

Được rồi!Trình Giảo Kim cực kỳ mất kiên nhẫn phất tay:- Khi ta dùng kế, y còn chẳng biết đang ở đâu ấy chứ?

Bảo y tự chú ý đi.Thân binh đành chịu, chỉ có thể quay đầu đi mất.

Ưng Dương lang tướng Tôn Đắc Chí cùng lĩnh binh với Trình Giảo Kim nhỏ giọng nói:- Trình tướng quân, thực ra Từ tướng quân lo lắng cũng có đạo lý, sợ nhất là có mai phục trên đường núi.- Sợ cái rắm!Trình Giảo Kim hậm hực chửi mắng:- Bọn chúng chỉ có hơn ngàn người, mai phục tập kích chúng ta thì ai thủ thành?

Ta còn sợ bọn chúng không đến mai phục nữa là!Tuy nói vậy, Trình Giảo Kim vẫn cao giọng hét lên:- Các vị huynh đệ tự mình cẩn thận.

Tấm khiên đặt ở bên phải, buộc khôi giáp cho chắc, tránh để nương tử ở nhà trở thành quả phụ, mẹ già không ai chiếu cố, đến con cái cũng không có, sau cùng lại để kẻ khác chiếm được tài sản.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 592 : Dục tốc bất đạtKhông ít quan quân đều che miệng cười, đây không phải là tiếng lòng của bản thân Trình Giảo Kim hay sao?Tôn Đắc Chí vẫn không yên tâm, len lén phái vài thám báo đi dò đường trước.

Đi được năm, sáu dặm, phía trước là một ngã rẽ, chia làm hai nhánh, mọi người không biết nên đi bên nào.

Thám báo dò đường vẫn chưa trở về, lúc này nhìn thấy một gã tiều phu, liền cao giọng hỏi:- Này!

Người đốn củi, đến huyện Vương Ốc đi đường nào?Tiều phu nhìn y, lười nhác nói:- Hai đường đều có thể đi được.- Đường nào gần hơn?Tiều phu chỉ về phía bắc:- Đương nhiên hướng bắc gần hơn một chút.

Có điều các người đều cưỡi ngựa, e rằng sẽ khó đi theo đường núi, ta khuyên nên đi hướng nam!- Đa tạ!Trình Giảo Kim chắp tay rồi vung tay lên:- Đi hướng nam!Lang tướng Tôn Đắc Chí tiến lên lo lắng nói:- Tướng quân, hay là đợi thám báo đi!

Biết rõ vẫn tốt hơn.- Đừng dài dòng nữa, ai biết thám báo có vào thành tìm đến kỹ viện hay không, đi mau đi!Trình Giảo Kim dẫn mọi người chuyển hướng đi về phía nam.

Tiều phu trông theo bọn họ khuất xa, trên mặt để lộ một tia cười lạnh lùng.

Gã dắt một con ngựa đi ra từ khu rừng, cưỡi ngựa đi phóng về phía bắc.Trình Giảo Kim dẫn quân đi suốt hai mươi mấy dặm.

Tuy đường dễ đi, song phía trước càng đi càng dài, không thấy bóng dáng huyện thành đâu.

Trình Giảo Kim cũng biết mình đã bị lừa, thấp giọng chửi:- Tên tiều phu chết tiệt, ta mà bắt được gã thì không lột da không được.

Còn đám thám báo đáng chết nữa, lão tử đi được hai mươi mấy dặm rồi mà cũng không chạy đến ngăn lại!Lang tướng Tôn Đắc Chí cười khổ trong lòng.

Trình tướng quân này là người cực trọng sĩ diện, thật không thể mỉa mai y, tránh để y thẹn quá hóa giận.

Tôn Đắc Chí liền cười nói:- Trình tướng quân, tôi đoán chừng tiều phu kia đã nghe lầm, tưởng rằng chúng ta muốn đến Vương Ốc Sơn, cho nên chỉ hướng ngược lại.Tinh thần Trình Giảo Kim dao động:- Chắc là thế.

Ta nói khẩu âm Thanh Châu, còn đây là Tịnh Châu, hoàn toàn không giống, chắc chắn là nghe lầm rồi.Y cao giọng hô to:- Toàn bộ quay lại, trở về hướng cũ!Các sĩ binh uổng công đi hai mươi mấy dặm đường, quay lại còn hai mươi mấy dặm nữa, ai cũng lên tiếng oán than, chỉ có thể theo Trình Giảo Kim đi ngược lại.

Trình Giảo Kim nghe thấy các sĩ binh than phiền, sắc mặt của y ngày càng trầm xuống.

Vốn định khao các sĩ binh một chút rượu thịt sau khi công thành, giờ thì miễn đi.Tuy huyện Vương Ốc chỉ có hơn một ngàn thủ binh ô hợp, song hiện tại chủ tướng là Vương Quân Khuếch.

Y đến để tuần tra phòng ngự của huyện Vương Ốc, còn bên huyện Tế Nguyên thì y đã làm tốt trọn vẹn việc chuẩn bị phòng ngự nên không lo nữa.

Y là lo cho huyện Vương Ốc, binh lực ở đây quá ít, huyện thành lại cũ nát, nếu bên này đầu hàng thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí thủ quân ở huyện Tế Nguyên.Vương Quân Khuếch là người huyện Thạch Ngải thuộc quận Thái Nguyên, tuổi chừng ba mươi, hình dáng khuôn mặt như lát táo, râu quai nón dài chạm ngực, thân cao khoảng sáu thước năm.

Y thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, dùng một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đao pháp tuyệt luân.

Vương Quân Khuếch được xưng là Tiểu Quan Vũ vì thích mặc một chiếc áo bào xanh lục, cho nên lại xưng là Lục Bào Soái.Từ năm trước y đã tụ tập mấy ngàn phỉ tặc ở vùng Trường Bình và Thượng Đảng vào nhà cướp của, là đầu mục lục lâm ở các quận phía nam của Hà Đông Đạo.

Khi Lý Uyên khởi binh cũng ngưỡng mộ kỳ danh, phái người đến lôi kéo y.

Vì Lý Uyên câu kết với Đột Quyết nên Vương Quân Khuếch cực kỳ phản cảm, liền quả quyết cự tuyệt sự lôi kéo của Lý Uyên.

Y cũng biết sẽ rất khó sống yên ổn tại Hà Đông, nên dứt khoát đến Lê Dương đầu hàng Lý Mật.Có điều khi Vương Quân Khuếch làm phỉ tặc ở quận Thượng Đảng đã cướp sạch và đốt thôn trang Nhị Hiền, giết chết không ít người hầu của Đơn Hùng Tín, vì thế đã đắc tội với Đơn Hùng Tín, cũng vì nguyên nhân này mà Lý Mật luôn không trọng dụng y.

Sau khi quyết đấu với Địch Nhượng, Lý Mật chỉnh đốn lại quân đội, đề bạt nhiều quan quân, cố tình không nhắc đến tên Vương Quân Khuếch.

Vương Quân Khuếch rời khỏi quân Ngõa Cương trong cơn giận dữ, lại trở về Hà Đông.

Vừa may gặp được Tống Kim Cương, y liền đầu hàng rồi trở thành đại tướng thủ hạ của Tống Kim Cương.Lúc này Vương Quân Khuếch cau mày, một thám tử đang báo cáo tình hình quân Tùy với y.

Viên thám tử này chính là gã tiều phu kia, đã lừa gạt Trình Giảo Kim đi đi về về hết năm mươi dặm.- Tướng quân, đối phương ước chừng có một ngàn kỵ binh, trang bị tinh xảo, chiến mã đều rất khoẻ mạnh.

Tuy nhiên chủ tướng của chúng cũng rất ngu xuẩn, tôi chỉ hướng nam, y thật sự đi về phía nam.

Phó tướng của y nói nên chờ thám báo, song y không chịu nghe theo.Vương Quân Khuếch cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ, liền hỏi:- Tên người này là gì, ngươi biết không?- Ty chức không biết tên y.

Có điều nhìn thấy cờ xí viết một chữ “Trình”, chữ “Trình” viết từ ba chữ “hòa”, “khẩu” và “vương”.“Trình?”

Vương Quân Khuếch suy tư chốc lát, lại hỏi:- Hình dáng y ra sao, cầm binh khí gì?- Người này mi thô như bàn chải, mặt đen tựa đáy nồi, dáng người khôi ngô, tay cầm một cây búa Tuyên Hóa lớn, khẩu âm vùng Thanh Châu, hơn nữa còn rất vô lễ.Vương Quân Khuếch không kìm được bật cười.

Quả nhiên là y, trên dưới quân Ngõa Cương không ai không biết y.

Đến cả người không được trọng dụng như Vương Quân Khuếch, y cũng chạy đến xưng huynh gọi đệ, hình như y còn nợ Vương Quân Khuếch hai mươi xâu tiền vẫn chưa chịu trả.Vương Quân Khuếch trầm tư một hồi liền có kế đối phó.

Y gọi một thiên tướng đến, thì thầm vào tai thiên tướng vài câu.

Thiên tướng ngạc nhiên hỏi:- Tướng quân, nếu chẳng may người không đến mắc bẫy, chẳng phải toàn quân chúng ta sẽ bị diệt hay sao?Vương Quân Khuếch lắc đầu cười nói:- Yên tâm đi!

Ta hiểu người này.

Y xem trọng tính mạng của mình hơn bất kỳ thứ gì khác, tuyệt đối sẽ không xả thân làm việc nghĩa.Thiên tướng gật đầu.

Vương Quân Khuếch lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt lại hiển hiện một tia ưu sầu sâu thẳm.Trong lộ trình hơn mười dặm, Trình Giảo Kim ước chừng đã đi trọn một ngày.

Khi trời chập tối, y mới dẫn quân đến được thành huyện Vương Ốc.

Trông thấy tường thành huyện Vương Ốc cực kỳ thấp bé ở xa xa, cao chỉ hơn một trượng, Trình Giảo Kim thầm đắc ý trong lòng.

Dự đoán của y không hề sai, huyện Vương Ốc chẳng phải là nơi yếu địa chiến lược, nhân khẩu cũng không nhiều, tường thành không thể dựng cao to kiên cố.Song Trình Giảo Kim lại biết, sổ công lao lại chỉ xét về trình tự, mà không xét đến tường thành cao hay thấp.

Y nắm giữ huyện Vương Ốc, liền đoạt được công đầu, hì hì!

Hai ngàn lượng bạc tiền thưởng công đầu đã vào tay rồi, khoản tiền này cũng không thể để nương tử đoạt mất, thích hợp giữ làm tiền riêng.

Trình Giảo Kim càng nghĩ càng khoái chí, cười đến mức mắt khép lại thành một đường chỉ.Lúc này một thám báo chạy đến cấp báo:- Bẩm báo Trình tướng quân, tướng trấn giữ huyện Vương Ốc thỉnh cầu đầu hàng.Trình Giảo Kim cười ha hả:- Quả nhiên bị ta đoán được, chuẩn hàng!-Khoan đã!Lang tướng Tôn Đắc Chí gấp gáp hét lớn một tiếng.Trình Giảo Kim có chút không vui liếc nhìn y:- Tôn tướng quân còn có nghi vấn gì sao?- Ty chức sợ bọn họ dùng kế, nhất định phải hỏi rõ ràng.Tôn Đắc Chí lại hỏi:- Tướng trấn giữ của đối phương là ai, chuẩn bị đầu hàng như thế nào?- Khởi bẩm Tôn tướng quân, tướng trấn giữ của đối phương họ Mã, chỉ là một viên thiên tướng.

Bọn họ nguyện ra khỏi thành, buông vũ khí đầu hàng.Trình Giảo Kim kéo dài giọng điệu:- Đã đến nước này rồi, có nghi vấn gì nữa không?Tôn Đắc Chí nghĩ không thông sẽ có mưu kế gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng nói:- Ty chức cảm thấy, cẩn thận một chút cũng không sai.Trình Giảo Kim hừ một tiếng thật mạnh:- Ta từng đến Ngõa Cương, ta biết cảm nhận của bọn họ.

Nếu có một đường ra, chẳng ai nguyện ý đi làm loạn phỉ.Y quất roi mạnh vào chiến mã, lao nhanh hướng đến huyện Vương Ốc.Quân lính đầu hàng đã quỳ thành một hàng dài ở ngoài thành huyện Vương Ốc, vũ khí đều đặt dưới đất.

Người quỳ ở đầu hàng là một thiên tướng ở trần, tay cầm đại ấn huyện lệnh, tướng sĩ ở bên cạnh thì nâng cao một mâm vàng.

Thiên tướng thấy Trình Giảo Kim cưỡi ngựa đến gần, liền cao giọng hô to:- Tướng đầu hàng Mã Hoành, khấu bái tướng quân thiên uy của Đại Tùy, nguyện dâng lên vàng cùng đại ấn, khẩn cầu tướng quân thu nhận.Trình Giảo Kim trông thấy mâm vàng, y cao hứng cười to ha hả.

Trong lòng y nóng ruột muốn xem vàng nhiều bao nhiêu, liền xoay người xuống ngựa, đưa tay tự cởi chiến bào của mình, muốn đỡ tướng đầu hàng đứng dậy rồi mặc chiến bào cho viên tướng đó.- Xin Mã tướng quân mau đứng dậy.

Đã có thành ý đầu hàng, ta nhất định bẩm báo với tổng quản, sẽ không bạc đãi ngươi.Đúng lúc y đến gần tướng đầu hàng, dưới chân đột nhiên trống không, rơi ầm xuống hố bẫy.

Đất đá bay vương vãi, trong phút chốc lấp đầy cả cạm bẫy.Biến cố bất ngờ khiến quân Tùy chấn động, không ít người muốn xông lên tiếp cứu, nhưng Vương Quân Khuếch đã sớm có chuẩn bị.

Y dẫn năm mươi cung thủ lao đến, dùng cung tên bao vây quanh hố bẫy.

Vương Quân Khuếch lớn tiếng hô to với quân Tùy:- Ai dám tiến lên, ta sẽ bắn chết y!Quân địch đều đầu hàng ở ngoài thành, hơn nữa trên tay không có binh khí, quả thực đã tiêu diệt toàn bộ cơ hội của bọn họ.

Trong tình huống này, đại tướng đang mắc bẫy thường sẽ đều hô to:- Đừng lo cho ta, đoạt được thành trì thay ta báo thù!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 593 : Lưỡi nở hoa senHiên ngang lẫm liệt, đại nghĩa diệt thân, song Trình Giảo Kim đang mắc bẫy lại gấp đến độ hô to:- Tôn Đắc Chí, lui quân cho lão tử, lui lại ba dặm!

Đây là mệnh lệnh của lão tử, đi mau!Kỳ thực đây cũng là chỗ giảo hoạt của Trình Giảo Kim, nếu chẳng may quân địch muốn họ buông vũ khí thì tính sao?

Cứ dứt khoát lui đi, bảo tồn thực lực rồi lại tự cứu mình.Tôn Đắc Chí bất đắc dĩ, hậm hực vung tay:- Lui lại!Kỵ binh quân Tùy nhốn nháo quay đầu ngựa lui về phía sau.

Vương Quân Khuếch thấy quân Tùy tản đi rồi, không khỏi đắc ý cười nói:- Trình Giảo Kim, ngươi thiếu ta hai mươi xâu tiền, nên trả đi!Vốn dĩ Tôn Đắc Chí cùng vài Giáo Úy đã bàn bạc, chuẩn bị thừa dịp ban đêm tập kích huyện Vương Ốc, cứu thoát Trình Giảo Kim.

Mọi người lặng lẽ tiếp cận tường thành, ngờ đâu liền nghe thấy âm thanh như đánh chiêng kia của Trình Giảo Kim hét lớn ở đầu thành:- Tôn Đắc Chí, con lừa ngu xuẩn nhà ngươi, mau đi tìm Từ Thế Tích, ngươi không phải là đối thủ của tên này!Trình Giảo Kim lại tiếp tục hét to:- Ngươi đi mau, đừng phá hư đại kế của lão tử!Trong ánh trăng, có thể mơ hồ thấy toàn thân Trình Giảo Kim bị lột sạch trơn, treo ngược vào một cột gỗ, hai gã cao to ở bên cạnh cầm chủy thủ sáng loáng múa may trên thân của y.- Tướng quân, tính sao đây?Một sĩ binh nhỏ giọng hỏi.Tôn Đắc Chí cắn chặt môi.

Y thấy đối phương đã có chuẩn bị, chỉ có thể phất tay:- Chúng ta lui lại trước, đi tìm Từ tướng quân!Mấy trăm sĩ binh quân Tùy nhanh chóng chạy xa trong đêm tối.

Vài tướng trấn giữ ở đầu thành trông thấy quân Tùy đã đi xa, mới cởi trói cho Trình Giảo Kim, xách tay và chân y đi xuống thành.

Từ xa nghe thấy tiếng mắng chửi của Trình Giảo Kim:- Đám khốn kiếp các ngươi, đưa quần cho lão tử mặc vào!Trong đại sảnh đèn đuốc sáng sủa, Vương Quân Khuếch ngồi trước một chiếc bàn con lặng lẽ uống rượu buồn.

Một ly rồi lại một ly, hiển nhiên tâm tình của y không tốt.

Bên cạnh bầu rượu đặt một miếng ngân bài, chính là ngân bài của Trình Giảo Kim.

Trên đó viết “Tả kiêu vệ Á Tướng quân”, đây là quan lớn từ tứ phẩm.

Vương Quân Khuếch rất rõ tài năng cùng bản lĩnh của Trình Giảo Kim không bì kịp mình, song y lại có thể giữ đến chức Á Tướng quân, còn tiền đồ của mình vẫn không hề hay biết.Khi Vương Quân Khuếch rời khỏi khỏi quân Ngõa Cương trong cơn giận dữ từng cân nhắc đến việc đầu hàng Lý Uyên, nhưng nghĩ đến lúc trước đã quả quyết cự tuyệt Lý Uyên đến vậy, y không thể nào vứt bỏ thể diện này được.

Trong khi đó Dương Nguyên Khánh vừa bắt đầu đông chinh, tình thế chưa rõ, y cũng không muốn tùy tiện đến đầu hàng.

Cũng may Tống Kim Cương đối đãi y không tồi, hậu đãi với y.Tuy Tống Kim Cương đối đãi y không tệ, nhưng người này cũng có rất nhiều nhược điểm.

Nhược điểm lớn nhất của Tống Kim Cương chính là quân đội, sĩ binh của Tống Kim Cương đều là người huyện Nhạn Môn và Mã Ấp.

Điều này đã định là Tống Kim Cương không thể nào kéo dài, kết quả Tống Kim Cương quả nhiên đã đầu hàng Đậu Kiến Đức.Vương Quân Khuếch cũng không xem trọng Đậu Kiến Đức.

Tuy thế lực người này lớn mạnh, nhưng xuất thân loạn phỉ của Đậu Kiến Đức khiến y không có được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông.

Đây chính là nhược điểm trí mạng của Đậu Kiến Đức, hơn nữa lại không có chế độ nghiêm ngặt nào.

Từ việc phong Tống Kim Cương làm Quận vương Hà Nội có thể nhìn ra tính tùy tiện của Đậu Kiến Đức, tước vị như Quận vương có thể tùy tiện phong hay sao?Có lẽ Đậu Kiến Đức có thể thắng nhất thời, song lại không có quy tắc.

Không có chế độ, tất cả đều hành động theo cảm tính, người như thế sau này có thể làm nên đại sự sao?

Vương Quân Khuếch cũng từng đọc sách, y cực kỳ hoài nghi dạng người này.

Nếu Tống Kim Cương đầu hàng Đậu Kiến Đức, thì bản thân tất nhiên cũng qua được.

Nếu Đậu Kiến Đức bại vong, bản thân vẫn có thể đầu hàng.

Loại tư vị làm gia nô ba họ này, y không hề muốn nếm trải.Tống Kim Cương không còn cách nào đầu hàng Dương Nguyên Khánh, nhưng Vương Quân Khuếch y lại không có quan hệ gì với Dương Nguyên Khánh, y hoàn toàn có thể đầu hàng.

Vương Quân Khuếch có chút động tâm rồi, nhưng cứ đầu hàng đơn giản như vậy, y lại có chút không cam tâm.

Y muốn đầu hàng với chính bản thân Dương Nguyên Khánh, chứ không phải đầu hàng với thuộc cấp của hắn.Lúc này, một sĩ binh tiến đến bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, quân Tùy đã lui, xem ra đã đi rồi.Vương Quân Khuếch uống một ly rượu rồi hỏi:- Trình Giảo Kim thế nào rồi?- Y không sao, chỉ là đang mắng chửi tướng quân.- Y chửi ta thế nào?Vương Quân Khuếch lạnh lùng hỏi.Sĩ binh do dự một hồi rồi nói:- Y mắng tướng không biết thời thế, tương lai đến làm hoạn quan cắt chim cũng không có cơ hội.- Tên khốn kiếp này!Vương Quân Khuếch thấp giọng chửi một tiếng, liền căn dặn:- Đưa hắn đến gặp ta.Lát sau, Trình Giảo Kim bị đẩy đến đại sảnh.

Y đã mặc quần, nhưng thân trên vẫn để trần, vừa vào đại sảnh y liền la lối:- Vương lão nhị, ngươi không nghĩa khí chút nào.

Tốt xấu gì thì năm đó chúng ta từng ăn cơm chung một nồi.

Ta không cần ngươi hậu đãi, chí ít cũng nên đưa y phục để ta mặc, hiện tại trời lạnh thế này.Vương Quân Khuếch liếc nhìn y, cười lạnh nói:- Ngươi còn nợ ta hai mươi xâu tiền, bộ khôi giáp đó cứ xem như ta lấy lại cả vốn lẫn lãi.- Con chấu chấu xanh nhà ngươi, bộ khôi giáp đó ta lột từ người của Lưu Vũ Chu.

Nó là bộ giáp thép tinh luyện thượng đẳng, giá trị ít nhất cũng đến trăm lượng vàng, con mẹ nó, lão tử quá thiệt thòi rồi.Trình Giảo Kim bên ngoài thô lỗ, bên trong lại cực kì giảo hoạt.

Y thấy quân bài của mình ở trên bàn của Vương Quân Khuếch, liền đoán được trong lòng Vương Quân Khuếch đố kỵ với mình.

Có điều cứ thế này, y sẽ có cơ hội lôi kéo Vương Quân Khuếch.

Thực ra vào lúc Trình Giảo Kim lọt vào hố bẫy, nghe thấy âm thanh của Vương Quân Khuếch, trong lòng đã có suy nghĩ, công lao lôi kéo một viên đại tướng còn lớn hơn so với chiếm đoạt một tòa thành trì.

Vì vậy y mới liều mạng đuổi Tôn Đắc Chí đi, nếu sát thương Vương Quân Khuếch thì có phần không dễ thực hiện.Nhân duyên của Trình Giảo Kim khi còn ở trong quân Ngõa Cương cực tốt.

Y thường uống rượu với Vương Quân Khuếch, ít nhiều gì cũng biết cách nghĩ trong lòng của Vương Quân Khuếch.

Y biết thực ra lòng người này cực tham công danh lợi lộc, hơn nữa tâm cao khí ngạo, chỉ có thể nâng chứ không thể ép.- Được thôi!

Cứ cho là dùng khôi giáp để trả nợ cho ngươi, vậy xét về tình nghĩa huynh đệ ngày trước, cũng không mời ta uống một ly rượu được sao?Sĩ binh hai bên giận giữ, vừa định giáo huấn Trình Giảo Kim một chút, Vương Quân Khuếch lại ngăn cản:- Cởi trói cho y, để y ngồi xuống.Đám sĩ binh chỉ có thể cởi trói cho Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim mừng thầm trong lòng, lấy lục bào của Vương Quân Khuếch treo trên tường mặc vào.

Y tùy tiện ngồi xuống, mở nắp bình rượu đổ vào chén:- Ta nói, từ khi nào ngươi trở nên thanh tú như thế, không ngờ lại dùng ly uống rượu, giống như Dương Nguyên Khánh vậy.Trong lòng Vương Quân Khuếch khẽ động, liền che giấu tâm tình nói:- Nghe khẩu khí của ngươi, hình như rất hiểu Dương Nguyên Khánh phải không?- Đương nhiên rồi.

Năm Nhân Thọ thứ tư, ta vào kinh tham gia Võ Cử thì đã ở cùng một gian nhà trọ với hắn.

Khi ấy hắn quên mang tiền, là ta thay hắn trả tiền thuê phòng.

Lúc đó hắn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, còn dạy ta luyện tên.

Khi ấy còn có tên Đơn “miết đầu” kia (“miết đầu” có nghĩ là đầu của con ba ba) , lão tử còn đánh nhau với y một trận.

Nếu Dương Nguyên Khánh không kịp thời kéo ra, suýt chút nữa thì có người chết rồi.Trình Giảo Kim nói đến hứng thú tràn trề, đã uống ba chén rượu vào bụng, y đột nhiên nhíu mày:- Hình như ta đã nói cho ngươi biết rồi.Vương Quân Khuếch hồi tưởng lại một chút, hình như Trình Giảo Kim đã từng nói với mình.

Có điều khi ấy tưởng rằng y khoác lác, hơn nữa y còn khoe khoang là quen biết với Đơn Hùng Tín.

Nhưng khi đó y xưng là lão Đơn, không ngờ hiện tại lại biến thành Đơn “ miết đầu”.

Tuy Vương Quân Khuếch biết Trình Giảo Kim đang lấy lòng mình, có điều y cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Y cực kỳ hận Đơn Hùng Tín, mắng là Đơn “miết đầu”, vừa hợp ý của y.- Ta cảm thấy ngươi có hơi nói quá sự thật, ngươi thật sự quen biết Dương Nguyên Khánh ư?Vương Quân Khuếch có chút hoài nghi hỏi y.- Gạt ngươi thì ta là đồ khốn!Trình Giảo Kim gấp gáp đến nhảy dựng lên, y chìa tay cầm lấy ngân bài của mình:- Có nhìn thấy không, kiêu binh vệ Á Tướng, nhân vật kiêu binh vệ đứng thứ hai, tướng quân là Từ Thế Tích.

Bởi vì y là tam đương gia của quân Ngõa Cương cho nên mới được trọng dụng, ta thì là cái gì chứ.

Luận võ nghệ, ngay cả năm hiệp của ngươi ta còn không qua nổi.

Luận cưỡi ngựa bắn cung, con mẹ nó, ta còn không xứng xách giày cho ngươi.

Luận công lao, ta lập được công cái rắm.

Ngươi biết Mã Thiệu chứ?

Lính quèn của quân Phong Châu, khi Dương Nguyên Khánh còn làm Hỏa trưởng thì y đã theo rồi.

Song hiện tại cũng chỉ có Á Tướng của Dương Tư Ân.

Giống như ta, ngươi nói xem ta dựa vào cái gì mà làm Á Tướng, chẳng phải là dựa vào quan hệ cá nhân không tồi với Dương Nguyên Khánh đó sao?Vương Quân Khuếch gật đầu, y có chút tin tưởng rồi.

Với bản lĩnh của Trình Giảo Kim, làm Á Tướng quả thực có chút đề cao y.

Có điều Trình Giảo Kim cũng không tệ, biết ăn nói, biết rõ bản thân mình.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 594 : Quân Khuếch hiến kếĐôi mắt nhỏ của Trình Giảo Kim nheo lại.

Y nhận thấy Vương Quân Khuếch đã có chút động tâm, liền quấn lấy nói:- Ta không ngại tiết lộ một bí mật với ngươi.

Thực ra là hai nhánh quân của chúng ta xuống phía nam, La Sĩ Tín dẫn mười ngàn kỵ binh qua Bạch Hình đã vào đến quận Hà Nội, cắt đứt đường lui của các ngươi.

Ta nghe Từ Thế Tích nói, Dương Nguyên Khánh đã nhìn trúng quân đội của Tống Kim Cương, muốn thu nạp toàn bộ để bổ sung binh lực.

Vì thế các ngươi đến một người cũng chạy không thoát, toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.

Ây!

Lão Vương, cần gì phải bị như vậy?Lòng Vương Quân Khuếch chấn động, trên trán đã thấm mồ hôi, Không ngờ Dương Nguyên Khánh đã theo Bạch Hình cắt đứt đường lui của bọn họ.

Y tin chuyện này là thật, Trình Giảo Kim không thể chế ra dạng chiến thuật này.Vương Quân Khuếch cúi đầu im lặng, mâu thuẫn trong lòng y lên tới cực điểm.

Trình Giảo Kim trông thấy bánh canh đã sắp chín rồi, còn thiếu một gáo nước nữa thôi.

Y lại khuyên nhủ:- Lão Hoàng đế đã chết ở Giang Đô, Dương Nguyên Khánh lập Đại Vương Dương Hựu.

Thật ra tất cả chúng ta đều biết, tương lai Dương Nguyên Khánh muốn đăng cơ làm Hoàng đế, muốn thắng được nhiều tiền thì phải đặt cược sớm.

Loại khỉ lông ngắn như ta không xứng để ngươi đầu hàng, thành thật mà nói, Từ Thế Tích cũng không xứng.

Ngươi vốn là người Hà Đông, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng Dương Nguyên Khánh, Trình Giảo Kim ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hắn.

Nếu không được làm tướng quân, thì Á Tướng khẳng định cũng không thành vấn đề.

Có điều ta phải nói với ngươi, ngươi đừng nghĩ tới Quận vương Hà Nội gì hết.

Đây chính là triều đình thật sự, không phải loại gánh hát rong như Đậu Kiến Đức kia, cũng chỉ có Dương Nguyên Khánh mới có thể phong vương, tương lai chúng ta vẫn có hy vọng làm đến chức quốc công.

Thế nào, có nguyện ý theo tiểu đệ đi một chuyến đến Thái Nguyên, về nhà làm rạng rỡ tổ tông hay không?Vương Quân Khuếch cuối cùng đã bị thuyết phục.

Y lướt nhìn qua mấy thân binh, đám thân binh cũng gật đầu với y, tỏ vẻ tán thành y đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Vương Quân Khuếch dứt khoát hạ quyết tâm:- Được thôi!

Ta theo ngươi đi gặp Dương Nguyên Khánh.Trình Giảo Kim mừng rỡ, gấp gáp nói:- Muốn được phong lớn, ngươi phải tỏ rõ thành ý, để tay không đi gặp thì không hay lắm.- Ta biết, ta sẽ giao huyện Tế Nguyên cho các ngươi.Dưới sự thuyết phục tựa như lưỡi nở hoa sen của Trình Giảo Kim, cuối cùng Vương Quân Khuếch đáp ứng đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Trình Giảo Kim lập tức lệnh cho người tìm đến tướng Tùy Tôn Đắc Chí, giao lại huyện Vương Ốc cho Tôn Đắc Chí, còn Trình Giảo Kim thì dẫn Vương Quân Khuếch đến huyện Tế Nguyên.

Chiều hôm sau, Trình Giảo Kim tiến vào đại doanh của Từ Thế Tích.- Lão Từ, ta lập đại công trở về rồi!Trình Giảo Kim chưa đến lều lớn đã lớn tiếng kêu la.Từ Thế Tích vừa nhận được tình báo mà Tôn Đắc Chí viết cho, nói Trình Giảo Kim sơ suất bị bắt.

Y đang lo lắng, lại nghe Trình Giảo Kim đã trở về.

Nhất thời y vừa mừng vừa sợ, vội vàng ra đón.- Chẳng phải ngươi bị bắt rồi ư?

Tại sao lại quay về, ngươi không sao chứ?Từ Thế Tích hỏi luôn miệng.Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:- Sao ta có việc gì được?

Tên Tôn Đắc Chí ngu xuẩn kia không hiểu mưu kế của ta.

Ta sớm biết đối phương dùng kế bắt ta, liền tương kế tựu kế để bọn chúng bắt vào thành.

Ngươi xem, ta thuyết phục được Vương Quân Khuếch rồi.

Y nguyện ý đầu hàng chúng ta, ngươi không cần tấn công huyện Tế Nguyên nữa.Từ Thế Tích mừng rỡ.

Y cũng không muốn lật tẩy việc Trình Giảo Kim tự thổi phồng.

Bị bắt vào thành như thế nào không hề quan trọng, quan trọng là có thể chiêu hàng Vương Quân Khuếch, đây mới chính là đại công.Y giơ ngón tay cái lên:- Tốt lắm, đại công này tính là của ngươi, ta nhất định sẽ biểu dương công lao của ngươi.Trình Giảo Kim kéo Từ Thế Tích qua một bên, nhỏ giọng nói:- Điều kiện của Vương Quân Khuếch là đầu hàng với tổng quản.

Ta muốn dẫn y đi Thái Nguyên, ngươi viết một phong thư đi!

Nói rõ tính quan trọng của lần đoạt lấy huyện Tế Nguyên này, giữ một chút thể diện cho Vương Quân Khuếch.Từ Thế Tích gật đầu:- Chuyện này không thành vấn đề, y nói khi nào đầu hàng?Trình Giảo Kim quay đầu nhìn lướt qua huyện Tế Nguyên.

Từ xa chỉ thấy cửa thành rộng mở, một đội sĩ binh giơ cờ trắng bước ra, liền cười nói:- Thấy chưa, chẳng phải đã đến rồi sao?Lời tác giả: Vương Quân Khuếch chính là nhân vật Vương Quân Khả trong Tùy Đường diễn nghĩa, cũng là một nhân vật yêu thích của tác giả.Vương Quân Khuếch được Từ Thế Tích nghênh tiếp vào lều lớn.

Vương Quân Khuếch cũng biết Từ Thế Tích, Từ Thế Tích là tam đương gia của quân Ngõa Cương, mà Vương Quân Khuếch y chẳng qua chỉ là một viên tướng mới gia nhập quân Ngõa Cương.

Tuy có chút danh tiếng, nhưng y không có cơ hội ngẩng đầu khi ở trong quân Ngõa Cương dày đặc phe phái.Mà Từ Thế Tích cũng biết Vương Quân Khuếch.

Người này đao pháp tuyệt luân, vừa vào Ngõa Cương liền tiếp đánh bại mười ba viên tướng.

Đáng tiếc y đã đắc tội với nhân vật đứng thứ hai Đơn Hùng Tín, Lý Mật thủy chung không dám dùng y, đây cũng là một chuyện đáng tiếc.Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Từ Thế Tích cười nói:- Vương tướng quân có thể cải tà quy chính, không hổ là anh hùng Hà Đông.

Với tài năng của tướng quân, chắc chắc sẽ được tổng quản của ta trọng dụng.- Quân Khuếch mê muội đã lâu.

Từ lâu nghe nói Dương tổng quản không nhìn xuất thân, chỉ có tài mới được trọng dụng.

Nay về lại bắc Tùy, ta đã được nếm trải chí hướng bình sinh của mình.Nói đến chỉ trọng dụng tài năng, Vương Quân Khuếch không kìm được nhìn lướt qua Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim lại cười hì hì:- Ta cũng là đại tài, nếu không thì sao có thể thuyết phục ngươi quy hàng?Vương Quân Khuếch cười khổ.

Vậy cũng đúng, y lại nói:- Ta nguyện trợ giúp Từ tướng quân một tay, sớm ngày bình định quận Hà Nội.Từ Thế Tích mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:- Nguyện nghe việc công!Vương Quân Khuếch nghĩ ngợi rồi nói:- Điểm yếu lớn nhất của Tống Kim Cương chính là quân tâm của y bất ổn.

Phần lớn sĩ binh của y là người của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, người nhà đều ở phương Bắc.

Các sĩ binh cũng chỉ muốn theo Tống Kim Cương cướp đoạt chút đồ vật, sau đó về nhà, không ai nguyện ý theo y lâu dài.

Từ tướng quân nếu không ngại bắt tay vào điểm này, liền có thể khiến Tống Kim Cương đại bại.

Mặc khác, phó tướng Lý Sùng Mậu kia của Tống Kim Cương là người quận Hà Đông, Lý Sùng Mậu cũng không nguyện ý đầu hàng Đậu Kiến Đức, ta có thể viết thư khuyên y.- Đợi đã!Từ Thế Tích giật mình hỏi:- Chuyện này có can hệ gì đến Đậu Kiến Đức?Vương Quân Khuếch sửng sốt:- Các ngươi không biết Tống Kim Cương đã đầu hàng Đậu Kiến Đức, hơn nữa còn được Đậu Kiến Đức phong làm Quận vương Hà Nội.

Các ngươi không biết những chuyện này sao?Sắc mặt Từ Thế Tích trở nên ngưng trọng dị thường, y bất chợt ý thức được mình đã có sai sót trên phương diện tình báo.

Vậy mà y không biết Tống Kim Cương đã đầu hàng Đậu Kiến Đức, vấn đề này có phần nghiêm trọng rồi.Y trầm giọng hỏi:- Vậy Đậu Kiến Đức sẽ phát binh đến quận Hà Nội chứ?- Khẳng định sẽ phát binh!Vương Quân Khuếch nói không chút do dự:- Đậu Kiến Đức và Lý Mật nhiều lần lôi kéo Tống Kim Cương, trong đó Lý Mật bởi vì ta phản đối mãnh liệt, Tống Kim Cương vứt bỏ quy hàng Ngõa Cương.

Mà Đậu Kiến Đức bởi vì lôi kéo Tống Kim Cương, thậm chí không tiếc giao cho y mười ngàn bộ vũ khí, còn chuẩn bị gả cháu gái cho y, đủ thấy Đậu Kiến Đức rất xem trọng quận Hà Nội.

Có được quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức liền có thể đối mặt trực tiếp với Lạc Dương.Từ Thế Tích trầm mặc không nói.

Y đã ý thức được, quận Hà Nội đã không phải đối phó Tống Kim Cương đơn giản như thế, rất có khả năng là lần đầu giao chiến giữa bọn họ và Đậu Kiến Đức.

Sự tình trọng đại, y nhất định phải lập tức bẩm báo với Dương Nguyên Khánh.Nghĩ đến đây, Từ Thế Tích lắc đầu nói:- Ta cho rằng các ngươi không cần đến Thái Nguyên nữa.- Tại sao?Vương Quân Khuếch cùng Trình Giảo Kim đồng thanh hỏi.- Nguyên nhân rất đơn giản, ta đoán chừng tổng quản sẽ đích thân đến quận Hà Nội.Khi đại quân của Tống Kim Cương ở cách huyện Tế Nguyên chừng tám mươi dặm thì nhận được tin tức, Vương Quân Khuếch đã dẫn quân đầu hàng quân Tùy.

Điều này khiến Tống Kim Cương cực kỳ phẫn nộ, đồng thời cũng rất kinh hoảng.

Không chỉ đơn giản là tổn thất mười ngàn quân đội, mà huyện Tế Nguyên là trọng địa lương thảo của y, bên trong tồn trữ mấy triệu cân quân lương, lương thực mà quân đội của y mang theo chỉ có thể dùng trong bốn ngày.Lúc này Tống Kim Cương không còn rảnh để phẫn nộ, y quay đầu về hướng đông.

Y muốn lấy huyện Hà Nội, nhưng quân tiếp viện của huyện Hà Nội đã đến.

Trú quân có sáu ngàn người, thành trì cao to kiên cố, khó mà tấn công.

Tống Kim Cương bất đắc dĩ tiếp tục men theo Tẩm Thủy xuống phía nam, mục tiêu hướng thẳng đến huyện An Xương.

Nhưng khi còn cách huyện An Xương ba mươi dặm, Tống Kim Cương nhận được tình báo, một nhánh quân Tùy khác ước chừng mười ngàn người, phân binh thành hai tuyến chiếm lĩnh huyện An Xương và huyện Ôn, cắt đứt đường lui ở phía đông của y.

Mà lúc này, Từ Thế Tích đã dẫn tám ngàn quân đội qua Tế Thủy, theo sau đại quân của Tống Kim Cương cách chừng hai mươi dặm.Nơi đóng quân khẩn cấp của Tống Kim Cương là đồi Cổ Sam, là một gò đất cao hơn mười trượng.

Bởi vì có vài gốc cổ sam che trời mà có tên đó, nơi này cách huyện An Xương chừng hai mươi dặm.Sở dĩ đóng quân khẩn cấp, là vì lương thực chỉ có thể dùng trong một ngày rưỡi.

Lại đi về hướng đông thì là một vùng núi nhân khẩu thưa thớt, quân đội của y không thể chống đỡ nổi.

Tống Kim Cương hạ lệnh đóng doanh, lập tức phái ra hai mươi đội thu hoạch lương, đánh cướp lương thực tại các thôn trang ở tứ phía.Khi trời chập tối, Tống Kim Cương nhận được tình báo, ước chừng hai mươi ngàn quân Tùy đến bao vây từ ba hướng Tây, hướng đông bắc và hướng đông, cự ly cách doanh địa của y không đến mười dặm.Tống Kim Cương suốt đường đi nhanh.

Đến trước cửa doanh, quân đội của y dựng một tòa tháp điểu vọng (điểu vọng có nghĩa là nhìn xa).

Tống Kim Cương đi lên tháp, có phần khẩn trương hỏi:- Ở đâu?Y vừa nhận được báo cáo, phát hiện một nhánh quân Tùy ở phía Tây, cự ly cách họ chỉ có năm dặm.

Tin tức này khiến Tống Kim Cương cực kỳ khẩn trương, y tự mình lên tháp điểu vọng kiểm tra tình hình.Sắc trời rất tối tăm, nắng chiều đã tản đi, những đám mây trên trời chuyển thành màu tím sậm, nhưng có thể mơ hồ thấy được tình hình cách đó mấy dặm.

Chỉ thấy một nhánh đại đội kỵ binh quân Tùy chừng tám ngàn người đứng hùng hậu ở một vùng đất trống đằng xa, nhưng bọn họ không tiếp tục di chuyển mà hạ doanh trại tại chỗ.- Quận vương, thừa dịp quân Tùy chưa hội hợp, chúng ta cứ tiến đánh nhánh quân Tùy này trước!Một tướng lĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng kiến nghị.Tống Kim Cương lắc đầu.

Hai mươi ngàn quân đội không trang bị chỉnh tề của y muốn tấn công tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ, không thể không nghi là si tâm vọng tưởng.Lý Sùng Mậu cũng vội nói:- Quận vương, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Lưu lại đây, sau cùng khẳng định chỉ có con đường chết.- Cứ đợi đi!Tống Kim Cương thở dài:- Đợi đội thu hoạch lương trở về, xem lấy được bao nhiêu lương thực rồi hãy tính đường ra.Y tâm tình nặng nề xoay người trở về đại doanh.

Lý Sùng Mậu nhìn theo bóng dáng của Tống Kim Cương, trong lòng có một cảm giác bất an.Màn đêm dần buông, đội thu hoạch lương cũng lục đục trở về.

Hai mươi đội thu lương trở về mười lăm đội, năm đội khác không có tin tức.

Bởi vì vùng này nhân khẩu đông đúc, thôn xá rất nhiều, mà lúc này lại ngay mùa thu hoạch, đội thu hoạch kiếm được kha khá, có đến gần hai ngàn bốn trăm cân lương thực và một số lượng lớn heo, dê, gà, vịt.

Cứ như thế, quân lương có thể duy trì thêm vài ngày nữa.

Tống Kim Cương hạ lệnh giết heo mổ dê, khiến chúng sĩ binh được một bữa no nê.Doanh trướng của Lý Sùng Mậu ở phía tây đại doanh, mà Tống Kim Cương lại ở phía đông đại doanh, mỗi người phụ trách một nửa doanh địa.

Trong lều lớn, Lý Sùng Mậu chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại.

Giống như tất cả tướng lĩnh, tình thế nghiêm trọng khiến y không thể không suy nghĩ về vận mệnh của bản thân.Hơn nữa việc đầu hàng của Vương Quân Khuếch càng khiến y khó bình ổn cảm xúc, y cũng muốn đầu hàng.

Điều duy nhất khiến y không thể hạ quyết tâm chính là vì Tống Kim Cương hậu đãi với y, y không thể chịu được việc bỏ đi khi Tống Kim Cương đang ở trong cơn khốn đốn.Lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo của thân binh:- Tướng quân, có người đến đưa thư.- Vào đi!Một sĩ binh nhanh chóng tiến vào, quỳ một gối thi lễ:- Tham kiến Lã tướng quân.Lý Sùng Mậu nghi hoặc nhìn y:- Ngươi là ai?- Hồi bẩm Lã tướng quân, ty chức là quân sĩ thuộc đội thu hoạch lương thứ ba, có người nhờ ty chức giao một phong thư cho Lã tướng quân.Sĩ binh trình lên một phong thư cho Lý Sùng Mậu.

Lý Sùng Mậu tiếp lấy thư rồi nhìn qua, lập tức giật mình kinh ngạc, không ngờ là thư của Vương Quân Khuếch viết cho y.Lý Sùng Mậu lấy thư ra xem một lượt.

Trong thư khuyên y giữ lại quân đội, đầu hàng quân Tùy, có thể đảm bảo được chức vị cao trong quân.

Trong thư còn viết, không lâu sau Dương Nguyên Khánh sẽ tự mình đến quận Hà Nội, để y nắm bắt cơ hội lần này.Không thể nghi ngờ rằng phong thư này khiến tâm tư của Lý Sùng Mậu càng thêm nặng nề.

Y đọc lại hết lần này đến lần khác, cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của mỗi một chữ trong thư.

Sau cùng y thở dài, nhét thư vào trong ngực.- Thưởng y mười xâu tiền!- Tạ Lã tướng quân!Sĩ binh hành lễ rồi lui đi.Sĩ binh này có phần quỷ dị, không ngờ lại thay Vương Quân Khuếch đưa thư, có thể bản thân y chính là quân Tùy.

Nhưng lúc này, Lý Sùng Mậu không còn lòng dạ truy cứu lai lịch của sĩ binh này.

Y chắp tay sau lưng ra khỏi doanh trướng, gió đêm mát rượi thổi ập vào mặt, mang theo cảm giác mát mẻ cuối thu, thấm vào tận xương tủy.Lý Sùng Mậu kéo lại cổ áo, từ tốn đi về phía đông doanh.

Y muốn tìm Tống Kim Cương nói chuyện một phen, vì sao không thể đầu hàng quân Tùy.

Trên thực tế, Tống Kim Cương không hề phản bội gì hết, y vốn dĩ là một nhánh quân đội độc lập.Lý Sùng Mậu là người quận Hà Đông.

Trong lòng y hy vọng Tống Kim Cương đầu hàng Dương Nguyên Khánh, mà không phải đầu hàng Đậu Kiến Đức.Lý Sùng Mậu bước qua từng doanh trướng một.

Phần lớn các sĩ binh trong doanh trướng đều đã ngủ say, nhưng cũng có một số doanh trướng vẫn còn tiếng nói khẽ.

Y dừng bước, nghe thấy tiếng đàm luận của một đám sĩ binh trong một đỉnh lều lớn, thấp thoáng nhắc tới tên của Dương Nguyên Khánh.

Lý Sùng Mậu đến gần doanh trướng, nghiêng tai lắng nghe.- Các ngươi có nghe gì chưa, quận Mã Ấp đang phân chia đất lại.

Đinh nam nhận được năm mươi mẫu ruộng, đinh nữ nhận được mười mẫu cây đay và dâu, quân hộ khác tăng thêm hai mươi quân điền, cũng miễn thuế.- Tống Nhị Lang, có thể tin cách nói của ngươi không?Một âm thanh khàn khàn cất tiếng hỏi.- Sĩ binh thu hoạch lương trở về có nói, hiện tại đã truyền đi rồi, ta cảm thấy đáng tin.

Mấy năm nay có nhiều người chết đến thế, khẳng định là đất đai dư thừa.

Đây chính là lúc nhận ruộng, có thể khôi phục gieo trồng, quan phủ cũng có thuế phú quân lương.- Vậy chúng ta tính sao?Một vài sĩ binh gấp gáp lớn tiếng hét lên.- Chúng ta đừng nghĩ nữa, muốn có ruộng thì tìm đến Tống Kim Cương.

Dương Nguyên Khánh sẽ không cho ngươi đâu, xem chừng cha, mẹ và vợ ở nhà của ngươi cũng không có được, ai kêu chúng ta là kẻ địch làm gì!- Ta muốn về nhà!

Ta mặc kệ!Có người lớn tiếng hét.- Ngồi xuống, nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe thấy.Âm thanh trong doanh trướng càng thấp hơn, mọi người đang thương lượng nên đào thoát như thế nào.

Lý Sùng Mậu cười khổ lắc đầu, có thể nói quân Tùy đã nắm bắt được nhược điểm lớn nhất của quân đội bọn họ.

Quân tâm bất ổn, phần lớn tuyên truyền kích động.

Cứ thế này thì không cần tiến đánh, chẳng bao lâu nữa, quân tâm rồi sẽ sụp đổ.Vừa đi được vài bước liền có một sĩ binh giữ cửa doanh tiến đến bẩm báo:- Lã tướng quân, có không ít sĩ binh đào thoát khỏi quân doanh, chúng tôi không thể ngăn cản!- Cản không được thì đừng cản.Lý Sùng Mậu tâm phiền ý loạn, bước nhanh về phía đông doanh.

Vừa đến đông doanh, chỉ thấy xa xa hỗn loạn một mảnh, bụi đất mù tung.

Y giật mình kinh ngạc, chạy nhanh về phía trước.- Đã xảy ra chuyện gì?Một viên quan quân trông thấy Lý Sùng Mậu, lập tức sốt ruột nói:- Lã tướng quân, Quận vương dẫn theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của y rời khỏi quân doanh đi về phía nam, phần lớn lương thực đều bị họ mang đi.- Hả!Lý Sùng Mậu kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, không ngờ Tống Kim Cương lại vứt bỏ bọn họ.Mấy chục viên tướng lĩnh xông đến, lo lắng lớn tiếng hét to:- Lã tướng quân, chúng ta nên làm sao đây?- Lã tướng quân, hiện tại nên làm sao?- Câm miệng!Lý Sùng Mậu rống to:- Tất cả câm miệng!Tất cả tướng lĩnh đều im lặng.

Lý Sùng Mậu liếc nhìn mọi người, cắn răng nghiến lợi nói:- Tống Kim Cương y bất nhân trước, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.

Mở cửa doanh, đầu hàng quân Tùy!Tống Kim Cương phải đối mặt với quân Tùy ngăn chặn phía trước, truy đuổi phía sau cùng với áp lực mạnh mẽ của việc lương thực sắp bị cắt đứt.

Cuối cùng gã quyết định bất đắc dĩ, bỏ hai chục ngàn quân, dẫn ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ tránh khỏi vòng vây của quân Tùy, hướng về phía Nam xuyên qua vòng vây của quân Tùy, men theo Hoàng Hà chạy về phía Đông.Tống Kim Cương trong lòng rất rõ, đấu với quân Tùy, gã không có nửa phần thắng.

Không chỉ toàn quân tan tác, mà ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của gã cũng mất hết, làm gã không còn tiền vốn nào.

Để lại ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ít nhất gã ở trước mặt Đậu Kiến Đức còn có đường sống.Tống Kim Cương vừa chạy trốn về hướng Đông.

Hai ngày sau, gã dẫn quân chạy trốn tới huyện Cộng và đóng quân ở đó.

Huyện Cộng là một huyện xa nhất về phía Đông của quận Hà Nội, đi thêm về hướng Đông ba mươi dặm thì vào quận Cấp Hà Bắc.Tống Kim Cương trong lòng cũng hiểu, gã bất kể thế nào cũng không rời khỏi quận Hà Nội, gã muốn cho Đậu Kiến Đức cái cớ để vào quận Hà Nội.

Nếu gã bỏ quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức cũng bỏ gã như Tệ Lý.Quận Cấp và quận Ngụy phía Bắc giáp quận Hà Nội, nhưng hai quận này đều có chỗ đặc thù.

Kho Lê Dương của quận Cấp bị quân Ngõa Cương chiếm lĩnh, còn thành An Dương của quận Ngụy lại là một vùng đất lệ thuộc Lạc Dương triều Tùy ở Hà Bắc.

Phần đất còn lại của quận Cấp và quận Ngụy đều là phạm vi thế lực của Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức lúc này chưa xưng đế, tự lập làm Trường Nhạc Vương, đô thành ở huyện Nhạc Thọ phía Nam quận Hà Gian.

Trải qua mấy năm chinh chiến, cả vùng Hà Bắc ngoại trừ U Châu ở phía Bắc ra, các quận Hà Bắc gần như đều là phạm vi thế lực của gã có binh hùng bốn trăm ngàn, trở thành thế lực lớn nhất phía Bắc Hoàng Hà.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 595 : Kiêu hùng ở Hà BắcĐậu Kiến Đức trong lòng hiểu rõ, gã tuy có hùng binh hơn trăm ngàn người, nhưng danh vọng và thực lực của gã còn chưa đủ để đăng cơ xưng đế.

Mưu sĩ Tống Chính Bản cũng khuyên gã chớ vội làm gà ngẩng đầu, nên khiêm tốn mà tìm đường phát triển.Đậu Kiến Đức liền liên hệ Thanh Châu Từ Nguyên Lãng, Hải Đông Mạnh Hải Công, Hà Dương Lâm Sĩ Hoằng, Nam Dương Chu Kiệt và Giang Hoài Đỗ Phục Uy và các nghĩa quân, cùng đề cử Lý Mật Ngõa Cương làm minh chủ của nghĩa quân.

Còn lúc này, binh lực và địa bàn của Đậu Kiến Đức không thua gì Lý Mật.Sau khi Dương Quảng chết ở Giang Đô, Lý Mật tiến công Lạc Dương thất bại, gặp Vương Thế Sung phản kích, bị đuổi bỏ thành Hưng Lạc chạy về Lạc Dương.

Vận thế của Trung Nguyên xảy ra biến đổi lớn, Đậu Kiến Đức cũng không yên tĩnh giống như lúc trước.Đang lúc gã rình rập Trung Nguyên, Tống Kim Cương phái người đến liên lạc với gã, muốn hiến quận Hà Nội.

Đây quả thật là trọng lễ ông trời ban cho gã, làm Đậu Kiến Đức mừng rỡ.

Từ quận Hà Nội băng qua phía Nam Hoàng Hà có thể đến thẳng Lạc Dương và Huỳnh Dương.

Có thể nói một mũi tên hai đích ngắm, hướng về phía Bắc có thể vào khu vực Hà Đông, có vị trí chiến lược hết sức quan trọng.

Đậu Kiến Đức quyết tâm cướp lấy quận Hà Nội, trở thành bước đầu tiên tranh giành Trung Nguyên.

Vì vậy gã không tiếc phong Tống Kim Cương làm quận Vương quận Hà Nội.

Còn chính gã cũng chỉ là Trường Nhạc Vương, đủ thấy gã coi trọng quận Hà Nội.Lúc này Đậu Kiến Đức đã nhận được cầu viện khẩn cấp của Tống Kim Cương.

Gã liền lệnh đại tướng Vương Phục Bảo làm tiên phong, dẫn ba chục ngàn kỵ binh nhanh chóng đến quận Hà Nội trợ giúp Tống Kim Cương.

Tự gã lại đích thân dẫn năm chục ngàn đại quân, khởi hành theo sau, chạy tới Hà Nội.Màn đêm dần buông xuống, đội quân của Đậu Kiến Đức cắm trại ở trong cánh đồng bát ngát phía Nam huyện Cự Lộc quận Tương Quốc.

Hành quân một ngày, các binh lính đều mỏi mệt không chịu nổi, sớm đã ngã đầu ngủ rồi, trong lều vương của Đậu Kiến Đức đèn vẫn còn sáng.Đậu Kiến Đức đứng trước bản đồ trầm tư không nói.

Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu lão gia ở huyện Chương Nam giết quan tạo phản tới nay, Đậu Kiến Đức đã lưu lạc ở Hà Bắc hơn sáu năm.

Đã từ khởi đầu là đầu lĩnh thổ phỉ giết người như ngóe, vào nhà là cướp của, dần dần trở thành một hùng tâm tráng chí, được thiên hạ gọi kiêu hùng một phương.Giống với Dương Nguyên Khánh, Đậu Kiến Đức cũng có lý tưởng khát vọng của mình.

Gã muốn biến thiên hạ Đại Tùy thành một thiên quốc thế gian không có tham quan ô lại, không có sưu cao thuế nặng, người canh tác có đất, nông dân an cư lạc nghiệp.

Đây là lý tưởng của gã, gã cũng làm như vậy.

Dưới nổ lực của gã, khắp nơi Hà Bắc không có đánh cướp giết chóc như thời đại Đậu Tử Cương, hồ Cao Kê, thổ phỉ không hung tàn, nhân dân bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.Đậu Kiến Đức đương nhiên biết rõ, quận Hà Nội kỳ thật là phạm vi thế lực của Dương Nguyên Khánh.

Tống Kim Cương chiếm đoạt, chỉ là một phần nhỏ của quận Hà Nội.

Nhưng Đậu Kiến Đức muốn chỉ là một cái cớ, gã phải cứu Tống Kim Cương vì danh nghĩa chiếm lĩnh nơi chiến lược quận Hà Nội này.

Cho dù trở mặt với Dương Nguyên Khánh, gã cũng không tiếc.

Gã thấy chuyện trở mặt với Dương Nguyên Khánh là chuyện sớm muộn, không trở mặt chỗ này cũng chỗ khác, chi bằng cướp lấy quận Hà Nội trước.Lúc Đậu Kiến Đức đang trầm ngâm rất lâu trước bản đồ, có binh lính ở cửa bẩm báo:- Vương gia, Vương Phục Bảo tướng quân khẩn cấp truyền thư đến- Đưa thư cho ta!Đậu Kiến Đức trong lòng có cảm giác không ổn, chẳng lẽ quận Hà Nội xảy ra đại biến sao?

Một tên binh lính vội vàng đi vào lều lớn, đem bức thư chuyển nhanh cho Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức thấp thỏm trong lòng mở thư ra, vội vàng nhìn qua một lượt, lập tức mắng to lên:- Đồ vô dụng, mới ba ngày thì mất quận Hà Nội sao?Trong thư nói Tống Kim Cương không chiến mà bại, đã chạy trốn tới huyện Cộng, điều này làm Đậu Kiến Đức cực kỳ phẫn nộ, không ngờ là không chiến mà bại.

Vậy mà gã còn hy vọng Tống Kim Cương dẫn quân Tùy vào phía Bắc Thái Hành Sơn, không cho quân Tùy vào quận Hà Nội.

Không ngờ mới ba ngày đã thất bại thảm hại.Hận thì hận, nhưng gã vẫn đối mặt với sự thật.

Đậu Kiến Đức kìm nén lửa giận, trầm ngâm một lát, liền lệnh:- Mời Tống tiên sinh tới gặp ta.Rất nhanh ngoài lều truyền đến vài tiếng ho khan, một văn sĩ trung niên đi vào.

Y thân người cao gầy, dung mạo thanh tú, màu da tái nhợt không ánh sáng, có vẻ tinh thần không tốt, bộ dạng dường như bệnh nặng mới khỏi.

Người này là Tống Chính Bản mưu sĩ của Đậu Kiến Đức, người ta tặng biệt hiệu “Bệnh Gia Cát”Tống Chính Bản vốn là huyện lệnh Nhiêu Dương, học rộng tài cao.

Sau khi được Đậu Kiến Đức bắt làm tù binh trọng dùng y làm mưu sĩ, y nói gì nghe nấy, trở thành tri kỷ.

Tống Chính Bản từ đó về sau trung thành và tận tâm phụ tá Đậu Kiến Đức, lập công lao cho gã thống nhất Hà Bắc.- Ty chức tham kiến Vương gia!Tống Chính Bản tiến vào lều thi lễ thật sâu, Đậu Kiến Đức rất coi trọng y, vội vàng nói:- Muộn thế này còn quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, thật là có lỗi!- Ty chức đang xem sách trong lều, chưa nghỉ.Đậu Kiến Đức mời y ngồi xuống, quan tâm nói:- Thu đông giao chuyển mùa, đặc biệt dễ cảm nhẹ, nghe binh lính nói tiên sinh luôn bị ho, ta định mời đại phu tốt nhất kinh thành khám cho ngài, không thể xem thường.Tống Chính Bản trong lòng cảm động, cười nói:- Cũng là một chút bệnh cũ, hàng năm đều như vậy, Vương gia không cần lo lắng, tự ty chức có thể chăm sóc mình tốt.- Nếu tiên sinh cần gì, cứ mở miệng.- Đa tạ Vương gia, không biết Vương gia tìm ty chức đến có việc gì không?Đậu Kiến Đức đưa thư cho y:- Tiên sinh xem bức thư này trước đi.Tống Chính Bản nhận thư nhìn qua một lượt, trầm ngâm không nói, Đậu Kiến Đức càng cẩn thận hỏi:- Tiên sinh cho rằng, quận Hà Đông này có thể đánh không?Tống Chính Bản thở dài nói:- Kỳ thực bất cứ chuyện gì đều không phải chỉ có lợi mà không có hại, quan trọng là cân nhắc lợi hại.

Chính là xem Vương gia cân nhắc thế nào lợi và hại của quận Hà Nội.Đậu Kiến Đức gật đầu:- Nguyện nghe theo lời của tiên sinh.Tống Chính Đức đứng lên đi tới trước bản đồ, chắp tay sau lưng suy ngẫm thật lâu, nói với Đậu Kiến Đức:- Kỳ thực khoảng thời gian này ty chức luôn suy nghĩ, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là ở đâu?

Là muốn vượt qua Thái Hành Sơn tranh đoạt Hà Bắc, hay là muốn qua sông Hoàng Hà tranh quận Hoằng Nông, hoặc là tiến quân Quan Trung?

Tóm lại, ty chức biết hắn luyện binh mấy tháng, tất nhiên sẽ có hành động, Vương gia cho rằng hắn sẽ đánh ở đâu?Đậu Kiến Đức suy nghĩ một chút nói:- Hắn vốn là tổng quản U Châu, ở U Châu có mạch người, ta cảm thấy khả năng hắn lấy U Châu lớn hơn một chút.- Ty chức cũng cho rằng như vậy, dù sao lấy Quan Trung hắn không nhất định đứng vững, lấy Hoằng Nông sẽ tạo thành hai quân Tùy tranh chấp lẫn nhau.

Nếu hai tuyến tác chiến, binh lực hắn cũng không đủ, cho nên khả năng lấy U Châu là lớn nhất.

Mục tiêu tiếp theo của hắn chắc hẳn là Ngụy Đao Nhi.

Mà bây giờ Vương gia và hắn tranh giành quận Hà Nội, rất có thể sẽ làm mục tiêu của hắn chuyển hướng về Vương giaĐậu Kiến Đức trầm ngâm một hồi nói:- Ý của tiên sinh là bảo ta bỏ quận Hà Nội sao?- Cũng không phải!Tống Chính Bản lắc đầu cười nói:- Ty chức chỉ là phân tích phần lợi.

Đây là mặt hại, Vương gia phải chăng đã chuẩn bị tốt đối sách đối phó với Dương Nguyên Khánh?- Mặt lợi đâu?Đậu Kiến Đức trong mắt lóe lên chút thần sắc mong chờ.- Mặt lợi nói theo ngắn ngọn, có thể cướp lấy quận Hà Nội nơi có vị trí chiến lược rất cao.

Nếu nói dài, Vương gia có lẽ có thể lấy được Hà Đông, dẫn đầu thống nhất phía BắcĐậu Kiến Đức hơi có chút hiểu ý của Tống Chính Bản, lấy quận Hà Nội làm ván cầu, tiến công Hà Đông, thống nhất Hà Đông Hà Bắc.

Nếu là như vậy, bá nghiệp của gã đã thành được một nửa.Tuy là nghĩ như vậy, nhưng bắt đầu làm lại rất khó, còn chưa nói Dương Nguyên Khánh thực lực rất mạnh, gã chưa chắc đánh thắng.

Mà phía Bắc Hà Bắc còn có ba nguồn thế lức La Nghệ, Cao Khai Đạo và Ngụy Đao Nhi.

Thậm chí còn gặp phải Lý Mật đang nhân cơ hội lên phía Bắc, những yếu tố này gã đều suy xét.

Đậu Kiến Đức nhất trời trầm ngâm không nói.Tống Chính Bản lại cười đầy thâm ý nói:- Cái gọi là thân xa đánh gần, Vương gia nên kết liên minh với Lý Uyên, ty chức nghĩ Lý Uyên nhât định sẽ rất vui.- Tại sao?Đậu Kiến Đức khó hiểu hỏi.Tống Chính Bản chỉ vào quận Hoằng Nông:- Lý Thế Dân từ chỗ này triệu binh trong Quan Trung, đủ thấy quận Hoằng Nông quan trọng đối với bon họ.

Ty chức cho rằng Lý Uyên nhất định rất hứng thú chỗ này.

Nếu Vương gia ở quận Hà Nội thay lão khống chế Dương Nguyên Khánh, như vậy lão có thể bình tĩnh cướp lấy quận Hoằng Nông.

Viêc kết liên minh giữa chúng ta và Lý Uyên, là hợp tác có lợi song phương.Đậu Kiến Đức vẫn có chút không hiểu ý của Tống Chính Bản, gã nhướn mày nói:- Nhưng Lý Uyên lấy quận Hoằng Nông, đối với ta có lợi gì?Tống Chính Bản cười híp mắt:- Lý Uyên ra Quan Trung lấy quận Hoằng Nông, Lý Mật dám không lên phía Bắc sao?Đậu Kiến Đức lúc này mới bừng tỉnh ngộ, vẫn là quân sư cao minh, gã chậm rãi gật đầu:- Ta hiểu rồi, ý của tiên sinh là, quận Hà Nội vẫn phải đánh.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 596 : Đối sách Hà NộiTống Chính Bản vuốt râu gật đầu:- Là như vậy, tấn công quận Hà Nội lợi và hại đều có.

Ty chức cho rằng lợi năm mốt phần trăm, hại bốn chín phần trăm, tuy rất nguy hiểm, nhưng có thể thử.Đậu Kiến Đức do dự một lát, tên đã kéo căng, không thể không bắn, cuối cùng gã hạ quyết tâm.- Vậy theo lời tiên sinh.… ..Sáng ngày hôm sau, Đậu Kiến Đức khởi binh trùng trùng điệp điệp tiến vào quận Hà Nội.

Vương Phục Bảo tiên phong của gã dẫn ba ngàn quân tới huyện Lâm Kỳ, đây là nơi tiếp giáp giữa quận Ngụy và quận Hà Nội.Cùng lúc đó, Dương Nguyên Khánh dẫn ba ngàn đại quân cũng tiến vào Thái Hành Hình.

Vẻ u ám của chiến tranh bao phủ trên vùng trời Hà Nội.Lúc đại quân Dương Nguyên Khánh tiến vào huyện Hà Nội đã gần hoàng hôn, mặt trời chiều đỏ tươi treo ở chân trời.

Bọn họ vượt qua một đồi núi thấp bé, Dương Nguyên Khánh dừng ngựa nhìn về phía xa, chỉ thấy mặt trời đang thấp dần.

Phía chân trời là từng mảng từng mảng lớn mây hồng, cả bầu trời như bị nhuộm màu dày đặc.

Rừng rậm bao trùm cả dãy núi, mênh mông vô bờ, bắt đầu mơ hồ trong tầm mắt.Thành Hà Nội nằm ở phía cuối của đám rừng rộng lớn này.

Dường như vừa trải qua một trận đại chiến, thành trì tô lên một lớp màu máu, một con sông lớn giống như ngọc chảy qua thành, gợn lăn tăn dưới ánh chiều tà, thật sự tà dương như máu, núi sông tráng lệ.Dương Nguyên Khánh chính là lần đầu tiên tới quận Hà Nội.

Trên sa bàn của hắn, quận Hà Nội có địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, là lô cốt đầu cầu để hắn tranh đoạt Trung Nguyên và Hà Bắc.

Bất luận thế nào hắn cũng không thể chắp tay tặng cho Đậu Kiến Đức.Trong ván cờ Hà Đông này, quân cờ Tống Kim Cương này có thể nói là một bước thất bại duy nhất mà hắn đi.

Nuôi hổ thành họa, Tống Kim Cương không chỉ muốn cắn lại người, còn dẫn sói vào nhà, dẫn thế lực Đậu Kiến Đức vào Hà Đông.

Điều này làm Dương Nguyên Khánh cũng vô cùng hối tiếc.

Quay đầu lại nghĩ lại, hoàn toàn vì là hắn coi tính tình của người rất đơn giản, cho rằng Tống Kim Cương lòng mang cảm ân, sẽ trở về giúp mình, không biết sự phức tạp của nhân tính trong hai mặt tính cách của gã.

Tống Kim Cương vì ngã lòng mà trở thành dê, nhưng cũng không thể thay đổi sói tính trong tâm cốt của gã.Một nước cờ sai lầm, làm hắn không thể không đối mặt trước xung đột với Đậu Kiến Đức.

Trong kế hoạch của hắn, Đậu Kiến Đức vốn là một khâu cuối cùng của chiến lược Hà Bắc của hắn.

Dương Nguyên Khánh trong lòng cũng hiểu.

Tranh chấp Hà Nội lần này với Đậu Kiến Đức, sẽ gây ra hậu quả liên hồi, thậm chí sẽ làm thay đổi toàn bộ thế lực vận mệnh của cả Trung Nguyên.Tống Kim Cương đầu hàng Đậu Kiến Đức đã trở thành sự thật.

Chuyện bây giờ hắn muốn làm, chính là đối mặt với sự thật, chặn thế lực của Đậu Kiến Đức bên ngoài quận Hà Nội.- Tổng quản, bọn họ đến rồi!Một gã thân binh chỉ về một đội quân nghênh đón xa xa hô.Một đội quân hơn ngàn người chạy gấp tới, đại tướng dẫn đầu chính là Từ Thế Tích.

Y chạy như bay lên trước, xoay người xuống ngựa, quì gối thi lễ:- Mạt tướng Từ Thế Tích tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh cũng xuống ngựa, cười đỡ y dậy:- Từ tướng quân lần này tiêu diệt Tống Kim Cương, không chiến mà thắng, lập được công lớn.

Ta đã truyền lệnh ba quân, khen ngợi chiến công của ngươi.- Đa tạ tổng quản khen ngợi!Trình Giảo Kim sau lưng Từ Thế Tích khóe miệng hơi giật một chút, lập được công lớn nên là gã mới đúng.

Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy vẻ mặt của gã, hiểu ý mỉm cười.

Nếu đem quân đội của hắn so với một cổ máy lớn, mỗi người đó đều là một linh kiện trong cỗ máy đó.

Trải qua li hợp mấy năm, cho nên linh kiện đều đã dần dần mài mòn những chỗ ráp và góc cạnh.

Có thể cùng hòa hợp với máy, có thể làm cho nhanh chóng và thuận lợi vận chuyển.Mà Trình Giảo Kim chắc chắn là một linh kiện gờ ráp khá cứng trong cỗ máy này.

Gã có vẻ hơi không hợp với cả bộ máy này.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không định cưỡng ép mài duỗi góc cạnh gã.

Ngẫu nhiên giữ lại một linh kiện trục trặc cũng không gây ảnh hưởng lớn, ngược lại sẽ làm tăng thêm một chút sức sống cho cỗ máy, dù sao người không phải là máy móc.Dương Nguyên Khánh vỗ vào vai Trình Giảo Kim cười nói:- Ngươi cũng rất giỏi, công đầu là ngươi, công lớn có thể xếp thứ hai, ta sẽ thưởng cho ngươi.Trình Giảo Kim nhếch miệng cười không ngừng.

Gã rất muốn biết cuối cùng thưởng gã thứ gì.

Mãi tới lúc Từ Thế Tích không kìm nổi đá nhẹ chân bên cạnh gã một cái, liền vội khom lưng thi lễ:- Tạ tổng quản ban thưởng!Lúc này, Từ Thế Tích dẫn Vương Quân Khuếch và Lã Sùng Mậu lên trước:- Tổng quản, đây là Vương Quân Khuếch tướng quân, đây là Lã Sùng Mậu tướng quân.Vương Quân Khuếch tiến lên quì xuống, ôm quyền nói:- Vương Quân Khuếch nguyện làm thân trâu ngựa cho tổng quản.Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ y lên, trấn an nói:- Ta luôn lấy làm tiếc vì đã dung túng Tống Kim Cương, đến nỗi nuôi hổ thành họa.

Nhưng có được Quân Khuếch tướng quân, ta cảm thấy đây là là may mắn lớn trong nuối tiếc.

Mất cái này được cái khác, cổ nhân thật không lừa ta!Vương Quân Khuếch mừng rỡ trong lòng, Dương Nguyên Khánh lại đánh giá cao y như vậy, đánh đồng với Tống Kim Cương, đủ thấy xem trọng y.

Vương Quân Khuếch tâm cao chí ngạo, sợ nhất người khác xem thường.

Lý Mật khinh thường y là sỉ nhục khắc sâu trong lòng y.

Còn Dương Nguyên Khánh xem trọng y, hình thành đối lập rõ rệt với Lý Mật xem thường y, làm trong lòng y vô cùng cảm động, y thở dài một tiếng nói:- Quân Khuếch chỉ hận không sớm dốc sức phục vụ cho tổng quản, làm lãng phí mấy năm nay.Dương Nguyên Khánh cảm nhận được thành khẩn phát ra từ đáy lòng Vương Quân Khuếch.

Hắn rất rõ lời nói của võ tướng.

Vinh quang là quan trọng nhất, vinh quang không chỉ dựa vào tiền vàng và chức quan mà thể hiện.

Lời nói tôn trọng cũng là một cách thể hiện vinh quang.

Kính trọng khi thu nhận, sử dụng khi lâm chiến, thưởng khi lập công, trách khi thất bại, phạt khi phạm lệnh, che chở khi lập quốc, chôn cất khi qua đời, ân uy nhiều cách, đối phương mới có thể một lòng cống hiến cho mình.Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:- Quân Khuếch tướng quân đừng buồn, tất cả mới bắt đầu, còn có rất nhiều cơ hội lập công.- Ty chức chờ đợi lập đại công cho tổng quản.Dương Nguyên Khánh cười, ánh mắt lại đang nhìn chăm chú Lã Sùng Mậu.

Lã Sùng Mậu tiến lên một bước, cũng quì nói:- Mạt tướng Lã Sùng Mậu, xin tận lực vì tổng quản, hy vọng tổng quản có thể thu nhận sử dụng.Công lao của Lã Sùng Mẫu ở chỗ bảo vệ quân đội.

Sau khi Tống Kim Cương chạy trốn, quân đội chưa hề tán loạn, làm mình nhận được gần hai chục ngàn lính tinh tráng, công lao này cũng không nhỏ.

Dương Nguyên Khánh cười nói:- Nghe tiếng đã lâu tên của Lã liệt lang huyện Hạ.

Lần trước lúc đánh Lý Thúc Lương, ta đã từng phái tâm phúc đi huyện Hạ tìm tướng quân, nghe nói tướng quân đã theo Tống Kim Cương làm ta hối tiếc rất lâu, bây giờ cuối cùng được tướng quân, bù lại nối tiếc, bình sinh cũng an lòng!Lã Sùng Mậu là cường hào huyện Hạ quận Hà Đông, tiểu danh Liệt Lang, có danh tiếng ở quận Hà Đông.

Tuy Lã Sùng Mậu cũng biết mình không thể so với Vương Quân Khuếch, nhưng lại không ngờ Dương Nguyên Khánh lại không những biết tiểu danh của mình, còn phái người tìm mình, làm gã cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, cuống quít nói:- Ty chức xuất thân là kẻ trộm, hôm nay lạc đường biết quay lại, nguyện dốc sức tận lòng vì tổng quản phục vụ quên mình!Dương Nguyên Khánh trấn an hai tên tướng đầu hàng, lại gặp Dương Tắc Thái thú quận Hà Nội cùng với quan viên bình thường quận Hà Hội.

Lúc này trời đã dần tối, Dương Nguyên Khánh liền hạ lệnh quân đội cắm trại ngoài thành.

Hắn dẫn hơn một ngàn thân binh và đám người cùng vào trong thành Hà Nội.Trong phòng nghị sự quận nha ánh đèn sáng choang.

Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng dùng cơm chiều, lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, hỏi một chút nhân tình phong tục quận Hà Nội.

Lúc này, La Sĩ Tín cũng chạy tới.La Sĩ Tín trú ở huyện Tu Vũ phía đông quận Hà Nội.

Y nghe nói Dương Nguyên Khánh tới quận Hà Nội, đi vội một ngày một đêm tới bái kiến.- Ty chức La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!La Sĩ Tín bước nhanh vào đại sảnh, quì xuống thi lễ.- La tướng quân xin đứng lên.Dương Nguyên Khánh và mọi người đang ngồi trong phòng nghị sự đã chuẩn bị bàn bạc quân tình rồi, La Sĩ Tín chạy tới vừa kịp lúc.

Dương Nguyên Khánh lệnh y ngồi xuống bên cạnh mình.

Lúc này mới chậm rãi nói với mọi người:- Ta đi được nửa đường đã nhận được thám báo tin tức mới nhất.

Đậu Kiến Đức tự mình dẫn quân tới quận Hà Nội rồi.

Do vậy có thể thấy tầm quan trọng của quận Hà Nội đối với gã.

Giữ quận Hà Nội, ta có thể giữ vững thế công Trung Nguyên và Hà Bắc, nắm thể chủ động, mà không phải bị động phòng ngự.

Lần này đánh với Đậu Kiến Đức, từ số lượng quân đội mà nói bọn họ có chiếm ưu thế.

Nhưng từ chiến lực quân đội, chúng ta lại chiếm ưu thế, cho nên đây là một cuộc chiến tranh giữa hai thế lực ngang nhau.

Ai có thể chiếm được quận Hà Nội, thì phải xem ai phát huy được tốt hơn.

Tin tức tình báo, lòng dân, lương thực, những thứ này đều là yếu tố then chốt có thể dành lấy thắng lợi cuối cùng.

Ta muốn biết quận Hà Nội có bao nhiêu quan lương, tồn trữ ở đâu?Thái thú Dương Tắc cũng là người trong gia tộc Hoằng Nông Dương thị, nhưng không cùng một nhánh với Dương Tố, cũng coi là họ hàng xa của Dương Nguyên Khánh.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 597 : Đặc sứ của Lý MậtBan đầu đảm nhiệm Trưởng sử quận Diên An, lúc trước cũng tham dự ký tên hiệp nghị sáu quận Quan Bắc cùng phòng ngự, bị Ngự Sử buộc tội mà rời quận Diên An, sau nhiều lần trắc trở lại được trọng dụng, phong quan Thái thú quận Hà Nội.

Dương Tắc hơn bốn mươi tuổi, làm quan nhiều năm, vô cùng khôn khéo láu cá, thuộc loại kiếm cho chặt hầu bao, nhưng đồng thời cũng là lão tướng quan trường có danh vọng. ban đầu đầu hàng Lý Uyên, nhưng sau khi Dương Nguyên Khánh đánh bại Thái Nguyên, y lại không chút do dự quy thuận Dương Nguyên Khánh.

Thấy Dương Nguyên Khánh hỏi mình trước, y vội vàng đứng lên nói:- Hồi bẩm tổng quản, quân lương cả quận Hà Nội tổng cộng có tám chục ngàn thạch, trong đó kho quận huyện Hà Nội có năm chục ngàn thạch, ba chục ngàn thạch còn lại đều phân cho kho các quan huyện.Lúc này, Từ Thế Tích tiếp lời nói:- Tổng quản, huyện Tế Nguyên còn có hai chục ngàn thạch quân lương của Tống Kim Cương.Chỉ là kho lương thực có một trăm ngàn thạch, bọn họ có năm mươi ngàn quân chính quy, cộng thêm gần ba chục ngàn hàng quân của Tống Kim Cương.

Mà quân hàng của Tống Kim Cương phần lớn là người vùng Mã Ấp và Nhạn Môn.

Dương Nguyên Khánh đưa bọn họ về Thái Nguyên chỉnh biên huấn luyện, thực tế vẫn là quân đội năm chục ngàn người.

Một trăm ngàn thạch lương thực có thể duy trì ba bốn tháng, còn có lương thực dân gian, trên cơ bản cũng đủ rồi, không cần điều thêm lương thực vào.Dương Nguyên Khánh bỏ chuyện lương thực, lại hỏi La Sĩ Tín:- Tiên phong của Đậu Kiến Đức tới đâu rồi?- Hồi bẩm tổng quản, đội quân của Vương Phục Bảo đã tới huyện Lâm Kỳ quận Ngụy rồi, ước khoảng ba chục ngàn người, cách quận Hà Nội chỉ ngắn một bước.… .. .Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng nghị sự chỉ là phân tích một chút tình hình đại khái.

Còn bố trí tác chiến cụ thể, hắn chỉ thảo luận với Từ Thế Tích và La Sĩ Tín.Bọn họ trở về lều lớn ngoài thành.

Trong lều lớn đèn đuốc sáng trưng, ở giữa đặt một cái sa bàn lớn.

Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn trầm tư rất lâu, rồi hỏi La Sĩ Tín:- Tống Kim Cương bây giờ ở đâu?La Sĩ Tín tiến lên trước chỉ vào huyện Cộng Thành:- Bây giờ gã ở đây, vẫn ở quận Hà Nội- Hừ!

Gã lại không chịu đi!Từ Thế Tích cười lạnh một tiếng, nói với Dương Nguyên Khánh:- Ty chức cho rằng đây là Tống Kim Cương để cớ cho Đậu Kiến Đức vào quận Hà Nội.

Chỉ cần một ngày gã còn ở quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức có thể lấy cớ cứu viện tranh đoạt quận Hà Nội.Dương Nguyên Khánh nhíu mày.

Kỳ thực hắn cảm thấy ý nghĩa của việc Tống Kim Cương có ở quận Hà Nội hay không cũng không lớn.

Nơi Đậu Kiến Đức muốn là nơi nhiều lương thực làm căn cứ hậu cần tranh đoạt quận Hà Nội.

Tầm nhìn của hắn rơi vào huyện Tân Hương.

Nơi này bên cạnh kênh Vĩnh Tế, là nơi có nhiều lương thực.- Sĩ Tín, quân đội của ngươi có hành động không?La Sĩ Tín nói:- Ty chức đã lệnh cho phó tướng Cao Tử Khai tướng quân dẫn năm ngàn quân tiến về huyện Cộng Thành, sẽ hoàn toàn trục xuất Tống Kim Cương khỏi quận Hà Nội.- Lập tức thay đổi mệnh lệnh, bảo Cao Tử Khai chiếm lĩnh huyện Tân Hương.Từ Thế Tích bên cạnh khuyên nhủ:- Tổng quản, huyện Cộng Thành là cửa vào khe núi, chiến lược bố trí vô cùng quan trọng, bỏ thì lại tiếc.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Ta biết huyện Cộng Thành có vị trí chiến lược rất quan trọng, nhưng phải xem cả cuộc chiến trong Hà Nội.

Nếu Đậu Kiến Đức bị đánh bại ở Hà Nội, một huyện Cộng Thành nhỏ nhoi gã cũng giữ không nổi, không cần lo nó trước, lập tức chiếm huyện Tân Hương.La Sĩ Tín tiếp nhận chỉ chỉ, rồi khẩn trương trở về huyện Tu Võ.

Dương Nguyên Khánh đã quyết định sắp xếp cuộc chiến chính ở huyện Tân Hương.

Nhiệm vụ của La Sĩ Tín là phải bố trí chủ lực của y tới huyện Tân Hương.La Sĩ Tín vừa mới đi, cửa lều có một thân binh đến bẩm báo:- Tổng quản, ngoài phủ nha có người cầu kiến, đưa tới một danh thiếp.Dương Nguyên Khánh tiến lên nhận lấy bái thiếp, thấy phía trên viết “Bính Nguyên Chân Ký thất tham quân vương phủ Ngụy”Nhìn thấy cái tên Bính Nguyên Chân này, Dương Nguyên Khánh liền giận tím mặt.

Một trận chiến Đại Hải Tự, sư phụ của hắn Trương Tu Đà bị chết, chính là do Bính Nguyên Chân bày mưu tính kế.

Hắn muốn sớm giết người này để tế sư phụ, không ngờ y lại tự mình tới cửa.Dương Nguyên Khánh thét một tiếng:- Dẫn y đến tới đại đường, chuẩn bị đao phủ cho ta!Từ Thế Tích lại rất quen thuộc với Bính Nguyên Chân.

Y thấy Dương Nguyên Khánh thật sự rất nổi giận, liền vội vàng khuyên nói:- Tổng quản xin bớt giận, người này tới là có chuyện quan trọng, không thể lỗ mãng!Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:- Từ tướng quân hay là có giao tình với người này?- Ngược lại không phải, chủ yếu là ty chức biết Bính Nguyên Chân bây giờ là phụ tá đắc lực của Lý Mật.

Võ là Đơn Hùng Tín, văn là Bính Nguyên Chân.

Nếu là Lý Mật phái y đến, tất nhiên là có chuyện lớn, tổng quản không thể vì tư thù mà làm lỡ quân cơ đại sự.Dương Nguyên Khánh kìm nén lửa hận trong lòng lại, quay lại ra lệnh:- Dẫn người này tới lều bên cạnh gặp ta.Rất nhanh, thân binh dẫn một văn sĩ trung niên tới lều lớn bên cạnh.

Người này chính là Bính Nguyên Chân nhân vật số hai ở quân Ngõa Cương hiện giờ.

Bính Nguyên Chân cũng là nguyên lão Ngõa Cương, theo Địch Nhượng khởi binh tạo phản, sau lại theo Lý Mật.

Bây giờ là Ký thất tham quân vương phủ Ngụy, tiếp quản chủ yếu văn thư, cũng là mưu sĩ chủ yếu của Lý Mật, địa vị ở trong quân Ngõa Cương gần như bằng với Đơn Hùng TínLần này Bính Nguyên Chân phụng lệnh Lý Mật đi gặp Từ Thế Tích.

Y cũng không biết Dương Nguyên Khánh cũng tới quận Hà Nội rồi, sau khi bị binh lính dẫn vào đại doanh y mới biết Dương Nguyên Khánh đã tới rồi, làm y trong lòng vô cùng sợ hãi.

Y biết Dương Nguyên Khánh tất nhiên sẽ vì cái chết của Trương Tu Đà mà hận y tới tận xương cốt, làm không tốt mình sẽ chết ở chỗ này, không kịp hối tiếc, y đành kiên trì tới gặp Dương Nguyên Khánh.Bính Nguyên Chân thấp thỏm lo sợ đi vào lều lớn.

Y thấy trong lều lớn một đại tướng đầu đội kim giáp trụ đang ngồi, Từ Thế Tích thì đứng bên cạnh, hai bên đầy đao phủ.

Hai chân của Bính Nguyên Chân không khỏi mềm nhũn, quì xuống, cúi đầu nói:- Ký thất tham quân vương phủ Ngụy Bính Nguyên Chân bái kiến Tấn vương điện hạDương Nguyên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú y một hồi lâu, lạnh lùng:- Lý Mật bảo ngươi tới làm gì?Bính Nguyên Chân liếc nhìn xung quanh, trong này có nhiều binh lính như vậy, y khó mà nói.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã dần hồi phục lại lý trí, sau này mình đoạt được thiên hạ, Bính Nguyên Chân sớm muộn cũng rơi vào tay mình, lúc này cũng không cần vội.

Hắn liền khoát tay, đao phủ hay bên đều lui xuống, trong lều chỉ còn lại năm sáu tên thân binh và Từ Thế Tích cùng với mấy người Ký thất tham quân Tiêu Tấn.Dương Nguyên Khánh lúc này mới lãnh đạm nói:- Có chuyện gì, thì nói đi!Bính Nguyên Chân không dám đứng lên, vẫn quì trên mặt đất, y kìm khuất nhục trong lòng nói:- Ngụy vương hy vọng có thể kết liên minh cùng điện hạ, cùng đối phó Đậu Kiến Đức.Lý Mật lại muốn cùng mình kết liên minh đối phó Đậu Kiến Đức, điều này làm Dương Nguyên Khánh bất ngờ.

Phải biết, Lý Mật và Đậu Kiến Đức vốn là đồng minh, hai người bọn họ liên hợp đối phó mình ngược lại còn có thể.

Bây giờ lại ngược lại, Lý Mật muốn cùng mình đối phó Đậu Kiến Đức.Vừa suy nghĩ Dương Nguyên Khánh liền hiểu.

Lý Mật không hề thật lòng muốn kết liên minh, mà là muốn đục nước béo cò.

Đại quân Đậu Kiến Đức Nam hạ, Lý Mật muốn tăng thêm binh Lê Dương.

Nếu Đậu Kiến Đức thua, lão có thể cùng mình kết liên minh làm lý do nhân cơ hội chiếm lĩnh các quận.

Nếu mình binh bại, lão có thể cùng Đậu Kiến Đức kết liên minh làm lý do chiếm một phần quận Hà Nội, như huyện Hà Dương.

Chuyện này có quan hệ chiến lược quan trọng với lão.Dương Nguyên Khánh đoán được dụng ý của Lý Mật, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất binh tấn công Đậu Kiến Đức.

Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh liền hỏi:- Nghe nói Lý Mật dời đô Huỳnh Dương rồi, thành Hưng Lạc của ông ta không cần nữa sao?Bính Nguyên Chân quì hai chân đau nhức, y cũng không chịu thêm nổi, liền nói:- Điện hạ có thể để ty chức đứng lên trả lời không.Dương Nguyên Khánh liếc nhìn thân binh bên cạnh, căn dặn:- Cho y một cái ghế đệm.Khác nhau giữa quì và ngồi chính là ở chỗ phía dưới có cái đệm để ngồi hay không.

Có đệm chính là ngồi, không có chính là quì.

Một cái đệm để ngồi lại quyết định tôn ti của một người.Bính Nguyên Chân tuy tư thế chưa thay đổi, nhưng tâm lý lại không giống với lúc trước.

Dương Nguyên Khánh cho y một cái đệm ngồi, ít nhất hắn sẽ không giết mình, điều này làm cho y yên lòng, không hề cảm thấy sỉ nhục.Y lại tiếp tục nói:- Ngụy vương tấn công Lạc Dương chưa được, nên muốn hòa giải với hoàng thái đế.

Đối phương đưa ra đều kiện hòa giải chính là muốn yêu cầu chúng tôi rút quân tới phía Đông Hổ Lao Quan.

Đương nhiên Ngụy vương không chịu bỏ thành Lạc Hưng, sau vài lần đàm phán, Ngụy vương dời đô đến Huỳnh Dương.

Nhưng chỉ là dời đô trên danh nghĩa, thực tế Ngụy vương vẫn còn ở thành Lạc Hưng, chúng tôi không thểkho Lạc Hưng.Bính Nguyên Chân vừa nói, vừa lén liếc nhìn Từ Thế Tích.

Thật ra lần này y đến không phải là tìm Dương Nguyên Khánh mà là tìm Từ Thế Tích, là hy vọng Từ Thế Tích có thể nghĩ tới tình cảm trước kia, thúc đẩy lần liên kết này.

Đương nhiên, Lý Mật cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Đậu Kiến Đức.

Điểm xuất phát cơ bản của Lý Mật chính là muốn quận Hà Nội.

Tống Kim Cương tuy đầu hàng Đậu Kiến Đức, nhưng cũng không chứng tỏ Lý Mật bỏ quận Hà Nội.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 598 : Ba mặt gặp địchTừ Thế Tích không hề để ý đến ánh mắt ra hiệu của Bình Nguyên Chân.

Y trong lòng có chút khẩn trương, vừa nãy y bỗng nhiên ý thức được Bính Nguyên Chân thật sự là đến tìm mình.

Dương Nguyên Khánh hôm nay vừa mới đến, bọn họ không thể biết.

Vấn đề là mình nghĩ tới điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng nhất định nghĩ tới.

Như vậy anh ta có cho rằng mình và quân Ngõa Cương còn âm thầm qua lại hay không?Từ Thế Tích thầm căm tức trong lòng, y quả thật nghi ngờ đây chính là kế ly gián của Lý Mật.Dương Nguyên Khánh dường như không có cảm giác gì, lại thản nhiên hỏi:- Lý Mật đề nghị kết liên minh với ta, ông ta muốn làm gì?- Ngụy vương nhà tôi chỉ là muốn cùng điện hạ đối phó Đậu Kiến Đức, sau này cùng chia Hà Bắc.Dương Nguyên Khánh trầm tư hồi lâu, dường như đang suy nghĩ khả năng kết liên minh, qua một hồi, hắn lại hỏi:- Có thư viết tay của Ngụy vương không?Hắn đã đổi cách xưng hô, gọi Lý Mật là Ngụy vương, khẩu khí càng thêm thân mật một chút.

Bính Nguyên Chân trong lòng thầm mừng rỡ, liền vội vàng nói:- Ty chức lần này tới chỉ là nói những ý ban đầu, nếu điện hạ có ý, mấy ngày nữa ty chức lại đến thương nghị chính thức.

Lúc đó sẽ có các nội dung tỉ mỉ về liên kết đồng minh.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:- Được rồi!

Ta rất chờ lần đến sau của ngươi, cùng Ngụy vương hợp tác chia nhau Lạc Dương, vẫn là nguyện vọng của ta.Bính Nguyên Chân mừng rỡ, đứng dậy thi lễ:- Ty chức trở về, bẩm báo mong đợi của điện hạ với Ngụy vương, ty chức sẽ nhanh chóng trở lại.Bính Nguyên Chân cáo từ đi, Dương Nguyên Khánh trở lại trong quân lều lớn, đứng trước sa bàn suy nghĩ dụng ý của Lý Mật.

Lúc này, Từ Thế Tích đi tới:- Tổng quản, ty chức cho rằng trên người Bính Nguyên Chân kỳ thực có một thư viết tay của Lý Mật.

Nhưng không phải cho tổng quản, mà là cho ty chức.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Từ Thế Tích một lát, vỗ vào vai y cười nói:- Trong lòng ta có tính toán rồi, ngươi không cần lo lắng gì.Có những lời không cần nói ra, trong lòng mọi người đều hiểu.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Bính Nguyên Chân thật không thể mang bức thư viết tay của Lý Mật cho mình.

Không có chuẩn bị cố nhiên là một mặt, không muốn để nhược điểm rơi vào tay mình là mặt khác.

Không có lợi ích trước mắt, lão không thể trở mặt với Đậu Kiến Đức.Dương Nguyên Khánh lại hỏi Từ Thế Tích:- Ngươi cho rằng Lý Mật muốn kết liên minh cùng ta là có ý gì?Từ Thế Tích cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, dựa vào hiểu biết của y đối với Lý Mật, y đại khái đã đoán được dụng ý thực sự của Lý Mật, chậm rãi nói:- Mục đích cơ bản của Lý Mật chính là muốn được quận Hà Nội, lão liên kết chỉ là một cái cớ, có lẽ chỉ là vì mê hoặc chúng ta.Dương Nguyên Khánh hiển nhiên tán thành cách nghĩ của Từ Thế Tích, liền gật đầu:- Nói tiếp đi.Từ Thế Tích nhặt nhánh cây chỉ vào vùng Minh Tân Độ và huyện Hà Dương của ven sông Hoàng Hà:- Nếu ty chức không đoán sai, Lý Mật nhất định sẽ nhân lúc chúng ta và Đậu Kiến Đức đại chiến ở huyện Tân Hương, từ Minh Tân Độ qua sông, chiếm Hà Dương và huyện Hà Nội.

Ty chức rất lo chúng ta sẽ trong trình trạng bị kẻ địch vây.Dương Nguyên Khánh cau mày, rồi hỏi:- Ngươi cho rằng Lý Mật có thể là muốn nhân cơ hội chiếm quận Cấp không?Từ Thế Tích lắc đầu:- Ty chức cho rằng không phải!- Tại sao?Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn y nói.Từ Thế Tích thở dài:- Vì tổng quản không biết tình hình của kho Lê Dương, còn ty chức biết.

Trên thực tế lúc trước quân Ngõa Cương chiếm lĩnh kho Lê Dương, trong kho chỉ còn hai phần lương thực, lương thực đều vận chuyển đi Liêu Đông rồi.

Lại trải qua tiêu dùng nhiều năm như vậy, kho Lê Dương sớm đã là một kho trống.

Lý Mật chính miệng nói cho ty chức biết, kho Lê Dương là một kho không có lợi gì, ăn không được bỏ thì tiếc, cho nên chiếm quận Cấp đối với lão không có ý nghĩa gì.

Mà quận Hà Nội thì không giống như vậy, phía Bắc có thể tiến vào Hà Đông, phía đông Hà có thể tiến vào Hà Bắc, chiếm lĩnh nó cũng không sợ đắc tội Đậu Kiến Đức, đồng thời còn có thể tránh được uy hiếp từ phía Bắc.

Vương Quân Khuếch đã nói với ty chức, Lý Mật vì để Tống Kim Cương đầu hàng, không tiếc đưa cho y hai chục ngàn thạch lương thực.

Do đó lại thấy khát vọng của Lý Mật đối với quận Hà Nội.

Ty chức dám khẳng định, đội quân của Lý Mật nhất định sẽ từ huyện Hà Dương lên Hà Bắc, cái gọi là kết liên minh chẳng qua là để mê hoặc tổng quản.Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:- Ngươi biết tại sao ta hỏi y chuyện dời đô Huỳnh Dương không?

Trên thực tế ta là muốn biết thành ý của Lý Mật.

Từ trên danh nghĩa lão dời đô Huỳnh Dương, thực tế vẫn ở lại thành Lạc Khẩu, càng có thể nhận thấy người này không thể tin.

Lão có thể trên danh nghĩa kết liên minh với ta, nhưng trên thực tế sau lưng một đao giết ta.

Ngươi nói không sai, cái mà lão muốn kết liên minh với ta, chỉ là một thứ để mê hoặc, lơi lỏng cảnh giác với lão.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, cười lạnh nói:- Nếu lão không đến kết liên minh, có lẽ ta cũng không nghĩ tới phải phòng ngừa lão.

Nhưng lão muốn kết liên minh, điều này ngược lại nhắc nhở ta, phải để ý Lý Mật xuất binh sau lưng.Từ Thế Tích nhấp môi dưới, bờ môi bặm lại thành một đường, y rất do dự, nhưng cuối cùng y vẫn lấy hết dũng khí nói:- Tổng quản, ty chức nguyện phòng ngự đánh lén sau lưng của Lý Mật.Dương Nguyên Khánh nghiêng đầu nhìn y thật lâu, hắn biết Từ Thế Tích đưa ra yêu cầu này cần dũng khí rất lớn, liền mỉm cười gật đầu:- Ngươi có thể dẫn quân đóng ở huyện Hà Dương.Thành Trường An, Đường đế Lý Uyên đã đăng cơ gần nửa tháng, các chuyện rắc rối phức tạp, trăm ngàn vấn đề, nhưng triều đình cũng dần dần bắt đầu chuyển biến.

Lúc này Trường An tứ phía chiến sự không ngừng, quân Đường và quân Tây Tần trong vòng vây giằng co.

Quân Tây Tần vì tổn thương nguyên khí lớn, nhất thời khó kịp thời khôi phục, Tiết Cử liền phái người vào Trường An cầu hòa, Lý Uyên nhận lời cầu hòa, liền tập trung binh lực đối phó Tây Lương Lý Quỹ.Khi Lương Châu gặp hạn lớn, người chết đói khắp nơi, Tây Lương Vương Lý Quỹ không chịu cứu thiên tai, rầm rộ xây sửa đài ngọc nữ, làm dân oán sôi sục.

Thời khắc mấu chốt, y lại nghe tin sàm ngôn độc chết sử bộ thượng thư Lương Thạc rất được lòng người, khiến lòng dân phản đối.Lý Uyên phát hiện cơ hội này, lập tức phái danh môn Tây Lương An Hưng Quý đi sứ Tây Lương, dùng kế ly gián quân Tây Lương, làm Lương Châu xảy ra nội chiến.

Quân Tây Lương bất ngờ làm phản đầu hàng triều Đường, Lý Quỹ bị cấp dưới bắt được, đưa tới Trường An xử tử.

Đến giờ, quân binh Đường không đánh mà thắng cướp được năm quận Hà Tây, dành được chỗ nuôi ngựa quý giá.Trường An tháng chín gió mạnh, bão cát từ phía Bắc thổi về, làm bầu trời Trường An cũng trở thành một khoảng sương mênh mông.

Nhưng trên đường lớn lại đầy người người qua lại, náo nhiệt khác thường.

Cư dân của Lạc Dương đa phần đã dời tới Trường An và Quan Trung.

Chiến tranh loạn lạc và giá lương thực cao vút ở thành Lạc Dương khiến cho vô số người dân Lạc Dương dọn nhà trốn về Trường An và Quan Lũng.

Trên đường lớn chỗ này cũng có thể thấy thân nhân bạn bè dựa vào nhau, dân chúng Lạc Dương tìm kiếm nhau họp lại sống chung.Trời đã tới lúc hoàng hôn.

Lúc này, mấy người đàn ông cưỡi ngựa từ cửa Minh Đức dần dần tiến vào thành Trường An, bọn họ tò mò dò xét đô thành đã từng là của Đại Tùy này.- Thiếu chủ nhân, chúng ta tìm chỗ nghỉ trọ trước hay làm việc trước?Thiếu chủ nhân khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vóc người cao gầy, ánh mắt sáng ngời, có vẻ vô cùng khôn khéo tài giỏi.

Y tên là Khúc Danh Quý, là con trai của Khúc Lăng thái thú Ký Châu Hà Bắc, hiện giữ chức Khải tào tham quân sự bộ hạ của Đậu Kiến Đức, được Đậu Kiến Đức phái đi sứ Trường An.Sở dĩ Đậu Kiến Đức phái Khúc Danh Quý đi sứ Trường An, là vì nhạc phụ của Khúc Danh Quý là Lưu Văn Tĩnh làm Nạp Ngôn của triều Đường.

Có thể thông qua quan hệ của Lưu Văn Tĩnh gặp được người quyết sách triều Đường.Khúc Danh Quý từng mấy lần tới Trường An, tương đối quen thuộc đối với Trường An, liền nói với thủ hạ:- Chúng ta người không nhiều, trực tiếp cùng ta đi tới phủ nhạc phụ, không cần tìm chỗ nghỉ ở bên ngoài.Y kéo nhẹ dây cương ngựa, men theo đường lớn Chu Tước đi về phía Bắc.

Dọc đường hỏi thăm, bọn họ vào phường Sùng Nhân, tìm tới trước một tòa nhà lớn.

Đây là tòa nhà mới của Lưu Văn Tĩnh.Tuy Lý Uyên không muốn dùng lại Lưu Văn Tĩnh, nhưng vì trấn an lão thành của lão khởi binh ở Thái Nguyên.

Hơn nữa nhiều lần thái tử Lý Kiến Thành khuyên bảo, cuối cùng Lý Uyên phong Lưu Văn Tĩnh làm Nạp Ngôn, tiếp quản tỉnh Môn Hạ.Lưu Văn Tĩnh vừa mới dùng cơm tối xong, đang uống trà đọc sách trong thư phòng.

Lúc này quản gia của lão ở trước cửa bẩm báo:- Lão gia, cô gia trở lại rồi.Lưu Văn Tĩnh có ba cô con gái, đều sớm xuất giá rồi.

Vì phụ thân của Lưu Văn Tĩnh cũng coi là quan lớn triều Tùy, con gái của lão cũng tất nhiên gả cho danh môn triều Tùy.

Trưởng nữ gả cho con trai Lý Mật, thứ nữ gả vào vương gia Thái Nguyên, con trai của Thừa Vương Toại huyện Tấn Dương.

Người con gái thứ ba lại gả cho con trai của Khúc Lang thái thú Ký Châu, cũng xem là dòng dõi quan lớn.Lưu Văn Tĩnh hơi sửng sốt, trưởng nữ của lão đã chết rồi, con rể thứ hai và con rể thứ ba không ở Trường An, liền hỏi:- Con rể nào?- Là tam cô gia?Lưu Văn Tĩnh vừa suy nghĩ, liền đoán được bảy tám phần.

Hoặc là Đậu Kiến Đức phái tới, hoặc là Khúc Lăng muốn đầu Đường.

Lúc này sẽ không có nguyên nhân khác.- Dẫn nó tới thư phòng ta!Một lát, Khúc Danh Quý được dẫn tới thư phòng, y quì xuống hành lễ:- Tiểu tế Danh Quý khấu kiến nhạc phụ đại nhân.Lưu Văn Tĩnh cũng không thích người con rể này, chính xác mà nói, lão là oán hận thân gia Khúc Lăng.

Lúc đầu Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, lão viết thư cho Khúc Lăng, Khúc Lăng lập tức hưởng ứng đầu hàng Lý Uyên, trở thành quận đầu hàng đầu tiên bên ngoài Hà Đông.

Lúc đó gây nên chấn động, không ngờ đầu hàng không tới một tháng, đội quân của Đậu Kiến Đức công hạ thành Ký Châu.Lưu Văn Tĩnh là hy vọng Khúc Lăng hoặc là chạy trốn tìm Lý Uyên nương tựa, hoặc là thủ tiết tự sát.

Cuối cùng Khúc Lăng lựa chọn đầu hàng Đậu Kiến Đức, làm cho Lưu Văn Tĩnh rất mất mặt.

Trước đó không lâu Bùi Tịch còn lấy chuyện này làm đề tài buộc tội mình.

Tuy Lý Uyên không truy cứu việc này, nhưng rất căm giận.

Lưu Văn Tĩnh cũng bắt đầu ghét bỏ người con rể này.Lưu Văn Tĩnh lãnh đạm nói:- Ngươi tới Trường An có chuyện gì không?Khúc Danh Quý cung kính nói:- Tiểu tế là được lệnh của Đậu công, trước đến liên hệ triều Đường, tiếc rằng đường không cửa, đành xin nhạc phụ đại nhân giúp đỡ.Nếu là chuyện công, hơn nữa là được Đậu Kiến Đức phái đến, sắc mặt của Lưu Văn Tĩnh hơi hòa hoãn lại một chút, liền hỏi tới con gái:- Tú Nga gần đây thế nào?- Hồi bẩm nhạc phụ đại nhân, sức khỏe Tú Nga vẫn tốt.

Lần này tiểu tế là tạm thời chịu lệnh, xuất phát từ trong quân, không kịp về nhà.

Cho nên không thể mang thư nhà Tú Nga cho nhạc phụ, xin nhạc phụ thứ lỗi.Lưu Văn Tĩnh cũng biết chuyện Đậu Kiến Đức chuẩn bị tiến công quận Hà Nội.

Sáng nay Thánh Thượng lâm triều còn nói tới chuyện này, đề nghị phải tăng thêm tình báo, chú ý tình hình Trung Nguyên, không ngờ chạng vạng thì được tin tức.Lưu Văn Tĩnh bỗng nhiên ý thức được, đây kỳ thực cũng là một cơ hội của lão.

Có thể lợi dụng điều kiện có lợi là có con rể làm sứ giả Đậu Kiến Đức, tăng thêm phân lượng nói chuyện của mình ở trong triều đình.Lưu Văn Tĩnh trong lòng nhất thời kích động, thái độ nói chuyện với con rể càng hòa nhã hơn, trên mặt cũng có nụ cười vốn có của nhạc phụ:- Hiền tế đi ăn cơm trước, ăn cơm xong, ta dẫn ngươi đi gặp Thái tử.… . .Thông thường mà nói, Thái tử đều không được tham kiến, cũng không được tùy ý kết giao đại thần, Lý Kiến Thành lại không bị trói buộc về phương diện này.

Ngược lại Lý Uyên phụ hoàng y còn cho phép y tự lập môn hộ, thu thập nhân tài.

Thậm chí còn cho y dẫn binh đánh giặc, thành lập quân uy.

Tất cả những việc này đều là vì Lý Uyên rất tín nhiệm Lý Kiến Thánh.

Lão biết con trai trưởng của mình là người rộng lượng nhân đức.Lý Kiến Thành đã dọn tới Đông cung.

Tuy đã vào hoàng cung, các đại thần tâm phúc của Lý Kiến Thành vẫn có thể tùy ý ra vào.

Lúc này, Lý Kiến Thành đang ở Đông cung điện Hiển Đức cùng với vợ của y, thái tử phi Trịnh thị bàn chuyện cắt giảm chi phí Đông cung.Lý Kiến Thành vì thu thập nhân tài mới tiêu dùng rất lớn, mặc dù phụ hoàng không có dị nghị.

Nhưng mới đầu lập quốc, đời sống người dân khó khăn, thu thuế cũng không nhiều.

Lý Kiến Thành trong lòng cũng băn khoăn, muốn cắt giảm chi tiêu trong cung mình, giảm bớt chút tiền vàng.Trịnh thị là con gái của Huỳnh Dương Trịnh thị.

Năm đó vốn là do Trịnh phu nhân vợ của Dương Huyền Cảm dẫn mối, là con gái của Trịnh Thiện Quả thái thú quận Lỗ.

Trịnh Thiện Quả vì có con rể là thái tử triều Đường, được phong làm Thái tử tân khách, là tâm phúc của Lý Kiến Thành.Trịnh thị cũng hiền lành, hiểu nỗi khổ tâm của chồng, liền đề nghị cắt giảm tiền son phấn của mình, cung phi phía dưới có thể noi theo.

Lý Kiến Thành lại không tán thành giảm tiền son phấn của vợ, liền cười nói:- Tiền son phấn cũng không nhiều, cắt giảm cũng không có ý nghĩa gì, bỏ đi.

Ta cảm thấy tiền ăn ít nhất có thể cắt giảm một nửa, mỗi bữa cơm mười mấy món, quá xa xỉ, phần lớn đều là lãng phí.- Nhưng Thái tử có nghĩ tới không, những đồ ăn này tuy ăn không hết.

Nhưng cuối cùng đều thưởng cho thị vệ.

Thật ra không lãng phí, nếu cắt giảm đồ ăn, trên trực tế chính là cắt giảm phúc lộc của thị vệ, không tốt lắm đâu!Đề nghị của Trịnh thị khiến Lý Kiến Thành có chút do dự.

Y nghĩ ngợi một chút, liền cười nói:- Bỏ đi, tiết kiệm không được, nghĩ cách mở nguồn đi!

Phụ hoàng cũng cho ta thành lập hoàng thương, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là làm ăn mua bán kiếm tiền có hiệu quả.Lúc này, thủ lĩnh thị vệ Đông cung Dương Vanh bẩm báo ngoài cửa cung:- Thái tử điện hạ, Lưu tướng quốc khẩn cấp cầu kiến!Dương Vanh đương nhiên chính là con thứ của Dương Huyền Cảm, anh của Dương Nguyên Khánh.

Sau khi phá thành Trường An, Dương Tuấn và Dương Vanh đều đầu hàng Lý Uyên, luôn bị lạnh nhạt.

Sau khi triều Đường thành lập, vì mẹ của hai anh em này là cô mẫu của thái tử phi, nên Lý Kiến Thành liền bảo vệ hai người bọn họ làm quan.

Lý Uyên tuy không thích hai anh em này phản bội phụ thân.

Nhưng nghĩ tới sau này lúc bọn họ đối phó Dương Nguyên Khánh có chỗ hữu dụng, nên cho phép hai người ở Đông cung làm quan.Dương Vanh được Lý Kiến Thành bổ nhiệm làm thủ lĩnh thị vệ Đông Cung.

Dương Tuấn được phong làm Thiện tán đại phu Đông cung.

Trịnh phu nhân cũng được anh em bọn họ đón về Trường An.Thật ra là Lý Kiến Đức cân nhắc để hai anh em bọn họ xây dựng lại Hoằng Nông Dương thị.

Dù sao người trong gia tộc Hoằng Nông Dương thị vẫn còn, vẫn có ảnh hưởng rất lớn ở quận Hoằng Nông.

Như vậy có thể thu hút không ít nhân tài tìm đến đầu quân chỗ mình.Lý Kiến Thành nghe nói Lưu Văn Tĩnh có việc gấp tìm mình, liền gật đầu:- Mời ông ta tới thư phòng ta chờ một chút!… . .Trong thư phòng Thái tử, Lưu Văn Tĩnh chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Lão đã biết rõ dụng ý của Đậu Kiến Đức, lão đang suy nghĩ đối sách.

Trong lòng lão đã có cách, chỉ là lão còn cần phải xem xét một chút chi tiết.Lúc này, Lý Kiến Thành đi vào, cười nói:- Tướng quốc có chuyện gì khẩn cấp tìm ta sao?Quan hệ cá nhân của Lưu Văn Tĩnh và Lý Kiến Thành rất tốt, cũng được xem là tâm phúc của Lý Kiến Thành.

Cho nên chuyện của Đậu Kiến Đức, đầu tiên lão bẩm báo với Lý Kiến Thành.- Con rể của thần là Khúc Danh Quý vừa tới gặp thần.

Y là đặc sứ của Đậu Kiến Đức, mang thư tự viết tay cho Thánh Thượng, Đậu Kiến Đức hy vọng kết liên minh với chúng ta.Lưu Văn Tĩnh lấy ra một bức phong thư đặt lên bàn, đây là thư Đậu Kiến Đức tự tay viết.

Lý Kiến Thành xem bức thư “Hà Bắc Trường Nhạc Vương gửi Đại Đường hoàng đế bệ hạ”.

Y chau mày Đậu Kiến Đức dù sao cũng là loạn phỉ, kết minh với gã có ảnh hưởng tới danh tiếng của triều đình không, hơn nữa cấp bậc cũng không xứng.- Ta đoán phụ hoàng sẽ không xem xét việc kết liên minh, nếu là sắc phong gã có lẽ có thể.Lưu Văn Tĩnh cười:- Thật ra kết liên minh chỉ là một cách nói mà thôi, chúng ta có thể đổi thành hợp tác với y.

Hơn nữa lần này Đậu Kiến Đức tấn công quận Hà Nội, thần cảm thấy là một cơ hội cho chúng ta.- Tướng quốc chỉ giáo xem?Lưu Văn Tĩnh vuốt râu chậm rãi nói:- Đậu Kiến Đức tự mình dẫn quân tiến vào quận Hà Nội, Dương Nguyên Khánh cũng tất nhiên đích thân ứng phó.

Cứ như vậy, đội quân của Dương Nguyên Khánh sẽ bị kiềm hãm ở quận Hà Nội.

Như vậy chúng ta có thể nhân cơ hội xuất binh quận Hoằng Nông chiếm lĩnh nó.

Sau đó lại quan sát tình hình cuộc chiến ở Hà Đông.

Nếu Dương Nguyên Khánh bị Đậu Kiến Đức đánh bại, bọn họ có thể chia binh thành hai đường, từ phía Tây và phía Nam đồng thời qua sông, chiếm lĩnh quận Hà Đông.

Lúc này Dương Nguyên Khánh sẽ sinh ra lo sợ bị quân Đường và Đậu Kiến Đức hợp lại tấn công, tấn nhiên không dám phản công quận Hà Đông.

Như vậy, chúng ta mở ra hai con đường để tranh giành Trung Nguyên.Ánh mắt Lý Kiến Thành từ từ sáng lên, y biết phụ thân mình trước giờ luôn canh cánh trong lòng đối với việc mất Hà Đông.

Hơn nữa y cũng muốn tìm cơ hội chiếm lĩnh quận Hoằng Nông.

Đây quả thật là một cơ hội, phụ hoàng nhất định rất có hứng thú đối với phương án này:- Không biết con rể của tướng quốc bây giờ ở đâu?- Đang chờ ngoài Đông cung.Lý Kiến Thành lập tức đứng lên nói:- Bây giờ chúng ta đi thăm phụ hoàng!… . .Hạ tuần tháng chín, Lý Uyên nhận lời thỉnh cầu của Đậu Kiến Đức, từ kết liên minh trở thành hai bên trở thành hợp tác.

Lão nắm bắt cơ hội Dương Nguyên Khánh bị đội quân Đậu Kiến Đức làm chệch hướng quận Hà Nội, lệnh cho quận vương Hà Gian là Lý Hiếu Cung dẫn ba chục ngàn quân ra Đồng Quan, đánh quận Hoằng Nông, mở màn cho quân Đường tham dự tranh bá Trung Nguyên.Phần lớn biên giới giữa các lãnh thổ đều là những địa điểm có địa hình trở ngại do thiên nhiên tạo lên.

Lớn thì là biên giới quốc gia, nhỏ thì là biên giới giữa các huyện, đều được xác định như vậy.Biên giới giữa quận Hà Nội và quận Hà Bắc là một dãy núi dài nằm vắt ngang giữa hai quận.

Đây là một nhánh núi kéo dài hơn hai trăm dặm, là một bộ phận của dãy núi Thái Hành, kéo dài đến tận Hoàng Hà, trên nhánh núi là một khu rừng rậm nguyên thủy, cây cối xanh um, tươi tốt.Do nước sông chảy xuyên qua và sự sụp đổ của địa chất mà ở bên trong dãy núi có tất cả mười mấy cái cửa ải lớn nhỏ.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 599 : Gặp gỡ ở chiến trườngNhững cửa ải này nằm trên các con đường do thiên nhiên tạo ra mà thường xuyên có người qua lại.

Phần lớn những con đường này tập trung ở trung nam bộ.

Trong số các cửa ải ở đây, Lâm Thanh Quan và Diên Tân Quan là nổi tiếng nhất.Nhóm người Tống Kim Cương đang đi chính là đường đến huyện Cộng Thành.

Vùng này có núi cao, sườn núi dốc, dễ thủ khó công, vì thế bọn họ liền chiếm lấy huyện Cộng Thành.

Do đại quân của Đậu Kiến Đức tiến vào quận Hà Nội tạo ra một thời cơ vô cùng thuận lợi, Tống Kim Cương biết rõ phía nam huyện Tân Hương và Lâm Thanh Quan là nơi trọng yếu, nhưng binh lực của y không đủ, không dám chia ra, đành trơ mắt nhìn quân Tùy chiếm lấy huyện Tân Hương và Lâm Thanh Quan, Diên Tân Quan.Trong lòng Tống Kim Cương cũng biết rõ, phía bắc huyện Cộng Thành là vùng núi, phía nam là bình nguyên, cơ sở sản xuất lương thực không đủ để đáp ứng nhu cầu của quân đội, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành một lối đi đến quận Hà Nội.

Muốn có một căn cứ hậu cần để tấn công quận Hà Nội, nhất định phải chiếm huyện Tân Hương.Để tăng khẳ năng và cơ hội chiếm được huyện Tân Hương, Tống Kim Cương phái cháu trai là Tống Hổ dẫn một ngàn kỵ binh dọc theo Bách Môn Pha mở đường xuống phía nam.Bách Môn Pha là một đầu mối tưới tiêu của Hà Đường, do nước suối tụ tập lại mà thành.

Bờ đông Hà Đường là một cánh đồng rộng mênh mông và rất nhiều thôn trang lớn nhỏ.

Lúc này đã kết thúc vụ thu hoạch, nông dân đang đốt gốc rạ trên các bờ ruộng ven đường, khiến cho khói trắng phủ khắp bầu trời, tất cả đều mang một cảnh tối tăm mờ mịt, trong không khí tràn ngập mùi khói.Lúc này, ở trong làn khói trắng xóa có một nhóm lớn dân chúng đang dìu dắt nhau, bọn họ che miệng che mũi, thấp giọng mắng người đốt rạ.

Trong đoàn người có rất nhiều xe bò, trên xe bò là lượng lớn lương thực.

Đoàn người càng ngày càng dài, có khoảng ba bốn ngàn người, phụ nữ thì ôm trẻ nhỏ, đàn ông thì mang các đồ có giá trị trên lưng, người già thì dắt gia súc.

Những người này đều là thôn dân ở các thôn bên cạnh, được quân Tùy sơ tán đến huyện Tân Hương.

Thôn làng của bọn họ sắp trở thành chiến trường.Ở giữa huyện Tân Hương và huyện Cộng Thành có tất cả ba mươi mấy thôn trang to nhỏ, mấy ngàn hộ gia đình.

Từ nửa tháng trước đã có người bắt đầu trốn đến huyện Tân Hương.

Mà mấy ngày gần đây, do quân Tùy tổ chức động viên các nam nhân trong nhà rời đi, mỗi ngày đều có mấy ngàn người xuống phía nam tị nạn.

Đội ngũ hôm nay là lớn nhất.Ở bên cạnh đoàn người là hơn sáu trăm kỵ binh quân Tùy, bọn họ cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.

Bọn họ nhận được tin báo, phát hiện có trinh sát của Tống Kim Cương ở xung quanh.

Điều này mang ý nghĩa là có thể có đại đội nhân mã xuất hiện.Thủ lĩnh của đội kỵ binh quân Tùy này là Đỗ Diên Thâm, đảm nhiệm chức vụ Ưng Kích Lang Tướng, là thuộc cấp của Cao Tử Khai.

Y và Huyện thừa Tân Hương phụ trách tổ chức rút lui cho mười mấy thôn trang ở phía tây.Lúc này bọn họ còn cách huyện Tân Hương hơn ba mươi dặm, tuy nhiên dân chúng đi lại vô cùng thong thả, hơn ba mươi dặm này phải đi mất một ngày.Sâu trong lòng Đỗ Diên Thâm có chút sốt ruột, y ngoắc một tên binh lính lại, chỉ vào gã rồi nói:-Ngươi đi nói với Trương Huyện thừa, tăng thêm tốc độ, tranh thủ thời gian, trong đêm nay phải đến được huyện Tân Hương.-Tuân lệnh!Gã lính quay đầu ngựa chạy về hướng nam.

Tên lính truyền lệnh vừa rời đi, bỗng nhiên từ phía bắc truyền đến tiếng vó ngựa, vài tên thám báo của quân Tùy chạy xuyên qua sương khói của khu đốt gốc rạ, vội vàng chạy tới:-Đỗ tướng quân!Đỗ Diên Thâm quay đầu ngựa lại hỏi:-Chuyện gì?-Phía bắc phát hiện có quân đội của Tống Kim Cương!Đỗ Diên Thâm giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:-Có bao nhiêu người?

Còn cách bao xa?-Có khoảng một ngàn người, toàn bộ đều là kỵ binh.

Còn cách chúng ta chừng bảy tám dặm, đang hối hả chạy về phía nam.Đỗ Diên Thâm xốc lại tinh thần.

Nếu là kỵ binh, với bảy tám dặm đường thì chỉ mất chút thời gian.

Y quay đầu nhìn lại đoàn nạn dân lớn và gần ngàn chiếc xe bò, có chút lo lắng.

Trước kia, quân đội của Tống Kim Cương cũng không hung ác lắm, nhưng gần đây toàn cướp sạch, giết sạch.

Nếu bọn chúng xông đến, mấy ngàn nạn dân này chẳng khác nào dê kề miệng hổ.Đỗ Diên Thâm âm thầm suy nghĩ một lát, sau đó ra lệnh cho một gã lữ soái:-Ngươi dẫn theo một trăm huynh đệ bảo vệ dân chúng nhanh chóng đi về phía nam!Y lại hô to một tiếng:-Các huynh đệ còn lại theo ta!Đỗ Diên Thâm thống lĩnh năm trăm kỵ binh chạy như bay về hướng bắc nghênh chiến với quân địch.Tống Kim Cương có tất cả ba cháu trai ở trong quân ngũ, chia nhau phụ trách ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ.

Trong ba đứa cháu trai, Tống Hổ là mạnh mẽ nhất.

Y chừng ba mươi tuổi, sử dụng một thanh Nhạn Linh Đại đao, tướng mạo hung ác, dáng vóc lực lưỡng, đã theo Tống Kim Cương nhiều năm, giết người như ngóe.Lần này Tống Kim Cương giao cho y nhiệm vụ mở đường xuống phía nam.

Nhưng đối với Tống Hổ, cướp bóc tiền tài mới là điều mà bọn chúng quan tâm nhất.

Mấy tháng trước, vì Tống Kim Cương muốn ngồi vững vàng ở quận Hà Nội, đã áp chế dục vọng bạo ngược của bọn chúng.

Hiện tại đã được buông bỏ, khiến cho lòng Tống Hổ tràn ngập dục vọng chém chóc.Đội ngũ của y cũng giống y, tràn đầy dục vọng bạo ngược.

Bọn họ đều có suy nghĩ đến số tiền phi nghĩa tổn thất trước khi đi, giờ muốn thu hồi lại toàn bộ.Nhưng làm cho Tống Hổ và thuộc hạ của y thất vọng, chính là việc bọn chúng một lòng xuôi nam, đi qua vài thôn trấn, đều là vườn không nhà trống, khiến cho sự phẫn nộ của bọn chúng nhanh chóng bị dồn nén.

Đồng ruộng tràn ngập khói trắng khiến cho bọn chúng không thể mở mắt ra được.-Tướng quân, bên kia có mấy người!Một tên binh lính phát hiện có mấy người đứng ở bờ ruộng.

Tống Hổ vung tay lên, kỵ binh của y như nhanh như gió đã bao vây mấy người kia lại.

Đây là mấy lão nông đang đốt gốc rạ, bọn họ lưu lại là muốn đốt đống gốc rạ cuối cùng, giúp cho đất đai của bọn họ tăng thêm độ phì nhiêu, nhưng lại không kịp phát hiện đại đội kỵ binh chạy tới, bao vây lấy bọn họ.

Mấy lão nông không có đường trốn, nhìn thấy mấy con mắt của hung thần ở xung quanh, bọn họ sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.-Làm thịt bọn chúng!Tống Hổ gầm lên, xông tới bổ ra một đao, lập tức có một lão nông đầu lìa khỏi cổ.

Thủ hạ của y cũng đồng loạt lao đến, chém chết mấy lão nông ở dưới ruộng.

Một đám kỵ binh cất tiếng cười như điên.Đúng lúc này, từ trong khói đặc truyền đến tiếng xé gió, mấy trăm mũi tên gào thét lao tới, bắn về phía cụm kỵ binh dày đặc.

Quân của Tống Hổ không có phòng bị, bị bắn ngã hơn trăm người, binh lính kêu lên thảm thiết, ngựa hí vang trời, tất cả đều ngã xuống.

Quân phản loạn vô cùng hoảng sợ, toàn quân đại loạn.-Quân Tùy đến rồi!Một gã kỵ binh chạy tới hô to lên.

Đúng lúc đó, một mũi tên bay tới xuyên thủng cổ của y.

Y kêu lên thảm thiết rồi ngã khỏi ngựa.

Trong khói trắng xuất hiện từng nhóm lớn kỵ binh của quân Tùy, vó ngựa đều được bọc rơm rạ, xông qua khói đặc, im hơi lặng tiếng mà đánh tới.Đỗ Diên Thâm thấy đội hình đối phương hỗn loạn, là cơ hội tốt, y liền hô to:-Giết…!Năm trăm kỵ binh quân Tùy giống như một thanh kiếm sắc lao đến, xông thẳng vào trong đội hình đang hỗn loạn của quân địch, đem hơn ngàn quân phản loạn tách làm hai phần.

Năm trăm kỵ binh quân Tùy chia làm năm đội chỉnh tề, bọn họ xung phong liều chết, sắc bén và dũng mãnh phi thường, trong thời gian ngắn nhất chia cắt quân phản loạn thành bảy tám phần.Mặc dù phản quân có hơn ngàn kỵ binh, trang bị không kém quân Tùy bao nhiêu, nhưng trên phương diện huấn luyện lại có sự chênh lệch vô cùng lớn.

Bọn chúng còn chưa kịp hồi phục sau trận mưa tên, vẫn đang hỗn loạn, lại bị quân Tùy xông đến chém giết, càng hỗn loạn hơn.Kỵ binh khi tác chiến quan trọng nhất là đội hình và phối hợp.

Đội hình chỉnh tề thì chỉ huy càng thêm thuận lợi.

Phối hợp thành thạo có thể tạo thành một chiến lực hùng mạnh, sức chiến đấu tăng cao, sẽ không mất thời gian và thể lực cho việc di chuyển.Trong lúc hỗn loạn, quân phản loạn liên tục bị giết phải lùi lại.

Tống Hổ nổi giận, điên cuồng thét lên một tiếng, vung đại đao xông vào giữa quân Tùy, hung mãnh chém giết, liên tiếp chém ngã bảy tám kỵ binh quân Tùy.

Ba trăm kỵ binh phía sau cũng theo y, xông thẳng vào đội ngũ quân Tùy, khiến cho một đội kỵ binh quân Tùy bị rối loạn.Phản quân đang hỗn loạn cũng bắt đầu tập trung lại bên cạnh Tống Hổ.

Ở phía sau y, ba trăm kỵ binh lúc đầu đã nhanh chóng tăng thành năm trăm người, tình hình đang xấu dần có chuyển biến tốt hơn.Đỗ Diên Thâm vốn là một gã lính thám báo, từng bước từng bước đi lên trở thành một tướng quân.

Y có kinh nghiệm tác chiến phong phú, biết rõ đặc điểm sĩ khí của phản quân phần lớn là do thủ lĩnh kêu gọi.

Đám phản quân này cũng vậy, chỉ cần tiêu diệt được tên cầm đầu, toàn quân chắc chắn sụp đổ.Lúc này, y hạ lệnh:-Tập trung binh lực, giết chết tướng giặc!Hai đội kỵ binh quân Tùy từ hai cánh trái phải đánh tới, mục tiêu là Tống Hổ đang giống như hổ điên.

Hơn mười cây trường mâu cùng lúc đâm tới Tống Hổ, y múa đại đao, chém bên phải bổ bên trái, đã có hai mươi mấy kỵ binh quân Tùy chết dưới tay y, hung ác dị thường.

Quân Tùy ở bên cạnh y phải liên tiếp lùi lại.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 600 : Nhìn thấu kế địchĐỗ Diên Thâm thấy nguy cơ xuất hiện, vội giục ngựa chạy gấp, từ bên cạnh sườn lao đến, giương cung lắp tên, một mũi tên bay về phía chiến mã của Tống Hổ.

Một mũi tên cắm thẳng vào mắt trái, chiến mã hí lên một tiếng kinh hoàng, hai móng trước dựng lên, đứng bằng hai chân sau.

Đỗ Diên Thâm bắn thêm một mũi tên nữa, xuyên thủng trái tim, chiến mã đổ xuống đất, khiến cho Tống Hổ bị đè ở bên dưới.

Hơn chục quân Tùy đồng loạt xông lên, Tống Hổ đang bị ngựa đè lên, lập tức bị loạn thương đâm chết.Chủ tướng chết trận, quân phản loạn mất đi chỉ huy, nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.

Có không ít quân phản loạn quay đầu bỏ trốn.

Kỵ binh quân Tùy lập tức chớp thời cơ xông lên, giết cho phản quân đại bại mà chạy, đuổi theo chém giết đến ngoài mười dặm.Lúc này, Đỗ Diên Thâm ghìm chặt chiến mã, y nghe thấy tiếng kèn trống từ xa truyền đến.

Có một binh lính chỉ về phía xa hô lên:-Tướng quân, mau nhìn!Chỉ thấy ngoài vài dặm xuất hiện một đội quân đông nghịt, phải đến mấy chục ngàn quân, đang chậm rãi tiến đến chỗ này.

Đây là đại quân của Đậu Kiến Đức, Đỗ Diên Thâm lập tức có phản ứng mãnh liệt, lo lắng hô to:-Lùi lại!

Lập tức lùi lại!Mấy trăm kỵ binh quay đầu ngựa, nhanh chóng rút về hướng nam.

Đây là đại quân tiên phong của Đậu Kiến Đức, có hơn ba mươi ngàn quân, do đại tướng số một của Đậu Kiến Đức là Vương Phục Bảo thống lĩnh.…Đại quân của Vương Phục Bảo đã sớm tới huyện Cộng Thành, y vẫn luôn chờ đợi Đậu Kiến Đức tới.

Vương Phục Bảo là một đại tướng thiện chiến, đầu óc tỉnh táo.

Y không vội vã cho quân tiến vào quận Hà Nội.

Y biết còn quá sớm để giết vào quận Hà Nội, rất có thể bị quân Tùy sử dụng ưu thế về binh lực tiêu diệt.

Chỉ cần nắm chắc đường tiến vào quận Hà Nội, sau đó chờ Đậu Kiến Đức và đại quân đến.Trên thực tế, đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến huyện Tùy Hưng, còn cách huyện Cộng Thành mấy chục dặm.

Từ huyện Tùy Hưng, Đậu Kiến Đức ra lệnh cho Vương Phục Bảo nhanh chóng chiếm lấy huyện Tân Hương.Tám mươi ngàn đại quân không phải là một con số mà huyện Cộng Thành nho nhỏ này có khả năng chống đỡ.

Đậu Kiến Đức cần một vùng đất lớn hơn làm căn cứ đóng quân.

Mà bình nguyên của huyện Tân Hương ở phía nam huyện Cộng Thành, không thể nghi ngờ chính là vùng đất lý tưởng nhất để đóng quân, cũng là căn cứ để bọn họ tiến đánh quận Hà Nội.Tin tức đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến nhanh chóng được đưa đến huyện Tân Hương và huyện Gia ở phía tây.Đại quân của Đậu Kiến Đức đã tới huyện Cộng Thành.

Tống Kim Cương dẫn theo mười thuộc hạ ra khỏi thành nghênh đón Đậu Kiến Đức.Tống Kim Cương tiến lên, quỳ một gối nói:-Ty chức Tống Kim Cương tham kiến Trường Nhạc Vương Điện hạ.

Nguyện vì Điện hạ mà ra sức!Đậu Kiến Đức cười ha hả, tiến tới đỡ y dậy:-Tống huynh đệ nguyện ý đầu nhập vào Đậu Kiến Đức, ta cầu còn không được.

Chỉ cần ta còn một chén canh, sẽ chia cho Tống huynh đệ một nửa.Trong lòng Tống Kim Cương cảm động, vốn đã nghe nói Đậu Kiến Đức khoan dung, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Y có chút hổ thẹn nói:-Ty chức bất tài, không thể thay Điện hạ bảo vệ quận Hà Nội, thật sự không còn mặt mũi nào tới gặp Điện hạ.Đậu Kiến Đức vỗ vào bờ vai của y, an ủi:-Không cần nói những lời như vậy, đây không phải là vấn đề của ngươi.

Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân đến cứu viện, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Ngươi có thể thay ta bảo vệ huyện Cộng Thành đã có công rồi, ta sẽ không trách ngươi.Thái độ khoan dung của Đậu Kiến Đức làm cho sự lo lắng của Tống Kim Cương vơi đi rất nhiều, y vội vàng nói:-Mời Điện hạ vào thành nghỉ ngơi, ty chức chuẩn bị tiệc rượu, mời Điện hạ tẩy trần.Đậu Kiến Đức cười ha hả:-Đa tạ ý tốt của Tống huynh đệ.

Quân vụ khẩn cấp, ta sẽ không vào thành.

Khi nào đoạt được quận Hà Nội, ta sẽ cùng ngươi uống rượu mừng.Đậu Kiến Đức lập tức cho đại quân hạ trại ở ngoài thành.

Đỉnh lều nhanh chóng được dựng lên.

Đậu Kiến Đức đi vào lều lớn của chính mình, Tống Chính Bản đi phía sau y nói:-Vương gia, Tống Kim Cương này trước thì phải bội Ngụy Đao Nhi, sau lại phản bội Lưu Vũ Chu, giờ thì phản bội Dương Nguyên Khánh.

Người như thế không thể giữ lại, nhất định phải giết đi để trừ hậu hoạn.Vẻ mặt Đậu Kiến Đức âm u lạnh lẽo nói:-Ta biết, giữ y lại vì tạm thời còn cần dùng đến.

Một ngày nào đó sẽ cho y một cái chết có ý nghĩa.Đi vào lều lớn, Đậu Kiến Đức vừa cười vừa nói;-Mưu kế ngươi đưa ra hôm trước, ta đã suy xét qua, rất tốt.

Ta đã quyết định thực hiện nó, chỉ có điều ta hơi lo lắng là Dương Nguyên Khánh sẽ nhìn ra kế sách này.Tống Chính Bản lắc đầu nói:-Vương giacần phải lo lắng.

Chủ lực của Vương gia và quân đội của Vương Phục Bảo cách nhau không xa, cho dù bị Dương Nguyên Khánh có nhìn ra, cũng có thể nhanh chóng hợp nhất hai quân.

Có được ưu thế về binh lực, quan trọng là có thể tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, điều này có ý nghĩa rất quan trọng trong việc cướp lấy Hà Đông của Vương gia, ngài không ngại thử một lần.Đậu Kiến Đức nghe vậy, khẽ thở dài:-Nếu Dương Nguyên Khánh chết trên tay ta, Đậu Kiến Đức ta có thể uy danh thiên hạ.…Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn ba mươi ngàn chủ lực đã lấy được huyện Gia, sau đó chiếm được hơn năm mươi dặm phía tây huyện Tân Hương.

Nơi này là dải đất bình nguyên, trong phạm vi trăm dặm đều là đồng ruộng và rừng rậm, có rất nhiều sông nhỏ, thuận lợi cho việc tưới tiêu, và liền thành một mảnh với huyện Tân Hương, trở thành khu vực có nông nghiệp phát triển nhất phía đông quận Hà Nội.

Kênh Vĩnh Tế bắt đầu từ phía nam huyện Thành Nam, kéo dài hơn hai mươi dặm, băng ngang qua đó.Dựa vào chiến lược do Dương Khánh bố trí, hắn chuẩn bị giảm bớt, đưa trận chiến này đến ba huyện là huyện Cộng Thành, huyện Tân Hương và huyện Gia đã lấy được ở giữa mảnh đất dài và hẹp.

Binh lực của hắn ít, chỉ có bốn mươi ngàn người.

Tuy rằng sức chiến đấu của quân đội hắn rất mạnh, trang bị hoàn mỹ, nhưng quân đội của Đậu Kiến Đức đã trải qua nhiều năm chiến tranh, không phải là thứ quân đội ô hợp của Lưu Vũ Chu có thể so sánh.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng vô cùng lo lắng.Xuất phát từ một suy tính chắc chắn, hắn khấn cấp ra lệnh cho Tần Quỳnh dẫn hai mươi ngàn quân từ Thái Nguyên nhanh chóng xuống phía Nam trợ giúp quận Hà Nội, đồng thời lệnh cho Lý Tĩnh dẫn mười ngàn quân tiến vào quận Hà Đông, gia tăng phòng ngự cho quận Hà Đông.

Hắn rất lo lắng Lý Uyên sẽ nhân cơ hội hắn bị kiềm chế ở quận Hà Nội, tiến hành tấn công quy mô lớn quận Hà Đông.Lấy được huyện Gia, huyện nha tạm thời được đổi thành hành quân phủ Nguyên soái.

Trên đại sảnh, Dương Nguyên Khánh đang thảo luận quân tình với vài đại tướng.-Tổng quản, nếu lại điều ba mươi ngàn đại quân từ Thái Nguyên xuống phía nam, thuộc hạ rất lo lắng khi Thái Nguyên trống rỗng, quân đội của Ngụy Đao Nhi sẽ thừa cơ mà vào.La Sĩ Tín đứng trước sa bàn, lo lắng nói.-Điều này ta đã từng nghĩ đến, ta đã lệnh cho Dương Nguy tạm thời bỏ qua phòng ngự của sáu quận Quan Bắc, đồng thời cắt giảm quân phòng ngự ở Linh Châu đến mười ngàn người.

Dương Nguy dẫn hai mươi ngàn quân qua sông tới Thái Nguyên.

Binh lực của Thái Nguyên tăng mạnh, hơn nữa sắp xếp lại quân đội của Tống Kim Cương ở phía bắc Thái Nguyên.

Sự an toàn của Thái Nguyên chắc không có vấn đề gì, nhưng ở quận Hà Nội lại hai bề thụ địch, binh lực của chúng ta không đủ.

Nói thật, ta rất lo là có thể thủ được hay không.Trước mặt mấy tướng lãnh thân tín, Dương Nguyên Khánh thẳng thắng nói ra nỗi lo của hắn.-Con mẹ nó, các ông đây là đã chọc vào tổ ong vò vẽ sao?

Như thế nào mà bốn phương tám hướng đều có người muốn cắn chúng ta một cái, cuối cùng là được một mất một!Tính Trình Giảo Kim vốn nóng nảy, dễ xúc động, mở miệng mắng to.Dương Nguyên Khánh nhìn về phía La Sĩ Tín và Tiêu Tấn, thấy hai người bọn họ cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.

Thật ra điều Trình Giảo Kim nói cũng là nỗi lòng của bọn họ.

Vốn bọn họ có Lý Uyên là đại địch, hiện giờ vì một quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức và Lý Mật cũng đồng thời gây khó dễ với bọn họ.

Phía bắc còn có La Nghệ và Ngụy Đao Nhi là tai họa ngầm.

Quả thực là bọn họ đang đối diện với nguy cơ tứ bề thọ địch.Dương Nguyên Khánh cười nói:-Chủ yếu là chúng ta cưỡng đoạt Hà Đông, phá vỡ sự cân bằng của các thế lực.

Dưới tình huống như vậy, gần như mọi ánh mắt đều nhìn vào chúng ta.

Có người đứng xem, cũng có người muốn thừa dịp chúng ta chưa ổn định mà cắn một miếng, điều này rất bình thường.

Điều này chứng tỏ chúng ta cũng không thể ngồi vững ở Hà Đông.

Chỉ cần chúng ta vượt qua giai đoạn này là có thể ổn định lại tình hình.

Có thể chiêu binh mở rộng quân đội, tăng cường thực lực của chúng ta.Lúc này, Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn ở bên cạnh cắn môi một cái rồi nói:-Tổng quản, vì sao chúng ta không thể tạm thời buông tha cho quận Hà Nội, để cho Lý Mật và Đậu Kiến Đức tự giết lẫn nhau, đợi khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ lại trở về quận Hà Nội?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:-Để làm được như vậy, điều kiện đầu tiên là thế lực của Lý Mật và Đậu Kiến Đức phải ngang nhau.

Nhưng trên thực tế, quận Hà Nội cũng không phải là lợi ích căn bản của Lý Mật.

Chiếm được thì càng vững chắc, không sai.

Nhưng nếu không chiếm được, y cũng không tổn thất gì.

Hơn nữa, nếu y tiến công trên quy mô lớn quận Hà Nội, hậu phương chiếm được không bảo đảm, cho nên, y tấn công chỉ sử dụng một phương thức như cường đạo là đánh lén.

Một khi chúng ta rút lui, dựa vào tám mươi ngàn đại quân hung mạnh của Đậu Kiến Đức, Lý Mật tuyệt đối sẽ không dám đánh bừa, y cũng sẽ từ bỏ.

Lúc đó, Đậu Kiến Đức không đánh cũng chiếm được quận Hà Nội.

Không những thế, y còn có thể dựa vào việc chúng ta rút lui mà tiếp tục tấn công Hà Đông, đây mới là điều mà ta lo lắng nhất.-Vậy đánh con mẹ nó một trận, đem Đậu Kiến Đức ra đùa, y cũng sẽ không dám với tay đến quận Hà Nội!Trình Giảo Kim oán hận nói.Y vừa nói xong, có một binh lính chạy vội tới đại sảnh ở bên ngoài bẩm báo:-Khởi bẩm Tổng quản, Cao Tướng quân ở huyện Tân Hương phái người đến báo, nói có tình huống khẩn cấp!-Cho hắn vào!Lát sau, một gã lính đưa tin được dẫn đến, y quỳ một gối nói:-Khởi bẩm Tổng quản, ba mươi ngàn quân tiên phong của quân địch đã tới huyện Tân Hương, thành trì đã bị bao vây.-Bọn chúng không tấn công sao?Dương Nguyên Khánh hỏi.-Hổi bẩm Tổng quản, chưa tấn công, chỉ bao vây thành trì.La Sĩ Tín lo lắng nói;-Tổng quản, chúng ta suất quân đi cứu viện huyện Tân Hương!Cao Tử Khai là phó tướng của y, huyện Tân Hương chỉ có năm ngàn quân canh giữ.

Y biết rõ huyện thành không phải là loại thành được xây dựng kiên cố, có thể phòng thủ lâu dài, cũng không phải hùng thành như thành Thái Nguyên.

Ba mươi ngàn quân đội sẽ dễ dàng công phá huyện Tân Hương.Tiêu Tấn ở bên cạnh nhắc nhở y:-La Tướng quân, đối phương chỉ vây mà không đánh, chắc chắn là muốn vây thành đánh viện binh.

Ngươi dẫn quân đến cứu viện, chẳng khác nào đi chịu chết.-Có thể.

Nhưng bọn chúng chỉ có ba mươi ngàn quân, chúng ta tập trung binh lực, phối hợp trong ngoài, có thể đánh bại bọn chúng.Lúc này, Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói:-Tiểu La, Tổng quản chưa nói, ngươi gấp làm gì.

Tổng quản an bài thế nào, chúng ta sẽ đánh như thế, không cần ý tưởng của cá nhân.La Sĩ Tín bình tĩnh lại, nhìn Dương Nguyên Khánh, chờ đợi mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào sa bàn, tập trung suy nghĩ, không nói gì.

Hắn biết Vương Phục Bảo là mãnh tướng mạnh nhất dưới tay Đậu Kiến Đức, bách chiến bách thắng.

Trên thực tế y đã sớm tới huyện Cộng Thành, vì sao lại chậm chạp không tiến công Tân Hương?

Rất rõ ràng là y sợ bị mình tập trung binh lực nuốt gọn.

Hiện tại, y xuất binh đến Tân Hương, chứng tỏ đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến huyện Cộng Thành.

Nếu mình xuất quân đi cứu viện huyện Tân Hương, như vậy Đậu Kiến Đức sẽ có hành động gì?-Đây là một miếng mồi!Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.La Sĩ Tín ngẩn ra, vội hỏi:-Tổng quản, vì sao lại nói thế?-Dã tâm của Đậu Kiến Đức không chỉ dừng lại ở một quận Hà Nội, y phải chiếm lĩnh toàn bộ Hà Đông.

Y biết ta ở trong này nên mới ra lệnh cho quân đội của Vương Phục Bảo ra vẻ là vây thành đánh viện binh, chờ ta đánh tới Tân Hương, Vương Phục Bảo sẽ nhanh chóng lùi về phía đông.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ vẽ một đường cong ở giữa huyện Cộng Thành và huyện Gia, trầm giọng nói:-Sau đó đại quân của Đậu Kiến Đức sẽ nhanh chóng chạy đến phía sau chúng ta, chiếm lĩnh huyện Gia, cắt đứt đường lùi của ta, như vậy ta sẽ bị ngăn ở huyện Tân Hương, tám mươi ngàn quân tấn công bốn mươi ngàn quân, muốn bắt sống Dương Nguyên Khánh ta.La Sĩ Tính hít một hơi lạnh, y bỗng nhiên biết được mình suy nghĩ rất đơn giản.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên cười hỏi Trình Giảo Kim:-Lão Trình, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?Trình Giảo Kim gãi đầu mất nửa ngày, ánh mắt sáng lên, nháy mắt mấy cái rồi cười nói:-Điều này làm ta nhớ đến một việc, trước đây hàng xóm cũ của ta có cưới một nương tử xinh đẹp, cũng có mấy tên vô lại cũng để ý đến thiếu nữ xinh đẹp này, bọn chúng nghĩ ra một biện pháp, nói với hàng xóm, nói là trong sông có ba ba, một đêm có thể mò được hơn chục con, bọn chúng còn mua hơn chục con ba ba để giả mạo, mục đích chính là muốn lừa gạt hàng xóm ban đêm ra sông mò ba ba, khi đó bọn chúng có thể lẻn vào phòng ức hiếp thiếu phụ xinh đẹp.

Không ngờ, hàng xóm kia nghe được việc bọn chúng mua ba ba ở trên chợ, liền mời ta hỗ trợ.

Ban đêm, chúng ta mai phục ở phía ngoài tường, thừa dịp mấy tên vô lại vừa trèo tường vào, cầm gậy gộc xông lên dùng toàn lực mà đánh…Trình Giảo Kim vẫn còn chưa nói xong, Tiêu Tấn liền vỗ tay bảo;-Hay!

Quả nhiên là diệu kế!Dương Nguyên Khánh giơ tay vỗ vào gáy y, cười nói:-Không tồi!

Tài năng mới.Trình Giảo Kim sờ sờ cái ót, cười ha hả:-Nếu Tổng quản không có ở đây, chỉ sợ ta xông đến còn nhanh hơn tiểu La, ta là người nha!

Bản lĩnh đẻ trứng thì không có, nhưng bản lĩnh trộm trứng thì vẫn có một chút.La Sĩ Tín yên lặng gật đầu.

Không dưới một lần sư phụ nói cho y biết, Trình Giảo Kim là một người có được sự tinh tế, tỉ mỉ ở bên trong sự thô kệch, y vẫn không tin tưởng lắm, nhưng hiện tại y đã tin.

Trình Giảo Kim nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại vô cùng tinh tế.-Tổng quản, thuộc hạ đã hiểu.

Hãy để cho thuộc hạ đi cứu viện.

Thuộc hạ dẫn theo năm ngàn quân ra vẻ là quân chủ lực, mà Tổng quản dĩ dật đãi lão, lấy ba mươi ngàn quân đánh với năm mươi ngàn quân của Đậu Kiến Đức, trận này chúng ta sẽ không thua.Dương Nguyên Khánh lắc đầu, chỉ vào Trình Giảo Kim rồi nói:-Do Giảo Kim ngụy trang làm cứu viện, ngươi theo ta.

Chúng ta đi phá chủ lực của Đậu Kiến Đức.Trình Giảo Kim nghe thấy mình phải đi làm con ba ba, vẻ mặt trở nên tím tái.Màn đêm bao phủ cả bầu trời, ánh trăng sáng chiếu tỏ cả mặt nước trên sông, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Sông Thanh Thủy bắt nguồn từ một nhánh sông nhỏ từ Thái Hành Sơn, chảy qua huyện Cộng Thành và huyện Hòa Tân, sau cùng đổ vào kênh Vĩnh Tế.Nơi này là thượng nguồn sông Thanh Thủy, bậc thang thứ hai chuyển sang hướng nam của Thái Hành Sơn, hai bên bờ của sông Thanh Thủy tuy không còn là núi cao với dốc đứng cheo leo, nhưng cũng là miền đồi núi chập chùng, liên tiếp là đồi núi, dân cư thưa thớt, đồng ruộng không có bao nhiêu, rừng rậm bao trùm cả đồi núi.Dưới ánh trăng, một đội quân rất lớn đã vượt qua sông Thanh Thủy, đang tiếp tục hùng dũng hành quân theo hướng tây, là đội quân chủ lực của Đậu Kiến Đức, với khoảng bốn mươi lăm ngàn người, gã cũng không mang hết toàn lực ra, mà để lại năm nghìn quân đội trấn thủ huyện Cộng Thành.

Đậu Kiến Đức cũng sợ Dương Nguyên Khánh đột xuất xuất binh tập kích huyện Cộng Thành, cắt đứt đường thối lui của gã.Vượt qua sông Thanh Thủy, đồng nghĩa với việc bọn chúng đã đến được vị trí song song với huyện Hoạch Gia.

Đậu Kiến Đức nhìn sắc trời một chút, sắp đến canh hai nửa đêm, trong lòng gã nhanh chóng tính toán một chút, tiếp tục xuôi về hướng nam hai mươi dặm, có thể đến được phía sau huyện Hoạch Gia trước khi trời sáng.Đậu Kiến Đức trong lòng có chút căng thẳng, nhưng lại vô cùng chờ đợi.

Căng thẳng là gã không biết mình có thể nắm chặt được cơ hội này hay không, gã cũng biết Dương Nguyên Khánh là một nhân vật lợi hại, vô cùng giỏi về việc nắm bắt thời cơ chiến đấu, nếu việc đánh lén này bị phá vỡ, rất có thể gã sẽ trở thành nạn nhân.Nhưng trong lòng gã hết sức mong đợi, nếu gã nắm được cơ hội này, Dương Nguyên Khánh sẽ đi vào bước đường cùng, nếu như có thể giết chết hoặc là bắt sống Dương Nguyên Khánh, có nghĩa Hà Đông sẽ đổi chủ, đồng nghĩa gã loại bỏ được mối đe dọa lớn nhất ở Hà Đông, vì lợi ích lơn lao này khiến Đậu Kiến Đức cam tâm mạo hiểm.-Bẩm báo Vương gia, thám báo nói phía trước không có gì khác thường.Một tên quan hướng về gã bẩm báo.Đậu Kiến Đức gật gật đầu ra lệnh:-Tăng tốc lên, đi thêm hai mươi dặm xuống phía nam!Dưới ánh trăng quân đội tăng hết tốc độ tiến về phía trước, đội ngũ chỉnh tề, bọn lính mặc áo giáp hai mảnh và áo giáp Minh Quang, tay cầm trường mâu và khiên, dáng đi mạnh mẽ, tinh thần hăng hái, quân đội này do hai mươi ngàn kỵ binh và hai mươi lăm ngàn bộ binh tạo thành.

Là đội quân tinh nhuệ của Đậu Kiến Đức, rất nhiều binh lính đều là lính cũ đi theo gã từ năm Đại Nghiệm thứ sáu, từng trải qua trăm trận, từ sự lặng lẽ hành quân có thể thấy được không phải là đám quân ô hợp của Lưu Vũ Chu.Đội quân hăng hái hành quân dọc theo ven rừng, hai bên đường lớn là khu rừng rậm, đồi núi chập chùng, thế núi liền nhau, phía trước nhiều đội thám báo đi trước dò đường.

Thỉnh thoảng đem thông tin ven đường không có việc gì truyền về chủ soái.Lúc canh ba, đội quân bắt đầu chuyển hướng về phía nam, lại đi hơn mười dặm thì vào vùng đồng bằng, nơi này là phía tây của huyện Hoạch Gia.

Lúc này, Đậu Kiến Đức nhận được tin, lúc xế chiều Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn một đội quân hơn hai mươi ngàn người đánh vào huyện Tân Hương.Tin này làm cho Đậu Kiến Đức vui mừng, gã lại ha lệnh đi hơn, tranh thủ canh năm đến được huyện Hoạch Gia.Hơn bốn mươi lăm ngàn người hối hả hành quân vào cánh đồng mênh mông vô bờ, xa xa tình cờ có thể trông thấy từng thôn trang và rừng cây.

Bọn chúng đã nhanh chóng để lại sau lưng con sông nhỏ rộng hơn một trượng.Mối nguy rình rập thường là vào lúc không chuẩn bị, ngay khi đội quân của Đậu Kiến Đức khoảng ngoài ba dặm về hướng đông nam, một đội quân đông nghịt đã bài trận đâu vào đó, Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn ba mươi ngàn kỵ binh đã ở đây đợi ba canh giờ rồi, lấy khỏe đánh mệt.

Cùng đợi con mồi tới cửa.Giống như là Đậu Kiến Đức sẽ đem binh lính tinh nhuệ nhất bên người, Dương Nguyên Khánh cũng đưa binh lính tinh nhuệ nhất theo, đây là ba mươi ngàn binh lính cũ đã theo hắn từ Phong Châu đến, cũng là kỵ binh tinh nhuệ đã trải qua trăm trận chiến, trung thành và tận tâm với hắn.Ba ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh ẩn mình ở đằng sau một cánh rừng rộng lớn, khiến cho đội quân không thể phát hiện sự hiện diện của họ, nhưng đội quân của Đậu Kiến Đức không đi theo đường thẳng, mà đi theo đường cong, càng ngày càng áp sát quân Tùy.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 13


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 601 : Lưỡng cường giao tranhKhoảng cách lúc đầu ba ngàn dặm dần dần rút ngắn còn hai dặm, dưới ánh trăng, ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lạnh lùng.

Hiện ra sát khí, hắn đã thấy rồi.

Ở phía xa có một đường màu đen đang di chuyển rất nhanh.Dương Nguyên Khánh chậm rãi rút chiến đao ra, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng khuyết sáng ngời, đôi mắt nheo lại, chiến đấu dưới ánh trăng, đây là phương thức chiến đấu hắn thích nhất, nhưng Đậu Kiến Đức có thể không thích nó.

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tàn khốc, chiến đao dưới ánh trăng vẽ một đường cong, chém thẳng về phía trước.-Giết!Kèn phát lệnh nổi lên, tiếng kèn trầm thấp vang vọng qua vùng hoang dã, ba mươi ngàn kỵ binh đã phát động, tiếng reo hò phát ra rung trời lở đất, trút ra thứ dũng khí nén chặt đã lâu.Vạn mã lao nhanh, ùn ùn kéo đến, như rít gào của biển khi dấy lên sóng lớn, tiếng vó ngựa nặng trĩu giống như trên đất bằng vang lên tiếng sấm, khiến mặt đất run rẩy, gào thét hướng về phía đội quân Đậu Kiến Đức mà đi.Đội quân của Đậu Kiến Đức phát hiện phục binh khi tiếng kèn vang lên, hàng ngũ lập tức đại loạn, họ bây giờ đang hành quân, kéo dài hơn bốn năm dặm, phải nhanh chóng dàn trận hình tác chiến cũng không dễ dàng.

Đậu Kiến Đức thất kinh đầu như nổ tung, gã chợt nhớ tới một thông tin mình lãng quên, kỵ binh Dương Nguyên Khánh đang lúc ban đêm đã đánh tan Lý Thúc Lương, nói cách khác, đội quân Dương Nguyên Khánh giỏi đánh trận ban đêm, hắn cũng nhân lúc ban đêm hành quân bất ngờ tập kích.Đậu Kiến Đức ảo não vỗ trán, căm giận bản thân không để ý đến thông tin trí mạng này, nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, gã nhất định phải lập tức tổ chức trận hình đối chiến, Đậu Kiến Đức thét to với thuộc cấp của mình là Cao Hiền Nhã:-Cao tướng quân, ngươi nhanh chóng mang năm ngàn kỵ binh ngăn chặn quân địch, cho ta tranh thủ thời gian!-Tuân mệnh!Cao Hiền Nhã cũng liên tục thổi lên tiếng kèn, đây là hiệu lệnh xuất kích của kỵ binh bên trái, năm ngàn kỵ binh lập tức đi theo gã hướng về phía quân Tùy ngoài một dặm mà đi nghênh chiến.Đội quân Đậu Kiến Đức đang nhanh chóng tập trung dàn trận, cung binh đang ở bên ngoài vài dặm, bài trận cũng không kịp nữa rồi, đành phải đem mười ngàn kỵ binh bố trí ở phía trước, gã hiện tại chỉ có thể dựa vào kỵ binh chống lại sự tấn công quân Tùy, để gã tranh thủ thời gian khôi phục trận tác chiến của bộ binh.Ba mươi ngàn kỵ binh của quân Tùy càng chạy càng gần, cuối cùng ầm ầm chạm mặt với năm ngàn kỵ binh của Đậu Kiến Đức, năm ngàn kỵ binh giống như tảng đá lớn giữa dòng sông, chúng không cách nào ngăn nổi sự tấn công của quân Tùy nhiều hơn gấp sáu lần, chỉ trong phút chốc bị thanh thế lớn mạnh của kỵ binh quân Tùy nuốt trọn, hai mươi ngàn kỵ binh của quân Tùy vòng qua hai bên quân địch tiếp tục chạy lên phía trước đánh tới, thêm một lần nữa cùng hỗn chiến với mười ngàn quân địch chặn đường bọn họ.Ngưu Tiến Đạt dẫn năm ngàn kỵ binh theo hướng bắc tiên phong mà đi, bên kia là hậu quân của Đậu Kiến Đức, do đại tướng Phạm Nguyện Thống soái, do năm nghìn nỏ binh và năm ngàn đao thuẫn binh tạo thành.Hậu quân và trung quân cách xa nhau khoảng bốn dặm, không có cách nào nhận được sự hỗ trợ của kỵ binh trung quân, đành phải vội vàng bày trận, hơn năm ngàn nỏ binh giương nỏ cài tên hướng về phía quân Tùy mà bắn tới, kỵ binh quân Tùy lấy thuẫn chắn lại mưa tên dày đặc, có mấy trăm người bị bắn ngã.

Chiến mã gục ngã, kỵ binh quay cuồng rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.Tên chỉ bắn ra một lần, quân Tùy liền chạy tới để giết, năm ngàn nỏ quân hoảng sợ xoay người bỏ chạy, kỵ binh quân Tùy như cuồng phong bão táp xông vào bên trong đám nỏ binh.

Ngưu Tiến Đạt hét lớn một tiếng, khua tay múa tam tiêm thác thiên xiên đánh bay một gã chiến tướng.

Xiên sắt tả hữu liên hồi.

Tử thi quằn quại khi bị gã xiên trên ngọn xiên, kỵ binh quân Tùy ở trong đám nỏ binh phát động giết chóc.Đây là một cuộc giết chóc không cân xứng, nỏ binh đã không có kỵ binh bảo hộ.

Thì giống như bầy cừu không có người chăn và chó săn bảo vệ, chỉ có thể mặc cho bầy sói tùy ý thôn tính, kỵ binh vây quanh sát hại.

Mặc kệ nỏ binh kêu rên cầu xin tha mạng, cũng không chút lưu tình, giết cho nỏ binh mát hồn mất vía, khóc hô bốn phía chạy trốn.Chủ tướng hậu quân Phạm Nguyện thấy nỏ quân không thể rút lui, gấp rút luôn miệng rống to,-Đao thuẫn binh tiếp viện!Năm ngàn đao thuẫn binh sĩ khí lao đao, bọn họ không quen đánh trận ban đêm, thị lực không đủ.

Chiến mã lao như điên khiến cho đầu óc của bọn chúng chóng mặt, tốc độ phản ứng tầm vóc và sức mạnh không thể chịu đựng được cường độ cao của chiến tranh, sự chết chóc thảm hại của nỏ quân khiến bọn chúng sớm kinh hoàng trong lòng, nhưng dưới sự thúc giục của các tướng lĩnh, khiến cho bọn chúng không thể không kiên trì nghênh chiến, và đón tiếp bọn họ, là sự giết chóc vô tình của năm ngàn kỵ binh.Ở trung quân giao tranh rất dữ dội.

Trong trận hỗn chiến của kỵ binh, La Sĩ Tín vung đại thiết thương, dũng mãnh vô cùng, chiến mã của gã là thần mã, hai cánh tay có ngàn cân lực.

Một cây đại thiết thương múa đến xuất quỷ nhập thần, làm lá chắn tử cho gã.

Cản gã chỉ có mất mạng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết cho quân địch xác chết la liệt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng quê.Lúc này, tiếng kèn trong quân Đậu Kiến Đức lại vang lên, mười ngàn trường mâu của bộ binh từ mặt bên đón đánh, quân của Đậu Kiến Đức dù sao cũng là chủ lực tinh nhuệ của gã, tuy gặp quân Tùy phục kích có phần hỗn loạn, nhưng bọn chúng cũng không vứt bỏ giáp để chạy, mà nhanh chóng tập hợp và dàn trận.Sự ngăn cản hai lần của năm ngàn kỵ binh và mười ngàn kỵ binh cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bọn chúng cho bộ binh của Đậu Kiến Đức có thời gian để bắt đầu bày trận ứng chiến, giảm nhẹ áp lực cực lớn của kỵ binh.Ba vạn kỵ binh của quân Tùy chia làm bốn nhánh quân đội, mười ngàn tiền quân do La Sĩ Tín dẫn đầu, mười ngàn trung quân do đích thân Dương Nguyên Khánh dẫn dắt, còn bên cánh hữu có năm ngàn kỵ binh do Ngưu Tiến Đạt dẫn đầu, cánh tả có năm ngàn kỵ binh do Thôi Phá Quân dẫn đầu.Từ quân số trong quân mà so sánh, quân của Dương Nguyên Khánh ở vào hoàn cảnh xấu, quân của Đậu Kiến Đức có bốn mươi lăm ngàn người, mà quân của hắn chỉ có ba mươi ngàn người, nhưng quân của Dương Nguyên Khánh lại chiếm thế thượng phong, quân của hắn là ba mươi ngàn kỵ binh, còn quân đối phương với lúc này chỉ có hai mươi ngàn kỵ binh và hai mươi lăm ngàn bộ binh, quan trọng hơn là quân Tùy có kinh nghiệm đánh đêm phong phú, hơn nữa còn là phục kích đánh úp đối phương.Quân Tùy lấy khỏe đánh mệt, có sự chuẩn bị đầy đủ, mà quân của Đậu Kiến Đức còn vội vàng ứng chiến, không phát huy được sức chiến đấu tốt nhất, cho dù quân chủ lực của Đậu Kiến Đức ngoan cường ứng chiến, nhưng từ đầu đến giờ vẫn ở vào tình thế xấu.Bản thân Dương Nguyên Khánh cũng không tham gia chiến đấu nhiều, vì hắn là chủ soái, hắn phải chỉ huy toàn cục, nếu hắn tham chiến, toàn bộ quân Tùy mất đi linh hồn, bản thân chỉ có thể chỉ huy từng trận, mà không thể phối hợp các trận, hắn được ba ngàn kỵ binh hộ vệ, đứng ở mặt đông rừng rậm phụ cận chỉ huy.Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhận được thám báo bên ngoài bẩm báo, phát hiện trung tâm chỉ huy quân địch bên phía nam đã không còn kỵ binh hộ vệ, đây quả là một thiếu sót của đội quân Đậu Kiến Đức.Dương Nguyên Khánh lúc này ra lệnh:-Lệnh cho Thôi Phá Quân cánh tả công kích trung tâm chỉ huy bên phía nam!Trong tiếng trống trận, Thôi Phá Quân suất lĩnh mấy ngàn kỵ binh vượt qua sự ngăn cản của binh lính, đánh hướng về phía nam của thân vệ quân của Đậu Kiến Đức, nơi này hẳn là có ba ngàn kỵ binh hộ vệ, nhưng chủ tướng Từ Doãn Chí của ba ngàn kỵ binh lại bị La Sĩ Tín giết, đội kỵ binh bị xé ra, xuất hiện lỗ hổng phòng ngự rất lớn.Đột nhiên bị kỵ binh quân Tùy đánh tới khiến đội thân vệ của Đậu Kiến Đức một trận hỗn loạn, bọn chúng khó có thể ngăn cản kỵ binh quân Tùy tấn công mãnh liệt, Đô úy thân binh gấp đến mức hô to:-Vương gia, mau rút lui theo hướng bắc!Trong lòng Đậu Kiến Đức sau một hồi gào thét, gã biết chỉ cần mình vừa rút lui, binh lính của mình sẽ sụp đổ, nhưng không rút lui lại không được, kỵ binh quân Tùy đã giết đến ngoài bảy mươi bước, tiễn như mưa bắn tới bọn chúng.Lúc này, mưu sĩ Tống Chính Bản hét thảm một tiếng, một mũi tên lạc bắn trúng vai trái ông, Đậu Kiến Đức thất kinh ánh mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng:-Tiên sinh làm sao vậy.Tống Chính Bản cố hết sức hô:- Vương gia, giữ được tánh mạng quan trọng hơn, mau đi đi!Đậu Kiến Đức trong lòng đau đớn vạn phần, gã về nhìn chân trời phía đông, đã hiện lên ánh mặt trời, nhìn sắc trời đã dần sáng, quân đội của gã đã kiên trì đến trời sáng, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.Đậu Kiến Đức cắn răng hô to một tiếng:-Rút lui!Quân Đậu Kiến Đức đã tháo chạy về phía bắc, sau một cuộc chiến khốc liệt giữa đêm, quân Dương Nguyên Khánh cuối cùng đã làm nên một chiến thắng quyết định trong trận chiến này, hắn ngay lập tức ra lệnh cho quân đội đuổi theo.Quân Tùy cùng nhau đuổi giết, giết quân Đậu Kiến Đức xác chết la liệt khắp mọi nơi, vô số người quỳ xuống đất xin hàng, Đậu Kiến Đức dẫn dắt mấy ngàn tàn binh trốn về huyện Cộng Thành.Trận chiến này, Dương Nguyên Khánh lấy ba mươi ngàn kỵ binh chủ lực đánh với bốn mươi lăm ngàn quân chủ lực của Đậu Kiến Đức, lấy ưu thế phục kích và đánh đêm cuối cùng thắng được đối phương, giết hai mươi lăm ngàn quân địch, tù binh hơn mười ngàn người, thu được chiến mã và của cải vô số kể, cuối cùng tàn quân của Đậu Kiến Đức trốn về huyện Cộng Thành chưa tới bảy ngàn người.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 602 : Tình cũ khó độngNhưng ba mươi ngàn quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh cũng trả giá, gần tám ngàn người bị thương vong, đây là lần đầu tiên quân của Dương Nguyên Khánh đông chinh bị thương vong nặng nề nhất.Bến Hà Dương, đây là một bến cổ xưa, ở bên kia bờ sông Hoàng Hà là bến Minh Tân có tiếng, nơi mà một ngàn sáu trăm năm trước Chu Vũ Vương hợp Minh phạt Trụ, bến Hà Dương cũng là bờ phía bắc duy nhất của sông Hoàng Hà thích hợp cho việc đổ bộ quy mô lớn của đại quân.Ánh nắng mùa thu rực rỡ chiếu hai bên bờ sông, cuối thu không khí dễ chịu, gió lạnh cuối thu dưới ánh mặt trời chiếu xuống mang theo một tia ấm áp, tạo từng đợt sóng trên nước sông Hoàng Hà, lúc này trên sông, mấy trăm chiến thuyền lẳng lặng thả neo.

Đây là một đội tàu có hai mươi ngàn binh lính, chở đầy dã tâm lớn của Lý Mật lên bắc, bọn họ mưu tính lợi dụng cơ hội Dương Nguyên Khánh và Đậu Kiến Đức ở phía đông quận Hà Nội đang ác chiến, một phát chiếm đóng phía tây quận Hà Nội.Nhưng dã tâm của bọn họ cũng không dễ dàng thực hiện được như vậy, giờ phút này ngay bên kia Hoàng Hà ở bến Hà Dương, mười ngàn quân Tùy đã bày trận địa sẵn sàng nghênh đón, ba ngàn nỏ binh bao vây thành hình bán nguyệt, hai dặm lớn ở bến bị phong tỏa.

Phía sau nỏ binh, bảy ngàn kỵ binh tay cầm trường mâu bày thế trận sẵn sàng nghênh đón, sự phong tỏa của nỏ binh cộng thêm kỵ binh sẵn sàng liều chết, bất kể như thế nào cũng không thể đổ bộ thành công.Chủ tướng của quân Tùy Từ Thế Tích lập tức đứng lên một mô đất, nhìn đoàn thuyền lớn đang hạ neo ngoài xa trên sông, mấy trăm chiến thuyền che khuất bầu trời, tinh kỳ bay phất phới, ánh mắt của Từ Thế Tích có chút suy nghĩ, gã có một trực giác, Lý Mật nhiều khả năng ở trên thuyền chiến này, gã nhìn thấy ở giữa có một chiếc thuyền lầu rất lớn, nếu so với thuyền khác phải lớn gấp đôi, một cây đại kỳ màu vàng riềm đen tung bay trong gió, trực giác nói cho gã biết, đây là thuyền của Lý Mật.Từ Thế Tích là một rất người rất nặng tình xưa, gã cũng biết trong thuyền lớn có rất nhiều bộ hạ của gã thuở xưa, bạn cùng gã uống rượu, anh em chiến đấu cùng gã tắm máu chiến đấu hăng say, gã từng nghĩ tới không phải chỉ một lần, khi nào thì có thể lại gặp bọn họ một lần, nhưng không phải bây giờ, hiện giờ là chiến trường, gã tuyệt không muốn cùng bộ hạ cũ gặp lại trên chiến trường.Lúc này một tên binh lính hô:-Từ tướng quân, một chiếc thuyền nhỏ đã tới đây!Từ Thế Tích nhìn thấy, một chiếc thuyền lá nhỏ đang lái vào bờ, trên thuyền chỉ có ba người, hai người chèo thuyền, một tên quân sĩ,-Để cho bọn họ lên bờ!Từ Thế Tích ra lệnh.Trong chốc lát, tên quân sĩ lên bờ, được binh lính đưa tới trước mặt Từ Thế Tích, tên quân sĩ quì một gối nói:-Khởi bẩm Từ tướng quân, Ngụy vương dẫn quân đi trước đến tương trợ Tấn Vương điện hạ cùng đánh Đậu Kiến Đức, bởi vì thời gian gấp rút không kịp tiếp ứng, nhưng thư tiếp ứng đã gửi tới!Quân sĩ từ trong bọc quần áo sau lưng rút ra một cuốn minh thư trình lên.

Binh lính đem thư vòng cho Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích mở minh thư ra nhìn một lần, mặt trên nguệch ngoạc viết lên ngàn chữ, có đại ấn của Lý Mật.

Nào là cùng vì đại nghĩa, giúp đỡ triều Tùy, tạo phúc thiên hạ bá tánh....

Duy chỉ không nói tới cùng nhau đối phó với Đậu Kiến Đức.Từ Thế Tích thận trọng xem xét, gã phát hiện con dấu đóng trên cuốn minh thư vẫn chưa hoàn toàn khô, nói cách khác con dấu vừa mới đóng trên thuyền, trong lòng của gã cười nhạt một tiếng, nói với tên quân sĩ:-Ngươi trở về nói cho Lý Mật biết, ông ta nếu quả thật có lòng trợ giúp quân Tùy chống lại quân Đậu Kiến Đức, vậy nên đi qua bên bờ sông Lê Dương, từ phía sau cắt đứt đường lui của Đậu Kiến Đức, mà không nên xuất hiện ở nơi đây.

Đi đi!Tên quân sĩ hành lễ, chạy về thuyền nhỏ hướng giữa sông mà đi.

Trên khoang thuyền, Lý Mật vẻ mặt âm trầm, gã nhìn thấy binh lính lên bờ đi liên lạc rồi, nhưng trên bờ binh lính cũng không có hiệu lệnh rút quân.

Cái này đã nói lên đối phương cũng không có bị đánh động.

Khiến trong lòng của gã cảm thấy căm tức.Lý Mật muốn chiếm lấy quận Hà Nội, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, quân của gã sau khi thất bại khi vây đánh Lạc Dương, tổn thất nặng nề, quân số từ lúc đầu hơn bốn trăm ngàn giảm mạnh còn hơn hai trăm ngàn.

Bao gồm chết trận, chạy trốn và đầu hàng, gần như giảm đi một nửa.

Mà các quận Hà Nam bởi vì trước kia nạn trộm cướp hung hăng ngang ngược, mỗi năm cộng thêm thiên tai và chiến tranh, đã mười phần chết hết chín phần, rất nhiều quận mỗi một huyện cũng chỉ còn lại có hơn ngàn người, cơ bản là không thể tiếp tục chiêu mộ binh lính, nguồn chiêu mộ lính bị khô kiệt, không chỉ nguồn chiêu mộ lính không đủ, mà lương thực ở kho Lạc Khẩu cũng vì phần lớn lãng phí và quân đội phải ăn, lương thực đứng trước nguy cơ cạn kiệt.Vào lúc này, Lý Mật tự nhiên liền nghĩ tới các quận của Hà Đông có dân số đông, đặc biệt là phía nam Thái Nguyên, gần như không có gặp nạn trộm cướp và tai hoạ, dân cư dày đặc, tiền tài lương thực sung túc, nếu gã có thể cướp lấy quận Hà Nội làm bàn đạp, ở Hà Đông mộ binh thu lương thực, như vậy thực lực của gã có thể khôi phục lại như trước.

Thực lực của gã khôi phục, trong khi thực lực Đông Đô vẫn chưa khôi phục, vậy nếu đánh tiếp Lạc Dương, thì gã cuối cùng có thể tóm được Lạc Dương.Khiến Lý Mật vẫn còn một nỗi sầu lo là một việc vừa mới phát sinh, ngày hôm qua gã nhận được một tin, quân Lý Uyên ra Quan Trung, cướp lấy quận Hoằng Nông, thái thú Dương Cung Nhân đầu hàng, việc này khiến gã trong lòng có chút hoảng sợ.

Lý Uyên thế lực mở rộng về đông, sớm hay muộn cũng sẽ cùng gã xảy ra va chạm, khi đó, gã có tài gì mà cùng Lý Uyên đối chiến?Lý Mật bắt đầu cảm nhận được rằng, thiên hạ tranh bá cuối cùng đọ nhau chính là thực lực, là người dân, lòng dân và tiền bạc lương thực.

Lý Uyên có thể chiếm lĩnh Quan Trung nhanh chóng lớn mạnh, là bởi vì lão có sự ủng hộ của quý tộc ở Quan Lũng, có tiền bạc lương thực ở Thục.

Dương Nguyên Khánh có thể từ phía sau khống chế người, đuổi Lý Uyên ra khỏi Hà Đông, là bởi vì hắn ở Phong Châu hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), tích tụ nhiều năm, mà mình nam chinh bắc chiến, cơ hồ đem tất cả tiền tài lương thực đều tiêu hao hầu như không còn.

Gã đấu đánh nhiều năm, cuối cùng lại không công, trong lòng của gã nghĩ như thế nào cũng đều không cam tâm, gã nóng lòng tìm kiếm một chỗ dân cư tiền bạc lương thực đầy đủ, Hà Đông chắc chắn là một trong số đó.Lúc này quân sĩ lên thuyền, quỳ trước mặt gã bẩm báo:-Khởi bẩm Ngụy vương, chủ tướng phía bên kia đúng là Từ Thế Tích!-Quả nhiên là y!Lý Mật nghiến răng nghiến lợi một hồi, không ngờ không nghĩ tình xưa, cắt đứt con đường sống của mình, lúc này, Bính Nguyên Chân đi lên trước cười nói:-Điện hạ, Từ Thế Tích là người rất trọng tình cũ, ty chức cùng ông ta làm việc chung đã nhiều năm, hiểu rõ ông ta vô cùng, điện hạ đừng ngại dùng ân tình xưa cảm động ông ta.

Lúc trước ông ta từng đi theo điện hạ giành lấy kho Lê Dương, lại cùng điện hạ cướp lấy kho Lạc Khẩu, đủ để nhìn thấy trong lòng ông ta kính trọng điện hạ bao nhiêu, nếu điện hạ tự mình đi khuyên ông ta, lại mang theo Mã Khánh Vũ cùng vài thuộc cấp cũ của ông ta, hứa sẽ trọng dụng ông ta, không chừng có thể lay động ông ấy.Lý Mật trầm ngâm một lát, liền gật đầu,-Thả xa thuyền!Chỉ chốc lát, một chiến thuyền ngàn thạch xuất hiện, đây là một loại thuyền do sức người đạp để di chuyển, do Nam Tề Tổ Xung Chi phát minh, còn gọi thiên lý thuyền, là một chiếc thuyền cỡ trung, có thể chở hai trăm người.

Lý Mật và Bính Nguyên Chân xuống thuyền, đem theo vài tên thuộc cấp cũ của Từ Thế Tích, con thuyền chậm rãi chạy hướng vào bờ, cách bờ khoảng hơn mười bước thì dừng lại, có quân sĩ hô to:-Ngụy vương mời Từ tướng quân đáp lời!Binh lính nhanh chóng bẩm báo Từ Thế Tích, Từ Thế Tích im lặng một lát, liền giục ngựa tiến đến mép bờ đê.

Lý Mật nhìn thấy Từ Thế Tích, thấy gã phong thần tuấn lãng, oai hùng anh phát, trong lòng cũng không khỏi có chút ngầm hối hận.

Nếu lúc trước có thể khéo giữ Từ Thế Tích lại, th hiện tại cũng là phụ tá đắc lực của mình, thì làm gì đến nỗi hiện tại không có người để dùng chứ?Hiện giời đang lâm vào cảnh khốn đốn về nhân tài, sau khi Địch Nhượng chết, Địch Nhượng ngày trước rất nhiều thuộc cấp đều không nguyện vì lão mà dốc sức, nên đều trốn đi, như Từ Thế Tích, Trình Giảo Kim, còn có Lưu Hắc Thát, Trương Thắng Vũ..., bỏ đi hơn mười người, người ở lại cũng đều là những người không như ý muốn, không chịu ra sức, tấn công Lạc Dương không được, cũng là vì thuộc hạ cũ của Địch Nhượng không chịu ra sức lực.Lý Mật cũng hy vọng một lần nữa có thể lấy được lòng quân Ngõa Cương, chỉ có điều Địch Nhượng uy tín rất cao, lão nghĩ lấy lại lòng người, nói dễ vậy sao.Lý Mật đi lên mũi thuyền, chắp tay cao giọng nói:-Lý Mật ở đây, Từ hiền đệ đã lâu không gặp?Từ Thế Tích cũng chắp tay đáp lễ, lạnh nhạt nói:- Từ mỗ rất tốt, đa tạ Ngụy công nhớ thương, ta khuyên Ngụy công lập tức trở về, lòng dân ở quận Hà Nội hướng Tùy, Ngụy công cũng đừng tiếp tục gây chiến tranh, vùi dân vào dầu sôi lửa bỏng!Lý Mật cười ha hả:-Từ hiền đệ, Lý Mật ta không phải là tạo phản loạn phỉ, ta là hậu nhân của danh môn, lòng mang chí lớn, một lòng cứu dân từ dầu sôi lửa bỏng, ta cũng hiểu được đạo lý an dân mới có thể khiến quốc gia hưng thịnh, ta làm sao có thể gây chiến tranh với quận Hà Nội.

Từ hiền đệ theo ta nhiều năm, chẳng lẽ vẫn không rõ Lý Mật ta là loại người gì sao?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 603 : Đêm tấn công Hà Nội-Nếu Ngụy công có lòng an dân, vậy thì mời lui binh, ta đã nói, lòng dân quận Hà Nội hướng Tùy, bọn họ sẽ không tiếp nhận sự thống trị của Ngụy công.Lý Mật trong lòng thầm mắng, lại không thể làm gì, gã chuyển đề tài, lại cười nói:-Ta biết Từ hiền đệ là người trọng tình trọng nghĩa, lúc trước Từ hiền đệ đi không từ giã, chẳng lẽ đối với Lý Mật ta không có chút tin tưởng nào sao?

Chẳng lẽ không muốn cùng ta chung tay, cùng nhau giành lấy thiên hạ sao?

Từ hiền đệ, ta còn nhớ rõ lúc trước khi chúng ta cướp lấy kho Lê Dương, hiền đệ còn từng lời hùng tráng, giành người trong thiên hạ, không Bồ Sơn Công còn ai khác nữa, năm đó Bồ Sơn Công bây giờ hãy còn, nhưng Từ hiền đệ cũng đã rời xa ta, khiến người ta phải than thở!Từ Thế Tích không nói gì hồi lâu, lúc trước gã quả thật đã từng nói, nguyện giúp Bồ Sơn Công cướp lấy thiên hạ, nhưng thế sự vô thường, ai có thể lường trước việc phát sinh về sau chứ?Lúc này, thuộc hạ cũ của Từ Thế Tích là Mã Khánh Vũ lớn tiếng nói:-Tam đương gia, về Ngõa Cương đi!

Các huynh đệ cũ đều nhớ người, người đi rồi, chỗ của người vẫn còn trống, có một lần Uông Tề ngồi vào chỗ của người, bị chúng tôi đánh cho một trận, chúng tôi đã nói, Tam đương gia nhất định sẽ trở lại, Tam đương gia, mấy ngàn đệ huynh cũ đều nhớ người!Từ Thế Tích nhìn Mã Khánh Vũ khuôn mặt thô kệch mà chân thành, trong mắt Từ Thế Tích cũng có vài phần ngấn lệ, gã nghẹn lời thi lễ nói:-Thế Tích bất tài, cảm tạ các huynh đệ còn nhớ đến ta.Bính Nguyên Chân nhìn ra tình cảm của Từ Thế Tích, liền nhẹ nhàng huých Lý Mật một cái, Lý Mật hiểu ý, lập tức cao giọng nói:- Từ hiền đệ, nếu như hiền đệ đồng ý trở về, ta đem vùng Tề Lỗ chia cho hiền đệ, phong hiền đệ làm Thanh Châu Vương, cho phép hiền đệ tự lập môn hộ, hiền đệ cũng có thể tự xưng vương, so với làm đại tướng cho người khác còn mạnh hơn nhiều, Dương Nguyên Khánh mới cho hiền đệ một chức Tả Kiêu Vệ Tướng Quân, ngay cả cái tước vị đều không có, đi theo ta, lại có thể phong vương, hiền đệ, đâu nặng đâu nhẹ, hiền đệ hẳn là hiểu được!Từ Thế Tích bị đám huynh đệ cũ dùng tình cảm xưa làm cho cảm động, nhưng lời nói của Lý Mật một hồi chợt khiến gã tỉnh ngộ, Dương Tư Ân, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm tất cả bọn họ đều đi theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, mới tích công được phong làm tướng quân, mà mình vừa mới tới mấy tháng, công lao nhỏ bé, Dương Nguyên Khánh lại phong mình làm Tả Kiêu Vệ Tướng Quân, ngay cả Mã Thiệu đi theo Dương Nguyên Khánh mười mấy năm cũng mới được một chức phó Tướng, đây là coi trọng mình tới bậc nào.

Gã lại nghĩ tới Dương Nguyên Khánh mang mình đến Bùi gia, bởi vì mình có điều đáng tiếc ở Bùi học, cái tình nghĩa này gã sao lại có thể quên.

Còn nữa, Dương Nguyên Khánh rõ ràng biết mình là tướng cũ của Ngõa Cương, lại không chút do dự đem trọng trách ngăn cản quân Ngõa Cương giao cho mình, không có bất kỳ sự giám sát nào, sự tín nhiệm này gã sao lại có thể phụ lòng.

Từ Thế Tích trong lòng thầm hổ thẹn, bản thân thiếu chút nữa bị thuyết phục.Nghĩ đến đây, Từ Thế Tích trịnh trọng thi lễ,-Đa tạ hảo ý của Ngụy công, đa tạ các huynh đệ nhớ thương, nhưng Từ Thế Tích đã cống hiến cho Dương Nguyên Khánh, thì tuyệt đối sẽ không nay Tần mai Sở, các vị huynh đệ tự bảo trọng, xin mời Ngụy công trở về!Nói xong, gã quay ngựa xông lên đồi cao, lớn tiếng ra lệnh:-Tên nỏ chuẩn bị!Ba ngàn nỏ quân rào rào cử động, nhắm ngay bọn Lý Mật trên sông, Lý Mật trong lòng vừa tức vừa hận, vừa bất đắc dĩ, đành phải khoát tay,-Trở về!Xa thuyền quay đầu, một lần nữa chạy nhanh về thuyền lớn giữa sông, nhưng Lý Mật lại không cam tâm trở về như vậy.Ban đêm, mây đen che khuất ánh trăng, sao mờ, hàng trăm thuyền vẫn hạ neo trên mặt nước đen như mực trên sông Hoàng Hà.

Về đêm gió lớn, mặt nước hơi gợn sóng, khiến con thuyền nhấp nhô trên mặt nước, khiến dây thừng thô to vỗ vào cột buồm vang lên những tiếng bạch bạch.Trong khoang thuyền, ánh sáng êm dịu của ngọn đèn và chiếc lư hương nơi góc phòng bay lên làn khói lượn lờ, khoang thuyền được lấp đầy bởi một cỗ đàn hương.

Lý Mật đang chắp tay sau lưng ở trong khoang thuyền đi qua đi lại, trong lòng cực kỳ bực bội, hai bên đã giằng co một ngày rồi, gã vốn định lên bờ từ nơi khác, nhưng gã phát hiện chỉ cần con thuyền của gã vừa khẽ động, thì kỵ binh đối phương cũng động theo, khiến trong lòng gã không có kế sách nào khả thi, quan trọng hơn là gã chỉ dẫn theo hai mươi ngàn quân, còn đối phương lúc này đã có mười ngàn quân phòng ngự.Nhưng nếu như vậy mà quay về, gã lại không cam lòng, bất luận thế nào gã cũng muốn thử một lần.

Lúc này gã ở đây đợi trời tối hẳn, để xem quỷ nước có thể mang đến cho gã tin tức gì.Lúc này ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân, Lý Mật tinh thần rung lên, một cận vệ ở cửa bẩm báo:-Điện hạ, Phòng Trưởng sử phái người đưa tin đến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.Lý Mật ngẩn ra, gã còn tưởng rằng là quỷ nước có tin tức truyền đến, không ngờ là Trưởng sử Phòng Huyền Tảo phái người đến đưa tin, gã lập tức ra lệnh:-Đưa người truyền tin vào!Rất nhanh, một gã quân sứ được đưa vào, quì một gối xuống thi lễ,-Tham kiến Ngụy Vương điện hạ!-Thư của Trưởng sử đâu?Quân sứ bèn lấy ra hai phong thư trình lên, Lý Mật nhận lấy hai phong thư, một phong thư là Phòng Huyền Tảo đưa tới, phong thư còn lại không ngờ là của Đông đô Tả Phó Xạ Lô Sở viết cho gã, gã chớp mắt, ngỡ mình đã nhìn lầm, quả thật đúng như vậy, là Lô Sở viết thư cho gã.Lý Mật trong lòng nghi hoặc, phất tay, để mọi người đi xuống, lúc này mới ngồi xuống mở thư ra, gã xem thư của Lô Sở trước.

Trong thư không ngờ là hy vọng gã có thể đầu hàng Hoàng Thái đế, gã sẽ tiến cử hiền tài của mình làm Ngụy vương, tổng quản đối ngoại quân sự, điều này làm cho Lý Mật rất kinh ngạc, gã lại rút tiếp thư của Phòng Huyền Tảo xem một lần.

Giờ mới hiểu được toàn bộ câu chuyện trong đó, hóa ra Đông Đô bị nội chiến.Lô Sở, Hoàng Phủ Vô Dật, Đoàn Đạt và một nhóm phụ tá trọng thần và tân quý Vương Thế Sung mâu thuẫn sâu đậm, đã đến mức thủy hỏa bất dung, đám người Lô Sở liền muốn rời xa, tự thân mình tiến vào Đông Đô, trợ giúp bọn họ và chống lại Vương Thế Sung, chính mình trước đó không lâu vừa mới tấn công thành Lạc Dương, lúc này lại muốn kêu mình đầu hàng, sao bọn họ lại nghĩ vậy được.Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Đây cũng là một cơ hội.

Lý Mật chắp tay sau lưng dạo bước trong khoang thuyền, gã đang nghĩ mấy năm này tự mình phát triển, tuy rằng một thời đã từng cực thịnh.

Lại không thể kéo dài, bọn quan viên ở Hà Nam tuy rằng rất nhiều người đầu hàng gã, nhưng cũng không có mấy người là thật tâm.

Từ việc bọn họ chưa bao giờ đồng ý tới gặp mình, báo cáo thuế má nhân khẩu cũng chỉ là chiếu lệ, căn bản không đủ tin.Ngược lại, Lý Uyên vào Quan Trung lập tức thanh thế chấn động, thế lực khuếch trương nhanh chóng, nhưng lại vô cùng vững chắc.

Mà Dương Nguyên Khánh vào Hà Đông cũng giống như vậy, ngắn ngủikhông đến hai tháng, bọn quan viên Hà Đông thật lòng khâm phục.

Đều đến Thái Nguyên yết kiến, có thế mới biết được chí hướng của mỗi người.Nói cho cùng là vì mình không có được thế lực địa chủ ủng hộ, Lý Uyên thì được quý tộc Quan Lũng ủng hộ, Dương Nguyên Khánh thì được giới trí thức Sơn Đông ủng hộ, mà Tiêu Tiển thì được giới trí thức phía nam ủng hộ, cũng nhanh chóng lớn mạnh.

Lý Mật ta đây đơn giản là nhờ hỗ trợ lương thực và được tầng thấp nhất là một số ít nông dân ủng hộ.

Nhưng tranh đoạt thiên hạ, sự ủng hộ của nông dân tầng thấp nhất không có nghĩa lý gì.Cho nên Lý Mật vĩnh viễn không bao giờ trở thành chính thống, trong mắt người trong thiên hạ gã chỉ là một thủ lĩnh của loạn phỉ.

Nhớ năm xưa Lưu Bị suy nghĩ trong đầu phải làm thế nào để có một danh hiệu hoàng thúc, thì ra là phải là một người chính thống.

Tào Tháo hợp thiên hạ lấy lệnh sai khiến các nước chư hầu cũng là vì giành chính thống.

Lý Mật nếu muốn được thiên hạ, cũng nhất định phải đi con đường chính thống.Phong thư này của Lô Sở không ngờ chạm đến nỗi lòng của Lý Mật, gã vì sao mà không thể tiếp nhận được?

Sống mái với Vương Thế Sung, học Tào Mạnh Đức, ép thiên tử lệnh cho chư hầu, gã liền có đại nghĩa, có tên chính thống, thì gã có thể đến Hà Nam nói các thế lực địa chủ ủng hộ, đòi lương thực có lương thực, muốn binh có binh, thứ có trong tay các địa chủ lớn kia là tráng đinh và nô lệ cường tráng.Gã lại xem thư của Phòng Huyền Tảo, Phòng Huyền Tảo cũng đề nghị gã phục tùng về phía Lạc Dương, nghĩ cách khống chế Hoàng Thái đế, không chỉ có thể loại bỏ đại địch Vương Thế Sung, mà còn có thể không đánh cũng thắng và chiếm cứ được Lạc Dương, đạt được tên chính thống.

Sau này thời cơ chín muồi, một cước đá văng Hoàng Thái đế, bản thân đăng cơ xưng đế, có thể nói một mũi tên trúng ba con chim.Nghĩ đến đây, Lý Mật không chút do dự quyết định đầu hàng Hoàng Thái đế, trong thư Phòng Huyền Tảo khuyên gã trước là đưa mười ngàn thạch gạo cấp cho Lạc Dương, để có thể mua chuộc lòng người.

Hiện tại ở Lạc Dương giá gạo cực kỳ đắt, một đấu gạo mười ngàn tiền.

Lý Mật lúc này viết một phong thư cho Lô Sở, đóng dấu tên mình lên, lại viết một phong thư cho Phòng Huyền Tảo, lệnh cho gọi tên quân sĩ vừa mới mang thư đến.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 604 : Mật sứ của Vương Thế SungLý Mật đem thư giao cho tên lính và nói:-Hai phong thư này lập tức đưa cho Phòng Trưởng sử, để y dựa vào sự sắp xếp của ta ở trong thư mà làm.Quân sĩ nhận thư và cất kỹ, thi lễ liền đi.

Lý Mật khẽ thở phào nhẹ nhõm, giờ khắc này gã bị phân tâm, bỗng nhiên dục vọng đối với quận Hà Nội không thể vội vã như vậy được.Nhưng quận Hà Nội vẫn phải đánh, đạt được chắc là không tệ, không chiếm được gã cũng không có gì nuối tiếc.…Dưới sự che chở của bóng tối, mười mấy chiếc xa thuyền bắt đầu lặng lẽ lên đường, tất cả đều là xa thuyền chở binh lính, tổng cộng hai ngàn binh lính, nhiệm vụ của bọn họ là lên đất liền cướp lấy bến tàu.Trên bến tàu, binh lính phòng ngự đã giảm bớt tám phần, đại doanh quân Tùy đóng ở ngoài hai trăm bước, bọn lính phần lớn đã về doanh trại nghỉ ngơi, trên bến tàu chỉ có hai ngàn nỏ binh, bọn họ giữ nguyên áo mũ ngã vào bờ đê ngủ nghỉ, trên người bọc chăn lông, mười mấy tên binh trinh sát tuần tra thận trọng xem sự chuyển động của dòng sông.

Nhưng đêm rất tối, đại đội thuyền đều ở ngoài mấy trăm bước, bọn họ nhìn không thấy, chỉ có gần trong khoảng một trăm bước, mới có thể bị binh lính theo dõi trên bờ phát hiện.Bất thình linh trên mặt sông bắn tới một mũi hỏa tiễn, trong đêm phát sáng màu đỏ khác thường, đây là trinh sát tuần tra trên mặt sông của quân Tùy phát ra để cảnh báo, có thuyền quân địch ở gần bờ sông, vài tên lính trinh sát tuần tra nhảy dựng lên, đến đại doanh bẩm báo, “Keng!

Keng!

Keng!” trên mặt sông vang lên tiếng chuông cảnh báo, ở bên bờ sông nỏ binh đang ngủ đều từ trong mộng bừng tỉnh, giơ nỏ lên, cảnh giác chú ý quân địch xuất hiện giữa sông.Từ Thế Tích đúng lúc rời doanh trại đi tuần tra, thấy binh lính báo tin, gã lập tức giục ngựa chạy tới bờ sông nhìn ra giữa sông.

Lúc này, trên mặt sông đã xuất hiện bóng đen đen của những chiếc thuyền, hẳn là ở ngoài trăm bước, nhưng đang nhanh chóng hướng vào bờ.-Hỏa thuyền xuất kích!Từ Thế Tích ra lệnh một tiếng, hơn năm mươi hỏa thuyền đỗ ở bờ biển lập tức hướng lòng sông chạy tới, những thuyền này đều là thuyền nhỏ, chất đầy bụi rậm và dầu hỏa, mỗi thuyền do hai gã quỷ nước Hoàng Hà mặc áo da cá mập màu đen lái, theo gió bắc mạnh mẽ mà hướng về phía hơn mười chiếc thuyền lớn trước mặt.Thuyền nhỏ tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã đến gần thuyền lớn của quân Ngõa Cương, trên thuyền lớn tướng sĩ hô to gọi nhỏ, bọn lính đều bắn tên, tiễn như mưa dày đặc xuống, mưu tính ngăn cản thuyền nhỏ, nhưng không hiệu quả, quỷ nước giơ tấm chắn nắm tay lái thuyền tiếp tục đi tới, khi khoảng cách với thuyền lớn ước chừng hơn mười bước, thuyền nhỏ nổ ầm bốc cháy lên, nhóm quỷ nước đều nhảy xuống, ở dưới nước kéo thuyền nhỏ cập sát vào thuyền lớn.Lửa cháy rất mạnh, dầu hỏa trút xuống nước, ở trong nước tạo thành một biển lửa, vài tên quỷ nước chạy trốn không kịp, bị chết cháy ở trong nước.

Trong khoảng khắc, hơn mười thuyền lớn đều sa vào trong biển lửa, thuyền lớn cũng bắt đầu bốc cháy, binh lính trên thuyền bị cháy không chịu nổi, đều nhảy xuống sông chạy thoát thân, nhưng biển lửa trên mặt nước lại khiến cho bọn hắn khó mà thoát khỏi, cuối cùng bỏ mạng.Trên mặt nước tất cả đều biến thành biển lửa, khói dày đặc không dứt, khí thế hùng tráng, ngay cả chính quân Tùy bọn họ cũng không ý thức được dầu hỏa có thể cháy ở trên mặt nước, hơn mười ngàn binh lính tập trung ở bờ biển, chen lấn nhìn biển lửa trên mặt sông, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, là vì một thuyền địch đã bị đốt.

Từ Thế Tích mắt nhìn mặt nước, môi cắn chặt, tuy rằng lửa cháy dữ dội, nhưng gã không cách nào cười được, trong lòng tràn đầy sầu não.Lý Mật đứng trên thuyền, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thuyền của mình ở trong biển lửa giãy dụa, đại hỏa thiêu đốt ngút trời, thê thảm dị thường, mười tám chiếc thuyền lớn chỉ có năm chiếc từ trong lửa chạy thoát trở về, còn lại mười ba chiếc thuyền lớn, hơn một ngàn binh lính đại đa số bị táng thân trong biển lửa, chỉ có một phần nhỏ được Từ Thế Tích phái trinh sát tuần tra cho thuyền ra cứu.Lý Mật đưa mắt nhìn hồi lâu, bùi ngùi thở dài, sớm nghe nói hỏa lực của Dương Nguyên Khánh cực kỳ lợi hại, quả nhiên khiến người ta tuyệt vọng.

Nếu như thuyền của gã bị đốt, chỉ sợ Lý Mật gã cũng sẽ mất mạng ở bờ phía bắc, gã đã nản lòng thoái chí, liền quay đầu lại lệnh:-Truyền lệnh của ta, thuyền lớn quay đầu, trở về nơi bến sông Minh Tân.Mấy trăm chiếc thuyền lớn bắt đầu lục tục quay đầu, trong bóng đêm mù mịt, một số thuyền chạy nhanh sang hướng bờ bên kia, còn một số ít thuyền thì chạy hướng về khối đất bồi Trung Than phía tây nam của sông Hoàng Hà, đó là khối đất bồi ở sông Hoàng Hà, có Hà Dương quan, vẫn bị thuỷ quân của Lý Mật chiếm đoạt, cũng coi đây là một căn cứ thuỷ quân Ngõa Cương ở Hoàng hà.Trên bờ bắc, thuyền trinh sát tuần tra truyền tin đến, quân Ngõa Cương toàn bộ rút khỏi, các binh sĩ lập tức hoan hô.

Từ Thế Tích sắc mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, Lý Mật rút lui, tạm thời loại bỏ mối đe dọa của quân Ngõa Cương, nhưng gã cũng biết, thật ra không phải toàn bộ thuyền đều rút lui, một số thuyền hẳn vẫn còn ở trên đảo Trung Than.Lúc này, Ưng Dương lang tướng nói khẽ với Từ Thế Tích:-Từ tướng quân, chúng ta phải đoạt lại Hà Dương quan, nếu không quận Hà Nội vẫn bị uy hiếp.Từ Thế Tích gật đầu:-Hiện tại không vội, chờ mùa đông Hoàng Hà đóng băng thì mới đánh hạ!Gã lại quay đầu lại lệnh:-Lính liên lạc lập tức đi báo cáo với tổng quản, đội quân Lý Mật đã bị buộc rút lui về phía nam.Quân Đậu Kiến Đức ở phía tây huyện Hoạch Gia bị đại bại, buộc Đậu Kiến Đức không thể không rút ba mươi ngàn nhân mã đang bao vây Tân Hương, rút quân về huyện Cộng Thành, chỉnh đốn quân mã phía sau gã vẫn còn bốn mươi ngàn quân, ngang bằng với quân Tùy.

Đậu Kiến Đức trong lòng có chút mâu thuẫn, y muốn vứt bỏ việc tranh đoạt quận Hà Nội, rút quân về Hà Bắc, nhưng hơn ba mươi ngàn quân tinh nhuệ bị tổn thất làm y nhói tim, khiến y không thể chấp nhận sự thật này, không thu hoạch được gì, cứ như vậy rút binh sao?Y cũng muốn tăng thêm quân để đánh, nhưng y lại sợ bị tổn thất lớn hơn, điều này là tâm lý của con bạc, không cam tâm lỗ vốn, muốn lấy lại vốn, nhưng lại sợ thua nhiều hơn, tâm lý mâu thuẫn này khiến y tiến thoái lưỡng nan.Đúng lúc này, Đậu Kiến Đức đã nhận được tin, một nhánh quân Tùy hai mươi ngàn người từ khe núi Thái Hành tiến vào quận Hà Nội, đang hối hả lao về phía huyện Tân Hương.

Đậu Kiến Đức biết, đây là viện quân của quân Tùy, như vậy quân lực của quân Tùy đã gần sáu mươi ngàn người, lại đánh xuống, chỉ sợ không phải đơn giản là tranh đoạt quân Hà Nội, ngọn lửa chiến tranh sẽ cháy tới Hà Bắc.Đậu Kiến Đức xem xét thời thế, cuối cùng quyết định rút lui khỏi quận Hà Nội, y tự tay viết cho Dương Nguyên Khánh một bức thư, lúc ban đêm đại quân rời huyện Cộng Thành, trở về Hà Bắc.Chiến dịch tranh đoạt quận Hà Nội cuối cùng cũng chấm dứt bằng sự thất bại của Đậu Kiến Đức.Doanh trại Dương Nguyên Khánh vẫn như cũ ở huyện Hoạch Gia.

Tần Quỳnh đã dẫn hai vạn viện quân đến, mang cho hắn dược vật và quân y.

Một hồi phục kích chiến, mặc dù hắn diệt hơn ba vạn địch, nhưng giết địch ba ngàn, tổn tám trăm, quân Đậu Kiến Đức ngoan cường phản kích khiến cho hắn cũng tổn thất hơn hai ngàn người, năm ngàn người bị trọng thương.

Những người này đều là lão binh theo hắn nhiều năm, là căn cơ để hắn giành thiên hạ, khiến Dương Nguyên Khánh đau lòng vô cùng.

Mấy ngày qua, hắn dành phần lớn thời gian thăm người bệnh trong quân doanh, an bài trợ cấp.Doanh trướng thương binh là lều lớn, đỉnh lều ước chừng chiếm một mẫu đất, là trướng chăm ngựa lớn thu được từ Đột Quyết.

Loại lều này thông gió tốt, rộng mở mà không cảm thấy áp lực, rất thích hợp làm doanh trướng thương binh.

Trong đỉnh đầu đại trướng có thể nằm hơn một trăm tên thương binh.Phần lớn thương binh bị trúng tên, cũng có không ít kỵ binh ác chiến bị trường mâu thương tổ còn có một ít là bị thương do bị ngã.

Thời đại vũ khí lạnh, trên chiến trường binh lính bị giết trực tiếp không nhiều, tuyệt đại đa số là sau khi bị thương chữa trị không kịp thời mà chết.Quân Tùy bỏ mình hơn hai ngàn người cũng như vậy, binh lính bị giết tại chỗ cũng chỉ có mấy trăm, còn lại đều do chữa trị không kịp mà tử vong.

Có chết do mất máu nhiều, có chết do nhiễm trùng vết thương, đây là vấn đề lớn khiến quân đội đau đầu.Dương Nguyên Khánh nghe y chính Liễu Hoằng bẩm báo, thở dài với các tướng phía sau nói:-Chữa trị binh lính bị thương quả thực là một vấn đề lớn.

Một chiến dịch đánh ít nhất hai ba canh giờ, lính sau khi bị thương phải nằm trên chiến trường hai ba canh giờ, gần như rất khó có người trụ được tới cuối.

Nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn này.Dương Nguyên Khánh vừa dứt lời, Tần Quỳnh liền tiếp lời cười nói:-Vấn đề này Trương đại soái cũng từng cùng chúng ta thương lượng qua, thảo luận rất sôi nổi.Hắn quay đầu lại hỏi La Sĩ Tín:-Sĩ Tín, ngươi còn nhớ rõ sao?La Sĩ Tín gật đầu nói:-Ta nhớ lúc ấy Giả Nhuận Phủ đưa ra một biện pháp tốt, tổ chức ra đôi y binh cứu trợchuyên môn , không cần đánh giặc, chỉ chú ý khuân vác thương binh, dùng tốc độ nhanh nhất đem thương binh chở về đại doanh cứu trị.

Lúc ấy tất cả mọi người rất tán thành.Kỳ thật Dương Nguyên Khánh cũng nghĩ đến y hộ binh, và cứu trợ y binh này có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Hắn lại truy vấn:-Về sau đâu rồi, hiệu quả như thế nào đây?La Sĩ Tín ánh mắt có chút ảm đạm, thấp giọng nói:-Sau liền xảy ra trận chiến chùa Đại Hải, phương án này không kịp thực thi.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại hướng mọi người nói:-Đây là một biện pháp tốt, tất cả mọi người đều đã từng đánh giặc, suy nghĩ nhiều một ít biện pháp cứu trợ thiết thực hữu hiệu, tận lực giảm một ít huynh đệ bị chết, cũng là bớt một ít mẹ góa con côi.Lúc này, Tần Quỳnh dẫn Giả Nhuận Phủ vào.

Giả Nhuận Phủ cũng không phải là đại tướng chiến đấu anh dũng mà chủ quản quân nhu binh trong quân đội của Trương Tu Đà.

Y là một tiểu địa chủ ở chân núi Thái Sơn thuộc quận Lỗ, bởi vì muội muội gả cho Tần Quỳnh mà quen biết Trương Tu Đà.

Trương Tu Đà thấy y tính toán sổ sách rất khôn khéo, cũng hiểu một chút mưu lược, bèn mệnh y phụ trách hậu cần trong quân đội.

Trước mắt y là Thương Tào Tham Quân Sự trong quân của Dương Nguyên Khánh, chủ quản lương thảo quân tư.Giả Nhuận Phủ tiến lên thi lễ:-Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh cười nói:-Chúng ta đang nói về việc giảm bớt thương binh tử vong, nghe nói ngươi từng đề xuất qua với sư phụ ta về việc thành lập y binh cứu trợ chuyên môn, chúng ta đều cảm thấy không tồi.

Ta muốn nghe ngươi nói thêm một lần về phương án đó.Giả Nhuận Phủ suy nghĩ rồi nói:-Chuyện này thật ra là ty chức nghe một lão quân y nói, ty chức từng mở một đại lý xe ở huyện Lịch Thành, chuyên thuê và mua bán xe bò xe ngựa.

Lúc ấy có một cửa hiệu thuốc bắc đặt làm một chiếc xe ngựa đặc chế, dùng để chuyên chở người bệnh cần cấp cứu.

Xe ngựa rất rộng, bên trong đóng ba cái giường, có thể đồng thời vận chuyển ba người bệnh, bên cạnh có thể có ngồi thêm được một thầy thuốc, trên đường cũng có thể cứu trị.

Ty chức cảm thấy quân đội chúng ta cũng có thể làm loại xe ngựa này chuyên vận chuyển thương binh, bên ngoài bọc một lớp sắt, phòng ngừa tên bắn.

Xe ngựa làm lớn một chút, một lần vận chuyển sáu thương binh, cộng thêm một y binh cứu trợ...Giả Nhuận Phủ nói đến đây, tất cả mọi người đều lớn tiếng ủng hộ, quả nhiên là biện pháp tốt.

Dương Nguyên Khánh trong lòng thầm nghĩ, đây chính là hình mẫu ban đầu của xe cứu thương.Lúc này Y chính Liễu Hoằng cũng cười nói:-Ty chức cũng có một đề nghị!

Từ rất lâu trước đã nghĩ tới rồi.-Ngươi nói đi!Dương Nguyên Khánh đầy hứng khởi nói.Liễu Hoằng vuốt râu nói:-Chính là là liên quan đến việc rửa sạch vết thương.

Trước kia chúng ta đều là dùng nước sạch để rửa, sau đó bôi thuốc, nhưng như vậy miệng vết thương của binh sĩ dễ dàng sinh mủ, rất nhiều binh lính đều phát sốt lên mà chết.

Về sau lại đổi dùng nước muối để rửa miệng vết thương, nhưng cảm giác hiệu quả vẫn không lý tưởng lắm.

Có một lần ở Phong Châu có binh lính nói cho ty chức biết, dùng rượu nho loại tốt rửa miệng vết thương hiệu quả không tệ, chỉ có điều trong quân đội không cho phép uống rượu.

Ty chức hy vọng tổng quản có thể đặc chuẩn cho quân y sử dụng rượu nho.Liễu Hoằng nói xong, Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tới năm đó Ngụy Trưng chưng rượu bán cho người Đột Quyết, liền cười nói:-Ngươi đã nhắc ta nhớ, Ngụy Trưng biết dùng phương pháp của Tây Vực để chưng rượu, khiến rượu càng nặng.

Tuy nhiên chúng ta không cần rượu nho, có thể dùng cao lương để ủ rượu, sau đó dùng phương pháp của Tây Vực chưng rượu, như vậy rượu càng mạnh hơn, dùng để tiêu độc thì quá tốt.

Sau khi về Thái Nguyên, Liễu Y chính có thể tìm Ngụy thị lang thương lượng một chút.Kỳ thật thuốc luyện công từ trước của Dương Nguyên Khánh cũng là một loại thuốc hay dùng để cầm miệng vết thương.

Dương Nguyên Khánh từng mở rộng trong quân đội Phong Châu, nhưng sau lại phát hiện, loại thuốc này chỉ hợp với từng người, rất nhiều binh lính dùng xong vết thương ngược lại nghiêm trọng hơn, nên dần dần đã ngừng sử dụng.Mọi người mỗi người một câu, lần lượt đưa ra kế sách.

Lúc này, Trình Giảo Kim cũng không nhịn được nói:-Lão Trình ta cũng đưa ra một phương pháp để binh lính không muốn chết.Giọng nói của anh ta rất vang, tất cả mọi người lập tức yên lặng, ai ai cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn anh ta, đây không phải lời vô nghĩa sao?

Có binh lính nào muốn chết, không biết anh ta lại muốn đưa ra ý kiến thiu thối gì đây?Trình Giảo Kim gãi đầu, có chút lúng túng nói:-Mọi người đừng nhìn ta bằng thứ ánh mắt đó, phương pháp của ta cam đoan tất cả mọi người đều thích.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:-Kỳ thật lời lão Trình nói cũng đúng, có đôi khi đau khổ mà sống không bằng chết, quả thực là muốn chết cho xong, tướng quân nói đi!

Biện pháp gì?Ánh mắt Trình Giảo Kim liếc nhìn đám binh lính bận bịu qua lại trong lều lớn.

Những binh lính này đều là đến hỗ trợ chăm sóc thương binh, ai ai cũng bận đến mồ hôi đầm đìa, anh ta chán ghét dùng tay phẩy phẩy cái mũi, nói:-Có thể thay mấy lão hôi hám chuyên chăm sóc người này bằng các cô gái xinh đẹp không vậy?

Nếu như thế, lão Trình ta cũng muốn bị thương.Anh ta vừa mới nói xong, các tướng lĩnh đều phản đối:-Không được!

Trong quân doanh không thể có nữ nhân.Dương Nguyên Khánh ha ha cười.

Chẳng lẽ Trình Giảo Kim muốn trở thành người tình của hộ sĩ sao?Hắn khoát tay, hướng mọi người nói:-Các vị, kỳ thật phương pháp của lão Trình cũng có chút đạo lý.

Nữ nhân vốn đã có thiên tính chăm sóc người khác, họ tỉ mỉ, quan tâm, có thể chăm sóc thương binh cẩn thận hơn.

Ban đầu khi ta lập quy củ, chủ yếu là suy xét trong quân xuất hiện nữ nhân sẽ ảnh hưởng lòng quân, nhưng nếu như là y hộ binh thì sẽ khác.

Về sau quân doanh chúng ta có thể đặc biệt tách ra một y doanh, không cho binh lính dễ dàng ra vào, như vậy thì có thể chiêu mộ nữ y hộ binh.

Hiện ở các nơi quả phụ rất nhiều, không lo vấn đề chọn người, ta quyết định tiếp thu ý kiến của Trình Tướng quân.Trình Giảo Kim vui mừng đến mức lông mi như dựng đứng lên:-Tổng quản, chiêu mộ nhiều mỹ nữ một chút, ty chức đoán lão Tần và tiểu La dù không bị thương cũng giả bộ bị thương, dù gì cũng đánh giặc mà.

Thế mới càng hứng thú!Tất cả mọi người trừng mắt nhìn anh ta.

Tuy rằng còn muốn phản đối, nhưng Dương Nguyên Khánh đã quyết định, mọi người cũng không có cách nào.

Dương Nguyên Khánh quả thật đã quyết định, ở Thái Nguyên thành lập tổng y doanh hậu cần, chiêu mộ số lượng lớn nữ binh chuyên chăm sóc và chữa bệnh.

Có thể giải quyết vấn đề kế sinh nhai của rất nhiều các góa phụ, trong đó người thể trạng khỏe mạnh có thể cử làm nữ hộ binh trên chiến địa, điều này sẽ rất có lợi với việc giảm bớt tỉ lệ tử vong của thương binh.Dương Nguyên Khánh nói với Giả Nhuận Phủ và Y chính Liễu Hoằng:-Chuyện này ta sẽ giao cho hai người là tổng quản đặc biệt chấp hành mệnh lệnh, sau khi ta về Thái Nguyên sẽ an bài triều đình hiệp trợ, các biện pháp đều phải lập tức được hoạt động.Giả Nhuận Phủ và Liễu Hoằng đồng loạt khom người nói:-Ty chức tuân mệnh!Lúc này, một gã thân binh chạy vội tới, ghé vào tai Dương Nguyên Khánh nói nhỏ vài câu.

Dương Nguyên Khánh hơi ngẩn ra, liền cười nói với mọi người:-Ta có chút việc qua lều lớn một chuyến, các ngươi tiếp tục trấn an thương binh.Dương Nguyên Khánh xoay người ra khỏi lều lớn, xoay người lên ngựa, dọc theo đường cái chạy về phía đại doanh của trung quân.

Chạy tới trước cửa lều, hắn xuống ngựa, một gã thân binh chào đón, chỉ chỉ vào lều khách ở bên cạnh:-Tổng quản, người tới đang chờ ở trong lều.Dương Nguyên Khánh lại hỏi:-Mấy người tới?-Chỉ có một người, còn có mấy người tùy tùng, chờ ở biệt doanh.-Tổng quản giá lâm!Cùng với tiếng hô to của binh lính, Dương Nguyên Khánh vén cửa lều vải đi vào trong lều khách.

Trong lều khách có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi, đang lo lắng lo lắng mà uống trà.

Người này mặc một áo bào gấm màu trắng, thân hình cao lớn khôi ngô, vạm vỡ, có khuôn mặt dài, trong đôi mắt dài và nhỏ luôn không khỏi toát ra sự âm u lạnh lẽo.Anh ta nghe thấy tiếng quát ngoài lều vải, vội vàng đứng lên.

Lúc này Dương Nguyên Khánh vén cửa lều đi vào, nam tử trẻ tuổi thấy Dương Nguyên Khánh đầu đội kim khôi, liền biết là người anh ta muốn gặp.

Anh ta liền vội vàng tiến lên vài bước, khom người thi lễ:-Tướng của Đông Đô Trịnh quốc công, Lại bộ Vương Thượng thư Vương Nhân Tắc tham kiến Tấn Vương điện hạ!-Ngươi là cháu của Vương Thượng thư!Dương Nguyên Khánh cười cười hỏi.Vương Nhân Tắc sợ vội vàng gật đầu nói:-Chính là tại hạ!

Phụng mệnh thúc phụ đến bái kiến điện hạ.-Ngồi đi!Dương Nguyên Khánh mệnh Vương Nhân Tắc ngồi xuống, hắn thấy trên bàn nước trà cũng chưa hề đụng tới, đã nguội, liền chỉ bảo thân binh:-Đem cho Vương Tướng quân một chén trà nóng.Vương Nhân Tắc vội vàng hạ thấp người nói:-Đa tạ!

Có thể cho tại hạ đổi một ly sữa đặc được không?

Thật sự tại hạ không có thói quen uống trà.Dương Nguyên Khánh ha hả cười:-Đi bưng hai bát sữa đặc đến đây.Binh lính đi ra ngoài, Dương Nguyên Khánh cười hỏi:-Vương Tướng quân đã ở Đông Đô nhiều năm rồi, vẫn không có thói quen uống trà sao?Vương Nhân Tắc lắc đầu, cười khổ nói:-Con người tại hạ không phải là mệnh hưởng phúc, theo thói quen từ nhỏ uống sữa đặc và rượu sữa ngựa, uống trà thực không quen.

Nếu không chính là theo cách của người Đột Quyết, cho ít muối vào trà sữa, còn có thể uống vài chén, bình thường nước chè xanh thực không quen.-Cái này cũng khó trách, thói quen rất khó sửa.Dương Nguyên Khánh hàn huyên sơ sơ hai câu, liền hỏi anh ta:-Vương Thượng thư phái tướng quân tới gặp ta, có chuyện gì không?Vương Nhân Tắc vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra bức thư viết tay của Vương Thế Sung, hai tay dâng lên đưa cho Dương Nguyên Khánh:-Đây là thư mà thúc phụ tại hạ gửi cho điện, điện hạ mời xem trước.Dương Nguyên Khánh mở thư ra nhìn một lần, khẽ cau mày.

Quân đội của Lý Uyên chiếm lĩnh quận Hoằng Nông, đây là chuyện khi nào?

Hắn không ngờ không biết.-Lý Uyên xuất binh chiếm Hoằng Nông, là chuyện khi nào?-Hồi bẩm điện hạ, đây là việc vừa mới phát sinh hôm trước, tin tức vừa truyền đến, thúc phụ liền mệnh tại hạ lập tức tới gặp điện hạ.Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục xem thư, trong thư Vương Thế Sung khẩn cầu hợp tác với mình, đánh đuổi quân đội của Lý Uyên về Quan Trung.

Nhưng hợp tác như thế nào, sẽ làm sao sau khi giành lại quận Hoằng Nông, ông ta trong thư không có nói, Dương Nguyên Khánh liền gấp thư lại và hỏi:-Vương Thượng thư là hy vọng ta xuất binh tới Hoằng Nông sao?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 605 : Dò xét mấu chốtTrên mặt Vương Nhân Tắc lộ ra vẻ làm khó, y thở dài một tiếng nói:-Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng quả thật là chúng ta đang gặp khó khăn rất lớn.

Quân lương của chúng ta sắp hết, muốn cầu Điện hạ nhìn trên phương diện đều là quân Tùy, cho chúng ta mượn ba mươi ngàn thạch lương thực, thúc phụ vô cùng cảm kích.Trong lòng Dương Nguyên Khánh thầm cười lạnh một tiếng: “Vương Thế Sung muốn có lợi ích thực tế là quân lương đây, nhưng lại không tự mình xuất binh Hoằng Nông, thiên hạ nào có chuyện tốt bực này.”

Hắn cũng dấu diếm thanh sắc, bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, ước chừng để cho tâm của Vương Nhân Tắc treo ngược lên cổ họng, mới chậm rãi nói:-Mượn lương không phải không được, nhưng ít ra cũng cần Việt Vương cho ta một phong thư.

Dù sao ngài ấy mới là người đứng đầu quân đội.

Mặt khác, ta rất lo lắng, một mình Vương Thượng thư phải đối phó với hai kẻ họ Lý, ngài ấy ứng phó được không?Dương Nguyên Khánh nói song Lý là chỉ Lý Uyên và Lý Mật, điểm này Vương Nhân Tắc hiểu, thật ra đây cũng chính là chỗ khó khăn của thúc phụ y.

Thật ra Vương Thế Sung cũng hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể xuất binh Hoàng Nông, giúp đỡ y đánh đuổi Lý Uyên, dù sao, một mình y cũng khó mà đối phó được hai thế lực lớn Lý Uyên và Lý Mật.Nhưng Vương Thế Sung lại lo lắng sẽ dẫn sói vào nhà, một khi thế lực Dương Nguyên Khánh tiến vào quận Hoằng Nông, hắn còn trả lại sao?

Hơn nữa quận Hoằng Nông còn là sào huyệt của Dương thị, thế nên ở trong thư, Vương Thế Sung không viết là sau khi đuổi Lý Uyên đi thì sẽ thế nào?

Y để cho cháu mình tùy theo hoàn cảnh mà đàm phán.Vương Nhân Tắc vội vàng nói:-Hồi bẩm Sở Vương Điện hạ, bởi vì việc quân, Thánh Thượng…Vương Nhân Tắc nói đến đây, y bỗng nhiên ngẩn người.

Y mới nhận ra, vừa nãy Dương Nguyên Khánh xưng hô chính là Việt Vương, căn bản là hắn không thừa nhận triều đình Lạc Dương.

Vương Nhân Tắc gãi đầu, dường như y hiểu được điều gì đó, nhưng nhất thời lại không rõ, giống như có sương mù tràn ngập ở trước mặt, suy nghĩ của y có chút rối loạn, không biết nên nói gì.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười nói:-Trước tiên là nói về quân lương đi!-Vâng!Vương Nhân Tắc vội vàng nói:-Bởi vì Thánh Thượng…

Không!

Hoàng Thái Đế giao quân quyền cho thúc phụ ta, cho nên việc quân lương ngài không hỏi đến rồi, do thúc phụ ta và vài vị Tướng quốc trực tiếp thảo luận.-Vậy thì kì quái, vì sao Vương Thượng thư không hướng Lô Sở, truyền đạt yêu cầu bọn họ cấp quân lương mà lại đến chỗ ta mượn lương thực.

Điều này hơi buồn cười nha!Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười.-Cái này…

Ai!Vương Nhân Tắc thở dài một tiếng:-Bởi vì thúc phụ và mấy người Lô Sở như nước với lửa, căn bản sẽ không cho chúng ta mượn lương thực.

Hơn nữa nhà kho Hàm gia cũng đã cạn kiệt lương thực, chỉ có trong Hoàng cung còn cất giữ hai mươi ngàn thạch lương thực.

Hoàng Thái Đế lại nghe theo lời gièm pha của đám người Lô Sở, nói là dùng để tế dân, không chịu cấp cho quân đội.

Quả thật làm cho người ta cực kỳ tức giận.

Không có chúng ta liều mạng, thành Lạc Dương sớm đã bị phá.

Hiện tại thành Lạc Dương đã không còn nguy hiểm, bọn họ liền một cước đá văng quân đội, bọn lính đều muốn tạo phản rồi.Dương Nguyên Khánh là nhân vật ở cấp bậc nào?

Ở trong quan trường ngươi lừa ta gạt đã mười mấy năm, một Vương Nhân Tắc nho nhỏ sao có thể là đối thủ của hắn.

Dương Nguyên Khánh lập tức nghe được manh mối trong lời nói của Vương Nhân Tắc, khẳng định là trong tay Vương Thế Sung còn lương thực, lại đánh chủ ý đến lương thực cứu mạng của dân, thế nên Dương Đồng mới không chịu cho y.

Kế đó, Vương Thế Sung cố ý tuyên truyền trong quân là Hoàng đế và trọng thần vô tình vô nghĩa, cố ý kích động tướng sĩ dưới trướng có ý phẫn hận với Hoàng đế và triều đình, bước tiếp theo là chuẩn bị đoạt quyền.Tuy nhiên việc Vương Thế Sung và đám người Lô Sở mâu thuẫn nhưng thật ra rất có ý tứ.

Nếu như hắn là Lô Sở, hắn và Vương Thế Sung tranh đấu, nhất định trong tay phải có quân đội, hoặc là hỏi mượn binh của Dương Nguyên Khánh hắn, hoặc là tìm Lý Mật hoặc Lý Uyên.

Chẳng lẽ Lý Uyên xâm lấn quận Hoằng Nông là do đám người Lô Sở đưa tới hay sao?Suy nghĩ một chút thấy cũng không có khả năng.

Lý Uyên là Đường Đế, tìm Lý Uyên thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Lô Sở chấp nhận, Dương Đồng cũng không đồng ý.

Như vậy, khả năng tìm Lý Mật là rất lớn.

Nhưng mặc kệ Lô Sở muốn tìm ai làm chỗ dựa, nhất định là Lạc Dương sẽ có trò hay để xem rồi.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh nhanh chóng chỉnh sửa lại suy nghĩ, Vương Thế Sung muốn mượn lương thực của hắn, đồng thời mời hắn cùng tấn công Lý Uyên, nhưng lại không muốn hắn chiếm lĩnh quận Hoằng Nông.

Nhưng theo như biểu hiện bên trong của Vương Nhân Tắc có chút mâu thuẫn, hắn lại cảm thấy Vương Thế Sung còn có thêm một mục đích khác, đang thử thăm dò điều gì ở mình.Đối với Dương Nguyên Khánh hắn mà nói, muốn hiệp công quận Hoằng Nông cũng có thể, nhưng cần Vương Thế Sung trả giá thật cao, Dương Nguyên Khánh liền chậm rãi nói:-Ba mươi ngàn thạch lương thực ta có thể cấp cho các ngươi, cũng không cần các ngươi trả lại, nhưng ta có điều kiện, ta muốn quận Hoằng Nông.Dương Nguyên Khánh nói rất trực tiếp, đương nhiên, hắn cũng không muốn quận Hoằng Nông, chỉ có điều hắn cần rao giá trên trời.Miệng Vương Nhân Tắc há hốc, nửa ngày vẫn không thể khép lại, lại muốn quận Hoằng Nông, đây là kết quả mà thúc phụ y sợ nhất.

Môi y giật giật, lẩm bẩm nói:-Điện hạ, có thể đổi điều kiện khác không?-Điều kiện khác ta nghĩ không được rồi, trừ khi…Dương Nguyên Khánh nhìn y đầy ẩn ý.Tinh thần Vương Nhân Tắc rung lên:-Trừ khi cái gì?Lúc này, binh lính đưa lên một chén trà nóng, Dương Nguyên Khánh trực tiếp cầm lấy từ trên tay binh lính.

Hắn bưng chén trà, cẩn thận nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy khí nóng tiến vào lục phủ ngũ tạng vô cùng thoải mái.

Hắn không vội trả lời, mà quan sát biểu hiện của Vương Nhân Tắc, hắn cần nắm bắt được mục đích sâu nhất của Vương Thế Sung.Vương Nhân Tắc cắn vào môi dưới, trong lòng rất lo lắng.

Lần này y đi sứ, thúc phụ ôm hy vọng rất lớn, y cũng có khát vọng thành công.

Hiện tại cần xem Dương Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì, có thể nhận điều kiện như thế nào, như vậy thúc phụ rất có khả năng đạt thành hiệp nghị với Dương Nguyên Khánh.

Đây chính là bước đầu tiên của việc kết thành đồng minh của bọn hắn.-Điện hạ…

Trừ khi cái gì?Vương Nhân Tắc lại nhỏ giọng hỏi.Từ vẻ lo lắng của Vương Nhân Tắc, Dương Nguyên Khánh nhìn ra lần đi sứ này của cháu trai, Vương Thế Sung đặt rất nhiều kỳ vọng.

Vương Nhân Tắc giống như cái gương, soi sáng tình cảnh khốn khổ của Vương Thế Sung.

Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh hiểu được, cái gọi là mượn lương thực thật ra chỉ là cái cớ, thật sự là Vương Thế Sung muốn cùng mình kết thành đồng minh, có được sự ủng hộ của mình.Lúc này, Dương Nguyên Khánh mới nheo mắt, cười nói:-Trừ khi đem ba ngàn thợ thủ công của Quân khí giám và gia quyến của bọn họ cho ta.Vương Nhân Tắc cúi đầu không nói.

Tuy điều kiện này so với việc chiếm lĩnh quận Hoằng Nông có tốt hơn một chút, nhưng cũng rất hà khắc.

Thúc phụ y rất xem trọng ba ngàn thợ thủ công ưu tú này, điều này làm y khó có thể đáp ứng.

Một lúc lâu sau, Vương Nhân Tắc thở dài nói:-Tại hạ không thể làm chủ, ta trở về bẩm báo với thúc phụ, nếu thúc phụ đồng ý, chúng ta lập tức mang người qua sông đưa đến.Dương Nguyên Khánh gật đầu, ánh măt dịu dàng đứng lên:-Để biểu đạt thành ý của ta với Vương Thượng thư, trước tiên ta có thể bày tỏ thái độ, ủng hộ Vương Thượng thư tiếp tục tiến về phía trước một bước.

Mặt khác, Lý Uyên ở bên kia, ta cũng sẽ lấy thế đè y, lên tiếng ủng hộ Vương Thượng thư thảo phạt Lý Uyên. …Vương Nhân Tắc cáo từ đi rồi, Dương Nguyên Khánh vẫn còn trầm tư.

Vương Thế Sung thể hiện thiện ý khiến cho hắn phát hiện một quân cờ vô cùng tốt, Vương Thế Sung tồn tại ở Lạc Dương, rất có thể làm chệch hướng Lý Mật và Lý Uyên.

Tuy không có khả năng kết thành đồng minh vĩnh viễn, nhưng ít nhất vào hiện tại, đối với hắn, Vương Thế Sung cực kì hữu dụng.Với Vương Thế Sung, địch nhân lớn nhất là Lý Mật, tiếp đó là Lý Uyên mở rộng về phía đông tạo thành uy hiếp, mà điều này hoàn toàn là điều mà hắn cần.

Hắn cần một người thay hắn làm chệch hướng mở rộng của Lý Uyên.

Đã cùng chung địch nhân, có lẽ bọn họ có thể kết làm đồng minh.Về phần Vương Thế Sung tự lập làm Đế, kỳ thật đó cũng là chính trị Bắc Tùy cần.

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh cầm bút viết một mệnh lệnh, giao cho một gã thân vệ, lệnh hắn:-Dùng chim ưng mang phong thư giao cho Lạc Dương Trương Thắng.Lúc này, một gã thân binh khác đi tới, mang một phong thư dâng cho Dương Nguyên Khánh:-Tổng quản, đây là thư tay mà Đậu Kiến Đức phái người đưa tới.Dương Nguyên Khánh mở thư ra, thấy trên thư viết một hàng chữ to đẹp như rồng bay phượng múa, ‘Dương công không chết, Kiến Đức ngủ không ngon!’Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười, trong những lời này bao hàm sự bất đắc dĩ và phẫn hận của Đậu Kiến Đức, nhưng bên cạnh đó đã thừa nhận quận Hà Nội thuộc về Dương Nguyên Khánh hắn rồi.Hắn cũng cầm bút viết một câu, ‘Các tu kỳ đức, các an kỳ dân, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.’Đương Nguyên Khánh đưa thư cho thân binh:-Đưa cho người của Đậu Kiến Đức mang về.Hắn đứng lên ra lệnh:-Truyền mệnh lệnh của ta, quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chuẩn bị tiến đến quận Hà Đông!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 606 : Phía nam đánh áp Lý UyênĐậu Kiến Đức thở thật dài, rút kinh nghiệp xương máu, y cần tiếp nhận giáo huấn lần này, tại sao lại thua, đương nhiên không thể trách quân sư Tống Chính Bản.

Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn thoáng qua Tống Chính Bản ở phía sau, cách đó không xa.

Y cũng bị trúng tên, nằm trên một cỗ kiệu, buồn bực không vui, mấy ngày nay vẫn tự trách bản thân.Sách lược của Tống Chính Bản là đúng, mấu chốt là mình chọn sai thời điểm.

Y không nên lựa chọn hành quân vào ban đêm, quên mất là quân đội Dương Nguyên Khánh giỏi về đánh đêm, cũng quên quân đọi Dương Nguyên Khánh lấy kỵ binh làm chủ.

Bọn họ không chọn vùng núi để phục kích, nhất định sẽ tiến công trên bình nguyên, đây chính là không hiểu biết về đối phương, mà quan trọng hơn là kế sách của bọn họ bị Dương Nguyên Khánh nhìn ra.

Nói cho cùng, là y chọn sai kẻ thù, y không nên tiến công quận Hà Nội.Đậu Kiến Đức đau buồn nhắm hai mắt lại, y lần lượt nhớ lại từng gương mặt quen thuộc, lần lượt hiện lên trong đầu y.

Bọn họ đã nằm lại trên đất quận Hà Nội, đến thi thể cũng không thể mang về cố hương.-Vương gia!Một gã kỵ binh hăng hái chạy tới.

Đậu Kiến Đức nghe thấy giọng nói này, là tên thân binh y phái đi đưa thư cho Dương Nguyên Khánh, y mở to mắt hỏi:-Đưa thư cho Dương Nguyên Khánh rồi sao?-Đã đưa.

Hắn trả lại Vương gia một phong thư.Tên thân binh đưa thư cho y.Đậu Kiến Đức vội vàng nhận lấy, vài tên thân binh đốt đuốc lên.

Nhờ có ánh lửa, Đậu Kiến Đức nhìn bức thư, cũng chỉ có một câu: ‘Các tu kỳ đức, các an kỳ dân (Mỗi người tự tu đức, tự an dân của mình), mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.’Đậu Kiến Đức đọc đi đọc lại mấy lần, khóe miệng của y lộ ra một nụ cười khổ.

Sớm hay muộn thì Dương Nguyên Khánh muốn tính kế lên Hà Bắc.

Y chậm rãi nằm xuống, nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, ngôi sao bên cạnh có vẻ mờ đi rồi.Chăm chú nhìn một lúc lâu, y lấy ra một cái kim bài giao cho một gã thân binh:-Nhanh đi quận Tề, nói với Tử Viên Lãng, ta nhận thỉnh cầu kết thân của hắn, sẽ cưới muội muội của hắn làm Trắc Phi.Đây là chiến dịch mà y thất bại thảm thiết nhất kể từ khi khởi sự.

Trong một đêm, ba mươi tám ngàn lão binh đã trải qua trăm trận chiến bị diệt, bao gồm cả tám ngàn Long Tương quân tinh nhuệ nhất của y, đây là Ngự lâm quân do y hao tổn rất nhiều vốn liếng tạo ra, áo giáp kiên cố nhất, chiến mâu lợi hại nhất, chiến mã cường kiện nhất, cùng với mười dặm chọn một chiến sĩ, cuối cùng chỉ còn lại ba ngàn người khiến cho Đậu Kiến Đức đau thấu ruột gan, vết thương do tên bắn lại bắt đầu đau.Đậu Kiến Đức ngồi trên một xe kéo do hơn trăm binh lính tháp tùng, trên người đắp một tấm thảm thật dày.

Y cũng bị thương, đang lẩn trốn trong hỗn loạn thì bị trúng một mũi tên vào thắt lưng, không thể cưỡi ngựa.

Đậu Kiến Đức nằm trên một tấm đệm, đưa mắt nhìn bầu trời phá lệ đầy sao sáng, trong lòng của y phập phồng cảm xúc, thật khó có thể bình ổn.Trong bóng đêm, quân đội Đậu Kiến Đức chậm rãi rút lui.

Bóng đêm bao phủ nhiều đội binh lính, dọc theo đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, xếp thành hàng dài, rút khỏi hướng đông, các tướng lĩnh trầm mặc không nói.

Vẻ mặt âm trầm cưỡi ngựa đi bên cạnh đội ngũ, trên mặt mỗi người đều toát ra một loại uất hận và không cam lòng.Trên bản đồ của Đại Tùy, quận Hoằng Nông không sát Hoàng Hà.

Một vùng đất dài hẹp ở phía bắc của quận thuộc quận Hà Nam, cứ thế kéo dài đến Đồng Quan, giống như người anh là quận Hà Namuỗi cánh tay dài ôm lấy người em là quận Hoằng Nông.

Nhưng về duyên cách lịch sử và phong tục tập quán, vùng đất dài hẹp ven Hoàng Hà bị quận Hà Bắc cướp đi này trước nay đều thuộc sự quản hạt của địa khu Hoằng Nông.Năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Huyền Cảm tạo phản, Lạc Dương nằm trong thế nguy.

Vì để Thái Thú quận Hoằng Nông là Dương Tích Trí lúc bấy giờ ngăn cản Dương Huyền Cảm lui quân vào Quan Trung, Dương Quảng đã hạ chỉ phía tây huyện Thiểm tạm thời đều thuộc quận Hoằng Nông quản hạt, buộc Dương Tích Trí trăm phương ngàn kế ngăn cản Dương Huyền Cảm rút lui về phía tây.Trên chiếu thư nói tuy là tạm thời quản hạt, nhưng vẫn không hề bãi bỏ.

Cho nên đã xuất hiện vùng đất hẹp dài ven Hoàng Hà ở phía tây huyện Thiểm mang thân phận kép, vừa thuộc Lạc Dương quản hạt, đồng thời cũng thuộc sự quản hạt của quận Hoằng Nông.

Cho nên khi Lý Uyên phái đại tướng Lý Hiếu Cung dẫn ba mươi ngàn quân đội xuất hiện tại vùng dài hẹp này, đã mang tới một chấn động cực lớn ở Lạc Dương.

Vua và dân đều cho rằng đây không đơn giản là đánh chiếm quận Hoằng Nông, ý đồ của Lý Uyên là Lạc Dương.

Hoàng Thái đế Dương Đồng mệnh Vương Thế Sung khẩn cấp ứng đối, Vương Thế Sung bèn để lại tâm phúc thủ thành, còn ông ta đích thân dẫn ba mươi ngàn quân đóng quân ở nơi hiểm trở của núi Hào, như hổ rình mồi quân đội của Lý Hiếu Cung.Quân đội chủ lực của Lý Hiếu Cung đóng quân ở khoảng hai mươi dặm về phía tây huyện Thiểm, gần sát với Hoàng Hà.

Mặt khác y phái thuộc cấp Hoàng Trị Công dẫn ba nghìn quân thủ Hàm Cốc Quan, lại phái thuộc cấp Lưu Hoằng Cơ dẫn năm nghìn quân thủ thành Hoằng Nông, chặt chẽ khống chế mấy yếu địa chiến lược của quận Hoằng Nông, hình thành thế giằng co với Vương Thế Sung.Mà đúng lúc này, thám tử quận Hà Đông truyền tin tức đến, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn bốn mươi ngàn đại quân chuyển hướng đến quận Hà Đông, chia làm hai đường.

Một đường đóng ở bến Phong Lăng, một đường đóng quân ở vùng huyện Hà Bắc bên kia Hoàng Hà, cách sông đối nhau với bọn họ.Tình huống bất chợt khiến Lý Hiếu Cung vô cùng lo lắng.

Bốn mươi ngàn đại quân của Dương Nguyên Khánh đóng quân ở bờ Hà Bắc tạo cho y áp lực rất lớn.

Một khi Vương Thế Sung phát động công kích phối hợp với đại quân của Dương Nguyên Khánh qua sông, nếu quân Tùy ở bến Phong Lăng cũng đồng thời qua sông, cắt đứt đường lui của y, ba mươi ngàn quân của y sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Lý Hiếu Cung cấp bách phái người về Trường An báo cáo với Lý Uyên.…Trong đại doanh ở núi Hào, Vương Thế Sung cũng đứng trước sa bàn suy nghĩ rất lâu không nói.

Đã có rất nhiều người biết sự tích Dương Nguyên Khánh sử dụng sa bàn để tác chiến, trong số đó có ông ta.

Ông ta phái thám báo thăm dò tỉ mỉ núi sông Hà Nam, cũng làm một chiếc sa bàn của hai mươi quận thuộc Hà Nam đạo.

Tuy không chuẩn và chi tiết như sa bàn của Dương Nguyên Khánh, nhưng hữu dụng hơn nhiều so với bản đồ.Vương Thế Sung mắt tuy nhìn sa bàn, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến việc của triều đình.

Hai tháng chống lại quân Ngõa Cương, khiến ông ta dần dần nắm giữ quân quyền, nhưng mâu thuẫn giữa ông ta với đám người Lô Sở và Hoàng Phủ Vô Dật cũng bắt đầu trở nên gay gắt.

Mà ông ta chỉ là một hòa thượng từ bên ngoài đến, trên sự khống chế của triều đình, ông ta mãi mãi không bằng mấy lão thần như Lô Sở kia.

Hoàng Thái đế rõ ràng cũng thiên hướng về Lô Sở, điều này khiến ông ta cực kỳ bị động.

Tuy ông ta nắm trong tay phần lớn quân đội, nhưng mười ngàn quân Ngự Lâm hộ vệ hoàng thành lại khống chế trong tay cháu trong tộc của Lô Sở là Lô Tổ Thượng.

Khiến ông ta tuy muốn phát động quân sự chính biến, nhưng lại kề cà không dám động thủ.Gần đây Vương Thế Sung nghe được một tin đồn, nói là triều đình định chiêu hàng Lý Mật, điều này khiến cho ông ta hết sức căng thẳng.

Nếu tin đồn là thật, vậy thì ông ta sắp đối mặt với kiếp nạn sinh tử.

Đại quân của Lý Mật tới đã không còn là đối phó với Lạc Dương, mà là đối phó với cá nhân Vương Thế Sung ông.

Trên triều đình sẽ không có người ủng hộ ông ta, điều này khiến Vương Thế Sung có một loại cảm giác bốn bề gặp địch trên chính trị, khiến ông ta rất cô lập.Vương Thế Sung không phải loạn phỉ tạo phản như Chu Kiệt, Lý Tử Thông, đầu óc đơn giản, chỉ biết giết người đoạt lấy.

Ông ta cũng không phải là danh soái trung thần như Dương Nghĩa Thần, Trương Tu Đà.

Ông ta giỏi tác chiến, có năng lực thống soái, cũng có mưu lược, hơn nữa âm hiểm ác độc.

Đồng thời, ông ta cũng có tầm nhìn và đầu óc chính trị nhất định.

Ông ta biết bây giờ đã không phải là thời kỳ quần hùng cùng tồn tại, loạn phỉ nổi lên khắp nơi như năm Đại Nghiệp thứ bảy, muốn tham gia tranh đoạt thiên hạ, cần phải có cơ sở chính trị, phải có được sự giúp đỡ của văn nhân, có được sự giúp đỡ của danh môn sĩ tộc nắm giữ các loại tài nguyên.Nếu chỉ dùng sức mạnh giết chết hết Hoàng đế và các đại thần văn võ trong triều, vậy đó cũng chính là thời khắc diệt vong của Vương Thế Sung ông.

Ông ta cần phải có được sự giúp đỡ của thế lực chính trị.

Bây giờ ông ta loạn trong giặc ngoài, bên trong có sự căm thù của đám người Lô Sở, ngoài có sự uy hiếp của Lý Mật và Lý Uyên, khiến ông ta cảm giác áp lực ghê gớm.

Bây giờ hi vọng duy nhất của ông ta chính là Dương Nguyên Khánh, ông ta hi vọng có thể có được sự giúp đỡ của Dương Nguyên Khánh, có sự viện trợ về lương thực để duy trì quân đội của ông ta, có được sự giúp đỡ về quân sự khiến ông ta có thể giảm bớt áp lực từ bên ngoài vào.Lúc này Vương Thế Sung cũng đã có được tình báo, Dương Nguyên Khánh xuất binh tới quận Hà Đông, ở phía bắc đánh áp quân đội của Lý Uyên, điều này khiến ông ta vui mừng quá đỗi.

Đây cũng có nghĩa việc đi sứ của cháu trai Vương Tắc Nhân đã có thu hoạch.

Chỉ có điều sao cháu trai vẫn chưa quay lại, khiến Vương Thế Sung thấp thỏm không yênĐúng lúc này, ngoài lều vải có thân vệ bẩm báo:- Nhân Tắc tướng quân đã quay về rồi!Vương Thế Sung mừng rỡ, vừa nghĩ đến cháu trai, cháu trai liền trở về.

Ông ta vội vàng lệnh nói:- Mau bảo nó vào gặp ta!Một lát, Vương Nhân Tắc vội vàng đi vào, quì một gối:- Cháu Vương Nhân Tắc tham kiến thúc phụ!- Mau mau đứng lên!Vương Thế Sung đỡ cháu trai lên, hai người ngồi xuống.

Vương Thế Sung liền không nhịn nổi mà vồ vập hỏi:- Thế nào, thái độ của Dương Nguyên Khánh sao hả?Vương Nhân Tắc trên đường đã nghe được tin Dương Nguyên Khánh đi vòng sang quận Hà Đông.

Đây chính là đã thực hiện lời hứa của hắn, từ phía bắc đánh áp quân của Lý Uyên, bày tỏ thành ý của hắn.

Tin tức này khiến Vương Nhân Tắc cũng cảm thấy rất hưng phấn.

- Thúc phụ, Dương Nguyên Khánh trên đại cuộc muốn hợp tác với thúc phụ, chỉ có điều ở một số chi tiết vẫn muốn thúc phụ nhượng bộ.Vương Thế Sung gật gật đầu,- Trước tiên cháu hãy nói cho ta biết tình hình chi tiết khi cháu và anh ta gặp nhau.

Từng câu nói của anh ta cũng không được lược bỏ.Vương Nhân Tắc bèn kể lại tỉ mỉ cuộc gặp gỡ giữa anh ta và Dương Nguyên Khánh cho Vương Thế Sung nghe.

Vương Thế Sung không nói một lời, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Chỉ có điều khi Vương Nhân Tắc nói Dương Nguyên Khánh gọi Dương Đồng là Việt vương, đôi mắt của ông ta lóe lên cái nhìn kỳ dị.

Nhưng ông ta lại rất nhanh giấu đi cảm xúc và tiếp tục nghe, khi ông ta nghe tới chỗ Dương Nguyên Khánh nguyện ý ủng hộ ông ta tiếp tục tiến lên một bước, ông ta nén không nổi sự hưng phấn trong lòng, đứng phắt dậy đi đi lại lại.Ông ta đã tin tưởng Dương Nguyên Khánh ủng hộ ông ta thay thế được Nam Tùy, triều Tùy chỉ có một, ở Thái Nguyên chứ không phải ở Lạc Dương.

Điểm này quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đây chính là nền tảng hợp tác giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh.

Cũng có nghĩa là sau khi ông ta giành được chính quyền Lạc Dương có thể có được sự giúp đỡ của Dương Nguyên Khánh, có thể khiến ông ta vượt qua được thời kỳ gian nan ban đầu.- Thúc phụ, vậy còn vấn đề đổi ba mươi ngàn thạch lương thực lấy ba nghìn thợ thủ công trong Quân khí giám, chúng ta có thể đáp ứng không?Vương Thế Sung khẽ mỉm cười, đây là vấn đề nhỏ rồi, chỉ cần có thể đổi lấy sự ủng hộ của Dương Nguyên Khánh, điều kiện này hoàn toàn có thể đáp ứng.

Hơn nữa Dương Nguyên Khánh cũng không đưa ra điều kiện hà khắc theo kiểu muốn lấy quận Hoằng Nông hoặc phải như thế này thế kia khiến ông ta khó có thể tiếp nhận.- Điều kiện này có thể chấp nhận.- Nhưng… phía triều đình liệu có đồng ý không ạ?Vương Nhân Tắc lo lắng hỏi.Vương Thế Sung do dự một chút, tuy rằng Quân khí giám chịu sự khống chế của ông ta, nhưng đưa đi ba nghìn thợ thủ công tốt và người nhà của họ, thì đó không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa.

Ông ta suy nghĩ rồi nói:- Dương Nguyên Khánh cũng không nói sẽ cần ngay, có thể chậm một chút giao cho anh ta.

Cháu chịu khó đi quận Hà Đông thêm chuyến nữa, thương lượng cụ thể một chút với Dương Nguyên Khánh.

Nói cho anh ta biết, chỉ cần trong một tháng sau khi quân đội của Lý Uyên rút khỏi, ta có thể giao thợ thủ công cho anh ta.- Cháu hiểu ạ, cháu lập tức đi gặp Dương Nguyên Khánh lần nữa.Vương Thế Sung đơn giản viết cho Dương Nguyên Khánh một bức thư tay, mệnh cho cháu mình mang đi.…Sáng sớm.

Nơi cửa thành huyện Hoằng Nông vẫn hối hả như thường ngày.

Cho dù thế cục quận Hoằng Nông đang rất căng thẳng, nhưng đối với người dân bình thường cũng không có ảnh hưởng gì.

Một đám nông dân quãy gánh tụ lại ở trước cửa thành, la hét ầm ĩ muốn vào thành bán rau quả, đồ ăn.Lúc này, một người đàn ông cưỡi ngựa cùng với một chiếc xe ngựa từ phía xa đi tới.

Đám người chen lấn khiến họ không thể không đi chậm lại, nhẫn nại cùng với những người quẩy sọt đi vào thành.Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, mặt dài choắt, dưới cằm để một chòm râu đen.

Tuy trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong và sáng.

Người này chính là Dương Sư Đạo từng đảm nhiệm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, cũng là con trai của Dương Hùng.

Hoàng tộc Đại Tùy, Dương Nguyên Khánh sau khi tự lập ở Phong Châu, y không thể không rời quận Ngũ Nguyên quay về kinh thành, được Dương Quảng bổ nhiệm làm Thái Thú quận Lương.

Nhưng quận Lương lại bị quân Ngõa Cương công chiếm, y chỉ đành quay về kinh đảm nhiệm Hồng Lư Tự Khanh.

Sau khi Hoàng Thái đế lên ngôi, y lại được bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng thư.Trưa ngày hôm qua, Dương Sư Đạo nhận được tin tức xác thực, đám người Lô Sở đã thuyết phục Hoàng Thái đế, chuẩn bị tiếp nhận việc đầu hàng của Lý Mật, điều này khiến Dương Sư Đạo vô cùng căng thẳng.

Y ý thức được một cuộc binh tai, y suốt đêm mang theo vợ con trốn khỏi thành Lạc Dương, tới tránh ở chỗ huynh trưởng là Dương Cung Nhân.Dương Sư Đạo tối hôm qua chạy suốt cả đêm, cũng suy nghĩ suốt cả đêm.

Mặc dù y cũng nghe nói huynh trưởng đã đầu hàng Lý Uyên, nhưng bản thân Dương Sư Đạo lại muốn đi Thái Nguyên.

Nguyên nhân rất đơn giản, em gái của y là Dương Bội Hoa lấy tên là Giang Bội Hoa, gả cho Dương Nguyên Khánh, được phong làm Trắc Phi của Sở Vương.Hơn nữa y từng đảm nhiệm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, có mạng lưới quan hệ rất mạnh ở Phong Châu, có quan hệ không tồi với mấy cao quan Bắc Tùy như Thôi Quân Tố, Đỗ Như Hối, Trương Đình.

Y tin mình có thể được trọng dụng, nói không chừng còn có thể nhập tướng (làm Tể tướng – triều Tùy có nhiều Tể tướng cùng một lúc).Nhưng có một số lời y phải dặn dò một chút với huynh đệ Dương Cung Nhân.

Vợ của Dương Sư Đạo năm ngoái bị bệnh mà chết, để lại hai đứa con trai thơ dại, được tiểu thiếp Bạch Ngọc Nương của y chăm sóc.

Lần này chạy khỏi Lạc Dương, nhất định phải đưa bọn họ ra.Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa sau của quận nha, đây là chỗ ở của Thái Thú.

Trước cửa phủ vô cùng náo nhiệt, mười mấy chiếc xe ngựa chất đầy rương hòm lớn nhỏ, mấy chục tên nha dịch đang bận rộn khuân vác đồ đạc.Dương Sư Đạo trong lòng hơi ngây ra, đại ca muốn dọn nhà sao?

Vừa khéo Dương Cung Nhân từ trong cửa lớn đi ra, sắp xếp hòm sách của gã.- Đại ca!Dương Sư Đạo hô một tiếng, Dương Cung Nhân vừa quay đầu lại thấy là Tam đệ, gã sửng sốt.

Tam đệ không phải ở Lạc Dương đảm nhiệm Lễ Bộ Thượng thư sao?

Làm sao lại tới quận Hoằng Nông?- Đại bá!Hai đứa con trai của Dương Sư Đạo cũng từ trong cửa xe vẫy tay với gã.Dương Cung Nhân ha ha cười tiến lên trước, đưa tay xoa đầu hai đưa cháu, cười nói với Dương Sư Đạo:- Sao đệ không gửi thư tới trước, chậm một canh giờ nữa là ta phải đi rồi, đệ tới đâu tìm ta chứ?- Đại ca đi đâu?Dương Cung Nhân cười cười:- Ở đây nói chuyện không tiện, vào trong nhà rồi hãy nói!Dương Nhân Cung sai bảo người nhà dắt xe ngựa vào phủ, lại mệnh người tìm vợ đến dẫn mấy đứa trẻ, còn gã thì dẫn huynh đệ vào trong thư phòng.

Dương Nhân Cung và Dương Sư Đạo là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hơn nữa Dương Nhân Cung nhiều hơn Dương Sư Đạo mười tuổi.

Tuy là như thế, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ họ lại vô cùng thắm thiết.Hai người đi vào thư phòng và ngồi xuống, Dương Cung Nhân liền hỏi:- Lạc Dương xảy ra chuyện gì sao?Dương Sư Đạo thở dài,- Lũ ngu dốt Lô Sở dẫn sói đuổi hổ, Lạc Dương phỏng chừng sắp binh biến rồi.Dương Sư Đạo bèn nói lại một lần nữa chuyện Lô Sở thuyết phục Hoàng Thái đế chuẩn bị chấp nhận Lý Mật đầu hàng, y thở dài nói:- Vương Thế Sung là hạng người lòng dạ độc ác, gã sao chịu bó tay chịu trói.

Gã tất nhiên sẽ xuống tay trước, triều đình Nam Tùy sớm hay muộn cũng sẽ sửa họ Vương rồi.Dương Cung Nhân trầm ngâm một chút nói:- Không bằng đệ cùng ta đi Trường An đi!

Lý Uyên đã phong ta làm Hộ bộ thị Lang, ta cũng có thể đảm bảo để đệ làm Thái Thú.Dương Cung Nhân nhìn chăm chú vào huynh đệ, Dương Sư Đạo lắc đầu:- Đệ quyết định đi Thái Nguyên, muốn xin huynh trưởng lo cho đệ một chiếc thuyền.Dương Cung Nhân trầm tư thật lâu sau, cuối cùng cũng đồng ý:- Cũng được, tương lai giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên còn chưa biết ai được ai thua, huynh đệ chúng ta quả thực phải để lại cho đối phương một đường lui.Trong Hoàng Hà, một đội thuyền lớn gồm ba mươi chiếc thuyền tạo thành đi dọc theo bờ bắc Hoàng Hà hướng về phía đông, cánh buồm giơ lên, gió tây bắc thổi mạnh khiến cho con thuyền lớn lướt đi như bay, dần dần khiến tòa Sơn Lĩnh ở bờ bắc đã ở xa xa phía sau lưng.-Bẩm báo Vương gia, phía trước chính là huyện Hà Bắc.Trên thuyền lớn thứ hai, Dương Nguyên Khánh đứng ở mép thuyền ngắm thế núi kéo dài bất tận.

Bên cạnh là người cầm lái của con thuyền.

Người này họ Tiền, chừng hơn năm mươi tuổi, đã lái thuyền ở trên sông Hoàng Hà bốn mươi năm, làn da ngăm đen, da mặt dày bóng lỗ chỗ những đường ngang dọc, hằn lên sựbể dâu của năm tháng.Dương Nguyên Khánh nhìn theo phía tay ông ta, chỉ nhìn thấy ở hướng đông bắc xuất hiện một cửa ải rất lớn.

Bên trong cửa ải có xây dựng một tòa thành trì.

Đó chính là huyện Hà Bắc.

Mấy tháng trước, đại quân của Lý Thế Dân chính là từ nơi này rút về bờ nam.

Giờ này, bên bờ Hoàng Hà sát huyện Hà Bắc có rất nhiều thuyền lớn thuyền nhỏ neo đậu.

Đây là thuyền từ các nơi đến, một lần có thể vận chuyển hơn mười nghìn binh lính.Dương Nguyên Khánh từ bến Phong Lăng đến.

Bên bến Phong Lăng kia do Lý Tĩnh dẫn hai mươi nghìn quân đội đã làm xong công tác chuẩn bị qua sông, còn Dương Nguyên Khánh thì dẫn hơn hai mươi nghìn quân đến đóng quân ở vùng bến đò của quân Hà Bắc.

Bọn họ cũng không vội vàng phát động công kích đối với bờ bên kia sông Hoàng Hà mà còn đang chờ thời cơ.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 607 : Cơn bão dầu hỏaTrên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng không thích nam hạ huyết chiến với quân Đường.

Quân đội của hắn cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn, còn tấn công quận Hoằng Nông thì cũng không phù hợp với kế hoạch chiến lược của hắn.

Hắn chỉ là muốn ép Lý Uyên về Quan Trung, sau đó sẽ nâng đỡ lực lượng Vương Thế Sung, và như thế hắn liền có thể tìm cơ hội phát động thế tấn công với Hà Bắc.Tháng mười đã đến, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Dương Nguyên Khánh nhìn nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, lại hỏi người chèo thuyền:- Bình thường Hoàng Hà đóng băng vào lúc nào?-Bình thường là trung tuần tháng mười một.

Bây giờ vẫn còn sớm, ít nhất phải nửa tháng nữa.

Khi đó Hoàng Hà đóng băng vô cùng rắn chắc, không cần phải đi thuyền mà trực tiếp có thể đi đến được bờ bên kia.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Còn nửa tháng nữa, quả thật còn sớm.

Lúc này, đoàn thuyền bắt đầu giảm tốc độ, chầm chậm đi về phía bến đò huyện Hà Bắc, có một con thuyền đi tới, trên thuyền có binh lính hô to:-Tổng quản có ở trên thuyền không?Có binh lính chỉ vào còn thuyền thứ hai.

Con thuyền nhỏ đi nhanh đến gần tới mép thuyền.

Một binh lính báo tin lo lắng bẩm báo:-Khởi bẩm tổng quản, binh lính tuần tra vừa mới chặn hai con huyền lớn vận chuyển dầu hỏa ở giữa Hoàng Hà.Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh cũng hơi hơi giật mình kinh hãi.

Là chuyện gì vậy?

Không ngờ giữa Hoàng Hà mà lại có thể bắt được thuyền chở đầy dầu hỏa.

Dầu hỏa ở đâu ra, vận chuyển cho ai?

Hắn lập tức truy vấn:-Thuyền chở dầu hỏa đó giờ đang ở đâu?-Ngay bên canh bến đò, chính là hai con thuyền lớn kia.Dương Nguyên Khánh nhìn theo hướng tay binh lính chỉ.

Chỉ nhìn thấy trên bến đò có hai con thuyền lớn đang đậu.

Trên thuyền toàn là binh lính trang bị đầy đủ võ trang.

Dương Nguyên Khánh lập tức mệnh lệnh người lái thuyền:-Mau đậu sát cạnh hai thuyền lớn kia!Người lái thuyền điều chỉnh phương hướng, thuyền Dương Nguyên Khánh ngồi chậm rãi đến gần phía hai con thuyền hàng bị chặn.

Đây là hai thuyền hang lớn, loại thường thấy trên sông Hoàng Hà.

Người chèo thuyền và chủ thuyền đều đã bị bắt, hàng hóa trên thuyền đều bị quân Tùy khống chế.

Dương Nguyên Khánh nhảy lên thuyền lớn.

Lập tức có một Giáo Úy tiến lên quì một gối bẩm báo:-Bẩm báo tổng quản, chúng tôi bắt được hai thuyền, bên trong có chở năm trăm thùng dầu hỏa.-Đã thẩm vấn rồi sao?

Vậy dầu hỏa này là từ đâu tới?

Vận chuyển cho ai?Dương Nguyên Khánh mặt âm trầm hỏi.

Dầu hỏa là một tài nguyên chiến lược quân sự quan trọng.

Giếng dầu quận Diêu An có binh lính chuyên biệt coi giữ.

Hắn không nghĩ thông tại sao trên sông Hoàng Hà mà lại có thuyền vận chuyển dầu hỏa.-Hồi bẩm tổng quản.

Bọn ty chức đã thẩm vấn rồi.

Hai thuyền này xuất phát từ huyện Văn Hương gần Đông Quan.

Bọn họ muốn đi vào kênh Vĩnh Tế, vận chuyển dầu hỏa đến U Châu.

Bọn ty chức đã thẩm vấn người chèo thuyền, bọn họ cũng không biết dầu hỏa là từ đâu đến?

Khi bọn ty chức bắt chúng, có mấy binh lính quân Đường kháng cự nên bị giết, chứng tỏ rằng dầu hỏa này là vật tư của quân Đường.Dương Nguyên Khánh không nói gì.

Hắn đi vào kho để hàng hóa.

Trong kho hàng chất đầy các thùng gỗ, mấy tên lính đang kiểm kê vật tư.

Bên trong kho bốc lên mùi hôi của dầu hỏa.

Dầu hỏa cũng chính là dầu mỏ, sau khi chảy ra từ giếng thì sẽ lắng đọng bên trong bể lắng dầu chuyên dùng vài ngày, thì có thể thu được dầu mỏ chất tương đối nhẹ, phù hợp dùng để đốt.Thực ra Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu được.

Con trai của Cao Quýnh là Cao Đức Hoằng từng làm quan ở đất Thục.

Anh ta đã nói với hắn rằng ở Thục Châu cũng có giếng dầu hỏa, tối đen như mực, dùng không hết.

Người dân địa phương dùng để chiếu sáng, và còn dùng để trị bệnh.

Bản thân hắn lợi dụng dầu hỏa mấy lần khiến người Đột Quyết phải đại bại.

Cả triều đình đều biết, mấy người Lý Uyên chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới sao?Thật ra không chỉ Lý Uyên mà tất cả các thế lực đều đang tìm kiếm khắp nơi các giếng dầu hỏa, chỉ có điều khác biệt là tìm thấy và không tìm thấy mà thôi.

Cũng giống như hàng binh của Đậu Kiến Đức đã khai ra rằng, Đậu Kiến Đức đã ở tìm kiếm dầu hỏa khắp nơi nhưng vẫn không tìm được.Mấy tháng trước, khi Lý Kiến Thành đánh hạ quận Diên An, bọn họ cũng không phái trọng binh đi bảo vệ giếng dầu hỏa quận Diên An, khiến cho Bùi Hành Nghiễm dễ dàng chiếm được.

Khi đó Dương Nguyên Khánh liền mơ hồ đoán được rằng, sở dĩ Lý Kiến Thành không coi trọng giếng dầu hỏa chỉ có một lời giải thích mà thôi.

Đó chính là bọn họ đã nắm giữ được tài nguyên dầu hỏa trong tay.

Tài nguyên đó hẳn là ở đất Thục.Hôm nay hai thuyền này đã xác nhận suy đoán của hắn là đúng.

Quân Đường quả nhiên là có dầu hỏa.

Rất rõ ràng, Lý Uyên muốn vận chuyển số dầu hỏa này đến La Nghệ - U Châu, lấy việc chống cự mình để tiến công đối với U Châu.-Dẫn chủ thuyền lên đây!Rất nhanh sau đó, bọn lính dẫn một người đàn ông trung niên lên thuyền.

Ông ta chính là chủ của hai chiếc thuyền đó.

Ông ta nghe nói là hàng vận chuyển là hàng cấm quân dụng thì sợ đến mức cả người mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống dập đầu:-Chúng tôi chỉ là thuyền dân, được bọn họ thuê, chúng tôi chỉ biết có vận chuyển hàng, ngoài ra không biết gì hết.-Ta muốn hỏi ngươi, trước các ngươi đã có người vận chuyển loại hàng này đến U Châu sao?Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú và hỏi ông ta.Người chủ thuyền vội vàng lắc đầu:-Huyện Văn Hương tổng cộng có hơn năm mươi thuyền.

Mọi người đều biết nhau cả.

Thuyền của chúng tôi là thuyền đầu tiên được bọn họ trưng dụng.

Sau đó còn thuyền khác hay không thì chúng tôi không biết.

Nhưng trước đó chắc chắn là không có.Dương Nguyên Khánh hơi nhẹ lòng chút, lại hỏi:-Các ngươi đến U Châu như thế nào?

Ta muốn hỏi là các ngươi từ đâu tiến vào kênh Vĩnh Tế?-Khởi bẩm tướng quân, bên quận Cấp, tất cả các thuyền đi Kỳ Thủy tiến vào kênh Vĩnh Tế đều kiểm tra rất nghiêm.

Chúng tôi chưa bao giờ dám đi sang bên đó.

Thông thường là từ huyện Ôn của quận Hà Nội đi vào kênh Vĩnh Tế rồi sau đó mới trực tiếp đi về phía bắc.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Hắn đã không cần phải hỏi thêm gì nữa rồi.

Quân Đường tuyệt đối sẽ không chỉ vận chuyển hai thuyền dầu đến U Châu, mà chắc chắn sau đó còn có nữa, mà không chỉ là dầu mỏ, còn có các quân tư khác.

Hắn dặn dọ thân binh bên cạnh:-Lập tức tiến đến quận Hà Nội tìm Từ tướng quân, nói là làm theo mệnh lệnh của ta, bảo anh ta kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các thuyền đi về phương bắc, không được bỏ sót thuyền nào.Thân binh đáp ứng một tiếng, lập tức lên bờ đi tới quận Hà Nội.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất may mắn.

Hôm nay may là chặn lại được hai thuyền dầu mỏ này, chứ nếu không thì trong tương lai giao chiến với La Nghệ sẽ phải đối mặt với sự tập kích của dầu mỏ.Dương Nguyên Khánh khen ngợi Giáo Úy thám báo:-Lần này các ngươi có công đã chặn thuyền lại, mỗi người thưởng trăm xâu tiền, ghi nhớ một lần công hạng giáp.Giáo Úy mừng rỡ.

Hai lần công hạng giáp là có thể thăng lên một cấp.

Anh ta quỳ gối xuống tạ ơn.-Tạ ơn tổng quản phong thưởng!Chủ thuyền mặt run sợ.

Hóa ra vị tướng quân này chính là Dương Nguyên Khánh trong truyền thuyết.

Ông ta dập đầu cầu xin tha thứ:-Dương tổng quản tha mạng.

Tiểu nhân không bao giờ dám vận chuyển hàng cho bọn họ nữa!Dương Nguyên Khánh lập tức chỉ bảo Giáo Úy:-Dỡ dầu hỏa xuống, hai thuyền này sẽ được trưng dụng tại chỗ.

Để cho bọn họ lập công chuộc tội!……Tuy rằng việc Lý Uyên có dầu mỏ cũng nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảm thán.

Một lần cơn bão dầu mỏ đã khiến cho hắn ý thức được rằng kỹ thuật quân sự trong chiến tranh đã truyền bá nhanh chóng.

Ví dụ như dầu mỏ, một khi nó phát huy uy lực trong chiến tranh thì tất cả các thế lực đều sẽ đi tìm kiếm nó.

Còn có cả sa bàn nữa, hắn nghe nói Vương Thế Sung cũng đã bắt đầu sử dụng rồi.

Vậy thì trong quân đội của Lý Uyên chắc chắn cũng sẽ xuất hiện.Lại ví dụ như phương án y hộ binh xác lập ở quận Hà Nội.

Điều này có thể giảm bớt binh lính tử vong.

Như thế thì không lâu sau các thế lực khác cũng sẽ xuất hiện bóng dáng các nữ cứu thương.

Điều này là điều không thể nào tránh khỏi.

Mấu chốt là xem năng lực chiến đấu của binh lính, năng lực thống lĩnh của thống soái cùng với sự trợ giúp tiến bạc lương thực, năng lực vận chuyển, nguồn chiêu mộ binh lính có mạnh hay không v.v.

Đây mới chính là sự đảm bảo cho thắng lợi.Dầu hỏa sớm hay muộn sẽ bị các thế lực sử dụng phổ biến trong chiến tranh.

Điều này nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh.

Dầu hỏa chỉ là một loại hình vũ khí, không có gì là bí mật.

Lý Qũy cũng chính là sử dụng dầu hỏa để tác chiến với Tiết Cử.Nhưng hắn vẫn còn bộ đội chủ lực thực sự - quân trọng giáp mạch đao của hắn, đó mới là đòn sát thủ mà người khác khó mà học được.

Việc chế luyện trọng giáp và chế tạo mạch đao kiểu mới đây mới là kỹ thuật tuyệt mật của hắn.

Hắn quyết không để bất cứ kẻ nào có thể học được.Phủ Nguyên soái hành quân của Dương Nguyên Khánh ở bên trong thị trấn huyện Hà Bắc, được tạm thời sửa từ huyện nha .

Hắn vừa mới đi đến cửa phủ thì một thân binh chạy lên bẩm báo:-Khởi bẩm tổng quản, Dương Thái Thú ngày xưa đã trở lại rồi, đang ở bên trong nha nội.-Dương Sư Đạo sao?Dương Nguyên Khánh hơi ngây người ra.-Đúng là ngài ấy!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 608 : Lâm trận tăng soáiDương Nguyên Khánh mừng rỡ.

Dương Sư Đạo không ngờ đã trở lại.

Tin tức này đã quét sạch sự không vui do cơn bão dầu mỏ mang đến.

Hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi về phía quân nha.

Vừa đi vào cửa liền gặp ngay Dương Sư Đạo.Dương Sư Đạo cũng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, bên trong ánh mắt có chút phức tạp, có một sự xấu hổ, cũng có sự bất an cùng với kỳ vọng về tương lai.Y hoang mang đi lên phía trước hành lễ:-Sư Đạo xin tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ lấy anh ta, nhẹ nhàng đập vào vai y một cái cười nói:-Lần này trở về, nếu lại muốn trốn đi nữa là không được đâu đấy!Dương Sư Đạo trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp.

Dương Nguyên Khánh cũng không vì bao năm xa cách mà trở nên lạnh nhạt.

Cứ như là mới hôm qua rời xa nhau vậy.

Y không kìm nổi vui mừng trong lòng cười nói:-Khi ta đi ngươi đã từng nói, nếu như có một ngày ta chọn một con đường khác thì sẽ đến quận Ngũ Nguyên.

Vị trí Thái Thú vẫn còn giữ ở đó cho ta.

Ta có thể tùy ý đến đảm nhiệm chức vụ đó.

Vì thế lần này ta quay trở về rồi, tiếp tục làm Thái Thú quận Ngũ Nguyên.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, lắc lắc đầu.-Ngươi không cần đến quận Ngũ Nguyên.

Ta có vị trí tốt hơn cho ngươi.

Ngươi đi theo ta.Dương Nguyên Khánh xoay người đi về phía phòng làm việc.

Dương Sư Đạo cũng đi vào theo.

Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lại ra lệnh cho thân binh mang trà lên.

Lúc này hắn mới thẳng thắn hỏi:-Lần này ngươi tới là muốn nương tựa vào Dương Nguyên Khánh ta hay là dựa vào Dương Hựu?Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Dương Nguyên Khánh nhất định phải nói thẳng ra trước.

Bởi vì thân phận của Dương Sư Đạo không giống như người bình thường, xử lý tốt y tương lai có thể giúp sức lớn nhất cho mình.

Nhưng nếu xử lý không tốt thì y sẽ trở thành lực cản của mình.

Về vấn đề mấu chốt này, thái độ của hắn không được mơ hồ.Dương Sư Đạo khẽ cười nói:-Ngươi xem, ta là đến tìm ngươi trước hay là trực tiếp đến Thái Nguyên tìm Dương Hựu?Dương Nguyên Khánh cũng nhịn không được bật cười.

Y chỉ cần nói rõ ràng, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, với trí tuệ của Dương Sư Đạo thì y sẽ không đi giúp Dương Hựu.

Mặc dù y là Hoàng tộc nhưng y cũng sẽ nhìn về phía trước, chứ không lưu luyến một vương triều cũ.-Được rồi!

Hãy nói cho ta biết tình hình Lạc Dương trước đã.Bên trong điện Lưỡng Nghi cung Thái Cực Trường An, có một hội nghị khẩn cấp được triệu tập để bàn về việc cứu viện quận Hoằng Nông.

Điện Lưỡng Nghi là nội triều, là nơi tổ chức cử hành hội triều nhỏ.

Chỉ có những đại thần quan trọng mới có tư cách dự hội triều ở đây.Lý Uyên ngồi ở ghế rồng trên bậc thềm ngọc.

Vì đêm qua cả đêm ông ta không ngủ nên trong mắt kéo đầy tia máu, tinh thần có chút tiều tụy.-Các vị ái khanh, hãy bàn luận việc đầu tiên đi!

Về vấn đề người thân của quân nhân hoán đổi trọng thần, các vị ái khanh cảm thấy có được hay không?Hai ngày trước, Dương Nguyên Khánh mệnh lệnh cho Thái Thường Thiếu Khanh Tiết Thu đi sứ Trường An, đề xuất dùng ba người Hậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội cùng với xác của Lý Thúc Lương và Hạ Hầu Đoan để đổi lấy hơn mười nghìn thân nhân gia đình binh lính Quan Trung bị bắt trong một trận của Lý Thúc Lương.Việc này được thảo luận rất kịch liệt trong hội nghị.

Dường như là một nửa tán thành, một nửa phản đối.

Bản thân Lý Uyên là tán thành.

Đậu Đản là con rể của ông ta, Vũ Văn Hâm và Lưu Chính Hội là tâm phúc từ lúc khởi binh của ông ta.

Thi thể của Lý Thúc Lương và Hạ Hầu Đoan thì ông ta lại càng muốn đón trở về hậu táng.

Chỉ có điều nếu ông ta độc đoán quyết định thì lại thể hiện ông ta quá mức ích kỷ.

Vì thế ông ta hy vọng các trọng thần triều đình ủng hộ.Bùi Tịch rất hiểu tâm tư của Lý Uyên.

Ba người Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội đều là tâm phúc của Lý Uyên.

Đậu Đản còn là con rể của ông ta.

Mà hơn mười nghìn gia quyến của binh lính kia chủ yếu là người già và trẻ em, chỉ tiêu tốn lương thực thôi, không làm ăn được gì.

Chỉ ngoại trừ có việc có thể khiến Dương Nguyên Khánh hơi khó chịu ra thì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng đổi với Dương Nguyên Khánh.Bùi Tịch đứng lên nói:-Bệ hạ, thần nghe được rằng Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội thân vùi trong doanh trại của địch nhưng kiên trinh không chịu hàng.

Tinh thần trung liệt này chúng ta mà không thiện đãi, không ngó ngàng tới thì không biết sẽ làm đau lòng bao trái tim đại thần, ngăn cản hào kiệt đến với chúng ta.

Còn hơn mười nghìn binh lính đầu hàng Bắc Tùy, can tâm bán mạng cho Dương Nguyên Khánh.

Gia quyến của bọn họ lại do chúng ta thay Bắc Tùy nuôi dưỡng.

Như thế là lãnh đạm với người trung thành, hậu đãi với kẻ phản bội.

Đó chẳng phải là việc khiến người thân phải buồn khổ, kẻ thù được sung sướng hay sao?

Bệ hạ, kẻ phản đối chính là không muốn để cho Dương Nguyên Khánh được như ý.

Nhưng bọn họ không nghĩ được rằng các trung thần của chúng ta còn đang trong tù ngục của Bắc Tùy phải chịu tra tấn khổ sở.

Người xưa có câu bỏ ngàn lượng mua xương ngựa (thu hút nhân tài), còn chúng ta thì lại lòng dạ hẹp hòi, bị tình thế cục bộ trước mắt làm cho bị mê hoặc, đối xử tốt với kẻ phản bội mà coi nhẹ trọng thần, bên trọng bên khinh.

Xin bệ hạ tự quyết định.Lưu Văn Tĩnh vừa định đứng dậy phản đối thì Lý Kiến Thành lại lấy ánh mắt ra hiệu ông ta đừng nên nhiều lời.

Lưu Văn Tĩnh lại nuốt lời muốn nói phản đối Bùi Tịch.Lý Uyên gật gật đầu.

Thái độ của Bùi Tịch rất hợp ý ông ta.

Ông ta lại hỏi Nội Sử Lệnh Đậu Uy:-Đậu ái khanh nghĩ như thế nào?Đậu Uy thân thể yếu đuối, run run rẩy rẩy nói:-Bệ hạ, Hậu Đản là cháu trai lão thần.

Lão thần không dám nhiều lời nhưng Vũ Văn Hâm và Lưu Chính Hội là nhân tài, không nên dễ dàng từ bỏ.Đậu Uy là tán thành theo một cách vòng vo.

Lý Uyên hiểu được tâm tư của ông ta.

Ông ta lại hỏi Tả Phó Xạ Độc Cô Chấn:-Độc Cô ái khanh có tán thành không?Độc Cô Chấn khẽ mĩm cười nói:-Lão thần vô cùng tán thành suy nghĩ của Bùi tướng quốc.Lý Uyên lại liếc nhìn mọi người một cái, thấy không có ai phản đối liền dứt khoát đưa ra quyết định:-Nếu các ái khanh đều không phản đối thì trẫm quyết định chuyện này sẽ do Đậu Thượng thư của Hộ bộ toàn quyền phụ trách.Thượng Thư Hộ bộ tiến lên khom mình thi lễ:-Thần tuân chỉ!Chấm dứt việc bàn luận thứ nhất, Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tâm tư lại chuyển sang chuyện trọng đại của ngày hôm nay, đó là từ bỏ hay quyết giữ quận Hoằng Nông.-Các vị ái khanh, bây giờ sẽ là chuyện đại sự của hội nghị hôm nay.

Về quận Hoằng Nông, Lý Hiếu Cung khẩn cấp xin triều đình cứu viện.

Tình thế mọi người đã nắm rõ hết cả rồi.

Trẫm hơi mâu thuẫn cuối cùng là nên từ bỏ quận Hoằng Nông hay kiên quyết giữ.

Trẫm muốn nghe ý kiến của mọi người, mọi người cứ nói thoải mái.Lúc này là Lưu Văn Tĩnh dẫn đầu đứng lên nói:-Bệ hạ, thần chủ trương tạm thời từ bỏ quận Hoằng Nông.

Dương Nguyên Khánh vừa mới đánh bại Đậu Kiến Đức, Lý Mật cũng không công mà lui.

Quân Bắc Tùy sĩ khí đang hăng, bới sự bố trí binh lực của Dương Nguyên Khánh thì có thể thấy manh mối.

Hắn đang bố trí binh lực ở bến Phong Lăng.

Rất rõ ràng là muốn ngắt đường lui của chúng ta.

Một khi đường lui bị cắt mất, mà đường đông lại bị Vương Thế Sung và Dương Nguyên Khánh giáp công (đánh gọng kìm/ đánh từ hai mặt), quân đội Lý Hiếu Cung sĩ khí lao đao.

Trận chiến này tất nhiên sẽ thảm bại.

Như thế thì rút khỏi Hoằng Nông còn hơn.Trong triều đình có một câu danh ngôn: “Có Lưu Văn Tĩnh tán thành, tất nhiên sẽ có Bùi Tịch phản đối, ngược lại cũng vậy.”

Khóe mắt mọi người lặng lẽ liếc sang nhìn Bùi Tịch.Quả nhiên, Bùi Tịch đứng lên cất cao giọng nói:-Lưu tướng quốc làm sao mà chưa chiến đấu đã nói thất bại vậy?Ông ta đi ra khỏi vị trí của mình, thi lễ với Lý Uyên:-Bệ hạ, sách lược ứng đối không ngoài hai loại.

Một loại là ứng đối tích cực, một loại là thoái lui tiêu cực.

Quận Hoằng Nông là bước đầu tiên tranh đoạt Quan Trung của chúng ta.

Nếu Dương Nguyên Khánh đóng quân bên bờ Hà Bắc thì chúng ta sẽ lui về Đồng Quan.

Lâu dần sẽ khiến cho trong lòng tướng sĩ sẽ sợ họ “Dương” đó.

Nghe thấy quân đội Dương Nguyên Khánh thì sẽ quá mức run sợ.

Như thế thì chúng ta còn nói gì đến việc tranh bá thiên hạ nữa chứ?

Vì thế thần cho rằng Dương Nguyên Khánh chốt ở quận Hà Đông, chúng ta nên có đối sách tăng binh, tăng thêm binh lực cho huyện Văn Hương, phong tỏa mặt sông, phòng ngự Dương Nguyên Khánh qua sông từ bến Phong Lăng .

Đây cũng chỉ là kết quả tồi tệ nhất mà thôi.

Thực ra thần cho rằng Dương Nguyên Khánh đóng quân ở quận Hà Đông chỉ là gây áp lực với chúng ta.

Hắn chưa chắc đã thực sự sẽ qua sông.

Cho dù là hắn muốn qua sông thì Vương Thế Sung cũng sẽ không đáp ứng, xin bệ hạ minh giám!Nói xong, Bùi Tịch ngạo mạn liếc qua Lưu Văn Tĩnh rồi lui xuống.

Trong triều đình một mảnh xì xào bàn tán.

Đậu Uy cũng đứng lên nói:-Bệ hạ, thần đồng ý với đề nghị của Bùi tướng quốc.

Quận Hoằng Nông là bước đầu tiên của chúng ta hướng về Trung Nguyên, không thể dễ dàng từ bỏ được.Đậu Uy là kiểu có qua có lại mới toại lòng nhau.

Vừa rồi Bùi Tịch chủ trương gắng sức đổi mấy người Đậu Đản về, trong lòng ông ta lấy làm cảm kích, lúc này ông ta cũng muốn ủng hộ ý kiến của Bùi Tịch.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 609 : Vụ cướp ngườiLúc này trọng thần triều đình đều đua nhau lên tiếng, tán thành tăng binh thì nhiều, mà chủ trương rút binh về thí ít.

Lý Uyên cuối cùng quyết định:- Trẫm quyết định phái viện binh đến quận Hoằng Nông.

Không biết các vị ái khanh đề cử ai làm tướng soái?Công bộ Thượng thư Độc Cô Hoài Ân tiến lên thi lễ nói:- Bệ hạ, thần đề cử Tề vương Nguyên Cát làm chủ soái quân chi viện!Đây cũng là một tiền lệ trong việc trị quân của Lý Uyên.

Chủ soái quân đội tất nhiên chính là dòng họ Lý, rất ít khi phái người họ khác làm chủ soái.

Như vậy có thể đảm bảo quân quyền có thể khống chế một cách chặt chẽ trong tay ông ta.

Vì thế trong quân Đường cũng có rất nhiều phe phái.

Ví dụ như phe Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông, Lý Hiếu Cung, Lý Hiếu Cơ v.v.

Thỉnh thoáng có người họ khác thì cũng là con rể hoặc là tâm phúc tuyệt đối của ông ta như mấy người Sài Thiệu và Bùi Tịch.Hiện tại trong dòng họ Lý, Lý Thế Dân ở Lũng Tây đối phó Tiết Cử, Lý Thần Thông ở Hà Tây trấn an các quận, Lý Hiếu Cơ ở Thục Châu ứng chiến với phía Nam phản loạn, vợ chồng Sài Thiệu ở quận Phòng Lăng phòng ngự Nam Dương, Chu Kiệt xâm lấn.

Thái Tử Lý Kiến Thành sẽ không đi, Trường An chỉ có Lý Nguyên Cát đang phụ trách luyện binh, vì thế nên chỉ có thể là anh ta dẫn binh đi viện trợ Lý Hiếu Cung.Lúc này, Thượng thư Khuất Đột Thông từ nãy đến giờ chưa nói gì mới tiến lên nói:- Bệ hạ, một trận chiến không nên có hai tướng soái.

Đã có Quận Vương Hà Gian làm chủ soái Hoằng Nông rồi, quân cứu viện cũng nên do ông ta thống lĩnh, như thế dễ dàng điều hành hơn.

Hơn nữa thần không tán thành ý kiến của Bùi tướng quốc.

Thần nghĩ Dương Nguyên Khánh dùng binh sẽ xem xét quan sát tình hình để dự đoán sự thay đổi.

Có vượt sông hay không thì hắn nắm quyền chủ động, chứ không có chuyện hắn kiêng nể Vương Thế Sung mà không dám vượt sông.

Ít nhất thì thần nắm chắc tám phần rằng, quân đội của Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ qua sông.

Còn về việc là qua từ chỗ bến Phong Lăng hay là bến đò huyện Hà Bắc thì thần không chắc.Lời can gián của Khuất Đột Thông đã chọc giận Bùi Tịch.

Ông ta hừ mạnh một tiếng nói:- Khuất Đột Thượng thư, hiện tại quận Vương Hà Gian gặp phải sự uy hiếp của lưỡng quân tam địa, thế mà ông lại để một mình ông ta đối phó.

Nếu như Bắc Tùy từ bến Phong Lăng qua sông tấn công vào huyện Hương Văn, chẳng lẽ tướng giữ huyện Văn Hương còn phải phái người đi mấy trăm dặm để đến xin chỉ thị Quận vương Hà Gian hay sao?

Còn chưa nói đến làm hỏng thời cơ mà còn khiến cho Quận vương Hà Gian rơi vào cảnh khốn cùng hai mặt thụ địch nữa.Bùi Tịch lại bẩm báo với Lý Uyên:- Bệ hạ, đây vốn là hai chiến trường không giống nhau.

Một cái là bảo vệ Đồng Quan kiêm phòng ngự huyện Văn Hương, còn một cái là đánh với Vương Thế Sung.

Thần vô cùng tán thành đề nghị của Độc Cô Thượng thư, để Tề vương Nguyên Cát làm chủ soái dẫn quân viện trợ phía đông.Bùi Tịch rất có thế mạnh trong triều đình.

Đồng thời ông ta cũng là một chính khách cực kỳ giảo hoạt.

Ông ta thực ra đang suy nghĩ không phải là chiến cục của Lý Hiếu Cung như thế nào, mà là đang suy nghĩ làm thế nào để kéo Đậu thị và Độc Cô thị đến phe của Tần vương Lý Thế Dân.

Vì thế ông ta cố gắng thực hiện việc đổi Đậu Đản về để lấy lòng Đậu Uy.

Đồng thời phản đối Khuất Đột Thông cũng chính là để ủng hộ theo đề nghị của Độc Cô Hoài Ân.Tuy một lần không thành công ngay được nhưng ảnh hưởng lâu dài nhất định sẽ có thể khiến ông ta được toại nguyện.Lý Uyên trầm tư một lát.

Bùi Tịch nhắc tới sự an toàn của Đồng Quan liền đã lập tức nhắc nhở ông ta.

Không chỉ cần phải suy xét đến chiến cục của quận Hoằng Nông mà cũng cần phải suy nghĩ đến sự an toàn của Đồng Quan.

Lời can gián của Khuất Đột Thông cũng có chút đạo lý.

Có thể phái trọng thần phụ tá Nguyên Cát.- Trẫm đã phê chuẩn rồi.

Phong Tề vương làm Đồng Quan đại Nguyên soái, Binh Bộ Thị Lang Triệu Từ Cảnh làm Trưởng Sử hành quân, dẫn ba mươi nghìn quân hướng về phía đông viện trợ quận Hoằng Nông.Thánh chỉ đã đưa ra, Tề vương Lý Nguyên Cát ban đêm đã dẫn hai mươi nghìn quân chậm rãi đi về hướng Đồng Quan.

Tính cả mười nghìn quân của Đồng Quan thì tổng cộng có ba mươi nghìn quân trợ giúp quận Hoằng Nông.……Tề vương Lý Nguyên Cát dẫn đại quân đến Đồng Quan vào ngày thứ ba.

Lúc này con đường lớn từ Đồng Quan đến huyện Hoa Âm chật ních dân chúng Lạc Dương rút về phía tây.

Bọn họ đều là người Quan Trung bị cưỡng chế dời đi vào đầu năm Đại Nghiệp.

Gía lúa gạo ở Lạc Dương tăng vọt khiến cho bọn họ nhớ nhà da diết, và tấp nập quay trở về quê cũ.Lúc này dân chúng Lạc Dương đang sơ tán về phía tây bị gián đoạn bởi vì cuộc chiến tranh sắp bùng nổ.

Số người này là từ quận Hoằng Nông dời đi, cũng là đám người Quan Trung cuối cùng rời đi khỏi phía tây.Lý Nguyên Cát dẫn theo hai mươi nghìn quân Đường đi trên đường chính hành quân về phía đông, đi trên đường cùng với vô số dân chạy nạn.

Không xa phía trước là Lý Nguyên Cát với ánh mắt lạnh lùng quan sát đám dân chạy nạn.

Từ sau khi thất bại quay trở về từ Thái Nguyên, anh ta bị phụ hoàng trách phạt, không cho phép anh ta dẫn binh nữa, chỉ cho phép anh ta chịu trách nhiệm huấn luyện binh lính.

Điều này khiến anh ta không vui chút nào, trong lòng tràn đầy một sự kích động bạo ngược.

Anh ta muốn giết người.

Nhưng ở Trường An thì anh ta không dám, bây giờ ra khỏi Trường An rồi thì dục vọng bạo ngược trong lòng anh ta lại càng ngày càng mãnh liệt.Lúc này, một ông cụ già đi lại tập tễnh trên đường, con đường rất chen chúc chật chội.

Ông ta đi không vững, nghiêng mình ngã vào con ngựa ở bên Lý Nguyên Cát.

Con ngựa của Lý Nguyên Cát vội nghiêng người sang một bên né tránh khiến cho người Lý Nguyên Cát bị lay mạnh.Lý Nguyên Cát giận tím mặt.

Anh ta rút kiếm ra, nghiêng người nắm lấy tóc ông cụ, chặt mạnh một cái…Những người ở xung quanh hô lên kinh ngạc, nghiêng ngả chạy trốn vào bên trong.

Lý Nguyên Cát cười ha hả, tiện tay ném đầu người vào chỗ đám đông, càng gây nên những tiếng kêu sợ hãi.Lý Nguyên Cát dùng vải lau vết máu trên kiếm, cho đao vào trong vỏ rồi tiệp tục đi về phía trước như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Đội quân cuối cùng đến trước Đồng Quan.

Ở đây hai bên đường có không ít các cửa hàng, mọi nhà đều khai trương buôn bán.

Họ bán lương khô và một số thứ đồ dùng hàng ngày, kinh doanh rất tốt.

Đám người cuối cùng rời khỏi là gia quyến và con cháu của một gia đình giàu có.

Bọn họ mua không ít đồ.

Phía trước mỗi cửa hàng đều chật cứng khách mua hàng.Lúc này, một chiếc xe ngựa mạ vàng từ ở chỗ gần bên quân đội chạy qua, có bốn tùy tùng đi theo.

Trong cửa sổ xe lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.

Cô gái chừng hai mươi tuổi, đôi mắt bồ câu say lòng người, trên đầu toàn là châu ngọc.

Cô gái đang hiếu kỳ nhìn đoàn quân đội đang chậm rãi đi đến.Lý Nguyên Cát liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái này.

Ánh mắt anh ta bỗng dưng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cô gái.

Lý Nguyên Cát đã động lòng rồi.Lý Nguyên Cát quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa.

Bên trong con mắt sự tham lam thèm thuồng còn chưa dứt.

Nhóm thân binh của Lý Nguyên Cát đã sớm ngầm hiểu, Tề Vương điện hạ đã thích người phụ nữ nào thì làm sao nàng ta có thể chạy thoát được.

Hai người vội vàng đi nghe ngóng rồi quay lại bẩm báo:- Điện hạ, cô gái đó là kỹ nữ Lạc Dương nổi tiếng Tô Vạn Xuân, nghe nói đã được nhận làm tiểu thiếp của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung.Con mắt Lý Nguyên Cát càng thêm sáng lên.

Hóa ra là nàng, đã sớm nghe danh.

Nghe nói mấy năm trước có một người bỏ ra cả ngàn lượng vàng để được cùng nàng một đêm.

Lý Nguyên Cát chẳng để ý gì đến việc nàng là tiểu thiếp của Hoàng Quân Hán.

Trong mắt anh ta Hoàng Quân Hán chẳng là cái thá gì.

Chỉ có điều người phụ nữ này là xuất thân kỹ nữ, nếu như anh ta thu nạp về thì phụ hoàng biết được chắc chắn sẽ tức giận.Lúc này một gã thân binh đã nghĩ kế thay cho anh ta:- Điện hạ có thể nuôi nàng ta ở một nơi khác.

Không cho nàng ta vào phủ, Thánh Thượng sẽ không biết được đâu.Lý Nguyên Cát gật gật đầu.

Đó là một cách tốt.

Anh ta đánh mắt ngay với đám thân vệ một cái.

Hơn trăm thân binh nhanh chóng quay đầu ngựa lại, đuổi theo cỗ xe ngựa kia.Lý Nguyên Cát cười đắc ý, thúc ngựa đi về phía trong thành.Từ lúc Lý Nguyên Cát thích người phụ nữ kia cho đến khi nhóm thân binh đuổi theo cũng không có động tĩnh gì lớn.

Một số người qua đường bình thường thì sẽ đều không chú ý.

Nhưng những người có ý thì lại khác.

Cửa hàng bên trái thứ hai tên là cửa hàng tạp hóa Trương Ký.

Chủ cửa hàng họ Trương, là một người đàn ông trai tráng tầm hơn ba mươi tuổi.

Anh ta vừa giới thiệu trái cây với khách hàng, đồng thời cũng chú ý đến nhất cử nhất động của Lý Nguyên Cát.

Anh ta nhìn thấy thân binh của Lý Nguyên Cát đã đuổi theo thì liền lập tức gọi một tiểu nhị đến, dặn dò vài câu, tiểu nhị liền nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, tiểu nhị đã quay trở lại, đánh mắt với ông chủ Trương một cái.

Ông chủ Trương liền lập tức cùng với tiểu nhị đi ra phía sau cửa hàng.

Mặt sau cửa hàng là một con sông nhỏ, trên sông có đậu mấy chiếc thuyền con.- Đã nhìn thấy gì rồi?- Ty chức thấy người phụ nữ kia đã bị thân binh Lý Nguyên Cát cướp đi, đi về hướng huyện Hoa Âm.Thân phận thực sự của chủ cửa hàng Trương chính là thám báo quân Bắc Tùy.

Hệ thống tình báo của Dương Nguyên Khánh đã kiến thiết được mấy năm nay, dần dần đã hình thành nên một mạng lưới tình bào lớn.

Quan viên tình báo một phần là thuộc phủ Nội vệ, do Tướng quân Ngụy Bí Thống soái.

Chủ cửa hàng Trương này tên là Trương Thiếu Hoa.

Quân chức là Giáo Úy, là trợ thủ của nhà tình báo Trường An, phụ trách thu thập thông tin tình báo vùng Đồng Quan và Bồ Tân.

Cửa hàng tạp hóa Trương Ký này chính là trung tâm tình báo của bọn họ.

Hôm nay bọn họ đang quan sát đoàn quân viện trợ của Lý Nguyên Cát và trong lúc vô ý phát hiện ra cảnh tượng Lý Nguyên Cát cướp đoạt phụ nữ.- Thân phận của người phụ nữ kia đã xác nhận được chưa?- Ty chức đã hỏi tùy tùng của người phụ nữ đó rồi.

Người phụ nữ đó là tiểu thiếp của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung, vốn là kỹ nữ nổi tiếng Lạc Dương.Tiểu nhị vừa dứt lời, từ xa xa trên con đường có hai người cưỡi ngựa đi đến, mặt đầy máu, chính là tùy tùng của người phụ nữ đó.

Bọn họ cũng chính là thân binh của Hoàng Quân Hán.

Bọn họ vốn là hộ tống tiều thiếp của chủ tướng về Trường An, không ngờ lại bị Lý Nguyên Cát cướp đoạt ở Đồng Quan, còn giết hai huynh đệ của bọn họ.

Hai người này vừa sợ vừa tức giận liền chạy về bẩm bảo chủ tướng.Trương Thiếu Hoa nhìn chăm chú hai người đi vào Đồng Quan.

Sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến cho anh ta nắm bắt ngay lấy tin tình báo quan trọng này.

Anh ta liền viết ngay một bức tình báo, dặn dò tiểu nhị:- Thả chim ưng gửi về huyện Hà Bắc.……Ban đêm, thị trấn Hà Bắc, Dương Nguyên Khánh lần thứ hai gặp đặc sứ Vương Nhân Tắc của Vương Thế Sung.

Hai bên đã đồng ý hợp tác đồng minh, dưới đây là chi tiết về sự trao đổi bàn luận đó.- Điện hạ, thúc phụ của ty chức tuy đã khống chế Quân khí giám, có thể trực tiếp đưa ba nghìn thợ thủ công qua Hoàng Hà, nhưng nếu như đưa người nhà bọn họ thì cần phải có sự hợp tác của Hộ bộ và Kinh Triệu.

Có thể không nhanh được như vậy.

Ý của thúc phụ là mong điện hạ hãy chờ một chút.

Người thì sẽ nhất định đưa sang nhưng mong điện hạ hãy cho thêm một chút thời gian.Vương Nhân Tắc vừa nói vừa len lén liếc Dương Sư Đạo ngồi bên, trong lòng khiếp sợ.

Lễ Bộ Thượng thư Dương Sư Đạo làm sao lại xuất hiện trong trại lớn của Dương Nguyên Khánh cơ chứ?

Chẳng lẽ Hoàng thái đế cũng đang có mối liên hệ ngầm với Dương Nguyên Khánh hay sao?Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể như vậy được.

Dương Nguyên Khánh không thể nào bàn luận với bọn họ về việc cùng hợp tác trước mặt Hoàng thái đế được.

Điều đó chỉ có một cách giải thích.

Dương Sư Đạo đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh nhìn ra sự bất an trong lòng Vương Nhân Tắc, liền cười nói:- Dương Thượng thư trước kia là Thượng thư Binh bộ Lạc Dương nhưng bây giờ đã là Trưởng sử hành quân của ta.

Vương Tướng quân không cần quá lo lắng.Vương Nhân Tắc lúc này mới chợt hiểu, vội vàng thi lễ với Dương Sư Đạo:- Dương Trưởng sử có hành động thật sáng suốt!Dương Sư Đạo thản nhiên cười nhưng không nhiều lời.

Bây giờ là Dương Nguyên Khánh đang đích thân nói chuyện với Vương Nhân Tắc, y không muốn nói chen vào.

Dương Nguyên Khánh lại nói:- Chuyện của thợ thủ công thì có thể trì hoãn một chút.

Chỉ cần Vương Thượng thư đồng ý thì ta tin tưởng ông ấy sẽ làm được.

Còn về chuyện lương thực, ta có thể cấp trước cho các ngươi mười ngàn thạch lương thực để giải quyết việc khẩn cấp trước mắt đã.Dương Nguyên Khánh từ chỗ Dương Sư Đạo biết được rằng, trong quân của Vương Thế Sung chỉ còn lại không đến hai mươi ngàn thạch lương thực, mà phải nuôi cả một đại quân một trăm nghìn người.

Qủa thật là vô cùng khó khăn.

Dứt khoát là ân tình đã làm thì làm đến cùng, trước tiên cấp cho bọn họ mười ngàn thạch lương thực để kéo lại trái tim Vương Thế Sung đã.

Vương Nhân Tắc mừng rỡ, vội vàng cảm tạ nói:- Tạ ơn điện hạ đem than ấm sưởi ngày đông tuyết.

Bọn ty chức vô cùng cảm kích!Dương Nguyên Khánh cười cười lại nói:- Về phần có xuất binh quận Hoằng Nông hay không thì do ta quyết định.

Nhưng ta có thể nói rõ trước rằng, ta không có hứng thú với quận Hoằng Nông.

Về sau cũng không chú ý nhiều lắm đến cái quận nhỏ này.So với lần đầu tiên căng thẳng gấp gáp, thì lần này Vương Nhân Tắc có vẻ thong dong khôn khéo hơn nhiều.

Anh ta nghe ra ý trong lời nói của Dương Nguyên Khánh.

Quân Bắc Tùy sẽ xuất binh đến Hoằng Nông.

Điều này khiến cho Vương Nhân Tắc trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.

Dương Nguyên Khánh nếu như thực sự muốn xuất binh đến quận Hoằng Nông thì bọn họ cũng ngăn không được, chỉ có thể gửi hy vọng Dương Nguyên Khánh lời nói có thể tin được.

Đừng chiếm quận Hoằng Nông.Anh ta trong lòng thở dài một tiếng thi lễ đáp:- Vậy ty chức xin cáo từ.

Lời của điện hạ ty chức sẽ nói lại với thúc phụ.Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư đưa cho anh ta:- Đưa phong thư này cho Vương Thượng thư.

Ta chúc ông ấy sớm toại nguyện, muốn gì được nấy.Vương Nhân Tắc nhận lấy bức thư, thi lễ thật sâu:- Ty chức xin cáo từ!Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh với Giáo Úy thân binh:- Hộ tống Vương Tướng quân sang sông!Vương Nhân Tắc đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới cười với Dương Sư Đạo nói:- Nói suy nghĩ của ngươi xem nào?Hắn sớm nhìn ra Dương Sư Đạo có chuyện muốn nói nhưng vẫn luôn nhịn lại được.

Dương Sư Đạo nhẹ nhàng nhíu mày nói:- Ta chỉ là không rõ, vì sao tổng quản không cần quận Hoằng Nông?

Quận Hoằng Nông là vùng chiến lược giữa Quan Trung và Lạc Dương mà.Dương Nguyên Khánh lắc đầu.- Ta không phải không cần quận Hoằng Nông.

Chỉ có điều tạm thời không cần mà thôi.

Quân đội Lý Uyên ra khỏi Quang Trung, bước đầu tiên chính là đặt chân lên đất Hoằng Nông.

Bọn họ gây áp lực với Vương Thế Sung còn lớn hơn nhiều so với ta.

Sở dĩ ta ủng hộ Vương Thế Sung là vì ta muốn ông ta thay ta ngăn chặn Lý Uyên.

Nếu như ta chiếm lĩnh quận Hoằng Nông thì coi như ta giữ nhà cho ông ta rồi.

Quận Hoằng Nông này về sau hãy tính.Dương Sư Đạo ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị:- Tổng quản có thể chỉ lấy một huyện thôi.

Huyện Thiểm hoặc huyện Văn Hương.

Giống như Lý Mật ở Hà Bắc chiếm lĩnh huyện Lê Dương vậy.

Như vậy có thể đảm bảo sự tồn tại của quân Bắc Tùy tại Hà Nam.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, vẫn lắc đầu một cái.- Lý Mật lấy Lê Dương ngoại trừ việc chứng minh sự tồn tại ở Hà Bắc ra thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì khác.

Nếu như ta lấy huyện Thiểm, cuối cùng bị Vương Thế Sung lấy đi mất, Lý Uyên mở rộng ra phía đông thì sẽ ép ta không thể không cứu.

Có lúc ta hy vọng Lý Uyên xuất binh đến Hoằng Nông.

Đến lúc đó thì ta sẽ rất khó xử lý.

Dứt khoát hai tay mất không, không được để bọn họ khống chế.

Một khi cần thì ta sẽ chẳng chỉ lấy một huyện Thiểm đâu mà sẽ lấy toàn bộ quận Hoằng Nông.Việc gì cũng có cái lợi cái hại của nó.

Dương Sư Đạo cũng biết.

Y thấy Dương Nguyên Khánh đúng là tạm thời không muốn cài thế lực vào Hà Nam thì y cũng không muốn khuyên thêm nhiều lời gì nữa.Lúc này, một gã thân binh ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, Đồng Quan đưa tới tin tình báo khẩn!- Vào đi!Một gã thân binh bước nhanh vào gian phòng đưa bức thư màu đỏ lên.

Thư đỏ biểu thị tình huống khẩn cấp.

Dương Nguyên Khánh rút ra một quyển tình báo, giở ra nhìn kỹ bên trong.

Trong tình báo có hai nội dung: Lý Uyên khẩn cấp phái Lý Nguyên Cát dẫn hai mươi nghìn quân đến Đồng Quan, khiến quân chiếm giữ ở Đồng Quan lên đến ba mươi nghìn quân.

Tin tình báo thứ hai lại rất thú vị.

Lý Nguyên Cát ở Đồng Quan đoạt tiểu thiếp của Hoàng Quân Hán.Tin tình báo thứ hai khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy hết sức có hứng thú.

Hắn đưa tin tình báo cho Dương Sư Đạo:- Ngươi xem cái này đi.Dương Sư Đạo nhìn tờ tin tình báo rồi cười nói:- Xem ra Lý Uyên cũng không muốn nhả ra miếng thịt béo quận Hoằng Nông này.- Điều này cũng nằm trong dự liệu của ta.Tuy nhiên Lý Uyên lại bổ nhiệm tới hai chủ soái.

Ngươi không thấy điều này là kỳ lạ sao?- Có lẽ ông ta cho rằng đây là hai chiến trường.

Một người phụ trách giữ Đồng Quan, một người phụ trách giữ Hoằng Nông.

Có lẽ bên trong bọn họ có các ý kiến khác nhau.

Lý Uyên bị ép phải áp dụng kế điều hòa.Dương Nguyên Khánh nhíu mày.

Hắn dường như hơi thất thần, ánh mắt nhìn chăm chú vào hộp thư màu đỏ trên bàn, vắt óc suy nghĩ cách bài trừ sự ảnh hưởng của hai vị chủ soái được Lý Uyên bổ nhiệm và đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ thông tin tình báo thứ hai, hắn phát hiện ra trong tin tình báo thứ hai có thể làm được rất nhiều thứ.Suy tư của Dương Nguyên Khánh khiến cho Dương Sư Đạo cũng ý thức được điều gì đó.

Y nhìn kỹ lại tin tình báo thứ hai một lần nữa.

Tề vương Lý Nguyên Cát cướp đoạt người phụ nữ của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung.

Y liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái.

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thần giao cách cảm vậy, cả hai cùng cười phá lên.

Dương Sư Đạo nhịn cười nói:- Nhưng điều này cần có mật thám ở bên trong quân Đường.- Cái này không thành vấn đề!Dương Nguyên Khánh giải thích, ánh mắt hắn híp lại nói:- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Ta làm sao có thể không cài người vào doanh trại quân Đường cơ chứ?……Buổi trưa ngày hôm sau, một thông tin được truyền đi ồn ào huyên náo trong doanh trại quân Đường ở Hàm Cốc Quan.

Thê tử của chủ tướng Hoàng Quân Hán bị Tề vương Lý Cát nhắm trúng và đã bị cướp đi ở Đồng Quan.

Thông tin này là khiến người ta thấy hứng thú nhất.

Nó truyền đi rất nhanh, hơn nữa nội dung thì biến dạng.

Hai đứa con trai của Hoàng Quân Hán cũng không phải là con đẻ của ông ta mà thực chất là con của Tề vương.

Bời vì lý do này nên Hoàng Quân Hán mới được thăng chức lên cao.

Hoàng Quân Hán can tâm tình nguyện dâng thê tử cho Tề vương.

Thông tin càng truyền đi càng xấu.Trong trại lớn, Hoàng Quân Hán đã nhận được bẩm báo của tùy tùng hộ vệ tiểu thiếp của mình, trong lòng lửa giận ngập tràn, đang uống hết chén rượu sầu này đến chén rượu sầu khác.

Dù trong quân không cho phép uống rượu nhưng lúc này gã hơi có chút không kiềm chế được tâm trạng của mình rồi.Lúc này, một đoàn quan quân đi đến trước cửa trại bị thân binh của Hoàng Quân Hán chặn lại.

Các quan quân phẫn nộ đến mức hét lên:- Chúng ta muốn gặp tướng quân!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 610 : Cần lời giải thíchHoàng Quân Hán chừng hơn bốn mươi tuổi, gã xuất thân là thế gia quan lại quận Đông.

Năm Đại Nghiệp thứ bảy, một gã quan nhỏ người quận Đông tên là Địch Nhượng phạm pháp nên sắp bị chém.

Gã lại tán thưởng sự sáng suốt gan dạ của Địch Nhượng nên thả ông ta chạy trốn, từ đó về sau liền có trại Ngõa Cương.Hoàng Quân Hán cũng bởi vì thả Địch Nhượng nên phải chạy trốn suốt đêm.

Gã chạy trốn trên giang hồ mấy năm.

Tuy Địch Nhượng năm đó được thả ra đã trở thành bá chủ một phương nổi tiếng thiên hạ, nhưng gã lại không muốn nhận ân tình của Địch Nhượng.

Sau đó Hoàng Quân Hán tới Thái Nguyên.

Trong lần đầu tiên mộ binh của Lý Uyên, gã liền gia nhập và chiếm được cảm tình của Lý Hiếu Cung.

Công tích từng bước nâng cao và ngày hôm nay đã trở thành tướng quân.Trước đây không lâu, gã gặp kỹ nữ nổi tiếng Lạc Dương là Tô Vạn Xuân ở trong một thanh lâu ở huyện Hoằng Nông.

Xưa kia gã đã từng là hào khách của Tô Vạn Xuân.

Xuất phát từ tình cũ, gã liền thu nhận nàng làm tiểu thiếp.

Thấy đại chiến sắp bùng nổ ở quận Hoằng Nông, gã liền phái thân binh đem Tô Vạn Xuân về Trường An.

Không ngờ Tô Vạn Xuân lại bị Tề vương Lý Nguyên Cát đoạt đi ở Đồng Quan.Điều này khiến Hoàng Quân Hán phẫn nộ vô cùng.

Đó là sự sỉ nhục mà không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được.

Bất kể là Tô Vạn Xuân xuất thân ra sao, quan trọng là hiện tại nàng đã là nữ nhân của gã.

Tề vương biết rõ điều này mà còn dám cướp nàng đi.

Đây lại là một sự sỉ nhục ngang nhiên đối với gã.Hoàng Quân Hán trong lòng đau khổ, mượn rượu giải sầu, từng chén, từng chén một.

Lúc này, một nhóm quan quân xông vào, ai nấy vẻ mặt đều giận dữ.

Hoàng Quân Hán ngừng uống rượu quát lớn:- Các ngươi muốn làm gì?Một thiên tướng tiến lên chắp tay nói:- Tướng quân, hiện tại bên trong quân doanh lời đồn rất nhiều ảnh hưởng đến lòng quân.

Bọn ty chức muốn chứng thực.- Lời đồn gì?Hoàng Quân Hán sửng sốt.

Gã không hề biết gì về sự ồn ào huyên náo trong quân doanh.Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào.

Nhìn thấy chủ tướng đang uống rượu giải sầu đau khổ thì chắc cũng phải đến quá nửa là sự thật.

Một gã tướng lớn tuổi thở dài trong lòng rồi tiến lên nói:- Tướng quân, về chuyện thê tử của Tướng quân bị Tề vương cướp đi, bây giờ đã truyền khắp doanh trại rồi.- Thối tha!Hoàng Quân Hán giận tím mặt, vỗ mạnh vào bàn một cái mắng:- Mẹ cha đứa nào tung tin vậy?Các tướng lĩnh đều sửng sốt.

Chẳng lẽ không có chuyện này.

Tên tướng đó lại cẩn thận nói:- Còn có một tin nữa là tiểu thiếp của tướng quân đã bị Tề vương đoạt đi rồi.Hoàng Quân Hán suy sụp ngồi xuống.

Một lúc lâu sau mới buồn bã nói:- Thê tử của ta đã gần bốn mươi tuổi rồi, Tề vương đoạt nàng làm gì cơ chứ?Phủ nhận thê tử, chẳng còn nghi ngờ gì chính là thừa nhận tiểu thiếp rồi.

Tất cả các tướng lĩnh đều tức giận.

Tên tướng hỏi ban đầu phẫn uất nói:- Tướng quân, ngài cứ chịu nhịn như thế sao?

Hay là cứ để thông tin truyền đi như thế trong doanh trại, mọi người không cần đánh giặc nữa rồi!Nam nhân có hai nỗi sợ.

Nỗi sợ thứ nhất là người phụ nữ của mình bị đoạt đi.

Nỗi sợ thứ hai là những người xung quanh biết người phụ nữ của anh ta bị đoạt đi.

Điều này còn khó chịu hơn là giết anh ta.

Hoàng Quân Hán sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng thì thâm như gan lợn vậy.

Anh ta bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng như dã thú, quắc mắt đứng lên, một phát đá văng cái bàn.

Anh ta đi nhanh ra phía ngoài trại, trèo lên lưng con chiến mã, ra khỏi doanh trại.

Trong thời chiến không cho phép uống rượu, trong quân doanh không cho phép tùy ý phi ngựa.

Chủ tướng không được tự ý rời khỏi quân doanh.

Cả ba quy định này Hoàng Quân Hán đều đã vi phạm cả rồi.

Các tướng lĩnh đều thở dài một tiếng, đủ thấy chuyện này có sức công kích lớn như thế nào đối với gã.Quân đội của Hoàng Quân Hán đóng quân ở Hàm Cốc Quan.

Quân đội của Lý Hiếu Cung đóng ở huyện Thiểm.

Hai nơi cách nhau cũng không xa lắm.

Lúc này đã là giữa canh một, trong quân doanh vô cùng yên tĩnh.

Bọn lính sớm đã ngủ say sưa, chỉ có các đội tuần tra đang tuần tra ở xung quanh quân doanh.

Ở gần bến sông Hoàng Hà cũng bố trí hơn một nghìn binh lính, cả đêm canh gác không ngủ.Lý Hiếu Cung cũng chưa đi ngủ.

Ông ta đang đọc sách trong trại lớn, mãi đến canh ba, trên sông không có gì bất thường, ông ta mới an tâm đi ngủ.Lý Hiếu Cung cũng là ngày hôm qua nhận được điệp văn triều đình gửi tới.

Thánh Thượng đã bổ nhiệm Tề vương làm Đồng Quan đại soái, dẫn ba mươi nghìn quân đến ủng hộ quận Hoằng Nông.

Sự bổ nhiệm này khiến Lý Hiếu Cung phải thở dài ngao ngán.

Dù Thánh Thượng không chịu đem toàn bộ quân đội cho mình, nhưng cũng đừng phái gã Lý Nguyên Cát này đến.

Việc Lý Nguyên Cát làm mất Thái Nguyên, Lý Hiếu Cung hiểu rất rõ và từ nhỏ đã hiểu rõ Nguyên Cát rồi.

Đây là một con người cao ngạo, ích kỷ, bạc tình vô nghĩa.

Để Nguyên Cát trợ giúp quận Hoằng Nông, liệu y có chịu nghe theo sự chỉ huy của mình hay không?Lý Hiếu Cung lo lắng không nguôi nhưng lại bất đắc dĩ với sự bổ nhiệm của Thánh Thượng.

Trong lòng ông ta lo lắng về việc khó nắm chắc được cục diện trận chiến.

Dùđọc sách nhưng một chữ cũng chẳng vào.

Ông ta đã đọc hơn nửa canh giờ rồi nhưng chưa lật qua được trang nào.Lúc này, một thân binh ở ngoài trại bẩm báo:- Điện hạ, Hoàng Tướng quân khẩn cấp cầu kiến!Lý Hiếu Cung ngẩn ra.

Đã muộn thế này rồi Hoàng Quân Hán chạy tới làm gì?

Mình cũng đâu có triệu anh ta vào gặp, sao anh ta lại tự ý rời khỏi quân doanh?Lý Hiếu Cung trong lòng nghi hoặc, liền ra lệnh:- Cho anh ta vào!Rất nhanh, Hoàng Quân Hán bước nhanh đi vào trại lớn, quỳ rạp xuống đất lên tiếng khóc lớn.

Lý Hiếu Cung ngây ngẩn cả người, cuống quít đỡ lấy anh ta:- Hoàng Tướng quân, xảy ra chuyện gì?Hoàng Quân Hán lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi kể lại chuyện Lý Nguyên Cát cướp đoạt tiểu thiếp của mình ra, gã bi phẫn nói:- Thân binh của mạt tướng đã nói cho bọn họ biết đó là nữ nhân của mạt tướng rồi.

Thế mà hai thân binh của mạt tướng cũng bị giết ngay tại đó, hai thân binh bị thương.

Điện hạ, y muốn người phụ nữ đó thì mạt tướng giao cho y là được, sao lại phải làm nhục mạt tướng như vậy chứ?Lý Hiếu Cung kinh ngạc lạnh hết cả chân tay.

Lý Nguyên Cát không ngờ dám cả gan làm loạn đến mức độ này, dám đoạt nữ nhân của phó tướng của mình, còn giết thân binh của gã nữa…Thật là.

Đây là thái độ nên có của một kẻ bề trên hay sao?

Trong lòng ông ta hỗn loạn, không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra chuyện như thế.

Ông ta nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng.Lý Nguyên Cát không ngờ, chính là muốn ông ta thay mình ra mặt, đòi lại công bằng.

Người phụ nữ đó gã có thể không cần, nhưng gã nhất định phải làm cho ra nhẽ.- Điện hạ, mạt tướng vị trí thấp kém, không có tư cách nói chuyện với Tề vương.

Mạt tướng chỉ có thể đến cầu khẩn điện hạ ra mặt thay mạt tướng, đòi lại công bằng.Lý Hiếu Cung đã dần dần bình tĩnh lại.

Ông ta bỗng nhiên cũng ý thức được đây thực ra là một cơ hội, lợi dụng cơ hội này để thay Lý Nguyên Cát.

Ông ta vỗ vai Hoàng Quân Hán nói:- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.

Ta sẽ khiến y phải chịu trừng trị thích đáng.Hoàng Quân Hán trầm mặc một chút, lại nói:- Điện hạ là muốn trực tiếp đi tìm y đòi người sao?Lý Hiếu Cung lắc đầu:- Chiến cuộc bây giờ ta đã không bỏ được.

Hơn nữa dù là trực tiếp đi tìm y thì y cũng không thừa nhận đâu.

Ta muốn Thánh Thượng trực tiếp buộc tội trừng trị y.Hoàng Quân Hán trên mặt lộ ra một tia lo lắng.

Ý muốn ban đầu của gã là muốn Lý Hiếu Cung nói chuyện với Lý Nguyên Cát một chút.

Lý Nguyên Cát trả lại Tô Vạn Xuân cho mình, rồi xin lỗi, bản thân mình còn giữ được thể diện.

Sự việc như thế là được giải quyết.

Không ngờ Lý Hiếu Cung lại muốn đưa việc này làm ầm lên đến tận chỗ Lý Uyên.

Như thế thì về sau Lý Nguyên Cát sẽ không hận mình hay sao?

Tiền đồ của mình như thế chẳng phải hết rồi sao?

Kết thù với thân vương.

Đây chẳng phải là ngu ngốc hay sao?Hoàng Quân Hán cắn cắn môi dưới, lẩm bẩm nói:- Điện hạ, có thể nói chuyện trước với Tề vương một chút được không?Lý Hiếu Cung thở dài nói:- Ngươi không hiều về con người Tề vương này.

Y sẽ chẳng những không thèm để ý đến sự can thiệp của chúng ta mà sẽ còn làm ngươi nhục nhã hơn thêm.

Y chỉ sợ một người đó là Thánh Thượng mà thôi.

Cũng chỉ có Thánh Thượng mới có thể lấy lại công bằng cho ngươi.

Đương nhiên nếu như bản thân ngươi muốn từ bỏ thì ta cũng không còn cách nào khác.Nói đến đây, ánh mắt Lý Hiếu Cung sáng ngời nhìn chăm chú Hoàng Quân Hán, dường như đang hỏi anh ta: “Có muốn đòi lại công bằng hay không?”

Hoàng Quân Hán dường như nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ mình yêu thích giọng uốn éo dưới háng của Lý Nguyên Cát thì liền quyết định chắc chắn, kiên quyết nói:- Xin điện hạ hãy làm chủ cho mạt tướng!- Được rồi, đêm nay ta sẽ buộc tội y!…..Tấu chương buộc tội của Lý Hiếu Cung đã được dùng cách nhanh nhất để đưa tới Trường An.

Chiến cục vẫn rất yên ổn, dù là Vương Thế Sung hay là Dương Nguyên Khánh thì bọn họ vẫn chưa có bất cứ hành động gì.

Bọn họ dường như đang chờ đợi điều gì?Núi Hào, trước doanh trại lớn của Vương Thế Sung có mấy thám báo quân Tùy chạy gấp tới, từ xa đã có trinh sát nhìn thấy và hô to:- Đứng lại!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 611 : Ngự Sử giám sátDù là Bắc Tùy và Nam Tùy đều là quân Tùy, khôi giáp cũng gần giống nhau, nhưng điểm khác biệt chính là chiếc mũ sắt.

Mũ sắt của quân Bắc Tùy là mũ xích ưng.

Trên mũ ưng lăng bình thường có một con chim diều hâu làm bằng đồng đỏ, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh nhìn rất rõ, còn của quân Nam Tùy thì không có.Vì thế trinh sát tuần tra liếc mắt một cái liền nhận ra những người đó là thám báo quân Bắc Tùy.

Hơn mười cung tên chĩa vào bọn họ.

Giáo Úy cầm đầu thám báo cao giọng nói:-Phụng mệnh tổng quản Phong Châu, đến để đưa thư cho Vương Thượng thư!Có người nhận ra Giáo Úy này đã từng tới đó một lần.

Bọn họ thông báo cho tướng đang trực, cửa được mở ra, có mấy thân binh của Vương Thế Sung đi ra hỏi vài câu rồi dẫn mấy thám báo Bắc Tùy vào trong trại lớn.Vương Thế Sung đang suy xét chiến thuật để cướp lấy quận Hoằng Nông.

Ông ta đã chắc chắn Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ qua sông tham chiến.

Đây là việc mà ông ta từng kiêng kỵ nhất.

Bây giờ ông ta cũng chấp nhận rồi.

Qua mấy lần bàn bạc qua lại, ông ta cũng đã tin tưởng vào lời hứa của Dương Nguyên Khánh.

Chỉ đuổi thế lực của Lý Uyên về Quan Trung chứ sẽ không chiếm lĩnh quận Hoằng Nông.Lý Uyên chiếm lĩnh quận Hoằng Nông đã trực tiếp uy hiếp đến quận Hà Đông và Lạc Dương.

Đặc biệt là sau khi mùa đông kết băng thì sự uy hiếp của Lý Uyên đối với quân đội Hà Đông càng lớn.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Dương Nguyên Khánh chủ động tham gia và giải quyết nguy cơ quận Hoằng Nông, đồng thời cũng là cơ sở hợp tác song phương giữa bọn họ, có cùng chung kẻ địch.Bây giờ mấu chốt là ai sẽ là chủ đạo?

Vốn là song phương bình đẳng, hợp tác tác chiến, hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng dần dần Vương Thế Sung phát hiện mình đã bị Dương Nguyên Khánh dắt mũi.

Chiến dịch này trở thành do Dương Nguyên Khánh chủ đạo, ông a phối hợp làm theo.

Vương Thế Sung trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ với điều này, chỉ có thể thở ngắn than dài mà thôi.

Ai bảo bây giờ ông ta có việc phải cầu người này cơ chứ?Hiện tại nói là Vương Thế Sung đang suy nghĩ chiến thuật cướp quận Hoằng Nông, chi bằng nói là ông ta đang chờ đợi chỉ thị của Dương Nguyên Khánh.

Phải đánh thế nào?

Khi nào tiến công?

Ông ta đã không còn một chút quyền tự chủ nào.Lúc này, thân binh ở cửa bẩm báo:-Khởi bẩm Thượng thư, sở Vương điện hạ đã đưa tin đến!-Mời y vào!Rất nhanh, Giáo Úy thám báo quân Bắc Tùy bước nhanh đi vào, quì gối chào theo nghi thức quân đội:-Giáo Úy thám báo quân Bắc Tùy Tưởng Thông Vệ phụng mệnh Tổng quản đến đưa tin cho Thượng thư!Giáo Úy lấy ra một phong thư dâng lên cho Vương Thế Sung.

Vương Thế Sung nhận lấy bức thư rồi mở ra.

Nội dung bức thư rất đơn giản.

Dương Nguyên Khánh nói cho ông ta biết thời gian phát động tiến công chính là trong mấy ngày này, bảo ông ta chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể phát động tiến công.Vương Thế Sung trong lòng hơi hơi có chút thất vọng.

Ông ta cứ tưởng có thời gian xác định rồi.

Kết quả là vẫn chưa có.

Ông ta thở dài một tiếng, lại hỏi Giáo Úy:-Tổng quản của các ngươi bây giờ ở đâu?-Bẩm báo Vương Thượng thư, Tổng quản của chúng tôi bây giờ đang ở bến Phong Lăng.Đồng Quan, mấy chục tên kỵ binh bảo vệ mấy quan viên cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, tiếng vó ngựa chạy làm kinh động đến cửa hàng hai bên đường.

Từ khi Tề vương Lý Nguyên Cát đồng ý bảo vệ Đồng Quan, lập tức đóng cửa thành, không cho người đi đường và thương nhân ra vào Đồng Quan, điều này khiến cho Đồng Quan dần dần vắng vẻ, cửa hàng hai bên đường kinh doanh cũng xuống dốc không phanh.Tiếng vó ngựa chạy làm cho tất cả các cửa hàng chú ý, một nhóm trưởng quầy đang ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau đều đứng lên, nhìn đám người ngựa chạy tới.

Khoảng chừng hơn một trăm kỵ binh quân Đường bảo vệ ba gã quan viên, một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu đội mũ sa đen, mặc quần áo bào màu tím, phía sau lưng có một thanh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, đi theo phía sau là một quan viên trẻ tuổi hơn một chút, lại mặc áo quan bào màu đỏ thẫm, cấp bậc hơi thấp.- Là giám sát Ngự Sử!Lão chưởng quầy nhiều tuổi rất tinh mắt biết nhìn người, lão nhận ra người tới, nhóm người đều vây quanh chưởng quầy:- Cừu chưởng quầy làm sao biết được?- Các người không thấy ở giữa cái cờ màu trắng có con nghê màu đen kia sao?

Đó chính là cờ xí của Ngự Sử đài, quan viên ở bên trong kia mặc áo bào tím, ít nhất cũng là chức ngũ phẩm trở lên, không phải Ngự Sử đại phu Đậu Kháng thì chính là Trị Thư Thị Ngự Sử - Vu Chí Ninh.Lập tức lão chưởng quầy lại lắc đầu:- Không phải Đậu Kháng, Đậu Kháng ta đã gặp qua.

Đây chính là Vu Chí Ninh.Lúc này, chỉ nghe thấy binh lính cao giọng bẩm báo:- Bẩm báo Tề vương điện hạ, Trịhư Thị Ngự sử Vu Sứ quân phụng chỉ đến đây giám sát.Bọn người trong quầy thốt lên một tiếng kinh ngạc, khâm phục lão chưởng quầy mắt sáng như đuốc, lão chưởng quầy vuốt nhẹ chòm râu dê đắc ý cười không nói.

Đối với bọn họ là những người làm ăn, xem người phân biệt thời thế vốn là việc làm quan trọng nhất, ánh mắt lão chưởng quầy sáng ngời, dường như đang nghĩ tới điều gì, hạ giọng nhìn mọi người nói:- Nếu ta đoán không nhầm, không biết có phải vì việc Tề vương cướp người mà Trị Thư Thị Ngự Sử đến.Việc Tề vương cướp nữ nhân sớm đã làn truyền khắp Đồng Quan.

Lập tức các thương nhân đều bàn luận, trên nét mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng.

Nếu Tề vương bị bỏ cũ thay mới, như vậy Đồng Quan sẽ có thể một lần nữa được mở ra.

Duy trì người đi đường lui tới, việc buôn bán của bọn họ lại có thể thịnh vượng lên.Chưởng quầy Trương Thiếu Hoa không lộ vẻ mặt gì mà rời đi, lão trở lại cửa hàng của mình.

Nhanh chóng viết một phần tình báo, giao cho tiểu nhị tâm phúc, dặn dò tiểu nhị liên tục:- Dùng chim ưng của thành Hà Đông, lần này là phát đi hướng thành Hà Đông.Tiểu nhị lái thuyền nhỏ rời đi, Trương Thiếu Hoa lại nhìn thành Đồng Quan, trong lòng anh ta có chút lo lắng, có phải Ngự Sử đến vì việc Tề vương cướp nữ nhân hay không, anh ta cũng không nắm chắc.****Rất nhiều chuyện quả thật chỉ có thể phỏng đoán, nhưng nếu như có căn cứ phỏng đoán, như vậy khả năng đoán trúng cũng rất lớn, bọn họ quả thật có căn cứ.

Gần đây Đồng Quan rất yên ổn, việc duy nhất khiến Ngự Sử có khả năng đến, chính là sáu ngày trước nảy sinh việc Tề vương cướp người.Việc Tề vương cướp danh kỹ cũng không có gì là lớn lối.

Không cướp đoạt trước Đồng Quan, nhưng có người cố ý thổi phồng lên, làm gần như tất cả mọi người ở Đồng Quan đều biết.Trị Thư Thị Ngự Sử Vu Chí Ninh đúng là phụng chỉ đến điều tra việc Tề vương cướp người, thậm chí y còn mang theo Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, khi cần dùng để làm kinh sợ Tề vương.

Lý Hiếu Cung dâ tấu chương buộc tội làm cho Lý Uyên giận tím mặt, việc này dù là như thế nào thì gã cũng không thể tha thứ dễ dàng, khi hai quân giao chiến, không ngờ Lý Nguyên Cát cướp tiểu thiếp của đại tướng, việc này sẽ dẫn đến nội chiến nghiêm trọng, sẽ làm cho quận Hoằng Nông thất bại thảm hại.Nhưng Lý Hiếu Cung cũng không đưa ra được chứng cớ, Lý Uyên cũng lo lắng trong đó có ẩn tình, một bên là con mình, một bên là cháu trai.

Làm một quân chủ, gã càng muốn suy xét cho thế lực cân bằng, không thể tin những lời đồn mà phải lập tức giải quyết nhanh chóng.

Sau khi Lý Uyên suy xét, quyết định phái Ngự Sử đến điều tra.

Một khi là thật, lập tức cách chức chức vụ đại soái Đồng Quan của Lý Nguyên Cát.Vu Chí Ninh cũng là con cháu gia tộc Vu thị quý tộc Quan Lũng, làm quan cẩn thận, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, rất được Lý Uyên coi trọng.

Lần này Lý Uyên phái lão đến, chính là hy vọng Vu Chí Ninh có thể điều tra công bằng, nhưng Vu Chí Ninh đã hiểu được một ý tứ khác sâu trong nội tâm của Lý Uyên: cố gắng không để Lý Nguyên Cát bị oan uổng.Nếu không, Lý Uyên hẳn đã triệu hồi Lý Nguyên Cát về Trường An rồi sau đó từ từ điều tra, nhưng Lý Uyên không làm như vậy.

Điều này nói lên Lý Uyên cũng không muốn việc Lý Nguyên Cát cướp đoạt vợ bé của Đại Tướng là sự thật, bởi vì điều này không chỉ phá hỏng thanh danh Lý Nguyên Cát, mà còn ảnh hưởng đến cả thanh danh của Lý Uyên.Từ xưa đến nay Hoàng Đế chưa bao giờ nói rõ tâm tư trong lòng ra, điều này phải nhờ vào thủ hạ chính là thần tử tự hiểu, quả thật là Vu Chí Ninh hiểu rõ suy nghĩ ẩn bên trong của Lý Uyên.Vu Chí Ninh được mời đi đến phòng khách quý chờ một chút, lúc này, ngay trong một phòng cách vài chục bước, Lý Nguyên Cát đang hung tợn mà uy hiếp Trưởng sử hành quân Triệu Từ Cảnh.- Không có chuyện này, ngươi nhớ kỹ chưa?

Không có!Triệu Từ Cảnh xuất thân danh môn Lũng Tây, làm quan đảm nhiệm Binh Bộ Thị Lang, đồng thời cũng là Phò mã đương triều, y cưới con gái thứ năm của Lý Uyên là Công chúa Trưởng Quảng.

Triệu Tử Cảnh tuổi cũng không lớn, chỉ có khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng phóng khoáng hoạt bát, vốn nổi danh là một anh chàng đẹp trai, học vấn cũng không tồi, nhưng tính cách lại hơi có chút yếu đuối.Y cũng nghe nói việc Lý Nguyên Cát cướp vợé của Hoàng Quân Hán, nhưng vì Lý Nguyên Cát mạnh mẽ, cứng rắn nói y phải im lặng, y cũng không ngờ sự việc sẽ kinh động đến Thánh Thượng, làm hiện tại trong lòng y cảm thấy bất an.- Chỉ có điều… làm sao Thánh Thượng biết?Triệu Từ Cảnh ngập ngừng hỏi.- Việc này còn phải hỏi sao?

Ngoại trừ Lý Hiếu Cung, còn ai dám tố cáo ta?Lý Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi, gã đi ra ngoài cửa, lại không yên tâm quay đầu lại nói:- Nhớ kỹ lời ta nói…, không có chuyện này, nếu ta gặp chuyện xấu, mẫu hậu ta cũng sẽ không tha cho ngươi.Triệu Từ Cảnh không dám lên tiếng, đi theo Lý Nguyên Cát ra ngoài đại sảnh, hai người đi vào đại sảnh, Vu Chí Ninh vội vàng đứng dậy thi lễ nói:- Tham kiến Tề vương điện hạ!Lý Nguyên Cát liếc qua trên bàn thấy một thanh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, gã hừ mạnh một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống.

Triệu Từ Cảnh khom lưng chắp tay, rồi ngồi xuống ở phía dưới.Vu Chí Ninh miễn cưỡng mỉm cười một chút, nói:- Lần này hạ quan đến đây, là vì Quận vương Hà Gian buộc tội điện hà cướp đoạt vợ bé của đại tướng Hoàng Quân Hán, Thánh Thượng tức giận, sai hạ quan đến điều tra.Y vừa dứt lời, Lý Nguyên Cát vỗ bàn mạnh một cái, tay gã duỗi ra, cả giận nói:- Nói ta cướp vợ người khác, chứng cớ ở đâu?Vu Chí Ninh lộ vẻ xấu hổ, vội vàng nói:- Cũng bởi vì thiếu chứng cớ, nên Thánh Thượng mới sai hạ quan đến điều tra rõ chân tướng sự việc.Lý Nguyên Cát nhếch miệng lên, giọng nói vô cùng ngạo mạn, nói:- Không cần phải điều tra, ta cho ngươi biết chân tướng, đây là bởi vì Lý Hiếu Cung hận ta không chịu nghe theo gã sai khiến, nên sử dụng thủ đoạn hèn hạ nói xấu ta, ý đồ làm cho ta bị cách chức, chỉ đơn giản như vậy thôi.Vu Chí Ninh thấy lúc này Lý Nguyên Cát không hợp tác.

Tuy rằng việc này đã nằm trong dự liệu của y, nhưng y vẫn cảm thấy buồn bã, y đưa mắt nhìn Triệu Từ Cảnh:- Triệu Thị Lang cho rằng thế nào?Triệu Từ Cảnh do dự một chút, trong nháy mắt y cảm thấy sát khí trên người Lý Nguyên Cát truyền đến, đúng vậy!

Y tội gì vì tên tiểu tướng lĩnh Hoàng Quân Hán mà đắc tội với Tề vương.

Nói thật y cũng không có chứng cớ, chỉ nghe được một ít lời đồn, Triệu Từ Cảnh cắn môi một cái nói:- Chuyện này ta chưa bao giờ nghe thấy.Trên mặt Lý Nguyên Cát không che dấu được vẻ đắc ý, gã hừ một tiếng:- Ta biết, có người bất mãn với ta vì việc buông tha cho Thái Nguyên, chỉ cần có tin tức hơi bất lợi đối với ta lập tức sẽ lấy ra làm tấu, cũng không xem là thật hay là giả.

Ta cảm thấy Ngự Sử nên điều tra Lý Hiếu Cung một chút, đến hỏi gã tại sao phải nói xấu ta?Vu Chí Ninh cười khổ một tiếng nói:- Việc này đã nằm trong kế hoạch của hạ quan.

Sau khi điều tra sơ qua ở Đồng Quan, hạ quan sẽ đi quận Hoằng Nông.- Không cần điều tra!Lý Nguyên Cát nói như đinh đóng cột:- Ta cho ngươi biết, chuyện này không có.

Nếu như người điều tra lung tung, sẽ ảnh hưởng đến lòng quân của ta, ngươi muốn đi quận Hoằng Nông, tốt nhất nên đi ngay đi!Lý Nguyên Cát đứng lên xoay người rời đi, Vu Chí Ninh cảm thấy đau đầu một trận, Thái Tử khoan dung độ lượng, Tần vương chiêu hiền đãi sĩ, cho dù là Triệu vương Huyền Phách hơi ngốc cũng sẽ không làm điều xằng b� Tề vương nhờ cậy Thánh Thượng nên rất kiêu căng ngạo mạn, đứa con ngông cuồng ngang ngược, Vu Chí Ninh vừa liếc nhìn Triệu Từ Cảnh, Triệu Từ Cảnh cười khổ một tiếng, nhìn y thi lễ nói:- Chuyện này nên điều tra nhanh, sớm chấm dứt đi!

Thời gian càng kéo dài sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc.Vu Chí Ninh thở dài:- Ta biết, hẳn là ta sẽ đi tới quận Hoằng Nông điều tra, sau đó lấy chứng cớ rồi trở về.Y đứng lên chắp tay nói:- Ta đây xin cáo từ!Triệu Từ Cảnh dẫn Vu Chí Ninh ra khỏi Đồng Quan, y vừa bước nhanh trở về, y cảm thấy hẳn là nên nói chuyện lại với Lý Nguyên Cát một chút.

Y đi đến trong sân của Lý Nguyên Cát, nhưng từ cửa sổ thấy bên trong Lý Nguyên Cát đang bàn giao việc gì cho thân binh, tay ra hiệu động tác “giết”, lập tức trong lòng Triệu Từ Cảnh trở nên lạnh lẽo, y biết Lý Nguyên Cát muốn làm điều gì, hẳn là giết người bịt miệng.Đúng lúc đó Lý Nguyên Cát cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài sân, hai người bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt Lý Nguyên Cát toát ra một loại âm độc tàn nhẫn khó nói.*****Bến Phong Lăng bờ phía bắc Hoàng Hà, vài ngày trước mặt sông vẫn còn rất vắng vẻ, lại trong một đêm tập hợp mấy trăm chiến thuyền, đồng thời cũng trong một đêm từ thành Hà Đông điều đến mười nghìn quân đội, làm quân đội ở bến Phong Lăng đạt tới ba mươi nghìn người, quan trọng hơn là chủ soái quân Bắc Tùy Dương Nguyên Khánh đã ở bến Phong Lăng.Trên mặt sông, cột buồm thuyền lớn dày đặc như rừng, hơn sáu trăm thuyền đông nghìn nghịt bao trùm vài dặm mặt sông, những thuyền này là từ quận Diên An đi tới, mỗi thuyền có thể bốc xếp và vận chuyển được hơn hai trăm binh lính, hơn nữa còn ngựa và lương thực, có thể một lần vượt qua Hoàng Hà.Dương Nguyên Khánh cùng với mấy chục tên tướng lãnh đi thị sát chiến thuyền ở trên bến, hắn nhìn chăm chú bên kia bờ sông Hoàng Hà.

Trời quang, gió Bắc rét lạnh thổi tan sương mù sáng sớm, nước sông đập vào hai bên bờ, phát ra tiếng vang Oạp oạp, tầm nhìn hết sức rõ ràng.Hắn có thể nhìn thấy lờ mờ một vệt đen bên kia bờ sông.

Bên kia bờ là huyện Văn Hương, căn cứ vào tình báo của hắn, binh lực đóng quân bên kia chỉ có hai nghìn người, tuy rằng Lý Nguyên Cát thống lãnh đại quân tiến đến, nhưng y vẫn đóng quân ở Đồng Quan, khoảng cách đến huyện Văn Hương còn có hơn hai mươi dặm, khi đại chiến bắt đầu, căn bản là sẽ không kịp tới phòng ngự, chỉ sợ Lý Uyên không thể nghĩ ra con lão chỉ để ý đến Đồng Quan, mà mặc kệ sự sống chết của quận Hoằng Nông, nguồn gốc xuất phát từ chỗ một quân hai soái.Nghe nói Khuất Đột Thông phản đối một quân hai soái, nhưng Lý Uyên không có tiếp thu lời nói của y.

Lý Uyên suy xét từ trong chính trị, không muốn nhiệm vụ phòng ngự của quận Hoằng Nông và Đồng Quan gộp với nhau.

Quận Hoằng Nông thuộc loại quan ngoại, mà Đồng Quan lại thuộc Quan Trung, đây là hai hệ thống bất đồng, trong chính trị là không có vấn đề, nhưng ở trên quân sự, đây tuyệt đối là một điều không tốt.

Lý Uyên lại cố tình phái Tề vương Lý Nguyên Cát kiêu căng đến đây, Lý Hiếu Cung làm sao có thể chỉ huy được gã, có lẽ trong đầu Lý Uyên vẫn muốn bảo vệ Đồng Quan là chính, tiếp theo mới là bảo vệ quận Hoằng Nông.- Buổi tối có thể qua sông sao?Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tư mã Hành quân Trương Trinh Hiếu.Trương Trinh Hiếu tiến lên thi lễ nói:- Bẩm báo tổng quản, ty chức đã xác nhận, căn cứ tình hình mặt nước bây giờ, khi canh một nước sông xoáy ít nhất, lúc đó qua sông là tốt nhất.Dương Nguyên Khánh gật nhẹ đầu, lại tập trung suy nghĩ việc còn sót lại.

Lúc này, Tần Quỳnh ở bên cạnh thấp giọng hỏi:- Tổng quản, thời cơ đã chín muồi rồi sao?- Sắp chín muồi rồi!Dương Nguyên Khánh cười đầy thâm ý.Dương Nguyên Khánh đã có được tình báo, Trị Thư thị Ngự Sử Vu Chí Ninh đã ra khỏi Đồng Quan, hiện đang trên đường đến quân doanh của Lý Hiếu Cung, thời cơ hắn chờ đợi đã sắp đến.Bên trong quân doanh của Vương Thế Sung một mảnh bận rộn, tất cả binh lính đều mặc khôi giáp chỉnh tề, chuẩn bị lương khô cho hai ngày, đao thương đánh bóng, cung tên điều chỉnh dây cung.

Trước các doanh trướng, bọn lính quây quần ngồi ăn cơm trưa, bên trong nồi hầm có thể thấy từng con cá chép Hoàng Hà rất béo, và từng miếng thịt nặng khoảng hai lạng, thức ăn vô cùng thịnh soạn, cơm cũng có thể ăn no.Đây chính là điềm báo trước đại chiến, mỗi một lần trước đại chiến, bọn lính đều được ăn no nê, cho nên bọn lính cũng vô cùng yên tĩnh, cố gắng hưởng thụ hương vị của thịt cá, đây có lẽ là bữa cuối cùng của bọn họ.Vương Thế Sung dẫn theo mấy tên thân binh vào cùng ăn bữa ăn ngon hôm nay với một đám binh lính, đây vốn là một điều quan trọng của một người thống lĩnh như Vương Thế Sung.

Ông ta có thể cùng đám sĩ tốt đồng cam cộng khổ, giành được sự yêu quý của tầng lớp tướng sĩ thấp nhất.Ngày hôm qua Vương Thế Sung nhận được tình báo của Dương Nguyên Khánh, ấn định thời gian hôm nay sẽ phát động tấn công, tuy rằng thời gian cụ thể ấn định tấn công vào giờ nào không có, nhưng Vương Thế Sung cũng đã chuẩn bị tốt khâu cuối cùng trước khi tấn công.- Đại tướng quân, nếu lần này lập được nhiều công lớ, chúng tôi sẽ được thưởng cái gì?Một tên binh lính trẻ tuổi tràn đầy kỳ vọng hỏi han.Vương Thế Sung đang ăn một con cá, ông ta nhổ ra một cái xương cá, cười ha ha nói:- Lần này nếu như ngươi giết được hai mươi tên địch, ta sẽ thưởng cho ngươi một cung nữ làm vợ!Bọn lính đều cười rộ lên, một gã lão binh vỗ vỗ bả vai binh lính trẻ tuổi, chế nhạo nói:- Tiểu Tam lang, cởi quần cho chúng ta nhìn xem lông đã dài đủ chưa nào?Mọi người lại một lần nữa cười phá lên, lúc này, một gã thân binh bước nhanh đi tới, nói nhỏ bên tai Vương Thế Sung vài câu, Vương Thế Sung gật nhẹ đầu, nhìn bọn lính nói:- Mọi người ăn no một chút, đánh giặc mới có sức, hôm nay có rất nhiều thịt, ăn hết mình đi.Vương Thế Sung đứng lên bước nhanh quay trở về lều trung quân của mình, đi vào lều lập tức hỏi:- Thư ở đâu?Một gã thân binh đưa một phong thư lên cho ông ta, đây là tin từ điểm liên lạc trực tiếp ở bờ sông đến.

Ở hai bên bờ sông Hoàng Hà, Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung đều thiết lập một điểm liên lạc, chỉ cần một con thuyền qua sông, lập tức sẽ có tin tức nhanh chóng truyền lại.

Hai người ở những điểm liên lạc này ngày càng thấy nhiều dấu hiệu gia tăng.Vương Thế Sung vội vàng mở thư ra xem một lần, quả là tin tức ông ta đang chờ mong, thời gian đã ấn định cụ thể canh một đêm nay.Vương Thế Sung thở một hơi nhẹ, ông ta chờ thời khắc này đã lâu.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 612 : Lòng người khó đoánĐại doanh quân Đường ở huyện Thiểm.

Hoàng Quân Hán vội vã đi tới lều lớn trung quân, bởi vì trong lòng gã không yên, lập tức Lý Hiếu Cung tạm thời điều gã đến đại doanh, phái một viên Đại tướng khác đi phòng thủ Hàm Cốc Quan.Mấy ngày nay, trong lòng Hoàng Quân Hán vừa là khẩn trương vừa là chờ mong, dù sao Lý Hiếu Cung cũng là Quận vương Hà Gian, y buộc tội nhất định sẽ có hiệu quả, cho dù là đắc tội với Tề vương, nhưng ít ra vợ bé của gã có thể trở về, gã có thể bảo vệ tôn nghiêm.

Nhưng trong lòng Hoàng Quân Hán còn có một chút bất an, dù sao Tề vương cũng là con của Hoàng Đế, thật sự Thánh Thượng sẽ giáng tội con mình sao?Vừa rồi Lý Hiếu Cung phái thân binh tìm đến gã, Ngự Sử của triều đình đã đến, điều này làm cho trong lòng Hoàng Quân Hán khong yên, gã biết là việc mình chờ đợi đã đến.Mới vừa đi tới trước lều lớn trung quân, lại nghe thấy từ trong lều lớn truyền ra tiếng tức giận quát lớn của chủ tướng Lý Hiếu Cung:- Sao lại không đủ chứng cớ?

Việc này trước tiên phải điều Tề vương về kinh, rồi đổi soái.

Sau đó mới bàn đến chuyện khác, hiện tại đại chiến sắp tới, Thánh Thượng cũng không có đổi soái, phải cần chứng cớ gì, trận này bảo ta phải đánh như thế nào?Hoàng Quân Hán dừng bước, trong lòng gã nguội lạnh đi một nửa, chứng cớ không đủ, gã làm có chứng cớ gì?

Chẳng lẽ không có chứng cớ không thể trừng phạt Tề vương sao?Lúc này lại nghe thấy được âm thanh của Ngự Sử:- Quận Vương điện hạ, dù sao y cũng là Tề vương, nếu đưa y trở về Trường An, không phải là nói cho vua và dân chúng là thật sự y cướp đoạt vợ bé của đại tướng sao?

Khi đó làm cho bệ hạ giấu mặt đi đâu.

Điện hạ, ngài cũng thông cảm một chút cho sự khó xử của Thánh Thượng.Nếu vừa rồi trong lòng chỉ có nguội lạnh một nửa, vậy thì bây giờ trong lòng Hoàng Quân Hán hoàn toàn rơi vào hố băng, chuyện gã lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.

Thánh Thượng vốn là không muốn xử phạt con mình, mà là tìm lý do đến giúp Lý Nguyên Cát giải vây.

Hoàng Quân Hán cười buồn bã, khó trách Lý Nguyên Cát không kiêng nể gì cướp người con gái của gã, cũng là bởi vì Vương tử phạm pháp, không có khả năng bị tội như thường dân.Trong lều lớn, Lý Hiếu Cung chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm, y không thể ngờ rằng kết quả sẽ như thế này.

Thánh Thượng phái Ngự Sử đến, không phải là vì bảo vệ công lý, mà là vì che đậy, y tưởng rằng bằng một tờ tấu chương, Thánh Thượng có thể triệu hồi Lý Nguyên Cát trước, đổi một Nguyên soái, và đợi đánh xong trận này, sau đó lại điều tra, đây là cách làm bình thường.Nhưng Thánh Thượng đã thiên vị làm cho hy vọng của y sụp đổ, ngược lại làm cho cục diện trở nên phức tạp hơn.

Dưới tình hình này, làm sao Lý Nguyên Cát có thể phối hợp tác chiến với mình, Thánh Thượng vì cái gọi là tôn nghiêm đế vương phải làm hỏng toàn bộ chiến cuộc.Lý Hiếu Cung không phải Hoàng đế, cho nên y không thể giải thích trái tim của đế vương sao lại thế.Lúc này, Lý Hiếu Cung ngẩng đầu, thấy Hoàng Quân Hán đứng ở trước cửa lều, lập tức trong lòng cảm thấy áy náy, thu lại sự ph trên khuôn mặt, miễn cưỡng cười nói:- Hoàng Tướng quân, đây là Ngự Sử phụng chỉ đến điều tra việc lần trước, tướng quân vào đi!Hoàng Quân Hán mặt vẫn như cũ đi vào, vội thi lễ với Lý Hiếu Cung và Vu Chí Ninh một cái, không nói được một lời.

Lý Hiếu Cung vỗ nhẹ bả vai gã, không kìm nổi thở dài nói:- Ngồi xuống trước đã!Hoàng Quân Hán ngồi xuống, lạnh lùng thản nhiên nói:- Ngự Sử có cái gì muốn hỏi sao?Vu Chí Ninh ho khan một tiếng, cười nói:- Thánh Thượng rất thông cảm với cảnh ngộ của Hoàng Tướng quân, đối với những gì Tề vương đã làm cũng rất tức giận, cho nên đặc biệt sai ta đến điều tra chân tướng.

Nếu thật sự có chuyện này, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tề vương, xin Hoàng Tướng quân yên tâm.Hoàng Quân Hán cười nhạt một tiếng:- Ta đoán rằng vợ bé của ta hiện giờ hẳn là chết rồi, đã bị Tề vương giết người bịt miệng, ta còn có cái gì để nói đâu?Trên mặt Vu Chí Ninh lộ ra vẻ xấu hổ, cười khan nói:- Không thể nói như vậy được, nếu Tề vương dám cả gan làm như vậy, y chỉ biết tội thêm một bậc, Hoàng Tướng quân phải tin bệ hạ khoan dung ngay thẳng.Hoàng Quân Hán vẫn lạnh lùng như trước nói:- Vậy ngươi cần hỏi ta cái gì?Vu Chí Ninh tinh thần phấn chấn, vội vàng nói:- Chính là việc Tề vương cướp đi ái thiếp của Hoàng Tướng quân, Hoàng Tướng quân có chứng cớ gì hay không?Hoàng Quân Hán suy nghĩ một chút nói:- Thân binh của ta chỉ ra và xác nhận, có thể tính là chứng cớ không?Vu Chí Ninh lộ vẻ bối rối:- Thân binh của Hoàng Tướng quân sợ rằng không ổn, tốt nhất là người thứ ba chứng nhận, hoặc là có chứng cớ gì trực tiếp, ví dụ như đồ vật gì bên người Tề vương rơi ở hiện trường, hiện tại lại nằm trên tay Hoàng Tướng quân.Rốt cục Hoàng Quân Hán ức chế trong lòng không chịu nỗi phẫn nộ, gã bực tức nói:- Làm cho Ngự Sử thất vọng rồi, ta không có bất kỳ chứng cớ nào!

Có lẽ ta thật sự là vu cáo hãm hại Tề vương.- Cái này…Vu Chí Ninh nhìn thoáng qua Lý Hiếu Cung, vẻ mặt rất khó xử, trong lòng Lý Hiếu Cung hiểu được, y nghĩ vấn đề rất đơn giản, cho dù Thánh Thượng muốn xử phạt, đại thần trong triều đình cũng thông cảm cũng sẽ không làm cho Tề vương bị phạt.

Ví dụ như gã Vu Ngự Sử ngay trước mắt này, trong lòng bọn họ, so với mọi thứ thì duy trì hình tượng của đế vương đều rất quan trọng.Kết quả cuối cùng Lý Hiếu Cung cũng nghĩ đến, đơn giản là Thánh Thượng sẽ bồi thường Hoàng Quân Hán một mặt nào đó, sau đó chuyện này lập tức không giải quyết được gì.Trong lòng Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng, lòng người khó đoán, quan trường phức tạp, không phải y có thể dự đoán được, y cười khổ một tiếng nói:- Ngự Sử đi đường đã mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi!Vu Chí Ninh biết là Lý Hiếu Cung muốn nói với Hoàng Quân Hán một chút, lão gật nhẹ đầu, đứng dậy đi cùng thân binh nghỉ ngơi trước.

Trong lều lớn chỉ còn lại Lý Hiếu Cung và Hoàng Quân Hán, trong lều vô cùng yên tĩnh, không khí có vẻ có chút căng thẳng.Một lúc sau, Hoàng Quân Hán thở dài:- Dự đoán Vạn Xuân của ty chức đã không còn trên thế gian này, đánh tới y có ý nghĩa gì?

Chuyện này ty chức nhận biết được, ai bảo y là Tề vương.Lý Hiếu Cung cảm thấy áy náy nhìn gã, tình ý sâu xa nói:- Đợi đánh xong trận này, chúng ta về Trường an, ta sẽ nói rõ chuyện này với Thánh Thượng, ta tin tưởng Thánh Thưởng sẽ cho ngươi một câu trả lời, có lẽ ngươi có thể nhận được một niềm vui bất ngờ.Hoàng Quân Hán trầm mặc không nói, gã hiểu được Lý Hiếu Cung nói cái gì là niềm vui bất ngờ?

Trong lòng y dâng lên một sự sỉ nhục lớn, nhưng y vẫn kiềm chế được phẫn hận trong lòng, Lý Hiếu Cung lại vỗ bờ vai của y:- Đợi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ đi tìm Thánh Thượng, nhưng hiện tại tạm thời gác lại chuyện này, đại chiến đã đến, chúng ta phải toàn lực đối phó với Vương Thế Sung, Dương Nguyên Khánh có thể sẽ qua sông?Hoàng Quân Hán cả kinh:- Dương Nguyên Khánh sẽ qua sông sao?Lý Hiếu Cung thần sắc vô cùng ngưng trọng:- Ta vừa nhận được tin tình báo, trên mặt sông ở bến Phong Lăng xuất hiện rất nhiều thuyền, ta nghi ngờ Dương Nguyên Khánh sẽ vượt qua sông từ bến Phong Lăng.- Nhưng quân phòng thủ của chúng ta ở bến Phong Lăng chưa tới hai nghìn người.- Cho nên ta mới lo lắng!Lý Hiếu Cung lo lắng nói:- Quyết không thể để Dương Nguyên Khánh cắt đường lui của chúng ta.Y nhìn thoáng qua Hoàng Quân Hán, lại nói:- Ngươi có thể dẫn sáu nghìn người cốt lõi đến huyện Văn Hương phòng thủ, hai nghìn người đóng quân ở đó cũng sẽ thuộc sự chỉ huy của ngươi, khi cần thiết, ngươi có thể sử dụng dầu hỏa phong tỏa mặt sông, Dương Nguyên Khánh đã từng châm dầu hỏa phong tỏa mặt sông ở quận Hà Nội để đối phó với Lý Mật, hiệu quả rất tốt.- Hàm Cốc Quan không thủ sao?Hoàng Quân Hán hỏi.Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng:- Mặt khác ta sẽ phái người đi phòng thủ ở Hàm Cốc Quan, quan trọng là huyện Văn Hương, nơi này mới là nơi quan trọng trong quan trọng của việc phòng ngự.Hoàng Quân Hán yên lặng gật nhẹ đầu:- Ty chức sẽ xuất phát ngay!*****Đêm càng về khuya, đã sắp đến canh một.

Lý Hiếu Cung vẫn như mọi ngày ngồi đọc sách trong lều lớn, nhưng hôm nay dòng suy nghĩ của y vô cùng nôn nóng không yên, y luôn cảm thấy có điều gì làm cho y cảm thấy sợ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là việc của Hoàng Quân Hán và thái độ của Thánh Thượng, nhưng trong lòng y vẫn có cảm giác mình nôn nóng không yên và chuyện này không có vấn đề gì, là có việc khác.Lý Hiếu Cung chắp tay sau lưng đi lại trong lều lớn, khi y đi được vòng thứ năm, bỗng nhiên có một suy nghĩ trong đầu gã lóe lên, như bị sét đánh trúng, y đứng đó không nhúc nhích, y đã nghĩ đến chuyện gì làm cho mình lo âu bất an, là việc Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung, đã bảy tám ngày rồi, không ngờ không có chút động tĩnh nào, việc này thật sự là rất lạ, chẳng lẽ là ….Trong lòng gã dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an, gã cảm thấy Dương Nguyên Khánh cũng biết việc Hoàng Quân Hán, cho nên y mới có thể lặng yên như vậy.Đúng lúc này, âm thanh của thân binh truyền đến từ ngoài cửa lều rất khẩn trương:- Điện hạ, binh lính tuần tra trinh sát bẩm báo, phát hiện trên mặt sông có điều khác thường!Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 613 : Hợp tình hợp lýLý Hiếu Cung dẫn mấy trăm người cưỡi ngựa gấp rút chạy về phía bờ sông Hoàng Hà.

Đại doanh của gã rất gần bờ sông Hoàng Hà, chỉ cách chưa đến ba dặm.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã chạy vội tới bờ sông Hoàng Hà.

Trên bến thuyền có một nghìn hai trăm sĩ binh, tay cầm cung tên trường mâu, đều đang khẩn trương, nhìn chăm chú vào mặt sông.Lý Hiếu Cung đến, binh lính đều tránh ra tạo thành một con đường.

Lý Hiếu Cung xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi đến bờ sông.

Gã cũng có chút khẩn trương hỏi:- Ở chỗ nào?Một gã Giáo úy chỉ về phía mặt sông.- Điện hạ nhìn kỹ, có thể nhìn thấy không?Một mảnh trăng sáng chiếu trên mặt sông.

Sóng trên mặt sông lăn tăn.

Ánh trăng chiếu xuống mặt sông nhìn vô cùng rõ nét.

Lý Hiếu Cung tập trung nhìn một lát.

Trên mặt sông, cách đó khoảng hơn nghìn bước có rất nhiều bóng đen rất lớn.

Đó là hình dáng của những con thuyền lớn.

Có hơn trăm chiếc chiến thuyền, lẳng lặng thả neo ở trên mặt sông.

Dưới ánh trăng chiếu xuống lúc sáng lúc tối, giống hệt quỷ ảnh, có vẻ quỷ dị khác thường.Lý Hiếu Cung hít sâu một hơi.

Đây là thuyền lớn của quân Tùy.

Bọn họ sắp phát động đợt tấn công vào bờ phía nam, gã vội hỏi:- Hiện tại là lúc nào rồi?- Hồi bẩm điện hạ, hiện tại vừa qua canh một.Một gã thân binh vừa nói xong, bên quân doanh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lý Hiếu Cung quay đầu lại, chỉ thấy trong quân doanh xuất hiện ánh lửa, mơ hồ truyền đến tiếng báo động chói tai.

Lý Hiếu Cung chấn động, kêu to một tiếng.- Không tốt!Gã quay đầu ngựa lại chạy về phía đại doanh.Trong lòng gã cảm thấy vô cùng hối hận.

Đáng ra gã nên sớm nghĩ ra Dương Nguyên Khánh sẽ phát động tấn công đồng thời với Vương Thế Sung.

Trên mặt sông đã có sự khác thường, vậy đội quân của Vương Thế Sung sao có thể không có phản ứng gì?Đáng lẽ gã phải kịp thời lệnh cho binh lính lên ứng chiến.

Cũng do Giám sát Ngự Sử đến, khiến tâm tư mình bị nhiễu loạn, lại không ngờ được điểm này.

Trong lòng Lý Hiếu Cung lại vừa hận vừa oán.

Gã chỉ hy vọng Vương Thế Sung đánh lén ban đêm bị binh lính canh gác ngăn chặn thành công.Lý Hiếu Cung một mạch chạy gấp quay về đại doanh.

Tình hình trong đại doanh khiến gã thoáng thở phào một hơi.

Tuy rằng trong đại doanh hỗn loạn không chịu nổi, nhưng đội quân của Vương Thế Sung không thể tiến công được vào đại doanh, bị đại tướng Triệu Tùng dẫn hai nghìn người bắn nỏ ngăn chặn thành công.Lý Hiếu Cung từ cửa thành phía tây vào đại doanh.

Cửa thành phía tây còn chưa bị quân địch công kích.

Khi tiến vào đại doanh, đại tướng Triệu Tùng ra nghênh đón.- Điện hạ, Vương Thế Sung phái năm nghìn kỵ binh đêm tập kích đại doanh, bị lính trinh sát tuần tra phát hiện.

Chúng ta thành công chặn được bọn họ.Lý Hiếu Cung gật đầu, chỉ vào ánh lửa phía đông nam hỏi:- Chuyện gì xảy ra ở đó vậy?- Hồi bẩm điện hạ.

Góc đông nam có khoảng chục lều lớn bị hỏa tiễn của quân địch đốt cháy.

Bọn lính đều đã rút khỏi.- Tình hình thương vong như thế nào?- Khi quân địch đánh thẳng vào quân doanh giết chết mấy trăm huynh đệ.

Nhưng bọn họ cũng bị cung tiễn bắn chết khoảng hai trăm tới ba trăm người.- Truyền mệnh lệnh của ta, các đại tướng lập tức chỉnh đốn quân đội.

Ngăn cấm hỗn loạn.Lý Hiếu Cung ra lệnh, gã giục ngựa chạy về phía cửa đông của quân doanh.

Bốn nghìn nỏ thủ đã tập trung trước cửa đông của quân doanh, hồi hộp nhìn chăm chú vào sâu trong đại doanh tối tăm.

Trong bóng đêm, mơ hồ có thể thấy rất nhiều đội quân.

Tuyệt đối không chỉ là năm nghìn kỵ binh.

Hẳn là đội quân Vương Thế Sung có tới ba mươi nghìn người.

Bọn họ cũng cũng không nóng lòng tấn công, mà đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì vậy?Trong lòng Lý Hiếu Cung lo lắng như đốt.

Gã quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Hà.

Gã biết Vương Thế Sung đang chờ điều gì.

Vương Thế Sung cũng không định tập kích ban đêm vào đại doanh.

Ông ta chỉ muốn kìm chân đội quân của mình, khiến quân Bắc Tùy có thể thong dong đổ bộ.- Truyền mệnh lệnh của ta, binh lính chuẩn bị rút lui!Trong lòng Lý Hiếu Cung cảm thấy sự nguy hiểm mãnh liệt khác thường.

Gã không có khả năng đợi quân bắc Tùy giỏi về chiến đấu ban đêm đổ bộ sau đó mới rút lui.

Khi đó đội quân của gã đã xong rồi....Cũng vào canh một, một đội quân Bắc Tùy cuối cùng lên thuyền từ bến Phong Lăng.

Sau một tiếng chuông trầm vang lên, hơn sáu trăm chiến thuyền xuất phát, lợi dụng bóng đêm che dấu xuất phát tiến về phía bờ nam, nghìn cánh buồm san sát, thanh thế to lớn.Ban đêm, trong sông Hoàng Hà cũng không an toàn, tràn ngập sát khí.

Trên mặt sông đầy những dòng xoáy to, nhỏ.

Chỉ cần hơi sơ ý một chút, con thuyền gặp được dòng xoáy lớn, sẽ bị hút vào.

Thậm chí thuyền hỏng người chết.Để qua sông đêm nay, quân Tùy đã chuẩn bị đầy đủ.

Bọn họ dùng thuyền thương nhân để che dấu.

Cứ mỗi một canh giờ vào ban đêm lại qua sông một lần để thăm dò, cuối cùng đã xác định canh một là thời gian an toàn nhất.

Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm mấy chục năm của người chèo thuyền, qua sông ban đêm tuy rằng tầm nhìn không tốt, nhưng mặt nước so với ban ngày càng an toàn hơn.Mấy trăm chiến thuyền lớn theo gió Tây Bắc mạnh mẽ lướt sóng Hoàng Hà mà đi.

Ở bên trong một thuyền tầng, Dương Nguyên Khánh đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào tình hình phía bờ bên kia.

Hiện tại đang là tháng mười hanh khô.

Trên thực tế mặt nước Hoàng Hà cũng chỉ còn có bảy tám dặm.

Chỉ khoảng nửa canh giờ là có thể đến bờ bên kia.Lúc này, trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng, sợ quân địch sẽ sử dụng dầu hỏa phong tỏa mặt sông.

Khi phát hiện trong quân Đường cũng xuất hiện dầu hỏa, điều này đã trở thành một bóng ma khó có thể hủy diệt trong lòng Dương Nguyên Khánh.Trong tiếng sóng nước ào ào, thuyền lớn càng lúc càng gần bờ bên kia.

Khi chỉ còn cách hơn năm trăm bước, chỉ huy sứ qua sông Tần Quỳnh vung tay lên, chủ thuyền thắp sáng một chiếc đèn lồng, treo cao phía trên cột buồm.

Đây là một loại tín hiệu, đại đội thuyền nhanh chóng hạ buồm, giảm bớt tốc độ.

Mà ba mươi chiến thuyền làm tiên phong, hối hả chạy vào bờ.Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào ba mươi chiến thuyền đang chạy nhanh vào bờ này.

Bờ bên kia vẫn im ắng, không có một chút động tĩnh.Trong lòng Dương Sư Đạo có chút bất an, ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh khẽ nói:- Hơi kỳ lạ!

Cách khoảng năm trăm bước, hẳn là đối phương đã có thể phát hiện ra đội thuyền của chúng ta, vì sao lại yên lặng không hề có chút động tĩnh nào?Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Ánh trăng sáng một cách khác thường, rải ánh sáng bạc xuống mặt sông trong đêm.

Hắn cũng có kinh nghiệm.

Nếu không có ánh trăng, chỉ trông vào ánh sao cũng có thể thấy động tĩnh ngoài bốn năm trăm bước trên mặt sông.

Huống gì hôm nay không có sương mù, ánh trăng trong sáng.

Quả thật quân phòng thủ trên bờ có thể nhìn thấy bọn họ rất rõ ràng, nhưng bọn họ lại không có động tĩnh gì.

Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cũng có chút kinh ngạc.Dương Nguyên Khánh không vội đáp lại sự nghi ngờ của Dương Sư Đạo.

Hắn vô cùng chăm chú nhìn ba mươi chiến thuyền tiên phong đang tiến về phía bờ bên kia.

Chỉ còn không đến trăm bước, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.- Chẳng lẽ trên bến thuyền không có quân phòng thủ sao?Trong lòng Dương Nguyên Khánh thầm nghĩ.Cuối cùng, thuyền tiên phong thuyền lục tục cập vào bến thuyền.

Ba mươi chiến thuyền với hơn một nghìn binh lính tay cầm tấm chắn và trường mâu, thật cẩn thận nhảy xuống thuyền chạy về phía trên bờ, nhưng trên bờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.Lúc này, binh lính quân Tùy ở trên bờ đốt sáng ba cái đèn lồng lớn.

Đây là thể hiện không có phục binh.

Tần Quỳnh lập tức hạ lệnh.- Đội thuyền đổ bộ!Mấy trăm chiến thuyền lớn lại một lần nữa nâng cánh buồm chính lên, bắt đầu áp sát vào bờ bên kia.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy hoang mang.

Vì sao bờ sông lại không có đội quân phòng ngự.

Hắn nhận được tin tức tình báo, trên bến thuyền có ít nhất hai nghìn quân phòng thủ.

Chẳng lẽ bọn họ đều quá sợ hãi bỏ chạy rồi sao?Ngẫm lại cũng thấy không thực tế.

Khi tập trung thuyền để xuất phát từ bến Phong Lăng, với tài trí của Lý Hiếu Cung, tất nhiên gã sẽ phái trọng binh phòng ngự ở đây.

Vậy sao lại không có đội quân xuất hiện như vậy, khiến hắn thuận lợi đổ bộ, một vài phương án tác chiến đã suy nghĩ chuẩn bị đều chưa dùng tới cái nào.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt thương vong đáng kể cho đội quân đổ bộ của hắn.Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền lớn thay phiên nhau cập vào bến thuyền.

Binh lính đại quân Bắc Tùy từ trên thuyền lớn lục tục đổ bộ.

Bọn họ đã phân công rõ ràng, hành động nhanh chóng, rất nhanh đã chiếm đóng trong phạm vi hai dặm xung quanh bến bến thuyền.

Một nghìn binh lính đã lên bờ trước thì đang trinh sát tuần tra ngoài ba dặm, bảo vệ cho đại quân chủ lực đổ bộ.Mãi cho đến canh bốn, ba mươi nghìn quân Bắc Tùy mới đổ bộ xong.

Dương Nguyên Khánh là người cuối cùng đang lên bến thuyền.

Lúc này Chỉ huy sứ qua sông Tần Quỳnh tiến lên bẩm báo.- Mạt tướng đã hoàn thành việc đổ bộ.

Tất cả đều thuận lợi.

Có nên xuất phát về phía huyện Văn Hương hay không, xin Tổng quản chỉ thị!Dương Nguyên Khánh nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu nói:- Lệnh cho các huynh đệ nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Sau khi rạng sáng lại xuất phát về phía huyện Văn Hương.Dương Nguyên Khánh ra lệnh, ba mươi nghìn binh lính Bắc Tùy đều nghỉ ngơi ở ngay tại chỗ.

Trước khi bọn họ lên thuyền, đều đã ăn uống no đủ.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 614 : Nuốt hận tại Hoằng Nông (1+2)Hiện tại mỗi người đều lấy chăn lông của mình quấn quanh người ngã đầu ngủ, mỗi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, để khi trời rạng sáng có đủ thể lực để vững vàng chiến đấu.

Bọn họ đều là những người lính đã nhiều năm kinh nghiệm.Một doanh trướng hành quân được dựng ngay trên bến thuyền.

Trong doanh trướng đèn đuốc sáng trưng.

Một sa bàn bày trận được đặt ở giữa.

Dương Nguyên Khánh đang cùng các tướng lĩnh ở trước sa bàn thương nghị chiến dịch tiếp theo.- Thực sự ngoài dự đoán của mọi người, chúng ta không ngờ không gặp bất kỳ sự chống cự nào đã trực tiếp đổ bộ lên bờ phía nam.

Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng việc này tạm thời không cần lo lắng tới.

Hiện tại ta muốn nói với mọi người chính là, vào canh một, đội quân của Lý Tĩnh và của Vương Thế Sung cũng phát động tấn công đối với quân Đường ở huyện Thiểm.

Hiện tại liên quân của bọn họ là năm mươi nghìn người.

Mà đội quân của Lý Hiếu Cung ở huyện Thiểm chỉ có hai mươi nghìn người.

Hơn nữa ba mươi nghìn người chúng ta đã cắt đứt đường lui của bọn họ.

Thắng bại vừa xem đã có thể thấy ngay.

Sau khi rạng sáng, chúng ta chia thành hai đường.

Ta dẫn hai mươi nghìn người cướp lấy thành huyện Văn Hương, phòng ngự viện quân từ Đồng Quan đến trợ giúp.

Tần tướng quân dẫn mười nghìn quân cướp lấy thị trấn Hoằng Nông, đập tan hy vọng rút về huyện Hoằng Nông phòng ngự của Lý Hiếu Cung.Dương Nguyên Khánh vừa mới nói tới đây, Tần Quỳnh liền khom người nói:- Tổng quản, rạng sáng mới xuất phát, mạt tướng sợ không kịp.

Mong Tổng quản chấp thuận cho mạt tướng dẫn quân xuất phát ngay bây giờ.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút liền đồng ý, đưa quân lệnh tiễn thứ ba cho anh ta, lại dặn dò anh ta nói:- Huyện Hoằng Nông chỉ có một nghìn quân phòng thủ, không đáng để lo nghĩ.

Nhưng ngươi nhất định phải coi chừng dọc đường sẽ bị người ta phục kích.

Quân địch không chặn đánh chúng ta ở bến tàu.

Ta nghi ngờ bọn họ sẽ mai phục ở nửa đường.

Ngươi cần phải cẩn thận.- Mạt tướng nhất định sẽ cẩn thận!Tần Quỳnh thi lễ, lại vội vàng rời khỏi doanh trướng đi điểm binh, Tần Quỳnh vừa mới đi không bao lâu, một gã thân binh tiến đến, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Nguyên Khánh nói:- Bẩm báo Tổng quản, Tướng phòng thủ huyện Văn Hương Hoàng Quân Hán phái người đến cầu kiến, nói Hoàng Quân Hán đã quyết định đầu hàng Tổng quản.Trong lều lớn, các tướng lĩnh đều ngây ngẩn cả người.

Thảo nào trên bến thuyền không có quân phòng thủ, thì ra quân phòng thủ của quân địch muốn đầu hàng.

Dương Nguyên Khánh và Dương Sư Đạo trao đổi ánh mắt với nhau.

Hai người đều hiểu ý mỉm cười......Trời sáng dần, Dương Nguyên Khánh dẫn hai mươi nghìn đại quân đến huyện Văn Hương.

Đây là một thị trấn cũng không lớn lắm.

Thành trì cũng không hiểm trở.

Bốn phía là núi vây quanh.

Hơn hai mươi dặm về phía tây chính là Đồng Quan.

Huyện Văn Hương nằm ở trên đường đi tới Đồng Quan.

Vị trí địa lý của nó cực kỳ quan trọng.Lúc này trong cánh đồng bát ngát ở trước thị trấn, hơn ba nghìn quân Đường đã buông binh khí xuống, xếp thành hàng chờ quân Tùy đến tiếp nhận đầu hàng.

Đại tướng dẫn đầu chính là Hoàng Quân Hán.

Thủ hạ của anh ta tổng cộng có hơn tám nghìn binh lính.

Trong đó một bộ phận tướng lãnh có nhà ở Quan Trung không muốn đầu hàng.

Hoàng Quân Hán cũng không miễn cưỡng, thả bọn họ cùng gần năm nghìn binh lính Quan Trung không muốn đầu hàng về Đồng Quan.

Anh ta dẫn đầu hơn ba nghìn binh lính Hà Đông vẫn luôn theo anh ta, đầu hàng phía quân Bắc Tùy.Hoàng Quân Hán cũng biết sau khi anh ta quay về Trường An, Lý Uyên sẽ bởi vì áy náy mà dành hậu đãi cho anh ta.

Nhưng anh ta thà rằng đầu hàng Dương Nguyên Khánh cũng tuyệt đối không tiếp nhận loại sỉ nhục lớn này.

Một người chỉ biết bao che cho con trai mà không thương tiếc đại tướng, không đáng để anh ta nguyện trung thành.

Trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự tuyệt vọng nhưng đầy kiên cường.Mặc dù vợ con của anh ta đều ở Trường An, nhưng anh ta tin tưởng Dương Nguyên Khánh sẽ giải quyết thay cho anh ta.

Dương Nguyên Khánh ngay cả gia quyến của sĩ tốt bình thường cũng đồng ý dùng đại thần bị bắt đổi về, huống chi là vợ con của mình.

Dương Nguyên Khánh quan tâm tới sĩ tốt rõ ràng đã hình thành sự đối lập với Lý Uyên ích kỷ.

Về điểm này Hoàng Quân Hán đã lĩnh hội rất sâu.Lúc này Dương Nguyên Khánh dẫn đầu đại quân chậm rãi đi tới.

Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, khẽ cười nói:- Hoàng Tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩa, khiến người ta khâm phục!Hoàng Quân Hán tiến lên vài bước, quì một gối, hai tay ôm quyền giơ lên cao, lớn tiếng nói:- Mạt tướng Hoàng Quân Hán hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyện trung thành với Sở Vương điện hạ!Đội quân Lý Hiếu Cung ở thị trấn Đào Lâm cách huyện Thiểm hai mươi dặm về phía tây nam bị hai đội quân Tùy đuổi theo.

Quân Đường bị bắt phải ứng chiến, vì người ít không đánh lại số đông mà đại bại, bị tiêu diệt hơn năm nghìn người.

Lý Hiếu Cung dẫn tàn quân tiếp tục rút lui về hướng nam.

Mà lúc này thị trấn Hoằng Nông đã bị Tần Quỳnh dẫn mười nghìn quân chiếm lĩnh.

Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ, chỉ đành vòng qua huyện Hoằng Nông, dẫn quân rút lui, thọc sâu về phía quận Hoằng Nông.

Đồng thời, gã lại khẩn cấp phái người về phía Đồng Quan, cầu cứu Lý Nguyên Cát.Dọc đường về Đồng Quan, Triệu Từ Cảnh vô cùng lo lắng.

Về tới đầu thành, Lý Nguyên Cát đứng ở trên tường thành, ngóng nhìn núi non trùng điệp ở phía xa ngoài hai mươi dặm, đồng thời, mơ hồ có thể thấy được huyện Văn Hương.

Xa hơn nữa, sông Hoàng Hà giống hệt một chiếc đai lưng ngọc, từ phương bắc chảy xuôi đến.

Ngay ở chỗ này, lại uốn khúc chuyển hướng chảy về phía đông, một đoạn sông nhỏ uốn lượn từ phía xa trải dài tới, còn kéo dài đến Đồng Quan.

Nơi này là quan ải đường bộ duy nhất để tiến vào Quan Trung.- Điện hạ!Triệu Từ Cảnh thở hồng hộc chạy tới, giọng nói đầy cấp bách:- Lý Quận Vương khẩn cấp cầu viện, vì sao không đi cứu viện cho bọn họ?Lý Nguyên Cát quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Từ Cảnh một cái.

Trong ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng.- Triệu Trưởng Sử cho rằng ta sẽ đi cứu gã sao?Triệu Từ Cảnh ngây người một chút.

Anh ta thoáng nhớ tới sự kiện Hoàng Quân Hán, trong lòng lập tức vừa tức vừa vội nói:- Điện hạ, sự kiện kia chỉ là việc tư, mà hiện tại là quốc sự ảnh hưởng tới xã tắc.

Ngài không thể bởi vì một việc tư mà hủy đi tính mạng của mấy chục nghìn quân Đường.- Câm miệng!Lý Nguyên Cát thẹn quá hóa giận, quát mắng anh ta nói:- Ta là chủ soái Đồng Quan, bảo vệ Đồng Quan mới là bản chức của ta.

Hiện tại binh lính của Dương Nguyên Khánh tụ tập ở huyện Văn Hương.

Người đi cầu cứu của Lý Hiếu Cung lại không bị ngăn cản.

Đây là Dương Nguyên Khánh cố ý để anh ta đi qua, dụ dỗ chúng ta đi cứu viện.

Nếu ta thất bại ở Văn Hương.

Đồng Quan mất đi, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?- Việc này.....Triệu Từ Cảnh nhất thời nghẹn lời.

Nhưng anh ta biết, Lý Nguyên Cát chỉ lấy cớ quân Tùy đang đóng ở huyện Văn Hương, nhưng trên thực tế là Lý Nguyên Cát ôm hận với Lý Hiếu Cung, không muốn đi cứu gã.- Nhưng điện hạ cầm binh không cứu, không có ý đi cứu viện.

Về sau làm sao giải thích được với Thánh Thượng?Lý Nguyên Cát âm hiểm nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng.- Một khi đã như vậy, ta cho ngươi năm nghìn quân, lệnh cho ngươi đi cứu viện Lý Hiếu Cung, thể hiện phong thái của ngươi một lần đi!- Tôi đi cứu sao?Triệu Từ Cảnh há hốc miệng.- Đúng!

Ta liền lấy danh nghĩa chủ soái Đồng Quan, lệnh cho ngươi đi cứu viện.

Ngươi dám chống lại quân lệnh của ta không?Lý Nguyên Cát lạnh lùng nói......Sau nửa canh giờ, vạn bất đắc dĩ, Triệu Từ Cảnh dẫn đầu năm nghìn quân chạy về phía huyện Văn Hương.

Trong lòng anh ta lại nghĩ, một khi gặp phải quân Tùy ngăn chặn, sẽ lập tức rút về Đồng Quan.

Tuy rằng anh ta hy vọng Lý Nguyên Cát đi cứu viện Lý Hiếu Cung, nhưng điều kiện tiên quyết chính là anh ta ở lại Đồng Quan trấn thủ thành.Dọc đường đi, Triệu Từ Cảnh rất thận trọng, dẫn quân đi về phía đông.

Khoảng chừng đi được một canh giờ, đội quân dần dần đến gần huyện Văn Hương.

Triệu Từ Cảnh càng thêm thận trọng.

Anh ta phái người đi trước tìm hiểu tin tức.

Một lát sau, binh lính quay trở về về phía anh ta báo cáo một tin tức kinh người.- Khởi bẩm Trưởng Sử, thành huyện Văn Hương là một tòa thành trống không.

Một gã quân Tùy cũng không có.Triệu Từ Cảnh lập tức ngây ngẩn cả người.

Làm sao lại như vậy được?

Không phải có tin tức báo cáo nói, có rất nhiều quân Tùy qua sông tới nơi này sao?Binh lính lại bẩm báo nói:- Nghe trong huyện người ta nói, quân Tùy muốn đi tham gia vây bắt đội quân Lý Quận Vương, cho nên bọn họ bỏ lại thành huyện Văn Hương.Trong lòng Triệu Từ Cảnh suy nghĩ một chút.

Mặc kệ như thế nào, trước chiếm đóng thị trấn rồi mới nói sau.

Anh ta lập tức ra lệnh:- Dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới chiếm lĩnh thị trấn!Đội ngũ tăng thêm tốc độ gấp rút chạy về phía thị trấn.

Mà lúc này, cách quân Đường vài dặm về phía nam, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu hai mươi nghìn đội quân mai phục tại một khu rừng rậm.

Dương Nguyên Khánh cũng nhìn chăm chú vào thành huyện Văn Hương.

Tòa thành thị trấn trống rỗng đó hắn buông để làm một miếng mồi, sẽ chờ đội quân Đồng Quan bị mê hoặc mà mắc câu.Lúc này, một gã thám báo cưỡi ngựa chạy gấp tới, xoay người xuống ngựa, hướng về phía Dương Nguyên Khánh bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, quân địch năm nghìn người đang chạy về phía thành huyện Văn Hương.

Sẽ đến rất nhanh.-Chỉ nằm nhìn người!Trong lòng Dương Nguyên Khánh thoáng có chút thất vọng.

Hắn tưởng rằng ít nhất phải có mười nghìn viện quân.

Xem ra, Lý Nguyên Cát quả thật làlòng dạ đen tối, mặc kệ sự chết sống của Lý Hiếu Cung.

Hắn đã nghe được từ miệng Hoàng Quân Hán từ đầu đến cuối toàn bộ sự kiện.

Lý Hiếu Cung buộc tội Lý Nguyên Cát, đưa Ngự Sử giám sát tới.

Nhưng Lý Nguyên Cát lại sống chết không chịu thừa nhận.

Bởi vậy, giữa Lý Hiếu Cung và Lý Nguyên Cát đã hình thành thù hận sâu đậm.Kỳ thật Đồng Quan hiểm yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Chỉ cần năm nghìn quân đã có thể bảo vệ Đồng Quan vững vàng.

Căn bản không cần ba mươi nghìn người đóng ở đó.

Hôm nay, chỉ có thể chứng minh Lý Nguyên Cát muốn trả thù Lý Hiếu Cung, không chịu phái chủ lực đi cứu viện.

Bên trong gia tộc Lý thị đã xuất hiện sự rạn nứt.- Xuất binh, chặt đứt đường lui của quân địch!Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng, hai mươi nghìn quân Tùy liền phát động, đánh về phía cách Đồng Quan vài dặm......Triệu Từ Cảnh dẫn năm nghìn đội quân một đường gấp rút chạy.

Khi còn cách thành huyện Văn Hương có hai dặm, một cơn gió sông lạnh như băng thổi tới.

Triệu Từ Cảnh bỗng nhiên phản ứng lại.

Không đúng!

Cho dù quân Tùy đi tham dự bao vây tiễu trừ đội quân của Lý Hiếu Cung, cũng không có khả năng trong thị trấn lại không có một sĩ binh.

Nhất định sẽ phải có một ít quân ở lại trấn thủ thị trấn.

Một thị trấn quan trọng như vậy, quân Tùy sao có thể hoàn toàn buông tha.

Đây nhất định là miếng mồi.- Toàn quân dừng bước!Trong lòng Triệu Từ Cảnh nghi hoặc lại khẩn trương.

Anh ta lại ra lệnh cho một tên lính tiến đến tra xét.

Một lát sau binh lính chạy gấp trở về bẩm báo.- Trưởng Sử, thành huyện Văn Hương lại đóng cửa.

Trên tường thành xuất hiện hơn một nghìn lính Tùy đang canh gác.- Không tốt!

Toàn quân hoả tốc lui về Đồng Quan.Triệu Từ Cảnh ý thức được mình bị lừa.

Đây là kế dẫn dụ của quân địch.

Quân địch muốn chặt đứt đường lui của mình.

Triệu Từ Cảnh lòng nóng như lửa đốt dẫn quân rút lui về phía Đồng Quan.

Nhưng anh ta đi chưa đến hai dặm, hai bên sơn đạo bỗng nhiên truyền đến một tiếng mõ.

Lập tức, vạn tên cùng bắn.

Tên dày đặc từ hai bên trong núi rừng bắn ra.

Năm nghìn quân Đường không kịp đề phòng, bị bắn đến mức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên thành một mảnh.Triệu Từ Cảnh cả kinh hồn bay phách lạc, hắn rút ra chiến đao ra khàn giọng hô to.- Vượt vòng vây, xông ra ngoài!Tiếng kêu la ở hai bên đường núi vang lên rung trời.

Đường phía trước và phía sau đều bị quân Tùy chặn đứng.

Tên bay trong không gian nhanh như mưa.

Quân Đường bị ép ở trên đường núi chật hẹp, tiến thoái lưỡng nan, thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Vô số những quả cầu lửa rất lớn từ hai bên núi đá được lăn xuống, đè lên đám người.

Binh lính quân Đường không có chỗ nào tránh né, bị cháy sạch, kêu rên thảm thiết.

Tiếng khóc lóc liên tục vang lên...Đội quân Triệu Từ Cảnh bị phục kích chỉ cách Đồng Quan có hơn mười dặm.

Tuy rằng từ trên Đồng Quan không nhìn thấy, nhưng thám báo Đồng Quan lại khẩn cấp bẩm báo tin tức này với Tề Vương Lý Nguyên Cát.Một gã Giáo úy thám báo quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên Cát, buồn bã năn nỉ nói:- Điện hạ.

Triệu Trường Sử bị mấy vạn quân Tùy vây khốn, thương vong vô cùng nghiêm trọng, sớm muộn cũng sẽ gặp nguy, khẩn cầu điện hạ khẩn cấp đi cứu viện!Trên mặt Lý Nguyên Cát không chút thay đổi.

Kỳ thật y đã sớm biết sẽ có kết cục này.

Năm nghìn người đi cứu viện Lý Hiếu Cung, không phải là bữa ăn ngon đưa tới tận cửa sao?

Mà nếu quả thật không đi cứu viện, y không thể nói rõ với phụ hoàng.

Nếu Triệu Từ Cảnh nóng lòng đi cứu Lý Hiếu Cung, vậy để anh ta đi làm một kẻ chết thay vậy!

Không hoàn toàn ngăn chặn cái miệng của anh ta, khó đảm bảo anh ta không tố cáo mình với phụ hoàng.Trên mặt Lý Nguyên Cát dần dần lộ ra một nụ cười lạnh có chút hung ác.

Y nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn Giáo úy thám báo đang cầu xin, mạnh rút đao ra, đâm một đao vào tim Giáo úy.

Giáo úy kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất mà chết.

Lý Nguyên Cát lau vết máu của lưỡi dao ở trên người anh ta, lạnh lùng nói:- Ngươi tính cái gì vậy, dám đến ra lệnh cho ta xuất binh sao?Y lập tức hạ lệnh nói:- Quân Tùy sắp tiến hành tấn công Đồng Quan trên quy mô lớn, không cho phép mở cửa thành.

Ai dám cả gan mở cửa, chém chết không tha!....Quân Đường bị bao vây trên đường núi đã chết hơn nửa.

Thi thể người chết trận lấp đầy khe.

Người đầu hàng vô số kể.

Bản thân Triệu Từ Cảnh cũng trúng ba mũi tên, đều là những vị trí quan trọng.

Anh ta đang hấp hối.Triệu Từ Cảnh nằm sau một tảng đá lớn, lấy từ trong người ra một lá thư máu và một cái ngọc bội, giao cho thư đồng ở bên cạnh.

Cố dùng hết hơi sức cuối cùng, đứt quãng nói:- Ngươi phải... sống sót, giao lá thư này cho... vợ ta.

Bảo nàng nói cho Thánh Thượng biết, ta là... là bị Tề Vương hãm hại....Triệu Từ Cảnh không còn hơi sức nữa, nói như vậy rồi nhắm mắt chết.

Mấy tên thân binh đều nghẹn ngào khóc rống lên, đúng lúc này.

Hai mươi nghìn quân Tùy từ trên núi vọt xuống, bao vây xung quanh hơn hai nghìn quân Đường còn lại.

Quân Đường không còn đường thối lui, đều quỳ xuống đất đầu hàng.

Một trận phục kích chiến đấu chưa đến một canh giờ đã kết thúc.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa xuất hiện trên chiến trường, thị sát nhóm hàng binh quân Tùy thu thập đước trên chiến trường.

Khắp nơi đều là thi thể bị đốt cháy.

Thi thể chồng chất trong khe rãnh.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn được thở dài một tiếng, căn dặn tướng sĩ dưới quyền.- Cố gắng cứu chữa cho người bị thương.

Người chết trận thì chôn ngay tại chỗ.

Chôn sâu một chút, tránh không để cho sói hoang ăn họ.Một gã Thiên tướng dẫn hơn mười người thân vệ của Triệu Từ Cảnh tới.

Trên cáng do đám người phía sau đang khiêng là thi thể của Triệu Từ Cảnh.

Hơn mười người thân vệ quỳ xuống khóc nói:- Cầu Sở Vương điện hạ tha mạng cho chúng ta, để chúng ta đưa thi thể Triệu thị lang về Trường An.Lúc này, một tên lính đưa một lá thư và một khối ngọc bội cho Dương Nguyên Khánh.- Đây là lấy được do lục soát từ trên người một gã Thân binh, hình như là di thư của Triệu Từ Cảnh.Lá thư không dán kín.

Dương Nguyên Khánh rút lá thư ra nhìn qua một lần.

Trong thư, Triệu Từ Cảnh lên án Tề Vương Lý Nguyên Cát cướp vợ của đại tướng, lòng mang tư hận, không chịu xuất binh cứu viện Lý Hiếu Cung.

Dương Nguyên Khánh trầm tư suy nghĩ một lát.

Nếu lá thư này đến tay Lý Uyên, Lý Nguyên Cát nhất định phải chết, mà không hình thành được rạn nứt bên trong gia tộc Lý thị.

Không thể để lá thư này rơi vào tay Lý Uyên được.Dương Nguyên Khánh cất lá thư vào trong người, trả ngọc bội lại, nói.- Đem ngọc bội trả lại cho thân binh.Hắn lại nhìn mười người thân binh của Triệu Từ Cảnh nói:- Niệm tình các ngươi trung thành đối với chủ nhân, ta tha cho các ngươi một mạng, cũng chấp nhận cho các ngươi đưa thi thể Triệu thị lang về Trường An.

Tuy nhiên không cho phép đi qua Đồng Quan.

Các ngươi sẽ tiết lộ việc quân cơ của ta.

Các ngươi đi vòng lên Vũ Quan, đi qua quận Thượng Lạc rồi quay trở về đi!Hơn mười người thân binh rưng rưng nước mắt dập đầu tạ ơn, liền nâng cáng có thi thể của Triệu Từ Cảnh đi về phía dưới chân núi.

Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn theo cho tới khi bọn họ đi xa, lúc này mới hạ lệnh nói:- Chỉnh đốn đội quân, quay về huyện Văn Hương.....Huyện Lô Thị quận Hoằng Nông.

Đội quân Lý Hiếu Cung năm chiến năm bại, thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Tàn quân còn lại chưa tới ba nghìn người, đang tuyệt vọng chạy trốn về phía nam.

Lý Tĩnh dẫn đầu mấy chục nghìn liên quân một đường đuổi xuống phía nam, chỉ cách bọn họ có hơn mười dặm.

Nếu tiếp tục tăng thêm tốc độ, đêm nay sẽ đuổi kịp tàn quân Lý Hiếu Cung, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, bắt sống Lý Hiếu Cung.Mấy chục nghìn liên quân nghỉ ngơi ở thị trấn Lô Thị chừng nửa canh giờ, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục đuổi theo.

Lúc này, hơn mười người kỵ binh từ phía sau vội vàng chạy tới.- Lý Tư Mã!Kỵ binh phía sau hô to.Lý Tĩnh quay đầu nhìn lại.

Anh ta nhận ra người mới tới, là mấy tên thân binh của Dương Nguyên Khánh.

Anh ta lập tức ghìm cương chiến mã.

Một lát sau, mấy tên thân binh chạy gấp tới, lấy ra một kim bài lệnh của Dương Nguyên Khánh nói:- Tổng quản có lệnh, giặc cùng đường chớ đuổi, để Lý Hiếu Cung quay về Trường An.Lý Tĩnh ngẩn ra.- Vì sao lại làm vậy?Thân binh lại lấy ra một lá thư đưa cho anh ta.- Đây là lá thư do Tổng quản tự tay viết cho Tư Mã, Tư Mã xem thì biết.Lý Tĩnh nhận lá thư mở ra, vội vàng xem qua một lần.

Trên mặt dần dần lộ ra sự hiểu ý, mỉm cười.

Vẫn là Tổng quản có tầm nhìn xa.

Lúc này, anh ta hạ lệnh nói:- Đội quân dừng truy đuổi, trở về huyện Hoằng Nông.....Quân Tùy dừng truy đuổi, cuối cùng đã khiến Lý Hiếu Cung thoát khỏi đại nạn.

Gã dẫn đầu chưa đến ba nghìn tàn quân một đường chạy trốn về phía nam, từ Vũ Quan tiến vào quận Thượng Lạc.

Ở huyện Thượng Lạc, gã gặp thân binh của Triệu Từ Cảnh, mới biết được Triệu Từ Cảnh bị Tề Vương Lý Nguyên Cát làm hại.

Lý Hiếu Cung đầy bi phẫn, từ quận Thượng Lạc quay trở về Trường An.Chiến dịch tranh đoạt quận Hoằng Nông lấy liên quân hai Tùy đại thắng mà hạ màn.

Lý Hiếu Cung dẫn đầu ba mươi nghìn quân Đường, gần như toàn quân bị diệt.

Thảm bại lần này, khiến dã tâm đông tiến của Lý Uyên gặp đả kích trầm trọng.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 615 : Khách đến từ Đan DươngChiến tranh kết thúc, quận Hoằng Nông lại dần dần khôi phục trở lại.

Trên đường cái bắt đầu có người qua lại.

Ba ngày sau khi đại chiến kết thúc, ở phương nam của huyện Hoằng Nông, trên đường cái xuất hiện một chiếc xe bò, xung quanh có vài tên kỵ sĩ khôi ngô hộ vệ hai bên.Xe bò rộng rãi, chậm rãi di chuyển trên đường, đi rất rất vững vàng.

Lúc này, một khuôn mặt thiếu nữ hơi gầy ló ra ở cửa sổ xe.

Thân hình nàng nhỏ bé, chiếc cổ mảnh dẻ có thể nắm trọn trong bàn tay, thế nhưng nàng lại có một đôi mắt cực kỳ linh động, rất sinh động.

Ánh mắt nàng đảo xung quanh, cất giọng cao vút hỏi người đánh xe:- Lão Lưu, đã tới Huyện Hoằng Nông chưa?Người đánh xe là một ông lão ngoài 60 tuổi, đang híp mắt suy nghĩ, cứ như là sắp ngủ gật đến nơi.

Lão phản ứng rất chậm, một lát sau mới "A" một tiếng, nói:- Sắp rồi, còn khoảng một hai dặm nữa.Một gã thị vệ trẻ tuổi đi bên cạnh xe bò không nhịn được cười, nói:- Ngọc Nhi cô nương, cô không thể ngó ra xem được sao?Cô gái nhìn thoáng qua liền thấy một góc tường thành của thị trấn, hóa ra thị trấn đã ở trước mắt.

Nàng hơi đỏ mặt, liếc tên thị vệ một cái rồi rụt đầu về, nhỏ giọng nói:- Công chúa, đã đến huyện Hoằng Nông.Bên trong xe bò, một cô gái mặc váy trắng, đầu đội mũ che mạng, chiếc khăn lụa dùng để che đã được nhấc lên.

Cô gái tuổi chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng người nhỏ bé thon thả.

Tuy rằng tuổi không lớn lắm thế nhưng dung nhan tuyệt mỹ vô song, có lẽ là do đi đường vất vả cho nên sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể khẽ tựa trên thành xe.

Ánh mắt nàng mông lung, sâu trong con ngươi lại phảng phất có một chút đau khổ.Nàng chính là con gái nhỏ của Dương Quảng, công chúa Đan Dương - Dương Phương Hinh.

Nàng sau khi được Thẩm Quang cứu ra từ cung Giang Đô, thì được giấu ở quận Đan Dương.

Chờ tình hình tạm lắng xuống thì nàng đi theo đường thủy dọc Trường Giang, vòng lên phía Bắc.

Tại Tương Dương nàng xuống thuyền rồi lên xe bò từ Tương Dương thẳng hướng Bắc mà đi, ròng rã một tháng trời, cuối cùng cũng đến được quận Hoằng Nông.Đích đến của nàng là phủ Thái Nguyên, đó là lãnh địa cuối cùng của Đại Tùy.

Lúc này Dương Phương Hinh vẫn đang chìm trong nỗi đau khi phụ hoàng bị buộc phải tự vẫn.

Đây là vết thương lòng mà cả đời này cũng khó có thể lành lại.Nàng vốn là một cô gái ngây thơ, sôi nổi, vô tư lự, được nuông chiều bởi cha mẹ.

Thế nhưng nước mất nhà tan, cha qua đời mẹ ly tán làm nàng trở nên trưởng thành sau một đêm dài.

Nàng trở lên trầm mặc, suốt quãng đường đi nàng không hề nói một câu với những thị vệ xung quanh.Nha hoàn bên cạnh Dương Phương Hinh là cung nữ Ngọc nhi, vẫn luôn luôn đi theo nàng.

Cô ấy vẫn sôi nổi, hòa đồng với bọn thị vệ, và luôn tìm cách làm cho công chúa vui vẻ, nhưng chưa một lần thành công.- Công chúa!Ngọc Nhi vén một góc rèm xe lên, lén lút nhìn ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói:- Buổi sáng nô tì vu vơ nghe thấy bọn họ có nhắc đến Dương tướng quân ở trong quận Hoằng Nông.

Nếu công chúa không muốn đi Thái Nguyên thì bây giờ trốn vẫn còn kịp.Dương Phương Hinh thở dài:- Không đi Thái Nguyên thì còn đi được nơi đâu?- Lạc Dương thì sao?!- Lạc Dương?Trên khóe miệng Dương Phương Hinh lộ ra nụ cười gượng, lắc đầu, không nói gì thêm.

Ngọc Nhi có chút sốt ruột, lắc lắc tay nàng nói:- Công chúa, thế cuối cùng là có đi không?- Ngươi nhảy xuống xe rồi chạy ra hai mươi bước ta xem.Ngọc Nhi ngẩn người, lát sau mới lầm bầm nói:- Nô tì không muốn đi.- Ngươi nếu không muốn đi thì còn nói cái gì đó?Dương Phương Hinh nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi.Ngọc Nhi phát hiện trong giọng nói của công chúa có chút mất hứng, nàng cảm thấy có chút tủi thân, lí nhí nói:- Người ta cứ nghĩ là công chúa muốn đi, thế nên mới nghĩ kế, người ta chỉ là muốn tốt thôi mà.Dương Phương Hinh cầm tay nàng, dịu dàng nói:- Ta biết ngươi có ý tốt.

Nhưng mà... ta không muốn đi Lạc Dương.Ngọc Nhi lập tức vui vẻ trở lại.- Hóa ra là công chúa muốn đi Thái Nguyên.- Ta cũng không muốn đi Thái Nguyên.Dương Phương Hinh khẽ thở dài một tiếng:- Ta cũng không biết là mình muốn đi đâu?

Có lẽ là ta muốn trở lại Giang Đô, xây một căn nhà nhỏ trước phần mộ của Phụ Hoàng.

Ta sẽ ở đó cả đời, làm bạn với Phụ Hoàng, để người không còn cô đơn.Nói đến đây, Dương Phương Hinh bưng mặt, nước mắt khẽ chảy ra từ những kẽ tay của nàng.Đúng lúc này, xe bò đột nhiên dừng lại.

Lại thấy âm thanh của vài tên thị vệ:- Tham kiến Tổng quản!Sau đó là một âm thanh của một người trẻ tuổi.- Công chúa Điện hạ đang ở bên trong sao?- Bẩm Tổng quản, Công chúa Điện hạ đang ở bên trong.- Tốt lắm.

Các ngươi đã vất vả rồi, ta sẽ có trọng thưởng.Trong xe bò, Ngọc Nhi liền có chút kích động, nàng đã nhận ra giọng nói của Dương Nguyên Khánh.

Lúc trước Dương Nguyên Khánh đã cứu nàng, giọng nói của hắn đã khắc sâu trong tâm khảm của nàng.- Công chúa, là Dương tướng quân!- Ta biết rồi.Dương Phương Hinh lau đi nước mắt, giọng nói vẫn bình thản như trước.

Mặc dù năm ngoái Dương Nguyên Khánh đánh bại người Đột Quyết ở trước Nhạn Môn, giúp nàng không bị khuất nhục, lần này lại cứu nàng từ Giang Đô ra.

Thế nhưng Phụ hoàng của nàng đã từng có lần rưng rưng mà nói rằng, Dương Nguyên Khánh là tên bán nước.

Câu nói bi thương này của Phụ hoàng, cùng với từ bán nước đã khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến cho trong lòng nàng vừa có một phần cảm kích với Dương Nguyên Khánh, lại có một phần căm hận, rất mâu thuẫn.Lúc này, giọng nói của Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài vọng vào:- Thần Dương Nguyên Khánh, tham kiến Công chúa Điện hạ!Dương Phương Hinh trầm mặc không nói.

Ngọc Nhi thấy nàng không có phản ứng, sốt ruột lắc lắc cánh tay nàng.- Công chúa, Dương tướng quân đang cùng người nói chuyện đó!Dương Phương Hinh thả khăn voan xuống che đi dung mạo, nàng kéo rèm xe lên.

Xuyên qua lớp lụa mỏng, nàng thấy trước mặt là một thanh niên khoảng 27-28 tuổi, đầu đội mũ Tử kim, thân hình cao lớn khôi ngô, mũi cao thẳng, miệng góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn xuyên qua lớp lụa trên mặt nàng.Lúc Dương Phương Hinh năm tuổi đã từng được Dương Lệ Hoa mang đến phủ của Dương Nguyên Khánh ra mắt, thế nhưng nàng đã quên rồi.

Về sau tại thị trấn Nhạn Môn lại được gặp lại, lần đó thì do khoảng cách quá xa nên nàng cũng không nhìn rõ hình dáng của hắn.

Trong ấn tượng của nàng thì Dương Nguyên Khánh có dáng người rất cao lớn, trái lại, thị nữ Ngọc Nhi thì lại thổi phồng hắn đến mức thế gian hiếm có.Dương Phương Hinh cười nhạt nói:- Dương Tổng quản vì nước xả thân, khổ cực rồi!Nàng từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc, mỗi câu nói của nàng đều phải phù hợp với thân phận.

Tuy rằng còn trẻ thế nhưng vẫn có phong cách, cử chỉ bình tĩnh, khéo léo.Dương Nguyên Khánh từ sớm đã nhận được báo cáo từ thị vệ hộ tống, rằng Công chúa Đan Dương đã đến, cho nên hắn đặc biệt ra ngoài thành đón tiếp.

Trong trí nhớ của Dương Nguyên Khánh thì Dương Phương Hinh là cô bé năm tuổi trắng trẻo, bảy tám năm trôi qua rồi nàng đã lớn lên, chắc hẳn là mười ba tuổi.Dương Nguyên Khánh thi lễ, áy náy nói:- Thần không thể bảo vệ được tính mệnh cho Thánh thượng, đây là thần tử vô năng, vi thần áy náy vạn lần.Lời nói của Dương Nguyên Khánh lại gợi lên nỗi thương tâm của Dương Phương Hinh, hàng mi dài rủ xuống, khóe mắt nàng chảy ra giọt lệ trong suốt, giọng nói có chút nức nở.- Đó là tội ác của Vũ Văn Hóa Cập, Tổng quản ở Thái Nguyên xa xôi, cho dù có lòng thì cũng khó thực hiện được.

Đây không phải lỗi của Tổng quản, Dương Tổng quản không nên tự trách.Dương Nguyên Khánh thấy nàng vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ lại phải gánh trên vai tránh nhiệm cùng đau thương.

Điều này làm hắn có chút thương tiếc, dịu dàng nói:- Công chúa Điện hạ đã vất vả dọc đường rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai theo vi thần trở về Thái Nguyên, nơi đó có người thân của công chúa.Dương Phương Hinh lặng lẽ gật đầu, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dương Nguyên Khánh, trong lòng cũng có chút cảm kích.- Đa tạ Dương Tổng quản đã bảo vệ, Đan Dương vô cùng cảm kích.…Dương Nguyên Khánh sai người đưa Dương Phương Hinh đến hậu viện của Quận nha trong thị trấn nghỉ ngơi, sau đó lại lệnh cho thân binh của nàng giới nghiêm bốn phía của tiểu viện, không cho bất cứ ai tiếp xúc với nàng.

Dương Sư Đạo hai hôm trước đã đi Thái Nguyên, trước tiên tiếp xúc cùng với các Tướng quốc của chính sự đường, Dương Nguyên Khánh đã đề nghị phong y làm Nạp Ngôn.Dương Nguyên Khánh vừa về tới doanh trại ở ngoài thành, mới bước chân vào cổng liền có thân binh tiến lên bẩm báo:- Bẩm Tổng quản, trong trướng có người đang chờ tiếp kiến, nói là tộc nhân của Tổng quản.- Tộc nhân?Dương Nguyên Khánh hơi trầm ngâm, liền hiểu ra, nhất định là người của Dương gia tại Hoằng Nông đến.

Hắn ở lại Hoằng Nông mấy ngày nhưng vẫn không tiếp xúc với Dương gia, mà cố ý tránh né bọn họ.

Hắn cũng không muốn nhận tổ quy tông, hắn càng muốn là thân phận của mình giữ ở một trạng thái mơ hồ hơn.- Người tới tên là gì?Thân binh bẩm báo nói:- Tổng cộng có hai người, một trong hai gọi là Dương Dị, người còn lại không rõ.Tên người này có chút quen tai, hắn tập trung suy nghĩ một lát, dường như là đã từng nghe Dương Nguy nói qua rồi.

Người này hiện nay đang có vai vế cao nhất trong Dương gia ở Hoằng Nông.

Y là chú của Dương Tố ông nội của hắn, rất ít khi xuất hiện.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 616 : Bắt đầu xuất hiện vết rạnY là một nhân vật thần bí trong Dương gia.

Tộc nhân của Dương gia đã tới đây thì Dương Nguyên Khánh quyết định cũng nên gặp một lần.- Dẫn họ đến lều của ta.Dương gia tại Hoằng Nông được mệnhlà một trong ba gia tộc lớn tại Quan Tây, cùng nổi danh giống Lý gia tại Lũng Tây, Vi gia tại Kinh Triệu.

Hơn ngàn năm qua, Dương gia tại Hoằng Nông đã chia ra làm mấy chục chi lớn nhỏ, có hơn một ngàn tộc nhân.

Mỗi chi đều có gia chủ và Từ đường của riêng mình.

Dương Tố chỉ thuộc một chi trong đó thôi.Dương gia ở Tây Nam của Hoằng Nông còn xây dựng một Từ đường tổng, thờ phụng tổ tiên Dương gia từ thời Xuân Thu là Dương Thiệt.

Cứ ba năm một lần, gia chủ của tất cả các chi thuộc Dương gia cùng với các trưởng lão đều phải đến Từ đường tổng để tiến hành đại tế.Năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Quảng chỉ hạ lệnh xử tử vài tên tộc nhân của Dương gia đã tiếp tay cho Dương Huyền Cảm, còn lại tất cả tộc nhân thuộc chi đó đều không bị ảnh hưởng đến.Ngồi ở trong lều chờ Dương Nguyên Khánh là hai gã tộc nhân của Dương gia, một người gọi là Dương Dị, là chú của Dương Tố, tuổi chừng hơn tám mươi, tóc trắng xóa nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tư duy vẫn nhanh nhẹn, lão cùng Dương Tố là tộc nhân cùng chi, nếu tính về vai vế thì Dương Nguyên Khánh phải gọi lão là cụ.Người còn lại là Dương Văn Tấn, là gia chủ của chi Tùng Dương, chi lớn nhất của Dương gia tại Hoằng Nông.

Sau khi chi của Dương Tố suy bại, chi Tùng Dương được tất cả các chi của Dương gia đề cử, Dương Văn Tấn thay thế Dương Huyền Cảm đảm nhiệm chức chủ tế của Từ đường tổng.Hai người ngồi trong lều trầm mặc không nói, những lời nên nói thì cũng đã nói trên đường rồi, hiện tại chỉ chờ thái độ của Dương Nguyên Khánh thôi.

Đây cũng là mục đích chủ yếu của lần thăm hỏi này của họ, hi vọng Dương Nguyên Khánh có thể thừa nhận hắn là người của Dương gia, dù sao Dương Nguyên Khánh cũng đã đưa di thể của Dương Huyền Cảm trở về tộc mộ của Dương gia.- Dương Tổng quản giá lâm.Binh lính ngoài lều hét to, mành che được vén lên, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến, cười tủm tỉm:- Thật xin lỗi, công việc bận rộn, khiến hai vị đợi lâu rồi.Ngữ khí của hắn rất khách khí, như thể là đang tiếp đãi các hương thân gia tộc lớn của Hoằng Nông vậy.

Dương Dị cùng Dương Văn Tấn nhìn nhau, hai người đều không che dấu nỗi thất vọng trong mắt, chưa cần nói chuyện thì họ đã biết trước kết quả.

Dương Nguyên Khánh sẽ không thừa nhận mình là người của Dương gia, cũng sẽ không tiếp nhận lời mời về thăm hỏi Từ đường tổng.Lý Hiếu Cung đại bại trốn về Quan Trung làm chấn động toàn Trường An.

Lần xuất binh với quận Hoằng Nông này là bước đầu tiên trong kế hoạch tiến quân Trung Nguyên, thế nhưng lại kết thúc bằng thất bại.

Phò mã, Binh Bộ Thị Lang Triệu Từ Cảnh tử trận.

Thế nhưng càng làm cho người ta khó chấp nhận đó là lần này lại bại dưới tay của đối thủ cũ là Dương Nguyên Khánh, thật khiến người ta thổn thức.

Mấy ngày liền, thành Trường An từ công khanh đại thần cho tới phu kiệu hay lái buôn cũng đều bàn luận về trận thảm bại khó có thể chấp nhận này.Thế nhưng thái độ của Hoàng Đế Lý Uyên thì lại trầm mặc khác thường, chỉ đưa ra một cái kết luận rằng "Thời cơ xuất binh không chính xác", sau đó không nói thêm gì, trên triều cũng không đem ra bàn luân, cũng không xử phạt gì đối với bại tướng Lý Hiếu Cung.

Gần như là đem chuyện này gác lại, thái độ như là mặc kệ.

Một số đại thần nhạy bén đối với chính trị thì đều có thể hiểu được, chuyện này có lẽ là liên quan đến nội đấu trong hoàng tộc, Lý Uyên đúng là có nỗi khổ khó nói.Tại Minh Đức môn, Trường An.

Một đội kỵ binh mấy trăm người đang hộ vệ Tần Vương Lý Thế Dân từ ngoài thành trở về.

Dân chúng trong thành đều dạt ra hai bên, đội kỵ binh xông thẳng vào trong, mấy chục tên vệ binh thủ thành không kịp ngăn cản, đành trơ mắt nhìn bọn họ chạy trên đường Chu Tước.- Đó là Tần Vương Điện hạ, không hiểu sao hôm nay lại mạnh mẽ xông qua cổng thành thế nhỉ?Bọn lính thủ thành sôi nổi bàn luận, cũng không thể nào lý giải được chuyện Tần Vương làm việc rất có nguyên tắc, lại cư xử như bọn con ông cháu cha quần là áo lượt mà xông qua cổng thành.- Có thể là do Tần Vương Điện hạ đang tức giận!

Dù sao thì trận thảm bại ở quận Hoằng Nông cũng khiến mọi người cảm thấy khó chịu trong lòng.Có binh sĩ am hiểu thì đoán được tâm tình của Lý Thế Dân đang không vui.- Tần Vương trở về gấp từ Lũng Tây, nhất định là tình thế của quận Hoằng Nông đang rất nghiêm trọng.- Nghe nói là có liên quan đến Tề Vương...- Hừ!

Đứng nói lung tung.Bọn lính nhỏ giọng bàn luận, lại liếc nhìn về Lý Thế Dân đã đi xa.Lý Thế Dân suất binh Lũng Tây giằng co với quân của Tiết Cử, ba ngày trước nhận được tình báo khẩn cấp, Lý Hiếu Cung đại bại tại quận Hoằng Nông, Triệu Từ Cảnh tử trận, ba mươi ngàn quân gần như bị tiêu diệt sạch, trận chiến này thảm bại làm cho Lý Thế Dân phẫn nộ không thôi.

Từ lúc Phụ hoàng phái viện quân đi quận Hoằng Nông, mà không phải là rút quân đội của Lý Hiếu Cung về thì y đã biết rõ kết quả của trận chiến này.Phụ Hoàng của y coi trọng địa bàn mà xem thường sĩ tốt, chính vì loại quan niệm này mà đã đưa ra quyết sách sai lầm.

Sau đó phụ Hoàng lại mắc phải một loạt sai lầm tiếp theo, phái Ngự Sử Vu Chí Ninh đi điều tra sự việc cướp người ở Đồng Quan.

Tại thời khắc sắp khai chiến đáng nhẽ phải đổi tướng, đợi chiến dịch kết thúc thì từ từ điều tra.

Một mặt thì điều tra, một mặt thì tác chiến, hai chủ soái thì đấu đá với nhau hỏi sao có thể phối hợp tác chiến?Hiện tại Lý Thế Dân lo lắng nhất là quân tâm, phụ Hoàng xử lý sự kiện Đồng Quan đã sai lầm làm cho quân tâm không an, nếu như không xử lý tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với lòng tin của những binh lính cống hiến cho vương triều họ Lý.Trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ lo lắng, đồng thời cũng rất tức giận huynh đệ là Tề Vương Lý Nguyên Cát.

Y thừa hiểu tính cách của huynh đệ mình, ích kỷ bạc bẽo, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, để cho y làm chủ soái của quân tiếp viện chính là sai lầm của phụ Hoàng.

Lý Thế Dân mím môi, giục ngựa chạy gấp, rất nhanh đã về tới Tần Vương phủ.Tần Vương phủ nằm ở phường Sùng Nhân, trước là phủ ở của Tần Vương Dương Tuấn triều Tùy.

Sau khi sửa chữa lại toàn bộ, đã thành Vương phủ của Lý Thế Dân.

Phủ Tần Vương không chỉ là nơi ở, đồng thời cũng là nơi xử lý công vụ tập trung.

Tất cả Trưởng Sử, Tư Mã, Văn Học, Lục Sự Tham quân, Lục Tào Tham Quân Sự, hay là kể cả phụ tá, hội quán văn học v.v.. cũng đều tập trung ở đây.Trưởng Sử hiện nay của phủ Tần Vương là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tư Mã là Đoàn Chí Huyền, Văn Học là Phòng Huyền Linh, Lục Sự Tham quân là Nhan Sư Cổ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ và Đoàn Chí Huyền đều ở bên trong quân đội ở Lũng Tây, sự vụ hàng ngày ở phủ Tần Vương đều do Phòng Huyền Linh xử lý.Lý Thế Dân xoay người xuống ngựa, vội vàng đi vào trong phủ.

Phòng Huyền Linh nghe tin liền ra đón, y không ngờ Lý Thế Dân lại trở về gấp như vậy, vừa mừng vừa sợ nói:- Điện Hạ sao lại trở về nhanh thế ạ?- Haizz!Lý Thế Dân thở dài một tiếng, y thấy hai bên đều có chuyện phải làm, liền nhịn không được cảm khái trong lòng, chỉ chỉ vào quan phòng của y nói:- Đi vào trong nói chuyện.Lý Thế Dân đi vào phòng mình, một thị nữ giúp yn cởi bỏ áo ngoài, bên trong mặc áo bào xanh nhạt bó sát người, eo đeo thắt lưng da, toát ra vẻ đầy sức sống, nhưng tâm tình bên trong của y thì ngược lại.

Y khoát tay áo, cho thị nữ lui ra.Phòng Huyền Linh đi đến, nói:- Trong lòng vẫn đang buồn bực sao.- Đã tối rồi.Lý Thế Dân thở dài.

Hôm nay thì y không thể đi gặp phụ hoàng được rồi.

Y xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, phía tây mây đen mù mịt.- Có lẽ ta nên tỉnh táo lại.Trong giọng nói của Lý Thế Dân vẫn còn mang theo chút trầm tư, dường như dòng suy nghĩ của y đang miên man ở phương xa.

Phòng Huyền Linh lẳng lặng nhìn y, đột nhiên Lý Thế Dân xoay người, nhìn chăm chú vào Phòng Huyền Linh.- Trong thư tiên sinh khuyên ta công khai thảo phạt tứ đệ Nguyên Cát là có ý gì?Phòng Huyền Linh lắc đầu.- Đây thật ra không phải ý của ty chức, mà là ý của Bùi Tướng quốc.

Chỉ là ty chức cảm thấy ý kiến của ông ấy cũng rất có lý.- Bùi Tịch?Lý Thế Dân sửng sốt một chút.Phòng Huyền Linh nở nụ cười:- Ngay đêm nhận được tin tức bại trận từ Hoằng Nông, Bùi Tướng quốc đã tới tìm ty chức.

Ty chức biết rõ là ông ta muốn mượn miệng ty chức loan truyền cho cả thiên hạ, chẳng qua là ty chức thấy rằng ông ta nói cũng đúng, cho nên ty chức đã bỏ thêm ý kiến của ông ta vào trong thư với Điện hạ.Lý Thế Dân lại chìm vào suy nghĩ, lát sau y mới đột nhiên giật mình, hóa ra là y cùng Phòng Huyền Linh vẫn đang đứng nói chuyện nãy giờ.

Y cười áy náy, vội vàng nói:- Mời tiên sinh ngồi.Lý Thế Dân cũng ngồi xuống, cầm chiếc chuông nhỏ ở trên bàn lên rung nhẹ, tiếng chuông rất trong trẻo, ngay lập tức liền có thị nữ xuất hiện ở cửa ra vào.

Lý Thế Dân phân phó:- Cho ta cùng Phòng tiên sinh hai chén trà.Chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi này mà Lý Thế Dân đã dần dần hiểu được ý tứ của câu nói kia.

Công khai thảo phạt Tề Vương Lý Nguyên Cát chính là cơ hội để y lấy lòng quân.- Ý của tiên sinh là để ta lấy được quân tâm sao?Lý Thế Dân có chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào Phòng Huyền Linh.- Đây chỉ là một điểm đơn giản có thể thấy từ bên ngoài thôi, quả thật là có ý tứ này, thế nhưng không phải là tất cả.Trên mặt Phòng Huyền Linh luôn kèm theo một chút thần bí làm cho Lý Thế Dân có chút mù mờ, y vừa muốn hỏi thì lại mím chặt môi, thị nữ dáng người thướt tha bưng hai chén trà đến.

Lý Thế Dân có chút tức giận trừng mắt với cô, cô xuất hiện không đúng lúc làm cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, đợi cho thị nữ đặt khay trà xuống, y không kiên nhẫn lập tức khoát khoát tay:- Mau lui ra, không cho phép ai vào!Thị nữ đi xa, Lý Thế Dân không chờ được liền vội hỏi:- Nếu như nhìn sâu hơn thì sao?Phòng Huyền Linh đứng lên đóng hết các cửa sổ, sau đó mới ngồi xuống nhỏ giọng nói:- Thái Tử ủng hộ Tề Vương, làm cho Lý Hiếu Cung bị yếu thế.

Ý của Bùi Công là, đây chính là cơ hội tốt để lôi kéo Lý Hiếu Cung.Lý Thế Dân kinh ngạc, trong lời nói của Phòng Huyền Linh bao hàm rất nhiều ý tứ sâu xa, làm đầu óc y có chút choáng váng.

Thế nhưng dù sao y cũng cực kì thông minh, lập tức nắm bắt được những điểm trọng yếu trong đó.

Ý tứ của Bùi Tịch và Phòng Huyền Linh là khiến cho địa vị của y và Thái Tử ngang nhau.

Tương lai lấy điều đó để phát triển, điều này làm Lý Thế Dân hết sức kinh hãi, không thốt nổi lên lời.Phòng Huyền Linh cũng biết Lý Thế Dân khó có thể tiếp nhận được ngay, liền cười xòa:- Nói thế nào đi nữa thì Điện hạ hẳn là sẽ dần dần nắm quân quyền, Lý Hiếu Cung là thế lực lớn thứ hai của quân đội, cơ hội này Điện hạ không thể bỏ qua.Lý Thế Dân nhẹ nhàng gật gật đầu, y cần thời gian để cân nhắc chuyện này.Điện Cam Lộ, cũng Thái Cực.

Đây là thư phòng ở nội cung của Lý Uyên, cũng là nơi lãi đọc sách hoặc tiếp kiến trọng thần khi có việc gấp.

Trên hành lang phía ngoài điện Cam Lộ, vài tên hoạn đang cầm đèn lồng, dẫn Thái Tử Lý Kiến Thành vội vàng đi tới điện Cam Lộ.Triều Đường vừa thành lập, các loại quy củ lễ nghi vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa Lý Uyên rất coi trọng Lý Kiến Thành cho nên y có thể tiến vào nội cung, cùng phụ thân thương nghị đại sự.

Lý Kiến Thành vừa mới nhận được tin tức, tứ đệ của y là Nguyên Cát vừa trở về Trường An, bị Phụ hoàng triệu vào cung chất vấn.

Lý Kiến Thành trong lòng rất lo lắng, sợ rằng Phụ hoàng trong lúc tức giận nhất thời mà làm ra chuyện gây hối hận về sau.

Y không muốn thảm kịch Tùy Văn Đế giết người thân lại một lần nữa xảy ra, đây là nguyên nhân bại vong cuối cùng của triều Tùy.

Triều Tùy cuối cùng đã không còn hoàng thân để chống đỡ.Y đã mất đi một người anh em là Trí Vân, cho nên bất kể thế nào thì y cũng không muốn mất đi người anh em thứ hai.

Hoàng Quân Hán đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh, chuyện này cũng không khó để xử lý, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Lý Kiến Thành rất lo Phụ hoàng sẽ đưa ra quyết định không có lý trí.Bên trong điện Cam Lộ, Lý Nguyên Cát đang quỳ trên mặt đất.

Eo lưng thẳng tắp, trong mắt toát ra vẻ hung ác, nhưng không nhằm vào phụ thân mà nhìn chằm chằm vào mấy cung nữ bên cạnh, làm cho mấy cung nữ trong lòng khiếp đảm.- Phụ hoàng, con không đoạt người phụ nữ kia.

Cô ta là kỹ nữ ở Lạc Dương, con làm sao có thể chỉ vì một kỹ nữ mà tự hủy đi thanh danh của mình.

Phụ hoàng vì sao không nghe con giải thích, lại cứ đi tin vào những điều vô căn cứ như vậy?Lý Uyên tức giận đến tái xanh mặt, lão đã vì đứa con này mà tính toán rất nhiều, gánh chịu bao nhiêu phiền toái, thế nhưng bây giờ ở trước mặt mình mà y vẫn không thừa nhận.

Lý Uyên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đập bàn mắng:- Nghiệp chướng, Hoàng Quân Hán sẽ vô duyên vô cớ đi vu oan ngươi sao?

Ngươi ở Thái Nguyên gây ra bao nhiêu tai tiếng chẳng lẽ cho rằng Trẫm không biết?

Ngươi cưỡng đoạt dân nữ cũng không phải lần đầu!Lúc này thì Lý Kiến Thành đã vào trong điện, y tiến lên thấp giọng khuyên Phụ hoàng:- Phụ hoàng, tức giận có hại cho sức khỏe, ngàn vạn lần không nên tức giận, trước hết cứ nghe xem Nguyên Cát giải thích thế nào đã.Lý Uyên thời gian gần đây đã xuất hiện hiện tượng đầu óc choáng váng, ngự y khuyên lão không nên tức giận, cố gắng giữ tâm trạng bình thản.

Lý Uyên vừa rồi đã quên, sau khi được con trưởng nhắc nhở, cơn giận đã giảm xuống một chút, liền nói:- Được rồi!

Con hãy giải thích đi, nếu như giải thích không thỏa đáng thì nhất định Trẫm sẽ nghiêm trị.Lý Nguyên Cát đã nghĩ đối sách suốt dọc đường, bây giờ điều có lợi nhất cho y chính là Hoàng Quân Hán đầu hàng Bắc Tùy, có tên Triệu Từ Cảnh biết một chút sự tình thì đã chết rồi, kể cả cô gái kia cũng bị y giết luôn, tất cả đều chết không có gì để đối chứng.

Bây giờ chỉ cần y dứt khoát phủ nhận, thì phụ hoàng cũng không có cách nào xử lý.

Có sự giáo huấn ở Thái Nguyên nên y biết rõ không thể thành thật thừa nhận.Lúc này, Lý Kiến Thành cũng nhẹ nhàng nói:- Nguyên Cát, suy nghĩ kĩ một chút rồi hẵng nói, không nên làm cho cho phụ hoàng tức giận thêm.Thật ra Lý Kiến Thành cũng biết, phụ hoàng chẳng qua cũng chỉ là tìm một cái cớ hợp lý để bịt miệng mọi người, trấn an triều thần mà thôi.

Chuyện này nếu cứ thế bỏ qua thì tại thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của Hoàng gia.Lý Nguyên Cát cảm kích nhìn huynh trưởng, sau đó chậm rãi nói:- Phụ Hoàng, con tuy rằng có gây ra một số chuyện không hay ở Thái Nguyên, nhưng đây chỉ là hành động trẻ người non dạ.

Trải qua bài học xương máu khi thất thủ Thái Nguyên, con đã hối cải.

Chuyện cướp người ở Đồng Quan thực sự là con vô tội, Phụ Hoàng, lòng người khó đoán!

Hoàng Quân Hán đã có ý định đầu hàng Dương Nguyên Khánh, thế nhưng lại không muốn mang tiếng là bán chủ cho nên mới nghĩ ra kế mượn dao giết người này, lấy cớ là con cướp phụ nữ của y, cho nên y mới tức giận đầu hàng.

Như vậy y lại đứng về bên chính nghĩa, còn con lại trở thành kẻ tiểu nhân hèn hạ.Lời giải thích này có thể miễn cưỡng chấp nhận được, sắc mặt Lý Uyên cũng hơi giãn ra một chút, lại tiếp tục chất vấn y:- Vậy vì sao con không đi cứu Hiếu Cung, khiến cho y bơ vơ lạc lõng, cuối cùng đại bại.- Phụ Hoàng, con thực sự oan uổng mà.Lý Nguyên Cát ủy khuất chảy nước mắt.- Binh bại ở Hoằng Nông tất cả tội lỗi đều đè vào đầu con, chẳng lẽ con lại ko biết cân nhắc đại cục sao?

Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn mấy chục ngàn quân chủ lực đánh chiếm huyện Văn Hương, Đồng Quan nói thì viện trợ cho Hoằng Nông như thực chất thì lại giống gây khó khăn hơn.

Triệu Thị Lang không nghe lời khuyên của con, cứ nhất định phải cứu viện cho huyện Thiểm, cho nên mới trúng phải mai phục.

Chuyện này khiến con rất hối hận, vì sao không ngăn cản y thật cứng rắn.Nói đến đây, giọng nói của Lý Nguyên Cát đã trở nên nghẹn ngào.

Lý Uyên mềm lòng, dù sao cũng là con mình, y cũng tin tưởng con trai mình nói đúng sự thật.

Y cho dù xấu xa thì cũng không đến mức này.

Lão thở dài một tiếng, thương cảm cho Triệu Từ Cảnh bỏ mình.- Thế nhưng...

đáng lẽ con phải đi cứu Từ Cảnh, dù sao nó cũng là anh rể của con, làm sao con có thể trơ mắt nhìn nó tử trận.Mắt Lý Nguyên Cát lại đỏ lên, run rẩy nói:- Con không nghĩ là anh ấy sẽ tử trận, mà cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ phá vòng vây bỏ chạy.

Nếu biết vậy thì con cho dù có chết cũng sẽ đi cứu anh ấy.

Lúc đó con đang mang trọng trách nơi Đồng Quan, Dương Nguyên Khánh dẫn đại quân chờ ở bên, nếu như bị mất Đồng Quan...

Con thực sự...

Thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.Đến đây thì Lý Nguyên Cát nghẹn ngào khóc rống lên, Lý Kiến Thành cũng quỳ rạp xuống đất, cầu xin giúp em mình.- Phụ hoàng, Tứ đệ giải thích hoàn toàn hợp lý, đệ ấy giữ trọng trách trấn thủ Đồng Quan, đúng là không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên không thể đổ trách nhiệm của thất bại cho Tứ đệ được.- Tất cả đứng lên đi!Lý Uyên thở dài.Sáng hôm sau, Lý Uyên đã tuyên bố trước triều, binh bại tại Hoằng Nông không phải là do Tề Vương không cứu, mà là Dương Nguyên Khánh dẫn đại quân hùng hậu ở huyện Văn Hương, dụ quân Đồng Quan rời khỏi để nhắm tới Quan Trung.

Tề Vương thân mang trọng trách trấn thủ Đồng Quan, không thể manh động, đưa ra quyết định chính xác, có công mà không có tội.Bại trận tại Hoằng Nông không phải là chiến bại mà chỉ là triều đình nắm thời cơ Đông tiến chưa chuẩn xác.

Đậu Kiến Đức không thể kiềm chế được Dương Nguyên Khánh, làm cho Dương Nguyên Khánh kịp thời viện binh cho Lạc Dương, cho nên không phải là Lý Hiếu Cung chỉ huy bất lực, miễn tội cho Lý Hiếu Cung.

Tất cả tướng sĩ tử trận đều được phụ cấp gấp đôi, bày tỏ Hoàng ân bao la.Thảm bại, gần một trăm ba mươi ngàn người chết, toàn quân bị diệt vậy mà không có kẻ nào bị truy cứu trách nhiệm, chỉ tuyên cáo rồi kết thúc.

Lý Hiếu Cung trong lòng uất hận vô cùng, thế nhưng cũng đành phải chấp nhận.Ngay đêm đó, Lý Thế Dân đi tới phủ của Lý Hiếu Cung.- Thánh thượng một lòng cầu yên ổn, như vậy rất ảnh hưởng đến quân tâm.Trong thư phòng, huynh đệ Lý thị ngồi đối diện nhau, Lý Hiếu Cung mắt đã đỏ bừng, hắn đem chén rượu đập trên bàn thật mạnh, vô cùng đau đớn nhìn Lý Thế Dân, nói:- Đồng Quan tướng sĩ mỗi người đều biết thằng khốn đó đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán, mỗi người đều biết hắn trong lòng mang đố kị nên mới không chịu xuất binh, Thánh thượng lại tin tưởng lời của hắn, tưởng các tướng sĩ đều là đồ ngu sao?[/QUOTE]Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 617 : Huynh đệ nảy sinh hiềm khích- Thánh thượng một lòng cầu yên ổn, như vậy rất ảnh hưởng đến quân tâm.Trong thư phòng, huynh đệ Lý thị ngồi đối diện nhau, Lý Hiếu Cung mắt đã đỏ bừng, hắn đem chén rượu đập trên bàn thật mạnh, vô cùng đau đớn nhìn Lý Thế Dân, nói:- Đồng Quan tướng sĩ mỗi người đều biết thằng khốn đó đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán, mỗi người đều biết hắn trong lòng mang đố kị nên mới không chịu xuất binh, Thánh thượng lại tin tưởng lời của hắn, tưởng các tướng sĩ đều là đồ ngu sao?Lý Thế Dân yên lặng thay hắn rót một chén rượu, thở dài:- Kì thật có một số chi tiết đã rõ ràng, tối hôm đó Hoàng Quân Hán cho năm nghìn quân trở về Đồng Quan, lúc này quân đội và tướng lãnh đều biết Hoàng Quân Khánh phải đầu hàng.

Lúc này còn cách thời điểm Dương Nguyên Khánh phát động tiến công khá sớm, hắn hoàn toàn có thể cử quân đi tiếp quản phòng ngự của huyện Văn Hương, ngăn cản Hoàng Quân Hán đầu hàng, nhưng hắn đã không làm, mà ngồi chờ Dương Nguyên Khánh qua sông chiếm lĩnh huyện Văn Hương.

Bởi vậy có thể thấy được rằng hắn hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể chặt đứt đường lui của quân đội Hoằng Nông, trả thù bọn họ việc đã buộc tội hắn.

Đây chính là do nội tâm của hắn ác độc, hắn căn bản không phải là vì thất bại, bởi vì ta biết rất rõ vấn đề ở đây là chỗ nào.

Hắn rõ ràng là dẫn hai vạn quân đi viện trợ ngươi, phụ hoàng lại bổ nhiệm hắn là Đồng Quan đại soái, như vậy liền lẫn lộn chức trách của hắn.

Chiến dịch này thất bại, phụ hoàng cũng có trách nhiệm rất lớn.

Kỳ thật Khuất Đột Thông nói rất đúng, một trận chiến quả thật không thể có đến hai soái.Lý Hiếu Cung ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, phun mùi rượu nói:- Ngươi nói không sai, Đồng Quan vốn là có mười ngàn quân đóng giữ, có thể đủ phòng ngự một trăm ngàn người tiến công, nhưng hắn lại dùng ba mươi ngàn người phòng ngự Đồng Quan.

Sau đó Triệu Từ Cảnh muốn đi cứu ta, hắn lại chỉ cấp cho Triệu Từ Cảnh năm ngàn người, rõ ràng hắn muốn cậu ta đi tìm chết.

Mật thám của Đồng Quan báo lại phát hiện quân đội của Triệu Từ Cảnh bị vây, đang cơn nguy cấp, hắn lại hạ lệnh đóng cửa chính của Đồng Quan, không cho ai ra ngoài, rõ ràng là muốn Triệu Từ Cảnh đi tìm chết.

Tâm địa của hắn thật ác độc.

Ngay cả tỷ phu của mình cũng có thể phái đi chịu chết.

Hắn thật sự cho là mình có thể dối trên lừa dưới sao?Nói tới đây, Lý Hiếu Cung cao giọng hạ lệnh:- Dẫn bọn họ tiến vào!Một lát, thân binh nhân được lệnh đem hai người đàn ông trung niên tiến vào.

Bọn họ quỳ rạp xuống đất:- Tiểu dân tham kiến Vương gia.Lý Hiếu Cung chỉ bọn hắn, nhìn Lý Thế Dân nói:- Hai người này là người chứng kiến, là những người thương nhân ở phía ngoài Đồng Quan, tận mắt nhìn thấy thằng khốn đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán kia, ta đã phái người đi Đồng Quan tìm họ tới.- Các ngươi nói nói lại tình huống lúc đó cho ta.Một gã thương nhân gật đầu nói:-Lúc ấy tiểu nhân đang ở trên đường, trong đám người đẩy xe lương khô, đại khái là cách Đồng Quan hơn hai dặm.

Chúng tôi thấy hơn một trăm quân sĩ cưỡi ngựa xông lên, vây một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa có bốn người cùng bọn họ ác đấu, kết quả là tại chỗ bị giết chết hai người, còn hai người khác bị vây ở bên trong.

Lúc này kỵ binh mới lôi ở trong xe ngựa ra một nữ nhân có tướng mạo rất đẹp, đem cô ấy đặt ngang trên lưng ngựa, rồi hướng huyện Hoa Âm mà chạy đi.

Chúng tôi mới biết được bọn họ là thân binh của Tề Vương điện hạ.

Hồi bẩm Vương gia, lúc ấy ở trên đường còn có rất nhiều binh lính vận chuyển lương thực, bọn họ cũng nhìn thấy.Lý Hiếu Cung phất tay, bảo người đưa bọn họ dẫn vào, lại than dài một tiếng nói với Lý Thế Dân:- Ta mới đầu còn có chút hoài nghi là Hoàng Quân Hán gạt ta, hiện tại bằng chứng như rành rành như vậy, chẳng lẽ Thánh Thượng vẫn thà tin tưởng lời nói một bên của thằng khốn kia, cũng không chịu ở Đồng Quan cho điều tra lại tỉ mỉ mọi chuyện sao?

Ta biết ông ấy luôn mong muốn duy trì sự yên ổn, nhưng lòng người đều có công đạo, ông ấy thiên vị cho đứa con như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của mỗi tướng sĩ không?Lý Thế Dân không lộ ra thanh sắc, chậm rãi uống một chén rượu.

Kì thật mục đích của hắn hôm nay là muốn cùng Lý Hiếu Cung có chung nhận thức, sau đó đem hắn lôi kéo về bên cạnh mình.

Nhưng hắn cũng biết, phụ hoàng một khi đã hạ lệnh, tất cả đều khó có khả năng sửa lại, cho dù Lý Hiếu Cung có tìm ra nhiều hơn nữa những căn cứ chính xác cũng vô dụng, vấn đề hiện tại là làm sao có thể khiến Lý Hiếu Cung lựa chọn đứng cùng một bên với mình.Hắn trầm tư một lát, liền nói:- Ta hôm nay sẽ đi tìm phụ hoàng, thuyết phục ông ấy đưa vợ con Hoàng Quân Hán đến Hà Đông.

Chúng ta đã thất tín với quân sĩ, bây giờ làm như vậy có thể xoay chuyển một chút.Lý Hiếu Cung ánh mắt lộ ra sự cảm kích, chuyện này hắn cũng muốn thuyết phục Thánh Thượng, nhưng nếu Thế Dân nguyện ý ra mặt, không còn gì tốt hơn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm chạy nhốn nháo, có cận vệ lo lắng bẩm báo:- Vương gia, Thái tử điện hạ tới rồi.Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người, thái tử điện hạ không ngờ lại xuất cung, Lý Hiếu Cung vội vàng đứng dậy:- Ta đi nghênh đón thái tử điện hạ.Hắn vừa liếc nhìn Lý Thế Dân, ý là hỏi hắn có đi hay không?

Lý Thế Dân trầm ngâm một chút, đứng lên nói:- Ta cùng đi với ngươi.Trước cửa phủ, Lý Kiến Thành mặc áo bào xanh, đầu đội mũ nồi, chắp tay sau lưng đứng ở trên bậc thang chờ.

Lần này y đến là để trấn an Lý Hiếu Cung.

Lý Kiến Thành thật ra cũng không phải là muốn thiên vị cho huynh đệ, nhưng làm Thái Tử, y biết rõ muốn thành lập một nước mới thì phải bắt đầu từ bộ phận hoàng thất, có ổn định và đoàn kết mới có lợi cho đế quốc mở rộng và lớn mạnh.

Trái lại, nếu nội bộ bị chia rẽ, làm cho đế quốc rơi vào sự hao tổn, như thế thì vô lực tiếp tục mở rộng.Bảo vệ Tứ đệ Nguyên Cát có thể tránh khỏi sự gièm pha của hoàng thất, giữ gìn hình tượng của phụ hoàng và hoàng thất Lý Đường, có lợi cho sự ủng hộ của người trong thiện hạ đối với triều Đường.

Nhưng y cũng biết, chỉ bảo vệ Nguyên Cát là chưa đủ, y còn phải tiếp tục trấn an người có liên quan là Lý Hiếu Cung, như vậy mới có thể tránh cho hoàng thất bị chia rẽ, cũng có thể nói là tính toán của Lý Kiến Thành khá chu toànLúc này Lý Kiến Thành khoanh tay đứng ở trên bậc thang, híp mắt nhìn một đám thị vệ dắt ngựa đang đợi ở đối diện.

Y nhận ra đây là thị vệ của Nhị đệ Lý Thế Dân, hóa ra Nhị đệ đã ở phủ của Lý Hiếu Cung, cái này cũng hơi trùng hợp.Lúc này, phía sau y truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Lý Hiếu Cung vội vàng đi ra, khom người nói xin lỗi:- Khiến thái tử điện hạ ở bên ngoài phủ đợi lâu, thần thật thất lễ!- Không có gì, đây là ta không mời mà tới, rất đường đột, ta mới phải nói lời xin lỗiLý Kiến Thành khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Thế Dân phía sau Lý Hiếu Cung:- Nhị đệ cũng tới đây sao?Lý Thế Dân tiến lên khom người thi lễ:- Tiểu đệ biết Hiếu Cung trong lòng đau buồn, cho nên đặc biệt tới đây an ủi ông ấy.- Là vậy sao?

Thật sự là trùng hợp, ta cũng đến đây an ủi Hiếu Cung.Lý Kiến Thành ánh mắt lại nhìn hướng lên bầu trời, tận lực che dấu một tia mất tự nhiên xuất hiện trên mặt y:- Thời tiết có vẻ không tốt lắm, hẳn là trời sắp mưa.Cho dù chưa nói tới việc Nhị đệ Lý Thế Dân có thể uy hiếp ngôi vị thái tử của y, nhưng theo tiền lệ của triều Tùy trước, vẫn là sẽ có người không tự chủ được liên hệ tới nó.

Không ở đúng vị trí của mình thì sẽ không bàn đến chính sự. nếu đã làm Thái tử, Lý Kiến Thành tự nhiên sẽ phảicủng cố ngôi vị thái tử của y thêm vững chắc, không chỉ lấy được tín nhiệm của phụ hoàng, mà đồng thời cũng phải phòng ngừa những uy hiếp từ người ngoài.

Trong tất cả các huynh đệ, Nhị đệ Lý Thế Dân không thể nghi ngờ là uy hiếp lớn nhất của y.Lý Kiến Thành nói thời tiết không tốt, ý tứ là muốn nhắc nhở Nhị đệ nên cáo từ mà rời đi, nhưng không ngờ Lý Thế Dân lại không có chút nào để ý đến, chỉ cười cười, vẫn như cũng đứng phía sau Lý Hiếu Cung.Lý Hiếu Cung là chủ nhà, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, liền vội vàng cười nói:- Đừng đứng ở cửa mà nói chuyện như vậy, thái tử điện hạ, mời vào.Dọc đường đi Lý Kiến Thành vài lần muốn cùng Nhị đệ nói vài câu.

Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, lại tìm không thấy chuyện để nói.

Y vốn là muốn hỏi chiến sự ở Lũng Tây , nhưng nếu nhắc tới Lũng Tây sẽ không thể tránh nói đến chuyện Lý Thế Dân chưa phụng chỉ vào kinh, biết được chuyện này càng thêm xấu hổ, nên hai người vẫn duy trì trầm mặc.Lý Hiếu Cung đem Lý Kiến Thành mời đến quý khách phòng, ba người ngồi xuống.

Lý Kiến Thành ngồi ở vị trí trên cùng, còn Lý Hiếu Cung và Lý thế Dân ngồi ở hai bên, hai thị nữ tiến lên dâng trà.Lý Kiến Thành thân là Thái Tử, không thể tùy ý xuất cung, y ở bên ngoài dạo chơi một thời gian cũng không thể quá dài.

Y không có khả năng cùng mọi người hàn huyên nhiều chuyện, nếu như Nhị đệ không chịu rời đi, y cũng chỉ có thể thẳng thắn nói rồi.Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút rồi nói:- Ta hôm nay đến chủ yếu muốn đến cùng Hiếu Cung nói chuyện một chút, hy vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Thánh Thượng.[/QUOTE]Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 618 : Trợ giúpLý Hiếu Cung bưng chén trà chậm rãi thưởng thức, cũng không nói gì.

Bên cạnh, Lý Thế Dân cũng không nói, nhưng lại có chút không yên lòng, trên tay cầm lấy một khối ngọc bội, dường như lời nói của huynh trưởng Lý Kiến Thành với hắn không có nửa điểm liên quan, hắn giống như chỉ là một người ngồi nghe.Lý Kiến Thành vừa nói, nhưng ánh mắt lại bị khối ngọc trên tay Nhị đệ hấp dẫn.

Y bỗng nhiên nhận ra khối ngọc bội kia chính là vật mà hôm trước Ngũ muội Quế Dương Công chúa ở trước mặt phụ hoàng xuất ra cáo trạng, chính là khối ngọc bội hình con bướm, là tín vật mà chính thân binh của Triệu Từ Cảnh đưa cho Quế Dương Công chúa.

Như thế nào ngọc bộ này lại ở trong tay nhị đệ Lý Thế Dân?Chẳng lẽ Quế Dương Công chúa đã cùng Nhị đệ nói qua chuyện gì sao?

Lý Kiến Thành phát hiện kì thật chuyện này Nhị đệ Lý Thế Dân tham dự rất sâu, trong lòng của y xuất hiện một sự nghi ngờ, chuyện này đến cuối cùng còn muốn diễn biến như thế nào nữa?Mặc dù ở trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng y vẫn không có ngừng nói, hướng Lý Hiếu Cung, thành khẩn:- Đại Đường vương triều vừa mới được thành lập, lúc này phải giữ gìn đoàn kết và ổn định hoàng tộc mới là trọng yếu, quan hệ đến chuyện chúng ta cuối cùng có lấy được hay không thiên hạ.

Thánh Thượng kỳ thật cũng biết sự tình không phải đơn giản như Tề vương nói, nhưng người cũng không có cách nào, lúc này người chỉ có thể đem tình thế bình ổn trở lại, khiến mọi người nhanh chóng quên đi việc này, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất.

Ta hy vọng Hiếu Cung có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Thánh Thượng.Lý Hiếu Cung còn chưa có nói chuyện, Lý Thế Dân đã không kìm nổi, cười lạnh một tiếng:- Phụ hoàng có nỗi khổ tâm thì đệ có thể hiểu, nhưng lời giải thích của huynh trưởng lại khiến người khác khó có thể tin phục, thậm chí là hoàn toàn ngược lại.Lý Kiến Thành lộ ra vẻ mặt cực kì không hài lòng.

Đây chính là nguyên nhân y không muốn Nhị đệ có mặt ở trong này, vì hắn sợ Nhị đệ nhúng tay vào việc này, khiến những lời cố gắng khuyên bảo của mình đối với Hiếu Cung trở thành công cốc.

Hiện tại chuyện mà hắn lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, Lý Kiến Thành trong lòng lửa giận bốc lên, y hít một hơi thật dài, khắc chế những bất mãn trong lòng, dùng giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ hiếm có mà nói:- Đệ còn nói!

Làm sao lại khó có thể tin phục?

Làm sao lại hoàn toàn ngược lại?Lý Thế Dân vẫn không thèm để ý đến thái độ của huynh trưởng, hắn vẫn như cũng không chút hoang mang nói:- Thời trung cổ lũ lụt tràn lan, vua Cổn dùng phương pháp vòng vây trị thủy, nhưng kết quả lại càng khiến cho lũ lụt thêm ngập trời.

Còn vua Vũ dùng phương pháp khai thông để trị thủy, cuối cùng cũng bình ổn được lũ lụt.

Việc hôm nay cũng tương tự như vậy.

Tề vương phạm pháp vốn là việc nhỏ, chỉ cần hủy bỏ quan chức, trọng trách của hắn, mọi chuyện liền giải quyết xong, quân lính sẽ cảm thấy Thánh Thượng công chính nghiêm minh.

Vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân.

Phụ hoàng của chúng ta đang gây dựng danh vọng rất cao nhưng giờ lại áp dụng phương pháp xử lý chuyện này kiểu bịt miệng, không chịu xử phạt Tề Vương, trực tiếp coi việc quận Hoằng Nông thảm bại, chuyện Hoàng Quân Hán đầu hàng là ngẫu nhiên sao?

Nhưng hiện tại phụ hoàng vẫn là không chịu thừa nhận, tiếp tục làm chuyện thêm trầm trọng, nhưng lại không biết chuyện này có thể ngăn chặn miệng của các tướng sĩ, nhưng ngàn vạn lần không thể chặn lại trái tim họ.

Những chuyện nho nhỏ như vậy góp lại sẽ thành lớn, làm người ta đau lòng.

Huynh trưởng thân là Thái Tử, không khuyên giải phụ hoàng dũng cảm nhận sai, ngược lại lại bao che dung túng, trợ giúp Tề vương, thế cho nên phụ hoàng trên con đường sai lầm lại càng chạy càng xa, huynh trưởng chẳng lẽ không tự xét lại sao?Lý Kiến Thành giận dữ, nhìn chằm chằm Nhị đệ Thế Dân, hung hăng nói:- Vậy đệ muốn như thế nào, chẳng lẽ khiến phụ hoàng đánh chết Tứ đệ, sau đó ra chiếu buộc tội chính mình sao?

Có lẽ đây đúng như hy vọng của đệ, dù sao những loại tình cảm huynh để này đối với đệ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.Lý Thế Dân khóe mắt nhanh chóng nhìn lướt qua Lý Hiếu Cung, thấy gã có vẻ mặt phẫn hận, hắn biết phẫn hận này không phải đối với mình, mà là nhằm vào huynh trưởng Kiến Thành.

Mục đích của chính mình đã đạt đến, giọng điệu của Lý Thế Dân dần dần bình thản, hạ xuống:- Đệ chỉ là cùng luận sự mà thôi, nếu trên triều đã có kết luận như vậy, đệ còn có thể bức bách phụ hoàng nhận tội sai của mình sao?

Đệ vẫn là tin tưởng câu nói kia, công đạo đều có trong lòng mỗi người, đại ca rồi một ngày nào đó sẽ vì việc bao che cho Nguyên Cát mà hối hận.Lý Kiến Thành một phen suy tính không ngờ đến cuối cùng vì có huynh đệ Lý Thế Dân ngồi đây mà không có phát huy ra tác dụng.

Y không còn thời gian để cùng Nhị đệ tranh luận nữa, cửa cung đã sắp đóng, y chỉ có thể mang theo tiếc nuối mà ảm đạm rời đi.Màn tranh luận này cuối cùng lại khiến Lý Thế Dân lấy được lợi ích.

Cũng giống như lời hắn nói, Lý Kiến Thành tạo ra áp lực chỉ có thể ngăn chặn miệng của Lý Hiếu Cung, khiến gã duy trì trầm mặc, nhưng Lý Kiến Thành không cách nào ngăn chặn tâm của Lý Hiếu Cung.

Mà giờ Lý Thế Dân đã lấy được lòng của Lý Hiếu Cung, thành công đem nhân vật đứng thứ hai trong quân đội của triều Đường kéo về phía mình.

Đây cũng là chuyện khiến Lý Kiến Thành chuẩn bị không kịp.Cái gọi là “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” là chỉ việc Lý Uyên thông qua thiết triều mà đưa ra quyết định về thất bại ở quận Hoằng Nông, ý đồ cưỡng ép bình ổn dư luận, khiến chuyện này không giải quyết được gì, nhưng Trường An không phải chỉ có một thế lực của Lý Uyên.Chợ Lợi Nhân trong thành Trường An, nơi này vẫn là nơi buôn bán lớn nhất của Quan Lũng.

Nó từng suy bại sau một lần triều Tùy dời đô đến Lạc Dương, nhưng khi triều Đường thành lập, nơi này lại bắt đầu trở nên hưng thịnh.

Tuy rằng triều đại đã biến đổi như biển cả thành ruộng dâu, nhưng nếu sau thị trường hưng thịnh, của cải cũng sẽtheo triều đại thay đổi mà dời đi.

Chín phần mười cửa hàng ở đây vẫn không đổi chủ nhân mới, vẫn như cũ đều là nằm trong tay những quý tộc Quan Lũng.Ở phía đông nam chợ Lợi Nhân là nơi ở của những người bán thuốc.

Nơi này tập trung hơn một trăm hiệu thuốc bắc, mỗi ngày những người muốn mua dược liệu đều ra vào nơi này.

Toàn bộ hiệu thuốc ở khu Quan Lũng đều nhập hàng từ nơi đây, khắp phố xá tràn ngập một mùi hương của thuốc đông y.Ở giữa có một hiệu thuốc khá độc đáo, cả tòa kiến trúc đều được bôi lên một màu đỏ, ngay cả cờ hiệu cũng là một màu đỏ.

Hiệu thuốc bắc tên là Bạch Nguyên, ở giữa hơn một trăm hiệu thuốc chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy nó.

Nhưng màu đỏ ở y dược lúc này khá kiêng kỵ, dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến màu máu tươi, cho nên mọi người tuy rằng thấy được hiệu thuốc bắc, nhưng kinh doanh của hiệu thuốc lại không được tốt lắm, nằm ở mức trung bình kém, mỗi ngày ngoài mười mấy người khách đến nhập hàng, còn lại hiệu thuốc lúc nào cũng vắng ngắt.Lúc chạng vạng tối, đây cũng là thời điểm kinh doanh kém nhất, các chưởng quầy của các hiệu thuốc khác đều bận rộn tính tiền của một ngày nay.

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi khoảng mười tám mười chín tuổi đang cưỡi ngựa theo đầu đường chạy tới đây, trên mặt cười hì hì, trong tay mang theo một cái bao, một bàn tay khống chế dây cương, cho thấy thuật cưỡi ngựa thành thạo của y, đồng thời cũng thể hiện y là một người trẻ tuổi hết sức lông bông.

Rất nhiều người đều biết y, đó chính là tiểu nhị A Hỉ Lang của hiệu thuốc Bạch Nguyên.- Chưởng quầy a gia, ta đã trở về!A Hỉ Lang không đợi ngựa dừng hẳn liền nhảy xuống, đi lại vững vàng, không có chút nào là bị ảnh hưởng bởi quán tính.

Cũng là do những người chưởng quầy ở đây không hiểu, nếu như gặp phải kỵ binh hoặc là người Hồ giỏi cưỡi ngựa, nhất định sẽ cả kinh mà trợn mắt há hốc miệng.

Những gì A Hỉ Lang biểu hiện ra, đúng là kỹ thuật khống chế ngựa cao siêu.Sự nhiệt tình của A Hỉ Lang nhận lấy cái nhìn xem thường cùng hung hang.

Người gọi là chưởng quầy a gia tuy nhiên mới chỉ ba mươi tuổi.

Gã thò người ra ngoài quầy, vươn cánh tay thật dài đập trên đầu A Hỉ Lang.

Chỉ cánh tay dài này cũng đủ để người ta ngạc nhiên thán phục, đây quả thật là cung tiễn thủ trời sinh.Kỹ thuật khống chế ngựa cao siêu, cùng với cung tiễn thủ trời sinh, tất cả những điều này đều ám chỉ hiệu thuốc bắc này quả thật bất thường.

Hiệu thuốc bắc này chính là tổng đường tình báo do quân bắc Tùy thiết lập tại thành Trường AnĐường chủ của tình báo đường tên là Tưởng Thông, chính là người có cánh tay dài trời sinh cung tiễn thủ, là chưởng quầy của hiệu thuốc bắc.

Hắn ở đây giữ chức vụ Ưng Kích Lang Tướng của triều Tùy, một phần của bắc Tùy nội vệ quân.Ba năm trước đây tình báo đường ở Trường An được thành lập, giờ đã phát triển với hơn ba trăm người, bên dưới còn có năm điểm tình báo, mà ngôi nhà ở ngoài Đồng Quan chính là một trong các điểm tình báo.

Lúc trước cứu Đại Vương Dương Hựu, cũng là nhờ vào tình báo đường phái ra những thám tử có võ nghệ cao cường tới giúp đỡ Tạ Tư Lễ hoàn thành.A Hỉ Lang biết mình cưỡi ngựa như vậy đã bại lộ thuật cưỡi ngựa, sợ tới mức thè lưỡi, chạy về hướng hậu viên, chưởng quầy Tưởng Thông phía sau đuổi theo, mắng:- Tiểu tử thối, trước đem thứ đó cho ta rồi hãy chạy tiếp.A Hỉ Lang lúc này mới thu hồi lại sự vui đùa của mình, lắc mình tiến tới một gian nhà kề, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn cũng là một gã thám báo của quân Tùy, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng đã nhập ngũ sáu năm, trở thành kỵ binh đã sáu năm, luyện được một thân cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, là một gã tuổi trẻ lữ soái, sau lại bị điều đến dưới tay Tưởng Thông, cùng ông ở Trường An làm thám tử tình báo.

Mỗi ngày hắn đều phải đi ra ngoại thành lấy thuốc, nhưng thực tế là đi thu phát tình báo.

Bọn họ dựa vào Chim ưng đưa thư và liên hệ với Thái Nguyên, nhưng ở trong thành không dám nuôi dưỡng chim ưng, sợ sẽ bị người khác phát hiện.A Hỉ Lang lấy ra một ống tình báo màu đỏ đưa cho Tưởng Thông, Tưởng Thông sắc mặt lập tức ngưng trọng, chuyện này chứng tỏ có chuyện trọng yếu.

Hắn thật cẩn thận từ trong ống trúc rút ra một chiếc khăn lụa mỏng manh, chậm rãi mở ra, trên mặt lại tràn ngập tâm sự.Tưởng Thông đọc tới đọc lui mấy lần, lại lo nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn A Hỉ Lang nói:- Chúng ta có chuyện phải làm rồi.Ngày tiếp theo, Trường An vừa mới yên lặng bây giờ dư luận bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Vốn đã không có bao nhiêu người bàn luận về chuyện chiến sự ở quận Hoằng Nông, nhưng bây giờ chuyện này lại một lần nữa trở thành tiêu điểm.

Nhưng khác với mọi lần chính là lần này chuyện đàm luận về chủ đề càng sâu, phạm vi càng rộng.

Người Trường An dường như trong một đêm tìm kiếm được chỗ then chốt, rất nhiều chi tiết không bị mọi người chú ý bây giờ bị lôi ra ánh sang.

Mà tiêu điểm của dư luận lần này chính là đương kim Hoàng đế Lý Uyên.Tửu quán Phường Bình Khang là nơi có đông khách nhất, đây là tửu quán nổi danh ở Trường An, chiếm hơn mười mẫu đất, lầu cao bốn tầng.

Tửu quán này chính là sản nghiệp của Đậu gia, hàng năm đều mang lại lợi nhuận cuồn cuộn cho họ.Giữa trưa, trong tửu quán khách uống rượu ngồi đầy, trò chuyện vui vẻ, phá lệ náo nhiệt.

Bên cạnh cửa sổ có rất nhiều người đang cùng nhau bàn luận về đề tài này, khiến rất nhiều người hiểu chuyện cũng kéo tới, tay bưng một chén rượu, đứng một bên mà dựng tai nghe.Kẻ nói chuyện là một môn khách hơn bốn mươi tuổi, râu đen dài một thước, ánh mắt nhạy bén, hết sức dẻo miệng.- Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Hoàng Quân Hán ở bên trong quân doanh triệu tập quan quân từ Giáo Úy trở lên vào nghị sự, người nguyện ý đầu hàng cùng hắn thì ở lại, còn không muốn đầu hàng thì trở về Đồng Quan.

Lúc ấy có hơn năm ngàn người quya lại Đồng Quan, khi đó sắc trời vẫn là hoàng hôn, mà Dương Nguyên Khánh một canh giờ sau mới phát động tiến công qua sông, Tề Vương không ngờ lại án binh bất động, điều này chứng tỏ cái gì?- Điều được chứng minh Tề Vương căn bản là cố ý không cứu viện Hoằng Nông của quân Đường.Có người lớn tiếng chen vào lời nói, lập tức khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngạc nhiên thán phục.- Vì sao Tề vương phải làm như vậy?Có người lại hỏi.Người trung niên cười lạnh một tiếng:- Rất đơn giản, bởi vì Hà Gian quận vương buộc tội Tề vương đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán, Tề vương lòng mang thù hận, cho nên tình nguyện để ba vạn quân Đường toàn bộ bị tiêu diệt, y cũng sẽ không đưa ra người nào để cứu viện.Trong tửu quán lập tức vang những thanh âm mắng to, ba vạn quân toàn bộ bị tiêu diệt, tuyệt đại bộ phận đều là con cháu của Trung Quan, rất nhiều người đều có bằng hữu thân thích ở trong đó.- Con mẹ nó, rốt cuộc cái tên cứt chó Tề vương có đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán hay không, trên thánh chỉ không nói có đoạt hay không sao?Người trung niên vừa muốn nói chuyện, một gã tiểu nhị của tửu điếm đã chui vào gõ cái bàn, cảnh cáo người trung niên:- Chưởng quầy kêu ngươi nói chuyện thì coi chừng một chút, đừng có dính đến Thánh Thượng.Người trung niên lạnh lùng cười, hướng đến mọi người nói:- Tất cả mọi người ở đây cũng không phải là đồ ngốc, đều có thể chính mình suy nghĩ.

Một người là thân vương, một người chỉ là tướng lĩnh bình thường, ai là người vu cáo, ai là người vô tội?Trong tửu quán lập tức một mảnh xôn xao.Từ chuyện ở trong tửu quán nổi tiếng này đã tạo nên phong ba trong thành Trường An.

Mấy ngày nay các tửu quán, nhà trọ, thanh lâu, cửa hàng lớn nhỏ ở Trường An đều bàn luận chuyện này.

Những dân chúng biết chuyện ở Trường An cũng dần dần bị điều động, bắt đầu có những người nhà của các tướng sĩ ôm linh bài đến ngoài cửa Hoàng thành Chu Tước khóc rống, yêu cầu triều đình nghiêm trị Tề vương, để có một câu trả lời hợp lí đối với những tướng sĩ đã hi sinh.Mọi người tụ tập ngày càng nhiều, thậm chí đến ngày thứ ba có hơn mấy nghìn người quỳ gối trước Hoàng thành mà khóc lóc nức nở, thanh thế cực lớn, chặn lại những xe ngựa để khóc lóc kể lể, trở ngại những quan viên vào triều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại của triều đình.

Đúng lúc này, trong quân doanh Bá Kiều truyền đến tin tức, xuất hiện hiện tượng binh lính trốn chạy.Áp lực của dư luận thật lớn khiến cho Lý Uyên sứt đầu mẻ trán, hắn cuối cùng không thể không đối mặt với sự thật.Trong nội cung Cam Lộ điện, Lý Nguyên Cát quỳ gối trước mặt phụ hoàng Lý Uyên.

Lúc này đây không chỉ có hai người là Lý Uyên và Lý Nguyên Cát, mà bao gồm cả Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung, đồng thời còn có mẫu thâu của Lý Nguyên Cát, Hoàng hậu Đậu thị đang lo lắng nhìn nhi tử của mình.- Bây giờ ngươi còn không có ý định nói thật, phải không?Lý Uyên lạnh lùng nhìn nhi tử.Lý Nguyên Cát cuối cùng cũng không gánh được.

Trong thành Trường An bỗng dưng xuất hiện những dư luận tạo ra áp lực thật lớn khiến hắn bị vây vào trung tâm cuả cơn gió lốc chính trị, lúc này Lý Nguyên Cát trở thành nơi để ngàn người chỉ trích.

Hắn cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn chỉ có một lần rất tùy ý cưỡng đoạt nữ nhân, nhưng không ngờ lại xuất hiện hậu quả nghiêm trọng như thế.

Môi của hắn run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.Lý Uyên là lần đầu phải đối mặt với áp lực chính trị lớn như thế này, nên lời nói của y cũng không được vẹn toàn, ý chỉ chính thức cũng đã ban.

Hiện tại cho dù Lý Nguyên Cát thừa nhận, y cũng không biết làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thật sự muốn y tự hạ chiếu buộc tội mình bao che cho nhi tử sao?

Chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của bậc đế vương, sai một ly, đi một dặm.

Lý Uyên cũng biết chuyện này quan trọng, khiến dao động quân tâm.

Thật sự nếu mình không nghiêm trị nhi tử, tìm lại cho người nhà binh lính một công đạo, như vậy quy mô binh lính chạy trốn sẽ càng rộng.Lý Thế Dân nhìn đến huynh đệ của mình lúc này đang do dự, không muốn thừa nhận.

Y nghĩ đến lúc trước Lý Nguyêt Cát vứt bỏ mình ở Thái Nguyên, làm hại chính mình thiếu chút nữa chết ở Hà Đông, nghĩ đến gã háo sắc, ác độc và ích kỷ đã làm cho Hoằng Nông thảm bại, trong lòng lửa giận bao lâu nay bây giờ bạo phát, chỉ vào Lý Nguyên Cát rống to:- Ngươi còn không chịu thừa nhận!

Ngươi là một tên đại họa, có phải ngươi muốn chúng ta mất nước Đại Đường, để cho Lý gia diệt chủng, ngươi mới chịu từ bỏ ý đồ của mình?Lý Kiến Thành lửa giận cũng bạo phát, nhưng lửa giận của hắn lúc này là nhằm vào Lý Thế Dân.

Chuyện này vốn đã bình ổn nhưng bây giờ lại một lần nữa gợn sóng, hắn hoài nghi chính Lý Thế Dân đã đứng sau chuyện này mà phá rối, trong giọng nói của Lý thế Dân cũng không nhìn ra một tia tình huynh đệ, chắc chắn nếu y có thể, y nhất định sẽ giết chết Nguyên Cát.Một cỗ nhiệt huyết tiến vào trong đầu của Lý Kiến Thành, hắn cũng chỉ thẳng vào Lý Thế Dân hô:- Ngươi câm miệng!

Ở trước mặt phụ hoàng ngươi không có tư cách ra lệnh cho người khác.Lý Thế Dân cũng không nhượng bộ chút nào, trợn mắt lạnh lùng nhìn:- Ngươi thân là Thái tử của một quốc gia, chẳng những không khuyên bảo phụ hoàng đúng lúc mà sửa sai, ngược lại lại giật dây mong muốn phụ hoàng bao cho kẻ ác nhân.

Xuất hiện hậu quả ngày hôm nay, ngươi còn không biết sai, còn không hối cải, còn muốn bao che cho hắn, vì hắn mà xã tắc Đại Đường bị phá hủy, ngươi còn xứng với chức Thái Tử sao?Hai nhi tử nội chiến khiến Lý Uyên tức giận đến cả người phát run. y run rẩy chỉ ngón tay vào hai huynh đệ:- Các ngươi...

Các ngươi!Y bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất, ngất đi, mọi người lập tức luống cuống tay chân, hô to:- Thánh Thượng!- Phụ hoàng!Lý Uyên nằm trên giường bệnh bị ép phải viết chiếu hạ tội mình, bởi vì y không thể kịp thời triệu lùi Tề vương, làm cho trận chiến ở Hoằng Nông đại bại.

Y hướng tới tất cả người nhà của các tướng sĩ tạ lỗi, cũng tước bỏ tước hiệu Tề vương của Lý Nguyên Cát, giáng xuống làm thứ dân, hạ tội gã phạm phải hành vi phạm tội giao do đại tam ti hội thẩm.Huynh đệ Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành cũng vì chuyện này mà bất hòa, quan hệ huynh đệ bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt.

Một sự kiện nho nhỏ như vậy nhưng đã dẫn tới hậu quả chính trị nghiêm trọng.Dựa theo hiệp định giữa Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung đã đạt thành, sau khi quân Bắc Tùy trú binh ba ngày ở quận Hoằng Nông, sẽ qua sông quay trở về quận Hà Đông, cùng lúc đó, giữa vương triều Bắc Tùy và Đường đã trao đổi hiệp nghị, dùng Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội, ba vị trọng thần đổi lấy hơn mười ngàn tù binh quân Đường.

Lúc này hơn mười ngàn tù binh này đã chính thức bị biên chế trở thành quân Bắc Tùy, và đều giống với các quân tướng sĩ Bắc Tùy khác.

Nhà của bọn họ cũng đồng dạng có thể được ban cho đất đai và về phương diện thuế má thì được ưu đãi.[/QUOTE]Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 619 : Mối hận mất nướcDương Nguyên Khánh để quân sĩ ở quận Hà Đông nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày, chuẩn bị trở về Thái Nguyên, đại quân Bắc Tùy bắt đầu điều tra về tình hình người nhà với quy mô lớn.

Dựa theo bình quân một tên binh lính có ba người nhà cứ thế mà tính toán, lần này có mấy chục ngàn người dời đi Hà Đông.

Đương nhiên, cũng không phải người nhà nào đều tình nguyện chuyển về phía Đông, nhưng dựa theo tính toán, phỏng chừng cũng có ba mươi ngàn người từ các nơi ở Quan Lũng dời đi Hà Đông.Nhóm đầu tiên gồm có hơn mười hai ngàn gia đình quân nhân theo qua sông Bồ Tân, dưới sự hướng dẫn của quan viên Bắc Tùy, vội vàng dắt xe bò, ngựa, lừa mang theo toàn bộ gia sản ít ỏi, dìu già dắt trẻ đi qua cầu nổi.Ngay lúc Dương Nguyên Khánh điều quân tác chiến ở quận Hoằng Nông, là lúc mười mấy tên quan viên và hơn ba trăm học sinh từ Thái Nguyên chạy tới quận Hà Đông sẵn sàng chuẩn bị tiếp đón số gia đình quân nhân.

Lần này tiếp nhận các gia đình quân nhân là do Hộ Bộ Thượng Thư Đỗ Như Hối toàn quyền phụ trách, Dương Nguyên Khánh vừa mới trở về phủ Nguyên soái Hà Đông liền lập tức bổ nhiệm Trưởng sử Lý Tĩnh dẫn mười ngàn quân đội tới trợ giúp.Trong vùng đất trống ở giữa trong vòng hơn mười dặm từ Bồ Tân qua đến Hà Đông đã dựng lên mấy ngàn căn lều trại.

Bên cạnh sông Hoàng Hà được đặt hơn mười bàn lớn, dựa theo các quận huyện Quan Lũng lần lượt đăng ký.

Trước mỗi bàn lớn đều có một đội ngũ xếp hàng thật dài, một vị quan viên và một học sinh phụ trách một bàn.

Trong đó quan viên làm thủ tục đăng ký, còn học sinh ở một bên lật xem danh sách binh lính, tra tìm đối chiếu với binh lính, viết lời chú giải ở dưới tên.Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ đi xuống, đứng thị sát tình hình đang diễn ra ở bên bờ sông Hoàng Hà, rồi hắn lập tức lên thuyền khởi hành, hắn cần nói với Đỗ Như Hối vài câu.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa.

Chậm rãi đi đến trước ba chiếc bàn lớn, cười híp mắt nhìn nhóm di dân đang làm thủ tục đăng ký.

Người phụ trách đăng ký là một quan viên rất trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi, họ Tiếu, là một vị tòng sự Bộ hộ.

Anh ta và một học sinh trẻ tuổi khác phụ trách đăng ký cho thân nhân binh lính ở ba huyện: huyện Quắc, huyện Trần Thương và huyện Hòa Mi.Hai người thấy Dương Nguyên Khánh đứng ở phía sau bọn họ, sợ tới mức lập tức đứng lên, vội vàng thi lễ,- Ty chức không biết tổng quản ở sau người ta, xin thứ lỗi.Dương Nguyên Khánh khoát tay cười nói:- Cứ làm việc bình thường, không cần quan tâm đến ta.Hai người ngồi xuống, lúc này đến lượt một vợ chồng già dẫn theo con dâu và cháu trai, tổng cộng bốn người, ông lão khom người cười:- Con ta tên là Tống Đạo Vũ.Vẻ mặt Tòng sự ôn hoà cười nói:- Lão nhân gia không cần khẩn trương, mời nói cho ta biết: ông thuộc thôn, xã, huyện nào?Tiểu nhân là người ở huyện Trần Thương, xã Bản Kiều, Tống gia thôn, con trai tên là Tống Đạo Vũ.Tòng sự cầm bút viết nhanh lên tấm thẻ giấy cứng, học sinh ở bên cạnh lấy danh sách tra tìm.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhạy bén, lập tức nhìn thấy.

Hắn tự tay chỉ vào tên Tống Đạo Vũ, cậu học sinh mặt đỏ lên, hỏi:- Lão nhân gia tên là Tống Trường Đệ phải không?Ông lão ha hả cười nói:- Chính là ta, cả nhà chúng ta từ trước đến nay đều nương nhờ vào đứa con này.Làm đăng ký xong, giao cho lão một miếng thẻ đồng cười nói:- Lão cầm lấy thẻ đồng này đi về phía sau lều lớn nghỉ ngơi.

Thẻ đồng này nhất định phải bảo quản cho tốt, khi các quận huyện cung cấp đồ ăn đều phải dựa vào thẻ này mà lĩnh.- Nhất định cất kỹ!

Nhất định cất kỹ!Ông lão đem thẻ đồng cất vào người, bà vợ bên cạnh ông ta lại lầm bầm nói:- Chỉ có một tấm thẻ đồng thôi à, cái gì cũng không cho nữa sao?Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, cao giọng hướng tới tất cả gia đình quân nhân nói:- Mọi người trước tiên về phía lều lớn ở phía sau nghỉ ngơi, lúc nào xuất hiện tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ cấp cho mỗi gia đình một con ngựa, ba tấm da dê, năm đấu gạo và hai mươi xâu tiền, sẽ có quân sĩ hộ vệ mọi người tiến về phương Bắc.Những người xếp hàng xung quanh đều hưng phấn lên, rõ ràng còn có thể nhận một con ngựa, mọi người đều xì xào bàn luận.

Cụ già này là người từng trải nhiều, nhìn ra Dương Nguyên Khánh có thân phận không giống bình thường, thấy bên cạnh hắn có nhiều tùy tùng như vậy, lão bèn cười rồi tiến lên kéo Dương Nguyên Khánh qua một bên, thấp giọng hỏi:- Xin hỏi vị tướng quân này, quân bắc Tùy có thể cho chúng ta bao nhiêu đất đai, nghe nói còn có thể miễn thuế hả?- Còn tùy nơi mà lão muốn đến, nếu nguyện ý đi quận Định Tương, mỗi gia đình sẽ được cấp 150 mẫu đất vĩnh viễn.

Nếu bố trí định cư ở quận Mã Ấp là 120 mẫu, quận Lâu Phiền là tám mươi mẫu, quận Thái Nguyên chỉ có bốn mươi mẫu, mà nam quận Thái Nguyên chỉ có ba mươi mẫu.

Dù sao phương bắc đất đai cũng rộng lớn hơn, đều miễn thuế như nhau, năm năm miễn thuế, sau năm năm giảm phân nửa, nếu binh lính bỏ mình, gia đình quân nhân sẽ được miễn thuế mãi mãi.Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ông lão hơi do dự, liền cười hỏi:- Ông lão tình nguyện đi nơi nào định cư?Trên mặt ông lão lộ ra vẻ khó nghĩ, ông ta muốn định cư ở quận Thái Nguyên, nghe nói phương bắc có người Đột Quyết, nhưng ở đấy đất đai được cấp lại nhiều hơn hấp dẫn lão, 150 mẫu đấy!

Chỉ việc đem đi bán thì chuyện giàu lên cũng không có gì khó.

- Chuyện này...

Ta muốn thương lượng với con trai một chút, đa tạ Tướng quân, xin hỏi tướng quân họ gì.- Ta họ Dương.Dương Nguyên Khánh cười nói.- Ồ!

Họ Dương, cùng một họ với Hoàng đế Bắc Tùy Dương Nguyên Khánh à.Lúc này, từ phía sau Dương Nguyên Khánh truyền tới một thanh âm giòn giã giã,- Ông lão, vị tướng quân trước mặt ngươi chính là Dương Nguyên Khánh, chỉ là người không phải Hoàng đế Bắc Tùy, mà là Sở Vương.Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh đang đứng ở phía sau hắn, mặt nàng được che bởi một chiếc khăn lụa mỏng manh, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt của nàng.

Rất mơ hồ, trong giọng nói của nàng cũng không có ý cười, cũng không có ý giận, mà là một loại giọng điệu rất bình thản, khiến người nghe khó đoán được ý nghĩa chân chính.

Tiểu cung nữ Ngọc nhi đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt cười như hoa nở.Ông lão nghe nói vị tướng quân tuổi trẻ ở trước mặt chính là Dương Nguyên Khánh người nổi tiếng thiên hạ, vậy mà mình còn kéo cánh tay của hắn, sợ tới mức vôi vàng quỳ xuống,- Tiểu dân không biết, mong Hoàng Đế Bệ Hạ tha mạng!Người bên cạnh đều kinh hô, lập tức lui về phía sau, vài tên thân binh tiến lên, vây Dương Nguyên Khánh vào giữa đội ngũ, Dương Nguyên Khánh nâng ông lão dậy, cười trấn an hắn nói:- Lão nhân gia không cần sợ hãi, con của ngươi là binh lính của ta, vậy cũng là trưởng bối của ta, nhưng ta không phải Hoàng đế, lần sau gặp ta, gọi ta là Dương tổng quản, vậy là tốt lắm rồi.Ông lão trong lòng cảm kích, chắp tay nói:- Đa tạ Dương tổng quản đã đưa cả nhà chúng ta đến đây, để cho chúng ta có thể đoàn tụ.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ ông lão, chỉ vào một gã thân binh nói:- Đưa cả nhà ông lão đến lều lớn nghỉ ngơi.

Nói cho quan viên nơi đó, nói là ta có lệnh, phàm những ai là người già, phụ nữ và trẻ em, đều được cấp thêm một lừa, để bọn họ không phải đi bộ.Ông lão vái tạ thiên ân, dẫn người nhà đi theo thân binh đến lều lớn, khi đi ra được mấy chục bước.

Ông lão bỗng nhiên xoay người dùng hết khí lực toàn thân cao giọng hô to:- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!Ông ta lại lần nữa hô to:- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!Trong đội ngũ bắt đầu có người bắt chước ông ta hô lên,- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!Càng ngày càng nhiều người hô lên:- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!Tiếng la vang tận mây xanh.

Dương Nguyên Khánh cười ôn hòa chắp tay về phía mọi người, tỏ vẻ cảm tạ mọi người.Lúc này, Dương Phương Hinh cười lạnh một tiếng nói:- Dương tổng quản.

Ngươi dường như rất thích?- Bọn họ muốn hô, ta cũng không ngăn cản được.Dương Nguyên Khánh vẫy tay, bất đắc dĩ cười khổ nói:- Nàng cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, đây không phải chủ ý của ta, Công chúa điện hạ à!Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại ở trên khuôn mặt của Công chúa Đan Dương.

Ánh mắt lợi hại của hắn dường như nhìn thấu qua khăn sa mỏng, Dương Phương Hinh cũng không sợ loại ánh mắt đó, đi về phía trước một bước, một ngọn lửa phẫn nộ trong mắt tỏa ra ngày càng lớn, tuy rằng nàng chỉ có mới mười ba tuổi.

Nhưng quốc gia mất đi là đả kích khiến nàng trở nên kiên cường, không còn là tiểu Công chúa trước kia được nuông chiều yêu quý nữa.

Nàng căm tức nhìn Dương Nguyên Khánh, hàm răng trắng như tuyết khẽ nói,- Ngươi và Vũ Văn Hóa Cập có gì khác nhau chứ?Ánh mắt kia của Dương Nguyên Khánh bỗng biến mất.

Trở nên dịu dàng hẳn lên, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, hắn mỉm cười, dịu dàng nói với nàng:- Công chúa hẳn là ở trên thuyền mới đúng, như thế nào chạy đến nơi đây?Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại nhanh chóng liếc qua tới nơi cách đó không xa có hơn mười người thân binh hộ vệ công chúa, vẻ mặt tươi cười biến mất, trong mắt chớp động hiện lên sự bất mãn.

Bờ sông Hoàng Hà nhiều người dễ hỗn loạn, bọn họ sao có thể để Công chúa tùy ý lên bờ?- Bọn chúng luôn chấp hành đúng mệnh lệnh của ngươi!Lửa giận trong mắt Dương Phương Hinh biến mất, kỳ thật trong nội tâm nàng cũng hiểu được, Dương Nguyên Khánh cũng không hy vọng dân chúng hô loạn lên như vậy, chỉ có điều trong nội tâm nàng vẫn căm hận.[/QUOTE]Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 620 : Trở về Thái Nguyên .Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 620 : Trở về Thái Nguyên .Nàng căm hận bất kỳ một thứ gì cướp đi danh hiệu của phụ thân nàng, bọn họ đều là hung thủ giết phụ thân nàng.

Dương Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ, nàng tận lực khắc chế hận ý trong lòng, giọng nói bình thản như trước, nhưng trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo,- Không phải sao?

Hơn nữa ta đã thành thật thực hiện giống như trong lời hứa của ngươi.- Lời hứa của ta?

Dương Nguyên Khánh có chút khó hiểu.Trong lòng bàn tay Dương Phương Hinh xuất hiện một miếng ngân bài, trong giọng nói chứa một chút trào phúng,- Ngươi đã quên sao?

Đây là vật ngươi cho ta, ta có thể dùng nó để rời khỏi bất cứ lúc nào, cho nên ta ra lệnh với bọn họ.

Ta muốn rời khỏi đây, bọn họ chỉ có thể để cho ta lên bờ, kết quả ta phát hiện ngươi cũng không giữ lời, bọn họ vẫn đi theo ta.Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn thật sự đã quên, ngân bài là lúc ấy đưa cho nàng an tâm, chẳng qua là món đồ chơi dỗ trẻ con mà thôi, làm sao có thể thật sự cho nàng rời khỏi, ánh mắt của hắn lại dần trở nên có chút lợi hại hơn, nhìn chăm chú vào nàng nói:- Nàng có thể rời khỏi Hà Đông, nhưng thân binh của ta vẫn đi theo nàng, hơn nữa nàng cũng chỉ có ba cơ hội để rời đi, không nên dễ dàng lãng phí.- Nói sau đi!

Nói không chừng đây là lần cuối cùng, ta sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi, không bao giờ ... trở về nữa.Trong giọng nói của Dương Phương Hinh có chút ý cười cợt, nhưng loại này ý cười cũng không làm người ta vui vẻ, mà là một kiểu cười lạnh, còn có một chút căm tức khi bị lừa gạt.

Hôm nay nàng lợi dụng ngân bài này làm một phép thử, nàng phát hiện thật sự không có thể rời khỏi nơi đây.Dương Phương Hinh liền dừng bước trước mặt tiểu tỳ Ngọc nhi lạnh lùng nói:- Nếu ngươi còn cười ngây ngô cười với hắn, về sau cũng đừng có đi theo ta, hãy theo hắn mà cười ấy, ngươi cũng có thể gọi hắn là Hoàng Đế Bệ Hạ.Mặt Ngọc nhi bỗng dưng đỏ bừng, nhỏ giọng nói:- Công chúa, lời này của người là như thế nào chứ, Dương tướng quân chính là ân công của chúng ta mà!Dương Phương Hinh quay đầu lại liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, vẫn như trước dùng một loại giọng điệu lãnh đạm nói với Ngọc nhi:- Nợ ân tình của hắn ta về sau tự nhiên sẽ trả, nhưng không cần phải a dua như vậy, đi thôi!Dương Phương Hinh xoay người nghênh ngang rời đi, Dương Nguyên Khánh nhìn bóng lưng mảnh mai, dường như còn non nớt của nàng.

Trước giờ hắn vẫn xem nàng như là đứa nhỏ, nhưng hiện tại hắn chợt phát hiện, nàng đang dần dần trưởng thành.

Trong lịch sử, nàng là Dương phi của Lý Thế Dân, không biết nàng khi đó, đối mặt với Lý Thế Dân thì là một con người có tính cách như thế nào?- Tổng quản, Công chúa tuổi nhỏ nên cao ngạo, thật sự không hiểu được chuyện tri ân đồ báo (có ơn tất báo).Bên cạnh một gã thân binh thấp giọng phàn nàn nói.Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,- Nàng là Công chúa mất nước, không phải dân nữ bình thường, không thể dùng cách bình thường để đối đãi với nàng.Giọng nói của Dương Nguyên Khánh rất nhỏ, dường như chỉ có chính hắn nghe thấy, hắn lầm bầm lầu bầu, nói:- Nàng kỳ thật một chút cao ngạo cũng không có, áp lực của nàng quá lớn.

Nếu đánh giá một cách sâu xa, có thể cảm giác được trong nội tâm nàng sợ hãi như thế nào....Trở lại trong khoang thuyền, Dương Phương Hinh nhào người lên giường, thất thanh khóc rống lên.

Hôm nay rốt cục nàng ý thức được mình là Công chúa mất nước rồi.

Cái gọi là Bắc Tùy, bất quá là trăng trong nước, hoa trong kính, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng sẽ xưng Đế, Đại Tùy nhất định bị diệt vong.Nàng vừa hận mình yếu đuối.

Nàng muốn vĩnh viễn rời xa nơi này, nhưng nàng thật không có dũng khí rời khỏi, nàng còn không biết mình có thể đi nơi nào?

Đại Tùy mất nước rồi, thiên hạ tuy rộng nhưng lại không có nơi nào cho nàng sống yên ổn, khắp nơi đều nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, nàng dường như bị những ánh mắt ấy xé thành từng mảnh nhỏ.

Mất nước khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, không có chỗ nào cho nàng dựa vào, nàng co cuộn người lại, nước mắt tràn mi mà ra, muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng, "Phụ hoàng, mau tới cứu con!"

Đội tàu rời khỏi bến Bồ Tân, một mạch Bắc tiến.

Lúc này con thuyền đi ngược dòng, bên hai bờ sông đang vận chuyền hàng hóa, mấy trăm người ra sức kéo con thuyền tầng nặng hai ngàn thạch.

Thuyền chậm rãi hướng về phía bắc mà đi, lúc này đây Dương Nguyên Khánh cũng không đi đường bộ, mà là đi đường thủy.

Hắn chính là muốn đích thân khảo sát giá trị của cách vận tải đường thuỷ.Dương Nguyên Khánh vẫn có ý tưởng, thông qua đường thủy này liên kết Phong Châu và Thái Nguyên với nhau.

Bây giờ chỉ là vận chuyển lương thực đến bến Hoàng Hà quận Ly Thạch, tiếp đó lợi dụng súc vật kéo lương thực đến Thái Nguyên.

Vì thế, ở bến quận Ly Thạch đã thành lập nên những kho hàng chứa vật tư thật lớn, bao gồm cả kho lúa, phái trọng binh canh gác.

Hắn ở Phong Châu tích góp từng tí một cũng đã được hơn một trăm ngàn thạch lương thực, đến bây giờ còn chưa vận chuyển xong.Hắn cũng từng suy xét mở một kênh đào, từ quận Ly Thạch đến quận Tây Hà, liên kết Hoàng Hà và Phần Thủy lại với nhau, nhưng khu trung gian có Lữ Lương Sơn, với thế núi liên miên, hùng vĩ vừa cao lại dốc, khiến ý nghĩ của hắn không thể thực hiện được.

Tháng trước, mười ngàn thạch lương thực đã được vận chuyển đến bến sông ở Phong Châu để đưa đi bằng đường sông, lại từ bến sông Phần thủy chuyển tới phía Bắc, cuối cùng thuận lợi đã tới Thái Nguyên.Chuyện này chấn động một thời, mặc dù lộ trình dài hơn nghìn dặm, nhưng cũng đã can đảm thử một lần, tuy nhiên phương án này cũng có chỗ rườm rà, nguyên nhân là khi hồ Long Môn cạn cần phải một lần nữa dỡ hang xuống.

Nhưng so với việc súc vật kéo hàng rồi vượt qua Lữ Lương Sơn, đi thêm mấy trăm dặm mới vận chuyển đến được Thái Nguyên lại tiện lợi hơn nhiều.

Chỉ có điều lộ trình cách xa, thời gian tiêu hao cũng nhiều hơn nửa tháng.Phương án này cần nhiều lần vận chuyển thực tế, hoàn toàn thành thục, mới có thể phê chuẩn, tuy nhiên điều này lại cho Dương Nguyên Khánh một gợi ý thật lớn.

Đó là khi có thể đi thuyền đến Phần Thủy, như vậy tương lai quân đội của hắn cần vật tư để tiến quân vào Trung Nguyên, liền có thể đi Phần Thủy đến Hoàng Hà, không cần hao phí ngàn vạn con súc vật gian nan kéo hàng.Tùy Đường có hồ Phần Thủy rộng lớn, lượng nước dồi dào, xấp xỉ bằng hồ Hán Thủy, là tuyến đường thủy chính xuyên qua Nam Bắc Hà Đông.

Thời Xuân thu Tấn quốc chính là nhờ nó mà hưng thịnh.

Hôm nay Dương Nguyên Khánh cố ý đi lên phía Bắc qua Phần Thủy, chính là muốn tự xem thử con đường thủy nổi tiếng của Tần quốc năm xưa như thế nào.

Ngạn ngữ có câu: 'Phần thủy thanh, Tấn Trung hưng" nói đúng là nếu vận chuyển trên đường thủy hưng thịnh thì có thể khiến toàn bộ kinh tế Hà Đông đi lên.Mấy ngày về sau, đội tàu tiến nhập vào Chiêu dư trạch, nơi này còn gọi là Cửu trạch, là một vùng hồ lớn nằm giữa huyện Bình Diêu, Giới Hưu, Văn Thủy, và huyện Kỳ.

Vùng này mặt hồ có gió tây nam, các thuyền đều căng buồm lên, con thuyền chậm rãi lướt đi trên mặt nước.Dương Phương Hinh một mình đứng ở đầu thuyền.

Lông mi thật dài rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt hồ, cái nhìn thật sâu sắc.

Trải qua gần mười ngày đi đường tâm tình của nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, dần dần tiếp nhận sự thật ở trước mắt.

Tuy rằng trên danh nghĩa bắc Tùy cũng không phải hoàn toàn là triều Tùy, nhưng dù sao nếu so với bất kỳ một chính quyền nào khác, thì nó cũng giống triều Tùy nhất.Nàng tựa như một nàng thiên nga cô đơn, rất hỉ hoan khi được ở một mình, suy tư, có khi cả ngày cũng không nói câu nào.- Đang nghĩ gì vây?Không biết từ khi nào, Dương Nguyên Khánh đã đến bên cạnh nàng, cũng đồng dạng nhìn mặt hồ.

Trên mặt mang nét dịu dàng tươi cười.Nếu như là vài ngày trước, khi Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh nàng, nàng sẽ lặng yên xoay người rời đi.

Cho hắn sự lãnh đạm và coi thường, nhưng hôm nay nàng không rời đi, hai tròng mắt giấu dưới vành mũ trúc có vẻ mỹ lệ mông lung, vẻ mặt làm người ta khó có thể phỏng đoán.

Hôm nay nàng không có đeo khăn sa mỏng che mặt.Dương Nguyên Khánh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng, bên cạnh hắn là một khuôn mặt nổi bật, da thịt trong suốt như ngọc, lông mi thật dài nhẹ nhàng khép lại, như hồ sâu lại giống như mộng như ảo toát lên từ đôi mắt to của nàng.

Cái mũi thẳng, môi đỏ mọng, mượt mà tạo ra một đường cong tinh mĩ.

Đây là vẻ đẹp tuyệt trần của một thiếu nữ, có một chút còn hơi ngây ngô, nếu như nàng đã trưởng thành chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.- Ta suy nghĩ, mặt này hồ Thủy Thiên trăm năm sau sẽ biến thành như thế nào?

Hay sẽ vẫn trong suốt xanh thẳm như hôm nay?Giọng nói Dương Phương Hinh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như không mang theo nhiễm một chút bụi trần, không có bất kỳ cảm xúc.

Nàng cố hết sức phủ cho mình thêm một tầng bảo hộ, không cho bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng đã dần dần biến dung mạo thành một thứ để bảo vệ cho tâm hồn.- Ta biết, ngàn năm sau, mặt hồ nước đã biến mất, biến thành ruộng dâu.Dương Nguyên Khánh khẽ cười cười, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, vừa lúc Dương Phương Hinh cũng quay đầu trông lại, nàng cuối cùng không có che dấu sự kinh ngạc, trong ánh mắt xinh đẹp của nàng toát ra, dường như đang hỏi Dương Nguyên Khánh, ngươi làm sao biết được?- Cả vùng đại địa này giống như một giọt nước mắt, một ngày nào đó sẽ khô cạn thôi.Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói.[/QUOTE]Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 621 : Sĩ tử tập hợp .- Cả vùng đất giống như một giọt nước mắt.Dương Phương Hinh cúi đầu lẩm nhẩm hai lần, hai tròng mắt càng thêm mông lung, những lời này làm cho nàng cảm nhận được một loại vẻ đẹp thê lương.- Sau khi trở về Thái Nguyên, nàng có đồng ý ở lại cung Tấn Dương hay không, hay là muốn ở trong phủ của ta?Dương Nguyên Khánh lại dịu dàng hỏi nàng.- Ta cũng không biết!Dương Phương Hinh cúi đầu thở dài một tiếng, nàng không nghĩ sẽ ở thâm cung nữa, nhưng cũng không muốn ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh.

Nàng rất thông minh, nàng biết Dương Nguyên Khánh tuy là tới hỏi nàng, nhưng trên thực tế hắn đã quyết định rồi.- Ta không tự chủ được, do ngươi quyết định đi!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,- Vậy ở phủ của ta, tỷ tỷ của nàng sẽ tới chăm sóc cho nàng.- Tỷ tỷ của ta sao?Dương Phương Hinh ngây ngẩn cả người, nàng nghi ngờ nhìn Dương Nguyên Khánh,- Ngươi nói tới ai?- Ngày trước là công chúa Nghĩa Thành, nàng còn nhớ chứ?Dương Phương Hinh cả người chấn động, đôi mắt trợn tròn lên, không thể tin nổi nhìn Dương Nguyên Khánh,- Phụ hoàng không phải nói tỷ ấy. . . .

đã chết rồi sao?- Công chúa Nghĩa Thành đúng là đã chết, nhưng Dương Bội Hoa không chết, nàng đã đổi tên là Giang Bội Hoa, tới Thái Nguyên nàng sẽ nhìn thấy nàng ấy.Dương Nguyên Khánh cười cười, ngẩng đầu nói với nàng:- Mặt hồ gió to, vào khoang thuyền đi thôi!Hắn xoay người hướng về phía khoang thuyền mà đi, Dương Phương Hinh quay đầu lại nhìn chăm chú vào bóng lưng Dương Nguyên Khánh đang đi xa.

Nàng chợt phát hiện, trong lòng của hắn cũng không phải chỉ có sắt và máu, cũng có dịu dàng và nước mắt....Lại qua ba ngày, đội tàu rốt cục đã tới Thái Nguyên, trên bến tàu mới sửa ở ngoài thành Thái Nguyên từ sáng sớm đã tấp nập, ngoại trừ Đỗ Như Hối còn ở lại quận Hà Đông sắp xếp việc tiếp nhận người nhà tướng sĩ, còn lại bốn vị Tướng quốc, toàn bộ đã đến bến tàu để nghênh đón.

Ngoại trừ quan viên, còn có người nhà tướng sĩ, bọn họ toàn bộ đều tới bến tàu nghênh đón thân nhân mình trở về.- Đến rồi!

Đến rồi!Có người nhìn thấy đội tàu ở nơi xa, lớn tiếng quát to, đám người lập tức kích động lên, sớm đã chuẩn bị tốt, bắt đầu khua chiêng gõ trống, vừa múa vừa hát.Trong sự náo nhiệt của tiếng chiêng trống, đoàn thuyền thứ nhất chậm rãi cập bờ, dây thừng được neo vào các cọc sắt trên bờ, mạn thuyền áp vào bến tàu, hai đội binh lính đi trước mở đường xuống bến tàu, xếp thành hàng thẳng ngăn cách mọi người.

Dương Nguyên Khánh cùng mấy trăm thân binh hộ vệ cũng ra khỏi thuyền lớn đi xuống.

Lúc này Bùi Củ, Tô Uy, Thôi Quân Tố và Vương Tự bốn vị tướng quốc cùng nhau chạy ra đón chào.- Hoan nghênh tổng quản chiến thắng trở về trở về!- Tổng quản đã phải khổ cực rồi.Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay hướng về phía bốn vị Tướng quốc đáp lễ cười nói:- Tiền phương tác chiến, còn cần hậu phương vững chắc, các vị tướng quốc ổn định cục diện triều đình, trợ giúp hậu cần, tướng sĩ ở tiền phương mới có thể an tâm giành thắng lợi.

Đây là công lao của mọi người.Tô Uy vuốt râu cười nói:- Trong triều đình cũng có không ít chính vụ quan trọng dang chờ tổng quản trở về phê chuẩn.

Chúng ta ngày nào cũng đều trông mong người, rốt cục cũng đã trở về.Dương Nguyên Khánh ha hả cười,- Ta hiểu được ý của Tô tướng quốc.

Chính là không muốn cho ta nghỉ ngơi, ngày mai sẽ phải vào triều làm việc.Mọi người đều cười ha hả, Bùi Củ nói:- Sao có thể không để cho tổng quản nghỉ ngơi được.

Nhưng cũng không thể quá dài, nhiều nhất là ba ngày.

Chúng ta đều đã bàn bạc, tổng quản đi thuyền trở về, chính là nghỉ ngơi rồi.

Ở trên thuyền mười ngày, hơn nữa nghỉ ngơi ba ngày, tổng cộng mười ba ngày, vậy là đủ rồi.- Bùi tướng quốc đổi nghề làm thương nhân từ khi nào vậy?Dương Nguyên Khánh hài hước lại đưa tới một trận cười.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Thi Hương chuẩn bị như thế nào rồi?Đây là một trong những chuyện hắn quan tâm.

Triều đình và quan phủ địa phương phân bố không đủ, nhu cầu cấp bách cần bổ sung ngay, vốn chuẩn bị để mùa xuân sang năm sẽ cử hành, nhưng Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đến năm nay vào mùa thu sẽ cử hành ở Thái Nguyên trước tiên.Lần này thi Hương do Lại bộ và Lễ Bộ đồng cử hành, Lại bộ Thượng thư Thôi Quân Tố liền vội vàng tiến lên nói:- Các hạng mục của kỳ thi Hương đều đã chuẩn bị hoàn thành.

Chỉ chờ tổng quản trở về sẽ bắt đầu cuộc thi.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,- Vậy ba ngày sau cử hành.Lúc này, Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh cũng từ trên thuyền đi xuống.

Bùi Củ và Tô Uy đều biết nàng, bọn họ kích động nước mắt tuôn đầy mặt.

Cùng tiến lên trước quỳ xuống,- Lão thần Bùi Củ, Tô Uy tham kiến Công chúa điện hạ!Dương Phương Hinh được gặt mặt các cựu thần tin cậy của phụ hoàng.

Nước mắt của nàng cũng tuôn ra, nàng hướng về phía hai người đáp lễ, thanh âm nghẹn ngào nói:- Các vị đại thần xin đứng lên, Đan Dương chịu không nổi lễ trọng này.- Thánh Thượng đã thăng tiên, xin Công chúa điện hạ bảo trọng phượng thể, Thái Nguyên sẽ là nhà của Công chúa điện hạ, nơi này vẫn là Đại Tùy.

Xin Công chúa điện hạ an tâm ở lại nơi này, có lão thần chúng ta ở đây, không ai có thể xúc phạm tới Công chúa điện hạ.- Đan Dương đa tạ các vị đại thần đã quý trọng!Bùi Củ lặng lẽ kéo Dương Nguyên Khánh đến một bên, thấp giọng hỏi:- Công chúa điện hạ cũng ở cung Tấn Dương sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu,- Cung Tấn Dương quá lạnh lẽo, công chúa sẽ rất khổ sở, ta chuẩn bị nhận nuôi công chúa ở phủ của ta, giao cho Vương phi và Giang Trắc Phi chăm sóc, ta sẽ xem công chúa là muội muội, như vậy đối với công chúa sẽ tốt hơn.Kỳ thật Bùi Củ cũng biết Trắc Phi của Dương Nguyên Khánh chính là công chúa Nghĩa Thành lúc trước, các tướng quốc cũng biết, chỉ có điều tất cả mọi người giả bộ hồ đồ.

Như vậy cũng tốt, Giang Trắc Phi là tỷ tỷ của Công chúa Đan Dương, do nàng chăm sóc là thích hợp nhất.- Khi nào sẽ đưa công chúa đi gặp Thánh Thượng?- Trước tiên ta đưa công chúa tới phủ của ta dàn xếp xong mọi việc.

Sáng mai, ta tự mình đưa công chúa đi gặp Thánh Thượng.- Được rồi!

Ta đi nói với các tướng quốc khác một tiếng, Công chúa hôm nay tạm thời không đi cung Tấn Dương....Gặp mặt với các quan viên trên bến tàu ước chừng tiêu hao đi nửa canh giờ.

Từng nhóm người rời đi, Dương Nguyên Khánh rốt cục mới có cơ hội nhìn thấy người nhà mình, ở một góc bến tàu có mấy cỗ xe ngựa đang đứng đợi, có thân binh hộ vệ, một chiếc rộng thùng thình, trong xe ngựa là Sở Vương phi Bùi Mẫn Thu và Trắc Phi Giang Bội Hoa đang ngồi, Dương Nguyên Khánh trước đó đã viết thư, Bùi Mẫn Thu sắp xếp cho Giang Bội Hoa cùng đi với nàng.Dương Nguyên Khánh tuy rằng được phong làm Sở Vương, nhưng thê thiếp của hắn lại chiếu theo nghi lễ của Đông cung để sắc phong.

Bùi Mẫn Thu được phong làm Thái Tử chính phi, Trắc Phi có hai người, là Trương Xuất Trần và Giang Bội Hoa được phong làm chính Tam phẩm lương đệ, A Sử Na được phong làm Tứ phẩm lương viện, mấy người còn lại thì được phong làm ngũ phẩm thừa huy.

Con trai trưởng Dương Ninh được phong làm quận Vương Mã Ấp, trưởng nữ Dương Băng được phong làm quận chúa Tây Hà, mấy người con còn lại đều được phong làm quận Vương và quận chúa.Dương Nguyên Khánh dẫn theo Dương Phương Hinh đi vào trong xe ngựa, Dương Phương Hinh ngơ ngác nhìn Giang Bội Hoa, nàng rốt cục nhận ra, đây là công chúa Nghĩa Thành.

Lần cuối cùng khi nàng nhìn thấy tỷ tỷ khi chỉ mới có sáu tuổi, mơ hồ còn một chút ấn tượng, ánh mắt của nàng đỏ lên, môi giật giật, gọi:- Tỷ tỷ!Mắt Giang Bội Hoa cũng đỏ lên, vươn hai tay ra, Dương Phương Hinh rốt cuộc ức chế không nổi tình cảm của mình, nước mắt tràn mi mà ra,- Tỷ tỷ!Nàng hô to một tiếng, nhào vào trong lòng của Giang Bội Hoa, tỷ muội hai người ôm đầu khóc rống lên.Tỷ muội hai người cùng ngồi trên chiếc xe ngựa, ôn lại chuyện cũ sau nhiều năm xa cách.

Dương Nguyên Khánh thì ngồi trên xe ngựa với thê tử, mấy trăm thân binh hộ vệ quanh hai cỗ xe ngựa chậm rãi trở về Sở Vương phủ.Xe ngựa của Bùi Mẫn Thu rộng thênh thang nên thoải mái, bố trí rất đơn giản, trên xe có phủ thảm, gần cửa sổ đặt một cái bàn nhỏ, ở trong góc của thùng xe có một lư hương, khói nhẹ lượn lờ, khiến trong xe tràn ngập một mùi thủy tiên thơm ngát, ấm áp như hương mùa xuân.Dương Nguyên Khánh tựa lưng vào vách xe, sau lưng lót một chiếc gối mềm, hắn lập tứ thả lỏng tinh thần, nhắm nghiền hai mắt, lúc này thứ gì hắn cũng không muốn, chỉ muốn có một giấc ngủ ngon lành.Bùi Mẫn Thu ngồi ở bên cạnh hắn, cầm tay trượng phu, hé miệng cười nói:- Thiếp có vài lời muốn nói với chàng, nhưng chàng lại muốn ngủ sao?- Ta rất mỏi mệt, không biết tại sao, ngồi trên xe ngựa của nàng, ta liền muốn ngủ!Dương Nguyên Khánh híp nửa mắt cười nói.- Vậy được rồi!

Thiếp chỉ nói một việc quan trọng nhất thôi.- Ừ!

Nàng nói đi, chuyện gì?Bùi Mẫn Thu trầm ngâm một chút nói:- Chính là về việc học hành của Ninh nhi, nhị cữu đã hai lần đề cập đến, ông ấy nguyện ý làm thầy cho Ninh nhi, chuyên dạy học, thiếp suy xét ông ấy là bậc đại nho nổi tiếng thiên hạ, cho nên thiếp có chút động tâm, muốn bàn bạc với chàng một chút.Theo như lời của thê tử thì nhị cữu chính là đại nho Vương Thông, ông ta lại muốn một mình dạy thế tử sao, Dương Nguyên Khánh cười nói:- Nếu để ông nội nàng biết Vương Thông làm thày dạy cho Ninh nhi, ông sẽ mắng nàng đến chết đấy.- Thiếp mặc kệ ông ấy, Ninh nhi là con của thiếp, không phải con cháu Bùi gia, thiếp muốn đứa con này được giáo dục tốt nhất, nếu có bản lĩnh thì Bùi gia cũng xuất hiện một đại nho vang danh khắp thiên hạ như thế đi.

Thiếp cũng có thể khiến Ninh nhi bái ông ta làm thầy.Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, nói:- Lý Cương không phải đang làm rất tốt đấy ư, tại sao phải đổi thầy?- Nhưng. . . . chẳng qua là thiếp cảm thấy danh tiếng của nhị cữu lớn hơn, tất cả con cháu nhà quyền quý đều tìm đủ mọi cách để bái ông ấy làm thầy.

Hiện tại ông ấy chủ động đề xuất, tình nguyện dạy dỗ cho Ninh nhi, thiếp cảm thấy được đây là một cơ hội tốt.- Cơ hội?Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng.Bùi Mẫn Thu kéo tay trượng phu vội la lên:- Chàng không cần châm chọc khiêu khích như vậy.

Thiếp cũng biết chuyện này rất quan trọng, và đương nhiên cũng biết Vương gia đã có tính toán lâu dài, cho nên thiếp không đồng ý với ông ta, chờ chàng trở về quyết định.- Được rồi!

Ta quyết định từ chối.

Muốn dựa vào con trai ta để cầu danh lợi sao, cho dù là ông ta lại có học vấn, nhưng nhân phẩm thấp kém.

Lý Cương tuy rằng không ra sức phục vụ cho ta nhưng nhân cách phẩm đức của ông ta so với Vương Thông cao hơn nhiều, học vấn cũng không kém, giao con trai cho ông ta, ta mới có thể yên tâm thực sự.Bùi Mẫn Thu hơi do dự, kỳ thật nàng cũng biết Vương gia và Bùi gia có mâu thuẫn và ám đấu.

Là một người mẹ, đồng thời nàng cũng hy vọng con mình được giáo dục tốt nhất, về phương diện khác nàng cũng không muốn con của mình trở thành vật hy sinh cho hai nhà ám đấu, cho nên nàng rất mâu thuẫn.

Vương gia hai lần tới cửa khuyên nhủ, nàng đều không đồng ý.Hiện tại trượng phu quyết định khiến lòng nàng rốt cục cũng nhẹ nhõm, ít nhất nàng không cần quan tâm chuyện này nữa, có thể phái người đi Vương gia từ chối.

Lúc này, nàng vừa cười hỏi:- Chàng thực sự muốn nhận Đan Dương Công chúa làm biểu muội sao?Dương Nguyên Khánh lười biếng nói:- Không phải nói chỉ nói một việc sao?Bùi Mẫn Thu ngẩn ra, lập tức mỉm cười, vươn đầu ngón tay lên trên trán hắn ấn nhẹ một chút,- Chàng đó!

Chàng lường trước được việc thiếp muốn hỏi nên dùng việc kia để che chắn hả.

Được rồi!

Sau này thiếp sẽ hỏi lại chàng, bây giờ cho chàng nghỉ ngơi.Dương Nguyên Khánh cười ha hả, chậm rãi nhắm hai mắt lại, xe ngựa nhẹ nhàng chuyển động, ở bên trong hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi....Dương Nguyên Khánh trở về khiến không khí trầm lặng trong triều lập tức thay đổi tốt lên.

Đầu tiên đó là Lại Bộ và Lễ Bộ liên hợp tuyên bố, sau ba ngày sẽ cử hành kì thi Hương tuyển chọn người tài.

Đây là kỳ thi được cử hành lần đầu tiên sau khi Bắc Tùy thành lập, lần này sẽ tuyển gần 200 người để bổ sung quan viên cho các quận huyện ở Hà Đông cùng với trong triều đình, bởi vậy thu hút được sự quan tâm của nhiều người.Đối vơi Dương Nguyên Khánh cùng với quan viên thượng tầng của Bắc Tùy mà nói, lần khoa cử này cũng là một lần dò xét tính thống nhất cũng như sự ủng hộ của các giai cấp trong xã hội đối với triều đình.

Bởi vậy triều đình Bắc Tùy cực kỳ coi trọng lần khoa cử này.Lúc này trong thành Thái Nguyên đã tụ tập hơn hai mươi ngàn sĩ tử, đến từ Hà Đông, Hà Bắc và các nơi khác, chờ đợi để tham gia kỳ thi lần này.

Đối với những sĩ tử này đây cũng là cơ hội thay đổi được số phận của cuộc đời.Khoa cử lần này và kì thi ba năm trước tại Phong Châu không giống nhau, kì thi trước đây chỉ diễn ra trong phạm vi Phong Châu là nơi vắng vẻ, người đọc sách không nhiều lắm, vả lại lại không có sự thay đổi, cho nên mọi việc đều do quan phủ một mình ôm lấy mọi việc, thí sinh chỉ cần đọc qua chút sách vở là có thể tham gia cuộc thi.

Còn lần này thì không giống như vậy, chỉ tuyển những người có học vấn thật sự uyên bác, quan phủ cũng không gây nhiều khó dễ về vấn đề sinh hoạt.

Các nhà trọ trong thành Thái Nguyên đều đông chật khách trọ, các chùa chiền cũng mở cửa cho các thí sinh tới tá túc, giải quyết chỗ ăn ở cho hơn hai mươi ngàn sĩ tử, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hơn nữa nếu như sĩ tử đạt được đề cử huyện học còn có thể được một khoản trợ cấp nhất định.Bởi vì tồn tại xã hội con người liền có giai cấp, nên hơn hai mươi ngàn sĩ tử cũng chia làm ba tầng lớp lớn.

Một loại là con cháu của các danh gia có tiếng học giỏi, bao gồm con cháu danh môn và ở con cháu của các gia đình đời đời có người nổi tiếng, như gia tộc Bùi thị, gia tộc Vương thị, gia tộc Tiết thị hay các gia tộc đến từ Hà Bắc như Phạm Dương Lô thị, Bách Nhân Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Thanh Hà Trương thị, Cự Lộc Ngụy thị, Bình Hương Sài thị, Quảng Bình Du thị, Hà Gian Trương thị.

Bọn họ đều là gia đình có tiếng là học giỏi, đều phái ra các con cháu ưu tú nhất tới tham gia cuộc thi lần này.Các danh môn nổi tiếng đều tới, ngoại trừ Hà Nam, Hà Bắc hai khu vực lớn, một số con cháu của các danh môn đến từ các khu vực khác, như Hoằng Nông Dương thị, Kinh Triệu Đỗ thị và Vi thị, Đan Dương Tạ thị, Bành Thành Lưu thị, Ngô Hưng Thẩm thị, con cháu của các gia tộc này cũng đã xuất hiện trong thành Thái Nguyên.Tầng lớp tiếp theo đó là các môn đệ của các trường học, lúc Tùy Văn Đế Dương Kiên mới lên ngôi Hoàng đế, liền cho xây dựng trường học ở các châu huyện.

Ở thời Vũ Đế Dương Quảng khi hưng thịnh nhất, có nuôi dưỡng một lớn người đọc sách, bọn họ đều là quan văn của triều Tùy, lấy việc đạt được một chức vị làm mục tiêu theo đuổi.

Ở trong thời loạn lạc bọn họ có rất ít cơ hội làm quan, nhiều thời điểm bọn họ ngược lại trở thành người cầm đầu bọn thổ phỉ chém giết người làm niềm vui, cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.Tính từ lúc thiên hạ đại loạn tới nay, đây là lần đầu tiên chính thức tổ chức thi khoa cử, quan phủ các nơi đều đề cử con cháu ưu tú của mình đi tới Thái Nguyên dự thi.

Thậm chí các quận Hà Bắc bị Đậu Kiến Đức chiếm lĩnh cũng có rất nhiều học sinh, quan lại tới Thái Nguyên.Tầng lớp thứ ba đó là con cháu thuộc các gia đình bậc trung hoặc nhỏ.

Tự xưng con cháu hàn môn (nghèo khó).

Không có thân thế thế gia, không có bối cảnh gia đình hậu thuẫn ở phía sau.

Cũng bởi vì mấy năm trước kỳ thi ở Phong Châu có con cháu của hàn môn trúng tuyển, cho nên bọn họ đã mang theo hy vọng mà đến.

Bọn họ bán ruộng bán nhà, cáo biệt thê tử tiến đến Thái Nguyên tranh giành, ước muốn thay đổi cuộc đời của mình.Trong các quan viên của bắc Tùy, có không ít xuất thân từ hàn môn, như Hoàng môn thị lang Ngụy Trưng, Nội sử xá nhân Trương Lượng...

Bọn họ là những học sinh bần hàn gian khổ, ở trong triều đình họ nêu lên các bản tấu yêu cầu triều đình thiết lập tế quán, cung cấp các điều kiện cơ bản nhất cho các học sinh bần hàn yên tâm học tập và thi cử.Trong ba tầng lớp, các học sĩ thuộc danh môn có địa vị tối cao, bọn họ phần lớn có gia cảnh dư giả, lộ phí sung túc, trong quan trường có quan hệ rộng lớn với các nhân vật cấp cao.

Ở trong hơn hai mươi ngàn sĩ tử, bọn họ hoạt động sổi nổi, xuất hiện khắp nơi trong thành Thái Nguyên.

Trong đó Văn Hỉ Bùi thị và Thái Nguyên Vương thị là hai đại gia đình có tiếng học giỏi, con cháu rất nổi bật, có cảm giác như hạc giữa bầy gà....Trương Xuất Trần từ sau khi sinh hạ con trai Dương Trí, liền luôn ở trong nhà an dưỡng thân thể, bình thường rất ít khi đi ra ngoài.

Nàng được phong làm Trắc Phi, chức quan của nàng là Lương đệ, cho nên bên ngoài đều gọi nàng là Trương Lương đệ, nhưng ở bên trong Dương phủ, người làm hay nha hoàn thì gọi nàng là Nhị phu nhân.Xuất Trần ở sân Phù Dung viện, diện tích năm mẫu, có ba mẫu là hồ nước, đủ loại hoa phù dung, hoa sen, có một chiếc cầu bằng ngọc quanh co khúc khuỷu xuyên qua hồ sen.

Trung tâm hồ là một đảo nhỏ rộng gần hai mẫu.

Đảo nhỏ có những hàng liễu xanh rủ lá, có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, ở trong vườn hoa có xây một tòa tiểu lâu xinh xắn.

Con gái Dương Băng sống một mình một tòa tiểu lầu, còn nàng và con trai ở mặt khác của tòa lầu.

Còn có một tiểu lầu là cho hơn mười người nha hoàn và vú già ở.Lúc này là hạ tuần tháng mười, đã có một chút lạnh đầu mùa đông.

Hồ sen hầu hết đã héo rũ, một đôi chim uyên ương đang bơi lội ở trong hồ nước, Xuất Trần dẫn theo con gái Dương Băng mới từ trong thư phòng Nguyên Khánh trở về, Dương Nguyên Khánh đi đường mệt nhọc, đã đi ngủ.- Băng nhi, con muốn trò chuyện cùng mẫu thân, hay là đi đọc sách?Xuất Trần nắm tay của con gái nhẹ giọng hỏi.Dương Băng năm nay đã mười tuổi rồi, được phong làm quận chúa Tây Hà, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, rất giống mẫu thân của cô bé.

Xuất Trần thân có võ nghệ, nhưng nàng lại không dạy con gái của mình tập võ, nàng muốn cho con gái đọc sách.

Dương Băng bây giờ cùng đệ đệ Dương Ninh cùng nhau học tập ở chỗ Lý Cương.Dương Băng muốn trở về gian phòng của mình, liền lôi tay của mẫu thân làm nũng nói:- Mẫu thân, con muốn làm xong sớm bài tập mà tiên sinh giao cho, buổi tối còn có thời gian nói chuyện cùng phụ thân.- Tiểu nha đầu, phụ thân đã trở lại liền quên mẹ ngay phải không?Xuất Trần cười đưa tay nhẹ nhàng nhéo má con gái một chút,- Đi thôi!

Nên làm xong sớm một chút, buổi tối còn viết chữ với phụ thân nữa chứ.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 622 : Thẩm thị ở Ngô HưngDương Băng hì hì cười, chạy về phía tòa tiểu lầu của mình.

Xuất Trần nhìn bóng dáng của con gái đã chạy đi xa, vừa mới gian nan mang thai rồi sinh nữ nhi này, thế mà nhoáng một cái con bé đã mười tuổi, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm thán năm tháng trôi qua cực nhanh, mình cũng hai mươi tám tuổi rồi.- Nhị phu nhân!Phía sau Xuất Trần truyền đến âm thanh của một tiểu nha hoàn.Xuất Trần xoay người hỏi:- Có chuyện gì không?- Vưu phu nhân đã tới, muốn gặp Nhị phu nhân.Xuất Trần cũng không có nhiều họ hàng thân thích ở Thái Nguyên, phụ thân nàng ở quận Dư Hàng cũng tính là danh gia vọng tộc, nhưng từ khi nàng sinh hạ đến nay, gần như không có khi nào lui tới.

Mẫu thân là Ngô Hưng Thẩm thị, tiếp xúc tương đối nhiều.

Bên cạnh trượng phu Dương Nguyên Khánh cũng có hai người là con cháu Thẩm thị giữ chức vụ quan trọng.

Một người là nội vệ quân Á Tướng Thẩm Hưng, còn một người khác là Ký sự Tham quân Thẩm Xuân.

Thẩm Xuân tuy rằng xuất thân từ Đôn Hoàng Thẩm thị, nhưng phụ thân cũng là anh ruột của Thẩm Thu Nương, cho nên Thẩm Xuân thật ra là biểu huynh của Trương Xuất Trần, cũng vì nguyên nhân này, Thẩm Xuân được Dương Nguyên Khánh dùng làm Ký sự Tham quân là chức vụ cơ yếu.Vưu phu nhân này là mẫu thân của Thẩm Hưng.

Bình thường thường cũng hay lui tới, cũng không phải người ngoài, Trương Xuất Trần liền gật gật đầu,- Mời bà ấy đến sân nhà ta đi!Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn Vưu phu nhân đã đi vào Phù Dung viện.

Vưu phu nhân năm nay ngoài năm mươi tuổi, búi tóc cao, mặc váy dài có tay áo hẹp, đầu đầy châu ngọc, cách ăn mặc cao quý sa hoa.

Bà là mẫu thân của Thẩm Hưng, có tước Tam phẩm theo lệnh vua.Khách gần đến trước cửa, Xuất Trần liền tươi cười ra đón,- Mợ hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến đây?Vưu phu nhân vội vàng khom người thi lễ,- Tham kiến Trắc Vương phi!- Mợ, mợ lại làm vậy nữa, cứ phải khách khí như vậy sao?Xuất Trần có chút oán giận bà nói.Vưu phu nhân khẽ cười nói:- Hôm nay là có chính sự cần tìm Trắc Vương phi, cho nên cấp bậc lễ nghĩa phải chu toàn.Xuất Trần dẫn Vưu phu nhân vào phòng khách ngồi.

Một nha hoàn bưng trà lên cho hai người.

Xuất Trần lúc này mới hỏi:- Mợ tìm ta có chuyện gì quan trọng không?Vưu phu nhân có chút do dự, không biết nói thế nào, một lúc sau mới ấp úng nói:- Xuất Trần, đệ (Thời xưa ở Trung Quốc vợ gọi em dâu của chồng là đệ, như thời nay gọi là thím) còn nhớ rõ đại bá phụ của Thẩm gia không?Vưu phu nhân nói đại bá phụ của Thẩm gia chính là chỉ gia chủ của nhà họ Thẩm - Thẩm Bách.

Nghĩ đến người này, Xuất Trần lập tức mặt trầm xuống.

Hai mươi năm trước cô và mẫu thân không có chỗ nào nương thân, chỉ có thể trở về nhà cũ của Thẩm gia ở Ngô Hưng.

Lúc ấy ông ngoại Thẩm Huyền Cối bại trận bị giết, mấy huynh trưởng của mẫu thân cũng bị liên lụy, bị đày đi quận Đôn Hoàng.

Các đồn điền nhà cửa mà ông ngoại để lại đều bị Thẩm Bách và mấy đứa con trai chiếm hết, mẹ con họ chỉ có thể ở trong gian của người ở, bị đối xử rất tệ bạc.

Nếu không có sự giúp đỡ của bà cô (cô của cha) e rằng bọn họ còn bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà của tổ tiên.

Chuyện này Xuất Trần khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên.- Sao mợ lại nhắc tới ông ta?Vưu phu nhân thở dài nói:- Ông ta cũng đến Thái Nguyên rồi.

Ông ta có tìm đến cậu của đệ.

Ông ta muốn gặp đệ.- Gặp ta?Xuất Trần cười nhạt một cái:- Ông ta gặp ta làm gì chứ?

Ta họ Trương, ông ta họ Thẩm.

Ta và ông ta có quan hệ gì chứ?Vưu phu nhân cũng biết không phải Xuất Trần không muốn nhận Thẩm gia mà là Xuất Trần còn canh cánh trong lòng chuyện của hai mươi năm trước.

Xuất Trần đã từng nói với bà như vậy.

Vưu phu nhân cười khổ một tiếng rồi nói:- Ông ấy đến lần này chủ yếu là đến xin lỗi đệ đó.Đúng lúc này, ngoài cửa nha hoàn bẩm báo:- Lão gia đến!Là Dương Nguyên Khánh đến.

Vưu phu nhân có vẻ hoảng hốt đứng dậy.

Làm thế nào bây giờ?

Xuất Trần cười xua tay,- Mợ cũng đâu phải người ngoài.

Không cần phải lo lắng thế đâu.Lúc đang nói thì Dương Nguyên Khánh đã bước nhanh vào.

Mặc dù đã để hắn ngủ ở phòng sách, nhưng hắn lại không ngủ được.

Trong lòng hắn còn nhớ đến đứa con trai bé nhỏ, liền rảo bước đến chỗ của Xuất Trần.Vừa bước vào phòng khách đã thấy một phu nhân trung niên đang đứng trước mặt khiến hắn giật mình.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là thím đã đến rồi nhưng nhìn lại thì không phải.

Vị phu nhân này hình như hắn có quen thì phải.

Đó là mẫu thân của Thẩm Hưng, cũng là thê tử của Hình bộ Thị lang Thẩm Quân Đạo.Vưu phu nhân tiến về phía Dương Nguyên Khánh thi lễ,- Tham kiến Dương tổng quản!- Phu nhân không cần đa lễ!Dương Nguyên Khánh có chút áy náy nhìn sang Xuất Trần nói:- Phu nhân có khách.

Một lúc nữa ta quay lại.Vưu phu nhân phản ứng rất nhanh.

Chuyện của Thẩm gia cứ để cho Dương Nguyên Khánh nghe, biết đâu có thể sẽ giúp ích giải quyết bế tắc.

Bà ta thấy Dương Nguyên Khánh đang định đi liền cười nói:- Thật ra ta không có việc gì đâu.

Chỉ là gia chủ Thẩm gia muốn gặp Xuất Trần…Quả nhiên, bước chân của Dương Nguyên Khánh chậm lại, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú, quay lại hỏi:- Là Thẩm gia ở Giang Nam sao?- Đúng vậy, là đại bá phụ của Xuất Trần, cũng chính là gia chủ Thẩm Bách của Thẩm gia dẫn theo mấy đệ tử đến tham gia khoa cử.

Ông ta cũng muốn đến xin lỗi Xuất Trần vì chuyện năm xưa.Họ Thẩm ở Ngô Hưng là một trong những danh môn vọng tộc có tiếng ở Giang Nam.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên có hứng thú.

Hắn mỉm cười, nói:- Đây là chuyện tốt!

Xuất Trần, nàng định bao giờ thì đi gặp ông ấy?Xuất Trần mặt lạnh tanh nói:- Thiếp căn bản không muốn gặp người đó.Vưu phu nhân thấy không khí có chút gò bó, hơn nữa bà ta đã chuyển lời tới rồi thì bà ta cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, liền đứng dậy nói:- Không còn chuyện gì nữa, ta xin phép cáo từ.

Xuất Trần, có việc gì cứ trực tiếp tìm ta.Xuất Trần mặc dù bất mãn với Thẩm gia nhưng quan hệ giữa cô với Vưu phu nhân rất tốt.

Cô đích thân tiễn Vưu phu nhân ra khỏi phủ.

Dương Nguyên Khánh vẫn chưa đi, hắn đợi thê tử quay lại.

Hắn rất có hứng thú với Thẩm gia.

Gia chủ không ngờ đã đến Thái Nguyên rồi.

Lúc này, cô con gái Dương Băng vội tiến vào,- Phụ thân!Cô bé như một chú chim non nhào vào lòng phụ thân.

Dương Nguyên Khánh yêu thương nhất chính là đứa con gái này.

Hắn không bao giờ quên hình ảnh đứa con gái tinh nghịch hồi nhỏ hay leo lên cổ hắn.

Thoáng một cái, con gái đã lớn thế này rồi.

Dương Nguyên Khánh kéo bím tóc của con gái, cười nói:- Tiểu nha đầu, hình như lại cao lên rồi.

Đo với phụ thân xem nào.- Vâng!Dương Băng nhảy lên, đứng đối diện với phụ thân, Dương Nguyên Khánh dùng bàn tay đo đỉnh đầu của cô bé, không ngờ đã đến môi hắn rồi.

Hắn có chút ngây ra.

Hai tháng trước thôi cô bé mới tới cổ họng mình, làm sao mà trong chớp mắt đã cao được tới như vậy?

Vừa thoáng nhìn, phát hiện ra cô con gái kiễng chân.

Hắn cười ha hả, dùng ngón trỏ vuốt mũi cô con gái:- Con ăn gian nhé!Dương Băng hì hì cười, gót chân hạ xuống đất.

Vẫn chỉ mới cao đến cổ họng mà thôi.- Băng nhi của ta không ngờ đã đi giày cao gót được rồi.- Phụ thân, giày cao gót là gì?Dương Băng tò mò hỏi.- Chính là…đế giày rất dày.Dương Nguyên Khánh dùng tay đo độ dày,- Ước chừng nó dày như thế này sẽ khiến người ta trông cao hơn.- Thế Băng nhi cũng muốn có một đôi, để sớm cao lớn hơn.Dương Nguyên Khanh nhẹ ấn vào mũi con gái, cười tủm tỉm hỏi:- Lớn nhanh để làm gì, có phải muốn kiếm như ý lang quân?- Phụ thân nói lung tung!Dương Băng dẫm chân, đưa tay ra véo một cái rất mạnh lên tay của Dương Nguyên Khánh.- Phụ thân không được nói lung tung nữa!Dương Nguyên Khánh thấy con gái giận liền vội giơ hai tay đầu hàng,- Được rồi!

được rồi!

Phụ thân không nói lung tung nữa.Hắn ôm con gái vào lòng, rồi hỏi:- Đi gặp Đan Dương công chúa rồi sao?

Hồi nhỏ con đã cùng công chúa chơi tuyết đó.

Con không nhớ sao?- Phụ thân!Dương Băng trừng mắt cười nói:- Chuyện đó lúc hai tuổi mà.

Làm sao con nhớ được?Dương Nguyên Khánh ha hả cười,- Là phụ thân hồ đồ.

Nhưng công chúa chỉ lớn hơn con ba tuổi.

Con có thể đi tìm gặp cô ấy chơi, cùng đọc sách, thêu thùa…- Nhưng…con phải gọi cô ấy thế nào?

Gọi là công chúa, hay gọi là cô ạ?Dương Băng có vẻ khó xử.

Vấn đề này làm cô khổ não cả một canh giờ.- Gọi là dì đi!

Cô ấy là muội muội của tam nương.Lúc này, Xuất Trần tiễn Vưu phu nhân xong đã quay lại.

Nàng nhìn thấy con gái đang ở trong lòng của phụ thân thì cũng mỉm cười.

Đây là cảnh tượng mà nàng rất muốn nhìn thấy.

Nó thể hiện sự yêu thương của chồng đối với con gái.- Băng nhi, con đã làm xong bài tập chưa?Dương Băng lè lưỡi nói:- Vẫn chưa làm ạ!

Con nghe thấy bảo phụ thân đến nên con chạy đến tìm phụ thân luôn mà.Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ và sau đầu cô con gái yêu quý nói:- Con mau đi làm bài tập đi.

Đến tối phụ thân đến xem con viết chữ thế nào.

Mẹ con nói con viết chữ rất đẹp.- Vậy con đi trước ạ!Dương Băng nhảy từng bước đi ra.Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng đáng yêu của con, không nhịn được cười một cái.- Nguyên Khánh, chàng cười gì vậy?Xuất Trần ngồi xuống hỏi hắn.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 623 : Tiết lộ thiên cơ- Ta cứ nghĩ con gái đã trưởng thành thành một đại cô nương rồi.

Bây giờ mới thấy rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ.- Nó vốn dĩ là một đứa trẻ.

Chẳng qua là bề ngoài cao lớn một chút.

Nhưng hồi thiếp bằng tuổi nó, thiếp cũng đã chẳng nhảy nhót như thế nữa rồi.- Ừ!

Lúc đó nàng đã cầm tay ta rồi.Dương Nguyên Khánh giọng nói vẻ trêu chọc.- Ta chẳng phải từ nhỏ đã cầm tay nàng rồi sao?Xuất Trần phản ứng trước lời trêu chọc của chồng.

Nàng tức giận giơ tay gõ vào đầu hắn.- Đồ đầu bò đáng chết, lại trêu thiếp rồi.Xuất Trần động tác rất nhanh nhưng Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng né được, nàng liền gõ vào khoảng không.Xuất Trần lập tức đã không còn giận.

Ngày trước nàng đập vào đầu Nguyên Khánh, Nguyên Khánh không bao giờ né kịp, trăm lần trăm trúng, nhưng bây giờ…nàng khẽ thở dài, …..

Thân thủ đã không còn như trước nữa rồi.- Chẳng lẽ nàng vẫn muốn đi làm nữ hiệp Giang Hoài?Dương Nguyên Khánh hiểu được ý tứ trong cái thở dài của t.Xuất Trần lắc đầu, lại thở dài:- Mười năm trước là con gái đã giữ chân thiếp.

Mười năm sau lại là con trai giữ chân thiếp.

Bây giờ lại thêm sợi dây thừng Vương Phi nữa.

Chàng có nghe nói có nữ hiệp Vương Phi chưa?Xuất Trần lườm hắn một cái.Dương Nguyên Khánh ha hả cười, liền đem đề tài vòng vo trở lại.- Ta hỏi nàng.

Bây giờ nàng vẫn còn canh cánh trong lòng với nhà họ Thẩm ở Ngô Hưng sao?Xuất Trần hiểu được tâm tư của chồng là muốn gần gũi hơn và nhà họ Thẩm ở Ngô Hưng.

Nàng không chút do dự nói:- Chàng có thể nói rằng thiếp lòng dạ hẹp hòi, cũng có thể nói thiếp không quan tâm đến đại cục.

Nhưng bản thân thiếp không quên được sự nhục nhã mà năm đó Thẩm gia gây ra cho thiếp và mẹ thiếp.

Đương nhiên nếu chàng nhất định muốn tiếp kiến nhà họ Thẩm Ngô Hưng thì thiếp sẽ không ngăn chàng.

Nhưng chắc chắn thiếp sẽ không gặp bọn họ, càng không thừa nhận bọn họ là “nương gia”, Nguyên Khánh, xin chàng hãy hiểu cho lòng thiếp.Dương Nguyên Khánh biết Xuất Trần rất kiên định, ân oán rõ ràng, nếu nàng đã oán hận ai thì cả đời cũng sẽ không tha thứ.

Bản thân hắn muốn thuyết phục nàng nhận họ Thẩm Ngô Hưng là nương gia, e rằng thật sự là không làm được.Bất đắc dĩ, hắn lại đành hỏi:- Nếu nhà họ Thẩm ở Đôn Hoàng trở về Ngô Hưng thì sao?Xuất Trần im lặng.

Nhà họ Thẩm Đôn Hoàng bên kia là cậu ruột nàng, nàng lại không thể không thừa nhận.

Sau một lúc lâu, nàng thở dài.- Nguyên Khánh, chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa có được không?…..Vưu phu nhân đã về đến phủ.

Phủ của bà ta nằm ở thành nam, rộng khoảng mẫu.

Đây là nơi ở mà Dương Nguyên Khánh cấp cho con trai bà là Thẩm Quang.

Thẩm Quang phần lớn thời gian đều trong quân, trong nhà chỉ còn hai ông bà già ở.

Thẩm Quang đã thành hôn ở Giang Đô, thê tử của anh ta ở quận Đan Dương, tạm thời còn chưa về.Chồng của bà ta là Thẩm Quân Đạo nguyên là Lại Bộ Thị Lang triều Trần.

Sau khi triều Trần diệt vong thì bị đưa đến Trường An định cư, về sau làm học sĩ của Thái tử Dương Dũng, tiếp đó chuyển thành người trong phủ của Hán Vương Dương Lượng.

Sau khi Dương Lượng tạo phản thất bại, Thẩm Quân Đạo bị xóa tên khỏi quan trường.Hai tháng trước, Thẩm Quân Đạo mới từ Tràng An đến Thái Nguyên, được Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm làm Hình bộ Thị Lang.

Ông ta năm nay đã sáu mươi tuổi rồi mới quay lại chốn quan trường, Thẩm Quân Đạo rất coi trọng chức quan này, cũng cố gắng dốc hết sức.

Trong khoảng thời gian này ông ta khá bận rộn chỉnh sửa luật Khai Hoàng, xóa bỏ không ít hình phạt nghiêm khắc, rất được Tử Vi Các khen ngợi.Lúc này, Thẩm Quân Đạo đang ở nhà cùng với tộc huynh Thẩm Bách từ Giang Nam đến.

Đó cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm.Thẩm Bách ngoài sáu mươi tuổi, dáng gầy gò.

Cũng giống như tất cả các gia tộc khác, Thẩm gia đang tìm tương lai của gia tộc.

Dù là Tiêu Tiển ở Tây Lương mấy lần phái người mời con cháu Thẩm gia xuất sĩ cho triều Lương, nhưng đều bị Thẩm Bách khéo léo từ chối.

Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, đã có cơ sở Triều Tùy thống nhất thiên hạ thì phương nam sớm muộn cũng sẽ bị phương bắc thống nhất.

Triều Lương chẳng giữ được bao nhiêu năm nữa.Ánh mắt của ông ta nhìn về ba chính quyền lớn ở phía bắc.

Triều Đường tuy rằng hùng mạnh, có quý tộc Quan Lũng toàn lực ủng hộ nhưng quý tộc Quan Lũng lại căng thẳng với sĩ tộc Giang Nam.

Điều này Thẩm gia hiểu rất rõ.

Còn Nam Tùy ở Lạc Dương thì ngay cả vấn đề lương thực cũng không giải quyết được.

Tuy được gọi là chính thống nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, khó mà giữ lâu dài được.Ánh mắt của ông ta cuối cùng đã tập trung vào Bắc Tùy Thái Nguyên.

Gia tộc họ Thẩm này ở triều đình khá là được, có cha con Thẩm Quân Đạo, có tâm phúc Thẩm Xuân của Dương Nguyên Khánh, càng quan trọng hơn là Trắc Phi của Dương Nguyên Khánh chính là cháu ngoại của Thẩm gia.

Điều này có nghĩa là Thẩm gia có thể đi con đường tắt nhờ họ ngoại.Thẩm Bách suy nghĩ đã rất lâu rồi.

Vừa hay nghe nói Bắc Tùy chuẩn bỠcử hành khoa cử, ông ta liền hạ quyết tâm, đưa mấy đứa người con cháu ưu tú đến Thái Nguyên để tham gia thi Hương.Thẩm Bách đang nói chuyện với tộc đệ Thẩm Quân Đạo thì quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:- Lão gia, phu nhân đã trở về.Thẩm Bách và Thẩm Quân Đạo tinh thần cùng cảm thấy dao động.Rất nhanh, Vưu phu nhân đi vào phòng khách.

Nhìn vẻ mặt không vui chút nào của bà ta, Thẩm Bách hơi trầm xuống.

Ông ta cảm thấy không ổn.- Phu nhân, thế nào rồi?Thẩm Quân Đạo lo lắng hỏi.Vưu phu nhân ngồi xuống.

Bà ta uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói:- Chuyện có cái thất vọng, nhưng cũng có hy vọng.

Mọi người muốn nghe cái nào trước?- Nói việc thất vọng trước đi!Thẩm Bách hỏi có chút bất an.- Thất vọng chính là Trương Lương đệ không chịu gặp gia chủ đâu.

Thiếp thấy cô ta không muốn tha thứ cho Thẩm gia đâu.Thẩm Bách và Thẩm Quân Đạo quay ra nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.

Thẩm Bách càng không che dấu được sự ủ rũ trong lòng.

Ông ta rất hối hận vì những chuyện đã qua.

Ông ta không thể nào ngờ được rằng, từ một tiểu nương bướng bỉnh hai mươi năm trước nay lại trở thành phi tử của Sở Vương và tương lai có thể trở thành quý phi.

Trong quá khứ ông ta vì một chút lợi nhỏ mà hôm nay đây phải trả cái giá quá đắt.Thẩm Quân Đạo lại vội vàng hỏi:- Thế hy vọng là gì?- Hy vọng là đồng thời ta đã gặp được Sở Vương.

Sở vương rất có hứng thú với Thẩm gia.Tinh thần Thẩm Bách rung động.

Ông ta ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm ấu trĩ.

Em dâu Trương Lương có lẽ vì chyện năm trước mà canh cánh trong lòng.

Nhưng Dương Nguyên Khánh thì không.

Trong tương lai hắn muốn chiếm Giang Nam, như thế Thẩm gia có thể là trợ lực lớn cho hắn.

Trong tình hình như thế, thái độ của em dâu Trương Lương cũng không quan trọng nữa.

Thẩm gia cũng không phải là dòng tộc nhỏ mà lại có một giá trị lợi dụng rất lớn.

Dương Nguyên Khánh làm sao có thể dễ dàng bỏ quên cho Thẩm gia được?Nghĩ đến đó, Thẩm Bách trong lòng vô cùng hưng phấn, vội hỏi:- Thế Sở Vương còn nói gì nữa?- Sau đó thì tạm thời không nói gì thêm.

Sau đó ta cũng quay về.

Nhưng ta có thể nói với gia chủ rằng, vài ngày nữa Sở Vương nhất định sẽ đến tiếp kiến gia chủ.Thẩm Bách trong lòng đã hoàn toàn thoải mái.

Sự uể oải trong lòng dường như được quét sạch, ông ta đứng dậy thi lễ thật sâu,- Hôm nay đa tạ hiền đệ và muội muội, Thẩm Bách vô cùng cảm kích.Thẩm Quân Đạo xua tay cười,- Đây là vì Thẩm gia.

Vì gia tộc mà góp chút sức mọn, đây là việc nên làm, gia chủ không cần khách khí......Quốc Tử Học của Thái Nguyên nằm ở thành nam, là một học phủ nằm trên khoảng hai trăm mẫu đất, có hơn ba nghìn sĩ tử học tập ở đó.

Nó cũng là học phủ cao nhất của Vương triều bắc Tùy, là một trong ba học phủ lớn nổi danh của khu vực Hà Đông, Bùi học và Vương học.Quốc Tử Học thực hành quy định tiến cử nên con cháu của hàn môn không có hy vọng được vào học tại đây.

Bên trong học phủ phần lớn đều là con cháu của quan viên, vọng tộc của các quận Hà Đông.

Con cháu của các danh môn vọng tộc được hưởng ưu thế giáo dục từ nhỏ.Đây cũng là cách chọn lựa cửu phẩm một cách công bằng.

Người thống trị hai triều Tùy Đường tuy muốn lợi dụng khoa cử để phá vỡ sự lng đoạn trong sự chọn lựa quan viên, nhưng chế độ khoa cử của Tùy Đường không dao động được gốc rễ của chế độ cửu phẩm.

Đó chính là sự lũng đoạn của các danh môn thế gia trong tài nguyên giáo dục.Trên thực tế, đại bộ phận sĩ tử thông qua khoa cử đậu Tiến sĩ đều là con cháu danh môn vọng tộc.

Khoa cử chỉ mở ra một khe cửa nhỏ cho con cháu hàn môn.Nhưng cái khe nhỏ đó cũng gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của con cháu các danh môn vọng tộc.Tới gần giữa trưa, giờ học sáng của Quốc Tử Học đã kết thúc.

Hơn mười đồ sinh đang ngồi nói chuyện.

Lần này thi Hương, đồ sinh ba thành phụ cận Quốc Tử Học đều đến tham gia.

Mười mấy người này cũng là một trong những người tham gia.

Trong bọn họ có người là con cháu quan viên, con cháu các vọng tộc của các huyện, cũng là tiểu danh môn, không thể so sánh với họ Bùi, họ Vương.Tuy nhiên ở huyện thì cũng đã được coi là đại tộc rồi.- Nghe nói có hơn hai mười nghìn người tham gia thi Hương, nhưng chỉ chọn hai trăm người, một trăm chọn lấy một.

Liệu, chúng ta có hy vọng không?Một gã đồ sinh cao to nói giọng oán trách.Một đồ sinh khác đến từ quận Thượng Đảng thở dài nói:- Lúc đầu vì muốn vào Quốc Tử Học để học tập, gia chủ nhà ta đã phải lao tâm khổ tứ tìm đến liên hệ với Thái Thú mới xin được cho hai người.

Cứ tưởng vào được Quốc Tử Học là có thể yên tâm được làm quan.

Đến bây giờ chẳng khác nào bọn nhà quê vẫn phải tham gia khoa cử.

Thế thì ta học ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?- Kỳ thật Quốc Tử Học của triều Tùy cũng có thể đề cử người làm quan.

Giống như Đỗ Như Hối.

Ông ta chẳng phải cũng đèn sách ở Quốc Tử Học, được giới thiêu sau đó được chọn vào Lại bộ sao?

Nhưng bây giờ thì hay rồi.

Áp đặt toàn bộ đều phải tham gia khoa cử.

Học tại Quốc Tử Học thực sự không còn ý nghĩa gì nữa rồi.- Không thể nói như thế được.

Mấy người quê mùa cầm cuốc đó làm sao giống như anh nghe giảng bài được?

Bọn họ có thể hiểu chính xác được kinh nghĩa không?

Cho dù bọn họ gian khổ mười năm đi nữa thì cũng chẳng có cơ hội.

Không sao đâu, cuối cùng cũng thi rớt mà thôi?- Chó chê mèo lắm lông mà thôi!Đồ sinh đến từ Thượng Đẳng cười một tiếng rồi nói:- Tổng cộng chọn hai trăm người, riêng con cháu Bùi học và Vương học đã hơn hai trăm người rồi.

Bọn họ còn không đủ chia!

Chúng ta thì là cái gì chứ?

So với con cháu hàn môn thì có khác gì đâu.

Nghe nói chủ khảo lần này là Vương Thông.

Ông ta là người quyết định cuối cùng, ta cho rằng trong những người được chọn có một nửa là con cháu họ Vương.- Không phải vậy chứ!

Không phải vẫn chưa chọn chủ khảo sao?

Dương Nguyên Khánh sáng nay mới về, làm sao chọn chủ khảo nhanh thế được?

Còn Bùi gia nữa sẽ không đồng ý cho Vương Thông làm chủ khảo đâu.- Chỉ là đồn đại thôi.

Quan chủ khảo quả thật vẫn chưa chọn đâu.

Mà thôi, không nói nữa, chúng ta góp tiền đến lầu Tiến Sĩ uống rượu thôi.Mười mấy sĩ tử có vẻ rất hào hứng, mỗi người góp một ít tiền, chậm rãi đi về tửu lầu Tiến Sĩ.Tửu lầu Tiến Sĩ đã có tiếng lâu đời ở Thái Nguyên, là nơi các sĩ tử rất thích lui tới uống rượu.

Thứ nhất là vì nó nổi tiếng, thứ hai là có thể nghe ngóng từ đây một số thông tin.

Do đó hai tháng gần đây từ lúc triều đình Bắc Tùy tuyên bố khoa cử, ngày nào nơi đây cũng đều rất nhộn nhịp.Tửu lầu Tiến Sĩ cách Quốc Tử Học không xa, ra cửa chính đi vài trăm bước là đến.

Nhưng cách gia đình nhà họ Vương càng gần hơn.

Lúc này đúng vào giữa trưa, trong tửu quán chật ních sĩ tử dùng cơm uống rượu.

Hầu như một nửa là sĩ tử của nhà họ Vương, còn lại là đồ sinh của Quốc Tử Học, còn có các sĩ tử danh môn từ các vùng khác, hơn chục người xuất thân hàn môn.

Từ cách ăn mặc có thể thấy quần áo bọn họ làm từ vải thường, đầu quấn khăn vải đay, đồ ăn gọi ra thì toàn thứ rẻ tiền nhất.

Bọn họ ngồi hai bàn ở một góc khuất, vừa uống rượu vừa nghe đám con cháu Vương học khoác lác.

Chỉ còn ba ngày nữa là khoa cử, không biết có nghe được thông tin gì về đề thi không, điều đó rất quan trọng với họ.Mười mấy đồ sinh của Quốc Tử Học đi vào tửu lầu, đi một vòng mới tìm được một chỗ trống ở một góc nhỏ trên lầu hai, sau đó bọn họ ngồi xuống gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.Tửu lầu lúc này rất náo nhiệt, có người đang thì thào nói chuyện riêng với nhau, có người thì lại cao giọng ồn ào.

Trong số những người đến từ các quận của Hà Đông, Hà Bắc thì con cháu họ Vương của Thái Nguyên biểu hiện sinh động nhất.

Con cháu Vương học không hoàn toàn là con cháu của họ Vương.

Đại bộ phận đều không phải là họ Vương.

Bọn họ chỉ là học tập trong gia đình họ Vương và muốn bước lên dấu vết của nhà họ Vương.

Điều đó rất có lợi cho con đường công danh của bọn họ.

Rất nhiều quan viên quận Hà Đông đều xuất thân trong gia đình họ Vương.

Bọn họ đều quan tâm đến con cháu đời sau của gia đình họ Vương.

Hiện tượng này giống với gia đình họ Bùi.Chỉ là khoa cử được cử hành ở Bắc đô Thái Nguyên.

Gia đình họ Vương bọn họ có thêm mấy phần ưu thế về tâm lý.- Ta nói cho ngươi biết một tin tức nội bộ.

Lần tuyển chọn này, Vương học chúng ta là chắc chắn là số người đứng số một, ít nhất cũng phải chiếm trên một nửa trở lên.

Không thể nào có chuyện công bằng đâu.Một người là con cháu của Vương học nói rất lớn khiến cho toàn bộ các sĩ tử ở lầu hai đều chú ý.

Cũng có thể là chủ đề này quá mẫn cảm.

Cả lầu hai trở nên yên tĩnh.Lúc này, một gã con cháu họ Bùi ngồi cạnh cửa sổ cười cười nhạt một cái.

Anh ta tên là Bùi Thanh Tùng, là cháu trai Bùi Thế Thanh, là một thanh niên nhiệt huyết.

Vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghe thấy con cháu họ Vương càng nói càng kiêu ngạo, ngông cuồng.

Dám nói con cháu họ Vương được chọn chiếm đến hơn một nửa, anh ta không nhịn được nói:- Cho dù sự lựa chon không công bằng đi chăng nữa, nhưng cũng không đến lượt nhà họ Vương.Trong tửu quán rất yên tĩnh, câu nói của anh ta không lớn nhưng ai nấyđều nghe rất rõ.

Lời nói của anh ta giống như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Hơn một nửa số người trên lầu hai nhìn về phía anh ta.

Con cháu Vương học dường như không chịu được, cầm chén rượu đến trước mặt anh ta.

Bọn họ nhìn anh ta dò xét, lạnh lùng hỏi:- Vị nhân huynh này họ gì, là người ở đâu?- Không dám.

Tại hạ họ Bùi, người Văn Hỉ.Bùi Thanh Tùng ngạo nghễ nói.Trong quán rượu là một không khí yên ắng.

Hóa ra là con cháu Bùi gia Văn Hỉ, chả trách lại dám phản bác người của Vương gia.

Sĩ tử vừa ăn nói ngông cuồng của Vương gia cười nhạt nói,- Hóa ra là Bùi huynh, thất kính, tại hạ Vương Tế Trung, gia phụ là Vương đại nhân Kinh Triệu Doãn.Bùi Thanh Tùng không nhịn được nhếch mép một cái.

Hóa ra là con trai của Vương Túc, chả trách lại ngông cuồng như vậy.

Anh ta cũng cười nói:- Hóa ra là con trai của Vương Kinh Triệu, thất lễ rồi.Trong quán rất nhiều người cùng bật cười.

Bình thường các sĩ tử rất khiêm tốn, rất ít khi đem gia cảnh nhà mình khoe khoang, con cháu nhà quý tộc thì lại càng khiêm tốn.

Tên Vương Tế Trung này không ngờ lại lôi cha mình ra.

Loại con cháu quý tộc kiểu này quả thật rất ít gặp.

Ngay cả con cháu Vương học cũng cảm thấy mất mặt.Thực ra Vương Tế Trung vốn cũng không muốn đem phụ thân ra làm vỏ bọc.

Anh ta chỉ muốn chứng minh rằng tin tức nội bộ của mình là chính xác.

Nhưng không ngờ nói năng vô ý khiến cho mọi người khinh bỉ.

Đến ngày cả ngôn từ của vị con cháu họ Bùi cũng thể hiển sự coi thường.Vương Tế Trung có chút thẹn thùng lại hóa thành giận, hung hăng nói:- Không phải Vương gia thứ nhất chẳng nhẽ Bùi gia xếp thứ nhất sao?Bùi Thanh Tùng cười nhạt nói,- Ta chẳng qua thấy Vương huynh quá ngây thơ.

Ta có thể nói cho huynh biết, Vương gia không lấy được vị trí thứ nhất, Bùi gia cũng không lấy được vị trí thứ nhất.

Mục đích của Dương Nguyên Khánh là lấy Hà Bắc, vì vậy danh môn thế gia Hà Bắc mới là trọng điểm của khoa cử lần này.Hơn chục sĩ tử của Quốc Tử Học ngồi sau Bùi Thanh Tùng ngơ ngác nhìn nhau.

Một người đến từ quận Thượng Đảng không kìm nổi liền hỏi:- Bùi huynh, theo như huynh nói thì khoa cử lần này là không công bằng.

Tất cả chúng ta chỉ làm nền thôi sao?Bùi Thanh Tùng lắc đầu,- Thời thịnh chẳng có cái gì là công bằng cả huống chi là thời loạn?

Thiên hạ này là thiên hạ của danh môn thế gia.

Dương Nguyên Khánh muốn đoạt lấy thiên hạ.

Ông ta nhất định phải dựa vào sự ủng hộ các danh môn thế gia.

Như Bùi gia và Vương gia đã được ân sủng rồi, ông ta không thể nào lại cho con cháu hai họ thêm một lần ân sủng nữa.

Bùi gia và Vương gia trong lần khoa cử này được chọ mười người là tốt lắm rồi.

Vì thế ta mới nói con cháu danh môn thế gia Hà Bắc mới là trong điểm trong lần khoa cử này.- Nhưng khoa cử Phong Châu rất công bằng.

Người được chọn đều là con cháu hàn môn, điều này thì giải thích thế nào?Một đồ sinh của Quốc Tử Học không phục hỏi.Bùi Thanh Tùng khinh thường cười,- Đó là bởi vì khoa cử Phong Châu căn bản không có danh môn thế gia tham gia.

Các ngươi không thử nghĩ xem, xếp thứ nhất chẳng phải là Kinh Triệu Vi thị sao?

Thật sự công bằng sao?

Thêm nữa, khoa cử Phong Châu mục đích là tìm gấp nhân tài.

Còn lần khoa cử này Thái Nguyên mục đích là làm bước đệm tấn công Hà Bắc.

Ông ta cấp bách cần đến sự ủng hộ của các sĩ tộc Hà Bắc.

Lúc đó một khác, bây giờ một khác!Có lẽ không nên nói toạc ra như vậy.

Nói ra thế sẽ gặp phải rắc rối, Bùi Thanh Tùng nhất thời cũng không nghĩ tới, tại tửu lầu Tiến Sĩ anh ta đã tiết lộ thiên cơ điều đó khó tránh khỏi sóng gió lớn.Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh đã đưa công chúa Đan Dương - Dương Phương Hinh tới cung Tấn Dương để yết kiến thiếu đế Dương Hựu.

Có lẽ vì cùng đi với Giang Bội Hoa nên trên đường đến Thái Nguyên vẻ mặt bi thảm của cô không còn nữa, tinh thần trở nên phơi phới.

Nhờ sức ảnh hưởng của Giang Bội Hoa, thái độ của cô với Dương Nguyên Khánh cũng không còn lãnh đạm như trước nữa.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.

Xung quanh còn có hàng trăm hộ vệ cận binh.- Công chúa điện hạ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?Dương Nguyên Khánh đi bên cạnh xe ngựa cười hỏi.

Bản thân hắn lại khôi phục rất tốt.

Chỉ ở bên gia đình một hôm thì những mệt nhọc trên đường dường như tan biến hết, tinh thần của hắn tốt hơn bao giờ hết.Dương Phương Hinh không nói gì, một lúc sau cô mới hỏi nhỏ:- Dương tổng quản, ngươi sẽ để ta ở cung Tấn Dương?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 624 : Sóng to gió lớnDương Nguyên Khánh cảm nhận được sự bất an trong lòng cô, liền cười hỏi:- Bản thân công chúa có muốn ở trong cung Tấn Dương không?

Nếu công chúa muốn, vi thần sẽ sắp xếp.Dương Phương Hinh không muôn nói rằng mình muốn ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, cô nói vòng vo:- Nếu tỷ tỷ cũng vào ở trong cung Tấn Dương, thì ta cũng bằng lòng dọn đến cung Tấn Dương.

Dù sao ta cũng muốn ở cùng với tỷ ấy.Dương Nguyên Khánh ha hả cười,- Vi thần hiểu rồi!- Dương tổng quản…Trong xe ngựa, Dương Phương Hinh không kìm được liền hỏi:- Băng nhi nói ngươi là người đàn ông nhân hậu nhất thế gian.

Ngươi có thấy đúng không?- Vi thần là cha nó.

Đối với nó đương nhiên vi thần là người đàn ông nhân hậu nhất thế gian rồi.

Công chúa không cho rằng phụ thân của công chúa là người tốt nhất thiên hạ này sao?- Đúng vậy!Trong xe ngựa Dương Phương Hinh thấp giọng nói:- Trong thiên hạ cha của ta là nhân ái nhất, bao dung nhất, là người lương thiện nhất không ai sánh bằng.Trầm ngâm một lúc, Dương Phương Hinh lại nói nhỏ:- Dương tổng quản, cảm ơn ngươi!- Cảm ơn cái gì?Dương Nguyên Khánh không hiểu liền hỏi.- Cảm ơn ngươi đã tôn cha ta làm Vũ Đế chứ không dùng Dương, Suy, Ai, Mạt.

Những chữ này sẽ hạ thấp cha ta.

Ta nghe nói triều Đường gọi cha ta là Dương Đế.

Dương tổng quản, ta hy vọng ngươi sẽ thắng triều Đường.Dương Nguyên Khánh gật đầu- Công chúa điện hạ, công chúa nên nhớ điều này.

Triều Đường là kẻ thù của chúng ta, không riêng gì là kẻ thù của Dương Nguyên Khánh mà đó là kẻ thù của Đại Tùy.

Cho dù công chúa không hài lòng với vi thần thì cũng không được ca ngợi kẻ thù.- Ta không thế đâu, ta không bao giờ lại ca ngợi kẻ đã giáng chức phụ thân ta thành Dương Đế.Cung Tấn Dương nằm ở bên ngoài thành bắc, phải đi từ thành bắc ra.

Đội hình của Dương Nguyên Khánh lên đến đường lớn Tấn Dương.

Đường lớn Tấn Dương là trục đại lộ của Thái Nguyên.

Nó thẳng tắp nối giữa cửa thành nam và cửa thành bắc kéo dài ra ngoài.

Điểm cuối là cổng chính của cung Tấn Dương, Tấn Dương môn.Bọn họ vừa đến đường cái Tấn Dương liền đã nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ.

Chỉ nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt từ mặt nam hướng về phía bắc khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này mới nhìn rõ, đại bộ phận là sĩ tử mặc nho bào chứ không phải giáp binh.

Bây giờ hắn mới cảm thấy bớt căng thẳng, lúc đầu hắn nghĩ đó là quân đội vào thành.Dương Nguyên Khánh nhíu mày.

Đám sĩ tử này đang cầm biểu ngữ, tay chân múa may, rõ ràng là đang biểu tình.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn lập tức sai một tên cận binh:- Đi nghe ngóng xem có chuyện gì?Cận binh quất ngựa chạy như bay.

Dương Nguyên Khánh lệnh cho thuộc hạ tăng tốc đến cung Tấn Cương trước.Một con bướm nhỏ tung đôi cánh đã dẫn đến gió bão từ xa xôi ngàn dặm.

Bùi Thanh Tùng con cháu nhà Bùi thị chỉ một phen lơ đãng đã tiết lộ thiên cơ, gây nên sóng to gió lớn.

Mười mấy sĩ tử sau một đêm liên kết với nhau đã kêu gọi ba nghìn sĩ tử Quốc Tử Giám đi biểu tình.Bọn họ cầm một biểu ngữ rất lớn, “Đả đảo danh môn vọng tộc, đòi công bằng!’Bọn họ khiêng theo tượng Khổng Tử, biểu tình ầm ĩ trên đường Tấn Cương.

Cuộc biểu tình không ngừng thu hút những sĩ tử tham gia lần khoa cử này cùng biểu tình.

Sau một canh giờ, lượng người biểu tình đã lên tới hai mươi nghìn người, rầm rộ cả một vùng.

Đám đông cũng đã thu hút hơn mười nghìn người dân Thái Nguyên vây xung quanh để xem.Phủ Kinh Triệu điều hàng trăm nha dịch ra để duy trì trật tự.

Quân Cửu Môn cũng phụng mệnh xuất năm nghìn kỵ binh vây quanh đám đông, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng.- Khoa cử công bằng!- Đả đảo danh môn vọng tộc!…..- Lấy người có tài, phản đối câu kết!Đám sĩ tử tinh thần sục sôi, vung tay hô to.

Rất nhiều nước mắt đã rơi xuống, gào thét đến khan giọng, hy vọng có một cuộc thi công bằng để thực hiện ước mơ cả đời của bọn họ.Đội hình hùng dũng đi về phía cửa bắc, cửa bắc đã đóng lại.

Ba nghìn cung thủ xếp thành năm hàng, cung nỏ lạnh lùng chĩa về phía các sĩ tử.

Hai bên là năm trăm kỵ binh tay lăm lăm giáo mác, đằng đằng sát khí.

Đi qua cửa bắc vài dặm là đến cung Tấn Dương - trung tâm chính trị của Vương triều bắc Tùy.

Các binh lính không thể cho phép bọn họ đi qua cửa bắc.Đám đông càng tiến gần, tất cả binh lính càng căng thẳng.

Tướng quân Mã Thiệu của Cửu Môn đứng ở đầu thành, tay nắm chặt đao, lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi.

Môi anh ta đã căng thành một đường dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám đông biểu tình.

Đúng lúc này, bên ngoài thành bắc bỗng có tiếng binh linh hô to:- Mã tướng quân!Mã Thiệu bước nhanh đến, quay người về phía bên kia thành thì thấy một kỵ binh xuất hiện ở dưới thành.

Trong tay giơ cao một mặt của kim bài, cao giọng hô:- Tổng quản có lệnh, mở cửa thành, không được làm hại sĩ tử!Mã Thiệu cảm thấy nhẹ lòng, quay nhanh sang bên này, đã thấy đám đông tiến đến rất gần, ông ta lập tức cao giọng lệnh:- Rút quân, mở thành!Cung thủ và kỵ binh đều đã lùi đi.

Cửa thành bắc từ từ mở ra, hàng chục nghìn sĩ tử đi qua thành, hung dũng đi về phía cung Tấn Dương.……Trong Tử Vi các cung Tấn Dương, Dương Nguyên Khánh cùng với năm vị tướng quốc đang thảo luận khẩn cấp việc đám đông biểu tình trong thành Thái Nguyên.

Lời của Bùi Thanh Tùng nói khi ở quán rượu quả không sai.

Dương Nguyên Khánh thực sự là muốn thông qua lần thi Hương này để lôi kéo sĩ tộc Hà Bắc.

Đó cũng chính là bàn đạp tốt cho việc phát động tấn công Hà Bắc vào năm sau.

Sự công bằng tuyệt đối là không thể có, chỉ có thể công bằng ở một mức độ nào đó thôi.Từ hai tháng trước, lúc Vương Tự đề xuất ý kiến về khoa cử, tại Tử Vi các năm vị tướng quốc và Dương Nguyên Khánh đã đạt được thỏa hiệp.

Dựa theo tỉ lệ tam tam tứ mà phân chia danh sách được lựa chọn lần này.

Chính là sĩ tộc bên ngoài Hà Đông, sĩ tộc Hà Đông và còn lại mới là chọn lựa công bằng.Nhưng sự đồng lòng thỉnh cầu công bằng của các sĩ tử khiến sự thỏa hiệp của bọn họ đối mặt với một thách thức lớn.

Năm vị tướng quốc đều trầm mặc.

Lúc này, Đỗ Như Hối mới về tối qua thở dài nói:- Lời thỉnh cầu về sự công bằng của các sĩ tử ta có thể hiểu được.

Dù sao đây cũng là lần khoa cử đầu tiên của bắc Tùy.

Để tạo nênthanh danh, ta đề nghị tất cả đều nên công bằng, giữ lời hứa công bằng khoa cử, đáp ứng lời thỉnh cầu của các sĩ tử.Bùi Củ lắc đầu,- Nếu như là ở thời kỳ thịnh vượng, khoa cử công bằng còn có thể thực hiện được.

Nhưng bây giờ thì không.

Mấy ngày nay ta đã gặp con cháu đến tham gia khoa cử của họ Thôi Bắc Lăng và họ Lô Phạm Dương.

Họ Thôi Bắc Lăng phái năm người đến, hai dòng chính, ba dòng thứ.

Họ Lô Phạm Dương Lô phái tới sáu người, ba dòng chính, ba dòng thứ.

Ta thấy những người bọn họ phái đến đều không phải là những con cháu ưu tú nhất.

Ví dụ như ba đứa cháu của Thôi Hoằng Thăng là Khải Nguyên, Khải Đông, Khải Bách Đô thì đều không đến.

Còn con cháu của Phạm Dương Lô ta đều chưa từng nghe nói tới.

Từ đó có thể thấy sĩ tộc Hà Bắc đang rất thận trọng.

Ta có thể hiểu được sự thận trọng của họ.

Bọn họ sợ khoa trương quá sẽ bị Đậu Kiến Đức trừng trị.

Nhưng nếu thật sự làm theo ý kiến của Đỗ tướng quốc, toàn bộ thi cử công bằng, thì kết quả sẽ thế nào?

Ta có thể nói, sĩ tử của sĩ tộc Hà Bắc đều không thể vượt qua được cuộc thi.

Dù sao thì sĩ tộc Hà Đông sẽ dốc hết sức mình.

Như vậy hậu quả rất nghiêm trọng.

Sĩ tộc Hà Bắc sẽ cho là chúng ta không nể mặt.

Vì thế vẫn phải phân chia danh sách.

Chỉ là xem xét nên phân chia như thế nào.Tuy Vương Tự và Bùi Củ từ trước vẫn tranh đấu gay gắt.

Nhưng trong việc khoa cử lần này, ông ta và Bùi Củ lập trường không khác biệt là mấy.

Hơn nữa còn có phần quá đà hơn.

Ông ta kiên quyết phản đối khoa cử mà chủ trương công bằng trong việc chọn lựa cửu phẩm.

Tất cả danh sách sẽ đem phân chia cho các quận, do các quận tự đề cử những người ưu tú.

Như thế thì con cháu Vương Tự ít nhất sẽ chiếm đến hai phần.

Việc tiến hành khoa cử ngẫu nghiên đã xâm phạm đến lợi ích của ông ta.- Ta ủng hộ ý kiến của Bùi tướng quân.

Lần khoa cử này là ý kiến của ta.

Thực ra phương án đầu tiên của ta là điều chỉnh chế độ khoa cử.

Kết hợp để cử với thi cử, các quận có thể chọn ra nhiều người.

Ví dụ căn cứ vào nhân khẩu của từng quận, đề cử ra hai mươi người đến năm mươi người, sau đó những người được đề cử đó tham gia khoa cử.

Thực ra đó là phương pháp của năm Khai Hoàng.

Ta cho rằng như vậy mọi người sẽ dễ chấp nhận hơn.- Ta phản đối phương án của Vương tướng quốc!Người nói chính là Thôi Quân Túc.

Ông ta xuất thân từ họ Thôi Thanh Hà.

Tuy họ Thôi Thanh Hà cũng kiên quyết phản đối tiến hành sĩ tộc khoa cử nhưng Thôi Quân Túc theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, suy nghĩ của ông ta có phần tiến bộ.

Chủ trương của ông ta là cho con cháu hàn mônmột cơ hội, vì thế ông ta chủ trương thực hành khoa cử của phái tiến bộ.- Ta cho rằng Đỗ tướng quốc nói đúng.

Dù là cuộc thi công bằng thì trên thực tế cũng là danh môn vọng tộc chiếm ưu thế.

Mấy năm trước khoa cư Phong Châu là vì không có danh môn sĩ tộc tham dự nên con cháu hàn môn trúng tuyển khá nhiều.

Nhưng năm nay khoa cử không hề đơn giản.

Danh môn sĩ tộc Hà Đông và Hà Bắc cơ bản đều tham dự, cơ hội cho con cháu hàn môn vốn là rất ít.

Nếu theo phương án của Bùi tướng quốc, đại bộ phận đều phân cho con cháu của danh môn, còn lại tổ chức thi cử công bằng, như thế thì càng không công bằng đối với con cháu hàn môn.

May mắn thì có một hai người có thể vượt qua cuộc thi, nói không chừng chẳng ai qua được.

Người trong thiên hạ sẽ hoài nghi về sự công bằng trong khoa cử của chúng ta.

Tất cả nên công bằng, tất cả dựa vào thực lực mà đánh giá.

Mọi người thấy thế nào?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 625 : Cầu nối của Lô thịTất cả mọi người quay ra nhìn Dương Nguyên Khánh.

Hắn đang đứng trước của sổ, lặng lẽ nhìn về phía xa.

Từ nơi này có thể nhìn ra cửa chính của cung Tấn Dương.

Trước cửa của cung Tấn Dương là chục nghìn sĩ tử.

Bọn họ đang lặng yên ngồi trên bãi cỏ trước cửa chính, giữ yên lặng, dùng một thứ ngôn ngữ không lời thỉnh cầu sự công bằng.Một biểu ngữ lớn được dựng thẳng đứng lên, “Đả đảo danh môn vọng tộc, cần công bằng”.

Mấy chữ lớn này thật vô cùng nhức mắt.Hai trăm người được chọn lựa có thể trực tiếp ra làm quan.

Nó giống như một chiếc bánh tròn đầy sức hấp dẫn, mỗi người đều muốn chia một ít, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

Người này thêm một ít thì người kia phải ít đi một ít.

Chính vì thế phân thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi này sinh nhiều ý kiến.Nhưng bất kể có ý kiến như thế nào, phương án cuối cũng vẫn phải do Dương Nguyên Khánh quyết định.Dương Nguyên Khánh thở dài.

Hắn không thể không suy xét đến lợi ích của sĩ tộc Hà Bắc.

Lợi ích của họ Vi ở Kinh Triệu, họ Thẩm ở Ngô Hưng và các vọng tộc ở các khu vực khác, hắn đều phải xem xét.Trầm mặc hồi lâu, Dương Nguyên Khánh rốt cuộc đã có quyết định.

Hắn chậm rãi nói:- Trong số hai trăm người, ta sẽ chọn ba mươi người, một trăm bảy mươi người còn lại sẽ thông qua cuộc thi để quyết định, chọn lựa công bằng.

Về phần quan chủ khảo, ta đề cử Lý Cương đảm nhiệm.Hai mươi nghìn sĩ tử cuối cùng cũng đã nhận được câu trả lời.

Năm vị tướng quốc đã ra mặt cam đoan với các sĩ tử tại Tử Vi Các rằng nhất định sẽ tổ chức kỳ thi Hương công bằng.- Xin hãy tin tưởng chúng ta.

Đây là lần đầu tiên Bắc Tùy tổ chức khoa cử.

Chúng ta nhất định sẽ dựng lên một ngọn cờ công bằng, để cho lần khoa cử này xứng đáng là hình mẫu cho người đời sau.

Xin hãy tin tưởng vào lời hứa của Sở Vương điện hạ!Người đứng ở trên cao hướng về phía các sĩ tử lớn tiếng hô hào đó chính là Tô Uy.

Ông ta rất được các sĩ tử kính trọng bởi danh tiếng trong quan trường.

Lời hô hào chân thành của ông ta cũng nhận được những tràng pháo tay hưởng ứng kịch liệt.- Quan chủ khảo lần thi này, Tử Vi Các đã nhất trí bổ nhiệm Binh bộ Thị lang Lý Cương đảm nhiệm.

Trong Đại Tùy ngài ấy là người có tiếng là công chính nghiêm minh.

Mong mọi người hãy tin tưởng vào quyết tâm của chúng ta.

Mọi người hãy về nghỉ ngơi thật tốt, ngày kia sẽ chính thức là khoa cử rồi.

Ta chúc mọi người có một kì thi thành tích tốt, mọi người hãy về đi!Dưới sự cam đoan của các tướng quốc và sự khuyên bảo của các đại thần tại Tử Vi Các, đám sĩ tử cuối cùng cũng bắt đầu đứng dậy ra về.

Bọn họ đi từng nhóm hai, ba người quay về thành Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh đứng trong phòng mình nhìn ra phía cửa sổ, nhìn xa xăm về phía các sĩ tử đang ra về.

Mấy trăm năm chịu sự chi phối của các danh môn vọng tộc, đám sĩ tử nghèo khổ này không có cơ hội được cùng nhau đứng lên đòi sự công bằng, bình đẳng.

Cuối cùng hôm nay đã làm được rồi.

Bọn họ đã thể hiện sức mạnh của sự đoàn kết.

Chính sự đoàn kết đó đã khiến cho các môn phiệt Thái Nguyên Vương thị, Văn Hỉ Bùi thị phải cúi đầu nhường bước.

Tại sao trước đây không làm được mà bây giờ lại có thể làm được?

Mấu chốt chính là có chế độ khoa cử.Chỉ cần thiết kế tốt chế độ thượng tầng thì dân đen tự nhiên sẽ tập hợp được sức mạnh của mình, bảo vệ lợi ích của chính mình, đối đầu với các danh môn vọng tộc, hoàn toàn không cần Dương Nguyên Khánh phải đi cầu cạnh đám danh môn vọng tộc nhượng bộ, hoàn toàn không cần hắn phải bận tâm.

Thực sự có thể đối đầu với các danh môn vọng tộc không phải là Dương Nguyên Khánh mà chính chính là hàng chục nghìn sĩ tử của các gia đình hàn môn.

Cái này có lẽ chính là cái gọi là nước chảy thành sông.Lúc này, Đỗ Như Hối đi vào.- Tổng quản, ngài tìm ty chức?Dương Nguyên Khánh quay người lại, gật đầu:- Cứ ngồi xuống đi đã!Đỗ Như Hối ngồi xuống cười nói:- Tổng quản cảm thấy phiền lòng sao?

Vừa về ngày thứ hai mà đã gặp phải chuyện mấy chục nghìn người biểu tình rồi.- Cũng may không phải là quân đội chứ không thì đêm nay ta chắc đừng mong được đi ngủ.Dương Nguyên Khánh dựa người vào tấm đệm, vẻ mặt có vẻ rất thoải mái.

Mấy chục nghìn người biểu tình ngày hôm nay dường như không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn.Đỗ Như Hối nhìn chăm chú vào mặt hắn, trong ánh mắt lộ vẻ xảo quyệt, cười hỏi:- Việc biểu tình của các sĩ tử dường như đúng với tâm nguyện của tổng quản.

Ty chức thấy tổng quản có vẻ như là cười trên nỗi đau của người khác vậy.Dương Nguyên Khánh ngửa đầu ha hả cười,- Lão Đỗ, ông thật là con giun trong bụng ta rồi?- Bởi vì ty chức rất hiểu ngài.

Những năm đầu Đại Nghiệp, lúc tổng quản khuyên Ngư Câu La tổ chức khoa cử, ty chức đã biết thực ra ngài muốn chủ trương công bằng trong việc chọn lựa nhân tài.Đỗ Như Hối chăm chú nhìn vào Dương Nguyên Khánh với một ánh mắt cảm thông, thậm chí là thương hại.

Ông ta thở dài:- Nguyên Khánh, thực ra ty chức rất hiểu nỗi khổ tâm của ngài.- Ngươi hiểu gì cơ?Nụ cười của Dương Nguyên Khánh đã biến mất.

Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn vào Đỗ Như Hối.- Sĩ tộc!Đỗ Như Hối dùng một giọng điệu quả quyết, không chút do dự nói:- Ty chức biết người không thích sĩ tộc Sơn Đông, cũng giống như không thích quý tộc Quan Lũng.

Ngài oán hận hết thảy đám danh môn vọng tộc, ngài muốn đạp đổ bọn họ.

Nhưng bây giờ ngài không thể không dùng bọn họ.

Từ lần khoa cử này có thể thấy.

Ty chức thấy sự vui mừng từ trong nội tâm của ngài.

Đối với mấy chục nghìn sĩ tử, ngài chỉ hận không nhào lên ôm hết thảy họ vào lòng.

Bọn họ đã thay ngài giải quyết một vấn đề lớn.Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu.

Chả trách Bùi Củ luôn nói Đỗ Như Hối có chí tiến thủ.

Bây giờ hắn mới thực sự thấy được "chí tiến thủ" của Đỗ Như Hối.

Đoán biết được tâm sự của người bề trên, hơn nữa còn nói ra.

Đây không phải là việc làm của người lăn lộn mười mấy năm trong quan trường.Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cũng không hy vọng bên cạnh hắn người nào cũng đa mưu túc trí giống như Bùi Củ, luôn làm ra vẻ như Tô Uy.

Có khi có một tâm phúc có "chí tiến thủ" như thế này cũng chưa hẳn là chuyện xấu.Hắn khẽ mỉm cười.- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.

Ta tìm ngươi đến là muốn hỏi một chút về việc gia đình quân nhân rời về phía đông bây giờ tiến triển thế nào rồi?.......Việc hai mười nghìn sĩ tử tổ chức biểu tình ở Thái Nguyên khiến đã gây lên sóng gió lớn.

Sự việc này đã trở thành tâm điểm cho tất cả mọi người.

Có người vui mừng, có người phản cảm, có người tán thành, có người phản đối.

Nhưng đại đa số mọi người coi việc này là một việc kỳ lại hiếm gặp để đem ra bàn luận.

Chuyện mấy chục nghìn sĩ tử biểu tình từ trước đến nay là chuyện chưa từng thấy.Sau khi các sĩ tử giải tán, mấy trăm nghìn người dân Thái Nguyên vây quanh cũng dần dần tản ra về.Ở thành đông Thái Nguyên có một nhà trọ tên là nhà trọ A Bảo, là một nhà trọ thuộc hạng khá sang, sạch sẽ thoái mái, ba mươi phòng đều là phòng hảo hạng.

Phòng trọ sáng sủa, vật dụng tốt, tiểu nhị phục vụ chu đáo, khá là có tiếng ở Thái Nguyên.

Đương nhiên, danh tiếng lớn đi cùng với giá cả cũng rất cao.

Tiền thuê phòng ở đây gấp ba lần các phòng trọ bình thường.Mặc dù như vậy, nhà trọ này vẫn đông kín khách.

Khách trọ ở đây đa số là danh môn vọng tộc từ các nơi đến.

Bọn họ có yêu cầu khá cao đối với nơi ăn chốn ở.

Còn về phần tiền thuê phòng, gia tài bọn họ hùng hậu, trên người tiền đầy túi, đủ để bọn họ chi tiêu.Cuộc biểu tình của các sĩ tử thu hút rất nhiều người chạy đến xem, các sĩ tử quay về, bọn họ cũng lục đục quay về nhà trọ.

Lúc này cách nhà trọ không xa có bảy tám sĩ tử đi tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng, để hàm râu đen, ăn mặc cũng rất chăm chút.

Ông ta mặc trường bào lụa màu lam, đầu đội mũ tam lương.

Có thể thấy người đàn ông trung niên này là bề trên của đám sĩ tử, chứ không phải là nhân vật đi cùng sĩ tử như quản gia chẳng hạn.Đằng sau ông ta là sáu sĩ tử trẻ tuổi đều mặc nho bào màu nhạt, ai nấy tinh thần đều rất tràn trề.

Bọn họ là con cháu Lô thị, được Lô thị Phạm Dương phái tới tham gia khoa cử Thái Nguyên.

Ba con trai dòng chính, ba con trai vợ kế.

Người đàn ông trung niên phía trước được bọn họ gọi là tứ thúc, tên là Lô Sách.

Ông ta là nội sử lệnh của nam Tùy Lạc Duơng, cũng là đệ đệ của Lô Sở.

Hiện tại gia chủ của Lô thị Phạm Dương là tể tướng của Lạc Dương Lô S nhưng trong gia đình người chủ sự lại là Lô Dự - nhị đệ của Lô Sở tam đệ Lô Chiêu thì đảm nhiệm chức Tư Mã quận Trác còn tứ đệ Lô Sách là người dẫn đoàn đến Thái Nguyên tham gia khoa cử, chủ quản tài sản của Lô gia.Lần này Lô gia đến Thái Nguyên tham gia khoa cử rất cẩn thận, đồng thời cũng rất coi trọng.

Cẩn thận ở chỗ bọn họ không phái những sĩ tử giỏi đến Thái Nguyên tham gia khoa cử vì sợ sẽ khiến La Nghệ không vui, ngược lại lại rất coi trọng, đã phái Lô Sách - một nhân vật quan trọng trong gia đình dẫn đoàn, thể hiện thái độ của Lô gia.- Tứ thúc, đám sĩ tử biểu tình này, cái gì mà phản đối danh môn vọng tộc, yêu cầu công bằng.

Thúc nói xem triều đình Bắc Tùy có chịu sự uy hiếp của bọn họ không?Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 626 : Cuộc thi ở Trường An (1)Lô Sách không để ý đến nghi vấn của sĩ tử đó.

Một sĩ tử họ Lô khác không nhịn được hỏi:- Tứ thúc, mấy ngày trước Bùi tướng quốc gặp chúng ta, thúc nói Sở Vương điện hạ lúc nào đó cũng có thể sẽ gặp chúng ta, thể hiện sự tôn trọng đối với Lô thị Phạm Dương.

Ý con muốn nói là…tiếp kiến Tứ thúc.Lô Sách giận giữ quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ,- Tất cả các ngươi im miệng cho ta.

Bây giờ quay về thu dọn đồ đạc, sau đó đi ăn cơm, ăn cơm xong đến Vương học đọc sách.

Chăm chỉ ôn luyện.

Hãy dựa vào thực lực mà tham gia cuộc thi.

Đừng có cả ngày chỉ nghĩ Lô gia như thế nào?Mấy sĩ tử họ Lô không dám lên tiếng nói gì nữa.

Bọn họ bước nhanh chân, rất nhanh liền đã đến cổng nhà trọ nhưng lại thấy trước cửa phòng trọ có rất nhiều binh lính đứng đó, Lô Sách trong lòng không khỏi sửng sốt.Ông ta vừa bước vào cửa lớn.

Ông chủ nhà trọ đợi ông ta khá lâu đã liền nhanh chân chạy đến luôn miệng nói:- Lô tiên sinh, nhanh lên!

Nhanh lên!

Sở Vương điện hạ đang đợi ngài đó.Trong đầu Lô Sách phút chốc trở nên trống rỗng.

Dương Nguyên Khánh không ngờ lại đích thân đến tìm ông ta.

Ông ta không còn để ý đến đám con cháu nữa mà vộinhanh chân cùng với trưởng quầy đi vào phía trong.Vừa đến cánh cổng vào sân đã thấy mấy chục cận vệ, toàn thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí.

Lô Sách tiến tới vội vàng chắp tay với sự đề phòng nghiêm ngặt:- Tại hạ Lô Sách, Sở Vương điện hạ lệnh ta đến yết kiến ngài.Một gã Giáo Úy gật đầu cho ông ta vào còn trưởng quầy bị giữ lại ở bên ngoài.Thực ta trưởng quầy có phần nói quá.

Dương Nguyên Khánh không phải đã đợi quá lâu mà là vừa mới đến thôi.

Lúc này hắn đang ngồi trong phòng uống trà.

Mấy năm gần đây hắn cũng học được cách nhẫn nại.

Người nào mà lúc nào cũng vội vàng sẽ khó có thể thành công được.

Chỉ khi học được cách chờ đợi và nhẫn nại mới có thể khiến nhân phẩm của hắn tỏa huơng.Lúc này, một gã cận binh ngoài cửa bẩm báo:- Tổng quản, Lô tiên sinh đến rồi.- Mời ông ta vào!Cánh cửa mở ra, cận binh đưa Lô Sách đi vào.

Lô Sách tiến đến thi lễ:- Lô Sách tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh mỉm cười xua tay,- Lô tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi!Lô Sách ngồi xuống, trong lòng có chút hồi hộp.

Một tên cận binh đem đến hai tách trà nóng.

Lô Sách cầm trong tay tách trà, không biết nên nói gì.

Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Ta nhớ là đã gặp tiên sinh ở đâu đó rồi.

Thật xin lỗi, thời gian lâu quá, ta không nhớ rõ lắm.Dương Nguyên Khánh lúc đảm nhiệm tổng quản U Châu đã từng đến Lô phủ ba lần và đã gặp không ít người Lô gia.

Hắn nhớ rất rõ Lô Sở và người chủ sự gia đình Lô Dự.

Những người khác không nhớ rõ lắm.

Đối với Lô Sách, hắn chỉ cảm thấy hơi quen quen.Lô Sách hạ thấp người cười nói:- Năm Đại nghiệp thứ bảy, để phòng ngừa dịch bệnh lan truyền ở quận Trác, điện hạ đã đích thân đem vôi đến cho Lô phủ.

Lúc đó chính là tại hạ nhận số vôi đó, điện hạ còn có ấn tượng gì sao?Dương Nguyên Khánh trên mặt lộ vẻ như bừng tỉnh nhớ ra.

Hắn đã nhớ ra rồi.

Hình như chính là Lô Sách này.

Hắn ha ha cười:- Hóa ra là cố nhân!Lô Sách lại nói:- Lần khoa cử Thái Nguyên này, Lô gia rất coi trọng, đã đặc biệt phái người đến Lạc Dương hỏi gia chủ, gia chủ nói có thể tham gia.

Lúc chúng tôi thảo luận chuẩn bị phái đến những sĩ tử giỏi nhất đến tham gia thì La Nghệ đến, yêu cầu Lô gia nên từ bỏ cuộc thi.

Ôi!Lô Sách thở dài một tiếng,- Chúng tôi sợ sẽ đắc tội với La Nghệ nên chỉ phái mấy sĩ tử bình thường đến thôi.

Sở Vương điện hạ, chúng tôi rất xin lỗi!- Cái này không có gì, ta có thể hiểu được Thật ra Thôi thị Bác Lăng cũng thế, chỉ phái năm sĩ tử bình thường đến.

Bọn họ sợ áp lực từ Đậu Kiến Đức.

Ta vẫn cho rằng, thái độ là quan trọng nhất.

Lô gia phái tiên sinh đến dẫn đoàn, thái độ này đã rất đáng tán thưởng rồiĐược Dương Nguyên Khánh khích lệ, Lô Sách rất đắc ý, vuốt râu cười nói:- Không ngờ điện hạ đích thân đến nhà trọ thăm hỏi, có thể thấy được sự quan tâm đối với Lô thị.

Ta nhất định chuyển lời đến Nhị ca, cũng sẽ báo cáo với gia chủ.Dương Nguyên Khánh đến lần này cũng không đơn giản là đến thăm Lô Sách, hắn còn có ý đồ sâu xa hơn.

Hắn biết Lô Sách là thân đệ của Lô Sở, có địa vị khá cao trong Lô gia, phụ trách tiền tài của gia tộc, rất khôn khéo và có khả năng.

Lúc Nguyên Hoằng Tự làm tổng quản U Châu, ông ta từng đảm nhiệm Thương Tào Tham Quân Sự, về sau mẫu thân qua đời ông ta đã từ chức.

Dương Nguyên Khánh muốn ông ta thành người của mình và trở thành một chiếc cầu nối với Lô thị Phạm Dương.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, liền cười nói:- Bắc Tùy chúng ta vị trí Thái phủ Tự Thiếu Khanh vẫn còn trống, thiếu một quan viên thích hợp.

Ta cảm thấy tiên sinh rất thích hợp với vị trí này, không biết tiên sinh thấy thế nào?Lô Sách sửng sốt.

Ông ta có chút không tin vào tai mình.

Thái phủ Tự Thiếu Khanh?

Đây là chức quan lớn tứ phẩm cơ đấy.

Không ngờ lại cho mình đảm nhiệm?

Ông ta nhìn sang Dương Nguyên Khánh, thấy hắn rất nghiêm túc, không có chút gì là nói đùa.

Ông ta cắn vào môi mình, lập tức từ trong mơ tỉnh lại.

Ông ta xác nhận không phải là mơ.

Trong lòng rất vui mừng, đứng dậy thi lễ với Dương Nguyên Khánh:- Lô Sách nguyện vì Sở Vương điện hạ dốc sức!Đang lúc đám sĩ tử tiến hành biểu tình thì trong một ngôi làng hẻo lánh ở phía tây thành Thái Nguyên có một con chim diều hâu bay lên không trung, lượn vài vòng rồi vỗ cánh bay về phương nam.Trong nội điện Lưỡng Nghi, cung Thái Cực, Trường An đang diễn ra một cuộc họp về cuộc thi lần này.

Lý Uyên vốn dự định sau khi bình định thiên hạ mới tổ chức thi cử, thu nạp nhân tài nhưng sức ảnh hưởng của cuộc thi ở Thái Nguyên quá lớn khiến y thấy khó nghĩ.

Lý Uyên chỉ cần nghĩ đến việc người tài trong thiên hạ đều bị Dương Nguyên Khánh thu nạp hết là y có chút không kìm chế được tức giận.- Các vị ái khanh, trẫm luôn nghĩ tại sao nhà Bắc Tùy ngay từ khi mới thành lập nhà nước liền lập tức tổ chức thi cử mà Đại Đường chúng ta lại chậm trễ không hề có động tĩnh gì hết vậy.

Trẫm thiết nghĩ chúng ta cũng nên tổ chức một cuộc thi để tuyển chọn người tài, khiến anh tài trong thiên hạ cho Đại Đường chúng ta sử dụng.Lý Uyên vẫn còn có một ý nghĩ khác sâu sắc hơn.

Sự kiện Đồng Quan của đứa con trai thứ ba Lý Nguyên Cát mặc dù đã dần lắng xuống nhưng việc này vẫn đem tới một đả kích rất lớn đối với uy tín của y.

Muốn nhanh chóng bù đắp lại uy tín và danh dự đó thì cuộc thi lần này chính là cách tốt nhất lôi kéo sĩ tử, lấy lòng mọi người.Chính lúc này, Bùi Tịch bước ra khỏi hàng, tấu:- Bẩm bệ hạ, bây giờ đã là hạ tuần tháng 10 rồi, mùa đông cũng sắp tới nữa, lúc này mà tổ chức khoa cử thì sợ rằng có nhiều sĩ tử sẽ không thể xuất hành được.

Thần kiến nghị mùa xuân năm sau mới tổ chức.

Nếu nhà bắc Tùy gọi nó là thi Hương thì chúng ta gọi nó là kì thi mùa xuân.

Thần cho rằng, như vậy mới có thể thu hút được nhiều sĩ tử tới dự thi.Bùi Tịch vừa dứt lời thì Lưu Văn Tĩnh liền bước ra nói:- Bệ hạ, thần cũng có đôi lời muốn nói.Lý Uyên sớm đã thấy được sự đối đầu của Bùi và Lưu nhưng không thể trách được.

Với tư cách là một vị hoàng đế, mâu thuẫn giữa hai vị đại thần quan trọng của mình, y cứ vui vẻ mà quan sát.

Hơn nữa, Bùi Tịch và con thứ Thế Dân lại rất thân nhau, trong khi Lưu Văn Tĩnh lại là người phát ngôn của thái tử Kiến Thành.

Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng mơ hồ ám chỉ mâu thuẫn của Thế Dân và Kiến Thành.Từ sau thất bại Hoằng Nông, mâu thuẫn giữa con cả Kiến Thành với con thứ Thế Dân cũng dần dần được công khai.

Mâu thuẫn này không phải là cuộc chiến tranh đoạt trưởng thứ, mà cũng chỉ là ý kiến bất đồng mà thôi.

Đối với mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, Lý Uyên cũng không quá can thiệp.

Y là hoàng đế cũng có suy nghĩ của hoàng đế, cái mâu thuẫn của chính mình không hề đáng sợ, chỉ cần không làm tổn hại tới xã tắc, thì mâu thuẫn tồn tại ở một mức độ nhất định nào đó còn có lợi cho sự kiểm soát của một hoàng đế như y.Cho nên ở một chừng mực ý nghĩa nào đó mà nói thì Lý Uyên y hi vọng triều đình của mình xuất hiện đấu tranh phe phái, như mâu thuẫn giữa Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh.

Lý Uyên sẽ lẳng lặng theo dõi diễn biến cuộc đấu từ ân oán cá nhân chuyển sang đấu đá phe phái.Lý Uyên gật đầu cười nói:- Lưu ái khanh, mời!Lưu Văn Tĩnh tiến lên một bước, lên giọng đồng thời cũng nói với các vị đại thần khác:- Thần lại cho rằng tổ chức thi cử không phải là một việc dễ dàng gì.

Mặc dù nhà bắc Tùy đã tổ chức qua vài lần, nhưng trên thực tế nó phải chịu sự chống đối mạnh mẽ của các nhà quý tộc, mà không hề đạt được thành công theo đúng nghĩa.

Thần cho rằng không cần phải đợi đến mùa xuân mới tính đến việc này, nếu Thánh Thượng có lòng tiến hành khoa cử, thì ngay bây giờ nên bắt tay vào chuẩn bị.

Chỉ có chuẩn bị một cách đầy đủ, chu đáo khiến cuộc thi đi vào lòng người thì mới có hàng nghìn hàng vạn sĩ tử tới ứng thi.

Bệ hạ không thể nghe lời Bùi tướng quốc lầm nước nói như vậy.Bùi Tịch giận dữ, y căm tức nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:- Lưu tướng quốc, tôi có nói là bây giờ không chuẩn bị sao?

Tôi chỉ là nói đợi tới mùa xuân hãy tổ chức thi, chứ không hề nói bây giờ không để ý tới, tất nhiên là phải sớm chuẩn bị cho kịp.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 626 : Cuộc thi ở Trường An (2)Lưu Văn Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:- Nghe ý của ngài, vậy thì rõ ràng khoa cử là một việc hết sức dễ dàng rồi, việc này chỉ cần vỗ đầu một cái là có thể tổ chức thi được ngay.

Thế ngài không biết rằng thi cử nếu xử lý không tốt, nhẹ thì khiến nhiều người tức giận, nặng thì mất nước sao, không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.

Bùi tướng quốc, ngài vẫn không hiểu sao?Sắc mặt Lý Uyên bỗng lập tức chìm hẳn xuống, Lưu Văn Tĩnh chính là đang châm chọc Bùi Tịch nhưng Lý Uyên lại cảm thấy như y đang chế giễu chính mình.

Bởi vì y nóng lòng muốn tổ chức khoa cử, điều này rõ ràng là đang chế nhạo y chỉ vỗ đầu một cái đã nghĩ đến việc tổ chức thi cử.Đúng lúc này, Điện Trung Thiếu Giám Vũ Văn Hân tiến vào đại điện nói:- Bệ hạ, Thái Nguyên có tin khẩn đưa tới.Lý Uyên bất mãn liếc nhìn Lưu Văn Tĩnh, nén cơn giận trong lòng nói:- Trình lên đây!Một tên thái giám đem thư tình báo từ Thái Nguyên đặt lên ngự án của Lý Uyên.

Lý Uyên mở ra xem một lần, khẽ cau mày, không ngờ ở Thái Nguyên đang diễn ra cuộc diễu hành quy mô lớn của các sĩ tử.

Y liếc qua nhìn đứng bên cạnh thái tử Kiến Thành, y nghi ngờ cuộc diễu hành của sĩ tử Thái Nguyên là có người âm thầm khơi mào, đó có phải là người của ta hay không.

Y đưa bức thư này cho tên thái giám:- Đưa thái tử xem!Điện Lưỡng Nghi vô cùng im lặng, trong lòng mười mấy vị trọng thần đều hết sức ngờ vực nhìn bức thư trong tay Lý Uyên, không biết Thái Nguyên đã xảy ra chuyện lớn gì?

Lý Kiến Thành chủ quản tình báo của Đại Đường, y nhận lấy bức thư xem qua một lượt, lập tức hiểu được ý của phụ hoàng, vội nói:- Khởi bẩm phụ hoàng, việc này nhi thần cũng không hề được biết, hẳn là không hề có liên quan tới chúng con, có lẽ là do Hà Bắc Đậu Kiến Đức gây nên.Hà Bắc nhiều danh môn gia thế như vậy đều phái người đến Thái Nguyên dự thi, Đậu Kiến Đức trong lòng sao có thể chịu để yên, có lẽ là do y gây nên.

Lý Uyên gật đầu nói với Kiến Thành:- Đem bức thư đưa cho các vị đại thần xem!Tin tức trên tờ giấy đó rất ngắn gọn, chỉ cần một lướt một lượt có thể xem hết, mười mấy vị trọng thần nhanh chóng truyền nhau xem qua một lần.

Ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, mấy vạn sĩ tử diễu hành biểu tình, đây dường như là việc chưa bao giờ nghe thấy.

Mỗi người cũng đều có chung một ý nghĩ, việc này có thật sự là do Đậu Kiến Đức đứng đằng sau chủ mưu?Lúc này, Lưu Văn Tĩnh lại bước ra nói:- Bệ hạ, việc này đã chứng thực cho những lo lắng của thần, việc tổ chức khoa cử không phải là chuyện dễ dàng.

Nó dính đến quyền lợi của rất nhiều người, nhà bắc Tùy hẳn là đã không xử lý tốt những bất hòa về quyền lợi này mới dẫn đến việc hàng vạn sĩ tử biều tình như vậy.

Bệ hạ, đây chính là gương cho chúng ta, nhất định phải cẩn thận chú ý xử lý tốt việc khoa cử.Cho dù những lời nói của Lưu Văn Tĩnh khiến Lý Uyên không hề thấy thoải mái chút nào nhưng lúc này y không có lòng dạ nào nổi giận.

Bức thư báo ngoài ý muốn từ Thái Nguyên khiến lòng y thấy rất loạn.

Y cũng ý thức được việc gấp rút tổ chức thi cử sẽ đem lại phiền toái.

Lý Uyên xua tay:- Các vị ái khanh, chuyện thi cử tạm thời để đó, để sau hãy bàn, bây giờ bãi triều...........Lý Uyên trở về ngự thư phòng của mình, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, cố gắng làm lắng lại những hỗn loạn trong lòng.

Từ sau thất bại của Hoằng Nông, tâm trạng của y luôn bị đè nén, như luôn có một bóng ma trong lòng y, làm y thấy uể oải, sa sút, khiến y cảm thấy Đại Đường đang đi xuống dốc, không có được cái khí thế của nhà Đường khi mới thành lập.

Bây giờ rất cần một trận Đại thắng để vực dậy một Đại Đường đang đi xuống, nhưng đối với chiến dịch của Tiết Cử thì cuối cùng vẫn rơi vào tình trạng bế tắc.Lý Uyên cũng hiểu được nối khó xử của Lý Thế Dân, sự kiện Đồng Quan và cuộc thảm bại Hoằng Nông khiến tinh thần quân Đường giảm sút.

Nếu lúc này tùy tiện phát động chiến dịch đánh Tiết Cử, một khi thất bại thì sẽ dẫn tới những hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cả đội quân nhà Đường có lẽ sẽ vì thế mà sụp đổ.

Hơn nữa, nội bộ Tiết Cử đã xuất hiện cuộc nội chiến giữa hai người con trai, lúc này tốt nhất là đợi cho nội bộ Tiết Cử tự nó tan tác.Lý Uyên tán thành kiến nghị của Lý Thế Dân, nhưng thế cục Trường An bất lực không thể phát triển được cũng khiến cho Lý Uyên muốn phát điên.Khó khăn lắm mới nghĩ được cách có thể dùng khoa cử để xoay chuyển tình thế, thì việc biểu tình của sĩ tử Thái Nguyên lại dội vào mặt y một gáo nước lạnh.

Lý Uyên nhìn lên bầu trời mây trắng lững lờ, y không kìm nổi thở dài.- Bệ hạ, thái tử điện hạ cầu kiến!Bên ngoài cửa truyền tới bẩm báo của tên quan hầu.- Truyền cho y vào!Lý Uyên chậm rãi trở lại ngự tháp của mình ngồi xuống.

Lúc này, Kiến Thành vội vàng tiến vào, y cúi đầu thi lễ:- Nhi thần tham kiến bệ hạ!

Liên quan tới việc thi cử, nhi thần có một ý tưởng.- Con nói đi!Lý Kiến Thành trầm ngâm một lúc nói:- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng tính mạo hiểm của thi cử là rất lớn, nó chắc chắn sẽ động chạm tới lợi ích thiết thân của bộ phận quý tộc Quan Lũng, phụ hoàng lẽ nào không nhận thấy, hôm nay lúc lên triều chẳng phải rất nhiều trọng thần giữ thái độ im lặng đó sao?Lý Kiến Thành chính là chỉ đám người Độc Cô thị và Đậu thị.

Điều này đã nằm trong dự liệu của Lý Uyên.

Vấn đề này Lý Uyên cũng đã nghĩ đến.

Không chỉ có sĩ tộc Sơn Đông chống đối việc khoa cử mà sĩ tộc Quan Lũng cũng giống như vậy.

Mục đích cơ bản của việc thi cử là tuyển chọn quan lại, nó vừa đúng là lợi ích căn bản.

Y biết việc thi cử sẽ dẫn đến sự chống đối của sĩ tộc Quan Lũng, vì thế suy nghĩ đầu tiên của y là trước khi thống nhất thiên hạ thì tạm gác lại chuyện thi cử, để bảo đảm lợi ích của sĩ tộc Quan Lũng, giành lấy sự ủng hộ hoàn toàn của họ.

Nhưng Dương Nguyên Khánh tổ chức thi quy mô lớn ở Thái Nguyên lại đem đến cho y một áp lực rất lớn, khiến y không thể không khai triều thi hội để thăm dò việc này, nhưng kết quả lại khiến người thấy đau lòng.

- Trẫm biết có người không thích thi cử, nhưng tình thế cũng ở chỗ này.

Nếu trẫm không tổ chức thi thì anh tài trong thiên hạ sớm muộn gì cũng chạy hết xuống Thái Nguyên, trẫm cũng không còn cách nào khác.Lý Uyên thở dài.Lý Kiến Thành thấy phụ thân đã bị lay động, lại dè dặt nói:- Phụ hoàng, nhi thần cũng đã cẩn thận suy nghĩ qua về việc này, Dương Nguyên Khánh dám tiến hành khoa cử quy mô lớn là do hắn đã cho sĩ tộc Hà Đông những lợi ích rất lớn.

Hơn nữa, mục đích mà hắn tổ chức thi cử càng không phải là chiêu tập người tài trong thiên hạ, mà rõ ràng là hắn vì lôi kéo sĩ tộc Hà Bắc, cũng là làm ra thái độ công bằng.

Điều này có thể giải thích được việc hàng vạn sĩ tử biểu tình, cũng chính là vì hắn không phải là công bằng chính trực nên mới dẫn tới dân chúng phẫn nộ.

Chuyện này đưa tới cho nhi thần một gợi ý lớn, thật ra chúng ta cũng có thể noi theo khoa cử của bắc Tùy.Lý Uyên đã bị con trai mình thuyết phục, lời của Kiến Thành nói rất có lý , tìm được nguồn gốc của sự việc.

Chính điều này khiến trong lòng Lý Uyên có chút thông suốt.

Y khen ngợi gật đầu, lại hỏi:- Chúng ta làm thế nào để noi theo bắc Tùy?- Ý của nhi thần là, trước khi phụ hoàng tổ chức kì thi này, cách tốt nhất để hiệp thương liên kết với quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng là bảo đảm cho lợi ích của họ.

Nhi thần cho rằng khoa cử cũng hoàn toàn có thể tổ chức được.Lý Uyên thở dài:- Chỉ sợ lòng tham của bọn họ quá lớn, trẫm không thể thỏa mãn những đòi hỏi đó của họ.Lý Kiến Thành vội vành cười nói:- Cho nên mới phải liên kết một cách triệt để, nhi thần nghĩ rằng để giành lấy thiên hạ, bọn họ nên thấu hiểu nỗi khổ tâm của phụ hoàng, và họ cũng sẽ nể mặt phụ hoàng.- Được rồi!

Việc này trẫm sẽ suy nghĩ lại.Lý Kiến Thành đã cởi được một khúc mắc trong lòng của Lý Uyên khiến lòng y vui vẻ trở lại, y cười nói:- Kiến nghị của hoàng nhi rất tốt, từ nay về sau nên đưa ra nhiều kiến nghị tốt như vậy cho phụ hoàng.Hôm nay, Lý Kiến Thành đến tìm phụ thân là có hai việc quan trọng.

Việc khoa cử chỉ là việc thứ nhất, y thấy phụ thân đồng ý ý kiến của y, làm y trong lòng được an ủi, cưới nói:- Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn một việc nữa cần đề nghị.Lý Kiến Thành đi theo phụ thân đã nhiều năm, y luôn tồn tại với tư cách là một trợ thủ đắc lực của phụ thân, nhưng y rất ít khi có được những kiến giải của riêng mình, phần lớn đều là làm theo sự chỉ đạo của phụ thân.

Cũng chính vì điều này mà y nhận được sự tín nhiệm của Lý Uyên.

Và đó cũng chính là cách đối nhân xử thế của Lý Kiến Thành, che giấu cá tính, thể hiện sự phục tùng, y hi vọng có thể bình yên mà tiếp nhận ngôi vị hoàng đế của phụ thân.Nhưng người huynh đệ Lý Thế Dân trong vụ án tam đệ Lý Nguyên Cát lại quá cứng rắn làm y cảm nhận được một sự uy hiếp.

Cho dù hiện nay Lý Thế Dân vẫn chưa đe dọa tới ngôi vị thái tử của y nhưng nếu như y cứ để cho tình hình này phát triển thêm thì sớm muộn gì Lý Thế Dân cũng đe dọa tới ngôi vị thái tử của y.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 627 : Nội chiến Tây TầnĐiều càng khiến Lý Kiến Thành lo lắng là việc phụ hoàng không hề có chút thái độ ác cảm gì với bản tính này của Lý Thế Dân, ngược lại còn có thái độ bỏ mặc không quan tâm tới.

Lúc này Lý Kiến Thành bắt đầu cảnh giác lên, y nhận thức được bản thân mình không thể giống như trước đây nữa, một mực phục tùng mà y cũng cần phải thể hiện được năng lực bản thân.

Lý Kiến Thành cũng biết hiện nay phụ hoàng đang rơi vào tình trạng bị động, suy sụp, cần nhanh chóng thoát khỏi thế bất lợi này.

Lý Kiến Thành lại càng nhận thức được thời cơ của mình đã tới, cuộc thi lần này y đã nắm lấy cơ hội, đưa ra kiến giải của riêng mình, giành được sự khen ngợi của phụ hoàng.Nhưng sáng kiến về khoa cử lần này vẫn chưa đủ, y vẫn cần phải tiếp tục đưa ra ý kiến có sức thuyết phục hơn nữa, để có thể có kế hoạch cụ thể nhằm thoát khỏi cục diện khó khăn này.Lý Kiến Thành thấy phụ hoàng đang hết sức chăm chú nghe đề nghị của mình, y không chút hoang mang liền nói:- Phụ hoàng, đề nghị thứ hai của nhi thần chính là chủ trương giảng hòa với bắc Tùy, nhằm xóa bỏ tình trạng thù địch giữa chúng ta và bắc Tùy.Lời đề nghị này Lý Kiến Thành từng suy nghĩ rất lâu, y đã nhiều lần muốn nói nhưng thời cơ chưa đến, quận Hoằng Nông thất bại thảm hại, y càng không có cơ hội nói ra.

Quận Hoằng Nông thất bại thảm hại, kích động đến rất nhiều người, nó bị người đời xem là đầu hàng một cách hèn nhát.

Hiện nay cùng với sự thay đổi của thời cuộc, bóng đen thất bại của Hoằng Nông đã phai nhạt.

Lý Kiến Thành cho rằng thời cơ đã chín muồi.

Hôm nay nhân cơ hội này, y trịnh trọng bày tỏ một ý kiến quan trọng với phụ hoàng.Vẻ mặt Lý Uyên vô cùng trang nghiêm, giảng hòa với bắc Tùy, điều này quả quyết là thừa nhận sự chiếm cứ của bắc Tùy với Hà Đông.

Nó khiến cho y khó lòng mà chấp nhận được.

Lý Uyên chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ, đứng thật lâu mà không nói gì.Lý Kiến Thành lại tiếp tục nói:- Phụ hoàng, sở dĩ Hoằng Nông thất bại là do chiến lược sai lầm của chúng ta, hoặc có thể nói chiến lược của chúng ta không rõ ràng.

Rốt cuộc là phải Đông tiến hay là khôi phục Hà Bắc, tự chúng ta cũng không phân biệt cho rõ ràng.

Nếu chỉ là vì đông tiến thì chúng ta không nên đặt trọng binh ở bến Bồ Tân, uy hiếp Hà Đông.

Điều này càng khiến cho Dương Nguyên Khánh nghĩ rằng mục đích đông tiến của chúng ta chỉ vì muốn đoạt lại Hà Đông, nên hắn mới bắt tay với Vương Thế Sung, làm chúng ta thất bại.

Nhưng nếu là vì muốn chiếm lại Hà Đông thì không nên chiếm quận Hoằng Nông, mà chỉ cần từ bến Bồ Tân tiến quân vào là được, còn cứ một mực muốn chiếm lấy quận Hoằng Nông càng khiến cho Vương Thế Sung cảm nhận được sự uy hiếp.

Phụ hoàng, đây chính là nguyên nhân thất bại căn bản của Hoằng Nông.- Ta cũng biết!Giọng nói của Lý Uyên trầm xuống hết mức.

Mặc dù y không bao giờ thừa nhận nhưng trong lòng y hiểu rõ, chính là do chiến lược sai lầm của mình mà dẫn đến thất bại của Hoằng Nông, làm cho kế hoạch đông tiến của đại Đường vấp phải một sự đả kích lớn.- Phụ hoàng, chiến lược của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng rồi.

Hắn muốn đoạt lấy Hà Bắc, nên mới liên minh với Vương Thế Sung, ổn định phía nam.

Gần đây nhi thần có nghe được một số ý kiến, không ít người cho rằng có thể nhân cơ hội Dương Nguyên Khánh tiến công Hà Bắc, chúng ta tấn công Hà Bắc từ phía sau.

Nhi thần cho rằng, đây là ý tưởng cực kì mạo hiểm.

Nếu chúng ta không đối mặt với hiện thực, cứ tiếp tục giao chiến với Dương Nguyên Khánh, vậy kết cục cuối cùng là cả hai đều bị thương.

Cơ nghiệp của chúng ta sẽ bị hủy trong chốc lát, mà biến thành một thế lực khác.Lý Uyên im lặng một lúc lâu, trong số không ít người mà Lý Kiến Thành nói đến cũng bao gồm cả y, nhưng đó đã là quá khứ rồi.

Từ sau thất bại Hoằng Nông, cái suy nghĩ ấy của y ngày càng mờ nhạt.

Từ sau bắc Tùy thành lập, y đã nhận thức được mình tạm thời vẫn chưa có đủ khả năng xóa bỏ vương triều mới tồn tại song song với nhà Đường.

Cũng như vậy, bắc Tùy cũng chưa đủ khă năng tiêu diệt hoàn toàn nhà Đường.

Hai chính quyền này sẽ cùng tồn tại trong cùng một khoảng thời gian, vậy lấy gì để cùng tồn tại chính là chiến tranh lạnh hoặc là giống như Lý Kiến Thành nói, tạm thời hòa giải.

Lý Uyên quả thật vẫn chưa có quyết định.Lý Kiến Thành có thể nhận ra sự do dự của phụ hoàng, y lại khuyên:- Hòa giải được với Dương Nguyên Khánh, thì chúng ta càng có thể tập trung tinh lực để xử lý nội chính, tiêu diệt Tiết Cử.

Phụ hoàng, chúng ta cũng cần có thời gian.- Nhưng hắn cũng nhất định sẽ đưa ra yêu cầu không được phép đặt chân tới Hoằng Nông, vậy kế hoạch đông tiến của chúng ta thì sao?- Phụ hoàng, cái này trên thực tế chỉ là ngưng chiến giảng hòa, chứ không phải là điều kiện liên minh gì đó, chỉ cần thời cơ của chúng ta tới thì chúng ta có thể vứt bỏ cái hòa giải này bất cứ lúc nào, không cần bị nó ràng buộc nữa.

Trên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng giống như vậy, đợi việc Hà Bắc của hắn hoàn thành, hắn cũng sẽ qua mặt đối phó với chúng ta, chỉ là trong thời gian này mọi người duy trì một sự hòa giải mà ai cũng ngầm hiểu.

Như vậy, có lợi cho việc phòng ngừa một vài hiểu lầm không cần thiết.

Còn về kế hoạch đông tiến, chúng ta có thể đến Vũ Quan để tiến vào Nam Dương kì thực thì cũng như nhau.Lý Uyên trầm tư rất lâu, nhẹ nhàng thở dài:- Lời con nói rất có lý, bây giờ ta quả thật không muốn làm kẻ thù với Dương Nguyên Khánh.

Sự kiện Đông Quan là một đòn đả kích quá lớn đối với quân đội chúng ta, chúng ta cần có thời gian tu bổ.

Như vậy đi!

Trước tiên phái người đi sứ Thái Nguyên, đi lại với Dương Nguyên Khánh, xem xem thái độ của đối phương, sau đó mới xác định tới khả năng hòa giải...Nói đến đây, Lý Uyên quay lại nhìn đứa con cả:- Con cho rằng phái ai đi là thích hợp nhất?Đối với việc chọn người này Lý Kiến Thành sớm đã có dự liệu, y vội nói:- Chuyện này vẫn chưa trở thành nghị quyết của triều đình, tốt nhất nên giữ bí mật một chút, không nên phái triều thần đi, đồng thời để tỏ rõ sự coi trọng và thành ý của phụ hoàng thì nhi thần đề nghị Thần Thông thúc phụ đi là tốt nhất.Lý Uyên suy nghĩ một chút, phái tộc đệ Lý Thần Thông đi, quả là thích hợp nhất, y liền gật đầu đồng ý:- Được rồi!

Vậy cho ông ta đi Thái Nguyên.....Từ sau khi bị liên quân Lý Uyên và Lý Quỹ đánh bại, bá vương Tây Tần Tiết Cử vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên khí.

Mặc dù trước mắt y vẫn đang chiếm lĩnh năm quận như quận Bao Hãn, quận Tây Bình, quận Tiêu Hà, quận H Nguyên và quận Tây Hải, lãnh thổ quốc gia mở rộng.

Nhưng dân số thì lại hết sức thưa thớt, khiến việc bổ sung binh lực trở thành một vấn đề lớn.Tiết Cử đã nghĩ đủ mọi cách, thậm chí còn trưng tập hơn hai mươi nghìn quân ngoại tộc như Khương, Để, Thổ Dục Hồn, vậy mà quân đội của y cũng chưa vượt qua con số năm mươi ngàn.

Con số này mà so với một trăm ba mươi ngàn quân của y lúc hưng thịnh nhất thì chỉ bằng có một phần sáu.Điều khiến Tiết Cử thêm đau đầu đó là, việc y trưng tập Tây Nhung làm quân đội, lại làm cho thế lực của người Thổ Dục Hồn và người Khương càng mở rộng về phía đông,... phần lớn người Hán lại di chuyển xuống vùng Thiên Thủy, Kim Thành và Lũng Tây mà bên đó nay đã trở thành địa bàn của nhà Đường.

Không chỉ có người Hán di cư xuống phía đông mà nhiều Hán thần trong triều đình của y cũng lần lượt không từ mà biệt, đầu hàng nhà Đường.

Tổn thất lớn nhất đó là tướng quốc của y, thượng thư dân bộ triều Tùy trước Tiêu Vũ treo ấn mà đi.Chỉ nội trong một tháng ngắn ngủi, số triều thần của y đã giảm đi một nửa.

Chuyện này khiến Tiết Cử chịu một đòn đả kích rất lớn, phần lớn thời gian y đều mượn rượu giải sầu, đắm chìm trong tửu sắc, múa hát, không hỏi han gì tới việc triều chính.Mà chính cũng trong lúc này, hai con trai của y là Thái tử Tiết Nhân Cảo và Tấn vương Tiết Nhân Việt lại nảy sinh nội chiến tranh quyền đoạt lợi.

Tiết Nhân Cảo nhận được sự ủng hộ to lớn của đại tướng Tông La Hầu, trong tay có tới hai mươi nghìn quân.

Trong khi đó, Tiết Nhân Việt nhận được sự ủng hộ của Lương Sư Đô, cũng có trong tay hai mươi nghìn quân.

Hai bên đấu đá lẫn nhau, tranh giành dân số và lương thực của nhau, cuộc nội chiến hết sức ác liệt, làm suy yếu một cách lớn lao thế lực của Tây Tần.Đối với việc nước Tây Tần xảy ra loạn lạc Tiết Cử coi như không thấy.

Ngay cả việc người thân cận nhất với y là mưu sĩ Hách Viện kiến nghị thu hồi binh quyền, ngăn chặn cuộc chiến huynh đệ tương tàn, y cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Không lâu sau, Hách Viện buồn giận sinh bệnh mà chết, lại càng không có người dám khuyên can Tiết Cử.Ban đêm tại huyện Hoàng Thủy, quận Tây Bình, trong hoàng cung của Tiết Cử sênh ca múa hát khắp nơi, tiếng cười duyên dáng thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười phóng túng vô độ của Tiết Cử.

Các vệ sĩ đều nhíu mày cười khổ, cảm thấy bất lực trước sự sa sút của chủ công.Cách huyện Hoàng Thủy hai mươi dặm về phía nam, một đội quân đang lặng lẽ tiến tới gần kinh đô.

Đó là hai mươi nghìn quân do Tấn vương Tiết Nhân Việt đi đầu.

Y không nói không rằng đến kinh đô của nước Tây Tần.Tiết Cử đem quân đội của mình chia làm ba, lệnh cho thái tử Tiết Nhân Cảo và đại tướng Tông La Hầu dẫn hai mươi nghìn quân đóng giữ quận Bao Hãn, lại lệnh cho thứ tử Tấn vương Tiết Nhân Việt cùng với đại tướng Lương Sư Đô dẫn hai mươi nghìn quân đóng giữ quận Tiêu Hà và quận Hà Nguyên.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 628 : Sứ giả Tây TầnCòn y một mình dẫn tám nghìn quân trấn thủ quận Tây Bình, và cũng đem tất cả tiền tài, lương thực tập trung trong thành Hoàng Thủy, y lợi dụng điều này để khống chế hai người con trai.Tiết Nhân Việt sở dĩ dẫn quân tới thành Hoàng Thủy trước là vì quân lương của y sắp cạn, mặc dù nhiều lần thúc giục phụ hoàng tiếp tế lương thực nhưng đều không nhận được hồi đáp.

Tiết Nhân Việt nhận được tin huynh trưởng Tiết Nhân Cảo cũng đang cạn lương thực như y, lương thực viện trợ không đến được.

Dưới lời khuyên của Lương Sư Đô, Tiết Nhân Việt dứt khoát quyết định, y muốn cướp chính quyền cướp lương thực trước khi huynh trưởng khởi binh.

Vì thế y đã dùng một số tiền lớn để mua chuộc hai người thân cận nhất bên cạnh phụ thân là đại tướng Chung Lợi Tục và tên thái giám Đa Bảo.Trong bóng đêm, Tiết Nhân Việt thấp thỏm chờ đợi tin tức, Lương Sư Đô ở bên cạnh vỗ vai y cười nói:- Điện hạ giành lấy chính quyền là thuận theo ý trời, thuận lòng quân, không một ai muốn nước Tây Tấn bị tiêu vong như thế.

Chỉ cần sau khi điện hạ nắm được quyền trong tay thì có thể chuyên tâm trị nước, tích cực chuẩn bị chiến tranh.

Thần tin rằng điện hạ sẽ nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người, hơn nữa thần cũng sẽ tìm cách khiến bắc Tùy ủng hộ điện hạ.Tiết Nhân Việt thở dài nói:- Cứ cho là bắc Tùy ủng hộ ta thì cũng có tác dụng gì chứ, nó có thể chi viện tiền tài lương thực cho ta không?Đôi mắt Lương Sư Đô híp lại thành một đường, đôi lúc lại để lộ ra nụ cười xảo trá, y thủ thỉ khuyên Tiết Nhân Việt:- Nhất định được.

Con mắt của chúng ta nên nhìn xa một chút, nhà Đường không thể lúc nào cũng dông dài cùng chúng ta được, sớm muộn gì cũng sẽ rút quân về Quan Trung.

Lúc đó thời cơ của chúng ta sẽ tới.

Điện hạ không cần quá lo lắng cho tương lai, bây giờ trước tiên hãy cướp lấy chính quyền, sau đó chặn lương thực của quận Bao Hãn, buộc bọn họ đầu hàng.

Lúc đó trong tay chúng ta sẽ có bốn mươi nghìn quân, đủ để chống lại nhà Đường.Tiết Nhân Việt lẳng lặng gật đầu, con mắt y hướng ra phía xa kinh thành Hoàng Thủy, đem nay y có thể thành công hay không?.....Trong vương cung, tường vàng rực rỡ, đèn chiếu đại điện sáng như ban ngày, nhạc công hai bên thổi khúc nhạc du dương, ở giữa một đội vũ cơ nhảy múa.Trên bàn ngà voi khảm vàng ở bậc thềm ngọc bày biện các loại sơn hào hải vị.

Tiết Cử đến bây giờ không biết là đã uống bao nhiêu rượu nữa, y ngà ngà say, nhưng tinh thần hết sức phấn khích, hai bên đều có ba cô thiếu nữ xinh đẹp, rót rượu đấm chân cho y, khoa chân múa tay, khiến y vô cùng thoải mái.- Được lắm!

Nhảy rất đẹp.Tiết Cử lớn tiếng vỗ tay.Lúc này, tên thái giám Đa Bảo người thân cận bên cạnh y bưng tới một hộp ngà voi, cười nói:- Bệ hạ, thuốc quý đến đây.- Đem đến cho ta.Vị thuốc này là thứ thần dược của một gã thầy mo người Thổ Dục Hồn hiến tặng.

Tương truyền có thể uống ngàn chén không say, có thể ngự hàng trăm mĩ nữ.

Tiết Cử luôn đợi được dùng nó.Y vội vã nhận lấy rồi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có ba viên thuốc màu đỏ thắm, kích thước giống quả trứng chim.Tiết Cử cầm lấy một viên, đặt dưới ánh đèn, trên viên thuốc lóe lên một thứ ánh sánh rực rỡ.

Y híp mắt nhìn một lúc lâu, lại quay lại hỏi tên thái giám:- Dùng trực tiếp như vậy sao?- Thầy mo nói, mỗi ngày một viên, sau khi uống rượu ăn vào lập tức có hiệu quả, ăn liền một lúc ba viên có thể duy trì nửa năm.Tiết Cử cười ha ha:- Dùng rượu ăn vào, tốt, ta rất thích.Y không chút ngần ngại cho viên thuốc vào miệng nuốt, nâng chén uống một hơi cạn, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như đang chờ đợi thuốc phát huy tác dụng.......Ban đêm, Tiết Cử chết đột ngột, Tấn vương Tiết Nhân Việt thừa lúc đêm tối cướp lấy kinh đô Hoàng Thủy của nước Tây Tấn.

Y phong tỏa mọi tin tức, bí mật không phát tang, lập tức giả mạo chiếu chỉ truyền cho thái tử Tiết Nhân Cảo vào kinh bàn chuyện tác chiến với nhà Đường.Trời vẫn còn chưa sáng rõ, canh năm, cổng thành phía đông thành Thái Nguyên chậm rãi mở ra.

Hơn hai mươi nghìn sĩ tử từ khắp mọi nơi tập trung trước cổng thành, cuồn cuộc đi ra khỏi cổng thành.

Lần này bọn họ không phải là đi diễu hành biểu tình nữa mà là đến để dự kì thi Hương, kì thi mà bọn họ đã mong chờ từ rất lâu.Trường thi đặt trong một doanh trại ở bên ngoài phía đông thành, do hàng trăm lều lớn tạo thành.

Mỗi lều đều có một dãy số tương ứng với số trong tờ giấy mà mỗi thí sinh cầm trên tay.

Mỗi lều có thể chứa được 50 thí sinh tham gia thi.

Hôm qua trường thi đã mở cửa một ngày cho thí sinh vào xem trước, hôm nay xem như là đã quen thuộc rồi.Ngoài trời đang rất lạnh, vì thế trường thi chuẩn bị cho mỗi thí sinh một chậu than nhỏ, lại có người chuyên đi bỏ thêm than vào.

Ngoài ra, mỗi thí sinh còn nhận được một tấm da dê Kim Sơn thượng hạng.

Sau khi thi xong thì tấm da dê này sẽ tặng lại cho thí sinh, làm vật kỉ niệm việc họ tới tham gia cuộc thi Hương đầu tiên của nhà Tùy.

Cũng có sĩ tử đặc biệt đến thành Bắc dò la qua, tấm da dê Kim Sơn này rất đắt, một tấm giá ba nghìn.

Mặc dù cũng có người muốn bán nó đi nhưng phần lớn sĩ tử khác đều giữ nó lại bên mình, làm vật kỉ niệm cho hành trình của một đời người.Hơn hai mươi nghìn sĩ tử xếp thành hai mươi hàng dài trước cổng ra vào doanh trại.

Khảo quan kiểm tra qua loa giấy thi của thí sinh, rồi cho sĩ tử vào trong doanh trại, nhanh chóng nhưng có trật tự.

Vẻn vẹn trong vòng nửa canh giờ, hơn hai mươi nghìn sĩ tử lần lượt tiến vào trong trường thi.Một tên sĩ tử trẻ tuổi có đôi tai to nhanh chóng tìm được vị trí của mình.

Cậu ta rất hài lòng bởi cả một giường gỗ đôi chỉ có một mình cậu ta ngồi, bên cạnh có đặt một chậu than nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể thò tay ra sưởi ấm.

Cậu ta cẩn thận trải tấm da dê trên giường, ngồi xuống, trên cái bàn nhỏ có đặt một cái bút mực, nghiên mực và hồ dán.

Cậu sĩ tử này vô tình phát hiện trên bàn thừa một tờ giấy.Cậu ta nhặt tờ giấy lên, trên đó có in một đoạn chữ, ý là ngoài việc chọn ra hai trăm thí sinh xuất sắc nhất để trực tiếp làm quan thì còn chuẩn bị tuyển chọn hai nghìn người nữa để vào học ở trường Quốc Tử.

Bất luận là con nhà danh gia vọng tộc hay nghèo hèn đều có thể học.

Miễn phí ăn ở, đồng thời mỗi tháng triều đình sẽ trợ cấp thêm năm đấu gạo và tám xâu tiền để nuôi gia đình.

Phía dưới có đóng một dấu đỏ, ấn có sáu chữ rất to “Thượng Thư Đại Tùy Lệnh Dương”.Cậu sĩ tử này hết sức ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Lúc này cậu mới phát hiện ra tất cả các thí sinh đều nhận được một tờ giấy như nhau, tất cả đều rất kinh ngạc.Lúc này, quan giám khảo mới giải thích với các sĩ tử:- Tờ giấy đó chính là để trưng cầu ý nguyện của từng người, những ai đồng ý học có thể điền tên của mình lên trên tờ giấy, sau đó nộp cùng với bài thi, những ai không đồng ý học thì có thể mang tờ giấy đó theo hoặc có thể đốt nó đi cũng được, không cần nộp.

Nhưng ta khuyên mọi người nên suy nghĩ cho kĩ, đấu gạo Lạc Dương tám nghìn tiền, cơ hội này không phải ai cũng có được.Cậu sĩ tử này cực kì thông minh, cậu ta lập tức nhận ra đây kì thực là nhà Tùy đang muốn giữ người tài, bước chuẩn bị cho việc giành lấy thiên hạ sau này.

Cậu thấy rất xúc động, không biết là bản thân có thi đậu hay không nhưng ít nhất sau này cũng đã có một con đường lui.

Cậu rất có lòng tin với bản thân, việc thi đậu xếp trước hai nghìn thí sinh đối với cậu nhất định không thành vấn đề.Cậu lập tức cầm bút lên, ngay ngắn viết tên của mình lên trên giấy: Chử Toại Lương.....Cùng với ba hồi chuông dài, cuộc thi bắt đầu, tất cả các sĩ tử đang múa bút thành văn.

Cuộc thi này với cuộc thi thời kì đầu Phong Châu giống nhau, cũng thi ba kỳ: thiếp kinh, sách luận và làm thơ; thi liền trong hai ngày.

Ngày thứ nhất thi thiếp kinh và làm thơ, ngày thứ hai thi sách luận, tất cả các bài thi không được đánh tên.Sau khi cuộc thi bắt đầu không lâu thì Dương Nguyên Khánh và mười mấy vị trọng thần liền xuất hiện ở trường thi, bọn họ giám sát trường thi.

Dưới sự chỉ dẫn của một viên quan Dương Nguyên Khánh đã đến được 25 trường thi.

Một gã cùng đi với viên quan này, hạ giọng nói:- Hồi bẩm tổng quản, chính là thí sinh ngồi thứ tư hàng bên trái.Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi đến cái lều đó.

Tới trước cửa hắn quay lại nháy mắt ra hiệu cho mấy tên thân binh, lệnh cho bọn họ không cần đi theo.

Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào bên trong lều lớn, trên người mặc áo bào, đầu đội mũ quan, chân đi đôi ủng da, hoàn toàn là cách ăn mặc của quan văn ngũ phẩm.

Hắn chậm rãi đi qua từng chiếc giường một.

Tất cả các thí sinh đều đang múa bút không có ai để ý tới việc hắn đã đến.Cuối cùng, Dương Nguyên Khánh dừng lại trước mặt thí sinh thứ tư hàng bên trái, con mắt hắn rất tinh nhanh, chỉ cần liếc một cái đã thấy tên người đề trên tờ giấy: Bùi Thanh Tùng.Chính là người này, chỉ cần một vài câu đơn giản cũng dẫn tới một trận sóng lớn.

Dương Nguyên Khánh còn ngỡ như có Lý Uyên hay là Đậu Kiến Đức đứng đằng sau phá rối.

Quân nội vệ phải mất tới hai ngày mới tìm ra chân tướng thì ra là con cháu Bùi gia chỉ do một vài câu nói vô tình gây nên, không hề có chút can hệ nào đến Lý Uyên và Đậu Kiến Đức.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 629 : Sắp đặt Tây Vực (1+2)Tuy nhiên người này quả thật rất tinh mắt, không ngờ cậu ta có thể nhìn thấu ý đồ thật sự của việc tổ chức cuộc thi lần này là làm lung lạc sĩ tộc Hà Bắc.

Chỉ dựa vào điểm này thôi, Dương Nguyên Khánh không hề muốn trừng phạt y mà còn muốn trọng dụng y.

Cho dù cậu ta là con cháu Bùi gia nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn nghĩ người tài nên trọng dụng.Bùi Thanh Tùng đang chăm chú làm bài thi đột nhiên cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Y liếc một cái liền bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Dương Nguyên Khánh.

Bùi Thanh Tùng lập tức kinh hoảng, cậu nhận ra người đứng trước mặt mình.

Lần trước khi Dương Nguyên Khánh đến chúc mừng Bùi gia, cậu có gặp qua một lần, trong lòng lập tức thấy loạn, viết sai liền mấy chữ.Cậu đương nhiên biết mình đã phạm phải sai lầm gì, mấy ngày hôm nay cậu luôn sống trong trạng thái vô cùng bất an, chỉ đợi quan phủ tới bắt đi, không ngờ sau đó lại bình an vô sự, thế nhưng cậu vẫn bất chấp tham gia cuộc thi, trong lòng vẫn ôm lấy một tia may mắn, có lẽ là quan phủ không tìm ra được nguyên nhân.Lúc này trong lòng cậu ta hết sức lo lắng, từ ánh mắt Dương Nguyên Khánh cậu có thể nhận thấy mình đã bị lộ, Dương Nguyên Khánh biết là do cậu làm.

Cũng chính lúc đó, Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự bất an của cậu, ánh mắt liền trở nên dịu dàng, giơ tay lấy cặp gắp than kẹp lên hai hòn than bỏ vào chậu, cẩn thận đặt lên trên ngọn lửa đang cháy.

Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ tay, quay người đi ra.Chỉ với một hành động rất nhỏ ấy cũng khiến Bùi Thanh Tùng thấy ấm áp hẳn lên, mắt có chút đỏ.

Y day day mắt, liền xóa đi những chữ vừa viết sai, tiếp tục làm bài thi.......Dương Nguyên Khánh bước ra khỏi lều, gặp ngay tên sứ giả đang đợi hắn, liền hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì rồi?- Khởi bẩm tổng quan, Lương Sư Đô của Tây Tần phái một tên sứ giả tới, cầu kiến tổng quan!Tin này khiến Dương Nguyên Khánh hơi ngẩn người, trong lòng hắn có một cảm giác không lạc quan chút nào, hắn trầm ngâm một chút nói:- Mời người trở lại Quy Tùy quán chờ!Quy Tùy quán chính là nơi ghi danh của những quan viên nhà Tùy trước đó trở về bắc Tùy.

Chỉ cần là quan viên hàng thất phẩm trở lên, nguyện vì bắc Tùy mà dốc sức, đều có thể trước tiên đăng kí ở tạm tại đó chờ bộ Lại thông báo.Quy Tùy quán nằm ở thành phía Nam, sau khi bước vào cửa là có thể thấy ngay một toàn nhà rộng rãi thoáng đãng, tòa nhà này chiếm khoảng tám mươi mẫu đất, gồm có hơn sáu mươi cái sân tạo thành.

Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, là một nơi phong cảnh đẹp.

Đây vốn là nơi ở đầu tiên của Hán vương Dương Lượng, sau này y thấy nó gần với cửa thành, phong thủy không phù hợp nên đã bỏ tòa nhà này và xây một tòa nhà mới.

Ngôi nhà mới này của y chính là phủ của Dương Nguyên Khánh hiện nay.

Còn tòa nhà cũ thì được tu sửa lại thành Quy Tùy quán.Quy Tùy quán cũng chính là nơi Dương Nguyên Khánh đón tiếp một vài người quan trọng.

Phòng của hắn ở Tử Vi các, người bình thường không thể dễ dàng đi vào được, vì thế có rất nhiều người ngoài đều đến Quy Tùy quán tiếp kiến Dương Nguyên Khánh.Mật sứ mà Lương Sư Đô phái tới là tộc đệ của y, tên Lương Trung, cũng chính là tướng lĩnh tâm phúc của Lương Sư Đô.

Lúc này Lương Trung ngồi trong khách đường của Quy Tùy quán, một mặt uống trà, một mặt nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện của Lương Sư Đô với Dương Nguyên Khánh.Lúc này, ngoài sân có tiếng bước chân người, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào.

Thật ra bất luận là Tiết Cử cũng tốt, Lương Sư Đô cũng tốt, đối với Dương Nguyên Khánh không có giá trị chiến lược quá lớn.

Thực lực của họ không thể so sánh được với nhà Đường.

Thực lực ở đây không phải là sức chiến đấu với quân đội của y mạnh đến đâu mà là năng lực tác chiến lâu dài.

Nơi mà Tiết Cử đang nắm giữ dân số ít, thuế phú cằn cỗi, không có một bảo đảm nào về binh lực, lương thực, tài nguyên.

Từ sau thất bại lần trước, Tiết Cử đến nay vẫn chưa thể khôi phục được nguyên khí.

Mà Dương Nguyên Khánh cũng nghe nói Tiết Cử đắm chìm trong tửu sắc, không quan tâm đến việc triều chính, lại có chút tự từ bỏ khiến Dương Nguyên Khánh rất thất vọng về y.Tuy nhiên khi thấy bọn họ chống lại nhà Đường, Dương Nguyên Khánh lại quyết định tiếp kiến mật sứ của Lương Sư Đô, để nghe xem y sẽ nói gì với mình?Lương Trung đã gặp qua Dương Nguyên Khánh.

Khi thấy Dương Nguyên Khánh bước vào trong phòng, y lập tức tiến đến quỳ gối hành lễ:- Mạt tướng Lương Trung, phụng mệnh Long Tương Đại tướng quân Lương (Lương Sư Đô) Tây Tần đi sứ bắc Tùy, khấu kiến Sở vương điện hạ!Hành động này của y cũng coi là tự biết mình, Dương Nguyên Khánh tương đối hài lòng về thái độ của y, liền gật đầu, khoát tay nói:- Lương tướng quân miễn lễ, mời ngồi!- Đa tạ Sở vương điện hạ ban cho ngồi.Lương Trung không dám ngồi song song cùng một hàng với Dương Nguyên Khánh, mà ngồi ở mặt bên trên ghế ngồi, thể hiện sự cung kính của kẻ bề tôi với cấp trên.

Một tên thân binh bưng lên cho y một tách trà, một tên thân binh khác cũng dâng tách trà của Dương Nguyên Khánh lên.

Lá trà là đỉnh trà trên núi Thanh Thành đất Thục, dùng thứ nước quý trong nội cung Tấn Dương chế thành, đây cũng là thứ trà mà Dương Nguyên Khánh thích nhất.Dương Nguyên Khánh tinh tế uống một ngụm trà, lúc này mới thong thả hỏi:- Lương tướng quốc không quản nghìn dặm tới đây, có phải Tây Tần đã xảy ra chuyện gì sao?Lương Trung vội hạ thấp người nói:- Hồi bẩm điện hạ, nước Tây Tần đã xảy ra đại sự rồi, Tiết Cử bệnh chết, Tấn vương đăng cơ thừa kế ngôi vị vua Tây Tần.Tin này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh, Tiết Cử luôn khỏe mạnh sao lại đột nhiên chết được.

Dương Nguyên Khánh là người hết sức tinh tế, chỉ một lát là hắn lập tức nhận ra đầu mối ngay trong lời nói của Lương Trung.

Y dám cả gan gọi thẳng tên tục của tiên đế Tiết Cử, điều này là bất kính vô cùng, thứ nữa là người đăng cơ không phải là thái tử Tiết Nhân Quả mà lại là Tấn vương Tiết Nhân Việt, trong này nhất định có điều gì đó uẩn khúc.

Dương Nguyên Khánh ngay lập tức nhận thức được, nhất định là Tấn Vương Tiết Nhân Việt giết cha đăng cơ.

Lương Sư Đô cho dù được phong là Long Tương đại tướng quân, nhưng xem ra trong chuyện này y cũng diễn một vai nhân vật ám muội.Dương Nguyên Khánh không để lộ những gì hắn nghĩ, lẠhỏi:- Vì sao Lương Sư Đô lại phái người đến đây gặp ta, mà lại không phải là Tiết Nhân Việt, điều này là cớ gì?Câu hỏi này của Dương Nguyên Khánh đã hỏi tới điểm quan trọng, Lương Trung do dự một hồi cuối cùng không thể không nói sự thật, y cắn răng nói:- Khởi bẩm điện hạ, Tiết Nhân Việt mặc dù đăng cơ làm tân vương, nhưng suy cho cùng thì y cũng chỉ là con rối trong tay Lương Sư Đô.

Sau thế giằng co trong vòng 10 ngày, Lương đại tướng quân đã đánh bại đội quân của Tiết Nhân Cảo, trong tay có tới gần bốn mươi nghìn quân.

Lương đại tướng quân khẩn cầu điện hạ ủng hộ ông ấy thay thế nhà Tây Tần, ông ấy muốn tự lập một vương triều mới, tiếp tục vì điện hạ chống lại nhà Đường.Nói xong, y lấy ra một bức thư, dâng hai tay lên Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, không kìm nổi thở dài một tiếng, Tiết Cử diệt vong, Lương Sư Đô lại hóa trang lên sân khấu rồi.Căn phòng hết sức yên ắng, Dương Nguyên Khánh không hề nói chuyện, nâng lấy chung trà chậm rãi uống, dường như là muốn nhân lúc nước trà còn nóng cảm nhận lấy hương vị thơm ngon của trà Mông Cổ.

Trong khi đó, Lương Trung thì tim đã nhảy lên tận cổ họng (ý là tim đập gấp gáp, tâm trạng hồi hộp – BTV), không biết y sẽ phải đối mặt với một kết quả như thế nào.

Đối với Lương Sư Đô mà nói, sự ủng hộ của bắc Tùy với y là rất quan trọng.

Nếu như không có sự ủng hộ của bắc Tùy thì bọn họ sẽ không thể cầm cự nổi quá nửa năm.Một lúc lâu sau, Dương Nguyên Khánh mới thản nhiên nói:- Tại sao Lương Sư Đô không muốn đầu hàng bắc Tùy, trở thành Lũng Hữu Đại đô đốc của triều đình?- Điều này....Lương Trung không biết nên trả lời như thế nào cho phải, lúc này y mới hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, thì ra là hắn muốn Lương Sư Đô đầu hàng bắc Tùy, điều này thật khó có thể làm.

Trong lòng Lương Trung rất rõ, Lương Sư Đô đến nằm mơ cũng muốn tự mình lập một vương triều mới, y làm sao có thể đồng ý đầu hàng chứ.

Nếu thật muốn đầu hàng thì đầu hàng bắc Tùy không bằng đầu hàng đại Đường.

Mặc dù Lương Trung rất rõ điều này nhưng y lại không thể nói thật với Dương Nguyên Khánh.- Cái này ti chức cũng không biết, rất khó trả lời mong điện hạ lượng thứ.Dương Nguyên Khánh biết Lương Sư Đô căn bản cũng không hề có cái ý nghĩ này, hắn cười nói:- Được!

Ta sẽ không làm khó các người nữa, Lương Sư Đô muốn ta phải ủng hộ y như thế nào?Lương Trung mừng rỡ, vội nói:- Điện hạ, đại tướng quân chúng tôi có hai thỉnh cầu, một là hi vọng bắc Tùy có thể phái sứ giả đến tham gia nghi thức nhường ngôi của Tây Tần, giúp ổn định tình hình năm quận ở Tây Tần.

Một thỉnh cầu khác đó là hi vọng bắc Tùy có thể viện trợ lương thực cho chúng tôi.

Để đáp lại điều này, Lương đại tướng quân sẽ chuẩn bị phát động cuộc tấn công vào Hà Tây sau khi ổn định tình hình.

Trong thư đại tướng quân đã nói rất rõ rồi.Dương Nguyên Khánh mở thư ra cẩn thận xem lại một lần, trong tâm có chút động lòng.

Nếu như Lương Sư Đô thật sự có thể chiếm lĩnh Hà Tây, chặt đứt nguồn ngựa, tài nguyên của đại Đường, điều này cũng không tệ chút nào.

Chương 629 : Sắp đặt Tây Vực (p2)Tuy nhiên, Dương Nguyên Khánh cũng biết, Lương Sư Đô là người quận Linh Võ, một khi y tự lập, vậy mục tiêu lâu dài của y tất nhiên sẽ là phát triển quận Linh Võ, cái gọi là giành lấy Hà Tây chỉ là bước thứ nhất của y.

Một khi để y lớn mạnh, cuối cùng thì chỉ là nuôi hổ thành họa.Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh lại thong thả nói:- Ta cho dù có lòng viện trợ lương thực cho các người, nhưng trên thực tế các người đã bị đại Đường bao vây, không có cách nào mà vận chuyển qua được.

Như thế này, khi các người lấy được quận Trương Dịch, ta sẽ vận chuyển lương thực theo đường biển xuôi xuống phía nam, còn về sứ giả, ta sẽ phái Tạ Tư Lễ đến chúc mừng đại tướng quân đăng cơ...........Lương Trung trong lòng nặng nề, ngổn ngang từ biệt ra về, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn chưa .

Hắn chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng đưa mắt nhìn về bầu trời phía xa.

Trong lòng hắn đang rất lo lắng, Lương Sư Đô trong lịch sử vì muốn tự lập mà không ngần ngại bán nước, đi nương nhờ vào người Đột Quyết.

Trong tư tưởng của y không hề có cái gì gọi là chủ nghĩa dân tộc, chỉ có lợi ích.

Con người này mà thay thế Tiết Cử chiếm cứ khu vực Lũng Hữu thì rất có thể y sẽ khiến tộc Thổ Dục Hồn mạnh trở lại, thậm chí còn làm cho Thổ Phiên tiến xuống cao nguyên.

Y sẽ làm cho quận Tây Hải và quận Hà Nguyên hai quận mà bắc Tùy phải tốn nhiều công đánh bại biến mất một lần nữa.

Hắn thà không ủng hộ con người này, thà để cho nhà Đường tiêu diệt Lương Sư Đô, khiến nhà Đường phải bỏ công bỏ sức ra bảo vệ cho các quận ở sông Hoàng.Tuy nhiên hắn không đồng ý với kế sách tự trị dân tộc trong lịch sử nhà Đường.

Nhà Đường và nhà Tùy không giống nhau: bắc Tùy thì trực tiếp chiếm lĩnh các vùng của Tây vực, đặt thiết quân luật để cai trị, trong khi đó nhà Đường ngược lại cho người dân bản địa tự trị, thần phục triều đình trung ương.

Chính sách này của nhà Đường vào thời kì thịnh trị thì rất khả thi, nhưng một khi nhà nước suy yếu, các dân tộc sẽ lần lượt tự lập.Nghĩ đi nghĩ lại thì biện pháp tốt nhất vẫn là hắn sẽ đặt thêm một cây chêm vào trong khu Tây vực nhằm đảm bảo sức ảnh hưởng của bắc Tùy tại vùng này.

Cho dù là Lương Sư Đô thống trị hay nhà Đường thống trị đểu tốt, Tây vực sẽ không dễ dàng mất đi.............Mấy ngày hôm nay Thẩm Bách luôn luôn chờ để được tiếp kiến Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay cuộc thi Hương chính thức bắt đầu, mấy người con cháu của Thẩm gia cũng tham gia ứng thi, vì thế Thẩm Bách lại càng nhàn rỗi.Thẩm Bách ở phía Tây thành trong khách sạn Duyệt Lai.

Đây cũng chính là khách sạn có tiếng nhất ở Thái Nguyên.

Y bao luôn cả một cái sân riêng, ở cùng với vài người con cháu trong Thẩm gia.

Do cuộc thi Hương chính thức bắt đầu nên khách sạn cũng yên tĩnh.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Bách đang ngồi trước cửa sổ nhàn nhã đọc sách.

Sau mấy ngày chờ đợi không có kết quả bây giờ y ngược lại hết sức bình tĩnh không hề vội vã.

Chỉ cần Dương Nguyên Khánh thật sự coi trọng Thẩm gia thì không cần biết y có ở Thái Nguyên không thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ tìm đến y.

Ngược lại nếu Dương Nguyên Khánh không coi trọng Thẩm gia mà mình cứ đến trước mặt thì Dương Nguyên Khánh hắn cũng coi như không thấy.Ngay trong lúc Thẩm gia bình tĩnh trở lại thì cơ hội lại đến.

Tiếng của chưởng quầy nhà trọ từ trong sân truyền đến:- Thẩm tiên sinh có bên trong hay không?Thẩm Bách đi ra khỏi phòng, chỉ thấy trong sân ngoài người chưởng quầy ra thì còn có mấy tên lính:- Chưởng quầy tìm ta có việc gì sao?Một tên lính tiến lên chắp tay thi lễ:- Tiên sinh ngài có phải là Ngô Hưng Thẩm Bách?- Chính là tại hạ!Thẩm Bách chắp tay, trả lời một cách thận trọng.

Mặc dù đối phương chỉ là một tên lính nhỏ nhưng y rất lễ phép lại rất chu toàn, không có chút dáng vẻ kiêu căng nào hết.Tên lính này cũng cảm nhận được sự khiêm tốn của Thẩm Bách, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười:- Chúng tôi là thân binh của Tấn Châu Dương tổng quản, tổng quản ra lệnh cho chúng tôi đến mời tiên sinh đến gặp.Thẩm Bách trong lòng nhảy dựng hết cả lên.

Quả nhiên đến rồi, y hồi hộp tới mức giọng nói có chút run run:- Xin đợi một chút, tôi vào thay y phục rồi ta đi liền.Thẩm Bách thay xong y phục liền theo thân binh tới phủ của Dương Nguyên Khánh.

Dù sao thì Thẩm Bách cũng là gia chủ của một danh gia vọng tộc, biết thừa cách đối nhân xử thế.

Dương Nguyên Khánh hẹn gặp y trong phủ của mình chính là hắn đã ra ám thị với y.

Dương Nguyên Khánh có khả năng sẽ coi Thẩm gia như là họ ngoại của y.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Bách bắt đầu thấy phấn chấn hẳn lên.

Nếu thật sự là như thế thì có một ngày Thẩm gia sẽ trở thành thế lực chính trị to lớn của nhà bắc Tùy.Tên thân binh này dẫn y đến thẳng trước cửa bên ngoài thư phòng của Dương Nguyên Khánh.

Đến nơi, có người bẩm báo nói:- Khởi bẩm tổng quản, Thẩm tiên sinh đến rồi.- Mời vào!Có tiếng Dương Nguyên Khánh trong phòng truyền ra.Thẩm Bách đẩy cửa đi vào, không khỏi ngẩn người khi thấy trong phòng quả nhiên có hai người, một trong số đó y quen biết, chính là Thẩm Xuân người mà cách đây hai ngày y đã gặp trong Thầm quân đạo gia, y là con cháu của Thẩm thị Đôn Hoàng.

Thẩm Bách biết, y là Ký Thất Tham Quân (gần như trợ lý) của Dương Nguyên Khánh, thuộc những người tâm phúc.

Còn một người khác khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc sảo, người này chắc là con người nổi tiếng khắp trong thiên hạ Dương Nguyên Khánh.Thẩm Bách vội vàng tiến lên phía trước thi lễ:- Tiểu dân Thẩm Bách tham kiến Sở vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Nghe danh Thẩm gia đã lâu, ta sớm đã có ý muốn gặp, tiếc là ta vừa từ Hà Đông trở về mấy hôm trước, công việc bận rộn, không có thời gian gặp khanh, khiến Thẩm gia chủ phải đợi lâu.- Đâu có!

Đâu có!

Là tiểu dân làm phiền tới công việc của điện hạ.Thẩm Bách vừa khách sáo lại vừa lén thăm dò Thẩm Xuân.

Trong lòng nghĩ xem việc Thẩm Xuân có mặt ở đây là ý gì.

Có một ý nghĩ cứ nói cho y biết, Dương Nguyên Khánh rất có thể muốn sát nhập hai họ Thẩm lại với nhau.- Thẩm gia chủ mời ngồi!Thẩm Bách ngồi xuống, trong lòng có chút bất an, y nhận thức được con đường muốn trở thành thế lực chính trị lớn của bắc Tùy quả thật không hề dễ dàng.Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, nét mặt để lộ ra một nụ cười ấm áp, nói với Thẩm gia:- Thực ra Thẩm thị Ngô Hưng cũng chính là nhà mẹ đẻ chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) của ta.

Nhũ mẫu Thẩm thị đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ tới khi trưởng thành, ta vẫn luôn coi là mẹ của ta.

Nhiều lần ta phái người đến đón về Thái Nguyên, tiếc là nhũ mẫu nói không thể rời bỏ được những đứa trẻ mồ côi mà nhũ mẫu đã nhận nuôi, không chịu đi.

Hiện nay người vẫn ở trong nhà của Ngô Hưng Thầm gia chứ?Thầm Bách vội nói:- Thu Nương vào mùa đông sẽ tới Thầm gia, bây giờ phần lớn thời gian ở quận Đan Dương.- Vậy không biết tòa nhà mà cha của bà có còn trong phủ Thẩm gia không?Dương Nguyên Khánh lại điềm đạm hỏi.Chỗ mà Dương Nguyên Khánh nói đến là chỉ một căn phòng cũ và mấy chục mảnh đất của Thẩm Huyền Cối.

Lúc đó, mẹ con Xuất Trần cũng là vì mảnh đất này mà bị em trai của Thẩm Bách chiếm đoạt, sau này có quan hệ không mấy tốt đẹp với Thẩm gia.Kì thực chuyện này cũng có chút oan uổng cho Thẩm Bách, việc căn phòng đó bị chiếm là sự thật, nhưng đất thì không phải.

Năm đó, Thẩm Huyền Cối khởi binh chống lại nhà Tùy, để xoay sở quân phí mà đem bán mấy mảnh đất dưới tên của y, sau đó gia tộc họ Thẩm mua lại.

Trong lúc phân chia lại thì lại cho luôn người em Thẩm Bách là Thẩm Tùng lại càng không nghĩ tới lợi ích của Thẩm Huyền Cối.

Nhưng mảnh đất đó mười năm trước đã chia lại một nửa cho mẹ con Thu Nương rồi, ước chừng có khoảng hai mươi khoảnh.Nếu như Dương Nguyên Khánh đã đặc biệt hỏi tới chuyện này thì Thẩm Bách chỉ còn nước thừa nhận tất cả quyền sở hữu của tòa nhà đó vẫn thuộc về mẹ con Thẩm Thu Nương.- Hồi bẩm Sở vương điện hạ, tòa nhà đó vẫn còn, cũng đã có lần tu bổ qua, đất đai một lần nữa phân chia lại trong nội bộ gia tộc, cũng bằng lòng phân cho Trắc Vương phi (Trương Xuất Trần – BTV).Dương Nguyên Khánh gật đầu, cười nói:- Sở dĩ ta hỏi tới việc này, cũng là vì ta đang có một suy nghĩ, ta đang chuẩn bị cho phép Thẩm thị Đôn Hoàng một lần nữa được trở về nhà cũ ở Ngô Hưng, thê tử của ta cũng đồng ý như thế.

Lấy tòa nhà đó trên danh nghĩa của nàng chuyển lại cho Thẩm thị Đôn Hoàng.

Chỉ cần người trong Thẩm thị trở về nhà cũ, ta tin rằng Thẩm thị Ngô Hưng sẽ chấn hưng trở lại, đây cũng chính là việc mà ta mong đợi từ lâu.

Hôm nay mang chuyện nhà Thẩm gia ra, cũng là để bàn bạc về chuyện này, Thẩm gia ở bên đó có gì khó khăn không?Thẩm Bách trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên mình đã đoán trúng.

Mục đích của Dương Nguyên Khánh là muốn sát nhập hai họ Thẩm với nhau.

Dẫu sao Thẩm thị Đôn Hoàng mới chính là họ hàng nhà ngoại thật sự của Trắc Vương phi.

Y cũng biết, một khi Thẩm thị Đôn Hoàng trở về quê cũ, tất nhiên sẽ dính líu tới sự phân chia lại quyền tộc trưởng.

Cả gia tộc Thẩm thị sẽ có sự điều chỉnh rất lớn, Thẩm Bách không thể tránh khỏi việc phải nhượng lại rất nhiều quyền lợi.Tuy nhiên Thẩm Bách cũng hiểu rõ, không có sự trở về của Thẩm thị Đôn Hoàng thì cũng không thể nói tới lợi ích chính trị sau nàycủa Thẩm thị Ngô Hưng được.

Được cái này mất cái kia, nhưng cái mà y đạt được sẽ lớn hơn rất nhiều so với những gì mà y mất đi.

Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 630 : Cha con Chử thịNghĩ đến đây, Thẩm Bách lắc đầu nói:- Không có gì khó khăn, hai họ Thẩm sát nhập là một việc tốt, thần hết lòng ủng hộ.- Tốt!Dương Nguyên Khánh rất tán thưởng sự thức thời của Thẩm Bách.

Sự rộng lượng này mới là khí phách của danh môn Giang Nam.

Đương nhiên, cho dù Thẩm Bách đã đồng ý phối hợp với mình rồi thì hắn cũng cần phải tỏ vẻ một chút.Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Cuộc thi Hương ở Thái Nguyên lần này ta nghe nói người nhà Thẩm gia cũng tham dự, liệu có có con cháu của Thẩm gia chủ không?Con trưởng của Thẩm Bách là Thẩm Hoán đang nhậm chức là thủ hạ dưới trướng Thẩm Pháp Hưng cát cứ ở Giang Nam.

Mặc dù Thẩm Pháp Hưng cũng họ Thẩm nhưng y không phải chính tông của Thẩm thị Ngô Hưng, chỉ là cùng họ nhưng khác chi.

Thẩm thị cho mặc dù nhận được sự che chở của Thẩm Pháp Hưng nhưng Thẩm Bách lại không hề có ý ủng hộ Thầm Pháp Hưng.

Y cho rằng Thẩm Pháp Hưng khó có thể duy trì lâu dài, lần này tới Thái Nguyên, y cũng muốn tìm một con đường ra khác.Thẩm Bách vội khom người nói:- Lần này thần có đem theo sáu người con cháu Thẩm gia, con thứ của thần Thẩm Trạm cũng là một trong số đó.Dương Nguyên Khánh trầm ngầm một chút rồi cười nói:- Cuộc thi lần này, trên tay ta có một vài người được chọn vào nằm ngoài danh sách, nếu như Thẩm gia chủ có ý muốn, lệnh lang ta có thể lưu lại làm quan nhà bắc Tùy.Thẩm Bách mừng rỡ, đây chính là mục đích y đến Thái Nguyên tham gia khoa cử.

Y đứng lên thi lễ thật sâu:- Thẩm gia nguyện tận lực vì Sở vương điện hạ.Khi Thẩm Bách đã ra về, trong thư phòng chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh và Thẩm Xuân.

Thẩm Xuân năm nay khoảng 30 tuổi, dáng người bậc trung, tính tình trầm ổn, y là một trong 18 người thuộc dòng dõi con cháu quý tộc tòng quân ở Đôn Hoàng vào năm Đại Nghiệp thứ tư, là con trai trưởng của Thẩm thị ở Đôn Hoàng.

Sau khi nhập ngũ tám năm, y lần lượt nhậm các chức Huyện úy huyện Đại Lợi, Khải tào tham quân sự tổng quản phủ Phong Châu, hiện là Ký thất tham quân sự tổng quản phủ Tấn Châu, thay Dương Nguyên Khánh xử lý các công văn trọng yếu, là tâm phúc của hắn.Trong lúc tiếp kiến Thẩm Bách, Dương Nguyên Khánh luôn tỏ thái độ trầm tư, khi Thẩm Bách đi rồi, Thẩm Xuân lên tiếng, y có chút lo lắng nói:- Tổng quản, tôi đang lo Thẩm gia không chịu từ bỏ quận Đôn Hoàng, dù gì cũng đã tận lực hai chục năm, nhiều người trẻ tuổi không còn muốn trở về Giang Nam nữa.- Ta biết chứ, cũng không cần toàn bộ Thẩm gia rời khỏi Đôn Hoàng, thực ra, ta chỉ định đưa một bộ phận Thẩm thị trở về.Dương Nguyên Khánh cười, vỗ vai y, nói:- Thật ra, ta gọi ngươi đến không phải vì chuyện này, ta muốn điều ngươi đi làm Thái Thú quận Đôn Hoàng.Thẩm Xuân sửng sốt, bảo y đến Đôn Hoàng làm Thái Thú, y chưa từng nghĩ tới, suy nghĩ một lúc, y mới chần chừ nói:- Lẽ nào Đôn Hoàng vẫn chưa thuộc về triều Đường hay sao?- Vẫn chưa!Trong mắt Dương Nguyên Khánh bỗng léo lên một tia hy vọng.

Ban đầu hắn cũng cho rằng quận Đôn Hậu đã bị triều Đường chiếm đóng, nhưng mấy ngày trước hắn mới nhận được thư từ Đôn Hoàng,, khiến hắn lại thêm hy vọng.- Hiện tại Thái Thú Lý Triệu Cẩm ở Đôn Hoàng là tộc đệ của Lý Quỹ, y vẫn khống chế quận Đôn Hoàng và Y Ngô, trong tay có gần mười lăm ngàn quân đội.

Ta cứ nghĩ y đầu hàng triều Đường nhưng không phải, y và triều đình còn chút mặc cả, bởi triều đình không chấp nhận yêu cầu của y, y muốn được lãnh chức Đôn Hoàng Vương.

Triều Đường giờ đang tập trung tinh lực đối phó Tây Tần, xong xuôi rồi họ mới quay lại chinh phạt Lý Triệu Cẩm.

Vì thế, chúng ta nhất định phải ra tay trước triều Đường, đoạt được quận Đôn Hoàng và Y Ngô.Dương Nguyên Khánh đi đến bức tường bên trái, kéotấm rèm che tường ra, ngay lập tức lộ ra một tấm bản đồ.

Thẩm Xuân giờ mới để ý, đây đích thị là bản đồ Tây Vực.Dương Nguyên Khánh đi đến trước bản đồ, khẽ thở dài, nói:- Năm Đại Nghiệp thứ tư, ta phụng mệnh chinh phạt Y Ngô, bắt đầu mở rộng lãnh thổ phía tây cho Đại Tùy, sau đó lại thành lập nên các quận Tây Hải, Hà Nguyên, Thả Mạt, Thiện Thiện và Y Ngô ở Tây Vực, hiện tại năm quận này đều không nằm trong tay Đại Tùy.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh nhặt lên một cành gỗ chỉ về hướng quận Thả Mạt và Thiện Thiện:- Hai quận này hiện đang bị một người tên là Ngụy Quy chiếm đóng, ngươi có biết là y là ai không?Thẩm Xuân lắc lắc đầu:- Thuộc hạ không biết!- Ta cũng vừa mới được biết chuyện này, quả là một chuyện ngoài sức tưởng tượng, “Ngụy Quy” này chính là Nguyên Hoằng Tự không rõ tung tích chạy trốn đến quận Tây Hải.Dương Nguyên Khánh thở dài, nói:- Ai cũng nghĩ y chết rồi, nhưng thực ra y lại vượt qua được sa mạc Qua Bích (sa mạc Gobi – BTV), chiếm lĩnh được thành Thảt Mạt, rồi năm vừa đây còn chiếm cả thành Thiện Thiện.

Dưới trướng y có khoảng sáu nghìn quân đội, rõ ràng mục tiêu kế tiếp của y chính là Đôn Hoàng, hay cũng có thể là Y Ngô, tình hình Tây Vực không hề yên ổn chút nào!Thẩm Xuân bỗng cảm thấy một áp lực lớn đè lên vai, Dương Nguyên Khánh đã bổ nhiệm y đi làm Thái Thú, nhưng y dựa vào cái gì mà đi cướp Đôn Hoàng, cậy vào những thế gia đó sao?

Bọn họ cũng là cỏ đầu tường (thành ngữ - ý nói không thể tự làm chủ, ngả theo chiều gió - BTV), khi Lý Quỹ làm chủ chính trị thì ủng hộ Lý Quỹ, hiện tại muốn họ quay sang ủng hộ Bắc Tùy, trừ phi Bắc Tùy có thể tỏ rõ sự hùng mạnh ở quận Đôn Hoàng, bằng không những thế gia đó vẫn rụt đầu không chịu chui ra.?Dương Nguyên Khánh hiểu được sự lo lắng của y, hắn cười cười, giải tỏa nghi hoặc:- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi đơn phương độc mã lên đường, ngươi sẽ đi cùng Tô Định Phương dẫn ba nghìn kỵ binh đến đó.

Hơn nữa tại Đôn Hoàng, Y Ngô đều có một số người phe ta ở đó, đều là những người quyền cao chức trọng, bọn họ sẽ giúp đỡ ngươi và Tô Định Phương đoạt được quận Đôn Hoàng và Y Ngô.Thẩm Xuân yên lặng gật đầu, tuy trong lòng có chút lo lắng, im lặng một lúc, y nói:- Vậy khi nào thuộc hạ có thể xuất phát?- Sáng mai xuất phát!….Ngày đầu tiên khoa thi cử kết thúc, đám sĩ tử quay trở lại trong thành, đem đến sức sống mới cho thành Thái Nguyên, làm nơi đây càng trở nên nhộn nhịp.Trên đường, có một tên sĩ tử là Chử Toại Lương đang thong dong chạy về đường Bích Phượng, đây chính là một đường phố lớn tại Thái Nguyên, hai bên đường cửa hàng tấp nập, buôn bán sôi nổi, nhà trọ, tửu quán có đến hơn mười quán.

Chử Toại Lương chạy một mạch đến nhà trọ Tấn Trung, mặc dù cái tên nghe có vẻ uy nghi, nhưng thực tế chỉ là một quán trọ nhỏ, Chử Toại Lương liền xông thẳng vào bên trong.- Cha!Trước cửa phòng là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, ông ta chính là phụ thân của Chử Toại Lương, Chử Lượng, thấy con trai đã về, ông ta mỉm cười phúc hậu:- Tiểu tử thối, sao con về nhanh vậy?

Có phải con thi không được nên nộp giấy trắng phải không?Chử Toại Lương gãi đầu cười nói:- Không phải đâu thưa cha, con thi rất khá, riêng phần thiếp kinh con rất tự tin có thể được trọn điểm, ngày mai thi sách luận, con cũng có lòng tin.- Nếu con đã tự tin như vậy thì không cần phải ôn tập sớm, chúng ta sẽ đi uống một chén.Chử Lượng quê gốc tại Dương Địch, sau du lịch đến quận Dư Hàng, tiếng lành đồn xa, được Trần Hậu Chủ phong làm quan, sau khi triều Trần diệt vong ông ra làm quan cho triều Tùy, lần lượt đảm nhiệm chức học sĩ Đông cung, Bác sĩ Thái Thường (chức quan quản lý việc tế tự của Thái Thường Tự - BTV).

Trong sự việc Dương Huyền Cảm tạo phản, ông bị liên lụy, sau đó bị cách chức xuống làm Tư hộ quận Tây Hải.

Sau khi Tiết Cử khởi binh, ông ta được phong chức Hoàng môn thị lang của nước Tây Tần.

Ông không vừa mắt Tây Tần, rồi lại cáo quan, mang theo con là Chử Toại Lương đến Trường An, vừa lúc nơi này bạo phát vụ án Đồng Quan, làm Chử Lượng có chút thất vọng.

Ông lại đi vòng đến Thái Nguyên, còn Chử Toại Lương liền báo danh tham gia khoa cử, lạ thay, ở đây người ta không kiểm tra hộ tịch, cho dù là nô lệ chạy trốn cũng có thể tham gia, vì thế, Chử Lượng liền quyết định ở lại Thái Nguyên yên lặng quan sát thế cục bắc Tùy.Hai cha con đi vào một tửu quán gần đó, tên là Bích Phượng, một nơi lớn nhất trên đường Bích Phượng., Lúc này các sĩ tử đều tụ tập đến đây làm việc buôn bán trong quán càng lúc càng bận rộn, hai cha con đi lên lầu hai, vừa lúc có một vị khách rời đi, khiến cho hai cha con may mắn có được một chỗ ngồi đẹp cạnh cửa sổ.Hai người ngồi xuống, một tiểu nhị nhanh chóng lại gần đó, cười nói:- Quan khách dùng gì ạ?- Có món gì hay loại rượu nào đặc biệt không?Chử Sáng cười hỏi.- Có món đứng đầu danh mục quán tôi là cá chép Phần Thủy kho, rượu nho Đại Lợi năm năm, ngay cả Trường An cũng chưa được uống, hơn nữa lại không đắt, chỉ cần ba xâu tiền, đảm bảo quan khách sẽ no say trở về.Chử Lượng cười lớn, nói:- Được rồi, vậy ngươi tự liệu lấy cho đủ ba xâu tiền đi!

Để hai cha con ta được ăn no say!- Cha, chỉ một bữa cơm mà hết ba xâu tiền, như thế có xa xỉ quá không?Do vốn biết tính cha mình cần kiệm, tự dưng ông phóng khoáng như vậy, Chử Toại Lương có chút khó hiểu.Chử Lượng vuốt râu, cười mỉm, nói:- Lâu lắm rồi mới đi ăn bên ngoài, không sao cả!- Mà cha ơi, con kể cha chuyện này, hôm nay, trước khi thi, người ta tuyên bố một chuyện...Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 631 : Tên đề bảng vàng (1+2)Chử Toại Lương liền kể về việc có thể học ở Quốc Tử Học, Chử Lượng nghe xong, thở dài nói:- Một tháng cấp năm đấu gạo, tám xâu tiền sao?

Chà! bắc Tùy quả thực không tiếc vốn bỏ ra!- Cha, con thấy bắc Tùy không tệ đâu!

Ít nhất thì cách họ đối xử với các sĩ tử rất được, còn triều Đường thì đâu làm được chuyện này.

Riêng năm đấu gạo, tám xâu tiền cũng có thể nuôi cả gia đình, vì thế mà bây giờ nhiều sĩ tử chỉ cần lo tu chí học hành, không cần lo chuyện làm lụng vất vả, chỉ với điểm này thôi cũng đã đủ để thu phục lòng sĩ tử.Chử Toại Lương vô cùng phấn khởi, y cảm thấy vấn đề không phải ở chỗ triều đình có giàu mạnh hay không, mà là triều đình có xem trọng lòng người đọc sách hay không.

Không có tài lực thì có thể cấp ít một chút, chẳng hạn như một đấu gạo hay hai xâu tiền, đây cũng là một phần tâm ý, trong thiên hạ chỉ bắc Tùy mới có thể làm được điều này.- Con cảm thấy nếu cứ như vậy, dù có thi đậu vào Quốc Tử Học hay không, thì vẫn có hơn hai mươi ngàn sĩ tử một lòng đi theo bắc Tùy.

Còn tấm da dê kia nữa, tuy nhỏ nhưng đối với một người sĩ tử nghèo khó quả là một trợ giúp lớn, sao cha lại không chịu cống hiến cho bắc Tùy?- Ta đâu nói sẽ không dốc sức cho Bắc Tùy, chỉ là ta đang quan sát, rốt cuộc là triều Đường hay bắc Tùy có thể khiến ta lưu lại.- Nhưng cha à...Chử Toại Lương hạ giọng nói:- Con đã quyết định rồi, con sẽ theo Bắc Tùy, nhưng nếu cha lại chạy tới triều Đường, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành kẻ thù sao?- Cái thằng bé này, quả nhiên là đã kiên quyết ở lại ắc Tùy rồi, được rồi!

Để ta suy nghĩ lại.Lúc đó, có hai tên tiểu nhị bưng đồ ăn và rượu ra, nhanh chóng xếp lên bàn, có hơn mười món ăn, lại thêm một bình rượu nho thượng đẳng.

Chử Toại Lương ngây ngẩn cả người, ở Trường An, từng ấy đồ ăn ít nhất phải hết mười xâu tiền, chưa kể tiền rượu, nếu tính tiền rượu thì bình rượu nho này giá đến mười xâu tiền.

Một lúc sau, y ngờ vực hỏi tiểu nhị:- Có thật tất cả chỉ hết ba xâu tiền?Tiểu nhị nghe tiếng nói biết là người xứ khác, liền cười giải thích:- Đương nhiên rồi, bất quá thì chúng tôi phải thu tiền mới, còn như loại tiền vải mỏng hơn giấy ở Lạc Dương, chúng tôi không thu.Chử Lượng tuy đã đến Thái Nguyên mấy ngày, nhưng ông ta chỉ quanh quẩn trong nhà trọ, chuyên dùng bạc, nên khi nghe đến tiền mới, ông tò mò, hỏi:- Tiền mới là gì vậy?- Là loại tiền này!Tiểu nhị rút từ túi bên hông một đồng tiền vàng óng, đặt lên bàn:- Đây!

Cái này là tiền Khai Hoàng Ngũ Chu mới, mặt trái đúc chữ Phong Châu Quan hoặc bắc Tùy Quan, loại tiền này đến chín phần là đồng,.

Hiện tại ở Thái Nguyên, các cửa hàng cơ bản chỉ thu loại tiền này, tôi còn nghe nói ở quận Thượng Đảng, Trường Bình và quận Giáng đang bắt đầu chỉ thu loại tiền này thôi, không còn nhận tiền cũ trước kia nữa!Chử Lượng nhướn mày hỏi:- Vậy những đồng tiền trước đây giờ phải làm sao?- Có thể đến cửa hàng Để (nơi cung cấp ký gởi giao dịch, cư trú, chất hàng của thương gia từ thời Đường - BTV) hoán đổi, ngay tại nha huyện cạnh đây, tuy nhiên nếu đổi tiền vải thì có chút thiệt thòi.Chử Lượng cầm đồng tiền lên, híp mắt nhìn, một lúc sau, ông ta cảm thấy loại tiền này so với tiền cũ thì lớn hơn, dày hơn, chữ viết thì rõ ràng, mà còn nặng hơn nữa, đây đích thị là một đồng tiền tốt.

Ở Trường An chuyện tiền tệ vẫn còn nhiều hỗn loạn, trên thị trường loại tiền nào cũng có, tuy vậy ông ta vẫn thắc mắc, lại hỏi tiểu nhị:- Vậy ngộ nhỡ có người làm giả tiền thì sao?

Như lượng đồng chỉ còn 7 phần, nhìn sơ cũng khó nhận rađược.- Làm giả ư?Tiểu nhị nhếch miệng, liền chỉ về hướng nam thành, cười lạnh, nói:- Cửa thành nam treo hơn năm mươi chiếc đầu người, đều là kết cục của những kẻ làm tiền giả cả, cả nhà già trẻ gái trai đều bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội thì bị giết, đoạn tử tuyệt tôn đó!Ăn xong cơm chiều, Chử Toại Lương liền đi tìm mấy bạn học khác nói chuyện, Chử Lượng thì mang theo một chiếc hộp trúc đựng đồ ăn thừa.

Vốn tính tiết kiệm, mà lại bỏ ba xâu tiền cho một bữa cơm thì đương nhiên ông sẽ đem cơm thừa về.Ông từ từ đi đến trước cửa nam thành, về phía cửa thành bên trái có một cái cây lớn treo những cái lồng gỗ, trong đó là những cái đầu người, già trẻ gái trai đều có, trên tường dán đầy những tờ cáo thị, cũng đã khoảng mười ngày rồi, nội dung giống như tiểu nhị đã nói, Lạc thị ở quận Ly Thạch, tự đúc tiền giả.

Chiếu theo luật Đại Tùy bọn chúng đều bị tịch thu tài sản, xử chém toàn nhà 52 người, lấy đó cảnh tỉnh mọi người.Chử Lượng gật gật đầu, biết giúp đỡ người nghèo, kẻ yếu, chăm sóc người già, cô đơn là nhu, nghiêm tựa gió cuốn sấm rền, giết một người răn trăm người, quả là biết kết hợp cương nhu.

Đây mới là đạo yên ổn lâu dài, một mặt khoan dung chỉ khiến dân tâm càn quấy, quan không uy nghiêm; một mặt nghiêm khắc làm cho dân chúng oán than, quan dân đối lập, đây chính là điểm mạnh của bắc Tùy.Lúc này, Chử Lượng phát hiện trước cửa thành có một chiếc rương sắt lớn màu đen, cạnh đó có hai tên lính canh gác.

Ông ta tò mò bước lại gần xem, hóa ra là một hòm thư khiếu nại, ngay mặt rương đề chữ “Ngự Sử đài quỹ ”(quỹ có nghĩa là hòm - BTV).

Ông có chút không hiểu, muốn hỏi hai tên lính, nhưng hai tên này căn bản không thèm đếm xỉa đến ông.- Cái rương Ngự Sử đài này chính là nơi thu thập dân tình, cũng có thể gọi là hòm cáo quan.Bỗng sau lưng ông ta vang lên tiếng cười sang sảng.Chử Lượng quay lại, thì ra là một quan viên trẻ độ hai mươi tuổi, lệnh bài thuộc loại bát phẩm, chắc là phụ trách công việc này.Chử Lượng đặt hộp đồ ăn xuống, chắp tay hỏi:- Xin hỏi...

Đây có phải là nơi để dân chúng gửi yêu cầu giải oan?Tên quan kia liền cười hàm ý nói:- Thật ra không chỉ mình cáo quan của dân chúng thôi đâu, quan lại cũng có ...Chử Lượng sực tỉnh, dân và quan đều có thể cáo quan sao?

Kỳ thật, dân cáo quan không phải là chuyện đáng sợ, mà quan cáo quan mới là chuyện đáng lo ngại.

Bởi thường thì sự việc phải có chứng cớ xác thực, nội dung tường tận, mỗi lần cáo thì phải chuẩn xác, hơn nữa sẽ không làm mất thể diện, đây quả là một biện pháp tàn nhẫn, còn về việc Ngự Sử đài có vạch tội hay không thì lại là một chuyện khác.- Ta hiểu rồi, đa tạ!Chử Lượng gật đầu, quay về quán trọ.

Khi ông ta đang đi lên bậc thang thì có một gã quan viên bắt chuyện:- Có phải tiên sinh đây đã từng làm quan triều Tùy?Chử Lượng cười khổ, đành nói:- Ta trước đây từng làm quan triều Trần, triều Tùy, còn cả Tây Tần nữa, hiện tại đang nghĩ có nên đầu quân cho bắc Tùy hay không.

Không biết phía bên các vị liệu còn cần một nguyên lão bốn triều như ta?….Hiện giờ, tất cả mọi người đang chú tâm tới đợt khoa cử lần này của Bắc Tùy, sau khi kì thi kết thúc, đám sĩ tử hoan hô vui mừng.

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ tập trung ở gần thành Thái Nguyên du ngoạn sơn thủy, uống rượu hàn huyên tâm sự, lấy văn kết bạn hay cùng đấu thơ, sĩ tử dù trẻ hay già đều cùng tận hưởng kỳ khoa cử khó gặp một lần trong đời.Trong lúc đó, ở đại sảnh chấm thi được phong tỏa tại Quốc Tử Học, hơn một trăm người theo Bùi Học, Vương Học cùng các Bác sĩ được Quốc Tử Học điều đến đang khẩn trương phê duyệt đống bài thi chất cao như núi.Quan chủ khảo, Lý Cương, tuổi đã gần bảy mươi, tuy cố chấp không muốn làm quan bắc Tùy, nhưng ông ta vẫn chấp nhận đề nghị của Dương Nguyên Khánh đến làm chủ khảo, đơn giản vì lựa chọn nhân tài, giáo dục hậu bối là ý thích của ông.Quan chủ khảo thì không tham gia bình luận mà chỉ giám sát quá trình chấm bài, đảm bảo cho nó luôn diễn ra công minh, chọn ra danh sách hai trăm người có tư cách, dĩ nhiên không để những việc gian lận bất minh lẫn vào.

Tuy nhiên, cũng có một vài bài thi phải do đích thân quan chủ khảo giải quyết dứt khoát.Hơn hai mươi ngàn bài thi được chấm qua ba lượt.

Đầu tiên họ chấm phần sách luận trước, những bài đạt chỉ tiêu thì được đi tiếp vào vòng trong, chính là phần thơ.

Một bài thơ hoàn hảo thì phải đảm bảo cả ba yêu cầu về cách thức, luật thơ, ý thơ, những bài thơ như vậy mới chuyển sang xét phần thiếp kinh.

Sau cùng, chọn ra ba nghìn người đủ tư cách, rồi từ đó chọn ra 170 bài xuất sắc nhất.Chỉ có tổng cộng 170 người lọt vào danh sách trúng tuyển thông qua thi cử công minh, nhưng thực tế, Dương Nguyên Khánh còn có thể chọn 30 người nữa, căn cứ theo yêu cầu mà phân phối đến các quan lớn.Thế mới nói, trên đời này chẳng có gì là công bằng tuyệt đối cả, đám sĩ tử thì luôn miệng “Không cần thế phiệt, cần công minh”, thậm chí còn tiến hành biểu tình, còn có rất nhiều con cháu quý tộc trong đó, nhưng thực chất Dương Nguyên Khánh không thể đem lại cho họ một sự công bằng chân chính.Có thể trong tương lai khi đất nước phồn vinh thì chuyện công bằng không khó, nhưng hiện giờ thời thế loạn lạc, hắn không làm được, hắn cần thông qua khoa cử để lôi kéo các đại danh thế gia về mình.

Chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc nhanh chóng ổn định cục diện chính trị sau khi chiếm lĩnh Hà Bắc, thậm chí ngay lúc hắn bắt đầu chiếm lĩnh Hà Bắc thôi cũng có rất nhiều thuận lợi.Lý Cương hiểu nỗi khổ của Dương Nguyển Khánh nên lão yên lặng làm theo sự sắp xếp của hắn.

Thật ra, ông ta biết chứ, nếu Dương Nguyên Khánh chỉ lấy một phần rưỡi trong danh sách thôi cũng đã là nhượng bộ lắm với bọn họ rồi.

Chương 631 : Tên đề bảng vàng (2)- Lý chủ khảo, ngài xem, bài thi này hồ dính bị bóc ra rồi.Một vị Bác sĩ đứng lên, giơ cao bài thi đó, hỏi Lý Cương:- Phải xử lý thế nào đây?Hồ danh chính là phần ghi rõ họ tên, quê quán cùng số báo danh của mỗi thí sinh trước khi thi, sau đó phải dùng một tờ giấy dài dán chồng lên, che toàn bộ nó đi.

Nếu cố tình dán sai hoặc không dán thì bài thi bị gạt ngay lập tức, đây là một quy định cực kì nghiêm khắc, nhưng trừ một số trường hợp ngoài ý muốn, chẳng hạn hồ danh bị tróc ra như bài thi trước mắt.- Đưa cho ta xem!Lý Cương nhận bài thi từ vị Bác sĩ, nhanh chóng liếc qua phần tên họ, là Vương Tích, người Thái Nguyên, rồi ông ta liếc sang thơ:Đông cao bạc mộ vọng,Tỷ ỷ dục hà y.Thụ Thụ giai thu sắc,Sơn sơn duy lạc huy.Thơ viết rất hay, thiếp kinh thì đúng hết, sách luận cũng được xếp loại xuất sắc, nếu cứ theo cái đà này thì Vương Tích chắc chắn nằm trong tốp mười, nhưng hồ danh của y sao lại bị tróc ra chứ, mà y lại là người của Vương thị.Nếu theo quy định, hồ danh vô cớ bong tróc, hơn nữa còn liên quan đến khảo sinh, bài thi này nhất định không được tính.

Lý Cương suy nghĩ hồi lâu, rồi ông ta dùng một tờ giấy trắng dán trùm lên, nhấc bút, tự bình phẩm bài thi này.….Ba ngày chấm bài cuối cùng cũng kết thúc.

Buổi trưa, Lý Cương tay cầm một chiếc túi da bịt kín, đi tới Tử Vi các, vào Nghị sự đường, trong đó Dương Nguyên Khánh và năm vị tướng quốc đã chờ sẵn.- Thật thất lễ, ta có chút chậm trễ.Lý Cương áy náy nói.- Lý tiên sinh mấy ngày nay đã cực khổ nhiều.Dương Nguyên Khánh cười cười nói:- Chúng ta đợi đã lâu, không biết Trạng Thủ năm nay sẽ rơi vào nhà nào?Theo quy định của Tùy đế Dương Quảng, các sĩ tử tham gia thi tỉnh đều phải trình văn trạng đến bộ Lễ, cho nên người đứng đầu được xưng là Trạng Thủ hay Trạng Nguyên.

Dương Nguyên Khánh tuy có thể chọn ra ba mươi người theo ý riêng, nhưng như đã thống nhất, ba mươi người đó chỉ được xếp vào nhị giáp, không được tiến cử lên nhất giáp.Nhất giáp chính là hai mươi người xếp đầu tiên, được gọi là tiến sĩ, còn 170 người còn lại thuộc nhị giáp, gọi là tòng tiến sĩ.Lý Cương mở túi ra, đưa danh sách những thí sinh trúng tuyển, còn phía dưới là bài thi của mười người xuất sắc nhất, danh sách chính thức của mười người này phải được các tướng quốc trong Tử Vi các thống nhất quyết định.Bùi Củ liếc mắt nhìn, xếp thứ hai là con cháu Bùi gia, Bùi Thanh Tùng, trong lòng ông đột nhiên giật thót.

Đứng thứ ba là Vương Tích, ông biết người này là tộc đệ của Vương Tự, có chút tiếng tăm ở Hà Đông.

Còn người đứng đầu ông chưa từng nghe qua, Chử Toại Lương, họ Chử à, lẽ nào là người Dương Địch, ông biết có một Chử Lượng cùng Ngu Thế Nam nổi tiếng là hai đại văn sĩ nổi danh của triều Nam.Lý Cương liền giải thích:- Về phần Chử Toại Lương, bài thi của cậu ta cả về sách luận, thơ hay kinh thiếp đều hoàn hảo, thư pháp cũng tốt, rất có khí chất, ta hổ thẹn không bằng y, tất cả các Bác sĩ đều thống nhất để cậu ta đứng đầu bảng.Mọi người đều xem bài của Chử Toại Lương, chữ viết quả nhiên rất được, trong trẻo quyến rũ, vừa trầm lại vừa sinh động, tuy còn thoáng chút bồng bột, có thể là do tuổi trẻ.

Đợi một thời gian nữa, người này nhất định trong tương lai sẽ là một đại thư pháp nổi tiếng.Dương Nguyên Khánh nhìn kĩ danh sách trúng tuyển, hắn đã sắp xếp ba mươi người trong đó, con của Thẩm Bách là Thẩm Trạm đứng thứ ba mươi tư, rồi hắn cười hỏi:- Thế nào, cứ chiếu theo danh sách này mà yết bảng chứ?Vương Tự cắn môi, gã có chút không vừa lòng khi Bùi Thanh Tùng đứng trước Vương Tích.

Nhưng có mặt Bùi Củ ở đây, gã e ngại không tiện nói.

Suy cho cùng, sách luận Vương Tích sai một chữ, Bùi Thanh Tùng thì đúng hết, tuy nhiên ở phần thiếp kinh, y có một câu xóa sửa, nói chung là không được hoàn mĩ.Bùi Củ hiểu được tâm lý của Vương Tự, liền nói:- Hay là để Bùi Thanh Tùng xếp ở vị trí thứ ba đi!

Dù sao Vương Tích vốn là đại văn sĩ nổi danh ở Tấn Trung, để y đứng trước càng làm cho người đời nể phục.Vương Tự im lặng, gã thực ra cũng bằng lòng với kiến nghị của Bùi Củ.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, lại hỏi Lý Cương:- Tiên sinh nghĩ thế nào?Lý Cương cười nói:- Hai người này không chênh lệch nhau lắm, ta không có ý kiến gì!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Vậy danh sách này sẽ điều chỉnh một chút, Vương Tích xếp thứ hai, Bùi Thanh Tùng thì xếp thứ ba.….Giữa trưa, hơn hai mươi ngàn sĩ tử từ bốn phương tám hướng chạy tới bắc thành, đi vào bên trong giáo trờng, sĩ tử đứng chen chúc, vân kín một vùng, chỉ thấy toàn đầu người.Mặc dù sẽ có quan viên đi đến từng quán trọ báo tin, nhưng lại muộn hơn so với lúc dán yết bảng ít nhất một canh giờ, vì thế mà nhiều sĩ tử chọn cách vọt vào trong giáo trường xem bảng.Bảng vàng được dán lên, đính trên ba mươi bảng gỗ lớn, phía dưới có binh lính bảo hộ, gồm có danh sách hai trăm người trúng tuyển và danh sách hai nghìn người được học tại Quốc Tử Học.Điều này khiến cho nhiều người có chút an ủi, tuy không đậu tiến sĩ, nhưng ít ra có thể vào đọc sách trong Quốc Tử Học, tương lai sẽ có cơ hội được làm quan.Có một quan viên cao giọng hét:- Các vị sĩ tử xin mời về cho, rồi sẽ có người đích thân đến báo tin vui, bảng danh sách này sẽ được giữ lại trong vòng mười ngày, ngày mai, ngày kia cũng có thể đến xem.Tên quan ấy hét khô cả cổ mà chẳng ai thèm để ý tới lời của gã, bảng danh sách vẫn chật ních người đến xem, thỉnh thoảng có vài tiếng hô to vui mừng.Có lẽ vì đây là lần khoa cử đầu tiên, nên các quan viên trông coi yết bảng không thể lo nghĩ chu toàn, các sĩ tử không chỉ xem một lần rồi đi, bọn họ xem một lần không thấy tên mình, thì có thể xem lần thử hai, thứ ba, thậm chí là bốn năm lần...

Cứ như vậy, người đứng sau không nhìn được bảng danh sách nên mới la to.Chử Toại Lương tới chậm một bước, trước mặt là cả ngàn người đang chen chúc, nửa ngày rồi mà vẫn không chịu rời đi, y sốt ruột, rốt cuộc bọn họ định xem cho tới bao giờ đây?Ngay lúc đó, y nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, Dư Hàng Chử Toại Lương, y liền hét lớn:- Ta ở đây!Giáo trường lập tức im lặng lạ lùng, hàng nghìn ánh mắt quay sang nhìn y khiến y chột dạ, không biết đã xảy ra chuyện gi?- Có chuyện gì vậy?Y cười khan hỏi mấy người cạnh đó.Một gã sĩ tử nhìn Chử Toại Lương, chậm rãi gằn từng chữ:- Dư Hàng Chử Toại Lương, chính là Trạng Nguyên của lần khoa cử này.Phía nam thành Thái Nguyên, một đội quân Tùy hộ tống mười mấy sứ giả triều Đường đang tiến về cửa thành, đi đầu là một người đàn ông cao to, độ bốn mươi tuổi, mày rậm mắt nhỏ, mũi to như quả cà chua.

Ông ta chính là tòng đệ Lý Thần Thông (chỉ quan hệ cùng ông cố khác cha - BTV) của Lý Uyên, phong quan Hoài An Vương, Hữu dực Vệ đại tướng quân.Lý Thần Thông khởi hành từ Bồ Tân Quan đến Hà Đông, 500 tên lính của ông ta không thể nhẠcảnh, vì thế ông ta được quân Tùy hộ tống đi hướng bắc đến Thái Nguyên trước.Lần này, ông ta gánh vác trọng trách đến giải hòa với triều Tùy, trong lòng có chút sốt ruột.

Từ lúc chiến dịch Thái Nguyên bùng nổ giữa bắc Tùy và triều Đường, Triều Đường luôn ở thế bị động, làm cho các giới Quan Lũng đều bất mãn với triều đình, thêm vào đó là sự kiện Đồng Quan dẫn đến Hoằng Nông thất bại thảm hại, làm cho quý tộc Quan Lũng càng thêm bất mãn với gia tộc Lý thị.Lý Thần Thông hiểu rất rõ áp lực cực lớn mà huynh trưởng của ông ta phải chịu đựng,, ông ta cũng đồng ý với đề nghị của Lý Kiến Thành, trước mắt hòa giải với bắc Tùy, rồi sau này tìm cách để lập công lớn ở phương diện khác, dần dần khôi phục lòng tin của nhân chúng với triều đình.Đến chỗ cửa thành có một tên quan viên đứng đợi, thấy Lý Thần Thông , y liền thúc ngựa chạy lại, khom người thi lễ:- Tôn giá (cách gọi tôn trọng với người đối diện – BTV) đây có phải là sứ giả đến từ triều Đường?- Tại hạ là Lý Thần Thông, là sứ giả nhà Đường.- Hạ quan là Nội sử xá nhân Vi Luân, phụng lệnh Tử Vi các đợi ngài ở đây, điện hạ dọc đường vất vả rồi.Lý Thần Thông thấy người thanh niên này chưa đến hai mươi, có chút trí thức lại thông thạo lễ nghĩa, ứng phó linh hoạt, để lại cho ông ta một ấn tượng khá tốt, liền cười trả lời:- Đa tạ !Bỗng ông ta nghe có tiếng chiêng vang lên từ trong thành, thỉnh thoảng lại có tiếng hô từng đợt, không khí có phần náo nhiệt, ông ta ngẩn ra, trong thành có chuyện gì sao?Vi Luân khẽ cười nói:- Hôm nay là ngày tân khoa tiến sĩ diễu hành khoe quan, vì thế mà trong thành rất náo nhiệt.Lý Thần Thông giật mình, có chút tò mò liền hỏi:- Vậy ta có thể vào đó xem chút được không?- Đương nhiên có thể, xin mời điện hạ.Đoàn người Lý Thần Thông đi vào trong thành.

Chỉ thấy trên đường lớn Tấn Dương tấp nập người, đến mấy trăm ngànngười chen chúc nhau đứng xem ở hai bên đường, lướt mắt không thấy đâu là giới hạn.

Kỵ binh thì cách ba bước lại có một nhóm, năm bước lại có một trạm để duy trì trật tự.Không khí toàn Thái Nguyên hân hoan như đón tết, tiếng trống, tiếng cheng vang lên tưng bừng, kèn Xô-na thổi những tràng dài rộn rã.

Lúc này, một đám sĩ tử trẻ tuổi xuất hiện ở đầu đường, khoảng hai trăm người, trên người đeo một dải lụa đỏ, mặc áo gấm đỏ thắm, đầu đội mũ ô sa hai cánh, trước ngực là một đóa hoa gấm lớn màu đỏ, ai nấy cũng mang vẻ mặt hồng hào, vô cùng vui vẻ.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 632 : Mật sứ triều ĐườngTrước họ là năm trăm kỵ binh mở đường, rồi đến đoàn nhạc, sau cùng mới là hai trăm tiến sĩ cưỡi ngựa theo sau, mỗi con ngựa đều có một người dẫn hướng để tránh làm cho ngựa hoảng sợ.

Đoàn tiến sĩ nối đuôi nhau đi đến, xung quanh dân chúng tung hô, chúc tụng, khiến các sĩ tử vui sướng đến độ mắt ánh hào quang, vinh quang này cả đời họ khó mà quên được.Lý Thần Thông cưỡi ngựa chậm rãi đi bên ngoài dòng người, trong lòng thầm khâm phục vạn phần.

Trong lúc triều Đường đang tranh luận kịch liệt xem có nên tiến hành khoa cử hay không thì Bắc Triều đã nhanh chóng thực hiện, dùng vinh quang, tôn trọng để lung lạc lòng người đọc sách.Ở Trường An, trước khi ông đi thì toàn bộ vua dân trên dưới thảo luận nhiều nhất về cuộc đại diễu hành của sĩ tử ở Thái Nguyên, trong giọng điệu nhiều người còn có vẻ vui mừng khi người gặp họa, tựa như Thái Nguyên đã gặp phải áp chế nghiêm trọng.

Nhưng thực tế, người bắc Tùy sớm quên đi cảm giác không vui mà cuộc diễu hành mang đến, hiện tại chỉ có vinh quang và tự hào của người đọc sách.

Bấy giờ, một nguy cơ sâu sắc trỗi dậy trong lòng Lý Thần Thông, triều Đường đã lạc hậu rồi, còn bắc Tùy không chỉ thắng lợi về mặt quân sự mà mọi mặt khác đều phát triển nhanh chóng.Lý Thần Thông nghĩ đến trên đường lên phía bắc thấy nhân dân an cư lạc nghiệp, quan phủ lo tổ chức dân chúng xây dựng thủy lợi, lại có nhiều trai tráng làm ruộng mà không phải tham gia quân đội.

Bắc Tùy dùng kế sách tinh binh làm dân giàu, dùng lực lượng trai tráng để lo sản xuất chứ không dùng cho chiến tranh, làm như vậy, khi chiến tranh trường kỳ xảy ra thì có thể ứng phó tiêu hao..Đoàn người đi xuyên qua thành Thái Nguyên, ra đến cửa bắc, rồi tiếp tục thẳng tiến cung Tấn Dương, hai bên đường dân chúng vây kín chờ đợi, đường đi được trải thảm đỏ cho đến tận trong cung.

Khi Lý Thần Thông từ thành đi ra, dân chúng tưởng là tiến sĩ liền tung hô, chúc tụng, khiến Lý Thần Thông cực kỳ khó xử, ông ta đành kiên trì lách sang đường nhỏ mà đi.Dân chúng đang chờ đón tân khoa tiến sĩ, nếu biết ông ta là sứ giả triều Đường, thì thứ ông ta nhận được chắc chắn không phải là tiếng hoan hô kia, mà là trứng thối, đá, về điểm này, ông ta tự hiểu.Lý Thần Thông tới trước cổng lớn cung Tấn Dương, ở đó, hai vị lão thần Tô Uy và Bùi Củ đã chờ sẵn.

Lý Thần Thông đều biết hai vị này, năm xưa Bùi Củ chính là Tể tướng triều Tùy, còn Tô Uy là nguyên lão sáng lập Đại Tùy.

Hai nhân vật quan trọng ra nghênh đón khiến ông ta cảm thấy vô cùng áp lực.Lý Thần Thông cảm thấy mình không còn là một Hoài An Vương thanh cao, ông ta liền xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, khom người chào:- Lý Thần Thông tham kiến hai vị lão tướng quốc.Tô Uy híp mắt cười:- Vương gia là khách quý bắc Tùy, trên đường đi chúng tôi còn nhiều sơ suất, mong vương gia thứ lỗi.- Ta đi đường rất thuận lợi, được hộ vệ rất cẩn thận, lão tướng quốc đã quá lời.Đứng bên cạnh đó, Bùi Củ cũng cười nói:- Đáng nhẽ nên để Vương gia nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức, nhưng ta đoán vương gia cũng đang rất sốt ruột, vậy chúng ta nói vài chuyện đơn giản trước.- Đúng vậy, ta cũng muốn bàn chuyện trước, nghỉ ngơi không vội.- Vậy thì mời ngài!- Hai vị lão tướng quốc, mời!Lý Thần Thông đi theo Tô Uy và Bùi Củ vào trong cung, qua Tử Vi các, chỗ này thật rộng, tường cao mười trượng.

Ông ta còn nhớ, trước đây nơi này vốn gọi là Tê Phượng các,nơi tập trung quyền hành cao nhất của vương triều bắc Tùy, Dương Nguyên Khánh cũng xử lý việc triều chính ở nơi này, không biết hắn có thấy mình hay không?Lý Thần Thông trong lòng không yên, khi đi vào Tử Vi các, ông ta gặp Đỗ Như Hối cùng Thôi Quân Tố ra đón, Tô Uy và Bùi Củ thì không vào trong, ông ta cảm thấy có chút kỳ quái, thấy thế, Đỗ Như Hối liền nói:- Thật thất lễ, hôm nay là ngày các tiến sĩ vào triều lãnh chức, cần phải cử hành nhiều nghi thức long trọng, vì thế Tô Úy và Bùi Củ cần đến đó chủ trì nghi thức, Vương tướng quốc cũng bận ở đó huấn dạy tân quan, cho nên bây giờ chỉ có ta cùng Thôi tướng quốc và điện hạ đây nói chuyện.Thôi Quân Tố nói:- Dương tổng quản mấy ngày nay công việc bề bộn, không những chuyện quân sự mà cả chuyện khoa thi cử lần này, ngày mai ngài ấy mới có thể tiếp chuyện với điện hạ được.Lý Thần Thông hiểu rõ, thực tế Dương Nguyên Khánh để cho Đỗ Như Hối cùng một số người khác tiếp chuyện mình trước, sau đó nếu sơ đàm tiến triển tốt thì hắn sẽ đích thân ra mặt, đây cũng là một chuyện bình thường, ông không lấy làm kỳ lạ.- Vậy thì phiền Đỗ tướng quốc và Thôi tướng quốc rồi.Lý Thần Thông được mời vào phòng nghị sự , đây là nơi cao nhất ở Tử Vi các, qua cửa sổ có thể thấy rõ cửa bắc thành Thái Nguyên.

Bấy giờ ông ta thấy có hai trăm tiến sĩ đang từ trong thành đi ra, từ từ tới cung Tấn Dương, trước cửa cung có trải thảm và dựng nên một đài cao.

Ở đó, Tô Uy và Bùi Củ cùng hơn trăm quan viên khác đã đợi sẵn, trên đài cao, ông ta còn nhìn thấy cả Dương Nguyên Khánh, Đỗ Như Hối cười, giải thích:- Hôm nay tổng quản đích thân đội mũ cho các tiến sĩ, sau đó, ba người đầu bảng còn phải vẽ chân dg ở Văn học quán, rồi cử hành đại tiệc, lúc đó Thánh thượng sẽ tiếp kiến bọn họ.

Nghi lễ rất rườm rà, vì thế mai họ sẽ được nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới đến bộ Lại nhậm chức.Ngay lúc đó, Dương Sư Đạo, Ngụy Trưng và Trương Thuật cùng đi vào Nghị sự đường.

Dương Sư Đạo đảm nhiệm việc đàm phán, nếu không vào triều làm Tể tướng, song đã là nhân vật hết sức quan trọng.

Ngụy Trưng thì lo phần ghi chép, Trương Thuật thì giám sát, đây đích thực là một hội đàm chính thức.Lý Thần Thông ngồi xuống, có một số nô tì đóng cửa lại, rồi lập tức lui xuống, bên trong nghị sự đường trở nên vô cùng im lặng.Đỗ Như Hối đứng lên nghiêm nghị nói:- Chúng tôi đã xem qua bức thưdo Đế Tôn triều Đường gửi tới, thư có đề cập đến việc chấm dứt hận thù, hai bên cùng đàm phán giảng hòa.

Về vấn đề này, Bắc Tùy hoàn toàn đồng ý, nhưng có một số chuyện cần phải chứng thực, cho nên hai bên cùng ngồi lại từ từ đàm phán, hy vọng trước cuối năm có thể đạt được phương án hòa giải hoàn chỉnh.…..Một canh giờ sau, Đỗ Như Hối vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh, lúc này lễ mừng tân tiến sĩ đã chấm dứt, hai trăm tiến sĩ đã đến điện Văn Xương tham gia tiệc rượu, Dương Nguyên Khánh thì về quan phòng của mình.So với nghi lễ đón tiến sĩ, hắn xem trọng cuộc phỏng vấn bí mật của Lý Thần Thông hơn.

Chiều hôm qua, hắn mới nhận được thư của Lý Uyên, trong thư biểu đạt hy vọng hai bên giảng hòa.Dương Nguyên Khánh cũng đang chờ đợi một kết quả như vậy, bởi bắc Tùy nhất định không nuốt nổi triều Đường, mà triều Đường thì càng không diệt nổi bắc Tùy, cứ chiến đấu như vậy chỉ tiêu hao sức lực, chi bằng tạm thời ngừng chiến, phát triển thế lực.

Dương Nguyên Khánh cần đông tiến Hà Bắc, Lý Uyên cũng cần tiêu diệt hoàn toàn nước Tây Tần, củng cố hậu phương.Hai bên đều có nhiệm vụ cấp bách riêng, như vậy giải hòa là chuyện có thể, đương nhiên, nếu muốn có một lần giải hòa chân chính thì phải có rất nhiều khoản cần chứng thực, như khi Bắc Tùy tấn công Hà Bắc, thì U Châu phải tính sao?

La Nghệ đã đầu hàng triều Đường và được phong làm Bắc Bình Vương, tất nhiên bắc Tùy sẽ tấn công U Châu, như vậy chuyện giải hòa sẽ phải làm sao đây?Mấy vấn đề này nhất định phải giải quyết thông qua đàm phán, Đường triều nhất định phải nhượng bộ, nên Dương Nguyên Khánh mới để Đỗ Như Hối làm quan đàm phán, toàn quyền phụ trách buổi đàm phán với Lý Thần Thông, tốt nhất là cố gắng kéo dài thời gian đàm phán đến cuối năm.- Thưa tổng quản, lần này Lý Thần Thông đi sứ mà không hề thông qua ý kiến của triều đình bên kia, đây chỉ là ý riêng của Lý Uyên, bảo Lý Thần Thông đi thăm dò tính khả thi của việc giải hòa, cùng với việc phải trả giá cao.- Có phải ngươi và ông ta nói đến chuyện U Châu?Dương Nguyên Khánh hỏi.- Đúng vậy, như yêu cầu của tổng quản, tôi đã thẳng thắn đề cập đến chuyện này, hy vọng triều Đường từ bỏ U Châu.- Vậy Lý Thần Thông nói thế nào?- Ông ta nói cần phải về bẩm báo Thánh thượng đã, ông ta không thể tự quyết định được.-Còn phía bọn họ đề xuất yêu cầu gì?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.Đỗ Như Hối khom người nói:- Triều Đườnghy vọng chúng ta từ bỏ việc ủng hộ Tây Tần.Nếu triều Đườngđồng ý từ bỏ chuyện ủng hộ La Nghệ, đổi lại hắn sẽ từ bỏ sự ủng hộ đối với nước Tây Tần.

Chuyện này cũng không phải không được, chỉ có điều hắn cần một hội đàm chính thức, không phải cái được gọi là mật sứ.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, rồi nói với Đỗ Như Hối:- Ngươi hãy nói với Lý Thần Thông, ta hy vọng sẽ có một hội đàm chính thức giữa hai triều đình, chứ không phải là ý riêng của Lý Uyên nữa, như vậy mọi chuyện mới có tính ràng buộc, tuy nhiên ngươi phải hiểu nguyên nhân thực sự khi ta để ngươi kéo dài thời gian.Đỗ Như Hối không trả lời, đợi Dương Nguyên Khánh giải thích, hắn đi đến bên cửa sổ phía bắc, tầm nhìn ngưng lại ở hướng tây bắc, lát sau thản nhiên nói:- Tô Định Phương và Thẩm Xuân đã xuất quân đi Tây Bắc, ta hy vọng trước khi ký kết hiệp nghị hòa giải thì đã cầm chắc quận Đôn Hoàng và Y Ngô.Nếu nói hành lang Hà Tây như một sợi dây gắn kết Trung Nguyên và Tây Vực, thì quận Đôn Hoàng chính là chỗ thiết cài, hay có thể nói là yết hầu từ Tây Vực thông đến Trung Nguyên, toàn khu Tây Vực có vị trí chiến lược hết sức quan trọng.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 633 : Gió động Đôn HoàngQuận Đôn Hoàng đồng thời cũng là một vị trí đặc biệt, trong khi các quận khác ở Tây Vực đều bị Tiên Ti, Nhu Nhiên, Đột Quyết và những gót sắt thảo nguyên khác càn quét mà dần bị Hồ hóa, quận Đôn Hoàng vẫn giữ vững nền văn hóa Hán hùng mạnh, thấp thoáng như một ốc đảo trong sa mạc mờ mịt cát bụt.Lúc này, Đôn Hoàng vẫn đang bị thế lực tàn dư của nước Đại Lương khống chế, tộc đệ Lý Triệu Cẩm của Lý Quỹ vẫn được bổ nhiệm làm đô đốc Sa Châu của nước Đại Lương.

Sau khi Đại Lương diệt vong, Lý Triệu Cẩm quyết định đầu hàng triều Đường, nhưng khi nghe tin Lý Quỹ ở Trường An bị giết, Lý Triệu Cẩm liền thay đổi chủ ý, tự xưng là Đôn Hoàng Vương, rồi đưa ra điều kiện đầu hàng với triều Đường, y nguyện thần phụcvới triều Đường với một điều kiện, nhà Đường đồng ý giữ nguyên quân đội và địa bàn của y.Dĩ nhiên triều Đường không thể chấp nhận chuyện này, vì thế việc thương lượng buộc tạm ngừng, lúc này triều Đường đang tận lực tiêu diệt Tây Tần, khiến quận Đôn Hoàng tạm thời trở nên yên ắng.Tháng 11, ở Đôn Hoàng gió giữ dội, làm bụi cát bay hỗn độn, cái lạnh thấu xương dường như đang đóng băng mọi thứ, đến đá dường như cũng sắp nứt ra.

Đôn Hoàng đang trong những ngày đông giá rét, khiến việc buôn bán bận rộn trên con đường tơ lụa cũng trở nên yên tĩnh, không hề nhìn thấy một bóng người, các thương nhân giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, chờ mùa xuân đến.Trong gió lạnh thấu xương, dường như nghe thấy tiếng lục lạc leng keng phát ra từ đâu đó, quả nhiên là có một đội lạc đà vượt qua gió cát đang từ từ tiến về Đôn Hoàng, giữa một vùng hoang sơ, sự xuất hiện của những người này lại dậy lên sức sống hừng hực.

- Lý tướng quân, đến Đôn Hoàng còn bao xa nữa, tôi sắp hết kiên trì rồi!Một gã đồng hành trẻ tuổi cưỡi trên lạc đà hét lớn.Lý Giáo Úy là thủ lĩnh, là một người đàn ông chừng ba mười tuổi.

Ông ta sở hữu một gương mặt có đường nét rõ ràng, hai hàng lông mi thô dày như bàn chải, ẩn sau là một đôi mắt tinh tường, sắc sảo, tỏ rõ là một người nghị lực vững chí.Ông ta tên là Lý Sa Đà, con thứ của Lý Đoan – huynh trưởng của Lý Tĩnh, luôn theo sát thúc phụ Lý Tĩnh nhiều năm liền, từ một tên lính tốt từng bước lập công được thăng làm thám báo Ưng Kích Lang Tướng.

Lần này, ông ta đi theo Tô Định xuất chinh đến Đôn Hoàng với nhiệm vụ liên hệ với phái thân Tùy, họ là những thế lực mà năm xưa Dương Nguyên Khánh lưu lại ở đó.Ông ta dẫn theo hai mươi thủ hạ cải trang thành thương đội xuất phát từ Trường An, mua hơn mười con lạc đà ở huyện Ngọc Môni, trên người cũng có công văn triều Đường.

Tuy là lần đầu tiên đến Đôn Hoàng nhưng vì trước đây đã từng ở Phong Châu nhiều năm, nên thời tiết khắc nhiệt kiểu này không ảnh hưởng tới ông ta là mấy.

Ông ta ngửa đầu lên trời, sắc trời mờ tối, nhìn không rõ lúc nào, hẳn là gần chập tối.

Ông ta lớn tiếng hỏi người đàn ông đang dẫn đường bên cạnh:- Mã Quả đại thúc, Đôn Hoàng còn xa lắm không?Người dẫn đường tên là Mã Quả, tuổi đã hơn sáu mươi, trong người mang một nửa huyết thống người Hán.

Ông từng là thương nhân, hàng năm đều đến hành lang Hà Tây, nên nắm rõ địa bàn khí hậu nơi đây như lòng bàn tay, Tô Định Phương tìm đến ông ta xin chỉ đường giúp.Mã Quả cười nói:- Nhanh thôi, đi vài dặm nữa là có thể thấy thành rồi.Mọi người đi thêm vài dặm, quả nhiên thoáng thấy hình dáng của thành, hai mươi thủ hạ mừng rỡ tung hô, bôn ba trong bão cát gần nửa tháng, cuối cùng họ cũng đến nơi.……Việc kiểm tra ở Đôn Hoang lỏng lẻo hơn nhiều so với suy nghĩ của quân Tùy, binh lính chỉ nhìn qua công văn rồi cho đi tiếp.Ngoài thành gió lạnh thấu xương, khói bụi mù mịt, không hề có một bóng người.

Nhưng ngược lại, bên trong thành là không khí tấp nập, người người đi lại náo nhiệt, có tiếng tiểu nhị thét lớn, trên đường có không ít người bán hàng rong, cây cảnh, đồ thủ công mĩ nghệ, che kín hai bên đường, còn trên đường thì tấp nập xe ngựa, có thể nghe cả tiếng một phu xe nào đó chửi bậy.Đoàn người cưỡi lạc đà chậm rãi đi trên đường, trong lòng mỗi người đều như có cảm giác được sống lại với không khí náo nhiệt, bởi ở đây so với Trung Nguyên không khác là mấy Bất kể là kiến trúc hay diện mạo con người, là một tòa thành lớn của Trung Nguyên lại xuất hiện người đến từ nước khác, khiến cho họ chợt nhận ra, nơi này thực ra là Tây Vực cách Trung Nguyên cả chục ngàn dặm.Lý Sa Đà tìm nhà trọ bố trí chỗ ở cho thủ hạ, sau đó ông ta liền tới nam thành một mình, hỏi thăm vài người, rồi tìm đến Thẩm phủ.

Đó là một phủ lớn màu đen, nếu như ở Trung Nguyên, Thẩm gia vì là phú hộ không có tước vị nên không được phép có môn lầu (kiến trúc tượng trưng cho nhà giàu – BTV), nhưng ở Đôn Hoàng thì khác.

Lý Sa Đà còn nhìn thấy hai tượng sư tử bằng đá trước cửa, đây là dấu hiệu đặc trưng cho quan lại và các nhà quyền quý, vậy mà Thẩm gia cũng có.Lý Sa Đà đi lên bậc thang, gặp một lão gia nhân đang quét rác, liền chắp tay nói:- Hãy nói với chủ nhân của ông là có khách từ Trung Nguyên đến tìm.Lão gia nhânnhìn Lý Sa Đà một cái, rồi xoay người đi vào trong phủ.

Một lát sau, một gã khác như là quản gia, lanh lợi khôn khéo, chắp tay cười nói:- Xin hỏi vị tiên sinh đây là đến tìm Thẩm gia phải không?- Ta là do Tam công tử phái tới đây, đặc biệt dặn phải chuyển bức thư này.- Tam công tử?Quản gia ngạc nhiên nhắc lại, chợt bừng tỉnh rồi vội vàng nói:- Vậy xin mời ngài vào bên trong phủ chờ một lát.Quản gia mời Lý Sa Đà đi vào cửa, rồi nhanh chóng chạy vào nhà.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên, đội mũ ô sa, mặc áo bào, cùng với vài gia nhân chạy ra, kích động hỏi:- Người đưa thư đang ở đâu?Ông ta chính là phụ thân của Thẩm Xuân, Thẩm Đồng Nhân, sau khi huynh cả là Thẩm Vãn Xuân qua đời năm ngoái, huynh trưởng lại không có con, ông ta được làm gia chủ một chi củaThẩm thị.

Thẩm Xuân là người con thứ ba của ông ta, đã rời nhà ra đi nhiều năm, cách đây ba năm có gửi thư về bảo mình đã nhậm chức tại Phong Châu, giờ cuối cùng đã có tin tức.Thẩm Đồng Nhân cũng nghe chuyện ở Trung Nguyên đang xảy ra biến cố lớn, quân Phong Châu đã chiếm Hà Đông, thành lập triều Tùy mới, khiến cho ông ta càng thêm mong mỏi chờ tin con trai mình.Lý Sa Đà thi lễ:- Tiên sinh phải chăng là phụ thân của Thẩm Tham quân, tức là Thẩm Xuân Thẩm Tham quân.- Đúng vậy!

Đúng vậy!Thẩm Đồng nghe tin con mình lãnh chức Tham quân, vui vẻ cười lớn, Lý Sa Đà liền lấy một phong thư đưa cho Thẩm Đồng Nhân, cười nói:- Tại hạ là Lý Sa Đà, là đồng sự với con trai ngài.- Ồ!

Hóa ra là Lý sứ quân.Thẩm Đồng nghe ra người này không phải là người đưa tin bình thường, liền khách khí nói:- Lý sứ quân, mời ngài đến nội đường nói chuyện.Thẩm Đồng Nhân cùng Lý Sa Đà vào nội đường, liền sai người dâng trà.

Tuy bọn họ đang Tây Vực, nhưng vẫn không bỏ thói quen cũ của triều nam, ngay cả lá trà cũng được vận chuyển từ phía nam xa xôi.Thẩm Đông xem xong thư của con trai, sắc mặt có chút đanh lại, trong ánh mắt lại toát lên một chút vui sướng, ngạc nhiên.

Phụ thân ông ta, Thẩm Huyền Cối, có tất cả bốn người con, trong đó muội muội nhỏ nhất của ông ta là Thu Nương gả cho một đại tướng nhà Trần là Trương Trung Túc.

Không lâu sau khi triều Trần diệt vong, phụ thân ông ta khởi binh chống Tùy, kết quả bị trấn áp, phụ thân ông ta cùng vị huynh trưởng chết thảm, ba huynh đệ bọn họ bị đẩy đến Đôn Hoàng, nhoáng cái đã hai mươi mấy năm rồi.Ông ta chưa từng nghĩ tới chuyện Thẩm gia lại có ngày khởi sắc, muội muội ông ta, Thu Nương đã trở thành nhũ mẫu của Dương Nguyên Khánh, còn con gái Xuất Trần cũng được gả cho hắn, hiện là Sở Vương Trắc Phi, làm cho Thẩm thị có cơ hội được chấn hưng, khiến ông ta kích động, khó giữ được bình tĩnh trong thời gian dài.Thẩm Đồng Nhân đọc những dòng cuối thư, biết được thân phận củaLý Sa Đà, liền chắp tay áy náy nói:- Hóa ra là Lý tướng quân, thất kính.Lý Sa Đà khẽ mỉm cười:- Thẩm đại nhân cho rằng quân Tùy có bao nhiêu khả năng cướp lấy Đôn Hoàng?- Chuyện này khó nói lắm!Thẩm Đồng Nhân khẽ thở dài:- Từ lúc Lý thị ở Lũng Tây thành lập nước Lương, chúng tôi từ phía nam đến đây ngày càng suy thoái, mà các thế tộc lớn ở Đôn Hoàng như Tác thị, Tào thị, Trương thị hay Lý thị lấy lại thế lực,, nhiều lần làm khó chúng tôi.

Năm trước Tiêu Nhân Nhân đưa gia tộc Tiêu thị trở về Kinh Châu, Trần gia cũng trở về Đan Dương, chỉ còn lại Tạ, Lục, Thẩm, thế lực ba họ chúng tôi càng lúc càng mỏng manh, may nhờ Tư Mã Lục Thuần Hưng của quận Đôn Hoàng che chở, bằng không chúng tôi cũng buộc phải rời đi.Lý Sa Đà hiểu được nỗi khó xử của bọn họ, giờ Trung Nguyên đang xảy ra chiến loạn, nếu không ép buộc, chẳng ai muốn dời đến nơi chiến loạn, có thể là thấy được các sĩ tộc Giang Nam bị chèn ép, nhưng Thẩm Đồng Nhân đã không muốn nhắc đến nhiều, Lý Sa Đà cũng không nên hỏi làm gì.Lý Sa Đà rất quan tâm đến tình hình của một người khác, vội hỏi:- Vậy tướng quân Lý Châu giờ đang ở đâu?Lý Châu hay Dương Đại Lang, năm đó được Dương Nguyên Khánh lưu lại Đôn Hoàng làm Đô úy, chưởng quản quân của quận Đôn Hoàng, Thẩm Đồng cười lạnh, trả lời:- Tên ấy sao?

Nếu không phải do y thì Đôn Hoàng đâu dễ bị cướp lấy như vậy.

Y nhận Lý Quỹ làm nghĩa phụ, được phong làm Hữu võ Vệ đại tướng, rồi nhanh chóng trở thành cháu trai của Lý Triệu Cẩm, làm người tiên phong giúp ông ta cướp lương thực, đất đai của chúng tôi.

Trần Thủ và hai con trai bị y giết chết, Trần gia bị buộc trở về quận Đan Dương, đoàn buôn của Tiêu gia cũng bị nó cướp, ngựa và lạc đà đều trở thành vật của quân đội, mọi của cải cướp được đều hiến tặng cho Lý Triệu Cẩm.

Y còn cưới con gái của Tác gia làm vợ, bây giờ thì y nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì ta luôn gọi y là Lý trư.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 634 : Sóng quỷ vân quyệtLý Sa Đà kinh ngạc, Tô tướng quân từng nói, Lý Châu là người rất đáng tin, sao lại thành ra thế này?Suy nghĩ một lúc ông ta lại hỏi:- Vậy bây giờ Lý Châu đang đảm nhiệm chức vụ gì ở Đôn Hoàng?- Y là một trong hai phó tướng của Lý Triệu Cẩm, nổi tiếng lãnh khốc vô tình, tướng quân tốt nhất đừng tìm đến y.Thẩm Đồng Nhân thở dài, tuy triều Tùy muốn đoạt được Đôn Hoàng, hơn nữa còn phong con trai Thẩm Xuân làm Thái thú Đôn Hoàng, làm ông ta vô cùng mừng rỡ, nhưng quả thật ông ta không giúp gì được cho quân Tùy.

Đất đai toàn bộ bị cướp mất, gia sản thì bị thu một nửa làm quân phí, nguồn thu nhập hiện tại của Thẩm gia bị cắt đứt, chỉ có thể dựa vào chút tích góp từ quá khứ miễn cưỡng duy trì đời sống của gia tộc, thời kì thịnh vượng của các đại gia tộc Giang Nam đã qua đi từ lâu.Lúc này, Thẩm Đồng Nhân chợt nhớ ra một chuyện vội vàng nói:- Ta có thể liên hệ với Lục gia, Tư Mã Lục Thuần Hưng chính là gia chủ của Lục thị, chúng tôi đã qua lại hơn hai mươi năm, đôi bên rất thân thiết.

Gã này thì cực kì căm thù Lý Triệu Cẩm, quan trọng hơn trong tay gã thì có quyền lực nhất định, quen biết rộng với giới quan trường ở Đôn Hoàng, hẳn là có thể giúp đỡ Lý tướng quân.Lý Sa Đà ngẫm nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, có thể thông qua Lục Tư Mã để hiểu quận Đôn Hoàng phân bố binh lực như thế nào, trang bị vũ khí hay tình báo quan trọng ra sao, việc này trợ giúp rất nhiều khi chiếm đoạt và ổn định được thế cục ở Đôn Hoàng.- Vậy thì làm phiền Thẩm gia chủ rồi!- Không cần khách khí, ta sẽ toàn lực dốc sức giúp đỡ các vị.Thẩm Đồng Nhân suy nghĩ một chút, rồi lại nói:- Lý tướng quân nghỉ ngơi ở đâu?

Tối nay ta sẽ liên hệ với y, có lẽ ta sẽ đến tìm các vị.- Chúng tôi đang ở nhà trọ Bình An cạnh bắc thành.Lý Sa Đà rời khỏi Thẩm gia, cưỡi ngựa trở về nhà trọ.

Đối với sự thay đổi của Lý Châu, trong lòng ý vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.

Lý Sa Đà cũng không biết thân phận thật sự của Lý Châu.

Tô Định Phương chỉ nói cho y biết, Lý Châu này có thể tin tưởng, nhưng những gì Lý Châu làm khiến y có chút nghi ngờ.

Lời nói của Thẩm Đồng Nhân chính là vẽ đường cho hươu chạy, vì bọn họ cướp lấy quận Đôn Hoàng mà trở thành đại địch.Có lẽ đây chỉ là biểu hiện giả của Lý Châu, có lẽ lòng y đã thay đổi.

Trong lòng Lý Sa Đà có suy nghĩ đó, y không dám mạo muội đi tìm Lý Châu.Trở lại nhà trọ, Lý Sa Đà lập tức viết một bức thư, gọi một gã thuộc hạ, đưa bức thư cho y rồi nói:- Tìm người dẫn đường trở lại Ngọc Môn Quan, đem phong thư này giao cho Tô Tquân.

Tình huống có biến, phải nhanh chóng đưa đến tay y.Tên thuộc hạ nhận lệnh, lập tức đi tìm người dẫn đường, hai người vội vàng rời đi.

Lúc này trời đã dần tối, đám thương nhân đã thu dọn về nhà, bên trong thành Đôn Hoàng lại trở nên yên tĩnh.Thẩm Đồng Nhân vẫn đợi cho bầu trời tối đen, y cấp bách không nhịn nổi, đi ra cửa, ngồi xe ngựa đi tới Lục phủ.

Lục phủ là hậu duệ của danh môn Giang Nam Lục thị.

Sau khi triều Trần bị diệt, một bộ phận thành viên của gia tộc Lục thị tham gia khởi nghĩa chống lại triều Tùy lưu vong đến Đôn Hoàng, trở thành một thế gia vọng tộc ở Đôn Hoàng.

Hiện tại ở trong thành Đôn Hoàng, sĩ tộc ở phía nam thành chỉ còn lại ba nhà: Lục thị Dư Hàng, Thẩm thị Ngô Hưng và Tạ thị Đan Dương.Vốn là quận Nam Tiêu thị đứng đầu sĩ tộc Giang Nam, nhưng từ khi Tiêu Nhân Nhân đưa toàn bộ gia tộc trở về quận Nam, Lục gia dần trở thành lãnh tụ của sĩ tộc Giang Nam ở thành Đôn Hoàng.

Mặt khác, con em Lục gia rất đông, quan trọng nhất là Tư mã Lục Thuần Hưng của quận Đôn Hoàng là đại biểu duy nhất của sĩ tộc Giang Nam trong chốn quan trường, bảo vệ lợi ích của ba nhà.Thẩm Đồng Nhân được huynh đệ Lục thị mời vào thư phòng.

Bọn họ có quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa còn là thông gia, đứa con trưởng của Thẩm Đồng Nhân là Thẩm Hiền lấy con gái của gia chủ Lục thị Lục Thuần Hòa làm vợ.

Giữa thông gia, có chuyện gì cũng có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra.Thẩm Đồng Nhân bèn đem sự việc Lý Sa Đà tìm đến lúc chiều và việc quân Tùy chuẩn bị cướp lấy quận Đôn Hoàng nói cho huynh đệ Lục thị, y hưng phấn nói:- Nếu quân Tùy có thể tiêu diệt Lý Triệu Cẩm, đó chính là thời cơ để sĩ tộc Giang Nam chúng ta trở mình.

Hai năm qua, chúng ta đã chịu đủ uất ức rồi.Huynh đệ Lục thị cũng rất oán hận Lý Triệu Cẩm.

Lục Thuần Hòa thở dài nói;- Hai năm qua ta cũng chịu đựng đủ rồi.

Nếu quân Tùy không đến, chúng ta cũng rời đi, quay về quận Dư Hàng rồi.Dừng lại một chút, Lục Thuần Hòa lại nói:- Chúng ta trợ giúp quân Tùy như thế nào?Thẩm Đồng Nhân liếc qua Lục Thuần Hưng vốn trầm mặc không nói gì, ý muốn nói, vị Tư mã quận ngồi ở chỗ này, còn phải hỏi sao?Lục Thuần Hưng cười khổ nói:- Sự việc không dễ như vậy.

Triều Đường đã sớm đem Đôn Hoàng nhập vào bản đồ.

Hiện tại, quân Tùy cường đoạt quận Đôn Hoàng, triều Đường có bằng lòng không?

Sớm hay muộn thì hai quân cũng sẽ có một hồi ác chiến, mà nhất định là chúng ta sẽ bị liên lụy.

Ta lo là ba nhà chúng ta đều sẽ bị hủy trong trận ác chiến này.Thẩm Đồng Nhân trầm mặc.

Quả thật điều Lục Thuần Hưng nói không sai.

Đôn Hoàng có vị trí chiến lược trọng yếu như vậy, triều Đường nhất định là không dễ dàng bỏ qua.

Nếu thực sự bùng nổ chiến tranh, ba nhà bọn họ còn giữ được hay không?

Cho dù là thoát khỏi chiến tranh, nếu cuối cùng triều Đường cướp lại quận Đôn Hoàng, bọn họ có thể bị xử lý hay không?

Điều này cũng là một vấn đề lớn.- Nhưng…Thẩm Đồng Nhân lại nghĩ tới con y là Thẩm Xuân, không kìm được, thở dài nói:- Ta cảm thấy chúng ta phải dùng hết sức hỗ trợ quân Tùy, các người thấy thế nào?Lục Thuần Hòa hiểu được tâm tư của Thẩm Đồng Nhân.

Tuy rằng bản thân y không sẵn lòng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt Đôn Hoàng của hai triều Tùy Đường, nhưng Thẩm Đồng Nhân là thông gia với y, y phải nể mặt.

Lục Thuần Hòa cười nói:- Thông gia, ông cứ yên tâm!

Lục gia chúng ta nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ.…Sau khi Thẩm Đồng Nhân từ biệt rời đi, huynh đệ Lục thị lại tiếp tục thương lượng đại sự này.

Sắc mặt Lục Thuần Hưng âm trầm, có chút bất mãn với huynh trưởng:- Vì sao chúng ta phải đáp ứng y?- Dù sao cũng là thông gia, y đích thân tới tận cửa nhờ vả, ta có thể không cho y chút mặt mi sao?

Quân Tùy lại muốn tấn công Đôn Hoàng.

Cái này thật phiền toái.Lục Thuần Hưng cười lạnh nói:- Có phiền toái gì đây?

Phải lập tức phái người đi Trường An báo lên triều đình.

Nếu không quân Tùy tới quận Đôn Hoàng, Thái thú sẽ mang họ Thẩm, Lục gia chúng ta lập tức xong đời.Lục Thuần Hòa có chút do dự, trên mặt lộ ra chút lúng túng;- Nhưng…

Điều này không tốt lắm đâu!

Dù sao Thẩm Đồng Nhân cũng là thông gia của chúng ta.

Giao tình đã hai mươi mấy năm, làm như vậy… chúng ta có chút không nhân nghĩa- Đại ca!

Bây giờ là lúc nào rồi còn nói đến nhân nghĩa?Lục Thuần Hưng vội la lên:- Thẩm Đồng Nhân hắn có nghĩ đến lợi ích của chúng ta không?

Thẩm Xuân muốn làm Thái thú Đôn Hoàng, Dương Nguyên Khánh lại là con rể Thẩm gia, vậy chúng ta được cái gì?

Chúng ta có cái gì?

Lúc trước Hoài An Vương phái người tìm đại ca, đại ca nhận lời, đệ liền bí mật đầu hàng triều Đường.

Hiện giờ, Thẩm Đồng Nhân lại đến tiến cử quân Tùy, chúng ta làm thế nào có thể nói rõ với triều Đường?

Đại ca đừng quên Chu nhi vẫn đang ở Trường An làm con tin đấy!Một câu nhắc nhở Lục Thuần Hòa, con của y là Lục Thừa Chu vào Trường An buôn bán, trở thành người trung gian giữa triều Đường và Đôn Hoàng Lục thị.

Nếu mình phản bội triều Đường, hướng về triều Tùy, triều Đường sẽ không bỏ qua cho con mình.Y thở dài nói:- Vậy được rồi!

Chuyện này chúng ta duy trì im lặng, xem như Thẩm Đồng Nhân chưa tới tìm chúng ta.- Việc này đệ không có ý kiến.

Nhưng chúng ta phải lập tức phải người tới Trường An báo tin này.

Bây giờ đệ đi ngay, sẽ đi suốt đêm!Ánh mắt Lục Thuần Hưng rất u ám và lạnh lẽo, triều Đường đã đáp ứng sẽ để y làm Thái thú Đôn Hoàng, sao y có thể để cho Thẩm gia thực hiện được ý đồ.…Vương phủ Đôn Hoàng Vương Lý Triệu Cẩm là một tòa nhà lớn chiếm diện tích khoảng ba mươi mẫu, lúc đầu chính là Tiêu phủ, có vị trí trọng yếu giữa trung tâm thành Đôn Hoàng.

Theo màn đêm buông xuống, Vương phủ cũng trở nên yên tĩnh.

Bốn phía xung quanh Vương phủ dày đặc thị vệ.

Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của Vương phủ, Lục Thuần Hưng từ trong xe đi ra, bước nhanh đến bậc thang, vài tên thị vệ ngăn y lại.- Vương gia đã nghỉ ngơi.

Mời Lục Tư mã trở về!Lục Thuần Hưng có chút vội vã la lên:- Ta có đại sự khẩn cấp cần bẩm báo với Vương gia, hãy thông báo hộ ta.Lúc này, một gã quan quân từ trong Vương phủ đi ra, người này tên là Tác Thuyên, xuất thân từ gia tộc Tác thị, là một danh gia vọng tộc ở Đôn Hoàng.

Hiện nay y là một trong bốn Tiền đô úy của Lý Triệu Cẩm.

Hôm nay vừa đúng là phiên trực của y.Trong khoảng trăm năm nay, gia tộc Tác thị vẫn là danh gia vọng tộc ở Đôn Hoàng.

Hai mươi mấy năm trước, Tùy Văn Đế Dương Kiên đem một bộ phận sĩ tộc Giang Nam lưu đày đến Đôn Hoàng, cũng là có ý muốn dùng sĩ tộc Giang Nam làm phong phú thêm cho Đôn Hoàng, dùng để củng cố sự thống trị của triều Tùy ở Đôn Hoàng.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 635 : Trường An cảnh báoCác gia tộc cũ của Đôn Hoàng, lấy gia tộc Tác thị cầm đầu không chống lại được tài lực hùng hậu của sĩ tộc Giang Nam, đành phải hành quân lặng lẽ, chờ thời cơ tái khởi Đông Sơn.

Sau khi Lý Quý thành lập Lương quốc, bắt đầu dốc sức nâng đỡ Hà Tây Lý thị và có quan hệ cực tốt với hai nhà Tác, Tào.

Các cựu tộc của Đôn Hoàng lần nữa nổi dậy, bắt đầu phản kích mạnh mẽ sĩ tộc Giang Nam, cướp đi đất đai, cắt đứt thương lộ, đập phá cửa hàng của bọn họ.

Lần lượt bức cho Tiêu thị và Trần thị phải rời khỏi Đôn Hoàng.

Tuy nhiên, cùng với việc Lương quốc bị triều Đường tiêu diệt, các cựu tộc ở Đôn Hoàng mất đi chỗ dựa vững chắc, bắt đầu hoảng.

Bọn họ đều biết Lý Triệu Cẩm khó mà chống được triều Đường.

Như vậy, triều Đường có thể dung nạp cựu tộc Đôn Hoàng bọn họ, những người đã từng toàn lực ủng hộ Lương quốc hay không?Tác Thuyên ra khỏi cửa chính Vương phủ, chắp tay cười nói:- Mời Lục Tư mã trở về!

Vương gia uống say, ngài cũng biết, lúc này khó có thể đánh thức Vương gia.Lý Triệu Cẩm lấy việc mê rượu mà nổi danh.

Người trong thành Đôn Hoàng đều biết, y thường xuyên uống đến say mèm.

Lục Thuần Hưng nóng nảy:- Quả thật là ta có chuyện trọng yếu.

Nếu đợi đến sáng mai, chỉ sợ không kịp nữa rồi.Tác Thuyên có chút tò mò, tiến lên cười hỏi:- Sự tình gì?

Nếu không ngại có thể nói cho ta biết.

Không chừng ta có thể giúp đỡ một chút.Lục Thuần Hưng thấp giọng nói:- Tình báo khẩn cấp. thám tử quân Tùy vào thành.…Nhà trọ Bình An.

Nhóm thủ hạ của Lý Sa Đà đã ngủ từ sớm.

Bọn họ bôn ba mấy ngày trong bão cát, đã sớm mệt không chịu nổi.

Lý Sa Đà cũng dùng nước nóng ngâm chân, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Đúng lúc này, có người đập cửa phòng y, sau đó có tiếng trưởng quầy vang lên:- Lý tiên sinh, có người tìm ngài có việc gấp.Lý Sa Đà ngẩn ra.

Ngay lập tức y nghĩ đây hẳn là Thẩm Đồng Nhân tìm y rồi.

Y liền mang giày rồi mở cửa.

Một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, làm cho y không khỏi rùng mình.

Một ngươi áo đen che kín mặt đứng trước cửa, trưởng quầy đã tránh ra xa.

Lý Sa Đà lùi lại phía sau một bước, theo bản năng rút dao găm ra, quát lên:- Ngươi là người phương nào?Người áo đen cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút buồn bực và hờn dỗi:- Có người đã tố cáo nhóm người các ngươi.

Đi nhanh đi!

Nếu ngươi không đi, quân đội sẽ nhanh chóng đến bắt giữ các ngươi.Lý Sa Đà giật mình kinh hãi, y còn muốn hỏi lại, người áo đen đã xoay người chạy ra xa.

Trong lòng Lý Sa Đà kinh nghi, chẳng lẽ là Thẩm gia bán đứng bọn họ sao?Chưởng quầy bước lên phía trước nói:- Các người nhanh đi đi!

Hiện giờ cửa thành đã đóng, nhưng có thể dùng mấy lượng vàng hối lộ để ra khỏi thành, các thương nhân đều làm như thế.

Đi nhanh đi!Lý Sa Đà không kịp suy nghĩ nữa, y xoay người chạy đến đập cửa phòng của thủ hạ, gấp gáp hô lên:- Tất cả dậy mau!Một phút sau, Lý Sa Đà và thủ hạ của hắn cưỡi lạc đà chạy khỏi nhà trọ Bình An, chạy về hướng cửa thành đang bị màn đêm bao phủ.…Nửa canh giờ sau, đại đội binh lính chạy trên đường phố, nhanh chóng bao vây nhà trọ Bình An, một quan quân hô lên:- Các huynh đệ, giương to mắt lên, không được để cho thám tử quân Đường chạy mất.Cùng lúc đó, một chi quân đội mấy trăm người khác bao vây Lục phủ, bọn lính cầm đuốc trên tay, làm cho cửa lớn của Lục phủ sáng như ban ngày.

Huynh đệ Lục thị vô cùng kinh nghi bước ra, Lục Thuần Hưng phẫn nộ quát lên:- Các ngươi làm gì vậy?Tên quan quân cầm đầu lạnh lùng nói:- Lục Tư mã, có người tố cáo các ngươi cấu kết với triều Đường, mưu đồ gây rối, muốn bán đứng Vương gia!Y vung tay lên:- Bắt lại cho ta!Mười mấy tên binh lính đồng loạt xông lên, đem huynh đệ Lục thị đè xuống dưới đất, không thèm nhìn đến Lục Thuần Hưng đang la to, dùng dây thừng trói bọn họ lại, sau đó bịt miệng miệng, ném hai người vào một chiếc xe ngựa.

Mấy trăm binh lính nhanh chóng rời khỏi Lục phủ.…Lý Sa Đà dẫn mấy thủ hạ ra khỏi cửa thành, nhằm thẳng hướng bắc mà chạy trốn.

Người dẫn đường đã đi trước một bước, trong đêm đen, gió lạnh thấu xương, bão cát che khuất bầu trời, căn bản là không thể phân biệt được đường đi, chỉ có thể nhân lúc bão cát nhỏ đi, dựa vào một ít ánh sáng của sao trời chỉ dẫn, nhằm hướng bắc mà chạy.

Mọi người vừa lạnh vừa mệt, chạy được khoảng ba bốn dặm thì phát hiện ở phía trước có một rừng cây Dương.

Lý Sa Đà mừng rỡ, vội vàng ra lệnh:- Tiến đến rừng cây nghỉ ngơi.Hơn hai mươi người nắm chặt dây cương lạc đà, chống chọi với bão cát, khó nhọc bước về phía rừng cây.

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa truyền đến.

Một đội kỵ binh từ bên trong rừng dương lao ra, ước chừng có mấy trăm người, tiến đến bao vây đám người Lý Sa Đà.

Mấy trăm người đồng loạt giơ nỏ lên, nhắm thẳng vào bọn họ.

Một gã Đại tướng từ trong rừng giục ngựa đi ra, nhìn bọn họ cười lạnh:- Không cần phản kháng, phản kháng thì đám các ngươi chết là cái chắc!Lý Sa Đà chú ý đến vị đại tướng này rất lâu, đột nhiên ông hỏi:- Ngươi chính là Lý Châu?Đại tướng gật đầu nói,- Đúng vậy!Lý Sa Đà quay đầu lại nhìn thuộc hạ, thuộc hạ của ông đều đã rút đao ra, lưng dựa vào lưng, sẵn sàng quyết chiến với quân địch, trong lòng ông than thầm, đành theo ý trời vậy!

Bèn hạ lệnh:- Hạ đao xuống, đi theo họ!Đám quân trinh thám nhà Tùy ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù mệnh lệnh này khiến người ta khó có thể chấp nhận nhưng quân Tùy quân lệnh như sơn, binh sĩ từ từ hạ đao xuống, đại tướng nhìn kỹ họ một cái, khoát tay,- Đưa bọn họ về doanh trại!Đám trinh thám theo đại đội kỵ binh về doanh trại ở phía đông thành, tứ phía của doanh trại được bao bọc hàng rào rất lớn để chắn cát bụi mà những trận cuồng phong thổi tới, từng chiếc lều được dựng ngay ngắn, có khoảng hơn một nghìn chiếc lều lớn.Trong một chiếc lều lớn đèn sáng trưng, đại tướng Lý Châu đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại, Lý Châu cũng chính là Dương Đại Lang ngày trước, nhiều năm trước khi Dương Nguyên Khánh tấn công quận Y Ngô, để ông lại thành Đôn Hoàng, nháy mắt đã tám, chín năm trôi qua, Lý Châu đã trở thành một đại tướng quân gần bốn mươi tuổi, cắm rễ ở Đôn Hoàng, Dương Nguyên Khánh cũng không hề tới thăm hỏi ông, cũng không hề can thiệp tới sự phát triển của ông.Lý Châu sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, không chọn sĩ tộc Giang Nam ở Đôn Hoàng, mà chọn cựu tộc Đôn Hoàng làm nơi phát triển.

Bảy năm trước ông cưới con gái cả nhà họ Tác làm vợ, cũng đã có con, qua bảy năm cắm rễ ở Đôn Hoàng, ông đã trở thành người đại diện quyền lợi cho cựu tộc Đôn Hoàng.Ông giúp cựu tộc Đôn Hoàng giành lại đất đai đã bán cho sĩ tộc Giang Nam, đòi lại thương lộ đã bị sĩ tộc Giang Nam cướp mất, trong cựu tộc Đông Hoàng ông có danh tiếng rất lớn, thế nên sau khi Lý Quỹ thành lập nước Đại Lương, để bảo vệ sự thống trị của quận Đôn Hoàng.

Lý Quỹ cũng không thể không thể hiện thiện ý với ông, phong ông làm Tả Vũ Vệ đại tướng, nhận ông làm thành viên gia tộc Lũng Tây Lý thị.

Hiện tại, với thế lực hơn năm nghìn binh sĩ con cháu Đôn Hoàng, ông trở thành phó tướng của Lý Triệu Cẩm.

Lý Sa Đà bị cận binh giải vào trong trướng.

Lý Châu khoát tay, ra lệnh cho cận binh lui xuống, trong trướng chỉ còn lại hai người ông và Lý Sa Đà.- Ngươi làm sao chứng minh ngươi là quân Tùy?Lý Châu thản nhiên hỏi.Lý Châu rất cẩn thận, trong khi thế lực của các bên đều nhằm vào quận Đôn Hoàng, ông cần phải làm rõ thân phận của Lý Sa Đà.

Chứng minh gã không phải là quân Đường.Lý Sa Đà lấy trong ngực ra một tấm quân bài, tiến lên phía trước đặt ở trên bàn, đây là chứng cứ duy nhất của y.

Lý Châu cầm tấm quân bài lên quan sát, ông lại lấy ra một tấm quân bài từ trong chiếc hộp nhỏ trên bàn, lật đi lật lại, so sánh hai tấm quan bài với nhau.

Điểm khác biệt là, tấm quân bài của ông có chữ nhị của Phong Châu, nhưng trên lệnh bài của Lý Sa Đà không có, mà là chữ nhị của đại Tùy.Lý Châu mỉn cười hiểu ý, kỳ thực ông biết Lý Sa Đà không phải là quân Đường.

Nếu không Lục Thuần Hưng sẽ không chạy đến báo cho bọn họ.- Ngươi có biết các ngươi bị ai bán đứng không?Lý Châu liếc mắt nhìn y hỏi.- Ta nghĩ không phải Thẩm gia thì là Lục gia.Lý Sa Đà đã phản ứng, cũng không chắc chắn là Thẩm Đồng Nhân bán đứng y, cũng có thể là Lục gia.

Thẩm Đồng Nhân rất có thể đã đi tìm Lục Thuần Hưng Tư mã quận Đôn Hoàng.Lý Châu nhìn y chằm chằm, giọng điệu trách móc nói:- Là Lục Thuần Hưng đã bán đứng các ngươi, bởi vì y đã đầu hàng quân Đường, y muốn mượn tay Lý Triệu Cẩm tiêu diệt các ngươi, là do các ngươi quá vội vàng.

Chưa biết nước Đôn Hoàng nông sâu thế nào đã tùy tiện ra tay, nếu như hôm nay không phải là Tác Thuyên đang trực thì các ngươi đều khó mà sống sót!Có lẽ thấy mình nói có phần hơi nghiêm khắc, Lý Châu dịu giọng nói:- Lẽ ra các ngươi nên tới tìm ta trước chứ không nên tới tìm Thẩm Đồng Nhân.

Gã không phải là người trong cuộc.Lý Sa Đà yên lặng gật đầu, y cũng thừa nhận mình có phần hơi nóng vội.

Trước khi biết rõ về thân phận của Lục gia, không nên đồng ý với Thẩm Đồng Nhân đi tìm Lục gia, lẽ ra y không nên nói rõ thân phận của mình với Thẩm Đồng Nhân.Nhưng hiện tại y đã biết Lý Châu là người có thể tin cậy, chỉ là còn một điều Lý Sa Đà vẫn còn chưa chắc chắn, lưỡng lự một lúc rồi hỏi:- Ý của Lý tướng quân là Tác gia cũng là cánh tay của triều Tùy?- Nói chính xác là theo nước Lương, hiện nước Lương đã bị diệt vong, họ cần tìm một chỗ dựa, đáng tiếc là triều Đường đã chọn Lục Thuần Hưng, Tác gia đành theo ta thôi.Lý Châu cười, chuyển chủ đề hỏi y:- Bây giờ ngươi nói thật với ta, hiện quân Tùy đã đi đến đâu rồi?

Có bao nhiêu binh sỹ?

Do ai chỉ huy?- Quân Tùy đã đến Ngọc Môn quan, ở đó đợi tin tức của chúng ta, có ba nghìn kỵ binh, do Tô Định Phương tướng quân chỉ huy.... ...Trong điện Lưỡng Nghĩa cung Thái Cực, hoàng đế nhà Đường Lý Uyên đang cùng với các trọng thần bàn bạc phương án cụ thể để đối phó với Bắc Tùy.

Khoảng mười ngày trước, Lý Thần Thông từ Thái Nguyên sẽ trở về, mang theo ý kiến của Dương Nguyên Khánh, trên nguyên tắc là ủng hộ hai bên hòa giải, nhưng tiền đề là do triều đình hai bên cùng nhau bàn bạc chứ không phải do một mình thái độ của Lý Uyên quyết định.Đây là một thái độ rất chính thức, Lý Uyên chấp nhận phương án của Dương Nguyên Khánh, thực ra y phái Lý Thần Thông bí mật đi Thái Nguyên là để thăm dò khả năng hòa giải, mặc dù Dương Nguyên Khánh đã tỏ rõ thái độ đồng ý đàm phám, vậy y cũng chuẩn bị thông qua đường lối của triều đình đàm phán với Bắc Tùy, như vậy đối với hai bên đều có sức giàng buộc, họ có thể bình tĩnh trở lại, từ Vũ Quan ở phía nam phát triển lên Trung Nguyên, mà không phải lo lắng bị Dương Nguyên Khánh tấn công.Hiện trở ngại lớn nhất giam chân bọn họ là La Nghệ của U Châu, Lý Uyên biết rõ, Bắc Tùy quyết không chịu nhượng bộ, cuối cùng hoặc là đàm phán thất bại, hoặc là triều Đường nhượng bộ.- Các vị ái khanh, Dương Nguyên Khánh đã từ bỏ việc ủng hộ Tây Tần, để đổi lấy sự nhượng bộ của chúng ta ở U Châu, trẫm muốn nghe ý kiến của các vị ái khanh.Lúc này Nội Sử Lệnh Tiêu Vũ tiến lên phía trước nói:- Bệ hạ thần có thể nói đôi điều không.Tiêu Vũ là Dân bộ Thượng thư triều Tùy, bị Dương Quảng giáng chức làm Thái thú quận Hà Trì, sau khi Tiết Cử khởi sự, bị ép làm tể tướng nước Tây Tần.

Chính vào tháng trước, y và cha con Chử thị cùng nhau rời khỏi nước Tây Tần, tìm lối thoát mới, nhưng con đường mà bọn họ chọn không giống nhau, cha con Chử thị tới Thái Nguyên, Chử Lượng được bổ nhiệm làm Thái Thượng Tự khanh, con ông là Chử Toại Lương thi đậu tân khoa trạng nguyên, được bổ nhiệm làm Trưởng sử quận Mã Ấp.Tiêu Vũ tuy là con cháu triều Lương, nhưng vì y là con rể của Độc Cô thị nên được Lý Uyên đặc cách trọng dụng, phong y làm Nội Sử Lệnh, bái làm Thừa tướng, trở thành trợ thủ đắc lực trong triều đình của gia tộc Độc Cô.Tiêu Vũ hiểu rõ tình hình nước Tây Tần.

Vì thế trong chuyện này gã có quyền phát ngôn, Lý Uyên vui vẻ gật đầu,- Mời Tiêu ái khanh!- Bệ hạ, thần biết năm quận Hà Hoàng đa số là người Hán ẩn náu, đất đai rất rộng.

Dựa vào số thuế ít ỏi không thể nuôi sống hàng vạn quân binh, với tình hình đó Lương Sư Đô nhất định sẽ phải cầu cứu dân tộc Thổ Dục Hồn và dân tộc Khương, để nhận lấy bò và dê cứu trợ của họ, nếu như vậy chắc chắn là họ sẽ phải cắt nhượng phần đất đai của hai quận Tây Hải và Hà Nguyên cho Thổ Dục Hồn, trở lại là lãnh thổ như trước năm Đại Nghiệp thứ năm.

Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ điều này, vì thế hắn mới quyết định không đứng về phía Lương Sư Đô nữa, mong chúng ta nhanh chóng tiêu diệt Lương Sư Đô, để tránh hai quận Tây Hải và Hà Nguyên rơi vào tay bọn Thổ Dục Hồn.

Vì thế mới đề cập tới việc ngừng ủng hộ cho Tây Tần, để đổi lấy sự nhượng bộ của chúng ta ở U Châu, thực tế là hắn thuận nước giong thuyền.Lý Uyên gật đầu, lão trầm ngâm một lúc rồi nói:- Nhưng trẫm cũng lo lắng Thổ Dục Hồn trở thành mối nguy hiểm lớn cho đại Đường, trở thành mối họa cho Tây Bộ.- Bệ hạ, tạm thời không cần phải lo lắng.

Thổ Dục Hồn sau khi chịu sự đả kích ghê gớm của nhà Tùy, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên khí.

Chỉ cần thái độ của chúng ta cứng rắn, tiếp tục xây dựng quận huyện ở Tây Hải và Hà Nguyên, không nhượng bộ, đồng thời trấn an bọn họ.

Cho phép bọn họ chăn thả sinh lợi ở hai quận Tây Hải và Hà Nguyên, như vậy có thể ổn định được Thổ Dục Hồn, không đến nỗi trở thành mối họa của Tây Bộ.Sách lược của Tiêu Vũ vừa cứng rắn vừa mềm dẻo khiến Lý Uyên tán thưởng.

Chính sách đối với Thổ Dục Hồn có thể quyết định như vậy, lão lại hỏi:- Ý của Tiêu Tướng quốc là bản thân Dương Nguyên Khánh đã quyết định không ủng hộ Lương Sư Đô nữa, vì thế có thể dùng việc đó để thuận nước giong thuyền khiến chúng ta từ bỏ La Nghệ, chúng ta có thể đưa ra một điều kiện khác, có phải là ý này không?Tiêu Vũ gật đầu.- Bệ hạ, ý của thần đúng là như vậy.

Thần đề nghị đưa ra thêm điều kiện yêu cầu Dương Nguyên Khánh là giảm đóng quân ở sáu quận Bắc Quan, để giảm bớt áp lực cho các quận Nội Quan và Lũng Hữu của chúng ta, điều kiện này có lợi cho chúng ta, thần nghĩ cũng có lợi cho hắn.Lý Uyên mỉm cười, kiến nghị của Tiêu Vũ nói trúng ý lão, không hổ là trọng thần của triều Tùy, quả là có biết nhìn xa trông rộng, lão lại nói với các đại thần khác:- Trẫm vẫn còn một điều lo ngại, nếu từ bỏ La Nghệ e rằng thiên hạ sẽ cười chê ta là kẻ bất nhân bất nghĩa, các vị ái khanh có cách nào hay không?Bùi Tịch có chút đố kỵ khi Lý Uyên coi trọng Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tới đây đã giành mất không ít mối lợi ích của y, đặc biệt là có rất nhiều việc trước đây Lý Uyên thường bàn bạc cùng y giờ đều chuyển sang bàn bạc cùng Tiêu Vũ, điều này khiến Bùi Tịch rất khó chịu, y luôn tìm cơ hội để xoay chuyển cục diện.Lúc đó Lý Uyên hỏi đến chuyện của La nghệ, y liền chộp lấy cơ hội tiến lên phía trước:- Bệ hạ, thần có điều muốn nói.- Bùi ái khanh mời!- Bệ hạ, thần biết rõ La nghệ không thực sự là đầu hàng chúng ta, mà chỉ muốn lợi dụng chúng la làm lá chắn chống lại Dương Nguyên Khánh, trên thực tế chúng ta chưa hề thu lợi gì từ U Châu, một viên quan cũng không có chứ đừng nói là có quyền khống chế quân đội, bệ hạ, ý của thần là thực sự không nên vì hư danh mà phải trả giá quá đắt.- Đây là hư danh sao?Lưu Văn Tĩnh cười nhạt một tiếng tiến lên nói:- Thánh Thượng cũng nói rồi, cái này cũng có ảnh hưởng đến danh tiếng của triều Đường, La Nghệ dù sao cũng đầu hàng Đại Đường, U Châu đã là lãnh thổ của Đại Đường, người đời đều biết, nếu chúng ta vì hòa giải với nhà Tùy mà bỏ mặc U Châu, như vậy thiên hạ sẽ nghĩ Thánh Thượng như thế nào?

Sẽ nói chúng ta không có nhân nghĩa, Bùi tướng quốc đây lẽ nào gọi là hai chữ ‘hư danh’ sao, có thể nói qua loa cho xong chuyện sao?- Được rồi!

Hai vị ái khanh không cần tranh luận nữa.Lý Uyên có chút phiền não trước sự đối đầu cuả bọn họ, sắc mặt lão trầm xuống, lại hỏi Tiêu Vũ:- Tiêu tướng quốc có cách nào không?Tiêu Vũ trầm ngân một lúc nói:- Bệ hạ không ngại chúng ta có thể dùng biện pháp đổi soái, phái một vị đại tướng đến nhận quyền quản lý, đồng thời điều đại tướng ở La Nghệ về kinh thành, lúc đó thông tin La Nghệ sẽ bị bại lộ, mũ không tướng sẽ rơi vào tay La Nghệ, mà bệ hạ không mang tiếng là bất nghĩa.- Hay, đúng là cao minh.Lý Uyên không ngớt lời khen ngợi, không hổ là gừng cay Tiêu Vũ quả nhiên là không khiến lão thất vọng, lúc đó trong điện, Thiếu Giam Vũ Văn Hân ở cửa điện bẩm báo:- Bệ hạ, quận Trương Dịch có cấp báo!- Chuyện gì?Lý Uyên trở nên căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong lòng lão có một linh tính không ổn.Một tên thị vệ bước vào điện, quỳ một gối xuống bẩm báo:- Bệ hạ, quận Trương Dịch tám trăm dặm cấp báo, quân phòng thủ huyện Phúc Lộc phát hiện một đội quân Tùy, có khoảng ba nghìn binh lính, đang tiến về phía Tây Bắc.Lý Uyên 'A!' một tiếng đứng dậy, trong lòng lão chợt nghĩ đến một nơi, 'quận Đôn Hoàng!'…Trong Tử Vi Các của cung Tấn Dương, Ký thất tham quân Tiêu Tấn vội vã đi vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh.

Thẩm Xuân đã đi quận Đôn Hoàng, Ký thất tham quân chỉ còn lại một mình Tiêu Tấn, mỗi ngày y đều phải xử lý rất nhiều công văn cơ yếu, có chút bận rộn.

Tiêu Tấn tiến lên khom người thi lễ:- Tổng quản tìm ty chức có gì sai khiến?Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:- Khoảng thời gian này ngươi đã chịu nhiều vất vả rồi.- Đây là chức trách của thuộc hạ.- Một mình ngươi quả thực là quá bận rộn, ta dự tính để cho tân khoa Thám hoa Bùi Thanh Tùng đảm nhiệm chức vụ Ký thất tham quân mới.

Y trở về huyện Văn Hỉ đón vợ và con gái, hẳn là ngày mai sẽ trở lại.

Ngươi chú ý chỉ bảo y, để y sớm có thể chia sẻ công việc với ngươi.- Thuộc hạ đã rõ, nhất định sẽ dốc toàn lực chỉ bảo y.Tiêu Tấn là người của Tiêu gia ở Đôn Hoàng, y chính là cháu của Tiêu Nhân Nhân, theo Dương Nguyên Khánh đã lâu, chuyên xử lý các loại công văn trong quân.Ngày hôm nay, Dương Nguyên Khánh nhận được một phong thư do ưng tín từ Ngọc Môn Quan mang đến, trên cơ bản là trình bày một số sự việc phát sinh ở quận Đôn Hoàng, trong đó, có một việc ngoài dự liệu của hắn, chính là việc Dương Đại Lang lại đứng ở phía cựu tộc Đôn Hoàng, một mực chèn ép sĩ tộc Giang Nam.

Tuy việc đó đã trái với sự kỳ vọng của Dương Nguyên Khánh, nhưng hắn tin tưởng vào tính cách cẩn thận của Dương Đại Lang, y làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 636 : Chết không nhắm mắtChỉ là, nếu sự việc đã như vậy, hắn cần trấn an một chút mười tám tên đệ tử sĩ tộc Giang Nam đi theo hắn đã nhiều năm nay.

Đệ tử Tiêu gia vẻn vẹn có ba người, ngoại trừ Tiêu Tấn, còn có hai gã đệ tử Tiêu gia đang làm việc trong quân.

Chỉ dựa vào điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng muốn cho bọn họ một công đạo.Trầm ngâm một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Ngươi vẫn còn liên lạc với gia tộc sao?

Ý ta là Tiêu gia ở Đôn Hoàng.Tiêu Tấn trầm mặc giây lát.

Kỳ thật năm ngoái y có nhận được một phong thư của Tiêu Nhân Nhân, mong y thay gia tộc nghĩ một biện pháp, gia tộc ở Đôn Hoàng đã bị ép đến mức không thể chịu nổi, đã sắp không trụ được nữa rồi.

Tiêu Tấn vẫn chưa có hồi âm, vì y cũng chưa nghĩ ra cách nào để trợ giúp gia tộc.- Hồi bẩm Tổng quản, năm ngoái thuộc hạ có nhận được tin của gia chủ, nói hoàn cảnh của Tiêu gia ở Đôn Hoàng rất gian nan, khả năng là không thể tồn tại ở Đôn Hoàng được nữa rồi.- Rồi sao?Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Sau đó không có tin tức gì nữa sao?- Nghe người trong tộc nói lại, sau đó Tiêu gia đã rời khỏi Đôn Hoàng, trở về quận Nam, đó là nguyên quán của gia tộc thuộc hạ.Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, có chút áy náy nói:- Đối với chuyện này, ta thực rất muốn nói lời xin lỗi với Tiêu gia.

Trên thực tế, Lý Châu cũng chính là Dương Đại Lang, y vẫn luôn là tâm phúc của ta.

Tuy y chèn ép sĩ tộc Giang Nam không phải là do ta bày mưu tính kế, nhưng quả thật là ta đã quên đi lợi ích của gia tộc các ngươi, còn có Tạ gia và Thẩm gia.

Ngươi có thể viết một phong thư, gửi tới gia chủ, thay ta truyền đạt sự áy náy.

Nếu như bọn họ có ý định đến Thái Nguyên, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ thật tốt.

Nếu như bọn họ vẫn muốn ở lại phương nam, vậy chờ đến một ngày, nhất định ta sẽ bồi thường cho bọn họ, chỉ hi vọng bọn họ có thể hiểu cho Lý Châu, thân y gánh vác trách nhiệm nặng nề, có chút khó xử.Tiêu Tấn vội vã thi lễ:- Đa tạ Tổng quản quan tâm.

Thực ra Lý Châu Tướng quân cũng rất có chừng mực, cũng chưa từng xúc phạm bất cứ một người nào của Tiêu gia, chỉ là cướp đi thổ địa và chặt đứt tài lộ của bọn họ.

Nhưng… những thứ này đều là vật ngoài thân, nhất định là bọn họ sẽ hiểu cho Lý Châu Tướng quân.

Hơn nữa, trong lòng thuộc hạ cũng hiểu vì sao Lý Châu Tướng quân lại lựa chọn cựu tộc Đôn Hoàng.Dương Nguyên Khánh cảm thấy có hứng thú, liền cười hỏi:- Ngươi nói cho ta nghe một chút, vì sao y lại lựa chọn cựu tộc Đôn Hoàng?- Việc này thì phải bắt đầu từ Tiên đế.

Năm đó, khi mấy Văn Đế quyết định lưu đày mấy đại gia tộc Giang Nam, để tỏ thái độ tha thứ, đã cho bọn họ mang tiền tài đi trước.

Hơn nữa, lúc bấy giờ, Thái thú quận Đôn Hoàng và Thủ lĩnh quân đồn trú cũng nghiêng về phía sĩ tộc Giang Nam, lại thêm việc cô cô thuộc hạ được gả cho thủ lĩnh quân đội, sau lại gả cho Thái thú tân nhiệm, điều này càng làm cho thế lực của sĩ tộc Giang Nam ở Đôn Hoàng càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng trên thực tế, dân bản xứ ở Đôn Hoàng không thích sĩ tộc Giang Nam, thậm chí còn căm thù bọn họ, bởi vì bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn chiếm cứ ruộng đất vốn đã không nhiều lắm, đồng thời còn lũng loạn mậu dịch và cửa hàng ở Đôn Hoàng.Mà dân bản xứ chỉ có thể trở thành tá điền hoặc tiểu nhị cho sĩ tộc Giang Nam, giống như Tác gia, Tào gia, Trương gia… những đại gia tộc ở địa phương này cũng bị bức đến mức gần như phải dời đi, sĩ tộc Giang Nam mạnh mẽ nhưng cũng không ổn định.

Dân địa phương không ủng hộ bọn họ.

Ở Đôn Hoàng, bọn họ không có gốc rễ, chỉ cần triều Tùy có chút yếu kém trong việc khống chế Đôn Hoàng, dân bản xứ sẽ đứng lên phản kháng.

Lý Châu Tướng quân cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới quay ngược lại ủng hộ cho cựu tộc Đôn Hoàng, như vậy, y có thể chân chính cắm gốc rễ ở Đôn Hoàng.Dương Nguyên Khánh liên tục gật đầu.

Tiêu Tấn giải thích vấn đề khiến cho hắn hiểu được tại sao Dương Đại Lang lại ủng hộ cựu tộc Đôn Hoàng.

Bởi vì y là người mà mình lưu lại, quân đội thủ hạ của y đều là đội quân con em của Đôn Hoàng, chỉ có duy trì cựu tộc Đôn Hoàng, y mới có thể chính thức khống chế được thủ hạ, cũng chính là quân đội.

Phải nói là Dương Đại Lang rất tinh ý.- Ta đã hiểu, ngươi đi trước đi!

Nhất định phải viết thư cho gia tộc, giải thích rõ ràng sự tình, nói cho bọn họ, trong tương lại, khi ta thống nhất phương nam, còn cần sự đóng góp to lớn của bọn họ.…Tiêu Tấn cáo từ lui xuống, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi tới bức tường phía đông, ngưng mắt nhìn bản đồ Hà Tây và Lũng Hữu được treo trên tường.

Quận Đôn Hoàng ở vị trí xa xôi nhất của Tây Bắc, nhưng cũng là điểm mấu chốt giữa Hà Tây và Tây Vực.

Nếu có như có thể đặt gốc rễ ở Tây Vực, không chế được quận Đôn Hoàng, như vậy trong tương lại, bất kể là thu phục Hà Tây hay tiến công Tây Vực, hắn đều có một ván cầu tốt nhất.Có điều, Dương Nguyên Khánh cũng biết Lý Uyên tuyệt đối không buông tha cho địa phương chiến lược Đôn Hoàng này một cách dễ dàng, sẽ phát sinh một chiến dịch tranh đoạt quận Đôn Hoàng.

Cũng không biết Tô Định Phương và Dương Đại Lang có thể cáng đáng được hay không?

Sâu trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh hiện lên một tia lo lắng.…Ba ngàn kỵ binh quân Tùy đã rời khỏi Ngọc Môn Quan, nơi này chính là một quan ải tử thời xưa.

Ở phía nam Ngọc Môn Quan là huyện Thường Nhạc thuộc quận Đôn Hoàng, là một tòa huyện thành nhỏ chỉ có hơn hai ngàn dân cư, không có quân trú đóng, thành trì thấp bé cũ nát, chỉ có thể miễn cưỡng chống lại đám sói trên sa mạc.Quân Tùy liền đóng đại doanh ở ngoài huyện thành.

Trong lều lớn, chủ tướng Tô Định Phương đứng bên cạnh địa đồ, đang chăm chú lắng nghe một gã thám báo báo cáo tình hình mới nhất.- …

Quân đội của Lý Triệu Cẩm hiện đang ở gần Liễu Viên, ước chừng khoảng mười ngàn người.Tô Địch Phương tìm được Liễu Viên trên bản đồ, đây là một cái trấn nhỏ cách huyện thành Đôn Hoàng khoảng tám mươi dặm, bởi vì một mặt có hồ nước mà có hơn mười hộ gia đình định cư, từ chỗ này tới huyện Thường Nhạc còn khoảng bốn mươi dặm.Năm nay Tô Định Phương hai mươi bảy tuổi.

Nếu như tính luôn cả bốn năm chiến đấu ở hồ Cáp Lợi, như vậy y theo Dương Nguyên Khánh đã hơn chục năm, từ một gã thiếu niên nghé con mới sinh không sợ cọp đã từng bước trưởng thành một Đại tướng có thể tự mình cáng đáng một phương.

Ở lần tấn công Y Ngô đó, y sơ suất quá dễ tin người, suýt nữa khiến cho hơn một trăm thủ hạ bị tiêu diệt sạch.

Từ lần đó tới nay, y dần dần trở nên thành thục.Lúc này đây, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm y làm Tổng quản quân ở đường Ngọc Môn, toàn quyền phụ trách việc cướp đoạt quận Đôn Hoàng và Y Ngô.

Ngoài ra, còn muốn y chiếm quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt.

Tô Định Phương cảm giác được đôi vai mình gách trách nhiệm nặng nề, y cũng tràn ngập lòng tin vào bản thân.Tô Định Phương đã lấy được tình báo của Lý Châu, tổng cộng Lý Triệu Cẩm có mười lăm ngàn người, trong đó có ba ngàn quân đóng tại quận Y Ngô, huyện Đôn Hoàng có hơn mười hai ngàn người trú đóng.

Hiện tại Lý Triệu Cẩm tự mình suất lĩnh mười ngàn người đến nghênh chiến, như vậy quân canh giữ quận Đôn Hoàng chỉ còn hai ngàn người.

Hiện tại y cần liên lạc với Lý Châu.Vừa nghĩ đến điều này, ngoài lều có binh sĩ báo cáo:- Khởi bẩm Tô Tướng quân, Lý Sa Đà Tướng quân phái thủ hạ đưa tin tình báo tới.- Cho y vào!Chỉ chốc lát sau, một gã thám báo thủ hạ của Lý Sa Đà tiến vào lều lớn, quỳ một gối, ốm quyền nói:- Bẩm báo Tô Tướng quân, Lý Tướng quân có tin tình báo khẩn cấp.Thám báo đưa tin tình báo lên trên, Tô Định Phương nhận lấy, chậm rãi, cẩn thận lấy ra đọc.

Phòng thủ huyện Đôn Hoàng đúng là chỉ có hai ngàn người, đều là thủ hạ của Lý Châu.

Quả nhiên đúng với dự đoán của y, Lý Châu đã chặt đứt đường rút lui của Lý Triệu Cẩm.

Trong số mười ngàn quân của Lý Triệu Cẩm, có ít nhất ba ngàn người là quân đội của Lý Châu.- Hiện tại Lý Sa Đà Tướng quân ở đâu?Tô Định Phương lại hỏi.- Hồi bẩm, Lý Sa Đà Tướng quân phụng lệnh của Lý Châu Tướng quân phòng thủ huyện Đôn Hoàng.Tô Định Phương gật đầu, có nội ứng lớn nhất là Lý Châu, như vậy chiến dịch cướp đoạt quận Đôn Hoàng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Y lập tức hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, toàn quân lên ngựa, tiến quân về Liễu Viên!Ba ngàn kỵ binh đã chuẩn bị từ lâu, theo lệnh của Tô Định Phương, ba ngàn kỵ binh lên ngựa, chạy ra cửa doanh trại, cuồn cuộn tiến gấp về phía Liễu Viên.

Lúc này là buổi trưa, Liễu Viên cũng không xa, chỉ có hơn bốn mươi dặm, một lúc lâu sau là có thể giết đến.…Liễu Viên nằm giữa huyện Thường Nhạc và huyện Đôn Hoàng.

Nơi này chiếm diện tích hơn ngàn mẫu, có một cái hồ nước từ thời xưa.

Bên cạnh hồ nước trồng rất nhiều hồng liễu, chính vì vậy mới đặt tên là Liễu Viên.Ở phía tây bắc hồ nước có một thôn trấn, chỉ có khoảng ba bốn mươi hộ gia đình, dựa vào việc chăn thả và đánh cá trong hồ nước mà sinh sống.

Thương nhân đi qua, bọn họ cũng nhờ vào việc cung cấp lương thực cho thương nhân mà kiếm chút thù lao.Cái trấn nhỏ này xưa nay vẫn luôn yên lặng, nhưng một cuộc chiến tranh đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ sự bình lặng của bọn họ.

Một đội quân hơn mười ngàn người xuất hiện bên ngoài trấn, mấy trăm tên lính xông vào trấn, lần lượt lục soát từng nhà tìm thám tử của quân địch.

Dân cư trong trấn vội vàng đi thuyền vào giữa hồ, trốn trên một cái đảo nhỏ ở giữa hồ, đợi cho chiến tranh kết thúc.Thủ lĩnh của chi quân đội này là Lý Triệu Cẩm, đã hơn năm mươi tuổi, là một con sâu rượu, con ngươi quanh năm híp lại như suy tư, đôi mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ âm lãnh.

Y là tộc đệ của Hoàng đế Lý Quỹ của nước Đại Lương, được phong làm Đôn Hoàng Vương, đồng thời đảm nhiệm Thái thú Đôn Hoàng, nắm giữ đại quyền quân chính của quận Đôn Hoàng.Sau khi nước Đại Lương bị diệt, Lý Thần Thông ba lần phái người tới khuyên y đầu hàng triều Đường.

Lý Triệu Cẩm cũng không phải không chịu đầu hàng, chỉ là điều kiện y đưa ra rất hà khắc, y muốn triều Đường tiếp tục phong y làm Đôn Hoàng Vương, quân đội vẫn do y thống lĩnh như cũ, con cháu của y được kế thừa tước Vương và quân đội.

Trên thực tế, ý của y chính là thành lập nước Đôn Hoàng, có thể thần phục triều Đường, nhưng nhìn chung y vẫn là quốc vương.Triều Đường không có khả năng chấp nhận điều kiện này, hai bên ở vào thế giằng co.

Lý Triệu Cẩm cũng biết triều Đường vì nước Tây Tần mà không để ý đến y, nếu có một ngày Tây Tần bị diệt vong, kẻ tiếp theo sẽ chính là y.

Sở dĩ trong khoảng thời gian này, Lý Triệu Cẩm đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị thành lập Vương quốc, nhưng thật không ngờ, đúng lúc này, triều Tùy cũng nhúng tay vào Đôn Hoàng.Trong lòng Lý Triệu Cẩm rất khẩn trương.

Cũng may là quân Tùy chỉ có ba ngàn kỵ binh, quân đội của y gấp năm lần đối phương, đủ để tiêu diệt đội quân này.

Lý Triệu Cẩm tự mình dẫn mười ngàn đại quân chinh phạt quân Tùy, ý đồ tiêu diệt toàn bộ quân Tùy.Lý Triệu Cẩm nhìn về phía xa, y cảm giác quân Tùy đã sắp đến.

Lúc này, phó tướng Lý Châu đứng sau lưng y, sắc mặt không chút thay đổi.Lúc này, có một người chỉ về phía xa hô to:- Vương gia mau nhìn, quân Tùy tới!Chỉ thấy ở phía xa xuất hiện một điểm đen, sau đó điểm đen ngày càng nhiều, ngày càng gần.

Tất cả binh lính đều thấy rõ, đây là một chi kỵ binh đang hăng hái lao về hướng này, cách trận tuyến mấy trăm bước thì dừng lại.- Quân đội dàn trận!Lý Triệu Cẩm lớn tiếng hô to.

Mười ngàn quân lính dưới tay y nhanh chóng dàn trận, y thống lĩnh bốn ngàn trung quân, Lý Châu thống lĩnh ba ngàn lính bản bộ ở cánh trái, một Đại tướng khác là Trương Chí Thai thống lĩnh ba ngàn quân cánh phải.Nhưng Lý Châu không có rời đi, y tiến lên nói khẽ với Lý Triệu Cẩm:- Vương gia, hình như đối phương muốn nói chuyện với ngài.Lý Triệu Cẩm ngẩn ra.

Quả nhiên, một gã Đại tướng của đối phương chậm rãi tiến lên, la lớn:- Tướng quân Lý Triệu Cẩm ở đâu?

Mời ra nói chuyện.Trong lòng Lý Triệu Cẩm có chút do dự, y không muốn ra, nhưng Lý Châu lại khuyên y:- Vương gia, không ngại nghe y nói điều gì, nếu như đưa ra điều kiện như với triều Đường, còn có thể đàm phán giải quyết.Lý Triệu Cẩm trầm tư chốc lát, sau đó thúc ngựa đi tới, cách khoảng năm mươi bước thì dừng lại.

Vài tên thân binh dùng tấm chắn phòng vệ hai bên trái phải của y, phòng ngừa quân Tùy bắn lén.

Lý Châu lập tức tiến đến sát phía sau y, trong tay cầm một cây đại thiết thương, lạnh lùng nhìn Lý Triệu Cẩm.- Ta là Lý Triệu Cẩm, ngươi muốn nói chuyện gì?Tô Định Phương lạnh lùng nói:- Nếu ngươi không muốn chết, lập tức xuống ngựa đầu hàng, bằng không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!Lý Triệu Cẩm giận dữ:- Ai dám giết ta?- Ta dám giết ngươi!Lý Châu gầm lên một tiếng, đại thiết thương rung lên, từ phía sau đâm xuyên qua lồng ngực Lý Triệu Cẩm.

Đại thương vung lên, hất thân hình cao gầy của y lên không trung.

Lý Triệu Cẩm ở giữa không trung vạn phần khiếp sợ nhìn Lý Châu, lập tức mất mạng, đôi mắt không có cách nào nhắm lại.Mấy tên thân binh bên cạnh Lý Triệu Cẩm thất kinh, đều rút đao ra, giận dữ chém về phía Lý Châu.

Lý Châu sớm đã có chuẩn bị, y vung thi thể, cười lạnh một tiếng, đại thiết thương đâm trái đâm phải, trong nháy mắt đã có vài tên thân binh bị đâm trúng rơi xuống ngựa.

Đúng lúc này, Tô Định Phương hạ lệnh tấn công.Ba ngàn kỵ binh quân Tùy lao đến như sấm sét, mãnh liệt lao về hướng quân đội của Lý Triệu Cẩm.

Lý Triệu Cẩm đã chết, quân đội như rắn không đầu, sĩ khí tan vỡ, hơn nữa còn có ba ngàn quân do Lý Châu thống lĩnh ở bên cạnh trợ giúp.

Mấy ngàn quân độquay đầu bỏ chạy.

Bọn lính quăng mũ cởi giáp, tranh nhau chạy trối chết, thất bại thảm hại…Đây cũng là lý do Dương Nguyên Khánh chỉ cấp cho Tô Định Phương ba ngàn kỵ binh tới quận Đôn Hoàng.

Ba ngàn kỵ binh không phải đến để chém giết, mà là để tiếp thu bại quân đầu hàng.

Quân Tùy chia binh làm hai cánh, nhanh chóng đuổi kịp, khống chế giết chóc.

Bại quân không cản nổi chiến mã của quân Tùy, cùng đường đều phải quỳ xuống đất đầu hàng.

Mười hai ngàn quân đội của quận Đôn Hoàng bị giết và trốn được khoảng hai ngàn người, còn lại toàn bộ đều đầu hàng.Một lúc lâu sau, Tô Định Phương đưa quân tiến vào thành Đôn Hoàng.Lúc quân Tùy tiến vào quận Đôn Hoàng cũng là lúc mệnh lênh khẩn cấp của Lý Uyên đã đến Lương Châu, lệnh cho Hà Gian Quận Vương Lý Hiếu Cung thống lĩnh mười lăm ngàn quân đội của quận Võ Uy và quận Trương Dịch cấp tốc tiến về Đôn Hoàng, cần phải cướp lấy quận Đôn Hoàng, quyết không thể quân Tùy chen vào một thanh đao nhọn ở phía sau lưng Hà Tây.Mà Lý Thế Dân cũng đồng thời ra lệnh cho Tổng quản Lương Châu Ân Khai Sơn thống lĩnh tám ngàn quân lính trấn giữ Đại Đấu Bạt Cốc, đề phòng Lương Sư Đô nhân cơ hội từ Đại Đấu Bạt Cốc tiến sát Hà Tây.…Thành Trường An, hơn mười sứ giả hòa đàm của Bắc Tùy, dưới sự bảo vệ của ba trăm quân Đường vượt qua cửa Minh Đức, chậm rãi tiến nhập thành Trường An.Ở phía trước đội ngũ, Thượng thư Bộ hộ Bắc Tùy Đỗ Như Hối nhìn quang cảnh rộng rãi của thành Trường An, nhịn không được than rằng:- Quá hùng tráng!

Đã hai mươi năm, cuối cùng Đỗ Như Hối ta cũng đã trở về.Phó sử Ngụy Trưng ở phía sau nghe được Đỗ Như Hối cất lời cảm khái, không khỏi cười nói:- Đỗ Tướng quốc thật sự chưa từng trở về sao?Đỗ Như Hối lắc đầu:- Năm thứ nhất Đại Nghiệp, ta theo Tổng quản đến Phong Châu ở phương Bắc, cưới vợ sinh con ở Phong Châu, nắm Phong Châu nhận Phong Châu, vẫn chưa từng trở về.- Vì sao Tướng quốc không chịu trở về?

Là Tổng quản không chịu phê chuẩn sao?Ngụy Trưng hiếu kỳ hỏi thăm.Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng:- Cũng không phải.

Lúc mới đầu, ta cảm thấy là Huyện lệnh ở Phong Châu thật là mất mặt, sợ bị chúng bạn nhạo báng, không dám trở về Trường An.

Khi đó ta mới hai mươi tuổi.

Sau này, mặc dù cảm giác tự ti đã không còn, nhưng đã thành gia lập nghiệp, phụ mẫu cũng ở đó, cũng là không muốn trở về nữa rồi.Lý Thần Thông đi theo bên cạnh hai người cũng không nhịn được cười to:- Ha…ha…!

Lúc đó Đỗ Tướng quốc đi Phong Châu làm quan cảm thấy rất oan ức hay sao?Đỗ Như Hối vuốt râu thở dài nói:- Đúng vậy!

Lúc đó lập huyện Đại Lợi, cần Bộ lại phái một gã quan viên dự khuyết đi trước đảm nhiệm Huyện lệnh.

Lúc đấy, tất cả mọi người đều liều mạng từ chối, viện đủ mọi lý do, có người nói trái tim không chịu được lạnh, có người nói còn vướng mẹ già.

Lúc đó ta lấy lý do mình sợ lạnh, kết quả là dưới sự nóng giận, Cao Thị lang của Bộ lại đã điền tên ta, bổ nhiệm dự khuyết Bộ lại Đỗ Như Hối đến huyện Đại Lợi quận Ngũ Nguyên đợi lệnh, ba ngày sau lập tức khởi hành.

Ta chậm chân kháng nghị, cuối cùng không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ mà khởi hành.

Lúc đó trong lòng cảm thấy rất uất ức, dọc đường đi không ngừng thể hiện ra mặt cho Dương Tổng quản nhìn.

Hiện tại nhớ lại, thật muốn đến trước mộ Cao Thị lang thắp một nén nhang.Hơn mười quan viên ở phía sau đều nở nụ cười.

Ngụy Trưng cười nói;- Chim khôn chọn cành mà đậu.

Dương Tổng quản là một cành cây tốt nhất, Đỗ Tướng quốc được ma xui quỷ khiến, tiền đồ vô lượng.Trên mặt Lý Thần Thông có chút xấu hổi, liền cười nói:- Điều này cũng chưa chắc, cành cây tốt nhất hẳn là Thánh thượng của triều Đường chúng ta.- Cái này khó mà nói.

Đều vì chủ mình!

Đều vì chủ mình!Tất cả mọi người đều đứng lên cười vang.Không lâu sau, đoàn người cười nói một chút đã đến Hoàng thành, mới vừa qua cửa Chu Tước đã có vài tên hoạn quan tiếp đón, chắp tay thi lễ nói:- Điện hạ.

Thánh thượng mời sứ Tùy vào điện Lưỡng Nghi gặp mặt.Lý Thần Thông gật đầu, nói với Đỗ Như Hối:- Đỗ Tướng quốc, Thánh thượng của chúng ta rất là coi trọng lần hòa đàm này, mời Đỗ Tướng quốc vào điện Lưỡng Nghi gặp mặt.

Ngụy Phó sứ có an bài khác, mời Tướng quốc đi theo ta!Đỗ Như Hối nói với Ngụy Trưng hai câu, liền ngồi lên kiệu của Lý Thần Thông, vài tên hoạn quan cường tráng bước nhanh về hướng điện Lưỡng Nghi.Trong điện Lưỡng Nghi, Lý Uyên và hơn mười trọng thần đã chờ rất lâu.

Trong lòng Lý Uyên có chút mất hứng.

Dương Nguyên Khánh luôn miệng nói muốn hòa đàm, nhưng mặt khác lại phái binh âm thầm chém giết cướp đoạt quận Đôn Hoàng, y nghĩ Dương Nguyên Khánh cũng không có thành ý.Lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng tuyên cáo của một gã thị vệ:- Sứ thần Bắc Tùy đã đến!- Tuyên y vào điện!- Bệ hạ có chỉ, tuyên sứ thần Bắc Tùy vào yết kiến!…- Bệ hạ có chỉ, tuyên sứ thần Bắc Tùy vào yết kiến!…Dưới tiếng hét to của thị vệ, Đỗ Như Hối ngẩng cao đầu bước vào điện Lưỡng Nghi.

Đỗ Như Hối là Tướng quốc trẻ tuổi nhất trong số năm Tướng quốc của Tử Vi Các, năm nay mới chỉ ba mươi hai tuổi, nhưng y chính là nguyên lão khai quốc công thần của Dương Nguyên Khánh, cũng là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh.

Y tựa như một cây trường mâu thẳng tắp, lợi hại không thể đỡ.

Nhất thời trong điện Lưỡng Nghi vang lên tiếng tiếng nghị luận khe khẽ, rất nhiều đại thần đều nghe đại danh của Đỗ Như Hối từ lâu, nhưng thật không ngờ là y còn trẻ như vậy.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 637 : Đấu võ mồm .Đỗ Như Hối đi tới trước thềm ngọc, khom người thi lễ:- Thượng thư Bộ hộ triều Tùy Đỗ Như Hối tham kiến triều Đường Hoàng đế Bệ hạ!- Đỗ Tướng quốc miễn lễ, bình thân!- Tạ ơn Bệ hạ!Đỗ Như Hối đứng thẳng lưng, cất cao giọng nói:- Tùy thần tiếp nhận Thượng Thư Lệnh của triều ta, nhận lệnh của Sở Vương Điện hạ đi sứ quý quốc, thương nghị hòa đàm giữa hai triều, mong muốn trong lúc hòa đàm, hai bên thẳng thắn đàm phán để có nhiều thành quả, chúng ta nguyện tỏ thành ý lớn để hoàn thành lần hòa đàm này.Lý Uyên là vua một nước, mặc dù trong lòng không vui, nhưng có chút không tiện nói.

Y liền nháy mắt với Bùi Tịch, Bùi Tịch bước ra triều ban, cũng chắp tay nói:- Tại hạ Bùi Tịch, nghe đại danh Đỗ Tướng quốc đã lâu, là đệ nhất năng thần của Sở Vương.

Tại hạ có một số việc muốn thỉnh giáo Đỗ Tướng quốc.Đỗ Như Hối cũng chắp tay nói:- Thì ra là Bùi Tướng, mời nói!- Vừa rồi Đỗ Tướng quốc bày tỏ thái độ khiến kẻ khác cảm động, Độ Tướng quốc nói, triều Tùy nguyện tỏ thành ý lớn để hoàn thành lần hòa đàm này.

Ta có chút không hiểu, nếu luôn miệng nói có thành ý, vì sao quý triều trong lúc hòa đàm còn xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng, không biết thành ý ở chỗ nào?Bùi Tịch giơ hai tay về phía trước, nhìn mọi người mà than:- Ta nhìn không ra thành ý của triều Tùy ở chỗ nào.

Các vị đồng liêu có thấy được không?Đỗ Như Hối lắc đầu:- Bùi Tướng nói lời ấy sai rồi, xin nghe ta nói một lời.

Sở Vương Điện hạ quyết đinh xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng xuất phát từ mục đích gìn giữ lãnh thổ Đại Tùy.

Năm đó Thổ Dục Phồn bị Đại Tùy Vũ Đế của chúng ta đánh bại, luôn luôn lặng lẽ hành quân.

Gần nhất, vì để nhận được sự ủng hộ của dân tộc Thổ Dục Hồn, Lương Sư Đô không tiếc bán đứng lợi ích Đại Tùy, dùng dân tộc Thổ Dục Hồn gây mưa gió một lần nữa.

Để phòng ngừa quận Đôn Hoàng rơi vào tay dị tộc, Điện hạ dứt khoát quyết định xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng, phòng ngừa dân tộc Thổ Dục Hồn tiến lên phía bắc.

Bùi Tướng quốc không hiểu được quyết định chống lại dị tộc của Đại Tùy hay sao?

Đương nhiên, có lẽ quả thật là triều Đường không thể hiểu được, nhưng Đại Tùy chúng ta quân dân một lòng, quyết không cho phép Thổ Dục Hồn xâm phạm một tấc lãnh thổ của Đại Tùy chúng ta.Giọng điệu của Đỗ Như Hối như trong bông có kim, thầm châm biếm việc triều Đường cấu kết với Đột Quyết, khiến cho không khí trong điện Lưỡng Nghi có chút xấu hổ.

Lúc này, Tiêu Vũ bước ra, thành khẩn nói:- Đỗ Tướng quốc không khỏi khinh thường triều Đường chúng ta quá.

Chúng ta cũng rất là lo lắng Lương Sư Đô sẽ vì mấy cái dê bò mà bán đứng quận Tây Hải và quận Hà Nguyên cho Thổ Dục Hồn, cho nên chúng ta mới dùng thành ý lớn nhất cùng các người hòa đàm, để kịp thời ngăn cản Lương Sư Đô bán đứng lợi ích dân tộc.

Đại Đường cũng vì lợi ích dân tộc mà bảo vệ biên giới không bị dị tộc xâm chiếm, mong Đỗ Tướng quốc không nên coi thường chúng ta.Lời Tiêu Vũ rất thành khẩn, Đỗ Như Hối gật đầu nói:- Nếu như mỗi vị Đại thần của triều Đường đều có thể bảo vệ lợi ích dân tộc như Tiêu Tướng quốc, vậy ta xin lỗi vì đã xem thường quý quốc.

Có điều, việc triều Tùy chúng ta cướp đoạt quận Đôn Hoàng với việc hòa đàm lần này không có quan hệ, dù sao quận Đôn Hoàng cũng không phải do triều Đường khống chế, mà là do thế lực tàn dư của Lương quốc không chế.

Chúng ta thấy triều Đường chập chạp không chịu thu phục quận Đôn Hoàng, e sợ Lý Triệu Cẩm sẽ đầu hàng dân tộc Thổ Dục Phồn, cũng có lẽ sẽ đầu nhập vào Tây Đột Quyết.

Sở dĩ chúng ta chủ động xuất binh, tiêu diệt thế lực Lương quốc, khôi phục sự thống trị của triều Tùy, mong quý quốc không nên quá mẫn cảm, cho là chúng ta muốn chiếm lĩnh Hà Tây.

Ta có thể xác nhận với các vị, quả thật là chúng ta không có ý nghĩ này.Bùi Tịch còn muốn tiếp tục phản bác, nhưng Lý Uyên đã dứt khoát giơ tay cản y lại.

Lý Uyên hiểu rõ, Đỗ Như Hối đã bắt được nhược điểm lớn nhất của bọn họ, cũng biết quận Đôn Hoàng không nằm trong tay triều Đường, mà lại trong tay thế lực tàn dư của Lương quốc.

Cứ như vậy, cho dù là bọn họ có biện luận thế nào để bác bỏ đi nữa, triều Tùy cũng có là có danh xuất sư, cũng không thể cải biến được quyết tâm chiếm lĩnh quận Đôn Hoàng của triều Tùy.

Muốn đoạt lại quận Đôn Hoàng, chỉ dựa vào lưỡi thương môi kiếm trên bàn đàm phán là không đủ, cần phải phối hợp với chiến tranh, nhất định phải dùng nắm đấm đánh bay quân Tùy trở lại, bọn họ mới có thể nhượng bộ trên bàn đàm phán.

Hiện tại không cần phải bàn luận lại chuyện này.Lý Uyên mỉm cười, lại hỏi:- Trẫm có một vấn đề nhỏ cần xác nhận, về lần hòa đàm này, quý quốc có cho Đỗ Tướng quốc toàn quyền quyết định hay không?Đỗ Như Hối hơi khom người thi lễ:- Bệ hạ, Tùy thần chỉ được trao quyền quyết định có hạn độ, cũng không có toàn quyền quyết định.

Đối với một vài vấn đề quan trọng, Tùy thần phải phái người trở lại xin chỉ thị của Sở Vương Điện hạ, xin chỉ thị từ toàn thể Tướng quốc của Tử Vi Các, mong Bệ hạ thứ lỗi!Trên thực tế, Đỗ Như Hối được Dương Nguyên Khánh trao toàn quyền quyết định.

Sở dĩ y nói như vậy, chỉ là một loại thủ đoạn đàm phán, chủ yếu là để kéo dài thời gian đàm phán, chờ sau khi quân Tùy chiếm lĩnh triệt để quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô, mới ở trên bàn đàm phán xác định quyền sở hữu đối với hai quận, để quân Đường không dám tùy tiện xâm chiếm, Tô Định Phương mới có thể tiếp tục suất quân chinh tây quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt.Chiến tranh là vì cướp đoạt quyền lực và lãnh thổ, mà hòa đàm chính là để cố định loại quyền lực và lãnh thổ này, là hai bên hỗ trợ lẫn nhau.Cũng không thể tránh được, Lý Uyên đành gật đầu:- Được rồi!

Trẫm mong muốn nhanh chóng đạt thành hiệp nghị hòa giải.

Trẫm mong muốn lần sau gặp mặt Sở Vương Điện hạ là ở trên bàn rượu chứ không phải trên chiến trường.Đỗ Như Hối cười nhạt nói:- Sở Vương Điện hạ cũng nói như vậy.

Ngài từng nói qua từng là lão bằng hữu với bệ hạ, ngài rất hoài niệm những năm tháng cùng bệ ha trùng tu cung Phần Dương, mong có thể cùng Bệ hạ đối ẩm, ổn lại chuyện xưa.…Quận Trương Dịch, Lý Hiếu Cung thống lĩnh mười lăm ngàn quân Đường hăng hái đi về phía bắc.

Đội quân do mười ngàn bộ binh và năm ngàn kỵ binh tạo thành, khôi giáp sáng loáng, đao mâu như rừng, sát khí đằng đằng.Tại quận Đôn Hoàng, Tô Định Phương mất ba ngày để hoàn tất việc chỉnh biên mười ba ngàn quân lính.

Y suất quân gia cố tường thành, dùng kế vườn không nhà trống, đem toàn bộ dân chúng và gia súc, lương thực của quận Đôn Hoàng vào bên trong thành Đôn Hoàng, chuẩn bị nghênh tiếp đại chiến sắp tới.

Thành Đôn Hoàng, sau khi trải qua cuộc chiến giữa Lưỡng Tấn Nam Bắc triều và hàng trăm năm đấu tranh chống lại các cuộc xâm lược của các bộ tộc khác.

Thành trì liên tục bị phá hủy rồi lại xây dựng lại.

Sau mỗi lần gia cố lại thêm vững chắc và dần dần đã trở thành một tòa thành rộng lớn, chắc chắn với chu vi hai mươi dặm, tường thành cao hai trượng.Mùa đông đến, vào lúc trời đông giá rét, quân Tùy đem từng thùng nước tưới lên trên tường thành.

Trải qua một đêm, thành Đôn Hoàng đã trở thành một tòa thành băng.

Lớp băng dày đến hai tấc bao phủ lấy tường thành, trông như được phủ thêm một lớp áo giáp bằng băng tuyết trong suốt.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh một màu băng xanh khiến cả tòa thành như phảng phất một sự huyền ảo lạ thường.Đánh trận vào mùa đông, chỉ cần phòng thủ tốt thì coi như là đã chiếm được ưu thế.

Tô Định Phương cũng không phải là một mãnh tướng chỉ biết chém giết.

Anh ta theo Lý Tĩnh học được cách xem xét thiên thời địa lợi, lợi dụng tất cả những điều kiện xung quanh đem áp dụng vào việc ứng chiến.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Dương Nguyên Khánh sau khi suy xét kỹ càng đã phái anh ta tây chinh.Đặc điểm lớn nhất của quận Đôn Hoàng đó là nằm sâu bên trong sa mạc.

Dân cư thưa thớt, cây cối lác đác, xung quanh chỉ có ba mảnh rừng hồ dương.

Tất cả đều bị Tô Định Phương sai người chặt không còn cây nào.

Dọc theo bờ sông vẫn còn không ít giống cây liễu đỏ, bởi vì có hình dáng uốn lượn không thích hợp làm vũ khí công thành mà mới may mắn còn sống sót.Tô Định Phương và mười mấy tên thân binh đang đứng xung quanh nhìn chăm chú vào hàng trăm tên lính đang chặt cây bên một khu rừng hồ dương.

Khu rừng hồ dương này rộng hơn mười mẫu, cây cối xung quanh tươi tốt rậm rạp, cây nào cây nấy cao to, vững chắc, cành lá xum xuê.

Mặc dù tuổi thọ của chúng chí ít cũng đã trải qua hàng trăm năm lịch sử, nhưng Tô Định Phương đã không ngần ngại ra lệnh đốn ngã.Từng gốc cây ầm ầm ngã xuống, bị bọn lính kéo vào trong thành.

Bên cạnh đó, chủ nhân của gia tộc Tác Thị là Tác Lợi đang đứng nhìn mà thấy đau lòng vô cùng.

Khu rừng hồ dương này là tài sản riêng của gia tộc y, đã có 150 năm lịch sử, hiện tại đã bị chặt phá hết hầu như không còn sót lại gì.- Vậy thì xin hãy để lại cho tôi một gốc cây đi!

Đây là hương hỏa của gia tộc tôi, xin lưu lại một cây để sau này chúng có thể phát triển trở lại!Mỗi một cây đại thụ ngã xuống, thoáng qua trên mặt Tác Lợi từng thớ thịt lại co giật mãnh liệt, lòng của y hệt như bị dao cắt.

Y rốt cục cũng chịu đựng không nổi sự đau khổ trong lòng, tiến lên cầu khẩn Tô Định Phương:- Tô tướng quân, hãy giữ các cây này lại đi, xin đừng chặt thêm nữa.Tô Định Phương lắc đầu lạnh lùng nói:- Tác gia chủ, ta hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng những cây này ta không chặt, quân Đường cũng sẽ chặt thôi chúng nó cũng sẽ không giữ được.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 638 : Nguy cấp .Tô Định Phương nhìn y một cái, thấy vẻ mặt khẩn khoản van nài của y, liền cầm roi ngựa chỉ vào gốc cây nhỏ phía bờ sông.

Đó là một thân cây nhỏ chỉ mới tăng trưởng được một năm:- Gốc cây nhỏ đằng kia ta có thể lưu lại cho ngươi.Mặc dù cây đó thực sự rất nhỏ, nhưng so với việc bị chặt hết toàn bộ thì vẫn còn tốt hơn là không còn gì.

Tác Lợi thấy một tên lính mang theo búa đang đi về hướng cây nhỏ.

Y gấp đến độ chạy nhanh đến, vừa chạy vừa quát to lên:- Cây kia là Tô tướng quân để lại cho ta.

Ngươi không được phép chặt.Tô Định Phương lắc đầu, thời tiết mùa này rét mướt, quân Đường cần nhóm lửa để sưởi ấm, gốc cây nhỏ này có thể giữ được sao?Đúng lúc này, bỗng một gã trinh sát từ đằng xa chạy nhanh tới, trong phút chốc đã đến trước mặt Tô Định Phương.

Gã trinh sát ở trên ngựa chắp tay thi lễ nói:- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện quân Đường khoảng mười lăm ngàn người đã đến huyện Ngọc Môn.- Chủ tướng là ai?- Hồi bẩm tướng quân, hình như là Hoài An Vương Lý Hiếu Cung!- Hóa ra là hắn!Tô Định Phương nhẩm tính trong lòng, từ huyện Ngọc Môn đến huyện Đôn Hoàng ước tính hai trăm dặm, nếu hành quân cả ngày lẫn đêm, có thể xế chiều ngày mai chúng sẽ đến được huyện Đôn Hoàng, chỉ còn một ít thời gian.

Anh ta lập tức hạ lệnh:- Nhanh nữa lên nào, trước lúc trưa mai mà vẫn chưa xong hãy cho một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ rừng cây.Ra lệnh xong, Tô Định Phương liền quay đầu ngựa chạy về phía nội thành.Quân Đường hành quân ngày đêm, đến trưa ngày thứ ba đã đến thành Đôn Hoàng.

Mười lăm ngàn quân Đường trùng trùng điệp điệp, cờ bay phấp phới, thanh thế hùng tráng.

Dưới một cây soái kỳ, Lý Hiếu Cung toàn thân mặc áo giáp nhìn chăm chú vào bãi sa mặc hoang vắng, nơi đập vào mắt chỉ có đá sỏi và cồn cát mênh mông, ngẫu nhiên xuất hiện vài bụi cây lung lay trong gió, nhưng không nhìn thấy một cây lớn nào.Lúc này, Lý Hiếu Cung bị khoảng đất đã từng là rừng hồ dương thu hút, toàn bộ các cây đại thụ đều bị chặt phá hầu như không còn gì, chỉ có từng đám cây đã bị chặt còn trơ trọi mỗi gốc cây, ở trên mặt đất đâu đâu cũng thấy các mảnh vụn còn sót lại.

Nơi xa bên ven sông, còn thừa lại một gốc cây nhỏ lẻ loi trơ trọi, chỉ lớn bằng cánh tay.

Trong thời tiết lạnh giá, Lý Hiếu Cung không kìm được thở dài một tiếng, vườn không nhà trống, quân Tùy không lưu lại cho bọn y bất cứ cơ hội nào.Kể từ khi xảy ra sự kiện Đồng Quan hai tháng trước, Lý Hiếu Cung luôn tỏ ra khiêm tốn, trong lòng y hiểu được, Thánh Thượng đối với y có chút bất mãn.

Nguyên nhân của việc bất mãn là do y đem việc của Tề vương Lý Nguyên Cát gây nên chấn động quá lớn, mà không xem xét đến thể diện của Thánh Thượng.Nhưng Lý Hiếu Cung cũng không hối hận, nếu không bị trừng phạt nghiêm khắc, Lý Nguyên Cát sẽ phá hủy toàn bộ quân Đường.

Kinh lược Hà Tây nguyên là do Lý Thần Thông phụ trách, sau khi điều Lý Thần Thông đi thương lượng với Bắc Tùy, quân Hà Tây tạm thời do y nắm giữ.

Nguyên nhân có lẽ là trải qua một lần thảm bại ở Hoằng Nông nên Lý Hiếu Cung hết sức cẩn thận, y tuyệt không thể khinh thường khiến bản thân mình rơi vào thất bại một lần nữa.Lúc này, một gã trinh sát từ phía sau đuổi theo:- Quận vương điện hạ!Lý Hiếu Cung ghìm cương ngựa, đây là trinh sát y phái đi quận Y Ngô dò xét tin tức, y lập tức hỏi:- Bên phía quận Y Ngô như thế nào rồi?- Hồi bẩm tướng quân, quận Y Ngô đã đầu hàng triều Tùy, chỉ có hơn hai ngàn quân chiếm đóng nhưng đội quân chúng ta không qua được!- Tại sao?- Quân Tùy chiếm giữ được chỗ hiểm yếu nhất ở eo sông, đóng ba nghìn quân, nơi đó dễ thủ khó công.

Nếu chúng ta giả trang thành thương nhân đi qua, đội quân của chúng ta ít nhất phải có ba vạn người thì mới có thể đánh thắng.Lý Hiếu Cung thở phào một cái, kỳ thực y cũng không muốn đi tấn công quận Y Ngô, chỉ có điều y tìm không ra một cái cớ.

Như vậy là tốt nhất, quân Tùy chắn giữ eo sông, binh lực của y không đủ, đây chính là cái cớ tốt nhất.Trong lòng Lý Hiếu Cung vô cùng không muốn chiến đấu với quân Tùy.

Hiện tại đang là lúc sĩ khí của quân Đường dần dần khôi phục, nếu lại bị quân Tùy làm cho bị thương nặng, e rằng sẽ hình thành trong lòng quân Đường một loại chứng bệnh sợ Tùy, như vậy trong tương lai sẽ cực kỳ bất lợi cho quân Đường nếu đánh nhau với quân Tùy.Từ lúc Thái Nguyên khởi binh tới nay, trong quá trình một đường xuôi nam chiếm cứ Quan Trung, quân Đường thế như chẻ tre, vẫn duy trì mạch chiến thắng, đó là bởi vì quân của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu bị quân Đột Quyết kiềm chế, bọn họ mới có thể thuận lợi như thế.Có thể nói từ sau khi quân Tùy đông chinh, trận chiến Thái Nguyên, trận chiến quận Giáng, trận chiến Hoằng Nông, quân Đường đều chiến bại, bị quân Tùy tiêu diệt hơn một trăm ngàn quân, hơn nữa sự kiện nội chiến Đồng Quan đã khiến cho lòng quân của quân Đường lung lay, sĩ khí lao đao, cũng chính là nguyên cớ này, quân Tùy khi tác chiến với quân Tây Tần có trang bị và hậu cần đều không bằng không ngờ là thắng bại chia đôi, nếu không phải là Lý Thế Dân đích thân chỉ huy ở Lũng Tây, nếu không phải quân Tây Tần phát sinh nội chiến, e là quân Đường sẽ thất bại liên tục, ngay cả Lũng Hữu cũng bị mất hoàn toàn.

Đây chính là biểu hiện cụ thể quân Đường bắt đầu lâm vào nguy cơ, che dấu dưới lớp trang bị tinh nhuệ là long quân tan tác, sĩ khí lao đao.Lý Hiếu Cung trong lòng như gương sáng, quân Tùy hiện tại tạm thời không biết hư thật của quân Đường.

Nếu một khi phát hiện chi tiết về quân Đường, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ lại ở Đôn Hoàng.Một tên lính chỉ vào đằng trước hô to:- Điện hạ mau nhìn, đã tới thành Đôn Hoàng rồi!Lý Hiếu Cung chăm chú từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy xa xa ngoài vài dặm, một tòa thành trì bằng băng đứng sừng sững giữa cánh đồng bát ngát, dưới ánh mặt trời trông tráng lệ, nguy nga, đẹp lạ thường.

Trên mặt Lý Hiếu Cung lộ ra một tia chua xót khó có thể che giấu được, quân Tùy đã dùng băng bọc hết toàn bộ thành Đôn Hoàng, khiến ybiết công thành như thế nào?- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hạ trại ngoài thành ba dặm!Quân Đường ở ngoài ba dặm bắt đầu hạ trại đóng quân, bọn họ không mang vật dụng để làm trại chỉ mang theo lương thực, nên chỉ có thể hạ trại bằng cách dùng một số lượng lớn thương giáo cắm xung quanh để làm hàng rào bảo vệ, từng tốp lính chạy đến bờ sông, đục thủng băng để lấy nước.Lý Hiếu Cung tự mình bố trí việc hạ trại, hắn đặc biệt coi trọng đến sự an toàn của lương thực.

Bọn họ lần này Bắc thượng là chạy đua với thời gian, cái gì cũng đơn giản, lương thực mang cũng không nhiều, chỉ có thể duy trì không đến nửa tháng, phần còn lại phải dựa vào việc viện trợ lương thực để có thể cầm cự với quân Tùy.Một đội kỵ binh đi tuần tra một vòng, trở về bẩm báo:- Điện hạ, tất cả rừng cây xung quanh quận Đôn Hoàng đều đã bị quân Tùy chặt hầu như không còn, phía nam còn sót lại một ít liễu đỏ nhưng không tìm thấy một cái cây nào thích hợp làm thang công thành.- Ta biết, tuần tra tiếp đi!Lý Hiếu Cung trong lòng vô vũng căm tức, bọn họ không mang theo vũ khí công thành, quân Tùy lại vườn không nhà trống làm cho bọn họ không tìm thấy một gốc cây nào thích hợp làm vũ khí công thành.

Chẳng lẽ muốn bọn họ đi quận Trương Dịch mang vũ khí công thành về sao?Lúc này phó tướng Sử Vạn Bảo đi đến bên cạnh Lý Hiếu Cung thấp giọng nói:- Quận vương điện hạ, trận chiến này đối với chúng ta là rất bất lợi!Sử Vạn Bảo là đại tướng của Lý Thần Thông, nguyên là cường hào ở Trường An, nhờ có công trợ giúp Lý Thần Thông cướp lấy Quan Trung nên được Lý Uyên phong làm quốc công.

Là một người cực kỳ khôn khéo, xảo quyệt, gã cảm thấy quân Tùy không có ý chiến đấu, muốn tốc chiến tốc thắng căn bản không có khả năng khiến cho gã vô cùng lo lắng.

Bọn gã là cấp dưới của Lý Thần Thông, nếu thảm bại ở Đôn Hoàng quận, gã trở về không thể ăn nói với Lý Thần Thông.- Chúng ta lương thực không đủ, đường vận chuyển lương thực lại quá dài, một khi bị quân địch cắt ngang đường vận chuyển lương thực, trận chiến này không cần đánh cũng tự thua.

Hơn nữa, bão cát rất lớn, ban đêm khí hậu xuống thấp, các binh sĩ vô cùng khổ sở, chi bằng rút quân trở về bẩm báo với Thánh Thượng, quân Tùy đã chiếm quận Đôn Hoàng, chúng ta không thể giành thắng, bảo vệ thực lực là thượng sách.Lý Hiếu Cung thở dài- Hôm nay vừa tới đã bỏ chạy, không thể giao phó với Thánh Thượng được, cũng sẽ bị quân Tùy chê cười.

Trước tiên cứ kiên trì vài ngày, nếu tình thế thật sự không ổn thì sẽ suy nghĩ thêm về việc rút quân.

Ngươi đi trước trấn an lòng quân, nói cho bọn họ biết, quân Tùy lương thực ít, binh lính già nua, bọn chúng cũng không cầm cự được mấy ngày.Sử Vạn Bảo bất đắc dĩ đành phải tiến đến trấn an binh sĩ, biết rõ đó là một lời nói dối cũng chỉ có thể lừa được nhất thời, giảm bớt sự sợ hãi trong lòng bọn họTrên đầu thành, Tô Định Phương chăm chú nhìn quân Đường hạ trại, không ngờ đối phương không mang theo vật dụng để làm lều trại, chẳng lẽ bọn họ không biết vào ban đêm Đôn Hoàng có bão cát sao?

Khóe miệng Tô Định Phương lộ ra một nụ cười lạnh.Ban đêm, cuồng phong nổi lên, cát bụi đầy trời gió lạnh thấu xương, phía Tây Bắc phát ra tiếng rít giống hệt tiếng than khóc dưới âm ti làm người ta kinh hồn táng đảm.

Trước mắt là một dải màu đen mờ mịt, chỉ cần bước ra ngoài vài chục bước là không thấy gì nữa.Cửa thành phía Tây chậm rãi mở ra, Lý Sa Đà dẫn đầu đội kỵ binh trinh sát hơn trăm người từ trong thành chạy ra.

Chỉ một lát sau đã mất hút trong cơn bão cát.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 638 : Mượn gió đêm tập kích .Đại doanh của quân Đường nằm ở ngoài thành về phía bắc.

Lý Sa Đà dẫn đầu hơn trăm trinh sát hành tẩu gian nan trong cơn bão cát, vẫn vây xung quanh phía tây bắc đại doanh của quân Đường.

Nơi này thuận gió, làm người ta không thể đứng yên được, nếu không ngồi thấp xuống, có thể sẽ bị bão thổi bay đi mất.Nhóm trinh sát tìm được mấy tường đá dùng để chắn bão liền ngồi xổm xuống ở sau tường.

Nơi này hóa ra là một tòa nhà lớn bị bỏ hoang, qua nhiều năm bị gió cát ăn mòn, chỉ còn lại có vài đoạn tường đổ nát thê lương.

Mọi người tháo hơn mười bao đồ nặng nề buộc trên lưng ba con lạc đà xuống.

Đây là một máy bắn đá loại nhỏ, bị tháo rời thành nhiều bộ phận nhỏ để lạc đà vận chuyển, có thể đem đá nặng hơn chục cân quăng xa hơn trăm bước.Đồ quân nhu nhanh chóng được lắp đặt rồi buộc chặt, rất nhanh sau đó đã lắp ráp thành một cái máy bắn đá cao một trượng.

Lúc này, một gã trinh sát từ trong bóng tối chạy tới, chỉ về hướng tây nam nói:- Quân doanh của quân Đường cách đây ngoài trăm bước, từ chỗ hàng rào thương giáo bên ngoài đến lều lớn ở bên trong ước chừng xa hơn năm mươi bước, trên mặt đất còn có không ít chông sắt.Lý Sa Đà cười lạnh một tiếng, quân Đường hạ trại vẫn giống với phương thức hạ trại ở Trung Nguyên, không có suy xét đến tình hình thực tế của Đôn Hoàng.

Đêm nay sẽ cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của gió đêm ở Đôn Hoàng.

Y lập tức hạ lệnh:- Chuẩn bị hỏa cầu!Nhóm trinh sát đi về phía lạc đà, lấy ra hơn mười viên hỏa cầu màu đen, là từ vải bố quấn quanh mà thành, dùng để thấm dầu hỏa.

Lõi hỏa cầu được đúc bằng sắt, do đó, trọng lượng của nó đạt tới mười cân, ở trạng thái không có gió có thể phóng xa trăm bước, nhưng ở nơi có sức gió mạnh mẽ vào ban đêm, nương theo sức gió có thể phóng xa một trăm năm mươi bước, đủ để quăng vào doanh trại của quân Đường.Bỏ một viên hỏa cầu vào cái túi chắc, mười mấy tên lính kéo ra chỗ máy bắn đá, cái cán dài hai trượng rưỡi được kéo cong đến mức tối đa, một tên binh lính đốt hỏa cầu lên, hỏa cầu bốc cháy mãnh liệt, ở giữa luồng gió mạnh khiến ngọn lửa kéo dài ra.- Phóng!Lý Sa Đà hạ lệnh.

Hỏa cầu bay lên không trung, trên bầu trời đêm mù mịt hình thành một đốm sáng ngời, bay vút về hướng đại doanh quân Đường.Hỏa cầu bay qua tháp canh, lướt qua đám thương giáo dày đặc bay vào đại doanh của quân Đường ‘Ầm’ một tiếng.Hỏa cầu rơi trúng đỉnh lều lớn.

Bên trong trướng, binh lính giật mình thức tỉnh, bọn chúng nhốn nháo hoang mang lăn cả ra đất, lao ra khỏi lều lớn.

Ngay sau đó, lều lớn bén lửa, bị gió thổi mạnh, nhanh chóng bốc cháy dữ dội.Đ...A...N...G...G!

Đ...A...N...G...G!

Đ...A...N...G...G!Tiếng chuông cảnh báo trên tháp canh khẩn cấp vang lên.

Trong lúc tiếng cảnh báo bên trong doanh trại vang lên chói tai, lại một viên hỏa cầu xẹt qua bầu trời đêm đen tối bay vào đại doanh quân Đường.

Lần này rơi xuống đất, hỏa cầu bắn ngược trở lại, bay vào đỉnh đại trướng, binh lính trong trướng vải hỗn loạn chạy ra.

Hỏa cầu rơi vào màn chiếu, lửa lớn từ bên trong trướng vải rất nhanh bốc lên.Hỏa cầu bắn vào các góc phía tây bắc của quân Đường, nơi này là doanh trại của bộ binh, lúc này bọn lính đều từ trong mộng bừng tỉnh.

Hoảng sợ vô cùng, nhanh chân chạy ra khỏi trướng, tụ tập trên bãi đất trống ở ngoài trướng.

Rất nhiều người đi chân trần, đứng run rẩy, sắp bị đông cứng trong gió rét.

Hàng trăm tên lính đang dập lửa ở lều lớn, Lý Hiếu Cung cũng chạy vội tới góc tây bắc lớn tiếng quát hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?- Điện hạ, mau nhìn!Lý Hiếu Cung vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời, một viên hỏa cầu đang bay tới.

Vài tên thân binh vội vàng đẩy y ra, hỏa cầu xẹt qua đỉnh đầu y, rơi trúng vào một cái lều, trong phút chốc đốt thủng thành một lỗ lớn, hỏa cầu rơi vào trong trướng vải nhanh chóng bốc cháy.- Mau dập lửa.

Không cho lửa lan ra!Lý Hiếu Cung lớn tiếng ra lệnh, giận dữ chạy đến bên cạnh lều lớn.

Một tên lính chỉ vào điểm sáng mơ hồ trong bão cát:- Điện hạ, là ở chỗ này!Lý Hiếu Cung ngưng mắt nhìn, liền quay đầu hướng về một gã tướng lĩnh nói:- Dẫn một nghìn kỵ binh đi tiêu diệt mồi lửa của quân Tùy!Tên tướng lĩnh quay người đi rồi, lúc này lại có một viên hỏa cầu nện vào trong doanh trại, đây là viên hỏa cầu thứ bảy.

Binh lính quân Đường dốc sức dập lửa, nhưng sức gió quá mạnh mẽ, lửa bay theo gió, dây thừng trên đỉnh lều lớn bị đốt cháy, các mảnh vụn của lều lớn bị gió thổi bay hỗn độn giữa lưng chừng trời, bảy tám lều liên tiếp bị đốt cháy, lửa bắt đầu cháy thành một mảng lớn…Trong bóng đêm, lính Tùy lại đem hỏa cầu thả lên máy bắn đá, đúng lúc này, một gã lính gác chạy vội tới, la lớn:- Chạy mau!

Kỵ binh quân Đường đang tiến đến.Lý Sa Đà ngay tức khắc hạ lệnh:- Phá hủy máy bắn đá, lập tức rút lui.Lính Tùy đồng loạt rút đao chém tới tấp, trong chốc lát máy bắn đá đổ sụp xuống.

Bọn họ ôm mấy viên quả cầu nhảy lên ngựa, chạy về phương bắc, rất nhanh đã biến mất trong bão cát.Không bao lâu sau, kỵ binh quân Đường đã tìm được địa điểm công kích, ngoại trừ một bãi ngổn ngang phế tích, người và vật phẩm đều mất tăm mất tích.Trong đại doanh của quân Đường, Lý Hiếu Cung phát giác tình thế đã trở nên nghiêm trọng, căn bản không thể dập tắt được ngọn lửa, toàn bộ hơn trăm lều trại ở góc tây bắc đều bị đốt cháy trụi.

Ngọn lửa bay lên không gào thét trong tiếng gió hừng hực.

Trong lòng của y hiểu được, hoặc là toàn bộ đại doanh đều bị thiêu hủy, hoặc là tự hủy một nửa.- Tất cả dỡ bỏ toàn bộ lều trại!Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa chạy khắp doanh trại hạ lệnh, để ứng phó với loại lửa lớn này nên cách ly khu vực bị cháy ít nhất hai trăm bước,- Trước tiên hủy bên này, cách ly khu này ra!Lúc này, Sử Vạn Bảo chạy lên nói:- Điện hạ, phải phòng ngừa quân Tùy nhân cơ hội đánh lén!Một câu nhắc nhở Lý Hiếu Cung, y vội vàng nói:- Ngươi dẫn theo bốn nghìn kỵ binh ra ngoài phòng ngự, nếu có động tĩnh gì, bất luận là ai đều bắn chết cho ta!- Tuân mệnh!Sử Vạn Bảo quay đầu ngựa tiến đến tập hợp kỵ binh, bộ binh thì bận rộn dỡ bỏ doanh trại, nhóm lớn binh lính thì chạy trốn tới góc tây nam.

Lúc này, lửa càng lúc càng cháy lớn, mấy trăm lều lớn đều bị đốt cháy cả.

Đây là khu vực đóng quân của bộ binh, gió thổi mạnh tạo thành một biển lửa.Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa đi về phía tây nam, nơi này đã tập họp được sáu bảy ngàn bộ binh, hầu hết mọi người đều không có áo giáp, rất nhiều người đi chân trần, y phục phong phanh, đứng chụm lại thành một đội trong mùa đông giá rét.

Ước chừng một nửa trong số họ trên tay không có vũ khí.

Lý Hiếu Cung quay đầu nhìn về phía biển lửa, phần lớn trang bị và vũ khí của binh lính đều bị lửa thiêu cháy.

Y thở dài một tiếng, trận này y nên đánh như thế nào đây?…Binh lính quân Tùy đứng đầy trên đầu thành, trong đại doanh quân Đường ngoài ba dặm thế lửa rất mạnh, ở trong bóng đêm có thể thấy được rõ ràng.

Bọn lính đều bàn tán, trận này thình lình xảy ra trận hỏa hoạn lớn thế này sẽ cho bọn họ thời cơ gì để chiến thắng.

Tô Định Phương cười nhạt, ngày đầu tiên y đến Đôn Hoàng đã phát hiện ban đêm ở Đôn Hoàng rất thuận lợi cho việc dùng hỏa công đánh lén.

Lúc ấy y đã suy nghĩ đến việc đánh lén đại doanh của Lý Triệu Cẩm, thật không ngờ cuối cùng lại dùng để đối phó với quân Đường đầu tiên.Tuy rằng trận lửa lớn này không đến mức khiến quân Đường chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng ít ra có thể làm sĩ khí quân Đường bị đả kích nghiêm trọng, khiến cho tài vật của chúng bị tổn thất lớn.

Vả lại lương thảo của đối phương không nhiều, tinh thần của binh lính lại đang hoang mang cực độ, đó chính là thời khắc y xuất kích.Hoả hoạn kéo dài đến canh một mới dần dần tắt, ngoài thành lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có những cơn cuồng phong đang gào thét chói tai.

Cát bụi bay đầy trời, che khuất tầm mắt.Ngày kế tiếp, trời dần dần hé sáng, gió cũng đã lặng đi rất nhiều, sa mạc đã trở lại diện mạo vốn có của mình.

Trong ánh bình minh mờ ảo có thể thấy trong đại doanh quân Đường, lều trại đã không còn nữa, chỉ còn lại một khoảng đất bị cháy đen.Lúc này, một gã trinh sát cưỡi ngựa hối hả chạy tới, đứng dưới chân thành hô to:- Tô tướng quân!Tô Định Phương dò hỏi:- Tình hình quân Đường như thế nào?- Bẩm báo Tô tướng quân, không thấy quân Đường.

Bọn chúng đã rút lui trong đêm!Tô Định Phương thoáng sững sờ, chuyện gì đã xảy ra, hùng hổ mà đến nhưng lại chạy trốn ngay trong đêm.

Không lẽ một lần bị đánh lén bằng hỏa công đã khiến bọn chúng sợ đến vỡ mật sao?- Cón sót lại thứ gì không?- Hồi bẩm tướng quân, ngoại trừ mấy trăm đỉnh lều lớn bị thiêu hủy thì không còn lại gì cả, lương thực, lều trại, thương giáo bọn họ đều mang đi cả.Lý Sa Đà mừng rỡ,- Tô tướng quân, quân địch hoảng sợ mà bỏ chạy, chính là cơ hội cho chúng ta đuổi theo giết hết bọn chúng.

Xin tướng quân ra lệnh!

Thuộc hạ nguyện dẫn binh truy kích bọn chúng.Tô Định Phương lắc đầu, quân Đường rút lui có trật tự, tất cả trang bị đều mang theo, dựa vào đâu nói bọn chúng vì hoảng sợ mà bỏ chạy.

Năm nghìn kỵ binh của chúng lại không bị tổn thất gì, tối hôm qua đều ra ngoài doanh trại.

Lý Hiếu Cung dụng binh rất thận trọng, y tuyệt sẽ không sơ suất, tuyệt sẽ không để cho mình có cơ hội truy kích, nói không chừng đây là y dùng kế dụ binh.- Không được truy kích!

Truyền mệnh lệnh của ta, hôm nay không được mở cổng thành!Quyển 15: Phong Khởi V Hà Đông Đạo Chương 640 : Sứ giả triều Lương đến muộnNgoài mấy chục dăm, sau một cồn cát, năm nghìn kỵ binh xếp thành hàng chỉnh tề.

Lý Hiếu Cung đầu đội kim khôi, người mặc ngân giáp, tay cầm mã giáo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về nơi xa.

Ở phía sau bọn họ, bộ binh quân Đường đã đi xa, nhưng Lý Hiếu Cung cũng không vội vàng rút lui, y đang chờ đợi sự truy kích của quân Tùy, có lẽ y còn có thể nắm bắt được cơ hội cuối cùng.

Quân Tùy chân chính chỉ có ba nghìn quân, còn lại đều là Lương binh của Lý Triệu Cẩm, trong thời gian quá ngắn, chúng chưa đủ thời gian chấn chỉnh lại nên sức chiến đấu chưa mạnh, quân Đường vẫn còn một cơ hội.Lý Hiếu Cung kiên nhẫn chờ đợi, đến giữa trưa, từ xa xa, một lính trinh sát chạy tới,- Khởi bẩm Điện hạ, quân Tùy không có bất cứ động tĩnh gì, cửa chính thành Đôn Hoàng đến bây giờ vẫn không mở ra.Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ thở dài một tiếng, y biết kế mai phục của mình đã bị đối phương khám phá, đối phương không chịu cùng mình liều mạng, Tđành phải quay đầu lại ra lệnh:- Rút quân!Năm nghìn binh mã quay đầu lại chậm rãi tiến về hướng huyện Thường Nhạc.

Quân Đường chứa đầy hy vọng mà đến, nhưng lại rút lui trong thất vọng.…Thành Trường An, cuộc đàm phán giữa Đường và Tùy lâm vào tình thế bế tắc, đôi bên chủ yếu tranh chấp quyền sở hữu quận Đôn Hoàng.

Triều Tùy cho rằng quận Đôn Hoàng vẫn là lãnh thổ của Đại Tùy, bị Lý Quỹ cướp, hiện tại đã bị triều Tùy xuất binh đánh đuổi quân đội nước Lương, đoạt lại quận Đôn Hoàng, quận Đôn Hoàng thuộc về triều Tùy là một đạo lý hiển nhiên.Mà triều Đường lại khăng khăng nói Lý Quỹ đã đầu hàng triều Đường, như vậy tất cả đất đai hiển nhiên thuộc về triều Đường, trong đó, bao gồm cả quận Đôn Hoàng, đó là lí do quận Đôn Hoàng thuộc lãnh thổ của triều Đường.

Tuy rằng bị triều Tùy chiếm đoạt, nhưng triều Đường quyết không thừa nhận.

Triều Đường cho rằng quận Đôn Hoàng là khu vực gây nhiều tranh cãi, trọng hiệp nghị hòa giải cũng không bao gồm nó và cả quận Y Ngô.Hai bên không ai nhường ai, hiệp nghị hòa giải coi như không thành công.

Tính ra, Đỗ Như Hối ở Trường An đã suốt nửa tháng nhưng đôi bên vẫn chưa có dấu hiệu thỏa hiệp, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu tháng mười hai rồi.Sáng sớm hôm nay, Đỗ Như Hối vừa mới rời giường, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa dồn dập, chỉ nghe Ngụy Trưng ở bên ngoài lo lắng nói:- Đỗ tướng quốc, có tin tức khẩn cấp từ Thái Nguyên!Đỗ Như Hối mang giày xong liền bước ra mở cửa, thấy vẻ mặt Ngụy Trưng phấn khởi, liền cười hỏi:- Ngụy thị lang cao hứng như vậy, có tin gì tốt chăng?- Đúng vậy!Ngụy Trưng lấy ra một phong thư, nóng lòng nói:- Nghe người đưa tin nói, quân Đường đã vội vã rút lui khỏi quận Đôn Hoàng, hiện tại quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô đã hoàn toàn bị chúng ta khống chế.Ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, cất tiếng cười lớn:- Nếu thật là như vậy, đã đến lúc chúng ta trở về nhà rồi.Trong ngự thư phòng, Lý Uyên đứng ở trước bản đồ, trầm mặc thật lâu không nói gì.

Cùng lúc Đỗ Như Hối nhận được tin tức từ Thái Nguyên, thì Lý Uyên cũng đồng thời nhận được tin của Lý Hiếu Cung do Trương Dịch khẩn cấp đi tám trăm dặm đưa tới.

Với binh lực ở Hà Tây thì không thể nắm được quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô.

Hiện tại trời đông giá rét, quân Tùy ở Đôn Hoàng đã chuẩn bị đầy đủ, vườn không nhà trống.

Sĩ khí quân Đường quá thấp, không thể đánh hạ thành Đôn Hoàng trong mùa đông.

Để tránh cho quân Đường toàn quân bị diệt ở thành Đôn Hoàng, ông ta quyết định rút quân về Lương Châu.Ở trong thư Lý Hiếu Cung giải thích kỹ càng tỉ mỉ lý do vì sao ông ta phải rút lui khỏi quận Đôn Hoàng.

Ông ta kín đáo nói cho Lý Uyên biết, quân Đường sẽ không chấp nhận nổi việc lại thất bại trước quân Tùy.

Quân Tùy đã từng một lần nửa đêm tập kích nhiễu loạn khiến sĩ khí quân Đường gần như sụp đổ.

Lòng sợ hãi quân Tùy khiến bọn lính tình nguyện mạo hiểm đi chân trần ngoài giá lạnh trốn ở ngoài lều, cũng không muốn quay về lều lấy khôi giáp và giày.Lý Hiếu Cung thẳng thắn vạch rõ, ông ta rút quân là vì tương lai của Đại Đường, vì Đại Đường chưa đến mức sụp đổ trước uy áp của Bắc Tùy.

Nếu đã không có khả năng đoạt lại quận Đôn Hoàng, vậy nên bảo toàn thực lực, không cùng chiến đấu với quân Tùy chính là lựa chọn tốt nhất.Ở trong thư tuy rằng lời nói của Lý Hiếu Cung thẳng thắn thành khẩn đến mức chói tai, nhưng Lý Uyên lại biết những lời ông ta nói đều là sự thật.

Đại Đường quả thật không chấp nhận nổi nếu lại bị quân Tùy đánh bại một lần nữa.

Nếu không ông ta cũng sẽ không cầu hòa với Dương Nguyên Khánh.

Chỉ có điều vị trí chiến lược của quận Đôn Hoàng quá quan trọng.

Cứ buông tha như vậy, khiến trong lòng Lý Uyên cảm thấy giống như một tảng đá nặng trịch đè ép.- Phụ hoàng tìm nhi thần sao?Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thái tử Kiến Thành.Lý Uyên quay đầu lại nhìn anh ta một cái, gật đầu lại hỏi anh ta.- Hoàng thúc Thần Thông của con đâu?

Ông ấy có đến đây không?- Hoàng huynh, đệ ở đây!Lý Thần Thông đi từ phía sau Lý Kiến Thành đến, Lý Uyên sai người tuyên hai người bọn họ tiến đến thương nghị đại sự.- Trước hết, hai người ngồi đi đã!Lý Uyên cũng trở về ngồi xuống ghế dựa của mình.

Tạm thời, ông ta không nói về việc của Lý Hiếu Cung, mà hỏi Lý Thần Thông trước.- Tình hình đàm phán hôm nay thế nào?Lý Thần Thông lắc đầu.- Hôm nay, mọi người đã ngồi một canh giờ.

Đại khái đã xong.

Chỉ có quận Đôn Hoàng là khác nhau quá lớn, không thể đạt được thỏa hiệp.- Khác nhau thế nào?- Khác nhau cũng chỉ là một vấn đề.

La Nghệ U Châu, Lương Sư Đô quận Tây Bình, cũng đã thống nhất ý kiến với chúng ta, cũng đã đồng ý xây dựng lại cầu nổi Bồ Tân giữa hai bên.

Chúng ta cũng hứa hẹn không đeo đuổi quận Hoằng Nông, để báo đáp lại.

Đối phương cũng đồng ý cắt giảm binh lực đóng ở sáu quận phía bắc đến mức thấp nhất.

Số quân đóng ở mỗi quận không vượt qua nghìn người.

Số quân đóng ở quận Quan Nội chúng ta cũng tương tự như vậy.

Hơn nữa, mậu dịch hai bên cùng với mượn đường của con đường tơ lụa, còn có người thân của quan viên đi lại, những điều này đều đạt được thỏa hiệp.

Chỉ có vấn đề của quận Đôn Hoàng, hai bên đều không chịu nhượng bộ, khiến cho hiệp nghị giải hòa cuối cùng không thể đạt được.Lý Uyên gật đầu.

Kỳ thật đối với tiến triển đàm phán ông ta đã rõ như lòng bàn tay.

Lúc này, ông ta hỏi lại một lần, cũng là để vào đề cho câu chuyện.

Ông ta thấy Lý Kiến Thành muốn nói lại thôi, liền hỏi:- Hoàng nhi muốn nói gì sao?Lý Kiến Thành vội vàng cúi thấp người nói:- Phụ hoàng, con muốn đề nghị, vẫn là muốn đạt được thỏa hiệp với triều Tùy, phân quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô thành hai.

Triều Tùy muốn quận Đôn Hoàng.

Mà chúng ta lấy quận Y Ngô.

Hai bên công nhận lẫn nhau.

Phụ hoàng có đồng ý với phương án này không?Lý Uyên cười chua xót nói:- Đã không có quận Đôn Hoàng, lấy quận Y Ngô thì còn có ý nghĩa gì?

Trẫm ở Tây Vực, ngay cả quan viên nhậm chức báo cáo công tác cũng phải mượn đường qua quận Đôn Hoàng.

Nếu không có quận Đôn Hoàng, trẫm cũng không muốn quận Y Ngô.- Phụ hoàng.

Ý của Nhi thần là tìm một bậc thang, hai bên đều có thể chấp nhận.

Đàm phán đã kéo dài nửa tháng.

Nhi thần cho rằng không thể lại kéo dài thêm nữa.- Không cần tìm bậc thang gì cả!Lý Uyên quyết đoán lắc đầu.- Trẫm tìm hai người các ngươi đến, chính là nói rõ các ngươi biết, trẫm đã quyết định buông tha quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô.

Có thể thừa nhận chúng là lãnh thổ quốc gia của triều Tùy.Lý Kiến Thành và Lý Thần Thông nhìn nhau.

Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bản thân Thánh Thượng vẫn kiên trì không chịu nhượng bộ.

Tại sao đột nhiên ông ta lại thay đổi chủ ý.

Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút hỏi:- Phụ hoàng, có phải bên Hiếu Cung có tin tức gì bất lợi không?Lý Uyên chậm rãi gật đầu, đưa lá thư của Lý Hiếu Cung cho anh ta.- May mắn không có tổn binh hao tướng, cho nên cũng chưa thể nói là bất lợi.

Chỉ có điều chúng ta đi chậm một bước, quân Tùy đã chiếm đóng hai quận Đôn Hoàng và Y Ngô.Lý Kiến Thành xem lá thư xong, lại chuyển lá thư cho hoàng thúc Lý Thần Thông.

Rốt cục Lý Kiến Thành đã hiểu được lý do vì sao phụ hoàng cuối cùng đã đồn ý.

Tuy rằng phụ hoàng không chịu thừa nhận thất bại, nhưng trên thực tế Lý Hiếu Cung chính là không chiến mà bại.

Quận Đôn Hoàng đã không thể đoạt lại được.

Hơn nữa trong lòng quân Đường đã sợ Tùy.

Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân căn bản cuối cùng đã thúc đẩy phụ hoàng bắt buộc phải nhượng bộ.Lý Thần Thông xem lá thư xong, ông ta khẽ cau mày.- Nhưng cứ như vậy đồng ý cho triều Tùy, có phải là nhượng bộ quá lớn hay không?

Hơn nữa, cũng không có thể diện.

Có lẽ chúng ta có thể tranh cãi từ chỗ khác thêm một chút quyền lợi.

Ví dụ như bảo vệ tính mạng của La Nghệ và Ôn Ngạn Bác gì đó, Bệ hạ nghĩ sao?- Điều này có thể.

Khanh đi nói chuyện với bọn họ, nhưng có một vài điều phải nói rõ ràng với bọn họ, trẫm cũng không phải bởi vì quận Đôn Hoàng là đất đai của triều Tùy mới đưa lễ cho bọn họ.

Quận Đôn Hoàng là địa bàn của Lãnh quốc, bị triều Tùy giành chiếm đóng trước mà thôi.

Điểm ấy rất quan trọng.

Nếu không tương lai lại nói tiếp.

Trường An cũng từng là đất đai của triều Tùy.

Vậy sẽ thành phiền phức, không thể chỉ có một quận Đôn Hoàng bắt đầu thuộc về triều Tùy đạt được trong hiệp nghị.- Thần hiểu, nhất định sẽ lảng tránh điều này.

Thần tin tưởng bọn họ cũng có thể hiểu được!- Được rồi!

Cứ như vậy đã.Lý Uyên đứng lên nói:- Trẫm hy vọng ngày mai sẽ đạt được hiệp nghị giải hòa.

Trẫm cần tập trung binh lực đối phó với Lương Sư Đô, không thể lại kéo dài tiếp.Dừng một chút, Lý Uyên lại nhìn Lý Kiến Thành nói:- Để Thái tử thay trẫm ký tên gia ấn trên hiệp nghị.

Dù sao Dương Nguyên Khánh chỉ là Sở Vương, không cùng đẳng cấp với trẫm.- Nhi thần tuân chỉ!. . .Đàm phán giải hòa Tùy Đường kéo dài ước chừng nửa tháng, rốt cục triều Đường cuối cùng đã nhượng bộ đạt được hiệp nghị.

Hai bên hứa hẹn bỏ qua thù hận, thừa nhận lãnh thổ quốc gia của nhau.

Ít nhất trong một năm, cam đoan chưa được đối phương cho phép, đội quân của mình sẽ không bước vào lãnh địa của đối phương.

Ngoài ra, hai bên lại ước định hai mươi mấy điều trói buộc khác.

Hiệp nghị được làm thành hai bản, do Thái tử Lý Kiến Thành và Sở Vương Dương Nguyên Khánh là người cao nhất ký tên xác nhận.

Mười ngày sau, Dương Nguyên Khánh cũng đặt ấn cùng chữ ký trên hiệp nghị giải hòa.Từ đó, Tùy Đường hai hướng chính thức giảng hòa.

Bọn họ tự điều chỉnh bố trí binh lực.

Triều Đường bố trí phòng ngự ở ở Quan Trung, phía Đông của Bắc Tùy.

Một trăm nghìn đại quân điều đi Lũng Tây.

Mặt khác năm mươi nghìn binh lực quận Hoằng Hóa và quận Thượng cũng rút về Quan Trung.Mà ba mươi nghìn binh lực triều Tùy đã cho đóng quân ở quận Hà Đông được bố trí đến khe núi quận Thái Nguyên.

Đồng thời cắt giảm hai mươi lăm nghìn quân ở quận Linh Võ và sáu quận Quan Bắc xuống còn năm nghìn quân.

Còn lại hai mươi nghìn quân được triệu hồi về Thái Nguyên, bố trí gần quận Nhạn Môn và gần khe núi Phi Hổ.

Triều Tùy bắt đầu chuẩn bị chiến dịch Hà Bắc.. . . . .Đầu tháng mười một, ngay ngày hôm sau khi Tùy đường đạt được hiệp nghị giải hòa, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ cửa nam tiến vào thành Thái Nguyên.

Hai bên xe ngựa có hơn mười người tùy tùng, đều mặc trang phục màu đen bó sát người, lưng giắt hoành đao, cưỡi ngựa đi theo xe ngựa.Ở trong thời kỳ chiến loạn, loại tình huống như thế này khá phổ biến.

Bình thường gia đình giàu có khi xuất hành đều mang nhiều võ sĩ đi theo.

Ở triều Tùy cũ, hoành đao từng là hàng cấm, nghiêm cấm thứ dân bình thường mang theo.

Hiện tại, lệnh cấm này đã sớm được phá bỏ.

Ở các nơi trong Trung Nguyên, đừng nói là hoành đao, ngay cả quân nỏ cũng được tùy ý xuất hiện trong gia đình bình thường.Binh lính trấn thủ cửa thành cũng không gặng hỏi quá lâu về vấn đề này, chỉ hỏi một chút về nơi chốn liền cho bọn họ vào thành.

Xe ngựa vừa vào thành, liền gặp ngay không khí náo nhiệt phồn hoa.

Màn xe được vén lên.

Một người đàn ông trung niên quan sát xung quanh nhìn, chỉ thấy trên đường cái người đến người đi.

Chỉ hơn một tháng nữa là tới năm mới.

Trên đường cái có vẻ náo nhiệt khác thường.- Khúc Tam Lang, nơi này có thể còn náo nhiệt hơn cả thành Giang Lăng chúng ta.Người trung niên cười nói.

Ông ta nói khẩu âm phía nam.Có thể vì tính tình của người đàn ông trung niên này rất tốt, các tùy tùng đều hợp ý với ông ta.

Một gã tùy tùng trẻ tuổi cười nói:- Lý Thiếu Khanh có chút trọng bên này kinh bên kia rồi!

Ta cảm thấy thành Giang Lăng cũng không thể kém hơn so với nơi này.

Chỉ có điều chúng ta đi ở trên đường đã hai mươi ngày.

Hơn nữa, cũng sắp đến năm mới, ta chắc lúc này bên trong thành Giang Lăng cũng náo nhiệt như vậy.Nếu bọn họ nói chuyện bên cạnh cửa thành, bị binh lính thủ vệ nghe thấy, nhất định sẽ liên hệ những manh mối khẩu âm phía nam của bọn họ, Thiếu Khanh, thành Giang Lăng lại, sẽ lập tức đoán ra bọn họ là quan viên đến từ phía nam.Quả thật như thế. người này chính là Lý Thị Lang Lương triều, Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, tên là Lý Kinh.

Nếu Dương Nguyên Khánh thấy ông ta cũng sẽ chấn động.

Vì Lý Kinh chính là cậu ruột của Dương Nguyên Khánh.

Tên ban đầu là Lý Đại Lang.

Vì ngại tên này có vẻ quê mùa, sau ra làm quan liền đổi tên là Kinh.

Hiện tại gọi là Lý KinhNăm đó Dương Nguyên Khánh vì lôi kéo Lý Kinh, đặc biệt phong cậu hắn làm huyện úy huyện Kinh Sơn quận An Lục.

Năm thứ chín Đại Nghiệp, Lý Kinh phát hiện Tiêu Tiển muốn tạo phản, phần lớn quan viên quận An Lục đều đã gia nhập Nam Hoa Hội.

Trong lòng ông ta liền cảm thấy sợ hãi, vứt bỏ chức quan trốn vào kinh, tìm nơi nương tựa trong nhà Dương Nguyên Khánh.

Tuy nhiên, không đến hai tháng, ông ta lại nhớ quê nhà muốn về phía nam.

Bùi Mẫn Thu không ngăn được ông ta, liền tặng ông ta một khoản tiền lớn, để ông về quê làm phú ông.Lý Kinh có hai người con trai.

Con trai cả là Lý Quý.

Con thứ là Lý Phúc.

Thời gian Lý Quý học ở trường tại quận Nam đã gia nhập Nam Hoa Hội, đảm nhiệm Trường Sử quận Giang Hạ Lương triều.

Bởi vì Lý Kinh là cậu của Dương Nguyên Khánh, nửa năm trước Tiêu Tiển tự mình tới cửa, mời ông ta đến Giang Lăng, cũng phong ông ta làm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh.Lần này ông ta phụng mệnh đi sứ bắc Tùy, dẫn theo lòng kỳ vọng tràn đầy của Tiêu Tiển.

Một mặt là hy vọng bắc Tùy có thể thừa nhận Triều Lương hợp pháp.

Về phương diện khác cũng hy vọng Tùy Lương hai triều có thể kết làm đồng minh.Lý Kinh có chút khẩn trương.

Ông ta không biết Dương Nguyên Khánh có thể trách mình về việc lần trước tự chạy về phía nam hay không.

Hơn nữa, mình đã thành bầy tôi của triều Lương, có thể khiến Dương Nguyên Khánh tức giận hay không?

Trong lòng ông ta thực sự lo lắng bất an không yên.Xe ngựa chậm rãi đi tới trước cửa vương phủ Dương Nguyên Khánh thì dừng lại.

Ông ta thoáng nhìn về phía bảng hiệu trên cửa lớn.

'Sở Vương phủ'.

Trong lòng Lý Kinh không khỏi cảm thán thật sâu.

Ông ta nhớ tới tình cảnh năm đó, khi Dương Nguyên Khánh mới ba tuổi, mình còn dẫn hắn đi Dương phủ.

Ngay lúc đó bảng hiệu Việt Quốc Công phủ làm ông ta sợ hãi không thôi.

Mà hiện tại, đứa nhỏ này đã trưởng thành.

Nhưng hắn lại trở thành Sở Vương.

Hơn nữa, nghe nói tương lai hắn còn có thể trở thành hoàng đế.

Không biết mẫu thân hắn dưới suối vàng biết được, sẽ vui sướng và tự hào tới mức nào.Lý Kinh lau nước mắt đang chảy ra qua khóe mắt già nua, căn dặn tùy tùng một tiếng.- Đi tới gặp người gác cổng bẩm báo một tiếng, nói có thân thích của Sở Vương điện hạ từ phía nam đến đây.Một lát sau, những tiếng ngọc bội nhẹ nhàng vang lên, Sở Vương phi vợ của Dương Nguyên Khánh là Bùi Mẫn Thu cùng mấy chục nha hoàn vú già vây quanh đi từ trong phủ ra.

Bùi Mẫn Thu đã đoán được là cậu của trượng phu đến đây, nàng không dám chậm trễ, tự mình đi ra nghênh đón.Lý Kinh cuống quít xuống xe ngựa, tiến lên hai bước khom người thi lễ.- Tham kiến Sở Vương phi!- Quả nhiên là cậu đã đến.Bùi Mẫn Thu cười thi lễ trở lại.- Hai năm nay không gặp, thoạt nhìn cậu thân thể càng thêm khỏe mạnh, khiến người ta vui mừng.- Cảm ơn Vương phi quan tâm, Nguyên Khánh có ở trong phủ không?- Chàng vẫn chưa về.

Cháu sẽ lập tức phái người đi thông báo với chàng.

Thời tiết rét lạnh, mời cậu vào trong phủ nghỉ ngơi trước.

Mấy ngày hôm trước Nguyên Khánh còn rất lo lắng cho tình hình gần đây của cậu.Bùi Mẫn Thu lại nhìn qua xe ngựa một chút, có chút ngạc nhiên hỏi:- Vì sao chỉ có một mình cậu, mợ đâu?- Ha hả!

Bà ấy không đi được, tháng trước vợ của Phúc nhi sinh hạ đứa con thứ tư.

Hiện tại bà ấy đang bề bộn nhiều việc.- Không ngờ Phúc biểu đệ đã có bốn đứa con trai.

Vì sao cậu không cho người đến nói một tiếng.

Vậy mà chúng ta lại không biết gì.- Các ngươi ở Phong Châu mà!

Quá xa.Lý Kinh được mời vào vương phủ.

Bùi Mẫn Thu lệnh cho quản gia dẫn mười mấy tùy tùng vào trong phủ nghỉ ngơi, lại phái người đi thông báo với Dương Nguyên Khánh.

Sau đó, mới dẫn cậu Lý Kinh vào phủ gia......Trong Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh đang họp hội nghị nội các, thương nghị với năm vị tướng quốc về phương án cụ thể phát động đợt tấn công Hà Bắc.- Thế cục Hà Bắc khá phức tạp.

Hiện tại, Ngụy Đao Nhi, La Nghệ, Cao Khai Đạo cùng với Đậu Kiến Đức đang đứng ở trạng thái giằng co.

Bọn họ xem nhau là địch, đồng thời cũng sẽ liên hợp đối phó với bên ngoài.

Năm trước Đậu Kiến Đức tấn công U Châu, Cao Khai Đạo liền xuất binh trợ giúp La Nghệ, tập kích quân Đậu Kiến Đức từ phía bên cạnh, khiến Đậu Kiến Đức binh bại phải quay trở về.

Hơn nữa, Ngụy Đao Nhi, gã và Đậu Kiến Đức cũng từng cùng đối phó với Tiết Thế Hùng.

Cho nên, khi thế lực của chúng ta tiến vào Hà Bắc, rất có thể sẽ khiến bọn họ liên hợp lại.

Ta có thể đoán được, dù thế nào, đây cũng là một trận chiến kéo dài.Dương Nguyên Khánh thoáng nhìn về phía mọi người, lại chậm rãi nói:- Đối với chúng ta mà nói, khó khăn không chỉ có là phải nắm được Hà Bắc, hơn nữa còn phải đối mặt với sự khốn khổ của người dân Hà Bắc.

Trải qua năm sáu năm bị loạn phỉ tàn sát bừa bãi, cuộc sống của người dân Hà Bắc đã sớm trở nên khó khăn.

Dân cư giảm mạnh.

Nói thẳng thắn một chút, chính là chúng ta phải chuẩn bị trước rất nhiều tiền.

Nhất là lương thực.

Đây là vàng trong thời loạn thế.

Các vị tướng quốc còn lại phải nhận thức đầy đủ tầm quan trọng của việc cướp lấy Hà Bắc.

Ở phía sau cần toàn lực trợ giúp cho cuộc chiến Hà Bắc lần này.Tô Uy đứng lên cười nói:- Để ta thay mặt các vị trong nội các tỏ thái độ trước!

Từ mấy tháng trước Việc cuộc chiến Hà Bắc sắp phát sinh đã nằm trong chương trình nghị sự của Tử Vi Các.

Năm nay mấy quận phía nam Hà Đông chúng ta là đã thu hoạch lương thực.

Nhưng bốn quận Lâu Phiền, Mã Ấp, Nhạn Môn, Định Tương do bị Lưu Vũ Chu phá hủy, vẫn chưa khôi phục lại.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 641 : Hai yêu cầuTô Uy tiếp:- Gần đây lại có mấy chục nghìn dân di cư từ Quan Trung tới, cũng cần bố trí một lượng lớn lương thực.

Cũng may quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ có lương thực dự trữ nhất định, có thể giải quyết được vấn đề này.

Hiện tại nhà kho thành Thái Nguyên và nhà kho thành ở cung Tấn Dương còn có lương thực dự trữ hơn tám trăm nghìn thạch.

Để đối phó với cuộc chiến Hà Bắc lần này, Tử Vi Các thương nghị, đồng ý lấy ra năm trăm nghìn thạch lương thực, để ủng hộ chiến dịch Hà Bắc.

Mặt khác, còn có một triệu xâu tiền, cũng dành làm quân phí cho chiến dịch Hà Bắc lần này.Bùi Củ cũng cười nói:- Nếu triều đình có thể thu mấy chục quận Hà Bắc vào trong túi, đương nhiên chúng ta cầu còn không được.

Từ lúc cuộc chiến Hà Nội, chúng ta đã thương nghị về kế sách đối phó với Hà Bắc.

Nếu chiến dịch Hà Bắc có thể hoàn thành trong một năm, như vậy Hà Đông còn chịu đựng được.

Nếu quá một năm, vậy có chút quá sức.

Ta lại bổ sung một chút.

Vừa rồi Tô tướng quốc nói còn trữ lại tám trăm ngàn thạch lương.

Đó chỉ là lương thực dự trữ của Thái Nguyên.

Trên thực tế, năm nay sau khi các quận phía nam thu hoạch lương thực, thuế lương dần dần thu vào.

Đến khoảng tháng hai sang năm, quan phủ còn có đại khái hai trăm ngàn thạch thuế lương thu vào.

Cho nên nói, tài lực của chúng ta còn khá đầy đủ.Hôm nay hội nghị Tử Vi Các chủ yếu là thương nghị trợ giúp hậu cần cho cuộc chiến Hà Bắc.

Hơn nữa, thế cục Hà Bắc khá phức tạp.

Dựa theo kế hoạch, ít nhất phải tốn thời gian nửa năm, chiến tranh cần tới thực lực của một nước, nguồn chiêu mộ lính, dân phu, thuế ruộng cùng với các loại trợ giúp vật tư.

Những điều này đều phải được chuẩn bị đầy đủ từng việc một.Hội nghị diễn ra ước chừng một canh giờ mới giải tán đi.

Phía sau còn rất nhiều công việc cụ thể phải thu xếp.

Dương Nguyên Khánh quay trở lại quan phòng của mình.

Vừa mới đi tới cửa, một gã thị vệ tiến về phía hắn bẩm báo.- Tổng quản, vừa rồi Vương phi phái người đến bẩm báo, nói cậu Tổng quản từ phía nam đến đây, mời ngài trở về một chuyến.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Ngay lập tức trong lòng liền mừng rỡ.

Mấy ngày hôm trước hắn nghe một quan viên quê ở quận An Lục nói, đầu năm quận An Lục từng bị một đội quân của Chu Kiệt vượt biên qua đánh cướp.

Hắn còn rất lo lắng cho an toàn của cậu.

Không ngờ, cậu đã đến đây.

Hắn nhìn xem sắc trời một chút.

Cũng đã sắp tới giữa trưa, hắn liền vui vẻ nói:- Về phủ trước đã!.....Dương Nguyên Khánh lên xe ngựa chạy về phía trong thành Thái Nguyên.

Hôm nay, thời tiết sáng sủa.

Ánh mặt trời mùa đông chiếu qua màn xe hắt vào bên trong, khiến trong xe ấm áp khác thường.

Dương Nguyên Khánh nheo mắt lại, hưởng thụ cảm giác nhàn nhã hiếm có này.

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi tiến qua cầu phủ, ngừng lại ở trước cửa phủ.- Lão gia đã trở lại!Người gác cổng thấy hắn từ trên xe ngựa bước xuống, lập tức quát to một tiếng chạy gấp vào trong phủ bẩm báo.

Một lát sau, Bùi Mẫn Thu đi ra đón.

Nàng khẽ cười nói:- Còn tưởng rằng chàng chưa về, cho nên đã để cậu đi nghỉ ngơi trước.Nàng vừa dứt lời, Lý Kinh đã xuất hiện ở cửa đông viện, ha hả cười nói:- Ta làm sao ngủ được.

Vẫn ở đây chờ Nguyên Khánh trở về!Dương Nguyên Khánh vội vàng tiến lên phía trước khom người thi lễ.- Nguyên Khánh ra mắt cậu!Lý Kinh có chút chân tay luống cuống, liên tục xua tay.- Không dám nhận!

Không dám nhận!

Hiện tại cháu đã là Vương gia, không thể lại giống từ trước được.- Hiện tại là cháu ngoại gặp cậu, không liên quan tới chức Vương gia.Dương Nguyên Khánh lại cười hỏi:- Mợ đâu, đã đi nghỉ ngơi rồi sao?Bùi Mẫn Thu từ bên cạnh đi lên cười nói:- Phúc biểu đệ của chàng mới có thêm cậu con trai thứ tư.

Mợ muốn chăm sóc cháu trai, cho nên lần này không đi cùng tới đây.- Cậu con trai thứ tư?Dương Nguyên Khánh có chút ngạc nhiên.- Ôi!

Phúc nhi chính là có mạng sinh con trai.

Vợ nó không ngừng mang thai, sinh liên tiếp bốn đứa đều là cháu trai.

Ta cũng sắp chết lặng.

Trong nhà có khá nhiều chuyện!

Để từ từ sẽ nói cho cháu biết.Dương Nguyên Khánh gật đầu, dẫn Lý Kinh theo đi tới thư phòng ngoài của mình.Hai người tới thư phòng ngồi xuống.

Một thị nữ dâng trà cho bọn họ.

Lý Kinh cười khổ một chút nói:- Ta không biết nên nói về chuyện này như thế nào, nhưng vẫn phải nói một chút.

Ta không ngại nói thẳng, hiện tại ta là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh của triều Lương.Trên mặt Dương Nguyên Khánh cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chuyện trong nhà, nghe thấy Lý Kinh liên tiếp được bốn người cháu trai, hắn có chút kinh ngạc.

Nhưng trên phương diện chính trị, cho dù trời sập xuống, hắn cũng có thể che giấu thái độ của mình.- Cậu vào làm quan cho triều Lương bao lâu rồi?Dương Nguyên Khánh cầm chén trà lên uống một hớp trà, không chút hoang mang hỏi.Lý Kinh thấy Dương Nguyên Khánh cũng không có vẻ gì là kinh sợ, ông ta cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn, khẽ thở dài nói:- Nửa năm trước, Thánh Thượng tự mình đến nhà mời ta.

Ta cảm động trước thành ý của ông ta, nên đã đồng ý ra làm quan.

Hơn nữa phần mộ của mẫu thân cháu lại được triều Lương xây dựng cải tạo lại, chiếm diện tích cả trăm mẫu đất, theo đúng quy cách của hoàng thất.

Khí thế hùng vĩ, đặc biệt giống với lăng tẩm.

Dân ở đó đều gọi mộ mẫu thân cháu là mộ thái hậu...Dương Nguyên Khánh yên lặng nghe, không hề ngắt lời kể của Lý Kinh, nhưng trong óc hắn lại đang nhanh chóng suy ngẫm ý đồ của cậu khi đến đây.

Rất rõ ràng, cậu đến với thân phận của sứ giả triều Lương, bao gồm cả việc Tiêu Tiển lôi kéo cậu, sửa lại mộ mẫu thân.

Những thứ này đều có thể coi như là hành động lấy lòng mình.

Tiêu Tiển là có mục đích chính trị rất mạnh.- Thánh Thượng nói, năm đó cháu và ông ấy có quan hệ cá nhân rất tốt.

Hơn nữa, khi ở Giang Đô, hai người còn từng hợp tác với nhau.

Ông ấy rất hy vọng có thể tiếp tục kéo dài mối quan hệ hữu nghị và hợp tác này.Dương Nguyên Khánh trầm tĩnh khiến Lý Kinh vô cùng căng thẳng.

Bỗng nhiên ông ta ý thức được, quan hệ cậu cháu mỏng manh giữa bọn họ không đủ để chịu đựng nổi sứ mệnh mà ông ta đang mang.

Dương Nguyên Khánh không có khả năng bởi vì ông ta là cậu mà đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của ông ta.

Tất nhiên là căn cứ vào cân nhắc tới lợi ích của bắc Tùy, ông ta rất lo lắng Dương Nguyên Khánh sẽ khéo léo cự tuyệt đề nghị của ông ta.

Đến lúc đó, ông ta trở về sẽ phải ăn nói làm sao?Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:- Quả thật rất cảm ơn Tiêu Tiển đã trợ giúp cháu ở Giang Đô.

Không biết lần này cậu đến, Tiêu Tiển đã kỳ vọng ở cậu thế nào?

Cháu muốn nói, cậu tới mang theo nhiệm vụ gì?Dương Nguyên Khánh thẳng thắn khiến Lý Kinh bỗng nhiên càng thêm căng thẳng.

Ông ta cũng tỉnh táo lại.

Mặc kệ nói thế nào, ông ta là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh của triều Lương.

Ít nhất cũng nên biểu đạt được hoàn chỉnh ý nguyện của triều Lương.

Hơn nữa còn phải bảo vệ tôn nghiêm của triều Lương.Lý Kinh thở dài, ngồi thẳng người, cũng thẳng thắn nói:- Lần này ta đến, là làm đặc sứ cho Thánh Thượng, với một hy vọng là triều Tùy có thể thừa nhận triều Lương mới chính là kế thừa chính thống của tây Triều Lương.

Kỳ thật là hy vọng giữa hai triều chúng ta có thể kết làm đồng minh, cùng đối phó với triều Đường.- Cùng đối phó với triều Đường?Những lời này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất hứng thú.

Tuy rằng hắn và triều Đường vừa đạt được hiệp nghị giải hòa, nhưng giải hòa chỉ là một cách làm dịu đi sự hận thù của hai bên, hoặc là nói chỉ là một loại hiệp nghị ngừng chiến.

Cũng không có nghĩa là tương lai bọn họ không sẽ xung đột vũ trang.

Hơn nữa, trên hiệp nghị nói rất rõ, trong vòng một năm không xâm phạm lẫn nhau.

Nói cách khác, hiệp nghị giải hòa giữa hai triều Tùy Đường chỉ có thời hạn hiệu lực trong một năm.

Một năm sau, triều Đường đã ổn định thế cục Quan Lũng, bắt đầu mở rộng về hướng đông.

Mà khi đó mình cũng có thể đã bình định được Hà Bắc rồi.Hơn nữa hiệp nghị giải hòa giữa Tùy Đường còn có một vấn đề quan trọng nhất mà hai bên đều có ý xem nhẹ.

Hiệp nghị kia chỉ là bảo đảm không xâm phạm lãnh địa của nhau, nhưng cũng khó giữ được bọn họ ở bên ngoài lãnh thổ cũng sẽ có sự hòa thuận chung.

Ví dụ như quân Tùy tấn công Lạc Dương, mà quân Đường đang tấn công Lạc Dương, như vậy giữa hai bên có thể vì tranh đoạt Lạc Dương mà bùng nổ chiến đấu kịch liệt.

Điều này không ở trong phạm vi hiệp nghị.

Đây là một kiểu cố ý xem nhẹ.

Hai bên đều không muốn bị hiệp nghị này trói buộc quá nhiều.Nếu có thể cùng Tiêu Tiển kết làm đồng minh, thật ra có lợi trong việc khống chế triều Đường mở rộng về phía nam.

Nếu triều Lương và triều Đường phát sinh chiến tranh kịch liệt, hắn có thể phái đội quân tới tham chiến cùng triều Lương, hoặc là hắn ở sau lưng ủng hộ triều Lương.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Năm đó cậu mợ đã có ơn nuôi dưỡng cháu, nếu cậu đã tự mình nhận sứ mệnh tới đây, sao cháu có thể không nể mặt cậu.

Mặt khác, quả thật cháu và Tiêu Tiển có giao tình nhiều năm, cháu cũng nguyện ý kéo dài tình hữu nghị trong quá khứ với ông ta.

Cứ như vậy đi!

Để đáp lại việc ông ta đã phái cậu đi sứ tới Thái Nguyên, cháu cũng sẽ phái một đặc sứ đại diện triều Tùy đi sứ Tây Lương.

Trước tiên, cháu đồng ý với yêu cầu đầu tiên của phía cậu, thừa nhận triều Lương là hợp pháp, sau đó chúng ta lại từ từ nói chuyện kết liên minh.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 642 : Tình cờ gặp mặt tại chợ BắcLý Kinh mừng rỡ.- Như vậy ngày mai chúng ta có thể xuất phát!- Không vội, cậu hiếm khi có thời gian tới đây một chuyến, hãy ở lại thêm vài ngày, tìm hiểu một chút về phong thổ Thái Nguyên.

Ngày mai cháu sẽ cùng cậu dạo thành Thái Nguyên bắc, xem thử có thể mua chút gì làm quà biếu cho mợ hay không.Chợ Bắc Thái Nguyên là chợ lớn nhất trong toàn bộ Hà Đông thậm chí là Hoàng Hà, rộng tới mấy trăm mẫu đất, có ba mươi mấy nghề và gần 800 cửa hàng.

Từ súc vật lừa ngựa, cho tới củi gạo mỡ muối ăn.

Từ các thứ đắt tiền như vàng bạc châu báu, đến những thử rẻ như kim chỉ, các loại thương phẩm cái gì cần có đều có.

Ở đây có trên mười ngàn người hành nghề chưởng quầy và tiểu nhị.

Nơi này cũng là nơi tập hợp và phân tán thương phẩm của mười lăm quận của Hà Đông.

Hầu như các tiểu thương, người bán hàng rong ở các quận Hà Đông đều mua hàng từ nơi này.Dương Nguyên Khánh dẫn theo Lý Kinh ngồi xe ngựa vào chợ.

Tiếng ầm ĩ náo nhiệt lập tức đập vào mặt.

Bây giờ đã gần tới tết, nhà nào cũng đều bận rộn mua sắm đồ tết.

Trong chợ Bắc người đến người đi.

Sát đường, ngay trước cửa hàng, tiếng tiểu nhị mời chào vang lên liên tục không ngừng.

Một chiếc chiếc xe bò chở đầy lương thực dầu mỡ, tiến về bến thuyền của chợ Bắc.

Chợ Bắc có một đường sông vận chuyển lương thực nối thẳng tới sông Phần.

Việc lưu thông hàng hóa từ phía nam xuống phía bắc đều là dựa vào vận chuyển đến sông Phần.Ở cửa chợ Bắc, Dương Nguyên Khánh đã thay đổi trang phục, dùng cách thức cải trang vi hành dẫn theo Lý Kinh vào chợ.

Tuy là cải trang vi hành, nhưng hai trăm thân vệ lại bảo vệ ở xung quanh.

Trong đám người chen chúc, bình thường cũng nhìn không ra.- Chưởng quầy, gạo này của ngươi bao nhiêu tiền một đấu?Lý Kinh xuất thân là tiểu địa chủ, tương đối chú ý đến giá cả gạo ở những nơi khác.

Ông ta đi đến trước một cửa hàng gạo, nắm một nắm gạo trắng, không nhịn được hỏi.Chưởng quầy cười ha hả đi tới.- Đây là gạo Giáng Châu, là gạo mới thu hoạch năm nay.

Tám mươi tiền một đấu.

Nếu ngươi muốn lấy nhiều, mười thạch trở lên, bảy mươi lăm tiền cũng có thể bán.- Vậy lúa mạch này thì sao?Lý Kinh lại chỉ lúa mạch ở bên cạnh hỏi.- Lúa mạch thì rẻ hơn một chút.

Sáu mươi tiền một đấu.

Cũng mười thạch trở lên, giảm năm tiền.Lý Kinh rất kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh nói:- Nguyên Khánh, giá gạo ở chỗ các cháu cũng không đắt!Dương Nguyên Khánh mỉm cười.- Năm nay phía nam thu hoạch được mùa, cho nên giá lương thực khá rẻ.

Giang Lăng chỗ các cậu một đấu gạo bao nhiêu tiền?- Giang Lăng là vùng đất lắm cá nhiều thóc.

Một đấu gạo cũng phải một trăm tiền.

Còn đắt hơn so với chỗ các cháu.Chưởng quầy đứng ở bên cạnh cười tiếp lời nói:- Vị khách nhân này, Giang Lăng là dùng tiền Đại Nghiệp, đương nhiên phải đắt hơn một chút.

Chúng ta dùng tiền mới.

Một xu tiền mới có thể đổi được hai xu tiền Đại Nghiệp.

Nếu tính theo như tiền Đại Nghiệp, chỗ chúng ta một đấu gạo chính là một trăm sáu mươi tiền, còn đắt hơn ở Giang Lăng các ngươi.Dương Nguyên Khánh nhận lấy một xâu xu tiền mới trong tay thân binh đưa cho Lý Kinh.

Vừa cầm vào, ông ta liền cảm giác khác hẳn.

Tiền mới của Bắc Tùy dày hơn nhưng không giòn với màu vàng trong.

Quả nhiên là tiền tốt.

Mà ở Giang Lăng, lưu thông phần lớn là tiền Đại Nghiệp, rõ ràng phải khác nhau.Lý Kinh gật đầu.- Nói như vậy, gạo Thái Nguyên vẫn đắt hơn một chút.

Dù sao Giang Lăng cũng là quê hương của cá và gạo.

Tuy nhiên súc vật ở Giang Lăng rất đắt.

Một con trâu ít nhất cũng đắt gấp hai lần với ở đây.

Ai cũng có sở trường riêng mà!Hai người lại đi tới khu vực bán châu báu.

Nơi này có hai mươi mấy cửa hàng lớn nhỏ, đều là bán các loại vàng bạc châu báu trang sức.

Người bình thường cầm vàng bạc cũng tới nơi này đổi tiền.Dương Nguyên Khánh dẫn Lý Kinh đi tới một cửa hàng nổi tiếng tại thành Thái Nguyên, tên là Bách Thúy Sanh.

Thê tử của Dương Nguyên Khánh đều đến cửa hàng này mua trang sức.

Chưởng quầy của cửa hàng thường đi Dương phủ đưa trang sức.

Ông ta nhận ra Dương Nguyên Khánh, sợ tới mức vội vàng ra nghênh đón.

Ông ta khom người thi lễ.- Sao Sở Vương điện hạ lại tự mình đến đây.

Chỉ cần người cho người nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ tự động đưa hàng tới cửa, không dám chậm trễ điện hạ xử lý công vụ.Dương Nguyên Khánh cũng biết ông ta, liền chỉ vào Lý Kinh cười nói:- Không làm phiền Cao chưởng quầy.

Tôi đưa cậu tôi đến xem.

Muốn mua cho mợ vài món trang sức.

Có trang sức nào thích hợp không?Cao chưởng quầy nghe Dương Nguyên Khánh nói là mua trang sức cho mợ, trong lòng nhanh chóng tính toán, liên tục gật đầu nói:- Có!

Có!

Mời Điện hạ đi theo ta.Mọi người đi vào buồng trong ngồi xuống, Cao chưởng quầy lấy ra một hộp đựng báu vật nhỏ làm bằng ngà voi.

Sau khi ông ta đặt lên bàn, mở hộp báu ra.

Bên trong có tám tầng mỏng.

Mỗi một tầng đều là một loại trang sức, đều đặt trong một ngăn ngà voi.

Lý Kinh thấy cái hộp làm bằng ngà voi quý như vậy lại chỉ đặt có tám món đồ trang sức, trong lòng ông ta có chút bất an, thấp giọng hỏi:- Loại trang sức này bao nhiêu tiền một cái?Cao chưởng quầy khẽ cười nói:- Trong hộp trang sức này, rẻ là hai trăm ngàn tiền.

Nhìn xem!

Chính là cái này.Cao chưởng quầy lấy ra một cái vòng tay, cười nói:- Đây là ngọc phỉ thúy thượng phẩm, dùng nguyên một khối ngọc phỉ thúy mài nhẵn chế thành, không có chút tỳ vết nào.

Nhưng độ sáng bóng hơi kém một chút.

Cho nên chỉ cần hai trăm ngàn tiền.

Kỳ thật cũng bởi vì đang thời kỳ chiến loạn.

Nếu là trong năm Khai Hoàng, một cái vòng tay thế này ít nhất phải ba trăm ngàn tiền.Hai trăm ngàn tiền chính là hai ngàn xâu tiền.

Hơn nữa nhất định là tiền mới.

Nếu là tiền Đại Nghiệp, ít nhất phải bốn trăm ngàn tiền.

Lý Kinh sợ tới mức nhất thời líu lưỡi không nói nên lời.

Ông ta mua không nổi.

Ông ta cũng không muốn để Dương Nguyên Khánh tốn nhiều tiền như vậy.

Ông ta nhẹ nhàng kéo hắn một cái.- Nguyên Khánh, chúng ta đi cửa hàng khác xem thử một chút đã!Dương Nguyên Khánh lại nhặt một cái vòng tay đặt ở phía trên cùng.

Nó cũng là vòng ngọc phỉ thủy, nhưng cái vòng ngọc này rõ ràng so là sáng bóng hơn cái vừa rồi nhiều.

Cao chưởng quầy liền dựng thẳng ngón cái khen:- Điện hạ thật có mắt nhìn đồ.

Đây là ngọc phỉ thúy cực phẩm, là từ trong cung đưa ra.

Sáng bóng hơn bất kỳ cực phẩm nào.

Nó cũng là vật có một không hai.

Đây là một trong ba trang sức tốt nhất của cửa hàng tôi.

Tôi không nói giá gốc là bao nhiêu.

Nếu điện hạ muốn, một triệu tiền.Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Ta muốn có nó.

Tìm thêm một hộp trang sức tốt.

Tiền thì ngươi đi hỏi Vương phi.

Nàng sẽ đưa vàng cho ngươi.Lý Kinh bị dọa tới mức giật mình khiếp sợ.

Thứ đó đắt tiền như vậy, ông ta làm sao dám nhận.

Ông ta liên tục xua tay.- Nguyên Khánh, trang sức quý nhất của mợ cháu cũng không quá trăm xâu tiền.

Ta tuyệt đối không thể nhận cái vòng tay này được.Dương Nguyên Khánh lại không để ý đến ông ta, bảo Cao chưởng quầy mang hộp trang sức tới.

Cao chưởng quầy vội vàng lấy ra một hộp trang sức bằng ngà voi rất tinh xảo.

Cầm vòng ngọc lên, Dương Nguyên Khánh đặt vào trong hộp, sau đó khăng khăng nhét vào trong lòng bàn tay Lý Kinh.

Hắn nhìn ông ta cười nói:- Đây là tâm ý của cháu cho mợ.

Tương lai mợ có thể lấy ra khoe với người khác.

Đây là do cháu ngoại Sở Vương tặng.

Nếu là thứ chẳng ra gì, chẳng phải cháu sẽ mất mặt sao?

Cậu hãy nhận lấy, thay cháu chuyển cho mợ.Lý Kinh thoái thác mãi cũng không xong, chỉ đành phải nhận lấy.

Ông ta oán giận nói:- Sớm biết thế này, ta đã không đi cùng cháu đến đây rồi.Đúng lúc này, bên ngoài trên đường truyền đến một tiếng hét lớn:- Tiểu tặc!

Lần này xem ngươi chạy trốn ở đâu được?Dương Nguyên Khánh thoáng sửng sốt.

Giọng nói này nghe rất quen tai.

Rất giống giọng nói của Trình Giảo Kim.

Nhưng Trình Giảo Kim ở quận Nhạn Môn.

Sao anh ta có thể ở Thái Nguyên được.

Hắn đi ra khỏi cửa hàng, chỉ thấy có hai người từ trong một ngõ nhỏ lao ra.

Người phía trước tuổi còn trẻ bị ngã lăn trên đất.

Một người cường tráng chạy ở phía sau tóm lấy người kia.

Đó chẳng phải là Trình Giảo Kim sao?- Đại ca, tha cho tôi đi!- Tiểu tặc, lần trước lão tử tra đã tha cho ngươi một lần rồi!Trình Giảo Kim vung nắm đấm to bằng cái bát lên định đánh về phía gã.Mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống.

Tốt xấu gì, Trình Giảo Kim cũng là Á Tướng, vì sao lại đánh nhau giống như kẻ vô lại ngoài đường như vậy.

Hắn hừ một tiếng thật mạnh, khẽ quát:- Trình Giảo Kim!Trình Giảo Kim vừa quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Sao Tổng quản đại nhân lại ở đây.

Người trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất thừa dịp Trình Giảo Kim sửng sốt thất thần, vội đứng lên định bỏ chạy.

Nhưng anh ta lại bị Trình Giảo Kim nắm cổ áo, kéo trở lại.- Tiểu tặc còn muốn chạy trốn, không có cửa đâu!Dương Nguyên Khánh thấy mọi người chung quanh xông tới, liền thét lên, ra lệnh:- Tới đây nói chuyện!Trong mắt Trình Giảo Kim lộ vẻ tức giận khó ổn định, nắm cổ áo người trẻ tuổi kéo vào cửa hàng châu báu.

Sau khi cùng Dương Nguyên Khánh vào trong phòng, anh ta hung hăng ném người thanh niên trẻ tuổi ngã trên mặt đất, tiến về phía Dương Nguyên Khánh thi lễ.- Ty chức tham kiến Tổng quản!Người trẻ tuổi kia nghe Trình Giảo Kim gọi là Tổng quản, hắn lập tức hiểu được người trước mắt là ai, sợ tới mức co rúm người lại.

Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cái, lại hỏi Trình Giảo Kim.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 643 : Giương đông kích tây (1+2)- Người này là ai?

Sao ngươi lại đánh nhau với anh ta ở trên đường giống như lưu manh vậy?Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn anh ta một cái, oán hận nói:- Người này tên là Hướng Bình, là đường huynh của nương tử tôi.

Từ nhỏ anh ta ở quê chúng tôi đã nổi tiếng là người hư hỏng.

Anh ta theo lão gia chạy tới báo tin cho nương tử tôi, nói cha mẹ vợ tôi và hai người anh em của vợ tôi ở quê bị tôi liên lụy nên quan phủ đã nhốt vào ngục giam.

Sau sẽ xử trảm.

Nương tử của ta quá lo lắng, cho anh ta năm trăm lượng bạc, còn có trang sức của nàng, bảo anh ta chuẩn bị để cứu người.

Kết quả lại bị tên trộm này nuốt hết toàn bộ.

Anh ta căn bản không về quê, ở lại Thái Nguyên, chắc là muốn qua một thời gian sẽ quay lại lừa tiền.Nói tới đây, Trình Giảo Kim hận đến mức con mắt muốn phun ra lửa, lại vung nắm tay lên muốn đánh anh ta.

Dương Nguyên Khánh nhìn sắc mặt người trẻ tuổi này đầy vẻ kinh hoàng, chắc Trình Giảo Kim nói là thật, lại hỏi Trình Giảo Kim:- Vậy làm sao ngươi phát hiện được?Trình Giảo Kim hung hăng đá vào phía sau lưng anh ta một cái, lúc này mới nói:- Tôi thường xuyên ở quận Nhạn Môn.

Chuyện này lúc đầu tôi cũng không biết.

Mấy hôm trước nương tử tôi đi tới nhà Tần Quỳnh chơi, xem trang sức nương tử của Tần Quỳnh.

Trong lúc vô ý nàng phát hiện ra một món đồ trang sức của nàng không ngờ lại ở trong hộp trang sức nương tử của Tần Quỳnh.

Hỏi ra mới biết, đây là do vợ Tần Quỳnh mua được từ cửa hàng châu báu.

Nương tử tôi lại đến cửa hàng châu báu hỏi thăm, mới biết được tiểu tặc này vẫn ở ngay trong thành Thái Nguyên, bán của cải vào trang sức của nương tử tôi lấy tiền, ở Thái Nguyên ăn uống chơi gái đánh bạc.

Nương tôi viết thư cho tôi.

Hai ngày trước, tôi xin phép xong mới gấp trở về, vẫn phục tại chỗ này, hôm nay rốt cục cũng tóm được anh ta.Dương Nguyên Khánh thấy bộ dạng người đàn ông này đầu hoẵng não chuột, vừa nhìn cũng biết không phải là người lương thiện, liền lạnh lùng hỏi anh ta:- Cha vợ của Trình Tướng quân thật sự sẽ bị chém đầu sao?Người đàn ông quỳ trên mặt đất, liều mạng đánh mặt mình, khóc lóc cầu xin nói:- Tiểu nhân đáng chết.

Không có chuyện này.

Là đường muội của tôi viết phong thư về cho ông bà.

Nhị thúc lấy ra khoe.

Tôi thấy địa chỉ, nên chạy tới lừa tiền em họ.

Là tôi đáng chết.

Cầu xin Vương gia tha cho tôi một mạng!Trình Giảo Kim thấy anh ta cuối cùng cũng đã thừa nhận , lại nắm lấy cổ áo anh ta mắng:- Tiền của lão tử ở đâu?

Còn không mau trả lại cho ta!- Tiền. . . .

Toàn bộ đã thua hết, chỉ còn lại một món trang sức.Người đàn ông run run lấy từ trong người ra một món trang sức bằng vàng.

Trình Giảo Kim cướp lấy món trang sức, hận đến mức quả thực muốn một quyền đánh chết gã.

Bản thân anh ta bị vợ quản tiền chặt muốn chết, không có tiền uống rượu, không có tiền đi dạo thanh lâu.

Vậy mà thằng khốn này lại lừa được năm trăm lượng bạc.

Còn có đống trang sức có giá trị đắt tiền.

Cái này đủ cho mình uống bao nhiêu lần, đi dạo thanh lâu bao nhiêu lần.

Vậy mà toàn bộ lại bị gã này ăn uống chơi gái đánh bạc tiêu hết.

Quả thật Trình Giảo Kim muốn giận điên lên rồi.Trong lòng Dương Nguyên Khánh tức giận, quay đầu lại ra lệnh cho thân binh nói:- Mang người này ra, chém!- Vương gia tha mạng!

Vương gia tha mạng a!Người đàn ông quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh.

Trình Giảo Kim hận thì hận, nhưng dù sao người này cũng là con trai độc nhất của đại bá phía bên nhà nương tử.

Nếu thật sự giết chết, chỉ sợ không thể nói rõ với nương tử mình.

Anh ta chỉ đành phải cầu xin với Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản tạm tha cho anh ta một mạng đi!

Tôi muốn cho nương tử của mình chút mặt mũi.Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim một cái.

Hắn phát hiện Trình Giảo Kim dường như đã bị nương tử hắn quản lý, nên mới có biểu hiện tốt như thế.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Được rồi!

Vậy ta giao người này cho ngươi xử lý.

Muốn giết muốn đánh tùy ngươi.

Nhưng sáng mai ngươi phải tới cung Tấn Dương gặp ta.

Ta có chuyện cần tìm ngươi.- Ty chức tuân lệnh, ty chức đi trước một bước.Trình Giảo Kim nắm cổ người đàn ông, kéo về phía ngoài cửa.- Đi cùng lão tử!

Xem ta trừng trị ngươi thế nào.Ban đêm, Dương Nguyên Khánh từ thư phòng trở lại phòng ngủ.

Sau khi dùng nước nóng ngâm chân xong hắn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, mắt hắn thoáng nhìn lại, phát hiện hộp ngà voi ở trên bàn.

Trong lòng hắn cảm thấy sửng sốt, hắn mở hộp ra.

Bên trong chính là cái vòng tay mà ban ngày hắn đã mua cho.- Đây là do cậu đưa tới.

Cậu sống chết sống không chịu nhận.

Cậu nói nó quá quý, cậu nhận không nổi.Bùi Mẫn Thu từ buồng trong đi ra, chải vuốt mái tóc thật dài.

Nàng giải thích cho trượng phu:- Tháng trước Cao chưởng quầy cũng cho thiếp xem qua cái vòng tay này, nói giá một triệu năm trăm ngàn tiền, nói là từ trong cung đưa ra.

Thiếp cũng đã nghĩ mua nó cho thím chàng.

Nhưng Xuất Trần nói chờ mẫu thân tới rồi tính sau.

Thiếp cũng chỉ đành nói Cao chưởng quầy tạm thời giữ hộ, thật không ngờ chàng lại mua nó.

Xem ra thật có duyên phận.Lông mày Dương Nguyên Khánh nhăn thành một đoàn.

Cậu không chịu nhận.

Vậy có lẽ hơi khó một chút.

Bùi Mẫn Thu nhặt chiếc vòng tay từ trong hộp lên.

Sau khi cẩn thận quan sát một lúc lâu, nàng nhìn Dương Nguyên Khánh nói:- Buổi chiều thiếp từng hỏi qua Phương Hinh.

Cái này quả thật là vật trong cung.

Đó là vật yêu thích của Độc Cô Hoàng Hậu.

Đây là một trong ba trang sức không được chôn cùng bà ta.

Tiên đế giữ nó lại làm kỷ niệm.

Không biết vì sao lại lưu truyền ra ngoài.

Đây chính là vật báu vô giá.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:- Cậu biết đây là vòng tay của Độc Cô Hoàng Hậu không?- Ông ấy biết, buổi chiều thiếp đã nói với cậu.Dương Nguyên Khánh trầm mặc.

Hắn biết vì sao cậu từ bỏ.

Là thê tử hắn gây áp lực cho cậu, nói cho cậu biết đây là vòng tay của Độc Cô Hoàng Hậu, cậu còn có thể dám nhận sao?Trong lòng Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng.

Cái này cũng không thể trách thê tử của mình.

Chỉ có thể nói quá trùng hợp.

Nàng chuẩn bị đưa nó cho thím, lại bị mình mua về đưa cho mợ.

Điều này khiến nàng rất khó xử.

Nàng cũng không giấu diếm mình, trực tiếp thản nhiên nói cho mình biết.

Đây là một sự tín nhiệm giữa hai vợ chồng.Bùi Mẫn Thu thấy trượng phu đã hiểu được ý của mình, nàng ngồi xổm xuống, cầm tay trượng phu áy náy nói:- Phu quân, chuyện này thật sự rất thật có lỗi.

Thiếp không nên nói cho cậu biết đây là vòng tay Độc Cô Hoàng Hậu.

Cậu không chịu nhận vòng tay cũng là lỗi của thiếp.Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve cái trán trơn bóng của vợ, ôn nhu cười nói:- Muốn trách thì trách Cao Chưởng quầy kia.

Nàng đã bảo ông ta giữ lại, ông ta lại bán cho ta.

Cái này rõ ràng chính là gây xích mích trong quan hệ của vợ chồng chúng ta.

Ngày mai ta tìm lão tính sổ.Bùi Mẫn Thu liên tục xua tay.- Cái đó không liên quan gì đến Cao chưởng quầy.

Ông ấy chỉ muốn lấy lòng chàng.

Đừng trách ông ấy.

Là do tâm tư thiếp quá nhỏ.

Ngày mai thiếp sẽ tự tay cầm vòng tay đưa cho cậu.

Nếu cậu không cần, thiếp sẽ phái người đưa cho mợ.Dương Nguyên Khánh lắc đầu.- Thôi đi, cậu không chịu nhận.

Ta nghĩ cũng không phải vì nàng tạo áp lực.

Độc Cô Hoàng Hậu gì đó, mợ ta phúc duyên nông cạn, giữ nó cũng không hẳn là chuyện tốt.

Ta có thể hiểu được lo lắng của cậu.

Hơn nữa cái vòng tay thím ta cũng không thể mang.

Vật của Hoàng Hậu Đại Tùy, chỉ có thể truyền cho Hoàng Hậu Đại Tùy mới.Dương Nguyên Khánh kéo tay vợ mình qua, đeo lên tay vợ, mỉm cười nói:- Xem như ta tặng cho nàng.

Sang năm là chúng ta đã lấy nhau được tròn mười năm.

Đây là quà ta tặng cho nàng.

Còn phía mợ, nàng thay ta mua hai món trang sức khác.

Lại mua bốn cái khóa trường mệnh, cho bốn người cháu trai của cậu, mỗi đứa một cái.Bùi Mẫn Thu vùi mặt vào sâu trong lòng trượng phu.

Trong lòng nàng vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm động.

Tuy rằng trượng phu đã làm tới Sở Vương, nhưng hắn còn nhớ rõ hắn và mình đã lấy nhau sắp được mười năm......Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Giảo Kim đi tới cung Tấn Dương.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta đến cung Tấn Dương.

Anh ta không biết đường.

Lúc đến, anh ta đành túm lấy một gã hoạn quan mới có việc vừa ra khỏi cung dẫn đường cho anh ta.

Dọc đường, anh ta hết nhìn đông lại tới nhìn tây, không nhịn được nhếch miệng cười nói:- Tòa Tấn Dương cung này không tệ.

Chờ ngày nào đó khi lão tử làm hoàng đế, cũng xây một cung điện như vậy để hưởng thụ mới được.Lão hoạn quan đang dẫn đường phía trước cũng tái mặt.

Người này là ai vậy?

Không ngờ cũng muốn làm hoàng đế.- Vị Tướng quân này, nói cũng không thể nói lung tung.

Lời này đồn ra ngoài sẽ có thể bị mất đầu đấy.- Khụ!

Lão hoạn quan già ơi, thảo nào phía dưới không chim, nhát gan đến trình độ này.

Ngươi cho là Tổng quản sẽ để ý tới mấy lời này của ta sao?

Hắn chỉ mắng ta là thối lắm.

Thành thật mà nói, cho dù thật sự bảo lão Trình ta làm hoàng đế, ta còn không muốn nữa là!

Đương nhiên, cắt chim làm hoạn quan ta lại càng không muốn.Lão hoạn quan từ tám tuổi đã vào làm hoạn quan trong cung Bắc Chu.

Làm hoạn quan đã bốn mười năm, ông ra còn chưa bao giờ gặp qua người nào nói chuyện thô lỗ như vậy.

Ông ta tức giận đến mức mặt hết xanh lại trắng.

Khuôn mặt âm trầm không nói được một lời, dẫn anh ta đi đến trước Tử Vi Các.- Nơi này chính là Tử Vi Các.

Ngươi tự mình đi vào thôi!Lão hoạn quan hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người liền rời đi.

Trình Giảo Kim nhìn theo bóng dáng của ông ta lắc đầu.

Đù một chút cũng không được.

Cuộc đời như thế thì làm sao chịu nổi.Anh ta xoay người đi đến cửa trước của Tử Vi Các, chắp tay thi lễ với thị vệ nói.- Tại hạ là Á Tướng Trình Giảo Kim, phụng lệnh của Dương tổng quản đến yết kiến.

Xin thay ta bẩm báo.Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trong quan phòng soạn thảo việc triều sớm mai.

Đứng bên cạnh hắn là Kí Thất tham quân Bùi Thanh Tùng.

Anh ta là thám hoa của khoa tiến sĩ mới.

Tuy rằng bởi vì miệng lưỡi của anh ta đã dẫn tới hai vạn hơn sĩ tử biểu tình, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không trách tội anh ta, ngược lại có chút thưởng thức ánh mắt hơn người của anh ta.

Đặc biệt đề bạt anh ta làm Kí Thất tham quân, đi tới quận Đôn Hoàng tiếp nhận nhậm chức của Thẩm Xuân.Dương Nguyên Khánh đưa mấy phần tấu chương đã phê xong cho anh ta, căn dặn:- Mấy phần này có thể chuyển gửi xuống cho nội sử trong tỉnh.

Mặt khác, mang tấu chương của Công bộ Thị Lang Lý Xuân thỉnh cầu xây dựng cải tạo lại cầu nổi bến Duyên An cho ta xem qua.Bùi Thanh Tùng đi ra khỏi phòng.

Rất nhanh, anh ta đã lấy một phần tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh.- Tổng quản, là cái này phải không?Dương Nguyên Khánh nhận xem qua một chút.- Chính là nó, ta xem qua một chút.

Ngươi cứ xuống trước đi!Bùi Thanh Tùng thi lễ, lui xuống.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đề nghị này của Lý Xuân.

Bởi vì triều đình muốn lợi dụng vận tải đường thuỷ Hoàng Hà, sửa cầu nổi sẽ gây trở ngại cho việc vận tải đường thuỷ, cho nên vẫn không chủ trương sửa cầu nổi.

Nhưng Lý Xuân lại đề nghị dùng dây xích sắt sửa thuyền cầu nổi trước.

Lại lợi dụng mùa đông khô hanh, dùng cách đóng cọc sửa một đoạn cầu gỗ giữa sông dài hơn mười bước.

Đội thuyền có thể đi xuyên qua phía dưới cầu gỗ, không ảnh hưởng đến vận tải đường thuỷ.

Như vậy có thể giảm bớt nỗi khổ phải đi đò của người dân trong quận Duyên An và quận Ly Thạch, có thể qua lại vô cùng thuận tiện.Lý Xuân chủ yếu là cân nhắc tới lợi ích qua lại của người dân hai bên bờ sông, nhưng Dương Nguyên Khánh thấy nó cũng có giá trị chiến lược.

Một cầu nổi sẽ khiến quận Duyên An và quận Ly Thạch hợp làm một thể.

Nếu quận Duyên An có việc gì, quân Tùy quận Ly Thạch có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới trợ giúp, hoàn toàn có thể sửa vài cái cầu nổi.

Như vậy sáu quận Quan Bắc có thể hợp thành một thể với Hà Đông.

Điều này cũng có ý nghĩa chiến lược rất lớn đối việc Bắc Tùy khống chế sáu quận Quan Bắc.

Hơn nữa, điều này cũng không ảnh hưởng tới vận tải đường thuỷ.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất hưng phấn.

Hắn cầm bút phê duyệt nói:- Giao trách nhiệm cho Tử Vi Các lập tức thương nghị việc này.Hắn buông bút xuống, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo.- Khởi bẩm Tổng quản, Á Tướng Trình Tướng quân cầu kiến.- Để anh tiến vào!Dương Nguyên Khánh đặt tấu chương sửa cầu qua một bên.

Hiện giờ, hắn có một chuyện đại sự khác.Một lát sau, Trình Giảo Kim bước nhanh vào quan phòng.

Tuy rằng anh ta ở trước mặt người khác cà lơ phất phơ, nhưng ở trước mặt Dương Nguyên Khánh anh ta vẫn không dám vô lễ.

Anh tiến lên một bước, quì một gối ôm quyền nói:- Mạt tướng Trình Giảo Kim tham kiến Tổng quản!- Đứng lên đi!Trình Giảo Kim đứng lên, Dương Nguyên Khánh cười mà như không cười nhìn anh ta một cái, hỏi:- Người ngày hôm qua, ngươi đã xử lý như thế nào ?

Đánh một trận rồi thôi, hay đánh gãy một chân của anh ta vậy?Mặt Trình Giảo Kim đỏ lên, gãi đầu nói:- Dù sao cũng là đường huynh.

Anh ta cũng thừa nhận không có việc bắt giam.

Nương tử của tôi đã tha cho anh ta, cho anh ta hai trăm xâu tiền, để anh ta đưa phong thư về.Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười, nói:- Ta phát hiện, đối với ngươi mà nói, nương tử ngươi nói chuyện còn có tác dụng hơn so với ta.Trình Giảo Kim biết Dương Nguyên Khánh đang chế nhạo mình, chỉ đành phải cười khổ một tiếng nói:- Còn không phải vì sợ phiền sao?

Nàng luôn ở bên cạnh dỗ dành mẫu thân tôi.

Mỗi lần tôi nói nàng một câu, mẹ tôi sẽ chửi mắng tôi không ngừng.

Hơn nữa nàng đã mang thai, tôi cũng mong nàng sinh cho tôi một thằng con trai.

Cũng lười tranh cãi với nàng.Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Ta cũng rất cao hứng khi thấy ngươi thay đổi như vậy.

Tối hôm qua ta đã nói với Vương phi, bảo nàng quan tâm nhiều hơn tới thê tử và mẫu thân của ngươi.

Ngươi nói nàng có chuyện gì khó xử, cứ nói với Vương phi.

Vương phi nhất định sẽ giải quyết giúp nàng.Trong lòng Trình Giảo Kim thấy cảm động, khom người nói:- Cảm ơn Tổng quản đã quan tâm!- Được rồi!

Khi nào thì ngươi trở về?Dương Nguyên Khánh hỏi.- Mạt tướng đã xin với Tần tướng quân cho nghỉ năm ngày.

Chuyện đã giải quyết.

Mạt tướng tính ngày mai sẽ trở về.- Ngươi đi theo ta.

Ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi.Dương Nguyên Khánh đứng lên đi về phía phòng tác chiến ở bên cạnh.

Trình Giảo Kim theo sau.

Vào trong phòng, anh ta mới phát hiện giữa phòng có đặt một bàn sa bàn, rộng hai trượng, dài hai trượng rưỡi, giống với sa bàn trong lều lớn chủ soái.Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh rất nghiêm túc.

Hắn nhặt cây gỗ lên nhìn chăm chú vào Trình Giảo Kim nói:- Hiện tại chuyện ta nói với ngươi, liên quan đến việc chiến dịch Hà Bắc của chúng ta cuối cùng có không thành công hay không.

Cho nên ngươi phải nghiêm túc nghe cho ta.

Không cho phép hi hi ha ha, nếu không ngươi sẽ phải rơi đầu đấy.Cho dù lão hoạn quan nói mười nghìn lần Trình Giảo Kim phải bị chém đầu, anh ta cũng sẽ không thèm để ý tới.

Nhưng Dương Nguyên Khánh chỉ nói với anh ta một lần, anh ta liền nhớ kỹ.

Anh ta bành cái mặt đen ra đến mức gần như có thể làm trống được.

Trên mặt không còn chút tươi cười tùy tiện nào.

Ánh mắt anh ta nhạy bén khác thường nhìn chằm chằm vào cây gỗ mà Dương Nguyên Khánh đang cầm.

Lỗ tai dựng thẳng đến mức thẳng tắp.Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào huyện Linh Khâu.- Hiện tại ngươi và Tần tướng quân cùng hai mươi ngàn Kiêu kỵ binh đóng quân ở huyện Linh Khâu.

Ta hỏi ngươi, hiện tại các ngươi đang làm cái gì?Trình Giảo Kim suy nghĩ một chút, thật cẩn thận nói:- Đang huấn luyện cũng chờ đợi lệnh tấn công quận Thượng Cốc.- Tốt lắm.

Vậy ngươi có biết bao lâu nữa sẽ tấn công quận Thượng Cốc không?Con mắt Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi.Trình Giảo Kim cắn cắn môi, không dám nói, Dương Nguyên Khánh cười nói:- Ngươi cứ việc nói thật, ta sẽ không trách ngươi.- Dạ!

Mạt tướng nghe nói là mùa xuân sang năm.

Tất cả các huynh đệ cũng biết là mùa xuân sang năm.- Quả thật là như thế.

Khi ta bàn chuyện chính sự với các tướng quốc cũng nói là mùa xuân sang năm.

Thậm chí trọng thần khác của Lý Uyên và triều Đường cũng biết là mùa xuân sang năm sẽ đánh Hà Bắc.

Trên hiệp nghị giải hòa do ta và triều Đường ký tên, cũng nhắc tới điểm này.

Ta nghĩ Hà Bắc cũng biết.

Nhưng ta muốn nói rõ ràng cho ngươi biết, kia tuy nhiên là kế sách bên ngoài, minh tu sạn đạo (ngoài mặt thì làm việc này) của ta.

Cuộc chiến Hà Bắc sẽ không chờ tới mùa xuân sang năm mới phát động, mà là bắt đầu từ bây giờ!Dương Nguyên Khánh mỉm cười, nhìn chăm chú vào anh ta nói:- Ngươi hiểu chưa?Ánh mắt Trình Giảo Kim lộ ra vẻ khiếp sợ, lắp bắp nói:- Ý của Tổng quản là nói, tin tức mùa xuân sang năm tấn công Hà Bắc đều là giả, để mê hoặc kẻ địch?Dương Nguyên Khánh gật đầu.- Đúng là như vậy.

Hiện tại chỉ có hai người ngươi và ta biết tin tức tuyệt mật này.

Ngươi có cảm tưởng gì không?- Mạt tướng....

Mạt tướng sẽ kín miệng, tuyệt không nói cho nương tử biết.Dương Nguyên Khánh cười ha ha, hắn vỗ vỗ vào vai Trình Giảo Kim, ý vị sâu xa nói:- Ngươi không có cơ hội nói cho nương tử biết đâu.

Rời khỏi Tấn Dương cung, ngươi trực tiếp quay về quận Nhạn Môn, thời gian đã không cho phép.

Ngày mai ngươi phải khai triển.- Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng tức khắc đi ngay.- Tốt!

Ta nói cho ngươi biết, ngươi và Tần tướng quân phải hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này ảnh hưởng tới toàn bộ thành bại của chiến dịch Hà Bắc.Một màn tuyết lớn bay lất phất, bao trùm lên cả vùng đồng bằng mênh mông, khiến cho khu bình nguyên Hà Bắc rộng lớn trở thành thế giới trắng xóa một màu tuyết.Phía nam quận Hà Gian là huyện Nhạc Thọ, đây là đô thành của Đậu Kiến Đức, cũng bao phủ trong cảnh tuyết trời mờ mịt.

Sáng tinh mơ, không thể thấy dù chỉ một bóng người trong màn tuyết trắng xóa.

Lúc này, mọi người đều đang ở trong nhà tận hưởng lò sưởi, cả nhà cùng quây quần ấm áp bên nhau.Lúc này, có hai bóng đen xuất hiện từ xa đang tiến lại gần, họ là hai sĩ binh đang cưỡi ngựa, khó nhọc vượt qua màn tuyết chạy đến trước cửa thành.

Lúc này cửa thành đã mở, hai kỵ binh phóng ngựa vào trong thành, thẳng tiến đến cung Kim Thành – vương cung của Đậu Kiến Đức.Trong ngự thư phòng ở cung Kim Thành, hai chậu than lửa đang cháy hừng hực, khiến trong phòng trở nên cực kỳ ấm áp, Đậu Kiến Đức đang thảo luận đối sách cùng với mưu sĩ Tống Chính Bản.

Từ sau khi quận Hà Nội đại bại, nỗi sợ hãi của Đậu Kiến Đức đối với Dương Nguyên Khánh càng sâu hơn, y biết sớm muộn gì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ tấn công Hà Bắc.

Mấy tháng nay Đậu Kiến Đức luôn lo âu thấp thỏm quá độ, vì vậy mặc cho các đại thần nhiều lần thỉnh cầu dựng triều đăng cơ, y vẫn không có lòng dạ hồi đáp.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 644 : Kẻ mạnh tìm hangĐiều Đậu Kiến Đức đang suy xét trong thời gian này là muốn chừa lại một đường lui cho chính mình.

Dĩ nhiên là tốt nếu quân đội của y có thể địch nổi quân bắc Tùy, nhưng nếu không làm được thì chí ít y vẫn còn một đường lui.Đậu Kiến Đức đang suy xét đến Từ Viên Lãng ở Thanh Châu, người này đã chiếm cứ bốn quận của Thanh Châu là Đông Lai, Bắc Hải, Cao Mật và quận Tề.

Đây vốn là địa bàn của Lý Mật, song sau khi bị Từ Viên Lãng chiếm cứ, dường như Lý Mật cũng không phản ứng gì nhều.

Điều này khiến Đậu Kiến Đức có chút hối hận, y vốn cũng có chủ ý tiến đánh Thanh Châu này, chỉ là y sợ trở mặt với Lý Mật nên mới chần chừ không động thủ.

Chẳng ngờ sau khi tên Từ Viên Lãng không não này chiếm lĩnh bốn quận của Thanh Châu, Lý Mật lại âm thầm chấp nhận khiến Đậu Kiến Đức cực kỳ khổ não, sớm biết thế thì y đã ra tay đoạt trước.Tuy nhiên Đậu Kiến Đức cũng biết, Từ Viên Lãng vốn dĩ là thuộc tướng của quân Ngõa Cương.

Từ Viên Lãng chiếm lĩnh bốn quận Thanh Châu, có lẽ Lý Mật vẫn xem Từ Viên Lãng là thế lực của quân Ngõa Cương nên mới không để ý, nếu là Đậu Kiến Đức thì hoàn toàn khác biệt rồi.Nhưng bất luận ra sao, Đậu Kiến Đức đã quyết định đoạt lấy bốn quận Thanh Châu, lưu lại một đường lui cho mình.

Y chuẩn bị cơ hội lấy em của Từ Viên Lãng làm phi, thâu tóm bốn quận Thanh Châu.Đậu Kiến Đức khoanh tay đứng trước cửa sổ, lo lắng nói:- Dưới trướng Từ Viên Lãng chỉ có hai mươi ngàn quân đội, không đáng để lo.

Hiện tại ta vẫn lo về phía Lý Mật, nếu ta thâu tóm được Từ Viên Lãng, chọc giận Lý Mật thì y sẽ dẫn quân tấn công Thanh Châu, mà Dương Nguyên Khánh lại tiến đánh Hà Bắc, khiến ta rơi vào cảnh trước sau có địch.

Đáng lẽ ta hy vọng Lý Mật có thể trợ giúp cùng chống lại quân Tùy đông chinh, ta lo lắng thịt dê chưa tới miệng thì đã rước lấy một thân tàn.Tống Chính Bản khẽ cười nói:- Chủ công muốn trông mong vào Lý Mật trợ giúp chống lại Dương Nguyên Khánh đông chinh, thuộc hạ thấy không được thực tế.- Vì sao?Đậu Kiến Đức không hiểu quay lại hỏi.- Chủ công quên rồi sao?

Lý Mật đã đầu hàng Lạc Dương, tự xưng là thần Tùy.Đậu Kiến Đức lắc đầu:- Chuyện đầu hàng đó cơ bản không hề thật lòng, y thuần túy chỉ muốn đục nước béo cò, chiếm đoạt Lạc Dương, sau đó ép thiên tử ra lệnh với chư hầu, chuyện ấy ngươi không cần để trong lòng.- Nhưng bất kể Lý Mật có thật lòng hay không, chí ít ngoài mặt y cũng làm rất tốt.

Y trách chúng ta là phản tặc, quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh đông chinh lại không gây tổn hại đến lợi ích của y.

Lý Mật cơ bản không muốn giúp chúng ta, chỉ vì vướng phải hiệp nghị đồng minh ngày trước mới không tiện cự tuyệt.

Nhưng y đã đầu hàng triều Tùy nên sẽ tìm được cái cớ, đã là thần Tùy thì sao có thể lại giúp chúng ta, chủ công nói có đúng không?Đậu Kiến Đức trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ thở dài, y nói:- Ngươi nói phải.

Lý Mật một đời kiêu hùng, nếu không có lợi ích, sao y có thể trợ giúp không công cho chúng ta?

Có điều nếu ta chiếm được bốn quận Thanh Châu, liệu Lý Mật có thẹn quá hóa giận hay không?

Trái lại sẽ thừa dịp khi Dương Nguyên Khánh đông chinh mà tấn công ta, ta đang lo lắng về điều này.- Chủ công, vậy thì phải xem biểu hiện của Vũ Văn Hóa Cập rồi, y có thể lôi kéo được Lý Mật, thế thì không thành vấn đề.- Vũ Văn Hóa Cập!Đậu Kiến Đức tự nói một mình, bất chợt cười lạnh một tiếng:- Tên ngu xuẩn đó có thể lôi kéo được Lý Mật sao?- Chủ công, tuy Vũ Văn Hóa Cập một đời vô năng, song đại tướng Trần Lăng thủ hạ của y thì rất lợi hại, chớ nên coi thường.- Ta cũng hy vọng y có thể lôi kéo Lý Mật.Đậu Kiến Đức thở dài, nhìn thấy một sĩ binh báo tin chạy đến trên quảng trường, thản nhiên nói:- Hẳn là đã có tin tức của Vũ Văn Hóa Cập.Ngoài cửa nhanh chóng có người bẩm báo:- Vương gia, tình báo phương nam truyền đến.- Vào đi!Đậu Kiến Đức dùng mắt ra hiệu cho Tống Chính Bản, Tống Chính Bản cũng ngồi xuống.

Một sĩ binh đưa tin nhanh chóng tiến vào, quỳ một gối nói:- Bẩm báo Vương gia, hai trăm ngàn đại quân của Lý Mật cùng quân đội của Vũ Văn Hóa Cập đang tranh chấp ở quận Bành Thành, đã gần một tháng.- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tiên sinh.Đậu Kiến Đức cười vang, y phất tay lệnh cho sĩ binh báo tin lui đi, có phần hưng phấn nói với Tống Chính Bản:- Cơ hội của chúng ta đã đến!Tống Chính Bản cũng cười nói:- Đoán chừng Vũ Văn Hóa Cập ngồi thuyền lên phía bắc, nhưng Hoàng Hà đóng băng khiến y khó mà đi được, chỉ có thể dừng lại ở quận Bành Thành.

Một trăm ngàn quân đội trong tay y chính là quân chính quy của triều Tùy, sức chiến đấu rất mạnh, Lý Mật chưa chắc có thể dễ dàng tiêu diệt y.

Ít ra cục diện g cho đến trước tháng hai năm sau sẽ không bị phá vỡ, chủ công có thể lợi dụng cơ hội này để thâu tóm Từ Viên Lãng.Đậu Kiến Đức không kềm được kích động trong lòng, lập tức hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, ta muốn xuống phía nam nghênh đón tân vương phi!…..Khi tuyết trắng bao phủ vùng Hà Bắc rộng lớn, quận Nhạn Môn cũng là băng tuyết ngập trời.

Phía đông quận Nhạn Môn là trọng điểm phòng ngự của quân Tùy, có hai yếu đạo chiến lược tiến vào Hà Bắc, một đường là Quân Đô Hình, còn lại là Phi Hồ Hình.Hai yếu đạo chiến lược đều mượn đường sông xuyên qua Thái Hành Sơn, phía trước là sông Tang Can, còn phía sau là Dịch Thủy, điểm khác biệt là chỉ có một đoạn Dịch Thủy trong đó.

Từ huyện Phi Hồ đến huyện Dịch có thể đi đến lòng chảo sông Dịch Thủy, mà đoạn đường từ huyện Linh Khâu đến huyện Phi Hồ phải băng qua núi cao khe sâu, đường đi cực kì gian nguy.Trình Giảo Kim thúc ngựa phóng nhanh, trong hai ngày đã đến được huyện Hà Khâu.

Song y lại không ngờ chỉ sau vỏn vẹn nửa ngày, Dương Nguyên Khánh cũng đến huyện Hà Khâu.

Tấn công huyện Dịch sự tình trọng đại, hắn vẫn có chút không yên tâm về Trình Giảo Kim.Toàn bộ kế hoạch chiến lược của Dương Nguyên Khánh phân thành hai bước.

Bước đầu hắn muốn tìm một chỗ dừng chân ở Hà Bắc trước tiên để lập căn cứ hậu cần, bước thứ hai là phát động thế công mùa xuân.Dương Nguyên Khánh đã chọn nơi dừng chân là quận Thượng Cốc.

Mùa đông năm Đại Nghiệp thứ bảy, hắn đã từng tiến đánh Vương Bạt Tu của quận Thượng Cốc, cực kỳ hiểu rõ tình hình tác chiến mùa đông ở nơi đây.Quận Nhạn Môn tổng cộng có hai trăm ngàn trú quân, chủ tướng là Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh đang giữ chức Tả Kiêu Kỵ Vệ tướng quân, dưới trướng có hai Á tướng, một là Ngưu Tiến Đạt, một là Trình Giảo Kim.

Trong đó Ngưu Tiến Đạt suất lĩnh năm ngàn quân đội trấn giữ phía bắc chốt quân An biên, giằng co với quân U Châu của La Nghệ.

Trong khi đó Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim suất lĩnh mười lăm ngàn quân đội đóng ở huyện Linh Khâu, chờ đợi mệnh lệnh tiến công Hà Bắc.Đại doanh quân Tùy không ở trong huyện Linh Khâu, mà là cửa khe núi Phi Hồ ở phía đông nam huyện thành.

Nơi đây có một dòng sông chảy qua, đại doanh quân Tùy đóng hạ trên một khoảng đất rộng ở bờ tây con sông.Dương Nguyên Khánh dẫn theo Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim cùng hơn trăm thân binh đến bên bờ sông Bạch Thủy.

Đằng xa là lối vào Phi Hồ Hình có địa hình như miệng kèn, hai bên là đồi núi thấp được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp.

Đồi núi cao dần từ tây sang đông, nơi cao nhất là Thái Hành Sơn trùng điệp, trên núi còn có một đoạn Trường Thành thời Tần bị bỏ hoang.- Ngươi thấy không?Dương Nguyên Khánh chỉ roi ngựa hướng mảnh đất trống chật hẹp ở bờ bên kia, cảm khái nói với Tần Quỳnh:- Năm Nhân Thọ thứ tư, ta thống lĩnh mười tám gia tướng cùng hơn trăm thủ hạ, khiến hơn một ngàn quân Dương Lượng đại bại.

Thoáng chốc mười lăm năm đã qua đi, nhớ đến tựa như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.

Khi ấy khí thế hừng hực, nghĩ lại quả thực khiến người hoài niệm!Tần Quỳnh đang nghĩ đến nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho, đoạt lấy huyện Phi Hồ và huyện Dịch, cảm thán của Dương Nguyên Khánh không thể khơi dậy sự đồng cảm nơi y.

Trình Giảo Kim ở bên cạnh lại tiếp lời nói:- Hiện tại tổng quản cũng khí thế hừng hực mà!

Trong lúc nói chuyện, Ngụy Đao Nhi, không!

Đậu Kiến Đức đã hoàn toàn sụp đổ.Dương Nguyên Khánh khẽ cười, quay lại nói với Trình Giảo Kim:- Ta nghe Từ Thế Tích nói, kế sách đoạt Hổ Lao quan của ngươi rất hay, vừa vặn lợi dụng nhược điểm nam nhân tham luyến nữ sắc, lần này ta hy vọng ngươi lại xuất binh đoạt quận Phi Hồ.- Nhưng…Trình Giảo Kim lạnh đến run cầm cập:- Trời lạnh thế này, khỏa thân giả trang thành nữ nhân, quả thực không chịu được.- Không nhất định phải giả thành nữ nhân, ngươi có thể nghĩ đến cách khác.

Nếu ngươi hạ được huyện Phi Hồ, ta sẽ thưởng ba ngàn lượng bạc, bù đắp tổn thất cho ngươi, thế nào?Dương Nguyên Khánh lòng ôm khích lệ chăm chú nhìn y.Trình Giảo Kim nghĩ ngợi, trời lạnh thế này nam nhân thích gì nhất?

Y đảo mắt một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra cách rồi.- Tổng quản, trong Phi Hồ Hình có thôn trang không?- Có!

Có một thôn trang khoảng hơn trăm hộ nhân khẩu, lấy săn bắn làm sinh kế.- Vậy mạt tướng có thể thử xem sao!- Tốt!Dương Nguyên Khánh khen ngợi, cười nói với Tần Quỳnh:- Để lão Trình đánh huyện Phi Hồ, Tần tướng quân đoạt huyện Dịch, ta sẽ ở huyện Hà Khâu đợi tin tốt của các ngươi.Huyện Phi Hồ là một huyện nhỏ không đến một ngàn hộ nhân khẩu, nằm ở phía tây Thái Hành Sơn, nơi giao nhau của Hằng Sơn và Yên Sơn, là khởi nguồn của Lai Thủy và Dịch Thủy, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 645 : Kế đoạt Phi HồNơi này đồng thời cũng là một trạm trung chuyển của Phi Hồ Đạo, có thể đi thẳng đến lòng chảo sông Dịch Thủy.

Đi thêm hơn hai trăm dặm về phía đông là đến huyện Dịch, huyện thành được xây dựng tên một ngọn đồi, thành trì kiên cố như pháo đài, dễ thủ khó công.Với quân Tùy mà nói, huyện Phi Hồ là chốt đầu cầu đầu tiên không thể tránh khỏi nếu muốn đoạt quận Thượng Đảng.

Huyện Phi Hồ cũng là cửa tây lớn của quận Thượng Đảng, cửa lớn của quận Thượng Đảng mà mở ra thì có thể tiến vào lòng chảo sông Dịch Thủy, xông thẳng vào nội địa quận Thượng Đảng.

Vì huyện thành Phi Hồ nhỏ hẹp, không thể dung quá nhiều sĩ binh, trước mắt chỉ có hai ngàn trú binh do Ngụy Thiết Sinh – cháu của Ngụy Đao Nhi suất lĩnh.Lúc này tuyết lớn đã phong tỏa đường đi của huyện Phi Hồ, chỗ tuyết đọng sâu nhất là tới ngang eo người.

Trừ phi có đủ nhân lực dọn tuyết, bằng không đi lại ở Phi Hồ Đạo rất khó khăn.

Thêm vào đó thời gian tiến công Hà Bắc của quân Tùy là mùa xuân sang năm, còn không nhất định là đi qua Tỉnh Hình hay là đi qua Phi Hồ Hình, vì vậy phòng ngự ở quận Phi Hồ không được nghiêm ngặt.

Trời đã sắp chạng vạng tối, trên đầu thành cũng chỉ có loe hoe vài chục thủ quân.Lúc này, đột nhiên có âm thanh lục lạc du dương truyền đến từ đằng xa.

Có thủ quân phát hiện đó là một đội lạc đà, không ngờ lại đến từ Phi Hồ Đạo, khiến thủ quân kinh ngạc vạn phần, thế mà lại có kẻ có thể vượt qua Phi Hồ Đạo bị tuyết lớn bao trùm.Bởi vì phát hiện bất thường nên cửa thành nhanh chóng đóng lại, cầu treo cũng được kéo cao.

Một sĩ binh nhanh chân đến bẩm báo với tướng trấn giữ, sĩ binh trốn ngủ dưới thành đều nhao nhao chạy lên đầu thành, rướn cổ ngóng nhìn ra ngoài thành.

Bọn họ đã trông thấy một đội thương nhân tiến đến thay vì là quân Tùy, kéo theo hơn một trăm đầu lạc đà.

Thương nhân thông thường đều dùng lừa, tuy cũng có dùng lạc đà nhưng không thường gặp.Mười mấy người đi trước vác theo không ít thú rừng, rất nhiều người nhận ra bọn họ là thợ săn ở trong Phi Hồ Hình, thường mang thú rừng đến huyện đổi lấy lương thực và muối.

Thợ săn đi đầu họ Trương, tướng mạo đầu hoẵng não chuột, mọi người đều gọi y là Trương chuột.- Trương chuột, đội lạc đà sau lưng làm gì vậy?Một sĩ binh lớn tiếng hỏi.- Là thương đội đến từ Thái Nguyên đi quận Trác, có mang theo thứ tốt.- Thứ tốt gì vậy?Đám sĩ binh nhốn nháo hỏi.Trương chuột mỉm cười thần bí, cầm hồ lô nước bày ra vẻ uống rượu:- Rượu!Các sĩ binh bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời trở nên kích động.

Quận Thượng Cốc chiến loạn nhiều năm, lương thực luôn khan hiếm, căn bản không có lương để ủ rượu.

Ngẫu nhiên có thể ủ chút rượu trái cây, nhưng rượu lại không đủ mạnh, cộng thêm khí hậu giá lạnh, cần phải uống rượu chế hàn.

Vì thế nghe nói có rượu, đám sĩ binh trên đầu thành bắt đầu trở nên hỗn loạn.- Ngụy tướng quân đến rồi!Đám sĩ binh nhốn nháo tránh đường, một đại tướng ngoài ba mươi tuổi tiến đến, khuôn mặt tím đen, đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt hung ác.

Y là Ngụy Thiết Sinh, cháu của Ngụy Đao Nhi, tên hiệu là “Ngụy súc sinh”, gian dâm chém giết, không chuyện ác nào không làm.

Người quận Thượng Cốc hận y thấu xương, y cũng tự biết dân oán mình sâu sắc, khó có thể chết già, vì vậy sống ngày nào hay ngày ấy.- Ngụy tướng quân, là thương nhân bán rượu!Các sĩ binh kích động hét to.- Con mẹ nó, một bình nước tiểu ngựa cũng mua được các ngươi!Ngụy Thiết Sinh chửi một tiếng, trông ra ngoài thành, phía trước là mười mấy thợ săn.

Y cũng nhận ra, đằng sau là hơn một trăm đầu lạc đà, trên lạc đà chất đầy vò rượu, dẫn đầu là một nam nhân mặt đen, sau lưng là mấy chục người đồng hành.Tuy Ngụy Thiết Sinh không phải là đại tướng tài giỏi, trước đây y chỉ là một tên vô lại, song y cũng biết một số thường thức.

Hiện tại cách ngày quân Tùy tấn công Hà Bắc không còn xa nữa, y tất nhiên phải cảnh giác vạn phần, cộng thêm rất ít thương nhân đi đường vào mùa đông, nên y có chút hoài nghi đối với đội thương nhân này.- Từ đâu đến, đi đâu?Ngụy Thiết Sinh hung ác hỏi.Nam nhân mặt đen chính là Trình Giảo Kim, trước đây y cũng vào nam ra bắc, lại từng ở trong trại Ngõa Cương, y biết cách đối phó với đám loạn phỉ lâu la này.Y tiến đến, hét to như muốn phá thủng chiêng:- Trên núi đi Bạch Hổ, trong nước du ngoạn Thanh Long, hôm nay từ nơi trù phú đi ngang qua, trước khi đến quận Trác chỉ đủ tiền để ăn cơm.

Chiếu theo quy củ dâng lên hai phần, mong vị quân gia này lưu lại cho chúng tôi một con đường sống, sau khi hồi hương sẽ thắp một nén hương trong miếu Quan đế, cầu cho quân gia được trường sinh.- Nói năng rất khá!Ngụy Thiết Sinh có chút thiện cảm với Trình Giảo Kim, lại hỏi:- Ta thấy mặt ngươi hơi quen.Đây cũng là tiếng lóng, ý muốn hỏi Trình Giảo Kim có từng đụng phải đám loạn phỉ trên đường đi hay không, Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:- Từng chạm trán với Tống Kim Cương mấy ngày, vì tên khốn chẳng tài cán đó nên các huynh đệ đều đã tản đi.

Sau đó cướp được lạc đà của một đội thương nhân, chúng tôi cũng làm ăn buôn bán nhỏ rày đây mai đó.- Đó là rượu phải không?- Con mẹ đó, là nước tiểu ngựa pha với nước!Ngụy Thiết Sinh bật cười, trong quân Tùy không thể nào có một tên khốn như thế, y phất tay:- Cho bọn họ vào!Cầu treo hạ xuống, cửa thành mở ra, đám sĩ binh ra khỏi thành kiểm soát người, tịch thu hết đao tùy thân của bọn họ.

Đội lạc đà tiến vào thành, Trình Giảo Kim chỉ vào rượu chất trên lạc đà nói nói Ngụy Thiết Sinh:- Tổng cộng một ngàn vò, ca ca có thể lấy hai trăm vò.Ngụy Thiết Sinh cũng không khách khí, phất tay hạ lệnh:- Lấy hai trăm vò rượu!Các sĩ binh nhao nhao đi lấy rượu.

Ngụy Thiết Sinh đánh giá Trình Giảo Kim qua một lượt, thấy dáng vẻ y có phần thô lỗ ctráng bèn hỏi:- Huynh đệ họ gì?

Là người phương nào?- Tiểu đệ là Trình Tri Tiết, người quận Đông.Trình Tri Tiết là Tự do phụ thân của Trình Giảo Kim đặt cho y, chưa từng dùng qua nên người bình thường không biết được.

Ngụy Thiết Sinh gật đầu, lại hỏi:- Bên ngoài Phi Hồ Đạo có quân Tùy không?- Có, ở quận Linh Khâu.

Nhưng thật ra đụng phải một đội kỵ binh tuần tra truy vấn chúng tôi cả nửa ngày, nói chúng tôi không có nộp thuế, hiểu được ý tứ của bọn chúng, đưa mấy chục vò rượu liền được thả đi.

Con mẹ nó, buôn bán một chút không hề dễ ăn mà!

Đúng là lên núi vẫn vui hơn.Ngụy Thiết Sinh nhéo nhéo cánh tay y, cơ bắp cực kì rắn chắc, Ngụy Thiết Sinh liền cười nói:- Nếu đã muốn lên núi, vậy thì theo ta đi!Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói:- Đợi đệ bán xong chỗ rượu này rồi tính sau.

Thật không dám giấu, rượu cùng lạc đà đều do chúng tôi cướp được, nghe nói ở quận Trác có thể bán giá cao.

Đợi chúng tôi bán hết rượu, đến vui vẻ trong thanh lâu vài ngày rồi lại đến nhờ cậy ca ca.Ngụy Thiết Sinh và Trình Giảo Kim nói chuyện rất ăn ý, liền quyết định lưu y ở lại, Ngụy Thiết Sinh vỗ vỗ vai y cười nói:- Muốn nữ nhân không phải rất dễ sao?

Nơi này của ca ca cũng có, nhị thúc ta là Hoàng đế Đại Ngụy, ta là Binh bộ Thượng Thư, Phiêu Kỵ Đại tướng quân.

Ngươi đi theo ca ca, ta bảo đảm ngươi sẽ được làm tướng quân, muốn làm thị lang hay thiếu khanh đều tùy vào ngươi.Trình Giảo Kim nheo mắt nói:- Làm quan có gì hay, vẫn là muốn uống rượu chén lớn, ăn nhiều thịt ngon, thấy người không thuận mắt thì cho một đấm, thấy thích nữ nhân nào thì ra tay cướp đoạt, vậy mới là con mẹ nó sảng khoái!- Hay!

Nói hay lắm, huynh đệ chúng ta tính khí hợp nhau, không cho ngươi đi, nhất định phải lưu lại, hôm nay ca ca giúp ngươi đón gió tẩy trần.Ngụy Thiết Sinh nói chuyện với Trình Giảo Kim rất hợp ý, từng câu từng lời của Trình Giảo Kim đều nói trúng tâm can Ngụy Thiết Sinh, song y lại không biết Trình Giảo Kim có thể nói chuyện ăn ý với bất kỳ ai.….Buổi tối, mười ngàn quân Tùy đã tiếp cận huyện Phi Hồ, họ ẩn mình trong một khu rừng cách đó ba dặm, chờ đợi tin tức trong huyện thành.

Một số sĩ binh quân Tùy không muốn nhập bọn bị Trình Giảo Kim thả về mang theo tin tức, Trình Giảo Kim đã kết bái huynh đệ cùng với tướng trấn giữ Ngụy Thiết Sinh, trở thành phó tướng thủ quân huyện Phi Hồ, tối nay sắp công phá thành.Tần Quỳnh lập tức ngã bật người khỏi cây tùng, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Nếu nói Trình Giảo Kim đoạt được Hổ Lao quan là sai kế, đoạt cung Phần Dương là nhờ vận may, đoạt huyện Vương Ốc chỉ là trùng hợp, thế thì Tần Quỳnh không thể không thừa nhận Trình Giảo Kim đoạt được huyện Phi Hồ quả thực là một loại thông minh.Kỳ thực mưu lược không có gì gọi là sai kế hay chính sách, chỉ cần thành công thì đã là thượng sách.

Nếu để Tần Quỳnh y đoạt huyện Phi Hồ thì sẽ có kết quả nào, chẳng qua chỉ là đánh lén rồi mạnh mẽ tấn công.

Tần Quỳnh không thể bái huynh đệ với tướng trấn giữ, trở thành phó tướng của đối phương, càng không thể trơ trẽn hạ mê dược mãn tính trong rượu, sẽ tổn hại đến tên tuổi của y.

Song Trình Giảo Kim lại có thể làm được, chỉ cần có thể thành công thì chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, điều này y không bằng Trình Giảo Kim.Nếu cẩn thận đếm lại quân công, quân công của Trình Giảo Kim lại vượt xa y, nhưng vì sao Tần Quỳnh y lại trở thành chủ tướng mà không phải là Trình Giảo Kim?

Nguyên nhân bởi vì xuất thân, Tần Quỳnh y là thuộc tướng của Trương Tu Đà, La Sĩ Tín cũng vậy, đây là một loại mắt xích về mặt cảm tình.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 646 : Ngụy Đao mặt đenBao gồm cả Giả Nhuận Phủ, không nói không rằng trở thành chủ quản hậu cần của quân bắc Tùy.

Bao gồm luôn Ngưu Tiến Đạt, trở thành người đứng đầu trong Á tướng, vượt qua nguyên lão Mã Thiệu và Trình Giảo Kim nhiều lần lập kỳ công.Đây là một dạng mắt xích về mặt cảm tình của tổng quản Dương Nguyên Khánh đối với Trương Tu Đà, khiến tướng lĩnh của phe Trương Tu Đà trong quân bắc Tùy đều được trọng dụng, nhưng trọng dung chưa hẳn là tin cậy.

Tuy Dương Nguyên Khánh luôn miệng nói không yên tâm về Trình Giảo Kim nên đích thân đến quận Nhạn Môn bố trí, nhưng Tần Quỳnh biết nếu Dương Nguyên Khánh thật sự lo lắng về Trình Giảo Kim thì sẽ không để y đoạt huyện Phi Hổ, còn Tần Quỳnh mới thực sự là người mà tổng quản không yên tâm.Tần Quỳnh được trọng dụng không nhờ vào quân công, mà là nhờ quan hệ của Trương Tu Đà.

Điều này khiến Tần Quỳnh cảm nhận được một nguy cơ sâu sắc, y không thể cứ mãi dựa vào thế lực cũ của Trương Tu Đà.

Nếu y không thể biểu hiện trí tuệ, tài cán mà chủ tướng nên có, sớm muộn gì cũng bị người đến sau đào thải.Lúc này, Tần Quỳnh ngầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào y cũng phải đoạt được huyện Dịch, lập nên một đại công chân chính.…..Trong một tòa nhà lớn ở huyện thành Phi Hồ, mùi thịt nướng vẫn lượn lờ giữa không trung tòa nhà, đống lửa trong sân đã dần lụi tàn, vò rượu ngổn ngang khắp nơi.

Hầu như hai ngàn sĩ binh thủ thành đều uống say khướt, nằm vất vưởng trên mặt đất.

Trên hành lang, trong phòng, trong đình, đâu đâu cũng thấy sĩ binh nằm lăn ra đất, bọn họ dường như không màng đến ban đêm rét lạnh.Trình Giảo Kim nằm cạnh đống lửa, nằm ngáy khò khò cũng như bao kẻ khác, kế bên là Ngụy Thiết Sinh uống say như chết gối đầu lên đùi y.

Bốn bề một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi qua trên đỉnh đầu.Lúc này, Trình Giảo Kim đột nhiên mở mắt, y đã đổi rượu mình uống thành rượu dỏm, chỉ mê dược mãn tính mới có thể khiến người say.

Tuy Trình Giảo Kim cũng uống được nửa vò rượu, song trước đó y đã ăn thuốc giải nên không hề bị mê man.Trình Giảo Kim chậm rãi đứng dậy, tức thì từng thủ hạ của y cũng đứng dậy theo.

Bọn họ đá vào sĩ binh ở bốn phía, tất cả đều không có động tĩnh.- Tướng quân, đã uống say hết rồi.- Xách vài hũ rượu đem đến chỗ thủ quân ở cửa thành, chuốc cho bọn chúng say hết đi.Trình Giảo Kim vừa hạ lệnh, mấy chục thủ hạ xách vò rượu lảo đảo hướng về cửa thành.

Tuy là rượu dỏm nhưng vì uống nhiều, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị say.Trình Giảo Kim quỳ xuống trước mặt Ngụy Thiết Sinh, vỗ vỗ mặt y:- Đại ca, tỉnh dậy!

Đại ca!Bất luận y vỗ thế nào, Ngụy Thiết Sinh vẫn ngủ say không tỉnh.

Trình Giảo Kim trầm mặt, thấp giọng chửi:- Con mẹ nó, cười theo ngươi làm quai hàm lão tử muốn chua luôn, hừ!

Thứ đồ chim cái thá gì, xứng làm đại ca của Trình Giảo Kim ta sao?Trình Giảo Kim nổi lòng xấu, rút đao ra, định chém cổ của Ngụy Thiết Sinh, chợt y có chút do dự.

Ngụy Thiết Sinh từng kết bái với Trình Giảo Kim, cứ thế mà giết thì sẽ bại hoại tên tuổi của y, sẽ gặp báo ứng, y khá mê tín với chuyện này.

Trình Giảo Kim lập tức gọi một thủ hạ đến, đưa đao cho thủ hạ:- Chém đầu tên thủ lĩnh đạo tặc này đi!Sĩ binh giơ đao lên, một nhát chém đứt đầu Ngụy Thiết Sinh.

Trình Giảo Kim cười ha hả, nhặt đầu người ném cho thủ hạ:- Công lao này nhường cho ngươi, tiền ta nợ ngươi xóa bỏ hết đi!Y xoay người sải bước đến cửa thành, lúc này có một sĩ binh chạy về:- Tướng quân, toàn bộ thủ quân ở cửa thành đã say hết rồi.Trình Giảo Kim bĩu môi khinh thường:- Lão tử biết đám khốn này sẽ uống trộm rượu mà.Y chỉ chiến đao hướng về thành lâu hạ lệnh:- Đốt lửa mở thành!Lát sau, thành lâu đốt lửa, ngọn lửa phụt cháy phừng phực, cực kỳ sáng rực trong đêm tối.

Cầu treo được hạ xuống, cửa thành ầm ầm mở ra.Quân Tùy trốn trong rừng thấy lửa cháy mãnh liệt đều trở nên phấn chấn, Tần Quỳnh hạ lệnh một tiếng:- Xông vào thành!Mười ngàn quân Tùy lao ra khỏi khu rừng, xông về phía huyện Phi Hồ.Giữa trưa hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo ba ngàn quân đã đến huyện Phi Hồ.

Kỳ thực lo lắng của Tần Quỳnh chỉ là một dạng không tự tin vào chính mình, suy đoán của y không hề chính xác.

Dương Nguyên Khánh đích thân đến đốc chiến không phải vì không tin y mà là ngược lại, chính vì tín nhiệm nên hắn mới để Tần Quỳnh chủ quản quận Nhạn Môn, đó là nơi bắc Tùy sắp phát động chiến dịch Hà Bắc.Chỉ là chiến dịch này quá quan trọng nên hắn mới đích thân đến xem xét, có thể thuận lợi đoạt được quận Thượng Cốc hay không, toàn bộ chiến dịch Hà Bắc có thể triển khai thuận lợi hay không.Sở dĩ để Tần Quỳnh đánh huyện Dịch là vì huyện Dịch khó đánh hơn, đó là quận trị của quận Thượng Cốc, thành trì cao to rộng lớn.

Ngụy Đao Nhi đã đặt trọng binh đồn trú ở huyện Dịch, Trình Giảo Kim không thể đánh nổi, chỉ có thể cậy nhờ năng lực thống soái của Tần Quỳnh, có lẽ có thể đánh hạ.Đương nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ không đặt trứng gà vào một cái giỏ.

Hắn khảo nghiệm qua ba phương án, phương án Phi Hồ Hình chỉ là một trong số đó, kế tiếp là phương án Tỉnh Hình, có La Sĩ Tín suất lĩnh bốn mươi ngàn quân bố trí ở trong Tỉnh Hình.

Nếu Tần Quỳnh không đoạt được quận Thượng Cốc thì phương án Tỉnh Hình sẽ được truy động, La Sĩ Tín dẫn quân tấn công quận Hằng Sơn, khiến quận Hằng Sơn trở thành chiếc cầu tiến công Hà Bắc của quân Tùy, có điều quận Hằng Sơn tương đối khó đánh, sẽ phải trả giá bởi rất nhiều thương vong.Còn lại là phương án Hà Nội, Từ Thế Tích cũng dẫn ba mươi ngàn quân bố trí ở Hà Nội.

Một khi hai phương án trước đều thất bại thì phương án Hà Nội sẽ được truy động, Từ Thế Tích dẫn quân tiến đánh quận An Dương, phối hợp cùng với quân nam Tùy tử thủ ở huyện Nghiệp.

Có điều phương án này là trực tiếp đối mặt với Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh không muốn dùng đến.Vì vậy trong cả ba phương án, phương án Phi Hồ Hình là tối ưu nhất, Dương Nguyên Khánh rất kỳ vọng phương án này có thể thành công.Quân đội của Dương Nguyên Khánh chậm rãi đến trước Phi Hồ Hình, Trình Giảo Kim ra nghênh đón, quỳ một gối hành lễ nói:- Mạt tướng Trình Giảo Kim không phụ tổng quán phó thác, đã thuận lợi đoạt được quận Phi Hồ.Dương Nguyên Khánh gật đầu khen ngợi:- Làm rất tốt, ta sẽ ghi nhớ công đầu của ngươi.Hắn lại nhìn vào trong thành, không thấy Tần Quỳnh bèn hỏi:- Tần tướng quân đâu rồi?- Hồi bẩm tổng quản, sáng sớm hôm qua Tần tướng quân đã dẫn quân tiến công huyện Dịch.

Y nhờ mạt tướng nói lại với tổng quản, y nhất định sẽ đoạt được huyện Dịch, không để tổng quản thất vọng.Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày, hắn vốn muốn thương lượng với Tần Quỳnh về quân tình, không ngờ y lại vội vàng đi mất.

Tuy Dương Nguyên Khánh có thể hiểu Tần Quỳnh sốt nuột muốn lập công, nhưng tâm thái này ngược lại sẽ khiến y khó mà bình tĩnh, dục tốc thì bất đạt, hơn nữa Tần Quỳnh cũng không đủ binh lực.Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư, quay lại nói với Ưng Dương lang tướng Đặng Trì Niên:- Ngươi tức tốc dẫn theo hai ngàn sĩ binh đến trợ giúp Tần tướng quân trước, giao phong thư này cho y.- Mạt tướng tuân mệnh!Đặng Trì Niên tiếp lấy thư, liền dẫn theo hai ngàn sĩ binh chạy đến huyện Dịch.

Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh cho thân vệ:- Có thể thả chim ưng đưa thư về Thái Nguyên rồi.Một con chim ưng vỗ cánh bay vút lên trời, lượn vài vòng trên không trung rồi giương cánh bay về hướng tây nam.…..Huyện Dịch khó đánh hơn huyện Phi Hồ.

Huyện Dịch là quận trị của quận Thượng Cốc, có trên mười ngàn hộ nhân khẩu, chu vi thành trì hai mươi dặm, tường thành cao to rộng lớn, có hai mươi ngàn trú quân.

Tuy quận Thượng Cốc là nơi Ngụy Đao Nhi lập nghiệp, song đô thành của y lại ở huyện Chính Định thuộc quận Hằng Sơn.

Gần huyện Chính Định có tám mươi ngàn quân đội tập trung, y lệnh cho tâm phúc là đại tướng Địch Tước Nhi dẫn hai mươi ngàn quân đóng giữ quận Thượng Cốc, binh lực gần như tập trung trong thành huyện Dịch.Huyện Dịch khó đánh không phải chỉ bởi bản thân thành trì khó đánh, mà còn vì huyện Dịch nằm sâu trong quận Thượng Cốc, quân Tùy tiến vào rất dễ bị phát hiện.

Khác với quận Phi Hồ không biết quân Tùy đến, có thể dùng kế đoạt, còn huyện Dịch gần như không thể dùng kế.Tần Quỳnh suất lĩnh mười ngàn quân Tùy men theo lòng chảo sông Dịch Thủy cấp tốc tiến quân hướng về huyện Dịch.

Ngày đông giá rét, nước sông đóng băng như một dải bạch ngọc kéo dài bất tận về phương xa, cây cối hai bên bờ sông băng kết đầy những cành băng trong suốt óng ánh, đây chính là một cảnh sắc mỹ lệ tuyệt luân, nhưng cũng không dùng để lợi dụng tác chiến.Lúc này, phía trước đội ngũ có chút rối loạn.

Tần Quỳnh thúc ngựa lên trước, chỉ thấy hơn trăm thám báo áp giải vài tên thám tử quân Ngụy tiến đến.

Thám tử mặc giáp da, bị trói chặt bằng dây thừng, quần áo rách nát, bọn họ bị ấn quỳ ngay trước ngựa Tần Quỳnh.- Tướng quân, đây là mấy tên thám tử mà chúng tôi bắt được ở phía trước.Tần Quỳnh xoay mình xuống ngựa, đến trước mặt một tên thám tử hỏi:- Các ngươi tổng cộng có mấy người?Thám tử cúi đầu im lặng.

Tần Quỳnh thấy y đã có ý mở miệng, lại nhìn sang những người bên cạnh, phất tay:- Áp giải những kẻ khác lui đi.Những thám tử khác đều bị dẫn đi, chỉ còn lại một người, Tần Quỳnh lại nói với y:- Chỉ cần ngươi chịu khai thật, ta sẽ thả ngươi đi, tuyệt không nuốt lời.Hồi lâu sau thám tử thấp giọng nói:- Chúng tôi có hết thảy hai mươi người, đã phát hiện được quân Tùy, có điều năm người chúng tôi chạy chậm nên mới bị bắt.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 647 : Điều kiện hà khắc (1+2)- Những kẻ chạy trốn khác đã thấy quân Tùy rồi sao?- Chúng tôi ẩn thân ở gốc đại thụ kia, thấy rất rõ ràng.Tần Quỳnh ngước đầu nhìn, chỉ thấy ở nơi cao nhất lộ ra tán cây khổng lồ bị tuyết trắng bao phủ, cây cao chừng mười mấy trượng, chí ít cũng trên cả ngàn năm, sừng sững đứng giữa không trung.Quả thực nếu ẩn mình trong gốc đại thụ này, thì có thể thấy rõ ràng tình hình trong mười mấy dặm, Tần Quỳnh lại hỏi y:- Huyện Dịch có bao nhiêu trú quân?

Chủ tướng là ai?- Hồi bẩm tướng quân, huyện Dịch có hai mươi ngàn trú quân, chủ tướng là Địch Tước Nhi.Tần Quỳnh lại hỏi y mười mấy vấn đề, bao gồm trang bị, lương thực, lòng dân,...v.v…

Thám tử có thể trả lời tất cả, trên cơ bản đều là thật.

Lúc này Tần Quỳnh đại để hiểu được tình hình huyện Dịch, không ngờ lại có hai mươi ngàn trú quân, mà Tần Quỳnh chỉ có mười ngàn người, cũng không mang theo vũ khí công thành, như thế sẽ rất bất lợi, có điều trang bị cùng sĩ khí của quân Tùy lại vượt xa đối phương.

Từ giáp da trên người đối phương cho thấy, hơn nữa chỉ có thám báo và thân binh mới có thể mặc giáp da, những sĩ binh khác đều mặc lam lũ, lúc thường cũng ăn không no, sĩ khí cực kì thấp.Tần Quỳnh dù sao cũng là đại tướng có kinh nghiệm phong phú, y nhanh chóng phân tích điểm có lợi và bất lợi của mình, y cũng ý thức được mình không cần phải hấp tấp tiến quân.

Đối phương đã biết y sẽ đến, vội vàng tiến quân sẽ làm tiêu hao rất nhiều thể lực sĩ binh, ngược lại sẽ đẩy y vào thế bị động.Về phần tấn công thành trì, Tần Quỳnh nhất thời cũng không có kế sách nào khả thi, cũng may có thể thấy đại thụ thẳng tắp cao vút ở bốn phía, rất thích hợp chế tác vũ khí công thành.Nghĩ đến đây, Tần Quỳnh lập tức hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, đội ngũ nghỉ ngơi ở đây!Lính Tùy đã hành quân gấp suốt một ngày, ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, mọi người nhốn nháo tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước ăn lương khô, thám tử đó lại rụt rè nói:- Tướng quân, ta đã khai hết toàn bộ, ngài có thể thả ta về nhà được không?Tần Quỳnh cười nói:- Hiện tại thả thì sợ ngươi sẽ tiết lộ quân cơ của ta, đợi giao chiến xong ta sẽ thả ngươi, còn thưởng cho ngươi tiền và lương thực.- Đa tạ tướng quân!Tần Quỳnh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, tiếp lấy miếng bánh mà sĩ binh đưa cho, vừa từ tốn ăn, vừa suy nghĩ kế sách phá thành.……Sỡ dĩ Dương Nguyên Khánh chọn Ngụy Đao Nhi làm cửa đột phá khi tiến công Hà Bắc, chính vì Ngụy Đao Nhi là kẻ yếu nhất trong toàn bộ thế lực Hà Bắc.

Tuy y được hiệu xưng một trăm ngàn đại quân, song trên thực tế y chỉ khống chế quận Thượng Cốc và quận Hằng Sơn.

Dân lực nghiêm trọng không đủ, hầu như toàn dân đều là lính, từ lão ông sáu mươi tuổi cho đến thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, tất cả đều bị bắt buộc tòng quân, vì vậy mới miễn cưỡng tập trung được một trăm ngàn đại quân.Ngụy Đao Nhi gần như vẫn còn kéo dài hình thức tạo phản từ mấy năm trước, toàn dân là lính, tát ao bắt cá, phá hoại nghiêm trọng sức sản xuất, hình thức này trước mắt đã bị mấy thế lực lớn vứt bỏ.Song Ngụy Đao Nhi cũng may mắn khi cướp được vài kho lương ở quận Trác, khuân vác mấy chục triệu cân lương thực về quận Hằng Sơn, chỗ lương thực này miễn cưỡng duy trì mức độ quân lương thấp nhất của y.

Thêm vào đó, Đậu Kiến Đức vì cổ vũ Ngụy Đao Nhi đối kháng La Nghệ ở U Châu, cũng gửi cho y một ít vũ khí và giáp da, lại trợ giúp một chút về mặt lương thực.

Điều này khiến một trăm ngàn đại quân của Ngụy Đao Nhi có thể tiếp tục duy trì, hơn nữa vì La Nghệ có chút kiêng kị với Đậu Kiến Đức, cho nên cũng chần chừ không động thủ với Ngụy Đao Nhi.Ngụy Đao Nhi tựa như một con thằn lằn sinh tồn trong khe hẹp, dựa dẫm vào Đậu Kiến Đức, cực khổ giữ lấy một mảnh địa bàn của mình.

Mấy tháng trước, y muốn nhân cơ hội chủ lực quân Tùy giằng co với quân của Lý Thế Dân ở phía nam Hà Đông Đạo để xuất binh cướp bóc quận Thái Nguyên, nhưng sau cùng y không có can đảm này.Y sợ nhất là quân Tùy sẽ đông chinh Hà Bắc, nhưng quân Tùy cũng không vì y sợ hãi mà bỏ qua đông chinh.

Sau khi đạt thành hiệp nghị hòa giải với quân Đường, cuộc đông chinh của quân Tùy sẽ mở màn.Đầu năm, Ngụy Đao Nhi đăng cơ làm Ngụy đế, y cho dựng một cung điện của mình mô phỏng theo cung Kim Thành của Đậu Kiến Đức, lấy hai mươi bốn phi tử.

Có điều y không có đủ nhân tài đảm nhiệm công khanh đại thần, khiến triều đình của y trở thành một cái thùng rỗng, phong danh hiệu đại thần cho các tướng thuộc cấp, vì thế đã trở thành trò cười cho thiên hạ.Mấy ngày nay, Ngụy Đao Nhi lo lắng đến cực điểm, y cũng nghe nói Tùy, Đường đã đạt thành hiệp nghị hòa giải, phía nam lại kết minh cùng Vương Thế Sung, vậy thì bước tiếp theo của quân Tùy tất nhiên là đông chinh Hà Bắc.

Ngụy Đao Nhi y chính là người bị chém đầu tiên, điều này khiến lòng y vừa phiền vừa loạn, y không biết nên làm thế nào mới tốt.Trước một chiếc gương đồng lớn, Ngụy Đao Nhi thân mặc long bào, đầu đội xung thiên quan (mũ miện của vua), nheo mắt tự đánh giá mình trong gương, y có thể mặc long bào này được bao lâu?Y khẽ vuốt một vết sẹo dài trên mặt.

Vết sXợn người này chính là kỷ niệm lưu lại từ thời niên thiếu, theo y đã tròn ba chục năm, lẽ nào vết sẹo này phải biến mất ở nhân gian hay sao?Ngụy Đao Nhi thở dài trong bụng, y thực không cam lòng, nhưng có thể làm gì đây?

Quân đội của y có thể địch lại quân Tùy tinh nhuệ hay không?

Ngụy Đao Nhi hiểu rõ, quân đội của y chính là một đám ô hợp, đến quân đội của Lưu Vũ Chu còn không đánh lại nổi thì sao có thể đối phó với quân đội của Dương Nguyên Khánh.Đúng lúc này, thị vệ ngoài cửa cung bẩm báo:- Bẩm báo vương thượng, có sứ giả bắc Tùy đến cầu kiến!Tinh thần Ngụy Đao Nhi chấn động, vội nói:- Nhanh mời y vào!Lòng y lại dấy lên một tia hy vọng, sứ giả bắc Tùy tìm đến mình vì chuyện gì?Lát sau, thị vệ dẫn vào một nam tử ngoài ba mươi, chắp tay thi lễ với Ngụy Đao Nhi:- Tại hạ là Thiếu Khanh Lưu Sùng Vận của Hồng Lư Tự triều Tùy, phụng mệnh Sở vương điện hạ đặc biệt đến đàm luận điều kiện với Ngụy tướng quân để tránh hai bên giao chiến.Mặc dù đối phương xưng y là Ngụy tướng quân mà không phải là Hoàng đế, song Ngụy Đao Nhi lúc này một chút cũng không màng đến.

Y tựa như người sắp chết đuối đột nhiên vớ được cọc gỗ, vì kích động mà cơ mặt hơi co giật, vết sẹo cũng trở nên cực kỳ dữ tợn, không ngờ quân Tùy lại muốn đàm phán với y.Y tận lực khắc chế kích động trong lòng, chắp tay nói với Lưu Sùng Vận:- Lưu Thiếu khanh, mời ngồi!Lưu Sùng Vận ngồi xuống, Ngụy Đao Nhi cũng ngồi theo, y hít thật sâu rồi nói:- Lưu Thiếu khanh hãy nói đi!

Sở vương điện hạ có điều kiện gì?Ngụy Đao Nhi hiểu rõ, điều kiện của Dương Nguyên Khánh nhất định vô cùng hà khắc.

Y có thể tiếp nhận hay không là một chuyện, nhưng chí ít y có được một tia hy vọng, Ngụy Đao Nhi cực kỳ khẩn trương chăm chú nhìn Lưu Sùng Vận.Lưu Sùng Vận cười nói, không nhanh cũng không chậm:- Lần này chúng tôi đông tiến, trên thực tế là vì tấn công La Nghệ ở U Châu, vì vậy mới lựa chọn đi qua Phi Hồ Đạo.

Chúng tôi đã đoạt được huyện Phi Hồ, lính sắp đến dưới thành huyện Dịch, thiết nghĩ Ngụy tướng quân cũng đã biết.

Điều kiện của chúng tôi chính là mong quý quân có thể nhượng lại quận Thượng Cốc, như thế chúng tôi có thể tạm thời đình chỉ tấn công quận Hằng Sơn.Trái tim của Ngụy Đao Nhi tức thì trở nên thấp thỏm, điều kiện của đối phương quả nhiên hà khắc, không ngờ là nhượng lại quận Thượng Cốc.

Y chỉ có hết thảy hai quận, nhượng lại Thượng Cốc thì y chỉ còn quận Hằng Sơn, điều này không khỏi có phần quá đáng.Nhưng Ngụy Đao Nhi cũng biết, đối phương tiến quân đến Hà Bắc đã ở thế tất nhiên.

Hoặc là đối phương đánh hạ quận Thượng Cốc, hoặc là y nhượng lại quận Thượng Cốc, quả thực không có con đường thứ ba để đi.

Chỉ là trước đó không lâu Đậu Kiến Đức còn phái sứ giả đến nói với y, muốn y phải bảo vệ quận Thượng Cốc và quận Hằng Sơn, nếu hiện tại y đáp ứng nhượng lại quận Thượng Cốc thì sao có thể ăn nói với Đậu Kiến Đức?Ngụy Đao Nhi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong cung điện, y thực tại không thể định được chủ ý.

Kỳ thực y vẫn ôm một tia hy vọng, chính là Đậu Kiến Đức sẽ trợ giúp cho mình, nếu y đáp ứng điều kiện của quân Tùy, vậy thì y sẽ hoàn toàn đánh mất sự trợ giúp của Đậu Kiến Đức.Lúc này, một thị vệ vội vàng tiến vào đại điện, đến cạnh Ngụy Đao Nhi thấp giọng nói:- Vương thượng, Thổ Môn Quan truyền đến tin tức khẩn cấp, mấy ngàn quân Tùy tiên phong đã vượt qua Tỉnh Hình đến Thổ Môn Quan, trước mắt đang giằng co với thủ quân của chúng ta ở Thổ Môn Quan.Tin tức ngoài ý muốn này khiến Ngụy Đao Nhi vừa kinh hãi vừa giận, phẫn nộ nói với Lưu Sùng Vận:- Chẳng phải các ngươi nói sẽ không tấn công quận Hằng Sơn ư?

Nhưng quân của các ngươi đã đi qua Tỉnh Hình đến Thổ Môn Quan rồi, ngươi giải thích thế nào đây?Lưu Sùng Vận nói không chút hoang mang:- Ta đã nói chỉ cần các người chịu nhượng lại quận Thượng Cốc, chúng tôi có thể tạm thời đình chỉ tấn công quận Hằng Sơn.

Nhưng hiện tại Ngụy tướng quân cũng không hạ lệnh nhượng lại quận Thượng Cốc, đương nhiên quân Tùy sẽ không đình chỉ dụng binh, Ngụy tướng quân hiểu chứ?Ngụy Đao Nhi hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Sùng Vận, y đương nhiên hiểu.

Quân Tùy đến Thổ Môn Quan chính vì phối hợp với quan Tùy trước mắt tạo áp lực cho mình, y cực kỳ oán hận, hồi lâu sau mới hậm hực nói:- Nếu ta nhượng lại quận Thượng Cốc, vậy quân Tùy sẽ lui khỏi Tỉnh Hình chứ?Lưu Sùng Vận mỉm cười:- Chúng tôi có thể lui về Tỉnh Hình Quan, nơi đó thuộc về địa giới Hà Đông rồi.Ngụy Đao Nhi bất đắc dĩ, đoạn từ Tỉnh Hình Quan đến Thổ Môn Quan không có nguy hiểm nhưng có thể thủ, trên thực tế lui hay không cũng không có gì khác biệt, chẳng qua quân Tùy chỉ tỏ một thái độ, y trầm ngâm một lúc rồi nói:- Để ta suy nghĩ, muộn nhất là sáng mai sẽ trả lời Lưu Thiếu khanh.…..Tại huyện Dịch, mười ngàn quân Tùy đóng ở thành bắc, hai ngàn quân Tùy khác thì canh giữ đường sông Dịch Thủy, bảo vệ đường vận chuyển lương thảo.

Tần Quỳnh đã nhận được thư của Dương Nguyên Khánh, biết hắn lợi dụng thủ đoạn chính trị ép buộc quân đội Ngụy Đao Nhi lui khỏi quận Thượng Cốc, thượng binh phạt mưu (cảnh giới cao nhất trong dụng binh là dùng mưu lược để thắng quân địch), không chiến mà có thể phục binh đương nhiên là hay nhất.

Tần Quỳnh cũng là đại tướng có kinh nghiệm phong phú, y không có bất kỳ mâu thuẫn nào, mà tích cực phối hợp với Dương Nguyên Khánh tiến hành tạo áp lực chính trị với quân địch, y đóng quân ở ngoài thành bắc, rút quân đội ra khỏi thành nam.Ngoài thành bắc cũng là tuyết phủ trắng xóa, tuyết đọng trong đồng hoang cao đến một trượng.

Trên một khoảng trống cách tường thành chừng hai dặm, quân Tùy đã dọn sạch một mảnh đất trống, dựng trại đóng quân, từng đỉnh lều được sắp ngay hàng thẳng lối.

Bọn họ đốn hạ cây cối, dựng nên một vòng tường rào bao quanh bốn phía, sáu tòa tháp điểu vọng dựng cao sừng sững.

Một khúc sông nhỏ chảy xuyên qua doanh trại, băng kết thành từng lớp dày trên mặt sông, quân Tùy đục băng lấy nước, bận rộn nấu cơm.Quân Tùy hạ trại ở đây đã được mười ngày, trong thời gian này quân Tùy không có bất kỳ hành động công thành nào, Tần Quỳnh vẫn nhẫn nại chờ đợi thời cuộc biến hóa.Sáng sớm, sắc trời vừa rạng, hơn trăm quân Tùy chậm chạp đẩy một dụng cụ bắn đá to lớn ra khỏi đại doanh, men theo mặt sông nhỏ đóng băng sáng loáng hướng về phía tường thành.

Hơn ngàn thủ quân trên thành lập tức tập trung, bọn họ không hề sợ hãi khẩn trương mà mang theo ánh mắt hưng phấn.Hôm nay chủ tướng vẫn chưa đến, có lẽ bọn họ sẽ lấy được công văn mà quân Tùy ném tới.

Dụng cụ bắn đá dừng lại cách tường thành chừng hai trăm bước, cố định trên vùng trống.

Hơn trăm quân Tùy hò hét một tiếng, kéo mạnh cần ném đá, một sĩ binh trong đó đặt một quả cầu gỗ cực lớn vào bọc thép.

Theo tiếng hạ lệnh, cần bắn dài bật ra, quả cầu gỗ văng mạnh hướng vào trong thành, vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào quả cầu gỗ này.Mười ngày nay, quân Tùy đã ném đơn tuyên truyền đến lần thứ tư, ba lần trước không thấy hiệu quả.

Tần Quỳnh hoài nghi tướng địch đã tịch thu, vì vậy trời vẫn chưa sáng, quân Tùy đã chấp hành ném lần thứ tư.Quả cầu gỗ vẽ ra một đường cong trên không trung bay vào thành.

Lần này quân Tùy đặc biệt nới lỏng mối cài của quả cầu gỗ, có lẽ vì sức gió quá lớn nên quả cầu đã bung ra giữa không trung, mấy ngàn tờ đơn tuyên truyền rơi tứ tán, mượn gió bắc lả tả rơi vào trong thành.Trên đầu thành, các sĩ binh hét kinh một mảnh, nhốn nháo nhảy dựng lên bắt lấy đơn tuyên truyền bay trông không trung.

Có sĩ binh bắt được năm, sáu phần nhét vào trong ngực, tuy bản thân không biết chữ, nhưng có thể tìm người biết chữ đọc cho, hơn nữa trên đơn còn có hình vẽ.Do ba lần trước sau khi rơi xuống đất quả cầu mới vỡ ra, kết quả mọi công văn bên trong đều bị chủ tướng Địch Tước Nhi lệnh cho thân binh đoạt lấy, không ai xem được nội dung trong đó, mà hôm nay không ngờ trời chưa sáng thì quân Tùy đã đến, hơn nữa toàn bộ đều bị phát tán.Quân Tùy phát tán đơn khiến chủ tướng Địch Tước Nhi cực kỳ khẩn trương, y đặc biệt lệnh cho thân binh thay phiên trực trên đầu thành, tập trung vào động tĩnh của quân Tùy.

Một khắc sau khi đơn được truyền đi, Địch Tước Nhi nghe thấy liền tức tốc chạy đến.

Y thấy đơn tuyên truyền đã bị phát tán khắp thành, không khỏi nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát:- Tất cả phải giao ra mọi công văn của quân Tùy, ai không giao sẽ xử tội thông đồng với địch.Dưới áp lực uy cường của chủ tướng Địch Tước Nhi, đám sĩ binh không thể không giao truyền đơn.

Địch Tước Nhi không chịu bỏ qua, y lệnh cho người lục soát toàn thân của từng sĩ binh trực vào sáng sớm, lại phái quân đội truy tìm truyền đơn trên khắp đường lớn hẻm nhỏ.

Suốt một buổi sáng, hơn hai ngàn thân binh trực thuộc Địch Tước Nhi đều soát tìm truyền đơn trong từng nhà từng hộ, đám sĩ binh thừa cơ xảo trá vơ vét tài sản, náo loạn đến độ gà chó cũng không yên.Địch Tước Nhi ước chừng năm mươi tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng với Ngụy Đao Nhi, từng là bộ hạ của Man Thiên Vương Vương Bạt Tu.

Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Thời Nhậm U Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Vương Bạt Tu, Địch Tước Nhi luôn ở nhà làm nông.

Mãi đến mùa thu năm ngoái, Ngụy Đao Nhi đến cửa mời y cùng tạo phản, y liền trở thành phó tướng của Ngụy Đao Nhi, trợ giúp Ngụy Đao Nhi công thành cướp trại, lập không ít chiến công.

Sau khi Ngụy Đao Nhi tự xưng đế liền khẳng khái phong y là Thượng Cốc Vương, phong quận Thượng Cốc là lãnh địa của y.Trên thực tế, hai ngày trước Địch Tước Nhi đã nhận được ý chỉ của Ngụy Đao Nhi, lệnh y bỏ quận Thượng Cốc lui về phía nam.

Có điều Địch Tước Nhi không cam tâm vứt bỏ thành trì rộng lớn của huyện Dịch, trong thành vẫn còn chín triệu sáu trăm ngàn cân lương thực, y nắm chắc bảo vệ huyện Dịch.Trong vương triều chính thống, còn có tướng tại ngoại mệnh vua có điều không chịu, huống hồ triều đình của Ngụy Đao Nhi lại sơ sài như thế, quận Thượng Cốc là lãnh địa của Địch Tước Nhi, dính dáng đến lợi ích thiết thân của y, Địch Tước Nhi tuyệt sẽ không nguyện ý dễ dàng vứt bỏ lợi ích của mình.Địch Tước Nhi chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại, y có thể mượn cớ không nhận được chim ưng đưa thư mà cự tuyệt lui quân, cũng có thể mượn cớ trời đông giá rét khó mà lui quân.

Tóm lại, y muốn nghĩ cách kéo dài.Kỳ thực không phải Địch Tước Nhi không muốn rút lui, mấu chốt là y vẫn chưa xác định rõ làm thế nào để bù đắp lại lợi ích bị tổn hại.

Bè phái chư tướng như rừng dưới trướng Ngụy Đao Nhi, các huyện Tư Dương, Linh Thọ, Hành Đường, Phòng Sơn, Tỉnh Hình, Cửu Môn, Chân Định, Thạch Ấp,…v.v… của quận Hằng Sơn đều bị phong cho các đại tướng, nếu lui về quận Hằng Sơn thì sẽ bố trí y như thế nào?

Chẳng lẽ cứ để y ở bên cạnh Ngụy Đao Nhi hay sao?Lúc này, một viên quan quân đến cửa bẩm báo:- Tướng quân, chúng tôi đã thu hồi được hai ngàn bảy trăm hai mươi tờ công văn quân Tùy ném vào thành.Địch Tước Nhi bỗng xoay người hạ lệnh:- Quân Tùy ném vào khẳng định là số tròn, hẳn là vẫn còn hai trăm tám mươi tờ, tiếp tục tịch thu, nghĩ mọi biện pháp đoạt lại cho ta.Quan quân do dự một hồi, y muốn nói kỳ thực cơ bản không thể phòng được, nếu quân Tùy ném vào lúc nửa đêm thì bọn họ không thể lục tìm.

Sau cùng quan quân không dám mở miệng, cúi đầu quay đi.Địch Tước Nhi tâm phiền ý loạn, trên đơn tuyên truyền của quân Tùy hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp, nếu sĩ binh của y thấy được thì quân tâm sẽ dao động nghiêm trọng.….Ráng chiều, thủ quân trên thành bắt đầu đổi gác, xôn xao xuống thành nghỉ ngơi.

Một lão binh thừa dịp mọi người không phòng bị, móc ra mấy tờ truyền đơn từ một viên gạch hỏng của tường thành, nhanh chóng nhét vào trong ngực rồi vỗ mông theo đám sĩ binh xuống thành.Trở về doanh trướng, mười mấy sĩ binh lập tức vây quanh lão binh:- Vương đại ca, mau lấy ra xem.- Đừng gấp!

Đừng gấp!

Chúng ta cứ xem bên trên viết gì trước đã!Lão binh lấy ra một tở truyền đơn đặt lên đùi, các sĩ binh đều xúm lại xem.

Trên truyền đơn có hình có chữ, bọn họ không biết chữ, hình vẽ là một nông dân đang dẫn trâu cày ruộng, một phụ nữ đang kéo sợi dệt vải trước mái nhà tranh, mấy đứa trẻ con chạy nhảy vui đùa, còn có một con chó và mấy con gà.

Đây là chẳng qua là tình hình mà đám sĩ binh quen thuộc, đáng tiếc đã rời xa bọn họ, các sĩ binh không khỏi thở dài một tiếng.- Gọi tiểu Lục Lang đến đây!Lát sau, một người trẻ tuổi gầy gò được tìm đến, là một người biết chữ khó tìm được trong đám sĩ binh, lão binh vẫy tay gọi y:- Lại mau, bên trên viết gì, đọc mọi người nghe thử.Người trẻ tuổi tiếp lấy truyền đơn nhìn lướt qua, nói với mọi người:- Trên đơn nói quân Tùy lại thực hành điền chế đồng đều ở quận Thượng Cốc một lần nữa, đinh nam nhận năm mươi mẫu ruộng, đinh nữ nhận mười mẫu cây dâu tằm, còn miễn thuế ba năm, ai đầu hàng đều có thể hưởng thụ, nếu không chịu đầu hàng thì sẽ không cho ruộng dư.Trong lều lập tức trở nên ồn ào, có người hét to:- Ta nói có sai đâu!

Đường huynh (anh con chú bác) của ta đã được chia năm mươi mẫu thượng điền ở quận Mã Ấp, cũng miễn thuế ba năm, quả thực không hề nộp lên trên một chút gì cho thuế mùa thu năm nay.Ánh mắt lão binh lóe sáng, lầm rầm nói:- Con mẹ nó, khoản mua bán này không tồi chút nào!Màn đêm buông xuống, đại doanh của quân Tùy vẫn cứ im lìm, trên tường thành phía bắc khoảng hơn một ngàn lính canh đang đi lại tuần tra, nhưng lính canh của ba phía tường thành còn lại thì rất thưa thớt, đặc biệt là cả khu tường thành phía nam dài mấy dặm lại chỉ có vài chục tên lính canh, bọn chúng tụ lại với nhau đốt lửa sưởi ấm, không ai chịu mạo hiểm tuần tra qua lại trong gió lạnh, cũng không cần thiết phải đi.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 648 : Ra quân phá kếỞ đoạn phía đông của tường thành phía nam, lại càng không có tên lính canh nào.

Lúc này, trên hành lang bên trong thành bỗng nhiên xuất hiện một nhóm bóng đen lớn, chừng hơn trăm người, bọn họ thấy dọc thành không có người, lũ lượt chạy lên đầu thành, cầm đầu chính là lão binh kia, ông ta dùng dây thừng buộc chặt phần tường nhô ra, ném sợi dây xuống thành, vẫy vẫy tay về phía sau, thấp giọng hô:- Mọi người đi mau!Từng bóng đen tiếp nối nhau khom lưng chạy về phía tường nhô ra, vịn dây thừng mà tuột xuống.

Động tác của họ nhanh lẹ, chưa đến một khắc, hơn một trăm người đã xuống thành hết, co giò bỏ chạy, bước ngắn bước dài về phía bóng đêm.…..Bên trong đại trướng của quân Tùy đèn đuốc sáng trưng, chủ tướng Tần Quỳnh đứng trước một cái sa bàn nhỏ (dùng cát để mô phỏng địa hình, bản đồ) tỉ mỉ quan sát địa hình, đây là khối sa bàn về địa hình của vùng Tây Bắc Hà Bắc, bao gồm quận Thượng Cốc, quận Bác Lăng, quận Hằng Sơn cùng quận Trác.Thái Nguyên đã truyền tin tức đến, Ngụy Đao Nhi đã hứa sẽ bỏ qua quận Thượng Cốc rút về phía nam, nếu như vậy thì vài ngày này, ở huyện Dịch quân địch đang rút lui khỏi thành trì, Tần Quỳnh chính là muốn suy xét xem quân của Địch Tước Nhi sẽ rút theo tuyến đường cụ thể nào.Phía đông của quận Thượng Cốc là quận Trác, mặt tây là Thái Hành Sơn sừng sững, mặt chính nam là quận Bác Lăng, mặt tây nam là quận Hằng Sơn, mặt đông nam là quận Hà Gian.

Từ quận Thượng Cốc đi thẳng tới quận Hằng Sơn cũng không dễ, nhất định phải vượt qua Ngũ Hồi Lĩnh và Hằng Sơn, điều này không thể làm được trong mùa đông, vậy chỉ có thể xuôi về phía nam quận Bác Lăng, qua huyện Đường, Hằng Dương để vào quận Hằng Sơn, Tần Quỳnh đã đoán biết tuyến đường rút quân của quân huyện Dịch.Lúc này ông ta rất khâm phục mưu kế chiếm quận Thượng Cốc của Dương Nguyên Khánh, căn bản không cần phải liều chết tấn công huyện Dịch, chỉ cần tạo áp lực với Ngụy Đao Nhi, ép quân đội của y rút khỏi huyện Dịch, là có thể ở bên ngoài tiêu diệt toàn bộ hai mươi ngàn quân của quận Thượng Cốc.Quân Tùy có thể không tấn công huyện Hằng Sơn, mà cũng tuyệt không thể để lính thủ thành của quận Thượng Cốc bỏ chạy dễ dàng như vậy được.Lúc này, ngoài trướng, có binh lính bẩm báo:- Khởi bẩm Tần tướng quân, có hơn trăm tên lính trong thành chạy ra, tự nguyện đầu hàng.Tần Quỳnh một phen vui mừng, xem ra thư khuyên hàng ném vào thành hồi sáng sớm có hiệu quả rồi, ông ta lập tức bước nhanh ra ngoài đại bản doanh.Ngoài của doanh tụ tập hơn một trăm thủ quân trốn từ trong thành ra, binh khí đã giao nộp cho lính tuần tra của quân Tùy, bọn họ đã đầu hàng, đang đợi sự bố trí của quân Tùy.

Lúc này cửa doanh mở ra, một nhóm quân Tùy từ trong doanh chạy ra, dẫn đầu chính là chủ tướng Tần Quỳnh.Ông ta nhìn thoáng qua những hàng binh này, thấy bọn họ ai nấy đều hoảng hốt không an, liền cao giọng hỏi:- Trong số các ngươi, ai là người cầm đầu?Lão binh đó bước ra, hành lễ nói:- Tại hạ họ Vương, là người cầm đầu những huynh đệ này, xem qua thư khuyên hàng của quân Tùy, chúng tôi đều nguyện ý đầu hàng!Tần Quỳnh gật gật đầu, lại hỏi ông ta:- Sao lại chỉ có hơn trăm người các ngươi, những thủ quân khác đều không thể đầu hàng sao?- Hồi bẩm tướng quân, mọi người đều là bị ép buộc làm binh sĩ, người muốn đầu hàng rất nhiều, chúng tôi chỉ là một nhóm chạy trốn nhanh nhất.Lão binh vừa nói xong, trong bóng đêm truyền tới tiếng vó ngựa.

Một gã lính trinh sát của quân Tùy chạy tới, ở trên ngựa chắp tay nói:- Bẩm báo tướng quân, phía sau lại có hơn một trăm thủ quân từ trong thành trốn ra, đến đây đầu hàng.Tần Quỳnh trong lòng mừng rỡ, chỉ muốn tiếp tục có quân đầu hàng tới, như vậy thì quân địch sẽ dần dần bị tan rã, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt, huyện Dịch đã không còn thủ được bao lâu nữa.... . .Vào lúc canh ba, một tên lính báo tin vội vã chạy vào của chính quân nha :- Không xong rồi, tướng quân, có chuyện rồi!- Đồ khốn!Địch Tước Nhi nghe xong bẩm báo, vỗ mạnh vào bàn một cái, không nén được giận hỏi:- Tối nay ai trực?- Là … là tướng quân Quách Tam.Một tên lính báo tin e sợ nói.Địch Tước Nhi nhảy dựng người lên, ra lệnh:- Chém đầu tướng Quách Tam thị chúng cho ta.Y nổi giận lôi đình đi ra ngoài quân nha, gần như là giận điên lên.

Chỉ trong vòng một đêm đã có ba ngàn lính vượt thành chạy trốn, cố nhiên không có một sự ngăn cản nào, cũng không ai báo cáo với y, hơn nữa còn có kẻ muốn mở thành đầu hàng.Y nhảy lên ngựa, chạy gấp một đường, thẳng tới cửa thành bắc.

Cửa thành bắc đốt mấy trăm bó đuốc, chiếu rõ như ban ngày, hai mươi mấy tên tính bỏ trốn bị bắt lại, trói gô, quỳ trên mặt đất.Một tướng lĩnh tiến lên bẩm báo:- Bẩm báo Địch tướng quân, hai mươi bốn tên này có ý đồ mở thành đầu hàng, bị chúng anh em bắt được.Địch Tước Nhi không nén được giận, tiến lên một cước đá ngã lăn một tên:- Giết!

Giết hết toàn bộ cho ta, đem đầu của bọn chúng treo trên cửa thành cảnh cáo, xem ai còn dám trốn nữa!Lúc này, một binh sĩ chạy tới:- Địch tướng quân, đánh nhau rồi!- Cái gì đánh nhau rồi?Địch Tước Nhi cả giận nói.Tên lính thở hồng hộc thưa:- Trong đại doanh… binh lính tranh đoạt tài vật đánh nhau, loạn thành một đám rồi.Địch Tước Nhi hận tới giậm một chân, nhảy lên ngựa chạy tới hướng quân doanh.

Đại doanh nằm ở thành tây, rộng khoảng mấy trăm mẫu, hai mươi ngàn binh sĩ trú trong đại doanh này.

Lúc này đại doanh xảy ra nội loạn nghiêm trọng, khởi nguồn là do hơn ba ngàn binh sĩ đã bỏ trốn, để lại không ít các vật dụng, bọn binh sĩ cũng vì tranh giành những vật dụng này, đánh tới nỗi đầu rơi máu chảy.Quân của Ngụy Đao Nhi thiếu hụt quân tư nghiêm trọng, thường xuyên phát sinh vì tranh giành lương thực quân trang mà đánh nhau kịch liệt, hơn nữa lần này là hơn mười ngàn người tham gia tranh đoạt ẩu đả, các quan quân cũng không ngăn lại được.Địch Tước Nhi lúc chạy tới quân doanh, cuộc đại loạn đã sắp bình ổn, phó tướng Giang Tông của y dẫn hơn hai ngàn người trấn áp nghiêm ngặt, đuổi các binh sĩ về quân doanh của họ.

Trong đại doanh đã là một cảnh hỗn độn, lều trại đổ lệch, ghế ngồi vỡ tan tành, giày và thảm rách te tua, mấy trăm binh sĩ bị thương nằm trên đất rên rỉ, thi thể của những binh sĩ bị giết chết đã được khiêng đi, khắp nơi là những vũng máu lớn đến kinh người.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?Địch Tước Nhi một cước đá lăn một tấm khiên, gầm lên giận dữ.Phó tướng Giang Tông tiến lên khẩn trương nói:- Tướng quân, lòng quân dao động nghiêm trọng, rất nhiều kẻ đều muốn chạy trốn, sợ là duy trì không nổi nữa.Địch Tước Nhi giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt đất đầy thương binh, ánh mắt lóe lên không ngừng, phó tướng Giang Tông lại khuyên y:- Tướng quân, rút lui thôi!

Rút tới quận Hằng Sơn đi, ít ra chúng ta hãy còn mười bảy ngàn quân, nếu như đều trốn hết, chúng ta trở về cũng không có chỗ đứng nữa.Địch Tước Nhi vạn bất đắc dĩ, chỉ đành cắn răng hạ lệnh:- Tất cả các binh sĩ còn lại thu dọn hành trang, mỗi người mang theo một túi gạo, lập tức xuất phát.….Vào lúc canh bốn, cửa thành phía nam của huyện Dịch mở toang, một nhánh quân chậm rãi ra khỏi cổng thành, rời khỏi huyện Dịch, đạp trên cánh đồng tuyết mênh mang tiến về phía nam.Bầu trời đầy sao, mặt đất tuyết trắng xóa, hiện rõ những tia sáng nhỏ xíu, có thể thấy rõ ràng rừng rậm nơi xa và những dãy núi chập chùng liên miên.Đội ngũ càng đi càng dài, giống như một sợi dây dài màu đen đang tiến về phía trước trong tuyết, nhưng nếu như nhìn kỹ, thì có thể phát hiện không ngừng có những điểm đen nhỏ từ sợi dây đen đó tách ra, chạy theo hướng ngược lại, khiến cho sợi dây màu đen càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng ngắn.Đi theo hướng nam ước chừng ba mươi dặm, đội ngũ rút về phía nam đã tới bên bờ sông Dịch Thủy.

Dịch Thủy tuôn ra khỏi sơn cốc, từ dòng chảy nhỏ hẹp biến thành một con sông to lớn, băng tuyết ngập trời, giống như một tấm gương đang hiện ra trước mắt mọi người.Mà mười bảy ngàn quân rút lui xuống phía nam từ lúc xuất phát tới lúc đến nơi không đủ mười ngàn người, chỉ trong ba mươi dặm ngắn ngủi đã có gần tám ngàn binh sĩ chạy trốn, vợ con của họ đều ở huyện Dịch và quận Thượng Cốc, không còn ai lại muốn đi quận Hằng Sơn, huống chi bọn họ còn vác theo một túi gạo.Địch Tước Nhi trong lòng hết sức nặng nề, y không có cách gì ngăn cản những binh sĩ chạy trốn.

Một cảm giác sợ hãi không tên bao phủ trong lòng y, quân Tùy liệu có truy kích bọn họ hay không, theo lý thì không thể, bọn họ là theo hiệp nghị đã đạt được chủ động rút quân, nhưng y rất sợ trong hiệp nghị chỉ là nhượng lại quận Hằng Sơn, m không có điều nào đảm bảo bọn họ an toàn trở về quận Hằng Sơn.- Tướng quân mau nhìn!Một binh sĩ chỉ về phía trước hô to.Y nhìn thấy tình hình phía bên kia bờ, lòng của y lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảnh tượng y sợ hãi nhất cuối cùng cũng xuất hiện.

Một nhánh quân Tùy mấy ngàn tên cưỡi ngựa xuất hiện ở bên kia bờ sông Dịch Thủy, chặn đứng đường đi của bọn y.- Tướng quân, phía sau cũng có!Ở phía sau bọn họ, một nhánh mấy ngàn quân Tùy cũng cắt đứt đường lui, trước sau bị giáp kích, tất cả các binh sĩ đều sợ ngây người, từ từ buông bao gạo trên vai xuống.Địch Tước Nhi giận dữ cắn môi, quay đầu lại nói với một gã thân binh:- Lên nói với chủ tướng quân Tùy, triều Tùy và Hoàng đế chúng ta đã đạt thành hiệp nghị nhượng lại quận Thượng Cốc, chúng ta đang chấp hành hiệp nghị này, nhượng lại quận Thượng Cốc, xin bọn họ đừng ngăn trở chúng ta rút quân.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 648 : Ra quân phá kếTên thân binh giục ngựa chạy vội lên, la lớn:- Tướng quân của ta nói, hai bên đã đạt thành hiệp nghị, chúng ta đang rút quân theo hiệp nghị, mong các vị đừng cản trở.Tần Quỳnh cười ha hả, cao giọng nói:- Trở về nói với Địch Tước Nhi, Hoàng đế Ngụy Đao Nhi của các người cũng không có yêu cầu quân Tùy cam kết để các người rút lui an toàn.

Nếu y lập tức đầu hàng có thể tha y một mạng, còn không sông Dịch Thủy chính là nơi chôn thây của y.Tên thân binh vừa trở về, Địch Tước Nhi không cần nghe gã nói, oán hận nói:- Ta đã nghe thấy cả rồi!Phó tướng Giang Tông tiến lên phía trước cẩn trọng nói :- Tướng quân, phải chăng Ngụy Đao Nhi cố ý sơ xuất?Địch Tước Nhi cắn răng nói :- Ngươi nói quả không sai, y biết ta sau khi trở về không cách gì bố trí, ta hiểu y quá rõ, y chính là muốn quân Tùy tiêu diệt hết chúng ta.- Thế chúng ta làm sao bây giờ?Địch Tước Nhi quay đầu lại nhìn kỹ vẻ kinh hoàng trong mắt của binh sĩ, sớm đã không còn chút ý chí chiến đấu nào, từng người một bất cứ lúc nào đều chuẩn bị bỏ trốn, y không còn cách nào khác đành thở dài :- Còn làm thế nào nữa?

Quân không có ý chí chiến đấu, trước sau đều bị vây chặt.

Ta và ngươi nếu còn muốn sống tiếp, trừ phi là đầu hàng, chứ không có con đường thứ hai nữa.- Truyền lệnh của ta, bỏ vũ khí xuống đầu hàng!Theo lệnh của Địch Tước Nhi truyền xuống, hơn chín ngàn binh lính của y từ từ bỏ vũ khí xuống, đầu hàng quân Tùy.......Đây là một cuộc chiến không có đổ máu, dưới áp lực chính trị mạnh mẽ, Ngụy Tước Nhi bị bức phải bỏ quận Thượng Cốc, quận Thượng Cốc sát nhập vào bản đồ của Bắc Tùy, khiến cho quân Tùy cuối cùng có được bàn đạp để tiến quân Hà Bắc.

Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh đích thân soái lĩnh năm mươi ngàn quân Tùy qua Phi Hồ Hình tới quận Thượng Cốc.Triều đình bắc Tùy cũng bắt đầu động viên toàn diện, quan phủ năm quận Thái Nguyên, Lâu Phiền, Ly Thạch, Mã Ấp cùng với quận Tây Hà đã động viên một trăm năm mươi ngàn dân phu tề tựu tại Thái Nguyên, trợ giúp mang một lượng lớn lương thảo và các loại quân tư hướng tới quận Thượng Cốc, cuộc chiến tranh cơ khí bắt đầu phát động vào thời khắc đầu tháng mười hai lạnh giá nhất.Sáng sớm, đại quân hùng mạnh do Dương Nguyên Khánh soái lĩnh đã đến huyện Dịch, đại quân năm mươi ngàn người bắt đầu ở bên ngoài thành huyện Dịch hừng hực khí thế lập trại đóng quân, dọn dẹp tuyết đọng, dựng màn trướng, lập hàng rào doanh, từng chiếc xe bò kéo đầy lương thảo tiến vào đại doanh.Dương Nguyên Khánh thì có mấy trăm thân binh bảo vệ tiến vào thị trấn huyện Dịch, bên cửa thành, Tần Quỳnh dẫn đầu mười mấy danh tướng ra nghênh đón chủ công.Tần Quỳnh và các tướng đồng loạt quỳ một gối, hai tay ôm quyền hành lễ:- Mạt tướng Tần Quỳnh, tham kiến Tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, cười ha hả nâng Tần Quỳnh dậy:- Tần tướng quân miễn lễ!Hắn vỗ vỗ vai Tần Quỳnh khen ngợi:- Lần tấn công huyện Dịch này Tần tướng quân làm hay lắm, không chết một binh một tốt mà đã hạ được quận Thượng Cốc, có thể nói là điển hình của kế không đánh mà thắng, ta sẽ ghi nhớ công lớn của ngươi.Tần Quỳnh vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng nói:- Mạt tướng vô công, là Tổng quản tạo áp lực với Ngụy Đao Nhi, buộc quân địch chủ động rút khỏi huyện Dịch, mạt tướng không dám kể công.- Nhưng ném thư khuyên hàng vào thành đích thị là phương án của ngươi, cuối cùng thúc đẩy quân thủ thành tan rã, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cho Địch Tước Nhi bị ép phải bỏ huyện Dịch, nên công lao của ngươi vẫn là không nhỏ, trong lòng ta hiểu rõ.Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn ánh mắt hăm hở của Trình Giảo Kim bên cạnh, cười nói:- Công lao đánh trận không chỉ ở chỗ giết địch nhiều ít, đôi khi còn phải xem kết quả, lần này hạ quận Thượng Cốc, là mở ra cánh cửa lớn cho quân Tùy chúng ta để tấn công Hà Bắc, là một thắng lợi cực kỳ quan trọng, cho nên lần này ta muốn khen ngợi tất cả các tướng sĩ tham chiến, các tướng lĩnh lập công giống như Tần tướng quân, Trình tướng quân đây, càng phải trọng thưởng.Mọi người mừng rỡ, nhất tề khom người thi lễ:- Đa tạ Tổng quản khen thưởng.Dương Nguyên Khánh trong sự vây quanh của mọi người tiến vào huyện Dịch, hắn lúc đi nhậm chức Tổng quản U Châu từng vài lần đi qua huyện Dịch.

Trong hồi ức của hắn, dân số huyện Dịch rất đông, thương nghiệp phồn vinh, trên đường phố các dòng người hối hả, tiếng rao hàng không ngớt.Mà lúc này huyện Dịch trong mắt hắn lại vắng lặng đáng sợ, đường lớn không người qua lại.

Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, trong cửa hàng trống rỗng, bị cướp phá sạch sanh, cả thành trì hiện ra một cảnh hoang tàn đổ nát.Lúc này vài tên thân sĩ được lệnh tiến lên, bọn chúng quỳ xuống khóc không ra tiếng :- May có quân Tùy tới đây mới cứu chúng tôi một mạng, mong Sở Vương Điện hạ nhận chúng tôi một lạy.Bọn chúng dập đầu sát đất, Dương Nguyên Khánh vội đỡ bọn chúng dậy:- Không cần phải như vậy.

Cứu giúp con dân Đại Tùy, là việc phải làm của chúng ta, mau mau đứng dậy.Dương Nguyên Khánh đỡ lấy cánh tay của mấy ông lão, chỉ cảm thấy bọn họ ai nấy gầy như bộ xương, đây lúc trước còn là những phú hộ thân sĩ, vậy mà gầy thành như vậy, càng không cần phải nói tới những người dân thường rồi.Hắn cau mày, quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:- Sao có thể như vậy?Tần Quỳnh thở dài nói :- Chúng thần khi tiến vào thành, mới biết trong thành đang bị nạn đói nghiêm trọng, người nhà của các binh sĩ thuộc hạ của Địch Tước Nhi ít ra còn có chút lương mà giữ mạng sống, mà người nhà của các binh sĩ quận Hằng Sơn đều lâm vào tuyệt cảnh, bệnh chết đói ít nhất nửa nhà hơn một năm nay, những người còn sống đều gầy trơ xương đã sắp chịu không nổi nữa, việc đầu tiên của chúng thần là cấp bách phát lương thực cứu trợ.

Hầy!

Nếu quả thật đợi đến mùa xuân năm sau mới lại tấn công quận Thượng Cốc, chắc người trong thành đều chết đói cả rồi.Dương Nguyên Khánh trong mắt có chút tức giận, đối với các tướng đau xót nói :- Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu Vương Bạc tạo phản đến nay, đã sáu năm rồi, Hà Bắc, Hà Nam là trọng địa của bọn loạn phỉ tạo phản.

Mười mấy triệu người tính ra chỉ còn lại hai ba phần, hiện nay thứ quý giá nhất không phải là địa bàn đất đai, mà là nhân khẩu, cho nên chúng ta phát động chiến dịch Hà Bắc, việc quan trọng đầu tiên là tranh đoạt nhân khẩu.

Có thể giết ít thì giết ít, lần tấn công quận Thượng Cốc này, ta không chủ trương cường hành công thành, tận lực lợi dụng hết thảy các thủ đoạn, dùng kế không đánh mà thắng, giảm thiểu thương vong tới mức thấp nhất, các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta chứ?Các tướng đều đáp lại:- Mạt tướng hiểu rồi!- Các ngươi phải nhớ kỹ, không có người, thì cũng không có Vương triều.Dương Nguyên Khánh đi tới quận nha.

Ngụy Đao Nhi sau khi tạo phản, quan viên của quận Thượng Cốc đều chạy trốn cả, quận nha bị Địch Tước Nhi biến thành Vương phủ Thượng Cốc.

Lúc này Thái Thú mới bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh hai ngày trước đã tới nhậm chức, Thái Thú mới tên là Lý Hoán Chi, nguyên là Thái Thú quận Tế Âm của Lý Mật, sau khi kiến lập Bắc Tùy, ông ta từ quan chạy tới Bắc Tùy, nguyện ý đền đáp triều đình mới.Lý Hoán Chi chừng năm mươi tuổi, nguyên quán Lũng Tây, khôn khéo tháo vát, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm ông ta làm Thái Thú, Tử Vi Các lại bổ nhiệm Vương Hiếu Tùng nguyên là Huyện Lệnh huyện Cửu Nguyên quận Phong Châu làm Trưởng Sử, điều Huyện Lệnh huyện Nhạc Bình của quận Thái Nguyên Trương Đào làm Tư Mã, bộ Lại đồng thời bổ nhiệm Lục Sự Tham Quân và các Tào chủ quản.Dựa theo sự thỏa thuận phân quyền của Dương Nguyên Khánh và Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh làm Nhiếp Chính Vương, Thượng Thư Lệnh, Thái Thú các quận nhậm chức hay bãi nhiệm đều do hắn nắm quyền, còn Trưởng Sử, Tư Mã và Huyện Lệnh các huyện thì do Tử Vi Các bổ nhiệm và miễn nhiệm, các Tào Tham quân phía dưới cùng các Huyện Thừa, Huyện Úy lại do Lại bộ quản lý, có thể nói chức quyền phân minh.Dương Nguyên Khánh đi vào quận nha, Thái Thú Lý Hoán Chi tiến lên hành lễ:- Tham kiến Tổng quản.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Lý sứ quân miễn lễ, mời tới công đường nói chuyện.Dương Nguyên Khánh đến công đường ngồi xuống, khoát tay với mọi người cười nói:- Các vị tướng quân, các vị sứ quân mời ngồi, mọi người thả lỏng một chút, ta không phảiNgự Sử Giám Sát.Mọi người mỉm cười, đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi Lý Hoán Chi:- Ta hiện nay mỗi khi đến một nơi, điều quan tâm nhất chính là còn bao nhiêu nhân khẩu, Lý sứ quân hiện tại có thể nói cho ta biết không?Lý Hoán Chi đứng dậy:- Ty chức hiện nay chỉ thống kê nhân khẩu của huyện Dịch, ước chừng tám ngàn hộ, hơn hai mươi ba ngàn người, đại đa số đều là người già và trẻ em, thanh niên trai tráng chưa tới bảy ngàn người, nhưng nghe nói còn có không ít thanh niên tòng quân ở Hằng Sơn.

Còn về phạm vi của quận Thượng Cốc, ty chức vẫn chưa có thống kê, từ dưới năm huyện Tù, huyện Toại Thành, huyện Vĩnh Lạc, huyện Lai Thủy, huyện Phi Hồ lấy được một ít vật tư vụn vặt, toàn quận đoán chừng không quá năm mươi ngàn người.Dương Nguyên Khánh nhớ rõ khi hắn đảm nhiệm Tổng quản U Châu, nhân khẩu của quận Thượng Cốc có gần hai trăm ngàn, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi giảm mất gần tám phần, hắn thở dài, nói với Lý Hoán Chi:- Việc cấp bách là phải cứu trợ, không đủ người có thể mời quân đội trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng, không thể kéo dài, ta đoán trong núi sâu cũng có không ít người ẩn nấp trong đó, phải phái người đi khuyên bọn họ quay về.

Tiếp theo lợi dụng mùa đông phân phối lại đất đai, đầu xuân sau phải tổ chức sản xuất, trâu cày và hạt giống cần thiết, ta đã lệnh Tư Nông Tự giúp đỡ sắp xếp, phải tìm mọi cách bảo vệ nhân khẩu, khôi phục sản xuất.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 649 : Thâu tóm Thượng CốcTên thân binh giục ngựa chạy vội lên, la lớn:- Tướng quân của ta nói, hai bên đã đạt thành hiệp nghị, chúng ta đang rút quân theo hiệp nghị, mong các vị đừng cản trở.Tần Quỳnh cười ha hả, cao giọng nói:- Trở về nói với Địch Tước Nhi, Hoàng đế Ngụy Đao Nhi của các người cũng không có yêu cầu quân Tùy cam kết để các người rút lui an toàn.

Nếu y lập tức đầu hàng có thể tha y một mạng, còn không sông Dịch Thủy chính là nơi chôn thây của y.Tên thân binh vừa trở về, Địch Tước Nhi không cần nghe gã nói, oán hận nói:- Ta đã nghe thấy cả rồi!Phó tướng Giang Tông tiến lên phía trước cẩn trọng nói :- Tướng quân, phải chăng Ngụy Đao Nhi cố ý sơ xuất?Địch Tước Nhi cắn răng nói :- Ngươi nói quả không sai, y biết ta sau khi trở về không cách gì bố trí, ta hiểu y quá rõ, y chính là muốn quân Tùy tiêu diệt hết chúng ta.- Thế chúng ta làm sao bây giờ?Địch Tước Nhi quay đầu lại nhìn kỹ vẻ kinh hoàng trong mắt của binh sĩ, sớm đã không còn chút ý chí chiến đấu nào, từng người một bất cứ lúc nào đều chuẩn bị bỏ trốn, y không còn cách nào khác đành thở dài :- Còn làm thế nào nữa?

Quân không có ý chí chiến đấu, trước sau đều bị vây chặt.

Ta và ngươi nếu còn muốn sống tiếp, trừ phi là đầu hàng, chứ không có con đường thứ hai nữa.- Truyền lệnh của ta, bỏ vũ khí xuống đầu hàng!Theo lệnh của Địch Tước Nhi truyền xuống, hơn chín ngàn binh lính của y từ từ bỏ vũ khí xuống, đầu hàng quân Tùy.......Đây là một cuộc chiến không có đổ máu, dưới áp lực chính trị mạnh mẽ, Ngụy Tước Nhi bị bức phải bỏ quận Thượng Cốc, quận Thượng Cốc sát nhập vào bản đồ của Bắc Tùy, khiến cho quân Tùy cuối cùng có được bàn đạp để tiến quân Hà Bắc.

Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh đích thân soái lĩnh năm mươi ngàn quân Tùy qua Phi Hồ Hình tới quận Thượng Cốc.Triều đình bắc Tùy cũng bắt đầu động viên toàn diện, quan phủ năm quận Thái Nguyên, Lâu Phiền, Ly Thạch, Mã Ấp cùng với quận Tây Hà đã động viên một trăm năm mươi ngàn dân phu tề tựu tại Thái Nguyên, trợ giúp mang một lượng lớn lương thảo và các loại quân tư hướng tới quận Thượng Cốc, cuộc chiến tranh cơ khí bắt đầu phát động vào thời khắc đầu tháng mười hai lạnh giá nhất.Sáng sớm, đại quân hùng mạnh do Dương Nguyên Khánh soái lĩnh đã đến huyện Dịch, đại quân năm mươi ngàn người bắt đầu ở bên ngoài thành huyện Dịch hừng hực khí thế lập trại đóng quân, dọn dẹp tuyết đọng, dựng màn trướng, lập hàng rào doanh, từng chiếc xe bò kéo đầy lương thảo tiến vào đại doanh.Dương Nguyên Khánh thì có mấy trăm thân binh bảo vệ tiến vào thị trấn huyện Dịch, bên cửa thành, Tần Quỳnh dẫn đầu mười mấy danh tướng ra nghênh đón chủ công.Tần Quỳnh và các tướng đồng loạt quỳ một gối, hai tay ôm quyền hành lễ:- Mạt tướng Tần Quỳnh, tham kiến Tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, cười ha hả nâng Tần Quỳnh dậy:- Tần tướng quân miễn lễ!Hắn vỗ vỗ vai Tần Quỳnh khen ngợi:- Lần tấn công huyện Dịch này Tần tướng quân làm hay lắm, không chết một binh một tốt mà đã hạ được quận Thượng Cốc, có thể nói là điển hình của kế không đánh mà thắng, ta sẽ ghi nhớ công lớn của ngươi.Tần Quỳnh vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng nói:- Mạt tướng vô công, là Tổng quản tạo áp lực với Ngụy Đao Nhi, buộc quân địch chủ động rút khỏi huyện Dịch, mạt tướng không dám kể công.- Nhưng ném thư khuyên hàng vào thành đích thị là phương án của ngươi, cuối cùng thúc đẩy quân thủ thành tan rã, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cho Địch Tước Nhi bị ép phải bỏ huyện Dịch, nên công lao của ngươi vẫn là không nhỏ, trong lòng ta hiểu rõ.Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn ánh mắt hăm hở của Trình Giảo Kim bên cạnh, cười nói:- Công lao đánh trận không chỉ ở chỗ giết địch nhiều ít, đôi khi còn phải xem kết quả, lần này hạ quận Thượng Cốc, là mở ra cánh cửa lớn cho quân Tùy chúng ta để tấn công Hà Bắc, là một thắng lợi cực kỳ quan trọng, cho nên lần này ta muốn khen ngợi tất cả các tướng sĩ tham chiến, các tướng lĩnh lập công giống như Tần tướng quân, Trình tướng quân đây, càng phải trọng thưởng.Mọi người mừng rỡ, nhất tề khom người thi lễ:- Đa tạ Tổng quản khen thưởng.Dương Nguyên Khánh trong sự vây quanh của mọi người tiến vào huyện Dịch, hắn lúc đi nhậm chức Tổng quản U Châu từng vài lần đi qua huyện Dịch.

Trong hồi ức của hắn, dân số huyện Dịch rất đông, thương nghiệp phồn vinh, trên đường phố các dòng người hối hả, tiếng rao hàng không ngớt.Mà lúc này huyện Dịch trong mắt hắn lại vắng lặng đáng sợ, đường lớn không người qua lại.

Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, trong cửa hàng trống rỗng, bị cướp phá sạch sanh, cả thành trì hiện ra một cảnh hoang tàn đổ nát.Lúc này vài tên thân sĩ được lệnh tiến lên, bọn chúng quỳ xuống khóc không ra tiếng :- May có quân Tùy tới đây mới cứu chúng tôi một mạng, mong Sở Vương Điện hạ nhận chúng tôi một lạy.Bọn chúng dập đầu sát đất, Dương Nguyên Khánh vội đỡ bọn chúng dậy:- Không cần phải như vậy.

Cứu giúp con dân Đại Tùy, là việc phải làm của chúng ta, mau mau đứng dậy.Dương Nguyên Khánh đỡ lấy cánh tay của mấy ông lão, chỉ cảm thấy bọn họ ai nấy gầy như bộ xương, đây lúc trước còn là những phú hộ thân sĩ, vậy mà gầy thành như vậy, càng không cần phải nói tới những người dân thường rồi.Hắn cau mày, quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:- Sao có thể như vậy?Tần Quỳnh thở dài nói :- Chúng thần khi tiến vào thành, mới biết trong thành đang bị nạn đói nghiêm trọng, người nhà của các binh sĩ thuộc hạ của Địch Tước Nhi ít ra còn có chút lương mà giữ mạng sống, mà người nhà của các binh sĩ quận Hằng Sơn đều lâm vào tuyệt cảnh, bệnh chết đói ít nhất nửa nhà hơn một năm nay, những người còn sống đều gầy trơ xương đã sắp chịu không nổi nữa, việc đầu tiên của chúng thần là cấp bách phát lương thực cứu trợ.

Hầy!

Nếu quả thật đợi đến mùa xuân năm sau mới lại tấn công quận Thượng Cốc, chắc người trong thành đều chết đói cả rồi.Dương Nguyên Khánh trong mắt có chút tức giận, đối với các tướng đau xót nói :- Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu Vương Bạc tạo phản đến nay, đã sáu năm rồi, Hà Bắc, Hà Nam là trọng địa của bọn loạn phỉ tạo phản.

Mười mấy triệu người tính ra chỉ còn lại hai ba phần, hiện nay thứ quý giá nhất không phải là địa bàn đất đai, mà là nhân khẩu, cho nên chúng ta phát động chiến dịch Hà Bắc, việc quan trọng đầu tiên là tranh đoạt nhân khẩu.

Có thể giết ít thì giết ít, lần tấn công quận Thượng Cốc này, ta không chủ trương cường hành công thành, tận lực lợi dụng hết thảy các thủ đoạn, dùng kế không đánh mà thắng, giảm thiểu thương vong tới mức thấp nhất, các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta chứ?Các tướng đều đáp lại:- Mạt tướng hiểu rồi!- Các ngươi phải nhớ kỹ, không có người, thì cũng không có Vương triều.Dương Nguyên Khánh đi tới quận nha.

Ngụy Đao Nhi sau khi tạo phản, quan viên của quận Thượng Cốc đều chạy trốn cả, quận nha bị Địch Tước Nhi biến thành Vương phủ Thượng Cốc.

Lúc này Thái Thú mới bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh hai ngày trước đã tới nhậm chức, Thái Thú mới tên là Lý Hoán Chi, nguyên là Thái Thú quận Tế Âm của Lý Mật, sau khi kiến lập Bắc Tùy, ông ta từ quan chạy tới Bắc Tùy, nguyện ý đền đáp triều đình mới.Lý Hoán Chi chừng năm mươi tuổi, nguyên quán Lũng Tây, khôn khéo tháo vát, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm ông ta làm Thái Thú, Tử Vi Các lại bổ nhiệm Vương Hiếu Tùng nguyên là Huyện Lệnh huyện Cửu Nguyên quận Phong Châu làm Trưởng Sử, điều Huyện Lệnh huyện Nhạc Bình của quận Thái Nguyên Trương Đào làm Tư Mã, bộ Lại đồng thời bổ nhiệm Lục Sự Tham Quân và các Tào chủ quản.Dựa theo sự thỏa thuận phân quyền của Dương Nguyên Khánh và Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh làm Nhiếp Chính Vương, Thượng Thư Lệnh, Thái Thú các quận nhậm chức hay bãi nhiệm đều do hắn nắm quyền, còn Trưởng Sử, Tư Mã và Huyện Lệnh các huyện thì do Tử Vi Các bổ nhiệm và miễn nhiệm, các Tào Tham quân phía dưới cùng các Huyện Thừa, Huyện Úy lại do Lại bộ quản lý, có thể nói chức quyền phân minh.Dương Nguyên Khánh đi vào quận nha, Thái Thú Lý Hoán Chi tiến lên hành lễ:- Tham kiến Tổng quản.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Lý sứ quân miễn lễ, mời tới công đường nói chuyện.Dương Nguyên Khánh đến công đường ngồi xuống, khoát tay với mọi người cười nói:- Các vị tướng quân, các vị sứ quân mời ngồi, mọi người thả lỏng một chút, ta không phảiNgự Sử Giám Sát.Mọi người mỉm cười, đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi Lý Hoán Chi:- Ta hiện nay mỗi khi đến một nơi, điều quan tâm nhất chính là còn bao nhiêu nhân khẩu, Lý sứ quân hiện tại có thể nói cho ta biết không?Lý Hoán Chi đứng dậy:- Ty chức hiện nay chỉ thống kê nhân khẩu của huyện Dịch, ước chừng tám ngàn hộ, hơn hai mươi ba ngàn người, đại đa số đều là người già và trẻ em, thanh niên trai tráng chưa tới bảy ngàn người, nhưng nghe nói còn có không ít thanh niên tòng quân ở Hằng Sơn.

Còn về phạm vi của quận Thượng Cốc, ty chức vẫn chưa có thống kê, từ dưới năm huyện Tù, huyện Toại Thành, huyện Vĩnh Lạc, huyện Lai Thủy, huyện Phi Hồ lấy được một ít vật tư vụn vặt, toàn quận đoán chừng không quá năm mươi ngàn người.Dương Nguyên Khánh nhớ rõ khi hắn đảm nhiệm Tổng quản U Châu, nhân khẩu của quận Thượng Cốc có gần hai trăm ngàn, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi giảm mất gần tám phần, hắn thở dài, nói với Lý Hoán Chi:-Việc cấp bách là phải cứu trợ, không đủ người có thể mời quân đội trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng, không thể kéo dài, ta đoán trong núi sâu cũng có không ít người ẩn nấp trong đó, phải phái người đi khuyên bọn họ quay về.

Tiếp theo lợi dụng mùa đông phân phối lại đất đai, đầu xuân sau phải tổ chức sản xuất, trâu cày và hạt giống cần thiết, ta đã lệnh Tư Nông Tự giúp đỡ sắp xếp, phải tìm mọi cách bảo vệ nhân khẩu, khôi phục sản xuất.Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo Chương 650 : Mối lo của U Châu (1+2)- Ty chức hiểu rõ, nhất định không phụ sự ủy thác của Tổng quản.Dương Nguyên Khánh lại nói với Tần Quỳnh:- Hiện nay việc trong tay Lý Thái Thú là cực kỳ phức tạp, nếu như đủ người thì rất nhiều việc đều được xử lý tốt, cho nên ngươi đặc biệt chọn ra năm trăm quân sĩ để Lý Thái Thú sai bảo.

Ngoài ra, lượng lớn lương thực và vật tư quân dụng sắp chuyển đến quận Thượng Cốc, việc xây dựng các kho hàng cần thiết thì do ngươi hoàn thành, không cần giao lại cho địa phương.Ý của Dương Nguyên Khánh chính là chuẩn bị cho cuộc chiến do Tần Quỳnh phụ trách, Tần Quỳnh trong lòng hiểu rõ, lập tức khom người nói :- Mạt tướng tuân mệnh!... .Dương Nguyên Khánh đem tất cả mọi việc đều nhất nhất an bài xong, liền để mọi người ra về.

Hắn tới một phòng quan chuẩn bị riêng cho mình, theo yêu cầu của hắn, gian phòng bố trí rất đơn giản, một giường một bàn một tủ sách.

Ngoài ra góc tường còn có một cái lư hương, khói nhẹ lượn lờ, tràn ngập mùi hương phảng phất, trong phòng đốt một cái chậu than đang cháy hồng, khiến căn phòng vô cùng ấm áp.Hắn thấy trên tường treo một tấm bản đồ Hà Bắc, liền chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chăm chú vào bản đồ.

Mặt đông của quận Thượng Cốc chính là quận Trác do La Nghệ khống chế, từ lúc phát động chiến dịch quận Thượng Cốc tới nay, đã qua nửa tháng rồi, La Nghệ không thể không biết, y hiện nay hẳn là cũng phái ra một lượng lớn quân đội tụ tập tại biên giớicủa huyện Trác, mà đối diện huyện Trác là huyện Lai Thủy của quận Thượng Cốc, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:- Huyện Lai Thủy phái quân tới đóng rồi chứ?- Hồi bẩm Tổng quản, mạt tướng lệnh Đặng Trì Niên dẫn năm ngàn quân tiến đóng huyện Lai Thủy, phòng ngừa quân U Châu có khả năng tấn công.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Kỳ thực ta quan tâm tới tình báo hơn, nhất định phải nắm rõ nhất cử nhất động của quân U Châu, cần phái rất nhiều thám báo đi dò la tin tức ở vùng biên giớiquận Trác, cùng đó lệnh cho Đặng Trì Niên tăng cường tuần tra trinh sát, phòng bị thám báo của đối phương, những điều này không nên để ta phải nhắc ngươi, ngươi phải sắp xếp xong xuôi cả rồi mới đúng.Tần Quỳnh yên lặng gật đầu:- Mạt tướng đã sắp xếp xong hết rồi, đã cho mười đội một trăm thám báo lẻn vào biên giới quận Trác, do thám tình hình ở U Châu, Đặng Trì Niên cũng có phòng bị sự thâm nhập của quân U Châu.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, lấy ra một mảnh tin tình báo cho hắn xem:- Đây là tin tình báo của thám tử do quận nội vệ sắp xếp trong thành U Châu gửi về, theo như tình hình, La Nghệ đã phái đi mười năm ngàn quân thẳng tới Tây Nam, không biết có phải huyện Trác hay không, ngươi có thể đối chiếu xem sao, về sau tin tình báo có liên quan tới U Châu của quân nội vệ ta có thể chép cho ngươi một bản.Tần Quỳnh mừng rỡ, nói như vậy tình báo của y càng thêm toàn diện rồi, hắn vội vàng thi lễ:- Đa tạ Tổng quản giúp đỡ.Ngừng một lát, Tần Quỳnh lại nói:- Mạt tướng vẫn còn một việc xin chỉ dạy, chính là liên quan tới việc bố trí cho Địch Tước Nhi, y là đầu hàng chứ không phải tù binh, mạt tướng không biết nên bố trí cho y như thế nào, xin Tổng quản chỉ thị.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:- Cái tên Địch Tước Nhi này ta vẫn còn ấn tượng, năm Đại Nghiệp thứ bảy, ta phái Lý Tĩnh tiêu diệt Vương Bạt Tu, tên Địch Tước Ni này chính là Cửu trại chủ bị bắt giữ làm tù binh.

Lúc đó vì y chức thấp quan nhỏ nên ta mới tha cho, y đã về quê làm nông.

Vốn tưởng rằng y thành thực, không ngờ qua năm năm, y lại khởi binh tạo phản, loại người này có cốt phản, không biết khi nào y lại sẽ tạo phản, không thể lưu lại mầm họa này.- Mạt tướng hiểu rồi, sẽ mau chóng xử lý hắn.Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:- Cũng không cần gấp quá, miễn đừng ảnh hưởng tới việc nhận đầu hàng của quận Hằng Sơn, đợi sau khi Ngụy Đao Nhi bị diệt xong, rồi xử lý một thể.Tần Quỳn do dự một lát, có chút kinh ngạc hỏi:- Mục tiêu kế tiếp của Tổng quản vẫn là quận Hằng Sơn sao?- Chắc vậy!

Ngụy Đao Nhi lần này đã nhường Thượng Cốc, Đậu Kiến Đức sẽ không tha cho y, ta lo lắng Đậu Kiến Đức sẽ chiếm quận Hằng Sơn, nên ta muốn xử lý Ngụy Đao Nhi trước khi Đậu Kiến Đức chiếm quận Hằng Sơn, chúng ta chiếm lĩnh trước quận Hằng Sơn, giữ được con đường chiến lược Tỉnh Hình..- Nhưng...

Chẳng phải Tổng quản và Ngụy Đao Nhi có ước định, nếu nuốt lời, liệu có ảnh hưởng đến danh dự của Tổng quản?Tần Quỳnh có chút bận tâm.Dương Nguyên Khánh híp mắt cười lạnh lùng nói:- Yên tâm đi!

Ta sẽ để y cho ta một lý do khiến người trong thiên hạ tin phục.Tin tức quân Tùy tiến quân quận Thượng Cốc, mấy ngày trước sớm đã truyền đến thành U Châu, khiến cho quan viên thành U Châu một phen kinh hồn.

Tuy biết quân Tùy sớm muộn gì cũng tấn công Hà Bắc, nhưng rốt cuộc khi đến ngày này, vẫn khiến rất nhiều quan viên cảm thấy lo lắng bất an.Đặc biệt là sự tiến công của quân Tùy cũng không phải là mùa xuân năm tới như tưởng tượng của mọi người, mà là tháng mười một đã phát động rồi.

Điều này khiến quan trường của U Châu chìm trong một loại cảm giác khủng hoảng không tên, mỗi người đều bắt đầu cân nhắc đường lui của mình.Sáng sớm, Tổng quản phủ U Châu Tư Mã Ôn Ngạn Bác ngồi xe ngựa từ trong nhà đi ra, xe ngựa nhằm hướng phủ Tổng quản chạy tới.

Ôn Ngạn Bác là em của Nội Sử thị lang triều Đường Ôn Đại Nhã, La Nghệ đầu hàng triều Đường, Ôn Ngạn Bác đã đạt tới ảnh hưởng then chốt.Giống như tất cả các quan viên, ông ta cũng rất lo lắng quân Tùy mở rộng thế lực phía Đông, bất luận từ vị trí chiến lược của U Châu, hay là cảm tình cá nhân của Dương Nguyên Khánh, U Châu chắc chắn là mục tiêu tấn công đầu tiên của quân Tùy.Càng làm cho trong lòng ông ta khó chịu chính là, triều Đường bỏ mặc U Châu.

Trong thỏa thuận hòa giải giữa hai triều Tùy Đường, đã xác định rõ ràng U Châu không nằm trong lãnh thổ vốn có của nhà Đường.

Tuy Ôn Ngạn Bác cũng biết La Nghệ không phải là thật tâm đầu hàng triều Đường, nhưng chí ít La Nghệ ngoài mặt biểu hiện rất tốt, tự xưng thần với triều Đường, tất cả các thuộc hạ đều xưng là quan triều Đường, trong khi đó triều Đường vì ngừng chiến mà chủ động vứt bỏ U Châu, trên mặt đạo nghĩa lại thua một nước cờ.Dù triều Đường bổ nhiệm La Nghệ là Nạp ngôn (chức quan chủ yếu nhận lệnh vua), điều y về triều làm quan lớn, lại bổ nhiệm Lưu Hoằng Cơ làm Tổng quản mới ở U Châu, tước đoạt binh quyền của La Nghệ.

Dụng ý của Thánh Thượng rất rõ, chính là muốn chọc giận y, khiến bản thân y và triều Đường rạn nứt, để nhà Đường thoát khỏi sự xấu hổ trên mặt đạo nghĩa.Không ngờ La Nghệ lại nhìn thấu dụng ý của triều Đường, một mặt lớn tiếng phải về triều cáo cáo, một mặt lại lề mề không chịu đi, điều này khiến cho kế hoạch như ý của triều Đường thất bại.

Hiện nay quân Tùy tiến công Hà Bắc quy mô lớn, y càng không có khả năng trở về, thế thì triều Đường phải làm thế nào?

Cứ cam chịu quân Tùy tấn công U Châu như vậy sao?Ôn Ngạn Bác không phải là lo lắng cho vận mệnh của mình, ông ta lo lắng là triều Đường sẽ vì chuyện của U Châu mà thất tín với thiên hạ, về sau ai còn dám đầu hàng triều Đường?Xe ngựa chạy qua đường lớn, ông ta nhìn đường phố rộn ràng qua cửa xe.

Người đi đường như dệt cửi, rất nhiều người đều cõng trên lưng bao lớn bao nhỏ, lúc này ông ta mới nhớ ra cách năm mới còn chưa tới một tháng, trong lòng ông ta có chút kỳ lạ, tin tức quân Tùy tấn công Hà Bắc đã truyền ra rồi, dân chúng U Châu vẫn có tâm trí mà đón năm mới sao?- Dừng xe!Ông ta ra lệnh một tiếng, xe ngựa chầm chậm dừng lại, ông ta chỉ vào một gã trung niên đang mang theo bao lớn bao nhỏ dặn dò tùy tùng hai bên:- Gọi người kia lại đây cho ta!Vài tên tùy tùng giục ngựa lên trước, dẫn gã trung niên tới trước xe ngựa.

Gã trung niên nơm nớp lo sợ, kêu la không ngớt:- Lão gia, tôi không có phạm pháp gì cả!Ôn Ngạn Bác ôn tồn cười nói:- Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ hỏi ngươi vài câu, không hề nói ngươi phạm pháp.Gã trung niên nghe thấy ông ta chỉ muốn dò hỏi, mới nhẹ nhõm:- Lão gia muốn hỏi gì?Ôn Ngạn Bác trầm ngâm một lát rồi hỏi:- Ngươi không biết quân Tùy đã bắt đầu tấn công Hà Bắc rồi sao?- Biết, mọi người đều biết cả, chuyện này sớm đã truyền ra rồi.- Vậy ngươi không sợ sao?

Vẫn còn vui vẻ như vầy đón năm mới.Ông ta nhìn chăm chú vào gã hỏi.Gã gãi gãi sau ót, nhếch miệng nói:- Cái này... lão gia muốn nghe lời thật sao?- Đương nhiên, ta muốn nghe lời thật, ngươi cứ việc theo sự thực mà nói, ta thứ tội cho ngươi.Gã trung niên cười khổ nói:- Kỳ thực chỉ cần không phải là Ngụy Đao Nhi đánh tới, thì sẽ không có ai sợ hãi cả.

Mọi người đều nói Dương Tổng quản không tệ, năm đó dẫn dắt dân quân toàn thành phòng ngừa bệnh dịch, đã cứu cả một thành U Châu, rất nhiều người hiện nay còn cảm kích ngài ấy, hơn nữa nghe nói triều Tùy còn miễn thuế, phát đất, cũng không cưỡng ép dân làm lính phục dịch.

Nói thật, mọi người còn mong ngóng Dương Tổng quản trở lại cơ!Ôn Ngạn Bác một lúc lâu không nói gì, ông ta khoát khoát tay để gã trung niên đi, hồi lâu sau ông thở dài một tiếng.

Lòng dân đã mong quân Tùy đánh tới, bọn họ làm sao có thể chịu được nhân tình này.- Đi thôi!

Đến phủ Tổng quản.Xe ngựa bắt đầu chạy, theo hướng phủ Tổng quản gấp rút mà đi.Phủ Tổng quản U Châu, La Nghệ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, hiện rõ vẻ lo lắng bất an.

Y vừa mới nhận được tin, quân Tùy đã đoạt được quận Thượng Cốc, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn đại quân năm mươi ngàn tiến đóng huyện Dịch, quận Thượng Cốc sắp thành hậu phương vững chắc cho quân Tùy tấn công Hà Bắc, hoặc có thể nói là hậu phương để tấn công U Châu của y, sau đó sẽ lại lấy U Châu làm căn cơ, tiện đà càn quét Hà Bắc.Trong lòng La Nghệ hết sức phiền não, bắt đầu từ mùa hạ năm nay, để ứng phó với nguy cơ sắp tới, y bất chấp tất cả khuếch trương binh lực, khiến binh lực của y đạt tới năm mươi ngàn người.

Tuy không đến nỗi toàn dân làm lính giống như Ngụy Đao Nhi, nhưng cũng đã tới mức hai hộ một binh, điều này khiến nhân dân ba quận quận Trác, quận Ngư Dương và quận An Nhạc dưới sự quản hạt của y oán thán sôi sục.Vẫn may trong tay y còn có không ít thế lực cũ của Dương Quảng lưu lại khi chinh phạt Triều Tiên nên mới có thể ngăn được sự phẫn nộ của dân.

Hiện nay điều y lo lắng nhất là hai mươi ngàn quân mới chiêu mộ huấn luyện chưa đủ, sĩ khí không ổn định, liệu có khi nào lòng quân sụp đổ giống như quân đội của Ngụy Đao Nhi, để cho quân Tùy không đánh mà thắng.

Tuy điều này khả năng không cao, nhưng áp lực lớn khi quân Tùy chinh phạt phía Đông khiến y mấy đêm liền mất ngủ, mà mất ngủ lại dẫn đến tâm trạng của y càng thêm phiền não.Chính trong lúc y đang khổ sở suy nghĩ sách lược ứng phó, có thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, Ôn Tư Mã cầu kiến!Y liền gật đầu:- Mời ông ta vào!Y cố gắng bình tâm lại, y không muốn để thuộc hạ nhìn ra tâm trạng lo lắng của mình, điều này không có lợi đối với việc ổn định tâm trạng của các quan viên.Rất nhanh, Ôn Ngạn Bác đã đi vào phòng, khom người thi lễ:- Tham kiến Vương gia!- Tư Mã mời ngồi!Ôn Ngạn Bác ngồi xuống, ông ta thấy đôi mắt của La Nghệ khô tới đỏ bừng, đây rõ ràng là vì liên tiếp mất ngủ, có thể thấy áp lực của y cũng cực lớn.Không đợi ông ta mở lời, La Nghệ liền hỏi trước:- Ta muốn biết, hiện nay dân tâm thế nào?

Liệu có lâm vào cảnh hỗn loạn?Điều La Nghệ lo lắng là lòng dân hỗn loạn có thể ảnh hưởng tới sự ổn định của quân tâm, Ôn Ngạn Bác không dám nói thật với y, chỉ đành cười khổ sở một cái nói:- Hiện nay dân tình U Châu vẫn còn tương đối bình tĩnh, mọi người đều bận rộn lễ mừng năm mới.

Thuộc hạ đoán quân Tùy đánh hạ quận Thượng Cốc cũng chỉ là muốn đoạt được một cánh cửa rộng lớn vào phía Đông, hơn nữa bọn họ cũng không thể lưu lại mầm họa Ngụy Đao Nhi.

Dương Nguyên Khánh tất nhiên sẽ diệt trừ y trước, chí ít trước mùa xuân bọn họ sẽ không tấn công U Châu, trong khoảng thời gian này lòng dân sẽ không loạn- Ôn Tư Mã, ngươi thấy khả năng chúng ta và Đậu Kiến Đức liên minh có cao hay không?Do dự một lát, La Nghệ rốt cục không kìm được trầm giọng hỏi.- Kết liên minh với Đậu Kiến Đức!Ôn Ngạn Bác giật mình kinh hãi, vội vàng nói:- Đậu Kiến Đức lại là tử địch của quân U Châu, Tiết Tổng quản chết trong tay của y, tướng sĩ U Châu ai mà không hận y thấu xương.

Nếu Vương gia và y kết liên minh, làm sao có thể ăn nói với các tướng sĩ?

Huynh đệ Tiết Thị sẽ không đồng ý, lại nói Cao Khai Đạo đã thể hiện rõ ràng, nguyện cùng quân U Châu chống lại quân Tùy mở rộng về phía Đông.

Thuộc hạ cho rằng, không cần thiết phải sát nhập cùng với Đậu Kiến Đức, cứ coi như là kế tạm thời, cũng dẫn tới sự bất mãn của các tướng sĩ, Vương gia cho rằng thế nào?- Ta chỉ suy nghĩ trong đầu, tùy tiện nói ra thôi.Kỳ thực La Nghệ hai ngày nay luôn suy nghĩ cùng với Đậu Kiến Đức kết liên minh, một tháng trước Đậu Kiến Đức bí mật phái sứ giả tới gặp y, thể hiện nguyện vọng muốn hòa giải với quân U Châu.

Điều này nói rõ Đậu Kiến Đức cũng muốn cùng y liên minh đối phó Dương Nguyên Khánh.Chính vì nguyên nhân này, hai ngày nay ý nghĩ muốn cùng Đậu Kiến Đức liên minh của La Nghệ càng lúc càng mãnh liệt, nhưng y lại lo lắng vấp phải sự chống đối của thuộc hạ, nên y mới dò hỏi Ôn Ngạn Bác xem sao, y phát hiện mâu thuẫn của ông ta rất lớn, liền không đề cập tới việc này nữa.Nhưng Ôn Ngạn Bác hiểu rõ La Nghệ, La Nghệ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này, tất nhiên là trong lòng y có ý tưởng này rồi, ông ta liền nói lời sâu xa:- Vương gia, Đậu Kiến Đức là kẻ lòng lang dạ sói, y đã nhăm nhe U Châu không chỉ ngày một ngày hai, ở một mức độ nào đó, Dương Nguyên Khánh còn phải sợ y.

Đương nhiên, hiện nay chúng ta có chung kẻ địch, hoặc giả có thể liên minh đối phó quân Tùy Đông tiến, nhưng sau này thì sao?

Vương gia đã nghĩ qua chưa, thế lực của Đậu Kiến Đức một khi tiến vào quận Trác, chỉ e sau này kẻ tiêu diệt chúng ta không phải Dương Nguyên Khánh mà là Đậu Kiến Đức.La Nghệ trầm tư không nói, y đương nhiên biết sự nguy hiểm khi kết liên minh với Đậu Kiến Đức, chỉ là y hiện nay khó mà chịu đựng áp lực quân Tùy mở rộng về phía Đông.

Y mới nghĩ tới liên minh với Đậu Kiến Đức, bất cứ việc gì cũng có cái giá phải trả, mấu chốt là y có thể chấp nhận cái giá này không.Ôn Ngạn Bác thấy La Nghệ vẫn chưa xua tan ý niệm muốn cùng Đậu Kiến Đức liên minh, liền khuyên y:- Vương gia, kỳ thực lương thực trong tay chúng ta rất dư dả, lại còn vài trăm ngàn binh giáp, đây chính là ưu thế của chúng ta.

Chúng ta có thể hoàn toàn lợi dụng ưu thế này, không cần thiết phải dựa vào người ngoài, hơn nữa chúng ta có quận Trác và quận Ngư Dương đất đai rộng lớn như vậy, chỉ cần sách lược đúng đắn, hoàn toàn có thể tự mình chặn được quân Tùy, Vương gia cũng không cần lo lắng quá mức.Lời này của Ôn Ngạn Bác đã nói trúng nỗi lòng của La Nghệ, y thở dài:- Ta cảm thấy binh lực của ta vẫn còn quá ít, nếu như ta có được tám mươi ngàn quân, có lẽ ta có thể chặn đứng được quân Tùy đông tiến.

Trong tay ta có binh giáp, có lương thực, nhưng không có nguồn chiêu binh, tiên sinh có cách nào không?Ôn Ngạn Bác khẽ mỉm cười:- Hiện nay cách mùa xuân năm tới vẫn còn thời gian hai tháng,Vương gia hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian hai tháng này, phái người đi các nơi ở Hà Bắc tuyên truyền, nói U Châu chuẩn bị phát lương cứu trợ quy mô lớn.

Tới lúc đó, tất nhiên sẽ có lượng lớn dân chúng từ Hà Bắc tới lĩnh gạo, từ những người này chiêu mộ ra ba mươi ngàn quân còn không dễ dàng sao?La Nghệ mừng rỡ, đây là một cách tuyệt diệu, sao y lại không nghĩ đến, những khúc mắc trong lòng mấy ngày nay lập tức thông suốt, y luôn miệng nói:- Cứ làm như thế đi!

Ta phải lập tức cứu trợ.Ôn Ngạn Bác lại nói:- Cùng lúc với cứu trợ, chúng ta vẫn cần hòa hoãn với Dương Nguyên Khánh, nói với hắn, Hà Bắc dân đói quá nhiều, chúng ta đang trấn an nạn dân.

Thần nghĩ quân Tùy cũng sẽ không phạm vào sai lầm cực lớn của thiên hạ, trong lúc chúng ta cứu trợ mà tấn công U Châu, đây cũng là cho chúng ta thời gian tranh thủ huấn luyện, Vương gia cảm thấy thế nào?La Nghệ gật gật đầu:- Tư Mã nói rất đúng, ta phái người đi quận Thượng Cốc ngay.Ôn Ngạn Bác đứng dậy hành lễ:- Thuộc hạ nguyện vì Vương gia san sẻ ưu lo, đi quận Thượng Cốc giao thiệp với Dương Nguyên Khánh trước.Cái gọi là kéo một phát mà động toàn cục, quân Tùy ngoài dự liệu của mọi người đã tiến chiếm quận Thượng Cốc trong tháng mười một, không chỉ gây cho La Nghệ ở U Châu áp lực cực lớn, mà còn khiến các thế lực khác ở Hà Bắc cũng theo đó mà khẩn trương cả lên.

Trong bốn thế lực lớn ở Hà Bắc, yếu nhất là Ngụy Đao Nhi, tiếp theo là Cao Khai Đạo, đứng thứ hai là La Nghệ ở U Châu, mạnh nhất là Đậu Kiến Đức.Đối mặt với thế mạnh đông tiến của quân Tùy, các thế lực lớn Hà Bắc đều ý thức được, chỉ dựa vào lực lượng của mình chỉ sợ là khó mà kháng cự quân Tùy.

Dưới tình hình đó, vứt bỏ hiềm khích trước đây, tiếng gọi liên hợp chống Tùy dần dần xuất hiện giữa các thế lực lớn.

Đầu tiên là La Nghệ cùng Cao Khai Đạo bắt đầu liên hợp, trong chiến dịch đối phó với Bắc tiến của Đậu Kiến Đức, bọn họ đã không chỉ liên minh một lần, mà lần này chống Đông tiến của quân Tùy, La Nghệ và Cao Khai Đạo rất tự nhiên đã đã được thỏa thuận liên minh, cùng nhau đối phó quân Tùy.Mà lúc này, Đậu Kiến Đức cũng đã có ý tưởng liên minh cùng La Nghệ chống quân Tùy, ngay từ một tháng trước, y đã phái Tống Chính Bản bí mật tới U Châu tiếp xúc với La Nghệ.

Đậu Kiến Đức vốn nghĩ sau khi nhiều lần tiếp xúc với La Nghệ, làm dịu đi cái nhìn thù địch của hai bên, sau đó lại đề xuất kiến nghị hai bên liên hợp, không ngờ quân Tùy đã chiếm quận Thượng Cốc trước, làm đảo lộn kế hoạch của y, nhưng đồng thời cũng mang lại cho y cơ hội.Màn đêm buông xuống, một cỗ xe ngựa chạy vào thành U Châu, trên xe Tống Chính Bản nhìn chằm chằm vào màn đêm phủ trên một con đường, trong đầu lại đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của quân Tùy.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 14


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 651 : Hợp chúng chống TùyGiống như Ôn Ngạn Bác, Tống Chính Bản cũng cho rằng mục đích công hạ quận Thượng Cốc của quân Tùy là muốn mở ra cánh cửa lớn để tiến công Hà Bắc, xây dựng một nơi trọng địa về lương thảo quân tư.

Vì đặt ra cơ sở cho chiến dịch Hà Bắc mùa xuân năm sau, nếu suy tính như vậy thì quân Tùy hiện nay công đánh quận Thượng Cốc là hoàn toàn hợp tình hợp lý, không khiến người ta bất ngờ.Điều này nói rõ quân Tùy không có thay đổi kế hoạch, hơn nữa bọn chúng cũng cần có thời gian để xây dựng kho hàng, vận chuyển vật tư.

U Châu không phải quận Thượng Cốc, một khi tiến vào cảnh giằng co, nếu như không cung ứng lương thảo đầy đủ trong mùa đông rét mướt thế này, quân Tùy khó mà đánh thắng trận chiến này, đây không phải xuất kỳ binh là có thể thắng.Cho nên thời gian quân Tùy phát động tấn công Hà Bắc, hẳn vẫn là vào mùa xuân năm sau.

Chuyện này đã cho bọn họ thời gian hai tháng, họ có thể lợi dụng khoảng thời gian này thành lập một loại đồng minh tạm thời, hợp chúng chống Tùy.Tống Chính Bản đối với nhiệm vụ lần này của chính mình vẫn rất tự tin, tháng trước lúc ông ta bí mật đi sứ U Châu, thấy La Nghệ đã động lòng, mà hiện nay La Nghệ lại gặp phải áp lực cực lớn, chỉ cần sách lược thích đáng. thế thì khả năng thành công càng lớn.Về phía Cao Khai Đạo, Tống Chính Bản không chút lo lắng, chỉ cần thuyết phục được La Nghệ, Cao Khai Đạo tự nhiên cũng thành một trong các đồng minh.

Đến lúc đó hình thành một tam giác liên minh hùng mạnh, họ sẽ không e ngại quân Tùy đông tiến nữa.Lúc này, xe ngựa bắt đầu giảm bớt tốc độ:- Lão gia, tới rồi!Bên ngoài truyền vào tiếng nói của phu xe.Tống Chính Bản ló đầu nhìn ra, lại đúng lúc nhìn thấy La Nghệ tiễn Ôn Ngạn Bác ra phủ, giống như đang nói gì, Tống Chính Bản lập tức bảo phu xe :- Chậm một chút!Ông ta biết thuộc hạ dưới tay La Nghệ phần lớn đều oán hận Đậu Kiến Đức, trước lúc chưa cùng với La Nghệ thỏa đàm, ông ta không muốn bị thủ hạ của y nhìn thấy, tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết.Ôn Ngạn Bác lên xe ngựa xong nói với La Nghệ:- Sáng mai thuộc hạ xuất phát ngay, nhất định sẽ mang về tin tức tốt lành cho Vương gia.La Nghệ khẽ mỉm cười:- Chúc Tư Mã thuận buồm xuôi gió.Xe ngựa lăn bánh, dần dần đi xa, biến mất trong bóng đêm, La Nghệ vừa muốn về phủ, quay người lại thì thấy một cỗ xe ngựa.

Màn xe kéo ra, thấy gương mặt tươi cười của Tống Chính Bản, y thoáng cái ngây cả người.... . .Trong thư phòng, La Nghệ và Tống Chính Bản ngồi xuống, La Nghệ quả thực không nghĩ tới ông ta vào lúc này đột nhiên đến thăm.

Y vừa mới cùng Ôn Ngạn Bác thương lượng sách lược ứng phó quân Tùy đông tiến xong, ông ta liền xuất hiện.Một thị nữ dâng trà lên cho hai người xong liền lui xuống.

Tống Chính Bản nâng chén trà lên, mỉm cười nói:- Chuyện nói với Tổng quản lần trước, ngài nghĩ thế nào?La Nghệ đương nhiên biết rõ ông ta muốn nói gì, vốn dĩ y cực kỳ động tâm với chuyện kết minh cùng Đậu Kiến Đức, nhưng Ôn Ngạn Bác khuyên bảo lại khiến y có chút dao động.

Y hiểu rất rõ Đậu Kiến Đức, lúc cần dùng người, Đậu Kiến Đức cúi người khom lưng, nhưng một khi y không cần người nữa, y lập tức trở mặt, tay vừa còn vỗ vai liền cầm đao đâm tới, La Nghệ quả thực không quá tin tưởng thành ý của y.La Nghệ trầm ngâm một lát bèn nói:- Chuyện này để ta nghĩ lại một chút.Tống Chính Bản khóe miệng khẽ giật, hiện nay là lúc nào rồi, lửa đã cháy tới mi, La Nghệ lại còn muốn suy nghĩ một chút.

Ông ta lập tức đoán ra tâm tư của y, e rằng La Nghệ đã nghĩ ra cách để đối phó với Dương Nguyên Khánh, vì thế trở nên không nhiệt tâm như vậy.Trong lòng ông ta không khỏi cười lạnh một tiếng, với mấy trăm ngàn đại quân của Đậu Kiến Đức, cắt cứ hơn phân nửa lực lượng của Hà Bắc cũng không nắm chắc cùng quân Tùy đối kháng, còn phải nghĩ cách hợp chúng kháng Tùy.

Binh lực của La Nghệ chỉ có năm mươi ngàn, địa bàn chỉ có thế lực nhỏ của ba quận, y còn cho là tự mình có thể đơn độc đối kháng quân Tùy sao?Tống Chính Bản đương nhiên không thể nói, như vậy sẽ chọc giận La Nghệ, ông ta khéo léo khuyên nhủ:- Chúng ta cũng biết sức chiến đấu của quân U Châu rất mạnh, lại có một trăm ngàn đại quân của Cao Khai Đạo giúp đỡ ủng hộ, còn có lương thực dồi dào, thực lực như vậy quả thực khiến người ta không dám coi thường.

Nhưng La Tổng quản lại không biết sự hùng mạnh của quân Tùy, với mấy trăm ngàn đại quân Đột Quyết tấn công Phong Châu, còn bị đánh đến thảm bại mà về, thử hỏi thế lực Hà Bắc của chúng ta, ai có thể làm nổi?

Hơn nữa trận chiến ở quận Hà Nội, mấy chục ngàn lão quân tinh nhuệ đi theo chủ công của ta nhiều năm toàn quân bị diệt.

Chúng ta cảm nhận sâu sắc chỉ dựa vào sức của chính mình thì không cách nào đối kháng với quân Tùy, chỉ khi toàn bộ các thế lực ở Hà Bắc liên hợp lại, chúng ta mới có thể chống đỡ được quân Tùy.Tống Chính Bản một phen khuyên giải thấm thía khiến La Nghệ có chút bị thuyết phục, y vốn muốn cùng Đậu Kiến Đức liên thủ, mà tạm thời bị Ôn Ngạn Bác khuyên ngăn, lúc này Tống Chính Bản nói ra sự thật, y cũng bỗng nhiên ý thức được, bản thân có chút quá ngây thơ rồi.

Nghĩ rằng bằng sức một mình có thể đối kháng với quân Tùy, ba trăm ngàn quân Đột Quyết đều thảm bại dưới vũ lực lớn mạnh của Dương Nguyên Khánh, vậy vài chục ngàn quân U Châu của mình lại có thể đánh bại quân Tùy sao?Tông Chính Bản nhận thấy La Nghệ đã động lòng, ông ta liền ra chiêu sát thủ của mình, không gấp không chậm nói:- La Tổng quản, thứ cho ta nói thẳng, kỳ thực hiện nay gấp gáp không phải là chúng ta, xem cách bố binh hiện tại của quân Tùy, hắn muốn tiến công đầu tiên hiển nhiên là U Châu, chứ không phải chúng ta.

Ta hoàn toàn có thể tọa sơn quan hổ đấu (ngồi nhìn hổ đấu nhau), đợi quân Tùy và quân U Châu đấu tới lưỡng bại câu thương, chúng ta lại dốc toàn lực tấn công quân Tùy, tin rằng quân đội của chúng ta có thể đuổi quân Tùy ra khỏi Hà Bắc.

Nhưng chủ công của ta lại không làm như vậy, chúng ta nghĩ là môi hở răng lạnh, nếu như U Châu thất thủ, thì tiếp theo chính là tới chúng ta.

Tuy hai bên chúng ta luôn bất hòa, khắp nơi là kẻ địch ở trước mắt, chúng ta nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhất trí đối kháng nhà Tùy, đây mới là cách làm sáng suốt.Mấy câu này của Tống Chính Bản đánh trúng điểm yếu của La Nghệ, nếu quân Tùy và quân U Châu thật sự đánh tới lưỡng bại câu thương, thì kẻ cười cuối cùng tất nhiên là Đậu Kiến Đức.

Y dốc toàn lực đuổi quân Tùy khỏi Hà Bắc, sau đó lại nuốt luôn mình, há chẳng phải dễ như trở bàn tay?Tuy rằng Tống Chính Bản không nói rõ, nhưng La Nghệ nghe đã hiểu, y lập tức sởn tóc gáy.

Không thể!

Tuyệt không thể để Đậu Kiến Đức ở một bên như hổ rình mồi, nhất định phải kéo y xuống nước cùng, để y cũng trả cái giá gánh vác việc chống lại quân Tùy, như vậy thì y mới không có sức mà thôn tính mình.Nghĩ đến đây, La Nghệ rốt cục hạ quyết tâm, y chậm rãi gật đầu:- Tống tiên sinh nói rất đúng, môi hở răng lạnh, U Châu xong rồi, tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi.

Dương Nguyên Khánh là kẻ địch chung của chúng ta, mọi người nên vứt bỏ đi những ân oán ngày xưa, bắt tay hợp chúng chống Tùy.

Xin ngài chuyển lời với Trường Nhạc Vương, La Nghệ nguyện cùng ông ta bắt tay chống lại quân Tùy đông tiến.- Như vậy bên phía tướng quân Cao Khai Đạo....Tống Chính Bản dò hỏi.La Nghệ không chút do dự nói:- Bên phía Cao Khai Đạo không có vấn đề, bản thân y cũng chủ trương liên hợp kháng Tùy, nếu như ta đồng ý cùng các ngươi hợp tác, y cũng sẽ đồng ý.

Ta có thể thuyết phục y, then chốt là chúng ta hợp tác thế nào, ta cho rằng cần thương lượng chi tiết một chút.Tống Chính Bản lấy ra từ trongi ngực một phần văn thư, đặt lên bàn, giao cho La Nghệ, cười nói:- Đây là một phương án rất cụ thể do chúng ta đề ra, La Tổng quản đừng ngại xem thử, ta sẽ lưu lại U Châu ba ngày, chuyên bàn về về chi tiết hợp tác, chẳng qua nên nhắc nhở La Tổng quản một chút, chuyện này phải tuyệt đối bí mật.

Ý ta là, ta lo lắng tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu như để Dương Nguyên Khánh biết được, đối với chúng ta sẽ bất lợi.La Nghệ gật đầu:- Điều này ta hiểu, các ngươi cứ yên tâm!.. . . .Đêm đã rất khuya, đến canh một, trên đường cái đã vắng tanh, nhìn không thấy một người đi đường, ngẫu nhiên mấy con chó nhỏ từ đầu ngõ chạy như điên, tụ lại một chỗ tranh nhau cắn, rất nhanh lại phân tán ra.

Thời tiết đặc biệt lạnh, khắp nơi tuyết bẩn chồng chất , băng đóng dưới mái hiên dày đủ hai thước.Trên một con đường nhỏ phía đông bắc thành U Châu, một bóng đen cao gầy đang men theo chân tường đi vội vàng, gã thỉnh thoảng cảnh giác lại quay đầu lại, nhìn chăm chú tình hình thay đổi xung quanh.

Gã chạy qua một đầu phố, nhìn thấy phía trước không xa có một tửu quán, gã rụt cổ lại, bước nhanh hơn hướng tới nơi đó.Tửu quán tên là Hồng Phong Tửu Quán, một cái tên rất bình thường, quán cũng không lớn, diện tích ước chừng một mẫu, hai tầng lầu.

Trong thành U Châu, tửu quán như vầy chỗ nào cũng có, hơn nữa đoạn đường này cũng không tốt lắm, có chút hẻo lánh, cho nên chuyện làm ăn của quán dường như cũng không khá lắm, còn sớm thì đã đóng cửa rồi.Lúc này, cửa quán mở ra, một tên tiểu nhị chạy ra, đằng sau đi theo một người đàn ông trung niên, xem cách ăn mặc, giống như là chưởng quầy của tửu quán này.

Chương 652 : Loạn Hằng Sơn (1+2)- Ông chủ, vậy tôi xin về trước!- Đi đường cẩn thận một chút, chăm sóc mẹ ngươi thật tốt, ngày mốt tới cũng được.- Tôi sẽ cố gắng tới vào ngày mai!Tên tiểu nhị kéo kéo chiếc áo da dê trên người, liền cáo từ rồi đi, chưởng quầy vừa định trở lại, trong bóng đêm, một bóng đen cao gầy lách mình đi ra.- Là ai?Chưởng quầy thất kinh.- Là ta!Chưởng quầy nhìn sang hai bên một chút, nhanhchóng kéo người đàn ông đen gầy vào trong tửu quán.

Dưới ánh sáng, đây là một nam tử trẻ tuổi, làn da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời có thần, hai cánh tay rất dài, rõ ràng rất có lực.Người này tên La Thiện Văn, là một thám tử của quân Nội vệ bắc Tùy phái tới U Châu, mà chưởng quầy cũng là thám tử của bắc Tùy, họ Trương, mở tửu quán này để che đậy, bọn họ đã lưu lại ở U Châu hai năm, thu thập rất nhiều tin tình báo.Có gặt hái được gì không?Chưởng quầy Trương hỏi, ông ta phụ trách truyền tin, ông ta biết La Thiện Văn muộn như vậy mà đến, tất nhiên là có tin quan trọng.- Có một tin quan trọng!La Thiện Văn gật đầu một cái:- Bọn ta hôm nay nằm vùng trước cửa phủ Tổng quản, đã phát hiện quân sư của Đẩu Kiến Đức là Tống Chính Bản đến, y sau khi vào phủ của La Nghệ, mãi không thấy ra.- Thấy rõ ràng không, đích thực là Tống Chính Bản chứ?La Thiện Văn gật đầu khẳng định nói:- Ta có thể xác định, chính là Tống Chính Bản, tin này rất quan trọng, ta hi vọng có thể mau chóng gửi đi.- Được!

Ngày mai cửa thành vừa mở, ta lập tức ra khỏi thành thả chim ưng.Tử Vi các Thái Nguyên, nội vệ tướng quân Ngụy Bí đưa tấm kim bài ra cho đám thị vệ xem, đám thị vệ tránh qua hai bên, Ngụy Bí nhanh chóng tiến vào Tử Vi các.Dương Nguyên Khánh ban cho ba người mà hắn cho là quan trọng nhất ba tấm kim bài, người nào có tấm kim bài trong tay thì không cần thông báo, có thể trực tiếp đến Tử Vi các tìm hắn.

Người thứ nhất là Dương Tư Ân - vị đại tướng đi theo hắn lâu nhất, cũng là người mà hắn tin tưởng nhất.

Ban cho y tấm kim bài được gặp trực tiếp hắn cũng chính là một sự vinh hiển lớn.Người thứ hai là thê tử Bùi Mẫn Thu.

Hắn biết thê tử của hắn sẽ không dễ dàng tới tìm hắn, nhưng một khi nàng tới tìm mình thì nhất định đó là việc hết sức quan trọng.

Hơn nữa nàng cũng không cần thiết phải đợi để được thông báo.Một người nữa là nội vệ tướng quân Ngụy Bí.

Tầm quan trọng của con người này nằm ở chức vụ của hắn, y kiểm soát mọi thông tin tình báo ở mọi nơi trong thiên hạ , trực tiếp chịu trách nhiệm trước bản thân mình.Ngụy Bí đi thẳng lên lầu ba, đến trước phòng của Dương Nguyên Khánh.

Đến đây thì bắt buộc phải đợi tên thị vệ vào trong bẩm báo trước, lát sau tên thị vệ này đi ra nói:- Tổng quan lệnh cho ngài vào!Ngụy Bí đi thẳng vào trong phòng của Dương Nguyên Khánh.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đang đứng trước bàn cát, suy nghĩ về cuộc chiến ở Hà Bắc của hắn.

Mặc dù hắn rất muốn mượn gió đông để đánh chiếm quận Thượng Cốc, sau đó lập tức tấn công U Châu, rồi trước năm mới phải lấy được quận Trác.

Đó là sự kì vọng của hắn.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cũng biết, nếu làm như vậy hắn sẽ không thể lấy được thành U Châu, vũ khí cơ bản nhất để tấn công thành hắn vẫn chưa chuẩn bị được đầy đủ.

Huống chi hắn còn phải đối mặt với liên quân một trăm năm mươi nghìn người của La Nghệ và Cao Khai Đạo.

La Nghệ không phải là Ngụy Đao Nhi, y rất có năng lực làm thống soái, cộng thêm y có hẳn một đội kỵ binh hạng nặng rất sắc bén, nếu như tùy tiện tấn công lúc này thì rất có thể người thất bại là quân nhà Tùy.Hắn cần phải triệu tập đại quân, lương thảo, vật tư, đồng thời phải sắp xếp ổn thỏa việc phòng ngự ở phía nam, ngăn ngừa Đậu Kiến Đức tấn công Hà Bắc từ cửa Phẫu Kim.

Những công việc này đều cần có thời gian, hắn nhất định phải dựa theo kế hoạch mà làm.

Cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết kế hoạch của hắn là mùa xuân năm sau tấn công Hà Bắc, nhưng đây là chiến tranh, về việc điều binh khiển tướng và khâu chuẩn bị cho chiến tranh của hắn thì sẽ không thể giấu nổi bất kì ai.Nhưng về mặt chiến thuật hắn có thể vận dụng linh hoạt.

Ví dụ như trận tập kích bất ngờ vào quận Thượng Cốc lần này đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, giành được một khởi đầu tốt đẹp.

Còn để đối phó với La Nghệ, hắn còn có thể áp dụng nhiều sách lược hơn, sách lược ngoài chiến tranh.

Ví dụ như có rất nhiều thủ hạ cấp dưới của La Nghệ đều là cấp dưới trước đây của Dương Nguyên Khánh, ví dụ như chiến tranh tâm lí, ví dụ như lợi dụng gia thế...Đúng lúc Dương Nguyên Khánh đang trầm tư thì Ngụy Bí nhanh chóng đi vào, quỳ gối bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, có tin tình báo khẩn tại U châu.- Nói!- Thám tử phát hiện chủ mưu Tống Chính Bản của Đậu Kiến Đức ở phủ của La Nghệ.- Cái gì!Dương Nguyên Khánh lấy làm kinh hãi, hắn nhanh chóng ý thức được, việc mà hắn lo lắng nhất rất có thể sẽ sắp xảy ra.

Đậu Kiến Đức và La Nghệ rất có khả năng sẽ hợp tác với nhau, lại còn cả Cao Khai Đạo.

Nếu như ba quân bọn họ liên kết lại với nhau thì Hà Bắc sẽ trở thành một vùng thống nhất, sau đó chúng sẽ dùng vùng đất thống nhất toàn vẹn này để đối phó với quân nhà Tùy.

Cục diện lúc ấy sẽ giống như thời Chiến quốc hợp tung liên hoành, các nước phía đông liên hợp lại để đối phó với quân Tần đang đông tiến.Kì thực Dương Nguyên Khánh cũng đã nghĩ đến khả năng này, chỉ là hắn nghĩ khả năng này không lớn.

Mối thù giữa Đậu Kiến Đức và quân U châu quá sâu đậm, cứ coi như La Nghệ muốn liên kết thì thuộc hạ của y cũng không dám làm.

Tiết Thế Hùng chết trên tay của Đậu Kiến Đức.

Hai người con trai của Tiết Thế Hùng là Tiết Vạn Quân và Tiết Vạn Triệt hiện đang là đại tướng thống lĩnh chính trong quân đội U châu.

Vậy nếu La Nghệ và Đậu Kiến Đức liên kết với nhau, thì sẽ phải ăn nói thế nào với hai người bọn họ.Ban đầu, do La Nghệ thề rằng sẽ trả thù thay cho Tiết Thế Hùng nên mới nhận được sự ủng hộ của quân U Châu.

Vậy mà chỉ trong thời gian hơn một năm, La Nghệ lại dám phản bội lại quân tướng sĩ U châu ủng hộ sao?Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi:- Tống Chính Bản đi rồi sao?- Điều này không có nói đến mà chỉ nói là Tống Chính Bản đi vào bên trong phủ sau đó tới đêm cũng chưa thấy đi.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lần này chắc chắn không phải lần đầu tiên Tống Chính Bản đến, có thể ở trong phủ La Nghệ lâu như vậy không đi, điều này có nghĩa là khả năng Đậu Kiến Đức và La Nghệ đạt được sự hợp tác là rất lớn.

Nếu như vậy thì Tống Chính Bản hẳn còn điều gì đó rất chi tiết muốn bàn bạc với La Nghệ, nên chỉ trong một thời gian ngắn thì chưa thể rời đi được.Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại phía Ngụy Bí quả quyết nói:- Ra lệnh cho La Thiện Văn tiếp cận Tống Chính Bản, nếu Tống Chính Bản vẫn chưa đi thì lệnh cho bọn họ lập tức liên hệ với Tần tướng quân, nhất định phải bắt Tống Chính Bản lại cho ta, bất luận sống hay chết thì đều là công lớn.Nếu có thể mượn cơ hội này để thủ tiêu mưu kế của Đậu Kiến Đức thì đây lại là một thu hoạch lớn........Quận Hằng Sơn.

Một cuộc lưu vong quy mô lớn đang diễn ra ở quận Hằng Sơn, vài tên lính nhà Tùy có chút tài ăn nói được phái đến quận Hằng Sơn.

Bọn họ vẽ ra một bức tranh đời sống tốt đẹp giống như thiên đường, làm cho những người dân đói kém nhưng giản dị chất phác luôn hi vọng vào cuộc sống tốt đẹp hơn cảm thấy thèm khát.Trong cánh đồng hoang bên ngoài thanh của huyện Phòng Sơn, hàng nghìn phụ nữ, trẻ nhỏ và người già xanh xao đứng vây quanh một gốc cây cổ thụ, ngơ ngác ngửa đầu lên nghe ngóng.

Một tên binh sĩ trẻ tuổi nhà Tùy đang đứng trên cây, tiếng của y vừa cao lại rõ ràng, thuận theo chiều gió truyền đi rất xa.- Các vị phụ lão hương thân, tôi không hề gạt mọi người.

Hà Bắc năm nay bội thu, lương thực tích trữ trong từng nhà đều vàng óng những thóc, góc tường thì chất đầy những vải vóc.

Bởi vì bọn họ có ruộng đất riêng của họ, mỗi đinh nam có năm mươi mẫu ruộng phì nhiêu, mỗi đinh nữ có mười mẫu ruộng dâu tằm, họ lại không cần phải nộp thuế, mỗi mảnh ruộng chỉ cần nộp năm thăng thuế phú, một xấp vải, một bó tơ, số còn lại đều là của họ hết, không có tiền mạ non, cũng không hề có thuế thân.

Mỗi người đều có thể ăn no, mỗi người đều có vài bộ quần áo mới, trẻ nhỏ có thể được đến trường đi học, phần lớn số thanh niên cường tráng đều ở nhà cùng với vợ và bố mẹ, không cần tòng quân đi lính.Những điều này đều là sự thực chỉ cách chỗ của mọi người không xa, băng qua núi Thái Hành là tới.

Mọi người cũng có thể hưởng thụ một cuộc sống như thế.Lời tuyên truyển của tên binh sĩ nhà Tùy có một sức hấp dẫn rất lớn, nhiều phụ nữ nhìn lại bộ quần áo rách rưới của mình, ôm lấy đứa con gầy yếu không kìm nổi mà khóc.

Có một cụ già giơ tay hô lớn:- Chúng tôi có thể đi không?- Các người có thể đi, năm mới sắp đến rồi, các người có thể ăn no, tết có thể ăn thịt, con cái các người có thể mặc những bộ quần áo mới.

Các người có thể đi từ Tỉnh Hình, chỉ cần qua Thổ Môn quan là có thể được ăn những cái bánh bột mì nóng hổi, có thể mặc trên người những bộ quần áo dày ấm áp....- Nhưng chồng của chúng tôi còn đang đi tòng quân, chúng tôi đi rồi thì họ phải làm sao đây?Một người phụ nữ đang ôm đứa con lấy hết dũng khí hỏi lớn.- Các người có biết tại sao chồng các người, con các người không đi được hay không?

Bọn họ cũng không muốn bán mạng cho Ngụy Đao Nhi, bọn họ cũng muốn đi, nhưng chỉ vì các người ở đây nên bọn họ không dám đi.

Chỉ cần các người đi, thì bọn họ sẽ không còn gì lo lắng nên sẽ rất nhanh thôi, họ cũng sẽ trốn đi đoàn viên cùng các người.Nghe vậy, dân chúng nhốn nháo cả lên, cái ước muốn mưu sinh, hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn làm cho họ quên hết đi cả sự sợ hãi, bọn họ kích động một cách lạ thường.

Một vị già cả, vung tay lên hô lớn:- Chúng ta đi Tỉnh Hình, đi Hà Đông- Đi Hà Đông!

Đi Hà Đông!Mấy ngàn người phụ nữ trẻ nhỏ, người già đều quay đầu lại đi về hướng Thổ Môn quan.......Tình hình này cũng xảy ra ở các nơi tại quận Hằng Sơn, dân chúng đói rét từ khắp nơi đổ về Thổ Môn quan, thế mà phía bắc huyện Hành Đường và người dân của huyện Tư Dương lại quay về hướng bắc, vượt qua quận Bác Lăng đi về hướng quận Hương Cốc.Đám dân chúng bị áp bức bóc lột này là những người dân lương thiện mà hèn yếu, thậm chí ngay cả khi kề cận cái chết bọn họ cũng không dám phản kháng, họ luôn sống trong cảnh tuyệt vọng, nhưng một khi có người cho họ thấy hi vọng, có người khuyến khích họ đứng lên đấu tranh, thì vì sinh tồn, vì con cái mà dũng khí của họ sẽ bộc phát, họ sẽ bỏ không màng tất cả mà chạy tới nơi có cuộc sống mới, lúc đó thì bất cứ một lực lượng nào cũng không thể ngăn họ lại được.Sự phẫn nộ và kì vọng của những người dân này giống như một hồ đập nước được treo lơ lửng trên cao.

Vậy nên việc khống chế những người dân này bằng vũ lực của Ngụy Đao Nhi cũng giống như dung một hòn đá lớn để bịt lỗ thoát nước trong hồ vậy, nước trong hồ càng để lâu càng nhiều, sau khi hòn đá đó là quận Thượng Cốc lúc bấy giờ bị chuyển rời đi, đập nước cuối cùng cũng có thể chảy được bình thường.

Cuộc đại lưu vong ở quận Hằng Sơn giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, cuối cùng không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến quân đội.Chịu ảnh hưởng sớm nhất là số quân tịch tại quận Thượng Cốc, ban đầu chỉ là một trận lưu vong nhỏ, nhưng sau đó cùng với tin tức quận Thượng Cốc phân chia ruộng đất được truyền tới thì binh lính trốn chạy ngày một nhiều.

Hiện nay cùng với cuộc lưu vong lớn của dân chúng thì binh lính trong quận Thượng Cốc cũng bắt đầu phát triển thành cuộc lưu vong quy mô lớn.Trong vương cung huyện Chân Định, tin của Thổ Môn quan truyền đến khiến Ngụy Đao Nhi giận tím mặt, ngay cả ba nghìn quân coi giữ Thổ Môn quan cũng theo đó mà bỏ trốn khiến Thổ Môn quan giờ đây đã trở thành một cửa ải không người canh phòng.Ngụy Đạo Nhi hung hăng quất vào người đại tướng Tôn Thì Đức.

Tướng canh giữ Thổ Môn quan Tôn Kiện Chính là cháu của y, ba nghìn binh sĩ đó cũng là thuộc hạ của y.- Thằng khốn!

Ngươi ăn nói với ta như thế nào đây?Ngụy Đao Nhi giận muốn phát điên lên.

Tuy rằng những lúc bình thường y rất căm ghét đám phụ nữ trẻ nhỏ già yếu kia làm tiêu hao quân lương của y, hận không thể khiến cho tất cả bọn họ đều chết đi, nhưng trước việc dân chúng quận Hằng Sơn bỏ đi nhiều như vậy, y lại ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Không có đám người già trẻ nhỏ phụ nữ yếu ớt kia làm con tin thì quân đội của y lại đi vào vết xe đổ của quân đội quận Thượng Cốc, toàn bộ trốn chạy hết.Ngụy Đao Nhi liền nắm lấy cổ của Tôn Thì Đức hét lớn:- Ta tin tưởng ngươi mới đem Thổ Môn quan giao cho ngươi canh giữ, nay Thổ Môn quan mất đi rồi, ngươi nói ta phải làm thế nào?Tôn Thì Đức dù nói thế nào cũng là nhạc phụ của Ngụy Đao Nhi, con gái y là quý phi của Ngụy Đao Nhi vậy mà Ngụy Đao Nhi cũng không nể mặt quất y mấy roi, trong lòng y rất hận, nên cũng hung tợn hét lớn:- Ta sẽ đích thân đem quân đi Thổ Môn quan, ai bỏ trốn thì ta giết người đó.Ngụy Đao Nhi liền đẩy y ra, ra lệnh:- Đi mau, nếu không ngăn được cuộc lưu vong này thì ngươi hãy mang cái đầu ngươi tới gặp ta!Cuộc lưu vong lớn này đã khiến Ngụy Đao Nhi bị kích động tới mất hết cả lí trí.

Trong đầu y bây giờ chỉ còn một suy nghĩ, không biết bằng bất cứ giá nào cũng phải chặn lại cuộc lưu vong thanh thế to lớn này.

Nhưng còn về việc làm thế nào để ngăn nó lại thì y cũng chưa biết.- Truyền lệnh của ta, tên lính nào dám bỏ trốn thì chém ngay tại chỗ, nghiêm trị không tha!...............Thổ Môn quan là cửa vào ranh giới Hà Bắc của Tỉnh Hình, cách huyện Chân Định khoảng hơn một trăm dặm, nằm sát núi Thái Hành cao ngút, giữ lối vào Tỉnh Hình, ở giữa Hải La sơn và Bao Độc sơn, địa thế hiểm yếu, là một tòa thành vững chắc dễ thủ khó công.Thổ Môn quan lúc này đã bị năm nghìn quân nhà Tùy khống chế, La Sĩ Tín đứng trên thành trông ra xem tình hình bên ngoài ra sao.

Bên ngoài cửa thành tập trung hàng chục nghìn người dân chạy nạn từ quận Hằng Sơn đến, dìu già dắt trẻ, trong đội ngũ lưu vong còn xen lẫn nhiều binh lính bỏ trốn.

Bọn họ xếp hàng thành đội ngũ, dưới sự chỉ huy của binh lính nhà Tùy lần lượt đi vào cửa ải.Trên thực tế, phần lớn số dân tị nạn này đều tập trung trong Tỉnh Hình, tiếp nhận sự cứu tế của nhà Tùy.

Quân đội nhà Tùy cũng không hề muốn thu xếp cho họ đi đến các quận ở Hà Đông, một mặt là do có rất nhiều người già và phụ nữ thể lực không tốt, khó có thể tiếp tục đi qua.

Mặt khác, chính quyền của Ngụy Đao Nhi khó mà duy trì được thêm nữa, sẽ nhanh chóng bị sụp đổ, vì vậy một khi nhà Tùy chiếm lĩnh quận Hằng Sơn thì đám dân chạy nạn này vẫn phải trở về căn nhà cũ của mình.Lúc này, một tên kỵ binh từ đằng xa chạy tới:- La tướng quân!Tên kỵ binh vội vã chạy tới, ở dưới thành bẩm báo:- Một đoàn ước chừng khoảng hơn chục nghìn binh lính đang gấp rút chạy đến phía chúng ta!Tôn Thì Đức đem quân hùng hổ tới Thổ Môn quan, trong lòng tràn đầy oán hận, muốn đem hết những bực tức, nhục nhã đổ hết lên người đám dân đen phụ nữ trẻ nhỏ già yếu kia.

Chỉ có một trận giết chóc đẫm máu lúc này mới có thể làm nguôi cơn giận trong lòng y.

Trên đường đi, Tôn Thì Đức đã giết tới hàng nghìn người dân đi chạy nạn.

Vẫn còn cách Thổ Môn quan tới bảy tám dặm nữa nhưng y đã mờ mờ trông thấy đám người tập trung trước cửa thành, dục vọng giết chóc trong lòng y lại nổi lên, y rút đao ra hét lớn:- Đoạt lại Thổ Môn quan, tất cả điêu dân giết hết không tha!Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa như sấm rền từ xa truyền tới.

Một tên lính hốt hoảng hô lớn:- Tướng quân là quân nhà Tùy!Tôn Thì Đức cũng trông thấy, một đội quân kỵ binh nhà Tùy khoảng hai nghìn người từ hai bên xông ra, khí thế hừng hực, giống như muốn dùng một đao giết hết quân đội của y, đi đầu đội kỵ binh là lá cờ phần phật, trên đó ghi một chữ rất lớn “La”.Tinh thần Tôn Thì Đức như rơi xuống vực thẳm, y nhất nhất chỉ muốn giết người cướp bóc mà không hề nghĩ đến sự tồn tại của nhà Tùy hoặc là y không hề ý thức được nhà Tùy sẽ đem quân tới giết.

Lúc này y mới đột nhiên nghĩ lại, việc Thổ Môn quan bị mất chắc chắn có quan hệ trực tiếp tới nhà Tùy.Đội kỵ binh nhà Tùy đột nhiên xuất hiện khiến quân của Ngụy Đao Nhi bị rối loạn.

Tất cả bọn họ đều là binh tốt, trang bị quân trang thấp kém, ý chí chiến đấu kém, nên khi đối diện với đội kỵ binh sát khí đằng đằng của nhà Tùy thì sĩ khí của binh lính bỗng nhiên biến đâu hết, hoảng sợ bỏ ra phía sau chạy.- Ổn định!

ổn định!Tôn Thì Đức lớn tiếng quát nhưng không có hiệu quả, tâm lý sợ hãi đối với quân đội nhà Tùy khiến những người lính này mất hết ý chí chống cự.

Khi mà La Sĩ Tín mới đem đội kỵ binh như mãnh hổ xuống núi xông vào quân địch thì quân đội của Ngụy Đao Nhi đã tan mất rồi.

Một người bỏ chạy kéo theo mười người, mười người kéo theo trăm người, trăm người kéo theo nghìn người, chục nghìn người, hoảng sợ gào thét, tiếng hét bỏ chạy vang tới cả vùng quê hoang dã, sĩ tốt đánh tơi bời, bỏ chạy khắp nơi.Tôn Thì Đức thấy tình thế không ổn liền quay ngựa lại dẫn hàng trăm kỵ binh chạy mất mạng về phía đông.

Một tên lính nhà Tùy trông thấy y liền chỉ vào đám quân hàng trăm người của Tôn Thì Đức vội bẩm báo với La Sĩ Tín:- Tướng quân, đó chính là thủ lĩnh quân của địch!La Sĩ Tín khoát tay chặn lại đám tướng lĩnh đang định đuổi theo, ra lệnh:- Không cần đuổi theo y!Một tên tướng lĩnh vội nói:- Tướng quân, thủ lĩnh của địch chạy không nhanh, chúng ta có thể đuổi kịp bọn chúng, nếu không đuổi kịp bọn họ thần xin nguyện đem đầu thần ra tạ tội!La Sĩ Tín nhìn chăm chăm vào cái bóng đằng sau của Tôn Thì Đức, lắc đầu nói:- Không cần đuổi theo y, giữ lại y ắt sẽ có ích lớn.Y xoay người ra lệnh:- Đầu hàng thì miễn tội chết, kẻ nào dám phản kháng giết chết không tha!Vương cung huyện Chân Định, báo cáo của Tôn Thì Đức khiến Ngụy Đao Nhi há hốc mồm, không ngờ quân nhà Tùy đã xuất kích.

Mặc dù y biết là quân nhà Tùy xúi giục dân trong thành bỏ trốn nhưng y vẫn cho qua, chỉ cần quân nhà Tùy không xuất hiện với quy mô lớn, thì y cũng không để ý tới.

Dù thế nào thì y với Dương Nguyên Khánh cũng đã thỏa thuận xong, y nhượng lại quận Thượng Cốc còn quân đội nhà Tùy không tranh giành quận Hằng Sơn với y nữa.

Vậy mà mực còn chưa khô nhà Tùy liền xuất hiện.

Chương 653 : Bắt hung bức cungNgụy Đao Nhi ngay lập tức vừa giận vừa gấp.

Y biết mình đã bị lừa, nhà Tùy căn bản không giữ lời hứa.

Đúng lúc ấy, chủ mưu Triệu Sĩ Quần khuyên y:- Vương thượng, tình hình đã rõ ràng rồi, nhà Tùy châm ngòi xúi giục dân ta chạy trốn, chính là muốn tìm cớ tiến vào chiếm quận Hằng Sơn.

Bọn chúng bây giờ chính là lấy cớ bảo vệ dân chúng mà xuất quân.

Như thế, bọn chúng thể hiện ra là rất có nghĩa khí, người trong thiên hạ sẽ không chỉ trích bọn họ vì tội thất tín, cộng thêm những lời khen ngợi ca tụng, bọn chúng nhất định sẽ lấy việc hộ dân làm cớ, tiếp tục tiến sâu vào quận Hằng Sơn.

Vương thượng chúng ta nhất định phải vì chúng ta mà nghĩ tới một con đường lui.Ngụy Đao Nhi thở dài:- Ta còn con đường lui nào nữa?Triệu Sĩ Quần dè dặt nói:- Thật ra vương thượng vẫn còn hai con đường lui nữa là đầu hàng nhà Tùy hoặc là đầu hàng Đậu Kiến Đức.

Chống lại thì không có đường ra, hiện nay lòng quân tan rã, sợ rằng chúng ta không còn cầm cự được lâu nữa.Ngụy Đao Nhi cúi đầu không nói, nghiệt y tạo ra quá nhiều, lại đăng cơ làm đế, đầu hàng nhà Tùy thì sợ rằng Dương Nguyên Khánh không tha cho.

Hơn nữa, nếu y đầu hàng nhà Tùy thì nên đầu hàng trước khi quận Thượng Cốc bị chiếm lấy, lúc đó, y vẫn còn có giá trị lợi dụng với Dương Nguyên Khánh, bây giờ nhà Tùy đã khống chế được tình hình, y lại đầu hàng thì đã muộn rồi.

Còn về phía Đậu Kiến Đức thì gã lại càng không tha cho mình, việc y nhượng lại quận Thượng Cốc cho nhà Tùy đã chọc giận tới gã rồi, nay lại đầu hàng thì chỉ có con đường chết.Trong lòng Ngụy Đao Nhi loạn hết lên, không thể đưa ra quyết định, chỉ biết thở dài nói:- Để ta suy nghĩ thêm!Vừa dứt lời, một tên thị vệ chạy vào bẩm báo:- Đội kỵ binh nhà Tùy khoảng hơn hai mươi nghìn người đã giết đến dưới thành rồi, bọn chúng luôn miệng nói muốn bắt hung thủ hại dân!Ngụy Đao Nhi cả kinh, ngọc khuê cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, giọng y run run nói:- Hung thủ hại dân cái gì chứ?- Cụ thể thần không biết!Triệu Sĩ Quần vội khuyên:- Vương thượng nên đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ngụy Đao Nhi không còn cách nào khác,đành phải xuất cung đi ra ngoài thành.Dưới thành, hai mươi nghìn quân kỵ binh nhà Tùy ùn ùn kéo đến.

Đội ngũ chỉnh tề, cờ bay phấp phới, khí thế uy nghiêm.

Trên cửa thành, quân coi giữ thành rất bàng hoàng, nhiều người không dám nhìn xuống bên dưới, bầu không khí tuyệt vọng bao phủ trong quân đội của Ngụy Đao Nhi.- Vương thượng đến!Không biết người nào đó hô, quân coi thành dần tản ra hai bên.

Ngụy Đao Nhi mặc hoàng bà đầu đội trung thiên quân trong sự vây quanh của nhóm thị vệ.Đội kỵ binh sát khí đằng đằng bên dưới thành làm cho Ngụy Đao Nhi không khỏi nheo mắt lại.

Y là người đã quen với việc đời, hai mươi nghìn kỵ binh này không thể dọa được y nhưng trong lòng y hiểu rất rõ, chỉ với hai mươi ngàn kỵ binh này cũng đủ để quét sạch cả đội quân của y.- Chủ tướng của quân Tùy là ai?

Ai nói cho ta biết!Ngụy Đao Nhi la lớn.Lúc này, một viện đại tướng từ trong đội ngũ quân Tùy đi ra, chắp tay nói:- Tại hạ là chủ tướng nhà Tùy La Sĩ Tín, ngài chắc là Ngụy tướng quân?Tiếng của La Sĩ Tín rất lớn, tất cả mọi người trên thành đều nghe thấy.

Lại có thể gọi là Ngụy tướng quân, điều này khiến Ngụy Đao Nhi có chút không chịu nổi, ánh mắt y hiện lên sự phẫn nộ, không vui mừng nói:- Căn cứ theo thỏa thuận giữa ta với Sở vương điện hạ, ta nhượng lại quận Thượng Cốc thì quân nhà Tùy sẽ không tiến vào chiếm giữ quận Hằng Sơn, vậy sao các ngươi lại nói một đằng làm một nẻo vậy?La Sĩ Tín điềm tĩnh nói:- Chúng tôi đâu có thất tín, cũng không có ý chiếm lĩnh quận Hằng Sơn nhưng người dân quận Hằng Sơn tự nhận mình là con dân đại Tùy, quân đội nhà Tùy đương nhiên phải bảo vệ họ rồi, đem bọn họ an toàn di chuyển đến Hà Đông.

Nhưng quân đội các người lại giết hại con dân đại Tùy chúng tôi.

Đây là điều mà chúng tôi không dễ dàng tha thứ.

Tôi bây giờ tới huyện Chân Định chính là muốn người đem tất cả những hung thủ giết người giao ra đây.Ngụy Đao Nhi sửng sốt nói:- Cái gì mà hung thủ giết người?- Chính là thuộc hạ của người Tôn Thì Đức và quân đội của y.

Bọn chúng giết người dọc đường, giết hại hàng nghìn phụ nữ trẻ nhỏ già yếu.

Tất cả bọn họ đều là con dân đại Tùy chúng tôi, các người nhất định phải đem hung thủ giao ra.Ngụy Đao Nhi mãi nói không nên lời, lấy cớ, đây chính là cái cớ của nhà Tùy.

Trong lòng y rất rõ, quân Tùy chẳng qua chỉ là mượn việc này để nói việc của mình.

Theo lẽ thường, quận Hằng Sơn thuộc quyền sở hữu của y, như vậy thì người dân quận Hằng Sơn cũng chính là dân của y, không có chút quan hệ nào với nhà Tùy nhưng trong thỏa thuận có viết rất rõ, quân nhà Tùy không được tiến vào chiếm cứ lãnh thổ quận Hằng Sơn chứ không hề nói đến dân chúng.

Điều này đã để lại cho nhà Tùy một cái cớ can thiệp vào quận Hằng Sơn, bọn họ tới giúp đỡ kẻ yếu, cứu vớt dân chúng, giành được một nghĩa lớn.Lúc này, Triệu Sĩ Quần ở bên cạnh khuyên:- Vương thượng, hiện nay quân nhà Tùy có khoảng hơn hai mươi nghìn người tới rõ ràng là muốn công thành.

Giờ đây họ tìm được cớ rồi nếu không giao người thì chúng nhất định sẽ tiến vào thành bắt người.

Như thế chúng ta coi như xong, chi bằng đem Tôn Thì Đức giao cho bọn chúng, chặn cái miệng bọn họ lại.- Nhưng....Ngụy Đao Nhi trong lòng muôn phần khó xử.

Tôn Thì Đức đã cùng với y khởi binh làm đại tướng, vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của y, là tâm phúc đáng tin cậy của y, uy danh trong quân đội rất lớn.

Nếu như Ngụy Đao Nhi y đem Tôn Thì Đức ra giao nộp cho quân Tùy thì lấy ai thay hắn vì mình bán mạng đây.Nhưng nếu không giao Tôn Thì Đức ra thì quân Tùy sẽ tìm được cái cớ tấn công thành, như vậy thì y cũng coi như xong.

Ngụy Đao Nhi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, bảo vệ bản thân là việc gấp trước mắt, còn Tôn Thì Đức thì y chẳng thể quan tâm được nữa rồi.Nghĩ vậy, Ngụy Đao Nhi y cao giọng nói:- Ta có thể đáp ứng yêu cầu của các người, nhưng mong các người hãy tạm thời lui binh, một giờ sau, ta nhất định sẽ đem hung thủ đưa tới.La Sĩ Tín khoát tay ra lệnh:- Lui quân mười dặm!- Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tiếng trống gõ vang, cờ chiến tung bay, hai mươi nghìn kỵ binh như nước thủy triều rút xuống, quay đầu ngựa chạy lui mười dặm.Ngụy Đao Nhi nhìn đám quân Tùy rút ra xa, y cắn răng một cái ra lệnh:- Bắt Tôn Thì Đức tới gặp ta!.............Tôn Thì Đức lúc này đang trốn trong doanh trại.

Y nghe nói quân nhà Tùy tới bắt hung thủ, lập tức hiểu ra quân Tùy tới là để bắt mình, y sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không dám lên thành đối mặt với quân Tùy.Ngay lúc đó thì một tên lính chạy vội tới bẩm báo:- Tướng quân, vương thượng đã đồng ý đem người ra giao nộp cho quân Tùy rồi.- Cái gì!Tôn Thì Đức bỗng nhiên đứng hẳn người dậy, con mắt mở to, y thật sự không thể nào tin vào tai mình:- Ngươi nói cái gì?- Vương thượng...

đã đồng ý đem tướng quân giao cho quân Tùy rồi!Tôn Thì Đức lui lại hai bước, Ngụy Đao Nhi chỉ vì bảo vệ bản thân mà bán đứng y.

Tôn Thì Đức nghĩ đến khoảng thời gian y cùng với Ngụy Đao Nhi khởi binh, đi theo làm tùy tùng vì y mà bán mạng, lại còn đem gả con gái mình cho y nhưng đến cuối cùng thì y lại bán đứng mình.Tôn Thì Đức cắn chặt răng ken két, ánh mắt lộ vẻ sát khí khiến người khác phải khiếp sợ.

Đúng lúc này, hai tên thị vệ trong cung đến trước cửa doanh trại nói:- Tôn tướng quân, vương thượng mời ngài vào cung bàn chuyện đại sự.Tôn Thì Đức híp mắt lại, đã đến lúc Ngụy Đao Nhi ra tay rồi:- Được!

Ta sẽ theo các người vào cung!Y điềm nhiên không hề có chuyện đi tới cửa, rút đao ra chém hai bên, cùng với tiếng hét thảm thiết thì hai tên thị vệ trong nháy mắt cũng ngã xuống vũng máu.- Ngụy Đao Nhi, đây là người bất nhân trước vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.Tôn Thì Đức ngoảnh lại hét lớn một tiếng:- Lệnh cho thuộc hạ của ta tập hợp!................Ngụy Đao Nhi đang chắp tay đi đi lại lại trong cung, trong lòng không yên chờ tin của Tôn Thì Đức.

Y rất lo lắng không biết Tôn Thì Đức đã biết tin hay chưa, hai tên thị vệ đến liệu có thể đem Tôn Thì Đức tới hay không?Nhưng nếu người đến nhiều nhất định sẽ khiến cho Tôn Thì Đức nghi ngờ, khi ấy y sẽ không tới.

Bây giờ, Ngụy Đao Nhi y cũng không biết phải làm thế nào nữa, chỉ còn biết đi một bước tính một bước thôi.Đúng lúc này, y mơ hồ nghe thấy tiếng kêu giết, Ngụy Đao Nhi sửng sốt, chỉ thấy một tên thị vệ xông vào cửa cung hô lớn:- Vương thượng, Tôn Thì Đức tạo phản rồi, y dẫn hơn nghìn quân tới giết vương thượng!Ngụy Đao Nhi kinh hoàng, quay người chạy trốn ra phía sau hoàng cung.

Y định ra khỏi cung đến doanh trại từ phía sau, không ngờ vừa chạy tới trước cửa cung thì đám binh sĩ từ trong cung trào ra, vung đao đánh tới, phía sau vẫn còn đám binh sĩ đang đuổi theo.

Ngụy Đao Nhi chạy đến đường cùng, bị đám loạn quân chém chết ngay trong hoàng cung.......Mọi việc thường không theo ý nguyện của con người mà thay đổi, Ngụy Đao Nhi muốn đem Tôn Thì Đức giao cho quân Tùy ngược lại bị Tôn Thì Đức dẫn quân đi giết, quân đội trung thành với Ngụy Đao Nhi sau đó cũng đánh lại.

Huyện Chân Định nổ ra một trận hỗn chiến, trong tay Tôn Thì Đức chỉ có vài nghìn quân, không chống đỡ nổi cuộc tấn công của mấy chục nghìn quân, càng đánh càng ít, Tôn Thì Đức cuối cùng phải dẫn vài trăm tên mở một đường máu từ phía nam thành, thoát khỏi huyện Thực Định, chạy đến chỗ của Đậu Kiến Đức.

Chương 654 : Hợp tung bị áp chếNgụy Đao Nhi đã chết, lòng quân tan rã, thuộc hạ dưới tay đại tướng cũng lần lượt đầu hàng nhà Tùy, thế lực của Ngụy Đao Nhi tại quận Hằng Sơn đến đây coi như hoàn toàn bị tiêu diệt.Sáng sớm, một lớp sương mỏng manh bao phủ thành U Châu, sương mù giống như một tấm lụa mỏng bay khắp thành, không một bóng người qua lại trên phố, đường phố trong sương sớm như ần như hiện, ngoài đường lớn lại đặc biệt yên tĩnh.Lúc này, cửa bên phủ tổng quản U Châu lặng lẽ mở ra, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của mười mấy tên tùy tùng chạy qua, rất nhanh liền bị sương mù nuốt hết, biến mất trong làn sương sa.

Ngay lúc xe ngựa vừa chạy qua thì trong một cái ngõ nhỏ ngoài thành trăm bước cũng xuất hiện hai người đàn ông cưỡi ngựa đi tới.

Hai người họ nhìn nhau rồi thúc ngựa đi thẳng về phía trước, theo sau chiếc xe ngựa khoảng hơn mười bước.Trong xe ngựa, Tống Chính Bản đang xem lại chi tiết những thỏa thuận mà y với La Nghệ đã đạt được.

Điểm mấu chốt nhất chính là bí mật, hai bên đều hiểu nhưng lại không hề nói ra, vì không thể cho quân, tướng sĩ U Châu biết được việc liên minh của hai người họ, giúp tránh khỏi những phiền phức không cần thiết, đặc biệt là sự phối hợp tác chiến của hai bên.

Khi mà quân Tùy tấn công quận Trác thì quân đội của Đậu Kiến Đức muốn tấn công quận Thượng Cốc, khi quân Tùy tấn công quận Hà Gian hoặc quận Bác Lăng thì quân đội U Châu cũng công kích đường rút lui của quân Tùy, thậm chí trong những lúc cần thiết hai bên phối hợp tác chiến, cùng nhau phát động tấn công quân Tùy.Tống Chính Bản trong lòng rất đắc ý, lần hợp tung chống lại nhà Tùy này do y đề xướng đã giành được thành công to lớn.

Điều này có thể thay đổi cục diện chiến tranh của cả vùng Hà Bắc, cũng thay đổi tình hình thiên hạ.

Tống Chính Bản hi vọng Đậu Kiến Đức có thể thống nhất Hà Bắc lập nên nghiệp đế vương, nhân tiện bình định cả thiên hạ, lúc đó, y sẽ trở thành danh tướng phụ tá cả một thế hệ.Xe ngựa xuyên qua con phố, rất nhanh chạy ra ngoài cửa thành, đi về hướng nam.

Lần này Tống Chính Bản đến rất bí mật, chỉ mang theo mười mấy tên tùy tùng, mà lúc rời đi cũng hết sức khiêm tốn, La Nghệ cũng không phái quân đi hộ tống y ra khỏi thành.

Điều này cũng là tất nhiên bởi La Nghệ cũng không muốn thuộc hạ của y biết việc Tống Chính Bản đã tới đây.Xe ngựa của Tống Chính Bản chạy rất nhanh ra khỏi thành U Châu, đến trưa thì tới thành Lung Hỏa, nơi đây là phạm vi bên ngoài thành U Châu.

Tại đây đội quân khoảng ba trăm người sẽ chi viện cho Tống Chính Bản.

Chiếc xe ngựa dưới sự bảo hộ của ba trăm kỵ binh tiếp tục chạy dọc theo kênh Vĩnh Tế về phía nam, xuyên qua một nhà kho cực lớn.

Năm đó khi tấn công Triều Tiên, nhà kho này chất đầy lương thực và vật tư, trải qua cướp bóc và tiêu hao bao nhiêu năm, mấy trăm tòa nhà kho đều đã trống rỗng, bốn phía xung quanh cũng không còn quân đội canh giữ, trông giống như mấy trăm người khổng lồ đứng trơ trọi ở hai bên bờ sông.Hai người cưỡi ngựa phía sau xe của Tống Chính Bản vẫn giữ khoảng cách mấy trăm bước đều đặn đi theo.

Đêm, Tống Chính Bản đến huyện An Thứ, cả đội quân và trong thành nghỉ ngơi, cũng trong lúc này thì một trong số những người đi theo Tống Chính Bản cũng rời đi.Trời chạng vạng tối, ánh mặt trời yếu ớt cũng nhanh chóng biến mất.

ở một vùng ven rừng rậm phía nam huyện Cố An, quận Trác, một đội kỵ binh hơn hai nghìn người đang nghỉ ngơi cùng một chỗ.

Bọn họ chạy suốt cả ngày, người và ngựa đều đã kiệt sức.Thủ lĩnh của đội quân này là đại tướng Ngưu Tiến Đạt, y nhận lệnh của Tần Quỳnh, đi thực hiện một sứ mệnh cao cả, chặn đường sứ giả của Đậu Kiến Đức - Tống Chính Bản.Đám quân lính đang im lặng ăn lương khô, đồng thời uống hai phần rượu, không khí lạnh của trời về đêm khiến bọn họ phải dùng đến rượu để xua đi cái lạnh buốt trong người.Vị trí mà họ đang đứng cách huyện Cố An chừng ba mươi dặm, vùng đất này là nơi có mật độ dân cư đông đúc, nhưng qua nhiều năm bị đám thổ phỉ càn quét nay đã là nghìn dặm hoang dã, chí ít thì trong vòng hai mươi dặm gần đó họ không trông thấy một đám khói nào hết, mà cái trông thấy được thì cũng chỉ là một ngôi làng tĩnh mịch, trước đồng ruộng đã nổi lên những cây cỏ dại cao bằng nửa thân người rồi.Hoàng hôn dần buông xuống bao phủ cả một vùng quê hoang vu, gió bắc lạnh thấu xương, Ngưu Tiến Đạt uống một hớp rượu, ăn hai miếng bánh nhân thịt dê nên cơ thể cũng dần hồi phục.

Ăn xong theo lệ thường y lại rút tấm bản đồ ra nghiên cứu xem xét.

Sáng sớm hôm nay y bắt đầu xuất phát, sau khi nhận được tin từ thành U Châu, bọn họ lập tức lên đường, đi suốt một ngày ròng với tốc độ một trăm tám mươi dặm, bọn họ bắt buộc phải đuổi cho kịp Tống Chính Bản bắt y trước khi y tiến vào quận Hà Gian.

Bởi một khi y đã tiến vào quận Hà Gian rồi thì chắc chắn sẽ có quân của Đậu Kiến Đức tiếp ứng, khi đó bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.Theo như lộ trình xuôi về nam của Tống Chính Bản thì y chắc chắn sẽ đi theo con đường chính đi dọc kênh Vĩnh Tế, con đường này mấy năm trước Ngưu Tiến Đạt cũng đã đi qua, đường rộng mà bằng phẳng, một xe ngựa hạng thường một ngày có thể đi được hơn một trăm dặm.

Nếu như xe của Tống Chính Bản đi nhanh thì bọn họ bây giờ chắc đang ở vùng xung quanh huyện An Thứ.Lúc này trời đã tối hẳn, Ngưu Tiến Đạt y không thể nhìn rõ bản đồ nữa liền gấp bản đồ lại, nói với chúng quân:- Mọi người nhân chút thời gian nghỉ ngơi đi, một giờ sau xuất phát!Về phần y thì y cũng lấy ra tấm thảm quân đội, quấn lấy người mình.

Cho dù tấm thảm này không thể ngăn nổi giá rét của mùa đông lùa vào cơ thể nhưng vì mệt mỏi cả ngày rồi nên vừa đặt lưng xuống là y đã ngủ được.Không ngủ được chỉ là do y nghe thấy tiếng vó ngựa trong cánh đồng hoang.

Tiếng vó ngựa này không hề bị tiếng gió gào thét như ma quỷ trong rừng rậm che đi, như vậy là nó đang ở rất gần quanh đây.Ngưu Tiến Đạt lập tức ngồi dậy, rất nhanh sau đó tên lính tuần tra dẫn lên trên một tên lính kỵ binh:- Tướng quân là người của nội vệ quân.Ngưu Tiến Đạt mừng rỡ bởi điều mà y cần nhất bây giờ chính là tin tình báo của nội vệ quân xem Tống Chính Bản đã đi tới đâu.Tên kỵ binh này chính là một trong hai người luôn cưỡi ngựa theo sau Tống Chính Bản.

Y không ngừng tìm kiếm vài thứ gì đó trước tiên rồi mới đến chỗ nghỉ đã hẹn trước, y quỳ một gối thi lễ:- Tham kiến Ngưu Tướng quân!- Không cần đa lễ, mau nói cho ta biết tình hình của mục tiêu đi.- Hồi bẩm tướng quân, Tống Chính Bản đã tới huyện An Thứ rồi, hiện nay đang ở trong huyện thành nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ xuất phát.Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, quả nhiên Tống Chính Bản đã đi đến huyện An Thứ.

Nhưng việc Tống Chính Bản ở lại nghỉ ngơi qua đêm thì cơ hội của y càng lớn.

Ngưu Tiến Đạt lại hỏi:- Có bao nhiêu tùy tùng?- Bọn họ vốn chỉ có mười năm tùy tùng nhưng khi đến thành Lung Hỏa thì La Nghệ đã sắp xếp thêm cho y chừng ba trăm kỵ binh nữa đi theo bảo vệ, đưa bọn họ tới thẳng quận Hà Gian.- Ba trăm kỵ binh!Ngưu Tiến Đạt nhanh chóng tính toán, một phương án quả quyết ngăn chặn liền hiện ra trong đầu y..........Buổi chiều ngày hôm sau, xe ngựa của Tống Chính Bản đi qua huyện Ung Nô, lại tiếp tục đi về phía nam hơn một trăm dặm nữa chính là huyện Hà Gian.

Đây chính là địa bàn của Đậu Kiến Đức.

Xe ngựa của Tống Chính Bản chạy trên bình nguyên rộng lớn Hà Bắc, hai bên là những cánh đồng hoang mênh mông thẳng cánh cò bay, bao phủ như tuyết trắng, ... nơi đây thật sự là không hề có người sinh sống, chỉ trông thấy một vùng quê đổ nát thê lương, từng bầy chó hoang rong chơi trên cánh đồng, đi tìm thức ăn.Tống Chính Bản ngồi trong xe ngựa nhìn cảnh sắc thê lương qua khung cửa sổ, y không khỏi thở dài một tiếng.

Y vẫn còn nhớ rất rõ lần trước vào những năm Khai Hoàng y đến thành U Châu có đi ngang qua nơi này.

Lúc đó nơi đây hai bên là những cánh đồng bát ngát, phố xá tấp nập, người người đông đúc, mới chưa được bao lâu đã tàn tạ như thế này.

Y không thừa nhận cũng không được: Cho dù chiến dịch Liêu Đông khiến cho dân chúng trở nên nghèo nàn nhưng nguyên nhân chính phá hủy vương triều nhà Tùy không phải là do nền chính trị hà khắc mà là do có quá nhiều thổ phỉ.

Bọn chúng dựa vào cướp bóc mà sống, chúng càn quét hết từng nhà trong thôn, tất cả lương thực tài vật trong nhà đều bị cướp, đàn bà thì bị cưỡng hiếp, người già trẻ nhỏ thì chết trong khe rãnh, ở đây đến cả chó gà bọn chúng cũng không tha.Mà hiện nay chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, dân số vẫn tiếp tục giảm đi, không biết đến cái ngày mà Đậu Kiến Đức thống nhất được thiên hạ thì liệu còn lại bao nhiêu người?Trong thời gian này, Tống Chính Bản cũng đang suy nghĩ liệu y có nên học tập bắc Tùy một lần nữa thực hiện chế độ quân điền hay không, nghỉ ngơi dưỡng sức, thực hiện sách lược tinh binh.

Y cũng nhận thấy, quân đội của Đậu Kiến Đức quá nhiều, có tới bốn trăm ngàn quân trong khi quân đội nhà Tùy chỉ có một trăm lăm mươi ngàn quân, nhưng dân số Hà Đông nhiều hơn rất nhiều dân số của Hà Bắc.Đang mải nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tống Chính Bản khẽ giật mình hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì vậy?Người đánh xe nói:- Lão gia, hình như là cầu bị gãy.

Chương 655 : Khó bề phân biệt (1+2)Tống Chính Bản ngồi trên xe cả ngày rồi nên cũng có chút mệt mỏi.

Y xuống xe hoạt động gân cốt một chút, nhìn bốn phía xung quanh.

Phía sau hơn mười bước có một khu rừng rậm, khu rừng này không lớn, diện tích khoảng mấy trăm mẫu, rất hay gặp ở trên các bình nguyên, trong những cánh đồng không heo hút không có lấy người sinh sống.

Phía trước vài chục bước là một con sông nhỏ rộng khoảng ba trượng, không biết nguyên nhân tại sao mà cầu trên sông lại gãy.

Lúc y đến không phải đi con đường này nên cũng không biết là cầu mới gãy hay đã gãy từ rất lâu rồi.- Nước sông đều đóng băng hết rồi, cầu bị gãy có lẽ không ảnh hưởng gì!

Tống Chĩnh Bản lớn tiếng thăm dò.Có tên lính đáp:- Nước sông quá cạn, nhưng mà kênh sâu, nhất định phải sửa lại cầu, nếu không thì sẽ không đi qua được.Tống Chính Bản dậm chân, hà hơi nóng vào tay rồi xoa hai tay với nhau, nhìn quanh bốn phía dò xét.

Lúc ấy đột nhiên y trông thấy trong rừng rậm dường như có tiếng động.

Y hơi sửng sốt, dụi mắt, lại phát hiện thấy một chấm đen trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, không đợi y kịp phản ứng, ngực y đau nhói, một mũi tên cắm ngay vào ngực trái của y.Tống Chính Bản kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức cắm đầu xuống đất, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Từ trong rừng rậm tên bắn ra như mưa, hơn ba trăm lính U Châu đi theo bảo vệ y cũng lần lượt ngã xuống đất, một trận đại loạn diễn ra ngay đầu cầu.

Xe ngựa của Tống Chính Bản cũng bị tên bắn trúng, hai con ngựa nằm trong vũng máu, xe ngựa cũng theo đó mà đổ nghiêng.Một nghìn quân nhà Tùy từ trong rừng rậm xông ra, vừa bắn tên vừa bao vây đội quân thành U Châu.

Lúc này không đầy một nửa số kỵ binh U Châu bắt đầu liều chết phá vòng vây.

Bọn chúng bị một nghìn kỵ binh nhuệ nhà Tùy bao vây thành vòng tròn, lực lượng chênh lệch rất lớn, quân đội U Châu càng đánh càng ít, dần dần cũng bị một nghìn kỵ binh nhà Tùy nuốt sống.Ngưu Tiến Đạt thúc ngựa tới bên cạnh xe ngựa, một tên lính mang tới cho Ngưu Tiến Đạt một bao da dê:- Tướng quân trong xe ngựa chỉ có cái bao này.Ngưu Tiến Đạt mở bao ra xem, bên trong đều là các loại giấy tờ công văn, ngoài ra còn có thỏa thuận hợp tung giữa La Nghệ và Tống Chính Bản.

Đây cũng chính là thứ mà y muốn.Ngưu Tiến Đạt xoay người xuống xe, đi đến trước mặt Tống Chính Bản.

Tống Chính Bản vẫn chưa chết, chỉ là do chảy máu quá nhiều đang hấp hối.

Ngưu Tiến Đạt quỳ xuống hỏi y:- Ngươi muốn chết tại đây hay là muốn theo ta về.Tống Chính Bản lúc này không thể nói thành lời, mà chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy cái bao trong tay Ngưu Tiến Đạt, nhưng cánh tay mới chỉ mới đưa được tới nửa thì ngừng lại, Tống Chính Bẳn tắt thở.Ngưu Tiến Đạt đứng lên, chỉ vào thi thể của Tống Chính Bản ra lệnh nói:- Mang theo thi thể của Tống Chính Bản đi, những thi thể còn lại thì đốt hết, không để lại gì.Hai canh giờ sau, quân nhà Tùy đã xử lý hết mọi dấu vết, hơn nghìn người quay đầu ngựa lao nhanh về phía tây, không lâu sau thì mất hút giữa những cánh đồng hoang mù mịt.Hai ngày sau, La Nghệ nhận thấy tình hình không ổn, ba trăm kỵ binh mà y phái đi hộ vệ Tống Chính Bản đến giờ này vẫn không có tin tức.

La Nghệ hết sức sửng sốt, không biết là do Đậu Kiến Đức giam giữ ba trăm người hay là họ đã xảy ra chuyện gì?

Y khẩn cấp phái người ven theo đường cũ đi tìm nhưng không thu được kết quả.Tuy việc tìm Tống Chính Bản không hề có kết quả nhưng không ngăn được La Nghệ thực thi những kế hoạch khác.

Trên thực tế, ngày thứ hai khi mà Tống Chính Bản tới U Châu, La Nghệ liền phái đại tướng Thi Kiệt dẫn hai nghìn binh lính xuôi theo sông Cự Mã, nơi đó chính là nơi giao nhau giữa quận Trác với quận Hà Gian.

Chính ở đây, La Nghệ bắt đầu tiến hành cuộc cứu tế quy mô lớn cho những người dân nghèo tại quận Hà Gian, hơn nữa cũng phái người đến quận Hà Gian giúp người dân thoát khỏi thiên tai.

La Nghệ chính là muốn lôi củ cải ra khỏi vũng bùn, có thể chiêu mộ được đông đảo thanh niên quận Hà Gian................Đậu Kiến Đức cũng hoang mang như vậy.

Quân đội mà y phái đi bảo vệ Tống Chính Bản đợi tới hai ngày cũng không thấy tin tức gì của Tống Chính Bản.Đậu Kiến Đức hết sức lo lắng, hai ngày qua y luôn sống trong cảm giác bất an.

Tống Chính Bản là chủ mưu của y, đối với y mà nói Tống Chính Bản là người rất quan trọng, y thà rằng không liên minh với U Châu chứ không muốn mất đi mưu sĩ có thể thay y nắm giữ đại cục.Đậu Kiến Đức đang chắp tay sau lưng đi lại trong phòng.

Nỗi phiền não của y không chỉ có việc mất tích của Tống Chính Bản mà còn có cả việc quân nhà Tùy đã giành được quận Hằng Sơn.

Ngụy Đao Nhi ở quận Hằng Sơn luôn là bức tường ngăn cản quân Tùy xuôi về phương nam hoặc là một vùng đất hòa hoãn.

Y thực sự hi vọng có sự tồn tại của Ngụy Đao Nhi vì như thế sau khi quân Tùy có ý đồ xuôi về phương nam, thông qua Ngụy Đao Nhi thì sẽ thể hiện ra ý đồ của mình nên quân Tùy đầu tiên sẽ tấn công Ngụy Đao Nhi, điều này sẽ giúp cho y có thêm thời gian chuẩn bị.Nhưng hiện nay Ngụy Đao Nhi đã bị tiêu diệt, hiện nay quận Hằng Sơn bốn phía đều có quân Tùy chiếm giữ, uy hiếp trực tiếp tới quận Bác Lăng.

Một loại khả năng là một khi quân Tùy chiếm được quận Bác Lăng thì hai con đường phía bắc là quận Thượng Cốc, phía nam là quận Bác Lăng sẽ hình thành thế giáp công với quận Hà Gian.Một khả năng nữa là quân Tùy ở quận Thượng Cốc sẽ tấn công quận Trác, dùng quân Tùy ở quận Hằng Sơn để giam chân mình, từ đó phá vỡ thỏa thuận giữa y và La Nghệ.Hai loại khả năng đó chỉ có thể chọn một, Đậu Kiến Đức nhận thấy khả năng thứ hai có thể trở thành sự thực.

Dương Nguyên Khánh nhất định đã nghĩ tới việc y và La Nghệ liên kết với nhau hay nói cách khác là Dương Nguyên Khánh vì muốn ngăn chặn y với La Nghệ liên kết lại với nhau nên khi chiếm được quận Thượng Cốc không lâu liền gấp rút chiếm lấy quận Hằng Sơn.

Mục đích chính là bố trí binh lực tại quận Hằng Sơn, khống chế y.

Hiện nay quân Tùy đã bố trí quân đội ở bốn phía, điều này chứng minh dự đoán của Đậu Kiến Đức là chính xác.Nhưng trong giờ phút quan trọng này thì Tống Chính Bản lại mất tích, không có ai thay y ra quyết định khiến y thấy dường như mất đi chỗ dựa nên y rất phiền loạn.Lúc đó một tên thị vệ ở bên ngoài cửa bẩm báo:- Vương gia, Khổng Trưởng Sử có việc gấp cầu khiến.Đậu Kiến Đức gật đầu:- Mời y vào.Khổng trưởng sử là một nhân vật phụ tá quan trọng khác của Đậu Kiến Đức, tên là Khổng Đức Thiệu.

Y giống với Tống Chính Bản cũng là một viên quan nhà Tùy, y cố gắng hết sức giúp Đậu Kiến Đức đăng cơ làm hoàng đế.

Tuy rằng hiện nay Đậu Kiến Đức chưa muốn đăng cơ nhưng y rất coi trọng Khổng Đức Thiệu phong cho y làm trưởng sử Vương phủ, điều này cũng tương đương với tể tướng của Đậu Kiến Đức.

Khổng Đức Thiệu và Tống Chính Bản một người là chủ nội một người là chủ ngoại, hai người đều là mưu sĩ tâm phúc của Đậu Kiến Đức.Lát sau, Khổng Đức Thiệu nhanh chóng đi vào bên trong.

Khổng Đức Thiệu có ngoại hình không đẹp, bộ dạng thấp bé mập mạp, con mắt tinh nhanh, khôn khéo giống như một tên tiểu thương nhân, không phong độ giống như Tống Chính Bản.

Đậu Kiến Đức không thích điểm này ở Khổng Đức Thiệu.

Hơn nữa Khổng Đức Thiệu thường thiên về quỷ kế xảo quyệt, y không thể nghĩ được mưu lược hợp tung chống nhà Tùy một cách toàn diện như thế được vì thế Đậu Kiến Đức vẫn xếp y sau Tống Chính Bản.Sự việc Tống Chính Bản mất tích ngược lại là một tin tức cực tốt đối với Khổng Đức Thiệu.

Điều này đồng nghĩa với việc kẻ thù lớn nhất của y bây giờ đã biến mất.

Hai ngày hôm nay tâm trạng của Khổng Đức Thiệu cực kỳ khoan khoái, thế nhưng trước mặt Đậu Kiến Đức, y lại che giấu hoàn toàn tâm trạng vui mừng đó, làm ra bộ dạng lo lắng, đau xót.- Tham kiến vương gia!Khổng Đức Thiệu tiến lên phía trước thi lễ.- Trưởng sử miễn lễ!Đậu Kiến Đức thở dài một tiếng hỏi:- Có tin tức gì của Tống Chính Bản hay không?Khổng Đức Thiệu đau lòng lắc đầu:- Tạm thời chưa có tin tức gì của y nhưng ti chức nghi ngờ rằng, đây có thể là một âm mưu của La Nghệ.- Âm mưu?Đậu Kiến Đức liếc nhìn y một cái, y biết Khổng Đức Thiệu là cố ý nói âm mưu, bất cứ việc gì đều cho nó là âm mưu, điều này khiến Đậu Kiến Đức thấy không vui.

Tuy nhiên việc Tống Chính Bản mất tích một cách khác thường như vậy dường như cũng có chút liên hệ với âm mưu.

Vì thế y cũng cố gắng chịu đựng tính nết này hỏi:- Ngươi nói cụ thể xem sao, âm mưu như thế nào?- Trước khi nói về âm mưu xin vương gia cho phép ty chức nói trước một việc quan trọng.- Nói đi!

Chuyện quan trọng gì?Đậu Kiến Đức ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Khổng Đức Thiệu.

Lúc này y mới vội vàng nói:- Ty chức vừa nhận được hồi báo, rất nhiều dân chúng ở quận Văn An, quận Cao Dương, quận Bình Dã đều chạy sang quận Trác, hơn nữa phong trào tiến lên miền bắc này lại có xu thế ngày càng mở rộng.Đậu Kiến Đức ngẩn người:- Thế này là sao?- Ty chức nghe nói, là quân đội U Châu vùng đất gần sát sông Cựã của chúng ta đến cứu trợ thiên tai, có không ít những người lai lịch không rõ ràng chạy đến địa phận của chúng ta khuyến khích dân chúng tới lãnh gạo, nói mỗi một nhà có thể lãnh tới hơn mười cân gạo để ăn Tết.Đậu Kiến Đức nhướn mày, y lập tức nghĩ đến lời tuyên truyền của quân nhà Tùy ở quận Hằng Sơn, vậy việc này là do duyên cớ gì.

Đậu Kiến Đức nghi ngờ hỏi:- Quận đội U Châu này muốn làm gì đây?- Vương gia còn không nghĩ tới sao?Khổng Đức Thiệu dè dặt nói:- Hiện nay tài nguyên nào là quý giá nhất?Đậu Kiến Đức trầm tư một lát, đột nhiên hiểu ra cơ sự:- Ý khanh muốn nói...... bọn chúng đang cướp lấy dân số của chúng ta!- Vương gia, không chỉ đơn giản là việc cướp lấy dân số.

Ty chức cho rằng y chính là đang chiêu binh, dùng lương thực để dụ dỗ dân chúng của ta qua đó, rồi lại chọn lựa từ trong số đó lừa họ đi U Châu tòng quân.

Nếu thật sự như vậy, U Châu có thể chiêu mộ tới ba mươi bốn mươi nghìn quân.Đậu Kiến Đức xiết chặt nắm đấm trong tay, hận tới mức cắn răng nghiến lợi:- Tên La Nghệ đáng chết, một mặt thì liên kết với chúng ta, mặt khác lại phá hoại chúng ta ở sau lưng.- Vương gia, từ chuyện này có thể nhận thấy cái gì mà liên kết với chúng ta thật ra y không có một chút thành ý nào hết.

Như vậy việc mất tích lạ thường của Tống tiên sinh coi như có thể được giải thích rồi.- Giải thích thế nào?- Rất đơn giản, Tống tiên sinh nhất định vẫn đang ở trong tay của La Nghệ.

Y một mặt giả bộ đàm phán thương lượng với vương gia, mặt khác đồng thời mượn cớ cứu trợ thiên tai để chiêu mộ binh lính.

Như vậy vương gia cũng không tiện trở mặt với y mà chỉ đành trơ mắt nhìn y phá hoại chúng ta.Đậu Kiến Đức đã bắt đầu lờ mờ hiểu được ý của Khổng Đức Thiệu:- Y nói là, kì thực La Nghệ không hề đạt được thỏa thuận với Tống Chính Bản, y sợ Tống Chính Bản trở về sẽ vạch trần y nên y vờ cho Tống Chính Bản trở về nhưng lại ngầm giữ y ở lại, chính là ý này?- Đúng là ý này.

Ty chức luôn cho rằng thủ hạ, tướng sĩ dưới quyền La Nghệ coi chúng ta là kẻ thù không đội trời chung.

La Ngệ không thể không kiêng nể điều này.

Y mới kiểm soát U Châu được hai năm, vẫn chưa hoàn toàn ngồi vững ngôi vị cho nên y sẽ không thể mạo hiểm đánh đổi nguy hiểm của thủ hạ mà liên kết với chúng ta.

Từ việc chúng mượn cớ cứu trợ thiên tai để phá tường nhà chúng ta có thể thấy, y kì thực vẫn dùng phương thức tăng cường binh lực, một mình đối phó với quân Tùy đang mở rộng về phía đông, hơn nữa giữ Tống tiên sinh ở lại có thể ngăn cho tin tức không truyền ra bên ngoài, có thể nói là một công hai việc.Lông mày Đậu Kiến Đức nhíu lại thành một nắm, những suy đoán về việc La Nghệ cứu trợ thiên tai vì muốn chiêu mộ binh lính Khổng Đức Thiệu nhận định rất chính xác.

Tuy nhiên nói La Nghệ sợ tin tức không dám liên kết với y lộ ra ngoài mà tạm giữ Tống Chính Bản thì y cho rằng điều này hơi miễn cưỡng, bởi trước khi Tống Chính Bản đi có nói với y, La Nghệ khẳng định muốn liên kết hơn nữa cũng có cách giấu thuộc hạ của mình.- Ta nghi ngờ có lẽ do quân nhà Tùy nhúng tay vào, giữa đường chặn Tống Chính Bản.Khổng Đức Thiệu kiên quyết phản đối việc Đậu Kiến Đức và La Nghệ liên kết với nhau, điều này không có nghĩa là y muốn giúp cho quân Tùy mà là bản thân y với La Nghệ có mối tư thù, người anh cả của y Khổng Đức Tán chết trong tay La Nghệ, y rất hi vọng có thể mượn tay quân Tùy tiêu diệt La Nghệ.Mặt khác, Khổng Đức Thiệu là người huyện Lịch Thành quận Tề, y hi vọng Đậu Kiến Đức có thể đem binh của mình rút xuống Thanh Châu, như thế càng có lợi cho y.

Nếu như Đậu Kiến Đức và thông gia của y Từ Nguyên Lãng đã thông qua việc giữ lại con đường lui này thì Khổng Đức Thiệu lại càng hi vọng con đường này có thể trở thành sự thực nhằm tránh mũi nhọn của quân nhà Tùy, bảo tồn binh lực rút lui xuống phía nam.Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Khổng Đức Thiệu ra sức cản trở phá hoại liên kết giữa Đậu Kiến Đức và La Nghệ, dùng trăm phương nghìn kế để Đậu Kiến Đức nhận ra La Nghệ không hề có thành ý muốn liên kết.- Vương gia người cho rằng quân Tùy làm thế nào biết được việc Tống Chính Bản tới U Châu?

Lại có thể tính toán một cách chính xác thời gian và lộ trình y trở về, ngay cả thuộc hạ của La Nghệ còn không biết thì làm sao quân Tùy có thể biết được việc này chứ?Khổng Đức Thiệu dừng lại một chút rồi nói:- Ty chức đoán rằng, cuối cùng khi La Nghệ không còn cách nào khai báo nữa, y chắc chắn sẽ nói là quân Tùy động thủ ngăn Tống Chính Bản, đẩy trách nhiệm sang cho quân Tùy.

Vương gia đối nhân xử thế rộng lượng nên luôn nghĩ tới những mặt tốt của người khác, nhưng La Nghệ thâm độc xảo trá, thay đổi thất thường, lẽ nào vương gia vẫn chưa thỉnh giáo sao?Mấy câu nói đó của Khổng Đức Thiệu nói rất có lý, quân Tùy làm sao có thể biết được Tống Chính Bản bí mật đi U Châu chứ?

Đồng thời lại có thể tính toán chính xác thời gian và lộ trình y trở về.

Đây là một vấn đề đáng xem xét, hoặc là thuộc hạ của La Nghệ phản đối liên minh, nửa đường hại Tống Chính Bản, điều này cũng có khả năng.Đậu Kiến Đức có chút mơ hồ, vụ án Tống Chính Bản rất mập mờ, khiến y không nhìn rõ vấn đề đang nằm ở đâu?

Suy nghĩ một hồi, cũng không thấy có chút manh mối nào nên y chỉ còn cách tạm thời bỏ quan chuyện này, hỏi:- Vậy bây giờ làm thế nào để đối phó với việc La Nghệ phá tường nhà chúng ta?Khổng Đức Thiệu sớm đã nghĩ ra sách lược đối phó, y cười nói:- Vương gia chẳng phải người luôn muốn vũ khí của La Nghệ đó sao?

Ty Chức có một kế khiến cho La Nghệ trộm gà không được nhưng ngược lại còn hao tổn một nắm gạo.Đậu Kiến Đức tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói:- Khanh nói đi, cách gì?- Vương gia có thể lựa chọn mấy chục gia quyến trong số binh lính của chúng ta, lấy giải trừ quân bị làm cớ thả bọn họ cho bọn họ về làm dân thường, lại lệnh cho bọn họ tới quận Trác lãnh gạo.

Lúc đó La Nghệ nhất định sẽ chiêu mộ chúng thành lính của mình, vương gia cũng có thể phái hơn một trăm thị vệ cùng đi chiêu binh, đợi thời cơ lệnh cho đám thị vệ cổ vũ đám lính đó mang vũ khí trốn trở về.

Cuối cùng La Nghệ lãng phí tiền lãng phí gạo, cuối cùng lại trang bị vũ khí cho mấy vạn quân lính của chúng ta.

Vương gia thấy kế này thế nào?Đậu Kiến Đức híp mắt lại cười nói:- Kế sách này tuy là có tổn thất nhưng cứ thử xem sao?Trên đường quan đạo thông từ quận Thượng Cốc đến quận Trác, mười mấy tên kỵ binh quân Tùy hộ tống xe ngựa chở Tư Mã quận U Châu Ôn Ngạn Bác chậm rãi hướng về phía huyện Dịch mà đi.

Đây là vùng đất đai phì nhiêu, màu mỡ thuộc quận Thượng Cốc, hai bên đường, trên vùng đất vốn hoang vu, nay khắp nơi nhộn nhịp bóng người.Từng nhóm nam nữ có, già trẻ có và binh lính quân Tùy cùng nhau đào vét con mương đã bị cỏ dại và bùn làm cho tắc nghẽn.

Nguyên đã không thấy tung tích đồng ruộng đâu, mặc dù đồng ruộng đã bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày đặc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tinh thần hăng hái, nhiệt tình của những người nông dân.Ở nơi xa hơn, các làng mạc bị bỏ hoang đang được sửa chữa lại, thấp thoáng có thể thấy binh lính quân Tùy sử dụng cây cối và đá xung quanh dựng thành các gian nhà, trên mái của nhiều gian nhà mờ mờ có khói trắng lượn lờ bay ra.

Vùng đất này đã bị tàn phá bởi chiến tranh và thổ phỉ một lần nữa được hồi sinh.Ôn Ngạn Bác lặng yên ngắm nhìn tất cả cảnh vật một lúc lâu, bỗng nhiên xe ngựa đi ngang qua trước mặt một ông lão nhặt phân, Ôn Ngạn Bác vội vàng nói:- Dừng xe!Xe ngựa ngừng lại, Ôn Ngạn Bác ló đầu ra nhìn ông lão nhặt phân cười nói:- Lão trượng, ta có thể hỏi lão mấy câu được chứ?Ông lão bỏ túi phân xuống, chắp tay nói:- Vị quan gia xin cứ hỏi!Ôn Ngạn Bác chỉ về phía vùng đất bị tuyết trắng bao phủ:- Trong vùng đất đó không phải có phần của lão sao?- Có!Ông lão quay đầu chỉ vào khu rừng phía xa xa, mỉm cười nói:- Đất của gia đình tôi nằm bên cạnh cánh rừng kia, chừng bảy mươi lăm mẫu, con trai tôi năm mươi mẫu còn vợ chồng tôi hai mươi lăm mẫu, ngoài ra còn có ba mươi mẫu trồng cây dâu tằm vài ngày trước mới được giao cho.

Đây này, tôi đang đi nhặt phân, chuẩn bị cho đầu mùa xuân năm sau trồng lúa mì!Ôn Ngạn Bác lại hỏi:- Con của lão không đi tòng quân sao?Ông lão chỉ về phía cách đó không xa có hơn trăm người đang bận rộn đào mương máng, nói:- Không, nhưng nó gia nhập dân đoàn, lúc nào làm nông nhàn thì huấn luyện, mấy ngày nay bọn họ đang nạo vét khai thông mương, tựu chung thì bọn họ cũng giống nhau.Ôn Ngạn Bác gật gật đầu, chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi:- Vậy vụ hè sang năm mọi người thu hoạch cái gì để sống?- Quan phủ cấp lương thực, mỗi ngày con trai và con dâu được nhận một phần lúa mạch, người già và trẻ nhỏ thì nửa phần.

Nhà của tôi sáu miệng ăn, một tháng được cấp một thạch hai đấu lúa mạch, vậy là đủ rồi.

Con trai mỗi tháng có năm xâu tiền do dân đoàn trợ cấp, vợ và con dâu tôi tham gia làm giày và quân phục cho binh lính một tháng cũng có thể kiếm được bảy tám xâu tiền, mua chút dầu muối linh tinh cũng đủ rồi. không giấu gì ngài, hạt giống cho vụ xuân sang năm cũng do quan phủ chuẩn bị.

Nghe nói có thể mỗi nhà sẽ được cấp cho một con trâu.

Ha ha!

Thật là khiến người ta chờ đợi!

Chương 656 : Lực lượng tàng hìnhNghị sự đường liền rộn lên những ý kiến thảo luận.

Ngồi bên cạnh, thái thú Đỗ Yêm và Bùi Văn Tĩnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lộ vẻ vui mừng.

Họ đều biết rằng đám thương nhân đầu sỏ này giàu có, nhưng không ai chịu bỏ ra một đồng.

Nếu có thể điều động tài lực, vật lực của họ thì sẽ giảm bớt được rất nhiều áp lực của quan phủ.Lúc này, người thương nhân lớn tuổi nhất ban nãy lại nói:- Khởi bẩm điện hạ, vậy chúng tôi nên làm thế nào?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói:- Nên làm thế nào là do các ngươi tự quyết định.

Ta kiến nghị các ngươi lập ra thương hội, rồi mọi người ngồi lại bàn bạc với nhau xem nên làm thế nào, chứ không phải quan phủ muốn thì các ngươi làm, không muốn làm thì các ngươi không làm, như vậy không được.

Có thương hội rồi, các ngươi sẽ có thể phối hợp hành động, cũng không phải là nhà này bỏ tiền ra, nhà kia lại bỏ ra nhiều hơn, như vậy có người sẽ cảm thấy không công bằng.

Kiến nghị của ta các ngươi thử suy nghĩ xem.Thành lập thương hội, đây quả là một cách hay, chỉ là quan phủ có đồng ý không?

Tất cả đám thương nhân đều nhìn về phía Đỗ Yêm và Bùi Văn Tĩnh.Đỗ Yêm miễn cưỡng cười một cái, nói với Dương Nguyên Khánh:- Chỉ cần triều định hạ chỉ, đồng ý cho các quận thành lập thương hội, thì ti chức không có ý kiến gì.- Chuyện này không thành vấn đề.

Sau khi ta về sẽ cho triều đình hạ ý chỉ, cho phép quận Hà Đông tiến hành thử nghiệm trước.

Nếu tình hình thử nghiệm của quận Hà Đông tốt, thì Tử Vi Các sẽ chính thức thảo luận sửa đổi những điều luật trong bộ luật của triều Tùy đối với bộ phận thương nhân.

Quận Hà Đông các ngươi có thể thử nghiệm trước việc thành lập thương hội.Đỗ Yêm gật gật đầu:- Ti chức rõ rồi.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cười nói với đám thương nhân:- Hôm nay cho tìm các ngươi tới là có hai việc.

Việc thứ nhất vừa rồi đã nói qua, hy vọng các thương nhân sẽ phát huy tác dụng, giúp đỡ quan phủ ổn định nạn dân, trợ giúp người già yếu.

Bây giờ ta nói việc thứ hai, là ta muốn nhờ mọi người làm một vụ buôn bán lớn.…Dương Nguyên Khánh lấy ra hai đồng tiền bằng đồng, một đồng là tiền do hắn mới phát hành, một đồng là tiền Đại Nghiệp cũ.

Hắn để tiền lên bàn, hỏi mọi người:- Hai đồng tiền này mọi người đều rất quen thuộc.

Ta nghe nói có người lợi dụng sự chênh lệch về giá trị của hai đồng tiền này giữa Tùy và Đường để chiếm món lời lớn.

Ta không biết trong số chư vị ngồi đây có ai làm như thế hay không.

Ở đây ta muốn nhắc nhở các ngươi, ta đã ra lệnh cho quân đội, nghiêm cấm tiền Đại Nghiệp của Quan Trung được đưa vào quận Hà Đông, đương nhiên số lượng ít thì được.

Mỗi người chỉ được mang theo không quá mười xâu tiền Đại Nghiệp, cảnh cáo trước nửa tháng, sau nửa tháng người nào vượt quá một nghìn dây sẽ bị bắt nhốt vào tù, tiền sẽ bị tịch thu.

Còn nếu thương nhân đem một nghìn dây thì sao?

Rất đơn giản, đi mua hàng hóa nhập cảnh, không được tái phạm lệnh cấm.

Việc này ta nhắc nhở mọi người trước.Một thương nhân đáp:- Khởi bẩm điện hạ, chuyện này chúng tôi đều đã nghe qua, nhưng chúng tôi không làm chuyện như thế này.

Đối với chúng tôi mà nói, cầm số tiền lớn hành tẩu ở Quan Trung là mạo hiểm rất lớn.

Chuyện này là chuyện mà các thương nhân ở bên Quan Trung làm, điện hạ nghiêm cấm đem tiền Đại Nghiệp vào thì cũng đã một cách ngăn chặn họ.

Nhưng chuyện thế này, tôi tin sau này sẽ không còn nữa.- Được rồi!

Đã như vậy, chuyện này ta sẽ không nhắc lại nữa.Dương Nguyên Khánh liền không nói tới chuyện này nữa, mà chuyển chủ đề.

Hắn lại cười nói:- Từ khi phát hành tiền mới đến nay đã hơn nửa năm rồi.

Trong tay chúng ta dự trữ một lượng lớn tiền Đại Nghiệp được trao đổi, được chất đống trong kho của cung Tấn Dương.

Vốn dự định sẽ tiêu hủy toàn bộ, nhưng ta nghe nói Quan Trung và Ba Thục vẫn còn lưu hành tiền Đại Nghiệp, nên ta nghĩ thay vì tiêu hủy chúng, không bằng lợi dụng chúng để mua một số vật tư từ Quan Trung về.

Ta biết những thương nhân đầu sỏ như các ngươi đều có phương pháp riêng của mình.

Ta muốn giao số tiền này cho các ngươi, để các ngươi thay ta mua vật tư về.

Vật gì cũng được, lương thực, dầu, muối, vải vóc, lá chè, tơ lụa, trâu bò, củi tre….

Làm tốt chuyện này, ta sẽ ghi công lao cho các ngươi, các ngươi thấy thế nào?Mười lắm tên thương nhân đầu sỏ mở trừng đôi mắt, bây giờ bọn họ mới hiểu Sở Vương tìm họ tới để làm gì.

Ban nãy nói mãi để kích động họ, thì ra là để họ đi đào khoét của cải của triều Đường.

Với cách làm của họ không phải là không thể làm, chỉ là một khi bị triều Đường kiểm tra bắt được thì sẽ đối mặt với nguy cơ bị giam người, giam hàng.

Đương nhiên hàng hóa bị rủi ro không liên quan tới họ, nhưng sự tổn thất về người và ngựa, lừa là của họ.

Điều này ẩn chứa nguy cơ rủi ro rất lớn.Trầm ngâm hồi lâu, vị thương nhân lớn tuổi nhất nói:- Điện hạ, làm như thế rủi ro rất lớn.

Chúng tôi lo…Không đợi gã nói xong, Dương Nguyên Khanh khoát tay ngắt lời, thản nhiên nói:- Các ngươi đều là những thương gia đầu sỏ nổi tiếng của quận Hà Đông, có những mối quan hệ chặt chẽ trong việc mậu dịch ở Quan Lũng.

Ta là người ngoại đạo, không hiểu phải làm thế nào để tránh những rủi ro, nhưng các ngươi chắc là sẽ biết.

Chuyện này các ngươi về thương lượng đi.

Hai ngày nữa tiền từ Thái Nguyên sẽ được chuyển đến.

Ta chờ tin tốt lành từ các ngươi.…Mười lăm gã thương nhân không biết làm thế nào nữa đành trở về.

Bùi Văn Tĩnh lúc đó có việc phải đi trước xử lý, trong nghị sự đường chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Đỗ Yêm.Lúc Dương Nguyên Khánh nói chuyện với đám thương nhân, Đỗ Yêm cơ bản cũng không nói gì nhiều, nhưng trong lòng ông ta rất nhiều lo lắng.

Đến lúc này ông ta mới thận trọng nói:- Không giấu tổng quản, thực ra tôi cũng cảm thấy chuyện này rủi ro rất lớn.

Một khi triều Đường phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn.Dương Nguyên Khánh không mấy để tâm tới sự rủi ro này.

Hắn cười nói:- Việc này Đỗ thái thú không cần bận tâm thay bọn họ.

Bọn họ đều là những thương nhân lão luyện, họ biết cách làm thế nào để tránh rủi ro.

Họ tuyết đối sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, điều này họ hiểu hơn quan phủ nhiều.

Vì vậy rất nhiều việc đừng ngại giao cho bọn họ làm, họ sẽ làm rất tốt.Đỗ Yêm nhận thấy rằng Dương Nguyên Khánh đã định liệu trước, hơn nữa chuyện này đã được quyết định rồi, ông ta lo lắng cũng vô ích.

Ông ta lại nghĩ tới chuyện khác, nói:- Thực ra ta đang lo lắng là chuyện thương hội.

Chuyện này sẽ làm cho các thương gia đoàn kết lại, sau này bọn họ liên kết lại thành một sợi dây đối kháng lại với quan phủ.

Đám thương nhân này là người rất có đầu óc, lõi đời khôn khéo.

Nếu như họ mất đoàn kết, quan phủ rất dễ đối phó với bọn họ, giết một người là những người khác sẽ đều sợ.

Nhưng thương hội thì lại khác, họ có đủ tài lực, vật lực để đối phó với quan phủ.

Nếu như triều Đường lôi kéo thì lại càng là đại họa.

Tổng quản, ta thực ra không tán thành việc thành lập thương hội.Dương Nguyên Khánh bưng chén trà, cười lạnh lùng:- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, cũng quá xa nữa.

Từ xưa tới nay, dân chúng lầm than thì mới vùng lên tạo phản, mấy khi nghe nói thương nhân tạo phản?

Thương nhân là những người khôn khéo, cái họ muốn là lợi nhuận chứ không phải uy quyền Nếu như bọn họ liên kết chống lại quan phủ, đó chỉ là một khả năng.

Đám quan ô tham lại tới mức đẩy thương nhân tới bước đường cùng thì họ mới phản kháng.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Cho Ngự sử một manh mối.Dường như cảm thấy khẩu khí của mình quá nặng nề, Dương Nguyên Khánh dịu xuống một chút, cười nói:- Đỗ Thái thú, ta hiểu lo lắng của ngươi.

Ta cũng tin, mỗi Thái thú sẽ đều có những lo lắng giống như vậy, nhưng ngươi cũng phải nghĩ lại, lúc tranh giành thiên hạ, thương nhân thường là lực lượng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Họ nắm giữ một lượng lớn tiền bạc, chỉ có điều họ không có địa vị, lại rất bé họng, vì vậy không mấy người chú ý đến họ.

Họ là lực lượng tàng hình.

Ta để cho bọ họ thành lập thương hội, lại cho họ chút lợi lộc, tạo nên một hình tượng coi trọng thương nhân.

Như vậy thương nhân sẽ dốc sức vì ta mà không phải vì triều Đường.

Đỗ Thái thú, sau này ngươi sửa chữa cầu mà không có tiền, lập trường học mà không có lương thực thì hãy đi tìm thương nhân để họ tự phân bổ, điều này không phải tốt hơn là ngươi đi gõ cửa vận động từng nhà từng hộ sao?

Đỗ Yêm lặng lẽ gật gật đầu.

Ông ta đã hiểu đôi chút ý đồ của Dương Nguyên Khánh.

Lúc thời thế loạn lạc thì phải tận dụng hết sức lực lượng thương nhân.

Chờ cho họ lớn mạnh, béo tốt rồi thì sẽ suy nghĩ tiếp mánh khóe mới.

Chuyện này như là cho nước vào để nuôi cá, sẽ có một ngày, con cá to béo ấy sẽ trở thành món ăn chính trong bữa cơm.…Thành tây Hà Đông có một khu nhà diện tích mười mẫu, đây là ngôi nhà của thương nhân đầu sỏ người Hà Đông tên Trương Nguyên Trọng.

Theo luật nhà cửa của triều Tùy, thương nhân thực ra không có tư cách ở một ngôi nhà lớn đến vậy, dù có tiền cũng chỉ có thể ở một ngôi nhà nhỏ với diện tích hai mẫu.Chỉ là vì chiến tranh loạn lạc, pháp luật đã không còn sự ràng buộc chặt chẽ nữa.

Do đó Trương Nguyên Trọng mới mua được ngôi nhà diện tích mười mẫu này.

Thực ra với tài lực của y, ở một nơi rộng cả trăm mẫu cũng không phải là vấn đề, nhưng y không dám huênh hoang.

Ngôi nhà mười mẫu này mà còn phải đối mặt với rủi ro lớn, cũng là vì Đỗ Yêm và Bùi Văn Tĩnh đều là quan viên mới nhậm chức, còn chưa để ý tới việc nhà y đang ở là vi phạm quy định.

Chương 657 : Thêm loạnTrong chính đường của Trương Nguyên Trọng, mười lăm gã thương nhân đầu sỏ đều đã tập hợp lại, bàn bạc chuyện hôm nay Dương Nguyên Khánh giao nhiệm vụ cho họ.Một gã thương nhân nói:- Ta đoán số tiền Đại Nghiệp mà triều đình tích trữ lên tới hàng ngàn vạn.

Một khi lượng tiền lớn được đưa vào Triều Đường để mua vật tư hàng hóa sẽ hình thành lên cục diện hàng thì đắt mà tiền mất giá, giá cả hàng hóa sẽ tăng vọt.

Triều Đường sẽ lập tức phát hiện ra là chúng ta đang phá rối.

Chỉ cần một ý chỉ xuống, thì tất cả thương nhân Hà Đông sẽ bị bắt hết.

Mọi người nói xem nên làm thế nào?Một thương nhân khác họ Vương tiếp lời:- Thực ra cũng không liên quan.

Lương thực vật tư của Quan Trung phần lớn là từ Ba Thục đưa tới.

Chúng ta chỉ cần khống chế lượng mua một chút, không được thoáng cái tràn vào mua một cách điên cuồng, mà phải mua theo kiểu tích nước thành dòng.

Cuối cùng dòng cạn chính là Ba Thục, chứ không phải là Trường An.

Giá cả hàng hóa của họ cũng sẽ tăng lên một chút, triều định không thể nhận ra được.

Kiên trì như vậy nửa năm, lượng hàng hóa mua vào sẽ rất khả quan.Gã thương nhân họ Lý gật gật đầu cười nói:- Lão Vương nói rất đúng.

Quan trọng là mánh khóe phải khéo léo.

Ta kiến nghị khi bắt đầu không đụng tới lương thực, lương thực, dầu, muối là những thứ rất mẫn cảm, rất dễ gây chú ý bị triều Đường phát hiện.

Vì vậy sẽ thu mua bắt đầu từ vải vóc, tơ lụa, lá chè, củi gỗ, súc vật, dược liệu.

Hơn nữa cũng không cần phải cả một đội thương nhân đi thu mua, mà chia nhỏ đội thương nhân, một bộ phận đi Đồng Quan, một bộ phận đi Bồ Tân, còn một bộ phận đi Quan Nội.

Như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.

Nói không chừng có khi triều Đường lại còn vui mừng, mậu dịch phồn vinh, thương thuế tăng cao, tiền cuồn cuộn tới, chờ đến lúc kha khá rồi chúng ta sẽ tập trung lực lượng mua lương thực, mặc cho ông trời có sụp xuống Quan Trung.Trương Nguyên Trọng gật đầu, chậm rãi nói với mọi người:- Thực ra cách làm là có, thực sự không được thì sẽ để đám thương nhân ở Quan Trung giao hàng tới cửa, chúng ta mua tại chỗ, như vậy cũng giống như là không có rủi ro phải không?

Sở dĩ ta than phiền nguy hiểm trước mặt Sở vương, thực ra là muốn Sở vương cho chúng ta một chút lợi thế.

Ví dụ sau khi hoàn thành chuyện này, chúng ta đều có thể được phong huân quan, như vậy chúng ta đều có thể danh chính ngôn thuận ngồi xe ngựa, mua nhà, lấy thiếp, không phải cả ngày chờ đợi lo lắng, mọi người nói như vậy có đúng hay không?Mọi người đều tươi cười hẳn lên, giơ ngón tay lên nói:- Vẫn là Lão Trương nghĩ xa.Trương Nguyên Trọng lại cười một cái rồi nói:- Thực ra nói thật, Sở Vương đã rất tuyệt vời rồi, đồng ý khôi phục dân tịch cho thương nhân, lại xóa bỏ quy định kỳ thị thương nhân, cho phép chúng ta thành lập thương hội, đương nhiền cũng muốn chúng ta trả công.

Nhiều năm qua, chúng ta chỉ để ý thu gom của cải của bản thân, giống như chuột chũi chui dưới đất, tiền nhiều mà không dùng gì, có thể hưởng thụ không?

Không có hưởng thụ, còn bị người ta chửi mắng, bị người khác kỳ thị.

Sở dĩ địa chủ có danh vọng, là do họ đối xử tử tế với người ở quê hương, giúp đỡ người già cô đơn.

Hôm nay nghe Sở Vương gọi chúng ta là thân cổ, lúc đó ta thấy đỏ mặt.

Các vị, từ “thân” này chúng ta còn làm chưa được.Mọi người đều yên lặng không nói gì.

Trương Nguyên Trọng nói rất đúng, muốn đạt được nhưng không chịu trả công thì không thể có được sự tôn trọng của người khác.

Giai đoạn trước một lượng lớn dân di cư tới quận Hà Đông, các danh môn vọng tộc đều có tiền đưa tiền, có lực đưa lực, nhưng những thương nhân này từng người từng người lui về một bên, không ai chịu chi tiền., thảo nào bị người người oán hận.Một gã thương nhân than thở nói:- Thực ra ta cũng từng nghĩ nên quan tâm một chút tới những người dân đói kém lang bạt khắp nơi, nhưng lại cảm thấy một mình ta sức lực nhỏ bé.

Hơn nữa ta cảm thấy một mình ra chi tiền chi lực, người khác không làm gì thì có chút thiệt thòi.

Vì vậy mà chỉ suy nghĩ, phó mặc cho hiện thực.Trương Nguyên Trọng cười nói:- Vì vậy mà Sở Vương mới kiến nghị chúng ta thành lập thương hội, lấy danh nghĩa thương hội để làm, các thuế ruộng mọi người cùng chia sẻ.

Thực ra mỗi nhà không nhiều, hiệu quả lại rất tốt.

Ta kiến nghị hôm nay chúng ta sẽ thành lập thương hội.Suy nghĩ của Trương Nguyên Trọng rất chu đáo, hôm nay thành lập thương hội ở phủ của y thì hội chủ sẽ không ai khác ngoài Trương Nguyên Trọng- Vậy việc Sở Vương giao cho thì làm thế nào?- Tiền ở Thái Nguyên dự đoán khoảng hai, ba ngày nữa mới về tới.

Sau khi chúng ta thành lập thương hội thì có thể đặt ra kế hoạch, sau đó phân công hợp tác, như vậy sẽ làm giảm tối đa những rủi ro.Đúng giữa trưa, một con chim ưng ở thành Hà Đông liệng vài vòng trên bầu trời rồi từ từ đáp xuống một tòa tháp cao.

Có một gã ưng nô đã đợi sẵn, gỡ ống thư trên đùi chim ưng xuống, rồi chạy thẳng về hướng doanh trại ngoài thành.Dương Nguyên Khánh đã gặp gỡ xong đám thương nhân, lúc này hắn đang nói chuyện cùng với các tướng sĩ ở trong doanh trại ngoài thành.

Tất cả có hơn ba trăm tướng sĩ, trong số họ có binh lính thường, cũng c sĩ quan cấp dưới, đám tướng sĩ này là do Dương Nguyên Khánh chọn ra ngẫu nhiên từ đám lính bộ binh.Dương Nguyên Khánh đến thị sát quân đội chứ không phải là đến điều tra án, không phải đến làm phiền quan đại thần, đó là việc giám sát kỷ luật quân sự.

Hắn là người cấp trên tới nói chuyện phiếm với các tướng sĩ, nghe họ kể về những vất vả, phiền não, nói chuyện với họ về tương lai, cỗ vũ tinh thần tướng sĩ.

Do đó, ở trong lều bầu không khí náo nhiệt, vui tươi, tiếng cười không dứt.

Các quan đại thần cũng không có bất cứ gánh nặng nào, chỉ cùng ngồi bên cạnh.- Tổng quản, cũng có một chuyện khó khăn, cả ngày không nhìn thấy đàn bà, kìm nén đến mức hoảng.Một gã binh sĩ trẻ tuổi nói lớn khiến mọi người cười sằng sặc.

Một viên sĩ quan ngồi bên cạnh hung hăng gõ đầu hắn, quát lớn:- Đũng quần ngươi bốc cháy rồi đúng không?Dương Nguyên Khành cũng cười ha hả:- Vị huynh đệ này vẫn chưa kết hôn nhỉ!

Đánh trận dốc sức một chút, lập công sẽ được thưởng, gom góp tiền lại, không được tiêu hoang phí, về nhà cưới một cô vợ, tất cả không phải đã được giải quyết rồi sao?Mọi người lại được một trận cười.

Lúc này một lão binh ngồi khá gần thận trọng nói:- Tổng quản, tôi có một kiến nghị, không biết có được hay không- Ngươi nói.Lão binh gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:- Tôi là người quận Mã Ấp, có lúc được ban thưởng tiền vật, muốn đem về cho gia đình.

Vì tiền quá nặng, nhờ người đem về thì cũng ngại.

Tôi đã cân nhắc mấy ngày rồi, liệu có thể có một cửa hàng, và có chi nhánh ở rất nhiều nơi.

Nói ví dụ, tôi gửi tiền ở cửa hàng ở quận Hà Đông, cửa hàng đưa lại cho tôi một chứng từ, rồi thêm cái mã số gì đấy.

Rồi tôi nhờ người đem chứng từ này gửi về quê.

Vợ tôi ở quê nhà dùng chứng từ và mã số này rút tiền ở cửa hàng ở quê, như vậy sẽ rất thuận tiện.

Tôi thà trả một chút tiền cho cửa hàng.Suy nghĩ của lão binh thu hút sự đồng tình của rất nhiều người.

Thực ra rất nhiều người gặp phải phiền phức này, đúng là tiền quá nặng, mang theo bên người cũng không tiện.Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, trong lều lại yên lặng.

Hắn cười nói với đám tướng sĩ:- Hiện tại không phải ở các huyện đều thành lập trạm dịch sao?

Trạm dịch chủ yếu là để đưa thư.

Không lâu nữa mỗi huyện sẽ đều có một qũy tiền, tạm thời là do nhà nước, chính là để giải quyết những khó khăn má các ngươi đang gặp phải.

Ngươi gửi tiền ở quận Hà Đông, nói cho người chủ quỹ là ngươi muốn rút tiền ở quận Mã Ấp.

Chỉ cần đem chứng từ và mã từ lên đường, rồi đến một quỹ tiền khác ở quận Mã Ấp là có thể rút được tiền ra.

Đương nhiên phải trả một chút tiền cho quỹ tiền, nhưng tuyệt đối là không đáng bao nhiêu cả.Mọi người vui mừng, hỏi tới tấp:- Khi nào sẽ có loại quỹ tiền này?- Tử Vi Các đã phê chuẩn rồi, do Thái phủ tự thừa tiến hành, đã bắt đầu xây dựng rồi, dự kiến sau khi khai xuân thì ở Thái Nguyên sẽ mở nhà quỹ đầu tiên.

Ta yêu cầu trong năm tới các quận huyện Hà Đông đều phải có nhà quỹ tiền.Thông tin này hoàn toàn gây sốc cho mọi người.

Trong lều vang lên những tiếng bàn luận.

Lúc này một tên thân binh ghé tai Dương Nguyên Khánh nói mấy câu, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, rồi dặn dò Thôi Phá Quân ngồi bên cạnh, đứng dậy bước ra.Đi ra ngoài lều, một tên thân binh trình lên ống thư do chim ưng đưa tới:- Khởi bẩm điện hạ, Trường An đưa tin tình báo khẩn cấp tới.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn đúng là đang chờ tin tức từ Trường An.

Hôm qua gửi đi, hôm nay đã có thư trả lời.

Tình báo đường của Trường An hiệu quả rất tốt.

Hắn rút cuộn giấy ra, bên trong chỉ có ba chữ: Thái tử hệ.Nét mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười đầy hàm ý, đây chính là tin tức mà hắn mong muốn.

Thái tử hệ, hắn sớm đã nghe các giai cấp trên của triều Đường bắt đầu tranh giành quyền lực.

Có lẽ sự việc nghe được ngày hôm qua có thể khiến cho việc đấu tranh giành quyền lực giữa bọn họ thêm phần căng thẳng.Dương Nguyên Khánh lập tức lấy ra một phong thủ lệnh đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho tên thân binh:- Lập tức dùng chim ưng giao thư tình báo này tới Trường An.…Năm mới sắp đến, trong thành Trường An nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, làm băng rôn dán thiếp, náo nhiệt lạ thường.

Ngày 26 tháng giêng trùng với ngày triều đình nghỉ triều một ngày, các quán rượu lớn càng kín hết chỗ, tiệc chiêu đãi tân khách, bạn bè tụ hội, việc buôn bán vô cùng hưng thịnh.Buổi trưa, trong quán rượu Bách Tư trong phường Bình Khang náo nhiệt, ồn ào.

Ba tầng lầu chật kín khách, uống rượu múa quyền, tiếng cười nói không ngưng.

Ở tầng hai, tại chiếc bàn cạnh cửa sổ có một vị khách ngồi một mình, khoảng tầm ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, ba chỏm râu đen dài, trên người mặc bộ cẩm bào màu trắng, đầu đội mũ ô long, khí chất thong dong mà nho nhã.

Người này họ Lưu, tên gọi là Lưu Văn Khởi, là em trai của Nạp ngôn Lưu Văn Tĩnh, quan bái tán kỵ thường thị.

Ông ta thích rượu và đồ ăn của quán rượu Bách Tư này, cách vài ngày ông ta lại đến thưởng thức một lần.Hôm nay là ngày nghỉ triều, vì vậy buổi trưa ông ta liền đến đây.

Giống như ngày thường, Lưu Văn Khởi gọi một bình rượu nho, một chút đồ nhắm.

Ông ta đặc biệt thích món cá chép sông om, có thể nói là tuyệt phẩm.

Ông ta chậm rãi thưởng thức thịt cá chép tươi ngon mới được bắt hồi sáng sớm, rồi lại uống ngụm rượu.

Đây là loại rượu nho Đại Lợi thượng hảo, cũng là loại mà ông ta yêu thích nhất.Lúc Lưu Văn Khởi ăn cơm thì rất chăm chú, rất hiếm khi nói chuyện với người khác, những tiếng động nhỏ xung quanh ông ta cũng làm ngơ, nhưng mà cuộc nói chuyện ở bàn rượu sau lưng lại thu hút ông ta.- Làm sao có thể thế?Thịnh Ngạn Sư đảm đương trách nhiệm ở cửa ải Bồ Tân, nếu như gã và triều Tùy câu kết thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ta cảm thấy Thánh thượng không thể giao vị trí quan trọng như vậy cho một kẻ có ý làm phản.- Biết người, biết mặt, không biết lòng.

Làm sao người biết gã không có ý phản.

Gã sẽ nói bản thân muốn đầu hàng triều Tùy sao?

Đương nhiên là sẽ không nói, nhưng tất cả những việc đã làm đều khiến người ta hoài nghi.

Hơn một tháng trước, gã bất ngờ đem tặng mấy trăm giỏ trái cây cho binh lính triều Tùy ở đối diện sông Hoàng Hà, ngươi nói như vậy là ý gì?- Ta cảm thấy không có gì, rất bình thường.

Thời Tam Quốc Dương Hộ cũng tặng thuốc cho phía địch, lẽ nào Dương Hộ cũng có lòng muốn hàng Ngô sao?- Không, không!

Trước khác nay khác.

Khi đó Ngụy mạnh, Ngô yếu, Dương Hộ tất nhiên không thể đầu hàng Ngô, nhưng bây giờ lực lượng Tùy- Đường ngang nhau, một điểm quan trọng hơn, Thịnh Ngạn Sư không phải là người Quan Lũng, khó đảm bảo gã sẽ không đầu hàng Tùy.Trong lòng Lưu Văn Khởi rất đỗi ngạc nhiên, lại là Thịnh Ngạn Sư.

Phải biết rằng Thịnh Ngạn Sư là do huynh trưởng của ông ta là Lưu Văn Tĩnh tiến cử với Thái tử Kiến Thành.

Nếu như Thịnh Ngạn Sư thật sự đầu quân cho Tùy, chuyện này có thể sẽ liên lụy tới huynh trưởng ông ta.Ông ta vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ngồi sau lưng ông ta là hai lão già, vừa uống rượu, vừa nói chuyện về Thịnh Ngạn Sư.

Lưu Văn Khởi vội đứng dậy, cầm chén rượu tiến đến cười nói:- Hai vị lão trượng, xin mời.Hai vị lão trượng thấy ông ta hào hoa phong nhã, cử chỉ lễ phép, không khỏi có ấn tượng tốt, cười nói- Vị tiên sinh này có việc gì sao?- Ta ngồi ở phía sau hai vị, vừa rồi có nghe các vị nói chuyện về tướng quân Thịnh Ngạn Sư.

Không biết tin này từ đâu ra vậy?Một lão già vuốt râu, cười ha hả nói:- Xem ra vị tiên sinh này không hề để ý chuyện bên ngoài, chuyện này Trường An từ lâu đã lan truyền xôn xao, đi đến đâu cũng nghe nói.

Sáng nay chúng ta nghe người ta bàn luận, cho nên giờ cũng nói chuyện phiếm một chút ở đây thôi.

Chúng ta cũng không biết là do ai truyền tin tới, nhưng mà nói rất có căn cứ, khiến người ta không thể không tin.Trong lòng Lưu Văn Khởi càng thêm kinh ngạc.

Chuyện này đã lan truyền ở Trường An rồi .

Ông ta cũng chẳng quan tâm tới chuyện tiếp tục ăn uống, liền cảm ơn hai lão già rồi vén mành đứng dậy bước đi....Một lúc sau, Lưu Văn Khởi liền chạy đến trước phủ của huynh trưởng Lưu Văn Tĩnh.

Ông ta không cần bẩm báo mà chạy thẳng vào cửa thư phòng của huynh trưởng.Trong thư phòng, Lưu Văn Tĩnh đang ngồi ở trước bàn viết một bản tấu chương vạch tội.

Gã muốn vạch tội Bùi Tịch khi ở Hà Đông đã giấu diếm chuyện quân tình mà không báo cáo, khiến cho toàn bộ quân của Lý Thúc Lương bị tiêu diệt, Lý Thúc Lương cũng chết.

Ngày hôm qua gã nhận được tin, Dương Nguyên Khánh trước khi phát động tấn công Lý Thúc Lương đã từng đi Văn Hỉ Bùi gia, mà khi đó Bùi Tịch cũng ở Văn Hỉ Bùi gia.

Thời điểm đó, Bùi Tịch nên lập tức thông báo Lý Thúc Lương để y lui quân.

Nhưng Bùi Tịch không làm thế, gã thậm chí còn trốn ở Văn Hỉ Bùi gia, cho đến khi chiến tranh kết thúc mới lặng lẽ rời đi.

Giải thích của Bùi Tịch lúc đó là hắn đang làm nhiệm vụ khuyên bảo Bùi gia quay về Đường, vừa may tránh được quân Tùy tập kích đội quân của Lý Thúc Lương.

Hiển nhiên gã trốn ở Văn Hỉ Bùi gia thì gặp sự việc Dương Nguyên Khánh.Đúng là lần đó binh bại, cuối cùng quân Đường không thể không rút lui khỏi Hà Đông, Bùi Tịch cũng có trách nhiệm lớn.Lưu Văn Tĩnh viết một hơi thì xong tấu chương, đặt bút xuống và đọc lại một lượt, từ ngữ và cách diễn đạt đều khá khiến gã thấy hài lòng.

Lúc này ngoài cửa có người nhà bẩm báo:- Lão gia, nhị lão gia tới.Là huynh đệ Văn Khởi tới.

Lưu Văn Tĩnh thu gom tấu chương lại, cười nói:- Cho y vào.Chỉ trong giây lát, Lưu Văn Khởi nhanh chóng bước vào thư phòng, lo lắng nói:- Huynh trưởng, xảy ra chuyện rồi.Lưu Văn Tĩnh nhướng mày, nụ cười trên mặt biến mất:- Đừng vội, ngồi xuống từ từ nói.

Xảy ra chuyện gì?Lưu Văn Khởi ngồi xuống, đem chuyện ông ta nghe được ở quán rượu kể lại chi tiết một lượt, sau cùng lo lắng nói:- Chuyện này sau đó đệ đã hỏi lại chủ quán rượu, y đã chứng minh cho đệ là sự thật.

Chuyện này được lan truyền tới từ hôm qua, trong quán rượu rất nhiều người đang ngồi bàn luận chuyện này.

Huynh trưởng, có chút không ổn rồi.Lưu Văn Tĩnh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi.

Trong lòng gã cũng kinh sợ như vậy.

Gã hiểu Thịnh Ngạn Sư, người này là một tướng Nho.

Tặng cho quân đội của đối phương mấy trăm giỏ trái cây thực ra là có thể được.

Nhưng vấn đề là tại sao chuyện này lại lan truyền ở Trường An?

Trong chuyện này tất nhiên là phải có kẻ âm thầm giở trò quỷ kế, liệu có phải lả Bùi Tịch?Bởi vì vì rồi Lưu Văn Tĩnh đang viết tấu chương buộc tội Bùi Tịch, nên theo bản năng gã nghĩ ngay tới Bùi Tịch.

Thịnh Ngạn Sư là do gã tiến cử với thái tử Kiến Thành, Kiến Thành lại tiến cử ông ta làm chủ tướng của cửa ải Bồ Tân.

Nếu như là Bùi Tịch bí mật truyền tin khắp nơi, thì đầu tiên là gã Lưu Bùi Văn Tĩnh tiến cử sai người, điều này sẽ khiến Thánh thượng không hài lòng với chính gã.Nhưng suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, Thánh thượng là người có vẻ bề ngoài nhân hậu, trên thực tế lòng ngờ vực rất nặng nề.

Bất kể việc Thịnh Ngạn Sư tặng trái cây cho quân Tùy xuất phát với động cơ gì, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không cho ông ta canh cửa ải Bồ Tân nữa.

Dựa theo sự phân bố thế lực hiện nay, thế lực của Tần vương Lý Thế Dân ở phía Tây, thế lực của Thái tử Kiến Thành ở phía Đông.

Nếu như Thịnh Ngạn Sư bị mất chức, đổi thành người của Lý Thế Dân, như vậy sẽ làm mất đi bố cục thế lực trước mắt.

Điều này có thể thật sự không ổn.Lưu Văn Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là do Bùi Tịch làm, chén ép mình.

Thay Tần vương tranh giành thế lực với Thái tử, một kế hoạch cao siêu, một hòn đá ném trúng hai con chim.

Lưu Văn Tĩnh cuối cùng không kìm được sự lo lắng trong lòng, cao giọng dặn dò:- Chuẩn bị xe ngựa, ta phải lập tức đi Đông cung.Gã lại nói với người huynh đệ:- Việc này không thể chậm trễ, ta phải lập tức bẩm báo với điện hạCùng với lúc Lưu Văn Khởi đi tìm người huynh trưởng Lưu Văn Tĩnh thì một chiếc xe ngựa cũng dừng lại trước phủ Tần vương, một tên thái giám chạy vội tới, Bùi Tịch khom người từ trong xe ngựa đi ra, cười tủm nói:- Tần Vương điện hạ có hay không?- Điện hạ có!Tên thái giám khom người nói:- Tướng quốc mời ngài đi theo tôi.Bùi Tịch gật đầu, rồi nhanh chóng đi theo tên thái giám vảo trong phủ Tần vương.Cứ bước sang mùa đông là cả khu vực Hoàng Hà đều bị tuyết lớn bao phủ, việc đi lại rất khó khăn, lại cộng thêm thời tiết giá rét khác thường nên không có cách nào tái chiến.

Quân nhà Đường tạm thời rút về quận Long Tây, trong khi đó quân của Lương Sư Đô sau khi đánh tan Tiết Nhân Cảo lại giành được sự ủng hộ to lớn của Thổ Cốc Hồn nên tạm thời giải quyết được vấn đề lương thảo.

Hai bên đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi tới mùa xuân năm sau mới tái chiến.Cũng bởi vì hai triều Tùy Đường đã kí kết thỏa thuận hòa giải nên quân Tùy tập trung hết tinh lực đề chiếm lấy Hà Bắc, trong khi nhà Đường lại có đủ thời gian tiến hành chiến lược Hồi tộc, làm cho khí thế binh lính được nâng cao sau đó mới tấn công quận Tây Bình, tiêu diệt tận gốc mũi nhọn sau lưng là Lương Sư Đô.Mấy ngày trước Lý Thế Dân đã đem việc phòng ngự giao cho Lưu Hoằng Cơ, còn mình thì đích thân trở về Trường An.

Mấy ngày này ngoài việc vào có một lần vào cung bái kiến phụ hoàng ra thì Lý Thế Dân đều đóng cửa trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng lại có một vài thuộc hạ tới thăm hỏi y.Lý Thế Dân vừa tiễn Trưởng Tôn Vô Kỵ, định bưng lấy chén uống một ngụm trà thì ngoài cửa có tên thái giám bẩm báo:- Bùi tướng quốc cầu kiến!- Mời y vào!Bùi Tịch là đồng minh lớn nhất của Lý Thế Dân trong chiều, y quyền cao chức trọng, luôn được Lý Thế Dân hết mực coi trọng.

Cho dù tối qua Lý Thế Dân không được nghỉ ngơi đầy đủ, trong người có chút mệt mỏi nhưng Bùi Tịch đến bái kiến nên y vẫn sốc lại tinh thần để tiếp kiến Bùi Tịch.

Chương 658 : Kế sách Tần vươngLát sau, Bùi Tịch vội vội vàng vàng tiến vào thư phòng, có chút không kiềm chế được sự phấn khởi trong lòng mà tiến đến thi lễ:- Ty chức tham kiến Tần vương điện hạ!- Bùi tướng quốc mời ngồi.Lý Thế Dân có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng của Bùi Tịch, lúc này thì một thị nữ đi vào bưng lên hai chén trà.

Đợi đến khi thị nữ đi ra, Lý Thế Dân liền mỉm cười nói:- Hình như Bùi tướng quốc có chuyện gì vui?Bùi Tịch bưng chén trà lên úp bàn tay lạnh giá của mình lên miệng chén, cười ha ha nói:- Chuyện vui thì chưa nói tới, chính là ty chức có nghe được một tin, cảm thấy có chút thú vị nên cố ý tới để nói cho điện hạ biết.- Tin gì?Ngay từ lúc ở Thái Nguyên, Bùi Tịch đã phản đối việc Lý Kiến Thành lãnh binh làm tả quân nguyên soái, chính từ lúc ấy quan hệ giữa Bùi Tịch và Lý Kiến Thành bắt đầu xuất hiện khoảng cách.

Còn về cái chết của Lý Trí Vân thì Bùi Tịch đã thay Lý Thế Dân giải quyết.

Y nói việc Lý Thế Dân bắn chết người huynh đệ của mình là vì đại nghĩa mà diệt thân, điều này lại càng khiến Lý Kiến Thành thêm tức giận, cho nên quan hệ giữa hai bên chuyển biến ngày càng xấu đi.

Bùi Tịch sợ Lý Kiến Thành đăng cơ sẽ gây bất lợi cho mình nên đã âm thầm ủng hộ Lý Thế Dân thay thế Lý Kiến Thành.Đối với Bùi Tịch mà nói thì việc làm cho Lý Thế Dân nắm được quân quyền của nhà Đường trong tay là bước đầu rất quan trọng.

Hiện nay thông qua sự kiện Đông Quan đã làm cho Lý Hiếu Cung trở thành đồng minh của Lý Thế Dân, mà việc không tiến đánh Lương Sư Đô giúp Lý Thế Dân hoàn toàn nắm được quân quyền ở Quan Tây.

Bước tiếp theo sẽ là kéo thế lực xuống Quan Đông cộng thêm những tin đồn về Thịnh Ngạn Sư lần này lại chính là một cơ hội tốt, thế nên không khỏi khiến cho Bùi Tịch thấy vui mừng?Bùi Tịch vuốt râu cười nói:- Thịnh Ngạn Sư đem tặng cho quân Tùy ở bờ bên kia mấy trăm giỏ hoa quả núi.

Ngoài ra còn có người nói, Thịnh Ngạn Sư ở Thái Nguyên mua được một căn nhà lớn mà y cũng không phải bỏ ra toàn bộ số tiền để mua căn nhà đó.

Điện hạ, như vậy thì Bồ Tân quan lại sắp phải thay đổi chủ soái rồi.Lý Thế Dân trầm tư một lát rồi nói:- Trước tiên không cần biết việc này có phải sự thực hay không, cũng không cần quan tâm Bồ Tân quan có phải thay đổi chủ soái hay không, mà Bùi tướng quốc có nghĩ những tin đồn nhảm nhí này là do ai đó tạo ra không?Bùi Tịch gật đầu:- Vần đề này thần cũng có nghĩ qua rồi, hoặc đó là kẻ thù của nhà Thịnh Ngạn Sư hoặc là ở Bồ Tân quan có người muốn thay thế Thịnh Ngạn Sư, hoặc cũng có thể là kế li gián của nhà Tùy.Lý Thế Dân cười nhạt nói:- Hẳn là kế li gián của nhà Tùy, Thịnh Ngạn Sư là người của phe thái tử, nếu như Thịnh Ngạn Sư bị giáng chức thì thái tử nhất định sẽ cho là chúng ta đã làm.- Tuy nhiên...Bùi Tịch có chút do dự:- Theo tính khí của thái tử, thì dù chuyện này có là thật hay là giả thì cũng nhất định không để cho Thịnh Ngạn Sư lưu lại Bồ Tân quan, liệu chúng ta có nên nắm bắt lấy cơ hội này?- Ý của ngươi là, không cần biết đó có phải do quân Tùy làm hay không, chúng ta vẫn nên nắm bắt lấy cơ hội này, có phải như vậy không?Lý Thế Dân liếc nhìn y, lạnh lùng hỏi.Bùi Tịch cũng tự thấy mình có chút quá đáng bởi nếu như xác thực được chuyện này là do quân Tùy làm mà y vẫn lợi dụng cơ hội này thì chính là bán đứng lợi ích của nhà Đường nhưng nguyên tắc làm người của Bùi Tịch là không độc ác không phải trượng phu, thủ đoạn không quan trọng quan trọng là kết quả, chỉ cần đạt được mục đích thì có thể không từ thủ đoạn.Chỉ là thái độ lãnh đạm của Lý Thế Dân khiến cho y cảm thấy không thể nói được lời nào trong một lúc lâu, y thở dài, cúi đầu trong khi Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại trong thư phòng, y quay đầu lại hỏi:- Nếu như Thịnh Ngạn Sư bị thay thế, vậy ngươi cho rằng ai là người có khă năng tiếp nhận chức chủ soái ở Bồ Tân quan?Bùi Tịch có chút sửng sốt, y cũng bắt đầu hiểu ra ý của Lý Thế Dân, vội nói:- Đô úy Tạ Thúc Phương ở quận Phùng Dực là tâm phúc của Tề vương.

Thánh thượng vốn có ý muốn cho y làm chủ soái Bồ Tân quan nhưng thái tử nhất quyết tiến cử Thịnh Ngạn Sư.

Ý đồ của thái tử rất rõ ràng, muốn khống chế quận Phùng Dực, đồng thời cũng muốn nắm trong tay quận Phùng Dực.

Nếu như thánh thượng thay thế Thịnh Ngạn Sư thì khả năng rất lớn là Tạ Thúc Phương sẽ kiêm nhiệm chức chủ soái Bồ Tân quan.

Thứ đến là tướng trấn thủ Quảng Thông Thường Hà, y cũng từng là phúc tướng của Thịnh Ngạn Sư.

Nếu như thánh thượng thay thế Thịnh Ngạn Sư thì cũng rất có khả năng Thường Hà sẽ tiếp nhận chức vụ này.Lý Thế Dân suy nghĩ rồi nói:- Việc của Thịnh Ngạn Sư không cần phải gặng hỏi tự nhiên sẽ có dân tình đi tuần hỏi thăm rồi hồi bẩm lên thánh thượng, bây giờ ngươi chỉ cần làm hai việc.

Việc thứ nhất, hai huynh đệ trong tộc của Tạ Thúc Phương là Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng đều làm quan lớn trong quân đội nhà Tùy, vì thế ngươi nên ra ám thị ngầm cho thánh thượng biết việc này.

Việc thứ hai, Thường Hà rất sợ vợ, y nuôi một người đàn bà khác ở bên ngoài bị thê tử phát hiện mà bị ép phải từ bỏ người đàn bà này.

Vì thế ngươi nên đi tìm người phụ nữ đó, sắp xếp cho cô ấy, đợi khi có cơ hội thì đem trả lại cho Thường Hà.Bùi Tịch khẽ chau mày:- Điện hạ, lôi kéo Thường Hà như vậy thì có phải là sức mạnh của ta có chút quá yếu.Lý Thế Dân mỉm cười nói:- Chức chủ soái Bồ Tân quan quá nhỏ, ta còn coi thường, còn việc của Thịnh Ngạn Sư ta sẽ làm rõ với hoàng huynh nói là không phải hành động của ta mà là kế li gián của nhà Tùy.

Còn về phần Thường Hà, con người có mối thù giết thầy với Dương Nguyên Khánh nên dù có thế nào đi nữa y cũng không dám đầu hàng nhà Tùy nên có thể để từ từ, trước tiên hãy làm cho y thấy cảm kích trước sự quan tâm của ta............Lý Kiến Thành nhận được hồi báo của Lưu Văn Tĩnh, quả thật là có những lời đồn như thế về Thịnh Ngạn Sư, điều này khiến y thấy rất ngạc nhiên, y rất nhanh nghĩ rằng đó là hành động của Tần vương.

Mục đích là muốn tham gia vào thế lực của Quan Đông, phá vỡ cân bằng thế lực trước đây.

Điều này lại càng làm cho Lý Kiến Thành thấy cực kì bất mãn.Lý Kiến Thành đi rất nhanh trong nội cung, y lên bậc cầu thang, tiến vào Lưỡng Nghi điện.

Đây chính là ngự thư phòng của hoàng đế đại Đường Lý Uyên.Lý Kiến Thành đi thẳng tới trước cửa, trực tiếp nói với tên thái giám:- Ngươi vào bẩm báo, ta muốn gặp thánh thượng!Tên thái giám nhanh chóng vào thư phòng bẩm báo, lát sau, quay ra cúi người nói:- Điện hạ, thánh thượng cho gọi người vào.Lý Kiến Thành không nói một lời nào, bước nhanh vào ngự thư phòng.

Bên trong, cũng vừa may Lý Uyên đang xem những báo cáo dân tình của sứ tuần phòng, trách nhiệm chính của người này là tìm hiểu một cách cẩn thận mức độ ủng hộ triều đình của dân chúng Quan Lũng.

Sau sự kiện Quan Đông, uy nghiêm của vương triều Lý thị gặp phải một sự đả kích rất lớn vì thế Lý Uyên không thể không quan tâm tới ý dân.Báo cáo này đã ghi chép một cách rõ ràng lời đồn lưu truyền trong nhân dân mấy ngày qua về việc của Thịnh Ngạn Sư, điều này càng làm cho Lý Uyên thêm phần lo lắng.- Phụ hoàng!Thái tử Lý Kiến Thành cúi người thi lễ:- Nhi thần có điều muốn nói.- Chuyện gì?Lý Uyên liền đặt tờ báo cáo xuống bàn sau đó lại bất giác dùng một bản tấu chương che nó lại, Lý Uyên hiểu rất rõ Thịnh Ngạn Sư là người của Thái tử.- Phụ hoàng, chính là liên quan tới việc của Thịnh Ngạn Sư, không biết phụ hoàng người có nghe được những tin đồn ấy?- Ồ!

Ý con nói là việc Thịnh Ngạn Sư đem hoa quả tặng cho quân Tùy, nếu là việc này thì trẫm cũng có nghe nói, vậy thái tử con thấy thế nào?Giọng điệu của Lý Uyên rất bình thản, dường như chuyện này không phải là chuyện gì lớn vậy.Nhưng thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, phụ hoàng rất biết cách đối nhân xử thế, lại rất đa nghi, việc này nếu không giải quyết tốt thì mặc dù bây giờ Thịnh Ngạn Sư chưa gặp vấn đề gì nhưng sau này y nhất định sẽ gặp chuyện.

Thịnh Ngạn Sư là một viên đại tướng mà Lý Kiến Thành cực kỳ coi trọng, y nhất định không để cho Thịnh Ngạn Sư mắc vào những lời đồn như thếnày.- Phụ hoàng, Thịnh tướng quân là một đại tướng tận tâm trung thành, hơn nữa lại văn võ song toàn, việc y tặng hoa quả cho quân Tùy thì nhi thần cho rằng đó là do y muốn làm giảm bớt sức ép, ngăn chặn việc hai bên vì không tin tưởng lẫn nhau mà dẫn đến xung đột, rất có khí phách của một đại danh tướng.

Nhi thần nguyện vì y đảm bảo, y chắc chắn không bất cứ ý gì bất trung với triều nhà Đường.Lý Uyên cười lớn:- Thái tử quá lo lắng rồi, trẫm không có bất cứ thành kiến nào đối với Thịnh tướng quân.

Những lời đồn đại này càng chứng tỏ có người muốn gây sự, điều này trong lòng trẫm hiểu rõ.

Hoàng nhi có thể viết thư nói cho Thịnh Ngạn Sư biết cho y yên tâm mà cầm quân, không nên chịu tác động từ việc này.Thái độ của phụ hoàng khiến Lý Kiến Thành như chút được tấm lòng, y vội vàng nói:- Phụ hoàng, những lời đồn đại độc ác này rất dễ dẫn đến mối nguy trong đại thần, nhất định không thể bỏ qua, nhi thần kiến nghị nghiêm túc điều tra việc này, nhất định phải tìm ra căn nguyên của những lời đồn này, nghiêm khắc trừng trị kẻ gây tai họa.

Chương 669 : Thương nghiệp phồn thịnhNguồn: Mê truyện- Việc này không dễ dàng điều tra, hơn nữa những lời đồn kiểu như thế này chỉ cần ta không để ý tới thì qua mấy ngày nó sẽ tự lắng xuống thôi.Lý Uyên không hề có chút hứng thú nào với việc điều tra lời đồn đại này, y chuyển qua chuyện khác:- Nhưng chuyện này ngược lại cũng làm ta tỉnh ngộ ra, việc canh phòng biên giới không nên do một tướng canh giữ quá lâu, nên thay đổi lần lượt.

Vì thế trẫm đang suy nghĩ nên thay đổi một chút chủ soái của Bồ Tân quan, điều Thịnh Ngạn Sư tới phòng ngự ở kinh thành, như thế sẽ không còn can hệ gì tới những lời đồn đó nữa.Lý Kiến Thành lập tức trầm tư, lại còn nói không có can hệ gì, rõ ràng là do những lời đồn này, phụ hoàng thà giết sai ba nghìn chứ không chịu buông tha một người.

Thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không trực tiếp cách chức Thịnh Ngạn Sư thì cũng chính là đã nể mặt bản thân rồi.Lý Kiến Thành chỉ biết cúi người nói:- Nếu phụ hoàng đã quyết định thay thế tướng quân thì nhi thần cũng đồng ý tiến cử đại tướng đóng giữ ở đó.Lý Uyên gật đầu, chỉ cần Kiến Thành không phản đối việc điều Thịnh Ngạn Sư đi thì y cũng có thể nể mặt nó.

Y cũng biết Kiến Thành không muốn từ bỏ thế lực quân đội ở Quan Đông, hơn nữa Lý Uyên cũng có chút ý kiến với việc con thứ Lý Thế Dân chậm trễ tiêu diệt Lương Sư Đô.

Cho dù Thế Dân miệng thì nói là nhằm khôi phục khí thế quân sĩ, ổn định quân đội nhưng Lý Uyên nghi ngờ rằng Thế Dân muốn lợi dụng thời gian này để củng cố thế lực trong quân đội, nên mới chậm trễ không muốn tiến đánh Lương Sư Đô.Y quả thực muốn cho thái tử một chút quyền lực trong quân đội, Lý Uyên lại gật đầu:- Được, hoàng nhi muốn tiến cử ai làm tướng quân?- Nhi thần tiến cử đô úy Tạ Thúc Phương tướng quân ở quận Phùng Dực nhận chức chủ soái Bồ Tân quan hoặc là điều tướng trấn thủ Quảng Thông là Hà Thường tướng quân.Lý Uyên trầm tư một lát không nói, đúng lúc này thì tên thái giám bên ngoài cửa bẩm báo:- Điện hạ, Bùi Tịch tướng quốc tham kiến!Lý Kiến Thành cả kinh, Bùi Tịch xuất hiện lúc này nhất định sẽ buông lời gièm pha về việc của Thịnh Ngạn Sư, y nhất định sẽ không cho Bùi Tịch làm như vậy, liền nói:- Phụ hoàng!Lý Uyên khoát tay, vẻ mặt trầm xuống, có chút không vui nói:- Con là thái tử Đại Đường, chỉ vì chút chuyện này mà không giữ được bình tĩnh sao?

Hay là không tin tưởng trẫm?

Trong lòng trẫm rất rõ, việc này con không cần nghĩ nhiều thêm nữa, lui xuống mau!Lý Kiến Thành bất lực đành đưa lên một bản tấu chương:- Đây là bản tấu chương mà nhi thần đã viết, phụ hoàng rảnh rỗi có thể xem qua, là có liên quan tới Bùi Tịch.Lý Uyên gật đầu:- Đặt trên án, đi đi!Bản tấu chương do Lưu Văn Tĩnh viết, tố cáo tội trạng của Bùi Tịch ở Hà Đông biết mà không bẩm báo lên làm cho Lý Thúc Lương phải chết thảm, toàn quân bị diệt.

Nhưng Lý Kiến Thành nhận thấy nếu để Lưu Văn Tĩnh ra mặt kết tội thì không được ổn mà Ngự Sử Đài bên đó cũng có chút không yên tâm, nên y đã tự mình chép lại một bản đích thân giao cho phụ hoàng.Lý Kiến Thành đặt bản tấu chương lên án, lui xuống phía dưới, Lý Uyên lập tức ra lệnh:- Truyền Bùi tướng quốc yết kiến!Y cầm lấy bàn tấu chương thuận tay lật hai trang đọc nhưng ngay lập tức bị cuốn vào đó................Bùi Tịch hào hứng đi vào, đến trước ngự thư phòng liền gặp ngay Lý Kiến Thành, y cũng cả kinh, vẻ mặt đang vui mừng không thể ngăn lại được:- Thì ra là thái tử điện hạ!Lý Kiến Thành nhìn y một cách lạnh lùng, hừ một tiếng lớn, bước nhanh qua người y.

Bùi Tịch ngoảnh đầu lại nhìn Lý Kiến Thành đi xa mới âm thầm lắc đầu, nếu như không lật đổ y thì bản thân sẽ phải chết trong tay của y.Bùi Tịch tiến vào ngự thư phòng, thấy Lý Uyên đang toàn tâm toàn ý xem tấu chương nên y không dám làm phiền chỉ đứng bên cạnh không nói.

Lý Uyên gập lại tấu chương, liếc nhìn Bùi Tịch một cái, thờ ơ hỏi:- Lần trước Bùi tướng quốc đi tìm Bùi thị ở Văn Hỉ có gặp Dương Nguyên Khánh đúng không?Trong đầu Bùi Tịch đánh một cái “ầm”, việc mà y sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. lần trước Lý Thúc Lương bị giết sạch y đã may mắn thoát tội, y giải thích chuyện này với Lý Uyên rằng khi đó y đang ở Bùi phủ tại Văn Hỉ nên mới thoát chết nhưng lại giấu chuyện gặp Dương Nguyên Khánh.

Tuy nhiên chuyện này đã xảy ra lâu rồi nên y cứ nghĩ đã không có chuyện gì rồi vậy mà lại không nghĩ tới điểm mấu chốt này sẽ xảy ra.Bùi Tịch hoảng hốt vạn phần, lại không thể tìm ra một lời giải thích nào, chân mềm nhũn, quỳ phục xuống, giọng run run nói:- Bệ hạ thần có tội khi quân!- Nói như vậy đúng là ngươi có gặp Dương Nguyên Khánh?Bùi Tịch trong nháy mắt đã cân nhắc lợi hại, thánh thượng sẽ không bắn tên không mục đích, tất nhiên là đã nắm được chứng cứ nào đó nên không thể giấu người việc gặp Dương Nguyên Khánh được nhưng lại cũng không thể thừa nhận việc mình gây nên thất bại của Lý Thúc Lương, phải tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu.- Bệ hạ, không phải là thần gặp Dương Nguyên Khánh mà là bị Dương Nguyên Khánh giam lỏng tại Bùi gia, dưới sự che chở của Bùi gia, nên thần mới thoát chết.Lý Uyên chăm chú nhìn y, lại bình thản hỏi:- Khi đó quân đội của Lý Thúc Lương ở đâu?Cái chết của Lý Thúc Lương là nỗi đau lớn trong lòng Lý Uyên, đến bây giờ vết thương lòng ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bản tấu chương cúa thái tử Kiến Thành lại khơi dậy nỗi đau trong lòng y.Bùi Tịch sớm đã nghĩ ra đối sách, chỉ là chẳng khi nào phải dùng đến nên y cũng điềm tĩnh nói:- Bệ hạ, thần xuất phát từ huyện Tắc Sơn trước khi đến huyện Văn Hỉ, lúc đó quân đội của quận vương Trường Bình cũng ở huyện Tắc Sơn, nên sau khi thần gặp Dương Nguyên Khánh thì liền phái thuộc hạ gửi thư cho quận vương Trường Bình, nhưng khi thuộc hạ của thần tới huyện Tắc Sơn thì không ngờ quân đội đã rời khỏi đó, kết quả là mất liên lạc với họ nên mới không thể thông báo cho quân Đường.

Thần luôn vì chuyện này mà tự trách bản thân.Sắc mặt Lý Uyên dần dần dịu trở lại, Bùi Tịch vẫn gửi thư điều này chứng tỏ không phải là y biết mà không báo, chẳng qua là y giấu việc gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng chính việc này làm cho Lý Uyên cảm thấy không hài lòng.- Việc khanh gặp Dương Nguyên Khánh tại sao lại giấu ta không báo?Bùi Tịch cắn môi, hạ giọng nói:- Thần sợ rằng thánh thượng biết được việc Dương Nguyên Khánh đến Văn Hỉ mà giận Bùi gia trong khi đó dù sao thì thần cũng họ Bùi, nên trong chuyện này thần cũng có lòng riêng.- Chỉ đơn giản như vậy sao?Lý Uyên lại lạnh lùng hỏi.- Thần sợ sẽ gặp phải sự chỉ trích của các đại thần nên chuyện này thần không hề nói với bất cứ ai, tuyệt đối không phải là muốn giấu bệ hạ.Lý Uyên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt mập mờ bất định, một lúc sau, y thờ dài nói:- Chuyện này trẫm cũng không muốn tìm hiểu thêm nữa nhưng tội gạt vua của khanh không thể tha được, tự mình tìm lý do đi!

Bãi chức thượng thư Lại bộ, cách chức tướng quốc nửa năm.Trong lòng Bùi Tịch thầm hận, y biết việc Lý Uyên bãi chức Lại Bộ thượng thư quan trọng nhất của y nhất định là có sự tố cáo của thái tử, không thông qua Ngự Sử đài mà đưa thẳng trực tiếp tới tay thánh thượng thì chỉ có thể là thái tử.

Hận càng thêm hận nhưng y lại không thể làm gì khác, chỉ biết hạ giọng nói:- Thần nguyện vì điện hạ đi thăm dò Ba Thục.Lý Uyên gật đầu, cái cớ này không tồi:- Được!

Ngày mai khi lâm triều khanh tự đưa ra đơn xin.- Thần tuân chỉ!Bùi Tịch mất hẳn tinh thần.

Y vốn mang theo tâm trạng vui mừng chạy đến đây để tố cáo chuyện của Thịnh Ngạn Sư, ai ngờ đâu chức Lại bộ thượng thư lại bị đánh mất, thánh thượng ngoài miệng thì khoan dung, không truy cứu nhưng đao thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Bây giờ y chỉ hi vọng sự việc Văn Hỉ lần này không để lại bất cứ một vết tích nào nữa.- Vi thần cáo lui.Lý Uyên thấy Bùi Tịch có chút nản lòng thoái chí nên không khỏi nở nụ cười.

Kì thực y không phải tức giận vì việc Bùi Tịch khi quân phạm thượng, bởi không dám nói việc mình gặp Dương Nguyên Khánh cũng là lẽ thường, y có thể hiểu được, mấu chốt là y thân là Thượng thư tả bộc xạ lại kiêm chức Lại bộ thượng thư.

Địa vị mà y đang giữ quá nhiều nên Lý Uyên muốn tìm cơ hội để cắt bớt một cái đi, hôm nay thời cơ đã đến.Lý Uyên khẽ cười nói:- Bùi tướng quốc gặp trẫm chẳng phải là có việc gì sao?

Sao chưa nói đã cáo lui rồi?Bùi Tịch thở dài:- Thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, hai ngày trước khi thiết triều bệ hạ có hỏi sứ giả bắc Tùy được phái đến Tây Lương là ai, thần đã dò hỏi được rồi.Lý Uyên không nhớ rõ nữa, dường như là có việc này.

Lúc đó y chỉ là thuận miệng nên mới hỏi vậy chứ không phải là chuyện gì to tát nhưng Bùi Tịch đã có lòng do la tin tức cho y thì cũng coi như là không tồi chút- Chuyện này trẫm có chút không nhớ nổi, vậy khanh nói cho trẫm biết sứ giả là ai?- Hổi bẩm bệ hạ, sứ giả là Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ của bắc Tùy.- Ừ!

Người đi sứ Tây Tần cũng là y, ngày trước y còn đảm nhiệm chức phụ tá của Dương Huyền Cảm, con người này hình như được Dương Huyền Cảm rất tín nhiệm, nguồn gốc của y là gì?Bùi Tịch chính là đang chờ câu hỏi này của Lý Uyên, y khom người nói:-Bệ hạ, người này là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, con cháu của Tạ thị ở Đan Dương, vị đại tướng trong quân đội của Dương Nguyên Khánh Tạ Ánh Đăng chính là người em trong tộc của y.

Chương 670 : chiếm đoạt Hà Bắc .

-Việc này không dễ dàng điều tra, hơn nữa những lời đồn kiểu như thế này chỉ cần ta không để ý tới thì qua mấy ngày nó sẽ tự lắng xuống thôi.Lý Uyên không hề có chút hứng thú nào với việc điều tra lời đồn đại này, y chuyển qua chuyện khác:- Nhưng chuyện này ngược lại cũng làm ta tỉnh ngộ ra, việc canh phòng biên giới không nên do một tướng canh giữ quá lâu, nên thay đổi lần lượt.

Vì thế trẫm đang suy nghĩ nên thay đổi một chút chủ soái của Bồ Tân quan, điều Thịnh Ngạn Sư tới phòng ngự ở kinh thành, như thế sẽ không còn can hệ gì tới những lời đồn đó nữa.Lý Kiến Thành lập tức trầm tư, lại còn nói không có can hệ gì, rõ ràng là do những lời đồn này, phụ hoàng thà giết sai ba nghìn chứ không chịu buông tha một người.

Thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không trực tiếp cách chức Thịnh Ngạn Sư thì cũng chính là đã nể mặt bản thân rồi.Lý Kiến Thành chỉ biết cúi người nói:- Nếu phụ hoàng đã quyết định thay thế tướng quân thì nhi thần cũng đồng ý tiến cử đại tướng đóng giữ ở đó.Lý Uyên gật đầu, chỉ cần Kiến Thành không phản đối việc điều Thịnh Ngạn Sư đi thì y cũng có thể nể mặt nó.

Y cũng biết Kiến Thành không muốn từ bỏ thế lực quân đội ở Quan Đông, hơn nữa Lý Uyên cũng có chút ý kiến với việc con thứ Lý Thế Dân chậm trễ tiêu diệt Lương Sư Đô.

Cho dù Thế Dân miệng thì nói là nhằm khôi phục khí thế quân sĩ, ổn định quân đội nhưng Lý Uyên nghi ngờ rằng Thế Dân muốn lợi dụng thời gian này để củng cố thế lực trong quân đội, nên mới chậm trễ không muốn tiến đánh Lương Sư Đô.Y quả thực muốn cho thái tử một chút quyền lực trong quân đội, Lý Uyên lại gật đầu:- Được, hoàng nhi muốn tiến cử ai làm tướng quân?- Nhi thần tiến cử đô úy Tạ Thúc Phương tướng quân ở quận Phùng Dực nhận chức chủ soái Bồ Tân quan hoặc là điều tướng trấn thủ Quảng Thông là Hà Thường tướng quân.Lý Uyên trầm tư một lát không nói, đúng lúc này thì tên thái giám bên ngoài cửa bẩm báo:- Điện hạ, Bùi Tịch tướng quốc tham kiến!Lý Kiến Thành cả kinh, Bùi Tịch xuất hiện lúc này nhất định sẽ buông lời gièm pha về việc của Thịnh Ngạn Sư, y nhất định sẽ không cho Bùi Tịch làm như vậy, liền nói:- Phụ hoàng!Lý Uyên khoát tay, vẻ mặt trầm xuống, có chút không vui nói:- Con là thái tử Đại Đường, chỉ vì chút chuyện này mà không giữ được bình tĩnh sao?

Hay là không tin tưởng trẫm?

Trong lòng trẫm rất rõ, việc này con không cần nghĩ nhiều thêm nữa, lui xuống mau!Lý Kiến Thành bất lực đành đưa lên một bản tấu chương:- Đây là bản tấu chương mà nhi thần đã viết, phụ hoàng rảnh rỗi có thể xem qua, là có liên quan tới Bùi Tịch.Lý Uyên gật đầu:- Đặt trên án, đi đi!Bản tấu chương do Lưu Văn Tĩnh viết, tố cáo tội trạng của Bùi Tịch ở Hà Đông biết mà không bẩm báo lên làm cho Lý Thúc Lương phải chết thảm, toàn quân bị diệt.

Nhưng Lý Kiến Thành nhận thấy nếu để Lưu Văn Tĩnh ra mặt kết tội thì không được ổn mà Ngự Sử Đài bên đó cũng có chút không yên tâm, nên y đã tự mình chép lại một bản đích thân giao cho phụ hoàng.Lý Kiến Thành đặt bản tấu chương lên án, lui xuống phía dưới, Lý Uyên lập tức ra lệnh:- Truyền Bùi tướng quốc yết kiến!Y cầm lấy bàn tấu chương thuận tay lật hai trang đọc nhưng ngay lập tức bị cuốn vào đó................Bùi Tịch hào hứng đi vào, đến trước ngự thư phòng liền gặp ngay Lý Kiến Thành, y cũng cả kinh, vẻ mặt đang vui mừng không thể ngăn lại được:- Thì ra là thái tử điện hạ!Lý Kiến Thành nhìn y một cách lạnh lùng, hừ một tiếng lớn, bước nhanh qua người y.

Bùi Tịch ngoảnh đầu lại nhìn Lý Kiến Thành đi xa mới âm thầm lắc đầu, nếu như không lật đổ y thì bản thân sẽ phải chết trong tay của y.Bùi Tịch tiến vào ngự thư phòng, thấy Lý Uyên đang toàn tâm toàn ý xem tấu chương nên y không dám làm phiền chỉ đứng bên cạnh không nói.

Lý Uyên gập lại tấu chương, liếc nhìn Bùi Tịch một cái, thờ ơ hỏi:- Lần trước Bùi tướng quốc đi tìm Bùi thị ở Văn Hỉ có gặp Dương Nguyên Khánh đúng không?Trong đầu Bùi Tịch đánh một cái “ầm”, việc mà y sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. lần trước Lý Thúc Lương bị giết sạch y đã may mắn thoát tội, y giải thích chuyện này với Lý Uyên rằng khi đó y đang ở Bùi phủ tại Văn Hỉ nên mới thoát chết nhưng lại giấu chuyện gặp Dương Nguyên Khánh.

Tuy nhiên chuyện này đã xảy ra lâu rồi nên y cứ nghĩ đã không có chuyện gì rồi vậy mà lại không nghĩ tới điểm mấu chốt này sẽ xảy ra.Bùi Tịch hoảng hốt vạn phần, lại không thể tìm ra một lời giải thích nào, chân mềm nhũn, quỳ phục xuống, giọng run run nói:- Bệ hạ thần có tội khi quân!- Nói như vậy đúng là ngươi có gặp Dương Nguyên Khánh?Bùi Tịch trong nháy mắt đã cân nhắc lợi hại, thánh thượng sẽ không bắn tên không mục đích, tất nhiên là đã nắm được chứng cứ nào đó nên không thể giấu người việc gặp Dương Nguyên Khánh được nhưng lại cũng không thể thừa nhận việc mình gây nên thất bại của Lý Thúc Lương, phải tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu.- Bệ hạ, không phải là thần gặp Dương Nguyên Khánh mà là bị Dương Nguyên Khánh giam lỏng tại Bùi gia, dưới sự che chở của Bùi gia, nên thần mới thoát chết.Lý Uyên chăm chú nhìn y, lại bình thản hỏi:- Khi đó quân đội của Lý Thúc Lương ở đâu?Cái chết của Lý Thúc Lương là nỗi đau lớn trong lòng Lý Uyên, đến bây giờ vết thương lòng ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bản tấu chương cúa thái tử Kiến Thành lại khơi dậy nỗi đau trong lòng y.Bùi Tịch sớm đã nghĩ ra đối sách, chỉ là chẳng khi nào phải dùng đến nên y cũng điềm tĩnh nói:- Bệ hạ, thần xuất phát từ huyện Tắc Sơn trước khi đến huyện Văn Hỉ, lúc đó quân đội của quận vương Trường Bình cũng ở huyện Tắc Sơn, nên sau khi thần gặp Dương Nguyên Khánh thì liền phái thuộc hạ gửi thư cho quận vương Trường Bình, nhưng khi thuộc hạ của thần tới huyện Tắc Sơn thì không ngờ quân đội đã rời khỏi đó, kết quả là mất liên lạc với họ nên mới không thể thông báo cho quân Đường.

Thần luôn vì chuyện này mà tự trách bản thân.Sắc mặt Lý Uyên dần dần dịu trở lại, Bùi Tịch vẫn gửi thư điều này chứng tỏ không phải là y biết mà không báo, chẳng qua là y giấu việc gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng chính việc này làm cho Lý Uyên cảm thấy không hài lòng.- Việc khanh gặp Dương Nguyên Khánh tại sao lại giấu ta không báo?Bùi Tịch cắn môi, hạ giọng nói:- Thần sợ rằng thánh thượng biết được việc Dương Nguyên Khánh đến Văn Hỉ mà giận Bùi gia trong khi đó dù sao thì thần cũng họ Bùi, nên trong chuyện này thần cũng có lòng riêng.- Chỉ đơn giản như vậy sao?Lý Uyên lại lạnh lùng hỏi.- Thần sợ sẽ gặp phải sự chỉ trích của các đại thần nên chuyện này thần không hề nói với bất cứ ai, tuyệt đối không phải là muốn giấu bệ hạ.Lý Uyên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt mập mờ bất định, một lúc sau, y thờ dài nói:- Chuyện này trẫm cũng không muốn tìm hiểu thêm nữa nhưng tội gạt vua của khanh không thể tha được, tự mình tìm lý do đi!

Bãi chức thượng thư Lại bộ, cách chức tướng quốc nửa năm.Trong lòng Bùi Tịch thầm hận, y biết việc Lý Uyên bãi chức Lại Bộ thượng thư quan trọng nhất của y nhất định là có sự tố cáo của thái tử, không thông qua Ngự Sử đài mà đưa thẳng trực tiếp tới tay thánh thượng thì chỉ có thể là thái tử.

Hận càng thêm hận nhưng y lại không thể làm gì khác, chỉ biết hạ giọng nói:- Thần nguyện vì điện hạ đi thăm dò Ba Thục.Lý Uyên gật đầu, cái cớ này không tồi:- Được!

Ngày mai khi lâm triều khanh tự đưa ra đơn xin.- Thần tuân chỉ!Bùi Tịch mất hẳn tinh thần.

Y vốn mang theo tâm trạng vui mừng chạy đến đây để tố cáo chuyện của Thịnh Ngạn Sư, ai ngờ đâu chức Lại bộ thượng thư lại bị đánh mất, thánh thượng ngoài miệng thì khoan dung, không truy cứu nhưng đao thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Bây giờ y chỉ hi vọng sự việc Văn Hỉ lần này không để lại bất cứ một vết tích nào nữa.- Vi thần cáo lui.Lý Uyên thấy Bùi Tịch có chút nản lòng thoái chí nên không khỏi nở nụ cười.

Kì thực y không phải tức giận vì việc Bùi Tịch khi quân phạm thượng, bởi không dám nói việc mình gặp Dương Nguyên Khánh cũng là lẽ thường, y có thể hiểu được, mấu chốt là y thân là Thượng thư tả bộc xạ lại kiêm chức Lại bộ thượng thư.

Địa vị mà y đang giữ quá nhiều nên Lý Uyên muốn tìm cơ hội để cắt bớt một cái đi, hôm nay thời cơ đã đến.Lý Uyên khẽ cười nói:- Bùi tướng quốc gặp trẫm chẳng phải là có việc gì sao?

Sao chưa nói đã cáo lui rồi?Bùi Tịch thở dài:- Thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, hai ngày trước khi thiết triều bệ hạ có hỏi sứ giả bắc Tùy được phái đến Tây Lương là ai, thần đã dò hỏi được rồi.Lý Uyên không nhớ rõ nữa, dường như là có việc này.

Lúc đó y chỉ là thuận miệng nên mới hỏi vậy chứ không phải là chuyện gì to tát nhưng Bùi Tịch đã có lòng do la tin tức cho y thì cũng coi như là không tồi chút- Chuyện này trẫm có chút không nhớ nổi, vậy khanh nói cho trẫm biết sứ giả là ai?- Hổi bẩm bệ hạ, sứ giả là Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ của bắc Tùy.- Ừ!

Người đi sứ Tây Tần cũng là y, ngày trước y còn đảm nhiệm chức phụ tá của Dương Huyền Cảm, con người này hình như được Dương Huyền Cảm rất tín nhiệm, nguồn gốc của y là gì?Bùi Tịch chính là đang chờ câu hỏi này của Lý Uyên, y khom người nói:- Bệ hạ, người này là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, con cháu của Tạ thị ở Đan Dương, vị đại tướng trong quân đội của Dương Nguyên Khánh Tạ Ánh Đăng chính là người em trong tộc của y.

Chương 671 : Sứ giả từ Lạc DươngTừ Thế Tích im lặng không nói, y rất biết, đứng trên thành Lê Dương có thể nhìn từ trên cao xuống thấy thuyền bè tấn công bên trong kênh đào, một trăm cái máy bắn đá, có thể tiêu diệt gần như hoàn toàn một nghìn thuyền chiến lớn ấy.

Chiếm lấy thành Lạc Dương, cũng có thể trở thành vùng hậu cần quan trọng để tấn công quân Đậu Kiến Đức ở tuyến phía nam.- Tổng quản, việc tấn công thành Lạc Dương để thần đi!

Việc này chỉ có thần là thích hợp nhất.Nói mãi nửa ngày, ý của Dương Nguyên Khánh chính là như vậy.

Hắn cười, nói với Từ Thế Tích:- Hôm nay là 27 tháng Chạp chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết, đây cũng chính là thời khắc phòng ngự lỏng lẻo nhất, ngươi hãy xuất phát ngay bây giờ, ta cho ngươi ba nghìn kỵ binh, ba ngày sau nhất định phải chiếm được thành Lê Dương, đồng thời chiếm được thuyền bè ở bến Lê Dương.- Mạt tướng tuân lệnh!Từ Thế Tích quay người lên ngựa, dẫn theo hơn một trăm thị vệ chạy nhanh về hướng huyện Tân Hương.

Dương Nguyên Khánh lúc này lại quay đầu nhìn về phía châu Trung Than, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú đặc biệt, đã rất lâu rồi hắn mới lại đích thân ra trận...........Màn đêm bắt đầu buông xuống, bóng đêm bao phủ hai bên bờ Hoàng Hà, sao giăng đầy trên bầu trời đêm, tuyết đọng trên mặt sông Hoàng Hà phản chiếu ánh sáng yếu ớt làm cho mặt sông dường như được rải một lớp bạc sáng chói.

Trong bóng đêm, một đội quân ba ngàn người đang hối hả chạy trên mặt sông.Sông Hoàng Hà đã được đóng một lớp băng rất rắn chắc, bên trên phủ một lớp băng rất dày, khiến mặt sông không bị trơn trượt, mà khi đi lên phát ra tiếng “cót két”.

Dương Nguyên Khánh cưỡi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn châu Trung Than từ xa đang dần gần lại.Châu Trung Than là một hòn đảo kéo dài, đảo được che phủ bởi rừng cây rậm rạp.

Hòn đảo này vốn là một phần của đất liền, nhưng không biết từ khi nào trong một trận lụt trên sông Hoàng Hà đã làm cho diện tích đất liền ở phía nam bị Hoàng Hà nuốt mất, bán đảo ở giữa sông trước đây nay biến thành cô đảo.

Châu Trung Than có diện tích hàng nghìn mẫu với một ngôi làng đánh cá.

Hơn một trăm năm về trước, trên đảo có xây một tòa thành, gọi là Hà Dương quan, tòa thành có hình chữ nhật, chu vi ba dặm, có thể đóng ở đó hơn một ngàn quân.Hiện nay, trong thành đích xác có một ngàn binh lính, tướng quân coi giữ gọi là Tôn Phục, là Ưng dương lang tướng trong quân đội của Lý Mật.

Hai ngày trước, Tôn Phục nhận được tin báo thám tử nói phần lớn quân Tùy đang tập trung ở Hà Dương, lúc đó Tôn Phục ngay lập tức nhận thức được quân Tùy rất có khả năng muốn tấn công Hà Dương quan, còn nếu không phải tấn công Hà Dương quan, thì là tấn công bến Minh Tân.Tôn Phục sốt sắng một cách lạ thường, một mặt phái người đến thành Lạc Khẩu khẩn cấp cầu viện tướng quân Vương Bá Đương, mặt khác y còn phái thám tử ngày đêm tuần tra, quan sát động tĩnh bờ Hà Bắc.Lúc này, Tôn Phục đang đứng trên thành tuần tra, mặc dù thời tiết ngoài trời về đêm giá buốt nhưng y vẫn không dám có chút khinh xuất.

Do tầm mắt ban ngày có thể nhìn thấy rất xa nên quân Tùy thường sẽ không tấn công vào ban ngày mà khả năng lớn nhất là chúng sẽ tấn công vào ban đêm khi công tác phòng ngự và tầm nhìn kém.Y chia quân đội của mình làm ba đội, ngày đêm không ngừng tuần tra phía trên thành.

Ngay lúc đó một gã trinh sát tuần tra k từ xa vội vàng chạy tới, đứng dưới thành hét lớn:- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phát hiện một đội quân nhà Tùy có khoảng ba ngàn người đang tiến đến thành của chúng ta, chúng đã tới ngoài hai dặm trên mặt sông rồi.Tôn Phục thất kinh, quân địch quả nhiên đã đến rồi, y lập tức quay đầu lại hô lớn:- Gõ chuông báo động, lệnh cho tất cả lên trên thành phòng ngự!- Keng!

Keng!

Keng!Tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên, trong bóng đêm tĩnh mịch tiếng của nó lại càng vang xa.Dương Nguyên Khánh ghìm lại dây cương, hắn nghe thấy rất rõ tiếng chuông báo động, đối phương đã phát hiện ra bọn họ, hắn ngay lập tức hét lên ra lệnh:- Toàn quân ngừng lại không đi về phía trước nữa!Cả đội quân dừng lại, lúc này bọn họ còn cách châu Trung Than một dặm nữa nên có thể trông thấy rõ ràng cánh rừng rậm trên đảo nhưng lại không trông thấy Hà Dương quan bởi bị cánh rừng rậm kia che mất tầm nhìn.Dương Nguyên Khánh quay lại nói với hai tên thân binh nói:- Đi nói với người trong thành rằng ta Dương Nguyên Khánh đích thân đem quân tới, nói chủ tướng đầu hàng thì có thể phong quan gia tước còn nếu không y sẽ không thể sống qua sáng ngày mai!Hai tên thân binh thúc ngựa đi, vượt qua cánh rừng rậm, chỉ trong chốc lát đã tới chân thành, cách thành mấy chục bước, một tên thân binh hô lớn:- Chủ tướng trên thành nghe đây, Sở vương điện hạ đích thân dẫn quân đến, lệnh cho các ngươi hạ vũ khí đầu hàng, như thế có thể được phong quan tiến chức, nếu phản kháng chống lại thiên binh thì các ngươi sẽ không thể sống qua ngày mai.Quân coi giữ thành đột nhiên xôn xao hết cả lên, thì ra là Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn quân tới, nghe tin ánh mắt của rất nhiều người lộ rõ vẻ sợ hãi.

Tôn Phục từng là thân binh của Lý Mật, tận tâm trung thành với Lý Mật, y không có dù chỉ là một chút ý nghĩ đầu hàng, y cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lớn tiếng quát:- Bắn cung!

Bắn chết bọn chúng.Dưới thành tên bắn dày đặc, hai tên thân binh dùng khiên lớn chống đỡ, nhanh chóng lui ra sau, một con ngựa không may bị tên bắn trúng, ngã xuống đất khiến cho tên thân binh cũng lộn nhào từ trên ngựa xuống.

Tên còn lại nhanh chóng tiến lên phía trước hộ vệ, hai người một ngựa cấp tốc chạy thật xa.Lời hồi bẩm của hai tên thân binh khiến Dương Nguyên Khánh giận tím mặt, chỉ một tên tướng quân nhỏ bé mà dám khi quân.

Hắn rút đao ra, cao giọng ra lệnh:- Đoạt lấy thành trì, ban thưởng gấp đôi, ai chém đầu Tướng trấn thủ thăng quan ba bậc, thưởng nghìn lạng bạc!Quân Tùy khí thế phấn khởi, ba nghìn binh lính chạy gấp về hướng Hà Dương quan.

Ba nghìn quân mang theo mười cái thang để công thành và một cái chùy gỗ công thành, chùy gỗ này được ba mươi con ngựa kéo đi.Chỉ trong chốc lát, quân Tùy đã tới Hà Dương Quan, nhưng họ không vội vàng công thành mà sắp xếp quân đội thành hàng ngay ngắn ngoài thành một trăm năm mươi bước, chờ lệnh của Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đứng trên đồi cao nhìn, quan sát tòa thành dưới ánh sáng của những ngôi sao.

Thành cao khoảng hai trượng, chỉ có một cửa thành phía bắc, một thành hào rộng đã bị đông thành băng, trên thành có rất nhiều binh lính.

Như thế có thể nhận thấy bọn chúng đã có sự chuẩn bị, trên thành tưới nước lại càng làm cho cả tòa thành này trở nên trong suốt.Dùng thang công thành thì sẽ không dễ để đánh bại thành, ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại trên cửa thành, dùng chùy gỗ công thành có thể đáng tin hơn, hắn lập tức ra lệnh:- Trước tiên hãy kiểm tra chông sắt!Ngay lập tức có mấy tên binh lính, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm, lát sau quay trở lại bẩm báo nói:- Khởi bẩm tổng quản, trên mặt đất đã rải đầy chông sắt!Quả nhiên nằm trong dự liệu của hắn, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh khu rừng rậm rạp, hắn chiến đao ra lệnh:- Chém cây tùng trải đường!Cách tốt nhất để đối phó với chông sắt là rải một con đường mới, ví dụ như dùng túi bọc đất lót đường, hay là dùng tấm ván gỗ trải đường.

Nếu như cây cối xung quanh nhiều thì dùng cây cối lót đường cũng là một phương pháp đơn giản mà hiệu quả, đặc biệt là cây tùng, mười cây có thể trải được một con đường mới.Hơn một nghìn quân bắt tay vào làm, lát sau chém hạ hàng trăm cây tùng, binh lính kéo cây tùng chạy.

Lúc này trên thành tên bắn xuống dày đặc, quân Tùy dùng khiên lớn chống đỡ, trải đường giữa làn tên bắn như mưa.

Cứ năm cây tùng một hàng, rất nhanh chóng đã tạo ra được một con đường mới rộng rãi bằng cây tùng, chông sắt đầy trên đường giờ không còn có tác dụng.Lúc đó, hơn trăm lính một tay cầm khiên một bên vác lấy thùng dầu hỏa, bất chấp làn mưa tên, men theo đường cây tùng mà tiến vào thành.

Từng thùng dầu hỏa được trải trên cầu hộ thành, màu đen của dầu chảy khắp mặt đất.

Ngay sau đó đám binh lính chạy thật nhanh trở về, một mũi hỏa tiễn được bắn lên không trung, trên bầu trời bay một đường hình vòng cung rồi bắn vào chỗ dầu hỏa đó.

Một trận lửa lớn lập tức rừng rực thiêu đốt, lửa lớn đốt cháy hết cầu hộ thành.Tại bến đò Minh Tân cách châu Trung Than ngoài hai dặm, hàng chục tên kỵ binh người và ngựa trốn trong rừng rậm, từ xa nhìn biển lửa kéo dài mấy dặm ở bờ nam Hoàng Hà.

Đó chính là hàng nghìn thuyền bè vẫn đóng băng trong lòng sông nay bị đốt cháy, lửa cháy nhanh chóng lan thành biển lửa, khói đặc cuồn cuộn, chỉ thấy một đội quân nhà Tùy cầm đuốc chạy vụt trên mặt sông...Những thuyền chiến này đều là thuyền chiến của quân đội Ngõa Cương, quân Tùy không có cách nào bắt được bọn chúng, liền một mồi lửa đốt cháy hết tất cả chỗ đó.

Những thuyền chiến này phần lớn là thuyền bè của quân Tùy, được chế tạo vào thời vương triều Tùy thịnh vượng nhất trong khi sức dân mệt mỏi như ngày hôm nay, nghĩ lại chế tạo ra nhiều thuyền như vậy đã không phù hợp với tình hình khách quan rồi.

Người cưỡi ngựa thở dài một tiếng, kế tuyệt hậu của Dương Nguyên Khánh làm cho quân đội của bọn chúng trên bờ bắc Hoàng Hà tan thành bọt nước.- Tướng quân, trong châu Trung Than cũng cháy rồi!Một tên kỵ binh chỉ vào ánh lửa bên trong Hoàng Hà cách đó ngoài hai dặm hô lớn.Trước mặt đội ngũ một gã nam nhân khôi ngô cường tráng đang híp đôi mắt dài và nhỏ của y lại chăm chú nhìn ánh lửa dấy lên trong châu Trung Than nơi đó chắc là Hà Dương quan, như vậy là quân Tùy đã bắt đầu tấn công Hà Dương quan rồi.Nhóm người này là sứ giả mà Vương Thế Sung phái đi gặp Dương Nguyên Khánh, khi Dương Nguyên Khánh vừa đặt chân đến Hà Nội đã bị thám tử của Vương Thế Sung phát hiện.

Dẫn đầu đoàn người này là Vương Nhân Tắc -cháu trai của Vương Thế Sung, bọn họ ngày đêm đuổi theo, chuẩn bị qua đêm ở Hoàng Hà thì lại phát hiện ra cuộc chiến của Hà Dương quan.Ánh mắt Vương Nhân Tắc vô cùng phức tạp.

Thành trì bên trong châu Trung Than mặc dù được gọi là Hà Dương quan nhưng thực ra nó nên là một vùng đất thuộc bờ nam Hoàng Hà.

Điều này tuy có thể giải thích được là quân Tùy muốn tăng cường tuyến phòng ngự của quận Hà Nội nhưng ý nghĩa chiến lược thực tế của việc chiếm Hà Dương quan là có thể trực tiếp áp chế phía nam, bến Minh Tân hình như đã là vật trong tay của nó rồi.Điều này khiến Vương Nhân Tắc cảm thấy vô cùng nghi ngờ, dụng ý thật sự của việc chiếm Hà Dương quan của quân Tùy là gì, lẽ nào quân Tùy có ý đồ gì đó với Hà Nam?Tuy nhiên Vương Nhân Tắc cũng biết, trong một thời gian ngắn quân Tùy không thể suy nghĩ tới Hà Nam được.

Mục tiêu chiến lược của bọn chúng là tại Hà Bắc, chiếm Hà Dương quan hẳn là suy nghĩ từ góc độ phòng ngự.

Cho dù là vậy thì y vẫn quay đầu lại ra lệnh cho một tên thuộc hạ:- Tức tốc trở về báo cáo với vương gia chuyện này!Nghe xong tên tùy tùng này lập tức quay đầu ngựa chạy về phía thành Lạc Dương.

Một tên thuộc hạ khác hỏi:- Tướng quân, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?- Chúng ta cứ coi như không trông thấy gì hết, đến huyện Hà Dương!Vương Nhân Tắc thúc ngựa đi trên mặt sông, bất chấp giá rét trên sông, đi về hướng bờ bên kia Hoàng Hà...........Trước Hà Dương quan, lửa của cầu Hộ Thành vẫn bốc cháy rừng rực, quân coi giữ thành lúng túng.

Cũng chính lúc này bọn họ đã nhận ra được ý đồ của quân nhà Tùy, liền đổ nước nóng từ trên thành xuống, nhưng không có chút tác dụng nào.Dương Nguyên Khánh đứng trên một gò đất cao, chăm chú nhìn đám quân coi giữ thành luống cuống dập lửa.

Lúc này hắn trông thấy một tên lính trên thành mang theo một túi đất cát, Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:- Dùng nỏ áp chế!- Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tiếng trống dồn vang lên, một nghìn quân Tùy từ trong hàng ngũ chạy ra, trên tay ra sức cầm lấy một cái nỏ lớn.

Đây là loại thất thạch đại hoàng nỗ, loại này phải nhờ đến sức của hai tráng sĩ hợp lại mới có thể mở được nỏ, cự li bắn của nỏ tới ba trăm năm mươi bước.

Nếu như bắn trong phạm vi hai trăm bước, lại có thể dùng mũi tên đại binh, lấy sắt làm mũi tên, mũi tên dài hai thước bốn tấc, trong vòng một trăm năm mươi bước có thể xuyên thủng lá chắn của đối phương.Một nghìn binh sĩ tay cầm năm trăm nỏ lớn, cứ hai người đứng đối diện với nhau, hai chân dẫm lên trụ của nỏ, bốn cánh tay ra sức kéo dây cung, dây cung chầm chậm mở ra, bóp chặt dây nịt, một tên lính dùng vai gánh lấy nỏ lớn, một tên lính khác thì trang bị mũi tên.Một nghìn binh lính này đều là thân vệ của Dương Nguyên Khánh, đã qua huấn luyện nên động tác của bọn họ cực kì thành thạo, chỉ trong chốc lát, năm trăm tiễn lớn đã sẵn sàng ngắm chuẩn lầu phía trên thành.

Ngay sau đó viên ưng dương lang tướng hét lớn một tiếng:- Bắn!Chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc, năm trăm mũi tên bay ra khỏi cung, bắn về phía tường thành, có mũi tên bắn trúng vào lỗ châu mai, những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi, đá vụn bay tung tóe, lại có mũi tên bắn trúng vào đám quân lính trên thành.

Đám binh lính không kịp phòng ngự bị tên bắn trúng đầu và cơ thể, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó một đợt tên thứ hai lại đến, lại ó thêm chục tên lính nữa bị tên bắn ngã xuống.

Cung nỏ của quân Tùy mạnh khiến cho quân Ngõa Cương run như cầy sấy, quân coi giữ thành sợ tới mức ngồi xổm xuống, không dám thò đầu lên.Cầu Hộ Thành cháy trong đủ nửa canh giờ, cầu Hộ Thành đã bị đốt thành than nay không thể chịu nỗi sức nặng của mình, gãy một cái rầm, một phần giữ lại trên tường thành, một phần lại rơi xuống mặt sông, nứt ra thành năm sau mảnh.- Nỏ lớn yểm hộ, đánh trống công thành!Dương Nguyên Khánh hạ lệnh tấn công thành.Tiếng trống lớn bỗng nhiên vang lên, ‘tùng!

Tùng!tùng!’tiếng trống đinh tai vang khắp châu Trung Than, đến cả thành Hà Dương cách đó mười dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.Vương Nhân Tắc khi gần đến bờ bên kia Hoàng Hà bỗng dưng quay đầu lại, căng thẳng nhìn về phía châu Trung Than.

Đúng lúc này thì hàng trăm kỵ binh trinh sát từ bốn phương tám hướng chạy đến, bao vây lấy đoàn hơn mười người của Vương Nhân Tắc, trăm tên lính này chĩa cung nỏ về phía bọn họ.- Là ai?Tên giáo úy cầm đầu lớn tiếng quát.Vương Nhân Tắc giơ tay lên, hô lớn trong gió rét:- Chúng tôi là sứ giả do Đông Đô Trịnh vương phái đến, cầu kiến Sở Vương điện hạ!- Xuống ngựa, bỏ vũ khí xuống!Vương Nhân Tắc xoay người xuống ngựa, vứt cung đao xuống dưới mặt đất, tất cả tùy tùng cũng bỏ hết vũ khi xuống.

Ngay lập tức mười mấy tên quân Tùy tiến lên phía trước nhặt lấy vũ khí, lại soát người bọn họ, rồi quay lại hồi bẩm:- Giáo úy, trên người bọn họ không có vũ khí!- Dẫn bọn chúng vào trong thành!Mấy trăm binh sĩ áp giải đoàn người Vương Nhân Tắc tiến vào bên trong thành Hà Dương.Trước cửa thành Hà Dương, giữa tiếng trống lớn, cột lớn công thành được đem ra xuất trận.

Đây là cột gỗ được tạo nên từ cây gỗ có hàng nghìn năm tuổi, đầu chùy gắn một thỏi gang, thân cột gỗ có tay cầm, nặng tới hàng nghìn cân, do một trăm hai mươi tên lính chuyển đi, hai bên có sáu mươi người đứng, lại có hai trăm người mang khiên yểm trợ.Cột gỗ cung thành lớn này giống như một con rết màu đen, men theo đường cây tùng chầm chậm tiến lên.

Một nghìn năm trăm tên lính khác đang xếp hàng phía sau, đợi khi cửa thành được phá liền tiến vào bên trong.

Lúc này cung nỏ lớn của quân Tùy đã ngăn chặn được quân địch, từng đợt mũi tên sắt liến tiếp bắn về phía tường thành, đá trong lỗ châu mai văng khắp nơi.Chủ tướng quân Ngõa Cương Tôn Phục lòng nóng như lửa đốt, y nhìn qua lỗ châu mai thấy cột gỗ công thành đang chậm rãi tiếp đến cửa thành trong khi đó quân đội của y bị cung nỏ của quân Tùy ép tới mức không ngóc đầu lên được, y gấp gáp hét lớn:- Chuẩn bị lăn cây đá từ trên xuống!Mấy trăm binh sĩ khom lưng, chất trên thành những cây lăn dài ba thước và một khối đá lớn nặng chừng mười cân.

Bọn chúng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể dùng cách ném những hòn đá lăn này xuống bên dưới.Quá nửa cầu treo bị nứt ra thành năm sáu mảnh văng khắp mặt băng, lửa cũng đã tắt, cây cầu bị đốt thành than giờ vẫn còn một chút tàn lửa, màu hồng của ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, mấy tên lính nhà Tùy dùng búa lớn xông đến đập mạnh, khiến cây cầu treo nát vụn hoàn toàn.Cũng đúng trong lúc này thì đá lăn từ trên thành đổ xuống như mưa, mười mấy tên lính Tùy không phòng ngự kịp nên bị hòn đá và cây lớn đè lên, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.Tên giáo úy chỉ huy đánh thành tức giận, hét lớn một tiếng:- Đụng cây!Một trăm hai mươi tên lính gia tăng tốc độ, nhấc cột gỗ công thành đánh vào cửa thành. ‘ầm.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, lực của cột gỗ nghìn cân đánh vào cửa thành khiến cho cửa thành rung động mạnh, cát đá trên tường thành rào rào rơi xuống, rất nhiều binh lính trên thành đau đớn cuộn mình nhảy xuống đất.

Lực công thành quá lớn này làm cho tim của bọn họ gần như đều vỡ vụn ra hết.Tinh thần tuyệt vọng lan nhanh trên cả tòa thành, rất nhiều binh sĩ đã nhận thức được chủ soái của tòa thành không thể trụ nổi nữa, không có vũ khí thủ thành hạng nặng thì cửa thành sớm muộn gì cũng bị công phá.

Hơn nữa lần này lại do đích thân Dương Nguyên Khánh xuất quân tấn công, trong lòng quân sĩ bắt đầu thấy sụp đổ.

Nhiều binh lính nhân lúc đêm tối, lặng lẽ chạy về phía nam thành, từ phía nam thành chạy trốn.Chủ tướng Tôn Phục thấy trên thành chỉ còn lại mấy trăm người, y gấp đến độ hét khản cả giọng:- Dùng đá ném xuống!Mấy chục tên lính bên cạnh y mang theo đá lên liều lĩnh ném xuống phía dưới.

Đúng lúc này lại một trận mưa tên gồm khoảng năm trăm tên được bắn tới, hơn hai mươi lính bị tên bắn ngã xuống đất.

Tôn Phục cũng bị một mũi tên bắn vào vai trái, lực lớn của mũi tên khiến y bị ném đi trên mặt đất, mũi tên nhọn bắn xuyên qua phía sau, nỗi đau xuyên tâm khiến y dường như đã ngất đi.Trong tiếng hét thống thiết, cột gỗ lại một lần nữa đánh vào cửa thành, cửa thành lại một lần nữa không thể chống đỡ nên bị công phá, hàng trăm quân Tùy cùng với cột gỗ chạy ào vào bên trong.Dương Nguyên Khánh thấy thành đã được phá, hắn rút đao huy động toàn quân, lớn tiếng ra lệnh:- Đánh vào bên trong, quân thủ thành toàn bộ một người cũng không được để lại, giết hết cho ta!Một nghìn năm trăm kỵ binh bỗng thúc ngựa phi nhanh, vừa đi vừa hét tiếng giết động trời, vung đao tiến đánh vào trong thành.............Canh ba, Dương Nguyên Khánh dẫn quân trở về Hà Dương thành thì châu Trung Than và huyện Hà Dương đã bị một nghìn quân Tùy tiếp quản, cướp được hơn bốn trăm chiến thuyền bị bỏ neo ở châu Trung Than, trong khi đó hơn một nghìn năm trăm chiến thuyền ở bờ nam Hoàng Hà cũng bị thiêu sạch.

Chương 672 : Nhắc lại điều kiện- Tổng quản!Dương Nguyên Khánh vừa vào đến thị trấn thì một tên giáo úy chạy lên phía trước bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, sứ giả của Vương Thế Sung đã đến, là Vương Nhân Tắc cháu của Vương Thế Sung, y đang đợi tổng quản tiếp kiến.Lúc này đã là canh ba rồi, Dương Nguyên Khánh cũng có chút mệt mỏi, hắn đang định nói đợi đến ngày mai hãy gặp, nhưng lại thay đổi ý định, hắn gật đầu:- Dẫn y đến tiếp kiến ta!Nơi ở tạm thời của Dương Nguyên Khánh là ở nha huyện, hắn trở về phòng, trong phòng đã đốt sẵn một chậu than, trong phòng ấm áp như mùa xuân vậy.

Bùi Thanh Tùng tiến lên phía trước giúp hắn bỏ áo khoác, Dương Nguyên Khánh xoa hai tay đang lạnh của mình hỏi:- Bên Thái Nguyên có tin tức gì hay không?Bùi Thanh Tùng cười nói:- Bên Thái Nguyên không có tin gì nhưng bên Trường An có tin được truyền tới, Bùi Tịch bị miễn chức Lại bộ thượng thư, bị phái đi Ba Thục nhậm chức An phủ sứ, Thịnh Ngạn Sư cũng bị điều vào kinh, Bồ Tân quan do Hà Thường tiếp nhận.Dương Nguyên Khánh không nhịn được nở nụ cười:- Lão Lý này cũng rất biết xử lý công việc đây! hai bên đánh năm mươi đại bản.Dương Nguyên Khánh ngồi xuống hơ tay trên chậu than hồng, lại liếc nhìn Bùi Thanh Tùng một cái:- Nói ta xem cái nhìn của khanh.Bùi Thanh Tùng cúi đầu nghĩ:- Ty chức cho rằng, một bên chỉ là một tướng lĩnh bình thường trong quân đôi, một bên là tướng quốc đệ nhất đương triều, hình như không cân bằng cho lắm.

Nếu như giáng chức một tên tướng lĩnh thuộc hạ của Lý Thế Dân thì có thể là đánh năm mươi đại bản nhưng người bị giáng chức ở đây lại là Bùi Tịch.

Ty chức thấy đây chắc hắn không phải một việc.Dương Nguyên Khánh tỏ ý gật đầu khen ngợi, Bùi Thanh Tùng tuy không có chút kinh nghiệm triều chính nào nhưng có thể suy nghĩ tới mức này cũng chứng minh y có tài trí hơn người.- Ngươi nói không sai, đây chắc hẳn là sự phản kích của thái tử, bọn chúng nắm lấy điểm yếu của Bùi Tịch chỉ có điều lão Lý xử lý một cách rất từng trải, đặt hai chuyện ấy lại với nhau nên nhìn vào thì tưởng như đó chỉ là đánh mỗi bên năm mươi đại bản.

Tuy nhiên Lý Uyên lại không bổ nhiệm cho Tạ Phương Thúc là chủ tướng Bồ Tân quan mà lại điều thủ quảng thông thương Hà Thường đến, điều này nhất định có nội tình bên trong.- Tổng quản, bên trong có nội tình gì?Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:- Điều này thì ta cũng không biết, nhưng Lý Uyên y bổ nhiệm Hà Thường người có thù giết thầy với ta làm chủ tướng Bồ Tân quan, y có ý muốn khiêu khích ta chăng?Có thể thấy Dương Nguyên Khánh mới từ chiến trường trở về, sát khí trên người còn chưa tan hết.

Trong hoàn cảnh này, những lời nói lạnh như băng của Dương Nguyên Khánh khiến cho Bùi Thanh Tùng cảm thấy lạnh người, rùng mình một cái.Lúc này, một thân vệ ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, Vương Nhân Tắc tới.- Mời y vào!Chỉ chốc lát sau, hai gã thân binh dẫn Vương Nhân Tắc tới.

Vương Nhân Tắc tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ:- Vương Nhân Tắc tham kiến Sở Vương Điện hạ!- Vương Tướng quân qua lại nhiều lần, không cần phải đa lễ, mời ngồi!- Tạ ơn Điện hạ!Vương Nhân Tắc ngồi xuống, nhìn thoáng qua Bùi Thanh Tùng.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, giới thiệu với y:- Vị này chính là Ký thất tham quân, họ Bùi tên Thanh Tùng, là người của ta, có thể tin tưởng được.- Họ Bùi!Vương Nhân Tắc bừng tỉnh hiểu ra, vội vã chắp tay cười nói:- Thì ra là Văn Hỉ Bùi thị cao tài, thất kính.Bùi Thanh Tùng có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng quay lại thi lễ.

Y ngồi một bên, bày giấy ra, ghi lại cuộc nói chuyện của Tổng quản và nhân vật trọng yếu, đây là chức trách của y.

Đối phương là sứ giả của Vương Thế Sung, đương nhiên phải đối đãi trịnh trọng.Thật ra Dương Nguyên Khánh không có thói quen ghi chép lại các hội nghị như thế này, nhưng mà ghi chép lại cũng có lợi, sau này, một số chuyện trọng yếu mà hắn quên mất, hắn liền có thể hỏi đến ghi chép của Bùi Thanh Tùng.Lúc này, hình Dương Nguyên Khánh nghĩ tới điều gì đó, khóe môi lộ ra một nụ cười:- Nghe nói Vương Thượng thư được phong làm Trịnh Vương, thật là đáng mừng!Vương Nhân Tắc thở dài:- Ở trước mặt Sở Vương, chúng ta đừng nói những lời dối trá.

Thúc phụ ta được phong làm Trịnh Vương đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt trong triều, là Hoàng Thái Đế cực lực bác bỏ kiến nghị phản đối, dốc hết sức kiên trì quyết định.

Vì cái tước Trịnh Vương này mà đã ba ngày nay, các đại thần không vào triều.

Hiện tại cả Lạc Dương đều là một mảng hỗn loạn, thúc phụ chỉ có thể hướng Sở Vương Điện hạ cầu viện.Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà, hắn không nhắc đến chuyện viện trợ, mà không nhanh không chậm nói:- Ta nhớ rõ là ta từng nói rồi.

Ta cũng ủng hộ Vương Thượng thư, ý của ta là muốn Lạc Dương mau chóng ổn định.

Giá lương thực có thểép xuống, dân chúng Lạc Dương có thể sống sót.

Nhưng hiện tại, thế cục của Lạc Dương càng loạn hơn.

Các ngươi không có nghĩ tới, làm cách nào mới có thể thoát khỏi cục diện hỗn loạn này sao?Ý tứ của Dương Nguyên Khánh đã quá rõ ràng, ủng hộ Vương Thế Sung đăng cơ.

Lịch sử Nam Tùy kết thúc, Thái Nguyên lập tức trở thành thế lực chính thống duy nhất của triều Tùy, đồng thời, Vương Thế Sung đăng cơ cũng có thể ổn định cục diện hỗn loạn của Lạc Dương.

Bằng sự mạnh mẽ của y, có thể chèn ép giá lương thực xuống.Lần này Vương Nhân Tắc trở lại, chính là muốn đàm phán về chuyện này.

Thúc phụ Vương Thế Sung của y và Lô Sở ở triều đình đã tạo thành thế như nước với lửa, mâu thuẫn ngày càng gay gắt, sắp đến lúc ngả bài rồi.

Chủ lực của Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập cầm chân ở quận Bành Thành, khiến cho y không thể trợ giúp Lạc Dương, như vậy bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này, một đòn đoạt chính quyền.Nếu muốn để cho dân chúng Lạc Dương ủng hộ Vương Thế Sung đăng cơ, nhất định trong tay phải có lương thực, có lương thực là có quyền lên tiếng.

Nhưng lương thực sẽ không từ trên trời rơi xuống, hoặc là đánh bại Lý Mật tại thành Lạc Khẩu, nhưng điều này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, chỉ còn cách cầu sự ủng hộ của Dương Nguyên Khánh.Vương Nhân Tắc thấp giọng nói:- Lần này ta phụng mệnh thúc phụ đến đây bái kiến Tổng quản, cũng là bởi vì thúc phụ đã quyết định thay thế Hoàng Thái Đế…Những lời này vừa lọt vào đôi tai của Bùi Thanh Tùng, cả người y run lên, nghiên mực trên bàn tí thì bị lật.

Giờ y mới hiểu được ý tứ và Tổng quản vừa nói, chính là muốn cho Vương Thế Sung đoạt vị đăng cơ.

Y đứng lên, hai tay run rẩy kịch liệt.Dương Nguyên Khánh cảm giác được, quay đầu lại nhìn chằm chằm Bùi Thanh Tùng một cách nghiêm nghị.

Bùi Thanh Tùng cúi đầu, vội vàng ổn định lại tâm thần, tiếp tục ghi chép.

Lúc này Dương Nguyên Khánh mới lấy lại vẻ mặt tươi cười hòa hoãn:- Vương Tướng quân hãy nói tiếp!Vương Nhân Tắc cắn môi dưới một chút, rồi tiếp tục nói:- Đoạt chính quyền không khó, có thể nói là dễ như trở bàn tay, điểm then chốt là phải ổn định thế cục ở Lạc Dương.

Hiện tại, giá lương thực ở Lạc Dương rất cao, làm cho dân chúng thống khổ vạn phần.

Chỉ cần chúng ta giảm giá lương thực là có thể nhận được sự ủng hộ của người dân Lạc Dương.

Do đó thúc phụ mới khẩn cầu Sở Vương Điện hạ có thể cho chúng ta mượn một trăm ngàn thạch lương thực.- Mượn?Dương Nguyên Khánh nhịn không được nở nụ cười:- Một trăm ngàn thạch lương thực không thể nhận được một cách dễ dàng như vậy, không biết Trịnh Vương dự định hoàn lại bằng cách nào?- Chỉ cần chúng ta ổn định thế cục, sẽ mau chóng đánh hạ thành Lạc Khẩu.

Bên trong thành Lạc Khẩu còn có hơn một trăm ngàn thạch lương thực, lúc đó là có thể hoàn trả lại cho Sở Vương.Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:- Với ta, một trăm ngàn thạch lương thực cũng không phải quá nhiều, quận Hà Nội có.

Nhưng ta cảm thấy hoài nghi thành ý của các ngươi.

Lần trước các ngươi đã đồng ý chuyển ba ngàn thợ thủ công giám sát quân khí tới Hà Đông, đến nay vẫn chỉ có năm trăm hộ.

Ngươi nói ta làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói?Vương Nhân Tắc cuống quít nói:- Về việc thợ thủ công, ta muốn giải thích một chút.

Thúc phụ ta đã vài lần phái người đưa thợ thủ công đến Hà Đông, nhưng lại bị Lô Sở, Đoàn Đạt phát hiện, cho người mạnh mẽ ngăn cản, thế nên vẫn chưa thể hoàn thành.

Thúc phụ ta vì chuyện này mà cảm thấy rất áy náy.

Chúng ta xin đảm bảo, chỉ cần chúng ta có thể khống chế chính quyền, việc đầu tiên là sẽ thực hiện lời hứa, tuyệt đối không nuốt lời.Nói đến đây, Vương Nhân Tắc mới nhớ tới, trên người y còn có một phong thư chưa đưa cho Dương Nguyên Khánh.

Y cuống quít lấy thư từ trong lòng ra, đưa cho Dương Nguyên Khánh:- Đây là thư mà đích thân thúc phụ viết cho Sở Vương Điện hạ, mời Điện hạ xem qua.Dương Nguyên Khánh nhận lấy phong thư, mở ra.

Nội dung trong thư và những lời Vương Nhân Tắc vừa nói không sai biệt lắm, ngữ khí cũng rất cung kính, chỉ là cường điệu hoàn cảnh khó xử của y hiện tại.

Lúc cao nhất Lạc Dương có đến triệu nhân khẩu, nhưng hiện tại chỉ còn lại hơn năm mươi ngàn hộ, ước khoảng ba trăm vạn người.

Nếu thực sự vấn đề lương thực không được giải quyết, Lạc Dương sẽ trở thành một tòa thành trống rỗng.Dương Nguyên Khánh cất thư đi, lại hỏi Vương Nhân Tắc:- Hiện tại trong tay các ngươi có bao nhiêu quân đội?- Chúng ta còn bảy mươi ngàn người.- Chỉ có bảy mươi ngàn người.

Riêng thành Lạc Khẩu đã có một trăm vạn quân trông giữ, các ngươi làm cách nào có thể đánh hạ thành?

Chương 673 : Đánh rắn ba tấcVương Nhân Tắc cung kính đáp:- Trong tay Sở Vương cũng chỉ có hơn một trăm vạn quân đội, mà binh lực của Hà Bắc tổng cộng cũng không dưới năm trăm ngàn, chẳng phải bọn họ đối với Sở Vương Điện hạ vẫn cảm thấy sợ hãi vạn phần đấy sao?

Có thể thấy được, quân không cốt ở số lượng nhiều.

Tuy rằng trong tay chúng ta chỉ có bảy mươi ngàn người, nhưng trước đây đều là quân Tùy, trang bị hoàn mỹ, sức chiến đấu rất mạnh.

Mà một trăm ngàn quân trông giữ thành Lạc Khẩu, số mặc giáp chưa đến một nửa.

Nếu như hai quân loạn chiến, chúng ta đảm bảo đánh một trận là tan.

Chỉ là Lạc Khẩu có thành trì cao to kiên cố, thật sự không tốt để tấn công.

Chúng ta dự định khi thời tiết hơi ấm áp, lập tức phát động tấn công thành Lạc Khẩu với quy mô lớn.- Được rồi!

Ta có thể cho các ngươi mượn lương.

Nhưng ta còn có một điều kiện nhỏ, ta muốn có hai người.Lúc này đối với Vương Thế Sung mà nói, lương thực rất trọng yếu.

Đừng nói là hai người, có là hai trăm người, hai ngàn người bọn họ cũng không chút do dự mà đáp ứng.Vương Nhân Tắc vội vàng nói:- Xin Điện hạ nói thẳng!- Hai người kia, một là Lô Sở, các ngươi không được giết gã.

Ta muốn các ngươi giao gã nguyên vẹn cho ta.

Người còn lại là Hoàng Thái Đế Dương Đồng.

Mặc dù Nam Tùy bị diệt nhưng Bắc Tùy vẫn còn.

Sau khi Trịnh Vương đăng cơ phải đưa y cho ta.

Nếu đồng ý, ngày mai các ngươi có thể đến bến Minh Tân chuyển lương.Vương Nhân Tắc lập tức đứng lên:- Hiện tại Ty chức lập tức trở về, chậm nhất là tối ngày mai, Trịnh Vương sẽ có câu trả lời chính thức gửi tới Điện hạ.- Được rồi!

Vương Tướng quân, đi đường cẩn thận.Vương Nhân Tắc thi lễ, xoay người vội vã rời đi.

Dương Nguyên Khánh tiện tay đưa thư của Vương Thế Sung cho Bùi Thanh Tùng.

Hắn thấy vẻ mặt Bùi Thanh Tùng có chút ngơ ngác, liền thản nhiên nói:- Nếu đã làm Ký thất tham quân của ta, có một số việc cũng không cần quá mức kinh ngạc, cũng không cần có ý kiến cá nhân, ngươi có hiểu ý ta không?Bùi Thanh Tùng hiểu Tổng quản đang ám chỉ hành động thất thố vừa rồi của mình, lẳng lặng gật đầu:- Ty chức đã hiểu.Dương Nguyên Khánh lại nhìn y một cái, chậm rãi nói:- Vị trí Ký thất tham quân này, ít nhất cũng phải tham chính từ bảy đến mười năm trở lên, bởi vì có rất nhiều chuyện, nhất định phải có cái nhìn thật sâu mới có thể nhìn thấu.

Ví dụ như vừa nãy, nói đến việc diệt Nam Tùy đã khiến ngươi rất khiếp sợ.

Nếu là Tiêu Tấn, y sẽ nghĩ điều đó là đương nhiên, nhưng ngươi thì không thế, ngươi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm.

Nhưng…

điều này ta có thể tha thứ.

Nhưng có một việc ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi tự hiểu được, ngươi không có kinh nghiệm tham chính, ngươi phải hiểu được sự non trẻ của mình.

Gặp những vấn đề lớn, ngươi không nên biểu hiện sự non trẻ ấy ra ngoài, ngươi có hiểu không?Giọng điệu của Dương Nguyên Khánh rất nghiêm khắc.

Bùi Thanh Tùng lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói;- Ty chức đã hiểu, ty chức sẽ không có bất kỳ biểu lộ nào.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, thành khẩn nói:- Đối xử nhân nghĩa với người của chính mình thì gọi là nhân từ.

Nhưng đối với địch nhân mà cũng có lòng nhân nghĩa, đó là ngu xuẩn.

Ngươi rất có tài, nhưng ngươi chưa có sự từng trải.

Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, tại sao Vương Nhân Tắc biết ta đánh Trung Châu, nhưng lại không đề cập đến việc này một chút nào?

Ngươi đừng tưởng Vương Nhân Tắc nhìn thì như một quân nhân thô lỗ, nhưng sự sắc sảo của y tốt hơn ngươi nhiều lắm.

Hy vọng chuyện hôm nay có thể làm ngươi trưởng thành hơn một chút.- Ty chức nhớ kỹ.

Xin phép Tổng quản được rút lui!- Đi đi!Thấy cũng đã đến canh tư, Dương Nguyên Khánh thực sự cảm thấy mệt mỏi, hắn liền tìm một cái giường phủ thảm, sau đó nằm lên, giày cũng không thèm cởi, lập tức ngủ say.Bùi Thanh Tùng trở về phòng cũng nằm xuống, y lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.

Y đang suy nghĩ về cảnh báo mà Dương Nguyên Khánh nói với y, không nên biểu hiện sự non trẻ ra ngoài, y cũng hiểu được chính mình quá ngây thơ.

Là người thống trị thực tế của Bắc Tùy, đương nhiên là Dương Nguyên Khánh mong muốn Nam Tùy bị diệt, Bắc Tùy lập tức trở thành kế thừa duy nhất của triều Tùy.

Nhưng Bắc Tùy không thể trực tiếp ra tay, để cho Vương Thế Sung ra tay thay Bắc Tùy, việc đó không còn gì tốt bằng, cho nên Vương Thế Sung mới không lo lắng mà tới mượn lương.

Chuyện đơn giản như thế mà mình lại tỏ ra khiếp sợ.

Bùi Thanh Tùng hận không thể tự tát vào mặt một cái, quả thật là không nén được sự tức giận.Bùi Thanh Tùng lại nghĩ đến Vương Nhân Tắc, y vốn cho rằng Vương Nhân Tắc là một quân nhân thô lỗ, nhưng Tổng quản lại nói y rất sắc sảo, hiện tại nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.

Đoạt được Hà Dương Quan, trực tiếp uy hiếp tới thành Lạc Khẩu rồi, hơn nữa, Vương Nhân Tắc còn nhiều lần nhắc tới, đánh chiếm thành Lạc Khẩu đối với bọn chúng vô cùng trọng yếu, là yếu tố sống còn.

Nhưng y không hề đề cập tới việc quân Tùy đánh Trung Châu.

Không phải y không biết việc này rất quan trọng, mà là có hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Thà làm như không biết, cầm lương thực trong tay rồi hãy nói.

Quả thật là người này luôn giữ vẻ mặt bình thản.

So với y, mình thật sự còn quá non nớt.Bùi Thanh Tùng nằm trên giường thở ngắn than dài, một đêm mất ngủ.…Màn đêm tối om, năm ngàn kỵ binh quân Tùy dọc theo bờ nam sông Hoàng Hà vội vã chạy đi, ngàn sao trên trời lấp lánh.

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngàn sao, năm ngàn kỵ binh chạy trên mặt đất phủ tuyết trắng, nhanh chóng trở về phương đông.Ở phía trước đội ngũ, ánh mắt của Từ Thế Tích rất bình thản.

Suy nghĩ một chút, môi bành ra thành một đường thẳng, phảng phất như đã có một quyết định nào đó.Y ngẩn đầu quan sát tình hình bốn phía.

Dưới màn đêm, cảnh vật bốn phía có chút mờ mịt, nhìn không rõ.

Có thôn trang, có rừng cây, chỗ xa hơn là một màn đen chập chùng.

Tuy rằng khó có thể phân biệt được cảnh vật trong bóng đêm, nhưng y vẫn có thể đưa ra phán đoán, đây là trấn Tam Lâm của huyện Linh Xương, y đã từng đi qua đây vài lần.Từ Thế Tích trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, y ghìm cương chiến mã, nói với phó tướng La Tử Ngọc:- Ta đi xem xét huyện Linh Xương, mất hơn một canh giờ.

Ngươi suất quân chờ ở chỗ này một chút.La Tử Ngọc gật đầu, quay đầu về phía bọn lính hô lên:- Nghỉ ngơi tại chỗi một canh giờ.Bọn lính đều xuống ngựa nghỉ ngơi.

Từ Thế Tích dẫn theo hai trăm thân vệ , quay đầu ngựa chạy về phía huyện thành Linh Xương cách đó hơn mười dặm về phía nam.Huyện Linh Xương rất nhỏ, chỉ có hơn ngàn hộ dân, cũng không có địa vị chiến lược gì nên cũng không có quân đội trú đóng, chỉ có hơn trăm hương binh, do Huyện lệnh chỉ huy.

Lúc này đã là canh hai, cửa thành đã đóng từ lâu, Từ Thế Tích dùng mười lượng bạc hối lộ quân giữ cửa thành.

Y mang hai trăm kỵ binh chạy vào bên trong thành.Không phải Từ Thế Tích đến gặp Huyện lệnh.

Huyện lệnh ở nơi này là một người kiến thức nông cạn, không tham gia vào sự việc của thiên hạ.

Vào thành ước chừng trăm bước, y đã tìm được mục tiêu của mình, một khách sạn bình dân.Một cái đèn lồng rách nát được treo trước cửa khách sạn bình dân.

Theo gió chợp chờn, ngọn đèn yếu ớt lúc sáng lúc tối.

Trên đèn lồng viết hai chữ ‘Các Tiên’, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn, trong đêm cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.Chính là chỗ này.

Từ Thế Tích xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước đá văng cửa, đi vào bên trong khách sạn bình dân.

Một gã tiểu nhị trực đêm nghe thấy tiếng gõ cửa bèn vội vã chạy ra, lại thấy một nhóm lớn quân nhân đang đi vào sân, nhất thời y run lên, lắp bắp nói:- Khách nhân…

Muốn…

Ở trọ sao?- Chưởng quỹ của các ngươi là Từ A Phúc?- Đúng!- Gọi gã đến gặp ta.- Ngũ Lang, là ai vậy?Ngọn đèn trong một căn phòng sáng lên, giọng nói của một nam tử truyền đến.Từ Thế Tích nhận ra giọng nói này, cao giọng nói:- Là ta, Tứ gia của nhà ngươi.

Không nhận ra giọng nói của ta sao?Trong phòng yên lặng trong chốc lát.

Bỗng nhiên ‘A!’ một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng mặc quần áo kèm theo tiếng càu nhàu oán giận của nữ nhân.

Cửa mở, một gã trung niên nam tử có chút mập mạp vội vã chạy ra, ngã nhào!

Gã quỳ gối trước mặt Từ Thế Tích, lên tiếng khóc lớn:- Công tử, rốt cục người đã trở về.Gã trung niên nam tử này chính là lão bộc trog nhà Từ Thế Tích, lúc trước cùng theo Từ Thế Tích đến Ngõa Cương, đảm nhiệm một trong bốn người đứng đầu của quân Ngõa Cương.

Sau khi Từ Thế Tích thoát khỏi thành Lạc Khẩu liền mất liên lạc với y, sau lại nghe nói y bị giáng chức đến huyện Linh Xương, phụ trách điểm truyền tin tức ở huyện Linh Xương.

Khách sạn này là do quân Ngõa Cương lập ra ở huyện Linh Xương để làm điểm truyền tin.Trong lòng Từ Thê Tích có chút chua xót, vội vã nâng y dậy:- A Phúc, ta cũng luôn nghe tin tức về ngươi, đã để ngươi ủy khuất nửa năm rồi.Từ A Phúc lau nước mắt:- Ta không có gì là ủy khuất, công tử vào khách đường ngồi đi, nơi ấy ấm áp hơn.- Tử bà nương mau tới đây!

Là công tử tới, mau dâng trà.Y hướng về phía phòng hung dữ hô lên, sau đó dặn dò tiểu nhị sắp xếp cho binh lính nghỉ ngơi, sau đó dẫn Từ Thế Tích vào khách đường.

Từ A Phúc thắp đèn lên, sau đó vội vàng đi đốt một chậu than.

Từ Thế Tích ngăn y lại, cười nói:- Ta còn có việc quan trọng, hỏi ngươi một chuyện đã.- Công tử muốn hỏi điều gì xin cứ nói!Từ Thế Tích trầm ngâm một chút liền hỏi:- Chủ tướng thành Lê Dương là ai, hẳn là ngươi biết chứ?- Cái này ta biết, đó là Tôn đại thương, Tôn Trường Nhạc.- Ra là y!

Chương 674 : Bức bách ngoài ý muốnTừ Thế Tích biết người này, vốn là một trong bốn mãnh tướng dưới tay Địch Nhượng, được xưng là Thiết Xà Bách Biến.

Y sử dụng một cây thiết thương lớn, thương pháp tinh diệu, là một võ tướng võ nghệ cao cường.Từ Thế Tích lại hỏi:- Lão nương (mẹ) của gã hẳn là ở huyện Vi Thành?- Việc này thì ta không rõ lắm.

Có điều, y là con lớn duy nhất trong nhà, theo lý, người nhà của y hẳn là ỠNgõa Cương chứ không phải Lạc Khẩu.- Ta biết rồi.Từ Thế Tích thở dài, sau đó nói:- A Phúc, ta nghĩ đến việc ngươi vì ta mà liên lụy, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi!Nước mắt nước mũi Từ A Phúc trào ra, cúi đầu nói:- Lý Mật ra lệnh cho Phòng Huyền Tảo thanh lý thủ hạ của công tử, vốn ta cũng bị dính tội, nhờ có Đơn đại ca (Đơn Hùng Tín) biện hộ cho ta, nên mới bị giáng chức đến huyện Linh Xương.

Ta cũng không có nơi để về, chỉ có thể ở nơi này sống cuộc sống không lý tưởng, qua ngày nào biết ngày đó.Từ A Phúc quỳ xuống cầu xin:- Công tử dẫn ta theo đi!

Ta không muốn ở chỗ này, không muốn bán mạng cho quân Ngõa Cương.Từ Thế Tích vội vã nâng gã dậy:- Mau đứng lên, đừng như vậy!Từ Thế Tích suy nghĩ một chút, lấy từ trong lòng ra một danh thiếp đưa cho y:- Trên danh thiếp có địa chỉ, ngươi mang nương tử quay về Thái Nguyên, cha ta và thê nhi đều ở nơi đó, bọn họ sẽ an bài cho ngươi, sau đó tới tìm ta, sống cuộc sống an bình.Từ A Phúc nhận lấy danh thiếp, trong lòng vạn phần cảm kích:- Đa tạ công tử!Lúc này, nương tử của Từ A Phúc bưng một khay trà tiến lớn:- Công tử, mời dùng trà.- Đa tạ đại tẩu, ta phải đi!Từ Thế Tích đứng lên, tiếp nhận chén trà rồi uống một hơi hết sạch, cười nói:- Chúng ta gặp lại ở Thái Nguyên!Từ Thế Tích dẫn theo thủ hạ rời khách sạn bình dân, xoay người lên ngựa, chạy về phía cửa thành.

Từ A Phúc đứng ở cửa nhìn bọn họ đi thật xa, y thở dài, quay đầu lại nói với thê tử:- Chúng ta nhanh chóng thu dọn, sáng mai quay về Thái Nguyên,…Từ Thế Tích ra khỏi cửa thành, rất nhanh đã trở lại chỗ quân đội cắm trại.

Mặc dù đã chạy suốt một ngày một đêm, nhưng y không có chút sắc mặt mệt mỏi nào, vừa về đến doanh trại liền thét lên ra lệnh:- Lập tức xuất phát, về huyện Vi Thành nghỉ ngơi.Y hiểu được ý tử của Tổng quản yêu cầu y trong ba ngày phải đánh hạ thành Lê Dương, căn bản là không bảo y tìm cách công thành.

Y vốn là Tứ đương gia của quân Ngõa Cương, là nguyên lão của quân Ngõa Cương.

Nếu bảo y đánh hạ một tòa thành Lê Dương mà còn phải huyết chiến, thực sự sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.Ngày mai là hai mươi chín tháng chạp, dù thế nào thì y cũng muốn cho bọn lính ở bên trong thành Lê Dương được ăn bữa cơm tất niên.

Nhưng từ đây đến thành Lê Dương chỉ có hai trăm dặm, áp lực vô cùng lớn.Năm ngàn kỵ binh đều lên ngựa, tiếp tục chạy về hướng đông.Sắc trời không rõ, năm ngàn kỵ binh quân Tùy đến phía tây huyện Vi Thành, đây chính là phúc địa của quân Ngõa Cương.

Trại Ngõa Cương ở cách đó mười dặm về hướng tây nam.

Nếu là năm ngoái, bọn họ căn bản không thể tiến đến đây, nhưng từ khi Địch Nhượng chết, vì để chia cắt tướng sĩ của quân Ngõa Cương tối ngày nhớ đến tình cảm cũ, Lý Mật hạ lệnh bỏ trại Ngõa Cương.

Trại Ngõa Cương từng có một thời cực thịnh liền trở nên vắng lặng, chỉ còn mấy ngàn lão binh già yếu trú đóng ở nơi này.

Thời kỳ toàn thịnh, huyện Vi Thành chính là đô thành của quân Ngõa Cương nay cũng bị bỏ mặc, nay cũng chỉ còn hơn ngàn lão binh già yếu trú đóng.

Tướng trấn thủ tên là Tống Giản Phác cũng là bộ hạ cũ của Địch Nhượng, không được Lý Mật trọng dụng, bị giáng chức đến nơi thủ mộ của Địch Nhượng.Từ Thế Tích giao chiến mã cho thân binh, chậm rãi tiến đến một toà mộ lớn, yên lặng đứng trước bia mộ, trên bia mộ có khắc sáu chữ ‘Ngõa Cương Địch Nhượng chi mộ’.Trước mộ đốt hương nến, một cái máng nhỏ hẹp chứa đầy tro hương, có thể thấy có vô số người từng đến nơi này bái tế chủ cũ.

Một tay Địch Nhượng sáng lập quân Ngõa Cương, y là hồn của quân Ngõa Cương.

Từ khi Lý Mật giết Địch Nhượng, tuy rằng quân Ngõa Cương có phát triển hơn, đánh Lạc Dương, hiệu lệnh anh hùng trong thiên hạ nhưng đã mất đi linh hồn.

Quân Ngõa Cương không còn là của bốn trăm ngàn tướng sĩ quân Ngõa Cương, mà là quân Ngõa Cương của một người, Lý Mật.

Tất cả mọi người đều lạc mất phương hướng, không biết quân Ngõa Cương sẽ phát triển theo hướng nào?Từ Thế Tích chậm rãi quỳ xuống trước mộ, thấp giọng nói:- Địch đại ca, tứ đệ đến thăm huynh.

Mặc dù chúng ta ở chung một chỗ, nhưng đệ vẫn luôn oán giận huynh trưởng không ôm chí lớn, oán hận huynh không có ánh mắt lâu dài.

Nhưng đến hôm nay đệ mới biết là mình sai rồi, là đệ quá nông cạn, không hiểu hết đại thế thiên hạ.

Quân Ngõa Cương chúng ta cơ bản là không có cơ hội đứng trên đỉnh thiên hạ.

Các huynh đệ đi theo huynh còn có thể trước sau nguyên vẹn, còn có thể về nhà làm ruộng.

Mà đi theo Lý Mật, chỉ biết phá hủy Trung Nguyên.

Thi thể của mấy trăm ngàn tướng sĩ lấp đầy mương máng.

Địch đại ca, tứ đệ xin nhận lỗi với huynh.Nước mắt chảy ra, Từ Thế Tích dập đầu ba cái trước mộ, y giơ một tay lên, trịnh trọng nói:- Ta Từ Thế Tích ở đây phát thề, nhất định dốc toàn bộ sức lực, cứu lại nghìn nghìn vạn vạn sinh mệnh của tướng sĩ Ngõa Cương, tận hết khả năng để cho bọn họ có thể vẹn toàn.

Địch đại ca, người ở trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho đệ!Từ Thế Tích lau nước mắt, đứng dậy bước nhanh đi.…Nửa canh giờ sau, năm ngàn kỵ binh đã đến bên dưới huyện thành Vi Thành.

Huyện Vi Thành chỉ có một ngàn lão binh yếu nhược trú đóng, bọn họ nhìn thấy năm ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí từ xa chạy lại, khi còn cách thành một dặm thì bày ra trận thế của kỵ binh.

Chiến mã khỏe mạnh, khôi giáp sáng loáng, trường mâu như rừng, cờ đỏ như mây, khí thế hùng tráng uy vũ, đám binh sĩ thủ thành mặt vàng như nghệ.Tướng lĩnh thủ thành là Tống Giản Phác nghe tin chạy lên trên thành, thấy trận thế trước mặt cũng cả kinh.

Đôi mắt y trở nên ngây dại, đã rất lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy kỵ binh cường đại như thế.- Tống tướng quân, chiến kỳ của bọn họ là Xích Kỳ, là quân Tùy ở Lạc Dương sao?Một gã Giáo úy khẩn trương hỏi.- Không có khả năng, quân Tùy ở Lạc Dương lấy đâu ra nhiều chiến mã như vậy?Tống Giản Phác lắc đầu phủ định.

Lúc này y nhìn thấy một lá cờ lớn, trên mặt cờ có hình hùng ưng màu đen, y thốt lên:- Thì ra là kỵ binh Bắc Tùy!Binh sĩ trên đầu thành ồ lên, hóa ra quân đội của Dương Nguyên Khánh tới, lẽ nào quân Ngõa Cương đã bị tiêu diệt?Trong lòng Tống Giản Phác kinh nghi vạn phần, y chưa hề nghe nói thành Lạc Khẩu đã xảy ra chuyện gì, quân Bắc Tùy làm thế nào mà có thể đến tận đây?Lúc này, ở phía dưới thành có một gã kỵ binh chạy tới la lớn:- Đầu thành có Tống Giản Phác Tướng quân không?Tống Giản Phác sửng sốt, vội cao giọng hỏi lại:- Ta chính là Tống Giản Phác, các ngươi có chuyện gì?Kỵ binh đáp:- Chúng ta đi ngang qua nơi này, tướng quân nhà ta là cố nhân của quân Ngõa Cương, muốn cùng Tống Tướng quân nói chuyện.Kỵ binh nói xong, giơ cung lên, một phong thư buộc vào mũi tên được bắn lên đầu thành.

Một gã binh sĩ nhặt lấy phong thư, chạy tới giao cho Tống Giản Phác.

Tống Giản Phác cầm lấy phong thư rồi hỏi:- Tướng quân nhà ngươi là người phương nào?- Tướng quân của chúng ta họ Từ, trong quân Ngõa Cương xếp vị trí thứ tư, chắc các ngươi đều nhận biết.- Tứ đương gia!Một lão binh ở đầu tường kinh hô.Ánh mắt phức tạp của Từ Thế Tích từ giữa đội ngũ chăm chú nhìn vào huyện Vi Thành.

Tòa thành này đã từng là nơi được y gửi gắm toàn bộ hy vọng và hoài bão.

Trí nhớ của y dần mơ hồ, từ từ đi xa, giống như một con ve đang dần thoát khỏi cái vỏ cũ.Tuy rằng y mới chỉ hai mươi ba tuổi, trong quân Tùy y là một tướng quân còn rất trẻ, nhưng bản thân đã từng trải qua tang thương, thế nên tâm tư của y dần trở nên lão luyện.

Từ Thế Tích nhẹ nhàng thở dài, y cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa từng cảm thấy một loại tình cảm mãnh liệt như vậy.Lúc này cửa thành mở ra, một gã binh sĩ chạy vội ra ngoài, tiến tới trước mặt quân Tùy cất tiếng hỏi:- Ta tìm Từ Tướng quân!- Ta ở đây!Từ Thế Tịch thúc ngựa đi ra, y vừa nhìn đã nhận ra tên lính này:- Ngươi là Tiểu Vương mặt rỗ.Tên lính vô cùng xúc động, tiến lên quỳ gối trước mặt Từ Thế Tích:- Tứ Đương gia, chính là thuộc hạ!Từ Thế Tích thầm hít sâu một hơi, ‘Tứ đương gia’, cách xưng hô này đã lâu y chưa nghe thấy, y nở nụ cười hiền lành hỏi:- Ngươi tìm ta có chuyện gì?- Tống Tướng quân mời Tứ đương gia vào thành một chuyến!Phó tướng La Tử Ngọc ở bên cạnh vội tiến lên:- Tướng quân, ngài không thể vào thành, quá nguy hiểm.Từ Thế Tích lắc đầu:- Nếu muốn hạ thành Lê Dương, ta bắt buộc phải phải chiếm huyện Vi Thành.

Có năm ngàn kỵ binh, chắc bọn họ không dám làm gì, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.Từ Thế Tích quay đầu lại, vung tay nói với đội thân binh:- Đi theo ta!Y mang mang hơn trăm thân binh đi theo tên lính hướng về phía cổng thành.

Từ Thế Tích vừa mới tiến vào huyện Vi Thành, lập tức có mấy trăm lão binh đồng loạt quỳ xuống:- Tứ đương gia!Rất nhiều người rơi lệ, thậm chí còn có người khóc rống lên.

Bọn họ chịu sự uất ức đã hơn nửa năm nay, giờ phút này đều theo sự xuất hiện của Từ Thế Tích mà phát tiết ra ngoài.Từ Thế Tích vội vàng xoay người xuống ngựa, đi về phía một lão binh, nói với mọi người:- Cảm tạ các vị lão huynh còn nhớ đến ta, nhưng hiện tại ta không còn là Tứ đương gia.

Hiện tại ta và quân Ngõa Cương đã không còn chút quan hệ nào.

Ta chỉ hi vọng các huynh đệ có thể chết già, có thể làm ruộng dưỡng già, con cháu đầy nhà là ta đây đã không còn hối tiếc.Các lão binh ở cửa đều rất cảm động, đồng thanh reo lên:- Tứ đương gia, hãy dẫn theo chúng ta!Lúc này, Chủ tướng Tống Giản Phác đã đi tới, chắp tay nói:- Từ Tướng quân, đã lâu không gặp?Từ Thế Tích cũng chắp tay hoàn lễ, cười nói:- Lần này ta đến đây, chủ yếu là muốn nhờ vả Tống Tướng quân.- Không cần khách khí, mời đi theo ta.Tống Giản Phác dẫn Từ Thế Tích đến một gian phòng cách đó không xa, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ.

Từ Thế Tích lập tức hỏi:- Có phải lão nương (mẹ) của Tôn Trường Nhạc đang sống tại huyện Vi Thành?Trong lòng Từ Thế Tích rất hồi hộp, nếu như lão nương của Tôn Trường Nhạc không có ở huyện Vi Thành, vậy thì kế hoạch của y sẽ thất bại.

Theo lý mà nói, rất có thể bà ta sẽ ở huyện Vi Thành hoặc ở trại Ngõa Cương.

Nhưng cũng rất có thể Tôn Trường Nhạc đã đưa mẫu thân y đến thành Lê Dương.

Nhưng suy đoán này vẫn luôn như tảng đá đè nặng trong lòng Từ Thế Tích, khiến cho y thấp thỏm bất an suốt hai ngày nay.

Lúc này, Từ Thế Tích chăm chú nhìn Tống Giản Phác, trong lòng tràn ngập chờ mong và hồi hộp.Năm Đại Nghiệp thứ tám, Tống Giản Phác đầu nhập vào trại Ngõa Cương, cũng xem như một viên lão tướng.

Y hiểu rõ Từ Thế Tích đang rất khẩn trương, nhưng y lại có suy nghĩ của riêng mình.- Lão nương của Tôn Trường Nhạc đúng là đang ở huyện Vi Thành, ta đã phái người chăm sóc chu đáo, có điều…Nói đến đây, Tống Giản Phác dừng lại, đầy ẩn ý nói với Từ Thế Tích:- Có điều ta hi vọng Tứ đương gia có thể thống lĩnh các huynh đệ xây dựng lại Ngõa Cương, lập lại oai phong của quân Ngõa Cương khi xưa.Từ Thế Tích ngạc nhiên, y không ngờ Tống Giản Phác lại đưa ra đề nghị như vậy ngay khi mới bắt đầu câu chuyện.

Một lát sau, y cười khổ nói:- Tống Tướng quân cho rằng ta có khả năng này sao?- Không điều gì là không có khả năng.

Hiện tại, trại Ngõa Cương và các châu huyện phụ cận đều ở trong tay ta, đều có hơn ngàn quân lính.

Còn có rất nhiều người vẫn nhớ về thủ lĩnh cũ, không dưới chục ngàn người.

Chỉ cần Tứ đương gia vung tay kêu gọi, đứng xây dựng lại ngọn cờ Ngõa Cương, ta tin rằng sẽ có vô số lão huynh đệ sẽ tìm về nương tựa.

Tứ đương gia, hiện tại Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập cầm chân tại quận Bành Thành, chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, sao lại không chứ?Ánh mắt Tống Giản Phác lấp lánh chăm chú nhìn Từ Thế Tích, trong ánh mắt nóng bỏng chứa đựng chờ mong.

Từ Thế Tích lắc đầu nói:- Thê nhi và phụ thân đều ở Thái Nguyên, làm sao ta có thể bỏ bọn họ, quay vào rừng làm cướp chứ?- Tứ đương gia!Tống Gian Phác kích động đứng lên la lớn:- Đại trượng phu lúc này lấy thiên hạ làm trọng, có điều gì không thể buông bỏ?

Chỉ cần Tứ đương gia trở thành bá chủ một phương, lẽ nào Dương Nguyên Khánh thực sự dám giết thê tử và phụ mẫu ngài?

Tứ đương gia, hôm này nhất định ngài phải nghe ta nói, Tống Giản Phác ta nguyện ý lập ngài làm tân chủ Ngõa Cương!Tống Giản Phác rút trường đao ra, đặt lên cổ Từ Thế Tích, sau đó quỳ trước xuống, nhìn thẳng vào Từ Thế Tích, dùng một loại giọng điệu không cho phép cự tuyệt, mỗi chữ nói ra đều mang theo sự tàn bạo:- Tứ đương gia, nhất định ngài phải đồng ý!Từ Thế Tích cúi đầu, trầm mặc một lát:- Ngươi có nghĩ tới năm ngàn kỵ binh ngoài thành?

Bọn họ chỉ thần phục Dương Nguyên Khánh, ta chỉ là người cầm quân, bọn họ nhất định không theo ta tạo phản.- Người có thể để bọn họ rời đi, ta sẽ giao lão nương của Tôn Trường Nhạc cho bọn họ, ta biết bọn họ muốn lấy thành Lê Dương, đó chính là điều kiện để bọn họ đoạt thành, Tứ đương gia ở lại.- Được rồi!

Ta để cho thân binh mang lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành, ta ở lại.

Có lẽ ta có thể hoàn thành nguyện vọng của Địch đại ca, một lần nữa triệu tập lại các huynh đệ.Tống Giản Phác vui mừng, y lập tức hướng Từ Thế Tích dập đầu lạy ba cái:- Đây là ta hướng Tứ đương gia xin lỗi, sau khi khởi sự, ta sẽ dựa theo quy củ của Ngõa Cương, hiến rượu máu bồi tội.Y đứng lên hô to:- Ngươi!

Đưa lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành!Thân binh của Từ Thế Tích bảo vệ một chiếc xe ngựa ra khỏi thành.

Từ Thế Tích đứng trên đầu tường thành, nhìn năm ngàn kỵ binh quay đầu đi về hướng bắc, dần dần đã không còn nhìn thấy bóng dáng, y xoay người đi tới đầu tường bên kia.

Ở phía dưới, một ngàn lão binh già yếu xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, còn Tống Giản Phác và hơn mười thủ hạ vòng ra phía sau lưng Từ Thế Tích.

Tay bọn họ nắm chặt chuôi đao, ánh mắt chăm chú nghi ngờ.

Tống Giản Phác yêu cầu Từ Thế Tích phải phát lời thề độc, y mới có thể tin tưởng thành ý của Từ Thế Tích.- Các vị huynh đệ!Giọng nói của Từ Thế Tích cũng không cao, nhưng mỗi người ở dưới đều có thể nghe rõ:- Từ Thế Tích ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi có đồng ý theo ta xây dựng lại Ngọa Cương không?- Nguyện vì Tứ đương gia quên mình phục vụ!Một gã binh sĩ vung tay hô lớn, tất cả binh sĩ đều đứng lên hô to:- Nguyện vì Tứ đương gia quên mình phục vụ!Trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy kỳ vọng nóng bỏng.

Bọn họ đều có khát vọng là Từ Thế Tích có thể dẫn bọn họ một lần nữa trở lại thời kỳ toàn thịnh của quân Ngõa Cương.

Trong lòng Từ Thế Tích thầm thở dài, vì sao không ai nguyện ý rời quân ngũ về nhà làm ruộng, vì sao nhất định phải đánh cướp giết chóc?Vũ khí trên người của Từ Thế Tích đã bị Tống Giản Phác lấy đi, hiện giờ y chỉ có hai bàn tay không.

Mười mấy tên thân binh của y đứng cách đó hơn trăm bước, cũng đều không có binh khí.

Đây chính là điều kiện để có thể đưa lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành.- Tứ đương gia, ngài có thể phát lời thề rồi, các huynh đệ đều đang chời đợi đấy!Tống Giản Phác ở bên cạnh thúc giục.Từ Thế Tích liếc mắt xuống phía dưới, vị trí y đang đứng chính là tường thành phía trên hành lang của thành, khoảng cách chỉ có một trượng.

Y chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó quỳ xuống, tất cả mọi người cũng quỳ theo y, bao gồm cả Tống Giản Phác.Đúng lúc này, Từ Thế Tích thả người nhảy xuống, từ trong vòng vây của ba tên thân binh Tống Gián Phác nhảy xuống hành lang.

Không để cho mọi người kịp phản ứng, y lại tiếp tục nhảy xuống, từ hành lang nhảy xuống dưới thành, xông thẳng vào trong một ngàn binh sĩ.Sắp tới đích lại xảy ra biến cố khiến cho tất cả đều ngây người, Tống Giản Phác là người đầu tiên có phản ứng, y chỉ vào Từ Thế Tích hô to:- Bắt hắn!Hơn ba trăm thân binh của Tống Giản Phác từ trên thành lao xuống, đuổi theo Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích đã đoạt được một cây trường mâu, y huy động trường mâu, liên tiếp đánh ngã hai gã binh lính, sau đó quát lên:- Các huynh đệ, Tống Giản Phác là thám tử của Lý Mật, mau bắt y lại!Hơn ngàn binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nghe ai, bọn họ vẫn không nhúc nhích, giống như những người đang xem náo nhiệt.

Lúc này, tám mươi thân vệ của Từ Thế Tích cũng lao tới, bọn họ đã đoạt được vũ khí, cùng kề vai tác chiến với Từ Thế Tích.

Hai chi quân đội hỗn chiến ở dưới tường thành.Không biết là người nào hô lên:- Nghe lời Tứ đương gia!Hơn ngàn binh sĩ như tỉnh lại từ trong mộng, cùng nhau hò hét giết về phía Tống Giản Phác.

Ngoài thành, năm ngàn kỵ binh quân Tùy một lần nữa quay trở lại.

Tống Giản Phác thấy tình thế không ổn, y vội xoay người lên ngựa, lao ra ngoài thành.

Từ Thế Tích bước lên hai bước, vung tay ném trường mâu ra.

Trường mâu lực mạnh, bay ra xa hơn mười bước, ‘phốc٬ đâm thẳng vào gáy Tống Giản Phác, đầu mâu xuyên ra phía trước.

Tống Giản Phác hét thảm, lập tức ngã nhào xuống đất, lập tức tử trận.Tống Giản Phác tử trận, cuộc hỗn chiến bên trong thành cũng dừng lại, thân binh của Tống Giản Phác đều buông vũ khí, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Lúc này, La Tử Ngọc dẫn theo năm ngàn kỵ binh vào thành trợ chiến nhưng có một gã thân binh của Từ Thế Tích chạy đến trước mặt La Tử Ngọc nói:- Khởi bẩm La Tướng quân, Từ Tướng quân nói quân Tùy không nên vào thành.

Ngài có thể giải quyết được cục diện trong thành.Bên trong thành, Từ Thế Tích tràn ngập lệ nóng, lần thứ hai kêu gọi nhóm lão binh đầu hàng:- Tất cả mọi người đều là lão binh của quân Ngõa Cương, mọi người hãy suy nghĩ một chút, năm đó ba ngàn lão binh theo Địch đại ca khởi sự nay còn được bao nhiêu người?

Hầu hết đều chết trận, bọn họ chiếm được cái gì ngoại trừ tan cửa nát nhà, thê tử ly tán, hai bàn tay trắng?

Các huynh đệ, buông vũ khí đi!

Trở về nhà mình đi!

Có thể là thê nhi và lão phụ lão mẫu đang ở nhà chờ các người, về nhà đi thôi!

Không nên chết ở chiến trường.

Thời đại của quân Ngõa Cương đã kết thúc rồi!Hơn ngàn lão binh đều yên lặng nhìn Từ Thế Tích. ‘Leng keng!’ không biết ai là người đầu tiên vứt bỏ trường mâu, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba.

Càng ngày càng có nhiều binh sĩ buông bỏ vũ khí.

Chương 675 : Tú tài tạo phảnBuổi trưa ngày thứ hai, Từ Thế Tích dẫn theo năm ngàn kỵ binh đến thành Lê Dương.

Y phái người vào thành báo với Từ Trường Nhạc kèm theo tín vật của mẫu thân y.

Một tên thân binh đưa lão nương đang run rẩy của Tôn Trường Nhạc lên ngựa, để cho người ở trên đầu thành có thể nhìn thấy.Từ Thế Tích biết, trong quân Ngõa Cương, Tôn Trường Nhạc có tiếng là hiếu tử, dùng uy bức lợi dụ (dùng uy thế để cưỡng bực, dùng lợi ích để dụ dỗ) là không có hiệu quả, chỉ có thể dùng mẫu thân của y làm con tin, Tôn Trường Nhạc mới có thể đầu hàng.Năm ngàn kỵ binh xếp thành hàng ở bên ngoài thành Lê Dương, đợi đã gần nửa canh giờ, bên trong thành Lê Dương vẫn không có động tĩnh gì.

Phó tướng La Tử Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn:- Từ Tướng quân, Tôn Trường Nhạc có thể đầu hàng hay không?Từ Thế Tích cắn chặt môi.

Tổng quản chi cho y thời gian ba ngày, tiền đồ và danh tiếng của y đều đặt trên một nước cờ này, vì thế mà y tốn mất một ngày, nếu không hạ được thành, y sẽ thành trò cười trong quân Tùy.

Trong lòng Từ Thế Tích vô cùng khẩn trương.- Bình tĩnh!Y thấp giọng nói, cũng là nói cho La Tử Ngọc nghe:- Bất kể thế nào, y cũng sẽ có phản ứng.Thời gian dần trôi, đã qua một canh giờ, ngay cả binh lính quân Tùy cũng có chút mất bình tĩnh.

Ngay lúc bản thân Từ Thế Tích cảm thấy tuyệt vọng, bỗng có một thân binh chỉ vào cửa thành hô to:- Tướng quân mau nhìn, cửa thành mở rồi!Cửa lớn của thành Lê Dương dần mở ra, cầu treo hạ xuống, một đội binh sĩ quân Ngõa Cương cầm cờ đầu hàng từ bên trong thành đi ra, người dẫn đầu chính là chủ tướng Tôn Trường Nhạc.

Trước mặt là chữ hiếu với mẫu thân và chữ trung với Lý Mật, cuối cùng thì y quyết định chọn cái trước.Trong lòng Từ Thế Tích vô cùng kích động, gần như muốn đứng lên hô to.

Ngày cuối cùng của năm thứ nhất Kế Nghiệp Đại Tùy, năm ngàn quân coi giữ thành Lê Dương hiến thành đầu hàng quân Tùy.Ngày mồng bốn tháng Giêng, dưới sự trợ giúp của Bắc Tùy, mấy chục ngàn dân phu vội vã đánh xe bò vận chuyển một trăm ngàn thạch lương thực từ bến Minh Tân về thẳng Lạc Dương.

Vương Thế Sung tự mình dẫn ba mươi ngàn quân đội hộ tống đoàn vận chuyển lương thực trở về.

Số lương thực này được Vương Thế Sung xem như trân bảo, là sự bảo đảm cho việc đăng cơ của y.

Trong lòng Vương Thế Sung hiểu rõ, bằng vào số lương thực này, y đã đủ điều kiện để đạt được sự ủng hộ của dân chúng Lạc Dương.Đầu Vương Thế Sung đội kim khôi, thân mặc ngân giáp, cây Lang Nha Sóc nằm ngang trên yên ngựa, ánh mắt lạnh lùng.

Y đang suy nghĩ bước tiếp theo của sách lược.Mấy tháng trước, y phối hợp với quân Bắc Tùy đánh bại quân Đường ở quận Hoằng Nông, nhờ đó mà được phong làm Trịnh Vương.

Y trình tấu xin công vốn có ý muốn lấy được tước phong Quận Vương Hoằng Nông, đem quận Hoằng Nông làm lãnh địa.

Nhưng Hoàng Thái Đế rất thông minh, không đồng ý phong y làm Quận Vương Hoằng Nông, mà trực tiếp phong làm Trịnh Vương, trên danh nghĩa là cao hơn một cấp, nhưng thực tế là tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, Trịnh Vương cũng chỉ là tước hiệu hữu danh vô thực mà thôi.Nhưng chính cái hư vương này, đám người Lô Sở cũng không chịu buông tha, tranh cãi ầm ĩ đến nay, ép Hoàng Thái Đế bãi miễn chức vị Binh bộ Thượng thư của Vương Thế Sung.

Nhưng thế còn chưa đủ, bọn chúng quyết không đồng ý phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương, thậm chí còn không chịu vào triều để uy hiếp Hoàng Thái Đế bãi miễn tước vị Trịnh Vương của y.

Ngày mai là mồng năm tháng Giêng, là ngày chính thức vào triều, nhưng căn cứ theo tin tức hiện nay, Lô Sở và vây cánh của gã vẫn không chịu vào triều.

Xem ra, thời điểm trở mặt đã đến.Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với con trưởng Vương Huyền:- Đi mời Vân Thượng thư tới đây!Vương Huyền nhận lệnh, quay đầu ngựa chạy đi.

Chốc lát sau, tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Vân Định Hưng đã tới:- Điện hạ tìm ty chức?Trong triều đình Vương Thế Sung cũng có vây cánh, Vân Định Hưng chính là tâm phúc của y.

Sau khi từ Giang Đô trở về Lạc Dương không bao lâu, Vân Định Hưng được phong làm Thiếu phủ Tự khanh.

Y cũng bị phe Lô Sở bài xích, thế nên đã đầu phục vào Vương Thế Sung, lần này Vương Thế Sung được phong làm Trịnh Vương, từ chức vụ Binh bộ Thượng thư, nhưng y đã đề cử Vân Định Hưng tiếp nhận chức vụ, Binh bộ vẫn nằm trong tay y, mà Vân Định Hưng cũng chính là người thừa kế vị trí Tể tướng của Vương Thế Sung, đây cũng là lý do chủ yếu mà đám người Lô Sở nhất định không chịu bỏ qua.Vương Thế Sung khẽ cười nói:- Lần trước ngươi nói dùng phi điểu truyền tin, hiện tại chuẩn bị thế nào rồi?Vân Định Hưng cương quyết ủng hộ Vương Thế Sung thay thế nhà Tùy, y đã từng kiến nghị với Bộ điểu, buộc vào cánh chim miếng vải gấm để lấy điềm lành, nhưng Vương Thế Sung cho rằng làm như thế hơi khoa trương, không đáp ứng.

Hiện tại, suy nghĩ một chút, bất quá cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, buộc gấm vào cánh chim cũng không sao, y lại cảm thấy có hứng thú.Vân Định Hưng cười khổ một tiếng nói:- Lần trước không thuyết phục được Điện hạ, ty chức không tiếp tục thi hành.

Nếu như Điện hạ cho rằng chuyện này không có vấn đề gì, vậy ty chức lập tức cho người đến Bộ điểu.- Chuyện này có thể, nhưng đợi ta một chút, chờ ta nắm được đại quyền sẽ cho thực hiện.Vương Thế Sung trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm:- Ta đã phái Vương Nhân Tắc đi Mang Sơn đóng quân, ngươi vào cung mật tấu với Thánh thượng, đã đến lúc phải tế trời đầu năm, mời Thánh thượng đến Mang Sơn tế trời.- Nhưng việc Nhân Tắc đóng quân ở Mang Sơn, ở Trường An có rất nhiều người biết, chẳng lẽ đám người Lô Sở lại chịu đáp ứng sao?Mới nói đến đấy, Vân Định Hưng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Vương Thế Sung chính là đang muốn dụ cho đám người Lô Sở ra tay trước, y vỗ vỗ vào trán mình, cười nói:- Ty chức thật là ngu dốt, lập tức vào cung mời Thánh thượng đến Mang Sơn tế thiên.Vương Thế Sung cũng chắp tay:- Mọi việc đều phải phiền Vương Thượng thư!…Hiện nay, quân đội đóng ở Lạc Dương có tất cả tám mươi lăm ngàn người, trong đó Vương Thế Sung nắm bảy mươi ngàn đại quân.

Mà mười lăm ngàn người còn lại thuộc về quân Túc Vệ.

Mười lăm ngàn người này nằm trong tay bè lũ Lô Sở, cũng nhờ vào điều này mà Lô Sở và Hoàng Phủ Vô Dật mới dám đối đầu với Vương Thế Sung, mà Vương Thế Sung cũng không dám vào triều, hầu như tất cả tấu chương của y đều là thông qua Vân Định Hưng đưa lên triều đình.Trong phường Tuyên Phong ở Lạc Dương có một tòa phủ đệ chiếm cứ một mảnh đất khoảng sáu mươi mẫu, đây chính là phủ đệ của Thượng thư Tả phó xạ Lô Sở.

Lô Sở là gia chủ Lô thị ở Lạc Dương, rất được Hoàng Thái Đế Dương Đồng coi trọng.

Mặc dù Hoàng Thái Đế bị ép phải phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương, nhưng trong lòng y hiểu rõ, ai là trung thần ai là đại gian.

Có điều Hoàng Thái Đế cũng sợ Vương Thế Sung làm khó dễ, mới miễn cưỡng đáp ứng y.

Trên thực tế, Hoàng Thái Đế âm thầm giật dây đám người Lô Sở bãi triều, bức Vương Thế Sung từ bỏ chức vị Trịnh Vương.Lúc này, một chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cửa Lô phủ, một gã hoạn quan bên trong xe ngựa nhảy xuống, vội vã chạy đến trước cửa, giọng điệu gấp gáp:- Nhanh đi bẩm báo Lô Tướng quốc, trong cung có tin khấn cấp!Ở nội đường bên trong Lô phủ, năm gã đại thần trọng yếu đang ở đây thảo luận việc ngày mai tiếp tục bãi triều.

Lô Sở, Đoàn Đạt, Hoàng Phủ Vô Dật và Vĩ Tễ.

Năm vị Tướng quốc trong triều, ngoại từ Vân Định Hưng, bốn vị còn lại đều có mặt đông đủ.- Ta cho rằng nhất định là Vương Thế Sung sẽ không chịu tự lột bỏ tước vị Trịnh Vương, vẫn là muốn Thánh Thượng phải hạ quyết định tước bỏ chức vị.

Ta cho rằng Thánh thượng vẫn còn quá mềm yếu, lại bị Vương Thế Sung hù ngã.

Nếu ngài không phong Vương cho Vương Thế Sung thì phải làm thế nào đây?Người vừa nói chính là Hoàng Phủ Vô Dật.

Y đối với việc Hoàng Thái Đế bỏ qua kiến nghị của bá quan, phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương vô cùng bất mãn.

Tuy y cũng hiểu Hoàng Thái Đế là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nhưng y vẫn cho rằng Hoàng Thái Đế quá mềm yếu.

Một khi đã phong vương, muốn tước bỏ còn khó khăn hơn, làm cho bọn họ vô cùng bị động.- Cho dù thế nào, nhất định chúng ta phải giúp Thánh thượng mạnh mẽ đứng lên, đây chính là điểm then chốt để tước bỏ tước vị.Lô Sở ở bên cạnh thở dài nói:- Ta nghĩ cái chúng ta có đó là bỏ cái gốc lấy cái ngọn.

Chỗ đáng sợ của Vương Thế Sung không phải là cái gì Trịnh Vương, mà chính là bảy mươi ngàn quân đội trong tay y.

Chúng ta phải nghĩ biện pháp tiêu diệt đội quân này của y, đến lúc đó, đừng nói là tước bỏ Trịnh Vương, cho dù là lấy cái mạng của y cũng là việc dễ dàng.

Vốn ta và Lý Mật đã đạt thành hiệp nghị, Lý Mật cũng nguyện ý phục tùng Thánh thượng, thay chúng ta diệt trừ Vương Thế Sung.

Chỉ hận là Vũ Văn Hóa Cập chạy tới giúp vui, cầm chân Lý Mật, nếu không hiện tại Vương Thế Sung đã là dã quy cô hồn rồi.- Nhưng Lý Mật cũng không phải là người lương thiện.Nội sử lệnh Vi Tễ nhắc nhở.Lô Sở khoát tay:- Ta biết y không phải là người lương thiện, đợi cho y và Vương Thế Sung đánh đến lưỡng bại câu thương, chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng chính là cơ hội của chúng ta.Hộ bộ Thượng thư Đoàn Đạt nhíu mày nói:- Nếu Lý Mật và Vương Thế Sung giao chiến, có khi nào Dương Nguyên Khánh sẽ giúp Vương Thế Sung một tay.

Nếu như quân Bắc Tùy cũng tham chiến, vậy thì Lý Mật chắc chắn thảm bại.

Lô Tướng quốc có nghĩ đến nhân tố Dương Nguyên Khánh này không?Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 676 : Binh biến Lạc DươngNguồn: Mê truyệnVương Thế Sung cười ha hả:- Đa tạ lời nói tốt của Triệu công, ta nhất định sẽ đi cùng Thánh Thượng tế lễ.Y lập tức quay đầu lại, ra lệnh nói:- Cầm ba trăm lượng vàng tới đây.Triệu Anh Trung liền kinh ngạc, vội vã xua tay:- Làm thế này không được!Binh sĩ mang một khay vàng tới, Vương Thế Sung mang ba mươi thỏi vàng bỏ vào trong túi, kín đáo đưa cho y:- Đây là tiền trà cho công công, nếu không cầm thì không nể mặt của Vương Thế Sung ta, nhanh nhận lấy.Triệu Anh Trung mừng thầm trong lòng, đây chính là ba trăm lượng vàng ư!

Y vừa giả vờ từ chối hai lần, liền vui vẻ nhận lấy, vui rạo rực mà trở về cung.Vương Thế Sung nhìn bóng dáng của y đi xa, lạnh lùng hừ một tiếng:- Dám nhận vàng của ta, chán sống ư.…Trong hoàng cung, Lô Sở đang khuyên bảo Hoàng Thái đế chấp nhận phương án cuối cùng của Dương Đồng.

Mặc dù Dương Đồng đáp ứng tế thiên, nhưng gã đang suy nghĩ trong lòng nhân cơ hội này giết chết Vương Thế Sung, gã lo lắng vậy có thể gây ra đại loạn ở kinh thành.- Bệ hạ, Khánh phụ không chết, chỗ khó ở đó.

Vương Thế Sung nếu không chết, nguy nan của Đại Tùy ta cũng sẽ không chấm dứt.

Thần cũng biết nếu giết Vương Thế Sung, thủ hạ của y sẽ gây chuyện ở kinh thành.

Nhưng bọn y dù sao cũng là quân Tùy, chỉ cần có Bệ hạ ở đây, bọn họ sẽ không thể tiến công Hoàng cung, hơn nữa chỉ cần lòng quân hỗn loạn, bọn họ sẽ từ từ bỏ chạy bốn phương, ta lại xuất quân tinh nhuệ bắt giữ con cháu của Vương Thế Sung, những nguy hiểm của Vương Thế Sung bị tiêu trừ ngay!Dương Đồng nghe hiểu ý tứ của Lô Sở, gã giật mình nói:- Tướng quốc chẳng lẽ là muốn hi sinh dân chúng Lạc Dương tới bảo vệ Hoàng cung ư?- Bệ hạ!Lô Sở kéo dài giọng:- Thần cũng không muốn làm như vậy, nhưng chọn một trong lợi và hại, đây là biện pháp tốt nhất, chỉ cần chúng ta sau này quần thần hợp sức, chăm lo việc nước, vết thương của dân chúng Lạc Dương sẽ từ từ lành lại.

Bệ hạ!

Cần làm việc lớn, không được giam giữ những sự việc nhỏ nhặt!Dương Đồng cúi đầu không nói, trong lòng cực kỳ khó xử.

Y thà rằng mình chết, cũng tuyệt đối không muốn liên lụy con dân Lạc Dương.

Lô Sở biết rõ quân đội của Vương Thế Sung sẽ cướp dân, nhưng lại coi nó là thủ đoạn trừ khử cái loạn của Vương Thế Sung, điều này khiến cho Dương Đồng bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.Y bỗng nhiên ngẩng đầu, cổ vũ đủ dũng khí nói:- Lô Tướng quốc, chúng ta có thể cầu cứu Dương Nguyên Khánh, để hắn xuất binh tiêu diệt Vương Thế Sung làm loạn.

Chúng ta có thể khiến cho lưỡng Tùy xác nhập, Trẫm bằng lòng thoái vị!- Bệ hạ hồ đồ rồi, lưỡng Tùy xác nhập, thì Bệ hạ thoái vị, nhưng các triều thần làm sao bây giờ?

Bệ hạ có nghĩ tới bọn họ không?

Trong triều Tùy mới có thể có vị trí của bọn họ không?

Bệ hạ, thần tin rằng, triều đình từ trên xuống dưới đều không thể đáp ứng, thần là người đầu tiên không thể đáp ứng.Lô Sở quả thực có chút tức giận rồi, bản thân tận tâm tận lực để ông ta bảo trụ ngôi vị Hoàng đế, diệt trừ Vương Thế Sung vì ông ta.

Kết quả là ông ta lại có thể nghĩ xác nhập lưỡng Tùy, Lạc Dương vẫn dựa vào đó đi tiếp, thì đã trở thành mẹ ghẻ nuôi dưỡng.Thực sự Lô Sở cũng biết, lưỡng Tùy xác nhập, lấy thân phận của gia chủ của Lô thị của y và Tướng quốc cấp cao nhất Nam Tùy, bảo trụ vị trí của Tướng quốc sau khi xác nhập không có vấn đề gì, nhưng các đại thần khác trong triều làm sao bây giờ?

Y không thể chỉ lo lắng chính mình, vì hàng ngàn quan lại đứng đầu, y phải lo lắng càng nhiều cho lợi ích các đại thần.

Quan trọng hơn là Lưỡng Tùy xác nhập, đó chính là triều mới của Dương Nguyên Khánh, Đại Tùy thực sự sẽ xong hết, về tình cảm y tiếp nhận không nổi.

Dương Đồng thở dài một tiếng:- Để Trẫm thử suy nghĩ lại đã!

Sáng mai Trẫm trả lời Tướng quốc.Trong bóng đêm, ngựa của Lô Sở dưới sự bảo vệ của hơn trăm thị vệ chậm rãi về trong phủ.

Lô Sở tựa trước cửa sổ xe nhìn ngắm đường xá Lạc Dương dưới sự bao phủ của bóng đêm, trong gió lạnh thấu xương.

Có không ít người đang mở quán bán chút tạp hóa nhỏ như trước.

Hôm nay là mồng 4 tháng Giêng âm lịch, sự gian khổ của cuộc sống càng khiến cho bọn họ cần phải ra ngoài bán quán.Lô Sở cúi đầu thở dài một tiếng, ngày xưa thiên hạ Đại Tùy đều phồn thịnh nhất, vậy mà suy bại tới hoàn cảnh thê lương như vậy, thật không biết đây là cuộc sống của người phương?Xe ngựa cách phường Tuyên Phong còn có một dặm, bỗng nhiên ngừng lại, phụ xe nhỏ giọng hô:- Lão gia, phía trước có quân đội!Lô Sở giật mình, thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường lớn đã đầy bóng đen chi chit, vậy chỉ có thể là quân đội:- Không được!Lô Sở phản ứng mạnh, đây là Vương Thế Sung sớm phát động chính biến.Y lo lắng liền hô to:- Quay đầu hồi cung!Xe ngựa nhanh chóng quay đầu lại, chạy như điên về phía Hoàng cung.

Lúc này, quân đội phía đằng trước cũng đã phát hiện bọn họ, mấy trăm người đuổi theo bọn họ, tên bắn như mưa rơi.

Thị vệ của Lô Sở đều mặc quần áo gọn nhẹ, chỉ mang đao, không mặc tấm chắn áo giáp sắt, liên tiếp có thị vệ bị mũi tên bắn trúng, kêu thảm từ xe ngựa rơi xuống.Mũi tên đã bắn thủng xe ngựa, Lô Sở ghé vào bên trong xe ngựa, vô số mũi tên bắn qua đầu y, xe ngựa chạy băng băng trên đường, xông qua cầu Lạc Thủy, cuối cùng đã đến Đoan môn.

Lúc này thị vệ của y chỉ còn lại chưa đủ hai mươi người.Hơn năm trăm truy binh ở đối diện cầu Lạc Thủy ghìm cương chiến mã, không tiếp tục đuổi theo, nhìn chăm chú vào Đoan môn đang chậm rãi đóng.Năm mươi ngàn đại quân của Vương Thế Sung đã tiến vào thành Lạc Dương.

Đứng mũi chịu sào đó là phủ đệ của bốn vị Tướng quốc, cả nhà Hoàng Phủ Vô Dật bị loạn quân giết chết.

Hoàng Phủ Vô Dật ý đồ chạy trốn, bị mũi tên loạn lạc bắn chết trong Lạc Thủy, mà Vi Tễ vì đúng lúc thành tâm đầu hàng Vương Thế Sung mà chạy thoát một mạng.Trước cửa lớn của Lô phủ ánh lửa ngút trời.

Vương Thế Sung tự mình suất lĩnh năm nghìn quân đội đã vây quanh Lô phủ.

Trong ánh lửa, Vương Thế Sung lạnh lùng nhìn chăm chú hai cái thi thể từ bên trong phủ khiêng ra, đây là hai con của Lô Sở.

Mặc dù Vương Thế Sung đáp ứng Dương Nguyên Khánh đem Lô Sở giao cho hắn, nhưng y lại không đồng ý bỏ qua cho người nhà của Lô Sở.Lúc này, một tên Giáo Úy chạy vội ra, quỳ gối xuống mang một bức thư dâng lên:- Đây là cái Điện hạ muốn, ty chức tìm được ở thư phòng của Lô Sở.Vương Thế Sung mở thư, chính là thư thế ước của Lô Sở chờ bốn tên Tướng quốc chuẩn bị giết y, trên mặt có chữ ký và dấu vân tay của bốn vị Tướng quốc.

Vương Thế Sung cười nhạt một tiếng, đã có cái này, y xuất quân có tiếng rồi.- Ngững người khác của Lô Phủ thì sao?Vương Thế Sung lớn tiếng hỏi.- Dựa vào mệnh lệnh của Điện hạ, chó gà không tha.- Tốt!Vương Thế Sung lắc tay chặn lại:- Về Hoàng cung!Hoàng cung Lạc Dương chia làm Hoàng thành và Cung thành.

Cửa chính Hoàng thành gọi Đoan môn, hai bên có một tòa Dịch môn.

Hoàng thành có Đại tướng Phí Diệu suất lãnh năm ngàn quân đội trấn thủ, bọn họ giữ nghiêm cửa cung, đang giằng co cùng với quân đội của Vương Thế Sung.Trong Cung thành có mười ngàn Túc Vệ quân, trong đó quân Hổ Bí năm ngàn người do cháu trai của Lô Sở - Lô Tổ Thượng suất lĩnh, trấn thủ cung trước.

Ngoài ra năm ngàn người gọi là quân Long Tương, do Tướng quân Bạt Dã Cương thống soái, trấn thủ hậu cung Huyền Vũ môn cùng tẩm cung Tử Vi cung của Hoàng đế.Lúc này, quân đội của Vương Thế Sung vây quanh Hoàng cung đã có hơn năm mươi ngàn người.

Giờ khắc này Vương Thế Sung đã hạ quyết tâm, đi bước thứ hai, dùng Dương làm con rối, y quản lý triều chính, vượt qua một đoạn thời kỳ quá độ, sau khi chiếm được thành Lạc Khẩu y lại lên ngôi xưng vương.Nhưng Vương Thế Sung hiện tại cũng không ở Đoan môn, y dẫn đầu mười ngàn quân lao tới Huyền Vũ môn hậu phương của cung thành.

Từ nơi đó có thể trực tiếp vào chỗ cung Tử Vi của Hoàng Thái đế Dương Đồng.Quân đội của Vương Thế Sung vừa tới ngoài Huyền Vũ môn, cửa lớn Huyền Vũ liền chậm rãi mở ra.

Tướng quân Long Tương Bạt Dã Cương cưỡi ngựa chạy vội đi, quỳ gối trước mặt Vương Thế Sung:- Mạt tướng ghi nhớ lời giáo huấn của Trịnh vương điện hạ, nguyện cống hiến vì Trịnh vương điện hạ!Vương thế sung mỉm cười, Lô Sở bọn họ còn tưởng rằng Hoàng cung không chê vào đâu được sao?

Trước kia Hoàng cung do Vương Thế Sung nắm giữ trong tay, y nâng Bạt Dã Cương dậy:- Xin Tướng quân đúng lên, Vương Thế Sung vô cùng cảm kích sự đầu hàng của Tướng quân, không biết hiện tại Thánh thượng ở nơi nào?Bạt Dã Cương ngoảnh đầu lại vung tay lên:- Mang tới đây!Mấy trăm quân lính từ trong Huyền Vũ môn ào ra, trong ánh lửa bọn họ đẩy ra hai người, một người chính là Hoàng Thái đế Dương Đồng hết sức hoảng sợ, còn tên còn lại, nói chính xác là một thi thể, thi thể của Lô Sở.Bạt Dã Cương áy náy nói:- Lô Sở thề không đầu hàng, ra sức chống lại, bị các huynh đệ loạn đao chém chết.

Điện hạ, ty chức rất có lỗi.Vương Thế Sung bất đắc dĩ thở dài, mặc dù bàn giao không tốt cho Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng không có cách nào.

Náo loạn trong cung không phải là y có khả năng khống chế.

Vương Thế Sung bước nhanh quỳ xuống trước mặt Dương Đồng, nhỏ giọng nói:- Bệ hạ, thần Vương Thế Sung cứu giá chậm trễ.Quyển 16: ThMã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 677 : Mình mình ta taNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh thị sát xong trạm cuối cùng là quận Đinh Tương, thẳng xuống phía Nam.

Cuối cùng vào đêm mồng 5 tháng Giêng trở về Thái Nguyên.

Hắn xuất phát thị sát quân tình từ ngày hai mươi mốt tháng chạp, đi ở bên ngoài đã gần nửa tháng, quả thực có chút mệt mỏi không tả nổi.Mặc dù như vậy, hắn vẫn rất quan tâm thế cục phía Nam.

Từ Thế Tích cướp đoạt thành công thành Lê Dương.

Trong dự đoán của hắn lúc đó, lấy sự tinh nhanh và tài năng của Từ Thế Tích.

Nếu ngay cả một thành Lê Dương y không chiếm đoạt được, đó mới là điều làm hắn thất vọng.Còn có Lạc Dương, từ lâu hắn đã hạ lệnh mang lương thực vận chuyển qua Hoàng Hà.

Như vậy Vương Thế Sung hẳn là đã có tiền vốn để phát động đảo chính.

Mâu thuẫn của Lạc Dương đã tới tình cảnh hết sức căng thẳng.

Dựa vào diễn biến thời cuộc, Lạc Dương lúc này hẳn là đã phát sinh binh biến.

Hắn rất quan tâm đường đi của Vương Thế Sung, là trực tiếp lên ngôi, hay là dựa theo quán tính của lịch sử đang tiếp diễn.Hôm nay Dương Nguyên Khánh không đi cung Tấn Dương, mà nghỉ ngơi ở trong phòng.

Hắn ngồi trong thư phòng, rèm cửa sổ không kéo lên, ánh sáng trong phòng có vẻ có chút tối tăm, trong lư hương ở góc phòng bay lên một mùi khói thơm tinh tế phất phơ, khiến trong phòng có một làn hương nhẹ nhàng.

Đây là một loại hương vị hắn rất thích, loại hương vị này có thể khiến đầu óc của Dương Nguyên Khánh nhạy bén vô cùng.Ở góc phòng bên kia đặt một lò sưởi, lửa than đang bốc cháy rừng rực, thỉnh thoảng nổ lên một chuỗi đốm lửa nhỏ.

Trong căn phòng ấm áp mà yên tĩnh này, Dương Nguyên Khánh thoải mái nằm trên một chiếc giường mây nửa nằm nửa ngồi được đan bằng chất liệu mây tre mềm.

Đó là giường nằm dựng do chính hắn phát minh, kiểu cách cực giống ghế bành đời sau, trải một tấm đệm dày, cực kỳ dễ chịu.Lúc này hắn vẫn đang suy nghĩ hướng đi về tình hình của Lạc Dương.

Từ việc Vương Thế Sung tìm mình giúp đỡ đối kháng triều Đường, con người này vẫn có chút đầu óc chính trị, y hẳn là sẽ ổn định cục diện chính trị.

Nhân cơ hội Lý Mật được Vũ Văn Hóa tha cho tại quận Bành Thành, nhanh chóng mở rộng địa bàn, giành được dân cư và tài nguyên lương thực.

Nếu như y nóng lên ngôi, sẽ khiến cho thế cục triều đình bất ổn, khiến cho y đánh mất cơ hội quý giá nhất này.Nói tới lợi ích của Dương Nguyên Khánh, hắn mong muốn Vương Thế Sung có thể hoãn chậm lại, không nên nóng lòng lên ngôi như vậy.

Như vậy tất cả gây dựng của Vương Thế Sung chỉ có thể xem là đảo chính, mà không phải là cướp ngôi.

Như vậy một trăm ngàn lương thực hắn cho vay cũng chỉ là cứu tế dân bị nạn của Lạc Dương, chứ không phải là giúp đỡ Vương Thế Sung mưa phản.

Giải quyết sự việc ở Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh rất cẩn thận, từng tí một.

Đó có thể có ảnh hưởng rất lớn tới tiếng tăm của hắn.Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người gõ cửa:- Nguyên Khánh!Đây là giọng của Giang Bội Hoa, trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh nói chung không có ai vào, chỉ có Vương phi Bùi Mẫn Thu và Trắc phi Trương Xuất Trần với Giang Bội Hoa có thể vào trong.

Hắn uể oải lên tiếng:- Vào trong rồi nói.Cửa mở, Giang Bội Hoa bưng một chén trà nóng hổi bước nhanh vào, cô thấy trong thư phóng rất mờ mịt, rèm cửa cũng không mở, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại:- Vừa có bếp lửa, vừa có lư hương, rèm cửa cũng không mở, chàng không thấy bực mình ư?- Ta đã làm một cái lồng chim, đang xem con chim nào bay vào trước.Dương Nguyên Khánh vẫn cười nói uể oải.- Lồng chim gì, chàng tự đem mình làm chim sao?Giang Bội Hoa hé miệng cười, mang tách trà nóng đặt lên bàn:- Mau uống trà lúc còn nóng đi!

Bổ dưỡng cơ thể.Chưa nói xong lời, tay của cô lại bị Dương Nguyên Khánh kéo, vừa kéo nhẹ, Giang Bội Hoa đặt chân không vững, thoáng cái ngã lên trên người Dương Nguyên Khánh.- Đừng hồ đồ, nhanh để thiếp đứng lên.Giang Bội Hoa giãy dụa yêu cầu đứng dậy, Dương Nguyên Khánh lại ôm vào eo nhỏ của nàng, như cười mà không cười nhìn cô.

Giang Bội Hoa bỗng nhiên cảm nhận được thay đổi trên cơ thể của hắn, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Giang Bội Hoa xinh đẹp đoan trang, tính cách hướng nội mà rụt rè.

Mặc dù cô cũng rất khát khao nhận được sự vuốt ve an ủi của chồng, nhưng đây là ban ngày, hơn nữa lại là thư phòng, trong lòng cô rất xấu hổ, cô gắt giọng:- Cái tiểu tử thối này, để chàng tĩnh dưỡng thân thể tốt, chàng lại có những ý nghĩ nhơ nhớp trong đầu.Ánh sáng mờ mịt trong phòng, Dương Nguyên Khánh thấy má hồng của nàng thêm xinh đẹp, mắt trái hạnh tựa mùa xuân, môi đỏ tươi xinh đẹp mọng nước, không kìm chế được sự nóng lên trong lòng, cúi đầu xuống hôn vào môi của cô, ôm cô càng chặt hơn.Giang Bội Hoa bị chồng ôm vào trong lòng, bị hắn hôn tới mức điên đảo, cô thở hổn hển giãy giụa khỏi nụ hôn của chồng, đem mặt gối lên ngực hắn, trong lòng giống như một con nai con đang tung tăng nhảy.- Nguyên Khánh chúng ta nói chuyện nhé!Mặc dù trong lòng cô ngàn lần muốn, nhưng nghĩ đây là ban ngày, sự rụt rè của phụ nữ lại khiến cô không dám tùy tiện đi theo tiếng kêu gọi của chồng mình.- Nói cái gì?Dương Nguyên Khánh ngửi mùi hương trên đầu cô, không để ý hỏi cô.- Trước tiên chàng để thiếp đứng dậy, nằm sấp như vậy khiến thiếp khó chịu.Tay của Dương Nguyên Khánh vừa buông lỏng ra, Giang Bội Hoa lập tức ngồi dậy, lại bị hắn kéo lưng vào, lại ngồi vào trong lòng hắn như trước.

Giang Bội Hoa biết hắn không chịu thả mình đứng dậy, chịu đựng trong lòng, liền nhỏ giọng nói:- Tối hôm qua thiếp mơ thấy giấc mơ kỳ lạ.- Đã mơ cái gì?Bàn tay của Dương Nguyên Khánh chạm vào trong váy của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ eo mịn màng trơn truột của cô.- Thiếp mơ gặp một tiên nữ mặc vũ y, cầm trong tay một hồ lô sữa để thiếp hút, bà ta nói thiếp sẽ có con.

Thiếp mở nút và đã uống một ít sữa trong hồ lô, bà tiên lại biến mất không thấy nữa.

Nguyên Khánh, giấc mộng này rất là kỳ quái, chàng nói có đúng là thiếp thật sự sắp có một đứa con.Giang Bội Hoa dứt khoát lại ngã vào trong lòng hắn, đôi mắt trái hạnh mông lung nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có nỗi oán hận và chờ đợi không nói ra.Dương Nguyên Khánh biết tâm tư của nàng, cô và bản thân mình bằng tuổi, nhưng dưới gối không có con, đây là tâm bệnh lớn nhất của cô.

Trong lòng hắn lúc này vô cùng yêu thương Giang Bội Hoa, liền nhẹ nhàng thay cô cởi váy, lại ôm chặt lấy cô, hôn vào má hồng của cô, nói nhỏ vào vành tai đẹp mượt mà của cô:- Đây là sự sắp đặt của ông trời, sắp đặt nàng hôm nay có con, chớ để phật ý ông trời.- Nhưng chờ buổi tối nhé!

Được không?Dương Nguyên Khánh xoay người đặt cô dưới thân mình, lắc đầu cười nói:- Không!

Ta cần hôm nay.Trái tim của Giang Bội Hoa bị ánh mắt nồng cháy của Dương Nguyên Khánh hòa tan rồi, cô trầm giọng thở dài một tiếng:- Vâng!

Chàng đúng là oan gia của thiếp.Dương Nguyên Khánh từ trái tim tới tay chân, trong thư phòng tức khắc cảnh xuân vô tận, hai người ân ái hoan lạc, yêu tới cực đỉnh.Hơn nửa tiếng sau, Giang Bội Hoa lặng lẽ từ thư phòng của Dương Nguyên Khánh đi ra, nhìn xung quanh không có người, nhanh chóng đi lên một cái hành lang, lại xuyên qua một cửa nhỏ hướng ra sân nhà mình mà nhanh chóng bước đi.

Cô mặc quần áo chỉnh tề, không nhìn thấy cái gì bất thường, nhưng tóc lại có chút rối.

Nói chung con trai không thể chú ý những thay đổi rất nhỏ nhặt này, nhưng lại không trốn được con mắt của phụ nữ.Giang Bội Hoa không dám đi cửa chính trở về sân, e sợ bị Mẫn Thu và Xuất Trần bọn họ phát hiện.

Cô chỉ có thể từ cửa phụ lặng lẽ trở về sân của mình, chải lại tóc lần nữa.Giang Bội Hoa lòng dạ rối bời trở về khu viên của mình.

Cô vừa vào trong phòng, phía sau lại có người gọi cô:- Nhị tỷ!Giang Bội Hoa quay đầu lại, đã thấy là tiểu muội Dương Phương Hinh:- Có chuyện gì không?Giang Bội Hoa mặc dù rất quý muội muội này, nhưng không hy vọng sự xuất hiện của cô lúc này.Dương Phương Hinh và Giang Bội Hoa ở cùng một chỗ.

Cô đã dần dần quen với cuộc sống sinh hoạt bình thường ở Thái Nguyên, đọc sách, vẽ tranh, nuôi cá, hoặc là tìm Dương Băng nói chuyện, cùng đi du ngoạn vùng ngoại thành, ngày tháng qua rất bình an mà thanh thản.

Hôm nay cô mới viết xong chữ, đang chuẩn bị đi ra phía sau hoa viên đi tản bộ, đúng lúc thấy Giang Bội Hoa hoang mang trở về, trong lòng cô thấy kỳ lạ, liền đi theo sau Giang Bội Hoa.Dương Phương Hinh đi lên trước đã quan sát Giang Bội Hoa một lượt, trong lòng càng thêm lạ lùng:- Nhị tỷ, tỷ hoảng sợ như thế làm cái gì?Nét mặt của Giang Bội Hoa bỗng đỏ lên, chột dạ nói:- Nói bậy, ta đâu hoảng sợ chứ?- Còn gạt muội!Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt của Dương Phương Hinh mân mê nói:- Tỷ bình thường bước đi không phải như vậy.

Tỷ bước đi như vậy…Dương Phương Hinh làm theo dáng vẻ của Giang Bội Hoa, bước đi chầm chậm trước bồn hoa, eo nhỏ nhắn lộ ra:- Là đi như thế này, ung dung tao nhã, người đẹp ngắm hoa, nhưng ngày hôm nay tỷ lại hoảng hốt khẩn trương, giống con vịt.Dương Phương Hinh lại bắt chước dáng vẻ của con vịt lảo đảo bước nhanh mấy bước.

Chính cô cũng không nhịn được cười, liền mang mặt cười tiến lên trước, trơ mặt cười hỏi:- Ngày hôm nay nhị tỷ rốt cuộc làm cái gì vậy?

Làm sao lại hoảng hốt trở về.Mặt của Giang Bội Hoa càng thêm đỏ, liền đẩy cô ra:- Đi!

Đi!

Đi!

Đừng tới quấy rối ta, ta cái gì cũng không làm!Lúc đó, a hoàn bên cạnh của Giang Bội Hoa đi tới trước thi lễ:- Phu nhân đã trở về rồi.- Ừ!

Ngươi thay ta chải đầu một chút, tóc bị gió thổi rối rồi.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 678 : Sự kiện vượt qua biên giớiNguồn: Mê truyệnGiang Bội Hoa trở về gian phòng, Dương Phương Hinh lại theo cô đi vào:- Nhị tỷ, gió bên ngoài to như vậy sao?

Lại có thể thổi rối tóc đến như vậy sao?Từ trên mặt đất cô ta nhặt lên một chiếc ngọc trâm, giả vờ ngạc nhiên nói:- Ôi chao!

Đây là gió gì vậy!

Lại có thể thổi rơi cả chiếc ngọc trâm nữa.Giang Bội Hoa ngồi ở trên tấm nệm thêu, để nha hoàn chải đầu cho cô, cô lấy cây trâm từ trong tay Dương Phương Hinh, nhẫn nại nói:- Bà cô nhỏ bé của ta, muội quay về phòng của mình được không, đừng làm phiền tỷ nữa.Dương Phương Hinh mỉm cười hỏi:- Vậy tỷ nói cho muội biết, làm thế nào làm rối tóc vậy, còn hoảng hốt trở về như vậy, tỷ nói rồi muội sẽ đi.- Ôi!

Thật không có biện pháp với muội.

Được rồi!

Tỷ nói cho muội biết, tỷ đi bộ ở phía sau hoa viên, không cẩn thận ngã một bước, tóc bị vướng vào bụi cây, vô cùng bối rối, lại sợ người nhìn thấy chê cười, lúc đó mới khẩn trương chạy về, điều đó thỏa mãn rồi chứ!- Hóa ra là chuyện như vậy!Dương Phương Hinh nửa ngờ nửa tin liền liếc mắt quan sát cô:- Thế nhưng quần áo của tỷ rất sạch sẽ, không giống bộ dạng ngã sấp xuống.Giang Bội Hoa đã nhanh chóng bị lòng hiếu kỳ của cô ta làm phát điên lên:- Là ta ngã trên cỏ đã được chưa, muội khi nào nhìn thấy ta từ bùn đất bước đi chưa?Dương Phương Hinh gật gật đầu, muội tin rồi, lại có chút oán trách:- Nhị tỷ đi bộ hoa viên cũng không gọi muội một tiếng, muội cũng đang muốn đi đây!

Nếu muội ở đó, muội còn có thể đỡ tỷ một tay.Giang Bội Hoa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:- Lần sau nhé!

Lần sau nhất định gọi muội.Lúc đó, một đứa nha hoàn đi tới trong sân, trong tay cầm một cái trâm cài phượng hoàng, cao giọng nói:- Tam phu nhân, lão gia sai nô tì mang trâm cài phượng hoàng tới đưa phu nhân, nói là phu nhân đã quên rồi.Gian phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, bỗng nhiên một tiếng khụ khụ, Dương Phương Hinh che miệng cười ra tiếng, cô xoay người liền bỏ chạy, cười duyên reo lên:- Muội biết rồi, muội hiểu rõ rồi!Giang Bội Hoa trong lòng thầm hận Dương Nguyên Khánh nhiều chuyện.

Lúc đó tặng cái cài tóc gì đó, cô vội vã quát Dương Phương Hinh:- Phương Hinh, muội hiểu rõ cái gì?Dương Phương Hinh dừng chạy, ngoảnh đầu lại nháy mắt mấy cái, giả vờ cười nói:- Bây giờ muội biết vì sao tỷ không gọi muội cùng đi hoa viên, bởi vì tỷ và một người khác cùng ở một chỗ, đúng không?Trong lòng Giang Bội Hoa nhẹ nhõm, cười mắng:- Con tiểu yêu tinh này, nhớ kỹ, không cho phép ra ngoài nhiều lời nói lung tung!- Sự việc này, muội không thể nhiều lời được!Dương Phương Hinh chìa ra hai đầu ngón tay so đo, mặt cười như hoa nở:- Hai người bọn tỷ nhất định trốn ở phía sau cây mình mình ta ta nên tóc của tỷ mới rối vậy.Cô ta che miệng cười, chạy như bay đi.Tết năm nay đến có chút muộn, khiến nó giống như dòng cuối cùng của một trang sách…

Sau khi lật qua trang sách, sẽ đón đọc một nội dung mới, mọi người bỗng nhiên phát hiện, mùa đông lạnh giá sắp kết thúc rồi.Đang giữa đông tiết, trời rất là lạnh, nhưng đến hoàng hôn, một trận gió xuân từ phía Nam thổi xuống khiến khí trời có chút ấm áp.

Bầu trời không còn tiêu điều, băng trên sông cũng mỏng dần, giống như từng cánh bèo màu bạc trôi nổi.

Trên bờ sông vốn yên lặng đã lâu cũng vang lên tiếng sáo của trẻ trăn trâu.Nơi này là huyện Lai Thủy thuộc quận Thượng Cốc, là một huyện gần quận Trác nhất.

Nó chỉ cách biên giới của quận Trác khoảng mười lăm lý.

Chỉ cần đi qua sông, đi thêm một đoạn nữa là đến quận Trác.Đây cũng là nơi đại quân tập hợp.

Quân Tùy đóng quân ở huyện Lai Thủy khoảng hai vạn người, được chia làm Nam Bắc hai đại doanh, cách nhau mười dặm.

Hai doanh sắp theo trận sừng trâu, Bắc đại doanh do đại tướng Tạ Ánh Đăng thống suất, Nam đại doanh do Vương Quân Khuếch thống suất.Mà đối diện cách huyện Trác năm mươi dặm cũng đóng năm vạn liên quân do La Nghệ cùng Cao Khai Đạo nắm giữ.

Song phương đã giằng co được hai tháng.Chuẩn bị chiến đấu đã trải qua hai tháng, triều đình nhà Tùy đã vận chuyển đến ba mươi vạn lương thực cùng rất nhiều vũ khí, dầu hỏa, doanh trướng cùng vật tư tới quận Thượng Cốc.

Bên trong huyện Dịch cũng đã tu kiến hơn ba mươi kho lớn, do ba nghìn người trông coi.Hai bên sông là đồi núi nhấp nhô cùng rừng núi rậm rạp.

Ở khe núi giữa các đồi núi phân bố một mảnh đồng ruộng lớn.

Đại bộ phận đồng ruộng vì chiến loạn mà bỏ hoang, nhưng đã có một bộ phận xuất hiện dấu hiệu khai khẩn.

Theo khí xuân nảy mầm, ở sát biên giới ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng người nông dân bận rộn.Buổi sáng hôm nay, một nhóm quân trinh sát Đại Tùy khoảng hơn trăm người đang cưỡi ngựa chạy băng băng qua các cánh đồng.

Hơn mười người nông dân đang cày ruộng đều kinh ngạc nhìn bọn họ.

Bình thường quân Tùy nếu đi qua đây đều muốn dừng lại bắt chuyện với bọn họ hoặc nhàn nhã vừa đi vừa ca hát.

Nhưng hôm nay lại vội vã như vậy, chắc hẳn có đại sự.- Chả lẽ sắp đánh nhau rồi?Một người nông dân lo lắng hỏi.- Không biết, tốt nhất là về sớm chút.Hơn mười người nông dân thu thập đồ vật, rồi rời khỏi đồng ruộng, hướng thôn trang cách đấy vài dặm mà đi.Hơn một trăm kỵ binh vẫn giữ vững tốc độ.

Bọn họ đang chấp hành một nhiệm vụ khẩn cấp.

Quân Tùy ở biên giới xây dựng hơn hai mươi mấy trạm canh gác.

Mỗi trạm canh gác đều có năm tên binh sĩ trấn thủ.

Chủ yếu để quan sát hướng đi của quân địch.

Mỗi trạm canh gác lại phân phối một người chăm sóc chim ưng, có nhiệm vụ hàng ngày thả ưng gửi tin tức.

Làm như vậy cũng chứng minh trạm canh gác là bình an vô sự.

Nhưng ngày hôm qua lại có năm trạm canh gác không phóng ưng về.

Điều này khiến đại tướng Tạ Ánh Đăng rất lo lắng.

Y lập tức phái trinh sát tuần hành đi đến để tra xét tình huống.Kỵ binh một đường phóng tới.

Rất nhanh đã tới trạm canh gác thứ nhất.

Tòa canh gác xây dựa sát đồi núi, cách quan đạo khoảng mấy trăm bước.

Từ đây có thể quan sát rõ ràng tình huống trên quan đạo.

Lại đi về hướng đông một dặm, vượt qua một tòa đồi núi khác là tiến vào khu vực quận Trác.- Dừng lại!Cách trạm gác còn mấy trăm bước, Lữ soái đội kỵ binh đã phát hiện dị thường.

Y hô to một tiếng, đội ngũ lập tức dừng lại.

Bọn họ nhìn thấy ở xa xa trạm gác, vốn yên lành này đã bị sập, các mảnh gỗ văng tung téo, rơi đầy xuống sườn núi.- Trương Thuận Nhi, ngươi cùng vài người đi đến xem, cẩn thận một chút!Lữ soái ra lệnh, một gã Hỏa Trưởng từ đội ngũ đi ra, vung tay lên:- Đi theo ta!Y mang theo chín tên kỵ binh đi tới gần trạm canh gác.

Bọn họ tìm kiếm xung quanh trạm canh gác một lúc, rồi Hỏa Trưởng mới đứng lên hô:- Không thấy người của ta, thi thể cũng không thấy!Y vừa dứt lời, một mũi tên từ phía trên bỗng nhiên bắn ra.

Hỏa Trưởng vốn không đề phòng bị bắn lén, mũi tên liền bắn trúng cổ, kêu thảm một tiếng, rơi từ sườn núi xuống.Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến đội trinh sát của Tùy thất kinh, liên giơ cung cài tên, nhắm hướng rừng tùng.

Chín tên Tùy quân ở gần trạm canh gác giơ lên tấm chắn, rút ra hoành đao, hai gã binh sĩ thì chạy lên cứu chữa Hỏa Trưởng.Rừng tùng rất yên tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đang lúc Lữ soái có chút nghi hoặc, bỗng theo bản năng quay đầu lại, phát hiện trên quan đạo phía sau xuất hiện đội quân U Châu chừng mấy trăm người đang lặng lẽ hướng bọn họ đi tới, cách bọn họ khoảng hơn trăm bước.- Có quân địch đánh lén.Lữ soái hét lớn một tiếng, quay đầu ngựa lại, binh lính quân Tùy cũng quay theo.

Lúc này, hai bên rừng núi lại xuất hiện tên bắn.

Hơn hai mươi người quân Tùy kêu thảm ngã ngựa.Lữ soái gần như cắn môi đến chảy máu.

Trái phải đều có quân mai phục, chỉ có hướng quận Trác là không có quân đội.

Một lượt tiễn lại tới, hơn mười người quân Tùy liền rơi xuống ngựa.

Lữ soái không có thời gian để lo lắng, nếu không toàn quân sẽ bị diệt hết.- Đi theo ta!Lữ soái hô to một tiếng, lần thứ hai quay đầu ngựa hướng quận Trác mà chạy.

Còn lại hơn sáu mươi kỵ binh Tùy cũng ra sức chạy nhanh.

Chỉ trong chốc lát đã đến phạm vi quận Trác.Lúc này, một nhóm quân sĩ từ khu rừng mới đi ra.

Dẫn đầu là một viên đại tướng, thấy kỵ binh Tùy đi vào địa giới của U Châu.

Y cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh:- Nhanh đi bẩm báo Vương gia, trinh sát quân Tùy đã vượt biên!…Mùng bảy tháng giêng, La Nghệ ở huyện Trác bắt được trinh sát quân Tùy, liền lấy cớ đó mà khiển trách quân Tùy tự ý vượt biên.

Liền ra lệnh cho năm mươi ngàn liên quân tập trung binh lực hướng Bắc đại doanh ở huyện Lai Thủy phát động tiến công.Bắc đại doanh ở huyện Lai Thủy đóng một vạn quân, do đại tướng Tạ Ánh Đăng suất lĩnh, từ hai ngày trước mất đi liên hệ từ năm trạm canh gác, kỵ binh trinh sát được phái đi cũng mất tung tích.

Tạ Ánh Đăng liền mơ hồ cảm thấy không ổn.

Y ra lệnh cho quân đội toàn diện cảnh giới.

Đồng thời phái người đến huyện Dịch thông báo tình hình khẩn cấp cho chủ tướng Tần Quỳnh.- Keng!

Keng!

Keng!Tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp bắc đại doanh.

Binh sĩ quân Tùy nghe thấy vậy liền mặc giáp, đem vũ khí tập hợp trước doanh trướng.

Ba nghìn cung nỏ thủ đã xếp hàng ở hàng rào doanh trại.

Ba nghìn đao thuẫn quân cũng đã đến.

Một nghìn binh sĩ hậu cần đang cấp tốc chỉnh lý vũ khí vật tư.

Hai trăm người nữ hộ binh cũng đi theo quân hậu cần.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 679 : Suốt đêm rút quân (1+2)Nguồn: Mê truyệnNữ hộ binh là binh chủng mới nhất của quân Tùy, có nhiệm vụ là giúp người bị thương, bệnh nhằm giảm bớt thương vong.

Dựa theo tiêu chuẩn năm mươi danh sĩ sắp xếp một nữ hộ binh.

Các nàng mỗi người được trang bị một con ngựa.

Trên người mang theo áo giáp bạc, eo đeo hoành đao, phía sau lưng là thuẫn tròn, quan trọng nhất là hòm thuốc.Những nữ hộ binh này phần lớn là nữ tử phương bắc.

Có người Hán, cũng có người Hồ.

Yêu cầu thân hình cao lớn cường tráng.

Trước sau chiêu mộ tổng cộng năm nghìn nữ binh.

Các nàng hưởng đãi ngộ giống như sĩ tốt bình thường.

Nhưng doanh địa không cùng một chỗ với bọn họ, mà dùng hàng rào tách ra.Tạ Ánh Đăng thúc ngựa đến trước hàng rào doanh.

Y nhìn chăm chú động tĩnh cách đó xa xa.

Khoảng chừng hơn mười dặm, xuất hiện một dải màu đen rất dài.

Nhìn ra khoảng chừng năm nghìn người.

Đây là tiên phong của quân địch.- Tướng quân, có nên nghênh chiến?Một gã quan quân thấp giọng hỏi.- Không!Tạ Ánh Đăng lắc đầu:- Đây chỉ là quân địch muốn dụ binh.

Phía sau bọn chúng chắc chắn là quân chủ lực.

Không nên chạy ra khỏi doanh nghênh chiến.- Tướng quân!Phía sau có người hô to.

Tạ Ánh Đăng quay đầu lại, chỉ thấy một binh lính truyền tin chạy gấp tới.

Binh lính truyền tin tiến lên thi lễ, đem một bức quân lệnh đưa cho Tạ Ánh Đăng:- Đây là mệnh lệnh của Tần tướng quân.Tạ Ánh Đăng mở ra mệnh lệnh.

Là thủ lệnh của Tần Quỳnh, chỉ có bốn chữ: “Tây triệt huyện Dịch”Tạ Ánh Đăng yên lặng gật đầu.

Y hiểu rõ ý tứ của Tần Quỳnh.

Rút lui đến huyện Dịch, tập trung ưu thế binh lực, đồng thời kéo dài hậu cần tiếp tế của quân địch.

Nói vậy chắc Vương Quân Khuếch ở nam đại doanh ở Lai Thủy cũng nhận được tin tức.Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bây giờ vẫn sớm, còn có thời gian chuẩn bị.Năm vạn liên quân của La Nghệ do ba vạn quân U Châu cùng hai vạn quân của Cao Khai Đạo cấu thành.

Do La Nghệ tự mình suất lĩnh.

Mà quân của Cao Khai Đạo do đệ đệ của gã là Cao Văn Thông suất lĩnh.Khí trời dần chuyển sang ấm.

Ở quận Trác, tuyết đọng đã tan ra hơn nửa, nước sông cũng có dấu hiệu tan băng.

La Nghệ biết đầu xuân quân Tùy sẽ phát động tấn công U Châu.

Sau nhiều lần suy nghĩ, y không muốn đợi quân địch tới cửa mới đánh.

Nếu như có thể chiếm lĩnh huyện Dịch, vậy có thể phá hủy một nửa lương thực của quân Tùy.

Bức bách quân Tùy rút lui khỏi quận Thương Cốc.

Như vậy, nguy cơ của U Châu cũng được giải quyết dễ dàng.Nhưng lúc này, quân Tùy cũng không cùng U Châu xé rách da mặt.

Quân Tùy không có nói muốn tấn công U Châu.

La Nghệ sợ chính là tướng sĩ nghi ngờ, liền tạo ra tình huống, nói xấu trinh sát của quân Tùy khiêu khích xâm lược quận Trác.

Nhờ vậy mà có cớ để phát binh đánh quận Thượng Cốc.Năm vạn đại quân chậm rãi tiến đến phía đông Lai Thủy.

Còn cách Bắc đại doanh quân Tùy ba dặm, La Nghệ không tiếp tục đi tới.

Lai Thủy đã có dấu hiệu tuyết tan, không thể trực tiếp qua sông.

Y một mặt sai người qua sông tạo cầu, một mặt tìm nơi có thể trực tiếp qua sông.

Hiện tại chỉ là tuyết bắt đầu tan nên còn vài khúc sông có thể đi qua mặt băng.- Bẩm báo Vương gia, Cao tướng quân tới!La Nghệ đang đứng ở lều lớn kiểm tra sa bàn.

Sa bàn của Dương Nguyên Khánh đã sớm truyền lưu ra, các thế lực lớn đều học qua cách sử dụng.

La Nghệ cũng đã làm một sa bàn về Bắc bộ của Hà Bắc.

Tuy rằng có chút thô ráp, nhưng so với bản đồ còn tiện lợi hơn nhiều.Y gật đầu:- Bảo y vào đi!Cao tướng quân chính là đệ đệ của Cao Khai Đạo, Cao Văn Thông, là người đứng thứ hai trong quân của Cao Khai Đạo.

Cao Khai Đạo là người Bột Hải thuộc quận Tín Dương.

Năm Đại Nghiệp thứ chín, Cách Khiêm ở đồi Đậu Tử khởi binh tạo phản, Cao Khai Đạo cũng suất mấy nghìn người khởi binh hô ứng, lập tức hai quân sát nhập.

Cao Khai Đạo rất được Cách Khiêm tin tưởng, trao cho y chức phó tướng.

Năm ngoái, quân đội Cách Khiêm bị quân Vương Thế Sung đánh bại.

Cách Khiêm bản thân cũng không may chết trận.

Cao Khai Đạo liền dẫn tàn quân đến Liêu Đông.

Chiếm lĩnh được Liêu Đông, lập tức Nam hạ chiếm lĩnh quận Bắc Bình.Quân đội của Cao Khai Đạo cùng quân đội U Châu vốn là hai thế lực đối địch.

Nhưng trong quá trình cùng nhau đối phó quân của Đậu Kiến Đức, hai quân đã dần dần vứt bỏ trướng ngại, kết làm minh hữu.

Lần này đối phó quân Tùy, hai quân càng chặt chẽ phối hợp.

Cao Khai Đạo ra lệnh cho đệ đệ Cao Văn Thông suất hai mươi ngàn quân đến đây trợ chiến.Cao Văn Thông thân thể hùng tráng, là một người cực kỳ thô lỗ.

Nhưng võ nghệ của y lại cao cường, vũ khí là một bả đao nặng 50kg, là một dũng tướng trong quân.

Y đi vào lều lớn, liền ồm ồm nói:- Quân ta giờ đang khí thế như cầu vồng, xông lên liền có thể diệt tan quân Tùy.

Vương gia vì sao không tấn công?La Nghệ rất không thích tên phó tướng liên quân này.

Thô lỗ, ngu xuẩn, lại vẫn còn giữ tính cách hung ác của loạn phỉ đồi Đậu Tử.

Tên này giết người như ma, phóng túng binh sĩ tại quận Trác gian dâm phụ nữ, làm những việc cực kỳ bại hoại khiến danh tiếng của La Nghệ bị bôi nhọ.

La Nghệ chỉ vì giữ vững hòa khí liên quân, đồng tâm chống địch mới phải nhường nhịn y.Giờ này, Cao Văn Thông vừa vào lều liền dùng một loại ngữ khí giáo huấn trách vấn La Nghệ sao không tiến công Tùy binh.

La Nghệ cố nén tức giận, lạnh lùng nói:- Lai Thủy đã bắt đầu tan bang, làm sao có thể qua sông?Cao Văn Thông nhếch miệng nói:- Vậy theo ý của Vương gia, ta phải chờ ở đây, đợi mùa đông năm sau kết băng rồi mới qua sông phải không?- Làm càn!La Nghệ không nhịn được nữa, tức giận quát Cao Văn Thông:- Ta là người cầm đầu liên quân, ngươi dám nói với ta như vậy sao?Cao Văn Thông đối với La Nghệ cũng cực kỳ bất mãn.

Tháng trước, hơn mười người thân binh của y đi du ngoạn thành U Châu, ngắm trúng vợ của vài tên nhà giàu, liền đưa các nàng ra ngoài thành.

Kết quả là bị quân U Châu bắt được, giết chết trước mặt mọi người, còn treo ở ngoài thanh hai ngày.

Điều này khiến Cao Văn Thông cực kỳ căm giận.

Chỉ là chơi mấy nữ nhân mà thôi, La Nghệ dám ghết thân binh của y, lại còn đem xác treo ở thành ba ngày thị chúng.

Cao Văn Thông cho rằng La Nghệ coi thường mình.Cao Văn Thông hừ một tiếng:- Ta nghĩ hai quân có suy nghĩ khác nhau, rất khó phối hợp tác chiến.

Ta quyết định hay là về quận Bắc Bình trước.

La đại soái có bất mãn gì thì trực tiếp đi tìm đại ca của ta mà oán giận.Nói xong, y xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng La Nghệ hận đến rướm máu.

Ông ta đang định phát động tấn công, Cao Văn Thông lại ồn ào muốn phân liệt.

La Nghệ thèm một đao chém chết y.

Nhưng La Nghệ cũng biết, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, quân đội của Cao Văn Thông vừa đi, quân mình nhất định sẽ bại.La Nghệ chỉ đành phải hòa hoãn nói:- Cao tướng quân xin bớt giận.

Ta đã chuẩn bị tốt cầu nổi.

Đêm nay sẽ bắc cầu.

Ta dự định đến đêm thì tập kích đại doanh quân Tùy.Cao Văn Thông dừng bước, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý.

Y đã nắm được thóp của La Nghệ.

Không sợ La Nghệ không đáp ứng yêu cầu của mình.- Vương gia, chúng ta không ngại khổ cực từ xa đến trợ chiến, không có công lao cũng có khổ lao.

Các huynh đệ đều nói các hộ nhà giàu ở U Châu có con gái rất đẹp, rất có tư vị.

Như vậy đi!

Chúng ta yêu cầu cũng không cao.

Chờ đánh giặc xong, Vương gia tặng ta một trăm nữ nhân đến khao quân, như thế nào?La Nghệ biết y vì muốn trả thù lần trước mình giết thân binh.

Lần trước, mấy kẻ thân binh này thực sự làm rất quá đáng.

Dám gian dâm vỠcủa đại tướng quân.

Không giết bọn này, khó mà phục kẻ dưới.Trong lòng La Nghệ cười lạnh một tiếng.

Trước cứ nịnh y một tiếng để y bán mạng cho mình.

La Nghệ ra vẻ trầm tư.

Trong chốc lát gật đầu:- Được rồi!

Ta đáp ứng ngươi.

Không được một tấc lại muốn một tấc nữa đau đấy.Cao Văn Thông vui mừng, chắp tay nói:- Cứ như vậy đi.

Đêm nay ta chờ mệnh lệnh tấn công của Vương gia.Màn đêm dần dần buông xuống, đã không còn ánh nắng ấm áp của ban ngày.

Nhiệt độ buổi tối chợt hạ xuống, khí lạnh trở nên rét buốt.

Quân đội của La Nghệ vốn đã chuẩn bị xong.

Do đại tướng Tiết Vạn Triệt suất lĩnh năm nghìn trọng kỵ binh xông ra khỏi doanh.

Trọng kỵ binh được trang bị giáp thép cả người lẫn ngựa.

Trải qua quanh năm suốt tháng huấn luyện mà thành.

Ngựa chiến là ngựa Đột Quyết, kỵ binh thì mỗi người thân hình cao lớn, dũng mãnh cường hãn.

Quan trọng hơn là năm nghìn kỵ binh đều dùng mã sóc.Đây là đội trọng giáp kỵ binh duy nhất của Đại Tùy.

Dùng sức mạnh khuynh quốc để chế tạo.

Đội quân này vốn là do Dương Quảng lập ra để đối phó với Triều Tiên.

Nhưng bởi vì vị trí đồi núi của Triều Tiên không phù hợp với trọng kỵ binh tác chiến.

Dương Quảng liền đem đội kỵ binh này đặt ở U Châu.

Mệnh lệnh Tiết Thế Hùng thống lĩnh để trấn áp loạn phỉ ở Hà Bắc.

Về sau rơi vào tay của La Nghệ.

Trở thành đội quân cường hãn nhất của ông ta, cũng là tiền vốn để đối kháng với quân Tùy.Đậu Kiến Đức ba lần tấn công U Châu, ba lần đại bại mà về.

Thua cũng vì trọng giáp kỵ binh.

Đêm nay, La Nghệ chuẩn bị đem đội trọng kỵ binh này đánh tan Bắc đại doanh quân Tùy.Năm nghìn trọng giáp kỵ binh lúc này không có ngồi trên lưng ngựa, cũng không có mặc giáp nón.

Bọn họ chỉ đợi lúc xung phong mới mặc giáp.

Ngựa chiến không thể chịu được trọng lượng lớn như vậy trong thời gian dài.Đứng trước đội ngũ, La Nghệ đầu đội kim khôi, thân mặc giáp bạc, tay cầm thương bạc, đứng phía sau là đại tướng Tiết Vạn Triệt.Tiết Vạn Triệt là con của Tiết Thế Hùng, tổng quản U Châu.

Ông ta cùng anh cả Tiết Vạn Quân vốn là thân cận của Thái Tử Dương Chiêu, có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh.

Về sau, huynh đệ hai người liền theo cha tòng quân.

Từng bước theo dựa vào công tích mà thăng đến chức Hổ Bí lang tướng.

Hai người đều có cái dũng vạn phu, là hãn tướng đắc lực của La Nghệ.Hiện nay, anh cả Tiết Vạn Quân suất một vạn trấn thủ Quân Đô Hình, Tiết Vạn Triệt thì suất năm nghìn trọng giáp kỵ binh đi theo La Nghệ.- Khởi bẩm đại soái, đã chuẩn bị xong rồi.La Nghệ gật đầu, ánh mắt nhìn sang hướng đại doanh quân Tùy bên kia bờ sông.

Lúc này, một gã kỵ binh chạy gấp tới, chắp tay nói:- Bẩm báo Vương gia, các huynh đệ đã tìm kiếm kỹ càng.

Thượng du cách đây ba dặm đóng băng khá rắn chắc, có thể trực tiếp qua sông.- Tốt!La Nghệ vốn đang chờ tin này.

Ông ta quay đầu lại nói với một gã thân binh:- Đi thông báo cho Cao Văn Thông, bảo quân đội của y đi theo ta.La Nghệ vung tay lên:- Xuất phát!Ba vạn quân U Châu dựa theo bóng đêm yểm trợ xuất phát.

Bọn họ hăng hái hành quân về hướng Bắc.

Đi đến đoạn sông mà thám báo phát hiện còn chưa có dấu hiệu tan băng.Phía sau quân U Châu, Cao Văn Thông suất lĩnh hai vạn quân đội.

Ánh mắt của y lập lòe, nhưng trong lòng lại lo lắng.

Theo lời nhắn nhủ của anh cả giao cho, nhiệm vụ lần này của bọn họ là kết minh với La Nghệ đối phó Tùy binh.

Điều kiện là La Nghệ cho bọn họ một vạn bộ vũ khí.

Nhưng một vạn bộ vũ khí mãi mãi không thỏa mãn khẩu vị của bọn họ.

Bọn họ muốn chính là càng nhiều lương thực, càng nhiều vũ khí, càng nhiều quân nhu vật phẩm.

Mà bên trong thành ở huyện Dịch, có nói vật tư trong đó có thể trang bị cho mười vạn đại quân.

Tin tức này khiến Cao Khai Đạo tim đập thình thịch.

Nếu như có thể đoạt được huyện Dịch, cho dù chỉ cần phân nửa vật tư, bọn họ sẽ cấp tốc rút về Liêu Đông.

Ở Liêu Đông phát triển, rồi đợi một ngày nào đó trở về tranh giành thiên hạ.Đại quân U Châu qua sông.

Dọc theo một mảnh rừng rậm đi tới.

Còn cách đại doanh quân Tùy một dặm thì dừng lại.

Bên trong quân doanh rất yên tĩnh.

Trên hai tòa trạm canh gác có bóng dáng hai người canh gác.

Tựa hồ bọn họ không phát hiện đại quân U Châu đến.La Nghệ cảm thấy có điểm quái dị.

Bọn họ có thể thấy lính gác, lính gác sao lại không thấy bọn họ.

Có khả năng là bên trong đại doanh quân Tùy có mai phục.

Nhưng La Nghệ thực không sợ hãi.

Có trọng giáp kỵ binh xông vào doanh, bất luận mai phục gì cũng không sợ.- Tấn công chính diện cửa lớn.

Không được phân tán, hai bên đều có chông sắt.La Nghệ thấp giọng dặn Tiết Vạn Triệt, vỗ vỗ bờ vai của gã:- Tiến vào giết thôi!Tiết Vạn Triệt vung chiến đao lên:- Giết!Năm nghìn trọng giáp thiết kỵ cứ năm người một hàng xông vào.

Bọn họ giống như một quả bóng sắt lớn.

Vừa mới bắt đầu chuyển động tốc độ rất chậm.

Về sau tốc độ tăng dần, không có gì cản nổi.Trọng giáp thiết kỵ binh sóng vai phóng hướng quân Tùy.

Càng lúc càng nhanh, giống hệt một con rồng sắt.

Tiết Vạn Triệt ở một bên lao nhanh.

Y giương cung cài tên, hướng lính gác trên trạm bắn tới.

Một gã binh sĩ rơi xuống, tiếng vang lên khi chạm đất rất nặng nề, không hề giống tiếng người rơi xuống.

Điều này khiến Tiết Vạn Triệt ngẩn người.

Một gã binh sĩ đi tới, hô to lên:- Tướng quân, là người rơm.- Không tốt!Tiết Vạn Triệt thất kinh.

Quân Tùy đã chuẩn bị sẵn.

Y quay đầu lại nhìn.

Trọng giáp thiết kỵ đang chạy ào ào vào đại doanh quân Tùy.

Năm nghìn thiết kỵ giống như cỗ nham thạch nóng chảy, đổ ào ào vào đại doanh quân Tùy.

Khiến từng chiếc lều ào ào đổ xuống.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ đập phá là tòa doanh trống.

Đã không nhìn thấy binh sĩ quân Tùy.

Tạ Ánh Đăng đã suất lĩnh một vạn Tùy binh rút lui cách đây nửa canh giờ.Chỉ chốc lát, La Nghệ cùng mấy trăm thân vệ cũng đi vào đại doanh.

Sắc mặt La Nghệ âm trầm.

Việc ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra.

Quân Tùy đã sớm rút lui khỏi.

Đối phương hiển nhiên là muốn kéo dài chiến tuyến, khiến việc tiếp viện của quân mình thêm trắc trở.

Mà huyện Dịch bên kia phần lớn là vùng núi, năm nghìn trọng kỵ binh không thể phát huy ưu thế.Lúc này Cao Văn Thông cũng đã chạy ào đến đại doanh Tùy.

Y quan tâm chính là các loại vật tư.

Lập tức dẫn người hướng khu kho hàng chạy tới.

Trong lòng y cực độ thất vọng.

Quân Tùy một hạt gạo cũng không để lại.

Ngay cả lều lớn cũng bị gỡ bỏ, để lại một khoảng đất trống.- Con mẹ nó chứ!Cao Văn Thông thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên.La Nghệ xa xa liếc mắt nhìn y.

Thấy y một cước hung hăng đạp vào lều vải, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đúng là ngu xuẩn, còn tưởng rằng quân Tùy lưu lại cái gì sao?- Vương gia, chúng ta bắt được một binh sĩ Tùy.Một gã thám báo tiến lên bẩm báo.La Nghệ tinh thần rung lên, vội vã phân phó:- Dẫn hắn tới.Chỉ trong chốc lát, vài tên thám báo đã dẫn một gã Tùy binh đến.

Áo giáp của tên Tùy binh đã vứt bỏ, chỉ đeo quân giày.

Đầu đội ưng lăng thiết khôi.

Y quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin:- Tướng quân tha mạng!

Tướng quân tha mạng!La Nghệ nhìn y một cái, thấy y vô cùng hoảng sợ, liền hỏi:- Người vì sao không bỏ chạy theo đại quân?- Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhân nguyên là người huyện Lai Thủy, cha mẹ vợ con đều ở huyện Lai Thủy nên không muốn rút về huyện Dịch.- Vậy sao ngươi không chạy trốn mà để bị bắt.La Nghệ tiếp tục thẩm vấn.- Tiểu nhân chì là một gã thuộc quân hậu cần.

đứng ở cuối đội ngũ, mượn cớ tiêu chảy mà bỏ chạy.- Quân Tùy đi lúc nào?Cao Văn Thông tức giận hét lên.Tên binh sĩ bị Cao Văn Thông hét hung ác mà sợ hãi.

Hàm răng run lên, không nói được lên lời.La Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Cao Văn Thông, rồi nhẹ nhàng nói:- Nếu ngươi nói thật, ta sẽ không giết ngươi.- Vâng.Binh sĩ thanh âm run run nói:- Quân Tùy vừa mới đi được nửa canh giờ.La Nghệ gật đầu.

Tên binh sĩ này nói là thật.

Ông ta cảm giác quân Tùy tuy rằng đã thu dọn rất thong dong, nhưng đi lại rất vội vàng, hiển nhiên là phát hiện bọn họ muốn phát động tấn công, có lẽ nhiều lắm là nửa canh giờ.Cao Văn Thông nhất thời lại hưng phấn, cất tiếng nói:- Đại soái, quân Tùy mới lui được nửa canh giờ, chúng ta còn có thể đuổi kịp cướp quân nhu.- Không thể, quân Tùy am hiểu đánh đêm, nếu truy kích ban đêm sẽ nguy hiểm.La Nghệ cự tuyệt thỉnh cầu của Cao Văn Thông.

Không hề để ý tới y, quay đầu lại nói với thân binh:- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hướng thành Lai Thủy xuất phát.Thân binh chạy đi truyền lệnh.

La Nghệ lại hỏi Cao Văn Thông:- Cao tướng quân cùng đi nhé!Cao Văn Thông lắc đầu, quan sát quân doanh nói:- Chỗ này đóng quân doanh rất không tồi.

Đêm nay chúng ta sẽ đóng quân ở đây.La Nghệ thật sâu nhìn y, lập tức ra lệnh:- Đại quân chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát.Lai Thủy là một huyện nhỏ, thành trì cũ nát, bên trong thành chật hẹp, chu vi thành chỉ bảy tám dặm, dân số chưa tới ngàn hộ.

Khi đại quân La Nghệ đến huyện Lai Thủy, cửa thành mở rộng, huyện lệnh Trương Chí Văn dẫn huyện thừa, huyện úy, chủ bộ... một nhóm quan viên ra khỏi thành đầu hàng.Huyện lệnh Trương Chí Văn quỳ gối trước ngựa La Nghệ, cầm đại ấn huyện lệnh giơ cao:- Chúng tôi tình nguyện đầu hàng U Châu, chỉ khẩn cầu đại soái không nên thương tổn dân chúng trong huyện.- Quận Thượng Cốc vốn là thuộc sự quản lý của U Châu mà, Trương huyện lệnh không cần lo lắng, ta sẽ không gây thương tổn cho dân thường, các ngươi cố gắng trấn an dân chúng, không thể để xảy ra hỗn loạn.La Nghệ biết thành trì của huyện Lai Thủy nhỏ hẹp, tối đa chỉ có thể chứa mấy ngàn quân, liền dặn phó thủ hạ đại tướng Uất Trì Bảo:- Ngươi có thể dẫn ba ngàn quân nòng cốt vào ở trong thị trấn, nghiêm thúc quân kỷ, không được nhiễu dân, nếu có tình huống khác thường, bẩm báo ta bất cứ lúc nào.- Ty chức tuân mệnh!Uất Trì Bảo chắp tay hành lễ, dẫn ba ngàn quân của mình hướng vào trong thành mà đi, La Nghệ lại trấn an đám người Huyện lệnh Trương Chí Văn xong, để cho bọn chúng vào thành sắp xếp quân U Châu đóng quân.Lúc này, một gã thám báo chạy vội báo lại:- Khởi bẩm Vương gia, Cao Văn Thông dẫn bản bộ rời đại doanh, đi truy đuổi theo hướng tây rồi.La Nghệ cười lạnh một tiếng, gã này quá ngu xuẩn, quả nhiên đuổi theo rồi, Tiết Vạn Triệt bên cạnh vội nói:- Đại soái, Cao Văn Thông tự ý truy kích, khả năng gặp quân Tùy phục kích rất lớn, hãy để ty chức đưa gã quay trở về.La Nghệ lắc đầu,- Cái gã ngốc này luôn luôn đúng vào thời điểm mấu chốt uy hiếp ta, có gã bên cạnh, sớm muộn gì ta cũng bại vong trên tay gã, gã chết là hay nhất, ta đợi Cao Khai Đạo dẫn người mới đến.Ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ lo lắng,- Thế nhưng nếu Cao Văn Thông thất bại, Cao Khai Đạo còn dẫn binh tới không?La Nghệ nhìn chăm chú vào ngọn núi xa xa được màn đêm bao phủ, thản nhiên nói:- Để xem, nếu Cao Văn Thông binh bại chưa chết, Cao Khai Đạo có thể sẽ bỏ quận Bắc Bình lui giữ Liêu Đông.

Mà nếu Cao Văn Thông chết.

Như vậy Cao Khai Đạo nhất định sẽ vì gã báo thù.Gã lại nhìn thoáng qua Tiết Vạn Triệt,- Ngươi hiểu ý ta chứ?Sự trống rống của doanh địa quân Tùy không có cách nào thỏa mãn cơn đói cồn cào của Cao Văn Thông, nghĩ đến lương thực của quân Tùy ở phía sau từ từ đi.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 680 : Mũi tên trí mạngNguồn: Mê truyệnNghe nói còn có hai trăm nữ binh ở trong quân, gã thế nào cũng không khống chế nổi sự xung động trong lòng, đại quân La Nghệ vừa rời khỏi không bao lâu.

Cao Văn Thông liền lập tức hạ lệnh:- Truy kích quân Tùy!Gã dẫn hai mươi ngàn đại quân, điên cuồng đuổi dọc theo hướng tây, Cao Văn Thông cùng huynh trưởng trong Lai Thủy ở Đậu Tử Cương lặn lội hai năm, qua mấy năm tạo phản, loạn phỉ Đậu Tử Cương cũng đã trải qua một nhóm rồi lại một nhóm, từ lúc ban đầu của Lưu Bá Đạo, Hách Hiếu Đức, Lư Minh Nguyệt mãi cho đến sau cùng của Cách Khiêm, ở Đậu Tử Cương trước sau tụ tập qua hơn hàng trăm ngàn người tạo phản, bọn họ tranh đoạt địa bàn, cướp giật lương thực cùng nữ nhân.

Tự giết hại lẫn nhau từ năm này sang năm khác, máu tanh và bạo lực đầy rẫy cả vùng đất này, khiến nó đã hình thành một quy củ của Đậu Tử Cương rất riêng biệt.

Đó chính là giết người cướp bóc.

Kẻ mạnh làm vua.Người từ Đậu Tử Cương đi ra, trong xương cốt đều mang quy củ Đậu Tử Cương với theo thói quen phá hư tính người.

Điểm này ở trên người Cao Văn Thông biểu hiện càng nổi trội, gã giết người, gian dâm, cướp đoạt lương thực cùng tiền tài của dân, tuyệt nhiên không biết cân nhắc thấy được cuộc sống sau này của người dân và thế hệ sau, gã chỉ biết có sự vui vẻ nhất thời của bản thân, chính là trăm ngàn loại người loạn phỉ như Cao Văn Thông mấy năm phá hoại tàn khốc, đã phá hủy hoàn toàn nền móng triều Tùy.Cao Văn Thông khát khao cướp đoạt vật tư cùng lương thực của quân Tùy, dục vọng lấp đầy tâm trí gã, gã hoàn toàn mất đi cảnh giác cùng lý trí, dẫn quân một mạch nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo khoảng một canh giờ, quân gã phát hiện thấy hơn mười chiếc xe lương bị hư bị vứt bỏ bên đường, lương bên trong xe có hơn mười bao gạo lớn, có binh sĩ còn tìm thấy được một chiếc váy phụ nữ, còn có không ít đồng tiền rơi rải rác trên mặt đất.Bất ngờ phát hiện việc này đã khiến cho thuộc hạ của Cao Văn Thông bị kích động, trong đội ngũ của quân Tùy dĩ nhiên có nữ nhân, không cần phải nói, nhất định là nghe tiếng nữ binh đã lâu, bọn chúng cuồng điên la thét, hưng phấn dị thường, tăng tốc nhanh hơn hướng phía tây mà đi.Lại theo hướng Tây đi thêm vài dặm, tiến vào một con đường dài có hơn mười cái khe cạn, hai bên là đồi núi nhấp nhô, bao phủ hai bên là rừng thông rậm rạp.

Lúc này trong rừng thông, Tạ Ánh Đăng dẫn mười ngàn quân Tùy mai phục đợi sẵn đã lâu.Tuy rằng Tạ Ánh Đăng phụng mệnh rút lui về phía tây, nhưng đánh một trận cũng không đánh, đã hèn nhát rút lui phía tây như thế, đây không phải cách hành sự của quân Tùy, nếu như gã có thể phục kích thành công, không hẳn không hy vọng chuyển bại thành thắng.Trên đường chính đầy những đồ quân nhu, hàng trăm chiếc xe bò, chủ yếu là lương thực, vũ khí và lều vải, bọn chúng đem đổ ra đường làm con đường trở nên một con kiến chui cũng không lọt, đây là mồi mà Tạ Ánh Đăng thả xuống.Lúc này, một gã kỵ binh thám báo kỵ chạy gấp tới, gã thúc ngựa theo một con đường nhỏ xông lên núi, hướng vào trong rừng thông chạy đi, phút chốc tới trước mặt Tạ Ánh Đăng, thở hồng hộc bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, quân địch truy đuổi tới hơn mười lăm dặm, chừng hơn hai mươi ngàn người.Tạ Ánh Đăng đầu tiên là vui mừng, quân địch quả nhiên đuổi tới, nhưng lập tức trong mắt gã hiện lên một chút hoang mang, đã đến hơn mười lăm dặm rồi, không ngờ lại không có thám báo đến dò đường trước, đây quả là không phù hợp với lẽ thường khi hành quân đêm, La Nghệ lẽ nào đến cả quy tắc cũng không nắm sao?- Tướng quân, có phải là quân của Cao Khai Đạo không?Đại tướng thủ hạ Dư Tiến Văn ở bên cạnh thấp giọng hỏi.Một câu nói đã nhắc nhở Tạ Ánh Đăng, rất có thể là quân của Cao Khai Đạo, quân của chúng vừa vặn là hai mươi ngàn người, nhưng vấn đề là, quân của Cao Khai Đạo đuổi theo, La Nghệ chẳng lẽ không ngăn lại sao?

Hay là La Nghệ truyền lệnh cho quân Cao Khai Đạo truy kích?

Nếu là như vậy, tại sao quân La Nghệ không cùng đến, La Nghệ lẽ nào cho rằng hai mươi ngàn quân của Cao Khai Đạo có thể chiến thắng mười ngàn quân Tùy sao?Tạ Ánh Đăng đột nhiên có một linh cảm, giữa quân Cao Khai Đạo và quân U Châu có thể đã xuất hiện mâu thuẫn gì đó.Cái ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu Tạ Ánh Đăng, hiện tại gã vẫn tạm thời không thể chú ý nhiều như vậy, Tạ Ánh Đăng lập tức ra lệnh:- Truyền lệnh ta, toàn quân chuẩn bị đột sát!Quân Cao Văn Thông đã đuổi vào khe núi, tiến vào bảy tám dặm rồi, bọn chúng dễ dàng thấy từ xa chồng chất trên đường những chiếc xe vật tư, đội quân đồng loạt hoan hô, nhất thời mất đi sự khống chế, tất cả mọi người nhanh chân hướng đến những chiếc xe mà chạy, bọn chúng khát khao có thể phát hiện trên xe có vàng bạc, châu báu.- Tướng quân, quân Tùy bỏ lại đồ quân nhu, hỗn loạn chạy trốn rồi!Một gã binh sĩ phấn khởi bẩm báo với Cao Văn Thông ở đội sau, Cao Văn Thông chân mày cau lại, tình hình này không giống tưởng tượng của gã.

Trong tưởng tượng của gã, quân Tùy hẳn là bị gã đuổi theo, sau một phen chiến đấu kịch liệt chật vật chạy trốn, hoặc là sau một phen huyết chiến, quân Tùy bị ép bỏ lại đồ quân nhu chạy về hướng tây.

Mặc kệ nói như thế nào, gã đều phải trả giá một chút, nhưng hiện tại không ngờ không cần cần tốn nhiều sức đã có được đồ quân nhu của quân Tùy, khiến lòng gã cực kỳ không yên, càng khiến cho gã trong lòng sinh ra một cảm giác quân Tùy không chịu nổi một kích.Cho đến lúc này, Cao Văn Thông mới đột nhiên cảm thấy không ổn:- Không đúng!

Quân Tùy không có khả năng khinh địch như vậy, vứt bỏ đồ quân nhu.Gã ngẩng đầu nhìn hai bên, hai bên đều là núi, rừng thông rậm rạp, dưới ánh trăng vắng lặng lộ vẻ lạnh lùng khác thường, gió lạnh thổi, núi rừng như gợn sóng, sinh ra tiếng 'Ào ào!', nhìn không thấy bóng dáng người, chính là cái địa hình này.Trong đầu Cao Văn Thông 'Hừm!' một tiếng, giống như muốn nổ tung ra, đây là địa hình lý tưởng nhất để phục kích,- Lui lại!Gã lớn tiếng kêu lên,- Mau rút lui!Nhưng mà muộn rồi, trong rừng thông vang ra một tiếng mõ, hai bên rừng rậm tên cùng phát, tên bắn như mưa, quân Cao Khai Đạo trở tay không kịp, phần lớn binh sĩ bị bắn ngã, đường truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn lính sợ đến hồn phi phách tán.

Hai bên trong rừng cây tên bắn ra dày đặc như mưa, từng đợt từng đợt, như bùa đòi mạng của Diêm vương, trên đường đầy nghẹt tiếng kêu cuồng loạn của binh sĩ, người người tranh nhau chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau, tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết, tiếng đầu rơi.Tạ Ánh Đăng phát hiện có một phần quân địch chạy ra đường chính, gã ra lệnh,- Kỵ binh đi lên giết!Gò núi trong rừng thông, tiếng trống gõ 'Thùng thùng thùng!', trong rừng rậm hai bên cửa sơn cốc mai phục hàng nghìn kỵ binh của quân Tùy, theo tiếng trống, ba ngàn kỵ binh từ hai bên giết ra, chiến mã phi nhanh, hoành đao phong lợi, trường mâu dày đặc như rừng, ngay lập tức chạy vào trong lòng địch, giết cho người ngã ngựa đổ, xác chết khắp nơi, vô số người bị dọa mất hết can đảm, quỳ xuống đất cầu xin đầu hàng.Cao Văn Thông được mấy trăm thân binh hộ vệ liều mạng đột phá vòng vây, Cao Văn Thông như phát điên, vung đao, bất luận địch hay ta một mạch chém giết, cuối cùng giết mở một con đường máu, chạy ra khỏi vòng vây, bên người chỉ còn mấy chục người, bọn họ như chó chết chủ, tuyệt vọng bỏ trốn về hướng đông.Chạy suốt vài dặm, phía sau tiếng hét hò dần dần đi xa, Cao Văn Thông mới có thể thả chậm ngựa lại, gã quay đầu lại nhìn, theo sau gã thủ hạ của gã chỉ có hơn hai mươi người, hai mươi ngàn đại quân bị diệt hoàn toàn, đây đều là do lòng tham và sự lơ là của gã, gã không khỏi hối hận, lặng người buồn, cất tiếng khóc nức nở, thân vệ bên cạnh cũng yên lặng rơi lệ theo.Đúng lúc này, trong rừng cây cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến 'Băng!' một tiếng vang nhỏ, đây là tiếng dây cung, cao Văn Thông thất kinh, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên bất ngờ hiện trước mặt hắn, muốn tránh đã không kịp, tên 'Phốc!' một phát đã bắn vào yết hầu, Cao Văn Thông bưng hầu, phát ra một tiếng buồn bực, ngửa mặt ngã xuống ngựa.

Ngay sau đó mấy trăm mũi tên từ trong rừng rậm bắn ra, hai mươi mấy tên thân binh đều kêu thảm thiết rơi xuống ngựa, chỉ thấy mấy trăm người từ trong rừng cây giết ra, bao vây bọn chúng, tất cả thân binh đều bị giết chết.Cao Văn Thông vẫn chưa chết, gã nằm trên mặt đất, máu từ trong cổ họng gã sùng sục tuôn ra, đã không ổn, trước mặt gã xuất hiện một gã người đàn ông mặc hắc y che mặt, một cặp mắt sắc bén hung dữ theo dõi gã, Cao Văn Thông bỗng nhận ra binh khí trong tay người đàn ông, cây Thanh Long kích của Tiết Vạn Triệt, ánh mắt mở lên dị thường, miệng của Cao Văn Thông mở ra một chút, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ cực độ.Người đàn ông mặc áo đen tháo miếng vải che mặt ra, chính là Tiết Vạn Triệt, gã cười một tiếng,- Đi chết đi!Trường kích hung hăng đã cắm vào ngực Cao Văn Thông.Tiết Vạn Triệt lại không ngờ, ở trong một lùm cây hơn ngoài mười, một đôi mắt sợ hãi nhìn thấy tất cả những việc xảy ra trên đường chính.Hai ngày sau, Tạ Ánh Đăng dẫn mười ngàn quân áp giải mười ba ngàn tên tù binh đến huyện Dịch, mà ngay sau khi Tạ Ánh Đăng đến huyện Dịch hai canh giờ, Dương Nguyên Khánh cũng dẫn năm ngàn kỵ binh chạy tới quận Thượng Cốc.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 681 : Tiểu tặc quan trọngNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh nhận được phi ưng báo tin của Tần Quỳnh liền vội vàng chạy tới quận Thượng Cốc.

Dựa theo kế hoạch của hắn thì phải vào giữa tháng hai mới phát động tấn công U Châu.

Nhưng không ngờ tới La Nghệ dám chủ động khiêu khích, hướng quân đội của hắn phát động tiến công trước.Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, lẳng lặng nghe báo cáo của Tạ Ánh Đăng.

Tần Quỳnh đứng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Huyện Lai Thủy bị quân U Châu chiếm lĩnh.

Sông Lai Thủy vốn dùng để phòng ngự cũng ở trong tay của quân U Châu.

Một phần nguyên do, cũng là do Tần Quỳnh không bày bố phòng ngự hợp lý mới khiến quân Tùy phải rời khỏi Lai Thủy đi về phía Tây.

Đáng nhẽ y phải hợp binh một chỗ, không nên chia làm hai đại doanh, khiến quân U Châu có thể tiêu diệt từng bộ phận.Tuy rằng Tạ Ánh Đăng đã đánh một trận hồi mã thương rất đẹp, giết chết hai mươi ngàn quân đội của Cao Khai Đạo.

Nhưng cũng không che giấu sai lầm của y, khiến quân đội rơi vào thế bị động.Dương Nguyên Khánh cũng không có quan tâm đến Tần Quỳnh vì sao hạ lệnh rút quân.

Điều hắn quan tâm là tiền căn hậu quả việc Tạ Ánh Đăng phục kích quân Cao Khai Đạo.

Làm một người cầm đầu, phải nắm trong tay toàn cục.

Việc mất đi một thành một khu vực không quan trọng, mà quan trọng là việc mâu thuẫn giữa quân U Châu La Nghệ cùng quân Liêu Đông Cao Khai Đạo.Từ những báo cáo trận chiến của Tạ Ánh Đăng, Dương Nguyên Khánh mẫn cảm nghĩ đến khuyết điểm của quân U Châu trong lần phục kích này.

Hắn rất hiểu La Nghệ.

Là một vị đại tướng năng chinh thiện chiến, kinh nghiệm lại phong phú, nên có thể nghĩ đến việc quân Tùy sẽ có mai phục.

Có lẽ y ý thức được nguy hiểm nên không có phái binh theo.Nhưng La Nghệ biết có nguy hiểm, tại sao y không ngăn cản Cao Văn Thông suất binh truy đuổi về phía tây.

Là y không thể ngăn cản, hay là y có ý mượn tay giết người?- Tổng quản, quản con mẹ nó ai chết ai sống!Đứng một bên, Trình Giảo Kim không nhịn được kêu lên:- Hiện tại La Nghệ chỉ có ba mươi ngàn người.

Chúng ta có năm mươi ngàn đại quân, trực tiếp xông đến làm thịt La Nghệ chả phải xong không?Giọng y cực lớn, âm điệu lại nặng, âm thanh ong ong vang vọng khắp lều lớn.

Tần Quỳnh liếc mắt sang, tức giận trừng y.

Trình Giảo Kim sợ hãi không dám lại hé rang.

Y rất sợ Tần Quỳnh, từ trước đến nay vẫn vậy.Dương Nguyên Khánh bị tiếng nói như hét của Trình Giảo Kim cắt đứt suy nghĩ.

Hắn nhìn sang mọi người, thấy Vương Quân Khuếch lộ vẻ suy nghĩ, liền hỏi:- Vương tướng quân thấy việc này thế nào?Vương Quân Khuếch từ sau khi đầu hàng Dương Nguyên Khánh, vẫn an phận đủ điều, rất ít phát biểu.

Nhưng không nói không có nghĩa là y kém cỏi, mà là y dùng phần lớn thời gian để suy xét.

Nghe thấy tổng quản hỏi ý mình, Vương Quân Khuếch khom người đáp:- Hồi bẩm tổng quản, ty chức cho rằng La Cao hai người không phải là đoàn kết một thể.

La Nghệ xuất thân danh môn, đại tướng triều Tùy, lại là Bắc Bình Vương do triều Đường phong.

Mà Cao Khai Đạo chẳng qua chỉ là loạn phỉ tạo phản ở Đậu Tử Cương mà thôi.

Hai người căn bản không cùng một đường.

Cao Văn Thông người này ty chức cũng nghe nói qua.

Hung tàn ngu xuẩn, tính tình táo bạ.

Hơn nữa quân đội của y lại rất kém cỏi.

Liên tục quấy nhiễu dân cư trong địa bàn của La Nghệ.

Bọn họ cùng một chỗ cả mùa đông, làm sao không có mâu thuẫn?

Ty chức cho rằng, bọn họ có mâu thuẫn rất sâu mới khiến hai quân hành động không đồng nhất.Dương Nguyên Khánh gất đầu:- Lời Vương tướng quân rất hợp ý ta.

Cao Khai Đạo có mười vạn đại quân, mà La Nghệ cũng có bảy vạn tinh binh.

Hai quân nếu là liên hợp tác chiến, thực lực không thể coi thường.

Không thể vì Tạ tướng quân phục kích thành công mà khinh địch.

Chúng ta không cần phải gấp gáp khai chiến.

Ta muốn chính là trước tiên phá hư mối quan hệ giữa La Nghệ cùng Cao Khai Đạo.

Lần này, quân Cao Văn Thông bị tiêu diệt, Cao Văn Thông sẽ không thừa nhận là do y khinh địch.

Y chắc sẽ đổ thừa trách nhiệm cho La Nghệ.

Chúng ta đợi mâu thuẫn của bọn chúng lên đến đỉnh rồi mưu tính tiếp.…Chúng tướng đều lui xuống.

Trong đại trướng chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh cùng Tần Quỳnh.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi Tần Quỳnh:- Thúc bảo, vì sao người muốn rút quân đội về, buông tha cho huyện Lai Thủy?Tần Quỳnh thở dài:- Ty chức thật không ngờ bọn họ lại hợp binh tấn công.

Càng thật không ngờ La Nghệ lại sớm phát động.

Ty chức lo lắng Tạ tướng quân cùng Vương tướng quân chia làm hai doanh, sẽ bị La Nghệ tập trung binh lực tiêu diệt từng bên.

Cho nên mới ra lệnh bọn họ rút về huyện Dịch.

Mặt khác là có chút lo lắng về chiến thuật.- Lo lắng về chiến thuật gì?- La Nghệ có trọng giáp kỵ binh, mà huyện Lai Thủy lại có địa thế tương đối bằng phẳng.

Ty chức lo lắng nếu La Nghệ tấn công doanh sẽ rất nguy hiểm.

Sở dĩ khẩn cấp lệnh rút lui về phía tây là do huyện Dịch có địa thế ghập ghềnh, ưu thế của trọng giáp kỵ binh sẽ không phát huy được.

Mặt khác là muốn kéo dài chiến tuyến, đồng thời kéo dài việc tiếp viện hậu cần.

Dựa vào địa hình phức tạp của quận Thượng Cốc, sẽ dễ dàng phục kích.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc lâu mới nói:- Chuyện này ta không thể đổ lỗi cho ngươi.

Việc lui lại là đúng.

Nhưng ngươi bày bố trận hình có vấn đề.

Không nên đưa hai quân đóng quân xa như vậy.

Mặt khác, ngươi lại quá đề cao trọng kỵ binh của địch.

Để đối phó với bọn chúng cũng không phải là khó.

Trọng giáp kỵ binh cũng có nhược điểm giống như trọng giáp bộ binh của quân ta.Tần Quỳnh minh bạch ý tứ của tổng quản.

Tổng quản đang bất mãn việc y buông tha huyện Lai Thủy.

Y vội vàng đứng lên, có chút sợ hãi nói:- Lần này ty chức bày binh bố trận sai lầm, nguyện ý bị phạt.Dương Nguyên Khánh không nhịn được cười, đứng lên vỗ vai Tần Quỳnh, ý bảo y ngồi xuống, mới nói:- Đây là lỗi của ta.

Thói quen nói chuyện trên quan trường, ứng phó với tên giảo hoạt ở triều đình Thái Nguyên, vừa mới đến quận Thượng Cốc chưa kịp sửa lại.

Kỳ thực ta ám chỉ ngươi, cho ngươi chủ động từ bỏ chức chủ tướng.

Trận chiến này do ta làm chủ tướng.

Ngươi không biết ám hiệu quan trường này nên mới hiểu lầm…Được rồi!

Ta sẽ nói thẳng.

Về việc rút quân khỏi huyện Lai Thủy không phải vấn đề lớn.

Nhưng cả trận chiến này lại rất quan trọng, chúng ta không thể thua.

Cho nên ta muốn đảm nhiệm chức chủ tướng, ngươi là phó tướng.

Ta chỉ muốn nói đơn giản như vậy!Dương Nguyên Khánh thẳng thắn khiến trong lòng Tần Quỳnh cảm động.

Y cũng cười nói:- Là ty chức ngu dốt, không rõ ý của tổng quản.

Có thể làm phó tướng của tổng quản, là vinh hạnh của ty chức.

Mong còn không được, tuyệt đối không có nửa điểm oán hận.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt.

Đợi gọi Vương Quân Khuếch cùng Tạ Ánh Đăng quay lại, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút phương án tác chiến.- Con mẹ nó, bọn họ là Á Tướng, lão tử cũng là Á Tướng.

Bọn họ có thể ở trong lều đại tướng uống trà thương nghị quân tình.

Lão tử lại bị phái đi tuần núi, cái này còn có thiên lý không?Trình Giảo Kim suất lĩnh ba trăm kỵ binh đi tuần hành trinh sát phía Đông Bắc huyện Dịch.

Tần Quỳnh tức giận y ở lều lớn trung quân tùy ý xen lời, nên đuổi y đi tuần.Kỳ thực Trình Giảo Kim cũng biết việc thương nghị quân tình trong lều lớn cũng chỉ khiến y buồn ngủ.

Chỉ là y nghĩ mất mặt.

Vương Quân Khuếch cùng Tạ Ánh Đăng đều có thể đăng đường nhập trướng.

Mà y đường đường là một Á Tướng, lại chỉ có thể đi tuần núi.Đi tuần cũng không nói làm gì, nếu như bảo y đi tuần trong thành huyện Dịch, còn có thể tiếp thu.

Đi thanh lâu uống vài chén rượu, đảo cũng không sai.

Hết lần này tới lần khác lại phái y đi đến chỗ hoang vu đi tuần.

Nói cái gì là bắt thám báo U Châu.

Cái này mới khiến Trình Giảo Kim ôm một bụng oán khí.- Lão tử mặc kệ!

Lão tử đầu hàng quân U Châu đi, chí ít cũng có thể kiếm được cái Ngư Dương Vương.

Ha ha!

Xem Tần Thúc Bảo ngươi làm sao ăn nói với tổng quản?Trình Giảo Kim dọc đường hùng hùng hổ hổ.

Cũng không quản binh sĩ đi phía sau có nghe thấy hay không.

Bọn lính đều hiểu y, không ai thèm để ý tới lời y nói.

Rất nhiều binh sĩ che miệng cười thầm.Trong đó có một gã đội chính, cũng là người khôn khéo.

Y phát hiện đây là cơ hội lấy lòng Trình Giảo Kim.

Y tiến lên, nhìn trái nhìn phải, từ trong lòng lén lấy ra một bình nhỏ, cúi đầu khom lưng nói:- Tướng quân, cầm lấy!- Đây là cái gì?Trình Giảo Kim liếc bình nhỏ hỏi.- Tướng quân, đây là Tấn…- Rượu!Trình Giảo Kim hai mắt sáng lên.

Y là người thích rượu như mạng, hết lần này tới lần khác, Tần Quỳnh trị quân cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm cấm trong quân uống rượu.

Điều này khiến Trình Giảo Kim nghẹn khó chịu.

Nhận lấy cái chai liền mở nắp.

Trong mắt nhất thời lộ ra vẻ say sưa.

Quả nhiên là rượu.

Y ngửa đầu sùng sục uống, hai ngụm là hết, táp táp lưỡi.

Bỗng nhiên phản ứng, đây là rượu dùng để trị thương.

Y nghi hoặc nhìn đội chính nói:- Ngươi lấy trộm từ nữ hộ binh à?- Ti chức nào có lá gan kia.

Làm thế có thể mất đầu.

Đây là rượu mà huynh đệ tặng cho.

Y là thám báo.Trình Giảo Kim vỗ mạnh đùi:- Con mẹ nó, mình thật ngu, không nghĩ tới thám báo.Dựa theo quy củ của quân Phong Châu.

Thám báo ra doanh có thể đem theo một bình rượu.

Hết lần này tới lần khác, Trình Giảo Kim không nghĩ tới.

Lần trước Tần Quỳnh còn hỏi y có nguyện ý tham gia thám báo không?

Y ngại thám báo quá mệt mỏi, liền không đáp ứng.

Nhưng quên mất thám báo có thể đem theo rượu.

Giờ nghĩ tới khiến y cực kỳ hối hận.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 682 : Tình báo trọng yếuNguồn: Mê truyệnY thở dài, hơi lắc bình rượu, rượu đã không còn:- Rượu không tồi, nhưng hơi ít.Trình Giảo Kim tiếc nuối nói.- Tướng quân, muốn uống rượu kỳ thực cũng có biện pháp, không cần cứ phải trong thành.Trình Giảo Kim đại hỉ:- Ngươi nói mau, ở đâu còn có rượu?- Ti chức biết ở gần đây có một ngôi làng.

Bên trong làng có một quán rượu.

Tuy nhiên chỉ là rượu trái cây.

Chẳng biết tướng quân có uống không?Trình Giảo Kim bị bình rượu vừa nãy làm nổi lên cơn thèm.

Y đâu quản là rượu gì, cứ rượu là được.

Y một tay nắm lấy cổ áo đội chính la lên:- Quán rượu ở nơi nào?

Mau dẫn lão tử đến!Trình Giảo Kim dẫn đội ngũ đi về hướng Tây mười dặm rồi rẽ sang một đường nhỏ.

Lại đi khoảng chừng hai ba dặm, quả nhiên thấy một làng nhỏ cách đó không xa.

Ở cửa thôn có một ngôi nhà treo bảng bán rượu.

Trình Giảo Kim thấy vậy vui mừng quá đỗi, quay đầu nói với bọn lính:- Muốn uống rượu thì đi theo ta, không muốn thì nghỉ ngơi đi.Dừng một chút, y lại bổ sung:- Tự mình bỏ tiền, lão tử không mời khách!Quân kỷ quân Tùy nghiêm minh.

Lúc chấp hành nhiệm vụ không được uống rượu.

Người trái lệnh sẽ bị đánh năm mươi quân côn.

Ba trăm sĩ binh không dám vào đi, chỉ đành nghỉ ngơi ở trong rừng.

Chỉ có ba bốn người theo Trình Giảo Kim đi tới quán rượu.Trình Giảo Kim mới vừa đi vào cửa thôn.

Bỗng nhiên trong làng truyền đến tiếng chó sủa.

Một gã đàn ông vóc người nhỏ gầy tay ôm con gà từ trong làng chạy ra.

Phía sau là hơn mười người nông dân cầm cuốc đuổi theo.

Mang theo một đàn chó, vừa đuổi vừa chửi bậy.Tên ăn trộm gà đang quay đầu nhìn phía sau nên không chú ý tới vài binh sĩ Tùy phía trước.

Phát hiện có người chặn đường, y ngẩng đầu lên thì mới thấy là quân Tùy, sợ đến hồn phi phách tán, liền quay đầu chạy hướng rừng cây.

Trình Giảo Kim mau tay nhanh mắt, một bước tiến tới tóm áo tên trộm rồi kéo y ngã xuống, một cước dẫm vào lưng.- Đánh chết hắn, đánh chết tên trộm gà này!Thôn dân bắt đầu quay lại, phẫn nộ muốn đánh chết y.

Hơn mười con chó hung ác hướng Trình Giảo Kim sủa ầm ĩ.- Cầu quân gia cứu ta một mạng, ta có tình báo trọng yếu muốn nói cho quân gia!- Tướng quân, không thể mang theo hắn!Thôn dân ồn ào kêu la nói:- Người này bắt trộm không ít gà của thôn.

Đến hôm nay vất vả lắm mới bắt được hắn, không thể buông tha hắn được!- Ta là quân sĩ Liêu Đông.

Ngày hôm nay mới đi qua đây.

Gà mất trộm mấy hôm qua không liên quan gì tới ta.Nam tử nhỏ gầy nói.Trong lòng Trình Giảo Kim khẽ động.

Người này đúng là binh sĩ của Cao Khai Đạo.

Y hướng thôn dân nói:- Người này là thám báo của quân địch.

Chúng ta đang một mực tìm bắt y.

Các ngươi không nên gây trở ngại công vụ, nhanh chóng tản đi.Thôn dân chứng kiến mấy trăm quân sĩ Tùy đứng cách đó không xa.

Một số người muốn chửi mắng liền lại nuốt trở về, chỉ thầm chửi một tiếng xui rồi hùng hùng hổ hổ đi.Trình Giảo Kim mang theo nam tử gầy nhỏ giống như xách một con gà con đưa vào quán rượu.

Quản lý quán rượu chỉ là một ông lão còng lưng, chuyên về rượu trái cây tự ủ.

Đội chính sớm đã an bài, mua hai bầu rượu rồi đổ đầy một chén lớn cho Trình Giảo Kim.Trình Giảo Kim vất người nam tử nhỏ gầy đó sang một bên.

Cầm bát rượu lên uống hai hớp.

Rượu vừa chua vừa đắng, khiến lông mày Trình Giảo Kim cau lại.

Tuy rằng rượu nho cũng là rượu trái cây, nhưng rượu trước mặt này thực sự quá kém.

Thôi, dù sao cũng là rượu, một hơi uống cạn một bát lớn.

Lúc này mới thoải mái mà thở một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay cái hướng người nam tử nói:- Lại đây!Người nam tử nhỏ gầy tới dập đầu nói:- Tiểu dân tạ ơn tướng quân cứu mạng.- Cái rắm!Trình Giảo Kim tức giận nói tục:- Vừa rồi ngươi nói ngươi là binh lính Liêu Đông, giờ lại nói thành tiểu dân.

Ngươi mà còn dám lừa lão tử, lão tử sẽ đem ngươi cho chó ăn!- Tiểu nhân không dám.

Mấy hôm trước tiểu dân chính là binh lính Liêu Đông.

Nhưng sau khi Cao Văn Thông chết, tiểu dân đã không phải nữa.

Tiểu dân chuẩn bị về quê ở quận Mã Ấp để làm ruộng, không muốn tham gia chiến tranh nữa.- Ngươi nói Cao Văn Thông đã chết?Trình Giảo Kim nheo con mắt lại, không tin tưởng mà nhìn y.

Lúc họp buổi chiều, Tạ Ánh Đăng còn nói tiếc rằng không bắt được Cao Văn Thông.

Sao bây giờ đã chết rồi?- Đây là bí mật mà tiểu nhân muốn nói cho tướng quân.

Chính mắt tiểu nhân thấy, Cao tướng quân đã vốn thoát khỏi vòng vây.

Nhưng đi được nửa đường lại bị một nhóm người mặc áo đen chặn giết.

Cao tướng quân bị giết, thủ hạ của gã cũng bị giết toàn bộ.

Lúc đó tiểu nhân đang nấp trong lùm cây, nên mới thấy hết.Trình Giảo Kim hơi có chút sững sờ, vội vàng hỏi:- Là ai làm?- Hình như là Tiết Vạn Triệt!- Hình như?Trình Giảo Kim trừng mắt.- Không phải hình như, chắc chắn là Tiết Vạn Triệt.

Ty chức còn thấy bọn hắn đào hầm chôn thi thể trong rừng.Trình Giảo Kim tuôn ra một ý niệm trong đầu, nắm lấy vạt áo của nam tử, chằm chằm nhìn vào y nói:- Ngươi dẫn ta đi xem thi thể!…Trong lều lớn, Tần Quỳnh gấp đến độ mồ hôi đầy trán.

Trình Giảo Kim đã mất tích một ngày một đêm.

Phái rất nhiều binh sĩ đi khắp nơi tìm kiếm đều không tìm thấy bóng dáng của y.

Điều này làm cho Tần Quỳnh cực kỳ hối hận.

Gã không nên cho Trình Giảo Kim đi tuần tra.

Cái tên hỗn đản kia luôn làm người khác lo lắng.

Nếu y mà chết, thì mình không biết ăn nói thế nào với cha mẹ y.Tần Quỳnh thở dài.

Giải thích với Dương Nguyên Khánh:- Ngày hôm nay, tên đấy lúc đang nghị sự tùy ý ngắt lời, ty chức liền phạt y đi trinh sát.

Ty chức biết, đối với một Á Tướng, làm như vậy là quá mức.

Nhưng tiểu tử này…Ty chức đã nhịn y cả mùa đông rồi!

Chỉ mong y không có việc gì.

Bằng không thực không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ y.Trong mắt Tần Quỳnh lộ ra vẻ hối hận.

Dương Nguyện Khánh vỗ vai y, thoải mái nói:- Chắc y không có việc gì đâu.

Nếu như y gặp nạn, không có khả năng đến một binh sĩ cũng không trở về.

Tiểu tử kia là một phúc tướng, nên tin tưởng y!Kỳ thực Tần Quỳnh cũng nghĩ tới việc ba trăm binh sĩ không có khả năng một người cũng không trở lại.

Chỉ là gã cảm thấy áy náy, không muốn buông lòng.

Nếu Trình Giảo Kim xảy ra chuyện, gã sẽ chịu tất cả trách nhiệm.- Ta chỉ mong y đừng gặp chuyện không may.

Chỉ cần y có thể bình an trở về, ta nguyện xin lỗi.Tần Quỳnh vừa nói xong, một gã thân binh tiến đến nói:- Bẩm báo tổng quản, Trình tướng quân đã trở về.Dương Nguyên Khánh và Tần Quỳnh vui mừng quá đỗi, cùng nhau đi ra ngoài đón.

Ra ngoài trướng chỉ thấy Trình Giảo Kim mặt mày hớn hở trở về.

Giống như chưa từng xảy ra việc gì vậy.

Phía sau y là vài tên binh sĩ nâng theo một cáng cứu thương.Tần Quỳnh trong lòng vốn đang áy náy, nhưng thấy vẻ đắc ý trên mặt Trình Giảo Kim, trong lòng gã lập tức giận không thể át, xông lên liền một quyền đánh ngã Trình Giảo Kim:- Thằng khốn này!

Ngươi muốn hại chết bao nhiêu người?- Tần tướng quân, được rồi!Dương Nguyên Khánh ngăn cản Tần Quỳnh đánh Trình Giảo Kim.

Chậm rãi đi tới trước mặt Trình Giảo Kim, lạnh lùng nói:- Trình Giảo Kim, ngươi cũng biết tội chứ?Nửa mặt bên của Trình Giảo Kim đã thâm.

Y bụm mặt thống khổ đứng lên:- Ty chức…Ty chức!Dương Nguyên Khánh kiên quyết nói:- Theo điều thứ hai mươi bốn trong quân, trinh sát chưa được cho phép thì không được tự ý qua đêm ở ngoài.

Ngươi thân là Á Tướng, dám đi đầu trái với quân kỷ, người tới!Dương Nguyên Khánh hét lên một tiếng ra lệnh:- Ba trăm người, mỗi người đánh tám mươi quân côn.

Trình Giảo Kim đánh một trăm quân côn.Quân pháp binh đứng ở bên xông lên, đè Trình Giảo Kim xuống.

Trình Giảo Kim gấp đến độ hô to:- Tổng quản, ta có tình huống đặc biệt.- Mang hắn ra ngoài đánh, đánh xong thì nói.Quân pháp binh kéo Trình Giảo Kim xuống dưới.

Một trận quân loạn đả, đánh cho Trình Giảo Kim kêu thảm thiết không ngừng.

Tần Quỳnh lo lắng nói:- Tổng quản, nhỡ đâu y bị quân địch bắt, vừa mới trốn được?Dương Nguyên Khánh không có trả lời Tần Quỳnh.

Hắn đi tới trước cáng cứu thương.

Dừng chân kéo vải che ra.

Bên trong là một thi thể, y phục đã bị cắt nát, yết hầu bị cắm một mũi tên.

Trên ngực có một vết thương rất sâu.

Là bị người dùng mâu đâm chết.Dương Nguyên Khánh thấy bên cạnh đứng một gã nhỏ gầy, không giống là binh sĩ quân Tùy, liền hỏi:- Ngươi là ai?- Hồi bẩm đại tướng quân, tiểu nhân là theo Trình tướng quân đi tìm cỗ thi thể này.

Đây là Cao Văn Thông, em trai của Cao Khai Đạo.- Hóa ra là y!Tần Quỳnh nhịn không được kêu lên.Dương Nguyên Khánh không chút mảy may, quay đầu ra lệnh cho một gã thân binh:- Cho mời tướng quân Vương Quân Khuếch lại đây.Chỉ chốc lát, Vương Quân Khuếch vội vã tới.

Hai năm trước, y cùng huynh đệ Cao Khai Đạo có qua lại với nhau nên biết Cao Văn Thông.

Y tiến lên thi lễ:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh nhìn cáng cứu thương hỏi:- Vương tướng quân nhận ra người trên cáng không?Vương Quân Khuếch lại gần nhìn kỹ.

Nhất thời kinh hãi nói:- Đây là Cao Văn Thông!Lúc này, Tạ Ánh Đăng cũng chạy đến.

Y liếc mắt nhìn thi thể, cũng kinh ngạc nói:- Cao Văn Thông không phải đã chạy thoát sao?

Thế nào đã bị giết rồi?Hai người đều rất nghi hoặc.

Chỗ hành hình vang lên tiếng kêu thảm của Trình Giảo Kim:- Tổng quản, tha ta đi!

Ta lập được đại công lao a rồi!Tần Quỳnh cảm thấy có chút không đành lòng:-Tổng quản, dù sao y cũng lập được công, không phải là cố tình vi phạm, tạm thời tha y một lần.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 683 : La Cao chia rẽ (1+2)Nguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh chắp tay sau đít, lạnh lùng nói:- Tần tướng quân, ta nghe nói ngươi trị quân cực nghiêm.

Lẽ nào ngươi trị quân cũng phải chia các loại người sao?Tần Quỳnh mặt đỏ lên, vạn phần xấu hổ nói:- Tổng quản nói đúng.

Quân kỷ như núi, bất luận là ai cũng không thể coi nhẹ.

Ty chức biết sai!Dương Nguyên Khánh xoay người đi tới lều lớn:- Ra lệnh cho tất cả thiên tướng trở lên tập trung tại lều lớn!Chỉ chốc lát, mười mấy tên tướng lĩnh từ các nơi đã tới, đều tụ tập trong lều lớn của tổng quản.

Ở giữa lều đặt hai cáng cứu thương, một cáng cứu thương là một cỗ thi thể, cáng kia nằm là Trình Giảo Kim.

Y bị đánh cho da tróc thịt bong, nằm trên cáng cứu thương lẩm bẩm tự kỷ.

Mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra?Dương Nguyên Khánh giơ tay lên, mọi người lập tức yên lặng lại.

Hắn chỉ vào cỗ thi thể nói:- Cỗ thi thể này là phó tướng Cao Văn Thông trong quân La Nghệ.

Bị Tạ tướng quân phục kích, y trốn được nhưng lại bị người khác ám toán.

Ta tưởng rằng y đã trở về quận Bắc Bình.

Không nghĩ tới y cự nhiên đã chết.

Có thể nói, cỗ thi thể này quan hệ tới toàn bộ cuộc chiến U Châu.Mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết lời này của tổng quản có ý gì.

Dương Nguyên Khánh lại chỉ một ngón tay về hướng Trình Giảo Kim nói:- Trình tướng quân suất binh đi trinh sát.

Nhưng đến đêm vẫn không về doanh, trực tiếp trái lệnh hai mươi bốn trong quân kỷ cho nên bị đánh một trăm trượng.

Người đi theo bị đánh tám mươi.Dương Nguyên Khánh lại nhìn chằm chằm vào Trình Giảo Kim:- Trình tướng quân, ngươi có phục hay?Trình Giảo Kim nhỏ giọng lẩm bẩm:- Quân pháp còn có một câu, không phục còn xử phạt gấp bội.

Ta ngu gì không phục?- Ầm!Dương Nguyên Khánh vỗ bàn, lạnh lùng nói:- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có phục hay không?Trình Giảo Kim cũng hiểu rõ.

Tổng quản là muốn lợi dụng y để tuyên dương quân kỷ.

Nhưng vì sao lại là mình chứ.

Thực con mẹ nó không may.

Y vội vàng nói:- Ty chức chịu phục, chịu phục!- Việc xử phạt kết thúc ở đây.

Các vị tướng quân, quân pháp như núi.

Bất luận là người phương nào, dám vi phạm quân kỷ đều một mực trừng phạt, nghiêm khắc không buông tha.Trong lều lớn một hồi im lặng, không ai dám nói.

Dương Nguyên Khánh rất thỏa mãn hiệu quả này.

Hắn tin tưởng ba trăm người kỵ binh bị đánh cũng khiến binh sĩ khác thấy được.

Mặc dù hắn biết ba trăm kỵ binh là vô tội, nhưng để lập quân pháp, cần phải có người chịu ủy khuất.Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói:- Tội của Trình tướng quân cũng không phải là trắng đêm không về.

Mà là y không có phái người quay về bẩm báo.

Không có lệnh mà dám tự ý hành đồng.

Nhưng dù sao lúc này y cũng lập được đại công là tìm được thi thể của Cao Văn Thông.

Việc này giúp chúng ta biết được Cao Văn Thông đã bị La Nghệ ghết chết.

Dựa vào công lao này ta sẽ trọng thưởng y.- Trình tướng quân!- Có mạt tướng…Trình Giảo Kim ngẩng đầu, thanh âm run rẩy, tràn đầy kích động.

Mình được trọng thưởng sao?

Giờ khắc này, oán niệm bị đánh một trăm quân côn đã biến mất hoàn toàn.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Ta thưởng cho ngươi ba nghìn tấm lụa.

Gia phong ngươi tước vị Đông A Huyện Bá.

Ba trăm binh lính theo ngươi mỗi người được thưởng trăm tấm lụa!Lều lớn liền trở nên ồn ào.

Trình Giảo Kim vậy mà được phong tước.

Trình Giảo Kim giờ này kinh ngạc đến há hốc mồm.

Y nằm mơ cũng không nghĩ rằng chỉ vì muốn uống rượu mà đổi lấy được một tước vị.

Không những thế mà còn có ba nghìn tấm lụa.Dương Nguyên Khánh cười mà không nói.

Trình Giảo Kim phong tước chẳng qua chỉ là đem tất cả công lao của y gộp lại cùng ban thưởng mà thôi.Quận Bắc Bình thời Tùy nằm ở phía đông Đường Sơn ngày nay, cũng là Lô Long Tiết Độ Phủ thời nhà Đường.

Phía Bắc quận là Lâm Du Quan, là con đường trọng yếu liên kết giữa Hà Bắc cùng Liêu Đông.

Quận Bắc Bình cũng thuộc U Châu, nhưng hiện tại đang nằm trong tay của Cao Khai Đạo.Cao Khai Đạo có đại quân hơn mười vạn người, tự xưng Yến Vương.

Giống như Ngụy Đao Nhi, y cũng là tát ao bắt cá.

Ở Liêu Đông cùng quận Bắc Bình, cứ hễ con trai đến tuổi mười bốn là phải tòng quân.

Dẫn đến nông nghiệp bị hoang phế, dân đói khắp nơi.

Sở dĩ y vẫn có thể sống sót là nhờ La Nghệ trợ cấp lương thực cùng một ít lương thực còn sót lại sau cuộc chiến ở Triều Tiên.Cao Khai Đạo không có nguồn mộ binh.

Mười vạn đại quân của y nếu chết một người thì sẽ thiếu đi một người.

Cho nên khi nhận được tin tức hai vạn quân đội của y toàn bộ bị tiêu diệt, Cao Khai Đạo cảm thấy cực kỳ đau lòng, đồng thời dấy lên một tia sợ hãi với quân Tùy.

Ý định hợp tác với La Nghê bắt đầu có chút dao động.Càng làm cho Cao Khai Đạo khổ sở chính là em mình Cao Văn Thông cũng đã chết.

Cao Văn Thông là em ruột của y, cũng là người thân duy nhất của y trên đời này.

Hôm nay huynh đệ sinh không gặp người, chết không thấy thi thể.

La Nghệ phái người nói cho y, quân Tùy phục kích, em của y là bị chết trong loạn quân.

Điều này khiến Cao Khai Đạo khó có thể tiếp nhận.

Nhưng đệ đệ đến nay không có một chút tin tức.

Cao Khai Đạo minh bạch, trên thực tế em của y đã chết trận rồi.Trong quân nha ở thành Lô Long, Cao Khai Đạo đang chắp tay phía sau, đi qua đi lại trong phòng.

Năm nay Cao Khai Đạo hơn bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô, đầu lớn như cái đấu, tướng mạo hung ác, võ nghệ cao cường.

Tướng mạo của y với đệ đệ Cao Văn Thông cực kỳ giống nhau.

Nhưng khác với Cao Văn Thông ở chỗ, Cao Khai Đạo làm người giả dối, thận trọng, không giống đệ đệ ngu ngốc như vậy.Đứng một bên là quân sư Tôn Gia Duyên đang tận tình khuyên bảo y:- Vương gia, môi hở răng lạnh, nếu như La Nghệ xong đời rồi, kế tiếp chính là đến quân Liêu Đông.

Vì sinh tử tồn vong của chúng ta, thuộc hạ cho rằng, tướng quân nên liên hợp với quân U Châu đối phó với quân Tùy.Tôn Gia Duyên là người quận Bột Hải, trước là tham quân cho Cách Khiêm.

Sau khi Cách Khiêm bại vong, Cao Khai Đạo lui về bắc, y dần dần được Cao Khai Đạo tín nhiệm mà trở thành quân sư cho Cao Khai Đạo.

Năm ngoái Cao Khai Đạo muốn chiếm đoạt một nhánh quân đội của Cao Đàm Thịnh ở Liêu Đông, vẫn là nhờ Tôn Gia Duyên bày một Hồng Môn Yến mà dễ dàng đoạt được.

Từ đó Cao Khai Đạo hầu như đối với Tôn Gia Duyện là nói gì nghe đấy.Việc liên hợp với La Nghệ cũng là do Tôn Gia Duyên hết lời thúc đẩy.

Nhưng hai vạn quân toàn bộ bị diệt đả kích Cao Khai Đạo cực kỳ trầm trọng.

Khiến y đối với việc liên hợp cảm thấy chần chừ.Cao Khai Đạo thở dài nói:- Thế nhưng La Nghệ biết đệ đệ của ta đi chịu chết nhưng không ngăn trở, cũng không phái viện quân, bỏ mặc hai vạn quân toàn bộ bị diệt.

Y cũng không hướng ta xin lỗi.

Hiện tại lại muốn ta tiếp tục xuất binh, làm sao ta lại không khó chịu.- Thuộc hạ cho rằng La Nghệ chắc đã khuyên can nhị tướng quân.

Nhưng nhị tướng quân không nghe.

Vương gia hẳn là biết tính cách của nhị tướng quân, hơn nữa vừa là ban đêm…Tôn Gian Duyên nhìn ra tâm tư của Cao Khai Đạo.

Luôn miệng nói La Nghệ bất nhân bất nghĩa, trên thực tế là Cao Khai Đạo e sợ quân Tùy, sợ binh lực còn lại toàn bộ bị đánh bại.Tôn Gia Duyên lại vộ vã khuyên y:- Hai mươi ngàn quân bị đánh tan cũng không phải là do sức chiến đấu của quân ta yếu.

Do lúc đó vào ban đêm, khu vực lại chật hẹp.

Bất kỳ quân đội nào rơi vào tình cảnh đó sẽ không có khả năng chuyển bại thành thắng.

Vấn đề chỉ bại nhiều hay bại ít.

Mặt khác, hai mươi ngàn quân đó chỉ là lính mới tuyển, huấn luyện không tinh, sĩ khí không cao.

Nếu như là quân Yến trong tay Vương gia, có lẽ tình huống sẽ khác.Trong tay Cao Khai Đạo có hai nhánh quân đội.

Một nhánh là ba vạn lão binh có được từ Đậu Tử Cương, đều đang ác chiến với loạn phỉ, rất là dũng mãnh thiện chiến, được xưng là quân Yến.

Mặt khác bảy vạn người là từ trong tay loạn phỉ Cao Đàm Thịnh.

Được xưng là quân Liêu Đông.

Sĩ khí cùng sức chiến đấu đều rất yếu.

Hai vạn quân bị diệt lần này toàn bộ là quân Liêu Đông.Cao Khai Đạo lại thở dài:- Tiên sinh nói có lý.Tôn Gia Duyên thấy Cao Khai Đạo đã bị thuyết phục, liền xuất đòn sát thủ:- Nhị tướng quân vong trận, khiến toàn quân trên dưới đều đau buồn.

Lẽ nào Vương gia không muốn vì Nhị tướng quân báo thù, khiến Nhị tướng quân chết oan trên tay của quân Tùy?Trong mắt Cao Khai Đạo hiện lên một tia thù hận.

Cao Văn Thông là em ruột của y, là người thân duy nhất của y, vậy mà đã chết trong tay quân Tùy.

Y làm sao có thể từ bỏ ý đồ phục thù.Đúng lúc này, một gã thân binh đứng ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, quân Tùy phái sứ giả tới, đang đứng ở ngoài cửa.Tin tức đột nhiên này khiến Cao Khai Đạo ngây ngẩn cả người.

Quân Tùy phái sứ giả tới làm cái gì?

Tôn Gia Duyên cũng đứng lên, vội la lên:- Vương gia, không thể ra gặp sứ giả Tùy.

Bọn họ nhất định là muốn ly gián quân ta với quân U Châu, nên phải giết!Thân binh đi lên nói vào tai Cao Khai Đạo vài câu.

Cao Khai Đạo hai mắt dần híp lại, y đứng lên nói:- Vẫn nên đi xem!Y không để ý tới Tôn Gia Duyên mà bước nhanh ra ngoài.

Tôn Gia Duyênbiết xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đi theo.Bên ngoài cửa thành phía Tây, một đội hơn mười người quân Tùy tạo thành sứ đoàn, đang lẳng lặng đừng chờ ở quan đạo.

Phía sau bọn họ có một chiếc xe ngựa, bốn phía là quân sĩ của Cao Khai Đạo bao vây xung quanh như lâm đại địch.- Vương gia giá lâm!Một tiếng hét vang lên từ đầu tường, Cao Khai Đạo cùng mấy trăm thân vệ cưỡi ngựa chạy đến.

Bọn lính đều tránh ra thành một đường.

Cao Khai Đạo xoay người xuống ngựa.

Y cũng không cùng sứ giả Tùy chào hỏi mà lớn tiếng quát:- Thi thể của huynh đệ ta ở chỗ nào?Y thấy xe ngựa đằng sau liền bước nhanh tới.

Tay cầm vải kéo xuống lộ ra thi thể em ruột Cao Văn Thông.

Y nhìn vào thi thể một lúc lâu, con mắt dần dần đỏ lên.Sau đó, y nhảy xuống xe ngựa, khàn giọng hỏi:- Ai là sứ giả?Một gã quan văn tiến lên chắp tay thi lễ:- Tai hạ là Thương Tào Phó Tham Quân của quân Tùy Thi Vinh, phụng mệnh đưa cho Cao tướng quân một phong thư.Nói xong, y rút ra một phong thư từ trong lòng đưa cho Cao Khai Đạo:- Đây là thư mà tự tay tổng quản nhà ta viết.Cao Khai Đạo tiếp nhận thư, trên bao bì ghi:- Đại Tùy Thượng Thư Lệnh, Sở Vương kiêm tổng quản Tịnh Châu Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân Cao Khai Đạo.Cao Khai Đạo mở bức thư ra, bên trong chỉ có một câu nói:- Quân Liêu Đông tuy là do quân Tùy giết, nhưng lệnh đệ không phải là quân Tùy giết.Lúc này, Tôn Gia Duyên cũng chạy tới.

Y tiến lên nhìn thoáng qua bức thư, lập tức lắc đầu nói:- Không có khả năng, khẳng định là quân Tùy giết!Cao Khai Đạo thở dài một tiếng:- Ta đã xem qua thi thể của Cao Văn Thông.

Không phải là chết trên chiến trường, mà bị người đánh lén.

Hơn nữa, Dương Nguyên Khánh cũng nói không phải do quân hắn giết.Tôn Gia Duyện vội la lên:- Dương Nguyên Khánh đương nhiên sẽ không thừa nhận mình làm.

Hắn nói không phải quân hắn giết, Vương gia cũng tin sao?Cao Khai Đạo quay đầu lại hung hăng trừng Tôn Gia Duyên, cả giận nói:- Dương Nguyên Khánh là ai, hắn là hoàng đế của Đại Tùy.

Ngươi cho rằng hắn sẽ tự làm mất thân phận của mình sao?

Nếu hắn nói không phải quân Tùy giết vậy chính là không phải quân Tùy giết.

Cái này có thể tin.Cao Khai Đạo lại hừ một tiếng, trong mắt bắn ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói:- Ta đã hiểu.

Đây nhất định là Cao Văn Thông đã thoát khỏi chiến trường, nhưng nửa đường lại bị La Nghệ chặn giết.

Y muốn giá họa cho quân Tùy, bức ta tiến binh.

Bằng không vì sao y không tới cứu viện?Tôn Gia Duyên thầm than.

Thật vất vả mới thuyết phục Cao Khai Đạo, lại bị một phong thư của Dương Nguyên Khánh làm hỏng.

Y thực sự không cam lòng lại tiếp tục khuyên nhủ:- Vương gia, quân Tùy là hổ dữ.

Bọn họ diệt U Châu, kế tiếp chính là chúng ta.

Nên lấy đại cục làm trọng, trước đối phó với quân Tùy rồi mới quay lại tính toán La Nghệ.Cao Khai Đạo lắc đầu:- Quân Tùy là hổ, La Nghệ lại là sói.

Ta không muốn bị hổ nuốt, càng không muốn bị sói ăn.

Ta đã quyết định, ai cũng không giúp.Y quay đầu ra lệnh nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút khỏi quận Bắc Bình, lui về Liêu Đông.Năm vạn đại quân của Cao Khai Đạo ngày hôm đó liền lui lại hướng Lâm Du Quan, buông tha cho quận Bắc Bình.

Cao Khai Đạo ra lệnh cho đại tướng tâm phúc Trương Kim Thụ suất một vạn quân Yến tinh nhuệ trấn thủ Lâm Du Quan, cắt đứt thông đạo của quân Tùy bắc thượng Liêu Đông.

Bản thân y thì suất đại quân quay trở về quận Yến.Cùng với việc Cao Khai Đạo rút quân, quân Tùy cũng bắt đầu hướng về phía Đông phát động tiến công.

Dương Nguyên Khánh lưu lại năm nghìn quân giữ nghiêm huyện Dịch.

Hắn tự mình dẫn năm vạn đại quân tiến tới huyện Lai Thủy.Lúc này, La Nghệ tạm thời phản hồi U Châu.

Huyện Lai Thủy thì do đại tướng Tiết Vạn Triệt suất hai vạn quân đóng ở đấy.

Lại do áp lực hùng mạnh của quân Tùy, Tiết Vạn Triệt bị ép buộc từ huyện Lai Thủy rút về quận Trác.Buổi chiều, năm vạn quân Tùy đã đến huyện Lai Thủy, ở ngoài thị trấn hạ đại doanh.Nơi quân Tùy đóng quân vẫn là Bắc đại doanh như trước đây.

Trong đại doanh đang rất bận rộn, lều trướng gấp rút dựng lên.

Một cây cờ đứng sừng sững ở đất trống.

Trên cờ là hình Xích Ưng tung bay trong gió.Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của hơn nghìn người đi vào thành huyện Lai Thủy.

Chỉ thấy huyện thừa, huyện úy cùng chủ bộ bị trói cả người, đang quỳ ở trước cửa thành để thỉnh tội.- Tội thần huyện thừa huyện Lai Thủy Chu Trí Bình hướng Sở Vương điện hạ thỉnh tội.Dương Nguyên Khánh liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi:- Huyện lệnh ở đâu?Huyện thừa Chu Trí Bình rơi lệ nói:- Trương huyện lệnh nói ông ta đầu hàng La Nghệ, phản bội Đại Tùy, không còn mặt mũi nào lại thấy bệ hạ.

Sáng nay đã tự treo cổ mà chết.

Chỉ còn lại ba người chúng ta tham sống sợ chết.

Tội thần muốn vì Trương huyện lệnh nói một câu, dù chết cũng không tiếc!- Ngươi nói đi!- Khởi bẩm điện hạ, lúc Tiết Vạn Triệt gần đi, từng muốn Trương huyện lệnh hộ tống y đi trước quận Trác.

Trương huyện lệnh cự tuyệt, ông ấy bảo rằng đầu hàng chỉ là vì bảo vệ dân chúng, cũng không phải vì phản Tùy.

Mà nay dân chúng đã được bảo trụ, nhưng danh tiết của ông ấy đã bị vấy bẩn.

Ông ta nguyện chết để rửa sạch ô danh.

Chỉ khẩn cầu điện hạ không nên coi ông ấy là phần tử gian nịnh.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, quay lại mệnh lệnh thân binh:- Mở trói cho bọn họ, mặc quần áo vào.Dương Nguyên Khánh đợi bọn họ mặc xong quần áo, mới chậm rãi nói:- Nhà Trương huyện lệnh ở đâu?

Đưa ta đi xem.Huyện thừa dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới phía sau huyện nha.

Đây là chỗ ở của Huyện lệnh.

Xa xa đã nghe thấy tiếng khóc từ trong viện.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi vào cửa lớn.

Chỉ thấy trong viện bày một chiếc quan tài, một vị phu nhân cùng bốn đứa con đang mặc áo tang, quỳ trước quan tài, khóc rất là thảm thiết.Mấy đứa con thấy một đoàn binh sĩ tiến đến, đều sợ núp về phía sau mẫu thân.

Dương Nguyên Khánh đi tới trước quan tài.

Quan tài chưa đóng nắp, ở trong một người quan viên ước chừng hơn ba mươi tuổi đang nằm.

Triều phục cũ nát, giày cũng đã rơi đế, chỉ là một vị quan nghèo khó.

Hắn nhìn qua vị phu nhân cùng mấy người con, đều là mặc áo vải thô.

Dương Nguyên Khánh nhịn không được thở dài một tiếng, hỏi bà:- Ngươi chính là phu nhân của huyện lệnh?Huyện thừa vội bước lên phía trước nói:- Đại tẩu, đây là Sở Vương điện hạ!Phu nhân thoáng cái quỳ gối trước mặt Dương Nguyên Khánh khóc ròng nói:- Điện hạ, lão gia nhà ta là vị trung thần thanh quan.

Ông ấy không còn cách nào mới đầu hàng.

Ông ấy tự sát chỉ mong điện hạ cho ông ấy lưu lại thanh danh.Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay lại nói với Huyện thừa:- Từ nay trở đi, ngươi là Huyện lệnh huyện Lai Thủy.

Sau khi mai táng cho Trương huyện lệnh, vợ con của ông ta thì do huyện nha cấp dưỡng.

Hơn nữa, xây cho Trương huyện lệnh một tòa ái dân từ, để dân chúng Lai Thủy nhớ kỹ ân đức của ông ấy.Địa hình huyện Lai Thủy tây cao đông thấp, vừa khéo nằm trong vùng kết hợp của Thái Hành Sơn với bình nguyên Ký Trung.

Vùng phía tây có nhiều dãy núi, vùng giữa có nhiều gò đất nhấp nhô còn địa thế phía đông thì dần dần bằng phẳng, đến huyện Trác thì là một vùng bình nguyên bao la.Năm mươi ngàn quân Tùy nghỉ ngơi hồi phục tại huyện Lai Thủy một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, năm mươi ngàn đại quân lại nhanh chóng tiến về phía đông.

Đến buổi trưa, đại quân chỉ còn cách huyện Trác chừng mười dặm thì dừng lại đóng quân.

Một tòa tháp quan sát cao ba trượng được dựng lên.

Từ trên tháp, Dương Nguyên Khánh dõi mắt nhìn về phía địch doanh ở phía xa.Quân đội của Tiết Vạn Triệt cũng không trú đóng trong huyện thành, mà đang dựng doanh trại ở bên trái huyện thành, dựng nên một tòa đại doanh hình vuông.

Nhìn từ quy mô của đại doanh thì chắc hẳn chỉ có hơn hai mươi ngàn người.Tần Quỳnh đứng bên cạnh nói:- Thành trì của huyện Trác rất cao, tường thành dày rộng.

Theo thám báo của chúng ta thăm dò được, bên trong cũng có xây dựng vài chục kho hàng lớn có chứa rất nhiều lương thực rất thích hợp cho việc phòng thủ thành trì.

Tiết Vạn Triệt lại không đóng quân trong thành, điều này có phần kỳ lạ.- Cũng chẳng có gì là lạ cả!Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:- Ta có mối quan hệ khá tốt với cả hai huynh đệ bọn họ.

Huynh trưởng Vạn Quân giỏi phòng thủ, huynh đệ Vạn Triệt giỏi tấn công.

Tiền Thái Tử Chiêu từng nói đùa xưng huynh đệ bọn họ là công thủ toàn diện.

Tiết Vạn Triệt đóng quân ở ngoài thành, rõ ràng là muốn đối kháng với chúng ta.

Chỉ có hai mươi ngàn người lại muốn đấu với đại quân năm mươi ngàn chúng ta, y dựa vào cái gì cơ chứ?- Trọng giáp thiết kỵ!Tần Quỳnh thốt lên.Tạ Ánh ở bên kia có chút kỳ lạ hỏi:- Năm nghìn trọng giáp kỵ binh chính là bảo bối ẩn giấu của La Nghệ, vậy mà y lại không đưa bọn họ về U Châu, điều này thực sự là kỳ lạ.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Thật ra cũng không có gì kỳ lạ.

La Nghệ không hề muốn chiến trường chính diễn ra ở U Châu.

Y chỉ có ba quận là quận Trác, Ngư Dương và An Nhạc, quan trọng nhất là quận Trác.

Y muốn ngăn chúng ta tại tuyến huyện Trác nên mới không di tản trọng giáp kỵ binh.

Có điều chúng ta đẩy mạnh quá nhanh, viện quân của La Nghệ còn chưa kịp phái đi.

Đây cũng là điều bất đắc dĩ của Tiết Vạn Triệt.

Một khi y vào thành sẽ tạo thành thế vây thành đánh viện binh.

Kỵ binh trọng giáp của y không phát huy được ưu thế.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi lại tiếp tục nói:- Vương Tướng quân đâu?Vương Quân Khuếch đứng sau Dương Nguyên Khánh, cách đó không xa lập tức tiến lên một bước, khom người nói:- Có Ty chức!- Ngươi hãy dẫn mười ngàn bộ binh tiến đến địch doanh khiêu chiến, phải dùng nhiều cung nỏ áp chế quân địch!- Ty chức tuân mệnh!Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 684 : Tình huống ngoài ý muốnNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh lại ra lệnh:- Tạ Tướng quân dẫn năm nghìn kỵ binh yểm hộ bộ binh.

Nếu như thực lực không đủ phải lập tức rút về, không được ham chiến.Tạ Ánh cũng tiến một bước khom người nói:- Tuân lệnh!Hai viên Đại tướng đều nhận lệnh rời đi.

Dương Nguyên Khánh cười cười rồi lạinói với Tần Quỳnh:- Quân U Châu không muốn huyện Trác nhưng chúng ta muốn.

Thúc Bảo, ngươi hãy dẫn mười ngàn người nhân lúc đêm khuya cướp lấy huyện Trác.Tùng…!

Tùng…!

Tùng…!

Tiếng trống trận dồn dập vang lên từ trong đại doanh quân Tùy, nhiều đội nỏ binh, cung, trường mâu binh, đao thuẫn binh theo thứ thự xếp thành hàng rời khỏi đại doanh.

Tiếp đó, năm nghìn kỵ binh từ hướng khác chạy đến, chia làm hai đường, bảo vệ hai bên bộ binh.Dương Nguyên Khánh thì ở trên đài cao chăm chú quan sát động tĩnh bên đại doanh quân địch.

Cách đại doanh quân địch hơn mười dặm, bầu trời quang đãng nên tầm nhìn vô cùng rõ.Trong đại doanh quân U Châu có hai mươi ngàn người nhưng nhân số thực là hai mươi lăm ngàn người.

Đó là bởi vì năm nghìn trọng giáp kỵ binh còn có mã phu (người chăn ngựa) đi kèm, chuyên vận chuyển giáp cụ kỵ binh nữa.Cùng với việc quân Tùy rời doanh khiêu chiến, cửa quân doanh U Châu cũng mở ra.

Tiết Vạn Triệt đích thân dẫn đại quân hai mươi ngàn người, đã dốc toàn bộ lực lượng.

Mười ngàn bộ binh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh cùng năm nghìn khinh kỵ binh đều là quân tinh nhuệ của U Châu.

Quân đội của y dừng trước đại doanh khoảng một dặm, đồng thời chỉnh đốn trận hình.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh ở phía trước đội ngũ.

Binh lính đã trang bị xong khôi giáp, nhiệm vụ của bọn họ là yểm hộ và phối hợp tác chiến với trọng giáp kỵ binh.Mà mười ngàn bộ binh cũng có kỵ binh theo sau.

Sau khi trọng giáp kỵ binh phá vỡ đội hình quân địch, bọn họ sẽ xông lên đánh lén.

Ba quân đã nhiều lần phối hợp tác chiến, nhiều lần đại bại quân Đậu Kiến Đức, kinh nghiệm cũng phong phú.Hai đội quân giằng co ở khoảng cách một dặm.

Tiết Vạn Triệt thấy quân Tùy đã xếp xong đội hình, nỏ binh phía trước, cung binh ở giữa, phía sau là quân trường thương, hai bên có kỵ binh hộ vệ thì không khỏi cười lạnh một tiếng.

Loại trận hình này chỉ có tác dụng đối với kỵ binh bình thường, nhưng đối với trọng giáp kỵ binh thì chẳng có ý nghĩa gì!- Trọng giáp kỵ binh lên ngựa!Tiết Vạn Triệt ra lệnh một tiếng, trong quân U Châu liền có tiếng trống vang lên, mã phu lập tức tiến lên giúp trọng giáp kỵ binh lên ngựa và liên kết người ngựa thành một thể.Năm nghìn trọng giáp kỵ binh bỗng giơ mã sóc lên, một rừng sóc đâm lên, thanh thế cực kỳ mạnh.

Ngay cả Dương Nguyên Khánh ở trên tháp quan sát cũng phải âm thầm tán thưởng, không hổ là một trong những đội kỵ giáp mạnh nhất Đại Tùy.

Không biết năm nghìn kỵ binh này đã tốn bao nhiêu tâm huyết của mấy chục ngàn thợ thủ công.

Nếu hắn không thể có được đội trọng giáp kỵ binh này thì thật đúng là trời đất không tha.Cùng với tiếng trống càng dồn dập, năm nghìn trọng giáp thiết kỵ đồng loạt hò hét rồi xông lên.

Trăm người một đội, tay phải cầm giáo cùng dây cương, tay trái cầm lá chắn, tiếng vó ngựa ầm ầm, thanh thế cực lớn, xông thẳng về phía quân Tùy với một khí thế không thể nào chống đỡ được.Vương Quân Khuếch cũng căng thẳng.

Ông ta cảm thấy được sự mạnh mẽ của đội trọng giáp thiết kỵ này.

Mười ngàn bộ binh của ông ta chắc chắn không phải là đối thủ.- Các cung thủ chuẩn bị!Ông ta nghiêm nghị hô to, ánh mắt sắc bén dõi về phía trước.- Bắn!Hai ngàn nỏ binh đứng đầu bắn ra.

Bọn họ vẫn sử dụng Thất Thạch Đại Hoàng Nỗ, hai người một tổ.

Một ngàn mũi tên như gió táp mưa sa vọt tới trọng giáp kỵ binh đang ở cách họ khoảng một trăm năm mươi bước.

Chỉ nghe thấy một những tiếng đinh đinh, chỉ có hơn mười bảy thiết giáp chiến mã bị bắn ngã, còn trọng giáp kỵ binh thì không hề có tổn thương gì.Đám quân nỗ binh nhanh chóng hợp lực, một người bắn, một người nạp tên.

Lần này là dùng loại tên xuyên giáp hai thước bốn tấc, đầu tên như con thoi kéo dài, dáng thuôn dài, được rèn bằng loại sắt tốt, vô cùng lợi hại, có thể bắn thủng bất kì loại áo giáp nào.

Cùng với tiếng mõ vang lên, một ngàn thiết nỗ giống như một đám mây đen vọt về phía trọng giáp kỵ binh.Dường như trọng giáp kỵ binh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của tiễn trận, bọn họ đồng loạt giơ tấm chắn lên, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh răng rắc vang lên, tấm chắn bị mũi tên sắt xuyên thủng đều vỡ vụn nhưng tấm chắn đã ngăn cản một nửa lực của mũi tên.

Một ngàn mũi tên không tạo thành thương tổn quá lớn cho người nhưng chiến mã thì không chịu nổi lực xuyên thấu của tên sắt.

Hơn bảy mươi con chiến mã hàng thứ nhất bị bắn thủng mã giáp, kêu thảm ngã xuống, không ít thiết kỵ phía sau bị trượt chân.

Trong đội hình trọng giáp thiết kỵ xuất hiện một sự hỗn loạn nhỏ.Lúc này năm nghìn khinh kỵ binh hộ vệ từ hai bên quân U Châu xông lên, lao về phía đội quân cung nỗ của quân Tùy .

Tạ Ánh thét một tiếng ra lệnh, kỵ binh của quân Tùy ở hai cánh đồng loạt xông lên, chiến đao bổ chém, trường mâu đâm loạn, hai đội kỵ binh lập tức lâm vào hỗn chiến.Khinh kỵ binh của U Châu xông ra là để yểm hộ cho trọng giáp kỵ binh chỉnh đốn lại đội ngũ.

Một lát sau, theo một hồi kèn hiệu, khinh kỵ binh của U Châu nhanh chóng rút lui theo hai bên, trọng giáp thiết kỵ lại ầm ầm phóng về phía kỵ binh quân Tùy.Reng…!

Reng…!

Reng…!

Trong đại doanh quân Tùy vang lên tiếng chuông rút quân, mười lăm nghìn quân Tùy như thủy triều lùi lại, quân Tùy ở phía sau yểm hộ bộ binh rút lui, trọng giáp kỵ binh từ bốn phương tám hướng phát động thế công.

Lúc này năm nghìn kỵ binh U Châu đã đánh tới, hai bên chém giết nhau trên cánh đồng bát ngát.

Kỵ binh quân Tùy không địch lại trọng giáp kỵ binh và khinh kỵ binh của đối phương, bị giết đến nỗi phải liên tiếp lùi lại.Tạ Ánh Đăng thấy bộ binh đã rút xa liền hét lớn một tiếng:- Lùi!Năm nghìn kỵ binh nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, bộ binh hộ vệ quân Tùy lập tức chạy trở lại đại doanh, khinh trọng kỵ binh U Châu đuổi sát phía sau.

Sau khi đuổi theo khoảng ba dặm thìdần nghừng lại.

Trọng giáp kỵ binh đều xuống ngựa, bọn họ nắm lấy dây cương, trở về đại doanh dưới sự hộ vệ của năm nghìn khinh kỵ binh U Châu.Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp quan sát, con mắt chăm chú nhìn trọng giáp kỵ binh, ánh mắt dần dần híp vào.

Hắn đã biết cách đối phó với trọng giáp kỵ binh rồi.Đúng lúc này, mấy kỵ binh thám báo từ phía nam chạy tới.

Nhìn qua dáng vẻ vội vàng của bọn chúng, trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy có điều gì không ổn.

Một lát sau, một tên lính chạy như bay lên trên tháp quan sát, vội quỳ xuống bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, Đậu Kiến Đức dẫn đại quân một trăm nghìn người từ quận Hà Gian tiến vào quận Trác, đã qua Cự Mã Hà, đang đánh về phía huyện Trác, chỉ còn cách chúng ta năm mươi dặm nữa thôi.Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh kinh hãi.

Đậu Kiến Đức đã kết minh với La Nghệ từ lúc nào?

Hắn nhìn về phía huyện Trác, lông mày nhíu lên.

Tin tình báo này đã nằm ngoài kế hoạch của hắn.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhổ trại tiến về phía tây, trở lại huyện Lai Thủy.Một trăm nghìn đại quân của Đậu Kiến Đức bất ngờ đánh tới khiến Dương Nguyên Khánh không thể không bỏ qua huyện Trác.

Hắn dẫn đại quân rút về hướng tây.Trong đại doanh U Châu, Tiết Vạn Triệt vẫn chưa nhận được tin tình báo đại quân Đậu Kiến Đức đã đánh tới, y nhìn quân Tùy rời đi mà không hiểu gì, trong lòng tràn đầy hoang mang.- Tướng quân, có lẽ chúng ta nên truy sát quân địch.

Nếu như có thể một trận đánh tan quân Tùy, ta sẽ lập được đại công trước nay chưa từng có!Đại tướng Úy Trì Bảo ở một bên hưng phấn đưa ra ý kiến.Tiết Vạn Triệt lắc đầu, y nhìn thoáng qua Úy Trì Bảo:- Ngươi có chú ý tới cờ chiến của quân Tùy không?

Chính là Kim Biên Xích Ưng Kỳ đó.Kim Biên Xích Ưng Kỳ là Vương kỳ của quân Tùy, chỉ có Dương Nguyên Khánh có mặt ở đó nó mới xuất hiện.

Úy Trì Bảo ngạc nhiên nói:- Dương Nguyên Khánh có ở trong đại doanh?Tiết Vạn Triệt thở dài một tiếng nói:- Hẳn là như vậy.

Dương Nguyên Khánh đã ở trong đại doanh, hắn cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội truy kích đâu.Tiết Vạn Triệt lại giơ thiết tiễn của quân Tùy lên cẩn thận quan sát, không ngờ mũi tên này có thể xuyên qua thiết giáp của trọng giáp kỵ binh.

Điều này, khiến trong lòng y sinh ra một tia lo lắng khó có thể kiềm chế được.Lúc này một tên kỵ binh chạy như bay tới, khom người bẩm báo:- Khởi bẩm Tiết Tướng quân, ba mươi ngàn viện quân đã qua huyện Lương Hương, đang mau chóng hướng tới huyện Trác.Trái tim Tiết Vạn Triệt bỗng được buông lỏng.

Chẳng lẽ là vì Dương Nguyên Khánh có được tin tình báo này mà đành lùi về hướng tây sao?

Thử nghĩ thì dường như có điều gì đó không đúng.

Viện quân cùng với quân mình cộng lại cũng chỉ có năm mươi nghìn, Dương Nguyên Khánh không cần thiết phải rút quân.

Y nghĩ trăm lý do nhưng vẫn không có cách nào lý giải được.Đúng lúc này, lại một tên kỵ binh chạy như bay tới, cấp báo:- Tiết Tướng quân, Đậu Kiến Đức dẫn đại quân chừng một trăm ngàn người đang đánh về phía chúng ta, chỉ còn cách chưa đầy năm mươi dặm.Tiết Vạn Triệt giật mình hoảng sợ.

Chả trách quân Tùy lại rútlui.

Nhưng y cũng không biết cái kế hoạch hợp tác này.

Đậu Kiến Đức đến chưa chắc đã tốt.

Tiết Vạn Triệt không nghĩ gì thêm liền lập tức hạ lệnh:- Quân đội nhanh chóng vào thành!Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 685 : Thế cục phức tạpNguồn: Mê truyệnQuân U Châu nhanh chóng nhổ trại, rút lui vào trong thành huyện Trác.

Đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức chỉ còn cách phía nam huyện Trác bốn mươi dặm thì lại bất ngờ dừng bước.Từ mười ngày trước, khi La Nghệ phát động tập kích đến nay, Đậu Kiến Đức luôn chú ý tới thế cục phát triển thế cục U Châu.

Đại quân một trăm ngàn người của ông ta đóng tại phía bắc quận Hà Gian, khi đại quân Dương Nguyên Khánh đột kích quận Trác, ông ta cũng bất ngờ xuất binh, từ phía nam tiến công vào quận Trác..Theo lý mà nói, Dương Nguyên Khánh tiến công một cách quy mô vào quận Trác thì quận Thượng Cốc sẽ trống không.

Ông ta nên chỉ huy tiến quân vào quận Thượng Cốc thì sẽ hiệu quả hơn.

Nhưng nếu thế thì quân đội của ông ta sẽ trở thành giọng khách át giọng chủ (cái phụ lấn át cái chính), trở thành kẻ địch chính của quân Tùy.

Đây không phải là điều ông ta mong muốn.

Nhưng quan trọng hơn là ông ta cũng không phải tới cứu viện La Nghệ.

Tống Chính Bản mất tích, cho đến nay còn chưa có tin tức gì.

Điều này khiến thù hận giữa ông ta và La Nghệ càng thêm khó hóa giải.Thực ra chẳng phải do nguyên nhân đó mà là do nguyên nhân khác.

Đậu Kiến Đức đã thèm thuồng đội quân giáp kỵ năm nghìn người của U Châu từ lâu lắm rồi.

Nếu ông ta có thể cướp được năm nghìn trọng giáp kỵ binh này thì sao phải sợ Tùy Đường nữa?Trên thực tế, ông ta đồng ý kết minh cùng U Châu căn bản cũng chính là vì mục đích này.

Ông ta không quan tâm đến sự sống chết của La Nghệ.

Cho dù La Nghệ bị diệt, chỉ cần năm nghìn kỵ binh trọng giáp về tay ông ta thì ông ta cũng có thể độc lập đối phó với quân Tùy được rồi.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Tống Chính Bản mất tích ngoài dự liệu khiến mộng đẹp của ông ta bị phá tan.Đậu Kiến Đức luôn chờ cơ hội, mãi cho đến khi có cuộc đại chiến quân Tùy với tinh binh U Châu ở huyện Trác thì ông ta mới ý thức được cơ hội đã đến, lập tức đích thân dẫn đại quân một trăm nghìn người sát nhập vào quận Trác, đánh tới huyện Trác.Đại quân một trăm nghìn người quân ùn ùn kéo đến, kéo dài tới hơn mười dặm.

Đại quân đã vượt qua Cự Mã Hà, chỉ còn cách huyện thành Trác hơn bốn mươi dặm.

Nhưng lúc này đại quân lại tiến quân chậm lại.

Đậu Kiến Đức liên tiếp nhận được hai tin tình báo, quân Tùy đã rút về huyện Lai Thủy theo hướng tây, còn ba mươi ngàn viện quân đã qua huyện Lương Hương chạy tới thành U Châu, cũng chỉ cách huyện Trác chừng bốn mươi, năm mươi dặm.Đậu Kiến Đức nhìn sắc trời, đã sắp tới hoàng hôn rồi, trong lòng ông ta có chút do dự.

Nên tiếp tục vây quanh quận Trác rồi đi đánh viện quân hay đợi viện quân tiến vào thành rồi mới bao vây, rồi sau đó lại tăng binh cướp lấy thành U Châu khi đó chỉ có mười nghìn quân coi giữ?Đậu Kiến Đức trong lòng hiểu rất rõ.

Khoảng thời gian trước, La Nghệ có chiêu mộ hơn bốn mươi ngàn tân binh.

Binh lực của y đã lên đến bảy mươi lăm ngàn người.

Bây giờ Tiết Vạn Quân cử mười ngàn người coi giữ thành và lại chia ba mươi ngàn quân tới cứu huyện Trác.

Quận Ngư Dương và quận An Nhạc được phân đi năm ngàn người.

Như vậy thì thành U Châu cũng chỉ còn lại khoảng mười ngàn người mà thôi.

Hơn nữa Cao Khai Đạo lại buông tha quận Bắc Bình mà rút về Liêu Đông, không thể nào trợ giúp U Châu như lần trước nữa.

Đây chính là cơ hội tốt để cướp lấy thành U Châu.Chỉ có điều... bên cạnh còn Dương Nguyên Khánh đang nhìn chằm chằm vào đó, liệu có cướp được thành U Châu không?

Không thể.

Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ rút quân tới Lai Thủy cách có mấy chục dặm, lúc nào cũng có thể quay lại.Đậu Kiến Đức thở dài.

Ông ta rất kiêng dè Dương Nguyên Khánh, rất sợ ăn không được thịt dê mà ngược lại bản thân còn bị tai tiếng.

Ông ta không thể không tạm thời buông tha dã tâm cướp lấy thành U Châu.

Nghĩ đến đây, Đậu Kiến Đức dứt khoát hạ lệnh:- Toàn quân mau chóng hành quân, lát nữa sẽ vây huyện thành Trác!Đại quân một trăm ngàn người đột nhiên tăng tốc.

Đậu Kiến Đức đích thân dẫn ba mươi nghìn kỵ binh như gió bay điện chớp chạy gấp về phía huyện Trác.

Một lúc lâu sau, sắc trời đã tối, đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức đã tới huyện Trác, dựng đại doanh bốn phía huyện Trác, bao vây lấy huyện thành........Sắc trời đã tối hoàn toàn, trên bình nguyên rất yên tĩnh, dân cư của quận Trác chủ yếu tập trung ở phụ cận thành U Châu, còn dân cư khu phía nam thì lại rất thưa thớt.

Còn dải huyện Trác thì bởi vì Ngụy Đao Nhi tàn phá bừa bãi nên chẳng có bóng dáng người ở.

Từng thôn trang bị cỏ dại bao phủ, chỉ còn lại một đống đổ nát thê lương.Cách phía đông bắc huyện Trác chừng mười lăm dặm, bên ngoài trấn lại xuất hiện một đoàn quân doanh.

Đây là ba mươi ngàn viện quân do đích thân La Nghệ dẫn.

Ba mươi ngàn viện quân lấy bộ binh là chính, tốc độ không nhanh, nhưng vẫn chạy hết sức.

Nếu đi chậm một bước thì huyện Trác sẽ bị đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức bao vây.Chuyện ngoài ý muốn này cũng thực sự nằm ngoài ý liệu của La Nghệ.

Lúc ban đầu y còn tưởng rằng Đậu Kiến Đức tới cứu mình, lại không nghờ rằng Đậu Kiến Đức bụng dạ khó lường, bức lui quân Tùy, không ngờ trực tiếp vây lấy huyện Trác.

Lúc này La Nghệ mới đột nhiên ý thức được rằng y không chỉ có một kẻ địch là Dương Nguyên Khánh mà còn có tên độc xà Đậu Kiến Đức ở bên nữa.

Điều này khiến La Nghệ toát mồ hôi lạnh.

Nếu như y kết minh với Đậu Kiến Đức thì chẳng phải là cõng rắn cắn gà nhà sao?La Nghệ bắt đầu do dự, không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa.

Y nghĩ ra trong thành U Châu chỉ có mười ngàn quân đóng.

Nếu như bị Đậu Kiến Đức bao vây lấy mình, lại tăng binh lên phía Bắc thì thành U Châu sẽ nguy ngập!- Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho quân Tiết Vạn quân hỏa tốc rút về U Châu phòng ngự, từ bỏ Quân Đô Hình.Quân đội của Dương Nguyên Khánh đã đánh tới quận Trác rồi thì việc phòng ngự Quân Đô Hình cũng chẳngcó bất kỳ ý nghĩa gì......Đêm đã khuya, trên trời dày đặc các vì sao, La Nghệ đứng trước lều lớn, nhìn rất lâu về hướng huyện Trác, đôi mắt tràn đầy lo âu.- Phụ thân, đã muộn rồi đó nên đi nghỉ ngơi thôi!Con trai cả là La Thành không biết xuất hiện sau lưng y từ bao giờ, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm đối với người cha.La Nghệ thở dài: - Thế cục bất ổn, ta không ngủ được!- Phụ thân....La Thành cắn môi, muốn nói nhưng lại thôi, La Nghệ thấy lạ quay đầu lại nhìn con:- Con muốn nói gì?- Ý của hài nhi là chúng ta có thể nói chuyện với Dương Nguyên Khánh được không?- Nói chuyện gì?- Nói chuyện về điều kiện.

Chúng ta tặng hắn U Châu, hắn cho phép chúng ta mang một số binh lính trở lại Quan Trung.La Nghệ cười khổ một tiếng, lắc đầu:- Con nghĩ đơn giản quá.

Dương Nguyên Khánh làm sao có thể cho phép chúng ta mang binh quá cảnh được chứ?

Thành nhi, đây là điều tuyệt đối không có khả năng.- Vậy thì chúng ta không cần binh, chỉ cần một nhà chúng ta quá cảnh là được.

Tùy Đường chẳng phải đã ký kết hiệp nghị hòa giải sao?

Nếu như Đường triều đưa ra yêu cầu cho chúng ta quá cảnh, thì con nghĩ Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ đồng ý.- Hắn đồng ý thì thế nào?Trong mắt La Nghệ lóe lên một tia đau buồn tự giễu cười cười:- Lý Uyên chẳng qua chỉ là muốn U Châu mà thôi.

Còn ta đây người không chỉ mong chạy, còn có giá trị lợi dụng gì nữa, chỉ là một vị vương không quyền, ông ta có thể chịu ta sao?La Thành còn muốn nói nữa nhưng La Nghệ đã ấn lên bả vai anh ta.

Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông ta nhẹ nhàng nói:- Ta sẽ không đi, sẽ tồn vong cùng U Châu.

Chỉ có con và Tín nhi là khiến ta không yên lòng.

Suốt đêm nay con hãy trở lại thành U Châu mang theo đệ đệ trở lại quê nhà ở Tương Dương ở ẩn, đừng xuất hiện, chờ đợi thế cục thiên hạ sáng tỏ, các con muốn ra làm sĩ, làm phú gia thì tùy ở các con.La Thành kiên định lắc đầu:- Con không đi, con muốn ở cùng cha.- Đồ khốn!La Nghệ đột nhiên trở mặt, thoáng cái nắm lấy cổ áo con trai tử, căm tức nói:- Ta đã gần năm mươi tuổi rồi, còn có cái gì đáng lưu luyến nữa chứ.

Các con là huyết mạch của ta, cũng là huyết mạch của La gia, các con mà chết, La gia phải làm sao?- Đệ đệ có thể đi nhưng con thì không thể!La Thành vẫn kiên định nói.- Con...La Nghệ đột nhiên nổi giận.

Một cái tát khiến con trai y ngã nhào.

Y chỉ vào mặt con trai quát:- Nghịch tử, con có nghe lời ta nói không?La Thành lập tức quỳ xuống, rưng rưng nói:- Cái gì con cũng có thể nghe theo phụ thân nhưng chỉ có chuyện này, xin phụ thân tha thứ cho con không thể tòng mệnh!La Nghệ ngơ ngác nhìn con trai.

Từ ánh mắt, y có thể thấy được một lòng quả cảm cùng trách nhiệm đảm đương của người đàn ông.

Hồi lâu sau, La Nghệ xúc động thở dài:- Có một người con như con, La Nghệ ta còn có cái gì bất mãn nữa chứ?.....Địa quân năm mươi nghìn người của Dương Nguyên Khánh cũng không quay lại Lai Thủy.

Khi rút lui được nửa đường, hắn liền phát hiện có điều gì đó không hợp với lẽ thường.

Vì sao Đậu Kiến Đức không trực tiếp tiến công huyện Dịch?

Huyện Dịch chỉ có năm nghìn quân Tùy thủ vệ, Đậu Kiến Đức có đại quân một trăm ngàn người, ông ta hoàn toàn có thể chia quân ngăn cản mình ở huyện Lai Thủy sau đó tiến công quy mô huyên Dịch.

Một khi công phá được huyện Dịch, thì một, lượng vật tư lớn sẽ bị phá hủy.

Cho dù quân đội của ông ta có thuận lợi rút về quận Hằng Sơn thì chiến dịch Hà Bắc lần này cũng coi như thất bại hoàn toàn.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 686 : Ai là địch ai là bạn (1+2)Nguồn: Mê truyệnĐây là một thiếu sót vô cùng lớn.

Hắn không tin Đậu Kiến Đức không nghĩ được ra điều này, chạy tới quận Trác tấn công mình.

Dương Nguyên Khánh lập tức nhạy cảm nhận ra, có lẽ ý đồ thực sự của Đậu Kiến Đức chưa hẳn là hắn.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân vì sao ông ta lại không tấn công huyện Dịch.Đại quân Dương Nguyên Khánh tạm thời dừng lại tại bờ đông Lai Thủy, cách huyện Trác chỉ có ba mươi dặm.

Đại quân không trú doanh mà đang đợi mệnh lệnh của chủ soái Dương Nguyên Khánh.

Còn Dương Nguyên Khánh thì đang kiên nhẫn chờ đợi tin thám báo.Dương Nguyên Khánh đang trong lều lớn nói chuyện với mấy đại tướng thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân chạy tới.

Một thân binh chạy vội tới cửa lều:- Khởi bẩm tổng quản, huyện Trác có tin khẩn!- Nói!Dương Nguyên Khánh nghừng nói chuyện với các tướng lĩnh.

Bọn người Tần Quỳnh và Tạ Ánh Đăng cũng chú ý sang bên đó.

Bọn họ cũng cực kỳ quan tâm tới tình hình đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức.- Theo tin thám báo, đại quân của Đậu Kiến Đức đã bao vây huyện Trác, ba mươi nghìn viện quân của La Nghệ đã đến huyện Trác, hiện đang đồn trú cách huyện thành khoảng mười lăm dặm.- Ông ta thật nhanh tay!Dương Nguyên Khánh hơi cười lạnh, nói với mọi người:- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Đậu Kiến Đức không cam lòng đứng xem liền nhảy ra đoạt miếng ăn.

Ta đoán ông ta cũng đã nhìn trúng thiết kỵ trọng giáp của La Nghệ.

Có lẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây, cứ tưởng thật đó là chủ ý tốt!- Tổng quản, bây giờ chúng ta nên làm gì?Tần Quỳnh có hơi lo lắng nói:- Quân U Châu chỉ có hai mươi ngàn người đóng trong huyện thành Trác, một khi đại của Đậu Kiến Đức gấp rút công phá thành, năm ngàn thiết kỵ trọng giáp thực sự sẽ về tay ông ta rồi.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại trong lều suy nghĩ đối sách.

Đậu Kiến Đức gia nhập khiến thế cục cực kỳ phức tạp.

Bây giờ ba bên đều là kẻ địch, bên nào cũng đều muốn thu được lợi ích lớn nhất từ trong trò chơi giữa ba bên, đều hy vọng mình trở thành ngư ông.

Đậu Kiến Đức thật ra vốn có cơ hội để trở thành ngư ông nhất nhưng ông ta lại lo lắng quân Tùy cướp mất thiết kỵ trọng giáp liền vội vàng không chịu nổi mà nhảy ra, và ngược lại làm cho quân Tùy trở thành ngư ông.Bây giờ Dương Nguyên Khánh đang nghĩ làm thế nào để trở thành ngư ông vừa không thể để cho Đậu Kiến Đức trở thành con "hạc" nuốt tươi con "trai" La Nghệ, mà cũng không thể xuất thủ quá sớm, khiến hạc bay, trai trốn.

Mấu chốt là phải nắm bắt được mức độ.Lúc này Vương Quân Khuếch vẫn luôn trầm mặc lúc này mới lên tiếng:- Đậu Kiến Đức sẽ có thể vừa muốn ăn cả năm nghìn kỵ binh trọng giáp, đồng thời lại thừa dịp U Châu không có phòng vệ liền tăng binh nuốt luôn cả U Châu không?Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh lắc đầu nói:- U Châu chưa chắc là trống rỗng.

Quân đội của chúng ta đã đánh tới quận Trác, như thế thì phòng ngự Quân Đô Hình cũng chẳng có ý nghĩa gì.

La Nghệ nhất định sẽ triệu hồi mười ngàn quân Tiết Vạn trở lại phòng ngự thành U Châu,.

Như vậy là đã có hai mươi ngàn quân phòng thủ thành U Châu rồi.

Với kiểu thành dễ thủ khó công như thành U Châu, Đậu Kiến Đức nhất thời cũng khó công phá được.Dương Nguyên Khánh thấy Tần Quỳnh như có suy nghĩ bèn cười nói:- Thúc Bảo có ý kiến gì không?Tần Quỳnh lắc đầu cười khổ nói:- Chỉ là một ý nghĩ mơ hồ mà thôi, có thể để La Sĩ Tín tiến công quận Hà Gian bức Đậu Kiến Đức rút quân hay không?Thật ra mục đích cướp lấy quận Hằng Sơn chính là muốn khống chế quân đội của Đậu Kiến Đức đi về phía bắc trợ giúp La Nghệ.

Lời của Tần Quỳnh khiến tất cả mọi người đều cùng nở nụ cười.- Không chỉ có bức lui quân đội của Đậu Kiến Đức mà còn phải khiến ông ta mất vài cọng lông mao nữa.

Quận Bác Lăng chính là thứ ông ta phải bồi thường cho chúng ta.Dương Nguyên Khánh nói đến đây liền lập tức hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân trở lại huyện Trác, hạ trại cách huyện Trác mười dặm.Lúc sáng sớm, tiếng trống trận ầm ầm vang vọng khắp vùng quê ngoài huyện thành Trác.

Đại quân ba mươi ngàncủa Đậu Kiến Đức vọt lên như thủy triều, phát động tiến công thẳng về phía thành nam.

Từng tấm cầu gỗ được bắc qua sông phòng vệ thành, mấy trăm chiếc thang công thành được đặt ở đầu thành, mấy chục ngàn binh lính điên cuồng leo lên, làn tên như mưa từ trên thành dội xuống.

Tiếng trống trận, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hò hét vang vọng khắp trong ngoài thành trì.

Tiết Vạn Triệt dẫn mười ngàn quân U Châu ngoan cường chống lại thế tiến công của đại quân Đậu Kiến Đức.Cách đó mười dặm, quân Tùy vẫn đóng trong đại doanh, cũng dựng lên một tòa tháp cao.

Trên tháp, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng quan sát đại quân Đậu Kiến Đức tiến công huyện thành Trác.

Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể khẳng định rằng Đậu Kiến Đức chính là muốn năm ngàn kỵ binh trọng giáp.Nhìn thế tấn công như nước thủy triều của đại quân Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, Tạ Ánh Đăng cùng Cừu Thuận Đức đem ba ngàn cung kỵ binh gây rối thế tấn công của địch!"

Uuuuuuuuu" Trong đại doanh quân Tùy tiếng kèn vang lên, hai đoàn cung kỵ binh từ đại doanh như hai cánh giang rộng.

Tuy mỗi một lính Đại Tùy đều được cấp cung tiễn nhưng kỵ binh bình thường muốn bắn tên thì phải xuống ngựa, những kỵ binh có thể chạy như bay trên chiến mã và bắn tên thì không nhiều.

Cung kỵ binh chính là được huấn luyện đặc biệt, bọn họ cưỡi ngựa thành thạo, có thể sử dụng hai chân điều khiển ngựa, có thể bắn tên khi đang trong tốc độ cao, có kỵ binh thậm chí còn có thể bắn tên cả hai bên trái phải.Khác biệt lớn nhất giữa cung kỵ binh và kỵ binh bình thường là bọn họ được trang bị mâu ngắn, tay trái cầm lá chắn, tay phải cầm mâu, mâu được cắm ở trong vỏ mâu sau ngựa, lúc nào cũng có thể rút ra tác chiến.

Thứ hai là cung kỵ binh có ba túi tên đủ để đảm bảo dùng tronglúc chinh chiến.Trong các cuộc tác chiến quy mô lớn, cung kỵ binh chủ yếu phụ trách ở bên ngoài bắn hạ địch, phá hỏng trận hình quân địch.

Ở một mức độ nào đó cũng phát huy tác dụng thám báo.

Cũng chính là vì như vậy nên rất nhiều quân thám báo đều xuất thân từ trong cung kỵ binh mà ra.Sáu ngàn cung kỵ binh chia làm hai đường đánh về phía nam huyện thành Trác.

Cùng lúc đó, Đậu Kiến Đức cũng ở trong đại doanh quan sát động tĩnh của quân Tùy.

Quân Tùy một lần nữa quay lại cũng là nằm trong dự liệu của ông ta.

Thế nhưng quân Tùy dù sao cũng không phải là đồng minh của U Châu.

Nếu như ví quân U Châu là dê thì quân Tùy cùng với ông ta chính là một đám ác đang tranh giành con dê béo này.Chỉ xem xem ai nhanh hơn, ai ra tay tàn nhẫn hơn mà thôi.

Như vậy ông ta có thể đoạt được miếng thịt béo bở nhất.Cung kỵ binh của quân Tùy một trăm người một đội, tập kích từ bốn phương tám hướng khiến cho bốn mươi ngàn binh lính công thành bị xáo trộn lớn.

Điều này giống như là khi đang hưởng thụ mĩ một bữa tiệc ngon miệng thì đột nhiên lại bị một cái xương mắc chặt trong yết hầu.

Tuy chỉ chết và bị thương có hơn ngàn người, thương vong cũng không lớn, thế nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình công thành, đặc biệt là các binh sĩ tiếp tục công thành từ dưới lên lên không nhiều, lại bị sĩ khí của quân của U Châu đả kích, nhất thời lại bị dồn xuống chân tường.Đại tướng Cao Nhã Hiền phụ trách công thành, hận đến chảy máu trong tim.

Y bị ép vào tình huống bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh rút quân.

“Reng!Reng!Reng!”

Tiếng chuông thu binh vang lên, binh lính công thành giống như thủy triều lùi lại.

Thế cục tấn công thành tràn đầy nguy cơ lập tức được hóa giải khiến binh sĩ thủ thành hoan hô một trận lớn.Tốc độ của kỵ binh quân Tùy quá nhanh, Đậu Kiến Đức còn chưa kịp phái ra hai đội quân chặn lại thì thế cục đã có sự thay đổi.

Đậu Kiến Đức giận tím mặt, quay đầu ra lệnh với đại tướng Lưu Hắc Thát:- Dẫn cận vệ của ta giết quân Tùy!Đậu Kiến Đức có năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất, là những kỵ binh tinh nhuệ được lựa chọn từ một trăm ngàn quân.

Những người hộ vệ bên cạnh ông ta được xưng là cận vệ, bình thường sẽ không xuất chiến, nhưng hôm nay quân Tùy nhiễu loạn khiến ông ta tức sùi bọt mép, lần đầu tiên phái ra năm ngàn kỵ binh cận vệ tinh nhuệ nhất.- Mạt tướng tuân lệnh!Lưu Hắc Thát lập tức hét lớn đối với đám kỵ binh sau lưng Đậu Kiến Đức:- Đi theo ta!Năm ngàn chiến mã kỵ binh lao đi, mũi thương rậm rạp như một đám mây đen hướng về phía cung kỵ binh của quân Tùy.Cung kỵ binh bình thường sẽ không trực tiếp tác chiến cùng quân địch.

Tạ Ánh Đăng thấy một đội quân xông về phía mình, sát khí đằng đằng thì liền lập tức mệnh lệnh các binh lính bên cạnh:- Mau thông báo cho Cừu Tướng quân, tạm thời rút lui!Cừu Thuận Đức là một thiên tướng dưới tay Dương Nguyên Khánh, cùng đầu hàng với Vương Quân Khuếch, võ nghệ cao cường, đặc biệt là rất am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, có thể vừa chạy nhanh vừa bắn tên, trăm bước bách phát bách trúng.

Dương Nguyên Khánh rất khen ngợi và còn đặc biệt thăng cho anh ta là cung kỵ lang tướng, thống soái ba ngàn cung kỵ binh.Nhận được mệnh lệnh của Tạ Ánh Đăng, lúc này anh ta khua đoản mâu, lớn tiếng quát:- Các huynh đệ, lui lại!Cừu Thuận Đức điều khiển ngựa quay đầu, dẫn ba ngàn cung kỵ binh chạy về phía nam.

Quân đội của Tạ Ánh Đăng cũng chạy về phía nam, rất nhanh, sáu ngàn cung kỵ binh đã rời khỏi chiến trường.Đúng lúc nàytrong đại doanh của quân Tùy truyền đến tiếng chuông thu binh.

Tần Quỳnh đang tác chiến lập tức dẫn kỵ binh rời khỏi chiến trường, chạy về phía đại doanh quân Tùy.Có nhiều cách để bức quân của Đậu Kiến Đức ngừng tiến công.

Ví dụ như đại quân dàn trận lấy thế bức người, hoặc ví dụ như tập trung binh lực công kích kho lương thảo của quân địch chẳng hạn....

Thế nhưng quân Tùy lại dùng cách quấy rầy.

Cách này không thể thay đổi được cục diện cuộc chiến mà chỉ có thể tạm hoãn thế tấn công của đối phương.

Rất hiển nhiên, quân Tùy cũng không có ý trực tiếp ngăn cản thế công của Đậu Kiến Đức, chẳng qua là khi thế cục trở nên nguy ngập thì mới nhanh chóng ra tay để làm tan rã thế công của quân Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức cũng ý thức được ý đồ của quân Tùy.

Quân Tùy là đang lợi dụng quân của ông ta để làm suy yếu thực lực quân coi giữ, đồng thời lại không cho ông ta đánh hạ thành.

Đậu Kiến Đức cũng hạ mệnh lệnh tạm thời ngừng công thành, binh lính rút về doanh trại, hai bên chỉnh đốn lại quân mã tạo thành thế giằng co dưới huyện thànhTrác.......Trong ngày đầu tiên công thành, La Nghệ không có bất cứ động tĩnh gì.

Y vẫn giữ sự trầm mặc, thậm chí không xuất binh cứu viện thành trì của mình mà chỉ đẩy đại doanh về phía trước năm dặm, trú đóng tại phía đông bắc cách huyện Trác mười dặm.La Nghệ đã nhận được tình báo, quân Tùy lại quay trở lại huyện thành Trác.

Hắn hiểu rất rõ ràng, quân Tùy tuyệt đối sẽ không để Đậu Kiến Đức công phá thành.

Quân Tùy đã muốn thay y ra mặt thì y việc gì phải làm?La Nghệ muốn bảo tồn thực lực của mình, chỉ phái thám báo đi tìm hiểu tình hình trước.

Còn ba mươi ngàn quân U Châu của y vẫn án binh bất động ở ngoài mười dặm.Trước đại doanh quân U Châu cũng có xây một tòa tháp cao ba trượng để quan sát, suốt cả buổi sáng, La Nghệ đều đứng trên tháp quan sát chiến cuộc.

Tuy y không xuất binh nhưng y là người quan tâm nhất tới tiến triển cuộc chiến so với bất kỳ ai.Hết đội thám báo này đến đội thám báo khác quay về trở về báo cáo chiến cuộc liên tiếp gấp gáp như đèn kéo quân vậy.

Khi nghe nói quân Tùy xuất kỵ binh công kích phía sau quân công thành của Đậu Kiến Đức, trái tim đầy lo âu của y mới đột nhiên được thả lỏng.Lúc này, một đội lính gác hộ vệ dẫn mấy quan viên quân Tùy chạy như bay tới, rất nhanh đã đến cửa doanh trại.

Một tên lính gác tiến lên bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả quân Tùy tới gặp!La Nghệ gật gật đầu, nói với thân vệ bên người:- Hãy mời Tùy sứ đến lều phụ trung quân gặp mặt!Y xuống đài quan sát, phi ngựa quay trở lại lều lớn, vừa trở lại thì thân binh cũng đã dẫn sứ giả quân Tùy tới.

Đó là một quan quân văn tầm ba mươi tuổi.Tùy sứ tiến lên khom người thi lễ: - Phó tham quân Thi Vinh quân Tùy tham kiến La tổng quản!La Nghệ khoát tay chặn lại:- Thi tham quân xin mời ngồi.Lúc này, con trai thứ hai của La Nghệ là La Thành cũng đi vào lều lớn, đứng phía sau phụ thân.

Tâm trạng của anh ta có chút phức tạp.

Có lẽ là do anh ta đã từng ở dưới tay Dương Nguyên Khánh, nội tâm của anh ta có thiên hướng về triều Tùy.Anh ta cảm thấy Dương Nguyên Khánh đã phái sứ thần tiến tới thì còn có chỗ để thương lượng.

Anh ta cũng không rõ vì sao phụ thân mình lại không chịu đầu hàng triều Tùy.

Khi xưa phụ thân cũng là kẻ dưới tay Dương Nguyên Khánh.

Cho dù nghĩ như vậy nhưng dù sao anh ta cũng là nhi tử, nhất định phải theo phụ thân của mình.Thi Vinh ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho La Nghệ, cười nói:- Đây là phong thư đích thân Sở Vương điện hạ gửi La Tướng quân, mời tướng quân xem!La Thành tiến lên nhận thư rồi dâng lên cho cha.

Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua, trên phong thư có ghi mấy chữ "Gửi tướng quân La Nghệ, đốc quân Phủ Bắc Bình, tổng quản U Châu”Đây là chức quan chính thức của La Nghệ ở triều Tùy.

Tổng quản U Châu là do y tự phong, quận vương Bắc Bình là tước vị mà triều Đường cấp cho y.

Triều Tùy tuyệt đối không thể thừa nhận, cho nên Dương Nguyên Khánh dựa theo chức quan của triều Tùy để xưng hô với y.

Điều này khiến trái tim La Thành khẽ động, anh ta đã ngầm đoán được nội dung bức thư.La Nghệ nhìn chằm chằm vào hàng chữ "Tổng quản Tịnh Châu Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân La Nghệ, đốc quân Phủ Bắc Bình, tổng quản U Châu " trên bì thư.Trong lòng y không khỏi cười lạnh một tiếng.

Dương Nguyên Khánh không chịu thừa nhận La Nghệ là tổng quản U Châu nhưng Dương Nguyên Khánh lại tự nhận là tổng quản Tịnh Châu.

Như thế chẳng phải cũng giống như tự phong sao?La Nghệ mở thư, nội dung trong bức thư lại khiến ygiật mình hoảng sợ.La Nghệ vốn tưởng rằng Dương Nguyên Khánh muốn y quy hàng Tùy triều nhưng không ngờ nội dung trong thư lại là liên minh cùng đánh Đậu Kiến Đức.

Cần phải biết rằng ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh đã phát sinh cuộc chiến kịch liệt với quân đội của y, thế mà chỉ trong chớp mắt lại mời y tác chiến.

Thay đổi như thế khiến La Nghệ quả thực có chút khó thích ứng.Đối với La Nghệ mà nói, Dương Nguyên Khánh và Đậu Kiến Đức cũng chẳng có gì khác nhau.

Một người là hổ ác, một người là rắn độc, đều là kẻ muốn cướp lấy cơ nghiệp của y.

La Nghệ trầm mặc một lát rồi hỏi:- Không biết theo kế hoạch của Dương tổng quản thì khi nào phát động tiến công?Thi Vinh hạ thấp người nói:- Canh một ba ngày sau, quân của hai bên sẽ đồng thời tiến công quân đội của Đậu Kiến Đức!- Sau đó thì sao?La Nghệ liếc mắt nhìn Thi Vinh.

Điều y càng quan tâm hơn là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức thì sẽ phải làm sao?

Không phải là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, hai quân lại một lần nữa giao chiến chứ?

Y không thể nào chịu được cái kết cục như thế.Thi Vinh mỉm cười nói:- Sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, La Tướng quân có thể dẫn quân rút về U Châu, sau đó chúng ta lại một lần nữa khai chiến, giống như trước kia.Lúc này, La Thành ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được hỏi:- Chẳng lẽ nhất định phải đấu nhau một mất một còn, không có hướng giải quyết mà hai bên đều có thể chấp nhận được sao?La Nghệ quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn con trai, giận dữ mắng:- Không được nhiều lời!Thi Vinh ha ha cười nói:- Thiếu gia tướng quân nói đến điều quan trọng rồi đó.

Lần này ta phụng mệnh tới, trên thực tế là có ba phương án, phương án vừa rồi ta nói cho La Tướng quân nghe chỉ là phương án thứ nhất.

La Tướng quân có muốn nghe phương án thứ hai và thứ ba của Sở Vương điện hạ hay không?Phương án thứ nhất là văn bản, Dương Nguyên Khánh tự tay viết trên giấy, đây là phương án chính.

Hai phương án sau chỉ là nói miệng.

Hiển nhiên là một sự thử thăm dò, La Nghệ ung dung nói:- Thi tham quân xin nói tiếp, La mỗ nguyện ý lắng nghe.- Thật ra La Tướng quân hẳn là đoán được rồi.

Phương án thứ hai là hy vọng La Tướng quân có thể quy thuận triều Tùy.

La Tướng quân vốn chính là sinh ra ở Tùy, theo lý thì nên hướng về triều Tùy.

Sở Vương điện hạ nói, nếu như La Tướng quân trở về sẽ phong làm huyện công Tương Dương, Võ hầu đại tướng quân.

Nếu như La Tướng quân muốn làm quan văn thì sẽ phong làm Thái Thú, thống trị một phương lưu danh muôn đời.La Thành ở phía sau vừa muốn mở miệng, La Nghệ đã trợn trừng mắt, khoát tay chặn lại con trai.

Y lại tiếp tục bình thản hỏi:- Vậy phương án thứ ba là gì?- Phương án thứ ba thì đơn giản hơn nhiều.

La Tướng quân giao tất cả quân đội ra, chúng ta đảm bảo sự an toàn cho cả nhà La Tướng quân đi qua Hà Đông tới Quan Trung, đồng thời sẽ để La Tướng quân mang đi theo cùng hai trăm thân binh.La Nghệ khẽ gật đầu.

Điều kiện của Dương Nguyên Khánh đều nằm trong dự liệu của y, y cười nói:- Trước tiên sẽ không bàn gì đến hai điều kiện sau nữa,hương án đầu tiên ta đồng ý.

Xin hãy chuyển lời đến Dương tổng quản, canh một ba ngày sau, chúng ta cùng nhau tấn công quân của Đậu Kiến Đức......Thi Vinh cáo từ ra về.

La Thành lập tức sốt ruột nói với phụ thân:- Phụ thân, Dương tổng quản đã công khai đưa ra điều kiện, vì sao chúng ta không đồng ý chứ?La Nghệ liếc mắt nhìn con trai, thản nhiên nói:- Dương Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì?

Huyện công Tương Dương, Võ Hầu đại tướng quân.

Võ Hầu Đại tướng quân là cái gì cơ chứ?

Sao con không nghĩ thử xem.

Hiện tại mấy người Tần Quỳnh, Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm bọn người này cũng chỉ là tướng quân, hắn lại cho ta làm đại tướng quân, chắc là cho ta một cái bánh lớn nhưng chỉ là hư chức mà thôi.

Tưởng La Nghệ ta là đứa trẻ ba tuổi sao?

Triều Đường ít nhất còn cho ta một chức quan lớn còn hắn chỉ cho ta một cái chức Thái Thú.

Con nói ta có thể đồng ý được sao?- Nhưng chẳng phải phụ thân đã nói, Lý Uyên chẳng qua là nhìn trúng quân đội và địa bàn của U Châu.

Nếu như phụ thân thật sự trở thành một tổng quản hư danh, Lý Uyên sẽ trở mặt không nhận người sao?- Đúng là ta đã nói như thế nhưng lúc đó ta quên một điều.

Lý Uyên nếu muốn được lòng thiên hạ thì ông ta chắc chắn phải đối xử tử tế với ta.

Con có biết câu chuyện thiên kim mãi cốt (Nghìn vàng mua xương)?

Bây giờ ta chính là đống xương ngựa vô dụng kia, ta không nhận bổng lộc của Đại Tùy, ngàn dặm xa xôi đi nương tựa Đại Đường, Lý Uyên nếu không trọng dụng ta thì ông ta sẽ thất tín với thiên hạ.Nói đến đây, La Nghệ lạnh lùng cười:- Ta tin tưởng Lý Uyên sẽ không làm như vậy!Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 687 : Kéo dài ba ngàyNguồn: Mê truyệnLa Nghệ lại lấy từ trong rương luôn mang theo người ra một quyển tấu chương, đưa cho La Thành:- Con hãy lập tức cải trang đi tới Trường An, nghĩ cách đem bản tấu chương này giao cho Thái tử, sau đó ở Trường An chờ ta.La Thành dường như muốn cắn nát môi, anh ta tiếp nhận tấu chương, lại một lần nữa cầu khẩn:- Phụ thân xin hãy suy nghĩ lại!

Con cảm thấy triều Đường không có tiền đồ đâu.La Nghệ vỗ vỗ bả vai con trai, hít một hơi rồi nói:- Vì phụ thân biết con từng là thuộc cấp dưới của Dương Nguyên Khánh, còn lưu luyến tình cảm cũ nhưng con hãy nhìn xa một chút, Dương Nguyên Khánh thân từng là tổng quản U Châu, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với hắn cho nên hắn mới phong cho ta là Võ Hầu đại tướng quân.

Điều đó cho thấy hắn chỉ nuôi ta vì biết ân, mà ngược lại sẽ không trọng dụng ta.

Điều khác biệt chính là Lý Uyên cũng muốn đoạt lấy Hà Bắc, đoạt U Châu, vậy thì ông ta nhất định sẽ tiếp tục dùng ta.

Hơn nữa dưới tay Thái tử không có đại tướng, ta nhập dưới trướng Thái tử sẽ còn có cơ hội...La Nghệ ấn tay lên vai con trai, ánh mắt chăm chú nhìn con:- Cơ hội, con có hiểu không?

Cơ hội phục hồi lại của phụ thân con chỉ có tạ triều Đường mới có thể có được!...Thi Vinh trở lại đại doanh quân Tùy, rất nhanh ông ta đã đi vào trong lều lớn, sau đó chắp tay nói với một tên thân binh:- Xin hãy bẩm báo với tổng quản rằng Thi Vinh đã trở lại.- Thi tham quân xin đợi một lát!Thân binh vội vàng đi vào, một lát sau liền đi ra thi lễ nói:- Tổng quản mời Thi tham quân vào.Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương.

Đây là tấu chương trưa hôm nay mới đưa tới, hơn ba mươi bản, đều phải đích thân hắn phê chuẩn ký tên.Thi Vinh vội vàng đi vào, thi lễ thật sâu, nói:- Ty chức tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin ông ta vào liền buông bút khẽ cười nói:- Y chấp nhận phương án nào?- Khởi bẩm tổng quản, La Nghệ chỉ chịu tiếp nhận phương án thứ nhất, phương án thứ hai và thứ ba y không hề tỏ thái độ gì.

Ty chức cảm thấy y dường như chê điều kiện mà tổng quản đưa ra quá thấp.Dương Nguyên Khánh nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Nếu như La Nghệ thật sự nghĩ như vậy thì hắn chẳng thấy lạ một chút nào.

Triều Đường phong cho y làm Bắc Bình Quận Vương, lại cho y địa vị cao, còn mình chỉ cho y cái chức Thái Thú và Huyện công Tương Dương.

Y đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng y cho mình là cái gì cơ chứ?

Thế cục trước mắt ngoài đầu hàng ra, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm tổng quản U Châu sao?Y có đáp ứng hay không cũng đã không phải do y quyết định nữa rồi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau chậm rãi đi tới trước cửa trướng, dõi mắt nhìn về phía huyện thành Trác.

Huyện thành rất yên tĩnh, Đậu Kiến Đức cũng không tiếp tục phát động thế công nữa.

Còn ba ngày nữa, ba ngày sau, hết thảy đều sẽ trở thành một mảnh trần ai....Trên đường cái cách thành U Châu chừng ngoài hai mươi dặm về phía đông có một đoàn quân đang hăng hái hành quân từ quận Ngư Dương.

Nhánh quân đội này ước chừng có ba nghìn người, là quân U Châu đóng giữ quận Ngư Dương, suất lĩnh nhánh quân đội này là vị tướng tên Đổng Hi, tuổi chừng ba mươi bảy ba mươi tám, thân hình cao lớn, dùng một cây thiết thương, uy phong lẫm liệt, thế nhưng trong ánh mắt gã chung quy lại có vẻ u buồn khó có thể nói hết.Đổng Hi là tâm phúc của Phó tổng quản U Châu Hầu Mạc Trần Nghệ, tòng quân trong U Châu đã mười ba năm, từ một tên lữ soái nho nhỏ từng bước thăng lên làm Ngư Dương đốc quân, có uy vọng khá cao tại quân U Châu.Đổng Hi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của La Nghệ, để gã bỏ quận Ngư Dương, trở lại đóng tại thành U Châu, cùng lúc nhận mệnh còn có tướng canh giữ Quân Đô Hình là Tiết Quân, cùng đốc quân quận An Nhạc Vương Phác.Cứ như vậy, quân đóng tại thành U Châu coi như đã tăng lên hai vạn năm ngàn người, đủ để bảo vệ thành U Châu, La Nghệ rất lo đại quân Đậu Kiến Đức thừa lúc loạn cướp lấy thành U Châu.Xa xa, Đổng Hi đã nhìn thấy thành U Châu, ước chừng còn hơn mười dặm lộ trình nữa, gã nhìn nhìn sắc trời, đã là giờ ngọ rồi, bọn lính hành quân suốt từ buổi tối đến sáng, đã đói bụng, phỏng chừng thành U Châu vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, gã lập tức ra lệnh: - Mọi người hãy nghĩ ngơi tại chỗ một canh giờ.Bọn lính đều mệt muốn chết, đều tìm một chỗ ngồi xuống ăn lương khô, có người nắm chặt thời gian chợp mắt một chút, ánh sáng mặt trời ôn hòa chiếu ở sau lưng, cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

Không ít binh lính dẫn ngựa đến một con suối nhỏ cách đó không xa uống nước, trên mặt suối còn bao trùm một tầng băng mỏng, gõ nhẹ đã vỡ, bờ suốt rất nhanh đã có rất đông nhân mã ra uống nước.Đổng Hi cũng tìm một tảng dá lớn ngồi xuống, thân binh liền đem một miếng thịt khô cùng bánh bao đưa cho gã:- Tướng quân, ăn một chút đi!Đổng Hi tựa hồ có chút tâm sự, gã một bên uống nước, một bên ăn lương khô, một bên cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, quân Tùy đã đánh tới huyện Trác , tiếp qua không lâu nữa sẽ đánh tới thành U Châu.

Đổng Hi trầm thấp thở dài một tiếng, đã sắp mười ba năm, thế cục này rốt cuộc đã đến.- Tướng quân!Một tên binh lính bước nhanh tới, chỉ về phía xa nói:- Có người tìm ngài, nói là có việc rất gấp!Đổng Hi theo tay tên lính nhìn tới, chỉ thấy ngoài trăm bước, trên quan đạo có một nam tử đang dẫn ngựa đi tới, người này ước chừng ba mươi tuổi, thân hình gầy, đen, ánh mắt lại hết sức lợi hại, xa xa cũng đanh nhìn mình.Trong lòng Đổng Hi khẽ động, lập tức đứng thẳng dậy, đi tới chỗ nam tử này, khi tới gần, gã thoáng dò xét nam tử này, đồng thời hỏi:- Ta chính là Đổng Hi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?Nam tử mỉm cười, lấy ra một tấm ngân bài của Nội vệ quân Tùy, đưa cho Đổng Hi nhìn:- Tại hạ là La Thiện Văn, là Giáo úy của Nội vệ quân Thái Nguyên, nghe lệnh của Dương tổng quản, chờ tướng quân đã lâu.Đổng Hi cả kinh, gã kéo cánh tay nam tử đi vài bước về hướng tây, rời xa quân đội một chút, đồng thời thấp giọng hỏi:- Sở Vương điện hạ có thư gì đưa cho ta à?Nam tử gật gật đầu, từ trong tay lấy ra hai phong thư đưa cho gã, Đổng Hi tiếp nhận tín thư nhanh chóng ném vào trong ngực, lại hỏi:- Làm thế nào để ta có thể liên lạc với ngươi?- Tại đông bắc tòa thành U Châu có một gian tửu quán Hồng Phi, Đổng tướng quân có thể tìm được ta ở đó.Nói xong, nam tử liền chắp tay phi người lên ngựa, hai chân thúc ngựa chạy như bay về phía thành U Châu.

Đổng Hi nhìn y đi xa, trong lòng dâng lên một nỗi kích động không che dấu được.

Thiếu chủ nhân không quên mình.Bọn lính vẫn còn nghỉ ngơi hai bên đường, Đổng Hi cũng dẫn kỵ mã đến một cánh đồng trống trải, gã quay đầu hướng tới hơn mười thân binh nói:- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tiểu một lát.Gã xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới một lùm cỏ rồi ngồi xuống, lấy tín thư từ trong ngực ra, có tới tận hai tín thư, một phong thư là viết cho gã, một phong thư đồng thời đưa cho người lãnh đạo trực tiếp của gã Hầu Mạc Trần Nghệ.Cửa thành chậm rãi mở ra, Đổng Hi dẫn đầu ba nghìn quân tiến vào thành U Châu.

Bên trong thành U Châu sớm đã đề phòng nghiêm ngặt, đầu tường đứng đầy những sĩ binh mang vũ trang hạng nặng, trên đường cũng lạnh tanh, người đi đường rất thưa thớt.

Hầu như tất cả mọi người đều đã cảm nhận được trận chiến này xảy ra nhất định sẽ khiến mọi thứ trở nên xơ xác tiêu điều.- Lão Đổng!Phía trên tường tuyền đến một giọng nói quen thuộc, Đổng Hi vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ở đầu tường có một người hướng y ngoắc ngoắc, chính là người lãnh đạo trực tiếp của y - Hầu Mạc Trần Nghệ.

Từ năm bốn mươi tuổi Đổng Hi liền theo Hầu Mạc Trần Nghệ, từ đó đến nay vẫn là tâm phúc của Hầu Mạc Trần Nghệ.

Trong những phe phái nổi lên liên tiếp ở U Châu, bọn họ thuộc về phái thực lực, gần giống như với huynh đệ Tiết thị.Đổng Hi thúc mã tiến lên, cười nói:- Vừa đúng lúc đệ có việc trọng yếu muốn tìm đại ca.Ngay từ đầu, Hầu Mạc Trần Nghệ đã được Lý Cảnh coi là tướng tâm phúc yêu thích của mình, sau lại theo Nguyên Hoằng Tự trấn thủ U Châu.

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận tổng quản ở U Châu, gã liền trở thành một trong tám đốc quân thủ hạ của Dương Nguyên Khánh, suất quân đóng ở quận Bắc Bình.

Dương Nguyên Khánh trực tiếp từ Liêu Đông trở về Phong Châu, còn Hầu Mạc Trần Nghệ vẫn đang ở U Châu, không cùng Dương Nguyên Khánh rời đi.Không lâu sau, Hầu Mạc Trần Nghệ được phong làm phó tổng quản của U Châu, trợ giúp Tiết Thế Hùng trấn thủ thành U Châu.

Làm thủ hạ của Tiết Thế Hùng, ngày qua ngày Hầu Mạc Trần Nghệ cũng không phải là quá tốt.

Bởi vì Dương Nguyên Khánh nên Tiết Thế Hùng đối xử với gã tương đối lạnh nhạt, hơn nữa huynh đệ Tiết thị vài lần muốn đoạt quân quyền của Hầu Mạc Trần Nghệ nhưng không thành công, khiến cho quan hệ của gã cùng huynh đệ Tiết thị trở nên thập phần ác liệt, hầu như là tới trình độ thủy hỏa bất dung.Năm ngoái, Tiết Thế Hùng tấn công Đậu Kiến Đức không thành mà tử vong.

Vốn Hầu Mạc Trần Nghệ xác nhận là sẽ tiếp nhận chức vị tổng quản nhưng La Nghệ vì nhận được huynh đệ Tiết thị ủng hộ nên cướp đoạt quân quyền của thành U Châu.

Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ có thể chấp nhận hiện thực La Nghệ trở thành tổng quản U Châu.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 688 : Quyết định sáng suốtNguồn: Mê truyệnTuy nhiên Hầu Mạc Trần Nghệ cùng tồn tại với La Nghệ ở trong thành U Châu nhiều năm cùng có đôi chút giao tình.

Bọn họ ở chung cũng coi như tương đối hòa hợp, La Nghệ vẫn nỗ lực giải hòa mâu thuẫn giữa hắn và Tiết thị huynh đệ.

Tuy rằng không có hòa giải thành công, nhưng ít nhất biểu hiện thù ghét của hai người cũng không có ra mặt.Lần này La Nghệ dẫn quân đi cứu viện huyện Trác, liền để lại một vạn quân do Hầu Mạc Trần Nghệ đứng đầu mà trấn thủ U Châu thành.

Hầu Mạc Trần Nghệ bước nhanh đi xống đầu tường, vỗ vai Đổng Hi cười nói:- Có muốn ta mời đi uống rượu?- Hiện tại đâu có tâm tình nào mà uống rượu chứ!Đổng Hi nhìn trái phải một chút, thấp giọng nói:- Đệ có chuyện trọng đại cần tìm đại ca.Hầu Mạc Trần Nghệ ngoắc gọi một tên lính, ra lệnh cho hắn:- Đi an bài nơi chốn cho thuộc hạ của Đổng tướng quân, an bài tại doanh trại lớn phía bắc của ta.

Đi nói với Lô tham quân, cần phải đãi ngộ giống như với các sĩ binh của ta.- Tuân mệnh!Tên lính vội vã chạy đi.

Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ đến một tửu quán nhỏ ở trên đường đối diện, cười nói với Đổng Hi:- Chiến tranh là chiến tranh, uống rượu là uống rượu.

Hai chuyện này khác nhau, cho nên đệ phải theo ta đi uống rượu.Đổng Hi phân phó phó tướng một vài câu, sau đó liền theo Hầu Mạc Trần Nghệ vào tửu quán.

Hai người tới một phòng nhỏ bên trong ngồi xuống.

Hầu Mạc Trần Nghệ như là khách quen, hắn nhìn chưởng quỹ của tửu quán mà nói:- Theo quy tắc cũ, thêm một phần là được.Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên.

Hầu Mạc Trần Nghệ sờ sờ bầu rượu, độ nóng, độ ấm vừa đủ, y đưa cho Đổng Hi một chén rượu, rồi cũng rót cho mình một chén.- Nói đi!

Có chuyện gì trọng yếu?Hầu Mạc Trần Nghệ tinh tế uống thử một ngụm rượu rồi hỏi.Trong mắt Đổng Hi lóe lên tia hưng phấn, thấp giọng nói:- Sở Vương điện hạ đến huyện Trác.Hầu Mạc Trần Nghệ đứng dậy tới cửa thăm dò một chút.

Tửu quán bây giờ cũng chỉ còn hai ba người, chưởng quỹ ngồi chỗ kia ngủ gà ngủ gật, một gã tiểu nhị ngồi tại cửa phơi nắng.

Y đóng cửa rồi quay lại ngồi xuống, giấu diếm thanh sắc uống một hơi cạn sạch, lại nhấc bầu rượu rót cho mình một chén, một lát, y mới nhàn nhạt nói:- Tới thì thế nào?Thái độ của Hầu Mạc Trần Nghệ khiến Đổng Hi có chút kinh ngạc.

Hắn nhìn Hầu Mạc Trần Nghệ trong chốc lát, hỏi:- Huynh sẽ không vì La Nghệ cho huynh trấn thủ thành U Châu, liền chuẩn bị đối với hắn trung thành hết đời chứ?Đổng Hi cùng Hầu Mạc Trần Nghệ đã có hơn vài chục năm giao tình, nếu nói bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, thì không bằng nói bọn họ là bạn thân.

Thật ra mà nói, đối với bọn họ, không có cái gì gọi là ranh giới cấp trên cấp dưới.Hầu Mạc Trần Nghệ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại y:- Vậy đệ muốn thế nào?- Ta hiện tại ở đây, chính là khuyên bảo huynh dâng thành U Châu mà đầu hàng!Đổng Hi rất thẳng thắn mà nói.Hầu Mạc Trần Nghệ cười nhạt một tiếng:- Hướng người nào đầu hàng thì người đó sẽ để ý đến chúng ta.

Ta cũng không muốn đưa khuôn mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người khác.Đổng Hi rất hiểu tâm trạng của Hầu Mạc Trần Nghệ, gã có một lòng tự tôn nhạy cảm.

Năm đó Dương Nguyên Khánh không có mang gã đi, điều này khiến gã vẫn canh cánh trong lòng, cho rằng Dương Nguyên Khánh đối với gã là không coi trọng.

Chỉ là không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy gã vẫn còn ách tắc trong lòng.Đổng Hi cười khổ một tiếng, từ trong lòng lấy ra một phong thư đặt lên bàn, đẩu tới trước.

Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn thoáng qua, thấy ba chữ Dương Nguyên Khánh hai con mắt liền trợn tròn, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Đổng Hi, chần chờ hỏi:- Đệ ...

đệ có liên hệ với hắn?Đổng Hi lắc đầu:- Chính Sở Vương điện hạ phái người đưa tới cho đệ.Hầu Mạc Trần Nghệ không có nhìn qua bức thư, mà là kỳ quái nhìn chăm chú vào Đổng Hi.

Nếu như Dương Nguyên Khánh phái người đến liên hệ, hẳn là liên hệ với mình mới đúng, thế nào lại qua quận Ngư Dương liên hệ với Đổng Hi, hơn nữa cũng không có nhân vật trung gian then chốt nào.Hầu Mạc Trần Nghệ bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ, gã nhìn chằm chằm Đổng Hi, chậm rãi hỏi:- Đệ rốt cuộc là ai?Đổng Hi nâng chén rượu, cười cười:- Đại ca còn nhớ rõ Dương Gia Thần chứ?Hầu Mạc Trần Nghệ đứng bật dậy, không thể tin nổi chìn chăm chú Đổng Hi, kinh ngạc nói:- Lẽ nào đệ cũng là...?Đổng Hi gật đầu:- Đệ là một trong chín thiết vệ tại thành U Châu, bảy người đã theo thiếu chủ trở về U Châu, chỉ có đệ cùng Lý Tiến không có đi.

Đại ca, rất xin lỗi, đệ đã giấu diếm huynh lâu như vậy.Hầu Mạc Trần Nghệ biết mười tám thiết vệ năm đó của Dương Nguyên Khánh , nhưng gã chỉ biết được một người là Dương Gia Thần.

Gã nằm mơ cũng không nghĩ ra, Đổng Hi đã theo chính mình mười ba năm không ngờ cũng là một trong số các thiết vệ, còn có Lý Tiến đã tử vong tại trận chiến Triều Tiên.Hầu Mạc Trần Nghệ chậm rãi ngồi xuống, trong lòng buồn bã.

Mấy năm qua hắn trải qua những khó khăn, con đường làm quan không theo ý muốn.

Gã vẫn có điểm oán hận Dương Nguyên Khánh năm đó không mang gã rời đi, là đối với gã khinh thị.

Nhưng giờ khắc này, ngay cả Đổng Hi cũng là một trong những thiết vệ năm đó của Dương Nguyên Khánh, gã bỗng nhiên có điểm minh bạch, sợ rằng Dương Nguyên Khánh cố ý sắp đặt hắn và Đổng Hi ở lại U Châu.Hầu Mạc Trần Nghệ chậm rãi lấy phong thư trên bàn mở ra, nhìn một lần, phong thư đơn giản kể lại hơn chục năm giao tình, nhưng chân chính nội dung thì chỉ có một, chính là mong muốn gã dâng thành U Châu mà đầu hàng, sau đó chức tổng quản U Châu sẽ lại do gã đảm nhiệm.Hầu Mạc Trần Nghệ thầm hít một hơi thật sâu, Dương Nguyên Khánh không ngờ lại đáp ứng giao chức tổng quản thành U Châu cho gã.

Chuyện này đương nhiên là ước mơ của gã, nhưng sự tín nhiệm của Dương Nguyên Khánh khiến một tia bất mãn trong lòng gã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong lòng gã chỉ còn loại cảm động khi được tín nhiệm như thế.Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ trầm tư trong chốc lát, liền nói:- Hiện tại then chốt nhất chín là Tiết Vạn Quân, hắn chính là cản trở lớn nhất của chúng ta.Đổng Hi mừng rỡ, Hầu Mạc Trần Nghệ nói như vậy chính là biểu hiện đã đáp ứng với y, y lập tức nói:- Sở Vương điện hạ mong muốn chúng ta trong vòng ba ngày phải chiếm được thành U Châu, chỉ cần chúng ta đêm nay có hành động, tiêu diệt Tiết Vạn Quân cũng không khó.Hầu Mạc Trần Nghệ lắc đầu:- Đệ đã đem mọi chuyện suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Tiết Vạn Quân đối với ta phòng bị dị thường, hắn ta hiện tại nhất định ở trong nội doanh, mười tám tên thân binh một tấc cũng không rời khỏi hắn, chúng ta thật không có khả năng bắt.Đổng Hi nhướng mày:- Chuyện này có điểm phiền phức, thời gian chỉ có ba ngày, lẽ nào không có biện pháp khác sao?Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn chăm chú vào chén rượu, một lúc lâu gã mới chậm rãi nói:- Biện pháp thật ra cũng có một, nhưng có thể thành công hay không thì phải lừa gạt Tiết Vạn Quân.Nói đến đây gã cười thần bí, khiến lòng hiếu kỳ của Đổng Hi lập tức dâng lên, không biết gã nói phương pháp này sẽ dễ xử lí như thế nào.Quận Bác Lăng, huyện An Bình, nơi này là chỗ giao giới giữa quận Bác Lăng và quận Hà Gian, cách thủ phủ của Đậu Kiến Đức chỉ khoảng hai trăm dặm, cũng là một vùng đất bằng phẳng...

Trăng vừa lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào vùng quê mênh mông, xa xa là những mảng lớn màu xám bạc mờ nhạt chính là một khu rừng cây rậm rạp.

Bên cạnh khu rừng rộng lớn là một con sông rộng, chính là sông Hô Đà nổi tiếng.

Nó thướt tha uốn lượn hệt như một cái đai ngọc, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng.Mặc dù ở đây đất đai màu mỡ, tài nguyên dồi dào, nhưng trải qua nhiều năm có thổ phỉ khiến nơi đây lầm than, ở đây cũng trở thành đồng ruộng hoang vu, hơn mười dặm xung qunh không có một thôn trang, chỉ ở trong thị trấn ẩn núp hơn một ngàn hộ dân chúng may mắn còn tồn tại.

Nhưng khi màn đêm bao phủ, bọn họ một bước cũng không dám bước chân ra khỏi thị trấn.Lúc này, ngay bên cạnh rừng cây rậm rạp có vô số những bóng đen, có người bọc quân thảm để ngủ, có người lại khe khẽ nói nhỏ, cũng có những sĩ binh len lén hát và uống rượu để ấm lòng, chống đỡ giá lạnh của đêm xuân.Bên cạnh dòng sông, La Sĩ Tín tay cầm chiến đao, đứng sừng sững nhìn chăm chú vào đường chân trời, chỉ thấy một mảnh rừng rậm.

Trong đầu y đang suy tư về nhiệm vụ lần này, dẫn ba vạn quân đến thẳng huyện Nhạc Thọ, bức Đậu Kiến Đức rút quân khỏi quận Trác.

Nhưng nhiệm vụ lần này không hề đơn giản như vậy, huyện Nhạc Thọ là nơi Đậu Kiến Đức đóng đô, nơi này nhiều năm đóng quân, chứa hơn hai mươi vạn đại quân, trong đó mười vạn đã lên phía bắc, nhưng vẫn còn có mười vạn đại quân phòng ngự nghiêm ngặt đô thành của họ, do đại tướng Vương Phục Bảo đứng đầu.Năm đó La Sĩ Tín đã theo Trương Tu Đà, đã từng đánh qua một trận với Vương Phục Bảo ở quận Tế Bắc.

Y biết người này khá sắc sảo, năng lực thống soái rất mạnh, hơn nữa cũng túc trí đa mưu.

Trận đánh đó, Vương Phục Bảo chỉ mang hơn ba nghìn người đi về phía nam, đánh lén kho lương thực Tế Bắc, nhưng đánh với năm nghìn quân địch vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng thì thong dong rời khỏi.

Khi đó La Sĩ Tín cảm thấy uất ức muốn đánh một trận, hiện tại nhớ lại, khiến trong lòng không khỏi sinh ra một tia hận ý.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 689 : Buộc dần miệng túiNguồn: Mê truyệnTuy nhiên Hầu Mạc Trần Nghệ cùng tồn tại với La Nghệ ở trong thành U Châu nhiều năm cùng có đôi chút giao tình.

Bọn họ ở chung cũng coi như tương đối hòa hợp, La Nghệ vẫn nỗ lực giải hòa mâu thuẫn giữa hắn và Tiết thị huynh đệ.

Tuy rằng không có hòa giải thành công, nhưng ít nhất biểu hiện thù ghét của hai người cũng không có ra mặt.Mặc dù như vậy, nhưng La Sĩ Tín vẫn phi thường coi trọng đối thủ này.

Đậu Kến Đức sở dĩ để cho Vương Phục Bảo trấn thủ đô thành, không nhất định là vì tin Vương Phục Bảo trung thành.

La Sĩ Tín nghĩ rằng nguyên nhân trọng yếu hơn chính là người này thiện chiến, có đủ khả năng để thay Đậu Kiến Đức bảo vệ đô thành.- Tướng quân, đã nghỉ ngơi hơn một canh giờ, chúng ta có thể xuất phát chưa?Phó tướng Lý Hải Ngạn đi tới bên người La Sĩ Tín thấp giọng hỏi.La Sĩ Tín lắc đầu:- Chờ thêm một chút, đợi thám báo trở về.

Ta có một loại dự cảm, chúng ta dẫn quân từ quận Bác Lăng giết tới đây, đối phương rất có khả năng đã biết hướng đi của chúng ta.

Ta lo lắng mười vạn đại quân của đối phương bày ra bẫy, chỉ đợi chúng ta tiến vào.Lúc này, một đội kỵ binh từ xa xa chạy gấp tới.

Tinh thần La Sĩ Tín rung lên:- Bọn họ đã về!Chỉ chốc lát, thám báo đã chạy tới bên người La Sĩ Tín, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối nói:- Khởi bẩm La tướng quân, thuộc hạ phát hiện tại huyện Nhiêu Dương cách chúng ta hơn năm mươi dặm có mấy vạn quân.La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng:- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta!. .

La Sĩ Tín trầm tư một lúc lâu, lại hỏi thám báo:- Có bao nhiêu quân?

Trang bị thế nào?- Hồi bẩm tướng quân, chúng tôi trước sau phát hiện ra hai nhánh quân, về phía huyện Nhiêu Dương thì có hơn hai vạn người, còn một đạo quân khác ước chừng hơn bốn vạn người, đều hướng tới quận Hà Gian, tốc độ hành quân cực nhanh.

Trang bị của bọn họ so le không đồng đều, có bì giáp, cũng có lưỡng đương giáp, nhưng nhiều nhất là bì giáp.Phó tướng Lý Hải Ngạn đứng hai bên có chút hưng phấn nói:- Tướng quân, huyện Nhiêu Dương chỉ có hơn hai vạn người, có thể đây là cơ hội của chúng ta.La Sĩ Tín đương nhiên biết đây là cơ hội, nếu như trước đây, y sẽ không chút do dự mà dẫn quân giết từng đội.

Nhưng hiện tại y không có khả năng làm như vậy, y đang nhận mệnh làm chủ tướng ở quận Hằng Sơn, y phải có cách nghĩ của chủ tướng.

La Sĩ Tín lắc đầu:- Tổng quản cũng không đưa cho ta mệnh lệnh như vậy.

Người chỉ nói ta tạo áp lực với Đậu Kiến Đức.- Thế nhưng.....Lý Hải Ngạn có chút không cam lòng nói:- Nếu như có thể giết toàn bộ quân địch, cũng có thể tạo nên một loại áp lực.

Vô luận như thế nào tổng quản cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, tuyệt đối sẽ không trách cứ việc làm của tướng quân.La Sĩ Tín thở dài:- Lý tướng quân, trước đây ta cũng từng làm cách như ngươi, cứ nghĩ giết địch càng nhiều càng tốt.

Nhưng ta hiện tại có điểm hối hận.

Ngươi nhìn xem bốn phía của chúng ta, đất đai màu mỡ như thế, nhưng hơn mười dặm xung quanh lại không có một bóng người.

Trên đường chúng ta đi đều là những thôn trang bị phá hủy, nếu như giống trước đây đánh tiếp, thì Hà Bắc sẽ trở thành thảo nguyên.- Thế nhưng quân đội không chiến đấu, như thế nào có thể gọi là quân đội?

Quân địch cũng sẽ không quỳ xuống mà đầu hàng.Lý Hải Ngạn có chút bất mãn đối với ý niệm trong đầu La Sĩ Tín, địch nhân giết quân Tùy, cũng không có nhân từ như vậy.- Ta không đồng ý với những gì tướng quân nói, từ bất chưởng quân (hiền lành thì không quản lý quân đội), nếu như theo cách nói nhân từ ấy, vậy Tổng quản còn đánh Hà Bắc làm gì, Đậu Kiến Đức không phải đang làm rất khá sao?

Nghỉ ngơi lấy lại sức, tổ chức lại quân đội, đồn điền, không giống như sự bạo ngược của Ngụy Đao Nhi, vậy thà cứ đơn giản để Đậu Kiến Đức thống trị Hà Bắc.

Hà Bắc vẫn như thế, sẽ không thay đổi thành thảo nguyên.Lý Hải Ngạn nguyên là tướng lĩnh của quân Đường, là một trong những thuộc cấp đắc lực của Lý Thúc Lương.

Sau khi quân đội của Lý Thúc Lương bị chỉnh biên, gã cũng được phong làm Á Tướng.

Nguyên bản là đóng quân tại quận Thượng Đảng, lần này đánh Hà Bắc gã được điều tới làm phó tướng giúp La Sĩ Tín.Lý Hải Ngạn làm người ngay thẳng, nếu trong lòng gã có bất mãn sẽ không nín nhịn được, nhất định phải nói ra.

La Sĩ Tín là cộng sự với gã suốt một mùa đông, cũng có một chút hiểu rõ đối với gã.Tuy rằng trong giọng nói của Lý Hải Ngạn tràn đầy bất mãn, nhưng La Sĩ Tín cũng không tức giận, cười cười giải thích:- Ta cũng không phải nói chúng ta sẽ không có chiến tranh, ý ta là muốn nói, tổng quản nhất định có suy tính sâu xa.

Hiện tại chiến lược trọng điểm của quân Tùy cũng không phải tại quận Hà Gian, mà là tại Trác quận.

Ông ấy không có nói ta tiến công quân đội của Đậu Kiến Đức, chúng ta cũng sẽ không tự ý hành động.

Nếu như chiến dịch lần này muốn phát động, thì chuyện trọng yếu đầu tiên là phải bẩm báo lên tổng quản.

Đây chính là nguyên nhân ông ấy tự đến Hà Bắc tọa trấn, chỉ huy toàn bộ cục diện, chính là lo lắng Tần Quỳnh không nắm được toàn cục trong tay.Lý Hải Ngạn tuy rằng không cam lòng, nhưng gã cũng minh bạch lời nói của La Sĩ Tín rất có đạo lý.

Tổng quản không có khả năng không biết quận Hà Gian có hơn mười vạn quân, cũng không mệnh lệnh cho La tướng quân tiêu diệt, mà chỉ để bọn họ tạo áp lực tất nhiên là đã có tính toán, bọn họ thật sự cũng không có khả năng tự ý hành động.Lý Hải Ngạn trong lòng không khỏi có chút áy náy, hổ thẹn vì tâm trạng bất mãn của mình lúc nãy, gã liền hỏi:- Vậy hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?La Sĩ Tín hướng ánh mắt về phía bắc, tập trung suy nghĩ chỉ trong chốc lát rồi nói:- Cũng có thể là ta đã phán đoán sai rồi.

Vương Phục Bảo phóng ra hai vạn quân ở huyện Nhiêu Dương có thể chỉ là mồi nhử.

Mục đích thật của hắn cũng không phải là chúng ta, có thể hắn đang ngắm tới suất quân đang bắc tiến quận Thượng Cốc, bức tổng quản rút quân.

Cũng không lo bị mê hoặc bởi huyện Nhiêu Dương, chúng ta lấy chiến cuộc ở Trác huyện làm trọng, phải thay tổng quản ngăn cản quân đội của Vương Phục Bảo, song song chặt đứt quân lương của Đậu Kiến Đức.Sau nửa canh giờ, La Sĩ Tín dẫn đầu ba vạn đại quân chạy gấp hướng về huyện Cao Dương ở phía đông bắc.

Huyện Cao Dương là địa điểm mà quân đội của Vương Phục Bảo muốn tiến đến quận Thượng Cốc thì nhất định phải đi qua, cũng là tuyến đường vận chuyển lương chính của mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức.…………….Thế giằng co ở Trác quận đã sang ngày thứ ba, Đậu Kiến Đức không tiếp tục phát động tiến công Trác huyện mà là đem đại doanh chuyển dời đến phía nam cách ba dặm so với Trác huyện, không hề đưa lưng về phía quân Tùy.

Như vậy, quân đội của y cùng với quân Tùy và viện quân cuả La Nghệ tạo thành một tam giác, y đóng quân tại phía nam, quân Tùy tại phía Tây, viện quân của La Nghệ tại phiá Đông.Trong lều lớn, Đậu Kiến Đức đứng ở trước sa bàn trầm tư thật lâu, không nói gì.

Lần này y cường thế xen vào chiến cuộc ở U Châu thì nguy hiểm cực lớn, nhưng nếu y thành công, thu được lại tiền lời cũng cực kỳ phong phú, y sẽ có được năm nghìn trọng giáp kỵ binh.

Mấy năm nay, y tuy rằng theo Khiết Đan và Đột Quyết, thu mua rất nhiều chiến mã vào trong tay, nhưng kỵ binh của y vẫn còn rất yếu, y nhất định phải nắm được trọng giáp kỵ binh cường đại của U Châu.

Y mới có thể chống lại đội quân tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh.Để phá vỡ cục diện giằng co hiện nay, Đậu Kiến Đức đã hạ lệnh cho đại tướng Vương Phục Bảo dẫn bốn vạn quân tập kích bất ngờ quận Thượng Cốc, ép buộc Dương Nguyên Khánh lui binh.

Chỉ cần Dương Nguyên Khánh rút khỏi quận Thượng Cốc, như vậy y sẽ nhanh chóng lấy được Trác huyện, rồi sau đó cấp tốc lui binh.Hiện tại Đậu Kiến Đức lo lắng nhất chính là một đạo quân Tùy khác ở quận Hằng Sơn.

Dương Nguyên Khánh bố trí binh lực tại quận Hằng Sơn nhất định có mục đích, rất hiển nhiên là hắn đang kiềm chế mình.

Hiện tại quân đội đã đi về phía bắc, như vậy quân Tùy ở quận Hằng Sơn có thể tập kích sào huyệt của mình hay không?Lúc này, Trưởng sử Khổng Đức Thiệu bước nhanh đi vào lều lớn, thấp giọng bẩm báo:- Vương gia, huyện Cao Dương truyền đến tin tức khẩn cấp, một đạo quân ước chừng hơn ba vạn quân Tùy ngày hôm qua đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương.Đậu Kiến Đức trong lòng cả kinh, hiển nhiên là quân Tùy ở quận Hằng Sơn.

Y lập tức tới sa bàn, nhìn trên bản đồ tìm thấy huyện Cao Dương.

Ở đây chính là con đường từ quận Thượng Cốc đi lên phía bắc nhất định phải đi qua.

Đậu Kiến Đức hít một hơi lạnh, quân Tùy hiển nhiên là phát hiện ra ý đồ tiến quân đến quận Thượng Cốc của bọn họ, đã chặn đứng tuyến đường quân đội của Vương Phục Bảo.

Cứ như vậy, kế hoạch bức Dương Nguyên Khánh rút lui hoàn toàn thất bại.Đậu Kiến Đức có chút nôn nóng trong lòng, y không có khả năng ở Trác huyện thời gian quá dài.

Y mang theo lương thảo chỉ có thể duy trì bảy ngày, mà bây giờ quân Tùy chiếm lĩnh huyện Cao Dương, đồng thời cũng đã chặn lại đường chuyển quân lương của y.Đậu Kiến Đức không kìm nén được nội tâm bực bội, hung hăng nện một quyền trên sa bàn. ‘ Phanh’ một tiếng, một mảnh gỗ làm thành huyện Cao Dương liền tan thành năm mảnh.

Y quay đầu lại, thét:- Mệnh lệnh cho Vương Phục Bảo cần phải trong vòng ba ngày đánh tan quân Tùy ở huyện Cao Dương.

Nếu như thất bại, thì nói hắn hãy đem đầu tới gặp ta!Khổng Đức Thiệu lại càng hoảng sợ, vội vàng bước lên phía trước khuyên nhủ:- Vương gia bớt giận, quân Tùy lần này đều là những đội quân tinh nhuệ, trang bị tốt.

Vương tướng quân dẫn đầu bốn vạn quân chưa hẳn đã có khả năng thắng, nhưng nếu như thất bại, còn có thể nguy hiểm đến sự an toàn của đô thành.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 690 : Không ngờ vỡ doanh (1+2)Nguồn: Mê truyện- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Hiện tại lương thảo của chúng ta chỉ có thể duy trì năm ngày, lẽ nào chúng ta buông tha, bỏ chạy thành một cảnh tượng náo nhiệt?Đậu Kiến Đức thẹn quá hóa giận, đứng lên gầm rú.- Ty chức có thể hiểu sự cấp thiết chiếm được trọng kỵ binh của Vương gia, nhưng ty chức sợ là, cuối cùng kỵ binh cũng không lấy được, trái lại hao binh tổn tướng, cái được không đủ để bù đắp cái mất.

Vương gia, người lúc này cần phải rất lý trí!Khổng Đức Thiệu vẫn phản đối Đậu Kiến Đức xuất binh chiếm U Châu, nhưng Đậu Kiến Đức quyết tâm quá lớn, lời phản đối của gã không có hiệu quả.

Gã cũng không thể làm gì khác, chỉ biết trầm mặc chờ cơ hội.

Mà lúc này đây quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương, làm cho Đậu Kiến Đức trở nên bị động.

Khổng Đức Thiệu liền biết đây chính là cơ hội của gã.Gã lại tiếp tục khuyên nhủ:- Ty chức lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh cùng La Nghệ hợp tác đối phó với Vương gia.

Hiện tại quân đội của La Nghệ vẫn án binh bất động, quân đội của Dương Nguyên Khánh cũng án binh bất động.

Ty chức hoài nghi giữa bọn họ đã đạt thành hiệp nghị bí mật, chuẩn bị liên hợp tấn công chúng ta.

Hiện tại quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương cũng là một tín hiệu cho thấy Dương Nguyên Khánh cũng không phải không đạt được gì.

Hắn lúc nào cũng ở sau lưng thao túng, lẽ nào hắn không nghĩ ra cùng La Nghệ liên hợp sao?Khổng Đức Thiệu lời nói sắc bén, phân tích đúng vào trọng điểm khiến cho Đậu Kiến Đức có loại cảm giác vô lực.

Y rốt cuộc cũng bắt đầy ý thức được chiến lược của mình thật sai lầm, không nên mạo muội nhúng tay vào chiến cuộc ở U Châu.

Hiện tại dẫn tới tình huống đâm lao cũng phải theo lao.Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, nhìn về phía ánh mặt trời xa xa.

Y cũng không phải là cái tên phản loạn Ngụy Đao Nhi, mà là một người có tài trí mưu lược.

Tuy y chỉ vì một lúc tham lam mà đi lầm đường, nhưng y đã khôi phục lại lý trí, sẽ ý thức được sai lầm của mình mà nỗ lực sửa chữa.Đậu Kiến Đức thở dài:- Có thể lời ngươi nói là chính xác.

Nhưng bây giờ nếu vội vàng rút quân, nhất định sẽ lọt vào sự truy sát của Dương Nguyên Khánh và La Nghệ.

Hiện tại ta đã đâm lao thì phải theo lao.Khổng Đức Thiệu chờ chính là những lời nói này của Đậu Kiến Đức, gã lập tức tiến lên nói:- Chỉ cần Vương gia quyết định lui binh, ty chức có kế sách nhất định bảo vệ Vương gia an toàn vô sự mà lùi lại.Đậu Kiến Đức mừng rỡ:- Ngươi nói mau, là kế sách gì?…………Phòng ngự bên trong U Châu thành có thể nói phân biệt rất rõ ràng.

Quân đội của Hầu Mạc Trần Nghệ phụ trách Đông Thành cùng Bắc Thành.

Quân đội của Tiết Vạn Quân phụ trách canh phòng Tây Thành cùng Nam Thành.

Giữa hai người không có qua lại với nhau.

Tuy rằng La Nghệ vẫn hết lòng hòa giải quan hệ của bọn họ nhưng tác dụng cũng không lớn, chẳng qua là không thèm nhìn nhau.Tiết Vạn Quân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cũng có hơn chục năm tôi luyện trong quân đội và quan trường.

Y đã không còn là viên thị vệ trẻ tuổi tràn đầy xốc nổi của Thái tử Dương Chiêu hơn chục năm trước, y tâm cơ bắt đầu trở nên thâm trầm, quyền lực bắt đầu trở nên lớn mạnh.

Tuy rằng huynh đệ bọn họ cùng trợ giúp La Nghệ trở thành U Châu tổng quản, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ trở thành tâm phúc đáng tin của La Nghệ.

Tại U Châu đối mặt với sự sống và cái chết, bọn họ mỗi người đều có ý nghĩ riếng của mình.

Tiết Vạn Quân chủ trương đầu hàng Đường triều.

Vì y và Phò mã Sài Thiệu của Đường triều có quan hệ cá nhân vô cùng tốt.

Sài Thiệu đã hứa hẹn với hắn chức quan lớn về sau.

Còn huynh đệ Tiết Vạn Triệt của y lại chủ trương đầu hàng triều Tùy, bởi vì gã cùng Dương Nguyên Khánh có tình bạn giao hảo khá tốt, hẳn là có thể được trọng dụng.Hai huynh đệ mỗi người đều giữ ý kiến của mình không nhường nhau, nhưng cũng có một ý kiến khiến họ nhất trí, nếu như hai huynh đệ không đạt chung ý kiến trước thì bọn họ nhất định sẽ không tự ý hành động.Lúc này, Tiết Vạn Quân trong lòng cũng rất lo nghĩ, huynh đệ của y bây giờ đang bị vây ở bên trong thị trấn Trác, tình huống không rõ.

Hiện tại thế cục càng ngày càng khẩn trương, bọn họ không có cách nào mà liên hệ.Tiết Vạn Quân đứng ở đầu tường, xa xa nhìn về phía Trác huyện, trong lòng tràn ngập sầu lo.

Bước tiếp theo nên đi như thế nào?Đúng lúc này, phía trên đường xa xa có hai gã kỵ binh hướng thành trì vội vàng chạy tới.

Thân binh của Tiết Vạn Quân hô:- Tướng quân, hình như là người truyền tin!Tiết Vạn Quân cũng nhìn thấy hai gã kỵ binh tốc độ phi thường nhanh chóng, dường như có mang sứ mệnh rất trọng yếu.

Y trong lòng có điểm bất an, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?Chỉ chốc lát, hai gã kỵ binh chạy tới dưới thành, la lớn:- Chúng ta phụng chỉ của Vương gia đến đây tìm Tiết tướng quân.

Tiết tướng quân ở đâu?Tiết Vạn Quân thò đầu ra khỏi thành, hỏi:- Ta ở chỗ này, có chuyện gì?Một gã kỵ binh giơ lên một tấm lệnh bài màu vàng:- Vương gia có lệnh, mệnh lệnh cho Tiết tướng quân khẩn cấp tới trợ giúp Trác huyện.

Trác huyện tình thế nguy cấp!Người báo tin được mang vào thành, quân lệnh được giao cho Tiết Vạn Quân.

Tiết Vạn Quân nhìn thoáng qua lệnh bài, dĩ nhiên là kim bài của La Nghệ.

La Nghệ có ba lệnh bài màu vàng, chỉ có những trường hợp thời gian cực kỳ nguy cấp, La Nghệ mới sử dụng kim lệnh.

Chuyện này chỉ có một số rất ít quan viên cao cấp trong U Châu là biết.

Nếu như La Nghệ đã sử dụng nó, đã nói lên tình thế lúc này đã thực sự nguy cấp.- Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?- Hồi bẩm tướng quân, đại quân của Đậu Kiến Đức công phá Trác huyện, quân Tùy lại khoanh tay đứng nhìn.

Vương gia dẫn đầu đại quân cùng quân của Đậu Kiến Đức quyết chiến.

Tuy rằng một lần nữa đã đoạt lại thành nhưng cũng tổn thất trầm trọng, hiện tại nhu cầu cấp bách, muốn tướng quân đến cứu viện.Tiết Vạn Quân lấy làm kinh hãi, vội vã hỏi:- Vậy tình huống của tướng quân Tiết Vạn Triệt như thế nào?- Tiết Vạn Triệt làm gương cho binh sĩ, dẫn quân cùng quân của Đậu Kiến Đức quyết đấu, nhưng bất hạnh đã bị tên gây thương tích.

Ngài ấy thân bị trúng ba mũi tên, đang rất nguy hiểm.Nghe nói huynh đệ của mình bây giờ đang gặp nguy hiểm, Tiết Vạn Quân cắn mạnh hàm răng, trên trán gân xanh hiện rõ.

Y nắm chặt nắm tay, hô:- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân khẩn cấp tập hợp!Y quay sang thân binh bên người nói:- Ngươi đi nói cho Hầu Mạc Trần Nghệ, nói với hắn tình thế Trác huyện nguy cấp, Vương gia ra lệnh cho ta khẩn trương đến cứu viện, thành U Châu giao lại cho hắn bảo vệ.Tiết Vạn Quân không có một chút hoài nghi đối với Hầu Mạc Trần Nghệ, bởi vì lúc trước khi y tham gia quân đội, thành U Châu này đã do Hầu Mạc Trần nghệ phụ trách canh gác.

Nếu như Hầu Mạc Trần Nghệ có dị tâm, nhất định đã sớm hiến thành, không chờ đến hiện tại.'Đương!

Đương!

Đương!' Đầu tường tiếng chuông vang lên, một đội binh sĩ từ bốn phương tám hướng tới tập hợp.

Tiết Vạn Quân xoay người lên ngựa, hét lớn một tiếng:- Tiến về Trác huyện!Tiết Vạn Quân chỉ huy hơn một vạn quân lao ra khỏi thành, hướng về phía Trác huyện vội vàng chạy tới.Đầu phía tường thành, Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn chăm chú vào Tiết Vạn Quân phía xa xa, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý cùng tươi cười.

Đổng Hi đứng bên cạnh cũng mở lời khen tự đáy lòng:- Đại ca quả nhiên cao minh!Hầu Mạc Trần Nghệ cười cười:- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Mưu lược cũng là như vậy, biết được yếu điểm của Tiết Vạn Quân không phải là sự sống chết của La Nghệ, mà là sự sống chết của huynh đệ hắn.

Nếu như nói La Nghệ đang gặp nguy hiểm, còn không bằng nói Tiết Vạn Triệt đang còn hấp hối, nửa sống nửa chết, như vậy thì không có kim lệnh, hắn cũng nhất định đuổi tới.Đến đây, Hầu Mạc Trần Nghệ lập tức hạ lệnh nói:- Đóng toàn bộ cửa thành, quân đội lên thành phòng thủ!Gã xoay người nhìn Đổng Hi nói:- Đệ lập tức chạy về quận Bắc Bình, chiếm lĩnh thành Lô Long, phòng ngừa quân U Châu rút lui về phía tây.Chỉ chốc lát sau, Đổng Hi đã dẫn ba nghìn binh sĩ rời khỏi U Châu thành, chạy gấp tới hướng quận Bắc Bình.

Nơi này bởi vì Cao Khai Đạo đã rút lui nên không có phòng thủ.Màn đêm bao phủ, đại quân doanh ở U Châu im ắng, bọn lính tất cả đều đã đi vào giấc ngủ, cả lều trại đều không có ai đi lại.

Đặc biệt yên tĩnh, bốn phía cũng không có hàng rào.

Lần này La Nghệ đem quân đi tới cứu viện Trác huyện khẩn cấp, cũng không có mang theo lều trại lớn.

Y dùng hai mươi vạn cây giáo xếp lại thành một vòng chi chít, vây quanh xe ngựa, liền hình thành một trận phòng ngự đơn giản.

Trận phòng ngự này đối với quân địch tập kích còn có chút hiệu quả, nhưng đối với từ trong quân doanh không có nửa điểm ý nghĩa.Đã đến giờ hợi, ở phía tây có hơn mười lều lớn, từ bên trong đó bắt đầu chui ra một bóng đen, rồi nhiều bóng đen dần dần tụ tập lại một chỗ, chừng hơn nghìn người.

Động tác của bọn họ cực kỳ nhanh chóng, chui vào gầm xe, phá bỏ thương trận.

Một cây thương bị nhổ đi, rất nhanh liền mở ra một lỗ hổng để chạy trốn.

Một đám người được bóng đêm giúp đỡ, đi qua thương trận, chạy vội chạy vàng.

Mặc dù là chạy trốn, nhưng mỗi người trên mình đều mặc khôi giáp, thậm chí còn nhổ theo cả mấy cây trường thương.

Càng ngày càng nhiều sĩ binh từ trong lều lớn đi ra, theo các binh sĩ khác cùng nhau chạy trốn.Ngày hôm nay tới lượt đại tướng Tôn Kiến An canh gác, y cũng là một trong những tâm phúc của La Nghệ, sắc mặt của y vẫn ôn hòa như cũ, mang theo hơn ba trăm binh sĩ đi tuần tra trong quân doanh.Lúc này, một gã lính gác nhanh chóng chạy tới, bẩm báo:- Tôn tướng quân, ở phía Tây phát hiện có binh sĩ chạy trốn, quy mô rất lớn.Tôn Kiến An thất kinh, quay đầu ngựa liền hướng thẳng phía Tây doanh chạy tới, chỉ chốc lát liền đã tới Tây doanh.

Doanh trại phía Tây có sự chạy trốn đã lan đến mấy trăm lều khác.

Tôn Kiến An một đường chạy gấp tới, xa xa thấy trong trận thương xuất hiện thật nhiều lỗ hổng thật lớn, mấy trăm binh sĩ đang hướng ra ngoài mà trốn chạy.- Đứng lại!Tôn Kiến An hét lớn một tiếng, mấy trăm binh sĩ nghe thế đều không có đứng lại, trái lại tốc độ bỏ trốn còn nhanh hơn.

Tôn Kiến An giận dữ, thúc ngựa xông lên, huy động trường thương, quật ngã hơn mười binh sĩ.

Những binh sĩ còn lại đều chạy ra khỏi thương trận, biến mất trong bóng tối.- Đưa bọn họ trói lại!Binh sĩ nghe lệnh đi lên, đem mười binh sĩ chạy trốn trói thật chặt.

Binh sĩ trốn chạy hô to:- Tướng quân, tất cả mọi người đều đang chạy trốn, cũng không chỉ chúng ta!Tôn Kiến An quay mạnh đầu lại, chỉ thấy rất nhiều người nấp sau lều lớn đều chậm rãi bước ra, chừng mấy nghìn người.

Y ý thức được chuyện này thật nghiêm trọng, ra lệnh cho binh sĩ:- Trông coi lỗ hổng trên thương trận.

Bất luận kẻ nào cũng không được chạy trốn, nếu không, giết chết bất luận tội!Y dẫn theo hơn mười thủ hạ, bắt hai gã binh sĩ chạy trốn chạy tới hướng đến lều lớn của chủ soái.Trong lều lớn của chủ soái, La Nghệ đang ở đó lo lắng chuyện ngày mai cùng quân Tùy liên hợp tấn công.

Buổi sáng ngày hôm nay, sứ của quân Tùy Thi Vinh đã một lần nữa liên hệ với hắn, chi tiết rất cụ thể.

Quân U Châu chủ yếu tấn công từ sườn phía đông, chính diện và sườn phía Tây là quân Tùy, còn việc cấp bách của La Nghệ chính là giải vây cho Trác huyện.

Mặc dù đại quân của Đậu Kiến Đức rút lui ở thành nam, nhưng bên ngoài hai cửa nam, bắc vẫn như cũ có trên vạn quân địch, khiến cho Trác huyện không dám mở cửa thành.- Vương gia đang suy nghĩ việc quân sự, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu!Thân binh ở ngoài trướng quát lớn, cắt đứt dòng suy nghĩ của La Nghệ, ngay sau đó truyền đến giọng lo lắng của tướng lĩnh Tôn Kiến An, tâm phúc của gã.- Các ngươi mau tránh ra để cho ta đi vào, nếu chậm trễ sẽ xảy ra việc lớn!La Nghệ trong lòng vô cùng kinh ngạc, bước nhanh đi ra lều lớn, bất mãn hỏi:- Có chuyện gì?- Bẩm báo Vương gia, Tôn tướng quân muốn xông vào lều.- Bỏ đi!Tôn Kiến An một tay đẩy thân binh ra, tiến lên vội vã nói:- Khởi bẩm Vương gia, tây doanh xuất hiện binh sĩ trốn chạy với quy mô rất lớn.La Nghệ cũng lấy làm kinh hãi:- Đây là có chuyện gì?Tôn Kiến An xoay người, cho hai gã binh sĩ chạy trốn bị trói chặt đưa vào:- Vương gia, hai gã đào binh (lính đào ngũ) này bị ty chức bắt giữ được, hãy tra hỏi bọn hắn.La Nghệ rút kiếm, chỉ thẳng vào yếu hầu của một gã:- Nói!

Không nói ta sẽ giết ngươi!Đào binh quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói:- Khởi bẩm Vương gia, lão gia ở quận Hà Gian bên kia truyền đến tin tức toàn bộ huynh đệ, vợ con, cha mẹ của những người tham gia quân đội ở U Châu đã bị bắt, quá vài ngày nữa sẽ xử trảm.

Tin này truyền đến khắp quân doanh, khiến trong lòng các huynh đệ đều hoảng sợ.La Nghệ cả kinh lui về phía sau một bước.

Gã đưa đi lần này hơn ba vạn viện quân hơn phân nửa đều là tân binh mới chiêu mộ được hơn hai tháng, nếu như là thế này, vấn đề có thể rất nghiêm trọng.

Y nhìn tên thân binh này ăn mặc toàn khôi giáp nặng, lại hỏi:- Nếu muốn chạy trốn, tại sao vẫn còn mang theo khôi giáp?- Vương gia, tất cả mọi người nói, chỉ cần mang trở lại một bộ trang bị, vũ khí, đều được lập công chuộc tội, cứu người nhà trở về.La Nghệ bỗng dưng tỉnh ngộ, rõ ràng quân đội của Đậu Kiến Đức đã tận lực an bài.

Bọn họ muốn nhất chính là trang bị cùng vũ khí.

Đúng lúc này, tây doanh cùng đông doanh đều truyền đến một mảnh hò hét, còn có ngọn lửa dấy lên.

Trong bóng tối, một gã binh sĩ lảo đảo chạy tới trước mặt Tôn Kiến An bẩm báo:- Có chuyện không tốt thưa tướng quân.

Mấy nghìn binh sĩ bất ngờ làm phản, đều cùng nhau chạy trốn.

Bên trong đại doanh đều hỗn loạn tới cực điểm.Trong đầu La Nghệ ‘ Ông’ một tiếng.

Mấy nghìn người chạy trốn sẽ làm cho toàn bộ quan đội tan vỡ.

Mặc kệ những người đó có muốn chạy trốn hay không, đều bị những người chạy trốn lôi kéo.

Đây chính là việc đáng sợ nhất mà quân đội phải đối diện: Vỡ doanh.Không đợi La Nghệ hạ lệnh, trên tháp của trạm canh gác phương Bắc bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.'Đương!

Đương!

Đương!' đây là tiếng cảnh báo quân địch đánh tới.

La Nghệ cả kinh, tim như sắp vỡ ra.

Lúc này quân địch mà đánh tới, thì gã lấy cái gì mà chống đối?La Nghệ chậm rãi quay đầu lại, gã đã nghe thấy được tiếng vó ngựa như sấm rền, ít nhất đây cũng là hơn vạn kỵ binh đánh tới.- Vương gia, đông doanh đã bắt đầu tan vỡ, tất cả các binh sĩ đều đang lẩn trốn.Tiếng hét kinh hồn bạt vía của binh sĩ truyền đến, La Nghệ đau đầu, rống lớn:- Mệnh lệnh cho tất cả binh sĩ đứng lên chống lại.- Vương gia!Một gã lính gác chạy đến, bẩm báo:- Kỵ binh của Đậu Kiến Đức đã đột phá cửa chính ở đông doanh.La Nghệ chỉ nghe thấy tiếng kêu la từ cửa phía Đông truyền đến, lửa cháy tận trời.

Tại giữa ánh lửa, gã rõ ràng nhìn đến kỵ binh của Đậu Kiến Đức, cách gã chỉ còn hơn một trăm bước.

Mà sĩ binh đã chạy trốn tứ phía, cực kỳ hỗn loạn.

Trong lòng La Nghệ giống hệt như chìm vào vực sâu.

Gã biết, đại thế đã mất, không thể cứu vãn.- Vương gia, đi mau!Thân binh đều ý thức được tình thế của bọn họ bây giờ nguy hiểm như ngàn cân treo sợ tóc.

Bọn họ vây quanh chiến mã của La Nghệ, dẫn dắt hơn nghìn thân binh lao ra ở phía bắc doanh trại, bỏ chạy về hướng huyện Lương Hương ở phía đông bắc.Lúc này, trong quân doanh của quân Tùy sát khí tràn ngập, năm vạn đại quân xếp thành hàng chỉnh tề, ba vạn kỵ binh, hai vạn bộ binh, trên người đều mặc khôi giáp, nắm chắc đao thương, khí thế khổng lồ.Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, thân mặc áo giáp, tay cầm Phá Thiên Sóc, cưỡi lên một con tuấn mã khỏe mạnh, ánh mặt lạnh lùng nhìn vào đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Hắn vừa nghe tin tức từ thám báo, một vạn kỵ binh của Đậu Kiến Đức rời khỏi đại doanh hướng đến đại doanh ở U Châu.

Với năng lực của quân đội của La Nghệ, một vạn kỵ binh khó có thể chiếm được đại doanh ở U Châu, chỉ có một loại khả năng, trong quân doanh ở U Châu nhất định đã xảy ra chuyện lớn.Tuy rằng không biết nội tình ở U Châu, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng có một điều minh bạch, Đậu Kiến Đức chính là không muốn khoanh tay chịu chết, y đêm nay động thủ trước, phát động tập kích đối với U Châu, như vậy cũng có thể phá giải sự liên hợp giữa quân Tùy và quân ở U Châu.Tin tức ngoài ý muốn này làm cho Dương Nguyên Khánh lúc này phải quyết định, chuẩn bị phát động công kích sớm một ngày đêm.

Chính là đêm nay phát động tổng tiến công.Lúc này, Tần Quỳnh tiến lên bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, quân đội đã chuẩn bị chiến đấu xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất trận!Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn Tần Quỳnh nói:- Ngươi lãnh một vạn bộ binh ở lại trấn thủ đại doanh, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi cũng chỉ cần để ý bảo vệ vững địa doanh, không cần ra.- Ty chức tuân lệnh!Tần Quỳnh thi lễ rồi lui xuống phía dưới.Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Trác huyện, rút ra chiến đao giương lên cao, dứt khoát nói:- Đại quân xuất phát!Ba vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh từ bên trong địa doanh đi ra.

Bộ binh do đại tướng Ngưu Tiến Đạt chỉ huy, sau đó, Dương Nguyên Khánh mang theo hai gã phó tướng Tạ Ánh Đăng và Vương Quân Khuếch, dẫn đầu ba vạn kỵ binh lao thẳng về hướng đại doanh của Đậu Kiến Đức.Trong lều lớn đèn đuốc sáng trưng, Đậu Kiến Đức chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong doanh trại.

Y đang hưng phấn chờ đợi tin tức từ quân U Châu bên kia.

Cho đến lúc này, y phải bội phục kế sách lúc trước của Khổng Đức Thiệu.

Nguyên là y chỉ định lấy một chút vũ khí của La Nghệ, nên phái ra ba trăm binh sĩ lẫn vào trong quân đội ở U Châu.

Nhưng thật không ngờ, chỉ một an bài nho nhỏ như vậy, cuối cùng lại có thể xoay chuyển chiến cuộc.

Chỉ cần viện quân của La Nghệ tan tác, y có thể đối mặt với quân Tùy.Lúc này, trong lòng Đậu Kiến Đức lại bắt đầu sốt ruột, đứng lên.

Y dự định bỏ lại một nhánh quân, sau đó ung dung lui lại, nói không chừng y còn có thể cùng quân Tùy đánh một trận.

Quân Tùy có hơn năm vạn người, nếu như La Nghệ ở bên kia đầu hàng, chí ít cũng có thêm mười hai vạn đại quân.

Y chưa hẳn đã thất bại, không chừng một trận chiến này lại có thể đánh bại quân Tùy, như vậy toàn bộ Hà Bắc sẽ thuộc về y.Nhưng đây cũng là nhược điểm của Đậu Kiến Đức, y dường như tâm tình không được yên, dễ bị những thắng lợi trước mắt làm cho choáng váng đầu óc.

Lúc này, y đã quên mất thảm bại ở quận Hà Nội.Đúng lúc này, ở ngoài lều lớn truyền đến âm thanh khẩn cấp bẩm báo của binh sĩ:- Khởi bẩm Vương gia, thám báo phát hiện được tình hình quân địch.

Mấy vạn quân của địch đang hướng về phiá chúng ta.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 691 : Công phá đại doanhNguồn: Mê truyện- A!Đậu Kiến Đức kinh hô một tiếng, lùi về phía sau.

Tin tức này hệt như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt y.

Chỉ trong chốc lát, y lập tức hướng đến bên ngoài lều lớn mà phóng đi.Đậu Kiến Đức đã ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, quân Tùy chắc chắn sẽ không cho y thời gian chuẩn bị.

Có thể nói quân Tùy đã chuẩn bị rất tốt từ trước, đúng lúc y cùng La Nghệ bắt đầu đánh nhau, quân Tùy đã cho quân bao vây bốn mặt.Đậu Kiến Đức chạy ra khỏi lều lớn, xoay người lên ngựa, rút ra chiến đao hướng về phía Bắc phóng đi.- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức điều một vạn cung nỏ thủ đến phòng ngự ở phía Bắc!Mười vạn quân đội trong đại doanh quả thật là vô cùng khổng lồ.

Chỉ dựa vào một vạn binh sĩ bắn cung thì không có cách nào đối phó được với sự công kích của quân Tùy.

Đậu Kiến Đức liên tiếp hạ mệnh lệnh, điều thêm ba vạn bộ binh đến tham dự vào đội phòng ngự, tất cả xe đều đưa đến phía bắc doanh trại thành lập hàng rào ngăn chặn, hình thành nên lớp phòng tuyến thứ hai.Một đội binh sĩ trong địa doanh chạy nhanh, bọn lính cũng không có nghỉ ngơi, mặc đầy đủ vũ trang lên người rồi đợi mệnh lệnh.

Bọn họ cấp tốc sắp xếp, cùng đợi đại chiến tới.Đứng sau hàng rào đầy những binh sĩ tay cầm cung nỏ, khẩn trương nhìn về phía xa xa, nơi quân Tùy đang tới gần.

Mấy vạn cây đuốc được thắp sáng khiến cho cả đại doanh sáng như ban ngày.Đậu Kiến Đức nhanh chóng ngồi bên cạnh cửa lớn hết sức chăm chú nhìn về phía quân Tùy đang tới gần.

Lúc này hoàn toàn bất đồng so với những công kích quấy rầy của mấy ngày trước, quân Tùy đã đem toàn bộ quân vào trận chiến.

Trong lòng bàn tay của Đậu Kiến Đức không ngừng toát mồ hôi, y cảm giác được trong đêm tối, quân Tùy tỏa ra sát khí đáng sợ.

Điều này làm cho y không khỏi nhớ đến cảnh ngộ tại quận Hà Nội, khi đó cũng là buổi tối, năng lực đánh trong đêm kinh người của quân Tùy làm cho y thấy ký ức vẫn còn mới mẻ.Đậu Kiến Đức bỗng nhiên nghe được tiếng ‘ Ca ca’.

Y kì quái quay đầu, nhìn hai bên trái phải, bất ngờ phát hiện, mấy tên bắn cung hai chân đều run rẩy.

Thanh âm ca ca này chắc chắn là do hàm răng lập cập mà tạo ra.Trong lòng y dâng lên một loại cảm giác không ổn.

Quay đầu nhìn về phía bọn lính, phía sau là mấy nghìn lính tay cầm trường thương, xếp thành hàng, đứng thẳng, chuẩn bị đối kháng với kỵ binh của quân Tùy nhảy vào.

Nhưng trên mỗi quân lính, Đậu Kiến Đức không nhìn ra tinh thần quyết một trận tử chiến bi hùng, cũng không nhìn ra tâm trạng phấn chấn khi đại chiến tới, cũng không nhìn thấy sát khí trên người bọn họ, mà chỉ thấy được sự lo sợ cùng run rẩy, thấy được trong mắt của binh lính không thể nào che dấu sự sợ hãi.Đậu Kiến Đức trong lòng âm thầm thở dài.

Sĩ khí thấp như vậy, trận đại chiến này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.………………Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn bốn vạn đại quân đến phía bắc của đại doanh cách một dặm thì dừng lại.

Chỗ này của đại doanh hắn đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, so với bốn cửa vào, thì hàng rào, chiến hào đều được đào thật sâu, nhưng Dương Nguyên Khánh cảm thấy may mắn chính là ở phía bắc đại doanh gắn chông sắt rất thưa thớt, mà ba mặt khác cũng không có chông sắt, điều này có thể nói rõ Đậu Kiến Đức cũng không phải không muốn cắm chông sắt, mà là y không có.

Tất cả chông sắt của y đã dùng để bao vây bốn phía quanh Trác huyện.Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào đại doanh một lúc lâu, rồi quay đầu lại cười nói với Tạ Ánh Đăng:- Ngươi cho rằng nhược điểm lớn nhất của quân đội Đậu Kiến Đức là ở chỗ nào?Tạ Ánh Đăng suy nghĩ một chút rồi nói:- Ty chức cho rằng nhược điểm lớn nhất chính là có số lượng lớn nhưng chất lượng lại kém.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:- Ngẫm lại Đậu Kiến Đức là có bốn mươi vạn đại quân.... còn gấp hơn ba lần số lượng của đại quân chúng ta, chỉ cần nghĩ cũng khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ phát hiện ra vấn đề: hắn làm sao có tài lực lớn như vậy để trang bị cho bốn mươi vạn quân?

Tiến đánh Triều Tiên, toàn bộ chiến lợi phẩm đều đặt tại U Châu, nằm trong tay La Nghệ, cho nên mặc dù La Nghệ chỉ có mười vạn quân nhưng trang bị lại hơn xa chúng.

Quân đội của Đậu Kiến Đức, cung nỏ rất khó chế tạo, nên hắn không có khả năng có những lính bắn cung hùng mạnh.

Tạ tướng quân, ngươi đã hiểu ra ý tứ gì chưa?Tạ Ánh Đăng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản nói phải, doanh trại của đối phương quá lớn, đối phương không có khả năng có nhiều người bắn nỏ phòng ngự như vậy, tất nhiên sẽ có những lỗ hổng trong phòng ngự.- Có thể nói bọn chúng không có nhiều những binh sĩ bắn cung hùng mạnh như vậy.Tạ Ánh Đăng lập tức hưng phấn đứng lên:- Ty chức nguyện dẫn sáu nghìn kỵ binh đi tìm lỗ hổng trong phòng ngự địch.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Chỉ dựa vào sáu nghìn quân còn chưa đủ, ta cho ngươi thêm năm nghìn kỵ binh nữa, mau chóng công phá đại doanh của quân địch.- Tuân mệnh!Tạ Ánh Đăng tiếp nhận thẻ lệnh, quay đầu ngựa rời đi.

Dương Nguyên Khánh lập tức lấy ra một thẻ lệnh khác, đối với phó tướng Dương Gia Thần nói:- Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ phối hợp với Tạ tướng quân tấn công doanh trại, hãy nghe theo chỉ huy của hắn.- Ty chức đã rõ.Dương Gia Thần tiếp nhận lệnh tiễn, cũng quay đầu rời đi.

Hai đạo kỵ binh hơn một vạn người trong đêm tối theo hướng nam lao nhanh đi.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo bọn họ đã đi xa, dứt khoát hạ lệnh:- Nổi trống, nỏ lớn binh công doanh!'Đông!

Đông!

Đông!

Đông!’Tiếng trống mạnh mẽ vang lên trong đêm tối, ba nghìn bộ binh nỏ lớn cấp tốc sắp xếp thành một trăm tám mươi hàng tiến ra trận.

Ở khoảng cách này đã có thể tránh né những chông sắt trên mặt đất, cùng với đó thì cung nỏ của đối phương cũng không thể bắn tới.Thất thạch Đại Hoàng nỏ mặc dù là phát minh từ Hán triều, nhưng từ ngày phát minh đó tới nay vẫn luôn cực kỳ khan hiếm, nếu muốn chế tác thành sản phẩm thì độ khó cực kỳ cao. cần những người chế tạo có kỹ thuật yêu cầu cao.

Quân Tùy đã đưa vào một số lượng lớn nhân lực và của cải, sau một năm, đã chế tạo ra được một nghìn năm trăm chiếc thất thạch Đại Hoàng nỏ, do ba nghìn bộ binh cao lớn, khỏe mạnh sử dụng, dùng để làm vũ khí bắn cố định, tạo được lực sát thương lớn nhất.

Mà Đậu Kiến Đức lại không có khả năng chế tạo được vũ khí có lực sát thương như vậy.Ba nghìn nỏ lớn binh xếp thành hai hàng, hai người một đôi.

Bọn họ dùng một tay giữ lấy cánh cung, cánh tay còn lại cố sức kéo dây cung.

Một xạ thủ khiêng đặt trên vai, một mũi tên dài hai thước bốn tấc bằng sắt để vào cung, một nghìn năm trăm bộ cung nỏ nhắm ngay những cây đuốc xa xa, hướng thẳng tới phía hàng rào.Lúc này, quân doanh của địch đã phát hiện ra ý đồ của quân Tùy, lập tức hàng vạn mũi tên cùng được bắn ra.

Bầu trời trở nên càng thêm hắc ám, tên bắn ùn ùn kéo đến phía quân Tùy.

Nhưng cho cung nỏ bắn xa một trăm bước hay một trăm năm mươi bước, đều không thể nào gây tổn thương đến quân Tùy.Theo một tiếng mõ vang lên, một tiếng răng rắc của cơ nỏ, một nghìn năm trăm mũi tên giống hệt gió lớn, mưa rào mà ào ào bắn về phía đại doanh của quân địch.

Không ít mũi tên bắn vào hàng rào, nhưng vẫn như cũ xuyên theo khe hở của hàng rào mà bay qua, đâm thẳng vào ngực, vào đầu của binh sĩ sau hàng rào.

Máu tươi tràn ra.

Tiếp tục bắn về phía trường thương binh của địch, khiến trong đại doanh vang lên những tiếng kêu thảm thiết.Đậu Kiến Đức đứng phía sau hàng rào, một mũi tên đã bắn sượt qua chân y, bắn trúng vào chiến mã.

Chiến mã liền kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, khiến y cũng ngã trên mặt đất.

Hơn mười thân binh đồng loạt đứng lên, từ phía sau hắn mà chạy đến.Nỏ lớn của quân Tùy hùng mạnh như vậy khiến cho quân phòng thủ hoảng sợ vạn phần, như thủy triều rút lui trở về, chỉ để lại hơn năm nghìn đao thuẫn binh có khiên lớn trong tay.Lúc này, nỏ lớn binh bắt đầu tấn công đợt thứ hai.

Một nghìn năm trăm mũi tên bằng sắt gào thét hướng đại doanh của địch mà vọt tới.

Muốn kéo mở dây nỏ cần tiêu hao khá nhiều thể lực, hai gã nỏ lớn binh có thể bắn ra mười lăm mũi tên, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng có thể kéo dài thêm thời gian, cũng đủ để tiếp tục màn tấn công.Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào biểu hiện của binh sĩ trong đại doanh của Đậu Kiến Đức, hắn có thể phát hiện được tình trạng sĩ khí của quân đội Đậu Kiến Đức.

Sau khi đợt thứ nhất mũi tên bắn ra, lực sát thương cường đại như vậy chắc chắn sẽ gây rối cho quân địch, đây là chuyện rất bình thường.

Nếu là quân Tùy cũng nhất định sẽ rối loạn, nhưng then chốt nhất là biểu hiện của họ, nếu như là quân Tùy, có thể từ từ rút lui về phía sau, tuyệt đối sẽ không kinh hoảng.Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh thấy các binh sĩ đều là đang hoảng sợ chạy trốn, đây chính là tình huống xảy ra điển hình khi thiếu sự huấn luyện.

Thấy rõ được chuyện này, Dương Nguyên Khánh lại thấy việc mình xem trọng Đậu Kiến Đức khá nực cười.

Phỏng chừng bản thân Đậu Kiến Đức cũng rõ ràng, số lượng quân của y là bốn mươi vạn, về số lượng cũng đã thủ thắng, đáng tiếc hôm nay y không mang đến bốn mươi vạn, mà chỉ có hơn mười vạn.

Nhưng nếu như chỉ có mười vạn, cũng không phải là toàn bộ ở trong quân doanh, mà đã đến Trác huyện một vạn, đi đánh La Nghệ một vạn.

Hiện tại quân doanh chỉ có tám vạn, chỉ với tám vạn quân của bọn họ thì làm sao có thể chống lại bốn vạn quân tinh nhuệ của quân Tùy?Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 692 : Cách phá trọng giápNguồn: Mê truyệnNghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh đã có chút sốt ruột, quay đầu nhìn lại hướng nam của đại doanh.…………Tạ Ánh Đăng lúc này cũng không ở tại phía nam của đại doanh, mà là ở phía đông, gã cuối cùng cũng đã phát hiện được chỗ phòng ngự, trang bị kém cỏi nhất của quân địch.

Rất nhiều binh sĩ đến bì giáp cũng không có, chỉ mặc áo vải, cầm trên tay đao thương chất lượng thấp kém, bọn họ cũng có cung tiễn, nhưng cung tiễn tối đa chỉ có ba, bốn mươi bộ, đều là những cung tên tự chế.

Có thể Đậu Kiến Đức đã đặt cược tất cả đến Bắc doanh, đem tất cả những tinh binh đều đến phía bắc đấu chính diện với quân Tùy.Sáu nghìn cung kỵ binh lao nhanh về phía hàng rào, tiến như gió bão, mũi tên dày đặc bắn về phía hàng rào trong quân doanh của địch.

Những phản kháng của quân địch hoàn toàn không có khả năng chống lại những mũi tên cường đại.

Xung quanh hơn năm mươi bước không hề thấy một cái bóng của binh sĩ quân địch nào, chỉ có vết tích thi thể nằm đầy đất.Hơn mười binh sĩ của quân Tùy tay cầm dây thừng buộc vào hàng rào bằng gỗ.

Mấy trăm kỵ binh cũng chạy tới, cùng nhau kéo dây thừng.

Sau một tiếng hò hét, hàng rào cao hơn một trượng ầm ầm đổ xuống, ngay sau đó, hai bên trái phải của hàng rào cũng sập theo, tạo ra một lỗ hổng hơn hai mươi trượng.

Năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ của quân Tùy do Dương Gia Thần chỉ huy hạ sát đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Sáu nghìn cung kỵ binh cũng theo giết đi vào.Trong đại doanh, tiếng kêu thét vang trời.

Một vạn một nghìn kỵ binh của quân Tùy giống như một hoành đao cực kỳ lợi hại, ở trong quân doanh của địch không hề kiêng nể mà đột sát lao nhanh.

Sĩ binh của Đậu Kiến Đức bỏ chạy tứ phía, cửa ở phía nam đại doanh đã bị mở, bọn lính hướng về cửa chạy ra đông kinh khủng, tất cả mọi người đều hướng vào trong bóng tối mà bỏ trốn.

Quân Tùy đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên đỉnh của lều lớn bị điểm hỏa, lửa nhanh chóng lan tràn khắp mọi nơi.Lúc này, cửa ở bắc đại doanh được mở ra, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu ba vạn quân chạy ào ào vào đại doanh của Đậu Đức Kiến.

Ba vạn đại quân thế như nước sông khi đê bị vỡ, mênh mông cuồn cuộn lao nhanh về phía đại doanh của Đậu Kiến Đức như muốn cuốn theo tất cả.Đậu Kiến Đức dẫn theo mười mấy tên văn võ đại tướng dưới sự hộ vệ của hơn nghìn thân binh, cưỡi ngựa chạy nhanh.

Chạy một mạch hơn năm mươi dặm rồi mới chậm rãi dừng lại.

Lúc này, trời đã sáng, trong lòng Đậu Kiến Đức không dấu nổi bi thương.

Y quay đầu nhìn lại hơn nghìn tên thân binh.

Nghĩ đến một trăm ngàn đại quân bị bại, y nén không nổi sự buồn bã, ngồi xổm xuống đất khóc lớn.Các đại tướng hai mặt nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

Khổng Đức Thiệu xoay người xuống ngựa, đi tới bên người Đậu Kiến Đức, thấp giọng an ủi:- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia.

Vgia không nên quá bi thương.

Quân đội tuy rằng đã không còn, nhưng tướng lãnh chủ yếu vẫn còn.

Hơn nữa, chúng quân thu thập tàn quân có thể còn mấy chục nghìn người.

Bây giờ Vương gia cần phải chấn chỉnh lại tinh thần, đối phó với quân Tùy Nam hạ.Chúng đại tướng đều khuyên y.

Đậu Kiến Đức lau nước mắt, đứng lên nói với mọi người:- Thất bại lần này là lỗi tại ta.

Ta hối hận khi không nghe lời các vị khuyên nhủ, mù quáng nhúng tay vào cuộc chiến U Châu.

Ta, Đậu Kiến Đức sẽ nhớ kỹ cái nhục ngày hôm nay.Đậu Kiến Đức rút ra một dao găm từ trong giày.

Dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, y dùng dao chém đứt ngón út ở bàn tay trái, máu lập tức phun ra.

Hai gã thân binh xông lên phía trước, cuống quít băng bó cho y.

Chúng văn võ quan viên cùng nhau quỳ xuống:- Xin Vương gia bảo trọng.Đậu Kiến Đức thở dài, nâng dậy từng người một.

Lúc này, một gã thân binh chỉ hướng phương Bắc hô to:- Vương gia, có kỵ binh tới!Mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy dưới ánh nắng ban mai mông lung từ phương Bắc xuất hiện một dải màu đen.

Mặt đất bắt đầu rung động.

Tất cả đều đại biến, vội xoay người lên ngựa.

Vài tên đại tướng nóng ruột đã chạy được vài chục bước.- Chờ một chút!Đậu Kiến Đức hét lớn một tiếng.

Ánh mắt của y dừng ở phương Bắc, ra lệnh cho một thân binh:- Chạy đi nhìn xem!Không đợi thân binh lên trước, một đội kỵ binh ở xa xa đã chạy tới trước.

Trang phục là quân đội của Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức nhận ra người đi đầu, là Giáo Úy thân binh của Lưu Hắc Thát.

Trong lòng y đại hỉ, quả nhiên y nhìn đúng.Giáo úy dẫn đầu phi ngựa tới.

Xoay người xuống ngựa, quỳ trước mặt Đậu Kiến Đức:- Khởi bẩm Vương gia, Lưu tướng quân suất mười nghìn kỵ binh trở về!Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là kỵ binh của Lưu Hắc Thát.

Chỉ chốc lát, Lưu Hắc Thát suất lĩnh mười nghìn kỵ binh chạy tới.

Kỵ binh cách một dặm thì dừng lại.

Lưu Hắc Thát cưỡi ngựa chạy nhanh tới.

Y là phụng mệnh tập kích doanh trại của La Nghệ nên vừa tránh khỏi dạ công của quân Tùy.

Y từ một bên khác chạy vòng qua đại doanh trở về, nhưng nửa đường lại gặp Đậu Kiến Đức.Lưu Hắc Thát tiến lên ôm quyền nói:- Lưu Hắc Thát cứu viện đến muộn, thỉnh Vương gia giáng tội.Đậu Kiến Đức còn được một vạn kỵ binh, trong lòng đã định.

Y vội vã hỏi:- Quân doanh La Nghệ thế nào rồi?- Bẩm báo Vương gia, ba mươi nghìn đại quân của La Nghệ đã bỏ doanh.

Binh sĩ đều chạy tứ phía.

Đại bộ phận đều mang theo binh khí mà chạy.

Nếu như là binh sĩ quận Hà Gian thì nhất định sẽ quay lại.Tin tức này khiến Đậu Kiến Đức rất vui mừng.

Chí ít, hơn hai mươi nghìn binh lính có thể mang giáp trở về quận Hà Gian.

Hơn nữa nếu thu thập một ít tàn quân, thì tổn thất không còn quá lớn.

Lúc này, Khổng Đức Thiệu tiến lên nói:- Vương gia, huyện Cao Dương có quân Tùy ngăn cản, chúng ta phải đi đường vòng trở lại.Cái này nhắc nhở Đậu Kiến Đức, y gật đầu nói với mọi người:- Đi về phía Đông để nhiễu ánh mắt quân địch, tránh quân Tùy ở huyện Cao Dương.Một vạn kỵ binh bảo vệ Đậu Kiến Đức đi về hướng đông nam.Đại doanh của Đậu Kiến Đức nằm ở phía Nam huyện Trác.

Mặt trời còn chưa lên, chiến tranh vừa dừng lại.

Hàng rào doanh trại đã bị dỡ bỏ, lều trại cũng đã nhổ.

Binh sĩ Tùy bận rội đoạt lại lương thực, quân giới vật tư trong đại doanh.

Đem thi thể quân địch chôn sâu.

Một đội quân Tùy áp giải tù binh đi đến trước doanh trại Tùy.

Mấy trăm người nữ hộ binh mang theo hộp cứu thương đang bận rộn cứu trị thương binh.Lúc này, Dương Gia Thần chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, khom người bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, tù binh đã kiểm kê xong.

Tổng cộng là bốn mươi ba nghìn năm trăm năm mươi người, giết hơn mười hai nghìn người, còn lại đều bỏ chạy.

Đậu Kiến Đức chưa bị bắt.Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn một mảnh đất đai rộng lớn màu mỡ, nói với Dương Gia Thần:- Những người bị thương trước có thể lưu lại doanh trại chữa trị.

Tù binh còn lại thì để bọn họ ở lại đồn điền huyện Trác, do ngươi cùng ba nghìn quân đội giám thị.

Nói cho bọn họ, chỉ cần Đậu Kiến Đức bị diệt, ta sẽ thả bọn họ trở về quê hương đoàn tụ.- Tuân mệnh!Dương Gia Thần quay đầu lại an bài tù binh.

Dương Nguyên Khánh lại quay đầu nhìn về phía thị trấn huyện Trác ở xa xa.

Sở dĩ hắn không truy đuổi Đậu Kiến Đức, bởi vì trọng điểm chiến lược của hắn không phải là Đậu Kiến Đức, mà là La Nghệ U Châu.Một gã thám báo từ xa chạy tới, khom người bẩm báo:- Bẩm báo tổng quản, quân đội U Châu đã ra khỏi thành, chạy về hướng Đông Bắc.- Mấy thằng nhóc này, chạy nhanh thật!Dương Nguyên Khánh thấp giọng mắng một câu, lập tức mệnh lệnh:- Ba mươi nghìn kỵ binh chỉnh đốn, theo ta truy đuổi quân U Châu!Ba mươi nghìn kỵ binh đang tập trung nghỉ ngơi, nhận được mệnh lệnh đều lên ngựa, đi theo Dương Nguyên Khánh chạy về hướng Đông Bắc.Tiết Vạn Triệt lợi dụng cơ hội quân Tùy cùng Đậu Kiến Đức đánh nhau, suất hai mươi nghìn quân lao ra cửa thành, chạy hướng Đông Bắc.

Tuy rằng Tiết Vạn Triệt đã có ý đầu hàng quân Tùy, nhưng trước khi không có cùng quân của anh cả Tiết Vạn Thiên hợp nghị, y sẽ không đưa ra bất kỳ hành động gì.Sau khi chạy được ba mươi dặm, trời đã sáng.

Tiết Vạn Triệt thấy không có truy binh, liền mệnh lệnh cho người và ngựa nghỉ ngơi một tiếng.

Bọn lính liền nghỉ ngơi ở một rừng cây, một dòng suối nhỏ bên cạnh đã chật ních người cùng ngựa uống nước.

Tiết Vạn Triệt ngồi trên một tảng đá lớn, chậm rãi ăn thịt khô.

Kỳ thực, trong nội tâm y lúc này rất mâu thuẫn.

Y tận mắt chứng kiến đại doanh của La Nghệ bị đánh tan, khiến y cảm thấy La Nghệ đã rơi vào tuyệt lộ.

Y biết La Nghệ đã xong, bọn họ cần phải có một lối ra khác.Y cũng tận mắt nhìn thấy quân Tùy tiến vào doanh trại Đậu Kiến Đức.

Đánh cho Đậu Kiến Đức đại bại.

Điều này làm cho y rất kinh nể, lại có cảm giác được giải vây.

Kỳ thực, lúc trước là cơ hội tốt để y đầu hàng.

Nhưng y do dự một lúc lâu, vẫn là buông tha cơ hội đầu hàng lần này.

Y không muốn vì mình đầu hàng mà liên lụy đến anh cả.Tiết Vạn Triệt thở dài.

Y chỉ cảm thấy mờ mịt, y cũng không biết làm thế nào mới tốt.Đúng lúc này, tất cả mọi người dừng lại động tác.

Trên mặt đều lộ ra vẻ bất an, dường như bọn họ cảm giác được cái gì đó.

Tiết Vạn Triệt cũng cảm giác được.

Mặt đất hơi rung lên.

Nhưng y chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, liền nhảy xuống tảng đá hô to:- Là kỵ binh, là kỵ binh quân địch tới!- Tướng quân, không còn kịp nữa rồi!Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 693 : Bình định U Châu (1+2)Nguồn: Mê truyệnMột gã binh sĩ chỉ về hướng xa hô to.

Tiết Vạn Triệt cũng thấy, một dải màu đen đang nhanh chóng chạy về hướng này.

Một loại chí khí đấu tranh anh dũng của một người làm tướng bộc phát trong lòng Tiết Vạn Triệt.

Ý định đầu hàng của y đã biến mất không còn tăm hơi.

Y lớn tiếng hô to:- Quân đội lên ngựa, chuẩn bị nghênh chiến.Kỵ binh đều lên ngựa.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh của cũng cấp tốc đội mũ giáp.

Ngựa chiến cũng phủ thêm giáp trụ.

Kỵ binh dưới sự hiệp trợ của người chăn ngựa trèo lên ngựa, thắt chặt thắt lưng.

Người chăn ngựa kỳ thực là kỵ binh phổ thông.

Bọn họ cũng lập tức lên ngựa, xếp hàng ở bình nguyên, chuẩn bị cùng quân Tùy quyết chiến.Dương Nguyên Khánh suất lĩnh ba mươi nghìn kỵ binh chạy gấp tới.

Từ xa hắn đã thấy hai mươi ngàn quân U Châu xếp thành hàng chuẩn bị chiến đáu.

Hắn giơ tay lên, đội kỵ binh bắt đầu thả chậm tốc độ.

Chạy được một dặm thì dừng lại.- Xếp thành hàng!Quân Tùy nhanh chóng chỉnh đốn đội hình.

Dương Nguyên Khánh lập tức phái một thân binh đi gặp Tiết Vạn Triệt.

Thân binh phi ngựa chạy gần tới quân U Châu.

Mười mấy tên binh sĩ bao vây y lại, thân binh cao giọng nói:- Ta phụng mệnh tổng quản truyền lời cho Tiết tướng quân.Tiết Vạn Triệt nhìn thật sâu vào quân Tùy.

Hóa ra là Dương Nguyên Khánh cũng trong nhóm truy binh.

Y chậm rãi cưỡi ngựa tiến lên hỏi:- Dương Nguyên Khánh muốn ngươi truyền lời gì?- Tổng quản của ta mong muốn tướng quân có thể minh bạch đại thế.

Không nên chỉ vì suy nghĩ nhất thời mà hại chết tướng sĩ quân U Châu.

Tổng quản còn nói, ngài ấy cũng từng chủ quản U Châu, nên không muốn gà nhà đá nhau.Tiết Vạn Triệt thở dài, im lặng cúi đầu.

Thân binh lại nói:- Tổng quản còn nói, nếu như tướng quân do dự, ngài ấy nguyện cùng tướng quân đánh đố.

Quân Tùy sẽ tuyển năm nghìn kỵ binh đánh với năm nghìn trọng giáp kỵ binh của tướng quân, trong vòng nửa tiếng là đánh bại.Tiết Vạn Triệt ngẩn ra, lộ vẻ không tin:- Nếu như Dương tổng quản thua thì làm sao?- Nếu tổng quản thua, ngài ấy sẽ buông tha cho các ngươi.

Tuyệt không tiếp tục truy đuổi.

Nếu như tổng quản thắng, hàng hay không hàng, tùy tướng quân!Tiết Vạn Triệt trầm tư một lúc lâu, dứt khoát nói:- Tốt, một lời đã định!Theo tiếng trống ầm ầm vang lên giữa cánh đồng, năm nghìn trọng giáp kỵ binh xếp thành hàng chậm rãi xuất chiến.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào đối phương, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn biết Tiết Vạn Triệt kỳ thực đã có ý đầu hàng, chỉ là ngại sĩ diện.

Giờ phải cho y một cơ hội thì y mới xuống đài được.Vương Quân Khuếch tiến lên khom người nói:- Tổng quản, xin cho ty chức đi ứng chiến!Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Người không biết chiến thuật của ta.

Trên thực tế, ta chỉ cần dùng một nghìn kỵ binh là đủ đánh bại y.

Ngươi thay ta áp trận, xem ta làm sao đánh tan nhánh trọng giáp kỵ binh này.Hắn rút ra một cây kèn lệnh từ trong lòng ngực, ngửa mặt lên trời thổi mạnh:- Tu…u…u…Tiếng kèn trầm thấp vang vọng cả cánh đồng.

Lập tức hơn mười thanh kèn lệnh cũng vang lên.

Một nghìn thân vệ kỵ binh chậm rãi theo Dương Nguyên Khánh xuất trận.

Đội hình sắp xếp, một nghìn cây trường mâu giơ lên, giày đặc như rừng rậm, từng bước đi lên.Năm nghìn trọng giáp kỵ binh đã xuất hiện ở ngoài ba dặm.

Bọn họ trăm người một đội, xếp thành bốn mươi chín đội.

Năm nghìn cây trường sóc lạnh lùng chỉ hướng quân Tùy.

Khôi giáp ánh lên những tia sáng lạnh lẽo.

Đội kỵ binh lộ ra một loại sát khí mạnh mẽ.

Lúc này, Tiết Vạn Triệt đã mơ hồ cảm thấy không ổn.

Y nhìn ra quân Tùy có chuẩn bị mà đến.

Cho nên mới chỉ có một nghìn kỵ binh xuất chiến.

Nhưng cung đã lên tên, không thể không bắn.

Y đành phải cắn răng một tiếng ra lệnh:- Xuất kích!- Tùng!

Tùng!

Tùng.Tiếng trống trận vang lên.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh bộc phát một tiếng hét kinh thiên động địa, bắt đầu phát động tấn công.

Một đội thiết kỵ thế không thể đỡ hướng kỵ binh quân Tùy đánh tới.- Giết!Dương Nguyên Khánh hét lên điên cuồng, vung Phá Thiên Sóc chạy đến.

Một nghìn kỵ binh cũng đi theo hò hét, phóng ngựa lao hướng năm nghìn trọng giáp kỵ binh.Giữa cánh đồng bát ngát, hai nhánh kỵ binh càng ngày càng giáp lại gần.

Mắt thấy sắp đánh nhau, đúng lúc này, một việc ngoài ý muốn xảy ra.

Một nghìn kỵ binh quân Tùy đang như một con Hắc Long vượt biển, bỗng nhiên phân thành hai, chạy hướng hai bên.

Cấp tốc chia làm hai đội, chạy qua hông trọng giáp kỵ binh, khiến binh sĩ hai bên hô lên.

Tiết Vạn Triệt từ từ nhắm hai mắt lại.

Y biết nhược điểm lớn nhất của trọng giáp kỵ binh đã bị Dương Nguyên Khánh nắm được.

Trọng giáp kỵ binh đã thua hoàn toàn.Ưu thế của trọng giáp kỵ binh ở chỗ xông vào trận địa, khi cả đoàn quân lớn tác chiến, trọng giáp kỵ binh chính là một nhánh quân sắc nhọn, lao thẳng vào đại trận quân địch, phá hủy trận hình.

Có thể nói, nó phù hợp với những trận chiến lớn, có mục tiêu cố định.Tuy rằng nó có ưu thế rất lớn, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Cồng kềnh, chậm chạp, phản ứng mất linh hoạt, không thể chiến lâu.

Những cái này Dương Nguyên Khánh đều biết.

Nhưng then chốt là nhánh trọng giáp kỵ binh này có thể duy trì bao lâu.

Hắn phát hiện, nhánh trọng giáp kỵ binh này nếu chạy khoảng năm dặm là duy trì không nổi.

Ngựa chiến sẽ bị sức nặng của áo giáp kéo cho suy sụp.Cho nên trọng giáp kỵ binh cần phải có kỵ binh bình thường ở một bên hộ vệ.

Đánh một lúc nào đấy thì bảo hộ bọn họ rút về đại doanh.

Mà hôm nay, bọn họ không có khinh kỵ binh bảo hộ.

Mà kỵ binh quân Tùy lại không chịu đánh với bọn họ, không ngừng dụ dỗ trọng giáp kỵ binh đuổi theo.

Sau khi chạy được hơn bốn dặm, trận hình bắt đầu rối loạn, không chỉnh tề.

Có ngựa chiến không chịu được đã ngã sấp xuống.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh chậm rãi dừng lại, ngựa chiến thở hổn hển, đã mất đi lực chiến đấu.

Một nghìn kỵ binh từ bốn phía vây quanh.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh đã thành cá trong chậu.

Cuộc chiến lúc này mới chỉ có diễn ra gần nửa tiếng.Dương Nguyên Khánh lắc đầu.

Nhánh trọng giáp kỵ binh này khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Ưu thế của trọng giáp kỵ binh, mạch đao trọng giáp bộ binh của hắn đều có.

Nhưng trọng giáp mạch đao quân không có cưỡi ngựa chiến.

Quân Tùy có rất nhiều ngựa, tiện lợi cho Dương Nguyên Khánh chọn lựa giữa trọng giáp kỵ binh hay là trọng giáp bộ binh.

Hiện tại thực chiến cho hắn biết, nên dứt khoát buông tha trọng giáp kỵ binh, mà toàn lực phát triển trọng giáp bộ binh.Dương Nguyên Khánh vung Phá Thiên Sóc hô lớn:- Tiết tướng quân còn muốn đánh không?Tiết Vạn Triệt xa xa nhìn thấy.

Y thở dài một tiếng.

Ra lệnh cho bên cạnh:- Thu binh, toàn quân xuống ngựa đầu hàng.Mặc dù y có điểm lo lắng an nguy của anh cả.

Nhưng tình thế không cho Tiết Vạn Triệt nửa điểm do dự.

Tiết Vạn Triệt xuống ngựa, ra lệnh cho thân binh trói mình lại.

Lại lệnh thân binh mang mình đến trước trận.

Y quỳ gối trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh, xấu hổ thỉnh tội:- Tội tướng Tiết Vạn Triệt không nhìn được thiên uy, xin được hàng.

Mong Sở Vương điện hạ chấp nhận!Dương Nguyên Khánh vội vã xuống ngựa nâng y lên, cười trấn an nói:- Nhiều năm trước, ta cùng Tiết tướng quân là bạn cũ.

Năm đó chúng ta đều dưới trướng của Thái tử.

Ngày hôm nay chúng ta lại cùng làm thần của một điện hạ.

Đây cũng là một điều thú vị trong đời.

Sau khi quay về Thái Nguyên, ta sẽ mời Tiết tướng quân uống rượu, ôn lại chuyện cũ.Trong lòng Tiết Vạn Triệt cảm kích, lần thứ hai khom lưng nói:- Ty chức nguyện vì điện hạ quên mình phục vụ!Dương Nguyên Khánh nhìn hai mươi nghìn tướng sĩ tinh nhuệ của U Châu, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Có thể thu hàng hai mươi nghìn tinh binh, so với việc đánh bại một trăm nghìn đại quân của Đậu Kiến Đức càng khiến hắn vui vẻ.La Nghệ ở huyện Lương Hương gặp quân chi viện của Tiết Vạn Quân, thấy Tiết Vạn Quân đưa ra kim tiễn lệnh, La Nghệ như gặp ngũ lôi oanh đỉnh.

Y lập tức ý thức được đã mất thành U Châu.

Đây nhất định là Hầu Mạc Trần Nghệ giả truyền mệnh lệnh của y.Trong phòng, La Nghệ chắp tay phía sau đứng ở trước cửa sổ trầm tư thật lâu.

Trong lòng vốn uể oải của y đã khôi phục lại.

Dù sao y cũng minh bạch.

Ngày này sớm muộn gì cũng tới.

Nếu không có Hầu Mạc Trần Nghệ, thì cũng có người khác bán đứng y.

Thậm chí giờ này y cũng đoán được, Tiết Vạn Triệt đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh.Chỉ là y vẫn không cam lòng.

Dương Nguyên Khánh là tổng quản Phong Châu.

Chỉ dựa vào vùng biên cương xa xôi hẻo lánh mà có thể giành được một mảng thiên địa lớn như vậy.

Mà y là tổng quản U Châu, nắm giữ Hà Bắc, khu vực chiến lược, lại lạc vào tình cảnh như bây giờ.

Điều này khiến y không thể nào tiếp nhận được.

Là do đại quân của Đậu Kiến Đức kiềm chế, là Cao Khai Đạo uy hiếp, là y không quả quyết, không đúng lúc xuất binh đả kích Lưu Vũ Chu ở Nhạn Môn Quan.

Hay là y không coi trọng mưu sĩ, bảo thủ ý kiến?

Nguyên nhân nào cũng có …La Nghệ đã biết nguyên nhân thất bại, lại càng khiến y không cam lòng.

Khát vọng trong đầu y lại trở lại.

Chỉ cần cho y một cơ hội lần nữa, y sẽ không tái phạm phải sai lầm trước kia.

Y muốn giống như Dương Nguyên Khánh, luôn có cơ hội.La Nghệ rất rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh sẽ không lại dung thứ cho y.

Tuy rằng không đến mức giết y, nhưng cả đời này y cũng không có ngày xuất đầu.

Chỉ có thể chết đi trong buồn khổ cùng rượu chè.

Cơ hội cuối cùng của y chính là Lý Đường bên kia.Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng của đại tướng tâm phúc Tôn Kiến An:- Vương gia, ty chức có việc khẩn cấp cần cầu kiến!- Vào đi!La Nghệ thở dài, chậm rãi ngồi xuống.

Tôn Kiến An bước nhanh vào phòng, quỳ xuống một gối thưa:- Bẩm báo Vương gia, Tiết Vạn Quân mượn cớ đi trinh sát, đã đem theo một trăm thân binh rời khỏi thành.

Ty chức nguyện lĩnh quân đi bắt y trở về.Mười nghìn quân đội do Tiết Vạn Quân mang đến đã bị La Nghệ cướp đi quyền khống chế.

Hiện tại trong tay bọn họ chỉ cn lại mười nghìn quân đội này.

La Nghệ làm sao có thể để Tiết Vạn Quân nắm giữ.

La Nghệ lắc đầu:- Y đi nơi nào kệ y!

Cây đổ, chim cũng nên tán.

Tôn tướng quân, ngươi có tính toán gì không?Tôn Kiến An cúi đầu nói:- Ty chức nguyện đi theo Vương gia.

Vương gia đi nơi nào, ty chức sẽ đi nơi đấy.

Tuy nhiên ty chức có kiến nghị, chúng ta nên lùi về quận Ngư Dương hoặc quận Bắc Bình.La Nghệ cười khổ một tiếng:- Hầu Mạc Trần Nghệ sẽ không có khả năng cho chúng ta cơ hội đấy.

Hẳn là y đã phái binh đi.

Hơn nữa, chạy đến quận Ngư Dương còn có ý nghĩa gì nữa.

Sớm muộn cũng nằm trong tay của Dương Nguyên Khánh.

Điều này chỉ làm bất lợi cho việc đàm phán.La Nghệ trầm tư chốc lát lại nói:- Tôn tướng quân, ta nghĩ muốn ngươi thay ta đàm phán với Dương Nguyên Khánh.

Nói cho hắn biết, ta nguyện ý tiếp thu điều kiện thứ ba của hắn.

Ta đưa cho hắn quân đội, để cho ta đem người nhà đi Trường An.

Chỉ là ta muốn tùy tùng theo ta tăng lên một chút, khoảng năm trăm người là được.- Ty chức đã hiểu.

Vậy ty chức sẽ đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh.Tôn Kiến An thi lễ, lui xuống.

Chờ y vừa đi, La Nghệ lập tức quát:- Người đâu!Vài tên thân binh đi vào, La Nghệ chỉ vào năm cái rương sắt đặt ở góc phòng, nói:- Xách nó ra ngoài, rồi bảo các huynh đệ thân binh tập trung lại đây!Năm rương sắt là thứ duy nhất La Nghệ lấy ra từ trong doanh.

Đây là số của cải cuối cùng của y.Chỉ chốc lát, một nghìn người thân binh đã đi tới trước đại viện.

Trước sau chật ních người, rất nhiều người phải đứng bên ngoài sân.

La Nghệ hít một hơi rồi nói với thân binh:- U Châu đã bại, ta dự định đến Trường An phát triển lại từ đầu.

Các vị huynh đệ đi theo ta mười năm, ngắn nhất cũng có ba bốn năm.

Ta La Nghệ không có cái gì báo đáp.

Trong năm cái rương này là năm nghìn lượng vàng, là tích súc mấy năm của ta.

Ta dự định phân chia cho các huynh đệ.

Cầm vàng về nhà mua đất đai, hoặc buôn bán.

Nếu ai nguyện theo ta thì đây là lộ phí để đi Trường An.

Đến Trường An thì các ngươi hội họp ở quán rượu Bắc Bình ở cổng chợ Lợi Nhân.

Nói thật, ta mong muốn mọi người vẫn theo ta như cũ.

Càng nhiều huynh đệ, La Nghệ ta càng thêm sức mạnh.La Nghệ mở ra năm cái rương.

Bên trong tất cả đều là vàng tươi rói.

La Nghệ nói với Giáo Úy:- Chia ra cho các huynh đệ.

Mỗi người năm lượng, hẳn là đủ.- Các vị huynh đệ nhận được vàng thì lập tức rời khỏi thị trấn, trước khi quân Tùy kéo đến.

Rất mong gặp lại mọi người ở Trường An.Hạ tuần tháng giêng của năm Kế Nghiệp thứ hai, tổng quản U Châu La Nghệ suất lĩnh mười nghìn người chính thức đầu hàng quân Tùy.

Dựa theo ước định trước đó của hai bên, Dương Nguyên Khánh sai người đến U Châu thả người nhà La Nghệ.

Sau đó phái quân đội hộ tống La Nghệ, người nhà, tùy tùng cùng năm trăm người rời khỏi Hà Bắc, đi đến Trường An.Đến tận đây, các quận Trác, Ngư Dương, Bắc Bình, An Nhạc thuộc U Châu đều đầu nhập vào lãnh thổ của triều Tùy.Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh suất ba mươi nghìn đại quân đến thành U Châu.

Cả thành U Châu đều chật ních người.

Khoảng hơn hai trăm nghìn dân quân đều ra khỏi thành nghênh tiếp Dương Nguyên Khánh trở về.

Năm đó hắn làm tổng quản U Châu, đã từng suất lĩnh quân dân chống lại nạn ôn dịch, bảo vệ tính mạng của cả thành.

Rất nhiều người lòng vẫn còn mang cảm kích với hắn.Quan trọng hơn là, quân dân U Châu đã chán ghét chiến tranh.

Từ cuối năm Đại Nghiệp thứ sáu bắt đầu chiến tranh Triều Tiên tới nay, quận Trác liên tục bị chiến tranh quấy phá.

Vô số quân đội đều đi qua đây.

Tất cả mọi người bị lăn đi lăn lại đến uể oải không chịu nổi.

Bọn họ khát vọng U Châu cũng giống như Hà Đông, phân chia quân điền, khôi phục sản xuất, trở lại cảnh sinh hoạt bình thường.

Cho nên đại quân của Dương Nguyên Khánh đến rất được mọi người hoan nghênh.Đoàn người hoan nghênh cứ thế kéo dài hơn mười dặm.

Hai bên đường đều là những nụ cười chân thành.

Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay liên tục không dứt, không ngừng có người hô lớn:- Hoan nghênh Dương tổng quản trở về!Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận được sự nhiệt tình của dân chúng U Châu, cảm nhận được sự vui mừng cùng kích động phát ra từ phế phủ của họ.

Điều này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh cực kỳ cảm động.

Hắn thấy vài người thanh niên đang đỡ lấy một ông lão râu tóc trắng xóa tới nghênh tiếp.

Ông lão giơ lên hai cánh tay khô héo ôm hướng hắn ôm thành quyền.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt.Cách thành còn năm dặm, Hầu Mạc Trần Nghệ mang theo hơn mười người tướng lĩnh đến tham kiến.

Bọn họ cùng nhau quỳ gối xuống, ôm quyền nói:- Tham kiến Sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh vội vã xoay người xuống ngựa, nâng Hầu Mạc Trần Nghệ dậy, nhẹ nhàng đấm vào vai y cười:- Qua nhiều năm như vậy, cũng không viết một bức thư cho ta!Hầu Mạc Trần Nghệ cười khổ một tiếng nói:- Năm đó từ biệt, ta đã cho rằng rất khó gặp lại tổng quản, không nghĩ tới, ài!- Không nghĩ tới ta còn trở về, đúng không?Dương Nguyên Khánh ha ha cười, lại nói với chúng tướng:- Các vị tướng quân, xin đứng lên.

Các ngươi lòng mang trung nghĩa, không quên Đại Tùy.

Ta Dương Nguyên Khánh tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi, xin mọi người yên tâm!Chúng tướng đại hỉ, cùng nhau hô to:- Nguyện vì Sở Vương điện hạ hiệu lực!Dương Nguyên Khánh cười cười.

Rất nhiều chuyện không cần phải nói ra.

Những tướng lĩnh này đều rõ ràng, bọn họ cũng không phải vì hoàng đế Đại Tùy mà cống hiến, mà là vì bản thân mình hiệu lực.Lúc này, Tư Mã Ôn Ngạn Bác dẫn theo hai mươi mấy vị quan văn đến bái kiến.

Thái Thú quận Trác vẫn là do La Nghệ kiêm nhiệm.

Mà Trường Sử là Tiết Vạn Quân.

Bọn họ trên danh nghĩa đều là quản lý chính vụ, nhưng trên thực tế chính vụ của quận Trác đều do Ôn Ngạn Bác phụ trách.

Mọi người tiến lên thi lễ:- Tham kiến Sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh vội vàng hoàn lễ.

Hắn lại cười nói với Ôn Ngạn Bác:- Ôn Tư Mã không cùng La Nghệ đi Trường An, đây là việc ta vui mừng nhất.Ôn Ngạn Bác mỉm cười:- Ty chức đã nói qua với điện hạ, nếu như ti chức có thể một lần nữa lựa chọn, ti chức nhất định sẽ thuần phục triều Tùy.

Ngày hôm nay, ti chức đã thực hiện được lời hứa.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ôn Tư Mã nói đúng.

Từ nay trở đi, sẽ do Tư Mã đảm nhiệm Thái Thú quận Trác.

Mong rằng Tư Mã nhanh chóng ổn định lại dân tâm quận Trác.Chiếm được U Châu, quân đội được ba ngày nghỉ ngơi và chữa trị.

Dương Nguyên Khánh bận rộn vô cùng.

Phải trấn an quân tâm, hội kiến quan viên, kiểm kê vật tư.

Hắn chính thức đề nhiệm Hầu Mạc Trần Nghệ làm tổng quản U Châu, đồng thời cho Dương Gia Thần làm phó tổng quản.Tuy rằng Dương Nguyên Khánh đã quyết định Hầu Mạc Trần Nghệ đảm nhiệm tổng quản U Châu, nhưng cũng không phải đem quân U Châu giao cho y là xong việc.

Mà còn rất nhiều việc phải làm.

Chủ yếu là đảm bảo tướng sĩ trung thành.

Dựa theo nguyên tắc tách rời binh và tướng, quân U Châu được điều đến Hà Đông.

Mà quân Hà Đông thì lại trấn thủ U Châu.

Hơn nữa, tổng binh lực cũng sẽ cắt giảm thành hai mươi nghìn người.Thành U Châu chỉ là cách xưng hô của quân đội, tên hành chính của nó là huyện Kế, là tòa thành trì lớn nhất của khu Hà Bắc.

Quy mô tương đương với Thái Nguyên.

Chiều dài hơn ba mươi dặm, thành cao mà dày rộng.

Nhân khẩu thường sông ở đây không đến hai trăm nghìn người.

Nhưng bởi vì chiến tranh liên miên, rất nhiều dân chúng quận Trác đều tràn vào thành U Châu.

Khiến cư dân thực tế trong thành là trên bốn trăm nghìn.

Bên trong thành cực kỳ sơ xác.

Hơn nữa do đồng ruộng bỏ hoang, phần lớn dân chúng đều dựa vào quan phủ cho cháo mà sống.Giống như thành Thái Nguyên, thành U Châu cũng có một tòa nội thành, nằm ở góc phía Đông Bắc.

Diện tích mấy trăm mẫu, do năm mươi cái kho lớn tạo thành.

Năm đó, Dương Quảng vì đánh Triều Tiên mà tích trữ rất nhiều lương thảo ở quận Trác.

Về sau hơn phân nửa rơi vào tay La Nghệ.

Y đem những vật tư này toàn bộ chuyển vào trong thành coi giữ.Dương Nguyên Khánh đang cùng Trưởng Sử quận Trác tân nhậm Lô Chiêu đi thị sát thành.

Lô Chiêu là tam đệ của Lô Sở.

Sau khi Lô Sở bị Vương Thế Sung giết ở Lạc Dương, Phạm Dương Lô thị liền do nhị đệ Lô Dự đảm nhiệm gia chủ.

Lô Dự cũng là bào huynh của Lô Chiêu.

Lô Chiêu còn có một người em tên là Lô Sách, hiện tại ở Thái Nguyên đảm nhiệm chức Thái Phủ Tự Thiếu Khanh.Lô Chiêu năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy, ánh mắt sáng rất có thần.

Ông ta là một quan viên rất khôn khéo và có năng lực, từ năm Đại Nghiệp thứ sáu đã ra đảm nhiệm Tư Mã quận Trác, năm Đại Nghiệp thứ chín thăng lên làm Trưởng sử.

Mấy tháng trước, bởi vì Lô Sách dẫn tộc nhân đi Thái Nguyên tham gia khoa cử, hơn nữa Lô Sách vẫn đang làm quan ở triều Tùy, việc này đã chọc giận La Nghệ, khiến Lô Chiêu bị miễn chức.

Sau khi Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh được thành U Châu, đã bổ nhiệm lại chức Trưởng sử quận Trác cho Lô Chiêu.Thời gian Dương Nguyên Khánh làm tổng quản U Châu, thường cùng Lô Chiêu qua lại.

Cho nên bọn họ rất thân thiết.

Lô Chiêu dẫn Dương Nguyên Khánh đi đến cửa lớn của nội thành.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 694 : Phạm Dương Lô ThịNguồn: Mê truyệnPhía trước là một con đường, hai bên phân bố hơn mười tòa cái kho lớn.

Những nhà kho này là do La Nghệ sửa chữa.

Dương Nguyên Khánh chưa thấy qua, nhưng hắn phát hiện một hiện tượng thú vị.

Bên trái nhà kho đều có đỉnh nhọn, mà nhà kho bên phải lại có đỉnh bằng.

Không biết sao phải phân biệt vậy?Lô Chiêu cười giới thiệu cho hắn:- Điện hạ, toàn nhà kho trong thành này là do ty chức sửa chữa.

Nửa bên trái là cất giữ lương thảo.

Mà nửa bên phải là cất giữ quân tư.

Xây như vậy để có thể dễ phân biệt.Dương Nguyên Khánh gật đầu, cách xây dựng này tốt hơn các nhà kho ở cung Tấn Dương.

Nhà kho trong cung Tấn Dương toàn bộ chỉ làm cùng một loại, hơn nữa vật tư và lương thực lẫn lộn.

Tuy nhiên, hắn phát hiện ku nhà kho trong thành này không có kênh đào.

Như vậy việc vận chuyển có lẽ bất tiện.- Vì sao nhà kho trong thương không mở một kênh đào?Lô Chiêu thở dài nói:- Vốn là định xây một cái kênh đào nối thẳng kênh Vĩnh Tế, cũng không phải phiền phức.

Nhưng La tổng quản không đồng ý.

Y nói kênh đào sẽ trở thành lỗ thủng phòng ngự U Châu.- Nên xây một cái!Dương Nguyên Khánh nói:- Xây một cái kênh đào, sẽ dễ dàng cho việc vận chuyển vật tư.

Giúp cho vật tư của Thái Nguyên có thể theo đường thủy đi vào thành U Châu.- Nếu điện hạ đã phân phó, ty chức sẽ mau chóng an bài nhân lực.

Điện hạ mời!Bọn họ đi vào nhà kho lúa.

Không gian trong nhà kho rất, trong nhà kho có thông gió nên khá khô ráo.

Từng túi từng túi lương thực được sắp xếp chỉnh tề.

Bằng trực giác, Dương Nguyên Khánh cảm thấy nhà kho này chí ít có ba mươi nghìn thạch lương thực.

Hắn nhìn nước sơn trên một bao tải, có viết năm Đại Nghiệp thứ sáu, không khỏi sửng sốt, nói:- Chỗ lương thực này đều là từ năm Đại Nghiệp thứ sáu à?- Không!

Không!

Lương thực từ năm Đại Nghiệp thứ sáu làm sao còn có thể giữ được lâu như thế.

Đây đều là lương thực từ năm Đại Nghiệp thứ mười.

Là từ lần thứ ba đánh TrTiền từ nhà kho Lạc Khẩu vận chuyển đến.

Trên túi viết năm Đại Nghiệp thứ sáu, trên thực tế đều không phải.

Tuy nhiên chỗ lương thực này đã giữ được ba năm rồi, không ít bao đã mục nát, phải mau chóng xử lý.Dương Nguyên Khánh đi dạo một vòng nhà kho, lại hỏi:- Ta thấy báo cáo của Ôn Thái Thú, nói tồn lương của U Châu còn có hơn ba trăm nghìn thạch.

Xác thực còn nhiều như vậy không?Lô Chiêu cười gật đầu:- Chuẩn xác mà nói, còn có ba trăm bốn mươi năm nghìn thạch.

Nguyên bản có sáu trăm nghìn, nhưng hai năm nay đã tiêu hao gần nửa.- Vậy còn lại bao nhiêu cuộn vải?- Vải còn không ít, khoảng bảy trăm ngàn cuốn.Dương Nguyên Khánh suy tư trong chốc lát rồi nói:- Phàm là cư dân quận Trác, mỗi người được phát một cuộn vải, năm đấu lương thực, một đấu muối, coi như là lễ gặp mặt của ta.

Mặt khác cày bừa vụ xuân nhanh đến rồi, quan phủ phải nắm chặt thời gian này an bài cày cấy.

Quân điền mở rộng phỏng chừng không kịp rồi.

Cho nên một bên cày cấy, một bên đo đạc ruộng đồng.

Cụ thể làm như thế nào, triều đình sẽ phái người giúp đỡ các ngươi.

Nếu như nhân thủ không đủ thì bảo quân đội hỗ trợ.

Nói tóm lại, không thể làm lỡ cày bừa vụ xuân.- Tỵ chức minh bạch, ngay ngày hôm nay sẽ chuẩn bị cùng Ôn Thái Thú thương lượng việc này.Bọn họ đi ra khỏi nhà kho, Lô Chiêu lại chỉ vào một nhà kho khác nói:- Ty chức đưa điện hạ đi xem kho vũ khí a!Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời, đã nhanh buổi trưa.

Hắn liền lắc đầu nói:- Kế hoạch hôm nay là đi quận Bắc Bình.

Giờ không đi thì chậm mất.

Chờ ta quay lại thì xem kho vũ khí.

Vốn định đi thăm hỏi gia tộc Lô thị của ngươi, nhưng sự tình còn nhiều lắm.

Chờ ta trở lại ta sẽ cùng gia chủ các ngươi nói chuyện.Lô Chiêu thật sâu thi lễ:- Cửa lớn của Lô gia luôn mở rộng đón chào điện hạ.Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, hướng bên ngoài đi.

Đi được vài chục bước, hắn lại dừng ngựa chiến lại, quay đầu thở dài:- Vốn một trong điều kiện mà ta cùng Vương Thế Sung đạt thành là thả Lô Sở đến Thái Nguyên.

Không ngờ kỳ thực ta chuẩn bị dùng Lô Sở làm vị tướng quốc thứ sáu, thật là khiến người ta tiếc nuối!Nói xong, hắn nhìn thật sâu vào Lô Chiêu, rồi mới thúc ngựa chạy đi.Lô Chiêu kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa.

Trong lòng đang suy nghĩ cẩn thận những lời của Dương Nguyên Khánh.Thiên hạ có Năm họ Bảy vọng, Phạm Dương Lô gia cũng nằm trong số đó, là một trong ba đại danh môn của Hà Bắc.

Danh tiếng ngang bằng Bác Lăng Thôi Thị cùng Thanh Hà Thôi thị.

Danh vọng của Lô gia chủ yếu từ các môn sinh cùng đệ tử trải dài khắp các quận Hà Bắc.

Thậm chí ngay cả tội phạm Lư Minh Nguyện cũng là đệ tử của Lô gia, chỉ là Lô gia không thừa nhận mà thôi.Trong trung ương của triều đình, Tướng quốc Lô Sở không thể nghi ngờ là nhân vật chói mắt nhất của Lô gia.

Đồng thời, ông ta cũng là gia chủ của Lô thị.

Ông ta bị giết ở Lạc Dương, không thể nghi ngờ là mang đến cho Lô gia đả kích rất nặng.Giống như Văn Hỉ Bùi thị, nguyên quán của Phạm Dương Lô thị cũng không phải ở trong thành U Châu, mà là ở thôn Lô Gia ở phía Đông thành U Châu.

Do chiến loạn mà nhập cư vào thành U Châu.

Hơn ba trăm đệ tử Lô thị cùng vợ con, tổng cộng sáu trăm người đang sinh sống ở tòa nhà rộng lớn hơn tám mươi mẫu.

Quan hệ giữa các chi khá thân mật.

Nhưng việc phân chia đẳng cấp cũng khá nghiêm ngặt.

Bảy chi của Lô thị, mỗi chi có một gã trưởng giả, cấu thành hội nghị gia tộc.

Tất cả sự vụ của gia tộc đều do hội nghị gia tộc quyết định.Nhưng trên thực tế, quyền lực chủ yếu của gia tộc Lô thị đều nắm trong tay bốn huynh đệ của chi chính.

Gia chủ Lô Sở, Nhị đệ Lô Dự, Tam đệ Lô Chiêu, Tứ đệ Lô Sách.

Trong bốn huynh đệ, Lô Sở làm Tể tướng, những sự vụ cụ thể đều do Lô Dự phụ trách.

L Chiêu là quan địa phương, Lô Sách là sở hữu tài sản gia tộc.

Nhưng từ sau khi tân Tùy được thành lập, số phận của Lô gia cũng dần dần được cải biến.

Đầu tiên là Lô Sách được phong làm Thái Phủ Tự Thiếu Khanh, mà hai gã đệ tử của Lô gia thi đỗ khoa cử, đang ở Hà Đông làm quan.Tiếp đó là Lô Sở bị giết ở Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh phát động chiến dịch Hà Bắc.

Biến hóa liên tục khiến Lô gia nhất thời gặp khó khăn.

Nhưng dù sao Lô gia cũng là một trong những danh môn vọng tộc cho nên Lô gia không có hoảng loạn.

Mà là dùng một thái độ thản nhiên đối mặt với biến đổi phía trước.Vào buổi trưa, một chiếc xe ngựa đứng ở phía Nam của Lô phủ.

Lô Chiêu chui ra từ xe ngựa, vội vàng đi vào trong phủ.Hiện nay tân gia chủ của Lô thị là Lô Dự.

Cũng là em của Lô Sở.

Tuy rằng ông ta không phải trưởng giả trong gia tộc, bối phận cũng không cao.

Nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều nắm giữ quyền to của gia tộc.

Huynh trưởng chết, ông ta liền thuận lý thành chương trở thành gia chủ Lô gia.Lô Dự tuổi không đến năm mươi.

Dáng người hơi ục ịch, da ngăm đen, thích híp mắt suy nghĩ.

Ngoại hình tuy không dễ nhìn, nhưng không trở ngại danh vọng của ông ta trong gia tộc.

Ông ta từng đảm nhiệm Thái Thú quận Lương.

Năm Đại Nghiệp thứ chín, do Dương Huyền Cảm tạo phản mà bị bãi chức.

Đến hiện tại vẫn không tái nhập quan trường.

Đậu Kiến Đức từng mời ông ta làm Tể tướng, nhưng bị ông ta khéo léo từ chối.Dương Nguyên Khánh tiến vào chiếm giữ thành U Châu được ba ngày, danh môn thân sĩ đến bái phỏng kéo dài không dứt.

Duy chỉ có Lô Dự án binh bất động.

Ông ta không nóng nảy bởi ông ta biết Dương Nguyên Khánh không sớm thì muộn sẽ đến bái phỏng mình.

Đây là một loại tự tin, đồng thời cũng là thể hiện sự thanh cao của Lô gia.Lô Dự đang ngồi trong phòng đọc sách.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã:- Nhị ca, đệ có thể vào không?Là tiếng của tam đệ Lô Chiêu.- Vào đi!Lô Dự buông sách xuống.

Ông ta biết tam đệ hai ngày nay rất bận rộn.

Mỗi ngày đều đến khuya mới có thể trở về.

Vậy mà hôm nay lại về từ trưa, hơn nữa lại vội vàng như vậy chắc hẳn có chuyện gì xảy ra.

Trực giác nói cho Lô Dự, hẳn là có liên quan đến Dương Nguyên Khánh.Cửa mở, Lô Chiêu bước nhanh đến, khom người thi lễ:- Nhị ca, đệ có việc muốn nói.- Ngồi đi.Lô Dự bảo tam đệ ngồi xuống, rót cho y một chén trà nóng, híp mắt cười:- Đừng nóng vội, chậm rãi nói.Lô Chiêu nâng cốc trà lên nói:- Sáng hôm nay đệ cùng Sở Vương điện hạ đi thị sát nhà kho.

Điện hạ nói với đệ vài câu, đệ nghĩ là một loại ám chỉ.- Điện hạ nói gì đó.Lô Dự chậm rì rì hỏi.- Điện hạ nói dự định cho đại ca đến Thái Nguyên làm vị tướng quốc thứ sáu của Lô gia.

Vốn đã cùng Vương Thế Sung đạt thành hiệp nghị.

Không ngờ đại ca lại ra đi, điện hạ cảm thấy đáng tiếc.- Ừ!

Đệ nghĩ vài câu này ám chỉ điều gì?Lô Dự cười cười, thản nhiên hỏi.- Nhị ca không thấy điện hạ nói vị tướng quốc thứ sáu rất có thâm ý sao?

Điện hạ vì sao lại nói riêng cho đệ biết?

Nếu như bởi vì đại ca ở Lạc Dương làm Tể tướng, ngài sẽ không nhắc lại việc này.

Nếu ngài ấy đề lên việc này tại U Châu, thì có ý nghĩa.

Bởi vì gia tộc Lô thị, nên mới muốn cho đại ca làm vị tể tướng thứ sau.

Ngài ấy cũng không phải chỉ đại ca, mà là chỉ gia tộc Lô thị.Lô Dự trầm mặc.

Ông ta đương nhiên minh bạch, Dương Nguyên Khánh nói là một loại ám chỉ.

Từ việc này nói lên rằng, hắn rất lưu ý thế lực gia tộc.

Bùi, Thôi, Đỗ, Vương, đều là danh môn sĩ tộc.

Lẽ nào Dương Nguyên Khánh muốn cho Lô gia làm vị tướng quốc thứ sáu?Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 695 : Nơi đóng thuyền ở Bắc BìnhNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của một ngàn kỵ binh, một đường chạy về hướng tây, vứt bỏ hoàng hôn và cầu phao ra xa dần ở phía sau.

Khi chào đón ánh sáng mặt trời thứ hai, hắn đã đến huyện Lô Long.

Nhìn ra xa mấy dặm, ánh bình minh đã nhuộm đỏ cả thị trấn, khiến khu thị trấn cũ xưa này được đắm mình trong vầng sáng tuyệt đẹp.Đốc quân Bắc Bình là Đổng Hi ra khỏi thành năm dặm nghênh đón.

Ông ta không nén nổi xúc động trong lòng, xoay người xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, khóc nói:- Giáp Thất tham kiến Thiếu chủ nhân!Giáp Thất là số hiệu năm đó Dương Tố cấp cho ông ta, nhoáng cái đã hai mươi năm trôi qua.

Ông ta đã từ một gia tướng trẻ tuổi dần dần trở thành một đại tướng trấn giữ quân một phương.

Tấm trung thành đã qua sự khảo nghiệm của năm tháng này đã khiến Dương Nguyên Khánh rất cảm động.

Hắn xoay người xuống ngựa đỡ ông ta đứng dậy:- Mỗi người các vị đều có một kết quả tốt, đây chính là chuyện tổ phụ thấy yên vui nhất.Đổng Hi lau nước mắt, nhìn Dương Nguyên Khánh.

Thấy hắn tướng mạo thành thục, trong ánh mắt chứa đầy sự tự tin và lãnh đạm, toàn thân có một loại khí chất không cần tức giận cũng lộ ra vẻ uy nghiêm.

Ông ta nhịn không nổi, cảm khái nói:- Năm đó khi ty chức rời khỏi công tử, công tử chỉ mới sáu tuổi.

Bây giờ công tử đã là hào kiệt thực sự trong muôn người, lão chủ nhân nếu còn sống, không biết sẽ vui mừng cỡ nào.Dương Nguyên Khánh mỉm cười, vỗ vỗ vai ông ta:- Không nói cái này nữa, nói tình hình của Cao Khai Đạo đi.- Công tử muốn động thủ với Cao Khai Đạo sao?- Cái đó cũng chưa chắc, chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình hình của y.Dương Nguyên Khánh một đường tiến vào thị trấn.

So với U Châu, nội thành huyện Lô Long có vẻ cũ nát và nghèo khổ, thành trì nhỏ hẹp, phỏng chừng nhân khẩu không đến nghìn hộ.

Đường phố vắng vẻ, nơi nơi đều là những căn nhà thấp bé, con đường nhấp nhô, từng đám trẻ nhỏ mặt mày xanh xao vây lấy bọn họ.- Khi Cao Khai Đạo rút quân đã mang theo gần một nửa nhân khẩu của huyện, quan viên cũng đưa đi toàn bộ, chỉ còn lại mấy ngàn lão già ốm yếu, trẻ con và phụ nữ.

Lương thực đã cạn kiệt, may mà chúng ta đến đúng lúc, không thì hậu quả khó mà lường được.Đổng Hi thở dài, trong lòng chất đầy hận với Cao Khai Đạo.

Vợ của ông chính là người huyện Lô Long, em vợ bị Cao Khai Đạo cưỡng ép tòng quân, đã bị đưa đi Liêu Đông.

Ông ta mong muốn ngày mai sẽ phát động chiến dịch đối với Cao Khai Đạo, nhưng ông ta cũng biết, Thiếu chủ nhân trong lòng sớm đã có kế hoạch.Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay đầu lại nói với Ký thất Tham quân Bùi Thanh Tùng:- Lập tức đưa thư tới thành Thái Nguyên, mệnh Tử Vi các lập tức phái tân Huyện lệnh Lô Long, Thái thú quận Bắc Bình có thể điều Trưởng sử quận Nhạn Môn Lưu Tử Quý đảm nhiệm, Nhạc Bình lệnh Cao Trứ Văn ra đảm nhiệm Trưởng sử, Vĩnh Yên do Triệu Quỳnh ra đảm nhiệm Tư mã.

Ngoài ra tiếp tục mệnh Ôn Ngạn Bác nhanh chóng điều năm mươi ngàn thạch lương thực đến quận Bắc Bình.Bùi Thanh Tùng từ trên lưng ngựa khom người nói:- Ti chức lập tức đi viết!Đoàn người đi tới huyện nha.

Dương Nguyên Khánh ngồi ở nội đường huyện nha, hai binh sĩ mang một tấm bản đồ đến, treo trên giá gỗ.

Đây là bản đồ của quận Bắc Bình và Liêu Đông.

Đổng Hi nhặt cây gỗ lên, chỉ vào Lâm Du Quan và nói với Dương Nguyên Khánh:- Đây chính là Lâm Du Quan.

Một thuộc hạ của ti chức cải trang làm người hái thuốc, vượt qua Yên Sơn đã đến phía sau Lâm Du Quan.

Phát hiện Cao Khai Đạo ở phía sau quan ải có mười ngàn người đóng quân, hơn nữa triệu tập trên chục ngàn thợ thủ công, đang tạc đá sửa thànhLâm Du Quan cũng không phải là Sơn Hải Quan sau này.

Về phía nam một chút, vì gần sát với Du Thủy mà có tiếng, phía bắc chính là một nhanh núi Yên Sơn.

Lâm Du Quan trấn giữ cửa ải qua núi, cũng là một nơi có địa thế hiểm yếu.

Vào năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Nguyên Khánh cũng đã từng đóng quân gần một tháng ở Lâm Du Quan, nên vô cùng hiểu rõ về địa hình nơi này.Nhưng lần này hắn đến quận Bắc Bình cũng không phải vì Lâm Du Quan, cũng không phải tấn công Cao Khai Đạo.

Bây giờ hắn tạm thời vẫn chưa suy xét đến Liêu Đông.

Hắn muốn tập trung tinh lực chiếm lấy Hà Bắc, đối phó với Đậu Kiến Đức, đây mới là kẻ địch chính của hắn.Dương Nguyên Khánh đi tới trước bản đồ, tỉ mỉ nhìn trong chốc lát rồi hỏi:- Nơi mà năm đó Nguyên Hoằng Tự đóng thuyền, trên bản đồ có không?Đổng Hi gãi gãi đầu nói:- Công tử, nơi Nguyên Hoằng Tự đóng thuyền ở cửa sông Nhu.Huyện Lô Long nằm sát với sông Nhu.

Dương Nguyên Khánh men theo sông Nhu trên bản đồ hướng về phía nam, rất nhanh đã tìm thấy cửa sông Nhu.

Nhìn từ trên bản đồ, cách huyện Lô Long khoảng chừng trăm dặm.- Có đường đi tới đó không?- Năm đó đặc biệt thi công một quan đạo, nhưng nhiều năm không có ai đi, phỏng chừng đã bỏ hoang rồi.Dương Nguyên Khánh lập tức nói với mọi người:- Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát!Ra khỏi huyện Lô Long, men theo sông Nhu đi về hướng đông nam, có một quan đạo năm đó tổng quản U Châu Nguyên Hoằng Tự đã thi công.

Quan đạo được đầm rất chắc và bằng phẳng, tuy nhiều năm không sử dụng, nhưng trên mặt đường vẫn không có một ngọn cỏ nào mọc lên.

Hơn ngàn kỵ binh đã ra khỏi thành, dọc theo quan đạo này lao nhanh về hướng đông nam.Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh đã suất lĩnh thân binh đến cửa sông Nhu.

Từ xa hắn đã thấy mười mấy cái kho rất lớn, giống như mười mấy người khổng lồ đứng sừng sững, hiên ngang đứng trên bờ đón gió biển.Phần cuối quan đạo là một khu đất trống trải được vây quanh bởi tường cao, những cái kho kia chính là nằm ở bên trong bức tường vây này.

Bởi vùng lân cận trong vòng mấy chục dặm hoang tàn vắng vẻ, tường vây cũng không bị phá hỏng, cánh sửa sắt lớn đã bị rỉ sét loang lổ ngăn lối đi của bọn họ.Mười mấy thân binh tiến lên phá cửa sắt, mọi người xông vào nơi hoang tàn đã bị bao quanh bởi tường cao.

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.

Xa xa là biển rộng mênh mông, mà bên bờ dài tít tắp là mấy trăm chiếc thuyền cỡ lớn đang bỏ neo, đều là thuyền đi biển loại năm nghìn thạch, nhưng phần lớn đều không nhìn thấy cột buồm.

Điều đó nói lên những chiếc thuyền này vẫn chưa được làm xong.Dương Nguyên Khánh híp mắt lại.

Năm đó hắn đã từng nghe Thôi Hoằng Thăng nói qua, nơi đóng thuyền ở quận Bắc Bình, còn có mấy trăm chiếc thuyền biển lớn chưa hoàn thành, là tổng quản U Châu Nguyên Hoằng Tự năm đó phụng chỉ thi công, nhưng về sau Nguyên Hoằng Tự bị điều đi, việc đóng thuyền cũng đã dừng lại.

Dương Nguyên Khánh không có thời gian qua đây thị sát, cứ thế cho đến hôm nay, thời gian đã gần sáu năm, hắn mới lần đầu tiên đến khu vực đóng thuyền thuộc U Châu này.Tuy quân Tùy có trên chục nghìn chiếc thuyền lớn nhỏ, nhưng những chiếc thuyền đó chỉ có thể đi lại trên sông, chứ không thể ra biển.

Muốn ra biển vượt sang Triều Tiên, cần phải đóng loại thuyền biển cỡ lớn, mới có thể chống chọi được sóng gió trên biển.Dương Nguyên Khánh lại không khỏi nghĩ tới đại tướng Thủy quân Lai Hộ Nhi.

Hồi đó khi Dương Quảng chết ở Dương Châu, y đang phụng chỉ đóng thuyền ở quận Đan Dương, về sau nghe nói đã đầu hàng Tiêu Tiển, trở thành Đại đô đốc Thủy quân của Tiêu Tiển.

Điều này khiến hắn có chút tiếc nuối, hắn đang thiếu đại tướng thống lĩnh Thủy quân.- Khởi bẩm tổng quản, chúng tôi đã tìm thấy không ít người sống ở nơi này.Một tên thân binh chạy lên báo cáo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh thấy bọn binh lính dẫn tới hai mươi người, có nam có nữ, phía sau còn có một đám trẻ nhỏ.

Tất cả mọi người đều sợ hãi rụt rè, trong đôi mắt chứa đầy sự hoảng hốt.Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy có chút kỳ quái.

Nơi đóng thuyền đã bỏ hoang bao năm không ngờ vẫn còn có người sinh sống.

Hắn tiến lên trước hỏi đám người này:- Các ngươi là người thế nào?Tất cả mọi người sợ đến mức quỳ xuống, lắp bắp giải thích.

Phần lớn đều nói giọng quận Tề, nói cả nửa buổi, Dương Nguyên Khánh mới đại khái nghe hiểu được ý của bọn họ.

Bọn họ đều là người quận Đông Lai, vốn là thợ đóng thuyền ở đây, sau khi việc đóng thuyền dừng lại và giải tán, bọn họ quay trở về quê nhà ở quận Đông Lai.

Nhưng bên đó loạn phỉ hoành hành, bọn họ lại chạy quay lại nói đóng thuyền này, ở đây trồng lúa trồng rau, trong kho có vải may quần áo.

Mấy chục người bọn họ đã coi nơi này là nhà và đã sống ở đây được năm sáu năm rồi.Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, phân phó thân binh:- Thả hết bọn họ đi, tìm hai người dẫn đầu nói chuyện với ta.Bọn lính tìm được một gian nhà sạch sẽ, mang lên một chiếc ghế.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, thân binh dẫn hai người đàn ông trung niên lên.

Hai người nơm nớp lo sợ quỳ trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ thân thể cường tráng, thịt bắp rắn chắc, nhìn ra được là người làm lụng vất vả để sinh sống, bèn cười cười và nhẹ giọng nói:- Các ngươi tên gì, cũng là người quận Đông Lai sao?Một gã hơi lớn tuổi một chút nói:- Hồi bẩm tướng quân, hai người tiểu dân chúng tôi là huynh đệ.

Tiểu dân tên là Trương Long, đệ ấy là Trương Hổ, đều là người huyện Hoàng quận Đông Lai, tổ tiên sinh sống bằng nghề đóng thuyền.Dương Nguyên Khánh lại chỉ tới mấy trăm chiếc thuyền lớn bên bờ biển, hỏi bọn họ:- Những chiếc thuyền kia hình như đều chưa làm xong, còn có thể sửa chữa lại không?Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 696 : Đậu Kiến Đức cầu hòaNguồn: Mê truyện- Hoàn toàn có thể sửa chữa.

Chúng tôi rất hay lên đó, thuyền rất chắc chắn, chỉ cần có đủ vật liệu và thợ đóng thuyền, mấy tháng là có thể sữa chữa và đóng xong.

Bản thân chúng tôi đã sửa lại một chiếc, thường xuyên lái ra biển đánh bắt cá.Dương Nguyên Khánh sở dĩ hỏi bọn họ, là bởi vì vùng U Châu thợ đóng thuyền không nhiều, mà thợ thủ công của hắn phần lớn không có kinh nghiệm đóng thuyền.

Hắn cần lượng lớn thợ thủ công có thể đóng thuyền biển.

Năm đó Nguyên Hoằng Tự đã chiêu mộ ba nghìn thợ đóng thuyền từ quận Đông Lai.

Những người thợ đóng thuyền của quận Đông Lai này khiến hắn đã có ý tưởng.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu hỏi:- Các ngươi gần đây có về quê không?- Hồi bẩm tướng quân, mùa thu năm ngoái chúng tôi có về quê tảo mộ cho phụ mẫu.- Vậy quê các ngươi còn có thợ đóng thuyền không?

Ý ta nói là thợ đóng thuyền biển.Hai huynh đệ bọn họ nhìn nhau, cùng gật đầu:- Thật ra còn nhiều, nhưng bây giờ không còn ai làm nghề đóng thuyền, mọi người đều đổi nghề rồi.

Trồng trọt, làm chút buôn bán nhỏ.

Bên đó Từ Nguyên Lãng thuế má trầm trọng, ngày tháng của mọi người đều trải qua rất khó khăn.Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát, chỉ vào mình hỏi:- Các người có biết ta là ai không?Hai huynh đệ khiếp đảm lắc đầu, Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Nghe nói qua Dương Nguyên Khánh chưa?

Ta chính là người đó!Cái tên Dương Nguyên Khánh, thiên hạ ai không biết.

Hai người nghe nói tướng quân trước mặt chính là Sở vương Dương Nguyên Khánh danh tiếng lừng lẫy, sợ tới mức cúi lạy dập đầu:- Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin Sở vương điện hạ thứ tội.Dương Nguyên Khánh khoát tay ngăn bọn họ lại:- Ta cũng không phải muốn hù dọa các ngươi, chỉ là muốn lấy thân phận Sở vương nói cho các ngươi biết, ta dự định chiêu mộ lượng lớn thợ đóng thuyền ở quận Đông Lai tới đây đóng thuyền, cấp cho tiền lương hậu đãi nhất.

Mỗi tháng ta có thể cấp cho mỗi thợ đóng thuyền năm mươi xâu tiền, một thạch gạo.

Hai huynh đệ các ngươi thay ta đi chiêu mộ thợ đóng thuyền, cứ tìm được một người, ta sẽ thưởng cho các ngươi một lượng bạc.

Tương lai ta còn có thể để các ngươi làm quan, thế nào, làm không?Trước những hứa hẹn lợi ích của kẻ bề trên, hai huynh đệ bọn họ mắt đều sáng lên.

Điều này với bọn họ rất dễ dàng, bọn họ đã sửa chữa một chiếc thuyền lớn, có thể trực tiếp lái thuyền vượt biển đi chiêu mộ nhân công.

Càng quan trọng hơn là, đối phương đường đường là Sở vương, sẽ không thất tín với đám tiểu dân bọn họ.

Bọn họ cùng nhau gật đầu:- Ngày mai bọn tiểu dân sẽ về quê, chiêu mộ thợ đóng thuyền cho điện hạ.

Chí ít bọn tiểu dân nắm chắc một ngàn người.- Tốt, vậy chúng ta quyết định như vậy nhé.Từ quận Bắc Bình quay về, Dương Nguyên Khánh lại thị sát quận An Lạc và quận Ngư Dương, an ủi các quan viên bên đó, giải quyết những khó khăn trrước mặt cho họ, khi trở về tới quận Trác thì đã là đầu xuân tháng hai.

Tuy vẫn còn cái lạnh của đầu xuân, nhưng không khí cũng đã có chút ấm áp hơn.

Trên những cành liễu đã xuất hiện màu sắc xanh tươi, từng rặng hoa xuân vàng óng ánh ở ngoài ruộng bay phất phơ trong gió, mai cũng đã nở hoa, thành những mảng đỏ tươi giữa tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.Sáng sớm ngày thứ hai sau khi trở về, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ tống của hàng trăm thân binh đã về tới Lô phủ, hắn xoay người nhảy xuống ngựa.

Trước của phủ, mười mấy vị cao niên của Lô Gia đã đợi từ sớm, cùng bước lên, người đứng đầu chính là gia chủ Lô Dự.Lô Dự trong lòng có vẻ đắc ý.

Ngày thứ hai sau khi trở về, Dương Nguyên Khánh đã đến thăm Lô Gia, đủ thấy hắn rất coi trọng Lô Gia.

Lô Dự bước lên hành lễ.- Điện hạ viếng thăm, đây là vinh hạnh cho Lô Gia.

Cũng mong điện hạ lượng thứ vì sự nghênh đón không chu đáo của Lô Dự.Lời nói của Lô dự có hai ý nghĩa, cũng cáo lỗi vì bản thân không đến thăm Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh lần dầu gặp Lô Dự, thấy ông ta và Lô Chiêu tuy là huynh đệ nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không giống nhau.

Lô Chiêu có vẻ ngoài quắc thước, cao gầy, khí chất sang trọng, còn Lô Dự lại có vẻ ngoài thấp bé, dung mạo xấu xí.

Tướng mạo Lô dự khiến hắn có chút thất vọng, nhưng vẻ mặt hắn không thể hiện ra, cũng chắp tay đáp lễ:- Nguyên Khánh nên sớm đến thăm Lô Gia, nhưng vì công việc bận rộn nên lùi mãi tới hôm nay.

Mong gia chủ thứ lỗi.- Đâu có, đâu có.

Lô Gia không dám.

Mời điện hạ vào trong phủ nói chuyện.- Xin mời Gia chủ.Hai người nói vài câu.

Dương Nguyên Khánh dưới sự chỉ dẫn của Lô Dự đã bước vào chính đường của Lô phủ - Phạm Dương đường.

Đây là nơi Lô Gia tổ chức những hoạt động trọng đại.

Một năm cũng khó tổ chức một lần, như việc tiếp khách như thế này thì càng hiếm hoi.

Ngay cả La Nghệ tới thì cũng không đủ tư cách, chỉ có thể tiếp ở phòng tiếp khách quý.

Lần trước khi Phạm Dương đường mở chính là năm Đại Nghiệp thứ ba, tiếp đón Tùy đế Dương Quảng đến thăm Lô Gia.Trong Phạm Dương đường chẳng có trang sức gì hoa lệ cả, chỉ đặt vài chiếc ghế tựa để ngồi, sạch sẽ nhưng đơn giản, bốn bức tường đều treo kín những bức chân dung của toàn gia chủ Lô Thị.

Chính giữa có một chiếc bàn thờ, thờ phụng linh bài của vị học giả cuối thời Hán là Lộ Thực.

Ông được công nhận là khởi nguồn cho danh vọng của Lô Thị.Dương Nguyên Khánh bước đến trước bàn thờ thắp một nén hương, khom người hành lễ.

Đây là một nghi lễ thông thường.

Đến làm khách những gia đình lớn, nhìn thấy trong từ đường có linh bài thì đều phải thắp hương hành lễ, thể hiện sự tôn trọng đối với gia chủ.

Tuy chỉ là nghi lễ cơ bản, nhưng Dương Nguyên Khánh rất chu đáo nên giành được tình cảm tốt đẹp của Lô Gia.- Điện hạ, xin mời ngồi.Dương Nguyên Khánh khiêm nhường ngồi xuống.

Cùng tham dự buổi hội kiến còn có Lô Chiêu và hai vị cao niên của gia tộc Lô Thị.

Mấy người đầy tớ gái đem trà nóng vào, mọi người chào hỏi nhau mấy câu.

Lô Dự trong lòng biết ơn, nói:- Huynh đệ Lô Sách nhà ta bất tài, nhưng được điện hạ ưu ái giao phó nhiệm vụ.

Lô Gia cảm kích vô cùng trước ân điển của điện hạ.Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:- Người bất tài mà có thể vào triều làm quan sao?

Lô gia đã quá khiêm tốn rồi.Lô Dự cũng ý thức được những điều mình vừa nói cũng chưa được suy nghĩ chu toàn, có ý nhạo báng nên trong lòng thấy áy náy, muốn giải thích.

Nhưng Dương Nguyên Khánh đã khoát tay chặn lại:- Ý của gia chủ ta hiểu rồi, ta chỉ đùa thôi.

Lệnh đệ quả thực rất có năng lực, được mệnh danh là quan viên làm chức Thái Phủ Tự thiếu khanh hao tâm tốn sức nhất triều đình.

Ông ấy dĩ nhiên giải quyết mọi việc rất rõ ràng.

Tử Vi Các có lời khen ngợi ông ấy, ông ấy là một người có tài, không hổ danh là con cháu của Lô Gia.Lời nói của Dương Nguyên Khánh thẳng thắn nhưng chân thành, khiến tất thảy những người nhà Lô Gia có mặt đều cảm thấy phấn khích.

Sự phấn kích này có được là do sự chân thành của Dương Nguyên Khánh, mà điều này không phải do hắn muốn nịnh hót để cho Lô Gia cảm thấy sự tín nhiệm của triều đình đối với họ.Lô Dự sù sao cũng là chủ nhà, mặc dù trong lòng ông ta rất cảm kích, nhưng nét mặt ông lại thể hiện sự thờ ơ.

Hơn nữa ông ta phát hiện Dương Nguyên Khánh chú ý đến mình, dường như muốn tìm điều gì đó trong lời nói và thần thái của ông ta.

Ông ta cũng theo bản năng mà che giấu cảm xúc trong lòng, mỉm cười đáp:- Đa tạ những lời ngợi khen của điện hạ.

Lô gia nhất định trung thành với triều đình.

Lô gia cũng nguyện cống hiến một phần nhỏ bé của mình vì sự ổn định, bình yên của đất nước.

Chỉ cần điện hạ muốn Lô Gia làm gì, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực hết mình.Cuộc viếng thăm hôm nay của Dương Nguyên Khánh đến Lô Gia cũng chỉ là sự thăm hỏi lịch sự.

Điều này đã định trước những câu chuyện của hai bên không được quá đi sâu, mà chỉ là nói sơ qua.

Đồng thời cũng chỉ là cơ hội một lần thể hiện thái độ, cũng giống như việc Lô Gia mời Dương Nguyên Khánh ngồi nói chuyện tại Phạm Dương đường cũng chỉ là một hình thức thể hiện thái độ.

Nhưng cuộc thăm hỏi mang tính lịch sự này lại không phải là không cần thiết.

Cuộc viếng thăm kiểu này của hắn đồng thời cũng là tạo dựng bầu không khí thuận hòa, vui vẻ, đặt nền móng cho những lần sau.Nếu không có được bầu không khí này, thì việc Dương Nguyên Khánh mời Lô Dự đi Thái Nguyên làm quan sẽ rất đột ngột, Lô Dự cũng sẽ không nhất thiết phải đáp ứng.

Cả hai bên trong lòng đều biết rõ, từ việc Dương Nguyên Khánh thị sát kho thương ám chỉ Lô Chiêu, đến việc hôm nay chính thức viếng thăm, tất cả đều được tiến hành có bài bản.- Sự ra đi của Lô tướng quốc ta rất xin lỗi.

Khi đó, quân Đường xâm lược quận Hoằng Nông, đe dọa nghiêm trọng tới Hà Đông, để đẩy lùi quân Đường, ta đã cùng Vương Thế Sung lập nên một đội quân đồng mình, một trong những điều kiện là bảo đảm sự an toàn cho Lô tướng quốc, đưa ông đến Thái Nguyên an toàn, nhưng không ngờ Vương Thế Sung phản bội làm hại chết Lô tướng quốc, lại còn đẩy trách nhiệm cho đại tướng bên dưới.

Sự việc này ta sẽ không bỏ qua, nhất định có một ngày ta sẽ khiến cho Vương Thế Sung phải trả giá cho sự thất tín của y, ta cũng sẽ dùng đầu y để thờ tế Lô tướng quốc, đây cũng chính là lời hứa của ta với Lô Gia.Về cái chết của Lô Sở, Dương Nguyên Khánh cũng chính thức tỏ thái độ.

Huynh đệ Lô Thị và người trong tộc vội vã đứng dậy cảm ơn Dương Nguyên Khánh:- Đa tạ sự ưu ái của điện hạ với Lô Gia, Lô Gia vô cùng cảm kích.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 697 : Binh biến Bành ThànhNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh cười ha hả, vội vàng xua tay:- Không dám, xin mời ngồi.Mọi người lại ngồi nói chuyện về phong tục của quận Trác.

Thời gian cũng đã muôn, Dương Nguyên Khánh liền đứng dậy cáo từ.- Ngày kia ta phải tạm thời quay về Thái Nguyên.

Công việc triều đình ở bên đó đã chồng chất lên rồi.

Bên này cũng không ít việc quân phải giải quyết.

Hôm nay chỉ có thể tranh thủ thời gian tới thăm, hôm khác ta sẽ trở lại cùng nói chuyện nhiều hơn với gia chủ.

Xin được cáo từ.Lô Dự cũng vội vàng đứng dậy đáp:- Điện hạ bận trăm việc mà vẫn thu xếp đến thăm Lô Gia, Lô Gia vô cùng cảm kích.

Không dám làm mất thời gian quý báu của điện hạ nữa.

Mong rằng khi nào điện hạ có thời gian rảnh lại đến chơi.- Nhất định !

Nhất định rồi.Dương Nguyên Khánh cáo từ bước đi.

Lô Dự tiễn hắn ra tới tận cửa phủ, nhìn hắn cưỡi ngựa khuất xa, đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lô Chiêu đứng bên cạnh vuốt vuốt râu nói với huynh trưởng:- Sở Vương bất ngờ cam kết với Lô Gia về việc giết chết Vương Thế Sung, như vậy không phải là sự coi trọng thông thường đối với Lô Gia chúng ta.Lô Dự khẽ hừ một tiếng:- Điều này đương nhiên chỉ là làm thuận lòng người, anh ta muốn lấy thiên hạ thì tất nhiên phải tiêu diệt Vương Thế Sung, nếu không thì sao?

Đệ nói cũng đúng, anh ta nếu đã khẳng định với Lô Gia ta câu đó thể hiện rằng anh ta rất coi trọng Lô Gia, đây mới là mấu chốt....Rời Lô phủ, Dương Nguyên Khánh trở về phủ tổng quản U Châu.

Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ về chuyện mời Lô Dự làm Tể tướng.

Ban đầu khi thiết lập Tử Vi Các, hắn cân nhắc là bảy vị tướng, nhưng rồi lại lo lắng danh sách quá nhiều sau này khó thay đổi, vì vậy khi bắt đầu chỉ lập còn năm người.Bây giờ đến U Châu, nếu như có thể đưa Lô Dự ra làm tể tướng, điều này sẽ hỗ trợ cho việc đấu tranh với giới quý tộc Hà Bắc, và sẽ có tác dụng rất quan trọng.

Còn có một Bác Lăng Thôi thị, đây cũng là thế gia quan trọng mà hắn muốn lôi kéo.

Từ kinh nghiệm ở Hà Đông, việc hắn trọng dụng thế gia là hoàn toàn chính xác, chính là vì có được sự hỗ trợ to lớn từ thế gia mới có thể làm cho Tân Tùy triều nhanh chóng ổn định, đồng thời thiết lập địa vị chính thống.

Ở Hà Bắc hắn định bụng sẽ bắt chước theo, lợi dụng uy tín của thế gia để nhanh chóng ổn định chính quyềnNhưng Dương Nguyên Khánh cũng có một nguyên tắc, đó chính là chỉ dùng người của thế gia chứ không thể thiết lập chế độ thế gia vào chính trị, cũng chính là muốn tránh nguy cơ dòng dõi của thời kỳ Ngụy Tấn bàn luận, không thể để con cháu thế gia khống chế toàn diện triều đình.Về tới nha môn tổng quản, một thân binh đứng ở bậc thang lập tức chạy tới bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, Đậu Kiến Đức phái sứ giả tới, đang chờ tiếp kiến tổng quản.Điều này có chút nằm ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh, nhưng hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn trầm tư một chút rồi nói:- Đưa y tới Thiên đường gặp ta.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước vào nha môn tổng quản, đi tới Thiên đường ngồi.

Rất nhanh, mấy tên binh sĩ đưa tới một gã trung niên.

Hắn bước lên khom người hành lễ:- Trường Lạc Vương Hàn Trí Lễ tham kiến Sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi một chút, tên Hàn Trí Lễ này dường như là Kí Thất tòng quân, liển hỏi:- Ngươi có phải là Kí Thất Hàn tòng quân không?- Chính là tại hạ.- Không biết Hàn tòng quân đến gặp ta có chuyện gì?- Ty chức phụng mệnh Vương gia đến tặng chút quà mọn cho Sở Vương điện hạ.

Không biết điện hạ có muốn xem qua không?Dương Nguyên Khánh mỉm cười đáp:- Vậy mang lên đây ta xem xem.Hàn Trí Lễ vui mừng, vội vàng quay đầu hô lớn:- Vui lòng giúp ta nâng lên.Mười mấy quân sĩ nâng lên mười mấy cái hòm to, phía sau còn có hai mươi mấy thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.

Hàn Trí Lễ bước lên mở cái hòm ra, bên trong toàn là những bộ trang sức lộng lẫy, các loại ngọc ngà châu báu, những thỏi vàng óng ánh …khiến người khác lóa hết mắt.Hàn Trí Lễ chỉ vào đống trang sức và thiếu nữ rồi nói:- Những thứ này đều là chút quà mọn mà Vương Gia ta tặng cho Sở Vương điện hạ.

Đây chỉ là chút tấm lòng của Vương gia, mong điện hạ vui lòng nhận cho.Dương Nguyên Khánh khinh bỉ liếc nhìn mỹ nữ, không lộ chút sắc thái, hỏi:- Ta nghe nói Đậu tướng quân không hề có dư tiền bạc, nhưng khi có được chút vàng bạc thì đều ban thưởng cho thuộc hạ, bản thân ông ta chỉ ăn cơm rau dưa, ăn mặc giản dị, chưa từng gần gũi nữ sắc.

Nhưng tại sao ông ta lại có nhiều vàng bạc châu báu thế này, lại còn có cả mỹ nữ.

Lẽ nào những lời đồn của thế gia về Đậu chiếu tướng không phải là sự thật?

Chẳng lẽ ăn chơi đàn điếm, tham tài háo sắc mới là bản tính của ông ta sao?Hàn Trí Lễ đỏ mặt, vội vàng giải thích:- Vương gia nhà ta thật sự cuộc sống giản dị, vừa không tham tài, cũng không háo sắc.

Những thứ châu báu, mỹ nữa này đều là của Vũ Văn Hóa Cập đem tặng Vương gia, nhưng Vương gia không thích nên kêu chuyển đến cho điện hạ.

Mong điện hạ nhận cho.Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:- Vậy thì Đậu chiếu tướng sai rồi, dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân.

Những thứ ông ta không thích lại đem cho ta, lẽ nào ta sẽ thích?

Cách nghĩ của Đậu chiếu tướng các ngươi có vấn đề rồi.Hàn Trí Lễ mặt đỏ bừng, rồi lại trắng bệch.

Hắn giảo hoạt nói:- Vậy không biết điện hạ thích gì?- Thật ra Đậu chiếu tướng rất rõ, chẳng qua ông ta còn tiếc chưa cho ta.

Nếu như ông ta dám tặng cho ta thứ mà ta thích thì ta và ông ta bãi binh hòa hảo cũng không có hại gì.- Xin điện hạ nói cho ty chức biết, ty chức nhất định truyền đạt tới Vương gia.Ánh mắt Dương Nguyên Khánh từ từ nheo lại nói:- Ta muốn vùng đất Hà Bắc, ông ta chắc chắn biết rất rõ.Mặt Hàn Trí Lễ biến sắc, lùi lại phía sau hai bước, run giọng nói:- Điện hạ sao lại nói thế?- Đấy là những lời nói thật, sao Hàn tòng quân không thích nghe?Dương Nguyên Khánh lạnh lùng đáp.- Thế nhưng…thế nhưng…Hàn Trí Lễ vội lau những giọt mồ hôi trên trán, không biết nên nói thế nào.

Nếu như thế này, thì sứ mệnh của gã thành ra thất bại rồi.Lúc này Dương Nguyên Khánh không còn tâm trí muốn dài dòng với gã nữa.

Hắn bước tới trước mặt mười mấy hòm vàng bạc châu báu, nói với Hàn Trí Lễ:- Những thứ cháu báu, mỹ nữ này ngươi hãy đem về, nói với Đậu Kiến Đức, nếu ông ta muốn có được thiên hạ thì hãy đưa ra chút quyết đoán, đừng đem những thứ ấu trĩ này đến cống ta.

Nếu ông ta muốn có được Hà Bắc thì chỉ cần đánh bại ta là được.

Còn nếu ông ta không có gan thì hãy rời khỏi Hà Bắc, thiên hạ giang sơn, ai mạnh thì đều có thể ở.

Dương Nguyên Khánh ta có thể gửi trả lại những hòm châu báu và đám người này chưa?Hàn Trí Lễ hổ thẹn, khom người hành lễ rồi lui xuống.

Toàn bộ số vàng bạc châu báu và đám mỹ nữ kia đều được gã đem về.Lúc này Bùi Thanh Tùng tiến lên cười nói:- Thực ra tổng quản có thể nhận những lễ vật này, lừa Đậu Kiến Đức khiến y cho rằng tổng quản thật sự có lòng muốn hòa giải.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:- Vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi.

Đậu Kiến Đức là loại người gì?

Ngươi nghĩ y thực sự cho rằng ta sẽ hòa giải với y sao?

Đây thực ra là kế hoãn binh của y, y muốn tập trung quân đội Hà Bắc sau đó sẽ quyết chiến một trận với chúng ta.Bùi Thanh Tùng cảm nhận được sự không hài lòng của tổng quản khiến anh ta không còn dám hé răng.

Dương Nguyên Khánh không để ý tới anh ta nữa, hắn đứng chắp tay sau lưng, mắt nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm:- Vũ Văn Hóa Cập mà lại tặng Đậu Kiến Đức hậu lễ vậy, thật thú vị đây.Quận Bành Thành huyện Kỳ.Vũ Văn Hóa Cập đã tập trung mười vạn đại quân ở đây, còn mười lăm vạn đại quân của Lý Mật thì đóng ở phía bắc huyện Phù Ly.

Hai đội quân đối đầu nhau qua kênh Thông Tế, đã đối đầu cả một mùa đông.Mười vạn đại quân của Vũ Văn Hoá Cập đã đóng ở bên ngoài thị trấn, còn bá quan văn võ và Hoàng đế cùng hàng ngàn cung nữ, hoạn quan thì lại ở bên trong thị trấn.

Vũ Văn Hóa Cập đã cho vây huyện Tương Kỳ làm thành thủ đô thứ hai, lại sai người bảo dưỡng mới hoàn toàn văn miếu trong thị trấn, ưu tiên hành cung.

Hàng ngày mỗi sáng gã đều phải lâm triều ở đây, ngay cả khi không có chuyện gì, gã cũng phải lưu lại đây một canh giờ, mỗi ngày đều như thế.Vũ Văn Hóa Cập còn có một ý tưởng là chiếm hết cung phi thê thiếp của Dương Quảng, gã thậm chí có chủ ý muốn cả Tiêu Thái hậu, nhưng cố vấn Liễu Khánh của gã liên tiếp ba lần khuyên gã, Tiêu Thị dù sao cũng là hoàng hậu Đại Tùy, có vị trí rất cao trong lòng quân đội và bá quan.

Nếu gã dám khinh động, e rằng các tướng sĩ sẽ cảm thấy bị siử nhục mà xảy ra binh biến, hoặc là sẽ chán nản mà bỏ đi.

Như vậy gã sẽ không còn binh sĩ để dùng.

Câu nói này đã đâm trúng tim Vũ Văn Hóa Cập, điều gã sợ nhất chính là mất đi quân sĩ, càng sợ hơn là binh loạn.

Vũ Văn Hóa Cập đành chỉ âm thầm do dự những ý nghĩ xấu xa đó trong lòng, rồi tìm mấy cung nữ trẻ trung tới mua vui.Sáng hôm nay, Vũ Văn Hóa Cập lại vào thành thiết triều như mọi ngày.

Khi gã vừa đi chưa bao lâu thì mười mấy tướng lĩnh lặng lẽ tập trung đến một cái lều lớn phía sau doanh trại của phó đô thống Tư Mã Đức Kham.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 698 : Sắp đặt ngẫu nhiên (1+2)Nguồn: Mê truyệnBên trong lều, Tư mã Đức Kham nói với mọi người:- Ta vừa nhận được một thông tin, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, lại còn đánh bại mười vạn quân của Đậu Kiến Đức ở huyện Trác.

Dương Nguyên Khánh càn quét Hà Bắc chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

Hắn đã dựa vào Tùy mà đứng vững.

Chúng ta giết chết Dương Quảng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Ta đã giết hại ý nguyện muốn lấy lòng thiên hạ của chúng ta.

Mà tên Vũ Văn Công ngu ngốc bất tài của chúng ta, tham tài háo sắc, y đâu phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh thì tất nhiên sẽ thất bại thảm hại trong tay Dương Nguyên Khánh.

Con người này chúng ta không tin được, mọi người thử nghĩ xem, liệu chúng ta còn lối thoát nào không?Trong lều, mười mấy tướng lĩnh đều là thân cận của Tư mã Đức Kham, trực tiếp tham gia bạo loạn trong cung, bức tử Dương Quảng đều có phần của bọn họ.

Trong lòng mọi người vô cùng sợ hãi, tinh thần hoảng loạn.

Có người thì muốn đầu hàng Lý Mật, có người lại nói đi đầu hàng Đỗ Phục Uy, cũng có người muốn đầu hàng Vương Thế Sung.- Mọi người yên lặng.Phó tướng Triệu Hành Xu la lớn.

Gã biết rằng Tư mã Đức Kham tất nhiên đã có phương án rồi nên mới tập trung mọi người lại.

Gã nói với Tư mã Đức Kham:- Xin tướng quân hãy nói cho chúng tôi biết, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?Tư Mã Đức Kham gật gật đầu, nói:- Bây giờ chúng ta đầu hàng bất cứ ai thì chúngđều dùng chúng ta để đi lấy lòng Dương Nguyên Khánh.

Con đường sống duy nhất của chúng ta là mai danh ẩn tích, trú ẩn ở nơi nào đó tại Giang Nam hoặc Lĩnh Nam, sống những ngày phú ông giàu có, hưởng thụ phần còn lại của cuộc đời, mọi người thấy thế nào?Mọi người đều gật đầu, đây quả thực là một phương án rất tốt.

Mọi người đều đã từng sống những ngày dưới lưỡi gươm đao, vì muốn được thăng quan phát tài, nhưng lại thành thăng quan vô vọng.

Giờ phát tài để làm ông nhà giàu cũng thật tuyệt vời.

Nhưng làm thế nào phát tài, đây mới là vấn đề then chốt.

Mọi người cùng hướng về phía Tư mã Đức Kham với ánh mắt chờ đợi.Tư Mã Đức Kham thấy mọi người đều bị lay động bời lời nói của mình bèn hạ giọng nói:- Ta nghĩ mọi người chắc đều có không nhiều.

Vũ Văn Hóa Cập đã lấy số châu báu trong thuyền lớn chuyển sang đầy mấy trăm thuyền nhỏ, tất cả đều được cất giấu ở trong thị trấn Kỳ, dĩ nhiên đều đã bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm hết.

Ta thấy ít nhất một nửa trong số này nên thuộc về chúng ta.

Ý của ta là chúng ta hãy đoạt lại số châu báu thuộc về chúng ta.

Mọi người đều được phân phát, sau đó chúng ta tự tìm đường thoát.

Có được số cháu báu này trong tay, quãng đời còn lại chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Mọi người thấy thế nào?

Có làm hay không?- Làm.Mọi người cùng đồng thanh hô lên, trong ánh mắt đều lộ lên vẻ hưng phấn, kích động.

Tư Mã Đức Kham liền “hừ” một tiếng, thấp giọng nói:- Ta đã vạch kế hoạch cả rồi.

Đêm nay chúng ta sẽ đem quân đi.

Từ Tây Môn tấn công vào huyện Kỳ, cướp lại châu báu cung nữ.

Sau đó Tây Môn cấp tốc rút quân, tìm một nơi nào đó phân chia số tiền và cung nữ, rồi chúng ta giải tán.Mọi người hưng phấn một cách khác thường, nóng lòng muốn thử xem sao.

Tư Mã Đức Kham đem đến mười mấy cái bát to, rót đầy rượu, mọi người cùng cắt vào ngón tay trỏ và mỗi bát rượu đều có một chút máu tươi.

Mọi người cùng nâng lên uống một hơi cạn sạch, rồi vung tay ném vỡ bát.Các tướng lĩnh đền đem mộng phát tài về lều mình.

Tư Mã Đức Kham và Triệu Hành Xu còn lưu lại tiếp tục bàn tính chi tiết.

Không khí trong doanh trại bắt đầu khẩn trương hơn lên.Trong số mười mấy tướng lĩnh tham gia cuộc thảo luận, đạo sư Vũ Văn là người có trình độ không cao.

Gã tuy cũng mang họ Vũ Văn, nhưng không hề có chút liên quan gì đến Vũ Văn Hóa Cập.

Gã chỉ là con cháu của Vũ Văn Thái - một gã gia tướng mà thôi.

Gã lo lắng trở lại lều của mình, ngồi yên tĩnh nửa ngày, sau cùng gã khẽ rít lên trong miệng, gọi một cận vệ tới, nói nhỏ với y vài câu.Tên cận về gật gật đầu, lặng lẽ rút khỏi lều, đi về hướng lều lớn trong doanh trại.

Ở trong lều lớn Liễu Khánh đang thay Vũ Văn Hóa Cập chỉnh sửa tấu chương.

Vũ Văn Hóa Cập thân là thượng thư đại thần lệnh tổng lý chính vụ nhưng gã chỉ biết nghe một chút chuyện triều chính, cũng không biết phát biểu ý kiến, sau cùng đem tấu chương tới cho phụ tá Liễu Khánh phê duyệt.Trong lều, ngoài Liễu Khánh ra còn có nhị đệ Vũ Văn Sĩ Cập của Vũ Văn Hóa Cập.

Y bị huynh trưởng phong làm Nội sử lệnh, nhưng thực chất cả ngày chẳng có việc gì.

Thời gian này tâm tính y rất không tốt, từ việc Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua hậu, người vợ là Nam Dương công chúa bắt đầu bất hòa với y.

Nguyên cả một mùa đông, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, con trai Vũ Văn Thiền Sư cũng ở cùng với mẹ mà không đề ý tới y, điều này khiến cho tâm trí Vũ Văn Sĩ Cập cực kỳ đau khổ.

Quan hệ giữa y và Liễu Khánh rất tốt, thường xuyên tìm nhau nói chuyện phiếm.- Hôm nay có một tin truyền đến, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, Đậu Kiến Đức cũng thất bại ở huyện Trác.

Liễu huynh, tin này có thể là rất bất lợi.Liễu Khánh buông bút, khẽ cười đáp:- Huynh muốn nói chủ công và Đậu Kiến Đức cùng liên minh sao?Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu, thở dài nói:- Ban đầu Đậu Kiến Đức tỏ thái độ không tốt, nói là có thể thương lượng, nhưng lại trả lời không rõ ràng.

Bây giờ gã bị đánh bại ở quận Trác.

Tự thân khó bảo toàn, càng không thể xuất bình giúp chúng ta.

Bây giờ đã sắp mùa xuân, trận quyết đấu với Lý Mật cũng sắp đến.

Khí thế của binh sĩ chúng ta suy yếu, liệu có phải là đối thủ của Lý Mật không?Liễu Khánh trầm ngâm một hòi rồi nói:- Hôm qua ta có nói chủ công tản ra phía nam một trăm dặm, cố gắng kéo dài trận quyết đấu với Lý Mật.

Chỉ cần lui một tháng, thì cơ hội sẽ đến với chúng ta.- Vì sao?Vũ Văn Sĩ Cập không hiểu nổi hỏi lại.Liễu Khánh cầm ly trà lên cười đáp:- Sĩ Cập huynh cho rằng Đậu Kiến Đức không địch lại Dương Nguyên Khánh thì sẽ tản ra đâu?Vũ Văn Sĩ Cập nhíu mày, y vừa định mở miệng thì bên ngoài có binh sĩ bẩm báo:- Khởi bẩm tiên sinh, Tướng quân Vũ Văn đạo sư cử người đến, nó có việc gấp cần cấp báo.- Cho y vào.Trong giây lát.

Thân binh của Vũ Văn đạo sư bước vào trong lều, quỳ một chân bẩm báo:- Tướng quân nhà tôi nói tôi bẩm báo tiên sinh, Tư Mã Đức Kham đêm nay sẽ phát động bạo loạn, tập kích hành cung huyện Kỳ, cướp đoạt châu báu cung nữ, bọn họ đã thương lượng đưa ra quyết định rồi.Tin tức ngoài ý muốn này khiến Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập hết sức kinh ngạc.

Liễu Khánh vội vàng hỏi:- Chuyện này từ khi nào?- Vừa mới xong.Tướng quân nhà tôi vừa họp bàn trở về.

Đều là gia tộc Vũ Văn, nên không đánh lòng phản bội chủ công.

Tình hình rất cấp bách, mong chủ công nhanh chóng quyết định.Liễu Khánh gật gật đầu:- Ta biết rồi.

Ngươi mau trở về trước, báo cho tướng quân Vũ Văn, lòng trung của ông ta, ta nhất định bẩm báo chủ công, sẽ không bạc đãi ông ta.Tên thân binh hành lễ rồi lui về.

Vũ Văn Sĩ Cập nhíu đôi lông mày nói:- Liễu huynh, huynh cho rằng điều này có thật không?- Ta nghĩ chắc là thật.

Tư Mã Đức Kham vốn là kẻ vì lợi mà tạo phản.

Hiện tại y vớt không được một chút may mắn nào nữa nên trong lòng phẫn nộ có thể hiểu.

Ban đầu ta đã khuyên chủ công đoạt lấy quân quyền của y nhưng chủ công chần chừ không quyết, bây giờ tai họa ập đến rồi.Trong lòng Liễu Khánh có chút tiếc nuối, đứng dậy nói:- Bây giờ ta phải lập tức vào thành bẩm báo chủ công, hôm khác sẽ nói chuyện với Sĩ Cập huynh.Liễu Khánh vội vã bước đi.

Vũ Văn Sĩ Cập thở dài, kỳ thực y muốn đi đầu quân cho quân Đường, dựa vào quan hệ của y với Lý Uyên, Lý Uyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi y.

Nhưng y lại không bỏ được vợ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm.- Cái gì?Vũ Văn Hóa Cập nhảy dựng lên, nối giận nói:- Ta đã thành tâm đối đãi với y, vậy mà y dám cướp tài sản của ta, y chán sống rồi sao?Liễu Khánh vội vàng khuyên nhủ:- Chủ công bớt giận, xin nghe ty chức một câu.Vũ Văn Hóa Cập từ từ ngồi xuống, có nến cơn giận nói:- Ngươi nói đi, chuyện gì?Ty chức muốn nói, có thể nhân cơ hội này vây đánh một mẻ toàn bộ quân Tư Mã Đức Kham.- Điều này không cần ngươi nói.

Ta sớm đã muốn giất chết y, nhưng Trí Cập luôn thỉnh cầu thay y.Đến đây Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày, y nhớ tới người uynh đệ Vũ Văn Trí Cập có mối quan hệ rất tốt với Tư Mã Đức Kham.

Chuyện này không phải cũng có quan hệ tới huynh đệ sao?Liễu Khánh hiểu ý đồ của gã, thập giọng nói”- Rất khó nói tam công tử có tham gia hay không.

Nếu chủ công không yên tâm, có thể nhốt tam công tử lại trước.

Việc này chủ công có thể giao cho ty chức làm.

Ta chỉ cần lên kế hoạch nhỏ, sẽ có thể bắt cả một mẻ lưới.Vũ Văn Hóa Cập vốn là người không có chủ kiến.

Nghe Liễu Khánh nói thế, gã lập tức giao cho Liễu Khanh kim bài điều binh:- Tất thảy nhờ vào tiên sinh.Trước mắt một trăm ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập được chia thành 4 đội quân.

Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập và Trần Lãng, mội người nắm giữ một đội ba mươi ngàn quân.

Tư Mã Đức Kham nắm giữ mười ngàn quân còn lại.

Mà Liễu Khánh có được kim bài điều binh thì cũng chỉ là ba mươi ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập.Liễu Khánh bước nhanh ra khỏi văn miếu hành cung đại điện, khi tới quảng trường thì vừa lúc gặp phải Bùi Uẩn.

Bùi Uẩn hiện bị phong làm Thượng thư Tả phó xạ.

Cũng giống như các quan viên khác, hàng ngày đều không có việc gì.

Hầu hết thời gian đều chỉ đi loanh quanh trong thị trấn.

Ở trong thị trấn họ được tự do, nhưng không ra khỏi thị trấn một bước.Liễu Khánh và Bùi Uẩn đi qua mặt nhau, tuy rằng cả hai đều không ai nói gì nhưng nhanh chóng trao đổi ánh nhìn.

Bùi Uẩn bước đi chậm lại, cho tới khi Liễu Khánh rời khỏi hành cung, Bùi Uẩn mới không chút do dự đi theo hướng cửa đông của hành cung.Liễu Khánh tuy rời khỏi hành cung nhưng lại không ra khỏi thành mà quay trở về nhà mình.

Nhà y ở phía tây thị trấn, đó là một ngôi nhà nhỏ với diện tích chỉ một mẫu.

Trong thị trấn nhỏ này không có những nhà giàu tường cao, cũng không có những nô lệ bầy đàn.

Từ Tướng quốc cho đến quan thất phẩm đều ở tại những ngôi nhà nhỏ với tường vây thấp lè tè, với bốn, năm gian nhà ngói, phía sau còn có mảnh đất trống để trồng rau.Liễu Khánh lại đang ở cùng một tỳ thiếp.

Liễu Khánh về tới nhà thì tỳ thiếp bước ra nghênh đón, vui mừng nói:- Lão gia về sớm thế?- Ừ, ta đợi một ngườiLiễu Khánh bước vào ngồi xuống thì người vợ bé đem một chén trà tới.

Cô ả họ Khương, là người Giang Đô.

Trước kia là một ca kỹ ở Giang Đô, sau lọt vào mắt Liễu Khánh và trở thành tỳ thiếp.Khương thị đặt chén trà xuống bàn, có phần bối rối nói:- Lão gia, em trai thiếp muốn mượn một chút tiền.- Sao cậu ta lại muốn mượn tiền nữa, vậy chưa đủ sao?Liễu Khánh có chút không vui.

Khương thị có một người em trai, là một tên du côn ở Giang Đô, cả ngày chơi bời lêu lổng, gây sự.

Liễu Khánh đã sắp xếp cho y làm thị vệ trong cung, nhưng không ngờ sau khi làm thị vệ y càng như cá gặp nước, cả ngày theo đám thị vệ ra ngoài uống rượu, đánh bài, chơi gái.

Mỗi lần thua hết tiền đều chạy đến tìm chị xin.

Không chỉ có thế, y còn hàng loạt các khoản nợ khác đều do chị y trả thay.

Lâu ngày đã bị Liễu Khánh phát hiện nên không cho Khương Thị quản lý tiền nữa.Thấy chồng nổi giận, Khương thị không dám hé răng nữa, cúi đầu bước ra ngoài.

Liễu Khánh không đành lòng, nói- Vậy thì đưa thêm cho nó hai mươi xâu tiền, nói với nó, không còn lần nào nữa đâu.- Vâng.Khương thị lui khỏi phòng khác.

Lúc này, ngoài cửa lớn có tiếng đập cửa, thị cho là em trai tới, vội vàng ra mở cửa.

Nhưng không ngờ đó là Tướng quốc Bùi Uẩn.

Thị sửng sốt, lập tức phản ứng lại:- Tướng quốc tới tìm lão gia nhà tôi sao?Bùi Uẩn gật gật đầu:- Liễu tiên sinh có nhà không?Liễu Khánh đã từ nhà trong bước ra, chắp tay chào Bùi Uẩn, nói:- Bùi tướng quốc, mời đi bên này.Bùi Uẩn bước vào bên trong, Liễu Khánh liền đóng cửa lại, lấy kim bài điều binh đặt lên bàn, cười nói:- Báo cho tướng quốc một tin tốt lành.Bùi Uẩn liền vui mừng kinh ngạc nói:- Y đưa cho ngươi kim bài điều binh sao?- Nghĩa là có cơ hội phía chúng ta.Khương thị đang pha trà trong bếp, bỗng một bóng đen thình lình bước vào, dọa thị.

Nhìn kỹ lại thì ra là em trai thị Khương Ngọc Lang.

Thị cau mày nói:- Sao ngươi lại trèo tường vào?

Không dám đường hoàng gõ cửa vào sao?Khương Ngọc Lang chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Ngay từ khi chị y còn là ca kỹ ở quán rượu thì y đã nhiễm một thói xấu, nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, không có không được.

Bây giờ làm thị vệ thì chuyện cờ bạc càng như là sinh mệnh Y.

Y lại thiếu nợ bài bạc, bây giờ bị bọn thị vệ bắt nợ, y đành tìm chị gái mượn tiền.Khương Ngọc Lang cợt nhả nói:- Tỷ tỷ, lần sau nhất định sẽ gõ cửa.

Tiền ở đâu?- Tiền trên bàn, người tự đi lấy đi.Khương Ngọc Lang nhìn thấy trên bàn có một cái túi vải, vội vàng mở ra, thấy bên trong chỉ có hai mươi xâu tiền, y lập tức thay đổi sắc mặt:- Tỷ, chỉ có hai mươi xâu tiền, làm sao đệ trả nợ?Vẻ mặt y buồn rầu, năn nỉ:- Lôi thị vệ đã nói, nếu hôm nay lại kông trả tiền, gã sẽ lấy mạng đệ.

Tỷ tỷ, tỷ không thể nhắm mắt nhìn đệ bị người ta giết chết chứ?Khương Thị thở dài, lấy trâm cài trên đầu và vòng vàng trên cổ tay, ngón tay tháo xuống đưa cho y.- Ta chỉ có thế này.

Những tưởng cho ngươi làm thị vệ sẽ thay đổi tốt hơn, ai ngờ ngươi càng ngày càng ….

Thôi, người quay về Giang Đô đi.Khương Ngọc Lang đâu cần nghe những lời khuyên của tỷ tỷ.

Y nhìn chằm chằm vào đôi vòng vàng, mắt sáng lên.

Bây giờ vàng cực kỳ đáng giá, một lạng vàng có thể đổi trăm xâu tiền tiền, chỗ vàng này ít nhất bảy, tám lạng.

Y cầm số vàng, bĩu môi nhìn phòng bên cạnh, cười nham hiểm:- Tỷ, trong phòng là ai vậy?- Haiz, ngươi nghĩ gì vậy?

Là tỷ phu ngươi về, còn có Bùi tướng quốc đang ngồi bàn việc.

Người mau đi đi.Khương Ngọc Lang nghe nói Liễu Khánh ở nhà, sợ đến phát khiếp, liền xoay người chạy đi.

Nhưng vừa chạy tới cửa, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý.

Liễu Khánh và Bùi Uẩn không phải là địch thủ sao?

Sao lại ngồi cùng nhau?

Y càng nghĩ càng sinh nghi.

Lợi dụng lúc tỷ tỷ chưa tới, y đứng lại cửa sổ phía sau nghe trộm.- Nếu Vũ Văn Hóa Cập đã đồng ý hạ thủ, thì nhất định phải loại bỏ Vũ Văn Trí Cập trước, sau đó mới giết Tư Mã Đức Kham.- Nhưng ta có chút không yên tâm về Trần Lăng.

Gã là lão bộ hạ của Vũ Văn Thuật.

Nếu thái độ của gã quanh co thì vấn đề có phần phức tạp đấy.

Tướng quốc có thể đi khuyên nhủ gã không?- Ta có thể thử, dẫu sao Trần Lăng là người trung thành, chỉ cần gã hiểu ta vì đại nghĩa, ta tin gã sẽ đứng về phía chúng ta.- Vậy tốt rồi, chúng ta phân công hành động. ta đi giết Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham, còn tướng quốc đi nói thuyết phục Trần Lăng.Ngoài cửa sổ, Khương Ngọc Lang trợn tròn con mắt lên, y nhìn thấy bên cạnh bức tường sau vườn có một cây nhỏ, liền trèo lên cây, nảy qua tường mà đi.Vũ Văn Trí Cập được phong làm hữu truân vệ đại tướng quân kiêm binh bộ thượng thư, thống lĩnh gần ba vạn quân, đóng quân ở ngoài thành tây.

Lúc này là giữa trưa, Vũ Văn Trí Cập đang ngồi một mình trong lán buồn bực uống rượu.

Trong lòng gã đang bất mãn với người anh Vũ Văn Hóa Cập.

Lúc trước theo ý nguyện của cha gã là gia tộc Vũ Văn tạo phản ở quận Đơn Dương, lập quốc xưng đế.

Nhưng sau cùng lại biến thành ủng hộ lập nên Đại Tùy.

Anh trai gã chỉ làm tể tướng, điều này khác xa so với ý nguyện của cha gã.Gã không chỉ một lần khuyên anh giết chết Tùy đế, tự lập đăng cơ làm đế, nhưng đại ca gã cứ sợ này sợ kia, nói sợ ném chuột vỡ đồ, sợ tướng sĩ bất mãn, sợ đại thần phản đối, điều này khiến trong lòng Vũ Văn Trí Cập buồn chán.

Gã biết đại ca gã một lòng tin phục lời nói của Liễu Khánh, không dám đăng cơ xưng đế.

Điều này càng khiên Vũ Văn Trí Cập hận Liễu Khánh.Nếu đại ca không dám đăng cơ, thì để gã làm hoàng đế.

Đây là ý nguyện của cha gã, gã hoàn toàn có quyền yêu cầu đại ca nhường vị trí.Vũ Văn Trí Cập uống hết chén này đến chén khác.

Lúc này, gã đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thân binh quát mắng:- Ngươi là ai?

Ngươi dám làm loạn ở doanh trại đại tướng quân sao?- Ta có việc gấp cần bẩm báo đại tướng quân.

Có người muốn giết đại tướng quân, chậm một bước là không kịp.Âm thanh này nghe có chút quen quen.

Vũ Văn Trí Cập nghĩ ra rồi, đây là tiếng của Khương Ngọc Lang.

Vũ Văn Trí Cập cũng là con bạc như gã, thường tụ tập mấy thị vệ tới đánh bạc.

Khương Ngọc Lang là kẻ tồi tệ nhất trong đám đó, thường xuyên quỵt nợ không trả.

Vũ Văn Trí Cập đã rất lâu rồi kông cho phép gã tới nữa.Vũ Văn Trí Cập trong lòng kinh ngạc, có người muốn giết mình, là ai?

Gã vội vã bước ra khỏi lán, bình tĩnh hỏi:- Xảy ra chuyện gì?Khương Ngọc Lang liền bước lên, ghé tai Vũ Văn Trí Cập nói vài câu.

Mặt Vũ Văn Trí Cập biến sắc, lùi lại sau mấy bước, trừng mắt nhìn Khương Ngọc Lang:- Người nói thật chứ?- Điều này chính tai tôi ng thấy, tuyệt đối không dám gạt đại tướng quân.Ánh mắt Vũ Văn Trí Cập đầy vẻ hung hãn.

Liễu Khánh không chỉ muốn giết ta, mà y còn muốn dùng đại ca giết ta.

Vũ Văn Trí Cập dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng bên trong con người gã là kẻ lỗ mãng.

Năm đó gã không biết bị Dương Nguyên Khánh chỉnh không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị cha gã Vũ Văn Thuật trách phạt bao nhiêu lần, nhưng bản tính thật khó thay đổi.Đến lúc này, mấy binh sĩ bước tới, tiến lên hành lễ nói:- Khởi bẩm đại tướng quân, chủ công có việc khẩn cấp mới đại tướng quân qua đó bàn bạc.- Tên chó Liễu Khánh, nói đến là đến liền.Vũ Văn Trí Cập nổi giận lôi đình, gã cầm lấy một cây giáo dài, hung hăng bước đi.

Một binh sĩ né không kịp, bị gã xô ngã xuống đất.

Ngoài ra hai tên khác sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy.

Vũ Văn Trí Cập hét lên một tiếng:- Giết chúng đi.Đám thân binh ủng hộ xông lên, giết chết hai tên binh sĩ kia.

Vũ Văn Trí Cập đã không còn đếm xỉa đến nữa.

Nếu đại ca bất nhân thì đừng trách gã bất nghĩa.

Gã hết lên một tiếng:- Truyền lệnh ta, tất cả binh sĩ lập tức tập trung.Ba mươi ngàn quân mà Vũ Văn Trí Cập thống lĩnh là những quân sĩ tinh nhuệ, trong đó hai mươi ngàn đóng quân ở bên ngoài phía bắc thành, còn mười ngàn đóng ở trong thành.

Lúc này, Liễu Khánh đang ở trong lều lớn bày ra sát trận, ba trăm đao phủ núp ở trong lều, chờ Vũ Văn Trí Cập đến nghị sự.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 699 : Ngư ông Lý MậtNguồn: Mê truyệnLiễu Khánh ngồi trong lều lớn chậm rãi uống trà.

Trong lòng đang nghĩ đến lối thoát.

Cái tên Liễu Khánh này đã mang tội danh hành thích vua trong lịch sử, gã không thể quay lại được nữa.

Quay về triều đình cũng không thể dung tha cho gã.

Nếu có thể thay tên đổi họ thành một phú ông giáu có, thì đó đã là phúc lớn của gã rồi.Năm đó khi gã đổi tên thành Liễu Khánh nhận nhiệm vụ này, gã đã biết sẽ có kết quả này.

Gã là người đã trải qua cái chết mấy lần nên gã không sợ chết.

Gã chỉ hy vọng tổng quản có thể cam kết sẽ cho con trai gã một tiền đồ, có như vậy gã chết cũng không tiếc.Liễu Khánh thở dài, chắp tay bước ra trước lều, nhìn mặt trời đỏ rực phía xa, trong lòng có cảm giác vắng vẻ không thể nói nên lời.Đúng lúc này, xa xa vọng lại tiếng la hét - giết.

Liễu Khánh sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay sau đó một binh sĩ chạy như bay tới bẩm báo:- Khởi bẩm Liễu trường sử, Vũ Văn Trí Cập xuất quân tiến sát đại doanh rồi.Liễu Khánh thất kinh, Vũ Văn Trí Cập làm sao biết được kế sách của ta?

Tình thế đảo ngược, gã đã nhìn thấy vô số binh sĩ tiến sát doanh trại, rất nhiều lều trại đã bị đốt, khói đặc bầu trời.

Binh sĩ của gã không phòng bị, bị giết chết hoảng sợ tháo chạy.Liễu Khánh quyết định thật nhanh:- Truyền lệnh ta, rút vào trong thành.Liễu Khánh xoay người nhảy lên ngựa, đem theo hàng trăm người tháo chạy vào trong thành.

Nhưng lúc này cửa thành đã đóng lại, trên thành vô số binh sĩ đứng, bất an nhìn lều trại xa xa bị thiêu rụi.- Mau mở cửa thành.Liễu Khánh đứng dưới thành hết lớn.

Lúc này Vũ Văn Hóa Cập cũng chạy lên thành, giương mắt nhìn biến cố trước mặt.

Gã nghe thấy tiếng Liễu Khánh bên dưới thành, liền ra lệnh:- Mở thành.Cửa thành mở ra, Liễu Khánh vội vàng chạy vào trong thành, cửa thành lập tức ầm ầm đóng lại, mặc kệ binh sĩ tới sau kêu gọi, cửa thành cũng không mở ra nữa.- Trưởng sử, xảy ra chuyện gì?Vũ Văn Hóa Cập chạy xuống thành hỏi lớn:- Bẩm chủ công, Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham câu kết mưu phản, bọn chúng đã hành động trước.Vũ Văn Hóa Cập ngây dại một hồ.

Gã tức giận giậm chân:- Đồ ngu xuẩn, muốn hại chết ta sao?Lúc này ngoài thành là một mớ hỗn loạn.

Binh sĩ của Vũ Văn Trí Cập tay quấn vải trắng, hung ác dị thường.

Giết đội quân của Vũ Văn Hóa Cập khiến chúng kêu khóc cả ngày chạy toán loạn.

Còn Tư Mã Đức Kham đóng quân ngoài cửa Nam cũng nghe được tin tức, huynh đệ Vũ Văn nảy sinh nội chiến, đây là cơ hội hiếm có.

Tư Mã Đức Kham không đợi đến tối lập tức xuất quân đến vây đánh cửa Nam.Cuộc nội chiến của huynh đệ Vũ Văn nhìn có vẻ như là ngẫu nhiên, phát sinh hàng loạt những sự việc sai trái khiến huynh đệ hiểu lầm.

Nhưng xuyên qua hình tượng để nhìn bản chất thì sẽ phát hiện ra cuộc nội chiến giữa huynh đệ Vũ Văn là tất yếu xảy ra.

Nguyên nhân căn bản vẫn là việc phân chia tài sản không công bằng, bao gồm việc Tư Mã Đức Kham tạo phản cũng thế.

Bọn chúng liên kết lật đổ Tùy đế Dương Quảng, sau cùng lại bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm mất lợi ích.Sự oán hận và bất mãn giữa bọn họ tích lũy ngày càng nhiều và đã đạt đến đỉnh điểm, mà tiền đồ u ám càng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này, Liễu Khánh quyết định hạ thủ diệt trừ Vũ Văn Trí Cập, châm ngòi nổ cho mâu thuẫn giữa họ.

Một khi chiến tranh cũng bùng phát, thì cũng là lúc sự hiểu lầm đó mãi không thể nói rõ với nhau được nữa.Thị trần Kỳ đã nổ ra một loạt các cuộc nội chiến.

Ủng hộ Vũ Văn Hóa Cập, Trần Lăng đã dẫn ba mươi ngàn quân phát động tấn công quân của Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham.

Hơn bảy mươi ngàn quân hỗn chiến ở cánh đồng hoang ngoài thành, cờ bay phấp phới, bụi bay mù mịt, tiếng kêu hét vang trời.Trên thành, hàng trăm đại thần và hàng chục ngàn binh sĩ đứng nhìn đại chiến nơi xa xa.

Ánh mắt mỗi người đều ngập tràn lo lắng.

Thực ra lúc này, nếu như Vũ Văn Hóa Cập chịu đưa một trăn ngàn quân ra ngoài tham chiến thì gã tất sẽ chiến thắng, nhưng Vũ Văn Hóa Cập sống chết không chịu.

Lúc này, một trăm ngàn quân là sức mạnh cuối cùng đảm bảo sinh mệnh cho gã.Cuộc chiến đã gần hai canh giờ, quân đội hai bên tử thương nghiêm trọng.

Đội quân của Vũ Văn Trí Cập dần dần chống đỡ không nổi.

Lúc này Liễu Khánh lo lắng nhất là đội quân của Lý Mật ở hai mươi dặm bên ngoài thành.

Bọn họ bạo phát hỗn chiến thế này, Lý Mật làm sao có thể không biết, cơ hội này làm sao ông ta không nắm được chứ?Trong lòng Liễu Khánh muôn phần lo lắng, y cũng không ngờ sự việc lại diễn ra tới bước này.

Y vốn tính toán rất chu toàn, trước tiên giết Vũ Văn Trí Cập để chiếm uy quyền, sau đó giết Tư Mã Đức Kham và sau cùng là Vũ Văn Hóa Cập để chiếm lĩnh toàn bộ binh quyền.

Nhưng không biết sao liên tiếp xảy ra vấn đề khiến hình thành cục diện hỗn chiến này.Liễu Khánh biết nếu còn tiếp tục thì cuối cùng tất cả đều sẽ chết hết.

Y vội vàng tiến lên trước nói với Vũ Văn Hóa Cập:- Chủ công, hay là xuất quân đi.

Nếu cứ tiếp tục chém giết, ty chức e là Lý Mật sẽ thành ngư ông đắc lợi.Vũ Văn Hóa Cập tuy trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng gã cũng biết rằng nếu Lý Mật xuất quân đột kích thì tất cả mọi người đều hết đời.

Nhưng quan trọng hơn là gã cũng đã nhìn thấy quân của Vũ văn Trí Cập không còn chống đỡ nổi nữa.

Nếu lúc này xuất binh gã sẽ được lời lớn.Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, cuối cùng hạ lệnh:- Truyền lệnh ta, xuât quân tiêu diệt Vũ Văn Trí Cập.Cửa thành ầm ầm mở ra, tám ngàn quân từ trong thành xông ra, lao thẳng về phía đội quân của Vũ Văn Trí Cập.Điều lo lắng của Liễu Khánh quả không sai.

Ở cách kênh Thông Tế trăm dặm về phía Bắc, một cầu phao quân dụng đã được ráp thành.

Lý Mật đích thân dẫn tám mươi ngàn đại quân đang nhanh chóng vượt cầu phao, hướng về phía huyện Kỳ.

Lý Mật đã lập một loạt trạm gác ngầm ở vùng lân cận huyện Kỳ.

Khi nhận được tin huynh đệ Vũ Văn nội chiến, ông ta lập tức điều binh tới.Đội quân của Lý Mật và Vũ Văn Hóa cập đã từng giằng co nhau suốt một mùa đông, ông ta vẫn luôn lo lắng quân đội của mình không đánh lại được quân của Vũ Văn Hóa Cập.

Tuy bản thân Vũ Văn Hóa Cập rất ngu xuẩn, nhưng đội quân trong tay gã lại rất tinh nhuệ, nên Lý Mật rất sợ.

Cả một mùa đông ông ta không dám coi thường phát động tiến công.

Lý Mật cũng biết rằng, mẫu thuẫn giữa Vũ Văn Hóa Cập và Tư Mã Đức Kham rất lớn, và mâu thuẫn đó sớm muộn cũng sẽ bạo phát.

Ông ta nhẫn nại chờ thời cơ, và đến hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đã đến.- Ngụy công, chúng ta bắt được một kẻ đào ngũ.Mười mấy binh sĩ áp tải đến hai kẻ đào tẩu, quỳ gối trước mặt Lý Mật.

Lý Mật nghiêng người hỏi chúng:- Các ngươi là bộ hả của ai?

Vì sao lại đào tẩu?Hai tên đó nơm nớp o sợ đáp:- Chúng tôi là bộ hạ của Vũ Văn Hóa Cập.

Quân đội của Vũ Văn Trí Cập đột nhiên đánh tới, mọi người đều chưa kịp chuẩn bị nên tháo chạy toán loạn, muốn vào thành nhưng cổng thành đã đóng, chúng tôi đành chạy về quê nhà.Ánh mắt Lý Mật sáng rực lên, thì ra là huynh đệ Vũ Văn nội chiến, đây quả là ông trời giúp ông ta:- Truyền lệnh ta, hành quân nhanh hơn.Tám mươi ngàn Ngụy quân hùng mạnh tiến về thị trấn huyện Kỳ.Thị trấn huyện Kỳ đã thành một mớ hỗn loạn.

Đội quân của Vũ Văn Hóa Cập đã xuất hiện ở cách ba dặm bên ngoài thành, có thể nhìn thấy rõ ràng đội quân áp đảo đang tiến đánh về hướng thị trấn.

Việc chém giết bên ngoài thị trấn đã ngừng lại, binh sĩ của Vũ Văn Hóa Cập muôn phần sợ hãi, bỏ chạy toán loạn.Đây là kiểu tranh chấp mang tính điển hình, ngư ông đắc lợi.

Huynh đệ Vũ Văn nội chiến dẫn đến Lý Mật chỉ việc đứng khoanh tay gặt hái thành quả.Bên trong thành người người phân tán.

Vũ Văn Hóa Cập đã không thể xem xét đến vợ con gã.

Dưới sự xả thân bảo vệ của đội thân binh, gã liều mạng lao ra cổng thành, phi ngựa tháo chạy về hướng Giang Đô.

Rất nhiều quan viên cũng nhân cơ hội này tháo chạy khỏi thị trấn, bất kể nơi mà họ chưa biết sẽ như thế nào.

Không tới một khắc sau, tám mươi ngàn đại quân áp đảo đã đánh tan thị trấn huyện Kỳ nhỏ bé.Trong hành cung, thiếu đế Dương Đàm và Tiêu Thái hậu bị đám quân lính của Lý Mật bắt ngồi ở long tháp.

Lý Mật nét mặt tươi cười bước vào hành cung, sở dĩ gã muốn tiến binh đánh Vũ Văn Hóa cập chính là muốn đoạt được Dương Đàm và Tiêu Thái hậu.

Như thế ông ta càng có thể dựa vào Thiên Tử để lấy tài sản của các chư hầu.

Lý Mật cũng là người xuất thân trong giới quý tộc Quan Lũng.

Trong lòng ông ta biết rõ, ông ta không thể lấy thân phận của kẻ loạn phỉ để đăng cơ, ông ta bắt buộc phải giống như Dương Nguyên Khánh trở thành Giám quốc nhiếp chính vương.

Sau khi đạt được địa vị chính thống mới mưu cầu đăng cơ, mà tuyệt đối không thể trực tiếp xưng đế.

Bọn Lý Uyên, Vương Thế Sung cũng đều đi theo con đường như thế.

Đây là yêu cầu chính trị.Cũng chính vì như thế này ông ta mới bằng lòng thuần phục vua Hoàng Thái, nhận là Tùy thần.

Nhưng đáng tiếc là Vương Thế Sung bóp nghẹt mộng đẹp của ông ta, khiến ông ta rơi vào Lạc Dương và trở thành bong bóng.

Bây giờ ông ta có được Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu thái hậu, điều này khiến Lý Mật vui mừng quá đỗi.

Lúc này vua Hoàng Thái của Lạc Dương đối với ông ta mà nói đã không còn quan trọng nữa.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 700 : Con gái Dương gia (1+2)Nguồn: Mê truyệnLý Mật quỳ xuống trước mặt Dương Đàm và Tiêu Thái hậu, cung kính dập đầu lạy ba cái, rưng rưng nói:- Tội thần Lý Mật cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ và thái hoàng thái hậu phải chịu sự ăn hiếp của tên loạn đảng Vũ Văn Hóa Cập.

Thần đáng muôn tội.Dương Đàm trong lòng thở dài ngao ngán, cậu ta biết chính cậu ta đã trở thành Hán hiến đế thứ hai.

Lý Mật tuy năng lực không bằng Tào Tháo, nhưng dã tâm của ông ta thì không hề thua kém Tào Tháo chút nào.Dương Đào bặm môi nén tiếng kêu.

Tiêu hậu cũng rất hiểu đời, bà ta biết rằng chỉ có thuận theo năng lực mới cứu được mạng sống.

Tranh dành thiên hạ là việc của nam nhi, bà ta chỉ muốn bảo vệ tính mệnh bản thân và Đàm nhi.- Lý ái khanh miễn lễ, bình thân.Lý Mật trong lòng mừng khôn xiết.

Tiêu hậu gọi ông ta là Lý ái khanh, như vậy là đã đồng ý thân phận của ông ta.

Ông ta đứng dậy hành lễ:- Thần tạ ơn bệ hạ, tạ ơn Thái hoàng Thái hậu.Dương Đàm quay đầu thoáng nhìn Tiêu hậu, ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng Tiêu hậu thản nhiên nói:- Lý ái khanh loại bỏ gian tặc Vũ Văn Hóa Cập, có công với xã tắc, đại công không thể không thưởng.

Ai gia phong ngươi làm Ngụy Vương Thượng thư lệnh, tổng quản chính vụ Đại thừa tướng, ban thưởng chín tích.

Thiên hạ chính vụ đều do ái khánh quyết định, không cần thượng tấu ai gia.Lý Mật thở phào nhẹ nhõm.

Điều ông ta muốn cuối cùng giờ đã đạt được- Thần tạ ơn ân điển của Thái Hoàng thái hậu.

Xin mới bệ hạ và Thái hoàng thái hậu về hậu cung nghỉ ngơi.

Thần xử lý xong việc của bọn loạn đảng sẽ đến thỉnh an.Lý Mật bước ra đại điện.

Đám binh sĩ dẫn vào mười mấy tên đại thần chưa kịp đào tẩu, dẫn đầu đại thần chính là Bùi Uẩn.

Trong lòng gã vô cùng chán nản, chậm rãi đi từng bước.

Bị đám binh sĩ của Lý Mật bắt được còn có Thái thường khanh Trương Khải, thượng thư bộ hộ Hứa Hoằng Nhân và Thượng thư hữu phó xạ Ngu Thế CơNgoài ra, trong góc phòng còn mười mấy tên đang quỳ.

Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham toàn thân đầy máu, hai tay bị trói ra sau lưng, còn có hai đứa con của Vũ Văn Hóa Cập là Vũ Văn Thừa Cơ và Vũ Văn Thừa Chỉ, bọn họ cũng bị bắt và trói chặt lại.

Còn tên đại tướng quan trọng Trần Lăng đã chạy thoát, không biết tung tích.Lý Mật lạnh lùng nhìn bọn họ.

Ông ta bước tới trước mặt Vũ Văn Trí Cập.

Vũ Văn Trí Cập quỳ xuống cúi đầu nói:- Ta nguyện là trợ thủ của Ngụy công.Lý Mật hừ một tiếng:- Ngươi nên tự hỏi mình nên chết thế nào mới đúng.Gã chỉ vào đám người Vũ Văn Trí Cập rồi hạ lệnh:- Đem những kẻ này đi treo cổ hết cho ta.Vũ Văn Trí Cập kinh sợ đến ngã nhào xuống đất.

Đám binh sĩ như lang như hổ xông lên, kéo bọn chúng đi.

Kéo tới nơi thật xa mà vẫn nghe thấy tiếng kêu xin của đám người Vũ Văn Trí Cập.Lý Mật lại đi tới trước mặt đám quan viên, không chờ ông ta mở miệng, Lại bộ Thượng thư Phong Đức Di tiến lên trước nói:- Ty chức nguyện là trợ thủ của Ngụy CôngQuan hệ giữa Lý Mật và Phong Đức Di trước kia rất tốt, ông ta vỗ vỗ vai Phong Đức Di rồi thở dài nói:- Ta biết Phong công tất nhiên sẽ vì ta mà phục vụ.Trương Khải và Hứa Hoằng Nhân cũng nhao nhao biểu thị tình nguyện dốc sức phò tá.

Lý Mật cười nhận, rồi lại bước tới trước mặt Bùi Uẩn, nhìn gã với vẻ cười mà như không cười, nói:- Bùi công thế nào?

Chẳng lẽ còn muốn đi Thái Nguyên sao?Bùi Uẩn thở dài, khom người nói:- Ngụy công không chê Bùi Uẩn thất thế thành kẻ trộm, thì Bùi Uẩn ta nguyện dốc lòng vì Ngụy công phục vụ.Lý Mật cười híp cả mắt lại, ông ta cảm thấy sự nghiệp thống nhất đất nước đã tiến gần hơn một bước.Vũ Văn Hóa Cập bỏ chạy được mười mấy dặm, bên người chỉ còn hai tên thân binh.

Còn các cận vệ khác đều biết đại thế đã mất, nên đều tự bỏ chạy hết.Vũ Văn Hóa Cập vừa mệt vừa đói, gã thấy bên cạnh cái cây phía trước có mấy tảng đá lớn, liền xoay người xuống ngựa, ngồi xuống tảng đá lớn, nói với hai thân binh:- Đi tìm cho ta chút nước lại đây.Nhưng hai gã thân binh không nhúc nhích.

Vũ Văn Hóa Cập trừng mắt quát:- Sao?

Ta không nói được các ngươi nữa sao?Nhưng hai tên thân binh lại hướng về phía gã, cúi đầu hành lễ:- Chúng tôi cũng phải đi rồi, xin được chào chủ công lần cuối.Vũ Văn Hóa Cập thất kinh:- Các ngươi muốn đi đâu?Một gã thân binh nói:- Chúng tôi phải đi nhờ cậy Thái Nguyên.

Mong chủ công xem xét ân tình chúng tôi đối với ngài mà tặng cho chúng tôi một món quà..Vũ Văn Hóa Cập ruột gan rối bời nói:- Các người muốn gì, ta không có gì hết.Hai gã thân binh rút đao ra cười nói:- Chúng ta muốn cái đầu của ngươi.Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập mỗi người cướp được một con ngựa, tháo chạy ra thị trấn huyện Kỳ.

Hai người chạy một mạch theo hướng Tây khoảng hơn hai mươi dặm thì trời bắt đầu tối.

Họ nhìn phía sau không còn quân lính đuổi theo, lúc này mới bình tĩnh lại một chút.Liễu Khánh thở một hơi thật dài, nói:- Hạc bạng tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

Đây là trách nhiệm của ta.Vũ Văn Sĩ Cập biết ngọn nguồn là do Tư Mã Đức Kham mà ra.

Thực ra không có liên quan gì tời Liễu Khánh.

Bây giờ chỉ liên quan tới tiền đồ của bản thân gã, hắn liền hỏi:- Ta dự định đi đầu quân cho Lý Uyên, quan hệ của ta và ông ta rất tốt, Liễu huynh có nguyện đi cùng ta không?Liễu Khánh lắc lắc đầu:- Ta phải quay về Ba Thục thăm vợ con, sau đó sẽ ẩn cư trong núi, không muốn gia nhập binh sĩ nữa.

Chúc Vũ Văn huynh đi đường bảo trọngTrong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ, là bởi vì gã mang tội hành thích vua nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu:- Tương cứu trong khi hoạn nạn không bằng tương vong khắp giang hồ.

Chúng ta đều phải bảo trọng.Hai người chắp tay hành lễ.

Vũ Văn Sĩ Cập quất roi vào lưng con chiến mã, theo hướng tây trì thẳng tiến.

Liễu Khánh nhìn gã khuất xa, rồi nhìn ra xa xăm , không nhịn được đành ngửa mặt lên trời mà than:- Liễu Khánh đã chết, ta Hoàng Phủ Hủ nên trở về nhà rồi.Sự việc huynh đệ Vũ Văn nội chiến và bị Lý Mật “ngư ông đắc lợi” đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ.

Việc này lại làm cho Đậu Kiến Đức đột nhiên căng thẳng lên.

Gã không ngờ Vũ Văn Hóa Cập lại bị sụp đổ nhanh như vậy.

Lý Mật không bị sự kiềm chế của Vũ Văn Hóa Cập, liệu bản thân gã có còn cơ hội chiếm lĩnh sáu quận Thanh Châu không?Trong lòng Đậu Kiến Đức vô cùng lo lắng.

Sáu quận Thanh Châu là con đường thoát thân duy nhất của gã.

Gã lẽ ra nên chiếm lấy nó sớm hơn một chút, tạo thành việc đã rồi, buộc Lý Mật không thể không tiếp nhận.

Bây giờ đã có chút hơi muộn màng, điều này khiến Đậu Kiến Đức cảm thấy vô cùng hối hận.Khổng Đức Thiệu đứng bên ngoài nên rất hiểu ý của Đậu Kiến Đức.

Ông ta mỉm cười nói:- Vương gia không cần lo lắng.

Hiện tại Lý Mật mãi mãi không thể thoát khỏi các rắc rối.

Việc giành lấy Thanh Châu vẫn còn kịp.- Ngươi nói gì?Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn Khổng Đức Thiệu, ánh mắt lộ lên vẻ kỳ vọng.Khổng Đức Thiệu không chút hoang mang đáp:- Vương gia quên rồi sao?

Vẫn còn Vương Thế Sung, nếu ty chức đoán không sai, việc đầu tiên sau khi Vương Thế Sung nắm quyền ở Lạc Dương đó chính là muốn chiếm đoạt Lạc Khẩu, giải quyết nguy cơ về lương thực cho y.

Bây giờ Lý Mật giết chết Vũ Văn Hóa Cập, Vương Thế Sung làm sao có thể không vội?

Ty chức nghĩ trong vài ngày tới Vương Thế Sung nhất định tấn công thành Lạc Khẩu, ngăn cản trước việc Lý Mật quay binh trở về chiếm thành Lạc Khẩu.Đậu Kiến Đức nhíu mày, có chút không tin:- Đây chỉ là giả thiết của ngươi.

Nếu như Vương Thế Sung không nghĩ như vậy thì tất cả việc sau đó đều sẽ thất bại.Trên thực tế Khổng Đức Thiệu đã có được thông tin Vương Thế Sung tấn công thành Lạc Khẩu, chỉ là ông ta giấu Đậu Kiến Đức.

Ông ta muốn dùng chuyện này trước mặt Đậu Kiến Đức thể hiện cái nhìn xa và mưu trí của ông ta.- Ty chức tin rằng phán đoán của mình không sai.

Đối với Vương Thế Sung mà nói, vấn đề về lương thực là nguy cơ quan trọng nhất của y.

Dương Nguyên Khánh có thể hỗ trợ y một lần, chứ không thể hỗ trợ y mãi được.

Y chỉ có thể đánh bại thành Lạc Khẩu thì mới có cơ hội sống.

Vì thế ty chức cho rằng y tất nhiên sẽ tấn công thành Lạc Khẩu.Đậu Kiến Đức thấy y vô cùng tự tin nên trong lòng cũng có chút tin tưởng, gật gật đầu:- Chỉ mong phán đoán của ngươi là không sai.

Nếu như thật sự là như thế thì ta vẫn còn có cơ hội.Vừa dứt lời thì một tên lính ngoài cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, Lạc Dương có tin tình báo khẩn cấp.Đậu Kiến Đức ngẩn người ra, vội vã ra lệnh:- Đem lại đây.Một tên lính vội bước nhanh vào trình lên bức thư do chim đưa tới.

Đậu Kiến Đức nhận bức thư vội vàng mở ra xem một lượt.

Gã không thể tin được nhìn Khổng Đức Thiệu.

Trong lòng Khổng Đức Thiệu lập tức thấy hết sức căng thẳng, nhưng dù sao cũng không để Đậu Kiến Đức vạch trần trò lừa gạt của mình.Đậu Kiến Đức từ từ ngồi xuống, một hồi rồi thở dài nói:- Tiên sinh quả nhiên là cao minh.

Vương Thế Sung đã tấn công thành Lạc Khẩu và Hổ Lao quan.

Vương Bá Đương đã rút lui khỏi Huỳnh Dương rồi.Khổng Đức Thiệu vô cùng vui mừng.

Vương Thế Sung quả nhiên không làm ông ta thất vọng, ông ta vội nói:- Cứ như vậy, Lý Mật tất nhiên phải quay binh về Lạc Khẩu.

Bây giờ y bị Vương Thế Sung kìm kẹp, ty chức có hai kế có thể giúp Vương Gia vững vàng đánh chiếm Thanh Châu.Khổng Đức Thiệu liệu việc như thần khiến Đậu Kiến Đức vô cùng kính phục.

Nếu nói trước kia gã còn có chút tưởng nhớ Tống Chính Bản, thì lúc này thì hình ảnh Tống Chính Bản đã bị đẩy lui ra khỏi đầu gã, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Khổng Đức Thiệu chính thức trở thành chủ mưu của gã, mặc dù âm mưu của ông ta khiến cho Đậu Kiến Đức có phần không thích thú.- Mời tiên sinh nói, hai kế sách đó là gì?- Kế thứ nhất gọi là Cao mạo kế.

Nếu ty chức đoán không sai, thì Lý Mật đã chiếm được Hoàng Trưởng Tôn và Tiêu hậu.

Y muốn dựa vào Thiên tử và các chư hầu.

Đương nhiên y cũng chỉ có thể ra lệnh cho mấy người chúng ta.

Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên cũng không chú ý tới y.

Dã tâm của y là để đăng cơ xưng đế.

Vậy thì chúng ta thuận theo y, cho y làm chủ, tặng cho y một cái mũ quan thật to.

Lại đem những thứ châu báu và mỹ nữ mà Dương Nguyên Khánh không nhận kia tặng lại cho y.

Có được tình cảm này, đợi khi chúng ta chiếm được Thanh Châu, y cũng không dám nói gì nữa.Đậu Kiến Đức nhắm mắt suy nghĩ, thực ra Lý Mật vốn là minh chủ.

Chẳng qua năm nay mọi người đều có phần phai nhạt.

Bây giờ cường điệu một chút cũng tốt, cúi mình một chút, hạ thấp mình mới có thể thành chủ.

Kế Cao mạo này của Khổng Đức Thiệu quả là không tồi, bắt Lý Mật đi làm kẻ dẫn đầu.- Vậy còn kế thứ hai?Khổng Đức Thiệu nhận thấy sự khen ngợi trong ánh mắt Đậu Kiến Đức, trong lòng ông ta càng thêm phấn chấn, vội vàng nói:- Kế thứ hai gọi là kế ràng buộc.

Chúng ta thỉnh cầu cùng Lý Mật kết đồng minh, đồng thời đối phó Dương Nguyên Khánh.

Ta nghĩ y nhất định tỏ thái độ nhập nhằng, không đồng ý, nhưng cũng không phản đối.

Sau đó, cuối cùng chúng ta yêu cầu y trợ giúp làm minh chủ.

Y nhất định sẽ tỏ thái độ, xuất mấy ngàn binh để tỏ ý kiến.

Như vậy, y sẽ bị ràng buộc với lợi ích của chúng ta.

Đợi sau này khi chúng ta lùi về Thanh Châu thì y cũng không còn gì để nói nữa, dù sao đây cũng là cuộc chiến chung của hai nhà chúng ta.

Tuy Đậu Kiến Đức thừa nhận phương án của Khổng Đức Thiệu chính xác, nhưng trong lòng gã có phần không thoải mái.

Gã không muốn nghe đến bốn chữ “lùi về Thanh Châu”.

Lẽ nào gã sẽ bị Dương Nguyên Khánh đánh bại sao?

Đậu Kiến Đức bỗng nhiên có chút hăng hái, gật gật đầu:- Ta biết rồi.

Để ta suy nghĩ xem.

Ngươi lui xuống đi.Khổng Đức Thiệu rất nhạy cảm thấy rằng Đậu Kiến Đức không hài lòng, nhưng ông ta không biết hắn đã nói gì sai, nên trong lòng lo sợ không yên, đành cúi đầu hành lễ:- Ty chức cáo từ.Rồi từ từ lui xuống.Trong phòng chỉ còn lại một mình Đậu Kiến Đức.

Gã nhìn chăm chú lên trần nhà, trong lòng đang suy nghĩ về cuộc chiến với Dương Nguyên Khánh.

Hầu như tất cả mọi người đều không xem trọng gã, đều cho rằng gã sẽ thất bại.

Chẳng lẽ gã nhất định sẽ thất bại sao?

Một luồng dũng khí trong lòng Đậu Kiến Đức bỗng dấy lên.

Gã không tin là gã tập trung ba trăm ngàn đại quân mà cũng không đánh bại được Dương Nguyên Khánh.Thành Thái Nguyên Sở Vương phủ.

Dương Nguyên Khánh một mình ngồi yên lặng trong phòng sách.

Hôm nay hắn bị cảm nhẹ, không đi triều đình mà ở nhà hưởng thụ những phút giây nhàn hạ hiếm có.Trong phòng không đốt lửa sưởi, không khí có phần ấm áp, cái lạnh giá của mùa đông đã dần dần mất đi, có thể nghe thấy tiếng những chú chim nhỏ hót trong không trung.

Ngoài cửa sồ vài cành mai nở hoa diễm lệ.

Một cây trắng như tuyết, một cây đỏ hồng, tựa như hai thiếu nữ đang cạnh tranh nhau trong mùa xuânLúc này ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn thấy cô con gái đang thêu hoa mai dưới hai gốc cây.

Một là trưởng nữ Dương Băng của hắn, người còn lại là thứ nữ Dương Tư Hoa.

Trưởng nữ đã mười tuổi, còn thứ nữ sắp tám tuổi rồi.

Hai cô con gái ngồi sóng vai nhau tựa như hai làn nước trong thanh đầy vẻ tinh tế, mềm mại.Hai cô con gái này đều là bảo bối của hắn.

Dương Nguyên Khánh thừa nhận, so với con trai thì hắn yêu qúy con gái hơn, đặc biết là hai tiểu yêu tinh này.

Rõ ràng trong hậu hoa viên có mười mấy cây mai, còn diễm lệ hơn nhiều, nhưng chúng lại không đến đó, hết lần này tới lần khác đòi chạy tới chỗ không đâu ra đâu để thêu hoa.Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lộ rõ vẻ yêu thương.

Hắn biết rằng hai cô con gái đều mong có được tình yêu thương của cha mẹ.

Điều này khiến trong lòng hắn có phần áy náy, hắn đã dành cho con quá ít thời gian.- Hai con, đem đây cho cha xem.Dương Nguyên Khánh cười nói với hai cô con gái.Hắn vừa nói xong, hai cô con gái ngoan ngoãn vốn đang ngồi yên lặng thêu hoa cùng nhảy dựng lên, cầm bức thêu trong tay chạy vào.- Cha, xem của con.- Xem của con trướcHai cô con gái điềm đạm nho nhã bỗng như hai con chim nhỏ líu lo trong phòng.

Dương Nguyên Khánh ôm hai con vào lòng, cảm nhận được thân thể nhỏ bé của chúng.

Đây là các con hắn, chảy chung dòng máu của hắn.

Dương Nguyên Khánh cầm những bức thêu của chúng, đều là thêu hoa mai, rất sống động, và vô cùng tinh xảo.

Dương Nguyên Khánh không kìm được sự tán dương.- Ồ, thêu rất đẹp.

Là ai dạy các con vậy?- Là dì Liên, dì thêu còn đẹp hơn.

Dì thêu cá, mọi người đều tưởng là cá đang sống.Dương Nguyên Khánh cũng không biết A Liên có nhiệm vụ này.

Tối nay phải thưởng thức tuyệt phẩm của nàng mới được.

Lúc này, cửa mở ra, ngoài cửa có tiếng nói kinh ngạc của Bùi Mẫn Thu:- Sao hai con lại ở đây?Đây là nội thư phòng, ngoài Bùi Mẫn Thu, Trương Xuất Trần và Giang Bội Hoa, những người khác đều không được phép vào, trẻ con càng không được tùy tiện vào.

Bùi Mẫn Thu không nghĩ là Băng nhi và Hoa nhi lại ở trong này.Cả hai đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi.

Chúng biết rằng bản thân đã vi phạm gia quy, nội thư phòng của cha không được phép vào.

Dương Nguyên Khánh cười cười cầu xin tha thứ cho chúng:- Lần này là do ta gọi chúng vào, không nên trách chúng.Bùi Mẫn Thu đương nhiên phải nể mặt chồng, nàng lắc lắc đầu:- Nêu lần này là do cha gọi các con vào, mẹ tha cho các con.

Lần sau nếu còn để mẹ thấy được, mẹ sẽ không tha cho các con đâu.Hai cô con gái lè lưỡi, cúi đầu liếc nhìn nhau, rồi bước ra.

Nhìn theo bóng chúng, Bùi Mẫn Thu lắc đầu, có chút nghi ngờ hỏi Dương Nguyên Khánh:- Phu quân, có thật là chàng gọi chúng vào không?Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:- Hai đứa chúng nó chạy tới gốc hoa mai trong vườn của ta thêu tranh, ta có thể không gọi chúng vào sao?Phùy!

Bùi Mẫn Thu cất tiếng cười, tách trà trong tay suýt bị rơi.

Cô vội vàng đặt tách trà lên bàn, cười nó:- Hai đứa yêu ranh này, không biết là chủ ý của ai, không thể không hỏi lại chúng được.- Điều này không cần thiết.

Trong lòng chúng cha mẹ luôn là hình tượng vĩ đại.

Nàng hỏi thế, hình tượng có thể bị sụp đổ đấy.- Thiếp chỉ đùa với chàng chút thôi, dường như bệnh của chàng đã bớt hơn rồi.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Hai đứa con gái là liều thuốc tốt nhất.

Có chúng ở đây, bệnh gì cũng khỏi.- Chàng đó, lại ưu ái chúng.

Đến khi chúng lớn lên lấy chồng, không chừng chàng sẽ khóc mất.Lúc này, Bùi Mẫn Thu thấy trên bàn có hai bản tấu chương, bên ngoài có dán dây màu hồng, điều này thể hiện vô cùng quan trọng.

Khi sáng tới dọn dẹp phòng còn chưa nhìn thấy.

Vậy cái đó đưa tới lúc nào?

Trong lòng cô có chút kinh hãi, lẽ nào lại có chiến tranh ư?- Phu quân, có phải Hà Bắc lại phải khai chiến sao?- Gần như vậy.

Ba mươi vạn đại quân của Đậu Kiến Đức đã tập kích ở quận Hà Gian.

Hai ngày nữa ta phải đi Hà Bắc rồi.

Tuy nhiên hai bản tấu chương này không liên quan gì đến Hà Bắc cả.

Một bản là Lý Mật tiêu diệt Vũ Văn Hóa Cập, bản còn lại là Vương Thế Sung tấn công thành Lạc Khẩu.

Kẻ này cắn đuôi kẻ khác.- Haiz…Bùi Mẫn Thu khẽ thở dài:- Cứ đánh nhau mãi không dứt thế này, người khổ chỉ là thiên hạ lê dân.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Điều này hắn cũng cảm nhận sâu sắc, nhưng hắn không có cách nào khác.

Vì sự thống nhất thiên hạ, hắn đành phải đánh.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Bùi Mẫn Thu:- Trước khoa thi mùa thu, nàng nhớ nhắc ta một việc, đến lúc đó sẽ có một người thanh niên tên là Hoàng Phủ Kiều đến tham gia khoa thi.

Có thể ta sẽ quên, nàng nhớ dùm ta.- Vâng.

Thiếp sẽ nhớ.

Nhưng Hoàng Phủ Kiều là ai?Bùi Mẫn Thu nghi ngờ hỏi.- Là con của một người bạn cũ.

Ta đã đồng ý với ông ấy sẽ cho con trai ông ấy một tiền đồ.Sáng hôm sau, trong Tử Vi Các ở cung Tấn Dương, Dương Nguyên Khánh triệu tập hội nghị quân đội.

Chiến dịch Hà Bắc sắp diễn ra, lúc này thì các tướng của quân Tùy đều tham gia vào Khuynh Quốc Quân để chống lại ba trăm ngàn quân của Đậu Kiến Đức.- Các vị đại thần, hiện nay quân Tùy có một trăm bảy mươi ngàn quân, tính toán đến việc phòng thủ biên cảnh thì quân Tùy không thể đưa toàn bộ quân đội vào chiến dịch Hà Bắc, thế nhưng để đảm bảo được thắng lợi thì ít nhất cũng phải đổ vào một trăm bốn mươi ngàn người, như vậy thì lượng quân ở lại Hà Đông và biên cảnh chỉ còn ba mươi ngàn người, do đó áp lực phòng ngự là rất lớn.Trên hội nghị, hơn mười vị trọng thần chia ra ngồi hai bên, Dương Nguyên Khánh ngồi ở chính giữa.

Hắn nhìn chăm chú vào năm vị Tướng quốc và tất cả chủ quan các bộ, chậm rãi nói:- Ta có hai phương án, một là tuyển năm mươi ngàn binh ở Hà Đông, chuyên để phòng ngự biên cảnh.

Phương án nữa là tạm thời chưa tuyển binh vội, dùng thủ đoạn vỗ về kẻ địch.

Ta muốn nghe ý kiến của mọi người.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 15


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 701 : Ổn định Lý ĐườngNguồn: Mê truyệnTrong phòng nghị sự cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang yên lặng trầm tư.

Dương Nguyên Khánh nhìn Tô Uy khẽ gật đầu:- Tô Tướng quốc, ngài là Nguyên lão trong triều, mời ngài nói trước.Có lẽ là do càng cao tuổi thì càng coi trọng hư vinh, sự tôn trọng của Dương Nguyên Khánh đã khiến cho Tô Uy cực kỳ hài lòng.

Xế chiều hôm qua, Dương Nguyên Khánh đã công bố nội dung của buổi nghị sự hôm nay.

Đêm qua mọi người đều đã suy nghĩ trước, Tô Uy cũng đã suy nghĩ cả đêm, tuy rằng rất hám hư vinh thế nhưng xét về xử lý chính sự thì y có kinh nghiệm rất phong phú, cách nhìn sự việc cũng tương đối sâu sắc.Tô Uy vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói:- Lão thần đêm qua cũng đã suy xét rất lâu, nếu như phát động chiến dịch mộ binh này vào mùa đông thì không sao, thế nhưng bây giờ đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, nhà nhà đều bận rộn việc đồng áng, lại còn phụ trách cả việc cày ruộng quân điền, cho nên cũng không hợp lý lắm.Thật ra đây cũng là nỗi lo của Dương Nguyên Khánh, hiện tại đang là chính giữa vụ cày, nông nghiệp là yếu tố căn bản để ổn định quốc gia.

Nếu vì việc mộ binh mà làm chậm trễ vụ xuân thì sẽ ảnh hưởng đến nông nghiệp, dẫn đến sản lượng lương thực giảm, nếu vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

Dương Nguyên Khánh không chỉ thiên về quân sự, khi hắn làm Nhiếp Chính Vương, Thượng Thư Lệnh thì hắn không thể chỉ thiên về chiến tranh, mà vấn đề về dân sinh đối với hắn cũng rất quan trọng.Về phương diện Đột Quyết, triều Tùy đã đạt được hòa giải với Xử La Khả Hãn, tạm thời giảm trừ được uy hiếp từ Phương Bắc, mà ở phương nam thì Vương Thế Sung đang giao chiến với Lý Mật, bọn họ cũng không có chú ý tới phía Bắc, do đó uy hiếp lớn nhất của triều Tùy chính là quân Đường của Quan Lũng.Mặc dù Tùy Đường đã thông qua hiệp nghị hòa giải, thế nhưng Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức rằng Lý Thế Dân đánh tan Lương Sư Đô tại Quận Tây Bình, quân Tần đầu hàng hơn bốn mươi ngàn người.

Lương Sư Đô chết đi, triều Đường đã bình định được họa lớn ở phía tây, rất có thể bọn họ sẽ nhân cơ hội quân Tùy đại chiến với Đậu Kiến Đức mà xé bỏ hiệp nghị, phát động tấn công.

Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh rất lo lắng.Bùi Củ ở bên cạnh cũng hiểu được nỗi lo của Dương Nguyên Khánh, ông ta khẽ cười nói:- Triều Đường dù sao thì cũng không phải loại thế lực kiêu hùng như Đậu Kiến Đức hay Lý Mật.

Bọn họ chỉ quan tâm tới lợi ích chứ không phải ảnh hưởng, dù sao thì bọn họ cũng là một vương triều chính thức, dùng danh nghĩa triều đình để kí hiệp nghị với chúng ta, do đó sẽ không dễ dàng tự hủy đi danh dự.

Nếu như bọn họ phá bỏ hiệp nghị, tất sẽ tổn hại đến uy tín, người trong thiên hạ còn ai dám tin tưởng bọn họ nữa?Đỗ Như Hối cười, tiếp lời:- Ta cũng tán thành ý kiến của Bùi Tướng quốc, triều Đường tuy rằng đã bình định được loạn Lương Sư Đô, thế nhưng cũng không có nghĩa là họ có thể phát động chiến tranh với phương Đông.

Trái lại, ta cho rằng, sở dĩ bọn họ ký hiệp nghị hòa giải với chúng ta không phải vì loạn Tiết Cử hay Lương Sư Đô, mà chính là bọn chúng cần phải nhanh chóng khôi phục sản xuất, ổn định thế cục bên trong.

Muốn vươn ra bên ngoài thì phải ổn bên trong trước, bọn họ cần ít nhất nửa năm mới có thể ổn định được thế cục bên trong.

Cho nên đối với triều Đường thì nên dùng biện pháp lung lạc chứ không nên vội vàng mộ binh, mặt khác, có thể đem binh lực tập trung ở Quận Hà Đông.

Như vậy thì cho dù triều Đường có làm ra chuyện xấu nhất, là phá bỏ hiệp nghị hòa bình thì bọn họ cũng chỉ có thể tiến quân vào sáu quận ở Quan Bắc, mà không thể tiến công vào nơi mấu chốt là Hà Đông, cho nên chúng ta cũng không tổn thất nhiều.Mỗi người một ý, nhưng cũng dần dần thống nhất, sự uy hiếp của triều Đường hiện tại thì không lớn, không cần thiết vì việc mộ quân mà ảnh hưởng tới trồng trọt vụ xuân.

Dương Nguyên Khánh cũng đưa ra quyết định cuối cùng dựa theo ý kiến của mọi người.- Được rồi!

Việc phòng thủ Hà Đông phải làm hết sức cẩn thận.

Chúng ta có lẽ phải tiếp xúc một chút với triều Đường, nhấn mạnh một số điểm trong hiệp ước hòa bình năm ngoái.

Đỗ Tướng quốc, lại phải phiền ngài đi Trường An một chuyến rồi.Đỗ Như Hối gật đầu:- Việc này không nên chậm trễ, thuộc hạ sẽ xuất phát ngay trong xế chiều hôm nay.…Bầu không khí thành Trường An rõ ràng là náo nhiệt hơn so với cuối năm trước, lý do cũng không chỉ bởi vì mùa xuân đã tới, mà vì quân Đường đã thắng một trận lớn ở quận Tây Bình.

Tần Vương Lý Thế Dân dẫn năm mươi ngàn quân đánh tan Lương Sư Đô chỉ bằng một trận chiến.

Quân Tây Tần đầu hàng hơn bốn mươi ngàn người, Lương Sư Đô chết trận, khiến cho Đường triều gỡ được cái gai trong mắt.

Thổ Dục Hồn Khả Hãn trước ủng hộ Lương Sư Đô cũng đích thân tới Trường An thần phục, đưa năm trăm ngàn bò dê theo bồi tội.Chiến thắng lần này đã quét sạch mây đen bao phủ trên bầu trời Trường An, làm cho không khí ở Trường An sáng sủa, quang đãng hẳn lên.

Toàn thành mừng vui, Đường Đế Lý Uyên đặc biệt sắc phong cho Tần Vương Lý Thế Dân làm Thượng Thư Lệnh.Trong bầu không khí nhiệt liệt này, sứ thần triều Tùy, Đỗ Như Hối tới thành Trường An.Hoàng thành, Thái Cực Cung, Ngự Thư Phòng.

Lý Uyên đang cùng với thái tử Lý Kiến Thành, Tướng quốc Tiêu Vũ và Lại bộ thượng thư Trần Thúc Đạt thương nghị về việc sứ giả triều Tùy.Mặc dù trong con mắt của dân chúng bình thường thì thắng lợi ở Tây Tần là trận thắng trước nay hiếm gặp, là đại sự khiến toàn dân phấn chấn.

Thế nhưng đối với tầng cao của triều Đường mà nói thì đây thật ra chỉ là kết quả sau một hồi tranh đấu chính trị.

Sau khi Bùi Tịch bị điều làm Phủ sử Tây Xuyên An, thế lực của Lý Thế Dân trong triều giảm mạnh, để cứu vãn xu hướng suy tàn bất lợi trong triều, vì vậy mới có trận đại thắng quận Bình Lương.Đây là nguyên nhân thực sự về việc Lý Uyên điều Bùi Tịch đi, tạo áp lực với Lý Thế Dân, buộc y phải nắm quận Bình Lương.

Nếu như Lý Thế Dân không có động tĩnh gì, Lý Uyên sẽ lập tức điều Lý Thần Thông tới thay thế vị trí chủ tướng của Lý Thế Dân.Trong lòng Lý Uyên biết rõ, quân tâm không ổn, sắp sụp đổ, cần phải trấn an quân tâm.

Thật ra đây cũng chỉ là cái cớ của Lý Thế Dân, y muốn kéo dài thời gian Tây chinh để dần dần khống chế quân quyền.

Đương nhiên là Lý Uyên cũng không phản đối việc đó, dù sao thì y cũng là con trai của y.Chỉ có điều thời gian mà Lý Thế Dân kéo dài quá lâu, làm cho Lý Uyên có chút bất mãn.

Quân đội tác chiến hao phí rất nhiều tiền bạc, quốc khố đã không thể chu cấp nổi.Hơn nữa thì rất nhiều trọng thần đã nhìn ra, tại lúc Tiết Cử bại vong thì hai đứa con của y phát sinh nội chiến, đây chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Tây Tần, thế nhưng Lý Thế Dân lại án binh bất động, để vuột mất cơ hội tốt.

Điều này khiến cho rất nhiều đại thần phê bình kín đáo, làm cho Lý Uyên phải chịu rất nhiều sức ép.Cho nên đối với trận đại thắng ở quận Tây Bình này thì bên trong tầng cao cũng không có quá nhiều kích động.

Tất cả đều dùng một loại tư thái bình tĩnh để xem xét, trái lại, quân Tùy phá được U Châu và chiến tranh sắp phát động với Đậu Kiến Đức lại khiến cho tất cả khiếp sợ và quan tâm.- Bệ hạ, mục đích của Tùy sứ đã rất rõ ràng, đó là dấu hiệu mở màn chiến dịch Hà Bắc.

Vi thần nghe nói Đậu Kiến Đức đã tập kết ba trăm ngàn quân, quân Tùy tất nhiên là cũng phải dốc sức điều quân.

Vì vậy thì binh lực ở Hà Đông sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, Tùy sứ đến vào lúc này mục đích duy nhất là muốn ổn định chúng ta.Người nói chính là Tướng Quốc Tiêu Vũ, gã có tư duy nhanh nhẹn, ánh mắt sắc sảo, có thể nhìn thấu được bản chất của vấn đề, nên rất được Lý Uyên tín nhiệm.

Trong việc xử lý triều chính thì gã đã dần dần thay thế được Bùi Tịch, trở thành quyền thần bậc nhất trong triều.

Hơn nữa gã là người chính trực, an phận, không tham gia vào đấu tranh bên trong gia tộc họ Lý, điều này càng khiến cho Lý Uyên tín nhiệm gã hơn.Lý Uyên nhíu mày, lão cũng nhận ra điều này.

Hiện tại vừa bình định xong loạn Lương Sư Đô, quân Đường không còn gì vướng bận, Lý Uyên cũng có chút động tâm.

Thái Nguyên là nơi lão quật khởi, cho nên lão rất coi trọng Hà Đông.

Tuy rằng bị Dương Nguyên Khánh cướp đi nhưng Lý Uyên vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Hiện tại binh lực ở Hà Đông không còn nhiều, đây chính là một cơ hội tuyệt vời không thể bỏ qua.Lý Uyên chần chừ một lát, nói:- Trẫm đang suy nghĩ, chúng ta có nên lợi dụng cơ hội này đoạt lại Hà Đông không?- Phụ Hoàng, điều này tuyệt đối không nên!Lý Kiến Thành phản đối.- Chính ta ký hiệp nghị hòa bình với triều Tùy, dùng chính danh nghĩa của triều Đường, nếu chúng ta phá bỏ hiệp nghị này thì sẽ khiến chúng ta thất tín với thiên hạ.

Người dùng chữ tín để thành danh, quốc gia dùng chữ tín làm căn bản, nếu như thất tín thì làm cho cả thiên hạ thất vọng với triều Đường, cũng sẽ khiến quần thần sinh ra dị tâm.

Phụ Hoàng, được Hà Đông mà mất đại nghĩa thì nhi thần không tán thành.Lý Uyên trầm tư không nói.

Lúc này, Tiêu Vũ liền khuyên nhủ ở góc độ cụ thể hơn:- Bệ hạ, Thái tử nói thất tín là một chuyện, còn ty chức có thể chiếm được Hà Đông hay không lại là một chuyện khác.

Nếu như chúng ta tấn công Hà Đông, Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ bỏ cuộc chiến với Đậu Kiến Đức, dẫn đại quân quay lại cứu viện.

Đối với Dương Nguyên Khánh thì chỉ làm chậm trễ việc hắn thu thập Đậu Kiến Đức, còn đối với chúng ta thì nếu không chiếm được Hà Đông thì vừa hao binh tổn tướng lại vừa thất tín với thiên hạ.

Bệ hạ, cái giá phải trả quá lớn.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 702 : Huynh đệ trở mặt (1+2)Nguồn: Mê truyệnLý Uyên gật nhẹ đầu, lại hỏi Trần Thúc Đạt:- Trần Thượng Thư thấy thế nào?Trần Thúc Đạt là quý tộc triều Trần, vừa có học thức vừa có tài.

Y vốn là Thái Thú Quận Giáng, lúc Lý Uyên khởi binh, y liền dâng Quận Giáng đầu hàng, sau được thăng làm Hoàng Môn Thị Lang.

Bùi Tịch miễn chức Lại bộ Thượng thư, lại do Trần Thúc Đạt tiếp quản, thế nhưng y vẫn chưa được vào hàng ngũ Tướng Quốc.

Đến đầu năm nay, Tướng Quốc Đậu Uy qua đời, Thái tử Lý Kiến Thành tích cực đề cử Trần Thúc Đạt, y mới chính thức tiếp nhận Tướng vị của Đậu Uy, trở thành một trong năm tướng quốc của triều Đường.Lý Uyên cũng có ý định làm suy yếu thế lực của Quan Lũng.

Tuy lão nhờ có sự ủng hộ của Quan Lũng mới có thể nhanh chóng ổn định Quan Trung, thế nhưng sự cường thế của Quan Lũng cũng khiến Lý Uyên hết sức bị động.Thế nhưng sĩ tộc Sơn Đông lại ủng hộ triều Tùy mới, làm cho Lý Uyên nhất thời không tìm được thế lực nào có thể đối kháng được Quan Lũng, lão liền dần dần bồi dưỡng sĩ tộc phương Nam, như là Tiêu Vũ cùng Trần Thúc Đạt.

Lão muốn bồi dưỡng ra một người có thể đối kháng được thế lực Quan Lũng, cho nên Trần Thúc Đạt mới có thể chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà liên tiếp được thăng chức, chính là vì lý do trên.Trần Thúc Đạt khom người nói:- Bệ hạ, chúng ta vừa đến Quan Trung liền gặp loạn Tiết Cử, sau đó lại mất đi Hà Đông sau đại bại với Bắc Tùy.

Cho tới bây giờ khó khăn lắm mới dẹp được loạn Lương Sư Đô, dân chúng Quan Trung chưa từng được nghỉ ngơi mà liên tục bị dồn nén dưới áp lực chiến tranh.

Hiện tại thì giá gạo Trường An coi như là ổn định, thế nhưng các loại vật tư khác thì thiếu thốn.

Bệ hạ, hiện tại lòng dân đang ổn định, thần cho rằng không nên tiếp tục phát động chiến tranh, đối nội mới là việc chủ chốt.Thái tử cùng ba đại thần nhất trí phản đối, làm cho Lý Uyên bỏ đi ý niệm tấn công Hà Đông.

Lão gật gật đầu:- Được rồi!

Tiêu Tướng quốc, Tùy sứ giao cho ngươi tiếp đón, nói cho hắn biết, Đại Đường là triều đình trọng tín, đã ký hiệp nghị hòa bình thì tuyệt không lật lọng.- Ngu xuẩn.Trong thư phòng Tần Vương Phủ, Lý Thế Dân không kìm nổi giận dữ, quát lên.

Y mới nhận được tin tức, phụ hoàng đã bỏ qua cơ hội đánh Hà Đông lần này, lại bị một cái hiệp nghị trói tay trói chân, khiến cho y cực kỳ tức giận.Người đưa tin cho y chính là Hộ bộ Thượng Thư Đậu Tấn.

Bởi Lý Thế Dân cùng Đậu Quỹ tại Lũng Tây đã bắt tay hợp tác đối phó Tây Tần, cho nên hai người đã thành lập quan hệ riêng tư, điều này cũng khiến cho Đậu gia dần dần có xu hướng dựa vào Lý Thế Dân.Vì Đậu Uy qua đời đầu năm, vốn là phải do hậu nhân đến tiếp nhận tước vị, không ngờ thái tử Lý Kiến Thành lại cực lực đề cử Trần Thúc Đạt, khiến cho Đậu gia bị mất Tướng vị, điều này làm cho Đậu gia cực kỳ bất mãn với Thái tử, ngược lại càng thắt chặt quan hệ với Lý Thế Dân.Thực tế thì cao tầng của triều Đường cũng có đấu tranh phe phái kịch liệt.

Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Độc Cô Chấn, Tiêu Vũ, Đậu Uy là năm vị tướng của triều Đường.

Kết cấu quyền lực của năm tướng thì khá cân bằng, Lưu Văn Tĩnh và Độc Cô Chấn ủng hộ thái tử Kiến Thành, Bùi Tịch và Đậu Uy thì ủng hộ Tần Vương Lý Thế Dân, mà Tiêu Vũ là phái trung gian.Nhưng sau khi Đậu Uy qua đời, quan điểm trên triều cũng cho là Đậu Tấn sẽ thay chức, thế nhưng Thái tử Lý Kiến Thành lại cực lực đề cử Trần Thúc Đạt.

Lý Uyên cũng muốn làm suy yếu thế lực của Quan Lũng, cho nên liền đi ngược lại suy nghĩ của mọi người, thăng chức Trần Thúc Đạt trở thành Tướng Quốc.

Thế lực của Thái tử liền chiếm ba vị trí, thế lực của Lý Thế Dân giảm mạnh, phá vỡ cân bằng vốn có.Áp lực chính trị mạnh mẽ khiến cho Lý Thế Dân không thể không chấm dứt chiến dịch Hà Hoàng, trở lại kinh nhận chức Thượng Thư Lệnh, để đền bù cho y khi thế lực trong triều của y bị suy yếu.

Tuy nhiên chức Thượng Thư Lệnh này khác hẳn chức Thượng Thư Lệnh của Dương Nguyên Khánh, đây chỉ là một cái danh phận mà không có thực quyền, điều này khiến cho Lý Thế Dân vừa chiến thắng trở về rất buồn bực.Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng biết rõ, mình mạnh mẽ ở mặt quân sự thì tất nhiên phụ hoàng sẽ phải nâng đỡ Thái tử về mặt chính trị để y cũng trở thành một thế lực trong chính trị.

Nếu như mình lại mạnh mẽ trên cả hai lĩnh vực quân sự và chính trị thì sẽ uy hiếp đến địa vị của Thái tử.

Đây là điều mà phụ hoàng tuyệt đối không thể chấp nhận.Lý Thế Dân chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, rồi hỏi Đậu Tấn:- Thái độ của phụ hoàng thế nào, chẳng lẽ người ủng hộ cái gọi là đại nghĩa đơn giản thế sao?Đậu Tấn khom người thi lễ.- Khởi bẩm điện hạ, nghe nói Thánh thượng muốn nhân cơ hội đánh Hà Đông, thế nhưng bị bọn người Thái tử khuyên can, liền từ bỏ ý định tấn công Hà Đông.- Không được, ta phải đi khuyên bảo phụ hoàng.

Quân Tùy đánh Hà Bắc, Hà Đông không còn quân, nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội này thì về sau sẽ tiếc mãi không thôi.Lý Thế Dân rốt cuộc ngồi ko yên, y muốn nhân lúc chuyện này còn chưa quyết định, thuyết phục phụ hoàng đổi ý.

Lý Thế Dân rời phủ, vội vàng đi về Hoàng Cung.Trước cửa Ngự Thư Phòng, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, còn hoạn quan đang thay y vào bẩm báo.

Chuyện quân Tùy chiếm U Châu cũng khiến cho y cảm thấy rất lo lắng.

Dương Nguyên Khánh chiếm U Châu thì đã đặt được bước chân đầu tiên trên con đường khuếch trương, còn quân Đường thì lại bị vây khốn ở Quan Trung sau đại bại ở quận Hoằng Nông.Nếu như lúc trước quân Đường chỉ có Hà Đông, sau đó chiếm được Hà Tây và Ba Thục của Quan Lũng.

Như vậy thì một khi quân Tùy chiếm được Hà Bắc, thì Hà Đông và Hà Bắc nối liền tạo thành cục diện phân chia triều Đường.Dương Nguyên Khánh bây giờ đã trở thành kình địch mạnh nhất của bọn họ, đối phó với kình địch như vậy mà phụ hoàng còn muốn giảng nhân nghĩa, thì thực đúng là một Tống Tương Công thứ hai.- Điện hạ.Một hoạn quan đứng ở cửa ngự thư phòng nói:- Thánh thượng tuyên Điện hạ vào yết kiến.Lý Thế Dân chỉnh lại quan phục, bước nhanh vào ngự thư phòng.

Bên trong, Lý Uyên đang thương nghị với Thái tử Lý Kiến Thành về chuyện khoa cử của tháng sau.

Triều Đường cũng muốn cử hành khoa cử đầu tiên sau khi lập quốc, tuyển người tài trong thiên hạ.

Trong lúc đang bề bộn công việc, Lý Kiến Thành liền chủ động xin tham dự, đảm nhiệm chức tổng quản khoa cử lần này.Hai cha con đang thương nghị, Lý Thế Dân bước đến, quỳ xuống dập đầu với phụ thân.- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.Thông thường thì đại thần không cần thiết phải quỳ với Hoàng Đế, thế nhưng Lý Thế Dân dùng thân phận con trai tham kiến phụ thân nên y sử dụng lễ tiết cực kỳ kính trọng.Lý Uyên mặc dù có chút bất mãn với việc Lý Thế Dân chậm chạp phát động chiến dịch tiêu diệt Lương Sư Đô, thế nhưng đây dù sao cũng là đứa con mà lão coi trọng, hơn nữa Lý Thế Dân đánh bại Lương Sư Đô với tổn thất rất nhỏ, đoạt được hơn bốn mươi ngàn người cùng mấy chục ngàn con chiến mã, điều này khiến Lý Uyên rất cao hứng.Lý Uyên cười ha hả nói:- Hoàng nhi không cần đa lễ, nơi này chỉ có ba cha con chúng ta, tùy ý một chút cũng tốt.- Tạ phụ hoàng.Lý Thế Dân đứng lên thi lễ với đại ca Kiến Thành, Lý Kiến Thành gật gật đầu:- Nhị đệ ngồi xuống nói chuyện.Lý Thế Dân ngồi xuống, hạ thấp người nói:- Nhi thần đầu tiên là muốn cảm tạ phụ hoàng ban thưởng.Chiến dịch Hà Hoàng kết thúc, Thổ Dục Hồn bồi lễ, cống nạp cho triều Đường hơn hai trăm nghìn trâu bò cùng hơn ba trăm nghìn con dê.

Lý Uyên thưởng toàn bộ cho quân đội của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân phân chia phần thưởng cho tướng sĩ, để họ mang bò dê về nhà, điều này làm cho y tiến một bước chiếm được quân tâm.Lý Uyên gật gật đầu.- Đó là phần thưởng mà tướng sĩ lập công nên có, hoàng nhi đến vì điều này sao?- Không!

Nhi thần đến vì chuyện của sứ Tùy.Ở bên cạnh, sắc mặt của Lý Kiến Thành lập tức trở nên có chút ngưng trọng.

Anh ta đã mơ hồ đoán được nhị đệ đến là vì chuyện của sứ Tùy.

Bây giờ quả nhiên đã bị anh ta đoán trúng rồi.Trong mắt Lý Uyên hiện lên một sự kinh ngạc, lão nhanh chóng che dấu thần sắc bất an của mình, mỉm cười nói:- Sứ Tùy đến chúc mừng chúng ta tiêu diệt được Lương Sư Đô, hoàng nhi thấy có gì không thích đáng sao?Ánh mắt Lý Thế Dân liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, y không hi vọng huynh trưởng ở bên cạnh lúc này.

Nhưng đại ca hiển nhiên không có ý rời đi, tên đã lên cung, không cho phép Lý Thế Dân không bắn.- Phụ hoàng, triều Tùy là kình địch hàng đầu của chúng ta.

Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng không thay đổi.

Bây giờ chủ lực của bọn chúng viễn chinh Hà Bắc, Hà Đông trống rỗng, đây là thời cơ tốt ngàn năm khó gặp để đả kích triều Tùy, đoạt lại Hà Đông.

Nếu chúng ta vứt bỏ cơ hội lần này, vậy thì sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.

Phụ hoàng, phải tận dụng thời cơ ạ!- Cái này…Lý Uyên thật không ngờ thứ tử sẽ nói chuyện này.

Lão nhất thời nghẹn lời.

Buổi sáng lão vừa mới quyết định tuân thủ hiệp nghị, bây giờ thứ tử lại đến bàn ngược lại, hơn nữa nói rất hùng hồn đầy lý lẽ.- Nhị đệ, chuyện này triều đình đã quyết định rồi.Bên cạnh, Lý Kiến Thành ra sức dùng một loại ngữ khí ôn hòa để giải thích, duy trì dự trầm ổn của một Thái tử:- Triều đình cho rằng nếu hai bên có hiệp nghị, hơn nữa đây là hiệp nghị giữa hai triều đình, nên tuân thủ.

Không thể thất tín với thiên hạ, cái này liên quan đến lòng tín nghĩa và danh dự của quốc gia.

Cơ hội còn có thể có, nhưng chữ tín đã mất lại khó mà lấy lại được.

Đệ đừng khuyên phụ hoàng nữa.Lửa giận trong lòng Lý Thế Dân bốc cháy với một tốc độ không thể ức chế, nhiệt huyết gần như muốn bốc lên đỉnh đầu.

Nhưng y vẫn cố gắng nén cơn giận trong lòng, hít một hơi thật sâu nói:- Hoàng huynh, hiệp nghị không thể đại biểu cho lợi ích căn bản của quốc gia, cái gọi là chữ tín chẳng qua chỉ là một thứ sĩ diện mà thôi.

Sự tình liên quan đến nguy vong của Đại Đường ta, liên quan đến việc Đại Đường ta có thể giành được thiên hạ hay không.

Huynh lại vì cái gọi là sĩ diện, khiến chúng ta mất đi cơ hội duy nhất đánh bại triều Tùy, hoàng huynh, huynh không cho rằng vì một chữ tín mà phải trả giá quá lớn hay sao?Lý Kiến Thành cũng đã có chút nổi giận, anh ta trầm giọng nói:- Nhị đệ, uy tín không phải sĩ diện, là chữ tín của một quốc gia, hiệp nghị mà chúng ta lấy danh nghĩa triều đình để ký kết, trên đó có chữ ký do tự tay Thái tử Đại Đường viết, có bảo ấn của phụ hoàng, đệ lại tùy ý xé bỏ nó, đệ muốn người trong thiên hạ nhìn Đại Đường thế nào, tin chúng ta thế nào.

Bốn chữ “Bội bạc” đệ gánh nổi sao?

Sau một trăm năm nữa, để con cháu chúng ta đánh giá chúng ta thế nào?

Nhị đệ, tín là cái gốc để lập quốc, đệ đừng quá xem nhẹ chữ “tín” này.Sự tranh luận của hai người con trai khiến trong lòng Lý Uyên vô cùng rối rắm.

Kỳ thực cả hai bên lão đều tán thành, lão cảm thấy con trai trưởng nói đúng, không thể thất tín với thiên hạ.

Nhưng lại cảm thấy Lý Thế Dân nói cũng có đạo lý, bỏ qua cơ hội này, e là sau này sẽ không có nữa.

Trong lòng lão rất mâu thuẫn, thở một hơi thật dài.- Thế Dân, đệ nghĩ về quân Tùy có phần quá đơn giản rồi.

Nếu chúng ta động binh, quân Tùy sẽ lập tức lui quân từ Hà Bắc về.

Cuối cùng một trận ác chiến, nếu thắng lợi thì còn dễ nói, nếu thất bại, hao binh tổn tướng, còn phải gánh thêm sự bêu danh là thất tín.

Cái được không bù đắp đủ cái mất đâu!Lý Thế Dân không để ý tới Lý Kiến Thành, tiến lên trước nói với phụ hoàng:- Phụ hoàng, binh ở trong tối chứ không phải rêu rao ra, binh quý ở thần tốc, nhi thần nguyện đưa ra năm nghìn kỵ binh, nhanh chóng quận Diên An, nhân lúc đêm hôm qua Hoàng Hà bằng cầu nổi, trực tiếp đánh vào Thái Nguyên.

E là tin tức chưa đến được Hà Bắc thì nhi thần đã lấy được Thái Nguyên rồi.

Đồng thời tiếp tục phái hai nhánh quân đội giành lấy Phi Hồ Hình và Tỉnh Hình, nhốt chủ lực của quân Tùy ở Hà Bắc, Hà Đông sẽ lấy được dễ dàng.

Nếu phụ hoàng lo lắng triều thần trách móc, chúng ta có thể tính kế.

Trước tiên phái binh sĩ giả mạo quân Tùy xâm lấn Quan Trung, lúc đó chúng ta sẽ lại nói là quân Tùy phá bỏ hiệp nghị trước, muốn tiến công Bồ Tân Quan.

Chỉ cần chúng ta trắng trợn tuyên bố, triều thần sẽ tin, người trong thiên hạ sẽ càng không biết ai đúng ai sai.

Phụ hoàng, phải tận dụng thời cơ!- Phụ hoàng, Đại Đường lấy thành tín lập quốc, không phải lũ tặc kiêu hùng dạng Đậu Kiến Đức, Lý Mật, không thể phủ nhận chữ tín của bản thân, càng không thể sử dụng mánh khóe bỉ ổi này.

Cơ hội về sau vẫn còn, tuyệt không thể vì cái nhanh nhất thời được!Hai huynh đệ tranh nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Mâu thuẫn trong lòng Lý Uyên đã đến cực điểm, lão cúi đầu trầm tư hồi lâu, nói với Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân:- Các con đều lui ra trước đi, để trẫm một mình suy nghĩ thêm.Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đứng dậy, thi lễ thật sâu với phụ thân rồi cùng lui ra.

Khi ra đến ngoài ngự thư phòng, hai người không thèm nhìn nhau, mỗi người đi một hướng.Mấy tên hoạn quan nhìn theo bóng dáng hai anh em họ mà lắc đầu, bọn họ là anh em ruột, tại sao lại tới mức độ trở mặt thành thù như vậy?Lý Uyên chắp tay sau đít đi qua đi lại trong ngự thư phòng, một hồi cúi đầu trầm tư, một hồi lại ngửa mặt thở dài.

Lý Uyên thực ra đã bị kiến nghị của Lý Thế Dân đả động, phái kì binh giành lấy Thái Nguyên.

Lão biết đây là một cơ hội, hoàn toàn có thể làm được, chỉ là lão làm sao ăn nói với các triều thần?Đây không chỉ là vấn đề thất tín với thiên hạ, càng quan trọng hơn chính là thất tín với triều thần.

Chín phần đại thần trong triều đều chủ trương giữ tín, lão lại quay lưng lại.

Có lẽ có thể dùng biện pháp gì đó để triều Tùy thất tín trước, giống như những gì Thế Dân nói, phái người giả mạo quân Tùy xâm lấn Quan Trung trước, để qua mắt triều thần.Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp,tên hoạn quan thở hổn hển đứng ở cửa bẩm báo:- Điện hạ, thái hậu…

Thái hậu không ổn rồi!Lý Uyên hoảng sợ, liền vội vàng ngồi kiệu đi vào trong cung.

Độc Cô Hoàng thái hậu là chị gái của Độc Cô Hoàng hậu vợ của Dương Kiên, cũng chính là con gái của Độc Cô Tín, gả cho cha của Lý Uyên là Đường Quốc công Lý Bính.Lý Uyên cực kỳ có hiếu với mẹ mình, thời gian này mẫu thân sức khỏe không tốt, thái y ám thị có khả năng phải chuẩn bị hậu sự rồi, cho nên Lý Uyên ngày ngày đều lo lắng cho mẫu thân.

Lão chạy đến cửa cung, chỉ nghe trong cung truyền đến tiếng khóc.

Tâm can Lý Uyên bỗng nhiên rơi xuống vực thẳm, một lão hoạn quan quỳ trước mặt Lý Uyên khóc lớn:- Bệ hạ, thái hậu đi rồi!Lý Uyên thấy trước mắt mình tối sầm, lão té xỉu ngay tại chỗ.Tháng hai năm Võ Đức thứ hai, Hoàng thái hậu triều Đường băng hà.

Lý Uyên truy phong cho người mẹ đã mất của mình là Trinh Hoàng hậu.

Trong lòng lão bi thương vô hạn, hạ chỉ cả nước để tang, phong binh khí ba tháng, trong ba tháng không được phép bàn bạc tới việc đánh Hà Đông.Khí trời đã bắt đầu ấm áp, bầu trời trở nên trong xanh.

Một vài chú chim hoàng tước mang theo những cành trúc nho nhỏ để xây tổ.

Dưới ánh nắng mặt trời, từng ngọn cỏ mọc lên xanh mơn mởn.

Băng trên sông đã tan hết, dòng nước mang theo những chiếc lá khô héo do mùa đông chảy dần về hướng Nam.Theo mùa xuân đến, chiến dịch ở Hà Bắc lại một lần nữa bắt đầu.

Quân Tùy triệu tập hơn mười vạn quân tinh nhuệ đóng quân ở hai quận Trác và Bác Lăng, giống như một cái kìm kẹp chặt quận Hà Gian, một Bắc một Tây.

Mặt khác, lại có bốn vạn đại quân dưới sự điều khiển của Từ Thế Tích lái mấy trăm chiến thuyền xuất phát từ Bồ Tân đến thành Liễu Dương.

Bọn họ chuẩn bị từ phía Nam hướng Hà Bắc phát động tiến công.Triều Tùy tại khu vực Hà Đông chỉ có mười bảy vạn người.

Mà chiến dịch Hà Bắc lúc này lại muốn điều động mười bốn vạn đại quân.

Hầu như là số quân dốc hết cả nước.Giữa tháng hai, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của ba nghìn kỵ binh đi đến đại doanh quân Tùy ở quận Trác.

Lúc này, hắn bố trận có chút biến hóa.

Hắn tự mình đảm nhiệm chủ tướng quân Bắc Lộ.

Ra lệnh cho Lý Tĩnh làm Tư Mã quân Bắc Lộ, Bùi Hãnh Nghiễm làm phó tướng.

Mà Tần Quỳnh được điều đi quận Bác Lăng làm chủ tướng quân Tây Lộ, La Sĩ Tín làm phó tướng.

Trận chiến này không như bình thường.

Cần phải lấy chữ ổn để chiến thắng.

Tương đối mà nói, sự trầm ổn của Tần Quỳnh càng làm cho hắn yên tâm.Đại quân Bắc Lộ nằm ở phía Nam bờ sông Hoàng Hà thuộc quận Trác, có bảy vạn binh lính.

Đại doanh đóng quân kéo dài hơn mười dặm.

Trong đại doanh, quân trướng được sắp đặt chỉnh tề, binh sĩ chiến mã đi theo đường riêng.

Ở giữa quân doanh là một khu đất trống rộng khoảng năm dặm dùng để huấn luyện.

Bất luận là ban ngày hay đêm, đều có quân đội ở chỗ này huấn luyện.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường.

Xa xa nhìn Dương Tư Ân suất lĩnh một nghìn mạch đao tân binh huấn luyện.

Đây là nhóm tân binh được chiêu mộ từ năm ngoái.

Dùng binh sĩ ở Tấn Trung là chính, từ mười vạn đại quân chọn ra.

Mỗi người đều có vóc dáng to lớn, khôi ngô.

Dựa theo tiêu chuẩn của mạch đao binh, chiều cao không thể thấp hơn sáu thước năm, phải năm lần liên tục giơ lên khóa đá nặng trăm cân.

Hơn nữa còn muốn khiêng khóa đá trăm cân chạy được ba dặm.

Điều kiện vô cùng nghiêm ngặt, có thể nói từ trăm người mới chọn ra được một người.Như vậy, mạch đao quân đã đạt tới sáu nghìn người, cùng với năm ngìn trọng kỵ binh, trở thành quân đội tinh nhuệ nhất của quân Tùy.Trên giáo trường, tiếng la vang lên như sấm.

Dương Tư Ân thấy chủ tướng đến, y hô to một tiếng, hướng Dương Nguyên Khánh vung mạch đao lên.

Một nghìn binh sĩ cũng theo y hô to, đồng thời hướng Dương Nguyên Khánh bổ ra một đao.

Thanh thế đồ sộ.

Dương Nguyên Khánh cười phất phất tay với bọn họ, quay đầu lại hỏi Lý Tĩnh:- Lý Tư Mã nghĩ nếu như dùng năm nghìn trọng giáp kỵ binh đánh với sáu nghìn quân mạch đao, phần thắng sẽ nghiêng về bên nào?Lúc trước, Lý Tĩnh cùng Bùi Hành Nghiễm tại quận Đinh Tương phòng ngự Đột Quyết, nên không có tham gia chiến dịch U Châu.

Sau khi Triều Tùy cùng Đột Quyết ký hiệp định hòa bình, Dương Nguyên Khánh liền bảo bọn họ trở về.

Quận Định Tương chỉ để lại hai nghìn trú binh.

Chiến dịch lần này đối phó với Đậu Kiến Đức, Lý Tĩnh đảm nhiệm Tổng Hành Quân Tư Mã, Bùi Hành Nghiệm đảm nhiệm phó tướng cho Dương Nguyên Khánh.Lý Tĩnh lắc đầu, cười khổ một tiếng:- Nói thật, ty chức cũng không biết.

Nếu như mạch đao trọng giáp bộ binh có thể chịu được đợt sóng xung kích thứ nhất của trọng giáp kỵ binh thì mạch đao trọng giáp bộ binh có thể chiếm được ưu thế.

Nếu không thì trọng giáp kỵ binh sẽ đánh bại mạch đao bộ binh.- Ta thấy Lý Tư Mã suy nghĩ rất hay.Bùi Hành Nghiễm đứng bên cạnh tiếp lời nói:- Hay nhất là bảo hai đội quân tỷ thí một phen.

Ai mạnh ai yếu là biết liền?

Tổng quản, có thể an bài một chút hay không?Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 703 : Đại chiến sắp đếnNguồn: Mê truyệnDương Nguyên Khánh cười mà không nói, chỉ hỏi Bùi Hành Nghiễm:- Bùi tướng quân đối với võ nghệ của mình rất tự tin, vậy tướng quân cho rằng tướng quân cùng La Sĩ Tín, ai hơn ai?- Đương nhiên là ty chức cao hơn một bậc.Bùi Hành Nghiễm tự tin đáp.- Thế nhưng ta cũng đã hỏi qua La Sĩ Tín, y cũng tự tin nói, võ nghệ của y cao hơn tướng quân.

Vậy phải làm sao bây giờ?- Vậy thì thi đấu một lần xem ai cao ai thấp!Lúc này, Lý Tĩnh mới minh bạch ý tứ của Dương Nguyên Khánh, cười vỗ vai Bùi Hành Nghiễm giải thích nói:- Ý của tổng quản là, trọng giáp kỵ binh cùng trọng giáp bộ binh không thể mang ra thi đấu.

Các tướng sĩ đều nghĩ quân đội của mình là mạnh nhất, nếu sau khi tỷ thí, tất phải có một đội thắng.

Đội thắng không nói làm gì đội bại sẽ bị đả kích.

Không bằng bảo trì một loại thần bí, khiến quân đội hai quân đều nghĩ mình cực mạnh.

Cứ để bọn họ nghĩ vậy.

Bùi tướng quân cùng La tướng quân cũng như thế.Dương Nguyên Khánh ha hả cười:- Lý Tư Mã biết lòng ta!Bọn họ vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới lều lớn trung quân.

Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:- Ra lệnh cho các cấp thiên tướng trở lên tập trung trong lều lớn, ta có lời muốn nói.Đại doanh quân Tùy đóng ở bờ Nam Hoàng Hà, cách quận Hà Gian khoảng năm mươi dặm.

Lúc này, trong nội cảnh, huyện Văn An quận Hà Gian, có một nhóm kỵ binh thám báo khoảng hơn trăm người đang chậm rãi đi theo đường núi.- Trình thế thúc, cha ta thực sự thiếu nợ ngươi năm trăm xâu tiền rượu sao?Đi phía trước đội ngũ là tiểu tướng Tiêu Diên Niên khoảng mười bảy tuổi đang mang vẻ mặt nghi hoặc.

Trong lòng y có chút không tin.

Phụ thân y chưa bao giờ thiếu nợ ai, nhưng thấy trên mặt Trình thế thúc lộ vẻ nghiêm túc, y lại tin vài phần.Trình Giảo Kim từ lần trước bị đánh một trăm quân côn, thương thế đã dần dần khỏi.

Đang nhàn hạ, Dương Nguyên Khánh liền giao cho anh ta nhiệm vụ, là hướng dẫn Tiêu Diên Niên quen thuộc với thực chiến.

Tiêu Diên Niên mặc dù học được bản lãnh thực sự từ phụ thân Vũ Văn Thành Đô, nhưng kinh nghiệm thực tiễn của y còn thiếu.

Trình Giảo Kim tuy rằng làm người tương đối dối trá, nhưng kinh nghiệm của anh ta lại rất phong phú.

Dương Nguyên Khánh không muốn Tiêu Diên Niên chết uổng trên chiến trường vì thiếu kinh nghiệm nên mới bảo Trình Giảo Kim dạy y.Mấy ngày này, Trình Giảo Kim vẫn dẫn Tiêu Diên Niên đi thám báo ở quận Hà Gian.

Dạy y không ít thứ.

Tiêu Diên Niên xuất thân tướng môn, người còn trẻ, nhiều năm lại sinh hoạt trong huấn luyện nghiêm khắc của cha yn Vũ Văn Thành Đô, cho nên tính cách khá đơn thuần.

Y rất tin mấy lời nói linh tinh của Trình Giảo Kim, đối với anh ta cực kỳ sùng bái.Tuy nhiên nếu nói phụ thân y thiếu Trình Giảo Kim năm trăm tiền, Tiêu Diên Niên có điểm không quá tin tưởng.

Trình Giảo Kim mỉm cười:- Chuyện này là ta chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng không có ý đòi tiền ngươi.

Ngươi không nên hiểu lầm.Tiêu Diên Niên yên lặng gật đầu, chỉ chốc lát, lại hiếu kỳ hỏi:- Cha cháu nói, ông ấy bình sinh chỉ thiếu nợ tổng quản.

Những người khác không có nợ qua.

Làm sao ông ấy có thể thiếu nợ thế thúc năm trăm điếu tiền.

Cháu có điểm không rõ, thế thúc nói một chút xem.

Nếu quả thật là như vậy, cháu nhất định sẽ trả lại cho thúc.Lúc này, một gã binh sĩ tiến lên nháy mắt cười nói:- Tiêu tướng quân, đừng nghe ngài ấy nói bậy.

Ngài ấy đang lừa tướng quân đấy!Trình Giảo Kim một một chưởng đánh vào binh sĩ, cười mắng:- Cút qua một bên, cẩn thẩn lão tử bắt ngươi ngâm rượu.Mọi người đều cười vang, Trình Giảo Kim lúc này mới đắc ý nói với Tiêu Diên Niên:- Ngươi quen biết Dương Nguy à?

Cái gã béo ấy.Tiêu Diên Niên gật đầu:- Cháu đã thấy qua ông ấy cưỡi một con lạc đà, không giống người thường.- Chính là y, tiểu tử này được xưng là “Liều mạng tam lang”.

Lúc còn trẻ là một kẻ suốt ngày ăn chơi đú đỡn ở kinh thành, cả ngày gây chuyện thị phi.

Đại khái là vào năm Đại Nghiệp thứ hai, có một lần ta cùng y ở một quán rượu Lạc Dương uống rượu.

Kết quả là phụ thân ngươi mang theo binh lính đi tuần tra mà đến.

Lúc đó phụ thân ngươi được hoàng đế phong làm vị tướng đệ nhất thiên hạ.

Điều này khiến Dương Nguy tiểu tử này không phục, chạy ra quán rượu đòi khiêu chiến.

Kết quả bị phụ thân ngươi một cước đạp ngã vào một chiếc xe chở rượu, hỏng hơn mười vò rượu.

Phụ thân ngươi nghênh ngang rời đi, sau cùng là chính ta phải bồi tiền rượu.Tiêu Diên Niên khẽ cau mày:- Nói như vậy, hẳn là tướng quân Dương Nguy thiếu tiền thúc mới đúng, không quan hệ gì đến cha cháu nha!

Hơn nữa, mười vò rượu cũng không giá trị tới năm trăm xâu tiền.- Phụ thân ngươi một chiêu Phượng Sí Lưu Kim Thang đánh ra, làm hỏng việc buôn bán của quán rượu, cắt đứt một cánh tay của người ta.

Ta chỉ muốn bồi năm trăm xâu tiền thuốc men.Tư tưởng Tiêu Diên Niên tuy rằng đơn thuần, nhưng người lại cực kỳ thông minh.

Y nghi hoặc hỏi:- Ngày hôm qua Trình thế thúc không phải nói.

Năm Nhân Thọ thứ tư vốn được đứng thứ hai cuộc thi Võ Cử, nhưng bị người đánh bại, liền đau lòng mà rời khỏi Trường An.

Không còn quay về Trường An và Lạc Dương, làm sao năm Đại Nghiệp thứ hai lại xuất hiện ở đầu đường Lạc Dương?- Có thể là ta nhớ lầm thời gian.

Ha ha!

Con mẹ nó chuyện qua lâu rồi, không đề cập nữa!

Không đề cập nữa!Tiêu Diên Niên lại hiểu ra, y giảo hoạt cười:- Thế thúc đang lừa cháu phải không?Trình Giảo Kim ha ha cười, vươn tay vỗ vai Tiêu Diên Niên:- Ta chỉ muốn cho ngươi mời ta uống rượu mà thôi.

Ngươi mới chỉ là một cậu nhóc, sao có thể muốn đòi ngươi năm trăm xâu tiền?

Đùa ngươi chút.

Năm Nhân Thọ thứ tư ta và cha ngươi có gặp qua một lần, cùng y luận võ qua.

Con mẹ nó, ta chỉ kiên trì được hai mươi mốt hiệp liền bại, nói ra lại mất mặt.- Nhưng cha cháu nói qua, ngoại trừ tổng quản, chưa ai qua được ba hiệp của cha cháu.Mọi người nghe thấy vậy cười ha hả.

Đúng lúc này, một gã thám báo từ xa xa chạy tới hô to:- Phía trước có một nhánh quân đội, chừng hơn năm nghìn người, đang hướng phía chúng ta mà đến, còn cách ba trăm bước.Trình Giảo Kim biến sắc, lôi kéo Tiêu Diên Niên:- Mau cùng ta lui!Tiêu Diên Niên vội la lên:- Thế nhưng thế thúc, chúng ta là thám báo.- Đừng nói nhiều lời, trước bảo vệ tính mạng mới là thám báo.Trình Giảo Kim điều khiển ngựa quay đầu lại mà đi.

Tiêu Diên Niên bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo anh ta.

Kỳ thực theo suy nghĩ của y, thám báo nên trốn đi rồi quan sát tình huống của quân địch.

Sau đó mới nghĩ biện pháp bắt tù binh.

Đằng này lại quay ngựa mà chạy, đâu giống quân Tùy?Một đường chạy hơn mười dặm, mọi người chậm rãi dừng lại.

Trình Giảo Kim lúc này mới nói với Tiêu Diên Niên:- Ngươi phải hiểu được một điểm, quân địch cách chúng ta chỉ có ba trăm bước.

Lúc này không nên mạo hiểm ẩn trốn.

Đầu tiên bỏ chạy đã để kéo dài cự ly.

Sau đó mới tính toán giám sát.

Làm thám báo, quan trọng nhất là bảo trụ tính mệnh của mình, thứ hai mới là làm nhiệm vụ, nhớ kỹ đấy.Một gã lão binh đứng bên bổ sung nói:- Tiêu tiểu tướng quân, Trình tướng quân nói không sai.

Làm một thám báo, nhiệm vụ hàng đầu là không bị kẻ địch bắt được.

Bằng không tình báo của quân địch không dò được, trái lại làm tiết lộ việc quân cơ.- Giống như trên chiến trường.

Đầu tiên cần bảo trụ tính mệnh, mới có thể lập công báo quốc.

Hơn nữa, tiểu tử ngươi không có anh em, ngươi nếu thống khoái mà chết, ngươi bảo tổng quản làm sao ăn nói với phụ thân ngươi?

Mẹ của ngươi làm sao mà sống được?Sắc mặt Trình Giảo Kim trở nên cực kỳ nghiêm khắc.Tiêu Diên Niên yên lặng gật đầu:- Trình thế thúc, cháu sẽ nhớ kỹ!Trình Giảo Kim vỗ vai y, cười tủm tỉm nói:- Ngươi đã gọi ta một tiếng thế thúc, đương nhiên ta sẽ dạy ngươi hết lòng.Trình Giảo Kim từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, ném lên sườn núi.

Bạc dưới ánh mặt trời chiếu lên rất là chói mắt.- Thế thúc, làm cái gì vậy?Tiêu Diên Niên không hiểu được hỏi.Trình Giảo Kim ha hả cười:- Đây là mồi câu.

Đợi lát nữa quân đội đi qua, nhất định sẽ có binh sĩ len lén trở về nhặt.Mồi câu của Trình Giảo Kim không mất đi hiệu lực, sau nửa canh giờ, vài tên binh sĩ lén lén lút lút chạy trở lại tìm tòi trên sườn núi, khi phát hiện ra một thỏi bạc, bọn chúng còn chưa kịp vui mừng hoan hô, hơn mười cây trường mâu lạnh toát đã vây quanh bọn chúng.Lúc này Trình Giảo Kim bước ra, anh ta không nói một lời mà mất nửa ngày lục soát trên thân thể mấy tên lính để tìm thỏi bạc kia, lại thuận tiện kiếm lấy mấy xâu tiền, sau khi ước lượng liền đút vào ngực, lúc này anh at mới vung tay nói:- Giải xuống dưới thẩm vấn đi!Tuy không moi được gì nhiều tình báo từ vài tên tiểu binh, thế nhưng trong tình báo cũng có điểm quan trọng, năm ngàn người phải đi đóng giữ huyện Văn An, mà huyện Bình Thư ở phía nam cũng có năm ngàn người đóng giữ, những chỗ còn lại cũng có binh lính canh gác, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có từng ấy tin tình báo, Tiêu Diên Niên cũng có phần nhụt chí.- Trình Thế thúc, chút ít tình báo này thật không có ý nghĩa, hay là chúng ta đi dò xét một chút về tình hình, sông xá để chuẩn bị cho đại quân xuôi nam.Trình Giảo Kim cũng có phần buồn bực, vốn anh ta muốn đi huyện Văn An và huyện Bình Thư hưởng thụ một chút, thế nhưng tính toán này lại hỏng bét, anh ta đành ngáp một cái, nói:- Để hai mươi huynh đệ đi dò xét cũng được, lão tử không đi cùng, ta trở về đi ngủ đây.Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc Chương 704 : Sự kiện Nam DươngNguồn: Mê truyệnLúc này, một tên binh sĩ thẩm vấn chạy tới báo:- Trình tướng quân, lại có tin tình báo mới, Đậu Kiến Đức đã được phong làm Hạ vương.Trình Giảo Kim chấn động tinh thần:- Là ai phong, hay là tự phong?- Cụ thể còn không biết, tù binh nói, cờ xí của bọn họ đã đổi thành Hạ, gọi là Hạ quân.Tin tình báo lần này ngược lại không tệ lắm, Trình Giảo Kim lập tức lên tinh thần, nói với Tiêu Diên Niên:- Ngươi theo ta trở về!Tiêu Duyên Niên cắn môi nói:- Thế thúc, cháu còn muốn dò xét địa hình sau đó mới trở về.Trình Giảo Kim thầm nghĩ hẳn cũng không có gì nguy hiểm, liền gật gật đầu:- Tùy ngươi.

Thế nhưng phải nhanh rồi trở về đấy.Anh ta lại phân phó vài lão binh:- Con mắt phải lanh lẹ cơ trí một chút, gặp chuyện không hợp lý phải lập tức bỏ chạy, chất nhi của ta sẽ giao cho các ngươi.

Nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lão tử sẽ lột da các ngươi đó.Phân phó xong, Trình Giảo Kim liền nhảy lên lưng ngựa.

Mang theo vào tên lính chạy gấp về phía quận Trác.Tiêu Diên Niên nhìn Trình Giảo Kim đi xa, y lại nhìn mấy tên tù binh trên sườn núi, có phần khó xử nghĩ: "Phải xử lý bọn chúng thế nào đây?Thám báo của quân Tùy lại không chút do dự, một đao giết chết toàn bộ tù binh, rồi chôn ngay tại chỗ.Trong đại doanh quân Tùy, Dương Nguyên Khánh nghe Trình Giảo Kim báo cáo, hắn cũng đã nhận được tin này từ tổ thám báo khác, trên quân kỳ của Đậu Kiến Đức viết một chữ "Hạ" lớn.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi hỏi Lý Tĩnh:- Tư Mã cảm thấy việc Đậu Kiến Đức phong Hạ vương là có ý gì?Lý Tĩnh suy nghĩ một chút nói:- Đậu Kiến Đức là nhân vật tương đối ít nổi danh, lúc đại chiến cùng chúng ta, hắn không có khả năng tự phong Hạ vương, sẽ làm Lý Mật tức giận.

Ta cảm thấy chỉ có một khả năng, danh hiệu Hạ vương này chính là do Lý Mật phong.- Ý của ngươi chắc là chính xác rồi.Dương Nguyên Khánh gật đầu.Lý Tĩnh vừa cười vừa nói:- Chúng ta không ngại tiếp tục kéo dài xuống.

Lý Mật chiếm được Hoàng Trường Tôn và Tiêu Hậu, mặc dù không có ảnh hưởng gì đối với chúng ta cùng triều Đường, nhưng lại có ảnh hướng đối với các thế lực Đậu Kiến Đức, Chu Kiệt, Đỗ Phục Uy, Từ Nguyên Lãnh, Mạnh Hải Công.

Ty chức nghĩ Đậu Kiến Đức vì tự cho mình đường lui, hẳn là thần phục Lý Mật, cho nên Lý Mật mới lấy danh nghĩa Dương Đàm phong cho hắn là Hạ vương.Dương Nguyên Khánh lẳng lặng nghe Lý Tĩnh phân tích, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước nhanh tới sa bàn, nhìn chăm chú quận Tề rồi chậm rãi nói:- Ta có một loại trực giác, nguyên nhân mà Đậu Kiến Đức thần phục Lý Mật rất có thể là muốn rút lui tới phía nam Thanh Châu.- Rất có loại khả năng này, có cần lệnh cho Từ Thế Tích chặn đầu Đậu Kiến Đức tại Hoàng Hà hay không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Chặt đứt đường lui của hắn, hắn ngược lại sẽ tử chiến đến cùng, không bằng lưu một con đường sống, để xem ý chí của hắn có kiên định không.Lý Tĩnh tuy nhìn thấu quan hệ giữa Đậu Kiến Đức cùng Lý Mật, thế nhưng cũng không lo về chuyện này lắm, hắn khẽ chau mày nói:- Thật ra điều ta lo lắng chính là quân Đường, chúng ta tiến công Hà Bắc trên quy mô lớn, Hà Đông lại trống không, quân Đường có thể dùng kỳ binh đánh lén Thái Nguyên hay không.

Tổng quản, phía Hà Đông chúng ta không thể không phòng.- Điểm này ta cũng đã suy nghĩ đến, ta cũng đã lệnh cho Vương Quân Khuếch lĩnh một vạn quân thủ ở quận Diên An, Tạ Ánh Đăng lĩnh một vạn quân thủ ở Thái Nguyên, còn có một vạn binh của Thôi Phá Quân thủ ở quận Hà Đông, ta lại lệnh năm nghìn quân tại Phong Châu xuôi nam hình thành thế tam giác với quận Linh Vũ, cùng quận Diên An, nếu như quận Hà Đông gặp nguy, bốn vạn đại quân của Từ Thế Tích có thể tùy thời trở lại quận Hà Đông, đừng nói là kì binh, cho dù bọn họ có xuất binh đại quy mô cũng chưa chắc chiếm dược nửa điểm ích lợi gì.- Nhưng ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ có hành động, chiến lược đánh Hà Bắc của chúng ta cũng không phải bí mật, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu.Lý Tĩnh vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình.Lý Tĩnh kiên trì khiến cho Dương Nguyên Khánh tỉnh táo lại, hắn chắp tay sau đít đi vài bước, ánh mắt dừng lại ở ngoài lều:- Có lẽ nói không chừng là nhằm vào chúng ta.Ba ngày sau, quân Bắc Lộ của quân Tùy cùng quân Tây Lộ đồng thời đẩy mạnh về phía quận Hà Gian, Dương Nguyên Khánh lĩnh xuất sáu vạn đại quân vây quanh huyện Văn An, năm nghìn quân coi giữ huyện Văn An đầu hàng, quân Tùy tiếp tục xuôi nam tiến công huyện Bình Thư, tướng canh giữ huyện Bình Thư quá sợ hãi mà bỏ chạy, lúc này Đậu Kiến Đức mới ý thức được nguy cơ phân binh thủ thành là không có lợi, y lập tức rút về đóng quân tại các huyện, đem 300 ngàn đại quân tập kết tại tuyến thành Nhạc Thọ.Mười tám tháng hai, Tần Quỳnh cùng La Sĩ Tín suất lĩnh bốn vạn quân Tây Đường tiến công chiếm thành Hà Gian, quân Bắc Lộ lập tức xuôi nam, tụ hợp với quân Tây Lộ tại thành Hà Gian, mười vạn đại quân Tùy tiến hành chỉnh hợp tại thành Hà Gian, giằng co với ba trăm ngàn quân Hạ, mây đen chiến tranh càng ngày càng dày đặc, đã tới hồi hết sức căng thẳng.Bảy ngày tang phục tại thành Trường An đã chấm dứt, ngoại trừ cửa lớn quan phủ còn tiếp tục đeo tang ra, người dân thường cũng đã bỏ áo bố trắng, bắt đầu cuộc sống bình thường, mà đúng lúc này, một tin kinh người từ quận Nam Dương truyền đến, sứ giả triều Đường Đoàn Xác cùng mấy chục tên tùy tùng phụng mệnh đi khuyên Chu Kiệt Nam Dương ra hàng đã bị Chu Kiệt nuốt sống.Tin tức này làm Trường An rung động, kích khởi lửa giận của dân chúng Trường An, mấy vạn dân chúng đến trước Chu Tước Môn yêu cầu triều đình xuất binh tới quận Nam Dương giết chết kẻ ăn thịt người Chu Kiệt.Phủ Tần vương, Lý Thế Dân đang cùng phụ tá Phòng Huyền Linh thương lượng thế cục trước mắt.Những ngày này tâm tình của Lý Thế Dân thập phần uể oải, phụ hoàng lấy cớ tang sự loại bỏ phương án xuất binh Hà Đông, trong lòng của y cũng minh bạch, đây là bởi vì do trọng thần trong triều đình liên kết gây áp lực cho phụ hoàng, khiến cho phụ hoàng không thể không tiếp nhận phương án của bọn y: tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước, để binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn nội chính.Thông qua chuyện này.

Lý Thế Dân mới cảm thấy sâu sắc thế lực yếu kém của mình trong triều đình.

Thái tử tự cho mình cái danh đại nghĩa ở khắp nơi, khiến cho tám phần triều thần ủng hộ, cho nên đề xuất xuất binh Hà Đông, vốn chỉ là tranh luận bí mật, thế nhưng không biết tại sao, cả triều đều biết chuyện này.

Đại bộ phận triều thần đều ủng hộ thái tử, giương ngọn cờ "dùng tín lập quốc", khiến cho Lý Thế Dân rất bị động, trên lưng lại còn mang tội danh bội bạc.Đương nhiên Lý Thế Dân biết, đây chính là do thái tử gây nên, mang danh nghĩa ký kết hiệp nghị của triều Tùy, chính mình muốn xé bỏ hiệp nghị này, không thể nghi ngờ chính là điểm ô danh dự triều đình, thái tử lợi dụng điểm này xảo diệu kích khởi lòng bất mãn của triều thần đối với Lý Thế Dân y.Thông qua chuyện này, khiến cho Lý Thế Dân cũng lĩnh giáo được thủ đoạn mưu quyền của huynh trưởng Kiến Thành, y vẫn còn non một chút.Vài ngày trước Phòng Huyền Linh vẫn luôn lo việc phân phối dê bò, hôm quá mới gấp gáp trở về.

Biết được tình huống này, gã lập tức ý thức được việc Lý Thế Dân xử lý chuyện này có phần lỗ mãng, y làm như vậy không thể nghi ngờ là khiến cả triều đình đối lập với mình.

Trên phương diện chính trị đã mất điểm.Chuyện này hẳn là trước tiên nên tạo ra sự kiện quân Tùy bội ước, sau đó lại đưa ra đề nghị xuất binh Hà Đông, như vậy ý kiến phản đối của triều đình cũng không quá kịch liệt.

Thái tử cũng không có cái cớ để nói ra nói vào, Lý Thế Dân vẫn còn trẻ, trên phương diện chính trị vẫn chưa đủ thành thục.Việc đã đến nước này, Phòng Huyền Linh cũng không muốn mắng mỏ Lý Thế Dân, gã liền an ủi:- Điện hạ, sự tình cũng đã qua, không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại quận Nam Dương chính là một cơ hội, nếu như điện hạ có thể bắt được cơ hội này, bất luận là triều đình hay dân gian, đều xác lập uy vọng thật lớn cho điện hạ.- Ý của tiên sinh là để ta suất quân đánh quận Nam Dương?Lý Thế Dân hỏi.- Không chỉ có như thế!Phòng Huyền Linh mỉm cười:- Hiện tại quân Tùy đang toàn lực đánh Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, Dương Nguyên Khánh không rảnh quan tâm tới phương nam, cơ hội này chúng ta há có thể không lợi dụng?

Chu Kiệt trang bị lạc hậu, sĩ khí thấp, dân tâm không theo, một trận chiến có thể đánh tan.Lý Thế Dân đột nhiên minh bạch ý tứ của Phòng Huyền Linh:- Ý của tiên sinh là Tiêu Tiển tại phương nam?Phòng Huyền Linh gật nhẹ đầu:- Đúng là ý này, ta nghe Tiêu Tiển tru sát công thần, khiến quân thần mất đoàn kết, hiện tại Bà Dương lại đang giao chiến cùng Lâm Sĩ Hoằng, phía tây trống không, điện hạ nên đề nghị với thánh thượng mệnh cho Lý Hiếu Cung từ Đông Xuyên xuất mười vạn binh đi Tỷ Quy Đạo, tiến thẳng tới quận Di Lăng, điện hạ lại dẫn theo mười vạn quân ra Vũ Quan, sau khi đánh bại Chu Kiệt, trực tiếp thẳng hướng tới Tương Dương, thừa cơ hội Tiêu Tiển bị Lâm Sĩ Hoằng chế trụ, nhất cử cướp lấy Kinh Tương, thực lực của triều Đường chúng ta nhất định sẽ được tăng cường lớn, đủ để chống lại triều Tùy, điện hạ, trận chiến này nếu không bắt lấy cơ hội, chúng ta hối hận thì đã muộn!

Chương 705 : Kịch chiến ở Thất LýNguồn: Mê truyệnTrong con mắt Lý Thế Dân dần sáng lên, y một lòng muốn đánh Hà Đông, không tiếc chọc giận đại thần trong triều, lại thật không ngờ có thể phát triển theo hướng nam, nếu như có thể tiêu diệt Tiêu Tiển, cướp lấy Kinh Tương Nam Dương, nối liền một mảnh với quận Thượng Lạc, đây quả thật sẽ khiến thực lực của triều Đường tăng mạnh, quan trọng hơn là, đoạt được Kinh Tương, không chỉ có thể nắm giữ càng nhiều quân quyền, còn có thể đề cao danh vọng của y, về công về lợi đều trăm lợi mà không có hại.Nhưng y lại hơi lo lắng về thái độ của phụ hoàng:- Nhưng phụ hoàng đã hạ chỉ, trong vòng ba tháng không cho phép khởi động binh khí, cái này có coi là lật lọng hay không?Phong Huyền Linh cười nói:- Bất cứ chuyện gì cũng phải cần một cái cớ, hiện tại Chu Kiệt đã nuốt sống sứ Đường, đã kích khởi lòng oán giận của vua và dân, lúc này Thánh Thượng thuận theo dân ý, xuất binh đánh Chu Kiệt, không những không phải lật lọng, ngược lại sẽ được lòng dân, thuộc hạ cho rằng bệ hạ nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.- Thời gian liệu có kịp hay không?Lý Thế Dân rất cẩn thận nói:- Quân Tùy cũng vì cuộc chiến Hà Bắc mà chuẩn bị chiến đấu rồi, mà chúng ta không có bất cứ chuẩn bị gì, ta có thể kiên trì được hay không đây?- Điện hạ, trước khác nay khác!

Quân Tùy phải chuẩn bị chiến đấu là bởi vì mùa đông giá lạnh, tiếp theo là Hà Bắc lại tàn khắp nơi, dân đói liên miên, quân đội bọn họ căn bản không có được lương thực, đồng thời quân Tùy còn cứu trợ dân đói, cho nên bọn họ nhất định phải tiến hành chuẩn bị chiến đấu, mà chúng ta lại khác, chúng ta tác chiến vào mùa xuân, khí hậu hợp với lòng người, quan trọng hơn là Kinh Tương là nơi dân cư đông đúc, giàu có, không lo quân lương, lại càng không phải cứu tế nạn dân, chúng ta không phải chuẩn bị chiến đấu, quý ở đây là binh phải thần tốc!Phân tích của Phòng Huyền Linh khiến Lý Thế Dân dứt khoát hạ quyết tâm:- Tiên sinh nói rất đúng, ta sẽ tiến cung thuyết phục phụ hoàng!Ngày mười lăm tháng hai, Đường đế Lí Uyên không chỉ cực lực lên án tội ăn thịt người của Chu Kiệt, mà còn phong Tần vương Lý Thế Dân làm đại nguyên soái chinh đông, lĩnh mười vạn quân Đường tinh nhuệ tới Vũ Quan thảo phạt Nam Dương Chu Kiệt, đồng thời cũng để Tây An Vương Lý Hiếu Cung lĩnh xuất mười vạn quân đồn trú tại Ba Thục theo Tỷ Quy Đạo, tới Di Lăng.Lúc quân Tùy tiến công Hà Bắc, quân Đường cũng phát động chiến dịch Nam Phương, xuất động hai mươi vạn đại quân tiến công Kinh Tương.Ước chừng ngoài mười dặm phía bắc huyện Nhạc Thọ có một vùng đồi núi thấp, kéo dài về hướng đông tây khoảng mười dặm, có tên là dốc Thất Lý, dãy núi vắt ngang qua huyện Nhạc Thọ và thành Hà Gian, tại một vùng bình nguyên rộng lớn, đồi núi cực kỳ hiếm thấy, mà dãy núi này đột ngột xuất hiện tại bình nguyên, tạo thành một bức bình chướng tự nhiên ở phía bắc huyện Nhạc Thọ, đồng thời cũng là một nơi có địa hình cao, có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.Dãy núi dài bảy dặm, rộng một dặm, cao chừng hơn mười trượng, trên đỉnh lại bằng phẳng, truyền thuyết nói đây là lăng tẩm của Hiến vương triều Hán, mấy trăm năm qua không ngừng có quân trộm mộ tới đây đào móc, khiến ngọn núi xuất hiện rất nhiều động, từ trong đó lại phun ra những dòng suối nhỏ.Bởi vì đại chiến bạo phát, cây cối trên núi vốn rậm rạm đã bị chặt sạch, khiến ngọn núi trở thành một mô đất trọc, thân cây biến thành hàng rào của doanh trại.

Đậu Kiến Đức có hai vạn tinh binh đồn trú tại đây, do đại tướng Vương Phục Bảo suất lĩnh, phía nam ngọn núi vài dặm chính là liên doanh quân đội của Đậu Kiến Đức, trải dài tới hơn mười dặm.Bên trong doanh trại còn có suối, có lương thực, có rất nhiều cây gỗ lớn, phía sau đại doanh còn có viện quân, khiến cho ngọn núi này trở thành lão hổ cản đường quân Tùy.Buổi sáng hôm nay, mười vạn đại quân Tùy chậm rãi xuất hiện tại phía bắc dốc Thất Lý, đại quân lập tức tạo thành liên doanh ngay tại chỗ, lấy thân cây làm hàng rào doanh, bên dưới chôn chướng ngại vật, lại dùng tre tạo thành hai mươi tòa tháp quan sát cao bốn trượng, phân bố bốn phía quanh doanh trại.Trên một tòa tháp, Dương Nguyên Khánh nhìn về phía dốc Thất Lý, đứng phía sau còn có hơn mười tướng lãnh trọng yếu, trên sườn núi mơ hồ có thể thấy được hàng rào doanh dày đặc, hắn phải chiếm được ngọn núi này, nếu không quân địch từ trên cao lao xuống, bản thân sẽ rất bị động.Không cần Dương Nguyên Khánh mở miệng, La Sĩ Tín ở sau lưng liên tiến lên một bước, khom người nói:- Mạt tướng nguyện xin đi giết giặc cướp lấy dốc Thất Lý.La Sĩ Tín sở dĩ chủ động xin đi giết giặc là bởi vì y nghe nói chủ tướng quân địch trên sườn núi là Vương Phục Bảo, y sớm có tâm tái chiến một lần với Vương Phục Bảo, rửa mối nhục tuổi trẻ.Lúc này, Bùi Hành Nghiễm cũng tiến lên nói:- Mạt tướng cũng nguyện ý lãnh binh chiến một trận.

Xin tổng quản chấp thuận!Từ năm Đại Nghiệp thứ hai, Bùi Hành Nghiễm đã ở huyện Lịch Thành quận Tề tỉ thí võ nghệ một phen với La Sĩ Tín.

Khi đó La Sĩ Tín chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi.

Lúc đó, Bùi Hành Nghiễm chiếm thượng phong, chẳng qua là bị Dương Nguy phá hư, cho nên luận võ không có kết quả, về sau La Sĩ Tín tại Đột Quyết thể hiện được thần uy, giết chết đệ nhất dũng tướng bộ Mông Ngột, từ đó trở đi Bùi Hành Nghiễm đã muốn tỉ thí lại một trận với La Sĩ Tín, chỉ là vẫn chưa có cơ hội.Mà Dương Nguyên Khánh lại nghiêm cấm hai người bọn họ luận võ, như vậy tỷ thí bằng cách mang binh ra tác chiến thật ra cũng là một loại đánh giá biến tướng.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hai người bọn họ, khẽ mĩm cười nói:- Hay trước tiên do La tướng quân lãnh một vạn quân đánh dốc Thất Lý, nếu như La Tướng quân không công được.

Lúc đó Bùi tướng quân sẽ lên!La Sĩ Tín liếc nhìn Bùi Hành Nghiễm, trong lòng cười lạnh một tiếng, võ không có thứ hai, chỉ có bản thân.

Bùi Hành Nghiễm gã đừng có hòng có cơ hội!- Mạt tướng tuân mệnh!Trong đại doanh quân Tùy vang lên tiếng trống ầm ầm, cổng doanh trại mở rộng.

Một đạo quân hai ngàn kỵ binh cùng tám ngàn bộ binh do La Sĩ Tín suất lĩnh trùng trùng điệp điệp tấn công dốc Thất Lý.Dốc Thất Lý tuy kéo dài bảy dặm, nhưng cũng không phải là một ngọn núi liền mạch, bởi vì mưa gió ăn mòn cùng sông suối ảnh hưởng, cho nên có vài đoạn bị cắt đứt, đại doanh Hạ quân đóng ở giữa, sườn núi cao nhất, dài ước chừng bốn dặm, cơ hồ đều bị doanh trại lấp kín.Lúc này, phía trên hàng rào doanh trại đứng đầy binh sĩ, tay bọn họ đều cầm cung tiễn, khẩn trương nhìn quân Tùy chậm rãi tiến tới.

Chủ tướng Vương Phục Bảo đứng trong đám binh lính, dáng người khôi ngô của gã khiến gã trông nổi trội hơn đám binh lính bình thường, giống hệt hạc giữa bầy gà.Vương Phục Bảo chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày thô giống hệt bàn chải, đôi mắt sáng ngời có thần, tràn đầy vẻ kiên định của nam nhân.Vương Phục Bảo là thuộc cấp sớm nhất của Cao Sĩ Đạt, gã đã nương tựa bảy năm dưới trướng Đậu Kiến Đức, nam chinh bắc chiến đi theo y, nhiều lần lập chiến công, được Đậu Kiến Đức coi là phụ tá đắc lực, nhưng ở trong trận đại chiến U Châu tháng trước, bởi vì cứu viện chậm, khiến mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức bị diệt hoàn toàn, khiến chúng tướng đều giận lây sang gã, nói gã muốn giết Đậu công để tự lập.Vương Phục Bảo đương nhiên biết, bình thường gã có công cao khiến các tướng lĩnh ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, bản thân có nhiệm vụ tập kích quận Thượng Cốc, cũng là bởi vì giữa đường La Sĩ Tín đổi kế hoạch bắc thượng quận Trác, thế nhưng chỉ trong một đêm toàn quân Đậu Kiến Đức bị quân Tùy công phá, gã có mọc thêm cánh cũng không đến kịp.Tuy Đậu Kiến Đức luôn miệng nói không trách gã, thế nhưng lại mệnh hắn tới thủ dốc Thất Lý, Vương Phục Bảo liền minh bạch, Đậu Kiến Đức vẫn còn bất mãn đối với mình, hoặc là có nghi kị với bản thân, nếu không cũng sẽ không để vị tướng số một là gã tới thủ dốc Thất Lý.Trong lòng Vương Phục Bảo tràn đầy bi phẫn, gã chỉ có dùng tử chiến để chứng minh sự thanh bạch của bản thân mà thôi.- Đám vô dụng các ngươi không ngờ lại đang run rẩy?Bên cạnh, cách đó không xa truyền tới thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi.Vương Phục Bảo hơi đau đầu, gã không ngờ Tuyến Nương lại giả mạo binh lính trà trộn vào trong đội ngũ của gã, nếu như nàng có chút sơ xuất nào, mình làm sao mà ăn nói với chủ công?Trong đội ngũ tự dưng xuất hiện một nữ tướng, tuổi chừng mười bảy mười tám, mặc một bộ ngân giáp, đầu đội ưng lăng khôi, tay cầm phượng vĩ đao, phía sau lưng còn đeo họa mi bảo điêu cung.Làn da nàng hơi đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi góc cạnh rõ ràng, lông mày như liễu kiếm, đôi mắt hạnh sáng ngời, tuy lớn lên không kiều mỵ xinh đẹp tuyệt trần giống như nữ tử nhà giàu, thế nhưng tư thế oai hùng bừng bừng, có vài phần anh thư chi khí.Nàng tên là Đậu Tuyến Nương, là cháu gái của Đậu Kiến Đức, cha nàng Đậu Kiến Hoằng là em trai của Đậu Kiến Đức, năm Đại Nghiệp thứ bảy, bởi vì Đậu Kiến Đức tạo phản nên cha nàng bị quan phủ bắt rồi giết, Đậu Kiến Đức liền thu dưỡng nàng, cực kỳ yêu thương coi như con mình.Đậu Tuyến Nương lớn lên từ trong loạn lạc, tính cách cương nghị, luyện một thân võ nghệ, đặc biệt là có tài bắn cung cao minh, trong trăm bước trăm phát trăm trúng.

Lần này đại chiến cùng quân Tùy, Đậu Kiến Đức đã đem nàng cùng thê tử Tào thị tới quê nhà là huyện Chương Nam, thế nhưng Đậu Tuyến Nương lại vụng trộm quay lại, nàng không dám trở lại đại doanh, cho nên đành trà trộn vào trong quân doanh dốc Thất Lý, bị Vương Phục Bảo phát hiện, nàng đơn giản liền thay đổi áo giáp, trở thành một nữ tướng.

Chương 706 : Một mũi tên bắn lén (1+2)Thấy vài tên lính vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy, trong nội tâm Đậu Tuyến Nương rất bất mãn, một tay tóm bọn họ xuống từ hàng rào doanh.- Đã tham gia quân ngũ thì đừng có mà sợ chết, sợ chết thì cút qua một bên!Vài tên lính ù té chạy mất, Đậu Tuyến Nương lập tức thả người, nhảy lên hào rộng hai thước, chăm chú nhìn về phía quân Tùy, nàng đặc biệt nhìn về phía chủ tướng.

Ngoài một dặm, nàng đã thấy một cây xích ưng đại kỳ, còn có một vị tướng Tùy thân hình cao lớn, nhưng trông như còn rất trẻ tuổi.- Vương nhị thúc, chủ tướng quân Tùy tên là gì?Nàng cao giọng hỏi Vương Phục Bảo.

Vương Phục Bảo ngưng thần nhìn, chỉ chốc lát liền nói:- Trên đại kỳ của đối phương có một chữ "La", hẳn là La Sĩ Tín.- Là tân đệ ngũ hổ tướng của quân Tùy, La Sĩ Tín, kẻ được xưng là thương pháp vô song sao?Vương Phục Bảo nhẹ gật đầu:- Chính là người này!

Tân ngũ hổ tướng của quân Tùy uy danh đã truyền khắp thiên hạ, La Sĩ Tín, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh, Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch, đây đều là bài danh trong quân Tùy, đồng thời cũng khiến quân nhân thiên hạ say sưa bàn luận, mặt khác, trong quân Tùy còn có bốn bảo tướng, đó là tên của Tạ Ánh Đăng, đao của Dương Tư Ân, chùy của Dương Nguy cùng rìu của Trình Giảo Kim, thế nhưng danh khí không lớn bằng ngũ hổ tướng.Hàm răng ngà của Đậu Tuyến Nương cắn chặt, trong mũi khẽ hừ một tiếng:- Cái gì mà đệ nhất ngũ hổ, dưới tên của cô nương đây, sẽ biến hắn thành mèo bệnh cho coi. .......Quân Tùy đã hạ trận dưới đồi, một vạn quân xếp thành ba phương trận, trái phải có một ngàn kỵ binh áp trận, phòng ngừa quân địch từ trên cao lao xuống, phía trước có ba nghìn nỏ binh, dùng để áp chế cung tiễn của đối phương, ở giữa có năm nghìn đao thuẫn binh, bọn họ là binh lính công kích chủ lực.La Sĩ Tín lạnh lùng nhìn gò núi ngoài một dặm, gò núi cũng không quá dốc, binh lính có thể xông lên, thế nhưng cho dù công được lên đỉnh, một khi đại doanh trên đó mở ra, quân địch từ trên cao nhìn xuống, quân Tùy cững cực kỳ bất lợi, thế nhưng chiến tranh dựa vào dũng khí, nếu như mình không thắng được thì Bùi Hành Nghiễm sẽ tới đánh tiếp, tuyệt đối không thể để loại tình huống này phát sinh.- Nổi trống, nỏ quân tiến lên!Theo tiếng ra lệnh của La Sĩ Tín, hàng loạt tiếng trống lớn "Tùng!

Tùng!

Tùng" từ trong quân Tùy phát ra, ba nghìn nỏ binh xếp thành ba đội, tay cầm cự thuẫn, bước nhanh về phía trước, cự thuẫn của nỏ binh không giống với cự thuẫn của binh lính bình thường, cao bốn thước năm, rộng hai thước, dùng loại gỗ chắc chắn chế thành, bên ngoài lại được bọc một tầng sắt lá, hơi nặng, thế nhưng rất chắc chắn, ngoài ra bên dưới lại có thêm hai cái chêm dài một thước, có thể cắm trong đất bùn.

Nỏ binh tiến lên mô đất từng bước một, đến khoảng trăm bước thì dừng lại, cắm tấm lá chắn vào trong đất, ba nghìn người đồng loạt ngồi xuống, ẩn thân sau lá chắn.Lúc này, Vương Phục Bảo trên doanh hào cũng ra lệnh:- Nỏ binh bắn tên!Hạ quân cũng có ba nghìn nỏ binh, nỏ quân là thu được từ trong tay binh lính quân Tùy, có loại tí trương nỏ, yêu tương nỏ, cũng có quyết trương nỏ, kiểu dáng không giống nhau, tầm bắn cũng khác nhau, thế nhưng đều vượt qua trăm bước, loạn tiễn trên đỉnh đồi ào ào bay xuống, đen kịt bắn về phía quân Tùy. cơn mưa tên dày đặc leng keng bắn lên trên tấm chắn, thế nhưng vẫn có những sĩ binh quân Tùy bị mưa tên dày đặc bắn trúng, kêu thảm rồi ngã xuống sau tấm chắn."

Tu u u............."

Trong trận doanh quân Tùy vang lên tiếng kèn trầm thấp.

Nỏ thủ của quân Tùy cũng theo đó mà phản kích, bọn họ đều dùng quyết trương nỏ, tầm bắn một trăm năm mươi bước, lực sát thương trong khoảng trăm bước, quân Tùy đem nỏ gác trên tấm chắn, trên tấm chắn cũng có giá, chuyên để đặt nỏ, quân Tùy lập tức ngắm ngay đỉnh núi mà khai tiễn, hàng thứ nhất, một ngàn cây nỏ gào thét bung dây bắn về phía hàng rào của quân địch, trên hàng rào vang lên một một mảnh tiếng kêu thảm, hơn trăm người bị bắn trúng, ngã lộn xuống.

Ngay sau đó hàng thứ hai khai tiễn, tiếp đó là hàng thứ ba, lúc này hàng thứ nhất cũng đã nạp tên xong, đem nỏ đặt trên tấm chắn.Song phương bạo phát một hồi đấu nỏ, mũi tên lên mũi tên xuống, mưa tên dày đặc trên không trung, đan vào nhau tạo thành một mảnh mây đen, phảng phất như bầu trời cũng bị che lại vậy, nhân số tử thương của hai bên lần lượt tăng lên, nỏ thủ của quân Tùy đã chết hơn bốn trăm người, nhưng đối phương còn chết nhiều hơn, dần dần quân Tùy dưới sự huấn luyện nghiêm chỉnh chiếm thế thượng phong, bắt đầu ngăn cản quân địch.La Sĩ Tín thấy nỏ binh đã thành công chế trụ quân địch liền dứt khoát hạ lệnh:- Nổi trống, bộ binh công doanh!"

Tùng!

Tùng!

Tùng!"

Tiếng trống kích động một lần nữa rền vang, chấn phách nhân tâm, quanh quẩn khắp chân núi, năm nghìn tấm lá chắn xếp thành hai mươi hàng, giơ lên cao mà bước về phía gò núi.Ở vài dặm phía xa, Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp chú thị quan sát quân Tùy tiến công, lông mày hắn có chút nhíu lại, không ngờ đối phương lại sử dụng tên nỏ, hắn nhớ lúc tiến công đại doanh của Đậu Kiến Đức ở huyện Trác, đối phương cũng không có sử dụng tên nỏ, hiện tại không ngờ dùng tên nỏ, hơn nữa lại ba nghìn cỗ.

Điều này chỉ rõ rằng quân của Đậu Kiến Đức cũng không phải yếu như hắn tưởng tượng, nhìn nhỏ sẽ thấy lớn, như vậy trong đại doanh của Đậu Kiến Đức còn có thể dấu thực lực càng cường đại, ngược lại không thể khinh thường được.- Tổng quản, chúng ta chỉ phái một vạn quân công doanh, có phải là có điểm khinh địch rồi hay không?Lý Tĩnh ở bên cạnh lo lắng nói.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Loại công doanh trên cao này, kẻ trên cao ước chừng thương vong sẽ càng lớn, mà trọng giáp bộ binh lại không thích hợp tiến công trên cao, hiện tại ta lo lắng chính là kỵ binh áp trận quá ít, nếu như kỵ binh của quân địch từ trên cao lao xuống, chúng ta sẽ tử thương thảm trọng.Hắn lập tức quay lại nói với Bùi Hành Nghiễm:- Bùi tướng quân, ngươi suất năm nghìn kỵ binh áp trận cho La Tướng quân, tùy thời tiếp ứng anh ta, một khi địch doanh công phá, kỵ binh có thể xông lên núi!- Tuân mệnh!Bùi Hành Nghiễm chạy như bay xuống tháp, một lát sau, năm ngàn kỵ binh quân Tùy từ đại doanh lao ra, khí thế mãnh liệt như sóng thần, ầm ầm chạy về phía đồi núi.Trong tiếng trống trận sôi sục, hai ngàn đao thuẫn bình của quân Tùy gia tăng tốc độ, bộc phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, giống như thủy triều phóng lên đỉnh núi.

Sườn dốc không hề dài, chỉ khoảng chừng trăm bước, không thể chứa quá nhiều quân Tùy phát động công kích, quân Tùy cũng không tiến hành nhiều công kích, bọn họ lựa chọn một chỗ ít dốc hơn mà vọt mạnh lên trên đỉnh núi.Quân Tùy phát động tiến công đều là đao thuẫn quân, cự thuẫn vuông vắn được giơ lên cao, tay cầm hoành đao, mấy chục người một hàng.

Trước sau khoảng cách một bước, sóng vai tiến công lên đỉnh núi, mà trên đầu bọn họ, quân Tùy cũng khai nỏ, tên bay dày đặc như mưa bắn về phía hàng rào doanh trại của quân địch.Trong hàng rào doanh trạ, Vương Phục Bảo đứng trước một khe hở hàng rào lạnh lùng nhìn thế tiến công của quân Tùy.

Phía sau y khoảng hơn mười bước, năm nghìn cung binh đã chuẩn bị sẵn sàng, năm nghìn binh tiễn đã được đặt trên hàng rào.

Tuy tên nỏ của quân Tùy mạnh mẽ, khiến binh lính quân Hạ trên hàng rào không ngốc đầu lên được, từng mảnh mưa tên lướt qua doanh hào, rơi vào khoảng đất trống trong quân doanh.Tên nỏ của quân Tùy không hề ảnh hưởng tới góc ngắm cùng khoảng cách của cung binh, bọn họ chỉ chờ mệnh lệnh của chủ tướng.

Khi quân Tùy còn cách năm mươi bước, Vương Phục Bảo dứt khoát hạ lệnh:- Bắn!Năm nghìn cung binh đồng thời tiến lên, cùng nhau bắn, tiếp đó nhanh chóng lui ra, năm nghìn mũi tên bay đầy trời.

Giống hệt một mảnh mây đen lướt qua hàng rào, gào thét bắn về phía đội ngũ quân Tùy, một tên sĩ quan quân Tùy phát hiện làn mưa tiên liền lập tức hô to:- Kết trận!Binh lính quân Tùy đồng thời cử động lá chắn, hình thành một mảnh thuẫn trận che khuất bầu trời.

Mưa tên rào rào rơi xuống, đều là loại mũi tên lớn dài bốn tấc, lợi dụng trọng lực của thân tên bắn về phía quân Tùy, mưa tên xuất hiện dày đặc trên tấm chắn, phát ra một hồi tiếng leng keng mãnh liệt.

Trong đám binh sĩ đồng thời vang lên tiếng kêu thảm, vẫn có không ít binh lính bị trúng tên.

Tấm chắn nghiêng đi, binh lính ngã nhoài ra đất.

Ngay sau đó, lại là một mảnh mũi tên đen nhánh bắn qua hàng rào, gào thét mà tới, mưa tên dày đặc ép khiến quân Tùy không ngốc đầu lên được, tiến mỗi một bước đều vô cùng gian nan.La Sĩ Tín cắn chặt môi, y vọt tới đoạt lấy dùi trống, vung cánh tay ra sức gõ.

"Tùng!

Tùng!

Tùng!"

Tiếng trống rung động nhân tâm, binh sĩ Tùy bộc phát ra hàng loạt tiếng hò hét, dũng khí được tiếng trống trận kích phát, bọn họ liều chết phóng lên đỉnh núi.

Mà quân địch, chủ tướng Vương Phục Bảo lại lạnh lùng cười, ra lệnh một tiếng:- Quăng gỗ!Trên đài chỉ huy Hạ quân, một cây hồng kỳ được phất lên, lệnh vứt gỗ vừa ban ra, ba nghìn người đàn ông to khỏe đứng gần hàng rào ôm lấy cây gỗ dài hơn một thước ném xuống.

Ba nghìn đoạn gỗ lớn lướt qua hàng rào cao một trượng ba thước, như mưa đá ầm ầm rơi xuống, đại đa số ném ra ngoài hơn mười bước chân, thế nhưng gỗ lớn cũng đã lăn tới, binh lính quân Tùy đi hàng đầu gồm mấy trăm tên đề phòng không kịp bị khúc gỗ lớn lăn trúng.

Cự thuẫn của quân Tùy có thể ngăn cản được nỏ tiễn dày đặc xạ kích, nhưng lại không ngăn được sức lăn của khúc gỗ, từng đám binh sĩ Tùy binh bị đụng ngã lăn, khiến Tùy binh không tạo được thuẫn trận nữa, hàng loạt mũi tên bắn tới khiến binh sĩ chết thảm trọng.Mắt thấy binh lính quân Tùy tiến công thương vong rất lớn, La Sĩ Tín hận đến độ hung hăng ném dùi xuống đất hô:- Lập tức thu binh!"

Keng!

Keng!

Keng!"

Tiếng chuông vang lên, một nghìn năm trăm binh Tùy giống như thủy triều lùi lại.Lúc này, Bùi Hành Nghiễm cưỡi ngựa tới cười nói:- La Tướng quân, để cho ta tới tiến công thôi?La Sĩ Tín nghiêm mặt không trả lời, sau nửa ngày mới buồn bực nói:- Không có mệnh lệnh của tổng quản, ai dám tự tiện tiến công!Bùi Hành Nghiễm ngửa đầu cười:- Tốt lắm, chúng ta đợi lệnh thay người của tổng quản!Hắn quay đầu ngựa, chạy về phía đội kỵ binh phía sau, La Sĩ Tín nhìn qua bóng lưng của hắn, vừa thẹn vừa giận, hận binh lính thủ hạ bất tài, liền hét lớn một tiếng:- Đợt thứ hai ba nghìn người xông lên!Một tên tướng lãnh tiến lên phía trước nói:- La Tướng quân, mạt tướng có một kế có lẽ có thể công thành.- Nói!

Kế sách gì?- Ty chức đang nghĩ, nhiều người không bằng ít người, phái hai mươi huynh đệ lên, dùng dầu hỏa đốt hàng rào của bọn họ, chỉ cần hàng rào bị đốt một mảnh, có tên nỏ yểm hộ, chúng ta sẽ rất dễ công lên!Kế sách này lập tức nhắc nhở La Sĩ Tín, đúng vậy!

Có thể dùng hỏa công, tại sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ?Y lập tức tìm ba mươi tên binh lính cường tráng, hứa sẽ trọng thưởng, mỗi người đèo trên lưng ba túi dầu hỏa, dưới sự yểm hộ dày đặc của tiễn nỏ, tay cầm tấm chắn, ba mươi người hướng đỉnh núi mà chạy.Nhiều người thực không bằng ít người, ba mươi tên lính chạy như bay trên sườn núi rộng rãi, có vẻ như vô cùng nhỏ bé, bất luận mưa tên hay khúc gỗ đều rất khó làm bọn họ bị thương.

Lúc này sắc mặt của Vương Phục Bảo lại trở nên ngưng trọng, hiển nhiên gã cũng đã nhận ra ý đồ của quân Tùy.- Mở cửa nhỏ, một trăm huynh đệ lao ra xử lý bọn chúng!Doanh trại chỉ có một cửa, không dễ mở, thế nhưng trên hàng rào cũng được thiết kế mười cái cửa nho nhỏ rộng ba thước vuông, bên trong dùng đinh sắt đóng, khi tất yếu có thể mở ra, hơn một trăm tên lính tay cầm trường mâu như tò vò xông ra khỏi tổ.Thế nhưng La Sĩ Tín sớm đã có chuẩn bị, khi cánh cửa vừa mở, y liền ra lệnh một tiếng:- Bắn!Mấy trăm tên lính tay cầm cung tiễn nhắm ngay cửa nhỏ cùng nhau bắn, đám quân Hạ vừa mới thò đầu ra khỏi cửa liền bị dọa phải quay trở lại.Lúc này ba mươi tên quân Tùy đã vọt tới còn cách hàng rào vài bước, bọn họ dùng tấm chắn yểm hộ mình, đồng thời gỡ túi dầu hỏa trên lưng xuống, dầu hỏa đen như mực được tưới lên hàng rào, cơ hồ đồng thời hơn mười cây hỏa tiễn từ chân núi bay lên, cắm trên hàng rào.

Ngọn lửa lập tức bùng lên.

Nhanh chóng lan tràn, khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên.- Nhanh lấy nước dập lửa!Vương Phục Bảo hô to, gã hiển nhiên có phần vô sách với hỏa công.

Nguồn nước trên đỉnh núi không nhiều lắm, bọn lính rất nhanh xách tới hơn mười thùng nước dùng để nấu cơm mà dội xuống hàng rào.

Thế nhưng từ bên trong hắt nước xuống không có nửa phần ý nghĩa, có binh lính ở trên đài hắt nước lại bị trúng tên của quân Tùy.Không ít binh lính dùng đất cát ném ra ngoài, thế nhưng cát đất chỉ có hiệu quả khi lửa ở dưới mặt đất, không thể dập tắt lửa trên hàng rào.Quân Tùy dưới núi mặt mày hớn hở, La Sĩ Tín cũng rất hưng phấn, lúc này hạ lệnh:- Năm mươi người nữa tiếp tục tiến lên!Lại có năm mươi tên lính chạy lên núi tưới dầu, khiến cho thế lửa càng mạnh, một mảnh hàng rào kéo dài tới hơn hai trăm bước đã hoàn toàn chìm trong biển lửa.Lúc này.

Đậu Tuyến Nương chạy tới hô:- Vương tướng quân, chúng ta không phải là đối thủ của quân Tùy, phải lập tức hướng tới đại vương cầu viện thôi!Vương Phục Bảo chậm rãi lắc đầu, cầu viện đã không kịp nữa rồi, huống chi ông ta vốn không muốn cầu viện Vương gia, gã trầm giọng nói:- Tuyến Nương, ngươi phải trở lại đại doanh đi!- Ta không về đâu!Đậu Tuyến Nương quật cường cự tuyệt ý tốt của Vương Phục Bảo.

Vương Phục Bảo liền đánh mắt với một tên thân binh bên cạnh, mười mấy tên thân binh đồng loạt nhào tới ý đô bắt lấy Đậu Tuyến Nương, Đậu Tuyến Nương sớm có phòng bị, nàng liên tiếp lùi lại ba bước.

Phượng vĩ đao bổ ngang quát:- Ai dám bắt ta!Vương Phục Bảo thở dài một tiếng:- Tuyến Nương, là ta có ý tốt thôi, nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta không cách nào ăn nói với Vương gia cả.- Ta có ngựa, có đao, có cung tiễn, nếu như gặp tình huống nguy cấp, bản thân có thể rút lui, ta không khiến ngươi lo!Đậu Tuyến Nương tức giận quát lớn.Lòng nóng như lửa đốt, Vương Phục Bảo cũng không thể làm gì được nàng, đúng lúc này, một tên thân binh hô:- Tướng quân, hàng rào sắp sụp rồi!Vương Phục Bảo cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh hàng rào dài vài chục trượng đã bị đốt thành tro, cuối cùng không chống đỡ nổi lung lay sắp đổ, cùng với tiếng hô lớn của bọn lính, hàng rào ầm ầm đổ xuống, tạo thành một lỗ hổng dài hơn hai mươi trượng.Vương Phục Bảo gấp đến độ hô to một tiếng:- Mau tránh ra!Rất nhiều binh lính đều không kịp phản ứng, mưa tên dày đặc của quân Tùy từ lỗ hổng ào vào, mấy trăm tên lính đều kêu thảm thiết ngã xuống đất, đám binh lính còn lại sợ tới mức chạy tứ tán.Vương Phục Bảo biết không thể tránh được một hồi ác chiếnhét lớn một tiếng:- Kỵ binh chuẩn bị!Một ngàn kỵ binh trong đại doanh chủ yếu dùng để đột kích bộ binh quân địch, từ trên cao giết xuống sẽ có lực sát thương kinh người, một ngàn kỵ binh sớm đã có chuẩn bị, đều giơ trường mâu, chờ đợi chủ tướng ra lệnh một tiếng.Dưới núi, thấy hàng rào doanh trại đổ xuống, La Sĩ Tín liền âm thầm mừng rỡ, y phi thân lên ngựa tiếp nhận kèn hiệu, ngửa mặt lên trời thổi to, "Tu u u.......'Tiếng kèn trầm thấp mà vang vọng, đây là thanh âm tiến công của kỵ binh, hai ngàn kỵ binh đồng loạt giơ mâu lên, mâu dày đặc như rừng, Bùi Hành Nghiễm áp trận ở cách đó không xa cũng cao giọng hô:- Chuẩn bị tiến công!- Giết...La Sĩ Tín gầm lên giận dữ, huy động đại thiết thương dẫn đầu phóng lên núi, phía sau y, hai ngàn kỵ binh cũng đồng loạt bộc phát tiếng hô, "Giết..."

Hai ngàn kỵ binh thúc dục chiến mã giơ cao trường mâu lao theo La Sĩ Tín phóng lên sườn núi, La Sĩ Tín giục ngựa lên trước, hai ngàn kỵ binh phía sau như điên phóng theo, tiếng vó ngựa rung động trời đất.Vương Phục Bảo cũng suất lĩnh một ngàn kỵ binh chờ trong đại doanh, gã hô to một tiếng:- Xông tới giết sạch quân Tùy!Hắn quơ Phương Thiên Họa Kích đánh tới trước mặt La Sĩ Tín, hai người thương kích giao nhau, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, hai đội kỵ binh ầm ầm lao vào nhau, trong lúc hỗn loạn triển khai một hồi ác chiến.Vương Phục Bảo võ nghệ thập phần cao cường, hai người chiến mười hiệp bất phân thắng bại.

Lúc này, Vương Phục Bảo vọt tới, hai ngựa giao nhau, gã vung cánh tay quét qua, nguyệt nha trên kích giống như tia chớp bổ về phía mặt La Sĩ Tín, La Sĩ Tín cũng không tránh né, y cười lạnh một tiếng, trường thương rung lên, lại phân ra bảy đầu thương đâm tới cổ họng Vương Phục Bảo, thế thương nhanh nhưng nhìn như chậm, trong nháy mắt đã tới trước mặt, đây là thức thứ nhất Phách Sơn trong mười ba thức đao pháp của Trương Tu Đà.La Sĩ Tín đem lực lượng tinh túy trong đao pháp tùy biến thành thương pháp, luyện thành tuyệt mệnh thương của chính mình, có lẽ tốc độ của y không hơn Dương Nguyên Khánh, nhưng vẫn có thể tạo ra bảy đầu thương, đây cũng là điểm mà Dương Nguyên Khánh không bằng.Vương Phục Bảo giật mình hoảng sợ, muốn né tránh nhưng cũng đã không còn kịp nữa, trường thương kêu "Phập" một tiếng đã đâm xuyên cổ họng gã, mũi thương xuyên ra phía sau, phiến nguyệt nha kích nghiêng qua đỉnh đầu La Sĩ Tín, chém mất một nửa mũ giáp, Phương Thiên Họa Kích theo thế rơi xuống đất.La Sĩ Tín hét lớn một tiếng, nâng thi thể của Vương Phục Bảo lên:- Chủ tướng quân địch đã bị ta giết chết!Quân Tùy hoan hô như sấm động, đám quân Hạ lại bàng hoàng, không còn tâm tham chiến nữa, bị giết liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp không chống lại được nữa, đúng lúc này, La Sĩ Tín lại mãnh liệt cảm thấy nguy cơ, phát hiện ra một mũi tên bắn lén tới cổ họng mình, vì thi thể Vương Phục Bảo trong tay nên y không tiện xoay sở, dưới tình thế cấp bách, y nghiêng thân, đem vai nhô lên, mũi tên này vừa vặn bắn trúng vai y.Một hồi đau đớn kịch liệt truyền tới khiến khí lực tiêu tán, trường thương rơi xuống đất, y chỉ thấy ngoài trăm bước, cạnh cửa đại doanh có một nữ tướng trẻ tuổi đứng thẳng, tay cầm cung tiễn, chính là đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn y.La Sĩ Tín bị thương khiến quân Tùy hơi rối loạn, thế nhưng theo kỵ binh của Bùi Hành Nghiễm đánh tới, Hạ quân dốc Thất Lý lập tức sụp đổ, sớm có người mở ra cửa nam, hai vạn Hạ quân chen chúc mà chạy tứ tán, cánh đồng bát ngát dưới gò núi lúc này là một mảnh người hỗn loạn.Quân Tùy một đường truy sát, cho đến khi hai mươi ngàn quân do đại tướng Tào Trạm suất lĩnh đến tiếp ứng mà Đậu Kiến Đức phái tới, lúc này quân Tùy mới chậm rãi quay lại chiếm lĩnh dốc Thất Lý.Trong đại trướng, một tên quân y dùng kìm rút mũi tên trên vai La Sĩ Tín ra, một miếng thịt cũng bị lôi ra theo, khiến La Sĩ Tín đau đến độ toàn thân run rẩy.Quân y ở một bên bôi thuốc lên vết thương, một bên cười nói:- Mũi tên này bắn ra cực kỳ chuẩn xác, lọt qua cả lót vai ở cánh tay, nhưng mà có thể là do khoảng cách quá xa, lực không đủ lớn, cho nên không có bị thương xương cốt, mà cũng không có độc, tĩnh dưỡng nửa tháng là khỏi thôi.

Chương 707 : Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi củaMột nữ hộ binh ở bên cạnh định đem mũi tên đi, La Sĩ Tín vội vàng nói:- Để mũi tên lại!Y nhận mũi tên từ trong tay nữ hộ binh, lại bất ngờ phát hiện trên thân mũi tên có khắc chữ, trong lòng nao nao liền để sát mà nhìn, trên thân mũi tên có khắc ba chữ: "Đậu Tuyến Nương"."

Nữ tướng kia họ Đậu à?"

La Sĩ Tín thầm nghĩ, "Không biết cô ta có quan hệ thế nào với Đậu Kiến Đức?"

Bên trong đám tù binh cũng không phát hiện ra bóng dáng của cô ta, hẳn là cô ta đã thoát rồi.

La Sĩ Tín thầm hận, bản thân mình bị một nữ nhân làm bị thương, bất luận thế nào cũng không thể để người khác biết được chuyện này.La Sĩ Tín lo lắng nhất là bởi vì chuyện này mà mất đi cơ hội chiến đấu, cho nên y vội vàng nói với quân y:- Lý quân y, ta đây cũng chỉ bị thương da thịt, đâu cần phải nghỉ ngơi tới hơn mười ngày, hai ba ngày là được rồi.Lão quân y cũng hiểu tâm tư của y, vì vậy cười nói:- Mấu chốt là mũi tên này không có độc, cũng không có tổn thương gân cốt, không nghiêm trọng, thế nhưng hai ba ngày quá ngắn, ít nhấp phải mười ngày.- Tướng quân, tổng quản đến ạ!Bên ngoài truyền tới thông báo của thân binh.La Sĩ Tín liền tranh thủ cất mũi tên đi, đồng thời nói với quân y:- Ngàn vạn lần đừng nói hơn mười ngày đấy nhé!Quân y cười khổ lắc đầu.

Cửa lều được vén lên, Dương Nguyên Khánh bước vào.- Khí sắc dường như cũng không tệ lắm nhỉ!Dương Nguyên Khánh cẩn thận liếc mắt dò xét, tủm tỉm nói.Quân y ở bên cạnh cười nói:- Máu ra không nhiều lắm, cũng là La tướng quân có khí lực cường kiện, cho nên vấn đề cũng không lớn.La Sĩ Tín thầm cảm kích quân y.

Y hơi vận động cánh tay, nói:- Mũi tên chỉ làm thương da thịt, chỗ tổn thương nho nhỏ như muỗi đốt mà thôi, quân y nói, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba ngày là được.Quân y ở bên cạnh mặt mũi trắng bệch, mình khi nào nói qua hai ba ngày là được, lão không dám ở lại nữa, liền hàm hồ nói tĩnh dưỡng vài ngày liền cáo lui.Dương Nguyên Khánh há lại tin tưởng lời nói của La Sĩ Tín, há chỉ cần hai ba ngày, cho dù trúng tên ở chỗ bình thường nhất cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng.- Tiểu tử ngươi cũng không cần phải thể hiện, ta biết thừa rồi, lần này ngươi đoạt được dốc Thất Lý, ta sẽ ghi ngươi công đầu.

Ngươi cũng không cần phải tranh công với người khác, nhường cơ hội cho người khác đi, tĩnh dưỡng cho tốt vào.

Đừng để cánh tay lưu lại di chứng, ngươi hẳn là hiểu ý ta chứ?Dương Nguyên Khánh là sư huynh của La Sĩ Tín, lời hắn nói, La Sĩ Tín không dám không nghe, hơn nữa võ nghệ của hai người đều là từ đời nọ truyền sang đời kia, Dương Nguyên Khánh hiểu rõ mười ba thức đao pháp của Trương Tu Đà, mấu chốt chính là sức vận dụng, nếu như cánh tay bị thương, sức mạnh không phát huy được điểm tinh diệu.Điểm này trong lòng La Sĩ Tín cũng minh bạch, trong lòng y cũng có một tia lo lắng, vì vậy đành cúi đầu, không dám cứng rắn biện luận.Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ lên vai yn.

Thấm thía nói:- Tĩnh dưỡng thật tốt để đối phó với Lý Mật, đó mới chính là kẻ thù của ta và ngươi.La Sĩ Tín yên lặng gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, bèn cười nói:- Ngày hôm qua ta nhận được thư nhà, Vương Phi nói muốn giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự, là nữ nhi của Thái Thường Thiếu Khanh, tên Tiết Thu.

Năm nay vừa tròn mười bảy, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo đều tốt, thế nào, có trở lại gặp một lần không?La Sĩ Tín lắc đầu:- Tài tử xứng giai nhân, đệ không phải tài tử, không thích hợp với nàng, xin tổng quản chuyển cáo với Vương Phi, cảm ơn ý tốt của Vương phi, đệ tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện này.- Ngươi nên nghĩ kỹ, ngươi đã hai mươi bốn tuổi rồi, chung quy không thể sống mãi trong hồi ức, đại trượng phu không thể không lấy vợ, cho dù ngươi không nghĩ vì mình, cũng phải nghĩ vì phụ thân cùng tổ phụ đã mất, để có người nhang khói cho tổ tiên.La Sĩ Tín cúi đầu, sau nửa ngày nói:- Để cho đệ suy nghĩ một chút có được không!- Được!

Chúng ta chờ tin của ngươi, thế nhưng không thể kéo dài, cho dù không đáp ứng cũng nói sớm một chút, không nên làm trễ nãi người ta.Dương Nguyên Khánh lại dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi.

Dương Nguyên Khánh vừa đi, Trình Giảo Kim đã lén lút lẻn vào.- Tiểu tử, nghe nói ngươi gặp vận đào hoa?Trình Giảo Kim cười rất mập mờ.- Ngươi nói bậy bạ gì đó, đào hoa cái gì!La Sĩ Tín tức giận nói:- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau à, trong nhà có nương tử mà cả ngày vẫn còn đi thanh lâu, rời xa nữ nhân là ngươi sống không được.- Đi đi!

Ta mới nói một câu mà ngươi đã đáp tận mười câu.Lúc trước tại huyện Lịch Thành Trình Giảo Kim đã có quan hệ rất tốt với La Sĩ Tín, mỗi lần Trình Giảo Kim bị Trương Tu Đà trách phạt đều là La Sĩ Tín đi xin giúp, tuy nhân duyên của Trình Giảo Kim rất không tồi, nhưng anh ta cũng đã có giao tình thực sự với La Sĩ Tín.Trình Giảo Kim nháy mắt mấy cái, lại cười hì hì nói:- Ta nghe nói tiểu tử ngươi không ngờ bị nữ nhân bắn bị thương, bình sinh lần đầu tiên bị thương, không ngờ là trên tay nữ nhân, quả thực thú vị.La Sĩ Tín giật nảy mình, chuyện này y đã giấu rất kỹ, ngay cả Bùi Hành Nghiễm cũng không biết, Trình Giảo Kim tại sao lại biết?- Là ngươi nghe ai, trên chiến trường há có thể bị nữ nhân bắn bị thương?

Thật sự là cực kỳ buồn cười!- Tiểu tử ngươi còn muốn gạt ta, ngươi quên quan hệ của ta với mấy tên thân binh của ngươi thế nào rồi à?Trình Giảo Kim bĩu môi, ánh mắt quét qua, liền nhìn thấy mũi tên trên bàn, ánh mắt của anh ta phải nói là rất độc, liếc mắt đã thấy trên mũi tên có khắc chữ, anh ta duỗi tay cầm lấy mũi tên nhìn nhìn, sau một lát liền cười nói:- Đậu Tuyến Nương, đoán chừng là nữ nhi của Đậu Kiến Đức đây!

Không ngờ có thể bắn ra mũi tên từ khoảng cách trăm bước, nữ nhân này không đơn giản a!La Sĩ Tín không nhịn được, có chút thẹn quá hoá giận, thoáng cái cướp lại mũi tên:- Đi ra ngoài!

Đi ra ngoài!

Ở đây không chào đón ngươi.Trình Giảo Kim chắp tay sau đít, con mắt ti hí nhìn nhìn nóc lều:- Tốt lắm!

Ta đi tìm người nói chuyện phiếm, bản thân ta miệng rộng, ngươi cũng biết rồi đấy, nếu không lầm thì đêm nay tất cả mọi người sẽ chạy tới đây an ủi ngươi.Nói xong anh ta liền xoay người rời đi, khóe mắt còn liếc về phía La Sĩ Tín, La Sĩ Tín lại không thể làm gì, đành chịu thua nói:- Được rồi!

Ta thừa nhận bị một nữ tử bắn trúng, cầu Tứ ca giữ bí mật giúp ta.Năm đó ở dưới trướng Trương Tu Đà, Tần Quỳnh là đệ nhất tướng, Cổ Vụ vốn là thứ hai, Ngưu Tiến Đạt là tướng thứ ba, Trình Giảo Kim xếp thứ tư, cho nên La Sĩ Tín một mực gọi anh ta là Tứ ca.Trình Giảo Kim đột nhiên xoay người, trên mặt tươi như hoa:- Ái chà chà!

Bị nữ nhân gây thương tích, đây chính là năm hạn đó nha!

Phải mất của mới có thể thoát khỏi tai ương, ngươi nói có đúng không?La Sĩ Tín minh bạch ý của anh ta, chỉ đành thở dài một tiếng, duỗi ra năm ngón tay:- Năm trăm lượng bạc, chuyện này ngươi giữ kín cho ta.Trình Giảo Kim giảo hoạt cười nói:- Thanh danh của tiểu tử ngươi há chỉ có giá năm trăm lượng, ít nhất là tám trăm lượng.La Sĩ Tín oán hận nói:- Chỉ có năm trăm thôi, ngươi còn dám đòi thêm một đồng, ta sẽ nói cho chị dâu việc ngươi đi thanh lâu.- Tên nhóc ngươi tại sao không có chút tình cảm huynh đệ nào vậy, được rồi!

Năm trăm thì năm trăm.Trình Giảo Kim cười hì hì lấy ra một tấm vải đỏ đưa cho anh ta:- Đây là thứ ta chuẩn bị cho ngươi.La Sĩ Tín giật mình hỏi:- Làm cái gì vậy?Trình Giảo Kim mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng nổi nhìn La Sĩ Tín, phảng phất như La Sĩ Tín mới tòng quân vậy, anh ta tiếc hận nói:- Bị nữ nhân gây thương tích, đó cũng không phải là việc tốt đẹp gì, thắt trên lưng, ít nhất phải một năm đấy, đây là quy củ trên chiến trường, không ngờ ngươi lại không biết?La Sĩ Tín cũng từng nghe nói qua chuyện này, chẳng qua là y cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt khoa trương của Trình Giảo Kim, bán tín bán nghi tiếp nhận tấm vải đỏ:- Thực sự có loại thuyết pháp này sao?Trình Giảo Kim chẳng thèm ngó tới bĩu môi:- Tiểu tử ngươi không hiểu sao!

Loại chuyện này không ai nói cho đâu, thế nhưng trong lòng mọi người đều minh bạch, từ thời lão nhân lưu truyền tới nay, chuyện này ngươi cứ nghe ta, buộc hẳn vào da thịt ấy, ngoại trừ lúc tắm rửa, còn lại không thể tháo ra, ít nhất phải một năm mới có thể xóa xui.- Ta biết rồi, ngươi đi đi!Trình Giảo Kim xảo trá kiếm năm trăm lượng bạc, anh ta rất đắc ý bước thẳng ra ngoài.

La Sĩ Tín cầm tấm vải đỏ ngồi yên lặng, sau nửa ngày mới cười khổ lắc đầu, ném tấm vải qua một bên, trong lúc vô tình bàn tay lại động vào mũi tên kia, y cầm mũi tên lên tinh tế đánh giá lại một lần nữa.Ba chữ "Đậu Tuyến Nương" trên thân tên vô cùng rõ ràng, trong đầu y lập tức xuất hiện ấn tượng về nữ tử kia, cặp mắt sáng ngời mà tràn đầy sát khí, sáng đến độ làm cho y khó có thê quên, phảng phất như một vết đao thật sâu khắc trong lòng y vậy.Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh liên tiếp nhận được hai tin cấp báo, Lý Thế Dân suất mười vạn quân Đường từ quận Thượng Lạc tới Vũ Quan, phát động tiến công với Nam Dương Chu Kiệt.

Chương 708 : Tình báo khẩn cấpMà tin tình báo thứ hai là Tiêu Tiển phát tới tín hiệu cấp cứu khẩn cấp, Nam Dương Chu Kiệt trong một trận chiến bị quân Đường đánh tan, Chu Kiệt chạy trốn, Lý Mật, đại quân Lý Thế Dân cũng không dừng lại, tiếp tục tiến quân về phía Tương Dương.

Ba Thục cũng xuất hiện quân đội được điều động đại quy mô, đại quân của Tây Lương tại quận Dự Chương bị quân của Lâm Sĩ Hoằng chế trụ, hai tuyến tác chiến đều vô lực, khẩn cầu triều Tùy viện trợ.- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tổng quản!Lý Tĩnh thở dài một tiếng:- Triều Đường nắm được cơ hội chúng ta bị kiềm chế tại Hà Bắc mà tiến công phía nam, nếu như dự đoán của ty chức không sai, quân Đường sẽ xuất binh Di Lăng, hai đường giáp công, điều này sẽ khiến Tiêu Tiển thật sự gặp nguy hiểm.Nhận được hai tin tình báo này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh có phần nặng nề, hắn chắp tay sau đít đi lại trong lều, hiện tại quân Tùy đang giằng co với đại quân Đậu Kiến Đức, không cách nào giúp Tiêu Tiển.Dương Nguyên Khánh có phần bó tay:- Chỉ mong Tiêu Tiển có thể chống đỡ được một tháng, có lẽ ta còn có thể giúp hắn, nếu như không chống đỡ nổi, ta cũng đành lực bất tòng tâm.Lý Tĩnh trầm tư chốc lát rồi nói:- Phỏng chừng bọn họ khó có thể chèo chống được một tháng, Tiêu Tiển mặc dù có bốn mươi vạn đại quân, thế nhưng bọn hắn quân thần nghi kỵ, đấu đá lẫn nhau, nhiều nhất chỉ cầm cự được nửa tháng là cùng, nhưng mà lại có thủy quân của Lai Hộ Nhi, ty chức phỏng chừng Tiêu Tiển có lẽ sẽ không vong quốc hoàn toàn, may ra còn có thể bảo trì một chút thực lực.- Bỏ đi, không nên vì Tiêu Tiển mà ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đánh Đậu Kiến Đức mà làm.Dương Nguyên Khánh đi tới trước sa bàn, nhặt lên cây thước gỗ chỉ lên con đường kênh Vĩnh Tế:- Hiện tại đội thuyền của quân đội Từ Thế Tích có lẽ đã ở nội cảnh quận Ngụy, sau đó là quận Vũ Dương, quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên, cuối cùng đến quận Chương Nam, ước chừng còn phải mất trên dưới tám ngày.- Ý của tổng quản là trước tiên để cho Từ Thế Tích công chiếm quận Chương Nam?Dương Nguyên Khánh nhẹ gật đầu:- Quận Chương Nam là ổ của Đậu Kiến Đức, nơi đó có ba vạn quân đồn trú, chỉ cần Từ Thế Tích chiếm lĩnh được quận Chương Nam, quân tâm của Đậu Kiến Đức sẽ bắt đầu tan rã, trận chiến này chúng ta có thể dùng cái giá nhỏ để giành thắng, bảo toàn sức dân ở Hà Bắc.Lý Tĩnh cúi đầu lui ra, lều lớn chỉ còn lại một mình Dương Nguyên Khánh.

Hắn chắp tay phía sau, đi qua đi lại trong lều, trầm tư thật lâu không nói.

Lý Uyên tiến quân về Kinh Tương, hắn không có thể thờ ơ.

Chỉ là hắn không muốn trước mặt Lý Tĩnh biểu hiện sự sầu lo.Điều hắn lo lắng cũng không phải Tiêu Tiển còn có thể bảo tồn bao nhiêu thực lực.

Mà là vì chiến lược của Lý Uyên có sự chuyển biến.

Từ quận Hoằng Nông chuyển hướng Kinh Tương.

Đây rõ ràng là muốn buông tha cho việc tranh giành Trung Nguyên mà phát triển về phía Nam.Phải nói Lý Uyên rất có con mắt chiến lược.

Trung Nguyên trải qua nhiều phỉ loạn, chiến tranh, nhân khẩu đã giảm xuống, ngàn dặm đất đai bị bỏ hoang.

Xã hội bị thương nặng.

Nếu muốn khôi phục sinh cơ, ít nhất phải mất mười năm mới làm được.Trái lại, phía Nam lại được ích lợi từ việc bảo hộ đặc biệt của Dương Quảng nên không có ảnh hưởng nhiều của chiến tranh.

Hơn nữa Tiên Tiển, Lâm Sĩ Hoằng, Thẩm Pháp Hưng, Lý Tử Thông đều có thực lực thấp kém.

Cường mạnh hơn một chút là Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài, nhưng rất khó là đối thủ của quân Đường.Mà Quan Lũng từ trước tới nay là nguồn mộ lính chủ yếu của quân Tùy.

Phủ binh nơi đây rất mạnh.

Hơn nữa trải qua cuộc chiến Triều Tiên cùng loạn Dương Châu, phần lớn binh sĩ đã quay về Quan Lũng, khiến quân Đường có nguồn mộ lính cực lớn.Quan trọng hơn, quý tộc Quan Lũng có dự trữ lượng lớn tiền lương, tài phú thiên hạ vô cùng, năm phần đều thuộc Quan Lũng.

Nếu được bọn họ toàn lực bảo hộ, quân Đường sẽ có tài chính sung túc, tướng sĩ hết mình cống hiến.Nhân tài, vật tư, hơn nữa có dân tâm hướng về, đây mới là nguyên nhân cơ bản mà quân Đường có thể nhanh chóng đánh bại các thế lực.

Mà không chỉ có Lý Thế Dân anh hùng tài năng, còn có rất nhiều tướng tài dị sĩ.Hiện tại, bởi vì có sự tồn tại của mình, mới ngăn chặn sự phát triển của quân Đường.

Bọn họ không có cách nào tiến quân Trung Nguyên, chỉ có thể phát triển ngược về hướng Nam.

Tuy rằng không thể so với triều Đường trong lịch sử, nhưng thực lực vẫn không thể coi thường.

Mình nếu muốn thống nhất thiên hạ, kẻ địch lớn nhất chính là triều Đường.Nếu như Lý Uyên bình định xong phía Nam, chắc chắn sẽ khiến thực lực của triều Đường tăng mạnh.

Điều này đối với quân mình thập phần bất lợi.

Dương Nguyên Khánh lo lắng là vậy.Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới mình.

Kỳ thực hắn rất rõ ràng.

Tuy rằng hắn có vài lần đánh bại triều Đường.

Đó là bởi vì có cái nền mà Phong Châu đánh hạ.Nếu như thêm binh lực sáu quận Quan Bắc của Phong Châu, tổng binh lực của hắn cũng không tới hai trăm ngàn.

Mặt khác hàng quân U Châu còn đang được chỉnh biên ở Thái Nguyên, chưa chính thức thành quân.Binh không ở nhiều mà ở tinh.

Đây vẫn là nguyên tắc của hắn.

Mặc dù hắn có gần hai trăm ngàn đại quân, nếu như không có lương thực tích lũy từ Phong Châu, hắn căn bản không thể gánh vác được số quân đội lớn như vậy.Trừ phi hắn đi theo con đường của Lưu Vũ Chu, Ngụy Đạo Nhi, tát ao bắt cá.

Nhưng như vậy, hắn đừng hòng chiến thắng triều Đường, rồi cuối cùng cũng rơi vào con đường diệt vong.Trong hai trăm ngàn đại quân, tinh nhuệ chỉ có khoảng tám mươi ngàn.

Còn lại đều là hàng quân của Lưu Vũ Chu cùng Tống Kim Cương, cùn với tân quân mới chiêu mộ.

Nếu muốn bọn họ trở thành quân tinh nhuệ Phong Châu, thì cần phải huấn luyện thêm cùng thực chiến.Hắn mặc dù có tám mươi ngàn quân tinh nhuệ.

Nhưng đây chỉ là mạnh nhất thời, chứ thực lực của hắn không hùng hậu.

Quan trọng hơn, Hà Bắc là nơi dễ công mà khó bảo vệ.

Cần tiêu hao rất nhiều tinh lực.Lần này đối phó với ba mươi vạn quân của Đậu Kiến Đức, quân Tùy vận dụng mười bốn vạn đại quân.

Kỳ thực, nếu như theo chiến tranh mà nói, tám vạn tinh nhuệ của hắn đủ để đánh bại ba mươi vạn đại quân của Đậu Kiến Đức.Nhưng tám vạn tinh binh không cách nào khống chế Hà Bắc.

Quân đội của Đậu Kiến Đức do các nhóm nhỏ tụ hợp mà thành.

Một khi Đậu Kiến Đực bị bại, rất có thể gặp phải vô số thế lực bị chia cắt.

Điều này sẽ triệt để phá hủy xã hội Hà Bắc vốn đã thương tích đầy mình.Loạn An Sử trong lịch sử cũng là dạng này.

Triều đình vô lực khống chế Hà Bắc, dẫn đến sự chia cắt sau khi An Lộc Sơn cùng Sử Tử Minh thất bại.

Thuộc cấp của bọn họ đều tự lập, hình thành cục diện chia vùng cát cứ.Hà Bắc là khu vực tụ tập của hậu duệ sáu trấn biên giới.

Dân phong rất là hung hãn, khó có thể quản thúc.

Hơn nữa trong dân gian có dấu không ít di thần Bắc Tề, trong lòng không phụ triều Tùy.

Mãi mãi không giống với Hà Đông dễ dàng thống trị.

Đây là tai họa ngầm mà Dương Nguyên Khánh phải lo lắng.Mặc dù Hà Bắc thống trị gian nan, hấn vẫn muốn đi lấy Hà Bắc.

Không lấy đất cũ của Yến Triệu, chỉ dựa vào Tam Tấn, dùng cái gì tranh thiên hạ?

Năm đó cũng là Tào Tháo trước lấy Hà Bắc, mới có thể cắt bỏ chiến hoạn.- Bẩm báo tổng quản.

Thám báo có tình báo khẩn cấp!Tiếng bẩm báo vừa dứt liền cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh.

Hắn tỉnh táo lại, nói:- Lệnh cho y vào bẩm báo.Chỉ chốc lát, một gã thám báo bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối xuống thưa:- Khởi bẩm tổng quản, ty chức là thám báo của đội hai do Lữ Soái Trương Cúc tại huyện Chương Nam phụ trách.

Đã phát hiện một tình báo khẩn cấp.- Tình báo gì?- Ty chức suất lĩnh các huynh đệ ở huyện Chương Nam phát hiện một đội thuyền rời bến, có khoảng chừng trăm chiếc, mang theo rất nhiều vật tư.

Trên thuyền có quân đội hộ tống, có vải dầu che đậy ở hàng.

Cụ thể không biết là vật gì, nhưng ty chức phát hiện trên mặt sông đoàn thuyền đi qua có dị thường.Thám báo nhìn lại phía sau, một gã thân binh tiến lên đem một cái bình gốm đặt lên bàn.

Thám báo thưa:- Đây là nước mà ty chức lấy được trên mặt sông mà đoàn thuyền đi qua.

Trên mặt có nổi một lớp dầu trơn, hình như là dầu hỏa.- Dầu hỏa?Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Hắn nhìn vào trong bình, bề mặt tựa hồ có một tầng bóng loáng gì đó.

Hắn vươn tay vào bình mò một chút.

Ngón tay có dính một lớp dầu.

Đưa lên mũi ngửi ngửi, đích thị là dầu hỏa.Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh hít một hơi khí lạnh.

Đậu Kiến Đức kiếm đâu ra dầu hỏa?

Chẳng lẽ là triều Đường trợ giúp bọn họ?

Hắn chỉ biết triều Đường từng trợ giúp qua La Nghệ, bị mình chặn được.Nhưng mặc kệ có phải triều Đường trợ giúp hay không.

Chí ít, Đậu Kiến Đức đã có dầu hỏa.

Hắn lập tức truy vấn:- Hiện tại đội thuyền đã đến đâu rồi?- Ty chức dùng ba chiến mã chạy gấp.

Một ngày một đêm chạy tới đại doanh.

Nhưng tốc độ thuyền không nhanh.

Ty chức phỏng chừng đội thuyền còn chưa đến huyện Đông Quang.Từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ cách khoảng chừng ba trăm năm mươi dặm.

Dựa theo miêu tả của thám báo, hẳn là còn hai trăm năm mươi dặm.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Có bao nhiêu quân đội hộ vệ?Hồi bẩm tổng quản, mỗi thuyền có khoảng hai mươi người, hộ vệ có chừng hai nghìn người.Dương Nguyên Khánh trầm tư trong chốc lát, lập tức ra lệnh:- Nhanh đi gọi tướng quân Bùi Hành Nghiễm tới gặp ta!

Chương 709 : Tìm kiếm thời cơ (1+2)Chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Nghiễm bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối hành lễ:- Mạt tướng Bùi Hành Nghiễm tham kiến tổng quản.- Bùi tướng quân, thám báo phát hiện một đội thuyền xuất phát từ huyện Chương Nam, đang đi đến huyện Nhạc Thọ.

Trên thuyền có hai nghìn binh lính bảo vệ.

Ta hoài nghi trên thuyền có rất nhiều dầu hỏa.

Ta cho tướng quân ba nghìn kỵ binh, có nhiệm vụ phá hủy đội thuyền này.- Mạt tướng tuân mệnh.Dương Nguyên Khánh nói với thám báo:- Ngươi có thể cùng Bùi tướng quân tìm đội thuyền kia.

Nếu việc thành công, ta nhất định sẽ trọng thưởng.Lữ soái thám báo đại hỉ, liền thi lễ, cùng Bùi Hành Nghiễm rời đi.

Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào kênh Vĩnh Tế, không khỏi lẩm bẩm:- Đậu Kiến Đức lấy đâu ra dầu hỏa chứ?Đô thành của Đậu Kiến Đức ở huyện Nhạc Thọ.

Nhưng quê của y, huyện Chương Nam, cũng là một căn cơ trọng yếu của y.

Y ở huyện Chương Nam trú quân ba mươi ngàn, phần lớn vật tư đều cất giữ ở đó.Từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ vốn không có đường sông trực tiếp đi qua.

Nên phải đi từ kênh Vĩnh Tế vận chuyển theo đường sông đến huyện Cung Cao, rồi mới vận chuyển đường bộ, tốn thời gian cùng công sức.Nhưng đầu năm ngoái, Đậu Kiến Đức hạ lệnh đào một đường sông từ huyện Cung Cao đến huyện Nhạc Thọ.

Tuy rằng không thể so với kênh Vĩnh Tế, nhưng vẫn có thể cho đội thuyền cỡ năm trăm thạch đi qua.

Điều này khiến việc vận chuyển qua đường sông trở nên tiện lợi.Trời còn chưa sáng, một nhánh ba nghìn kỵ binh đang chạy gấp trên phía tây bờ kênh Vĩnh Tế.

Từ huyện Nhạc Thọ đến huyện Chương Nam đều là trung tâm thống trị của Đậu Kiến Đức.

Tình hình nhân khẩu so với các nơi khác đều nhiều tốt một chút.Bình nguyên ở xa xa thỉnh thoảng có thể thấy một khu thôn trang.

Khói bếp lượn lờ bay lên từ thôn trang.

Từng mảng lớn màu xanh của lúa mạch, trên đó là những người nông dân đang bận rộn làm việc.

Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy quân Tùy đang cưỡi ngựa chạy như điên lướt qua mặt bọn họ.Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh ba nghìn kỵ binh xuất phát từ chiều hôm qua.

Mỗi tên kỵ binh mang theo hai con ngựa.

Lao đi trong thời gian một buổi chiểu cùng buổi tối, bọn họ đã chạy được hai trăm dặm.Bùi Hành Nghiễm thấy người và ngựa đều mỏi mệt không chịu nổi, y hướng bốn phía quan sát một vòng.

Phát hiện cách một dặm là một khu rừng rậm rạp, liền cầm roi ngựa lên nói:- Đến rừng cây nghỉ ngơi một canh giờ.Nhóm kỵ binh rời quan đạo, chạy hướng về rừng cây.

Chỉ chốc lát, ba nghìn kỵ binh vọt tới trước rừng cây.

Bọn lính đều xuống ngựa, rất nhiều binh sĩ đều ngồi bệt xuống mặt đất.

Chiến mã cũng mệt mỏi đến hai mũi phì phò.Bọn lính đang cố lấy lại tinh thần, giúp chiến mã uống nước cùng ăn cỏ khô.

Bùi Hành Nghiễm một bên uống nước, một bên từ từ ăn lương khô.

Thám báo Trương Cúc nói cho y, đội thuyền hẳn là ở gần đây.

Bùi Hành Nghiễm liền quyết định ở chỗ này chờ tin tức của nhóm thám báo.Nghỉ ngơi khoảng chừng được một tiếng, vài tên kỵ binh từ phía Nam chạy gấp tới.

Bọn họ thấy quân Tùy nghỉ ngơi trong rừng cậy, liền điều khiển ngựa chạy vọt tới.Dẫn đầu thám báo chính là Tiêu Diên Niên.

Nửa tháng trước, y được điều đến làm thủ hạ của Bùi Hành Nghiễm, đảm nhiệm Lữ soái thám báo.

Rất được Bùi Hành Nghiễm coi trọng.

Tiêu Diên Niên xoay người xuống ngựa, một đường chạy chậm tới bên cạnh Bùi Hành Nghiễm, quỳ một gối bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, thuyền đội của Hạ quân đã cách đây hai mươi dặm.Bùi Hành Nghiễm vui mừng, ra lệnh nói:- Mệnh lệnh tất cả binh sĩ, lập tức tiến vào rừng cây tránh né.Bọn lính đều đứng lên, dẫn ngựa chạy nấp vào trong rừng.

Rừng cây rất là rộng, đủ để ẩn dấu ba nghìn binh mã.Cách chừng hơn mười dặm, một đội gồm mười chiến thuyền cùng ba trăm thuyền nhỏ tạo thành một đội đang chậm rãi đi về hướng Bắc.

Hiện tại, vị trí của bọn họ cách tuyến Đông Bắc còn mười dặm, tại tuyến Đông Quang thay đổi người chèo thuyền.Bởi đội thuyền đi ngược dòng, lại không có lực đẩy, toàn bộ dựa vào sức người kéo.

Hai bờ sông có khoảng một trăm tên đang chậm rãi kéo thuyền.

Đội thuyền này là đội thuyền chuyên vận chuyển vật tư từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ của Đậu Kiến Đức.Lần này bọn họ vận chuyển quân phẩm trọng yếu.

Trong đó bao gồm hai nghìn thùng dầu hỏa.

Số dầu hỏa này không phải do Lý Uyên đưa cho Đậu Kiến Đức mà là lấy từ tay Lý Mật.Lý Mật tại phía đông quận Bộc Dương phát hiện mỏ dầu hỏa, thu được không ít dầu hỏa.

Để giúp đỡ Đậu Kiến Đức tác chiến với quân Tùy, không lâu trước y phái thuyền đưa tới hai nghìn thùng dầu hỏa.Lúc này, binh lính trên thuyền đã thấy một khu rừng rậm ở phía xa xa.Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, khí trời còn có chút se lạnh.

Trên vùng quê cùng kênh đào bị bao phủ một tầng sương mù.

Rừng cây âm u, từ xa khó có thể nhìn thấy rõ xung quanh khu rừng bị sương mù bao phủ.Nhưng từ rừng cây lại có thể thấy rõ ràng đội thuyền trên sông.

Bùi Hành Nghiễm lộ vẻ ngưng trọng, trong ánh mắt không che giấu được một tia áp lực.

Y biết rõ tác dụng của dầu hỏa trong chiến tranh.

Nhất là để đối phó với trọng giáp kỵ binh cùng trọng giáp bộ binh.Chính bởi vì vậy, tổng quản mới đặc biệt coi trọng phái y chấp hành nhiệm vụ.

Chứ không chỉ cần phái một vị Ưng Dương Lang tướng là đủ.Sông khá là rộng, nếu dùng cung tên có thể bắn trúng đội thuyền nhưng không có nhiều tác dụng.

Thuyền địch chỉ cần hơi hướng về đông là nhiệm vụ của bọn y thất bại.

Tiêu Diên Nhiên đứng bên cạnh thấp giọng nói:- Tướng quân, chúng ta có thể lặn xuống đục thuyền.Bùi Hành Nghiễm lắc đầu:- Đục thuyền cũng được nhưng tốn thời gian.

Một khi bị quân địch phát hiện, trái lại rất dễ dẫn đến toàn bộ nhiệm vụ thất bại.

Đây không phải là cách tốt nhất.Thám báo Trương Cúc nói:- Chúng ta có thể từ thượng du thả thuyền, tới gần đội thuyền thì phóng lửa.Bùi Hành Nghiễm suy nghĩ một chút, liền phủ quyết:- Phóng lửa là cách dễ làm, nhưng đội thuyền của ta chắc gì đã tới gần thuyền địch.

Cách này cũng không thỏa đáng.Tiêu Diên Niên còn muốn nói, Bùi Hành Nghiễm lại cười vỗ bờ vai y:- Không cần nói nữa, ta đã có biện pháp.

Ngươi đem theo mấy huynh đệ đi tới phía trước tuần tra.

Nếu như Đậu Kiến Đức phái binh đến đón đội thuyền, ngươi lập tức thông báo cho ta.Tiêu Diên Niên gật đầu, đứng dậy mang theo hơn mười người huynh đệ cưỡi ngựa dọc theo hướng Bắc đi tới.Bùi Hành Nghiễm nhìn chăm chú vào đội thuyền.

Đợi đội thuyền biến mất trong tầm mắt, y mới quay đầu lại ra lệnh cho tướng sĩ:- Nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, sau đó xuất phát.Bùi Hành Nghiễm cũng không nóng lòng đuổi theo đội thuyền, mà là suất quân đi xa xa phía sau.

Trước sau không để thuyền địch nhìn thấy.

Mặt sông của kênh Vĩnh Tế quá rộng, không lợi cho Bùi Hành Nghiễm tập kích.

Nếu như mạo muội tập kích, có thể bị đối phương cảnh giác.

Đối phương chỉ cần lái thuyền sang bờ bên kia là y vô kế khả thi.Đánh bất ngờ giống như dã thú vồ con mồi.

Cần kiên trì tìm kiếm cơ hội tốt nhất, sau đó mới dùng một đòn là trúng.Màn đêm dần dần buông xuống.

Đội thuyền tiến nhập nội cảnh huyện Cung Cao.

Cách phạm vi thị trấn Cung Cao còn năm sáu dặm, tại một cây cầu tên Tam Lý, đội thuyền đột nhiên chuyển hướng, rời khỏi kênh Vĩnh Tế, đi vào một nhánh kênh.Nhánh kênh này là nơi mà năm ngoái Đậu Kiến Đức sai người đào móc, tên là kênh Cung Nhạc, dài chừng hơn năm mươi lý, ở giữa là sông Chương chảy qua.

Bề rộng nhánh mương chừng mười trượng, đã hoàn toàn bị bao trùm trong tầm tên bắn.Hai bờ sông của kênh Cung Nhạc là bình nguyên vô bờ.

Phân bố là các đồng ruộng, thôn trang cùng rừng cây.

Từ kênh Cung Nhạc lại dẫn tới vô số mương tưới ruộng.

Một guồng nước thật lớn đứng sừng sững ở một bên, bị gió thổi lay động, giúp cho nước từ kênh Cung Nhạc dẫn tới các mương máng, làm màu mỡ thêm đất đai hai bờ sông.Bọn lính trên thuyền đều lộ vẻ uể oải.

Trải qua hai ngày hai đêm di chuyển, sáng mai là đội thuyền đến huyện Nhạc Thọ.

Bọn họ có thể ngủ một giấc thoải mái.Nhưng không ít người cảm thấy lo lắng.

Huyện Nhạc Thọ sắp có một hồi đại chiến, bọn họ có thể thoát khỏi một kiếp này hay không?Cũng có rất nhiều người nhìn lên bầu trời đầy sao, vào ban đêm yên vắng tìm kiếm ngôi sao định mệnh của mình.

Xem nó có sáng hay không, hay trở nên ảm đạm u ám.Đúng lúc này, vang lên tiếng vó ngựa kịch liệt ở phía xa.

Phảng phất giống như tiếng sấm sét nổ lên không ngừng.

Phải là mấy nghìn chiến mã chạy mới tạo nên âm thanh vang như vậy.Mấy người kéo thuyền trên bờ đều dừng lại.

E sợ nhìn về phía Nam.

Bọn họ đã trở nên chết lặng, hai chân thì nặng như chì, nhưng vẫn cảm thấy mặt đất rung động.Binh lính trên thuyền cũng đều đứng lên, kéo cung rút đao, khẩn trương nhìn xung quanh.

Bọn họ không biết đây là kỵ binh tiếp ứng hay kỵ binh địch đánh lén ban đêm.Từ một khu rừng phía nam xuất hiện một đám đen, đang phiêu đãng trên vùng quê.

Giống như một đám linh hồn của chiến sĩ.Nhưng bọn họ không phải là hồn ma, mà là một đám kỵ binh tràn đầy sát khí.

Bọn họ vọt tới nhanh như điện chớp, càng ngày càng tới gần.

Tiếng vó ngựa dày đặc phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.- Keng!

Keng!

Keng!Đầu thuyền vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai.

Binh lính trên thuyền hoảng hốt loạn thành một đoàn.

Thậm chí có không ít người nhảy xuống thuyền bơi hướng về phía bờ.

Nhóm kéo thuyền sợ đến mức liều mạng chạy trốn.

Đội thuyền mất đi người kéo chỉ phải bỏ neo ở giữa sông.

Chương 709 : Tìm kiếm thời cơ (p2)Trong đêm đen là tràn đầy mũi tên hướng đội thuyền phóng tới.

Đội kỵ binh nhanh chóng tới gần, giống như cuồng phong đen ngòm thổi tới.

Cung thủ của đội thuyền cũng giơ cung bắn trả.

Nhưng đội thuyền bị kéo dài ba dặm khiến năng lực đánh trả bị phân tán.

Cho nên cung tiễn của họ bắn sang bờ bên kia không tạo được sự uy hiếp cho kỵ binh.Không ngừng có người kêu thảm rơi xuống nước, đám binh sĩ sợ đến mức đều nhảy xuống sông, liều mạng bơi lên bờ.

Đúng lúc này, tình thế phát sinh biến hóa.

Tên mà quân Tùy bắn tới trở thành hỏa tiễn, từng mũi từng mũi bắn tới, dày đắc như pháo hoa nổ, bay liệng khắp bầu trời.Không ngừng có thuyền bị đốt cháy.

Trong đó có một thuyền bỗng nhiên phát cháy ngùn ngụt.

Rất nhiều dầu hỏa đổ xuống nước, trên mặt nước tràn ngập là dầu.

Khiến cho mấy tên binh sĩ chưa kịp chạy trốn đã bị lửa nuốt hết.Một chiến thuyền khác cũng bị bốc cháy dữ dội, ánh lửa bay lên tận trời.

Binh lính bảo vệ phần lớn không biết bọn họ bảo vệ cái gì, cho nên lửa lớn làm tất cả mọi người sợ đến hồn phi phách tán, đều nhảy xuống nước chạy trối chết.Phía Nam bờ vẫn như cũ là vô số hỏa tiễn bắn về phía đội thuyền.

Hầu như tất cả đội thuyền đều bị lửa đốt.

Tiêu Diên Niên vội vàng chạy tới, hô to:- Bùi tướng quân, hai vạn tiếp viện của quân địch đã ở ngoài mười dặm.Hai mắt Bùi Hành Nghiễm lộ vẻ lãnh khốc, giống như chưa nghe thấy cái gì.

Không ngừng hạ lệnh binh sĩ bắn thuyền.

Cho đến tất khi cả đội thuyền đều bị lửa nuốt gọn mới cao giọng hạ lệnh:- Rút lui!Ba nghìn kỵ binh cấp tốc quay đầu ngựa lại chạy vụt vào trong bóng tối.

Chỉ trong chốc lát không còn bóng dáng.Khoảng mười lăm phút sau, đội quân tiếp ứng gồm tám nghìn kỵ binh cùng một vạn hai nghìn bộ binh do đại tướng Tào Trạm suất lĩnh, rốt cuộc đã chạy tới.

Nhưng bọn hắn tới cũng chỉ thấy trên sông là toàn là lửa.

Đội thuyền dài chừng ba dặm đã bị biến thành một con rồng lửa, khiến mọi người cả kinh trợn mắt, không nói được gì.Trời vừa sáng, tin tức một trăm chiến thuyền bị quân Tùy tập kích đốt cháy đã truyền tới đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Tin tức này khiến Đậu Kiến Đức rất là tức giận.

Y hạ lệnh đem Đô úy phụ trách áp giải đội thuyền mang đi chém.

Tất cả đào binh trở về, mỗi người bị đánh một trăm quân côn.

Kể cả Tào Trạm tiếp ứng tới muộn, cũng bị đánh ba mươi côn, giáng xuống một cấp.Cả ngày hôm đó, Đậu Kiến Đức rất là phiền muộn.

Một trăm chiến thuyền bị hủy cũng không làm y tức giận như vậy.

Then chốt là hai nghìn thùng dầu hỏa cũng bị hủy, mới khiến y cực kỳ đau lòng.

Chỗ dầu hỏa y phải mất bao nhiêu lần thỏa thuận mới lấy được từ Lý Mật, dùng để đối phó với trọng giáp kỵ binh của quân Tùy.

Không ngờ lại bị hủy hoại trong chốc lát.Huyện Trác thảm bại.

Sườn núi Thất Lý bị thất thủ cùng quân tư bị hủy.

Liên tục thất bại khiến lòng tin của Đậu Kiến Đức trở nên dao động.

Trận chiến dịch này, y cảm thấy rất khó chiến thắng.

Y bắt đầu ý thức được sai lầm của chính mình.

Y không nên đem chiến trường đặt ở huyện Nhạc Thọ, mà là nên rút lui về quận Bột Hải.

Có lẽ tiến nhập Đậu Tử Cương, lợi dụng địa hình phức tạp của Đậu Tử Cương mà đối kháng với quân Tùy.Thế nhưng lúc đó, y muốn tranh đoạt Hà Bắc, nên không muốn buông tha ranh giới.

Y muốn tập trung ba mươi vạn đại quân một lần đánh tan quân Tùy.

Suy nghĩ của y rất hay, nhưng sự thật tàn khốc lại nói rõ ra rằng, cho dù là ba mươi vạn đội quân, cũng không phải là đối thủ của quân Tùy.Đậu Kiến Đức chắp tay phía sau, đi đi lại lại trong lều lớn.

Lúc này, ngoài lều truyền đến thanh âm của quân sư Khổng Đức Thiệu:- Vương gia, ty chức có thể vào không?- Vào đi!Trong lòng Đậu Kiến Đức lại dấy lên hy vọng.

Khổng Đức Thiệu có thể cho mình một kiến nghị tốt.

Cửa lều mở ra, Khổng Đức Thiệu đi vào.- Vương gia, vẫn còn đang tức giận vì chuyện đội thuyền bị đốt sao?Đậu Kiến Đức thở dài:- Ta không phải tức giận vì thuyền đốt, mà là vì liên tục bị bại mà cảm thấy uể oải.

Nói thật, ta đã mất đi tự tin.Khổng Đức Thiệu vuốt râu, cười trấn an:- Vương gia, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia.

Sử có Hán Sở tranh hùng, Lưu Bang liên tục bị chiến bại.

Nhưng cuối cùng lại lấy được thiên hạ.

Huống chi, Vương gia mới chỉ bại có hai lần, chủ lực vẫn còn.

Đại chiến còn chưa diễn ra đã ủ rũ, đây không phải tính cách của Vương gia đâu!Kỳ thực, tính cách của Đậu Kiến Đức cứng cỏi, kiên cường, gặp ngăn trở nhưng không lùi bước.

Do đó mà y mới có thể thống nhất Hà Bắc, trở thành người đứng đầu chư hùng.Nhưng lần này y mất đi sự tự tin, là xuất phát từ sự sợ hãi rất sâu đối với Dương Nguyên Khánh và quân Tùy, bao gồm cả chuyện Dương Nguyên Khánh năm đó ở kênh Vĩnh Tế bắn y một tên, cũng khiến trong lòng y còn lưu lại bóng mãn này.Đậu Kiến Đức chậm rãi đi tới trước sa bàn.

Chăm chú nhìn vào thành trì huyện Nhạc Thọ.

Cứ một chỗ cứ điểm lại có một cây cờ nhỏ, biểu thị quân Tùy.Y bỗng nhiên quay đầu hỏi:- Xin hỏi tiên sinh.

Nếu như hiện tại ta lùi chiến trường về phía Nam có được hay không?Khổng Đức Thiệu lắc đầu:- Ty chức hiểu tâm tình của Vương gia.

Nhưng cách này không thực tế.

Ba mươi vạn đại quân cũng không dễ dàng lui lại như vậy.

Nếu quân đội lui lại, vậy mười vạn thạch lương thực làm sao bây giờ?

Không có lương thực, quân đội có thể duy trì được bao lâu?

Còn có mười vạn chủ lực của quân Tùy, bọn họ có thể không truy kích sao?Khổng Đức Thiệu liên tiếp đưa ra nghi vấn đánh vào lòng của Đậu Kiến Đức.

Y cũng biết hiện tại rút quân đã chậm.

Trừ phi suốt đêm chạy trốn, đi qua sông Hoàng Hà.

Y thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.

Quá nhiều lo lắng khiến y muốn phát cuồng.Khổng Đức Thiệu trầm tư một lúc mới nói:- Vương gia, vì sao chúng ta không thể phái đi một đội quân phá nhiễu chủ lực quân Tùy.

Trực tiếp đánh quận Thượng Cốc, phá hủy vật tư hậu cần của quân Tùy.

Sau đó lại từ Phi Hồ Hình tiến nhập Hà Đông.

Dùng cách vây Ngụy cứu Triệu, tấn công ổ của quân Tùy!Hai con mắt của Đậu Kiến Đức dần sáng lên.

Chủ lực của quân Tùy tại Hà Bắc, Hà Đông tất nhiên trống rỗng.

Cho dù không đoạt được thành Thái Nguyên, nhưng cũng có thể quấy rấy Hà Đông.

Bức bách Dương Nguyên Khánh phải rút quân về giải vây.

Y vội đứng lên nói:- Kế này của tiên sinh rất hay, sao ta lại không nghĩ tới chứ?Khổng Đức Thiệu mỉm cười nói:- Không phải là Vương gia không nghĩ tới.

Mà là kỵ binh của chúng ta quá ít, chỉ có ba vạn kỵ binh.

Chấp hành nhiệm vụ lần này cần kỵ binh, ít nhất là hai vạn.

Vương gia có dám đặt tiền cược này hay không?Đậu Kiến Đức trầm tư một lúc lâu, y rốt cuộc cắn răng một cái nói:- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con.

Ta quyết định đặt cược ba vạn kỵ binh vào ván bài này.

Người đâu, gọi Cao Nhã Hiền tới gặp ta.Buổi sáng, ở lều lớn đại doanh, Dương Nguyên Khánh triệu tập hơn mười tướng lĩnh trọng yếu thương nghị quân vụ.

Lúc này, một gã thân vệ đứng ở cửa bẩm báo:- Thưa tổng quản, thám báo có quân tình khẩn cấp.

Một nhánh kỵ binh quân địch khoảng ba mươi ngàn người sáng sớm vừa mới ra khỏi doanh, đi về hướng Nam.Tin tức này khiến cả lều vang lên tiếng nghị luận.

Lông mày Dương Nguyên Khánh nhăn lại.

Đại chiến sắp bắt đầu, bất kỳ hành động nào của song phương đều rất là nhạy cảm.

Ba mươi ngàn kỵ binh đi về hướng Nam?Dương Nguyên Khánh biết kỵ binh của Đậu Kiến Đức cũng không nhiều.

Ba vạn kỵ binh không phải toàn bộ nhưng ít ra cũng là hơn phân nửa lực lượng kỵ binh của y.

Đậu Kiến Đức dám phái đi số lượng kỵ binh nhiều như vậy, chắc chắn không phải làm việc vô ích.

Đây chắc hẳn là chiến thuật trọng yếu của y.Chẳng lẽ là đi đối phó với quân đội của Từ Thế Tích.

Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng.

Đội thuyền của Từ Thế Tích ly khai huyện Chương Nam còn có ba bốn ngày lộ trình.

Nếu muốn phái binh trợ giúp, cũng không cần số lượng kỵ binh nhiều như vậy.- Tổng quản, chả lẽ bọn họ muốn quấy nhiễu phương Bắc, công kích hậu phương của chúng ta.Lý Tĩnh ở một bên thấp giọng nói.Một câu nhắc nhở Dương Nguyên Khánh.

Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn.

Sa bàn trước mắt tạo cho hắn một cảm giác trực quan.

Hậu phương của hắn bất luận là huyện Dịch, U Châu, hay Phi Hồ Hình đều có quân đội canh gác.

Nhưng quân đội cũng không nhiều.

Nếu bị đánh lén thì khó mà giữ được.Tần Quỳnh đứng một bên nói:- Ty chức cũng tán thành cách nghĩ của Lý Tư Mã.

Đậu Kiến Đức rất có thể đánh lén hậu phương của ta.

Nhưng kỵ binh công thành bất lợi.

Ty chức thấy mục tiêu của bọn họ rất có thể là Hà Đông.Dương Nguyên Khánh gật đầu.

Binh lực ở Hà Đông hiện nay khá ít.

Giờ công kích nơi đó là lựa chọn tốt nhất của Đậu Kiến Đức.

Mặc kệ Đậu Kiến Đức có phải đánh lén hậu phương của hắn không, hắn đều phải đề phòng.Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:- Nhanh truyền Ưng lệnh cho Ngưu Tiến Đạt ở quận Thượng Cốc cùng Lý Hải Ngạn quận Hằng Sơn, ra lệnh cho bọn họ phòng ngự đánh lén, không được coi thường.Nhưng như vậy còn chưa đủ, Dương Nguyên Khánh còn đưa một chiếc lệnh tiễn cho Á Tướng Cao Tử Khai:- Cao tướng quân suất một vạn kỵ binh, lập tức chạy về quận Thượng Cốc hiệp trợ Ngưu tướng quân phòng ngự đánh lén.Tình hình bên kia, Dương Nguyên Khánh cũng không lo lắng.

Bên kia có ba nghìn quân đội nghiêm giữ Thổ Môn Quan.

Đủ để phòng ngự mấy vạn quân địch công kích.

Mấu chốt là quận Thượng Cốc.

Chương 710 : Quyết đoánNơi này chính là khu vực hậu cần chủ yếu của mình.

Còn có Phi Hồ Hình là con đường quan trọng.

Nếu như mình là Đậu Kiến Đức, chắc chắn sẽ chọn đánh lén quận Thượng Cốc trước.- Mạt tướng tuân lệnh!Cao Tử Khai tiếp nhận lệnh tiễn, vội vã đi.

Dương Nguyên Khánh nói với chúng tướng:- Xưa có trận chiến Quan Độ, quân Viên Thiệu bị quân Tào đánh lén Ô Sào, là trọng địa chứa quân lương của Viên Thiệu, dẫn đến Viên Thiệu đại bại.

Chúng ta không thể lại dẫm lên vết xe đổ đó.

Mặt khác, ta chuẩn bị thay đổi kế hoạch, từ hôm nay bắt đầu đánh trại địch.Dựa theo kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, phải chờ Từ Thế Tích chiếm được huyện Chương Nam, làm tan rã quân tâm của địch rồi mới tấn quân địch doanh.

Hiện tại nếu Đậu Kiến Đức ra hết kỵ binh, thì phải bắt được cơ hội này.

Dùng thủ đoạn quân sự đả kích quân tâm quân địch.Chiến tranh cũng không phải nói đánh là đánh.

Một trận đại chiến cần hai bên khởi động.

Hai bên đều đầu nhập trọng binh, dỡ bỏ phòng tuyến.

Tại cánh đồng bát ngát hỗn chiến chém giết.

Đây mới là đại chiến hai bên.Nếu như một bên mà tích cực ứng chiến, một bên khác chỉ biết tiêu cực phòng ngự, vậy thì không thể chiến đấu được.

Hai bênvào một loại trạng thái giằng co, cho đến khi hai bên đều thiếu kiên nhẫn.

Lúc đó chiến tranh mới có thể bạo phát.Một hồi chiến dịch sở dĩ thường tiêu hao thời gian mấy tháng là vì nguyên nhân này.

Một bên khiêu chiến, mà bên kia không chịu ứng chiến.

Hai bên sẽ rơi vào trạng thái giằng co.Chiến thuật của Đậu Kiến Đức rất rõ ràng, đó là áp dụng phòng ngự, không chịu ứng chiến.

Sau đó phái binh đến tập kích quấy rối hậu phương quân Tùy.Mà quân Tùy đối mặt với loại phòng ngự tiêu cực này, thường áp dụng đối sách là khiến Từ Thế Tích suất quân đánh ổ của Đậu Kiến Đức là huyện Chương Nam nhằm gây áp lực.

Thúc đẩy quân tâm địch tan rã, bức bách Đậu Kiến Đức phải ra ứng chiến.Đương nhiên, đả kích sĩ khí địch có rất nhiều thủ đoạn.

Không hoàn toàn là chờ chiến báo từ Từ Thế Tích.Vào buổi trưa, quân Tùy gần mười vạn chủ lực lướt qua sườn núi Thất Lý, dựa vào sườn núi Thất Lý hạ đại doanh.

Đại doanh dài năm dặm, rộng hai dặm.

Trong doanh là các lều trại dựng lên chỉnh tề.

Binh sĩ trú ở nơi đóng quân.

Khu chứa đồ quân nhu, chăm sóc ngựa dê, chỗ chăm sóc và chữa bệnh, đều được phân chia rõ ràng.Cờ xí phấp phới, chính giữa là ba cây cờ lớn.

Cây cờ thứ nhất là Xích Kỳ của triều Tùy.

Cây thứ hai là Xích Ưng kỳ.

Cây cuối là Vương kỳ, có chữ Dương được in rất lớn.Xung quanh đại doanh được dựng lên hàng rào.

Bốn phía là trạm canh gác.

Đứng trên trạm canh gác có thể nhìn thấy rõ bốn phương tám hướng của doanh trại địch.Cách đấy bốn trăm dặm, Đại doanh của Đậu Kiến Đức nằm ở phía Bắc ngoài thành huyện Nhạc Thọ.

Kéo dài hơn mười dặm.

Khác với doanh trại Tùy, xung quanh doanh trại của Hạ quân là gỗ lớn cùng đá tảng, xây dựng cực kỳ kiên cố.

Tường vây cao hai trượng, sau tường có bàn đạp, dùng cho cung thủ phòng ngự.Đây là loại doanh trại kín điển hình nhằm phòng ngự.

Xây giống như thành trì.

Hạ quân có ba mươi vạn người, ngoại trừ ba vạn phòng ngự đô thành huyện Nhạc Thọ, còn lại hai mươi vạn đại quân đều đóng quân ở doanh trại.Quân Tùy đến khiến Hạ quân đều căng thẳng khác thưởng.

Đầu tường đứng mấy chục ngàn binh sĩ phòng ngự, chăm chú nhìn vào đại doanh Tùy ở xa.Nói chung, chỉ cần hai quân đội cách xa nhau trong vòng mười dặm, là có ý nghĩa đại chiến gần bạo phát.

Quân Tùy mất bốn tiếng, mãi đến hoàng hôn mới hạ xong một tòa quân doanh khổng lồ trước mặt Hạ quân.Đại doanh quân Tùy tuy chỉ dài bằng một nửa đại doanh Hạ quân, hàng rào phòng ngự cũng không dày cao như Hạ quân, nhưng lại rất nghiêm chỉnh chặt chẽ.

Giống như một nắm đấm bằng sắt, lực lượng tập trung, sát khí nghiêm nghị.

Khiến kẻ khác nhìn vào chỉ thấy một loại áp lực ẩn hiện.Sắc trời đen kịt.

Ngay lúc Hạ quân đang buông lỏng, đại doanh quân Tùy vang lên tiếng trống chấn thiên:- Tùng!

Tùng!

Tùng!Tiếng trống trầm thấp mà thong thả, chấn động nhân tâm.

Ngay sau đó, đại môn doanh trại Tùy mở ra, một đội kỵ binh đi ra xếp thành hàng.

Khoảng hai trăm kỵ binh làm thành một đội.

Cứ giữa hai đội kỵ binh là một máy ném đá thật lớn, do năm mươi con trâu kéo.

Phía sau là ba trăm bộ binh.Sáu nghìn kỵ binh, ba mươi máy ném đá, mười ngàn bộ binh lần lượt xếp hàng.

Cách đó mấy trăm bước lại là ba mươi ngàn kỵ binh áp trận.

Quân Tùy quân dung chỉnh tế, áo giáp sáng bóng, trường mâu như rừng.

Bọn họ bước lên theo tiếng trống.

Trong quân đội thỉnh thoảng vang lên tiếng “Giết…!”

Sát khí đằng đằng, cực kỳ rung động.

Khiến Hạ quân đứng ở tường hoảng sợ.

Ngay cả Đậu Kiến Đức đứng trên đài cao quan sát cũng thay đổi sắc mặt.

Mấy năm nay, y Nam chinh Bắc chiến, đánh tan không ít thế lực, cũng có cả không ít quân Tùy.Nhưng quân Tùy mà y đánh bại đều là một châu một huyện, mấy nghìn hoặc trên vạn người, nhưng quân Tùy đại quy mô kết trận, y là lần đầu tiên nhìn thấy.Trận hình quân Tùy cường đại như vậy khiến y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người run rẩy.

Lúc này, đại tướng Phạm Nguyện tiến lên khuyên nhủ:- Đài quan sát nằm trong phạm vi sát thương của máy bắn đá của quân Tùy, xin Vương Gia lùi lại vào trong doanh chỉ huy.Đậu Kiến Đức gật đầu:- Do Phạm tướng quân chỉ huy phản kích.- Vương gia xin yên tâm.

Chúng ta dùng nỏ sàn đối kháng, không sợ quân Tùy đả kích!Đậu Kiến Đức đi xuống đài quan sát dời đi đến trung doanh cách một dặm.

Thấy Đậu Kiến Đức đã đi xa, Phạm đại tướng kêu lên ra lệnh:- Chuẩn bị nỏ sàn công kích!Năm trăm khung nỏ sàn được đưa lên bàn đạp.

Binh lính Hạ quân đem từng chiếc tên sắt to bằng ngón cái, dài đến ba thước để vào rãnh phóng, nhắm vào máy bắn đá cách đấy mấy trăm bước.Bóng đêm chậm rãi phủ xuống.

Máy bắn đá được đặt cách tường bằng ván gỗ ngoài ba trăm bước.

Máy bắn đá thiết kế theo hình thức kéo để bắn.

Phải dùng mười mấy tên binh sĩ mới di chuyển được bánh xe, đòn tay dài tới ba trượng dần dần được kéo đè xuống.Vài tên binh sĩ Tùy đem một quả cầu nặng mấy chục cân bỏ vào chỗ bắn.

Quả cầu là vải thô có tẩm dầu hỏa được cuộn lại.

Ở trong có sắt để tăng sức nặng.Theo một tiếng “Tùng” vang lên, ba mươi người binh lính đốt lửa vào quả cầu.

Quả cầu lập tức bốc cháy.Theo một tiếng ra lệnh, ba mươi máy bắn đá cùng lúc phóng ra.

Ba mươi quả cầu lửa bay lên trời, giống như sao băng từ trên trời rơi xuống doanh trại địch.

Cầu lửa thật lớn rơi xuống, nhằm vào chỗ binh lính tập trung.Bọn lính kinh hoàng hô to, đều chạy trốn tứ tán.

Không ít binh sĩ bị cầu lửa đập chết tươi.

Còn có mười quả cầu lăn vào doanh trướng, doanh trướng liền bị lửa đốt, gây ra sự hỗn loạn.Lúc này, năm trăm bộ nỏ sàn cũng bắt đầu phản kích.

Theo một tiếng ra lệnh của đại tướng Phạm Nguyện, năm trăm chiếc nỏ sàn cùng lúc bắn ra.

Cự ly nỏ sàn bắn có thể đạt tới bốn trăm bước.

Tên bắn mạnh có thể tan vàng phá đá.Năm trăm chiếc tên sắt rít gào hướng máy ném đá quân Tùy bắn tới.

Lúc này, kỵ binh cùng bộ binh đều lui lại cách năm trăm bước.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là dọa quân địch, cũng không đầu nhập chiến đấu.

Chỉ có năm mươi binh lính điều khiển máy ném đá.Tên sắt vùn vụt lao tới.

Hơn mười người binh sĩ bị bắn trúng, xuyên qua người mà đi.

Đại bộ phận bắn vào khoảng không, nhưng cũng có trăm mũi tên bắn vào máy ném, cắm chặt vào trên gỗ.

Một máy ném đá bị bắn trúng dây lưng.

Dây lưng đứt khiến đòn bẩy bị dỡ xuống lăn ra ngoài.Nỏ sàn cũng không thể ngăn trở công kích của quân Tùy.

Đợt cầu lửa thứ hai lại bay lên trời, quăng vào doanh trại địch.

Doanh trướng bị cháy đã được Hạ quân dùng cát đất dập tắt.

Bọn họ bắt đầu có kinh nghiệm phòng ngự.Đang lúc cầu lửa bắn tới, mấy trăm binh sĩ đứng gần lều đồng thời giơ thuẫn lên đỡ, không để cầu lửa bắn trúng lều.

Vài tên binh sĩ thì vội vàng dùng đất cát để dập tắp lửa.Mà binh sĩ Tùy cũng bắt đẩy mấy trăm chiếc thiết binh xa lên.

Bọn họ trốn phía sau binh xa nhằm phòng ngự nỏ sàn.

Cuộc tấn công diễn ra năm lượt sau, quân Tùy phát hiện bên trọng doanh trại địch không còn bốc cháy, liền thay đổi biện pháp.

Đóng kín một bình dầu hỏa, mặt ngoài xát một lớp dầu.

Đốt bình rồi dùng xe ném đá ném vào doanh trại địch.Trong đại doanh Hạ quân lập tức trở thành một biển lửa.Huyện Chương Nam nằm ở quận Hà Bắc, bản thân nó cũng không phải là trọng địa chiến lược.

Nhưng bởi vì nó là quê hương của Đậu Kiến Đức, nên rất được Đậu Kiến Đức coi trọng, coi đây là thủ đô thứ hai của mình.Huyện Chương Nam chỉ là một huyện trung bình.

Nhân khẩu vốn vào khoảng hai nghìn hộ.

Nhưng do bên trong huyện xây dựng một toà hành cung, hơn mười nhà kho lớn, cùng một tòa quân doanh.

Ba thứ đấy chiếm hơn nửa diện tích của huyện.

Khiến nhân khẩu trong huyện giảm xuống còn hơn trăm hộ.Trú quân ở huyện Chương Nam có ba mươi nghìn người.

Mà trong huyện chỉ có thể dung nạp năm nghìn trú binh, còn lại hai mươi lăm nghìn binh lính phải đóng quân ở bốn phía của huyện.Chiến tranh giữa quân Tùy và quân Hà Bắc cách đây ba trăm dặm, không lan đến gần huyện Chương Nam.

Cho nên, quân đội cùng cư dân ở đây vẫn sinh hoạt như bình thường.

Cuộc sống miễn cưỡng coi như bình tĩnh, chỉ là chiến tranh bạo phát ở huyện Nhạc Thọ khiến bọn họ vẫn có chút lo lắng.- Tam lang, ngươi lo lắng cái gì!

Ngươi cũng không phải là con cháu Vương gia, việc gì cả ngày sợ sệt.Bên trong một cái trạm canh gác cạnh kênh đào, vài tên binh lính tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.

Ngày xưa bọn họ trò chuyện đều là nữ nhân.

Mà mấy ngày nay, mọi người chỉ nói về chiến trận ở phương Bắc.

Chương 711 : Tập kích bất ngờ Chương NamMột gã binh lính trẻ đang ưu tư, tâm tình buồn bực giống như trời sắp đổ xuống.

Một binh sĩ trong lều thấy thế, vỗ vào đầu y cười mắng:- Hà Bắc nếu biến đổi, ngươi trở về làm ruộng là được.

Ngươi tưởng mình là quý tộc, sẽ bị áp giải tới Thái Nguyên chắc?- Ta không phải lo lắng cái này.

Điều ta lo lắng là Kiều Ngũ mặt rỗ bị chết trận ở Nhạc Thọ.

Y còn nợ ta hai trăm xâu tiền, kiếm ai để đòi nợ đây?- Binh hoảng mã loạn, bảo trụ tính mệnh mới là quan trọng nhất.

Tiền chỉ là vật ngoài thân, mất thì có thể lại kiếm về…Một gã lão binh chậm rãi nói.- Không thể nói như vậy.

Có tiền kiếm, đương nhiên không thể buông tha.Hỏa Trưởng vừa nói, ánh mắt lại vừa nhìn về phía sông tìm kiếm.

Đây là hành động vô ý thức của gã, bọn họ cũng không chỉ dựa vào quân lương kiếm sống.

Bỗng nhiên, gã đứng lên nói:- Anh em, lợi nhuận tới cửa rồi.Trên mặt sông, một con thương thuyền ba trăm thạch đang từ hướng Nam i đến.

Trên thuyền có buồm, không có người kéo thuyền.

Thuyền có cắm một thương cờ hình tam giác.Đầu thuyền đứng một người nam tử khoảng hai mươi tuổi.

Đầu đội khăn, thân mặc trường bào.

Đây là y phục của thương nhân.

Người này chính là chủ tướng quân Nam Lộ Từ Thế Tích.

Y chắp tay phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn vào trạm canh gác (trạm này dùng để đốt lửa báo động) trên bờ.Đậu Kiến Đức để bảo hộ huyện Chương Nam, liền tu kiến hai mươi lăm trạm canh gác ở giữa huyện Chương Nam cùng huyện Nhạc Thọ.

Nếu có tình huống dị thường phát sinh, thì sẽ đốt lửa để báo nguy cho huyện Chương Nam.Mà Từ Thế Tích thấy chính là một trong những trạm canh gác đó.

Đây là cái đầu tiên, xây dựng dựa vào bờ kênh.

Nhưng Đậu Kiến Đức lại không nghĩ tới, kênh đào lại trở thành bí quyết làm giàu của trạm tranh gác.Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ theo đường thủy dưới chân trạm gác đi ra, trên thuyền đứng bảy tám gã binh sĩ.

Trong ánh mắt mỗi người tràn ngập hưng phấn cùng khát vọng.

Bởi thật lâu rồi bọn họ không nhìn thấy một thương thuyền lớn như vậy.- Dừng lại!Hỏa Trưởng đứng đầu vung trường đao, ở xa cất tiếng gọi.Thuyền lớn buông buồm.

Còn cách một trăm bước thì chậm rãi dừng lại.

Bảy tám gã binh sĩ hành động nhanh chóng, nhảy lên thuyền lớn.

Từ Thế Tích chắp tay cười nói:- Mấy quân gia có chuyện gì cần không?- Chuyện gì à?Hỏa Trưởng quan sát y từ trên xuống dưới một lát.

Thấy dáng người y khôi ngô, vạm vỡ, thật không dám đi đến đánh một quyền.

Hỏa Trưởng vòng vo hai mắt, trong lỗ mũi thở ra khí lạnh nói:- Chúng ta nhận được tình báo, trên thuyền của ngươi có hàng cấm.

Chúng ta muốn lục soát.- Muốn lục soát sao?Từ Thế Tích mỉm, xua tay nói:- Vậy thì mời!Trong lòng hỏa trưởng kinh ngạc.

Vung tay lên:- Đi vào tìm!Vài tên binh sĩ đều tiến vào trong thuyền.

Nửa ngày không thấy động tĩnh:- Các ngươi, có phát hiện ra hàng cấm không?Hỏa trưởng có chút lo lắng hỏi.- Hoả trưởng, trong thuyền có vàng!Bên trong thuyền truyền ra tiếng của binh sĩ trẻ, nhưng không phải rất vui sướng.Hai mắt của Hỏa Trưởng sáng lên.

Dĩ nhiên có vàng.

Đầu năm nay, vàng là thứ đáng giá.

Đầu của y nóng lên, cũng bất chấp giọng nói của thủ hạ có chút lạ, liền tiến vào thuyền nói:- Để lại cho lão tử!Vừa nhìn vào, cái miệng y há rộng ra, không thể nói lên lời.

Chỉ thấy bên trong buồng nhỏ của tàu, tất cả huynh đệ của mình đều ngồi xổm xuống.

Hai tay đặt trên đầu, bên cạnh có gác đao sáng bóng.

Hơn mười người to lớn đang lạnh lùng nhìn y.Không đợi y phản ứng, một cây đao đã gác lên cổ.

Phía sau truyền đến tiếng cười nhạt của thanh niên kia:- Tưởng vơ vét tài sản của ta sao?

Không có cửa đâu!

Khi ta ăn bát cơm này thì ngươi đáng bú sữa đấy!Hỏa trưởng sợ hãi quỳ xuống nói:- Tiền bối tha mạng!Một lúc lâu sau, mấy trăm chiến thuyền lớn chậm rãi xuất hiện.

Huyện Chương Nam nằm cách phía Tây kênh đào mười dặm.

Cũng đào một tuyến sông đi thông vào huyện, nhưng không thể chứa được thuyền lớn của quân Tùy.Một đội thuyền lớn kéo dài hơn mười dặm của quân Tùy cập bờ kênh đào.

Từng đội binh sĩ Tùy từ trên thuyền đi xuống.

Phía sau là đội kỵ binh cũng nhanh chóng đi theo.Ba mươi nghìn bộ binh cùng mười nghìn kỵ binh nhanh chóng sắp xếp đội hình giữa đồng trống.

Đây là quân Tùy Nam Lộ từ thành Lê Dương đến.

Trải qua gần mười ngày đi thuyền, rốt cuộc đã đến huyện Chương Nam.Trên đồng trống, đội ngũ chỉnh tề, khôi giáp lóe sáng, đao mâu như rừng.

Tinh thần binh lính sung sức, trong mắt tràn ngập khát vọng lập công.Từ Thế Tích cưỡi ngựa lao nhanh trong đội hình.

Y cao giọng hô to:- Đây là thời khắc vinh quang nhất.

Quân nhân Đại Tùy cho tới bây giờ đều là bách chiến bách thắng.

Giơ cao hoành đao trường mâu trong tay các ngươi.

Dùng dũng khí cùng ý chí chiến đấu của các ngươi, bảo vệ vinh dự của quân nhân Đại Tùy.Từ Thế Tích rút mạnh chiến đao ra, hướng huyện Chương Nam bổ tới:- Giết!- Giết!Bốn mươi nghìn tướng sĩ cùng lúc hô lớn.

Thanh âm vang vọng đất trời.

Bốn mươi nghìn người xuất phát, lao về phía huyện Chương Nam bát ngát mênh mông.Vài tên binh sĩ đứng trên trạm canh gác, thấy thanh thế của quân Tùy to lớn, ai ai cũng sợ đến nỗi run rẩy.

Bọn họ đều biết, huyện Chương Nam xong đời rồi.

Trong huyện, binh sĩ toàn mặc bì giáp, áo bố, cầm gậy gỗ làm trường mâu, là một đám ô hợp.

Làm sao có thể là đối thủ của quân Tùy?Lúc này, một gã quan quân cưỡi ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa, chạy đến trạm canh gác của quân địch:- Tướng quân có lệnh, lập tức đốt lửa.Binh sĩ quân Tùy đá Hỏa trưởng một cước:- Nhanh đốt lửa!Hỏa trưởng lắp bắp hỏi:- Là muốn đốt lửa thông báo bình an sao ạ?- Không!

Là đốt lửa thông báo có đột kích.Hỏa trưởng có chút hồ đồ.

Đã như vậy, còn bắt bọn họ làm cái gì.

Đội thuyền tới, bọn họ tự nhiên sẽ đốt lửa báo có nguy hiểm.

Nhưng nghĩ kỹ, y lại minh bạch.

Phỏng chừng thấy đội thuyền, tất cả mọi người đều ba chân bốn cẳng chạy mất, ai còn quan tâm đốt lửa báo nguy.- Ngũ lang, lão Bình, theo ta đi đốt lửa, đốt bốn điểm!Chỉ chốc lát, bốn trụ khói đã bốc lên cao.

Đây là biểu thị tình hình nguy cấp, có hơn một trăm nghìn quân Tùy đánh huyện Chương Nam.

Rất nhanh, cách đó mười dặm cũng xuất hiện bốn cột khói.

Từng cột từng cột thay nhau xuất hiện.Từ kênh đào tới huyện thành Chương Nam cũng không xa.

Chỉ cách mười dặm.

Bốn mươi nghìn quân Tùy chạy nhanh trên quan đạo.

Lúc này, huyện Chương Nam đã lọan thành một đoàn.Ba mươi nghìn quân coi giữ đã thấy bốn cột khói ở xa xa.

Đó là một trăm nghìn quân đội đánh tới.

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp nơi, bọn lính sợ đến hồn phi phách tán.

Một ít binh sĩ rời doanh trại, lén lút chạy trốn.Huyện Chương Nam đối với Đậu Kiến Đức mà nói, thuộc về hậu phương.

Để đối phó với một trăm nghìn quân Tùy, Đậu Kiến Đức cũng không có để tinh binh ở huyện Chương Nam.

Trái lại, y chỉ để lại phần lớn là nhược binh.Ngoại trừ năm nghìn quân đội thủ thành có chút trang bị ra.

Còn lại hai mươi lăm nghìn người đều là tân binh mới chiêu mộ, chỉ mặc bì giáp, cầm binh khí thấp kém.

Rất nhiều binh sĩ ngay cả bì giáp cũng không có, chỉ dùng vải bố thô ráp buộc chặt lại.Kỳ thực trang bị cũng không phải quá trọng yếu, quan trọng là quân tâm sĩ khí.

Đang lúc cày bừa vụ xuân, rất nhiều binh sĩ đều lo lắng tình hình trong nhà, không có tâm trạng tham dự chiến tranh.

Lại càng không muốn chết trên chiến trường.Cửa thành đã đóng, hai mươi lăm nghìn binh sĩ đứng ở ngoài được tổ chức lại, đứng ngoài ngăn cản địch.

Trong lòng bọn lính sợ hãi vạn phần.

Không ngừng có binh sĩ bỏ lại trường mâu, chiến đao, chạy nhanh ra khỏi đội ngũ, liều mạng chạy ra cánh đồng bát ngát.Có một người làm mẫu thì có hai người theo.

Có hai người chạy trốn thì có mười người noi theo.

Đào binh càng ngày càng nhiều, quan quân liên tục giết mấy người, nhưng cũng không ngăn trở được.Chủ tướng huyện Chương Nam là Đổng Khang Mãi, là đại ái tướng tâm phúc của Đậu Kiến Đức.

Y đứng trên đầu thành chăm chú nhìn vào một dải màu đen đang càng ngày càng gần.

Đó là quân Tùy đang đội trời đạp đất, đã đến gần năm dặm, trong lòng y lo lắng cực độ.- Tướng quân!Một gã tướng lĩnh dưới thành cưỡi ngựa vội tới, cao giọng hô to:- Bọn lính chạy trốn càng ngày càng nhiều, đã không thể khống chế được.- Ai dám chạy trốn thì làm thịt hắn, không được rối loạn, nhất định phải ổn định cho ta.Đổng Khang Mãi tàn bạo hạ lệnh.Tuy rằng y hạ nghiêm lệnh, nhưng y chính mắt thấy các tướng lĩnh căn bản là không ngăn cản được đào binh.

Không ngừng có một đám đào binh chạy khỏi đội ngũ, hướng ruộng hoang chạy đi.Đổng Khang Mãi đã ý thức được huyện Chương Nam không thể giữ được.

Thành thì thấp bé, cửa lớn thì mỏng, rất dễ bị công phá.

Y xoay người hét:- Mệnh lệnh các huynh đệ xếp thành hàng tập trung lại.Đổng Khang Mãi thúc ngựa chạy hướng hành cung.

Vương phi cùng hơn mười người ngoại thích tộc nhân của Đậu Kiến Đức đều ở trong hành cung.

Vốn cho rằng ở đây là an toàn, không ngờ lại trái ngược lại.Đổng Khang Mãi minh bạch, thành trì cùng nhà kho đã mất, Đậu Kiến Đức sẽ không trách y.

Quân đội bại vong, Đậu Kiến Đức vốn đã tính đến.

Nhưng Vương phi tuyệt không thể bị quân Tùy bắt làm tù binh.

Y phải hộ tống Vương phi cùng tộc nhân rời khỏi.Rất nhanh, cửa phía Bắc thành mở, Đổng Khang Mãi suất lĩnh ba nghìn binh sĩ hộ vệ Vương phi cùng tộc nhân nhanh chóng rời khỏi thị trấn.

Y biết đại thế đã mất, trước cứ chạy thoát đã.Bốn mươi nghìn quân Tùy một đường đi nhanh, đã cách ngoài thành Chương Nam một dặm.

Thấy quân địch ước chừng có hai mươi nghìn người, y giáp không chỉnh tề, vũ khí cũ nát không đồng nhất, đội hình tán loạn, Từ Thế Tích cười lạnh một tiếng, chiến đao vung lên, lớn tiếng hô to:- Giết…!- Giết…Mười nghìn kỵ binh giận dữ hét lên, vung lên chiến đao, như trận bão tràn về hướng quân địch.

Ba mươi nghìn bộ binh đi sát theo phía sau, thanh thế ùn ùn.

Chương 712 : Hết sức căng thẳngQuân tâm cũng là tâm quân nhân, chỉ cần là tâm của con người đã là một điều rất vi diệu.

Khi vô số đào binh trở về huyện Chương Nam thì đã nghe thấy tin tức quân Tùy tập kích, trong đại doanh của quân Hạ có một loại không khí bất an bao phủ.

Mỗi binh sĩ đều có tâm sự.Quân Tùy đã tập luyện tập kích kéo dài liền bảy ngày, có lúc thì ban ngày, có lúc là ban đêm, máy bắn đá, pháo đá, nỏ sàn, các loại vũ khí đường dài cũng liên tiếp xuất hiện nhưng quy mô không lớn, thời gian cũng lâu, cả hai bên xuất hiện một chút mệt mỏi.Bên trong đại doanh của quân Hạ, những lều trại cách bản tường trăm bước đều được dỡ bỏ.

Nếu ra chiêu thì sẽ hủy chiêu, quân Hạ đã thành thạo chống lại tập kích cầu lửa của quân Tùy.

Bọn họ phát hiện biện pháp tối ưu để dập lửa không phải là nước, mà là đất cát cùng chăn đệm ẩm ướt.Khi dầu hỏa đang thiêu đốt bị tung đất cát vào, bọn lính cầm chăn đệm nhúng nước ụp lên, dễ dàng dập tắt trận lửa.

Bởi vậy thần thoại dầu hỏa của quân Tùy bây giờ đã có thể bị phá vỡ.

Phát hiện này quả thật khiến bọn lính phòng ngự có cảm giác sung sướng vô cùng.Nhưng Đậu Kiến Đức lại không cảm thấy nửa điểm vui mừng.

Huyện Nam Chương bị công phá khiến y bị đả kích trầm trọng.

Điều y lo lắng chính là đường rút lui đã bị quân Tùy ngăn chặn, cùng với thất bại ở phía Nam cũng làm cho ý chí chiến đấu của binh sĩ cực kì ảnh hưởng.Buổi tối, Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, một mình bước chậm rãi trong doanh trại, phía xa xa theo hơn mười thân vệ.Đi qua lều lớn bên cạnh, Đậu Kiến Đức dừng bước, trong lều lớn đốt một ngọn đèn mờ ảo, chỉ có một gã binh sĩ đang chỉnh sửa lại chăn đệm.- Những huynh đệ khác đâu?Đậu Kiến Đức bước vào hỏi.- Những người khác đều ở bên tường phòng ngự.

Hôm qua ta bị một vết thương nhẹ, nên Giáo Úy cho ta nghỉ ngơi một ngày đêm.Giữa ánh đèn mờ ảo, một sĩ binh trẻ không thấy rõ dáng người đáp.

Gã tưởng chỉ là một tên trưởng đội, có lẽ là Lữ soái, nên thờ ơ trả lời.Khi Đậu Kiến Đức đến gần, gã bỗng nhiên nhận thức được, sợ hãi quỳ sụp xuống:- Tiểu binh vô lễ, thỉnh Vương gia thứ tội!Đậu Kiến Đức ôn hòa cười cười:- Không cần sợ, đứng lên đi!Y đến bên giường ngồi xuống, nhìn tên binh sĩ còn đang trẻ, cười hỏi:- Ngươi tên là gì?

Quê ở đâu?

Hiện nay bao nhiêu tuổi?Binh sĩ đứng ở một bên khiếp đảm nói:- Tiểu binh gọi là Ngô Thập Nhất Lang, sống ở quận Thanh Hà huyện Võ Thành, năm nay mười ba tuổi.- Haả!

Huyện Võ Thành cũng cách đây không xa a!

Ngươi mới mười ba tuổi đã tòng quân sao?Đậu Kiến Đức có chút kinh ngạc hỏi.Binh sĩ cắn chặt môi, không dám nói là chính mình bị ép buộc tới đây.

Gã cúi đầu, không dám nói một câu nào.Đậu Kiến Đức nhìn gã có chút hiểu rõ.

Y lại nhìn thoáng qua giường chiếu của binh sĩ.

Nhìn thấy tất cả đều được xếp rất gọn gàng đặt cùng nhau.

Trên đệm chăn cũng dùng sợi dây buộc lại, hai bên trái phải có một chiếc bao nhỏ, bên trong bỏ đầy đồ vật.Đậu Kiến Đức ngẩn ra:- Ngươi thu thập nhiều đồ vật như vậy để làm gì?Binh sĩ nghĩ một lát mới nói:- Mọi người đều nói chúng ta có khả năng trở về nhà nên tiểu binh trước tiên thu thập thật tốt.Đậu Kiến Đức trên mặt nhất thời lộ ra vẻ giận dữ, thì ra tên này đang chuẩn bị để thuận tiện chạy trốn.

Nhìn những giường chiếu khác cũng được thu thập gọn gàng như vậy, tùy lúc có thể chạy trốn.

Y mới vừa muốn tức giận, nhưng nghĩ đến đây chỉ là một binh sĩ tuổi còn thiếu niên, nên nuốt trở lại hờn dỗi trong lòng, đứng dậy đi tới hướng cửa lều.Đậu Kiến Đức đi ra khỏi doanh trại, trong lòng phiền muộn cực kỳ.

Bọn lính đều đã chuẩn bị tốt việc chạy trốn, trong tâm không có một chút ý chí chiến đấu, như vậy làm sao có thể đánh?Y lo lắng hướng tới lều của chủ soái, vừa mới bước được vài bước y liền đứng lại, ngưng thần lắng nghe.

Y nghe được có một binh sĩ đang thổi tiêu, tiếng tiêu nức nở, như tiếng khóc, quanh quẩn trên bầu trời của đại doanh, thê lương mà uyển chuyển.

Tiếng tiêu khiến người nghe tràn đầy tưởng niệm.

Rất nhiều binh sĩ ngồi yên trên cỏ, dựa lưng vào nhau, lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu.Đậu Kiến Đức có chút ngây dại.…………..Trong đại doanh cuả quân Tùy, mười mấy tướng lĩnh cùng đứng dưới một mái nhà.

Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, thân mang áo giáp minh quang, ánh mắt sáng sủa mà sắc bén.

Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:- Tối nay chúng ta sẽ phá địch.

Đêm nay phá trận địa của địch sẽ chia làm hai đạo quân nam bắc.

Bắc quân do Tư Mã Lý Tĩnh dẫn đầu, Dương Tư Ân cùng Dương Nguy là phó tướng, dẫn ba vạn quân đột phá!Lý Tĩnh tiến lên tiếp lệnh:- Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng!Dương Nguyên Khánh nhìn về phía Tần Quỳnh:- Đạo quân phía Nam do đại tướng Tần Quỳnh chỉ huy, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt là phó tướng, dẫn ba vạn quân đột phá.Tần Quỳnh tiến lên khom người ôm quyền nói:- Mạt tướng tuân lệnh!Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh rơi trên người của La Sĩ Tín.

Vết thương vì trúng tên của La SĨ Tín đã khá hơn, hai ngày nay, y vẫn cầu kiến Dương Nguyên Khánh có thể cho y cơ hội xuất chiến.La Sĩ Tín nhìn các tướng lĩnh chủ yếu đều đã có nhiệm vụ, duy nhất chỉ có y phải đứng một bên, trong lòng không khỏi có vài phần chua xót.

Dương Nguyên Khánh nhìn lại chỗ y, trong thâm tâm y nhất thời không khỏi đập bịch bịch, trong mắt bắn ra thần sắc chờ đợi cực độ.- La Sĩ Tín tướng quân ở đâu?La Sĩ Tín mừng rỡ, tiến lên ôm quyền:- Có mạt tướng!- La tướng quân, ta bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng của quân chi viện, Trình Giảo Kim là phó tướng.

Hai người các ngươi dẫn hai vạn quân ở bên ngoài viện trợ, sẵn sàng trợ giúp hai đạo quân nam bắc đột phá.Tuy rằng chỉ là chi viện, nhưng chung quy cũng còn tốt hơn là ngồi trong đại doanh quan sát.

La Sĩ Tín tinh thần phấn chấn nói:- Mạt tướng tiếp lệnh!Bên cạnh cũng vang lên giọng phá la bàn của Trình Giảo Kim:- Lão Trình tiếp lệnh!Tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng lão Trình biểu tình rất nghiêm túc, thế nhưng giọng nói của lão vừa xuất hiện, mọi người nhịn không được phải bật cười.

Lều lớn xơ xác tiêu điều, trong không khí nhất thời trở nên thả lỏng.Dương Nguyên Khánh đứng lên, trong lều lớn thoáng chốc an tĩnh lại.

Hắn trầm giọng nói với mọi người:- Đêm nay chiến đấu, tiến công phải nghe tiếng trống chỉ huy của ta.

Ta nói lại một câu cuối cùng, đánh tan quân địch thì hãy tận lực giết chóc ít đi, theo số tù binh mà luận công!Chúng tướng cùng kêu lên đáp ứng:- Tuân lệnh!……………………..'Đông!

Đông!

Đông!'Theo nhịp từng tiếng trống vang lên, cửa phía nam cùng cửa phía bắc của quân Tùy chậm rãi mở ra.

Một chiếc máy bắn đá hạng nặng bị hơn mười con trâu kéo ra, hai bên có đội kỵ binh hộ vệ.

Hàng trăm hàng bộ binh xếp đằng sau, rồi theo sau đó là một đội kỵ binh đằng đằng sát khí, trông không khác gì tiến công kiểu quấy rầy lúc trước.Khác biệt chính là lúc này đây là hai lần tiến công.

Ở phía bắc và phía nam cùng xuất động ba mươi máy bắn đá, còn có hai vạn bộ binh và một vạn kỵ binh.

Hai đội quân tiến công quân doanh địch cách xa nhau hàng trăm dặm.Nhưng điều vi diệu ở chỗ chính là trọng giáp kỵ binh và trọng giáp bộ binh ẩn giấu trong đội kỵ binh.

Trong bóng đêm, họ có thể bí mật đến quân doanh , mà khiến địch từ trên tường nhìn lại, chỉ thấy một mảnh kỵ binh tối đen như mực.Bảy ngày liên tiếp tấn công khiến cho quân đội của Đậu Kiến Đức cũng có chút uể oải mà chết lặng.

Bọn họ dần dần hình thành nên một loại chế độ, mỗi lần có một vạn người ứng đối, giữa các quân sĩ thay phiên nhau.Đêm nay, lúc đại doanh của quân Tùy có tiếng trống vang lên thì một vạn quân đội lập tức tiến đến khu ứng đối.

Nhưng quân Hạ rất nhanh phát hiện ra điều không thích hợp, Đêm nay quân Tùy là nam bắc cùng nhau tiến công, một gã Giáo Úy lập tức chạy tới hướng đại tướng Phạm Nguyện bẩm báo.Tin tức này khiến Phạm Nguyện cả kinh, y vội thúc kỵ mã tới tường biên, chăm chú nhìn ra bên ngoài tường.

Chỉ trong chốc lát, y liền có cảm giác quân Tùy ngày hôm nay không có loại khí thế bức người thị uy như xưa, trái lại lại có điểm yên lặng, kỵ binh ở phía xa xa, có vẻ như đang muốn tự giấu mình.

Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm trên chiến trường khiến trong lòng y sinh ra một tia cảm giác bất thường.Y lập tức đi khỏi tường, xoay người lên ngựa mà hướng về lều chủ soái chạy tới.

Chỉ chốc lát, y đã tới trước lều lớn của Đậu Kiến Đức, vừa lúc thấy Đậu Kiến Đức đang đứng trước cửa lều, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa chờ đợi.

Y cũng nhìn lại, tựa hồ cũng nghe được tiếng trống của quân Tùy truyền đến.- Vương gia!Phạm Nguyện nhảy xuống ngựa, tiến lên bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, đêm nay quân Tùy xuất binh thành hai đạo quân nam bắc tiến công đại quân của chúng ta.Đêm nay Đậu Kiến Đức tâm thần có chút không yên.

Binh sĩ có khí thế thấp, trong lòng dĩ nhiên lại không có ý chí chiến đấu cũng khiến gã cảm thấy uể oải, nhưng quan trọng hơn là quân Tùy lại tấn công Chương Nam khiến cho gã tựa hồ hiểu rõ cái gì đó.Quân Tùy mười mấy ngày nay tới giằng co không chiến, không phải đang chờ chiếm lĩnh Chương Nam sao?

Như vậy, sau khi chiếm lĩnh huyện Chương Nam, có phải hay không chính là thời khắc bọn họ phát động tổng tiến công?Chuyện Phạm Nguyện bẩm báo khiến cho Đậu Kiến Đức giật mình, quân Tùy có thay đổi dị thường khiến trong lòng gã lập tức cảnh giác, đứng lên:- Đưa ta đi xem sao!

Chương 713 : Đột phá lỗ hổngĐậu Kiến Đức cùng với hơn mấy trăm thân binh nhanh chóng hướng đến tường biên.

Kỵ mã chạy đi, rất nhanh, gã cũng đã leo lên tường biên, dừng lại, chậm rãi nhìn quân Tùy đang chậm rãi tới gần.Đậu Kiến Đức không nhìn ra chuyện gì kỳ lạ, nhưng một gã Giáo Úy bên cạnh nói:- Vương gia, lần này máy bắn đá lại lui về phía sau.Đậu Kiến Đức lúc này mới phát hiện vị trí của máy bắn đá xác thực so với bình thường thì hơi lui về phía sau.

Kiểm tra lại điểm rơi bình thường của cầu lửa, vừa lúc cách tường biên hơn trăm bước.Đậu Kiến Đức bỗng dưng hiểu rõ vấn đề, quân Tùy đây là muốn đánh tường biên, gã liền hô to một tiếng:- Không tốt!Gã lập tức thét ra lệnh cho Phạm Nguyện:- Đây là quân Tùy tiến công chính thức, lập tức điều năm vạn quân đến ngăn chặn công kích ở hai phía nam bắc!Trong lòng Đậu Kiến Đức bỗng nhiên phát lạnh, làm cả người gã run không ngừng.………..Ở trên đài cao của đại doanh quân Tùy, Dương Nguyên Khánh đang lẳng lặng nhìn hai đạo quân Tùy đi tới, kỵ binh cách năm trăm bước thì dừng lại, máy bắn đá hạng nặng tiếp tục đi về phía trước, cách bốn trăm bước cũng dừng lại.

Một ít binh lính cấp tốc đưa trâu quay về đại doanh, một số binh sĩ khác cố định lại máy bắn đá.Hai phía nam bắc tổng cộng có hơn sáu mươi máy bắn đá đều lục tục được xác định vị trí.

Hai gã kỵ binh từ hai phía nam bắc trước sau vội vàng chạy tới, ở trước đài cao bẩm báo:- Bẩm báo tổng quản, bắc quân đã vào chỗ!- Bẩm báo tổng quản, nam quân đã vào chỗ!Mặc dù Lý Tĩnh cùng Tần Quỳnh đều muốn tại đại chiến tự mình chỉ huy, nhưng cùng nhau tiến công sẽ có một chút sai sót, cần có sự phối hợp nhịp nhàng.

Tốt nhất là là do Dương Nguyên Khánh thống nhất chỉ huy.Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức lệnh nói:- Bắt đầu tiến công!Một gã trai tráng bên người hắn giơ dùi lên đánh mạnh vào trống, tiếng trống vang lên dồn dập.Đông —Đại doanh quân Tùy truyền đến tiếng trống nặng nề, trong màn đêm truyền đến những nơi thật xa.

Đây chính là mệnh lệnh tổng tiến công.………………Máy bắn đá cỡ lớn đã được cải tiến, từ bàn kéo sửa thành đứng ở phía sau, tại máy bắn đá còn có hai tấm phòng ngự thật lớn, là một tấm ván gỗ thật lớn, dày hơn một thước ba tấc, mặt trên bao bọc là một lớp sắt cùng với năm lớp da trâu, có thể phòng ngự được công kích của đối phương, bảo vệ cho những thao tác của máy bắn đá của binh sĩ quân Tùy.Bàn kéo bắt đầu cạc cạc di chuyển, cánh tay thật dài bị kéo thấp xuống, ba gã binh sĩ đem một khối đá gần trăm cân bỏ vào trong máy ném đá để chuẩn bị ném.

Trải qua bảy ngày huấn luyện, binh sĩ quân Tùy đã nắm giữ vững tác dụng cùng cự ly của máy bắn đá, bọn họ biết phải điều khiển như thế nào sao cho trúng tường một cách chuẩn xác.- Phóng!Một gã Lữ soái hô to một tiếng, bọn lính cùng một lúc thả tay đang kéo dây cung ra, bánh xe của bàn kéo chuyển động, cánh tay thật dài tung mạnh tảng đá lớn.Hơn mười khối đá lớn hầu như là cũng bay lên không trung, trong màn đêm vạch thành từng đường vòng cong, hướng đến phía cách dó bốn trăm bước, mãnh liệt ném về phía tường cao hai trượng.Trận quyết chiến cuối cùng cũng đến lúc căng thẳng.‘Oanh!’Một khối đá lớn nặng gần trăm cân đập vào giữa tường thành, mạnh mẽ va đập khiến trên tường hình thành một chỗ hổng lớn.

Bốn năm quân Hạ đứng trên tường thành cũng bị đập trúng, văng ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, một nỏ sàn cũng bị đập cho nát bấy.

Tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp thành.Những hòn đá lớn liên tiếp được phóng ra.

Một khối đá lớn gào thét lao vào tường thành.

Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh gãy vụn nặng nề của những tấm gỗ chống đỡ, chỗ hổng liên tục ba lần bị va đập, ầm ầm sập.Đậu Kiến Đức lúc này đã trở về doanh trại của chủ soái, chiến tuyến phòng ngự bây giờ đều do đại tướng Phạm Nguyện toàn quyền chỉ huy.

Gã gấp đến độ rống lớn:- Nỏ sàn phóng ra!Từ lúc quân Tùy công kích lần thứ ba bắt đầu thì một nghìn bộ nỏ sàn liền tập trung phóng ra.

Trong đêm tối, thiết tiễn dày đặc mạnh mẽ bắn về phía sáu mươi máy bắn đá.Nhưng quân Tùy cũng có kinh nghiệm phòng ngự nỏ sàn, không chỉ đem bàn kéo đứng sau, gia tăng thêm binh sĩ phòng ngự, còn dùng những tấm da trâu dày đem máy bắn đá bao vây vào bên trong.

Mặc dù thiết tiễn vẫn như cũ xuyên thủng tấm da trâu, nhưng lực phá hoại cũng đã bị giảm nhiều, giống như những mũi tên bình thường, phóng lên máy bắn đá một tiếng ‘đinh’ cũng không ảnh hưởng gì.Ba lần liên tiếp nỏ sàn bắn ra phía sau, cũng chỉ có bốn máy bắn đá bị phá hư.

Nhìn thấy lực sát thương nhỏ bé, giọng nói của Phạm Nguyện tựa hồ đã như tiếng quát, nhưng vẫn bó tay không biện pháp, mắt mở trừng trừng nhìn những hòn đá lớn liên tiếp phá hư tường thành, tạo ra những chỗ hổng lớn.

Cũng đã có hơn mười chỗ sụp xuống rồi.Nhưng phòng ngự yếu ớt vẫn như cũ tồn tại, liều mạng sửa lại những chỗ tường bị sụp xuống.

Ba nghìn lính công sự vận chuyển những cây lớn cùng đá lớn, dọn dẹp những chỗ hư hao của tường, rồi một lần nữa lập lại lũy thạch.Một khối đá lớn ầm ầm lao về phía chỗ hổng mới được sửa lại, va chạm vào thân cây khiến nó gãy tận gốc.

Hòn đá lớn đem số người có ở đó đập cho nát bấy, sau đó cuồn cuộn hướng tới đoàn người.

Hơn mười lính công sự sợ hãi liền quay đầu chạy trốn.Mặc dù máy bắn đá lần lượt bắn đi bắn lại một cách máy móc, nhưng sự hưng phấn của binh sĩ quân Tùy vẫn không dừng lại, mỗi một lần thấy tường thành ầm ầm rồi sụp xuống, trong binh sĩ quân Tùy đều phát ra những tiếng hoan hô.Từ trên đài nhìn ra xa, Dương Nguyên Khánh vẫn như cũ quan tâm đến việc công thành.

Trên mặt của hắn không có biểu tình, hết sức chăm chú nhìn vào máy bắn đá của quân Tùy lần lượt công kích.

Bên cạnh hắn là Ký Thất Tham Quân đảm nhiệm vai trò người truyền tin Bùi Thanh Tùng, anh ta có điều gì nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi.Từ sau lần bị Dương Nguyên Khánh trách cứ, Bùi Thanh Tùng cũng không dám tùy ý nói, hầu hết thời gian đều duy trì trầm mặc, mặc dù trong đầu có rất nhiều ý nghĩ nhưng cũng không dám lắm lời.- Ngươi muốn hỏi cái gì?Dương Nguyên Khánh cũng không quay đầu lại, nhưng hắn dường như cũng biết trong lòng Bùi Thanh Tùng có nghi hoặc.Bùi Thanh Tùng chần chờ một chút rồi nói:- Gần đây ty chức cũng có xem qua binh thư, trong sách đều nhắc tới tận lực tránh đánh vào ban đêm, chủ yếu là vì rất khó có thể dùng quân kỳ chỉ huy.

Còn có đánh trong đêm khó có thể phân rõ địch ta, mặt khác cũng dễ để tên đầu sỏ bên địch chạy trốn.

Thế nhưng khi đánh thành Thái Nguyên, rồi trận chiến với Lý Thúc Lương, đại chiến ở Trác huyện, Tổng quản đều chọn cách đánh đêm.

Như vậy không giống với trong binh thư, ty chức có điểm không rõ ràng.Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn cũng thấy được tiến bộ của Bùi Thanh Tùng.

Hơn nữa vẫn đề mà anh ta đưa ra cũng không quá ấu trĩ, hắn có thể giải thích một chút.- Bốn lần đại chiến ta đều chọn cách đánh đêm, lẽ nào ngươi không phát hiện ra tất cả các trận chiến đều có điểm giống nhau sao?Bùi Thanh Tùng suy nghĩ một chút, cũng có chút phản ứng:- Như tổng quản nói, bốn lần đều là công thành, hoặc là công doanh.- Chính là như thế.

Bất luận chuyện gì đều có lợi và có hại, đánh đêm vấn đề lớn nhất chính là chỉ huy rất khó để phân biệt địch ta cho nên ta cố gắng không chọn phương thức đánh đêm ở cánh đồng bát ngát.

Nhưng đánh đêm vừa dao động lòng quân, vừa là phương thức có lợi làm cho quân địch hỗn loạn.

Đánh Đậu Kiến Đức ta cũng không muốn giết nhiều quân địch, mục đích chính là đánh tan quân địch, khiến hắn phải đưa bọn lính chạy trốn, trở về làm nghề nông, khôi phục lại yên bình cho Hà Bắc.

Về phần Đậu Kiến Đức, thẳng thắn mà nói, ta dự định cũng không ngăn cản hắn chạy trốn.Bùi Thanh Tùng có chút ngạc nhiên:- Tổng quản không muốn bắt Đậu Kiến Đức sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- So với việc phải đối mặt với một người cường đại như Lý Mật, không bằng để lại một kẻ đi đào góc tường của hắn.Bùi Thanh Tùng có chút hiểu ra:- Tổng quản là muốn dùng Đậu Kiến Đức để đối phó với Lý Mật?Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:- Cũng chưa nói tới chuyện đối phó, nhưng chí ít hắn cũng có khả năng chia cắt một bộ phận lương thực trên bàn của Lý Mật.Trong lều lớn, Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, đi nhanh qua lại, giống hệt như một con kiến bò trên chảo nóng.

Mặc dù y biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng một khi nó đã thực sự tới thì trong lòng y tràn ngập lo sợ.

Y cảm giác đây chính là ngày diệt vong của mình.- Đại bá!Cháu gái Đậu Tuyến Nương bước nhanh vào lều lớn của y, có chút lo lắng nói:- Một mình Phạm tướng quân khó có thể chỉ huy cả hai đạo quân tác chiến, đại bá có thể hay không phái một đại tướng tới chỉ huy phòng tuyến phía nam, để cho Phạm tướng quân tập trung đối phó ở phía bắc.Vợ con của Đậu Kiến Đức đều vì y tạo phản mà bị quan phủ giết chết, sau đó y cưới Tào thị, vẫn không thể sinh cho y một đứa con nào.

Y liền coi Đậu Tuyến Nương như chính con gái của mình, đặc biệt thương yêu nàng.Đậu Tuyến Nương lẽ ra phải ở huyện Chương Nam, nhưng sau đó nàng lại tự ý chạy đến Thất Lý Pha tham chiến, khiến cho Đậu Kiến Đức tức giận vạn phần, hạ lệnh cấm nàng ra ngoài.

Nhưng sau khi huyện Chương Nam thất thủ, Đậu Kiến Đức lại âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng ở đây.

Chương 714 : Đêm máuĐề nghị của Đậu Tuyến Nương được Đậu Kiến Đức chấp nhận, y gật đầu rồi lập tức hạ lệnh:- Nhanh lệnh cho Tào Đán tiếp nhận phòng ngự tuyến phía Nam, còn Phạm Nguyện toàn lực phụ trách phòng ngự tuyến phía Bắc.Một gã thân binh tiếp lệnh chạy vội đi, Đậu Kiến Đức quay sang nhìn Đậu Tuyến Nương nói:- Tuyến Nương, hiện tại tình thế nguy cấp, cháu trước tiên rút lui, không cần đợi ta.- Đại bá có thể đi nơi nào?- Đến huyện Cao Đường, nơi đó có Lưu Nhị thúc cùng Tống Kim Cương chỉ huy hai vạn tinh binh, Khổng Đức Thiệu cùng một ít quan văn ngày hôm qua cũng đến.

Nếu như bên này tình thế bất lợi, ta sẽ rất nhanh tới đó cùng cháu tụ họp.- Không!Đậu Tuyến Nương quả quyết cự tuyệt sự an bài của Đậu Kiến Đức:- Cháu cùng đại bá cùng nhau đi.Nói xong, nàng xoay người hướng ra ngoài lều vải.

Đậu Kiến Đức nhìn theo bóng lưng của nàng thở dài một tiếng:- Ai!

Đứa nhỏ ngốc nàyKỳ thực Đậu Kiến Đức cũng hiểu nàng không chịu đi trước thật ra cũng có nguyên nhân.

Là bởi vì Lưu Hắc Thát muốn đem nàng gả cho nhi tử của mình, Lưu Chí.

Đậu Kiến Đức cũng không nguyện ý, Lưu Chí tính cách quá dữ dằn, quan trọng hơn là Đậu Tuyến Nương lại kiên quyết không đồng ý, Đậu Kiến Đức cũng không muốn miễn cưỡng nàng.Lúc này, một thân binh dẫn một người đi vào lều lớn:- Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt.- Để ta nhìn xem!Đậu Kiến Đức đi tới trước mặt người này, quan sát gã một chút, chỉ thấy người này hình thức giống mình như đúc, cũng ăn mặc trang phục giống nhau, nhưng khí chất lại tương đối hèn mọn, hơn nữa trên mũi của người này còn có một cái nốt ruồi lớn, trên đó còn vài sợi râu ngắn.

Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa gã và Đậu Kiến Đức, nhưng nếu ở trong buối tối sẽ rất khó chú ý tới mũi của người này như vậy.Người này họ Lưu, là một lão nông ở quận Bình Nguyên, huyện Trường Hà, giọng nói cùng Đậu Kiến Đức cũng tương tự nhau.

Khi gã báo danh tòng quân thì bị quan quân phát hiện, bắt gã đưa đến trước mặt Đậu Kiến Đức.Đậu Kiến Đức như bắt được bảo vật, nếu như có người này, y liền có người thế thân.Đậu Kiến Đức thỏa mãn gật gật đầu, đối với vài tên thân binh nói:- Dẫn hắn đi dò xét chiến trường, cổ vũ sĩ khí.

Hắn không cần mở miệng phát lệnh, các ngươi cứ trực tiếp thay hắn truyền lời.- Tuân mệnh!Bọn lính đưa Đậu Kiến Đức giả đi ra bên ngoài.Đậu Kiến Đức lại chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước lều lớn, chăm chú nhìn đến chiến trường ở phía Tây.

Mặc dù y biết trận đại chiến này phần thắng không lớn, nhưng y vẫn như cũ mong muốn có thể tạo nên thương tổn lớn nhất, làm cho quân Ty suy yếu.Công kích của máy bắn đá đã trải qua gần một canh giờ, hai bên nam bắc của tường thành đều bị đập bể thành mấy trăm lỗ hổng.

Đúng lúc này, trong đại doanh của quân Tùy lại truyền đến những tiếng trống thật lớn:- Thùng thùng—— thùng thùng ——Đây là mệnh lệnh mới, chấm dứt công kích của máy bắn đá, phát động xông vào trận chiến.

Hơn mười máy bắn đá chậm rãi ngừng công kích, trên chiến trường một thoáng trở nên an tĩnh lại.

Lý Tĩnh rút ra chiến đao, quay đầu đối với phó tướng Dương Tư Ân ra lệnh:- Dương tướng quân, ngươi dẫn mạch đao trọng binh giáp phía dưới xuất chiến!Dương Tư Ân đã mặc xong giáp trụ, trên người gã mang trọng giáp, tay cầm một mạch đao dài chừng một trượng bảy thước, toàn thân chỉ có hai mắt lộ ra.

Trong ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, phía sau hắn là sáu nghìn trọng bộ binh thân mang trọng giáp và cầm mạch đạo xếp thành hàng.Sáu nghìn quân cầm mạch đao sắp xếp cứ một trăm người là một hàng, tổng cộng có sáu mươi hàng, trước sau cách nhau một trượng, toàn bộ đều thay đổi trọng giáp.

Sáu nghìn người đội ngũ chỉnh tề, giống hệt như tường đồng vách sắt, sát khí lẫm liệt.Dương Tư Ân giơ mạch đao lên cao, sáu nghìn bộ binh mang trọng giáp cũng cùng nhau phát ra tiếng hô kinh thiên động địa:- Giết ——Dương Tư Ân vung mạch đao lên, sáu nghìn mạch đao trọng binh giáp phát động thế tiến công, như tường bị đẩy mạnh, khí thế to lớn như núi, hướng đến những chỗ hổng cách năm trăm bước mà đi tới.Tại chiến trường phía nam, chủ tướng Tần Quỳnh cũng đã nhận được mệnh lệnh tiến công, năm nghìn kỵ binh mang trọng giáp do đại tướng Tiết Vạn Triệt chỉ huy cũng chợt phát động, một trăm kỵ binh một hàng, xếp thành năm mươi hàng, huy động mã sóc, hướng đến những lỗ hổng cách đó một dặm mà chạy gấp tới.Tần Quỳnh dẫn hai vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh theo sau trọng giáp kỵ binh, hướng đến đại doanh của quân địch đánh lénTại chỗ hổng ở tuyến phòng ngự phía bắc, một vạn người bắn nỏ ngăn chặn lại lỗ hổng rộng hai trăm bước, hàng vạn mũi tên cùng nhau bắn, tiễn như bão tố, bắn về phía trọng giáp mạch đao binh sĩ đang từng bước một tới gần.Trọng giáp mạch đao binh sĩ tay cầm mạch đao cùng khiên lớn, đón mưa tên vẫn ngưng trọng đi tới chỗ hổng.

Những mũi tên xuyên qua khiên lớn, bắn vào áo giáp trên người bọn họ vang lên những tiếng đinh đinh đang đang nhưng không cách nào xuyên thủng.

Mạch đao quân cùng trọng kỵ binh sở dĩ được xưng là những binh sĩ xông vào trận địa là bởi vì bọn họ có trọng giáp không sợ mũi tên, là những binh chủng sắc bén đánh sâu vào trận địa địch.Nhìn thấy trọng giáp bộ binh của quân Tùy ngày càng đến gần, đại tướng Phạm Nguyện gấp đến độ hai con mắt đều đỏ lên, gã rống to hơn:- Dùng nỏ sàn bắn tới!Binh sĩ quân Hạ nhanh chóng kéo đến ba trăm bộ nỏ sàn, Phạm Nguyện tự mình chỉ huy, ra lệnh đem nỏ sàn đến ngăn chặn những chỗ hổng, cùng với đó ở hai bên tháp trên tường thành, bọn lính đưa bàn kéo đến, để thiết tiễn vào.

Một cây thiết tiễn lớn nhắm vào đám mạch đao trọng binh giáp phía trước.Phạm Nguyện quát một tiếng chói tai:- Bắn!Ba trăm mũi tên uy lực cường đại gào thét bắn về phía trọng giáp sĩ binh, rốt cục những mũi tên mạnh mẽ ấy cũng xuyên thủng trọng giáp.

Hàng thứ nhất của trọng giáp sĩ binh vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hơn trăm người bị bắn thì bị ngã hơn phân nửa.Dương Tư Ân đứng giữa hàng thứ nhất, hai mũi tên song song bắn về phía y, y huy động mạch đao chém bay một mũi tên, tránh né một mũi tên nhưng mũi tên vẫn bắn trúng bắp đùi của y.

Mũi tên bắn sâu nửa thước, khiến xương đùi của y bị bắn gãy.

Y kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó quỳ rạp xuống đất.Hơn mười trọng giáp sĩ binh vội vã đưa y xuống phía dưới.

Dương Tư Ân không có cách nào chống đỡ, y liền hô to một tiếng:- Lý Trọng Uy tướng quân tiếp tục chỉ huy!Một trận đau đớn kịch liệt kéo tới, khiến cho y thoáng cái đã lâm vào hôn mê.Ưng Dương Lang tướng Lý Trọng Uy là phụ tá đắc lực của Dương Tư Ân, đang đứng ở hàng thứ sáu trong trận mạch đao.

Y cũng là người thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm tác chiến với địch phong phú.

Lúc này, y lập tức ý thức được bọn họ gặp phải khắc tinh của trọng giáo là nỏ sàn.Bọn họ đã từng nhiều lần thí nghiệm, chỉ có tên của nỏ sàn mới có khả năng bắn thủng áo giáp của họ.

Muốn đối phó với mũi tên của nỏ sàn, chỉ có một từ:- Nhanh!Y đưa mạch đao giơ lên cao, lớn tiếng hô:- Cùng nhau chạy nhanh vào địch doanh!Những trọng giáp sĩ binh ở hàng thứ hai tiến lên, bổ sung vào những chỗ hổng.

Bọn họ bắt đầu đứng lên, chạy nhanh đến những chỗ hổng bên ngoài phần đất cách đó trăm bước, liều chết xung phong.Nhược điểm lớn nhất của nỏ sàn là tốc độ nạp tên chậm.

Đến khi quân Tùy xông vào trận địa, chỉ còn cách tường thành hai mươi bước, trên nỏ sàn mới chuẩn bị tiễn xong đợt thứ hai.

Phạm Nguyện lần thứ hai hét lớn:- Bắn!Ba trăm thiết tiễn lại một lần nữa dày đặc lao về phía trọng giáp bộ binh của quân Tùy.Đối lập với tình hình mạch đao trọng giáp bộ binh bị ngăn chặn ở bắc tuyến.

Ở nam tuyến, tình hình có tốt hơn một chút.

Nỏ sàn phòng ngự đều bị máy bắn đá nhiều lần công kích, hư hao gần như không còn.

Bọn họ chỉ có thể dùng cung tiễn bắn mũi tên dày đặc để ngăn cản trọng giáp kỵ binh xung phong.Đại tướng Tào Đán cũng là một tướng quân giàu kinh nghiệm.

Từ lúc Đậu Kiến Đức khởi sự thì gã liền đi theo bên cạnh.

Nếu như nói Vương Phục Bảo là cánh tay trái của Đậu Kiến Đức thì gã chính là cánh tay phải.

Gã phụ trách chỉ huy trung quân, nhưng bây giờ lại bị Đậu Kiến Đức điều đến phụ trách phòng ngự ở nam tuyến.Tào Đán cũng là một người thân kinh bách chiến, thủ hạ của gã có một vạn năm nghìn người, đều là quân tinh nhuệ đã theo gã nhiều năm.

Lúc trước gã cùng đánh với Dương Nghĩa Thần cũng có thể chống đỡ một vạn kỵ binh tấn công doanh.Tào Đán không tham gia trận chiến ở Trác huyện, bởi lúc đó gã phụng mệnh trấn thủ thành Nhạc Thọ.

Đây cũng là việc khiến Đậu Kiến Đức hối hận, nếu như lúc đó có Tào Đán, bọn họ có thể sẽ không thảm bại như vậy.Tào Đán dùng hơn năm trăm binh xa che lại chỗ hổng, sau đó triệu tập một vạn cung nỏ thủ bố trí tại binh xa.

Mà một vạn năm nghìn quân tinh nhuệ của gã trên tay cầm giáo.

Lúc cung nỏ quân áp trận thì những binh sĩ binh xa, cung tiễn và trường mâu chính là ba pháp bảo để đối phó với kỵ binh.Binh xa là loại xe chủ yếu để dùng vận chuyển quân lương, làm từ gỗ.

Nhưng trong chiến đấu, nó còn có thể làm trở ngại chiến mã chạy trốn.

Kỳ thực đây cũng là chiến pháp truyền thống đối phó với kỵ binh.Nhưng Tào Đán thật không ngờ, gã lần này phải đối phó với năm nghìn trọng giáp kỵ binh được quân Tùy dốc toàn lực để đào tạo.

Tiễn bay dày đặc, che trời phủ đất bắn về phía trọng giáp kỵ binh, nhưng mưa tên dày đặc như thế lại không có một chút ảnh hưởng nào, bởi những mũi tên bình thường không thể nào xuyên thủng giáp ngựa và trọng giáp kiên cố.Năm nghìn trọng giáp kỵ binh trong mưa tiễn dày đặc vẫn xếp thành hàng vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa tựa sấm đánh, khí thế giống hệt như sóng to gió lớn, phá hủy tất cả.

Một loại khí thế không thể chống đỡ được nhằm thẳng hàng phòng ngự dày đặc của quân Hạ mà đến.Một vạn cung nỏ thủ kinh hãi vạn phần, đều quay đầu mà chạy.

Nhiều người cùng chạy trên một con đường chật hẹp, khiến phòng ngự hỗn loạn.

Tào Đán sắc mặt đại biến, quả nhiên là trọng giáp kỵ binh.

Đầu năm ngoái, bọn họ cùng quân ở U Châu đánh một trận, cũng cùng trọng giáp kỵ binh giao đấu qua, đã biết được sức tấn công hung mạnh của trọng giáp kỵ binh.Tào Đán hô to:- Trường mâu trên nóc đi!Mấy nghìn binh lính mang giáo xếp thành hàng tiến lên, đem cung nỏ binh sĩ vào không gian nhỏ hẹp khác phong kín.

Những cung nỏ thủ càng thêm hỗn loạn, có người sợ hãi còn la to.Là một lão tướng có kinh nghiệm phong phú, Tào Đán biết nên làm như thế nào để đối phó với trọng giáp kỵ binh, sử dụng một vạn cung nỏ thủ chính là thịt thuẫn tốt nhất.Liệt mã phi nhanh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh chỉ còn cách quân địch năm mươi bước, những người bắn nỏ sợ hãi, tại khoảnh khắc cuối cùng tìm ra chỗ thoát thân.

Bọn họ đẩy binh xa, lao ra khỏi chỗ hổng, hướng cánh đồng bát ngát liều mạng mà chạy trốn.Mấy nghìn trường mâu binh sĩ cũng bị khí thế rung chuyển trời đất của trọng giáp thiết kỵ làm cho hoảng sợ, trong lòng cực kỳ kinh hoảng, nhưng những binh sĩ này bị những binh sĩ phía sau ôm lấy, không thể chạy trối chết, cũng không có cách nào lui về phía sau.

Bọn họ chỉ còn cách giơ lên trường mâu, nhắm mắt lại, tuyệt vọng kêu những tiếng thảm thiết."

Oanh!"

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh dễ dàng phá tan địch đàn, chạy ào vào đại doanh.

Binh xa bị đánh vỡ, hơn mười cổ thi thể bị đụng phải bay ra ngoài, vô số người bị chiến mã giẫm đạp dưới gót sắt liền kêu lên những tiếng thảm thiết.

Một đoàn người tựa như cây lúa bị gió thổi ngã, thi thể máu thịt không rõ.

Máu tanh văng khắp nơi trên mặt đất.Trọng giáp kỵ binh lực lượng thật lớn, đánh sâu vào quân địch hơn năm mươi bước nhưng đội trọng giáp kỵ binh cũng không dừng lại, kỵ binh vung giáo đâm loạn xạ, bọn họ thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết người mở ra một con đường máu.Phía sau bọn họ, Tần Quỳnh dẫn theo ba vạn quân Tùy dọc theo con đường máu mà tiến vào đại doanh.Sáu nghìn trọng giáp kỵ binh tại bắc tuyến tử vong hơn mấy trăm người, rốt cục cũng vọt tới trước chỗ hổng.

Đại tướng Phạm Nguyện đem nỏ sàn sĩ binh đều rút quân ra phía sau, suất lĩnh ba vạn binh sĩ theo bốn phía xông lên, cùng mạch đao bộ binh triển khai chém giết.Nhưng chiến trường bây giờ chỉ có thể trở thành đơn phương tn sát.

Những mạch đao sắc bén chém qua, những binh sĩ cuồn cuộn rơi xuống đất, thân thể bị chém thành từng đoạn, phần còn lại đều bị cụt tay hoặc cụt chân, thi thể tầng tầng chồng chất trên mặt đất, giống hệt như máu tanh ở Địa ngục.

Trọng giáp kỵ binh mỗi bước đi đều như tường đẩy mạnh.Trên thực tế, bọn họ chỉ cần chạy ào vào chỗ hổng, phía công thành gần như không có gì lo lắng.

Lý Tĩnh nhìn mạch đao quân đang tiến vào chỗ hổng, lập tức mệnh lệnh cho Dương Nguy:- Ngươi suất lĩnh ba nghìn kỵ binh mở ra một con đường từ chỗ hổng, có thể để cho đại quân của chúng ta sát nhập.Dương Nguy đã mấy tháng bị phái đi đóng giữ ở quận Diên An, chiến dịch ở Hà Bắc vẫn không đến phiên y tham chiến, điều này khiến cho y phiền muộn không thôi.

Nhưng cuối cùng đại chiến bạo phát, y rốt cục cũng có một cơ hội ra chiến trường.Y từ lâu đã không thể đè nén, hai thanh đại chùy va chạm giữa không trung. ‘Leng keng!’ một tiếng giòn vang, y quay đầu lại hô to:- Các con của ta, cùng béo gia gia lên giết địch!Y thôi động lạc đà, suất lĩnh ba nghìn kỵ binh xông tới tường thành .

Tường thành cao tới hai trượng, dùng những cây lớn cùng đá lớn tạo thành lũy, phi thường kiên cố.

Lúc này, tất cả quân coi giữ đều đã đến những chỗ hổng cùng mạch đao trọng giáp bộ binh chiến đấu kịch liệt, nên trên tường thành đã không có quân coi giữ.Dương Nguy nâng chùy ném mạnh tới, chỉ nghe một âm thanh vang lên, tường thành lại không có một chút sứt mẻ.

Dương Nguy tức giận đến mức quay ngược lạc đà, hô to:- Dùng dây kéo đổ nó đi!Một sợi dây thừng bay tới phía trên tường thành, hơn một nghìn kỵ binh cùng nhau kéo.

Tường thành bắt đầu lay động, sau một tiếng hò hét, một mảnh tường thành rộng chừng trăm bước ầm ầm ngã xuống, lộ ra một chỗ hổng mới.Dương Nguy ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, vung vẩy đại chùy, thôi động lạc đà dẫn đầu đi vào.

Lỹ Tĩnh nhìn chỗ hổng mới được mở ra, chiến đao cũng giơ lên, lớn tiếng hét:- Giết vào trong!Mấy vạn quân Tùy theo chỗ hổng rộng trăm bước lao nhanh vào đại doanh.

Lúc này, quân Tùy theo hai đạo nam, bắc tiến công vào đại doanh của quân Hạ.Trong đại doanh là một biển lửa, một đội kỵ binh cùng một đội bộ binh của quân Tùy trong quân doanh xung phong liều chết, nơi nào cũng có binh sĩ quân Hạ chạy trốn.

Binh tìm không được Tướng.

Tướng tìm không được binh.

Những sĩ binh đầu hàng đều quỳ trước thành.

Trong đại doanh hỗn loạn đến cực điểm.Tin tức đại doanh bị đột phá truyền tới lều của chủ soái.

Đậu Kiến Đức thay đổi thành một thân trang phục của binh sĩ, trên người mang một bộ bì giáp cũ nát, trong tay là một cây trường mâu nát vụn.

Trên mặt có những vệt màu hồng, giống như khuôn mặt của Quan công, tướng mạo đại biến.Y theo vài tên binh sĩ từ trong lều lớn lao tới, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Đậu Tuyến Nương ở bên cạnh hộ vệ ‘ Đậu Kiến Đức’.

Cũng may là ban đêm, cho nên không ai phát hiện ra thật giả.Đậu Kiến Đức không khỏi cười khổ một tiếng, đến cháu gái cũng không có nhìn ra đó là Đậu Kiến Đức giả.

Nhưng y tạm thời cũng không muốn nói ra, ngoại trừ hơn mười thân vệ tâm phúc, những người khác đều không biết y có người thế thân.Đậu Kiến Đức xoay người lên ngựa, cúi đầu quát một tiếng:- Đi!Y dẫn hơn mười thị vệ hướng tới cửa phía nam mà chạy tới.

Mấy trăm thân binh hộ vệ Đậu Kiến Đức giả cũng phóng ngựa chạy gấp.Phát động đại chiến vào ban đêm cũng có một chỗ tốt lớn nhất, đó chính là lòng quân bất ổn, tất nhiên sẽ gặp phải khó khăn là binh sĩ sẽ chạy trốn có quy mô lớn.

Các quân quan vào ban đêm rất khó có thể giám thị tất cả sĩ binh.Lúc này, trong đại doanh của quân Hạ đã có ba doanh môn bị mở ra, từng nhóm binh sĩ không ngừng chạy ra khỏi đại doanh, quăng mũ cởi giáp, ném xuống binh khí, liều mạng bỏ chạy về phía vùng quê.

Nhưng ở giữa vùng quê sớm đã có một đội binh sĩ của quân Tùy chặn lại.Đây là hai vạn quân đội tiếp viện do La Sĩ Tín suất lĩnh, bất kể là nam tuyến hay bắc tuyến, chỉ cần trận chiến bất lợi, bọn họ sẽ cho quân tiếp viện đi tới.

Nhưng theo hai đạo quân ở nam bắc tiến công đại doanh, bọn họ dường như cũng không cần tiếp viện.

Không cam lòng không có công lao, Trình Giảo Kim liền đề nghị La Sĩ Tín đến phía ngoài quân doanh chặn lại những binh sĩ chạy trốn, có thể bọn họ bắt giữ được Đậu Kiến Đức .

La Sĩ Tín liền đồng ý kiến nghị của gã.Đậu Kiến Đức dẫn theo mười thân binh chạy được ba dặm, bỗng nhiên bên người nghe được tiếng mắng to:- Mẹ ngươi tên kẻ trộm kia, lão tử gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?Đậu Kiến Đức vừa quay đầu lại, liền phát hiện bên người y là một đại tướng của quân Tùy.

Bởi vì cả người hắn đen, mặc hắc giáp, cưỡi một con hắc mã, trong đêm đen nên không phát hiện ra.

Đậu Kiến Đức sợ đến hồn phi phách tán, suýt chút nữa ngã khỏi ngựa.Gã chính là Trình Giảo Kim, liếc ánh mắt gian tà liền nhìn trúng con ngựa của Đậu Kiến Đức .

Con ngựa này là lương câu nghìn dặm, sắc long thuần trắng, cực kỳ khỏe mạnh.Trình Giảo Kim suất lĩnh hơn trăm người ngăn cản Đậu Kiến Đức.

Hơn mười thân binh của y thất kinh, định xông lên nhưng đã không kịp, Trình Giảo Kim tóm gáy Đậu Kiến Đức nhấc lên.- Con mẹ nó, thế nào trên mặt tất cả đều là máu, thật đen đủi!Trình Giảo Kim tiện tay đem Đậu Kiến Đức ném qua một bên, hạ thắt lưng kéo lấy dây cương, cười khà khà:- Ngựa tốt, lão tử phát tài rồi.Đậu Kiến Đức thấy gã không ngờ lại nhìn trúng ngựa của mình, trong lòng nhất thời hiện lên một tia hy vọng, vội vã cầu xin:- Tiểu nhân chỉ là người chăn ngựa, trong nhà còn có mẹ già hơn bảy mươi tuổi cần phải nuôi.

Đây là ngựa của Đậu Kiến Đức, nguyện ý đưa cho tướng quân, chỉ cầu tướng quân tha mạng.Trình Giảo Kim nhìn y cũng là một người hiếu thuận, dáng dấp của người chăn ngựa cũng chỉ là một lão nông, vẻ mặt đầy máu, y giáp rách nát, trong nhà còn có mẹ già, liền gật đầu:- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi nói cho ta biết, Đậu Kiến Đức ở nơi nào?Đậu Kiến Đức chỉ tay về phía sau:- Phía kia, một người mặc kim khôi ngân giáp, có hơn trăm thị vệ bảo hộ!Trình Giảo Kim quay đầu lại, quả nhiên có một đại đội kỵ binh đang chạy đi, chừng ba bốn trăm người, trong lòng nhất thời vui mừng, quay đầu lại ra lệnh:- Hiệu triệu binh lính, chặn lại Đậu Kiến Đức!Gã liền quay đầu ngựa, lấy từ trong túi ra một thỏi bạc, tiện tay ném cho Đậu Kiến Đức :- Cầm lấy mua một chút lương thực, còn có.... mua cho mẹ ngươi mấy bộ y phục!Gã liền cưỡi Bạch Mã chạy gấp đi, kỵ binh cách đó trăm bước cũng chạy đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong bóng tối."

Tu u u —— "Tiếng kèn vang lên, đây là tiếng quân Tùy hô hoán chủ lực tập kết.- Vương gia!Hơn mười thân binh vội vã chạy tới nâng y từ trên mặt đất đứng dậy.

Đậu Kiến Đức nhặt bạc lên, không khỏi cười khổ một tiếng, tên tướng Tùy này lòng dạ cũng không tệ.Đậu Kiến Đức nhìn kỵ binh của quân Tùy chạy tới từ bốn phương tám hướng, y xoay người ngồi lên một con ngựa khác, mạnh mẽ quất một roi, hướng trong bóng tối chạy đi.

Chương 715 : Thỉnh công , chịu tộiHơn ba trăm thân binh hộ vệ của ‘ Đậu Kiến Đức’ chạy đi được ba dặm liền không có đường đi tiếp.

Bốn phía bị mấy nghìn kỵ binh quân Tùy vây quanh, bọn họ giơ cao cây đuốc, đem vùng quê chiếu sáng như ban ngày.Trình Giảo Kim cưỡi bạch mã của Đậu Kiến Đức, trong lòng đắc ý vạn phần.

Y thúc mã tiến lên, giơ đại phủ lên chỉ:- Giao Đậu Kiến Đức ra đây ta còn tha cho các ngươi một mạng.

Bằng không, một người cũng đừng hòng chạy thoát!La Sĩ Tín ở bên cạnh Trình Giảo Kim, nhìn bên trong quân địch thấy được Đậu Tuyến Nương, ánh mắt của nàng vẫn như trước, sáng tựa bảo thạch.

La Sĩ Tín yên lặng nhìn nàng chăm chú, trong mắt thần sắc thập phần phức tạp.Lúc này, Đậu Tuyến Nương trốn ở trong đám người, giương cung cài tên, nhắm thẳng mũi tên đến yết hầu của Trình Giảo Kim phóng tới, tốc độ nhanh như tia điện, chớp mắt đã bắn tới trước mặt.

Trình Giảo Kim muốn tránh cũng không kịp.

Y sợ đến nỗi hét to một tiếng, nhẹ buông tay, chiếc búa trong tay đã rơi xuống.Nhưng La Sĩ Tín lại nhanh tay lẹ mắt, hoành đao chém đến, một đao chém bay mũi tên ra.

Đậu Tuyến Nương nhận ra La Sĩ Tín, nàng hận cắn răng một cái, hô to một tiếng:- Các huynh đệ, bảo hộ Vương gia rời đi!Bọn thị vệ hò hét một tiếng liền đem Đậu Kiến Đức vọt mạnh ra ngoài.

Trình Giảo Kim vừa bị một mũi tên làm cho sợ hãi đến rơi búa, trong lòng không nhịn được tức giận, xoay búa lao về phía Đậu Tuyến Nương.

La Sĩ Tín thấy vậy đẩy y ra:- Để nàng cho ta, ngươi đi bắt Đậu Kiến Đức !Một câu nói này đã nhắc nhở Trình Giảo Kim, suýt chút nữa y đã làm hỏng đại sự.

Y xoay búa, lại hướng Đậu Kiến Đức lao đi.- Đậu lão đầu, đem phú quý lưu lại cho lão tử!La Sĩ Tín đưa trường thương ngăn cản Đậu Tuyến Nương, cười lạnh một tiếng:- Mối thù một mũi tên kia, cũng nên cho ta một lời giải thích chứ!- Hừ!

Bản cô nương nên giải thích hay cho... ngươi thêm một đao nữa.Đậu Tuyến Nương nói đến liền đến, hàn quang chợt lóe, Phượng vĩ đao liền hướng đến cổ của La Sĩ Tín bổ tới.

La Sĩ Tín không chút hoang mang, đem thiết thương cùng Phượng vĩ đao đánh tới. ‘Đương!’ một tiếng, Đậu Tuyến Nương bị song chưởng chấn động khiến hai tay tê dại, không giữ được đao, Phượng vĩ đao từ trong tay liền tuột ra.

La Sĩ Tín xoay thiết thương, đâm tới yết hầu của Đậu Tuyến Nương.Đậu Tuyến Nương sợ đến mặt như màu đất, nhưng thiết thương đến trước mặt nàng lại nhoáng qua một cái, cũng không có đâm tới.

Trong nháy mắt, hai con ngựa giao nhau, nàng rút ra bảo kiếm, hướng đến hông gã đâm tới.

Nhưng nàng lại do dự một chút, vừa rồi địch đã tha cho nàng một mạng.Nàng nhất thời do dự, liền bị La Sĩ Tín vươn tay bắt được cổ tay nàng, một tay còn lại nắm ở dây buộc giáp, đem nàng bắt giữ, kéo nàng ngồi trên yên ngựa của mình.Phía bên Đậu Kiến Đức, thị vệ càng đánh càng ít, dần dần bị quân Tùy vây quanh chia cách.

Đậu Kiến Đức chạy trối chết, Trình Giảo Kim thấy vậy nhìn chằm chằm ông ta.

Y ra sức đuổi kịp tới, từ phía sau bổ một búa vào mông chiến mã của Đậu Kiến Đức.

Chiến mã hí một tiếng thảm rồi cất vó, thân thể của Đậu Kiến Đức bị hất thẳng ra ngoài.Trình Giảo Kim vui mừng khôn xiết, nhảy khỏi ngựa, cưỡi ở trên người Đậu Kiến Đức, gắt gao đè ông ta lại, đắc ý nói :- Đây là công lao của lão tử, ai cũng không được phép tranh giành!La Sĩ Tín thúc mã rời khỏi chiến trường, chạy được hai dặm liền đem Đậu Tuyến Nương thả trên mặt đất.

Đậu Tuyến Nương đứng lên, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, giống như một con sói mẹ hung ác tàn nhẫn, hung tợn nhìn chằm chằm La Sĩ Tín :- Ngươi không được tới gần ta!Nữ nhân trời sinh có tính cảnh giác, gã đem nàng đến nơi đồng không mông quạnh, nhất định là không có lòng tốt.La Sĩ Tín yên lặng nhìn nàng rồi quay ngựa, hướng đến đại đội quân Tùy.

Đậu Tuyến Nương thoáng cái ngây người, gã không ngờ lại thả nàng.Nàng không thể tin được ý nghĩ của mình, lớn tiếng hỏi:- Ngươi không phải muốn giết ta để trả thù mối thù mũi tên bắn lén sao?La Sĩ Tín lại không để ý đến nàng, thúc mã chạy xa.

Đậu Tuyến Nương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của La Sĩ Tín, thở dài một tiếng, xoay người đi về hướng Nam.

Nhưng nàng hiện tại biết đi đến nơi nào?

Đại bá đã bị bắt, lẽ nào quân Tùy sẽ thả người sao?Nhưng mặc kệ là đi nơi nào, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường, ở đây cực kì không an toàn, nơi nào cũng có quân Tùy và bại tốt, nàng lại tay không tấc sắt, cũng không có ngựa, nếu như bây giờ gặp phải bại binh, hậu quả chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi.

Nàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, chí ít bây giờ nàng cũng phải có một kiện binh khí.Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ‘ Đát, đát!’.

Đậu Tuyến Nương vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện một chiến mã cực kì hùng tuấn, từ từ đi đến phía của nàng, dừng bước, dùng miệng liếm khe khẽ khuôn mặt của nàng.Không ngờ là chiến mã của nàng, còn có đao cùng cung tiễn của nàng, trên yên ngựa còn có một chiếc bọc nhỏ.

Đậu Tuyến Nương chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mời mịt.

Nàng chậm rãi mở bọc nhỏ, bên trong có vài đĩnh vàng.

Trong ánh mắt của nàng bỗng nhiên có một chút khó hiểu.Đậu Tuyến Nương cắn cắn môi, xoay người lên ngựa, quất một roi trên người chiến mã, hướng phương nam chạy gấp.Cửa thành Nhạc Thọ được mở rộng ra, đại tướng Nguyễn Quân Minh dẫn đầu mấy vạn quân đội đi ra khỏi thành đầu hàng.

Y mang theo mười tướng lĩnh quỳ gối trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh :- Tội đồ Nguyễn Quân Minh không nhận ra được thiên uy, hướng Sở Vương điện hạ thỉnh tội!Dương Nguyên Khánh xuống ngựa nâng dậy, lời nói thoải mái:- Ngươi có thể yêu thương binh sĩ và dân chúng, bảo toàn tổng số tướng sĩ của thành Nhạc Thọ, đây là công lao của ngươi, ta sẽ cho ngươi một tiền đồ rộng mở.Nguyễn Quân Minh vui mừng:- Ty chức nguyện vì Tổng quản cống hiến!Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh cho Tần Quỳnh tiếp thu quân đội, cho Bùi Thanh Tùng vào thành trấn an quan phủ, dân chúng.

Lúc này, bọn lính đem Tào Đán và Phạm Nguyện đưa lên.

Hai người bị trói gô lại, bọn họ là ở giữa chiến trường kịch liền bị bắt giữ.Hai người quỳ xuống cầu xin:- Chúng ta nguyện ý đầu hàng Sở Vương điện hạ, vì điện hạ dốc sức, cầu Sở Vương điện hạ tha cho chúng ta một mạng!Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Các ngươi hiện tại mới nghĩ đến chuyện đầu hàng, nếu không giết các ngươi thì ta dùng cái gì để trấn an các tướng sĩ đã vong trận?Hắn ra lệnh với người bên cạnh:- Đem hai người lôi xuống phía dưới, trảm!Bọn lính đem hai người đẩy xuống dưới.

Phía xa xa, hai người còn hô to:- Điện hạ tha mạng, tha mạng!Dương Nguyên Khánh lại bất động.

Nếu tha cho bọn họ, vậy sau này mỗi lần gặp địch nhân đều liều mạng chống lại, tối hậu đánh không lại lại đầu hàng.

Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?Lúc này, một gã binh sĩ chạy vội tới, quỳ một gối bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, Trình tướng quân đã bắt được Đậu Kiến Đức, đang ở đại doanh chờ Tổng quản!Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, Đậu Kiến Đức không ngờ không chạy mất, lại bị Trình Giảo Kim bắt được.

Kì thực đối với Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh cũng không phải quá lưu ý, nếu có thể bắt giữ thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu như chạy mất, cũng có ý nghĩa chiến lược lâu dài.Nếu đã bắt được, hắn đương nhiên cũng muốn đi nhìn xem vị Hà Bắc kiêu hùng này.

Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, mang theo mấy trăm thân binh chạy tới đại doanh.Trong lều lớn của trung quân, Trình Giảo Kim đang cùng mười vị đại tướng nói chuyện, nước bọt văng tung tóe.

Y trong lòng vui mừng đắc ý, bắt được Đậu Kiến Đức, y cũng không biết được ban thưởng bao nhiêu?- Chí ít cũng một, hai vạn hoàng kim.

Tuy rằng tổng quản không tuyên bố, nhưng Đậu Kiến Đức cũng có cái giá này.

Đến lúc đó, ta bày một trăm bàn tiệc rượu mời khách ở Bạch Ngọc lâu, Thái Nguyên.

Các ngươi ai không đến thì người đó chính là đồ con rùa.- Lão Trình, đem Đậu Kiến Đức lôi ra xem.

Ta từng gặp qua hắn nên sẽ biết.

Nếu như hắn là thật thì tiểu tử ngươi quả thật phát tài rồi.- Khẳng định là hắn, là tự tay ta bắt được.

Nếu Tổng quản tới, ta tự nhiên sẽ lôi hắn ra.

Nhưng hiện tại thì, không thể cho các ngươi xem.Trình Giảo Kim đắc ý dào dạt nói.Lúc này, có người hô một tiếng:- Tổng quản tới!Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh bước nhanh từ ngoài trướng đi vào, các tướng lĩnh đều hành lễ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, ngồi xuống chủ vị.

Hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim, thấy y đang cười rạng rỡ.

Còn không chờ hắn mở miệng, Trình Giảo Kim đã tiến lên, quỳ một gối, ôm quyền nói:- Khởi bẩm Tổng quản, ty chức bắt được Đậu Kiến Đức, đặc biệt đến thỉnh công!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Người ở nơi nào?Trình Giảo Kim đứng lên, hướng ngoài trướng vung tay:- Đem hắn dẫn tới!Vài tên binh sĩ đưa Đậu Kiến Đức bị vải đen bịt mắt đi lên.

Đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, binh sĩ tháo mảnh vải che mắt, miếng vải nhét trong miệng gã cũng lấy ra.‘Đậu Kiến Đức’ quỳ phục xuống, bang bang dập đầu:- Đại tướng quân tha mạng!

Ta không phải Đậu Kiến Đức.

Ta là Lưu Toàn, là thế thân của hắn.Trong trướng tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Một gã tướng lĩnh từng thấy Đậu Kiến Đức tiến lên, tỉ mỉ nhìn rõ một chút rồi quay đầu nói với Dương Nguyên Khánh :- Bẩm báo Tổng quản, tuy người này và Đậu Kiến Đức hình thức giống y hệt nhau, bất quá ở mũi của hắn có một nốt ruồi đen mà Đậu Kiến Đức lại không có.

Hơn nữa giọng nói cũng không giống, hẳn là không phải thật.Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng.

Đương nhiên gã không phải là thật.

Đậu Kiến Đức chân chính như thế nào có thể quỳ xuống trước mặt hắn, còn dập đầu.

Đúng như hắn nghĩ, Đậu Kiến Đức làm sao có khả năng bị bắt dễ dàng như vậy?

Hắn lại liếc mắt nhìn sang Trình Giảo Kim.Lúc này, sắc mặt của Trình Giảo Kim đã chuyển thành màu gan heo.

Y xông lên hung hăng đá cho tên thế thân một cước, mắng to:- Ngươi tên khốn khiếp này!

Vì sao không nói sớm, khiến lão tử thật mất mặt.Thế thân ôm đầu nói:- Ta vẫn muốn nói, thế nhưng ngươi không cho ta mở miệng.

Ta ô ô một tiếng, ngươi lại cho ta một bạt tai, như vậy ta còn dám nói nữa sao?Trong lều lớn các tướng lĩnh đã không nhịn được nữa, cười ha hả khiến cho Trình Giảo Kim xấu hổ vô cùng.

Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, bảo mọi người yên lặng.

Hắn lại hỏi thế thân:- Vậy Đậu Kiến Đức thật đang ở chỗ nào?- Hắn bỏ chạy phía trước chúng ta, trên mặt có những vệt hồng hồng, hẳn là cũng bị vị tướng quân này bắt được, bởi vì ta thấy vị tướng quân này cưỡi bạch mã của hắn.Thế thân của Đậu Kiến Đức kì quái liếc mắt về phía Trình Giảo Kim, rõ ràng là đã bắt được, vì sao còn muốn chính mình kể lại.Miệng Trình Giảo Kim thoáng cái mở rộng ra, ngạc nhiên đến độ suýt rơi cả con mắt.Dương Nguyên Khánh mắng Trình Giảo Kim vài câu, sau đó tịch thu bạch mã, đuổi y ra khỏi lều lớn.

Dù sao Trình Giảo Kim cũng chưa thấy qua Đậu Kiến Đức, với lại lúc đó là buổi tối, bị Đậu Kiến Đức lừa gạt cũng không phải trách nhiệm của y.

Hơn nữa hắn cũng không giao nhiệm vụ phải bắt giữ Đậu Kiến Đức, cho nên cũng chỉ có thể quở trách vài câu.Lúc này trong lều lớn chỉ còn lại có một mình La Sĩ Tín, vẻ mặt tràn đầy tâm sự.

Dương Nguyên Khánh kỳ quái nhìn gã một cái:- Ngươi còn có chuyện gì sao?La Sĩ Tín thở dài, quì một gối:- Mạt tướng là tới thỉnh tội!Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ gã, một lúc sau mới nhàn nhạt hỏi:- Ngươi phạm phải tội gì?- Mạt tướng đã làm trái với điều thứ tư trong quân quy.Dương Nguyên Khánh biến sắc:- Điều thứ tư là tự ý thả tù binh, trảm!- Ngươi đã để cho người nào chạy thoát?Ngữ khí của Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm khắc.La Sĩ Tín cúi đầu, một lát sau mới thấp giọng nói :- Là cháu gái của Đậu Kiến Đức, tên Đậu Tuyến Nương.Ánh mắt nghiêm khắc của Dương Nguyên Khánh thoáng cái trở nên nhu hòa.

Tiểu tử này, rốt cục thì mùa xuân trong lòng cũng tới rồi.

Hắn gật đầu:- Ngươi tại sao lại để cho nàng chạy?La Sĩ Tín cắn chặt môi, nửa ngày không trả lời, cuối cũng cũng thốt ra một câu:- Ty chức nguyện ý lĩnh tội!- Việc này còn có ai biết?Dương Nguyên Khánh nhìn hắn hỏi.- Ngoại trừ ty chức và mấy thân binh, còn lại không ai biết.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi tới trước cửa lều, nhìn chăm chú ra bên ngoài, một lát sau, hắn mới thở dài, nói:- Chuyện này ngươi có thể không nói, đem nó giấu kín.

Nhưng bây giờ ngươi lại nói cho ta, Sĩ Tín, ngươi khiến ta rất khó hiểu.La Sĩ Tín trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn:- Ty chức biết, nhưng ty chức không muốn giấu diếm Tổng quản.

Nếu ty chức đã làm thì nên gánh chịu trách nhiệm, nguyện chịu tất cả trách phạt.- Hừ!

Hay cho một đại trượng phu dám dũng cảm gánh chịu trách nhiệm.Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng:- Ngươi nguyện ý vì một nữ nhân xa lạ mà chết sao?La Sĩ Tín cúi đầu thật sâu, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói :- Quân kỷ có mười hai điều, ty chức phạm vào đại tội, nhưng vì có đại công liều chết.

Ty chức nguyện ý vứt bỏ công lao đánh chiếm được Thất Lý Pha, ngoài trừ chết ra, ta nguyện ý nhận bất cứ hình phạt nào.

Mặt khác, khẩn cầu Tổng quản không nói việc này ra ngoài.- Hóa ra ngươi đã có tính toán trước rồi.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng cười:- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói ta là sư đệ, để cho ta nể mặt sư phụ mà tha thứ cho ngươi.- Ty chức không dám.

Công là công, tư là tư, tuyệt đối sẽ không có chuyện công tư không rõ ràng.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói:- Tuy rằng cháu gái của Đậu Kiến Đức cũng không phải là tù binh trọng yếu gì, nhưng ngươi tự ý thả tù binh, đáng lẽ phải chịu tử tội.

Nhưng niệm tình ngươi chiếm được Thất Lý Pha cũng là đại công, chuẩn cho ngươi lấy công chuộc tội.

Dù miễn đi tội chết, nhưng giáng một cấp làm phó tướng, chịu một trăm quân côn.

Ngươi có nhận tội không?La Sĩ Tín biết Tổng quản đã giảm nhẹ tội cho mình, trong lòng cảm kích:- Ty chức nhận tội.

Tạ ơn Tổng quản đã không giết!Dừng một chút, La Sĩ Tín lại cầu xin:- Khẩn cầu Tổng quản dùng tội danh khác, ty chức không muốn để cho người khác biết việc này.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút liền nói :- Vậy để Trình Giảo Kim nợ ngươi một ân tình đi!

Để Đậu Kiến Đức chạy thoát, ngươi thân là chủ tướng, phải chịu xử phạt.

Ch718 : Kế sách của mưu chủVì vấn đề này, chủ tướng Cao Nhã Hiền và phó tướng Lưu Nhã đã nảy sinh mâu thuẫn.

Cao Nhã Hiền chủ trương liều mạng đột phá vòng vây, dù cho phải liều mạng một nửa số người cũng phải mở con đường máu, còn Lưu Nhã chủ trương trước hết giết một ít ngựa già yếu thay quân lương, chờ mệnh lệnh Vương gia đến rồi mới đột phá vòng vây.Thực ra, Lưu Nhã không muốn vì đột phá vòng vây mà hại chết quá nhiều huynh đệ.

Hai người vì chuyện này mà đã tranh luận đã mấy ngày nay, hai bên đều vô cùng bất mãn.

Mấu chốt chính là Lưu Nhã nắm mười ngàn vạn kỵ binh trong tay.

Nếu không có mười ngàn kỵ binh này trợ giúp thì Cao Nhã Hiền không thể nắm chắc cơ hội đột phá vòng vây thành công.Buổi sáng hôm nay, Cao Nhã Hiền đang ở đầu thành tuần tra, trên mặt khuôn mặt gầy của ông ta tràn ngập nét âm trầm.

Mấy ngày khuyên bảo liên tục không kết quả khiến trong lòng ông ta nảy sinh sát khí với Lưu Nhã, nhưng ông ta nhất thời chưa tìm được cơ hội này.Lúc này, một gã trinh sát từ ngoài vội vàng chạy tới bẩm báo, nói:- Khởi bẩm Cao tướng quân, có một gã sứ giả quân Tùy tới, còn có Nguyễn Quân Minh tướng quân đi cùng nữa.Trong lòng Cao Nhã Hiền sửng sốt.

Nguyễn Quân Minh đáng lẽ đang giữ đô thành tại huyện Nhạc Thọ mới đúng chứ?

Tại sao lại tới đây?

Trong lòng ông ta cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đại doanh gặp sự cố sao?- Dẫn bọn họ tới đây!Một lát sau, hơn trăm tên lính gác dẫn một đội quân Tùy tới.

Có chừng khoảng mười mấy người, ở chính giữa là một gã tướng Tùy mặt đen, bên cạnh chính là đại tướng Nguyễn Quân Minh thủ huyện Nhạc Thọ.Sứ Tùy chính là Trình Giảo Kim.

Ngưu Tiến Đạt vốn dự định sai một tên quân sĩ biết ăn nói tới làm sứ giả nhưng Trình Giảo Kim lại kiên định cho rằng chính anh ta thuyết phục quân địch đầu hàng là thích hợp nhất.Hơn nữa có Nguyễn Quân Minh - người có mối quan hệ rất tốt với chủ tướng quân địch Cao Nhã Hiền đi cùng thì chí ít cũng có thể bảo toàn tính mệnh của anh ta.Cửa thành huyện Phi Hồ từ từ mở ra, mấy trăm đao phủ đằng đằng sát khí từ bên trong thành chạy ra, trong lòng Trình Giảo Kim bỗng nhiên thấp thỏm lo âu.

Anh ta vốn nghĩ rất ổn, cho rằng anh ta vừa tới, quân địch sẽ mở thành nghênh đón, mong muốn có thể có được một lối thoát từ anh ta.Không ngờ sát khí của quân địch vẫn như trước, Trình Giảo Kim bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Anh ta thực sự không nên đến.

Anh ta vội vã thấp giọng hỏi Nguyên Quân Minh:- Không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Cao Nhã Hiền sao?

Tại sao y lại có thái độ thế này?Nguyễn Quân Minh cười khổ:- Ta cũng không biết, lòng người phức tạp, có thể bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.Trình Giảo Kim nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi.

Mấy trăm đao phủ xông tới vây quanh bọn họ.

Cao Nhã Hiền đứng trước đầu thành, quát lớn:- Nguyễn Quân Minh, ngươi đã đầu hàng quân Tùy rồi?Nguyễn Quân Minh chắp tay cung kính nói:- Nhã Hiền huynh, chiến tranh đã kết thúc, Hạ quân đã thất bại, toàn bộ ba trăm ngàn quân huyện Nhạc Thọ đã đầu hàng.

Lưu Hắc Thát cũng qua sông đầu hàng Lý Mật, bây giờ toàn bộ Hà Bắc đã bị quân Tùy chiếm lĩnh, ta tới chính là muốn nói với Nhã Hiền huynh một tiếng.Những lời này khiến đầu tường thành ồ lớn, mấy trăm đao phu xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ít ngươi lui lại phía sau vài bước.

Sát khí trong lòng các đao phủ biến mất, xuất hiện một rối loạn nhỏ.Cao Nhã Hiền nghiến răng nghiến lợi hỏi:- Vậy Vương gia đâu?

Vương gia đi đâu rồi?Trình Giảo Kim cảm nhận được sự thay đổi của binh sĩ quân địch, bắt đầu trở nên yếu đuối khiếp nhược.

Điều này khiến trong lòng anh ta hiện lên một tia hi vọng.

Từ phía sau, anh ta lấy trong túi vải ra một cái đầu người, giơ lên cao nói:- Vương gia các ngươi ở đây!Binh sĩ xung quanh đều ồ lên kinh hãi, tất cả mọi người đều thấy rõ, đầu người trên mặt cắm một mũi tên, chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của bọn họ.

Điều này khiến trong lòng mọi người đều nảy sinh ý niệm đại thế đã mất.Nguyên Quân Minh đứng bên ngăn cản đã muộn, trên đường đi hắn quên không nói với Trình Giảo Kim, tính tình Cao Nhã Hiền vô cùng dữ dằn.

Làm việc không lo tới hậu quả, hẳn là trước tiên phải thu phục y, sau mới tiết lộ đầu Đậu Kiến Đức giả, không ngờ Trình Giảo Kim lúc này lấy ra, trong lòng y vô cùng lo lắng.

Tay không khỏi đặt lên chuôi đao.Trình Giảo Kim tự có điểm khôn khéo của anh ta, anh ta biết đầu Đậu Kiến Đức dễ dàng tạo nên mâu thuẫn gay gắt, nếu sau khi vào thành mới lộ đầu người, chẳng may Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ không còn đường chạy.

Không bằng hiện tại lấy ra, cho dù Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ còn có hi vọng chạy thoát.Nếu như xuất đầu người, Cao Nhã Hiền không trở mặt, y tiếp nhận hiện thực quân Hạ bị diệt, chuyện tình phía sau có thể đàm phán.Cao Nhã Hiền chằm chằm nhìn đầu Đậu Kiến Đức, khuôn mặt trướng đỏ bừng, một hồi sau, y nói một câu:- Đưa đầu ta xem!Trình Giảo Kim giao đầu cho một tên binh sĩ, hai tay anh ta nắm lấy cán búa, khóe mắt lóe ra dư quang cảnh giác nhìn động tĩnh đao phủ xung quanh.

Nếu bất ổn, anh ta sẽ lập tức bổ ra.Binh sĩ chạy tới đầu tường thành, giao đầu Đậu Kiến Đức cho Cao Nhã Hiền, Cao Nhã Hiền cầm lấy đầu người, chỉ thấy một mũi tên bắn vào mũi.

Quả thực chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của y, toàn thân y bỗng nhiên run lên, trong lòng bắt đầu bốc lên ngọn hỏa báo thù thay Đậu Kiến Đức.Y khàn giọng hét lớn:- Báo thù cho Vương gia!Y vừa dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên từ phía sau phóng tới.

Một phát bắn trúng yết hầu y, tên xuyên qua yết hầu, Cao Nhã Hiền khó chịu kêu một tiếng, đầu người trong tay rơi xuống đất.Y dùng tay bóp chặt yết hầu, chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đứng phía sau y cánh hai mươi bước, trên tay cầm cung tiễn.

Chính là phó tướng của y Lưu Nhã.Con mắt Cao Nhã Hiền trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Ngón tay y chỉ về phía Lưu Nhã, nhưng không thể nói thành lời.Lưu Nhã lạnh lùng nói:- Nếu như ngươi không chết, ba vạn huynh đệ đều phải chôn cùng với ngươi!Anh ta lại giương cung bắn một phát trúng ngực trái Cao Nhã Hiền.

Máu bắn tung tóe, Cao Nhã Hiền lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, từ đầu thành rơi xuống phía dưới, “tõm!”

Rơi xuống sông bảo vệ quanh thành.Lúc này mấy trăm thân binh của Cao Nhã Hiền mới phản ứng, bọn họ hét lớn một tiếng, giơ đao đánh về phía Lưu Nhã, nhưng trên hành lang hiện ra mấy trăm binh sĩ, cùng thân binh chém giết tại chỗ.Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy trăm đao phủ dưới thành không biết làm thế nào, đều lui lại phía sau.

Trình Giảo Kim nhân cơ hội này quay đầu ngựa, chạy về phía tây hơn trăm bước.

Nguyễn Quân Minh cùng các binh sĩ khác bắt đầu chạy theo.- Nguyễn tướng quân, đây là chuyện gì?Trình Giảo Kim khó hiểu, vội vàng hỏi Nguyên Quân Minh.Trong mắt Nguyễn Quân Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau một hồi nói:- Y là Lưu Nhã, quân địch phát sinh nội chiến.Gã liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, quân tùy tùng đi theo đều là tướng sĩ tâm phúc, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là vận khí tốt.

Không ngờ chuyện tình nội chiến này anh ta cũng có thể gặp.Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:- Ta nói!

Đây chính là huyện Phi Hồ, ta được phong làm bá tước huyện này, thổ địa gia làm sao không nể mặt ta một điểm?Sau một khắc, trận chiến trên đầu tường thành dần dần lắng xuống, cửa thành từ từ mở, một đội binh sĩ từ bên trong thành đi ra, dẫn đầu là một viên đại tướng.

Xích quấn trên thân, hai tay trói sau lưng, chính là phó tướng Lưu Nhã, anh ta quỳ trước cửa thành hô lớn:- Tội tướng Lưu Nhã nguyện ý quy hàng triều Tùy, vì Sở Vương điện hạ dốc sức phục vụ!Trong lòng Trình Giảo Kim thầm khen, đây mới chính là người thông minh, không đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì, thành thực quy hàng, thái độ thành khẩn, người như vậy sau này mới có tiền đồ.Trình Giảo Kim vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng Lưu Nhã dậy, giúp anh ta cởi dây thừng, cởi y bào của mình rồi mặc cho anh ta, trấn an anh ta nói:- Ta phụng mệnh Sở Vương điện hạ, đặc biệt tới chiêu hàng các ngươi, chủ yếu muốn giảm chết chóc, bảo toàn tính mệnh các huynh đệ.

Lưu tướng quân hiểu đại nghĩa, khiến người ta phải khâm phục.

Ta sẽ bẩm báo lên Sở Vương.

Lưu tướng quân sẽ được dân chúng Hà Bắc kính ngưỡng, lưu danh thiên thu.Lưu Nhã mừng rỡ, sứ Tùy này thoạt nhìn tuy vừa đen vừa xấu, nhưng ăn nói rất lễ nghĩa, lời nói đều khiến người ta phải lắng nghe.

Đây mới chính là người biết ăn nói.- Mời sứ giả vào thành nghỉ ngơi, kỵ binh phân phối khắp nơi, ta sẽ triệu tập chúng tướng, nói rõ tình hình.

Buổi chiều ngày hôm nay chính thức quy hàng quân Tùy!Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành huyện Dịch, đại tướng Lưu Nhã thống lĩnh ba vạn kỵ binh chính thức quy hàng quân Tùy.

Đây chính là đội quân cuối cùng của Đậu Kiến Đức tại Hà Bắc, đội quân này đầu hàng, tiêu chí thống trị Hà Bắc của Đậu Kiến Đức kết thúc.

Quận huyện Hà Bắc ngoại trừ thành An Dương, toàn bộ đều nhập vào bản đồ triều Tùy.Nhưng tại triều Tùy, cần thời gian nhất định để truyền tin, chiến sự Hà Bắc kết thúc, thường thường phải sau nửa tháng mới truyền khắp thiên hạ, trong khi truyền tin, thường thường sẽ phát sinh rất nhiều hài kịch.Huyện Chúc A quận Tề.

Vài ngày trước, một vạn quân đội đóng quân trên cánh đồng tại huyện Chúc A cách Hoàng Hà khoảng năm dặm.

Đây chính là quân đội Thanh Châu cát cứ thế lực Từ Nguyên Lãng.

Chương 719 : Ngụy Trịnh đàm phán hòa bìnhPhòng Huyền Tảo nói đến đây, liền nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Mật, thấy Lý Mật nghe hết sức chăm chú, trong lòng y âm thầm đắc ý, chính mình đã nắm đúng mạch đập của chúa công.- Vương Thế Sung cũng không phải thành tâm nương nhờ vào Dương Nguyên Khánh, y biết rõ Dương Nguyên Khánh chỉ là lợi dụng mình, sau khi lợi dụng xong, nhất định Dương Nguyên Khánh sẽ sai người giết y, cho nên y vẫn duy trì cảnh giác.

Chúa công quên việc Lô Sở rồi sao?Một câu nói nhắc nhở Lý Mật, trước đó vài ngày Lạc Dương có quan viên đến nương nhờ vào y mang đến một tin tức, Vương Thế Sung từng đáp ứng với Dương Nguyên Khánh, đem Lô Sở giao cho hắn, nhưng cuối cùng Lô Sở lại bị Vương Thế Sung tự tay giết chế, điều này đã nói rõ sự lưỡng lự trong lòng Vương Thế Sung.Lý Mật chắp tay sau lưng đi vài bước, quay đầu lại nói:- Nói như vậy, thì trước tiên Dương Nguyên Khánh có thể đánh Lạc Dương, mà không phải chúng ta.Phòng Huyền Tảo híp mắt nói:- Ty chức nghĩ thật ra là Dương Nguyên Khánh đang đợi.

Chờ Vương Thế Sung cướp ngôi vua, đuổi Hoàng Thái Đế xuống, trước đó, Dương Nguyên Khánh sẽ không đánh Lạc Dương.Bỉnh Nguyên Chân ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, ngắt lời nói:- Nếu tạm thời Dương Nguyên Khánh sẽ không đánh Lạc Dương, vậy mục tiêu của hắn là chúng ta, không phải sao?- Không!Phòng Huyền Tảo không chút do dự bác bỏ ý nghĩ của Bỉnh Nguyên Chân:- Ta cho rằng tạm thời Dương Nguyên Khánh sẽ không dụng binh.

Hà Bắc không phải là Hà Đông, trước mắt Hà Bắc tiêu điều, ngàn dặm đồng ruộng trống rỗng, Dương Nguyên Khánh cần dốc sức cứu tế, điều chỉnh vết thương chiến loạn để lại.

Về tài nguyên, hắn vốn có khuynh hướng dân sinh, nếu như liên tục tác chiến, tài nguyên của hắn bị hao tổn, sau này hắn sẽ bất lực tái chiến triều Đường.Phòng Huyền Tảo thấy Lý Mật đã tin mình, lại một lần nữa thúc giục nói:- Điện hạ, việc cấp bách của chúng ta hiện nay là nhanh chóng cùng Vương Thế Sung đình chiến, dùng một phần tài bảo chiếm được trong tay Vũ Văn Hóa Cập chuộc lại gia quyến tướng sĩ thành Lạc Khẩu, ta nghĩ Vương Thế Sung hẳn là giải quyết được.Cuối cùng Lý Mật cũng gật đầu:- Vậy mời tiên sinh làm đặc phái viên cho ta, đi Lạc Dương đàm phán cùng Vương Thế Sung.Sau khi bước vào mùa xuân, thành Lạc Dương tĩnh mịch cuối cùng cũng bắt đầu khôi phục sức sống.

Cùng với việc chiếm lĩnh thành Lạc Khẩu, nguy cơ quấy nhiễu lương thực Lạc Dương cuối cùng cũng có thể xao dịu.

Vương Thế Sung chiếm giữ được năm trăm nghìn thạch lương thực dự trữ ở Lạc Khẩu, ngoại trừ trả triều đình nhà Tùy một trăm nghìn thạch lương thực, bốn trăm nghìn thạch lương thực còn lại làm cho thực lực Vương Thế Sung rất lớn.Cho dù chiến sự Hổ Lao Quan rất thê thảm, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến sự khôi phục sức sống trong thành Lạc Dương, giá cả lương thực một đấu gạo mười nghìn tiền giảm xuống còn ba trăm tiền, đồng tiền vải, tiền nát từ trước, dần dần cũng không còn thấy hình bóng, điều này làm cho Vương Thế Sung đạt được rất nhiều danh tiếng.Đương nhiên, nạn đói kéo dài đến một năm làm cho Lạc Dương phải chịu khổ rồi chịu đả kịch cực kỳ trầm trọng, chỗ này đã từng có một triệu dân cư, đô thành Đại Tùy một thời cực thịnh, trước mắt cũng trở nên tiêu điều.

Tây Uyển mà ngày xưa Dương Quảng đã hao tổn rất nhiều của cải để tu sửa hai trăm dặm, từ lâu đã trở thành ruộng đất trồng rau của người Lạc Dương.

Kiến trúc tinh xảo đã bị cướp sạch không còn, hoặc bị thiêu hủy hoặc bị sụp xuống, những gì còn lại thì rách nát hoang vu, trở thành vườn của chim chóc và cáo sói hoang.Quan trọng hơn là, hơn triệu nhân khẩu ở Lạc Dương chỉ còn lại hơn mười nghìn, phần lớn đều trốn về Quan Trung hay Hà Đông, trên đường cái trở nên vắng ngắt, đô thị sung túc phồn vinh chỉ còn lại hai cửa hàng còn đang mở rộng doanh nghiệp.Buổi sáng hôm nay, một đội binh sĩ Vương Thế Sung đi bảo vệ xe ngựa Phòng Huyền Tảo đi vào thành Lạc Dương, thế tử của Vương Thế Sung là Vương Huyền Ứng đã chờ sẵn ở cửa thành.- Ta thay mặt phụ vương chào đón Phòng Thượng Thư đến Lạc Dương!Vương Huyền Ứng khoảng chừng ba mươi tuổi, trưởng thành nhưng vẫn tao nhã lịch sự, không có một chút dũng mãnh u ám như Vương Thế Sung, nụ cười của y chân thành, trên mặt mang theo sự vui sướng từ trong nội tâm.

Tuy rằng trong tay Vương Thế Sung cầm chức quyền to, nhưng trên thực tế, phần lớn việc chính trị đều do Vương Huyền Ưng giải quyết, chủ yếu Vương Thế Sung phụ trách quân vụ.Vương Huyền Ứng kiên quyết tán thành đình chiến cùng với quân Ngõa Cương, y biết rõ nhu cầu cần thiết của triều đình cùng dân chúng bây giờ là nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhờ Vương Huyền Ứng cố gắng thúc đẩy, cuối cùng Vương Thế Sung cũng đáp ứng đàm với cùng với Lý Mật.Phòng Huyền Tảo kéo màn xe đáp lễ cười nói:- Đa tạ thế tử đã đích thân tới đón, hy vọng lần đàm phán này của chúng ta, có thể lấy vui vẻ để bắt đầu, để có kết cục thỏa mãn.- Thành thật giống như lời sứ quân nói, ta cũng mong muốn như vậy!Vương Huyền Ứng và Phòng Huyền Tảo nhìn nhau, cùng nhau cười ha ha, tăng nhanh tốc độ xe ngựa, cùng nhau chạy vào thành.Tuy rằng Vương Huyền Ứng tích cực thúc đẩy đàm phán với Lý Mật, nhưng là cũng không phải tất cả mọi người bằng lòng hòa giải Trịnh Ngụy.

Trong nội bộ Vương Thế Sung cũng có phản đối kịch liệt, chủ yếu là Vương Nhân Tắc dẫn đầu quân đội phản đối, Vương Nhân Tắc suất quân tại Hổ Lao Quan tác chiến, tướng sĩ thương vong nghiêm trọng làm cho gã không còn cách nào đối mặt với sự thật này.Đang bàn chuyện chính trị bên trong phòng Vương Thế Sung, Vương Nhân Tắc vô cùng đau đớn, khuyên bảo Vương Thế Sung thay đổi việc rút lui:- Nhị thúc, hơn hai mươi nghìn huynh đệ vì bảo vệ Hổ Lao Quan mà chết trận, thi thể các tướng sĩ chưa lạnh, ngày hôm nay lại vui vẻ bắt tay cùng Lý Mật, điều này làm cho các huynh đệ làm sao có thể đồng ý?

Điều này sẽ đả kích tinh thần các tướng sĩ rất lớn, Nhị thúc, người cũng là mang binh người, người hẳn là hiểu rõ hơn đứa cháu này.Vương Thế Sung thở dài nói:- Ta biết quân đội khó có thể đồng ý, thế nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ vì đại cục, ngươi cho rằng Lý Mật vui lòng từ bỏ thành Lạc Khẩu sao?

Hắn ra quyết định này vẫn còn đau khổ hơn so với chúng ta, nhưng không còn cách nào.

Dương Nguyên Khánh đã bắt Hà Bắc, mục tiêu tiếp theo của hắn nhất định là Trung Nguyên, chúng ta lại cùng Lý Mật đánh tiếp, chỉ có thể cả hai bên đều thiệt, sau cùng Dương Nguyên Khánh chiếm tiện nghi, ngươi hiểu chưa?- Thế nhưng triều đình nhà Tùy cùng đồng minh với ta, chúng ta còn có thể cùng đối phó với triều Đường.

Nhị thúc, mối nguy chỉ là đối với Lý Mật, chúng ta có quan hệ gì đâu?Vương Nhân Tắc vẫn nói rõ không phục.- Ngươi đừng trẻ con nữa, Dương Nguyên Khánh là một đầu hổ, hắn ở bên canh giường, đợi khi người khác ngủ say, sớm muôn thì hắn cũng sẽ giết chúng ta, thậm chí còn có thể sớm hơn Lý Mật, hắn kết minh cùng chúng ta cũng chỉ là vì lợi dụng chúng ta, ngươi cho rằng hắn thật sự ngu như vậy sao, vì một cái gọi là mặt mũi mà bỏ qua chúng ta?Vương Thế Sung đứng dậy vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:- Cùng Lý Mật giải hòa đối với chúng ta chỉ là có lợi, ngươi không nên phản đối nữa, chuyện này ta đã quyết định.Vương Nhân Tắc một lát không biết làm thế nào nói:- Thế nhưng ta làm thế nào để ăn nói với bọn lính?Vương Thế Sung mỉm cười:- Để xem nói như nào, rồi ngươi nói cho các tướng sĩ, Lý Mật đã mệt mỏi không cùng chúng ta chiến tiếp, hướng chúng ta xin hòa rồi, ngươi nên đem chuyện này miêu tả thành là chúng ta thắng lợi, hiểu chưa?- Thế nhưng thắng lợi phải có khao thưởng.Vương Nhân Tắc đã biết không thể tránh được, chỉ có thể hết sức cò kè mặc cả, gắng sức thực hiện một điểm bản chất thực gì đó.- Sẽ có, ta sẽ phong thưởng tất cả tướng sĩ tham chiến, nhất là ngươi, ta sẽ phong ngươi làm quận vương, Lý Mật đưa tới tài vật, ta sẽ thưởng cho ngươi một nửa, mặt khác cho ngươi chọn năm mươi cung nữ trong hoàng cung, cho dù ngươi có chọn hoàng phi, cũng tùy ngươi!Vương Thế Sung híp mắt nở nụ cười, Vương Nhân Tắc chính là cháu trai y tín nhiệm nhất, tương lai sẽ thay y nắm quân quyền, y ban thưởng cho Vương Nhân Tắc chưa bao giờ keo kiệt.Trong lòng Vương Nhân Tắc cảm động, khom người nói:- Đa tạ Nhị thúc ban thưởng, cháu sẽ không làm cho Nhị thúc phải thất vọng.- Đi thôi!

Đi trấn an các huynh đệ, nói cho các huynh đệ, Vương Thế Sung ta sẽ không bạc đãi mọi người.Vương Nhân Tắc đi, không bao lâu, Vương Huyền Ứng vội vã đi vào chính vụ phòng, vẻ mặt hưng phấn nói:- Phụ thân, đặc sứ của Lý Mật đã tới rồi.- Vậy cũng không cần phải vui vẻ như thế!Vương Thế Sung cực kỳ bực mình trừng mắt liếc con mình một cái.Vương Huyền Ứng lại càng hoảng sợ, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, gã không biết vì sao mà phụ thân lại bực mình như vậy, đang nơm nớp lo sợ nói:- Đặc sứ Lý Mật đang chờ ngay ngoài cung, phụ thân muốn gặp hắn sao?Vương Thế Sung chắp tay sau lưng đứng nhìn bản đồ, dừng ở Hà Bắc cùng Hà Đông, một lát, y chậm rãi nói:- Lần này đàm phán tốt nhất ta nên lảng tránh, để tránh chọc giận Dương Nguyên Khánh, con thay mặt ta nói chuyện cùng đặc sứ Lý Mật đi!

Nói cho bọn họ nỗi khổ tâm trong lòng của ta, xin mời bọn họ giải thích.- Thế nhưng, nếu như vậy nói cho bọn họ, có thể bộc lộ ra ý của phụ thận muốn tìm cách thoát khỏi khống chế của triều Tùy hay không?

Con nghĩ phụ thân nên cáo ốm thì tốt hơn.

Chương 720 : Mong muốn của họ DươngVương Thế Sung nở nụ cười:- Đừng tưởng rằng bọn họ ngu, trong lòng bọn họ rõ ràng, giống như một cái gương, nhưng con cẩn thận không có sai, nói lại cho đặc sứ, thân thể ta không khỏe, không thể tiếp kiến hắn được.- Con hiểu rõ.Vương Huyền Ứng xoay người đi, Vương Thế Sung lại gọi gã lại:- Vẫn còn, ta có thể cho người nhà bọn họ rời khỏi thành Lạc Khẩu, nhưng bọn họ đưa tài vật tới, ta nghĩ vẫn còn chưa đủ thành ý, ta cần hai trăm nghìn thạch lương thực.Ngụy quận thành An Dương, đây đã từng là đô thành Bắc Ngụy, cũng là đại thành lớn nhất Hà Bắc.

Mặc dù Đậu Kiến Đức cướp đoạt U Châu lấy toàn cảnh Hà Bắc, nhưng chỉ riêng hai tòa thành An Dương và Lê Dương không có cướp, thành Lê Dương là căn cứ của Lý Mật ở Hà Bắc, Đậu Kiến Đức cũng không có công phạt.Mà thành An Dương là khối đất cuối cùng của Lạc Dương tại Hà Bắc thuộc triều Tùy, do Ngụy quận Thái Thú Dương Thiện Hội cùng Trưởng Sử Nghiêu Quân Tố thống lĩnh mười nghìn quân Tùy gác, đại quân Đậu Kiến Đức trải qua mấy chục lần công thành, thành trì đồ sộ vẫn không đổ, nhưng từ khi chiến dịch Hà Bắc kết thúc, sở hữu thành An Dương cũng trở thành vấn đề lớn.Buổi chiều hôm nay, hơn một trăm quân Tùy bảo vệ Thái Thú Hà Gian quận mới vừa nhậm chức, bị điều đến Hà Bắc là Dương Huyền Tưởng đến dưới thành An Dương.- Xin bẩm báo Dương Thái Thú, tộc đệ Huyền Tưởng tới chơi!Sau một lúc lâu, cửa thành mở ra, Thái Thú Dương Thiện Hội đi ra.

Dương Thiện Hội khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt lấp lánh có thần.Dương Thiện Hội cũng là người trong họ Hoằng Nông Dương thị, cùng tộc với Dương Tố nhưng mà khác chi, y cùng lứa với Dương Huyền Tưởng.

Y làm quan ở Hà Bắc, năm Đại Nghiệp thứ chín, người cùng tộc là Dương Huyền Cảm tạo phản, nhưng Dương Quảng cũng không bị liên lụy Hoằng Nông Dương thị.Trái lại Dương Thiện Hội lại được trọng dụng, tiếp nhận chức vụ của Phùng Hiếu Từ làm Thông Thủ quận Thanh Hà, giúp đỡ Dương Nghĩa Thần giết chết Cao Sĩ Đạt đứng đầu loạn phỉ Hà Bắc, được Dương Quảng ngợi khen.Sau khi Dương Nghĩa Thần bị gọi về triều đình, lần thứ hai Đậu Kiến Đức mang tất cả đến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ chiến đấu cùng Dương Thiện Hội, nhưng lại càng chiến càng bại, Dương Thiện Hội trở thành trụ cột vững vàng ở Hà Bắc chống lại Đậu Kiến Đức.Đầu năm ngoái, bởi vì lương thực không đủ, Dương Thiện Hội bị ép lui về Ngụy quận, được phong làm Thái Thú Ngụy quận.

Mấy tháng sau, Khuất Đột Thông đầu hàng Lý Uyên, phó tướng Nghiêu Quân Tố bại trận trốn về Ngụy quận, được Dương Đồng phong làm Trường Sử Ngụy quận, cùng với Dương Thiện Hội thủ vững Ngụy quận.Lúc này Đậu Kiến Đức bị thảm bại tại huyện Nhạc Thọ, tin tức toàn bộ ba trăm nghìn đại quân Đậu Kiến Đức bị diệt sạch cũng đã truyền tới thành An Dương, làm cho quân dân thành An Dương hoan hô nhảy múa.

Dương Thiện Hội cũng giống vậy vui mừng khôn xiết, nhưng cùng với niềm vui mừng cũng có một nỗi lo âu, thành An Dương đi con đường nào?Dương Thiện Hội cười ha ha đi ra ngoài thành, chắp tay vái chào Dương Huyền Tưởng nói:- Ta nghe nói ngươi ở quận Linh Võ, sao lại chạy đến Hà Bắc vậy?- Vừa tới Hà Bắc, được bổ nhiệm làm Thái Thú Hà Gian quận, cho nên mới đến xem huynh trưởng như thế nào.Đương nhiên Dương Thiện Hội biết dụng ý của Dương Huyền Tưởng đến thành An , y cũng không nói lộ ra, lập tức cười nói:- Chúng ta cũng gần năm năm rồi không gặp nhau!

Đến đúng lúc, theo ta vào thành rồi nói chuyện tiếp.Y dẫn theo Dương Huyền Tưởng vào thành An Dương.

Vốn kết cấu thành An Dương cùng với Trường An là giống nhau, cũng được phân ra thành các phố phường, ở giữa vốn là phố lớn Nghiệp Thành, vẫn đi tới phủ Thái Thú Ngụy quận, đi vào phủ Thái Thú, đi vào phòng quan ngồi xuống.Dương Thiện Hội mời hắn một chén trà nóng, lúc này mới thở dài nói:- Bị Đậu Kiến Đức vây công gần một năm, cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, trái lại trong lòng lại là một khoảng không vắng vẻ, không biết nên đi con đường nào?Dương Huyền Tưởng chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới không chút hoang mang nói:- Nhị ca, có một số việc huynh nên đối mặt với sự thực, hiện tại Đậu Kiến Đức đã xong, Hà Bắc đã bị triều đình chiếm lĩnh, huynh nhất định phải tìm được lựa chọn, huynh không thể hàm hồ một lần nữa.Dương Thiện Hội yên lặng gật đầu.

Đương nhiên y biết Bắc Tùy không thể nhường cho y chiếm lĩnh lại An Dương, trừ phi tự mình đầu hàng, thế nhưng triều Tùy này không phải triều Tùy kia.Y vẫn thở dài nói:- Ta có lựa chọn gì sao?- Có!

Huynh có hai sự lựa chọn, thứ nhất đầu hàng triều đình, nhờ danh dự cùng lý lịch của nhị ca, huynh sẽ được sắp xếp một chức quan tốt.

Nếu như huynh không chịu đầu hàng, vậy huynh lựa chọn cách thứ hai, quân đội để lại, nhị ca tự rời đi.Dương Thiện Hồi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hỏi:- Là Dương Nguyên Khánh bảo ngươi tới đây sao?Dương Huyền Tưởng nghe thấy y nói thẳng tên Dương Nguyên Khánh, lông mày đột nhiên nhíu lại:- Nhị ca rất ác cảm với Sở Vương sao?- Thật sự không có ác cảm, chỉ là cách làm của hắn khiến cho ta có chút bất mãn.Dương Thiện Hội cũng không giấu diếm, nói thẳng thắn:- Là ta nói việc hắn rời khỏi Dương gia, đương nhiên, trước tiên là Dương gia không đúng, nhưng sau đó Dương gia đã nhận sai, Huyền Cảm còn tự mình tiếp nhận hắn về gia tộc, hắn lại không chịu.

Aizz!

Vậy có phần quá bạc tình.Dương Huyền Tưởng lắc đầu, cười khổ nói:- Nhị ca, chuyện này không đơn giản như người ta tưởng, sở dĩ hắn chậm chạp không trở về gia tộc, là do Thánh Thượng làm khó dễ, hắn cũng không còn cách nào!- Thánh Thượng?Dương Thiện Hội có chút không hiểu.

Dù sao y không phải là cùng chi, chỉ là có nghe thấy một chút, chi tiết cụ thể y cũng không rõ ràng lắm, lập tức Dương Huyền Tưởng đem nguồn gốc mọi chuyện phát sinh năm đó nói cho y biết, cuối cùng thở dài nói:- Năm đó hắn chỉ có năm tuổi, ta cũng có cảm giác người này không giống như bình thường, tương lai nhất định sẽ thành đạt, nhưng ta nằm mơ cũng không ngờ được, hắn là rồng trên trời cao rơi xuống Dương gia chúng ta, hắn sẽ là Đế vương đầu tiên của Dương gia chúng ta!Dương Huyền Tưởng nghĩ đến sự long đong của Dương gia hơn mười năm trước, gã không khỏi nước mắt vui mừng, kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.- Nhị ca, Bùi thị có thể trở thành quyền quý trong triều, Thôi thị, Vương thị, Lô thị, bọn họ đều giữ địa vị cao trong triều đình, vì sao Dương gia lại không có cơ hội, Nguyên Khánh là người Dương thị, chỉ nhìn việc hắn hậu táng cha của mình, lập tức biết hắn cũng không có quên gốc rễ, chỉ là Dương gia không có người.

Ta nói thẳng thắn với nhị ca, ta chủ động yêu cầu đến thành An Dương, ta muốn khuyên bảo huynh chủ động quy hàng, ta muốn cho huynh thành thế lực đại diện ở triều đình cho Dương gia chúng ta.

Dương Thiện Hội suy nghĩ một lúc lâu, lập tức nhìn Dương Huyền Tưởng nói:- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một lúc, ta muốn bàn bạc một lúc với Nghiêu Trưởng Sử, hiền đệ đi xa đến đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!Dương Huyền Tưởng đi theo một tỳ nữ xuống phía dưới nghỉ ngơi.

Dương Thiện Hội chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trong lòng y cũng đã bị thuyết phục.

Y biết Dương Huyền Tưởng là chú ruột của Dương Nguyên Khánh, trái lại không được trọng dụng, rất khó tiến vào tầng lớp trung tâm, nếu như chính mình thì lại khác.Y biết rõ tình hình trong triều Thái Nguyên, hiện tại nhìn thấy Bùi Củ, Tô Uy đã già, năm tướng quốc lại muốn tăng lên bảy vị, trên thực tế là đã có tên bốn người, có thể Dương Nguyên Khánh lo lắng cho một người trong gia tộc của mình làm Tể tướng hay không?Tại Hoằng Nông Dương thị, hiện tại bàn về lý lịch công lao, chưa có người nào vượt được mình, có thể đúng như Dương Huyền Tưởng nói, chính mình sắp trở thành thế lực đại diện cho Hoằng Nông Dương thị trong triều đình, làm Dương Tố thứ hai.Dương Thiện Hội làm quan thanh liêm, được người dân Hà Bắc rất kỳ vọng, trong triều đình rất được Dương Quảng và Dương Đồng kỳ vọng.

Nếu như không phải bởi vì y nhiều lần đánh bại Đậu Kiến Đức, y cũng sẽ vào triều làm chức cao, cũng giống tất cả quan trong triều đình, y cũng muốn lo lắng cho tiền đồ của chính mình.Lúc này, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Trưởng Sử Nghiêu Quân Tố đã đứng ở trước cửa:- Dương sứ quân tìm ta sao?Nghiêu Quân Tố cũng là một người cực kỳ cương trực, trung thành và tận tâm đối với triều Tùy.

Trước khi Khuất Đột Thông đầu hàng triều Đường, còn chuyên môn tới khuyên gã, bị gã mắng cho một trận, nhưng gã không ở lại được quận Hà Đông nữa, lập tức trở về Ngụy quận quê hương của chính mình.

Dương Đồng cảm kích trung nghĩa của gã, liền bổ nhiệm gã làm Trưởng Sử Ngụy quận.Đúng là hai người Nghiêu Quân Tố cùng với Dương Thiện Hội phối hợp ăn ý, mới làm cho Đậu Kiến Đức đánh thành Dương mấy chục lần đều không được, nếu như Đậu Kiến Đức diệt vong, cũng đã tới thời điểm bọn họ chia tay rồi.Nghiêu Quân Tố ngồi xuống, không có nói lời nào.

Dương Thiện Hội cũng cho gã một chén trà nóng, liếc nhìn gã cười hỏi:- Ngươi biết chưa?Nghiêu Quân Tố gật đầu, gã đã biết được tin tức Dương Huyền Tưởng đến.- Vậy ngươi nói thử xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?- Nếu như không về hàng Bắc Tùy, chúng ta không còn cách nào ở lại tại Ngụy quận, đúng không?Nghiêu Quân Tố hỏi trước nói.Dương Thiện Hội thở dài:- Điều này là chắc chắn, nếu như chúng ta không đi, cũng không đầu hàng, quân đội sẽ đến, trừ phi chúng ta vẫn tiếp tục chống lại.

Chương 721 : Công mà không diệt- Không thể để cho các tướng sĩ lại hy sinh vô ích.Nghiêu Quân Tố phản đối tiếp tục chống lại:- Cho mọi người một con đường sống, chỉ là ta không muốn đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Theo ta, Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên chẳng có gì khác nhau, chỉ là ngụy trang tốt hơn một chút.Dương Thiện Hội ngạc nhiên:- Chẳng lẽ ngươi muốn quay về Lạc Dương?Tình hình bọn họ ở Lạc Dương đều rất rõ ràng, việc Vương Thế Sung soán vị lên ngôi cũng là sớm muộn, bọn họ sớm đã có cùng chung nhân thức, sẽ không cống hiến cho Vương Thế Sung, câu trả lời của Nghiêu Quân Tố thực sự làm cho Dương Thiện Hội rất khó hiểu.

Nghiêu Quân Tố cúi đầu thở dài một tiếng:- Ta dự định đi Giang Đô một chuyến, trước bái tế tiên đế, sau đó lập tức quay về quê nhà Thang Âm, quy ẩn không xuất hiện nữa.

Theo ta nhận xét, triều Tùy đã diệt vong, ta không thể chết theo nó, ít nhất ta nên vì nó giữ lễ nghĩa.Hai người im lặng suy nghĩ một lúc, Nghiêu Quân Tố mang ấn Trưởng Sử đến đặt lên bàn:- Sứ quân bảo trọng, ta đi.Hai người đứng lên, tha thiết ôm nhau một chỗ, nước mắt đều từ trong mắt của bọn họ dâng lên.

Nghiêu Quân Tố xoay người đi, đối với con đường làm quan gã không còn lưu luyến chút gì, mặc dù nhà gã chỉ có bốn bức tường, nhưng vì trong lòng có niềm tin và trung thành, gã có thể bỏ đi hết vinh hoa phú quý.Trên đầu thành, Dương Thiện Hội yên lặng nhìn Nghiêu Quân Tố cưỡi ngựa gày còm cùng bộ quần áo màu xanh mũ quả dưa đi xa, ngay lúc này, trong lòng y càng cảm thấy hổ thẹn.*****Dương Nguyên Khánh còn đang ở quận Hà Gian đợi tin tức của Dương Huyền Tưởng/ Đã kết thúc đại chiến được hơn mười ngày, hơn mười ngày nay, hắn đều tiếp kiến quan viên các quận huyện Hà Bắc, tiếp nhận sự thuần phục của bọn họ, nghe bọn họ nói ra khó khăn cùng với kỳ vọng.Hắn không có thời gian đi dò xét từng quận huyện, mà chỉ nghe lời nói của quan viên các quận huyện kể lại, làm cho hắn cảm thấy rõ ràng sự phá hỏng nghiêm trọng ở Hà Bắc do mấy năm chiến loạn: mười nhà thì chín nhà bỏ hoang, phần lớn ruộng đất hoang vu, nông thôn trống vắng không người ở.

Kho lúa mười mấy quận đều trống rỗng.Đậu Kiến Đức bị sụp đổ, không có ai lại cho hắn lương thực, cho nên nói những quan viên này là tới thuần phục, chẳng qua là nói bọn họ tới là muốn cần lương thực.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước đi thong thả trong phòng.

Mặc dù hắn biết tình hình Hà Bắc không tốt, nhưng thật sự không ngờ, tình hình lại trầm trọng đến mức quan phủ cũng tổ chức nha dịch đi ra ngoài nhặt rau dại.Nếu như quận Hà Đông không có gặp nạn trộm cướp quá lớn, có thể bảo vệ nhân khẩu cùng cày ruộng, trở thành tài nguyên để hắn mạnh mẽ tranh đoạt thiên hạ, như vậy Hà Bắc suy yếu chính là một tòa núi lớn được đặt ra trước mắt hắn, không nói có thể xuất binh ra trợ giúp quân đội, nhưng ít ra cũng còn có thể tự lập.Lương thực còn lại của triều đình cũng không nhiều, chỉ có sáu trăm nghìn thạch, để cứu tế Hà Bắc cũng phải hao đi hơn một nửa, càng không phải nói đến quân lương nữa.

Lúc này Dương Nguyên Khánh cũng đã cảm nhận được rất sâu xa, chiến tranh chính là đấu về sức lực của một nước, thuế ruộng cùng với nguồn mộ lính không có đầy đủ, hắn chỉ có thể đánh nhanh mà giành chiến thắng, khó có thể để kéo dài.Lúc này, có binh sĩ canh cửa thành bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, ngoài thành nam có tới hơn một nghìn người, đều là thợ thủ công tàu thuyền, người dẫn đầu tên là Trương Long, một người tên là Trương Hổ, nói là tổng quản giao nhiệm vụ gì cho bọn họ.Nhất thời Dương Nguyên Khánh nghĩ tới việc chế tạo tàu thuyền ở quận Bắc Bình, không khỏi vui mừng, lập tức xoay người đi đến phía ngoài phủ nha, hắn rất nhanh đi tới trên đầu thành.

Chỉ thấy ngoài thành một đám người quần áo rách rưới, nam có nữ có, dẫn theo cả trẻ con, chừng hơn hai nghìn người, người dẫn đầu chính là Trương Long cùng với Trương Hổ.Bọn họ cũng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, vui mừng hô lớn:- Sở Vương điện hạ, chúng ta mang đến tám trăm nhà thợ thủ công, đều là người chế tạo tàu thuyền rất tốt!Đám thợ thủ công đều vào thành, Dương Nguyên Khánh lệnh binh sĩ dẫn bọn họ tới quân doanh nghỉ tạm, vài tên binh dẫn huynh đệ họ Trương cùng hơn mười người trưởng nhóm thợ thủ công tới gặp Dương Nguyên Khánh.Mọi người quỳ xuống dập đầu:- Tham kiến Sở Vương điện hạ!- Các ngươi đứng dậy đi!Mọi người đứng dậy, đều nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, biểu tình vô cùng căng thẳng.

Phần lớn b cả đời gặp quan to nhất cũng chỉ là Huyện Lệnh, huynh đệ Trương gia nói với bọn họ: Vị tướng quân trước mặt bọn, không ngờ chính là hoàng đế triều Tùy.Dương Nguyên Khánh có thể cảm thụ được sắc mặt mọi người vô cùng căng thẳng, liền hướng về phía mọi người cười hỏi:- Tất cả mọi người đều đến từ quận Đông Lai sao?Một cụ lão lớn tuổi nhất cười nói:- Chúng ta có người quận Đông Lai, có người quận Cao Mật, còn có người quận Bắc Hải, bất quá đều sống gần biển làm nghề đóng thuyền.Dương Nguyên Khánh nghe thấy thanh âm già nua của cụ lão đầu hoa râm, liền hiếu kỳ hỏi:- Lão hán, người bao nhiêu tuổi rồi?- Vương tổ gia đã sáu mươi tuổi.Có người đứng bên cạnh thay hắn trả lời.Sắc mặt cụ lão có chút lo lắng, hắn sợ Dương Nguyên Khánh không để hắn làm việc, cuống quít nói:- Tuy rằng ta đã sáu mươi tuổi, nhưng đã đóng thuyền bốn mươi năm nay, đội thuyền tướng quân Lai Hộ Nhi đánh Triều Tiên chính là ta đóng, con thuyền làm có tốt hay không, ta liếc mắt đã biết.

Điện hạ, ta làm được chứ!Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:- Lão hán, người không cần lo lắng, ta rất cần người trải qua nhiều năm kinh nghiệm đóng thuyền như vậy.

Người gắng sức làm tốt, ta sẽ gửi người tiền công gấp đôi.- Đa tạ điện hạ!Cụ lão vui mừng khôn xiết.Dương Nguyên Khánh lại hỏi huynh đệ họ Trương:- Tổng cộng đã chiêu mộ được tám trăm hộ sao?- Hồi bẩm điện hạ, tổng cộng hơn một nghìn hai trăm hộ, khoảng hơn bốn trăm hộ đang tự mình điều khiển thuyền qua biển.

Các hộ còn lại chỉ có thể đi đường bộ tới sở tạo thuyền.

Chúng ta đi qua qua quận Tề thì bị binh sĩ của Đậu Kiến Đức làm khó dễ, thiếu chút nữa không qua được Hoàng Hà.Dương Nguyên Khánh nhất thời thích thú, tám trăm hộ đóng thuyền, hơn hai nghìn người, bọn họ làm sao có thể đi qua địa bàn Đậu Kiến Đức?

Tài nguyên thợ thủ công lớn như vậy, chẳng lẽ Đậu Kiến Đức trừng mắt nhìn bọn họ đến Hà Bắc sao?- Tình hình bên Thanh Châu thế nào?

Các ngươi nhiều người như vậy đồng loạt tiến về phương bắc, không ngờ không bị quân Đậu Kiến Đức giữ lại?Hai huynh đệ nhìn nhau, Trương Long giải thích nói:- Quận Tề, quận Đông Lai, quận Bắc Hải đều loạn, không ai hỏi đến chúng ta.

Bất quá, tại quận Tề gặp phải một đội quân, cho rằng chúng ta là dân chạy nạn, muốn cướp đoạt tiền tài, bắt nữ nhân, đúng lúc một nữ tướng lĩnh xuất hiện, nàng nghiêm nghị quát lớn, quân lính liền thả chúng ta đi.Dương Nguyên Khánh quay đầu thoáng liếc nhìn La Sĩ Tín.

Biểu tình La Sĩ Tín có chút mất tự nhiên, Dương Nguyên Khánh cười cười, lại hỏi Trương Long:- Là nữ tướng nào, biết tên nàng không?Trương Long thật không ngờ, đường đường là Sở Vương không ngờ lại cảm thấy hứng thú với nữ tướng quân địch, cứng họng không biết trả lời thế nào, Trương Hổ bên cạnh nói:- Chính là nữ tướng trẻ tuổi.

Cầm trường đao, da bánh mật, mắt sáng. . .

Nghe đại tướng khác gọi nàng nương gì đó.- Chính là Tuyến Nương sao?- Đúng vậy!

Chính là Tuyến Nương.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Các ngươi xuống phía dưới nghỉ ngơi!

Sang năm ta sẽ sắp xếp người giao các ngươi tới sở đóng thuyền, hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục đội thuyền này.Tất cả mọi người đi, Dương Nguyên Khánh đứng dậy, đùa La Sĩ Tín cười nói:- Có muốn tới quận Tề một chuyến không?La Sĩ Tín há miệng, một lúc lâu mới nói:- Ty chức không rõ tổng quản đang nói gì?- Ta nói gì, trong lòng ngươi rất rõ.Dương Nguyên Khánh cười tủm vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi.

La Sĩ Tín nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa, hắn cắn chặt môi, trong đầu lại hiện ra cặp mắt sáng kia.

Vì sao lại là cháu gái Đậu Kiến Đức?Trong lòng La Sĩ Tín đầy khát vọng, hết lần này tới lần khác ánh mắt kia làm hắn nhụt nhuệ khí, hắn nhịn không được cúi đầu thở dài một tiếng. . .

Dương Nguyên Khánh về tới phủ, vừa vặn gặp Dương Huyền Tưởng từ quận Ngụy trở về.

Dương Huyền Tưởng tuy là thúc phụ của Dương Nguyên Khánh, nhưng công việc trước mắt, hắn lại là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh.Dương Huyền Tưởng vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến về phía trước khom người thi lễ:- Ty chức tham kiến tổng quản!- Tam thúc trở về từ khi nào?- Vừa về, về chuyện quận Ngụy, ta muốn nói chuyện cùng tổng quản.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Vào nhà hãy nói!Sau khi hai người vào phòng khách của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh liền cởi áo ngoài đưa Bùi Thanh Tùng, dặn dò hắn nói:- Sai nha hoàn dùng lá trà của ta sắc ấm trà ngon mời Thái Thú.Bùi Thanh Tùng gật đầu đi ra, hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói:- Nói đi!

Tình hình quận Ngụy thế nào?- Chỉ có thể nói hoàn thành bảy phần, Dương Thiện Hội nguyện ý quy hàng, hơn bảy nghìn quân đều giao cho Tần tướng quân, theo sự phân phó của tổng quản, Dương Thiện Hội tạm thời nhậm chức Thái Thú quận Ngụy.- Vậy rất tốt!Dương Nguyên Khánh cười cười nói:- Vậy còn ba phần không tốt là gì?Dương Huyền Tưởng thở dài nói:- Chính là Nghiêu Quân Tố, hắn không chịu quy hàng, đã từ quan, nghe nói tới Giang Đô bái tế Dương Quảng, sau quy ẩn.

Không nhậm bất cứ chức quan nào của triều đình.

Chương 722 : Hai sự tình ở quận NamDáng cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh tiêu tan, yên lặng gật đầu, bất cứ triều đại nào đều có người có cốt khí như vậy.

Một lòng trung thành, sư phụ hắn Trương Tu Đà chính là người trung thành như vậy, thà chết tuyệt đối không phản bội.

Đối với lựa chọn của Nghiêu Quân Tố, hắn chỉ có thể cảm thấy kính nể.- Nguyên Khánh, còn một việc, ta muốn nói với cháu.- Chuyện gì?Dương Nguyên Khánh thấy tam thúc thay đổi cách xưng hô, từ thuộc hạ thoáng chốc trở thành người thân, hắn mơ hồ đoán được, tam thúc muốn nói với chính mình về chuyện gia đình.

Hắn gặp Dương Thiện Hội, tất nhiên đã có suy nghĩ gì đó.Dương Huyền Tương không biết nói thế nào, hắn trầm ngâm một chút nói:- Chính là Dương Thiện Hội, người này làm quan thanh niêm, tại Hà Bắc rất có danh tiếng.

Thực lực của hắn tại cácHà Bắc không hề thua kém thế gia danh tiếng.

Cháu cần phải cân nhắc một chút. . .Cân nhắc điều gì đó?Dương Nguyên Khánh mơ hồ đoán được ý tứ của tam thúc, nhưng hắn muốn Dương Huyền Tưởng nói thẳng.- Hẳn là cháu đã minh bạch ý tứ của ta.Dương Huyền Tưởng thở dài nói.- Ý của tam thúc chính là, mong cháu có thể cân nhắc thu nhận Dương Thiện Hội về phía chính mình, phải vậy không?Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn nói.Dương Huyền Tưởng yên lặng gật đầu, thừa nhận Dương Nguyên Khánh đoán được ý nghĩ của chính mình.- Hoằng Nông Dương thị dù sao cũng là thế gia nổi tiếng khắp thiên hạ, lại là người trong gia tộc, nhất định là thế lực tuyệt đối ủng hộ của cháu.

Cháu cần phải trọng dụng, bằng không người trong thiên hạ sẽ nói những điều bất lợi cho cháu.- Có người nói cháu quá lạnh bạc, phải vậy không?Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng loại khẩu khí tự giễu nói.Dương Huyền Tưởng không dám mở miệng, hắn thực sự nghe được ngoài trong gia tộc oán trách.

Tháng mười một năm trước, Hoằng Nông Dương thị phái người qua quận Linh Võ tìm hắn về chuyện khoa cử.

Hoàng Nông Dương thị phái ba đệ tử vào dự thi, kết quả thi rớt, khiến trong gia tộc vô cùng bất mãn.Dương Huyền Tưởng cũng biết, khoa cử cần công bằng, không thể dựa vào chuyện này trách Dương Nguyên Khánh bất công đối với người trong tộc.

Nhưng hắn cũng nhận thấy, Dương Nguyên Khánh hẳn là dưới tình huống nào đó quan tâm tới Dương gia, ví như đối với việc trọng dụng Dương Thiện Hội, không những xoa dịu bất mãn trong gia tộc, cũng có thể khiến người trong thiên hạ minh bạch, Dương Nguyên Khánh xuất thân từ dòng họ Hoằng Nông Dương thị.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.

Hắn dừng chân, hỏi Dương Huyền Tưởng:- Tại sao tam thúc không lo lắng về chính mình chứ?

Để tam thúc làm Tể tướng không phải rất tốt sao?Dương Huyền Tưởng lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu:- Ta không thích hợp, trong lòng ta hiểu rất rõ.

Trước kia tổ phụ cháu từng nói với ta, tài học tối ta chỉ có thể làm Thái Thú.

Cháu phong ta làm Tể Tướng, thứ nhất ta không thể đủ sức gánh vác.

Thứ hai làm hại nước.

Lần này điều nhiệm làm Thái Thú quận Hà Gian, ta đã chịu áp lực rất lớn.

Đây là quận lớn, lại là sào huyệt của Đậu Kiến Đức, có lẽ ta không thể ứng phó được?- Tam thúc quá khiêm nhường, tại quận Linh Võ, thúc làm rất tốt.

Thuộc hạ và dân chúng đều ca ngợi, gánh vác quận Hà Nội cũng dư sức.Dương Nguyên Khánh cũng minh bạch ý tứ của tam thúc, hắn không phải lo lắng lợi ích của chính mình, mà lo lắng lợi ích gia tộc.

Dương Thiện Hội là một chi tương đối quan trọng trong dòng họ Hoằng Nông Dương thị.

Để Dương Thiện Hội làm Tể tướng sẽ rất có lợi đối với Hoằng Nông Dương thị.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Chuyện này, để ta suy nghĩ thêm.

Còn bốn tháng nữa mới xác lập tân Tướng Quốc, bây giờ vẫn còn thời gian, bất quá ta nhờ tam thúc tới Lạc Dương, thay ta tế lăng mộ tổ phụ.- Tiết thanh minh, nhất định ta sẽ đi. . .Dương Huyền Tưởng đi, Dương Nguyên Khánh đứng trước cửa sổ trầm tư hồi lâu, điều hắn lo lắng chính là dòng họ Dương Hoằng Nông.

Mặc dù hắn một mực lảng tránh vấn đề này, nhưng sớm muộn hắn cũng phải đối mặt.Trên thực tế thân phận hắn nửa nọ nửa kia, hiện tại kế thừa di sản triều Tùy, cùng lúc tất cả mọi người biết hắn xuất thân dòng họ Dương Hoằng Nông, mà về phương diện khác, các thế gia vọng tộc nghĩ hắn chính là do tiên đế chỉ định, đối với việc hắn kế triều Tùy cũng không hề bàn cãi.Cái này giống như xuất thân của Dương Tùy cùng Lý Đường, tuy rằng Dương Kiên cùng Lý Uyên đều tự xưng là quan nội sĩ tộc, chính là dòng họ Dương Hoằng Nông cùng dòng họ Lý Lũng Tây.

Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người minh bạch, tổ tiên bọ họ vốn thuộc người Hồ đổi thành người Hán.Đây là loại ba phải thế nào cũng được.

Tất cả mọi người biết chân tướng, nhưng không dám làm rõ chân tướng, cũng như đối với Dương Nguyên Khánh.

Nếu như hắn thực sự chạy tới quận Hoằng Nông bái tế, có lẽ công khai thừa nhận hắn thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông, không hề có nửa điểm quan hệ với Dương Tùy.

Vậy sẽ làm rất nhiều người thất vọng, giảm bớt đi số lượng giúp đỡ hắn.Có một số việc nói rõ không phải tốt, giữ nguyên vẻ mịt mù mông lung, khiến các đại thế gia có điểm hi vọng.Giờ khắc này Dương Nguyên Khánh quyết định, hắn tuyệt đối không thể công khai thừa nhận chính mình thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông.

Chí ít hiện tại hắn không thừa nhận. . .

Lúc này, giọng nói La Sĩ Tin vang lên ngoài cửa:- Tổng quản, người tìm ta sao?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Vào đi!La Sĩ Tin đi vào, hắn không biết tổng quản tìm hắn có chuyện gì?

Hắn không hy vọng tổng quản nhắc lại chuyện Tuyến Nương, hắn đã quyết định, gạt bỏ nữ nhân này khỏi đáy lòng chính mình.Dương Nguyên Khánh đi tới trước vách tưởng, kéo tấm rèm trên tường, trên tường lộ ra một bức địa đồ các quận Hà Bắc, tất cả các quận huyện đều được biểu thị bằng cờ nhỏ màu hồng, chỉ có quận Liêu Đông bỏ trống.La Sĩ Tín bỗng nhiên hiểu được:- Tổng quản sai ta tới đánh Cao Khai Đạo?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ngươi rất thông minh, có điều, nhiệm vụ ta giao ngươi chính là công mà diệt.La Sĩ Tín do dự một chút:- Ty chức có điều không hiểu?Dương Nguyên Khánh nheo mắt cười nói:- Chính là ép Cao Khai Đạo vào chân tường, nhưng không diệt hắn, ngươi hiểu ý của ta chứ?La Sĩ Tín nhìn bản đồ Liêu Đông, hắn bỗng nhiên thốt lớn:- Ty chức đã hiểu. . .Chiến sự Hà Bắc dần dần kết thúc, chiến dịch phía nam cũng tới phần kết.

Hai cánh quân Đường dưới sự thống lĩnh của Tần vương Lý Thế Dân, tả hữu giáp công, một trận tại quận Nam đánh tan hai mươi vạn đại quân đích thân Tiêu Tiển thống lĩnh.

Tiêu Tiển hoảng sợ bỏ trốn về phía đông, được xưng là Tây Lương quốc với bốn mươi vạn quân chỉ một đêm tan rã.Quân Đường thế như chẻ tre, lên tục chiếm lĩnh Di Lăng, quận Nam, Hán Đông, An Lục, Cánh Lăng, Ba Lăng, Trường Sa cùng hơn mười quận Kinh Tương.

Tiêu Tiển lui về quận Dự Chương, lúc này trong tay hắn còn ba nghìn bại quân, nhưng thủy quân gồm ba trăm chiến thuyền do Lai Hộ Nhi thống lĩnh, gần năm vạn thủy quân không hề tán loạn, trở thành hi vọng cuối cùng của Tiêu Tiển.Tuy rằng hẳn là nên thêm tiếng trống giúp hăng hái tinh thần tiêu diệt Tiêu Tiển, nhưng lúc này Lý Thế Dan nhận được tin chiến sự Hà Bắc kết thúc, hắn quyết định hạ lệnh ngừng tiếng công phía đông, chỉ để lại Lý Hiếu Cung thống lĩnh ba vạn quân Ba Thục cùng tám vạn hàng binh tinh nhuệ trấn thủ Kinh Tương.

Còn lại hai mươi vạn đại quân tập kết tại Tương Dương, chuẩn bị trở về Quan Trung.Quận An Lục, đại quân mấy vạn người dọc theo đường chính xuất phát về hướng tây.

Trong hàng ngũ, Lý Hiếu Cung có chút lo lắng hỏi Lý Thế Dân:- Chúng ta không tiêu diệt Tiêu Tiển tận gốc, có phải có phần không khôn ngoan?Lý Thế Dân mỉm cười:- Nhị ca nghĩ nguyên nhân gì khiến Tiêu Tiển thảm bại?Lý Hiếu Cung suy nghĩ một chút:- Hai ngày trước ta cùng tổng quản Giang Châu Cái Ngạn Cử đến xin hàng đã nói qua về việc này.

Cái Ngạn Cử nói trong Tây Lương quốc chia làm hai phe.

Một phe chính là Nam Hoa Hội, một phe chính là quân tướng, hai phe công kích lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, tranh đấu kịch liệt.

Tiểu Tiển thiên hướng phe Nam Hoa Hội, không ngừng suy yếu binh quyền phe quân tướng, khiến các tướng lĩnh bất mãn.

Năm ngoái Đại Tư Mã Đổng Cảnh Trân tạo phản bị giết, bị tru di hơn trăm người, khiến quân tâm tán loạn.

Ta cho rằng đây mới là căn nguyên Tiểu Tiển thất bại.Lý Thế Dân cười cười, tán thành phán đoán của Lý Hiếu Cung:- Tiêu Tiển này trong nghiêm ngoài mềm, tâm tính nghi kỵ, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi, không thể dung nạp người.

Vương Mặc từng theo hắn sáng lập Nam Hoa Hội, sau cùng bị hắn bức tử.

Chỉ có thể đồng hoạn nạn, mà không thể đồng phú quý, có thể thành đại sự sao?

Cho nên ta không chú ý tới hắn, chỉ cần thi chút kế nhỏ đã có thể khiến nội bộ hắn phân tán, sớm muộn sẽ bị Lâm Sĩ Hoằng tiêu diệt.Nói đến đây, Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:- Nói đi phải nói lại, tuy Tiêu Tiển rất nghi kỵ, nhưng hắn cũng có điểm hơn người.

Bằng không trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể khôi phục Lương quốc đổ nát.

Theo ta nghĩ, nên tiêu diệt hắn tới cùng, trừ hậu họa sau này.

Nhưng chiến sự Hà Bắc kết thúc, tất nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ thống lĩnh quân đội quay về Hà Đông.

Binh lực Quan Trung thưa thớt, ta phải mau chóng dẫn quân trở về, việc Kinh Tương sẽ giao cả cho ngươi.Lý Hiếu Cung yên lặng gật đầu, việc cấp bách hiện tại không phải hắn kế thừa nhiệm vụ tiêu diệt Tiêu Tiển.

Quan trọng chính là cũng cố quân Đường đóng chiếm Kinh Tương.Lúc này, một tên binh sĩ chỉ về phía xa xa nói:- Điện hạ, tới huyện Kinh Sơn rồi!Lý Thế đứng cách huyện thành một khoảng không nhìn rõ, sai thân binh:- Dẫn Lý Kinh tới đây!Chỉ chốc lát, vài tên binh sỹ dẫn theo quan viên Tây Lương bị bắt tới, chính là cậu Dương Nguyên Khánh, Tây Lương triều Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Lý Kinh.

Sau khi quận Nam bị đánh tan, hắn chạy thành, chuẩn bị chạy tới quận Giang Hạ tìm con trai trưởng của chính mình, nhưng trên đường bị thám báo quân Đường bắt.Lý Thế Dân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Lý Kinh.

Đây không ngờ chính là cậu của Dương Nguyên Khánh, hắn muốn dẫn theo người này về Trường An.

Tuy rằng Lý Kinh bị bắt, nhưng chế độ đãi ngộ, y quan chỉnh tề, ăn uống đầy đủ, hắn tiến lên thi lễ:- Tham kiến Tần Vương điện hạ!Lý Thế Dân dùng roi ngựa chỉ về phía huyện Kinh Sơn khẽ cười nói:- Nơi này chính là quê Lý Thiếu khanh nhỉ!Lý Kinh cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, nếu như quay về Tương Dương, đi qua huyện Kinh Sơn nhất định rất xa.

Nhưng không ngờ Tần Vương cố tình đi qua nơi này, hiển nhiên có mục đích của hắn.

Lý Kinh mơ hồ đoán được mục đích của Tần Vương, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy bất an.Lý Thế Dân thấy Lý Kinh không chịu trả lời, cũng không ép buộc hắn, dặn thân binh nói:- Mau tìm huyện lệnh Kinh Sơn tới đây.Trong chốc lát, huyện lệnh Kinh Sơn dẫn vài quan huyện khác vội vàng chạy chạy, tới trước chiến mã của Lý Thế Dân khom người hành lễ:- Ty chức huyện lệnh huyện Kinh Sơn Phạm Chung Ly tham kiến Tần Vương điện hạ!- Phạm huyện lệnh miễn lễ!Lý Thế Dân ôn hòa hỏi:- Binh sĩ quân Đường có kẻ nào không tuân quân kỷ, xâm phạm dân chúng không?Quân Đường đóng tại huyện Kinh Sơn có một đội ba trăm binh sĩ, tuy rằng những binh sĩ này khá thô lỗ, rêu rao khắp nơi, khi thì hát hò uống rượu không trả tiền, nhưng không gây nên kiện án phạm pháp nghiêm trọng.

Trong lòng Phạm Chung Ly có chút lo lắng, trải qua thời gian dài, nhất định sẽ phát sinh kiện án.Hắn cung kính nói:- Tạm thời chưa phát sinh kiện án nghiêm trọng.Lý Thế Dân biến sắc, cầm roi ngựa chỉ về phía Đô Úy quận An Lục Diêu Thuận mắng chửi:- Ta giao phó ngươi thế nào, huyện Kinh Sơn không giống như huyện thông thường, quân kỷ phải nghiêm túc.

Giáo Úy quản quân không nghiêm, ta phạt trăm côn, lập tức đổi người cho ta.Đô Úy Diêu Thuận sợ tới mức vã mồ hôi, vội vã chạy tới điều binh thay người.

Trong lòng huyện lệnh Phạm Chung Ly vô cùng cảm kích, vội vàng nói:- Đa tạ điện hạ thương cảm huyện Kinh Sơn!Lý Thế Dân thản nhiên lại hỏi hắn:- Mẫu lăng Sở Vương ở nơi nào?

Ta muốn tới xem.Sắc mặt Lý Kinh đứng bên cạnh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tần Vương đi qua huyện Kinh Sơn quả nhiên là vì lăng mộ mẫu thân Dương Nguyên Khánh.

Huyện lệnh Phạm Chung Ly cũng có phần bất an, hắn sợ Tần Vương hủy lăng, sau này hắn không còn cách nào ăn nói với triều Tùy.Nhưng hắn không dám trái lệnh, đành phải dẫn đoàn người Lý Thế Dân tới lăng mẫu Sở Vương cách đó vài dặm.

Từ xa thấy tòa lăng mộ rộng lớn, chiếm khoảng trăm mẫu, tường cao bao bọc xung quanh.

Trong lăng rừng cây rậm rạp, hai bên đường lớn bạch ngọc có mười hai bức tượng văn võ, cùng với tượng đá chiến mã và lạc đà.

Chính phía trên là một tòa khung lăng bạch ngọc hình bán cầu.Toàn bộ lăng mộ đều theo đúng quy cách yêu cầu của hoàng thái hậu xây dựng nên, lúc này lăng mộ đã đóng.

Tiêu Tiên nguyên bản phái quân trấn thủ nơi này đã bỏ trốn, toàn bộ lăng mộ trở nên lạnh tanh, chỉ còn một cụ lão trông lăng.Lý Thế Dân ngưng mắt nhìn lăng mộ một lát, lúc này hạ lệnh nói:- Mở cửa chính!Lúc này, Lý Kinh không kiềm chế nổi, tiến lên phía trước khom người cầu khẩn:- Điện hạ, thần nghe nói người đức hạnh không quấy nhiễu tổ tiên người.

Tùy Đường tuy là địch quốc, nhưng không liên quan tới tổ tiên, xin điện hạ buông thả lăng tẩm!Lý Thế Dân kỳ quái nhìn hắn, lắc đầu nói:- Hóa ra Lý Thiếu khanh cho rằng ta tới hủy lăng phá mộ, ngươi nghĩ Lý Thế Dân ta là người thế nào?Hắn hừ lạnh, không để ý tới Lý Kinh, bước nhanh tiến vào tẩm lăng.

Lý Kinh thoáng ngẩn người, lẽ nào chính mình hiểu lầm sao?Lý Thế Dân bước lên đài lăng, tới khung mộ trước mặt, chính diện là khối bia mộ cao năm thước, trên viết mấy chữ lớn: Vong Mẫu Lý Thị Chi Mộ.Phía dưới có một nhóm chữ nhỏ: Nhi Dương Nguyên Khánh lập, năm Nhân Thọ thứ tư, tháng mười, ngày mùng chín.Lý Thế Dân nhìn chăm chú một hồi, quay đầu về phía thân binh mệnh lệnh:- Mang tế phẩm lên!Hơn mười thân binh mang tế phẩm chuẩn bị từ trước lên, Lý Thế Dân tiếp nhân ba nén hướng, cung kính khom người lạy ba lạy, Lý Hiếu Cung cũng lạy ba lạy.

Lúc này Lý Thế Dân mới nói với Lý Kinh:- Tuy rằng Dương Nguyên Khánh là địch nhân của ta, nhưng trước kia không phải, ta vì tình bạn cũ tới bái lạy vong mẫu của hắn.

Nhưng không nói rõ điều gì, ngày khác tại chiến trường vẫn một mất một còn.Lý Thế Dân lại dặn bảo Phạm huyện lênh:- Về sau hàng năm huyện Kinh Sơn phân nửa thuế phú, dùng bảo vệ giữ gìn lăng tẩm.

Huyện Kinh Sơn cần phải trom nom lăng tẩm thật tốt.- Ty chức xin ghi nhớ lời điện hạ!Lý Thế Dân lướt nhìn tùy tùng:- Diêu tướng quân tới đây?Đô Úy Diêu Thuận từ phía sau vội vàng chạy tới:- Có mạt tướng!Lý Thế Dân nói với hắn:- Phái binh sĩ trấn thủ lăng mộ, không được huyện lệnh cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến nhập.- Mạt tướng tuân lệnh!Lý Thế Dân sắp xếp từng việc, hắn nhìn sắc trời không còn sớm, liền cười cười nói với Lý Hiếu Cung:- Cứ như vậy đi!

Nhị ca lưu lại trấn thủ Kinh Tương, phòng thủ Tiêu Tiển cùng Lâm Sĩ Hoằng, ta trở về Trường An.Lý Hiếu Cung vỗ vỗ vai Lý Thế Dân:- Đi đường cẩn thận.Lý Thế Dân xoay người lên ngựa, thúc dục chiến mã, thống lĩnh mấy nghìn binh sĩ nhanh chóng chạy về phía tây bắc.Quận Dự Chương.

Ở đây nguyên bản chính là địa bàn của Lâm Sĩ Hoằng.

Hơn một tháng trước chiến đấu kịch liệt, quân Tiêu Tiển đại thắng, giết mấy vạn quân địch.

Lâm Sĩ Hoằng thống lĩnh tàn quân rút lui về quận Bà Dương.Nhưng sự vui mừng trong lòng Tiểu Tiển còn chưa tan thì hai mươi vạn quân Đường đã chia làm hai đường, nhanh như điện tập kích Kinh Tương, ngày đi trăm dặm, sau vài ngày liền vây quanh thành Giang Lăng.

Tiêu Tiển suất quân vội vàng ứng chiến, lại bị quân Đường dùng khỏe đánh mệt, tại thành Giang Lăng, đánh một trận đánh tan hai mươi vạn đại quân của hắn.Tiểu Tiển thống lĩnh ba nghìn tàn quân một mạch trốn về thành Dự Chương, lúc này mới hết kinh hồn.Thất bại tại Giang Lăng đã gần nửa tháng, Tiêu Tiển uể oải cực độ cũng dần dần khôi phục lại, hắn bắt đầu lo lắng tiền đồ của chính mình.Tuy rằng lúc này thảm bại giống như nhổ nền tảng của hắn, nhưng hắn còn một chút thực lực sót lại, Lai Hộ Nhi thống lĩnh năm vạn thủy quân không tham chiến, do đó may mắn sống sót.

Hơn nghìn chiến thuyền lớn vẫn đóng bên bờ Cán Giang, ngoài ra hắn còn thu nạp gần hai vạn binh sĩ Nam Hoa Hội, như vậy, hắn còn bảy vạn quân.

Vùng đất hai bờ sông Cán Giang cùng huyện Bà Dương màu mỡ đủ để nuôi sống đội quân này.Càng khiến Tiêu Tiển cảm thấy may mắn chính là, quân Đường không truy sát đến quận Dự Chương, giúp hắn có cơ hội nghỉ ngơi.- Bệ hạ, vi thần nghe nói vì chiến sự Hà Bắc kết thúc, quân Đường lo mất Quan Trung nên Lý Thế Dân mới rút quân.Người vừa nói chính là Trung Thư Thị Lang của Tiêu Tiển Sầm Văn.

Hắn năm nay mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nắm giữ chuyện cơ mật của triều Tây Lương, rất được Tiêu Tiển tín nhiệm.

Chính là hắn luôn động viên, Tiêu Tiển mới có thể từ từ thoát khỏi bóng ma thất bại.Năm nay Tiểu Tiển ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn kiên nghị thành thục, nhưng tóc đã hoa râm, pha một chút cảm giác già nhưng vẫn tráng kiện.

Tiêu Tiễn đứng trước của sổ, ngóng nhìn Cán Giang phía xa xa, cùng với cột buồm san sát trên Cán Giang, trong lòng ngàn vạn tâm tư.Hắn thở dài:- Ta vốn oán hận triều Tùy không thể giúp ta, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do quân Đường nắm được cơ hội quân Tùy tấn công Hà Bắc.

Trách thực lực ta quá yếu, không ngờ bị Lý Thế Dân đánh một trận tan tành.

Nếu như có thể trụ vững nửa tháng, có lẽ thời cuộc sẽ khác.- Bệ hạSầm Văn mở miệng, Tiêu Tiển liền xua tay ngắt lời hắn:- Bắt đầu từ bây giờ, ta đã quyết định thần phục triều Tùy, bỏ niên hiệu, lấy biệt hiệu là Lương quốc công, ngươi không nên xưng ta là bệ hạ.- Vâng!

Ý của ty chức chính là, chủ công có thể phát triển theo hướng đông, tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng, thu nạp quân đội hắn.

Lập kế hoạch tái khởi Đông Sơn, để đảm bảo cung ứng quân lương.

Cho nên trước tiên lấy quận Nghi Xuân và quận Lư Lăng.

Tiếp đến đại quân từ Cán Giang đi về phía nam, thế như chẻ tre.Tiêu Tiển chắp tay sau lưng đi vài bước, nói với Sầm Văn:- Hiện tại, việc cấp bách chính là nhận được sự giúp đỡ tài chính từ triều Tùy.

Thỉnh cầu tiên sinh tới Thái Nguyên, nói chuyện cùng Dương Nguyên Khánh một chuyến.Chiến sự ở Hà Bắc kết thúc, bên trong thành Thái Nguyên vui mừng phấn khởi, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa để chúc mừng thắng lợi.

Song song với việc chúc mừng thắng lợi, triều đình còn cử hành pháp hội để siêu độ vong hồn các tướng sĩ đã tử trận.Sáng sớm hôm nay, trước Sở Vương phủ có hơn mười xe ngựa, hàng trăm kỵ binh hộ vệ xung quanh.

Không bao lâu, Sở Vương phi Bùi Mẫn Thu cùng Trắc phi Trương Xuất Trần dẫn theo mấy đứa trẻ từ trong phủ đi ra.

Bọn họ lên một chiếc xe ngựa lớn mà đơn giản, các nha hoàn và vú nuôi cũng lên ngồi trên mấy chiếc xe ngựa khác.Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu Chương 723 : Đi chùa gặp nạnXe ngựa chậm rãi lăn bánh, đi về ngoài thành tây, bốn đứa trẻ là con của Dương Nguyên Khánh trưởng tử Dương Ninh, thứ tử Dương Tĩnh, cùng với trưởng nữ Dương Băng, thứ nữ Dương Tư Hoa.

Ngoài ra, Trắc phi Giang Bội Hoa vì mang thai nên không đi cùng.Bên trong xe ngựa bài trí cũng rất đơn giản, chỉ trải một tấm thảm ngoài ra không có thêm bất kỳ vật trang trí nào.

Bùi Mẫn Thu cùng Xuất Trần ngồi ở phía trước nói chuyện phiếm, còn mấy đứa trẻ thì ngồi ở đằng sau.

Hai bé gái thì ngồi ở cửa sổ bên trái, hai bé trai thì ngồi ở cửa sổ bên phải.Con trai thứ của Dương Nguyên Khánh là Dương Tĩnh mới có năm tuổi, đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy hiếu kỳ:- Huynh, tại sao phải đi bái phật, hôm nay là ngày lễ gì sao?Dương Tĩnh rất thích đọc sách, hơn nữa lại rất thông minh, tuy rằng chỉ có năm tuổi, những đã nhận biết được hàng ngàn chữ và có thể đọc thuộc không ít kinh thư, rất được sư phụ Lý Cương yêu thích, ở độ tuổi này, đúng là ưa thích học hỏi mọi thứ.Trưởng tử Dương Ninh ngồi đối diện cậu, mặc dù chỉ hơn cậu có hai tuổi lại có vẻ như ông cụ non, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình nhỏ bé ngồi ngay thẳng, dùng giọng điệu dạy bảo nói:- Ngày hôm nay không phải là ngày lễ gì cả, chúng ta phải đi làm lễ cầu siêu để siêu độ vong hồn.Dương Tĩnh nửa hiểu nửa không gật đầu, thế nhưng một lát sau, lại sợ sệt hỏi nhỏ:- Là bởi vì chúng ta giết người sao?Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần ngồi ở phía trước đều mỉm cười, bên cạnh Dương Băng tỷ cười nói:- Chúng ta không có giết người, là bởi vì chiến tranh kết thúc, trên chiến trường đã chết rất nhiều người, cha là chủ tướng, cho nên chúng ta phải thay cha siêu độ cho vong hồn của những người đã chết trận.

Nhị đệ, sư phụ chưa từng nói qua với đệ sao?Dương Tĩnh gãi đầu, nhỏ giọng nói:- Sư phụ hình như có nói qua, nhưng đệ quên mất.Dừng một chút, cậu lại hỏi:- Tỷ tỷ, vậy lúc nào thì cha trở về?- Tỷ không biết, đệ đi mà hỏi đại nương.Bùi Mẫn Thu quay đầu lại cười nói:- Tĩnh nhi, qua hai ngày nữa cha sẽ trở về, trong khi chờ bái Phật, con không được tự ý chạy lung tung, phải tuân theo phép tắc của nhà chùa, càng không thể tùy ý nói hai chữ “Giết người.”

- Tĩnh nhi sẽ không nghịch ngợm!Bùi Mẫn Thu cười đưa tay sờ sờ đầu cậu, đứa trẻ này điềm đạm nho nhã tựa như bé gái.

Hoàn toàn không giống với sự dũng mãnh của cha cậu.…………..Sau nửa canh giờ, đoàn xe dừng lại trước phía tây thành, ngôi chùa này cũng không phải là ngôi chùa lớn nhất Thái Nguyên, chỉ là một ngôi chùa thông thường, có hơn ba trăm tăng nhân.

Bởi lúc Bùi Mẫn Thu còn nhỏ đã cùng cha mẹ tới đây vài lần, nên đã để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng.Bây giờ, sau khi nàng trở thành Sở Vương phi, đã chọn An Tấn tự và Bạch Vân am làm nơi cúng bái của Sở Vương phủ.

Ngày lễ tết, bọn họ đều dẫn theo gia nhân đến hai ngôi chùa này thắp hương lễ phật.Từ hai ngày trước, nhà chùa đã nhận được tin tức Sở Vương phi hôm nay muốn tới chùa dâng hương.

Sáng sớm, nhà chùa đã đóng cửa quét dọn sạch sẽ, khước từ các khách hành hương khác vào chính điện, chỉ có thể từ cửa phụ vào các phòng bên thắp hương, đây cũng là yêu cầu của Bùi Mẫn Thu, không thể vì nàng đến mà đóng cửa chùa, làm như vậy là bất kính với Phật tổ.Mặc dù Bùi Mẫn Thu muốn mọi việc diễn ra âm thầm, nhưng có một số việc không thể thuận theo ý nàng.

Ngoài ba trăm thị vệ bảo vệ xung quanh, dọc theo phía tây thành Thái Nguyên còn có quân lính đứng hai bên đường để cảnh giới, phía tây thành Đô úy Tiết Quỹ tự mình suất lĩnh một nghìn binh sĩ đóng giữ An Tấn tự.

Để bảo vệ an toàn cho Vương phi và Thế tử, quân binh không dám có chút sơ suất.Trước An Tấn tự, chủ trì Trí Vân đại sư dẫn theo hơn mười lão tăng đứng chờ trước cửa chùa đã lâu, khi xe ngựa từ từ dừng lại, Trí Vân đại sư dẫn các tăng nhân cùng tiến lên phía trước hành lễ:- A Di Đà Phật, hoan nghênh Vương phi giá lâm tiểu tự!Bùi Mẫn Thu đáp lễ cười nói:- Hôm nay đã quấy rầy đại sư tu hành.- Đâu có.

Vương phi là vị khách quan trọng của bổn tự, Vương phi đến đây là vinh hạnh của chúng tôi, chỉ sợ chuẩn bị không được tốt, sợ sẽ làm chẠtrễ việc của Vương phi!Lúc này, Trí Vân pháp sư vừa nhìn thấy Thế tử Dương Ninh, lão hành lễ cười khen:- Mới mấy tháng không gặp, mà Thế tử ngày càng khôi ngô tuấn tú, tư thế oai hùng, không hổ là con trai của Sở Vương.Bùi Mẫn Thu khoát tay:- Đại sư đừng khen nó như vậy, nó sẽ ngạo mạn mất, bây giờ có thể tiến vào được chưa?- Ha ha!

Xin mời Vương phi, xin mời!Mọi người đi vào trong chùa, Xuất Trần cũng không thích lão hòa thượng này, quá nịnh hót, trong lòng thầm nghĩ lão chỉ nịnh bợ Vương phi và Thế tử, đối với mình và Tĩnh nhi thì làm như không nhìn thấy, nhưng nàng không nói gì thêm, kéo tay Tĩnh nhi đi vào trong chùa.Bên trong chùa được canh phòng nghiêm ngặt, thị vệ và quân tây thành ngăn dàn quân ngăn cách chính điện với các phòng bên, không ít khách hành hương xung quanh đều ló đầu nhìn về phía bên này, nghe nói có Sở Vương phi và Thế tử tới, khiến bọn họ vô cùng quan tâm.Bên trong chính điện đã tập hợp hơn hai trăm nhà sư, tiếng tụng kinh cùng với tiếng gõ mõ vang lên thành từng hồi.

Bùi mẫn Thu cùng gia nhân và mấy đứa trẻ quỳ lạy trước bàn thờ Phật, trong lòng thầm cầu nguyện cho chồng.Các buổi hành lễ thông thường cần làm ba ngày ba đêm, tất nhiên, đây là chuyện của nhà chùa.

Bùi Mẫn Thu chỉ cầu nguyện trước mặt Phật tổ và cúng tiền nhan đèn, mọi chuyện còn lại nàng không cần quan tâm đến.- Vương phi, có cần đến phòng khách nghỉ ngơi chốc lát không?Từ chính điện đi ra, chủ trì Trí Vân pháp sư ở bên cạnh cẩn thận hỏi.Bùi Mẫn Thu nhìn qua Xuất Trần, Xuất Trần cười nhạt:- Muội không sao, cứ làm theo ý tỷ!Bùi mẫn Thu chủ yếu lo lắng vừa tới chùa đã vội đi ngay dường như không được tốt lắm, hơn nữa, nàng cũng muốn cho các con cảm nhận một chút bầu không khí trong chùa, như vậy rất có lợi cho chúng.

Với lại, phòng khách được bài trí rất đẹp, lại còn có một dòng suối rất đặc biệt.Nàng gật đầu:- Vậy được rồi!

Nghỉ ngơi một lát.Bọn họ đi trên một hành lang dài, đi đến cuối hành lang là một khu rừng trúc, ở giữa có một gian phòng nhỏ đó là chỗ nghỉ ngơi của thượng khách.Mọi người theo Trí Vân đại sư chậm rãi đi trên hành lang, bọn trẻ thì hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, một nữ hộ vệ thân cận nắm tay Dương Băng và Dương Tư Hoa.Hành lang dài độ trăm bước, ở hai bên hành lang, mười mấy tên thị vệ nhìn xung quanh một cách thận trọng.

Đúng lúc này trên nóc hành lang từ từ xuất hiện mấy đôi mắt sắc bén, bọn chúng che mặt, toàn thân mặc y phục đen, tay cầm thanh đao bén ngót.Xuất Trần giữ Dương Tĩnh đi ở đằng sau, phía sau có vài tên thị vệ đi theo, nàng kỳ thực không muốn đến phòng khách nghỉ ngơi, không muốn nghe lão hòa thượng đáng ghét kia a dua nịnh hót.

Chỉ là nàng biết Bùi Mẫn Thu muốn uống một chén trà nấu bằng nước suối trong chùa, nên không muốn làm mất nhã hứng của nàng.Lúc này, bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh rất nhỏ, nàng từ nhỏ đã luyện võ nên thính lực cao hơn người thường một bậc, hơn nữa nàng từng làm nữ hiệp tại Giang Nam, rất có kinh nghiệm trong việc phục kích.

Mặc dù mấy năm nay không động vào gươm đao, nhưng nàng vẫn nghe ra được, âm thanh nhỏ trên đầu là do một loại kim khí di chuyển trên mái ngói gây nên tiếng động.Trong lòng nàng cả kinh, lập tức tập trung cảnh giác, nhìn qua bên cạnh chỉ thấy một giàn hoa, phía trên có một chậu hoa thược dược.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng “leng keng”, ngay sau đó một hắc y nhân lộn người từ trên xuống, một thanh trường kiếm sáng loáng hướng về phía Thế tử Dương Ninh đâm nhanh tới.Động tác mau lẹ chỉ trong tích tắc, Xuất Trần đẩy Dương Tĩnh ra, nắm chậu hoa thược dược ném mạnh tới “Choang!” một tiếng, chậu hoa bay trúng vào mũi kiếm, đẩy mũi kiếm đang đâm vào yết hầu của Dương Ninh trượt sang một bên.

Bùi Mẫn Thu và hai con gái lúc này mới phát hiện, đồng thời la hoảng lên.Nữ hộ vệ hô khẽ một tiếng, rút kiếm xông lên, đẩy nhát kiếm thứ hai đang đâm về phía Dương Ninh ra, rồi dùng thân chắn trước người Dương Ninh.Lúc này, gần như cùng lúc lại có một gã hắc y nhân nhảy xuống, đâm một kiếm vào giữa lưng Bùi Mẫn Thu.

Xuất Trần và bốn tên thị vệ cùng lúc nhìn thấy, bọn thị vệ đứng ở xa hơn một chút, chạy tới đã quá muộn.Xuất Trần cách Bùi Mẫn Thu chỉ có hai bước.

Dưới tình thế cấp bách, nàng nhảy lên, cả người tông mạnh vào người Bùi Mẫn Thu, đẩy nàng ra xa ba bước, thanh kiếm đâm qua bên tai Xuất Trần, kiếm khí xuyên qua làm tai nàng đau nhói.Tất cả đều diễn ra chỉ trong nháy mắt, nếu như Xuất Trần trước đó không có cảnh giác, nàng cũng không cứu trợ kịp, càng không cần phải nói đến bốn tên thị vệ.- Có thích khách!Trong nháy mắt mấy tên thị vệ từ phía sau đã xông lên, bọn họ võ nghệ cao cường, phối hợp ăn ý, hai người bảo vệ bốn đứa trẻ, còn hai người khác xông vào, chặn đứng tên thích khách thứ hai.Bọn thị vệ kêu la từ bốn phương tám hướng đổ xô đến.

Lúc này, Xuất Trần nhảy về phía trước một bước, dùng thân mình che chắn cho Bùi Mẫn Thu, thuận tay bắt lấy một giàn hoa khác, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm lên trên nóc hành lang, nàng có cảm giác vẫn còn thích khách.

Chương 724 : Ai là hung thủ .Gia quyến của Dương Nguyên Khánh được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, bọn thị vệ đều là người có võ nghệ cao cường, còn có một nữ hộ vệ thân cận, về cơ bản thì không có bất kỳ cơ hội nào để ám sát.

Mà lần ám sát này, thích khách trước đó đã biết Bùi mẫn Thu sẽ đến An Tấn tự bái tế vong hồn, cũng đoán được bọn họ sẽ đến phòng khách uống trà, bọn chúng liền nằm mai phục ở trên nóc hành lang trước, chờ đợi cơ hội.Như vậy coi như là bọn chúng cũng có một cơ hội để xuất thủ, chỉ có thể xuất thủ được một lần, mà không có cơ hội lần thứ hai, cũng là Bùi Mẫn Thu và Dương Ninh mạng lớn, đúng lúc Xuất Trần ở bên cạnh bọn họ, kinh nghiệm và sự nhạy bén của nàng đã cứu mẹ con họ một mạng.Hơn trăm tên thị vệ từ bốn phương tám hướng bao vây hành lang, hai gã thích khách một người bị nữ hộ vệ thân cận giết chết, tên còn lại sau khi bị thương đã tự sát.Lúc này toàn bộ ngôi chùa đều bị kinh động, hơn ba trăm thị vệ và một nghìn binh sĩ đã xông vào chùa, điên cuồng lục soát xung quanh.

Nữ hộ vệ thân cận thấy còn có tên hắc y thích khách thứ ba bỏ chạy vào trong chùa.Mọi người đều hoảng hốt một chút.

Xuất Trần đỡ Bùi Mẫn Thu đang ngồi dưới chân nàng lên:- Đại tỷ, tỷ không sao chứ!Nhưng Bùi mẫn Thu lại kinh ngạc nhìn vào vũng máu trên mặt đất, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm, ai đã bị đâm?Lúc này, Dương Băng bỗng nhiên chỉ vào mặt mẫu thân, che miệng kêu lên sợ hãi:- Mẫu thân, tóc của người!Một lọn tóc buông xuống trên mặt Xuất Trần, chỉ thấy máu tươi theo tóc chảy xuống, nhỏ thành từng giọt trên mặt đất.

Xuất Trần đưa tay sờ lên mặt mình, trên mặt nàng toàn là máu, lúc này từ lỗ tai nàng truyền đến một cảm giác nhức nhối đau buốt, nàng bỗng nhận ra rằng tai của nàng đã bị kiếm khí làm cho bị thương.- Xuất Trần, muội sao rồi, để tỷ nhìn xem nào?Bùi Mẫn Thu bước nhanh tới kiểm tra vết thương của nàng.- Không có gì, chỉ là lỗ tai đã bị cắt.Bùi Mẫn Thu thấy trên mặt Xuất Trần đầy máu, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, quay đầu lại nhìn vị chủ trì đang vô cùng hoảng sợ quát to:- Còn đứng đó làm gì?

Nhanh đi lấy thuốc trị thương tới!Mặc dù Bùi Mẫn Thu không hi vọng việc bị ám sát sẽ truyền ra ngoài, nhưng giấy không thể gói được lửa, tin Sở Vương phi và Thế tử bị ám sát tại An Tấn tự cứ như một một cơn gió, trong buổi sáng đã truyền khắp thành Thái Nguyên.Tin tức này không chỉ gây hoang mang toàn thành, còn khiến triều đình trên dưới vô cùng khẩn trương.

Sở Vương chinh chiến tại Hà Bắc, nhưng Sở Vương phi ở Thái Nguyên lại bị ám sát, Vương phi và Thế tử thiếu chút nữa là mất mạng, điều này làm cho năm vị Tướng quốc đều cảm thấy không có cách nào ăn nói với Sở Vương.Bọn họ lập tức hạ lệnh, đóng cổng thành Thái Nguyên, bên trong thành các quán trọ, thanh lâu, chùa chiền và các nơi công cộng vân vân, tất cả những người từ bên ngoài đến đều phải xác minh thân phận.Quân đội càng thêm phẫn nộ, bọn họ phớt lờ mệnh lệnh từ Tử Vi Các, thủ thành Thái Nguyên Tạ Ánh Đăng cùng với phó tướng Mã Thiệu đã ra lệnh lục soát toàn thành.

Một đội binh sĩ bắt đầu tiến hành lục soát từng nhà, bọn lính mang trong lòng sự căm phẫn, toàn thành Thái Nguyên trở nên huyên náo, những người phản kháng và người có hành vi khả nghi, toàn bộ đều bị bắt về quân doanh tra hỏi, một buổi chiều, đã có gần ba nghìn người bị bắt về quân doanh.Việc này có phần hơi quá, Hoàng Môn Thị lang Ngụy Trưng phụng mệnh Tử Vi Các, đến thương lượng cùng quân đội, để bọn họ chấm dứt việc lục soát, đem thả những người đã bị bắt ra, không ngờ tính cách của Mã Thiệu lại cố chấp chẳng những cự tuyệt, còn sai người đuổi Ngụy Trưng ra khỏi quân doanh.Bất đắc dĩ, năm vị tướng quốc sau khi thương lượng, đành phải phái người đi cầu viện Sở Vương phi.Vào lúc hoàng hôn, hàng trăm thị vệ hộ tống xe ngựa chở Sở Vương phi dừng lại trước cổng quân doanh ở phía bắc thành, quân doanh nằm ở phía bắc của thành Thái Nguyên, giáp với cổng thành bắc, chiếm hai trăm mẫu, có mười ngàn quân đồn trú.Một gã thị vệ chạy lên cao giọng nói với lính gác cổng:- Sở Vương phi giá lâm, phiền ngươi mời tướng quân lập tức ra nghênh đón!Binh lính không dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong quân doanh bẩm báo.Bùi Mẫn Thu ngồi trong xe ngựa, từ buổi sáng bị ám sát đến bây giờ khiến nàng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Đây là thời gian nguy hiểm nhất trong cuộc đời nàng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị ám sát, nàng luôn làm việc tốt, luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng tử thần vẫn liên tục đến viếng thăm nàng.Bùi Mẫn Thu cũng biết, bọn chúng muốn giết không phải là Bùi Mẫn Thu, mà là Sở Vương phi, giết vợ và con của Dương Nguyên Khánh.

Nếu Dương Nguyên Khánh đã từng gây nên tội lỗi, hắn phải bị ông trời trừng phạt, nếu là như vậy nàng nguyện ý thay hắn chịu sự trừng phạt, nhưng điều đó không liên quan gì đến con trẻ.Khi nghĩ đến lưỡi kiếm của kẻ thích khách đầu tiên đâm vào con trai mình, một đứa trẻ bảy tuổi vô tội, nỗi căm phẫn trong lòng Bùi Mẫn Thu khó có thể đè nén được.Nàng muốn tìm ra hung thủ đứng sau việc này, muốn hỏi y, nếu như nàng cũng giết chết con trai y, y sẽ có cảm giác như thế nào?Bùi Mẫn Thu trong lòng tràn đầy sự cảm kích, nàng cảm kích đối với Xuất Trần, nếu không phải nàng ấy hai lần xuất thủ, thì tính mạng của hai mẹ con nàng đã phải ở lại An Tấn tự.

Biết được ranh giới giữa sự sống và cái chết, nàng bỗng nhiên hiểu được, tình thân thương yêu nhau còn quan trọng hơn cả quyền lực và lợi ích.Khi ở bên lề sự sống mới có thể cảm nhận được điều đó, lại khiến trong lòng nàng tràn đầy thiện ý.

Nếu như thích khách thật sự là vì báo thù cho người thân, nàng có thể thuyết phục chồng nàng tha chết cho y, nàng không muốn đem lại thù hận cho con trai nàng.Bùi Mẫn Thu mãi suy nghĩ, lúc này, cửa quân doanh mở ra, Tạ Ánh Đăng cùng Mã Thiệu từ đại doanh bước nhanh ra, tiến lên khom người thi lễ:- Ty chức Tạ Ánh Đăng, Mã Thiệu tham kiến Vương phi!Bùi Mẫn Thu ngồi trong xe nói:- Hai vị tướng quân xin miễn lễ.Tạ Ánh Đăng cùng Mã Thiệu lòng đầy hổ thẹn, là do bọn họ hộ vệ không chu đáo, mới để cho Vương phi và Thế tử bị ám sát.

Tạ Ánh Đăng xấu hổ nói:- Là ty chức thất trách, để Vương phi phải hoảng sợ ở An Tấn ự.

Ty chức sẽ tạ tội với Điện hạ.- Đa tạ tướng quân, sự việc xảy ra vào buối sáng không liên can đến các ngươi, bất luận là ai cũng không cần phải chịu trách nhiệm, các ngươi cũng không nên tự trách mình, ta cũng không có ý trách các ngươi, ta đến quân doanh, là vì chuyện khác.Ngừng một chút, Bùi Mẫn Thu nói thêm:- Ta chưa bao giờ can thiệp vào việc quân vụ, cũng sẽ không can thiệp vào việc chính vụ, nhưng vì chuyện lần này có liên quan tới ta, đa tạ tướng quân, ta hy vọng các ngươi có thể cho ngừng việc lục soát toàn thành, đem thả những người đã bị bắt ra, có được không?Lời nói của Bùi Mẫn Thu rất nhỏ nhẹ, mặc dù là nói với giọng điệu thương lượng, nhưng với thân phận Vương Phi của nàng nói ra, có một loại uy nghiêm khiến người khác không dám cự tuyệt, Tạ Ánh Đăng vội vàng nói:- Điều này dĩ nhiên không có vấn đề, chỉ là ty chức nghĩ, kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ ám sát rất có thể nằm trong những người này, thả bọn họ đi như vậy, không phải đã để cho kẻ chủ mưu đằng sau được lợi sao?Bùi Mẫn Thu thở dài:- Vậy ý của tướng quân là thà rằng giết ba nghìn người, chứ không thể buông tha một người sao?

Hiện tại trong thành Thái Nguyên không biết có bao nhiêu người đang nhằm vào ta mà mắng, còn có thanh danh của Vương gia, có phải tướng quân đã lo lắng quá hay không?

Ta tin rằng Vương gia cũng sẽ không tán thành việc tướng quân làm như vậy.Tạ Ánh Đăng trán đổ mồ hôi hột, y quả thực không nghĩ đến điểm này, y nhận ra y đã gây rắc rối, đã làm tổn hại đến danh tiếng của Vương phi, y cuống quýt nói:- Ty chức đã sai, sẽ lập tức thả người!Ngay tức khắc y quay đầu lại nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đem thả tất cả mọi người, lệnh cho các anh em toàn bộ quay về doanh trại, chấm dứt việc lục soát!Truyền xong mệnh lệnh, Tạ Ánh Đăng càng thêm sợ hãi nói:- Là do ty chức thiếu hiểu biết, khẩn cầu Vương phi thứ tội!Bùi Mẫn Thu mỉm cười:- Đa tạ tướng quân đã lo lắng cho ta, ta cảm kích còn không kịp, làm sao trách tội tướng quân được, ta không làm phiền hai vị tướng quân nữa, xin cáo từ trước.Tạ Ánh Đăng và Mã Thiệu cùng nhau hành lễ:- Cung tiễn Vương phi!Xe ngựa chuyển bánh, bọn thị vệ hộ tống xe ngựa dần dần đi xa, Tạ Ánh Đăng thở dài:- Vương phi khoan dung độ lượng, tấm lòng lương thiện, đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ!Mã Thiệu cũng thở dài nói:- Trong quân trên dưới đều vô cùng tôn kính Vương phi, cô ấy không chỉ khoan dung độ lượng, quan trọng hơn là, người nhà các anh em gặp phải chuyện không may, cô ấy sẽ tận lực cứu giúp, trong nhiều năm qua, đã chiếm được tình cảm của tất cả mọi người!Sáng sớm hôm sau, cổng thành Thái Nguyên được mở ra, và như thường lệ, tựa như không có chuyện gì xảy ra, mọi người lại bắt đầu một cuộc sống yên bình.Chỉ có điều các ý kiến thảo luận về chuyện Vương phi bị ám sát vẫn còn chưa lắng xuống.

Lúc này tất cả mọi người đã không còn nói về vụ ám sát, mà là nói về hung thủ đằng sau màn là ai?Có thể là do cuộc sống quá yên bình, trong trường hợp này, liên quan đến “vương phi, Thế tử, vụ ám sát” đủ loại yếu tố hấp dẫn, do đó, mức độ thu hút của nó thậm chí còn vượt qua cả sự kiện trước đây “Tô Uy nạp thiếp”, dẫn đến toàn thành cùng nhiệt tình thảo luận, rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu ở phía sau, liên tiếp xuất hiện đủ loại ý kiến.Gần cổng thành phía tây thành Thái Nguyên có một quán rượu nổi tiếng, gọi là “Tam Tấn tửu quán”, có ít nhất hai trăm năm lịch sử, nhiều lần bị ngọn lửa chiến tranh thiêu hủy, lại xây dựng lại hết lần này đến lần khác.

Thực khách đến thưởng thức rất là đông khiến danh tiếng ở thành Thái Nguyên ngày càng cao, hầu như ngày nào cũng có khách ra vào cửa.Trưa hôm nay, trong Tam Tấn tửu quán thực khách cũng ra vào cửa liên tục như từ trước tới nay, trên ba tầng lầu đã ngồi đầy thực khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng cười nói liên tục không ngừng.

Trên lầu hai tại một chỗ ngồi ở sát cửa sổ, có hai lão già đang ngồi, đều vào khoảng sáu mươi tuổi, một người béo tròn, mặt mũi xấu xí nhìn kỹ có chút không giống người, tên còn lại thì gầy đét nhưng trông khỏe mạnh, trong hai con mắt lấp lánh tinh quang.Cả hai đều là khách uống rượu bình thường, bọn họ không có điểm gì đặc biệt, bọn họ đàm luận về chuyện nóng hổi nhất trong thành Thái Nguyên, vụ án Vương phi bị ám sát.Chuyện này từ công khanh đại thần cho đến người bán hàng rong đều đang nói tới, mức độ khác nhau, cách nhìn nhận cũng khác nhau, có thể do tuổi tác của hai người này lớn hơn, nên cách nhìn nhận của họ cũng sâu sắc hơn người khác một chút.- Tiếu huynh, vụ ám sát này, ngược lại ta cảm thấy có chút kỳ lạ, huynh không phát hiện điều gì sao?

Lão già mặt mũi xấu xí cầm vò rượu uống một hơi, nheo mắt đầy ẩn ý cười nói.Lão già họ Tiếu, đã từng làm Thái Thú cho Bắc Tề, rất giàu có, mặc dù đã là thường dân, nhưng lời nói, cử chỉ cùng thần thái vẫn như thời còn ở chốn quan trường.- Liễu lão đệ, chuyện gì đến miệng đệ đều trở nên kỳ lạ, đệ nên nhìn khác đi một chút, vụ ám sát này có chỗ nào kì lạ đâu?Lão già họ Tiếu khẽ vuốt chòm râu chậm rãi hỏi.Lão già xấu xí nhìn sang hai bên, hạ giọng nói:- Huynh thử nghĩ mà xem, nếu như Vương phi cùng Thế tử bị giết chết, ai là người được lợi nhiều nhất?Lão Tiếu khẽ cau mày:- Đệ muốn nói đến Trắc phi?Ngay lập tức lão lắc đầu:- Không phải, chính Trắc phi đã cứu Vương phi và Thế tử, hơn nữa, Trắc phi xuất thân từ Thẩm gia, Thẩm gia ở Thái Nguyên cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, ở đây không phải là địa bàn của bọn họ.- Mọi việc không có gì là không thể, đệ cho rằng chỉ cần có liên quan đến lợi ích, thì đều có khả năng, chỉ có điều vụ án sát này có lẽ không phải do Trắc phi gây nên thật, đệ cho là do kẻ khác làm.Lão Tiếu uống một chén rượu, nở nụ cười:- Đệ ấy à!

Tưởng tượng nhiều quá rồi đấy, Sở Vương tung hoành ngang dọc trên chiến trường và quan trường đã hai mươi năm, số người chết trên tay Sở vương nhiều vô số kể, Tây Đột Quyết Khả Hãn, Hạ Nhược Bật, quý tộc Quan Lũng, triều Đường, Đậu Kiến Đức vân vân, ngay cả Lý Mật và Vương Thế Sung bọn họ đều có thể ra tay, nhưng đệ lại chỉ nghĩ đến người trong phủ, đúng là suy nghĩ của đệ còn quá nông cạn.- Mặc dù là nói như vậy, nhưng huynh có từng nghĩ qua, thích khách đối với thói quen của Vương phi rõ như lòng bàn tay, biết Vương phi muốn đi An Tấn tự, dĩ nhiên trước đó đã mai phục sẵn, hơn nữa lại không bắt được tên thích khách thứ ba, huynh không cảm thấy việc này chỉ có thể là do người trong phủ gây ra sao?Lão Tiếu nhắm mắt suy nghĩ một lúc, nhìn chăm chú vào đồi phương nói:- Ta thấy đệ hẳn là đã biết được tin tức gì rồi, có phải đệ đã nhận được tin tức gì từ triều đình rồi đúng không?Lão già xấu xí cười lớn:- Huynh đúng là con cáo già, đệ quả thật không thể giấu được huynh, được rồi!

Đệ nói thực cho huynh biết, đệ quả thực có nhận được vài tin tức từ triều đình, chuyện này có khả năng có liên quan đến Tử Vi Các.Lão Tiếu tinh thần phấn chấn hẳn lên, đây mới là tin tức lão muốn nghe đến:- Đệ nói mau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?Lão già xấu xí không dám nói lớn tiếng, lão nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói nhỏ:- Trong triều đình có rất nhiều quan đại thần suy đoán, chuyện này khả năng có liên quan đến cuộc chiến giữa hai nhà Bùi và Vương.Lão Tiếu giật mình cả kinh, hít vào một hơi:- Ngươi muốn nói, chuyện này là do Vương gia gây nên?Lão già xấu xí gật đầu, lại nhỏ giọng nói:- Huynh cũng đừng truyền ra ngoài, trong lòng mình biết là được, chuyện này là do Tô Tướng quốc tiết lộ, tối hôm qua trong lúc uống rượu ông ta đã lỡ miệng nói ra.Lão Tiếu chậm rãi gật đầu, nếu qủa thật là như vậy, chuyện này sẽ rất phức tạp.Trong đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Vương phủ, một vị quan viên khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong xe ngựa đi ra, người này mặt trắng râu dài, hào hoa phong nhã, tên là Liễu Huyền Mậu, là con trai của Tướng quốc Liễu Thuật đời Tùy Văn Đế, xuất thân từ danh môn quận Hà Đông, mẫu thân y là Công chúa Lan Lăng em gái của Dương Quảng.Liễu Huyền Mậu lúc còn thiếu niên đi học ở học gia Vương thị, sau lại theo học nhà nho Vương Thông, tài năng xuất chúng, từng nhậm chức Trưởng Sử quận Hà Đông, sau ẩn cư ở nhà do loạn lạc vào cuối đời Tùy, được Vương Tự ra sức tiến cử, nên mới ra làm quan, đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh.Vẻ mặt Liễu Huyền Mậu nghiêm trọng, hôm nay y nghe được một tin cực kỳ bất lợi cho Vương gia, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vã bước lên bậc thềm.

Quan hệ giữa Liễu Huyền Mậu và Vương Tự vô cùng tốt, thường đến Vương phủ, người trong phủ hầu như đều biết y, cũng không cần bẩm báo, người gác cổng lập tức mở cửa, mời y vào trong phủ.Vương Tự hai ngày nay tâm tình cũng không được tốt lắm, tâm trạng lão không tốt và chuyện Sở Vương phi bị ám sát không có liên quan với nhau, mà là từ con trai trưởng Vương Lăng của lão.

Con trai trưởng hiện hầu hạ trong Đông Cung học quán, chuyện này chỉ có một vài người trong tộc biết, phía triều đình cũng bị giấu kín.Lúc trước khi Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, đã được Vương gia dốc sức giúp đỡ.

Lý Uyên đã từng hứa với lão, triều Đường mà thắng, Vương thị tất nhiên sẽ làm khanh tướng.

Nếu Dương Nguyên Khánh không đánh chiếm Thái Nguyên, như vậy lúc này Vương Tự liền trở thành trọng thần triều Đường.Nhưng tân Tùy thành lập đã thay đổi vận mệnh của Vương gia, sau cùng các huynh đệ Vương thị bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định đầu nhập vào Tân Tùy.

Một mặt bọn họ lo lắng tại triều Đường khó có thể cạnh tranh cùng quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng, triều Đường mất đi Hà Đông, Vương gia bọn họ tại triều Đường đã không còn chỗ đứng.Mặt khác, là một trong hai đại sĩ tộc của Hà Đông, Tân Tùy lấy Hà Đông làm cơ sở không thể nào không coi trọng bọn họ.

Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ hoàn toàn đúng đắn.

Vương Tự vào làm tước quốc, toàn bộ Vương thị đều được hưởng vinh quang, còn một nguyên nhân sâu xa khác, Vương Tự là cậu của Sở Vương phi, Sở Vương phi trong tương lai sẽ là Hoàng hậu, đối với Vương gia rất có lợi.Nhưng chỉ là một danh môn sĩ tộc, Vương thị không thể đem vận mệnh cả gia tộc đặt vào triều Tùy.

Con trưởng của Vương Tự là Vương Lăng đi học ở Trường An, được Vương Tự bố trí, Vương Lăng vào Đông Cung, trở thành người hầu hạ trong Đông Cung học quán.Vương Tự tất nhiên hiểu rõ, hầu hạ trong học quán chỉ có sĩ tử và nhà nho nổi danh khắp thiên hạ mới có tư cách gia nhập, hiện nay cũng không có quá mười người.

Con trai lão chẳng qua chỉ là học sinh thái học viện, có thể bưng trà rót nước trong học quán cũng không có tư cách.

Trở thành người phụng dưỡng, đơn giản là triều Đường đang lôi kéo Vương gia.Phiền não cũng bởi vậy mà đến, hôm trước lão nhận được một phong thư của con trai, trong thư nói cho lão biết, Thái tử rất quan tâm đến các vấn đề nội bộ của triều Tùy.

Vương Tự hiểu được hàm ý của phong thư này, chính là muốn lão cung cấp một số chuyện cơ mật của triều Tùy, mặc dù trong thư không có nói rõ, nhưng trong lòng Vương Tự nhìn thấu được.Điều này khiến lão phiền não, là Tướng quốc trong Tử Vi Các, lão đương nhiên nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật.

Nếu lựa chọn một chút nói cho triều Đường, cũng sẽ không bị phát hiện, chỉ có điều lão lo lắng đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau cùng lão bị triều Đường khống chế, trở thành kẻ nội gián lớn nhất ở triều Tùy.

Hiện tại vì con trai của lão đang hầu hạ ở Đông Cung, lão cũng đã có chút cảm giác bị khống chế.Vương Tự chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, lão đang suy nghĩ nên làm như thế nào bây giờ?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của người con trai thứ ba Vương Kỳ:- Phụ thân.

Liễu bá phụ đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp phụ thân.Vương Tự lập tức gạt bỏ suy nghĩ, gật đầu:- Mời ông ấy vào!Ngay sau đó, Liễu Huyền Mậu đi nhanh vào thư phòng, mặc dù y bái Vương Thông làm thầy, nhưng theo vai vế mà nói, y lại là huynh đệ cùng thế hệ trong Vương thị, cho nên Vương Tự cũng chưa bao giờ đối đãi với y như với hàng hậu bối.

Vừa vào phòng, Liễu Huyền Mậu liền lạnh lùng nói:- Xem huynh đã làm được việc tốt gì kìa!Vương Tự sửng sốt:- Hiền đệ, do đâu mà nói như vậy?

Chương 725 : Thế nước sâu dần (thượng)- Hừ!

Huynh còn giả bộ hồ đồ, huynh cho là tất cả mọi người đều là kẻ ngốc hay sao?Liễu Huyền Mậu biết rõ con trưởng của Vương Tự là Vương Lăng làm ở Đông Cung học quán, y cho rằng vụ án ám sát Sở Vương phi là do triều Đường gây nên, mà Vương Gia là người cung cấp phương tiện, thích khách có thể ung dung bố trí, còn có một người có thể trốn thoát, nếu nói không có nội ứng, rất khó làm cho người ta tin, mà Vương Túc thân là Kinh Triệu, hiềm nghi cũng lớn hơn.Vương Tự lại càng không hiểu ra làm sao, có chút không vui hỏi:- Rốt cuộc đệ đang nói về chuyện gì?- Vụ ám sát Sở Vương phi, huynh dám nói bản thân mình vô tội?Liễu Huyền Mậu luôn miệng cười khẩy.Vương Tự giật mình kinh hãi, làm sao mình và vụ ám sát Sở Vương phi lại có quan hệ với nhau, lão đột nhiên có một cảm giác hoang mang, lão biết Liễu Huyền Mậu không phải thuận miệng nói bậy, tất nhiên là đã nhận được tin tức gì, lão vội vàng đóng cửa lại.

- Hiền đệ ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.Liễu Huyền Mậu ngồi xuống, nhìn chăm chú từng nét biến đổi trên mặt Vương Tự, thấy trong mắt của lão cũng không có sự kích động khi bị vạch trần, mà là một sự ngạc nhiên, trong lòng y có chút nghi ngờ, chẳng lẽ không có chuyện này?

Nhưng với thân phận của Tô Uy, lão làm sao có thể nói bừa.- Huynh hãy nói một câu cho ta biết, vụ ám sát Sở Vương phi và Vương gia rốt cuộc có quan hệ hay không?Vương Tự lắc lắc đầu:- Tuyệt đối không có nửa điểm liên quan đến ta.Trong lòng của lão càng thêm kinh nghi, liền vội vàng hỏi:- Đệ rốt cuộc là nghe ai nói, vụ ám sát Sở Vương phi sao lại là do Vương gia gây ra?Liễu Huyền Mậu chau mày:- Tối hôm qua ở Thất Bảo Trai tửu quán, Tô Tướng quốc và vài vị đại thần khi đến uống rượu nói chuyện phiếm đã để lộ ra, vụ ám sát Vương Phi và Thế tử ở An Tấn tự lần này có thể có liên quan đến Vương gia.- Cái gì!Vương Tự đột nhiên đứng lên, cả giận nói:- Lão đường đường là Thượng Thư Hữu Phó Xạ, sao có thể ngậm máu phun người, nói năng xằng bậy!- Đệ cũng cho rằng lão là Tướng quốc quyền cao chức trọng, không thể nào nói bậy, hơn nữa phụ trách điều tra án lần này là Ngự Sử Thượng Thư Hàn Trọng là người của lão, lão nói ra lời này, tất nhiên là có chứng cứ.Liễu Huyền Mậu vẫn còn chút hoài nghi nhìn qua Vương Tự, nhắc nhở lão:- Chuyện này, huynh và Thiếu Huyền đã từng trao đổi qua sao?Thiếu Huyền chính là tam đệ Vương Túc của Vương Tự, chức quan Kinh Triệu Doãn, trong lòng Vương Tự cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, không phải là tam đệ sau lưng mình làm chuyện gì chứ!

Ám sát Vương phi và Thế tử, đây chính là tội lớn tày trời!Vương Tự lập tức gọi đứa con trai đứng ngoài cửa nói:- Kỳ nhi, con đi mời tam thúc đến đây!Trong phòng yên tĩnh trở lại, hai người không nói gì, đều có suy nghĩ riêng của mình.

Liễu Huyền Mậu kể từ cái chết của cha mình mà đối với Dương Quảng luôn canh cánh trong lòng, nhưng mẫu thân y dù sao cũng là Công chúa Lan Lăng, y càng nên hướng về triều Tùy.

Đối với việc Vương Tự để con trai trưởng đầu nhập vào triều Đường, trong lòng y cũng không tán thành.Là một thế gia đại tộc, người trong tộc cùng lúc nhậm chức ở hai triều, bản thân việc này không có vấn đề gì, mà vấn đề của Vương Tự là, đã làm Tể tướng ở triều Tùy, lại lén lút sắp đặt cho con trưởng đầu nhập vào Đông Cung Lý Kiến Thành, rõ ràng có động cơ không trong sáng.Nhưng vì tình cảm, Liễu Huyền Mậu không thể vì chuyện Vương Lăng đầu nhập vào Đông Cung mà trở mặt với Vương gia, nhưng một số việc Vương gia làm ngày càng khiến y bất mãn, ngày càng lo lắng cho con đường làm quan của mình.Một lát sau, cửa mở, tam đệ Vương Túc của Vương Tự bước nhanh đến, Vương Túc đảm nhiệm chức quan Kinh Triệu Doãn, cũng là một vị trí trọng thần.- Đại ca tìm đệ có chuyện gì không?Vương Tự đưa mắt ra hiệu cho Vương Kỳ, để y đóng cửa lại, rồi mới nói với tiểu đệ mình:- Đệ ngồi xuống trước đã!

Ngồi xuống rồi hãy nói.Vương Túc chào Liễu Huyền Mậu xong liền ngồi xuống, y thấy trên mặt anh trai và Liễu Huyền Mậu đều lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.- Đã xảy ra chuyện gì sao?Vương Tự thở dài, nhìn y nghiêm nghị nói:- Đệ hãy thành thật mà nói cho ta biết, vụ ám sát Sở Vương phi và đệ có quan hệ gì hay không?Vương Túc thoáng ngơ ngẩn cả người, y nhìn sững vào đại ca mình, sau một lúc lâu chậm rãi nói:- Đại ca cho rằng đệ đã làm chuyện đó sao?- Ta chỉ hỏi đệ là có phải hay không?Vương Tự có phần không khống chế nổi cảm xúc, cao giọng nói.Vương Túc nhất thời tức giận, gằn giọng nói:- Tất nhiên là không phải!

Chuyện này và đệ thì có quan hệ gì chứ?Ánh mắt của y lại chuyển sang Liễu Huyền Mậu, đại ca hoài nghi mình, nhất định có liên quan đến Liễu Huyền Mậu:- Liễu sứ quân, là ai nói chuyện này có liên quan đến ta?Vương Tự cảm nhận được sự căm tức trong giọng nói của tiểu đệ, trong lòng của lão thoáng nhẹ nhõm, chuyện này không có quan hệ gì với tiểu đệ.

Lúc này trong lòng lão đối với Tô Uy càng thêm bất mãn, cũng đứng lên nói:- Chuyện này ta muốn Tô Uy nói cho rõ ràng, lão không thể ăn nói lung tung như vậy được, đẩy Vương gia vào chuyện bất nghĩa, ta phỏng chừng chuyện này đã truyền đi xôn xao khắp thành Thái Nguyên.Liễu Huyền Mậu thở dài:- Xin huynh chớ nóng vội, Tô Uy là nguyên lão Tướng quốc, là lão thần khai quốc của Đại Tùy, trong quan trường sớm đã là con cáo già, chuyện trọng đại như vậy làm sao lão dám mở miệng nói bậy, lão nói như vậy, nhất định có lý do, huynh nên suy nghĩ thấu đáo một chút, lão nói như vậy động cơ sau cùng là gì?Vương Tự lại chầm chậm ngồi xuống, suy nghĩ một cách kỹ càng…

Đồng thời trong khi Liễu Huyền Mậu viếng thăm Vương Tự, phủ đệ của Tướng quốc Tô Uy cũng đón tiếp một vị khách quan trọng, Ngự Sử Thượng Thư Hàn Thọ Trọng.

Hiện nay ở triều Tùy Ngự Sử Đại Phu là do Đỗ Như Hối kiêm nhiệm, theo chế độ cải cách của triều Tùy, Ngự Sử Đại Phu dần dần trở thành hư chức, trong khi quyền lực thực sự lại nằm trong tay của hai Trị Thư Tự Ngự Sử.Hàn Thọ Trọng là một trong hai người đó, chịu trách nhiệm giám sát các quan lại ở kinh thành, còn vị Trị Thư tự Ngự Sử khác do Nội Sử Xá Nhân Trương Lượng đảm nhiệm, phụ trách giám sát các quận hạt địa phương.Hàn Thọ Trọng là người Kinh Triệu, là đồng hương với Tô Uy, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, vào năm ba mươi lăm tuổi, nguyên là Tư Mã quận Hán Trung, làm quan thanh liêm chính trực, các quan lại trong triều đối với y rất hài lòng, chỉ là do y được Tô Uy ra sức tiến cử, cho nên y tự nhiên đã nổi lên với dấu ấn của Tô đảng.Từ xưa đến nay ở bất kỳ triều đình nào, cuộc đấu tranh giữa các phe phái và tranh giành quyền lực đã trở thành chuyện tất yếu ở chốn quan trường, mục đích chủ yếu là để phân chia lợi ích.

Làm kẻ bề trên, cũng cần tồn tại loại đấu tranh này, để khống chế thủ đoạn của triều thần.Tất nhiên, bất kỳ loại đấu tranh quyền lực nào cũng đều phải có một giới hạn, một khi không khống chế được, sẽ lâm vào tình cảnh bè đảng hỗn loạn, khiến cho triều đình xuất hiện nguy cơ khủng hoảng.

Trong lịch sử, cuối nhà Đường và cuối nhà Minh đều xuất hiện nguy cơ như vậy.Dương Nguyên Khánh cũng ngầm thừa nhận cho các phe phái của triều đình nổi lên, trên thực tế hắn cũng không thể ngăn cản được, chỉ cần có văn nhân địa phương thì còn có đấu tranh, không theo ý muốn của hắn mà thay đổi.Hiện nay, các phe phái trong triều đình khá rõ rệt, chủ yếu dùng các đại danh môn thế gia làm trụ cột, như Bùi đảng, Vương đảng, Hà Bắc hệ và Phong Châu hệ.Mà Tô đảng là phái yếu kém nhất, điều này chủ yếu là vì Tô Uy không có bối cảnh gia thế hùng mạnh, nhưng nhờ kinh nghiệm và danh tiếng của mình, lão cũng thành công trong việc tập hợp một nhóm triều thần ở bên cạnh, như Trị Thư Tự Ngự Sử Hàn Thọ Trọng, Nội Sử Thị Lang Cao Đức Hồng, Quốc Tử Giám Tế Tửu Từ Văn Viễn……Đêm nay Hàn Thọ Trọng viếng thăm, đối với Tô Uy mà nói, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.Trong thư phòng, Tô Uy đang cùng Hàn Thọ Trọng thong thả đàm luận.

Tô Uy rất coi trọng Hàn Thọ Trọng, không chỉ bởi vì bọn họ là người cùng quê.

Hàn Thọ Trọng gia cảnh bần hàn, không được đi học, nhưng y thông minh lại ham học, đã thi đậu vào gia học (lớp tư thục) của Tô thị, được sự giúp đỡ của Tô gia, mới giúp cho y từng bước một đi lên con đường làm quan.Hơn nữa Hàn Thọ Trọng làm quan luôn giữ mình thanh liêm, không sợ quyền quý Quan Lũng.

Năm Đại Nghiệp thứ năm, khi đó y làm Huyện Úy tại huyện Lam Điền, y đã trách phạt con trai của quyền thần Nguyên Thọ vì tội lạm dụng chức quyền, được Dương Quảng khen ngợi, đưa y lên làm Tư Mã quận Hán Trung.Luôn giữ mình thanh liêm, không sợ uy quyền tuy rằng dễ đắc tội với người khác, nhưng với một triều đại mới, đây nhất định là một tấm biển vàng trên quan trường.

Tô Uy hiểu rõ đạo lý này, liền tiến cử y cho Dương Nguyên Khánh, quả nhiên hợp ý Dương Nguyên Khánh, Hàn Thọ Trọng được bổ nhiệm làm Trị thư tự Ngự Sử.Hàn Trọng Thọ tuy luôn giữ mình thanh liêm, nhưng y cũng không phải là một vị quan ngu ngốc, y cũng cần tìm kiếm người hậu thuẫn cho mình, hậu thuẫn của y hiển nhiên là Tô Uy.- Lần trước Sở Vương và ta đã nói chuyện, chuẩn bị từng bước cải cách chế độ quan lại trong triều đình, Ngự sử Đại Phu chuẩn bị từ tứ phẩm thăng làm tam phẩm, coi như một chức vụ manh tính vỗ về của công thần, không có thực quyền, Trị thư tự Ngự Sử đổi tên là Ngự Sử Trung Thừa, nắm giữ thực quyền Ngự Sử đài, thăng làm quan tứ phẩm, Ngự sử đài sẽ càng ngày càng quan trọng, Thọ Trọng, tiền đồ của ngươi ngày càng rộng mở!

Chương 726 : Thế nước sâu dần (hạ)Tô Uy lim dim mắt lấp lóe tinh quang, lão tuy là đang tiết lộ chút tin tức cho Hàn Thọ Trọng, nhưng đồng thời cũng là ám chỉ y, cần phải đứng đúng đội ngũ.Hàn Trọng Thọ hiểu ý tứ của lão, vội vàng cúi người nói:- Không có đại nhân yêu mến, thì sẽ không có ty chức ngày hôm nay, ân đức của đại nhân, ty chức sẽ ghi nhớ trong lòng.Tô Uy nở nụ cười thỏa mãn, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua giãn ra.

Lão chậm rãi nói:- Hôm nay ta tìm ngươi, thực ra là muốn cùng ngươi nói chuyện, cho ngươi biết ý định của Sở Vương, tiếp đó ngươi có thể từng bước từng bước làm theo ý muốn của điện hạ, sẽ không bị sai lầm.Hàn Thọ Trọng lặng lẽ gật đầu, mặc dù Tô Uy có ơn lớn đối với y, nhưng cách làm của Tô Uy y cũng có một chút không tán thành.

Tô Uy không có khí phách, chỉ một mực suy đoán tâm ý của thượng cấp, tư tâm quá nặng, trở thành một danh tướng không chân chính.

Do đó Hàn Thọ Trọng đối với Tô Uy kính trọng thì nhiều, nhưng không phải điều gì cũng nghe theo.Chỉ là y không thể không thừa nhận, Tô Uy có mắt quan sát sâu sắc, nhìn thấu tình hình chính trị, điều này cực kỳ quan trọng trong chốn quan trường, y trầm mặc không nói, yên lặng nghe Tô Uy gợi ý cho y.- Ngươi nên hiểu, hiện tại Sở Vương trên cơ bản là lôi kéo các danh môn thế gia, năm vị tướng quốc ở Tử Vi Các, ngoài ta ra, những người khác đều là danh môn sĩ tộc.

Bao gồm các chức quan trọng yếu khác, phần lớn là được các danh môn sĩ tộc nắm giữ, nhưng điều này không có nghĩa là Sở Vương muốn xây dựng một triều đình như vậy.

Ngược lại, điện hạ không hề muốn, hiện tại chẳng qua là bất đắc dĩ phải làm theo.- Điều này ty chức có thể hiểu.Hàn Thọ Trọng trầm giọng nói:- Hiện tại triều Tùy cần phải nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, mới có thể chống lại triều Đường được quý tộc Quan Lũng ủng hộ.- Nhưng vấn đề là hiện tại hai nhà Bùi, Vương trong triều đình có thế lực quá lớn, đã vượt lên trên các sĩ tộc khác, nếu như vấn đề này xử lý không tốt, sẽ dẫn đến các sĩ tộc khác sẽ bất mãn mà sinh lòng thù hận.

Ngược lại triều Tùy sẽ mất đi sự ủng hộ của sĩ tộc, do đó, quyền lực của hai nhà Bùi Vương sẽ suy yếu đi rất nhiều.Tô Uy ngừng lại nhìn một chút, Thấy Hàn Thọ Trọng trong mắt lộ vẻ hiểu biết, liền biết y hiểu ý của mình, không khỏi cười một tiếng, rồi tiếp tục nói:- Ngày trước vì triều đình vốn nằm ở Hà Đông, phải nhờ vào hai nhà Bùi, Vương, cho nên Sở Vương luôn ngấm ngầm chịu đựng.

Nhưng bây giờ Điện hạ đã giành được Hà Bắc, thêm vào các đại thế gia ở Hà Bắc, như vậy quyền lực của triều đình sẽ phải điều chỉnh lại cho cân bằng, để hai thế lực cùng tồn tại, trên thực tế là làm suy yếu thế lực của thế gia.- Ty chức hiểu ý của đại nhân, Sở Vương sau khi từ Hà Bắc trở về, bước tiếp theo chắc chắn sẽ chèn ép hai nhà Bùi, Vương, không biết có đúng không?Tô Uy mỉm cười gật đầu:- Đúng là như vậy, thời gian này, ngươi làm Trị thư tự Ngự Sử có vai trò rất quan trọng.Hàn Thọ Trọng trầm ngâm giây lát, y đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Tô Uy, Tô Uy tìm y tới chính là muốn y trở thành người tiên phong, chèn ép hai nhà Bùi, Vương.

Lúc lâu, y mới trầm giọng nói:- Thế nhưng cũng không thể dựng chuyện, ăn nói bừa bãi được!

Làm Ngự Sử, quan trọng nhất là căn cứ vào thực tế.Tô Uy cho rằng Hàn Thọ Trọng điểm nào cũng tốt, nhược điểm duy nhất đó là không chịu thay đổi, chuyện gì cũng chú trọng đến chứng cứ, trên quan trường nào có nhiều đạo lý để nói như vậy, miễn là nó cần thiết cho một cuộc đấu tranh quyền lực, cho dù là không có chứng cứ cũng phải làm cho có chứng cứ.Tô Uy nghiên cứu thời cuộc dĩ nhiên cũng là vì lợi ích của bản thân, thế lực của lão về mặt chính trị quá yếu, lão muốn hưởng lợi trong quá trình Dương Nguyên Khánh chèn ép Bùi gia cùng Vương gia, khiến phe phái của lão dần dần lớn mạnh hơn.Lúc này, lão cần hiểu rõ và phối hợp với hành động của Dương Nguyên Khánh, để được Dương Nguyên Khánh trọng dụng, bởi vì vậy, lão mới đặc biệt xem trọng Hàn Thọ Trọng.Nhưng Hàn Thọ Trọng lại cố chấp khiến lão không biết làm thế nào, đành thở dài nói:- Ta đương nhiên sẽ không để ngươi làm nhưng việc trái với đạo lý, lần này chuyện Sở Vương phi bị ám sát, lẽ nào không có liên quan đến Vương Gia thật sao?Hàn Thọ Trọng lắc đầu:- Ty chức không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào cho thấy việc này có liên quan đến Vương gia.Tô Uy mặt trầm xuống, trong lòng có chút không vui, cao giọng nói:- Sao lại không có quan hệ, Vương Túc thân là Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm chuyện này sao?

Dù sao cũng không thể giải quyết được chuyện gì, ai cũng không có trách nhiệm, chờ Sở Vương trở về, chúng ta làm sao ăn nói với Sở vương đây?Tô Uy nhìn Hàn Thọ Trọng bằng ánh mắt nghiêm nghị, trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn và uy hiếp.

Hàn Thọ Trọng cảm nhận được Tô Uy đang gây áp lực cho mình, y suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:- Vụ ám sát lần này, Kinh Triệu Doãn quả thực có trách nhiệm.Sáng sớm hôm sau, Hàn Thọ Trọng ở trong Tử Vi Các chính thức đưa ra cáo buộc, buộc Kinh Triệu Doãn Vương Túc chịu trách nhiệm chuyện Vương phi bị ám sát ở An Tấn Tự.Mặc dù Vương Tự nhiều lần giải thích Kinh Triệu Doãn không có năng lực ngăn chặn được những sự việc tương tự như vậy xảy ra, hơn nữa lúc đó người chịu trách nhiệm việc bảo vệ an toàn cho Vương phi và Thế tử là quân đội, không phải là Kinh Triệu Doãn và huyện nha.Nhưng Tử Vi Các với ba phiếu tán thành, một phiếu phản đối, một phiếu trắng, đa số phiếu cho rằng Kinh Triệu Doãn phải chịu trách nhiệm.Quản gia của Vương phi đã thông báo trước cho huyện nha hai ngày, Vương phi sẽ đến An Tấn tự làm lễ, mà quan phủ không phái người đi An Tấn tự kiểm tra, việc này chính quan phủ cũng không làm hết chức trách, không thể dùng từ thất trách để làm lý do.Tử Vi Các lập tức đưa ra kiến nghị cách chức Kinh Triệu Doãn, chờ Dương Nguyên Khánh phê chuẩn sau.Vào buổi trưa, hơn mười người đi theo hộ tống một chiếc xe ngựa ra khỏi cung Tấn Dương, chạy về hướng thành Thái Nguyên.Trong xe ngựa, Bùi Củ lặng lẽ nhìn những đứa trẻ đang chạy đuổi bắt nhau trên đường lớn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của những đứa trẻ khiến ông nhớ về thời thơ ấu của mình.

Dường như lúc nhỏ ông cũng chưa từng được vui vẻ hạnh phúc như vậy, thời thơ ấu trong trí nhớ của ông, chỉ có ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng của phụ thân, cùng đống sách vở chất cao như núi.Trên đường cái, có mấy lão nông bán rau đang chuẩn bị đi ra khỏi thành, nụ cười mãn nguyện, vô tư hiện rõ trên khuôn mặt bọn họ, cái dáng vẻ vo lo vô nghĩ ấy, cũng khiến ông cảm thấy có chút buồn vô cớ.

Mặc dù ông đã làm Tướng quốc mười mấy năm, quyền cao chức trọng, nhưng chưa từng có được nụ cười vô tư như vậy.Bùi Củ cảm thấy trong lòng có một cảm giác mệt mỏi khó nói bằng lời, loại cảm giác mệt mỏi này đến từ sự lo lắng khó có thể nắm giữ được vận mệnh của mình.Hôm nay trong cuộc bỏ phiếu ở Tử Vi Các, ông bỏ một phiếu trắng.

Khi việc bỏ phiếu cách chức có kết quả cuối cùng, ông hiểu Vương gia đã kết thúc, Vương Túc chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp sẽ là Vương Tự.

Vương gia sau khi kết thúc, sẽ đến lượt Bùi gia.Kỳ thực Bùi Củ đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này, nửa năm trước, Dương Nguyên Khánh thăng Bùi Thanh Tùng làm Ký Thất Tham Quân, cũng là đã ám chỉ ông, tương lai sẽ cho người thay ông tiếp nhận chức Tể tướng.

Sẽ không phải là con cháu của Bùi gia nữa, Dương Nguyên Khánh đã dùng chức Ký Thất Tham Quân xem như là đền bù cho Bùi gia.Với tư cách là một lão Tướng quốc, trong lòng Bùi Củ hiểu rõ, Bùi gia tại Tân Tùy có thế lực quá lớn, đã uy hiếp đến quyền lực của Dương Nguyên Khánh rồi.

Nếu như Bùi gia còn không thức thời, hậu quả sẽ rất ngiêm trọng, tương lai rất có khả năng ngôi vị hoàng hậu sẽ không còn là của Bùi Mẫn Thu nữa.Dù sao đi nữa ông cũng không thể chấp nhận kết quả này.Xe ngựa qua khỏi sông Hộ Trạch, từ từ ngừng lại trước cổng chính Sở Vương phủ, cháu gái Bùi Mẫn Thu bị ám sát, ông còn chưa từng tới thăm, việc này có phần không hợp lý.- Bùi tướng quốc đến thăm Vương phi và Thế tử à?Quản gia Văn Tấn đi ra, tiến lên thi lễ cười nói.Bùi Củ gật đầu, hỏi lại:- Vương phi ở bên trong chứ?- Vương phi, lão gia và phu nhân đều ở bên trong.- Ai là lão gia và phu nhân?Bùi Củ hỏi, có phần không hiểu.- Chính là phụ mẫu của Vương phi.Hóa ra là con trai mình, Bùi Củ cười lớn:- Thật đúng lúc, mau thay ta vào bẩm báo với Vương phi.Mặc dù Bùi Củ là tổ phụ của Bùi Mẫn Thu, nhưng thân phận của ông dù sao cũng là Tướng quốc, là bề tôi, không thể tùy tiện như trước đây, quá tùy tiện sẽ làm Dương Nguyên Khánh bất mãn, không biết tại sao, trong lòng Bùi Củ có phần e ngại Dương Nguyên Khánh.Chỉ giây lát, quản gia đi ra mỉm cười nói:- Xin mời Tướng quốc, Vương phi cho mời!Bùi Củ đi vào Vương phủ, không lâu sau đã đi tới nội đường, thấy con trai thứ Văn Ý cùng con dâu Vương Thị đều ngồi trong nội đường, đang cùng Bùi Mẫn Thu trò chuyện.Bùi Củ ho khan một tiếng, đi vào trong nội đường.

Bùi Văn Ý cùng thê tử vội vàng đứng lên, khom người thi lễ:- Phụ thân!Bùi Củ khoát khoát tay cười:- Không cần khách sáo như vậy, ở đây không phải Bùi phủ, các con ngồi xuống đi!

Chương 727 : Nguyên Khánh trở về kinhBùi Mẫn Thu Cười nói:- Mời tổ phụ cũng ngồi xuống đi.Bùi Củ ngồi xuống, ân cần hỏi:- Mẫn Thu, con và Ninh nhi không có chuyện gì chứ!Bùi Mẫn Thu lắc đầu:- Chúng con không có chuyện gì, nhờ có Xuất Trần phản ứng nhanh, lúc quan trọng đã kịp cứu chúng con một mạng, nếu không mẫu tử chúng con đều xong rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.Vương Thị ngồi bên cạnh giận dữ nói:- Việc này rốt cuộc do ai gây nên, quan phủ lẽ nào không tra ra được sao?Dường như bà đang nói với chính mình, nhưng thực ra là đang hỏi Bùi Củ, cái gọi là mỗi nhà mỗi cảnh, Vương Thị là con dâu của Bùi Củ, nhưng quan hệ giữa bà và Bùi Củ lại không được tốt, bởi vì chồng bà ở Bùi gia bị đối đãi bất công, đã nhiều năm rồi bà không quan tâm đến cha chồng.Bùi Văn Ý chỉ lo không khí sẽ không thoải mái, vội vàng hỏi:- Phụ thân, vụ án này đã có manh mối gì chưa?Bùi Củ lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:- Chuyện này Ngự Sử đài đang điều tra, hôm nay Hàn Ngự Sử đến báo cáo, hai tên thích khách kia sau khi chết vẫn không có chút manh mối nào, quan phủ đã cho vẽ chân dung bọn chúng, treo thưởng rất nhiều bạc cho ai nhận ra được, vụ án này cần một chút thời gian.Bùi Văn Ý thở dài nói:- Chúng ta đều mong muốn quan phủ có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau sớm một chút, bằng không trong lòng luôn lo lắng, không biết tiếp theo có xảy ra chuyện gì nữa hay không.Bùi Củ gật đầu:- Quan phủ sẽ cố gắng hết sức để bắt bằng được hung thủ, sẽ không có lần sau nữa đâu!Lúc này, ông thấy trên bàn bên cạnh Mẫn Thu có một bản lý lịch, trong lòng có hơi kỳ lạ, liền hỏi:- Đó là lý lịch của ai?Bùi Mẫn Thu trên mặt lộ ra vẻ bối rối, cũng không dám nói, Bùi Văn Ý vội khom lưng nói:- Bẩm phụ thân, chúng con muốn tìm việc cho Minh Nhi làm.Nói cũng như không nói gì, Bùi Củ đột nhiên biến sắc:- Việc này tuyệt đối không được!Bùi Mẫn Thu có hai người huynh trưởng, trưởng huynh Bùi Trứ đang giữ chức Tư Mã quận Tây Hà, thứ huynh Bùi Minh không làm quan, ở nhà ăn không ngồi rồi.

Bùi Văn Ý không hề có ý muốn đi tìm con gái, nhưng chịu không được áp lực của vợ, chỉ có thể nhân cơ hội hôm nay đến thăm con gái, đưa ra yêu cầu.Con gái không từ chối, nhận lấy bản lý lịch, nhưng không ngờ lại bị phụ thân chính miệng từ chối, trên mặt Bùi Văn Ý lộ ra vẻ xấu hổ.

Lửa giận bắn ra từ mắt Vương thị, bố chồng hủy hoại trượng phu của mình thì thôi, chẳng lẽ còn muốn hủy luôn con trai của mình sao?

Truyện sưu tầm by Mạnh Thường Quân - MangaClub.VnMáu của bà trong chớp mắt dồn lên não, giận dữ nói:- Cha à, những đứa con khác của Bùi gia đều là bảo bối, chỉ có con trai của chúng con là từ đống rác nhặt được sao?- Con cho là con đang nói chuyện với ai hả?Bùi Văn Ý thấy phụ thân nổi giận, gã sợ hãi, vội vàng khuyên bảo vợ mình:- Nương tử, đừng nói nữa.Vương thị tức giận đến nước mắt nhanh chảy ra, mắng to trượng phu của mình:- Kẻ bất lực như ông, chính ông không có bản lĩnh, tủi thân cả đời, tôi cũng đã nhận mệnh rồi, chẳng lẽ ông muốn con trai ông giống ông uất ức cả đời sao?Bùi Củ đập bàn, tức giận quát:- Chuyện Bùi gia do ta làm chủ, không tới phiên con gái Vương gia đến dạy bảo, nếu cô không phục, có thể quay về Vương gia của cô!Lúc này, Bùi Mẫn Thu cũng có chút không nhịn được nữa, một bên là ông nội của nàng, một bên là cha mẹ của nàng, rốt cuộc nàng phải làm như thế nào đây?Nàng đành phải miễn cưỡng cười nói:- Mọi người đều là người một nhà, có thể cho con chút mặt mũi được hay không?Trong nhà bỗng an tĩnh trở lại, Bùi Củ và Vương phu nhân chợt nhớ, chỗ này là Sở vương phủ, không phải là Bùi phủ, hai người đều thở phì phì quay đầu đi, không thèm nói chuyện với nhau nữa.Bùi Mẫn Thu lại nói với phụ thân mình:- Phụ thân và mẫu thân về trước đi!

Con sẽ nói chuyện với ông nội.Bùi Văn Ý kéo tay thê tử, nói:- Chúng ta về thôi!Trong lòng Vương thị lại nghĩ, có bố chồng ở chỗ này, chuyện con trai không thể nào thành được, hôm nào lại đến, thật sự không được nữa, nàng trực tiếp đi cầu con rể hỗ trợ luôn.Nàng không chào tạm biệt Bùi Củ, đứng dậy giận đùng đùng bỏ đi, Bùi Văn Ý thở dài, chào phụ thân mình:- Phụ thân, hài nhi đi trước!- Đi đi!Bùi Củ nhìn hai người họ đi xa, nhịn không được liếc xéo bóng lưng của Vương thị, rốt cuộc cũng là con gái Vương gia, tính tình giống y chang người Vương gia mà.- Ông nội, có chuyện gì vậy?Bùi Mẫn Thu rất thông minh, nàng cảm giác được ông nội hôm nay có chút không giống như những ngày thường, ông sẽ không kiên quyết cự tuyệt như vậy, chưa bao giờ có chuyện như vậy, cho dù là không đồng ý, ông cũng sẽ ẩn ý ám chỉ nhắc nhở, đây không phải là phong cách thường ngày của ông nội.Bùi Củ hít một hơi, nói:- Kỳ thật hôm nay đến không phải là nhằm vào nhị ca của cháu, chuyện hôm nay vừa đúng lúc trùng hợp mà thôi.

Thẳng thắn mà nói, ngay cả ta cũng chuẩn bị cáo lão từ quan rồi, còn có đại bá của cháu, với năng lực của y, cũng nên đem vị trí của y nhường ra thôi, sở dĩ ta cũng chuẩn bị bảo y từ quan.- Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?Vẻ mặt Bùi Mẫn Thu trở nên nghiêm túc, nói:- Là Nguyên Khánh nói cái gì sao?- Cái đó thì không có, Mẫn Thu, cháu là người thông minh, nên cháu cũng rõ, tình huống bây giờ của Bùi gia chúng ta.Bùi Mẫn Thu cắn nhẹ môi, trong mắt có chút buồn bã.

Nàng hiểu rõ ý của ông nội, không phải là vì Bùi gia quá mạnh lớn, không có gia tộc nào không hy vọng bản thân mình trở nên lớn mạnh cả, mà chính là vì mình, ông nội sợ một Bùi gia lớn mạnh sẽ khiến mình bị thương.Kỳ thật đây cũng chính là điều Bùi Mẫn Thu mong muốn, nàng không muốn nhà mẹ đẻ vì bản thân mình mà trở nên lớn mạnh.

Từ xưa đến nay, bên nhà mẹ đẻ lớn mạnh đều có kết cục không tốt, thế nhưng nếu không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, vị trí chính thê của nàng có thể không bảo đảm, đây đúng là hai mặt mâu thuẫn sâu sắc, điểm cân bằng ở chỗ nào, nàng cũng không biết nữa.Đây chính là nỗi sầu lo của Bùi Mẫn Thu khi nghe tin trượng phu mình được phong làm Sở Vương.

Nỗi sầu lo trong lòng nàng chính là, hôn nhân của nàng không còn dựa vào cơ sở tình cảm nữa, hôn nhân của nàng không còn đơn thuần nữa, nhưng nàng lại không thể làm gì được cả.Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài, nói:- Cảm ơn ông nội!Con mắt Bùi Củ bỗng nhiên hơi ươn ướt, nhìn toàn bộ gia tộc Bùi thị, chỉ có đứa cháu gái này có thể lý giải khổ tâm của ông thôi, ông yên lặng gật đầu, đứng lên:- Vậy ta đi đây, chuyện của nhị ca cháu, cháu có thể đề bạt nó tòng quân, làm văn chức quan quân, nhưng không được nói đây là ý của ta, cháu hiểu chứ?- Ông nội, cháu đã hiểu.Bùi Củ xoay người, bước tập tễnh ra ngoài, Bùi Mẫn Thu nhìn bóng lưng ông nội dần dần đi xa, giây phút này, nàng bỗng nhiên nghĩ, ông nội đã già rồi.….Sáng sớm ngày hôm sau, trống trận ngoài thành Thái Nguyên vang lên, đây là hồi trống mừng các tướng sĩ quân Tùy chiến thắng trở về, thành Thái Nguyên trở nên sôi động, hầu như mọi người đều ra khỏi nhà, đi nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về.Cánh đồng bát ngát ngoài thành nam bỗng biến thành biển người vui sướng, tiếng trống rung trời, tiếng hoan hô như núi hô biển gầm.

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám mươi ngàn tướng sĩ xếp thành hàng đi vào trong thành, nhìn từng khuôn mặt vui sướng sôi động, hắn cảm giác được sự ủng hộ từ tận đáy lòng mọi người.Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, mặc áo giáp thép, cưỡi ngựa đi đầu, cờ hiệu phất phới bốn phía, mấy trăm cờ xí xếp thành bốn đội, khí thế uy vũ, hắn mỉm cười, liên tục vẫy tay chào hỏi đoàn người ra chúc mừng.- Vạn hỉ!Không biết là ai trước hô to, đám người lập tức phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa:- Vạn tuế!

Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất bất đắc dĩ, lòng dân chúng luôn là thứ tinh khiết nhất, họ không quan tâm cái gì kiêng kị, chỉ muốn dùng thanh âm lớn nhất của bọn họ biểu đạt kỳ vọng trong lòng, khiến Dương Nguyên Khánh rất xúc động, hắn chỉ có thể mỉm cười vẫy tay chào mọi người, biểu đạt ý cảm ơn mọi người đã ưu ái….Đội ngũ đi ngang qua thành Thái Nguyên, từ cửa thành bắc đi ra ngoài, họ muốn đi cung Tấn Dương, lúc đi đến cửa thành bắc thì dân chúng đứng hai bên dần dần trở nên thưa thớt, lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhìn thành trên tường gần cửa thành, có dán hai bức tranh phát lệnh truy nã, bên dưới bức tranh có viết:“Hung thủ ám sát An Tấn Tự, người cung cấp đầu mối, thưởng năm trăm lượng bạc….”

Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, An Tấn Tự, đó không phải là chùa chiền Sở Vương phủ cúng bái tổ tiên sao?

Xảy ra ám sát gì mà treo thưởng đến năm trăm lượng bạc vậy, trước đó, mức treo thưởng lớn nhất cũng chỉ là năm mươi lượng bạc thôi, dấu hiệu không lành bỗng dâng lên trong lòng hắn.- Lệnh Tạ Ánh Đăng đến gặp ta!Dương Nguyên Khánh không thể chờ nữa, lập tức ra lệnh.Chỉ trong chốc lát, Tạ Ánh Đăng từ đằng sau chạy vội đến:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ lên bức vẽ treo thưởng trên tường, hỏi:- Đây là chuyện gì?Trên mặt Tạ Ánh Đăng lộ ra vẻ xấu hổ, qua một lúc mới nói:- Là Vương phi và Thế tử ở An Tấn tự bị ám sát, tuy nhiên họ đều bình an vô sự.Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trong phút chốc trở nên vô cùng khó coi, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn lại không biết, không hề có người nói cho hắn nghe, bao gồm cả Tạ Ánh Đăng trước mặt.

Chương 728 : Phát hiện manh mốiDương Nguyên Khánh kiềm chế lửa giận trong lòng, hỏi:- Là ai làm?Tạ Ánh Đăng lắc đầu:- Bây giờ còn không biết, nghe nói không có đầu mối gì cả.Dương Nguyên Khánh nhìn đội ngũ trước mặt, đội ngũ đi trước nhất cũng sắp đến gần cung Tấn Dương rồi, hắn không kịp hỏi rõ, lập tức phân phó:- Bảo Ngụy Bí đến gặp ta!Hắn quất mạnh roi vào chiến mã, chạy nhanh đến đội ngũ đằng trước.Cửa cung Tấn Dương, đủ loại quan lại triều đình đã có mặt đầy đủ, chuẩn bị nghênh tiếp Sở Vương trở về, bao gồm cả tiểu hoàng đế Dương Hựu cũng xuất hiện.

Y rất ít khi lộ mặt, làm hoàng đế, y bất quá chỉ là một thứ để tượng trưng thôi, ngoại trừ các lễ trọng đại hàng năm của triều đình, y sẽ không lộ mặt.Y đem thời gian và sức lực đều đặt ở việc đọc sách.

Dương Hựu rất thông minh, y biết phải làm như thế nào để bảo vệ bản thân, tất cả các mối họa sát thân đều bắt nguồn từ dục vọng quyền lực, y hoàn toàn trừ khử loại dục vọng này, y chỉ nguyện ý làm một người đọc sách thôi.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến phía trước, ở trước mặt Dương Hựu quỳ xuống:- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ!Dương Hựu vội vàng bước lên trước nâng hắn dậy, dịu dàng nói:- Sở Vương miễn lễ!Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Dương Nguyên Khánh được nâng dậy, y ở bên tại Dương Nguyên Khánh thấp giọng nói:- Hoàng thúc, chất nhi muốn rời khỏi cung Tấn Dương.Dương Nguyên Khánh rất thích đứa trẻ này, thông minh khôn khéo ngoan ngoãn.

Tuy hắn cũng không muốn để Dương Hựu tiếp tục sống ở cung Tấn Dương nữa, nhưng bây giờ không phải thời điểm rời đi.

Hắn nở nụ cười, thấp giọng an ủi cậu bé:- Cháu chỉ cần an tâm học tập, không có chuyện gì xảy ra đâu.Lúc này, năm Tướng quốc đều bước lên chắp tay làm lễ chào hỏi:- Chúc mừng Sở Vương điện hạ ở Hà Bắc giành được chiến thắng lớn, tiêu diệt Đậu Kiến Đức.Dương Nguyên Khánh nâng cao giọng nói, nói với các quan viên:- Đây cũng không phải thắng lợi của một mình ta, cũng không phải là thắng lợi của quân đội, đây là thắng lợi của toàn bộ triều Tùy.

Không có các vị đại thần ở sau lưng ủng hộ, không có thuế ruộng dồi dào và vận chuyển của dân phu, chúng ta cũng không đạt được thắng lợi lớn như vậy, ta phải cảm ơn mọi người mới đúng!Tiếng vỗ tay của mấy trăm quan lại nhiệt liệt vang lên.Sau khi nghi thức hoan nghênh đơn giản chấm dứt, quân đội quay về quân doanh nghỉ ngơi, Dương Hựu cũng trở về nội cung, Dương Nguyên Khánh thì cùng các đại thần trở về Tử Vi Các, hắn đi vào phòng nghỉ của mình, Tô Uy và Bùi Củ lập tức theo vào.- Điện hạ, chúng tôi rất xấu hổ chuyện không vui xảy ra ở An Tấn Tự….Dương Nguyên Khánh phất phất tay:- Chuyện này ta đã biết rồi, bây giờ đã điều tra đến đâu rồi?Tô Uy và Bùi Củ nhìn mắt nhau, họ đều đoán được, có lẽ chính là quân đội đã báo cáo với Sở Vương rồi, Tô Uy vội vàng nói:- Điều tra vẫn đang tiếp tục, đầu mối duy nhất bây giờ chính là có thương nhân nói, ở quận Mã Ấp thấy qua người trên bức vẽ treo thưởng, có người nói không chỉ có một người, mà là mười mấy người.- Quận Mã Ấp!Mày Dương Nguyên Khánh hơi hơi nhíu lại, lẽ nào hung thủ đến từ thảo nguyên?

Nhưng cũng không thể khẳng định như vậy, có thể là do Lý Uyên phái đến, cố ý đến quận Mã Ấp đi một vòng để tung hỏa mù.- Mặc kệ là người từ đâu đến, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, không thể để phát sinh chuyện ám sát nữa, không chỉ có người nhà của ta, còn bao gồm các ngươi nữa.

Nếu đối phương phái mười mấy người đến, như vậy còn có thể phát sinh ám sát lần thứ hai, không được có sơ ý nào cả.

Tử Vi Các thương thảo đi rồi đưa cho ta một phần danh sách, ta sẽ an bài nội vệ tiến hành bảo vệ đặc biệt.Trong lòng Tô Uy và Bùi Củ đều âm thầm khen thưởng, không hổ là người có quyền lực cao nhất, vừa trở về thì đã có phương án đối phó cụ thể rồi, đẩy nhanh tốc độ phát triển tình thế, bọn họ thương nghị nhiều ngày cũng không được kết luận gì cả.Tô Uy đặt nghị quyết Tử Vi Các lên trên bàn Dương Nguyên Khánh, nói:- Điện hạ, đây là phần nghị quyết của Tử Vi Các, có liên quan đến việc bãi miễn Kinh Triệu Doãn, chờ điện hạ phê xong sẽ thực hiện.Dương Nguyên Khánh nhìn mắt Tô Uy, hắn phát hiện trong mắt Tô Uy bỗng hiện lên sắc sáng khó phát hiện, dường như muốn ám chỉ điều gì đó, hắn lập tức gật đầu:- Để trước ở đây đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận ta sẽ quyết định.Kí thất tham quân Tiêu Tấn đem một chồng tấu chương để lên bàn, rồi lui xuống, trong phòng chỉ còn mỗi mình Dương Nguyên Khánh.

Hắn cầm lấy nghị quyết bãi miễn Vương Túc lên, chậm rãi lật xem, trong đầu còn đang lo lắng chuyện gì đó.

Hắn biết đây là hành động khéo léo của Tô Uy, là bước đầu tiên chèn ép Vương gia….Mặt này tất nhiên bản thân Tô Uy cũng được lợi, nhưng đây cũng thật sự là việc mà Dương Nguyên Khánh muốn làm, Tô Uy suy nghĩ cẩn thận mới nghĩ ra, rồi thay hắn hoàn thành.Trong bản tấu chương có nói, quan phủ không làm tròn bổn phận trong chuyện ám sát lần này, làm Kinh Triệu Doãn, Vương Túc không thể trốn tránh trách nhiệm.

Kỳ thật đây cũng chính là lý do vì sao từ xưa đến này, chức Kinh Triệu Doãn là chức quan khó đảm nhiệm nhất, không chỉ dễ dàng đắc tội quyền quý, hơn nữa Kinh thành luôn luôn dễ dàng xảy ra chuyện lớn.

Một ngày ra chuyện lớn, Kinh Triệu Doãn nhất định phải phụ trách, mặc kệ ngươi hiểu rõ hay không hiểu rõ tình hình.Lần này Vương Túc cũng như vậy, chuyện ám sát không liên quan gì đến y cả, nhưng vì y là Kinh Triệu Doãn, chuyện xảy ra ở Kinh thành, y đều phải chịu trách nhiệm.Còn đang suy nghĩ thì có thân binh ở trước cửa bẩm báo:- Tổng quản, Ngụy tướng quân đến.Dương Nguyên Khánh bỏ hồ sơ bãi miễn xuống, nói:- Để hắn vào!Chỉ trong chốc lát, Nội vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng đi vào phòng, quỳ một gối thi lễ:- Ty chức tham kiến Tổng quản!- Đứng lên đi!Quân nội vệ Ngụy Bí thống lĩnh tổng cộng có hơn mười hai nghìn người, đại đa số đều phân bố ở khắp mọi nơi trên đất nước, vùng Kinh Triệu có ba ngàn người, bọn họ đều dùng phương thức sống tương đối bí ẩn.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát rồi hỏi:- Chuyện ám sát An Tấn Tự lần này ngươi có tham gia hay không?- Hồi bẩm Tổng quản, ty chức đang điều tra.- Đã có tiến triển gì chưa?Dương Nguyên Khánh rất tín nhiệm Ngụy Bí, không chỉ là vì y rất trung thành với hắn, mà còn vì y là người khôn khéo tài giỏi, có năng lực phá án và bắt giam rất mạnh.

Một trong những chức trách của nội vệ quân chính là phá hủy, phát hiện thám tử quân địch giấu trong phạm vi triều Tùy này.Ngụy Bí gật đầu, nói:- Lúc tối chúng tôi đã lấy được thi thể của hai tên thích khách, quần áo họ mặc đều là loại vải thông thường, thứ họ ăn cũng chỉ là bánh bình thường trên đường.

Kiếm họ sử dụng cũng tận lực làm mờ tên người đúc, từ trên thi thể không phát hiện ra đầu mối gì cả, nhưng chúng tôi từ một phương diện khác phát hiện ra manh mối.- Tiếp tục nói!Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú y nói chuyện.Ngụy Bí sắp xếp lại câu chữ rồi tiếp tục nói:- Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận chỗ ẩn nấp của họ, cũng dàn dựng lại quá trình ám sát.

Chúng tôi phát hiện thích khách nấp ở hành lang sẽ không thấy rõ mục tiêu, vì có một tầng ngói ngăn cản tầm nhìn, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người.

Như vậy sẽ nảy sinh một vấn đề, vì sao đòn thứ nhất của thích khách lại nhắm trúng thế tử, bọn họ vì sao lại biết thế tử cũng đến đây?- Trước đó Vương phủ có thông báo cho chùa chiền không?- Vương phủ có thông báo cho chùa chiền, nhưng chỉ nói Vương phi muốn đến thắp nhang bái phật thôi, hơn nữa trước đó Vương phi cũng đã nhiều lần đến chùa chiền, nhưng không hề dẫn theo thế tử, lần cuối cùng thế tử ra ngoài là tháng mười một năm ngoái.

Cái này rất kỳ quái, họ làm thế nào biết ngày hôm nay thế tử sẽ đến?- Ý của ngươi là họ có nội ứng?- Ty chức đoán h có.

Hơn nữa lúc đó Trắc phi cũng ở đó, nhưng mục tiêu của họ lại rất rõ ràng, nhắm thẳng vào Vương phi, không hề có chút do dự, trừ phi họ quen biết Vương phi.

Nhưng Vương phi rất ít khi ra ngoài, lần cuối cùng Vương phi ra ngoài là ngày năm tháng giêng, do đó nếu muốn quen biết Vương phi cũng không dễ dàng.

Cũng có thể nói họ có tranh vẽ, nhưng ty chức lén suy luận, chỉ dựa vào tranh vẽ cũng rất khó phân biệt Vương phi và Trắc phi.

Trong thời gian ngắn ngủi ám sát phân biệt rõ ràng, rất ít ai làm được, trừ phi là dựa vào quần áo.

Lúc đó Vương phi mặc quần đỏ, Trắc phi mặc là quần xanh lá, ty chức cho rằng đây mới chính là mấu chốt.

Nếu ty chức suy đoán chính xác, có thể từ mặt này chứng minh họ có nội ứng.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, phân tích của Ngụy Bí đúng là không có kẽ hở, khiến người khác tin phục, nếu như có nội ứng, là người bên chùa chiền, hay là người trong Vương phủ của hắn, hắn suy nghĩ một chút rồi tạm nói:- Tiếp tục điều tra, nếu như phát hiện ra nội ứng, cũng không nên dễ dàng đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), phải nắm được người điều khiển thật sự ở sau màn.- Tuân lệnh!Ngụy Bí cúi đầu chào rời khỏi, Dương Nguyên Khánh lại mở nghị quyết bãi miễn Vương Túc ra, hắn suy nghĩ lo lắng vài phút, cầm bút phê lên vài chữ: “Giáng chức Bác Lăng quận Tư Mã….”

Đến buổi trưa, Dương Nguyên Khánh trở về Sở Vương phủ, từ lúc quân đội vào thành, phủ Sở Vương đã bắt đầu bận rộn vội vã, tất cả mọi người đều ngóng chờ Dương Nguyên Khánh trở về.Dương Nguyên Khánh phái thân binh đến báo tin, nói sẽ sớm về, không ngờ đợi đến buổi trưa mới về, chờ mong của mọi người biến thành oán giận bay bốn phía.Oán giận thì oán giận, Dương Nguyên Khánh mang về một thùng quà, khiến bầu không khí trong nhà lại trở nên náo nhiệt hơn.

Bùi Mẫn Thu phân phó phòng bếp đặt rượu mở tiệc, bọn nhỏ vây quanh người hắn lại nhảy lại kêu, tiếng cười không ngừng, người một nhà ngồi chung một bàn ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ.Sau khi ăn xong bữa trưa, Dương Nguyên Khánh trở về phòng sách, Bùi Mẫn Thu bưng một chén trà nóng vào phòng.

Dương Nguyên Khánh kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, quan tâm hỏi nàng:- Chuyện An Tấn Tự, đến giờ còn bị ám ảnh nữa không?Bùi Mẫn Thu rúc vào trong lòng trượng phu, lại biến thành một người thê tử yếu đuối mỏng manh, nàng hơi làm nũng oán hắn, nói:- Lúc đó vì sao phu quân không ở bên cạnh bảo vệ thiếp?Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Nếu lúc đó ta ở đó, sợ rằng toàn bộ ngôi chùa sẽ bị ta phá hủy mất, dám thương tổn vợ con của ta!Bùi Mẫn Thu vội vã giơ tay che miệng hắn lại:- Lời không thể nói lung tung, Phật tổ sẽ trách tội đấy.Nàng lại thở dài:- Lần này không nhờ Xuất Trần có võ nghệ, phản ứng nhanh nhẹn, thiếp và Ninh nhi coi như xong, lát nữa chàng đến xem cô ấy đi, cô ấy bị thương ở lỗ tai đấy.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, cũng nhịn không được thở dài, nói:- Lúc trước là ta lơ là thiếu cảnh giác, cứ nghĩ rằng mọi người sẽ không có nguy hiểm gì, bây giờ mới biết, sơ suất của ta có thể tạo ra chuyện khiến ta hối hận suốt cả đời.

Cũng may sự thiện lương của nàng cảm động ông trời, khiến cho bi kịch này không xảy ra, nhưng ta sẽ không dễ dàng để chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa đâu.

Ta quyết định tăng số nữ hộ vệ trong phủ lên năm mươi người, ngoài ra vụ án đặc biệt này chưa phá, mọi người tạm thời không nên ra ngoài.- Phu quân, năm mươi nữ hộ vệ có phải quá nhiều rồi không?!Bùi Mẫn Thu hơi nhíu mày, nói:- Vì chúng ta mà phải vận dụng nhiều người bảo vệ như vậy, có phải là có chút xa xỉ hay không?Dương Nguyên Khánh biết rõ suy nghĩ của thê tử, biết nàng lo lắng những nữ hộ vệ này quá phiền phức, các nàng vốn là vì nước ra sức, bây giờ lại biến thành người bảo vệ người nhà nàng, nàng nghĩ làm như vậy quá mức xa xỉ rồi.Dương Nguyên Khánh an ủi nàng, nói:- Then chốt là phải trả các nàng bổng lộc ưu đãi, bổng lộc này cũng không phải do triều đình chi trả, mà là chúng ta nên tự bỏ túi tiền ra trả, bao gồm cả thân binh hộ vệ vương phủ nữa, khiến cho thù lao họ làm ở đây đủ để nuôi gia đình, đủ để người nhà họ sống một cuộc sống tốt đẹp, như vậy họ sẽ cam tâm tình nguyện dốc sức làm việc cho vương phủ.Dừng một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói tiếp:- Hơn nữa, sinh mệnh của các nàng cũng vô cùng quan trọng, thậm chí còn liên quan đến sự ổn định của toàn bộ triều đình, bảo vệ các nàng cũng là một chuyện quan trọng của đất nước, chuyện này nàng cũng hiểu mà đúng không.- Haiz!Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài một tiếng:- Thiếp tình nguyện làm một bà chủ nhà nho nhỏ, không cần lo lắng gì cả, vui vẻ mà sống, cũng không muốn làm một người quan trọng với đất nước.Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ tay nàng, cười nói:- Đi đi!

Chia quà cho đám trẻ đi, đừng để bọn chúng đánh nhau giành quà.Bùi Mẫn Thu cười xinh đẹp, xoay người ra ngoài.Dương Nguyên Khánh chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, để cho tinh thần của mình trầm tĩnh lại, hành quân mấy ngày liền khiến hắn có chút uể oải, cơn buồn ngủ bỗng ập tới, ngay khi hắn đang lim dim sắp ngủ thì, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thê tử Mẫn Thu:- Phu quân, Hàn Ngự Sử đến, nói là muốn gặp chàng.Dương Nguyên Khánh tỉnh lại, đứng dậy mở cửa:- Đang ở đâu?- Đang chờ ở phòng khách.Dương Nguyên Khánh nghe xong liền đi, vừa đi được vài bước, hắn lại dừng lại hỏi Bùi Mẫn Thu:- Ca cơ lần trước cáo trạng, hình như tên là La Cơ đúng không, nàng còn ở trong phủ chúng ta không?- Còn ở đây, phu quân muốn gặp nàng à?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Nàng bảo người đưa nàng ta đến phòng khách, bảo nàng ta ẫm đứa con theo luôn.Bùi Mẫn Thu ngẩn ra, nàng dường như hiểu được cái gì đó.

Lúc ban đầu nàng thu lưu La Cơ, là bởi vì con La Cơ là cháu của cậu nàng, là con của biểu huynh Vương Lăng, bây giờ ý của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng, muốn La Cơ ra gặp Ngự Sử, nàng đương nhiên biết hậu quả của việc làm như vậy.Bùi Mẫn Thu hơi do dự, thấp giọng nói:- Phu quân, chuyện này có thể để thiếp nói trước với mẹ không?Dương Nguyên Khánh chỉ lắc đầu:- Đây là chuyện công, không cần phải kéo cả nàng và mẫu thân vào.

Nàng đi gọi nàng ta đến đi, ta sẽ không làm tổn thương nàng ta và con của nàng ta đâu.Bùi Mẫn Thu không thể làm gì khác, chỉ có thể xoay người bước về hướng vườn, Dương Nguyên Khánh nhìn bóng nàng đi xa, không thể không lắc đầu, những quan hệ hôn nhân giữa các thế gia, quả thật rắc rối khó giải quyết….

Trong phòng khách, Trì thư thị Ngự sử Hàn Thọ Trọng đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, y có tâm sự, như thế nào cũng không ngồi yên được.

Hàn Thọ Trọng là một vị quan cương trực và liêm khiết, nhưng bị môi trường quan trường kẹp ở giữa, lại bị ân nghĩa với Tô Uy ép buộc, y đành phải khuất phục, trở thành một thành viên của Tô đảng.Ngày hôm trước gã bị Tô Uy gây áp lực, bị p phải buộc tội Vương Túc.

Mặc dù bản thân Vương Túc cũng có trách nhiệm, nhưng loại buộc tội này không phải xuất phát từ công bằng, mà là kết quả của việc đấu tranh quyền lực, điều này khiến sâu tận đáy lòng gã cảm thấy không cam lòng.

Gã muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cuộc đấu tranh phe phái này, có thể công chính vô tư thực hiện trách nhiệm của mình, nhưng gã lại rất mê mang, không biết cửa ra ở nơi nào nữa?Lúc này, gần cửa truyền đến tiếng bước chân, Hàn Thọ Trọng vừa quay đầu lại, thì thấy Dương Nguyên Khánh mặc áo bào xanh, đầu đội mũ sa không nhanh không chậm bước tới.Gã cuống quýt khom người chào hỏi:- Ty chức Hàn Thọ Trọng tham kiến tổng quản!- Hàn Ngự Sử miễn lễ!Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, phất tay nói:- Mời ngồi.Hàn Thọ Trọng ngồi xuống, lúc này, một người hầu nữ bưng hai ly trà nóng lên, Dương Nguyên Khánh tiếp nhận ly trà, cười nói:- Hôm nay ta vừa về, bản tấu chương đầu tiên ta xem chính là tấu chương Hàn Ngự Sử buộc tội Kinh Triệu Doãn đấy, đây chính là một khởi đầu tốt đẹp, ta hy vọng sau này có thể thấy được càng nhiều tấu chương can đảm buộc tội quan lớn như vậy.Hàn Thọ Trọng cắn mạnh môi mình, bất chấp tất cả nói ra:- Buộc tội Vương Túc không phải là chủ ý của ty chức, mà là kết quả của chuyện Tô tướng quốc gây áp lực.

Tuy rằng chuyện buộc tội không hề sai, nhưng động cơ của chuyện buộc tội, ty chức khó có thể tiếp thu.

Khẩn cầu tổng quản bãi miễn chức quan của ty chức, ty chức thật sự không chịu đựng nổi áp lực này nữa….Dương Nguyên Khánh vẻ mặt không cảm xúc uống trà, một lúc sau mới nhàn nhạt nói:- Ý của ngươi là muốn chuyển áp lực này cho ta, đúng không!- Ty chức không dám, ty chức chỉ là….Hàn Thọ Trọng không biết nên nói như thế nào nữa, trong lòng thở ra một hơi dài, chậm rãi cúi đầu, y đã không còn thứ gì quan trọng nữa, tùy Sở Vương muốn xử như thế nào thì xử đi!Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y, kỳ thực hắn rất coi trọng Hàn Thọ Trọng, thanh liêm chính trực, không màng quyền quý, nếu không phải như vậy hắn cũng không để y đảm nhiệm chức quan quan trọng Trì thư thị Ngự Sử này.

Chỉ là Hàn Thọ Trọng này không nhúng chân vào vòng quanh quyền lực, luôn làm quan địa phương, sở dĩ, trong khoảng thời gian ngắn y khó mà thích ứng với loại quan trường đấu tranh ngươi lừa ta gạt này.Nhưng Dương Nguyên Khánh lại cần một người như y trở thành người giám thị quan trường, chuyện tranh giành quyền lực hắn sẽ không can thiệp vào, nhưng cũng không thể trái với quy tắc mà Dương Nguyên Khánh hắn lập ra.

Nói một cách khác, Ngự sử đài chính là người bảo vệ quy tắc.Dương Nguyên Khánh từ từ lộ ra khuôn mặt tươi cười, chậm rãi nói:- Ta biết rất rõ bối cảnh của ngươi, ngươi từ nhỏ gia đình bần cùng, nhờ sự giúp đỡ của Tô gia mới từ từ bước lên con đường làm quan.

Năm Đại Nghiệp thứ năm, ngươi chỉ là một Lam điền úy nho nhỏ lại dám lấy gậy đánh Nguyên Mẫn, đắc tội với Nguyên Thọ.

Tô Uy nói chuyện này cho tiên đế biết, khiến ngươi được tiên đế chú ý, thăng làm Tư Mã quận Hán Trung, lần này cũng là do Tô Uy cực lực đề cử ngươi.

Tô Uy với ngươi quả thật là có ân nặng như núi, từ điểm này, ngươi hẳn là phải mang lòng cảm ơn với hắn chứ.- Ty chức vẫn khắc sâu ân tình của Tô tướng quốc tận đáy lòng.Dương Nguyên Khánh tiếp tục nói:- Ngươi đừng coi tranh đấu trong quan trường quá đáng sợ, trong thương trường kỳ thực cũng như vậy thôi, cho dù là một lão nông làm ruộng cũng muốn tranh một chút bùn phân, nơi nào có người nơi đó ắt có tranh đấu.

Tô tướng quốc ép ngươi buộc tội Vương Túc, ngươi nghĩ áp lực rất lớn, ta lại nghĩ ngược lại chính ngươi tự mình đeo lên lưng một bao quần áo thôi.

Điều cần thiết của một người Ngự Sử, chính là xử lý sự việc chứ không xử lý con người, ngươi không cần phải lo lắng xuất phát từ động cơ gì cả.

Vương Túc có tội thì cứ buộc tội.

Nếu không có vấn đề gì cả, ta nghĩ cho dù Tô tướng quốc gây áp lực thêm, ngươi cũng sẽ không buộc tội, đúng hay không?

Chương 729 : Chuyện nước chuyện nhàHàn Thọ Trọng yên lặng gật đầu:- Xử lý sự việc chứ không xử lý con người, ty chức đã hiểu ý của tổng quản rồi.- Không!

Ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ.Dương Nguyên Khánh lại dùng giọng điệu thấm thía nói:- Mặc dù nói nơi có người ắt sẽ có đấu tranh, nhưng nơi nào có người nơi đó cũng có tình người, có ơn phải báo, đây là chuyện rất bình thường….

Với ân tình của Tô tướng quốc, cũng không phải ông ấy yêu cầu ngươi làm gì ngươi đều nghe ông ấy là đang báo đáp ông ấy, không phải.

Tô tướng quốc nay tuổi cũng đã già rồi.

Làm quan không được bao lâu nữa, tương lai nếu Tô gia gặp nạn, khi đó ngươi lại vươn tay giúp đỡ cũng không muộn.

Đây chính là báo đáp ân tình của ông ấy rồi đấy.

Chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng.

Chỉ cần chuyện ngươi bẩm báo là chuyện công, thời gian dài, sẽ không còn người nói ngươi là Tô đảng nữa, ngươi mới có thể lấy thiết diện phục người được.Hàn Thọ Trọng đứng dậy, thi lễ nặng, nói:- Lời của tổng quản.

Ty chức khắc sâu vào lòng.Dương Nguyên Khánh lại phất phất tay cười nói:- Ngồi xuống đi!

Ta bảo ngươi đến, là có việc.Lúc này, một bà quản gia dẫn La Cơ tiến đến:- Lão gia, La Cơ đến.La Cơ ôm đứa con khom người thi lễ với Dương Nguyên Khánh:- Tham kiến lão gia!Dương Nguyên Khánh thấy khí sắc của La Cơ tốt hơn rất nhiều so với mấy tháng trước khi đến cáo trạng, mập lên một chút rồi.

Xem ra những ngày ở trong phủ sống không tệ.

Hắn gật đầu, chỉ chỉ Hàn Thọ Trọng, nói với La Cơ:- Vị này chính là Hàn Ngự Sử, quan giám sát của triều đình, oan khuất mà ngươi chịu là do hắn phụ trách.

Ngươi nói với hắn đi!La Cơ mặc dù mấy tháng nay ở trong Sở Vương phủ, áo cơm không lo nhưng nỗi oan ức trong lòng nàng càng tích càng dày.

Nàng rốt cuộc cũng đợi đến giây phút được giải oan rồi, lập tức quỳ xuống, giọng đầy bi thương hô:- Xin Ngự Sử làm chủ cho dân nữ!Hàn Thọ Trọng phút chốc ngây ngẩn cả người, ở trong phủ của Sở Vương lại có thể gặp được dân nữ cáo trạng, y nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh đang chậm rãi uống trà, như cười như không nhìn y.

Hàn Thọ Trọng biết đụng phải đề thi rồi, y không dám chậm trễ, lập tức trầm giọng nói:- Xin mời đứng lên từ từ nói.Bà quản gia đứng bên cạnh giúp La Cơ đứng lên.

La Cơ cúi đầu, đem chuyện trước trước sau sau nói rõ một lần.

Hàn Thọ Trọng phút chốc cảm thấy kinh ngạc sợ hãi.

Đứa con của Vương Tự lại ở Văn học quán của phủ Thái Tử Đường triều làm cung phụng, đây chính là Vương Tự âm thầm cấu kết với nước địch!Hơn nữa Sở Vương năm ngoái đã biết chuyện này, nhưng vẫn chờ đến hôm nay mới nói ra, đủ thấy Sở Vương cẩn thận như thế nào.

Hàn Thọ Trọng hiểu chuyện này rất lớn, bằng không Sở Vương cũng không bảo y đến phủ người.Trong đầu Hàn Thọ Trọng nhanh chóng vận động cho ra mấy ý tưởng, nói với La Cơ:- Ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhưng ta cần đến Kinh thành xác định, có thể sẽ tiêu tốn một khoảng thời gian dài, mặt khác mời phu nhân viết một phần đơn kiện hoàn chỉnh, qua hai ngày nữa ta sẽ phái người đến lấy.

Nói chung, chuyện này ta nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời thuyết phục.La Cơ thiên ân vạn tạ, liền cùng bà quản gia đi ra.

Hàn Thọ Trọng lúc này mới nói với Dương Nguyên Khánh:- Xin điện hạ hiểu cho, không có chứng cứ xác thực, ty chức không thể chỉ vì lời nói miệng của một nữ nhân thì lập tức buộc tội một Tướng quốc được, phải có chứng cứ cực kỳ xác thực mới làm được.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đây là chuyện của ngươi, ta sẽ không hỏi han, cũng không can thiệp vào, ngươi cứ dựa vào ý mình mà làm đi.- Ty chức cáo từ.Dương Nguyên Khánh lại nghĩ đến một chuyện, nói với y:- Về vụ án ám sát An Tấn Tự, ngươi không cần quan tâm nữa, ngươi cứ tập trung tinh thần sức lực giải quyết tốt vụ án này đi.- Vâng!

Ty chức xin cáo lui trước.Hàn Thọ Trọng cáo từ rời đi.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ trong chốc lát, đứng dậy ra khỏi phòng, vừa đến trong viện thì bà quản gia đi đến nói:- Lão gia, phu nhân mời người đi hậu viện, nói có chuyện quan trọng muốn nói.- Ta đã biết!Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ thê tử tìm mình có chuyện gì, hắn hơi phiền lòng, do dự một lúc, hắn đi đến hậu viện.Chỉ chốc lát, hắn đang bước vào chủ viện Bùi Mẫn Thu ở, một nha hoàn ở trong viện cao giọng hô:- Phu nhân, lão gia đến.Đi vào phòng, Bùi Mẫn Thu bước ra đón chào:- Phu quân nhanh như vậy đã đến rồi à.- Ừ!Dương Nguyên Khánh gật đầu, thấy trưởng tử Dương Ninh đang ngồi trước cửa sổ viết chữ, Dương Ninh lập tức buông bút, đứng lên cung kính chào:- Phụ thân.- Đang viết cái gì vậy?Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói.

Các gia đình khác bình thường đếu rất nghiêm khắc với trưởng tử, nhưng Dương Nguyên Khánh lại có phần khoan dung với trưởng tử của mình.

Hắn rất ít khi trước mặt mọi người răn dạy nữ nhi, đối với trưởng tử cũng vậy.

Chủ yếu là vì hắn bình thường luôn ở ngoài, nếu như trước mặt nhi tử tỏ ra thái độ nghiêm khắc thì có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa phụ tử họ mất.

Đây cũng là kinh nghiệm lúc nhỏ của chính bản thân hắn.Dương Ninh có thể cảm giác được từ ái trong nụ cười của phụ thân, trong lòng cậu bé phá lệ ấm áp, vội vàng trả lời:- Hồi bẩm phụ thân, là nội dung bài học ngày mai, sư phụ sớm nói cho con biết rồi, mẫu thân muốn con viết lại một lần nữa.Dương Nguyên Khánh sờ sờ đầu nhi tử, dịu dàng nói:- Qua phòng bên cạnh viết được không!

Ta và mẫu thân của con có chuyện muốn nói.- Vâng!Dương Ninh thu dọn đồ đạc đi ra phòng.Dương Nguyên Khánh ngồi xuống chỗ lúc nãy nhi tử đã ngồi, cười hỏi Bùi Mẫn Thu:- Tìm ta đến có chuyện gì quan trọng à?Bùi Mẫn Thu thở dài:- Còn chuyện gì nữa đâu, còn không phải chuyện Vương gia.

Dù sao đó cũng là cậu của thiếp, Vương gia cũng là thế gia có tiếng khắp thiên hạ.

Thiếp biết thiếp không thể tùy ý can thiệp chính vụ của chàng, chỉ mong chàng có thể thủ hạ lưu tình, cho Vương gia một chút mặt mũi, chàng nghĩ sao?Bùi Mẫn Thu cũng rất khó xử, nàng không hỏi đến chuyện chính vụ của Dương Nguyên Khánh, nhưng chuyện của Vương gia ngày nào đó truyền ra, nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Vương gia.

Danh dự với thế gia mà nói, là một đả kích trí mạng, nàng cũng không muốn cầu Dương Nguyên Khánh buông tha Vương gia, chỉ mong hắn có thể để lại một chút mặt mũi cho Vương gia.- Ta hiểu rõ ý nàng, được rồi!

Ta sẽ cho Vương Tự một cơ hội, để ông ấy tự mình từ chức.

Nếu như Vương gia muốn phối hợp, vậy ta cũng nguyện ý bảo vệ danh dự của Vương gia.

Nếu như ông ta lựa chọn chống cự đến cùng, ta cũng không thể làm gì được nữa.Bùi Mẫn Thu gật đầu, ngồi xuống chỗ đối diện Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:- Gần đây thiếp đúng là rất mệt mỏi, vì chuyện của gia tộc, mấy ngày hôm trước mẫu thân còn ở trước mặt thiếp cãi nhau một trận với ông nội nữa, đúng là khiến người khác phiền lòng mà.- Chuyện gì vậy?Dương Nguyên Khánh có chút tò mò hỏi thăm.

Hắn biết Vương phu nhân vì chuyện phụ thân Mẫn Thu, quan hệ với Bùi Củ rất cứng nhắc dễ gãy, nhưng cũng không đến mức xé rách da mặt cãi nhau đâu, nhất định phải có rất nhiều ngòi nổ rồi.Bùi Mẫn Thu không thể không nói, nói:- Vì chuyện nhị ca của thiếp, mẫu thân muốn thiếp giúp huynh ấy mưu chức, lại bị ông nội nghiêm khắc ngăn cản, khơi dậy thù mới hận cũ trong lòng mẫu thân, hai người lập tức cãi nhau, sau đó không vui rời đi, phụ thân ở giữa cũng không thể làm gì được.Dương Nguyên Khánh rất hiểu ý của Bùi Củ, muốn co lại sự phát triển của Bùi gia, đây cũng chính là ám chỉ năm đó Bùi Thanh Tùng nhậm mệnh thành Ký thất tham quân.

Bùi Củ hiểu rất rõ ám chỉ này, lần này đối phó Vương gia, kế tiếp rất có thể là Bùi gia, ông rất mong Bùi gia có thể chủ động co rút lại, cho mọi người mặt ngoài đều tốt đẹp.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc lâu, mới nói:- Nàng hôm nay tìm khoảng thời gian rảnh đi nói với mẫu thân, chuyện Bùi Minh ta có thể đặc thù an bài, ta sẽ để huynh ấy tòng quân làm văn chức quan quân, như vậy sẽ không chiếm danh ngạch của triều đình, bên ông nội cũng dễ nói chuyện.

Còn nữa, chuyện Vương gia nghìn vạn lần đừng nói cho mẫu thân nghe, nàng cứ coi như không biết chuyện này đi.Xử lý của Dương Nguyên Khánh thoáng chốc đã giải quyết khúc mắc mấy ngày qua của Bùi Mẫn Thu, trong lòng nàng vô cùng biết ơn, vội vàng thi lễ nói:- Cảm ơn phu quân ra tay giúp đỡ, vậy thiếp có thể nhìn mặt người nhà rồi.Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:- Phu thê với nhau còn khách khí làm gì vậy, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp nàng làm tốt mà.Bùi Mẫn Thu rất vui vẻ, mở miệng cười, đi ra phía ngoài:- Thiếp ra ngoài pha trà cho chàng, chàng ở chỗ thiếp nghỉ ngơi một lúc đi.Dương Nguyên Khánh nằm xuống ghế nằm, đầu gối lên tay, từ từ nhắm mắt lại, hôm nay vừa trở về ngày đầu tiên thì đã có nhiều chuyện phải giải quyết như vậy, quả thật khiến hắn có chút uể oải không chịu được.….Xe ngựa lướt băng băng trên đường lớn, Hàn Thọ Trọng nhìn ngoài cửa xe, trong lòng nghĩ đến việc lớn Sở Vương giao phó.

Bây giờ y mới hiểu dụng ý thật sự của Tô Uy khi ép mình buộc tội Vương Túc rồi, Sở Vương sẽ đối phó Vương gia, đã bị Tô Uy đoán trước được.Đánh Vương Túc trước, chờ chặt đứt một tay của Vương Tự, bước tiếp theo chỉ cần chuyện Vương Lăng có chứng cứ xác thực thì vị trí tể tướng của Vương Tự chắc chắn là không vững chắc nữa, lúc đó không muốn từ chức, cũng sẽ bị bãi miễn.

Không có Tướng quốc nào lại len lén đưa nhi tử mình an bài vào nước địch cả.

Chương 730 : Một chút manh mốiĐồng thời, Hàn Thọ Trọng còn đang suy nghĩ những lời khuyên Sở Vương đã cho mình.

Làm Ngự Sử thì xử lý sự việc chứ không xử lý con người.

Đối phó với Vương Tự, y vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu rõ, nhưng Sở Vương cũng không chịu nói cho y, y nên áp dụng thủ đoạn nào đây, ôn hòa hay nhanh chóng?Trong lòng Hàn Thọ Trọng hơi khó xử, một lúc lâu, y rốt cuộc quyết tâm, cao giọng phân phó người đánh xe:- Đi vòng đến phủ Tô Tướng quốc!Nếu xử lý sự việc chứ không xử lý con người, chuyện này kỳ thực nhờ Tô Uy chỉ dạy một chút, cũng không có gì sai.Trong thư phòng, Tô Uy lẳng lặng nghe hết lời kể lại về vụ án của Hàn Thọ Trọng.

Ông không hề có ngạc nhiên vui mừng, trái lại trong mắt lại toát ra sợ hãi, Dương Nguyên Khánh chí ít là ở trước tháng mười một năm ngoái thì đã nắm được căn cứ chính xác Vương Tự tư thông với triều Đường rồi, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn không công bố, chờ đến ngày hôm nay, lòng dạ sâu đến khiến ông cảm thấy lạnh cả lòng.Tô Uy chắp tay sau lưng đi vài bước, cúi đầu thở dài một tiếng, lẩm bẩm:- Hắn không giống Vũ Đế, ngược lại có vài phần tâm cơ của Văn Đế, đây cũng không hẳn là chuyện xấu.Tô Uy lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chú Hàn Thọ Trọng, nói:- Từ cách xử trí Vương Túc của Sở Vương, ngươi cũng biết bản thân nên xuống tay như thế nào rồi.Cách Sở Vương xử trí Vương Túc không phải miễn chức, mà chỉ giáng chức gã trở thành Tư Mã quận Bác Lăng thôi, Hàn Thọ Trọng cũng nghĩ đến điểm này, y cẩn cẩn thận thận hỏi:- Đây có thể hiểu là Sở Vương không muốn đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn) không?Tô Uy lắc đầu:- Ngươi không thể hiểu như vậy được, ngươi phải hiểu được mục đích căn bản của việc Sở Vương điện hạ đối phó với Vương gia là vì cái gì?

Không phải muốn tiêu diệt Vương gia, mà là muốn chèn ép Vương gia, ép buộc một gia tộc cường thế như họ trở thành một gia tộc nhược thế, vì vậy mà Sở Vương mới giáng chức Vương Túc chứ không phải là miễn chức.

Hiểu được điểm này, ngươi hẳn là biết phải làm như thế nào rồi đấy.- Ta đã hiểu, cảm ơn Tướng quốc chỉ ra điểm sai, ngoài ra, vụ án An Tấn Tử, Sở Vương bảo ta ngừng điều tra lại, chuyện này ta rất tiếc, cuối cùng lại trở thành án chưa giải quyết!Tô Uy cười ha hả:- Vụ án kia không có dừng lại, nội vệ vẫn âm thầm điều tra chuyện này, chỉ có điều ngươi không biết mà thôi, chắc bây giờ họ cũng đã tra được một chút manh mối rồi đấy.Hàn Thọ Trọng ngạc nhiên, nội vệ đang điều tra vụ án đó, y ngay cả một chút tin tức cũng không biết.Tô Uy dùng lời thấm thía dạy bảo y:- Vụ án ám sát không quan trọng, quan trọng là vụ án của Vương gia.

Đầu tháng tư sẽ bắt đầu điều chỉnh Tử Vi Các rồi, ngươi phải ở trước khi Tướng quốc điều chỉnh, giải quyết cho xong vụ án Vương Tự này.

Nói cách khác, ngươi chỉ có tối đa nửa tháng thời gian thôi đấy.Hàn Thọ Trọng yên lặng gật đầu, chỉ có thời gian nửa tháng thôi, y bỗng cảm giác được áp lực thật lớn.Sau khi Dương Nguyên Khánh trở về, phủ Sở Vương bắt đầu trở nên lu bù, xe bò chở dưa và trái cây thương gia đưa đến cũng phải đi mấy lần mới xong, trong vương phủ lại có thêm trăm miệng ăn thân binh, đây là một chuyện lớn.Không chỉ là số lần xe bò chở thức ăn đến tăng lên, ngay cả số lần người của Sở Vương phủ đi ra ngoài cũng tăng lên, đi truyền tin, đi mua đồ vật vặt vãnh gì đó, từ sáng đến chiều, không ngừng có người rời khỏi vương phủ ra ngoài làm việc.Đến buổi trưa, lại có một người của vương phủ kéo một con ngựa già đi ra ngoài, đi qua kênh đào bảo vệ, trang phục của người này giống như một quản gia vậy.

Tuổi chừng hơn ba mươi, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn coi như khôn khéo có khả năng.

Người này họ Tưởng, là tứ quản gia của phủ Sở Vương, phụ trách quản lý tất cả xe ngựa của Vương phủ.Chắc là vì gần quan được ban lộc chăng, những người khác ra ngoài làm việc, đại đa số là dựa vào hai chân đi bộ, hoặc là đi nhờ xe ngựa chở vật phẩm của vương phủ, còn vị Tưởng quản gia này đi ra ngoài làm việc lại có thể cưỡi một con ngựa già.- Tứ quản gia, có việc ra ngoài à!Kị binh trong coi bảo vệ nhà nhận ra gã, nhiệt tình chào hỏi.- Tay vịn xe ngựa của Nhị phu nhân bị hư.

Trong phủ cũng không thể sửa lại, đi chợ Bắc xem xem có thể mua lại một cái mới không.Tưởng quản gia thuận miệng trả lời.- Tứ quản gia đi thong thả!Tưởng quản gia xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi về hướng chợ Bắc, lúc này, một người đàn bà tuổi còn trẻ cưỡi lừa đi ra ngõ nhỏ đối diện.

Người này tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi tư, mặc một bộ váy bố màu đỏ nhạt, tóc búi lên gọn gàng, dùng một cây trâm bạc cài lên đơn giản, hai má tô phấn hồng nhàn nhạt, làn da hơi chút đen thô.Mặc một thân trang phục như người đã có chồng, lại cưỡi lừa, ở trong thành Thái Nguyên này tùy tiện cũng thấy được.

Quả thật rất bình thường, ngoại trừ những đại thúc trung niên không cưới được vợ mới chăm chăm nhìn nàng vài lần ra, thực sự không có ai chú ý đến nàng cả.Người đàn bà tuổi còn trẻ dùng gậy trúc gõ nhẹ con lừa lông ngắn, không nhanh không chậm, đi theo sát đằng sau Tưởng quản gia, cũng là đi chợ Bắc.Chợ Bắc là nơi tập kết hàng hóa lớn nhất của thành phố Thái Nguyên, thậm chí là của cả Hà Đông nữa, diện tích mấy trăm mẫu, có hơn một nghìn cửa hàng, từ châu bảo tơ lụa xa xỉ cho đến củi gạo dầu muối bình thường, thứ gì cũng có.Từ lúc thế cục Hà Đông ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp, hơn nữa đường vận tải đường thủy phát triển mạnh, thương nghiệp của Hà Đông cũng dần dần trở nên phồn vinh.

Trong chợ Bắc người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, tiếng thét to, tiếng rao hàng liên tiếp vang lên, thậm chí còn có thương đội Túc Đặc nắm lạc đà, đôi mắt quét qua người đi qua đường đông đúc, tìm kiếm cơ hội buôn bán.Số lượng người đi đường quá đông, rất khó cưỡi ngựa, Tưởng quản gia chỉ có thể kéo ngựa già, chen lấn xô đẩy dòng người khó khăn đi về phía trước.

Ở cách sau lưng gã ba mươi bước, người đàn bà trẻ tuổi cũng rất linh hoạt cưỡi lừa, đi theo suốt dọc đường.Tưởng quản gia mua được thứ mà gã cần ở một tiệm xe ngựa, nhưng gã không có quay đầu lại trở về, mà là tiếp tục đi về phía trước, từ cửa hông chợ Bắc đi ra ngoài, lại đi hơn một dặm, đi tới trước một hẻm nhỏ hẻo lánh.Khu vực này tựa vào thành tường, phòng ốc cũ nát, đại đa số đều là chỗ thuê cho những thương nhân đến buôn bán ở chợ Bắc.

Lúc này các thương nhân đang ở chợ Bắc bận rộn buôn bán, khiến cho vùng này có vẻ càng thêm quạng quẽ, ngẫu nhiên có một chiếc xe ngựa chở hàng hóa chạy ngang qua mà thôi.Tưởng quản gia nhìn quanh hai bên, không phát hiện có cái gì không bình thường, liền đi vào hẻm nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, ở đằng sau một nhà nhỏ cách hơn mười bước, người đàn bà tuổi còn trẻ cưỡi lừa xuất hiện.

Nàng vẫn như cũ xem như không có chuyện gì và đi vào ngõ nhỏ, ánh mắt đảo quanh, ngõ nhỏ cũng không sâu, chỉ có một hộ gia đình thôi, cửa đã đóng lại.Người đàn bà tuổi còn trẻ phất roi đánh con lừa, lo lo lắng lắng rời khỏi vùng đất hẻo lánh này.- Các ngươi không thể nói mà không tính toán gì cả!Trong phòng, Tưởng quản gia vô cùng tức giận, rống giận với cô gái ngồi cùng bàn đối diện:- Đã nói rõ là sau khi làm xong, sẽ thanh toán hết tám trăm lượng bạc còn lại, sao ở đây chỉ có năm mươi lượng thôi?Trong phòng, ánh sáng hôn ám, rèm cửa sổ vén lên, một người đàn ông tuổi trẻ vóc người cao ráo đứng tựa bên cửa sổ, từ một bên cánh cửa nhìn cảnh vật ngoài sân, trong đôi mắt dài nhỏ tràn ngập lạnh giá và hung ác.Trong phòng ngoại trừ y ra, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi đối diện Tưởng quản gia, trang điểm rất đậm, môi đôi tươi, khuôn mặt bôi phấn đến trắng như tuyết.

Nàng không hề sợ khi Tưởng quản gia tức giận, mà chỉ dịu dàng nói:- Nhưng chuyện này cũng chưa hoàn thành mà.- Đó chính là các ngươi không có khả năng, liên quan gì đến ta chứ?Có thể là do người ngồi đối diện là một cô gái, giọng nói của Tưởng quản gia đặc biệt cao, gã nhìn hai thỏi bạc trên bàn, giấc mộng đẹp nằm mơ vài ngày qua bỗng chốc tan biến, gã không kiềm được lửa giận trong lòng, lại rống to một lần nữa:- Các ngươi phải đưa bạc cho ta, nếu không ta đi gặp quan phủ cáo các ngươi.Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi đứng bên song cửa sổ bỗng phát ra sát khí, y nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên bậc cửa sổ, đây là một tín hiệu.Trong tay cô gái xinh đẹp bỗng xuất hiện một con dao ngắn sắc bén, cổ tay vừa lật qua, nhanh không gì sánh bằng đâm vào tim Tưởng quản gia.Tưởng quản gia há to miệng, kinh ngạc và tuyệt vọng nhìn cô gái xinh đẹp, ánh sáng trong mắt dần dần trở nên mờ đi.

Gã không còn sức vươn tay muốn nắm lấy túi bạc trên bàn, nhưng cuối cùng lại không nắm được gì cả, một tiếng “phanh” vang lên, xác chết ngã xuống đất.Cô gái xinh đẹp rút dao ra, hai gã hắc y nhân từ bên ngoài bước vào, kéo lên xác Tưởng quản gia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một nam một nữ.Cô gái xinh đẹp nhìn chăm chăm người đàn ông có vóc dáng cao ngất, buồn bã nói:- Vì sao lại giết gã?

Thật đáng tiếc!- Gã đã có lòng muốn phản bội, người như vậy không thể dùng.Giọng điệu người đàn ông vô cùng băng lãnh, không hề có chút tình cảm gì cả.Cô gái xinh đẹp dường như khá bất mãn với mệnh lệnh cấp trên:- Thu mua gã không dễ, bây giờ Sở vương phi và thế tử còn chưa giết được, chúng ta trở về không thể báo cáo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?Giọng điệu của người đàn ông vẫn như cũ vô cùng lạnh băng, không có chút hơi thở nào của con người cả:- Ngọc Cơ, đừng tưởng cô lên giường vài lần với Chủ thượng thì có thể ăn nói với ta như vậy, ta nhắc nhở cô, cô đang cận kề cái chết rồi đấy.Cô gái xinh đẹp bỗng nhiên cười ngọt ngào, đi đến sau lưng người đàn ông ôm lấy, ghé vào tai người đàn ông lẩm bẩm:- Ta biết, ngươi đang ghen tị đúng không.Người đàn ông không hề có chút thương tiếc đẩy cô ả ra:- Đi thu xếp đồ đạc!

Chỗ này không thể ở lại nữa.Cô gái xinh đẹp bị đẩy ra, rất mất mặt, trong mắt hiện lên tức giận, căm tức hỏi:- Sao phải đi chứ?Người đàn ông xoay người, dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, xem thường lắc đầu:- Cô ngoại trừ có khuôn mặt xinh đẹp ra, trong đầu chỉ là một bao cỏ.

Tưởng quản gia kia chẳng lẽ không để lại dặn dò gì sao?

Rất nhanh thôi, quân đội sẽ đến đây.Cô gái xinh đẹp biến sắc, nàng lập tức xoay người ra cửa, ở trong sân hét lớn vài câu mệnh lệnh, vài tên hắc y nhân trong viện lập tức thay đổi quần áo, đổi thành bộ dạng của thương nhân, cô gái xinh đẹp cũng đội mũ sa che hết toàn bộ khuôn mặt, rất nhanh thì đã thu xếp xong xuôi.

Sau mười lăm phút, đoàn người rời khỏi căn nhà, ngồi trên một chiếc xe ngựa đi ra khỏi hẻm nhỏ.Sau một tiếng rưỡi, một đội sĩ binh nội vệ chừng ba trăm người cuồn cuộn chạy đến, bọn họ mặc áo giáp, tay cầm cung nỏ và trường mâu, bao vây hẻm nhỏ, Ngụy Bí cưỡi ngựa đến trước cửa, dùng roi ngựa ra lệnh:- Phá cửa!Bọn lính đá văng cửa viện, một đám xông vào, nhưng kết quả không như mong đợi, nhà cửa vắng vẻ yên tĩnh, không hề có người nào cả.- Khốn khiếp!Một gã giáo úy tức giận đá cửa phòng, thầm mắng một tiếng, sau đó ra ngoài bẩm báo với Ngụy Bí:- Tướng quân, chúng ta đến chậm một bước, họ vừa mới rời đi, nước ở phòng bếp vẫn còn nóng.Ngụy Bí cũng không nổi giận, đối phương vội vàng rời khỏi, nhất định sẽ lưu lại không ít đầu mối có ích, cũng sẽ không giống thích khách lần trước, đầu mối gì cũng không có.- Lục soát cẩn thận, ngóc ngách cũng không được bỏ sót, còn có chủ nhân của ngôi nhà này, dẫn đến cho ta!Bọn lính bắt đầu lục soát cẩn thận, rất nhanh thì đã tìm được không ít thứ đối phương chưa kịp lấy đi, lúc này, một binh sĩ dẫn chủ thuê nhà đến, chủ thuê nhà sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.- Là ai thuê nhà của ngươi?Ngụy Bí lạnh lùng hỏi.Chủ thuê nhà nơm nớp lo sợ trả lời:- Hồi bẩm tướng quân, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặt thoa phấn trắng như tuyết, nàng ấy dùng năm mươi lượng bạc thuê hai tháng.- Một cô gái xinh đẹp, nàng tên họ là gì?

Là người phương nào?- Hồi bẩm tướng quân, nhà của tiểu nhân cho thuê với giá năm lượng bạc một tháng, nàng ấy ra gấp mười lần tiền thuê, với điều kiện là tiểu nhân không được hỏi cái gì cả.

Tiểu nhân xác thực cái gì cũng không biết, chỉ biết giọng nói của nàng không chuẩn, hình như là đồng hương với tiểu nhân, tiểu nhân là người U Châu, nhưng lại có điểm không giống lắm.- Là người Trường An à?- Không!

Không phải người Trường An, khẩu âm không đúng.Lúc này, trong viện truyền đến tiếng la của binh sĩ:- Ngụy tướng quân, chúng tôi đào được thi thể của Tưởng quản gia.

Chương 731 : Khai thác manh mốiThi thể Tưởng quản gia được đưa ra từ sau viện, thi thể vừa bị chôn xuống, trên người còn hơi ấm, binh sĩ lục soát trên người ông ta tỉ mỉ một lần, một gã binh sĩ đứng dậy báo cáo:- Khởi bẩm tướng quân, người này trong miệng còn ngậm vụn sáp, hình như đã nuốt phải vật gì đó.- Tìm xem đó là vật gì!Ngụy Bí ra lệnh, gã đi vào trong phòng, trong phòng mọi vật khả nghi đều bị bày ra bừa bãi trên mặt đất, do chủ thuê nhà nhận ra, trong đó là chục bả đao cùng hơn mười quân nỏ.- Có phát hiên ra gì không?Ngụy Bí bước vào hỏi.Một gã quan quân đang thẩm tra đối chiếu số hiệu quân nỏ, đứng lên nói:- Tướng quân, những quân nỏ này đều là từ trận chiến Triều Tiên khi đó vận chuyển đến Liêu Đông, năm đó đều là nỏ mới.- Liêu Đông?Ngụy Bí hơi nhíu mày, một gã binh sĩ vội vã bước vào, trong tay cầm một vỏ tròn bằng sáp nhỏ (trong bọc thuốc, thời xưa còn để thư mật trong vỏ sáp):- Tướng quân, thứ này tìm thấy trong bụng Tưởng quản gia.Ngụy Bí tinh thần rung lên, lập tức rút đao mở vỏ sáp này ra, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi bốn chữ: “Hiệu thuốc bắc Liêu Đông”.- Tướng quân, hiệu thuốc bắc Liêu Đông hình như là một hiệu thuốc trong chợ Bắc.Một gã binh sĩ bên cạnh nói.Ngụy Bí liền hạ lệnh:- Ở đây chỉ chừa lại hai mươi người, những binh sĩ còn lại đi chợ Bắc bắt người, một người cũng không được thiếu.Ba trăm binh sĩ liền cấp tốc xếp thành hàng, thẳng hướng chạy tới chợ Bắc.Phố Dược nằm ở phía tây bắc của chợ Bắc, gồm hơn hai mươi hiệu thuốc, hiệu thuốc bắc Liêu Đông chỉ là một trong những hiệu thuốc không coi là lớn lắm ở đây.

Nó chiếm khoảng nửa mẫu đất, do một gian trưng bày cùng mấy gian nhà kho cấu thành, nhưng nơi này nổi tiếng nhờ việc bán nhân sâm.Lúc này đang là sau giờ ngọ việc buôn bán tốt, trong tiệm chật ních khách quan đến mua nhân sâm.

Đúng lúc đó, một tốp binh sĩ chạy ào vào khách đường, một gã binh sĩ hô to:- Tất cả mọi người ngồi xuống!Bên trong khách đường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hơn mười quan khách mặt nhìn mặt, một gã nhân viên thấy tình hình không ổn, liền vội chạy về phía sau viện, hướng tới cửa.

Một mũi tên phóng nhanh như tia điện, trúng ngay giữa lưng tên nhân viên, tên đó thốt lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.Tiếng kêu thảm thiết của tên nọ làm những khách quan trong nội đường sợ hồn tiêu phách tán, đều ôm đầu ngồi xuống.

Quân lính mạnh mẽ xông lên, lật úp ra đất vài tên làm thuê còn lại và tay chưởng quầy.

Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng đao kiếm tấn công, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hậu viện dần chìm trong tĩnh lặng.Ngụy Bí bước vào hậu viện, đứng bên tường là hai mươi mấy cung nỏ thủ của Nội vệ quân.

Họ đã kết thúc chiến đấu, trên mặt đất có vài tên mặc đồ đen, trên người đều trúng một mũi tên.

Trong góc tường là một cô gái trẻ đẹp, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng cùng vẻ hoảng sợ, có vài tên quân Tùy đang kè đao trên cổ cô ta.Một nam thanh niên cao gầy khác đang ngồi dựa bên tường, trên đùi trúng một mũi tên, hai tay thì bị trói sau lưng, trong ánh mắt chứa đầy sự thâm độc.

Một gã binh sĩ đưa mấy tấm yêu bài cho Ngụy Bí, Ngụy Bí nhìn thoáng qua, vung tay hạ lệnh:- Mang tất cả đi.…Quân nội vệ tập trung ở ngoại thành, quân doanh của họ chiếm đến mấy trăm mẫu đất, quân nha cũng trong quân doanh, chỉ cách quân doanh của bọn lính một bức tường.Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, cưỡi ngựa đang đi tới quân nha của Nội vệ.

Ở cửa, tướng quân Ngụy Bí đã chờ sẵn, thấy Dương Nguyên Khánh đến, gã liền bước lên phía trước, khom mình hành lễ:- Tham kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hỏi:- Phạm nhân đang ở đâu?- Ở trong đại lao, tổng quản mời đi bên này.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào quân nha, đại lao ở phía trong hậu viện, mặt đất được xây dựng chỉ một màu trắng xóa, sau khi đi vào có một thềm đá thông ngầm, toàn bộ đại lao này đều xây bằng đá tảng, kiên cố không gì sánh bằng.Bên trong đại lao chỉ một màu đen, u ám lạnh lẽo, khiến người ta phải sởn da gà.

Tổng cộng có bốn mươi phòng giam, chủ yếu là giam giữ những kẻ do thám, cùng một ít tên tội phạn trọng yếu, ra vào đại lao này thì phải vượt qua ba cánh cửa sắt, có thể nói một ngày đã vào đây, thì đừng mong có ngày thoát ra.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới gian giữa ở phía trước đại lao, một gian giam giữ một nam nhân cao gầy, một gian khác thì giam một nữ nhân còn trẻ đẹp, trên tay chân đều mang xiềng xích.Nam nhân mất quá nhiều máu, vẫn còn hôn mê.

Dương Nguyên Khánh đi tới gian tù của nữ nhân kia, liếc mắt quan sát, nữ nhân kia cuộn tròn người một chỗ, chân mang còng.- Nữ nhân này dùng thủ đoạn độc ác, sử dụng một loại binh khí tinh vi, giết chết Tưởng quan gia.Nữ nhân nghe có tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo ánh đuốc, thấy trước mặt là một đám quân binh nhà Tùy, ở giữa là một quan quân trẠtuổi, liền kích động, nói:- Ngươi là...

Dương Nguyên Khánh?- Ngươi biết ta?Dương Nguyên Khánh cảm thấy chút kỳ quái.Nữ nhân nở một nụ cười sắc nhọn, vừa thu lại tiếng cười liền nghiến răng nghiến lợi nói:- Năm đó khi ngươi giết Cái Kiều Kiều, để thoát ba người, ta là một trong số đó, làm thế nào ta không nhận ra ngươi, ngươi dù có đốt thành tro ta cũng nhận ra.- To gan!Một binh sĩ gầm lên.Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, ngăn chặn cơn phẫn nộ của các binh sĩ, hắn nhìn kỹ một hồi lâu, thản nhiên nói:- Nói như vậy, các ngươi là do Cái Tô Văn phái tới?…Trong nghị sự đường của Tử Vi Các, hơn mười trọng thần vây quanh phần đầu của một chiếc bàn lớn, trên đó bày ra đầy các loại công văn cùng hơn mười tấm yêu bài tìm thấy trong hiệu thuốc, các đại thần thì đang khe khẽ bàn luận.Dương Nguyên Khánh nhặt một tấm ngân bài lên, nhìn một lát, trên đó có khắc ba chữ Hán: “Triều Tiên đường”, đây là tổ chức tình báo của Cao Cú Lệ, hắn lật sang mặt trái, ở mặt này có một con số “Giáp Tứ”.Hắn đặt ngân bài xuống, nhìn các đại thần nói:- Các vị đại thần, hiện tại chân tướng sự việc đã rõ ràng, người ám sát Vương phi cùng thế tử là người Triều Tiên gây nên, căn cứ vào việc lấy khẩu cung từ các nhân chứng, vì Cao Khai Đạo đã đầu hàng Cao Cú Lệ, Triều Tiên vương đang mưu đồ Liêu Đông, dùng sự việc ám sát này hòng mở ra nội loạn bên ta, dĩ nhiên là để ngăn cản chúng ta tiến đánh Liêu Đông.Dương Nguyên Khán nhìn thoáng qua mọi người nói:- Mọi người thử nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?Tô Uy thầm nghĩ trong lòng, Sở Vương sẽ không muốn lợi dụng cơ hội này để lấy cớ đánh Triều Tiên đâu!

Lần đánh Triều Tiên trước đó không những khiến cho toàn bộ triều Tùy rơi vào nội loạn mà một số vùng gần như bị diệt vong, nếu như muốn tái đánh Triều Tiên đây quả là một chuyện không dễ dàng gì.- Điện hạ, ty chức kiến nghị phái sứ thần sang Triều Tiên vấn tội, để Triều Tiên vương cho chúng ta một chút đạo lý, chuyện này tạm thời không nên nóng vội.Bùi Củ hiểu ý định của Dương Nguyên Khánh, liền tiếp lời:- Điện hạ, Tô tướng quân nói chí phải, chúng ta đã diệt trừ được Đậu Kiến Đức, quốc lực có chút hao tổn, nếu lại phát động chiến đấu với Triều Tiên, sợ rằng chúng ta không có đủ sức lực, nhưng nếu bỏ qua cho Triều Tiên, thì cũng như đã tặng cho triều Đường một cơ hội tiến công.

Điện hạ, việc này phải cẩn trọng ạ!Không chỉ Bùi Củ, hơn mười trọng thần khác cũng phản đối việc đánh Triều Tiên.

Chuyện Dương Quảng xưa tam chinh Triều Tiên để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng các đại thần, bọn họ dù thế nào cũng không chịu dẫm lên vết xe đổ ấy.

Trong nghị sự đường không có lấy một lời tán thành, mà ngay cả người trung lập cũng không có, điều này làm Dương Nguyên Khánh có chút bất đắc dĩ.Trên thực tế hắn đã chuẩn bị thuyền vượt biển, nhưng lại không thể mệnh La Sĩ Tín công mà không diệt đối với Cao Khai Đạo, chính là dẫn ra trận chiến Triều Tiên, tuy rằng quân đội đêu nằm trong tay hắn, nhưng dù sao đây cũng là chinh chiến của cả một vương triều, phải thông qua cả triều đình, hắn không có khả năng một cước đá văng cả triều đình, tự ý khai chiến, như vậy chỉ khiến người người nghĩ hắn thật nhẫn tâm, làm cho triều đình cuối cùng sụp đổ.Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nhất trí phản đối, ngay cả cái lão bánh quẩy Tô Uy cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, hắn cố kìm nén tức giận, gật đầu nói:- Được rồi!

Vậy trước tiên sẽ phái sứ thần đi Cao Cú Lệ sang vấn tội, để cho Triều Tiên vương cho chúng ta một lời giải thích.…Dương Nguyên Khánh giận giữ trở lại quan phòng của mình, hắn cầm chum trà lên, ừng ực uống.

Lúc này, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hung hăng ném chén trà xuống mặt đất, “choang” một tiếng, chén trà bị rơi nát tươm.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít bước tới gần cửa sổ, xanh mặt không nói một lời.Bùi Thanh Tùng vừa lúc bước vào cùng vài tờ công văn, thấy Sở Vương tức giận như vậy, nhất thời sợ đến không dám nói tiếp nữa, từ lúc y nhập chức cho đến bây giờ, chưa từng thấy Sở Vương nổi giận đến mức đó.Lúc này, một tên Ký thất tham quân khác là Tiêu Tấn cũng cùng Văn Tấn tiến vào, hai người nhìn nhau, lập tức vẫy tay gọi trà đồng phụ trách pha trà tới, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất sạch sẽ.Xong xuôi, mấy người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, Nạp ngôn Dương Sư Đạo đi đến, Bùi Thanh Tùng vội “Xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói:- Đang nổi trận lôi đình!Dương Sư Đạo gật đầu cười:- Ta đi khuyên nhủ Sở vương.Gã đẩy cửa bước vào gian phòng, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay đứng cạnh cửa sổ như ban nãy, gã mỉm cười nói:- Có phải đang giận vì sự phản đối của các đại thần không?- Ta thực không phải là tức giận mà là thất vọng.

Đường đường là đại thần của Thiên triều Tùy, không ngờ lại bị một nước tép riu như Triều Tiên dọa cho thành như vậy, điều này sao có thể chịu nổi chứ?Dương Nguyên Khánh nói giọng trầm uất.- Ty chức nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.Dương Sư Đạo vẫn cười tủm tỉm nói:- Có thể là các đại thần đã hiểu sai ý tứ của ngài.- Hiểu nhầm cái gì?Dương Nguyên Khánh quay lại, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo.- Hiểu lầm ở chỗ mọi người đều nghĩ chuyện ngài muốn phát động đánh Triều Tiên cũng như Đại Nghiệp thứ bảy, binh lực điều động trong cả nước, một triệu dân phu phải tham gia vận chuyển lương thực cho quân đội, nêu như vậy, triều Đường có thể dễ dàng chiếm lấy Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Sao có thể?- Cho nên ngài mới không nói rõ với mọi người, sau sự việc ty chức mới phản ứng lại, ngay cả Liêu Đông cũng không chiếm được, còn muốn đánh Triều Tiên nữa sao?Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhận ra mình đã nói không rõ ràng, hắn lắc đầu, cười khổ:- Là tại ta, lỗi do ta không nói rõ.Hắn khoát tay nói:- Ngồi xuống đi!Hai người đều ngồi xuống, lúc này người bưng trà tiến lại rót hai chén trà mới, đặt lên bàn, rồi lui xuống.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới chậm rãi giải thích:- Chuyện đánh Triều Tiên, thật sự ta đã nghĩ ra cách này từ lâu, nay vừa lúc có cơ hội, nhưng thực ra ta muốn khai chiến không giống như năm Đại Nghiệp thứ bảy, nói thẳng ra là vì lương thực.

Nếu như ta đánh bại quân đội Triều Tiên, buộc bọn họ phải cầu hòa, vậy thì ít nhất có thể thỏa chí vơ vét của cải thì cũng phải đến ba trăm ngàn thạch lương thực, sẽ giúp ích cho việc khôi phục dân sinh ở Hà Bắc, còn về chiến dịch tiêu diệt Triều Tiên, thì có thể lo sau, hiện giờ chưa phải lúc.Dương Sư Đạo cười nói:- Nếu như Sở vương sớm nói như thế thì các đại thần cũng không đến nỗi phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện đó là do Sở vương, ngài không thể trách các đại thần đã không nể mặt ngài, ngay cả ty chức cũng hiểu nhầm.Dương Nguyên Khánh không trách được, chỉ khoát tay nói:- Thôi quên đi, có chuyện này quan trọng hơn.

Bây giờ nói chút chuyện của ngươi đi.- Chuyện của ty chức, ty chức thì có chuyện gì?Dương Sư Đạo thắc mắc.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc nói:- Lần điều chỉnh này của Tử Vi Các, ta dự định cho ngươi vào làm Tể tướng.

Chương 731 : Khai thác manh mốiThi thể Tưởng quản gia được đưa ra từ sau viện, thi thể vừa bị chôn xuống, trên người còn hơi ấm, binh sĩ lục soát trên người ông ta tỉ mỉ một lần, một gã binh sĩ đứng dậy báo cáo:- Khởi bẩm tướng quân, người này trong miệng còn ngậm vụn sáp, hình như đã nuốt phải vật gì đó.- Tìm xem đó là vật gì!Ngụy Bí ra lệnh, gã đi vào trong phòng, trong phòng mọi vật khả nghi đều bị bày ra bừa bãi trên mặt đất, do chủ thuê nhà nhận ra, trong đó là chục bả đao cùng hơn mười quân nỏ.- Có phát hiên ra gì không?Ngụy Bí bước vào hỏi.Một gã quan quân đang thẩm tra đối chiếu số hiệu quân nỏ, đứng lên nói:- Tướng quân, những quân nỏ này đều là từ trận chiến Triều Tiên khi đó vận chuyển đến Liêu Đông, năm đó đều là nỏ mới.- Liêu Đông?Ngụy Bí hơi nhíu mày, một gã binh sĩ vội vã bước vào, trong tay cầm một vỏ tròn bằng sáp nhỏ (trong bọc thuốc, thời xưa còn để thư mật trong vỏ sáp):- Tướng quân, thứ này tìm thấy trong bụng Tưởng quản gia.Ngụy Bí tinh thần rung lên, lập tức rút đao mở vỏ sáp này ra, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi bốn chữ: “Hiệu thuốc bắc Liêu Đông”.- Tướng quân, hiệu thuốc bắc Liêu Đông hình như là một hiệu thuốc trong chợ Bắc.Một gã binh sĩ bên cạnh nói.Ngụy Bí liền hạ lệnh:- Ở đây chỉ chừa lại hai mươi người, những binh sĩ còn lại đi chợ Bắc bắt người, một người cũng không được thiếu.Ba trăm binh sĩ liền cấp tốc xếp thành hàng, thẳng hướng chạy tới chợ Bắc.Phố Dược nằm ở phía tây bắc của chợ Bắc, gồm hơn hai mươi hiệu thuốc, hiệu thuốc bắc Liêu Đông chỉ là một trong những hiệu thuốc không coi là lớn lắm ở đây.

Nó chiếm khoảng nửa mẫu đất, do một gian trưng bày cùng mấy gian nhà kho cấu thành, nhưng nơi này nổi tiếng nhờ việc bán nhân sâm.Lúc này đang là sau giờ ngọ việc buôn bán tốt, trong tiệm chật ních khách quan đến mua nhân sâm.

Đúng lúc đó, một tốp binh sĩ chạy ào vào khách đường, một gã binh sĩ hô to:- Tất cả mọi người ngồi xuống!Bên trong khách đường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hơn mười quan khách mặt nhìn mặt, một gã nhân viên thấy tình hình không ổn, liền vội chạy về phía sau viện, hướng tới cửa.

Một mũi tên phóng nhanh như tia điện, trúng ngay giữa lưng tên nhân viên, tên đó thốt lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.Tiếng kêu thảm thiết của tên nọ làm những khách quan trong nội đường sợ hồn tiêu phách tán, đều ôm đầu ngồi xuống.

Quân lính mạnh mẽ xông lên, lật úp ra đất vài tên làm thuê còn lại và tay chưởng quầy.

Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng đao kiếm tấn công, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hậu viện dần chìm trong tĩnh lặng.Ngụy Bí bước vào hậu viện, đứng bên tường là hai mươi mấy cung nỏ thủ của Nội vệ quân.

Họ đã kết thúc chiến đấu, trên mặt đất có vài tên mặc đồ đen, trên người đều trúng một mũi tên.

Trong góc tường là một cô gái trẻ đẹp, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng cùng vẻ hoảng sợ, có vài tên quân Tùy đang kè đao trên cổ cô ta.Một nam thanh niên cao gầy khác đang ngồi dựa bên tường, trên đùi trúng một mũi tên, hai tay thì bị trói sau lưng, trong ánh mắt chứa đầy sự thâm độc.

Một gã binh sĩ đưa mấy tấm yêu bài cho Ngụy Bí, Ngụy Bí nhìn thoáng qua, vung tay hạ lệnh:- Mang tất cả đi.…Quân nội vệ tập trung ở ngoại thành, quân doanh của họ chiếm đến mấy trăm mẫu đất, quân nha cũng trong quân doanh, chỉ cách quân doanh của bọn lính một bức tường.Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, cưỡi ngựa đang đi tới quân nha của Nội vệ.

Ở cửa, tướng quân Ngụy Bí đã chờ sẵn, thấy Dương Nguyên Khánh đến, gã liền bước lên phía trước, khom mình hành lễ:- Tham kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hỏi:- Phạm nhân đang ở đâu?- Ở trong đại lao, tổng quản mời đi bên này.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào quân nha, đại lao ở phía trong hậu viện, mặt đất được xây dựng chỉ một màu trắng xóa, sau khi đi vào có một thềm đá thông ngầm, toàn bộ đại lao này đều xây bằng đá tảng, kiên cố không gì sánh bằng.Bên trong đại lao chỉ một màu đen, u ám lạnh lẽo, khiến người ta phải sởn da gà.

Tổng cộng có bốn mươi phòng giam, chủ yếu là giam giữ những kẻ do thám, cùng một ít tên tội phạn trọng yếu, ra vào đại lao này thì phải vượt qua ba cánh cửa sắt, có thể nói một ngày đã vào đây, thì đừng mong có ngày thoát ra.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới gian giữa ở phía trước đại lao, một gian giam giữ một nam nhân cao gầy, một gian khác thì giam một nữ nhân còn trẻ đẹp, trên tay chân đều mang xiềng xích.Nam nhân mất quá nhiều máu, vẫn còn hôn mê.

Dương Nguyên Khánh đi tới gian tù của nữ nhân kia, liếc mắt quan sát, nữ nhân kia cuộn tròn người một chỗ, chân mang còng.- Nữ nhân này dùng thủ đoạn độc ác, sử dụng một loại binh khí tinh vi, giết chết Tưởng quan gia.Nữ nhân nghe có tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo ánh đuốc, thấy trước mặt là một đám quân binh nhà Tùy, ở giữa là một quan quân trẠtuổi, liền kích động, nói:- Ngươi là...

Dương Nguyên Khánh?- Ngươi biết ta?Dương Nguyên Khánh cảm thấy chút kỳ quái.Nữ nhân nở một nụ cười sắc nhọn, vừa thu lại tiếng cười liền nghiến răng nghiến lợi nói:- Năm đó khi ngươi giết Cái Kiều Kiều, để thoát ba người, ta là một trong số đó, làm thế nào ta không nhận ra ngươi, ngươi dù có đốt thành tro ta cũng nhận ra.- To gan!Một binh sĩ gầm lên.Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, ngăn chặn cơn phẫn nộ của các binh sĩ, hắn nhìn kỹ một hồi lâu, thản nhiên nói:- Nói như vậy, các ngươi là do Cái Tô Văn phái tới?…Trong nghị sự đường của Tử Vi Các, hơn mười trọng thần vây quanh phần đầu của một chiếc bàn lớn, trên đó bày ra đầy các loại công văn cùng hơn mười tấm yêu bài tìm thấy trong hiệu thuốc, các đại thần thì đang khe khẽ bàn luận.Dương Nguyên Khánh nhặt một tấm ngân bài lên, nhìn một lát, trên đó có khắc ba chữ Hán: “Triều Tiên đường”, đây là tổ chức tình báo của Cao Cú Lệ, hắn lật sang mặt trái, ở mặt này có một con số “Giáp Tứ”.Hắn đặt ngân bài xuống, nhìn các đại thần nói:- Các vị đại thần, hiện tại chân tướng sự việc đã rõ ràng, người ám sát Vương phi cùng thế tử là người Triều Tiên gây nên, căn cứ vào việc lấy khẩu cung từ các nhân chứng, vì Cao Khai Đạo đã đầu hàng Cao Cú Lệ, Triều Tiên vương đang mưu đồ Liêu Đông, dùng sự việc ám sát này hòng mở ra nội loạn bên ta, dĩ nhiên là để ngăn cản chúng ta tiến đánh Liêu Đông.Dương Nguyên Khán nhìn thoáng qua mọi người nói:- Mọi người thử nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?Tô Uy thầm nghĩ trong lòng, Sở Vương sẽ không muốn lợi dụng cơ hội này để lấy cớ đánh Triều Tiên đâu!

Lần đánh Triều Tiên trước đó không những khiến cho toàn bộ triều Tùy rơi vào nội loạn mà một số vùng gần như bị diệt vong, nếu như muốn tái đánh Triều Tiên đây quả là một chuyện không dễ dàng gì.- Điện hạ, ty chức kiến nghị phái sứ thần sang Triều Tiên vấn tội, để Triều Tiên vương cho chúng ta một chút đạo lý, chuyện này tạm thời không nên nóng vội.Bùi Củ hiểu ý định của Dương Nguyên Khánh, liền tiếp lời:- Điện hạ, Tô tướng quân nói chí phải, chúng ta đã diệt trừ được Đậu Kiến Đức, quốc lực có chút hao tổn, nếu lại phát động chiến đấu với Triều Tiên, sợ rằng chúng ta không có đủ sức lực, nhưng nếu bỏ qua cho Triều Tiên, thì cũng như đã tặng cho triều Đường một cơ hội tiến công.

Điện hạ, việc này phải cẩn trọng ạ!Không chỉ Bùi Củ, hơn mười trọng thần khác cũng phản đối việc đánh Triều Tiên.

Chuyện Dương Quảng xưa tam chinh Triều Tiên để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng các đại thần, bọn họ dù thế nào cũng không chịu dẫm lên vết xe đổ ấy.

Trong nghị sự đường không có lấy một lời tán thành, mà ngay cả người trung lập cũng không có, điều này làm Dương Nguyên Khánh có chút bất đắc dĩ.Trên thực tế hắn đã chuẩn bị thuyền vượt biển, nhưng lại không thể mệnh La Sĩ Tín công mà không diệt đối với Cao Khai Đạo, chính là dẫn ra trận chiến Triều Tiên, tuy rằng quân đội đêu nằm trong tay hắn, nhưng dù sao đây cũng là chinh chiến của cả một vương triều, phải thông qua cả triều đình, hắn không có khả năng một cước đá văng cả triều đình, tự ý khai chiến, như vậy chỉ khiến người người nghĩ hắn thật nhẫn tâm, làm cho triều đình cuối cùng sụp đổ.Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nhất trí phản đối, ngay cả cái lão bánh quẩy Tô Uy cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, hắn cố kìm nén tức giận, gật đầu nói:- Được rồi!

Vậy trước tiên sẽ phái sứ thần đi Cao Cú Lệ sang vấn tội, để cho Triều Tiên vương cho chúng ta một lời giải thích.…Dương Nguyên Khánh giận giữ trở lại quan phòng của mình, hắn cầm chum trà lên, ừng ực uống.

Lúc này, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hung hăng ném chén trà xuống mặt đất, “choang” một tiếng, chén trà bị rơi nát tươm.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít bước tới gần cửa sổ, xanh mặt không nói một lời.Bùi Thanh Tùng vừa lúc bước vào cùng vài tờ công văn, thấy Sở Vương tức giận như vậy, nhất thời sợ đến không dám nói tiếp nữa, từ lúc y nhập chức cho đến bây giờ, chưa từng thấy Sở Vương nổi giận đến mức đó.Lúc này, một tên Ký thất tham quân khác là Tiêu Tấn cũng cùng Văn Tấn tiến vào, hai người nhìn nhau, lập tức vẫy tay gọi trà đồng phụ trách pha trà tới, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất sạch sẽ.Xong xuôi, mấy người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, Nạp ngôn Dương Sư Đạo đi đến, Bùi Thanh Tùng vội “Xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói:- Đang nổi trận lôi đình!Dương Sư Đạo gật đầu cười:- Ta đi khuyên nhủ Sở vương.Gã đẩy cửa bước vào gian phòng, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay đứng cạnh cửa sổ như ban nãy, gã mỉm cười nói:- Có phải đang giận vì sự phản đối của các đại thần không?- Ta thực không phải là tức giận mà là thất vọng.

Đường đường là đại thần của Thiên triều Tùy, không ngờ lại bị một nước tép riu như Triều Tiên dọa cho thành như vậy, điều này sao có thể chịu nổi chứ?Dương Nguyên Khánh nói giọng trầm uất.- Ty chức nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.Dương Sư Đạo vẫn cười tủm tỉm nói:- Có thể là các đại thần đã hiểu sai ý tứ của ngài.- Hiểu nhầm cái gì?Dương Nguyên Khánh quay lại, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo.- Hiểu lầm ở chỗ mọi người đều nghĩ chuyện ngài muốn phát động đánh Triều Tiên cũng như Đại Nghiệp thứ bảy, binh lực điều động trong cả nước, một triệu dân phu phải tham gia vận chuyển lương thực cho quân đội, nêu như vậy, triều Đường có thể dễ dàng chiếm lấy Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Sao có thể?- Cho nên ngài mới không nói rõ với mọi người, sau sự việc ty chức mới phản ứng lại, ngay cả Liêu Đông cũng không chiếm được, còn muốn đánh Triều Tiên nữa sao?Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhận ra mình đã nói không rõ ràng, hắn lắc đầu, cười khổ:- Là tại ta, lỗi do ta không nói rõ.Hắn khoát tay nói:- Ngồi xuống đi!Hai người đều ngồi xuống, lúc này người bưng trà tiến lại rót hai chén trà mới, đặt lên bàn, rồi lui xuống.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới chậm rãi giải thích:- Chuyện đánh Triều Tiên, thật sự ta đã nghĩ ra cách này từ lâu, nay vừa lúc có cơ hội, nhưng thực ra ta muốn khai chiến không giống như năm Đại Nghiệp thứ bảy, nói thẳng ra là vì lương thực.

Nếu như ta đánh bại quân đội Triều Tiên, buộc bọn họ phải cầu hòa, vậy thì ít nhất có thể thỏa chí vơ vét của cải thì cũng phải đến ba trăm ngàn thạch lương thực, sẽ giúp ích cho việc khôi phục dân sinh ở Hà Bắc, còn về chiến dịch tiêu diệt Triều Tiên, thì có thể lo sau, hiện giờ chưa phải lúc.Dương Sư Đạo cười nói:- Nếu như Sở vương sớm nói như thế thì các đại thần cũng không đến nỗi phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện đó là do Sở vương, ngài không thể trách các đại thần đã không nể mặt ngài, ngay cả ty chức cũng hiểu nhầm.Dương Nguyên Khánh không trách được, chỉ khoát tay nói:- Thôi quên đi, có chuyện này quan trọng hơn.

Bây giờ nói chút chuyện của ngươi đi.- Chuyện của ty chức, ty chức thì có chuyện gì?Dương Sư Đạo thắc mắc.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc nói:- Lần điều chỉnh này của Tử Vi Các, ta dự định cho ngươi vào làm Tể tướng.

Chương 731 : Khai thác manh mốiThi thể Tưởng quản gia được đưa ra từ sau viện, thi thể vừa bị chôn xuống, trên người còn hơi ấm, binh sĩ lục soát trên người ông ta tỉ mỉ một lần, một gã binh sĩ đứng dậy báo cáo:- Khởi bẩm tướng quân, người này trong miệng còn ngậm vụn sáp, hình như đã nuốt phải vật gì đó.- Tìm xem đó là vật gì!Ngụy Bí ra lệnh, gã đi vào trong phòng, trong phòng mọi vật khả nghi đều bị bày ra bừa bãi trên mặt đất, do chủ thuê nhà nhận ra, trong đó là chục bả đao cùng hơn mười quân nỏ.- Có phát hiên ra gì không?Ngụy Bí bước vào hỏi.Một gã quan quân đang thẩm tra đối chiếu số hiệu quân nỏ, đứng lên nói:- Tướng quân, những quân nỏ này đều là từ trận chiến Triều Tiên khi đó vận chuyển đến Liêu Đông, năm đó đều là nỏ mới.- Liêu Đông?Ngụy Bí hơi nhíu mày, một gã binh sĩ vội vã bước vào, trong tay cầm một vỏ tròn bằng sáp nhỏ (trong bọc thuốc, thời xưa còn để thư mật trong vỏ sáp):- Tướng quân, thứ này tìm thấy trong bụng Tưởng quản gia.Ngụy Bí tinh thần rung lên, lập tức rút đao mở vỏ sáp này ra, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi bốn chữ: “Hiệu thuốc bắc Liêu Đông”.- Tướng quân, hiệu thuốc bắc Liêu Đông hình như là một hiệu thuốc trong chợ Bắc.Một gã binh sĩ bên cạnh nói.Ngụy Bí liền hạ lệnh:- Ở đây chỉ chừa lại hai mươi người, những binh sĩ còn lại đi chợ Bắc bắt người, một người cũng không được thiếu.Ba trăm binh sĩ liền cấp tốc xếp thành hàng, thẳng hướng chạy tới chợ Bắc.Phố Dược nằm ở phía tây bắc của chợ Bắc, gồm hơn hai mươi hiệu thuốc, hiệu thuốc bắc Liêu Đông chỉ là một trong những hiệu thuốc không coi là lớn lắm ở đây.

Nó chiếm khoảng nửa mẫu đất, do một gian trưng bày cùng mấy gian nhà kho cấu thành, nhưng nơi này nổi tiếng nhờ việc bán nhân sâm.Lúc này đang là sau giờ ngọ việc buôn bán tốt, trong tiệm chật ních khách quan đến mua nhân sâm.

Đúng lúc đó, một tốp binh sĩ chạy ào vào khách đường, một gã binh sĩ hô to:- Tất cả mọi người ngồi xuống!Bên trong khách đường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hơn mười quan khách mặt nhìn mặt, một gã nhân viên thấy tình hình không ổn, liền vội chạy về phía sau viện, hướng tới cửa.

Một mũi tên phóng nhanh như tia điện, trúng ngay giữa lưng tên nhân viên, tên đó thốt lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.Tiếng kêu thảm thiết của tên nọ làm những khách quan trong nội đường sợ hồn tiêu phách tán, đều ôm đầu ngồi xuống.

Quân lính mạnh mẽ xông lên, lật úp ra đất vài tên làm thuê còn lại và tay chưởng quầy.

Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng đao kiếm tấn công, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hậu viện dần chìm trong tĩnh lặng.Ngụy Bí bước vào hậu viện, đứng bên tường là hai mươi mấy cung nỏ thủ của Nội vệ quân.

Họ đã kết thúc chiến đấu, trên mặt đất có vài tên mặc đồ đen, trên người đều trúng một mũi tên.

Trong góc tường là một cô gái trẻ đẹp, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng cùng vẻ hoảng sợ, có vài tên quân Tùy đang kè đao trên cổ cô ta.Một nam thanh niên cao gầy khác đang ngồi dựa bên tường, trên đùi trúng một mũi tên, hai tay thì bị trói sau lưng, trong ánh mắt chứa đầy sự thâm độc.

Một gã binh sĩ đưa mấy tấm yêu bài cho Ngụy Bí, Ngụy Bí nhìn thoáng qua, vung tay hạ lệnh:- Mang tất cả đi.…Quân nội vệ tập trung ở ngoại thành, quân doanh của họ chiếm đến mấy trăm mẫu đất, quân nha cũng trong quân doanh, chỉ cách quân doanh của bọn lính một bức tường.Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, cưỡi ngựa đang đi tới quân nha của Nội vệ.

Ở cửa, tướng quân Ngụy Bí đã chờ sẵn, thấy Dương Nguyên Khánh đến, gã liền bước lên phía trước, khom mình hành lễ:- Tham kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hỏi:- Phạm nhân đang ở đâu?- Ở trong đại lao, tổng quản mời đi bên này.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào quân nha, đại lao ở phía trong hậu viện, mặt đất được xây dựng chỉ một màu trắng xóa, sau khi đi vào có một thềm đá thông ngầm, toàn bộ đại lao này đều xây bằng đá tảng, kiên cố không gì sánh bằng.Bên trong đại lao chỉ một màu đen, u ám lạnh lẽo, khiến người ta phải sởn da gà.

Tổng cộng có bốn mươi phòng giam, chủ yếu là giam giữ những kẻ do thám, cùng một ít tên tội phạn trọng yếu, ra vào đại lao này thì phải vượt qua ba cánh cửa sắt, có thể nói một ngày đã vào đây, thì đừng mong có ngày thoát ra.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới gian giữa ở phía trước đại lao, một gian giam giữ một nam nhân cao gầy, một gian khác thì giam một nữ nhân còn trẻ đẹp, trên tay chân đều mang xiềng xích.Nam nhân mất quá nhiều máu, vẫn còn hôn mê.

Dương Nguyên Khánh đi tới gian tù của nữ nhân kia, liếc mắt quan sát, nữ nhân kia cuộn tròn người một chỗ, chân mang còng.- Nữ nhân này dùng thủ đoạn độc ác, sử dụng một loại binh khí tinh vi, giết chết Tưởng quan gia.Nữ nhân nghe có tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo ánh đuốc, thấy trước mặt là một đám quân binh nhà Tùy, ở giữa là một quan quân trẠtuổi, liền kích động, nói:- Ngươi là...

Dương Nguyên Khánh?- Ngươi biết ta?Dương Nguyên Khánh cảm thấy chút kỳ quái.Nữ nhân nở một nụ cười sắc nhọn, vừa thu lại tiếng cười liền nghiến răng nghiến lợi nói:- Năm đó khi ngươi giết Cái Kiều Kiều, để thoát ba người, ta là một trong số đó, làm thế nào ta không nhận ra ngươi, ngươi dù có đốt thành tro ta cũng nhận ra.- To gan!Một binh sĩ gầm lên.Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, ngăn chặn cơn phẫn nộ của các binh sĩ, hắn nhìn kỹ một hồi lâu, thản nhiên nói:- Nói như vậy, các ngươi là do Cái Tô Văn phái tới?…Trong nghị sự đường của Tử Vi Các, hơn mười trọng thần vây quanh phần đầu của một chiếc bàn lớn, trên đó bày ra đầy các loại công văn cùng hơn mười tấm yêu bài tìm thấy trong hiệu thuốc, các đại thần thì đang khe khẽ bàn luận.Dương Nguyên Khánh nhặt một tấm ngân bài lên, nhìn một lát, trên đó có khắc ba chữ Hán: “Triều Tiên đường”, đây là tổ chức tình báo của Cao Cú Lệ, hắn lật sang mặt trái, ở mặt này có một con số “Giáp Tứ”.Hắn đặt ngân bài xuống, nhìn các đại thần nói:- Các vị đại thần, hiện tại chân tướng sự việc đã rõ ràng, người ám sát Vương phi cùng thế tử là người Triều Tiên gây nên, căn cứ vào việc lấy khẩu cung từ các nhân chứng, vì Cao Khai Đạo đã đầu hàng Cao Cú Lệ, Triều Tiên vương đang mưu đồ Liêu Đông, dùng sự việc ám sát này hòng mở ra nội loạn bên ta, dĩ nhiên là để ngăn cản chúng ta tiến đánh Liêu Đông.Dương Nguyên Khán nhìn thoáng qua mọi người nói:- Mọi người thử nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?Tô Uy thầm nghĩ trong lòng, Sở Vương sẽ không muốn lợi dụng cơ hội này để lấy cớ đánh Triều Tiên đâu!

Lần đánh Triều Tiên trước đó không những khiến cho toàn bộ triều Tùy rơi vào nội loạn mà một số vùng gần như bị diệt vong, nếu như muốn tái đánh Triều Tiên đây quả là một chuyện không dễ dàng gì.- Điện hạ, ty chức kiến nghị phái sứ thần sang Triều Tiên vấn tội, để Triều Tiên vương cho chúng ta một chút đạo lý, chuyện này tạm thời không nên nóng vội.Bùi Củ hiểu ý định của Dương Nguyên Khánh, liền tiếp lời:- Điện hạ, Tô tướng quân nói chí phải, chúng ta đã diệt trừ được Đậu Kiến Đức, quốc lực có chút hao tổn, nếu lại phát động chiến đấu với Triều Tiên, sợ rằng chúng ta không có đủ sức lực, nhưng nếu bỏ qua cho Triều Tiên, thì cũng như đã tặng cho triều Đường một cơ hội tiến công.

Điện hạ, việc này phải cẩn trọng ạ!Không chỉ Bùi Củ, hơn mười trọng thần khác cũng phản đối việc đánh Triều Tiên.

Chuyện Dương Quảng xưa tam chinh Triều Tiên để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng các đại thần, bọn họ dù thế nào cũng không chịu dẫm lên vết xe đổ ấy.

Trong nghị sự đường không có lấy một lời tán thành, mà ngay cả người trung lập cũng không có, điều này làm Dương Nguyên Khánh có chút bất đắc dĩ.Trên thực tế hắn đã chuẩn bị thuyền vượt biển, nhưng lại không thể mệnh La Sĩ Tín công mà không diệt đối với Cao Khai Đạo, chính là dẫn ra trận chiến Triều Tiên, tuy rằng quân đội đêu nằm trong tay hắn, nhưng dù sao đây cũng là chinh chiến của cả một vương triều, phải thông qua cả triều đình, hắn không có khả năng một cước đá văng cả triều đình, tự ý khai chiến, như vậy chỉ khiến người người nghĩ hắn thật nhẫn tâm, làm cho triều đình cuối cùng sụp đổ.Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nhất trí phản đối, ngay cả cái lão bánh quẩy Tô Uy cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, hắn cố kìm nén tức giận, gật đầu nói:- Được rồi!

Vậy trước tiên sẽ phái sứ thần đi Cao Cú Lệ sang vấn tội, để cho Triều Tiên vương cho chúng ta một lời giải thích.…Dương Nguyên Khánh giận giữ trở lại quan phòng của mình, hắn cầm chum trà lên, ừng ực uống.

Lúc này, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hung hăng ném chén trà xuống mặt đất, “choang” một tiếng, chén trà bị rơi nát tươm.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít bước tới gần cửa sổ, xanh mặt không nói một lời.Bùi Thanh Tùng vừa lúc bước vào cùng vài tờ công văn, thấy Sở Vương tức giận như vậy, nhất thời sợ đến không dám nói tiếp nữa, từ lúc y nhập chức cho đến bây giờ, chưa từng thấy Sở Vương nổi giận đến mức đó.Lúc này, một tên Ký thất tham quân khác là Tiêu Tấn cũng cùng Văn Tấn tiến vào, hai người nhìn nhau, lập tức vẫy tay gọi trà đồng phụ trách pha trà tới, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất sạch sẽ.Xong xuôi, mấy người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, Nạp ngôn Dương Sư Đạo đi đến, Bùi Thanh Tùng vội “Xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói:- Đang nổi trận lôi đình!Dương Sư Đạo gật đầu cười:- Ta đi khuyên nhủ Sở vương.Gã đẩy cửa bước vào gian phòng, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay đứng cạnh cửa sổ như ban nãy, gã mỉm cười nói:- Có phải đang giận vì sự phản đối của các đại thần không?- Ta thực không phải là tức giận mà là thất vọng.

Đường đường là đại thần của Thiên triều Tùy, không ngờ lại bị một nước tép riu như Triều Tiên dọa cho thành như vậy, điều này sao có thể chịu nổi chứ?Dương Nguyên Khánh nói giọng trầm uất.- Ty chức nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.Dương Sư Đạo vẫn cười tủm tỉm nói:- Có thể là các đại thần đã hiểu sai ý tứ của ngài.- Hiểu nhầm cái gì?Dương Nguyên Khánh quay lại, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo.- Hiểu lầm ở chỗ mọi người đều nghĩ chuyện ngài muốn phát động đánh Triều Tiên cũng như Đại Nghiệp thứ bảy, binh lực điều động trong cả nước, một triệu dân phu phải tham gia vận chuyển lương thực cho quân đội, nêu như vậy, triều Đường có thể dễ dàng chiếm lấy Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Sao có thể?- Cho nên ngài mới không nói rõ với mọi người, sau sự việc ty chức mới phản ứng lại, ngay cả Liêu Đông cũng không chiếm được, còn muốn đánh Triều Tiên nữa sao?Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhận ra mình đã nói không rõ ràng, hắn lắc đầu, cười khổ:- Là tại ta, lỗi do ta không nói rõ.Hắn khoát tay nói:- Ngồi xuống đi!Hai người đều ngồi xuống, lúc này người bưng trà tiến lại rót hai chén trà mới, đặt lên bàn, rồi lui xuống.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới chậm rãi giải thích:- Chuyện đánh Triều Tiên, thật sự ta đã nghĩ ra cách này từ lâu, nay vừa lúc có cơ hội, nhưng thực ra ta muốn khai chiến không giống như năm Đại Nghiệp thứ bảy, nói thẳng ra là vì lương thực.

Nếu như ta đánh bại quân đội Triều Tiên, buộc bọn họ phải cầu hòa, vậy thì ít nhất có thể thỏa chí vơ vét của cải thì cũng phải đến ba trăm ngàn thạch lương thực, sẽ giúp ích cho việc khôi phục dân sinh ở Hà Bắc, còn về chiến dịch tiêu diệt Triều Tiên, thì có thể lo sau, hiện giờ chưa phải lúc.Dương Sư Đạo cười nói:- Nếu như Sở vương sớm nói như thế thì các đại thần cũng không đến nỗi phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện đó là do Sở vương, ngài không thể trách các đại thần đã không nể mặt ngài, ngay cả ty chức cũng hiểu nhầm.Dương Nguyên Khánh không trách được, chỉ khoát tay nói:- Thôi quên đi, có chuyện này quan trọng hơn.

Bây giờ nói chút chuyện của ngươi đi.- Chuyện của ty chức, ty chức thì có chuyện gì?Dương Sư Đạo thắc mắc.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc nói:- Lần điều chỉnh này của Tử Vi Các, ta dự định cho ngươi vào làm Tể tướng.

Chương 732 : Bùi Củ từ tướngChập tối, Bùi Củ ngồi xe ngựa trở về Bùi phủ.

Từ phía xa, ngựa chậm rãi dừng lại, Bùi Củ bước ra từ trong xe, thấy gần đó có nhiều xe ngựa khác, liền hỏi:- Đó là xe ngựa của ai?Người gác cổng vội chạy lại bẩm báo:- Khởi bẩm lão gia, đó là xe của Trưởng công tử.Trưởng công tử hay con trai trưởng của Bùi Củ là Bùi Văn Tĩnh.

Nửa tháng trước Bùi Củ có viết thư cho ông ta, bảo ông ta quay về kinh, không ngờ ông ta về nhanh đến vậy, Bùi Củ vui mừng nói:- Nó về lâu chưa?- Một canh giờ trước ạ!Bùi Củ đi lên bậc thang, con trai thứ là Bùi Văn Ý ra đón, nói:- Phụ thân!Từ lần cãi vã cùng con dâu Vương thị ở phủ Sở Vương, Bùi Củ nhận ra mâu thuẫn của người con trai thứ này với thê tử.

Tuy Bùi Văn Ý không nói ra, thật sự trong lòng ông ta cũng không hề bất mãn khi để ông ta phải làm những việc tầm thường vô vị trong hai mươi mấy năm qua.

Bùi Củ thực trong lòng có chút áy náy, đành ra quyết định, để người con trai thứ này thế chỗ của lão tam Văn Cử, quản lí tài sản của Bùi gia.Bùi Củ gật đầu:- Có đúng đại ca con đã trở về không?.- Dạ, đại ca đã trở về, giờ đang nói chuyện cùng mọi người.- Ừ, con bảo nó đến thư phòng của ta, bảo cả thằng cháu đích tôn nữa.Bùi Củ nói xong, liền đi về thi phòng của mình, vừa mới bước vào, ngồi xuống, bên ngoài đã nghe tiếng gõ cửa:- Phụ thân, là con!Là giọng của con trưởng Bùi Văn Tĩnh.- Vào đi!Cửa mở, Bùi Văn Tĩnh cùng con trai ông ta, cũng là cháu đích tôn của Bùi gia, Bùi Tấn đi đến.

Bùi Văn Tĩnh thấy phụ thân tuổi già sức yếu, trong lòng lo toan, bước lại quỳ xuống :- Hài nhi ở bên ngoài nhiều, không thể chăm sóc cho phụ thân được, hài nhi thật bất hiếu!Bùi Củ tuy rằng rất lợi hại, đã hai mươi mấy năm làm Tướng quốc, nhưng mấy đứa con của lão thì không được như vậy, con trai trưởng Bùi Văn Tĩnh là nhờ hồng phúc của lão mà được nhậm chức Thái Thú, còn con trai thứ Bùi Văn Ý cùng người con trai sau đó đều chỉ nhập sĩ nhất thời, có làm quan nhưng không lâu dài.Bất quá mấy đứa cháu cũng không tồi, cháu trưởng là Bùi Tấn bây giờ đã là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đứa cháu thứ là Bùi Trứ hiện giữ chức Tư Mã quận Tây Hà, cháu đích tôn của Bùi Uẩn là Bùi Diệu Lạc thì đang nhậm chức Trường Sử quận Lâu Phiền, Bùi Thanh Tùng cũng đang đảm nhiệm một chức vụ trọng yếu chính là Ký thất tham quân.

Bùi Củ luôn hy vọng, trong mấy người cháu này, nhất định có người thành đạt.Bùi Củ ôn hòa gật đầu nói:- Đứng lên đi!

Ngồi xuống rồi nói chuyện.Bùi Văn Tĩnh năm nay đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng trước phụ thân, ông ta vẫn là đứa con ngày nào của cha mình, bên cạnh phụ thân, ông ta trở nên yếu đuối hẳn.- Phụ thân gọi hài nhi trở về là có chuyện gì quan trọng sao ạ?Bùi Củ khẽ cười nói:- Con không nên vội vã làm gì, chúng ta từ từ nói chuyện.- Dạ, hài nhi quả thật có chút gấp gáp.Bùi Văn Tĩnh áy náy cười cười.

Con trai ông ta, Bùi Tấn, đang đứng phía sau.

Bùi Tấn năm nay độ ba mươi tuổi, từ năm đầu Đại Nghiệp, gã đã nổi bật là một quan chức trẻ tuổi nhất trong triều, khi đó gã khoảng hai mươi tuổi, đang đảm nhiệm chức Huyện lệnh ở Liễu Giới.

Dương Quảng cũng có lần tán thưởng gã, nói góp phần làm cho Bùi gia kéo dài cái ghế Tể tướng.Bùi Tấn cũng có nhược điểm, gã khá kiêu ngạo, vì bề thế gia đình và cũng là vì bản thân gã còn trẻ mà có thể làm quan.Bùi Tấn không nói nhiều lắm, sau khi cúi chào ông nội, liền ra phía sau phụ thân đứng.

Bùi Củ nhìn cháu nội của mình cười tủm tỉm nói:- Đầu tiên nói cho các con biết chuyện này, ta đã quyết định cáo lão vè quê.Lão nói nhẹ nhàng, nhưng Bùi Văn Tĩnh lại bị sốc, tân Tùy mới thành lập không lâu, các mối quan hệ cũng chưa bền chặt, đúng là lúc các đại gia tộc xây dựng cơ sở trong triều, nhưng bỗng nhiêu Bùi Củ lại muốn rút lui, điều này đối với Bùi gia quả không ít bất lợi.Bùi Văn Tĩnh vội la lên:- Phụ thân xin suy nghĩ lại!Bùi Củ khoát tay, nói:- Chuyện này không cần phải suy nghĩ đắn đo gì nữa, ta đã nghĩ đến chuyện này mấy tháng nay, không muốn suy nghĩ thêm nữa.

S sớm ngày mai, ta sẽ tới Sở Vương trình đơn từ chức, cáo lão về quê.Bùi Văn Tĩnh sắc mặt cứng lại, ông ta không ngờ phụ thân lại có thể đưa ra một quyết định quan trọng như vậy, hơn nữa thậm chí còn không một lần bàn bạc trao đổi với ông ta, điều này làm ông ta vài phần chán nản.Bùi Củ nhìn Bùi Tấn, chuyện này lão có nói qua cho cháu mình nghe, Bùi Tấn quả thật đã không nói cho cha mình, gã còn trẻ, làm sao có thể có suy nghĩ sâu xa như vậy chứ?Bùi Văn Tĩnh không nhịn được nữa, muốn can ngăn phụ thân mình:- Phụ thân thân thể không còn khỏe mạnh như trước, hài nhi hiểu, hài nhi cũng mong phụ thân có thể nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ có điều bây giờ là thời gian quan trọng, nếu như phụ thân rút lui lúc này, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Bùi gia trong triều đình.

Nhìn theo lâu dài, Bùi gia nhất định gặp nhiều bất lợi.- Nhìn theo lâu dài?Bùi Củ cười nhạt, nói:- Từ năm Nhân Thọ thứ tư, ta đã ý thức được rằng Dương Nguyên Khánh sẽ làm nên nghiệp lớn, ta liền bắt đầu chú trọng đến hắn, các con ai có tầm mắt nhìn lâu dài như ta chứ?Bùi Văn Tĩnh nghẹn lời, cúi đầu nói:- Nếu phụ thân đã quyết định như vậy, hài nhi cũng không có ngăn cản gì nữa.Bùi Củ nhìn vào mắt ông ta nói:- Không chỉ mình ta thôi đâu, ta cũng muốn con kiếm cớ từ chức.- Cái gì?.Bùi Văn Tĩnh trợn tròn mắt, nói lớn:- Phụ thân, tại sao?Bùi Củ nhắm mắt nói:- Tấn nhi, cháu giải thích đi.Bùi Văn Tĩnh quay lại nhìn con trai mình:- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cho đến tận bây giờ con không hề nói với ta một lời nào?Bùi Tấn có nghe ông nội nói qua, gã biết nguyên nhân chuyện này, liền cắn môi, quỳ xuống trước mặt Bùi Văn Tĩnh nói:- Phụ thân, ông thấy thế lực của Bùi gia chúng ta trong tân Tùy quá lớn, đã đạt đến đỉnh cao, chúng ta nhất thiết phải biết rút lui, không thì địa vị của Sở Vương phi cùng thế tử khó mà bào toàn được.Bùi Củ thở dài:- Ta hiện giờ là Thượng Thư Tả Phó Xạ kiêm Lễ Bộ Thượng Thư, đứng thứ nhất trong Tử Vi Các.

Bùi Thế Thanh làm Hồng Lư Tự khanh, Tấn nhi làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Bùi Diệu làm Trường Sử quận Lâu Phiền, Bùi Trứ nhậm chức Tư Mã quận Tây Hà, Bùi Thanh Tùng thì đang đảm nhiệm chức Ký thất tham quân.

Hai ngày trước Bùi Minh vừa được giao làm Thương Tào Phán quan cho quân Tùy, hơn nữa con đang là Trường Sở quận Hà Đông, còn có hơn hai mươi con cháu Bùi gia đang làm quan khác.

Con không cảm thấy Bùi gia đang chiếm nhiều chức vụ quan trọng trong triều Tùy hay sao?Bùi Văn Tĩnh run môi, hồi lâu nói không nên lời, Bùi Củ chậm rãi nói:- Ta không ngại nói lại cho con chuyện này, Vương Túc bị bắt, Vương Tự cũng sắp bị bãi chức Tể tướng.

Nếu chúng ta còn không biết ý, còn muốn khư khư gữi lại vị trí Tể Tướng, như vậy Thẩm gia ở Giang Nam sẽ nhậm chức Thượng Thư, con hiểu chuyện đó là ý gì rồi chứ?Bùi Văn Tĩnh tuy chỉ là một người bình thường, nhưng dù gì ông ta cũng đã hai mươi mấy năm lặn lội trong chốn quan trường, ông ta đương nhiên hiểu ý phụ thân muốn nói, chỉ biết cúi đầu nói:- Hài nhi đã hiểu, nguyện làm như ý phụ thân mong muốn.Bùi Củ thấy Bùi Văn Tĩnh tuy miệng đồng tình nhưng lòng không cam, liền cười, nói ý:- Nếu ta không lầm, con nay hẳn đã năm hai rồi nhỉ?

Hai mươi sáu tuổi, con bắt đầu làm quan, đến nay đã hơn hai mươi năm rồi.

Hơn hai mươi năm qua, con trước sau gì đều không thể vào được vị trí trung ương trong triều, con có biết nguyên nhân là gì không?

- Là bởi vì hài nhi tầm thường, không có công lao nào lớn, nhưng hài nhi trước giờ làm quan thanh liêm, không làm cho phụ thân mất mặt, cũng không hề bôi nhọ thanh danh của Bùi giaBùi Văn Tĩnh nói giọng kích động.Bùi Củ trong lòng thở dài, người con trưởng này phản ứng chẳng nhạy bén chút nào, ông ta tự ám chỉ mình như vậy, ông ta không biết rằng không nên tự mình nói mình vô dụng.- Văn Tĩnh, lẽ nào con cho rằng tiền đồ của mình sẽ vượt lên con trai con?Bùi Củ giọng nói trở nên nghiêm khắc, đứng lên nói:- Nếu như con không chịu từ chức, vậy thì con trai con phải từ chức.Bùi Văn Tĩnh rùng mình, quay đầu lại nhìn con mình, ông ta hiểu ý phụ thân mình, đành cúi đầu, nói:- Được rồi!

Hài nhi nguyện từ chức.Bùi Củ vỗ vai ông ta, trấn an nói:- Ta đường đường là Tể Tướng còn không lưu luyến gì, con chỉ là Trưởng Sử của một quận nhỏ, chắc có gì phải tiếc nối cả, nên vì lợi ích lâu dài của gia tộc, nhường lại cơ hội cho hậu thế.

Tương lai khi Sở Vương phi làm Hoàng Hậu, thế tử lên làm Thái Tử, Bùi gia chúng ta sẽ vẫn là thiên hạ đệ nhất thế gia.- Hài nhi đã hiểu, vì lợi ích gia tộc, hài nhi nguyện vứt bỏ chức quan này.…….Sáng sớm hôm sau, Bùi Củ lấy lý do tuổi già sức yếu, chính thức đến Sở Vương nạp đơn từ chức, cáo lão về quê, tin này làm chấn kinh cả triều đình.Bùi Củ làm Tướng quốc hơn hai mươi mấy năm, đứng đầu trong năm vị Tể tướng đứng đầu Tử Vi Các, là ông của Sở Vương phi, là gia chủ của đại gia tộc ở Hà Đông, người đứng đầu thế lực Bùi thị hùng hậu, không ngờ tự dưng đòi từ chức, làm cho vô số người khó hiểu.- Thần từng bị Đột Quyết cầm tù, máu huyết suy bại, mỗi lần tới ban đêm đều cảm thấy khó chịu, đoán chừng không lâu nữa sẽ từ giã cõi trần, mong được về quê dưỡng lão, an hưởng tuổi già.Đơn từ chức của Bùi Củ làm chua xót lòng người, càng khiến cho nhiều người khó hiểu, nhưng hầu như cùng ngày, con trai trưởng của Bùi Củ là Bùi Văn Tĩnh cũng trình đơn từ chức, thỉnh cầu nhường chức Trường Sử quận Hà Đông, lấy lý do nhiều năm làm quan xa nhà, hơn mười năm không được gần cha, chưa làm tròn chữ hiếu, ông ta muốn có thời gian chăm sóc cho phụ thân mình nhiều hơn.Hai cha con Bùi thị cùng từ chức, làm cho những người thông minh bắt đầu ý thức được thế sự, chuyện này nhất định có điểm gì đo kỳ quặc.Bên trong quan phòng, Dương Nguyên Khánh chậm rãi lật xem đơn từ chức của hai cha con, việc Bùi Củ từ chức là ý của hắn, nhưng không ngờ Bùi Văn Tĩnh cũng muốn từ chức, hắn thực sự khâm phục sự đa mưu túc trí của Bùi Củ.Năng lực của Bùi Văn Tĩnh thì khỏi bàn, chuyện hắn có rút lui hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế lực của Bùi gia, nhưng Bùi Củ lại có phong thái thành khẩn như vậy, Bùi gia giờ có hai người từ chức, Dương Nguyên Khánh phải tỏ ra thế nào đây?- Bùi Tướng quốc ra đi, tân Tùy như mất một cây trụ, ta có cảm tưởng như nó đang lay động.Dương Nguyên Khánh thở dài, tuy rằng chuyện Bùi Củ rút lui là mong muốn của hắn, nhưng khi một cựu thần ra đi thì sẽ có cái mặt trái của nó.Bùi Củ ngồi đối diện với Dương Nguyên Khánh, cười tủm tỉm nói:- Cựu thần ra đi, sẽ có người mới lên thay.

Thần nay tuổi già sức yếu, thực sự không đủ sức để xử lý chuyện chính sự, trước đây chỉ mình đất Hà Đông thôi thì có thể hoàn thành tốt một chút, giờ lại thêm đất Hà Bắc, khối lượng công việc nhiều đến ngạt thở, như vậy thì làm lỡ mất nhiều quyết sách trọng yếu.

Sở dĩ thần xin thoái vị, là nhường chỗ cho những người trẻ tuổi, khỏe mạnh hơn tiến lên, đây là thuận chiều hướng phát triển.- Bùi Tướng quốc phẩm giá tốt đẹp, không hổ là đại thần của tân Tùy, Bùi gia đã hi sinh cho tân Tùy như vậy, thật đáng ngợi khen, ta sẽ ban thưởng bội hậu cho Bùi gia.Bùi Củ mắt sáng lên, lão thầm khen, Dương Nguyên Khánh quả nhiên là bậc đế vương có lòng, lại có thể hiểu rõ mục đích chuyện lão muốn con trai mình từ chức, đúng như lão mong chờ.……….Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh ban bố bổ nhiệm hai người, bổ nhiệm Nạp Ngôn Dương Sư Đạo vào Tử Vi Các đứng trong hàng năm vị Tể tướng, người thứ hai được bổ nhiệm là Hồng Lư Tự khanh Bùi Thế Thanh làm Hồng Lư Tự khanh Bùi Thế Thanh, đây là mục đích thực sự của việc từ chức của hai cha con Bùi thị.

Chương 733 : Hãn Hải kỳ binh“Thanh hải trường vân ám tuyết sơn,Cô thành nhìn xa Ngọc Môn quan.”

Mắt nhắm tịt, bọn họ mấy ngày hôm nay đều phải chụi cảnh bão cát, làm cho hai mươi mấy binh sĩ bị cát bụi bao phủ mà chết, gã mạnh mẽ quất roi vào ngựa của mình hô to:- Truyền lệnh tam quân, tăng tốc hành quân!.Không cần gã hạ lệnh, năm nghìn kỵ binh đều quật chiến mã, ra sức chạy gấp, trên một đại sa mạc mênh mông mịt mù, năm nghìn kỵ binh này trước thiên nhiên trở nên thật nhỏ bé, họ đi được hơn hai mươi dặm, sắc trời đen như mặc, lát sau lại rung chuyển trời đất, cát bụi lại hướng về phía người họ.

Biển Bồ Xương chính là hồ La Bố ngày nay.

Tại triều Tùy, nơi này vẫn là một mặt nước mênh mông, trên hồ bèo mọc um tùm.

Đây cũng là nơi đoàn thương nhân niềm nam dừng chân, khi trải qua sa mạt mịt mù cùng biển cát, những con người mỏi mệt giờ được gặp mặt nước mênh mông.

Trên đầu hải âu kêu to, như ngọn bèo xanh biếc nhẹ bay trước gió, tẩy đi hết mệt nhọc, chuẩn bị tinh thần tiếp tục hành trình.Năm nghìn quân Tùy bị tổn thất nặng nề, trả giả tổn thất đến hơn trăm người, rốt cuộc thoát ra khỏi cơn bão cát, đến được nơi đây khiến ai nấy vui vẻ với cảnh biển xanh lam.Bọn lính đều nhảy xuống ngựa, la lớn chạy về phía hồ nước, những con ngựa cũng trở nên vô cùng hưng phấn chạy như bay, nước ở đây chỉ xanh một màu.

Năm nghìn binh sĩ cùng ngựa như hòa tan trong nước.

Các binh sĩ nghỉ ngơi tại biển Bồ Xương hai ngày, rồi lại hành quân theo hướng nam.

Đoạn đường này các quân sĩ thoải mái hơn nhiều, sông Thả Mạt bắt nguồn từ Côn Luân sơn, chảy qua quận Thả Mạt và quận Thiện Thiện, cuối cùng chảy vào biển Bồ Xương.Mùa xuân vừa đi qua, nước sông chảy róc rách, sông rất cạn, chỗ sâu nhất chỉ đến phần eo, nước sông lạnh mà trong, dòng nước chảy xiết, hai bên bờ sông là cánh rừng Hồ Dương rậm rạp, kéo dài đến trăm dặm, chúng được nước sông làm cho tươi tốt, trở nên cực kì to lớn.Lại đi tiếp thêm ba ngày nữa, các binh sĩ dừng lại nghỉ trong rừng Hồ Dương, từ đây tới thành Thiện Thiện không còn bao xa, ước chừng chỉ hơn ba mươi dặm.Thành Thiện Thiện cũng không sát sông Thả Mạt cho lắm, nó còn cách sông Thả Mạt một bãi sa mạc rộng chừng ba mươi dặm, lúc này năm nghìn quân Tùy đang ở phía Tây Bắc của sa mạc, đi hết sa mạc này là có thể đến thành Thiện Thiện.Màn đêm buông xuống, trời đây sao, tỏa ánh sáng rực rỡ, Tô Định Phương đứng trên một gò đất, dừng ở phương xa.

Trải qua gần hai mươi ngày bôn ba, gã thực sự không biết chút gì về cái thành Thiện Thiện này cả.Gã chỉ biết là Nguyên Hoằng Tự chiếm quận Thả Mạt cùng Thiện Thiện, theo như đoàn thương nhân nói vậy, quân đội thì khoảng năm sáu ngàn quân, còn về cách đóng quân, trang bị như thế nào, có bao nhiêu kỵ binh, bao nhiêu bộ binh, gã hoàn toàn không biết gì cả.Tô Định Phương thở dài, việc này không phù hợp với phương thức tác chiến của quân Tùy, thế nhưng gã không muốn rút dây động rừng, gã liền nghĩ đến phương án đầu tiên chiếm thành Thiện Thiện này, sau rồi tùy cơ ứng biến.- Đem người dẫn đường tới!.Lát sau, vài tên binh sĩ dẫn người đó vào, đó là một lão già sáu mươi tuổi, người Cao Xương, tên là Tô A.

Theo cách nói của Tô Định Phương, năm trăm năm trước bọn họ là người một nhà, lão già Tô A này đã từng là thương nhân, nên có thể nói lưu loát tiếng Hán.

Sau năm bốn mươi tuổi, lão sống bằng nghề chăn thả ở biển Bồ Xương, hàng năm đều phải đến thành Thiện Thiện để bán cừu, nên thuộc làu mọi ngóc ngách của cái thành này.- Tô tướng quân, trời đã tối rồi, đến lúc hành động chưa?Tô A lại cười nói.Tô Định Phương cười gật đầu:- Ta nghĩ nên hỏi trước về tường thành của thành Thiện Thiện này.- Tô tướng quân, thành này tuy được gọi là đệ nhất đại thành ở phía nam, nhưng thực tế so với thành trong đất Tùy thì không đáng kể đến, tường thành rất thấp, đại khái chỉ cao một trượng ba!

Chủ yếu dùng để phòng sói, hơn nữa lại là tường đất, không xây bằng đá, bên kia có vài ốc đảo, dân cư phân bố rộng rãi, trong thành ngược lại không có mấy người, cũng chỉ có ngàn hộ.

Vốn dĩ thành cũng không lớn, trải qua mấy trăm năm lịch sử, thành đã trở nên cũ nát từ lâu.Tô Định Phương chăm chú nghe, hỏi:- Cạnh đó có các trạm canh gác hay phong toại (nơi người ta đốt lửa làm hiệu) nào không?.Tô A ha hả cười:- Có phong toại nhưng cũng chỉ vài tòa, mà chỉ toàn phong toại của triều Hán, từ lâu đã thành gò đất.

Nơi này người ta rất ít khi nghĩ đến chuyện bị địch tập kích, trừ tộc Thổ Cốc Hồn.

Từ lúc tộc này bị hoàng đế triều Tùy đánh cho hoang tàn, thì không còn tới đây nữa, nhưng nếu ngươi tập kích ban đêm, quân canh giữ có khi lại nhầm các người là bầy sói.- Bọn họ trang bị vũ khí như thế nào?- Không khác quân Tùy mấy, chúng ban đầu cũng là quân Tùy cả, nếu như các ngươi đánh xen lẫn với chúng, không chừng còn không thể phân biệt được địch ta, nhưng mà, hình như mũ sắt của các người có điểm khác biệt.Tô Định Phương trầm tư suy nghĩ một lát, liền khom lưng chắp tay nói:- Đa tạ lão lão.Lúc đó, vài lính đi thám thính từ xa chạy tới, Tô Định Phương vui mừng, thúc ngựa ra nghênh đón hỏi:- Thế nào?

Phát hiện được gì không?.- Bẩm tướng quân, quân địch không phải toàn bộ đều đóng ở trong thành, hơn một nửa đóng quân ở ngoài thành, hình như là đang chuẩn bị cho ngày mai xuất phát, có rất nhiều khí giới vật tư được gói gém cẩn thận.- Xung quanh doanh trại có hàng rào hay thứ gì khác không?.- Không có, phía trong là mấy trăm lều vải, chung quanh chỉ có một vòng xe quân nhu bao vây quanh doanh trại.Tô Định Phương tuy biết đây là bởi vì không có nhiều trường mâu làm hàng rào, nhưng gã rất cẩn thận, Nguyên Hoằng Tự dù sao cũng đã nhiều năm làm tổng quản U Châu, có nhiều kinh nghiệm, nên gã không thể dù chỉ là một chút sơ suất.

Tô Định Phương ngẩng đầu nhìn trời đêm, quay đầu lại nói với mấy tên thân binh nói:- Đi thông báo với Lý tướng quân, cho các huynh đệ nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi mới xuất binh...Đêm dần về khuya, trong lều lớn, Nguyên Hoằng Tự vẫn thức.

Ông ta đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong lều của mình, lo lắng về sách lược kế tiếp, bước đầu tiên là cướp quận Y Ngô, ông ta không lo lắng chuyện này, bước thứ hai là cướp quận Đôn Hoàng, sau đó rồi bước thứ ba, thứ tư...Nguyên Hoằng Tự nay đã gần sáu mươi, tóc đã bạc gần nửa, mặt mũi bị bão cát làm cho thô ráp, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp như hồi trẻ.

Ông ta có đôi mắt sáng, lợi hại như chim ưng vậy, còn dã tâm ông ta thì vẫn còn y nguyên như năm mươi năm trước, ông ta giờ vẫn đầy rẫy dã tâm.Trên bàn soái của ông ta có một tấm địa đồ, bản đồ Hà Tây lúc này đã biến thành một màu đỏ, đó chính là chỗ dã tâm của ông ta, dùng hai năm để chiếm lĩnh Hà Tây, sau đó là Lũng Hữu, rồi tiến quân đến Quan Trung, thực hiện kế hoạch mà Nguyên gia từng thất bại, thành lập một triều đại mới, vương triều Ngụy, đuổi triều Đường, tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, tranh giành Trung Nguyên, khôi phục lại sự huy hoàng của dòng họ Thác Bạt.Ngày mai là ngày ông ta khởi binh, cái ngày này ông ta đã đợi từ lâu, ông ta phấn khích đến nỗi nó sẽ theo ông ta vào giấc ngủ.Lúc đó, ngoài lều có một gã binh sĩ bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, trên vùng sa mạc này hình như có một bầy sói lui tới, có vài huynh đệ nghe được tiếng sói tru.Gần doanh trai xuất hiện một bầy sói, đó như là chuyện cơm bữa, Nguyên Hoằng Tự sớm đã thành thói quen, ông ta biết rõ, mùi của đàn ngựa đã thu hút bầy sói, liền phất tay:- Đuổi chục con ngựa ra ngoài.Đây là một cách để đối phó với bầy sói, dùng lạc đà hay ngựa để dẫn chúng đi xa, bầy sói thường thường phải đuổi theo đến trăm dặm mới có khả năng giết chết chúng, nhưng rất khó để quay lại đây.Binh sĩ tuân lệnh, xoay người lại, Nguyên Hoằng Tự thì chậm rãi cầm chiếc đao, nhìn lưỡi đao sắc bén, mạnh tay phất đao hướng Đông...

Lúc này quân Tùy chỉ còn cách lều địch vài dặm, liên tiếp không ngừng có những binh sĩ tru lên giả tiếng sói, đây là cách Tô A đã chỉ cho gã, vào ban đêm với khoảng cách vài dặm, đối phương có thể thấy bọn họ, nhưng lại khó phân biệt một bầy ngựa với một bầy sói.Lúc này trong doanh trại đã cho lao ra chục con ngựa, hăng hái chạy theo hướng nam, Tô A cười cười nói với Tô Định Phương:- Bọn họ tưởng các ngươi là bầy sói rồi, còn cho phóng ngựa hấp hẫn để các ngươi truy đuổi.Tô Định Phương thúc ngựa hướng về doanh trại quân địch, gã cũng có khá nhiều kinh nghiệm, trước lúc địch phát động tiếng chuông cảnh báo, gã sẽ không cho phát động công kích.Đội quân Tùy tiến lại ngày càng gần, chỉ cách doanh trại dịch gần ba dặm, lúc này, quân canh giữ mới phát hiện điều dị thường, đây không phải là một bầy sói, mà là một đoàn kỵ binh.- Đương!

Đương!

Đương!Tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội, Tô Định Phương rút đao ra hô to:- Giết!- Giết!Quân Tùy bỗng được phát động, năm nghìn kỵ binh phi nhanh, khua đao giáo, giống hệt vũ bão hướng về phía doanh trại của quân địch...Thi thể Tưởng quản gia được đưa ra từ sau viện, thi thể vừa bị chôn xuống, trên người còn hơi ấm, binh sĩ lục soát trên người ông ta tỉ mỉ một lần, một gã binh sĩ đứng dậy báo cáo:- Khởi bẩm tướng quân, người này trong miệng còn ngậm vụn sáp, hình như đã nuốt phải vật gì đó.- Tìm xem đó là vật gì!Ngụy Bí ra lệnh, gã đi vào trong phòng, trong phòng mọi vật khả nghi đều bị bày ra bừa bãi trên mặt đất, do chủ thuê nhà nhận ra, trong đó là chục bả đao cùng hơn mười quân nỏ.- Có phát hiên ra gì không?Ngụy Bí bước vào hỏi.Một gã quan quân đang thẩm tra đối chiếu số hiệu quân nỏ, đứng lên nói:- Tướng quân, những quân nỏ này đều là từ trận chiến Triều Tiên khi đó vận chuyển đến Liêu Đông, năm đó đều là nỏ mới.- Liêu Đông?Ngụy Bí hơi nhíu mày, một gã binh sĩ vội vã bước vào, trong tay cầm một vỏ tròn bằng sáp nhỏ (trong bọc thuốc, thời xưa còn để thư mật trong vỏ sáp):- Tướng quân, thứ này tìm thấy trong bụng Tưởng quản gia.Ngụy Bí tinh thần rung lên, lập tức rút đao mở vỏ sáp này ra, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi bốn chữ: “Hiệu thuốc bắc Liêu Đông”.- Tướng quân, hiệu thuốc bắc Liêu Đông hình như là một hiệu thuốc trong chợ Bắc.Một gã binh sĩ bên cạnh nói.Ngụy Bí liền hạ lệnh:- Ở đây chỉ chừa lại hai mươi người, những binh sĩ còn lại đi chợ Bắc bắt người, một người cũng không được thiếu.Ba trăm binh sĩ liền cấp tốc xếp thành hàng, thẳng hướng chạy tới chợ Bắc.Phố Dược nằm ở phía tây bắc của chợ Bắc, gồm hơn hai mươi hiệu thuốc, hiệu thuốc bắc Liêu Đông chỉ là một trong những hiệu thuốc không coi là lớn lắm ở đây.

Nó chiếm khoảng nửa mẫu đất, do một gian trưng bày cùng mấy gian nhà kho cấu thành, nhưng nơi này nổi tiếng nhờ việc bán nhân sâm.Lúc này đang là sau giờ ngọ việc buôn bán tốt, trong tiệm chật ních khách quan đến mua nhân sâm.

Đúng lúc đó, một tốp binh sĩ chạy ào vào khách đường, một gã binh sĩ hô to:- Tất cả mọi người ngồi xuống!Bên trong khách đường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hơn mười quan khách mặt nhìn mặt, một gã nhân viên thấy tình hình không ổn, liền vội chạy về phía sau viện, hướng tới cửa.

Một mũi tên phóng nhanh như tia điện, trúng ngay giữa lưng tên nhân viên, tên đó thốt lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.Tiếng kêu thảm thiết của tên nọ làm những khách quan trong nội đường sợ hồn tiêu phách tán, đều ôm đầu ngồi xuống.

Quân lính mạnh mẽ xông lên, lật úp ra đất vài tên làm thuê còn lại và tay chưởng quầy.

Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng đao kiếm tấn công, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hậu viện dần chìm trong tĩnh lặng.Ngụy Bí bước vào hậu viện, đứng bên tường là hai mươi mấy cung nỏ thủ của Nội vệ quân.

Họ đã kết thúc chiến đấu, trên mặt đất có vài tên mặc đồ đen, trên người đều trúng một mũi tên.

Trong góc tường là một cô gái trẻ đẹp, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng cùng vẻ hoảng sợ, có vài tên quân Tùy đang kè đao trên cổ cô ta.Một nam thanh niên cao gầy khác đang ngồi dựa bên tường, trên đùi trúng một mũi tên, hai tay thì bị trói sau lưng, trong ánh mắt chứa đầy sự thâm độc.

Một gã binh sĩ đưa mấy tấm yêu bài cho Ngụy Bí, Ngụy Bí nhìn thoáng qua, vung tay hạ lệnh:- Mang tất cả đi.…Quân nội vệ tập trung ở ngoại thành, quân doanh của họ chiếm đến mấy trăm mẫu đất, quân nha cũng trong quân doanh, chỉ cách quân doanh của bọn lính một bức tường.Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, cưỡi ngựa đang đi tới quân nha của Nội vệ.

Ở cửa, tướng quân Ngụy Bí đã chờ sẵn, thấy Dương Nguyên Khánh đến, gã liền bước lên phía trước, khom mình hành lễ:- Tham kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hỏi:- Phạm nhân đang ở đâu?- Ở trong đại lao, tổng quản mời đi bên này.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào quân nha, đại lao ở phía trong hậu viện, mặt đất được xây dựng chỉ một màu trắng xóa, sau khi đi vào có một thềm đá thông ngầm, toàn bộ đại lao này đều xây bằng đá tảng, kiên cố không gì sánh bằng.Bên trong đại lao chỉ một màu đen, u ám lạnh lẽo, khiến người ta phải sởn da gà.

Tổng cộng có bốn mươi phòng giam, chủ yếu là giam giữ những kẻ do thám, cùng một ít tên tội phạn trọng yếu, ra vào đại lao này thì phải vượt qua ba cánh cửa sắt, có thể nói một ngày đã vào đây, thì đừng mong có ngày thoát ra.Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới gian giữa ở phía trước đại lao, một gian giam giữ một nam nhân cao gầy, một gian khác thì giam một nữ nhân còn trẻ đẹp, trên tay chân đều mang xiềng xích.Nam nhân mất quá nhiều máu, vẫn còn hôn mê.

Dương Nguyên Khánh đi tới gian tù của nữ nhân kia, liếc mắt quan sát, nữ nhân kia cuộn tròn người một chỗ, chân mang còng.- Nữ nhân này dùng thủ đoạn độc ác, sử dụng một loại binh khí tinh vi, giết chết Tưởng quan gia.Nữ nhân nghe có tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo ánh đuốc, thấy trước mặt là một đám quân binh nhà Tùy, ở giữa là một quan quân trẻ tuổi, liền kích động, nói:- Ngươi là...

Dương Nguyên Khánh?- Ngươi biết ta?Dương Nguyên Khánh cảm thấy chút kỳ quái.Nữ nhân nở một nụ cười sắc nhọn, vừa thu lại tiếng cười liền nghiến răng nghiến lợi nói:- Năm đó khi ngươi giết Cái Kiều Kiều, để thoát ba người, ta là một trong số đó, làm thế nào ta không nhận ra ngươi, ngươi dù có đốt thành tro ta cũng nhận ra.- To gan!Một binh sĩ gầm lên.Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, ngăn chặn cơn phẫn nộ của các binh sĩ, hắn nhìn kỹ một hồi lâu, thản nhiên nói:- Nói như vậy, các ngươi là do Cái Tô Văn phái tới?…Trong nghị sự đường của Tử Vi Các, hơn mười trọng thần vây quanh phần đầu của một chiếc bàn lớn, trên đó bày ra đầy các loại công văn cùng hơn mười tấm yêu bài tìm thấy trong hiệu thuốc, các đại thần thì đang khe khẽ bàn luận.Dương Nguyên Khánh nhặt một tấm ngân bài lên, nhìn một lát, trên đó có khắc ba chữ Hán: “Triều Tiên đường”, đây là tổ chức tình báo của Cao Cú Lệ, hắn lật sang mặt trái, ở mặt này có một con số “Giáp Tứ”.Hắn đặt ngân bài xuống, nhìn các đại thần nói:- Các vị đại thần, hiện tại chân tướng sự việc đã rõ ràng, người ám sát Vương phi cùng thế tử là người Triều Tiên gây nên, căn cứ vào việc lấy khẩu cung từ các nhân chứng, vì Cao Khai Đạo đã đầu hàng Cao Cú Lệ, Triều Tiên vương đang mưu đồ Liêu Đông, dùng sự việc ám sát này hòng mở ra nội loạn bên ta, dĩ nhiên là để ngăn cản chúng ta tiến đánh Liêu Đông.Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua mọi người nói:- Mọi người thử nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?Tô Uy thầm nghĩ trong lòng, Sở Vương sẽ không muốn lợi dụng cơ hội này để lấy cớ đánh Triều Tiên đâu!

Lần đánh Triều Tiên trước đó không những khiến cho toàn bộ triều Tùy rơi vào nội loạn mà một số vùng gần như bị diệt vong, nếu như muốn tái đánh Triều Tiên đây quả là một chuyện không dễ dàng gì.- Điện hạ, ty chức kiến nghị phái sứ thần sang Triều Tiên vấn tội, để Triều Tiên vương cho chúng ta một chút đạo lý, chuyện này tạm thời không nên nóng vội.Bùi Củ hiểu ý định của Dương Nguyên Khánh, liền tiếp lời:- Điện hạ, Tô tướng quân nói chí phải, chúng ta đã diệt trừ được Đậu Kiến Đức, quốc lực có chút hao tổn, nếu lại phát động chiến đấu với Triều Tiên, sợ rằng chúng ta không có đủ sức lực, nhưng nếu bỏ qua cho Triều Tiên, thì cũng như đã tặng cho triều Đường một cơ hội tiến công.

Điện hạ, việc này phải cẩn trọng ạ!Không chỉ Bùi Củ, hơn mười trọng thần khác cũng phản đối việc đánh Triều Tiên.

Chuyện Dương Quảng xưa tam chinh Triều Tiên để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng các đại thần, bọn họ dù thế nào cũng không chịu dẫm lên vết xe đổ ấy.

Trong nghị sự đường không có lấy một lời tán thành, mà ngay cả người trung lập cũng không có, điều này làm Dương Nguyên Khánh có chút bất đắc dĩ.Trên thực tế hắn đã chuẩn bị thuyền vượt biển, nhưng lại không thể mệnh La Sĩ Tín công mà không diệt đối với Cao Khai Đạo, chính là dẫn ra trận chiến Triều Tiên, tuy rằng quân đội đêu nằm trong tay hắn, nhưng dù sao đây cũng là chinh chiến của cả một vương triều, phải thông qua cả triều đình, hắn không có khả năng một cước đá văng cả triều đình, tự ý khai chiến, như vậy chỉ khiến người người nghĩ hắn thật nhẫn tâm, làm cho triều đình cuối cùng sụp đổ.Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nhất trí phản đối, ngay cả cái lão bánh quẩy Tô Uy cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, hắn cố kìm nén tức giận, gật đầu nói:- Được rồi!

Vậy trước tiên sẽ phái sứ thần đi Cao Cú Lệ sang vấn tội, để cho Triều Tiên vương cho chúng ta một lời giải thích.…Dương Nguyên Khánh giận giữ trở lại quan phòng của mình, hắn cầm chum trà lên, ừng ực uống.

Lúc này, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hung hăng ném chén trà xuống mặt đất, “choang” một tiếng, chén trà bị rơi nát tươm.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít bước tới gần cửa sổ, xanh mặt không nói một lời.Bùi Thanh Tùng vừa lúc bước vào cùng vài tờ công văn, thấy Sở Vương tức giận như vậy, nhất thời sợ đến không dám nói tiếp nữa, từ lúc y nhập chức cho đến bây giờ, chưa từng thấy Sở Vương nổi giận đến mức đó.Lúc này, một tên Ký thất tham quân khác là Tiêu Tấn cũng cùng Văn Tấn tiến vào, hai người nhìn nhau, lập tức vẫy tay gọi trà đồng phụ trách pha trà tới, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất sạch sẽ.Xong xuôi, mấy người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, Nạp ngôn Dương Sư Đạo đi đến, Bùi Thanh Tùng vội “Xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói:- Đang nổi trận lôi đình!Dương Sư Đạo gật đầu cười:- Ta đi khuyên nhủ Sở vương.Gã đẩy cửa bước vào gian phòng, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay đứng cạnh cửa sổ như ban nãy, gã mỉm cười nói:- Có phải đang giận vì sự phản đối của các đại thần không?- Ta thực không phải là tức giận mà là thất vọng.

Đường đường là đại thần của Thiên triều Tùy, không ngờ lại bị một nước tép riu như Triều Tiên dọa cho thành như vậy, điều này sao có thể chịu nổi chứ?Dương Nguyên Khánh nói giọng trầm uất.- Ty chức nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.Dương Sư Đạo vẫn cười tủm tỉm nói:- Có thể là các đại thần đã hiểu sai ý tứ của ngài.- Hiểu nhầm cái gì?Dương Nguyên Khánh quay lại, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo.- Hiểu lầm ở chỗ mọi người đều nghĩ chuyện ngài muốn phát động đánh Triều Tiên cũng như Đại Nghiệp thứ bảy, binh lực điều động trong cả nước, một triệu dân phu phải tham gia vận chuyển lương thực cho quân đội, nêu như vậy, triều Đường có thể dễ dàng chiếm lấy Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Sao có thể?- Cho nên ngài mới không nói rõ với mọi người, sau sự việc ty chức mới phản ứng lại, ngay cả Liêu Đông cũng không chiếm được, còn muốn đánh Triều Tiên nữa sao?Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhận ra mình đã nói không rõ ràng, hắn lắc đầu, cười khổ:- Là tại ta, lỗi do ta không nói rõ.Hắn khoát tay nói:- Ngồi xuống đi!Hai người đều ngồi xuống, lúc này người bưng trà tiến lại rót hai chén trà mới, đặt lên bàn, rồi lui xuống.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới chậm rãi giải thích:- Chuyện đánh Triều Tiên, thật sự ta đã nghĩ ra cách này từ lâu, nay vừa lúc có cơ hội, nhưng thực ra ta muốn khai chiến không giống như năm Đại Nghiệp thứ bảy, nói thẳng ra là vì lương thực.

Nếu như ta đánh bại quân đội Triều Tiên, buộc bọn họ phải cầu hòa, vậy thì ít nhất có thể thỏa chí vơ vét của cải thì cũng phải đến ba trăm ngàn thạch lương thực, sẽ giúp ích cho việc khôi phục dân sinh ở Hà Bắc, còn về chiến dịch tiêu diệt Triều Tiên, thì có thể lo sau, hiện giờ chưa phải lúc.Dương Sư Đạo cười nói:- Nếu như Sở vương sớm nói như thế thì các đại thần cũng không đến nỗi phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện đó là do Sở vương, ngài không thể trách các đại thần đã không nể mặt ngài, ngay cả ty chức cũng hiểu nhầm.Dương Nguyên Khánh không trách được, chỉ khoát tay nói:- Thôi quên đi, có chuyện này quan trọng hơn.

Bây giờ nói chút chuyện của ngươi đi.- Chuyện của ty chức, ty chức thì có chuyện gì?Dương Sư Đạo thắc mắc.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc nói:- Lần điều chỉnh này của Tử Vi Các, ta dự định cho ngươi vào làm Tể tướng.

Chương 734 : Nguy hiểm dần tớiKhông có hàng rào trường mâu, xe quân nhu không cách nào ngăn trở quân Tùy tiến vào.

Năm nghìn kỵ binh trong nháy mắt đã vào doanh trại quân địch chém giết, lều trại bị đạp nát, quân Tùy đốt lều địch, ánh lửa cao đến tận trời, đại doanh hỗn loạn.

Những binh sĩ địch đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh giấc, ngay cả giày cũng không kịp đi, chân chạy tứ phía, tiếng khóc, tiếng gào thét, cầu xin tha mạng vang vọng khắp doanh trại.Nguyên Hoằng Tự vung đao, cưỡi ngựa xông ra, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt khiến ông ta vừa sợ lai vừa giận, ông ta thúc ngựa hướng về phía quân Tùy, khua đao liên tiếp chém ngã ba người, Nguyên Hoằng Tự ầm ĩ cười ha hả, thúc ngựa hướng đến hơn mười quân Tùy ở chỗ khác.Đúng lúc đó, Tô Định Phương gần đó lao tới, phóng đao tới, thế đao mạnh mẽ hướng tới cổ của Nguyên Hoằng Tự, ông ta cúi đầu tránh, trở tay đâm bất ngờ vào Tô Định Phương, Tô Định Phương nhanh nhẹn tránh được, hai người chém giết tại một chỗ.Tô Định Phương đao pháp tinh thông, đao bay nhanh, nhanh nhẹn, mạnh mẽ không gì sánh được, tuy sức mạnh thua kém một chút, nhưng gã biết dùng nhanh nhẹn bù cho cái vụng về, dũng mãnh dị thường, mà Nguyên Hoằng Tự hai vai đầy sức lực, dung một cây đại thiết thương nặng trăm cân (50kg), dũng mãnh muôn người không địch nổi.

Nhưng dù sao ông ta cũng tuổi già rồi, không thể đánh lâu được.Hai người chiến đâu hơn ba mươi hiệp, Nguyên Hoằng Tự dần không chống đỡ nổi, ông ta hoảng sợ, liền thúc ngựa chạy trốn.

Tô Định Phương cười lạnh một tiếng, đem chiến đao treo lên, tháo cung tên xuống, trương cung, nhắm vào Nguyên Hoằng Tự đang dần chạy xa hơn, thả dây, một mũi Lang Nha nhanh như tia điện phóng ra, trúng ngay cổ Nguyên Hoằng Tự, ông ta lập tức rơi xuống ngựa.Một gã binh sĩ xông lên, một đao chém đứt đầu ông ta, giao cho Tô Định Phương.

Tô Định Phương cầm cái đầu giơ cao, lớn tiếng quát:- Thủ lĩnh tụi bay đã chết, người nào đầu hàng thì không giết!.- Thủ lĩnh tụi bay đã chết, người nào đầu hàng thì không giết!.Quân Tùy hô lớn, thấy Nguyên Hoằng Tự bị giết, mấy nghìn binh sĩ cùng đường , đều quỳ xuống xin đầu hàng.

Sau nửa canh giờ, một nghìn quân canh giữ thành Thiện Thiện cũng đầu hàng, quân Tùy chạy như vũ bão vào ngôi thành cổ nổi tiếng nằm trên con đường tơ lụa.Tại Tấn Dương cung, Trì Thư Ngự Sử Hàn Thọ Trọng đang vội vã đi vào Tử Vi Các, bước lên lầu, lại gặp phải Hình Bộ Thượng Thư Vương Tự.

Thời gian này, Vương Tự có nhiều điều lo lắng, từ lúc huynh đệ là Vương Túc bị giáng chức vì vụ ám sát ở chùa An Tấn, ông ta đã có cảm giác không ổn, hơn nữa nửa tháng trước Bùi Củ lại xin cáo lão về quê, làm cho ông ta càng cảm thấy bất an.- Hàn Ngự Sử, ngươi vội vàng như thế, có chuyện gì sao?.Vương Tự cười cười hướng về Hàn Thọ Trọng chắp tay chào.

Thời gian này Sở Vương hơi lãnh đạm với ông ta, khiến cho ông ta có chút trông gà hóa cuốc, ông ta nghĩ Ngự Sử có khả năng liên quan đến chuyện này, đặc biệt trước đó huynh đệ ông ta, Vương Túc bị gã này nhai đi nhai lại, vì thế ông ta với gã vừa hận lại vừa sợ.Hàn Thọ Trọng chắp tay đáp lễ cười nói:- Cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện lời tiên tri xuất hiện mấy hôm trước.Khoảng năm ngày trước, đâu đường xó chợ Thái Nguyên đột nhiên lưu truyền một bài đồng dao:” Đế không phải Đế, Dương không phải Dương, cung Tấn Dương khóa Tùy Vương, Quân không phải Quân, thần không phải thần, trong thành Hứa Xương tìm Ngụy Vương”.Lời tiên tri này làm Dương Nguyên Khánh cực kỳ tức giận, hạ lệnh tìm cho ra nguồn gốc của lời đồng dao, đồng thời hạ lệnh không cho phép trẻ con hát bài đồng dao này nữa, không thì sẽ quy trách cha mẹ chúng, dùng vũ lực mạnh mẽ dẹp cái lời tiên tri này.Vương Tự bỗng hiểu ra, ân cần hỏi:- Đã điều tra được gi chưa?- Là từ một đoàn thương nhân truyền đi, đoàn thương nhân này giờ đã rời khởi Hà Đông, theo như suy đoán của ta, chuyện này hẳn là do triều Đường gây ra.- Triều Đường đúng là đáng nghi nhất, tuy hiện tại không phát động chiến tranh, nhưng hai bên đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, như thế này chẳng có gì là lạ cả.Vương Tự thấy hai bên không có người, liền kéo Hàn Thọ Trọng sang một bên, nói nhỏ:- Gần đây điện hạ có thường xuyên nhắc đến ta cùng Hàn Ngự Sử không?Hàn Thọ Trọng mỉm cười:- Vương Tướng quốc thấy mình có chuyện gì mà phải nói đến chứ?Vương Tự cười khan một tiếng nói:- Chuyện này cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi.- Nếu như Vương Tướng quốc không có chuyện gì khác, ta đây xin đi trước, Sở Vương điện hạ còn đang đợi bẩm báo của ta.- Tốt lắm, vậy ta sẽ không làm lỡ việc của Hàn Ngự Sử nữa, sau này chúng ta lại nói chuyện.- Cáo từ!Hàn Thọ Trọng khom lưng chắp tay rồi xoay người bước đi, Vương Tự nhìn theo bóng gã đi xa, trong lòng nảy sinh vài tia dự cảm chẳng lành.Bên trong Thượng Thư phòng, Dương Nguyên Khánh đang bận rộn phê duyệt tấu chương, từ đầu đến cuối đều là những công văn quan trọng.

Hắn vừa đọc xong chuyện sở đóng thuyền ở Bắc Bình đã sửa được hơn mười chiếc thuyền lớn, vì thế hơn hai ngày nữa hắn muốn đi đến quận Bắc Bình để xem xét sở đóng thuyền đó để chuẩn bị đi đánh Liêu Đông.Lúc đó, ngoài cửa có tiếng thị vệ bẩm báo:- Hàn Ngự Sở đã tới.Dương Nguyên Khánh buông bút nói:- Cho vào!Lát sau, Hàn Thọ Trọng bước vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh, gã khom người cúi chào:- Ty chức tham kiến Sở Vương điện hạ!- Việc điều tra về lời tiên tri có gì tiến triển không?Dương Nguyên Khánh hỏi.- Bẩm điện hạ, lời tiên tri hẳn là từ một đoàn thương nhân truyền ra, bọn họ đã rời khỏi Hà Đông, đi sâu vào miền Tây Hải Quan, ty chức đã sai người tiếp tục điều tra thân phận của bọn họ, theo những suy đoán từ những dấu hiện ban đầu, bọn họ hẳn là người của triều Đường.Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.

Trong khoảng thời gian này triều Tùy đang có sự điều chỉnh một vài chức quan trọng yếu, Lý Uyên đã không muốn đứng ngoài, ông ta chạy tới chen một cước, lại là nhắm vào chính hắn, rõ ràng đem hắn so sánh vớiTào Tháo.Dương Nguyên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, chờ khi hắn từ quận Bắc Bình trở về, dù thế nào cũng phải cho tên Lý Uyên này một bài học.Lúc này, Hàn Thọ Trọng lấy ra một bản tấu chương, đặt lên bàn Dương Nguyên Khánh:- Điện hạ, về việc điều tra Vương Tướng quốc, đã tìm được chứng cứ vô cùng xác thực.Dương Nguyên Khánh khẽ động, đây là tin hắn đang mong chờ.

Từ khi Bùi Củ từ chức, chỉ mình Dương Sư Đạo bước vào Tử Vi Các, các bổ nhiệm khác đều tạm dừng, chờ khi giải quyết Vương Tự rồi thì Tử Vi Các sẽ lại bắt đầu bổ nhiệm thêm Tướng quốc.Dù sao Vương Tự cũng là Tướng quốc, không có đủ chứng cớ xác thực, thì khó thuận lòng dân, vì thế Dương Nguyên Khánh một mực kiên trì đợi bẩm báo của Hàn Thọ Trọng.Hắn cầm tấu chương lên, mở ra nhìn một lần, Hàn Thọ Trọng thì đứng cạnh giải thích:- Những Ngự Sử giả làm học trò tại trường thái học ở Trường An để điều tra Vương Lăng kể lại, người này học hành chỉ thuộc bậc trung, hơn nữa chỉ học trong thái học có ba năm, lại có thể được mời làm Cung Phụng tại văn học quán Đông cung.

Hiện tại người này đứng thứ chín trong bẳng xếp hạng mười Cung Phụng đứng đầu, đó cũng là lúc Vương Tự nhậm chức Tướng quốc.

Tuy Ngự Sử không tìm được bằng chứng việc Vương Tự thông đồng với triều Đường, nhưng con của ông ta quả là có hành vi không tốt, vì thế Vương Tự không thích hợp để tiếp tục đảm nhận một chức vụ quan trọng như Tướng quốc nữa.Dương Nguyên Khánh đọc xong tấu chương, gấp nó lại, hỏi Hàn Thọ Trọng:- Vậy ngươi dự định làm gì tiếp theo?.- Ty chức dự định sẽ buộc tội Vương Tự.Dương Nguyên Khánh im lặng một lúc, mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ đậu trên mảnh trời âm u, nơi có những đám mây nặng trịch, nhìn mưa rơi.- Chuyện này trước tiên ngươi phải đợi một thời gian, nếu như cần buộc tội, ta sẽ đưa tấu chương cho ngươi, bây giờ thì đi xuống dưới đi!.- Ty chức xin cáo lui.Hàn Thọ Trọng không hỏi nhiều, thi lễ đi xuống.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, nói:- Cho mời Tô Tướng quốc!.Lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề của Tô Uy, sau đó là tiếng bẩm báo:- Thần Tô Uy bái kiến Sở Vương điện hạ!.- Tô Tướng quốc mời vào!.Sau khi Bùi Củ cáo lão, Tô Uy liền thành đệ nhất cựu thần ở Tử Vi Các, hơn nữa năm nay lão đã tám mươi, tinh thần cùng sức khỏe đã sa sút hẳn không thể so sánh với các quan viên trẻ tuổi, quan trọng hơn thanh danh của lão cũng không được tốt cho lắm, có lúc còn có những hành động khiến những người khác khinh thường, vì thế Dương Nguyên Khánh cũng đang cân nhắc xem có nên để lão về hưu hay không.Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, Dương Nguyên Khánh cho rằng Tử Vi Các cần một cựu thần như Tô Uy , không chỉ vì lão làm lâu năm có kinh nghiệm, mà quan trọng hơn Tô Uy có khả năng thay hắn làm một chuyện mà lão tự ngầm hiểu chứ không thể nói trên miệng được, như chuyện tên Vương Tự này chẳng hạn.Tô Uy bước vào quan phòng, khom người chào:- Tham kiến Sở Vương điện hạ!.Sau khi chiến dịch Hà Bắc kết thúc, danh hiệu của Dương Nguyên Khánh có chút thay đổi, tại quân đội, các đại thần vẫn gọi hắn là tổng quản như xưa, nhưng trong triều, mọi người dần đổi tên hắn thành Sở Vương, mà lại bắt đầu từ Tô Uy, chỉ mình Tô Uy mới để ý đến những phương diện này.- Tô Tướng quốc mời ngồi!.Tô Uy ngồi xuống, ân cần hỏi:- Nghe nói điện hạ muốn đi Bắc Bình?.Dương Nguyên Khánh cười cười:- Khoảng hai hay ba ngày nữa, giải quyết xong việc trong triều thì xuất phát.Hắn đưa tấu chương của Hàn Thọ Trọng cho Tô Uy:- Có chuyện này làm phiền Tô Tướng quốc.Tô Uy cầm lấy tấu chương nhìn một lát, thần sắc trở nên nghiêm túc đứng lên nói:- Ty chức đã rõ, ty chức sẽ tận tâm tận sức làm tốt chuyện này.Lão ta đương nhiên hiểu, Dương Nguyên Khánh đem tấu chương của Ngự Sử giao cho lão, như thế là có ý tứ riêng.Màn đêm dần buông, xe ngựa của Tô Uy chậm rãi dừng lại trước Vương phủ.

Trước đó lão đã phái người đến thông báo.

Chờ ở bậc thang là Vương Huyền Trị, tộc đệ của Vương Tự.

Vương Huyền Trị là Tổng quản của gia tộc họ Vương, là nhân vật đứng thứ tư trong Vương gia, tuổi chừng hơn bốn mươi, cũng từng làm Tư Mã của một quận, bởi vì đại loạn cuối thời Tùy mà từ quan về nhà.Thấy Tô Uy từ trên xe ngựa đi ra, liền bước liên phía trước thi lễ:- Hoan nghênh Tô Tướng quốc hạ cố đến bỉ phủ.Tô Uy được một gã thư đồng đỡ bước xuống, cười ha hả hỏi:- Đã để Huyền Trì hiền đệ đợi lâu, Vương Tướng quốc có ở trong phủ không?.- Có!

Đang trong thư phòng đợi Tướng quốc.Tô Uy trong lòng có chút không hài lòng, đây thực ra cũng chỉ là chuyện lễ nghi giữa hai kẻ ngang hàng.

Nếu như là cấp trên đến thăm cấp dưới, hay là Dương Nguyên Khánh đến Vương phủ, Vương Túc nhất định đích thân ra nghênh đón, hay một đại thần tư cách như Cao Quýnh đến bái phỏng, Vương Tự cũng sẽ ra tận cửa nghênh đón.Mà Tô Uy đã là nguyên lão của ba triều, đức cao vọng trọng, mặc dù cùng làm Tể tướng, Vương Tự rõ ràng chỉ là hậu bối, ông ta cũng có thể ra nghênh đón, như thế coi như là tôn trọng lão.

Nhưng thực tế lại khác, ông ta không trực tiếp ra nghênh đón mà chỉ phải một quản gia ra cửa chờ sẵn, như vậy rõ ràng là có điểm thất lễ, nếu như không phải là khinh thường lão thì chắc chắn ông ta đang có gì bất mãn với Tô Uy.Đương nhiên, đường đường làm Tướng quốc, nếu coi thường Tô Uy, cũng không nên thể hiện ra ngoài, không cần phải làm một việc nhỏ nhặt như thế này.

Sở dĩ Vương Túc không ra cửa nghênh đón, không phải vì coi thường Tô Uy, mà là bất mãn.Chuyện này nguồn gốc là từ lúc Vương Túc bị giáng chức, gã là do tên Hàn Thọ Trọng xử lý, mà Hàn Thọ Trọng lại là người của Tô thị, vì thế Vương Tự liền hoài nghi, buộc tội Vương Túc, kỳ thực là âm mưu của Tô Uy.

Ông ta bất mãn nhưng không biểu lộ khi ở trong triều, nhưng thường về khoản lễ nghi thì bộc lộ rõ.Tô Uy ha hả cười:- Nếu như Vương tướng quốc bận rộn nhiều việc như vậy, ta đây để hôm khác trở lại.Đối với lão già tám mươi tuổi này, mặt mũi là chuyện quan trọng nhất.

Chương 735 : Quân cờ thu quanVương Huyền Trị thấy Tô Uy xuống xe, bèn tiến lên phía trước nói:- Tô tướng quốc xin dừng bước, ta đã báo với gia chủ rồi, gia chủ sẽ đến ngay bây giờ.- Ha ha!

Vậy sao?

Ta sợ Vương tướng quốc rất bận, ta sẽ làm phiền ông ấy.- Không sao, mời Tô tướng quốc chờ một chút.Vương Huyền Trị vội nháy mắt gia hiệu cho quản gia đứng bên cạnh, quản gia vội chạy vào trong nhà bẩm báo, Tô Uy chắp tay sau lưng cười nhạt không nói gì, Vương Tự lại giám trả đũa mình, đợi lát nữa cho ông ta khóc không kịp.Chỉ trong chốc lát, Vương Tự đi ra cổng phủ, từ phía xa đã cười nói:- Nếu ta không ra cổng nghênh đón Tô tướng quốc sẽ không vào phủ sao?- Đâu có?

Ta sợ Vương tướng quốc bận, e là làm phiền Vương tướng quốc nên lão phu không giám vào.- Tô tướng quốc là khách quý mời còn không được nữa là, ta dù có bận việc quan trọng thế nào đi chăng nữa cũng phải gạt sang một bên, không giám thất lễ với Tô tướng quốc, Tô tướng quốc mời vào!Vương Tự khoát tay, cung kính mời Tô Uy vào phủ.

Tô Uy chắp tay sau lưng, giáng vẻ vô cùng đắc ý đi vào Vương phủ.

Vương Tự đi phía sau liếc mắt nhìn vẻ đắc ý của ông ta trong lòng thầm chửi:- Lão già đáng chết không mời mà đến, giáng vẻ ngông cuồng.Vương Tự không mời Tô Uy vào thư phòng của ông, thông thường các quan lớn đều có hai thư phòng, một gian là ngoại thư phòng và một gian là nội thư phòng.

Nội thư phòng là nơi riêng tư của chủ nhà, người bình thường không được vào, còn ngoại thư phòng đôi khi dùng làm nơi tiếp khách, khác với khách thông thường một chút, như là huynh đệ trong gia tộc hoặc là đồng minh trong triều những người có quan hệ thân mật, sẽ được vào ngoại thư phòng nói chuyện.Còn Tô Uy tuy là quan lớn nhưng không phải là đồng minh, không được mời vào ngoại thư phòng mà được mời vào phòng khách quý.Hai ngươi bước vào phòng khách quý, khách chủ lần lượt ngồi xuống.

Một thị nữ dâng trà lên, Vương Tự biết Tô Uy nếu không có việc sẽ không đến, y trầm ngâm một lúc rồi nói:- Tô tướng quốc hôm nay đến có việc gì chăng?- Ha ha không có việc gì đâu, chỉ là nghe thấy một chuyện thú vị nên đặc biệt tới kể với Vương tướng quốc thôi.- Chuyện gì?Vương Tự có chút căng thẳng, y hiểu rõ cái gọi là chuyện thú vị.

Chẳng qua chỉ là một cách nói, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Tô Uy đã không đích thân đến.Tô Uy vẫn giữ nụ cười như vậy.

Điềm tĩnh nói:- Khoảng nửa tháng trước!

Có một người phụ nữ, ôm một đứa trẻ, nghe nói là Nhạc Cơ ở Trường An.

Đi khắp mội nơi dâng cáo trạng, Vương tướng quốc không nghe nói đến chuyện này sao?Vương Tự ngẩn người ra,- Người phụ nữ nào, có liên quan gì tới ta?Tô Uy gật đầu,- Ít nhiều có liên quan, người phụ nữ đó nói, đứa con trong tay ả là cốt nhục của nhà họ Vương, là con của lệnh lang Vương Lăng.Ánh mắt Tô Uy híp lại, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt,- Việc này.

Lẽ nào Vương tướng quốc thực sự không biết?Vương Tự cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘ầm’, phía sau lưng toát mồ hôi hột, bỗng nhiên ông nhớ ra mùa đông năm ngoái sảy ra một chuyện, một nhạc nữ đê tiện, ôm một đứa trẻ đến.

Nói là con của trưởng tử Vương Lăng, đương nhiên là y giận tím mặt, ra lệnh đuổi nhạc nữ ra khỏi phủ.Sau chuyện đó ông có chút hối hận, vì không muốn người phụ nữ đó đem chuyện này loan truyền đi khắp mọi nơi, y bèn phái em trai là Vương Túc đi tìm người phụ nữ này, cho ả ít tiền.

Để ả rời khỏi Thái Nguyên, không ngờ không tìm thấy người phụ nữ này nữa, chuyện đã xảy ra cách đây mấy tháng rồi, chuyện này ông cũng dần dần quên, không ngờ vào thời khắc không lường trước này lại bị phanh phui ra.Trán Vương Tự toát mồ hôi, Tô Uy đã nhắc đến tên của con trai mình, liệu y có đem chuyện của con trai mình phanh phui ra không?Ông kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ trấn tĩnh nói:- Chuyện này Tô tướng quốc không thấy tức cười sao?

Gia tộc họ Vương danh giá lẽ nào lại quan hệ với đứa con gái tầm thường đó sao, chuyện này là vô cùng hoang đường!- Ha ha!

Người phụ nữ này đã chạy đến chặn trước xe ngựa của Sở Vương điện hạ, để bảo vệ danh dự của Vương tướng quốc, Sở Vương điện hạ đã hạ lệnh cho Ngự Sử điều tra chuyện này, nghe nói Ngự Sử đến Trường An điều tra đã trở về, phát hiện một chuyện có liên quan đến lệnh lang còn thú vị hơn chuyện này cơ!Mấy câu nói của Tô Uy như một nhát dao đâm vào tim Vương Tự, khiên ông hoàn toàn thất vọng.

Vương Tự hiểu rõ, Dương Nguyên Khánh đã biết con trai ông Vương Lăng là quan văn ở Đông cung chịu trách nhiệm lo việc thờ cúng cho vua chúa, chuyện y đứng trên hai con thuyền bị vạch trần.Vương Tự dường như trong chốc lát như già đi chục tuổi, trong lúc chuẩn bị đổi tướng quan trọng, chuyện này lại bị phanh phui ra, ảnh hưởng rất lớn tới ông.Nhưng Vương tự vẫn còn một tia hi vọng, chuyện này là Tô Uy muốn uy hiếp mình hay là ý của Dương Nguyên Khánh.

Nếu là người trước thì vẫn còn một tia hi vọng có thể giải quyết được, ông và Tô Uy có thể ra thương lượng với nhau.Vương Tự thở dài một tiếng,- Tô tướng quốc ông nói đi!

Rốt cuộc ông muốn gì, chúng ta có thể thương lượng.- Ha ha!

Vương tướng quốc quả nhiên là người thông minh.Tô Uy tiếc nuối lắc đầu,- Ta cũng rất muốn thương lượng với ông.

Nhưng đáng tiếc là ta không phải đến vì bản thân mình.- Cái gì?Mặt Vương Tự giật giật một hồi,- Ông đang nói gì?Tô Uy lấy một bản sao tấu chương buộc tội đặt ở trên bàn, nói:- Ông tự xem đi, xem xong rồi ông sẽ biết phải làm thế nào.Nói xong, Tô Uy đứng dậy nghênh ngang ra về...Vương Tự cầm tấu chương mới xem được hai trang thì giống như là bị rơi xuống vực sâu, trước mắt một màu đen kịt.

Ông biết thế là hết, vị trí tướng quốc không thể giữ được nữa rồi, trong lúc này Dương Nguyên Khánh lại lôi chuyện này ra, không còn nghi ngờ gì nữa hắn muốn hạ bệ ông.

Bây giờ còn để cho ông một lối thoát, nếu không khéo e rằng chuyện càng trở nên nghiêm trọng.... ...Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tự chính thức nộp đơn từ chức, lấy lí do là không đủ năng lực, xin rút khỏi chức vị tướng quốc.

Dương Nguyên Khánh ba lần trả lại đơn từ chức của ông, Vương Tự lại ba lần dâng tấu, cuối cùng Dương nguyên Khánh đành đồng ý cho ông từ chức, phong làm thái thú quận Triệu, ngoài ra phong Dương Thiện Hội Thái thú quận Ngụy làm Hình bộ Thượng thư, vào Tử Vi Các làm tể tướng.Cùng ngày hôm đó Lô Dự thái thú quận Ngư Dương được điều vào kinh nhận chức Nội sử lệnh kiêm Hộ bộ Thượng thư, Thôi Hoằng Nguyên thái thú quận Hằng Sơn nhận chức Nạp ngôn, hai người cùng vào Tử Vi Các làm Tể tướng.Thôi Hoằng Nguyên là anh trai của Thôi Hoằng Thăng tiền Thái thú quận Trác, là chủ gia tộc Bác Lăng Thôi thị, là gia tộc có tiếng tăm trong các thế gia ở Hà Bắc.

Cứ như vậy, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Dương Sư Đạo, Dương Thiện Hội, Lô Dự, Thôi Hoằng Nguyên, bảy người này hợp lại thành tướng quốc mới của Tử Vi Các, đặt tên là “tân Tùy thất quý”.Bảy vị Tướng quốc mới của Tử Vi Các trong chốc lát đã trở thành tiêu điểm đáng chú ý của dân và quan, trong thành Thái nguyên bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bàn tán về lý lịch của bảy vị tướng quốc này, bàn luận về việc cân bằng quyền lực của bảy vị tướng quốc của Tử Vi Các.Bùi phủ, các con cháu cốt cán của nhà họ Bùi đang ngồi trong thư phòng của Bùi Củ, Bùi Thế Thanh, Bùi Tấn và Bùi Thanh Tùng.

Bùi Củ mặc một chiếc áo thiền thân rộng, tinh thần ung dung nhàn nhã, ông không còn là tướng quốc nữa, từ quan về nhà, tuy rằng cáo lão nhưng không về quê mà vẫn ở lại Thái Nguyên.Bùi Củ vẫn quan tâm tới diễn biến trong triều, không còn phải lo chuyện vụn vặt trong triều đình nữa.

Bùi Củ dành càng nhiều thời gian để suy xét cho tiền đồ nhà họ Bùi, trong số con cháu nhà họ Bùi, ông đánh giá cao nhất là ba người, Bùi Thế Thanh, Bùi Tấn và Bùi Thanh Tùng, ông cho rằng tiền đồ nhà họ Bùi sẽ do ba người này gây dựng nên, ông kỳ vọng rất lớn vào ba người.- Sự thay đổi của Tử Vi Các lần này, Thôi Hoằng Nguyên và Lôi Dự nhập Các cũng nằm trong dự đoán của ta, dù sao Sở Vương cũng cần lôi kéo các sĩ tộc ở Hà Bắc.

Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị là hai quận vọng lớn, bọn họ nhập Các là mục đích chung của mọi người, nhưng Dương Sư Đạo và Dương Thiện Hội nhập Các thì nằm ngoài dự đoán của ta, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.Ánh mắt của ông hướng tới Bùi Thế Thanh trước,- Thế Thanh ngươi là trưởng bối, ngươi nói trước đi!Bùi Thế Thanh vì Bùi Củ và Bùi Tĩnh cáo quan mà được thăng chức làm Lễ bộ Thượng thư, tuy chưa được làm nhập tướng nhưng cũng là mệnh quan lớn, điều này khiến Bùi gia không bị biên giới hóa.Bùi Thế Thanh từng ra nhận chức Chưởng khách Hồng Lư Khanh vào năm Đại Nghiệp thứ chín.

Năm Đại Nghiệp thứ tư, dẫn Sứ Đoàn triều Tùy đi cùng em gái Uy sử Tiểu Dã tới thăm nước Uy, khi trở về được Dương Quảng rất xem trọng.Sau khi Dương nguyên Khánh đoạt được Thái Nguyên, Bùi Thế Thanh lại đi khắp nơi, thuyết phục các quận phía nam Hà Đông thuần phục tân Tùy, lập được công lớn được phong làm Hồng Lư Tự Khanh.Bùi Thế Thanh và Bùi Củ đều là người của Văn Hỉ Bùi thị, nhưng bọn họ cùng họ không cùng chi, y cùng chi với Bùi Thanh Tùng, là thúc phụ của Bùi Thanh Tùng.Bùi Thế Thanh hơi khom người đáp:-Dương Sư Đạo là vương tộc Tùy Thất, y nhập các có thể trấn an rất nhiều Tùy thần cũ, ngoài ra Dương Sư Đạo cũng từng là Thái thú quận Ngũ Nguyên và có quan hệ rất tốt với Sở Vương, hơn nữa em gái y là Giang Bội Hoa lại là Trắc phi của Sở Vương, y đương nhiên là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, lai lịch cũng đã đủ để y nhập Các không có gì là kỳ lạ, còn Dương Thiện Hội nhập Các cháu không rõ lắm.

Chương 736 : Dương buồm ra khơiBùi Tấn ở bên cạnh tiếp lời nói:- Tôn nhi nghĩ Dương Thiện Hội nhập Các, có phải là có liên quan tới Hoằng Nông Dương thị?Bùi Củ trầm ngâm một hồi nói:- Dương Nguyên Khánh tuy rằng xuất thân từ Hoằng Nông Dương Thị, nhưng lúc này hắn sẽ không nhận sự xuất thân của mình, nếu không ngọn cờ của triều Tùy sẽ không tiếp tục dương cao được nữa.

Con người Dương Thiện Hội này làm quan chính trực, rất có năng lực, ở triều đình Lạc Dương rất có uy danh, ta nghĩ dụng ý của Dương Nguyên Khánh khi chọn y làm tướng quốc là vì Lạc Dương thu hút mệnh thần cho Lạc Dương.Nói đến đây, Bùi Củ nhìn bùi Thanh Tùng ở bên cạnh, thấy môi y banh ra thành một đường thẳng.

Dáng vẻ như là sợ hãi mình đã làm sai gì đó.Bùi Củ khẽ cười nói:- Thanh Tùng, sao không nói gì, ngươi ở bên cạnh Dương...

Sở Vương, theo lệ ngươi phải biết rõ hơn ta chứ, lẽ nào ngươi không có chút tin tức nào sao?Bùi Thanh Tùng cắn môi dưới, cảm thấy khó xử, những chuyện này Sở Vương đã từng nói với y và Tiêu Tấn, nhưng y không muốn đem chuyện mà Sở Vương đã nói với y kể lại cho mọi người, nhưng gia chủ đã hỏi y, y cũng không muốn nói dối, chỉ cúi đầu không nói gì.Bùi Tấn ở bên cạnh cười nhạt một tiếng,- Mới nhận chức Ký thất tham quân đã không cần đến gia tộc nữa sao, hừ!Bùi Tấn tuy làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng y luôn đố kỵ với Bùi Thanh Tùng, y phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới từng bước leo lên được vị trí hiện tại, thế mà Bùi Thanh Tùng vừa mới tòng quân thì đã nhận ngay chức Ký thất tham quân, khiến y rất không phục.Bùi Củ khoát tay, ra hiệu cho Bùi Tấn không nói chen vào nữa, ông ôn hòa cười nói với Bùi Thanh Tùng:- Nếu ngươi thấy khó xử thì không nói cũng không sao!Bùi Thanh Tùng thở dài,- Dùng Dương Thiện Hội làm tướng chủ yếu là để ngăn miệng lưỡi thiên hạ nói Sở vương quên gốc rễ.Tháng tư ở quận Bắc Bình đang độ giữa xuân, cỏ mọc chim bay, dạt dào ý thơ, những cánh rừng xanh thẳm phủ kín vùng đất phì nhiêu rộng lớn, bên cạnh rừng rậm là những dòng sông như dải ngọc lớn, uốn khúc quanh co, đổ ra biển lớn.Hai bên bờ sông, từng căn nhà bị bỏ hoang trong làng dần dần hiện lên sức sống, khói bay nghi ngút, ruộng đất bị bỏ hoang giờ đã thấy thấp thoáng bóng người dân bận rộn làm việc.Trên một quan đạo ở gần bờ sông, xuất hiện một đội kỵ binh hàng trăm người, đang lao nhanh như tên, tiếng ngựa hí vang dội phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng.

Từ phía xa người dân lần lượt bỏ cuốc xuống, tò mò nhìn về phía đội kỵ binh chạy nhanh như bão.Hành trình dài mấy ngày đêm, Dương Nguyên Khánh lại một lần nữa quay lại vùng đất dân cư thưa thớt.

Hắn dẫn đầu đội kỵ binh, dưới sự bảo vệ của đội kỵ binh năm trăm người đang gấp rút tiến về phía nam.Buổi trưa ngày hôm sau, đội kỵ binh đã gần đến cửa sông nơi thuyền bè đậu ở đó, so với sự hoang vắng của lần trước, xung quanh khu vực đóng thuyền đã tràn đầy sức sống.Rất nhiều nông dân ở phía nam đã an cư ở quanh khu vực đóng thuyền.

Vốn là đồng bằng hoang sơ rồi xuất hiện ba, bốn ngôi làng, dân cư từ khắp nơi kéo đến dần dần hình thành một thị trấn, gọi là trấn Nhu Khẩu, được bao quanh bởi cánh đồng rộng lớn.Mặc dù trong trấn vẫn đơn sơ nhưng đã xuất hiện mấy cửa hàng, bán vật dụng gia đình, khu đóng thuyền đã hoạt động trở lại, mạng lại không ít cơ hội việc làm cho nhiều người.Cách thị trấn khoảng hai dặm, bức tường dài bao quanh, cổng chính đã được tu sửa, cánh cửa bằng sắt ngày xưa không còn nữa mà được thay bằng cổng chính lớn như một tòa lầu thành, bên trên có binh sỹ đi tuần, ở cửa cũng có mấy tên binh sỹ đứng canh gác, không cho người lạ vào.Hai bên cổng chính rất nhiều người dân bán rau, các loại rau xanh, trứng gia cầm tươi mới và gà vịt, còn có cá do buổi sáng sớm đánh bắt được từ dưới sông.

Và các loại động vật săn bắn, hàng trăm phụ nữ và người già đang xách làn mua rau, khung cảnh rất nhộn nhịp và huyên náo.Mấy tên binh sỹ phát hiện từ xa xuất hiện một đội kỵ binh đang tiến đến, vội dẹp những người đang bán rau vào ven đường, nhường đường cho đội kỵ binh, chỉ trong chốc lát đội kỵ binh đã lao như bay tới.Vì thế lũ trẻ con ở cổng chính đều vội chạy đi trốn.Phía xa xa vùng đất hoang cạnh bờ sông giờ đã được xây dựng thành những dãy nhà, rất nhiều phụ nữ tập trung bên bờ sông giặt quần áo, từng đám trẻ con đang nô đùa bên bờ sông, nhìn xa hơn nữa, trên những con thuyền lớn, thấy bóng những công nhân đóng thuyền đang bận rộn.- Hiện giờ có bao nhiêu thợ đóng thuyền?Dương Nguyên Khánh hỏi.Triệu Quảng Tài vội trả lời:- Bẩm tổng quản tổng cộng có 1900 hộ dân, thợ đóng tàu có hơn 2000 người, tính cả người già và trẻ nhỏ là gần 6000 người, đa số đều đến từ ba quận Đông Lai, Bắc Hải và Cao Mật.- Có sáu nghìn người.Dương Nguyên Khánh khẽ chau mày, hắn không nghĩ lại có nhiều người đến vậy,- Như vậy thì cẠphải phái quan lại đến quản lý rồi.- Vâng cần có mệnh quan quản lý, ty chức đề nghi xây dựng thành một huyện thành, có nơi đóng thuyền làm chỗ dựa, huyện thành sẽ phát triển rất nhanh.Dương Nguyên Khánh trầm tư trong giây lát, cái này đúng là cần thiết, hắn sẽ suy nghĩ, lúc đó hai anh em Trương Long và Trương Hổ nghe nói Sở Vương đến, lập tức chạy đến quỳ gối,- Tiểu dân Trương Long, Trương Hổ tham kiến Sở Vương điện hạ!Trương Long, Trương Hổ do có công chiêu mộ dân chài nên được trọng thưởng, hai người bọn họ rất có nhân duyên, lại có năng lực quản lý, hiện tại hai nghìn họ dân chài chính là do anh em họ quản lý.Dương Nguyên Khánh mỉm cười,- Hai vị miễn lễ, Triệu Thự thừa vừa báo cáo phối hợp với hai người rất ăn ý, vất vả cho hai vị rồi.- Đây là việc mà tiểu dân nên làm.Hai huynh đệ họ vừa cảm kích vừa xấu hổ với Triệu Quảng Tài, thực ra bọn họ phối hợp với nhau không ăn ý cho lắm, lúc đầu do mâu thuẫn đã cãi nhau với Triệu Quảng Tài một trận, sau này mới dần dần phối hợp ăn ý với nhau.Một người đi ra phía bờ sông, Triệu Quảng Tài đứng bên cạnh nói nhỏ:- Bẩm Sở Vương điện hạ, hiện đã đóng hoàn thành 114 chiếc thuyền, không biết khi nào mới có thể thành lập thủy quân?Thành lập thủy quân là điều mà Dương Nguyên Khanh luân cân nhắc, chỉ là hiện tại vẫn chưa có tướng lĩnh phù hợp.

Lai Hộ Nhi vị đại tướng thủy quân tốt nhất của Triều Tùy hiện đang ở chỗ Tiêu Tiển, hơn nữa bây giờ đã nhiều tuổi, nhưng ông có mấy người con nối nghiệp, có khả năng lãnh đạo thủy quân, hắn đã phái người đi dò hỏi, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi nói:- Thủy quân tạm thời không cần gấp, các ngươi ở đây có người lái thuyền giỏi không?Có rất nhiều người, anh em nhà họ Trương chính là cao thủ lái thuyền, có kinh nghiệm dày dặn.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn anh em họ Trương cười nói:- Lát nữa ta muốn ra khơi sẽ phiền hai anh em ngươi lái thuyền.- Nguyện lái thuyền cho điện hạ!Mọi người lên một con thuyền chiến lớn nhất, đây là con thuyền vận chuyển có kích thước rất lớn, cao bốn trượng, dài năm trượng, có thể chở được tám trăm binh sĩ, con thuyền chiến này cũng chính là kỳ hạm năm đó Lai Hộ Nhi tấn công Triều Tiên, hiện việc sửa chữa đã hoàn tất.Trên thuyền còn có mấy thợ đóng thuyền đang bận quét sơn lên thuyền, con thuyền có ba tầng, khoang dưới cùng có thể vận chuyển lương thực và gia súc, buồm, dây thừng, thiết miêu cũng đã chuẩn bị xong xuôi, có thể ra khơi bất cứ lúc nào.

Dương nguyên Khánh bước đến bên mép thuyền, gió biển phảng phất, đàn hải âu kêu ríu rít trên mặt nước, khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.- Tổng quản, có muốn ra biển đi một vòng không ạ?Ưng Dương Lang tướng Ngu Chấn Ngũ đứng bên cạnh cười nói.Dương Nguyên Khánh nhìn ra biển lớn vô bờ, trong lòng trào dâng một cảm giác xúc động muốn thả mình theo gió, lướt mình trên sóng.- Được, ra biển đi một vòng!Ngay lập tức người lớn người bé trên tàu đều trở nên bận rộn, Triệu Quảng Tài chọn hơn một trăm thủy thủ giỏi, Ngu Chấn Ngũ dẫn hơn một trăm binh sĩ giỏi bơi lội lên tàu.

Trương Long đích thân điều khiển tàu, dương cao cánh buồn, cởi bỏ dây thừng.Tiếp theo đó là tiếng hô lớn:- Xuất phát!Con tàu lớn lắc lư dời bến, không lâu sau đã đến cửa sông, ra biển lớn xanh thẳm, mặt biển sóng gợn lăn tăn, cánh buồm bay phấp phới, thuyền lớn lướt sóng ra khơi, đàn hải âu bay lượn quanh đuôi thuyền.Ngu Chấn Ngũ đứng bên cạnh giới thiệu:- Tổng quản, đây là Bột Hải, đi thẳng về phía nam, khoảng bốn ngày sau là tới quận Đông Lai, phía tây là quận Hà Gian, khoảng hơn một trăm dặm về phía đông là bán đảo lớn, đoạn cuối phía nam là thành Tất Xa.Dương Nguyên Khánh gật đầu, thành Tất Xa là Đại Liên bây giờ, bây giờ toàn bộ vùng Liêu Thủy về phía đông là đất của Cao Quý Lệ, họ quay đầu về phía bắc, phía bắc là vịnh Liêu Đông.- Từ đây tới Bình Nhưỡng còn bao xa?Dương nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi nói.Khoảng mười ngày đường, đi về phía đông qua cảng khẩu Bột Hải, đi thêm bảy đến tám ngày nữa là đến cửa khẩu Bình Nhưỡng.Ngu Chấn Ngũ trong lòng có chút kích động, lẽ nào tổng quản khôi phục lại nghành đóng thuyền là để tấn công Triều Tiên sao?

Nhưng y không giám hỏi, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng nhìn về phía đông, trầm tư rất lâu.... ..Thị trấn Hoài Viễn quận Yến, đây từng là nơi hậu cần trong trận Dương Quảng đông chinh Triều Tiên, đã xây dựng mấy trăm nhà kho, cất giữ một lượng lớn lương thực quân giới.

Thời gian dần trôi qua, những nhà kho rất lớn này bị bỏ hoang, trong kho trống rỗng, cỏ dại mọc thành bụi.

Chương 737 : Dưới Lâm Du QuanTrấn Hoài Viễn náo nhiệt một thời giờ trở thành một nơi quạnh quẽ, thời kỳ thịnh vượng nhất nơi đay tập trung hàng triệu dân phu và quân đội, vậy mà giờ chỉ có hơn trăm hộ dân, sống bằng nghề nông hoặc buôn bán.Mấy ngày hôm nay trấn Hoài Viễn lại trở nên náo nhiệt, một đội quân có khoảng hơn một nghìn binh lính đến trấn Hoài Viễn, đây là quân của Cao Khai Đạo.

Cao Khai Đạo đích thân thống lĩnh hơn một nghìn cận vệ tới trấn Hoài Viễn, đàm phán với sứ giả của Triều Tiên.Do quân Tùy đại thắng ở Hà Bắc, khiến Cao Khai Đạo ở Liêu Đông vô cùng hoang mang, y biết lần sau sẽ tới lượt y, để bảo vệ mình Cao Khai Đạo đã quyết định đầu hàng Triều Tiên.Trong doanh, Cao Khai Đạo bồn chồn lo lắng, y nhận được tin cấp báo, đại tướng quân Tùy La Sỹ Tín dẫn năm mươi nghìn quân đóng ở bên ngoài Lâm Du Quan, rõ ràng họ sẽ tấn công Liêu Đông.Tuy Triều Tiên đẫ đồng ý ủng hộ y, nhưng đây chỉ là nói mồm, điều này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục, y muốn Triều Tiên thực sự giúp đỡ mình, muốn Triều Tiên xuất binh cứu mình.Nhưng Cao Khai Đạo cũng biết, người Triều Tiên là một lũ sói, một khi đã tới Liêu Đông sẽ không chịu đi.

Cao Khai Đao có chút do dự, nhưng vì tình hình càng ngày càng căng thẳng, y quyết định để Triều Tiên vào Liêu Đông giúp y đối phó với quân Tùy.Đội kỵ binh khoảng hơn ba trăm người của Triều Tiên đi qua Liêu Hà, thúc ngựa phi về phía trấn Hoài Viễn, đại tướng dẫn đầu là vị tướng quân khoảng trên dưới 30 tuổi, dáng người cường tráng, mặt dài, ánh mắt không dấu nổi sự lạnh lùng.Y chính là Uyên Cái Tô Văn con cả của quyền thần Uyên Thái Tộ, lúc này ở Triều Tiên cũng đang phải đối mặt với sự thay đổi quận vương, Bình Nguyên vương Cao Dương qua đời, con trai ông là Cao Vinh kế vị, xưng hiệu là Vinh Lưu Thái vương, nhưng quyền quân chính vẫn trong tay Mạc Lý Chi Uyên Thái Tộ.Tuy rằng tình hình chính sự Triều Tiên không thích hợp cho chiến tranh, nhưng Uyên Thái Tộ lại không muốn bỏ lỡ cơ hội giành Liêu Đông, tuy chiến tranh giữa Triều Tiên với Triều Tùy thất bại là chủ yếu, quân Tùy tổn thất rất lớn về người và của, nhưng phía Triều Tiên cũng bị thương vong nghiêm trọng, nhất thời chưa thể khôi phục được.Vì thế mặc dù triều Tùy xảy ra nội loạn, nhưng Triều Tiên vẫn án binh bất động, không tấn công Liêu Hà.

Nay nguyên khí của Triều Tiên ngày càng được khôi phục, dã tâm của họ cũng được khôi phục, Uyên Thái Tộ ý thức được rằng, nếu không nhân cơ hội hỗn chiến cát cứ của Trung Nguyên mà thu lợi thì sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.Cũng chính vì Uyên Thái Tộ ra sức tác động, Triều Tiên quyết định chấp nhận sự đầu hàng của Cao Khai Đạo, xuất binh tới Liêu Đông.Lần này Cái Tô Văn vượt sông tới Hoài Viễn là để bàn bạc cụ thể với Cao Khai Đạo về việc xuất binh.Cái Tô Văn vừa là ái tướng thủ hạ của cha y vừa là tổng đầu lĩnh của cơ quan tình báo trong triều của Triều Tiên, chuyện ám sát Sở vương phi và thế tử thành Thái Nguyên là do y một tay sắp đặt.Mục đích của việc ám sát Vương phi là khiến triều Tùy rơi vào cảnh nội loạn, để kế hoạch cướp đoạt Liêu Đông được thực hiện, ngoài ra, Cái Tô Văn cũng vì cái chết của em gái Các Kiều Kiều mà ôm mối hận với Dương Nguyên Khánh, y đã chờ đợi cơ hội báo thù mấy năm nay rồi.Nhưng đáng tiếc là, ám sát thất bại, thuộc hạ đắc lực mà y cử đi Thái Nguyên cũng không có tin tức gì, điều này khiến Cái Tô Văn vô cùng lo lắng, y mơ hồ đoán được rằng đã xảy ra chuyện với thuộc hạ của y.Vượt qua Liêu Thủy, đi về phía tây khoảng nửa tiếng, Cái Tô Văn thấy phía xa xa có hàng loạt nhà kho lớn, đã đến trấn Hoài Viễn rồi.Kỵ binh Triều Tiên dừng lại trước doanh trại Cao Khai Đạo.

Một tên kỵ binh tiến lên phía trước hô lớn:- Mau đi bẩm báo với đại vương các người đặc sứ Triều Tiên đã tới!Thủ vệ vội đi bẩm báo, ngay lập tức Cao Khai Đạo đích thân ra nghênh đón, y vừa nhìn thấy Cái Tô Văn đã cười lớn,- Thân là thiếu gia.

Thiếu gia đích thân đến, Cao mỗ không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.Trong lòng y lại có chút bất an, tên Cái Tô Văn này nổi tiếng lạnh lùng và hà khắc, mình với y đàm phán liệu có thể đạt được thỏa thuận gì không?Cái Tô Văn vẫn không xuống ngựa, cười nhạt nói,- Đối phó với Dương Nguyên Khánh là nguyện vọng của đôi bên, không cần phải nói những lời khách sáo.

Bắt đầu đàm phán đi!Cao Khai Đạo không ngờ Cái Tô Văn lại chính trực như vậy, sắc mặt ông ta trở nên nghiêm nghị, khoát tay một cái,- Thiếu gia mời!Cái Tô Văn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong doanh, hai người ngồi trong đại trướng, Cao Khai Đạo rót cho y một bát lạc tương, cười nói:- Vừa mới nhận được tin, quân Tùy mới tăng thêm hai mươi ngàn quân đóng ở ngoài Lâm Du Quan, hiện tổng binh lực quân Tùy đã đạt năm mươi ngàn người, do đại tướng La Sĩ Tín chỉ huy.- Hừ!

Tên oắt con hãn tướng thuộc hạ của Trương Tu Đà, sư đệ của Dương Nguyên Khánh?Cái Tô Văn khinh thường cười nhạt một tiếng.Cao Khai Đạo thấy Cái Tô Văn có vẻ xem nhẹ La Sĩ Tín, vội nói:- Tên La Sĩ Tín này có dũng có mưu.

Tuy còn trẻ nhưng có thể chỉ huy thiên binh vạn mã không phải là đơn giản, tuyệt đối không thể khinh thường.- Ta đương nhiên là không khinh thường, ta chỉ thấy hơi đáng tiếc, Dương Nguyên Khánh không đích thân lãnh binh xuất chiến.Cái Tô văn thực sự thấy nuối tiếc, bao nhiêu năm nay y luôn mong được đấu với Dương Nguyên Khánh một trận.

Nhưng vẫn không có cơ hội, năm đó trận tỷ thí bắn tên trong hoàng cung, y thua dưới tay Dương Nguyên Khánh, điều này khiến y luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa em gái y Các Kiều Kiều lại bị chết trong tay Dương Nguyên Khánh điều này khiến y khắc sâu mối hận.- Được rồi!

Lần này ta đến trấn Hoài Viễn chính là để báo cho ông biết, Triều Tiên sẽ xuất ba mươi ngàn tinh binh đến giúp ông, nhưng chúng ta có điều kiện.Cao Khai Đạo thầm thở dài, y biết Triều Tiên không đơn thuần là giúp đỡ mình, coi như mình đầu hàng vậy, bọn họ cần đạt được lợi ích thực tế, người Triều Tiên rất thực dụng.- Thiếu gia mời nói tiếp, là điều kiện gì.Cái Tô Văn chậm rãi uống một ngụm lạc tương, mới từ từ nói:- Điều kiện của chúng tôi sẽ không khiến Cao tướng quân phải thiệt thòi đâu, nếu chúng tôi giúp tướng quân đánh bại quân Tùy, giành lại U Châu, vậy thì quận Trác sẽ là của Cao tướng quân.

Quận Ngư Dương, quận Bắc Bình và hai quận Liêu Đông sẽ là của Triều Tiên, thế nào?Cao Khai Đạo cười một cách đau khổ, Triều Tiên quả nhiên là con sư tử tham ăn, không những muốn lấy hai quận Liêu Đông lại còn muốn lấy quận Bắc Bình và quận Ngư Dương, y cũng biết nếu không được hời người Triều Tiên sẽ không giúp mình, nghĩ một lúc Cao Khai Đạo bèn nói:- Như thế này đi!

Nếu như đánh bại được quân Tùy, quận Yến và quận Liễu Thành của Liêu Đông sẽ thuộc về Triều Tiên, chúng ta lấy Lâm Du Quan làm biên giới.- Ha ha!

Nếu vậy thì đàm phán thất bại, chúc Cao tướng quân đánh bại quân Tùy, ta xin cáo từ.Cái Tô Văn liền đứng lên ra về, Cao Khai Đạo vội ngăn lại,- Thếu gia xin hãy khoan, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.Cái Tô Văn liếc y một cái cười nhạt nói:- Tướng quân hẳn hiểu rằng nếu Triều Tiên không tham chiến, tướng quân nhất định bại trận, chết không có chỗ chôn, nếu như Triều Tiên tham chiến, còn có khả năng đánh bại quân Tùy, tướng quân vẫn còn con đường sống, nặng nhẹ thế nào, tướng quân hãy tự cân nhắc cho kỹ!Cao Khai Đạo im lặng hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:- Nếu quân Triều Tiên giúp ta lấy lại quận Trác, ta sẽ đồng ý điều kiện của các người, nhưng nếu không giành lại được quận Trác thì chúng ta vẫn lấy Lam Du Quan làm biên giới.Cái Tô Văn hí mắt cười,- Vậy chúng ta quyết định như vậy.Trên thực tế, đã đến lúc này rồi còn cần Cao Khai Đạo đồng ý ư?......Bên ngoài lâm Du Quan, đại quân Tùy đã dùng Lâm Du Quan làm nơi đóng quân, họ bố trí năm mươi ngàn đại quân, Lâm Du Quan là một hành cung nhỏ mà Dương Quảng bắc thượng Liêu Đông, xây dựng theo kiểu dựa núi nhìn sông, cách Lâm Du Quan khoảng năm dặm, đồ đạc trong doanh đã bị quân địch cướp sạch rồi, chỉ còn lại cung điện trống rỗng.Doanh của đại quân Tùy ở ngay gần cung Lâm Du, chiếm gần một trăm mẫu, có thể nhìn rõ thành trì Lâm Du Quan ở cách đó vài dặm.Buổi sáng sớm, đội quân của Dương nguyên Khánh đã đến đại doanh quân Tùy ở Lâm Du Quan.Bên ngoài đại doanh, Chủ tướng là La Sỹ Tín, phó tướng là Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đình, và hàng chục tướng lĩnh ra nghênh đón.- Tham kiến tổng quản!Các Tướng lĩnh quỳ một gối xuống, đông nghìn nghịt.

Dương Nguyên Khánh vội xuống ngựa, đỡ La Sĩ Tín đứng dậy và nói với các tướng lĩnh:- Các vị tướng quân miễn lễ!Mọi người liền đứng dậy, tổng quản đến đây khiến mọi người vô cùng phấn chấn, Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ vào vai Trình Giảo Kim cười nói:- Coi như ở đây vẫn hiền lành nhỉ!Trình Giảo Kim cười nhăn nhó nói:- Bao giờ mới đánh Lâm Du Quan, chúng tôi đợi đến nỗi tóc cũng bạc cả rồi.- Ồ!

Đúng là tóc đã bạc rồi, ta còn tưởng là vì nhớ thê tử nên tóc mới bạc như vậy.Dương Nguyên Khánh chọc ghẹo y nói.Các vị đại tướng khác đều cười ầm cả lên, không khí bỗng nhiên trở nên rất thoải mái.

Dương Nguyên Khánh bước vào trong doanh, nói với La Sĩ Tín và các đại tướng quân:- Ta cũng rất muốn đánh Liêu Đông, nhưng thời cơ chưa chín muồi, nhưng cũng nhanh thôi, nội trong tháng này, các vị đại tướng sẽ được toại nguyện.

Chương 738 : Tấn Công Du QuanMột mạch đi vào trong lều lớn trung quân, các tướng lĩnh lần lượt lui xuống, trong lều chỉ còn lại bốn năm vị đại tướng, trong lều có bày một chiếc sa bàn, lúc đó, Tư Mã Hành quân Tào Thắng cầm thước gỗ chỉ vào Lâm Du Quan nói:- Theo tình bào mới nhất của chúng ta, Lâm Du Quân tổng cộng có mười hai nghìn quân phòng thủ trong thành, quan ải hiểm trở, dễ thủ, khó tấn công, đây là miếng mồi khó nhai.- Quân phòng thủ được trang bị như thế nào?Dương nguyên Khánh hỏi.La Sĩ Tín ở bên cạnh tiếp lời:- Tướng phòng thủ tên là Trương Sĩ Hoành, nguyên là hãn tướng thủ hạ của Đậu Tử Cương Cách Khiêm, nay là đại tướng tâm phúc của Cao Khai Đạo, thống lĩnh mười lăm ngàn quân tinh nhuệ, mọi chuẩn bị đều giống như quân Tùy, được trang bị vũ khí từ La nghệ, hơn nữa ty chức nghe nói sau khi Cao Khai Đạo đầu hàng triều Tiên, Triều Tiên đã cấp cho họ ba mươi ngàn bộ vũ khí, với sự trang bị này, không thể khinh thường đội quân của Cao Khai Đạo.Dương nguyên Khánh gật gật đầu nói với mọi người:- Còn một tin tức cần nói với mọi người, lần này đánh Liêu Đông, rất có thể Triều Tiên cũng sẽ tham chiến, binh lực khoảng ba mươi đến năm mươi nghìn quân.Dương nguyên Khánh chăm chú nhìn La Sĩ Tín xem phản ứng của y, La Sĩ Tín lại tỏ ra rất bình thản, y đã sớm dự tính được chuện này, không có gì bất thường.

Dương Nguyên Khánh lại quay lại hỏi Ngưu Tiến Đạt:- Ngưu tướng quân nghĩ thế nào?Ngưu Tiến Đạt không nói nhiều nhưng những lời nói của y đều nói đúng, y nghĩ một lúc rồi nói:- Ty chức nghĩ tổng quản đang đợi Triều triên xuất binh.Dương Nguyên Khánh mỉm cười, tên Ngưu Tiến Đạt này có con mắt rất tinh tường, có thể nhìn thấu vấn đề, hắn bèn hướng ánh mắt về phía Trình Giảo Kim,- Trình tướng quân nghĩ thế nào?- Ty chức ư!Trình Giảo Kim cười ha ha,- Là một đại tướng, ty chức không có bất kỳ ý kiến gì, tổng quản bảo ty chức xuống biển lửa, ty chức tuyệt đối không lên núi đao, ty chức chỉ tuân theo quân lệnh không giống Ngưu tướng quân, lại còn có suy nghĩ riêng nữa.Dương Nguyên Khánh thấy bản tính tính nịnh thần của y khó mà thay đổi bèn cười nói:- Nếu ngươi đã nói vậy, vậy trọng trách tấn công Lâm Du Quan ta giao cho ngươi, ngươi sẽ tuân theo quân lệnh chứ!Trình Giảo Kim há hốc miệng, nửa ngày vẫn nói không nên lời....Lâm Du Quan là nơi biên ải cực kỳ hiểm yếu, miệng núi bóp chặt một nhánh núi Yên Sơn, dài khoảng ba dặm, thành trì được xây dựng cao lớn và kiên cố, phía trước thành ải, có một dòng Du Thủy rộng khoảng ba trượng, trở thành điểm phòng ngự đầu tiên của Lâm Du Quan.Bờ nam của Du Thủy, mấy trăm tên binh sĩ và mấy chục đại tướng tháp tùng Dương Nguyên Khánh, đứng từ phía xa xa ngắm thế hũng vĩ của Lâm Du Quan, quan ải cao khoảng ba trượng, mỗi một lỗ châu mai đều có một binh sĩ đứng canh, tay cầm cung tên, trận đĩa sẵn sàng đón quân địch.- Tổng quản, ty chức nghĩ để Trình Giảo Kim chịu trách nhiệm tấn công Quan thành e là không thích hợp.La Sĩ Tín đứng bên cạnh nói nhỏ.Dương Nguyên Khánh nhìn Trình Giảo Kim với vẻ mặt đang lo lắng cách đó không xa, nói:- Ta biết để y tấn công quan ải các huynh đệ tử trận sẽ tăng gấp đôi.- Vậy mà tổng quản còn để y lĩnh binh?Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng- Ta thấy y rất hay nịnh nọt, nên mới gây thêm cho y chút áp lực, ngươi thấy không, đến giờ y vẫn không nói được câu nào, đây là cách tốt nhất để y ngậm miệng lại.Cao Khai Đạo tự xưng là Yến Vương, quân đội của y được gọi là Yến quân, có khoảng một trăm nghìn quân, trong đó có ba mươi nghìn quân là do y thu nạp sau khi Cách Khiêm, từ năm Đại Nghiệp thứ bảy thì bắt đầu tạo phản, trải qua các loại chiến dịch trong vòng năm sáu năm, rất có năng lực chiến đấu, ba mươi nghìn quân này là đội quân trọng tâm tinh nhuệ nhất của y, được trang bị rất tốt và giỏi chiến đấu.Mà trong số mười hai nghìn quân phòng ngự ở Lâm Du Quan, có mười nghìn quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Cao Khai Đạo, do đại tướng Trương Sĩ Hoành chỉ huy.Trương Sĩ Hoành là tướng cũ của Đậu Tử Cương, cũng là ái tướng tâm phúc của Cao Khai Đạo, khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, võ nghệ cao cường, vì y tạo phản, vợ và con y bị quan phủ triều Tùy giết sạch, vì thế từ đó y hận triều Tùy đến tận xương tủy.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến y kiên quyết không chịu đầu hàng triều Tùy.Trương Sĩ Hoành đứng ở trên đầu thành chú y quan sát bờ nam của Du Thủy, y không biết Dương Nguyên Khánh nhưng biết La Sĩ Tín, y thấy La Sĩ Tín đang nói gì với tướng lĩnh đầu đội mũ kim khôi, y nhất thời cảm thấy căng thẳng.Với thân phận của La Sĩ Tín mà còn phải khiêm nhường như vậy, vị danh tướng này ngoài Dương Nguyên Khánh ra thì còn ai vào đây nữa?

Trương Sĩ Hoành cắn chặt răng, đáng tiếc là Dương Nguyên Khánh ở cách xa năm trăm bước, nếu không y đã một tên chết hắn.Mặt khác, y cũng kinh hãi, bỗng dưng Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện, điều này có nghĩa là gì Trương Sĩ Hoành biết rõ, điều này có nghĩa là chiến dịch Liêu Đông sắp bắt đầu rồi.Họ đã giằng co hơn một tháng, vốn cho rằng vẫn phải tiếp tục giằng co, nhưng xem ra y đã đoán sai.

Trương Sĩ Hoành nghi ngờ nhìn đội quân vây quanh Dương Nguyên Khánh ở nơi xa, y quay người ra lệnh:- Truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị vào trận...Lo lắng của Trương Sĩ Hoành không thừa, vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó, trống trận quân Tùy vang lên tùng tùng, ba mươi nghìn quân Tùy dàn trận, đội ngũ chỉnh tề, đằng đằng sát khí, đội quân mang theo mười chiếc thang, năm nươi cái giá ném đá hạng nặng.Phía trước là ba mươi máy ném đá, mỗi máy đều được kéo bởi mấy chục con bò, chậm rãi đi qua cầu phao.

Chưa đầy nửa tiếng, ba mươi cỗ máy ném đá cỡ lớn đã được xếp thành chữ nhất ở bờ bắc Du Thủy.Loại máy ném đá này có thể ném loại đá lớn nặng khoảng năm nươi cân, lực rất mạnh.

Một viên là có thể phá hủy cột trụ của lầu thành, mỗi máy ném đá cần hai trăm binh sĩ phụ trợ, giống như ba mươi người khổng lồ đứng sừng sững dưới thành.Đồng thời quân Tùy cũng mang đến quả cầu vải tẩm dầu cực lớn, có thể bắn ra quả cầu lửa cực lớn, mỗi quả nặng hai lăm cân, loại cầu vải tẩm dầu này chủ yếu dùng để tăng lực rung chấn, đốt đầu thành.Lúc đó, một tên binh sĩ chạy nhanh về phía Ngưu Tiến Đạt, bẩm báo lớn:- Ngưu Tướng quân, máy ném đá đã sẵn sàng!Ngưu Tiến Đạt quay đầu nhìn về phía tây, mặt trời sắp lặn xuống biển trở nên rất đỏ, sắc đỏ tía trên bầu trời làm lộ ra không khí lạnh lẽo bi thương.- Bắt đầu tấn công!Ngưu Tiến Đạt hạ lệnh tấn công, y nhìn tường thành và Yến Sơn đã bị nhuộm thành màu tím, đôi mắt tràn đầy nghị lực.'Tùng!

Tùng!

Tùng!'Tiếng trống cực lớn, mỗi tiếng trống vang lên đều nện vào lòng các binh sĩ ở trên thành, khiến trái tim nguội lạnh của bọn họ run rẩy.

Bọn họ tay cầm cung tên, lực lượng mong manh, ngơ ngác nhìn ba mươi cỗ máy ném đá khổng lồ ở dưới, trong lòng bọn họ đều ngập tràn nỗi sợ hãi.Tiếng trống đã ngừng, không gian trở nên tĩnh mịch, trong chốc lát.

Hàng chục bóng đen cực lớn bay lên bầu trời, tạo nên hàng chục vệt cong trên không trung, phát ra những tiếng rít thật chói tai.A!Trên đầu thành phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, ‘Rầm!

Rầm!’ những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, trên đầu thành cát bụi bay cuốn lên, khói mịt mù, mặc dù toàn bộ thành Lâm Du Quan là được xây dựng bằng những tảng đá lớn, tường thành cao và kiên cố, nhưng dưới sự công phá của những phiến đá nặng những năm chục cân, khiến tường thành liên tục xuất hiện những nguy hiểm.‘Rầm!’ một âm thanh cực lớn, một phiến đá cực lớn nện trúng lỗ châu mai bên cạnh Trương Sĩ Hoành, lỗ châu mai bị phá vỡ, đá vỡ bay loạn xạ, đá lớn vẫn chưa hết, bay ngang qua, mấy tên cận vệ ở đó bị đè nát máu bắn tung tóe.Trương Sĩ Hoành bị hai gã binh sĩ đụng phải ngã xuống mặt đất, một viên đá vụn đâm trúng phần màng nhĩ của y, máu chảy không không cầm được, binh sĩ ở trên thành kinh hãi kêu gào, trận đầu tiên đã làm chết và bị thương hai hơn trăm người, thành lầu bị hai phiến đá lớn ném trúng cột chống, sụp đổ ầm ầm, mười mấy tên binh sĩ bị chôn vùi trong đống đổ nát.Lượt thứ hai ngay sau đó lại lần nữa sử dụng đá lớn công kích, ba mươi phiến đá lớn nặng hơn năm mươi cân chuyển động trong không trung, có sức mạnh hủy diệt, phá tường thành, lại những tiếng công phá lớn mà nặng trĩu vang lên.Tiếp theo đó là lần công kích thứ ba, thứ tư, một đoạn tường thành dường như không chịu nổi những đợt công kích liên tiếp của những phiến đá cực lớn đã xuất hiện những khe hở, mấy viên đá trên tường bị lung lay dường như sắp đổ.Đúng lúc đó, lại một phiến đá kích thước lớn bay trên không trng đập trúng vào khe hở khiến tường thành như bị tách ra, trong chốc lát đã bị cắt ra hai trượng, tường thành được kè hai lượt, vô số bùn, đất cát, đổ xuống, tạo thành một sườn dốc.Trương Sĩ Hoàng nhất thời rối trí mắt đỏ ngầu, hô lớn:- Mau dùng bao cát chắn tường!

Mau!Hơn nghìn binh sĩ vác bao cát chặn lối vào, bất chấp tất cả đem bao đất cát ném vào chỗ hổng, muốn xây dựng lại một đoạn tường thành.

Phía xa, quân Tùy vẫn án binh bất động, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, quân dung lạnh lùng, lạnh lùng nhìn binh sĩ trên thành đang bận rộn, bọn họ không thèm để ý, xem ra thành trì này không thể chịu thêm một đợt công kích nữa.Trên thành đã bắt đầu phản công rồi, họ không có máy ném đá, chỉ có nỏ sàn, khi nghìn bộ nỏ sàn bắn ra, một nghìn mũi tên bằng sắt bắn về phía những cỗ máy ném đá, trong âm thanh lao vùn vụt của hàng loạt mũi tên, có hàng chục binh sĩ bị trúng tên ngã xuống đất, hai cỗ máy ném đá bị bắn trúng dây đai đổ xuống rầm rầm.

Chương 739 : Có tội gì?Thế nhưng sự tấn công của quân Tùy lại càng sắc bén.- Một, hai, ba, bắn!Hai trăm lực sĩ quân Tùy cùng ra tay, những cánh tay dài vươn lên phát ra tiếng- Ô!Như tiếng gió, hàng loạt quả cầu lửa lớn bay lên không trung, tiếp theo là đợt hai, đợt ba, đợt bốn tổng cộng hai mươi tám đợt cầu lửa như thiêu như đốt, rít lên bay về phía đầu thành, quân Tùy ngừng ném đá lớn, lại bắt đầu ném cầu lửa.Những quả cầu lửa cực lớn bay về phía đầu thành, tuy rằng chúng không có sức mạnh công phá như những phiến đá lớn, nhưng những quả cầu lửa không bị lăn đi, chúng giống như bùn bám lên đầu thành, dầu hỏa khắp đầu thành, tường thành cũng đang bị thiêu đốt lửa cháy rừng rực, Xích Diêm bay vút lên cao, ngọn lửa hừng hực ngập cả bầu trời, khói bay mịt mù khắp trong và ngoài thành.Màn đêm đã phủ xuống, bầu trời đầy sao sáng, đây hẳn là một đêm đẹp tuyệt vời, chàng thanh niên trẻ tuổi đánh đàn, tiếng nhạc nghe rất vui tai, cô nương xinh đẹp khiêu vũ trong tiếng đàn, nhưng cảnh tượng tuyệt vời này sẽ không bao giờ lặp lại nữa, đám mây đen của chiến tranh đã bao trùm lên bầu trời Lâm Du Quan, tai họa đang dần dần trút xuống.Trên đầu thành toàn những tiếng kêu gào kinh hãi và những tiếng khóc thảm thương của những người bị đốt cháy, cổng lớn đâng cháy hừng hực.

Ánh lửa làm đôi mắt của mọi người nhói đau.Quả cầu lửa không ngừng bắn vào cổng thành, cổng thành được làm bằng gỗ, bên ngoài được bao bằng một lớp sắt, lửa đã cháy xuyên qua mấy cái lỗ lớn, trong mỗi lỗ đều thấy ngọn lửa đáng sợ, khiến việc cứu hỏa trên thành trở nên bất lực, những quả cầu lửa không ngừng bay tới khiến cho ngọn lửa ngày càng đáng sợ.Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cánh cổng lớn cháy thành than, ngay cả lớp sắt bọc bên ngoài cũng nóng chảy, lúc đó, một phiến đá lớn bay ngang tới, “Uỳnh uỳnh!” một tiếng cực lớn, phiến đá đã đập vỡ nát phần còn lại của cánh cổng, cổng thành đã bị phá hoàn toàn, tuy cửa thành đã được mở, nhưng kết quả lại khiến Dương Nguyên Khánh ở phía xa phải thất vọng, của thành đã mở nhưng lại bị mấy trăm phiến đá lớn chặn đứng lại, như vậy cổng thành đã mở nhưng cũng không có ý nghĩa gì.Dương Nguyên Khánh thở một hơi dài.

Xem ra bắt buộc phải dùng thang để công phá thành rồi, lúc đó La Sĩ Tín ở bên cạnh nói nhỏ:- Tổng quản, sao không dùng thuyền chở binh lính tới phía sau quan ải?

Như vậy chiếm quan ải dễ như trở bàn tay.Dương Nguyên Khánh lắc đầu,- Thuyền là kỳ binh của chúng ta, không phải là thời điểm mấu chốt thì chưa cần dùng đến.Dương Nguyên Khánh lại nhìn về phía đầu thành chậm rãi nói:- Bây giờ chúng ta luân phiên công kích từ xa, niềm tin của quân địch đã bị lung lay, đến khi chúng ta toàn lực tấn công, ta tin nhất định sẽ dành được thành trì!Hắn ngoảnh đầu lại hô lớn:- Nổi trống lên, tiến công!- Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!Tiếng trống ngày càng trở nên dồn dập.Trong tiếng trống trận, ba mươi nghìn quân trùng trùng điệp điệp vượt qua cầu nổi, tiến về phía tường thành thẳng đứng và kiên cố, thanh thế to lớn.Tướng soái tấn công của quân Tùy là Ngưu Tiến Đạt chứ không phải Trình Giảo Kim láu cá, thiếu quả quyết, nếu để y thống lĩnh quân binh, thì rất khó công phá thành công quan ải, hơn nữa số huynh đệ bị thương vong vô ích lại càng nhiều.Ngưu Tiến Đạt chỉ huy tuy rằng cũng xảy ra thương vong, nhưng dựa vào bản lĩnh quả quyết và kinh nghiệm của y, y nhất định đánh thắng Lâm Du Quan.Ba mươi nghìn quân Tùy vượt qua Du Thủy, đội quân mang theo mười chiếc thang phá thành, đây là loại vũ khí loại lớn dùng trong việc công phá thành, được chia làm hai phần: phần giá đỡ đặt bên dưới và phần thang leo, thông thường thang được đặt trên giá đỡ để ở nơi bằng phẳng, khi công phá thành, binh sĩ kéo dây thừng về phía sau, thang sẽ dựng thẳng đứng lên đáp xuống đầu thành.Thang rộng khoảng một trượng, dài bốn trượng, do hàng chục cột tròn như cái bát ghép thành, rất kiên cố, trên đỉnh thang có gắn hai cái móc lớn, có thể móc vào tường thành.Ưu điểm lớn nhất của thang là dung lượng lớn, rộng một trượng, bốn đến năm người có thể cùng trèo lên một lúc, một khi có thể móc được vào tường thành thì hàng trăm người có thể trèo lên.Trên sông Du Thủy từ lâu đã xây dựng tám cây cầu nổi, trong đó có ba cây cầu cỡ lớn, giá đỡ thang có bánh xe bằng gỗ, mỗi giá đỡ kéo ba mươi con bò, phía sau có khoảng một trăm tên binh sĩ đẩy.Quân chủ lực nhà Tùy đã tiến vào khoảng bốn trăm bước, lúc đó trên đầu thành còn lại khoảng năm trăm bộ cung tên cùng bắn một lúc, ở nơi đầu thành rộng khoảng ba dặm, năm trăm mũi tên được phóng mạnh ra, bắn vào đội quân Tùy đông nghìn nghịt.Binh sĩ quân Tùy cùng gào thét, đồng thời lấy thuẫn ra chắn, cùng vang lên hàng loạt tiếng vỡ, đó là những tấm thuẫn bị bắn trúng vỡ nứt ra, những tấm thuẫn của quân Tùy không thể chỗng đỡ nổi những mũi tên bọc sắt sắc nhọn và mạnh, liên tục bị bắn trúng, bĩnh sĩ kêu lên thảm thiết.Nhưng mấy trăm người chết không thể ngăn bước quân Tùy tiến lên phía trước, trong tiếng trống trận, quân Tùy vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, chậm rãi tiến vào hai trăm bước, lúc đó hàng nghìn binh sĩ trên đầu thành bắn loạn xuống, những mũi tên nhiều như mưa bắn vào bĩnh sĩ quân Tùy, bĩnh sĩ quân Tùy vội lấy thuẫn ra chắn.Đồng thời, bên dưới thành mười nghìn quân Tùy cũng dương cung tên lên bắn những mũi tên bay qua bay lại dày đặc như đám mây, rất nhiều lính canh gác bị bắn trúng, kêu thảm thiết rơi xuống chân thành.

Dưới chân thành, hàng loạt binh sĩ quân tùy cũng bị trúng tên, đau đớn ngã xuống, ngay lập tức được đồng đội đỡ lên cáng khiêng về doanh trại.Do chịu sự công phá của những phiến đá và quả cầu lửa lớn, nên các binh sĩ trên đầu thành bị thương và chết hàng nghìn người, lực lượng công kích của họ trở nên rất mỏng và yếu, quân gác thành cũng bị quân Tùy bắn cho không ngóc đầu lên được, đành lụi lại ẩn nấp, dùng phương pháp phóng để phóng tên xuống.Lúc này, chiếc thang đầu tiên cuối cùng cũng được dựng vào tường thành, hàng trăm binh sỹ cùng hò hét đồng thời trhèo lên chiếc thang, chiếc thang dài bốn trượng, cao sừng sững, một tiếng rầm vang lên, chiếc thang nặng trĩu nện vào tường thành, đá vỡ bay loạn xạ, hai cái móc lớn đã được móc vào đầu thành...Quân Tùy tiến công mãnh liệt làm cho Trương Sĩ Hoành trở tay không kịp.

Đặc biệt là máy bắn đá hạng nặng có uy lực cường đại khiến y càng thêm sợ hãi.

Nhưng dù sao y cũng trải qua nhiều lần tử chiến, ban đầu có hoảng loạn một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh.- Cung tiễn bắn cầu vồng!Y phát hiện quân Tùy đã đem quân phòng thủ ép tới không ngóc đầu dậy nổi, gấp đến độ lớn tiếng hô.

Lúc này, một gã binh sĩ chạy vội lại bẩm báo:- Tướng quân, quân Tùy đang dùng thang để leo lên tường thành!Trương Sĩ Hoành cũng nhìn thấy tại phía Tây của thành, quân Tùy đã sắp đặt những chiếc thang rộng dựng phía đầu tường.

Dưới ánh trăng thấy vô cùng rõ ràng, những móc sắt câu được móc ở lỗ châu mai.

Trên tường thành chỉ có mười mấy tên binh sĩ phòng ngự.

Y gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giậm chân mắng to:- Trường mâu nhanh tay lên!

Con mẹ nó, các ngươi là một lũ ngu ngốc, nhanh đi tới đó cho ta.Sau khi y dứt mệnh lệnh mấy trăm tên binh sĩ tay cầm trường mâu xông lên lỗ châu mai, ngăn chặn thang, lăn xuống cây cùng đá lớn.Binh sĩ quân Tùy theo thang trèo lên, nhưng trước mặt là đá lớn cùng những mảnh gỗ, khiến cho quân Tùy kêu thảm thiết, cuồn cuộn rơi xuống.

Không chỉ có một chiếc thang gặp cảnh ngộ bị ngăn cản như vậy, mà hơn mười cái thang ở trên tường thành cũng gặp cảnh quân địch ngoan cường chống lại.

Một khối đá lớn nặng nề theo thang cuồn cuộn rơi xuống, trong nháy mắt liền kéo hơn mười binh sĩ quân Tùy ngã khỏi thang.Ngưu Tiến Đạt nhìn thấy công kích của địch có hiệu quả, liền lập tức thét ra lệnh:- Cung tiễn yểm hộ!

Xếp thành hàng công kích.Mỗi một chiếc thang đều có một gã Giáo Úy cụ thể phụ trách chỉ huy, mà năm chiếc thang lại có một gã lang tướng thống lĩnh.

Ngưu Tiến Đạt truyền lệnh, lập tức mấy trăm người bắn nỏ đi tới, bắn tên dày đặc, áp chế quân phòng thủ phía trên tường thành.Mà Giáo Úy cũng chỉ huy tấn công mỗi chiếc thang.

Mà quân Tùy cũng không hề hăng hái tấn công.

Bọn họ cứ năm người một lượt, nâng thuẫn trước mặt, xếp thành hàng chậm rãi mà tiến lên.Mặc dù quân Tùy đã dùng cung tiễn áp chế, nhưng cây lăn xuống cũng không hoàn toàn ngừng lại, vẫn như cũ không ngừng từ trên thành cuồn cuộn lao xuống, đẩy ngã binh sĩ quân Tùy.

Hai bên tường thành mũi tên cũng lao xuống như mưa.

Quân Tùy dùng tấm chắn che chở, đứng vững dưới thành, bắn tên theo hai bên thang.Lúc này, móc sắt của một chiếc thang bị quân địch đập bể thành từng đoạn , thang bị quân phòng thủ dùng thiết xoa đánh ra khỏi tường thành, ngã về phía sau.

Binh sĩ quân Tùy chạy trốn bốn phía, nhưng vẫn có hơn mười người bị đè chết.Mặc dù quân phòng thủ chống lại ngoan cường, nhưng binh sĩ quân Tùy vẫn từng bước một xông lên phía tường thành.

Binh sĩ trường mâu phòng thủ tiến lên, trên tường thành, trước mỗi cái thang đều có mấy trăm quân hai loại công -phòng triển khai chiến đấu kịch liệt.Lúc này, bóng đêm bao trùm.

Trên thành, dưới thành những cây đuốc được đốt lên, đem phía trước Lâm Du Quan chiếu sáng như ban ngày.

Trong lòng La Sĩ Tín xuất hiện khát vọng được cùng binh sĩ hăng hái chiến đấu, mong muốn được giết địch được kích phát.

Phong cách của La Sĩ Tín không phải là đứng nhìn cuộc chiến, gã muốn được chiến đấu.

Gã không chịu nổi nội tâm xúc động, tiến lên nói với Dương Nguyên Khánh :- Tổng quản, người hãy cho ta xuất chiến!Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói :- Ngươi mới là chủ tướng, không phải là ta.

Điều này ngươi tự quyết định đi.La Sĩ Tín cắn chặt môi, quay đầu lại, cao giọng ra lệnh:- Ta nếu tử trận thì Ngưu Tiến Đạt sẽ cầm quyền.Gã đưa thiết thương tại không trung vẽ một đường, thúc ngựa chạy tới tường thành.

Hơn mười tướng lĩnh phía sau gã tràn ngập lo lắng, Tổng quản không có đồng ý, chủ tướng không ngờ lại xuất chiến.Lúc này, Trình Giảo Kim trong lòng vừa xấu hổ vừa căm giận cũng khiến y có dũng khí.

Y xoay búa, hô to:- La lão đệ chớ vội, ca ca lại trợ giúp ngươi!Y cũng thôi động chiến mã phóng tới chỗ La Sĩ Tín.

Dương Nguyên Khánh cũng không có ngăn cản, ánh mắt bình tĩnh nhìn La Sĩ Tín đang chạy tới tường thành.

Hắn có thể hiểu được cảm giác của La Sĩ Tín, đây là làm gương cho các binh sĩ để tăng thêm dũng khí.

Cũng không phải chủ tướng nào cũng giống nhau, đều ngồi xem biến hóa.

Giống như sư phụ Trương Tu Đà của hắn cũng là một chủ tướng, có thể hành động này của La Sĩ Tín là thừa kế của sư phụ, khiến cho binh sĩ tăng dũng khí.La Sĩ Tín tay cầm trọng thuẫn và trường thương, ra sức xông lên trước một cái thang.

Gã quay đầu lại hô to:- Theo ta giết giặc tới phía trước !Dưới thang thi thể đã chồng chất, mỗi lần quân Tùy xông lên lại bị tổn thất quá nửa, bị ép lui lại.

Hơn trăm binh sĩ còn lại nhận được khích lệ của La Sĩ Tín, liền theo gã ra sức xung phong.Một cây gỗ thô lớn lăn xuống trước mặt.

La Sĩ Tín cũng không đối diện ngạnh kích.

Thân thể của gã nghiêng một cái, dùng tấm khiên thuận thế đem cây gỗ đang lăn đẩy ra phía ngoài, cách thành một trượng.

Mười mấy binh sĩ mang trường mâu hướng gã đâm tới, mũi mâu sắc nhọn, từ ba phía đâm tới gã.La Sĩ Tín dùng tấm chắn chặn cây giáo thứ nhất, đại thiết thương nhanh chóng đánh tới , xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt liền có bốn, năm người bị đâm thủng yết hầu ngã xuống đất.

Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trường thương run lên, đâm xuyên qua ngực một tên Giáo Úy của quân địch, cuối cùng một cánh tay của gã nâng tên Giáo Úy lên giữa không trung, vứt bay ra ngoài.Chứng kiến sự dũng mãnh phi thường của La Sĩ Tín , những binh sĩ trên tường thành sợ mất hồn mất vía, quát tề phát một tiếng, liền xoay người bỏ chạy.

La Sĩ Tín dứt khoát ném xuống tấm khiên, nhảy lên tường thành, hét lớn một tiếng:- Để mạng lại!Gã giống hệt một mãnh hổ vào giữa đàn dê, giết thẳng vào trong đám quân địch, người quỷ đều giết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mấy trăm quân Tùy đi theo phía sau gã cũng giết lên phía tường thành.

Bọn họ bị chủ tướng kích phát dũng khí, hò hét nhằm phía quân địch.

La Sĩ Tín dũng mãnh giết địch, mở ra một con đường, sau đó đại đội quân Tùy bắt đầu cuồn cuộn xông lên tường thành.Tại một cái thang khác, Trình Giảo Kim xoay búa liền đánh chết mười mấy người.

Y cũng xông lên đầu tường, nhưng không giống như La Sĩ Tín chạy ào vào giữa đám quân địch, mà là vung tay về phía sau, hét:- Các huynh đệ, xông lên!Mấy trăm binh sĩ từ phía sau y xông lên.

Trình Giảo Kim đứng ở đầu tường , uy phong lẫm liệt, hào quang bắn ra bốn phía.

Y lớn tiếng ca hát, cổ động bọn lính anh dũng giết địch.Càng lúc càng nhiều binh sĩ quân Tùy xông lên phía trên tường thành, chiến cuộc dần dần nghiêng về phía quân Tùy.

Trống trận quân Tùy sục sôi phấn chấn, thúc giục binh sĩ quân Tùy một đợt lại một đợt chen chúc về phía trước.

Hai mươi mấy cái thang không bị tổn hại đứng đầy binh sĩ quân Tùy công thành.

Phía dưới thành binh sĩ quân Tùy cũng ùn ùn kéo đến, tiếng trống như sấm, một đoàn quả cầu lửa thật lớn lướt qua đầu tường, hướng phía trong quan ải bay tới.

Những quả cầu lửa xẹt qua làm sáng cả bầu trời đêm.Phía đầu tường, Trương Sĩ Hoành đã hò hét tận lực, khản cả giọng nhưng binh sĩ đã không nghe tiếng la hét của ông.

Ba dặm phía trên tường thành là một mảnh hỗn loạn.

Hàng nghìn binh sĩ quân Tùy xông lên tường thành, trong đêm tối, khó phân biệt được địch ta, chỉ có thể dựa vào khả năng của mỗi người để phân biệt.

Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh tức giận mắng chửi không ngừng vang lên trên tường thành.Tuyến phòng thủ bị mất, càng ngày càng nhiều binh sĩ quân Yến ý thức được đại thế đã mất, tất cả đều chạy trốn xuống phía dưới thành.

Trương Sĩ Hoành giết đỏ cả mắt, suất lĩnh mấy trăm tử sĩ tại đầu tường cùng quân Tùy chiến đấu kịch liệt.La Sĩ Tín tập trung nhìn Trương Sĩ Hoành, ông ta là chủ tướng của quân địch, nếu giết ông ta có khả năng phân định chiến cuộc.

Nhưng binh sĩ dày đặc khiến gã không có cách nào xông lên phía trước .

Gã đoạt cây thương trong tay một binh sĩ, nhảy lên lỗ châu mai, ra sức vung tay lên, trong đêm tối, cây trường thương xẹt qua thành một đạo phong ảnh, đâm thẳng về phía chủ tướng quân địch.Trong đêm tối, Trương Sĩ Hoành hét thảm một tiếng dài, cây trường thương đã đâm xuyên qua ngực ông, đem ông đóng đinh trên mặt tường.Chủ tướng đã chết khiến cho quân địch nhanh chóng tan rã, quân phòng thủ đều ném giáo đầu hàng.

Cửa thành Lâm Du Quan được mở ra, cửa thành mở rộng, mấy vạn quân Tùy cuồn cuộn sát nhập vào thành...

Trời dần dần sáng, trên biển con sóng mênh mông, một quả cầu lửa từ từ mọc lên trên mặt biển, phát ra ánh sáng mờ ảo, bao trùm lên Lâm Du Quan một màu sắc mỹ lệ.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng ở đầu tường, nhìn về ngoài khơi phía xa xa.

Trời quang mây tạnh, khiến trong hắn cũng cảm thấy thoải mái.- Ty chức La Sĩ Tín, hướng Tổng quản thỉnh tội!Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của La Sĩ Tín.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua gã, chỉ thấy gã đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu, cao cao ôm quyền:- Ngươi nói một chút xem ngươi mắc tội gì?Dương Nguyên Khánh thản nhiên như không hỏi.La Sĩ Tín lo lắng gần hai canh giờ, tuy rằng Dương Nguyên Khánh không ngăn cản gã tham chiến, nhưng thân là chủ tướng lại vứt bỏ trách nhiệm chỉ huy toàn quân, giống như một đại tướng xung phong ra chiến trận.

Bất luận như thế nào cũng đã vi phạm chức trách của chủ tướng.

Trong lòng của La Sĩ Tín lại bắt đầu ảo não.Gã không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể đến thỉnh tội.

Dương Nguyên Khánh cười nhạt:- Ta đã nói rồi, ngươi là chủ tướng, tất cả đều do ngươi quyết định.

Nếu như ngươi nghĩ hành vi của mình không thích hợp, vậy ngươi có thể tự trách, có lẽ cũng nên hướng các tướng sĩ nói rõ những điều không đúng.

Ta cũng không quản chuyện ngươi đánh trận như thế nào, ta chỉ quản kết quả của trận chiến.

Nếu không chiếm được Lâm Du Quan thì ta chắc chắn sẽ hỏi tội ngươi!Hai năm nay Dương Nguyên Khánh đã dần dần ủy quyền cho những đại tướng dưới quyền, từ từ để cho bọn họ tiếp quản một phương.

Tỷ như Từ Thế Tích tại Hà Nội và Tần Quỳnh cũng có thể suất lĩnh đại quân cùng Đậu Kiến Đức giằng co khu vực phía nam Hà Bắc, Tô Định Phương mưu lược Tây Vực, Bùi Hành Nghiễm chủ quản sáu quận Quan Bắc, La Sĩ Tín đánh Liêu Đông, vân vân.....Nếu đã buông tay để cho bọn họ tự mình tiếp quản thì một ít chi tiết nhỏ này hắn sẽ không để ý , cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.

Cái hắn quan tâm là kết quả chứ không phải là quá trình, cụ thể đánh như thế nào đó là chuyện của chủ tướng.

Vì vậy tối hôm qua La Sĩ Tín xin chỉ thị của hắn, hắn mới có thể hời hợt, không bày tỏ thái độ như vậy.Tuy nhiên lời là nói như vậy, nhưng hắn cũng không có khả năng hoàn toàn không can thiệp.

Tỷ như La Sĩ Tín đưa ra ý kiến dùng thuyền chở binh sĩ đến sau, lại bị hắn quả quyết phủ định.

Đây cũng là một chuyện rất mâu thuẫn, Dương Nguyên Khánh cũng không có cách nào tránh, cho nên hắn chỉ có thể làm tất cả để tôn trọng La Sĩ Tín.Cũng tỷ như Dương Nguyên Khánh để Trình Giảo Kim làm chủ tướng công thành, cuối cùng lại bị La Sĩ Tín đổi thành Ngưu Tiến Đạt, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không có can thiệp.

Về phần La Sĩ Tín suất quân xung phong, loại việc nhỏ này hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.La Sĩ Tín đã hiểu rõ ý tứ của Tổng quản.

Tổng quản chỉ để ý chuyện có thể chiếm được Lâm Du Quan hay không, còn cụ thể đánh như thế nào là do mình quyết định.

Nói cách khác, Tổng quản cũng không thèm để ý đến việc bản thân gã công kích thành.La Sĩ Tín trong lòng cảm động, lập tức ôm quyền nói:- Ty chức đã rõ, sau này ty chức sẽ không để loại việc nhỏ này quấy rầy Tổng quản.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Nhưng nếu quả thật ta là chủ tướng, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, tự ý xuất chiến, vậy ngươi cũng nên cẩn thận.La Sĩ Tín gãi đầu cười khổ nói:- Ty chức minh bạch!- Được rồi!

Nếu đã chiếm được Lâm Du Quan, vậy ngươi chuẩn bị đánh bước tiếp theo như thế nào?La Sĩ Tín trầm tư chỉ chốc lát liền nói:- Ty chức có một thỉnh cầu.

Ty chức muốn điều động một trăm chiếc thuyền, không biết Tổng quản có đồng ý hay không?- Việc này không có vấn đề.

Nhưng ngươi đã lo đến chuyện có đủ thủy thủ để điều khiển chiến thuyền hay chưa?- Ty chắc đã suy nghĩ đến chuyện này.

Nơi đóng thuyền nói có thể điều đến hai nghìn thủy thủ đến điều khiển hạm đội.

Ty chức cũng đã chiêu mộ hai nghìn người chèo thuyền có kinh nghiệm vận chuyển đường biển ở U Châu đến giúp đỡ thủy thủ.

Về cơ bản có thể điều khiển được một trăm chiến thuyền.- Nếu ngươi đã lo lắng chu toàn, ta tất nhiên sẽ đồng ý.Lâm Du cung lần thứ hai được sử dụng trở thành hậu cần trọng địa của quân Tùy.

Từ U Châu chuyển tới mười lăm vạn lương thực được tích trữ trong cung, còn có một lượng lớn lều bạt, quân giới, dầu hỏa cùng những vật dụng của binh sĩ.

Chương 740 : Tình báo khẩn cấpLần này chiến tranh nổ ra ở Liêu Đông , cũng không có chi viện từ triều đình, chủ yếu là quân Thượng Cốc vì chuẩn bị chiến tranh với Hà Bắc mà trữ hàng các loại như quân lương , nhưng vẫn còn xa xa mới đủ.

Thái Thú Dương Huyền Tưởng quận Hà Gian và Thái Thú Ôn Ngạn Bác của Trác huyện đã huy động mười vạn dân phu vận chuyển vật tư, mạnh mẽ chi viện cho chiến dịch ở Liêu Đông .Lâm Du Quan có một vạn quân đóng giữ.

Nhưng đây cũng không phải là một vạn quân trong năm vạn quân tiến công Liêu Đông , mà là một vạn quân đội từ Hà Gian điều tới .

Nhiệm vụ của họ là bảo vệ hậu cần trọng địa, phòng ngừa quân Triều Tiên tập kích từ đường biển khiến quân Tùy không có đường lui.Chiến dịch ở Lâm Du Quan đã kết thúc gần năm ngày, La Sĩ Tín đã chỉ huy đại quân đi về phía bắc, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không theo quân đội mà ở lại Lâm Du Quan , lấy tư cách người xem cuộc chiến, yên lặng nhìn sự phát triển chiến cuộc ở Liêu Đông .

Điện Huyền Anh ở Lâm Du Quan , đây từng là nội điện, nơi Dương Quảng triệu tập trọng thần bàn bạc việc quân.

Lúc này nơi đây trở thành nơi Dương Nguyên Khánh xử lí công việc.Trong đại điện, tất cả mọi thứ đều bị mang đi, không còn sót lại một chút gì.

Nơi đây từng là cung điện tráng lệ, nhưng giờ chỉ còn lại khoảng không , ngay cả gạch rải trên mặt đất cũng bị mang đi.

Trong đại điện từng mọc đầy cỏ dại, nhưng lúc này cỏ dại đã bị dọn sạch sẽ.

Bọn lính dựng vài tòa lều lớn trong đại điện, phân thành bốn, năm gian nhà.

Lều quân của Dương Nguyên Khánh ở giữa.Lúc này trong quân trướng của Dương Nguyên Khánh đặt một sa bàn thật lớn, dài ba trượng, rộng hai trượng, do bốn sa bàn hợp lại, bao quát toàn bộ khu vực phía Bắc : Hà Bắc, Hà Đông, Trung Nguyên, Quan Nội Quan Trung.Làm một kẻ bề trên, hắn đương nhiên không có khả năng chỉ nhìn duy nhất một khu vực Liêu Đông .

Mặc dù hắn là mượn cớ kiểm tra sở tạo thuyền, nhưng thực tế là hắn quan tâm tới chiến cuộc ở Liêu Đông .

Từ lúc bắt đầu trận chiến ở Liêu Đông , hắn đã lo lắng đến động tĩnh của các thế lực khác.Rút dây động rừng, chiến dịch ở Liêu Đông khai chiến, hắn tin tưởng tất cả các thế lực lớn sẽ quan tâm tới quân Tùy.

Nhưng cũng không phải chỉ có quan tâm, mà còn chờ cơ hội rục rịch.Đậu Kiến Đức vừa thất bại ở Thanh Châu, với y mà nói , hiện tại điều trọng yếu nhất là củng cố địa bàn, ổn định dân tâm, lấy lòng quân.

Hắn tin tưởng lúc này Đậu Kiến Đức thà rằng phát triển ở phía Nam cũng sẽ không bước qua Hoàng Hà.Đầu tháng nay Lý Mật đã dời đô tới Trần Lưu, lấy quận Lương là trung tâm, thành lập Trung Nguyên đế quốc.

Vừa mới dời đô nên còn vô số việc phải quan tâm.Quan trọng hơn là gã đã đem quân Ngõa Cương đổi tên thành quân Ngụy.

Đây quả là một thay đổi lớn, vượt xa chuyện dời đô.

Lúc này, gã đã hoàn thành một bước then chốt nhất ra khỏi quân Ngõa Cương.Mà như vậy cũng phi thường nguy hiểm, chỉ một chút vô ý sẽ tạo thành nội loạn trong quân của Lý Mật.

Lý Mật tất nhiên cũng biết điểm yếu này, dưới tình huống như vậy, gã tuyệt đối sẽ không suy nghĩ đến việc tấn công Hà Bắc.Tiếp theo là Vương Thế Sung.

Có người nói ông ta thu nạp rất nhiều binh sĩ chạy trốn của Vũ Văn Hóa Cập.

Tại trận huyết chiến ở Hổ Lao Quan, quân đội của ông ta đã tổn thất hơn hai vạn quân, nhưng ngay sau đó, lại một lần nữa mở rộng đến bảy vạn quân.

Đây đều là quân tinh nhuệ ngày xưa của triều Tùy, lại chiếm được thành Lạc Khẩu, có lương thực làm cơ sở, thực lực cũng không thể coi thường.Bất quá hiện tại Vương Thế Sunh đang chuẩn bị nhường ngôi đăng cơ, tâm tư của ông ta đều đặt ở đó, hẳn là không rảnh để ý đến tình hình phía Bắc.

Trên thực tế Vương Thế Sung cũng có tâm tư đối với phía Bắc.

Đối thủ và địch nhân thật sự của ông ta là Lý Mật.

Mặc dù bọn họ đã đình chiến giải hòa, nhưng việc giải hòa này cũng không có lực ràng buộc.Ở Trung Nguyên c ba thế lực lớn, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không phải quá lo lắng về điều này.

Hắn lo lắng nhất chính là Lý Uyên ở Trường An, hơn nữa hắn cũng không phải lo lắng Lý Uyên tấn công sáu quận Quan Nội hoặc là Hà Đông.

Trong triều Đường, Lý Kiến Thành cầm đầu thế lực quan văn lớn mạnh, tuân thủ nghiêm ngặt hiệp nghị giải hòa, ngăn cản quân đội mạo hiểm.Điều hắn lo lắng chính là Lý Uyên thừa dịp chiến dịch ở Liêu Đông , tiếp tục mở rộng về hướng Đông.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của phương diện này là chiến dịch ở Liêu Đông không có khả năng mở rộng, phải khống chế phạm vi, tốc chiến tốc thắng.

Nếu chiến tranh mở rộng, đem toàn bộ quân Triều Tiên kéo vào, như vậy tình thế sẽ trở nên cực kì phức tạp, rất có khả năng quân Tùy sẽ tiến vào vũng bùn.Đây là một thế cờ hiểm, cũng là nguyên nhân Dương Nguyên Khánh tự mình quan sát chiến dịch ở Liêu Đông.

Trong lĩnh vực quân sự, hắn hoàn toàn yên tâm giao cho La Sĩ Tín , nhưng trong lĩnh vực chính trị, La Sĩ Tín vẫn còn một khuyết điểm lớn, gã rất khó nắm bắt mức độ, chỉ một chút vô ý sẽ khiến cho chiếc cuộc mở rộng.Trên thực tế, chiến cuộc ở Liêu Đông đã từng phát triển theo chiều hướng nguy hiểm.

Cao Khai Đạo đã đầu hàng Triều Tiên , nên Triều Tiên đối với Liêu Đông như mèo nhìn thấy mỡ, sao lại đơn giản đồng ý buông tha?Sự thực cũng đã chứng minh suy đoán của hắn.

Buổi sáng ngày hôm nay, Yến Vương trường sử Lưu Chính Bội từ quận Liễn Thành chạy trốn tới Lâm Du Quan , hướng bọn họ tiết lộ một tin tức: tại trấn Liêu Viễn, Cao Khai Đạo tại đã cùng đặc sứ Cái Tô Văn của Triều Tiên đạt thành hiệp nghị phái binh.

Triều Tiên đồng ý phái ba vạn quân vượt Liêu Thủy tham chiến.Cuộc chiến ở Liêu Đông đã biến thành nguy hiểm, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, lần thứ tư chiến tranh Triều Tiên sẽ bùng phát, bất quá năm đó là quân Tùy tấn công Triều Tiên , hiện nay thì ngược lại, Triều Tiên tấn công quân Tùy.Dương Nguyên Khánh cũng vì chuyện này mà lo âu.

Hắn cũng không e ngại cùng Triều Tiên đánh một trận, chỉ là hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh toàn diện.

Hiện giờ bốn phía đều là địch, một khi cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh thì sẽ để cho bên thứ ba bắt được cơ hội.Dương Nguyên Khánh biết rõ điểm này, cho nên từ lúc đánh U Châu lần trước , hắn đã lo lắng tới khả năng cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh.

Hắn đã chuẩn bị dự phòng tốt, lúc này chỉ cần xử lí thỏa đáng, hắn hoàn toàn có thể khiến cuộc chiến ở Liêu Đông tránh biến thành vũng bùn.Ngay lúc Dương Nguyên Khánh cúi đầu trầm tư, một gã thân binh chạy vội vào, cao giọng bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, Lâm Du Quan đưa tới ưng tín khẩn cấp.Thân binh nâng cao ưng tín, đúng là một lá thư màu đỏ, đại diện cho sự tình vô cùng khẩn cấp.

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận lá thư, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn bằng phẳng rộng rãi, cẩn thận xem xét.Đây là tình báo của thám báo Giáo Úy Tiêu Diên Niên từ Liêu Thủy gửi đến.

Tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ tự mình suất lĩnh năm vạn đại quân vượt qua Liêu Thủy, tiến quân về phía Tây.Tin tức này khiến cho Dương Nguyên Khánh âm thầm cả kinh.

Uyên Thái Tộ tự mình suất quân đến đây, chính là dấu hiệu tình thế đang ngày càng nguy hiểm.Uyên Thái Tộ là tể tướng của Triều Tiên , trong tay nắm quyền lực quân chính to lớn.

Với thân phận của y, tự mình suất quân đến đây, như vậy mục tiêu của gã đối với Liêu Đông thật không đơn giản.

Tầm nhìn của Tể tướng không thể chỉ một Liêu Đông mà đã đủ.

Bọn họ tất nhiên muốn đánh tới Lâm Du Quan , phải giết qua quận Bắc Bình, giết tới U Châu.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh trong lòng tràn ngập lo lắng.

La Sĩ Tín có thể là đối thủ của Uyên Thái Tộ hay không?

Có khả năng hòan thành sự phó thác của hắn hay không?Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ quyết tâm, chiến dịch lần này trọng đại như vậy, Dương Nguyên Khánh không có khả năng chỉ ngồi xem.

Hắn muốn tự mình giao đấu với Uyên Thái Tộ .- Nhanh lệnh cho Đặng Thái Thú và Đổng tướng quân tới gặp ta!Chỉ chốc lát sau, Thái Thú quận Bắc Bình Đặng Hạo và tướng quân Đổng Hi vội vã chạy tới .

Đặng Hạo là Thái Thú quận Bắc Bình, trước đây y không vừa lòng La Nghệ, bị La Nghệ bãi miễn chức tổng quản U Châu, vẫn nhàn cư ở Trác quận.

Sau khi La Nghệ bại vong, Ôn Ngạn Bác đã đề cử gã làm Thái Thú quận Bắc Bình với Dương Nguyên Khánh .Đây là một quan viên thanh liêm, có kinh nghiệm phong phú, ở quận Bắc Bình là một người có danh vọng.

Chính nhờ sự nỗ lực của gã, khiến cho kinh tế ở quận Bắc Bình nhanh chóng khôi phục.

Mà Lưu Tử Quý lúc đầu chuẩn bị điều nhiệm làm Thái Thú quận Bắc Bình thì sau này chuyển tới làm Thái Thú của quận Ngư Dương.- Tham kiến Sở Vương điện hạ!Đặng Hạo tiến vào trướng thi lễ.

Lần này chiếc cuộc ở Liêu Đông , gã là Tổng đốc phụ trách hậu cần.Lúc này, Đổng Hi cũng tiến vào.

Y ở Lâm Du Quan phụ trách suất quân trấn thủ.

Y tiến lên, quỳ một gối:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay nói:- Không cần đa lễ.

Ta tìm hai người các ngươi đến là có chuyện trọng yếu cần dặn dò.Hai người đứng lên, nghiêm nghị chờ đợi Dương Nguyên Khánh phân phó.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, nói:- Ta vừa nhận được tình báo ở tiền phương, tể tướng Uyên Thái Tộ của Triều Tiên tự mình suất lĩnh năm vạn quân đội vượt qua Liêu Thủy, xuất phát hướng Liêu Tây.

Tình thế lúc này có chút nghiêm trọng, ta không có khả năng không để ý, nên ta muốn lập tức tới tiền phương.

Lâm Du Quan giao lại cho hai ngươi phụ trách .

Đặng Thái Thú phụ trách quản lý, Đổng tướng quân phụ trách phòng vệ.

Hai người các ngươi bắt đầu nhiệm vụ.

Chương 741 : Kế dụ địchHai người cùng nhau hành lễ:- Cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ!Chiến mã lao nhanh.

Dương Nguyên Khánh cùng năm trăm kỵ binh hộ vệ một đường nhanh như chớp phi tới hướng nam.

Buổi trưa ngày thứ hai, đội kỵ binh chạy tới cảng biển.

Tướng quân Ngu Chấn Ngũ đang tuần tra trước đại môn Sở tạo thuyền, chợt nghe nói Tổng quản đến lần thứ hai, vội vàng chạy ra nghênh đón:- Ty chức Ngu Chấn Ngũ tham kiến Tổng quản !Dương Nguyên Khánh cầm roi ngựa chỉ tay về phía gã, lớn tiếng hỏi:- Ngưu Tiến Đạt tướng quân đã đi chưa?- Còn chưa đi.

Nghe nói buổi chiều mới đi.Dương Nguyên Khánh nói ra một đêm đích tâm nhất thời tùng liễu xuống tới, hắn khoát tay chặn lại Ngu Chấn Ngũ:- Nhanh đưa ta đi tìm Ngưu tướng quân !- Tuân lệnh!Ngu Chấn Ngũ xoay người lên ngựa, dẫn Dương Nguyên Khánh chạy vào bên trong Sở tạo thuyền.Lúc này bên trong Sở tạo thuyền người ngựa sôi trào.

Hai vạn quân đội tập trung tại cảng biển rộng lớn như cánh đồng bát ngát, xếp thành hàng chỉnh tề, chờ đợi lên thuyền.

Trong hai vạn quân, có năm nghìn trường mâu bộ binh, một vạn kỵ binh, hai nghìn nỏ quân và ba nghìn trọng giáp bộ binh.Chủ tướng của hai vạn quân đội này chính là Ngưu Tiến Đạt , phó tướng là Trình Giảo Kim .

Tại cửa sông Nhu Hà, bỏ neo một trăm chiến thuyền, do sáu nghìn thủy thủ phụ trách điều khiển.

Cột buồm của thuyền như cây trong rừng, buồm như mây, kéo dài hơn mười dặm.Ngưu Tiến Đạt đang tổ chức cho binh sĩ lên thuyền, bỗng nhiên nghe có người lớn tiếng gọi y :- Ngưu tướng quân!

Ngưu tướng quân ở đâu?Ngưu Tiến Đạt nhận ra đây là giọng nói của Ngu Chấn Ngũ, vội vã từ giữa đội ngũ binh sĩ đi ra:- Ngu tướng quân, tìm ta chuyện gì?Ngu Chấn Ngũ chỉ một ngón tay về phía sau, vội la lên:- Tổng quản tới, tìm ngươi có việc gấp.Ngưu Tiến Đạt liếc mắt thấy cách đó hơn mười bước là Dương Nguyên Khánh, khiến y càng hoảng sợ, cuống quýt chạy tới, quỳ một gối hành lễ:- Mạt tướng Ngưu Tiến Đạt tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh vội nâng y dậy, cười tủm tỉm nói:- Ta dự định điều chỉnh nhiệm vụ của ngươi, ngươi có thể tiếp nhận không?- Lệnh của Tổng quản, mạt tướng nào có dũng khí không tuân theo?Tuy rằng nói như vậy, trong lòng Ngưu Tiến Đạt cũng thấp thỏm không yên.

Tổng quản muốn giao cho mình mệnh lệnh gì?

Chắc không phải đi nhìn kho hàng chứ!- Tốt!Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:- Ta một lần nữa bổ nhiệm ngươi là phó tướng của La Sĩ Tín , lập tức tới quận Liễu Thành, trợ giúp La tướng quân đánh với Cao Khai Đạo.Ngưu Tiến Đạt ngẩn ra:- Mạt tướng tuân mệnh!

Chỉ là hạm đội làm sao bây giờ?

Để cho Trình tướng quân phụ trách sao?- Không!

Hắn không có khả năng một mình phụ trách.

Hạm đội sẽ do ta tự mình chỉ huy.Hai canh giờ sau, hai vạn binh sĩ kể cả chiến mã cùng tiến lên một trăm chiến thuyền.

Dương Nguyên Khánh cũng leo lên chủ thuyền, đây là chiến thuyền lần trước đã chạy thử, được mệnh danh là ‘ Long ngâm – Rồng gầm’, do huynh đệ họ Trương tự mình lái tàu.

Lúc này, thuyền đã căng buồm, dây thừng cũng được tháo ra.

Trương Long ở đầu thuyền hô to một tiếng:- Xuất phát!'Đương!

Đương!

Đương!' Tiếng chuông vang lên, cánh buồm bay phấp phới, thuyền lớn cũng chậm rãi xuất phát, hướng biển rộng xa xa chạy tới.

Hạm đội phía sau cũng xuất phát.Một con thuyền đến một con thuyền, một trăm chiến thuyền chở hai vạn binh sĩ quân Tùy chạy ra biển rộng, nương theo gió Đông nam, hướng tới Liêu Đông ở phía bắc.Vương triều Tùy ở khu vực phía Đông Bắc có kết cấu vô cùng phức tạp.

Tùy, Cao Cú Lệ, Khiết Đan, Hề, Tập, Mạt Hạt, Đột Quyết,...

Bảy thế lực đều sinh sống đan xen nhau, trong đó triều Tùy khống chế được hành lang Liêu Tây, có được quận Liễu Thành và quận Yến.

Địa phương chiếm được cũng không lớn, nhưng có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Một khi tiến nhập vào Trung Nguyên, nhất định phải đi qua con đường này.Tuy rằng hai quận này cũng không lớn, nhưng là trung tâm của triều đình, cũng khống chế vị trí then chốt của khu vực Đông Bắc.

Cho nên bất kể là Ngụy, Chu, Tùy hay Đường đều cực lực muốn chiếm hai quận này.

Vì thế, không tiếc bùng nổ một lần rồi một lần chiến tranh quy mô lớn.Các triều đại thống trị trước đều phi thường rõ ràng, những dân tộc thiểu sốt ở phía đông bắc uy hiếp rất lớn đối với thế lực ở Trung Nguyên.

Sự thực cũng đã chứng minh điều này, loạn An Sử (1) của trung Đường , Bắc Tống bị diệt, Minh triều bị diệt đều có liên quan đến các thế lực dân tộc thiểu số ở phía Đông Bắc.Dương Nguyên Khánh cũng biết rõ điểm này , hắn cũng không có khả năng đợi thiên hạ bình định mới lo lắng cho Liêu Đông, như vậy quá chậm.

Ở phương Bắc, Hà Bắc đã không có gì che chở, sẽ chiếm dụng rất nhiều binh lực quân Tùy, nếu như đánh một trận, kinh sợ đến các tộc ở Đông Bắc, chí ít cũng có thể có ba năm bình an.Lúc này La Sĩ Tín suất lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ đã đến Liễu Thành.

Đại quân đóng doanh ở phía đông sông Bạch Lang, qua sông là đến Liễn Thành.Hiện nay Cao Khai Đạo suất lĩnh bảy vạn quân đội đóng quân ở hai địa phương là quận Liễu Thành và quận Yến.

Ở quận Liễu Thành có ba vạn quân, do đệ đệ Cao Sùng Đạo suất lĩnh, mà ở quận Yến trú bốn vạn quân, do bản thân Cao Khai Đạo tự mình chỉ huy.Sáng sớm, La Sĩ Tín suất lĩnh hơn trăm thân vệ kỵ binh đi sới dưới thành tra xét địa hình.

Quận Liễu Thành chính là thành phố Triều Dương sau này, lấy vùng núi là chính, đồi núi nhấp nhô, khe sâu giao nhau, khe rãnh ngang dọc, chỉ có một núi nhỏ khá bằng phẳng, đồng bằng phù sa, được xưng là 'Thất sơn nhất thủy nhị phân điền' .Huyện Liễu Thành ở trên đồng bằng phù sa do sông Bạch Lang bồi đắp, Ở phía bắc thị trấn là Khiết Đan, phía tây sát với Hề tộc.

Từ trước đến nay đều bị Khiết Đan xông tới làm loạn.La Sĩ Tín đứng ở một gò đất nhỏ, chăm chú nhìn thị trấn cách đó không xa.

Tường thành thị trấn lại được sửa chữa một lần vào năm Đại Nghiệp thứ hai, cao to mà kiên cố.

Có sông Bạch Lang được đào bảo vệ thành, sông rộng, cửa thành cùng cầu treo đều là mới đúc, rất khó đánh.La Sĩ Tín chân mày cau lại, lần này suất quân đánh phía bắc, gã cũng không có mang theo vũ khí công thành cỡ lớn.

Thành trì này kiên cố như thế, làm thế nào có thể hạ được ?Ngay lúc La Sĩ Tín đang trầm tư trên gò đất, quân phòng ngự phía trên thành cũng phát hiện bọn họ, cấp tốc bẩm báo cho tướng quân Cao Sùng Đạo.

Cao Sùng Đạo chạy tới tường thành, nhìn về phía xa xa một lát, thấy đại tướng tuần thành đầu đội ngân khôi, tay cầm đại thiết thương, bên người có một trăm tên kỵ binh, cách thành trì không đến một dặm.Cao Sùng Đạo biết người mang kim khôi của quân Tùy chỉ có một người là Dương Nguyên Khánh, còn người mang ngân khôi cũng là những quan lớn trong quân đội.

Người này chắc chắn là chủ tướng của quân Tùy.

Y trong lòng mừng thầm, liền ra lệnh cho binh sĩ:- Nhanh chóng mở cửa Tây thành, đợi ta lĩnh quân giết bọn chúng!Tây thành lặng lẽ mở ra, Cao Sùng Đạo tự mình dẫn hai nghìn kỵ binh từ tây thành lao ra, định bất ngờ tập kích La Sĩ Tín.

Cao Sùng Đạo thân cao sáu thước năm , cao lớn vạm vỡ, cũng sử dụng một đại đao, dũng mãnh phi thường.

Đây cũng là đặc điểm chung của Cao thị huynh đệ, mỗi người đều dũng mãnh vô địch trong vạn người.Bước qua tường thành, cách La Sĩ Tín ước chừng bốn trăm bước liền bị thân binh của La Sĩ Tín phát hiện.

Tên thân binh hô to:- Tướng quân, có quân địch tập kích!Phía xa xa, bụi bặm bị cuốn lên, tiếng vó ngựa rung trời.

Cao Sùng Đạo sắc mặt tươi cười mang theo vẻ dữ tợn, huy đao hô to, đánh tới.

La Sĩ Tín thấy đối phương có hơn hai nghìn kỵ binh, mà chính mình chỉ mang theo hơn trăm người.Gã có thể xung phong liều chết ra ngoài, nhưng hơn trăm thân binh của gã toàn bộ sẽ chết trận.

Bởi vậy, gã không muốn tiếp chiến, lập tức quay đầu ngựa, vung tay lên, suất lĩnh thủ hạ chạy về hướng nam.

Cao Sùng Đạo đuổi theo không bỏ, dọc đường còn la to.La Sĩ Tín giận dữ, tháo cung tiễn xuống, cung nơi tay, tiễn nhanh chóng được cài lên.

Gã xoay người, một mũi tên bay vọt về phía Cao Sùng Đạo.

Cao Sùng Đạo nhìn thấy mũi tên hung mãnh, hơi nghiêng người tránh né mũi tên, một gã kỵ binh ngay phía sau y bị bắn trúng, kêu thảm thiết sau đó ngã khỏi ngựa.Tiễn pháp của La Sĩ Tín tuy rằng không bằng Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng theo học sư phụ Trương Tu Đà, học được tiễn pháp cao minh, có thể bắn nhiều tên một lúc, trăm phát trăm trúng.

Tiễn của y bay như sao băng, liên tiếp bắn ra mười mũi tên, hơn mười kỵ binh bên địch bị bắn ngã.Tiễn pháp tinh chuẩn của y khiến truy binh kinh hãi.

Cao Sùng Đạo không dám đuổi tới, y hơi kéo ngựa dừng lại, trơ mắt nhìn chủ tướng quân địch đi xa, hàm răng cắn chặt, tức giận nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.La Sĩ Tín vượt qua cầu, qua sông Bạch Lang, vừa lúc gặp phó tướng Lý Hải Ngạn suất lĩnh một nghìn kỵ binh cứu viện.

Lý Hải Ngạn cấp bách tiến về phía trước, hành lễ:- Ty chức chậm trễ cứu viện, đã để cho tướng quân chấn kinh!La Sĩ Tín khoát khoát tay cười nói:- Nếu quân địch không bất ngờ tập kích, ta còn không nghĩ ra kế sách phá địch.

Hiện tại ta đã có biện pháp rồi.

Chương 741 : Kế dụ địch (p2)Buổi chiều, quân Tùy đóng quân tại phía đông sông Bạch Lang bắt đầu dỡ trại khởi binh, từ ba cây cầu vượt qua sông Bạch Lang, xuất phát hướng Liễu Thành, tư thế hào hùng, cờ bay phấp phới, trống trận như sấm.Tại một bình nguyên cách thành ước chừng năm dặm, quân Tùy dựng doanh trại, hơn mười vạn cây thương được cắm bốn phía đại doanh, gần nghìn lều lớn được sắp xếp chỉnh tề, đem xe ngựa lương thực làm thành một vòng ở giữa.Trên thành, quân coi giữ chăm chú nhìn vào đại doanh của quân Tùy, trong mắt mỗi người đều xuất hiện vẻ bất an.

Quân Tùy đã quét ngang Hà Bắc, tiếp theo lại tiêu diệt Ngụy Đao Nhi, La Nghệ và Đậu Kiến Đức, hiện tại sẽ đến phiên bọn họ.

Bọn họ có thể chống đỡ nổi tiến công mãnh liệt của quân Tùy hay không?

Ngay cả Lâm Du Quan kiên cố như thế còn không chống đỡ được, bọn họ có khả năng sao?Trong lòng bọn lính đều nặng trịch, đúng lúc này, trong đại doanh quân Tùy bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn, một đội kỵ binh chạy như bay từ trong đại doanh ra, ước chừng hơn ba nghìn kỵ binh, chỉ chốc lát liền chạy trốn đến dưới thành.

Cờ lớn như mây, trường mâu như rừng, chiến mã ngang dọc đều lao nhanh, khiến cho cát bụi bay cuồn cuộn.Dẫn đầu là một đại tướng mang ngân khôi áo giáp, huy vũ một cây đại thiết thương, uy phong lẫm liệt.

Gã nhìn lên đầu thành, ầm ĩ hô to:- Ta là tướng quân La Sĩ Tín, suất lĩnh ba nghìn quân khiêu chiến với các ngươi, có dám đánh một trận không?Chúng binh sĩ cùng nhau quay đầu nhìn chủ tướng Cao Sùng Đạo.

Cao Sùng Đạo khuôn mặt đỏ bừng, mặc dù y suất quân tập kích La Sĩ Tín, nhưng đây chỉ là đánh lén, nếu như thực sự suất quân xuất chiến, y lại không có can đảm này.

Có lẽ nói y cũng có can đảm, nhưng Cao Khai Đạo đã nghiêm lệnh không cho y xuất chiến.Khuôn mặt của y thành màu như gan heo, tàn bạo nói:- Ai cũng không được xuất chiến!Mặc cho quân Tùy ở dưới thành khiên chiến, bên trong thành quân coi giữ vẫn thủ vững không ra.

Chờ một thời gian dài, rốt cục La Sĩ Tín cũng suất quân quay về doanh trại.

Vừa mới quay về đại doanh, một gã binh sĩ chạy tới bẩm báo:- Tướng quân, Ngưu tướng quân tới!La Sĩ Tín không khỏi ngẩn ra, không phải Ngưu Tiến Đạt đã suất quân đi đường thủy sao?

Anh ta như thế nào lại tới?

Gã trong lòng nghi hoặc, xoay người xuống ngựa, bước nhanh trở về đại doanh.Mới vừa vào đại doanh, Ngưu Tiến Đạt liền đi ra đón, cười nói:- Sĩ Tín, thấy ta trở về nên cảm thấy kỳ quái sao?Ngưu Tiến Đạt cũng là một đại tướng dưới quyền của Trương Tu Đà, gặp gỡ La Sĩ Tín nhiều lần, hai người có quan hệ vô cùng tốt.

La Sĩ Tín hơi cúi đầu trầm ngâm, lập tức hiểu rõ:- Là Tổng quản đã thay thế ngươi, rồi ra lệnh cho ngươi trở về?Ngoại trừ lý do này, La Sĩ Tín thực sự không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác.Ngưu Tiến Đạt cười gật đầu:- Ngươi đoán không sai, chính là như vậy!Quả nhiên là mình đã đoán trúng, La Sĩ Tín tinh thần rung lên, nhưng không hiểu sao trong lòng xuất hiện một loại áp lực.

Tổng quản tự mình xuất chiến, như vậy có thể thấy được hắn rất coi trọng chiến dịch ở Liêu Đông.

Nếu vậy thì trọng trách trên vai của gã cũng trở nên nặng nề.Đi trở về trung quân lều lớn, Ngưu Tiến Đạt hỏi:- Ta nghe binh sĩ nói ngươi đi ra ngoài khiêu chiến.

Thế nào, bọn họ có đồng ý ứng chiến không?La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng:- Một đám hèn nhát, ta suất ba nghìn quân khiêu chiến ba vạn quân của hắn, không ngờ bọn họ lại làm rùa đen rút đầu, không dám xuất chiến.- Sợ không phải là bọn họ không dám xuất chiến, hẳn là Cao Khai Đạo nghiêm lệnh mới đúng.

Có lẽ Cao Khai Đạo không cho phép bọn họ xuất chiến mà phải đợi viện quân của Triều Tiên.- Ta đương nhiên biết!Trong mắt La Sĩ Tín lộ ra một tia giảo hoạt:- Bất quá Cao Sùng Đạo cũng không phải là một người có thể kiên định, nếu như hắn thật sự giữ nghiêm mệnh lệnh, hắn sẽ không ra khỏi thành đánh lén ta.

Rõ ràng trong lòng hắn cũng có ý nghĩ của riêng mình, ta sẽ kích hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ không còn đủ kiên nhẫn.Sáng sớm ngày hôm sau, La Sĩ Tín lần thứ hai lại suất quân đi tới dưới thành, lúc này gã chỉ suất một nghìn kỵ binh, ở dưới thành chửi mắng khiêu chiến.

Gã phái vài người có tiếng nói lớn, có đủ sức lực để mắng chửi, nhống nạnh dưới thành mắng to:- Các ngươi là một đám bị cắt trứng, không có khả năng sinh con, bất nam bất nữ, là một hoạn quan.

Nếu sinh nhi tử thì cũng chỉ là một tên vô dụng, các ngươi còn là nam nhân sao?

Vợ của các ngươi đang nuôi trai ở nhà kìa, các ngươi còn không nhanh trở về.

Quân Tùy chửi mắng phi thường ác độc, những đại tướng bên trong thành đều giận tím mặt, vọt tới trước mặt Cao Sùng Đạo hô to:- Tướng quân, phải xuất chiến!

Chúng ta không chịu nổi sự sỉ nhục này.Trong mắt Cao Sùng Đạo phun ra tia lửa giận, y cũng bị quân Tùy sỉ nhục chọc giận.

Tay y nắm chặt thành gạch, muốn đem tường thành bóp nát.

Y bỗng nhiên hét lớn một tiếng:- Tất cả câm miệng cho lão tử!Y hung hăng nện một quyền lên thành chuyên, nổi giận với những tướng sĩ xung quanh:- Ai dám nhắc lại chuyện xuất chiến, ta sẽ làm thịt người đó!Y xoay người, nổi giận đùng đùng bỏ đi xuống dưới thành.

Chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng đứng lên, mắng to.Sáng sớm ngày tiếp theo, La Sĩ Tín lại suất lĩnh hai ngàn kỵ binh ra khỏi doanh khiêu chiến.

Lúc này, gã nắm chắc tình thế, ra trước doanh liền dặn Ngưu Tiến Đạt và Lý Hải Ngạn:- Ra lệnh cho tất cả binh sĩ chuẩn bị, một khi quân địch ra khỏi thành, lập tức xuất binh tập kích!Ngưu Tiến Đạt có chút kinh ngạc hỏi:- Ngày hôm nay Cao Sùng Đạo sẽ mở thành sao?La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng:- Ngày hôm nay hắn nhất định sẽ phải đánh!Gã giơ lên đại thương, hô:- Ra doanh!Hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ theo gã chạy như bay đến dưới thành trì.

Ngưu Tiến Đạt nhìn La Sĩ Tín đi xa, anh quay đầu lớn tiếng ra lệnh:- Truyền lệnh ba quân, chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị tác chiến!La Sĩ Tín suất lĩnh kỵ binh một mạch chạy gấp, chỉ chốc lát đã đến dưới thành trí.

Gã hô to với người trên tường thành:- Các vị công công trên tường thành, tối hôm qua có ngủ ngon giấc không?Bọn lính quân Tùy cười to, những người trên thành thẹn quá hóa giận, thét ra lệnh bắn tên.

Trên thành bắn loạn, đáng tiếc tầm bắn không chuẩn, không có nửa điểm tác dụng.Quân Tùy lùi về phía sau hai trăm bước, xuống ngựa, nhàn nhã nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.Lúc này, một gã kỵ binh quân Tùy chạy vội tiến lên, trên tay có một hộp gỗ.

Tên binh sĩ chạy vội xuống dưới thành, ngửa đầu cao giọng hô:- Xin không nên bắn cung, ta phụng mệnh đưa một kiện đồ vật tặng Cao tướng quân, hắn nhất định sẽ thích.Ở đầu tường có một cần câu dài buông xuống một cái giỏ, binh sĩ quân Tùy đem hộp bỏ vào trong giỏ, sau đó liền xoay người chạy vội đi.

Quân coi giữ đem giỏ đưa vào trong thành, trong giỏ có một hộp gỗ vuông vắn khoảng một thước, mặt trên viết “ Thân gửi tướng quân Cao Sùng Đạo”, người gửi viết “Tướng Tùy La Sĩ Tín kính tặng”Binh sĩ không dám chậm trễ, cầm hộp chạy vội vào thành.

Cao Sùng Đạo đang ở tại một tòa đại trạch của phú thương cách cổng thành không xa.

Mấy ngày nay, tâm tình của y rất tồi tệ, cả ngày đều ca hát, uống rượu giải sầu.Sáng sớm, Cao Sùng Đạo cùng hai gã đại tướng tâm phúc ở trong một quán rượu.

Rượu vơi hơn nửa bình, y mới sầu lo nói với hai gã đại tướng:- Yến Vương quả thực là cực kỳ ngu xuẩn, không ngờ lại dẫn người Cao Ly tới cứu viện, như thế không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Chiếu ta xem, thà rằng tìm người Khiết Đan hoặc người Mạt Hạt, chứ không thể đến tìm người Cao Ly.

Người Cao Ly dã tâm quá lớn, một khi đã bước vào Liêu Tây, chúng ta sẽ không có một cuộc sống yên ổn.- Vậy tại sao tướng quân lại không khuyên nhủ Yến Vương?- Hừ!

Ta có khả năng khuyên bảo hắn sao?

Người kia luôn luôn chuyên quyền độc đoán, lần trước ta khuyên hắn không nên đoạn giao với La Nghệ, lại còn bị hắn đánh cho hai roi.

Tùy hắn ra sao, ta cũng không quản hắn nữa.Ba người đang nói chuyện, bỗng một gã binh sĩ chạy vội vào:- Cao tướng quân, dưới thành có một tướng Tùy đưa tới một kiện lễ vật, nói là chuyển cho tướng quân.Cao Sùng Đạo ngẩn ra, không ngờ La Sĩ Tín lại tặng lễ vật cho mình.

Y lập tức ra lệnh:- Ở nơi nào?

Đưa tới cho ta xem.Binh sĩ đi vào phòng, đặt hộp gỗ lên bàn.

Hai gã tướng lĩnh vội vã khuyên nhủ:- Địch đưa tới lễ vật, không thể dễ dàng mở ra như vậy, sợ là có quỷ kế.Cao Sùng Đạo đang trong cơn say, đâu để ý đến mấy lời nói này.

Y khoát tay chặn lại:- Chỉ là một chiếc hộp đơn giản, chẳng lẽ bên trong có đầu người khiến ta sợ sao?

Nếu là đầu người , vừa lúc ta có thể nhắm rượu.Chiếc hộp này dày chỉ ba, bốn tấc, cũng rất nhẹ, đương nhiên không có khả năng là đầu người.

Hai gã đại tướng trong lòng thấp thỏm nhìn Cao Sùng Đạo mở hộp.

Hộp mở, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, kể cả những sĩ binh đưa hٰ tới cũng ngây ngẩn.Chỉ thấy trong hộp chứa một bộ quần áo của nữ nhân, vải lụa tơ tằm, thêu hoa, hai bên còn đặt vài hộp son phấn nữ nhi thường dùng, mặt trên còn có một tờ giấy, viết một câu: “Cao mỗ vui thích chứ?”

Tại triều Tùy, tặng cho nam nhân một vật của phụ nữ tuyệt đối là một điều sỉ nhục.

La Sĩ Tín là đang châm chọc Cao Sùng Đạo có lá gan đàn bà.

Cao Sùng Đạo nhìn chằm chằm bộ quần áo, trong ánh mắt dần dần bắn ra tia sáng khiến người ta sợ hãi, bàn tay bị siết chặt lại vang kên những tiếng ‘ khanh khách’.

Chương 742 : Vô cùng nhục nhãDường như không thể nhẫn nhục được nữa, nhục nhã tích lũy mấy ngày qua ở trong lòng y đồng loạt bùng phát.

Y đá một cước ngã lăn bàn, hét lớn một tiếng:- Truyền lệnh xuất chiến!Hai gã tướng lĩnh sợ hãi, muốn kéo y lại nhưng y không thèm để ý tới.

Y bước nhanh ra ngoài, mới vừa đi ra đến đường cái, đã nghe thấy quân Tùy ở ngoài thành từng đợt hô to:- Cao mỗ vui thích chứ?Sau đó là một trận cười to vang dội.

Bị sỉ nhục cực độ như vậy khiến Cao Sùng Đạo tức giận, nổi trận lôi đình.

Dường như y mất đi lý trí, xoay người lên ngựa, giơ Linh đao hét lớn:- Mở cửa thành, giết ra ngoài.

Quân địch dám khiêu khích, một tên cũng không được bỏ sót!Cầu treo chậm rãi bị kéo xuống, cửa thành được mở rộng ra.

Cao Sùng Đạo suất lĩnh sáu nghìn kỵ binh từ bên trong thành giết ra.

Cao Sùng Đạo hô như sấm:- La tặc.

Để mạng lại!Y vung đại đao chém về phía La Sĩ Tín.

Từ lúc hộp lễ vật đưa vào thành không lâu, cả đội quân Tùy đã lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi.

La Sĩ Tín thấy Cao Sùng Đạo rốt cục cũng mở cửa thành, trong lòng vui mừng, đại thiết thương vung lên, gã lớn tiếng hô:- La Sĩ Tín ta ở đây, có dũng khí đến đây mà đòi mạng.Cao Sùng Đạo vọt mạnh tới, chặn đầu một đao gã bổ tới, lực đạo hung mãnh, đao phong khiến cho người ta phải kinh sợ.

Nhưng La Sĩ Tín không chút hoang mang, đại thiết thương run lên, trên đầu thương phân ra làm bảy lưỡi, nhanh như tia điện.Thiết thương của La Sĩ Tín tốc độ quá nhanh, Cao Sùng Đạo bị ép buộc, không có cách nào khác phải thu đao thế, ngăn cản một thương trí mạng của La Sĩ Tín.

Hai chiến mã giao nhau, La Sĩ Tín thấp giọng cười nhạt:- Cao mỗ vui thích quần áo đó chứ?- Ngươi là đồ chó má!Cao Sùng Đạo mắng to, trở đao chém về cái ót của La Sĩ Tín, đao thế sắc bén.

La Sĩ Tín cúi đầu, tránh một đao kia, đồng thời đại thương cũng đâm tới yết hầu Cao Sùng Đạo.

Hai người thương đến đao đi, đại chiến bảy, tám hiệp.Lúc này, trận hình của kỵ binh quân Tùy biến đổi, ngăn chặn đường lui của địch.

Mấy vạn quân Tùy xa xa đánh lén mà đến, thanh thế to lớn.

Cao Sùng Đạo thấy chủ lực của quân Tùy đánh tới, y thất kinh, hư hoảng một đao, liền xoay chiến mã bỏ chạy vào trong thành.La Sĩ Tín đâu chịu để y chạy thoát, ở phía sau đuổi theo.

Chiến mã của gã tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền đuổi kịp Cao Sùng Đạo.

Lúc này, Cao Sùng Đạo đã chạy lên cầu treo, hô to:- Mau kéo cầu lên!La Sĩ Tín phóng ngựa bay lên cầu treo, cây thương tại không trung đâm tới giữa lưng Cao Sùng Đạo.

Cao Sùng Đạo né tránh không kịp, một thương này lực đạo mạnh mẽ, một lưỡi thương đâm nát hậu tâm kính (kính bảo hộ lưng), khiến tâm của Cao Sùng Đạo chợt lạnh, cả người ngã khỏi ngựa.La Sĩ Tín mắt thấy cầu treo bị kéo lên, gã hét lớn một tiếng, phóng ngựa chạy vào thành.

Gã ở cửa thành liên tiếp giết hơn mười người.

Gã một người một ngựa lại ở giữa mấy trăm tên sĩ binh xung phong liều chết, tuyệt không sợ hãi, càng đánh càng hăng, khiến quân đội của Cao Sùng Đạo thất điên bát đảo.

Hơn nữa Cao Sùng Đạo đã chết, bọn lính không còn lòng dạ nào ứng chiến, nhìn thấy La Sĩ Tín như tử thần xung phong liều chết, đều hô to một tiếng, chạy trốn tứ tán.Lúc này, quân Tùy đã dùng tấm ván gỗ đặt trên sông đào bảo vệ thành thành một cái cầu, chạy ào ào vào bên trong thành, càng lúc càng nhiều.

Cầu treo rốt cục bị buông xuống, mấy nghìn kỵ binh quân Tùy xông qua sông đào bảo vệ thành, giết vào bên trong.

Quân Yến hoặc là đầu hàng, hoặc là bỏ trốn.

Cả thành trì bị quân Tùy chiếm đóng.Huyện Lịch Thành, Tề quận, thành trì lớn nhất Thanh Châu tạm thời trở thành thủ phủ của Đậu Kiến Đức.

Tại Hà Bắc, Đậu Kiến Đức vẫn tự xưng là Trường Nhạc vương, thẳng đến thời kì sau này, y mới tiếp nhận sắc phong của Lý Mật, xưng là Hạ Vương.

Mà binh bại tới Thanh Châu, y chính thức đăng cơ làm Hạ Vương, toàn bộ nghin thức trong buổi lễ đều theo nghi thức của quốc vương.Gần hai tháng trôi qua, binh mã ở Thanh Châu chỉnh đốn dần dần hoàn tất, ba vạn tàn binh , hơn nữa còn có những binh sĩ đầu hàng của Từ Nguyên Lãng, cùng với tân binh mới chiêu mộ , binh lực của y đạt tám vạn quân từ từ khôi phục lại một chút nguyên khí .

Trong tám vạn quân, Đậu Kiến Đức trực tiếp nắm trong tay năm vạn quân, Lưu Hắc Thát kiểm soát hai vạn quân đóng ở quận Lan Gia và Tống Kim Cương suất lĩnh một vạn quân đóng ở quận Đông Lai .Đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ Đậu Kiến Đức .

Tại thời kì Hà Bắc , quân đội của y như một món thập cẩm, do hơn mười cổ loạn cấu thành.

Tuy rằng binh lực to lớn , nhưng một khi chân chính chiến đấu, mọi người chỉ để ý đến lợi ích cá nhân , không chịu quên mình để phục vụ mệnh lệnh , thế cho nên chỉ mới đánh một trận, quân đội của y trên cơ bản tổn thất gần như không còn , chỉ còn lại hai vạn quân của Lưu Hắc Thát và một vạn quân của Tống Kim Cương.Mặc dù Đậu kiến Đức cũng rút ra được bài học từ lần trước, đem toàn bộ quân đội nắm trong tay mình , nhưng y cần có sự ủng hộ của Lưu Hắc Thát và Tống Kim Cương , nên phải thỏa hiệp.

Đậu Kiến Đức đã thỉnh cầu Lý Mật phong Lưu Hắc Thát là quận vương quận Lang Gia , phong Tống Kim Cương là quận vương quận Đông Lai .Phủ Hạ Vương huyện Lịch Thành là do quận nha của Tề quận sửa lại, bên trong có chút đơn sơ, bất quá Đậu Kiến Đức trời sinh tính đơn giản, cơm áo cũng không quá chú ý .

Y đem tất cả tiền tài phân cho tướng sĩ dưới quyền cho rảnh tay , mỗi ngày đều ăn cơm rau dưa , cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ .Đậu Kiến Đức sẵn sàng ra trận, mỗi ngày đều tự mình thao luyện quân sĩ .

Y không quên được việc khôi phục cố quốc, phải quay lại đánh Hà Bắc.Buổi chiều hôm nay, cháu gái của Đậu Kiến Đức là Đậu Tuyến Nương cưỡi kỵ mã chạy như bay tới đại doanh.

Đậu Tuyến Nương được phong làm huyện chủ huyện Lịch Thành, những tướng sĩ Thanh Châu đều thích nàng, đều xưng nàng là công chúa.

Nàng ghét ác như kẻ thù, lại rất nghiêm khắc, được Đậu Kiến Đức phong làm quân pháp quan, dò xét các quận chấp pháp quân kỷ.Ngày hôm nay nàng tuần tra ở quận Bắc Hải trở về, quay về đại doanh đợi Đậu Kiến Đức giao lệnh.

Nàng mặc tế áo giáp, đầu đội ưng lăng khôi, giày da cao, có vẻ anh khí bừng bừng.

Đến trước đại doanh, nàng phi thân xuống ngựa, lấy ra quân bài đưa cho quân coi giữ, sau đó liền dắt ngựa vào đại doanh.Nàng đi đến trước phủ Hạ Vương, nhưng vệ binh Vương phủ nói với nàng Hạ Vương đang huấn luyện binh sĩ trong quân doanh, khiến nàng lại phải vòng tới quân doanh.

Đậu Tuyến Nương đi tới lều trung quân, vài tên binh sĩ lập tức cao giọng bẩm báo:- Vương gia, công chúa tới.Đậu Kiến Đức mới huấn luyện binh sĩ xong, đang ở trong trướng uống trà nghỉ ngơi, nghe nói Đậu Tuyến Nương đã trở về, y vui mừng cười ha hả, bước nhanh ra đón nàng:- Tuyến Nương, con đã trở về bao lâu rồi?Con cái Đậu Kiến Đức đều đã mất, y liền xem Đậu Tuyến Nương như con gái, yêu thương nàng hết mực.

Đậu Tuyến Nương cũng coi y như phụ thân của mình, tiến lên thi lễ:- Phụ vương, nữ nhi hữu lễ!- Ai!

Trên đường đã chịu nhiều vất vả rồi, không cần bị nhiều nghi lễ trói buộc như vậy, mau vào ngồi.Đậu Kiến Đức dẫn Đậu Tuyến Nương vào lều lớn ngồi xuống, đưa cho nàng một chén trà nóng, cười tủm tỉm nói:- Thật đúng là trùng hợp, buổi sáng Nhị lang và ta nói đến con , nói đã đến lúc con nên trở về rồi, không nghĩ tới con thực sự đã trở lại, quả thật là tâm ý tương thông.Đậu Tuyến Nương tâm tình vốn đang vui vẻ, vừa nghe phụ vương nói xong, khuôn mặt nàng lập tức trầm xuống:- Phụ vương, sau này ở trước mặt nữ nhi, không nên nhắc đến người này.Theo lời của Đậu Kiến Đức thì Nhị lang là con trai Lưu Chí của Lưu Hắc Thát.

Lưu Hắc Thát có ba nhi tử, nhưng đứa con đầu và con thứ ba trước sau đều chết đi, chỉ còn lại con thứ là Lưu Chí, được Lưu Hắc Thát xem như tính mạng của mình.Lưu Chí năm nay hơn hai mươi tư tuổi, chưa lấy vợ.

Về kế hoạch cưới vợ của con trai, Lưu Hắc Thát vẫn muốn tìm một nữ tử có huyết thống cao quý làm vợ con trai mình, tốt nhất là Vương tộc Bắc Tề.

Không ngờ Lưu Chí lại yêu mến Đậu Tuyến Nương, cũng đã nói với phụ thân gã, nếu không phải là Tuyến Nương, gã không cưới.Lưu Hắc Thát cùng lớn lên với Đậu Kiến Đức, nếu như có thể kết thành thông gia đương nhiên là hay nhất, nghĩ vậy, Lưu Hắc Thát liền đưa ra hôn sự này với Đậu Kiến Đức.

Lưu Chí là đại tướng dưới quyền của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức cũng rất hiểu gã.

Gã tuy rằng anh dũng thiện chiến nhưng tính cách lại quá dữ dằn, Đậu Kiến Đức cũng không nguyện ý, quan trọng hơn là Đậu Tuyến Nương cũng kiên quyết không đáp ứng.

Đối với hôn sự này, Đậu Kiến Đức vẫn còn rất mơ hồ.Nhưng hiện tại bất đồng, Đậu Kiến Đức đang nóng lòng muốn mượn sức Lưu Hắc Thát, nếu như hôn sự này có thể thành, y có thể triệt để nắm giữ quân quyền của Lưu Hắc Thát.

Chuyện này vô cùng hữu ích để lôi kéo Lưu Hắc Thát, kể cả việc lôi kéo Tống Kim Cương.

Hiện tại Đậu Kiến Đức nóng lòng muốn thúc đẩy hôn sự này nhưng thái độ kiên quyết không chịu đáp ứng của Đậu Tuyến Nương khiến lửa giận trong lòng y bốc lên, mất hứng nói:- Tuyến nương, con không nên làm chuyện gì cũng tùy hứng như vậy.

Chuyện hôn sự này ta đã cùng Lưu nhị thúc thương nghị thỏa đáng, hắn đang trên đường tới đây rồi, hơn nữa Nhị lang lại ở ngay trong quân doanh, ba ngày sau các con sẽ thành thân.- Ta tuyệt đối không đồng ý!Đậu Tuyến Nương phi thường kiên quyết, nàng đứng lên đi ra ngoài trướng.

Đậu Kiến Đức bị sự tùy hứng của nàng chọc giận:- Đây không phải là chuyện con có thể quyết, Con không đáp ứng cũng phải đáp ứng.Y thét ra lệnh với binh sĩ bên cạnh:- Bắt nàng lại!

Chương 743 : Nội bộ phát sinh biến cốNăm mươi vạn quân Triều Tiên đã đóng doanh được vài ngày tại trấn Hoài Viễn, song vẫn chưa chịu xuất phát về hướng tây.

Trong lều lớn, tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ chắp tay sau lưng đứng trước một tấm bản đồ trầm tư hồi lâu.Uyên Thái Tộ và con trai Cái Tô Văn của lão rất giống nhau, từ khuôn mặt, sống mũi cao thẳng đến đôi mắt nhỏ thâm thúy đều hiển hiện vẻ anh tuấn của lão thời niên thiếu.

Nhưng lão đã cao tuổi, vết hằn giữa hai bên cánh mũi cùng làn da chảy xệ khiến lão không còn tinh lực và nhiệt huyết như thời trẻ, song gừng càng già càng cay, nụ cười không chút hoang mang của lão lại ẩn giấu sát khí.Uyên Thái Tộ cũng không vội đi tiếp viện Cao Khai Đạo, lão giống như một ngư ông già kiên nhẫn đợi thời cơ tốt nhất để hạ cần.

Lão muốn đợi đến khi quân Yến của Cao Khai Đạo đánh quân Tùy tiêu hao không còn lại bao nhiêu, sau đó mới xuất binh tiêu diệt quân Tùy.

Nhưng lão không thể để quân Tùy diệt tận quân đội của Cao Khai Đạo, như thế thì lão sẽ phải độc lập đối chọi với quân Tùy, mà lão thì không nắm chắc có thể độc lập chiến thắng.Lão muốn nắm chắc lần này, chờ đợi cơ hội tốt nhất.Uyên Thái Tộ là tướng quyền uy của Triều Tiên, một Liêu Đông cỏn con đương nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị của tể tướng lão.

Trong lần xuất binh này, lão không những muốn nhét hai quận Liêu Đông vào túi mà còn muốn tiến xuống phía nam, chiếm cả quận Bắc Bình và quận Trác, nếu có thể, lão muốn chiếm luôn hơn nửa quận Hà Bắc.Uyên Thái Tộ cũng không si tâm vọng tưởng, Triều Tiên cung cấp rất nhiều tình báo giúp lão hiểu rõ tình hình Trung Nguyên.

Lão biết kẻ địch thật sự của quân Tùy chính là quân Đường, chỉ cần lão có thể đánh bại quân Tùy ở Liêu Đông, tiến vào Hà Bắc, quân Tùy chưa hẳn có thể quyết chiến với lão, bọn chúng không thể mạo hiểm tác chiến ở cả hai tuyến.Cao Khai Đạo đầu hàng xin giúp đỡ đã đem lại cho lão một cơ hội ngàn năm khó gặp.Ngay khi Uyên Thái Tộ đang nhìn tấm bản đồ trầm tư thật lâu thì ngoài lều có tiếng sĩ binh bẩm báo:- Báo cáo đại vương, Cao Khai Đạo phái người đưa thư đến, nói là có tình huống khẩn cấp.- Cho y vào!Một sĩ binh do Cao Khai Đạo phái tới được dẫn vào lều, y cúi người hành lễ rồi trình phong thư cho Uyên Thái Tộ:- Đây là thư đích thân Yến Vương viết cho đại vương!Hai đường bên khóe miệng của Uyên Thái Tộ hơi hằn sâu, lộ ý cười khinh thường, không biết xấu hổ lại xưng là Yến Vương trước mặt lão.

Uyên Thái Tộ lão nắm trong tay đại quyền quân chính của Vương Quốc Triều Tiên, chẳng qua cũng chỉ là “Mạc Ly Chi” (chức quan đặc thù, có tính tạm thời, chỉ thần tử có đủ quyền để soán ngôi vua), ai dám xưng vương?Nhưng vẻ khinh thường bên khóe miệng lão liền biến mất trong nháy mắt, trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt.

Trong thư nói quân Tùy đã đoạt quận Liễu Thành, ba mươi ngàn quân Yến trong quận bị diệt sạch, phần còn lại của thư hầu như đều là giọng điệu cầu xin của Cao Khai Đạo, khẩn cầu quân Triều Tiên tiếp viện.Trong trí nhớ của Uyên Thái Tộ, đây hẳn là lần thứ ba Cao Khai Đạo cầu xin lão, quả là cực kỳ khiếp nhược vô năng, có bảy mươi ngàn đại quân mà không địch lại ba mươi ngàn quân Tùy.Đã vậy còn phân binh đóng giữ tại hai quận Liễu Thành và quận Yến, sao không tập trung lại một nơi, phải chăng muốn để quân Tùy đánh tan từng bộ phận hay sao?

Uyên Thái Tộ cười lạnh một tiếng, chỉ có thể nói rõ là Cao Khai Đạo ngu xuẩn và vô dụng.Có điều nói đi cũng phải nói lại, một Cao Khai Đạo ngu xuẩn vô năng không phải là điều lão muốn hay sao?

Nếu Cao Khai Đạo thật sự hùng mạnh thì có thể tự lực đánh tan quân Tùy, vậy lão còn cơ hội nào nữa?

Hiện tại thời cơ đã chín muồi, Cao Khai Đạo có bốn mươi ngàn quân, cộng thêm năm mươi ngàn quân của lão, vừa hay có thể đối phó quân Tùy.Nghĩ đến đây, Uyên Thái Tộ liền cười ôn hòa với sĩ binh báo tin:- Hãy nói với Vương gia của ngươi, vì chờ đợi lương thảo nên mới chậm trễ không hành động, đúng lúc lương thảo đã đến, ta sẽ lập tức xuất binh, trợ giúp y tấn công quân Tùy.Sau khi chiến dịch tại quận Liễu Thành kết thúc, La Sĩ Tín lệnh cho phó tướng Lý Hải Ngạn dẫn năm ngàn quân áp giải hơn hai mươi ngàn tù binh về đại doanh hậu cần của cung Lâm Du, còn La Sĩ Tín và Ngưu Tiến Đạt thì dẫn hai mươi lăm ngàn tinh binh tiếp tục thẳng tiến về quận Yến, hai ngày sau quân Tùy đã đến được huyện Yến Thành.Huyện Yến Thành là quận trị của quận Yến, có hơn hai ngàn hộ nhân khẩu, chỉ có thể xem như là một huyện cỡ trung, huyện thành cũng không lớn, chu vi không quá mười dặm.

Tường thành chỉ cao hơn hai trượng, thua xa so với thành trì kiên cố rộng lớn của huyện Liễu Thành.Thành trì nhỏ hẹp, không thể chứa nổi bốn mươi ngàn đại quân của Cao Khai Đạo.

Quân đội của y liền đóng ở ngoài thành, đóng trại bằng hình thức thành lũy, những mảng tường cao hai trượng dựng nên một tòa quân doanh to lớn.

Ngoài bốn mươi ngàn đại quân ra, Cao Khai Đạo còn cất giữ quân giới cùng lương thực ở trong đại doanh.Lúc này Cao Khai Đạo đã biết tin huyện Liễu Thành bị thất thủ, tộc đệ Cao Sùng Đạo bị giết, ba mươi ngàn quân đội bị diệt sạch.

Điều này khiến Cao Khai Đạo nổi trận lôi đình song lại đành chịu, trong lòng y vừa hận Cao Sùng Đạo không thể thay y giữ huyện Liễu Thành, đồng thời cũng rất hận quân Triều Tiên chậm trễ tiếp cứu.Hai ngày liên tiếp, Cao Khai Đạo luôn ở trong tình trạng sốt ruột bất an.

Y đã nhận được tin quân Tùy rời quận Liễu Thành tiến đến huyện Yến Thành, mà vẫn chưa thấy tăm hơi của quân Triều Tiên, khiến lòng y nóng như lửa đốt.Cao Khai Đạo chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều, y đang nghĩ đến kết cục của mình.

Lâm Du Quan kiên cố là thế lại bị quân Tùy công phá, ngay cả Liễu Thành vững chắc có ba mươi ngàn quân hộ vệ cũng bị chúng phá tan, vậy thì đại doanh này của mình có thể kiên trì được mấy ngày, nghe nói quân Tùy chỉ cần một canh giờ đã công phá được đại doanh của Đậu Kiến Đức.Lúc này, Cao Khai Đạo không chỉ đơn giản là sốt ruột, lòng y nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có phần tuyệt vọng.Mưu chủ Tôn Gia Duyên ở bên cạnh khuyên y:- Nếu Vương gia đã e ngại quân Tùy đến thế, chi bằng đầu hàng triều Tùy, tuy không được chức quan trọng dụng nhưng chí ít có thể bảo đảm phú quý nửa đời sau.Cao Khai Đạo thở dài:- Hai huynh đệ của ta đều bị hắn giết, oán thù sâu nặng như vậy, hắn có thể dung ta sao?- Vương gia nói không đúng, Dương Nguyên Khánh là người hiểu lý lẽ, thường thì hắn sẽ không giết thủ lĩnh tướng địch đầu hàng, nếu không tương lai ai dám đầu hàng hắn nữa?

Cho nên ty chức nói, hắn chẳng những không giết Vương gia mà còn phong cho ngài một hư chức cao to, cho Vương gia phú quí để những kẻ khác trong thiên hạ xem, kỳ thực đây là một cơ hội của ngài.Cao Khai Đạo cúi đầu im lặng, y có chút động tâm.

Quả thực là vậy, y từng nghe qua câu chuyện “ngàn vàng mua xương” (dùng số tiền lớn để mua ngựa tốt, ví dụ như khát cầu người tài), Cao Khai Đạo y chẳng phải là đống xương ngựa đó sao?Tôn Gia Duyên thấy y động tâm, lại tiếp tục khuyên:- Kỳ thực ty chức đã muốn nói sớm, Vương gia cầu viện Triều Tiên chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, nếu Triều Tiên chỉ định tiếp viện Vương gia thì có cần Uyên Thái Tộ đích thân xuất binh hay không?

Uyên Thái Tộ ăn thịt người đến xương cũng không nhả đâu!Cao Khai Đạo vẫn còn mâu thuẫn, y biết sau khi đầu hàng Dương Nguyên Khánh sẽ không dùng mình, nhiều nhất sẽ cho y phú quý, phong y một hư chức tướng quân nào đó, song nếu chỉ muốn phú quý, không cần tạo phản thì y cũng là một đại phú hào.

Thứ y muốn chính là quyền lực cắt đất xưng vương, mà Dương Nguyên Khánh không thể cho y thứ này, trong khi đó Triều Tiên lại làm được, Triều Tiên cần một cắt cứ vương như y để hòa hoãn triều Tùy.Quan trọng là Triều Tiên có năm mươi đại quân, y có bốn mươi ngàn quân đội, tổng cộng có chín mươi ngàn đại quân, lẽ nào không đánh lại ba mươi ngàn quân Tùy?

Nếu có thể công kích quân Tùy, thuận thế xuống phía nam, vậy thì y có thể đoạt được quận Trác, trở thành U Châu Vương.Suy nghĩ hồi lâu, y thở dài nói:- Để ta suy nghĩ, tiên sinh đừng thúc ép nữa, lui xuống trước đi!Tôn Gia Duyên theo Cao Khai Đạo đã nhiều năm, nắm rõ tâm tư của y như lòng bàn tay.

Tôn Gia Duyên thấy y đã động tâm, ngay sau đó lại nói muốn suy nghĩ thêm, rõ ràng muốn lấy lệ cho qua.

Nếu y thực sự động tâm, ít ra sẽ tiếp tục hỏi, nhưng y lại không làm thế.Trong lòng Tôn Gia Duyên vô cùng thất vọng, đành khom lưng nói:- Ty chức cáo lui!Tôn Gia Duyên xoay người rời lều, nhanh chóng trở về lều của mình, ngồi ngây ra trên rương gỗ, y đang suy tính đường lui của mình.Tôn Gia Duyên biết Cao Khai Đạo là người gian trá giảo hoạt, nói không chừng y còn định bụng ám toán Triều Tiên, song gian trá không phải là thông minh.

Trong lòng Cao Khai Đạo không có trái phải rõ ràng, không có nguyên tắc, y đơn giản không ý thức được tính nghiêm trọng của việc dẫn người Triều Tiên nhập quan, dâng giang sơn của người Hán cho dị tộc, như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, lẽ nào Tôn Gia Duyên y cũng phải để lại tiếng xấu muôn đời theo Cao Khai Đạo hay sao?- Không!Một âm thanh mãnh liệt trong lòng nói với y, y không thể cùng Cao Khai Đạo trở thành tội nhân của dân tộc.Tôn Gia Duyên đứng lên mở rương sách, lấy ra một nhánh lệnh tiễn.

Đây chính là lệnh tiễn vẫn chưa hoàn trả khi y phụng mệnh đàm phán với La Nghệ mấy tháng trước, y nghĩ rồi sẽ có lúc dùng đến, chẳng ngờ lại dùng vào lúc này.

Chương 744 : Chiến lược rút luiY nhét lệnh tiễn vào trong ngực, sau đó gom lại tất cả tài sản thu thập được trong nhiều năm qua nhét vào túi bên hông ngựa, bước nhanh ra khỏi lều, xo người lên ngựa phóng về hướng cửa doanh.Thoáng sau chạy đến cửa lớn quân doanh, Tôn Gia Duyên giơ cao lệnh tiễn nói:- Phụng mệnh Vương gia, đi sứ doanh trại quân Tùy, hãy mau mở cửa!Đám sĩ binh đều nhận ra y, bọn họ tiếp lấy lệnh tiễn lập tức mở cửa doanh.

Tôn Gia Duyên thúc mạnh roi vào chiến mã chạy ra khỏi cửa doanh, trong chốc lát khuất dạng ở đằng xa.Cao Khai Đạo vẫn còn lo lắng qua lại trong lều, chờ đợi tin tức từ quân Triều Tiên, y đã quyết định phối hợp với quân Triều Tiên công kích quân Tùy.

Y đã nhận được tin tình báo xác thực, quân Tùy chỉ có hai mươi lăm ngàn quân, mà hợp binh của y cùng quân Triều Tiên lên đến chín mươi ngàn người, có thể nghĩ ra ai thắng ai bại trong màn đại chiến này.- Vương gia!Một thân binh ngoài lều sốt ruột bẩm báo:- Vừa nãy sĩ binh giữ cửa báo tin, Tôn tiên sinh cầm lệnh tiễn của Vương gia rời quân doanh rồi, nói là Vương gia lệnh cho tiên sinh giao thiệp với quân Tùy.- Cái gì?Tức thì Cao Khai Đạo trợn tròn mắt, y không khỏi giận tái mặt:- Tôn tiện nhân thế mà lại phản bội ta!Y rút bội kiếm ném ra ngoài lều:- Đuổi theo y, đem đầu y về đây!Vừa dứt lời, lại có người khác đến bẩm báo:- Vương gia, quân Triều Tiên đã đến, ở cách đây mấy dặm, quân Tùy cũng sắp giết đến rồi, cách chúng ta chưa đến mười dặm!Vào lúc chạng vạng cùng ngày, quân Tùy và quân Triều Tiên hầu như đến huyện Yến Thành cùng lúc, quân Tùy hạ đại doanh cách đó năm dặm, còn năm mươi ngàn quân Triều Tiên hạ doanh bên cạnh đại doanh của quân Yến.Trong lều lớn của quân Tùy, La Sĩ Tín mời Tôn Gia Duyên đến quy hàng vào trong, Tôn Gia Duyên kính cẩn thi lễ, hổ thẹn nói:- Từ khi làm sai đến giờ, trong lòng Tôn mỗ vạn phần xấu hổ, thật sự không muốn đầu nhập người Triều Tiên, đặc biệt đến quy hàng với La tướng quân, mong tướng quân thu nhận.La Sĩ Tín khẽ cười:- Tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa, có thể mau chóng tỉnh ngộ khiến người ta khâm phục.

Nếu ta muốn tấn công Cao Khai Đạo và Triều Tiên, chẳng hay nên dùng thủ đoạn nào?

Xin tiên sinh chỉ giáo.Tôn Gia Duyên trầm tư một lúc rồi nói:- Uyên Thái Tộ đích thân dẫn năm mươi ngàn quân tiếp cứu, hai quân hợp lực có vẻ hùng mạnh, kỳ thực trong lòng mỗi người đều mang ý xấu.

Tướng quân tránh được mũi nhọn đó, tạm không đối địch, lui đến Lâm Du Quan, trấn thủ quan ải, điềm tĩnh quan sát biến hóa.

Ta có thể cam đoan, không đến mười ngày hai quân tất sinh nội chiến.Tôn Gia Duyên được sĩ binh dẫn đi nghỉ ngơi.

La Sĩ Tín trầm ngâm không nói, lúc này Ngưu Tiến Đạt vào lều, y nói:- Sĩ Tín, ta cảm thấy không nên quá tin tưởng người này, trước khi chưa chứng thực được thành ý của y, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.La Sĩ Tín bật cười:- Điều này ta cũng biết, có điều chiếu theo kế hoạch, chúng ta quả thực cũng nên rút lui, chẳng qua ta đang cân nhắc nên rút lui đến đâu.- Ta kiến nghị nên rút đến Liễu Thành, để Lý Hải Ngạn trấn giữ Lâm Du Quan, còn quân đội Lâm Du Quan cũng có thể cùng phòng ngự.Ngưu Tiến Đạt lo âu nói:- Ta chủ yếu đang lo lắng phần lớn dân Hán sống ở Liễu Thành, e rằng người Triều Tiên sẽ tàn sát họ.- Ngươi nói không sai, nếu xảy ra chuyện tàn sát, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào đối diện với Tổng quản.Tức thì La Sĩ Tín được nhắc nhở, y ý thức bản thân suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, quên mất khả năng tàn sát.

Y thôi không do dự, liền hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, đại quân lập tức nhổ trại, lui về Liễu Thành!Trong đại doanh của quân Triều Tiên, Cao Khai Đạo đã đến lều lớn của trung quân trong sự vây quanh của hơn trăm thân vệ.

Uyên Thái Tộ đã đợi sẵn trong lều, đôi mắt hí của lão lóe lên ý cười cáo già, tựa như con mồi đã rơi vào bẫy của lão.Với lão mà nói, Cao Khai Đạo chính là một con mồi, hoặc là một con chó vâng lời bán mạng cho lão, đợi đến khi con mồi đến tay, con chó này chính là bữa ăn của lão.Uyên Thái Tộ nhiệt tình đón tiếp Cao Khai Đạo, bởi hiện tại lão cần con chó này nghe lời chạy rông.- Ta nghe tiếng Yến Vương điện hạ đã lâu, lần đầu gặp mặt, đủ để an ủi ba đời!Uyên Thái Tộ có trình độ tiếng Hán rất cao, lão là quý tộc người Phù Dư, họ đã sáng lập nên vương quốc Cao Cú Lệ, từ trước đến giờ họ tự xưng là Cao Cú Lệ, chỉ trong công văn chính phủ của vương triều Tùy mới gọi họ là Cao Lệ (Triều Tiên).Cao Khai Đạo cũng chắp tay từ đằng xa nói:- Cao mỗ cũng nghe danh đại vương đã lâu, hôm nay lần đầu diện kiến, Cao mỗ lấy làm vinh hạnh.Thái độ của y rất khiêm nhường.

Với y mà nói, hiện tại quân Triều Tiên chính mà cọc gỗ cứu mạng y trong biển nước, còn về phần lên bờ có được hay không thì lại là một chuyện khác.Hai người bật cười tiến đến, mang theo tâm địa xấu xa ôm nhau thân thiết, loại thân mật này khó mà che giấu sự dối trá to lớn, đến sĩ binh bên cạnh cũng cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa, đều quay ngoắt đầu đi.Mọi người ngồi xuống, Cao Khai Đạo cười nói:- Mỗi ngày ta mong đại vương đến đây, giống như trẻ con trông đợi cha mẹ.

Cuối cùng quân Triều Tiên đã đến, cho ta thấy được ánh hừng đông chiến thắng quân Tùy, ta nguyện đi theo đại vương, đuổi quân Tùy ra khỏi Liêu Đông.Cao Khai Đạo dùng giọng điệu khen ngợi cực kỳ khiêm tốn đẩy quân Triều Tiên lên phía trước, còn mình thì lui lại một bước đứng sau lưng quân Triều Tiên.

Điều này là dự định như ý của y, hiện giờ chỉ còn bốn mươi ngàn quân đội, đây chính là vốn liếng cuối cùng của y, bất luận thế nào y cũng muốn giữ chặt lấy.Vì vậy y tất nhiên phải để quân Triều Tiên làm tiên phong, lên trước xông pha chiến đấu, chỉ cần đạt được mục đích này thì cho dù để y làm tôn tử, y cũng cam tâm tình nguyện.Dự tính như ý của Cao Khai Đạo đương nhiên không gạt được Uyên Thái Tộ cáo già, lão nheo mắt cười:- Đánh bại quân Tùy chính là mục tiêu và lợi ích chung của chúng ta, chỉ dựa vào một bên thì không thể làm được.

Chúng ta nên bắt tay cùng tiến, không phân tôn ti thứ bậc, đây chính là thái độ của ta, cũng là thái độ của quân Triều Tiên.- Đương nhiên rồi, nên cùng bắt tay công kích quân Tùy.Cao Khai Đạo cũng gượng cười ha ha, trong tiếng cười có phần đắng chát, sự giả dối của người Triều Tiên khiến y không chút nào thoải mái.Cao Khai Đạo vẫn muốn đạt được lợi ích lớn nhất trong sự mập mờ nước đôi, nhưng người Triều Tiên khôn khéo lại phá tan sự mập mờ của y bằng tính thẳng thắn và rõ ràng.- Được thôi!

Hiện giờ chúng ta đàm luận vấn đề hợp tác của hai quân, phân phối hậu cần vật tư ra sao, chỉ huy quân đội như thế nào.Uyên Thái Tộ không cho Cao Khai Đạo cơ hội nào khác, dùng phương án lão đã chuẩn bị trước đẩy Cao Khai Đạo vào trong cái bẫy không cách nào chọn lựa.

Bất kể là lương thực hậu cần hay là quyền chỉ huy quân đội, tất cả đều do quân Triều Tiên làm chủ, đơn giản mà nói, Cao Khai Đạo đã hoàn toàn trở thành một con chó.Ngay lúc này, tin quân Tùy rút lui truyền đến, đêm đã rất khuya, mặc cho Cao Khai Đạo lòng như lửa đốt muốn đuổi theo, song Uyên Thái Tộ lại giữ chặt sợi dây xích chó buộc ở cổ Cao Khai Đạo.- Quân Tùy giỏi về đánh đêm, bọn chúng rút lui trong đêm chưa hẳn là điều hay, có lẽ là một cái bẫy.

Đừng nóng vội, sáng sớm mai hẵng đuổi theo, trận này đánh thế nào, ngươi cứ nghe theo an bài của ta.Tuy khẩu khí của Uyên Thái Tộ rất bình thản, nhưng trong đó không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.Sáng sớm hôm sau, đại quân Triều Tiên cùng quân đội của Cao Khai Đạo rời khỏi huyện Yến Thành, truy kích theo sau quân Tùy.

Hai ngày sau, đại quân liên hợp đã đến bao vây huyện Liễu Thành, triển khai thế giằng co công thành và phòng ngự.Hai ngày nay ở Bột Hải không có sóng to gió lớn, sóng biển gợn nhẹ vỗ vào mạn thuyền.

Trên biển cả rộng lớn vô bờ, một đội thuyền được hình thành từ hơn trăm chiếc thuyền đang thuận gió lướt nhanh.Gió đông nam ấm áp lướt trên mặt biển thổi căng buồm thuyền, cờ hiệu “Long ngâm” đầu thuyền như một mũi tên sắt nhọn rẽ qua những con sóng, lướt nhanh về phương bắc.Dương Nguyên Khánh đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi tóc hắn bay phần phật, đưa suy nghĩ của hắn trôi xa.

Biển cả như một cánh cửa sổ to lớn mở rộng tâm khảm của hắn, thiên hạ trong lòng hắn cũng vì thế mà trở nên rộng lớn vô hạn.Trên bến bờ xa xôi kia của biển lớn có gì?

Chính là đất đai được mở rộng hơn, có nhiều giống loài phong phú hơn, giúp tăng sản lượng lương thực, nhân khẩu có thể sinh sôi, khi đó lãnh thổ của Đại Tùy càng thêm rộng lớn.Nhưng đây là việc rất lâu về sau, có lẽ hắn có thể thấy được trong lúc sinh thời.

Dương Nguyên Khánh thở dài, lúc này hắn giống như một người phát hiện ra kho bảo tàng cực lớn, song không cách nào mang đi, chỉ còn cách phân chia bảo tàng cho nhiều người mới có thể khiến Đại Tùy ngày càng hùng mạnh hơn.- Tổng quản, ngài đang nghĩ gì thế?Trình Giảo Kim ở sau lưng ồm ồm cất giọng hỏi.Dương Nguyên Khánh quay lại nhìn y, mỉm cười nói:- Ta đang nghĩ tương lai ngươi có thể làm gì.- Tôi?Trình Giảo Kim ngẩn người, không ngờ Tổng quản lại nghĩ đến đường ra của y.

Y mừng thầm trong bụng, liền ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi nói:- À!

Tương lai có lẽ tôi sẽ thiếu một chút khả năng làm Tướng quốc, có điều làm đại tướng quân có thể cũng xứng, giống mấy loại hư chức như Thái tử thiếu bảo, Thái úy cũng có thể cáng đáng, lão Trình không chê các chức ấy nặng nề đâu.

Chương 745 : Cắt đứt đường luiDương Nguyên Khánh cười ha hả:- Da mặt của ngươi cũng dày thật, có thể đóng một cái đinh lớn, treo mấy chức vụ này vào đó.Trình Giảo Kim cười hì hì:- Kỳ thực những lời tôi nói đều là thật lòng, tương lai lão Trình tôi không tính là có công lớn khai quốc.

Hơn nữa mạng của tôi cũng dài, bốn mươi năm sau bọn Tần Quỳnh đều chết hết!

Vậy không may chết đi, chẳng phải lão Trình tôi sẽ thành nguyên lão hay sao?

Làm chức Thái úy cũng không tính là quá đáng đâu!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Tầm nhìn của ngươi quả thực rất xa, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn làm quốc vương hay không?Trình Giảo Kim giật mình, cuống cuồng khoát tay:- Không!

Không!

Tổng quản đừng hại tôi, có suy nghĩ này, chắc chắn tôi sẽ không sống thọ, tôi không làm đâu.- Ta không nói ngươi làm quốc vương của triều Tùy.

Ta nói cho ngươi một mảnh đất ở hải ngoại, chu vi ngàn dặm, ngươi dẫn theo một nhóm người đi kiến lập quốc gia của chính mình.

À, gọi là nước Trình đi!

Ngươi chính là quốc vương, ngươi nguyện ý không?Trình Giảo Kim nhếch miệng:- Tổng quản, không phải muốn để tôi lưu vong đó chứ?Dương Nguyên Khánh đành bó tay với cái tên chỉ biết hiện thực, không có lý tưởng này, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:- Tốt thôi!

Ngươi cứ chịu thêm bốn mươi năm nữa, chuẩn bị làm Thái úy đi!

Tương lai, sau khi các nước nhỏ như nước La, nước Tần, nước Từ được kiến lập, ngươi đừng đỏ mắt là được.- Ha ha!

Tôi không thèm đố kị làm gì, tốt nhất năm sau Tổng quản cứ cho bọn họ lưu vong hết đi, như thế năm sau tôi có thể làm Thái úy rồi.- Cút ngay về khoang thuyền cho ta!Dương Nguyên Khánh phiền chán cùng cực với cái miệng quạ đen này, chẳng trách ai cũng ghét y, hắn nhấc chân đá vào mông Trình Giảo Kim làm y lảo đảo một phen, suýt nữa thì ngã úp mặt xuống.Trình Giảo Kim xoa xoa cái mông, tỏ vẻ đau khổ nói:- Trong khoang thuyền say sóng khó chịu lắm, ra ngoài đón gió biển dễ chịu hơn.Y thầm nghĩ cách lợi dụng cơ hội này để nịnh nọt Dương Nguyên Khánh, có lợi lớn cho con đường thăng quan tiến chức sau này.Dương Nguyên Khánh thây kệ y, chắp tay sau lưng tiếp tục trông về phương xa, trong lòng đang suy tính chọn người của cuộc viễn hành, bọn người Chu Khoan và Lưu Phương từ khi rời bến vẫn còn khỏe mạnh.

Mười mấy năm trước, sứ thần của chính phủ Đại Tùy thậm chí đã đến tận Mã Lục Giáp (Malacca – thành cổ của Malaysia), nước Uy (nước Nhật theo cách gọi của người Trung Quốc xưa), kỹ thuật hàng hải không phải là vấn đề, điểm khiếm khuyết chính là dũng khí cùng phương hướng.- Tổng quản, nhìn thấy lục địa rồi!Tiếng hét của người nhìn xa vọng lại từ trên đỉnh đầu.Dương Nguyên Khánh rảo nhanh vài bước, tập trung nhìn về phía xa, quả nhiên trông thấy một đường đen thấp thoáng ở phương bắc, cuối cùng cũng đến lục địa rồi.Tức thì một trận hoan hô vang dội trên thuyền, Trình Giảo Kim cũng kích động lạ thường, hung hăng tung quyền:- Con mẹ nó, cuối cùng cũng đến Bình Nhưỡng, đánh hạ Bình Nhưỡng, lão tử muốn là người xông vào vương cung đầu tiên, bắt sống tên vua Triều Tiên kia!Dương Nguyên Khánh chỉ nói cho y biết mục đích hành trình này là đoạn tuyệt đường lui của quân Triều Tiên, y liền tưởng là đánh lén đô thành Bình Nhưỡng của Triều Tiên, vì vậy y rất hứng thú.Dương Nguyên Khánh cười mà không nói, chỉ hết sức chăm chú nhìn lục địa xa xăm kia.

Đất liền dần hiện gần hơn, tốc độ của thuyền cũng chậm theo, mặt nước biển trước mắt họ cũng bắt đầu xen lẫn trắng – xanh, đây chính là kết quả hòa lẫn giữa nước ngọt và nước mặn, đồng nghĩa với việc trước mặt họ chính là nơi một con sông lớn đổ ra biển.Quả nhiên, trước mặt xuất hiện một khúc ngoặt sông thoáng đãng.

Cửa biển của một con sông lớn hiện ra trước mặt họ, Trương Long chỉ vào con sông nói:- Điện hạ, đây chính là cửa biển của Liêu Thủy.Trình Giảo Kim ở sau lưng thoáng chốc ngây ra, gãi đầu nói:- Tổng quản, không phải đi Bình Nhưỡng sao?Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y, xem thường hừ một tiếng:- Ta nói muốn đến Bình Nhưỡng hồi nào?- Chuyện này…Trình Giảo Kim thất vọng tràn trề, không đến Bình Nhưỡng, vậy không có cơ hội chơi đùa với các cô nương Triều Tiên xinh đẹp, cộng thêm châu báu chồng chất như núi trong vương cung rồi sao?Y lập tức mất tinh thần, trở nên ủ rũ u sầu giống như con gà trống bị đánh bại.

Lúc này y thấy chứng say sóng trở nặng hơn, con mẹ nó, đứng ở trên sàn thuyền cũng bị say sóng.Đội thuyền tiến vào Liêu Hà, hai bên bờ là đồng bằng phù sa bằng phẳng, được bao phủ bởi một cánh rừng rậm xanh tươi mênh mông vô tận.

Con người hiếm khi đặt chân đến, thi thoảng còn thấy được đàn hươu đến uống nước bên bờ sông, chúng hiếu kỳ nhìn thuyền lớn lướt qua trước mắt mà không có chút kinh sợ nào.Đoàn thuyền nương theo gió đông nam tiến về phía đông bắc, dần dần họ thấy được vết tích con người, đó là mấy căn nhà gỗ nhỏ do thợ săn xây nên nằm rải rác bên bờ sông.Đột nhiên có hơn mười người xông ra từ nhà gỗ, ra sức vẫy tay hô hoán với thuyền lớn.- Tổng quản, hình như là quân Tùy!Một sĩ binh nhận ra người vẫy tay trên bờ, Dương Nguyên Khánh cũng thấy hơn mười sĩ binh quân Tùy mặc khôi giáp, bọn họ hẳn là thám báo của quân Tùy.Vài chiếc thuyền nhỏ hạ thủy lướt về phía bờ sông, đón các sĩ binh quân Tùy cùng chiến mã của họ lên thuyền lớn.

Người đứng đầu quỳ một gối trước mặt Dương Nguyên Khánh, hành quân lễ nói:- Khởi bẩm Tổng quản, chúng tôi là thám báo thủ hạ của La tướng quân, Giáo Uý là Tiêu Diên Niên, phụng mệnh Giáo Úy đợi Tổng quản ở đây.Thì ra là người của Tiêu Diên Niên, Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:- Các ngươi đợi ở đây bao lâu rồi?- Hồi bẩm Tổng quản, đã ba ngày rồi.Y dâng lên một tấm bản đồ:- Đây chính là bản đồ phân bố binh lực hai bên bờ sông do chúng tôi vẽ, mời Tổng quản xem qua.- Các ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi!Dương Nguyên Khánh tiếp lấy tấm bản đồ, lập tức lệnh cho thủ hạ dẫn thám báo đi nghỉ ngơi.

Còn hắn thì bước nhanh đến buồng chỉ huy, trải tấm bản đồ lên bàn, nhanh chóng tìm ra được vị trí hiện tại của thuyền lớn.Bản đồ được vẽ rất tường tận, đại doanh hậu cần ở bờ đông Liêu Thủy, ba chiếc cầu nổi, trấn Hoài Viễn cùng với mười mấy trạm canh gác của quân Triều Tiên.Thêm vào đó là bố trí binh lực của quân Triều Tiên, đại doanh hậu cần ở bờ đông có năm ngàn trú quân, trấn Hoài Viễn cũng có hai ngàn trú binh, có được tấm bản đồ này thì hắn đã có thể ung dung bố trí.- Gọi Trình Giảo Kim đến cho ta!Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh.Chỉ chốc lát, Trình Giảo Kim gấp gáp chạy vào buồng, khom người thi lễ:- Có mạt tướng!Dương Nguyên Khánh cười hỏi y:- Giờ còn say sóng không?Trình Giảo Kim gãi đầu, có chút xấu hổ nói:- Hồi bẩm Tổng quản, sau khi vào cửa sông thì không còn nữa.- Vậy thì tốt!

Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!Dương Nguyên Khánh gõ ngón tay lên bản đồ:- Đợi đoàn thuyền đến gần trấn Hoài Viễn, ngươi dẫn năm ngàn kỵ binh tập kích trú quân Triều Tiên ở đó, không cần giết hết, phải thả bọn chúng chạy đi báo tin, hiểu không?- Mạt tướng tuân mệnh!Vào hoàng hôn, nắng chiều như lửa ráng đỏ cả hai bờ Liêu Thủy.

Trong cánh rừng ở bờ tây Liêu Thủy, hơn ba mươi thám báo do Tiêu Diên Niên suất lĩnh bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Bọn họ đã hoạt động ở vùng này được mười ngày, nơi đây thưa người, không có quân Triều Tiên tuần tra nên tương đối an toàn.Một đống lửa trại đang bốc cháy hừng hực, bên trên là mấy con hươu họ săn được, hương mỡ tỏa tứ phía, sĩ binh cao giọng cười đùa, nêm muối và gia vị khác lên thịt nướng.

Ngoài ra còn có vài sĩ binh đứng trên cây canh gác, một mặt đề phòng quân địch tuần tra phát hiện, mặt khác phòng ngừa mãnh thú tập kích, bọn họ từng gặp phải mãnh thú vài lần.- Trước khi trời tối nhớ dập lửa đi!Tiêu Diên Niên nhắc nhở mọi người, họ ở cùng nhau đã hơn nửa tháng, dần dần cũng hiểu rõ nhau hơn.- Giáo Úy yên tâm!

Thịt nướng sắp được rồi.Một sĩ binh cười trả lời.Tiêu Diên Niên ngồi trên một tảng đá lớn, lại quay đầu chăm chú nhìn Liêu Thủy ở đằng xa, theo y tính toán thì đã mười ngày trôi qua, đoàn thuyền của quân Tùy hẳn là sắp đến rồi.Đúng lúc này, thám tử trên cây hét to:- Có kỵ binh đến!Mọi người sững sờ một lúc, tức thì ba chân bốn cẳng cầm bình nước dập tắt lửa, nhốn nháo thủ sẵn cung tiễn nấp sau thân cây.

Tiêu Diên Niên cũng nấp sau một cây lớn, cầm sẵn cung tiễn, cảnh giác nhìn ra bên ngoài cánh rừng.

Từ xa, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, chỉ có ba viên kỵ binh.Lúc này, thám tử trên cây lại hét:- Là huynh đệ của chúng ta!Mọi người lúc này mới yên tâm, nhao nhao ló đầu ra khỏi cây, Tiêu Diên Niên nhảy lên tảng đá, lấy tay che bớt nắng chiều chói mắt.

Trong ánh tà dương, chỉ có ba kỵ binh từ từ đi về phía này, Tiêu Diên Niên nhận ra đó là ba huynh đệ trong đội người y phái đi tìm đoàn thuyền.Ba viên kỵ binh đến gần nơi dừng chân của quân Tùy, Tiêu Diên Niên nhảy xuống tảng đá, ngăn bọn họ lại:- Tìm thấy đoàn thuyền chưa?Ba kỵ binh xuống ngựa, một người tiến lên nói:- Bẩm báo Giáo Úy, chúng tôi đã đợi được đoàn thuyền, còn mang theo mệnh lệnh của Tổng quản.- Tổng quản!Tiêu Diên Niên sửng sốt:- Tổng quản cũng ở trên thuyền sao?- Tổng quản chính là người suất lĩnh đoàn thuyền, ngài ấy đã hạ lệnh cho Giáo Úy.Sĩ binh đưa mệnh lệnh cho Tiêu Diên Niên, Tiêu Diên Niên mở giấy ra xem, lập tức nói với mọi người:- Mọi người mau nắm bắt thời gian ăn uống, sau đó chúng ta có việc phải làm rồi.Màn đêm buông xuống trên dòng Liêu Thủy, gió mây tản nhạt, một vầng cô nguyệt nấp sau tầng mây mỏng khiến Liêu Thủy khi tỏ khi mờ.

Trong đêm tối, nước sông ánh lên trong veo, hoa sóng khẽ gợn vuốt ve chiếc cầu nổi dài miên man.Quân Triều Tiên dùng thuyền nhỏ và ván gỗ dựng thành ba chiếc cầu nổi trên Liêu Thủy, mỗi chiếc cách nhau khoảng hai dặm, ở hai đầu cầu đều có sĩ binh Triều Tiên canh gác.Trong màn đêm, năm, sáu thám báo quân Tùy bơi dọc theo cầu nổi, bơi đến giữa cầu thì trèo lên.

Mỗi người đều mang ba túi dầu hỏa, họ nhanh chóng dùng chủy thủ rạch mở túi da, khom lưng chạy nhanh, rưới đều dầu hỏa lên cầu, cứ một đoạn thì rưới một phần, ước chừng đã được mấy trăm bước.Các sĩ binh quân Tùy gật đầu, “ken két!” vài tiếng, một dàn lửa xuất hiện trong tay họ, ném lên cầu, tức thì một tiếng “ầm” vang lên, thế lửa bốc cháy, bọn họ nhảy xuống nước, cố sức bơi về phía bờ tây.Cùng lúc đó, hai chiếc cầu còn lại cũng bốc cháy, lửa càng lúc càng to, bừng cháy trên dòng Liêu Thủy rộng lớn, ba chiếc cầu nổi dài đằng đẵng tựa như ba con rồng lửa.Đội thuyền cuối cùng đã đến gần trấn Hoài Viễn, cách trấn còn khoảng hai mươi dặm.

Trấn Hoài Viễn là một điểm trung tâm trên bản đồ mà Tiêu Diên Niên đã vẽ, đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên nằm ở bờ bên kia của trấn, còn ở phía tây cách trấn ba dặm thì có hai ngàn trú quân đóng giữ.Vì cầu nổi bị đốt nên quân Triều Tiên hai bên bờ đều bị kinh động, kỵ binh Triều Tiên đi tuần tra xuất hiện ở bên bờ, hơn trăm chiếc thuyền lớn đột ngột xuất hiện khiến họ kinh hoảng vạn phần, nhốn nháo quay đầu chạy về bẩm báo.Đoàn thuyền chậm rãi cập bờ, từng đội quân Tùy xuống thuyền xếp hàng ở bên sông.

Dương Nguyên Khánh đích thân lĩnh mười lăm ngàn quân đội xuống thuyền ở bờ đông, còn Trình Giảo Kim thì dẫn năm ngàn quân xuống thuyền ở bờ tây.Một canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh một nhánh quân Tùy hùng hậu tiến đến đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên cách đó hơn mười dặm.Đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên tọa lạc tại một vùng trống cách bờ đông một dặm, rộng gần trăm mẫu, tích trữ hai trăm bốn mươi triệu cân lương thực và lượng lớn lều vải quân giới, cộng thêm một trăm ngàn con bò và dê, đây chính là căn cứ hậu cần tấn công Liêu Đông có năm ngàn quân đóng giữ của Triều Tiên.Tối hôm trước, cầu nổi bị đốt ngoài ý muốn khiến sĩ binh Triều Tiên trở nên cảnh giác, song không quá mức hoảng loạn, dù sao cũng chỉ là bị thám báo quân Tùy đốt cầu, không đủ để uy hiếp đại doanh hậu cần.Mà lúc này trong đại doanh lại trở nên hỗn loạn, quân Triều Tiên tuần tra phát hiện hơn một trăm chiếc thuyền biển cực lớn xuất hiện cách bọn họ chưa đến hai mươi dặm, đây chính là một mối uy hiếp rất lớn.Năm ngàn quân Triều Tiên thủ sẵn cung tiễn đứng đầy ra ở phía đông và tây đại doanh, ai nấy đều khẩn trương, hiện tại họ vẫn không rõ hơn trăm thuyền lớn có ý nghĩa gì với họ.Lúc này, một kỵ binh canh gác chạy đến như bay, kinh hoảng hét lớn từ đằng xa:- Quân Tùy đến rồi!

Quân Tùy đến rồi!Chủ tướng đại doanh hậu cần tên Tô An Đức, là đại tướng tâm phúc của Uyên Thái Tộ, y quát giận một tiếng:- Không được hoảng loạn!Lích gác khẩn trương đến độ không nói thành lời, nói năng lắp bắp:- Tướng quân, có rất nhiều quân Tùy, gần hai mươi ngàn tên, xuống thuyền, đang tiến về phía chúng ta!Tô An Đức thất kinh, lại hỏi gấp:- Cách chúng ta còn bao xa?- Còn mười dặm, sắp đến đây rồi.Quân Triều Tiên vừa hận vừa sợ quân Tùy, các sĩ binh đều kinh hãi vạn phần.

Ý nghĩ đầu tiên của Tô An Đức chính là nhanh chóng rút lui, nhưng lương thực vật tư nhiều đến vậy thì rút lui thế nào đây?

Không còn vật tư hậu cần, bọn họ không thể ăn nói với thiếu chủ.Tô An Đức cắn răng, quay lại hét lên:- Mọi người thủ sẵn cung tiễn, quyết không thể rút lui!Dương Nguyên Khánh dẫn quân dừng lại cách đó hai dặm, quay đầu hạ lệnh cho đại tướng Lý Trọng Uy:- Quân mạch đao các ngươi chuẩn bị đi!Bộ binh trọng giáp mạch đao bình thường trang bị nhẹ nhàng, mỗi người có hai con ngựa, một để cưỡi, một để chở trang bị, trước khi chiến đấu tạm thời mặc giáp trụ.Sau khi Dương Tư Ân xuất ngũ vì bị thương, đại tướng Lý Trọng Uy trở thành chủ tướng quân mạch đao, lần này y dẫn ba ngàn quân trọng giáp mạch đao viễn chinh Liêu Đông.Tổng quản hạ lệnh, ba ngàn sĩ binh mạch đao đều xuống ngựa mặc trọng giáp, không lâu sau họ đã trang bị hoàn chỉnh, tay cầm mạch đao đứng thành hàng.- Các huynh đệ quân mạch đao!Dương Nguyên Khánh tay cầm chiến đao cao giọng hét to:- Cho bọn Triều Tiên nếm thử sự lợi hại của các ngươi đi!

Để mạch đao của các ngươi trở thành ác mộng của chúng, để máu tươi của bọn Triều Tiên tế lễ oan hồn quân Tùy đã an nghỉ trên mảnh đất này!Dương Nguyên Khánh vung chiến đao lên:- Các dũng sĩ, xuất phát!Ba ngàn quân mạch đao hét lên kinh thiên động địa, giơ cao mạch đao, xếp hàng từng bước tiến về đại doanh quân địch, sát khí đằng đằng, khí thế ngưng trọng như núi, đủ để phá hủy tất cả.Mười hai ngàn quân Tùy còn lại theo sau quân trọng giáp mạch đao, trường mâu như rừng, đao quang lóe sáng, cũng sục sôi sát khí.Ba ngàn quân mạch đao cứ năm mươi người xếp thành một hàng, tổng cộng có sáu mươi hàng, đội ngũ chỉnh tề, như tường thúc tiến, từng thanh mạch đạo dựng thẳng lên trời, lóe ánh hàn quang, trường đao dày đặc.Tiếng bước chân “Rầm!

Rầm!” từ xa tiến gần, trong hàng rào doanh trại, mấy ngàn sĩ binh Triều Tiên đứng trước hàng rào, khẩn trương đợi quân Tùy xuất hiện ở phía trước.Bọn họ trông thấy hàng loạt sĩ binh như người sắt xuất hiện, hàn quang trên lưỡi đao dài trong tay lóe sáng, trong mắt ai nấy cũng lộ vẻ kinh sợ.

Đây chính là quân đội mà sĩ binh Triều Tiên chưa từng gặp qua, mỗi một bước của sĩ binh trọng giáp mạch đao đều phát ra chấn động cực đại, khiến tim của bọn họ như muốn ngừng đập.Miệng của tướng trấn giữ đại doanh Tô An Đức khô lại, hai chân run rẩy, y chưa từng thấy qua binh chủng này, y biết đây chính là sĩ binh quân Tùy thân mặc trọng giáp, nhưng lưỡi đao dài trên tay họ khiến kẻ khác phải khiếp đảmBốn bề đại doanh đều đào hào sâu, nhưng trước cửa lớn là một đường lớn bằng phẳng rộng chừng mấy dặm.

Lúc này bộ binh trọng giáp mạch đao đã thay đổi đội ngũ, từ năm mươi người một hàng đổi thành ba mươi người một hàng, từng bước tiếp cận đại doanh, cách cửa lớn chưa đến trăm bước.- Bắn!Cuối cùng Tô An Đức hô to một tiếng, quân Triều Tiên tức thì loạn tiễn tề phát, màn tên sít sao bắn về phía sĩ binh trọng giáp mạch đao.Tên bắn như mưa nhắm vào sĩ binh trọng giáp phát ra âm thanh “đinh đinh đang đang”, không thể nào xuyên qua áo giáp, ba ngàn sĩ binh trọng giáp chống chọi với mưa tên như vũ bão, từng bước áp sát đại doanh.Sĩ binh Triều Tiên bắt đầu kinh hoảng, nhao nhao rút lui, Lý Trọng Uy đột nhiên hét lớn:- Giết!Ba ngàn bộ binh trọng giáp đột ngột tăng tốc, ra sức chạy nhanh, bọn họ dùng lực tựa trăm ngàn cân phá vỡ cửa doanh, hơn mười thanh mạch đao bổ xuống, tiếng kêu thảm thiết hét vang một mảnh, tứ chi phân tán, tia máu tứ tung.Sĩ binh trọng giáp giết đến đại doanh quân địch, Dương Nguyên Khánh ở hậu phương vung chiến đao lên, lớn tiếng ra lệnh:- Tiến giết doanh địch!Mười hai ngàn quân đội cũng đã phát động, bọn họ hò hét, huy động trường mâu cùng chiến đao, tiến giết đại doanh quân Triều Tiên.Gần như đồng thời, quân đội do Trình Giảo Kim suất lĩnh cũng đến được đại doanh quân Triều Tiên cách trấn Hoài Viễn ba dặm, nơi đây cũng có hai ngàn trú quân.Từ xa nhìn lại, quân doanh này không lớn, sừng sững đứng tịch mịch trên đồng trống, năm ngàn kỵ binh quân Tùy chỉ còn cách khoảng ba dặm, song vẫn không thấy quân địch kinh hoảng.Trình Giảo Kim khua rìu lớn, quay đầu hét to:- Các huynh đệ, giết đi!Y hạ lệnh, năm ngàn kỵ binh bất chợt phát động, chiến mã lao nhanh, tiếng hô giết chấn thiên, năm ngàn kỵ binh như triều cuồng tiến giết doanh địch, trong nháy mắt đã tiến vào quân doanh, từng tòa lều vải bị chiến mã đạp đổ, nhưng các sĩ binh đều ngẩn người, trong lều trống rỗng không có lấy một bóng quân địch.- Mụ nội nó, bọn Triều Tiên đâu?

Chết đi đâu hết rồi?Trong lều chỉ có tiếng mắng chửi của tướng Tùy Trình Giảo Kim.Lúc này, một đội thám báo quân Tùy phóng ngựa chạy tới, dẫn đầu là Tiêu Diên Niên, y đến trước đại doanh hỏi:- Chúng tôi là thám báo thủ hạ của La tướng quân, xin hỏi chủ tướng các người là ai?Trình Giảo Kim đẩy mọi người, xông ra khỏi đại doanh, nhếch miệng cười to:- Tiêu thỏ, là ngươi à?Người Tiêu Diên Niên trông thấy dĩ nhiên là Trình Giảo Kim, y cũng khá vui khi gặp được cố nhân nơi tha hương:- Trình thế thúc, là cháu!Trình Giảo Kim tiến đến thở dài một tiếng:- Ầy, vận khí xúi quẩy, phụng mệnh đến đây trước tập kích doanh địch, con mẹ nó, vậy mà lại là một quân doanh trống, chạy trốn hết rồi.Trình Giảo Kim bỗng nhiên nghi hoặc liếc nhìn y:- Có phải do tiểu tử ngươi cung cấp tình báo sai sót, đây chẳng phải vốn là một quân doanh trống hay sao?Tiêu Diên Niên và Trình Giảo Kim quen nhau hơn nửa năm, sớm hiểu rõ tính nết lão Trình, có điều y rất thích vị thế thúc khôi hài này, y lắc đầu cười khổ nói:- Thế thúc, cháu để thúc gặp một người.Y quay lại phất tay:- Dẫn đến đây!Vài thám báo kéo một sĩ binh Triều Tiên tiến đến, Tiêu Diên Niên chỉ vào kẻ đó nói:- Thế thúc, đây là một đào binh Triều Tiên mà cháu bắt được.Trình Giảo Kim cau mày:- Tiểu tử ngươi tùy tiện bắt một người liền đem đi lừa ta, nói là đào binh.

Chương 746 : Liêu Đông phản kíchTiêu Diên Niên bất đắc dĩ đành nói:- Thế thúc, nếu thúc nói vậy thì cháu không còn cách nào khác.Trình Giảo Kim chỉ có thể chửi thầm một tiếng xúi quẩy, lại liếc mắt hỏi tên sĩ binh Triều Tiên:- Ngươi biết nói tiếng của chúng ta không?- Biết!Trình Giảo Kim bước đến, nắm lấy vạt áo sĩ binh, hung hăng hỏi:- Bọn người các ngươi chết đi đâu hết rồi?Sĩ binh sợ đến thấp thỏm:- Chạy hết rồi, nghe nói có đoàn thuyền đến giết, mọi người bị dọa chạy hết rồi.- Con mẹ nó, toàn lũ thỏ đế!Trình Giảo Kim chửi một tiếng, hậm hực đẩy tên sĩ binh ngã lăn ra đất.

Y cực kỳ phẫn nộ, cảm giác này với y mà nói giống như vào kỹ viện nhưng không gặp được nữ nhân, trong lòng cực kỳ khó chịu, chuyện này đồng nghĩa công lao của y chí ít cũng bị giảm đi một nửa.Tiêu Diên Niên hiểu được tâm tư của y, cười nói:- Nếu thế thúc muốn công lao, cháu có thể cho thế thúc.Trình Giảo Kim vội hỏi:- Công lao ở đâu?Tiêu Diên Niên nói thầm mấy câu vào tai y, Trình Giảo Kim mừng rỡ:- Nếu sự có thể thành, ta sẽ mời hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu) uống rượu, tuyệt không nói đùa!Sau khi Dương Nguyên Khánh tiêu diệt đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên, hắn lệnh sĩ binh cùng phu thuyền chất tất cả lương thảo vật tư lên thuyền.

Quân đội lên thuyền vượt qua Liêu Thủy, chỉnh đội hình ở bờ tây Liêu Thủy, hai mươi ngàn đại quân hùng dũng tiến về huyện Yến Thành.Tại huyện Liễu Thành, chín mươi ngàn liên quân của quân Triều Tiên và Cao Khai Đạo đã vây thành hai ngày, bọn họ không có vũ khí trọng hình công thành, liền đốn cây chế tác mấy trăm chiếc thang công thành đơn giản.

Đại quân tiến công một ngày một đêm, hai bên chém giết thê thảm, trên dưới thành đều tử thương trầm trọng, thi thể chồng chất, máu tươi nhuốm đỏ sông hộ thành, song thành trì vẫn sừng sững đứng vững.Trong lều lớn, Uyên Thái Tộ chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ, sắc mặt âm trầm như nước, cực kỳ bất mãn với Cao Khai Đạo, nếu quân đội của Cao Khai Đạo có thể thủ Liễu Thành thì bọn họ không cần phải chịu tổn thất nghiêm trọng khi công thành.

Vỏn vẹn trong một ngày, quân đội của lão tử thương hơn năm ngàn người mà không thu hoạch được gì, cái giá cực lớn này khiến lão cực kỳ đau lòng.Lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo:- Đại vương, Cao tướng quân cầu kiến.Hiện giờ người Uyên Thái Tộ không muốn gặp nhất là Cao Khai Đạo, lão phất tay áo, nổi giận đùng đùng nói:- Không gặp!Vừa nói ra, lão liền khôi phục lý trí, kìm lại cơn tức giận nói:- Mời y vào đây.Rất nhanh, Cao Khai Đạo gấp gáp vào trong lều, khom lưng thi lễ nói:- Đại vương, cứ tiếp tục công thành thế này không phải là cách.Uyên Thái Tộ tức giận nói:- Ta biết không phải là cách, nhưng ngươi có thể làm gì?

Nếu ngươi có thể thủ Liễu Thành, vậy có rơi vào thế bị động như hôm nay hay không?Lửa giận trong lòng Cao Khai Đạo bốc lên, là y không giữ được thành sao?

Y xin lão xuất binh hết lần này đến lần khác mà lão không đến, dẫn đến Liễu Thành thất thủ, vậy mà lại đổ trách nhiệm cho y.Cao Khai Đạo cố nhịn nhưng không được, y cười lạnh một tiếng:- Nếu đại vương xuất binh sớm một chút, thì giờ đây chúng ta đã ngồi bên trong Liễu Thành.Uyên Thái Tộ bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn y, trong mắt lộ tia hiểm ác.

Lát sau, lão âm trầm hỏi:- Ý của Cao tướng quân, đây là trách nhiệm của ta phải không?Cao Khai Đạo ngầm thở dài, đây không phải là lúc trở mặt thành thù, y vẫn cần người Triều Tiên, y đành nhẫn nhịn nói:- Đại vương, là tộc đệ của ta vô năng, không thể giữ được Liễu Thành, nhưng muốn phá khốn cục Liễu Thành này thì vẫn có cách.- Ngươi nói thử xem là cách gì?Dù sao Uyên Thái Tộ cũng là Tể tướng Triều Tiên, lão biết phải lấy đại cục làm trọng, liền cố gắng nhẫn nhịn.Cao Khai Đạo vội nói:- Tường thành huyện Liễu Thành cao to kiên cố, không có vũ khí trọng hình công thành thì hầu như không thể công phá, có điều chúng ta có thể không tấn công nó mà chuyển hướng tấn công Lâm Du Quan.

Tấn công Lâm Du Quan từ phía nam rất khó nhưng từ phía bắc lại rất dễ dàng, chúng ta có thể phái một nhánh quân đội xuống phía nam công phá Lâm Du Quan, nhánh quân còn lại lui giữ Yến Thành, bảo vệ đường lui.

Như thế quân Tùy tất nhiên sẽ bỏ qua Liễu Thành xuống phía nam tiếp viện Lâm Du Quan, chúng ta cứ thế mà tấn công cả mặt trước và sau, quânTùy tất bại!Uyên Thái Tộ gật đầu, đây là kế khả thi, lão vừa muốn nói thì bên ngoài chợt có tiếng bẩm báo kinh hoảng của sĩ binh:- Đại vương, có sĩ binh trốn về nói hậu phương xảy ra chuyện rồi.Uyên Thái Tộ thất kinh, gấp gáp hỏi:- Người chạy về ở đâu?Trong lòng Cao Khai Đạo cũng giật thót, lương thảo quân tư của y cũng tập trung ở trong đại doanh huyện Yến Thành, lẽ nào cũng có chuyện?Lúc này, một quan quân chạy trốn được dẫn vào trong lều, gã quỳ xuống bật khóc nói:- Đại vương, quân Tùy đã công chiếm đại doanh hậu cần, có trên mười ngàn quân Tùy!Uyên Thái Tộ trừng mắt đỏ bừng, nắm lấy vạt áo gã rống lên:- Sao lại có quân Tùy, từ trên trời rớt xuống hay sao?- Không phải!

Bọn chúng dùng thuyền lớn đến từ ngoài biển, đi vào Liêu Thủy công chiếm đại doanh hậu cần của chúng ta.Uyên Thái Tộ ngẩn người như bị sét đánh, lão không thể ngờ lại có thể đi vào từ đường biển, có nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Đột nhiên thân lão chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.Đám sĩ binh cuống cuồng đỡ lấy lão:- Đại vương!

Đại vương!Uyên Thái Tộ khoát tay, tỏ ý mình không sao, lão hít một hơi thật sâu, lại hỏi gã quan quân:- Rốt cuộc có bao nhiêu quân Tùy?- Không rõ lắm, cầu nổi đã đứt, bờ đông không thể truyền tin tức, đối phương ước chừng có trăm chiếc thuyền lớn, còn có chiến mã, xem chừng không quá hai mươi ngàn tên.Lúc này, Cao Khai Đạo cũng bước đến hoang mang hỏi:- Hiện tại huyện Yến Thành thế nào rồi?Gã lắc đầu:- Trên đường tới đây thì không sao, giờ không biết thế nào nữa.Cao Khai Đạo vội nói với Uyên Thái Tộ:- Lương thảo của chúng ta không cầm cự qua nổi năm ngày, phải quay về đoạt lại đại doanh, bằng không mọi người sẽ đói chết!Trong mắt Uyên Thái Tộ lộ vẻ hung hăng độc địa, cắn răng nghiến lợi nói:- Cứ tập trung binh lực trước, tiêu diệt diệt quân Tùy ở đường đông, khai thông đường lui về Triều Tiên.Quân tình đột phát ở Liêu Thủy đã làm loạn kế hoạch của liên quân.

Vì muốn khai thông đường lui về Triều Tiên, Uyên Thái Tộ bị ép lui quân suốt đêm, tám mươi ngàn liên quân hỏa tốc tiến về quận Yến.Ngay khi liên quân vừa rút lui, Tiêu Diên Niên bao vây sẵn ở ngoài lập tức suất lĩnh thủ hạ cưỡi ngựa chạy đến ngoài thành.

Lúc này cửa lớn Liễu Thành đã mở, trong đêm tối, mấy ngàn sĩ binh quân Tùy đang quét sạch chiến trường.

Sau một ngày ác chiến, liên quân công thành tử thương gần mười ngàn người, còn quân Tùy thủ thành cũng có đến hơn hai ngàn tướng sĩ đã hy sinh.Tiêu Diên Niên bắt gặp La Sĩ Tín đang quan sát tình hình trên chiến trường, La Sĩ Tín cũng đoán được nguyên nhân quân địch rút lui, song y cũng lo đó là mưu kế của chúng.- Mạt tướng Tiêu Diên Niên tham kiến tướng quân!Tiêu Diên Niên tiến lên quỳ một gối thi lễ.La Sĩ Tín không ngờ y lại chạy đến, phút chốc vừa kinh vừa mừng, vội đỡ y dậy nói:- Tình hình Liêu Thủy hiện giờ thế nào?- Bẩm báo tướng quân, hiện tại Tổng quản đã dẫn quân chiếm được đại doanh Yến Thành, lương thảo hậu cần của quân địch đã bị cắt đứt.La Sĩ Tín mừng rỡ, vậy chiếu theo kế hoạch thì y cũng nên xuất binh, La Sĩ Tín lập tức quay đầu hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, toàn bộ quân đội rời thành tập trung.La Sĩ Tín tức thì lệnh cho Ngưu Tiến Đạt dẫn ba ngàn quân đóng giữ huyện Liễu Thành, còn y đích thân dẫn hai mươi ngàn tinh binh đuổi theo sau liên quân Triều Tiên và Cao Khai Đạo.Đại doanh huyện thành Yến , lúc này đại doanh kiểu pháo đài của Cao Khai Đạo đã đổi chủ nhân.

Hai mươi nghìn quân Tùy đã chiếm giữ đại doanh này, hai nghìn cung thủ được bố trí trên thành, tay cầm cung tiễn, cảnh giác nhìn về quân địch ở phía xa đang dần dần tới gần.Dương Nguyên Khánh cũng đứng trên thành, chăm chú nhìn về quân địch phía xa.

Quân địch ước chừng khoảng tám mươi nghìn người.

Đây chính là liên quân của Cao Khai Đạo và Triều Tiên.

Đây cũng là trận đánh cuối cùng ở Hà Bắc, đánh xong trận này, Liêu Đông sẽ có mười năm bình an.Lý Trọng Úy ở bên cạnh thấp giọng hỏi,- Tổng quản, trận đầu tiên này hãy để ty chức xuất quân!Dương Nguyên Khánh gật đầu,- Không cần phải gấp, đợi bọn chúng bố binh hoàn tất đã.Lúc này, xa xa một kỵ bình quân Tùy chạy như bay tới, đứng ở bên thành hô to:- Tổng quản đang ở đâu?Dương Nguyên Khánh tiến lên phía trước nói:- Ta ở đây, ngươi nói đi!Kỵ binh quân Tùy đưa tay lên thi lễ:- Ty chức phụng lệnh La tướng quân đến bẩm báo, chúng ta đã cách đối phương chừng mười dặm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghênh chiến!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Hãy nói lại với La tướng quân, chú ý động tĩnh của chúng ta ở đây.

Nếu chúng ta khai chiến thì chính là dấu hiệu cho bên đó xuất binh!- Tuân lệnh!Tên kỵ binh chắp tay chào, xoay người chạy như bay.Dương Nguyên Khánh nhìn theo tên kỵ binh đã đi xa.

Đúng lúc này, ở bên phía đại doanh quân địch truyền đến một đợt kèn trầm thấp:- U u u…Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh trở nên lo âu, hắn nhìn chằm chằm về phía quân Triều Tiên.

Một ngọn lửa dục vọng chiến tranh dấy lên trong lòng hắn, một cảm giác mà lâu lăm rồi hắn không có.

Cuộc đại chiến đã sắp mở ra.

Chương 747 : Đại chiến Yến thànhLúc này trên chiến trường trong bán kính hai mươi dặm xuất hiện một một cảnh tượng có tính hài kịch.

Hai cánh của quân Tùy, mỗi bên hai mươi nghìn quân ở hai bên đông tây của liên quân, quân mặt phía tây cách nhau chừng mười dặm, còn phía đông cách nhau khoảng sáu, bảy dặm, hình thành nên thế đánh gọng kìm từ hai mặt đông tây.Liên quân ối mặt với hai phía đều là địch.

Để giải quyết vấn đề này, quân Triều Tiên và quân Yến cũng phân công để tác chiến.

Quân Yến đối phó với quân Tùy đường phía tây, còn quân Triều Tiên đối phó với quân Tùy đường phía đông.

Việc này liên quan đến lợi ích sát sườn của quân Triều Tiên, quan hệ đến việc bọn họ có thể thuận lợi mà quay về Triều Tiên hay không.

Uyên Thái Tộ muốn đích thân đối phó với quân Tùy.Quân Triều Tiên không hạ doanh trại.

Bọn họ sắp xếp thành một trận lớn, tổng cộng có bốn mươi lăm nghìn quân, trong đó có hai mươi nghìn kỵ binh, hai mươi lăm nghìn bộ binh.Uyên Thái Tộ ngay lập tức đứng trước quân trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía doanh trại quân Tùy.

Cao Khai Đạo nói với ông ta rằng đại doanh không được chắc chắn, nhất là hai phía nam bắc, dùng gỗ lớn là có thể dễ dàng phá vỡ, hơn nữa nhìn tình hình, theo như ông tasuy đoán thì quân Tùy không nhiều, cung thủ đứng ở đầu thành cũng chỉ có hơnhai nghìn người mà thôi.Một trăm chiếc thuyền chiến còn phải bốc xếp và vận chuyển vật tư và ngựa chiến, như thế thì quân đội của bọn chúng tuyệt đối không thểvượt quá hai mươi nghìn người.

Chỉ có điều Uyên Thái Tộ năm mơ cũng không nghĩ ra đó là chủ soái của quân Tùy chính là Dương Nguyên Khánh.Lúc này có một sĩ binh hô to:- Đại vương, quân Tùy xuất quân rồi.Uyên Thái Tộ híp con mắt lại.

Ông ta chỉ nhìn thấy một đội giáp binh quân Tùy từ đại doanh tiến ra theo hàng, tổng cộng có ba nghìn người, năm trăm người một hàng, tổng cộng có sáu hàng, xếp thành một thế trận dài.

Hai bên có hơn nghìn kỵ binh hộ vệ, ai nấy đều cầm dao dài, xếp thành hàng chậm rãi tiến về phía trước.

Dưới ánh nắng mặt trời, những thanh dao phản quang lóe sáng chói mắt.Cầu phao trên Liêu Thủy đã bị thiêu hủy, thông tin bị đứt đoạn.

Uyên Thái Tộ không biết đến sự chấn động của trọng giáp bộ binh khi tấn công đại doanh.

Ông ta chỉ biết trọng giáp kỵ binh của U Châu, còn đây là bộ binh.

Trên mặt Uyên Thái Tộ lộ lên một nụ cười gằn ác độc.- Kỵ binh xếp trận!Ông ta quay đầu lại hét to một tiếng.

Hai mười nghìn kỵ binh kêu to một tiếng kinh thiên động địa, nhanh chóng xếp thành đội hình.

Uyên Thái Tộ cầm đao vung lên,- San bằng quân Tùy!Hai mươi nghìn kỵ binh bất ngờ xuất phát, đây là đội kỵ binh duy nhất của quân Triều Tiên, tổng cộng hai mươi nghìn người.

Đây gần như là toàn bộ sức lực của Triều Tiên.Tiếng kèn hiệu vang lên, hàng chục nghìn chiến mã cuồng lên, gót sắt phi nhanh, trên tay các kỵ binh là trường mâu sắc nhọn, phát ra tiếng hét rung trời, giống như trận cuồng phong nổi lên ở một vùng hoang vu, lại cũng giống như song thần gây ra do động đất vậy, với một sức mạnh dường như có thể phá hủy cả thiên địa vạn vật, bọn chúng hướng về phía mấy nghìn trọng giáp quân Tùy như muốn cuốn phăng đi vậy.Khoảng cách chỉ có năm dặm, chỉ trong chốc lát là có thể giết đến.

Trong đại doanh doanh, năm nghìn quân trường mâu và và tám nghìn kỵ binh đã xếp thành hàng, đợi chủ soái ra hiệu lệnh xuất chiến.Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh như thép.

Với kinh nghiệm hàng chinh chiến hàng trăm trận, sự cuồng bạo của quân địch không thể làm dao động nội tâm cứng chắc như đá ngầm của hắn.

Hắn vô cùng tin tưởng vào ba nghìn trọng giáp bộ binh.

Hôm nay chính là thời khắc quyết định thắng bại.- Thổi kèn lệnh!Hắn lạnh lùng nói.Trên tường thành, hàng trăm người đồng thời thổi kèn lệnh, tiếng kèn vang dội một vùng,- U u u….Đây là mệnh lệnh nghênh chiến của trọng giáp bộ binh.

Quân Triều Tiên đã tiến đến rất gần, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa như khiến trời đất phải sụp đổ, người bình thường nghe thấy cũng có thể đau tim mà chết.

Chiến mã của hai nghìn kỵ binh hộ vệ hai bên bắt đầu cảm thấy bất an, thỉnh thoảng hai vó trước nhón lên, hí lên nho nhỏ.Nhưng ba nghìn trọng giáp bộ binh thì không bị ảnh hưởng chút nào.

Bọn họ bắt đầu cấp tốc thay đổi đội ngũ.

Ba hàng bộ binh phía trước ngồi xổm xuống, sát lại gần nhau, dùng cán sau mạch đao chống xuống đất, hai tay nắm chặt chuôi đao, thân người hơi nghiêng về phía sau, dùng hết sức mìnhgiữ chắc trên mạch đaogóc nghiêng của mạch đao hướng về phía trên, hình thành một rừng đao rậm rạp.

Còn quân mạch đao hàng thứ tư hình thành một tư thế lao tới đích phía trước.Kỵ binh đã tiến đến cách đó chứng ba mươi bước, hàng đầu của đoàn kỵ binh nhìn thấy rừng đao dày đặc thì không thể nào khiến chiến mã đứng yên thì đều kêu lên tuyệt vọng.Trận tấn công khốc liệt đầu tiên cuối cùng đã đến.

Đây chính là đòn tấn công có uy lực nhất của kỵ binh, năng lượng cực lớn được tạo bởi hai mươi nghìn kỵ binh tập trung lại đều sẽ phát ra bởi phương thức tấn công này.Đương nhiên, cũng không phải tất cả sức mạnh đều tập hợp vào quân Tùy, chỉ cần đối phó được với mấy nghìn kỵ binh ở phía đầu, năng lượng phía sau đều chỉ có thể bộc phát trong nội bộ bọn họ.“Ầm!”một tiếng nổ lớn vang lên, quân mạch đao nghênh đón sự tấn công mãnh liệt nhất.

Sự tấn công điên cuồng trong nháy mắt đã khiến trời đất đều trở nên ảm đạm, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong vùng hoang vu, chiến mã kêu thê thảm, kỵ binh rên rỉ.Đây là một cảnh tượng kinh hoàng vô cùng, hơn một nghìn chiến mã và một nghìn kỵ binh bị mạch đao, dao dài đâm thủng.

Rất nhiều kỵ binh bị quán tính cực lớn bị quẳng vút lên, bị cắt thành vô số mảnh trên không trung bởi những hàng dao dài phía sau, máu tươi cùng nội tạng tung ra.Hàng kỵ binh đầu bị giết chết hình thành một gờ thịt, ngăn trở sự tấn công các kỵ binh phía sau.

Đoàn kỵ binh phía sau không kịp thu thế, tới tấp va chạm nhau, cứ lan như thế đến mấy nghìn người mới dùng lại.Khi lực tấn công mãnh liệt lần thứ nhất của kỵ binh Triều Tiên dần dần bị đánh bại, tiếp đến là trận đánh giáp lá cà còn thảm khốc hơn.

Ba nghìn quân mạch đao đã thay đổi trận hình, bọn họ giẫm lên thi thể của quân địch, tay khua khua mạch đao lợi dụng sức mạnh của tập thể để chiến đấu với kỵ binh, mạch đao hai dao dài và sắc nhọn chặt đứt chân ngựa, dao trước với đoạn trước sắc nhọn có thể đâm thủng ngực quân địch.Năm trăm thanh dao dài đồng thời bổ chém khiến cho kỵ binh phía trước không còn chỗ né tránh, đầu ngựa bị cắt đứt, đầu người bị chém bay, thân thể đứt đoạn, máu văng khắp nơi.

Đây chính là ưu thế của trọng giáp mạch đao bộ binh.Mạch đao dài và sắc nhọn chính là vì được tạo bởi loại thép tốt nhất và công nghệ tiên tiến nhất tạo nên.

Từ năm Đại Nghiệp thứ chín đến nay, quân Tùy tất cả cũng chỉ làm ra sáu nghìn thanh mạch đao, ngoài ra còn có loại khôi giáp cũng dùng loại thép đó để chế tạo.

Còn binh lính cao to vạm vỡ thì được chọn ra từ trong hai mươi binh lính.Quân Tùy hao hết sức lực mới xây dựng lên được đội quân sáu nghìn bộ binh mạch đao.

Sự xuất hiện của bọn họ là ác mộng của kỵ binh, nếu một người tham chiến, một bộ binh mạch đao sẽ không qua nổi một kỵ binh linh hoạt.

Kỵ binh có thể vòng ra phía sau bộ binh, lợi dụng sự khó khăn trong di chuyển của bộ binh khi mặc trọng giáp, từ đằng sau đánh ngã bộ binh.Nhưng khi tập hợp lại tấn công, thì ưu thế linh hoạt đó của kỵ binh liền mất đi.

Bất kể né tránh thế nào thì trước mặt anh ta luôn là một thanh mạch đao buốt lanh và sắc nhọn.trọng giáp mạch đao bộ binh từng bước tiến về phía trước khiến hai mươi nghìn kỵ binh bị đuổi giết dần dần lùi về phía sau, thi thể đã phủ kín mặt đất, máu chảy thành suối nhỏ.

Mặc dù quân địch đã phát hiện được điểm yếu của mạch đao binh trận là hai bên cánh, nhưng hai bên với hàng nghìn kỵ binh hộ vệ khiến kỵ binh Triều Tiên không thể tiến vào.- U u u….Tiếng kèn lệnh thổi lên, kỵ binh quân Triều Tiên không cam lòng lại tổ chức tấn công một lần nữa.

Năm nghìn kỵ binh với sức mạnh điên cuồng xông về phía mạch đao bộ binh.

Mạch đao bộ binh lại giống như tượng đá sừng sững trước sức mạnh điên cuồng của quân địch.

Bất luận tấn công thế nào bọn họ vẫn đồ sộ bất động.Năm nghìn kỵ binh thúc ngựa xông lên, trường mâu đâm thẳng vào ngực kỵ binh, chiến mã hí vang chồm lên về phía trước, đá mạnh vào mặt của bộ binh, cũng có bính lính không may bị đạp ngã.Nhưng nhiều hơn là mạch đao đâm qua, hai móng ngựa bị đao cắt đứt, chiến mã kêu thảm thiết, ngã rầm xuống.

Không biết bao nhiêu kỵ binh đã ngã từ trên ngựa xuống, lại một mạch đao đâm tới, đầu người bị chém văng ra một đoạn xa.Trọng giáp mạch đao bộ binh chính là khắc tinh của kỵ binh.

Sự sát hại hung ác khiến cho kỵ binh dần cảm thấy sợ hãi, ý chí chiến đấu nản dần, tử thương càng lúc càng nhiều.

Uyên Thái Tộ cũng cảm thấy sợ sệt như vậy.

Ông ta quay người thét lên,- Lui binh!- Keng!

Keng!

Keng!Đó là âm thanh ra hiệu lui binh.

Đây chính là thời khắc Dương Nguyên Khánh chờ đợi.

Hắn hạ lệnh,- Kỵ binh xuất kích!Tám nghìn kỵ binh chia làm hai cánh, theo hai hướng trái phải của đại doanh mà tấn công, với tư thế hùng hổ đánh về phía kỵ binh đang rút lui.Quân Triều Tiên đang lui binh theo trình tự kỵ binh quân Tùy đánh tới đột ngột khiến bọn chúng không kịp trở tay, nhất thời hỗn loạn.

Chương 748 : Giảo Kim tranh côngKỵ binh quân Tùy giống như hai lưỡi dao sắc nhọn, tấn công về phía hơn một chục nghìn kỵ binh quân Triều Tiên, tấn công hai bên trái phải đột ngột khiến quân địch không kịp sắp xếp trận hình, rơi vào thế hoảng loạn rồi sau đó mới chia địch ra để tiêu diệt.Kỵ binh quân Triều Tiên bị bộ binh mạch đao đánh cho đến nỗi ý chí chiến đấu đã không còn.

Kỵ binh tiến đến đột ngột khiến bọn họ càng thêm hỗn loạn.

Chỉ có thể cầm cự được một lúc rồi ngay lập tức đã sụp đổ.Kỵ binh quân Triều Tiên đại bại, hàng nghìn kỵ binh hàng chục nghìn chiến mã chạy trối chết.

Bọn chúng bất chấp tất cả chạy về phía trận doanh của mình.

Kỵ binh quân Tùy truy sát phía sau, năm nghìn binh trường mâu phía sau cũng đuổi theo ngay sau kỵ binh, yểm trợ đánh quân địch.Lúc này, La Sĩ Tín đã khai hỏa với chiến dịch của quân Cao Khai Đạo.

Hai mươi nghìn quân Tùy tinh nhuệ đối đầu với ba mươi lăm nghìn quân Yến, quân Tùy đã chiếm được ưu thế khiến quân Yến thất bại phải lui binh.

Thời khắc quyết định thắng bại cũng sắp đến gần.Một trận đánh mà không ai được thua đã diễn ra tại ngoại ô huyện thành Yến.

Đại quân năm mươi nghìn người do Uyên Thái Tộ mang đến đều là quân tinh nhuệ của Triều Tiên.

Họ đã tham gia ba chiến dịch của Triều Tiên, trang bị hoàn hảo, sức chiến đấu rất cao.

Hai mươi nghìn kỵ binh là sức mạnh chủ chốt của Triều Tiên.Uyên Thái Tộ tưởng rằng chỉ cần đội quân này vừa xông ra là có thể chiếm được Liêu Đông và Hà Bắc.

Nhưng Uyên Thái Tộ không ngờ rằng kỳ binh trên nước của quân Tùy khiến cho ông ta lâm vào cảnh khốn cùng bốn phía đều là địch…Ônh ta lại càng không có kinh nghiệm đối phó với trọng giáp bộ binh.

Dùng kỵ binh tấn công mạch đao quân khiến ông ta rơi vào cảnh càng khốn cùng.Chính do sự thất bại thảm hại của kỵ binh khiến quân Triều Tiên bị động về mọi mặt.

Mặc dù Uyên Thái Tộ còn hai mươi nghìn bộ binh và năm nghìn cung thủ, nhưng kỵ binh đã bị đánh lui lại khiến cho quân cung nỏ không thể nào bắn được.

Hơn nữa sự thất bại của kỵ binh còn làm rối loạn trận hình sự sắp đặt của bộ binh.Uyên Thái Tộ chỉ huy bộ binh và một bộ phận nhỏ kỵ binh ác chiến với quân Tùy.

Dù bị lâm vào cảnh bị động, nhưng bọn họ vẫn gắng sức hết mình.Cuộc chiến bên ngoài thành Yến đã đến hồi gay cấn, kim qua thiết mã , âm thanh giết chóc rung trời, tiếng trống rền vang, tiếng kèn lệnh nức nở.

Trong khát vọng được quay về nhà nên gắng gượng, quân Triều Tiên đã xếp thành phương trận cùng sống chết với kỵ binh quân Tùy.

Tại mặt nam mấy nghìn kỵ binh thất hồn lạc phách lại một lần nữa phải đối đầu với sự tàn sát của mạch đao quân, bọn họ hy vọng sẽ có sự trợ giúp của bộ binh.:Kim qua thiết mã: giáo vàng ngựa sắt, ý nói sát ý của quân sĩ và giáo mác trên chiến trườngNhưng ba nghìn quân chi viện cuối cùng của Uyên Thái Tộ đã không thể chống đỡ cho binh cung nỏ đã sắp không thể duy trì thêm được nữa rồi.

Binh cung nỏ của Triều Tiên đã bị năm nghìn bộ binh quân Tùy bao vây, đã tử thương hơn hơn nửa.Thế cục ngày càng bất lợi đối với quân Triều Tiên.

Bất luận là phương trận trường mâu hay binh cung nỏ, hay là mấy nghìn kỵ binh còn lại thì cũng đều rơi vào hoàn cảnh bất lợi.Thời gian trôi, quân Triều Tiên tử thương càng lúc càng nặng nề.

Khí thế của bọn bọn họ đã sắp tan vỡ.

Ngay lúc này, cách họ mấy dặm về phía sau truyền đến một tiếng gào thét, Uyên Thái Tộ bỗng nhiên quay đầu lại.

Trước mắt ông ta là một cảnh tượng khiến ông ta lập tức mất đi cả hy vọng cuối cùng.Quân đội của Cao Khai Đạo đã thất bại trước, quân tháo chạy đã đổ về phía này, kêu khóc thảm thiết.

Quân Tùy đánh tới từ phía sau, cách bọn họ chỉ có ba dặm.Nhìn thấy binh lính tháo chạy và quân Tùy các lúc càng gần, mồ hôi Uyên Thái Tộ từ trên trán đã chảy xuống ròng ròng.

Ông ta đã ý thức được rằng trận chiến đã chắc chắn thất bại.- Đại vương, rút thôi!

Nếu không sẽ không kịp.Mấy tên cận binh lo lắng nói.Uyên Thái Tộ lại quay sang nhìn đội quân đã sắp gục thì liền quay ngựa chạy về hướng bắc.

Mấy chục thân binh cùng đi với ông ta, dần dần rời xa chiến trường.Sự thất bại của Cao Khai Đạo giống như một cây rơm cuối cùng áp đảo quân Triều Tiên.

Quân Triều Tiên bị bao vây tứ phía khiến cho toàn bộ lực lượng thất bại.

Chiến trường giờ đây đã biến thành một lò sát sinh.Kỵ binh quân Tùy đuổi giết một cách vô tình quân Triều Tiên đang bỏ chạy.

Những chiến mã truy đuổi chạy gấp, trường mâu đâm xuyên tim những người đang bỏ chạy, hoành đao chém bay đầu quân Triều Tiên.

Cả quãng đường mười mấy dặm đều là thi thể của quân Triều Tiên.

Mãi đến khi có lệnh ngừng chiến của Dương Nguyên Khánh thì quân Tùy mới dừng lại.Quân Yến và quân Triều Tiên tổng cộng có tám mươi người đưa vào chiến đấu, con số tử trận và bị giết đã vượt quá năm mươi nghìn người, hơn hai mươi nghìn người bị bắt, số người chạy thoát chỉ khoảng vài nghìn.

Đến cả Cao Khai Đạo còn bị chết trận.

Đây là lần giết địch thảm nhất từ khi quân Tùy phát động chiến dịch Hà Bắc.

Quân Tùy cũng tử trận hơn bốn nghìn người.Dưới sự bảo vệ của hàng trăm thân binh, Dương Nguyên Khánh quan sát chiến trường nhuốm màu máu tươi.

Hàng chục nghìn quân Tùy đang bận rộn dọn dẹp chiến trường, lột bỏ khôi giáp, tập hợp binh khí, chất xác các quân địch để đốt, đem chôn hài cốt.Máu tanh và sự tàn khốc được thể hiện rất rõ ràng trong trận chiến này.

Không có sự thương hại, không có sự đồng cảm, chỉ có sự yên lặng sau cái chết cùng với nỗi đau thương của người nhà bọn họ.Kỵ binh La Sĩ Tín chạy nhanh tới, từ xa đã hô to:- Tổng quản!La Sĩ Tín xoay người xuống ngựa, quỳ gối hành lễ,- Mạt tướng La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh đỡ La Sĩ Tín dậy, vỗ vào vai anh ta, khen ngợi nói:- Trận Liêu Đông này đánh rất tốt.

Ta nhất định thưởng ngươi hẫu hĩnh!La Sĩ Tín có chút ngại ngùng gãi gãi đầu:- Đây là kỵ binh của tổng quản giành phần thắng, chứ nếu không thì với sức của mình ty chứ, chưa chắc đã thắng được.- Vậy ta cũng sẽ phải thưởng cho chính mình rồi!Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả.Lúc này một tên tướng chạy đến bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, không tìm thấy thi thể của Uyên Thái Tộ.

Tên lính bị bắt nói, trước khi thua trận Uyên Thái Tộ đã bỏ chạy rồi.Dương Nguyên Khánh ngay lập tức trầm xuống, lộ ra một vẻ không mấy làm vui.

Uyên Thái Tộ đã chạy thoát.

Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc năm mươi nghìn quân Triều Tiên chạy thoát.

Ông ta là tể tướng của Triều Tiên, rất có giá trị chính trị.

Dương Nguyên Khánh lập tức quay sang La Sĩ Tín lệnh nói:- Phái ba nghìn kỵ binh đi sang bên Liêu Thủy tìm kiếm.

Nếu bắt sống Uyên Thái Tộ sẽ được thưởng mười nghìn lượng, nếu tìm được xác thì thưởng năm nghìn lượng!Cầu nối Liêu Thủy đã đứt, Uyên Thái Tộ rất khó sang đến bờ bên kia, hắn vẫn còn cơ hội.

Dương Nguyên Khánh đã đưa ra phần thưởng cao nhất cho quân Tùy.

Ba nghìn kỵ binh trở nên phấn chấn vô cùng, chia làm ba mươi đội, chạy về hướng bờ đông Liêu Thủy.Trước khi quân Triều Tiên thất trận, Uyên Thái Tộ đã tháo chạy khỏi chiến trường.

Ông ta chạy vào một khu rừng, vội vội vàng vàng như chó mất chủ, tháo chạy về phía đông bắc, hướng về huyện thành Yến, cách Liêu Thủy hơn trăm dặm.Chạy được chừng nửa ngày, tốp người đã đến trấn Hoài Viễn gần Liêu Thủy.

Lúc này cùng đi với ông ta chỉ có ba mươi thân binh.

Ngoài những con ngựa kiệt sức, bọn họ không có bất cứ công cụ nào để qua sông, nhưng bọn họ có thể chặt cây, trôi qua Liêu Thủy.Nhưng đó chỉ là bước đi bất đắc dĩ cuối cùng, hơn nữa ông ta rất lo lắng gần trấn Hoài Viên sẽ có quân Tùy tuần tra, vậy là ông ta chuyển hướng tháo chạy về phía bắc.Uyên Thái Tộ đã tự có cách qua Liêu Thủy.

Cách trấn Hoài Viễn hơn hai mươi dặm về phía bắc có một làng chài, tên là thôn Liêu.

Thôn này có khoảng ba bốn mươi hộ gia đình, kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá tại Liêu Thủy, tại đó có thể tìm được thuyền cá qua sông.Uyên Thái Tộ dẫn đoàn thân binh chạy về phía bắc.

Đây là một con đường nhỏ bí mật, ít có dấu chân người lui tới, là do tuần tra của ông ta phát hiện ra và vẽ lên bản đồ nên ông ta mới biết.

Cuối con đường này chính là thôn Liêu, là một thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài.Lúc này trời đã tối, ánh tà dương đỏ ối xuyên thâu qua ngọn cây, chiếu lên mặt và người giống như nhuốm vệt máu còn sót lại sau trận đại chiến.Từ quận Yến chạy đến, người ngựa cũng đã mệt.

Lúc này bọn họ chỉ còn cách trấn Hoài Viên chừng mười dặm, họ đã bớt cách giác và tốc độ cũng giảm dần, họ đi chậm rãi.Đúng lúc này, từ trong rừng phát ra âm thanh “vù” một tiếng.

Mấy thân binh của Uyên Thái Tộ kêu thảm ngã xuống đất.

Biến cố đột ngột khiến mọi người kinh hãi.Chỉ thấy phía trước là hàng trăm quân Tùy.

Bọn họ quay ra phía sau nhìn, phía sau cũng tuôn ra hàng trăm người, trước sau đều bị chặn.

Một người quân Tùy tay cầm búa lớn từ trong đội hình đi ra, chỉ tay:- Này! núi là do ta mở, cây ở đây là do ta trồng, muốn qua chỗ này, để lại tiền mãi lộ!Nói xong, ông ta ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Người này chính là tướng Tùy Trình Giao Kim.

Ông ta dẫn năm trăm kỵ binh đi tắt đến chặn đứng đường lui của Uyên Thái Tộ.

Đây là công lao mà Tiên Diên Niên tặng ông ta.

Nếu Uyên Thái Tộ từ chiến Trường chạy trốn thì chắc chắn ông ta sẽ đi con đường này đến làng chài tìm thuyền Chương 749 : Tuyến Nương chạy trốn trong đêmTrong lòng Uyên Thái Tộ dường như tuyệt vọng, nhưng khát vọng muốn sống khiến hắn quyết sống chết một phen, ông ta rút mạnh kiếm hô to:- Tiến lên!Ba mươi kỵ binh bên cạnh ông ta dũng mãnh xông về phía quân Tùy.

Quân Tùy cũng phát động tiến lên, lấy con đường nhỏ trong rừng làm trung tâm, dàn ra các phía trước sau trái phải, từng vòng lại từng vòng, xung quanh đều là kỵ binh chạy băng băng.Bọn họ hướng tiến gần về phía Uyên Thái Tộ và thủ hạ của ông ta, liên tiếp có kỵ binh bắn tới, các thân binh kêu la thảm thiết.

Chỉ một lát sau, năm trăm kỵ binh đã bao vây Uyên Thái Tộ và thủ hạ của ông ta.Giáo mác từ bốn phía đâm tới.

Hết thân binh này đến thân binh khác bị đâm chết, cuối cùng chỉ còn lại một mình Uyên Thái Tộ.

Xoạt một tiếng, hàng trăm cây trường mâu đã nhằm vào ông ta.Uyên Thái Tộ đã tuyệt vọng tột cùng, ông ta muốn tự sát, nhưng lại không có cái dũng khí đó.

Cuối cùng ông ta đứng thẳng người, lớn tiếng quát:- Ta đường đường là tể tướng của Triều Tiên, các ngươi không được vô lễ!Trình Giảo Kim nheo mắt:- Lão tiểu tử này cũng muốn tôn nghiêm sao?

Được, ta cho ngươi danh dự, nhưng công lao của ta đây ngươi phải cho ta!Ông ta quay đầu lại hét lớn:- Đưa ông ta đi!Binh lính quân Tùy tiến lên, tước bảo kiếm và dao của Uyên Thái Tộ, trói cổ tay ông ta lại và buộc ở phía sau lưng.

Mấy trăm kỵ binh quân Tùy vây quanh ông ta, chạy về phía thành Yến.Đi được nửa đường thì gặp Dương Nguyên Khánh cùng mấy nghìn quân tới.

Trình Giảo Kim vội vã phái người đến bẩm báo.Thông tin Uyên Thái Tộ đã bị Trình Giảo Kim bắt được khiến Dương Nguyên Khánh mừng rỡ.

Thật không hổ là tướng của hắn.

Ngay cả công lao này cũng tranh được.

Nhất định phải thưởng hậu hĩnh cho ông ta.Nhưng lúc này, điều hắn càng quan tâm hơn chính là Uyên Thái Tộ.

Hắn lập tức ra lệnh nói:- Đưa ông ta đến đây!Sắc mặt Uyên Thái Tộ trở nên rất khó coi.

Trên đường, ông ta đã biết rằng chủ tướng quân Tùy đánh bại ông ta chính là Dương Nguyên Khánh.

Đó là một cảm giác nhục nhã khó có thể chịu đựng được.Sự nhục nhã này không phải là việc Dương Nguyên Khánh dẫn quân Tùy đánh bại ông ta mà là vì kế hoạch của ông ta sớm đã bị Dương Nguyên Khánh nắm trong lòng bàn tay.

Cũng có thể nói, ông ta bị Dương Nguyên Khánh đùa bỡn trong lòng bàn tay, dẫn đến bản thân ông ta bị bắt, toàn bộ năm mươi nghìn quân tinh nhuệ của Triều Tiên bị tiêu diệt.Ông ta thậm chí còn hoài nghi, có phải Dương Nguyên Khánh để thả Cao Khai Đạo về Liêu Đông chính là để nhử ông ta đến hay không?

Nếu là như thế thật thì kẻ này quả thật quá đáng sợ.Quân Tùy đưa Uyên Thái Tộ đến trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn ông ta một cái, cười nhạt nói:- Ta chắc là đã gặp ông rồi.Uyên Thái Tộ cũng lạnh lùng nói:- Đương nhiên gặp rồi.

Bên trong hoàng cung Lạc Dương, ở Nhân Thọ các ngươi bốn năm, khi đó ngươi còn là một đứa trẻ hôi mùi sữa.- Một thoáng mà mươi ba năm đã trôi qua rồi.Dương Nguyên Khánh không thèm để ý.

Hắn chỉ có cảm giác thời gian trôi qua, lập tức lệnh cho binh sĩ,- Cởi trói cho ông ta!Bính sĩ cởi trói cho Uyên Thái Tộ.

Uyên Thái Tộ xoay xoay một chút cổ tay đã tê của ông ta, cảm giác khuất nhục trong lòng đã đỡ hơn một chút.

Ông ta nhìn Dương Nguyên Khánh, cười nhạt một tiếng:- Ngươi muốn làm gì ta?Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Ta muốn mời ông đến Thái Nguyên làm khách.

Bao lâu thì ta cũng không biết.

Ba năm hoặc là năm năm, Uyên tướng quốc, xin mời!Trong phủ Hạ vương huyện Lịch Thành giăng đèn kết hoa, ai nấyđều tươi cười rạng rỡ.

Đó là một bầu không khí thật vui tưới.

Ngày mai là ngày công chúa Tuyến Nương xuất giá, cả huyện Lịch Thành tràn ngập không khí vui mừng.

Đậu Kiến Đức đặc biệt phái người đem tặng cho mỗi hộ gia đình cân rưỡi gạo, dùng vải đỏ để bọc, khiến nhân dân huyện Lịch Thành rất tán thưởng, ùn ùn chạy đến cổng phủ Hạ vương chúc mừng Vương gia.Điều đó khiến cho Đậu Kiến Đức càng vui mừng, đặc xá phạm nhân, tất cả các ngục giam tại các quận huyện do ông ta quản lý đều được mở cửa thả phạm nhân.Đậu Kiến Đức cũng muốn lợi dụng hôn nhân để làm mờ đi bóng đen thất trận ở Hà Bắc.Lưu Hắc Thát cũng đã đến.

Ông ta đem đến ba nghìn chiến mã làm sính lễ cưới Tuyến Nương cho con trai.

Con trai ông ta là Lưu Chí vui mừng khôn xiết, ngay cả nằm mơ cũng mong đến lúc động phòng hoa chúc.Nhưng không phải ai cũng lấy làm vui mừng trong chuyện hôn sự này.

Vương phi Tào thị của Đậu Kiến Đức cảm thấy lo lắng trong lòng.

Tào thị không phải vợ đầu của Đậu Kiến Đức, bà ta là người vợ được cưới về từ lúc ông ta làm cướp ở Cao Kê Bạc.Tào Thị xuất thân trong một gia đình nông thôn, chăm chỉ chịu khó.

Bà đã theo Đậu Kiến Đức tranh đấu để dành thiên hạ, ủng hộ trượng phu đem tiền chia cho tướng sĩ, cùng với Đậu Kiến Đức đồng cam cộng khổ.

Trong việc thống nhất Hà Bắc, bà đã lập được công lớn khiến cho Đậu Kiến Đức rất kính nể.Tào thị tuy rằng tính khí không tốt lắm, cũng hay ghen ghét, nhưng bản tính thì lương thiện, nói năng chua ngoa nhưng không hề để bụng.

Bà ta năm nay đã bốn mươi, không có con, nuôi dưỡng Tuyến Nương như con đẻ.

Bà hết mực thương yêu nàng.Bây giờ Tuyến Nương đã mười bẩy tuổi, đã đến tuổi xuất giá.

Tào thị bắt đầu lo lắng tìm cho nàng một đấng lang quân.

Tào thị muốn tìm cho nàng một văn nhân.

Nguyên nhân là vì bản thân Tuyến Nương đã là một võ tướng rồi, nếu như trượng phu cũng là võ tướng nữa thì hai người về sau suốt ngày đánh võ thì cuộc sống sẽ thế nào đây.Nhưng Tuyến Nương không thích văn nhân.

Nàng cho rằng bọn họ đều là vô dụng.

Đậu Kiến Đức cũng không thích có con rể là văn nhân.

Khi cả hai nhân vật chính đều phản đối thì hy vọng có con rể văn nhân của bà đã tiêu tan.

Bà ta chỉ có thể hướng con mắt nhìn sang các võ tướng.Thực ra lấy người như thế nào không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm phải tốt, con người phải lương thiện, phải biết yêu thương thê tử.

Mấy tháng trước, Đậu Kiến Đức nhắc đến Lưu Hắc Thát muốn cầu hôn cho con trai.Lưu Hắc Thát và trượng phu của bà từ nhỏ lớn lên cùng nhau, coi nhau như huynh đệ.

Nếu trở thành thân gia thì thật là một việc tốt.

Nhưng Tào thị lại rất không thích Lưu Chí.

Lưu Chí là tướng thủ thành của kinh đô, Đậu Kiến Đức nhiều năm ở ngoài chiến trường, Lưu Chí phụ trách bảo vệ kinh đô.Đậu Kiến Đức không hiểu rõ Lưu Chí nhưng Tào thị thì hiểu rất rõ.

Tính cách của Lưu Chi dữ dằn, giết người như cỏ rác, hơn nữay lại vô cùng háo sắc, trong kinh thành thường xuyên có tin đồn Lưu Chí cưỡng hiếp dân nữ.

Thậm chí Tào thị còn chính mắt nhìn thấy, người này coi rượu như mạng sống, uống rượu rồi dùng roi đánh người, việc đánh chết binh sĩ là chuyện thường, tranh chấp với người khác, động một cái là giết người.

Đem Tuyến Nương gả cho loại người này chẳng phải là hại cả đời nàng sao.Tào thị là một người phụ nữ, bà rất hiểu rõ hôn nhân đối với người phụ nữ có ý nghĩa như thế nào.

Bà ta phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân này nhưng trượng phu của bà thì quyết tâm gả Tuyến Nương cho tên súc sinh đó, Tào thị đã không biết nên khuyên nhủ trượng phu thế nào nữa.Ngày mai đã là ngày thành hôn của Tuyến Nương.

Trong vương phủ, Tào thị lo lắng đứng ngồi không yên.

Lúc này, có nha hoàn báo:- Vương phi, Lưu phu nhân đã tới.Lưu phu nhân là vợ của Lưu Hắc Thát, họ Hách, cũng không phải là vợ đầu của Lưu Hắc Thát.

Vợ đầu của ông ta đã chết trong ngục giam của quan phủ.

Hách thị là vợ mới mà Lưu Hắc Thát lấy về khi ở đồi Đậu Tử.

Bà ta là muội muội của Hách Hiếu Đức, cũng là một nữ nhân vô cùng lợi hại, biết võ nghệ.Tào thị rất không muốn gặp Hách phu nhân lúc này, nhưng vì lịch sự, bà ta không thể không gặp, đành phải nhẫn nhịn sự không vui, nói:- Mời phu nhân vào!Một lát sau, tiếng bước chân nặng trĩu truyền đến, thứ âm thanh khiến người ta không khỏi lo lắng cho người đóng giày.

Tiếp đến là tiếng cười nói chói tai truyền đến:- Tào đại tỷ, mai là ngày đại hỷ của hai nhà, tiểu muội đến chúc mừng trước!Ngay sau đó là mùi son phấn nồng nặc bay vào phòng, nha hoàn đứng hai bên chút nữa thì ngất xỉu.

Chết người là ở chỗ loại son phấn này lại mang một mùi gây gây người, khiến ngay cả Tào thị cũng phải ngừng thở.Một người phụ nữ áo đỏ váy lục tiến vào phòng như một cơn gió.

Bà ta chính là thê tử của Lưu Hắc Thát - Hách phu nhân.Hách phu nhân chừng ba mươi tuổi, vẻ ngoài cứng cáp, rắn rỏi, hay nói cách khác, nếu bà ta không trang điểm giống một người phụ nữ thì rất dễ lầm tưởng bà ta là đàn ông.

Thân hình cao lớn, lông mày đậm, mắt sâu, các đường nét trên mặt phân chia rõ rệt.Nhưng bà ta trang điểm như phụ nữ, tóc búi cao, trên tóc cài đầy vàng bạc châu ngọc, khiến không còn nhìn rõ màu tóc.

Trên mặt bà ta phấn trát dày phải đến nửa tấc, giống như bức tường vừa được trát vôi, cho dù làm trắng như tuyết đi nữa thì cũng không thể che đi vẻ gồ ghề.Môi được đánh một màu đỏ tươi, giống như dùng lửa đốt vậy, màu môi đó chói mắt khiến cho người khác không dám nhìn lâu, chỉ sợ làm bà ta tức giận thì chỉ cần một miếng thôi sẽ bị bà ta nuốt chửngThực ra đây cũng là một trong những lý do khiến Tào thị không muốn gặp bà ta.

Tào thị sợ rằng buổi tối sẽ không dám ngủ.- Hách phu nhân vui vẻ quá!Tào thị miễn cưỡng cười:- Mời phu nhân ngồi!Hách phu nhân không ngồi quỳ như những nữ nhân bình thường mà là ngồi khoanh chân lại, hai chân tiếp xúc với chiếc phản lạnh buốt.

Chiếc váy dài xếp sang hai bên che khuất phía dưới.Tào thị quay sang nhìn nha hoàn ý bảo đi rót trà, Hách phu nhân đưa tay lên chặn lại, nói:- Không cần rót trà đâu.

Nhà ta đang chuẩn bị hôn sự rất bận, còn phải trang trí phòng cưới, ta nói ngắn gọn, nói vài câu xong rồi đi thôi.- Phu nhân cứ nói!Tào thị miễn cưỡng cười nói.- Ta đến tặng con dâu một món quà.

Đây là việc mà mẹ chồng nên làm.Hách phu nhân ôm một chiếc hộp ngà trong lòng khiến cho người khác nghĩ rằng bên trong chắc hẳn phải đựng đầy trang sức quý giá.

Là mẹ chồng tặng chút quà riêng cũng là điều bình thường.- Phu nhân khách khí quá.- Không cần khách khí.

Ta nói rồi việc này là việc ta nên làm.Hách phu nhân đặt hộp ngà lên bàn rồi mở ra.

Tào thị ngây người.

Bên trong chiếc hộp chẳng có đồ trang sức gì, mà là một cuốn sách rất dày.- Phu nhân, đây là…Tào thị không hiểu liền hỏi.Hách phu nhân mặt kéo dài nói:- Đây là quy định của Lưu gia, cũng là quy định của ta, tổng cộng là một trăm lẻ tám điều.

Cái này là để Tuyến Nương đêm nay đọc.Ta không hy vọng Tuyến Nương là đặc biệt.

Ta hy vọng khi Tuyến Nương về làm dâu sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định của Lưu gia.

Nếu không thì đừng trách gia pháp vô tình.Nói xong, bà ta đứng dậy, nói một tiếng cáo từ, rồi lướt đi như một cơn gió,.

Tào thị không kịp phản ứng, ngây người ra, mắt mở to, mồm há hốc.

Một lúc sau bà ta chầm chậm cầm cuốn sách lên.

Đó là bức tranh dài, gấp lại với nhau, khi mở ra dài đến bốn tấc, trên đó là chi chit những dòng chữ nhỏ, từ điều một đến điều một trăm lẻ tám.Ánh mắt Tào thị hướng về phía cửa sổ, dường như là đang đưa ramột quyết định quan trọng vậy.

Bà ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đã quyết, bàđứng dậy đi nhanh về phía khu phía đông.Đậu Tuyến Nương bị nhốt ở một căn phòng trống ở phía đông.

Đây là nơi Đậu Kiến Đức thường dùng để thẩm vấn kẻ phản bội.

Trong phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, trên đó là những thanh sắt thô to bằng ngón cái, cửa phòng là cửa sắt, bốn bức tường xung quanh đều được xây bằng đá xanh, không có cách nào có thể chạy thoát.Trong phòng ánh sáng rất yếu, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ.

Đậu Tuyến Nương ngồi trên chiếc giường, ánh mắt kiên định và bình tĩnh.

Tuy ngày mai là ngày đại hỷ, nhưng nàng thà giết chết người đàn ông nhân kia chứ nhất định không bao giờ chịu chung giường.Hai ngày qua, Đậu Kiến Đức ngày nào cũng đến khuyên nàng.

Nàng chỉ có một câu trả lời “Cha con không bao giờ lấy con ra để đánh đổi lấy lợi ích cả”.Ý ngoài lời nghĩa là nàng đã không coi Đậu Kiến Đức là cha của nàng nữa rồi.

Ông ta luôn miệngnói yêu thương nàng nhưng cuối cùng lại đã đem hạnh phúc của cả đời nàng dùng để đổi lấy binh quyền.

Đđây không phải là việc một người cha nên làm.Đậu Tuyến vô cùng căm hận tên Lưu Chí kia.

Người đàn ông đãđã giết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em đó, dùcó thế nào nàng cũng không để cho tên đó trở thành trượng phu của mình được.

Nàng sẽ dùng dao đâm chết y.Đậu Tuyến Nương đã mười bảy tuổi, đã đến tuổi nghĩ đến chuyện lập gia đình.

Nàng cũng giống như bao thiếu nữ khác, cũng hy vọng được gả cho người mình yêu, một nam tử anh hùng, nàng cũng khát vọng một người như thế xuất hiện trong cuộc đời của nàng.Với thân phận của nàng, có không biết có bao nhiêu người có ývới nàng, nhưng không một người đàn ông nào lọt vào tầm mắt của nàng, đi vào trái tim của nàng.Kỳ thực cũng không phải, có một người đã khiến nàng rung động.

Hình ảnh của người ấy đã in sâu trong đầu nàng.

Anh ta đã trả lại ngựa và binh khí cho nàng, sau đó quay người rời đ không hề ngoảnh lại.Thân hình cao lớn khôi ngô của anh ta, tính cách thâm trầm của anh ta, tư thế anh hùng khi chỉ huy hàng chục ngàn binh mã của anh ta, nàng biết tên anh ta là La Sĩ Tín, người huyện Lịch Thành, là kẻ thù của bọn họ.

Nhưng nàng không thể nào xóa mờ hình ảnh của anh ta trong tim nàng, càng lâu hình ảnh đó càng sâu đậm.

Nàng đã không chỉ một lần đến nơi ở cũ của La Sĩ Tín, quan tâm đến người thân của anh ta còn lại ở huyện Lịch Thành.Đậu Tuyến Nương cúi đầu thở dài.Lúc này, bên ngoài cánh cửa sắt truyền đến một âm của binh sĩ,- Tham kiến Vương phi nương nương!- Các ngươi lui ra, ta muốn nói riêng với Tuyến Nương vài câu.- Vâng!Bọn lính đều lùi đi.Đậu Tuyến Nương không nhúc nhích.

Ngày mai là ngày thành hôn, chắc bá mẫu lại đến khuyên ta đây?

Mặc dù bá mẫu đối với nàng rất tốt, nhưng sự vô tình của Đậu Kiến Đức khiến cảm tình của nàng đối với bà cũng dần tiêu tan.- Tuyến Nương, con ở đó không?Bên ngoài truyền đến một tiếng nói đầy vẻ lo lắng.Đậu Tuyến Nương lạnh lùng nói:- Bá mẫu, người cũng đến khuyên ta sao, thế thì đi về đi!- Ôi!

Ta đến không phải là để khuyên con, ta đến đưa cho con một vật, mau cầm lấy đi.Trong ánh sáng lờ mờ, chỉ nhìn thấy một vật vật gì đó được đưa vào từ khe cửa.

Đó là một vật màu đen.

Đậu Tuyến Nương liền vội bước đến phía trước nhận lấy.

Vật đó khá nặng, được bọc trong một tấm vải đen.- Tuyến Nương, hãy đi đi!

Đi khỏi nơi này, càng xa càng tốt.- Bá mẫu!Đậu Tuyến Nương thấy cay cay khóe mắt và rồi những giọt lệ rơi xuống.Đôi mắt Tào thị cũng cũng đỏ lên, giọng run run nói:- Con à, bảo trọng!

Bá mẫu đi đây.Bà ta quay người rồi chạy đi, Đậu Tuyến Nương trong lòng cảm thấy có chút thương cảm.

Nàng từ từ mở tấm vải bọc ra, thoáng nhìn thấy đã ngẩn cả người.

Trong đôi mắt có chút kích động.

Trong tấm vài đó chính là thứ mà đại bá Đậu Kiến Đức vô cùng yêu quý, chính là thanh đoản kiếm, Hàn Băng kiếm, có thể chém sắt như chém bùn.Đậu Tuyến Nương quay đầu lại, ánh mắt tập trung vào mấy thanh sắt trên chiếc cửa sổ nhỏ.Màn đêm bắt đầu buông xuống, một màu đèn dần bao trùm lên huyện Lịch Thành, sắp đến giờđóng cửa thành rồi.

Mấy tên binh sĩ canh cổng đi về phía đầu thành với bộ dạng ngáp ngủ, uể oải, vô thần.Lúc này, từ xa vọng đến tiếng vó ngựa gấp gáp, bọn lính đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, bọn họ nhìn rất rõ, đó là một người phụ nữ, đầu đội mũ che đầu, che giấu cả cơ thể, chỉ để lộ hai con mắt rất sáng.

Hơn nữa chiến mã của cô ta nhìn rất quen.- Đứng lại!

Là ai đó?Bọn lính hô to.Người phụ nữ đó đột nhiên giương cung lên nhằmvề phía các binh sĩ.

Đám binh sĩ sợ hãi ôm đầu nằm xuống.

Thừa cơ hội đó, người phụ nữliền phi ngựa lao ra khỏi thành.Tiễn không bắn ra, bọn lính quay lại nhìn nhau ngơ ngác.

Một tên lính bỗng nhiên nói:- Đó chẳng phải là ngựa của công chúa sao?Mười mấy tên thủ thành lúc này mới hiểu, công chúa đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân rồi.- Xuỵt!Tất cả mọi người đều thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:- Chúng ta không nhìn thấy gì cả, để công chúa chạy xa một chút.Đậu Tuyến Nương chạy ra khỏi thành.

Nàng rút từ trong túi ra một thỏi vàng, nhìn một lúc, trong mắt xuất hiện một tình cảm dịu dàng.

Đây chính là thỏi vàng mà lúc trước anh ấy tặng cho mình.

Nàng lại để vàng vào chỗ cũ, cưỡi chiến mã đi về phía tây bắc.Tại bờ đông sông Liêu, hàng nghìn lều trại được dựng lên san sát nhau, kéo dài đến vài dặm.

Đây là ba mươi nghìn viện binh Triều Tiên vừa chạy đến, nhưng lúc này cuộc chiến ở huyện thành Yến đã kết thúc được ba ngày rồi.Cái Tô Văn chắp tay đứng bên bờ sông, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bờ bên kia.

Trên mặt anh ta không một chút biểu cảm.

Đây chính là tính cách của anh ta, buồn vui đều không biểu lộ ra.Anh ta đã biết chuyện đại bại ở huyện thành Yến.

Một số quân bại trận ôm gỗ bơi qua Liêu Thủy.

Nhưng tin tức về phụ thân thì không có, hoặc là đã bị bắt, hoặc làđã bị chết trận.

Trong lòng anh ta đã hiểu nhưng chỉ là anh ta bất đắc dĩ.Lúc này, một thân binh bên cạnh anh ta chỉ về phía mặt sông hô to:- Thiếu chủ, trên mặt sông có một con thuyền.Cái Tô Văn đã nhìn thấy rồi, có một chiếc thuyền từ bờ bên kia đang đến.

Trên thuyền có một tên chèo thuyền và một văn sĩ áo xanh, người văn sĩ để tay ở đầu thuyền, đầu đội mũ sa, chừng khoảng ba mươi tuổi.- Đưa họ đến gặp ta!Cái Tô Văn lạnh lùng ra lệnh.

Anh ta đoán đó nhất định là sứ Tùy rồi.Chiếc thuyền nhỏ tới gần bờ liền lập tức bị hàng trăm binh sĩ Triều Tiên vây quanh.

Văn sĩ đó chính là mưu chủ Tôn Gia Duyên của Cao Khai Đạo.

Người này đã đầu hàng La Sĩ Tín, phụng lệnh Dương Nguyên Khánh làm sứ giả đến Triều Tiên.Tôn Gia Duyên chính là người quận Yến, có thể nói lưu loát tiếng Triều Tiên.

Ông ta chắp tay cười nói:- Báo với tướng quân của các ngươi, sứ giả đại Tùy Sở Vương điện hạ cầu kiến!Mấy tên thân binh đưa ông ta đến trước mặt Cái Tô Văn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, một người thấy kinh ngạc còn một người thì ngây ra.

Ngườikinh ngạc chính là Tôn Gia Duyên, ông ta kinh ngạc rằng Sở Vương liệu sự như thần, đã đoán rằng nhất định Cái Tô Văn sẽ đến cứu viện, quả nhiên là anh ta.Người ngây ra chính là Cái Tô Văn.

Anh ta biết Tôn Gia Duyên là quân sư cao cấp của Cao Khai Đạo, không ngờ đã trở thành sứ giả của quân Tùy.- Cao Khai Đạo chết rồi sao?Cái Tô Văn khinh miệt hỏi.Tôn Gia Duyên đã hiểu ý của anh ta, ý muốn châm chọc việc bản thân đã đầu hàng quân Tùy, ông ta cười nhạt nói:- Bản thân ta vốn là người Tùy, thuần phục triều Tùy là một điều đương nhiên.

Điều này còn tốt hơn nhiều so với việc cống hiến cho dân tộc khác, phản bội dân tộc mình.

Nhưng ta cho rằng, Uyên thiếu chủ lúc này nên quan tâm lệnh tôn mới đúng.

Chương 750 : Trao đổi tù binh- Hứ!Cái Tô Văn hừm một tiếng,- Ngươi nói đi!- Ta phụng lệnh Sở Vương điện hạ…Cái Tô Văn chặn lời Tôn Gia Duyên.- Dương Nguyên Khánh ở Liêu Đông sao?- Đúng vậy, người đánh bại Uyên tướng quốc chính là Sở vương điện hạ.

Bây giờ Uyên tướng quốc đang làm khách ở quận Liễu Thành.Sắc mặt Cái Tô Văn trở nên rất khó coi.

Lát sau, anh ta mới hỏi:- Ý của Dương Nguyên Khánh là gì?

Hắn có điều kiện gì mới chịu thả phụ thân ta?Tôn Gia Duyên lấy một phong thư đưa cho Cái Tô Văn:- Đây là thư của lệnh tôn!Cái Tô Văn mở thư ra xem, đúng là nét bút của phụ thân anh ta, phụ thân anh ta hiện giờ đang ở huyện Liễu Thành.

Ngoài ra dường như còn nói điềugì đó, nhưng nội dung phía sau bị xé bỏ.

Bức thư này chứng minh phụ thân của anh ta đã thực sự đã bị bắt rồi.Cái Tô Văn thở dài một cái, nói:- Mời Tôn tiên sinh tiếp tục nói đi!Tôn Gia Duyên bình tĩnh tiếp tục nói:- Uyên tướng quốc sẽ làm khách lâu dài ở nhà Tùy, không tiện để tiếp tục lãnh đạo Triều Tiên nữa.

Vì thế đương nhiên Uyên thiếu chủ sẽ kế nhiệm lãnh đạo Triều Tiên.

Sở Vương điện hạ hy vọng Uyên thiếu chủ thuận lợi tiếp quản quân chính quyền Triều Tiên, sớm tiêu diệt Tân La và Bách Tề, thống nhất tam quốc.Sắc mặt Cái Tô Văn bỗng nhiên tái nhợt lại.

Dương Nguyên Khánh quả nhiên đã nhìn thấu được ý đồ của anh ta.

Tuy anh ta đem quân đến tiếp viện nhưng sâu trong tâm là không muốn phụ thân quay về.

Đồng thời Dương Nguyên Khánh cũng đang uy hiếp anh ta, không chỉ dùng phụ thân uy hiếp anh ta, mà còn dùng Tân La và Bách Tể để uy hiếp nữa.Cái Tô Văn chăm chăm nhìn vào Tôn Gia Duyên một lúc, mới khoát tay:- Xin mời!

Vào trong lều nói chuyện.Thái độ của Cái Tô Văn chuyển biến rất nhanh khiến Tôn Gia Duyên thấy rằng Dương Nguyên Khánh suy nghĩ quả thật sâu xa.

Hắn đã nhìn thấu được thế cục của Triều Tiên, cũng nhìn thấu được tâm ý của Cái Tô Văn.

Cái Tô Văn dường như không muốn phụ thân mình quay về.

Chỉ cần Uyên Thái Tộ không có ở đó, Cái Tô Văn mới có được quyền lực tối cao lãnh đạo Triều Tiên.Bọn họ vào trong lều, Cái Tô Văn lập tức lệnh cho cận binh:- Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần lều lớn. kẻ nào làm trái giết ngay tại chỗ!Bọn thân binh lui ra bên phía ngoài lều canh gác.

Lúc này trong lều chỉ còn lại Cái Tô Văn và Tôn Gia Duyên.

Cái Tô Văn trầm tư một lúc, rồi từ từ hỏi:- Ta muốn biết điều kiện của Sở Vương là gì?- Điều kiện của Sở Vương rất đơn giản.

Trong vòng năm năm, quân Triều Tiên không được bước qua Liêu Thủy một bước..Cái Tô Văn trầm ngâm một lát.

Anh ta cần hai năm để nắm giữ chính quyền, sau đó còn cần thời gian tiêu diệt Tân La và Bách Tể.

Điều kiện này của Dương Nguyên Khánh anh ta có thể đáp ứng được.- Được!

Ta đồng ý với điều kiện của Dương Nguyên Khánh, trong vòng năm năm, quân Triều Tiên không vượt qua Liêu Thủy một bước.

Cái Tô Văn ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.Thực ra nhưng lời thề như vậy cũng không thể ngăn được dã tâm của Cái Tô Văn.

Quan trọng là Dương Nguyên Khánh cũng biết, Cái Tô Văn kế nghiệp phụ thân hai, ba năm thì không thể có đủ tinh lực để xâm chiếm Liêu Đông.

Đây chính là cục diện chính trị tất sẽ hình thành sau khi bắt Uyên Thái Tộ, nội bộ Triều Tiên sẽ hình thành thế lực đấu tranh, thậm chí sẽ loạn bên trong.

Điều đó là vô cùng quan trọng đối với sự ổn định của Liêu Đông.Tôn Gia Duyên mỉm cười, nói:- Trong tay bọn ta còn mười ba nghìn tù binh Triều Tiên.

Uyên thiếu chủ có muốn chuộc bọn họ về không?Sắc mặt Cái Tô Văn trở nên rất khó coi.

Năm mươi nghìn quân tinh nhuệ Triều Tiên tham chiến, chạy thoát hơn hai mươi nghìn người, tù binh chỉ có mười nghìn, như vậy thì chết trận lên tới ba mươi tám nghìn người, trận chiến thực sự quá tàn khốc.

Trong lòng anh ta uất hận vô cùng.

Mười nghìn quân tù binh rất quan trọng, anh ta đành hỏi:- Thế cần điều kiện gì để chuộc bọn họ về?Tôn Gia Duyên không chút chần chừ nói:- Khi xưa quân Tùy vội vàng rút quân, đã để lại ở Triều Tiên số vật tư nhiều như núi, lại còn có ba mươi nghìn quân Tùy bị bắt làm tù binh nữa, hiện đang làm khổ sai ở khu mỏ Đông Giang Triều Tiên.

Điều kiện của chúng ta là thả tất cả những tù binh đó ra.

Nếu như thiếu chủ không đồng ý, vậy thì mười nghìn tù binh này sẽ bị đem đến Liêu Thủy chém đầu.

Dùng đầu bọn họ để làm vật tế cho những anh hùng chết trận của quân Tùy, đồng thời Uyên tướng quốc sẽ bị giao cho Vinh Lưu Vương mới đăng cơ của các ngươi.- Ầm!Cái Tô Văn đập mạnh vào bàn, tức giận nói:- Dương Nguyên Khánh thật là quá đáng!Tôn Gia Duyên cười nhạt một tiếng,- Cũng như nhau cả!Cái Tô Văn chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng.

Mười nghìn tù binh không thể quay về, anh ta có thể chấp nhận được.

Nhưng anh ta không thể để phụ thân bị giao cho Vinh Lưu Vương.

Đó là đối thủ chính trị của anh ta.

Chỉ cần phụ thân rơi vào tay Vinh Lưu Vương thì quyền lực của anh ta sẽ suy yếu nghiêm trọng.

Dương Nguyên Khánh bắt được phụ thân anh ta khiến anh ta bị động mọi đường.Cuối cùng anh ta dừng chân lại, cũng không quay đầu lại, bất đắc dĩ hỏi:- Thế trao đổi như thế nào?- Chúng ta sẽ làm một chiếc cầu phao, các ngươi thả ba mươi nghìn tù binh quân Tùy ra trước, chúng ta sẽ thả tù binh Triều Tiên quay về.

Đây là lời hứa của Sở Vương.Cái Tô Văn bị Dương Nguyên Khánh nắm được quá nhiều điểm yếu, anh ta không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể gật đầu:Được rồi!

Chúng ta một lời đã định…Mười ngày sau, Dương Nguyên Khánh thống lĩnh ba mươi quân đến trấn Hoài Viễn, trong số đó có mười ba nghìn tù binh Triều Tiên, bao gồm cả ba nghìn binh sĩ Triều Tiên bị bắt tại bờ đông Liêu Thủy.Đại quân dựng doanh trại bên cạnh Liêu Thủy, trên sông cầu phao đã dựng xong.

Dương Nguyên Khánh đứng trên bờ sông, quan sát bờ bên kia, lờ mờ có thể nhìn thấy bờ đối diện cũng đóng rất nhiều lều trại.Chiến dịch lần thứ ba đối với quân Triều Tiên hơn ba năm trước, tuy kết thúc là Triều Tiên đầu hàng nhưng trên thực tế, chỉ là một sự ngừng chiến bề ngoài, hai bên đều không có tinh lực và quốc lực để tiếp tục chiến đấu nữa.

Còn về các vấn đề trao đổi tù binh, vaath tư, đất đai nên thương thảo sau chiến tranh thì đều chưa giải quyết được gì.Trận chiến ở Liêu Đông này, quân Tùy thu được lượng lớn lương thực và vật tư.

Tính số lượng lương thực của Cao Khai Đạo và Triều Tiên cộng lại khoảng hơn bốn trăm nghìn thạch, đủ cho Hà Bắc dùng hơn nửa năm.Điều Dương Nguyên Khánh quan tâm lúc này sự trở về của ba mươi nghìn tù binh.

Căn cứ vào lời tù binh Triều Tiên, năm đó có mười nghìn quân Tùy đều bị áp giải đi khai thác mỏ, sáu năm nay đã chết hơn quá nửa, hiện giờ chỉ còn lại khoảng ba mươi nghìn người.

Họ tập trung khai thác quặng đồng và quặng sắt tại khu mỏ Đông Giang.Ba mươi nghìn tù binh bắt buộc phải quay về.

Dương Nguyên Khánh đã kế thừa triều Tùy thì hắn nhất định phải xoa dịu vết thương trong trận chiến với Triều Tiên khi xưa.

Đồng thời ba mươi nghìn tù binh quân Tùy này rất có lợi cho việc bổ sung cho Hà Bắc.Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, nói với La Sĩ Tín:- Phái người sang bờ bên kia, bắt đầu thôi!Sau một canh giờ, trên cầu phao xuất hiện từng đoàn binh sĩ quân Tùy trong bộ dạng quần áo tả tơi.

Bọn họ nâng đỡ nhau mà đi, từ từ hướng về phía bờ tây Liêu Thủy.

Ai nấy nước mắt lưng tròng, đó là ánh mắt gì? hồi hộp, bi thương, hy vọng, vui sướng …tất cả những tính cảm phức tạp phức tạp nhất của con người chứa đựng trong ánh mắt của tù binh quân Tùy.Bọn họ đã từng tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ phải chết tại sứ người, sẽ không còn cơ hội gặp lại vợ con và phụ mẫu nữa, cũng không thể nào ngờ được rằng bị bắt giữ sáu năm trời, vậy mà giờ đây có thể trở về đất nước của chính mình, có thể được gặp lại người thân.Bọn họ lảo đảo vượt qua chiếc cầu phao, đầu hướng về phía đất nước của mình, tay cầm hòn đất mà gào khóc.

Sáu năm bị áp bức và hành hạ, ngay tại lúc này đây, tại đất nước của chính mình, bọn họ có thể tha hồ bộc lộ cảm xúc.Tiếng khóc vang cả một vùng, một cảnh tượng đầy xúc cảm khiến tất cả những ai đi đón bọn họ cũng không thể kìm nén được nước mắt.

Binh sĩ tiến về phía trước đỡ bọn họ dậy, đưa về phía đại doanh.

Ở đó đã chuẩn bị chu đáo canh, bánh nóng và những bộ quần áo sạch sẽ.Dương Nguyên Khánh cưỡi trên lưng ngựa, nhìn bao quát cả khung cảnh, trong mắt hắn có chút ươn ướt.

Hắn lệnh cho gọi người phụ trách trao đổi tù binh đến, nói với anh ta:- Để bọn họ lại Liễu thành nghỉ ngơi mười hôm để khôi phục thể lực, sau đó tặng cho mỗi người một con ngựa, hai mươi cân gạo và mười đồng tiền, cho họ về nhà.

Dù là quân sĩ Quan Trung cũng thả để bọn họ đi, không được ngăn cản.- Ty chức tuân lệnh!Tào Thắng thi lễ chào, sau đó quay ngựa chạy về phía đại doanh.Cùng với ba mươi hai nghìn tù binh quân Tùy được thả về là mười ba nghìn tù binh quân Triều Tiên cùng được thả quay về.

Sau đó cầu phao ngay lập tức bị thiêu hủy.

Dương Nguyên Khánh hướng về phía ngọn lửa bùng bùng trên Liêu Thủy một lúc lâu, hắn lẩm bẩm: - Một ngày nào đó, ta sẽ còn quay lại.Bờ bên kia, Cái Tô Văn cũng nhìn rất lâu ngọn lửa đang cháy trên sông, lạnh lùng nói:- Dương Nguyên Khánh, nỗi nhục của mười ba năm trước, mối thâm thù của phụ muội ta, và sự nhực nhã hôm nay, sẽ có một ngày, ta và ngươi sẽ tính toán với nhau…
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 16


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Chương 751 : Nam hạ Thanh HàĐại quân đã bình định được Liêu Đông, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm Tôn Gia Duyên làm Thái thú quận Yến, vừa bổ nhiệm Tư Mã Tào làm Thái Thú quận Liễu Thành.

Phân năm ngàn quân đội đóng ở hai quận, vừa hạ lệnh giải tán toàn bộ đội quân của Cao Khai Đạo, mọi người tự trở về quê hương làm nông, đại quân lập tức xuống phía Nam, trở về Hà Bắc.Chập tối hôm nay đại quân đã đến cung Lâm Du, đóng quân ở cung Lâm Du.La Sĩ Tín dẫn Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đạt đi nhanh vào lều lớn của Dương Nguyên Khán, ba người cùng hành lễ:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt hơn mười bản tấu chương, hắn buông bút nói với ba người:- Hiện tại chiến sự ngừng nghỉ, quân đội cần nghỉ ngơi và hồi phục, các ngươi có thể xuất quân về Thái Nguyên, ta cũng cho các ngươi nghỉ ngơi một tháng, đoàn tụ cùng người nhà.Ngừng một chút, lại nói với Trình Giảo Kim:- Ngươi còn có được thưởng mười ngàn lạng bạc.

Ta nói lời giữ lời, nhưng một nửa là phần thưởng đưa cho năm trăm.000 thủ hạ của ngươi.

Ngoài ra một nửa là phần thưởng của ngươi, nhưng không phải là đưa cho ngươi mà là đưa cho nương tử của ngươi, thì ngươi đừng quấy rầy ta nữa.Dương Nguyên Khánh đồng ý thưởng mười ngàn lượng cho việc Uyên Thái Tộ.

Từ đó trở đi, Trình Giảo Kim liền có nỗi băn khoăn, thường nhắc tới Dương Nguyên Khánh.

Mãi cho tới ngày hôm nay sắp trôi qua hai mươi rồi, ngân thưởng của y cuối cùng đã có kết quả, nhưng lại chỉ có một nửa.Trình Giảo Kim nhếch môi, cũng không dám không phục, chỉ lộ ra vẻ mặt đau khổ khom người nói:- Tạ ơn Tổng quản ban thưởng!Ngưu Tiến Đạt vỗ vỗ vai y:- Đã chính xác rồi, năm trăm0 lượng đó!

Lần trước không phải là nói còn vơ vét tài sản năm trăm lượng bạc của La tướng quân sao?Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hỏi Ngưu Tiến Đạt một cách hơi kỳ quái:- Vơ vét mấy trăm lượng bạc gì?Ngưu Tiến Đạt cười cười:- Lần trước nghe lão Trình nói, Sĩ Tín bị một người con gái bắn thương, y nhân cơ hội đã vơ vét tài sản năm trăm lượng bạc của Sĩ Tín.Sắc mặt của Trình Giảo Kim đều chuyển sang tái đi, lén lút nhìn thoáng qua La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín giận giữ, thằng khốn này đã cầm bạc của mình, lại còn nói ra bên ngoài.

Y liền nóng lòng mang một cú đấm đánh gục thằng cha không giữ chữ tín này.Dương Nguyên Khánh đã cười ha hả lên, hóa ra mũi tên đó của La Sĩ Tín là Đậu Tuyến Nương bắn, thảo nào La Sĩ Tín nhớ mãi không quên cô.

Y có thể giải thích, nhưng y làm sao có thể để Trình Giảo Kim biết việc này.

Sự cam đoan của Trình Giảo Kim có thể tin tưởng, vậy mặt trời cũng có thể mọc phía Tây.

Tiểu tử này uống hai chén rượu, bí mật gì cũng có thể nói ra.La Sĩ Tín hung ác trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, trở về lại tính sổ với anh ta, y lại trầm giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:- Ý của tổng quản nói là không cùng chúng tôi trở về ư?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ta tìm các ngươi tới, chính là bảo cho các ngươi, ta muốn đi một chuyến tới quận Thanh Hà, thăm hỏi Thôi thị Thanh Hà, sáng mai liền xuất phát sớm.- Vậy ty chức phân mười ngàn quân đội đi theo Tổng quản, bảo vệ sự an toàn của Tổng quản.- Cái này thì không cần!Dương Nguyên Khánh cười khua khua tay:- Trên lãnh địa của mình còn sợ cái gì?

Ta có năm trăm thân vệ đủ rồi!Lúc này, Trình Giảo Kim ở bên cạnh nói:- Nếu không thì tôi đi cùng Tổng quản nhé!

Thay Tổng quản hộ giá.- Vợ của ngươi sắp sinh rồi, ngươi không nóng lòng trở về thăm ư?- Tôi sớm tính qua ngày rồi, phải tháng sau mới sinh.

Nếu bây giờ cô ấy đã sinh rồi, vậy không phải là con của tôi.Dương Nguyên Khánh không có cách nào khác nói y nữa, nhưng có Trình Giảo Kim đồng hành, cũng có thể hứng thú nhiều hơn chút.

Hắn liền vui vẻ trả lời:- Nếu ngươi muốn đồng hành, vậy thì trở về thu xếp đồ đạc, canh năm ngày mai xuất phát.Từ lều lớn của Dương Nguyên Khánh đi ra, Trình Giảo Kim nhanh chân bước đi.

La Sĩ Tín sớm có dự liệu, động tác nhanh hơn y rất nhiều, mấy bước đuổi tới, nắm lấy cổ áo của y:- Ngươi cái thằng khốn này, đừng hòng trốn thoát!La Sĩ Tín khiến y ngã quay trên mặt đất, một bàn chân dẫm trên đùi của y, dưới chân vẫn không có sức lực, Trình Giảo Kim liền kêu thảm thiết như tiếng giết lợn.

La Sĩ Tín biết y là muốn kéo Dương Nguyên Khánh xuất hiện, liền thấp giọng nói:- Ngươi còn giả vờ gào thét, thì ta thực sự gắng sức!Tiếng kêu thảm thiết của Trình Giảo Kim ngừng, cũng oán hận nói:- Muốn giết hay róc thịt thì tùy ngươi, nhưng ngươi thả ông mày ra, mất thể diện của ông mày.La Sĩ Tín thấy có binh sĩ bắt đầu vây quanh, y buông lỏng chân:- Đứng lên đi!Trình Giảo Kim vừa lăn lông lốc đứng dậy, hai người một trước một sau bước nhanh vào lều trại của mình.- Sự kiện đó, rốt cuộc ngươi đã nói cho bao nhiêu người?La Sĩ Tín ở phía sau phẫn nộ hỏi.- Ôi chao!

Thì ta đã nói cho một người lão Ngưu.

Hôm đó ta đã uống nhiều rượu, ngươi cũng đã biết rồi, ta đã uống mấy chén nước đái mèo, thì có thể đổi tên gọi Trình cắn người.

Cái miệng này liền không cản được, nếu anh ta dám ra ngoài nói lung tung, huynh đệ chúng ta cùng đi tới đánh anh ta.La Sĩ Tín hận tới mức vung nắm tay muốn đánh y, nhưng đánh y lại chẳng được tích sự gì, đành phải nói giọng căm giận:- Trách ta mắt mù rồi, nhìn lầm người rồi, ngươi trả ta năm trăm lượng bạc.Trình Giảo Kim thấy y thật sự tức giận rồi, trong lòng cũng ân hận, hung hăng tát ba tát vào mồm mình:- Mày cái mồm thối này, mày lại dám nói lung tung, lão tử xé nát mày!La Sĩ Tín thấy thủ hạ của y tương đói nhiều, sự phẫn nộ cũng tiêu bớt vài phần, đành phải nhẫn nại hỏi:- Quên đi, vậy năm trăm lượng bạc coi như là lễ gặp mặt của ta cho con ngươi, cứ như vậy nhé!

Trở lại có cơ hội ta sẽ bảo cho chị dâu biết.Xong!

La Sĩ Tín xoay người đi, y muốn đi tìm Ngưu Tiến Đạt, dặn ông ta không nói ra, miệng của Trình Giảo Kim đã nhếch sang hai bên.

Vậy năm trăm lượng bạc y ăn chơi xa hoa mấy tháng đó, dùng tới mức chỉ còn dưới 200 lượng, nếu vợ hỏi ra, y nên trả lời thế nào?Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu năm trăm thân binh, kể cả Trình Giảo Kim cùng dời cung Lâm Du, cưỡi ngựa chạy nhanh theo hướng Nam mà đi.

Mục đích của bọn họ chính là quận Thanh Hà.Ba gia tộc lớn ở Hà Bắc, hắn đã lần lượt thăm hỏi Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị, riêng chỉ Thôi thị Thanh Hà hắn vẫn chưa kịp tới thăm hỏi.So sánh với hai đại gia tộc khác mà nói, Dương Nguyên Khánh đối với họ Thôi ở Thanh Hà tương đối quen thuộc, bà nội của Bùi Mẫn Thu Thôi lão phu nhân, đó là trưởng nữ của Thanh Hà Thôi thị.Hơn nữa gia chủ của Thanh Hà Thôi thị hắn cũng rất quen thuộc, đó chính là Kinh Triệu doãn của năm đó Thôi Bá Túc.

Từng đảm nhiệm Nạp ngôn của Hoàng Thái đế Dương Đồng, nghe Thôi Quân Tố nói, Thôi Bá Túc đã từ quan trở về gia tộc đầu năm.Quận Thanh Hà tại phía Nam quận Hà Gian, cách xa một quận Tín Đô.

Dương Nguyên Khánh không kinh động quan phủ, một đường thẳng xuống phía Nam, đã qua quận Tín Đô.

Buổi sáng này, bọn họ đã vào trong biên giới của quận Thanh Hà, cách huyện Thanh Hà chỉ có cự ly mười dặm.Có lẽ là do tức nước vỡ bờ, trải qua lịch sử mấy năm tạo phản và tai họa chiến tranh, dân chúng Hà Bắc vô cùng quý trọng sự yên ổn không dễ dàng đó.

Khắp nơi là nông dân thu hoạch hoa màu.Mặc dù khi chiến loạn cánh đồng đỏ rực ngàn dặm, nhưng một khi chiến tranh kết thúc, trong thị trấn những người nông dân né tránh binh tai đều nhộn nhịp trở về vườn nhà của chính mình, sửa chữa nhà cửa, khai phá đất đai.

Hơn nữa hơn một trăm ngàn đại quân của Đậu Kiến Đức đại bộ phận đều giải ngũ về quê, càng làm phong phú lực lượng lao động của các quận huyện.Vốn gốc trên mảnh đất hoang vu, bắt đầu dần dần xuất hiện khả năng sinh sống.

Thẳng một đường xuống phía Nam, khắp nơi có thể nhìn thấy lúa mạch và ngô bắp xanh mượt, đối với chiến dịch của Đậu Kiến Đức kết thúc quá muộn, lương thực vụ chiêm đã không kịp gieo, chỉ có thể chờ đợi thu hoạch vụ thu.Đoàn người của Dương Nguyên Khánh đi trên đường chính rộng, tới gần huyện Thanh Hà, đất đai hai bên có vẻ càng tăng thêm sức sống hừng hực, khắp nơi là người nông dân bận rộn.Lúc này Trình Giảo Kim lén lút tiến lên trước, thấp giọng nói:- Tổng quản, đại đội nhân mã của chúng ta như vậy tiến vào thành, chẳng phải là náo nhiệt tới mức dư luận xôn xao.

Tổng quản còn không muốn làm phiền dân, điều này có thể làm được sao?Dương Nguyên Khánh cảm thấy bản thân thực sự quá hiểu rõ người này rồi, y vừa mở miệng của mình ra liền có thể đoán được ý nghĩ thực sự của y.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Rượu của ngươi uống hết chưa?Khuôn mặt cháy đen của Trình Giảo Kim biến sắc càng đậm hơn một chút.

Ngày trước khi đi qua huyện Võ Ấp, y lén lút đã mua một bầu rượu, thỉnh thoảng uống trộm vài ngụm.

Tối hôm qua đã uống hết rồi, cổ họng của y lại bắt đầu ngứa lên.Trình Giảo Kim biết, chỉ cần ở cùng chỗ với các thân binh, Dương Nguyên Khánh quản lý rất nghiêm khắc, không cho phép uống rượu.

Nếu các thân binh không ở đây, vậy thì nới lỏng một chút, có thể uống hơn hai chén.

Y liền nghĩ mọi cách mang các thân binh cùng đi, không ngờ y vừa mở miệng, ý nghĩ liền bị Dương Nguyên Khánh xuyên thấu rồi.- Chuyện đó thì...Trình Giảo Kim cứng họng, nói không hoàn chỉnh lời muốn nói, Dương Nguyên Khánh đã vỗ vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:- Muốn uống rượu thì nói thật ra, hiện tại cũng không phải là chiến trường, ngươi không cần giả bộ mệt như vậy.

Chương 752 : Gặp người quen cũ ở tửu lầuTrình Giảo Kim nhức đầu, cười hì hì nói:- Vậy đi dạo lầu xanh được chưa?- Chó má!Dương Nguyên Khánh đã mắng một câu, Trình Giảo Kim sợ tới mức cắn vào lưỡi, không dám lại hé răng ra.Thực sự Trình Giảo Kim đã tới nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, đại đội quân người ngựa như vậy của y tiến vào thành, không nên ồn ào tới mức để dư luận xôn xao.

Hắn quay đầu lại dặn dò Bùi Thanh Tùng nói:- Đi nói cho các huynh đệ, bọn họ không cần vào thành, ở ngoài thành tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi.Bùi Thanh Tùng trả lời một tiếng, xoay người đi dặn dò các thân binh.Không bao lâu, bọn họ đi tới ngoài thành Thanh Hà, ngoài thành cũng rất náo nhiệt, có mấy lều uống trà.

Các thân binh đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh chỉ mang theo Trình Giảo Kim, Bùi Thanh Tùng cùng với hai người thân binh đi bộ vào thành.Huyện Thanh Hà là trung tâm của quận Thanh Hà, nằm ở bên cạnh kênh Vĩnh Tế, là một thành lớn chu vi gần 30 dặm vuông.

Từ xưa tới nay dân cư đông đúc.

Mặc dù vì chiến loạn dã tổn thất hơn một nửa dân số, nhưng khi chiến tranh dẹp loạn, bên trong thành cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt trở lại, trên đường đã bày đầy quầy bán đồ ăn.

Khắp nơi là tiếng cò kè mặc cả, đã bắt đầu có đội buôn bán xuất hiện trên đường.

Đó là dấu hiệu của kinh tế bắt đầu hồi phục.Mấy người của Dương Nguyên Khánh đã đi chưa tới trăm bước trên đường chính, liền thấy một quán rượu, trên lá cờ màu vàng hơi đỏ của quán viết một chữ “ rượu” màu đen.- Sẽ ăn bữa trưa ở nhà này nhé!Dương Nguyên Khánh thích tên của quán rượu này, tên của quán rượu treo ngay trên phía cửa lớn, đã viết hai chữ to chắc chắn “ Nhã trai”, chữ viết rất có công lực.Dương Nguyên Khánh cũng không mặc quân phục, hắn mặc một áo khoác dài màu đen dệt sợi tơ tằm, đầu đội mũ Ô Sa, hông đeo trường kiếm, tay cầm một cái quạt lụa.Quạt lụa lại gọi là quạt nhỏ vải mỏng, lúc này quạt xếp vẫn chưa xuất hiện, trong cung và các văn nhân mặc khách đều thích cầm một chiếc quạt lụa, nam nữ đều phù hợp.

Mãi đến triều Tống sau khi quạt xếp xuất hiện, quạt lụa mới chính thức trở thành con gái chuyên dùng.

Ở Tùy Đường, đại nam nhi tay cầm một quạt nhỏ dệt mỏng, cũng là việc rất bình thường.Bọn họ đi tới cửa, người hầu liền tiếp đón:- Mấy vị lão gia, hoan nghênh đến chơi!Con mắt của người hầu rất ác độc, y liếc mắt nhìn ra quan hệ của năm người bọn họ.

Người văn sĩ ở giữa vóc người cao nhất này là chủ nhân, người đàn ông bên cạnh khuôn mặt đen và có chút nhút nhát này là thủ hạ, hai người phía sau là các loại tùy tùng bảo vệ.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Chúng ta lên tầng hai!Tiểu nhị đã dẫn năm người lên tầng hai, trong quán rượu buôn bán bình thường, đúng lúc giữa trưa, cũng chỉ ngồi một nửa người.Bọn họ đi tới một chỗ trước bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười hỏi:- Quán rượu chợ đầu mối này không tồi, buôn bán có tốt không?Tiểu nhị thở dài:- Hiện tại đã tốt rồi, năm ngoái thì ít lắm, công việc bù đầu bù cổ đã nhiều năm, mọi người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, ai còn nghĩ tới quán rượu, chiến tranh kết thúc, kinh doanh mới từ từ tốt lên.

Không dối gạt vị công tử đây, quán nhỏ này tổng cộng chỉ có hai tiểu nhị, đã đủ gánh vác rồi.

Cho dù như vậy, vốn dĩ quán rượu vẫn là nhà buôn bán tốt nhất trong thành.- Ừ!Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:- Có món ăn gì sở trường không, cứ việc mang lên.Tiểu nhị chần chừ một chút, mặc dù nói những lời đó ra, nhưng có thể sẽ hù dọa chạy mất năm vị khách quý này, nhưng quy định của chủ nhân lại không thể không nói ra.- Rất xin lỗi, quán nhỏ chỉ nhận tiền Tùy mới.Tiền Tùy mới hay là tiền mới thông hành của Hà Đông, chứa lượng đồng rất cao.

Tiền cũ trước đây đã dần dần không thể lưu thông, nhất định tới cửa hàng đổi tiền của quan phủ đổi.

Mặc dù triều đình để cho thời kỳ quá độ nửa năm ở các quận Hà Bắc, nhưng các cửa hàng đều không bằng lòng nhận tiền cũ.Không đợi Dương Nguyên Khánh mở miệng, Trình Giảo Kim “rầm” một tiếng, hùng hổ lấy một thỏi bạc năm lượng đập trên bàn, giọng giận giữ nói:- Không tiền, chỉ có bạc.Mặc dù bạc không phải là tiền tệ lưu thông, nhưng thời kỳ chiến loạn Tùy Mạt, nó giống vàng, là tiền tệ cứng có giá trị nhất.

Khi trong ánh mắt tiểu nhị nhất thời lóe sáng, mấy vị lão gia rõ ràng có bạc, ông chủ lên tới cửa rồi.- Có thể!

Có thể!

Tất nhiên có thể!Giọng của tiểu nhị trở nên phấn khởi lên:- Vốn dĩ món sở trường của cửa hàng có hơn mười mấy loại, mùi vị cao lương mĩ vị sơn thủy, gà vịt thịt cá, mọi thứ đầy đủ hết, không biết mấy vị khách quý thích khẩu vị gì?- Tùy!

Lấy mười mấy món tốt nhất.Dương Nguyên Khánh thuận miệng dặn dò một tiếng, Trình Giảo Kim vội vã tiếp lời nói:- Có rượu gạo không?Từ Hà Bắc khai chiến tới nay, rượu y uống toàn là rượu trái cây, quả thật uống chán rồi, y muốn uống chút rượu gạo.

Y vừa mới nói xong, Bùi Thanh Tùng lại đá nhẹ y một cái ở dưới.

Trình Giảo Kim bỗng nhớ ra, Dương Nguyên Khánh sớm hạ lệnh, cảnh nội Đại Tùy nghiêm cấm dùng rượu ủ gạo, người trái lệnh chém.

Trình Giảo Kim thoáng cái tỉnh ngộ ra, tự mình đó không phải là hại người phải không?Y vội vàng đổi giọng:- Không có rượu gạo, rượu trái cây cũng được!Tiểu nhị có chút khó xử nói:- Triều đình có lệnh cấm, nghiêm cấm dùng rượu gạo, bắt được thì mất đầu, bây giờ không có ai dám dùng rượu ủ gạo, quán nhỏ chỉ có rượu trái cây, nhưng trong hầm còn có mấy bình rượu gạo từ trước lưu lại, giá cả rất đắt, phải một lượng bạc mới được một lọ.Trình Giảo Kim sợ sệt nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu, y lập tức giống con khi di chuyển mà kêu gào lên:- Lão tử thiếu gì bạc, nhanh lên, lấy ba bình rượu tới đây!Tiểu nhị của quán vui vô cùng, chạy vội đi, Dương Nguyên Khánh lúc này mới dùng cây quạt cười nói một chút với Trình Giảo Kim:- Tiểu tử ngươi hôm nay lại có thể chịu rủi ro mời khách, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.

Ta nói tốt trước, ngươi đừng tưởng rằng mời ăn một bữa cơm, thì có thể đánh vào mông ngựa của ta.Thêm vào đó là Dương Nguyên Khánh giải thích Trình Giảo Kim, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm tư của Trình Giảo Kim lúc này, nịnh quan trên tất nhiên là có một chút như vậy, nhưng cũng không phải là nguyên nhân đích thực của y mời khách.Nguyên nhân chính xác là để gửi cho nương tử một lời nhắn nhủ, ngộ nhỡ nương tử biết được chính mình lấy năm trăm lượng bạc của La Sĩ Tín, truy hỏi ra, thì y có thể nói, bạc đều dùng để mời Tổng quản ăn cơm rồi.

Như vậy nương tử không những không thể mắng y, mà còn có thể tán thưởng y hiểu đạo lý đối nhân xử thế.Sở dĩ Trình Giảo Kim hôm nay mới lần đầu tiên mời khách, y cúi khom khom người, hết sức thành khẩn mà nói:- Từ năm Nhân Thọ thứ tư quen biết Tổng quản, Tổng quản luôn có thêm chiếu cố với tôi.

Lần này bắt được Uyên Thái Tộ nhận được ngân lượng thưởng, tôi nên mời Tổng quản ăn, để báo đáp ân tình ngày trước của Tổng quản.Dương Nguyên Khánh vừa uống trà một ngụm trà suýt chút nữa phun ra, chính mình ngày trước chiếu cố như vậy với y, đưa tiền cho y đều không biết có bao nhiêu.

Y mới chịu tiêu năm ượng bạc mời mình ăn một bữa cơm, cái này chính là báo đáp sao?Nhưng hắn cũng biết, muốn để Trình Giảo Kim bỏ tiền mời khách, thật là so với giết mạng y, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời y, đã rất tốt rồi.Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:- Được!

Vậy thì ta nhận tình cảm của ngươi.Lúc đó, hai người tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, Trình Giảo Kim vội vàng cướp lấy chuốc rượu cho Dương Nguyên Khánh.

Y lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, kiểu đạo lý đối nhân xử thế này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với con mọt sách Bùi Thanh Tùng.Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã cười nói không thích y nịnh nọt, nhưng Trình Giảo Kim lại biết, không có ai không thích được người khác nịnh hót.

Đặc biệt kiểu trường hợp lén lút, là cơ hội tốt trời ban thưởng làm tốt quan hệ cá nhân với Tổng quản.

Y làm sao có thể không nắm giữ, trong lòng y chứa đầy sự khinh thường sự thanh cao của Bùi Thanh Tùng.

Cái con mọt sách này!Lúc đó, giọng một người đàn bà sắc bén từ tầng ba truyền tới, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ:- Để mẹ già này phải nói bao nhiêu lần, hai con quỷ lười biếng các ngươi.

Mấy người khách tầng ba đều đã ngồi nửa tiếng, làm sao vẫn không tới thu dọn.Hai người tiểu nhị bất đắc dĩ trả lời:- Tới đây!

Tới đây!

Ôi chao!

Chủ nhân đừng tức giận, chúng tôi cũng đang bận ạ!Hai người tiểu nhị chỉ có phân một người lên tầng thu dọn.

Dương Nguyên Khánh lại nao nao, giọng của người đàn bà này làm sao có chút quen tai.Chén rượu của Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng cũng cùng lúc đặt chậm xuống, bọn họ cũng cảm thấy giọng của người đàn bà này có chút quen tai, hình như đã nghe ở nơi nào rồi.Lúc đó, tiếng vang ở thang gác, một người phu nhân khoảng ba mươi tuổi từ trên tầng đi xuống, mặc một cái quàn dài vải mịn giặt tới mức trắng bệch ra, tay xắn lên, hai tay xoa trên lưng, cơ thể có chút béo phì, eo thô tới mức giống thùng nước, lông mi thô dài, môi hơi mỏng, xương gò má cao ngất lên, tạo cho người một hình tượng sắc bén không tốt.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy cô ta, vừa nhìn thoáng ngây ngẩn cả người.Phu nhân từ tầng ba đi xuống, một người tiểu nhị vội vã hướng về phía cô ta thi lễ :- Chủ nhân!

Chương 753 : Thôi thị Thanh Hà (p1)Phu nhân nặng nề hừ một tiếng:- Còn không nhanh đi thu dọn!Cô ta liền chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, mắt đột nhiên mở to ra.

Trình Giảo Kim ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của cô ta, đã nhếch mép, cúi đầu một cách khổ sở.

Y nhớ lại thời thanh xuân tốt đẹp không gì sánh bằng đó!

Bùi Thanh Tùng lại buột miệng hô lên:- Chị U!Nữ chủ nhân của quán rượu này chính là Bùi U.

Dương Nguyên Khánh gần mười năm nay không gặp, nữ trưởng tôn của Bùi Củ.

Bỗng nhiên gặp lại ở quán rượu, khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng kinh ngạc, không chỉ là vì nơi bản xứ không ngờ tới gặp lại mà kinh ngạc, mà là vì sự thay đổi của cô ta mà kinh ngạc.

Nữ trưởng tôn của Bùi gia, vậy mà đã biến thành một nữ thương nhân mạnh mẽ, hơn nữa sự thay đổi tướng mạo của cô ta.Năm đó vẫn không cảm thấy cô xấu xí, nhưng hiện tại Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng trong lòng.

Năm tháng đúng là con dao giết lợn, điều này quả nhiên không sai.Dù sao Bùi U đã làm chủ nhân quán rượu nhiều năm.

Đã thấy hiểu biết sâu rộng, cô lập tức phản ứng lại, Dương Nguyên Khánh là đang cải trang vi hành, người còn lại là em họ của cô Bùi Thanh Tùng, tất nhiên cô nhận ra, còn có một nam tử hán mặt đen cúi đầu, y là ai?Bùi U chậm rãi đi lên trước, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, cười nói:- Quý nhân này, làm sao có thể tới huyện Thanh Hà?Dương Nguyên Khánh cũng cười hỏi:- Đường đường nữ trưởng tôn của Bùi gia, làm sao lại mở quầy bán rượu?

Đã có Văn Quân, giống như đó vậy?Bùi U hừm một tiếng:- Đơn giản chỉ cần nói dễ hơn làm, người cho rằng nơi này là Phong Châu sao?

Ở đây chỉ là quận Thanh Hà, hồ Cao Kê cách nơi này chỉ có 50 mét, là một trong những nơi cướp loạn dữ dội nhất của thiên hạ.

Khi Phùng Hiếu Từ bị giết, người có biết đã chết bao nhiêu người không?

Bị giết chết, chết đói, thời gian chiến loạn, có thể sống sót đúng là vô cùng may mắn rồi.

Người cho rằng nữ nhân thiên hạ đều có thể được nuôi dưỡng yêu kiều quý phái giống vợ nhà anh sao.

Tôi dựa vào đôi bàn tay của chính mình kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, người dám cười nhạo tôi ư?Dương Nguyên Khánh áy náy trong lòng, vội vã để ra một chỗ ngồi:- Đại tỷ mời ngồi!Bùi U trước đây luôn có chút đố kỵ vì Mẫn Thu được gả cho Dương Nguyên Khánh, nhưng đã qua nhiều năm, cô sớm không còn đố kị với Mẫn Thu và có tình cảm tốt với Dương Nguyên Khánh.Cô nghe Dương Nguyên Khánh gọi cô đại tỷ, cảm thấy sĩ diện gấp bội lần, đây chính là Sở Vương à!

Trên thực tế chính là hoàng đế của Đại Tùy, cô đã rót cho mình chén rượu, liền hỏi Dương Nguyên Khánh:- Mẫn Thu thế nào?- Nàng ấy vẫn khỏe!

Đã sinh hai đứa con, một trai một gái.Dương Nguyên Khánh cố gắng nói qua loa, không muốn kích động Bùi U, hắn vừa chuyển chủ đề, hỏi lại cô:- Tỷ làm sao lại là chủ quán rượu ở đây vậy?Bùi U đã nhìn chăm chăm Bùi Thanh Tùng:- Cậu không nói gì sao?Bùi Thanh Tùng cứng họng nói:- Tôi cũng không biết chị U ở dây.- Ai da!Bùi U thở dài:- Xem ra, việc xuất giá của ta là không có người nào quan tâm rồi.Bùi U cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, có chút thương cảm nói:- Lúc năm Đại Nghiệp thứ năm ta đã được gả cho con cháu Thanh Hà Thôi thị, từ quê hương Văn Hỉ xuất giá, không chừng Mẫn Thu cũng không biết.

Chồng của ta rất tốt, học thức uyên bác, hiền lành quan tâm chăm sóc.

Năm thứ hai ta đã sinh một con gái, năm thứ ba đã sinh một con trai.

Lúc đó, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, đáng tiếc chồng ta là Thư sinh, tới lúc thiên hạ đại loạn, mới biết cái gì gọi là Thư sinh không có tác dụng gì.Dương Nguyên Khánh rót cho cô một chén rượu:- Anh ta bây giờ còn ở đây không?Bùi U nhìn hắn chằm chằm:- Người có ý gì, đương nhiên ông ta vẫn ở đây.

Ôi!

Người sợ chết đó, sợ mất mặt không dám kinh doanh quán rượu, gái già này đành phải xuất đầu lộ diện.

Cả ngày mệt sống mệt chết, thì để kiếm ít tiền nuôi gia đình sống qua ngày.- Thế nhưng chị gả cho Thanh Hà Thôi thị à!Dương Nguyên Khánh không kìm chế được cảm xúc nói.- Thanh Hà thôi thị có tác dụng gì đâu!Bùi U oán hận mắng:- Ai để gia tộc này cách hồ Cao Kê gần như thế, đao của Trương Kim Xưng cũng không nhận thấy danh môn thế gia gì.

Cuộc chiến vừa mới bắt đầu một hai năm, Thôi gia khắp nơi bố tí lương thực, mua danh chuộc lợi.

Tới sau cùng chính gia tộc mình cũng không còn hạt gạo nào, nhưng lại chết bởi sĩ diện, không dám xin viện trợ.

Từ năm trước bắt đầu phân chia tài sản gia tộc, các huynh đệ tự kiếm kế sinh nhai.

Chồng của ta là con trai trưởng, được phân quán rượu này.

Ngoài trong bụng của ông ta có ít học vấn ra, cái gì cũng đều không biết, càng không để ý buôn bán kinh doanh.

Ta đành phải đưa mặt ra chống đỡ.

Ôi!

Chống đỡ vất vả hai năm, nếu không phải là chiến tranh kết thúc, ta thật cũng chống đỡ không nổi rồi!Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu rõ ngọn nguồn của phương diện này, xem ra thời kỳ chiến tranh, thế gia cũng giống như vậy, khó mà gặp được may mắn.

Trong lòng của hắn có chút buồn phiền, liền hỏi cô:- Tỷ có khó khăn vì sao không báo cho Mẫn Thu?- Các người ở Phong Châu, tôi làm sao đi cầu viện.

Hơn nữa, chồng của tôi là một người hiếu thắng, ông ta thà rằng chết đói, cũng không thể đi cầu cứu người khác.

Nhưng nếu ông ta chết đói, thì ta liền dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, ta mặc kệ thể diện của Thôi gia.Bùi U cằn nhằn lải nhải một hồi, ánh mắt của cô ta vẫn liếc nhìn Trình Giảo Kim một cách rất kỳ quái.

Cô đã sớm quên duyên phận một lần gặp mặt năm đó, thấy khuôn mặt đen của người đối diện than vãn.

Dáng vẻ của gương mặt đau khổ không chịu đựng được, cặp lông mày thô của cô không vì lý do gì mà động đậy:- Vị tướng quân mặt đen này, anh không thoải mái chỗ nào sao?Dương Nguyên Khánh hiểu nỗi đau khổ của Trình Giảo Kim.

Hắn nhớ tới Trình Giảo Kim đã từng rất thích Bùi U, nhưng thời gian đã trôi qua mười ba năm, y lại vẫn còn có thể giữ trong lòng ư?Vừa nghĩ lại, Dương Nguyên Khánh liền hiểu rồi.

Trình Giảo Kim cũng không phải là tình cũ khó quên, mà là thay đổi của Bùi U khiến y có điểm khó chấp nhận, nhưng y và Dương Nguyên Khánh chẳng phải là không giống nhau sao?Nhưng, trong thời thế loạn lạc dựa vào hai tay Bùi U nuôi cả gia đình sống qua ngày, lại càng thêm người khác tôn trọng.

Nghĩ tới đó, Dương Nguyên Khánh lấy ra một tấm danh thiếp của mình đưa cho cô ta:- Có khó khăn gì thì đi tìm quan phủ địa phương, có tấm thiếp này của ta, bọn họ sẽ phục tùng.

Ngoài ra, tỷ đi tuyển một người thủ quỹ.

Dù sao tỷ cũng là chị vợ của ta, để mọi người biết chị vợ của Dương Nguyên Khánh ta cũng mở quầy bán rượu, tỷ biết dấu mặt mũi ta ở đâu?Bùi U nghe mà nở nụ cười:- Lấy tấm thiếp của người ra làm chiêu bài, như vậy kinh doanh của quán rượu ta sẽ càng tốt.- Không được nói bừa.Dương Nguyên Khánh có chút hờn giận trong lòng:- Tỷ về nhà giúp chồng dạy con, nếu không các ngươi liền chuyển tới Thái Nguyên, Mẫn Thu tự nhiên sẽ giúp đỡ phía trong cho các ngươi.

Nếu thực sự tỷ muốn mở quán rượu, thì tới Thái Nguyên mở, thì ngươi kinh doanh ngay phía sau màn, không nên lại xuất đầu lộ diện nữa.Sắc mặt của Bùi U cũng trầm xuống, cực kỳ không vui vẻ nói:- Ta không cần cầu cứu người, chuyện của ta cần người lo sao?Cô hừ một tiếng, đứng người dậy đi lên tầng ba, lại quay đầu dặn dò tiểu nhị:- Tiền trả của bọn họ thì miễn đi, coi như ta mời khách!Cô “Cộc!

Cộc!

Cộc!” bước nhanh lên tầng, không hề để ý tới Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh quả thực có chút phiền muộn, lại đã uống mấy chén rượu sầu, đứng dậy nói:- Chúng ta đi thôi!Hắn chắp tay sau lưng đi xuống dưới tầng, hai gã thân binh và Bùi Thanh Tùng cũng đứng dậy đi rồi.

Trình Giảo Kim lại vội vàng tới mức chân tay luống cuống, lấy nửa bầu rượu còn lại uống ừng ực ừng ực, lại đã gắp hai miếng thức ăn, đi được mấy bước, lại nghĩ tới cái gì, lấy ra một thỏi bạc năm mươi lượng, chỉ chỉ lên tầng ba, kín đáo đưa cho tiểu nhị:- Cái này đưa cho chủ nhân nhà các ngươi, bảo với cô ta, đây là một chút tấm lòng của ta.Y chạy vội đuổi theo Dương Nguyên Khánh.

Bọn họ rời quán rượu, đi vào trong thành, Bùi U đứng ở bên cạnh cửa sổ trên tầng ba, nhìn chăm chú bóng dáng của Dương Nguyên Khánh.

Cô cúi đầu thở dài một tiếng, cô không phải là không nghĩ tới cuộc sống như vậy, chỉ là người đang thời thế loạn, cô cũng không thể làm chủ được mình.- Chủ nhân!Tiểu nhị đi tới bên cạnh Bùi U, mang bạc đưa cho cô:- Đây là tiền rượu bọn họ trả.Mắt của Bùi U sáng lên, nhận lấy thỏi bạc ước chừng, nhiều đủ tới năm mươi lượng, cô nhất thời mở cờ trong bụng, không hổ là Sở Vương, ngay cả ăn cơm trưa cũng hào phóng vung tay như vậy.- Ngươi biết người đàn ông vóc dáng cao đó là ai không?Bùi U nói với tiểu nhị một cách đắc ý:- Nói cho ngươi, hắn chính là Sở Vương, cũng là em rể của ta.Tiểu nhị ngây người một lúc, miệng há rộng ra, một lát sau nói:- Chủ nhân, bà đã có em rể quý nhân như vậy, chúng ta làm sao vẫn khổ như vậy?- Nói vậy cũng đúng mà!Bùi U nheo mắt mình, nói với tiểu nhị:- Cái tên “Nhã trai” mày lão nương sớm đã không thích.

Từ trong xương cốt bốc lên khí nghèo hèn, từ hôm nay trở đi, quán rượu của chúng ta đổi tên gọi quán rượu Dương Nguyên Khánh, vừa vang dội, vừa quyền thế.

Chương 753 : Thôi thị Thanh Hà (p2)- Tên này thật hay, nhưng…Tiểu nhị có chút lo lắng:- Nếu như chọc giận Sở Vương sẽ phải làm thế nào?Bùi U đắc ý dương dương tự đắc nói:- Ta chỉ mong hắn giận, tốt nhất ra lệnh chúng ta đổi tên.

Cứ như vậy, danh tiếng quán rượu của chúng ta càng lan xa, buôn bán chỉ có thể càng tốt.Tiểu nhị giơ ngón tay cái lên tán thành nói:- Chủ nhân quả nhiên thông minh, việc này ta sẽ đi tìm người viết biểu ngữ.Y xoay người rồi đi, Bùi U lại gọi y lại:- Không cần đi tiêu uổng phí tiền đó, tên cửa hàng tự ta sẽ viết.

Chiều nay ngươi tới cửa hàng nhỏ của Lý A Đa làm biển hiệu, y vẫn nợ chúng ta ba chuỗi tiền rượu, thì để y làm biển hiệu trả nợ, lại nhân tiện mua hai mươi bánh pháo về.Bùi U lấy danh thiếp của Dương Nguyên Khánh ra, trên mặt có chữ ký tự viết tay của hắn, đúng lúc có thể lợi dụng chữ ký này làm biển hiệu.

Hơn nữa chờ Dương Nguyên Khánh đi rồi, cô phải đi hỏi thăm quận Nha và huyện Nha, để quan phủ cũng kéo đến đây.Bùi U mạnh mẽ quyết đoán, buổi chiều cùng ngày, trong một tiếng pháo nổ vang, tấm biển mới của quán rượu Dương Nguyên Khánh treo trên cửa lớn.

Phần ghi tên chữ ở phía dưới tấm biển dĩ nhiên là Sở Vương Dương Nguyên Khánh, dẫn tới vô số thực khách cũ mới cổ động ăn mừng.

Ngay tại buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên quán rượu đã ngồi đầy khách.Dương Nguyên Khánh đương nhiên không biết hắn đã trở thành cơ hội kinh doanh của Bùi U.

Hắn vẫn đang lo lắng làm sao giúp đỡ Bùi U, vì thể diện của Mẫn Thu, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.Một lúc sau, bọn họ đã tới Thôi phủ, Thôi thị Thanh Hà cũng là một trong ngu họ thất vọng trong thiên hạ, con cháu xuất sắc môn hạ tầng tầng lớp lớp.

Tướng quốc Thôi Quân Tố chính là nhân vật quan trọng của Thôi thị Thanh Hà.

Nhà cũ của Thôi thị cũng vốn dĩ không nằm ở trong thành, mà là ở Thôi gia thôn, cách thành Thanh Hà mười dặm, bởi vì chiến loạn mà dời vào trong thành.Trong các danh môn thế gia lớn của thiên hạ, Thanh Hà Thôi thị nhận xung kích lớn nhất từ loạn chiến Tùy mạt, đó là bởi vì, quận Thanh Hà luôn là trung tâm gió bão của một cuộc Tùy mạt loạn phỉ tạo phản.

Hồ Cao Kê cách huyện Thanh Hà không quá mười cây.

Trong chiến loạn duy trì liên tục mấy năm, con cháu Thanh Hà Thôi thị tử thương quá một nửa, cơ sở kinh tế bị phá hủy triệt để.Để giữ gìn mạch nguồn của gia tộc, Thanh Hà Thôi thị chia làm ba, một bộ phận bị gia chủ Thôi Bá Túc đưa đi Lạc Dương, một bộ phận khác cùng Thôi Quân Tố đi Phong Châu, con cháu còn lại do tam đệ Thôi Bình Tố dẫn đầu ở lại huyện Thanh Hà.Trong mạch ba nhánh của gia tộc Thôi thị, thảm hại nhất lại là một nhánh của Thôi bá Túc đã đi tới Lạc Dương, chịu đựng đủ nạn đói của Lạc Dương.Mà nhánh ở lại quận Thanh Hà lại vì Thôi Bình Tố bệnh chết mà rơi vào chia rẽ, sự gian nan của cuộc sống khiến bọn họ phải bỏ xuống sự thanh cao của thế gia.

Các con cháu phân chia gia sản, đều tự mưu sinh.

Gia đình Bùi U liền được phân một quán rượu đã đóng cửa ngừng kinh doanh, lại khai trương lần nữa, bắt đầu dốc sức gian khổ gây dựng sự nghiệp.Sau khi Vương Thế Sung phát động binh biến Lạc Dương, Thôi Bá Túc không bằng lòng dốc sức phục vụ Vương Thế Sung, dẫn đầu hai mươi mấy con cháu Thôi thị trở về quận Thanh Hà.

Mà lúc này, là Đậu Kiến Đức nắm chính trị Hà Bắc, tương đối coi trọng dân sinh, kinh tế có khôi phục, lúc khó khăn nhất đã qua rồi.Thôi Bá Túc trở về Thôi gia muốn phục hồi gia tộc, nhưng một chút phiền phức của gia tộc lại do vậy mà nảy sinh, bị phân chia tài sản ra làm thế nào?

Nếu tập hợp lại từ đầu ắt sẽ dẫn tới sự phản đối mạnh mẽ của một bộ phận đóng giữ, nhưng nếu không tập hợp lại, Thôi gia sẽ chia năm sẻ bảy.

Hơn nữa đối với thành viên thị tộc của một tốp ở Phong Châu và một tốp ở Lạc Dương cũng không công bằng.

Bọn họ vốn dĩ cũng nên có một phần, nhưng khi phân chia tài sản, lại không suy nghĩ lợi ích của bọn họ.Mặc dù Thôi Bá Túc lấy chiến loạn để kéo dài sự việc, nhưng cùng với chiến sự Hà Bắc được dẹp, kinh tế bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

Mâu thuẫn trong nội bộ của Thôi gia cũng bắt đầu đột nhiên xuất hiện.Thôi Bá Túc đã 52 tuổi rồi, ông ta ở Lạc Dương rất không vừa ýbị một đảng phái của Lô Sở và đảng phái của Vương Thế Sung cùng lúc cướp quyền lực, chỉ có một chức quan hư vinh, không có một chút thực quyền.

Quan trọng hơn là, khu vực cai quản của Lạc Dương nhỏ hẹp, Tể tướng còn không bằng Huyện lệnh, ở Lạc Dương ông ta thật sự là không có việc gì.Quan hệ cá nhân của Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh vô cùng tốt, ông ta cũng có ý định đi nhờ cậy Dương Nguyên Khánh.

Tiếc rằng em họ Thôi Quân Tố đã chiếm vị trí cao.

Ông ta lại di thì khó có thể đạt được chức vụ cao, đành phải mang tâm tư lại trở về gia tộc, không ngờ sự việc của gia tộc càng thành phiền não.Trong phòng, Thôi Bá Túc đang cùng mấy trưởng lão của gia tộc bàn bạc thỏa luận việc thu hồi tài sản gia tộc.

Ông ta đã hạ quyết định, nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này, nếu không Thanh Hà Thôi thị sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.Phương hướng lớn đã quyết định, hiện tại chỉ là vấn đề dùng phương pháp nào để thu hồi, để giảm thiểu tới mức cao nhất mâu thuẫn nội bộ gia tộc.- Chủ nhân, ta đề nghị hay là nên suy nghĩ lợi ích của bọn họ một cách thích đáng, dù sao mấy năm như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng, duy trì sản nghiệp tiến lên.

Bọn họ đã nỗ lực vất vả cực nhọc rất lớn, không thể nói lấy đi là lấy đi như vậy.

Như vậy sẽ dẫn tới sự phản đối kịch liệt của bọn họ.

Ta nhận thấy nên đưa bọn họ một chút bồi thường hợp lý.Một người trưởng lão của gia tộc khéo léo đề ra đề nghị của bản thân.

Một người trưởng lão khác lại phẫn nộ nói:- Bọn họ đã chiếm không sản nghiệp gia tộc mấy năm, không hỏi bọn họ thu phí chiếm giữ đã tốt rồi, lại còn bôi thường bọn họ.

Điều này khiến cho con cháu khác của gia tộc cảm nghĩ như thế nào?

Tuyệt đối không thể bôì thường cái gì.- Ngươi đã đi Lạc Dương, đương nhiên cái gì cũng không biết.

Quận Thanh Hà năm nay có bao nhiêu cửa hàng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, ngươi cho rằng là bọn họ chiếm lợi ư?

Phía Bắc thành có quán rượu Nhã Trai được một người vợ của Bùi thị Nhị lang đã cố gắng gượng được.

Mỗi ngày đều phải bận rộn tới nửa đêm, trời chưa sáng đã phải mở cửa, để mua được thức ăn rẻ nhất.

Cô là một người phụ nữ biết mang con đuổi theo xe ngựa bôn ba hơn mười cây.

Nếu không phải cô gắng gượng được, quán rượu đó vẫn tồn tại ư?

Ngươi cái gì cũng không biết, mở miệng thì là thu hồi lại, gia tộc từ trên xuống dưới ó thể đồng ý không?- Ngươi nghĩ rằng chúng ta ở Lạc Dương thì dễ dàng sao?

Đã chết đói bao nhiêu người, mọi người vẫn muốn ra khỏi thành đi đốn củi, tự mình làm ruộng trồng rau, càng không khổ cực bằng các ngươi sao?- Được rồi!

Các ngươi không cần tranh cãi nữa!Thôi Bá Túc không chịu được mà cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ:- Thời kỳ chiến loạn, mọi người đều không dễ dàng, nhưng vấn đề tổng thể cần giải quyết, thì mọi người không thể nhường một bước ư?

Thỏa hiệp giải quyết việc này, Thôi thị chúng ta mới có hy vọng phục hung, bằng không mọi người đều lo lắng lợi ích bản thân, vậy Thanh hà Thôi thị sẽ chấm hết.Tất cả mọi người trong phòng đều không nói lên lời.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một tốp tiếng bước chân chạy vội tới.

Một con cháu Thôi thị cầm danh thiếp chạy vội vào, không kịp thở nói:- Chủ nhân nhanh!

Sở Vương Điện hạ tới rồi.Thôi Bá Túc “hả” một tiếng đứng dậy, chỉ ngây người trong chốc lát, liền liên thanh nói:- Mở cửa lớn nghênh tiếp!Ở cửa lớn, đúng lúc Dương Nguyên Khánh gặp Thôi Kỷ con cháu Thôi thị hắn đã từng gặp qua.

Năm thứ 7 Đại Nghiệp, Thôi Kỷ tới quý phủ nói cho hắn, Thanh Hà Thôi thị đã gặp chấn động cướp loạn.Thôi Kỷ là con thứ của Thôi Bình, tuổi khoảng ba mươi, tướng mạo gầy gò mà nho nhã, là người xuất sắc đời thứ ba của Thanh hà Thôi thị.

Năm thứ bảy Đại Nghiệp thi đỗ khoa cử, nhưng vì sinh bệnh không thể ra làm quan.Y thấy Dương Nguyên Khánh dã thi lễ, lại chắp tay cười nói với Bùi Thanh Tùng:- Nói ra, ta và Bùi Thanh Tùng vẫn còn chút quan hệ, vợ của ta Bùi thị là cháu gái của Văn Hỉ, nhưng hai năm này thời kỳ hỗn loạn này, lại phải để cô ấy xuất đàu lộ diện, mở quán rượu mưu sinh.

Ôi!

Mọi người đều không dễ dàng.Cây nói đó vừa nói xong, Trình Giảo Kim lại đột nhiên tức giận, xông lên lấy một quyền đánh cho y ngã nhào trên mặt đất, chỉ vào y chửi ầm lên:- Loại đàn ông nhút nhát như ngươi, dựa vào đàn bà nuôi sống, tính vào loại gì.Dương Nguyên Khánh mới biết điều này, hóa ra Thôi Kỷ chính là chồng của Bùi U.

Thấy y bị Trình Giảo Kim đánh một quyền ngã lộn dưới đất, Dương Nguyên Khánh không khỏi trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, liền vội vàng lên trước nâng Thôi Kỷ dậy.

Quyền đó đánh vào mũi của Thôi Kỷ, răng cửa đã rụng một cái, mũi cũng bị rách rồi, máu tươi chảy ròng ròng.Thôi Kỷ đau tới mức không nói lên lời, nắm chặt mũi của mình, lại chỉ vào Trình Giảo Kim mắng úp úp mở mở:- Ngươi, thật là thất phu vô lễ.Đúng lúc đó, một hồi tiếng bước chân vang tới, Thôi Bá Túc dẫn theo mười mấy con cháu họ hàng Thôi gia đã nghênh đón ở cửa chính, lại thấy máu tươi trên mặt Thôi Kỷ, chỉ vào một người đàn ông to lớn mặt đen phẫn nộ mắng.

Chương 754 : Ai có khí pháchThôi Bá Túc ngẩn ra?

Đó là chuyện thế nào?

Nhưng lúc đó y không kịp hỏi tới, tiến lên trước cúi đầu thi lễ:- Thôi Bá Túc tham kiến Sở Vương Điện hạ!Dương Nguyên Khánh đáp lễ cười nói:- Thôi Sứ quân, chúng ta nhiều năm không gặp rồi.- Thoáng một cái đã bảy tám năm không gặp rồi, ta vẫn nhớ rõ sự việc năm đó chúng ta đối phó Tề vương, thì giống như hôm qua mới xảy ra.Hai người cùng nhau cười, Thôi Bá Túc nhìn thoáng qua Thôi Kỷ, thản nhiên nói:- Làm sao có thể không cẩn thận té ngã, còn không mau vào trong phòng rửa.Thôi Kỷ trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, ôm mối hận đi vào trong nhà.

Dương Nguyên Khánh chỉ cười gượng một cái, tốt nhất như vậy, chuyện nhỏ bỏ qua đi.- Lần này tới khá vội vàng, quấy rầy quý phủ rồi.- Sở Vương đích thân tới thăm, đây là vinh hạnh của Thôi phủ.

Điện hạ!

Mời vào phủ!Mọi người của Thôi phủ giống như sao quanh trăng sáng, nghênh đón Dương Nguyên Khánh vào Thôi phủ, trong phòng tiếp khách quý đã ngồi xuống.

Mặc dù Thôi Bá Túc hóa giải qua loa chuyện đánh người, nhưng đó chỉ là tránh cho đôi bên xấu hổ.

Dương Nguyên Khánh lại không muốn chuyện đó không giải quyết được, hắn nhất thiết nói rõ ràng, nên nhận lỗi hắn có thể nhận lỗi, nhưng nên chất vấn Thôi gia, hắn vẫn muốn chất vấn.Dương Nguyên Khánh giọng điệu giấu giếm nói:- Khi chúng ta ăn trưa, đúng lúc ở quán rượu gặp chị gái của Vương phi, cũng chính là vợ của Thôi Kỷ.

Thủ hạ của ta Đại tướng Trình tướng quân liền cho rằng Thôi gia vô lễ, y vừa là tính tình nóng nảy, gặp Thôi Kỷ liền không chịu đựng được động thủ đánh người rồi.

Đó là ta dạy dỗ thuộc hạ chưa nghiêm.

Ta tạ lỗi với Thôi gia.Khẩu khí của Dương Nguyên Khánh cũng mơ hồ có chút không hài lòng.

Bùi U chính là chị của Vương phi, vậy mà làm chưởng quầy bán rượu, lẽ nào Thôi gia không quan tâm sao?

Một chút sĩ diện cũng không giữ cho mình.Những lời đó của Dương Nguyên Khánh nói xong, khiến trên dưới của Thôi gia đều kinh sợ toát mồ hôi hột, ai cũng nghe ra sự không hài lòng trong ngữ khí của Dương Nguyên Khánh.

Thôi Bá Túc bởi vì bị sự việc của nội bộ gia tộc làm cho sứt đầu mẻ trán.

Tất nhiên ông ta cũng không nghĩ tới vợ của Thôi Kỷ lại là chị của Vương phi.

Thôi Bá Túc trên trán đã toát mồ hôi hột, ông ta ý thức được đây là thất bại của Thôi gia.

Đây không chỉ là không còn cách nào ăn nói với Dương Nguyên Khánh, cũng không ăn nói được với Bùi gia.Nhưng Thôi Bá Túc dù sao là chính trị gia kinh nghiệm phong phú, ông ta tâm niệm một điều, liền nói với người trong gia tộc:- Các ngươi đều lui xuống, chuyện này ta và Sở Vương Điện hạ nói chuyện một mình.Mọi người trong nội đường đều đứng dậy, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, lui xuống.

Trong phòng khách quý liền chỉ còn lại hai người Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh.Thôi Bá Túc lúc này mới thở dài nói:- Điện hạ, sự việc phát sinh đó cũng là thần không muốn, nhưng Thanh Hà Thôi thị gặp đả kích của chiến loạn quá trầm trọng.

Hơnba trăm con cháu Thanh Hà Thôi thị, mấy năm nay bị giết chết, bệnh chết, đói chết, đã vượt qua một nửa, trẻ con sinh ra cũng chết non một nửa.

Chúng thần cũng không muốn để chị của Vương phi làm chưởng quầy bán rượu, nhưng dù là như vậy, việc đối đãi đối với cô ta vẫn khiến rất nhiều người ở Thôi gia không hài lòng.Thôi Bá Túc liền mang chuyện vì phân chia tài sản của Thôi gia mà phát sinh sự việc nội chiến,mà nói tỉ mỉ cho Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù việc xấu không thể truyền ra ngoài, nhưng cũng chỉ có như vậy, ông ta mới có thể nói rõ với Dương Nguyên Khánh.

Vả lại không phải bọn họ ngược đãi Bùi U, thật sự là bọn họ cũng bất lực.Dương Nguyên Khánh nhíu mày, Thanh Hà Thôi thị rất có khí phách vậy mà suy bại tới bước này ư?

Một lúc sau, hắn gật đầu:- Sự việc này là ta đã trách lầm các ngươi, Quân Tố cũng đã nói cho ta.

Thôi thị các ngươi vậy mà gặp đả kích lớn như vậy.

Ta bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.Ngừng một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:- Về việc Bùi thị mở quán rượu, ta dự định để cô ta dời đi, cô ta cũng không chịu, như vậy đó!

Vậy quán rượu đó để cho Vương phi mua lại, tặng cho cô ta, như vậy Thôi gia cũng không khó xử.Thôi Túc Quân vội vàng xua tay:- Chuyện này làm sao có thể để Điện hạ bỏ tiền, quán rượu đó cứ để bọn họ kinh doanh, thần đối đãi đặc biệt với cô ta là được rồi.Dương Nguyên Khánh cười cười:- Trị nhà như trị quốc, Thôi thị đối đãi đặc biệt với bọn họ, lấy cái gì đối mặt với người khác trong tộc đây?

Hiện tại tình hình chiến sự đã bình lặng, chính là lúc Thanh Hà Thôi thị chấn hưng lại từ đầu, lúc khôi phục vinh quang của ngày trước.

Lúc này, yêu cầu gia chủ dùng sức mạnh duy trì sự tôn nghiêm của gia tộc, công bằng là hành vi quan trọng nhất.

Nếu như chuyện quán rượu xử lý không công bằng, sẽ gây tổn hại lớn nhất đến danh vọng của gia tộc, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sự phục hung của Thanh hà Thôi thị.

Mua một quán rượu đối với ta mà nói là dễ như trở bàn tay, gia chủ thì không cần lại khách khí nữa.Những câu nói của Dương Nguyên Khánh nói vào tâm khảm của Thôi Quân Túc, ông ta trầm tư một lúc lâu, thở dài:- Thần hiểu rồi, đa tạ sự chỉ bảo của Điện hạ.

Sự việc của quán rượu, thần sẽ thông báo cho cả gia tộc.

Đến lúc giao nhận xong xuôi, tốt nhất sẽ để Vương phi ra mặt, các cô là chị em, càng dễ để người ta tiếp nhận.Dương Nguyên Khánh hiểu rõ ý tứ của y.

Nếu tự mình tới mua, có chút nghi ngờ tình ngay lý gian, lấy gia phong của Thôi thị, rất quan tâm tới việc này, chính mình xác thực cần phải chú ý một chút.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền cười nói:- Dứt khoát ta để Vương phi mua một quán rượu ở Thái Nguyên, trao đổi với Thôi gia.

Như vậy cũng không liên quan tới tiền hàng giao nhận xong xuôi, gia chủ nghĩ như thế nào?- Như vậy cũng được.Thôi Quân Túc vui vẻ nói:- Vậy thì quyết định như vậy đó!Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, nói với Thôi Quân Tố:- Vẫn có chính là huyện thừa Thanh Hà, ta dự định do con cháu của Thanh hà Thôi thị đảm nhiệm.

Thôi Kỷ đã từng đỗ khoa cử Đại Nghiệp năm thứ bảy.

Chức vị này do y đảm nhiệm tương đối thỏa đáng.

Qua mấy ngày Thi Thái thú sẽ tới nhà nói cụ thể sự việc này, trong lòng gia chủ hiểu rõ là được.Thôi Quân Túc lặng lẽ gật đầu, y đương nhiên hiểu rõ.

Cái này không phải là vì sự việc của chị Vương phi.Dương Nguyên Khánh vừa hàn huyên mấy câu, bèn cáo từ ra về.

Dương Nguyên Khánh không thể thông qua Thôi Quân Tố nói ra một vài nội dung có tính thực chất về Thanh Hà Thôi thị.

Ví dụ như chức vụ cao còn trống trong triều đình nào đó…

Cho dù hắn có ý đó, cũng có thể nói trước với Thôi Quân Tố, sau đó nội bộ Thôi gia hiệp thương.

Hắn tới Thanh Hà Thôi thị chỉ là kiểu thăm hỏi mang tính lễ vật, bày ra một tư thái coi trọng Thanh Hà Thôi thị.Nhưng chỉ có kiểu thăm hỏi tính lễ tiết này, mới là khiến Thôi Bá Túc đã phát hiện một vài cơ hội nhỏ bé.

Dương Nguyên Khánh vừa đi, Thôi Bá Túc liền sai người tìm Thôi Kỷ tới.Máu ở mũi của Thôi Kỷ đã ngừng rồi, nhưng răng cửa đã rụng một cái, nói chuyện có chút thều thào, không quá rõ ràng, làm cho ông ta phẫn nộ trong lòng không ngớt.

Đương nhiên, ông ta không phải là tức giận Dương Nguyên Khánh, mà là tức giận người đàn ông cao lớn mặt đen động thủ đánh người.

Đúng trong phủ có người nhận biết người này, là thủ hạ của Dương Nguyên Khánh, Đại tướng Trình Giảo Kim, xuất thân là cướp bóc loạn lạc ở trại Ngõa Cương.Thôi Kỷ vào phòng thi lễ:- Tham kiến gia chủ!Thôi Bá Túc xua tay chặn lại:- Ngồi xuống đi!Thôi Kỷ vừa muốn nói, Thôi Bá Túc lại chặn y lại:- Không cần giải thích, trong lòng ta đều hiểu rõ, sự việc này có liên quan tới vợ của ngươi.

Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, lẽ nào ngươi không nghĩ tới hả?

Vợ của ngươi Bùi thị và Sở Vương phi là mối quan hệ gì vậy?Thôi Kỷ lại hít một hơi mạnh.

Y vẫn thật sự không biết, vợ y từ trước tới giờ không bảo cho y.

Y chần chừ một lúc rồi nói:- Cháu chỉ biết, các cô ấy đều là gia tộc Bùi thị.- Cha của họ là anh em, các cô ấy là cùng nhau lớn lên, vợ của ngươi chính là chị của Sở Vương phi.Thôi Kỷ một hồi lâu cũng không nói gì, cha vợ của y là con trưởng của Bùi Củ.

Y biết, nhưng y không biết cha của Sở Vương phi cũng là con của Bùi Củ.

Kiểu đại gia tộc này, quan hệ luôn rất phức tạp.Thôi Bá Túc lại nói:- Người đánh ngươi và Sở Vương không có quan hệ.Thôi Kỷ gật đầu:- Cháu hiểu rõ, lấy thân phận của Sở Vương, không thể làm việc này, là thằng khốn mặt đen họ Trình đó gây ra.- Nhưng ngươi lại để Thôi thị chúng ta rất bị động.Giọng của Thôi Bá Túc thoáng cái lên giọng rồi, trở nên nghiêm khắc hẳn:- Chị ruột của Sở Vương phi bán rượu tại quán rượu, ngươi khiến ta ăn nói thế nào với Sở Vương.

Cô ta chính là cháu gái trưởng của Bùi Củ, ngươi khiến ta nói thế nào với Bùi Củ?Thôi Kỷ cúi đầu sâu xuống, y vốn muốn nói nếu không phải như vậy, một nhà bọn họ đều phải chết đói, nhưng y lại nói không ra lời.

Y là đàn ông, nhưng để vợ đi bán quán rượu xuất đầu lộ diện kiếm tiền nuôi gia đình, bất luận như thế nào y nói không ra lời.

Thôi Bá Túc thấy dáng vẻ thương cảm của y, cũng không nhẫn nại được mắng y.

Dù sao con cháu Thôi gia cực kỳ coi trọng danh dự, nói ra, vẫn là chỉ có thể trách chiến loạn.

Chương 755 : Bái Di Lặc Giáo- Được rồi! chuyện này sẽ không đề cập tới nữa, vừa nãy Sở Vương nói, chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm huyện thừa huyện Thanh Hà.Trước tiên là Thôi Kỷ ngẩn người ra, trong lòng lập tức mừng rỡ, bản thân sẽ được làm quan sao?Thôi Bá Túc chăm chú nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Thôi Kỷ, trong lòng không khỏi thầm thở dài.

Lúc đầu y còn tưởng rằng Thôi Kỷ rất có khí phách, không chịu để vỄѩ cầu cứu Sở Vương phi.Nhưng hiện tại xem ra, thực sự là Bùi thị vợ của y có khí phách.

Mà Thôi Kỷ này, một chức quan huyện nhỏ thì khiến y đã quên sự sỉ nhục một quyền nửa canh giờ trước.Mặc dù trong lòng Thôi Bá Túc rất thất vọng, nhưng cơ hội này có lợi đối với gia tộc y lại không muốn buông tha.

Y nói nhỏ với Thôi Kỷ:- Xem ra quan hệ của vợ ngươi và Sở Vương không bình thường, ngươi cần lợi dụng hết sức mối quan hệ này, tương lai ngươi sẽ thăng chức rất nhanh.

Nhớ kỹ!

Nhớ kỹ!Thôi Kỷ gật đầu liên tiếp:- Cháu nhớ kỹ rồi!Từ Thôi phủ đi ra, Dương Nguyên Khánh dẫn theo một đoàn người đi ra ngoài thành.

Trên đường, hắn oán giận Trình Giảo Kim nói:- Ngươi sau này không cho phép lại lỗ mãng như vậy, ngươi ở cửa Thôi phủ đánh người, bảo ta ăn nói thế nào với Thôi gia.Trình Giảo Kim cơn tức giận trong lòng không tiêu, tức giận nói:- Loại đàn ông vô dụng này nên đánh.

Năm đó nếu U nương đi theo lão Trình ta, ta thế nào cũng không thể để cô ấy nhận một chút oan ức này.

Nếu trong nhà chỉ còn một miếng bánh quy, ta sẽ chia một thành hai, một nửa cho mẹ già, một nửa cho cô ấy, hận quá!

Mấy năm nay ta đã quên cô ấy rồi.Dương Nguyên Khánh cũng biết, hiếu thuận mẹ già và thương yêu vợ, là hai ưu điểm lớn của Trình Giảo Kim.

Nếu không phải bởi vì thương yêu, y làm sao có thể sợ vợ?

Hắn cũng chỉ là nói vậy, lại không phải là thật sự mắng Trình Giảo Kim đánh người.

Hắn chỉ là ngại thân phận, nếu không thì hắn cũng đánh một quyền ra rồi.- Bỏ đi, chuyện này không nhắc tới nữa, sau khi trở về Thái Nguyên, ta sẽ để Vương phi sắp xếp việc này.

Sau này ngươi cũng đừng nhiều chuyện nữa.

Người ta là người đã có chồng.Lúc này, một xe ngựa đứng bên cạnh bọn họ, người đuổi theo xe ngựa chính là Bùi U.

Cô che giấu một sự thương cảm trong lòng, cười tủm tỉm hỏi Dương Nguyên Khánh:- Người sắp đi phải không?Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Chuẩn bị quay về Thái Nguyên rồi, đại tỷ khi nào tới Thái Nguyên vậy?- Ta đương nhiên muốn đi rồi, ta sớm nghĩ tới rồi, chờ quán rượu của ta buôn bán tốt lên, ta sẽ tìm một người thủ quỹ cai quản cửa hàng.

Lúc đó ta có thời gian rồi, nhất định đi Thái Nguyên gặp Mẫn Thu.Đến đây, cô lại vẫy tay hướng về phía Trình Giảo Kim, cười nói xinh tươi:- Vị Hắc tướng quân này, ngươi tới đây một lát, ta phải cảm ơn ngươi thay ta quản giáo người chồng vô dụng đó.Trình Giảo Kim bị điệu cười của cô mê hồn, y từ từ đi lên trước, thẫn thờ nhìn chăm chú vào cô nói:- U nương, ngươi còn nhớ ta không, năm đó…Lời của y chưa nói xong, Bùi U bỗng nhiên từ xe ngựa ngồi sang chỗ bên cạnh cầm một chảo to màu đen, bỗng nhiên đánh mạnh vào trán của Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim xử lý chưa kịp đề phòng, chỉ nghe “keng” một tiếng vang to.

Cái chảo chắc đập vào trán của Trình Giảo Kim, đánh tới mức mắt nổ đom đóm, một người lảo đảo lùi mấy bước, liền đặt mông ngồi xuống dưới đất.Bùi U đứng trên xe ngựa, chống nạnh chỉ vào người y chửi ầm lên:- Cái mặt nồi này của ngươi tính là cái gì, lại còn dám đánh chồng của bà, ngươi chán sống phải không?Bùi U hừ mạnh một tiếng, không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh, điều khiển xe bò nghênh ngang rời khỏi.

Đám người Dương Nguyên Khánh đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Sau một lúc mới bị tiếng rên rỉ của Trình Giảo Kim kéo về hiện tại, vội vàng vây quanh gã hỏi thăm:- Lão Trình, sao rồi?Trên trán Trình Giảo Kim u một cục lớn, ánh mắt tan rã, nửa ngày cũng nói không được một câu.

Trong lòng Bùi Thanh Tùng áy náy, dù sao Bùi U cũng là tỷ tỷ trong tộc y.

Nhưng y cũng hơi uể oải, tỷ tỷ trong tộc này của y căn bản là không quan tâm đến y.Y vội vàng cùng hai tên thân binh nâng Trình Giảo Kim dậy.

Dương Nguyên Khánh nhìn xe bò Bùi U đi xa, trong lòng hắn lập tức tăng thêm bảy phần thiện cảm với Bùi U, phụ nữ một khi tự lập sẽ có linh hồn.…….Từ trong thành đi ra, năm trăm thân binh của hắn chiếm lấy vài quán trà lớn.

Ai cũng cơm nước no nê, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, chỉ có các chưởng quầy quán trà là vẻ mặt đau khổ, vì họ không có cách nào làm ăn.Khi đám người Dương Nguyên Khánh từ trong thành lớn đi ra, đám thân binh đều dẫn ngựa ra chào đón.

Lang tướng cầm đầu thân binh gọi là Hàn Hiếu Quốc, là cháu của Hàn Cẩm Hổ, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, ở U Châu nhập ngũ rất sớm, cùng Dương Nguyên Khánh đến Phong Châu, từng bước từng bước tích công trở thành Giáo úy, cuối cùng thì trở thành Lang tướng của thân binh hắn.Y tiến lên thi lễ, thấp giọng nói:- Tổng quản, ty chức có chuyện bẩm báo.- Ngươi nói, có chuyện gì?Hàn Hiếu Quốc quay đầu chỉ chỉ chưởng quầy quán trà ở xa, nói:- Lúc nãy ăn cơm, nghe được một chuyện rất kỳ quái.

Nghe nói ở quận Bình Nguyên bên kia, có giáo phái thờ Di Lặc rất thịnh hành, nhưng chỉ mới phát triển trong hai tháng nay thôi.

Hơn nữa nghe bảo quan phủ cũng bị cuốn vào.Trong lòng Dương Nguyên Khánh lập tức cảnh giác.

Giáo phái thờ Di Lặc thường thường chính là khúc dạo đầu của tạo phản.

Mấy năm trước, quận Hà Đông có Tống Tử Hiền am hiểu ảo thuật, có thể biến ra tượng Phật, tự xưng là chuyển thế của Di Lặc.

Tín đồ mấy vạn người, hô hào dân chúng tạo phản.Còn có quận Phù Phong có tăng nhân Hướng Hải Minh tự xưng là chuyển thế của Di Lặc, sáng lập giáo phái Di Lặc, kéo mấy vạn tín đồ tạo phản.

Vô cùng nguy hại.Sao bây giờ đến lượt quận Bình Nguyên cũng xuất hiện giáo phái thờ Di Lặc chứ?

Hơn nữa đồi Đậu Tử phía đông Bình Nguyên nổi tiếng là nơi tạo phản nghiêm trọng, ngàn vạn lần đừng bùng nổ khởi nghĩa lần nữa đấy.Dương Nguyên Khánh lập tức ngoắc gọi một gã thân vệ đến, đưa một ngân bài cho gã.

Chỉ nói với gã:- Ngươi lập tức đến quận Hà Gian, mệnh Dương Thái thú triệu tập mười ngàn quân, hỏa tốc đến quận Bình Nguyên đợi lệnh.- Tuân mệnh!Thân binh tiếp nhận ngân bài, giục ngựa chạy như bay.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, hắn vốn tính trực tiếp qua quận Hằng Sơn về Thái Nguyên, nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý, hắn phải đi quận Bình Nguyên điều tra tình hình một chút mới được.

Nếu có chút sơ suất nào thì rất có thể sẽ nhấc lên phong trào tạo phản.

Đây chính là một đòn tấn công trí mạng đối với kinh tế Hà Bắc mới bắt đầu khôi phục.Tâm trạng vừa thả lỏng của Dương Nguyên Khánh lập tức khẩn trương hẳn lên.

Hắn từng trải qua chiến loạn nên hắn biết loại dùng tôn giáo thu tín đồ này sẽ phát triển cực nhanh.

Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi có thể thổi quét toàn bộ một quận.

Nếu hắn có chút sơ suất nào, thì sẽ tạo ra tổn thất lớn khó bù đắp lại được.Hắn không nhịn được cảm giác cực kỳ không hài lòng với Thái thú quận Bình Nguyên Khúc Lăng trong lòng.

Giáo phái thờ Di Lặc đã phát triển được hai tháng, ông ta không ngờ không hề báo cáo với hắn.- Đi!Hắn quất mạnh ngựa chiến, dẫn dắt đám thân binh từ hướng đông chạy gấp về phương bắc.…….Quận Bình Nguyên nằm giữa quận Thanh Hà và quận Hà Gian, phía đông giáp quận Bột Hải, phía nam cùng với quận Tề Hải giáp Hoàng Hà, hướng đông nam là đồi Đậu Tử, trung tâm tạo phản nổi tiếng nhất những năm cuối triều Tùy.Giống với quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên cũng chịu đủ thiệt hại tàn phá chiến tranh để lại.

Một quận vốn giàu có và đông đúc người, trải qua mấy năm chiến loạn, số người giảm mạnh bảy phần.Khi chiến loạn chấm dứt, quận Bình Nguyên cũng bắt đầu dần dần khôi phục sức sống.

Nhưng ai ngờ đúng lúc này lại xuất hiện một phong trào rầm rộ bái giáo phái Di Lặc thổi quét qua quận Bình Nguyên.Sáng sớm, Dương Nguyên Khánh giả dạng thành thương nhân mang theo hai mươi mấy thủ hạ tiến vào trong quận Bình Nguyên.

Dương Nguyên Khánh vô cùng cẩn thận.

Nếu suất lĩnh năm trăm kỵ binh tiến vào biên giới quận Bình Nguyên, nhất định sẽ bị giáo chúng Di Lặc phát hiện, xử lý không tốt rất có thể khiến họ tạo phản trước kế hoạch, cái này gọi là cái được cũng không đủ bù đắp lại cái mất.Đối phó với loại người lợi dụng tôn giáo xách động tạo phản, cách xử lý bình thường tốt nhất không phải là dùng quân đội trấn áp.

Nếu làm như vậy ngược lại sẽ khuếch trương sự việc, cho dù có trấn áp được cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Cách xử lý tốt nhất chính là quan phủ phải bắt giữ được giáo chúng nòng cốt.Đại Nghiệp năm thứ chín, quận Hà Đông, Tống Tử Hiền khởi xướng giáo phái thờ Di Lặc, tín đồ hơn mười mấy ngàn người.

Bị quan phủ đúng lúc phát hiện, giết Tống Tử Hiền và một ngàn tín đồ trung thành của gã mới đúng lúc ngăn cản một trận tạo phản quy mô lớn bùng nổ.Nhưng điều khiến Dương Nguyên Khánh căm tức nhất chính là, quan phủ của quận Bình Nguyên chẳng những không có hành động ngăn cản nào, thậm chí còn nghe đồn quan viên cũng gia nhập giáo phái kia.

Điều này khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.Giờ đang là cuối xuân, mưa rơi cả đêm, đến hừng đông mưa vẫn còn chưa tạnh.

Không trung mờ mịt, mưa nhỏ rơi xuống dày đặc không dứt, khiến cho toàn bộ bình nguyên đều bị bao phủ trong sương mù mưa bụi.Vì mưa rơi một đêm không tạnh, đường đi có vẻ có chút lầy lội.

Một đám người với hơn trăm con ngựa la tạo thành thương đội di chuyển trên đường có vẻ hơi khó khăn.[/QUOTE] Chương 756 : Cánh cửa đột phá (p1)Trên ngựa la chất đầy hàng hóa, dùng vải dầu cẩn thận bọc lại, đa phần là muối, đường và những vật dụng sinh hoạt cần thiết.Thương đội này do Dương Nguyên Khánh giả dạng, bao gồm Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng, tổng cộng có hai mươi lăm thủ hạ, đều là những thân vệ võ nghệ cao cường.Lúc này họ đã tiến vào huyện Bình Nguyên, huyện Bình Nguyên là huyện phía nam quận Bình Nguyên, dựa vào quận Thanh Hà.

Nó cũng là một quận trị, quận trị của quận Bình Nguyên là huyện An Đức, ở phía trung nam bộ quận Bình Nguyên, cách huyện Bình Nguyên ước chừng tám mươi dặm (bốn mươi kilomet).Bên trái quan đạo là một khu rừng rậm rạp, kéo dài hơn mười dặm (năm kilomet), còn bên phải là đồng ruộng trải rộng, lúa mạch non xanh mượt lay động, xa xa là một dòng sông nhỏ, bên dòng sông nhỏ còn một thôn trang nhỏ.- Đại đông chủ, chúng ta đến thôn trang nhỏ đó hỏi thăm tình hình đi!Đầu đội mũ tám cạnh, mặc trường bào lụa đen, Bùi Thanh Tùng ăn mặc như một tiên sinh phòng thu chi chỉ vào một thôn trang nhỏ cách đây không xa, vô cùng hăng hái đề nghị.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim không có chút tinh thần, cười hỏi gã:- Nhị đông chủ nghĩ như thế nào?Từ lúc bị một chảo của Bùi U đánh ngã, Trình Giảo Kim như một con gà trống bị đánh bại, không còn chút tinh thần nào cả, nói cũng lười nói:- Tùy tiện!Gã lười biếng trả lời một câu.- Vậy được rồi!

Đi thôn trang nhỏ xem có bán rượu hay không.Dương Nguyên Khánh cố tình nhắc đến rượu, hai mắt Trình Giảo Kim sáng rực lên, nhưng lập tức lại ảm đạm.

Gã mặc dù rất thích rượu, nhưng rượu có thể làm lành vết thương trong lòng gã không?

Bây giờã chỉ muốn trở về Kinh thành, tìm nương tử tâm sự, cố tình Dương Nguyên Khánh muốn đến quận Bình Nguyên, khiến cho gã không thể không đi theo.Đoàn người rời khỏi quan đạo, đi dọc con đường nhỏ càng thêm lầy lội gần bờ ruộng, ước chừng đi hơn ba dặm thì đến thôn trang nhỏ.Các thôn trang ở bình nguyên lớn Hà Bắc đa phần là thôn chết, không người sống.

Nhưng từ khi chiến tranh kết thúc, các nông dân tránh nạn trong huyện thành cũng bắt đầu lục tục trở về nhà mình.

Các thôn trang cũng từ từ lấy lại sức sống vốn có của mình.Thôn trang nhỏ này rõ ràng có người ở, khai khẩn đất hoang, đào mương máng dẫn nước tưới, trên mái nhà một gian nhà nhỏ ngoài cùng cũng xuất hiện khói bếp xanh trắng.Bọn họ vừa đến gần thôn trang nhỏ thì đã nghe tiếng chó sủa.

Hơn mười mấy con chó nhà chạy ra bao vây họ bốn phương tám hướng sủa ầm ĩ.Vài người đàn bà giặt áo bên bờ sông cũng chạy vội về thôn.

Rất nhanh, mấy chục thôn dân nhiệt tình ra chào đón họ, thôn dân cực kỳ hoan nghênh thương đội đến đây.Dương Nguyên Khánh cũng mua không ít tạp hóa, kim chỉ, dầu muối tương dấm, trang sức giá rẻ, cùng với một ít lưỡi hái, cuốc gì đó.

Lý do là vì muốn dễ dàng thám thính tin tức nơi thôn dân.Dương Nguyên Khánh bảo mấy tên lính đi bán mua với thôn dân, còn hắn thì đi đến một gốc cây hòe lớn cành lá rậm rạp, ngồi xuống bên cạnh một ông lão.- Ông ơi, cho cháu hỏi Trưởng thôn ở đây là ai?Ông lão tóc đã bạc hết, khuôn mặt hiền lành, liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, không nhanh không chậm hỏi:- Đông chủ có chuyện gì sao?Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu ra, hóa ra ông lão này chính là trưởng thôn, hắn vội vàng cười nói:- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ có chút tò mò thôi, năm trước cháu đi ngang qua nơi này, thôn trang này giống như không có bóng người, bây giờ lại tràn đầy sức sống như vậy, thật khiến người ta vui mừng.Ông lão khẽ mỉm cười:- Năm trước mọi người còn tránh trong huyện thành, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, mọi người tự nhiên là muốn quay về quê nhà.

Ai!

Năm đó trong thôn có tám mươi hộ gia đình, bây giờ chỉ còn lại hai mươi mấy hộ thôi.- Chỗ nào của Hà Bắc chẳng giống nhau, cơ bản đều chết trong chiến tranh cả rồi, ông ơi, thôn này có chia ruộng đất không?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.- Chia ruộng đất?Ông lão lắc đầu, chỉ vào mọi người nói:- Thôn của chúng ta gọi là Trần gia thôn, mọi người ở đây đa phần đều họ Trần, sống với nhau hòa thuận.

Nếu quan phủ không chia ruộng, chúng ta tự mình chia đều mỗi nhà có hai trăm mẫu đất, nếu như áp dụng chia ruộng đất, một nhà chỉ còn lại một trăm mẫu thôi, số dư còn lại quan phủ lấy đi.

Chàng trai trẻ nói xem chúng ta có muốn phân chia ruộng đất không?Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng.

Kỳ thật hắn cũng biết, phân chia ruộng đất với Hà Bắc mà nói, trên thực tế là một câu hỏi khó.

Người chết quá nhiều, nơi nơi đều là ruộng đất không chủ, nếu không phân chia ruộng đất, nông dân quả thật có thể chiếm được nhiều đất đai hơn.

Mục đích thật sự của việc phân chia ruộng đất là muốn hạn chế đất đai nông dân.

Mỗi một hộ gia định hạn định một tiêu chuẩn, đất đai còn dư trở thành đất đai của quan phủ, vì chuẩn bị cho sau này số người tăng lên, là chuyện không thể không làm.

Nhưng trong lịch sử, phần đất đai còn dư này đa phần lại bị quyền quý cắn nuốt, ngay cả ruộng đất trên tay nông dân cũng càng ngày càng ít.Nhưng Dương Nguyên Khánh bây giờ không quan tâm đến vấn đề phân chia ruộng đất, hắn quan tâm là giáo phái Di Lặc.

Hắn nhìn thấy rất rõ, trước ngực áo rất nhiều thôn dân đều thêu một pho tượng Phật Di Lặc.Chỉ có điều làm sao để hắn mở miệng hỏi thăm chuyện giáo phái Di Lặc đây?

Nếu thôn trưởng là một tiểu đầu mục thì…. hỏi quá trực tiếp sẽ bị ông ta nghi ngờ.- Trong nhà ông có mấy người vậy?Dương Nguyên Khánh hỏi han quanh co.Ông lão thở dài:- Ta vốn có bốn đứa con trai, một đứa đi Cao Kê Bạc, một đứa đến đồi Đậu Tử, cả hai đứa không ai trở về cả, thằng ba trở thành binh lính của Đậu Kiến Đức, mấy tháng trước được thả trở về, chính là nó!Ông lão chỉ một người đàn ông đang mua lưỡi hái, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lạnh:- Nó chính là đứa con thứ ba của ta, còn có đứa thứ tư nữa, bây giờ đang ở Thái Nguyên nhập ngũ, là một Tùy quân hỏa trưởng.Dương Nguyên Khánh nghe con của ông là Tùy quân hỏa trưởng, tinh thần lập tức hưng phấn, cười nói:- Ông lão, chúng tôi từ Thái Nguyên đến.Ông lão cũng cảm thấy thú vị, ông vừa muốn hỏi thì một thiếu niên chạy vội vào thôn, hô to:- Trưởng thôn, Trương phật tôn đến!Ông lão biến sắc, cao giọng quát với người trong thôn:- Đừng vội vàng mua đồ nữa, theo ta ra nghênh đón Phật tôn đến đây!Hơn trăm thôn dân ở trước cửa thôn quỳ xuống.

Chỉ thấy vài người trẻ tuổi cường tráng nâng một kiệu ngồi từ xa đi tới.

Trong kiệu ngồi một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, đầu đội mũ bạc, tay cầm pháp trượng, ánh mắt lạnh lùng, gã vừa vào cửa thôn thì ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Dương Nguyên Khánh.Trưởng thôn dẫn theo một đám thôn dân quỳ trước cửa thôn dập đầu như bằm tỏi, nhưng người áo trắng lại không đem họ để vào trong mắt.

Gã chỉ cảm thấy có hứng thú với người của thương đội trong thôn mà thôi.

Nói chính xác hơn thì, gã cảm thấy hứng thú với hơn một trăm con la ngựa và hàng hóa.

Chiến tranh vừa chấm dứt, nhân dânnghèo khó, không có tiền dầu vừng gì có thể lấy, khó được gặp một thương đội có quy mô không đơn giản như vậy.Gã ngoắc ngoắc tay bảo trưởng thôn đến hỏi vài câu, trưởng thôn lập tức chạy lại hỏi:- Ai là Đại đông chủ?Dương Nguyên Khánh vừa muốn trả lời, Trình Giảo Kim lại bước ra trước, ồm ồm nói:- Là ông đây!Trưởng thôn vội vàng thi lễ với Trình Giảo Kim:- Phật tôn mời Đại đông chủ qua nói chuyện.Trình Giảo Kim đã ở trên giang hồ bôn ba nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ cực kì phong phú.

Gã thấy ánh mắt của người đàn ông áo trắng gian tà tỏa sáng đánh giá hàng hóa, liền biết người này sinh tà tâm, gã bước đến, không hề thi lễ, lạnh lùng hỏi:- Tìm ông nội ta có chuyện gì?Khí chất trộm cướp của gã tỏa ra mười phần, người đàn ông áo trắng không hề tức giận, cười hì hì hỏi:- Chỗ các người có bán tơ lụa hay không?- Có, ngươi muốn mua nhiều ít?- Có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, còn nữa, tất cả hàng hóa của ngươi ta đều mua hết.Trình Giảo Kim đánh giá người đàn ông áo trắng từ trên xuống, nhíu mày hỏi:- Tiền của ngươi ở đâu?Người đàn ông áo trắng vỗ vỗ ngực:- Có tiền, đều là bạc, nhưng ở trong huyện thành, các ngươi phải đi theo ta lấy.Trình Giảo Kim giả vờ giả vịt suy nghĩ một lúc:- Cũng được!

Chúng tôi phải thương lượng với nhau đã, đây không phải hàng hóa của một mình ta.Trình Giảo Kim xoay người trở về, thấp giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:- Muốn cùng tên kia lên huyện thành không?Trưởng thôn bên cạnh gấp đến độ nháy mắt mấy lần với hắn, bảo hắn đừng đồng ý, Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc rồi nói:- Ngươi đi nói với người áo trắng, chúng ta muốn ở trong thôn ăn chút gì đó, sau đó sẽ đi với gã.Trình Giảo Kim quay lại cho câu trả lời, người áo trắng cũng rất hào phóng:- Các ngươi cứ đi ăn đi, ta chờ các ngươi.Mọi người dẫn ngựa vào trong thôn, Dương Nguyên Khánh bị trưởng thôn kéo vào một căn nhà, giọng điệu gấp gáp nói với hắn:- Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng đi, nếu đi rồi thì mạng nhỏ không giữ được đấy.Dương Nguyên Khánh thấy ngoài phòng không có người, liền đóng cửa lại, lấy ra một lệnh bài nói với ông lão:- Ông đừng sợ, chúng cháu là quân Tùy vùng Thái Nguyên, phụng mệnh đến đây điều tra sự kiện giáo phái thờ Di Lặc.

Ông có thể nói cho cháu một chút tin tức không?Ông lão ngây ngốc một lúc lâu, rồi mới thở dài nói:- Giáo phái Di Lặc này hại chết người.

Chiến tranh vừa mới chấm dứt, mọi người đều vội vội vàng vàng về quê nhà trồng trọt, nào có ai nghĩ thờ cúng Di Lặc gì chứ?

Nhưng nếu không gia nhập giáo phái Di Lặc, quan phủ sẽ không phát lương thực cứu tế, mọi người không còn cách nào khác đành phải gia nhập.

Nhưng vừa gia nhập thì đã bị khống chế, bắt buộc cung phụng gia sản, nhà ai có con gái hơi chút xinh đẹp đều phải cung phụng cho Di Lặc, mọi người có khổ không thể nói![/QUOTE] Chương 757 : Cánh cửa đột phá (p2)Dương Nguyên Khánh nghe quan phủ dùng lương thực cứu tế uy hiếp dân chúng gia nhập giáo phái, vô cùng tức giận, hắn kìm nén lửa giận trong lòng, lại hỏi:- Tên Trương phật tôn kia là ai?- Đó là một tên vô lại của xã chúng tôi, kêu là Trương Ngũ Lang.

Con người gã trước đây ông biết rất rõ, trộm cướp lừa gạt, một ngày không làm được chuyện gì tốt cả.

Hai tháng trước gã gia nhập phái Di Lặc, bị nhìn trúng phong làm phật tôn, cai quản mười mấy thôn gần đây.

Trước kia là trộm cướp, bây giờ là công khai vơ vét tài sản, không biết đã có bao nhiêu cô gái đàng hoàng bị gã chà đạp rồi.- Ông ơi, Phật tôn là gì, ở trên còn có ai nữa, có thể nói cho cháu biết không?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.Ông lão cũng hận thấu xương phái Di Lặc này.

Vừa biết người thanh niên này là quân đội phái đến điều tra, ông cũng không giấu diếm nữa, nói ra:- Tên Trương phật tôn kia ở nhà ông ăn cơm từng nói với ông, giáo phái thờ Di Lặc tổ chức rất nghiêm mật.

Phật tôn là cấp bậc thấp nhất trong giáo phái, một Phật tôn cai quản năm trăm tín đồ, năm Phật tôn thì có một Phật tử quản lý.

Phía trên Phật tử có chín vị Phật gia, giáo chủ được xưng là Phật thái, chưa ai gặp qua.

Nghe nói giáo chủ khi giảng phật pháp, sau lưng sẽ xuất hiện một tượng phật Di Lặc rất lớn, cho nên có rất nhiều tín đồ, ít nhất cũng có mười mấy ngàn người.- Trong vòng hai tháng có thể phát triển đến mười mấy ngàn người?Dương Nguyên Khánh có chút kỳ quái nói.Ông lão lại thở dài:- Cũng chẳng có gì lạ cả, ngay cả quan phủ cũng gia nhập mà.

Có một lần Trương phật tôn uống say nói, Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên là một trong chín Phật gia.Dương Nguyên Khánh lập tức chắp tay nói:- Cảm ơn ông!Dương Nguyên Khánh bước ra ngoài, vẫy gọi vài tên thân binh đến, nói khẽ với bọn họ vài câu, những thân binh xoay người bước đi.Một lúc sau, vài tên thân binh như lang như hổ nắm gã đàn ông áo trắng Trương Ngũ Lang đi vào gian nhà.

Trương Ngũ Lang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu:- Đại gia….

Tha mạng!

Tha mạng!Gã không còn ngạo mạn và kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa.

Vài thanh đao sáng lóng lanh kề bên cổ gã, gần như dọa gã tiểu trong quần luôn.

Gã ý thức được, đám người trước mắt không phải là thương nhân, mà là nhân vật có lai lịch lớn.Dương Nguyên Khánh liếc nhìn gã, lạnh lùng nói:- Nếu ngươi muốn mạng sống thì thành thành thật thật công đạo, ngươi dám nói dối nửa câu, ta cho đầu ngươi lập tức rơi xuống!Trương Ngũ Lang cả người run như cầy sấy, một câu cũng nói không nên lời.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên có quan hệ gì với giáo phái thờ Di Lặc?Trương Ngũ Lang do dự một lúc, Dương Nguyên Khánh lập tức nháy mắt với thân binh, thân binh giơ tay chém xuống.

Một lỗ tai Trương Ngũ Lang rơi xuống!Đau đến gã hét thảm như heo bị giết, thân binh nắm lấy lỗ tai còn lại của gã, khiến gã sợ đến hồn bay phách lạc, luôn miệng nói:- Tôi nói!

Tôi nói!

Chu huyện lệnh là một trong chín Phật gia.- Đáng chết!Dương Nguyên Khánh mắng một tiếng, lập tức vung tay lên:- Lôi ra ngoài thôn giết!- Tha mạng!

Tha….Trương Ngũ Lang bị bọn lính bịt miệng lại, kéo ra ngoài.

Bùi Thanh Tùng đứng bên cạnh nhịn không được nói:- Tổng quản, nếu đã đồng ý không giết gã, vì sao lại….Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc y một cái:- Nếu gã chạy đến huyện Đức An báo cáo, ngươi biết hậu quả như thế nào không, lòng giữ chữ tín của ngươi có gánh nổi hậu quả đó không?Bùi Thanh Tùng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:- Kéo bốn tên tùy tùng của gã ra ngoài thôn giết luôn, không được lưu lại một người sống.Trình Giảo Kim ở trong lòng kêu to sảng khoái.

Chém tận giết tuyệt, đây mới là bản sắc đại trượng phu, gã liền vội hỏi:- Tổng quản, tiếp theo chúng ta đi huyện Bình Nguyên không?Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, trong mắt tỏa ra sát khí.

Hắn rất muốn biết, huyện lệnh huyện Bình Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu lá gan, dám không tiếc phiêu lưu mạo hiểm rơi đầu, theo giáo phái thờ Di Lặc tạo phản.….Huyện Bình Nguyên cũng giống với các huyện nhỏ khác của Hà Bắc.

Khi chiến tranh chấm dứt, nông dân tránh nạn trong thành đa phần đều hồi hương, khiến huyện thành lập tức trở nên yên tĩnh, người đi lại trên đường lớn cũng trở nên thưa thớt.Nhưng về các mặt khác, từ khi kinh tế bắt đầu dần dần khôi phục, có khá ít cửa hàng kinh doanh lại bắt đầu buôn bán thuận lợi hơn, nhất là lò rèn và cửa hiệu tạp hóa.

Nông dân mua nông cụ và tạp hóa nối liền không dứt.

Quán rượu cũng mở cửa buôn bán, rất nhiều khách quen đều trở về ủng hộ.

Trên đường lớn bắt đầu xuất hiện bóng dáng thương nhân.Đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào huyện thành thì đã là hoàng hôn, tìm một khách sạn lớn nhất trong huyện thành ngủ trọ lại.

Tuy ban ngày không nhìn thấy bóng dáng giáo phái thờ Di Lặc, nhưng đến tối, ảnh hưởng của giáo phái thờ Di Lặc cũng dần dần hiện rõ.

Mọi người tụm năm tụm ba ra khỏi nhà, tụ tập lại một chỗ, nghe giảng phật pháp, cử hành nghi thức nhập giáo.Chưởng quầy và phu nhân nhà trọ cùng với vài tên tiểu nhị đều chạy đi nghe giảng giáo lí rồi.

Trong nhà trọ chỉ còn lại một tiểu nhị phục vụ, nhưng khách cũng không nhiều, chỉ có một nhóm người Dương Nguyên Khánh thôi.Đêm dần khuya, Dương Nguyên Khánh mang theo hơn mười thân binh đến huyện nha.

Khu nhà sau huyện nha là phủ của Huyện lệnh.

Tường nhà Huyện lệnh không cao, trèo lên một cây đại thụ thì có thể dễ dàng đi vào.

Ở đây cao không phải là tường nhà, mà là quan uy trong lòng dân chúng, cho dù không có tường xung quanh, cũng không ai dám tiến vào thêm một bước.Hai gã thân vệ nhẹ nhàng khéo léo trèo vào, lập tức mở cửa lớn ra.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước vào khu nhà sau.Huyện lệnh huyện Bình Nguyên tên là Chu Quần, là huyện thừa Bình Nguyên sớm nhất của triều Tùy.

Sau khi Đậu Kiến Đức chủ quản Hà Bắc, lão ta được thăng lên làm Huyện lệnh.

Sau đó đại quân nhà Tùy mới đuổi Đậu Kiến Đức ra khỏi Hà Bắc, Chu Quần lập tức xoay ngược lại nguyện trung thành với nhà Tùy mới, trở thành huyện lệnh huyện Bình Nguyên của nhà Tùy mới.Đây cũng là một cách mà triều Tùy ổn định dân tâm Hà Bắc.

Nếu không phạm phải tội ác tày đình nào thì có thể tha thứ để họ giữ chức.

Sự thật chứng minh, phương pháp này thực hiện vô cùng chính xác, chính những nỗ lực cố gắng của các quan viên quen thuộc nơi này mà đời sống Hà Bắc bắt đầu khôi phục nhanh chóng.Nhưng không có chuyện gì là thập toàn thập mĩ cả, phương pháp này vẫn bị một ít người bụng dạ khó lường lợi dụng thoát khỏi tẩy trừ, tiếp tục giữ chức cai quản một phương.Huyện lệnh huyện Bình Nguyên Chu Quần chính là một trong số đó.

Lão gia nhập giáo phái thờ Di Lặc, lợi dụng quyền to phân phát lương thực giúp nạn thiên tai, bức nông dân gia nhập giáo phái.

Lão cũng nhờ chuyện này mà thu được một lượng tiền tài rất lớn, đương nhiên, lão làm không chỉ vì tiền.Hai ngày nay Chu Quần có chút tinh thần bất an.

Lão nhận được tin cấp trên, Sở Vương Dương Nguyên Khánh có thể đang ở ngay vùng Hà Bắc, bảo lão chú ý một chút, nếu có đoàn người nào hơn trăm người cưỡi ngựa xuất hiện, lập tức báo cáo.Vị trí địa lý của huyện Bình Nguyên tương đối quan trọng.

Tiếp giáp với bốn quận, vì vậy quận Bình Nguyên được coi trọng hơn các huyện khác.

Chu Quần biết thanh thế của giáo phái thờ Di Lặc đang lớn mạnh, sớm hay trễ cũng sẽ bị phát hiện.

Lão thông qua giáo phái Di Lặc vơ vét của cải gần hơn ba ngàn lượng hoàng kim.

Nếu trước khi chuyện bị phát hiện chạy trốn, vậy tuổi già của lão có thể vinh hoa phú quý sống qua ngày rồi, nếu không mạng nhỏ của lão khó mà bảo toàn.Chu Quần chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phong, lo lắng tiền đồ của mình.

Bỗng nhiên, cửa két một tiếng bị đẩy ra, Chu Quần đã căn dặn không được để ai đến quầy rầy lão, trong lòng lão tức giận, ngẩng đầu, thì thấy hai người mặc áo đen xa lạ bước tới.Sợ đến mức lão run rẩy cả người, vừa muốn hô to kêu cứu thì một thanh đao lạnh như băng đã đặt cạnh cổ họng:- Nếu ông dám kêu một tiếng, đầu ông lập tức rơi xuống đất!Lập tức có năm sáu người áo đen bước tới, Chu Quần sợ đến mức giọng nói run run:- Các ngươi là….

Ai?Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi đến, cười như không cười nhìn lão:- Chu huyện lệnh, còn nhớ ta không?Hai mắt Chu Quần mở to, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, bang bang dập đầu:- Sở Vương điện hạ tha mạng!

Sở Vương điện hạ tha mạng!Sau khi Dương Nguyên Khánh đánh tan quân Đậu Kiến Đức ở Hà Gian, có gặp mặt qua rất nhiều quan viên quận huyện Hà Bắc, Chu Quần này hắn cũng gặp qua, vì vậy hắn cũng biết người này.Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Chu Quần, lạnh lùng nói:- Ta tín nhiệm ngươi mới không truy cứu việc ngươi trung thành với Đậu Kiến Đức, ai ngờ ngươi lại gia nhập tà giáo, ý đồ tụ tập quần chúng tạo phản.

Ngươi tự nói đi, ngươi có làm thất vọng người dân huyện Bình Nguyên không, có làm thất vọng tín nhiệm mà ta cho ngươi không?Chu Quần quỳ trên mặt đất, vô cùng xấu hổ, môi lão giật giật:- Mọi chuyện không như điện hạ nghĩ đơn giản như vậy đâu, kỳ thật chuyện này có quan hệ với triều Đường.Hắn nhìn chăm chú Chu Quần một lúc lâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình ôn hòa một chút, nói:- Chỉ cần ông đồng ý lấy công chuộc tội, ta có thể không giết ông, hơn nữa còn cho ông một cơ hội lạc đường biết quay đầu lại.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là, ông phải đem những thứ không thuộc về mình nhả ra hết.[/QUOTE] Chương 758 : Vạch trần chân tướngDương Nguyên Khánh biết rất rõ, Chu Quần là nhân vật mấu chốt trong cuộc tiêu diệt cơn bão phản động này, không ngại cho lão ta một cơ hội, để lão lập công chuộc tội.Chu Quần lập tức kích động, lúc Sở Vương mới xuất hiện, lão tự cho rằng mình chắc chắn sẽ chết.

Bây giờ Sở Vương lại đồng ý cho lão một cơ hội, quả thật là để lão ở trong đường cùng gặp được đường sống mà.- Điện hạ, ty chức có tội, ty chức không dám giấu diếm….

Sẽ nói hết tất cả.- Ông nói đi!

Ta nghe.Chu Quần nhanh chóng chỉnh sửa sắp xếp lại câu nói, nói:- Điện hạ, người thành lập giáo phái thờ Di Lặc gọi là Thôi Lý Hành, gã là con rể của Khúc thái thú, bây giờ người được xng là Phật thái chính là gã.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Theo như lời ông nói thì giáo phái thờ Di Lặc trên thực tế là do thái thú Khúc Lăng gây nên, đúng không?- Bẩm điện hạ, đúng là như vậy!- Vậy tại sao ông ta lại phản bội ta?Dương Nguyên Khánh đã có chút không ngăn được lửa giận trong lòng rồi.Khúc Lăng này là nạp ngôn của Đậu Kiến Đức, danh vọng rất cao, mình khoan dung nhận đầu hàng của ông ta, phong ông ta làm thái thú quận Bình Nguyên.

Ai ngờ ông ta lại dám lập tà giáo, mưu đồ tạo phản.Chu Quần cuống quýt nói:- Điên hạ, Khúc Lăng này trước khi đầu hàng Đậu Kiến Đức thì ông ta đã đầu hàng Đường triều rồi.

Ông ta và tướng quốc Đường triều Lưu Văn Tĩnh là thân gia.

Lúc trước, Đậu Kiến Đức và Đường triều kết minh, chính là do ông ta dẫn đường.

Lần này giáo phái thờ Di Lặc dấy lên, nghe nói cũng là chủ ý của Lưu Văn Tĩnh.

Bên cạnh Khúc Lăng có một phụ tá, tên là Uông Thọ, nghe nói là từ Trường An đến, ty chức hoài nghi gã đó là do Lưu Văn Tĩnh phái đến.Dương Nguyên Khánh đứng lên, chắp tay sau lưng đi vài bước.

Lại quay đầu hỏi lão:- Bọn họ quyết định khi nào tạo phản?- Chắc là đầu tháng sau, là sau chín chín tám mươi mốt ngày nghênh Phật trở về, tống Phật đi, số lượng lớn giáo đồ sẽ tụ tập lại.

Khi đó đúng là thời điểm tạo phản tốt nhất.- Bây giờ đã có bao nhiêu giáo đồ rồi?- Hồi bẩm điện hạ, bây giờ đã có bốn mươi ngàn người rồi.

Không chỉ riêng quận Bình Nguyên, nghe nói quận Thanh Hà, quận Bột Hải, quận Tín Đô và quận Hà Gian đều có tín đồ.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, liếc nhìn Chu Quần.

Trong lòng có chút hoài nghi, loại tin tức cơ mật trọng yếu như thế này, Khúc Lăng tuyệt đối không dễ dàng nói với người ngoài.

Chu Quần sao biết được những thông tin này?

Chỉ có một câu trả lời, Chu Quần là tâm phúc của Khúc Lăng.- Vậy tại sao ngươi lại gia nhập giáo phái, theo Khúc Lăng tạo phản?Chu Quần xấu hổ nói:- Vì ty chức có nhược điểm bị Khúc Lăng nắm giữ.- Nhược điểm gì?Dương Nguyên Khánh không thuận theo, không buông tha tra hỏi đến cùng.- Năm Đại Nghiệp thứ mười, ty chức vụng trộm bán không ít quan lương, ước chừng hơn ngàn bao.

Kỳ thật các quan viên huyện Bình Nguyên ít nhiều đều có nhược điểm nằm trong tay Khúc Lăng, cho nên mới bị áp chế, hơn nữa gia nhập giáo phái rất có lợi, cho nên….Chu Quần không nói tiếp, trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ.

Cái gì mà nói bị nắm nhược điểm là lý do chính, có lợi mới là nguyên nhân chính.

Chu Quần nhất định là khăng khăng một mực đi theo Khúc Lăng, trở thành tâm phúc của lão ta, bây giờ thấy có nguy hiểm, lập tức bán đứng Khúc Lăng.

Tuy rằng đã đoán được chín phần mười, nhưng Dương Nguyên Khánh không vạch trần, chỉ cần Chu Quần đồng ý thay mình bán mạng thì ân oán giữa họ không quan trọng.Chuyện bây giờ đã rõ ràng, tìm cách giải quyết nguy cơ mới là mấu chốt.

Tuy Chu Quần nói còn một tháng nữa mới đến thời điểm tạo phản, nhưng Dương Nguyên Khánh tin, một khi đối phương biết ý đồ của mình bị phát hiện, nhất định sẽ chọn tạo phản trước ngày đã định.

Cho nên trước không thể đánh cỏ động rắn, sau đó dùng thủ đoạn như sấm như chớp đánh tan đối phương, mới là mấu chốt thủ thắng.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Chu Quần, phải từ người này bắt tay vào làm.- Sau đây chính là cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội.….Thái thú Bình Nguyên Khúc Lăng năm nay ngoài năm mươi tuổi, đã đi trên con đường làm quan được ba mươi năm, là một tay chính trị già đời.Hầu như tất cả các quan viên, mỗi người đều có con đường làm quan của mình.

Mà trên con đường làm quan của mỗi người, đều có một ít con đường nhỏ thông nhau, nối kết những người làm quan lại.

Trong các con đường nhỏ đó, hôn nhân không thể nghi ngờ là một con đường nhỏ vô cùng quan trọng.Trong điểm này, Khúc Lăng càng nổi bật.

Con thứ Khúc Danh Quý của Khúc Lăng cưới con gái thứ ba của Lưu Văn Tĩnh, cũng chính là vị thân gia Lưu Văn Tĩnh này thay đổi vận mệnh Khúc Lăng.Lúc Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Khúc Lăng đang nhậm chức Thái Thú quận Tín Đô nhận được tin thân gia Lưu Văn Tĩnh, lập tức tuyên bố đầu hàng Lý Uyên.

Nhưng không lâu sau lão lại đầu hàng Đậu Kiến Đức.Có lẽ phát hiện Đậu Kiến Đức không có tiền đồ gì, Khúc Lăng lại âm thầm đầu hàng Đường triều.

Sau khi Đậu Kiến Đức thất bại, Khúc Lăng đang nhậm chức Nạp Ngôn dẫn theo mấy chục quan văn đầu hàng triều Tùy, lão được Dương Nguyên Khánh phong làm thái thú quận Bình Nguyên.Bổ nhiệm này khiến Khúc Lăng cực kỳ mất mát.

Lão vốn nghĩ có thể vào trong trung tâm triều Tùy làm quan, không được chức tướng quốc, ít nhất cũng được chức chủ quản một bộ.

Không ngờ chỉ có được một chức thái thú quận Bình Nguyên nho nhỏ, còn triều Đường lại đồng ý phong lão làm Lễ bộ Thượng thư.Một bên nhẹ một bên nặng, một bên cao một bên thấp đã khiến Khúc Lăng cho ra một quyết định lớn, ngoài thì thuộc triều Tùy, trong thì về triều Đường.

Vì giành lấy tín nhiệm triều Đường, lão không tiếc giao nộp thư trung thành cho Lý Uyên.Trong phòng, Khúc Lăng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, bên cạnh đứng mấy người, con của lão Khúc Danh Quý, con rể Thôi Lý Hành, và một người nữa là phụ tá lão, Uông Thọ.Con trai Khúc Danh Quý và con rể Thôi Lý Hành đều là thủ lĩnh quan trọng của giáo phái thờ Di Lặc.

Trong đó Thôi Lý Hành được xưng là Phật thái, được cho rằng là chuyển thế của Di Lặc.

Còn Khúc Danh Quý là người đứng đầu chín đại Phật gia, nắm giữ trong tay một ngàn giáo binh.

Nhưng cho dù là con rể hay con trai, họ đều là con rối, giáo chủ thật sự chính là Khúc Lăng.Còn phụ tá Uông Thọ là quân sư, gã trên thực tế là phụ tá Lý Kiến Thành, được Lý Kiến Thành phái đến Hà Bắc thực hiện kế sách nội loạn.Còn chủ ý lợi dụng giáo phái Di Lặc phát động khởi nghĩa thuộc về Lưu Văn Tĩnh.

Chiến tranh ở Hà Bắc chấm dứt, lòng dân ổn định, rất khó làm họ tạo phản, chỉ còn cách lợi dụng giáo phái tín ngưỡng Di Lặc mới có thể cổ động đám ngu nam xuẩn phụ đi theo tạo phản.- Ta nghe được một tin.Khúc Lăng vô cùng lo lắng nói:- Quân đội quận Hà Gian bắt đầu tập kết.

Bây giờ chiến dịch Liêu Đông đã chấm dứt, quân đội Hà Gian vì sao lại tập kết?

Còn ở ngay thời điểm mấu chốt như vậy, ta có một dự cảm không lành!Khúc Quý Danh nhíu mày, gã phụ trách an toàn, đối với những điều động quân đội phá lệ mẫn cảm.- Ý phụ thân là, quân đội quận Hà Gian muốn đến đối phó chúng ta?Thôi Lý Hành bên cạnh tiếp lời cười nói:- Có phải nhạc phụ đại nhân trông gà hóa cuốc rồi không?

Quân đội quận Hà Gian điều động có thể là huấn luyện bình thường.

Lần trước không phải nhạc phụ đại nhân nói, các quận phải bắt đầu tổ chức huấn luyện dân đoàn sao?

Có lẽ là chuyện này, con cảm thấy không liên quan đến giáo phái Di Lặc.Khúc Lăng biết con rể có thể giả thần giả quỷ, nhưng nói chuyện chính sự với nó thì khẳng định không nói được nửa điểm.

Lão không thèm quan tâm đến Thôi Lý Hành, nhìn thoáng qua Uông Thọ, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Uông Thọ người này túc trí đa mưu, rất thông minh, giáo phái thờ Di Lặc lập ra hoàn toàn do một tay gã thực hiện.

Lão lo lắng chuyện quân đội Hà Gian hoàn toàn là do Uông Thọ nhắc nhở cả.Uông Thọ là người Quan Trung, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, dáng người thấp bé, mũi dẹp lõm mà lỗ mũi lại hướng lên trời, môi dày, khuôn mặt xấu xí.

Nhưng gã lại là một trong những Đông cung văn học quán cung phụng, rất được sự tin cậy của Thái tử Lý Kiến Thành.Người này nói không nhiều, có vẻ rất khiêm tốn, nhưng sự thật gã mới là người nắm quyền to trong giáo phái Di Lặc.

Gã đại biểu thái tử Lý Kiến Thành đến quận Bình Nguyên.

Trong những vấn đề lớn, nếu không có cái gật đầu của gã, Khúc Lăng cũng không dám ra quyết định.Uông Thọ nhàn nhạt nói:- Cho dù là như thế nào cũng phải cẩn thận.

Trong khoảng thời gian này giáo phái thờ Di Lặc nên rút nhỏ lại trước, bảo Phật gia các huyện đến nói chuyện, an ổn tâm trạng bọn họ.Gã lại nghĩ đến một chuyện, liền vội hỏi Khúc Lăng:- Ta nhớ mấy ngày hôm trước, Thái thú không phải có nói Dương Nguyên Khánh có thể sẽ ở Hà Bắc sao?

Bây giờ có thể đã có tin tức của hắn rồi.Khúc Lăng do dự một lúc mới nói:- Tin này không biết chính xác cho lắm.

Lúc ấy phát hiện có năm trăm kỵ binh từ quận Hà Giang xuôi về nam, cũng chỉ hoài nghi đó là thân vệ của Dương Nguyên Khánh.

Bây giờ quan phủ các quận gần đây cũng không có tin tức của Dương Nguyên Khánh, rất có khả năng đó không phải là Dương Nguyên Khánh.

Cho dù là Dương Nguyên Khánh thì hắn cũng xuôi về nam đến Ngụy Quận, Tần Quỳnh xuất lĩnh mười mấy ngàn quân đội đóng ở vùng Ngụy Quận rồi.Uông Thọ suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói:- Chuyện này ta cũng cảm thấy không nên khinh thường.

Xuất hiện tung tích Dương Nguyên Khánh, quận Hà Gian lại truyền đến tin tức điều binh quy mô lớn, cho dù thế nào đi nữa cũng phải cảnh giác.

Ta đề nghị thay đổi kế hoạch, đẩy ngày khởi binh lên, mười ngày sau chính thức khởi sự.Tuy rằng Uông Thọ luôn miệng bảo đề nghị, nhưng đề nghị của gã chính là quyết định, không thể tranh cãi.[/QUOTE] Chương 759 : Tấn công chớp nhoángHoàng hôn ba ngày sau, huyện lệnh huyện Bình Nguyên Chu Quần ngồi xe ngựa đến huyện An Đức.

Xung quanh xe ngựa có hai mươi mấy ‘nha dịch’ thân cao thể tráng bảo vệ.

Họ mặc trường bào đỏ đen đan xen, eo đeo thắt lưng thuộc da, đầu đội mũ sa, một thân trang phục nha dịch.

Trên vạt áo trường bào còn thêu một bức tượng Phật Di Lặc, đây chính là ám chỉ một thân phận khác của họ.Đương nhiên, họ còn có một thân phận thứ ba, đó chính là thân binh của Dương Nguyên Khánh.

Trong đám tùy tùng, Dương Nguyên Khánh cũng ăn mặc giả dạng thành một nha dịch.Trừ phi là người cực kì quen thuộc hắn thấy hắn, nếu không sẽ không ai nhận ra được, Sở Vương quyền khuynh thiên hạ lại giả dạng thành một nha dịch.Cho dù là những huyện lệnh từng gặp qua Dương Nguyên Khánh cũng chưa chắc nhận ra, nhiều lắm chỉ nghĩ bộ dạng nha dịch này có điểm giống Dương Nguyên Khánh thôi.Vừa mới tới cửa thành, lại gặp ngay Khúc Danh Quý dẫn theo mười tùy tùng kỵ binh chạy gấp đến.

Gã liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy hai mươi mấy người nha dịch cao lớn khôi ngô.

Con mắt lập tức sáng ngời, gã chưa từng thấy qua người đàn ông hùng tráng như vậy, hơn nữa còn là hai mươi mấy người nữa chứ.Quả thật, thân binh của Dương Nguyên Khánh đều là tinh nhuệ lựa chọn trong một trăm ngàn đại quân, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Đi theo hắn có hai mươi mấy danh thân vệ, chiều cao đều là sáu thước rưỡi trở lên, vai rộng eo thon, võ nghệ cao cường.

Đừng nói là Khúc Danh Quý chưa từng gặp qua, cho dù là Đậu Kiến Đức cũng không chắc có được thân binh tinh nhuệ như vậy.Khúc Quý Danh lập tức nhìn thấy chiến mã dưới mông ‘bọn nha dịch’, gã rốt cuộc không đi được.

Ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chăm chú đám chiến mã đó, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

Đám chiến mã này đều là thể trạng khỏe mạnh, tứ chi thon dài, là bảo mã ngàn chọn mới chọn được.- Các ngươi là ai?Khúc Danh Quý vung roi lên, ngăn cản đường đi của mọi người, cũng đồng thời ngăn cản Dương Nguyên Khánh.- Khúc công tử, đây đều là tùy tùng của ta!Chu Quần cuống quít ló đầu từ cửa xe ra nhìn.

Ông ta đã sớm nhìn thấy Khúc Danh Quý nhưng ông ta không muốn lắm chuyện phức tạp, nên dự định tránh đi không gặp.

Không ngờ Khúc Danh Quý lại nhận ra cácnha dịch này, khiến ông ta âm thâm kêu khổ.- Ồ!

Hóa ra là Chu huyện lệnh.Chu Quần là tâm phúc của Khúc Oai, quan hệ với Khúc Danh Quý rất tốt.

Khúc Danh Quý dùng roi ngựa vỗ vỗ bả vai to lớn của Dương Nguyên Khánh, đám thân vệ đều lộ ra vẻ tức giận, tay đè lên chuôi đao.

Thấy sắp có cảnh máu chảy đến nơi, Dương Nguyên Khánh liếc mắt với mọi người, không cho phép bọn họ làm bừa.Khúc Danh Quý lại không hề biết rằng chính mình đã đi được một vòng từ Quỷ Môn quan.

Y cười khan một tiếng nói với Chu Quần:- Chu huyện lệnh, nhóm nha dịch này của ngài thật là khá đó!

Ngài kiếm từ đâu ra đó?Chu Quần không ngờ Khúc Danh Quý dám dùng roi đập vào bả vai Dương Nguyên Khánh.

Ông ta sợ tới mức tim như ngừng đập, liền vội vàng nói với bọn nha dịch:- Các ngươi cứ đứng sang một bên, ta muốn nói vài câu với Khúc công tử.Dương Nguyên Khánh nhìn Chu Quần một cái đầy thâm ý quay đầu ngựa lại, dẫn đám thân vệ rời khỏi xe ngựa và chờ ở một nơi không xa.

Lúc này Chu Quần mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm.

Không nên bảo bọn nha dịch đi, nhưng bây giờ thì cũng chẳng còn cách nào.Ông ta đành trơ mặt nói với Khúc Danh Quý:- Khúc công tử, mấy nha dịch này đều là binh lính của Đậu Kiến Đức, ta đã chọn ra hơn hai chục người từ huyện Bình Nguyên sung làm nha dịch, ngựa chiến cũng là bọn chúng mang từ quân đội đến.Khúc Danh Quý híp mắt cười nói:- Vậy phủ tổng có thể cho ta một ân tình không?

Ta muốn đám nha dịch này đi theo ta, thế nào?Chu Quần thầm mắng một tiếng “Cái đồ không biết sống chết!”

Trên mặt ông ta lộ vẻ bị làm khó, một lúc lâu sau mới nói:- Thế này đi!

Khi ta rời khỏi huyện Bảo Đức thì ta sẽ để bọn chúng lại.

Mấy ngày này ta vẫn còn cần bọn chúng hộ vệ.Khúc Danh Quý mừng rỡ:- Vậy chúng ta một lời đã định!Khúc Danh Quý sợ Chu Quần đổi ý liền thúc ngựa chạy ra ngoài thành.

Chờ y đi xa, Chu Quần mới lắc đầu, thúc xe ngựa đi tới trước mặt mấy người Dương Nguyên Khánh.

Ông tachỉ vào một nhà trọ cách đó không xa, nói với Dương Nguyên Khánh:- Mọi người hãy ở nhà trọ An Phong nghỉ ngơi.

Nếu có việc gì, ta sẽ tìm mọi người.Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của ông ta, chỉ bảo hai bên nói:- Chúng ta đi!Hai mươi mấy kỵ binh liền giục ngựa đi theo Dương Nguyên Khánh.

Chu Quần nhìn bóng lưng Dương Nguyên Khánh, khẽ thở dài.

Vợ và cha mẹ của ông ta đều nằm trong tay Dương Nguyên Khánh, chả trách hắn không sợ mình giở trò gì.….Đêm dần khuya, cửa thành huyện An Đức đã đóng.

Ngoài thành trở nên yên tĩnh, trên quan đạo còn không nhìn thấy một bóng người đi đường, xung quanh tối đen như mực, chỉ có mấy ánh đèn lấp ló ở mấy thôn trang phía xa xa.Lúc này, một đội kỵ binh chừng năm trăm người đang từ xa thong thả chạy đến.

Bọn họ khống chế tiếng vang của vó ngựa, đi vào rừng cây, khiến bầy chim sợ đến bay đi.Tướng lĩnh cầm đầu là lang tướng thân binh Hàn Hiếu Quốc.

Bọn họ đã đi theo sau Chu Huyện lệnh được một đoạn xa.

Mãi đến khi trời hoàn toàn tối đen, mới chậm rãi tới gần thành Nam, chờ đợi tin tức trong thành.Hàn Hiếu Quốc dẫn kỵ binh đi vào rừng cây.

Khu rừng này rộng khoảng trăm mẫu, chủ yếu là cây tùng.

Trong rừng cây bị lá thông phủ kín.

Hàn Hiếu Quốc thúc giục ngựa chiến nhẹ nhàng đi qua rừng tùng, đi đến bên kia.

Ông tanhìn chăm chú vào cửa thành cách đó hai dặm.

Trên cửa thành cũng là một mảng tối đen.Nhìn một lúc, Hàn Hiếu Quốc quay đầu ra lệnh:- Mọi người nghỉ ngơi ở đây chờ tin tức.Bọn lính đều xuống ngựa nghỉ ngơi.

Hàn Hiếu Quốc nhìn về cửa thành, trong lòng có chút lo lắng.

Không biết lúc nào mới có tin tức đây?……Nhà sau quận nha huyện An Đức chính là phủ đệ của Thái Thú Khúc Lăng, cũng là trung tâm chỉ huy toàn bộ Di Lặc giáo đồ.

Ngoài cửa phủ rất yên tĩnh, có mấy cỗ xe ngựa dừng ở đó.

Lúc này, cửa phủ mở ra, lộ ra một khoảng sáng.

Hai người nha hoàn đốt đèn lồng ra cửa phủ.- Khúc Thái Thú không cần phải tiễn đâu.

Tối nay hạ quan đã quấy rầy Thái Thú rồi.Huyện lệnh Chu Quần huyện Bình Nguyên đi ra từ cửa phủ, đi phía sau ông ta là Khúc Lăng.

Ông ta tiễn Chu Quần đi ra.

Khúc Lăng thâm ý nói:- Chu Huyện lệnh, chuyện ta nhờ ngài, ngài nhất định phải làm được.

Thời gian không còn nhiều nữa, hy vọng ngày mai ngươi trở về là có thể ngay lập tức bắt đầu.- Thái thú yên tâm, trong lòng hạ quan hiểu, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc.Chu Quần lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi chạy đến dịch quán.

Chu Quần thấy Khúc Lăng đi vào phủ, cửa phủ đóng vào, phía bên ngoài cửa lại trở nên tối om.Chu Quần lập tức ra lệnh cho phu xe:- Đến nhà trọ An Phong!Xe ngựa đổi hướng, đi vào một đại lộ khác.

Không lâu sau, xe ngựa đã dừng ở trước cửa nhà trọ An Phong.

Xung quanh nhà trọ rất yên tĩnh, không ai ra vào, chỉ có ánh sáng phát ra từ một cái đèn lồng cũ nát treo trước cửa nhà trọ.Ở dưới cái đèn lồng, mơ hồ hình như có một người đứng đó.

Bỗng nhiên, bóng đen đó nhanh chóng vọt tới phía ông ta.

Chu Quần hoảng sợ, tưởng rằng là cướp đêm.

Đến khi người đó đến gần thì mới phát hiện ra là một thân vệ mặc áo nha dịch.

Chu Quần thở phào một cái hỏi- Vương gia có ở đây không?- Mời Huyện lệnh đi theo ty chức!Thân vệ dẫn Chu Quần đi vào nhà trọ.

Dương Nguyên Khánh đã bao toàn bộ nhà trọ nên nhà trọ không có một người khách nào khác.

Ông chủ nhà trọ và tiểu nhị cũng không được phép đi vào nội viện.Đi qua hai cái cửa, đến trước một tòa tiểu viện.

Trước tiểu viện có bốn thân vệ đứng đó.

Trong phòng đèn vẫn còn sáng, có thể nhìn thấy bóng người đi lại trong phòng.- Khởi bẩm đông chủ, Chu Huyện lệnh đến rồi.- Vào đi.Trong phòng chỉ có một mình Dương Nguyên Khánh.

Hắn đang suy nghĩ làm sao để đáp lại Thái Tử Lý Kiến Thành.

Đến mà không hỏi han chính làkhiếm nhã Lý Kiến Thành lại quả nhiên giở trò ở Hà Bắc.

Nếu không đáp lại y một chút thì cũng hơi đã để cho y quá dễ dàng rồi.Bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, hắn đã liền bắt tay chuẩn bị cho chiến dịch Hà Bắc, đến nay đã nửa năm rồi.

Trong nửa năm này, tuy hai bên Tùy Đường không có cuộc chiến tranh quy có mô lớn nào, xem như tuân thủ hiệp nghị ngưng chiến.

Nhưng những động thái không chính đáng thì không ngừng phát sinh.

Từ đầu năm, triều Tùy đã lợi dụng thương nhân Hà Đôngmua một lượng lớn vật tư của Trường An, đến triều Đường mua chuộc con trai của Vương Tự, rồi đến bây giờ lại gây xích mích phản loạn ở Hà Bắc.

Hai bên luôn âm thầm không ngừng đấu đá nhau.Dương Nguyên Khánh tạm thời không muốn tác chiến với quân Đường nhưng hắn lại muốn dạy dỗLý Kiến Thành một chút.

Nếu không phải là hắn vô tình lấy được tin tức của quận Bình Nguyên, âm mưu của Lý Kiến Thành chẳng phải đã thực hiện được rồi sao?Lúc này, thân binh dẫn Chu Quần đi vào.

Dương Nguyên Khánh nhìn ông ta một cái cười nói:- Ta nghĩ Chu huyện lệnh sẽ dẫn một nhóm lớn giáo chúng đến.Chu Quần mặt đỏ lên nói:- Điện hạ lấy thân mạo hiểm.

Đây cũng là một sự tin tưởng đối với ty chức.

Nếu ty chức lại phụ lòng sự tin tưởng này, chẳng phải sẽ bị trời phạt sao![/QUOTE] Chương 760 : Tình báo của Nội Vệ (p1)Dương Nguyên Khánh không khỏi âm thầm tán thưởng ông ta khéo ăn nói.

Ông ta không nói gì về việc cha mẹ vợ con ông ta bị quân Tùy khống chế, mà nói là mình tín nhiệm y.

Dương Nguyên Khánh liền gật đầu:- Nếu việc này làm xong, ta sẽ thăng chức cho ngươi làm Trưởng sử quận Bình Nguyên.Chu Quần vội quỳ xuống, dập đầu ba cái với Dương Nguyên Khánh, rưng rưng nói:- Được điện hạ tin tưởng và khoan dung, ty chức dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc.Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:- Ta thấy ngươi là thật tâm hối cải, mới cho ngươi cơ hội lần này.

Nếu ngươi có giấu diếm và lừa gạt chút gì thì đầu của ngươi lúc này đã rơi xuống rồi.

Đứng lên đi!Trong lòng Chu Quần vừa sợ hãi lại vừa cảm kích.

Ông ta đứng lên nói:- Điện hạ, ty chức có tin tình báoquan trọng yếu cần bẩm báo.

Ty chức vừa đi ra từ phủ Thái Thú.

Các nhân vật quan trọng của Di Lặc giáo hội đang họp bên trong phủ Thái thú.

Điện hạ, đây là một cơ hội.- Bọn họ có kế hoạch gì sao?- Có!

Khúc Lăng nói cho ty chức rằng thời gian tiến hành sẽ sớm hơn Sáu ngày sau sẽ bắt đầu, tất cả giáo chúng tụ tập ở huyện An Đức tiễn đưa Di Lặc thì sẽ phát động khởi sự.Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng.

Sáu ngày sau tạo phản, bọn chúng đã không có cơ hội.……Các quận Hà Bắc tạm thời chưa thiết lập quận binh nên cổng thành các huyện đều là do nha dịch quản lý.

Mỗi ngày đóng cổng mở cổng kiểm tra người nhưng gác ở cửa thành huyện An Đức thì lại không phải là nha dịch mà là năm trăm hộ pháp binh của Di Lặc giáo.

Bọn họ không chỉ khống chế cổng thành mà còn quản lý cả việc trị an, có vai trò là nghi trượng cho các loại nghi thức bái giáo.Năm trăm hộ pháp binh này do Khúc Danh Quý thống soái.

Đương nhiên, bọn họ vẫn là mặc áo nha dịch màu đỏ đen.

Vì thế nhìn từ bên ngoài, bọn chúng vẫn là nha dịch.Màn đêm bao phủ huyện thành, trên đường cái vắng tanh, không thấy một bóng người qua lại, chỉ thỉnh thoảng có tiếng mõ canh và tiếng hô của người phu canh “ Cộc, cộc, cộc!

Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”

Lúc này, ở dưới thành Nam xuất hiệnhai mươi mấy người mặc áo đen, động tác rất mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, đang nhanh chóng chạy gần về hướng cửa Nam.

Cửa thành Nam có treo hai cái đèn lồng, dưới ánh đèn yếu ớt, ba tên lính canh đang ngồi xổm dưới chân tường ngủ gật.Mấy bóng đen chầm chậm tới gần, bóng dáng như ma quỷ, thoắt cái đã tới gần chỗ ba tên lính canh gác, rồi lại nhanh chóng rời đi.

Ba tên lính canh gác đã mềm nhũn nằm trên đất xuống, đã trở thành ba thi thể.Có người vừa vẫy tay, hai mươi mấy người mặc áo đen vội chạy tới.

Bọn họ ven theo chân tường, chầm chậm trèo lên tường thành.

Điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, trên đầu thành quả nhiên không có một quân canh gác nào.Tất cả mấy chục người canh gác đều đã tránh ở bên trong thành để ngủ.

Hai mươi mấy người áo đen chạy vội lên thành.

Bọn họ đi đến cạy mở cửa sau của thành rồivọt vào trong.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm, lát sau, ba mươi mấy lính canh gác đều bị giết sạch.Cầu treo chầm chậm được thả xuống.

Cửa thành mở ra.

Một chiếc đèn lồng màu cam lay động trên đầu thành.Cách đó hơn hai dặm, năm trăm thân binh đang nghỉ ngơi trong rừng cây.

Bỗng nhiên, một thân binh chỉ về hướng phía thành xa xa hô to:- Hàn tướng quân, có tín hiệu rồi!Hàn Hiếu Quốc đã nhìn thấy.

Trong lòng anh ta mừng rỡ, anh ta quay đầu thét lên:- Toàn bộ lên ngựa!Bọn lính đều nhảy lên ngựa.

Hàn Hiếu Quốc vung chiến đao nói:- Đi theo ta!Năm trăm kỵ binh đi về phía cửa thành giống như một trận gió.

Cho dù tiếng vó ngựa phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nhưng đã không còn có ai nghe thấy rồi.

Năm trăm kỵ binh đi vào bên trong thành, đi theo sau người áo đen, một lát sau liền vọt tới trước quận nha.

Dương Nguyên Khánh đã đợi ở đây khá lâu.

Hàn Hiếu Quốc đến trước thi lễ:- Mời tổng quản ra lệnh!Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua phủ Thái Thú.

Trong mắt trào dâng sát khí, lạnh lùng hạ lệnh:- Xông vào cho ta.

Bất kể nam nữ, già trẻ, đều giết hết, không tha một ai.Năm trăm kỵ binh vào phủ Thái Thú, vung đao bổ chém.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phủ đệ.

Mười mấy người cùng Thái Thú Khúc Lăng đang trong thư phòng họp phát hiện ra có điều bất thường thì vội ào ào thoát ra lối cửa sổnhưng vẫn bị kỵ binh đánh tới, không ai chạy thoát.

Toàn bộ đều bị giết chết.……Hai ngày sau, Thái Thú Dương Huyền Tưởng quận Hà Gian dẫn mười nghìn quân đội đi vào quận Bình Nguyên, khống chế tất cả huyện thành và quan ải, bắt tất cả Phật gia thờ Di Lặc giáo, Phật tử, Phật tôn cùng các loại nòng cốt tổng cộng hơn nghìn người.

Trong đó có cả hai mươi mấy quan viên quận huyện.Dương Nguyên Khánh hạ lệnh đem toàn bộ một nghìn người này đi xử trảm.

Tất cả tà vật của giáo hội đều tập trung lại đốt hết.

Còn tiền tài vật chất của tín đồ cống tặng cho giáo hội thì tịch thu toàn bộ, không trả lại, coi như là sự trừng phạt cho sự tín giáo của bọn họ.Cái gì gọi là các tín đồ vô tội, từ xưa tới nay đều không đáng tin cậy.

Tận tình khuyên bảo không bằng cho bọn họ bị tổn thất ích lợi, khiến bọn họ ghi nhớ vào xương tủy thì lần sau bọn họ mới không dám lại tin vào Di Lặc giáo.

Điều này còn hữu hiệu hơn bất cứ sự khuyên bảo tuyên truyền nào.Lúc trở về Thái Nguyên đã giữa tháng năm.

Dương Nguyên Khánh từ đầu tháng tư rời kinh đi thị sát xưởng tạo thuyền.

Trải qua hơn một tháng mới trở lại kinh thành.Dương Nguyên Khánh lẳng lặng ngồi yên trong thư phòng.

Trong thư phòng, ánh sáng mông lung.

Trên cửa thư phòng có che rèm mỏng, khiến ngoài sân không thể thấy tình hình trong phòng.Lúc này, phủ của hắn lại tuyển thêm một trăm người thiếp thân nữ hộ vệ.

Tuy rằng rất an toàn, nhưng xung quanh đều là nữ hộ vệ cũng làm người ta đau đầu.

Ở bên ngoài thư phòng có dấu hai người nữ hộ vệ.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được sự hiện hữu của các nàng.

Khiến cho hắn cũng có chút không tự nhiên.Đã trở về được hai ngày rồi, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn chưa khôi phục lại từ khi từ Hà Bắc trở về.

Vào buổi sáng, trong phòng vô cùng im lặng.

Dương Nguyên Khánh ngồi tựa vào giường đọc sách.

Lúc này cửa mở, thê tử Bùi Mẫn Thu bưng một ly trà từ bên ngoài đi vào.- Phu quân, hôm nay không đi vào triều sao?Bùi Mẫn Thu hé miệng cười hỏi.Dương Nguyên Khánh lười biếng ngáp:- Nghỉ ngơi ba ngày, ngày mai mới phải vào triều.Bùi Mẫn Thu để chén trà lên bàn.

Nghiêng người ngồi bên cạnh trượng phu, có chút nghịch ngợm nắm vành tai của hắn.

Nàng lại sờ sờ vành tai của mình, mỉm cười duyên dáng nói:- Thiếp phát hiện vành tai chàng vừa mập vừa dài, vì sao vành tai của thiếp lại nhỏ như vậy.

Đều nói vành tai dày là có phúc, chẳng lẽ mệnh thiếp phải chịu khổ sao?Dương Nguyên Khánh nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp môi, cười nói:- Tai heo lớn hơn ta, chả lẽ nó có thể làm chủ thiên hạ?- Chàng ngốc này, thiếp nói tai người, chàng lại so mình với heo.

Được rồi!

Cho dù chàng là heo, vậy thiếp là cái gì?

Chẳng lẽ thiếp là heo nái?Bùi Mẫn Thu lại phát huy trí tưởng tượng, biến trượng phu thành một trư vương, đứng đầu trong vương quốc heo.

Nàng vừa nói, vừa ôm cổ trượng phu, cười đến run rẩy hết cả người.Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn như thiếu nữ của nàng.

Tuy đã là mẹ của hai đứa bé, nhưng nàng vẫn giữ được dáng người thon thả.

Hắn không khỏi nhớ tới vòng eo của Bùi U, nàng ấy mới là người cơ khổ.- Mẫn Thu, nửa tháng trước ta từng viết thư cho nàng…Dương Nguyên Khánh thoáng cái nhắc nhở, Bùi Mẫn Thu lập tức nhớ tới việc của Bùi U.

Nàng dừng cười, đôi mi thanh tú nhíu lại:- Có thật không vậy?

U tỷ thật sự bán rượu ở quầy sao?- Bán rượu không có gì xấu.

Quán rượu kia của cô ấy vốn làm ăn tốt lắm.

Chỉ có điều chịu ảnh hưởng của chiến loạn, mới khiến kinh doanh giảm đi.

Cô ấy chỉ có thể nuôi sống gia đình.

Nhưng cô ấy có tài năng, về sau sẽ tốt dần thôi.

Ta muốn biết, nàng muốn giúp cô ấy như thế nào?Bùi Mẫn Thu thở dài:- Ngày thứ hai sau khi nhận được tin tức của chàng, thiếp bảo Phúc quản gia đi chợ Thái Nguyên mua quán rượu Tam Nguyên.

Phúc quản gia đã đi huyện Thanh Hà, cùng Thôi gia trao đổi khế ước mua bán nhà.

Thiếp còn định giúp tỷ ấy mười ngàn xâu tiền, xây dựng quán rượu lớn hơn.

Tóm lại, chuyện này thiếp sẽ giải quyết tốt, chàng không cần phải bận tâm.

Ai!

U tỷ cũng không viết thư cho thiếp.

Nên thiếp không biết tỷ đấy trải qua khổ như vậy.

May mắn được phu quân bắt gặp.Bùi Mẫn Thu nhớ tới tỷ muội tình thâm, trong lòng có chút khó chịu.

Nàng hận không thể tự mình đi một chuyến huyện Thanh Hà, đem Bùi tỷ đưa đến trong phủ của mình.Dương Nguyên Khánh biết thê tử tâm địa thiện lương.

Hơn nữa là người biết trọng tình cũ.

Nàng nhất định sẽ dốc sức trợ giúp Bùi U.

Chắc mình không cần hỏi đến vấn đề này nữa.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bà quản gia:- Lão gia!

Ngụy tướng quân đến, đang chờ ở phòng khách.Ngụy tướng quân chính là Ngụy Bí, y tìm đến mình chắc là điều tra đã có kết quả.

Dương Nguyên Khánh liền ra lệnh:- Mời ông ấy đến ngoài thư phòng chờ ta một chút.Dương Nguyên Khánh lại uống một ngụm trà.

Cười nói với thê tử:- Ta trở về hai ngày, còn không có cùng cả nhà đoàn tụ một chút.

Đêm nay cử hành gia yến, cả nhà tụ hội.Bùi Mẫn Thu gật đầu đáp ứng.

Dương Nguyên Khánh đứng lên, bước nhanh ra phía ngoài thư phòng.[/QUOTE] Chương 760 : Tình báo của Nội Vệ (p2)Ngoài thư phòng, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí đang chắp tay sau lưng đi lại.

Dương Nguyên Khánh trở về Thái Nguyên, người đầu tiên tìm chính là y.

Trong lòng Ngụy Bí tự trách vạn phần.

Đánh hạ Hà Bắc, Nội Vệ của y sơ sót, khiến cho Di Lặc giáo hung hăng càn quấy đến như vậy.

Y lo lắng, nếu như không phải tổng quản ngẫu nhiên đụng tới chuyện này, thì có thể gây ra rối loạn.Kỳ thật, về việc Di Lặc giáo cũng không thể hoàn toàn trách Nội Vệ.

Dù sao hệ thống tình báo của Nội Vệ chủ yếu là nhằm vào quân địch.

Ở Trường An, ở Lạc Dương, ở Giang Đô cùng với những thành thị trọng yếu của quân địch đều có bố trí.Mà Nội Bộ của mình cũng coi việc lấy tình báo quân địch là việc chính.

Bình thường chỉ biết tin tức ở những thành phố và chiến lược trọng yếu.

Như Thái Nguyên, Hà Đông, U Châu, An Dương, Diên An, Phong Châu và những nơi khác.

Những quận như quận Bình Nguyên, bọn họ không thể bận tâm tới.Trọng yếu hơn là, từ Hán Đường tới nay, các triều đại đổi thay.

Người thống trị đều không có tiền lệ giám thị dân của mình.

Giống Điền Ký của triều Nam Bắc, Sát Sự Tử Thính ở triều Đường, trên cơ bản đều là nhắm vào quan lại.

Mãi cho đến nhà Tống bị vong, việc giám sát dần được coi trọng, mới dần dần đem phạm vi giám thị mở rộng ra.Giống như Di Lặc giáo loại dân gian tôn giáo này, thì việc quản lý nó là thuộc về chức trách của quan phủ.

Các tôn giáo trong dân gian không khống chế được, cũng là do quan phủ không làm tròn bổn phận.

Không thể đổ trách nhiệm cho Nội Vệ được.Cho nên Dương Nguyên Khánh nói chuyện này cho Ngụy Bí, cũng không có ý trách y.

Chỉ có điều, Ngụy Bí chính mình cảm thấy hổ thẹn.Lúc này, truyền đến tiếng bước chân của Dương Nguyên Khánh, Ngụy Bí liền vội vàng quỳ một gối thi lễ:- Tham kiến tổng quản!- Đứng lên đi!Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hỏi y:- Chuyện ta giao cho ngươi, làm được thế nào rồi?Ngụy Bí rút một tập dày từ trong lòng ra đưa cho Dương Nguyên Khánh:- Đây là chế định của phủ Nội Vệ.

Về vệc mở rộng giám thị của Nội Vệ, đã được bổ sung một số điều.

Mời tổng quản xem.Dương Nguyên Khánh tiếp nhận cuốn sổ nhìn một lần.

Ở trên có ghi tăng cường quân bị mười ngàn, trải đều khắp các huyện để giám thị.

Thiết lập nha môn, trực tiếp do Nội Vệ phụ trách.

Có quyền lực tùy vào hoàn cảnh mà xử lý.Sắc mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn phái Ngụy Bí đi làm chuyện này, không ngờ Ngụy Bí lại hiểu sai ý của hắn.- Ngụy tướng quân, chức trách của Nội Vệ là phòng ngừa thám tử của quân địch, cùng tra xét tình báo của kẻ thù.

Mà không phải giám thị đối với dân chúng.

Không thểì một việc như Di Lặc giáo mà mở rộng quyền lực của Nội Vệ.

Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?Ngụy Bí tập hợp hơn mười người, mất hai ngày mới viết ra điều luật mới của Nội Vệ.

Y tưởng rằng nhận được khen ngợi.

Không ngờ lại bị tổng quản bác bỏ, làm y rất là kinh ngạc.- Nhưng…Ty chức lo lắng sẽ có Di Lặc giáo giống như vậy bùng phát khởi nghĩa.- Đây không phải là việc mà ngươi phải lo lắng.

Triều đình sẽ thiết lập Phong Sử, nhằm tìm hiểu dân tình.

Ngự Sử đài có nhiệm vụ giám sát quan viên.

Làm sao để quản lý nhân dân là chuyện của triều đình, không có quan hệ gì tới quân đội.

Nếu như các ngươi có phát hiện điều gì, thì phải báo cáo cho quan phủ.

Ngươi không thể tự tiện vượt quyền.

Hơn nữa, việc ta bảo ngươi làm, cũng không phải là chuyện này.Tuy rằng Dương Nguyên Khánh ngữ điệu không cao.

Nhưng lời nói rất nghiêm khắc.

Hơn nữa thái độ kiên quyết.

Hắn đưa quyển sách trả lại cho Ngụy Bí, nói:- Ta hy vọng không có lần sau nữa!Ngụy Bí tiếp nhận sách, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Giờ y mới hiểu được ý của tổng quản.

Tổng quản nói cho y biết việc ở quận Bình Nguyên, là muốn Nội Vệ không cần tham dự.

Trái lại, y lại hiểu lầm dụng ý của tổng quản.- Ty chức minh bạch, sẽ không tái phạm.Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại hỏi:- Tình huống ở quán rượu Bát Phương đã điều tra ra chưa?Dương Nguyên Khánh quan tâm là chuyện này.

Lúc hắn ở Hà Bắc, nhận được tình báo của Ngụy Bí.

Nói phát hiện ở quán rượu Bát Phương nằm ở chợ Bắc Thái Nguyên có thể là nơi tập hợp tình báo của triều Đường.Nhưng chỗ Dương Nguyên Khánh quan tâm, quán rượu Bát phương là Đường Phong của Lý Thế Dân hay là Ngoại Giám Sát đường của Lý Kiến Thành.Đường triều có hai tổ chức tình báo.

Một loại thuộc triều đình, tên là Ngoại Giám Sát đường, do Lý Kiến Thành chưởng quản.

Loại kia thuộc về quân đội, tên là Đường Phong, do Lý Thế Dân chưởng quản.Hai tổ chức tình báo này khác nhau ở chỗ chức trách.

Ngoại Giám Sát đường chủ yếu là hiểu biết dân tình các nơi, cùng với quan viên, thuế má của triều Đường.Mà Đường Phong chủ yếu là tra xét tình báo quân địch gồm cách bố trí quân địch, chiến lực quân đội, trang bị cùng quân lương.

Đứng đầu Đường Phong là Trưởng Tôn Vô Kỵ.Đây mới là cái mà Dương Nguyên Khánh muốn Ngụy Bí điều tra.

Ngụy Bí vội vàng nói:- Ty chức đã tra được.

Quán rượu Bát Phương này thuộc về Đường Phong.Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau đi lại vài bước, quay đầu nói với Ngụy Bí:- Tạm thời không cần rút dây động rừng.

Tốt nhất là cho người của ta do thám, hoặc là thu mua người của đối phương.Ngụy Bí mỉm cười:- Ty chức có biện pháp.

Tổng quản có nhớ rõ chưởng quầy tiệm tạp hóa Hàn Sưởng ở Phong Châu trước kia không?Dương Nguyên Khánh vẫn nhớ.

Lúc ấy Lý Uyên thiết lập khu tình báo ở huyện Ngũ Nguyên, là một cửa hàng tạp hóa.

Chưởng quầy ở đây chính là Hàn Sưởng, đã bị quân Tùy khống chế.- Có, người này đã ở Thái Nguyên?- Hồi bẩm tổng quản.

Người này ở Thái Nguyên, nhưng y là người của Lý Kiến Thành, chủ quản Ngoại Giám Sát đường ở Thái Nguyên.

Tuy nhiên ty chức có thể lợi dụng y.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Cụ thể việc này làm như thế nào, ta không hỏi nữa, chính ngươi đi an bài.

Nhưng việc ta giao cho trước kia, ngươi phải làm cho thỏa đáng.- Ty chức đã biết, nhất định sẽ làm tốt!Ngụy Bí cáo từ rời đi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến trước địa đồ.

Nhìn chăm chú vào bản đồ Trường An, không khỏi cười lạnh một tiếng:- Có đi mà không có lại là vô lễ rồi!Quán rượu Bát Phương nằm gần cửa lớn của chợ Bắc Thái Nguyên.

Đây là nơi buôn bán phồn hoa nhất của Thái Nguyên.

Quán rượu, lầu xanh, nhà trọ dày đặc.

Riêng quán rượu đã có hai mươi mấy nhà.

Quán rượu Tam Nguyên mà Bùi Mẫn Thu muốn thu mua, cũng nằm ở nơi này.So với các quán rượu khác, quán rượu Bát Phương quy mô chỉ trung bình.

Chiếm vào khoảng ba mẫu, bốn tầng lầu.

Đối diện là cửa chính chợ Bắc.

Thức ăn ở đây cũng không tệ, kinh doanh rất hưng hỏa.Chỗ quán rượu này vốn là sản nghiệp của Nguyên thị quý tộc Quan Lũng.

Sau khi họ Nguyên suy tàn, bán cho Đậu gia.

Hiện tại Đậu gia lại bán cho quân đội Đường.

Trở thành căn cứ tình báo thuộc Đường Phong của quân Đường đóng ở Thái Nguyên.

Việc buôn bán chỉ diễn ra ở ba tầng lầu.

Tầng thứ tư không cho người bình thường đi vào, bởi đây là chỗ cơ mật của quán rượu.Tổng phụ trách Đường Phong ở Thái Nguyên là Lý Thủ Trọng năm đó đi qua Phong Châu, gia tướng của Lý Uyên, sau lại là tâm phúc của Lý Thế Dân.Lúc xế chiều, một gã nam tử đi đến từ cửa sau quán rượu rồi đi thẳng lên tầng bốn.

Y mang theo một ít tình báo vừa mới thu thập được.Lầu bốn quán rượu Bát Phương là vùng tình báo trọng yếu, từ bên trong quán rượu thì không lên được, cầu thang đã bị dỡ ra, chỉ có thể đi lên từ một cầu thang bí mật ở phía sau quán rượu.Người thám báo đi lên tầng, đẩy mở một cánh cửa.

Phía sau cánh cửa là một hành lang, có một người đàn ông đứng đó, chủ yếu là không cho phép người khác tùy tiện đi vào.

Người đàn ông cười nói:- Đã từ quận Bình Nguyên về rồi à?- Ôi, chạy vội một mạch, vừa mới trở về.Người thm bảo thở dài, bước nhanh đi qua hành lang, đến trước một cánh cửa.Anh ta gõ cửa, nói:- Thủ lĩnh, là ty chức đây!- Vào đi!Một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong phòng.Người thám báo đẩy cửa đi vào.

Trong phòng có thắp đèn, ánh sáng heo hắt, rèm cửa sổ quanh năm suốt tháng đều buông xuống, cũng không thông gió khiến căn phòng có mùi ẩm mốc, khiến người ta thấy thật khó chịu.Trong phòng chỉ có một cái bàn.

Trên bàn bày đầy các loại tình báo, một cái đèn dầu lấp lóe lúc sáng lúc tối, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi đang dựa vào bàn viết cái gì đó.Người đàn ông có thân hình cao lớn cường tráng, lông mày rậm rạp, ánh mắt lạnh lùng.

Người này chính là người đứng đầu tình báo ở Thái Nguyên của Đường Phong- Lý Thủ Trọng.

Đường Phong mới thành lập tổ chức này từ tháng bảy năm ngoái, còn chưa được một năm.

Lý Thủ Trọng cũng là đầu năm nay mới chính thức nhậm chức.Tuy nhậm chức mới chỉ có năm tháng nhưng y cũng lấy được không ít tình báo của quân Tùy.

Chẳng hạn như việc phát hiện hung thủ ám sát Sở Vương phi là người Cao Ly hay ví dụ như quân Tùy đã phát động chiến dịch Liêu Đông, bắt được tướng quốc Triều Tiên Thái Tộ.

Những tình báo này được kịp thời báo cho Trường An, khiến cho y rất được đánh giá cao, đồng thời củng cố thêm địa vị của mình.Người thám báo đi vào, khom người thi lễ:- Tham kiến thủ lĩnh!Lý Thủ Trọng đặt bút xuống hỏi:- Có tin tức của Hà Bắc không?Lý Thủ Trọng nhận được một nhiệm vụ từ Trường An gửi đến.

Lý Thế Dân muốn y đi điều tra sự kiện ở quận Bình Nguyên.

Chủ yếu là tình hình sống hay chết của Thái Thú Khúc Lăng và mấy người Đường Sử Uông Thọ.

Chương 761 : Quán rượu Bát PhươngViệc này Lý Thủ Trọng đã dò hỏi nhiều nơi nhưng đều không có tin tức.

Y không thể không phái người đến huyện An Đức điều tra.- Bẩm báo thủ lĩnh, ở huyện Đức An, ty chức đã nghe ngóng từ nhiều phía, ai cũng nói là đã giết rất nhiều người.

Về sau cóđược thông tin từ những cư dân sống xung quanh phủ Thái thú chứng thực rằng đêm hôm đó, quan binh tiến vào phủ Thái thú giết chóc.

Ngoài quan binh, ra không còn thấy ai sống đi ra.- Cái gì?Lý Thủ Trọng giật mình kinh hãi.

Y đột nhiên ý thức được rằng chắc là toàn bộ đã bị giết chết rồi.

Hồi lâu sau, y mới cười lạnh một tiếng:- Cái tên ngu xuẩn Lưu Văn Tĩnh này không ngờ lại muốn đến quận Bình Nguyên tạo phản, cuối cùng liên lụy đến cả con gái nữa.- Thủ lĩnh, còn có việc gì không?Lý Thủ Trọng khoát tay áo nói:- Lui ra đi!Người thám báo lui ra.

Lý Thủ Trọng lấy ra một tấm lụa viết tin tình báo xuống.

Lý Thủ Trọng gửi tình báo đến Trường An là dùng chim ưng để gửi.

Có điều bọn họ không dám thả ưng trong thành Thái Nguyên mà là thả ở một nông trang cách thành Tây ba mươi dặm.Lý Thủ Trọng viết xong, chờ mực khô rồi mới cẩn thận cuộn vào nhét vào một ống thư.

Lúc này, chủ quán rượu vội vàng đi đến, nói nhỏ vào tai Lý Thủ Trọng vài câu.

Ánh mắt Lý Thủ Trọng sáng lên:- Có thật như vậy không?- Tuyệt đối chính xác.

Đây là lần thứ hai ông ta đến đây.

Lần trước là người khác mời ông ta, lần này là ông ta chủ động mời khách.Lý Thủ Trọng trầm tư một lát, liền đứng lên nói:- Hiện tại ta là đông chủ.

Ra gặp ông ta với thân phận đông chủ thì nhất định phải biến ông ta trở thành khách quen của quán rượu.Lý Thủ Trọng đứng lên, bước nhanh xuống lầu.……Lầu hai quán rượu, trong một gian phòng đơn có mấyquan triều đình đang uống rượu với nhau, tiếng cười không ngớt, thỉnh thoảng còn vang lên giọng hát mượt mà của cô đào hát.Hôm nay là Ký thất tham quân của Sở Vương -tham quân Tiêu Tấn mở tiệc rượu, mời năm sáu đồng liêu có quan hệ tốt đến dự.

Bọn họ đều là những người bạn đi ra từ Đôn Hoàng năm xưa, phần lớn đã được thăng lên đảm nhiệm chức quan lớn.

Có Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ, Hộ bộ thị lang Vương Nguyên, Thiếu Phủ Giám Lệnh La Binh Quốc, Thái thú quận Giáng Thẩm Hương Sơn, còn có hai quan quân văn chức cao cấp của quân đội.Do bọn họ thường xuyên tụ hop nên triều đình cho rằng họ là một phe phái và đặt tên là đảng Đôn Hoàng.

Mặc dù bản thân bọn họ không có ý lập phe phái nhưng lâu dần bọn họ tự nhiên phối hợp chặt chẽ với nhau trên nhiều khía cạnh.

Điều này thực ra cũng là một kiểu kết đảng phái.Giống như Thái thú quận Giáng Thẩm Hương Sơn, ông ta là người Thẩm gia Đôn Hoàng, là em trai của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thẩm Xuân.

Dương Nguyên Khánh chuẩn bị cho ông ta đảm nhiệm Thái thú quận Nhạn Môn nhưng Thẩm Hương Sơn không muốn đến quận Nhạn Môn, liền nhờ Tiêu Tấn và Tạ Tư Lễ hỗ trợ.

Cuối cùng thông qua sự can thiệp của bọn họ, Thẩm Hương Sơn chuyển công tác làm Thái Thú quận Giáng.

Đây chính là một kiểu quan hệ lợi ích rồi.Bữa tiệc hôm nay là kỷ niệm ngày sinh nhật lần thứ ba mươi hai của Tiêu Tấn, thế nên ông ta bày rượu mời khách.

Ông ta lựa chọn quán rượu Bát Phương bởi vì lần trước ông ta từng ăn cơm ở đây và cảm thấy rất ngon.- Thời gian trôi qua thật nhanh!Tiêu Tấn nâng chén rượu lên, cảm khái nói:- Năm Đại Nghiệp thứ tư, lúc chúng ta mới tòng quân thì đều là niên thiếu thanh xuân, thế mà nhoáng cáimười lăm năm rồi, chư vị ngồi đây đều đã có được chức quan tâm tứ phẩm, duy chỉ có tiểu đệ này vẫn là quan ngũ phẩm, không được như ý nhất.Tiêu Tấn vừa mới nói xong, Tạ Tư Lễ lập tức kéo lấy ông ta, cười nói với mọi người:- Nghe ông nói kìa.

Lại còn nói mình không được như ý nhất nữa chứ.

Làm đến chức Ký Thất Tham quân rồi mà còn không như ý.

Vậy thì bọn ta là gì chứ?

Chẳng nhẽ là ăn mày?

Mọi người nói, có nên phạt hay không?- Nên phạt!

Phạt ba chén rượu.Mọi người ấn Tiêu Tấn xuống, rót rượu cho ông ta uống.

Tiêu Tấn né tránh hết sức, bên trong trở nên rất ồn ào.

Lúc này, cánh cửa mở ra, chủ quán rượu dẫn Lý Trọng Thủ từ bên ngoài đi vào.

Mọi người thấy chủ quán đi vào, lúc này Tiêu Tấn mới ý thức được thân phận của mình, liền ngồi xuống có chút ngượng ngùng.

Tiêu Tấn áy náy nói:- Chúng ta vui đùa đến nỗi quên tất cả, ảnh hưởng đến chủ quán rồi.

Thật là có lỗi!Chủ quán vội vàng nói:- Không sao, không sao.

Mọi người ăn uống thoải mái vui vẻ là điều tiểu nhân mong muốn.

Tiểu nhân đến là muốn giới thiệu cho mọi người biết đông chủ của quán rượu.Ông ta khoát tay với Lý Trọng Thủ:- Đây là Lý đông chủ của tiểu nhân.

Trường An và Lạc Dương mỗi nơi đều có quán rượu Bát Phương, đều là sản nghiệp của Lý đông chủ.Lý Trọng Thủ vội bước lên phía trước thi lễ:- Các vị quan lớn đến tiểu quán uống rượu thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.

Hôm nay rượu và thức ăn đều do ta mời khách, chỉ hy vọng các vị về sau thường xuyên ghé tới.- Ôi!

Lời này của Lý đông chủ quá khách khí rồi.Tiêu Tấn khoát tay chặn lại cười nói:- Chúng ta đến đây uống rượu là vì rượu và thức ăn ở đây khá ngon, rất hợp khẩu vị chứ không phải vì muốn được lợi gì mà đến.

Nếu Lý đông chủ không cầm tiền của chúng ta, lần sau chúng ta sẽ không đến nữa.

Mọi người nói có đúng không?Mọi người đều ào ào phụ họa theo:- Tiêu lão đệ nói rất đúng.

Không thu tiền của chúng ta, chẳng phải là không nể mặt chúng ta sao?- Không phải, không phải!Lý Trọng Thủ cuống quít xua tay:- Tiểu nhân không có ý này.

Đây là chỉ là một chút tâm ý của tiểu nhân mà thôi.- Tâm ý của Lý đông chủ, chúng ta xin nhận.

Về sau, chúng ta sẽ thường tới.Tiêu Tấn cười nói.Lý Trọng Thủ lấy ra một cái huy chương bằng đồng đưa cho Tiêu Tấn:- Tiêu tham quân, đây là thẻ khách quen của tiểu quán.

Với tấm thẻ đồng này, về sau tính tiền có thể miễn phí bốn mươi phần trăm, rất tiện lợi.Tiêu Tấn vui vẻ tiếp nhận lấy tấm thẻ đồng, cười nói với mọi người:- Ta mới đến đây hai lần liền thành khách quen.

Thật là hổ thẹn!

Xem ra về sau ta phải thường xuyên đến mới đáng với tấm thẻ khách quen này.Lý Trọng Thủ cười tủm tỉm nói:- Quán nhỏ coi trọng nhất là khách quen.

Chỉ cần Tiêu tham quân thường xuyên đến, chúng ta nhất định sẽ giữ vị trí tốt nhất, thức ăn ngon nhất cho Tiêu tham quân, đảm bảo Tiêu tham quân sẽ hài lòng.Tạ Tư Lễ vỗ vỗ bả vai của Tiêu Tấn, cười nói:- Có thấy không, đông chủ người ta chỉ nhận một người là ông.

Điều này chứng tỏ địa vị của ông là cao nhất.

Còn dám nói mình không được như ý nhất không?

Không được như ý nhất mà lại có thể có thẻ khách quen sao?

Chúng ta chỉ có thể thơm lây từ ông thôi.Lý Trọng Thủ cuống quít nói:- Tất cả mọi người đều có, đều có!Y vội vàng ra lệnh cho chủ quán:- Lại đi lấy bốn thẻ khách quen tới đây.

Mà không!

Lấy năm cái đi!Chủ quánchạy vội đi, Lý Trọng Thủ chắp tay xin lỗimọi người:- Tiểu nhân không có ý coi nhẹ mọi người đâu.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiêu tham quân cho nên thiên vị ngài ấy một chút.

Thật ra tất cả mọi người đều như nhau, như nhau!Chủ quán lấy tới năm tấm thẻ đồng.

Lý Trọng Thủ lần lượt chia cho mọi người, cười nói:- Mong rằng mọi người tuyên truyền cho tiểu quán.

Tốt nhất là bảo tất cả các quan viên đều đến tiểu quán này dùng cơm, ha ha!Tất cả mọi người cười lên.Lý Trọng Thủ cáo từ, đi ra gian phòng mới nói khẽ với chủ quán:- Ở đây đợi chút rồi bảo xe ngựa của quán rượu đưa Tham quân về nhà.

Nhất định phải bảo phu xe chú ý, xem ông ta ở đâu?Lý Trọng Thủ trong lòng rất chắc chắn.

Ký thất Tham quân nắm giữ công văn cơ mật.

Nếu như có thể giành được Tiêu Tấn thì y đã lập được công lao lớn.……Sáng hôm sau, một đội quân kỵ binh Tùy chừng một trăm người, đi đến từ hướng quận Ly Thạch, đang đến ngày càng gần thành Tây Thái Nguyên.

Người cầm đầu kỵ binh chính là Tô Định Phương từ Đông Hoàng trở về.

Anh ta hồi kinh bẩm báo công tác.Tô Định Phương được phong làm đô đốc Hà Tây, huyện công Đôn Hoàng, dưới quyền là mười hai nghìn quân đội, quản lý bốn quận Đôn Hoàng, Y Ngô, Thiện Thiện và Thả Mạt, tổng lãnh thổ mấy ngàn dặm.

Chính là nhờ anh ta nam chinh bắc chiến mới khiến bốn quận của Tây Vực này vẫn nằm trong lãnh thổ của Đại Tùy như xưa chứ không bị rời đi.Xuất chinh từ mùa đông năm ngoái, đến nay cũng chỉ có bảy tháng, nhưng khi trở lại Thái Nguyên, Tô Định Phương lại cảm thấy như xa cách như đã mấy đời.

Trong đầu anh ta vẫn đang nhớ về sa mạc nghìn dặm hoang vu và bão cát, vẫn chưa thể nào thích ứng được với sự phồn hoa của Trung Nguyên.- Tô tướng quân, có từng nghĩ rằng, sau lần trở về này sẽ ở lại Thái Nguyên không?Đứng bên cạnh anh ta là Thẩm Xuân, cũng cùng anh ta về kinh thành báo cáo công tác.Tô Định Phương lắc lắc đầu:- Ta không biết.

Đây là do tổng quản quyết định.

Nếu tổng quản bảo ta ở lại Đôn Hoàng, ta vẫn sẽ ở đó, nếu muốn ta trở về kinh thì ta cũng không có cách nào khác.Tô Định Phương đã có tình cảm sâu đậm với Tây Vực.

Anh ta không muốn rời khỏi Tây Vực.

Tô Định Phương thở dài:- Ta hy vọng có thể ở lại Tây Vực.

Nếu được, ta sẽ tiếp tục mở rộng về hướng tây.

Chỉ cần ta còn ở lại Tây Vực, đến một ngày nào đó, ta sẽ đuổi toàn bộ thế lực của Tây Đột Quyết ra khỏi Thông Lĩnh.

Ta chỉ mong được tổng quản ủng hộ.

Chương 762 : Phát hiện cơ hộiMặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại rất lo lắng.

Nếu anh ta ở Tây Vực quá lâu thì tổng quản có thể sẽ hoài nghi anh ta trở thành Tây Vực Vương một cách xứng đáng với cái tên.

Lưỡng nan trong lòng khiến anh ta có chút buồn phiền, không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được tổng quản.Đúng lúc này, một kỵ binh từ xa vội vàng chạy đến trước mặt Tô Định Phương, chắp tay nói:- Khởi bẩm Tô tướng quân, tổng quản đã ở dịch trạm thành Tây nghênh đón tướng quân trở về.- A!Tô Định Phương giật mình kinh hãi.

Phía trước chính là dịch trạm rồi.

Chẳng lẽ tổng quản đã ở đó chờ mình rồi sao?

Trong lòng anh ta đột nhiênnóng lên, thúc ngựa một cái thật mạnh, nhanh chóng đi về hướng dịch trạm cách đó vài dặm.Ở trước dịch trạm thành Tây, Dương Nguyên Khánh dẫn mười mấy quan viên quân đội đã ở đó, cách thành mười dặm để đợi đại tướng viễn chinh trở về.

Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh chờ đợi nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ và mong chờ.

Tô Định Phương không khiến hắn thất vọng, đã chiếm được quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt, tạo một nền móng kiên cố để về sau hắn đánh Tây Vực.Tô Định Phương từ xa đã thấy Dương Nguyên Khánh, cũng thấy các tướng lĩnh đã từng cùng mình kề vai tác chiến.

Trong lòng anh ta xúc động, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi về phía trước, quỳ gối trước Dương Nguyên Khánh, chắp tay thi lễ:- Mạt tướng Tô Định Phương tham kiến Tổng quản!Dương Nguyên Khánh liền vội nâng anh ta dậy, nói:- Tô tướng quân, mau mau đứng lên!Dương Nguyên Khánh thấy anh ta ta vừa đen vừa gầy.

Bóng dáng thiếu niên anh tuấn trắng nõn khi xưa đã không còn nữa, chỉ mới bảy tháng ngắn ngủi!

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm động, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai anh ta nói:- Khổ cực cho ngươi rồi!Cái thực sự có thể cảm động con người không phải là những lời tâng bốc, cũng không phải những lời hứa hùng hồn, mà là những lời nói phát ra từ nội tâm.

Từ ánh mắt của Dương Nguyên Khánh, Tô Định Phương có thể cảm nhận thấy sự chân thành.

Mấy lời này thật vô cùng đơn giản nhưng đã khiến Tô Định Phương cảm nhận được sự cổ vũ thật lớn lao.Hai người nhìn nhau, mười mấy năm cùng chinch chiến, hai người đã từ thiếu niên trở thành tráng niên.

Bọn họ đã ngầm thấu hiểu nhau, tất cả đều không phải thông qua lời nói.Hai người đều mỉm cười.Lúc này, Lý Tĩnh, La Sĩ Tín cùng mọi người dồn dập đi lên chúc mừng Tô Định Phương.

Có quân sĩ dâng chén rượu chiến thắng với anh ta, mắt Tô Định Phương đã ươn ướt rồi, anh ta giơ lên chén rượu, cao giọng nói:- Cảm ơn chư vị, Định Phương sẽ lấy chén rượu này để cảm tạ sự yêu mến của mọi người!Nói xong, anh ta nâng chén rượu một hơi cạn sạch, rồi lại cầm bầu rượu uống liền ba chén, giơ chén rượu đã uống cạnlên cao, ngay sau đó là một tràng pháo tay rộn rã.……Trở lại cung Tấn Dương, hai người Tô Định Phương và Thẩm Xuân đi vào Tử Vi Các.

Đầu tiên là Thẩm Xuân báo cáo với các đại thần Tử Vi Các về các vấn đề nhân sinh như nhân khẩu, đất đai ở Đôn Hoàng.

Sau đó là Tô Định Phương báo cáo về tình hình dân sinh, nhân khẩu của ba quận Thiện Thiện, Thả Mạt và Y Ngô.- Quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt đều như nhau, đều là do dân định cư và dân du mục cấu thành.

Dân du mục chủ yếu là người Thổ Dục Hồn và người Thiết Lặc.

Bọn họ mùa xuân tới, mùa đông đi, lui tới không xác định.

Dân cư cố định ở hai quận chừng mười một ngàn hộ.

Trong đó có một nửa là gia quyến của quân Tùy, được gọi là quân hộ, người Hán chiếm đa số.

Một nửa còn lại là người Ô Tôn, sống chủ yếu dựa vào trồng trọt và buôn bán.- Xin hỏi Tô tướng quân, diện tích trồng ruộng ở hai quận Thiện Thiện vầ Thả Mạt là bao nhiêu?Đây là Đỗ Như Hối hỏi.

Ông ta chủ quản hộ bộ, quan tâm nhất là diện tích ruộng cày và nhân khẩu.Tô Định Phương hơi khom ngườ, cười nói:- Khởi bẩm Đỗ tướng quốc, ruộng cày ở quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt đều nằm ở hai bờ sông.

Hàng năm chỉ có thể trồng một vụ lúa mì.

Hiện tại có hai mươi đồn điền, mỗi đồn điền có năm mươi khoảnh ruộng, tổng cộng là mười nghìn mẫu ruộng cày, trong đó có một nửa là quân điền.

Chúng ta còn có bãi chăn nuôi, chủ yếu là nằm ở Tát Bì Trạch cùng Bồ Xương Hải, có gần một triệu con dê, bò.

Lương thực của quận Đôn Hoàng, còn có lúa mì tự trồng cùng dê bò nuôi dưỡng có thể đảm bảo được quân lương.Tô Định Phương chậm rãi nói.

Các thần luân phiên đặt câu hỏi.

Hỏi và trả lời như thế kéo dài đến gần một canh giờ mới xong.Lúc này, Dương Nguyên Khánh đứng lên nói với các vị đại thần:- Thưa các vị, Tây Vực từ trước tới nay đều là trọng điểm chú ý của triều Tùy.

Tiên đế khai sáng cơ nghiệp ở Tây Vực, không thể để hủy hoại trong tay chúng ta được.

Trái lại, ta hy vọng có thể mở rộng về phía tây, đưa lãnh thổ mở mang củaTây Vực vào bản đồ Đại Tùy.

Đương nhiên, bây giờ chưa phải là thời điểm để ý đến phía tây, chúng ta cần phải tập trung binh lực giải quyết Trung Nguyên, một khi Trung Nguyên thống nhất thì chúng ta sẽ xuất quân tây tiến.……Buổi trần thuật báo cáo với các đại thần đã kết thúc, Tô Định Phương đi vào phòng quan của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh lệnh cho người bưng trà lên.

Hắn cười ha hả, nói:- Mấy vị đại thần này thật khiến người ta phát chán!

Ai cũng như ai như con quạ vậy, hết vấn đề này đến vấn đề khác không thôi.Tô Định Phương cười cười:- Cũng tàm tạm!

Bọn họ càng quan tâm tới Tây Vực, thì càng đồng ý xuất tiền cho chúng ta.

Ty chức cầu còn không được.

Có điều, ty chức cảm thấy các đại thần này rõ ràng là có sức sống, đặc biệt là Dương Sư Đạo, còn quan tâm đến cả sự thay đổi lượng nước theo mùa của sông, thật khiến người ta khâm phục.- Bọn họ quả thật rất có tài!Dương Nguyên Khánh đồng ý với cảm nhận của Tô Định Phương, nói:- Bọn họ càng có tài, ta lại càng thoải mái.

Hiện giờ, trừ một số chính vụ trọng đại cần đến ta, những việc còn lại, ta đều giao cho Tử Vi Các.

Việc nhỏ thì do Tể tướng chấp chính quyết định, việc lớn thì do bọn họ thương nghị biểu quyết.

Như vậy, ta có thể tập trung tinh lực vào quân đội, vào chinh chiến.

Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, hãy nói về tình thế ở Tây Vực xem nào.Dương Nguyên Khánh lấy ra bản đồ Tây Vực do Bùi Củ vẽ khi xưa.

Vừa rồi là báo cáo chính vụ và dân sinh với Tử Vi Các còn bây giờ Dương Nguyên Khánh chỉ quan tâm đến các thế lực phân bố và áp lực quân sự ở Tây Vực.Tô Định Phương tinh thần rung lên .

Anh ta cũng rất muốn nói với Dương Nguyên Khánh về thế cục Tây Vực.

Anh ta chỉ vào bản đồ, chậm rãi nói:- Tình hìnhTây Vực hiện giờ vô cùng phức tạp.

Nói đơn giản thì có bốn thế lực lớn, quan hệ rắc rối.

Thế lực đầu tiên là triều Tùy chúng ta, chiếm cứ phía Đông Tây Vực.

Tiếp theo là thế lực của Tây Đột Quyết, thế lực của bọn họ phân bố chủ yếu ở phía Bắc Bạch Sơn.

Thế lực thứ ba là Thiết Lặc với tộc Khế Bật là thủ lĩnh, hơn mười bộ lạc liên hợp đối kháng Đột Quyết.

Chiến tranh cũng chủ yếu là diễn ra giữa hai nhà bọn họ.

Thế lực thứ tư là các tiểu quốc địa phương, lớn nhỏ tổng cộng hơn mười nước.

Nước lớn như Quy Tư, Yên Kỳ, Cao Xương, nhỏ như Cô Mặc, Sơ Lặc, Túc Ôn, Úy Đầu, Toái Diệp.

Phần lớnngười các nước này là người Ô Tôn, nhưng cũng có hai nước là người Hán.Nghe đến đó, Dương Nguyên Khánh tò mò, ngắt lời hỏi:- Một nước người Hán ta biết là Cao Xương, còn có một nước nữa là nước nào?- Nước Toái Diệp!Tô Định Phương nói:- Ty chức cũng chỉ là mới biết được thông tin tức này từ các thương nhân Túc Đặc.

Đại khái là ba năm trước đây, một nhóm cướp cưỡi ngựa mấy nghìn người đã chiếm lĩnh Toái Diệp, thành lập nên nước Toái Diệp.

Quốc vương nước Toái Diệp họ Trương, là một người Hán.

Bọn họ thần phục Tây Đột Quyết, được Tây Đột Quyết thừa nhận.Ngừng một chút, Tô Định Phương nhỏ giọng nói:- Tổng quản còn nhớ vào năm Đại Nghiệp thứ năm, nhóm cướp cưỡi ngựa áo đen đã cứu ty chức khi ty chức bị người Xử Nguyệt bao vây đó không?- Ngươi cho rằng nước Toái Diệp là do bọn họ thành lập?Tô Định Phương gật đầu:- Ty chức cảm thấy chính là bọn họ!Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau đi về trước cửa sổ.

Ánh mắt thâm thúy dừng ở nơi xa xa.

Thực ra trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, người này là ai.……Tô Định Phương trở về phủ đoàn tụ với gia đình.

Dương Nguyên Khánh vẫn còn trầm tư đứng trước bản đồ Tây Vực.

Hắn cần có thời gian suy xét chiến lược đối với Tây Vực của triều Tùy.Lúc này, Tiêu Tấn nhẹ nhàng đi tới.

Ông ta do dự một chút, không biết có nên làm phiền chủ công hay không?

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn khom người nói:- Điện hạ, các vị đại thần vẫn còn đang chờ!Dương Nguyên Khánh đang trong suy tư liền bừng tỉnh, nhìn Tiêu Tấn một cái, lúc này mới tỉnh thật:- Ta suýt nữa thì quên mất!Hắn lấy ra một vài tấu chương đã phê duyệt, đưa cho ông ta:- Việc điều người đi các nơi sưu tầm dân ca cần phải làm cho tốt.

Ta hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy danh sách.

Việc này không thể lại kéo dài thêm nữa.- Ty chức hiểu rồi.Tiêu Tấn tiếp nhận tấu chương, chần chừ một chút lại nói:- Còn có một chuyện khác nữa ty chức cũng muốn nhân tiện báo cáo cho điện hạ.……Lúc hoàng hôn, Tiêu Tấn lại một lần nữa đến quán rượu Bát Phương.

Đây là lần thứ ba ông ta đến quán rượu này.

Lúc này là một mình ông ta đến.

Tâm trạng của ông ta có vẻ nặng nề, ngay cả chủ quán chào hỏi ông ta cũng không ng thấy.

Ông talên trên lầu hai, giơ ra thẻ khách quen, một gã tiểu nhị lập tức đưa ông ta đến chỗ ngồi trước cửa sổ.

Chương 763 : Huynh đệ đấu ngầm- Quan khách muốn dùng gì?- Một bầu rượu, đồ ăn thì cứ mấy món sở trưởng của các ngươi là được.Tiêu Tấn tinh thần có chút sa sút.

Rất nhanh sau đó, tiểu nhị bưng tới rượu và thức ăn.

Tiêu Tấn một mình rót rượu, liên tục uống mấy chén liền.Chủ quán ở chỗ tối quan sát ông ta, trong lòng cảm thấy kỳ lạ liền bước nhanh đi lên lầu bốn…- Thủ lĩnh, Tiêu tham quân lại đến.Trong phòng, chủ quán cung kính nói.- Ông ta đi một mình sao?Lý Trọng Thủ vui mừng kinh ngạc hỏi.- Vâng, chỉ có một mình ông ta.

Nhưng hình như ông ta có tâm sự nên tâm trạng không được tốt lắm.

Không biết tại sao?- Có tâm sự?Lý Trọng Thủ càng thêm hứng thú.

Như thế thì y lại càng có tâm trạng muốn nói chuyện với vị Tiêu tham quân này.

Y liền lập tức đứng lên bước ra ngoài cửa.……Tiêu Tấn đã uống đến nỗi say mèm, ông ta vẫn tiếp tục rót rượu.

Phát hiện rượu trong bình đã hết, ông ta nhướn mày hô:- Tiểu nhị, mang thêm một bình rượu đến đây.Lúc này, Lý Trọng Thủ đi đến ngồi đối diện ông ta, vẻ thân thiết hỏi:- Tiêu tham quan, ngài uống quá nhiều rồi, đừng uống nữa.- Bậy bạ!

Ngươi là ai mà dám quản ta?Tiêu Tấn say rượu, hai mắt mông lung.- Tiêu tham quan thật sự là quý nhân hay quên.

Tiểu nhân là đông chủ của quán rượu này, họ Lý.

Ngày hôm qua không phải Tiêu tham quân đã gặp rồi sao?- Ồ!

Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lý đông chủ.

Nào! uống với ta một chén.Tiểu nhị đã mang rượu đến.

Tiêu Tấn túm lấy bình rượu, tay run rẩy rót cho Lý Trọng Thủ một chén rượu rồi lại rót cho mình một chén.- Nào!

Lý Đông chủ, mời ngươi một ly.Lý Trọng Thủ híp mắt mỉm cười:- Được!

Ta sẽ uống với Tiêu tham quân một chén.“Cạch” một tiếng, Lý Trọng Thủ một hơi đã uống cạn chén rượu, rồi lại nói như chưa có việc gì:- Tiêu tham quân hình như có điều gì phiền lòng thì phải?Tiêu Tấn thở dài, mắng:- Ta thật là ti tiện.

Huynh đệ bị giết, gia tộc bị đuổi ra Đôn Hoàng.

Ngay cả phản đối lại cũng không dám, ngươi biết tại sao không?- Làà vì sao?Lý Trọng Thủ tò mò hỏi.- Bởi vì người giết đệ của ta, đuổi ta ra khỏi gia tộc là gia nô của Sở Vương.

Gia nô là cái gì, ngươi có hiểu không?

Chính là cái gọi là Thiết Ảnh thập bát vệ, rat ay với gia tộc của ta.

Ta tự khoe là quan cao của triều đình, màngay cả lời xin lỗi cũng không nhận được.

So với gia nô, ta còn không bằng, ta chính là con chó!Tiêu Tấn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lại rót cho mình một chén, uống hết, rồi nằm sấp xuống bàn.Lý Trọng Thủ còn đang kinh ngạc vì mấy lời nói của Tiêu Tấn.

Y biết Tiêu Tấn là người quận Đôn Hoàng.

Chắc là gia tộc của ông ta đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hôm nay hình như có quan viên từ Tây Vực trở về.

Tô Định Phương và Thẩm Xuân đều vào kinh rồi, Tiêu Tấn hẳn là biết được thông tin về gia tộc từ bọn họ.Tuy Lý Trọng Thủ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng y cảm thấy chuyện này có ẩn giấu.

Y thấy Tiêu Tấn dường như ai oán Dương Nguyên Khánh.

Có lẽ, có thể lợi dụng cơ hội này.

Y đang nghĩ cách tìm một vài thương nhân từ Đôn Hoàng để nghe ngóng một chút.- Tiêu tham quân!

Tiêu tham quân!Y đẩy đẩy vai Tiêu Tấn thì thấy Tiêu Tấn đã ngủ say.

Lý Trọng Thủ thở dài một tiếng, đứng lên nói với tiểu nhị:- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đưa Tiêu tham quân trở về phủ!Trường An, sau khi chiến dịch Kinh Tương kết thúc, vương triều Đường lấy ở Kinh Tương được rất nhiều đồ phong phú, đánh tan Chu Kiệt Bộ, lấy được hai quận Tích Dương và Nam Dương, mở ra cánh cửa phía Nam hướng về Trung Nguyên.Vì khen ngợi Tần vương Lý Thế Dân lập được đại công, Lý Uyên gia phong y làm Thiên Sách Thượng Tướng, xây dựng phủ Thiên Sách Thượng Tướng, cho phép tự bố trí quan lại thuộc cấp.Vốn dĩ phủ Thiên Sách Thượng Tướng trước kia là phủ Tần vương cũ, chỉ là treo một tấm bảng hiệu khác.

Bên người Lý Thế Dân lúc này tụ tập không ít nhân sĩ tài giỏi, văn như Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Sĩ Liêm, Ngu Thế Nam, An Kiệu Đẳng, võ như Uất Trì Cung, Trưởng Tôn Thuận Đức, Khâu Hành Cung, Sử Đại Nại, Đoàn Chí Huyền, Hầu Quân Tập, Trương Công Cẩn … có thể nói nhân tài đông đúc.Không giống với triều Tùy đảng phái mọc lên như rừng, phe phái triều Đường tranh đấu chủ yếu tập trung vào hai thế lực lớn, thứ nhất là thế lực Tần vương, thứ nhì là thế lực Thái Tử.Phe cánh Lý Thế Dân lúc này đã thành, đã dần dần hình thành địa vị ngang với Thái Tử Lý Kiến Thành rồi.

Hơn nữa sau khi Lý Thế Dân cùng với Lý Hiếu Cung kết minh, y đã khống chế bảy phần mười thế lực quân đội, trong triều đình lấy Thượng Thư Hữu Phó Xạ Bùi Tịch, Binh Bộ Thượng Thư Khuất Đột Thông, Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Tấn là người ủng hộ chủ yếu.Mà thế lực quân đội của Thái Tử Lý Kiến Thành yếu kém, chủ yếu là phe phái Lý Thần Thông cùng Sài Thiệu, mặt khác Tề vương Nguyên Cát huấn luyện ba mươi nghìn tân binh ở Kính Nguyên, cũng thuộc về vây cánh của gã, thế lực quân đội chỉ miễn cưỡng chiếm ba phần mười.Thế lực của Lý Kiến Thành chủ yếu tập trung tại triều đình, gần chín phần mười quan viên triều đình cùng địa phương đều ủng hộ gã.

Chính là thế lực cường đại của quan văn mới làm cho gã vững vàng ngồi trên ngôi vị Thái Tử, nhất thời Lý Thế Dân khó có thể lay động được địa vị của gã.Nhưng Lý Kiến Thành thấy thế lực Nhị đệ Lý Thế Dân mở rộng không ngừng mà cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa lại được đồng ý cho y tự bố trí quan lại thuộc Thiên Sách Thượng Tướng phủ, điều này làm cho y thành lập một hệ thống quan viên tự do ở ngoài triều đình, không bị triều đình quản thúc, việc này làm cho Lý Kiến Thành nảy sinh bất mãn.Trong phòng, Lý Kiến Thành chắp tay sau lưng đi qua đi lại, Lưu Văn Tĩnh ngồi một bên trầm tư không nói.Lý Kiến Thành nhịn không được oán hận nói:- Ta không biết phụ hoàng suy nghĩ như thế nào, cho hắn binh quyền cũng được thôi, bây giờ còn cho hắn tự bố trí quan lại thuộc cấp.

Rõ ràng là cho hắn thiết lập một triều đình nhỏ, lẽ nào phụ hoàng không biết hậu quả của việc làm như vậy?

Đây không phải là để hắn đoạt vị cùng với ta sao?

Ta thực sự không hiểu suy nghĩ của phụ hoàng.Trong lòng Lý Kiến Thành đang rất rối bời, gã thật sự không hiểu vì sao phụ hoàng lại làm như vậy, vết xe đổ triều Tùy vẫn còn đó.

Lẽ nào phụ hoàng lại muốn mình trở thành Dương Dũng thứ hai sao?Gã bỗng nhiên xoay người nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:- Ngươi nói xem, lẽ nào thực sự phụ hoàng hồ đồ như thế?Lưu Văn Tĩnh thở dài:- Điện hạ, từ xưa đến nay, hoàng đế vẫn đang tuổi sung sức, mà Thái Tử đã lớn tuổi, đều gặp phải vấn đề này.

Điện hạ suy nghĩ một chút, Hán Vũ Đế, cuối cùng được ngôi vị hoàng đế là người phương nào?Một lúc Lý Kiến Thành không nói gì, Lưu Văn Tĩnh một câu nói đến gốc rễ vấn đề, gã thở dài một tiếng:- Lẽ nào phụ hoàng thật sự muốn phế ta phải không?Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:- Ta cho rằng Thánh Thượng cũng không hẳn là muốn phế điện hạ.

Nâng đỡ Tần vương, đây chính là thủ thuật của Thánh Thượng, chủ yếu là để cân đối.

Một ngày Tần vương phát triển an toàn, tất nhiên Thánh Thượng sẽ chèn ép, đến đỡ Thái Tử.

Chỉ cần điện hạ cùng Tần vương phát sinh nội chiến bên trong, đế vị Thánh Thượng cũng không lo, điện hạ không cần lo lắng quá mức.Trong lòng Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, phụ hoàng cân đối quyền lực như chơi với lửa, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề lớn, khả năng gã cũng bất lực.Lý Kiến Thành chậm rãi ngồi xuống, gã cũng biết vội vàng với vấn đề này không giải quyết gì, suy nghĩ lại hiện thực, gã hỏi:- Tướng quốc, bên kia quận Bình Nguyên có tin tức gì không?Bên kia quận Bình Nguyên hẳn là mỗi ngày đều phát một phong ưng thư, nhưng hiện tại đã mười ngày không có một chút tin tức nào, điều này làm cho Lý Kiến Thành thực sự cảm thấy lo âu, gã mơ hồ suy nghĩ chuyện đã xảy ra.Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:- Không có một tin tức nào.

Điện hạ, ta nghĩ hẳn là đã có chuyện xảy ra.Trong lòng Lưu Văn Tĩnh buồn bã, bên kia quận Bình Nguyên liên quan đến gã, Khúc Lăng là thông gia của gã, nếu như chẳng may gặp chuyện gì, chỉ sợ nữ nhi cũng khó bảo toàn.

Để quận Bình Nguyên tạo phản là chủ ý của gã, bởi vì quận Bình Nguyên dựa vào đồi Đậu Tử, một ngày khởi nghĩa, quân đội khởi nghĩa nhanh chóng chuyển tới đồi Đậu Tử, nơi này là giải đất ao đầm, quân Tùy khó có thể tiêu diệt.Song song với khởi nghĩa quận Bình Nguyên còn có thể kéo theo các quận huyện Hà Bắc khác khởi sự, khiến Hà Bắc một lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Việc này làm quân đội Dương Nguyên Khánh bị kiềm chế rất nhiều, cũng có thể là suy yếu thực lực triều Tùy rất nhiều.

Phương án này không sai, nhưng Lưu Văn Tĩnh cũng biết, phương diện này phiêu lưu rất nhiều, hơn nữa năng lực Khúc Lăng không đủ, chỉ sợ y khó có thể khống chế cục diện phức tạp sau cuộc chiến Hà Bắc.

Nếu như y gặp chuyện chẳng may, cũng là chuyện đương nhiên.Đối với quận Bình Nguyên thì Lý Kiến Thành rất lo lắng, cũng không phải là lo lắng cho sự sống chết của Khúc Lăng, thật sự là bởi vì việc quận Bình Nguyên, quan hệ đến tranh giành quyền lực tình báo giữa gã và Tần vương.Vốn trước khi Thái Nguyên của bọn họ khởi sự, gã luôn nắm tình báo đối ngoại trong tay.

Sau khi thành lập triều Đường, gã phụng mệnh phụ hoàng thành lập Ngoại Giám Sát Đường, do Lưu Văn Tĩnh làm Trưởng Sử, phụ trách thu thập tin tức các thế lực bên ngoài triều Đường, gã vẫn vững vàng khống chế được quyền lực tình báo triều Đường.

Chương 764 : Cao hơn một bậc (1+2)Nhưng sau khi phát sinh sự kiện Đôn Hoàng, phụ hoàng bắt đầu có chút bất mãn đối với tình báo của gã, nhân cơ hội này Tần vương đưa ra một số tin tức tình báo quân sự và chính trị, chiếm được lòng tin của phụ hoàng, bởi vậy Đường Phong của Tần vương được thành lập.Từ biểu hiện đó thấy, Đường Phong cùng Ngoại Giám Sát Đường, một người quản quân, một người quản chính trị, phân biệt rõ ràng, nhưng trên thực tế, hai bên đều quản một nhà, ranh giới không phân rõ ràng như vậy.

Đường Phong chắc chắn sẽ thu thập tin tức chính vụ, Ngoại Giám Sát Đường của gã cũng sẽ thu thập tình báo quân sự, sớm muộn hai bên cũng sẽ phát sinh xung đột, kết quả cuối cùng chỉ còn một nhà.

Đây là mục đích chủ yếu để Tần vương thành lập Đường Phong, hoàn toàn khống chế tình báo bên ngoài.Mất đi tình báo, cũng là mất đi quyền lợi tham dự đại sự đối ngoại của đất nước.

Nếu như thời kì thiên hạ thống nhất không quan trọng, như trong lúc tham dự tranh đoạt thiên hạ, không thể nghi ngờ đây chính là hòn đá tảng quan trọng để leo lên ngôi vị hoàng đế.Lý Kiến Thành hiểu rõ, mất đi tiếng nói đối ngoại, ngôi vị Thái Tử của gã gặp nguy!Nghĩ vậy, lúc này gã quyết đoán nói:- Tướng quốc lập tức thông báo phân đường U Châu, ta cho bọn họ thời gian ba ngày, cần phải cung cấp cho ta một bản báo cáo chi tiết về quận Bình Nguyên.Vừa mới dứt lời, ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:- Điện hạ, trong cung có chỉ, Thánh Thượng triệu điện hạ yết kiến!Lý Kiến Thành ngẩn người, vội vã nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:- Phụ hoàng triệu kiến, ta phải đi gấp, Tướng quốc lập tức sắp xếp việc điều tra.- Ty chức hiểu rõ.Lý Kiến Thành dặn dò vài câu, lập tức thay y phục, ngồi trên xe kéo, vội vã đi tới điện Vũ Đức.*****Bên trong ngự thư phòng điện Vũ Đức, Lý Uyên ngồi trên giường nhỏ, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Ở trước mặt gã thả một tờ tình báo, khởi sự quận Bình Nguyên bị trấn áp nghiêm ngặt, bị giết hơn một nghìn người, đám người Khúc Lăng bị chém tận giết tuyệt, toàn bộ gia quyến cũng đều bị xử tử.Lý Thế Dân bên cạnh nhẹ giọng nói:- Phụ hoàng, tuy rằng lần này thất bại là do đích thân Dương Nguyên Khánh ra tay trấn áp, nhưng trên thực tế chính là bí mật bị tiết lộ, nhờ vả không đúng người.

Phụ hoàng, Dương Nguyên Khánh dùng thủ đoạn tàn độc, máu tanh trấn áp khởi sự tại quận Bình Nguyên, đây thực sự là một loại cảnh cáo, giết một người răn trăm người, cho nên nhi thần dự kiến, không người Hà Bắc nào dám nảy sinh dị tâm nữa.- Phịch!Một tiếng, Lý Uyên vỗ vỗ bàn, y cũng không kiềm chế được tức giận trong lòng:- Một chuyện nhỏ còn làm không xong, còn có thể làm được chuyện gì?Lý Uyên kỳ vọng rất nhiều vào khởi nghĩa quận Bình Nguyên, nếu như có thể thành công, chắc chắn sẽ lại dẫn Hà Bắc tiếp tục nổi lên phong trào tạo phản.

Trong lòng Lý Uyên rất rõ, Dương Nguyên Khánh đánh bại Hà Bắc, có người được lợi, tất nhiên sẽ có người không được lợi.

Một ngày tất cả ngu dân theo tôn giáo tạo phản, những người bị tổn thất này tất nhiên gặp thời thế sẽ làm mưa làm gió, thậm chí Đậu Kiến Đức cũng sẽ phản công Hà Bắc.Chỉ cần Hà Bắc loạn, Dương Nguyên Khánh sẽ bị Hà Bắc kéo chết, nhưng Dương Nguyên Khánh dùng thủ đoạn giết chóc đẫm máu chặt đứt nguồn gốc loạn Bình Nguyên, cũng làm kinh sợ những người làm tổn thất ngoài lợi ích của hắn, Lý Uyên cũng phải bội phúc sự quả quyết tàn nhẫn của Dương Nguyên Khánh, nói rõ đầu óc của Dương Nguyên Khánh cũng rất tỉnh táo.Thất bại lần này làm cho Lý Uyên cảm thấy rất tức giận, vì sao mọi lần đều là kế hoạch tốt, nhưng người chấp hành lại thiếu năng lực như vậy?

Hơn nữa việc này phải là Ngoại Giám Sát Đường đến báo cáo, bây giờ lại là Đường Phong kể lại tin tức.Lúc này, thái giám ngoài cửa bẩm báo nói:- Bệ hạ, Thái Tử điện hạ tới rồi.- Tuyên hắn yết kiến!Rất nhanh, Lý Kiến Thành vội vã đi đến, khom người thi lễ:- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.Lý Kiến Thành thấy Nhị đệ Lý Thế Dân đã ở đó, trong lòng có chút bất an, gã miễn cưỡng cười nói:- Nhị đệ, đã lâu không gặp rồi, thần sắc hình như vẫn tốt.Lý Thế Dân khom người thi lễ:- Đa tạ đại ca quan tâm, đại ca bận rộn việc chính vụ, nên chú ý nhiều đến thân thể.Trước mặt phụ thân, hai huynh đệ luôn luôn quan tâm đến nhau, không có chút nào là không hòa thuận, nhưng lúc này Lý Uyên không có tâm tư để ý đến tình cảm của hai huynh đệ bọn họ.Y lạnh lùng hỏi Lý Kiến Thành:- Bên kia quận Bình Nguyên có tin tức gì không?

Trẫm rất muốn biết tình hình Bình Nguyên gần đây như thế nào?Trong lòng Lý Kiến Thành giật mình, lẽ nào Đường Phong của Nhị đệ đã có tin tức gì, gã không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói qua loa:- Đánh giá hẳn là tin tức tình báo không tốt lắm, bây giờ còn chưa có tin chính xác, nhi thần đang rất nỗ lực, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.- Rất nhanh?

Rất nhanh là bao lâu?Lý Uyên không buông lỏng một chút nào, từng bước áp sát.Lý Kiến Thành cúi đầu, hạ giọng nói:- Lại qua bốn năm ngày nữa!- Phịch!Lý Uyên vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:- Còn muốn tiếp bốn năm ngày, ngươi nuôi những vật bỏ đi này làm gì?Lý Uyên ném tin tình báo cho gã:- Ngươi nhìn xem!Lý Kiến Thành nhặt tin tình báo lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt, không ngờ xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế, Lý Uyên không buông tha cho gã, cả giận nói:- Ngươi giải thích với trẫm như thế nào?Một lúc Lý Kiến Thành mới nói:- Phụ hoàng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Khúc Lăng đã cố gắng hết sức, không ngờ rằng Dương Nguyên Khánh đúng lúc đã ở Hà Bắc.

Hơn nữa Di Lặc giáo rất nhiều người tham gia khởi nghĩa, rất khó giữ được bí mật, khẳng định sẽ bị người tố giác, đúng lúc Dương Nguyên Khánh ở chỗ đó, chỉ có thể nói là trời cao không cho bọn họ thành sự.Sắc mặt Lý Uyên hơi ôn hòa một chút, quả thực, đột nhiên Dương Nguyên Khánh xuất hiện, làm người ta không chuẩn bị kịp, không thể trách Thái Tử bất lực, nhưng Thái Tử cũng có vấn đề, Lý Uyên lại nói:- Trẫm là nói Ngoại Giám Sát Đường của ngươi, vì sao đến giờ vẫn chưa có một chút tin tức gì?Lý Kiến Thành im lặng không trả lời được, quả thực là y không nói được gì, mười ngày trôi qua, y lại không có chút tin tức rõ ràng nào của Ngoại Giám Sát Đường, trái lại Đường Phong của Lý Thế Dân lại nhận được tin tức trước.Lý Kiến Thành lau một chút mồ hôi trên trán, hạ giọng nói:- Chủ yếu là bởi vì quận Bình Nguyên là một địa phương nhỏ, Ngoại Giám Sát Đường không có cứ điểm ở chỗ đó, vẫn đều là Uông Thọ trực tiếp báo cáo, đột nhiên không có tin tức gì về hắn, mới làm cho tin tức bị cắt đứt.Bên cạnh Lý Thế Dân mỉm cười:- Thần đệ nghĩ ngược lại việc này không phải là vấn đề, Đường Phong cũng không thiết lập một điểm nào ở quận Bình Nguyên.

Là do Thái Nguyên Đường Phong hăng hái chạy đi thám thính tin tức ở quận Bình Nguyên.

Thần đệ nghĩ người chủ quản không để ý đến chuyện này, thật sự nếu ngày thứ ba không có một tin tức gì, thì nên thông báo cho Ngoại Giám Sát Đường ở U Châu hay Thái Nguyên.

Có thể Lưu Tướng quốc quá bận bịu, không rảnh để bận tâm đến việc này, huynh trưởng nghĩ sao?Lý Thế Dân hời hợt, lập tức đổ trách nhiệm lên đầu Lưu Văn Tĩnh.

Sắc mặt Lý Uyên càng thêm âm trầm, chuyện này tất nhiên phải có người chịu gánh trách nhiệm, Khúc Lăng chính là do Lưu Văn Tĩnh đề cử, hiện tại Ngoại Giám Sát Đường do Lưu Văn Tĩnh phụ trách, y không chịu gánh trách nhiệm, thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?Lý Uyên lạnh lùng nói:- Bắt đầu từ bây giờ, cắt chức Trưởng Sử Ngoại Giám Sát Đường của Lưu Văn Tĩnh, bên trong Ngoại Giám Sát Đường tạm dừng tất cả hoạt đông, do Đường Phong tạm thay mặt.Lý Uyên lại nhìn Lý Thế Dân nói:- Về thất bại quận Bình Nguyên, trẫm cần một bản báo cáo chi tiết, trẫm muốn bảy ngày sau, bản báo cáo đó hiện ra trên bàn.Lý Thế Dân vui mừng, đình chỉ hoạt động Ngoại Giám Sát Đường, chính là điềm báo trước giải tán, rốt cục lần này tranh đoạt y chiếm thế thượng phong, đạt được thắng lợi ban đầu, y cúi người thi lễ:- Nhi thần tuân chỉ!Nhưng trong lòng Lý Kiến Thành lại vô cùng khổ tâm, chuyện gã lo lắng nhất cũng đã xảy ra.*****Lý Kiến Thành lui xuống, Lý Thế Dân cũng chưa đi, y còn có chuyện bẩm báo, Lý Uyên nhìn y một cái:- Hoàng nhi còn có chuyện gì sao?Lý Thế Dân khom người nói:- Phụ hoàng, nhi thần có được tình báo từ Thái Nguyên, nguyên nhân bởi vì việc người trong gia tộc nên Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn của Dương Nguyên Khánh rất oán hận Dương Nguyên Khánh.Lý Uyên ngẩn người:- Chuyện này là vì cái gì?- Nhi thần cũng hỏi qua việc buôn bán ở Trường An của gia tộc Tiêu thị.

Hắn nói là Tiêu thị vốn là đại tộc một chi ở Đôn Hoàng, nhưng đã bị Lý Châu nắm giữ quân quyền Đôn Hoàng làm hại, tộc người bị giết, gia sản dòng họ bị cướp đi, bọn họ bị bắt buộc rời khỏi Đôn Hoàng.

Về Lý Châu, nhi thần cũng điều tra qua, người này chính là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh ở quận Đôn Hoàng.

Tô Định Phương chiếm được quận Đôn Hoàng chính là nhờ có quan hệ trực tiếp với y (Lý Châu).

Nên Tiêu Tấn bởi vì Lý Châu mà có oán hận đối với Dương Nguyên Khánh.Lý Thế Dân nhân tiện nói đến chuyện tửu quán.

Lý Uyên suy nghĩ trong chốc lát nói:- Có thể Tiêu Tấn bởi vậy có chút bất mãn, nhưng không vì bất mãn như vậy mà cho rằng có thể lôi kéo.

Ký Thất Tham Quân không phải là tầm thường.

Giống như một người nắm giữ cơ mật, Dương Nguyên Khánh sẽ không bổ nhiệm tín nhiệm nhầm người, cho nên không thể khinh thường được.

Tự mình có thể lôi kéo hắn, hoàng nhi có thể hiểu rõ ý tứ của ta không?

Chương 764 : Cao hơn một bậc (p2)Lý Thế Dân lập tức nói:- Nhi thần hiểu rõ, nhất định sẽ không chủ quan.Lý Uyên gật đầu, lại nói:- Trưởng Tôn Vô Kỵ thống lĩnh Đường Phong thật sự rất có khả năng.

Báo cáo rất nhiều tin tức quan trọng kịp thời, như vụ án ám sát Sở Vương phi, chiến dịch Liêu Đông … làm cho trẫm đã hiểu được suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh.

Khẳng định hắn còn muốn đánh Cao Ly, nhưng không phải bây giờ.

Việc này cũng nói rõ hắn rất kiêng kỵ đối với chúng ta.

Có thể chúng ta còn có điểm rất bi quan, quân Tùy cũng không phải cường đại như trong tưởng tượng của chúng ta.- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Sơn Đông sĩ tộc thượng văn, Quan Lũng quý tộc thượng võ.

Tuy rằng quân Tùy mới vừa bắt đầu mạnh mẽ, đó là bởi vì Dương Nguyên Khánh có gốc gác ở Phong Châu, nhưng lãnh thổ quốc gia của hắn không ngừng mở rộng, thực lực Phong Châu cũng không ngừng bị chia nhỏ, tất nhiên sẽ làm cho thực lực tác chiến quân đội của hắn chậm lại.

Ngược lại, quân Đường chúng ta có Quan Lũng quý tộc làm nội tình, thực lực đang tăng cường không ngừng.

Quan trọng hơn là, triều Tùy thu được Hà Bắc thủng trăm nghìn lỗ, chúng ta lại có Kinh Tương giàu có và đông đúc.

Thực lực triều Tùy của một nước là bị yếu đi, nhưng thực lực của một nước chúng ta lại tăng cường.

Mình tăng đối phương tiêu hao, thực lực chúng ta sẽ từ từ vượt lên trước triều Tùy, cuối cùng đánh bại nó.Lý Uyên vui vẻ vuốt râu cười nói:- Hoàng nhi phân tích rất đúng, chiến tranh chính là chiến đấu về thực lực của một nước.

Triều Tùy có được phương bắc rách nát, chúng ta có được phía nam giàu có và đông đúc, phần lớn sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ triều Tùy không phải là hư danh, nhưng quý tộc Quan Lũng ủng hộ chúng ta thực lực rất mạnh mẽ.

Trẫm tin tưởng, sau cùng người được thiên hạ, nhất định là chúng ta, mà không phải là triều Tùy.- Phụ hoàng, nhi thần lo lắng bước tiếp theo đánh Lạc Dương, chẳng hay phụ hoàng nghĩ như thế nào?Lý Uyên chớp mắt nói:- Tại sao không tiêu diệt hoàn toàn Tiêu Tiển, ổn định Kinh Tương sau đó lo lắng đến Trung Nguyên?Lý Thế Dân cười cười:- Phụ hoàng, hiện tại thực lực còn sót lại của Tiêu Tiển đã vô hại ở Kinh tương, hắn chỉ có thể phát triển hướng đông, đánh bại Lâm Sĩ Hoằng.

Nhi thần cho rằng, giữ lại Tiêu Tiển cùng nội chiến với Lâm Sĩ Hoằng, chờ hai hổ cắn nhau, chúng ta lại được thế ngư ông đắc lợi, như vậy, rõ ràng phía đông dễ như trở bàn tay.Lý Uyên suy nghĩ trong chốc lát:- Hoàng nhi nói cũng có lý, nhưng đánh Lạc Dương không phải chuyện đùa, việc này cần phải suy nghĩ cẩn trọng, đợi sau khi trẫm cùng Tướng quốc bàn bạc rồi ra quyết định, trẫm có chút mệt mỏi, hoàng nhi cáo lui đi!- Vâng, nhi thần xin cáo lui.Lý Thế Dân thi lễ, lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Lý Uyên.

Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ.

Nhìn thứ tử Thế Dân vội vã đi qua sân rộng điện Võ Đức, Lý Uyên nhớ tới trước đây không lâu Viên Thiên Cương một thuật sĩ nổi danh cho y xem qua hiện tượng thiên văn, nói cho y ngôi sao hoàng đế bất ổn, nảy sinh họa lớn ở trong nội cung, hiện tại việc này làm cho Lý Uyên cảm thấy bất an.Y nghĩ đến chính là Thái Tử Kiến Thành, năm nay mình đã năm mươi hai tuổi, đang năm hưng thịnh, ít nhất y cũng muốn ngồi thêm hai mươi năm ngôi vị hoàng đế, khi đó Thái Tử đã hơn năm mươi tuổi, nó thực sự có thể chờ đợi được không?Thật ra Lý Uyên cũng biết, Thái Tử nhân hậu hiếu thuận, không có dị tâm nhưng lại sợ thủ hạ cùng tâm phúc của nó, như là hàng ngũ Lưu Văn Tĩnh, có khuyên nó cướp ngôi hay không.

Thái Tử luôn luôn suy nghĩ từ cái lỗ tai, nếu như thực sự Thái Tử nghe lời khuyên của bọn họ, phát động chính biến trong cung điện, cũng sẽ rất có khả năng này.Lý Uyên không khỏi nghĩ tới thứ tử Thế Dân, nếu như có thể cho Thái Tử thêm một đối thủ, để cho anh em bọn họ đấu tranh, như vậy sẽ rất có hiệu quả chặn lại dã tâm của Thái Tử.

Có kẻ địch, Thái Tử sẽ nghĩ đến làm sao để bảo vệ chức vị Thái Tử, mà sẽ không nghĩ đến ngôi vị hoàng đế.Đương nhiên, cuối cùng Lý Uyên cũng sẽ để Thái Tử nối ngôi, chỉ là y không muốn để cho Thái Tử được đăng cơ thuận lợi.

Chỉ có trải qua cố gắng để lấy được ngôi vị hoàng đế, Thái Tử mới có thể quý trọng hơn.

Về phần thứ tử Thế Dân, Lý Uyên biết rằng, y có thể khống chế được dã tâm của Thế Dân.*****Lý Thế Dân thẳng từ trong hoàng cung về tới vương phủ, trở lại thư phòng của mình, lập tức y ra lệnh nói:- Nhanh mời Vô Kỵ đến gặp ta!Trong chốc lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vã mà đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện giờ giữ chức Trưởng Sử Tần vương phủ, có khả năng khôn khéo, là cánh tay rất đắc lực của Lý Thế Dân, rất được y tín nhiệm.

Lý Thế Dân sáng lập công sở tình báo, bởi vì nha môn là Đường Phong lâu, toàn bộ công sở tình báo được xưng là Đường Phong, đó là do Trưởng Tôn Vô Kỵ toàn quyền phụ trách.Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào thư phòng liền cười nói:- Ta cảm giác điện hạ có tin tức tốt cho ta.Lý Thế Dân cũng nở nụ cười:- Cái mũi của ngươi rất thính nha!

Ta vừa về phủ, lại có thể rõ ràng nghe thấy được.Trưởng Tôn Vô Kỵ vui mừng tự đắc nói:- Đương nhiên là vậy, ta đã là chủ quản Đường Phong lâu, tự nhiên tai mắt cũng không phải bình thường.

Ta đoán Thánh Thượng giận cá chém thớt nổi giận vì sự chậm chạp của Ngoại Giám Sát Đường, gia tăng chức quyền chúng ta.Lý Thế Dân gật đầu vui mừng:- Ngươi đoán không sai, phụ hoàng đã miễn chức Trưởng Sử Ngoại Giám Sát Đường của Lưu Văn Tĩnh, đồng thời đem tạm dừng, để Đường Phong chúng ta quản lý quân sự và chính trị, đó là một tin tức tốt!Hai người ngồi xuống, một tỳ nữ tiến đến dâng trà, rồi lại lui xuống, Lý Thế Dân nâng chén lên uống một ngụm trà nóng nói:- Về việc Ký Thất Tham Quân của Dương Nguyên Khánh, ta đã bẩm báo phụ vương.Tinh thần Trưởng Tôn Vô Kỵ rung lên, vội vã hỏi:- Vậy thái độ của Thánh Thượng như thế nào?- Phụ hoàng rất cẩn thận, người cho rằng chức vụ của Ký Thất Tham Quân không phải chuyện đùa, nhất định là Dương Nguyên Khánh rất tín nhiệm Tiêu Tấn, mới có thể bổ nhiệm hắn.

Phụ hoàng cho rằng Tiêu Tấn sẽ không dễ dàng phản bội Dương Nguyên Khánh, dặn chúng ta cẩn thận, không nên ăn trộm gà không được còn bị ăn một nắm gạo.Lý Thế Dân nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại nói:- Thật sự ta cho rằng phụ hoàng lo lắng cũng là có lý, Dương Nguyên Khánh khống chế thuộc hạ rất có thủ đoạn, chúng ta cần phải cẩn thận nếu không Tiêu Tấn ngược lại tố giác chúng ta.

Lý Trọng Thủ là tướng tài đắc lực của ta, ta không hy vọng hắn thua bởi chuyện này.Trưởng Tôn Vô Kỵ chần chừ một chút hỏi:- Vậy ý tứ của điện hạ là buông tha Tiêu Tấn?Lý Thế Dân chắp tay đứng ở trước cửa sổ suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nói:- Chỉ là phụ hoàng tạm dừng Ngoại Giám Sát Đường, cũng không có hủy bỏ triệt để, chỉ có một biện pháp, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Đường Phong.

Hơn nữa phụ hoàng không nói việc này là không thể làm, chỉ là dặn chúng ta cẩn thận.

Vô Kỵ, ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút, ta mong muốn ngươi dùng biện pháp thỏa đáng nhất để thu được thành công.*****Đường Phong lâu ở phía tây Tần vương phủ, vốn là một tòa lầu nhỏ ba tầng, bốn phía còn có hơn mười gian phòng ốc, vốn là một quần thể kiến trúc, căn bản là một bộ phận của Tần vương phủ, từ khi phân thành nha môn tình báo, lập tức đưa cách ly ra, lại mở ra một cánh cửa nhỏ, làm cho nó trở thành một nha môn độc lập.Công sở tình báo cũng không có treo biển hành nghề, bình thường cửa nha môn đóng chặt, người bình thường cũng không biết đây là một cái gì, ngay cả quan viên bình thường cũng không biết.Buổi chiều, hai gã binh sĩ dẫn theo một người đàn ông vội vã vào công sở tình báo.

Người đàn ông đó chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, hơi hơi có chút béo phì.

Gã tên là Tiêu Viễn Tụng, là đầu lĩnh đội buôn Đôn Hoàng Tiêu Gia ở Trường An.

Năm Đại Nghiệp thứ tư, người dẫn đường để Dương Nguyên Khánh dùng trí tuệ chiếm thành Y Ngô, đó chính là Tiêu Viễn Tụng này.Lúc này Đôn Hoàng Tiêu Gia đã chuyển đến Tương Dương định cư, dần dần trở thành nhà giàu ở địa phương.

Sau khi quân chiếm Tương Dương, Đường công cũng có chút chiếu cố đối với Đôn Hoàng Tiêu Gia, một con cháu Tiêu Gia còn ra nhậm chức Huyện thừa huyện Tương Dương.Tiêu Viễn Tụng mở cửa hàng tại chợ Lợi Nhân, chuyên môn bán lá trà Kinh Tương, làm ăn thịnh vượng, giúp Tiêu Gia buôn bán rất lợi nhuận.

Ngày hôm qua Tần vương phủ sai người tìm được gã, hỏi thăm chuyện đã xảy ra của Tiêu Gia tại Đôn Hoàng, gã không có giấu diếm, nói lại đầu đuôi mọi chuyện.Ngày hôm nay lại bị thị vệ Tần vương phủ tìm được, nói có chuyện quan trọng muốn gặp gã.

Trong lòng Tiêu Viễn Tụng thấp thỏm đi vào Đường Phong lâu, gã không biết Tần vương phủ tìm gã có việc gì?

Gã càng không biết Đường Phong lâu là cái gì, gã cùng binh sĩ đi tới một gian nhà trước, đợi binh sĩ lớn tiếng bẩm báo:- Khởi bẩm Trưởng Sử, người Tiêu Gia đã tới.- Vào đi!Một âm thanh ôn hòa ở trong phòng truyền ra, binh sĩ dẫn theo Tiêu Viễn Tụng đi vào gian phòng.

Trong phòng chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ, gã đang ngồi ở bàn phê duyệt tin tình báo một lần nữa, gã bảo Tiêu Viễn Tụng tiến đến, liền cười nói:- Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.Tiêu Viễn Tụng nhận thấy quan viên trẻ tuổi trước mắt, ngày hôm nay chính là gã tìm chính mình, không ngờ gã là Trưởng Sử.

Tiêu Viện Tụng là thương nhân khôn khéo giàu kinh nghiệm, y biết tại Tần Vương phủ được xưng là Trưởng Sử có ý nghĩa gì?

Chương 765 : Vi phạm lệnh cấm buôn bánTiêu Viễn Tụng hoảng loạn bước lên phía trước thi lễ:- Tiểu dân tham kiến Trưởng Sử!Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề nói:- Tiêu tiên sinh không cần đa lễ, ta mời tiên sinh đến, là muốn cùng tiên sinh bàn chuyện làm ăn.- Tiểu dân không dám nhận, mời Trưởng Sử nói.Tiêu Viễn Tụng biết buôn bán cùng quan phủ không thể dễ dàng như vậy.

Nhưng y không dám cự tuyệt, biểu hiện dáng vẻ một mực chăm chú lắng nghe.Trưởng Tôn Vô Kỵ rất hài lòng về thái độ của y, chậm rãi nói:- Nghe nói tiên sinh có một cháu trai làm Tư Mã tại quận Diên An?Trưởng Tôn Vô Kỵ nói chính là Tiêu Quýnh cháu trai của Tiêu Viện Tụng làm Tư Mã tại quận Diên An.

Trước kia trong số mười tám danh sĩ tử tòng quân theo Đôn Hoàng, Tiêu gia sở hữu hai người.

Một người là Tiêu Tấn, người kia chính là Tiêu Quýnh cháu trai của Tiêu Viễn Tụng, hiện tại giữ chức Tư Mã quận Diên An.Trong lòng Tiêu Viễn Tụng hiện lên tia cảnh giác, chẳng lẽ triều Đường có chủ ý mua chuộc cháu trai của y?

Ngày hôm nay Trưởng Sử hỏi tới hoàn cảnh Tiêu Gia tại Đôn Hoàng, phía sau sự việc có điểm bất thường, hiện tại y bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ là việc cháu trai của y?- Điều này ta không rõ, rất nhiều năm nay ta chưa từng tới.Tiêu Viễn Tụng khô khan cười nói.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhận thấy biểu hiện lo lắng của y, liền thản nhiên nói:- Tiên sinh không cần lo lắng.

Chúng ta không có ý mua chuộc cháu trai của ngươi, chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn cùng ngươi.Tiêu Viễn Tụng không hé răng nửa lời, y cúi đầu, đợi đối phương nói tiếp.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, tiếp tục nói:- Là như thế này, chúng ta cũng đã đào được giếng dầu hỏa tại Ba Thục.

Nhưng không biết so với dầu hỏa tại quân Tùy thế nào?

Hiện tại muốn mời ngươi tới quận Diên An, thay ta thu gom một chút dầu hỏa về đây.Sắc mặt Tiêu Viễn Tụng đại biến, vội vàng la lớn:- Triều Tùy quản thúc dầu hỏa cực nghiêm.

Bắt được chịu tử hình, ta không thể đi.- Haizz!

Tiêu tiên sinh suy nghĩ quá nhiều, chúng ta cũng không muốn quá nhiều dầu hỏa.

Chỉ cần một chút, Tiêu tiên sinh cầm một bầu rượu, đi xin một chút mang về là được rồi, cái này hẳn là không khó chứ!Tâm tư Tiêu Viễn Tụng khẽ động, nếu chỉ cần một chút dầu hỏa, y ắt có biện pháp.

Y đã từng vài lần tới quận Diên An mua trà, hiểu rất rõ tình hình nơi đó.

Kiếm dầu hỏa tại chợ đen rất dễ.

Căn bản không cần kinh động cháu trai y, khó khăn chính là việc vận tải, một khi bị quân Tùy tra được, chắc chắn chịu tội mất đầu.Nhưng chỉ cần một chút dầu hỏa, vậy quá dễ dàng.

Giả mạo bầu rượu đeo trên lưng, khi bị tra xét, cũng có thể nói dùng để chữa bệnh.

Tại quận Diên An đều dùng dầu hỏa chữa bệnh ngoài da, vấn đề thực sự không quá lớn.Tiểu Viễn Tụng động tâm, phát hiện đó là vụ làm ăn tốt.

Liền hỏi:- Nếu nói cùng ta mua bán, vậy ta có thể được cái gì?Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười nói:- Chuyện này không phải điều quá khó, cho nên chúng ta đưa ra bảng giá không quá cao, chúng ta miễn tiên sinh một lần thương thuế.Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy ra một thẻ bài bằng đồng đưa cho hắn:- Đây là lệnh bài Tần Vương phủ, ví như khi tiên sinh trở về bị quân Đường tra thuế, chỉ cần đưa khối lệnh bài này ra, sẽ không cần phải nộp thuế.

Sau khi trở về xin đưa lại lệnh bài và dầu hỏa cho ta.Tiêu Viễn Tụng mừng rỡ, có lệnh bài miễn thuế, y tới quận Diên An một chuyến có thể tiết kiệm được hơn một nghìn tiền thuế.

Y tiếp nhận lệnh bài nhìn một chút, bốn phía lệnh bài đều khắc hoa văn kỳ lân, chính diện chính là hai chữ Đường Phong, mặt trái là dãy số, một trăm chín mươi sáu.Đường Phong chính là biệt hiệu của công sở tình báo của Tần vương, người bình thường sẽ không biết, thậm chí phần lớn quan viên triều đình cũng không biết, chỉ có rất ít người cao tầng rõ ràng.

Loại thương nhân phổ thông như Tiêu Viễn Tụng càng không biết đến, y chỉ biết đây chính là lệnh bài của Tần Vương phủ, liền cẩn thận thu vào trong lòng.- Sáng mai ta xuất phát, nhiều nhất nửa tháng sau ta mang dầu hỏa về đây.- Ta đây chờ đợi tin tức tốt của tiên sinh.Khóe miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhếch lên tươi cười, nhưng trong dáng vẻ tươi cười của gã dường như cất dấu một tia băng lãnh khó có thể phát hiện.*****Tới buổi trưa, quán rượu Thái Nguyên Bát Phương vẫn làm ăn, khách ngồi chật cứng.

Tiêu Tấn vẫn bình thường như trước, nhẹ nhàng đi vào quá rượu.

Ngay cả y cũng đã quên, đích xác đây là lần thứ mấy y tới nơi này ăn.Từ khi y uống say được chủ quan đích thân dẫn mình về phủ, y rất cảm kích đối với quán rượu này.

Hầu như bữa trưa và bữa tối đều dùng tại nơi này, mỗi ngày hai lần, tiểu nhị và y vô cùng quen thuộc.- A!

Tiêu Tham Quân tới, mau mời lên lầu, vị trí này giữ lại cho ngài!Tiêu Tấn cười ha ha, cho gã một đồng tiền:- Phần thưởng cho ngươi!Tiểu nhị cuống quít nhận lấy đồng tiền, khom người nói:- Tạ ơn Tiêu Tham Quân ban thưởng!

Tạ ơn ban thưởng!Tiêu Tấn một mạch bước nhanh lên lầu hai, vừa vặn gặp Chưởng Quỹ:- Ngô Chưởng Quỹ, Đông chủ các ngươi đâu?- Đông chủ tại đây!

Ta mời hắn tới cùng Tham Quân uống chén rượu?- Thôi!

Nếu như hắn bận, ta không quấy rầy hắn.- Ai nói ta không thể đến!Đông chủ quán rượu mặt mày rạng rỡ, từ xa chắp tay cười nói:- Có thể cùng Tiêu huynh uống rượu, là điều thú vị nhất cuộc đời này.

Tiêu huynh sao có thể cướp đi niềm vui của chúng ta nhanh như vậy?Tiêu Tấn cười ha hả:- Đã như vậy, mời ngồi chung!Hai người quan hệ đã rất mật thiết, thậm chí thê tử của Lý Trọng Thủ ngày hôm nay cũng tới cửa bái phỏng thê tử của Tiêu Tấn, tặng một phần trọng lễ.Hai người ngồi xuống, không cần dặn dò kẻ dưới, tiểu nhị đã mang rượu và đồ ăn tới.

Bởi vì triều Tùy nghiêm cấm dùng rượu làm từ gạo, cho nên phần lớn các quán rượu lớn đều cung ứng rượu trái cây, phần lớn đều là rượu nho.

Nhưng bọn họ đã trở thành bằng hữu tốt, Tiêu Tấn có thể uống một chút rượu làm gạo lưu lại từ trước.Lý Trọng Thủ rót Tiêu Tấn một chén đầy, cười nói:- Ngày hôm nay, hình như tâm tình Tiêu huynh rất tốt.Tiêu Tấn uống hết chén rượu mỉm cười nói:- Nói thế nào đây!

Ta bỗng nhiên cảm thấy thông suốt một đạo lý, cái gì là quyền thế, chức quan cùng phú quý đều là hư vô.

Chỉ có người nhà mới là đáng quý nhất.

Ta dự định trong vòng năm nay đi Tương Dương bái tế tổ tiên.Trong lòng Lý Trọng Thủ cười nhạt, bên ngoài nhìn Tiêu Tấn là người ngay thẳng, nhưng sau khi thân thiết, dần dần phát hiện không phải như vậy.

Buổi chiều ngày hôm nay thê tử của chính mình tặng thê tử của y một pho tượng phật bằng ngọc.

Thê tử y vui vẻ nhận, đây mới chính là nguyên nhân tâm tình hôm nay y rất tốt.Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt Lý Trọng Thủ vẫn toát ra dáng vẻ tươi cười, cố ý cảm thán:- Đúng vậy!

Tiền tài rất có ích, nhưng không thể giúp phụ mẫu sống lại, người đã chết bất quá cũng trở thành một khối như vậy.

Quan trường thành đạt cũng thế, thương trường đắc ý cũng được, chẳng qua đều chỉ là loại cảm giác hư vinh.

Hẳn là nên dùng một chút thời gian nghĩ tới vợ con, kẻo về già lại hối hận.Hai người uống vài chén rượu, hẹn thời gian hai nhà cùng đi thắp hương bái phật, lúc này Lý Trọng Thủ mới đứng dậy cáo từ, vội vàng đi làm việc khác.Tiêu Tấn vẫn như cũ dường như không có việc gì, ngồi trước cửa sổ tự châm tửu, thỉnh thưởng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Lúc này, một vị khách đi tới chắp tay nói:- Vị sứ quân này là Sở Vương Ký Thất Tham Quân?Tiêu Tấn sửng sốt, y liếc mắt nhìn vị khách này.

Thấy tuổi hắn khoảng chừng hơn năm mươi, mặc một thân cẩm bào cũ, đầu đội mũ ô sa, râu méo nửa trắng nửa đen, dáng người cao gầy, phong thái ung dung, thoạt nhìn khí chất rất tốt, giống như xuất thân là người làm quan.Tiêu Tấn cười cười:- Tại hạ Tiêu Tấn, đúng là Sở Vương Ký Thất Tham Quân, tiên sinh có chuyện gì sao?Vị khách vội vàng cười nói:- Ta là bạn cũ của Sở Vương, vẫn muốn gặp Sở Vương, xin nói với Sở Vương điện hạ, hắn có thể gặp bạn cũ Phong Đức Di không?Tiêu Tấn nghe người này xưng là Phong Đức Di đệ nhất ngự bút triều Tùy, không khỏi rung động, vội vàng đứng thi lễ:- Hóa ra là Phong Xá Nhân, ngưỡng mộ đã lâu!

Ngưỡng mộ đã lâu!

Phong Xá Nhân mời ngồi!Nam nhân này chính là cháu rể của Dương Tố Phong Đức Di.

Thời gian dài gã đảm nhiện chức Nội Sử Xá Nhân, phần lớn thánh chỉ của triều đình đều do gã chấp bút cho nên được mệnh danh là đệ nhất ngự bút triều Tùy.Sau thời Dương Quảng, Vũ Văn Hóa Cập phong gã làm Nội Sử Thị Lang, khi Vũ Văn Hóa Cập đầu hàng Lý Mật, tiếp tục nhậm chức Nội Sử Thị Lang.

Nhưng gã không coi trọng Lý Mật, đầu tháng phụng mệnh đi sứ Lạc Dương, nhưng tại nửa đường nhân cơ hội bỏ trốn, vất vả tới Thái Nguyên.Trong lúc đó gã cân nhắc giữa triều Đường và triều Tùy, nhưng cuối cùng chọn triều Tùy.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gã là bạn cũ của Dương Nguyên Khánh, gã là người đầu tiên trong thiên hạ đầu tư vào Dương Nguyên Khánh.

Khi Dương Nguyên Khánh còn năm tuổi, gã đã phát hiện Dương Nguyên Khánh không giống người tầm thường, có quan hệ mật thiết như vậy, tại sao gã không lợi dụng.Đi tới Thái Nguyên, gã cũng không tiến nhập quán Quy Tùy, gã có giao tình mật thiết với Dương Nguyên Khánh, làm sao có thể ở cùng một chỗ với đám quan viên thất hồn lạc phách kia chứ?Nhưng lưu lạc vài ngày bên ngoài, gã phát hiện không được gì, ngay cả Sở Vương phủ gã cũng không thể tiếp cận, càng không thể lưu tin tức tới Sở Vương phi.

Vạn bất đắc dĩ, gã lưu lại quán Quy Tùy, mười ngày nay hắn không nhận được bất cứ tin tức gì.

Chương 766 : Tai bay vạ gióTrong lòng Phong Đức Di vô cùng chán nản, tâm tình phiền muộn, ngay hôm nay lạc tới quán rượu uống rượu, lại nghe người chỉ trỏ, người gần cửa sổ chính là Sở Vương Ký Thất Tham Quân, Phong Đức Di liền mặt dày bắt đầu tìm cơ hội.Phong Đức Di thấy Tiêu Tấn tôn trọng chính mình, trong lòng gã đắc ý, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, trước tiên cầm bầu rượu rót một chén đầy cho chính mình.- Tiêu Tham Quân thiếu niên đắc chí, khiến kẻ khác ước ao nha!

Chén rượu này, ta kính Tiêu Tham Quân.Tiêu Tấn cười ha hả:- Ta là hậu bối, hẳn là ta phải kính Phong tiền bối, Phong tiền bối mời!Hai người tạo tư thế chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.- Rượu ngon!Phong Đức Di nheo mắt khen.Tiêu Tấn lại hỏi:- Tiền bối tới Thái Nguyên khi nào, ta cũng không biết?Phong Đức Di biết, nếu Tiêu Tấn này không biết, vậy Dương Nguyên Khánh càng không biết đến gã.

Trong lòng gã dấy lên tia hi vọng, vội vàng nói:- Ta đã tới mười ngày, ở tại quán Quy Tùy, có thể nhờ Tiêu Tham Quân giúp ta một việc không?Tiêu Tấn mỉm cười:- Thực sự muốn ta nói lại với Sở Vương điện hạ?- Tất nhiên!Phong Đức Di chắp tay nói:- Ta là bạn cũ của Sở Vương, hắn khi còn nhỏ rất thân với ta, mong Tham Quân nói với Sở Vương, nói Phong Đức Di liều chết trốn khỏi chỗ Lý Mật tìm tới nương nhờ hắn.Khi Tiêu Tấn trở lại Tử Vi Các, chính vụ buổi chiều đã bắt đầu, bên trong Tử Vi Các rất bận rộn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người ôm văn thư từ hành lang vội vã đi qua, bước chân nhẹ nhàng.Tiêu Tấn mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, lập tức thấy Bùi Thanh Tùng chỉ y vào buồng trong, Tiêu Tấn vội vã đứng dậy nói:- Là điện hạ tìm ta sao?- Mau vào đi thôi!

Đã tìm ngươi hai lần rồi.Tiêu Tấn không dám chậm trễ, chỉnh lại một chút quan phục, lập tức bước nhanh đi tới trước cửa phòng Sở Vương quan, gõ nhẹ cửa:- Điện hạ, là ta!- Vào đi!Tiêu Tấn đẩy cửa đi vào, bên trong phòng.

Dương Nguyên Khánh không chớp mắt tỉ mỉ quan sát pho tượng ngọc phật đang đặt trên bàn, ngọc phật màu xanh nhạt, khắc thành một khối ngọc hoàn chỉnh, xanh biếc mượt mà, không chút tì vết nào.- Đúng là Lý Trọng Thủ rất hào phóng!Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Tiêu Tấn cười nói:- Ta nhờ chưởng quỹ của cửa hàng châu báu Đại Hưng Ký giám định qua pho tượng ngọc phật này, hắn nói là bảo vật hiếm có, có giá trị ít nhất cũng năm trăm lượng hoàng kim.

Xem ra, bọn họ đối với ngươi rất coi trọng.Tiêu Tấn cười khổ một tiếng:- Điện hạ, bọn họ là không phải coi trọng ta, mà là coi trọng chức vị này, nếu ta là một người chức vị khác, chớ nói ngọc phật, e rằng ngay cả phật đồng cũng sẽ không cho ta.Dương Nguyên Khánh gật đầu, thản nhiên nói:- Vật này ngươi cầm lấy đi!

Coi như là ta thưởng cho ngươi.Tiêu Tấn lại càng hoảng sợ:- Điện hạ, pho ngọc phật này rất quý giá, ty chức không dám nhận.Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái:- Đây là ta thưởng cho người, có cái gì mà không dám nhận, ta biết mẫu thân ngươi cũng là người tin Phật, pho ngọc phật này giao cho lão nhân gia.Trong lòng Tiêu Tấn cảm kích, cúi người thi lễ:- Ty chức tạ ơn điện hạ trọng thưởng!Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm, lại hỏi:- Hiện tại ngươi quan hệ với hắn như thế nào?- Bẩm báo điện hạ, quan hệ của chúng ta tiến triển rất nhanh, càng ngày càng tốt, hai nhà ước hẹn cùng tới An Tấn Tự thắp hương.- Tốt, vậy cứ cùng đi thắp hương.

Cho dù quan hệ tốt một chút, các ngươi kết bái là huynh đệ khác họ cũng được.Khóe miệng Dương Nguyên Khánh nhếch lên tươi cười mang theo một tia chế nhạo.Tiêu Tấn ngây người một chút, sau một lúc bất đắc dĩ nói:- Điện hạ vì việc này mà phải trả giá nhiều như vậy, có nên hay không?- Có phải có phần hơi quá phải không hả?Dương Nguyên Khánh cười cười, thành khẩn nói:- Đây không phải là một chuyện nhỏ.

Bất luận vương triều nào suy nhược như vậy đều bắt nguồn từ nội bộ, thiên hạ chưa yên, huynh đệ bọn họ đã bắt đầu tranh vị, đối với chúng ta là việc tốt!

Châm ngòi thêm lửa cho bọn họ, để cho bọn họ tranh đoạt càng dữ dội hơn, là trách nhiệm của chúng ta không thể chối từ, hiểu chưa?

Cái này gọi là thượng binh phạt mưu.- Ty chức hiểu rõ, huynh đệ tranh chấp, một nhà bị loạn, hoàng tử tranh chấp, một nước bị loạn, nhất định ty chức sẽ cố gắng hết sức phối hợp hoàn thành mưu kế của điện hạ.- Ngươi hiểu là tốt rồi, ta dự đoán thời gian bọn họ xuống tay sắp đến rồi, đến lúc đó ngươi phải chịu oan ức một chút, sau đó ta sẽ bồi thường lại cho ngươi.- Ty chức nguyện cống hiến vì điện hạ!- Đi thôi!

Mang pho ngọc phật về phủ, đưa cho mẫu thân ngươi.Tiêu Tấn ôm lấy ngọc phật đang muốn rời đi, bỗng nhiên gã lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:- Ngày hôm nay ty chức gặp Phong Đức Di tại quán rượu Bát Phương, hắn nói mới từ chỗ Lý Mật đến, nguyện gắng sức vì điện hạ.- Phong Đức Di?Dương Nguyên Khánh có chút ngạc nhiên, không ngờ người bạn cũ khéo léo ngoại giao này lại đến nương nhờ chính mình.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, lại hỏi:- Hắn hiện giờ đang ở đâu?- Bẩm báo điện hạ, hiện tại hắn đang ở quán Quy Tùy.- Ta biết rồi, ngươi đi trước đi!- Ty chức xin cáo lui.Tiêu Tấn thi lễ, chậm rãi lui xuống.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng suy nghĩ thật l đi lại phía trước cửa sổ, Phong Đức Di xuất hiện thật là đúng lúc, có thể y sẽ giúp ta hoàn thành đại sự.*****Quận trị quận Diên An cũng không có ở huyện Diên An, mà là tại huyện Phu Thi.

Sông Thanh Thủy xuyên qua toàn thành.

Huyện Phu Thu là một huyện trung bình, nhân khẩu hơn hai nghìn, chiều dài thành trì không đến hai mươi dặm, có năm nghìn người trú đóng.Tuy rằng dân cư thường trú không nhiều lắm, nhưng thương nghiệp rất phát đạt, hàng hóa sáu quận Quan Bắc hầu như đều tập trung ở quận Diên An cùng tiến hành giao dịch với thương nhân phía nam Quan Trung, giao dịch chính chủ yếu là hàng da và dược liệu.Tiêu Viễn Tụng lo lắng việc buôn bán ở Trường An, vội vã chạy về Quan Trung.

Y dừng lại tại huyện Phu Thi hai ngày, y dẫn đến hai trăm con lạc đà tạo thành một đội buôn, chuyển đến mấy trăm gánh lá trà, ngược lại thì lá trà đổi thành dược liệu.

Chuyến đi này lãi đến tám nghìn xâu tiền, nếu như có thể giảm bớt tiền thuế xuống, như vậy, lợi nhuận có thể lên trên mười nghìn xâu tiền.Tiêu Viễn Tụng đúng là thương nhân, có cơ hội kiếm lời, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua, đương nhiên, việc chính đến Diên An cũng đã làm tốt, y dùng hồ lô lớn tại chợ đen mua đầy dầu hỏa.Nhưng người bán dầu hỏa cũng nói cho y, quân Tùy dùng dầu hỏa không giống như dầu hỏa này.

Dầu hỏa quân Tùy dùng đã trải qua nhiều lần chắt lọc, yêu cầu phải sáng bóng và trong hơn, còn loại dầu hỏa này là lấy trực tiếp từ giếng dầu mà ra, tương đối đặc sệt, nhưng có thể dùng để chữa bệnh ngoài da.Tiêu Viễn Tụng cũng không thèm để ý đến việc này, vị Trường Sử vương phủ kia cũng không có yêu cầu, y chỉ cần mạo hiểm một chút, y không muốn đi lấy dầu hỏa của quân Tùy.

Quan trọng hơn là, y không muốn làm phiền đến cháu trai Tiêu Quýnh của mình.Tiêu Viễn Tụng đã mua toàn bộ hàng hóa, lúc buổi trưa, đội buôn xuất phát từ nhà trọ, cùng với tiếng chuông lục lạc trên cổ lạc đà trong trẻo, chậm rãi đi hướng cửa thành phía nam.Hơn trăm binh sĩ đứng ở hai bên cửa thành, toàn thể là Quan Nội, phần lớn thương nhân Quan Nam đi đến Quan Bắc, cũng có không ít do thám quân địch trà trộn trong đó, bởi vậy kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng chỉ dựa vào kiểm tra cũng không bắt được do thám nào.

Chủ yếu kiểm tra vật phẩm bị cấm, dầu hỏa, gang, lương thực, than đá, vàng bạc, gỗ cây táo cùng với đĩnh đồng… các vật chất chiến lược cũng không được phép mang về phía nam.Đội buôn vừa tới cửa thành, lập tức có binh sĩ tiến đến ngăn cản:- Đội buôn ở đâu?Một gã Giáo Úy lớn tiếng quát hỏi nói.Tiêu Viễn Tụng cuống quít chắp tay nói:- Bẩm báo quân gia, chúng tôi đến từ Quan Trung.- Đội buôn Quan Trung càng phải kiểm tra.Giáo Úy vung tay lên:- Lục soát cho ta!Hơn mười binh sĩ tiến lên lục soát hàng hóa, Tiêu Viễn Tụng nhanh chóng nháy mắt Quản Sự, lập tức Quản Sự tiến lên, lén đưa thỏi mười lạng bạc nhét vào trong tay Giáo Úy.Bạc cũng không thể ngăn cản lục soát, nhưng có thể phòng ngừa binh lính làm hư hỏng hàng hóa, cũng có thể tránh lục soát người, điều này đã sớm thành tục lệ, Giáo Úy cười ha ha, ra lệnh nói:- Ra tay nhẹ một chút, đừng làm hỏng hàng hóa của người ta.Bọn lính đang hung hăng lục soát lập tức trở nên ôn hòa, không hề dùng trường mâu đâm thủng hàng hóa, mà là mở bao ra xem, cũng không lục soát người.Trên lưng ngựa Tiêu Viễn Tụng mang theo hồ lô lớn tự nhiên lại không có ai để ý, tất cả hàng hóa đều là dược liệu và da lông, nhanh chóng đã được kiểm tra xong.- Bẩm báo Giáo Úy, không có vật phẩm vi phạm lệnh cấm!Giáo Úy vung tay lên:- Cho đi!Lạc đà bắt đầu chậm rãi ra khỏi thành, đúng lúc này, xa xa có người hô to:- Ngăn bọn họ lại!Chỉ thấy xa xa hơn mười binh lính cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, mũ giáp đều được chế từ đồng đỏ, không giống với binh lính bình thường.Giáo Úy biến sắc, đây là quân nội vệ tới, gã không dám không theo, lập tức thét ra lệnh:- Ngăn đội buôn lại!Đồng thời gã nhanh chóng nhét bạc trở về trong tay người quản sự.

Gặp phải quân nội vệ kiểm tra thực hư, dù gã gan có lớn bằng trời, cũng không dám nhận hối lộ, đây chính là bị mất đầu.

Chương 767 : Ta lừa ngươi gạtĐội buôn vừa mới chuẩn bị ra khỏi thành lại bị ngăn lại, trong lòng Tiêu Viễn Tụng đập thình thịch, không biết vấn đề là gì.Trong chốc lát, hơn mười tên vệ binh bên trong nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là một gã Lữ soái, thái độ rất nghiêm nghị, vung roi ngựa quát hỏi:- Ai là đầu lĩnh?Tiêu Viễn Tụng từ trong hàng ngũ nơm nớp lo sợ đi ra, chắp tay nói:- Chính là tại hạ!Lữ soái vung tay lên:- Bắt lại!Hơn mười binh sĩ nội vệ lập tức nắm lấy Tiêu Viễn Tụng, trói tay y lại sau lưng, Tiêu Viễn Tụng giãy dụa hô to:- Ta không có phạm pháp, bắt ta làm cái gì?Lữ soái cười nhạt một tiếng, thò tay xuống ngựa Tiêu Viễn Tụng tháo hồ lô, mở nắp ngửi, quất mạnh một roi vào Tiêu Viễn Tụng:- Còn nói không có phạm pháp, ngươi đây là cái gì?Lữ soái lấy từ trong hồ ra một chút dầu hỏa, bọn lính gác thành giật nảy mình.

Mặt mũi Giáo Úy trắng bệch, không ngờ giấu diếm dầu hỏa, thiếu chút nữa chính mình đã phạm phải sai lầm lớn.Trong lòng Tiêu Viễn Tụng sửng sốt, sao đối phương lại biết trong hồ lô là dầu hỏa?

Chẳng lẽ người bán dầu hỏa ở chợ đen bán đứng y, hẳn là không có khả năng!

Làm gì cũng có luật lệ, người chợ đen không có khả năng làm chuyện này, vậy thì là ai?Lúc này binh sĩ nội vệ lục soát trong người y thấy lệnh bài Tần vương phủ, hô lớn:- Lữ soái, hắn quả thật là do thám triều Đường.Lữ soái tiếp nhận lệnh bài nhìn một chút, mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Viễn Tụng:- Quả nhiên là người Đường Phong, ta suýt nữa nhìn nhầm.- Bắt giữ!Gã rút hoành đao sáng như tuyết ra, Tiêu Viễn Tụng sợ đến mức hồn bay phách tán, y mơ hồ nghĩ lại chuyện đã từng xảy ra, có lẽ mặt lệnh bài Tần vương phủ không phải đơn giản như vậy, y từng tận mắt chứng kiến tình cảnh kẻ do thám bị trảm đầu bên đường, đây là một cảnh rất kinh khủng.Y cả kinh toàn thân run lên, liều lĩnh hô lớn:- Ta không phải do thám triều Đường, ta chỉ là thương nhân bình thường, cháu trai ta chính là Tư Mã quận Diên An Tiêu Quýnh, hắn có thể làm chứng cho ta!Người đang nguy cấp, thường tìm kiếm cảm giác an toàn, Tiêu Viễn Tụng cũng không phải là ngoại lệ, căn bản y cũng không muốn gây phiền phức cho cháu trai của mình, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng, y cũng đành phải vậy.Lữ soái ngẩn người, ánh mắt lộ ra ý cười càng thêm lạnh lẽo, hóa ra là có quan hệ với Tiêu Tư Mã, sự việc quan trọng, gã càng không dám xem thường, lập tức thét ra lệnh:- Dẫn toàn bộ bọn họ về quận nha xét hỏi!Dưới nghiêm hình tra khảo, cuối cùng Tiêu Viễn Tụng cũng khai báo, y được sự ủy thác của Tần vương phủ, đến quận Diên An mua dầu hỏa, nhưng y không thừa nhận mình là do thám triều Đường, nhưng trên người y có giắt lệnh bài Đường Phong, quan trọng hơn chính là người này có quan hệ với Tư Mã quận Diên An.Hơn nữa Sở Vương Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn cũng là tộc nhân của tên do thám triều Đường này, nội vệ chủ quản quận Diên An cảm thấy đây là việc quan trọng, gã không dám khinh thường, lập tức phái người áp giải Tiêu Viễn Tụng đến Thái Nguyên.Sau đó việc này đã không có tin tức, nhưng mấy ngày sau, triều đình hạ chỉ, do không hoàn thành nhiệm vụ, cắt chức Tư Mã quận Diên An của Tiêu Quýnh rồi, đồng thời cũng lấy lý do điều động bình thường, miễn đi chức Sở Vương Ký Thất Tham Quân của Tiêu Tấn, chuyển công tác làm Lễ Bộ lang trung.Lập tức chuyện này làm cho trong triều đình bàn luận xôn xao.

Triều đình lấy lý do làm người không phục, mọi người đều suy đoán tin tức trong đó.

Tiêu thị huynh đệ một người bị bãi chức một người bị điều chuyển, khẳng định có vấn đề, nhất là Tiêu Tấn, không ngờ bị miễn chức Ký Thất Tham Quân, ở đây nhất định là có nguyên nhân quan trọng.Nhưng Tử Vi Các nói năng thận trọng, làm cho chuyện này càng thêm huyền bí.Trong Đường Phong các, Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng trước cửa sổ, chắp tay nhìn về phía con chim ưng đang lượn vòng trên trời, trong đôi mắt lộ một tia kì vọng.

Tất cả đều thực thi theo kế hoạch của y, Tiêu Viễn Tụng đã bị quân nội vệ của triều Tuỳ bắt, lệnh bài của Đường Phong trên người y đủ để gây nên sóng to gió lớn.Lưới đã quăng xuống, để xem có thể thu hoạch được bao nhiêu con cá lớn?Lúc này, con chim ưng thu cánh, đáp lên trên cái tổ ưng, một tên ưng nô đã sớm nhanh chóng tiến lên phía trước lấy thịt tươi cho chim ưng ăn, sau đó lập tức gỡ lấy ống trúc báo tin được cột chặt trên chân nó, nhanh chóng đi về phía Đường Phong Lầu.- Khởi bẩm Trưởng sử, là tin báo khẩn ở Thái Nguyên!Một quân sĩ quỳ một gối, dâng ống trúc báo tin trong tay.Trưởng Tôn Vô Kỵ đón lấy ống trúc, tức khắc rút miếng lụa mỏng ra xem một lượt, lập tức thu miếng lụa mỏng lại, nhanh chóng bước vào phủ.Trong phòng, Lý Thế Dân đang đứng trước một sa bàn (bản đồ cát mô phỏng địa hình), suy nghĩ bước kế tiếp của cuộc chiến.

Bước kế tiếp, y muốn đoạt Lạc Dương, nhưng y lại lo lắng áp lực quân sự của triều Tuỳ ở phía bắc, quả thật bọn họ đã lỡ mất cơ hội, lúc Dương Nguyên Khánh đánh Liêu Đông, bọn họ nên tấn công mạnh vào Lạc Dương.Bây giờ, chiến sự ở Liêu Đông kết thúc, Hà Bắc đã bình yên, quân Tuỳ bố trí bên bờ Hoàng Hà, rất rõ ràng, bước tiếp theo quân Tuỳ cũng muốn tranh đoạt Trung Nguyên, nếu quân Đường khoanh tay không có hành động gì, chỉ có thể giương mắt nhìn quân Tuỳ đoạt lấy Trung Nguyên, thanh thế trở nên lớn mạnh.Quân Đường nhất định phải có hành động, vấn đề then chốt là bọn họ nên đánh thế nào?

Thiên hạ như thế cờ, chỉ cần xem thủ đoạn của kẻ đánh cờ ra sao.

Hôm qua cùng với phụ hoàng đàm luận, phụ hoàng đang cân nhắc về việc kết minh với Lý Mật và Đậu Kiến Đức, Lý Thế Dân cũng cho rằng nước cờ này không tệ.Lý Mật đang lo lắng về việc đánh Giang Hoài ở phía nam, gia tăng chiến lược thọc sâu, đối với y mà nói, Dương Nguyên Khánh ở Hà Bắc là mối uy hiếp của y, là kẻ địch lớn nhất.

Đậu Kiến Đức càng không cần phải nói, song phương đều có cùng kẻ địch, việc kết minh có khả năng cực lớn.Nếu như kết minh với Lý Mật, quân Đường ở phía đông tái chiếm Lạc Dương, quân Tuỳ một khi tấn công về phía nam, Lý Mật và Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không bàng quan, lúc này sẽ hình thành cục diện ba đánh một.

Quân Nguỵ và quân Hạ tiến công Hà Bắc, sẽ ép quân Tuỳ thu bớt quân về tiếp viện, như thế việc công hạ Lạc Dương sẽ nắm chắc hơn nhiều.Việc này giống như vẽ tranh viết văn, đầu tiên chia bố cục, có bố cục rồi mới bắt đầu đặt bút, Lý Thế Dân trong lòng rất rõ, muốn lấy Lạc Dương, phải liên thủ với Nguỵ Hạ trước đã.Lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước tiến vào, cười nói:- Vừa nhận được thư khẩn ở Thái Nguyên, Tiêu Tấn đã bị bãi chức Ký thất tham quân.- Quả nhiên là kế hay!Lý Thế Dân nhẹ thở dài, tuy khả năng tranh lấy Tiêu Tấn ngày một lớn hơn, nhưng y bị bãi đi chức Ký sự tham quân, giá trị lợi dụng của y sau này đã thấp đi rồi.Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như hiểu rõ suy nghĩ của Lý Thế Dân, an ủi nói:-

Sau này, chúng ta còn có thể thông qua y thâm nhập vào đảng Đôn Hoàng, có thể nghĩ đến việc lâu dài, bây giờ quan trọng là có thể lấy được một số cơ mật từ miệng y, ví dụ như kế hoạch chiến lược của Dương Nguyên Khánh, ..vv.

Đối với sự an bài cho bước kế tiếp của chúng ta có lợi rất lớn.Lý Thế Dân trầm tư trong chốc lát, rồi hạ lệnh:- Có thể lệnh cho Lý Trọng Thủ thu lưới được rồi!- Tuân lệnh điện hạ.Trưởng Tôn Vô Kỵ hành lễ, xoay người ra khỏi phòng, vừa đi đến viện lại gặp Bùi Tịch bước nhanh đến.

Bùi Tịch đã thị sát Ba Thục trở về, Lý Uyên vì cân bằng thế lực của hai người con trai, vẫn để ông ta làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ, làm tướng của Chánh Sự Đường, tiện thể trở thành người phát ngôn lợi ích của Lý Thế Dân tại Chánh Sự Đường.Hôm nay, Bùi Tịch được Lý Thế Dân tìm đến để thương lượng việc công đánh Lạc Dương, vừa đúng lúc gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ tại viện.Bùi Tịch và Trưởng Tôn Vô Kỵ có mối tư giao cực tốt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trở thành chủ quản của Đường Phong, là do được sự đề cử mạnh từ phía Bùi Tịch.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước lên phía trước thi lễ:- Tham kiến Bùi tướng quốc.- Trưởng Tôn Trưởng sử vội vàng như vậy, có phải có tin gì tốt?Bùi Tịch vô cùng tinh minh, ông ta nhìn ra được một tia hưng phấn khó giấu trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu:- Có chút thu hoạch nhỏ.Bùi Tịch vội vã kéo y sang một bên, thấp giọng nói:- Tiết lộ cho ta chút tin tức.Bùi Tịch đối với việc của Đường Phong cực kì quan tâm, ông phát hiện Thánh Thượng gần đây rất quan tâm đến những tin tức bên ngoài.

Nếu ông ta có thể kịp lúc nắm được tin tức mới nhất, vậy lúc trả lời Thánh Thượng, ông ta có thể nắm chắc tiên cơ lấy được lòng Thánh Thượng, loại cơ hội biểu hiện trước mặt Thánh Thượng này, ông tuyệt đối không bỏ qua.- Ngươi nhanh nói đi!Bùi Tịch nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút do dự, nhất thời nóng ruột.Trưởng Tôn Vô Kỵ biết Bùi Tịch cực kì tinh minh, bản thân nói cho ông ta một chút tin tức, ông ta sẽ lập tức chạy đến trước mặt Thánh Thượng báo cáo, một lần hai lần còn được, nhưng nếu nhiều lần sẽ làm cho Tần vương bất mãn.Nhưng nếu không nói chỉ sợ sẽ đắc tội với ông ta, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khó xử, chỉ có thể trả lời mơ hồ:- Là kế hoạch của tôi thành công, Tiêu Tấn của triều Tùy bị bãi chức Ký thất tham quân.- Thật không tồi!

Chương 768 : Tướng Đường gặp nguy (p1)Bùi Tịch vỗ vỗ vai y, khen ngợi cười nói:- Có thể làm cho Dương Nguyên Khánh mắc lừa thật không dễ dàng, Đường Phong các ngươi làm tốt lắm.

Hôm nay, Thánh Thượng còn cùng ta nói về các ngươi, khen các ngươi có năng lực, sau này có tin tức phải báo ngay cho ta, ta sẽ thay các ngươi nói lời hay ý đẹp trước mặt Thánh Thượng.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cười khổ:- Tôi nhớ rồi, xin Bùi tướng yên tâm!- Đi đi, phỏng chừng điện hạ đợi sốt ruột rồi, sau này chúng ta nói rõ hơn.Bùi Tịch đắc ý bước đi.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn ông ta đi vào phòng, chỉ có thể lắc đầu, nhanh bước đi về phía Đường Phong Lầu.……Thành Thái Nguyên và Trường An không giống nhau, Trường An thì phân thành từng phố phường, xung quanh có tường phường bao quanh, nhưng cả thiên hạ này cũng chỉ có thành An Dương, Trường An và Lạc Dương là có kết cấu như vậy, bởi vì An Dương là đô thành của Bắc Nguỵ, Trường An thì được xây dựng dựa trên An Dương, mà Lạc Dương lại dựa trên Trường An xây nên.Thành Thái Nguyên không có tường phường, tổng cộng có tám con đường lớn gồm ba dọc, năm ngang tạo thành, trục đường lớn ở giữa gọi là đường cái Tấn Dương, đối diện với đại môn của cung Tấn Dương bên ngoài thành bắc.Đi về hướng đông tây của năm đường nằm ngang, con đường nằm sát phía bắc nhất gọi là đường cái Lâm Tấn, đây là một đại lộ chạy ngang thành trì đông tây, dọc theo con đường lớn này lại phân ra vô số các con hẻm nhỏ hướng ra phía nam và bắc.

Trong một con hẻm Phẩm Nguyệt tại thành tây có mười mấy hộ gia đình sinh sống, trong đó có một toà viện cao nhất chính là phủ đệ của Tiêu Tấn.Chiều hôm nay, một chiếc xe ngựa chạy như bay đến hẻm Phẩm Nguyệt, người trên xe chính là Lý Trọng Thủ, Tạ Tư Lễ buổi trưa đến tửu quán ăn cơm nói với y, Tiêu Tấn ngã bệnh rồi, không có đến triều đường.Trong lòng Lý Trọng Thủ có một loại hưng phấn không kìm được, y biết thời cơ đã chín muồi, y đồng thời cũng nhận được lệnh từ Trường An, Trưởng sử chỉ thị y có thể ra tay rồi.Lý Trọng Thủ hiểu rõ tính cách của Tiêu Tấn như nắm trong lòng bàn tay, trên người chảy dòng máu quý tộc, tâm cao khí ngạo, chịu không nổi đả kích.

Từ khi nhậm chức Ký thất tham quân một năm trở lại đây luôn sống dưới ánh hào quang, như hiện nay bị giáng thành lang trung Lễ Bộ, loại đả kích này y làm sao chịu nổi?Tâm trạng của Tiêu Tấn Lý Trọng Thủ hoàn toàn có thể hiểu, một khi y không chịu nổi đả kích này, y sẽ trở nên cực đoan.

Đây cũng chính là tính cách của Tiêu Tấn, miệng y nói không để ý, trong lòng y lại để ý hơn ai hết, giống như y nói xem nhẹ tài phú, nhưng tượng phật ngọc mà mình cho y, y lại xem như bảo bối.Lý Trọng Thủ biết làm thế nào để thuyết phục được Tiêu Tấn, lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước hẻm Phẩm Nguyệt.

Lý Trọng Thủ xuống xe ngựa, nhanh bước vào trong hẻm.Y đi đến gõ cửa, một lão quản gia mở cửa, ông ta nhận ra Lý Trọng Thủ:- Thì ra là Lý Đông chủ đến.- Lão gia nhà ông tình hình thế nào, nghe nói ông ấy bệnh rồi?Lão quản gia cười khổ:- Ông ấy là tâm bệnh, hầy!Phủ trạch của Tiêu Tấn chiếm khoảng hai mẫu đất, hai khu viện tử, hai mươi mấy gian phòng, là nơi ở của Tiêu Tấn và thê tử cùng với hai con là một trai, một gái, còn có mẹ già, ngoài ra còn năm a hoàn, vú già và một quản gia, chỉ có thể xem như là hộ có số người trung bình.Lý Trọng Thủ cùng với lão quản gia đến trước thư phòng, lão quản gia gõ cửa nói:- Lão gia, là Lý Đông chủ đến gặp ngài.- Mời y vào!Nghe thấy âm thanh, hơi thở của Tiêu Tấn vẫn còn khỏe, không giống như bị bệnh, Lý Trọng Thủ trong lòng có tính toán, quả thật không có bệnh gì, chỉ là tâm bệnh.Y tiến vào phòng, chỉ trông thấy Tiêu Tiến một mình ngồi trước cái bàn nhỏ uống rượu sầu, khí sắc trên mặt bình thường, chỉ là buồn bực không vui.Lý Trọng Thủ chắp tay cười nói:- Tiêu huynh, muốn uống rượu, tại sao không đến quán rượu của ta?Tiêu Tấn thở dài:- Không có tâm tình đến quán rượu của ngươi, Lý huynh đến thật đúng lúc, uống với ta một chén.- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.Lý Trọng Thủ ngồi xuống, Tiêu Tấn lấy cho y một chén rượu, nhấc bình rượu rót đầy chén, buông bình rượu xuống, nhấc chén nói:- Nào!

Đa tạ Lý huynh đến thăm, ta kính Lý huynh một chén.- Tiêu huynh bệnh, ta phải đến thăm chứ!Hai người bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, Lý Trọng Thủ cướp lấy bình rượu, rót đầy rượu vào chén, y lại hiếu kì hỏi:- Ta cảm thấy thật kì lạ, Tiêu huynh làm tốt như vậy, tại sao lại bị giáng chức?Vừa hỏi, y một vừa chăm chú quan sát Tiêu Tấn, thu hết mọi biểu cảm của Tiêu Tấn vào trong mắt, y trông thấy trên mặt Tiêu Tấn lộ ra vẻ khó xử, liền vội nói:- Nếu như không tiện nói, thì đừng nói.Tiêu Tấn thở dài:- Đối với Lý huynh không có gì không tiện nói cả, chỉ là….

ài!

Ta bây giờ mới biết cái gì gọi là thủ đoạn đế vương.- Ồ, Tiêu huynh không ngại nói ra thử xem, ta rất có hứng thú.Lý Trọng Thủ đây là lần đầu cùng Tiêu Tấn bàn chính sự, Tiêu Tấn trước giờ không nhắc đến chính sự, miệng kín như hũ nút, hiện tại y cuối cùng cũng mở miệng, làm cho trong lòng Lý Trọng Thủ mừng thầm.Tiêu Tấn bưng chén rượu lên, thở dài:- Trong lòng ta cũng buồn đến phát hoảng đây, rất muốn tìm người nói ra, trước đây là Ký thất tham quân, qui định rất nghiêm, không cho phép bàn công việc với bất cứ người nào.

Hiện tại ta chỉ là lang trung Lễ Bộ, không có qui định gì cả, thế nhưng Lý huynh phải hứa với ta, những lời ta nói với Lý huynh hôm nay, không được phép tiết lộ cho người khác biết.Lý Trọng Thủ chỉ vào tim mình:- Ta thành tâm thề với huynh, tuyệt không tiết lộ ra ngoài!Tiêu Tấn cười khổ một tiếng:- Kì thật nói với huynh cũng không ngại, rất nhiều việc quan lớn triều đình đều biết, chỉ là trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra.

Lần này điều ta đi, trên danh nghĩa là một người trong tộc của ta bị dính dáng đến thám tử triều Đường, nhưng trên thực tế, hắn sớm đã muốn điều ta đi, lần này bị hắn nắm lấy cơ hội.- Tại sao?

Sở vương rất tín nhiệm Tiêu huynh mà!Tiêu Tấn lắc đầu:- Cái này và tín nhiệm không có liên quan, chỉ liên quan đến việc cân bằng lợi ích.

Lúc đầu phong ta làm Ký thất tham quân là bởi vì hắn muốn lấy Đôn Hoàng, cần phải lung lạc người của đảng Đôn Hoàng, hiện tại vấn đề của Đôn Hoàng đã giải quyết rồi, hắn không cần dùng đến ta nữa, muốn thay người, hắn lại xoay qua suy nghĩ đến lợi ích của phái Phong Châu, cho nên Trương Lượng tiếp nhiệm chức Ký thất tham quân.Lý Trọng Thủ lúc này mới bừng tỉnh:- Nhìn không ra tâm cơ của Sở vương sâu như vậy!- Tâm cơ của hắn đương nhiên thâm sâu, năm ngoái, hắn biết con trai của Vương Tự tại phủ Thái Tử Trường An làm người phụng bồi, hắn một mực ẩn nhẫn đến tháng tư năm nay mới lợi dụng việc này đánh đổ Vương gia.Lý Trọng Thủ gật đầu:- Chuyện này ta cũng có nghe thấy.Tiêu Tấn uống thêm vài chén nữa, lời nói dường như nhiều hơn:- Không chỉ có vậy, lấy việc năm ngoái cùng với triều Đường đàm phán đình chiến mà nói, triều Tuỳ tại sao kiên quyết không chịu nhượng bộ vấn đề Đôn Hoàng, cuối cùng ép triều Đường nhượng bộ, huynh có biết huyền cơ trong này là gì không?Lý Trọng Thủ ngồi thẳng người, trong mắt tràn đầy kì vọng:- Tiêu huynh có thể nói ra thử xem, là huyền cơ gì?- Bởi vì có người trong quan chức cấp cao triều Đường sớm tiết lộ mật thám của hoàng đế triều Đường, cho nên triều Tuỳ mới có điểm dựa để không sợ.Tiêu Tấn cười lạnh một tiếng:- Nói đến người này, ai cũng không nghĩ đến, ta cũng là ngẫu nhiên một lần nghe thấy Nguỵ Bí lúc báo cáo nói đến, Lưu Văn Khởi có một người em vợ gọi là Trương Văn Long, người này có vẻ như bị quân nội vệ mua chuộc, huynh nói xem quan cấp cao triều Đường này là ai?- A! thì ra là Lưu Văn Tĩnh.Lý Trọng Thủ vô cùng ngạc nhiên.Lý Trọng Thủ kinh ngạc vô cùng, y làm sao nghĩ đến Lưu Văn Tĩnh lại tiết lộ tay trong của Thánh Thượng cho triều Tuỳ.

Y biết lần đàm phán đó, song phương vì chuyện của Đôn Hoàng mà giằng co trong khoảng thời gian rất dài, cuối cùng là triều Đường nhượng bộ, nếu như là triều Tuỳ thủ đoạn đàm phán cao minh thì cũng thôi đi, đằng này lại là….Lý Trọng Thủ vốn là một tình báo, cực kỳ tin dùng âm mưu, nếu như là y, y cũng dùng trăm phương ngàn kế để biết được tay trong của đối phương, y càng nghĩ càng cảm thấy việc này cứ lẩn quẩn, trong lòng bắt đầu loạn.Y hôm nay vốn là muốn thuyết phục Tiêu Tấn, để y chuyển về phục vụ cho triều Đường, nhưng tin tức ngoài ý muốn này làm cho y không còn để ý đến kế hoạch ban đầu, y đứng ngồi không yên, lại uống hai chén rượu rồi đứng lên cáo từ.- Nếu thân thể của Tiêu huynh vẫn tốt, vậy tiểu đệ cáo từ, hôm khác lại đến thăm Tiêu huynh!Tiêu Tấn trong lòng vẫn lo lắng, buồn sầu như cũ, y thở dài:- Được rồi!

Ta không tiễn Lý huynh, những gì vừa nói, hi vọng Lý huynh giúp ta bảo mật.- Yên tâm đi!

Ta nhất định sẽ kín như hũ nút.Lý Trọng Thủ chắp tay cáo từ rời đi, y nhanh bước ra khỏi Tiêu phủ, đi ra con hẻm, nhanh chóng ngồi lên xe ngựa, lòng gấp như lửa đốt ra lệnh:- Đi sơn trang Bách Tước!Sơn trang Bách Tước là địa điểm thả ưng của Đường Phong được xây tại ngoại thành Thái Nguyên, Lý Trọng Thủ không đợi nổi việc trở về viết tin tình báo, y đích thân đi đến sơn trang để thả ưng.Xe ngựa khởi động, hướng về phía ngoài tây thành mà chạy gấp.

Chương 768 : Tướng Đường gặp nguy (p2)Giống như Đường Phong, ngoại giám sát đường mà Lý Kiến Thành chủ quản tại Thái Nguyên cũng là một tiệm tạp hoá để che giấu thân phận, chỉ là qui mô của bọn họ không đủ lớn, mở một tiệm tạp hoá để che giấu nằm ở nam thành, gọi là tạp hoá Hàn Kí.Chưởng quỹ của tiệm tạp hoá tên là Hàn Sưởng, khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, vóc người trung bình, thể trạng to béo khoẻ mạnh, là chủ sự của ngoại giám sát đường triều Đường tại Thái Nguyên.Ngay từ năm Đại Nghiệp thứ chín, Hàn Sưởng đã là chưởng quỹ của một tiệm tạp hoá nhỏ tại thành Ngũ Nguyên ở Phong Châu, gian tạp hoá đó cũng là một điểm tình báo mà Lý Uyên xâ nên tại Phong Châu, nhưng cũng tại năm Đại Nghiệp thứ chín, Hàn Sưởng bị quân nội vệ bí mật bắt giữ.Dường như cùng lúc Lý Trọng Thủ ra khỏi thành Thái Nguyên, một gã đàn ông cũng đến trước tiệm tạp hoá Hàn Kí, Hàn chưởng quỹ thân thể béo mập đang trong tiệm kiểm kê hàng hoá, bỗng nhiên trông thấy người đàn ông ngoài tiệm, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.- Khách nhân cần gì ạ?Ông ta nở nụ cười đi ra đón tiếp.- Ta cần một ít hàng, số lượng cần rất lớn.Người đàn ông lạnh lùng nói.- Vậy xin mời theo tôi đến nhà kho bàn.Hàn chưởng quỹ cuống quít dẫn người đàn ông đi đến nhà kho phía sau tiệm tạp hóa.Hàn chưởng quỹ tỉ mỉ xem xét một vòng trong nhà kho, xác định không có người khác, lúc này mới đóng cửa lại, thấp giọng hỏi:- Nguỵ tướng quân tìm tôi có việc gì?Hàn Sưởng này là hai tháng trước được điều từ Lạc Dương đến Thái Nguyên, do ngoại giám sát đường chủ quản về dân chính, cho nên ông ta cũng không có tác dụng gì, Nguỵ Bí không xem trọng ông ta, nhưng bây giờ lại cần ông ta ra sức.Người đàn ông chuyển bức thư của Nguỵ Bí cho ông ta:- Trên thư có ghi cả, ngươi tự xem đi!Gã xoay người đi ra.

Hàn Sưởng mở thư xem một lượt, có chút lặng người, Thái Tử điện hạ sẽ tin lời ông ta sao?…Hừng đông, trời còn chưa sáng, một đội năm trăm binh sĩ xông vào phường Nghi Dương, bao vây phủ đệ của Tán kị thường thị Lưu Văn Khởi, Lưu Văn Khởi là em trai của Lưu Văn Tĩnh, quan bái Tán kị thường thị.

Lúc này y vừa sửa soạn xong, chuẩn bị lên triều, đang ngồi trong phòng khách chậm rãi uống một li trà nóng.- Lão gia!Người gác cổng vẻ mặt kinh hoàng chạy vội vào:- Lão gia, xảy ra chuyện rồi!- Xảy ra việc gì?Lưu Văn Khởi cực kì bất mãn với sự khẩn trương, hoảng sợ của ông ta.- Lão gia, bên ngoài…

ở bên ngoài có rất nhiều quân đội đến, nói muốn bắt người.- Cái gì?Lưu Văn Khởi vô cùng kinh ngạc, tức tốc đứng lên:- Dẫn ta đi xem!Trong lòng y rất tức giận, y đường đường là Tán kỵ thường thị, lại có quân đội dám bao vây phủ đệ của y, quả thực muốn phản trời rồi.Y nhanh bước ra cửa phủ, chỉ trông thấy ngoài cửa ánh lửa phừng phực, hơn trăm binh sĩ võ trang chỉnh tề đứng đầy trước cửa, mỗi người cầm một ngọn đuốc, trước cổng phủ sáng như ban ngày.Không đợi Lưu Văn Khởi mở miệng, một lang tướng tiến lên chắp tay nói:- Tại hạ lang tướng Phiền Chí, phụng lệnh Tần vương bắt mật thám triều Tuỳ Trương Văn Long, người này đang ở trong phủ của Lưu sứ quân, xin Lưu sứ quân giao người ra.Lưu Văn Khởi giận dữ:- Sao ngươi không nói ta chính là thám tử của quân Tuỳ?Lang tướng bình tĩnh như cũ nói:- Mạt tướng phụng mệnh hành sự, xin Lưu sứ quân phối hợp!Lúc này, quản gia ở bên cạnh thấp giọng nói vài câu với Lưu Văn Khởi, Lưu Văn Khởi mặt biến sắc, vội hỏi:- Y đi bao lâu rồi?- Lão gia, y đi mấy ngày rồi, vẫn chưa quay về, không ai biết y đi đâu.Sắc mặt Lưu Văn Khởi trở nên ngưng trọng, y bắt đầu nhận thức được không ổn rồi, nếu như Trương Văn Long thật sự là thám tử của quân Tuỳ, vậy sẽ liên luỵ đến bản thân.Nhất thời, cơn giận của y tiêu tan, có chút thấp thỏm bất an, nói:- Phiền tướng quân, Trương Văn Long hai ngày nay không có trong phủ, có thể thư thả thêm hai ngày không, ta nhất định đích thân đem y đến quân nha.Lang tướng cười lạnh:- Lưu sứ quân, nếu vậy ta không cách nào báo cáo công vụ rồi, chúng tôi muốn tra xét gian phòng của Trương Văn Long, nếu như Lưu sứ quân không chịu, chúng tôi phải dứt khoát tra xét toàn phủ!Trong ngữ khí của y tràn đầy ý uy hiếp, Lưu Văn Khởi bất đắc dĩ, chỉ nói với quản gia:- Dẫn bọn họ đi đến phòng của Trương Văn Long.Lang tướng Phiền Chí vung tay:- Theo ta lục soát!Mười mấy binh sĩ nhanh bước theo y vào cửa phủ, Lưu Văn Khởi nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong lòng nghi ngờ, kinh ngạc bất định.

Trương Văn Long là em của ái thiếp y, là một tên vô lại, ăn chơi đánh bạc, cái gì cũng làm tại kinh thành.Nhưng nếu như nói gã đó cam tâm làm thám tử của quân Tuỳ, Lưu Văn Khởi lại cảm thấy gã không có gan đó, nhưng những quân sĩ này khẳng định như vậy, nhất định là có căn cứ gì đó, làm cho trong lòng Lưu Văn Khởi bất an theo.Thời gian từ từ qua đi, bỗng nhiên bên hông viện truyền đến một chút hỗn loạn, binh sĩ dường như tìm thấy cái gì đó, quản gia hoang mang chạy đến hướng Lưu Văn Khởi bẩm báo:- Lão gia, quân sĩ đào được một gói đồ bên dưới tấm phản, bên trong có không ít vàng bạc và một tấm lệnh bài, hình như có liên quan đến quân Tuỳ.Trong lòng Lưu Văn Khởi lạnh thấu, làm sao có thể như vậy?

Lúc này lang tướng Phiền Chí dẫn theo binh sĩ nhanh bước đi ra, Lưu Văn Khởi cuống quít tiến lên:- Phiền tướng quân, trong này có thể có hiểu lầm.Phiền Chí hừ lạnh một tiếng:- Lưu sứ quân, ngài đi giải thích với Thánh Thượng đi!Y nhanh bước ra khỏi Lưu phủ, hô lớn một tiếng:- Chúng ta đi!Năm trăm binh sĩ cấp tốc rút lui, rất nhanh biến mất trong bóng tối, chỉ để lại Lưu Văn Khởi đang đứng chết lặng.…..Vẫn chưa đến giờ mão, trước khoảng sân rộng của điện Thái Cực đứng đầy mấy trăm quan viên chuẩn bị tham gia tảo triều.

Các quan viên tụ tập thành nhóm hai, nhóm ba thấp giọng khe khẽ nói nhỏ, bọn họ cảm thấy có chút kì quái, theo như bình thường, tiếng chuông vào điện sớm phải vang lên rồi chứ, hôm nay có chuyện gì vậy?

Tiếng chuông trễ như vậy vẫn chưa vang lên.Lúc này, trong đại điện có mấy tên hoạn quan đi ra.

Một tên hoạn quan vóc dáng cao lớn, to béo lớn tiếng hô:- Các vị đại thần xin yên lặng lắng nghe!Trên sân tạm thời yên lặng lại, mấy trăm cặp mắt đồng thời nhìn về phía tên hoạn quan, hoạn quan lại cao tiếng nói:- Thánh Thượng bệnh nhẹ, buổi tảo triều hôm nay tạm dừng, các vị đại thần có thể quay về, ngày mai lên triều bình thường!Y nói ba lần liên tiếp, mọi người mới biết, thì ra Thánh Thượng ngã bệnh, nếu đã như vậy thì không cần đợi ở đây, đám người nườm nượp hướng Thừa Thiên Môn đi ra.Bùi Tịch cũng trong đám quan viên ra về, ông ta vừa đi được vài bước, lại nghe thấy phía sau có ngươi gọi ông ta:- Bùi tướng quốc xin dừng bước!Bùi Tịch quay đầu, chỉ trông thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng cách ông ta không xa, ngoắc tay.

Trong lòng ông ta cảm thấy kì quái, tiến lên hỏi:- Vô Kỵ, có chuyện gì?Trưởng Tôn Vô Kỵ kéo ông ta đi đến nơi không có người, thấp giọng nói:- Điện hạ đang ở điện Võ Đức, mời Tướng quốc qua đó một chuyến.Bùi Tịch bỗng nhiên ý thức được Thánh Thượng không có bệnh, mà là xảy ra chuyện rồi, ông ta vội hỏi:- Xảy ra chuyện gì?Trưởng Tôn Vô Kỵ kề tai ông ta thấp giọng nói vài câu, lúc đó, trong mắt Bùi Tịch nảy ra một tia kinh hỷ, Lưu Văn Tĩnh cũng có ngày này sao?- Tướng quốc, điện hạ cảm thấy chuyện này sự hệ rất lớn, mời Tướng quốc qua đó một chuyến.Bùi Tịch gật đầu, lại vội hỏi:- Vậy điện hạ có thái độ gì?Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:- Điện hạ nghĩ Lưu Văn Tĩnh là khai quốc công thần, lại là Tướng quốc, cảm thấy giáng tội ông ấy như vậy dường như không thoả đáng, ý của điện hạ là nên giáng tội Lưu Văn Khởi.- Lòng dạ đàn bà!Bùi Tịch mắng một tiếng, trong lòng quả thật có chút căm tức.

Lưu Văn Tĩnh là quân sư cuả Thái Tử, trừ khử Lưu Văn Tĩnh chính là phế đi một cánh tay của Thái Tử, lúc nào có thể đợi được thời cơ tốt như vậy chứ, ngay thời điểm mấu chốt, Tần vương lại nhân từ mềm tay.- Để ta đi nói với Thánh Thượng!Bùi Tịch xoay người nhanh bước đi về phía điện Võ Đức.….- Đây chính là Tướng quốc mà ngươi đề cử, cái gọi là khai quốc công thần!Trong ngự thư phòng, Lý Uyên tức giận vô cùng, đập bàn, khiển trách Lý Kiến Thành:- Bây giờ chứng cứ xác thực, ngươi còn muốn bảo hộ y, chẳng lẽ phải đợi đến khi y chính tay đâm trẫm, mới xác thật y là gian tế của triều Tuỳ?Trước ngự án, Thái Tử Lý Kiến Thành và Tần vương Lý Thế Dân đứng trái phải, tin tức ở Thái Nguyên và chứng cứ tìm được là Lý Thế Dân giao cho phụ hoàng, nhưng y không có nói Lưu Văn Tĩnh là gian tế, kì thật y cảm thấy có chút không có khả năng, theo như thân phận của Lưu Văn Tĩnh, làm sao có thể làm ra việc này.Thế nhưng, Vương thị tại Thái Nguyên cũng là Tướng quốc triều Tuỳ, cũng âm thầm cấu kết với triều Đường, cho nên y cũng không thể khẳng định nhất định là án oan, vả lại Đường Phong là cục tình báo mà y xây dựng nên, y nếu cả bản thân cũng không tin thì có chút không đúng.Cho nên y đem tất cả giao cho phụ hoàng, do phụ hoàng định đoạt.Lý Kiến Thành đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng khẩn trương cực độ, cứ cho phụ hoàng tức giận không thể kiềm được, nhưng y nhất định phải nói lời công đạo, nếu không tính mạng của Lưu Văn Tĩnh sẽ không giữ được.

Chương 769 : Mối thù chặt tay- Phụ hoàng, kì thật chứng cứ không xác thật, chỉ bằng tin tức Tiêu Tấn nói với Lý Trọng Thủ, nhưng chúng ta làm sao có thể chứng minh Tiêu Tấn không phải cố ý, chẳng lẽ tuỳ tiện nói một câu thì có thể làm mất mạng trọng thần của chúng ta?Lý Kiến Thành hít sâu một hơi, lại nói:- Vả lại nhi thần nhớ rất rõ, lúc đó chúng ta nhượng bộ là bởi vì trên thực tế, quận Đôn Hoàng đã bị quân Tuỳ chiếm lĩnh, đây không phải là tay trong gì cả, Lưu Văn Tĩnh đem cái gọi là tay trong này nói với sứ Tuỳ thì có ý nghĩa gì chứ?

Phụ hoàng, xin người suy nghĩ kỹ!“Bạch!”, Lý Uyên đập lệnh bài lên bàn, tức giận nói:- Vậy ngươi giải thích với trẫm, lệnh bài của quân Tuỳ xét được từ trong phủ của Lưu Văn Khởi là chuyện thế nào?Lý Kiến Thành lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng liếc Lý Thế Dân một cái, cúi thấp đầu đáp:- Phụ hoàng, không loại trừ có người cố ý vu oan!- Hoàng huynh, ý của huynh là ta vu oan cho Lưu Văn Khởi sao?Lý Thế Dân một bên cuối cùng nhịn không được tức giận lên tiếng.- Ta không có nói đệ vu oan!Trong lòng Lý Kiến Thành vừa sợ hãi vừa bi thương, y đột nhiên quỳ xuống trước mặt phụ hoàng:- Phụ hoàng, có lẽ là thám tử của quân Tuỳ vu khống, nhi thần hoài nghi từ đầu đến cuối đều là cái bẫy, bởi vì việc của quận Bình Nguyên, Dương Nguyên Khánh vẫn còn ôm hận trong lòng, hắn thiết kế một cái bẫy, dụ chúng ta từng bước từng bước đi vào, mục đích của hắn chính là làm cho chúng ta tự tay giết Lưu Văn Tĩnh, phụ hoàng không thể không phân biệt rõ ràng.Lý Thế Dân bên cạnh cười lạnh một tiếng:- Hoàng huynh thật biết nói đùa, Dương Nguyên Khánh nếu muốn giết Lưu Văn Tĩnh, cần phải phí sức như vậy sao?

Trên đường thượng triều, tại cửa phủ, vào lúc đêm khuya vắng người, ở đâu mà không thể động thủ?

Hắn có năng lực để vu oan, chẳng lẽ không có năng lực lấy đầu kẻ khác sao?

Hắn tốt xấu gì cũng là Sở vương, với thân phận của hắn, sẽ xuống tay với một đại thần của nước địch sao?Lý Thế Dân cũng hành lễ với phụ hoàng:- Phụ hoàng, Tiêu Tấn bị bãi chức là kế của Đường Phong, nhi thần đã hồi báo tỉ mỉ với phụ hoàng, dưới tình huống này, Tiêu Tấn trong lòng bất mãn, nói ra bí mật của Dương Nguyên Khánh hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lí, nhi thần cho là không nên hoài nghi lời của Tiêu Tấn.Lý Uyên gật đầu, ông ta tán đồng lời của Lý Thế Dân, nếu như hoài nghi tình báo của Đường Phong, vậy bất cứ tin tình báo nào cũng không thể tin tưởng, ông ta nhìn Lý Kiến Thành một cái:- Tâm trạng của hoàng nhi trẫm có thể hiểu, nhưng sự việc thật đã như vậy, hoàng nhi thân là Thái Tử, đừng nói những lời hoang đường này nữa.Lý Kiến Thành trong lòng u ám, phụ hoàng nói những câu này dường như là chắc nịch, Lưu Văn Tĩnh không qua được kiếp này rồi, y lại khấu đầu:- Phụ hoàng, nhi thần không dám tranh cãi nữa, nhưng nể Lưu Văn Tĩnh là khai quốc công thần, có thể giáng y làm thứ dân, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tha cho y một mạng.Lý Uyên nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của trưởng tử, sát khí trong lòng dịu lại đôi chút, bèn khoát khoát tay:- Các ngươi lui đi!

Để trẫm cân nhắc cẩn thận.Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đều khom người lui xuống.

Bên trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Lý Uyên, ông ta chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lúc này ông ta nghĩ đến điều gì đó.

Từ dưới ngự án lấy ra một cái hộp, Lý Uyên mở hộp ra, bên trong có vài bức thư, ông ta lật qua lật lại, tìm ra một bức trong đó.Đây là bức thư mà năm ngoái, lúc Lưu Văn Tĩnh bị bắt làm tù binh đến Phong Châu viết cho thê tử, Lý Uyên vẫn luôn giữ ở bên người, ông ta vẻ mặt âm trầm mở bức thư.“……..Phong Châu màu mỡ, nhân dân an định, lại trị thanh liêm, làm cho nhân sĩ trong thiên hạ hướng về, là chốn thiên đường giữa loạn thế!”

Sát cơ trong lòng Lý Uyên lại lần nữa dấy lên, ông ta biết đây chính là căn nguyên của việc Lưu Văn Tĩnh tiết lộ đàm phán mật thám của mình với triều Tuỳ, đường đường thân là Tướng quốc Nạp ngôn lại âm thầm trợ giúp địch quốc, điều này làm cho ông ta bất luận thế nào cũng không thể dung thứ.Lúc này, có tên hoạn quan ngay cửa bẩm báo:- Bệ hạ, Bùi tướng quốc cầu kiến!Lý Uyên gật đầu:- Tuyên y yết kiến.Chốc lát, Bùi Tịch nhanh bước tiến vào ngự thư phòng, khom người hành lễ:- Vi thần tham kiến bệ hạ!- Bùi tướng quốc, các triều thần đều về hết rồi chứ?- Hồi bẩm bệ hạ, các triều thần đều đã quay về, nghe nói bệ hạ cảm nhẹ, mọi người đều rất lo lắng.Lý Uyên khẽ thở dài:- Hôm nay là trẫm thất sách rồi, long thể của trẫm có quan hệ đến xã tắc, không thể dễ dàng lấy cớ cảm nhẹ nữa, không thể lại có lần sau.- Bệ hạ thánh minh!Hai người trầm mặc phút chốc.

Bùi Tịch nói:- Ty chức vừa nghe được một tin, Lưu Văn Khởi có khả năng tư thông với triều Tuỳ, thần rất kinh ngạc, nhưng càng phẫn nộ, y làm sao có thể báo đáp thánh ân như thế!Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh đều là long hưng chi thần, nhưng trái lại, Lý Uyên thích Bùi Tịch hơn, Bùi Tịch tài trí không bằng Lưu Văn Tĩnh, liên tiếp bại trận, lại tham sống sợ chết, còn tham luyến công danh, nhưng may thay đại thần có những khuyết điểm như thế lại làm cho đế vương yên tâm.Ngược lại, Lưu Văn Tĩnh tài trí cao tuyệt, giữ mình trong sạch, không màng danh lợi, yêu dân hơn vua, loại người này trước giờ rất khó khống chế, không được người trên ưa thích, trong lòng Lý Uyên cũng có chút ghen ghét Lưu Văn Tĩnh, chỉ là ngại ông ta là khai quốc công thần, phải giữ khẽ, bây giờ Lưu Văn Tĩnh âm thầm trợ giúp triều Tuỳ, Lý Uyên càng không cách gì dung thứ cho ông ta.Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, đưa tin tình báo của Đường Phong cho Bùi Tịch:- Ái khanh tự xem đi!Bùi Tịch xem xong tin tình báo, mặt biến sắc, mắng:- Đáng chết!

Lại tiết lộ cơ mật quốc gia, làm cho Đại Đường ta chịu sỉ nhục, còn tự xưng đường đường là Tướng quốc, có tài vô đức, sao có thể ngồi tại vị trí này trong triều?Lý Uyên sắc mặt âm trầm đáng sợ, tia sát khí trong mắt không thể áp chế đã lộ ra, ông ta lạnh lùng hỏi:- Thái Tử khẩn cầu trẫm tha cho y một mạng, bãi làm thứ dân, Bùi ái khanh thấy thế nào?- Bệ hạ, Thái Tử trước giờ khoan dung, thế nhân đều biết, nhưng triều thần cũng có nghị luận, Thái Tử có lúc quá khoan dung, ân đức nhiều nhưng không có uy, cho dù là vào thành mua rau, lão nông bán rau nghe nói là xe của Thái Tử, cũng không nhường đường Thần thiết nghĩ, khoan dung là cái đức của Thái Tử, nhưng sự khoan dung lại mất đi vương đạo, phải có cả ân và uy mới là hành vi của người kế vị một quốc gia, mới là nguồn căn lập quốc của Đại Đường, bệ hạ không nên trợ giúp trưởng Thái Tử loại việc lòng dạ đàn bà này.Mâu thuẫn giữa Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh đã đến mức độ ngươi chết ta sống, nếu lần này không nắm chắc cơ hội giết Lưu Văn Tĩnh, Bùi Tịch y sẽ hối hận suốt đời, Bùi Tịch đã quyết tâm, nhất định phải khuyên Lý Uyên giết chết huynh đệ Lưu Văn Tĩnh.Ông ta thấy Lý Uyên đã dao động, lại tiếp tục quạt thêm gió vào lửa:- Bệ hạ, Lưu Văn Tĩnh mưu lược tài năng hơn người, nhưng trời sinh y tính nghi kị âm hiểm, tức giận không ngại gây họa, nay hành vi phản quốc đã ại lộ, thiên hạ nay lại chưa định, bên ngoài còn có kẻ địch, nếu tha cho y, tất là hậu hoạ của Đại Đường.Một câu thức tỉnh Lý Uyên, Lưu Văn Tĩnh tiết lộ cơ mật của quốc gia cho triều Tuỳ, bây giờ đã là kẻ địch của Đại Đường, đối với kẻ địch ông ta làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?Lý Uyên gật đầu nhẹ:- Lời của ái khanh thật đúng, trẫm suýt chút nữa mang lòng dạ đàn bà, dung túng kẻ địch, để lại hậu hoạn sau này.Ông ta lập tức hạ chỉ:- Truyền ý chỉ của trẫm, Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Khởi tư thông địch quốc, tội không dung thứ, luận theo tội tư thông địch quốc, trảm, toàn bộ người nhà đày đến Hà Hoàng, suốt đời không được hồi kinh!…..Tại điện Hiển Đức ở Đông cung, nơi này là chủ điện Đông cung, thư phòng của Lý Kiến Thành xây dựng bên trong điện Hiển Đức điện, hình thức giản đơn hơn thư phòng của hoàng đế, nhưng có mười mấy gian phòng để cất giữ sách.

Lúc này, Lý Kiến Thành chắp tay ở trước cửa sổ, trên mặt đầy nước mắt, trong mắt lộ ra một tia bi thương vô cùng.Trong tay y cầm một tờ giấy nhắn, đó là di ngôn của Lưu Văn Tĩnh để lại cho y trước khi bị xử trảm:- Thần trung với Đại Đường, không thẹn với lòng, tiếc bị tiểu nhân hãm hại, thần không sợ chết, chỉ lo cho Thái Tử điện hạ, thần chỉ có thể trên trời bảo hộ Thái Tử điện hạ, lấy đó để báo ân tri ngộ của điện hạ!Cái chết của Lưu Văn Tĩnh làm cho Lý Kiến Thành đau tận tim gan, y cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tính mạng của Lưu Văn Tĩnh, anh em Lưu thị vào nửa canh giờ trước bị trảm tại Đại Lý Tự, phụ hoàng ngay cả cơ hội đày làm thứ dân cũng không cho ông ta.Sau lưng Lý Kiến Thành, một tên hoạn quan quì trên mặt đất, thấp giọng nói:- Thánh Thượng đã có ý khoan thứ cho Lưu tướng quốc, nhưng sau khi nói chuyện một phen với Bùi tướng, Thánh đã thay đổi chủ ý…..Lý Kiến Thành xiết chặt nắm tay, y đương nhiên có thể đoán được Bùi Tịch nói gì với phụ hoàng, Bùi Tịch làm sao biết chuyện này?

Đây nhất định là Tần vương kêu ông ta đến, để Bùi Tịch khuyên phụ hoàng hạ thủ.

Chương 770 : Tuyến Nương vào kinhTrong lòng Lý Kiến Thành hận đến muốn ứa máu, lúc này, Thái tử tân khách (tên chức quan) Trịnh Thiện Quả đang ở ngoài cửa bẩm báo:- Điện hạ, Thái Nguyên truyền đến tin tình báo quan trọng.Lý Kiến Thành vội vã lau nước mắt trên mặt, phân phó:- Vào đi!Chốc lát, Trịnh Thiện Quả đi vào, Trịnh Thiện Quả vì mối quan hệ với Thái Tử phi Trịnh thị, được sự tín nhiệm vô cùng của Lý Kiến Thành, là một trong những tâm phúc của Lý Kiến Thành, ngoại giám sát đường của Lý Kiến Thành hiện tại là do y tiếp quản.Cho dù ngoại giám sát đường đã tạm dừng, nhưng đó chỉ là triều đình không tiếp tục nhận tin tình báo từ nó, cũng không cung cấp kinh phí, nhưng đối với Lý Kiến Thành mà nói, ngoại giám sát đường vẫn hoạt động như cũ.- Điện hạ, đây là thư mà chim ưng vừa đưa đến từ Thái Nguyên của Hàn Sưởng.Trịnh Thiện Quả trình bản tin báo đã chép hoàn chỉnh cho Lý Kiến Thành.Lý Kiến Thành nhận tin báo xem, y ngẩn ra một lát, trong tin báo của Hàn Sưởng nói, căn cứ vào kết quả điều tra của ông ta, Tiêu Tấn và Lý Trọng Thủ căn bản không có giao tình gì, Tiêu Tấn chỉ là cùng với các đồng liêu đi đến tửu quán Bát Phương một lần, cũng không có đi đến tửu quán thêm lần nào nữa.Lý Kiến Thành vốn có chút hoài nghi, với thân phận của Tiêu Tấn và sự tự cho thanh cao ăn trong xương của Tiêu gia, y làm sao có thể tâm đầu ý hợp với một thương nhân, trừ phi là cố ý đi lại với nhau.

Lý Kiến Thành hoài nghi là Dương Nguyên Khánh dùng kế, nhưng lúc này y bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra.Không phải là Dương Nguyên Khánh dùng kế gì, mà là Tần vương đang dùng kế, giả vờ mượn tay Đường Phong và Tiêu Tấn, giết Lưu Văn Tĩnh, để diệt trừ đi một cánh tay đắc lực của y, đây căn bản chính là âm mưu từ lâu do Tần vương chủ mưu, cái gì mà lôi kéo Tiêu Tấn, hoàn toàn không có chuyện này.Trong mắt Lý Kiến Thành lộ ra một tia thù hận thấu xương, y lại nghĩ đến huynh đệ Lý Trí Vân bị Lý Thế Dân bắn chết, Tần vương lòng dạ độc ác, ngay cả huynh đệ của mình cũng không bỏ qua, loại kế mượn đao giết người này chỉ có y mới có thể làm ra, đây chắc chắn là mưu của Bùi Tịch.- Thế Dân, ngươi quả nhiên ác độc, ta sẽ nhớ kĩ mối thù hôm nay!Lý Kiến Thành mắt nhắm thành một đường, răng từ từ cắn chặt, trong lòng y lần đầu sinh ra loại thù hận khắc cốt ghi tâm này, mà thù hận này lại là đối với thân đệ của y.Lúc này, một tên thị vệ chạy vào bẩm báo:- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Tần vương điện hạ bên ngoài cung cầu kiến, ngài ấy nói là vì chuyện của Lưu tướng quốc cảm thấy hối lỗi.- Hối lỗi?Lý Kiến Thành đột nhiên xoay người, y vô cùng giận dữ cười:- Hay cho một vương gia nhân từ, ngay cả ta cũng cảm động đến sắp khóc rồi, ngươi đi nói với y, nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng làm, ta Lý Kiến Thành không phải đứa trẻ ba tuổi, trong lòng ta rất rõ, Đông cung của ta không hoan nghênh y, từ nay về sau, mời y đừng bước một bước đến Đông cung nữa.Quan thị vệ lộ vẻ mặt khó xử, trong lòng thở dài:- Ty chức tuân mệnh!Y xoay người ra ngoàiBên ngoài đông cung, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, huynh đệ Lưu Văn Tĩnh cuối cùng đã bị giết, đối với y mà nói có cả lợi và hại, lợi là diệt trừ được quân sư của Thái Tử, chặt được cánh tay đắc lực của Thái Tử, đồng thời làm trống một vị trí Tướng quốc, có lợi cho việc để Đậu Tấn thay chức Tướng quốc.Mà hại là y đã hoàn toàn trở mặt với Thái Tử, điều này cực kì bất lợi đối với sự ổn định của xã tắc, vả lại cũng sẽ làm gia tăng sự bất mãn của quan viên, đại thần trong triều đối với bản thân mình, cho dù Lưu Văn Tĩnh là vì tội tư thông địch quốc mà bị giết, nhưng các quan viên trong triều chưa chắc nghĩ như vậy, sẽ cho là y đang tranh đoạt chức Tướng quốc.Lý Thế Dân cũng ý thức được cục diện bất lợi này đối với bản thân, cho nên y mới để Bùi Tịch ra mặt khuyên phụ hoàng, để các quan viên cho rằng Bùi Tịch báo tư thù, để Bùi Tịch gánh lấy trách nhiệm này, từ đó mà tháo bỏ được hiềm nghi y giết Lưu Văn Tĩnh.

Bây giờ, y muốn đến bày tỏ thái độ, xin lỗi đại ca, làm thêm một bước tỏ rõ y cũng không muốn giết Lưu Văn Tĩnh, chỉ là do một mình Bùi Tịch.Lúc này, quan thị vệ vội vàng đi ra, y do dự một lát, y đương nhiên không thể đem những lời nói khó nghe như vậy của Thái Tử nói ra, y phải uyển chuyển truyền đạt lại ý cự tuyệt của Thái Tử, liền tiến lên phía trước khom người:- Điện hạ, Thái Tử điện hạ nói thân thể không khoẻ, không thể tiếp kiến điện hạ, xin điện hạ hôm khác lại đến.Lý Thế Dân thở dài:- Được rồi!

Xin chuyển lời đến Thái Tử, nói ta thực sự rất xin lỗi, cái chết của Lưu tướng quốc thực không phải chủ ý của ta .Nói xong, Lý Thế Dân xoay người rời khỏi Đông cung.Hạ tuần (mười ngày cuối) tháng năm, Hà Đông đã vào đầu hạ, theo phía nam đường lớn của thành Thái Nguyên, hơi nóng tĩnh lặng trên mặt đất bốc lên, loé sáng, nhàn tản mà nhẹ nhàng lay động, hệt như con cá bơi trong nước, hai bên đường lớn là những mảnh ruộng bị ánh nắng mặt trời gắt gao chiếu đến, trong ruộng là cánh đồng lúa mạch nhìn không thấy bờ, những ngọn lúa mạch xanh biếc phấp phới trong gió.Lúc này, trên đường lớn xa xa xuất hiện một nữ tử cưỡi ngựa, trên mình vận một chiếc áo ngắn mỏng màu đen cùng với một chiếc váy dài màu đen viền bạc, độ chừng mười bảy mười tám tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt sáng kì lạ.Cô ta chính là Đậu Tuyến Nương đến từ nơi ngàn dặm xa xôi, Đậu Tuyến Nương không thể mang theo thanh Phượng Vĩ đao của mình, chỉ có mang một bộ cung tên và một cây hoành đao, chỉ như vậy mà trên đường đi đã bắn chết mấy tên tiểu tặc cản đường đánh cướp, hành trình gần một tháng, cuối cùng cũng đến Thái Nguyên thành.Càng gần thành Thái Nguyên, trong lòng cô lại càng căng thẳng, cô cũng không biết mình đến thành Thái Nguyên làm gì, có lẽ là đến tìm một người, nhưng… nếu y không để ý đến mình thì làm sao đây?Không!

Không phải như vậy, y có để ý đến mình hay không thì có quan hệ gì chứ?

Bản thân mình chỉ là đi trả tiền cho y, một trăm lượng vàng, mình và y vốn không quen không biết, làm sao có thể tuỳ tiện nhận vàng của y chứ, đúng vậy, chỉ là đi trả tiền cho y, không có ý khác.Nghĩ rồi lại nghĩ, mặt cô đột nhiên ửng đỏ, giống như người đi trên đường đều nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, liền vội lấy ra một cái nón có mạng che đội lên, tấm sa mỏng bốn bề che khuất khuôn mặt cô.Chốc lát, Đậu Tuyến Nương cưỡi đến trước cửa thành, trước cửa thành đứng đầy người muốn vào thành, một đội xa giá đang vào thành, hai bên xe ngựa đứng đầy nữ thị vệ cảnh giác nhìn tình hình bốn phía.- Đại nương, đây là ai vậy?Đậu Tuyến Nương nhỏ tiếng hỏi người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh.Người phụ nữ đó nhìn cô một cái rồi cười nói:- Cô nương là từ nơi khác đến à?

Đây là xa giá của Sở vương phi.- Qua!

Thì ra là Sở vương phi, không phải nói Sở vương phi rất bình dân dễ gần sao?

Tại sao cũng bắt đầu chặn đường rồi?Người phụ nữ liền vội giải thích:- Cô nương hiểu lầm rồi, Sở vương phi không có chặn đường, là mọi người kính trọng Sở vương phi mới chủ động nhường đường cho xa giá của người, cô nương cũng có thể đi qua như vậy, cô xem, trong đội ngũ không phải còn có mấy người bán rau sao?Đậu Tuyến Nương nhìn thấy quả thật trong đội ngũ có mấy lão nông bán rau, gánh theo hàng rau, ung dung cùng với đội ngũ đi về phía trước, thị vệ hai bên không có cản bọn họ lại.Đậu Tuyến Nương cũng muốn cùng vào thành, nhưng cô nghĩ đến mình có mang theo cung tên và đao, cuối cùng kìm lại thôi thúc vào thành gấp, ghìm ngựa đợi Sở vương phi vào thành.Bùi Mẫn Thu là từ sơn trang ngoài thành trở về, trời dần dần nóng, người trong vương phủ cũng bắt đầu nghĩ đến nơi tránh nóng, nơi tránh nóng tốt nhất đương nhiên là cung Phần Dương ở quận Lâu Phiền, nơi đó mùa hạ như xuân, phong cảnh tú lệ, chỉ là quá xa, không hiện thực cho lắm.Bọn họ chỉ có thể ở tại một sơn trang gần đây để tránh nóng, cuối cùng Bùi Mẫn Thu chọn sơn trang Tê Phượng tại Nam Long Sơn ở thành tây.

Nơi đó vốn là hoàng trang của Bắc Tề, sau này Dương Kiên ban cho Hán vương Dương Lượng, trở thành sơn trang mùa hè của Dương Lượng.Sau nữa, Lý Uyên cũng tại đây ở qua một lần, hiện tại tạm thời bỏ trống, trong sơn trang, đình đài lầu các rất nhiều, rừng cây dày đặc, suối rừng mát lạnh, chỉ cần thu dọn một chút thì có thể vào ở.Bùi Mẫn Thu là chủ mẫu của vương phủ, hôm nay là trở về từ chuyến khảo sát thực tế tại sơn trang.

Xuyên qua tấm màn mỏng của cửa sổ xe, Bùi Mẫn Thu cũng nhìn thấy Đậu Tuyến Nương đầu đội mũ sa.Trong lòng cô cũng có vài phần hiếu kì, đeo dao mang cung, vận váy đen viền bạc rộng thùng thình cùng với áo đen, cưỡi tuấn mã cao lớn, nữ tử hành trang như vậy rất hiếm khi thấy được, đại đa số là nữ hiệp hành tẩu giang hồ, năm đó Xuất Trần cũng đã từng ăn vận như vậy.Nhưng lòng hiếu kì của Bùi Mẫn Thu chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài ô cửa sổ tối đen, xe ngựa đã xuyên qua thành động đi vào thành Thái Nguyên, hình ảnh nữ tử váy áo đen, mang đao cũng từ từ phớt đi trong kí ức của cô.Xa giá của vương phi tiến vào thành, mọi người cũng nhộn nhịp theo sau tiến vào thành, Đậu Tuyến Nương cũng chen lấn trong đám người tiến vào thành, đây là lần đầu cô đến toà thành trì cổ xưa này, trong mắt cô tràn đầy hiếu kì, đánh giá bốn phía toà tân đô này của triều Tuỳ.

Chương 771 : Yêu mà không nói (p1)Đồng thời, toà thành trì này cũng làm cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhà y ở đâu?

Đậu Tuyến Nương nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy bên tường thành có mấy binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, cô thúc ngựa lên phía trước, từ túi lấy ra hai xâu tiền.- Mấy vị quân sĩ, muốn hỏi thăm các người một việc.Cô ném tiền qua.Vài tên binh sĩ giật mình một cái, bọn họ nhìn nữ tử trẻ tuổi mang mạng che mặt này, lại nhìn đến thanh đao của cô, cuối cùng ánh mắt rơi trên hai xâu tiền.Một tên binh sĩ lớn tuổi chắp tay cười:- Vị cô nương này muốn hỏi gì?- À…ta muốn hỏi thăm phủ đệ của tướng quân La Sĩ Tín ở đâu?

Ta là đường muội của huynh ấy, từ quê nhà đến.Đậu Tuyến Nương đặc biệt nhấn mạnh, rõ ràng hai chữ đường muội, nhưng mặt cô lại đỏ, cũng may có sa mỏng che lại.Mấy tên binh sĩ trong đội đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết, nhưng nể số tiền này….Tên binh sĩ lớn tuổi vội chạy về phía thành:- Cô nương xin đợi một chút, ta đi hỏi thăm.Chốc lát, binh sĩ đó lại chạy về, cười ha hả nói:- Cô nương, phủ đệ của La tướng quân tại thành bắc, đường lớn Lâm Tấn, hẻm Hồng Hoè, đến đó hỏi thì biết.- Đa tạ!Đậu Tuyến Nương thúc ngựa đi về phía thành bắc, người binh sĩ lớn tuổi lắc đầu cười:- Cô nương này thật là nóng vội, ta còn chưa nói xong!Ông ta vừa cúi đầu, lại không thấy hai xâu tiền đâu, nhất thời tức giận, kéo vạt áo của một binh sĩ khác:- Phần của ta đâu?….Đậu Tuyến Nương phóng ngựa thẳng một đường, rất nhanh cô đã tìm đến đường lớn Lâm Tấn, cô lại dọc đường hỏi thăm, tìm đến hẻm Hồng Hoè, đầu hẻm có vài gốc cây hoè già, lúc này hoa hoè trắng tuyết đã nở rộ, trong đó có một gốc hoè lại nở ra đoá hoa mang sắc tím đỏ hiếm thấy, vì thế có tên là hẻm Hồng Hòe.Đậu Tuyến Nương tim đập nhanh khẩn trương như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô xoay người xuống ngựa, tháo chiếc nón che mặt xuống, dắt ngựa từ từ đi đến trước một ngôi phủ trạch rộng khoảng năm mẫu đất, ngay cửa toà nhà có hai hàng kích (binh khí cổ), trên bức tường cạnh cửa lớn có treo một miếng mộc bài vàng đen, phía trên khắc hai chữ triện “La phủ” màu trắng.Chính là đây rồi, Đậu Tuyến Nương cắn môi, vừa đi đến gần bậc thang, lúc này cửa lớn mở ra, một lảo già mặc áo vải cầm lấy cây chổi từ trong phủ đi ra, ông ta nhìn Đậu Tuyến Nương, cảm thấy có chút kì lạ hỏi:- Cô nương, cô tìm ai?- Lão nhân gia, đây là phủ đệ của tướng quân La Sĩ Tín phải không?- Chính là ở đây, cô nương là…Đậu Tuyến Nương ngập ngừng một lát, lấy hết dũng khí đáp:- Ta…. ta là đường muội của huynh ấy, đến từ quê nhà, huynh ấy có ở đây không?Lão già cười ha hả lên:- Ta làm sao không nhớ có đứa cháu gái này vậy?Đậu Tuyến Nương mặt bỗng dưng đỏ lên, hai má nóng bừng, thì ra lão nhân gia này lại là phụ thân của La Sĩ Tín, mình lại cho rằng ông ấy là….Đậu Tuyến Nương xấu hổ không thôi, quay đầu đi, phụ thân của La Sĩ Tín ở phía sau hô to:- Cô nương, Sĩ Tín đang luyện binh ở đại doanh ngoài thành tây, hoàng hôn mới trở về, nếu cô có việc gấp, có thể trực tiếp đến quân doanh tìm nó.- Đa tạ bá phụ, hoàng hôn ta lại đến!Đậu Tuyến Nương trả lời một tiếng, xoay người lên người đi, phụ thân của La Sĩ Tín nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, vui mừng lẩm bẩm cười nói:- Cô nương này không tệ, ta rất thích.- A bá, người thích ai vậy?Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói lớn, La phụ giật nảy mình, xoay đầu lại nhìn là Trình Giảo Kim, xoay cán chổi lại gõ vào y:- Cái tên mặt nồi đen này, ta đang nói con dâu tương lai, mắc mớ gì đến ngươi?Trình Giảo Kim hôm nay đang tuần tra thành, quân nha rất gần La phủ, y bèn trốn ở La phủ ngủ trưa.

Lúc này y ngủ đủ giấc rồi, đang muốn về quân doanh, y thấy cán chổi của La phụ đánh về phía y, hết hồn ôm lấy đầu hỏi:- A bá, Sĩ Tín lúc nào có vị hôn thê vậy, con làm sao không biết?La phụ bỗng nhiên nghĩ đến Trình Giảo Kim và con trai có mối quan hệ rất tốt, có lẽ y biết nữ tử này, ông ta liền vội kéo Trình Giảo Kim, thấp giọng hỏi:- Ta hỏi ngươi, Sĩ Tín gần đây có phải cùng với một nữ tử trẻ tuổi cái gì đó không?Ông ta so so hai đầu ngón tay, ánh mắt đầy trông đợi nhìn Trình Giảo Kim, thê tử và con của Sĩ Tín mấy năm trước chết trong tay tên loạn phỉ Lư Minh Nguyệt, vẫn độc thân từ đó đến nay, La phụ rất hy vọng con trai lại lấy vợ, chỉ là con trai luôn không để tâm, làm ông ấy sốt ruột.Hôm nay đột nhiên xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi đến tìm con trai, tuy không phải đẹp lắm, nhưng sự đơn thuần của cô ấy làm La phụ rất thích, trong lòng ông ấy liền nóng vội lên.Trình Giảo Kim lắc đầu:- A bá, người đang nói cái gì?

Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?- Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!La phụ lại dùng cán chổi gõ mạnh y một cái, vội nói:- Vừa nãy có một nữ tử trẻ tuổi đến tìm Sĩ Tín, ta cảm thấy cô ấy đối với Sĩ Tín rất có ý, cho nên mới hỏi ngươi.Suy nghĩ của Trình Giảo Kim dao động, liền vội hỏi:- Là nữ tử thế nào?La phụ nghĩ ngợi:- Khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nước da hơi ngăm đen, đôi mắt rất sáng, lưng đeo cung tên, còn mang đao….- Là cô ấy!Trình Giảo Kim “há!” nhảy lên, cười lớn nói:- A bá, người sắp làm thông gia với Đậu Kiến Đức rồi.Y lên ngựa vội phóng đi, La phụ ngẩn ra, liền vội truy hỏi:- Nồi đen, ngươi nói gì?- Người tự hỏi tiểu La thì biết.Trình Giảo Kim đã phóng đi khoảng trăm bước, y lại có cơ hội bắt chẹt La Sĩ Tín rồi.…..Trong quân doanh ở tây thành, La Sĩ Tín bị Trình Giảo Kim lôi kéo từ đại trướng ra, La Sĩ Tín bất đắc dĩ nói:- Tứ ca, ngươi rốt cục có chuyện gì?- Tiểu tử ngươi, chuyện vui đến cửa rồi.Trình Giảo Kim gương mặt cười tươi như hoa nở, trong mắt y dường như có vài thỏi bạc đang bay.La Sĩ Tín hoài nghi nhìn y một cái:- Ngươi có phải lại có ý định gì với túi tiền của ta không?- Ngươi sao lại nói như vậy chứ, ta có tin tốt nói với ngươi, nữ tử đó, ngươi vẫn nhớ chứ?

Chính là cái người bắn ngươi một tên đó.Tim La Sĩ Tín nảy mạnh, nhưng trên mặt lại biểu lộ không có gì đáp:- À!

Là cô ấy, sao rồi, cô ấy có chuyện gì sao?- Ta vừa nãy trên đường lớn gặp được cô ấy, ai da!

Ăn vận trang điểm xinh đẹp, tướng mạo thật là đẹp, chà chà!

Giống như là tiên nữ hạ phàm vậy, sao hả, có muốn biết cô ấy đang ở đâu không?La Sĩ Tín hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, Trình Giảo Kim vịn y lại:- Ta thật không có lừa ngươi, đưa ta một trăm lượng bạc, ta nói cho ngươi biết cô ấy ở đâu.- Cái tên vô lại nhà ngươi đừng nói nhảm nữa, ngươi vốn không có gặp cô ấy, ngươi biết cái rắm!La Sĩ Tín không để ý đến y, xoay người bỏ đi.- Nếu không chúng ta đánh cuộc!Trình Giảo Kim tiến lên ngăn cản La Sĩ Tín.

Cơ hội kiếm tiền này làm lao anh ta có thể bỏ qua được chứ.- Nếu như nàng ở thành Thái Nguyên thì ngươi thua ta một trăm lượng bạc.

Nếu như nàng không có ở đó thì, ta mất ngươi một trăm lượng bạc.La Sĩ Tín thấy anh ta tham tiền như thế, , không khỏi thở dài:- Tứ ca, huynh không đến nỗi nghèo thế chứ?Trình Giảo Kim cũng chỉ đành cười khổ nói:- Đệ cũng biết chị dâu đệ quản tiền nong rất chặt.

Đi ra ngoài chinh chiến nàng còn có thể cho ta một ít, chứ nếu ở kinh thành thì một xu cũng không có.

Bây giờ sắp sinh con rồi, nên ta không muốn cãi nhau với nàng.

Thế phải làm thế nào đây?

Nếu lợi dụng quyền lực vơ vét tài sảnmà bị chủ quản biết thì cái mạng nhỏ này của ta cũng không giữ được.

Chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.- Hóa ra cả ngày huynh đều có kế hoạch với đệ đúng không?La Sĩ Tín nói với ánh nhìn giận dữ.- Không có!

Huynh cũng đâu lấy không tiền của đệ đâu, huynh chẳng phải là đang cá cược với đệ sao?La Sĩ Tìn lấy năm lượng bạc từ trong lòng ném cho anh ta, nói:- Thôi, năm lượng bạc này cho huynh, huynh đừng đến làm phiền ta nữa.Trình Giảo Kim thấy chỉ có năm lượng bạc, miệng như bĩu đến tận mang tai, vội trả bạc lại cho anh ta, nói:- Đệ coi thường ta phải không?

Coi ta là một kẻ ăn mày chắc?

Đệ không tin lời ta thì thôi, đệ tưởng ta chưa thấy tiền của đệ bao giờ chắc?Anh ta xoay người bước đi, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín do dự một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi:- Nàng… thực sự ở Thái Nguyên sao?Trình Giảo Kim liền xoay người, vỗ vai anh ta to:- Ha ha!

Tiểu tử này, đệ rốt cuộc cũng lộ ra rồi nhé.

Rượu mừng này chắc chắn là ta được uống rồi.La Sĩ Tín trầm tư nói:- Rượu mừng gì?

Nàng là con gái của Đậu Kiến Đức, ta có thể lấy nàng được sao??La Sĩ Tín xoay người liền đi, Trình Giảo Kim đi theo sau, vội nói:- Không phải là con gái, mà là cháu gái!- Đối với đệ mà nói, cũng như nhau cả thôi!La Sĩ Tín đi vào lều lớn, Trình Giảo Kim đứng ở bên ngoài, không khỏi cười thầm:- Trong lòng thì gấp gáp lắm, nhưng ngoài miệng thì cứ coi như không có gì, thật con mẹ nó sĩ diện!Lúc chạng vạng, Đậu Tuyến Nương xuất hiện ở ngõ Hồng Hòe.

Trong lòng nàng giờ đang rất hồi hộp.

Cả buổi chiều, nàng đã tập nói những lời muốn nói vô số lần:- La tướng quân!

Tiểu nữ muốn trả lại vàng cho tướng quân, đa tạ tướng quân lần trước cứu mệnh.

Chương 771 : Yêu mà không nói (p2)- Tiểu nữ sẽ ở Thái Nguyên mấy ngày, muốn xin tướng quân thỉnh giáo võ nghệ.

La tướng quân có thể chỉ giáo hay không …?- Tướng quân có biết, tiểu nữ đã cãi nhau với gia đình, hiện tại không có chỗ về?Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng lộ ra ý cười.

Nàng cho rằng hẳn là không có vấn đề gì.Đi tới trước cửa La phủ, nàng xoay người xuống ngựa.

Đúng lúc này, trước cửa có người đi ra.

Thấy họ mặt nàng liền ửng đỏ, bởi người đi phía trước chính là La Sĩ Tín.- La tướng quân!Thanh âm của nàng nhỏ còn hơn muỗi, trong tay nắm chặt túi vàng.

Lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi.Đi ra hai người, một người là La Sĩ Tín, người còn lại là Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim đắc ý đánh mắt ra hiệu, đứng ở phía sau cười thầm.

Một trăm lượng bạc của La Sĩ Tín đã nằm trọn trong tay anh ta.La Sĩ Tín thấy nàng, nhưng bỗng nhiền nhớ tới Đậu Kiến Đức.

Tùy Hạ đang trong hoàn cảnh đối địch.

Mình không thể vì nhi nữ thường tình mà khiến các huynh đệ đã chết không nhắm mắt.Nghĩ đến đây, tâm tình y trở nên như cứng ngắc, lạnh lùng thản nhiên nói:- Hóa ra là cô, có chuyện gì không?Âm thanh lãnh đạm của La Sĩ Tín giống như những con đao nhỏ đâm vào lòng của Đậu Tuyến Nương.

Mặt nàng trở nên trắng bệch, thanh âm run rẩy nói:- Tiểu nữ đến…trả lại vàng cho tướng quân.- Không cần!La Sĩ Tín kiên quyết cự tuyệt:- Ta không so đo việc cô bắn ta, nhưng bây giờ ta và cô là địch nhân.

Mong rằng, cô lần sau đừng đến gặp ta nữa.

Bằng không ta sẽ không tha thứ cho cô nữa đâu!Trình Giảo Kim sắc mặt đại biến, cả giận nói:- Tiểu tử thối!

Sao ngươi có thể nói như vậy!Đậu Tuyến Nương liên tục lui về phía sau hai bước.

Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng nàng.

Chính vì anh ta mà mình phản bội bá phụ.

Vì anh ta mà mình không ngại xa xôi vạn dặm đi tìm anh ta, trên đường còn suýt nữa chết.

Vậy mà chỉ đổi được thái độ lạnh lùng của anh ta.

Mình thực sự mắt mù khi đã yêu anh ta!Nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt của Đậu Tuyến Nương.

Nàng cầm túi vàng hung hăng ném tới La Sĩ Tín, xoay người lên ngựa, quất mạnh rồi thúc ngựa mà đi.Trong lòng La Sĩ Tín bỗng nhiên dâng lên sự hối hận.

Y đi về phía trước hai bước, muốn gọi lại Đậu Tuyến Nương, nhưng mồm giật giật, cuối cùng lại không cất lên âm thanh.

Y cắn chặt răng, mắt mở trừng trừng nhìn về phương xa.- Ngươi, thằng khốn này!Trình Giảo Kim giận dữ, hận không thể bóp chết kẻ ngu ngốc nầy:- Con gái nhà người ta từ xa xôi vạn dặm tới tìm ngươi, ngươi lại đối đãi với người ta như vậy sao?La Sĩ Tín than một tiếng:- Đại trượng phu lo gì thiếu vợ, cô ấy là nữ nhi của Đậu Kiến Đức, có quan hệ gì với ta đâu?Nói xong, y xoay người đi vào phủ.

Trình Giảo Kim không làm gì được.

Ánh mắt y rơi vào vài đĩnh vàng rơi ở dưới đất, liền nhặt lên, hùng hùng hổ hổ nói:- Tên khốn này!

Lão tử có lòng, lại không được hảo báo.

Chỗ vàng này coi như là trả tiền lão tử cược thắng vậy.Y nhanh chóng đút vàng vào lòng.

Lúc này, phụ thân của La Sĩ Tín lo lắng chạy ra hỏi:- Hắc oa, cô nương kia đâu rồi?Trình Giảo Kim vẻ mặt phẫn hận nói:- Con gái người ta trải qua xa xôi vạn dặm mới tìm được hắn, nhưng hắn lại nhục nhã nàng, đuổi người ta đi rồi.

Cháu hận không thể đánh hắn cho hả giận!- Vậy sao ngươi không đánh!La phụ cũng nổi giận rồi.

Ông ta xoay người đi vào trong phủ:- Xem ta cắt đứt chân của tiểu tử thối kia!Trình Giảo Kim liền vội vàng kéo La phụ:- A bá, tiểu tử kia thối đầu như con bò.

Bá càng chửi hắn, hắn càng ngoan cố.

Nên nghĩ biện pháp khác a!La phụ cũng hiểu tính tình của nhi tử.

Ông ta thở dài, nói với Trình Giảo Kim:- Hắc oa, ta biết ngươi là bạn tốt nhất của La Sĩ Tín.

Chuyện này A Bá giao cho ngươi.

Ta thực sự thích nữ tử kia.

Ngươi nhất định phải giúp hai đứa hàn gắn.

Chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ có thưởng lớn!Trình Giảo Kim nghe được hai chữ “Thưởng lớn”, con mắt đều sáng lên.

Y cười mị, vỗ vỗ bộ ngực, cam đoan:- A bá, bá không cần khách khí như vậy.

La Sĩ Tín là huynh đệ của cháu, cháu không giúp hắn thì giúp ai?

Yên tâm đi, việc này cháu đã định rồi.Đậu Tuyến Nương điên cuồng giục ngựa chạy, làm cho người đi đường đều sợ đến mức vội vàng né tránh.

Cũng không biết chạy được bao lâu.

Thẳng đến gần một dòng sông nhỏ, nàng mới dừng ngựa chiến lại, xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi tới trước bờ sông.

Nàng ngơ ngác nhìn nước sông xanh thăm thẳm, không nhịn được lại nức nở khóc.Lúc này, một chiếc xe ngựa đi qua, thấy vậy liền dừng lại.

Một đôi mắt trong suốt từ phía sau rèm xe nhìn Đậu Tuyến Nương.

Mang theo ngựa chiến, mặc trang phục của một hiệp nữ, khiến nữ tử ngồi trong xe nhớ lại những kỷ niệm ngày trước.Nữ tử chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Đi đến bên cạnh Đậu Tuyến Nương, nhẹ nhàng hỏi:- Vì sao cô khóc?

Có phải gặp kẻ phụ tình?- Ta trải qua vạn dặm tìm đến hắn, nhưng hắn lại đối với ta lạnh lùng.

Ta thực sự là ngu xuẩn, mắt mù mới yêu hắn.Đậu Tuyến Nương khóc thút thít nói.Trong mắt nữ tử hiện lên tia giận dữ, hỏi:- Người nam nhân kia là ai, cô nương nói cho ta biết, ta đi đòi công đạo cho cô nương.Đậu Tuyến Nương ngừng khóc, nàng lau nước mắt, lắc đầu nói:- Đa tạ vị tỷ tỷ.

Nhưng chuyện này không liên quan tới hắn.

Là ta tự mình đa tình.

Ta cũng không hận hắn, ta chỉ hận chính mình.Nữ tử bỗng nhiên có hứng thú đối với cô gái này, liền hỏi:- Cô nương tên là gì, là người ở đâu?- Ta là Tuyến Nương, là người quận Thanh Hà.

Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại.Đậu Tuyến Nương thi lễ, dẫn ngựa muốn rời đi.

Nhưng nữ tử phát hiện một thanh đao ngắn ở trên mặt đất, khom lưng nhặt lên.

Trên đao ngắn có khắc năm chữ “Đậu Kiến Đức chi đao”.

Lông mày của nàng hơi nhăn, hỏi:- Cô nương, cô và Đậu Kiến Đức có quan hệ gì?Đậu Tuyến Nương phát hiện chủy thủ của mình ở trong tay nữ tử.

Trong lòng kinh hãi, nhảy lên muốn đoạt lại.

Nhưng nữ tử kia rất nhanh nhẹn.

Lùi ra phía sau bảy thước tránh né.

Đậu Tuyến Nương bị vồ hụt.Đậu Tuyến Nương thấy thế mới biết mình gặp cao thủ, nàng rút đao ra nói:- Tỷ tỷ, đưa chủy thủ kia cho ta, ta không muốn đối địch với tỷ!Lúc này, hơn mười người thị vệ đứng bên cạnh chạy lại rút đao bao quanh Đậu Tuyến Nương.

Sắc mặt của Đậu Tuyến Nương đột biến:- Rốt cuộc tỷ là ai?Nữ tử cười nói:- Ta họ Trương, là Trắc Phi của Sở Vương.Nữ tử chính là Xuất Trần.

Nàng đang trên đường trở về phủ.

Đậu Tuyến Nương không biết nơi cô ta đang khóc chính là dòng sông phía sau của phủ Sở Vương.

Xuất Trần thấy nàng giống một nữ hiệp mới bước chân vào giang hồ, không khỏi nhớ tới mình hồi còn trẻ.

Trong lòng nàng tràn ngập là sự đồng cảm.Đậu Tuyến Nương nhìn hơn mười thị vệ xung quanh đằng đằng sát khí, mỗi người đều có võ nghệ cao cường.

Trong lòng nàng thở dài nói:- Hóa ra tỷ là Trắc Phi.

Ta với tỷ không có bất cứ địch ý gì.

Ta chỉ là vì khổ sở mà ngồi đây khóc.

Chính là do tỷ tới tìm ta đấy chứ.Xuất Trần tâm niệm vừa chuyển.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới Nguyên Khánh đã nói với nàng một chuyện, liền cười nói:- Hóa ra cô là Đậu Tuyến Nương, cô đến tìm La Sĩ Tín đúng không?Chuyện về La Sĩ Tín cùng Đậu Tuyến Nương, Dương Nguyên Khánh đã nói qua cho Xuất Trần cùng Mẫn Thu.

Các nàng rất quan tâm đến chuyện này, chỉ mong người có tình có thể đoàn tụ.

Nhưng Xuất Trần thật không ngờ có thể gặp Đậu Tuyến Nương ở chỗ này.Xuất Trần ngầm hiểm mà nở nụ cười, liền ra lệnh cho đám thị vệ:- Đều lui ra, cô ấy không phải là người ngoài.Bọn thị vệ lui xuống.

Xuất Trần tiến lên ôm vai Đậu Tuyến Nương cười nói:- Nếu đã gặp ta, ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.Xuất Trần từ trên người của Đậu Tuyến Nương có thể thấy được chính mình năm đấy.

Năm đó, nàng cũng đeo theo túi đồ, hông đeo trường kiếm, đi Liêu Đông xa xôi đuổi theo Dương Nguyên Khánh.

Loại tình yêu bất chấp tất cả này, hôm nay nàng lại thấy trên người của Đậu Tuyến Nương.Tâm tình Xuất Trần tức khắc trở nên mềm mại dị thường.

Nàng luôn luôn có một giấc mơ, mơ về thời thiếu nữ phiêu bạt giang hồ không có gò bó.

Nhưng dù sao cũng là mơ, sau khi mơ tỉnh dậy là nhớ tới con trẻ còn chưa cai sữa.

Cảnh trong mơ dần trở nên xa xôi.Mà lúc này, giấc mộng của nàng lại xuất hiện trên người Đậu Tuyến Nương, xúc động đến tận tâm linh.

Nếu đã vậy, nàng làm sao có thể biến giấc mộng của mình thành một tấm bi kịch.- Theo ta trở về phủ, ta sẽ không cho ngươi khóc lóc mà rời khỏi Thái Nguyên.- Thế nhưng…Thân phận của ta, các ngươi không sợ sao?- Cái này ta tất nhiên sẽ an bài tốt, ngươi không cần để ý.Xuất Trần lôi Đậu Tuyến Nương lên xe ngựa.Sáng sớm ngày hôm sau, La Sĩ Tín vội vã đi vào cung Tấn Dương.

Một đường đi tới trước Tử Vi Các.

Vừa rồi Dương Nguyên Khánh có phái thị vệ đi tìm y, nói rằng có việc trọng yếu.

La Sĩ Tín nói với thủ vệ ở Tử Vi Các vài câu, thủ vệ liền đưa y đi vào.- Khởi bẩm điện hạ, tướng quân La Sĩ Tín cầu kiến.- Bảo y vào đi.Ngữ khí của Dương Nguyên Khánh có chút đạm mạc.Trong lòng La Sĩ Tín khẩn trương.

Y không biết xảy ra chuyện gì, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở phía sau bàn, sắc mặt âm trầm.

Đứng bên cạnh là Trình Giảo Kim với nụ cười xấu xa.

Trong đầu La Sĩ Tin oanh một cái, y biết là chuyện gì rồi.

Chương 772 : Cơn giận nổi lênY chỉ đành kiên trì tiến lên quỳ một gối thi lễ:- Ty chức La Sĩ Tín bái kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc y nói:- La tướng quân, ngươi đã biết tội.La Sĩ Tín ngẩn người một lát nói:- Ty chức…Không biết.- Hừ!

Lần trước ngươi thả địch, ta tha thứ cho ngươi.

Không nghĩ tới ngươi không nghe giáo huấn, dám lần thứ hai thả địch.Dương Nguyên Khánh vỗ mạnh xuống bàn:- Ngươi thật lớn mật!Da đầu của La Sĩ Tín tê đi.

Y chậm rãi cúi đầu:- Ty chức biết tội!- Người đâu!Dương Nguyên Khánh gầm lên một tiếng.

Vài tên thân binh từ ngoài cửa đi vào, hắn chỉ tay vào La Sĩ Tín:- Mang y đi ra ngoài, chém!Đội thân binh đều ngây như phỗng.

Trình Giảo Kim sợ đến suýt đái ra quần.

Không ngờ y cáo trạng lại khiến La Sĩ Tín mất mạng, chân mềm nhũn, vội quỳ rạp xuống đất:- Tổng quản, tha mạng… cho Sĩ Tín!Nhóm thân binh cũng quỳ theo:- Tổng quản, đây là La tướng quân ạ!La Sĩ Tín cúi đầu, cả người run lên.

Y đương nhiên biết sư huynh cũng không thực sự muốn giết mình.

Mà những việc mình làm đã là sư huynh tức giận.

Y không dám nói dối mà thấp giọng nói:- Sư huynh, ta biết sai rồi.Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng cực kỳ căm tức.

Sáng sớm hắn nhận được báo cáo của Trình Giảo Kim.

Ngày hôm qua Đậu Tuyến Nương trải qua trăm nghìn đau khổ đến tìm La Sĩ Tín.

Không ngờ lại bị y lạnh lùng răn dạy một phen, khiến người ta tức giận bỏ đi.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh hận đến nỗi chỉ muốn đá y lăn quay.- Tất cả đứng lên cho ta!Trình Giảo Kim lúc này mới biết, tổng quản cũng không phải thật sự muốn giết La Sĩ Tín mà chỉ muốn hù dọa y.

Trong lòng Trình Giảo Kim thầm mắng một tiếng, đứng lên cười bồi nói:- Tổng quản, không bằng bảo La Sĩ Tín tìm người ta trở về.Dương Nguyên Khánh hung hăng liếc y một cái nói:- Cần ngươi lắm miệng à?Trình Giảo Kim sợ đến run rẩy, không dám nói thêm câu nào.

Lúc này, La Sĩ Tín cũng đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn y một cái.

Thấy trong mắt y toàn là tơ máu.

Phỏng chừng cả đêm hôm qua cũng không ngủ.

Đúng là tự làm tự chịu.Lửa giận trong lòng Dương Nguyên Khánh liền tiêu tan một ít, chậm rãi hỏi:- Vì sao ngươi lại cự tuyệt cô ấy?La Sĩ Tín cắn môi, thấp giọng nói:- Nàng là cháu gái của Đậu Kiến Đức.

Nếu ty chức có quan hệ với nàng, luôn cảm thấy có lỗi với các huynh đệ đã chết trận.- Thật đúng là một vị tướng quân thanh cao bất phàm của Đại Tùy a.Dương Nguyên Khánh giận quá hóa cười nói:- Cứ như cách nghĩ của ngươi, Dương Sư Đạo nên thắt cổ rồi, anh cả của y là Thượng Thư triều Đường.

Ta Dương Nguyên Khánh cũng nên nhảy sông tự vẫn, Dương Tuấn, Dương Vanh hai người còn đang ở Đông cung của triều Đường làm quan.

Các huynh đệ chết trận cũng không cần La Sĩ Tín ngươi đi đánh giặc, ngươi tự mình đa tình cái gì?Dương Nguyên Khánh liên tiếp mắng chửi khiến La Sĩ Tín không ngẩng đầu lên được.

Dương Nguyên Khánh mắng xong lại hừ một tiếng:- Uổng xưng cho ngươi là đại trượng phu.

Kỳ thực lòng dạ ngươi lại hẹp hòi, tự cho là thanh cao mà thôi.

Ngươi ngay cả một nữ nhân còn không tha thứ được, trong ngực ngươi có thể chứa được ai nữa?La Sĩ Tín bị mắng đến mặt đỏ bừng.

Y lại quỳ xuống một lần nữa.

Dương Nguyên Khánh liếc Trình Giảo Kim một cái.

Trình Giảo Kim nhất thời tỉnh ngộ, lập tức lôi kéo mấy người thân binh đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và La Sĩ Tín hai.

Dương Nguyên Khánh lấy một phần tình báo trong ngăn kéo ném cho y nói:- Ngươi tự nhìn xem!

Xem trong huyện Lịch Thành xảy ra chuyện gì?La Sĩ Tín nhặt lên tình báo nhìn một chút, Dương Nguyên Khánh ở một bên lạnh lùng nói:- Đậu Kiến Đức muốn làm thông gia với Lưu Hắc Thát.

Kết quả là Tuyến Nương chạy mất.

Lưu Hắc Thát dưới sự giận dữ liền trở mặt với Đậu Kiến Đức.

Quan hệ của hai người trở nên ác liệt.

Tuyến Nương đã không có chỗ để đi nên mới không ngại xa xôi vạn dặm đi tới tìm ngươi.

Nhưng ngươi khiến người ta tức giận bỏ đi.

Ngươi tự hỏi lòng mình, xem có xứng là nam tử hay hông?Giờ La Sĩ Tín mới biết được Tuyến Nương đào hôn đến tìm mình.

Trong lòng y cực kỳ hối hận, hận không thể tự sát tạ tội:- Ty chức đi…tìm nàng trở về!Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Như vậy mới đúng.

Ta chỉ khuyên ngươi một câu, đại trượng phu phải biết co được dãn được.

Ngươi đi đi!La Sĩ Tín xoay người chậm rãi rời đi.

Lúc này, Trình Giảo Kim mới đi đến:- Tổng quản, còn có chuyện gì muốn phân phó cho ty chức không?Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:- Ngươi cùng y đi tìm.

Ta cho phép ngươi mang theo năm trăm quân sĩ hỗ trợ tìm kiếm.

Ta phỏng chừng nhất thời Đậu Tuyến Nương vẫn chưa rời khỏi Thái Nguyên.

Làm tốt chuyện này, ta sẽ có phần thưởng.Trình Giảo Kim con ngươi xoay động, thi lễ nói:- Ty chức cùng La Sĩ Tín tình như huynh đệ.

Đây là vì tình mà làm, không dám đòi tổng quản ban thưởng.- Nói không sai!Dương Nguyên Khánh gật đầu khen ngợi.

Tên Trình Giảo Kim này tuy rằng độc mồm độc miệng, lại tham tài háo sắc.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt, y lại biểu hiện không tệ.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:- Vợ ngươi bao giờ sinh?- Sắp rồi!

Bà đỡ nói trong vòng mười ngày nữa.

Bà đỡ cũng bảo rằng có một nửa là con trai.

Tổng quản có thể đặt cho đứa con của ty chức một cái tên hay không vậy?- Một nửa là con trai.Dương Nguyên Khánh cười mỉm.- Nếu sinh con gái thì sao?- Con gái cũng là bảo bối.

Nương tử nói nếu là con gái thì do Vương phi ban thưởng tên.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, bèn nói nói:- Đây là đứa con đầu của ngươi.

Nếu là con trai thì gọi là Trình Nguyên Tự, tên mụ là Thiết Ngưu.

Ngươi thấy thế nào?Trình Giảo Kim đại hỉ.

Tổng quản thưởng tên, tiền đồ của con mình về sau cũng có chỗ dựa, vội vàng thi lễ thật sâu:- Đa tạ tổng quản ban thưởng tên.

Thừa phúc của tổng quản, ty chức nhất định sẽ khiến nương tử sinh ra một Thiết Ngưu…Trình Giảo Kim lui xuống.

Trong phòng trở lại yên tĩnh.

Dương Nguyên Khánh chắp tay đứng ở trước địa đồ.

Hắn đang lo lắng hành động tiếp theo.

Tuy rằng cây trồng vụ hè sắp tới, lúc này cũng không phải thời gian đại chiến.

Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm thiết lập bố cục.Lúc này, ngoài cửa truyền đến thị vệ bẩm báo:- Điện hạ, Tiêu Lang trung tới.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Bảo y vào đi!Cửa mở.

Lễ Bộ lang trung Tiêu Tấn bước nhanh đến, khom người thi lễ:- Tiêu Tấn tham kiến điện hạ!Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Đã quen công việc ở Lễ bộ chưa?- Hồi bẩm điện hạ, hạ quan đã có thể thích ứng.Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:- Ngươi thực sự muốn ở luôn ở Lễ bộ sao?Mặt Tiêu Tấn đỏ lên.

Y đương nhiên là không muốn làm ở Lễ Bộ.

Chỉ là y làm sao có thể trả lời.

Chẳng lẽ nói ở Lễ bộ không thích ứng sao?- Hạ quan mặc kệ làm ở nơi nào, luôn muốn tận tâm tận lực, làm trọn bổn phận của quân thần.Đây đương nhiên là một loại khách sáo kiểu quan trường.

Dương Nguyên Khánh nghe như vậy cũng không có gì khó chịu.

Rất nhiều lời khách sáo trong quan trường là cần thiết, giống như ngôn ngữ ngoại giao vậy.

Mặc dù không có chút ý nghĩa nào trong đó, nhưng lại là một loại bôi trơn, giúp cho mâu thuẫn ít phát sinh.Nhưng nếu coi lời khách sáo hay ngôn ngữ ngoại giao là lời thật, thì chỉ có thể nói người đó thực sự ấu trĩ, không rành đạo lý nắm quyền.

Quyền lực vĩnh viễn là dùng con mắt để nhìn, dùng đầu óc để suy nghĩ, chứ không dùng lỗ tai để nghe.Sở dĩ Tiêu Tấn đối với Lễ bộ có thỏa mãn hay không không phải là quyền của y, mà là nắm trong tay Dương Nguyên Khánh.

Tương tự một Ký thất Tham quân bị điều đi làm Lễ bộ Lang trung, không có ai là thỏa mãn.

Nhưng từ Ký thất Tham quân điều đi làm Lễ bộ Thượng Thư thì lại khác nhau.Trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rõ, hắn sẽ không bạc đãi Tiêu Tấn.

Chỉ là có một số việc muốn làm yên phận một chút, không thể quá đường hoàng.

Dù sao đây cũng là triều đình, nhất cử nhất động của hắn đều bị người chú ý.

Không thể làm gì thì làm, ngày hôm nay hạ chức Tiêu Tấn, ngày mai lại đề bạt y lên.Nhóm tướng quốc hiểu rõ tình huống có thể không để ý.

Nhưng phần lớn quan viên đều không biết, họ sẽ bất mãn, sẽ cho rằng Dương Nguyên Khánh xử sự bất công.

Mà hắn thì không thể công bố chân tướng cho toàn thể mọi người.Cái này cần một chút trí tuệ chính trị.

Cần dùng thủ đoạn khéo đưa đẩy để xử lý chức vụ của Tiêu Tấn một cách thích đáng.- Ừ!

Ta dự định cho ngươi đi Giang Hoài một chuyến, thay ta làm một việc đại sự.- Thỉnh điện hạ phân phó!- Ngươi đi một chuyến đến chỗ Đỗ Phục Uy.

Cần phải bảo y tiếp thu sắc phong của triều đình, cùng quân Tùy kết thành liên minh...Trình Giảo Kim kích động mà đi ra cung Tấn Dương.

Anh ta muốn chạy nhanh về nhà để nghe tiếng con đạp bên trong bụng của vợ, trong bụng đó rốt cuộc là một Thiết ngưu nữ hay là một Thiết ngưu.Mới ra khỏi cung Tấn Dương, đã thấy La Sĩ Tín chờ anh ta ở cửa.

Da đầu anh ta lại tê dại.

Anh ta biết La Sĩ Tín muốn nhờ mình hỗ trợ.

Thế nhưng ai biết Đậu Tuyến Nương chạy đi đâu mà tìm.Bất đắc dĩ, Trình Giảo Kim chỉ phải uốn uốn éo éo tiến lên nói:- Sĩ Tín lão đệ, ngươi còn không vội đi tìm, còn đứng đây làm gì?La Sĩ Tín thở dài:- Biển người mênh mông, bảo ta đi đâu mà tìm?

Tứ ca, huynh giúp ta đưa ra một chủ ý nhé.- Cái này…Đợi ta về trước làm chút việc, rồi lại giúp ngươi nghĩ biện pháp.

Chương 773 : Nỗi lòng khó hóa giảiLa Sĩ Tín đâu chịu để anh ta đi, một tay kéo vạt áo của anh ta lại, cả giận nói:- Huynh ở trước mặt tổng quản tố cáo ta, ta không trách huynh.

Ngày hôm qua huynh lấy đi của ta một trăm lượng bạc, ta cũng coi như không có gì.

Giờ ta muốn huynh làm việc giúp ta.

Nếu không ta đi cùng huynh về nhà, nói cho tẩu tẩu biết hết mọi chuyện.- Ai nha!

Ngươi đừng nói mà không suy nghĩ, sẽ khiến cảm tình huynh đệ bị rạn nứt!Võ nghệ của Trình Giảo Kim mãi không bằng La Sĩ Tín.

Bị La Sĩ Tín kéo vạt áo, không thể cất bước, đành phải nói:- Có huynh đệ như ngươi, coi như lão Trình đời trước mắc tội.

Được rồi!

Chúng ta đi tìm Mã Thiệu.La Sĩ Tín sửng sốt:- Tìm Mã Thiệu làm cái gì?- Ngươi đúng là ngu ngốc!Trình Giảo Kim mắng:- Nếu muốn biết Tuyến Nương còn có ở trong thành không, thì phải tìm Mã Thiệu.Nửa canh giờ sau, trước cửa Nam Tấn Thái Nguyên, Cửu Môn tướng quân Mã Thiệu đang truy vấn mấy binh sĩ bảo vệ chiều hôm qua.- Một người nữ tử mặc váy đen, còn trẻ, lưng đeo cung tên, eo đeo hoành đao, đầu đội mũ trắng, cưỡi một con ngựa yên màu đỏ, rất dễ nhận biết.

Các ngươi có chú ý tới không?Vài tên binh sĩ cao giọng đáp:- Hồi bẩm tướng quân, sáng ngày hôm qua có thấy một người con gái như vậy.

Cô ta đi cùng Vương Phi vào thành.- Về sau thì sao?

Có thấy đi ra khỏi thành không?La Sĩ Tín không nhịn được hỏi.- Không có thấy đi ra khỏi thành…Chắc chắn vậy.Ở chỗ cửa thành Đông Phần, cũng có người hỏi thủ vệ binh sĩ câu hỏi y như vậy:- Một người nữ tử mặc váy đen, còn trẻ, lưng đeo cung tên, eo đeo hoành đao, đầu đội mũ trắng, cưỡi một con ngựa yên màu đỏ, rất dễ nhận biết.

Các ngươi có chú ý tới không?Một nửa đông viện phủ Sở Vương là nơi thân binh ở, một nửa còn lại là phòng khách.

Phòng khách được tạo bởi năm, sáu căn phòng nhỏ.

Trong một căn phòng trong số đó, Đậu Tuyến Nương đang luyện đao.

Ánh sáng lạnh lấp lóe, lưỡi đao sắc bén, một bộ đao pháp được thể hiện một cách ngắn gọn nhưng lại như mây bay nước chảy.Tuy tâm trạng của Đậu Tuyến Nương hiện giờ không còn bi thương như ngày hôm qua nữa nhưng nàng vẫn không vui.

Cứ nghĩ kẻ phụ bạc kia là trong lòng nàng lại trào dâng một nỗi tức giận không nói thành lời, dường như La Sĩ Tín kia đã làm một việc khiến trời đất khó dung vậy.Thực ra đây chính là sự kỳ diệucủa trái tim con người.

Nếu suy nghĩ kỹ một chút, La Sĩ Tín chẳng qua chỉ là vị nàng bắn trúng một mũi tên trên chiến trường, sau đó sau đó bắt sống nàng rồi lại thả ra, còn cho nàng một trăm lượng vàng nữa.

Chỉ có như vậy, La Sĩ Tín còn là người có ơn với nàng.Nhưng ở khía cạnh tình yêu nam nữ thì không có đúng sai, không có lý trí, không nói đạo lý gì hết.

La Sĩ Tín vì không hiểu tình cảm, không nể mặt, như thế chính là tội ác tày trời rồi, ít nhất thì trong lòng Đậu Tuyến Nương cũng là như thế.Đậu Tuyến Nương vung đao chém khắp nơi, sự bi phẫn đều thể hiện trong đao pháp.

Nếu bây giờ La Sĩ Tín ở trước mặt nàng, chắc chắn sẽ bị nàng chém thành trăm mảnh.

Đương nhiên, nếu anh ta thực sự ở trước mặt nàng thì lại là một chuyện khác…- Đao pháp hay lắm!Từ trước cửa truyền đến một tiếng khen ngợi, ngay sau đó là một tràng vỗ tay.Đậu Tuyến Nương thu đao lại, thấy Trương Trắc Phi xinh đẹp xuất hiện ở cạnh cửa, vội bước lên thi lễ:- Tham kiến Trắc Phi!- Xuất Trần, đây là Tuyến Nương sao?Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.Lúc này Đậu Tuyến Nương mới để ý, phía sau Trương Trắc Phi là một nhóm nữ hộ vệ và nha hoàn, đang vây quanh một vị phu nhân khác, tuy ăn mặc đơn giản, không quần là áo lụa nhưng lại thể hiện một khí chất cao nhã, sang trọng.

Kiểu khí chất ung dung, thanh lệ này, Đậu Tuyến Nương chưa từng thấy bao giờ.Đậu Tuyến Nương chợt ngây người ra, Xuất Trần cười nói:- Nàng ấy chính là Đậu Tuyến Nương!Rồi sau đó liền giới thiệu với Đậu Tuyến Nương:- Đây là Bùi Vương Phi, ngươi chắc là đã từng nghe nói đến rồi.Danh tiếng của Sở Vương Phi, Đậu Tuyến Nương làm sao lại chưa nghe tới được chứ?

Hóa ra vị quý phu nhân này chính là Bùi Vương Phi nổi tiếng thiên hạ về sự khoan dung hiền hậu.

Đậu Tuyến Nương vội thi lễ:- Dân nữ Tuyền Nương tham kiến Vương phi nương nương.Xuất Trần cười nói:- Vừa nãy, quản gia trở về bẩm báorằng có người ở cửa thành hỏi thăm khắp nơi về một cô gái mặc áo đen, váy đen, mang theo đao và lưng đeo cung.

Chắc là La tướng quân đã hối hận trong lòng rồi.

Tuyến Nương, chuyện này ngươi đừng vội, cứ dạy cho anh ta một bài học, để anh ta thay đổi cái tính xấu đó đi.Trong lòng Đậu Tuyến Nương cực kỳ cảm kích.

Nhưng nàng không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình, chỉ đành cắn môi, thấp giọng nói:- Ân tình của Vương phi và Trắc phi, Tuyến Nương sẽ ghi lòng tạc dạ.Bùi Mẫn Thu cười không nói gì.

Nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.

Hơn nữa, với thân phận Vương phi của nàng, không thể tùy ý can thiệp vào việc riêng của người khác được.Nếu như Xuất Trần là xuất phát từ hoài niệm về một thời dĩ vãng nên mới giúp Đậu Tuyến Nương thì Bùi Mẫn Thu càng thực tế hơn.

Thực ra là nàng đang giúp chồng mình.

Vì biết chồng mình rất coi trọng La Sĩ Tín.

Nếu có thể thúc đẩy việc hôn nhân này thì không chỉ Đậu Tuyến Nương sẽ cảm kích chính mình, mà La Sĩ Tín sẽ càng thêm trung thành và tân tâm.

Đây là một loại đầu tư tình cảm.Làm một Vương phi, nàng không thể chỉ suy nghĩ đến tình trường trai gái.……Sau bữa trưa, Bùi Mẫn Thu đang ở Nội Trắc Đường bàn bạc với Xuất Trần về chuyện nghỉ hè.

Bùi Mẫn Thu nhấp một ngụm trà, cười nói:- Cái sơn trang Tê Phượng đó ta đã ngắm rồi, thật sựlà một nơi tốt đó, non nước xinh đẹp, còn có thác nước suối trong xanh, sườn núi còn có hơn chục hồ nước, nước trong veo như ngọc bích vậy.

Ta quyết định rồi, mùa hè này, cả nhà chúng ta sẽ tới đó nghỉ hè tránh nóng.

Ta là người không sợ lạnh, mà là sợ nóng.Xuất Trần nghe vậy, trong lòng cũng rất hứng thú.

Nàng liền hỏi:- Cách thành Thái Nguyên có xa lắm không, sinh hoạt có thuận tiện không?- Cách phía Tây nam thành Thái Nguyên khoảng mười lăm dặm.

Còn về phần thuận tiện, nơi đó vốn là hành cung của Bắc Tề, lại là Biệt quán của Hán Vương Dương Lượng, đương nhiên là không tồi rồi.

Cung đình, lầu các có hai trăm tòa, được xây dựng rất tinh tế, thực sự đẹp như một bức tranh vậy.Xuất Trần khẽ hơi nhăn mày:- Đại tỷ, ta nghĩ cả nhà chúng ta đều đi, có phải là hơi xa xỉ quá không?

Như vậy sẽ bị người khác nghị luận.

Hơn nữa hiện giờ đại tỷ đang khởi xưởng mọi người tiết kiệm mà.- Ừ!

Nói cũng đúng, ta quên mất điều này, chỉ nghĩ đến việc nghỉ hè.Nhờ Xuất Trần nhắc nhở, Bùi Mẫn Thu mới đột nhiên ý thức được rằngcả nhà đều đếnhành cung nghỉ hè quả thực là không thích hợp.

Quan trọng hơn là, hành cung kia không thuộc về Sở Vương mà là tài sản của quan phủ.

Dù cho bọn họ bỏ tiền ra thuê, nhưng cũng khó giải thích.- Được rồi!

Chuyện này tính sau, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mà.

Nếu thực sự không được thì chúng ta lại uống ô mai ướp lạnh qua hè như ngày xưa vậy.Nàng vừa nói xong, bà quản gia đã luống cuống chạy vào phòng nói:- Phu nhân!

Phu nhân!- Đại nương, xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?Mẫn Thu cười hỏi.- Phu nhân, người gác cổng vừa báo lại.

Cô gái mặc váy đen mà Nhị phu nhân vừa mang về từ hôm qua kia đã dắt ngựa rời khỏi phủ rồi.Mẫn Thu cùng Xuất Trần đều ngẩn người ra, là Tuyến Nương!- Nàng ấy có nói là đi đâu không?Xuất Trần vội vàng hỏi.- Nàng ấy không nói nhưng cũng không giống như ra ngoài đi dạo vì cô ta còn mang theo hành lý mà.Mẫn Thu lập tức đứng lên nói:- Đi!

Đến phòng nàng ấy xem sao.……Trong viện đã được quét sạch sẽ, căn phòng cũng được dọn dẹp tinh tươm.

Mọi đồ vật đều được xếp y nguyên lúc đầu, ngay cả đồ dùng văn phòng phẩm trên bàn cũng được đặt đúng vị trí, không lộn xộn chút nào.Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần đi vào trong phòng một vòng.

Hai người đều thở dài.

Tuyến Nương đã thật sự đi rồi, sẽ không trở về nữa.Bùi Mẫn Thu chầm chậm đi tới trước bàn, trên bàn có một phong thư, trên đó có viết:- Tuyến Nương xin gửi Vương phi, Trắc phi.Bùi Mẫn Thu mở phong thư ra, bên trong là một bức thư tràn ngập nét chữ rắn rỏi như của một người đàn ông vậy.“ Xin hãy tha thứ cho Tuyến Nương đã đi mà không lời từ biệt.

Trong lòng Tuyến Nương trăm ngàn tâm sự nhưng khó có thể nói cụ thể được.La tướng quân là tướng, danh tướng ba quân nên anh ấy có tôn nghiêm của riêng mình.

Còn Tuyến Nương lại là cháu của Đậu Công, từng đối địch trên chiến trường, giao chiến bởi chiến tranh, bắn thương bởi cung tiễn.

Nỗi lòng của La tướng quân, Tuyến Nương nhất thời khó hiểu được.Tuy hôn nhân cần người mai mối.

Nhưng nếu có duyên phận thì ắt sẽcó lúc gặp lại.

Nếu là vô duyên, ta chỉ mong ước La tướng quân có thể tìm được người vợ tốt, thành gia lập nghiệp, đừng vì Tuyến Nương mà sai lầm.

Thiên hạ rộng lớn, tự có chỗ để Tuyến Nương dung thân.Ân tình của Trắc phi thu nhận, tình cảm yêu mến của Vương phi, Tuyến Nương không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể khắc nghi trong lòng.

Mong rằng hai vị nương nương trân trọng.

Tuyến Nương kính thư!”

Xem xong thư, Bùi Mẫn Thu hơi lộ vẻ cảm động:- Thật là một cô gái kiên cường khí khái.

Chúng ta có ý giúp đỡ nhưng nàng ấy lại không muốn chịu ơn.

Chương 774 : Dị biến ở thảo nguyênTrong lòng Xuất Trần chán nản, không nhịn được thở dài:- Chắc nàng ấy cảm thấy cái gì miễn cưỡng cũng không tốt, không muốn dùng áp lực để bức La tướng quân đi vào khuôn khổ.

Ta có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng của nàng ấy.

Ôi!

Chúng ta chữa lợn lành thành lợn què rồi!……Phía ngoài thành Nam Thái Nguyên, Đậu Tuyến Nương dừng ngựa, quay đầu nhìn về nơi thành trì mà vì ôm ấp tràn trề hy vọng mới tới, nhưng lại chỉ có thể rời xa một cách bất đắc dĩ kia.

Nàng cũng dần dần nhận thức được rằng nàng và La Sĩ Tín phần nhiều là nguyện vọng một phía mà thôi.Có thể anh ta có chút tình cảm với nàng nhưng nếu khúc mắc giữa hai người chưa được hóa giải thì khi thành hôn cuối cùng cũng chỉ đồng sàng dị mộng mà thôi.

Đây không phải là hôn nhân mà nàng mong muốn.

Bọn họ cần thời gian để suy nghĩ, cả hai cần bình tĩnh tỉnh táo lại.Đậu Tuyến Nương lưu luyến nhìn lại thành trì lần cuối, nàng cắn chặt thật mạnh rồi quất ngựa , chiến mã phi nhanh về phía nam, nàng không quay đầu lại nhìn lần nào nữa.……La Sĩ Tín nhận được tin của binh sĩ thủ thành, liền chạy vội về phía cổng thành tới.

Anh ta chạy một mạch lên đầu thành, chạy đến gần mép thành, vội vàng ngó xung quanh quan đạo tìm kiếm bóng dáng Đậu Tuyến Nương, nhưng anh ta không tìm thấy, Tuyến Nương đã đi xa rồi.Trình Giảo Kim cũng thở hồng hộc chạy vội đến, vội la lên:- Mau đuổi theo, còn có thể đuổi kịp.Nhưng La Sĩ Tín lại lắc đầu:- Để nàng ấy đi thôi!

Nàng ấy đã vô ý, ta hà tất phải miễn cưỡng nàng.Nói xong, La Sĩ Tín thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy thương cảm vô hạn.Hai năm trước, sau khi thảm bại ở Phong Châu, đại quân của Ô Đồ Bộ đã chiếm nha trướng của Đột Quyết khiến Nam Đột Quyết không gượng dậy được, phải cúi đầu xưng thần với Bắc Khả Hãn, đem danh hiệu Đại Khả Hãn và cờ Đầu sói vàng cho Khả Hãn Ô Đồ phương Bắc.Thoáng cái hai năm đã trôi qua Trong hai năm này, Ô Đồ Bộ đã có hơn hai trăm nghìn binh sĩ áo giáp, binh lực mạnh mẽ to lớn.

Còn Nam Đột Quyết sau thảm bại ở Phong Châu, binh lực đã giảm xuống chỉ còn hơn một trăm nghìn người.Thực lực chênh lệch khiến Xử La Khả Hãn phương nam phải ngoan ngoãn cúi đầu, cứ cách ba tháng đều phải phái sứ giả đi phương Bắc tiến cống.

Đồ vật có thể nhiều hoặc ít nhưng thái độ phải thành kính khiêm tốn.Mà Ô Đồ là một người rộng lượng, thường nhớ đến ơn của Khải Dân Khả Hãn trước đây nên không muốn vô cớ phái binh đánh Đột Quyết phương nam.

Điều này khiến thảo nguyên trải qua quãng thời gian hai năm thái bình vô sự ít thấy.Theo thời gian trôi, vết thương chiến tranh trên thảo nguyên cũng dần lành.

Dê bò bắt đầu lại sinh sôi nảy nở, tiếng khóc của những em bé mới sinh lại vang vọng trong các lều trường, từng đội thương nhân lại xuất hiện trên thảo nguyên, mang một lượng lớn đồ dùng hàng ngày và mang da lông và dược liệu đi.Nhưng khi mùa xuân trên thảo nguyên sắp kết thúc, Khả Hãn Ô Đồ Bắc Đột Quyết không may ngã bệnh.

Đây cũng không phải là việc gì đáng kinh ngạc.

Năm nay Ô Đồ đã ba mươi tám tuổi.

Mà ở thảo nguyên, tuổi tác trung bình cũng chỉ vào khoảng bốn mươi tuổi, ba mươi tám tuổi chính là Qủy Môn Quan đầu tiên mà người thảo nguyên phải gặp.Nha trướng của Bắc Đột Quyết nằm ở bên hồ Khố Tô Cổ Lặc.

Hồ này là hồ nước lớn trung tâmthảo nguyên Mạc Bắc.

Xung quanh hồ là một vùng thảo nguyên rộng lớn với cỏ xanh tươi tốt nuôi súc vật.

Nha trướng tương đương với thủ đô của người Đột Quyết, tập trung khoảng hơn mười nghìn lều bạt.“ Thiên nga đi nam về bắc,Mang đến tin tức từ nơi xa.Gió bắc dần lêntừng tiếng kêu nhung nhớ,thôi thúc hành trình xuôi về phía nam của thiên nga…Bên hồ thảo nguyên, tiếng ca mượt mà uyển chuyển của thiếu nữ vang vọng trong không trung, từng đàn dê trắng như tuyết đang nhởn nhơ gặmcỏ.

Trên một hòn đá lớn bên hồ, A Tư Đóa ngồi ôm chân trên đó, ánh mắt nhìn về mặt hồ nước xanh thẳm như nước biển.Đã hai năm rồi, nàng không biết mình còn có thể trở về nhà ở phía nam hay không, còn có thể trở lại bên anh ấy hay không.

Thời gian và không gian xa cách khiến cõi lòng nàng tràn đầy sợ hãi.

Nếu như anh ấy không hề nhớ nàng, nếu như anh ấy không muốn thu nhận nàng thì nàng nên làm thế nào đây?Tiếng ca của thiếu nữ khiến nàng cảm thấy tràn ngập phiền muộn và không nơi nương tựa.

Tuổi tác của nàng ngày càng tăng thêm.- Muội này!

Thực không biết làm thế nào với muội nữa.A Nỗ Lệ luôn nghĩ muội của mình giống như một đứa trẻ vậy.

Lớn như vậy mà tính cách không khác gì một đứa trẻ chín tuổi.- Tỷ à, Khả Hãn thế nào rồi?A Tư Đóa bỗng nhớ tới bệnh của tỷ phu, nàng hỏi thăm một cách thân thiết.- Chàng là vì uống quá nhiều rượu nên mới sinh bệnh.

Danh y Trung Nguyên nói cần phải tĩnh dưỡng trong một năm, mà không được uống một giọt rượu nào.

Tỷ cả ngày đều cầu khẩn Đằng Cách Ly (một vị thần thảo nguyên), mong chàng có thể sớm bình phục.A Nỗ Lệ vừa dứt lời thì từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rất mạnh, có người hô to:- Khả Đôn!

Mau trở về vương trướng, bệnh tình của Khả Hãn nặng thêm rồi.A Nỗ Lệ kinh ngạc, cuống quít đứng dậy nói:- A Tư Đóa, ta phải trở về rồi.- Tỷ, muội cùng đi với tỷ.A Tư Đóa kéo tỷ tỷ đi nhanh xuống sườn dốc, xoay người lên ngựa, phi ngựa nhanh về phía vương trướng dưới sự hộ vệ của mười mấy binh sĩ.Lúc này, ở hai bên vương trướng là rất nhiềucác quý tộc của Đột Quyết.

Ô Đồ Bộ do hai mươi mấy bộ lạc cấu thàn, ngoài ra còn liên minh với các bộ lạc khác như Tư Kết, Hiệt Dát Tư.Khả Hãn đã bị bệnh hơn một tháng nay.

Bệnh tình tái phát nhiều lần, các thầy thuốc trên thảo nguyên không tìm ra được nguyên nhân.

Mãi đến mười ngày trước, một đạo sĩ từ Quan Trung đến thảo nguyên hái thuốc đã chẩn đoán ra bệnh.

Ô Đồ là bởi vì uống rượu vô độ, khiến nội phủ bị suy yếu, chỉ có thể dùng biện pháp hồi phục, xem có thể khôi phục lại được hay không.

Nhưng tiền đề là không được uống một giọt rượu nào.Hết lần này tới lần khác, Ô Đồ coi rượu như tính mạng của mình.

Bình thường do A Nỗ Lệ quản thúc chặt y nên y mới không thể nào uống rượu.

Nhưng ngày hôm nay, A Nỗ Lệ đi tìm muội muội tâm sự.

Đệ đệ của Ô Đồ là Ô Mộc Trát tới thăm anh cả.

Hai người không nhịn được lại uống rượu, khiến bệnh tình của Ô Đồ liền tăng thêm.A Nỗ Lệ cưỡi ngựa chạy vội về lều lớn.

Nàng xoay người đi đến hướng vương trướng, mọi người đều tránh ra.

Đệ đệ của Ô Đồ là Ô Mộc Trát đang đứng trước cửa.

Anh ta ngăn cản A Nỗ Lệ:- Khả Đôn, trong trướng, Khả Hãn đang được cứu trị, tạm thời không thể làm phiền.Ô Mộc Trát nhỏ hơn Ô Đồ vài tuổi.

Hai người họ là cùng cha khác mẹ.

Ô Đồ cao to, mạnh mẽ còn Ô Mộc Trát thì ục ịch, thô đen, dung mạo xấu xí.Anh ta không phải là huynh đệ duy nhất của Ô Đồ.

Nhưng anh ta lại người cực kỳ biết lấy lòng.

Điều này khiến Ô Đồ vô cùng tín nhiệm anh ta, phân cho anh ta rất nhiều nô lệ và gia súc, lại còn phong cho anh ta làm Diệp Hộ.

Bộ lạc của Ô Mộc Trát đã thành bộ lạc lớn thứ hai của Ô Đồ Bộ.A Nỗ Lệ không hề thích người em chồng này, thậm chí cực kỳ ghét anh ta.

Nàng nhiều lần khuyên nhủ trượng phu đừng quá tin tưởng người huynh đệ này và đừng để thế lực của anh ta phát triển quá lớn.

Nhưng Ô Đồ lại cho rằng đây là vị đệ đệ duy nhất của mình nên không nghe lời khuyên của thê tử.Lúc này, A Nỗ Lệ nóng lòng như lửa đốt.

Nàng đã không còn để ý đến sự chán ghét đối với người em chồng này nữa, vội hỏi:- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì đó?

Lúc ta đi còn rất tốt, làm sao mà thoáng cái bệnh đã nặng thêm rồi?Ô Mộc Trát thở dài, vẻ mặt hối hận nói:- Đệ tới thăm huynh trưởng, nhắc tới chuyện khi còn nhỏ.

Huynh trưởng rất hăng hái, cứ nhất định đòi uống rượu.

Đệ ngăn cản thế nào cũng không được, đành phải cho huynh trưởng uống.

Kết quả là thành ra thế này.

Đệ rất hối hận!- Ai bảo ngươi cho chàng uống rượu chứ?A Nỗ Lệ tức giận run người, nói:- Ngươi rõ ràng biết chàng không thể uống thêm rượu, sao ngươi không đoạt bầu rượu vứt đi, lại để chàng uốngvào?Ô Mộc Trát tát vào má mình một cái thật mạnh,, khóc lên nói:- Ta rất hối hận !

Tại sao lúc đó ta lại không ngăn cản được Khả Hãn chứ?Lúc này, A Tư Đóa đi lên phía trước hỏi:- Tỷ tỷ, rượu này từ đâu ra.

Tỷ tỷ chẳng phải đã nói, trong doanh trướng không được có một chút rượu nào sao?Một câu nói đã nhắc nhở A Nỗ Lệ.

Nàng lập tức truy vấn:- Ô Mộc Trát, rượu mà Khả Hãn uống là từ đâu mà có?

Trong lều lớn của Khả Hãn căn bản là không có rượu mà?Nàng lại quay người hỏi vài tên thị vệ:- Ngươi nói đi, rượu của Khả Hãn là từ đâu mà tới?Bọn thị vệ đều cuống quít lắc đầu:- Chúng thuộc hạ không biết, đáng nhẽ trong đại trướng không có rượu mới đúng.A Nỗ Lệ chậm rãi xoay người, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Ô Mộc Trát.

Ngay cả thị vệ cũng không biết, vậy thì chỉ có một khả năng.- Ô Mộc Trát, có phải là ngươi mang rượu vào lều lớn không?- Khả Đôn, sao tỷ lại có thể nói vậy.

Lẽ nào ta lại muốn hại chết đại ca của mình?

Ta tuyệt đối không mang rượu vào trướng.

Ta cũng không biết rượu đại ca uống từ đâu mà có.Giọng nói của Ô Mộc Trát rất lớn có chút hổn hển.- Mau tránh ra cho ta!A Nỗ Lệ đẩy anh ta ra, nói:- Ta muốn vào trướng hỏi Khả Hãn, rốt cuộc là ai làm?

Chương 775 : Dời về Định Tương (p1)Ô Mộc Trát không đứng vững, bị đẩy lảo đảo.

A Nỗ Lệ bước đi nhanh vào trong trướng nhưng vừa đi tới cửa thì cửa trướng bị kéo lên, hai thầy thuốc Đột Quyết đi ra, thần sắc vô cùng đau khổ:- Khả Hãn đã qua đời!- Không !A Nỗ Lệ thét lên một tiếng như cào xé tâm can.

Nàng chạy ào vào trong trướng.

Trong trướng đột nhiên vang lên tiếng khóc than long trời lở đất của nàng.

Phía ngoài trướng, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Tiếng khóc vang vọng.

Khả Hãn Ô Đồ phương Bắc đã chết vì bệnh.

Trongvương trướng, hai mươi mấy quý tộc Đột Quyết đang bàn bạc về việc lập Khả Hãn mới.

Bọn họ đã tranh cãi ba ngày, vẫn không có kết quả.

Bọn họ phân thành hai phe, một phe kiên quyết lập trưởng tử La Cát của Ô Đồ làm tân Khả Hãn.Còn một phe lại nghiêng về Ô Mộc Trát.

Bọn họ kiên trì phản đối, cho rằng trưởng tử La Các của Ô Đồ còn quá nhỏ, không thể lãnh đạo Đột Quyết vùng lên được vì thế nên đưa một người mạnh, có thực lực làm Khả Hãn.

Ý ngoài lời chính là muốn lập Ô Mộc Trát làm Khả Hãn.Ở cách đó mấy trăm bước chân, Khả Đôn A Nỗ Lệ đang ngồi trong lều lớn của mình, thần sắc đau thương.

Nàng ôm hai đứa con trong lòng một đứa năm tuổi, một đứa mới có ba tuổi.Bây giờ nàng chỉ có thể trông chờ vào quân đội của trượng phu ủng hộ cho nhi tử kế nhiệm chức vị Khả Hãn.

Trượng phu chết quá đột ngột.

Nàng nghi ngờ là do Ô Mộc Trát hạ thủ nhưng nàng lại không có chứng cứ.Lúc này, trướng vải bị kéo lên, A Tư Đóa đi vào.

Phía sau nàng là một vị đạo sĩ người Hán hơn bốn mươi tuổi.

Ông ta chính là vị thầy thuốc đã chẩn đoán cuối cùngcho Ô Đồ.

Ông ta là đạo sĩ xuất gia, họ Tôn.

Ông ta vừa mới rời nha trướng không lâu, bị A Tư Đóa đuổi bắt trở về.- Ngươi nói với Khả Đôn đi!A Tư Đóa nói với tên đạo sĩ.Tôn đạo sĩ tiến lên phía trước thi lễ nói:- Khả Đôn, ta đã nói qua Khả Hãn không thể uống thêm rượu nhưng tuyệt đối không thể vì uống một bầu rượu mà có thể chết ngay được, mà phải do uống liên tục, hơn nữa, chí ít cũng phải uống một tháng thì mới vô phương cứu chữa.

Bây giờ một bình mà đã không cứu được thì chỉ có một cách giải thích, nếu trên người Khả Hãn không bị thương gì, thì chính là do trong rượu có độc…Trong mắt A Nỗ Lệ ánh lên sự thù hận thấu xương.

Nàng liền đứng lên nói:- Ta phải đi tìm y!A Tư Đóa vội ngăn cản nàng:- Tỷ tỷ, đừng hồ đồ.

Bây giờ không có chứng cứ, làm sao có thể khiến y nhận tội được?Tôn đạo sĩ cũng khuyên nhủ:- Khả Đôn, theo cách nghĩ của người Hán chúng ta, Ô Mộc Trát chắc chắn muốn diệt cỏ tận gốc.

Điều cấp bách bây giờ là Khả Đôn muốn bảo hộ mình và con, sau đó mới nói đến báo thù.A Nỗ Lệ nghĩ đến con nàng lại chầm chậm ngồi xuống, ôm ba đứa con của mình khóc lên.

Nàng nên làm thế nào đây?- Tỷ tỷ, việc cần làm bây giờ là xem còn có bao nhiêu người ủng hộ chúng ta.

Nếu nhiều người, chúng ta có thể chống lại.

Nếu như không được, chúng ta phải rời xa nơi này.A Nỗ Lệ gật đầu, A Tư Đóa nói có lý.

Nàng lập tức dặn dò một thị vệ:- Mau đi gọi tướng quân A Lạp Đồ tới!Dưới trướng của Ô Đồ có ba người Vạn phu trưởng, mỗi người nắm trong tay năm mươi nghìn tinh binh.

Tướng quân A Lạp Đồ là một trong ba người đ, cũng là người trung thành nhất.

Chỉ lát sau, A Lạp Đồ đã vội vã chạy tới.A Lạp Đồ chính là thiếu niên thần tiễn của Hiệt Dát Tư khi xưa đã ở hoàng cung Lạc Dương so tài bắn tên với Dương Nguyên Khánh.

Bây giờ anh ta trưởng thành, trở thành một vị đại tướng có thể chỉ huy thiên quân vạn mã.

Anh ta luôn đi theo Ô Đồ, là vị ái tướng đáng tin cậy nhất của Ô Đồ.Anh ta tiến lên quỳ một gối:- A Lạp Đồ có tình huống khẩn cấp muốn bẩm báo Khả Đôn!- Xảy ra chuyện gì?- Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân có những hành động khác thường.

Thần phát hiện bọn họ đang triệu tập quân đội, chỉ sợ là có ý đồ gì.- Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân là hai Vạn Phu Trưởng còn lại.

Bọn họ nắm giữ hơn nửa nhân khẩu và dê bò của Ô Đồ Bộ.

Sắc mặt A Nỗ Lệ trở nên trắng bệch.

Nàng biết hai người này có quan hệ rất mật thiết với Ô Mộc Trát.

Trong đó nhi tử của Mặc Xuyết còn lấy nữ nhi của Ô Mộc Trát.- Vậy còn các bộ lạc khác còn có bao nhiêu người ủng hộ chúng ta?A Nỗ Lệ hỏi, giọng run run.- Chủ yếu là Giang Cách Luân Bộ là vẫn ủng hộ chúng ta nhưng doanh trướng của bọn họ cách đây khá xa, điều binh khiển tướng phải mất năm ngày.

Khả Đôn nếu như không đi ngay thì rất nhanh sẽ xảy ra chiến tranh đó.- Đi!A Tư Đóa quyết định thật nhanh:- Tỷ tỷ, chúng ta đi phía nam, gần về phíabiên giới Đại Tùy, mong triều Tùy bảo vệ.A Nỗ Lệ vừa hoang mang vừa lo sợ.

Nàng vội vàng hỏi A Lạp Đồ:- Tướng quân!

Ngươi thấy thế nào?A Lạp Đồ gật đầu:- Thần đồng ý với ý kiến của Nhị công chúa, đi về phía nam, tìm sự che chở của triều Tùy.A Lạp Đồ là người Hiệt Dát Tư, nhưng anh ta biết, Hiệt Dát Tư và Tư Kết đều không đáng tin cậy.

Trên thảo nguyên từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có triều Tùy mới có khả năng bảo vệ vợ con của Khả Hãn.……Tối hôm đó, tỷ muội A Nỗ Lệ dẫn mấy chục nghìn tộc nhân trung thành với Ô Đồ ly rời khỏi nha trướng ven hồ Khố Tô Cổ Lặc.

Bọn họ chậm rãi đi về phía nam.

A Mộc Đồ thì dẫn mười nghìn quân tinh nhuệ bảo vệ tộc nhân rời đi.Khả Đôn đột nhiên rời về phía nam khiến Ô Mộc Trát có chút trở tay không kịp.

Huynh trưởng Ô Đồ chính xác là do ylàm hại.

Trên thực tế y đã dùng các loại thủ đoạn để khống chế đại bộ phận các bộ lạc của Ô Đồ Bộ.

Sau khi uối cùng dùng lợi nhuận lớn để xúi giục Vạn phu trưởng Cáp Luân làm phản, y mới quyết định lật đổ huynh trưởng.Việc thương nghị lập tân Khả Hãn chẳng qua chỉ là thủ đoạn kéo dài thời gian của y mà thôi.

Y đã tập trung quân đội đến gần phía nha trướng.

Một khi quân đội của y đến, lại thêm sự hợp sức giúp đỡ của Duyên Mặc Xuyết và Hòa Cáp Luân thì y có thể khống chế một cách triệt để Ô Đồ bộ.Về phần các bộ lạc khác nếu phản đối y, nếu như không biết điều, y sẽ giết sạch các tù trưởng của các bộ này.

Trước mắt tình thế đã dần dần có lợi cho y.

Nhưng thật không ngờ ở thời khắc mấu chốt này, Khả Đôn lại đột nhiên rút lui, mang theo mấy chục nghìn tộc nhân.Trong lòng Ô Mộc Trát căm tức vô cùng.

Năm mươi nghìn quân đội của y còn đang cách đó trăm dặm, chí ít phải đến trưa ngày mai mới có thể chạy tới.

Hiện tại số lượng quân đội có thể dùng được chỉ vào khoảng ba mươi nghìn người, đều là thủ hạ của Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân.Ô Mộc Trát chắp tay đi lại trong lều lớn.

Khả Đôn mang theo bốn mươi nghìn tộc nhân, còn có mấy trăm nghìn dê bò nữa.

Đây đều là những tài sản cực kỳ quý giá.

Nếu những tài nguyên này bi Xử La Khả Hãn chiếm được, y sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi.Lúc này, trướng vải được kéo lên, Vạn phu trưởng Duyên Mặc Xuyết đi nhanh vào.

Duyên Mặc Xuyết là một trong ba Vạn phu trưởng dưới trướng của Ô Đồ, đồng thời cũng là thông gia với Ô Mộc Trát, là người đầu tiên bị Ô Mộc Trát lôi kéo.- Ô Mộc Trát Diệp Hộ, ngài tìm ta có chuyện gì?Duyên Mặc Xuyết cao to hùng tráng, giọng nói như chuông.

Ông ta cất tiếng lên là cả lều lớn vang âm.Ô Mộc Trát bỗng nhiên xoay người nói:- Khả Đôn lại dám dẫn tộc nhân rời đi rồi.

Ta muốn đuổi theo bắt bọn chúng về, cần ngài giúp sức.- Nhưng, bà ta rời đi chẳng phải là hợp ý ngài sao?Trong mắt Duyên Mặc Xuyết lóe lên vẻ giảo hoạt:- Bắt bọn chúng trở về, chẳng lẽ ngài muốn lập La Cát làm Khả Hãn?- Không!Ô Mộc Trát lắc đầu:- Hai đứa con của Ô Đồ còn sống trên đời, ta khó mà có thể ăn ngon ngủ yên được.

Đánh rắn phải đánh dập đầuDuyên Mặc Xuyết cười lạnh nói:- Nhưng người xưa cũng nói, một núi không thể có hai hổ.

Ô Đồ vừa mới chết, ngài lại muốn giết vợ và con của ông ta.

Cứ cho là ta đồng ý giúp ngài thì bộ tộc của ta chưa chắc đã đồng ý.

Chỉ sợ đến lúc bộ tộc đều biết hết chân tướng, giết ta và ngài, còn cả Cáp Luân nữa.

Ông ta cũng là ý như thế, lòng tham vô độ có thể giết chết chính chúng ta.Duyên Mặc Xuyết phản đối khiến Ô Mộc Trát cụt hứng ngồi xuống, một lát sau mới nói:- Được rồi!

Coi như là dễ dãi với Xử La.……Sự qua đời một cách bất thường của Ô Đồ khiến Bắc Đột Quyết cuối cùng phân liệt.

Khả Đôn A Nỗ Lệ dẫn mấy chục nghìn tộc nhân đi về phía nam, còn Ô Mộc Trát thì leo lên ngôi vị Khả Hãn phương Bắc.

Nhưng y cũng không kế thừa sự cường thịnh của Ô Đồ Bộ.

Ô Đồ qua đời bất thường,còn y lại cưỡng chế nên gặp phải sự phản đối kịch liệt của một số bộ lạc.Bộ lạc Giang Cách Luân là bộ lạc lớn thứ ba của Đột Quyết phương Bắc.

Vì bất mãn với Ô Mộc Trát, bọn họ liền dẫn mấy chục nghìn tộc nhân đi về phía đông nam, đầu hàng Xử La Khả Hãn.

Đồng thời các liên minh bên ngoài củaÔ Đồ Bộ cũng bắt đầu tan vỡ.

Người Hiệt Dát Tư vàngười Tư Kết không thừa nhận địa vị Khả Hãn của Ô Mộc Trát, tuyên bố không còn ủng hộrời khỏi Ô Đồ Bộ nữa.Ô Đồ Bộ từng cường mạnh một thời đã bắt đâu chia năm xẻ bảy.

Mà Xử La Khả Hãn ở phía Nam, vốn là một chú sói ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã ngửi được mùi máu từ vết thương của đối thủ, bắt đầu từ từ lộ ra răng nanh sắc bén.

Chương 775 : Dời về Định Tương (p2)Tiểu thành Thích Khẩu ở mặt bắc quận Định Tương, nơi này là đã vượt qua biên giới Tùy Đột, thuộc về lãnh thổ của Đột Quyết.

Buổi sáng hôm nay, hơn ba mươi nghìn kỵ binh Tùy như một đám mây đen kín rợp trời kín đất xuất hiện ở thảo nguyên phía nam Thích Khẩu.Ở phía trước của đội ngũ, cờ quạt như mây.

Phía dưới một ngọn cờ đỏ to, Dương Nguyên Khánh đang cưỡi ngựa đứng đó, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phương bắc.Trước đó hắn đã nhận được lời cầu viện do A Mộc Đồ phái người đến trước.

Thảo nguyên phương bắc xuất hiện một cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy: Ô Đồ Bộ tan rã, các thế lực thảo nguyên bắt đầu mất cân bằng.

Như vậy sẽ dẫn đến Nam Đột Quyết một lần nữa quật khởi.Phương Bắc lại sắp xuất hiện một vị hàng xóm lớn mạnh.

Tuy hắn cũng biết việc này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng hắn không hy vọng lại nhanh xuất hiện như vậy.Đối với hắn mà nói, ổn định thảo nguyên là điều vô cùng quan trọng mà chìa khóa để ổn định thế cục thảo nguyên chính là giữ được Ô Đồ Bộ, nâng đỡ nhi tử của Ô Đồ lên lãnh đạo.Lo lắng trước mắt của Dương Nguyên Khánh là Nam Đột Quyết sẽ ăn sống các bộ của Ô Đồ.

Nếu như vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn xuất binh đến Đột Quyết, một mặt nhằm tạo áp lực với Đột Quyết, đồng thời giúp Ô Đồ Bộ nhận được quận Định Tương.Hắn đã suy nghĩ rồi, đưa nhóm người Ô Đồ Bộ rời về phía nam này về bên hồ Phục Khuất ở phương Bắc quận Mã Ấp.

Ở đó có cỏ tươi xanh tốt để nuôi súc vật, thảo nguyên rộng lớn, đủ để bọn họ sinh sôi nảy nở.

Cũng có thể trở thành một lá chắn chấn thủ phương bắc của triều Tùy.Lúc này, một đội kỵ binh thám báo từ phía xa đi tới.

Giáo úy đứng đầu vọt tới trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, chúng thần đã phát hiện đội ngũ của Ô Đồ Bộ.Dương Nguyên Khánh vui mừng, vội hỏi:- Bây giờ bọn họ ở đâu rồi?- Khởi bẩm tổng quản, còn cách đây trăm dặm!Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Nam Đột Quyết có động tĩnh gì không?- Có!

Thủ hạ của tỵ chức phát hiện một đội kỵ binh mấy chục nghìn người Đột Quyết đi theo Ô Đồ Bộ từ phía xa nhưng bọn chúng cũng không hạ thủ.Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát.

Hiển nhiên, Xử La bộ thực sự muốn ăn tươi Ô Đồ bộ.

Bây giờ còn cách trăm dặm, quyết không thể để xảy ra vấn đề ở bước ngoặt cuối cùng này.Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh liền ngay lập tức hạ lệnh:- Toàn quân hành quân về phía bắc, nghênh tiếp Ô Đồ bộ!Ba mươi nghìn kỵ binh quân Tùy phát động, khí thế hùng dũng,chạy gấp về hướng Bắc.……Trên thảo nguyên, mấy chục nghìn mục dân Đột Quyết đang vội vàng lùa dê bò, điều khiển xe lớn chất đầy lều vải và các tài sản chầm chậm đi về phía nam.

Đội ngũ kéo dài hơn mười dặm.

Ở hai bên đội ngũ, từng đội kỵ binh vũ trang hạng nặng tay cầm trường mâu và chiến đao, cảnh giác chú ý tình hình xung quanh, bảo vệ người nhà của chính mình.Đây là mấy chục nghìn tộc nhân mà tỷ muội A Nỗ Lệ dẫn theo.

Sau hơn mười ngày lặn lội đường xa, đội ngũ của bọn họ dần dần đi tới biên giới Tùy Đột.Nhưng bọn họ cũng không có niềm vui mừng sung sướng khi sắp đến nơi mà ngược lại là sự căng thẳng vô cùng.

Đại khái vào bốn ngày trước, thám báo kỵ binh của bọn họ phát hiện mấy chục nghìn kỵ binh của Xử La bộ.

Đội kỵ binh đi theo họ hơn mười dặm, theo dõi họ hệt như bầy sói nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ còn chờ đợi cơ hội xuống tay.Cách biên giới Tùy càng gần, bọn họcàng thêm lo lắng.

Bọn họ sinh ra ở thảo nguyên, nên có thể hiểu tập tính của sói.

Sói sẽ luôn đợi thời khắc sau cùng để phát động tấn công.Lúc này, A Lạp Đồ cưỡi ngựa chạy như bay tới, anh ta có chút căng thẳng, nói:- Khả Đôn, có tin tình báo không hay..- Xảy ra chuyện gì rồi?Giọng nói củaA Nỗ Lệ run run.- Chúng ta phát hiện Xử La bộ bắt đầu hành động.

Bọn chúng chia thành hai đường, một đường theo chúng ta, một đường chạy lên phía trước.- Bọn chúng muốn vây chúng ta sao?A Tư Đóa phản ứng.

Đánh gọng kìm trước sau chính là một phương thức hạ thủ cuối cùng của bầy sói với con mồi.A Lạp Đồ yên lặng gật đầu.

Chỉ sợ là như vậy.

Một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.- Mau nhìn kìa, có kỵ binh tới!Bỗng nhiên có người chỉ về phía trước hô to lên.

Mọi người đều nhìn về hướng mam thì thấy một dải màu đen cách đó khoảng mười dặm, là một đội quân đang chạy đến.- A Lạp Đồ tướng quân, đây là Xử La bộ sao?- Không!

Bọn họ không thể nào nhanh như vậy được.Mắt A Lạp Đồ bắt đầu sáng lên:- Đây có thể là quân Tùy tới tiếp ứng chúng ta.Đội quân phía trước càng ngày càng tới gần.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ, quả nhiên có mấy chục nghìn quân Tùy tới.

Cả đoàn người đều phát ra tiếng hoan hô.Trong ánh mắt của A Tư Đóa cũng tràn ngập căng thẳng vàsự chờ mong.

Nàng cũng đã thấy, ở trước đội ngũ kia, đại tướng quân Tùy mặc kim khôi thiết giáp kia chính là trượng phu đã xa cách hai năm của nàng.Lúc này, Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, từ xa đã giơ hai cành tay ra, nở nụ cười tươi rói giống như mùa xuân làm tan băng tuyết.Trong lòng A Tư Đóa mừng rỡ như điên.

Nàng nhảy xuống ngựa, giống như chú thiên nga lao vào lòng người chồng, sà vào lòng Dương Nguyên Khánh.

Hai ngươi ôm nhau thật chặt.Trên thảo nguyên một lần nữa vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.……Cách đó mười dặm, kỵ binh của Xử La bộ đã dừng bước.

Bọn họ nhận được tình báo, ở phía trước xuất hiện mấy chục nghìn kỵ binh Tùy.Xử La Khả Hãn vẻ mặt nghiêm túc.

Kỳ thực đối với việc chiếm đoạt Ô Đồ bộ, ông ta cũng cảm thấy do dự.

Ông ta lo lắng như vậy sẽ khiến quân Tùy tức giận.

Sở dĩ ông ta chậm chạp không dám phát động, cứ đợi mãi đến khi đi vào biên giới Tùy Đột là vì nếu như quân Tùy không xuất hiện thì chứng tỏ rằng quân Tùy không coi trọng nhóm Ô Đồ bộ đi về phía nam này.

Khi đó thì ông ta có thể nuốt trọn bộ tộc này không chút do dự.Nhưng bây giờ thìquân Tùy đã xuất hiện rồi.

Hơn nữa lại là mấy chục nghìn kỵ binh do đích thân Dương Nguyên Khánh dẫn.

Điều này khiến Xử La Khả Hãn bất đắc dĩ phải thu hồi móng vuốt.Xem ra tàn quân của Ô Đồ là không ăn được rồi.

Nhưng ông ta không cam lòng.

Ông ta muốn quay đầu lại chiếm đoạt một con dê béo khác, chính là Ô Mộc Trát bộ, đã trở nên suy yếu.Ông ta vung tay lên nói:- Đi!Mấy chục nghìn kỵ binh Đột Quyết quay đầu ngựa đi về phía bắc xa xôi.

Chỉ trong chốc lát, thảo nguyên lại trở nên yên bình.Trường An - cung Thái Cực - điện Võ Đức, một cuộc nghị chính quan trọng vừa kết thúc, hội nghị lần này đã chính thức đưa ra quyết định chiếm lấy Lạc Dương, đây là tình hình chung của thiên hạ không thể tránh khỏi.Bên cạnh Phong Đức Di luôn miệng ca ngợi:- Tần Vương điện hạ kiến thức uyên bác.

Quả thực Lý Mật đã nhiều lần nói qua, Dương Nguyên Khánh là kẻ thù số một của y.

Sở dĩ y dễ dàng tha thứ cho việc Đậu Kiến Đức giết hại Từ Nguyên Lãng, nguyên nhân lớn nhất là muốn phòng ngự Dương Nguyên Khánh ở phía nam, nếu như triều Đường bằng lòng cùng hắn kết thành đồng minh, cùng nhau đối phó với quân Tùy, y nhất định là cầu còn không được.

Tần Vương điện hạ rất ít khi lên tiếng, Lý Mật lại đã nói hết rồi.Lý Uyên sở dĩ đến tìm Phong Đức Di, chính là muốn thông qua y thăm dò Lý Mật, để xem xét làm thế nào liên minh với Lý Mật.

Lý Uyên thoáng trầm tư, lại hỏi y:- Trẫm muốn hỏi Phong Thị lang, nếu như quân Đường đánh Lạc Dương, Lý Mật sẽ có thái độ như thế nào?- Bệ hạ, vấn đề này quả thực rất khó trả lời, theo thần biết, Lý Mật đối với việc Vương Thế Sung chiếm lĩnh thành Lạc Khẩu trước giờ vẫn canh cánh trong lòng, y muốn tiêu diệt Vương Thế Sung, đoạt lại Lạc Dương làm thủ phủ.

Nhưng hiện tại y lại dời đô đến Trần Lưu, từ bỏ Huỳnh Dương, chứng minh y đã không muốn đánh Lạc Dương nữa, trừ khi ông trời ban cho cơ hội tốt.

Hổ Lao quan bỗng nhiên bị y chiếm lấy, như vậy là y có cơ hội quay trở lại.

Kỳ thực thái độ của Lý Mật trong việc đoạt lấy Lạc Dương tương đối mâu thuẫn, chủ yếu chịu sự ảnh hưởng của hai phái thế lực.Lý Uyên cảm thấy rất hứng thú, vội vàng hỏi:- Hai phái thế lực nào?Phong Đức Di liền mỉm cười nói:- Lý Mật e ngại hai phái thế lực, một phái do Đơn Hùng Tín và Phòng Huyền Tảo đứng đầu, cũng chính là phái Ngõa Cương trước đây, bọn họ không muốn đánh Lạc Dương, mà chủ trương dời đô đến huyện Trần Lưu.

Trong khi đó phe phái khác do Vương Bá Đương và Bính Nguyên Chân đứng đầu, do Vương Bá Đương bị mất thành Lạc Khẩu, y cực lực chủ trương đánh Hổ Lao quan, đoạt lại thành Lạc Khẩu, bọn họ lại phản đối việc dời đô đến Trần Lưu.Lý Thế Dân có ấn tượng rất tốt với Phong Đức Di, Phong Đức Di trong lòng luôn tìm cách bợ đỡ gã, khiến Lý Thế Dân cảm thấy Phong Đức Di có ý kết giao với mình.

Hơn nữa, Phong Đức Di rất có địa vị, Lý Thế Dân cũng hiểu được y đối với bản thân mình rất quan trọng.Lý Thế Dân ở một bên cười hỏi:- Nếu nói như vậy, hẳn là phái Đơn Hùng Tín đã chiếm thế thượng phong!- Đúng là như vậy, chủ yếu là Lý Mật cần loại trừ quân Ngõa Cương được Đơn Hùng Tín giúp đỡ, trừ khử quân Ngõa Cương là việc rất nguy hiểm, nếu Lý Mật không cẩn thận sẽ tạo thành sự phân chia trong quân, chính vì được Đơn Hùng Tín toàn lực hỗ trợ, Lý Mật mới vượt qua được sự khó khăn trong việc thay đổi đất nước.

Cho nên đây là vấn đề lớn trong việc có hay không nên đánh Lạc Dương, Lý Mật cũng đã chấp nhận đề nghị của Đơn Hùng Tín, từ bỏ Huỳnh Dương, dời đô tới Trần Lưu.

Chương 776 : Cùng chung dự địnhLý Uyên nge Phong Đức Di phân tích đã hiểu, gật đầu nói:- Trẫm đã hiểu ý của Phong ái khanh, đầu tiên là cùng Đơn Hùng Tín câu thông với Phòng Huyền Tảo, sau đó lại nói chuyện với Lý Mật, một liên minh như vậy tuyệt đối không có chút sơ hở, là như thế đúng không?Phong Đức Di lại lắc đầu:- Bệ hạ, thực ra muốn đối phó với Dương Nguyên Khánh, hay là muốn nói chuyện cùng Bính Nguyên Chân, gã cùng Dương Nguyên Khánh có mối thù giết sư phụ, hơn nữa người này rất tham lam chuyên ăn của đút lót, rất dễ mua chuộc, chỉ cần lấy lòng y, đừng nói là làm cho Lý Mật đối phó với Dương Nguyên Khánh, cho dù sau này muốn đối phó với Lý Mật, y cũng sẽ trở thành nội ứng cho chúng ta.Lý Uyên hơi thở dài một tiếng:- Trẫm có được ái khanh, hệt như có thêm một đôi mắt!Y lập tức nói với Lý Thế Dân:- Trẫm sẽ lập tức phái sứ giả đi thương lượng cùng Lý Mật, ngươi hãy lệnh cho Đường Phong đi trước một bước mua chuộc Bính Nguyên Chân, miễn là mua chuộc được y, tuyệt không đối đãi tệ bạc.- Nhi thần đã hiểu, lập tức đi làm ngay!…………Cuộc nghị chính tại triều Đường đã quyết định phát động chiến dịch Lạc Dương, cùng lúc ở Thái Nguyên trong Tử Vi Các cũng đã tổ chức một cuộc hội nghị quân sự và chính trị quan trọng.Dương Nguyên Khánh mới từ quận Mã Ấp trở về, hắn đã đi dọc theo khu vực hồ Phục Khất xem cách bố trí của Ô Đồ, đồng thời dùng lương thực, vải vóc đổi lấy trâu dê của họ, còn cho bọn họ muối và lá trà, để giúp bọn họ duy trì sự yên bình.Trong Tử Vi Các, hơn mười vị quan đại thần đang tập trung trong một sảnh đường, chính giữa chỗ ngồi của mọi người được đặt một cái sa bàn thật lớn, sa bàn chính là một tấm địa đồ về mười hai quận ở Hà Nam.

Dương Nguyên Khánh đứng ở trước bàn cát, nhìn mọi người chậm rãi nói:- Các vị đại thần, hiện nay ở Hà Bắc đã ổn định, Đột Quyết cũng tạm thời không có thời gian để gây hấn, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là nên cân nhắc việc giành lấy Trung Nguyên.Hắn lấy ra một cây gỗ dài chỉ vào sa bàn nói:- Trong ba thế lực lớn ở Trung Nguyên, thì Lý Mật là mạnh nhất, Đậu Kiến Đức là yếu nhất, nhưng trên thực tế Đậu Kiến Đức và Lý Mật là một thể, ngược lại đó là lí do Vương Thế Sung lại bị cô lập giữa ba người, quan trọng hơn là, từ chiến lược cho thấy, chiếm Lạc Dương, thì sẽ chắn ngang con đường từ triều Đường đến Trung Nguyên, làm cho nó khó có thể mở rộng sang hướng đông.Đỗ Như Hối đứng giữa năm vị Tướng quốc tiếp lời nói:- Thế nhưng Điện hạ có nghĩ đến, chiếm Lạc Dương, chẳng khác nào sống giữa Lý Uyên và Lý Mật, trong lúc đó nếu hai người bọn họ kết thành đồng minh, chúng ta rất dễ bị tấn công từ hai phía, rất khó để có được một chỗ đứng vững chắc ở Lạc Dương.- Nhận xét của Đỗ Tướng quốc rất chính xác, đây thực sự là một vấn đề lớn, để kiềm chế Lý Mật, chúng ta có thể xem xét việc liên minh cùng Giang Hoài Đỗ Phục Uy, để Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật ở phía nam, phân tán binh lực của Lý Mật, như vậy ngay cả khi chúng ta chiếm Lạc Dương, Lý Mật cũng không có khả năng trợ giúp cho triều Đường, trên thực tế, ta đã phái sứ giả đi gặp Đỗ Phục Uy, sẽ sớm có kết quả.Lúc này, Thôi Quân Tố hỏi:- Hiện tại chúng ta và Vương Thế Sung đã có hiệp ước đồng minh, nếu như lúc này tiến đánh lão, người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào?- Hiệp ước đồng minh?Dương Nguyên Khánh tỏ vẻ khinh thường cười lạnh nói:- Chúng ta và Vương Thế Sung từ trước đến nay chưa từng có bất cứ thỏa thuận bằng văn bản nào, lúc đó để đối phó triều Đường tiến đánh quận Hoằng Nông, mới cùng y đạt thành một hiệp nghị giúp đỡ lẫn nhau bằng miệng.

Hơn nữa cũng nên nói rõ một chút, là cá nhân Dương Nguyên Khánh ta cùng Vương Thế Sung đạt thành hiệp nghị, không có quan hệ gì với triều đình, triều đình hoàn toàn có thể không thừa nhận sự tồn tại của hiệp nghị này, quan trọng hơn là, chúng ta có đầy đủ lý do để khai chiến với y.- Điện hạ muốn nói về việc Vương Thế Sung muốn soán ngôi sao?Thôi Quân Tố hiểu ý của Sở Vương muốn nói gì.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Dù thế nào đi nữa, chúng ta và triều đình Lạc Dương là cùng một nhánh, một khi Vương Thế Sung soán ngôi thành công, y sẽ lật đổ triều Tùy, nếu như lúc này chúng ta vẫn còn thờ ơ, sẽ khiến cho người trong thiên hạ chỉ trích, cho nên phải tích cực chuẩn bị chiến đấu, nhẫn nại chờ đợi thời cơ, mới là việc chúng ta cần làm, ta hy vọng triều đình có thể toàn lực hỗ trợ cho quân đội ở phía nam tấn công Lạc Dương.……………Từ lúc giành được thành Lạc Khẩu, sau khi chiếm được lượng lớn lương thực, tình trạng thiếu lương thực ở Lạc Dương cuối cùng đã được giải trừ, có đầy đủ lương thực, vật giá nhanh chóng lắng xuống, trị an cũng từng bước chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.

Vương Thế Sung cho thi hành hàng loạt các biện pháp hữu hiệu, khiến mọi người an lòng, bản thân Vương Thế Sung cũng đã chiếm được lòng dân.“Người Lạc Dương chỉ biết Thế Sung mà không biết Hoàng Thái, tất cả người dân khom lưng trước xe ngựa của Thế Sung, miệng hô vạn tuế không dứt trên đường, trên trời xuất hiện hiện tượng khác thường, khí sắc báo hiệu có điềm.Đây là bài ghi chép của một gã học trò, ghi lại chân thực điềm báo trước Vương Thế Sung sắp đăng cơ ở Lạc Dương.Trên thực tế, Vương Thế Sung không thể chờ đợi, sở dĩ y không lập tức đăng cơ sau khi các cuộc nổi loạn bắt đầu, chính là để có được sự ủng hộ của dân chúng, giành được lòng dân, trải qua gần nửa năm cai quản, lòng dân đã bắt đầu dần dần chuyển sang Vương Thế Sung.Lúc này Vương Thế Sung đã không thể chờ đợi được nữa.Buổi sáng, Hoàng Thái đế Dương Đồng vẫn như thường lệ, ngồi ở trước bàn đọc sách, y không có quyền lực thực sự, chỉ là một kẻ bù nhìn, tất cả quyền lực đều bị Trịnh Vương Vương Thế Sung độc chiếm.Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của một gã thái giám:- Thánh Thượng đang đọc sách, các ngươi đến nhiều người như vậy làm gì?- Chúng ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Thánh Thượng, ngươi mau tránh ra!Sau đó cửa mở ra, hơn mười quan đại thần đi vào, dẫn đầu là Đoàn Đạt và Vân Định Hưng, bọn họ đi tới quỳ xuống trước mặt Dương Đồng, Dương Đồng nhướng mày:- Các vị ái khanh, có chuyện gì quan trọng sao?Các quan đại thần nhìn nhau, Vân Định Hưng trầm giọng nói:- Điềm báo đã xuất hiện, đây là ý chỉ của ông trời, nay Trịnh Vương công cao đức trọng, lúc này lên làm thiên tử, là thuận theo ý trời, mong bệ hạ có thể tuân theo cách làm của Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, thoái vị nhường ngôi cho Trịnh Vương.- Cái gì!Dương Đồng đột nhiên biến sắc, trong lòng giận dữ, mắng bọn họ nói:- Thiên hạ, thiên hạ là của Cao tổ, nếu Tùy chưa mất, nói như vậy là đại nghịch bất đạo, nếu thực sự là ý trời đã định, vậy cũng không cần cái gọi là nhường ngôi, các ngươi cứ trực tiếp ủng hộ y lên ngôi là được, các ngươi đều là Tùy thần, thụ hưởng Tùy ân, ngày hôm nay các có thể nói ra những lời không cha mẹ không quân thần như vậy, các ngươi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt trẫm hay sao?Nét mặt Hoàng Thái đế nghiêm khắc, tất cả mọi người có mặt đều chảy mồ hôi lạnh, lúc này, có người cao giọng hô:- Trịnh Vương điện hạ giá lâm!Rất đông giáp sĩ đi xung quanh Vương Thế Sung chạy ào vào thư phòng Hoàng Thái đế, Vương Thế Sung thân mang kim giáp đầu đội kim khôi, thắt lưng mang một thanh đao sắc bén, đằng đằng sát khí, trong lòng lão hiểu rõ, Dương Đồng sẽ không dễ dàng đồng ý thoái vị, vừa nãy Dương Đồng nổi cơn thịnh nộ, lão ở ngoài cửa cũng nghe thấy.- Bệ hạ!Vương Thế Sung quát to một tiếng, bước lên phía trước mắt lộ hung quang, nhìn trừng trừng vào Dương Đồng:- Chúng đại thần đã nói những lời vàng ngọc như vậy, vì sao bệ hạ lại không chịu nghe theo?Trong thư phòng nhỏ đứng đầy các giáp sĩ, thân hình mỗi người vô cùng cường tráng, vẻ mặt thì hung dữ, trông như một bầy hổ dữ tợn hung bạo, đứng bên cạnh còn có hơn mười người quần áo hoa văn như những con rắn độc, hổ dữ và rắn độc cùng nhau bao vây bốn phía xung quanh thân hình nhỏ bé của Dương Đồng.Dương Đồng không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nói:- Trẫm là con cháu hoàng thất Đại Tùy, Trịnh Vương muốn chiếm lấy giang sơn triều Tùy, chỉ cần trực tiếp giết chết trẫm là được, cần gì giả bộ đòi nhường ngôi, chỉ khiến người trong thiên hạ chê cười khinh bỉ, Tư Mã Chiêu tự cho là mình đúng, lưu lại tiếng xấu, lẽ nào Trịnh Vương cũng muốn noi theo Tư Mã Chiêu, lưu lại một trái tim của Vương Thế Sung sao?Dương Đồng phân tích một cách hợp lý, mang theo vẻ mỉa mai châm biếm, làm cho Vương Thế Sung bẽ mặt.

Vương Thế Sung căm hận mắt nhìn trừng trừng vằn lên những tia đỏ như muốn rách ra.

Đột nhiên, vẻ giận dữ của lão chợt biến mất, trên mặt lộ ra một nụ cười gian trá.Giọng lão cũng trở nên êm dịu hơn:- Bệ hạ, ngày nay đất nước chưa ổn định, đòi hỏi phải lập một người lớn tuổi một chút làm quân chủ, để thống nhất thiên hạ.

Đợi thiên hạ ổn định, nhất định sẽ khôi phục lại vương vị cho người, Vương Thế Sung thần tại đây xin phát thệ!Vương Thế Sung rút ra một mũi tên, bẻ thành hai đoạn, lãnh đạm nói:- Vương Thế Sung ta nếu vi phạm lời thề, sẽ giống như mũi tên này!Nếu là nửa năm trước, Dương Đồng có thể sẽ bị mê hoặc bởi lời nói của lão, nhưng hiện tại Dương Đồng từ lâu đã nhìn thấu sự giả dối của lão.

Cho dù lão đem cha mẹ ruột ra để phát thệ, cũng sẽ không tin lão, thiên hạ chuyển sang họ Trịnh, còn có thể quay về họ Tùy được sao?

Chương 777 : Thế Sung đăng cơDương Đồng tỏ vẻ khinh thường:- Hừ!

Trịnh Vương không cần phải làm như thế!

Trịnh Vương đã muốn làm hoàng đế, thì cứ đi mà làm được rồi, cần gì phải lãng phí một mũi tên tốt.

Giữ lại nó còn có thể cấp cho các tướng sĩ giết chết bọn nghịch tặc.- Ngươi!Vương Thế Sung giận tím mặt, lão đột nhiên rút mạnh thanh đao ra:- Ngươi không sợ ta một đao giết chết ngươi sao?Các giáp sĩ phía sau cũng đồng thời rút đao.

Ánh đao sáng loáng, hàn khí bức người, các vị quan đại thần sợ hãi biến sắc.

Nhưng Dương Đồng lại mỉm cười, ngồi xuống xếp bằng, mắt nhắm lại, ngửa đầu đưa cổ ra.Vương Thế Sung trừng trừng nhìn Dương Đồng với ánh mắt tức tối, gần như nuốt trọn cục tức vào lòng.

Lúc này, Vận Định Hưng tiến lên hòa giải, khuyên Vương Thế Sung nói:- Trịnh Vương điện hạ, thần sẽ khuyên giải Thánh Thượng, điện hạ hãy cho người thêm chút thời gian!Vừa nói, y vừa nháy mắt ra hiệu cho Vương Thế Sung.

Vương Thế Sung hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt, trong phòng các giáp sĩ cũng đi hết ra ngoài không còn một ai.Vân Định Hưng cười khan một tiếng:- Bệ hạ hãy nghỉ ngơi trước!

Ngày mai thần sẽ cùng bệ hạ nói chuyện.Dương Đồng lạnh lùng nói:- Ngươi cũng đừng có làm ra vẻ thanh cao mà vọng tưởng, trừ khi trẫm chết đi, còn lại không có gì để nói.Vân Định Hưng vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì, đành phải miễn cưỡng xoay người đi ra.

Đoàn người đi hết ra phía ngoài.

Một gã thị vệ chạy lên nói với Vân Định Hưng:- Vân Tướng quốc, Trịnh Vương điện hạ mời ngài qua gặp!Vân Định Hưng gật đầu, đi nhanh về phía quan phòng của Vương Thế Sung….Bên trong quan phòng, Vương Thế Sung vừa trở về, uống một ngụm trà, liền chờ ở chỗ này cùng cháu trai Vương Nhân Tắc và huynh trưởng Vương Thế Uẩn thảo luận tình hình quân sự.Từ sau khi chiến sự ở Hà Bắc kết thúc, Vương Thế Sung cũng như hai thế lực lớn ở Trung Nguyên, đều vô cùng lo lắng mục tiêu kế tiếp của Dương Nguyên Khánh sẽ là mình.Mặc dù Vương Thế Sung và Dương Nguyên Khánh từng có thời gian hợp tác vui vẻ với nhau, nhưng trong lòng Vương Thế Sung hiểu rõ, chuyện hợp tác giữa lão và Dương Nguyên Khánh đã là quá khứ, hai bên đều vì lợi ích, sẽ không nói đến tình cũ, hiện tại điều duy nhất lão hi vọng, chính là quân Tùy sẽ tiến đánh Lý Mật trước.- Thúc phụ, bây giờ vấn đề của chúng ta là quá ít binh lính, chỉ có bảy mươi ngàn quân, mà còn phải phòng ngừa Lý Mật, còn phải bố trí canh phòng tại sông Hoàng Hà biên giới nước Tùy, ngoài ra còn phải phòng ngừa triều Đường, chẳng khác nào kéo áo để che khủyu tay!Vương Nhân Tắc bỏ mặc việc chính trị, y chỉ để ý đến việc quân, bây giờ quân binh không đủ, làm cho y luôn luôn chịu áp lực, từ lâu luôn nín nhịn trong lòng, ngày nay nếu thúc phụ không chịu chiêu mộ binh lính, y cũng sẽ bỏ mặc trọng trách.Vương Thế Uẩn bên cạnh khuyên nhủ:- Nhân Tắc, con đã không còn là trẻ con nữa, hiện tại chúng ta chỉ có hai vùng Lạc Dương và Hoằng Nông, có thể nuôi bảy mươi vạn quân đã không phải là chuyện dễ dàng, con không nên làm khó tam thúc nữa.Vương Thế Sung cũng là đại tướng cầm quân, đương nhiên hiểu rõ nỗi thống khổ của tình trạng thiếu binh lực, lão thở dài nói:- Chuyện này ta sẽ ghi nhớ, chờ sau khi lên ngôi vững vàng, ta sẽ cho chiêu mộ binh lính ở Lạc Dương và Hoằng Nông, nhất định sẽ làm cho binh lực tăng đến một trăm ngàn quân.Vương Nhân Tắc vui mừng, cười nói:- Tam thúc đã đồng ý, chất nhi sẽ ghi nhớ!Vương Thế Sung cười lớn, vỗ vỗ vai y:- Hãy luyện binh thật tốt cho thúc, đem tất cả bảy mươi ngàn quân luyện thành đội quân tinh nhuệ, ta sẽ thưởng cho cháu một chức quan tương đương chức Triệu Vương!- Đa tạ tam thúc!Vương Nhân Tắc thi lễ cáo lui, lúc này, Vương Thế Uẩn lo lắng hỏi:- Tam đệ, hôm nay vào cung nói chuyện thế nào?Nghĩ đến Dương Đồng, Vương Thế Sung trong lòng nhất thời nóng giận, căm hận mắng:- Tên tiểu tử ấy thật ghê gớm mềm rắn đều không đồng ý, thật muốn một đao giết chết y, phải nén cơn giận mà quay về.Vương Thế Uẩn nhướng mày:- Vậy cứ thẳng tay giết y rồi đăng cơ không phải đơn giản hơn sao, lại còn mốn nhường ngôi phiền phức thế làm gì?Vương Thế Sung thở dài:- Chủ yếu là sợ các quan đại thần không chịu!

Nếu không ta sợ cái gì chứ?

Hơn nữa, ta đã từng đồng ý với Dương Nguyên Khánh, giao Dương Đồng cho hắn, thực sự là không thể giết người này.- Ý tam đệ muốn nói đến chuyện trước kia sao?

Cũng đã trở mặt rồi, còn đồng ý việc này làm cái gì?Vương Thế Sung không biết làm sao cười khổ một tiếng:- Cho dù trở mặt thì cũng phải giao, thỏ khôn giữ lại ba hang động!

Nói không chừng sau này có một ngày, bởi vì chuyện này, Vương gia còn có thể lưu lại cho chúng ta một đường hương hỏa.Lúc này, tên thị vệ canh cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, Vân Tướng quốc đến.- Hãy để y vào!Tiếng tên thị vệ bẩm báo đã kéo Vương Thế Sung trở lại suy nghĩ về việc nhường ngôi, trong phút chốc, Vân Định Hưng vội vã đi đến, khom người thi lễ:- Hạ quan tham kiến Trịnh Vương điện hạ!Vương Thế Sung lập tức hỏi Vân Định Hưng:- Thái độ của y bây giờ như thế nào?- Khỏi bẩm Điện hạ, vẫn như thế, mềm rắn đều không đồng ý.Vương Thế Sung giận dữ:- Ngươi không phải có thể thuyết phục y sao?

Nháy mắt cho ta, để ta đi ra ngoài, là ngươi có ý gì?Vân Định Hưng cuống quýt nói:- Điện hạ bớt giận, ý của hạ quan là có thể dùng mưu kế, y có đồng ý hay không, kỳ thực đều như nhau.- Mưu kế?Vướng Thế Sung sáng mắt lên:- Như thế nào nói ta nghe xem?- Không phải Điện hạ muốn có chiếu thư thoái vị sao?

Chúng ta bắt chước theo nét chữ của y viết một đạo chiếu thư, thậm chí để Nội Sử Xá Nhân trực tiếp viết một đạo chiếu thư, trên có ngọc tỉ, y có đồng ý hay không, thì có quan hệ gì?

Đem nhốt y lại, các quan đại thần cũng không thấy y được.- Nói hay lắm!Vương Thế Uẩn đứng bên cạnh khen.Vương Thế Sung khẽ cau mày:- Vậy lúc thoái vị thì làm sao bây giờ?

Lúc đó cần y phải ra mặt.Vân Định Hưng mỉm cười:- Chuyện này lại càng đơn giản, chúng ta cho dựng bàn thờ thoái vị cao hơn một chút, các quan lại đứng ở vị trí xa hơn một chút, sau đó tìm một người trẻ tuổi có khuôn mặt giống y, mặc long bào vào, lại dùng lọng che…Không đợi Vân Định Hưng nói xong, ngay cả Vương Thế Sung cũng khen ngợi:- Thực sự rất tuyệt diệu!Vân Định Hưng giỏi về dùng thủ đoạn, tính tình cũng vô cùng cẩn thận, y lại nói:- Thêm nữa, Điện hạ muốn làm giống một chút, phải ba lần dâng tấu chương từ chối, tiếp đó lại giả mạo chỉ dụ của Thánh Thượng đề nghị các quan ủng hộ người lên ngôi, chỉ cần Hoàng Thái Đế không ra mặt, tất cả mọi việc đều phải được làm giống như thật.Vương Thế Sung vô cùng hài lòng, lão vỗ vỗ vai Vân Định Hưng:- Chuyện này ta giao cho ngươi, làm tốt lắm, ta sẽ cho ngươi chức quan cao nhất, đảm nhiệm Thượng Thư Tả Phó Xạ!Vân Định Hưng rất vui mừng, vội vã quỳ xuống nói:- Thần tạ chủ long ân!Vương Thế Sung đứng dậy ngửa đầu cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự đắc ý…Sau hàng loạt các màn biểu diễn đẹp mắt, “Hoàng Thái Đế” chính thức thoái vị nhường ngôi cho Vương Thế Sung, Vương Thế Sung mặc long bào dùng xe ngựa dành riêng cho vua tiến vào hoàng cung, trở thành hoàng đế, lập tức ban lệnh đại xá thiên hạ, sửa đổi niên hiệu.Còn Hoàng Thái đế Dương Đồng thì xuất gia làm sư ở trong cung, pháp hiệu Mẫn Nhiên.

Mấy ngày sau, Vương Thế Sung sai người lái một chiếc thuyền nhỏ, bí mật đưa tăng nhân Mẫn Nhiên đi Thái Nguyên…Huyện Trần Lưu nằm ở phía nam Khai Phong bây giờ, thuộc quyền cai quản của quận Lương, tiếp giáp với kênh Thông Tế, mạng lưới sông ngòi chằng chịt, rất thuận tiện cho việc giao thông.

Triều đình nhà Tùy cho xây dựng trạm trung chuyển hàng hóa ở đây, có trên trăm nhà kho lớn, không chỉ có thuận tiện về giao thông mà còn tiện cho việc dự trữ và vận chuyển hàng hóa.

Hơn nữa diện tích ốc đảo rộng hơn nghìn dặm, ở đó chính là quận Lương đồng thời cũng là quận đông dân cư nhất trong mười hai quận Hà Nam.Chính vì những lợi thế này, khiến cho Lý Mật quyết định đem kinh thành mới bố trí tại huyện Trần Lưu.Lúc này Lý Mật đã thành công trong việc loại trừ Ngõa Cương, y chính thức đem quốc hiệu đổi tên là Ngụy, quân Ngõa Cương đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử.Nhưng lúc này trong tay Lý Mật cũng không còn sự huy hoàng của bốn trăm ngàn hùng binh nữa, mà binh lực của y chỉ còn có hai trăm ngàn.

Tuy nhiên y bắt được gần sáu mươi ngàn tinh binh của Vũ Văn Hóa Cập, khiến cho quân lực của y đạt hai trăm sáu mươi ngàn quân tinh nhuệ.Chính vì có một đội quân tinh nhuệ như vậy, cho nên Lý Mật cũng không phải sợ hãi quân Tùy, cũng không cần e ngại quân Đường, y tự xưng là thế lực thứ ba, cùng với hai nhà Tùy Đường.Buổi tối, trong thư phòng Ngụy Vương phủ, Lý Mật chắp tay sau lưng đứng trước một bản địa đồ, ở phía sau y, Nội Sử Lệnh Bính Nguyên Chân đang thuyết phục y liên minh với quân Đường.- Vương gia nên biết rằng, hiện tại kẻ thù lớn nhất của chúng ta là Dương Nguyên Khánh ở triều Tùy, chứ không phải là Lý Uyên ở triều Đường, triều Đường còn có thể mở rộng về phía nam, tiêu diệt Tiêu Tiển và Lâm Sĩ Hoằng, sau đó tiếp tục mở rộng về phía đông nam, có thể cùng chúng ta chung sống hòa thuận với nhau.

Không giống như triều Tùy, chỉ có thể ở phía nam, việc chúng ta và triều Tùy đối mặt với nhau là điều không thể tránh khỏi, liên kết với Đường kháng Tùy đối với lợi ích của chúng ta là hoàn toàn phù hợp.

Chương 778 : Đường Ngụy liên minhBính Nguyên Chân ra sức thuyết phục Lý Mật, đây là kết quả tất yếu nhờ sự kích thích của ba nghìn hai trăm lượng vàng mà triều Đường đưa ra, hơn nữa cũng là do trong lòng y trước giờ đối với Dương Nguyên Khánh luôn luôn sợ hãi.Cuộc chiến ngoài biển khơi năm đó, nhờ y bày mưu tính kế giúp đỡ cho Lý Mật, làm cho Trương Tu Đà tự sát mà chết, cũng khiến cho y và Dương Nguyên Khánh kết thành thù hận.Trong lòng Bính Nguyên Chân hiểu rất rõ, y đã kín đáo nhắc nhở Lý Mật:- Vương gia hẳn là còn nhớ Trương Tu Đà chứ!

Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt cùng Giả Nhuận Phủ… những người này trước đây đều được Trương Tu Đà trọng dụng, còn có Dương Nguyên Khánh là đồ đệ cũ của Trương Tu Đà, tình cảm giữa bọn họ chẳng khác nào tình phụ tử, Vương gia cho rằng còn có thể hòa giải với Dương Nguyên Khánh sao.Sứ giả triều Đường là Hoàng môn Thị Lang Ôn Đại Nhã, y đã đến huyện Trần Lưu đã ba ngày giờ mới được Lý Mật tiếp kiến.Cung Trần Lưu – Cần Chính Các, đây là quan phòng nơi Lý Mật xử lý công vụ, Ôn Đại Nhã được thị vệ dẫn đường, đi qua một hành lang dài, đến trước cửa quan phòng của Lý Mật.- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả triều Đường đã đến!- Mời y vào.Cánh cửa mở ra, Ôn Đại Nhã ngẩng cao đầu đi vào phòng, bên trong căn phòng hết sức rộng lớn và sáng sủa, tràn ngập một hương thơm thoang thoảng từ gỗ đàn hương.

Người ngồi chính giữa thân mang long bào, đầu đội tam lương quan chính là Ngụy Vương Lý Mật.

Hai bên trái phải đều có một vị đại thần đang ngồi, trước mặt Lý Mật có đặt một tấm thảm ngồi, hiển nhiên là dành cho y.Lúc này Ôn Đại Nhã lại chú ý đến, đặt bên cửa sổ có một sa bàn rất lớn chiều rộng một trượng chiều dài ba trượng, từ sau khi Dương Nguyên Khánh tiên phong trong việc sử dụng sa bàn, tiếp đến các thế lực lớn khác đều noi theo, bên trong ngự thư phòng của Lý Uyên cũng đặt một sa bàn thật lớn bao gồm toàn bộ trung Nguyên.Ôn Đại Nhã lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước hướng về phía Lý Mật thi lễ:- Đặc sứ Ôn Đại Nhã thay mặt Hoàng Đế Đại Đường tham kiến Ngụy Vương!- Là Ôn Thị Lang, xin miễn lễ!Trình độ học vấn của Lý Mật vô cùng uyên thâm, bản thân lại xuất thân từ quý tộc Quan Lũng, điều này làm cho y phô trương và lễ nghi cho giống với khí thế của một triều đình chính thống.

Bản thân Lý Mật cũng thấy hài lòng, điều tiếc nuối duy nhất chính là không có một đô thành, giống như đại đô thành của Thái Nguyên hoặc Trường An, để tạo bộ mặt ngoài cho y.Lý Mật mỉm cười, khoát tay nói:- Ôn Thị Lang mời ngồi.- Đa tạ điện hạ!Ôn Đại Nhã ngồi xuống, Lý Mật vừa cười vừa giới thiệu với y hai vị đại thần bên cạnh:- Hai vị này là Thượng Thư Hữu Phó Xạ Phòng Huyền Tảo và Nội Sử Lệnh Bính Nguyên Chân, đều là trọng thần của Đại Ngụy, Ôn Đại Lang chắc hẳn đã nghe nói qua.Ôn Đại Nhã đương nhiên biết, Lý Mật mặc dù từ Vũ Văn Hóa Cập tiếp nhận hàng loạt các quan lại của triều Tùy, như Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ, nhưng đó chẳng qua chỉ là ngoài mặt.

Trên thực tế quyền lực thực sự nằm trong tay các thuộc hạ thân tín trước đây của y, giống như hai người đang ngồi trước mặt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Phong Đức Di từ chỗ Lý Mật trốn trở về.- Ra là hai vị đại thần, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.Ba người đều lần lượt chào nhau, lúc Ôn Đại Nhã và Bính Nguyên Chân thi lễ, hai người nháy mắt với nhau, cả hai trong lòng đều đã biết rõ về nhau.Phòng Huyền Tảo lại ngồi yên giống như một lão tăng, mắt khép hờ, như thể tất cả mọi việc đều không có liên quan gì đến y.

Ôn Đại Nhã chào y cũng không đáp lại, tỏ vẻ vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.Ngược lại đây là điều thất lễ đối với người trí thức, là do Phòng Huyền Tảo phản đối việc liên minh với triều Đường, y không hi vọng Lý Mật bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa Tùy Đường.

Y thấy rất rõ, triều Đường rõ ràng là lợi dụng triều Ngụy.

Phòng Huyền Tảo kiên quyết phản đối, nhưng Lý Mật cũng rất quan tâm đến việc này, làm y cũng đành chịu.Ôn Đại Nhã thấy Phòng Huyền Tảo làm mặt lạnh, có chút ngượng ngùng, chỉ đành cười cười, nói với Lý Mật:- Hôm trước tại hạ đã trình lên bức thư Bệ hạ của tại hạ viết cho Điện hạ, Điện hạ hẳn là đã xem qua rồi, không biết Điện hạ có bằng lòng chấp nhận đề nghị của Bệ hạ.Lý Mật cười nhạt:- Ta quả thực đã xem qua bức thư của Hoàng đế triều Đường, cũng đã cân nhắc kỹ càng về đề nghị của ông ta.

Theo nguyên tắc, ta có thể chấp nhận đề nghị của ông ta, nhưng có một số chi tiết cần trao đổi lại, không biết Ôn Thị Lang có thể làm chủ được không?Ôn Đại Nhã thoáng do dự, vội vàng khom lưng nói:- Nếu như chỉ là thay đổi nhỏ, tại hạ có thể làm chủ!- Thực ra không có thay đổi gì lớn, chỉ là ta muốn thêm vào một vài điều kiện nho nhỏ.Ôn Đại Nhã nghe Lý Mật nói muốn tăng thêm điều kiện, trong lòng y có chút khẩn trương liền đứng lên, mặc dù trước khi lên đường y đã lo lắng đến việc Lý Mật có thể sẽ đưa ra điều kiện, nhưng vùng đất mà triều đình dự định nhượng bộ cũng không lớn, trong đó Thánh Thượng rõ ràng tỏ ý cương quyết không nhượng bộ đất đai và dân cư.Trên thực tế chuyện mà Ôn Đại Nhã có thể quyết định cũng không lớn, nhưng y bình tĩnh nói:- Không biết Điện hạ muốn điều kiện gì?- Ta có hai điều kiện, một là triều Đường phải cung cấp cho ta ba trăm ngàn thạch lương thực, coi như là quân nhu.Nghe đối phương yêu cầu ba trăm ngàn thạch lương thực, trong lòng Ôn Đại Nhã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, bên Kinh Tương lương thực dư dả, tính ra ba trăm ngàn thạch lương thực, điều kiện này y có thể đáp ứng.Chỉ có điều y không thể đáp ứng ngay, làm cho Lý Mật cảm thấy quá dễ dàng, trên mặt Ôn Đại Nhã lộ ra vẻ khó xử, do dự một chút lại hỏi:- Không biết điều kiện thứ hai của Ngụy Vương điện hạ là gì?- Còn điều kiện thứ hai!Lý Mật kéo dài giọng, giọng nói trở nên lạnh lùng:- Ta muốn một cái đầu, đầu của Phong Đức Di, làm điều kiện liên minh.Ôn Đại Nhã kinh hoảng, điều kiện đầu tiên y còn có thể giả bộ, nhưng điều kiện thứ hai thì y thực sự không thể chấp nhận, làm sao có thể!

Phong Đức Di hiện đã là Nội Sử Thị Lang ở triều Đường, là quan đại thần quyền thế vang dội, triều Đường làm sao có thể đem đầu của y giao cho Lý Mật, bằng không, sau này ai còn dám đầu nhập vào triều Đường nữa.- Điều kiện thứ hai có chút khó khăn, xin Ngụy Vương hãy nghĩ lại cho.Ôn Đại Nhã khéo léo từ chối điều kiện thứ hai của Lý Mật.- Như vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn định cùng triều Đường liên minh, đáng tiếc!Lý Mật lắc đầu, trong lời nói chứa đầy vẻ tiếc nuối.- Điện hạ, thử đổi lại điều kiện, đặt mình vào vị trí của chúng tôi, nếu như triều Đường đề nghị điều kiện như vậy, Điện hạ có thể chấp nhận không?Lý Mật ngẩng đầu suy nghĩ phút chốc, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo cười nói:- Nếu đã khó khăn, ta đây đành phải đổi lại một điều kiện khác vậy, được rồi!

Ta không miễn cưỡng triều Đường, ta sẽ đổi lại một điều kiện, ta muốn mười ngàn tấm vải lụa.Đây thực sự mới chính là điều kiện của Lý Mật, mặc dù chuyện Phong Đức Di phản bội đã làm cho y căm tức, nhưng đó chỉ là tổn thất bề ngoài, hiện tại Lý Mật coi trọng chính là lợi ích thiết thực, lương thực, vải vóc là tài sản thực tế nhất, dùng một Phong Đức Di đổi lấy mười ngàn tấm vải lụa, đây là một chuyện kinh doanh lớn.Ôn Đại Nhã đột nhiên hiểu được ý đồ của Lý Mật, trong lòng y thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, may mà cả hai điều kiện đều không đụng chạm đến đất đai và dân cư, y có thể đáp ứng được.- Ngụy Vương điện hạ còn có điều kiện gì khác không?- Không có điều gì khác hơn là hi vọng đôi bên chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau đối phó quân Tùy mở rộng phía nam.Ôn Đại Nhã trịnh trọng gật đầu:- Dựa vào Ngụy Vương điện hạ và bốn chữ “tin tưởng lẫn nhau”, hai điều kiện trên tại hạ đều đáp ứng.……….Ôn Đại Nhã rời khỏi, Bính Nguyên Chân cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có hai người Phòng Huyền Tảo và Lý Mật.

Phòng Huyền Tảo kiên quyết phản đối việc liên minh với triều Đường, y cũng không hề tư lợi như Bính Nguyên Chân, mà là y cho rằng liên minh với triều Đường, là một chiến lược sai lầm.- Vương gia có biết được chúng ta so với triều Đường triều Tùy còn thiếu cái gì?Điều này trong lòng Lý Mật hiểu rất rõ, y chắp tay chậm rãi đi đến trước sa bàn, dừng ở sa bàn một lúc lâu, mới thở dài nói:- Hiện tại thứ mà ta thiếu nhất chính là dân cư.- Vương gia nói không sai, triều Đường có Quan Trung và Ba Thục, Lại chiếm được Kinh Tương vừa giàu có, dân cư lại đông đúc, còn triều Tùy thì có Hà Đông và Phong Châu, ty chức nghe nói dân chúng ở Phong Châu đang lần lượt di chuyển đến Hà Bắc, đây là nguồn tài nguyên chiến lược cực kỳ quan trọng.

Mà chúng ta lại thiếu một nơi giống như Quan Trung hoặc Hà Đông như vậy sẽ đủ chỗ cho dân cư tập trung.

Cho nên trước sau thực lực của chúng ta so ra vẫn kém hơn hai nhà Tùy Đường.Phòng Huyền Tảo nhận xét rất thấu đáo, nói ra điểm yếu lớn nhất hiện tại của Lý Mật, thực ra Lý Mật còn có một điểm yếu nữa, đó chính là ngôn bất chính danh bất thuận.Mặc dù sau khi y bắt được Dương Đàm và Tiêu hậu, là Hoàng hậu và Thái tôn, nhưng y lại thành lập triều đại mới gọi là triều Ngụy, quân đội cũng gọi là quân Ngụy, điều này có phần chẳng ra làm sao, khiến cho y mất đi sự chính thống, ưu thế chính trị của Tiêu Hậu và Dương Hòa cũng không thể phát huy được.

Chương 779 : Giang Hoài Phục Uy (p1)Nhưng so với việc danh chính ngôn thuận, không có vị trí chiến lược lại càng khó khăn trầm trọng hơn, vì sao y muốn đưa ra điều kiện là ba trăm ngàn thạch lương thực, hay bởi vì y đang thiếu quân lương trầm trọng.Y chiếm giữ các vùng đất không thể nuôi sống hai trăm ngàn đại quân của mình, chỉ có thể dùng quân đội đồn điền, nhưng quân đội đồn điền cũng không thể giải quyết nhu cầu trước mắt, không có dân cư, sẽ không có lương thực và các loại thuế, cũng không có nguồn nhân lực, đây là khó khăn lớn nhất của Lý Mật.Mà Phòng Huyền Tảo biết khó khăn của Lý Mật nằm ở đâu, y cũng nghĩ tới các biện pháp để đối phó.- Vương gia, thực ra chúng ta có thể phát triển về hướng nam, lấy Giang Đô làm kinh đô, lấy Ngô Việt làm trung tâm, bắc có thể kiểm soát được Giang Hoài Trung Nguyên, nam có thể đạt tới Ngô Việt Tam Mân, có thể cùng Tùy Đường phân chia thiên hạ.

Đã như vậy, vì sao còn phải bán mạng cho triều Đường, để cho chúng lợi dụng?Lời nói của Phòng Huyền Tảo làm cho Lý Mật có chút động lòng, mặc dù nhà Tùy trước đây, đời sống nhân dân ở phía nam không thể so sánh với phía bắc, nhưng khi cuộc đại loạn vào cuối đời nhà Tùy xảy ra, phía bắc bị thiệt hại to lớn, phần lớn dân chúng đã bỏ chạy về phía nam.Ngược lại, Giang Nam bị thiệt hại chiến tranh chỉ một phần nhỏ, trái lại trở thành nơi có nền kinh tế phát triển thịnh vượng nhất.

Mặc dù đang vào thời kỳ cuối của nhà Tùy, Giang Nam cũng có Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy tạo phản, nhưng tại thời điểm đó, các nước chư hầu cũng đã tương đối coi trọng đời sống nhân dân, không còn giết người cướp của, biết đào ao nuôi cá.Lý mật nghĩ đến đầu tiên chính là thành Giang Đô, thành trì to lớn rộng rãi, dân cư đông đúc, sau lại trở thành kinh đô thứ hai của triều Tùy, có thể so sánh cùng thành Thái Nguyên và thành Trường An, nếu có thể lấy được Giang Đô, vậy thì y có thể trực tiếp đăng cơ xưng đế.- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút, ta sẽ suy nghĩ lại!Phòng Huyền Tảo kỳ thực cũng không phải muốn Lý Mật lập tức đồng ý ngay, suy cho cùng đây cũng là chuyện trọng đại, không thể đồng ý ngay được, hơn nữa cũng không phải muốn y không giữ lời hứa liên minh cùng triều Đường.

Điều quan trọng là chỉ cần trong lòng Lý Mật nghĩ đến lợi ích của bản thân, y sẽ tự biết kiềm chế, sẽ không dốc hết sức thay triều Đường bán mạng.- Vậy ty chức xin cáo lui!……..Lý Mật một mình đứng chắp tay trước sa bàn, y lại nhớ tới chuyện cũ, thực ra mà nói y và Dương Nguyên Khánh có chung nguồn gốc từ rất lâu.

Năm đó lần đầu tiên y được người khác khen ngợi, người đó là Dương Tố.

Lúc đó y đang nằm trên lưng trâu đọc sách, bị Dương Tố nhìn thấy, sau một hồi nói chuyện với nhau còn tưởng là có duyên kỳ ngộ, còn cùng con trai ông là Huyền Cảm gặp gỡ qua lại.Dương Huyền Cảm là người bạn thân nhất trong cuộc đời y, kể cả khi Dương Huyền Cảm tạo phản, cũng là thủ đoạn do y bày ra, nhưng lại không nghĩ đến, hiện tại kẻ thù lớn nhất của y, dĩ nhiên là con trai của Dương Huyền Cảm, cháu trai của Dương Tố, khiến cho y có cảm giác sâu sắc về những cuộc hội ngộ kỳ diệu trong đời người.Lý Mật chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở phía xa, cả bầu trời như được nhuộm thành màu đỏ tía, cuối cùng điều làm Lý Mật hối hận nhất, đó là đánh chết Trương Tu Đà, khiến cho y và Dương Nguyên Khánh không thể kết thúc được thù hận, ân oán của bọn họ chỉ có thể được giải quyết khi một trong hai người chết đi.Bế tắc này khiến Lý Mật nhịn không được thở dài một hơi.Cuối đời nhà Tùy đã xuất hiện các thế lực thổ phỉ, trong đó có ba nhà có thế lực lớn nhất, thứ nhất là Ngõa Cương Địch Nhượng, Lý Mật, thứ hai là Hà Bắc Đậu Kiến Đức, thứ ba chính là Giang Hoài Đỗ Phục Uy.Đỗ Phục Uy là thế lực chính tại Hoài Nam, mở rộng đất đai giữa vùng Giang Hoài và phía nam Giang Đô, bao gồm cả năm quận Lịch Dương, quận Đan Dương, quận Chung Ly, quận Hoài Nam, quận Lư Giang, binh lực có hơn một trăm ngàn người, trong đó có bốn mươi ngàn quân tinh nhuệ, được gọi là “Thượng Mộ” quân.Khu vực Giang Hoài cũng không phải chỉ có một mình thế lực Đỗ Phục Uy, nhưng Đỗ Phục Uy là hùng mạnh nhất, ngoài ra còn có Thẩm Pháp Hưng quận Ngô và Dư Hàng Lý Tử Thông, cùng với Trần Lăng quận Giang Đô, đây là bốn thế lực chiếm cứ Giang Hoài và Giang Nam.Vũ Văn Hóa Cập đã chạy trốn về Giang Đô sau khi thất bại ở Trần Lăng, còn lại khoảng mười ngàn tàn quân, y đã lợi dụng lương thực và vật tư của triều Tùy, cứu tế nạn dân, chiêu mộ binh lính, dần dần làm cho binh lực tăng thêm thành ba mươi ngàn người, chiếm đóng ở thành Giang Đô.Trong bốn thế lực lớn tại Giang Nam, Giang Hoài, Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng đều phụng Lý Mật làm Chủ công, Trần Lăng tự lập làm Giang Đô vương, còn Đỗ Phục Uy lại trung thành với Hoàng Thái đế Lạc Dương, năm ngoái được Hoàng Thái đế phong làm Hoài Vương, quản lý binh mã năm quận Hoài Nam.

Nhưng hiện tại, Lạc Dương bị Vương Thế Sung soán ngôi, khiến cho Đỗ Phục Uy bị đẩy vào tình thế hoang mang.Chiều hôm nay, một thương đội nhỏ gồm mấy chục la ngựa chở đầy hàng hóa vội vàng đi vào thành Lạc Dương, người dẫn đầu thương đội chính là Tiêu Tấn đến từ Thái Nguyên, hai mươi mấy danh sĩ cải trang thành người của thương đội, hộ vệ cho Tiêu Tấn trên đường xuống phía nam.Bọn họ phải đi qua phạm vi thế lực của Lý Mật, không thể mặc áo giáp, nên phải mặc y phục phía nam, cải trang thành thương nhân.

Lịch Dương là kinh đô của Đỗ Phục Uy, dân cư đông đúc, việc trao đổi mua bán sầm uất, phồn thịnh, bên trong thành kẻ buôn người bán qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.Thứ mà Tiêu Tấn mang đến chính là da lông ở phía bắc, rất hiếm gặp ở Giang Hoài, vừa vào thành đã bị mấy chủ hiệu buôn vây quanh, tranh nhau mua loại da lông mà y mang đến.Bọn họ đem bán hết số da lông có được, họ tìm thấy một quán trọ ở gần cửa thành, mọi người đi vào quán trọ, đây là một quán trọ lớn rất nổi tiếng ở thành Lịch Dương, ông chủ quán họ Vương, hơn bốn mươi tuổi, trông to béo mập mạp, thoạt nhìn rất dễ gần, dễ kết giao.Các thuộc hạ đều đi nghỉ ngơi, Tiêu Tấn thì đi tìm chủ quán, y có một số chuyện cần phải hỏi chủ quán, hai người ngồi xuống phía sau quán, Vương chưởng quỹ gọi người pha trà, cười híp mắt nói:- Nghe giọng của Tiêu huynh hình như là người phương bắc, nhưng Tiêu huynh lại là thế gia vọng tộc ở Giang Nam, thật là hiếm thấy.- Điều này cũng là bình thường!

Khi nhà Tùy đánh phía nam, các thế gia vọng tộc ở phía nam đi về phía bắc nhiều vô số kể, ta chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.- Điều này cũng đúng!Vương chưởng quỹ lại mỉm cười nói:- Lần này đến Lịch Dương, ngoài chuyện mua hán hàng hóa ra, thì còn có chuyện gì khác không?Vốn là Tiêu Tấn muốn thăm dò một số tin tức, không ngờ lại bị chưởng quỹ vặn hỏi, y cười cười:- Cũng không có chuyện gì khác?

Chỉ là còn muốn tìm kiếm những người thân bị thất lạc ở Giang Nam, ngược lại ta có chuyện muốn hỏi thăm chưởng quỹ một chút.- Huynh cứ nói.

Miễn là ta biết, nhất định sẽ trả lời.Tiêu Tấn suy nghĩ một chút rồi nói:- Ta cùng mấy vị bằng hữu đã chia tay nhau ở Lạc Dương, cũng là thương nhân, bọn họ cũng muốn đến huyện Lịch Dương, không biết hai ngày trước, có người nào từ Lạc Dương đến huyện Lịch Dương không?Tiêu Tấn là muốn hỏi thông tin về sứ giả của Vương Thế Sung, y biết trước đây Đỗ Phục Uy trung thành với Hoàng Thái đế, hiện tại Hoàng Thái đế đã bị phế, Vương Thế Sung cướp ngôi, lão nhất định sẽ sai người mua chuộc Đỗ Phục Uy, không biết sứ giả đã tới hay chưa?- Từ Lạc Dương tới?Lão chưởng quỹ suy nghĩ một chút, cười nói:- Quả thực ba ngày trước có một nhóm người đến từ Lạc Dương, nhưng không phải là thương nhân, nghe nói là sứ thần, những người Lạc Dương khác thì không có nghe nói đến.Lòng Tiêu Tấn nhất thời chùng xuống, Vương Thế Sung quả nhiên đã phái sứ thần tới.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động lớn, một tên tiểu nhị chạy vào.- Chưởng quỹ, có rất nhiều binh lính đổ xô đến đây……Vương chưởng quỹ đứng ngay dậy nói:- Binh lính tới đây có chuyện gì?Tên tiểu nhị nhìn thoáng qua Tiêu Tấn, run sợ nói:- Bọn họ tới để bắt vị Tiêu gia này?

Thương nhân buôn hàng da từ phía bắc.Vương chưởng quỹ ngập ngừng nhìn thoáng qua Tiêu Tấn:- Tiêu Huynh, chuyện này là thế nào?- Ta cũng không biết, nếu là tới bắt ta, thì ta sẽ đi xem sao!Tiêu Tấn đoán là mình đã để lộ ra sơ hở ở đâu đó, bị người ta tố giác, nhưng y cũng không khẩn trương, y vốn là sứ thần, phụng mệnh đi sứ, có gì phải sợ?Tiêu Tấn đi nhanh tới trước sân, chỉ thấy ngoài sân có mười mấy chục tên lính đang đứng, người nào người nấy tay cầm trường đao, Tiêu Tấn bước lên phía trước chắp tay nói:- Ta là thương nhân buôn hàng da đến từ phía bắc, các vị tìm ta có chuyện gì?Tên Giáo Úy đi đầu hung hãn trừng y một cái, vung tay lên:- Bắt hắn lại!Hơn mười tên lính xông lên, nắm lấy tay của Tiêu Tấn, Tiêu Tấn hừ một tiếng:- Ta là sứ giả Đại Tùy, các ngươi dám vô lễ!Một tên lính lấy từ trong ngực áo y ra một tấm ngân bài, hô to:- Giáo Úy, hắn có ngân bài!Tên Giáo Úy nhận lấy tấm ngân bài, gã chỉ đọc được một vài chữ, trong đó có một chữ Tùy gã đọc được, thoáng sững sờ, lập tức ra lệnh:- Thả hắn ra!

Chương 779 : Giang Hoài Phục Uy (p2)Bọn lính thả Tiêu Tấn ra, tên Giáo Úy chậm rãi tiến lên phía trước, đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, hỏi:- Ngươi đúng là sứ giả triều Tùy?Tiêu Tấn hừ lạnh một tiếng:- Ngươi cho rằng ta là ai?Tên Giáo Úy lập tức chắp tay áy náy nói:- Chúng tôi nhận được trình báo, thủ hạ của ngài ai nấy đều giống binh sĩ, cho nên nghi ngờ các người là mật thám của Lý Mật, không biết là sứ giả triều Tùy, đã mạo phạm.Tiêu Tấn lúc này mới chợt tỉnh, thì ra sơ hở nằm ngay trên người thuộc hạ y, y quay đầu nhìn lại, hơn hai mươi thủ hạ của y nổi bật lên, tuy rằng đã mặc trang phục của người hầu, nhưng ai nấy vóc dáng to cao vạm vỡ, thân hình dũng mãnh, thực sự không giống thương nhân, đều là những binh sĩ cực kỳ tinh nhuệ.Nhưng mà như vậy cũng tốt, y có thể dứt khoát một lần đi gặp Đỗ Phục Uy, liền gật đầu:- Được rồi!

Ta muốn đi gặp Đại tướng quân của các ngươi.Tên Giáo Úy vội khom người nói:- Đã như vậy, mời sứ giả theo chúng tôi đi đến Đại tướng quân phủ!Tiêu Tấn chỉnh sửa lại trang phục, sai người mang văn thư đến, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra khỏi quán trọ, theo đám binh sĩ đi vào bái kiến Đỗ Phục Uy….Đỗ Phục Uy từng tự phong là Đại tướng quân, cho nên bọn lính đều gọi y là Đại tướng quân, quân nha cũng gọi là Đại tướng quân phủ.Từ sáu năm trước y và Phụ Công Hữu quyết định gây dựng sự nghiệp ở phía nam, trải qua nhiều năm chém giết, cuối cùng cũng làm nên sự nghiệp lớn, chiếm giữ hàng nghìn dặm ốc đảo, dân cư lên đến vài triệu người, có một trăm năm mươi ngàn quân tinh nhuệ ở Giang Hoài.Nhưng Đỗ Phục Uy không có ý định tự lập làm đế, đó là lí do mà y trở thành đối tượng được rất nhiều thế lực lôi kéo, đầu tiên là Vũ Văn Hóa Cập, hứa phong y làm Thái Thú Lịch Dương, Vũ Văn Hóa Cập quá keo kiệt nên đã chọc giận Đỗ Phục Uy, y ngay lập tức quay lại quy hàng Lạc Dương Hoàng Thái đế, Hoàng Thái đế phong y làm Hoài Vương, kiêm quản lý binh mã năm quận Hoài Nam, hiển nhiên là hào phóng hơn Vũ Văn Hóa Cập rất nhiều.Tuy nhiên, vừa mới có tin tức từ Lạc Dương, Vương Thế Sung đã soán ngôi, vương triều Nam Tùy mà y mang lòng trung thành đã mất, liền khiến cho y lâm vào cảnh hoang mang.Mấy ngày nay, không chỉ có Vương Thế Sung phái sứ giả đến để lôi kéo y, thậm chí ngay cả triều Đường cũng phái tới một gã sứ giả để thuyết phục y, hi vọng y có thể quy hàng triều Đường.

Triều Đường đưa ra các điều kiện vô cùng hậu đãi, làm Hành đài Thượng Thư Lệnh Đông Nam đạo, đại sứ An phủ phía nam Giang Hoài, Thượng Trụ Quốc, gia phong Ngô Vương.Nhưng Đỗ Phục Uy vẫn còn do dự, tình hình thiên hạ y thấy rất rõ ràng, tương lai người được thiên hạ sẽ là Thái Nguyên Dương Nguyên Khánh, hoặc là Trường An Lý Uyên, Lý Uyên đến lôi kéo y, thực ra y vẫn đang chờ tin tức từ triều Tùy.Đỗ Phục Uy và triều Tùy chưa từng qua lại, thậm chí cũng không lui tới, y không biết thái độ của triều Tùy đối với y như thế nào, mấy ngày nay y luôn luôn ở trong trạng thái lo lắng.Đỗ Phục Uy vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng trông cao to lực lưỡng, dáng người cực kỳ to lớn mạnh mẽ, hai mắt lõm sâu, hai hàng lông mày đen dày, các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, làm cho người ta có một cảm giác rất thô, nhưng thực tế y cũng là người rất cẩn thận, suy nghĩ cẩn mật thận trọng, tầm nhìn rất rộng.Buổi chiều, y đang ngồi trong phòng phê duyệt tấu chương của các quận, lúc này, một gã thị vệ ngoài cửa bẩm báo:- Bẩm Đại tướng quân, ở phía thành bắc các quan quân đang truy bắt một kẻ đến từ phía bắc, theo như lời người đưa tin cho biết, y là đặc sứ viên triều Tùy, phụng mệnh Tùy Sở Vương đi sứ đến đây.Đỗ Phục Uy “A!” một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa lo, quả nhiên sứ giả triều Tùy đã tới, y vội hạ lệnh nói:- Mau cho mời sứ giả tới, phải cẩn thận, không được vô lễ!Tên thị vệ lui xuống dưới, Đỗ Phục Uy trong lòng hơi kích động, sứ giả triều Tùy quả nhiên đã tới, mặc dù y không có ý định ngay lập tức quy hàng triều Tùy, nhưng người Tùy đã đến, khiến cho y càng có nhiều sự lựa chọn hơn nữa, y có thể bớt lo lắng cho tiền đồ của bản thân.Giây lát sau, vài tên thị vệ dẫn Tiêu Tấn đi vào phòng, Tiêu Tấn bước lên phía trước khom người thi lễ:- Hạ quan Tiêu Tấn sứ giả Đại Tùy tham kiến Đỗ đại tướng quân.Đỗ Phục Uy vội đứng dậy ôm quyền cười nói:- Hóa ra là Tiêu Tiên sinh, hoan nghênh tiên sinh đến thành Lịch Dương!Y rất khiêm nhường, vừa mời Tiêu Tấn ngồi xuống, lại sai người dâng trà.

Tiêu Tấn ngồi xuống, lấy từ ngực áo ra một phong thư, hai tay trình cho Đỗ Phục Uy:- Đây là phong thư do chính tay Sở Vương điện hạ viết sai hạ quan mang cho Đỗ đại tướng quân, xin mời Đại tướng quân xem qua.Đỗ Phục Uy nhận lấy phong thư, chỉ thấy bên ngoài phong thư viết:- Sở Vương Đại Tùy Dương Nguyên Khánh gửi Tổng quản năm quận Hoài Nam Đỗ Phục Uy.Quản lý binh mã năm quận Hoài Nam là chức quan Hoàng Thái đế đã phong cho y, Dương Nguyên Khánh vẫn tiếp tục để y làm như cũ, nhưng không đề cập đến tước vị Hoài Vương của y, Đỗ Phục Uy mở phong thư ra, đọc lướt qua một lần nữa, nội dung trong thư nói hi vọng y có thể tiếp tục trung thành với triều Tùy, trở thành thần tử Đại Tùy, đem lại cuộc sống ấm no cho dân chúng khắp thiên hạ.Nhưng từ đầu đến cuối lá thư, cũng không có nhắc tới tước vị Hoài Vương này, điều này khiến trong lòng Đỗ Phục Uy có chút không hài lòng.

Dương Nguyên Khánh thừa nhận để y cai quản năm quận, nhưng lại không thừa nhận tước vị Hoài Vương của y, khiến lòng y cảm thấy vô cùng hụt hẫng.Y là một người thẳng tính, liền thẳng thắn hỏi Tiêu Tấn:- Thư của Sở Vương điện hạ ta đã đọc qua, ta hoàn toàn có thể hiểu được ước muốn thống nhất thiên hạ của triều Tùy, và nguyện vọng để dân chúng có thể có được cuộc sống bình yên, nhưng ta lại không thấy thành ý của Sở Vương trong bức thư này, không biết tiên sinh có thể cho ta một lời giải thích?Tiêu Tấn mỉm cười:- Đại tướng quân muốn nói đến thành ý gì?- Được rồi! ta cứ việc nói thẳng ra vậy, nếu như ta quy hàng triều Tùy, triều Tùy có thể phong cho ta chức quan gì?- Đỗ đại tướng quân quả nhiên là người thẳng thắn, vậy thì hạ quan cũng xin được nói rõ, nếu như Đại tướng quân quy phục Đại Tùy, triều Tùy sẽ phong Đại tướng quân làm Tổng quản binh mã năm quận Hoài Nam, Thượng Trụ Quốc, Phiêu Kỵ đại tướng Quân, ngoài ra còn phong tước Lịch Dương quận công.Trên mặt Đỗ Phục Uy lộ ra vẻ thất vọng, đây là một loạt các chức quan, tổng quản binh mã năm quận là chức vụ cụ thể, Thượng Trụ Quốc và Phiêu Kỵ đại tướng quân phân biệt là Huân quan và Tán quan, chỉ là một loại hư danh, không có giá trị thiết thực, điều quan trọng tước vị chỉ là Quận công, mà y hiện tài cũng là Hoài Vương.Đỗ Phục Uy nhịn không được hừ một tiếng:- Phải biết rằng triều Đường phong ta làm Ngô Vương…Tiêu Tấn thở dài, nói:- Tất cả mọi người trên thiên hạ này có thể nói Sở Vương không có thành ý, nhưng riêng đại tướng quân thì không thể, nếu đại tướng quân cho rằng Sở Vương không có thành ý, thì chính là vong ân phụ nghĩa.Đỗ Phục Uy ngạc nhiên:- Tiên sinh nói vậy là ý gì?

Ta vong ân bội nghĩa việc gì?- Vậy ta đành mạo muội hỏi một câu, lệnh tôn cùng lệnh đường của tướng quân giờ vẫn khỏe mạnh chứ?- Họ đã qua đời từ lâu, lúc đó ta còn trẻ, họ bị quan binh giết chết!Đỗ Phục Uy cũng thở dài, gã không thể bảo vệ được phụ mẫu, đến nỗi để phụ mẫu chết thảm, đây là nỗi đau xuyên suốt đời gã.- Là ở huyện Kỳ Châu đúng không!

Phụ thân ngài vì lợi ích của quý tộc Quan Lũng mà bị giết, còn ngài thì nhảy xuống sông chạy trốn, lúc trở về thì không biết mẫu thân còn sống hay đã chết, đúng không?Đỗ Phục Uy tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ chăm chú nhìn Tiêu Tấn:- Sao ngươi lại biết những chuyện đó?.- Trước tiên ngài đừng hỏi ta tại sao lại biết, ta chỉ hỏi ngài, mẫu thân ngài đã chết rồi phải không?Sau khi Đỗ Phục Uy nhảy sông đào tẩu, tối lén lút trở về chỉ thấy sân nhà có nhiều vết máu, cái rổ sàng gạo của mẫu thân thì nằm trên miệng giếng, vì thế gã liền cho rằng mẫu thân đã chết, rồi đau xót rời đi.Nhưng lúc này, Tiêu Tấn nói thế rõ ràng là có thâm ý khác, Đỗ Phục Uy lòng nhảy dựng lên, gã có phần không tin, run giọng hỏi:- Lẽ nào mẫu thân ta chưa chết?Tiêu Tấn gật đầu:- Mẫu thân ngài không chết, vì lúc đó Sở Vương trắc phi liều chết cứu giúp nên mới chạy thoát mạng.Đỗ Phục Uy liền nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, chân gã bỗng như nhũn ra, không thể đứng vững nữa, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Tấn, giọng đau buồn:- Mẫu thân ta... giờ đang ở đâu?.Tiêu Tấn vội nâng gã đứng dậy, để gã ngồi xuống, nói:- Đại tướng quân chớ vội, mẫu thân ngài vẫn còn rất khỏe mạnh, hiện giờ người rất khá.Đỗ Phục Uy ôm lấy cánh tay Tiêu Tấn, giọng cầu xin:- Xin ngươi, nói cho ta biết, mẫu thân ta đang ở đâu?Tiêu Tấn thở dài:- Mẫu thân ngài giờ đang ở núi Hành Sơn, sống cùng chỗ với Sở Vương trắc phi, bà ấy giờ rất yên ổn, hay nói cách khác, bà ấy hiện là bán xuất gia, vẫn để tóc tu hành.

Bà ấy biết ngài đang ở đâu, nhưng không tìm đến ngài là có lý do, nhưng bà ấy rất quan tâm đến ngài.

Chương 780 : Thay đổi vì tìnhNói đoạn, Tiêu Tấn lấy ra một cái vòng tay bạc đưa cho Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy hai tay nâng chiếc vòng, ngay lập tức gã nhận ra đây là vòng của mẫu thân mình, bên trong có khắc tên của mẹ, “Vãn Nương”, từ lâu gã đã nhận thức được hai chữ đó.Đỗ Phục Uy run run đứng dậy, nước mắt tuôn trào.

Gã biết mẫu thân mình thật sự còn sống, đây là điều không ngừng đi vào giấc mộng của gã, mơ thấy mẫu thân chưa chết, vo gạo bên cạnh giếng, không cho phép gã ra ngoài nghịch ngợm.Mỗi lần tỉnh dậy mặt gã đều đẫm lệ, gã có lần còn cầu khẩn trời xanh, nếu như có thể để mẫu thân gã sống lại, gã có thể vứt bỏ tất cả, cam chịu cầm cuốc làm nông dân.Đỗ Phục Uy không muốn để Tiêu Tấn thấy cảnh bi thương của mình, liền đi tới cửa sổ quay lưng về phía Tiêu Tấn, lúc này nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt.Tiêu Tấn cũng không muốn làm phiền gã, để gã tự trút mọi đau buồn.

Một lát sau, Đỗ Phục Uy rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, gã lau nước mắt nói;- Xin tiên sinh nói cho ta biết, mẫu thân ta giờ đang ở chỗ nào trên núi Hành Sơn?Tiêu Tấn cười khổ nói:- Không giấu gì ngài, chuyện này ta cũng không biết, bởi vì liên quan đến mẫu thân của Sở Vương trắc phi, để bảo đảm an toàn cho họ, nên đây là chuyện cực kì cơ mật.Đỗ Phục Uy chậm rãi đi lại ghế ngồi, lát sau, gã trầm giọng hỏi:- Sở Vương điện hạ quả thật với ta thật là một trời ân đức, khó mà kể hết, ta không cần điều kiện gì cả.

Dù Sở Vương để ta làm một tiểu binh, ta cũng cam tâm tình nguyện, nguyện trung thành với triều Tùy và Sở Vương điện hạ để báo đáp đại ân cứu mẹ của ngài ấy!…..Bởi vì lòng Đỗ Phục Uy giờ đang rất rối bời, cho nên chỉ có thể tạm thời định hướng đại khái, chuyện đàm phán cụ thể để lại phía sau, Tiêu Tấn liền cáo từ, Đỗ Phục Uy lập tức sai người hậu đãi sứ giả triều Tùy.Không gian trở nên an tĩnh lại, Đỗ Phục Uy ngồi bên cạnh bàn, vẫn nhìn đăm đăm chiếc vòng bạc trong tay.

Đây là điều gã hằng chờ mong, chiếc vòng bạc đã kết đen vài chỗ này chứa đựng quá nhiều nỗi nhớ sâu xa của gã, gã tha thiết nắm chặt chiếc vòng, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, sợ sau khi tỉnh lại, chiếc vòng sẽ không cánh mà bay.Lúc này, một gã đàn ông độ hơn ba mươi tuổi đi vào phòng, Đỗ Phục Uy không hề nhận thấy điều đó, gã đàn ông đó chính là là Phụ Công Hữu - chiến hữu thân thiết của Đỗ Phục Uy, gã nghe nói Đỗ Phục Uy đang tiếp đón sứ giả triều Tùy liền vội vã chạy tới, không ngờ sứ giả đã đi, còn Đỗ Phục Uy thì lại chăm chú nhìn cái gì kia?Phụ Công Hữu chần chừ một chút, lặng lẽ lùi lại, gã cảm thấy dường như Đỗ Phục Uy có chút tâm tư, không nên xuất hiện đường đột.Phụ Công Hữu gõ cửa, ho khan một tiếng, lúc này Đỗ Phục Uy mới giật mình thoát khỏi trầm tư, Đỗ Phục Uy tiện tay cất vòng vào trong lòng, chuyện mẫu thân gã còn sống tạm thời sẽ không nói cho bất cứ ai khác, bao gồm cả Phụ Công Hữu.- Đại ca có chuyện gì sao?Khi chỉ có hai người, Đỗ Phục Uy sẽ gọi Phụ Công Hữu là đại ca, nhưng trước mặt người ngoài thì khác, gã sẽ gọi Đỗ Phục Uy là nhị tướng quân như mọi người vậy, mặc dù hai người là quan hệ huynh đệ thân tình, nhưng quyền lực lại phân chia rõ ràng, Đỗ Phục Uy là chủ, Phụ Công Hữu là phó, điểm này chẳng có gì mơ hồ cả.Phụ Công Hữu bước vào phòng cười nói:- Nghe nói sứ giả của triều Tùy đã tới, sao lại đàm phán xong nhanh như vậy?- Kì thực không có gì phải đàm phán cả, chỉ nói chuyện điều kiện, ta bảo cần suy nghĩ một chút.Đỗ Phục Uy cố gắng che giấu tâm tư, gã đã quen với việc che dấu tình cảm bản thân trước mặt các bộ hạ, thậm chí ngay cả trước Phụ Công Hữu cũng vậy.Mặc dù vậy, Phụ Công Hữu vẫn có thể nhận thấy nước mắt còn ngân trên mắt Đỗ Phục Uy, làm cho gã cảm thấy khinh ngạc, trong trí nhớ của gã, từ lúc mẫu thân của Đỗ Phục Uy mất, gã không bao giờ tỏ ra vẻ đau thương, luôn kiên cường cứng rắn như thép, nhưng hôm nay Đỗ Phục Uy lại khóc, sứ giả triều Tùy rốt cuộc đã nói với gã chuyện gì?Phụ Công Hữu ngồi xuống hỏi:- Sứ giả triều Tùy đã đưa ra điều kiện gì?Tiền đồ của Phụ Công Hữu cùng Đỗ Phục Uy tại quân đội có khác biệt rất lớn, Phụ Công Hữu phản đối đầu quân cho bất cứ bên nào, gã chủ trương tự xưng vương, chờ thời cơ chín muồi thì đăng cơ làm đế, tự lập một cơ nghiệp.Cho nên gã không tán thành việc Đỗ Phục Uy đầu hàng Hoàng Thái đế, nhưng việc đầu hàng nếu chỉ là hữu danh vô thực thì gã không phản đối, chung quy Lạc Dương quá yếu, căn bản không thể khống chế được bọn họ.Nhưng hai triều Tùy Đường thì lại khác, bọn họ đều có thế lực mạnh mẽ, một khi họ đầu hàng, nhất định sẽ bị khống chế, lúc đó nếu như muốn đổi ý thì đối phương sẽ mượn cớ, cho nên Phụ Công Hữu vô cùng cẩn thận, gã mong Đỗ Phục Uy cự tuyệt chuyện Tùy Đường muốn mượn sức.Đỗ Phục Uy hiểu thái độ của Phụ Công Hữu, gã cười đem thư của Dương Nguyên Khánh cho Phụ Công Hữu xem:- Đại ca xem đi!.Phụ Công Hữu vội vã nhận lấy xem, gã không biết nhiều chữ, chỉ hiểu một, hai phần nội dung của thư, Phụ Công Hữu cau mày hỏi:- Dương Nguyên Khánh phong cho đệ làm chức quan gì?- Triều Tùy phong đệ làm tổng quản binh mã năm quận ở Hoài Nam, Thượng Trụ Quốc, Phiêu Kỵ đại tướng quân, mặt khác còn có tước phong là Quận Công Lịch Dương.Phụ Công Hữu ngạc nhiên, lát sau hỏi:- Chỉ là Quận Công Lịch Dương thôi sao, quá thấp rồi!

Thế nhưng triều Đường lại phong đệ làm Ngô Vương, còn phong đến chức Đông nam hành thai Thượng Thư Lệnh, triều Tùy hình như không đủ thành ý!Đỗ Phục Uy lắc đầu:- Kỳ thực đệ lại nghĩ triều Đường mới là không có thành ý, Lý Uyên phong đệ làm thân vương, mà đáng ra chỉ con y mới có tư cách, ngay cả Lý Hiếu Cung cùng Lý Thần Thông cũng chỉ là Quận Vương, đệ thì có gì khác họ mà có thể làm thân vương?

Sau khi đầu hàng thì có thể sống được bao lâu?

Đây rõ ràng chỉ là một loại kế sách lấy lệ tạm thời, dùng cái lợi trước mắt để dụ dỗ đệ, đệ sẽ không mắc lừa bọn họ đâu.- Vậy còn triều Tùy?Phụ Công Hữu lại hỏi.- Đệ nghĩ Dương Nguyên Khánh mới thật là có thành ý, làm việc quy củ phép tắc, phong đệ làm Quận Công, nghĩa là bọn họ để những người có khả năng mới được làm chức quan lớn nhất.

Theo đệ được biết, triều Tùy cho đến nay không hề có một Quốc Công, cao nhất là Quận Công, đệ có thể ngang hàng cùng La Sĩ Tín, Tần Quỳnh, như thế đủ để nhận thấy thành ý của Sở Vương.Phụ Công Hữu nghe gã gọi Dương Nguyên Khánh là Sở Vương, trong lòng có chút tức giận, nghe giọng thôi gã cũng biết tỏng ý nghĩ của Đỗ Phục Uy.- Vì thế cuối cùng đệ quyết định đầu hàng triều Tùy?Phụ Công Hữu mắt đanh lại, gã chuẩn bị cực lực phản đối ý định này.Đỗ Phục Uy dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Phụ Công Hữu, thản nhiên nói:- Đúng vậy, đệ đã quyết định đầu hàng triều Tùy, trung thành vớ Sở Vương, việc đệ đã quyết, dù kẻ nào phản đối cũng không thể lay chuyển được!- Đệ!Phụ Công Hữu lập tức đứng lên, trong lòng vô cùng phẫn nộ, Đỗ Phục Uy hiển nhiên ám chỉ gã, gã vô cùng phẫn nộ nói:- Được rồi!

Nếu như đệ đã nói vậy, ta đây cũng không thể nói gì nữa, ngày mai ta sẽ trở về Đan Dương, về phần quân đội cùng lương thảo, ta chỉ dẫn theo thân binh thuộc quyền ta.Nói xong, Phụ Công Hữu xoay người bước nhanh về phía cửa, sự phẫn nộ làm gã mất hết lý trí, vừa đi tới cửa, Đỗ Phục Uy trầm giọng nói:- Đại ca, Sở Vương đối với đệ vô cùng ân nghĩa, cho dù đệ làm đầy tớ cho hắn thì cũng không báo đáp nổi, đại ca hà tất phải làm khó đệ như vậy?.- Đệ nói cái gì?Phụ Công Hữu bỗng xoay người, kinh ngạc nhìn Đỗ Phục Uy, gã bỗng nhận ra, đây mới chính là lý do đích thực để Đỗ Phục Uy quyết định đầu hàng.Gã chậm rãi bước lại, ngồi đối diện với Đỗ Phục Uy:- Nhị đệ, đệ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chúng ta là huynh đệ, không có gì không thể nói ra.Mắt Đỗ Phục Uy đỏ lên, nghẹn ngào nói:- Đại ca, mẫu thân đệ còn sống.- Cái gì?

Sư mẫu còn sống?Phụ Công Hữu thoáng trợn mắt ngạc nhiên.Đỗ Phục Uy lấy chiếc vòng tay ra, liền kể mọi chuyện Tiêu Tấn nói cho Phụ Công Hữu nghe, Phụ Công Hữu trong lòng bỗng trở nên mềm yếu, gã thầm thở dài, chuyện này thật sự khó khăn.Trầm tư một hồi lâu, Phụ Công Hữu thở dài nói:- Được rồi!

Nếu là vậy, ta sẽ không phản đối nữa, nhưng mà chúng ta vẫn phải giữ một đường lui, ngày mai xuất phát, ta sẽ mang ba mươi ngàn quân đến đóng tại quận Đan Dương, nếu như có gì bất cập, thì ta có thể tiếp ứng đệ.- Được, đệ tán thành phương án của đại ca!Đỗ Phục Uy đứng lên dứt khoát nói;- Để biểu thị thành ý của ta với triều Tùy, ta quyết định đem đầu sứ giả của Vương Thế Sung cùng sứ giả triều Đường hiến cho sứ giả triều Tùy.Trên đường lớn phía tây huyện Hà Dương quận Hà Nội, có một đoàn kỵ binh phóng ngựa nhanh như chớp hướng về thành Hà Dương, dẫn đầu là đại tướng quân Tần Quỳnh dẫn quân đóng tại Lê Dương, gã là phụng mệnh Dương Nguyên Khánh tới Hà Dương báo cáo công tác, cũng là để bàn một vài quân tình quan trọng khác.Tần Quỳnh nhận được mệnh lệnh đánh Lạc Dương của Dương Nguyên Khánh, mệnh lệnh này làm cho gã phấn chấn hẳn lên, rốt cuộc thì mục tiêu của quân Tùy cũng chuyển sang Trung Nguyên, tranh giành Trung Nguyên, vậy là bắt đầu tranh giành thiên hạ, đây là điều Tần Quỳnh hằng chờ mong.

Chương 781 : Hội nghị trước cuộc chiến- Tần tướng quân, đã tới thành Hà Dương!Một gã thân binh chỉ vào tòa thành xa xa nói.Tần Quỳnh gật đầu, quay lại ra lệnh:- Tăng tốc!.Kỵ binh thúc ngựa phóng nhanh hơn nữa, vó ngựa hất tung bụi mù, chạy như bay về thành Hà Dương....Quân Tùy trong thành Hà Dương chiếm hơn một nửa trong ba mươi ngàn quân đang đóng trong quận Hà Nội, ngoài thành bắc là một doanh trại vô cùng lớn, chiếm khoảng mấy trăm mẫu.Lúc này bên trong thành tràn ngập một bầu không khí khá căng thẳng, ấy là từ khi mấy nghìn binh sĩ tiến vào thành chiếm giữ, mà ở đây chỉ còn mấy trăm quân canh phòng.Nhưng từ lúc mấy nghìn binh sĩ mạnh mẽ xông vào, trên đường mọi nơi đều có thể thấy những quân sĩ được trang bị đầy đủ, làm cho tất cả dân chúng đều cảm thấy áp lực.Mấy nghìn binh sĩ tiến vào chiếm giữ huyện bởi vì Sở Vương Dương Nguyên Khánh sai đến, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu hai mươi ngàn quân xuống phía nam, làm cho quận Hà Nội giờ có đến năm mươi ngàn trú binh, hơn nữa còn có hai mươi ngàn trú quân ở quận Hà Đông, ba mươi ngàn quân ở thành Lê Dương, tổng cộng quân Tùy tại bắc tuyến Hoàng Hà đạt đến một trăm ngàn người.Trên thực tế, sau khi chiến dịch tại Hà Bắc kết thúc, quân Tùy liền tiến hành chuyển hướng về phía nam, lần lượt đem tám mươi ngàn quân chủ lực chia đến các quận Hà Đông, Hà Nội cùng quận Cấp, một lượng lớn lương thảo vật tư cũng được mang theo chuyến nam hạ này.Đây là chuyện hiển nhiên, chiến dịch Hà Bắc kết thúc thì bước tiếp theo là giành giật Trung Nguyên.Huyện nha huyện Hà Dương, ở đây tạm thời là Phủ Quân nha của tổng quản, bốn phía là mấy trăm quân sĩ, cứ cách ba bước là một nhóm, năm bước là một trạm, canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài huyện nha hơn mười chiến mã bị buộc vào cột, hơn mười quan quân vội vã đi vào huyện nha.Trong đại đường của huyện nha, hàng rào hai bên và chỗ ngồi của quan huyện không còn nữa, biến thành nơi bàn chuyện quân cơ, chính giữa đại đường đặt một sa bàn lớn rộng hai trượng, dài ba trượng, đây chính là sa bàn Trung Nguyên.Cạnh đó là hơn mười quan quân đang thấp giọng nói chuyện, Dương Nguyên Khánh thì chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú vào sa bàn một hồi lâu mà không nói gì.Tình hình có nhiều biến đổi, vừa nhận được tin tình báo từ Trường An, một trăm ngàn quân Đường cùng một lượng lớn vật tư quân đội đang hướng tới quận Thượng Lạc để tập kết, chủ tướng là Tần vương Lý Thế Dân.Dương Nguyên Khánh lập tức nhận ra, vậy là rất có thể quân Đường cũng muốn phát động chiến dịch Trung Nguyên, bọn họ là từ hướng tây nam tiến công quận Hoằng Nông, sau đó tiến tới Lạc Dương, nếu như quân Đường cướp Lạc Dương, có nghĩa là triều Đường cũng nhảy vào tranh giành Trung Nguyên.Đây là một sách lược rất bình thường, mình chiếm Hà Bắc, quân Đường thì cướp Kinh Tương trù phú, thực lực tăng mạnh.

Nếu như triều Đường cũng muốn tranh giành thiên hạ, vậy thì chắc chắn sẽ nhảy vào tranh giành Trung Nguyên.Tại hiệp định đình chiến giữa hai bên Tùy Đường, điều thứ hai trong đó chính là quân Đường không được ra Đồng Quan, quân Tùy cũng không qua sông đến Hoằng Nông, nói cách khác bờ Hoàng Hà quận Hoằng Nông là một đường ranh giới để giảm xung đột giữa hai bên.Nhưng hiện tại quân Đường từ phía Tây Nam đi quận Thượng Lạc hướng đến quận Hoằng Nông, không trái với hiệp nghị đình chiến giữa hai bên, còn quân Tùy thì áp sát Lạc Dương, cũng không có kế hoạch qua sông đến quận Hoằng Nông, đồng thời cũng không hề trái với hiệp định giữa hai triều.Có thể nói kế hoạch tiến công Lạc Dương, hai bên Tùy Đường tình cờ trùng lặp, như vậy dù triều Đường có ngầm liên kết với Lý Mật đi chăng nữa, dùng Lý Mật để kiềm hãm quân Tùy nam hạ, câu trả lời đã vô cùng rõ ràng rồi, Lý Uyên nhất định chọn kế sách này.

Nghĩ về lợi ích của mình, Lý Mật sẽ dốc sức ngăn cản quân Tùy nam hạ, vậy thì Lý Mật có dễ dàng để cho quân Đường bành trướng về phía đông hay không?Trên đời phức tạp nhất chính là nhân tâm, Dương Nguyên Khánh không cách nào đoán được tâm tư của Lý Mật lúc này, nhưng nhìn theo mặt lợi hại, duy trì tình trạng bây giờ là lợi nhất với Lý Mật, nhưng nếu như không thể duy trì, để triều Đường chiếm Lạc Dương, thì đối với Lý Mật mà nói hẳn là lợi nhiều hơn hại.Đây là dụng ý việc Dương Nguyên Khánh mượn sức Đỗ Phục Uy, nếu như Lý Mật muốn can thiệp vào chuyến nam hạ này của quân Tùy, thì Đỗ Phục Uy sẽ có ích trong việc khống chế quân của Lý Mật.- Tổng quản, bắt đầu được chưa?Bùi Thanh Tùng đứng cạnh đó hỏi.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Chờ Tần tướng quân một chút, họ sẽ tới nhanh thôi.Vừa dứt lời, trong viện vang lên tiếng bước chân:- Tần tướng quân tới!Một gã binh sĩ bẩm báo, ngay sau đó Tần Quỳnh nhanh nhẹn bước vào đại đường, áy náy cười nói:- Thật xin lỗi, ta đến hơi chậm, để mọi người phải đợi lâu.Gã bước lại gần Dương Nguyên Khánh thi lễ, nói:- Tần Quỳnh tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:- Tần tướng quân đã đến, chúng ta bắt đầu thôi!Các tướng lĩnh đứng xúm lại, Dương Nguyên Khánh nhìn họ, chậm rãi nói;- Đầu tiên, ta nói cho mọi người biết chuyện này, ta mới nhận được tin tình báo từ Trường An, đó là một trăm ngàn quân Đường đang tiến đến quận Thượng Lạc tập kết, mọi người nói xem, rốt cuộc quân Đường có ý đồ gì?Lý Tĩnh đứng cạnh đó trầm ngâm, liền nói:- Chẳng lẽ quân Đường cũng muốn tiến công Lạc Dương?Mọi người bắt đầu xôn xao, trong đại đường vang lên tiếng thì thào khe khẽ, Dương Nguyên Khánh khoát tay, không gian liền trở nên yên lặng, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Chúng ta không thể biết được ý đồ thật sự của quân Đường, có điều khả năng tiến công Lạc Dương rất lớn, ta đề nghị chúng ta nên chú ý quan sát một chút, nếu như họ thật sự muốn tiến công Lạc Dương, thì chúng ta sẽ theo đó mà điều chỉnh kế hoạch tác chiến cho phù hợp.Tần Quỳnh trầm giọng nói:- Vậy nhiệm vụ của ty chức có thay đổi theo không?Nhiệm vụ của Tần Quỳnh chính là dẫn quân nam hạ quận Đông, tạo áp lực cho quân Ngụy ở mặt sườn, kiềm chế quân của Lý Mật chi viện cho Lạc Dương, ba trăm chiến thuyền vượt sông đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ có lệnh, ba mươi ngàn quân binh sẽ qua sông.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát nói:- Nhiệm vụ của ngươi cũng bị điều chỉnh, hãy đợi mệnh lệnh của ta.- Ty chức đã hiểu.Dương Nguyên Khánh nói với mọi người:- Nếu như quân Đường thật sự muốn tiến công Lạc Dương, như vậy kẻ thù chính của chúng ta sẽ không là Vương Thế Sung nữa mà là quân Đường, cứ như thế này thì không lâu nữa quân địch bốn phương đều sẽ tham dự vào đại chiến Trung Nguyên, vậy làm cách nào để vui cười cho đến khi trận đại chiến kết thúc, chúng ta cần suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này.

Ở đây ta muốn nói với mọi người, quân đội ở Trung Nguyên không hề giống với quân của Đậu Kiến Đức ở trận Hà Bắc không chịu nổi một kích, Đậu Kiến Đức có bốn trăm ngàn quân, vậy mà còn muốn cúi đầu phục tùng Lý Mật trong tay chỉ có hai trăm ngàn quân, các ngươi có biết nguyên nhân là gì không?Từ Thế Tích đứng bên cạnh nói;- Điều tổng quản lo lắng hoàn toàn đúng đắn, đội quân Ngõa Cương của Lý Mật ban đầu có bốn trăm ngàn, nhưng trải qua nhiều cuộc chiến ác liệt, cường lưu nhược thái (những người tài giỏi thì còn, những người yếu kém thì chết đi), cuối cùng còn lại hơn một trăm ngàn quân cực kỳ dũng cảm.

Hầu như tất cả trước đó đều là quân Tùy, Lý Mật lại đoạt sáu mươi ngàn quân kiêu quả (ngự lâm quân) từ trong tay Vũ Văn Hóa Cập, đây là quân tinh nhuệ của triều Tùy, làm cho sức chiến quân Lý Mật tăng nhanh, hơn nữa lại được trang bị tốt, quân của Đậu Kiến Đức còn thua xa, vì thế Đậu Kiến Đức dù có bốn trăm ngàn quân cũng phải chịu làm bề tôi của Lý Mật, đây là nguyên nhân chính.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Chúng ta mấy năm nay phát triển rất thuận lợi, cũng rất nhanh chóng, nguyên nhân căn bản là vì chúng ta chưa gặp phải cường địch thật sự, không kể Lưu Vũ Chu, Ngụy Đao Nhi hay là Đậu Kiến Đức, bọn họ binh lực tuy nhiều nhưng sức chiến thấp, mà giờ đây chúng ta bắt đầu bước vào thời kỳ cường địch, bảy mươi ngàn quân của Vương Thế Sung không thể khinh thường, đó là quân đội của Trương Tu Đà cùng quân tinh nhuệ của triều Tùy ở Lạc Dương trước đây, nếu như chúng ta còn tỏ vẻ khinh địch nữa, kẻ thất bại kế tiếp sẽ là chúng ta.Dương Nguyên Khánh giọng nghiêm khắc, dùng ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn các tướng sĩ, tất cả mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt cúi đầu.....Sau đó, khi tất cả mọi người đi hết, Lý Tĩnh mới cười nói với Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản nói như thế là phô trương quân địch, chèn ép quân ta, liệu có ảnh hưởng đến quân tâm hay không?

Mà đại chiến thì đã liền kề.Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:- Không phải là ta nghiêm khắc, hiện tại quân ta hầu hết đều khá kiêu căng, hình như họ cho rằng quân Tùy là thiên hạ đệ nhất, các thế lực khác đều không chịu được một kích, mà sự kiêu căng này ngày lại càng lan rộng làm ta lo lắng, Lý Trưởng Sử, kiêu binh tất bại!Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lấy từ trong rương ra vài bức thư tình báo, đặt lên bàn nói:- Đây là tin tình báo từ chỗ quân Lý Mật cùng quân Đường, ngày trước quân Tùy ta mang lợi thế chiến đấu vào ban đêm, nhưng bây giờ thì không còn nữa, quân Đường cùng quân Lý Mật đang tăng cường tập cho quân sĩ đánh đêm, quân Đường còn có năm mươi ngàn kỵ binh huyền giáp, là một loại quân cực kỳ tinh nhuệ hợp thành từ quân Đường, hàng quân Tây Tần cùng Tây Lương, còn có sáu mươi ngàn quân kiêu quả của Lý Mật, thực lực của địch cũng không hề thua kém gì chúng ta, thậm chí triều Đường còn có thể mạnh hơn, cả quân Đường, quân Ngụy đều thuộc dạng thân kinh bách chiến (vô cùng khỏe mạnh, có thể chiến đấu cả trăm trận), chúng ta còn có gì đáng để kiêu căng cơ chứ?Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường Chương 782 : Không làm việc vì tình riêng (p1)- Tổng quản nói đúng, người không lo xa tất có lo gần, đánh thiên hạ không phải là có thể quét sạch tất cả, không ai bất bại mãi được, điều quan trọng là có đủ nhận thức về bản thân, phải biết mình trước thì mới có thể biết đối phương, bất lự vạn thế giả bất túc mưu nhất thì, bất lự toàn cục giả bất túc mưu nhất địa (không tính lợi ích lâu dài thì không thể làm tốt chuyện trong nhất thời, không nhìn từ toàn cục thì không thể anh minh thống trị một vùng), tổng quản mưu tính sâu xa làm ty chức vô cùng kính nể.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ngay cả ngươi cũng tâng bốc ta sao!- Ty chức nói thế không phải là nịnh hót tổng quản, chuyện Đỗ Phục Uy tổng quản xử lý thật tuyệt, không chỉ kiềm chế được Lý Mật, hơn nữa còn chủ động bày ra chiến dịch tranh đoạt miền nam trong tương lai, lẽ nào tổng quản cho làm một lượng thuyền lớn như vậy đơn giản chỉ để đánh Liêu Đông?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ta thích câu nói này của ngươi: “Bất lự vạn thế giả bất túc mưu nhất thì, bất lự toàn cục giả bất túc mưu nhất địa ”, hiện tại triều Đường đang phát triển mạnh mẽ ở phía nam, cướp được Kinh Tương trù phú, còn chúng ta thì có quận Hà Bắc bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh, triều Đường có thể nhận được người cùng lương thực chi viện từ Kinh Tương, còn chúng ta lại phải tiếp máu cho Hà Bắc.

Sự việc biến hóa theo thời gian, nếu xét theo thực lực của một nước, triều Đường đang chiếm lợi thế, nhưng triều Đường cũng mắc một nhược điểm lớn, đó là nội bộ bọn họ bất ổn, chỉ cần chúng ta biết nắm bắt nhược điểm này, sớm muộn triều Đường sẽ thất bại vì nội bộ không yên.Mưa phùn lất phất rơi xuống quận Hà Nội, đường xá trở nên lầy lội, xa xa núi rừng như được phủ một lớp sương mỏng.Ngoài thành lạnh tanh không một bóng người, lúc này, từ trong một rừng cây vang lên tiếng chửi bới.- Lão tử là miếng cao dán trên da chó, hôm nay dán ở đây, ngày mai dán ở kia, trong tay thì chẳng có một binh một tốt, còn người ta là đại tướng quân thì được bàn bạc việc quân cơ đại sự, uống trà nóng, còn lão tử chỉ có thể tắm nước lạnh ở nơi hoang vu, số mạng rẻ mạt con mẹ nó rồi.Trong rừng, một đội kỵ binh đang trú mưa dưới tán cây, nhưng hạt mưa vẫn bay tán loạn rơi trên mặt họ, dưới một tán cây đại tùng khô ráo khác, Trình Giảo Kim trong bụng giận dữ, mắng chửi ông trời, các binh sĩ đều nơm nớp lo sợ, không ai dám trêu chọc đến gã.Trình Giảo Kim còn có một biệt hiệu là “Thái bảo tuần sơn”, ấy là những người khác chế nhạo gã như thế, ý nói mỗi khi có đại chiến, gã thế nào cũng bị phái đi tuần tra, chuyện này như đã thành luật vậy.Lần này cũng không ngoại lệ, gã vừa cùng Dương Nguyên Khánh đến quận Hà Nội, thì liền phải làm Tổng phó sử tuần tra, gã vốn muốn ở trong quan phòng chỉ đạo nhưng lại bị Dương Nguyên Khánh bắt phải chạy ra ngoài, khiến gã vô cùng tức giận, dọc đường cứ chửi trời chửi đất, hận vì mình gặp phải cảnh bất công.Kỳ thực Trình Giảo Kim cũng rất ghét phải tham gia cái hội nghị quân cơ tẻ nhạt này, gã tình nguyện ở bên ngoài đi dạo, có thể uống chút rượu, đùa giỡn với các cô gái thôn quê.Nhưng mà lần này có chút khác biệt, ngày trước gã cũng hay tức giận nhưng bọn lính không hề sợ gã, còn hay cười đùa với gã, nhưng bây giờ bọn họ lại rất sợ gã.Lần này là vì tâm tư Trình Giảo Kim vô cùng tồi tệ, từ lúc rời Thái Nguyên gã đã vô cùng buồn bực, mà căn bản vì nương tử gã mới sinh, rõ ràng các bà đỡ đều nói là con trai, lừa gã không ít tiền, cuối cùng lại là một đứa con gái, gọi là Kiều Nương, Trình Kiều Nương.Mong muốn về người con trai nối dõi tông đường khiến gã vô cùng thất vọng, điều làm gã không thể chấp nhận được chính là chuyện nương tử Từ Thế Tích vừa sinh con trai gọi là Từ Chấn, Trình Giảo Kim tâm tình âm u, vì là người không thể giấu được tâm sự nên thấy chuyện gì không vừa mắt là gã lại làm ầm lên.Dọc đường gã chửi trời chửi đất nhưng không dám mắng Dương Nguyên Khánh đến một câu.Đúng lúc đó, một quả tùng rơi từ trên cây xuống trúng ngay đầu gã, gã ngẩng đầu, thấy hai con sóc đang nhảy về phía trước trên đầu mình, Trình Giảo Kim giận tím mặt:- Con mẹ nó, đến cả chuột nhắt cũng khi dễ ta, chặt cái cây này cho lão tử!Bọn lính đều đồng loạt rút đao chặt chém, chỉ chốc lát, cây tùng lớn kia ầm ầm ngã xuống, hai con sóc ban nãy không còn thấy đâu nữa, Trình Giảo Kim thì vẫn hầm hầm giận giữ, quyết tìm cho ra mười tám đời của hai con chuột nhắt đó.Lúc này, tên Lữ soái đành lên tiếng khuyên nhủ:- Tướng quân, sao ngài không vào thành tìm một tửu quán uống rượu?Nhắc tới rượu, hai con mắt Trình Giảo Kim sáng lên, từ lúc bắt đầu chiến tranh quân Tùy nghiêm cấm uống rượu, một khi bị bắt, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nên trong thành đã sớm cấm bán rượu, gã biết đi đâu để tìm rượu uống chứ?Cơn nghiện rượu của Trình Giảo Kim phát tác, cổ họng khô khan, lòng gã giờ tựa như ngàn sâu càn quấy, làm gã khó chịu vô cùng, gã bất chấp quân kỷ, vội nắm cổ áo Lữ soái hỏi:- Nơi nào có thể tìm được rượu?Lữ soái là người địa phương, thông thạo vùng này, y liền kề lỗ tai Trình Giảo Kim nói:- Ty chức biết có một nơi có thể tìm thấy rượu, chúng ta đến gần đó, lén mua hai bầu rượu giấu bên người, như vậy sẽ không ai biết cả.Trình Giảo Kim vui mừng, bây giờ mà có thể mua được rượu, lửa giận trong lòng gã liền vụt tắt, bây giờ gã chỉ nghĩ đến rượu, lúc này rượu chính là sinh mệnh của gã, gã phất tay:- Đi!

Vào thành tuần tra.Bọn lính đều lên ngựa, theo Trình Giảo Kim vội vàng chạy vào thành....Đội kỵ binh vội vã chạy vào thành Hà Dương, lúc này cơn nghiện rượu của Trình Giảo Kim hoàn toàn phát tác, thèm khát vô cùng, bây giờ chỉ cần cho gã uống một ngụm rượu, thì nương tử gã sinh lần thứ hai hay cả lần thứ ba mà vẫn là con gái thì gã cũng chấp nhận.Những con chiến mã chốc lát đã tới thành tây, Trình Giảo Kim gấp gáp bóp cổ Lữ soái rống to hơn:- Mau nói cho ta biết, rượu được bán ở đâu?Lữ soái kêu khổ, y không ngờ lúc Trình Giảo Kim lên cơn nghiện rượu lại đáng sợ như thế, hoàn toàn mặc kệ quân kỷ, chuyện này mà bị quân pháp tra được, chính y cũng bị vướng vào tội xúi giục, đó cũng là một tội lớn có thể mất đầu.Cổ của Lữ soái bị Trình Giảo Kim bóp mạnh, thở không nổi, y khó khăn chỉ vào một nhà trọ sát đường cách đó không xa:- Ngay ở...chỗ đó!Trình Giảo Kim vui mừng, gã liền thả y ra thúc ngựa hướng đến cái nhà trọ đó chạy, nơi đây vốn là một tửu quán nhưng đã không còn tiếp tục kinh doanh, cái biển hiệu cũ nát vẫn ở trên cửa, còn cửa lớn thì đóng chặt.Trình Giảo Kim xoay người xuống ngựa, tung quyền phá cửa:- Mở cửa!

Mở cửa cho ta!Mãi mà không thấy ai trả lời, Trình Giảo Kim giận dữ, lùi về sau hai bước, một cước đá văng cánh cửa, ông chủ quán đang nhìn vào khe cửa thì bị Trình Giảo Kim một cước đá bay, lòng Trình Giảo Kim từ lâu nóng như lửa đốt, liền xông lên tóm lấy chủ quán, hung tợn nói:- Rượu của ngươi ở đâu, đem ra cho ta!Chủ quán sợ hãi, mặt tái nhợt, tự bán rượu mà bị phát hiện là một tội lớn, nên ông ta liền cuống quýt xua tay:- Tiểu điếm không có bán rượu.- Nói láo, ngươi rõ ràng có bán!Trình Giảo Kim thả tên chủ quán ra, nhìn khắp nơi nhưng không hề thấy một giọt rượu, gã lại tóm lấy chủ quán, thở gấp rống hỏi:- Ta là tới mua rượu, rượu rốt cuộc đang ở đâu?Chủ quán giờ mới hiểu, thì ra vị này không phải đến điều tra rượu mà là cơn nghiện rượu đang phát tác, lúc này Lữ soái mới vội chạy đến kéo chủ quán sang một bên, chỉ vào Trình Giảo Kim nói vài câu với chủ quán, chủ quán lộ vẻ khó xử, chỉ vào bên trong thầm thì nói nhỏ.Trình Giảo Kim không nhịn nổi nữa, lên tiếng mắng:- Nói nhiều như vậy làm gì, rượu rốt cuộc đang ở đâu?Lữ soái cười khổ, nói:- Tướng quân, chúng ta tới chậm một bước, chủ quán nói vốn dĩ có hai vò rượu, nhưng một canh giờ trước có hơn mười quan quân tới đây mua cả hai vò rượu đó, hiện tại thì chẳng còn vò nào nữa.Trình Giảo Kim nghe nói rượu không còn, mắt trợn lên giận giữ:- Những tên khốn đó giờ ở đâu?- Ở sân sau, tướng quân xin lắng nghe!Trình Giảo Kim từ khi vào cửa đã lúc nóng nảy tức giận, một khắc cũng không bình tĩnh được, nhưng lúc này gã lấy lại được bình tĩnh, chú ý nghe, quả nhiên có tiếng cười nói vang đến.Trình Giảo Kim giận tím mặt, là lũ chim nào đây, dám mua hết chỗ rượu đó, gã nắm chặt tay bước về phía sau viện, chủ quán cùng Lữ soái cùng kêu khổ, náo loạn thế này tất sinh chuyện, bọn họ liền đuổi theo Trình Giảo Kim.- Tướng quân bớt giận!

Bớt giận!Trình Giảo Kim đâu có thể nguôi giận được, gã vọt thẳng tới hậu viện, lúc này trong một gian phòng ở hậu viện vang lên tiếng cười to, càng lúc càng rõ:- Uống rượu, mọi người cạn xong chén này thì có thể đi về, hôm nay uống đã con mẹ nó rồi!Trong phòng có không ít người, tên tiểu nhị đang bưng một mâm cá nướng đi tới, quay đầu thấy Trình Giảo Kim, gã lập tức giật mình.Trình Giảo Kim liếc nhìn, thấy hai bình rượu không trước cửa, gã liền đi về phía trước, nhặt vò rược lên lắc lắc, rồi giơ lên cao dốc miệng bình xuống, vài giọt rượu chảy ra, cả hai bình đều bị bọn chúng uống cạn.Lửa giận trong lòng Trình Giảo Kim nhất thời vút cao mười tám trượng, gã quả thực tức điên lên rồi, “Rầm!”

- gã hung hăng một cước đá văng cửa.

Chương 783 : Mười kẻ mạnh trong thiên hạ- Gây ra tai họa?Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:- Ta còn có chỗ chưa hiểu, rối cuộc ngươi gây ra tai họa gì?

Chẳng lẽ là ta xử phạt sai?- Không!

Không!

Không!

Ty chức biết tội rồi.Một lát sau, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:- Lúc này, ngươi cũng đã lập công, ta nhất định sẽ không xử phạt ngươi, nhưng cũng sẽ không khen ngợi ngươi, đi đi!Trình Giảo Kim thi lễ lui xuống, Dương Nguyên Khánh lại bước đi thong thả trong lều, trong lòng lo lắng, từ chuyện lén uống rượu lần này có thể thấy được, hắn chắc chắn quân đội thực sự còn tồn tại lòng kiêu ngạo, thậm chí cả một tướng lĩnh cao cấp như Từ Thế Tích cũng có chút sơ suất, mười lăm tên quan quân lại có thể chuồn ra ngoài trong khi không trực quân doanh, vậy nên có thể thấy được trị quân chưa nghiêm, bị thắng lợi ở Hà Bắc làm suy nghĩ trở nên hồ đồ.Như vậy thì làm sao có thể cùng quân Đường tranh giành Trung Nguyên, nghĩ thế Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ quyết tâm, hắn phải quản lí quân đội cực kỳ nghiêm khắc, phải xóa sạch hết sự kiêu ngạo của nội bộ trong thời gian ngắn nhất....Ngoài thành quận Thượng Lạc, gió bụi mịt mù cuộn bay trên thao trường, mấy chục ngàn tướng sĩ vây chặt hai bên, tiếng trống vang như sấm, tiếng hò hét làm rung cả trời cao, trên sàn vật là hai gã đại tướng đang chiến đấu kịch liệt, một người là Chu Thiệu Phạm – con trai của Chu Pháp Thượng, tên còn lại đầu tóc màu vàng, mắt xanh mũi lớn, đây chính là thuộc hạ của Lý Thế Dân, mãnh tướng Đột Quyết Sử Đại Nại.Chu Thiệu Phạm năm nay độ hai mươi tuổi, sử dụng ngựa trắng cùng thương bạc, kỹ thuật dùng thương tinh kỳ, mà Sử Đại Nại cũng là một mãnh tướng, y vô cùng mạnh mẽ, không dùng ngựa, cầm một cây giáo độc cước đồng nhân nặng một trăm hai mươi cân, tiếng múa giáo vù vù, cùng Chu Thiệu Phạm làm cho trời đất mù mịt.Hai người chiến đấu, lấy sức làm đầu, Chu Thiệu Phạm tuy giỏi kỹ thuật dùng thương nhưng lại không thể tới gần Sử Đại Nại, chỉ có thể dựa vào tốc độ của chiến mã để tìm kiếm một cơ hội .Gã thúc chiến mã hướng sang bên trái một chút, tìm được một kẽ hở, cây thương bạc rung lên, một nhát đâm vào sườn trái Sử Đại Nại.Xa xa Lý Thế Dân cùng phó tướng là Khuất Đột Thông, quân sư Phòng Huyền Linh, Trưởng sử Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng trên đài cao quan sát, cạnh Lý Thế Dân là em trai gã Lý Huyền Phách.

Ánh mắt lanh lợi của y nhìn thấu chiến cuộc trên sàn vật, lắc đầu nói:- Chu Thiệu Phạm sẽ thua thôi!Lý Thế Dân ngoài tài bắn cung mạnh mẽ, võ nghệ cũng chỉ bình thường, gã không thể nhìn ra Chu Thiệu Phạm đã phạm phải lỗi gì mà thất bại được, trong lòng bán tín bán nghi.Lúc này, chiến trường thay đổi, Chu Thiệu Phạm cuối cùng lại đâm vào một khoảng không, Sử Đại Nại lúc nãy là cố tình lộ ra sơ hở, y ha hả cười, mạnh mẽ dùng giáo độc cước đồng nhân đập gãy cán thương của Chu Thiệu Phạm, “Đang!” một tiếng, Chu Thiệu Phạm bị chấn động đến độ bàn tay tê dại, gần như không thể cầm thương được nữa.Gã biết Sử Đại Nại thủ hạ lưu tình, nếu như đánh thật, gã có thể sẽ mất mạng, gã liền rời khỏi vòng chiến, chắp tay nói:- Đa tạ Sử tướng quân nương tay, ta chịu thua!- Đa tạ!

Đa tạ!.Sử Đại Nại vô cùng đắc ý, cầm cây giáo giơ lên cao, tứ phía đều hoan hô chúc mừng, Sử Đại Nại đã liên tiếp đánh bại hai tướng Hầu Quân Tập cùng Chu Thiệu Phạm.Lý Thế Dân khen ngợi gật đầu:- Không hổ danh là Tây Đột Quyết đệ nhất mãnh tướng, quả nhiên phi thường.Lúc này, Lý Huyền Phách lòng nóng như lửa đốt nói:- Nhị ca, cho ta lên nữa!Lý Thế Dân do dự một lát, bên cạnh Phòng Huyền Linh nói khẽ vào lỗ tai Lý Thế Dân:- Đây chính là lúc để Huyền Phách lập uy.Lý Thế Dân đồng ý, gật đầu:- Được, nếu quá ba hiệp mà không thắng, thì ngươi thua!Lý Huyền Phách vui mừng, chạy xuống đài cao, xoay người lên ngựa, cầm một thanh đại chùy vung lên, tiếng như sấm sét:- Hoàng phát lang (kẻ tóc vàng) chớ vội mừng rỡ, ta đến đây!Binh sĩ tứ phương tung hô, Triệu vương Lý Huyền Phách còn được gọi là đệ nhất mãnh tướng Đại Đường, gã muốn tới đánh Tây Đột Quyết đệ nhất mãnh tướng, liền làm cho bọn lính vô cùng hứng thú.Sử Đại Nại trong lòng bỡ ngỡ, mặc dù y chưa từng đấu với Lý Huyền Phách, nhưng võ nghệ y chỉ ngang tầm Khâu Hành Cung, còn nếu tỷ thí với Lý Huyền Phách thì cuối cùng thì chỉ là kẻ bại trận thôi.Lý Huyền Phách tuy thân hình dị dạng, đầu rất nhỏ, vai lại rộng dị thường, hơn nữa gã bẩm sinh ngu dốt, nhưng luyện võ cực siêu, tinh thông mười tám loại võ nghệ, nhất là khi dùng một đôi chùy Lôi công thì xuất thần nhập hóa, mạnh mẽ lạ thường, chúng nặng đến hai trăm bốn mươi cân, được coi như thiên hạ đệ nhất binh khí.Có vài người đã từng lập ra một danh sách xếp hạng các võ tướng, đứng đầu là Triệu vương Lý Huyền Phách, thứ hai là đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô, hoàng thúc Dương Nguyên Khánh triều Tùy xếp thứ ba, mãnh tướng La Sĩ Tín của triều Tùy xếp thứ tư, người thứ năm là Phách vương Tiết Cử của Tây Tần, thứ sáu là đại tướng Bùi Hành Nghiễm của triều Tùy, mãnh tướng của triều Đường là Uất Trì Cung xếp thứ bảy, đại tướng Tần Quỳnh của triều Tùy xếp thứ tám, thứ chín là mãnh tướng Đơn Hùng Tín của Tây Ngụy, thứ mười là đại tướng Khâu Hành Cung của triều Đường.Đó là mười mãnh tướng của Tùy Đường, tuy rằng là người triều Đường sắp xếp nhưng đã dần dần truyền lưu khắp thiên hạ, đương nhiên đó chỉ xét về võ công, còn nếu xét về mưu lược, thì Dương Nguyên Khánh xứng đáng ở hạng nhất.Sử Đại Nại tuy tự xưng là là đứng thứ hai mươi thiên hạ về võ công, nhưng trước mặt thiên hạ đệ nhất võ nghệ Lý Huyền Phách, y tự biết lượng sức.Y vội chắp tay cười, nói:- Triệu vương điện hạ võ nghệ vô song, ty chức sao dám đánh một trận cùng điện hạ cho được?Lý Huyền Phách ngạo nghễ nói:- Đừng ngại, ngươi cứ việc chiến đấu, có thể trụ được ba hiệp, thì là ngươi thắng!Lý Huyền Phách nói thế làm khơi lên lòng hiếu thắng của Sử Đại Nại, y liền chắp tay nói:- Vậy mạt tướng đắc tội!Y xoay vai một chút tích lực y hét lớn một tiếng, xoay đầu giáo hướng về phía Lý Huyền Phách, lực vô cùng mạnh.Lý Huyền Phách cũng hô to:- Tới đây!.Gã cũng xoay đại chùy, tung một chiêu song phong quán nhĩ (một chiêu của Thái Cực) tạo ra một làn gió xoáy, hai chùy liền hướng Sử Đại Nại đánh tới, chỉ nghe “Leng keng” một tiếng lớn, chùy giáo cùng tấn công, cánh tay Sử Đại Nại rung động như bị chặt đứt, y tuột tay, giáo bay ra xa mấy trượng.Sử Đại Nại không đứng nổi, liên tiếp lùi lại mấy bước ngồi phịch xuống đất, y thất kinh đến chết lặng.Võ đài tỷ thí vẫn tiến hành hừng hực khí thế, nhưng Lý Thế Dân đã quay trở lại lều lớn.

Lúc này, y đang suất lĩnh hơn mười vạn tinh binh tiến công Lạc Dương, tình thế bắt buộc, nhưng áp lực quân Tùy ở phía nam lại khiến y lo lắng.- Đám quân Tùy này sẽ đi về phía nam tới quận Đông, phân tán quân chủ lực của Tây Ngụy từ hai bên, sau đó quân Tùy sẽ trợ giúp đánh Lạc Dương.Nói đến đây, Lý Thế Dân thoáng nhìn qua Phòng Huyền Linh, thấy gã cười cười, vuốt râu mà không nói lời nào.

Đây hiển nhiên là muốn nói gã không có ý kiến, Lý Thế Dân không khỏi ngẩn ra:- Tiên sinh cho rằng ta nói sai sao?- Điện hạ nói không sai, chỉ là người quá coi thường Dương Nguyên Khánh.Phòng Huyền Linh cười tiếp lấy cây gỗ, chỉ nơi Giang Hoài, nói:- Nếu như ta đoán không sai, Dương Nguyên Khánh đã có minh ước với Đỗ Phục Uy, để Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật ở phía nam.

Như vậy, cho dù Lý Mật muốn trợ giúp chúng ta cũng không thể dốc hết sức lực.

Hơn nữa quân Tùy đang kiềm chế Đông quận, cho nên quân Lý Mật viện trợ chúng ta sẽ không quá lớn, tối đa cũng chỉ xuất binh mang tính tượng trưng.

Điện hạ không thể trông cậy quá nhiều vào Lý Mật.Lý Thế Dân lặng lẽ không nói, tuy rằng triều đình đã sớm tính tới việc triều Tùy sẽ xuất binh can thiệp đông chinh cho nên đã liên lạc bí mật với Lý Mật, kết thành đồng minh đối phó quân Tùy ở phía nam, nhưng không ngờ Dương Nguyên Khánh và Đỗ Phục Uy cũng kết minh, chuyện này nằm ngoài ý liệu của y.

Nói như vậy, y cũng không thể quá trông cậy vào quân Tây Ngụy.Lý Thế Dân miễn cưỡng cười:- Vậy chúng ta coi như không có viện trợ của Lý Mật, độc chiến với quân Tùy.Hai ngày sau, mười vạn quân Đường khởi hành đông chinh, chậm rãi xuất phát hướng quận Hoằng Nông.

Để đối phó chiến dịch lần này, triều Đường đã cấp ba mươi vạn thạch lương thực làm quân lương cho Tương Dương, cũng huy động từ ba quận Tương Dương, Nam Dương, Tích Dương tổng cộng mười lăm vạn dân phu làm vận tải hậu cần.

Cùng lúc đó, quân Đường mang theo một số lượng lớn lương thực, quân nhu, vật phẩm các loại.

Đội ngũ mười vạn đại quân liếc mắt chỉ thấy đầu không thấy đuôi, kéo dài hơn mười dặm.Bóng ma chiến tranh bao phủ Lạc Dương, tin tức không ngừng truyền đến.

Quân tiên phong của quân Đường đã đến Huyện Lô Thị.

Quân tiên phong của quân Đường đã đến Huyện Trường Uyên...

Tin tức liên tiếp truyền đến, áp bách nội tâm người Lạc Dương, khiến Lạc Dương một mảnh khủng hoảng.Đầu tiên đó là giá cả lương thực lại lần nữa tăng vọt, một đấu gạo từ ba trăm quan lên thẳng đến một nghìn quan.

Thứ hai là giá cả súc vật tăng mạnh, một con lừa chào giá một trăm ngàn tiền, sau đó là bão táp giá cả vàng bạc.

Giá một lượng hoàng kim tại chợ đêm đã lên gần năm trăm xâu tiền, hơn nữa vàng bạc rất thưa thớt, không ai chịu xuất ra vàng bạc tới đổi.

Chương 784 : Binh đến Lạc DươngTrong thành Lạc Dương bắt đầu bùng nổ khủng hoảng cướt đoạt hàng hóa.

Mọi người chen nhau mua sắm, chỉ cần những thứ có thể mua đều mua tất cả, mọi nhà đều mua sắm bằng cả tính mạng.

Lúc này, cất giữ tiền đã không còn ý nghĩa, những vật tư thực tế mới là gốc rễ sinh tồn.Nạn lưu vong lại một lần nữa xuất hiện, mấy vạn người chạy ra khỏi thành Lạc Dương, lao tới Hà Đông và Quan Trung, hơn nữa đại lượng quan viên cũng xuất hiện tình trạng bỏ trốn.

Tin tức quân Đường tiến công Lạc Dương quy mô lớn truyền ra ngày thứ hai, những quan viên bắt đầu không vào triều, mấy ngày sau, những quan viên cấp thấp đã có gần bốn thành (4/10) chạy trốn.Mặc dù Vương Thế Sung cố gắng dẹp loạn, ba lần hạ lệnh cho chợ giảm giá lương thực, nhưng không có nửa điểm tác dụng.

Giá cả của gạo vẫn cao như cũ.

Để không khiến cho nhân dân chết đói thảm thương, Vương Thế Sung bất đắc dĩ phải sai người cấp lương thực ở trên đường.Quân Đường tiến công Lạc Dương với quy mô lớn khiến Vương Thế Sung mới đăng cơ hơn một tháng lâm vào khủng hoảng, như cá ở trong nước sôi, gã hầu như không để ý tới triều chính, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.Trong điện Long Hoa, Vương Thế Sung đầu đội mũ Xung Thiên, thân mặc long bào đang nhắm mắt nghe báo cáo về quân Đường ở quận Hoằng Nông.- Quân tiên phong của quân Đường đã chiếm lĩnh huyện Trường Uyên, dọc theo Lạc Thủy tiến về phía đông.

Căn cứ vào tình báo, quân tiên phong của quân Đường đã tiến nhập quận Hà Nam, huyện Nghi Dương, Huyện lệnh Trương Ngộ Đạo đã mở thành đầu hàng...Thị vệ còn chưa nói xong, Vương Thế Sung đã nổi trận lôi đình:- Cút!

Cút cho lão tử!Hai gã thị vệ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài cung.

Vương Thế Sung giận dữ:- Trẫm cấp bổng lộc cho các khanh còn chưa đủ sao?

Trẫm không quan tâm đến bọn họ sao?

Trẫm cấp bổng lộc cao gấp ba lần bổng lộc của triều Đường, các ngươi không hi sinh vì nghĩa lớn thì chí ít cũng phải giữ được thành trong hai ngày, để cho trẫm một chút mặt mũi.

Đằng này, quân Đường chưa tới đã đầu hàng, vậy đem thể diện của trẫm đặt chỗ nào?Vương Thế Sung chửi ầm những quan viên đã đầu hàng, những cung nữ và thái giám xung quanh đều nơm nớp lo sợ, không ai dám xuất đầu lộ diện.Lúc này, Vương Nhân Tắc từ ngoài cung vội vã chạy tới, quân Đường tiến công Lạc Dương quy mô lớn như vậy cũng làm gã lo lắng vạn phần.

Gã là người cầm đầu quân đội, áp lực phải chịu còn lớn hơn người thường.Mặc dù lúc này gã có điểm sợ hãi phải đi gặp Hoàng đế thúc phụ, nhưng tình thế hiện tại nghiêm trọng bức bách gã phải đi diện thánh.Mới vừa đi đến cửa cung đã nghe tiếng rống mắng chửi của Hoàng đế thúc phụ, khiến bước chân Vương Nhân Tắc chần chờ một chút.

Lúc này đi diện thánh, đúng là có điểm không hay...Không đợi Vương Nhân Tắc xoay người, một tên thị vệ lắm miệng đã lớn tiếng hô:- Đường Vương giá lâm!Hành tung đã lộ, Vương Nhân Tắc không có cách nào quay trở về.

Gã không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn tên thị vệ, kiên trì bước lên bậc thang, khom người thi lễ:- Thần Vương Nhân Tắc yết kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!Chỉ chốc lát, Vương Thế Sung ngừng mắng chửi, một gã thái giám đi ra, cười nói:- Thánh Thượng cho mời điện hạ!Vương Nhân Tắc chỉ còn cách kiên trì đi vào nội điện của Vương Thế Sung.

Lúc này Vương Thế Sung đã bình tĩnh trở lại, đứng ở trước sa bàn, trầm tư không nói.Vương Nhân Tắc cuống quýt đi lên phía trước, khom người thi lễ:- Thần Vương Nhân Tắc tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!Vương Thế Sung gật đầu:- Hoàng chất tới thật đúng lúc, trẫm cũng muốn thương nghị một chút quân tình với khanh.

Hiện tại trẫm muốn biết có đúng là toàn bộ quận Hoằng Nông đã bị quân Đường chiếm?Vương Nhân Tắc yên lặng gật đầu:- Bệ hạ, không chỉ có mình quận Hoằng Nông.

Quân Đường chia binh làm hai đường, một đường do Trưởng Tôn Vô Kỵ suất lĩnh một vạn quân, tiến đến Hàm Cốc Quan.

Một đường khác do đại tướng Uất Trì Cung làm tiên phong, suất năm nghìn quân đến Lạc Thủy Cốc, đã chiếm lĩnh quận Hà Nam, huyện Nghi Dương, hiện tại quân tiên phong cách thành Lạc Dương không đến một trăm năm mươi dặm.Nói đến đây, Vương Nhân Tắc dè dặt nhìn thoáng qua sắc mặt của Vương Thế Sung, thấy sắc mặt của y tuy khó coi, nhưng cũng không có tức giận.

Gã bỗng nhiên ý thức được, có thể Thánh Thượng chính là vì chuyện này mà tức giận, y đã biết thế cục nguy hiểm .Trong lòng Vương Nhân Tắc khẽ thở phào, chỉ cần Thánh Thượng không tức giận, những chuyện tình phía sau có thể dễ dàng nói rồi.

Gã tiếp tục nói:- Bệ hạ, vi thần đoán ngày kia quân tiên phong của quân Tùy sẽ đến Lạc Dương.Vương Thế Sung trong lòng nổi giận bây giờ đã tỉnh táo lại, y cũng ý thức được tức giận không giải quyết được vấn đề.

Nếu quân Đường tiến công quy mô lớn như vậy, y chỉ còn cách toàn lực ứng phó mới có khả năng tránh được một kiếp.Vương Thế Sung nhìn ra suy nghĩ của Vương Nhân Tắc, y liền hỏi:- Khanh muốn nói gì?Vương Nhân Tắc vội vã khom người nói:- Bệ hạ, hiện tại thần đang lo lắng có thể tập trung các tướng quân lại không?

Hiện tại quân đội phòng ngự phân tán, cực dễ bị quân Đường tiêu diệt từng bộ phận.- Ý khanh muốn nói buông tha Hàm Cốc Quan?Vương Thế Sung lập tức hiểu lời nói của gã.Quả thực Vương Nhân Tắc có ý này, gã vội vàng nói:- Bệ hạ, quân Đường chia binh làm hai đường, dẫn binh đến Hàm Cốc Quan, thần cho rằng chúng làm vậy là muốn phân tán binh lực của chúng ta.

Kỳ thực quân Đường tiến quân dọc theo phía đông Lạc Thủy, phòng ngự ở Hàm Cốc Quan đã không còn ý nghĩa, còn không bằng rút quân trở về thủ thành.Vương Thế Sung chắp tay sau lưng đi vài bước, kỳ thực đây cũng là một biện pháp để giải quyết vấn đề, quân đội của y phòng ngự ngoại tuyến, hay là trở về thủ thành?

Dù sao quân Đường cũng có mười vạn người , binh lực của y cũng không quá nhiều.Trầm tư một lúc lâu,y cuối cùng cũng gật đầu, lợi dụng phòng ngự kiên cố thủ thành, bọn họ có thể chiếm ưu thế về địa hình, dùng bảy vạn quân cũng đủ để đối phó mười vạn quân Đường.- Được!

Trẫm đồng ý cho toàn bộ quân đội rút về thành Lạc Dương.Vương Nhân Tắc vui mừng, để toàn bộ quân đội rút về, một vấn đề của gã đã được giải quyết, hiện tại cũng phải giải quyết những vấn đề khác.- Bệ hạ, ngoài ra vi thần còn kiến nghị cầu viện quân Tùy, như vậy có thể nắm chắc đánh bại quân Đường.Vương Thế Sung không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng trầm tư thật lâu.

Cuối cùng y mới nhẹ nhàng lắc đầu, gạt bỏ đề nghị của Vương Nhân Tắc.Vương Nhân Tắc ngạc nhiên, đây là đề nghị gã nắm chắc được đồng ý, không ngờ lại bị thúc phụ cự tuyệt:- Bệ hạ, đây là. . . . .

Vì sao?- Chẳng vì sao cả!Vương Thế Sung thở dài, giọng điệu trở nên yếu ớt khác thường:- Chúng ta chỉ là một con dê, bị kẹp giữa một con hổ và một con sói.

Lần trước Dương Nguyên Khánh trợ giúp ta cũng chỉ vì hắn muốn đánh Hà Bắc, hiện tại chiến dịch đã kết thúc, hắn cũng chỉ thờ ơ nhìn ta như một con dê béo....Huyện Trần Lưu là huyện gần đô thành Tây Ngụy nhất, cũng là Khai Phong ở hậu thế.

Đây cũng là một tòa thành lớn, rộng hai mươi dặm, thành trì cao to rộng lớn, dân cư đông đúc.Ôn Đại Nhã cắn môi, lập tức đứng lên nói:- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi bái kiến Ngụy Vương!.................Mấy ngày nay, thái độ của Lý Mật biến hóa một cách vi diệu.

Ba ngày trước, có người tố cáo gia nô Bỉnh Vô Chân nhận hối lộ mấy nghìn lượng hoàng kim khiến Lý Mật rất tức giận, lập tức truy vấn Bỉnh Vô Chân.Mặc dù Bỉnh Vô Chân phủ nhận việc này, nhưng gia nô này lại bị giết chết ngoài ý muốn.

Lý Mật tin Bỉnh Vô Chân nhận hối lộ là bởi vì người này cực kỳ tham lam, nếu như nói gã không nhận hối lộ mới là việc kỳ quái.Hơn nữa Lý Mật rất nhanh đoán được gã nhận đút lót ba nghìn lượng hoàng kim.

Một số lượng lớn vàng bạc như vậy chỉ có thể là một thế lực gây nên, nhưng là thế lực nào?

Là Tùy hay là Đường?Từ việc đút lót cùng những biểu hiện của Bỉnh Vô Chân quả thật không khó đoán ra ba nghìn lượng hoàng kim này chỉ có thể là triều Đường mua chuộc, cho nên Bỉnh Vô Chân mới cố gắng hết sức để kết minh.Bất quá Lý Mật cũng không xử phạt Bỉnh Vô Chân.

Ở Tây Ngụy, thế lực của Bỉnh Vô Chân rất lớn, với lại tình huống này cũng không có chứng cứ xác thực, nếu như tùy tiện xử phạt gã thì nội bộ Tây Ngụy sẽ bị chia rẽ.

Lý Mật sợ ném chuột vỡ đồ, cho nên y chỉ đặt chuyện này ở trong lòng, nhưng y đã không còn tín nhiệm Bỉnh Vô Chân nữa.Cũng vì nguyên nhân này mà Bỉnh Vô Chân tránh không gặp Ôn Đại Nhã.

Lý Mật đối với đồng minh trong triều Ngụy cũng không trở nên sốt ruột.Trước bản đồ, Lý Mật dừng lại ở Giang Đô.

Y đã dần dần tiếp nhận kiến nghị của Phòng Huyền Tảo, liên tục chiến đấu ở các chiến trường đông nam, dời đô đến Giang Đô, thành lập thế lực của mình ở đông nam.Điều này làm y nhớ tới ba nước Ngụy Thục Ngô thế chân vạc.

Y muốn thừa dịp Tùy, Đường tranh đoạt Trung Nguyên, y lại phát triển thế lực ở Đông Nam, đợi đến một ngày Tùy Đường lưỡng bại câu thương ở Trung Nguyên, không còn sức hướng về phía đông, lúc đó thế chân vạc giữa ba nước liền hình thành.Tuy rằng Lý Mật đã quyết định chuyển thế lực tới Đông Nam, nhưng y hoàn toàn không muốn buông tha Trung Nguyên, y cũng không cam lòng, luôn có rất nhiều bận tâm đến Trung Nguyên.Giai đoạn đầu của Ngõa Cương, bọn họ lấy Trung Nguyên là nơi hoạt động chính, hơn nữa đại bộ phận quân đội của y đều là người Trung Nguyên.

Lúc hắn buông tha Trung Nguyên, di chuyển quân đội đến phía Đông Nam cũng có rất nhiều tướng sĩ chống lại Chương 785 : Lựa chọn của Lý MậtTrong lòng Lý Mật thập phần khó xử, y không biết làm thế nào mới phá được thế cục này?

Làm sao để thủ hạ của y thống khoái mà đáp ứng di dời về phía nam?Đúng lúc này, thị vệ trước cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả Đường triều cầu kiến khẩn cấp!Lý Mật khẽ cau mày, y đương nhiên biết Ôn Đại Nhã còn đang ở Trần Lưu, cũng biết rõ Ôn Đại Nhã lúc này đến tìm y làm gì.

Nhất định là quân Đường xuất binh, muốn thúc giục y xuất binh tương trợ.Tuy rằng Lý Mật cực không tình nguyện xuất binh vì triều Đường bán mạng, nhưng vật tư của triều Đường bây giờ còn không có chuyển đến, y cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt, ít nhất cũng phải làm cho có lệ.- Mời hắn vào!Chỉ chốc lát, Ôn Đại Nhã đi theo thị vệ tiến vào, vừa nhìn thấy Lý Mật liền thi lễ:- Hạ quan tham kiến Ngụy vương điện hạ!- Ôn sứ quân không cần đa lễ, mời ngồi!Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý Mật thân thiết hỏi:- Mấy ngày nay, Ôn sứ quân tại Trần Lưu có tốt không?

Dịch quán có chiếu cố chu toàn hay không?- Đa tạ điện hạ quan tâm, dịch quán chiếu cố rất khá.- Mấy ngày này ta công vụ bận rộn, cũng không có thời gian bận tâm đến sứ quân, đối xử với sứ quân không được chu đáo.- Không !

Không!

Được điện hạ chiếu cố, hạ quan vô cùng cảm kích.Hai người hàn huyên vài câu, Ôn Đại Nhã liền nói đến chuyện chính sự.

Gã hạ thấp người nói:- Ta mới vừa nhận được thư chuyển phát nhanh của triều đình, Tần vương điện hạ đã suất lĩnh mười vạn quân xuất binh đến Lạc Dương.

Dựa theo ước định của chúng ta, Ngụy quân cũng phải phái binh lính đến viện trợ, không biết điện hạ định bao giờ mới phái binh?

Chuẩn bị phái bao nhiêu quân?

Hạ quan cần phải bẩm báo với triều đình, vậy nên điện hạ có thể nói với hạ quan chuyện này?Mặc dù Ôn Đại Nhã cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng vì đại cục, gã cũng chỉ có thể thẳng thắn nói ra, không hề có chút hàm hồ.Lý Mật không nói gì, một lát sau, y mới cười cười:- Nếu hai bên đã có minh ước, ta khẳng định sẽ dựa theo minh ước mà làm, kẻo người đời lại nói Lý Mật ta là người không có tín nghĩa, Ôn sứ quân không cần lo lắng.- Vậy Ngụy vương chuẩn bị bao lâu mới phái binh?

Phái bao nhiêu quân đội?Ôn Đại Nhã vẫn nhất định truy vấn đến cùng.Sắc mặt Lý Mật thoáng trầm xuống, trong lòng có chút tức giận, ngay cả Lý Uyên còn không được phép ép hỏi mình như thế, mà gã dám...

Nhưng Lý Mật cũng kiềm chế sự không hài lòng, thản nhiên nói:- Ta vừa nói ta sẽ an bài theo minh ước, lẽ nào Ôn sứ quân nghe không hiểu sao?Đã nói như vậy, Ôn Đại Nhã cũng không thể hỏi thêm nữa, cũng không thể hỏi lại.

Lý Mật muốn dùng hai từ hàm hồ này để đối phó gã, trong lòng gã có chút uể oải, không thể tránh được phải đứng lên, nói:- Được rồi!

Mong điện hạ nhanh chóng xuất binh, song phương cùng công kích quân Tùy...........Ôn Đại Nhã cáo từ rời đi, ở trong thư phòng, Lý Mật nhắm mắt trầm tư, không bao lâu sau, thị vệ chạy vào bẩm báo:- Phòng Tướng quốc tới!Lý Mật vội vàng nói:- Nhanh mời hắn vào!Rất nhanh, Phòng Huyền Tảo bước vào thư phòng của Lý Mật:- Vương gia tìm thần sao?Lúc này Lý Mật phi thường tín nhiệm Phòng Huyền Tảo, nhất là lúc Phòng Huyền Tảo khuyên y chiếm lấy đông nam, khiến y nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Bỉnh Vô Chân tham lam hối lộ mà bán đứng y, càng làm cho y thấy rõ ai mới thật là trung thần, ai là gian thần.Lý Mật khẽ cười nói:- Vừa rồi Ôn Đại Nhã đã tới tìm ta.- Trước cửa ty chức cũng đã gặp hắn.

Hắn đến thúc giục Vương gia xuất binh sao?- Đúng vậy!Lý Mật thở dài:- Hắn thúc dục cấp bách, khiến ta rất khó xử.Phòng Huyền Tảo trầm ngâm chỉ chốc lát hỏi:- Điện hạ xác định không muốn buông tha Trung Nguyên sao?Lý Mật gật gật đầu:- Ta cũng đã suy nghĩ nhiều, chí ít trong thời gian ngắn ta không muốn buông tha Trung Nguyên.- Nếu như điện hạ tạm thời không muốn buông tha Trung Nguyên, vậy minh ước với triều Đường không thể tùy tiện vi phạm, bất quá có thể biến báo.Lý Mật rất muốn biết biến báo là biện pháp gì mà có thể đối phó với triều Đường, trong lòng y vui mừng, vội vã hỏi:- Cái gì là biện pháp biến báo, xin Tướng quốc dạy ta!Phòng Huyền Tảo cười ý vị thâm trường, nói:- Điện hạ có thể xuất binh, ba vạn hoặc năm vạn, nhưng không cần đánh Lạc Dương mà đi đến Đông quận, phía bắc sông Hoàng Hà không phải có một đạo quân Tùy sao?

Điện hạ chỉ cần đối phó với một đạo quân Tùy này, không phải là thay quân Đường phân giải áp lực sao?Lý Mật vuốt râu nở nụ cười, y cũng nghĩ đến biện pháp này nhưng y sợ biến khéo thành vụng, y xuất binh không nhiều lắm, quân đội lại vô tâm tham chiến, sợ là bị quân Tùy tiêu diệt toàn quân.Y nói lo lắng này cho Phòng Huyền Tảo nghe, Phòng Huyền Tảo lắc đầu nói:- Ty chức ngày hôm nay kỳ thực cũng vì chuyện này mà đến.

Ty chức muốn hỏi việc này, ta nghe nói trước đây điện hạ và Dương Nguyên Khánh có quan hệ không tệ, thậm chí lúc điện hạ đến trại Ngõa Cương cũng có quan hệ với Dương Nguyên Khánh, có chuyện này hay không?Lý Mật gật đầu:- Xác thực là có việc này, kỳ thật ta và phụ thân của Dương Nguyên Khánh, Dương Huyền Cảm có quan hệ rất tốt, cùng tổ phụ Dương Tố của hắn cũng có thâm giao.- Vậy ty chức có điểm không rõ, điện hạ tại sao lại không kết minh với quân Tùy?Lý Mật ngẩn ra, vấn đề này có điểm bất ngờ, khiến y khó có thể trả lời ngay.

Y trầm tư một lát, nói:- Có thể là bởi vì Trương Tu Đà!

Hắn hận ta thấu xương.Phòng Huyền Tảo nở nụ cười:- Ty chức nghĩ điện hạ quá để tâm vào việc vụn vặt, nếu thật sự Dương Nguyên Khánh là người có thù mà tất báo như vậy, hắn có khả năng đi tới ngày hôm nay sao?

Hắn muốn giết điện hạ để báo thù cho sư phụ, kỳ thật ta nghĩ hắn chỉ làm bộ dáng đó để cho bọn Tần Quỳnh, La Sĩ Tín nhìn, hoặc là nhắc nhở quân Tùy, sư phụ của hắn là Trương Tu Đà, như vậy có thể thu được lợi ích.

Nếu như hắn thật sự có tâm muốn báo thù, như vậy lúc trước ở quận Hà Nội, hắn vì sao lại không giết tên Bỉnh Vô Chân?Một câu nói này nhắc nhở Lý Mật, quả thật là như vậy.

Bỉnh Vô Chân nhiều lần báo cho chính mình phải chú ý Dương Nguyên Khánh báo thù, nhưng lúc trước gã đi sứ ở quận Hà Nội, Dương Nguyên Khánh tại sao lại không giết hắn?

Điều này rất rõ ràng, Bỉnh Vô Chân là vì ba nghìn lượng hoàng kim mới nói với y như vậy.Lẽ nào Dương Nguyên Khánh thực sự chỉ làm bộ dáng như vậy?Phòng Huyền Tảo tiếp tục khuyên nhủ:- Điện hạ, bề ngoài kết minh với Lý Uyên, lại âm thầm giao hảo với Dương Nguyên Khánh, cùng có quan hệ tốt với hai thế lực lớn, đồng thời mở rộng hướng Đông Nam, đây mới chính là sách lược của Tôn Ngô năm đó.Lý Mật chậm rãi gật đầu, những lời này nói rất hợp tình hợp lý, nói đúng tâm khảm của y, bất quá chuyện này trọng đại, y vẫn cần suy nghĩ thêm một chút.Quân doanh huyện Hà Dương, một trận chỉnh đốn kỷ luật quân đội tựa như bão tố vừa kết thúc.

Dương Nguyên Khánh hạ quyết tâm, bắt mười lăm tên quan quân uống rượu.

Hắn thủy chung cho rằng mười lăm tên quan quân này dám tùy tiện ra khỏi quân doanh, thì nhất định vấn đề này không hề đơn giản.Quản nhiên, bọn lính không ngừng báo lại, ba vạn quân đóng tại Hà Nội tìm ra hai đại bang phái, một bang là phái hồ Cao Kê, một phái là đồi Đậu Tử, liên quan hơn nghìn quân.

Mười lăm tên quan quân đều là người phái hồ Cao Kê, đến phiên người trong bang phái canh giữ, nên mười lăm tên quan quân mới có thể thong dong rời khỏi đại doanh đi uống rượu.Kết quả điều tra này khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ tức giận, xử trảm toàn bộ hai người cầm đầu bang phái và mười sáu người, còn lại hơn một nghìn ba trăm người toàn bộ loại bỏ khỏi quận đội, bắt quay về quê quán.Mà Từ Thế Tích thân là chủ tướng, không có khả năng quản thúc thuộc hạ, bị đánh một trăm quân côn, miễn đi chức chủ tướng quận Hà Nội, bổ nhiệm Lý Tĩnh làm chủ tướng, Từ Thế Tích giáng xuống làm phó tướng.Những thế lực hắc ám trong quận đội đều bị tẩy trừ, tiến hành trong vòng mười ngày mới kết thúc.

Trải qua lần tẩy trừ nghiêm túc này, những người thối nát trong quân đội đều bị loại bỏ, khiến quân kỷ rực rỡ hẳn, những binh sĩ kiêu căng cũng không còn tồn tại, quân dung phấn chấn, sĩ khí càng được đề cao.Mà lúc này tin tức quân Đường đã chiếm toàn bộ quận Hoằng Nông cũng được truyền đến, bầu không khí trong quân doanh bắt đầu khẩn trương.

Một trận đại chiến nghiêm túc đã bắt đầu tới.Sáng sớm hôm nay, Dương Nguyên Khánh mang theo hơn mười tướng lĩnh và trăm binh sĩ đến sông Hoàng Hà, trên mặt sông rộng có hơn năm trăm chiến thuyền tạo thành một đội tàu chậm rãi tiến đến.

Đây là đội tàu tới từ Thái Nguyên, chuyển tới hai vạn quân đội và một số lượng lớn quân giới vật tư và lương thực công thành.Đội tàu kéo dài gần trăm dặm, liếc mắt nhìn cũng không đến cuối, khí thế đồ sộ, oai nghiêm.

Dẫn đầu trăm chiến thuyền là một thuyền lớn vận binh đã cập bến tại bên bờ.Một đội binh sĩ xuống thuyền, nhanh chóng xếp thành hàng trên bờ.

Dẫn đầu là hai đại tướng, chủ tướng Béo tam lang Dương Nguy, phó tướng tên hiệu là ‘ Tiểu Quan Vũ’, là Hoa đao Vương Quân Khuếch.Trong danh sách mười mãnh tướng trong thiên hạ, đại tướng Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch và Dương Nguy của quân Tùy đều không có tên trong bảng.

Nhưng nếu là bảng bài danh có mười sáu vị, thì Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch đều có thể nổi danh trên bảng, mà Khuất Đột Thông và Đoàn Chí Huyền cũng có thể thượng bảng.

Chương 786 : Hiệp nghị bí mậtMà ngoài mười mãnh tướng ra, còn có bốn kỳ tướng.

Đây là bốn gã đại tướng không giống người thường.

Một người là tướng Tùy – Liều mệnh tam lang Dương Nguy, là đại tướng duy nhất ở Trung Nguyên cưỡi lạc đà tác chiến.

Lạc đà của y cũng có thể cắn người, cắn ngựa, kẻ khác khó lòng phòng bị.

Một người là Hạ tướng yêu đao Tống Kim Cương, một thanh Phi Đao xuất qủy nhập thần, cực kỳ lợi hại.

Còn một người là Tây lương lão tướng Lai Hộ Nhi, một thân công phu trên nước thiên hạ vô song.

Người cuối cùng là tướng Tùy, Nhục Phi Thiên Thẩm Quang, khinh công tuyệt đỉnh.Dương Nguy và Vương Quân Khuếch tiến lên, qùy một gối, thi lễ với Dương Nguyên Khánh:- Ty chức Dương Nguy, Vương Quân Khuếch tham kiến Tổng quản!Dương Nguyên Khánh liền bước lên phía trước nâng hai người, cười ha hả nói:- Hai vị tướng quân từ xa đến, trên đường gặp nhiều khổ cực rồi.Dương Nguy cười khổ nói:- Kỳ thực cũng không khổ cực, nhưng ở trên thuyền rất chán, không bằng cưỡi kỵ mã đến đây, còn có thể du sơn ngoạn thủy.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:- Ngươi đã thích du sơn ngoạn thủy như vậy, chờ thiên hạ thống nhất ta sẽ phong ngươi là An Phủ Sứ Lâm Ấp, có thể đến phía nam Lâm Ấp dạo chơi, chờ ngươi dạo chơi nửa năm trở về, ngươi sẽ trở nên vừa đen vừa gầy, phỏng chừng đến nương tử ngươi cũng không nhận ra.Dương Nguy hoảng sợ, liên tục xua tay:- Tổng quản, ta cũng không muốn đến Lâm Ấp, có người nói ở đó châu chấu, chuồn chuồn còn lớn hơn cả rắn, ngài đừng để ta đến đó.Điệu bộ của Dương Nguy khiến tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười.

Dương Nguyên Khánh đi tới một chỗ cao, cao giọng nói với các tướng sĩ:- Các huynh đệ đã lên đường khổ cực, hiện tại quay về doanh nghỉ ngơi một ngày đêm, đến ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện, hi vọng chiến dịch kế tiếp tất cả mọi người đều có thể lập công nhận thưởng.Hai vạn tướng sĩ trăm miệng một lời, hô to:- Nguyện dốc sức vì Tổng quản!Thanh âm đều đều, giọng nói cao, rõ ràng, vút tận trời xanh.

Dương Nguyên Khánh nao nao, quay đầu nhìn Dương Nguy.

Dương Nguy gãi đầu, chỉ chỉ vào Vương Quân Khuếch:- Đây không phải là ý nghĩ của ta, là Vương tướng quân đã huấn luyện.Vương Quân Khuếch vội vã hành lễ:- Ty chức ở trên thuyền không có chuyện gì làm nên đã dạy cho các tướng sĩ cách hô quân lệnh, xin Tổng quản thứ tội!Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Chuyện này cũng không có gì!

Tất cả huynh đệ đã khổ cực, đưa cách huynh đệ quay về địa doanh đi!

Về phần vật tư ta sẽ an bài người vận chuyển, các ngươi cũng không cần quản.Sau đó hắn quay sang nói với Lý Tĩnh:- Lý trường sử, dẫn bọn họ quay về quân doanh!- Tuân mệnh!Lý Tĩnh đáp một tiếng, sau đó dẫn Dương Nguy, Vương Quân Khuếch và quân đội đến đại doanh huyện Hà Dương.Dương Nguyên Khánh đến bến tàu, tiếp tục nhìn chăm chú vào những con thuyền chiến, thuyền hàng cặp bờ.

Đúng lúc này có một đội kỵ binh thám báo từ phía đông chạy tới.Thám báo chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, xoay người xuống ngựa, tiến lên, quỳ một gối bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, chúng ta bắt được một con thuyền nhỏ ở phía đông sông Hoàng Hà, trên thuyền nhỏ có một gã văn sĩ, hắn nói hắn có việc tìm Tổng quản, nhờ chúng ta đem lá thư này giao cho Tổng quản.Tên thám báo dẫn đầu dâng một phong thư lên cho Dương Nguyên Khánh, trên phong thư một chữ cũng không có.

Hắn rút ra một tờ giấy từ phong thư, nhìn một chút, khẽ cau mày, hỏi:- Người này ở nơi nào?- Ở phía đông năm dặm, đang bị các huynh đệ canh giữ.- Dẫn hắn đến quân nha huyện Hà Dương gặp ta!Dương Nguyên Khánh cũng không còn tâm trạng nào kiểm tra thuyền hàng, hắn xoay người lên ngựa, chạy gấp về thị trấn Hà Dương.

Không bao lâu, hắn đã đến trước quân nha, đi tới quan phòng.Sau nửa canh giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thám báo đứng trước cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, người đã đưa tới!- Dẫn hắn vào!Cửa mở, một gã văn sĩ trung niên từ bên ngoài đi vào.

Gã có hình thức rất gầy, khí chất cao nhã, gã khom người thi lễ:- Ngụy vương tọa tiền Nạp ngôn Phòng Huyền Tảo tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:- Thì ra là Phòng tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.- Uy danh Sở Vương điện hạ như sấm bên tai, ty chức ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, Sở Vương tư thế hào hùng, thiên hạ vô song, thảo nào Ngụy Vương luôn nói điện hạ là long phượng giữa loài người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.Phòng Huyền Tảo nói rất thành khẩn, gã vừa vào cửa liền bị khí phách không giận mà uy của Dương Nguyên Khánh chấn nhiếp.

Gã đã từng gặp qua Dương Huyền Cảm, cho rằng Dương Nguyên Khánh lớn lên cũng chỉ giống cha.Nhưng hiện tại gã mới phát hiện, Dương Nguyên Khánh lớn lên giống Dương Tố năm đó, hơn nữa chỉ cần nhấc tay nhấc chân đã mơ hồ có khí thế bậc đế vương, đến cả Lý Mật cũng không theo kịp.Tuy rằng Lý Mật cũng có thể coi là một kiêu hùng, nhưng so với Dương Nguyên Khánh, Lý Mật chỉ tính là một tiểu kiêu hùng, chỉ có thể là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất trên một phương, còn Dương Nguyên Khánh có khí thế chiếm đoạt thiên hạ.

Phòng Huyền Tảo âm thầm kinh hãi, lẽ nào chủ nhân của thiên hạ quả thật là người này?Dương Nguyên Khánh cười cười, cắt đứt ý nghĩ của gã:- Ta đã xem thư của tiên sinh, tiên sinh nói phụng mệnh Ngụy Vương đến thương nghị đại sự với ta.

Không biết đại sự như trong thư nói là chỉ chuyện gì?Trong thư Phòng Huyền Tảo không nói rõ ràng, gã chỉ muốn thử thăm dò một chút thành ý của Dương Nguyên Khánh.

Nếu như Dương Nguyên Khánh bắt chính mình giam giữ, cách hai, ba ngày mới cho mình tiếp kiến thì đã nói lên hắn không có nửa điểm hứng thú hợp tác với Ngụy Vương.

Nếu vậy cũng không cần phải phí lời.Còn nếu hắn cấp thiết cho mình tiếp kiến đã nói lên hắn và Ngụy vương cùng chung một ý kiến, không mưu mà hợp, vậy có thể dễ nói chuyện.

Sưu tầm by Mạnh Thường Quân - MangaClub.VnXem tình hình hiện tại, biểu hiện của Dương Nguyên Khánh khiến gã phi thường thỏa mãn, không đến nửa canh giờ đã tiếp kiến mình rồi, xem ra ý nghĩ của chính mình cũng không sai.Nghĩ vậy, gã thi lễ thật sâu:- Khoảng nửa tháng trước, triều Đường đã phái sứ thần Ôn Đại Nhã ở Trần Lưu đến yết kiến Ngụy Vương, yêu cầu Đường - Ngụy kết minh, cùng chung sức chống lại triều Tùy.

Ngụy Vương không ngờ phía sau còn có huyền cơ, liền đáp ứng.

Nhưng vài ngày trước, quân Đường tiến công Lạc Dương quy mô lớn, yêu cầu Tây Ngụy xuất binh dựa theo minh ước, Ngụy Vương lúc này mới biết bị lừa...Không đợi gã nói xong, Dương Nguyên Khánh đã cắt lời của gã:- Ta không quá minh bạch, lẽ nào chuyện phải hiệp trợ triều Đường tiến công Lạc Dương, trong minh ước của các ngươi cũng viết?- Điều này thật không có, nhưng bọn họ cũng không nói muốn tiến công Lạc Dương, mà là xuất binh phòng ngự quân Tùy nam hạ.

Nói cách khác, chúng ta có thể không cần tham dự đánh Lạc Dương, nhưng chúng ta phải xuất binh tham dự phòng ngự quân Tùy.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Ta đã hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi em những chuyện này tiết lộ cho ta làm gì?Phòng Huyền Tảo cũng biết rất khó có thể giải thích rõ ràng vấn đề này, dù sao Ngụy Vương đã ký tên vào minh ước cùng triều Đường đối phó triều Tùy, địch ý đã hiện.Như vậy làm sao có khả năng thuyết phục Dương Nguyên Khánh, khiến hắn tin tưởng Ngụy Vương không có thành ý hợp tác với triều Đường.

Phòng Huyền Tảo suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng nghĩ đến một chỗ không đúng của lý do.Gã cười khổ một tiếng, nói:- Thực không dối gạt điện hạ, Ngụy vương căn bản là không muốn cùng triều Đường kết minh, chỉ là triều Đường tạo áp lực với chúng ta, hơn nữa còn đáp ứng cho chúng ta hơn mười vạn lương thực cấp cho bách tính.

Chúng ta để tự bảo vệ mình mới bị ép buộc đáp ứng kết minh với triều Đường, nhưng chúng ta tuyệt đối không muốn là địch của quân Tùy, cho nên ty chức là sứ giả, đến giải thích cho điện hạ chuyện này.Dương Nguyên Khánh đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của gã, nói trắng ra là Lý Mật đang lưỡng lự, không muốn đắc tội triều Đường, cũng không muốn đắc tội triều Tùy, nên Lý Mật lựa chọn ở phe trung lập, vừa kết minh với triều Đường, lại âm thầm kết minh với triều Tùy, điển hình loại gió chiều nào xoay chiều ấy.Bất quá kiểu gió chiều nào xoay chiều ấy như vậy Dương Nguyên Khánh cũng hoan nghênh, bởi vì lần giao dịch này Tây Ngụy muốn lấy lòng hai bên, cũng không thể đắc tội bên nào, còn phải phụ thuộc vào lương thực của triều Đường.Mà hắn đã biết được nội tình của triều Đường, có thể lợi dụng sơ hở này mà an bài chiến dịch, hắn có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Chỉ có triều Đường là chịu thiệt, cái này gọi là tiền mất tật mang.Nghĩ thông suốt điểm này, chuyện cản trở hợp tác đã được giải quyết, chỉ còn lại chuyện hợp tác cụ thể như thế nào.

Dương Nguyên Khánh hỏi Phòng Huyền Tảo:- Vậy Tây Ngụy có kết hoạch gì không?- Hồi bẩm điện hạ, Ngụy vương có kế hoạch xuất binh đông quận, giằng co Lê Dương với quân Tùy.

Đương nhiên, Ngụy Vương cũng không phải muốn tác chiến vớiTùy, chỉ là muốn tìm một cái cớ.

Nếu như điện hạ có khả năng cho chúng ta một cái cớ, chúng ta vô cùng cảm kích.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, trầm tư một lúc lâu.

Một lát sau, hắn mới thản nhiên nói:- Ta có thể cho các ngươi một cái cớ, cũng có thể hứa hẹn tạm thời không đánh Trần Lưu, nhưng tiên sinh chắc hẳn minh bạch, Ngụy Vương cũng hẳn là minh bạch, các ngươi muốn song phương hợp tác, vậy thành ý là gì?Trước khi đi, Phòng Huyền Tảo cũng đã thương lượng qua vấn đề này với Lý Mật, nên dùng cái gì để biểu thị thành ý của họn họ.

Phòng Huyền Tảo trầm ngâm một lát, nói:- Chúng ta không có khả năng xuất ra nhiều lắm, nhưng năm đó đánh bại Vũ Văn Hóa Cập thu được không ít tài bảo, nếu như điện hạ không chê, chúng ta nguyện ý chia sẻ với Sở Vương điện hạ.

Chương 787 : Tiên phong Huyền BáTài phú của Vũ Văn Hóa Cập cũng chính là tài phú của Dương Quảng ở Giang Đô năm đó, chở mấy trăm chiến thuyền lớn, gần nghìn cân hoàng kim, càng không cần phải nói đến châu bảo, ngọc thách, dị vật hiếm quý.

Cái này hắn có thể nhận lấy, dùng cho tiền đúc và bỏ thêm vào tài phí của triều đình.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Chẳng hay Ngụy Vương nguyện ý chia sẻ mấy thành?Phòng Huyền Tảo vui mừng, nếu Dương Nguyên Khánh đã đồng ý, tất cả đều dễ nói chuyện.

Gã vội vàng nói:- Những tài vật chúng ta chưa sử dụng, theo như lời Ngụy Vương, người đồng ý chia sẻ cho điện hạ một nửa.Dương Nguyên Khánh gật đầu, vừa chuyển trọng tâm câu chuyện:- Bất quá ta còn muốn thêm vào đó một điều kiện.Trong lòng Phòng Huyền Tảo thở dài, Dương Nguyên Khánh quả nhiên không phải tốt như vậy, hắn cũng có ý nghĩ của chính mình.

Bọn họ cấp nhiều tài phú như vậy nhưng cũng không thỏa mãn được hắn, sớm biết vậy trước hết nghe yêu cầu của hắn .Trong lòng Phòng Huyền Tảo có chút hối hận, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:- Điện hạ mời nói!- Ta muốn hai người!Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang nói:- Kỳ thực Phòng tiên sinh và Ngụy vương hẳn là biết rõ những người ta cần, hai người này đối với các ngươi mà nói không có ý nghĩa gì.

Quốc hiệu của các ngươi đã sửa, bọn họ đã trở thành người có thể có, có thể không, mất đi cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Nhưng đối với chúng ta thì khác, ta mong muốn Ngụy Vương cho ta hai người kia.Phòng Huyền Tảo đương nhiên biết Dương Nguyên Khánh đang nói đến ai.

Chắc chắn là Tiêu Hậu và Hoàng thái tôn Dương Đàm.

Lý Mật đã sớm bắt được bọn họ, cũng từng gửi gắm lên bọn họ kỳ vọng rất cao, mong muốn thông qua bọn họ có thể trở thành Đại Tùy chính thống, có thể cùng triều Đường tranh đoạt thiên hạ.Nhưng rất nhanh Lý Mật liền phát hiện hai người này đối với y không có nửa điểm ý nghĩa, trái lại còn khiến các tướng sĩ không đoàn kết.

Bản thân các tướng sĩ Ngõa Cương hay phản Tùy, cũng không tán thành triều Tùy, mà các danh môn thế gia cũng không bởi vì bọn họ có hai người này mà thừa nhận bọn họ là Đại Tùy chính thống.

Điều này khiến Lý Mật cực kỳ uể oải.Sưu tầm by Mạnh Thường Quân - MangaClub.Vn

Sau này Lý Mật luôn cân nhắc, cuối cùng quyết định buông tha chuyện Đại Tùy chính thống lừa mình dối người này, sửa quốc hiệu thành Tây Ngụy.

Cứ như vậy, Tiêu Hậu và Dương Đàm cũng không còn tác dụng ảnh hưởng đến các quan viên.Mặc dù Phòng Huyền Tảo biết hai người này có tác dụng không lớn, nhưng gã cũng không có toàn quyền quyết định, còn phải được Lý Mật gật đầu mới được.

Nghĩ vậy, Phòng Huyền Tảo hạ thấp người nói:- Ty chức có thể hiểu được tâm tình của Sở Vương điện hạ, nhưng việc này ta không có quyền đáp ứng.

Ta sẽ trở lại nhanh chóng cùng Ngụy Vương thương lượng, một khi Ngụy Vương đồng ý, ta lập tức đưa người và tài vật chuyển đến.

Nói chung, mong muốn chúng ta song phương có thể hợp tác vui vẻ.- Đây cũng là điều ta mong muốn!Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh nói:- Đưa đến một chiếc thuyền lớn, rồi phái một đội binh sĩ hộ tống Phòng tiên sinh trở về....Sau khi Phòng Huyền Tảo rời đi, Dương Nguyên Khánh sai người tìm Lý Tĩnh đến.

Lý Tĩnh vào gian phòng, cười tủm tỉm hỏi:- Ta nghe nói bên kia có người tới, là người của Vương Thế Sung hay người của Lý Mật?- Là sứ giả của Lý Mật.Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:- Chuyện này ta thật không tưởng tượng được, thật không ngờ ánh mắt của Lý Mật so với ta còn xa hơn, có thể nói hắn còn đang lưỡng lự.

Nhưng đổi lại là một người có tầm nhìn xa, hắn làm sao có thể không xem xét thời thế, quyết định chuyện có lợi nhất cho mình.

Trái lại, thật không ngờ ta không nghĩ đến việc lôi kéo Lý Mật, chỉ nghĩ dùng Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật.Lý Tĩnh cũng không vội vã đáp lại lời cảm khái của Dương Nguyên Khánh, y ngồi xuống, một gã trà đồng lên châm trà cho y.

Lý Tĩnh nâng chén trà lên, trầm tư một chút liền nói:- Tổng quản thấy lợi ích của Lý Mật ở điểm nào?

Hắn lưỡng lự như vậy, thực sự có khả năng bảo vệ lợi ích sao?Lông mày Dương Nguyên Khánh hơi nhíu lại, nói:- Mời Trưởng sử nói!Lý Tĩnh tiếp tục nói:- Nếu như ta là Lý Mật, vậy ta nghĩ lợi ích lớn nhất của là tìm cách duy trì hiện trạng, làm thế nào để duy trì hiện trạng này?

Nếu kết minh với Vương Thế Sung, đối kháng quân ùy, hiển nhiên không đúng với hiện thực.

Như vậy thì kết minh với Đường, kháng Tùy mới là lựa chọn đúng đắn nhất, nếu như ta lưỡng lự, dẫn đến quân Đường thất bại, quân Tùy tiến công Trung Nguyên, chắc chắn mục tiêu kết tiếp sẽ là ta.

Ta tin tưởng Lý Mật cũng đã nghĩ đến vấn đề này.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.

Ý nghĩ của Lý Tĩnh rất rõ ràng, xác thực Lý Mật chỉ có thể liên Đường kháng Tùy mới có khả năng bảo trụ lợi ích của gã ở Trung Nguyên, vậy tại sao gã còn muốn âm thầm cấu kết với mình?

Lẽ nào gã thật sự không thèm để ý đến Trung Nguyên?Trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên phát sinh ý nghĩ này, hắn liếc mắt nhìn Lý Tĩnh, chậm rãi nói:- Ta đang suy nghĩ có phải Lý Mật muốn buông tha Trung Nguyên, chỉ phát triển ở phương Nam?Lý Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:- Xác thực cũng có khả năng này, tuy rằng nói tranh giành Trung Nguyên, giành được Trung Nguyên là giành được thiên hạ, đó là vì Trung Nguyên đông đúc, có nguồn lính và lương thực sung túc.

Nhưng hiện tại cũng không có chuyện như vậy.

Trải qua sáu, bảy năm loạn phỉ, thiên tai và chiến loạn, người ở Trung Nguyên đã mất đi sáu, bảy phần, sợ rằng mười vạn quân đội cũng không nuôi nổi, càng không cần phải nói đến nhờ Trung Nguyên mưu nghiệp lớn.

Lý Mật nếu muốn phát triển sự nghiệp lâu dài thì phát triển ở Đông Nam thật ra cũng là một lựa chọn tốt.- Quả thật là như vậy, nhưng phía Đỗ Phục Uy thì có chút phiền phức!Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng nói.- Ta nghĩ Tổng quản không cần lo lắng nhiều về chuyện này, Đỗ Phục Uy cai quản khu vực cách xa nghìn dặm, hắn đánh không lại Lý Mật còn có thể chạy trốn về phía Tây, ta nghĩ Tổng quản nên đặt tinh lực lên quân Đường, chúng mới là đại địch chân chính của chúng ta.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đúng như Trưởng sử nói…Quân tiên phong của quân Đường đã chiếm lĩnh huyện Nghi Dương, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày đêm sau đó lập tức xuất phát hướng Đông.

Đại tướng Uất Trì Cung suất năm nghìn kị binh hành quân ngày đêm, sau một ngày đêm, quân tiên phong đã chiếm được thành Tam Nguyên cách Lạc Dương bốn mươi dặm về phía Tây nam.

Thành Tam Nguyên là một thành nhỏ của Lạc Dương, cũng là pháo đài phòng ngự trọng điểm của Lạc Dương.Dưới thời kì Dương Quảng thống trị, thành Tam Nguyên thường trú gần tám nghìn quân, tuy rằng lúc này Vương Thế Sung đã quyết định phòng ngự trọng điểm là Lạc Thành, nhưng gã vẫn bố trí bốn nghìn quân ở thành Tam Nguyên.Uất Trì Cung suất lĩnh năm nghìn kỵ binh chậm rãi ngừng lại ở ngoại thành vài dặm, nhìn thành Tam Nguyên kiên cố phía xa xa.

Lông mày Uất Trì Cung hơi nhíu lại, gã không mang theo vũ khí công thành, dọc trên đường đi cũng là trông chừng các quận huyện, hiện tại tòa thành Tam Nguyên chỉ sợ là một khúc xương khó gặm.Nhưng kỵ binh không có vũ khí công thành, muốn chiếm được tòa thành này cũng không dễ dàng.

Thành trì này là do cháu trai của Vương Thế Sung trấn giữ.

Gã trầm tư một lúc lâu mới quay đầu lại nói nhỏ vài câu với Triệu vương Lý Huyền Bá.

Lý Huyền Bá cười đắc ý:- Đây đương nhiên là mặt hàng ta buôn bán!Gã lập tức quay đầu lại hô to với thận vệ kỵ binh:- Đi theo ta!Hai trăm kỵ binh quay đầu ngựa chạy gấp đến hướng bắc theo gã.

Uất Trì Cung cũng suất lĩnh kỵ binh rút quân về phía sau...

Vương Thế Sung cũng giống như Lý Uyên, thế hệ huynh đệ, con cháu đông đảo, quyền chỉ huy quân đội chưa bao giờ giao cho người ngoài, chủ yếu là giao quân quyền cho cháu trai Vương Nhân Tắc, nhưng những huynh đệ, con cháu khác cũng được nắm giữ một ít quân đội.

Thành Tam Nguyên có sáu nghìn quân này do cháu trai Việt Vương Vương Quân Độ của Vương Thế Sung suất lĩnh, còn có một gã phó tướng Quách Sĩ Hành.Trên tường thành, Quách Sĩ Hành nhìn phía Tây xa xa, y đã thấy một số điểm đen.

Nhưng điều làm y cảm thấy kỳ quái chính là điểm đen bây giờ đã biến mất, đây hẳn là tiên phong của quân địch, lẽ nào bọn họ định quấy nhiễu thành Tam Nguyên sao?- Tướng quân, có phải bọn họ đang chờ chủ lực tới hay không?Một gã tướng lĩnh thấp giọng nói.- Chuyện này rất khó nói, có thể bọn họ không có vũ khí công thành, nên đi vòng qua thành Tam Nguyên.Quách Sĩ Hành bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:- Việt Vương đang làm gì?Tên tướng lĩnh phiết miệng một chút, khinh thường nói:- Tướng quân còn hỏi vấn đề này sao?

Hắn ngoại trừ chơi đùa với nữ nhân còn có thể làm gì?Trong mắt Quách Sĩ Hành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Thánh Thượng có nhiều huynh đệ, con cháu nhưng ngoại trừ Vương Nhân Tắc có khả năng soái lĩnh quân đội tham gia chiến tranh, còn có mưu lược, còn lại hầu hết đều là loại người lỗ mãng, nếu không cũng là người ngu ngốc.

Việt Vương cũng là một người có ý nghĩ đơn giản, tứ chi phát triển, nhưng là một người lỗ mãng, có tiếng đánh đấm tàn nhẫn ở Lạc Dương.

Không hề biết một chữ bẻ đôi, ngay cả Thánh Thượng cũng không coi trọng y, nên phái hắn đến trấn thủ một thành nhỏ này.

Hai ngày trước y mang đến hai kỹ nữ từ thành Lạc Dương, khiến bọn lính thập phần bất mãn.Trong lòng Quách Sĩ Hành thực bất đắc dĩ, trước đây Thánh Thượng là chủ tướng, lãnh binh xung phong, đều tin tưởng chư tướng dưới quyền.

Chương 788 : Thế Sung bình xétNhưng từ khi người đăng cơ làm Hoàng đế, tâm tính liền thay đổi, quân quyền toàn bộ đều giao cho con cháu của mình, những tướng lĩnh ngày trước chỉ có thể đảm nhận chức phó tướng.

Có thể ai làm Hoàng đế trong tâm đều sinh lòng phòng bị.Tuy rằng Việt Vương Vương Quân Độ không có trí tuệ, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng y cũng không hàm hồ đối với quân quyền.

Bất luận chuyện gì đều phải được y gật đầu đồng ý, khiến Quách Sĩ Hành mỗi lần xảy ra chuyện đều phải chạy đi bẩm báo, trong lòng cực kỳ phiền muộn.Quách Sĩ Hành bất đắc dĩ, nói:- Các ngươi canh giữ thành trì, ta đi thương lượng với điện hạ!- Muốn thương lượng với ta chuyện gì?Từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.Quách Sĩ Hành vừa quay đầu lại, chỉ thấy Việt Vương đã đứng ở phía sau, trên tay cầm một cây trường kích.

Vương Quân Độ xuất thân là thị vệ cung đình, hình thức vừa cao vừa béo, thân mặc kim khôi ngân giáp.

Quách Sĩ Hành cuống quýt quỳ một gối:- Mạt tướng tham kiến điện hạ!- Hừ!Vương Quân Độ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

Y đi tới thành tường, nhìn về phía xa xa:- Ta nghe nói quân tiên phong của quân Đường tới rồi, nhưng người ở nơi nào?- Hồi bẩm điện hạ, vừa rồi nhìn thấy không ít điểm đen, hiện tại đã biến mất.- Điểm đen?Vương Quân Độ trào phúng nói:- Có thể chỉ là một đám quạ đen, có lẽ Quách tướng quân hoa mắt, trong lòng hoảng hốt, trông gà hóa cuốc, nhìn nhầm thành quân Đường.

Không phải nói ngươi là ngươi như thế sao?Trong lòng Quách Sĩ Hành chửi ầm lên nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ:- Không phải là một đám quạ đen, khẳng định là một đội kỵ binh, có thể là trinh sát tuần tra, không phải là quân tiên phong.Vừa dứt lời, một gã binh sĩ chỉ vào phía Tây Bắc hô to:- Mau nhìn, trinh sát tuần tra của quân Đường!T mọi người nhìn về hướng Tây Bắc chỉ thấy một đội hơn hai trăm kỵ binh trinh sát tuần tra của quân Đường đang cách thành hai dặm.

Bọn họ không chút hoang mang, có người đã vẽ bản đồ, kiểm tra bùn đất.

Bọn họ càng ngày càng gần, cách thành một dặm thì dừng lại, thậm chí xuống ngựa, uống nước, ăn lương khô.

Trong đó người đầu đội kim khôi, rất dễ dàng khiến người khác chú ý.Vương Quân Độ vui mừng:- Người mang kim khôi nhất định là hoàng tộc triều Đường, xem ta lấy đầu hắn....- Điện hạ, không thể tuỳ tiện ra thành.Quách Sĩ Hành cuống quít ngăn cản y.Năm trăm quân phòng thủ tại thành Tam Nguyên thấy Việt vương đã chết, phó tướng chạy mất, bọn họ không còn đường nào để đi, chỉ có thể mở thành đầu hàng, Uất Trì Cung dẫn quân tiến vào thành Tam Nguyên…

Hai ngày sau, Lý Thế Dân thống lĩnh tám mươi ngàn quân Đường chủ lực tiến đến thành Tam Nguyên, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi đánh chiếm Hàm Cốc quan để lại hai ngàn binh sĩ để thủ quan, y thống lĩnh tám ngàn binh sĩ tiến về phía đông, hội hợp với quân Đường chủ lực tại thành Tam Nguyên.Lý Thế Dân dưới sự hộ vệ của mấy trăm binh sĩ, cưỡi ngựa tuần sát bên ngoài thành con của thành Lạc Dương.

Đây hoàn toàn là một toà quân thành, bên trong không có dân cư, chu vi thành trì độ khoảng mười hai dặm, xét về qui mô có thể xem như là một huyện nhỏ, nhưng bởi vì nó là một cứ điểm quân sự mà tường thành được xây cao lớn chắc chắn, toà thành trì này làm Lý Thế Dân rất vừa ý.Uất Trì Cung ở bên cạnh cười nói:- Điện hạ dự định xem toà thành này là nơi bổ sung lương thảo sao?Lý Thế Dân gật đầu:- Toà quân thành này rất gần Lạc Dương, lại là một thành luỹ cứ điểm, rất thích hợp dùng làm hậu cần, ta quyết định xây dựng trọng địa hậu cần tại đây!Dừng một chút, Lý Thế Dân lại mang chút ngữ khí trách cứ Uất Trì Cung nói:- Sách lược công thành lần này tuy tốt nhưng có chút mạo hiểm, đặc biệt là dùng Triệu vương để mạo hiểm, một khi có gì sơ suất, ta rất khó ăn nói với phụ hoàng, lần sau Uất Trì tướng quân đừng sơ suất như vậy nữa.Lý Thế Dân đã nghe báo cáo của Uất Trì Cung, tuy rằng Uất Trì Cung không có nói rõ nhưng Lý Thế Dân có thể nghe ra được, Uất Trì Cung lợi dụng thân phận đặc biệt của Lý Huyền Bá để dụ địch ra thành, không nói đến kế sách này ít nhiều có chút may mắn, nhưng dùng tam đệ Lý Huyền Bá làm mồi nhử khiến cho Lý Thế Dân có chút bất mãn.Uất Trì Cung trên trán toát mồ hôi lạnh, liền vội khom lưng nói:- Là ty chức sơ suất, Triệu vương luôn muốn ty chức cho ngài ấy một cơ hội, ty chức thấy sắp đến Lạc Dương, nếu lại không cho ngài ấy cơ hội lần này, chính là ty chức thất tín, cho nên…

Ty chức nhớ rồi, tuyệt sẽ không phạm sai lầm tương tự.- Ngươi nhớ là được rồi, đầu óc y có chút ngu dốt, khó nhận ra được mưu kế của quân địch, cho nên sau này không thể để y đơn độc xuất trận.Lý Thế Dân vỗ vỗ vai Uất Trì Cung, không trách cứ y nữa, thúc ngựa tiến lên đến bên cạnh Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân mỉm cười nói:- Tam đệ, trận chiến hôm nay đánh đã không?- Một chút cũng không đã!Lý Huyền Bá mặt đầy vẻ không vui:- Cái tên vương đó, quả thực quá tầm thường, còn không bằng Sử Đại Nại, nhị ca, lúc nào tìm một đối thủ cho đệ, Trưởng Tôn lần trước ở quận Nhạn Môn từng hứa với đệ, nói sẽ an bài cho đệ và Dương Nguyên Khánh đánh một trận, kết quả lại là dụ đệ, đệ sẽ làm cho y nhớ kĩ.Lý Thế Dân lúc này mới hiểu rõ lí do tam đệ đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút xa cách, thì ra là còn canh cánh trong lòng việc của hai năm trước tại quận Nhạn Môn, y không khỏi ngưng cười, trấn an Lý Huyền Bá nói:- Vô Kỵ đại ca không phải dụ đệ, thực ra bởi vì thân phận của Dương Nguyên Khánh không bình thường, hắn hiện tại là Sở vương của Đại Tuỳ, nhất quốc chi quân, giống như phụ hoàng vậy, đệ xem có bao giờ phụ hoàng đích thân ra trận tỉ võ với người khác không?Một lát, Lý Huyền Bá mới ồm ồm nói:- Nếu như Dương Nguyên Khánh không thể cùng đệ tỉ võ, vậy La Sĩ Tín thì sao?

Nghe tỉ phu nói, La Sĩ Tín là Tuỳ triều ngũ hổ đệ nhất tướng, y thì có thể rồi!- Đệ yên tâm đi!

Nếu như chúng ta gặp phải La Sĩ Tín, ta nhất định an bài đệ xuất trận.Lý Huyền Bá vui mừng:- Nhị ca, huynh không dụ đệ giống Trưởng Tôn chứ?Lý Thế Dân cười tủm tỉm nói:- Nhị ca lúc nào dụ đệ chưa….Trong hoàng cung Lạc Dương, Quách Sĩ Hành quỳ trước thềm ngọc, chảy nước mắt kể rõ với Vương Thế Sung tình hình xảy ra lúc đó:- Ty chức có cảm giác, hai trăm binh sĩ trắng trợn đến trước thám thính điều tra chắc chắn có vấn đề, nhưng Việt vương không nghe lời khuyên của ty chức, nhất quyết mang binh xuất thành nghênh chiến, kết quả gặp phải Đường triều đệ nhất mãnh tướng Lý Huyền Bá, bị một chuỳ lấy mất mạng, ty chức lĩnh quân xuất thành tiếp cứu nhưng gặp phải mai phục của quân Đường, đường lui bị cắt đứt, không còn cách nào khác phải bỏ thành tháo chạy về, ty chức nguyện chịu trừng phạt của bệ hạ!Vương Thế Sung chắp tay đứng ở thềm ngọc, xoay lưng lại với Quách Sĩ Hành, trong mắt loé ra những tia hung quang.

Trận chiến đầu đã chịu nhục, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, y hận không thể một đao chém chết Quách Sĩ Hành, lại còn mặt mũi quay về.Nhưng cuối cùng y cũng không thể làm gì, trong lòng y cũng rõ chuyện này quả thật không thể trách Quách Sĩ Hành, rõ biết Việt vương ngu xuẩn còn đem quân quyền trao cho y.

Đây chính là vấn đề dùng người của Vương Thế Sung y, nếu vì chuyện này mà phạt Quách Sĩ Hành sẽ dẫn đến chúng tướng sĩ bất mãn, cơn tức giận này Vương Thế Sung chỉ có thể ngậm trong lòng.Một lát, Vương Thế Sung thở dài nói:- Quách tướng quân, Việt vương trước giờ là người đơn giản, y trúng kế kích tướng của quân Đường cũng là trong dự liệu, ngươi đứng lên đi!

Chuyện này trẫm không trách ngươi.- Đa tạ bệ hạ!Quách Sĩ Hành trong lòng cảm kích, đứng dậy nghiến răng nói:- Bệ hạ, mối thù Việt vương bị giết thảm, ty chức nhất định báo, ty chức nhất định sẽ giết Lý Huyền Bá.- Quách tướng quân, Lý Huyền Bá nếu đã được danh xưng thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, tất nhiên là thật sự có bản lĩnh, Việt vương chết trong tay y cũng không oan uổng, trẫm chỉ có chút hiếu kì, võ nghệ của Lý Huyền Bá đó thật sự có thể áp chế cả Vũ Văn Thành Đô sao?- Bệ hạ, quả thật rất lợi hại, một chuỳ có thể đánh bay thiết kích của Việt vương văng xa mười mấy trượng, theo ty chức nhận thấy, Vũ Văn Thành Đô không thể so với y, Dương Nguyên Khánh cũng không phải là đối thủ của y.Vương Nhân Tắc bên cạnh đứng lên bước ra khỏi hàng nói:- Bệ hạ, thần cảm thấy lời nói có chút quá sự thật, võ nghệ của Lý Huyền Bá có lẽ rất lợi hại, sử dụng đại chuỳ nặng hai trăm bốn mươi cân, cùng lắm ngang ngửa với Vũ Văn Thành Đô, nhưng nếu như nói y vượt qua cả Dương Nguyên Khánh thì thần cảm thấy không xác thực.

Tiễn pháp của Dương Nguyên Khánh thiên hạ vô song, ngay cả Vũ Văn Thành Đô cũng từng nói qua, nếu cùng Dương Nguyên Khánh đối đầu, y tất sẽ chết dưới tiễn của Dương Nguyên Khánh, Lý Huyền Bá có thể tránh khỏi thiết tiễn của Dương Nguyên Khánh hay sao?Vài vị đại tướng cũng thì thào rỉ tai nhau, Vương Thế Sung thản nhiên đáp:- Đây chỉ là một cái danh xưng vô vị của người Đại Đường, Lý Huyền Bá bất quá là một con chim yến tước có chút dũng mãnh mà thôi, y sao xứng so bì cao thấp với một xích ưng như Dương Nguyên Khánh, xếp Dương Nguyên Khánh đứng hàng thứ ba, chỉ sợ ngay cả lão tử Lý Uyên của y cũng không mặt dày đến thế….

Chương 789 : Mưu đồ đánh chiếm“Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu.”(Sông rộng trôi vầng thỏ,đồng bằng rợp ánh sao.)Vào đêm, trên bầu trời treo một vầng trăng tròn trong sáng, ánh sáng bạc trải đầy dòng Hoàng Hà, trên mặt sông ánh sáng lung linh, quang cảnh vô cùng rộng lớn.Tuy là tháng sáu oi bức nhưng gió êm sóng lặng, những bọt sóng sắc đen sáng chốc chốc vỗ vào con đê đá bên bờ sông phát ra tiếng ào ào nhỏ nhẹ.

Trong màn đêm thanh tịnh, năm chiến thuyền chậm rãi từ bờ bắc tiến đến, từng chút một áp sát bến tàu Minh Tân ở bờ nam.Bến Minh Tân hầu như đã bị bỏ phế, cuối năm ngoái, quân Tuỳ tấn công Hà Dương quan trên đảo Hà Tâm, một ngọn lửa lớn đã thiêu rụi mấy trăm chiến thuyền neo tại bờ nam, phá huỷ lực lượng thuỷ binh của Lý Mật tại Hoàng Hà.Mà Vương Thế Sung vẫn chưa kịp kiến lập lại thuỷ quân, bến Minh Tân từ từ bị triều đình Lạc Dương phế bỏ, chỉ có mười mấy thuyền dân đỗ tại đây, đưa đón người đi đường và thương nhân qua lại.Trên chiến thuyền lớn đầu tiên, Dương Nguyên Khánh chắp tay đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào bờ đối diện, hắn chỉ đến thị sát tình hình qua sông chứ không cập bờ, nhưng quân đội thủ hạ của hắn thì sắp lên bờ.Quân Đường và quân Trịnh đã khai chiến gần Lạc Dương, quân Tuỳ là bên thứ ba, đứng ở bắc ngạn xem chiến không phải là sách lược hay nhất, sách lược hay nhất là hắn cũng tiến vào trong ván cờ tại Lạc Dương, khuấy cho nước đục lên, sau đó bắt cá từ chỗ nước đục đó.Thuyền lớn gần cập bờ, đã có thể nhìn thấy rõ tình hình trên bờ, còn có thể nhìn thấy cây đại thụ bị thiêu rụi cuối năm ngoái, mười mấy chiếc thuyền dân yên ắng neo tại bến sông, bốn bề vắng tanh không chút tiếng động, không có một bóng người.Dương Nguyên Khánh cảm thấy hài lòng với lần qua sông này, vượt Hoàng Hà rất thuận lợi, tình hình thế nước lúc này vô cùng phù hợp cho việc dong thuyền thẳng tiến phía nam, lại không gặp phải dòng xoáy.Lúc này La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim đi lên phía trước, khom người thi lễ:- Tổng quản, chúng ta xuống thuyền.La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim là người gây rối do Dương Nguyên Khánh an bài, nhiệm vụ của bọn họ là đoạt lấy Hổ Lao quan, nắm chắc quan ải quan trọng nhất Trung Nguyên trong tay, cắt đứt liên hệ giữa quân Đường và Trung Nguyên.Bởi vì Dương Nguyên Khánh nhận được một tin tình báo khẩn cấp, Lý Uyên phái Vĩnh An vương – Lý Hiếu Cơ bí mật đi sứ đến Trung Nguyên, đã thuyết phục được Thái thú Bộc Dương - Đỗ Tài Cán và Thái thú Huỳnh Dương - Nguỵ Lục đầu hàng triều Đường, nghe nói Thái thú Huỳnh Dương - Nguỵ Lục còn tổ chức ba mươi ngàn dân phu chuẩn bị đến Lạc Dương hiệp trợ quân Đường công thành.Dương Nguyên Khánh không biết có bao nhiêu Thái thú quận huyện ở Trung Nguyên đã đầu hàng triều Đường, cho nên đoạt lấy Hổ Lao quan là bước đầu tiên để hắn đặt chân đến Trung Nguyên, Dương Nguyên Khánh trầm giọng nói với hai người:- Các ngươi đều là đại tướng của triều Tuỳ, theo lí đều là đại tướng thống lĩnh thiên binh vạn mã tác chiến….Lời chưa nói xong.

Trình Giảo Kim liền thấp giọng lầm bầm nói:- Ta lúc nào thống lĩnh qua thiên binh vạn mã?La Sĩ Tín liền vội kéo nhẹ Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim mới không lầm bầm, y cảm thấy mình là một miếng cao da chó, ở đâu có bệnh gấp thì ngay lúc đó dán lên để giảm đau, còn về việc chữa bệnh thật sự lại không đến phiên y, điển hình là hành động làm cao thuốc phái một ngàn người đoạt Hổ Lao quan này lại nghĩ đến y.Dương Nguyên Khánh hung hăng trừng y một cái, mới tiếp tục nói:- Dùng các ngươi để đoạt Hổ Lao quan, quả thật có chút dùng tài năng lớn để xử lí việc nhỏ, nhưng cũng cho thấy tính quan trọng của nhiệm vụ lần này.

Sở dĩ ta để Trình Giảo Kim đi cùng, là bời vì y đã từng có kinh nghiệm tương tự, nhưng ta chỉ có thể cho các ngươi một ngàn người, ngoài ra ta cho phép các ngươi dùng mọi thủ đoạn, giết người phóng hoả cũng được, dùng người giả mạo cũng được, ta đều cho phép.

Tóm lại, các ngươi cứ việc thẳng tay hành động!La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim cùng nhau thi lễ:- Mạt tướng tuân mệnh!Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai hai người, khích lệ vài câu, để lại bốn chiếc thuyền lớn, còn thuyền của hắn quay đầu về bờ bắc.La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim lên một chiếc thuyền lớn khác, nhìn chiếc thuyền chính đi xa, La Sĩ Tín lúc này mới hỏi:- Lão Trình, ngươi có kinh nghiệm đánh Hổ Lao quan, ngươi nói xem trận này nên đánh làm sao?- Khụ!!Trình Giảo Kim giả vờ ho một tiếng, lại nhịn không được, mặt mày hớn hở nói:- Tổng quản không phải nói rồi sao?

Để chúng ta ra tay hành động, đơn giản vẫn là dùng lại cách cũ, bắt mấy trăm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lột sạch quần áo….La Sĩ Tín không để ý đến y, lập tức hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, thuyền tiến gần bờ, binh sĩ xuống thuyền!Trình Giảo Kim thấy y không muốn nghe, không khỏi bĩu môi:- Không nghe lời lão Trình thì chịu thiệt ngay trước mắt, xuống thuyền ở đây thì đợi người băm ra thành nhân thịt làm bánh bao đi!La Sĩ Tín ngẩn ra, lại xoay đầu qua hỏi:- Ngươi có ý gì?Trình Giảo Kim lồng hai tay vào tay áo, mắt nhíu lại, hời hợt nói:- Dù sao ta cũng thấp cổ bé họng, ngươi cứ xem như ta đang đánh rắm vậy.La Sĩ Tín thấy y lại giở cái tính này, trong lòng thở dài, chỉ có thể giải thích:- Không phải ta không dùng kế của ngươi, thật ra đã dùng qua một lần, có lẽ người khắp thiên hạ đều biết, nếu dùng lần thứ hai người khác sẽ không mắc lừa đâu.Trình Giảo Kim “xì” một tiếng cười lạnh:- Cái kế mĩ nhân khỏa thân này của ta chỉ cần thủ quân là đàn ông thì dùng một trăm lần cũng có tác dụng, thôi đi, không dùng cũng được!

Loại kế sách này dùng nhiều sẽ tổn hại uy danh của lão Trình ta.Trình Giảo Kim lười biếng lại nói:- Hổ Lao quan tuy rằng phía tây dễ tiến công hơn, có thông đạo trên thành, nhưng nếu chúng ta đi phía tây thì rất dễ gặp phải quân đội của Vương Thế Sung, đến lúc đó bị bao vây, một ngàn người chúng ta không đủ nhét kẽ răng cho kẻ khác, ngươi là chủ tướng, ngươi quyết định đi!La Sĩ Tín trầm tư chốc lát, Trình Giảo Kim nói quả thực có đạo lý, bọn họ binh lực quá ít, nếu đi vào từ phía tây, rất dễ gặp phải đại quân của Vương Thế Sung.Có lẽ bọn họ có thể mở một đường máu, nhưng nhiệm vụ của bọn họ sẽ không hoàn thành, nghĩ đến đây, La Sĩ Tín lập tức đổi quân lệnh:- Lệnh đội thuyền tiếp tục tiến về phía đông!Bốn chiếc thuyền lớn lại rời bến Minh Tân xuôi dòng xuống dưới, đi về phía ngoài quận Huỳnh Dương trăm dặm.…..Trong các huyện của quận Huỳnh Dương, huyện gần với Hổ Lao quan nhất là huyện Huỳnh Dương, huyện thành cách Hổ Lao quan chỉ hơn ba mươi dặm, nhưng huyện Huỳnh Dương lại không phải là quận trị, quận trị của quận Huỳnh Dương là huyện Quản Thành ở phía nam.Huyện Quản Thành vốn là một huyện lớn, thành trì cao to, nhưng bởi vì chiến loạn mà nhân khẩu giảm mạnh, bây giờ chỉ còn hơn hai ngàn hộ, hơn mười ngàn người, dù vậy huyện Quản Thành bây giờ vẫn là toà thành lớn nhất của quận Huỳnh Dương.Tối hôm nay, hơn một ngàn kị binh từ đường lớn phía bắc huyện Quản Thành không nhanh không chậm tiến đến, Trình Giảo Kim buồn chán vô vị, nói chuyện không đâu với La Sĩ Tín, La Sĩ Tín không để ý đến y.Nói nửa ngày nhưng không được đáp lại, Trình Giảo Kim liếc mắt một cái, cười hì hì hỏi:- Ta nói, lão La, ngươi còn đang nghĩ đến cô gái đó phải không?La Sĩ Tín run lên một chút, lạnh lùng nói:- Ta không biết ngươi đang nói gì?Ánh mắt Trình Giảo Kim tinh vô cùng, nhìn thấy y run lên một cái thì trong lòng đã có tính toán rồi.

Y bĩu môi, xem thường nói:- Đừng giả vờ nữa, ta đang nói Đậu Tuyến Nương, ngươi thật không nhớ cô ấy?- Ta nhớ cô ta làm cái gì?

Đàn ông nên lấy đại nghiệp thiên hạ làm trọng, sao có thể vì đàn bà mà khom lưng, lại nói, đại trượng phu sợ gì không có vợ?- Quá tốt rồi, ngươi đã nghĩ như vậy thì ông mai ta đây làm chắc rồi, làm mai cho Tổng quản, khặc khặc!

Tiền đồ có hi vọng rồi!Trình Giảo Kim cười híp mắt, ánh mắt len lén liếc qua La Sĩ Tín.La Sĩ Tín sửng sốt một chút, không hé răng, quân đội lại đi thêm một dặm, y rốt cục nhịn không được hỏi:- Ngươi vừa nói câu đó là ý gì?

Có quan hệ gì với Tổng quản?Trình Giảo Kim trong lòng đắc ý vô cùng, cười tủm tỉm chế nhạo y:- Tiểu tử ngươi không phải không quân tâm cô ấy sao?

Sao lại hỏi?La Sĩ Tín nhịn không được, tức giận nói:- Ngươi không nói thì thôi!- Được rồi, nể tình tình huynh đệ, ta nói với ngươi.

Nương tử của ta sau khi sinh con, Sở vương phi đến phủ thăm, bọn họ nói đến Đậu Tuyến Nương.- Các nàng nói gì?La Sĩ Tín thần sắc khẩn trương một chút.- Nói cái gì ta?

Có chút quên rồi, để ta nhớ đã!Trình Giảo Kim làm cho La Sĩ Tín nôn nóng đủ rồi, mới thở dài nói:- Vương phi nói người rất thích Tuyến Nương, nếu La tướng quân không chịu cưới Tuyến Nương, người chuẩn bị để Tổng quản nạp Tuyến Nương làm thiếp.La Sĩ Tín sắc mặt đại biến, tức giận trừng mắt với Trình Giảo Kim:- Ngươi nói bậy!- Hừ!

Ngươi không tin thì thôi, đây là nương tử ta tự nói với ta, ngươi không hiểu sao!

Cái này gọi là hôn nhân lợi ích, Tổng quản cưới Tuyến Nương thì có thể lôi kéo Đậu Kiến Đức, không tốn một binh một tốt lấy được Thanh Châu, loại việc này còn ít thấy sao?La Sĩ Tín có chút tin, bởi vì y cũng nghe nói Tuyến Nương đêm đó có qua đêm tại vương phủ, nhưng đêm đó xảy ra chuyện gì y lại không biết.

Chương 790 : Có mất có đượcCả người La Sĩ Tín run bần bật, bàn tay nắm lại kêu răng rắc, sắc mặt vì phẫn nộ mà có chút biến đổi, đôi mắt bắt đầu biến đỏ đầy tia máu.Trình Giảo Kim chưa bao giờ thấy qua La Sĩ Tín như vậy, y giật nảy mình, đột nhiên ý thức được mình đùa hơi quá, thấy đại họa sắp giáng xuống trước mắt, y cuống quít nói:- Sĩ Tín, ta đang đùa, không có chuyện này, ngươi đừng xem là thật.- Ngươi nói cái gì?La Sĩ Tín nắm lấy vạt áo của y, tức giận nhìn chằm chằm y:- Ngươi nói lại lần nữa!Trình Giảo Kim trong lòng có chút e sợ, lắp bắp nói:- Ta thấy ngươi suốt dọc đường không hé răng, muốn tìm chuyện chọc ngươi, tuyệt không có chuyện này, Vương phi không có đến phủ ta!

Thật sự là đùa với ngươi.Y vừa nói xong, nắm đấm sắt của La Sĩ Tín “bang!” một tiếng đánh lên mũi Trình Giảo Kim, máu phún ra, Trình Giảo Kim kêu một tiếng như giết lợn, té từ trên ngựa xuống.La Sĩ Tín chỉ vào y mắng to:- Đồ miệng thối nhà ngươi, lần sau còn dám đem Tổng quản ra đùa như vậy, cẩn thận cái đầu của ngươi!La Sĩ Tín tức giận thúc ngựa chạy lên phía trước, vài tên binh sĩ vội xuống ngựa đỡ Trình Giảo Kim dậy, mũi Trình Giảo Kim bị đánh vỡ, mặt đầy máu, mũi lại vừa đau vừa xót, nước mắt chảy ròng ròng, đau vô cùng.Y cũng biết tự mình kiếm chuyện chọc tức La Sĩ Tín, y không dám lớn tiếng mắng lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng La Sĩ Tín, hừ hừ rầm rì mắng:- Tiểu tử thúi, quyền này lão tử nhớ kĩ, lão tử không thể trêu vào ngươi, nhưng lão tử sẽ để cha ngươi bồi thường cả vốn lẫn lãi.……Đội ngũ trên đường hành quân từ từ tiến sát ngoài huyện Quản Thành ba dặm, lúc này trời đã canh hai, thành sớm đã đóng cổng, La Sĩ Tín thúc ngựa tiến lên hô lớn:- Trên thành có người không?Y hô liên tục ba lần, một lát sau, một tên lính giữ thành dò hỏi:- Các ngươi là quân đội ở đâu?La Sĩ Tín giơ cao lệnh tiễn:- Bọn ta là quân Đường, phụng mệnh Tần vương đến hiệp trợ Nguỵ Thái thú!Bọn họ mặc áo giáp giống với quân Đường, lệnh tiễn đang cầm cũng là mô phỏng theo quân Đường, binh sĩ không rõ tường tận, liền vội hô:- Các ngươi đợi một chút, ta đi bẩm báo Thái thú!Y chạy như bay, Trình Giảo Kim lúc này đã nguôi giận, tiến lên phía trước ồm ồm hỏi:- Bọn chúng sẽ mắc lừa chứ?La Sĩ Tín liếc nhìn mũi y một cái, hai lỗ mũi Trình Giảo Kim nhét đầy vải bố, nhìn xa giống như mũi heo, làm cho người ta nhịn cười không được, La Sĩ Tín vừa tức giận vừa buồn cười bèn đáp:- Chúng ta chỉ là tướng bình thường của quân Đường, cho dù bên trong có sứ giả của quân Đường cũng chưa chắc nhận ra chúng ta, bọn chúng làm sao biết là thật hay giả?Trình Giảo Kim giơ ngón tay cái lên nịnh bợ:- Cao!

Quả thật cao!Chốc lát, một đám người đến trên thành, người đứng đầu chính là Thái thú Huỳnh Dương - Ngụy Lục.Trên tường thành lửa sáng phừng phừng, hơn trăm bó đuốc soi sáng tường thành như ban ngày, Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục là người Quan Trung, phụ mẫu thê nhi đều ở Trường An, cũng bởi vì nguyên nhân này mà y bị Lý Hiếu Cơ khuyên hàng, còn dự định tổ chức ba mươi ngàn dân phu trợ giúp trận chiến ở Lạc Dương.Ngụy Lục tiếp lấy lệnh tiễn từ trong tay một sĩ binh nhìn kỹ hồi lâu, trên lệnh tiễn có bốn chữ vàng “Tần Vương quân lệnh”, y chưa từng thấy qua quân lệnh của Tần Vương nên nảy sinh nghi ngờ.

Lúc này sau lưng có tiếng bước chân, Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ của triều Đường nhanh chân bước đến.Lý Hiếu Cơ là cháu họ của Đường đế Lý Uyên, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình mập mạp, mũi to như trái cà chua.

Y phụng mệnh Lý Uyên xách động quan viên các quận ở Trung Nguyên, song gặt hái không được là bao, ngoại trừ Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục và Thái thú Bộc Dương – Đỗ Hữu Tài, các Thái thú khác đều ậm ờ nước đôi với thái độ hòa hoãn.

Y chuẩn bị trở về Trường An phục mệnh, hôm nay vừa may lại ở huyện Quản Thành.- Có chuyện gì vậy?Lý Hiếu Cơ tiến đến hỏi.Thái thú Ngụy Lục vội dâng lệnh bài cho y:- Là Tần Vương phái quân đội đến tiếp ứng chúng ta, đây là lệnh tiễn của bọn họ.Lý Hiếu Cơ cầm lấy lệnh tiễn cười lạnh một tiếng, y thuộc phe của Thái Tử, không có ấn tượng tốt với Tần Vương.

Quan trọng hơn, y phụng mật chỉ của Lý Uyên đến Trung Nguyên trước, ngoại trừ Thái Tử thì trong triều đình không ai biết được, sao Lý Thế Dân lại biết, lẽ nào Đường Phong của Lý Thế Dân đã điều tra ra mình hoạt động bí mật ở Trung Nguyên?Cho dù Lý Thế Dân biết được chuyện đó, nhưng nếu muốn đến tiếp ứng mình thì phải phối hợp với Thánh chỉ mới đúng, chỉ dựa vào một lệnh tiễn thì không đủ sức thuyết phục, hơn nữa mình lại là người của Thái Tử, Lý Thế Dân càng không thể tùy tiện phái binh đến giúp, đây không phải là phong cách của y.Nghĩ đến đây, Lý Hiếu Cơ ngầm đoán ra họ không phải là quân Đường, rất có thể là quân đội của Vương Thế Sung đến lừa gạt đoạt thành.

Y vội vàng dùng mắt ra hiệu, Ngụy Lục biết ý quay lại khoát tay, hơn một trăm sĩ binh giương cung cài tên, từ từ tiếp cận lỗ châu mai.Lý Hiếu Cơ lại cao giọng nói:- Nếu đã là quân đội của Tần Vương, vậy xin thỉnh thủ lĩnh các người nói chuyện với chúng tôi!La Sĩ Tín không biết đối phương đã nhìn thấu, y thúc ngựa tiến lên nói:- Tại hạà Đô Úy La Tùng thủ hạ của Tần Vương, phụng mệnh đến tiếp ứng, xin hãy nhanh mở cửa thành!Lời y vừa dứt, Lý Hiếu Cơ ở trên thành quát lên một tiếng:- Động thủ!Hơn một trăm tay cung thủ cùng lúc tiến lên giương cung nhắm bắn, hơn trăm mũi tên lạnh lẽo tập trung nhắm vào La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín vô cùng ngạc nhiên, không kịp cầm thương che khiên, y phản ứng cực nhanh, thoáng cái chui xuống bụng ngựa, hơn mười mấy mũi tên bắn trúng chiến mã của y, chiến mã hí thảm lên một tiếng khuỵu ầm xuống đất.Biến cố đột ngột làm cho quân Tuỳ không kịp chuẩn bị, khi chiến mã của La Sĩ Tín ngã xuống, kị binh quân Tuỳ mới bắt đầu phản ứng, đều xông lên bắn tên như mưa.

Trên thành vài tên binh sĩ tránh không kịp bị tên bắn trúng trán, kêu thảm ngửa mặt ngã sấp xuống, mười mấy tên binh sĩ yểm trợ Nguỵ Lục và Lý Hiếu Cơ xuống thành.Lúc này, mười mấy tên binh sĩ đã cứu La Sĩ Tín ra, chiến mã của La Sĩ Tín đã chết, đây là chiến mã Lư Minh Nguyệt đã cưỡi, sau khi bị quân Tuỳ bắt được thì Trương Tu Đà thưởng cho La Sĩ Tín.

Nó là một con thiên lí mã khoẻ mạnh đã theo La Sĩ Tín nhiều năm, La Sĩ Tín thấy ái mã vong trận, không khỏi thấy tim như bị dao cắt, chỉ lên tường thành mắng:- Lão thất phu, ta không giết ngươi, thề không làm người!Y xoay người cưỡi một con ngựa khác, lại dùng thêm ngựa thồ cây đại thiết thương của y.

Bị đối phương nhìn thấu, y không còn cách nào tiếp tục ý đồ với huyện Quản Thành, y vung tay:- Chúng ta đi!Quân Tùy cấp tốc rút khỏi huyện Quản Thành, chạy về phía huyện Huỳnh Dương ở phía tây bắc.Huyện Huỳnh Dương cách huyện Quản Thành không xa, khoảng cách chỉ có tám mươi dặm.

Lúc trời sáng, đội kị binh đã đến huyện Huỳnh Dương, một ngàn quân Tuỳ phóng ngựa suốt một ngày một đêm đã mệt mỏi vô cùng, La Sĩ Tín lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi trong một khu rừng nhỏ.Lúc này đã là trung tuần tháng sáu, thời tiết cực kì nóng bức, vẫn còn sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng thì mặt đất đã nóng như lửa, làn khói nửa như mây như sương lơ lửng trong không trung làm cho người ta như đang nằm trong lồng hấp, gần như không thể thở được nữa.Cũng may bên cạnh rừng cây có một con sông nhỏ, các binh sĩ và chiến mã uống nước, rửa mặt súc miệng một phen, thân thể mát mẻ hơn chút, các binh sĩ ăn uống qua loa rồi lại cho ngựa ăn, nhiều người ngả lưng xuống đất ngủ say sưa.La Sĩ Tín ngủ không được, y dùng khăn lông ướt chườm lên cổ giải nhiệt, ngồi ngẩn ra trên một khối đá lớn, thất bại tại huyện Quản Thành làm y cảm thấy uể oải vô cùng.

Từ khi y gia nhập quân Tuỳ đến nay chưa từng thất bại, lần này dùng kế lại bị người ta lật tẩy khiến y cảm thấy mất hết mặt mũi.Lúc này Trình Giảo Kim ngồi xuống bên cạnh y, đưa cho y một mẩu bánh hồ:- Ăn đi!

Nhân thịt dê đó, làm rất ngon.La Sĩ Tín không muốn ăn, lắc đầu:- Ta không đói!Lúc này mảnh vải trên mũi Trình Giảo Kim đã lấy xuống, mặt cũng rửa sạch sẽ, tuy không phải khí thế oai hùng phấn chấn nhưng mặt mày cũng sáng lán vui vẻ, y nhìn thấy La Sĩ Tín không nhận lấy liền không khách khí nhai ngấu nghiến như hổ đói.La Sĩ Tín liếc mắt nhìn y, trong lòng có chút kỳ quái, bị mình đánh cho một trận, kế đoạt thành cũng thất bại, không biết y có chuyện gì đáng vui mừng:- Có vẻ tâm tình của ngươi không tệ thì phải?Trình Giảo Kim nhét đầy miệng, nói không rõ ràng:- Ta không giống ngươi, chẳng qua chỉ là không lấy được thành mà lo lắng buồn phiền, cho dù là chiến bại, chỉ cần còn mạng thì nên uống rượu ăn mừng, tranh lấy thắng lợi có ý nghĩa gì, chỉ cần ăn ngon, uống tốt, bảo toàn tánh mạng, đó chính là phúc tu được từ kiếp trước.La Sĩ Tín gật đầu, kỳ thực Trình Giảo Kim nói cũng có đạo lý, thắng bại là là chuyện thường của nhà binh, lạc quan một chút thì trong lòng dễ chịu hơn.- Được!

Ngươi dẫn các huynh đệ vào trong rừng cây nghỉ ngơi, ta dẫn một số người đi lấy huyện Huỳnh Dương.Trình Giảo Kim đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, đứng dậy nói:- Chỉ huy thiên binh vạn mã đánh trận ta thừa nhận không bằng ngươi, nhưng lừa đảo, gian manh thì ngươi không bằng ta, tối qua nếu như giả làm thương nhân, đừng kinh động Thái thú thì cũng thuận lợi đoạt được thành rồi, ngươi xem ta, ta dạy ngươi làm sao lấy thành Huỳnh Dương.

Chương 791 : Bóng đỏ chợt hiện (p1)La Sĩ Tín nghĩ tới nguyên nhân Tổng quản đặc biệt để Trình Giảo Kim làm phó tướng, chính là vì để y phát huy sở trường, bèn gật đầu:- Được!

Chúc ngươi một đường thuận lợi.Trình Giảo Kim bĩu môi:- Còn chúc ta một đường thuận lợi, xót đến rụng răng, một quyền hôm qua, lão tử ăn đòn cũng không để trong lòng nữa rồi, chẳng lẽ ngươi còn đau tay?La Sĩ Tín cười ha ha:- Mau cút!

Tốt nhất ngươi bị Huyện lệnh bắt được, lột hết quần áo thị chúng.Trình Giảo Kim cười khặc khặc:- Lão tử đi lột sạch quần áo nương tử của Huyện lệnh, xem y có nghe lời hay không!Y xoay người đắc ý rời đi, tâm tình La Sĩ Tín thoáng cái tốt lên, y sờ sờ bụng, xoay đầu hỏi thân binh:- Còn cái gì ăn không?

Cho ta một chút…Huyện thành Huỳnh Dương là một huyện tầm trung, nhân khẩu không đến một ngàn hộ, thành trì cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục nên có vẻ tiêu điều, trên tường thành có thể thấy được nhiều chỗ khuyết cũ kỹ.

Sáng sớm, cổng thành đã đầy nông dân bán rau vào thành, la hét ồn ào cả một vùng.Tuy ngoài Lạc Dương hơn hai trăm dặm đang xảy ra đại chiến, nhưng huện Huỳnh Dương vẫn yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, mười mấy binh sĩ giữ thành vì thời tiết nóng bức cũng trở nên lười biếng uể oải, hơn nữa nông dân vào thành cũng không có ý đồ gì đặc biệt, cho nên các binh sĩ cũng không quản, mặc bọn họ ra vào.Lúc này, một đám ngựa từ xa đến, có mười mấy người buôn ngựa vội vào thành, tinh thần các binh sĩ lập tức trở nên tỉnh táo, dẫn đầu đoàn buôn ngựa là một người đàn ông khoẻ mạnh sắc mặt xanh đen, vừa nhìn đã biết là bọn cướp đường trong rừng, nhưng không tính là gì cả, đa số thanh niên trai tráng tại bảy thành ở Trung Nguyên đều từng là thảo khấu, bao gồm cả những binh sĩ thủ thành này.- Mấy vị mã thương từ đâu đến?Đội thủ thành rất khách khí, tại Trung Nguyên, những kẻ buôn ngựa đều là bọn hung hãn không dễ chọc đến, tất cả đều là cầu tiền tài, cần gì tự tìm phiền phức.Trình Giảo Kim ra bắc vào nam, kinh nghiệm phong phú, y không giống La Sĩ Tín, trà trộn vào thành lại còn kinh động Thái thú, y biết tiếp xúc với bọn người dưới thấp phải dựa vào chút lệ thường, Trình Giảo Kim tiện tay ném một túi tiền đồng cho đội:- Qui tắc cũ, tiền trà, tiền rượu, nhiều thêm một đồng tiền cũng không có.Đội người đón lấy túi tiền nặng trịch, đủ mười xâu tiền, gã nhanh chóng tâm tình thoải mái, người biết điều như vậy, gã sao có thể làm khó, liền vội vung tay:- Cho vào thành!Trình Giảo Kim dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đường hoàng vào thành, các thủ hạ bội phần kính phục, đêm qua tốn bao nhiêu sức như thế mà không thể vào thành, hôm nay chỉ một động tác đơn giản đã vào được rồi, vẫn là Trình tướng quân lợi hại.Trình Giảo Kim đắc ý nói với đám người:- Muốn làm việc gì đó phải khéo léo để ý, những binh lính nhỏ này chẳng qua cũng là vì nuôi sống gia đình, họ chẳng để ý ngươi ai, chỉ cần cho tiền thì có chuyện gì mà làm không được?

Sau này phải học hỏi điểm này, đừng nửa đêm vào thành ngốc nghếch như lão La, còn muốn giả mạo quân Đường, đó không phải là tự tìm phiền phức sao?Các binh sĩ vô cùng bái phục, có người hỏi:- Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?Trình Giảo Kim hừ một tiếng:- Đương nhiên đi tìm Huyện lệnh, chẳng lẽ mười mấy người chúng ta còn muốn giết người cướp thành?- Nhưng Huyện lệnh ở đâu?Trình Giảo Kim quả thực muốn một cước đá chết tên vừa hỏi, y đem mười mấy người trực tiếp đến huyện nha, cũng không đi nhà sau.

Y bước lên bậc thềm cửa chính, giơ dùi trống đánh mạnh, tiếng thùng thùng kêu lên, Trình Giảo Kim kêu lên:- Oan uổng quá!Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tên là Vương Hùng, ông ta đang ngồi trong quan phòng uống trà, đột nhiên nghe thấy có người đánh trống kêu oan, không để ý đến uống trà liền gấp gáp đến đại đường, ngồi chỉnh tề dưới tấm bảng “Minh kính cao huyền” (“Gương sáng treo cao”, ý chỉ sự sáng suốt của người bề trên), lạnh lùng nói:- Người nào kêu oan, dẫn đến đây!Hai tên nha dịch dẫn mười mấy người buôn ngựa vào:- Bẩm báo Huyện lệnh, chính là những người này kêu oan.Huyện lệnh Vương Hùng thấy người đến không quỳ, ông ta cầm lấy khối gỗ kinh đường gõ mạnh:- Điêu dân to gan, thấy bổn quan lại dám không quỳ?Trình Giảo Kim cười ha ha:- Ta là tìm không thấy ngươi, mới đánh trống kêu ngươi ra!Y bước lên vài bước, nắm lấy vạt áo Huyện lệnh, kéo ông ta xuống khỏi chỗ ngồi, thủ hạ của y cũng nhất tề động thủ, cùng lúc nắm lấy Huyện thừa và chủ bộ bên cạnh.Biến cố đột ngột, mười mấy nha dịch xung quanh đều ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua người cáo trạng như vậy, có người muốn bỏ chạy nhưng bị thủ hạ của Trình Giảo Kim một quyền đánh ngã, Huyện lệnh sợ đến trong lòng khiếp đảm, cố gắng hỏi:- Các ngươi là người phương nào, lại dám sỉ nhục bổn quan, muốn tạo phản hả?Huyện lệnh vừa dứt lời, một mũi chủy thủ sáng bóng kề vào cổ họng ông ta, Trình Giảo Kim lạnh lùng nói:- Lão tử là Hỗn Thế Ma Vương của trại Ngõa Cương, đến quý huyện mượn chút lương thực….Bên trong huyện Huỳnh Dương có ba trăm quân đóng giữ, đều là quân dân địa phương, con cháu của Huỳnh Dương, Giáo Úy đứng đầu là Vương Hiếu Đức, là cháu của Huyện lệnh Vương Hùng.

Y nhận được bẩm báo của nha dịch, một đám loạn phỉ Ngõa Cương chiếm đoạt huyện nha, thúc phụ bị loạn phỉ uy hiếp, y nhất thời vừa kinh sợ vừa tức giận, lập tức dẫn ba trăm thủ hạ bao vây huyện nha.- Hảo hán bên trong nghe đây, thả Huyện lệnh ra, muốn tiền hay muốn lương thực đều được, ta đưa các ngươi ra thành, mọi người cùng nhau thương lượng đàng hoàng, nếu không biết điều, ta đánh vào trong băm các ngươi thành thịt vụn!Vương Hiếu Đức cưỡi ngựa giương thương ở bên ngoài huyện nha lớn tiếng quát.Bên trong huyện nha lại mang cảnh tượng khác, trong quan phòng, hai tay và chân của Huyện lệnh Vương Hùng bị trói chặt nằm lăn ra đất, Trình Giảo Kim ngồi trên chỗ ngồi của ông ta, đập vỡ bộ dụng cụ trà tinh xảo mà ông ta yêu quý nhất.Khoé mắt gian tà không ngừng lướt qua trên người nương tử và hai con gái của Huyện lệnh, nương tử của Huyện lệnh ôm lấy hai con gái nhỏ tiếng khóc, ở góc tường, phụ mẫu tuổi đã cao của Huyện lệnh thần sắc đờ đẫn ngồi trên mặt đất, bị một tên lính cầm đao giữ lấy.Huyện lệnh Vương Hùng tuy không sợ chết, nhưng cha mẹ vợ con đều là yếu điểm trí mạng của ông ta, ánh mắt Trình Giảo Kim mỗi lần lướt qua vợ con, ông ta đều cảm thấy kinh hồn khiếp đảm, còn có phụ mẫu tuổi đã cao của ông ta, Vương Huyện lệnh đã hoàn toàn chịu thua, ông ta cầu xin:- Đại vương, ngươi muốn tiền muốn lương thực, ta đều có thể cho ngươi, xin ngươi đừng bao giờ hại cha mẹ vợ con ta.Một lát sau, Trình Giảo Kim mới híp mắt hỏi ông ta:- Hổ Lao quan bây giờ đang trong tay ai?Vương Huyện lệnh ngẩn ra, loạn phỉ Ngõa Cương lại hỏi câu này, Trình Giảo Kim có chút không kiên nhẫn đợi ông ta, hung bạo nói:- Ngươi không nói, lão tử sẽ bắt các huynh đệ của ngươi lôi nương tử của ngươi ra phía sau!Vương Huyện lệnh giật mình hoảng sợ, liền vội nói:- Hổ Lao quan vốn có mười ngàn quân trấn thủ, do Trịnh Thái Tử Vương Huyền Ứng đích thân lĩnh binh trấn thủ, nhưng mười ngày trước quân chủ lực của quân Trịnh đều đã rút về Lạc Dương, bây giờ thủ quân chỉ có ngàn người, tướng trấn giữ là Trương Chí, vốn là thuộc tướng của Vương Huyền Ứng, bây giờ đã bị bọn ta dụ hàng.Nói đến đây, trong lòng Huyện lệnh nổi lên chút hoài nghi, những người này không giống loạn phỉ Ngõa Cương.

Theo lí, nếu chỉ muốn mình đồng ý cung cấp lương thực, bọn họ nhất định không kiên nhẫn mà lục soát, nhưng trên thực tế, bọn họ không để ý đến tiền và lương thực, bọn họ rốt cục là ai?Bên ngoài huyện nha, Giáo Úy Vương Hiếu Đức lòng nóng như lửa đốt, y hận không thể lập tức xông vào trong, tổ phụ, tổ mẫu của y, còn có tính mạng cả nhà thúc phụ đều trong tay loạn phỉ, y chỉ có thể kiên nhẫn đếm thời gian, đợi đám loạn phỉ này tự mình rời đi.Ngoài thành, La Sĩ Tín thống lĩnh một ngàn kị binh đã đánh đến.

Cổng thành đóng, cầu treo móc lên trên, trên thành chỉ có mấy tên thủ quân, những binh sĩ còn lại đều bị điều đi bao vây huyện nha.Lúc này, năm tên thủ hạ của Trình Giảo Kim xông lên đầu thành, rút đao chém đến, qua một trận chém giết dữ dội, mấy tên thủ quân đa số đều bị giết chết.

Ngay lập tức bọn họ hạ cầu treo xuống, mở cổng thành, La Sĩ Tín vô cùng vui mừng hạ lệnh một tiếng, dẫn một ngàn kị binh đánh vào thành….

Vương Hiếu Đức còn đang ở trước cổng lớn huyện nha lớn tiếng chửi mắng, ba trăm dân binh tay cầm trường mâu, mặc giáp da, cũng cùng với Giáo Úy kêu la, bọn họ đã giằng co như thế gần một canh giờ, các binh sĩ đều đã có chút mệt mỏi.Lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy ngoài xa truyền đến một âm thanh như sấm rền, mặt đất bắt đầu rung chuyển, các binh sĩ nhìn lẫn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hoàng, không biết là xảy ra chuyện gì.- Chạy mau!Đầu đường có người phóng nhanh hét lớn:- Có kị binh đánh đến!Không đợi binh sĩ kịp phản ứng, hai bên đường huyện nha đột nhiên xông ra hai nhánh kị binh, chiến mã phóng đến như một cơn sóng to dâng trào mãnh liệt, vung chiến đao và trường mâu bổ mạnh về phía bọn họ, ba trăm binh sĩ nhất thời như đàn gián vỡ tổ, hoảng sợ la lớn, vứt binh khí, tứ tán bỏ chạy trối chết….

La Sĩ Tín không ngờ rằng Trình Giảo Kim làm hay như vậy, không đến một canh giờ, không bị thương một binh một tốt đã lấy được huyện Huỳnh Dương, làm cho y không thể không bội phục, Trình Giảo Kim quả thật có tài dùng mưu, trên phương diện trá thành gạt quan, y không bằng Trình Giảo Kim.

Chương 791 : Bóng đỏ chợt hiện (p2)Chốc lát, Huyện lệnh Vương Hùng bị vài binh sĩ dẫn vào phòng, ông ta mới biết thì ra đám người này không phải là loạn phỉ Ngõa Cương mà là quân Tuỳ, chỉ cần là quan binh thì trong lòng ông ta có thể thả lỏng rồi, ít nhất quan binh không hung ác giống loạn phỉ, ít nhiều cũng có chút qui củ.Vương Hùng đi vào phòng, hành lễ với La Sĩ Tín:- Hạ quan Huyện lệnh Huỳnh Dương Vương Hùng, tham kiến La tướng quân!La Sĩ Tín mỉm cười:- Để Huyện lệnh kinh sợ rồi, mời ngồi!Thái độ thân thiện của La Sĩ Tín cũng làm cho Vương Hùng cảm thấy trấn an, ông ta ngồi xuống thở dài nói:- Ta thế nào cũng không ngờ đến là quân Tuỳ, nếu sớm nói, ta nhất định sẽ phối hợp, cũng sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, Trình tướng quân đó của các người quả thật là…

Ài!

Thật không giống quan binh.La Sĩ Tín tán thành cách thức của Trình Giảo Kim, nếu sớm nói là quân Tuỳ, chỉ sợ Vương Huyện lệnh này lập tức phái người đi Hổ Lao quan báo tin, Trình Giảo Kim tuy thủ đoạn không mới mẻ gì nhưng rất công hiệu, chỉ có đem cha mẹ vợ con của ông ta ra uy hiếp, ông ta mới thành thật làm việc cho quân Tuỳ.- Trình tướng quân vốn xuất thân trong trại Ngõa Cương, nếu y có chỗ vô lễ, ta thay mặt tạ lỗi với Huyện lệnh, lần này bọn ta phụng mệnh đoạt Hổ Lao quan cho nên có chút việc muốn nhờ Vương Huyện lệnh hiệp trợ, chỉ cần Vương Huyện lệnh tận tâm làm việc cho bọn ta, bọn ta tuyệt sẽ không tổn thương đến cha mẹ vợ con của ngài.La Sĩ Tín tuy lời lẽ khách sáo, nhưng y cũng như Trình Giảo Kim đem cha mẹ vợ con của Vương Hùng ra uy hiếp, một lát sau Vương Hùng mới thở dài, nói cả nửa ngày trời, La tướng quân này cũng y như vậy, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói:- Được!

Không biết quý quân muốn ta làm gì…Từ huyện Huỳnh Dương đến Hổ Lao quan chỉ hơn ba mươi dặm, địa hình đều là đồi núi rừng rậm, trong triền núi gập ghềnh có một con sông gọi là Tỷ Thuỷ, từ Huỳnh Dương thông đến Hổ Lao quan, quan đạo là men theo Tỷ Thuỷ mà đi, tuy trên đường núi gập ghềnh, nhưng tóm lại mà nói, địa thế vẫn tương đối bằng phẳng phù hợp cho xe cộ, đoàn ngựa đi qua.Cách Hổ Lao quan vài dặm ở bên ngoài là trấn Tỷ Thuỷ, cho nên Hổ Lao quan còn gọi là Tỷ Thuỷ quan.

Năm năm chiến tranh, Tỷ Thuỷ quan sớm đã trở thành một thị trấn trống, đổ nát tàn tạ, nhà cửa hoang vu, cảnh tượng trong trấn thê lương tan hoang, lúc chiều, lương đội do hơn ngàn chiếc xe ngựa, xe bò hợp thành từ trấn Tỷ Thuỷ đi qua.Đây là đội quân vận chuyển lương thảo từ Huỳnh Dương đến, xe là mang từ huyện Huỳnh Dương đến, trên xe, trừ những bao lương thực còn cột theo vài con heo và dê, tổng cộng có hai trăm bốn mươi ngàn cân lương thực.Xa phu đánh xe căn bản là nông dân ở Huỳnh Dương, quân đội hai bên cưỡi ngựa đi cùng với ba trăm dân binh, bọn họ đều do quân Tuỳ cải trang, phía trước đội quân là đại tướng La Sĩ Tín, y không yên tâm Trình Giảo Kim đoạt thành, nên để cho Trình Giảo Kim dẫn bảy trăm kị binh theo sau từ xa.- Vương Huyện lệnh, trấn Tỷ Thuỷ sao trở nên hoang tàn như vậy?La Sĩ Tín đánh giá ngôi thị trấn không có chút vết tích người ở này, chau mày lại, y nhớ hai năm trước trong trấn vẫn tràn đầy nhân khí, mua bán sầm uất, thương khách phồn thịnh, trên quan đạo của trấn tiếng rao bán liên tục không ngừng, bây giờ lại biến thành một thị trấn chết.Vương Hùng thở dài:- Lúc đầu năm trong trấn vẫn vô cùng náo nhiệt, Vương Thế Sung và Lý Mật vì tranh đoạt Hổ Lao quan, hai quân đánh nhau gần một tháng, trấn Tỷ Thuỷ gặp phải binh đao khói lửa, người thì chết, người thì bỏ đi, cuối cùng không còn ai có thể ở lại, trấn cũng bỏ phế, thật thảm!Lúc này, La Sĩ Tín đột nhiên nhìn thấy phía trước hơn mười mấy bước, sau một ngôi nhà có một cái bóng màu đỏ thoáng qua, trong lòng y lo lắng, chẳng phải không có người sao?

Sao còn có bóng người, ánh mắt y sắc bén khác hẳn người thường, trừ y ra, những người khác đều không nhìn thấy.La Sĩ Tín thúc ngựa lên phía trước, đây là một toà nhà dân bị đốt cháy một nửa, chỉ còn lại bức tường cao khoảng một trượng đổ nát, vừa rồi, bóng dáng màu đỏ đó là thoáng qua sau bức tường đổ nát này.

La Sĩ Tín đi vòng ra sau bức tường, sau tường mọc đầy cỏ hoang, không có một bóng người, phía sau nhà dân là rừng núi rậm rạp, trong rừng tối đen một mảng, ánh sáng không thể nào chiếu vào.- La tướng quân, ngài thấy gì vậy?Vương Hùng thúc ngựa tiến lên phía trước hỏi.- Cảm thấy hình như vừa nãy có một bóng màu đỏ từ đây chạy qua!Vương Hùng cười ha hả:- Đó là hồ li trên núi, bộ lông có màu nâu đỏ, xuống núi kiếm ăn, bị chúng ta làm kinh động lại hoảng sợ chạy về, vùng này có rất nhiều loại hồ li này.La Sĩ Tín cảm thấy không giống hồ li, thân ảnh y nhìn thấy rất cao, giống như là con người, nếu như là quỷ lại càng không thể, trong lòng y thầm nghĩ:- Thật kì quái, là thứ gì vậy?- La tướng quân, đi thôi!Vương Hùng giục, La Sĩ Tín chỉ còn cách quay đầu ngựa tiếp tục tiến lên trước, nhưng tại một nơi sâu trong rừng, một đôi mắt sáng lạ thường nhìn chăm chú thân ảnh La Sĩ Tín, trong mắt ngập tràn dịu dàng….

Hổ Lao quan vẫn to lớn đồ sộ như cũ, đứng sừng sững giữa hai triền núi thẳng dốc, cắt đứt con đường đi về phía tây.

Mấy tháng trước, quân của Lý Mật và quân của Vương Thế Sung đã phát sinh một cuộc chiến thảm khốc tại Hổ Lao quan, hai bên vong trận mấy chục ngàn người, xương trắng chất đống, oan hồn vô số.Chiến tranh đã qua vài tháng, thi thể vốn đã chôn sâu, trừ cây cối bị chém gẫy và cỏ hoang xuất hiện từng khoảng loang lỗ do đao chém ra, không còn thấy dấu tích của trận đại chiến đó nữa.Chủ tướng của Hổ Lao quan là Trương Chí, lúc này ông ta vẫn là thuộc tướng của Thái Tử nước Trịnh Vương Thế Ứng, một ngàn thủ quân dưới tay ông ta vẫn là quân Trịnh, nhưng trên thực tế, Trương Chí đã âm thầm đầu hàng triều Đường, ông ta là đang thay triều Đường giữ toà hùng quan tại Trung Nguyên này.Trương Chí đã phái thủ hạ đi liên lạc với Tần vương Lý Thế Dân, ông ta hy vọng sớm xác nhận rõ thân phận, có thể sớm lập công được thưởng, đạt được tiền đồ sáng sủa.Buổi chiều, Trương Chí đang tuần tra quan ải như thường lệ, trước quan ải là một gò đất rộng bao la khoảng vài trăm mẫu, tam anh (là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) chiến Lã Bố năm đó xảy ra tại gò đất bao la này, xa hơn là các dãy núi chạy dài liên tục không dứt, quan đạo thẳng từ Huỳnh Dương đến là men theo triền núi mà ra.Một nơi không xa phương bắc là Tỷ Thuỷ Hà cốc, nhưng khe núi thẳng đứng, dòng nước chảy xiết, người không thể qua sông, chỉ có thểđi qua bằng quan đạo.Lúc này có binh sĩ đột nhiên chỉ về xa xa hô lớn:- Tướng quân, trên quan đạo có một đội quân lương đến!Trương Chí cũng trông thấy một đội quân vận chuyển lương thực từ quan đạo uốn khúc đi đến, kéo theo xe ngựa, xe bò chở đầy lương thực, có một đoàn dân binh cầm lá cờ lớn màu vàng, trên mặt cờ có in chữ gì đó.Trương Chí có chút ngẩn ta, ông ta sao không có chút thông tin gỉ cả?

Đoàn quân lương này đến từ đâu, chẳng lẽ từ huyện Quản Thành đến, Thái thú Nguỵ Lục có nói qua với ông ta, gần đây có một lượng lớn dân phu sẽ qua quan đến Lạc Dương.- Tướng quân, là lương đội của huyện Huỳnh Dương!Ba chữ trên lá cờ vàng, Trương Chí cũng nhìn rõ, chính là “Huỳnh Dương huyện…”

Trương Chí tuổi chừng ba mươi, vóc người khôi ngô, cầm một thanh đao nặng bảy mươi cân, võ nghệ cao cường.

Y là tâm phúc ái tướng của Thái Tử Trịnh Quốc Vương Huyền Ứng.

Y không những thiện chiến, mà còn có vài phần mưu lược.

Vì vậy mới được Vương Huyền Ứng tín nhiệm cho y trấn thủ Hổ Lao quan.Bất quá vì y thông minh, nên tâm tư cũng nhiều.

Trương Chí ý thức được Vương Thế Sung đã thất thế.

Y muốn suy nghĩ đến tiền đồ phía trước.

Cho nên y lợi dụng mượn hơi của Lý Hiếu Cơ, âm thầm đầu hàng Đường triều.Lúc này, trong lòng Trương Chí cảm thấy kỳ quái.

Nếu như Ngụy Lục phái người đưa lương đến, trước đó phải viết thư mới đúng.

Y lập tức ra lệnh nói:- Bảo mọi người tăng cường cảnh giác!Y liền ra lệnh cho một gã binh sĩ ra khỏi thành tra xét.

Cửa thành mở hé ra, một gã binh sĩ cưỡi ngựa chạy như bay ra, hướng đội vận lương đi đến.Chỉ chốc lát, Vương Hùng cùng binh sĩ đã đi tới dưới thành.

Vương Hùng chắp tay cười nói:- Trương tướng quân, là bản huyện đưa lương thực tới Lạc Dương .Binh sĩ cũng cao giọng nói:- Tướng quân, xác thực là lương thực, ước chừng hai nghìn thạch.

Đều là nông phu ở huyện Huỳnh Dương đánh xe.

Còn có hơn trăm con lợn dê.- Lợn và dê là để khao thưởng các huynh đệ ở Hổ Lao quan.

Trương tướng quân, có thể mở cửa thành không?Trương Chí nhận ra Vương Hùng, lại nghe binh si bẩm báo.

Y không còn hoài nghi, bất qua vẫn hỏi:- Vì sao trước đó Vương huyện lệnh không đưa thư báo trước?Vương Hùng ha hả cười:- Hàng xóm đến nhà nhau, còn cần thư báo trước sao?Lời này cũng đúng, Hổ Lao quan cùng huyện Huỳnh Dương cũng chỉ cách xa nhau ba mươi dặm, xác thực không cần phải đưa cái gì thư.

Trương Chí liền gật đầu, quay đầu lại lệnh nói:- Mở cửa thành!Cửa thành chậm rãi mở ra, trong lòng La Sĩ Tín cực kỳ vui mừng.

Tuy rằng ở huyện Quản Thành không thể thành công nhưng Hổ Lao quan lại thành công.

Kế sách này hầu như kín mít không một kẽ hở.

Lỗ thủng duy nhất là ở Thái Thú Ngụy Lục có thể gửi thư báo trước cho Hổ Lao quan hay không.

Chương 792 : Đông tiến quy mô lớnVì để bảo đảm, La Sĩ Tín còn an bài binh sĩ chặn đường, nếu có người đưa thư thì bắt lại, nhưng lại không bắt được ai.Trong lòng La Sĩ Tín thủy chung vẫn lo lắng cái này.

Nhưng hiện tại xem ra, là ông trời chiếu cố mình.

Huyện Quản Thành không có người đưa thư cho Hổ Lao quan, rất có thể là Ngụy Lục nghĩ bọn họ là quân đội của Lý Mật.La Sĩ Tín dẫn theo ba trăm “Dân đoàn binh sĩ” bảo vệ xe lương chậm rãi đi tới.

Trong người bọn họ đều mặc khôi giáp.

Bên ngoài là bộ trang phục màu đỏ của nha dịch.

Mặc dù rất là nóng bức, nhưng bọn lính đều không lộ vẻ khó chịu.

Liền mấy lão nông vận lương cũng không nhận ra bọn họ là quân Tùy.Đội ngũ đi tới cửa thành, La Sĩ Tín nhìn thoáng qua những lão nông đưa lương thật thà phúc hậu này, liền ra lệnh nói:- Xe lương dừng lại, kỵ binh tiến vào thành.Xe lương đều dừng lại.

La Sĩ Tín suất lĩnh ba trăm kỵ binh nhảy lên cầu treo, chạy vào trong thành.

Trương Chí đứng trên đầu tường đều một mực nhìn kỹ bọn họ.

Đối với ba trăm hộ vệ, lúc đầu y cũng không để trong lòng.

Y biết những người này là quận binh.Nhưng Trương Chí liền rất nhanh phát hiện ra chỗ kỳ quái.

Ngựa chiến của ba trăm quận binh này đều rất cường tráng, rõ ràng là ngựa Đột Quyết.

Mà ngựa của quận binh đều là ngựa trong nước, hình dáng nhỏ bé, làm sao có thể được những con ngựa to khỏe như vậy.Hơn nữa, ba trăm quận binh này, người nào người nấy vạm vỡ, cưỡi ngựa lại thành thạo.

Thử hỏi, binh sĩ Trung Nguyên làm sao có thể trạng cùng trình độ cưỡi ngựa cao như vậy.

Điều này, làm cho Trương Chí rất là nghi ngờ.Lúc này, ánh mắt y lại dời đến trên người La Sĩ Tính, người này chắc là Giáo Úy.

Y nhớ ra rằng Giáo Úy quận binh của huyện Huỳnh Dương là cháu trai của Vương Hùng, Vương Hiếu Đức.

Vương Hiếu Đức so với người này thấp hơn rất nhiều, không được cao to như vậy.Hơn nữa, binh khí của người này không ngờ là một cây thương lớn.

Cây thương ước chừng phải một trăm hai mươi cân.

Nghĩ vậy, trong lòng Trương Chí cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Người này rốt cuộc là ai?Trương Chí trên trán đã đổ đầy mồ hôi.

Y đã nghĩ ra vấn đề, liền vội vã chạy đến đầu tường hét lên:- Ngăn nhóm quân binh đó lại, không cho bọn họ đi vào.Trong cửa thành có đứng mấy trăm binh sĩ, người người cầm trường mâu.

Ngay khi nghe tới mệnh lệnh của Trương Chí, ba trăm kỵ binh Tùy cũng đồng thời chạy ào vào trong cửa thành.

Tình thế đột nhiên thay đổi, mấy trăm binh sĩ cầm trương mâu lao lên.

Vô số trường mâu đâm hướng La Sĩ Tín.La Sĩ Tín thấy bị lộ liền hét lớn lên một tiếng.

Vung trường thương lên ngăn lại đám trường mâu.

Trường thương lao nhanh như điện.

Chỉ thoáng cái, bốn năm người đã bị trường thương đánh gã.

Binh sĩ giữ thành thấy y dũng mãnh phi thường, đều sợ hãi hô to, quay người liền chạy.La Sĩ Tín quay đầu ngựa lại, chạy lên thành.

Hơn mười mũi tên lao tới trước mặt y.

La Sĩ Tín huy động thiết thương ngăn cản, một mình một ngựa dũng mãnh xông đến.La Sĩ Tín hét lớn một tiếng, một gã thủ thành không tránh được, bị một thương đâm xuyên qua ngực.

Thi thể bay ra ngoài.

Thiết thương lại run lên, lực đến mạnh mẽ.

Mũi thương xuyên qua ngực ba gã binh sĩ, ba người đồng thời kêu lên tiếng thảm thiết.Trong mười dũng tướng nổi danh thiên hạ, La Sĩ Tín xếp hạng thứ tư.

Bởi vì Vũ Văn Thành Đô đã chết, nên coi như y đứng thứ ba.

La Sĩ Tín không chỉ tinh thông bắn cung cưỡi ngựa, mà sức lực của y cũng lớn vô cùng.

Ngoại trừ thua bởi sư huynh Dương Nguyên Khánh ra, y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Xứng danh với bách chiến bách thắng tướng quân.Ở đường lên thành đã chật ních binh sĩ.

Người người cầm trường mâu, kinh khủng nhìn chăm chú vào đại tướng quân địch đang xông lên.

Sự uy dũng của y khiến bọn họ đều cảm thấy run sợ, tay cầm trường mâu cũng không vững.La Sĩ Tín giống hệt mãnh hổ nhập bầy sói, càng đánh càng hăng.

Dưới chân y đã la liệt thi thể, hơn bốn mươi người đã thành oan hồn bởi trường thương của La Sĩ Tín.Lúc này, La Sĩ Tín còn cách đầu tường chưa tới hai trượng.

Một gã Giáo Úy quân địch dáng người khôi ngô lặng lẽ đi tới.

Tay cầm cây mâu ngắn đâm đến đỉnh đầu của La Sĩ Tín.

Cây mâu mạnh mẽ đâm tới…Cây mâu giống như một con rắn độc, hướng La Sĩ Tín lao tới.

Mắt thấy muốn đâm trúng, thì chỉ trong nháy mắt, La Sĩ Tín đã quay người lại.

Cây mâu lướt qua người y mà bay.

La Sĩ Tín cầm trường mâu nhanh như điện đâm tới kẻ địch đánh lén.- Phốc!Trường thương đâm xuyên qua áo giáo tướng địch.

Tướng địch đau đớn kêu lên thảm thiết.

La Sĩ Tín dùng lực, vung thương cùng thi thể ném về hướng mấy tên binh sĩ.

Hơn mười người bị ném trúng, đều ngã lăn ra.

Một màn này khiến đám binh sĩ còn lại sợ vỡ mật, nhanh chóng tan vỡ.Bọn họ hô to một tiếng, quay đầu liền chạy.

Nhất thời, con đường lên đầu thành đã chạy không còn bóng ai.

La Sĩ Tính xông lên đầu tường, liền gặp chủ tướng Trương Chí cưỡi ngựa chạy đến.- Tướng địch chớ có càn rỡ, tiếp ta một đao!Trương Chí huy động đao, bổ tới La Sĩ Tín.

Thế đao lao tới hung hãn, La Sĩ Tín giết đã đỏ mắt, y cũng hét lớn một tiếng:- Tới rất tốt!Cả người lùi về phía sau một bước, né tránh đao này.

Trường thương vung lên, tiếng la như sấm, mũi thương như sét.

Một thương đâm xuyên qua thân thể của ngựa chiến.

Mũi thương rút ra, ngựa chiến hí lên thảm thiết, liền ngã đổ xuống.

Quán tính thật lớn, khiến Trương Chí cả người lẫn ngựa đều rơi xuống đầu tường.

Một tiếng kêu tử vong thật dài, Trương Chí ngã chết ở Hổ Lao quan.La Sĩ Tín cầm trường thương cắm mạnh xuống mặt đất, hướng mấy trăm quân địch trên đầu tướng hét lớn:- Ta là tướng Tùy La Sĩ Tín, các ngươi giờ không đầu hàng còn chờ đến bao giờ?Binh sĩ ở đầu tường sớm đã bị sự dũng mãnh như thiên thần của La Sĩ Tín sợ đến ngây người.

Lại nghe thấy y chính là dũng quan thiên hạ, dũng tướng La Sĩ Tín.

Mấy trăm binh sĩ càng thêm sợ hãi, đều buông xuống binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng:- Chúng ta nguyện hướng tướng quân đầu hàng!Lúc này, Trình Giảo Kim suất hơn bảy trăm kỵ binh cũng chạy tới.

Ngựa chiến dũng mãnh, ánh mâu lóe ra.

Bảy trăm kỵ binh nhanh như điện chạy ào tới Hổ Lao quan.

Tòa đệ nhất quan này đã nằm trong tay của quân Tùy…Ở xa nhất phía nam của quận Toánh Xuyên là nơi có đồi núi phập phùng.

Vùng này có thế núi trầm xuống, bình nguyên cùng đồi núi giao nhau, mạng lưới sông ngòi dày đặc, các mảng lớn đồng ruộng được phân bố khắp nơi.Nơi này thuộc về huyện Diệp của quận Toánh Xuyên.

Huyện Diệp nằm ở chỗ giao giới của năm quận.

Phía Tây Nam là quận Dục Dương, phía Nam là quận Hoài An, phía Đông Nam là quận Nhữ Nam, phía Tây là quận Tương Thành.

Mà phía Bắc quận Tương Thành chính là Lạc Dương.Quận Toánh Xuyên cũng là trung tâm của toàn bộ Hà Nam, chính là Đô thành Hứa Xương của Tào Ngụy thời Tam quốc.

Hướng Đông là quận Lương, hướng Bắc là quận Huỳnh Dương.

Sở dĩ từ xưa có câu “Trung Nguyên đồ thiên hạ, Hứa Xuyên đồ Trung Nguyên”, vì đây chính là vùng giao tranh của binh gia.Chạng vạng hôm nay, một nhóm thám báo quân Tùy gồm mười người từ quận Tương Thành đi đến huyện Diệp.

Đoàn người lao nhanh trên bình nguyên.

Dưới chân bọn họ vốn là những mảng ruộng rộng lớn, nhưng hiện tại đã bị hoang.

Chỉ còn lại mấy chỗ mầu mỡ là còn có trồng lúa mạch.Lúc này, lúa mạch đã đến lúc thu hoạch.

Ở bờ sông là từng mảng lúa vàng óng ả, tràn đầy không khí vui sướng của mùa gặt.

Trên ruộng lúa, có thể thấy một vài nông dân đang gặt.

Bọn họ thỉnh thoảng ngẩng đầu cảnh giác nhìn về nhóm thám báo Tùy đang lao nhanh.- Hỏa Trưởng, năm nay có vẻ được mùa, chẳng biết việc thu hoạch ở Hà Đông của chúng ta như thế nào?Một gã binh sĩ Tùy hỏi.Hỏa Trưởng tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm, vóc người khỏe mạnh, ít nói, tính cách tương đối trầm mặc.

Những binh sĩ thám báo so với các binh sĩ khác là cao hơn một cấp.

Chẳng hạn như vị Hỏa Trưởng này, trong quân đội bình thường, y có thể đảm nhiệm đến chức đội chính.

Hỏa Trưởng họ Tào, là người quận Giáng, Hà Đông.

Y ở chiến dịch Hà Bắc lập công, được thăng lên làm Hỏa Trưởng thám báo.

Lần này là y phụng mệnh tra xét phía Tây Nam quận Hứa Xương.Ở toàn bộ Hà Nam, các đội thám báo giống như bọn họ có hơn một trăm đội.

Mỗi đội có địa bàn tuần tra riêng của mình.

Thủ hạ quan tâm đến việc thu hoạch, nhưng Hỏa Trưởng đang suy nghĩ việc của mình nên không có trả lời.Đêm qua bọn họ gặp phải vài tên thương nhân.

Thương nhân nói cho y biết một tình báo, rằng ở huyện Diệp cũng gặp phải một đội trinh sát tuần hành, ước chừng hơn trăm người.

Điều này làm cho Tào Hỏa Trưởng cảnh giác.

Huyện Diệp là địa bàn tuần tra của y, làm sao lại xuất hiện nhóm thám báo khác, mà lại hơn trăm người.

Y lập tức nghĩ tới, rất có thể là quân trinh sát của Ngụy.Giống như nhóm trinh sát hơn trăm người này xuất hiện, thì chắc theo sau là một đại đội nhân mã.

Lẽ nào chủ lực của Ngụy quân đã đánh tới quận Toánh Xuyên.

Trong lòng y không giải thích được, nên mới suất lĩnh huynh đệ đến đây kiểm tra tình huống.Bọn họ vừa chạy được ba dặm, đi qua một đồi núi trầm thấp, hướng sơn đạo phía Bắc lao tới, rất nhanh là tới điểm cuối.

Phía trước là sườn đồi, dưới sườn đồi là bình nguyên mênh mông vô bờ.

Nếu đi theo con đường nhỏ lao xuống sườn núi, là một vùng rừng rậm ít người sinh sống.Bỗng nhiên có người chỉ về phía trước hô to:- Hỏa Trưởng, nhìn phía trước kìa!Tất cả mọi người sợ ngây người.

Chỉ thấy cách sườn núi ba dặm là một khu quân doanh thật lớn, rộng ước chừng trăm mẫu.

Chương 792 : Đông tiến quy mô lớnLều vải dày đặc, ít nhất phải có bảy tám mươi nghìn quân mã sống trong đó.Ở giữa đại doanh cắm một cột cờ cao năm trượng, soái cờ bay cao.

Đúng là cờ của Đường triều.Một chú chim ưng từ quận Toánh Xuyên bay lượn tới, bay vùn vụt qua sông Hoàng Hà, bay về hướng thành Hà Dường.

Chim ưng mang theo quân tình cực kỳ trọng yếu của thám báo tại Toánh Xuyên.Binh lực quân Tùy tập kết ở thành Hà Dương đã đạt đến chín mươi nghìn người.

Đại tướng Tạ Ánh Đăng cùng Tiết Vạn Triệt đã suất lĩnh hai mươi nghìn quân đội đi về phía Nam.

Vừa đến quận Hà Nội, hai mươi nghìn quân đội này được chỉnh biên hoàn toàn thành quân tinh nhuệ của U Châu.Đến tận đây, quân Tùy bố trí ở Hoàng Hà đã đạt tới một trăm bốn mươi nghìn người.

Ngoại trừ chín mươi nghìn đại quân ở quận Hà Nội, còn có hai mươi nghìn quân do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh đóng ở quận Hà Đông, ba mươi nghìn quân do Tần Quỳnh đóng ở thành Lê Dương.Mặt khác ở thành Hà Dương nằm sát Hoàng Hà, quân Tùy còn tập kết hơn hai nghìn chiến thuyền.

Đây là một đại chiến do tình thế bắt buộc.Bên trong thành Hà Dương, tòa ưng tháp ở vị trí cáo nhất, một con chim ưng bay tới, chậm rãi đỗ xuống ưng tháp.

Một gã Ưng nô gỡ thư xuống, chạy vội xuống lầu hô to:- Là ống thư đỏ!Đây là tình báo khẩn cấp.

Bọn lính liên lạc chờ ở dưới ưng tháp nhận được tình báo liền xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy như bay đến đại doanh quân Tùy nằm ở bên ngoài thành.Trong lều lớn trung quân, Dương Nguyên Khánh đang cùng Lý Tĩnh thương nghị quân tình.

Sau chiến dịch ở Lạc Dương, các loại tình báo trọng yếu không ngừng truyền đến.

Quân Đường cùng quân Trịnh đang ở ngoài thành Lạc Dương triển khai đại chiến.

Quân Đường do Lý Thế Dân suất lĩnh, quân Trịnh do Vương Nhân Tắc cầm đầu.

Vương Nhân Tắc liên tục bại hai trận, Lạc Dương rơi vào tình thế bất lợi.Mà ở Hổ Lao quan, La Sĩ Tín cùng Trình Giảo Kim đã thành công cướp đoạt quan ải.

Đây là một quân cờ trọng yếu.

Ở huyện Trần Lưu, một nhóm chiến thuyền lớn gồm hai trăm chiếc đang đi dọc theo kênh Thông Tế lên phía Bắc.

Đây là đội thuyền do Lý Mật phái tới, coi như là chính thức ký kết hiệp nghị.Lúc này Dương Nguyên Khánh đang lo lắng về việc tranh giành Trung Nguyên.

Sở dĩ hắn không ngừng tăng binh, chính là vì ứng đối với cục diện chiến đấu không ngừng biến hóa.Quan trọng hơn là, Lý Mật đã có dấu hiệu buông tha Trung Nguyên, mà nam dời về Giang Hoài.

Làm như vậy có thể đúng lúc chiếm được chỗ trống là Lý Mật bỏ lại.

Đây là vấn đề mà Dương Nguyên Khánh rất coi trọng.- Ty chức nghĩ chúng ta đầu tiên nên chiếm lĩnh quận Đông.

Hướng Nam lại chiếm quận Tể Âm.

Thứ hai là quận Huỳnh Dương.

Như vậy có thể cùng Lạc Dương liên lạc, khiến thế lực của chúng ta ở Hà Nam gắn kết với nhau.Lý Tĩnh đang khuyên bảo Dương Nguyên Khánh:- Ty chức phỏng chừng Lý Mật nhất thời sẽ không đơn giản buông tha quận Lương.

Ty chức cũng kiến nghị tổng quản tạm thời không nên đánh quận Lương, lưu nó lại thành bước thứ ba.

Như vậy, phía Đông coi quận Đông là trọng địa hậu cần đánh Đậu Kiến Đức, mà phía Tây xây dựng Lạc Dương thành trọng địa hậu cần đánh quân Đường.

Đông tây hô ứng, hình thành thế sừng với Hà Bắc.- Nhưng làm như vậy cũng sẽ khiến chúng ta bị hai mặt giáp công.

Một khi mà kế hoạch Nam hạ của Lý Mật còn bị nhục, y tất nhiên sẽ lại ngóc đầu lại.

Lúc đấy y cấu kết cùng quân Đường, hai bên đồng thời tấn công.

Chúng ta sẽ gặp phải hai hướng thụ địch, Trưởng sử đã nghĩ tới việc đó chưa?Lý Tĩnh suy nghĩ một chút, lại nói:- Vậy thì chúng ta lưu lại thế lực của Vương Thế Sung, vốn đang yếu kém.

Khiến y trở thành lá chắn ở phía Tây, ngăn trở Lý Đường đông tiến.

Chúng ta tập trung tinh lực phòng thủ Trung Nguyên.

Như vậy sẽ hóa giải cảnh hai mặt thụ địch.- Đây cũng là một biện pháp, có thể giúp chúng ta tập trung tinh lực mưu công Trung Nguyên.Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau nhìn chăm chú vào sa bàn, trầm tư chốc lát nói:- Từ trước ta nghe tổ phụ nói qua, ở Hà Nam có hai quận vô cùng trọng yếu.

Một là quận Lương, nó liên hệ với Giang Hoài, hai là quận Toánh Xuyên, nó liên hệ với Nam Dương Kinh Tương.

Tạm thời chúng ta không đánh quận Lương, mà tập trung vào quận Toánh Xuyên.Lý Tĩnh hơi thở dài một tiếng:- Chỉ sợ chiến tuyến kéo quá dài, binh lực hậu phương hư không, bị Đậu Kiến Đức đánh lén Hà Bắc, thì cái được không bù nổi cái mất.Dương Nguyên Khánh trầm mặc.

Đây xác thực là một vấn đề.

Đậu Kiến Đức giống như một con sói bị thương, ẩn trốn ở Thanh Châu.

Tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể săn mồi.Một khi quân đội của Tần Quỳnh giết lùi về hướng Nam, Đậu Kiến Đức chắc chắn sẽ đoạt cơ hội này cắn trả, y sẽ đánh chìm thuyền, cắt đoạn đường lui của Tần Quỳnh.

Sau đó tập trung quân đội tấn công Hà Bắc.

Hà Bắc chỉ có một ít quận binh, căn bản là không thể chống đối được quân của Đậu Kiến Đức đánh tới.

Như vậy, Hà Bắc sẽ gặp nguy hiểm!Dương Nguyên Khánh cũng thở dài:- Vậy thì cứ giữ nguyên kế hoạch!

Quân đội của Tần Quỳnh chỉ giành lấy quận Đông.Lúc này, một gã binh sĩ đứng ở cửa lều bẩm báo nói:- Khởi bẩm tổng quản, thám báo quận Toánh Xuyên có tình báo khẩn cấp truyền đến.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Hắn vừa mới nói tới quận Toánh Xuyên, liền có tình báo về quận Toánh Xuyên truyền tới:- Trình lên!Binh sĩ tiến vào lều, cầm một phong thư màu đỏ trình lên.

Trên phong thư có ghi ba chữ “Quận Toánh Xuyên”.

Dương Nguyên Khánh bóc phong thư, lấy ra một cuộn vải nhỏ, ở trên có ghi:- Ở huyện Toánh Xuyên có phát hiện tám mươi nghìn quân Đường.Tin tức này nhất thời làm Dương Nguyên Khánh kinh hãi, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Không ngờ Quân Đường ngoại trừ một trăm nghìn chủ lực đánh Lạc Dương, vậy mà vẫn còn tám mươi ngàn quân đánh quận Toánh Xuyên.- Tổng quản, xảy ra chuyện gì?Lý Tĩnh thấy sắc mặt tổng quản khác thường, vội vã hỏi.- Ngươi tự mình nhìn đi!Dương Nguyên Khánh đưa tình báo cho Lý Tĩnh.

Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn, rất nhanh liền tìm được huyện Diệp.

Huyện Diệp nằm ở ranh giới năm quận, hiện giờ đang có tám mươi ngàn quân Đường.

Đây chỉ có thể là đại quân do Kinh Tương Lý Hiếu Cung suất lĩnh.

Lý Uyên rõ ràng phái quân Kinh Tương đến, mục đích của y là gì?Lúc này Lý Tĩnh đi lên phía trước nói:- Rất rõ ràng, quân Đường không chỉ muốn đoạt Lạc Dương, mà còn muốn chiếm đoạt các quận của Trung Nguyên.

Xem ra Lý Uyên cũng nhìn thấu ý đồ của Lý Mật.- Ngươi muốn nói, Lý Uyên cũng phát hiện ra dấu hiệu Lý Mật lui về Đông Nam.Lý Tĩnh gật đầu:- Hẳn là như thế này!Tình huống đột biến, Dương Nguyên Khánh chắp tay nhìn chăm chú vào sa bàn, cũng lâm vào trầm tư.

Nếu như quân Đường Kinh Tương quy mô lớn bắc thượng, hiển nhiên sẽ xuất hiện lỗ thủng binh lực ở thành Kinh Tương.Như vậy Tiêu Tiển có thể nắm lấy cơ hội này mà phản công với quy mô lớn, một lần nữa đoạt lại Kinh Tương hay không?

Dương Nguyên Khánh đang nghĩ tới việc nhắc nhở Tiêu Tiển...Bởi vì tám mươi nghìn quân Đường chủ lực ở Kinh Tương bất ngờ xuất hiện ở quận Toánh Xuyên, nên làm quấy nhiễu kế hoạch của quân Tùy.

Dương Nguyên Khánh lập tức chia thành bốn đường đi xuống phía Nam.

Phía Đông thì ra lệnh cho Tần Quỳnh suất ba mươi ngàn quân từ Lê Dương qua sông chiếm lĩnh quận Đông.Mà phía Tây thì do Từ Thế Tích suất lĩnh mười nghìn quân Hà Đông cùng mười nghìn quân Hà Nội, tổng cộng hai mươi nghìn quân đội từ huyện Thiểm qua sông, chiếm lĩnh Cốc quan.

Cắt đứt liên hệ giữa Quan Trung cùng Lạc Dương.Trung lộ thì chia làm hai đường.

Một đường do Lý Tĩnh suất ba mươi nghìn quân đi Huỳnh Dương, xuống phía Nam đi quận Toánh Xuyên chặn quân Đường ở Kinh Tương bắc thượng.

Một đường khác do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm mươi nghìn chủ lực từ Minh Tân qua sông, trực tiếp giành lấy trung đình Lạc Dương, tạo áp lực cho Lý Thế Dân đang tiến công Lạc Dương.Các nhánh đại quân cùng lúc sang sông, nhưng Nguyên Khánh lại không lập tức xuất binh.

Hắn còn muốn đợi Lý Thế Dân cùng Lạc Dương đánh cho mệt mỏi rồi mới đánh xuống.

Nếu qua sông quá sớm sẽ bất lợi đối với Vương Thế Sung suy yếu.

Mặt khác, hắn cũng muốn đợi Lý Mật lần thứ hai phái đặc sứ tới.Chiến dịch ở Lạc Dương đã kéo dài hơn mười ngày.

Trước sau đánh hai trận.

Đều là Vương Nhân Tắc thảm bại.

Khiến quân Trịnh tổn thất tới hai mươi nghìn tinh nhuệ.Tuy rằng Vương Nhân Tắc bị bãi miễn chức Đốc quân, nhưng y lại không phục.

Sáng hôm nay, y nghe thấy thúc phụ đang tuần tra ở Quân Khí giám.

Y liền lập tức tới Quân Khí giám.Ở sân rộng của Quân Khí giam, hai nghìn công tượng đang bận rộn chế tạo các loại vũ khí nặng phòng ngự.

Vật liệu không đủ, Vương Thế Sung liền mệnh lệnh dỡ xuống một ít cung thất.

Thu được rất nhiều gỗ lớn.

Mắt thấy một tòa thạch pháo cùng nỏ lớn sắp được làm xong, trong lòng y rất vui mừng.Vương Thế Sung đi tới thạch pháo, vỗ vỗ chủ quản chế tạo, cười hỏi:- Pháo này có thể ném được xa không?Hai nghìn năm trăm thợ thủ công ở Lạc Dương, đều là những thợ thủ công ưu tú nhất thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh vài lần viện trợ Vương Thế Sung, muốn đem hai nghìn năm trăm thợ thủ công này đi.

Nhưng Vương Thế Sung rất rõ ràng sự quan trọng của họ, nên chỉ đưa cho Dương Nguyên Khánh năm trăm người.

Chương 793 : Điều binh khiển tướngLều vải dày đặc, ít nhất phải có bảy tám mươi nghìn quân mã sống trong đó.Ở giữa đại doanh cắm một cột cờ cao năm trượng, soái cờ bay cao.

Đúng là cờ của Đường triều.Một chú chim ưng từ quận Toánh Xuyên bay lượn tới, bay vùn vụt qua sông Hoàng Hà, bay về hướng thành Hà Dường.

Chim ưng mang theo quân tình cực kỳ trọng yếu của thám báo tại Toánh Xuyên.Binh lực quân Tùy tập kết ở thành Hà Dương đã đạt đến chín mươi nghìn người.

Đại tướng Tạ Ánh Đăng cùng Tiết Vạn Triệt đã suất lĩnh hai mươi nghìn quân đội đi về phía Nam.

Vừa đến quận Hà Nội, hai mươi nghìn quân đội này được chỉnh biên hoàn toàn thành quân tinh nhuệ của U Châu.Đến tận đây, quân Tùy bố trí ở Hoàng Hà đã đạt tới một trăm bốn mươi nghìn người.

Ngoại trừ chín mươi nghìn đại quân ở quận Hà Nội, còn có hai mươi nghìn quân do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh đóng ở quận Hà Đông, ba mươi nghìn quân do Tần Quỳnh đóng ở thành Lê Dương.Mặt khác ở thành Hà Dương nằm sát Hoàng Hà, quân Tùy còn tập kết hơn hai nghìn chiến thuyền.

Đây là một đại chiến do tình thế bắt buộc.Bên trong thành Hà Dương, tòa ưng tháp ở vị trí cáo nhất, một con chim ưng bay tới, chậm rãi đỗ xuống ưng tháp.

Một gã Ưng nô gỡ thư xuống, chạy vội xuống lầu hô to:- Là ống thư đỏ!Đây là tình báo khẩn cấp.

Bọn lính liên lạc chờ ở dưới ưng tháp nhận được tình báo liền xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy như bay đến đại doanh quân Tùy nằm ở bên ngoài thành.Trong lều lớn trung quân, Dương Nguyên Khánh đang cùng Lý Tĩnh thương nghị quân tình.

Sau chiến dịch ở Lạc Dương, các loại tình báo trọng yếu không ngừng truyền đến.

Quân Đường cùng quân Trịnh đang ở ngoài thành Lạc Dương triển khai đại chiến.

Quân Đường do Lý Thế Dân suất lĩnh, quân Trịnh do Vương Nhân Tắc cầm đầu.

Vương Nhân Tắc liên tục bại hai trận, Lạc Dương rơi vào tình thế bất lợi.Mà ở Hổ Lao quan, La Sĩ Tín cùng Trình Giảo Kim đã thành công cướp đoạt quan ải.

Đây là một quân cờ trọng yếu.

Ở huyện Trần Lưu, một nhóm chiến thuyền lớn gồm hai trăm chiếc đang đi dọc theo kênh Thông Tế lên phía Bắc.

Đây là đội thuyền do Lý Mật phái tới, coi như là chính thức ký kết hiệp nghị.Lúc này Dương Nguyên Khánh đang lo lắng về việc tranh giành Trung Nguyên.

Sở dĩ hắn không ngừng tăng binh, chính là vì ứng đối với cục diện chiến đấu không ngừng biến hóa.Quan trọng hơn là, Lý Mật đã có dấu hiệu buông tha Trung Nguyên, mà nam dời về Giang Hoài.

Làm như vậy có thể đúng lúc chiếm được chỗ trống là Lý Mật bỏ lại.

Đây là vấn đề mà Dương Nguyên Khánh rất coi trọng.- Ty chức nghĩ chúng ta đầu tiên nên chiếm lĩnh quận Đông.

Hướng Nam lại chiếm quận Tể Âm.

Thứ hai là quận Huỳnh Dương.

Như vậy có thể cùng Lạc Dương liên lạc, khiến thế lực của chúng ta ở Hà Nam gắn kết với nhau.Lý Tĩnh đang khuyên bảo Dương Nguyên Khánh:- Ty chức phỏng chừng Lý Mật nhất thời sẽ không đơn giản buông tha quận Lương.

Ty chức cũng kiến nghị tổng quản tạm thời không nên đánh quận Lương, lưu nó lại thành bước thứ ba.

Như vậy, phía Đông coi quận Đông là trọng địa hậu cần đánh Đậu Kiến Đức, mà phía Tây xây dựng Lạc Dương thành trọng địa hậu cần đánh quân Đường.

Đông tây hô ứng, hình thành thế sừng với Hà Bắc.- Nhưng làm như vậy cũng sẽ khiến chúng ta bị hai mặt giáp công.

Một khi mà kế hoạch Nam hạ của Lý Mật còn bị nhục, y tất nhiên sẽ lại ngóc đầu lại.

Lúc đấy y cấu kết cùng quân Đường, hai bên đồng thời tấn công.

Chúng ta sẽ gặp phải hai hướng thụ địch, Trưởng sử đã nghĩ tới việc đó chưa?Lý Tĩnh suy nghĩ một chút, lại nói:- Vậy thì chúng ta lưu lại thế lực của Vương Thế Sung, vốn đang yếu kém.

Khiến y trở thành lá chắn ở phía Tây, ngăn trở Lý Đường đông tiến.

Chúng ta tập trung tinh lực phòng thủ Trung Nguyên.

Như vậy sẽ hóa giải cảnh hai mặt thụ địch.- Đây cũng là một biện pháp, có thể giúp chúng ta tập trung tinh lực mưu công Trung Nguyên.Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau nhìn chăm chú vào sa bàn, trầm tư chốc lát nói:- Từ trước ta nghe tổ phụ nói qua, ở Hà Nam có hai quận vô cùng trọng yếu.

Một là quận Lương, nó liên hệ với Giang Hoài, hai là quận Toánh Xuyên, nó liên hệ với Nam Dương Kinh Tương.

Tạm thời chúng ta không đánh quận Lương, mà tập trung vào quận Toánh Xuyên.Lý Tĩnh hơi thở dài một tiếng:- Chỉ sợ chiến tuyến kéo quá dài, binh lực hậu phương hư không, bị Đậu Kiến Đức đánh lén Hà Bắc, thì cái được không bù nổi cái mất.Dương Nguyên Khánh trầm mặc.

Đây xác thực là một vấn đề.

Đậu Kiến Đức giống như một con sói bị thương, ẩn trốn ở Thanh Châu.

Tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể săn mồi.Một khi quân độiTần Quỳnh giết lùi về hướng Nam, Đậu Kiến Đức chắc chắn sẽ đoạt cơ hội này cắn trả, y sẽ đánh chìm thuyền, cắt đoạn đường lui của Tần Quỳnh.

Sau đó tập trung quân đội tấn công Hà Bắc.

Hà Bắc chỉ có một ít quận binh, căn bản là không thể chống đối được quân của Đậu Kiến Đức đánh tới.

Như vậy, Hà Bắc sẽ gặp nguy hiểm!Dương Nguyên Khánh cũng thở dài:- Vậy thì cứ giữ nguyên kế hoạch!

Quân đội của Tần Quỳnh chỉ giành lấy quận Đông.Lúc này, một gã binh sĩ đứng ở cửa lều bẩm báo nói:- Khởi bẩm tổng quản, thám báo quận Toánh Xuyên có tình báo khẩn cấp truyền đến.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Hắn vừa mới nói tới quận Toánh Xuyên, liền có tình báo về quận Toánh Xuyên truyền tới:- Trình lên!Binh sĩ tiến vào lều, cầm một phong thư màu đỏ trình lên.

Trên phong thư có ghi ba chữ “Quận Toánh Xuyên”.

Dương Nguyên Khánh bóc phong thư, lấy ra một cuộn vải nhỏ, ở trên có ghi:- Ở huyện Toánh Xuyên có phát hiện tám mươi nghìn quân Đường.Tin tức này nhất thời làm Dương Nguyên Khánh kinh hãi, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Không ngờ Quân Đường ngoại trừ một trăm nghìn chủ lực đánh Lạc Dương, vậy mà vẫn còn tám mươi ngàn quân đánh quận Toánh Xuyên.- Tổng quản, xảy ra chuyện gì?Lý Tĩnh thấy sắc mặt tổng quản khác thường, vội vã hỏi.- Ngươi tự mình nhìn đi!Dương Nguyên Khánh đưa tình báo cho Lý Tĩnh.

Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn, rất nhanh liền tìm được huyện Diệp.

Huyện Diệp nằm ở ranh giới năm quận, hiện giờ đang có tám mươi ngàn quân Đường.

Đây chỉ có thể là đại quân do Kinh Tương Lý Hiếu Cung suất lĩnh.

Lý Uyên rõ ràng phái quân Kinh Tương đến, mục đích của y là gì?Lúc này Lý Tĩnh đi lên phía trước nói:- Rất rõ ràng, quân Đường không chỉ muốn đoạt Lạc Dương, mà còn muốn chiếm đoạt các quận của Trung Nguyên.

Xem ra Lý Uyên cũng nhìn thấu ý đồ của Lý Mật.- Ngươi muốn nói, Lý Uyên cũng phát hiện ra dấu hiệu Lý Mật lui về Đông Nam.Lý Tĩnh gật đầu:- Hẳn là như thế này!Tình huống đột biến, Dương Nguyên Khánh chắp tay nhìn chăm chú vào sa bàn, cũng lâm vào trầm tư.

Nếu như quân Đường Kinh Tương quy mô lớn bắc thượng, hiển nhiên sẽ xuất hiện lỗ thủng binh lực ở thành Kinh Tương.Như vậy Tiêu Tiển có thể nắm lấy cơ hội này mà phản công với quy mô lớn, một lần nữa đoạt lại Kinh Tương hay không?

Dương Nguyên Khánh đang nghĩ tới việc nhắc nhở Tiêu Tiển...Bởi vì tám mươi nghìn quân Đường chủ lực ở Kinh Tương bất ngờ xuất hiện ở quận Toánh Xuyên, nên làm quấy nhiễu kế hoạch của quân Tùy.

Dương Nguyên Khánh lập tức chia thành bốn đường đi xuống phía Nam.

Phía Đông thì ra lệnh cho Tần Quỳnh suất ba mươi ngàn quân từ Lê Dương qua sông chiếm lĩnh quận Đông.Mà phía Tây thì do Từ Thế Tích suất lĩnh mười nghìn quân Hà Đông cùng mười nghìn quân Hà Nội, tổng cộng hai mươi nghìn quân đội từ huyện Thiểm qua sông, chiếm lĩnh Cốc quan.

Cắt đứt liên hệ giữa Quan Trung cùng Lạc Dương.Trung lộ thì chia làm hai đường.

Một đường do Lý Tĩnh suất ba mươi nghìn quân đi Huỳnh Dương, xuống phía Nam đi quận Toánh Xuyên chặn quân Đường ở Kinh Tương bắc thượng.

Một đường khác do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm mươi nghìn chủ lực từ Minh Tân qua sông, trực tiếp giành lấy trung đình Lạc Dương, tạo áp lực cho Lý Thế Dân đang tiến công Lạc Dương.Các nhánh đại quân cùng lúc sang sông, nhưng Nguyên Khánh lại không lập tức xuất binh.

Hắn còn muốn đợi Lý Thế Dân cùng Lạc Dương đánh cho mệt mỏi rồi mới đánh xuống.

Nếu qua sông quá sớm sẽ bất lợi đối với Vương Thế Sung suy yếu.

Mặt khác, hắn cũng muốn đợi Lý Mật lần thứ hai phái đặc sứ tới.Chiến dịch ở Lạc Dương đã kéo dài hơn mười ngày.

Trước sau đánh hai trận.

Đều là Vương Nhân Tắc thảm bại.

Khiến quân Trịnh tổn thất tới hai mươi nghìn tinh nhuệ.Vương Thế Sung giận dữ, y bãi miễn chức Hành quân Tổng quản của Vương Nhân Tắc.

Biếm truất y thành dân thường.

Rồi ra lệnh cho Thái Tử Vương Huyền Ứng chủ quản triều chính, y tự mình ngự giá thân chinh.

Tự phong mình thành Thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái.

Đem năm mươi nghìn tinh binh nắm chặt trong tay.Tuy rằng Vương Nhân Tắc bị bãi miễn chức Đốc quân, nhưng y lại không phục.

Sáng hôm nay, y nghe thấy thúc phụ đang tuần tra ở Quân Khí giám.

Y liền lập tức tới Quân Khí giám.Ở sân rộng của Quân Khí giam, hai nghìn công tượng đang bận rộn chế tạo các loại vũ khí nặng phòng ngự.

Vật liệu không đủ, Vương Thế Sung liền mệnh lệnh dỡ xuống một ít cung thất.

Thu được rất nhiều gỗ lớn.

Mắt thấy một tòa thạch pháo cùng nỏ lớn sắp được làm xong, trong lòng y rất vui mừng.Vương Thế Sung đi tới thạch pháo, vỗ vỗ chủ quản chế tạo, cười hỏi:- Pháo này có thể ném được xa không?Hai nghìn năm trăm thợ thủ công ở Lạc Dương, đều là những thợ thủ công ưu tú nhất thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh vài lần viện trợ Vương Thế Sung, muốn đem hai nghìn năm trăm thợ thủ công này đi.

Nhưng Vương Thế Sung rất rõ ràng sự quan trọng của họ, nên chỉ đưa cho Dương Nguyên Khánh năm trăm người.

Chương 794 : Hổ Lao gặp nguyHai nghìn người còn lại bị y giữ lại.

Lúc này, hai nghìn người công tượng chính là hy vọng cuối cùng của Vương Thế Sung.Một gã lão thợ thủ công khom người trả lời:- Bẩm báo Thánh Thượng, cái này gọi là 'Thạch đại tướng quân'.

Là thạch pháo lớn nhất thiên hạ.

Có thể ném một tảng đá nặng năm mươi cân đi hai trăm bước.

Dùng để phá hủy sào xa của địch cùng công kích bộ binh.- Không tồi!

Không hổ là thạch đại tướng quân.Vương Thế Sung tấm tắc tán thưởng.

Y lại nghĩ tới dầu hỏa của quân Tùy, không khỏi thở dài nói:- Đáng tiếc Lạc Dương không có dầu hỏa, bằng không trẫm dùng dầu hỏa đối phó với Lý Thế Dân, đem y thiêu cháy thành than.- Thúc phụ!Phía sau có người gọi y, Vương Thế Sung quay đầu lại, chỉ thấy Vương Nhân Tắc vội vã tới.

Sắc mặt Vương Thế Sung trầm xuống, có chút mất hứng hỏi:- Có chuyện gì sao?Vương Thế Sung đã từng rất kỳ vọng Vương Nhân Tắc, nhưng Vương Nhân Tắc lại làm y thất vọng.

Hai trận đều bại, tổn thất hai mươi nghìn tinh binh.

Khiến Vương Thế Sung cực kỳ đau lòng.

Cho nên hiện giờ, Vương Thế Sung không muốn thấy Vương Nhân Tắc.Thúc phụ đối với mình bất mãn, trong lòng Vương Nhân Tắc là biết rõ.

Y vẫn khom người nói:- Thúc phụ, xin cho chất nhi nói một câu, chất nhi chết cũng không hối tiếc!Vương Thế Sung thấy y nói nghiêm trọng, liền gật đầu:- Ngươi nói đi!- Thúc phụ, hai trận bại, cũng không phải do chất nhi vô năng, mà là có nguyên nhân khác.- Nguyên nhân gì?- Bẩm báo thúc phụ, nguyên nhân thất bại là do tôn thất (con cháu hoàng đế) lĩnh quân.

Bọn họ toàn là lũ kém cỏi.

Lần đầu tiên do Triệu Vương không nghe chỉ huy, tự ý xuất kích, dẫn đến binh bại.

Mà lần thứ hai là do Kinh Vương ở thời điểm mấu chốt bỏ lại quân đội chạy trối chết, dẫn đến quân đội tan vỡ.

Trên thực tế, quân Đường cũng sắp duy trì không nổi.

Thúc phụ nếu như không thay đổi cách thức do tôn thất lĩnh binh, thì sẽ bại mà thôi.

Những người này, không thể lĩnh quân đánh giặc.Vương Thế Sung rơi vào trầm tư.

Một lát, sắc mặt y dần dần hòa hoãn, thở dài một tiếng nói:- Ngươi nói không sai.

Trẫm cũng hiểu rõ việc này.

Thế nhưng hiện tại địch mạnh ta yếu, nhân tâm bất định.

Nếu trẫm dùng đại tướng, chỉ sợ bọn họ lâm trận lại phản.

Hậu quả càng nghiêm trọng.

Trẫm không dám tin tưởng người ngoài!Vương Nhân Tắc trầm mặc một lúc lại nói:- Sự cho tới bây giờ, thúc phụ còn không muốn hướng Dương Nguyên Khánh cầu viện sao?

Chất nhi nghe nói.

Dương Nguyên Khánh đóng quân ở Hoàng Hà hơn một trăm nghìn đại quân.

Rất rõ ràng là muốn ứng đối cuộc chiến Lạc Dương.

Nếu như Dương Nguyên Khánh sớm xuất binh, phân tán quân đội của Lý Thế Dân.

Như vậy cơ hội thủ thành của chúng ta có thể nắm chặt hơn.

Chỉ cần kéo dài thời gian, quân Đường chỉ đành vô công mà lùi.- Vậy còn Dương Nguyên Khánh làm sao bây giờ?

Ngươi dùng cái gì để thỏa mãn khẩu vị của hắn?Vương Thế Sung lạnh lùng nói.- Thúc phụ, chất nhi một mực suy xét.

Có chúng ta tồn tại, kỳ thực đối Dương Nguyên Khánh là có lợi mà vô hại.

Chúng ta không có khả năng đánh triều Tùy, đứng sừng sững giữa hai nhà Tùy Đường, sẽ trở thành cái lá chắn của hắn.

Như vậy, hắn sẽ có thể tập trung binh lực chiếm Trung Nguyên.

Triều Đường muốn mưu Trung Nguyên, thì vẫn phải qua Lạc Dương.

Đây chẳng phải rất có lợi cho Dương Nguyên Khánh sao?Vương Thế Sung chắp tay phía sau đi vài bước, dứt khoát quay đầu lại nói với Vương Nhân Tắc:- Đằng nào cũng là chết, còn nước còn tát.

Ngươi đi Hà Dương một lần nữa, thuyết phục Dương Nguyên Khánh xem.Vương Nhân Tắc vội vàng nói:- Chất nhi nguyện thay thúc phụ phân ưu.

Nhưng có thể cho Vân Định Hưng đi cùng chất nhi hay không.

Y là người nói năng khéo léo, lại quen biết Dương Nguyên Khánh.

Mặt khác, chất nhi còn muốn mang theo Vũ Văn Nga Anh, dùng tình cũ để lay động hắn.Ngoài thành Lạc Dương, sau hai trận không thắng, Vương Thế Sung liền lui về thành, không chịu nghênh chiến.

Sáng hôm nay, Lý Thế Dân cùng mấy chục kỵ binh hộ vệ đi dò xét ngoài thành Lạc Dương.

Thành tường cao to, dày rộng kiên cố khiến trên mặt Lý Thế Dân thể hiện sự sầu lo.

Y quay đầu than thở với Khâu Hành Cung:- Đánh chiếm được thành Lạc Dương, thì binh lính của chúng ta chắc tử thương hầu như không còn.Khâu Hành Cung con của đại tướng Khâu Hòa của triều Tùy.

Y tuổi chừng hơn ba mươi, thân cao sáu thước bốn, cơ thể vạm vỡ, võ nghệ siêu quần, dũng mãnh tuyệt luân.

Y còn tài bắn cung bách phát bách trúng.

Tay cầm một thanh đao lớn, xếp danh thứ mười trong mười đại dũng tướng của thiên hạ.

Nghe thấy Lý Thế Dân thở dài, y ngạo nghễ nói:- Nếu điện hạ công thành, ty chức nguyện làm tiên phong, mở một đường máu.

Đảm bảo không chết quá trăm người là đoạt được thành Lạc Dương.Lời nói hùng hồn của Khâu Hành Cung khiến Lý Thế Dân cười khổ một tiếng.

Người có phải làm bằng sắt đâu mà đánh mãi không chết.

Nhưng Lý Thế Dân vẫn nói những lời cổ vũ:- Dũng khí của Khâu tướng quân, ta vẫn ngưỡng mộ.

Đến lúc công thành, ta rất chờ mong Khâu tướng quân lập được kỳ công.Nói xong, Lý Thế Dân quay đầu ngựa đi về đại doanh.

Chủ doanh nguyên soái của quân Đường nằm ở phía Bắc thành Lạc Dương.

Đây là một đại doanh có diện tích mấy trăm mẫu.

Được xây dựng rất kiên cố, phòng thủ nghiêm mật.

Lý Thế Dân trở về lều lớn trung quân, vừa đến cửa lều thì gặp Phòng Huyền Linh.

Phòng Huyền Linh thấy y có vẻ không vui, liền cười nói:- Điện hạ có phải thấy Lạc Dương khó công, nên tâm tình không tốt?Lý Thế Dân thở dài:- Đại quân của Dương Nguyên Khánh gần qua sông.

Nếu ta không nhanh chóng lấy được Lạc Dương, chỉ sợ đến cuối cùng lại thành toàn cho hắn.

Nhưng thành Lạc Dương quả thật kiên cố, quân coi giữ tinh nhuệ.

Lòng ta cảm thấy phiền muộn!Lý Thế Dân đi vào lều lớn, dừng trước sa bàn, một lát mới nói:- Kỳ thực, hai lần tác chiến trước, quân ta là có chút may mắn, mới có thể làm cho Vương Thế Sung ra khỏi thành cùng quân ta tác chiến.

Hiện tại, y co đầu rút cổ không ra, khiến chúng ta phải tăng thêm khí lực để công thành.Y lại thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ hối hận.

Y biết Vương Thế Sung chí ít còn có năm mươi ngàn quân tinh nhuệ.

Mà lương thảo bên trong thành lại sung túc, vật tư đầy đủ.

Nghĩ đến đánh hạ thành Lạc Dương xác thực không dễ dàng.Nếu như không có Dương Nguyên Khánh ở bên ngoài nhìn chằm chằm, y đơn giản là mất thêm chút thời gian mà thôi.

Hết lần này tới lần khác, Dương Nguyên Khánh giống như mãnh hổ, ngồi chồm hỗm ở bên ngoài, chỉ đợi cơ hội là xông vào cắn.Lúc này, Phòng Huyền Linh đi tới cười nói:- Nếu điện hạ muốn cho Vương Thế Sung xuất chiến, ty chức lại có một kế, có thể khiến y dẫn binh xuất kích.Lý Thế Dân đại hỉ:- Quân sư mời nói!Phòng Huyền Linh vuốt râu khẽ cười nói:- Vương Thế Sung chắc cũng biết Dương Nguyên Khánh muốn qua sông tham chiến.

Chúng ta không ngại tương kế tựu kế, ra vẻ chạy về phía Đông Bắc đi nghênh chiến.

Ngoài thành chỉ để lại một ít quân đội.

Vương Thế Sung khẳng định sẽ lợi dụng cơ hội doanh trại của chúng ta bất ổn mà ra khỏi thành công kích.

Khi đó quân ở lại chỉ cần chế trụ Vương Thế Sung một lúc, là quân chủ lực quay trở về.

Nhất định sẽ đánh bại Vương Thế Sung.Mắt của Lý Thế Dân dần dần sáng lên.

Y lập tức ra lệnh:- Gọi Khuất Đột tướng quân cùng Trưởng Tôn tướng quân đến đây!Chỉ chốc lát, lão tướng Khuất Đột Thông cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đều chạy đến lều lớn trung quân.

Lý Thế Dân liền đem kế sách của Phòng Huyền Linh nói cho bọn hắn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong vui vẻ nói:- Kế này rất diệu.

Mạt tướng nguyện suất quân ở lại, dụ Vương Thế Sung ra khỏi thành!Lý Thế Dân lắc đầu:- Nếu ngươi ở lại sẽ không đủ hấp dẫn.

Chính ta sẽ ở lại.

Còn ngươi thì dẫn đầu quân đội rút đi.

Đợi thấy khói báo hiệu thì suất quân quay về.Lúc này, Lý Thế Dân thấy Khuất Đột Thông trầm tư không nói, y liền hỏi:- Lão tướng quân nghĩ thế nào?Từ năm trước rút lui thành công khỏi Hà Đông, Lý Thế Dân liền rất coi trọng Khuất Đột Thông.

Đối với mọi kiến nghị của ông ta, đều rất nghe lời.

Khuất Đột Thông cũng cảm động ân đức, thân là Binh bộ Thượng Thư, ông ta dùng toàn lực ủng hộ Lý Thế Dân.

Giúp cho quân quyền trong tay Lý Thế Dân càng thêm củng cố.

Lý Thế Dân muốn ông ta làm phó tướng, ông ta liền vui vẻ đáp ứng, một lần nữa lão tướng lại xuất chinh.Khuất Đột Thông đang trầm tư không nói, nghe thấy Lý Thế Dân hỏi mình.

Ông ta liền nhặt lên cây gậy gỗ chỉ về hướng Hổ Lao quan trên sa bàn:- Kỳ thực ty chức lo lắng chính là Hổ Lao quan.

Hổ Lao quan bị quân Tùy chiếm, liền cắt đứt liên hệ của chúng ta với Đông Trung Nguyên.

Nếu như tướng quân Lý Hiếu Cung muốn suất quân đánh quận Toánh Xuyên, Dương Nguyên Khánh làm sao có thể bỏ mặc.

Như vậy, có thể đoán rằng hắn sẽ xuất binh đi Huỳnh Dương, lại phối hợp với quân đội của Lý Mật.

Lúc đó, Lý Hiếu Cung sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm.Ông ta vừa dứt lời Phòng Huyền Linh đứng một bên cũng tiếp lời nói:- Lão tướng quân nói rất đúng.

Hổ Lao quan cực kỳ trọng yếu.

Phải đoạt lại Hổ Lao quan, quân đội của chúng ta mới có thể cùng hô ứng với quân Đường đánh Toánh Xuyên.

Lợi dụng cơ hội ở Hổ Lao quan chỉ lưu trú lại có một nghìn quân Tùy phòng thủ, chúng ta sẽ xuất trọng binh đoạt Hổ Lao quan.Lý Thế Dân gật đầu:- Những lời khuyên của mọi người đều là những lời vàng ngọc, ta làm sao có thể không nghe!Y liền nói với Khuất Đột Thông:- Ta nghe nói Hổ Lao quan là bị tướng Tùy La Sĩ Tín chiếm.

Người này dũng mãnh tuyệt luân, văn võ song toàn.

Chỉ có lão tướng quân mới có thể đối phó được.

Ta cho lão tướng quân mười nghìn tinh binh, hy vọng lão tướng quân có thể nhanh chóng đoạt lại Hổ Lao quan.

Chương 795 : Mưu kế thâm độc (p1)Khuất Đột Thông ngạo nghễ nói:- Dùng mười nghìn đánh một nghìn, ty chức còn không bắt được Hổ Lao quan, thì sẽ mang đầu về cho điện hạ.Sau nửa canh giờ, Khuất Đột Thông suất lĩnh mười nghìn khinh kỵ binh rời khỏi đại doanh, chạy về hướng Hổ Lao quan.

Không bao lâu, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng suất lĩnh sáu mươi nghìn đại quân rời khỏi đại doanh, chạy về hướng Đông Bắc.

Giờ này, trong đại doanh Đường ở Lạc Dương chỉ còn lại hai mươi nghìn người.

Lý Thế Dân lập tức hạ lệnh quân đội lùi dần về phía Bắc Mang Sơn.Những hành động của quân Đường sớm đã có thám báo của quân Trịnh truyền tin trở về, nhanh chóng bẩm báo cho Vương Thế Sung.

Vương Thế Sung liền lên đầu tường nhìn sang.

Trong lòng y cực kỳ nghi hoặc.

Vừa nhìn đại doanh của Lý Thế Dân điều động vừa âm thầm suy nghĩ:- Chẳng lẽ là đại quân của Dương Nguyên Khánh đã qua sông?Đại tướng Dương Công Khanh đứng bên cạnh nói:- Bệ hạ, đây rõ ràng là quân Tùy đã qua sông.

Quân Đường vì phòng ngự hai phía giáp công, mới đem chủ lực đi nghênh chiến quân Tùy.

Đây là cơ hội trời cho, ty chức nguyện suất lĩnh một nhánh tinh binh tập kích quân Đường.Vương Thế Sung trầm tư chỉ chốc lát, lắc đầu:- Đừng nóng vội, chờ thêm một lát nữa, xác định rồi tính tiếp.Khuất Đột Thông suất lĩnh mười nghìn kỵ binh hăng hái đi về hướng Nam.

Cùng ông ta đồng hành còn có Lý Huyền Bá.

Giờ này Lý Huyền Bá cũng cực kỳ hưng phấn bởi y nghe nói La Sĩ Tín đang ở Hổ Lao quan.

Y chờ ngày này đã lâu.Lý Huyền Bá bởi vì so với người thường kém thông minh, nên đối với quỷ kế y cũng không có hứng thú.

Trong lòng y chỉ suy nghĩ tới việc tìm một đối thủ luận võ.

Tiếc rằng, y đã đánh khắp Quan Trung, nhưng vẫn không gặp được đối thủ ưng ý.

Điều này làm cho y cực kỳ uể oải.Y sớm nghe nói dũng tướng của triều Tùy nhiều như mây nên trong lòng y rất khát vọng.

Dương Nguyên Khánh thì y không có tư cách so đấu, chỉ đành dời mục tiêu sang La Sĩ Tín.

Lần này, rốt cuộc y đã có cơ hội, thử hỏi làm sao y không hưng phấn.

Trên đường đi, Lý Huyền Bá không ngừng báo trước cho Khuất Đột Thông:- Đối phó với La Sĩ Tín thì để cho ta.

Ai dám giành giật với ta, ta mặc kệ là ai, sẽ chém chết hắn.Trong lòng Khuất Đột Thông cười khổ không dứt.

Gã Triệu Vương này làm việc theo kểu tùy tâm sở dục.

Dẫn y đi đúng là một chuyện phiền phức.

Hết lần này tới lần khác, không ai dám chửi y.

Ai mà chọc giận y, mặc cho địch ta, y đều dùng một chùy đập chết.- Điện hạ yên tâm đi!

Ty chức nhất định sẽ giữ y lại cho ngài.Trưa hôm sau, mười nghìn kỵ binh đã đến Hổ Lao quan.

Phía Đông của Hổ Lao quan là một toà thành đá kiên cố.

Muốn đánh chiếm là cực kỳ khó khăn.

Nhưng ở phía Tây của nó lại là tường thành phổ thông, cao gần hai trượng, đánh chiếm dễ dàng hơn.

Trong thành, Vương Thế Sung có tu kiến mười nhà kho, chứa mấy chục nghìn thạch lương thực.

Nhưng số lương thực này đều bị Thái Tử Vương Huyền Ứng chuyển về Lạc Dương.

Nên bây giờ trong nhà kho là trống rỗng.Lúc này, La Sĩ Tín đã nhận được tình báo của Hà Dương.

Lý Tĩnh đich thân dẫn ba mươi ngàn đại quân từ Hà Dương tiến vào quận Huỳnh Dương, lệnh cho La Sĩ Tính chỉ cần thủ vững ba bốn ngày là viện quân đến.

Nhưng cùng lúc, La Sĩ Tín cũng phái người đưa tin, Khuất Đột Thông suất lĩnh mười nghìn kỵ binh nhẹ đã cách thành hai mươi dặm.Điều này khiến La Sĩ Tín cực kỳ lo lắng.

Y nghe qua sư phụ Trương Tu Đà nói, Khuất Đột Thông là vị danh tướng có thể đặt song song với Lý Cảnh cùng Dương Nghĩa Thần.

Kinh nghiệm của ông ta rất phong phú.

Lần này, ông ta tự mình lĩnh mười nghìn quân đến đây, quân lực gấp mười lần mình, mình có thể bảo vệ Hổ Lao quan không?- Quản con mẹ nó, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê.

Đánh không lại bọn chúng thì bỏ chạy, lẽ nào chưa đánh đã sợ.Trình Giảo Kim chả quan tâm những lo lắng của La Sĩ Tín.

Nếu bảo y tử thủ Hổ Lao quan, y tuyệt đối sẽ không làm.

Với Trình Giảo Kim mà nói, quan đánh mất còn có thể đoạt lại, người đã chết thì còn làm cái gì được nữa.Trình Giảo Kim thấy La Sĩ Tín muốn kiên quyết thủ thành, liền bĩu môi nói:- Lão La, ta phải nói trước, con gái xinh đẹp của ta còn không đến hai tháng là sinh ra.

Muốn ta vì nước tận trung, ta sẽ không làm.

Nếu ngươi muốn chết thì đi mà chết, ta không phụng bồi.La Sĩ Tín đối với y cũng không có hy vọng gì, chỉ thở dài nói:- Xem tình huống rồi nói!

Nếu thực sự không thủ được, ta vẫn sẽ bảo vệ tính mạng của các huynh đệ, tuyệt không để họ tử chiến.Đúng lúc này, vang lên tiếng chuông cảnh báo phát hiện quân địch.

La Sĩ Tín ngẩn ra, làm sao nhanh như vậy.

Y liền vội vã chạy lên thành, nhìn về phía Tây xa xa.

Chỉ thấy một đội kỵ binh đông nghìn nghịt đang chạy hướng bên này.- Ra lệnh cho tất cả binh sĩ lên thành phòng thủ!Binh sĩ trong thành lập tức khẩn trương.

Từng đội từng đội binh sĩ Tùy chạy lên đầu tường, chuẩn bị các dụng cụ phòng ngự.

Hai ngày nay, bọn họ cũng chế tạo được không ít gỗ lăn cùng đá ném, để chất đống ở đầu tường.

Cửa lớn dưới thành cũng đã đóng lại, dùng cự mộc chốt lại.

Có hai trăm binh sĩ chuyên môn phòng ngự cửa thành.Hổ Lao quan không đào sông bảo vệ thành.

Phía trước tường thành chỉ có các lỗ châu mai, cắm đầy trúc nhọn.

Trên đầu tường, tám trăm quân Tùy, tay cầm nỏ tiễn, sắp xếp đội hình sẵn sàng nghênh địch.Xa xa đã thấy từng đám bụi bốc lên, một vạn kỵ binh như một cơn lũ tràn đến.

Bụi đất và cờ xí cuộn bay, phía sau những lá cờ là kỵ binh ùn ùn kéo đến đông nghìn nghịt.

Chỉ chốc lát, đội kỵ binh đã chạy như bay tới, đến gần ngoài bốn trăm bước bên ngoài thành thì dừng lại.Lần này đánh Hổ Lao quan, Lý Thế Dân mệnh Phiêu Kỵ tướng quân Đoàn Chí Huyền làm phó tướng, hiệp trợ Khuất Đột Thông.

Đoàn Chí Huyền cũng là một viên dũng tướng, tuy rằng không tiến vào mười đại dũng tướng của thiên hạ, nhưng có đủ tư cách nằm trong hai mươi người.Y cũng dùng một thanh thiết thương, nặng bốn mươi cân.

Y đã từng tỷ thí qua Lý Huyền Bá, bị một chùy đập gãy thương, cánh tay thì bị gãy, điều dưỡng nửa tháng mới hồi phục.

Từ đó về sau đều rất sợ hãi Lý Huyền Bá.Đoàn Chí Huyền liền ôm quyền nói:- Lão tướng quân, ty chức sẽ dẫn người đi đốn cây, chế tác thang công thành!Tần vương yêu cầu bọn họ trong vòng hai ngày bắt được Hổ Lao quan, áp lực cực lớn.

Bọn họ ngay cả doanh lều đều không mang theo.

Khuất Đột Thông hồi còn trẻ đã từng đóng ở Hổ Lao quan ba năm, đối với tình hình ở đây rõ như lòng bàn tay.

Y vuốt râu mỉm cười nói:- Không cần làm thang gì cả, ta chỉ cần dùng một kế nhỏ.

Trong vòng hai ngày, quân Tùy sẽ phải rút lui.Hổ Lao quan xây dựng nhằm phòng ngự quân địch tấn công Lạc Dương từ phía Đông.

Mà ở phía Tây thì do Huỳnh Dương có địa thế hiểm yếu, nên không quá lo lắng quân địch sẽ tấn công từ phía đấy.Vì vậy mà lúc xây dựng hệ thống phòng ngự, đối với việc phòng ngự ở phía Đông, suy xét cũng không quá nghiêm ngặt.

Còn tồn tại một ít lỗ thủng phòng ngự.Đối với những người không biết rõ địa hình của quan ải này thì sẽ không tìm ra được những lỗ thủng đó.

Nhưng đối với Khuất Đột Thông, người đã từng đóng ở đây ba năm, thì những lỗ thủng này ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ông ta biết rằng vào mùa hè, lúc nóng bức nhất, dùng một vài thứ có thể uy hiếp tới quân coi giữ thành.Mãi cho đến lúc hoàng hôn, quân Đường vẫn không có tấn công Hổ Lao quan.

Quân Đường chỉ dựng mười mấy cái lán gỗ ở hai bên chân núi cách thành mấy trăm bước.

Loại lán này cao một trượng, rộng ba trượng.

Mặt trên có trùm vải màn, cứ để trên vùng đồng trống.

Làm cho người ta không đoán ra được dụng ý của quân Đường.Hổ Lao quan được xây dựng trên vùng đất cao, Nam Bắc đều là núi non trùng điệp, hiện ra vẻ dễ thủ khó công.

La Sĩ Tín đứng ở đầu tường, nhìn chăm chú vào mấy khung lán gỗ nằm ở phía xa xa.

Mặc dù y đứng ở chỗ cao, nhưng cũng không nhìn thấy tình hình ở phía sau lều.- Lão La, nhìn quân Đường có vẻ đang nấp đằng sau uống rượu múa hát.

Ở quê ta sau khi có người chết, hay dựng loại lán này mời khách nhân ăn cơm.Trình Giảo Kim nghĩ tới rượu, y nhịn không được nuốt nước bọt, La Sĩ Tín lắc đầu, quay đầu ra lệnh nói:- Đem mấy người tù binh đến chưa?Rất nhanh, vài tên binh sĩ bị dẫn tới.

La Sĩ Tín chỉ vào lán gỗ phía xa xa hỏi:- Các ngươi biết quân Đường đang làm cái gì không?Tù binh lắc đầu, bọn họ cũng không biết quân Đường đang làm cái gì.- Cái thời tiết quái quỷ, nóng con mẹ nó muốn chảy mỡ.Trong lòng Trình Giảo Kim khó chịu nói.

Thời điểm này chính là lúc nóng nhất trong năm, mà Hổ Lao quan lại nằm trong sơn cốc.

Bốn phía không có gió, cả thành trì nóng giống như lò hấp, khiến người khác cảm thấy oi bức không chịu nổi.Trình Giảo Kim cởi bỏ khôi giáp, trong khôi giáp cũng toàn là mồ hôi, áo trong của y đã ướt sung.

Y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền chạy xuống đầu tường, đi lấy nước giếng uống.Trong Hổ Lao quan không có sông ngòi, chỉ dựa vào nước giếng để lấy nước.

Dưới cái nóng bức của mùa hè, mấy cái giếng này lại càng trở nên quý báu.

Trình Giảo Kim chạy đến bên cạnh giếng, chỉ thấy một đám binh sĩ đang nghị luận.

Trình Giảo Kim khát đến khó chịu, liền đẩy mấy người kia ra:- Con mẹ nó, tránh hết ra cho lão tử uống nước.

Chương 795 : Mưu kế thâm độc (p2)- Tướng quân, nước trong giếng đã khô cạn, không còn giọt nào!Trình Giảo Kim sửng sốt, y vứt cái gáo nước xuống giếng.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cộp”, xác thực là thanh âm đập vào đá.

Giếng đã không còn nước.

Trình Giảo Kim ngây dại, y bỗng nhiên mắng:- Con mẹ nó, không có nước sao không báo cáo?- Chỉ vừa mới phát hiện.Trình Giảo Kim đẩy binh sĩ kia ra.

Chạy đến một giếng nước khác.

Vừa chạy được vài bước, chỉ thấy một gã binh sĩ khác vội vã chạy tới nói:- Trình tướng quân, giếng nước bên kia cũng đã khô cạn.Trình Giảo Kim nuốt nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong họng khô nóng.

Khí trời nóng bức như vậy, lại không có nước, chả phải muốn chết người?Lúc này, La Sĩ Tín cũng chạy tới, lo lắng hỏi:- Lão Trình, giếng nước cạn hết rồi à?Trình Giảo Kim tức giận nói:- Thực con mẹ nó gặp quỷ, hai giếng nước đều hết sạch nước.La Sĩ Tín trầm tư, y bỗng nhiên hiểu ra, bên trong của mấy lán gỗ đang làm cái gì.

Lão già Khuất Đột Thông đúng là thâm độc mà!Ngoài thành, quân Đường đã đào móc được hơn mười hố nước sâu, trong đó tràn ngập là nước chảy vào.

Khuất Đột Thông đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đắc ý.

Ông ta biết chắc sẽ có kết quả này.Đoàn Chí Huyền đứng bên cũng rất tán thưởng:- Lão tướng quân quả nhiên lợi hại, đến biện pháp này cũng nghĩ ra được.Khuất Đột Thông nhẹ nhàng cười nói:- Biện pháp này không phải ta nghĩ ra.

Mà là vì ba mươi năm trước ta đã gặp qua vấn đề này.

Hổ Lao quan nằm ở địa thế cao, khiến nước có thể chảy dốc xuống, mấy giếng nước bên trong quan dĩ nhiên là bị khô cạn.

V vậy mà quan nội trước đây thường dự trữ nước.

Thời tiết oi bức như vậy, không có nước uống, một nghìn binh sĩ cùng ngựa chiến, sẽ kiên trì không được hai ngày.

Cái này gọi là không đánh mà vẫn khuất phục được người.- Nếu La Sĩ Tín chạy đi thì làm sao bây giờ?Lý Huyền Bá đứng gần đó la lên.

Đối với việc bắt được Hổ Lao quan hay không, y không hề quan tâm.

Y chỉ quan tâm việc đánh nhau với La Sĩ Tín.- Điện hạ xin yên tâm, ty chức đã phái thám báo lên núi, quan sát tình hình bên trong của Hổ Lao quan.

Nếu bọn họ có dị động, chúng ta sẽ lập tức biết.Khí trời nóng bức của mùa hè chính là khảo nghiệm rất lớn đối với quân Tùy.

Hơn nữa, nước trong giếng đã bị cạn, càng khiến bọn lính đổ mồ hôi như mưa.

Vừa khát vừa nóng, thực sự là tra tấn người.Tuy rằng không ít binh sĩ còn dự trữ nước trong túi da.

Nhưng đối với một nghìn binh sĩ cùng mấy trăm tù binh, còn hơn một nghìn ngựa chiến, không nghi ngờ gì là muối bỏ biển.La Sĩ Tín bất đắc dĩ, chỉ có thể mở cửa phía Đông thành, phái một đội binh sĩ đi đến mấy khe núi múc nước.

Nhưng Khuất Đột Thông đã sớm đã dự liệu được quân Tùy sẽ ra đây, nên trước đó ông ta phái người phục kích đội binh sĩ Tùy múc nước.Một hồi ác chiến xảy ra, hơn trăm quân Tùy đi lấy nước, đã chết hai mươi mấy người.

Nước còn chưa lấy được, chỉ phải tay không trở về.Đến buổi trưa ngày thứ hai, tình huống bắt đầu chuyển biến xấu.

Người có nước còn có thể nhấp vài ngụm cho đỡ khát.

Nhưng ngựa thì không cầm cự được.

Đã có mấy con ngựa chiến bị chết vì mất nước.La Sĩ Tín vội vã chạy tới chuồng, một gã binh sĩ tiến lên lo lắng báo cáo:- Tướng quân, tối hôm qua đoàn ngựa đã không còn ăn cỏ.

Hiện giờ đã chết sáu mươi hai con, nếu cứ như vậy thì toàn bộ số ngựa sẽ chết hết.La Sĩ Tín đi tới trước chuồng, rất nhiều binh sĩ đều đứng cạnh chú ngựa yêu quý của mình, dùng chút nước ít ỏi cho ngựa uống.Đối với kỵ binh mà nói, ngựa chiến chính là sinh mệnh thứ hai của bọn họ.

Thế nhưng trời nóng như vậy, một con ngựa phải tiêu hao bốn mươi lít nước một ngày.

Một chút nước như vậy, căn bản là không có ý nghĩa gì đối với chúng.Lúc này, lại một con ngựa ngã xuống.

Chủ nhân của nó quỳ gối trước nó, thấp giọng khóc than.Bởi vì trong cơ thể thiếu nước, môi của La Sĩ Tín cùng rất nhiều binh sĩ, đều bị bỏng rộp lên, cổ họng cũng khô rát.La Sĩ Tín đi ra chuồng, đứng trước một cái giếng.

Nơi này đang có mấy tên binh sĩ tiếp tục đào sâu cái giếng, với mong muốn đào được chỗ chứa nước.- Thế nào rồi?La Sĩ Tín hỏi một gã Giáo Úy:- Có đào tới nước không?Giáo Úy lắc đầu:- Đã đào sâu xuống năm thước rồi, một chút nước đều không thấy.

Hình như quân Đường biết rõ chỗ mạch nước ngầm, nên đã cắt đoạn nguồn nước của chúng ta.Lúc này, Trình Giảo Kim khập khiễng đi tới, y cũng trở nên hữu khí vô lực.

Nhưng để thuyết phục La Sĩ Tín, y vẫn cố thúc đẩy tinh thần.Y có chút oán giận nói:- Lão La, không phải ta trách gì ngươi, nhưng ngươi coi trọng nhiệm vụ này quá.

Tính mệnh của các huynh đệ mới là quan trọng nhất.

Hổ Lao quan nếu mất, thì lại nghĩ biện pháp đoạt lại, người đã chết, thì còn làm được cái gì.

Mọi người đều có cha mẹ, con cái, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?Dừng một chút, Trình Giảo Kim lại khuyên:- Ta biết ngươi là muốn chờ viện quân.

Nhưng Lý Tĩnh làm sao có thể tới nhanh như vậy?

Bọn họ còn muốn đánh huyện Quản Thành.

Thuận lợi lắm cũng phải bốn năm ngày.

Mà lão Khuất Đột Thông kia đã thành tinh con mẹ nó rồi.

Lão đó muốn làm chúng ta chết khát, đợi chúng ta không còn khí lực, lão sẽ tấn công thành với qui mô lớn.

Ai mà có thể cản được?

Toàn quân bị diệt không bằng bảo tồn thực lực.La Sĩ Tín trầm tư một lúc lâu.

Không có lương thực bọn họ còn có thể chịu đói vài ngày.

Nhưng trời nóng như vậy, không có nước, bọn họ làm sao có thể nhịn khát được.Quan trọng hơn là, Hổ Lao quan tuy có thể ngăn cản đại quân qua quan, nhưng khinh kỵ binh vẫn có thể vượt qua từ hai bên dãy núi, một khi mấy nghìn quân Đường qua được, chặn đứt đường lui của bọn họ.

Nếu thế thì thật phiền phức.- Cũng được!La Sĩ Tín bất đắc dĩ, chỉ phải mặc cho số phận, nói với Trình Giảo Kim:- Ta suất lĩnh một trăm huynh đệ yểm hộ mọi người.

Còn huynh thì mang theo mọi người thối lui đến huyện Huỳnh Dương, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp.Trình Giảo Kim nhăn lông mày lại nói:- Cùng nhau đi thôi!

Quân địch có mười nghìn kỵ binh cơ mà.La Sĩ Tín vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói:- Chính vì quân địch có mười nghìn kỵ binh, ta mới muốn ngăn cản bọn họ.

Nếu như bị bọn họ đuổi theo, tất cả mọi người đều sẽ bị giết hết.Trình Giảo Kim yên lặng gật đầu.

Từ trước tới nay anh ta đều không phải là người cố chấp.

Dựa vào võ công của La Sĩ Tín, là hoàn toàn có khả năng đột phá vòng vây, còn anh ta thì không thể.

Nếu mình cũng không đi, chỉ sẽ liên lụy cho La Sĩ Tín.

Còn không bằng đem các huynh đệ đi trước, để La Sĩ Tín không phải lo lắng phía sau.Ngựa chiến đã không đợi được đến buổi tối.

Nên sau nửa canh giờ, Trình Giảo Kim suất lĩnh chín trăm kỵ binh cùng ba trăm tù binh ly khai Hổ Lao quan đi về hướng huyện Huỳnh Dương.Trình Giảo Kim đưa túi nước còn lại cho La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín liền đổ số nước này xuống máng nước cho ngựa uống.

Còn một ít thì cho các binh sĩ uống.Quân Tùy lui lại lập tức bị thám báo của quân Đường phát hiện, liền báo cáo cho Khuất Đột Thông.

Khuất Đột Thông là người có kinh nghiệm phong phú, ông ta ý thức được đây là quân Tùy muốn buông tha Hổ Lao quan.

Cho nên ông ta liền hạ lệnh công thành.Suốt đêm qua quân Đường đã chế tạo được hơn mười cái thang công thành.

Trống trận nổi lên như sấm, kèn lệnh cũng vang lên, năm nghìn quân Đường cầm chiến đao, lao vùn vụt đến Hổ Lao quan.Đầu tường chỉ có La Sĩ Tín suất lĩnh một trăm binh sĩ.

Bọn họ giơ nỏ tiễn lên, liên tục bắn về hướng quân Đường.

Một vòng tên bắn xong, đã có hơn mười quân sĩ Đường bị ngã ngựa.Nhưng ngần ấy tử thương đối với quân Đường không có ý nghĩa gì.

Bọn họ vẫn gào thét xông tới, tay giương cung bắn bay trở lại.

Mũi tên dày đặc bay lên đầu thành, ép cho nhóm binh sĩ Tùy không dám hé đầu.Quân Đường chạy tới chiến hào, dựng lên bè gỗ, tạo thành cái cầu.

Mấy nghìn quân Đường dựng lên thang công thành, từng đội từng đội trèo lên tường thành.La Sĩ Tín suất lĩnh trăm tên Tùy binh anh dũng giết địch.

Bọn họ đẩy thang đi, liền giết được trăm tên địch.

Nhưng hơn mười cái thang cùng lúc dựng lên, khiến bọn họ đẩy không xuể.Mắt thấy quân Đường lên đầu thành càng ngày càng đông, La Sĩ Tín biết đại thế đã mất, chỉ phải hô to một tiếng:- Theo ta dời đi!Gần trăm tên binh sĩ theo y xuống thành.

Ngựa chiến đã đứng đó từ lâu.

Bọn lính xoay người lên ngựa, mở cửa Đông ra, chạy ra ngoài Hổ Lao quan.

Lúc này, cửa lớn phía Tây thành cũng đã mở, mấy nghìn quân Đường ùn ùn kéo vào.Lý Huyền Bá tay cầm đại chuỳ xông vào đầu tiên, vừa vào thành, y liền lớn tiếng hét:- La Sĩ Tín ở nơi nào?- Điện hạ, La Sĩ Tín lao ra thành Đông rồi!Có người trả lời.- Thằng khốn!Lý Huyền Bá tức giận đến hét lớn một tiếng, thúc ngựa đuổi theo hướng cửa Đông.

Khuất Đột Thông sợ y rủi ro, liền ra lệnh cho Đoàn Chí Huyền suất hai nghìn kỵ binh đi theo tiếp ứng.Ngựa chiến của kỵ binh Tùy đã sắp chống đỡ không nổi, nên chạy rất chậm.

Chạy đến trấn Tỷ Thủy, liền nghe thấy truy binh đuổi tới.

La Sĩ Tín quay đầu lại, chỉ thấy có một tên đại tướng đuổi theo.

Y liền dừng ngựa, nói với bọn lính:- Các ngươi đi trước đi, ta quay lại giết chết tên tướng lĩnh này, đoạt ngựa của y.La Sĩ Tín cầm thiết thương, cưỡi ngựa lao vào Lý Huyền Bá.

Y hét lớn một tiếng:- Tướng địch xưng tên?

Chương 796 : Song mãnh đại chiếnLý Huyền Bá chậm rãi siết chặt ngựa chiến, quan sát La Sĩ Tín từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt gã dừng lại ở cây đại thiết thương tinh tế dài một trượng năm thước trên tay, đại thiết thương này ít nhất cũng phải nặng sáu mươi cân.

Từ phía đối diện dùng lực của một tay để nắm cây thương liền tản ra sự uy phong của một mãnh tướng.Lý Huyền Bá là người say mê võ thuật.

Về phương diện đối nhân xử thế, lập mưu kế thì gã dốt đặc cán mai.

Nhưng về võ nghệ thì gã lại là thiên tài vô cùng hiếm có, không ai có thể so được.

Mắt gã sáng như đuốc, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được võ nghệ của đối phương cao hay thấp.Gã tung hoành Quan Lũng, chưa bao giờ thấy một vị đại tướng khí thế uy mãnh như La Sĩ Tín, khiến mắt gã sáng cả lên, vui mừng từ tận trong đáy lòng, hỏi:- Ngươi chính là La Sĩ Tín?- Chính là mỗ gia, ngươi là ai?La Sĩ Tín cũng nhìn thấy một ôi thiết chùy trong tay gã, sự coi thường bỗng nhiên biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Đôi thiết chùy này ít nhất cũng nặng hơn một trăm cân, phải lớn hơn đôi thiết chùy của Dương Nguy hai vòng.Binh khí nặng như vậy, là anh ta cả đời lần đầu tiên nhìn thấy.

Nếu đôi thiết chùy này là thật thì người đó chính là kình địch số một của đời anh ta.

La Sĩ Tín nghĩ luôn tới một người, ánh mắt trở nên sắc bén hẳn lên, hỏi:- Ngươi chắc là Lý Huyền Bá?Anh ta sớm đã nghe mười dũng tướng bình định thiên hạ người Đường, tên tuổi của La Sĩ Tín- anh ta đứng thứ tư, còn người đứng thứ nhất đó chính là Đường triều tôn thất Lý Huyền Bá, biệt danh là “Lôi công với cánh tay thần”, khiến cho một đôi lôi côn chùy nặng một trăm hai mươi cân khắp thiên hạ không gì sánh được.La Sĩ Tín đương nhiên không phục, cái gì mà “ khắp thiên hạ không gì sánh được”, gã so được với mình không?

So được với sư huynh Dương Nguyên Khánh không?La Sĩ Khánh tuy bản tính cao ngạo nhưng cũng không khinh địch.

Nếu đối phương đã dùng chùy nặng hơn một trăm cân thì tất nhiên phải có chỗ hơn người rồi.Lý Huyền Bá thúc ngựa chạy lên, lòng mong muốn đấu võ lên tột cùng, không dằn được hô lớn:- - La Sĩ Tín, nếu ngươi địch nổi ta mười hiệp, ta sẽ để ngươi đi.La Sĩ Tín giận dữ, vung đại thiết thương lên.

Đó là một lưỡi lê, quát lớn:- Ngươi chết đi.Nhát lê nhanh như tia chớp.

Thiết thương rung lên trước mặt Lý Huyền Bá, ngay lập tức biến thành thất căn đầu thương, khóa chặt yết hầu, ngực và bụng dưới của Lý Huyền Bá.

Lý Huyền Bá hét lên:- Tới đúng lắm.Đôi chùy vừa kẹp lại thì kẹp đúng đầu cây thiết thương của La Sĩ Tín.Hai bên Lôi công chùy của gã có lắp móc ngược, có thể móc chặt binh khí của kẻ thù.

Đầu thiết thương bị cái móc ngược đó móc chặt, Lý Huyền Bá kéo thật mạnh cây thiết thương, lực kéo có đến cả ngàn cân.

Ngay cả roi thép của Uất Trì Cung cũng bị gã cướp đi như vậy.Nhưng người La Sĩ Tín chỉ hơi nhích về trước, cây thiết thương cũng không bị tuột khỏi tay.

Điều nay khiến cho Lý Huyền Bá vô cùng kinh ngạc, cũng càng thêm hưng phấn, lại hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực túm lấy cây thiết thương của La Sĩ Tín:- Buông tay ra cho ta.Kỳ thực La Sĩ Tín cũng suýt chút nữa thì bị sức mạnh của gã kéo ngã khỏi ngựa, trong lòng vô cùng khiếp sợ, sức mạnh này tưởng chừng như là sức mạnh của thiên thần.Anh ta cũng dùng hết sức mạnh của bản thân, hét lên một tiếng.

Chỉ nghe móc câu vang lên tiếng két két, rồi đột nhiên một tiếng “peng” vang lên, ba chiếc móc ngược trên cây thiết chùy đột ngột bị rơi xuống.

Ngựa chiến của cả hai người cùng lui lại sau hơn chục bước, đều suýt chút nữa thì ngã khỏi ngựa.Hai người lần thứ hai quan sát đối phương, tâm trang đều có thay đổi.

Lý Huyền Bá lần đầu tiên thấy có người có thể chịu được sức mạnh của mình, điều đó khiến gã cuối cùng có cảm giác ngang sức ngang tài.

Gã dường như thấy được bảo bối, liền như mở cờ trong bụng.Còn La Sĩ Tín cũng đã từng nghe sư phụ Trương Tu Đà nói qua võ nghệ của anh ta có thể xếp hạng thứ năm trong thiên hạ.

Chẳng qua là đối với việc nhận thức sự tinh xảo của sức mạnh thì anh ta kém hơn sư huynh Dương Nguyên Khánh một bậc.Nhưng cùng với sự gia tăng của kinh nghiệm chiến đấu thực tế, anh ta dần dần đuổi kịp, chỉ có tài bắn cung của sư huynh là khiến anh ta theo không kịp.

Do đó anh ta cam chịu lép vế bái phục sư huynh.Mà sức mạnh này của Lý Huyền Bá lại khiến anh ta có cảm giác lực bất tòng tâm.

Hèn chi người này dám mở miệng nói những câu ngông cuồng, quả nhiên là không phải chuyện đùa.Lúc này Đoàn Chí Huyền đã dẫn hai ngàn kỵ binh đuổi tới, đứng ở ngoài Lý Huyền Bá trăm bước, đông nghẹt cả đường phố.Còn La Sĩ Tín đơn thương độc mã đối mặt với hàng ngàn quân địch nhưng không hề sợ hãi.

Trong lòng anh ta trào dâng chí khí cuồng ngạo, chỉ đại thiết thương về phía Lý Huyền Bá, nói:- Ngươi tưởng là ỷ vào số đông thì có thể thắng được ta sao?Lý Huyền Bá quay đầu thấy đám quân lính Đường đang nóng lòng muốn được tỷ thí thì không khỏi giận dữ, quát:- Ai bảo các ngươi tới?

Cút đi cho ta.Đoàn Chí Huyền cười khổ một tiếng, Triệu Ma Vương này không phải là người y có thể chọc giận được, đành vội vàng chặn mấy tên lính đang muốn xông lên trước lại, quát:- Không được nhiều chuyện.Lý Huyền Bá lại nhìn chằm chằm La Sĩ Tín, hét lớn một tiếng:- Tới đi!

Tiếp ba trăm hiệp đấu của bản vương.La Sĩ Tín cười nhạt một tiếng, thúc ngựa chạy nhanh tới, đại thiết thương rung lên, một thương đâm về phía Lý Huyền Bá, đầu thương phân ra làm bảy, thương này hoàn toàn giống với thương ban nãy.Nhưng sự khác biệt là cái móc ngược ở cạnh trong của hai thanh đại chùy của Lý Huyền Bá đã bị gãy.

Nếu Lý Huyền Bá vẫn dùng thủ thuật kẹp thì rất có thể sẽ kẹp không chặt, do đó có thể bị lưỡi lê của La Sĩ Tín đâm thủng ngực.Nhưng Lý Huyền Bá hiển nhiên là không bị mắc lừa.

Hắn hét lên một tiếng “Khai”, Chùy phải đập về phía đầu thương, không ngờ La Sĩ Tín lại sử dụng đao pháp của Trương Tu Đà, là thế “Trảm giang” trong mười ba thế.

Tuy chiêu thức không giống nhau, nhưng sự tinh xảo của sức mạnh thì giống nhau.Đầu thiết thương của La Sĩ Tín trở nên mềm nhũn như bùn, dính chặt đại chùy, không thể đánh văng ra được.

Anh ta xoay cổ tay, thiết thương như con rắn cũng vung lên trên theo thiết chùy.

“Phốc” tiếng, thiết thương đâm trúng cánh tay phải của Lý Huyền Bá, lập tức máu chảy như tuôn.Quân sĩ nhà Đường đứng sau quan sát được một phen kinh hoàng.

Một Triệu Vương không có địch thủ trong thiên hạ lại bị La Sĩ Tín đâm bị thương, quả thực là chưa từng nghe thấy.Nhưng một Lý Huyền Bá bị thương nhưng không vì thế mà chạy, máu ở trên cánh tay gã ngược lại lại khơi dậy tính khí ngông cuồng trong gã.

Lúc hai con ngựa đan chéo nhau, gã hét lên một tiếng, xoay thiết chùy nện liên ttiếp xuống đỉnh đầu La Sĩ Tín.

Sức lực tăng gấp hai lần so với bình thường, phần phật như tiếng gió nghe chói cả tai.“Woo” một tiếng, thiết chùy nặng nề đập trúng đỉnh đầu.

La Sĩ Tín không có cách nào tránh được.

Anh ta cũng hét lên một tiếng, hai tay giơ lên, giơ thiết thương đỡ ra ngoài.Chỉ nghe “keng, keng” hai tiếng nặng nề vang lên, hai chùy đích thực nện xuống cán thương của anh ta.

Hai cánh tay La Sĩ Thương tê dại, nội tạng cuồn cuộn, ngực cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mặc dù cán thương đã bị đập cong, nhưng anh ta vẫn đỡ được sức mạnh ngàn cân của hai chùy.Hai con ngựa chạy xa nhau ra, La Sĩ Tín đành lấy thương làm côn, vung một côn, trúng ngay sau lưng Lý Huyền Bá.

Một tiếng “choang’ vang lên, tấm chắn giữa lưng Lý Huyền Bá bị đánh vỡ nát, mảnh giáp bắn tung tóe.

Người Lý Huyền Bá cong lại, suýt chút nữa thì bị bật khỏi ngựa.Xương cốt của Lý Huyền Bá dường như bị co rút lại, toàn thân khó chịu khác thường.

Gã từng vài lần bị như vậy.

Dã tính lập tức phát tác, hét lên một tiếng điên cuồng như dã thú, thúc ngựa xông tới, đại chùy lại đón đầu nện xuống cực mạnh.Thiết thương của La Sĩ Tín đã cong, hai cánh tay tê dại, không thể sử dụng thuật bắn tinh xảo, đành phải đón đỡ một chùy lần nữa.

Lại là một tiếng nghe chói tai nổ ra, La Sĩ Tín tuy ra sức chống đỡ, nhưng con ngựa chiến của anh ta không có cách nào chống đỡ nổi những rung động cực lớn liên tiếp này.Con ngựa chiến đã theo anh ta bao nhiêu năm đã bị bắn chết ở dưới quản thành.

Con ngựa này chỉ là con mà anh ta tạm thời cưỡi, tuy rằng cũng là con ngựa tốt, nhưng còn kém xa sức mạnh của con chiến mã trước.

Móng trước của ngựa mềm nhũn, nhất định vào lúc quan trọng sẽ bị khuỵu xuốngLúc này, chùy thứ hai của Lý Huyền Bá như cuồng phong đập xuống.

La Sĩ Tín nghiêng người, nhưng tránh cũng không tránh nổi.

Lập tức chùy này nện trúng đầu anh ta, tất thảy mọi người đều kinh hãi nhắm mắt lại.La Sĩ Tín đã không thể tránh khỏi bị đập chết, ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một mũi tên bắn lén được bắn ra từ bên cạnh, lực mũi tên mạnh, đâm thẳng vào cổ Lý Huyền BáChùy này của Lý Huyền Bá có thể đập chết La Sĩ Tín, nhưng cổ gã cũng nhất định sẽ bị đâm thủng.

Lý Huyền Bá bất đắc dĩ đành phải thu chùy thứ hai từ phía La Sĩ Tín về.

Chùy vung lên nghe “Keng” một tiếng, mũi tên bắn lén bay vọt ra.Lúc này, cơ hội đến trong chớp nháy.

La Sĩ Tín thừa cơ ném thiết thương xuống, đạp bàn đạp nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy về phía trước mấy bước.

Đột nhiên anh ta thấy cổ họng ngọt ngọt, rồi anh ta phun ra một ít máu.

Cũng đúng lúc này một con ngựa hồng từ bên cạnh vọt tới.

Chương 797 : Tiêu Hậu tớiCon ngựa chiến chạy tới bên cạnh La Sĩ Tín.- Lên ngựa,Cô gái mặc hồng y lập tức hô lên một tiếng.

La Sĩ Tín nhận ra giọng nói này, trong lòng vui mừng, nhảy phắt lên ngựa, ôm chặt thắt lưng cô gái.

Ngựa chiến phi nhanh, chạy về cuối thị trấn.Lý Huyền Bá không ngăn cản, cũng không duổi theo, trơ mắt nhìn cô gái mặc hồng y cứu La Sĩ Tín chạy đi.

Cho đến khi La Sĩ Tín đã chạy hơn hai trăm bộ, gã mới quát lớn:- Trận này không tính, lần sau lại tỷ thí cùng ngươi.Lúc này, một gã thiên tướng dẫn theo mấy trăm kỵ binh chạy vội tới.

Y hô lớn:- Điện hạ, La Sĩ Tín là tướng lĩnh quan trọng của quân Tống, quyết không thể buông tha, mạt tướng xin đi bắt gã lại.Lời nói còn chưa dứt, Lý Huyền Bá trong cơn giận dữ xông lên nện chùy xuống, nghiền nát đầu người, chết thảm tại chỗ.

Gã giận dữ quát lớn đám binh lính:- Ai dám đuổi theo, bản vương đập một chùy chết luôn.Bọn lính sợ đến nỗi nhao nhao lui lại phía sau.

Lý Huyền Bá sai người nhặt lại thiết thương và chiếc áo da trên lưng ngựa của La Sĩ Tín, rồi thúc ngựa quay trở về Hổ Lao quan.

Nhưng chưa đi được hai bước, gã bất ngờ khom thắt lưng, máu cũng phun ra.Người con gái mặc áo màu hồng đó chính là Đậu Tuyến Nương.

Cô đang đi dạo vòng quanh Trường An, vốn định đi du ngoạn Giang Nam, không ngờ lại nhìn thấy La Sĩ Tín ở huyện Huỳnh Dương, khiến tâm trí cô rối loạn.

Cuối cùng, cô không có cách nào lừa dối tình cảm của chính mình, liền vứt bỏ hành trình đi Giang Nam mà đi theo anh ta.Bóng hồng mà mấy ngày trước La Sĩ Tín nhìn thấy ở trấn Tỷ Thủy, cũng chính là cô.

Mấy ngày này cô vẫn dạo chơi vùng lân cận, không biết nên làm thế nào gặp mặt anh ta, lại càng không ngờ vào lúc quan trọng nhất thì lại cứu mạng anh ta.Lúc này, cô cảm giác La Sĩ Tín đã bị hôn mê bất tỉnh, yếu ớt tựa vào lưng cô.

Trong lòng thị có chút luống cuống, để tay ra sau lưng giữ chặt La Sĩ Tín, rồi thúc ngựa đi vào một con đường nhỏ trong rừng.

Đi mấy dặm đường thì tới trước một ngôi miếu Núi thần.

Đây chính là nơi cô tạm thời dừng chân.La Sĩ Tín lại ói ra một ngụm máu, đã bị hôn mê.

Đậu Tuyến Nương khó nhọc đẩy anh ta xuống ngựa, đưa anh ta vào trong miếu Núi thần, đặt nằm trong nhà.

Trong nhà cô đã thu dọn rất sạch sẽ.

Đậu Tuyến Nương nhìn khuôn mặt oai hùng mà kiên cường, cúi đầu thở dài:- Thật là oan gia.Cô nâng La Sĩ Tín dậy, để đầu anh ta tựa vào khuỷu tay mình, lấy ấm nước chậm rãi đút nước cho anh ta.

Môi anh ta phồng rộp lên, có thể thấy anh ta bị mất nước nghiêm trọng.Uống mấy ngụm nước, La Sĩ Tín từ từ tỉnh lại.

Anh ta mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, mặt Đậu Tuyến Nương bỗng đỏ bừng lên.Cô bối rối quay đầu, không dám đối mắt với anh ta.

La Sĩ Tín mỉm cười nói:- Đa tạ ân cứu mạng của Đậu cô nương.- Ngươi cảm ơn ta làm gì, ta là cháu gái của Đậu Kiến Đức, là kẻ thù của ngươi.

Không phải ngươi đã nói nếu lần sau còn gặp ta sẽ quyết không tha cho ta sao?Đậu Tuyến Nương tức giận nói.La Sĩ Tín đưa tay nắm lấy tay cô, áy náy nói:- Xin lỗi, lần trước là ta không đúng, ta không nên làm bị thương nàng, xin lỗi nàng.Đậu Tuyến Nương là người ăn nói chua ngoa nhưng không hề có dã tâm.

Cô sớm đã tha thứ cho La Sĩ Tín, thấy anh ta lại xin lỗi mình thì trong lòng lại thấy vừa khó xử, vừa vui mừng.

Cô vội vàng đỡ anh ta nằm ngửa, cười nói:- Muốn xin lỗi sau này hãy nói.

Ngươi bị thương chỗ nào, ta có thuốc, ta sẽ trị thương cho ngươi.Mặt trời mới lên, hàng vạn tia sáng chiếu rọi trên mặt sông Hoàng Hà hùng vĩ, khiến mặt nước như có một lớp sắc vàng lăn tăn gợn sóng.

Gió Thanh Lương phất qua mặt sông tạo thành những bọt sóng vỗ vào mạn thuyền.Đây là đội thuyền do hơn mười chiến thuyền kết hợp tạo thành.

Trên thuyền có treo một lá cờ lớn một mặt màu đen, trên lá cờ có thêu một chữ “ Ngụy” màu trắng rất to.

Đây chính là đội thuyền của Ngụy Quốc - Lý Mật, chở đầy các loại tiền bạc, vật phẩm, từ Trần Lưu đi Hà Dương.Trên mũi thuyền của chiếc thuyền lớn đi đầu, một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng chắp tay, gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc đen bóng mượt của cậu.

Trong ánh mắt sâu sa của cậu chứa chan niềm đau buồn vô tận.- Điện hạ, gió trên sông lớn, Người mau quay vào trong khoang đi ạ.Một gã thái giám già ân cần nói với cậu thiếu niên.- Ta không sao.

Ngươi đi xem xem bà nội đã dậy chưa.Người thiếu niên căn dặn.Gã thái giám đi rồi, người thiếu niên nhìn thế núi xa xa hai bờ sông Hoàng Hà, cậu cúi đầu thở dài, tới quận Hà Nội rồi.Người thiếu niên đó chính là Hoàng trưởng tôn Dương Đàm.

Theo thỏa thuận mà hai bên Tùy - Ngụy đạt được, Lý Mật buộc phải trao trả Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu hậu cho triều đình nhà Tùy.

Do Lý Mật đã thành lập triều Ngụy, Dương Đàm và Tiêu hậu mất đi ý nghĩa chính trị.

Cuối cùng Lý Mật đồng ý trao trả hai người này, để đổi lấy việc kết minh với triều Tùy.Đây cũng là tình thế cho phép.

Triều Đường và nước Ngụy vừa mới đạt được thỏa thuận đồng minh, nhưng quân Đường liền bội ước, xuất binh đánh quận Toánh Xuyên, chiếm lĩnh vùng đất vốn thuộc về nước Ngụy.Điều này khiến cho Lý Mật vô cùng căm giận, đuổi Ôn Đại Nhã ra Trần Lưu.

Đồng thời, cuối cùng gã cũng quyết định đạt được hiệp thương với triều Tùy.

Chính dưới bối cảnh này, Dương Đàm và Tiêu Hậu cuối cùng cũng có được tự do.Dương Đàm nhớ lại tình hình mấy năm trước khi cậu ta và ông nội đi thuyền qua quận Hà Nội, ông nội cười đùa chỉ điểm giang sơn cho cậu ta.

Những nơi này đều là giang sơn vốn là của Đại Tùy, nhưng cuối cùng Đại Tùy lại trở thành mây khói của ngày hôm qua.

Điều này khiến cho Dương Đàm trong lòng vô cùng thương cảm, cũng trách bản thân bất tài.Cậu ta sắp gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không biết Dương Nguyên Khánh sẽ đem lại cho cậu ta điều gì.

Dương Nguyên Khánh liệu có thực sự sẽ khôi phục triều Tùy, bảo vệ lá cờ cuối cùng của Triều Tùy không?

Trong lòng Dương Đàm vô cùng hồi hộp, nhưng cũng có chút chờ mong.Lúc này, lão thái giám lại quay lại, thấp giọng nói:- Điện hạ, Thái Hậu mời Người qua đó.Dương Đàm gật đầu.

Sáng sớm thức dậy cậu ta cũng muốn đi tới thỉnh an bà nội.

Cậu ta rời mũi thuyền, bước nhanh theo lão thái giám tới trước khoang thuyền.

Lão thái giám bẩm báo nói:- Thái hậu, trưởng tôn đến rồi.- Vào đi.Trong khoang thuyền cất lên giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu hậu.Dương Đàm đi vào trong khoang thuyền, bên trong ánh sáng rạng ngời, bao phủ một mùi thơm thoang thoảng.

Tuy rằng trang trí đơn giản, nhưng rất thanh khiết.Tiêu Hậu đã dậy từ sớm, rửa mặt chải tóc xong xuôi, khoác lên mình chiếc áo lụa tơ tằm màu vàng nhạt, mặt trang điểm thanh nhã, mái tóc đen được chải gọn gàng, cài một cây trâm màu ngọc bích.

Đã là một người đàn bà năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, nên thoạt nhìn bà chỉ như ba mươi tuổi.Ngồi bên cạnh Tiêu hậu là công chúa Nam Dương - Dương Thấm Phương.

Dương Thấm Phương cũng chính là vợ của Vũ Văn Sĩ Cập.

Sau khi Vũ Văn Sĩ Cập tháo chạy lúc hỗn loạn, Dưởng Thấm Phương và con trai là Vũ Văn Thiền Sư đã bị Lý Mật bắt làm tù binh.

Lần này hai mẹ con họ và mẫu thân Tiêu Hậu cùng được trả về triều Tùy.- Cháu xin được thỉnh an bà nội.Dương Đàm quỳ xuống trước mặt bà nội, cung kính dập đầu.Cậu ta cũng quay sang Dương Thấm Phương hành một lễ:- Xin vấn an cô.Con trai bé của Dương Quảng là Triệu vương Dương Cảo cũng đã chết cùng cha ở Giang Đô.

Hơn một năm nay, Tiêu Hậu và người cháu trai luôn nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm hai bà cháu sâu đậm.

Tiêu hậu nói với con gái là Dương Thấm Phương và hai tỳ nữa phía sau:- Ai Gia muốn nói chuyện riêng với Trường tôn, các ngươi lui trước đi.Dương Thấm Phương và hai tỳ nữ lui đi, trong khoang thuyền chỉ còn hai bà cháu, Tiêu Hậu thở dài, lúc này mới chậm rãi nói với Dương Đàm:- Đàm nhi, hôm nay sẽ về đến Hà Dương rồi, có một số điều bà muốn nói với cháu.- Cháu xin nguyện nghe theo sự chỉ dạy của bà nội.Tiêu Hậu cười hiền từ, trong mắt ánh lên chút lo lắng, nói:- Cháu là một người thông minh, thông minh hơn hai em trai cháu, nhưng cháu lại là người cố chấp hơn hai em, đây cũng là điều mà bà nội lo lắng nhất.

Bà sợ cháu không hiểu rõ tình thế lại làm chuyện ngốc nghếch.

Đàm nhi, bà muốn nói với cháu, Đại Tùy thực ra đã bị diệt vong rồi, Triều Tùy này không phải là triều Tùy ngày trước nữa, cháu hiểu rõ chưa?Dương Đàm cúi đầu không nói gì, Tiêu Hậu nhìn cậu ta thật lâu, sự lo âu trong ánh mắt bà càng nhiều thêm, thở dài nói tiếp:- Bà biết cháu một lòng muốn kế thừa di nguyện của ông nội, khôi phục giang sơn Đại Tùy, nhưng bà phải nói cho cháu biết, điều này không thể thành hiện thực được nữa.

Dương Nguyên Khánh đối nhân xử thế không tệ, có thể thấy trước mặt cha mẹ cháu cứu ba anh em cháu về, như vậy là anh ta đã hết lòng quan tâm giúp đợ chúng ta, nếu không thì đã mượn tay Vương Thế Sung giết hại Đồng nhi, mượn tay Lý Mật sát hại cháu, quả thực dễ như trở bàn tay, cháu đã rõ chưa?Dương Đàm im lặng gật đầu, điều này thì cậu ta hiểu rõ, đây cũng là điểm mâu thuẫn của cậu ta.

Cậu ta quả thật biết là Dương Nguyên Khánh đã vì đồng ý với cha mẹ cậu ta, chăm sóc ba anh em cậu ta.

Nhưng giang sơn Đại Tùy tiêu tan thành mây khói như thế này khiến cậu ta không thể chấp nhận được sự thực này.

Chương 798 : Vương Thế Sung cầu cứuTiêu Hậu lại tận tình khuyên bảo cậu ta:- Hiện giờ Dương Nguyên Khánh vẫn lấy tên Tùy làm Quốc hiệu, ít nhất cụ cố cháu là Văn Đế, ông nội Vũ Đế của cháu vẫn là những người khai quốc của Đại Tùy.

Xã tắc Đại Tùy vẫn còn, chỉ có điều khác là Hoàng đế đã thay đổi, cũng may là anh ta cũng họ Dương.

Nếu mà chọc giận anh ta, đến lúc đó e là Quốc hiệu Đại Tùy cũng không giữ được, ông nội cháu ở dưới chín suối cũng sẽ không tha thứ cho cháu.

Nếu cháu có thể thuận theo sự sắp đặt của anh ta, thì ít nhất là ba anh em cháu sẽ được sống bình yên, tuổi già của ta cũng có thể được sống trong vinh hoa phú quý, thế hệ mai sau của ông nội cháu cũng có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.Dương Đàm thở dài nói:- Bà nội yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ, cháu sẽ không làm những việc ngu xuẩn đâu ạ.Đúng lúc này, bên ngoài khoang thuyền có tiếng người chèo thuyền hô lớn:- Thuyền cập bến rồi.Tiêu hậu và Dương Đàm cùng bước ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy chiếc thuyền lớn đang từ từ hướng sát bờ, khắp nơi trên mặt sông đều là thuyền lớn, cột buồm như rừng, chừng mấy ngàn chiếc thuyền lớn, đây chính là đã đến huyện Hà Dương rồi.Hàng ngàn binh sĩ đứng đầy trên bờ sông canh phòng nghiêm ngặt.

Ở kè đá bên cạnh, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy quan văn đã đứng đợi cả nửa canh giờ, đứng bên cạnh là người ghi chép việc tòng quân mới từ Thái Nguyên về đến tên Trương Lương.Trương Lương thấy đám quan văn đứng khá xa, liền nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:- Điện hạ nên mượn tay Lý Mật diệt trừ Hoàng Trưởng Tôn, để lại cậu ta sẽ là hậu hoạ.Dương Nguyên Khánh chắp tay, cuồi nhạt nói:- Ta đã đồng ý với cha mẹ cậu ta, bảo đảm cho ba huynh đệ cậu ta một cuộc sống bình an, vậy thì cứ giữ đúng lời hứa, hà tất phải suy nghĩ nhiều?Trương Lương vốn xuất thân bần hàn, lại đã từng nhập quân Ngõa Cương, tính cách khá là theo thiên hướng u tối, gã lại khuyên nói:- Ấu tôn Dương Hựu bản tính không ham danh lợi, chỉ đắm chìm trong sách vở, văn học, tương lai có thể trở thành nhà thơ nho giáo.

Thứ tôn Dương Đồng xuất gia làm tăng ni, nguyện thanh tĩnh tu tâm, không màng trần thế, có thể không cần lo lắng.

Duy chỉ có Trưởng tôn Dương Đàm được lập làm Hoàng thái tôn, trong lòng mang ý chỉ tổ tông, chỉ e cậu ta không nhận thức được thời thế, một lòng muốn phục quốc, thì sẽ mang đến cho điện hạ những phiền phức không đáng có.Dương Nguyên Khánh nhìn gã một cái, vẻ không hài lòng, cười nói:- Phiền phức thì lúc nào không có?

Nếu như Dương Đàm có bản lĩnh thay ta tập hợp một nhóm chí sĩ phục quốc, ta cầu còn không được.Câu nói này của Dương Nguyên Khánh khiến Trương Lương lập tức tỉnh ngộ.

Mưu tính sâu xa của điện hạ thì gã còn thua xa.Lúc này, một binh sĩ hô lớn:- Đội tàu Trần Lưu đến rồi.Dương Nguyên Khánh nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy xa xa một đội tàu đang từ từ kéo đến, ước chừng hơn trăm chiếc thuyền, chiếc thuyền lớn dẫn đầu đang chậm rãi cập bờ.Khi chiếc thuyền lớn đã cập bờ, ván thuyền được bắc lên bờ sông, mười mấy cung nữ hộ tống Tiêu Hậu và Dương Đàm xuống thuyền.

Dương Nguyên Khánh nhanh chân bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Tiêu Hậu:- Thần Dương Nguyên Khánh cứu giá chậm trễ khiến Thái hậu chịu nhiều ấm ức, thần tội đáng muôn chết.Tiêu Hậu nhìn người chàng trai trẻ mà bà đã từng rất căm ghét và oán hận, vinh hoa phú quý của quãng đời còn lại của bà chính là nhờ vào hắn.

Sự thay đổi của cuộc gặp gỡ lần này của hắn khiến trong lòng bà vô cùng xúc động, nhưng cũng có chút bất an.

Dương Nguyên Khánh liệu có nhớ sự hận thù năm đó?Tiêu Hậu vội vờ như thoái thác một chút, nói:- Sở vương điện hạ, mời đứng dậy.Sau đó lại trấn an hắn, nói:- Sở Vương không cần áy náy.

Ngươi có thể cứu Ai gia ra khỏi nơi loạn thần tặc tử, đã khiến Ai gia vô cùng cảm kích, ngươi chỉ có công cứu giá chứ tuyệt đối không có tội.- Tạ ơn ân Thái hậuDương Nguyên Khánh đứng dậy, lại chắp tay vái Dương Đàm, cười nói:- Hoan nghênh Trưởng tôn trở về Đại Tùy.Trong lòng Dương Đàm rất phức tạp, nhưng không thể thất lễ.

Cậu ta là vãn bối, lẽ ra là cậu ta phải hành lễ trước, nên vội vàng cúi đầu hành lễ, nói:- Điệt nhi Dương Đàm tham kiến Hoàng thúc.Tiêu Hậu thấy Dương Đàm không nổi nóng, trong lòng rất đỗi thoải mái.

Bà lại nháy mắt với con gái là Dương Thấm Phương, bảo nàng tiến lên trước hành lễ.

Dương Thấm Phương hiểu ý, bước lên dịu dàng hành một lễ:- Tham kiến Sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh cười ha hả, khom người đáp lễ:- Thì ra trưởng công chúa cũng đến rồi, thất khiến người ta vui mừng, thế này ta về sau sẽ không còn buồn phiền nữa rồi.Dương Thấm Phương nhớ lại một chuyện, lại mỉm cười hỏi:- Ta nghe nói Đan Dương cũng ở Thái Nguyên, chuyện này có thật không?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đan Dương công chúa trước kia ở trong phủ thần, do nương tử của thần chăm sóc.Sắc mặt Dương Đàm hơi đổi.

Công chúa Đan Dương làm sao có thể ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, nghi lễ này dường như có chút không phù hợp.

Tiêu Hậu rất sành sỏi, không đợi Dương Đàm chất vấn, liền cười tủm tỉm nói:- Đan Dương tuổi nhỏ không có kinh nghiệm, có thể có được sự che chở của Sở Vương, đó là phúc của nó, ai gia vô cùng cảm kích.Dương Nguyên Khánh cũng không giải thích thêm nhiều, lập tức lệnh cho mấy chiếc xe ngựa tiến lên trước, mời bọn họ lên xe ngựa, Chờ cho Tiêu hậu ngồi yên, hắn mới từ từ tiến lên trước, đứng ở cửa sổ xe, chắp tay nói với Tiêu hậu:- Mời Thái hậu nghỉ ngơi ở trong thành Hà Dương mấy ngày trước, sau đó lại lên thuyền đi Thái Nguyên.

Hành cung Thái hậu thần đã sắp xếp xong xuôi, mong Thái hậu yên tâm.

Có thần ở đây, sẽ không có bất kỳ ai có thể làm hại Thái Hậu được nữa.Tiêu Hậu nhìn Dương Nguyên Khánh thật chăm chú, dịu dàng nói:- Ai Gia trước kia đã từng có chỗ vô lễ với Sở Vương, mong Sở vương điện hạ khoan dung bỏ qua cho.Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:- Thái hậu quá lời, chuyện trước kia thần đã không còn nhớ tới rồi, Chỉ mong tương lai Thái hậu có thể đối xứ tử tế với thần để an hưởng tuổi già.Ý của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng, chuyện trước kia mọi người không cần nhắc tới, chỉ mong sau này hai bên hợp tác vui vẻ.

Nếu Tiêu hậu phối hợp tốt, thì đảm bảo bà có thể an hưởng tuổi già, bằng không..Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Hai người đều nở nụ cười, Tiêu Hậu gật đầu nói:- Ân điển của Sở vương, Ai gia ghi khắc trong lòng.Bà buông màn xe, xe ngựa khởi giá đi về hướng thị trấn Hà Dương.

Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn theo xe ngựa đi xa, lúc này mới bước tới trước mặt người mà hắn đã chờ đợi rất lâu là Ngụy sử Phòng Huyền Tảo, hắn chắp tay mỉm cười nói:- Phòng tiên sinh đi đường vất vả, Dương mỗ đã chờ mong lâu ngày.Trong chiếc lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang nghe bẩm báo của Trường sử quận Hà Nội là Dương Ý.

Dương Ý cũng là tôn thất của Triều Tùy, tự mình biết rõ nên tận lực vì ai, y khom người nói:- Thái hậu rất thỏa mãn với các điều kiện trong hành cung, nên đã ở lại trong đó, không có thêm ý kiến gì nữa cả, rất cảm tạ sự sắp xếp của điện hạ.Dương Nguyên Khánh gật gật, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Hậu là người đối nhân xử thế không tốt, lòng dạ hẹp hòi, nhưng từ sau khi gặp đại nạn, tính tình bắt đầu thay đổi, ngay cả một huyện lệnh cũng rất khách khí đủ thấy sự thay đổi của bà ta.

Đây quả là một người đàn bà thông minh, kiểu đàn bà như thế sau này rất dễ tiếp xúc.- Trưởng tôn thế nào?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.- Trưởng tôn rất lặng lẽ, có vẻ như tâm trạng không tốt, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, hạ quan nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không để ý, thái hậu còn trách cậu ta vô lễ.Sự việc tâm trạng của Dương Đàm không tốt đã nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh.

Cũng có thể lý giải được.

Cậu ta là Trưởng tôn, trên vai gánh trách nhiệm lớn hơn những người khác, nhưng mong sao cậu ta nhận thức rõ được tình thế, không làm những chuyện ngu xuẩn.Lúc này Dương Ý lại nói tiếp:- Thái hậu bảo thần chuyển lời tới Điện hạ, bà muốn nói chuyện với Điện hạ.Dương Nguyên Khánh cười cười nói:- Mấy ngày qua lo sắp xếp Hành cung, ngươi đã vất vả rồi.

Nếu ngươi còn gặp lại Thái hậu thì nói là mấy ngày này quân Tùy chuẩn bị phát động chiến dịch Lạc Dương, ta rất rất bận.

Khi có thời gian ta sẽ thu xếp yết kiến Thái Hậu, thỉnh an người.- Hạ quan hiểu rồi.

Hạ quan xin cáo từ.- Đi đi.Dương Ý cáo từ bước đi.

Dương Nguyên Khánh lại trầm ngâm một hồi.

Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, tiện tay cầm thỏa thuận liên minh của Lý Mật lên.

Hắn đã bàn bạc qua với Phòng Huyền Tảo, về cơ bản hai bên đã đạt được những nhân thức chung.Nhưng mà cái gọi là đồng minh này cũng không có ý nghĩ thực tế gì.

Lý Mật đã từ chối yêu cầu cùng với quân Tùy công kích quân Đường, hắn cũng từ chối yêu cầu quân Tùy tiến công vào Thái Nguyên, hai bên đều né tránh vấn đề mang tính thực chất, phải nói đây chỉ là một thỏa thuận đồng minh mang tính lễ tiết.

Chương 799 : Thi triển tiểu kế (p1)Nhưng đồng minh mang tính lễ tiết này cũng rất cần thiết, ít nhất hai bên cũng kết thúc được tình trạng đối địch, rất nhiều chuyện mọi người có thể ngồi xuống để bàn bạc.

Hai bên từ chỗ cương quyết đối kháng trở thành đối kháng mềm dẻo hơn, bất luận là đối với Tùy hay Ngụy đều có lợi.

Nhiều lúc ngồi xuống bàn bạc cũng có thể giải quyết được vấn đề.

Chiến tranh dù sao cũng chỉ là một loại ngoại giao kéo dài.Ví như quân Tùy chiếm lĩnh quận Đông, nếu như không có loại thỏa thuận đồng minh này, hai bên thế nào cũng sẽ bùng phát một trận chiến, nhưng vì có thỏa thuận đồng minh này nên Dương Nguyên Khánh có thể nể mặt Lý Mật, mượn cớ, ví dụ như cứu tế nạn dân, phòng ngự Đậu Kiến Đức vv…Thực chất vẫn là quân Tùy chiếm lĩnh quận Đông, nhưng Lý Mật cũng có thể ăn nói được với các tướng sĩ, đây là một loại giao kết ngầm.Cũng giống như giữa Đường và Ngụy cũng ký kết thỏa thuận đồng minh, vì vậy quân Đường có thể mượn cớ là để đối phó quân Tùy mà trắng trợn xuất binh tới quận Dĩnh Xuyên.

Mục đích chính của chúng là muốn chiếm lĩnh Trung Nguyên.Dương Nguyên Khánh xem kỹ lại một lần nữa những điều khoản này, trong đó điều khoản cuối cùng là quân Tùy không được hỗ trợ Giang Đô Trần Lăng.

Điều khoản này vừa có phần hài hước, vừa có phần tự lừa dối, nó giống như là ám thị quân Ngụy muốn đoạt lấy Giang Đô.

Không biết trong thỏa thuận giữa Lý Mật và Lý Uyên có điều khoản này hay không?Lúc này, bên ngoài lều có tiếng binh lính bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, trinh sát tuần tra ở bờ sông phát hiện một con thuyền, người trên thuyền tự xưng là sứ giả Vương Thế Sung, đến để cầu kiến Tổng quản, hiện đang chờ ở ngoài đại doanh.Dương Nguyên Khánh nhíu mày, hỏi lại:- Sứ giả tên gì?- Hình như là Vương Nhân Tắc.Thì ra là ông ta, Dương Nguyên Khánh ngầm bật cười, nói:- Đưa ông ta đến gặp ta.Vương Nhân Tắc đây đã là lần thứ tư đến gặp Dương Nguyên Khánh.

Nhưng tram trạng của ông ta cũng lo lắng như lần đầu, ông ta không biết liệu có thể cứu vớt được Trịnh quốc hay không.

Vương Nhân Tắc theo binh sĩ bước vào doanh trại, đứng đợi trước lều phụ.

Trong chốc lát, một binh sĩ bước ra nói:- Chủ công nhà ta mời ngài vào trong.Vương Nhân Tắc nước da ngăm đen, thân thể cường tráng, nhưng ông ta lại mặc một chiếc áo nho màu trắng, đầu đội khăn bằng, rõ ràng là có gì đó dở ông dở thằng.

Ông ta chỉnh đốn lại quần áo, nhanh chóng bước vào trong lều.

Trong lều, Dương Nguyên Khánh đang ngồi trước bàn án để phê duyệt tấu chương, Ông ta vội vàng tiến lên trước, khom người nói:- Vương Nhân Tắc tham kiến Sở Vương điện hạ.Mặc dù Vương Nhân Tắc được phong làm Đường Vương, nhưng chữ Vương vủa ông ta và Sở Vương của Dương Nguyên Khánh là không thể đánh đồng.

Ngay cả bản thân ông ta cũng không dám thừa nhận vương tước của bản thân mình.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên cũng không thừa nhận vương tước của ông ta, càng không thừa nhận vùng đất của Vương Thế Sung.- Vương tướng quân, đã lâu không gặp, mời ngồi.Dương Nguyên Khánh khách khí mời Vương Nhân tắc ngồi xuống, lại sai thân binh mời trà.

Lúc này mới thân thiết hỏi:- Không biết bây giờ tình hình chiến sự Lạc Dương thế nào rồi?Vương Nhân Tắc thở dài đáp:- Quân Trịnh hai trận hai lần thất bại, tổn thất hơn hai mươi ngàn người.- Đó là vì sao?Dương Nguyên Khánh có chút không hiểu :- Theo như ta biết, quân đội của các ngươi một phần là các tinh binh do sư phụ ta huấn luyện ra, một bộ phận khác là đội quân hùng mạnh của Giang Hoài, sức chiến đấu rất mạnh, vì sao cả hai trận đều thất bại?Vương Nhân Tắc cười đau khổ đáp:- Chuyện này quả thực một lời không thể nói hết được.

Không giấu Sở Vương điện hạ, nguyên nhân là do tôn thất can thiệp quá nhiều vào quân đội.- ÀNét mặt Dương Nguyên Khánh như bừng tỉnh ngộ:- Thì ra là vậy, xem ra việc dùng người của Trịnh Vương có vấn đề rồi.Cùng với việc nói chuyện với Dương Nguyên Khánh tăng nhanh, những căng thẳng trong lòng Vương Nhân Tắc cũng dần dần lắng dịu lại.

Ông ta tuy là võ tướng, nhưng ông ta cũng giảo hoạt, nhạy bèn như Vương Thế Sung.

Từ trong giọng nói và thái độ của Dương Nguyên Khánh, ông ta đã nhận thấy có chút hy vọng.Thực ra lúc ông ta ở sông Độ Hoàng, ở bên bờ bắc nhìn thấy chiếc thuyền lớn che phủ cả bầu trời thì ông ta đã biết quân Tùy chắc chắn sẽ xuất binh, chắc chắn sẽ không để quân Đường chiếm lĩnh Lạc Dương.

Còn việc quân Tùy lúc nào xuất binh, đây chính là mấu chốt của cuộc chiến, đây cũng là yêu cầu của Vương Nhân Tắc đi sứ triều Tùy.Nghĩ đến đây, Vuơng Nhân tắc hết sức chân thành nói:- Sở Vương điện hạ, Trịnh quốc luôn bắt chước làm theo triều Tùy, luôn theo đại Tùy, trung thành và tận tâm.

Hiện giờ quân Đường đột kích ồ ạt, Lạc Dương nguy cấp, khẩn cầu điện hạ xem xét trước giờ chúng thần luôn tận tâm với triều Tùy mà cứu vớt Lạc Dương.

Nếu không, chúng thần bị ép phải đầu hàng quân Đường thì sẽ khiến Lạc Dương trở thành đại họa trong lòng Đại Tùy.Trong lời khẩn cầu của Vương Nhân tắc rõ ràng có ý uy hiếp.

Nếu như Triều Tùy không chịu cứu trợ Lạc Dương thì bọn chúng sẽ đầu hàng triều Đường, khiến cho Lạc Dương trở thành đại họa trong lòng đại Tùy.

Mặt Dương Nguyên Khánh biến sắc, giận dữ nói:- Ngươi đang uy hiếp ta sao?Vương Nhân tắc thực ra chỉ là nghĩ sao nói vậy, nói xong ông ta cũng hối hận, hắn lập tức quỳ gối, khấu đầu đáp:- Vương nô tuyệt đối không dám có ý uy hiếp điện hạ.

Thực sự tình hình Lạc Dương rất nguy cấp, chúng thần trông chờ quân Tùy như trẻ con mong cha mẹ.

Nếu như điện hạ vẫn không cứu giúp thì Lạc Dương cũng hết.

Khẩn cầu điện hạ xuất binh.Vương Nhân Tắc đau khổ cầu xin, lệ nhòa trên mặt.

Nét mặt Dương Nguyên Khánh cũng dần dần dịu lại, lúc này mới nói:- Cũng không phải ta không chịu cứu Trịnh Vương, thực sự triều đình phản đối rất dữ dội.

Đại thần triều đình đều nói, từ xưa thiên hạ chỉ có một vua, trước giờ chưa từng có chuyện một vị vua đi cứu giúp một vị vua khác.

Đây là chỗ khó của ta.

Chỉ cần Trịnh Vương có thể thay ta giải quyết vấn đề khó khắn này, ta lập tức xuất binh.Đây chính là điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra, yêu cầu Vương Thế Xung từ bỏ đế hiệu, khôi phục Trịnh Vương.

Vương Nhân Tắc trong lòng thở dài.

Điều kiện này của Dương Nguyên Khánh thực sự không dễ dàng gì.Ông ta còn định nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Nguyên Khánh với vẻ quyết đoán không thể thương lượng được thì hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng tan biến.

Bất đắc dĩ, ông ta đành phải đồng ý nói:- Thần lập tức trở về Lạc Dương, khuyên giải chủ công từ bỏ đế hiệu, xưng thần với đại Tùy.

Chỉ mong điện hạ có thể giữ lời, nhanh chóng xuất binh.Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:- Quả đúng hư vậy, ta tuyệt đối không nuốt lời....Vương Thế Sung nhận được tình báo chính xác, Tần vuơng Lý Thế Dân lúc này đang ở trong đại doanh của cung bàng Thanh Thành dưới núi Bắc Mang.

Thành lũy của quân Đường còn chưa xây dựng xong, trong doanh trại chỉ có hai vạn quân, thật là cơ hội ngàn năm mới có.Vương Thế Sung cuối cùng không thể cưỡng lại sự mê hoặc này, tự mình dẫn theo năm vạn đại quân, dốc toàn lực.

Bọn họ vượt qua cốc thủy, tiến sát đại doanh cung Thanh Thành, phát động tấn công mạnh mẽ vào đại doanh quân Đường.Lúc này lửa trại của núi Bắc Mang được đốt lên, cầu viện lực lượng quân Đường ở cách mười dặm.

Cùng lúc đó, Lý Thế Dân ở trong đại doanh sắp xếp năm ngàn quân mang cung nỏ, lại điều một vạn huyền giáp khinh binh áp sát dưới núi Bắc Mang, ngoài ra còn phái Uất Trì Cung dẫn năm ngàn kỵ binh vượt qua cốc thủy, tập kích phía sau quân của Vương Thế Sung.Cuộc đại chiến diễn ra trong suốt một canh giờ.

Đại quân của Vương Thế Sung điên cuồng tiến công đại doanh quân Đường, gặp phải sự chống trả ngoan cường của đội quân mang cung nỏ, và sự tấn công không ngừng từ hai bên của kỵ binh quân Đường, xác chết la liệt khắp nơi.

Nhưng Vương Thế Sung dường như quyết tâm, bất luận thương vong thẩm hại, gã nhất định phải chiếm được đại doanh quân Đường.

Gã đã nhìn thấy Lý Thế Dân trong quân doanh.Quân Trịnh sau khi phải trả giá bằng cái chết của mấy ngàn người thì cuối cùng cũng mở ra được một cái lỗ nhỏ, xông vào bên trong đại doanh quân Đường.

Đúng lúc này một vạn kỵ binh do tướng Đường Địch Trưỏng Tôn và tướng Đường Hầu Quân Tập bất thình lình giết tới, lao vùn vụt, ngựa phi bụi mù.

Bọn họ đao kiếm tấn công, giáo mác đâm mãnh liệt, cùng với đội quân tinh nhuệ Giang Hoài của Vương Thế Sung triển khai chiến đấu ác liệt bên ngoài đại doanh.Lần này quân Giang Hoài dưới sự dẫn đầu của Vương Thế Sung hoàn toàn không bị hỗn loạn như hai lần trước.

Bọn họ tiến, lùi đều rất có quy tắc, chiến đấu dũng mãnh, tiến công sắc bén.

Quân Trịnh tiên phong đánh tan năm ngàn kỵ binh của Hầu Quân Tập, khiến cho Uất Trì Cung phải từ bỏ tấn công hậu quân, dẫn theo năm ngàn kỵ binh tới tiếp nhận bại quân của Hầu Quân TậpThương vong của hai bên không ngừng gia tăng, do đó quân số chênh lệch, Đội quân của Lý Thế Dân không trụ được, bị đánh tan.

Phía sau Lý Thế Dân chỉ có mười mấy kỵ binh và đại tướng Khâu Hành Cung theo cùng.Hơn một trăm kỵ binh của Vương Thế Sung truy đuổi gắt gao.

Thân binh bên cạnh Lý Thế Dân càng đánh cáng ít, chỉ còn lại một mình Khâu Hành Cung.

Lúc này, một lọat mũi tên bắn tới, ngựa của Lý Thế Dân trúng tên ngã lăn ra đất.

Khâu Hành Cung xuống ngựa quỳ bắn, bắn chết hơn mười người.

Mũi tên bắn liên tục, lúc này, truy binh mới kinh hoàng rút lui.

Chương 799 : Thi triển tiểu kế (p2)Khâu Hành Cung lúc này mới đưa ngựa chiến của mình cho Lý Thế Dân, còn anh ta đánh bộ, giết được mười mấy người.

Lúc này từ xa vọng tới tiếng kèn sục sôi, lực lượng quân Đường đánh đến, sáu vạn quân chủ lực tràn đánh, ùn ùn kéo đến, thanh thế vang dội.

Vương Thế Sung thấy trận này đã không còn có thể chiến thắng, đành hạ lệnh rút quân.Quân Đường đuổi một mạch, liên tiếp giết đến dưới thành.

Trận này hai bên đều thương vong nghiêm trọng.

Quân Đường thương vong hơn mười ngàn người, Vương Thế Sung tổn thất gần hai mươi ngàn người, khiến quân Trịnh chỉ còn lại ba vạn người.

Lý Thế Dân thừa cơ bao vậy Lạc Dương, dẫn theo đại quân tấn công thành ngày đêm không ngừng.

Vương Thế Sung liều mạng dẫn quân chống lại, thành Lạc Dương vạn phần nguy cấp.Ngày thứ ba sau khi La Sĩ Tín bị ép rút lui khỏi Hổ Lao Quan, Lý Tĩnh đã suất ba vạn đại quân đến Huyện Quản thành.

Lúc này, cái nóng nực giữa mùa hè vẫn chưa qua đi, nắng chói chang, hơi nóng trên mặt đất bốc lên như hỏa thiêu, ngay cả việc đi một bước cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ có lúc sáng sớm và buổi tối mới có chút cảm giác mát mẻ.Tiếng ve sầu kêu vang trời.

Ở trong khu rừng rộng cả trăm mẫu ở phía bắc huyện Quản Thành, ba vạn quân Tùy và chiến mã đều trốn trong rừng nghỉ ngơi, dưỡng sức, chờ đến ban đêm thì hành quân tác chiến.Ở bên bờ một con sông nhỏ ngoài rừng, binh sĩ và chiến mã tập trung đông nghịt tắm rửa, uống nước, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.

Mặc dù thời tiết vô cùng nóng nực, nhưng kỷ luật của quân Tùy càng thêm nghiêm ngặt, không ai được phép trần truồng xuống nước, mười mấy quân pháp thắt lưng đeo kiếm đi lại giám sát ở bờ sông.Lúc này, từ xa vọng tới tiếng của hai người và một con ngựa.

Đậu Tuyến Nương cưỡi trên lưng ngựa, lấy tay che ánh nắng chói mắt, nhìn về hướng rừng rậm phía xa xa, trong ánh mắt có chút lo lắng.- La tướng quân, con gái xuất hiện trong quân Tùy không tốt lắm đâu.La Sĩ Tín dắt ngựa đi bộ, tựa như tân lang đưa tân nương về nhà mẹ đẻ, chỉ thiếu một đóa hoa trên đầu.

Vết thương của anh ta không nghiêm trọng lắm, là vì chịu chấn động mạnh mà bị nôn ra máu, nhưng việc anh ta bị hôn mê là do mất nước và mất sức mà thành, tĩnh dưỡng mấy ngày lại bình phục.Trong lòng hai người rất hiểu nhau nhưng lời nói và hành động lại chỉ dừng ở sự khách sáo.

Hai bên đều yêu say đắm đối phương, chẳng qua ai cũng ngại không nói ra.

Giữa hai người còn bị ngăn cách bởi lớp vải voan mỏng như ẩn như hiện.

Lớp vài voan này e rằng phải đến ngày thành hôn mới có thể bỏ ra được.La Sĩ Tín mỉm cười:- Nàng không cần phải lo lắng.

Trong quân đội có nữ hộ binh, nàng có thể ở cùng với họ, không ảnh hưởng gì cả.Đậu Tuyến Nương nghe nói có nữ hộ binh thì trong lòng yên tâm hơn.

Lúc này, cô nhìn phía xa xa thấy ngoài bờ sông binh sĩ đang tắm đông nghẹt, không ít người đang cởi trần.

Cô chau mày nói:- Thiếp không thể qua đó được, bên đó đang có binh sĩ tắm.La Sĩ Tín nhìn quan quân pháp trên bờ, liền cười nói:- Không sao, có quan quân pháp ở đó, đám binh sĩ không dám vô lễ.

Nàng chỉ cần theo ta qua sông thôi.Tuy nói vậy, Đậu Tuyến Nương vẫn có chút căng thẳng.

Cô liền lấy chiếc mũ có vải che ra đội lên đầu, dùng tấm lụa mỏng trên vành nón che kín khuôn mặt.Lúc này, có binh sĩ nhìn thấy La Sĩ Tín, lập tức khiến cho quang cảnh hỗn loạn.

La Sĩ Tín là dũng tướng xếp thứ hai sau tổng quản Dương Nguyên Khánh trong quân Tùy, đánh trận luôn xung phong đi đầu, chăm sóc binh sĩ, có uy danh lớn trong quân đội.Đội quân này có rất nhiều người là bộ hạ của anh ta.

Mọi người nghe nói anh ta vì yểm hộ cho binh sĩ rút lui mà bị mất tích không rõ, trong lòng đều cảm thấy rất lo lắng.Lúc này sự xuất hiện đột ngột của La Sĩ Tín khiến cho binh sĩ vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng lạ thường, đều hô to lên:- La tướng quân trở về rồi, La tướng quân trở về rồi.Có người chạy về bẩm báo với Lý Tĩnh, không ít người thấy La Sĩ Tín dẫn theo một cô gái thì đều mặc quần áo vào, nhếch mép cười mãi.

La Sĩ Tín cuối cùng muốn thành thân rồi sao?Mười mấy quan quân vây quanh lấy, ân cần hỏi thăm, thể hiện tình cảm thân thiết khiến torng lòng La Sĩ Tín vô cùng cảm động.

Anh ta nói với mọi người:- Ta bị thương, được vị cô nương này cứu vớt mới giữ được mạng sống này.Mọi người nhìn thấy Đậu Tuyến Nương, đều nở nụ cười bí hiểm, nhao nhao tiến lên hành lễ tạ ơn Tuyến Nương:- Đa tạ cô nương cứu mạng tướng quân nhà ta.Sắc mặt Đậu Tuyến Nương đỏ ửng lên, may mà có khăn mỏng che kín, cô cũng chắp tay đáp lễ giống như quân nhân khác:- Các vị tướng quân không cần khách sáo.

Tiểu nữ chỉ là tình cờ gặp gỡ, không dám nhận lễ của các vị tướng quân.Lúc này, Lý Tĩnh, Vương Quân Khuếch và Trình Giảo Kim từ trong rừng bước ra nghênh đón.

Trình Giảo Kim từ xa hô lớn:- Lão La, ta tưởng ngươi bị treo rồi, tối qua ta còn thắp hương tế linh hồn ngươi.Đậu Tuyến Nương bật cười:- La tướng quân, đây chính là Trình Giảo Kim mà huynh nói sao, vẫn còn có chút thú vị.La Sĩ Tín vừa bực vừa buồn cười, nhưng lúc này anh ta thấy Trình Giảo Kim lại cảm thấy vô cùng thân thiết, ngay cả cái miệng thối của gã cũng không đáng ghét đến vậy.

Anh ta vội bước lên trước, đấm vào hõm vai Trình Giảo Kim, cười mắng:- Đồ khốn ngươi, có phải đã làm xong linh bài của ta rồi không?Trình Giáo Kim bị đánh làm lảo đảo, suýt ngã sấp xuống.

Gã cũng không để ý, gãi gãi đấu cười nói:- Ta còn muốn làm cho ngươi một bộ quan tài để tận tình huynh đệ, không ngờ ngươi trở về rồi, vậy lại tiết kiệm cho ta một khoản tiền.Gã đột nhiên nhìn thấy Đậu Tuyến Nương.

Hai mắt thoáng trợn tròn, chuyện này là thế nào?

Tên tiểu tử này sao lại đưa Tuyến Nương đến đây?- Lão La, ngươi phải khai báo thành thật, ngươi rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy?La Sĩ Tín cũng không để ý tới gã, bước lên trước quỳ một gối, hành lễ trước Lý Tĩnh:- Mạt tướng thất thủ Hổ lao quan, xin Trường sử thỉnh tội.Lý Tĩnh là đại nguyên soái phủ Trường Sử, chủ quản quân vụ cụ thể, tuy không quản chư tướng, nhưng chức vị của ông ta trong quân đội chỉ sau Dương Nguyên Khánh giống như La Sĩ Tín.

Đám tướng quân như Tần Quỳnh đều thấp hơn ông ta một bậc.

Hôm qua ông ta bắt được một tên trinh thám của Khuất Đột Thông, nên biết được một ít tin tình báo.Lý Tĩnh vội đỡ La Sĩ Tín dậy, an ủi nói:- Ta đã nghe Trình tướng quân nói tình hình cụ thể rồi.

Khuất Đột Thông có vạn người tấn công đến, các ngươi chỉ có ngàn người, nguồn nước cạn kiệt, ta lại tiếp ứng trễ, Hổ lao quan thất thủ, La tướng quân không cần tự trách mình.- Đa tạ Trường sử khoan dung.

Sĩ Tín nguyện đi tiên phong, đoạt lại Hổ lao một lần nữa.Lý Tĩnh mỉm cười nói:- Khuất Đột Thông có một vạn người canh phòng quan ải, đoạt lấy một cách cứng rắn là không thể, nhưng chiếm lại Hổ lao quan đối với ta dễ như trở bàn tay.La Sĩ Tín ngẩn ra một hồi, anh ta đang muốn hỏi nữa thì Lý Tĩnh vỗ vỗ vai anh ta, chỉ vào Đậu Tuyến Nương hỏi:- Vị cô nương này là…?La Sĩ Tín mặt đỏ lên:- Cô ấy là ân nhân cứu mạng ta, đồng ý gia nhập nữ hộ binh.Trình Giảo Kim vội vàng kéo Lý Tĩnh sang một bên, nói nhỏ với ông ta bài câu.

Lúc này Lý Tĩnh mới chợt bừng tỉnh, thì ra là nàng ta.Ông ta loáng thoáng nghe thấy Dương Nguyên Khánh nói về chuyện của La Sĩ Tín, thì ra vị này là Đậu Tuyến Nương.

Mặc dù quân pháp cúa quân Tùy nghiêm khắc, trong lúc chiến tranh không cho phép gia quyến vào doanh trại.

Nhưng trong quân đội có nữ hộ binh, hơn nữa Đậu Tuyến Nương cũng chưa hẳn là gia quyến của La Sĩ Tín, nên có thể vào doanh trại.Lý Tĩnh liền cười với Đậu Tuyến Nương, nói:- Đậu cô nương đồng ý trở thành nữ hộ binh trong quân Tùy, thật đáng khâm phục.

Trong doanh trại của ta có hàng trăm nữ hộ binh, ta có thể bổ nhiệm Đậu cô nương thành Giáo úy, chỉ huy nữ binh.Đậu Tuyến Nương mừng rỡ, xoay người xuống ngựa hành lễ:- Đa tạ Lý Trường Sử bổ nhiệm..Đêm hôm đó, Lý Tĩnh liền suất ba vạn đại quân xuất phát theo hướng tây.

Tuy rằng lúc Lý Tĩnh ở Phong Châu đã từng chỉ huy một trận hủy diệt, nhưng trên chiến turờng ở Trung Nguyên, đây là lần đầu tiên ông ta một mình chỉ huy một chiến dịch, đánh với chủ tướng của quân Đường là Lý Hiếu Cung.Dương Nguyên Khánh đã cho ông ta quyền quyết sách khi lâm trận.

Đội quân tuy không quá đông, nhưng chức trách nặng nề.

Nhiệm vụ của ông ta là đánh bại Lý Hiếu Cung, chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương và Toánh Xuyên, đạt được sự chủ động trên chiến turờng Trung Nguyên.Lý Tĩnh tuy không trách La Sĩ Tín làm mất Hổ lao quan, nhưng cũng không có nghĩa là Hổ Lao quan không quan trọng.

Ngược lại, vị trí chiến lược của Hổ Lao quan cực kỳ trọng yếu.Nắm được Hổ lao quan thì có thể cắt đứt liên lạc giữa hai đội quân của Lạc Dương Lý Thế Dân và Toánh Xuyên Lý Hiếu Cung.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Lý Thế Dân muốn đoạt lại Hổ lao quan.

Tấn công Lạc Dương, mưu tính Trung Nguyên.Do đó, trước khi giao chiến với Lý Hiếu Cung, Lý Tĩnh buộc phải đoạt được Hổ Lao quan trước, đề phòng quân đội của Lý Thế Dân tấn công phía sau mình.Đại quân hành quân gấp rút trong một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, ba vạn đại quân đã đến Hổ lao quan.

Lúc này ổ lao quan vẫn đang do Khuất Đột Thông dẫn theo một vạn binh lính canh phòngKhuất Đột Thông đã chuẩn bị đầy đủ, gã đào một cái ao lớn làm thành hồ nước cho ngựa uống, lại đào năm cái giếng vững chắc, dùng để lấy nước uống cho binh sĩ.

Qua những sự chuẩn bị này, Khuất Đột Thông không cần lo lắng bị người ta cắt mất nguồn nước.

Chương 800 : Cướp lại Hổ Lao (p1)Lúc này, Khuất Đột Thông đã nhận được tin tình báo rằng ba vạn quân Tùy đã tới Huỳnh Dương.

Trong lòng gã rất rõ rằng quân Tùy nhất định sẽ tấn công Hổ Lao quan.Nhưng gã cũng không hề lo lắng.

Gã có một vạn quân phòng thủ, lại thêm Hổ lao quan cao to kiên cố, gã hoàn toàn có thể bảo vệ vững chắc cửa ải đầu tiên của Trung Nguyên này.Khuất Đột Thông bước vội đi, bước xuống vài bậc thềm, y đi tới trước một gian phòng đá, vừa bước tới cửa thì nghe thấy bên trong tiếng Triệu Vương Lý Huyền Bá giận dữ quát:- Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có bệnh gì, đừng bắt ta uống loại thuốc đắng này, có chết ta cũng không uống.Khuất Đột Thông lắc đầu, bước vào trong phòng.

Trong phòng, một viên quân y đang khuyên Lý Huyền Bá uống thuốc, nhưng Lý Huyền Bá từ nhỏ rất sợ uống thuốc, y sống chết không chịu uống.- Vết thương của điện hạ sao rồi ạ?Khuất Đột Thông bước vào phòng, kết quả đấu võ cũng khiến gã cảm thấy kinh ngạc.

La Sĩ Tín vậy mà đánh thương được Lý Huyền Bá, đây đúng là lần đầu tiên nghe qua.Quân y vội vàng kéo gã sang một bên, nói nhỏ:- Vấn đề không lớn, đã bình phục rồi, nhưng phòng vạn nhất, ta vẫn muốn cho anh ta uống thuốc, nhưng làm thế nào anh ta cũng không chịu.- Haiz, anh ta thực sự không chịu thì thôi, không cần miễn cưỡng anh ta.Ngưng một lát, Khuất Đột Thông lại hỏi:- Anh ta có thể cưỡi ngựa quay về được không?- Chắc là có thể.Chủ yếu là vì thân phận cao quý của Lý Huyền Bá, y là con trai ruột thứ ba của thánh thượng, không thể để y xảy ra bất cứ chuyện gì, do đó Khuất Đột Thông dự định sẽ khuyên y quay trở về, báo cáo công việc với Tần Vương.

Hơn nữa giữ y ở Hổ Lao quan luôn cảm thấy gã sẽ gặp rắc rối.Khuất Đột Thông bước lên trước, mỉm cười với y nói:- Điện hạ vì sao kông quay về Lạc Dương?

Thần nghe nói Dương Nguyên Khánh muốn đích thân xuất binh đánh Lạc Dương, không chứng Người sẽ có cơ hội thử võ với hắn một phen.Khuất Đột Thông cũng biết đầu óc Lý Huyền Bá có vấn đề, khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể dùng biện pháp lừa gạt này.

Huống hồ Dương Nguyên Khánh rất có thể đích thân lĩnh binh Nam hạ, vì vậy cũng không hẳn là lừa y.

Về phần Dương Nguyên Khánh có chịu đấu võ với y hay không thì lại là một chuyện khác.Lý Huyền Bá liền vui mừng, y háo hức không nhịn được, nói:- Thật không?

Vậy thì có thể ta phải trở về rồi.- Không vội, thần sẽ viết ngay một bức thư, điện hạ thay thần đưa cho Tần Vương.Lý Huyền Bá là người tính tình nóng nảy, vừa nói ra là y muốn đi ngay, y liền nôn nóng thúc giục:- Ngươi mau đi viết thư, ta không thể chờ thêm được nữa.Khuất Đột Thông cười đau khổ, nói:- Thần đi viết ngay đây.Khuất Đột Thông bước ra ngoài, vừa ra tới cửa thì một binh lính ngoài cửa bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, đội quân người ngựa của quân Tùy đã đến, có người đang khiêu chiến ở dưới quan ải.- Là ai?Binh sĩ tiến lên nói nhỏ hai câu, Khuất Đột Thông lấy làm kinh hãi, gã cảnh giác nhìn Lý Huyền Bá, dặn dò binh sĩ:- Xem chừng anh ta, không cho phép anh ta ra ngoài một bước.Nói xong, gã vội vàng đi về hướng đầu thành.Trước Hổ lao quan, La Sĩ Tín đơn thương độc mã mắng chửi dưới thành:- Lý Huyền Bá, ngươi biến thành rùa rụt đầu rồi sao?

Ta La Sĩ Tín muốn khiêu chiến với ngươi, có dám đánh một trận nữa không?- Lý Huyền Bá, có phải ngươi về bú mẹ ngươi rồi không?

Mau ra đây cho ta.- Lý Huyền Bá, ngươi là đồ chó má nhất thiên hạ, ngươi là đồ chó má nhất.La Sĩ Tín đang kêu gào, Khuất Đột Thông chau mày, điều này không thể được, tên ngốc kia mà bị kích động, sẽ muốn gây sự.

Gã lập tức hạ lệnh:- Nổi trống lên, át tiếng của y đi.Vừa dứt lời, chỉ nghe “đùng” một tiếng, giống như cú đánh ngàn cân, toàn bộ lầu thành rung động, liền theo sau là tiếng kêu thảm thiết.Có người ở dưới thành kinh hoàng hét lớn:- Lão tướng quân, Triệu Vương muốn ra khỏi thành, đã giết người rồi.Trong trận chiến phòng ngự thành trì, khắp nơi có thể xuất hiện một vài tình hình phát sinh không thể tưởng tượng được.

Từ đó ảnh hưởng tới chiến cuộc, dẫn tới sự đổi chủ của toàn bộ thành trì.

Tình hình này cũng có thể gọi thành “sự kiện Thiên nga đen” của cuộc chiến thủ thành.Ví dụ như trong lịch sử Lưu Vũ Chu đánh hạ thành Thái Nguyên, chính là vì trong thành loạn lạc không ngờ hiến thành, dẫn đến Lưu Vũ Chu bản thân vốn không có năng lực đánh thành trì kiên cố đã chiếm lĩnh Thái Nguyên thành, từ đó sức mạnh tăng vọt.Hôm nay Hổ Lao quan cũng đã cùng xảy ra sự kiện Thiên Nga đen, Lý Huyền Bá đã trở thành nhân vật chính của sự kiện lần này.Khác biệt chính là, sự kiện lần này hoàn toàn là sự sắp đặt tỉ mỉ của Lý Tĩnh, lợi dụng thân phận cao quý của Lý Huyền Bá và tính cách sĩ diện của y, dùng La Sĩ Tín làm mồi, dụ dỗ Lý Huyền Bá dời thành chiến đấu.Dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả sau cùng.

Sự thực chứng minh, kế sách của Lý Tĩnh hoàn toàn thành công rồi.Khuất Đột Thông làm tướng hơn ba mươi năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc làm cho người ta đau đầu.

Lý Huyền Bá thì dường như sống tại một nơi ngăn cách với người trần.

Y nghĩ đi nghĩ lại đều là ý chí của bản thân, mà chưa bao giờ lo lắng ảnh hưởng của cục diện chiến đấu.Khi khó khăn tự trách mình, Tần vương rất áy náy nói cho y:- Đệ ta cố tình làm bậy, tâm trí không toàn, hi vọng lão tướng quân thông cảm nhiều hơn.Bây giờ Khuất Đột Thông mới giải thích hàm ý những câu nói này của Tần vương.

Lý Huyền Bá thực sự là cố tình làm bậy, lúc đó làm sao có thể để y xuất quan chiến đấu?

Khuất Đột Thông hét lớn một tiếng:- Không được phép mở quan, bắt y về cho ta.Cửa thành, Lý Huyền Bá đã tức giận tới mức muốn phát điên lên.

Sự khiêu khích của La Sĩ Tín khiến cho y hoàn toàn mất đi lý trí.

Y đã tung ra một cú đấm đập mạnh vào cửa thành vang một tiếng “ầm”, cửa thành rung động, bụi bặm rơi ào ào xuống, bốn phía đã không có người, trên đất nằm mười mấy binh sĩ bị y đánh chết.Lúc này, mấy trăm binh sĩ khiếp sợ mà dựa vào gần y, có người hô to:- Triệu Vương Điện hạ!

Ngài trở về đi!

Không nên làm khó dễ chúng thần.- Lý Huyền Bá, con rùa rụt cổ nhà ngươi.

Ngươi bị ta đánh sợ rồi phải không?Ngoài thành truyền tới tiếng la hét của La Sĩ Tín.Mắt của Lý Huyền Bá đã đỏ au.

Y bỗng dưng quay đầu lại, hét lớn một tiếng, xung phong đi vào trong đám binh sĩ, một cú đánh lớn vung ra, đánh điên cuồng, não vỡ tung ra, máu thịt lẫn lộn, đánh tới mức binh lính kêu thảm thiết mấy ngày liền.

Thi thể người chết nằm khắp nơi, mấy trăm binh sĩ bị đánh cho bỏ chạy khắp tán loạn.Hơn hai mươi binh sĩ bị y lấp kín trong thành, sợ tới mức quỳ xuống cúi lạy, khổ sở van xin:- Điện hạ tha mạng!

Tha mạng ạ!Lý Huyền Bá giận giữ thét lên:- Để ta mở cửa thành, nếu không ta đập chết các ngươi!Bọn lính đều sợ tới mức mất hồn mất vía.Nhao nhao chạy lên trước, kéo chốt cửa sắt, ra sức đẩy cửa, cửa thành của Hổ Lao quan “cọt kẹt” mở ra rồi, nhưng cái cầu treo lại kéo vào, không thể đi thẳng ra ngoài.Lý Huyền Bá cũng không để ý, y lao ra cửa, sát tới tường thành chạy vội ra, một mạch chạy về hướng Nam.

Phía trước là một chiến hào đất rộng.

Y phóng ngựa chạy, chiến mã vượt qua chiến hào, quay đầu ngựa lại giết về phía La Sĩ Tín, lạnh lùng điên cuồng gọi:- Tiểu La đầu, cùng ta quyết một trận tử chiến.La Sĩ Tín lại cười lớn nói:- Đồ điên!

Chúng ta tới chỗ cũ quyết chiến!Y quay đầu ngựa lại chạy tới hướng Tỷ Thủy trấn, Lý Huyền Bá la hét như sấm, ở phía sau đuổi không kịp.Lý Huyền Bá vừa lao tới thành, Khuất Đột Thông liền cưỡi ngựa xông tới, mấy tên binh sĩ lo lắng hô to:- Lão Tướng quân, Triệu Vương đánh ra ngoài rồi.Khuất Đột Thông trong lòng lo lắng vô cùng, y sớm đã nhận thấy 30.000 quân Tùy đã ở một đầu khác, như đàn sói di chuyển tới thăm dò.

Lý Huyền Bá rõ ràng làm như không thấy, khiến cho y trong lòng không thể chịu đựng được xúc động thở dài:- Quả nhiên là ngu si!- Thả cầu treo xuống!Khuất Đột Thông lớn tiếng quát, y lại quay đầu vẫy tay về phía mấy nghìn kỵ binh:- Ngươi chờ ta đi cứu Triệu Vương.Đoàn Chí Huyền từ một bên xông tới, kéo dây cương của Khuất Đột Thông vội vàng nói:- Lão Tướng quân, bây giờ nếu đi ra ngoài cứu ông ta, sẽ trúng mưu kế của quân Tùy.Khuất Đột Thông không nhẫn nại được đành nói:- Triệu vương là con thứ ba Thánh Thượng, chúng ta nếu không cứu được Triệu vương, làm sao ăn nói với Thánh Thượng, làm sao ăn nói với Hoàng hậu.- Lão Tướng quân là chủ tướng, để ty chức đi cứu Triệu vương.Khuất Đột Thông lắc đầu:- Nhất định ta đi cứu Triệu vương, mới có thể ăn nói với Thánh Thượng.

Ngươi cố thủ cổng thành, nếu phòng thủ không chặt, ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi không cần tới cứu ta, rút quân thẳng quay về Lạc Dương, ta tự có thể đi tìm quân Đường ở Tương Dương.Xong, y quát một tiếng ra lệnh, dẫn đầu ba nghìn quân mã lao ra cửa thành.Lý Tĩnh dẫn đầu ba mươi nghìn đại quân đã đợi rất lâu ở bên ngoài hai dặm hướng Đông Bắc.

Y dùng kế dương Đông kích tay, y cũng đã chỉ điểm võ nghệ của Lý Huyền Bá hai ngày, vô cùng hiểu con người Lý Huyền Bá.

Người này từ nhỏ là đứa con ngốc nghếch đần độn, say mê võ thuật, chỉ cần làm y tức giận, y nhất định sẽ đánh ra khỏi thành, ai cũng không ngăn được y.

Chương 800 : Cướp lại Hổ Lao (p2)Lý Huyền Bá là Triệu vương, con trai thứ ba của Lý Uyên.

Lão tướng Khuất Đột Thông bất luận như thế nào cũng sẽ cứu y.

Lý Tĩnh chớp mắt, vuốt râu cười mà không nói gì, đợi Khuất Đột Thông mang con ba ba già đó nộp mạng.Lúc này, binh sĩ hô to:- Tướng quân, cửa thành mở rồi!Chỉ thấy cửa thành Hổ Lao quan mở rộng ra, một tên địch từ trong thành xông ra, chạy dọc theo chân tường, chính là Lý Huyền Bá.

Lý Tĩnh mừng rỡ, quay đầu lại ra lệnh:- Binh sĩ ba quân, chuẩn bị đánh tới!Đúng lúc đó Lý Huyền Bá vừa xông tới thành, cầu treo liền buông xuống, một đội kỵ binh quân Đường từ bên trong thành lao ra, dẫn đầu chính là Lão tướng Khuất Đột Thông, lão lo lắng hô to:- Điện hạ, xin chậm một bước.- Giết!Lý Tĩnh hét lớn một tiếng, thúc mã xông lên, phía sau tiếng la hét của ba mươi nghìn quân Tùy kinh thiên động địa mà truyền tới, ùn ùn kéo tới đánh về phía cửa thành.Khuất Đột Thông lâm vào phiền não cực độ, một bên là quân Tùy ồ ạt xông lên đánh lén với qui mô lớn, mà mặt khác là Lý Huyền Bá dần dần chạy càng xa lão.

Lão là cứu hay là không cứu, nếu là cứu, rất có thể Hổ Lao quan sẽ mất, nếu lão không cứu, bây giờ đóng cửa thành vẫn còn kịp, nhưng Lý Huyền Bá không nghi ngờ gì phải chết.Khuất Đột Thông dường như nhìn thấy cảnh tượng bi thảm của Lý Huyền Bá bị quân mai phục của quân Tùy bắn ngàn vạn mũi tên.

Lão cuối cùng lòng dấy lên.

Thôi đi, vi thần không có lòng trung quân, trước tiên mất đi thân phận của vi thần, bảo vệ thành lại có tác dụng gì?Y hét lớn một tiếng:- Theo ta xông lên!Chiến mã của lão tăng tốc, dẫn đầu một trăm kỵ binh đã vượt qua sự ngăn cản của quân Tùy, đuổi theo Lý Huyền Bá.

Nhưng quân đội phía sau lại bị quan Tùy chặn lại, hai đội quân ở bên ngoài cổng thành đã chiến đấu kịch liệt.Khuất Đột Thông chạy đi vài dặm, đã dần dần đuổi kịp Lý Huyền Bá.

Lão vừa quay đầu, chỉ thấy quân Tùy đã giết vào trong thành, làm lão không chịu đựng được liền thở dài một tiếng.Lý Huyền Bá xông tới Tỷ Thủy trấn, La Sĩ Tín đã không nhìn thấy bóng dáng, y phẫn nộ tới mức gào thét lên.

Chính lúc đó, cách đó không xa truyền tới một tiếng mõ, hàng trăm cung nỏ của quân Tùy ẩn trong chỗ khuất cùng lúc phát ra, cơn mưa tên bay về phía Lý Huyền Bá.Lý Huyền Bá kinh ngạc, vung mạnh đại chùy đỡ mũi tên rồi lập tức thúc ngựa chạy nhanh.

Nhưng vừa mới đi mấy bước, một mũi tên bắn trúng trước cổ con ngựa, chiến mã rất đau đớn, chân trước giơ cao lên, hí lên một tiếng dữ dội.Cơ hội bỏ chạy trong nháy mắt này mất đi rồi, bảy tám mũi tên cùng lúc bắn trúng ngựa chiến, ngay cả Lý Huyền Bá cũng liên tiếp trúng hai mũi tên.

Ngựa chiến kêu vang sau đó ngã xuống, đè Lý Huyền Bá xuống đất, búa lớn cũng tuột khỏi .

Y chỉ đành dùng một cán búa để bảo vệ đầu, ra sức muốn chồm dậy.Mấy trăm quân mai phục hò hét xông lên từ hai bên, vô số giáo mác đâm tới phía y.

Chân của Lý Huyền Bá bị ngựa chiến đè lên, nửa ngồi dưới đất, một tay vung búa ác chiến với binh sĩ quân Tùy.

Đúng lúc đó, Khuất Đột Thông suất quân đánh tới, Khuất Đột Thông vội vàng hét to một tiếng:- Đừng làm thương chủ nhân của ta.Y huy động ngựa giáo đánh lên, không ngừng đâm liên tiếp mấy tên lính quân Tùy.

Phó tướng quân Tùy thấy viện binh của quân Đường đã đánh tới, ám sát Lý Huyền Bá đã mất hy vọng, chỉ hô to một tiếng:- Rút lui!Mấy trăm quân Tùy từ hai bên rút về phía rừng rậm, trong nháy mắt liền bỏ chạy sạch sẽ.

Lúc đó Lý Huyền Bá được hơn nghìn quân Đường bảo hộ, y bị trúng ba mũi tên, trên người bị thương đâm chi chít, cả người đẫm máu, ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Khuất Đột Thông biết nơi này không thể ở lâu, y sai người mang Lý Huyền Bá lên ngựa, dùng áo khoác bao lấy, suất quân chạy gấp theo hướng Tây.Hổ Lao quan đã thất thủ, quân Tùy lại một lần nữa chiếm lĩnh được tòa Trung Nguyên Hùng quan này.

Lúc đó Đoàn Chí Huyền dẫn quân Đường đã bỏ chạy, tử thương hơn một nghìn người.Quan Nội, Lý Tĩnh đi tới trước một giếng nước, trong giếng có nước, Trình Giảo Kim đang dẫn đầu hơn một trăm binh sĩ múc nước để dành, trải qua một lần bài học đau đớn, y coi việc mang nước dự trữ vô cùng quan trọng.

Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:- Không cần dự trữ nước nữa, Khuất Đột Thông đã trữ đủ nhiều rồi, ngươi đổ nước lại đi, cũng không có chỗ để dành nữa đâu.- Ta đã sớm bảo các huynh đệ đựng nước đầy các túi nước rồi.Thời tiết quá nóng, Lý Tĩnh tìm một tảng đá lớn chỗ râm mát ngồi xuống, Trình Giảo Kim cũng ngồi xuống bên cạnh y, dùng mũ giáp quạt, thấp giọng mắng:- Thời tiết nuôi chó này, cũng quá nóng rồi.

Năm ngoái và năm kia cũng không nóng thế này, vậy tới khi nào thì đi?Lý Tĩnh mỉm cười:- Thời tiết nóng như thế này mà tuyên chiến, thực sự đối với ý chí quân đội là kiểu khảo nghiệm.

Quân Kinh Tương của Lý Hiếu Cung đa số là người Ba Thục.

Bọn họ chưa chắc có thể thích ứng với kiểu thời tiết nóng bức này, mà quân đội của chúng ta lại có thể chịu được nóng hơn bọn họ, thiên thời là có lợi cho chúng ta.

Hơn nữa quân phương Bắc thân hình cao lớn, kỵ binh sắc bén.

Bình nguyên ở Ba Thục tương đối ít, kỵ binh không thuận lợi.

Tác chiến trên bình nguyên, địa lợi lại khiến chúng ta chiếm ưu thế.

Về phần tinh thần binh sĩ, năng lực chém giết và kinh nghiệm chiến đấu, chúng ta tuyệt đối mạnh mẽ hơn bọn họ, cho nên binh lực của chúng ta mặc dù ít, nhưng ta rất có lòng tin.Mấy người các ngươi, chú ý đừng để rơi các thứ bẩn thỉu xuống giếng nhé!Bên cạnh truyền tới tiếng gào thét của Trình Giảo Kim.Lý Tĩnh thoáng cái dừng câu chuyện, y liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, thấy anh ta không yên tâm trong lòng, căn bản là không nghe mình nói, chỉ cười gượng một cái, đã chuyển chủ đề câu chuyện:- Lão Trình, lần này Hồ Lao quan mất nước.

Ngươi đạt được bài học gì?- Bà ngoại của ta, bài học sâu sắc đó!Trong lòng Trình Giảo Kim còn sợ hãi mà than thở, nói với Lý Tĩnh:- Bây giờ ta đã hiểu rõ cái gì gọi là nhà không có lương thực thừa, khó có thể đón năm nới.

Sau này trong nhà nên cất giữ một chút tiền và lương thực mới tốt, ngộ nhỡ có xảy ra tai họa gì, là chết người à.Lý Tĩnh ngạc nhiên, lắc đầu một lúc lâu cười nói:- Cách nghĩ của ngươi luôn không giống người thường, Đại tướng khác đều là thông qua lần mất nước này, đã nhớ kỹ tầm quan trọng của việc bảo vệ nguốn nước của thành, chú ý quan sát địa hình nguồn nước.

Ngươi thì ngược lại, bài học rút ra rõ ràng là trong nhà phải cất giữ tiền và lương thực.Lý Tĩnh nói đến đây, cuối cũng không nhịn được cười phá lên.

Trình Giảo Kim nhức đầu, cũng cười gượng hì hì hai tiếng.Đậu Tuyến Nương đứng ở một góc trên thành, lo lắng nhìn ra nơi phương xa.

Trong mắt cô tràn đầy vẻ lo lắng, cô biết chấn thương của La Sĩ Tín vẫn chưa khỏi hẳn.

Nếu y lại cùng Lý Huyền Bá đấu võ, thì có thể rất nguy hiểm rồi.Lúc này, cô nhìn thấy một đoàn binh sĩ từ trong núi xa kéo tới.

Người dẫn đầu tay cầm một cây thiết chùy lớn.

Trong lòng cô kinh sợ, chờ người chạy tới gần, người dẫn đầu lại chính là La Sĩ Tín, trong tay cầm một thanh thiết chùy của Lý Huyền Bá, vẻ mặt tươi cười.Đậu Tuyến Nương liền tươi cười rạng rỡ, trên mặt như gió mùa xuân thoảng qua.

Cô vỗ nhẹ nhẹ ngựcquay người chạy xuống dưới thành, lặng lẽ theo hướng sau doanh trại mà đi.Tiêu Tiển sau khi lui tới quận Dự Chương, nghe lời Sầm Văn Bản, trọng dụng thủy quân đại soái Lai Hộ Nhi, lệnh cho y toàn lực đánh Lâm Sĩ Hoằng.

Lai Hộ Nhi không phụ sự phó thác của Tiêu Tiển.

Ở quận Cửu Giang và Hồ Phàn Dương ba trận thắng ba, tiêu diệt kẻ địch hơn mười nghìn người, chính tay giết chết em của Lâm Sĩ Hoằng, đại tướng thủy quân Lâm Sĩ Viễn.Trong thế Lâm Sĩ Hoằng sợ Lai Hộ Nhi, dẫn mấy vạn tàn quân rút lui về hướng quận Kiến An và vùng Lĩnh Nam.

Vương triều Tây Lương khôi phục thanh thế, đã chiếm lĩnh năm quận Dự Chương, Cửu Giang, Phàn Dương, Lư Lăng, Nghi Xuân…binh lực khôi phục tới hơn một trăm nghìn người.Tiêu Tiển cực kỳ cảm kích với Lai Hộ Nhi, ban thưởng mười nghìn lượng vàng cho y, ba trăm người hầu gái, tăng Cửu Tích (ban thưởng cao nhất cho thần tử) để biểu thị tôn vinh, lại phong làm Thái sư, thăng chức tước quận vương Phàn Dương, thực phong năm nghìn hộ.Lai Hộ Nhi có được ruộng tốt chỗ ở đẹp, trong nhà một nghìn đầy tớ đều mặc lụa là, ra vào di chuyển mấy trăm người.

Xe lớn ngựa to, lộ vẻ tôn vinh.Nhưng công cao tất nhiên sẽ chấn chủ.

Nếu nói cuộc sống xa xỉ của Lai Hộ Nhi Tiêu Tiển vẫn có thể chịu đựng, vậy thì binh lính trong quân đội phổ biến chỉ biết tới Lai quận vương mà không biết tới Thánh Thượng.

Cái này khiến Tiêu Tiển có chút bất an, liền bổ nhiệm cháu trai Tiêu Lãng là Quận Vương Vũ Lăng thành phó soái thủy quân.Đúng lúc này, Hoàng đế nước Đường Lý Uyên bí mật phái sứ giả hội kiến Lai Hộ Nhi.Trong phòng, sắc mặt của Tiêu Tiển tái mét, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đứng bên cạnh y, cháu trai Tiêu Lãng thấp giọng bẩm báo:- Thủ hạ của thần nhìn rất rõ ràng, một giờ trước Đường Sứ đã lên thuyền của ông ta, tới bây giờ vẫn chưa xuống.

Bệ hạ! người này đáng chết lắm ạ.Mặc dù sự kiềm chế của Tiêu Tiển gần đây rất tốt, nhưng lúc này y cũng không chịu được chửi ầm lên:- Vú già của y mặc lụa là, người đầy tớ bưng bát vàng, chi tiêu xa hoa còn hơ cả Trẫm, Trẫm chịu nhịn rồi.

Ông ta nuôi dưỡng lực lượng trong quân đội, một tay che trời.

Tân binh trong quân đội chỉ biết Lai Hộ Nhi y mà không biết Trẫm, Trẫm cũng đã chịu nhịn, nhưng ông ta rõ ràng vẫn cùng triều Đường cấu kết.

Ông ta muốn làm cái gì, muốn đem cơ nghiệp của Trẫm chắp tay đưa cho triều Đường sao?
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 17


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Chương 801 : Kế ly gián- Bệ hạ!

Thần lo lắng nhất là ông ta khống chế quân đội, năm người con trai của ông ta Giai, Hoằng, Chỉnh, Hằng, Tể Giai nắm giữ binh quyền trong quân đội, cẩn thận chu đáo.

Thần tuy là Phó tướng, thực sự từ trước tới giờ không nắm binh quyền.

Nếu Lai Hộ Nhi thực sự cùng triều Đường có kết cấu, một khi ông ta phát động binh biến, Tây Lương gặp nguy rồi.

Bệ hạ!

Không thể sơ suất.Tiêu Tiển trầm tư một lúc lâu, trong mắt lóe lên sát ý hung ác.

Y lạnh lùng nói:- Ông ta cho rằng bản thân có công lao lớn thì có thể tùy ý làm bậy sao?

Sự nhẫn nại của Trẫm là có mức độ, nếu ông ta muốn chết, Trẫm có thể giúp đỡ ông ta.Vừa đi mấy bước, Tiêu Tiển nói với Tiêu Lãng:- Ra lệnh thủ hạ của ngươi bí mật bắt Đường Sứ, sau khi bắt giữ lập tức áp giải cho Trẫm.- Thần tuân chỉ!Tiêu Lãng lui xuống rồi, Tiêu Tiển chắp tay đứng trước cửa sổ, không chịu được đã cúi đầu thở dài:- Vì sao thành ý của Trẫm, luôn không đổi lại được sự trung thành của đại thần?Trên Cống Thủy bên ngoài thành Dự Chương, lặng lẽ đậu hàng trăm tàu chiến, trong một chiếc thuyền chủ to lớn, thị vệ thân binh của đệ nhất quyền thần Lai Hộ Nhi nước Lương đứng la liệt.Lai Hộ Nhi trong thành Dự Chương cũng có phủ đệ, nhưng ông ta có nhiều lúc đều thích ở trên thuyền.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, ở trong một buồng nhỏ sáng sủatrên thuyền, Lai Hộ Nhi cùng Đường Sứ Chu Thiệu Đức ngồi đối diện nhau.Chu Thiệu Đức là cháu trai của đại tướng Chu Pháp Thượng thân tín của Lai Hộ Nhi, cha của y Chu Pháp Minh cũng từng là Đại tướng thủ hạ của Tiêu Tiển.

Sau này hàng Đường, bởi vì Chu gia và Lai Hộ Nhi mấy đời thân nhau, tình cảm qua lại thắm thiết, cho nên Lý Uyên phái Chu Thiệu Đức tới khuyên bảo Lai Hộ Nhi.- Thế thúc còn không biết hiểu con người Tiêu Tiển người này sao?

Lòng dạ hẹp hòi, trong lòng nghi ngờ rất sâu.

Năm đó Đổng Cảnh Trân trong quân đội cực kỳ có uy vọng, y không thể dung, ra lệnh Trương Tú giết.

Thấy được công lao to lớn của Trương Tú, y lại quay đầu giết Trương Tú.

Hôm nay thế thúc nắm quân quyền, công chấn chủ, với tính cách nghi kỵ của y, y có thể dễ dàng chịu đựng Thế thúc sao?Lai Hộ Nhi cúi đầu không nói, một lát sau thở dài nói:- Ông tổ ta chính là Lương thần, ta tiếp tục kế thừa Tổ nghiệp, thành tâm cống hiến sức lực cho triều Lương, chính là hi vọng xây dựng lại nước Lương.

Tiêu Tiển mặc dù lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngài cũng là anh hùng kiệt suất có hoài bão tham vọng.

Mà đối đãi với ta không lạnh nhạt, anh ta hẳn hiểu rõ ta bây giờ là trụ cột ở Đại Lương, sẽ không thể dễ dàng động tới ta.

Bây giờ triều Lương phục hồi khó khăn, chính là lúc ta tận tâm đền đáp, mời chuyển cáo tới Đường chủ, ta Lai Hộ Nhi cảm tạ ý tốt của Ngài.Chu Thiệu Đức hết lần này đến lần khác khuyên bảo, Lai Hộ Nhi chỉ lắc đầu không chịu.

Chu Thiệu Đức thấy không nói được Lai Hộ Nhi, trong lòng cực kỳ bất dắc dĩ, chỉ đứng dậy cáo từ.Lai Hộ Nhi tiễn y tới khoang thuyền, mấy người tùy tùng hộ vệ của Chu Thiệu Đức từ mạn thuyền bước xuống thuyền nhỏ, thuyền nhỏ trong đêm đen lắc lư trôi đi.Lai Hộ Nhi vẫn nhìn theo thuyền nhỏ đi xa, lúc đó tâm sự mới trầm xuống trở về khoang thuyền.

Lúc đó con trai lớn Lai Giai đã đi tới, Lai Giai khoảng bốn mươi tuổi.

Lúc trong triều Tùy y chính là Lang tướng Hổ Bí, theo cha Nam chinh Bắc chiến, cũng là Đại tướng thủy quân nổi tiếng trong quân Tùy.- Phụ thân trả lời Chu Thiệu Đức rồi chứ?Lai Giai có chút lo lắng về sự lựa chọn của cha, thực sự y ngược lại không phải là trung thành với Tiêu Tiển.

Nếu như để y lựa chọn, y thà rằng về Tùy, trước đó không lâu Dương Nguyên Khánh phái người bí mật tiếp xúc với y.

Y có chút động lòng rồi, chỉ là phụ thân không chịu, y cũng không thể làm thế nào được.Lai Hộ Nhi khoát tay:- Ta sẽ không đầu hàng Lý Uyên.

Trước đây y đầu hàng Đột Quyết, dẫn người của Đột Quyết xâm phạm biên giới Phong Châu, bản thân lại nhân cơ hội chiếm lĩnh Quan Trung.

Kiểu người này lấy đại nghĩa dân tộc để gây dựng cơ nghiệp.

Ta từ trong xương cốt coi thường y, cho nên ta kiên quyết từ chối.- Vậy phụ thân vì cớ gì lại không chịu quy về Tùy vậy?Lai Giai vội vàng truy hỏi.Lai Hộ Nhi thở dài một cái nói:- Năm đó ta là cấp dưới của Dương Tố, được Dương Công đối đãi ân đức.

Nhưng Dương Huyền Cảm tạo phản, ta toàn lực trấn áp, Dương Huyền Cảm đã viết thư hỏi ta, vì cớ gì không nhớ ân đức của người trước.

Ta không để ý tới y, mà Dương Nguyên Khánh là con của Dương Huyền Cảm, trong lòng ta có bất an.- Thế nhưng phụ thân cũng biết, Dương Nguyên Khánh và phụ thân Huyền Cảm luôn bất hòa.

Huyền Cảm tạo phản, hắn vẫn chủ động cùng phụ thân cắt đứt quan hệ.

Hắn làm sao có thể vì chuyện của Huyền Cảm hận phụ thân phải không?

Hài nhi nghe nói hắn phát triển mạnh thủy quân tại quận Bắc Bình, chính là lúc dùng người, hơn nữa chúng ta vốn dĩ chính là tướng Tùy, quy về Tùy cũng là lẽ bất di bất dịch, phụ thân vì sao không suy xét?

Hơn nữa Tiêu Tiển người này chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể cùng phú quý.

Vết xe đổ của Đồng Cảnh Trân và Trương Tú, phụ thân quên rồi phải không?Lai Hộ Nhi thấy con trai lo lắng, không chịu được cười phá lên:- Con không nên lo lắng, ta làm tướng hơn mười năm, Tiêu Tiển là người như thế nào ta làm sao có thể không biết chứ?Lai Hộ Nhi nghĩ đến sự vô tình của Tiêu Tiển, y thở dài nói:- Cho nên cha mang huynh đệ các ngươi sắp xếp vào trong quân đội, khống chế quân quyền, chỉ có nắm giữ quân quyền, Tiêu Tiển mới có thể không gây khó dễ cho các con được.

Còn về triều Tùy, vì cha đã già nua, không muốn lại vì tranh bá thiên hạ mà tận sức lo nghĩ.

Vì cha chỉ muốn sống bình an lúc tuổi già tại quê hương, bây giờ đều đã mang mấy huynh đệ các con tới, ta sẽ ẩn lui.

Về phần tương lai các con muốn đi đâu?

Vi phụ thân cũng không thể can thiệp.Lai Giai lúc này mới hiểu được tâm tư của phụ thân, y cúi đầu không nói, cân nhắc tương lai của bản thân.Chiếc thuyền nhỏ mà Chu Thiệu Đức ngồi đã cập bờ.

Chu Thiệu Đức cùng mấy tên tùy tùng đã lên bờ, y nhìn xung quanh, ở chỗ này y đã sắp xếp mấy tên tùy tùng dẫn ngựa đứng chờ, làm sao không có người nào?Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong rừng cây cách mấy chục bước xông ra một đám binh sĩ, vây quanh Chu Thiệu Đức và tùy tùng của y.Tiêu Lãng toàn thân áo giáp sắt, ngựa chiến cầm sóc đi ra khỏi rừng rậm, dùng mã sóc chỉ vào Chu Thiệu Đức, cười nhạt:- Hóa ra là mày tên phản tặc này!

Đầu hàng triều Đường, còn dám trở lại Dự Chương, chán sống phải không?Tiêu Lãng vung tay lên:- Bắt lấy cho ta!- Khoan đã!Chu Thiệu Đức hô to một tiếng:- Không cần đánh, ta đi theo các ngươi là được rồi.Nếu như có thể gặp được Tiêu Tiển, cho dù y bị giết chết, y cũng có thể vì triều Đường lập công lớn, tạo ơn cho con cái ông ta.Mấy tên thị vệ đẩy Chu Thiệu Đức vào phòng của Tiêu Tiển, bị bọn thị vệ ấn quỳ xuống.

Tiêu Tiển chớp mắt quan sát Chu Thiệu Đức, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhạo châm biếm:- Hóa ra là Chu Thiệu Đức, lâu không gặp vẫn khỏe chứ!Chu Thiệu Đức hừ một tiếng, không nói lời nào, Tiêu Tiển đi lên trước quan sát y một chút, vừa cười vừa nói:- Xem ra ở triều Đường tất cả vẫn tốt mà!

So với trước béo ra rồi, dường như cũng trắng hơn, lẽ nào khí hậu của Quan Trung còn dễ chịu hơn Kinh Tương sao?- Là nhân đức của Thánh Thượng Đại Đường dễ chịu, sống rất hài lòng thoải mái, tự nhiên sẽ béo.Tiêu Tiển biến sắc, lạnh lùng nói:- Ngươi là đang mỉa mai sự thất đức của ta phải không?- Ngươi có đức hạnh hay không, bản thân ngươi đều rõ hơn ai hết phải không?Tiêu Tiển giận giữ, lập tức ra lệnh nói:- Kéo xuống tra tấn, hỏi y và Lai Hộ Nhi đã nói cái gì?Mấy tên thị vệ dũng mãnh như hổ báo kéo Chu Thiệu Đức ra.

Không lâu sau, trong đêm đen truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Chu Thiệu Đức.Khoảng sau nửa tiếng, Tiêu Lãng vội vã đi vào, khom mình hành lễ nói:- Bệ hạ, y nhận tội rồi.- Y nói như thế nào?Tiêu Tiển quay đầu lại hỏi, trong lòng y cực kỳ quan tâm Chu Thiệu Đức và Lai Hộ Nhi đã nói chuyện gì.- Y nói y nhiều lần khuyên Lai Hộ Nhi đầu hàng triều Đường, nhưng thái độ của Lai Hộ Nhi mập mờ, đưa ra điều kiện của Quốc Công.

Nếu Đường đế có thể phong ông ta thành Quốc công, khi điều kiện thích hợp nhất ông ta sẽ đầu hàng Đường.Tiêu Tiển giận giữ, “rầm” một tiếng y đập lên bàn, nghiến răng nghiến lợi mắng:- Trẫm phong ông ta thành Quận vương không muốn, rõ ràng muốn làm Quốc công triều Đường.

Ông ta rốt cục làm nhục nhã Trẫm như vậy.Mặc dù Tiêu Tiển trong lòng cực kỳ hận Lai Hộ Nhi, nhưng y cũng không lộ vẻ mặt.

Lai Hộ Nhi và con trai của y đang nắm giữ đại quyền quân Lương.

Bây giờ y vẫn không thể trở mặt với Lai Hộ Nhi, mấy ngày liền, y giống như không có chuyện gì xảy ra.Y đang đợi cơ hội diệt trừ con trai của Lai Hộ Nhi.Tối hôm nay, Tướng quốc Sầm Văn Bản từ Giáo Lương quận Lư Lăng trở về, liền lập tức tới gặp Tiêu Tiển:- Bệ hạ!

Thần nghe nói Lý Hiếu Cung dẫn đại quân Kinh Tương tới phía Bắc Trung Nguyên, binh lực trấn thủ Kinh Tương chưa đến ba mươi ngàn người, cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua!Tiêu Tiển tất nhiên biết, Lai Hộ Nhi mấy lần tỏ thái độ, yêu cầu dẫn quân Tây phạt Kinh Tương, đều bị Tiêu Tiển lạnh lùng từ chối.

Y làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu của Lai Hộ Nhi.

Chương 802 : Lựa chọn của Lý UyênMột khi Lai Hộ Nhi bắt được Kinh Tương, thế lực của y càng mạnh hơn, càng khó tập hợp.

Nói không chừng, đây là lúc cái gọi là thời cơ thích hợp nhất của y.Bây giờ đối với Tiêu Tiển mà nói, giành Kinh Tương cũng không quan trọng, quan trọng là y lấy lại được quân quyền.

Y dù là chủ nhưng nếu không có quân quyền, tất cả đều là vô cùng nguy hiểm.- Trẫm bây giờ tạm thời không lo lắng Tây chinh, vừa mới kết thúc chiến trận của Lâm Sĩ Hoằng, nên ổn định đại cục trước mới đúng.- Nhưng Bệ hạ!Sầm Văn Bản lo lắng trong lòng, y còn muốn khuyên nữa, lại bị Tiêu Tiển không do dự ngắt lời:- Trẫm hơi mệt rồi, hôm nào lại nói nhé!Thành Trường An, Phiêu Kỵ Tướng quân Vũ Văn Sĩ Cập dẫn đầu mấy người tùy tùng, một mạch đánh ngựa chạy như bay tới, xông vào Minh Đức môn.

Vũ Văn Sĩ Cập từ sau khi quy về Đường, Lý Uyên nhớ tình bạn cũ, liền phong y làm Tần Vương phủ Phiêu Kỵ Tướng quân.Tướng quân Phiêu Kỵ chỉ là một chức quan, tương đương với người hầu của Tần vương, giống như đám người Uất Trì Cung, Khâu Hành Cung, Đoàn Chí Huyền… cũng là Tướng quân Phiêu Kỵ, có thể mang quân đánh trận, cũng có thể quản lý sổ sách.Vũ Văn Sĩ Cập chính là một chức văn chức quan quân, nhưng đại thần Tùy Đường đa số văn võ song toàn.

Vũ Văn Sĩ Cập mặc dù quản lý chức quan văn, nhưng y cũng có thể mang quân đánh trận, phụ thân Vũ Văn Thuật cũng đã dạy y võ nghệ.Vũ Văn Sĩ Cập là phụng lệnh của Tần Vương Lý Thế Dân, khẩn cấp chạy về triều đình gặp mặt Thánh thượng.

Nhưng hai ngày đó, tâm hồn của y không yên, y nhận được một tin tức, vợ của y đã theo Tiên Hậu trở về Tùy.Y đương nhiên biết, bởi vì cái chết của Dương Quảng, cảm tình của y và vợ đã không có cách bù đắp đầy đủ, thù nước hận nhà, y cũng không trông mong vợ có thể trở lại bên cạnh y.

Nhưng y không yên tâm con trai Thiện Sư của mình, tình thân cha con liệu có vì nguyên nhân đó một đao đứt thành hai đoạn hay không?Vũ Văn Sĩ Cập thở dài thở ngắn trong lòng, chỉ là thế cục của Lạc Dương khiến cho y không rảnh rỗi bận tâm tới vợ, bỗng nhiên quất một roi vào ngựa chiến, tăng tốc độ xông vào bên trong Hoàng thành.Vũ Văn Sĩ Cập đã vào Hoàng thành, chạy thẳng một mạch tới cửa cung thành.

Y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước cửa cung nói với thị vệ:- Nhờ thay ta thông báo với Thánh Thượng, nói là Vũ Văn Sĩ Cập phụng lệnh Tần vương từ Lạc Dương tới, muốn gặp Thánh Thượng khẩn cấp bẩm báo quân tình.Thị vệ không dám chậm trễ, chạy vội vào trong cung.Bên trong ngự thư phòng, Lý Uyên đang đứng trước một cái sa bàn Trung Nguyên, cùng Tướng quốc Tiêu Vũ thương lượng quân cơ đại sự.

Sau khi chiến dịch Lạc Dương bùng nổ, toàn bộ tâm tư của Lý Uyên đều đặt trong trận chiến dịch này, đối với sự việc của triều đình y cũng không hỏi đến, toàn bộ giao cho Thái tử Lý Kiến Thành chủ quản.Phần lớn thời gian mỗi ngày của y đều trước sa bàn quan tâm sự phát triển của chiến cuộc, lo lắng việc quân, thật sự là trận chiến Trung Nguyên này đối với Đại Đường có vai trò quan trọng.Nếu nắm giữ được Trung Nguyên, như vậy toàn bộ đại cục thiên hạ y đã chiếm năm phần ưu thế.

Dương Nguyên Khánh chiếm ba phần, Lý Uyên chiếm hai phần.Nếu như trận chiến Trung Nguyên thất bại, như vậy ưu thế của y chỉ còn lại có bốn phần.

Mà Lý Mật và thế lực khác của y vẫn là chiếm hai phần, có thể xuất hiện kiểu tình hình ba phần thiên hạ.

Đây là kết quả Lý Uyên tuyệt đối không muốn thấy.- Tiêu Tướng quốc, Dương Nguyên Khánh xuất binh, Lạc Dương đã là thế cục đã định.

Theo tình báo của chúng ta, Dương Nguyên Khánh tại Hoàng Hà đã bố trí bốn đến năm mươi nghìn đại quân.

Trẫm nghi ngờ y không chỉ là muốn đánh Lạc Dương, hơn nữa còn muốn cướp đoạt Trung Nguyên.

Đại chiến lần này không phải là chuyện đùa đâu!Tiêu Vũ nhíu mày:- Lẽ nào Dương Nguyên Khánh cũng nhìn ra, Lý Mật cũng có ý chuyển đồ Giang Hoài sao?Lý Uyên gật đầu:- Hẳn là như vậy, chúng ta có thể nhìn thấy Lý Mật mang lương thực quân binh dời đi hướng Nam.

Lẽ nào Dương Nguyên Khánh không nhìn ra?

Lý Mật chủ yếu di chuyển hướng Nam, Trung Nguyên nhất định trống vắng.

Y làm sao có thể không nắm lấy cơ hội lần này.Tiêu Vũ trầm tư một lúc, y là quý tộc triều Tây Lương.

Ngược lại mà nói, y càng quan sát chú ý tới tình hình của phía Nam.

Lần này Lý Hiếu Cung dẫn quân Đường ở Kinh Tương với quy mô lớn tới Bắc Trung Nguyên.

Như vậy vùng Kinh Tương sẽ trở nên trống rỗng, khiến y rất lo lắng.Y dùng cây gỗ chỉ vùng quận Dự Chương:- Bệ hạ!

Quận vương Tây An dẫn quân Đường ở Kinh Tương lên phía Bắc, khiến cho vùng Kinh Tương trống rỗng.

Thần rất lo lắng Tiêu Tiển nhân cơ hội này phản công, chúng ta có nên phái Ích Châu Trương Trường Tốn dẫn quân tiến về phía Đông, bổ sung binh lực cho Kinh Tương.Lý Uyên cười cười:- Tiêu Tiển người này nghi kỵ quá nặng, y khó bỏ qua cho Lai Hộ Nhi.

Lúc này y đang bận rộn chiến đấu nội chiến, không có lòng dạ nào suy nghĩ Kinh Tương, thực sự không cần suy nghĩ nhiều về y.Tiêu Vũ hơi ngẩn người, kinh nghiệm của y cực kỳ phong phú, liền lập tức đoán được Lý Uyên nhất định động tay chân giữa Tiêu Tiển và Lai Hộ Nhi.Y do dự một lúc lại nói:- Đậu Kháng đóng giữ binh lực quân Kinh Tương chỉ có hai mươi nghìn người.

Thần chỉ là có chút lo lắng ngộ nhỡ, dù sao Kinh Tương đối với chúng ta cực kỳ quan trọng.

Thánh Thượng không thể không chú ý.Lý Uyên gật đầu:- Tiêu Tướng quốc nói có lý, Trẫm quả thực có chút lơ là.

Vậy để Ích Châu Trương Trường Tốn trưng mộ binh lính của tù trưởng ở Ba Đông, có thể có được mấy chục nghìn người.

Trương Trường Tốn dẫn đầu bọn họ đi chi viện Kinh Tương.

Như vậy có thể bảo đảm chắc chắn Kinh Tương không việc gì.Đúng lúc này, một tên thị vệ ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Bệ hạ, Tướng quân Phiêu Kỵ Vũ Văn Sĩ Cập từ Lạc Dương chạy về, có quân tình khẩn cấp bẩm báo.Lý Uyên ngẩn ra, lập tức nói:- Báo y yết kiến.Chỉ chốc lát, thị vệ dẫn Vũ Văn Sĩ Cập vội vã đi vào ngự thư phòng.

Vũ Văn Sĩ Cập thật sâu thi lễ:- Thần Vũ Văn Sĩ Cập tham kiến Ngô Hoàng Bệ hạ!

Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!- Vũ Văn không cần đa lễ!Giao tình của Lý Uyên và Vũ Văn Sĩ Cập rất tốt, đối với y so với các đại thần khác đơn giản không giống nhau, giữa ngôn ngữ càng thêm thân mật.

Ví dụ như y gọi Tiêu Vũ là Tiêu Tướng quốc.

Lấy chức vụ, xưng hô với đại thần khác thành Ái khanh, nhưng đối với Vũ Văn Sĩ Cập y lại luôn gọi tên thật.Nhưng có Tiêu Vũ bên cạnh, cách xưng hô của y lại lập tức thay đổi:- Vũ Văn ái khanh từ Lạc Dương tới rồi, có việc gì gấp không?- Bệ hạ!

Quân Tùy toàn bộ đã vượt qua Hà Nam, tình thế tương đối cấp bách!Vẻ mặt của Lý Uyên thoáng cái căng thẳng hẳn lên, ông ta đi tới trước trước la bàn nói:- Ngươi nói cho Trẫm, quân Tùy xuất binh thế nào?Tiêu Vũ cầm cây thước gỗ đưa cho Vũ Văn Sĩ Cập, Vũ Văn Sĩ Cập chỉ vào quận Đông nói:- Bây giờ Đại tướng Tần Quỳnh dẫn ba mươi nghìn quân từ Lê Dương vượt sông.

Đây là quân Đông lộ, đã chiếm lĩnh quận Đông.Cây gỗ của y lại chuyển sang hướng Tây chỉ hướng Huỳnh Dương:- Đường thứ hai là Huỳnh Dương, khoảng chừng cũng là ba mươi nghìn người.

Do Trường sử Lý Tĩnh của quân Tùy dẫn đầu, tiến quân Huỳnh Dương, đã phản công Hổ Lao quan.

Chúng ta vừa mới chiếm được Hổ Lao quan lại bị cướp đi, Lão tướng quân Khuất Đột và Triệu Vương Điện hạ lạc đâu không rõ.Lý Uyên giật mình, vội vàng hỏi:- Thất lạc không rõ, đó là chuyện gì?- Bẩm báo Điện hạ, là Triệu Vương Điện hạ đã trúng kế kích tướng của quân Tùy, ra khỏi thành ứng chiến.

Quân Tùy nhân cơ hội tấn công vào trong thành.

Khuất Đột Lão tướng quân lao ra thành đi nghĩ cách cầu cứu Triệu Vương, cùng Triệu Vương thất lạc không rõ.

Hẳn là đã cứu Triệu Vương, nhưng đi hướng nào không rõ.Lý Uyên khẽ thở dài:- Cũng thật là trung thần!

Trẫm mất Triệu Vương, còn có con trai khác, nhưng Trẫm mất Khuất Đột, lại không có Lão tướng thứ hai trung thành như vậy, cầu trời xanh phù hộ y vô sự.Vũ Văn Sĩ Cập nói:- Bệ hạ!

Còn có nhánh quân Tùy thứ ba.Thoáng cái đã ngắc nhở Lý Uyên, Lý Uyên vội vàng nói:- Vũ Văn ái khanh mời nói!Vũ Văn Sĩ Cập mang cây thước gỗ chỉ hướng huyện Thiểm:- Bệ hạ!

Quân Tùy đường thứ ba là từ huyện Thiểm qua sông ở chỗ này, do Đại tướng Từ Thế Tích dẫn đầu hai mươi nghìn quân, đã chiếm lĩnh được Hàm Cốc quan.- Cái gì!Lý Uyên kinh ngạc, y cũng không phải là kinh ngạc đội quân qua sông bao nhiêu, mà là địa điểm qua sông của đội quan thứ ba này, lại là ở huyện Thiểm.Y quay lại hỏi Tiêu Vũ:- Trẫm nhớ trước đây chúng ta và Tùy Đường kí hiệp ước hòa giải.

Phần trên có một điều khoản, là quân Đường không tới Đồng Quan, quân Tùy cũng không tới phía tây Lạc Dương để qua sông, là như thế phải không?- Bệ hạ, chính là như vậy, cho nên chúng thần mới từ Thượng Lạc xuất binh, không ngờ quân Tùy liền phá vỡ dễ dàng như vậy.Tiêu Vũ cũng chau mày, y không hiểu quân Tùy vì sao không tuân thủ chữ tín, phá vỡ thỏa thuận trước ư?Lý Uyên có chút tức giận, y chắp tay sau lưng đi mấy bước trong phòng, căm giận nói:- Dương Nguyên Khánh không ngờ bội bạc như vậy, Trẫm vì tiến công Trung Nguyên còn còn giúp hắn đánh thông Nam Dương, phí xe phí gạo, đường vòng mà đi.

Y lại sao chứ, trực tiếp đánh huyện Thiểm.

Vậy hiệp ước đó còn có ý nghĩa gì, không phải là nói láo sao?

Chương 803 : Thời cơ chín muồiLý Uyên thân phận tự kiêu, cũng không thể dễ dàng nói lời thô tục.

Hôm nay y lại không nhẫn chịu đựng được, Tiêu Vũ biết bây giờ cần bình tĩnh, không phải là lúc nổi giận.

Vũ Văn Sĩ Cập từ Lạc Dương chạy tới, cũng không thể vẻn vẹn bẩm báo sự việc này, tất nhiên còn có chuyện quan trọng khác.- Bệ hạ, có thể để Vũ Văn Tướng quân tiếp tục nói hay không.Tác dụng của Tiêu Vũ chính là ở thời điểm then chốt khuyên Lý Uyên.

Lý Uyên kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nói với Vũ Văn Sĩ Cập:- Vũ Văn ái khanh mời nói tiếp.Vũ Văn Sĩ Cập thực sự là mang sứ mệnh quan trọng tới, y lại dùng cây thước gỗ chỉ vào Hàm Cốc quan nói:- Khởi bẩm Bệ hạ, hiện tại quân Tùy từ huyện Thiểm vượt sông.

Mặc dù chỉ có hơn hai mươi nghìn người, nhưng mười mấy nghìn quân tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh lại vẫn chưa qua sông.

Tần Vương suy đoán, đội quân của Dương Nguyên Khánh tất nhiên là từ Minh Tân vượt sông, dồn thẳng xuống Lạc Dương.

Trong thành Lạc Dương còn có mấy chục nghìn quân của Vương Thế Sung.

Như vậy thì đã hình thành thế bao vây ba mặt quân Đường, tình thế vô cùng bất lợi.Lý Uyên chau mày thành một đường thẳng, sự lo lắng trong ánh mắt trở nên dày đặc lên.

Y đã nhìn ra sự bố trí chiến lược của Dương Nguyên Khánh.

Đầu tiên Lý Tĩnh xuất binh ở quận Huỳnh Dương, lấy lại Hổ Lao quan, cắt đứt mối liên hệ của Lý Hiếu Cung và Tần Vương lúc đó.Tiếp theo Từ Thế Tích từ Tây lộ nam hạ, một mặt uy hiếp lực lương đạo chủ lực của quân Đường, mặt khác từ phía Tây bọc đánh, cắt đứt đường lui của chủ lực quân Đường.

Sau đó Dương Nguyên Khánh từ Minh Tâm vượt sông, phối hợp phản kích cùng Vương Thế Sung.

Ba tuyến giáp công, nhốt toàn bộ đội quân của Tần vương ở thành Lạc Dương.Điều này khiến cho Lý Uyên không thể không thở hổn hển, y vội vã nói:- Vậy phương án ứng phó của Tần vương ra sao?- Bệ hạ, Tần vương Điện hạ có hai phương án ứng phó.

Phương án thứ nhất là rút quân, tạm thời vứt bỏ tấn công Lạc Dương, chiếm lĩnh quận Hoằng Nông, chờ cơ hội lại cướp Lạc Dương.

Phương án thứ hai là hi vọng Triều đình tăng cường tám mươi nghìn quân.

Đơn giản là ở Lạc Dương cùng quân Tùy quyết, người thắng làm vua.Phương án thứ hai của Lý Thế Dân khiến Lý Uyên và Tiêu Vũ đưa mắt nhìn nhau.

Hiện nay quân Đường tại Quan Trung chỉ có một trăm nghìn binh sĩ.

Tần vương lại yêu cầu xuất binh tám mươi ngàn.

Điều này chẳng khác nào chính là dốc hết binh lính mà đánh, thắng thì có thể đạt được thiên hạ, nhưng nếu thất bại thì sao?Thất bại thì có nghĩa là triều Đường bị tiêu diệt.

Cái này đánh cược rất lớn khiến Lý Uyên ngập ngừng đứng lên, y vẫn chưa dứt khoát điều này.Tiêu Vũ bên cạnh nói:- Bệ hạ, hậu quả của dốc hết binh lính dồn về rất rõ ràng.

Nếu chúng ta thắng, Dương Nguyên Khánh lui về Phong Châu, nếu Dương Nguyên Khánh thắng, chúng ta rút lui xuống phía Nam Ba Thục, không có lựa chọn thứ ba.

Nhưng Thần cho rằng, bây giờ không phải là lúc quyết chiến, chúng ta chiếm Kinh Tương, sức mạnh quốc gia đã đang dần tăng cường.

Nếu lại chờ hơn hai, ba năm nữa, tình thế càng có lợi với chúng ta.

Bây giờ quyết chiến chỉ có thể toại nguyện ý của Dương Nguyên Khánh.Lý Uyên lại đi tới trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình vùng Lạc Dương.

Nếu như là từ bỏ Lạc Dương, quân đội rút tới phía Nam huyện Y Khuyết, vậy thu hoạch của chiến dịch này chính là quận Tương Thành và quận Dục Dương, mà mất đi quận Hoằng Nông.Ngược lại mà nói, y càng xem trọng quận Hoằng Nông, chiếm lĩnh quận Hoằng Nông, thì không khác nào biên giới phía Đông của Đại Đường đổ lên tuyến Hàm Cốc quan.Nếu như Lý Hiếu Cung giành thắng lợi ở tuyến phía Đông, như vậy bao quát quận Toánh Xuyên, quận Huỳnh Dương, quận Tương Thành và quận Dục Dương…Quận huyện của Trung Nguyên đều biến thành lãnh thổ của Đại Đường.

Trên thực tế Lạc Dương đã bị vây quanh rồi, khi đó lại cướp đoạt Lạc Dương, thì dễ như trở bàn tay.Nghĩ vậy, Lý Uyên dứt khoát nói:- Trẫm đồng ý phương án thứ nhất, rút quân về quận Hoằng Nông.Cuộc chiến tấn công thành Lạc Dương đánh vô cùng kịch liệt.

Vương Thế Sung tự mình chỉ huy ba mươi nghìn quân tinh nhuệ lên thành chiến đấu ác liệt.

Cùng lúc đó, Thái tử Vương Ứng Huyền vừađộng viên năm mươi nghìn dân phu nhập vào trong thành trì phòng ngự.Vương Thế Sung vô cùng tức giận, nói với Vương Nhân Tắc:- Việc này ta giao cho ngươi, trong một canh giờ, tất cả người muốn đầu hàng quân Đường bắt giữ toàn bộ.- Ty chức tuân mệnh.Vương Nhân Tắc mang quan quân nhanh chóng xuống dưới.Răng của Vương Thế Sung cắn tới mức vang lên tiếng khanh khách.

Ai dám đầu hàng Đường, đều giết chết luôn…

Trong một tòa nhà phía Tây Lạc Dương, mười hai tên quan quân đang cùng nhau bí mật bàn bạc kế hoạch đầu hàng Đường.

Bọn họ đã không thể lại chờ đợi tiếp, nhất trí đồng ý đêm nay đầu hàng Đường.

Mọi người vô cùng hưng phấn, ngươi một lời ta một câu, đã bàn bạc hành động tỉ mỉ.Đúng lúc đó, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét, các quan quân phản ứng nhanh chóng, dều nhảy dựng lên.

Mấy tiếng ầm ầm liên tiếp vang to, cửa sổ bị ném vỡ, vô số nỏ cứng từ trong cánh cửa bắn ra ngoài, ngắm đúng vào bọn họ:- Tất cả quỳ xuống!

Nếu không thì giết chết bất luận có tội hay không.Trong sân truyền tới tiếng quát chói tai của Vương Nhân Tắc.Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều giơ tay quỳ xuống, lập tức xông vào đám binh sĩ rộng lớn, mang mười hai người quan quân giữ chặt tay buộc vào.Vương Thế Sung đằng đằng sát khí chạy vọt vào sân, kể cả một tên Lang tướng bị bắt lúc trước, mười ba tên quan quân toàn là mất tinh thần quỳ trong sân, hai tay trói sau lưng.Vương Thế Sung xông tới trước mặt bọn họ, lạnh lùng mà quan sát đám quan quân này.

Sau đó y đi tới trước mặt một tên quan quân, dùng roi ngựa giơ lên trước mặt y:- Hóa ra là ngươi.Tên quan quân này là binh mã từ trước của Vương Thế Sung, tên là Trương Thuận Tử, bây giờ là một tên giáo úy.

Vương Thế Sung hận tới mức mắt sắp tóe ra lửa:- Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta phải không?Trương Thuận Tử cúi đầu, một lúc sau nói:- Thành phá sắp được, tất cả mọi người đều muốn đầu hàng, đâu chỉ một mình ta?- Thằng khốn!Vương Thế Sung giận giữ quất một roi ngựa vào mặt y, ra lệnh với Vương Nhân Tắc:- Toàn bộ mười ba người trảm đầu, đầu người treo lên trên thành cho mọi người, người dám nghĩ đầu hàng, đây là để cảnh cáo...Mười ba đầu người máu chảy đầm đìa treo trên tường thành, nhưng trong lòng Vương Thế Sung lại lạnh lẽo.

Mười ba đầu người có khiến tướng sĩ kinh hãi hay không thì không biết nhưng chúng đã trở thành cây rơm cuối cùng đè bẹp nội tâm Vương Thế Sung.Vương Nhân Tắc vội vàng chạy lên trên đầu thành, khom người thi lễ:- Thúc phụ tìm cháu trai phải không?Vương Thế Sung chắp tay chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía xa.

Trong mắt hiện ra vẻ vô cùng thương cảm.

Một lát, y mới thản nhiên nói:- Ngươi lập tức qua sông đi bảo cho Dương Nguyên Khánh, ta đáp ứng điều kiện của hắn, từ bỏ niên hiệu.Buổi chiều cùng ngày, Vương Thế Sung hạ chiếu, chính thức hủy bỏ niên hiệu, đổi tên thành Trịnh vương, tất cả hoàng tộc từ bỏ Vương tước, vật phẩm cấm thiêu hủy hàng loạt.

Lập tức, Lạc Dương chính thức xin đầu hàng triều Tùy…

Thực sự vẫn không cần Vương Nhân Tắc tới thông báo, ngay sau lúc Vương Thế Sung hạ chiếu hủy bỏ niên hiệu, một con diều hâu liền mang đại sự trong thành Lạc Dương truyền tới Hà Dương.Tin tức này Dương Nguyên Khánh đã đợi lâu rồi, Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh quân đội vượt xuống Hà Nam.

Một nghìn thuyền chiến đã chứa đầy năm mươi nghìn quân Tùy cùng mấy chục nghìn ngựa chiến chạy tới về phía bờ bên kia sông Hoàng Hà.

Hàng nghìn cánh buồm thi đua phất lên, vô cùng tráng lệ.Lúc này đã là cuối tháng sáu, nhưng thời tiết vẫn là nắng chói chang.

Nắng nóng cháy mặt, trên mặt sông có gió, gió sông tạt vào mặt, có chút cảm giác mát lạnh.

Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ vàng, thân mặc áo giáp, lưng khoác đao chiến, ánh mắt chăm chú dừng ở bờ phía Nam Hoàng Hà.Đứng bên cạnh hắn là Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ.

Tạ Tư Lễ cùng lúc đảm nhiệm Tư Mã chinh nam hành quân, y nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh:- Điện hạ, ty chức có chút lo lắng Lý Tĩnh, y chỉ có ba mươi nghìn quân, phải tách ra trấn thủ Hổ Lao quan, còn muốn đánh tám mươi vạn quân của Lý Hiếu Cung, có đủ binh lực hay không?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Vấn đề này ta cũng nghĩ tới rồi, ta đã lệnh cho Tần Quỳnh chia mười nghìn quân cho Lý Tĩnh, khiến binh lực của y tới bốn mươi nghìn, còn có huyện Quản Thành có khoảng một vài nghìn quận binh, binh lực tạm thời có thể đối phó.Ngừng một chút, Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng nói:- Thực ra lo lắng của ta không phải là Lý Tĩnh.

Điều ta lo lắng là Tiêu Tiển ở phía Nam.

Lý Hiếu Cung đã xuất binh Trung Nguyên hơn mười ngày rồi, bên kia của y lại không có chút động tĩnh gì.

Vậy mà không thừa dịp lúc binh lực của quân Đường trống rỗng lấy lại Kinh Tương.

Ta không rõ y đang suy nghĩ cái gì?

Ta nghi ngờ nội bộ của bọn họ có thể xảy ra vấn đề.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tạ Tư Lễ:- Ngươi đã từng đi sứ qua Kinh Tương, theo ngươi cảm thấy, triều Lương sẽ xuất hiện vấn đề không?Tạ Tư Lễ trầm tư một lúc nói:- Ty chức và Tiêu Tiển đã nói qua hai lần, cảm thấy lòng nghi kỵ của người này rất lớn, không quá dễ chung sống.

Người nước Lương cũng là nói y như vậy, nói y có thể chung hoạn nạn, mà không thể chung phú quý, có dã tâm kiêu hùng, nhưng lòng dạ lại không kiêu hùng.

Chương 804 : Bí mật của mạch đaoDương Nguyên Khánh cũng thở dài một tiếng:- Năm đó Vương Mặc trung thành và tận tâm với hắn, vì Nam Hoa Hội và hắn chạy ngược chạy xuôi.

Nhưng nước Lương thành lập, Tiêu Tiển lại đem Vương Mặc bức tử đầu tiên, còn có thủ hạ Đại tướng từ lúc y bắt đầu khởi binh, đều nhất nhất bị y tru sát.

Nguyên lão hầu như không còn, cho nên quân Đường mặc dù chỉ là công phá Giang Lăng, nhưng toàn bộ triều Lương lại dâng nước đầu hàng, chính là nguyên nhân này, ta chính là lo lắng y không rút ra kinh nghiệm, tật khó sửa.

Nếu là như vậy, Lai Hộ Nhi nguy rồi!Tạ Tư Lễ lặng lẽ, thực sự y nghĩ tới là Lai Hộ Nhi có thể nghĩ ra vấn đề rồi, công cao lấn chủ.

Tiêu Tiển sao có thể khoan dung cho y.

Nếu triều Đường lại có ý gây xích mích, nước Lương tất nhiên xuất hiện nội chiến, quả nhiên là người không làm được việc lớn.Nghĩ tới đó, Tạ Tư Lễ oan than nói:- Điện hạ thì làm rất tốt, tấm lòng phóng khoáng, bao dung người trong thiên hạ, cứ có tài là cử lên.

Đây là may mắn của chúng thần.Dương Nguyên Khánh cười nhạt một tiếng:- Thực ra tính tình của ta cũng là ân oán phân minh.

Năm đó đối phó với Hạ Nhược Bật, đối phó với Vũ Văn Thuật, đối phó Ngu Thế Cơ, đều là tâm tính tuổi trẻ, có thù báo thù, chỉ là đã làm ở vị trí này, tự nhiên vì vậy mà đã có thay đổi.

Có lòng lấy được thiên hạ, thì tất nhiên có lòng tha thứ người trong thiên hạ.Hắn lại quay đầu nhìn lại hướng Tây, nghĩ tới đối thủ Lý Uyên:- Thực sự một chút này Lý Uyên cũng làm rất tốt, khoan nhượng với người ngoài, không cùng dân tranh lợi, khéo cân bằng, vừa có thể lo lắng lợi ích của Quan Lũng quý tộc, cũng có thể chú ý tới được mất của sĩ tộc địa phương.

Đồng thời lại có tâm cơ cẩn thận mật bí mật, mưu tính sâu xa, Lý Uyên mới là địch lớn nhất của ta.Mặc dù nói như vậy, thực sự Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng từng nhược điểm của Lý Uyên.

Lý Uyên người này bề ngoài khoan dung phuc hậu, nhưng nội tâm lại thâm độc hẹp hòi.

Để bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, thậm chí đối với con trai của mình còn không bao dung.Trong lịch sử, y nâng đỡ Lý Thế Dân kìm kẹp Lý Kiến Thành, khiến Lý Thế Dân lập phủ Thiên Sách, khiến Lý Thế Dân dần dần ngồi cao.

Lúc đó thiên hạ bình an, y lại muốn mượn tay tước binh quyền của Lý Thế Dân, sau đó trực tiếp gây ra vụ chính biến cửa Huyền Vũ.

Người đời chỉ biết vụ chính biến cửa Huyền Vũ môn là Lý Đại, Lý Nhị (Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân) tranh chấp, không biết phía sau lại là Lý Uyên đang thao túng tất cả.Khi Dương Nguyên Khánh đang trầm tư, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào trước mặt sông hô to:- Tổng quản, tiền phương có nguy hiểm.Thuyền lớn nhanh chóng chậm lại.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới đầu thuyền, phát hiện phía nam cách hạm đội một dặm, cây cối bên bờ bị thiêu trụi, mấy nghìn quân Đường đứng bên bờ, giương cung kéo nỏ, sẵn sàng trận địa đón quân địch.Nhưng nguy hiểm lúc này cũng không phải đến từ mấy nghìn quân Đường ở trên bờ, mà là một tầng dầu đen dày trên mặt sông.

Hắn đã cố giữ cho hạm đội an toàn nhưng vẫn có nửa thân thuyền đi vào giữa vùng dầu trên mặt sông.

Đầu thuyền và hai bên mép thuyền đều dính đầy dầu.Dương Nguyên Khánh âm thầm kinh hãi, đây là biện pháp lần trước hắn đối phó với Lý Mật, bây giờ lại bị quân Đường dùng đối phó lại.

Chỉ là lúc đó ban đêm, khó có thể phát hiện ra, mà hiện tại là ban ngày, hắnvẫn có thể kịp thời thoát hiểm.

Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:- Đội thuyền khởi hành, nhanh rời khỏi khu dầu.Thuyền lớn chậm rãi quay đầu chạy về hướng đông.

Chỉ trong chốc lát Dương Nguyên Khánh đã điều khiển những thuyền lớn rời khỏi khu dầu đang lan rộng.

Hắn quay đầy nhìn bốn phía thuyền lớn cùng vài chiến thuyền cũng đã rời khỏi khu dầu, những chiếc thuyền khác cũng không ngừng chạy khỏi khu dầu.Dương Nguyên Khánh lúc này quyết đoán, hô:- Châm lửa thiêu dầu!Mệnh lệnh vừa ra, hơn mười hỏa tiễn đã bắn tới những khu dầu đang không ngừng lan rộng trên mặt sông, chỉ nghe một tiếng ‘Bùng’, toàn bộ khu dần bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, một dặm bờ nam sông biến thành một biển lửa.Thiêu đốt mặt sông là cảnh cáo tốt nhất.

Đội thuyền trên bờ nam sông không đi tiếp, đợi lửa ngừng lại.

Trận đại hỏa cháy gần một canh giờ cũng dần dần tắt.Đội tàu bắt đầu chấn hưng cờ trống, dựa sát vào bên bờ, nhất thời tiễn bay như mưa, hai bên chiến đấu kịch liệt tại bến Minh Tân.- Ngăn cản quân Tùy!Chủ tướng Vương Hoài Văn của quân Đường lớn tiếng hô:- Không được để quân địch lên bờ!Tại bến Minh Tân có hơn năm nghìn quân Đường, ba nghìn cung nỏ quân và hai nghìn kỵ binh.

Bọn họ ở bên ngoài bến đò đã trút xuống sông hơn một nghìn thùng dầu hỏa, hình thành phòng tuyến thứ nhất.

Sau đó hai bên bờ bố trí hơn ba nghìn người bắn nỏ, đợi lúc chiến thuyền quân Tùy chậm rãi cặp bờ thì quân Đường trên bờ loạn tiễn cùng phát, những mũi tên dày đặc như mưa sẽ bắn đến thuyền lớn, trong hỗn loạn còn có vô số hỏa tiễn.Trên chiến thuyền của quân Tùy cũng phát động phản kích.

Những mũi tên như mưa bắn từ phía bờ thì uy lực cũng không bằng pháo đá trên thuyền.

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một hòn đá nặng hơn mười cân bay về phía quân Đường ở trên bờ , mỗi khối đá lớn đều đánh trúng mấy người.

Những tiếng kêu thảm thiết trên bờ vang lên, quân bắn nỏ của quân Đường bị thương vong vô cùng nghiêm trọng.Dưới tiến công dày đặc của pháo đá, quân cung nỏ của quân Đường bị ép lui về phía sau, cơ hội lên bờ của quân Tùy liền xuất hiện.

Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc thuyền lớn nhìn chăm chú vào chiến cuộc, hắn đã sớm thấy cách bờ khoảng mấy trăm bước đã có hai nghìn kỵ binh xếp hàng, hiển nhiên là chuẩn bị phát động tiến công khi quân Tùy vừa lên bờ.- Năm trăm trọng giáp mạch đao quân tiến lên trước!Mện lệnh của Dương Nguyên Khánh vừa hạ xuống, cờ chỉ huy trên thuyền được huy động, năm trăm mạch đao binh sĩ từ hai chiến thuyền dẫn đầu cặ bờ, trên tay mỗi người đều cầm mạch đao, đón tên lên bờ, bắt đầu xếp thành hàng hướng quân Đường phát động công kích.Những mũi tên của quân Đường không có cách nào xuyên thủng trọng giáp của mạch đao quân.

Đại bộ phận binh sĩ quân Đường là lần đầu tiên nhìn thấy mạch đao quân của quân Tùy, bị những binh sĩ không sợ gì này làm cho hoảng sợ bước lui về phía sau.

Trong trận doanh liền xuất hiện rối loạn.Chủ tướng Vương Hoài Văn từng là tướng Tùy, y biết đây là trọng giáp bộ binh, tay cầm mạch đao.

Dưới thời kỳ Ngụy Tấn, những trọng giáp bộ binh này chỉ dùng để đối phó các dân tộc du mục, chỉ là trong tay quân Tùy cầm lưỡi đao dài hơn.- Tướng quân, sợ rằng kỵ binh sẽ gặp bất lợi!Một gã thiên tướng cũng cảm giác được có chuyện không ổn, gã vội vã nhắc nhở Vương Hoài Văn.Vương Hoài Văn chăm chú nhìn một lát, dứt khoát hạ lệnh:- Kỵ binh xuất kích!Hai nghìn kỵ binh được phát động, tiến công những trọng giáp bộ binh mới lên bờ của quân Tùy, ý đồ dùng tốc độ và lực đánh nhanh chóng hạ trọng giáp bộ binh ở Hoàng Hà.Nhưng kết cục những kỵ binh của quân Đường chính là bị thương nặng.

Trọng giáp bộ binh chống đỡ tấn công của kỵ binh quân Đường, mạch đao chém xuống, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Năm trăm bộ binh như tường đẩy mạnh, thi thể người ngựa chồng chất, máu chảy thành sông.- Tướng quân, rút lui thôi!Tất cả tướng lĩnh đều lo lắng hô to, cuối cùng Vương Hoài Văn nhìn thoáng qua năm trăm trọng giáp bộ binh, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán nản, không ngờ bọn họ không thể bắt giữ được một tên trọng giáp bộ binh nào, hơn nữa hai nghìn kỵ binh lại tổn thất thảm trọng, bị đánh cho tan tác.

Trong lúc đó, càng nhiều binh sĩ trường mâu của quân Tùy cũng bước lên đất liền.Vương Hoài Văn bất đắc dĩ hạ lệnh:- Toàn quân rút lui!Hơn một nghìn kỵ binh và không đến ba nghìn người bắn nỏ nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.Bởi không có chủ lực quân Đường tham chiến, trận chiến ở bến đò Minh Tân chỉ là một chiến dịch nhỏ gây hỗn loạn đã được định trước.

Nó chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian quân Tùy lên bờ, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản chủ lực quân Tùy lên đất liền.

Càng ngày càng nhiều quân Tùy lên bờ, đại tướng Vương Hoài Văn của quân Đường nhìn thấy đại thế đã mất liền suất lĩnh quân đội nhanh chóng rút khỏi bến sông, lui lại về phía Nam.Năm vạn đại quân của triều Tùy bắt đầu lên đất liền.

Lúc này, trên phong hỏa đài châm lên ba ngọn lửa, nhanh chóng thông báo chủ lực quân Tùy đã xuất hiện truyền tin đến đại doanh quân Đường ở Lạc Dương ...

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hoài Văn suất lĩnh quân Đường lui về đại doanh ở Lạc Dương, bắt đầu nhổ trại chuẩn bị rút lui thì nghe Lý Thế Dân nói đến tin tức Vương Thế Sung bỏ đi niên hiệu, y lập tức ý thức được chủ lực quân Tùy muốn xuất binh.

Tất nhiên việc bỏ niên hiệu chính là điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra.Quân Tùy xuất binh, chiến cuộc bắt đầu trở nên vi diệu.

Lúc đầu là cục diện Đường mạnh Trịnh yếu, nhưng tình thế bắt đầu xoay chuyển, quân Đường gặp bất lợi.

Từ Thế Tích suất hai vạn quân Tùy đóng quân tại Hàm Cốc Quan, mà mấy vạn quân chủ lực do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đánh tới huyện Yển Sư.

Quân Đường khuyết thiếu chiến lược thọc sâu, trận chiến này nhất định thất bại.Trong lều lớn, Lý Thế Dân cùng mấy tên đại tướng đang nghe Vương Hoài Văn thuật lại chi tiết trận chiến ở Minh Tân, nhất là về mạch đao trọng giáp bộ binh.

Tất cả mọi người đều nghe hết sức chăm chú.- Đối phương chỉ dùng năm trăm trọng giáp bộ binh nhưng sức chiến đấu lại cường đại.

Lưỡi đao của bọn họ không phải là lưỡi đao mà chúng ta biết, nó dài hơn, dường như còn sắc bén hơn.

Năm trăm người bị kỵ binh tấn công nhưng vẫn đứng vững, sau đó cùng nhau tác chiến, giết chết hai nghìn kỵ binh, tổn thất thảm trọng vô cùng.

Chương 805 : Quân Tùy Tây lộ (p1)Lúc này, một gã binh sĩ đi vào lều lớn, trong tay cầm một thanh mạch đao kiểu cũ.

Trên thực tế đây là một cây đao một mũi hai lưỡi.Vương Hoài Văn tiếp nhận thanh đao nặng gần ba mươi cân, tiếp tục nói với mọi người:- Cây đao của quân Tùy dài hơn ba thước so với cây đao này, lưỡi đao dài hơn hai thước, lại nhẹ nhàng linh hoạt, lưỡi dao màu bạc nhưng lại có cảm giác phi thường cứng rắn và sắc bén.

Ta không thấy tận mắt nhưng ta cảm giác được muốn chế tạo một thanh đao tốt như quân Tùy cần loại chất liệu tốt và thợ rèn giỏi nhất, sợ rằng thợ rèn của chúng ta cũng không chế tạo được.Lúc này, lại có một gã thân binh tiến đến, trong tay gã cũng cầm một thanh đao nhưng dài hơn, mảnh hơn thanh vừa rồi, giống hệt như những gì Vương Hoài Văn miêu tả.

Rất nhiều tướng lĩnh giật mình kinh hô.Con mắt Vương Hoài Văn trừng lớn, y chậm rãi tiếp nhận cây đao dài này, vung múa hai đao, hưng phấn nói với các tướng:- Chính là nó, giống như đúc cây đao của quân Tùy, quả nhiên là đao tốt!Y bỗng nhiên nghi hoặc, cây đao này từ đâu tới đây?

Y có chút không giải thích được, hỏi Lý Thế Dân:- Đây là vật điện hạ thu được từ quân Tùy sao?Lý Thế Dân tiếp nhận phách nhận, lắc đầu nói:- Kỳ thực cây đao này là Quân khí giám của chúng ta mới chế tạo ra.Trong lều lớn một mảnh kinh hô, thợ rèn của bọn họ không ngờ cũng có thể chế tạo loại đao này.

Vương Hoài Văn phi thường hưng phấn nói:- Điện hạ, như vậy chúng ta có thể thành lập một đội quân mạnh như trọng giáp bộ binh của quân Tùy sao?Lý Thế Dân cười khổ một chút, thở dài nói:- Ta cũng mong muốn như vậy nhưng đây không phải hiện thực.

Cây đao này chính xác mà nói cũng không phải đao chém, mà là mạch đao, vô luận là tài liệu chế tạo hay kĩ thuật rèn đều có yêu cầu cực cao.

Hơn một năm trước chúng ta đã lưu ý đến trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy, nên ta đã tập trung những người ưu tú nhất trong Quân khí giám tại Trường An.Nói đến đây, Lý Thế Dân có điểm nhụt chí, gã thở dài lại nói:- Đáng tiếc chúng ta không có đao nào ra hồn, cũng không có kỹ thuật rèn.

Triều Tùy bảo mật cực nghiêm đối với chuyện này, Đường Phong hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không thu hoạch được gì.

Những tình báo đến với chúng ta đều giống như tình báo của tướng quân, chỉ biết nó dài hơn, lại cực kỳ sắc bén và cứng rắn, còn những cái khác hoàn toàn không biết, cho nên hơn một năm qua, cuối cùng chúng ta cũng chỉ chế tạo được một thanh mạch đao.

Còn trọng giáp của bọn họ chúng ta cũng đã tìm hiểu nhưng vấn đề này chúng ta không có nhiều thời gian và những thợ rèn ưu tú như vậy, cho nên muốn có một đội trọng giáp mạch đao ba nghìn người, chí ít cũng mất tới hai năm, hao hết tài lực của Đại Đường, lúc đó mới có thể thành công.Lời nói của Tần vương khiến mọi người trong lòng có chút nặng nề, Uất Trì Cung không khỏi hiếu kỳ, hỏi:- Điện hạ, trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy lẽ nào không địch nổi, không có biện pháp nào khắc chế sao?- Không!

Trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy cũng có thiên địch.

Lúc đánh đại doanh của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức đã sử dụng sàng nỏ, nghe nói bắn chết mấy trăm tên trọng giáp mạch đao quân, có lẽ có điểm khoa trương nhưng thiết tiễn của sàng nỏ xác thực có thể bắn xuyên áo giáp hạng nặng của binh sĩ trọng giáp mạch đao.

Đây là biện pháp ta tìm được để đối phó với trọng giáp bộ binh.Nói đến đây, Lý Thế Dân mỉm cười:- Kỳ thực biện pháp còn có rất nhiều, tỷ như chúng ta đào một hố to, để cho bọn họ ngã xuống, sau đó dùng dầu hỏa thiêu cháy bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể chết hết.

Vạn vật trên thế gian đều có thiên địch, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không có gì là thiên hạ vô địch.

Quân Tùy không có khả năng chỉ dựa vào một đội trọng giáp bộ binh là có thể quét ngang thiên hạ.

Chỉ cần chúng ta có sự cảnh giác, thì thương vong có thể áp xuống mức nhỏ nhất.Bầu không khí trong lều quân sôi trào hẳn lên.

Lúc này, một gã binh sĩ chạy vào bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, quận Hoằng Nông gửi tình báo khẩn cấp!Lý Thế Dân tiếp nhận tình báo nhìn một lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng:- Từ Thế Tích suất quân giết vào quận Hoằng Nông, muốn chặt đứt đường lui của chúng ta.Lý Thế Dân thở dài, chuyện tới nước này, gã cũng không thể không rút quân.

Gã lập tức ra lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút lui đến quận Hoằng Nông...Vì đại quân của Dương Nguyên Khánh đã qua sông nên quân Đường ý thức được bọn họ không có cách nào chiếm thành Lạc Dương.

Để không bị quân Tùy chặn đường lui, Lý Thế Dân bị ép buộc phải hạ lệnh bảy vạn đại quân của quân Đường rút lui đến quận Hoằng Nông, chuyển chiến trường đến quận Hoằng Nông.

Quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, cũng không có nghĩa là bọn họ buông tha Trung Nguyên.

Quận Hoằng Nông là điểm quan trọng của quân Đường nên bọn họ phải cố gắng bảo vệ.

Một hồi đại chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân lại mở màn....Từ sau khi Dương Nguyên Khánh túc chỉnh quân kỷ với quy mô lớn ở quận Hà Dương, Từ Thế Tích còn chưa cười qua một lần.

Đây là sỉ nhục lớn nhất từ lúc y cầm quân tới nay.

Đương nhiên, lần sỉ nhục này không phải là do Dương Nguyên Khánh, mà là vì y quá khoan dung với các tướng sĩ, mới gây nên cơ sự như vậy.Không ngờ quân đội mà Từ Thế Tích thống trị, lại xuất hiện hai phái Đậu Tử Cương và Hồ Cao Kê.

Đây là hai phái lớn nhất trong quân của y.

Quan trọng hơn, y đối với cái này lại không biết cái gì cả.

Khiến cho y rất thống hận mình vô năng.Trên thực tế, cứ chỗ đông người là có sự phân chia bang phái.

Từ xưa đến nay, bất kỳ một đội quân nào đều có phe phái, đều có việc tranh đoạt lợi ích.

Cho dù không có phái Đậu Tử Cương và phái Hồ Cao Kê, thì cũng có các phái lấy tên khác, chẳng hạn như phái Hà Đông và phái Hà Bắc.Trong các bang phái, đều có quy củ của riêng mình.

Một khi bang quy và quân kỷ phát sinh xung đột, thì tất nhiên sẽ xuất hiện sự bao che.

Nói chung, chỉ cần không phá hại quân kỷ, chủ tướng trong quân cũng mắt nhắm mắt mở, không quan tâm đến.Loại trường hợp này trong quân đội thường thấy, tòng quân gần được hai mươi năm Dương Nguyên Khánh làm sao không biết?

Kỳ thực, hắn chỉ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, nhằm củng cố lại quân kỷ, giảm bớt tính kiêu căng của binh sĩ.Từ Thế Tích ít nhiều cũng minh bạch điều này.

Chỉ là y lại không biết trong quân tồn tại những bang phái này.

Hơn nữa, y là một người tích cực, theo đuổi sự hoàn mỹ.

Lần này, Dương Nguyên Khánh xử phạt nghiêm khắc, làm y cảm thấy cực kỳ sỉ nhục cùng tự trách.Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không trách y.

Mà vẫn như cũ bổ nhiệm y làm chủ tướng quân Tây Lộ.

Điều này khiến trong lòng Từ Thế Tích cực kỳ cảm động.Lần này xuất binh đi quận Hoằng Nông, Dương Nguyên Khánh tương tự cho Từ Thế Tích quyền lực tự quyết định cuộc chiến.

Từ Thế Tích sớm đã tích đủ một bụng tức giận.

Y muốn dùng chiến dịch này để trở mình một cách triệt để, cọ rửa sỉ nhục trên người.Một đội quân Tùy gồm hai mươi nghìn người đang hành quân trên đồi núi phía bắc quận Hoằng Nông.

Xa xa là một khu rừng rậm rạp cùng đồi núi trập trùng, rộng lớn vô bờ.

Một tòa thôn trang phân bố sát ở biên giới đồi núi cùng bình nguyên.

Vùng này không gặp quá nhiều chiến sự, nên nhân khẩu còn tương đối đông đúc.Lúa mạch đã thu hoạch hết, trên đồng ruộng giờ tràn ngập màu xanh của mạ non.

Thỉnh thoảng có thể thấy những người nông dân đang bận rộng canh tác.

Bọn họ ở xa xa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn đội quân đi nhanh về hướng tây.

Trong mắt bọn họ tràn ngập sự ưu tư.

Lẽ nào chiến tranh ở Lạc Dương sắp lan sang tới tận quận Hoằng Nông rồi sao?Quân đội đã đi qua huyện Hoằng Nông, tiếp tục tiến tới huyện Trường Uyên cách đây hơn ba mươi dặm.

Huyện Trường Uyên là nơi chứa lương thảo hậu cần cực kỳ trọng yếu của quân Đường.

Ở đây trữ hàng phần lớn là lương thảo cùng vật tư quân dụng.Lúc này, phó tướng Cao Tử Khai cưỡi ngựa chạy vội tới, đi song song với Từ Thế Tích.

Y lo lắng hỏi:- Từ tướng quân, tổng quản bảo chúng ta trấn giữ Hàm Cốc quan, ngăn trở viện quân của Đồng Quan.

Hiện tại chúng ta lại rời khỏi Hàm Cốc quan, vòng sang huyện Trường Uyên.

Nhỡ đâu có viện quân của Đông Quan từ hướng đông tiến tới, chả phải chúng ta phạm vào tội làm loạn quân lệnh sao?Từ Thế Tích đã tính trước, thản nhiên nói:- Tổng quản lệnh chúng ta phòng thủ Hàm Cốc quan, kỳ thực cũng không phải để phòng ngự viện quân của Đồng Quan.

Mà điều tổng quản muốn là tạo thế, bức quân đội của Lý Thế Dân lùi về phía tây.

Chỉ cần quân đội của Lý Thế Dân lùi, như vậy áp lực tới Lý Tĩnh ở Huỳnh Dương cũng giảm bớt.

Không còn phải lo nghĩ phía sau, ông ta có thể thong dong xuống phía nam tác chiến cùng quân của Lý Hiếu Cung.

Trên thực tế, nhiệm vụ của chúng ta là muốn hấp dẫn quân đội của Lý Thế Dân đến quận Hoằng Nông.

Không để cho bọn hắn đến quận Tương Thành ở phía nam.Ở giữa Quận Hoằng Nông và quận Toánh Xuyên là quận Tương Thành.

Quận Tương Thành nằm ở phía nam Lạc Dương.

Nếu như quân đội của Lý Thế Dân lùi về quận Tương Thành ở phía nam, thì có khả năng giúp đỡ quân của Lý Hiếu Cung, từ đó tạo thành tình huống một cộng một bằng hai.Ngược lại, nếu như hấp dẫn được Lý Thế Dân tới quận Hoằng Nông, như vậy sẽ khiến Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung mất đi liên hệ.

Bọn họ đành phải tự tác chiến, rất có lợi cho quân Tùy.

Chương 805 : Quân Tùy Tây lộ (p2)Cao Tử Khai có thể lý giải ý tứ của Từ Thế Tích, y khẽ cau mày nói:- Nhưng Lý Thế Dân chả nhẽ không nghĩ đến điều đấy?

Bên người của y có nhiều mưu sĩ tài ba như vậy, bọn họ làm sao lại không nghĩ ra?Trên mặt Từ Thế Tích rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy nói:- Đương nhiên Lý Thế Dân cũng dự đoán được.

Những mưu sĩ của y, như Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ càng thấu đáo nhưng có một số việc, bọn họ cũng thân bất do kỷ.Nói đến đây, Từ Thế Tích chỉ vào những nông dân hướng xa xa nói:- Vài ngày trước đó chính là lúc gieo mạ.

Các dân phu mà quân Đường trưng tập đều đã về nhà gieo trồng lúa nước rồi.

Không ai thay bọn họ vận chuyển lương thảo vật tư, bọn họ lại càng không dám cưỡng chế dân phu quận Hoằng Nông.

Nếu kích động dân biến, bọn họ làm sao chịu trách nhiệm?

Chả nhẽ mặc kệ quân lương hậu cần, trực tiếp đi quận Tương Thành sao?Cao Tử Khai chợt hiểu, thì ra là thế, y suy nghĩ một chút lại nói:- Nhưng bọn họ có thể chia quân.

Chẳng hạn như để hai mươi nghìn quân ở lại huyện Trường Uyên bảo vệ lương thảo.

Còn lại mấy mươi nghìn quân thì đi quận Tương Thành.

Như vậy cũng được mà?Từ Thế Tích chậm rãi lắc đầu:- Như vậy càng nguy hiểm.

Nếu quân chủ lực của tổng quản không thèm để ý quân ở quận Tương Thành, mà tập trung binh lực tiêu diệt hai mươi nghìn quân ở Trường Uyên.

Ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ làm như vậy sao?Cao Tử Khai cứng họng, y rốt cục minh bạch.

Chỉ cần quân hậu cần của quân Đường còn ở huyện Trường Uyên, Lý Thế Dân cũng chỉ phải rút quân quay về quận Hoằng Nông.Từ Thế Tích khe khẽ thở dài:- Ta nghĩ đây là quyết sách sai lầm của Lý Đường.

Không nên phân binh mà đánh Trung Nguyên.

Nếu như đại quân của Lý Hiếu Cung ngay từ đầu đến trợ giúp đánh Lạc Dương, Lạc Dương sớm đã bị mất trong tay bọn họ.

Chỉ cần bọn họ hợp binh, quân đội sẽ lên tới hai trăm nghìn người.

Bắt được Lạc Dương, lại tập trung binh lực phòng ngự quân Tùy xuống phía nam.

Khi đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.Kỳ thực, Từ Thế Tích phân tích cũng không hoàn toàn chính xác.

Bởi vì ngay từ đầu, quân Đường không có dự định chiếm Trung Nguyên.

Bọn họ chỉ muốn chiếm đoạt Lạc Dương.

Bởi vì Lý Mật bại lộ ý đồ dời về phía đông, mới khiến quân Đường nổi lòng tham.

Ra lệnh cho Lý Hiếu Cung lên phía bắc đánh quận Toánh Xuyên.Mà quan trọng là, quân Tùy vì hậu phát chế nhân, liên tục điều binh quấy nhiễu, cắt đứt khả năng hợp binh của Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân.Lúc này, một người binh sĩ bản địa chỉ hướng xa xa hô to:- Từ tướng quân, người xem bên kia, có phải là Dương Gia thôn!Từ Thế Tích cũng đã thấy.

Cách chỗ này năm dặm, có một đồi núi thấp, trên đồi núi là rừng cây rậm rạp.

Men theo rìa khu đồi, có một toà thôn trang lớn gồm hơn ba trăm hộ.

Hơn nữa, các ngôi nhà ở thôn trang này, được xây dựng khá chỉnh tề, khí phái.

Có vẻ là một thôn trang giàu có.Từ Thế Tích có chút cảm khái.

Vốn nơi này là quê hương của tổng quản.

Năm đó quyền thần Dương Tố cũng sinh ra ở đây.

Tổ tiên của Tùy Dương Đế là Dương Trung cũng tự xưng là Hoằng Nông Dương thị.

Các đời hoàng tộc triều Tùy ít nhiều có dấu ấn của Dương Gia thôn này.Cao Tử Khai nhìn một lát, thấp giọng nói:- Tướng quân, nếu đi ngang qua đây, chúng ta có nên thắp một nén hương cho từ đường Dương thị hay không?Từ Thế Tích lắc đầu:- Tổng quản chắc không muốn chúng ta liên quan gì tới dòng họ Dương thị.

Tốt nhất là không nên nhiều chuyện.Từ Thế Tích quay đầu ngựa lại, tiếp tục đi.

Mới đi chưa được bao lâu, phía trước có một binh lính báo lại:- Từ tướng quân, phía trước có vài người trong thôn cầu kiến.

Người dẫn đầu tự xưng là tộc trưởng họ Dương.- Bảo bọn họ đến!Từ Thế Tích xoay người xuống ngựa.

Y không dám chậm trễ, là tộc trưởng họ Dương tự mình tới, mình phải cho ông ta chút mặt mũi.Chỉ chốc lát, binh sĩ mang theo vài người nam tử đi tới.

Dẫn đầu là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đi lại thong dong, mỗi cử động đều có vài phần uy nghiêm.

Ông ta chính là tộc trưởng hiện nay của họ Dương, Dương Văn Tấn.

Anh của ông ta Dương Thiện chính là tướng quốc triều Tùy.Dương Văn Tấn tiến lên chắp tay cười nói:- Nghe nói quân Tùy đến, Hoằng Nông Dương thị đặc biệt chuẩn bị một chén rượu vì tướng quân đón gió, thể hiện lòng hiếu khách của thôn.Từ Thế Tích cũng vội vã đáp lễ nói:- Tại hạ là Từ Thế Tích, đang chấp hành mệnh lệnh của Sở Vương.

Tại hạ đi qua Hoằng Nông, đáng nhẽ phải đến thắp hương cho từ đường.

Chỉ là nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đi vào, mong tộc trưởng thứ lỗi!- Không sao!

Không sao!Dương Văn Tấn miễn cưỡng cười nói:- Chỉ cần Từ tướng quân có cái tâm này là được.

Có thắp hương hay không, cũng không quan trọng.Dương gia thôn tuy là tổ địa của Dương Nguyên Khánh.

Nhưng trên thực tế, Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đến lớn, chưa một lần đến đây.

Cho nên Từ Thế Tích cho dù vào thắp hương, cũng không tìm thấy tung tích của Dương Nguyên Khánh, ngược lại sẽ càng thêm khó xử.Có binh lính rải một chiếc chiếu bên đường, Từ Thế Tích cùng Dương Văn Tấn ngồi xuống.

Một người tộc nhân rót một chén rượu, Dương Văn Tấn đem chén rượu đưa cho Từ Thế Tích nói:- Chén rượu này, Từ tướng quân nhất định phải uống.

Đây cũng là lời chúc phúc của Dương gia cho quân Tùy.Từ Thế Tích có chút làm khó.

Y vốn xuất thân Ngõa Cương, tâm tư nhạy bén.

Kiểu mời rượu không minh bạch này, đương nhiên không thể uống.

Y tiếp nhận chén rượu cười nói:- Quân kỷ sâm nghiêm, trong thời gian chiến tranh không thể uống rượu, nếu không sẽ rơi vào tội chết.

Vì vậy tại hạ sẽ nhận chén rượu này nhưng không uống.Nói xong, y chậm rãi đổ rượu xuống mặt đất, đem chén rượu trả lại cho Dương Văn Tấn:- Đa Tạ gia chủ!Dương Văn Tấn thấy y không chịu uống rượu, cũng không có cách nào, chỉ phải tiếp nhận chén rượu cười cười nói:- Nếu ta đoán không sai, tướng quân là muốn đi đánh Trường Uyên phải không?Trong lòng Từ Thế Tích khẽ động.

Họ Dương là danh gia vọng tộc ở quận Hoằng Nông, lẽ nào bọn họ có cách giúp mình sao?- Đúng vậy, gia chủ có gì chỉ giáo sao?Dương Văn Tấn ha hả cười:- Không nói đến chỉ giáo, nhưng có thể giúp tướng quân một chút.Ông ta vẫy tay, một người thanh niên đứng phía sau tiến tới, ông ta nói với Từ Thế Tích:- Người này gọi là Trương An, là người tài năng của họ Dương.

Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi.

Phụ thân của cậu ta là Trương Hoằng Bang, cũng xuất thân từ Dương gia, hiện đang giữ chức Huyện thừa huyện Trường Uyên.

Cho nên, cậu ta đối với việc phân phối vật tư lương thực trong kho rất là rõ ràng.Từ Thế Tích nhất thời minh bạch.

Trong lòng đại hỉ, vội vã chắp tay tạ ơn nói:- Đa Tạ gia chủ giúp đỡ.- Ha ha!

Không cần khách khí.Dương Văn Tấn cười híp mắt lại.

Ông ta đã sớm có tính toán.

Từ trước đến nay, Dương Nguyên Khánh còn chưa đi quan Hoằng Nông Dương thị.

Ông ta mong chờ Dương Nguyên Khánh có thể trở về nhìn một lần.

Cho dù là không chính thức trở về nhận tổ tiên.

Nhưng chỉ cần lén trở về một chuyến, cũng coi như là khích lệ rất lớn cho gia tộc họ Dương.

Đồng thời có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Hoàng Nông Dương thị.Ngày hôm nay ông giúp quân Tùy một lần, vị Từ tướng quân này tất nhiên sẽ nói cho Dương Nguyên Khánh.

Không biết Dương Nguyên Khánh có thừa nhận ân tình này mà trở về Dương gia thôn một chuyến không?Trong lòng Dương Văn Tấn đã có so đo.

Ông ta quay đầu nói với người thanh niên Trương An:- Còn không chào hỏi Từ tướng quân?Trương An liền tiến lên một bước, khom người thi lễ:- Học sinh Trương An, sớm nghe nói uy danh của Từ tướng quân, nguyện cống hiến vì quân Tùy.Từ Thế Tích thấy tướng mạo của y tuấn lãng, có vẻ khôn khéo, trong lòng cũng thích, vội vàng nói:- Trương thiếu lang không cần đa lễ như vậy.

Lần này còn muốn thỉnh cầu thiếu lang giúp đỡ quân Tùy.- Trương An nguyện toàn lực giúp đỡ, thỉnh tướng quân an bài.Dương Văn Tấn cáo từ rời đi, Từ Thế Tích gọi một thủ hạ đắc lực tới, viết một phong thơ đưa cho y, dặn dò:- Ngươi cải trang làm tùy tùng, cùng Trương thiếu lang đi huyện Trường Uyên gặp phụ thân cậu ta.

Rồi thay ta đưa bức thư này cho ông ta.- Ty chức tuân lệnh!Thủ hạ đi theo Trương An, Từ Thế Tích lại hạ lệnh nói:- Toàn quân dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.Có Trương An làm gián điệp, Từ Thế Tích liền có một kế hoạch mới.Huyện Trường Uyên nằm tận cùng phía đông bắc của quận Hoằng Nông, gần với quận Hà Nam.

Huyện Trường Uyên nằm ở vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu.

Vừa khéo nằm ở vị trí hiểm giữa quận Hoằng Nông và Lạc Dương.

Do quân Đường muốn tấn công Lạc Dương, nên huyện Trường Uyên liền thành nơi cất giữ lương thảo hậu cần của quân Đường.Lý Thế Dân cực kỳ coi trọng sự an toàn của lương thảo hậu cần.

Y liền ra lệnh cho Sử Đại Nại suất lĩnh mười nghìn quân đội đóng ở huyện Trường Uyên.

Đại doanh canh gác vật tư của quân Đường nằm ở phía đông cách thành Trường Uyên ba dặm.

Đây là doanh trại xây theo kiểu hàng rào, diện tích mấy trăm mẫu.

Mười nghìn quân Đường ở thành Trường Uyên, thì có một nửa đóng quân ở trong thành, còn một nửa thì ở trong đại doanh.Huyện Trường Uyên là một huyện trung bình, nhân khẩu vào khoảng ba nghìn hộ.

Huyện lệnh họ Tưởng, người Lạc Dương, Huyện thừa là Trương Hoằng Bang, người quận Hoằng Nông.

Ông ta chính là nội ứng mà Dương gia giới thiệu cho Từ Thế Tích.

Chương 806 : Món lợi nhỏTrương Hoằng Bang tuổi chừng bốn mươi, từ nhỏ gia cảnh đã bần hàn.

Nhưng ông ta là người thông minh hiếu học.

Hai mươi lăm năm trước được Dương gia nhìn trúng, liền đưa tới khu dạy học của Dương gia, tận lực bồi dưỡng.Có Dương gia làm hậu trường, Trương Hoằng Bang từng bước lên làm quan.

Trước đảm nhiệm Công Tào, sau là Huyện Lệnh.

Năm Đại Nghiệp đầu tiên, được Dương Tố đề cử làm Trường Sử quận Hoằng Nông, còn đảm nhiệm chức Ti Nông Tự Thiểu Khanh.Năm Đại Nghiệp thứ chín, do liên quan tới việc Dương Huyền Cảm tạo phản, bị biếm làm Huyện thừa huyện Trường Uyên.

Sau khi Vương Thế Sung đăng cơ, đã mời ông ta đi Lạc Dương làm Ti Nông Tự Khanh, nhưng ông ta mượn cớ ốm không tới.Buổi sáng, Trương Hoằng Bang đang ở huyện nha xử lý công vụ.

Chiến sự mấy ngày nay ở Lạc Dương rất khẩn trưởng, ông ta cũng bận bịu hơn trước.

Lúc này, một người nha dịch tiến lên bẩm báo nói:- Huyện thừa, công tử tới!Trương Hoằng Bang có một trai một gái, con gái đã xuất giá.

Con trai Trương An hiện đang học ở Dương học.

Ông ta coi đứa con trai như viên ngọc quý, nghe nói con trai tới, ông ta hả hả cười nói:- Bảo An nhi vào đi!Chỉ chốc lát, Trương An mang theo một người tùy tùng đi vào phòng của phụ thân.

Trương An tiến lên đi thi lễ:- Con đến viếng an cha!Trương Hoằng Bang vuốt râu gật đầu hỏi:- Đang rảnh rỗi hay sao mà tới đây?- Hồi bẩm phụ thân, là gia chủ bảo con tới đây.Hóa ra là gia chủ Dương gia bảo nhi tử đến đây.

Trương Hoằng Bang nao nao, ông ta liếc mắt nhìn người tùy tùng, thấy y có thân hình cao lớn, cường tráng, hai cánh tay rắn chắc, không giống là người trong thôn, liền hỏi nhi tử:- Người này là ai?Trương An tiến lên nói vào tai phụ thân vài câu, Trương Hoằng Bang mới biết, hóa ra là quân Tùy đã tới.

Ông ta đứng dậy đi vào trong buồng nói:- Các ngươi đi theo ta!Trong buồng, người tùy tùng tiến lên thi lễ nói:- Tại hạ là thân binh dưới quyền của Từ tướng quân.

Phụng mệnh Từ tướng quân, đưa cho Trương Huyện thừa một phong thơ.Nói xong, người tùy tùng lấy ra một bức thư đưa cho Trương Hoằng Bang.

Trương Hoằng Bang biết Từ Thế Tích là vị tướng quân trẻ tuổi nhất dưới trướng của Dương Nguyên Khánh.

Y chỉ lớn hơn con mình hai ba tuổi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Y suất đại quân đến huyện Trường Uyên này, chắc là liên quan tới lương thảo vật tư của quân Đường.Ông ta mở phong thư nhìn một lúc, mới trầm ngâm nói:- Không biết Từ tướng quân hiện ở nơi nào?- Quân đội hiện đang ở đồi Vong Ưu, cách đây hai mươi dặm.Hai mươi dặm cũng không phải là xa.

Trương Hoằng Bang bèn nói:- Như vậy đi!

Ta đi gặp Từ tướng quân của các ngươi một lần.Mấy người một đường chạy gấp.

Hơn nửa canh giờ sau, Trương Hoằng Bang đã chạy tới nơi nghỉ ngơi của quân Tùy.

Từ Thế Tích tự mình ra lều lớn nghênh đón.

Y biết Trương Hoằng Bang cũng từng làm qua quan lớn triều đình.

Cho nên đối với ông ta cực kỳ khách khí.Hai người đi vào lều lớn ngồi xuống, Từ Thế Tích ra lệnh thân binh mang trà tới, lúc này mới áy náy nói:- Không nghĩ tới còn muốn làm phiền sứ quân tự mình đến đây, Thế Tích cảm thấy rất xấu hổ!Trương Hoằng Bang thấy Từ Thế Tích tuy tuổi còn trẻ, nhưng cử chỉ thong dong, nói năng cơ trí, rất giống như một vị văn tướng.

Trong lòng ông ta có chút tán thưởng, liền vuốt râu cười nói:- Từ tướng quân không cần khách khí.

Hiện tại là thời kỳ rối ren, mọi người đều lấy đại cục làm trọng.

Trương mỗ là Tùy thần, tự nhiên tâm luôn hướng triều Tùy, ta sẽ kiệt lực giúp đỡ quân Tùy.

Không biết có thể làm gì giúp tướng quân?Từ Thế Tích biết trong lòng ông ta đã có tính toán, cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề nói:- Chúng ta là vì trọng địa lương thảo hậu cần của quân Đường mà tới.Trương Hoằng Bang nhíu mày, cúi đầu trầm ngâm không nói.

Từ Thế Tích thấy khuôn mặt của ông ta lộ vẻ khó khăn, liền cười nói:- Nếu như Trương Huyện thừa thấy khó, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.Trương Hoằng Bang thở dài nói:- Thực không dám đấu diếm, nơi cất giữ lương thảo vật tư của quân Đường được bảo vệ rất là nghiêm ngặt.

Từ đầu đến giờ, ta cũng chỉ mới qua đó một lần, còn bị lục soát.

Nếu như tướng quân muốn tiến vào doanh đốt lương, ta xác thực rất khó giúp đỡ.Từ Thế Tích lắc đầu:- Trương sứ quân hiểu lầm rồi.

Ta không tính toán đến việc đốt lương thực, mà là muốn tạo thế.

Bức chủ lực của Lý Thế Dân lùi về phía tây.

Đương nhiên, nếu có thể tạo cho quân địch một ít tổn thất, thì càng tốt.Trong lòng Từ Thế Tích cũng rõ ràng, Lý Thế Dân lưu lại mười nghìn trọng binh trấn thủ đại doanh hậu cần, bọn họ rất khó công phá được.

Còn nếu chỉ cần phô trương thanh thế, cũng không cần sự giúp đỡ của Trương Hoằng Bang.Mấu chốt chính là, y muốn khiến quân địch có tổn thất.

Lần này đi huyện Trường Uyên, không thể tay không mà về.

Chí ít kiếm được một chút lợi nhuận nhỏ, nên mới nhờ tới Trương Hoằng Bang.Trương Hoằng Bang giờ mới hiểu được ý tứ của Từ Thế Tích, ông ta cười cười nói:- Vậy ngươi muốn ta giúp cái gì?Từ Thế Tích đã tính toán từ trước, không chút hoang mang nói:- Ta nghĩ trước hỏi sứ quân tình hình cụ thể của quân Đường.Đêm tới, bóng đêm phủ khắp đại địa, trên bầu trời lơ lửng những đám mây che khuất mặt trăng, khiến trời đã tối càng thêm đen đặc.

Nhưng đại doanh hậu cần của quân Đường lại thắp đèn đuốc sáng trưng.

Mấy trăm cây đuốc khiến trước cửa doanh trại sáng như ban ngày.Mấy trăm binh lính bảo vệ đi đi đi lại trước cửa doanh.

Còn có các đội chia nhau tuần hành khắp doanh, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.Cách phía nam đại doanh năm dặm là một đồi núi dài, gọi là đồi Hồi Long.

Cây cối trên đồi mọc rất là tươi tốt, tạo thành một khu rừng rậm rạp.

Lúc này, trong rừng đang có hai mươi nghìn quân Tùy ở đó.

Bọn lính chia thành tốp năm tốp ba, dựa vào cây yên tĩnh nghỉ ngơi.Ở trên đầu ngọn đồi, Từ Thế Tích đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn chăm chú vào đại doanh quân Đường phía xa xa.

Quy mô của Đường doanh rất lớn, rộng xấp xỉ cả thành Trường Uyên.

Bốn phía được bao vây bởi tường lũy.

Cứ cách ba mươi bước lại có một trạm canh gác, đề phòng cực kỳ sâm nghiêm.Đứng ở chỗ cao, có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh doanh trướng.

Trong đó đang cất giữ hai trăm nghìn thạch lương thực cùng hơn mấy trăm nghìn bó cỏ khô, còn có vô số lều vải, quân giới.Từ Thế Tích khẽ thở dài một cái.

Về mặt chiến thuật, đương nhiên là y muốn hủy diệt hậu doanh quân Đường này.

Nhưng về mặt chiến lược, lại phải bảo lưu nó, mới có thể hấp dẫn đại quân của Lý Thế Dân tới quận Hoằng Nông.

Nếu như không có hậu doanh này, chủ lực của Lý Thế Dân sẽ đi vòng đến quận Toánh Xuyên.Lúc này, có một bóng đen đi lên đồi.

Rất nhanh đã tới đỉnh đồi.

Có hai người binh sĩ đi theo bóng đen.

Đây là một người nhà tâm phúc của Trương Hoằng Bang.

Y tới là để truyền tin cho Từ Thế Tích.

Y có mang theo tín vật của Trương Hoằng Bang làm chứng.- Lão gia nhà ta bảo ta tới chuyển cáo cho tướng quân, chủ tướng của quân Đường là Sử Đại Nại hiện giờ đang ở trong thành.

Lão gia nhà ta hỏi, thời gian cụ thể để hành động.Từ Thế Tích nhìn nhìn bầu trời, bèn nói:- Xin chuyển cáo cho Trương sứ quân, giờ hợi là bắt đầu phát động!- Ta đã biết, giờ ta trở về chuyển cáo cho lão gia.Người đó thi lễ rời đi, Từ Thế Tích nhìn bóng lưng dần xa của y, dứt khoát hạ lệnh nói:- Truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị tác chiến!Bởi bên trong doanh trại chứa quá nhiều vật tư, không thể chứa hết mười nghìn binh sĩ.

Nên quân Đường chia làm hai đội, một nửa năm nghìn người đóng ở trong doanh, một nửa khác thì đóng trong thành.

Ở hai nơi đều có nơi ở cho chủ tướng quân Đường là Sử Đại Nại.

Nhưng phần lớn thời gian, y đều ở trong thành.Sử Đại Nại là quý tộc của Tây Đột Quyết, tên đầy đủ là A Sử Na Đại Nại.

Năm Đại Nghiệp thứ năm, Tây Đột Quyết Xử La Khả Hãn bị Xạ Quỹ Khả Hãn đánh bại, Xử La Khả Hãn liền mang theo người còn lại đến triều Tùy tị nạn.

Sử Đại Nại cũng đi theo đến đây, thủ hạ của y có ba nghìn quân đội của bộ tộc.Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Sử Đại Nại liền đầu phục quân Đường.

Bộ tộc của y cũng trở thành một đội toàn người Đột Quyết nằm trong quân Đường.Sử Đại Nại rất được Lý Thế Dân tín nhiệm.

Lần này, y được bổ nhiệm là chủ tướng hậu cần, chưởng quản mười nghìn đại quân.

Sử Đại Nại cũng không dám coi thường, toàn tâm toàn lực bảo vệ hậu doanh.Buổi tối, Sử Đại Nại ngồi một mình trong phòng uống rượu.

Rượu là ham mê lớn nhất của y.

Nếu bình thường, một ngày y có thể uống năm sáu cân rượu.

Nhưng hiện tại đang chiến tranh, y cũng chỉ dám uống vài chén.Đây cũng là nguyên nhân mà y không ở trong doanh trại.

Trong doanh trại nghiêm cấm uống rượu, ở trong thành thì tự do một chút.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thân binh bẩm báo:- Tướng quân, Trương Huyện thừa có việc gấp cần cầu kiến!- Ừ!

Bảo ông ta vào đi.Chỉ chốc lát Huyện thừa Trương Hoằng Bang vội vã đi vào, khom người thi lễ nói:- Sử tướng quân, hạ quan có việc trọng yếu cần bẩm báo.- Có chuyện gì?- Tướng quân, người nhà của hạ quan mới từ dưới nhà tới, nói rằng ở phía tây của thành phát hiện ra một đội kỵ binh Tùy.- Quân Tùy?Sử Đại Nại nhất thời kinh hãi, vội vàng hỏi:- Ở nơi nào, có bao nhiêu quân Tùy?- Ở phía tây bắc của thành, cách đây hai mươi dặm.

Khoảng chừng có ba nghìn người.

Chương 807 : Bị ép lùi về phía Tây (p1)Sử Đại Nại đã không còn tâm tình uống rượu.

Trong lòng y bắt đầu căng thẳng.

Quân Tùy bỗng nhiên xuất hiện ở huyện Trường Uyên, chắc chắn là có liên quan tới bọn họ.

Tuy nhiên nhân số không nhiều lắm, điều này khiến tâm tình của y thoáng buông lỏng.

Sử Đại Nại trầm ngâm một chút hỏi:- Khoảng chừng lúc nào thì phát hiện ra quân Tùy?- Người nhà vừa đến, khi phát hiện quân Tùy, hẳn là vào lúc chạng vạng tối.Sử Đại Nại lại lo lắng.

Nếu như vậy, quân Tùy hẳn đã tới nơi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gấp gáp của binh sĩ:- Khởi bẩm tướng quân, có khoảng chừng ba nghìn quân Tùy tấn công về phía tây bắc của đại doanh.

Quân Tùy sử dụng tên lửa, chỗ đấy đang rơi vào nguy hiểm.Sử Đại Nại lập tức đứng lên, lớn tiếng ra lệnh:- Quân đội lập tức tập trung, cùng ta ra khỏi thành cứu viện đại doanh!Trương Hoằng Bang gật đầu không nói.

Trong mắt hiện lên vẻ cười nhạt.Cửa thành mở, Sử Đại Nại đi đầu mang theo năm nghìn quân Đường chạy gấp về hướng đại doanh cách năm dặm.

Đối phương chỉ có ba nghìn kỵ binh, y như lời Trương Huyện thừa nói.

Đây hiển nhiên là quân Tùy tới đánh lén đại doanh.Đây kỳ thực là một loại đánh vào tâm lý.

Đầu tiên, Trương Hoằng Bang nói cho Sử Đại Nại là có ba nghìn quân Tùy.

Sau đó đại doanh lại phát hiện có ba nghìn quân Tùy đến đánh.

Hai loại ám chỉ đều tới, rất dễ khiến người hiểu lầm rằng quân Tùy chỉ có ba nghìn người, do đó mà mất đi cảnh giác.Trong đêm đen, năm nghìn quân Đường chạy gấp.

Con đường này, bọn họ đã rất quen thuộc.

Cự ly năm dặm, bọn họ chỉ mất một khắc là chạy hết.Đi được ba dặm, phía trước là một sông nhỏ rộng mấy trượng.

Trên sông có một cây cầu gỗ, ở xa xa có thể mơ hồ thấy tường chắn đen nháy của đại doanh.Đội ngũ thả chậm tốc độ, bắt đầu từng người qua cầu.

Đội ngũ qua cầu chưa được nửa, bỗng nhiên, vang lên tiếng mõ.

Cách đó mấy chục bước xuất hiện hàng chục nghìn mũi tên bắn tới.

Tên lao như gió, bắn về phía quân Đường đang qua sông.Tập kích tới đột nhiên khiến quân Đường rơi vào đại loạn.

Ở chỗ bụi cỏ cách bọn họ năm mươi bước, bỗng nhiên xuất hiện những bóng đen, chừng mấy nghìn người.

Bọn họ xếp thành một hàng dày đặc, tay cầm cung nỏ, từng mũi tên đoạt mệnh liên tục bắn ra.Tiếng kêu, tiếng rên thảm thiết vang lên khắp dòng sông nhỏ.

Vòng tên thứ nhất, quân Đường đã có gần một nghìn người rơi vào dòng sông.

Máu chảy ra nhuộm đỏ cả cả dòng sông.

Rất nhanh, đợt tên thứ hai gồm mấy nghìn mũi tên lại phóng tới.

Quân Đương sợ đến hồn phi phách tán, quay lại phía sau chạy tứ tán.

Sử Đại Nại bị một mũi tiến bắn vào vai trái, liền rơi xuống ngựa.Do y mặc giáp kiên cố, nên vai trái bị thương không ảnh hưởng tới tốc độ.

Sử Đại Nại hô lên như sấm, ý đồ xông về phía trước liều chết.

Nhưng vài tên binh sĩ mạnh mẽ kéo y chạy về phía tây cầu.Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ rung lên.

Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa như sấm rền, có binh sĩ hô to:- Là kỵ binh Tùy đánh tới!Sử Đại Nại quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy phía tây nam có rất nhiều kỵ binh đánh tới, chừng hơn mười nghìn người, chỉ còn cách bọn họ không tới trăm bước.

Sát khí lạnh thấu xương khiến ánh trăng cũng phải ảm đạm.

Quân cung nỏ phục kích phía trước, phía sau thì có binh đuổi tới, binh lực lại nhiều hơn gấp mấy lần.

Quân Đường đã hoàn toàn suy sụp.Sử Đại Nại dùng hết sức hô to:- Xếp thành hàng!

Xếp thành hàng!Thế nhưng không ai nghe lời y nói.

Sự sợ hãi đã bao phủ đến từng binh sĩ.

Bọn họ liều mạng chạy dọc theo bờ sông về hướng bắc.

Cự ly trăm bước đối với kỵ binh mà nói, chỉ là trong nháy mắt.

Hơn mười nghìn kỵ binh lao tới, vung đao giết chóc, cực kỳ hung hãn.

Một ít binh sĩ chạy trốn bị kỵ binh chém chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên.Sử Đại Nại nhảy vào giữa sông, tay cầm sóc, dựa vào một cây trụ của cầu.

Bốn phía toàn là thi thể của các chiến sĩ bộ tộc y.

Ba nghìn binh lính thuộc bộ tộc của y đã bị tên bắn dày đặc chết rất thảm trọng.Ánh mắt của Sử Đại Nại hung ác nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh trên bờ.

Y hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.

Lúc này đội kỵ binh đã truy đuổi đi xa, trên bờ chỉ còn lại mấy trăm người.Sử Đại Nại bỗng nhiên phát hiện, mười mấy tên kỵ binh vây quanh một người đại tướng Tùy đang chậm rãi đến gần.

Tựa hồ bọn họ muốn qua cầu sang bờ bên kia.

Đây có lẽ là chủ tướng của quân Tùy.Đặc tính dũng liệt của người Đột Quyết khiến Sử Đại Nại rất khó bình tĩnh.

Mong muốn báo thù đang thiêu đốt hừng hực trong lòng y.

Y xiết chặt cây sóc, cẩn thận từng bước đi đến bờ.Người đại tướng Tùy này chính là Từ Thế Tích.

Y chia quân làm hai đường, một đường do Cao Tử Khai suất lĩnh ba nghìn người đánh nghi binh đại doanh, hấp dẫn quân của Sử Đại Nại trong thành đi ra cứu viện.

Một đội khác do tự mình suất lĩnh mười bảy nghìn người mai phục ở trên đường đến hậu doanh.Mười bảy nghìn người phục kích năm nghìn người, không thắng mới là lạ.

Từ Thế Tích suất lĩnh mấy trăm người thị sát chiến trường.

Lúc này y định lên cầu sang bờ bên kia.

Bờ bên kia là chỗ quân Đường bị giết nhiều nhất.Y vừa đi tới đầu cầu, bỗng nhiên nghe tới một tiếng rống như sấm sét vang tới.

Một bóng đen từ dưới cầu nhảy lên hét:- Tướng Tùy, để mạng lại.Một cây sóc đâm mạnh về hướng Từ Thế Tích.

Trong đêm đen, người này xuất hiện quả thật đột ngột, khiến các thân binh đứng xung quanh trở tay không kịp, chỉ đành phải kinh hô.

Nhưng Từ Thế Tích phản ứng nhanh hơn, vung trường sóc trong tay lên, ngăn lại cây sóc kia đâm tới.Từ Thế Tích là người văn võ song toàn.

Một cây mã sóc cũng dùng đến xuất quỷ nhập thần.

Nhưng trong số những dũng tướng của thiên hạ, y chỉ đứng ở thứ hai mươi.

Chủ yếu là vì sức mạnh của y hơi yếu.

Chỉ nghe một tiếng keng vang lên.

Cây sóc đâm trúng vào trường sóc của Từ Thế Tích, liền bị văng ra ngoài.Sức đến thật lớn, khiến bàn tay của Từ Thế Tích tê dại, mã sóc như muốn tuột tay.

Nhưng do Sử Đại Nại bị thương quá nặng, trên vai trúng tên, dùng quá sức khiến vết thương bị rạn.Đau đớn kích liệt khiến Sử Đại Nại không cầm được cây sóc.

Binh khí tuột tay, y liền rơi xuống mặt đất, đau đớn khiến y co người lại.Thân binh của Từ Thế Tích lúc này mới phản ứng, liền lao lên, vung đao chém xuống.

Từ Thế Tích hô to:- Để mạng của y lại!Bọn lính đè Sử Đại Nại lại, trói chặt.

Đau đớn khiến Sử Đại Nại bị ngất đi.

Vài cây đuốc soi trước mặt y, đây là một người Đột Quyết tóc vàng.

Từ Thế Tích thấy cây Độc cước đồng nhân sóc bên cạnh, y liền biết người này là ai.- Người này được xưng là dũng tướng đệ nhất của Tây Đột Quyết, Sử Đại Nại.

Bảo quân y tới trị thương cho y!Có thể bắt được Sử Đại Nại, coi như là một thu hoạch nho nhỏ.

Đúng lúc này, một gã kỵ binh chạy vội tới:- Bẩm báo Từ tướng quân, Cao tướng quân xin chỉ thị.

Đại doanh của quân Đường có cần tiếp tục tấn công hay không.Từ Thế Tích trầm ngâm một chút, mục đích của anh ta đã đạt được.

Lý Thế Dân hẳn là rất nhanh sẽ biết huyện Trường Uyên gặp chuyện không may.

Thế thì sẽ không cần thiết phải dừng lại.Nghĩ vậy, Từ Thế Tích lập tức lệnh nói:- Ra lệnh đình chỉ đánh.

Bảo y mang theo thi thể các huynh đệ tử trận, lùi lại về hướng huyện Hoằng Nông.Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, kỵ binh truy kích quân Đường lục tục trở về, chuẩn bị lùi lại phía tây.

Từ Thế Tích thấy cha con Trương thị đã đi tới, liền tiến lên chắp tay hướng Trương Hoằng Bang tạ ơn:- Lần này nhờ có Trương sứ quân hiệp trợ, quân Tùy mới có khả năng đại thắng.

Thế Tích vô cùng cảm kích.Trương Hoằng Bang cũng đáp lễ, cười cười nói:- Ta vốn là Tùy thần, trợ giúp quân Tùy cũng là bổn phận.

Chức quan nhỏ này hạ quan không muốn làm, mà muốn quay về Dương gia dạy học.

Hạ quan có một chuyện, có thể nhờ Từ tướng quân hỗ trợ hay không?- Sứ quân cứ nói, Thế Tích nhất định làm theo.Trương Hoằng Bang kéo nhi tử lại nói:- Khuyển tử biết đôi chút việc viết lách, thân thể cũng cường tráng.

Hạ quan muốn cho nó đi theo Từ tướng quân, hỗ trợ việc chỉnh lý công văn, thay các binh sĩ viết thư về nhà.

Không biết tướng quân có nhận nó hay không?Trương Hoằng Bang nhìn ra được Từ Thế Tích là người văn võ song toàn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Tương lai nhất định là trụ cột của triều đình Đại Tùy.

Nếu nhi tử có thể đi theo anh ta, thì cũng có thể làm được một sự nghiệp vẻ vang.

Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ chờ mong.Từ Thế Tích mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ vai của Trương An nói:- Quân đội của chúng ta muốn lui lại, ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không?Trương An rất là kích động, thi lễ thật sâu nói:- Vãn bối nguyện dốc sức vì tướng quân.- Không phải dốc sức vì ta, mà là dốc sức vì Sở Vương điện hạ.Từ Thế Tích lập tức mệnh lệnh thân binh bên cạnh:- Cho cậu ta một bộ quân phục để thay!Rất nhanh, Trương An đã thay một bộ quân phục của quan văn.

Y ngắm nghía bộ quân phục, trong lòng có chút kích động.

Y tiến liền quỳ gối trước phụ thân nói:- Phụ thân, lần này hài nhi đi, có thời gian nhất định sẽ trở về thăm phụ thân.

Hy vọng phụ thân bảo trọng thân thể!Trong lòng Trương Hoằng Bang có chút thương cảm, ông ta nâng nhi tử đứng dậy nói:- Hài tử, đứng lên đi!

Trong lòng ta thấy vi mừng cho con.Rồi lại miễn cưỡng cười nói:- Lên ngựa đi!

Cố gắng lập thật nhiều công lao.Ông ta lại chắp tay hướng Từ Thế Tích nói:- Từ tướng quân, con hạ quan xin giao cho ngài rồi.

Chương 807 : Bị ép lùi về phía Tây (p2)Từ Thế Tích gật đầu:- Sứ quân yên tâm, ta sẽ coi cậu ta như em trai.Anh ta thấy binh sĩ đều đã quay lại, liền vung tay lên ra lệnh:- Xuất phát!Đại đội quân Tùy rời khỏi huyện Trường Uyên, đi về hướng tây bắc.

Trương Anh phất tay từ biệt phụ thân, thân ảnh dần dần biến mất trong đêm tối.

Trương Hoằng Bang nhìn nhi tử đi mất, thở dài nói:- An nhi đã lớn rồi!Quân Tùy phát động tập kích bất ngờ tới đại doanh chứa hậu cần của quân Đường, rồi nhanh chóng rút lui khỏi huyện Trường Uyên, chạy về hướng tây huyện Hoằng Nông.

Quân Đường bị tổn thất thảm trọng.

Chủ tướng Sử Đại Nại thì bị bắt.

Tin tức này nhanh chóng truyền tới Lạc Dương.Lúc này, Lý Thế Dân đang suất lĩnh chủ lực của quân Đường tới thành Tam Nguyên.

Đây là trạm trung chuyển của hậu cần quân Đường.

Cũng là nơi có chứa một bộ phận nhỏ lương thảo vật tư.Trong phòng, tâm tình của Lý Thế Dân rất trầm trọng.

Y chắp tay phía sau đi lại.

Trên thực tế, y đã nhìn ra sách lược của quân Tùy.

Tập kích hậu doanh huyện Trường Uyên, là buộc y quay về quận Hoằng Nông.

Nếu cứ như vậy, quân đội của y cùng quân đội của Lý Hiếu Cung muốn hội quân ngày càng khó.Rõ ràng, quân Tùy muốn chia bọn họ làm hai, không muốn bọn họ hợp binh lại một chỗ.

Tuy ý đồ của quân Tùy rất rõ ràng, nhưng Lý Thế Dân cũng đành bất lực.

Y chỉ có thể trừng mắt nhìn quân Tùy dắt đi.Lý Thế Dân nhìn chăm chú vào sa bàn, nhịn không được thở dài.

Lúc này, Phòng Huyền Linh xuất hiện ở cửa:- Điện hạ, thần có thể vào không?- Tiên sinh mời vào!Phòng Huyền Linh đi vào gian phòng cười nói:- Khuất Đột lão tướng quân và Triệu Vương đều bình an tới quận Toánh Xuyên.

Điện hạ nên vui vẻ mới đúng, vì sao lại mặt mày ủ rũ như vậy?Lý Thế Dân cười khổ một tiếng nói:- Dương Nguyên Khánh thận trọng, buộc chúng ta phải theo cách hắn bài bố.

Hết lần này tới lần khác, chúng ta lại bất lực.

Tiên sinh nói, làm sao ta có thể vui vẻ được.- Điện hạ muốn nói tới việc quân Tùy ban đêm đánh đại doanh ở huyện Trường Uyên sao?- Đúng vậy!

Sử Đại Nại bị bắt, sinh tử không biết.

Ta biết rõ ràng đây là quân Tùy muốn ta quay về.

Nhưng ta vô kế khả thi, thực sự rất uể oải.Phòng Huyền Linh trầm ngâm một chút nói:- Điện hạ, ty chức có một lời, chẳng biết có nên nói hay không?- Tiên sinh cứ nói đừng ngại!Lý Thế Dân khoát tay, nói:- Tiên sinh vừa ngồi vừa nói!Phòng Huyền Linh ngồi xuống, lo lắng nói:- Kỳ thực ty chức không lo lắng âm mưu của Dương Nguyên Khánh.

Âm mưu của hắn tuy lợi hại, nhưng không phải không thể phá.

Cùng lắm thì rút về Quan Trung là được.

Ty chức chỉ lo lắng quan hệ giữa điện hạ và Thái Tử bị Dương Nguyên Khánh nắm được.

Hắn đã bắt đầu lợi dụng rồi.Lý Thế Dân ngẩn ra:- Vì sao tiên sinh lại nghĩ như vậy?- Điện hạ có nghĩ tới hay không, Dương Nguyên Khánh vì sao không e ngại quân Đường ở Đồng Quan xuất binh viện trợ về phía đông, mà trực tiếp ra lệnh cho Từ Thế Tích tập kích hậu doanh Trường Uyên.- Ý của tiên sinh là, Dương Nguyên Khánh biết rất rõ quân Đồng Quan sẽ không tới cứu viện phải không?Phòng Huyền Linh gật đầu:- Quân đội Đồng Quan là quân của Thái Tử.

Chủ tướng quân Đồng Quan là La Nghệ càng chỉ nghe lệnh của Thái Tử.

Nếu như La Nghệ chỉ cần xuất vài nghìn binh lính tạo thanh thế là Từ Thế Tích cũng không dám xuống phía nam đơn giản như vậy.

Nhưng quân Đồng Quan không có một điểm động tĩnh.

Chứng tỏ, Dương Nguyên Khánh không hề để ý đến quân Đồng Quan.

Nếu như không phải La Nghệ và Dương Nguyên Khánh cấu kết, thì chính là Dương Nguyên Khánh biết quân Đồng Quan khẳng định sẽ không xuất binh.

Tóm lại, điều này chứng minh Dương Nguyên Khánh đang lợi dụng mối quan hệ bất hòa của điện hạ với Thái Tử.Lý Thế Dân trầm mặc một lát nói:- Biết vậy nhưng làm sao được.

Tiên sinh có biện pháp nào không?Phòng Huyền Linh nhẹ nhàng cười:- Ty chức chỉ muốn nói cho điện hạ nghi vấn này.

Bất luận như thế nào, điện hạ cần phải đem quân quyền nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nếu như để Thái Tử bắt được một phần quân quyền, tương lai thế lực của điện hạ tất nhiên sẽ bị hủy trong một bộ phận chưa nắm giữ này.Ngay khi quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm trăm ngàn đại quân liền tiến giết thành Lạc Dương.Cách phía Bắc thành Lạc Dương vài dặm, quân Tùy đang xây dựng đại doanh ở bờ nam Cốc Thủy.

Ngoài cửa doanh, ba nghìn kỵ binh sắp xếp đội hình chỉnh tề, nghi thức uy vũ, Dương Nguyên Khánh mặc kim khôi áo giáp, tay cầm chiến đao, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Huy An Môn cách đó vài dặm.Lúc này, cửa thành phía bắc Lạc Dương mở rộng ra, âm nhạc vang lên, từng đội nhạc trống cùng đội cổ vũ nối đuôi nhau đi ra.

Thế tử của Vương Thế Sung là Vương Ứng Huyền mang theo mười mấy tên văn võ đại thần từ bên trong thành đi ra, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Thế Sung.Vương Ứng Huyền nguyên là Thái Tử triều Trịnh.

Khi Vương Thế Sung bỏ đi chức hoàng đế, y liền trở thành thế tử, bất quá việc này không ảnh hưởng đến quyền lực của y ở Lạc Dương, y vẫn nắm giữ triều chính như cũ.Vương Ứng Huyền dưới sự bảo hộ của binh sĩ, đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh liền quỳ xuống, đám đại thần đi theo phía sau cũng quỳ xuống.

Vương Ứng Huyền rưng rưng nói:- Điện hạ cứu chúng ta khỏi nguy nan, đại ân đại đức này chúng ta khắc sâu trong tâm khảm, lúc này lấy sự trung thành hồi báo ân đức của điện hạ.Đến đây, y liền cầm một cái bình bằng vàng chứa đầy bùn đất của Lạc Dương giơ lên, cao giọng nói:- Đây là đất của Lạc Dương, đặc biệt hiến cho Đại Tùy Sở Vương điện hạ, coi như là sự trung thành của Trịnh Vương đối với Đại Tùy.Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh trở nên ôn hòa.

Hắn xoay người xuống ngựa tiếp nhận kim bình giao cho thân binh, nâng Vương Ứng Huyền dậy, khẽ cười nói:- Ta có thể hiểu được sự trung thành của Trịnh Vương, không biết Trịnh Vương điện hạ vì sao không thấy?Vương Ứng Huyền thở dài:- Gia phụ chỉ huy quân đội giữ thành chống lại quân Đường, đã qua năm ngày đêm không chợp mắt.

Quân Đường bỏ chạy, ông ấy liền ngã bệnh.

Bệnh của gia phụ rất khó trị nên không thể tự mình ra nghênh đón, mới bảo ta chuyển đạt sự áy náy của ông ấy đến điện hạ.Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Vương Thế Sung chỉ muốn lấy cớ không gặp mặt mình, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của Vương Thế Sung.

Từ hoàng đế giáng cấp xuống làm vương, loại sỉ nhục này người bình thường vốn đã khó tiếp thu nổi, Vương Thế Sung không hổ là một đời kiêu hùng, vậy mà cũng có thể thản nhiên chấp nhận.Bất quá như vậy cũng tốt, hắn cùng Vương Thế Sung nếu gặp mặt cũng chỉ khiến hai bên xấu hổ, Dương Nguyên Khánh liền gật đầu nói:- Cũng thỉnh thay ta ân cần thăm hỏi Trịnh Vương điện hạ, ta mong rằng thân thể của ông ấy có thể sớm ngày khang phục, để đi Thái Nguyên yết kiến Hoàng đế bệ hạ!- Ta nhất định hướng gia phụ chuyển lời thăm hỏi của điện hạ.

Mặt khác, quân Đường tản về phía tây, chẳng hay điện hạ có muốn chúng ta xuất binh tương trợ hay không?Đây mới là vấn đề chính mà Vương Ứng Huyền quan tâm nhất, bọn họ còn có thể nắm giữ trong tay quân quyền hay không.

Nếu như Dương Nguyên Khánh muốn bọn họ hiệp trợ, vậy rất có khả năng là muốn cướp đoạt quân quyền của họ.Nếu như không cần, vậy thì bọn họ còn có thể bảo trì độc lập.

Hiện tại Dương Nguyên Khánh giống như dao thớt, bọn họ là thịt cá, tương lai của bọn họ không thể tự làm chủ được, việc liên quan đến vấn đề sinh tử, trái tim của Vương Ứng Huyền liền đập kịch liệt.Dương Nguyên Khánh minh bạch sự lo lắng của y, cười nhạt nói:- Binh lực của các ngươi không nhiều lắm, đi theo cũng không có tác dụng gì, cứ lưu lại phòng ngự vậy!Vương Ứng Huyền đại hỉ.

Đây là Dương Nguyên Khánh đồng ý bọn họ tiếp tục nắm binh quyền, y kính cẩn thi lễ nói:- Đa tạ ân nghĩa của điện hạ.

Chúng ta nhất định thủ vững Lạc Dương, tuyệt đối sẽ không để Lý Đường Đông tiến một bước.Trở lại đại doanh, Tạ Tư Lễ có chút tiếc nuối thở dài:- Ngày hôm nay, điện hạ vì sao không nhân cơ hội này cướp đọat Lạc Dương, lại để cho Vương Thế Sung tiếp tục lĩnh binh.

Vương Thế Sun là hạng kiêu hùng, dã tâm hừng hực, liệu y có thể thực sự thuần phục Đại Tùy hay không?Dương Nguyên Khánh cười cười:- Sao ta lại không biết?

Nhưng Vương Thế Sung chỉ có hai quận Lạc Dương cùng Hoằng Nông, thế lực của y có thể phát triển đến đâu?

Lưu lại y, thì y vĩnh viễn là cái đinh cắm trước cửa triều Đường, khó mà quấn lấy được.

Vương Thế Sung là kẻ gian trá giảo hoạt, y so với ai khác càng minh bạch đạo sinh tồn.

Nếu y ly khai ta, y lập tức sẽ bị triều Đường bóp chết như một con rệp.- Thế nhưng hôm nay y dám lấy cớ không gặp điện hạ, vậy thì quá vô lễ rồi.Trong lòng Tạ Tư Lễ vẫn có một chút lo lắng.Dương Nguyên Khánh chắp tay cười:- Dù sao y cũng là hạng kiêu hùng, có dũng khí bỏ đi chức vị hoàng đế đã không dễ, đối nhân xử thế phải giữ lại ba phần thuần tâm, chúng ta không nên ép buộc y quá, coi như cho y một chút mặt mũi.Vương Thế Sung rời khỏi hoàng cung dọn đến trong phủ Trịnh Vương, vốn là nhà cũ của Tề Vương Dương Giản.

Vương Thế Sung tuy làm người âm hiểm giả dối, nhưng quả thực y cũng có chỗ hơn người, chí ít lời nói và việc làm của y đi đôi với nhau.Tuy rằng y bị bức phải rời bỏ ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu đã đáp ứng rồi, y sẽ làm rất triệt để không chút hàm hồ.

Chương 808 : Bắc Mang tế tổVương Thế Sung không chỉ thiêu hủy tất cả vật phạm lệnh cấm, còn phong bế cửa cung, dọn về phủ Trịnh Vương, thậm chí mấy cung nữ mà y sủng ái nhất cũng không dẫn về.Trong phòng, Vương Thế Sung ngồi dựa vào giường êm, lắng nghe thế tử Vương Huyền Ứng báo cáo những lời nói với Dương Nguyên Khánh.

Vương Thế Sung xác thực vì thủ thành mà bị cảm nhẹ, nhưng không đến nỗi không thể đi gặp mặt Dương Nguyên Khánh, chỉ là y không thể rũ bỏ thể diện.Vương Thế Sung từng là hoàng đế, giờ trở thành Trịnh vương.

Nếu y đi gặp Dương Nguyên Khánh, sẽ giống như các quan lại khác quỳ lễ nghênh kiến, hoặc là phải hướng Dương Nguyên Khánh khúm núm, nịnh bợ, y làm không được, mượn cớ ốm không gặp là cách tốt nhất.- Phụ thân, hài nhi nghĩ Dương Nguyên Khánh này thực sự là người khoan dung, không giống như những lời đồn đại là thích gây sự.Vương Huyền Ứng có ấn tượng tốt với Dương Nguyên Khanh, cho nên y lấy lại niềm tin về tiền đồ phía trước.- Khoan dung?Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng:- Đó là do ngươi không biết hắn, bị bề ngoài của hắn lừa dối thôi.

Năm đó ở Giang Đô, hắn như thế nào đối phó với Trương Vân Dịch, ta biết rõ hơn ai hết, thủ đoạn độc ác khiến cả ta cũng mặc cảm.

Hiện tại ta trở thành chó trông cửa cho hắn, mà chó trông cửa không thể nhổ hàm răng.

Chờ đến một ngày hắn không cần ta nữa thì sẽ không chút do dự mổ xẻ ta, cho ta một cái tội danh tạo phản rồi xử lý giống như Trương Cẩn.

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!Vương Ứng Huyền trầm mặc một lát mới nói:- Theo như phụ thân nói, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết trên tay hắn phải không?- Vậy thì cũng không nhất định!Vương Thế Sung âm trầm cười:- Đợi thế cục không ổn, vương gia chúng ta có thể đi ra nước ngoài kiến quốc giống như Lưu Cẩn, giống như Lâm Ấp vậy.

Hiện tại, mấu chốt là chúng ta cần bồi dưỡng một nhóm tử sĩ trung thành tuyệt đối, nhân số không vượt quá ba nghìn, đây là công việc mà chúng ta cần làm nhất về sau.Cách nam thành Lạc Dương mười lăm dặm có một tòa thôn gọi là thôn Lạc Nam.

Thôn này bị thế núi bao quanh, rất ít người phát hiện nên không bị nạn chiến tranh ảnh hưởng tới.

Thôn làng tương đối yên bình, nơi này cũng được dân bản xứ gọi là thôn Trịnh gia.Vài năm trước, nhân Lý Mật suất quân Ngõa Cương chiếm lĩnh Huỳnh Dương, Huỳnh Dương Trịnh thị mang cả tộc dời đến Lạc Dương.

Một bộ phận sống trong thành, một bộ phận khác thì ở chỗ thôn Lạc Nam này.Nhưng từ khi triều Đường thành lập, vì Thái Tử phi là con cháu Trịnh thị nên gia chủ Trịnh Nguyên Chú được phong làm Thái thường khanh của triều Đường, việc này khiến gia tộc Trịnh thị dần dần dời về Trường An.Lại vì trong hai năm này Lạc Dương liên tục mất mùa, phần đông dân chúng ly khai, đại bộ phận tộc nhân của Trịnh gia đều bỏ chạy về Trường An, đến Ngự Sử Đại Phu Trịnh Đĩnh của Vương Thế Sung cũng bỏ quan về Trường An, chỉ còn lưu lại hơn mười hộ gia đình Trịnh thị ở thôn Lạc Nam.Buổi chiều, hơn một nghìn quân Tùy bỗng nhiên phong tỏa toàn thôn trang này, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh đi tới một tòa nhà lớn trong thôn.Trước cửa nhà, hơn mười người con cháu Trịnh gia đã chờ ở đây một lúc lâu, đây đều là những tộc nhân có địa vị thấp trong Trịnh thị.

Dưới quyền uy áp chế của Dương Nguyên Khánh, bọn họ có vẻ nơm nớp lo sợ, hai chân run lên.Trong đó có một gã lớn tuổi tiến lên thi lễ nói:- Tiểu dân Trịnh Hoàn, tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh đương nhiên không phải đến tìm những còn cháu Trịnh thị này, hắn lạnh lùng nói:- Ta tìm Dương thị, vợ của Trịnh Hoằng, bảo nàng ấy ra đây.Sớm đã có vài con cháu Trịnh thị chạy vào trong nhà.

Trong chốc lát, một thiếu phụ trẻ tuổi được con cháu Trịnh thị mời ra, nàng dắt theo một cô gái nhỏ chừng ba tuổi.

Thiếu phụ trẻ tuổi nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, liền đứng sững tại chỗ.

Nước mắt của nàng bỗng nhiên chảy, nàng lấy tay che miệng, nấc lên thấp giọng khóc.

Nàng chính là em gái của Dương Nguyên Khánh, Dương Kiều Nương.Dương Kiều Nương là ấu nữ của Trịnh phu nhân, nhưng nàng không kế thừa tính cách hung ác của mẫu thân, mà trái lại, nàng luôn giúp đỡ mọi người.

Cả Dương phủ từ trên xuống dưới đều thích nàng, kể cả Dương Nguyên Khánh cũng rất thích người em gái cùng cha khác mẹ này.Nhưng bởi vì quan hệ của Dương Nguyên Khánh cùng Trịnh thị rất ác liệt, nên Dương Kiều Nương cũng không dám tiếp xúc nhiều với người anh cả này, vì vậy tình cảm huynh muội của bọn họ cũng dần dần phai nhạt.

Sau khi Dương Nguyên Khánh ly khai Dương phủ, hai người không còn gặp nhau nữa.Năm Đại Nghiệp thứ chín, bởi vì Dương Huyền Cảm tạo phản, Trịnh thị sợ con gái bị liên lụy liền vội vã gả nàng cho cháu trai Trịnh Hoằng.

Dương Kiều Nương rất bất mãn đối với việc hôn nhân mà mẫu thân an bài, cho nên quan hệ với mẫu thân cũng trở nên gay gắt.Trượng phu của Dương Kiều Nương là con trai trưởng của Trịnh gia, nhưng y là người lắm bệnh, đã qua đời vào năm trước.

Dương Kiều Nương chỉ có một đứa con gái, liền mang theo con gái ở lại Trịnh gia thủ tiết.Trong hai năm này, đại bộ phận tộc nhân của Trịnh gia đều bỏ chạy đến Trường An, nhưng nàng không chịu đi.

Nàng không muốn lại thấy mẫu thân của mình, liền ở lại thôn trồng trọt vài mẫu đất cằn sống qua ngày, cuộc sống vô cùng khổ cực.Hiện tại, Dương Kiều Nương nằm mơ cũng không nghĩ ra, người anh cả Dương Nguyên Khánh đã vài chục năm không thấy lại đến tìm mình.

Trong lòng nàng đau khổ vạn phần, ủy khuất dồn nén trong nhiều năm trời phút chốc vỡ òa, quỳ xuống mặt đất ôm con gái khóc rống lên.Dương Nguyên Khánh đi tới trước mặt nàng rồi ngồi xuống, trong lòng hắn cũng có chút thương cảm.

Tuy rằng hắn rất căm hận Trịnh thị, nhưng vị em gái này lại khác, trong người nàng và hắn cùng chảy một dòng máu.Dương Nguyên Khánh thấy trâm gài tóc của nàng chỉ là một thanh gỗ, quần áo có chút cũ kỹ, trong lòng hắn càng khổ sở, thấp giọng nói:- Theo ta về Thái Nguyên, có ta ở đây, muội sẽ không còn phải chịu khổ.Dương Kiều Nương kéo tay anh cả, khóc rống lên.- Mẹ, ông ấy là ai vậy?Tiểu cô nương sợ hãi hỏi.Dương Kiều Nương lau đi nước mắt, trên mặt cố lộ ra vẻ tươi cười nói:Đây là cậu của con, tiểu Mai, mau hướng cậu dập đầu!Cô bé rất hiểu sự, lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Dương Nguyên Khánh một cái, giọng trẻ con nói:- Tiểu Mai thỉnh an cậu!Dương Nguyên Khánh ôm cô bé vào lòng, lại nâng muội muội đứng dậy, cười nói cô bé:- Cậu dẫn cháu đến một nơi rất vui vẻ, có rất nhiều ca ca cùng tỷ tỷ chơi với cháu, có muốn đi hay không?Cô bé vui mừng vỗ tay cười nói:- Tiểu Mai muốn đi!Lúc này, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc mấy con cháu của Trịnh gia nơm nớp lo sợ đứng cạnh đấy.

Hắn hỏi muội muội:- Kiều Nương, bọn họ có khi dễ muội không?Dương Kiều Nương thở dài:- Châm chọc là có, nhưng dù sao bọn họ vẫn sợ mẫu thân hỏi tới mới không dám làm quá mức, chỉ chẳng quan tâm mà thôi.Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:- Các ngươi gặp may đấy.

Nếu các người từng có nửa điểm khi nhục Kiều Nương, ta sẽ đem Trịnh gia chém tận giết tuyệt!Đám con cháu Trịnh gia đều sợ đến trắng bệch, cả người run rẩy, ai cũng không dám nói một lời.

Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho hai nữ binh giúp muội muội lên xe ngựa, rồi lập tức ra lệnh:- Đi đến Bắc Mang Sơn!Đại đội nhân mã quay đầu ngựa lại, chạy gấp về Mang Sơn ở phía bắc Lạc Dương.Đường đi Bắc Mang Sơn đã bị phong tỏa, mấy nghìn quân Tùy chia nhau phòng thủ nghiêm ngặt.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo Dương Nguy cùng muội muội Kiều Nương đi tới trước mộ Dương Tố, cung kính dập đầu trước mộ của tổ phụ dập đầu lạy ba cái.Dương Nguyên Khánh cắm ba nén hương vào lư hương, trầm giọng nói:- Tôn nhi Dương Nguyên Khánh mong rằng tổ phụ trên trời có linh thiêng, Nguyên Khánh không phụ kỳ vọng của tổ phụ.

Tâm nguyện của tổ phụ lúc sinh thời sẽ thành hiện thực trong tay của tôn nhi.

Mong rằng tổ phụ dưới suối vàng mỉm cười, nhắm mắt ngủ yên.Một ngày hè, sau cơn mưa, khí trời trở nên oi bức, trên lá cây vẫn còn tích đầy nước mưa, cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời chiếu xuống.

Con ve đã bị nước mưa gột ướt sũng, tiếng kêu càng thêm vang dội, khí nóng bốc lên từ mặt đất khiến mọi người rất khó chịu.Mùa hè năm nay so với mọi năm càng thêm nóng bức.

Người già nói đấy là vì chiến tranh liên miên, nhiều người chết khiến oán khí không chịu tản đi.Huyện Úy Thị nằm ở tận cùng phía bắc của quận Toánh Xuyên, đây cũng là một khu bình nguyên rộng lớn, chỉ có vài ngọn núi xuất hiện, khiến phong cảnh đơn điệu của bình nguyên thêm phần điểm xuyết.Cách phía tây thành huyện Úy Thị mười mấy dặm, có một ngọn núi đứng sừng sững rộng khoảng ba dặm, gọi là đồi Hạc Minh, có người nói ngọn núi này là do một chú chim hạc của thần tiên nhảy múa kêu ra mà thành tên.Gò núi cao một trăm xích (hơn 30 mét), ở giữa có một khe rãnh thật sâu, trong đó mọc lên một khu rừng rậm rạp.

Nước trên núi chảy xuống róc rách, càng khiến người chú ý là một cây thụ già cao mười trượng thẳng tắp, tán cây tỏa rộng, chắc đã nghìn năm tuổi.Lúc này trong khe núi, một đám ngựa chiến lẳng lặng đứng ở cạnh dòng suối nhỏ uống nước ăn cỏ.

Cách dòng suối nhỏ không xa là mười mấy binh sĩ Tùy uể oải ngồi nghỉ dưới tán cây thụ già, phần lớn mọi người vẫn mặc nguyên nón giáp, nằm ngủ say sưa.Đây là một đội thám báo Tùy gồm hai mươi người, nhiệm vụ của bọn họ là tra xét tình báo của quân Đường ở huyện Úy Thị.

Tám mươi nghìn chủ lực của quân Đường đã đẩy mạnh đến phía bắc quận Toánh Xuyên, thám báo của quân Đường cũng đã tiến vào cảnh nội của quận Huỳnh Dương.

Chương 809 : Phát hiện tung tích địchThế cục bây giờ là quân Đường khống chế quận Toánh Xuyên, mà quân Tùy thì khống chế quận Huỳnh Dương.

Thế lực hai bên đều đóng quân ở biên giới hai quận, hình thành trạng thái giằng co, mà việc tra xét hành động của đối phương là nhiệm vụ chủ yếu của thám báo hai bên.Nhóm thám báo quân Tùy này đã ở huyện Úy Thị tìm kiếm ba ngày.

Các loại dấu hiệu đều cho thấy huyện Úy Thị hẳn là có một nhánh quân địch, nhóm thám báo này đang nghi ngờ nhánh quân Đường ở ngay trong thành huyện.Bởi khí trời cực kỳ nóng bức, thám báo quân Tùy đều là ngày nghỉ đêm đi.

Ban ngày nghỉ ngơi hồi phục thể lực, còn ban đêm thì đi dò xét.Thủ lĩnh thám báo là một vị Lữ soái họ Triệu.

Bởi vì trách nhiệm nặng nề nên y không thể giống như nhóm binh sĩ dễ dàng nghỉ ngơi như vậy, y dựa vào gốc cây đại thụ, phác họa kết quả tra xét hai ngày qua xuống đất.Bỗng nhiên, bút than trong tay y dừng lại, y phát hiện ra bọn họ đã tra xét thiếu sót một chỗ, chính là Trần gia thôn ở phía tây bắc.

Ba ngọn núi hình thành một hình tam giác bao quanh Trần gia thôn, diện tích ước chừng mười dặm.Triệu Lữ soái khẽ cau mày, y suy nghĩ vì sao lại bỏ mất việc tra xét ở Trần gia thôn.

Một lát sau y mới nhớ ra, là bởi vì lúc đó bọn họ phát hiện ra một đội trinh sát của quân Đường, vì phòng ngừa bên kia phát hiện nên bọn họ mới phải rút lui.Nếu bên kia có quân Đường đi trinh sát, chứng tỏ Trần gia thôn rất có thể có quân Đường đóng quân.Đúng lúc này, một lính gác trên đại thụ gọi:- Lữ soái, nhóm của Tam Lang đã trở về!Rất nhanh, hai gã thanh niên mặc trang phục thương nhân đi vào khe núi.

Bọn họ cũng là thám báo quân Tùy, phụng mệnh giả trang làm thương nhân đến huyện thành tra xét tình huống.

Triệu Lữ soái đứng lên, đi ra đón:- Tình hình trong huyện thành như thế nào rồi?Một gã thám báo nói:- Không có chủ lực của quân Đường, chỉ có mấy trăm trú quân.Triệu Lữ soái cau mày, nếu như huyện thành không có trú quân, như vậy quân Đường rất có khả năng ở Trần gia thôn.

Y đã không đợi được đến buổi tối, liền ra lệnh nói:- Tất cả mọi người đứng lên, lập tức xuất phát!Một khắc sau, hai mươi người thám báo quân Tùy cưỡi ngựa chạy ra khỏi khe núi, đi về hướng tây bắc…Chỗ Trần gia thôn gọi là đồi Tam Long.

Ba ngọn núi tạo thành hình tam giác, phía tây bắc có một nơi trống trải mênh mông, ở giữa là bình nguyên rộng mấy nghìn mẫu, dưới chân núi ven bình nguyên có một tòa thôn trang.Thôn trang này chính là Trần gia thôn.

Nhân khẩu của thôn này vốn có hơn hai trăm hộ, nhưng vào năm Đại Nghiệp thứ tám, sau khi bị hai nhánh loạn phỉ đánh cướp hầu như không còn gì, thôn này trở thành nơi hoang vắng.Hai năm nay, các thế lực dần dần không cướp bóc giết chóc như trước kia, một ít thôn dân chạy trốn tha hương đã lục tục trở về.

Sơn thôn dần dần có chút sinh cơ, hiện nay đã khôi phục tới năm mươi hộ.Nhưng mấy ngày nay, một đội quân Đường đến đây đóng trại, doanh trại quân đội quá lớn khiến thôn trang cỏn con trông thảm hại.

Chỗ doanh trại này đóng mười nghìn quân Đường, do thủ hạ của Lý Hiếu Cung là đại tướng Mao Văn Lợi suất lĩnh.Thám báo quân Tùy đã đi lên đỉnh của một ngọn núi.

Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ đại doanh quân Đường.

Triệu Lữ soái cẩn thận đếm lều trướng, tính toán diện tích doanh trại, từ những chi tiết này có thể suy đoán ra được quy mô của quân Đường.Màn đêm buông xuống, hai mươi người thám báo Tùy dựa vào bóng đêm yểm hộ nhanh chóng ly khai ngọn núi.

Bọn họ chia làm hai đường, một đường do vài tên thám báo trở về đưa tin, còn một đường do Triệu Lữ soái tiếp tục suất lĩnh giám thị hướng đi của quân Đường…Đại doanh chủ lực của quân Tùy nằm ở phía nam của huyện Quản Thành, cách đó tám mươi dặm.

Hai ngày trước, đại tướng Ngưu Tiến Đạt phụng mệnh Tần Quỳnh, suất lĩnh mười nghìn quân từ quận Đông tới hội quân với quân đội Lý Tĩnh, cùng với mấy ngàn hàng quân của huyện Quản Thành, quân đội của Lý Tĩnh hiện giờ đã đạt tới bốn mươi lăm ngìn người.Bất quá, quân đội phải phân ba nghìn người phòng thủ Hổ Lao quan, cùng rất nhiều binh lính phòng ngự các huyện Quản Thành, Huỳnh Dương, vì vậy chủ lực quân Tùy trú trong đại doanh còn bốn mươi nghìn người.Lý Tĩnh toàn quyền phụ trách tác chiến ở Đông tuyến.

Ông ta chia chiến dịch Đông tuyến làm hai bước, bước thứ nhất là cướp đoạt cùng củng cố Hổ Lao quan, ổn định hậu phương.Đợi cho Dương Nguyên Khánh suất chủ lực quân Tùy qua sông, bức Lý Thế Dân rời khỏi Lạc Dương, Lý Tĩnh mới suất quân xuống phía Nam bắt đầu bước thứ hai.Trong lều lớn trung quân, Lý Tĩnh đang cùng La Sĩ Tín, Vương Quân Khuếch, Ngưu Tiến Đạt, Trình Giảo Kim, các chư tướng thương nghị quân tình, trong lều bày một cái sa bàn.Lý Tĩnh dùng cây gỗ chỉ vào góc tây bắc huyện Uất Trì, nói với chúng tướng:- Vừa nhận được tin từ thám báo, ở đồi Tam Long phát hiện một đội quân Đường hơn mười nghìn người đang đóng trại.

Đây là nhóm quân Đường gần với chúng ta nhất, chỉ cách có năm mươi dặm.

Các vị có ý kiến gì không?Mọi người trầm mặc trong chốc lát, đầu tiên là Vương Quân Khuếch nói:- Trưởng sử, mạt tướng cho rằng nhánh quân Đường này ẩn dấu sâu như vậy, có thể là muốn chặn đường lui của chúng ta, đợi chúng ta đánh huyện Quản Thành thì cắt đứt đường cung ứng lương thảo.Lý Tĩnh thấy La Sĩ Tín muốn nói lại thôi, liền cười hỏi:- La tướng quân nghĩ như thế nào?La Sĩ Tín cười cười nói:- Có lẽ là do ta nghĩ nhiều, ta nghĩ đây là kế chia binh của quân Đường.- Mời La tướng quân nói tiếp!La Sĩ Tín tiếp nhận cây gỗ, chỉ hướng huyện Hứa Xương:- Chủ lực của quân Đường nằm ở huyện Hứa Xương, cách chúng ta sáu mươi dặm, đáng nhẽ bọn họ không cần phải chia mười nghìn người đến huyện Úy Thị.

Hiện tại, vấn đề lớn nhất của chúng ta là quân đội chỉ bằng một nửa quân Đường.

Nếu chúng ta lại chia mười nghìn người đi đối phó với quân Đường ở huyện Úy Thị, như vậy binh lực đóng ở doanh trại chỉ còn lại ba mươi nghìn người, mà binh lực của đối phương là bảy mươi nghìn người, ưu thế càng thêm rõ ràng.

Vì thế ta cho rằng, đây là kế chia binh của quân Đường.Lý Tĩnh gật đầu, lại hỏi Ngưu Tiến Đạt cùng Trình Giảo Kim:- Hai vị tướng quân thì sao?Ngưu Tiến Đạt làm người tương đối ít nói, nhưng lại rất có chủ kiến.

Tuy thấy La Sĩ Tín nói có đạo lý, nhưng y vẫn có cách nghĩ của mình.- Mạt tướng cho rằng quân Đường trú quân mười nghìn ở huyện Úy Thị là vì kiềm chế chúng ta xuống phía Nam.

Một khi chủ lực của chúng ta cùng chủ lực quân Đường còn giằng co, thì mười nghìn quân Đường ở huyện Úy Thị sẽ quấy nhiễu phía sau của chúng ta.

Không chỉ có việc cắt đường lương thảo, mà còn hình thành thế nam bắc giáp công, chúng ta liền rơi vào thế bị động.Ngưu Tiến Đạt vừa mới dứt lời, Trình Giảo Kim liền kêu lên nói:- Thương lượng nửa ngày cũng không có hành động, tụ lại đây chỉ toàn bốc phét, nếu đã phát hiện rồi thì đánh luôn đi!

Bốn mươi ngàn chọi với mười ngàn, đánh cho bọn nó tè ra quần!Tuy rằng vẫn biết tính Trình Giảo Kim thích ăn nói bậy bạ, nhưng giọng y hét lên như búa bổ, lại đanh đá chua ngoa khiến mọi người tức giận, đều quay lại trợn mắt nhìn y.Lý Tĩnh chỉ cảm thấy nhức đầu.

Bây giờ ông ta mới hiểu được, vì sao mỗi lần thương nghị quân vụ tổng quản đều muốn phái người này đi ra ngoài, một cái miệng thối của y thực sự làm người người tức giận.- Cái này…

Trình tướng quân, không thể nói như vậy.

Nếu như chúng ta không nhìn thấu dụng ý của quân địch, tùy tiện đến đánh, vậy thì đại doanh làm sao bây giờ?

Chủ lực của quân địch cách chúng ta cũng không xa, đây rất có thể là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, không thể không đề phòng.Trình Giảo Kim ha hả cười:- Ta chỉ đưa ra kiến nghị, Trưởng sử thấy không thích hợp thì đừng tiếp thu là được.Lúc này, Vương Quân Khuếch trầm giọng nói:- Trưởng sử không cần phiền não, ty chức chỉ cần ba nghìn kỵ binh liền có thể đánh tan quân Đường ở huyện Úy Thị.

Nếu không thể thắng, ty chức liền đem đầu trở về.La Sĩ Tín cũng ngạo nghễ thỉnh lệnh:- Trưởng sử, ta cũng chỉ cần ba nghìn kỵ binh là có thể đánh thắng.Lý Tĩnh nhìn thoáng qua hai người, cười nói:- La tướng quân đã lập công lao ở Hổ Lao quan, vậy thì trận này giao cho Vương tướng quân vậy!Ông ta lại nói với Vương Quân Khuếch:- Cứ theo lời tướng quân, ta cho tướng quân ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ.

Nếu không thắng được quân Đường ở huyện Úy Thị, ta cũng không cần đầu của tướng quân, mà chỉ cần ngài ghi nhớ lần bại này.Vương Quân Khuếch ôm quyền nói:- Mạt tướng tuân lệnh!Sau nửa canh giờ, Vương Quân Khuếch điều ba nghìn kỵ binh Tùy tinh nhuệ, như cuồng phong lao ra cửa doanh trại, chạy về hướng huyện Úy Thị…Đại doanh chủ lực của quân Đường nằm ở phía bắc huyện Hứa Xương, cách đại doanh quân Tùy sáu mươi dặm.

Lý Hiếu Cung suất lĩnh tám mươi nghìn quân Tương Dương của triều Đường đã xuất binh gần hai mươi ngày.Đối với Lý Hiếu Cung mà nói, lần bắc thượng Trung Nguyên này cũng chia làm ba bước.

Bước thứ nhất là củng cố hai quận Hoài An cùng Nhữ Nam, đổi quan lại ở hai quận này thành quan của Đường, bảo đảm quyền khống chế hai quận nằm trong tay triều Đường.Bước thứ hai là bắc thượng quận Toánh Xuyên, cố gắng chiếm lĩnh quận Toánh Xuyên.

Đây cũng là nhiệm vụ mấu chốt mà triều đình giao cho y, binh tiến Trung Nguyên, chiếm lĩnh phía nam quận Toánh Xuyên.Trải qua nửa tháng nỗ lực, quân đội của y đã chiếm lĩnh hơn nửa quận Toánh Xuyên, đang vững chắc đẩy mạnh về phía Bắc.

Chương 810 : Úy Thị kịch chiếnNếu như có thể đánh bại quân Tùy, bọn họ có thể chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương, đóng binh ở bờ nam Hoàng Hà.Đương nhiên, Lý Hiếu Cung cũng biết y sẽ gặp phải phản kích mạnh mẽ của quân Tùy, nếu y thoáng mất cảnh giác thì đến quận Toánh Xuyên cũng không thể giữ.Buổi chiều, Lý Hiếu Cung đang ở lều lớn viết một tấu chương tường thuật quân tình cho Thánh Thượng.

Đây cũng là nhiệm vụ mà Thánh Thượng giao cho y, cứ ba ngày viết một phong thư, Lý Hiếu Cung chỉ có quyền chiến đấu chứ không có quyền quyết định chiến lược.Lý Thế Dân cũng không có quyền đó, các quyết sách trọng đại đều phải hướng Lý Uyên thông báo.

Giống như việc Lý Thế Dân sách lược muốn đình chỉ đánh Lạc Dương, tây triệt quận Hoằng Nông, cũng phải do Lý Uyên đồng ý thì mới được thực hiện.Ở điểm này, quân Tùy rõ ràng chiếm ưu thế.

Dương Nguyên Khánh tự mình chỉ huy toàn bộ chiến dịch, nên hắn có thể căn cứ vào những biến hóa của tình thế mà nhanh chóng đưa ra quyết định.Lý Hiếu Cung đang lúc trầm tư viết báo cáo, thì có một thân binh đứng ngoài trướng bẩm báo:- Khởi bẩm Vương gia, Khuất Đột lão tướng quân có chuyện quan trọng cần cầu kiến…Khuất Đột Thông cứu Triệu vương Lý Huyền Bá chạy về hướng đông phá vòng vây, một đường nam hạ tìm được quân đội của Lý Hiếu Cung.

Thương thế của Lý Huyền Bá rất nặng, được đưa về Trường An điều dưỡng, mà Khuất Đột Thông thì được Lý Hiếu Cung níu kéo mới đồng ý lưu lại quận Cố Xuyên.Quan trọng hơn là, nếu quận Cố Xuyên bị mất, quân Tùy có thể tiến nhanh xuống phía nam, uy hiếp hai quận Nhữ Nam cùng Hoài An, Lý Hiếu Cung phải lo lắng đến hậu quả vấn đề này.Không chỉ có như vậy, mọi chiến lược của y đều phải do Thánh Thượng phê chuẩn mới có thể chấp hành.

Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ thở dài:- Kiến nghị của lão tướng quân ta rất đồng ý, nhưng chỉ là không thực tế cho lắm.Khuất Đột Thông ngẩn ra, ông ta có chút thông cảm, liền khuyên nhủ:- Điện hạ, đơn giản là điều phối quan viên các loại, điện hạ không cần lo lắng đến vấn đề này.

Chỉ cần đánh bại quân Tùy, chiếm được quận Dĩnh Xuyên, việc này có thể thong thả an bài.- Lão tướng quân, không chỉ là vấn đề này, muốn điều chỉnh chiến lược trọng đại như vậy cần phải bẩm báo Thánh Thượng, còn bên Tần Vương cũng phải bẩm báo Thánh Thượng, hai nơi được Thánh Thượng phê chuẩn thì mới có thể chuyển dời quân đội đến quận Tương Thành, ta không thể tự ý quyết định.- Nhưng như thế sẽ lỡ mất thời cơ chiến đấu.

Điện hạ, đừng lỡ mất đại sự!Khuất Đột Thông có chút lo lắng nói.Lý Hiếu Cung rất bất đắc dĩ:- Nếu ta tự ý làm chủ, thắng không nói làm gì, nếu thua, ta thực sự không gánh nổi trách nhiệm, mong rằng lão tướng quân hiểu cho tình cảnh khó xử của ta.Khuất Đột Thông thở dài:- Triều Đường là tân vương triều, thế mà hành động lại cứng nhắc, làm sao có thể tranh đoạt thiên hạ?Trong lòng ông ta vạn phần uể oải, mới cảm thán nói vậy.Lý Hiếu Cung nhìn bóng lưng ông ta đi xa, trong lòng y cũng cảm thấy nặng nề, đến lão thần như Khuất Đột Thông còn nói vậy, trận này làm sao có thể đánh?….Huyện Úy Thị, Trần gia thôn, một đội thám báo quân Đường chạy gấp tới, đến trước đại doanh liền cao giọng bẩm:- Có quân tình khẩn cấp, mau báo cho tướng quân!Cửa lớn của quân doanh mở ra, vài tên thám báo chạy vội vào đại doanh, đi hướng lều lớn trung quân.

Đại tướng Mao Văn Lợi suất lĩnh mười ngàn quân này là người quận Thục, phụ thân cũng là tướng quân, y đã từng nhậm chức Đô Úy quận Giản Dương.

Lúc Lý Hiếu Cung phòng thủ phía nam Ba Thục, Mao Văn Lợi liền đi theo làm thủ hạ, rất được Lý Hiếu Cung yêu thích.Mao Văn Lợi tuổi chừng bốn mười, vóc người trung bình, có một đôi mắt dài mang vẻ giảo hoạt, y là một lão thành tinh dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên kinh nghiệm cầm binh của y cũng rất phong phú.

Bất quá, mười năm qua đất Thục không có chiến sự, kinh nghiệm chiến tranh không nhiều, Mao Văn Lợi chỉ tham gia một hồi chiến dịch vây công quận Giang Lăng trong chiến dịch tấn công Trung Nguyên.

Mao Văn Lợi có chút lo lắng, y cũng biết quân Tùy tinh nhuệ, tác chiến sắc bén, mà quân đội của y phần lớn là Thục binh.

Tuy được huấn luyện tốt, quân dung chỉnh tế, trang bị hoàn mỹ, nhưng lại thiếu kinh nghiệm tác chiến.

Nếu đối diện với giết chóc thảm liệt, không biết bọn họ có chịu đựng được không, trong lòng Mao Văn Lợi cũng không nắm chắc.Đúng lúc này, binh sĩ ngoài lều bẩm báo:- Thưa tướng quân, thám báo có quân tình khẩn cấp.- Nói!

Xảy ra chuyện gì?- Thám báo phát hiện một đội kỵ binh Tùy khoảng chừng ba nghìn người đang chạy tới hướng chúng ta, còn cách hai mươi dặm.Mao Văn Lợi cả kinh, điều y lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.

Y lập tức ra lệnh nói:- Mệnh lệnh toàn quân chỉnh đốn, rời núi nghênh chiến!Trong thung lũng không thể triển khai chiến trường, mười nghìn quân Đường đi ra đồi Tam Long, dựa vào núi mở trận hình.

Bọn họ đi lại xen kẽ bày trận hình, chỉ thấy một đám bụi từ phía xa xa, lốm đốm điểm đen xuất hiện trên bình nguyên.Đối phương càng ngày càng gần, những điểm đen này cũng càng nhìn rõ, chừng mấy nghìn người, thanh thế to lớn, nhưng tốc độ chậm dần, còn cách quân Đường ba dặm thì dừng lại, không hề lập tức phát động tấn công.Mười nghìn quân Đường này bao gồm tám nghìn bộ binh cùng hai nghìn kỵ binh.

Lý Hiếu Cung lo lắng đến việc Thục binh không quen cưỡi ngựa bắn cung nên mới ghép bộ binh Thục với kỵ binh Lũng Hữu.

Trong mười nghìn quân Đường này, hai nghìn kỵ binh chính là từ Lũng Hữu.Mà trong tám nghìn bộ binh, có ba nghìn cung nõ thủ cùng ba nghìn trường mâu binh, hai nghìn còn lại là đao thuẫn binh.

Bọn họ sắp xếp đội hình tương đối chỉnh tề, trong hai cánh thì mỗi cánh do một nghìn kỵ binh hộ vệ.

Mặt trước là ba nghìn cung nỏ thủ, nỏ đứng trước cung đứng sau, sau nữa là ba nghìn trường mâu thủ, cuối cùng là hai nghìn đao thuẫn thủ áp trận.Cách ba dặm, bụi đất dần dần lắng, khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ thấy đội kỵ binh Tùy chỉ có ba nghìn người, nhưng người nào người nấy đều thân hình to lớn, khôi ngô, mặc áo giáp sáng bóng, trường mâu như rừng, ngựa chiến thì mạnh mẽ như rồng.

Mỗi một người kỵ binh đều là dũng sĩ thiện chiến, bọn họ tụ tập cùng một chỗ giống như một bức tường thép, không gì phá nổi.Vương Quân Khuếch cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía quân Đường xa xa.

Từ trận hình có thể thấy, nhánh quân Đường này được huấn luyện có bài bản, đội hình chỉnh tề, nhưng trên người bọn họ lại thiếu một loại sát khí.

Giống như một pho tượng, lại vừa giống như một thanh bảo kiếm chưa từng giết người, bề ngoài mặc dù chế tạo tinh xảo, nhưng lại không đủ độ cứng.Khóe miệng Vương Quân Khuếch lộ ra một tia trào phúng.

Ông ta ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang, vẫn không có ý phát động tấn công, mà ra lệnh một tiếng:- Xuống ngựa, nghỉ ngơi tại chỗ!Ba nghìn kỵ binh nhất tề xuống ngựa, ngồi dưới bóng của ngựa chiến bảo trì thể lực.

Bọn họ đã có chuẩn bị, mỗi người mang theo hai túi nước, thỉnh thoảng đút nước cho ngựa yêu của mình, rồi lại đổ nước trên người chúng nó, xua bớt cái nắng nóng.Nắng gắt như lửa, như muốn đốt cháy mặt đất, phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang này, đúng là một loại khảo nghiệm quá lớn với tất cả binh sĩ.

Cung tiễn thủ của quân Đường đều buông cung cùng nỏ xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Trường thương binh cũng theo thế ngồi xuống, lau đi mồ hôi đang đổ nhễ nhại trên trán.

Bộ binh không có túi nước, đành phải cố nhịn khát.

Mặt đất nóng hôi hổi, thực giống như lò hấp khiến người ta khó thở.Lúc này, kỵ binh Tùy thong thả kéo ngựa đi đến.

Quân Đường đồng thời đứng lên, lần thứ hai kéo cung nỏ, trường mâu giơ lên, khẩn trương nhìn về quân Tùy đang tới gần.

Nhưng quân Tùy đi được một dặm lại ngừng lại, ngồi xuống xếp bằng như trước.Chủ tướng quân Đường Mao Văn Lợi có chút khẩn trương.

Y cũng nhìn ra ý đồ của quân Tùy, là muốn quân Đường bị phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, khiến sĩ khí bên mình tiêu hao.

Đây chính là chiến thuật bì lao (mệt mỏi).Khoảng chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc có binh sĩ không chịu được nắng nóng mà té xỉu, quân Đường vô luận là thể lực hay là sĩ khí đều rơi xuống mức thấp nhất.

Đúng lúc này, Vương Quân Khuếch giơ lên kèn lệnh, hướng lên trời thổi mạnh.- Ô…Ngay sau đó, một trăm cái kèn lệnh đồng thời kêu lên:- Ô…Tiếng kêu trầm thấp vang lên khắp bình nguyên.

Đây là tín hiệu chiến đấu, ba nghìn kỵ binh Tùy cùng lúc xoay người lên ngựa, đổ nốt số nước còn lại lên đỉnh đầu, để ngựa chiến cũng được tắm rửa, rồi bọn họ đồng thời rống lên một tiếng thật to.Ba nghìn kỵ phát động tấn công, tiếng vó ngựa kịch liệt rung động mặt đất.

Sát khí trên người bọn họ tỏa ra như cuồng phong cuồn cuộn thổi tới, ùn ùn kéo đến hướng về quân Đường, tựa như sóng to gió lớn, có thể phá hủy tất cả.Cung nõ thủ của quân Đường cũng đều tỉnh lại, giơ cung, nỏ lên nhắm về phía quân Tùy đang xông lên.

Nhưng do bị phơi nắng thời gian dài, khiến thể lực của bọn họ tiêu hao, đã không còn ý chí chiến đấu chống lại, rất nhiều người đều đầu váng mắt hoa, uể oải không chịu nổi.Kỵ binh Tùy trong nháy mắt vọt tới gần trăm bước.

Tiếng trống vang lên, ba nghìn tay cung nỏ đồng thời bắn ra, mũi tên dày đặc bắn về hướng quân Tùy.

Binh sĩ Tùy đều giơ lên thuẫn ngăn lại, bảo hộ ngựa chiến của mình, tên liên tục cắm lên trên thuẫn.Không ngừng có ngựa chiến kêu thảm, ngã xuống đất.

Loại tiễn trận này đối với dân tộc du mục mà nói rất có lực sát thương, nhưng đối với kỵ binh Trung Nguyên vốn được huấn luyện chu đáo thì lực sát thương lại không Chương 811 : Ba cách chọn mộtVô luận cung nỏ đều là ngắm lên cao xạ kích, tên sẽ từ trên cao bắn xuống.

Để đối phó, quân Tùy chỉ cần giơ tấm chắn lên, canh đúng góc tên bắn xuống che chắn thân thể binh sĩ cùng đầu ngựa, như thế có thể giảm bớt lực sát thương vào trước ngực và chi trước của ngựa.Tiễn bắn không thể ngăn được quân Tùy trùng kích.

Mặc dù sau một vòng tên bắn đã tổn thất gần hai trăm binh sĩ Tùy, nhưng quân Tùy cũng đã đi đến cách quân Đường ba mươi bước.

Ngựa chiến chạy chồm tới, sát khí tận trời.Trận hình của quân Đường cũng phát sinh biến hóa.

Cung nỏ quân lùi về sau, ba nghìn trường thương binh đi ra nghênh chiến.

Lúc này, kỵ binh Tùy đã giết vào quân đội địch, lực đánh vào thật lớn khiến quân Đường đều ngã khuỵu.

Ngựa chiến chạy ào vào, tốc độ không giảm, dọc đường không ngừng chém đao, đâm mâu, giết thành một đường máu.Vương Quân Khuếch cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao vung lên, đao phong sắc bén, máu tươi văng khắp nơi.

Trong lòng Vương Quân Khuếch vốn nghẹn đã lâu, giờ này liền dùng đao phát tiết.

Ông ta xuất thân là cướp đường, nên danh tiếng không được tốt.Nhưng trong đám cướp đường cũng phân chia đẳng cấp, giống như Từ Thế Tích cùng Trình Giảo Kim xuất thân từ trại Ngõa Cương, Từ Thế Tích chính là Tứ đương gia của trại Ngõa Cương, nhưng bọn họ vẫn được trọng dụng.

Còn như ông ta chỉ ở Thái Hành Sơn cướp bóc, rất khó được trọng dụng.Đây cũng không phải do Dương Nguyên Khánh bất công, mà là cả thiên hạ đều đánh giá Vương Quân Khuếch như vậy.

Thể hiện rõ nhất là trong mười đại dũng tướng của thiên hạ, Đơn Hùng Tín đứng thứ chín, nhưng Đơn Hùng Tín hai lần đều bại trong tay ông ta, thế mà Vương Quân Khuếch vẫn như cũ, không có danh tiếng gì.Cỗ ác khí nghẹn trong lòng đã lâu, khiến Vương Quân Khuếch hôm nay quyết định thỉnh lệnh, chỉ dùng ba nghìn người đánh mười nghìn quân Đường.

Ông ta cần một trận chiến này để tạo nên uy danh của mình, gột sạch nỗi sỉ nhục trên người.Vương Quân Khuếch đã từng suất lĩnh ba trăm tên cướp đường đánh bại hai nghìn quan binh, nên ông ta biết rõ mấu chốt trong việc lấy ít thắng nhiếu, chính là phải giết chết chủ tướng của quân địch.Vương Quân Khuếch nhìn chằm chằm vào chủ tướng quân Đường Mao Văn Lợi đã lâu.

Mao Văn Lợi đang đứng dưới soái kỳ, được hai nghìn đao thuẫn bảo vệ.Chiến dịch diễn ra rất kịch liệt.

Mặc dù thể lực cùng kinh nghiệm của quân Đường đều kém đối phương, nhưng bọn họ được huấn luyện rất bài bản, đánh trận có kết cấu rõ ràng.

Trường thương binh dàn hàng ngay chính diện ngăn chặn kỵ binh Tùy, cung nỏ thì ở phía sau bắn từ xa, còn kỵ binh bao vây hai cánh, cùng đao thuẫn binh tùy thời bổ sung lỗ hổng.Trận hình của quân Đường bảo trì được rất tốt.

Trường thương trận vài lần bị kỵ binh Tùy tách ra, rất nhanh lại được tập kết lại.

Hơn nữa, số lượng quân Đường đông gấp ba quân Tùy, về binh lực rõ ràng là chiếm ưu thế, khiến kỵ binh Tùy rơi vào trở ngại.Kỵ binh Tùy mãnh liệt trùng kích trận trường thương dày đặc của quân Đường.

Cung nỏ phía sau trường thương trận cũng không ngừng bắn tên.

Càng khó khăn chính là kỵ binh hai cánh của Đường xung phong liều chết.

Bọn họ là tinh nhuệ Lũng Hữu, cưỡi ngựa thành thạo, sức chiến đấu rất cao, khiến kỵ binh phòng hộ của Tùy dần dần không chống đỡ được.- Tướng quân!Một gã thiên tướng chạy như bay đến, lớn tiếng nói:- Kỵ binh Đường ở hai cánh rất là dũng mãnh, các huynh đệ có phần trụ không nổi rồi.Vương Quân Khuếch giận dữ, mắng chửi y nói:- Ta là chủ tướng còn không sợ chết, ngươi sợ cái gì.

Dù chỉ còn là một người, cũng phải đứng vững!- Tuân mệnh!Thiên tướng cắn răng một cái, thúc ngựa chạy vội đi.

Tuy rằng Vương Quân Khuếch mạnh mẽ ra lệnh kỵ binh hai bên sườn ngăn chặn quân Đường, nhưng trong lòng ông ta cũng biết quân Đường đã dần dần thành thế bao vây.

Nếu không thể đột phá, trận chiến này kỵ binh Tùy sẽ toàn bộ bại vong.Vương Quân Khuếch lấy ra kèn lệnh, lần thứ hai ngửa mặt lên trời thổi mạnh.- Ô…ô…Đây là mệnh lệnh tập kết, năm trăm kỵ binh nhanh chóng tập kết bên cạnh Vương Quân Khuếch.

Ông ta hét lớn một tiếng, một đao chém chết một tướng Đường, đem theo quân đội đánh sâu vào trường thương trận.

Thanh Long Yển Nguyệt Đa tung hoành khắp nơi, chém phải bổ trái, giết binh sĩ Đường từng người từng người gã xuống, tứ chi bay tứ tung.Thấy chủ tướng dũng mãnh tuyệt luân, năm trăm kỵ binh Tùy như được kích thích, đều lao lên bất kể sống chết, đánh cho quân Đường liên tục lùi xuống.Đây cũng là một ưu điểm của quân Tùy, ý chí kiên cường.

Đối mặt với sống chết, bọn họ thường dẫm lên cái chết mà hồi sinh, họ không sợ chết, một mực tiến lên.Mà phần lớn binh sĩ Đường đều không có trải qua màn giết chóc thảm thiết này.

Đối mặt với tử vong, bọn họ trở nên khiếp nhược.

Hơn nữa do bị phơi nắng, khiến thể lực của bọn họ tiêu hao quá lớn.

Sau một lúc chiến đấu kịch liệt, cánh quân do Vương Quân Khuếch suất lĩnh năm trăm kỵ binh phá một lỗ hổng rộng hơn hai mươi trượng.- Giết!Vương Quân Khuếch lớn tiếng quát lên, vung đao giết tới đao thuẫn quân, mục tiêu của ông ta là chủ tướng Đường.

Chém soái kỳ, giết chủ tướng, quân Đường chắc chắn tan vỡ.

Năm trăm kỵ binh đi sát phía sau, bọn họ giống như một cú đấm sắt, mãnh liệt hướng điểm yếu của quân Đường xông tới.Điểm yếu của quân Đường là cung nỏ quân cùng đao thuẫn quân.

Đối phó với kỵ binh sắc bén, đao thuẫn binh thì trái ngược với trường mâu quân, bọn họ không thể nào tập kết dày đặc để đâm mâu, cho nên trong nháy mắt liền bị kỵ binh Tùy giết thành một đường máu.Gia tộc của Mao Văn Lợi đời đời làm tướng nên y được đọc rất nhiều binh thư, giỏi về bài binh bố trận.

Nhưng y cũng có nhược điểm, đó là thiếu kinh nghiệm thực chiến.Lúc đầu giao chiến, trận hình mà y bày ra rất có lợi cho việc cản trở quân Tùy tấn công, thậm chí đã bao vây được quân Tùy bao vây.

Nhưng nhờ sự dũng mãnh của Vương Quân Khuếch mà quân Tùy có thể đột phá vòng vây, khiến quân Đường trở nên bị động.Lúc này, việc thiếu kinh nghiệm thực chiến khiến y không thể so sánh với Vương Quân Khuếch từng kinh qua bách chiến.

Vương Quân Khuếch biết làm sao có thể đánh thắng trận này, mà Mao Văn Lợi chỉ biết liều mạng điều động đội hình, ý đồ cho trường mâu binh phân thành hai nhánh, vây lại năm trăm kỵ binh Tùy này.Y không nhận ra rằng, nguy hiểm đã tới bên người.Lúc này, vài tên thân binh hô to:- Mao tướng quân, cẩn thận bên cạnh!Mao Văn Lợi vừa quay đầu.

Chỉ thấy một gã đại tướng Tùy cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao đang liều chết xông tới.

Mao Văn Lợi thất kinh, vung sóc lên đâm.

Vương Quân Khuếch nghiêng người né tránh, liền vọt tới bên cạnh Mao Văn Lợi.

Ông ta vung trường đao lên, đao phong sắc bén.

Chỉ thấy máu tươi văng lên, đầu của Mao Văn Lợi bị đao của Vương Quân Khuếch chém rời.Vương Quân Khuếch phóng ngựa chạy gấp, lớn tiếng hô lớn:- Chủ tướng quân Đường đã chết!Soái kỳ của quân Đường cũng bị kỵ binh Tùy chém đứt, ầm ầm rơi xuống.

Rất nhiều đao thuẫn binh đều tận mắt thấy Mao Văn Lợi bị giết.

Bọn họ liền không có tâm tư ham chiến, liền quay đầu chạy tứ tán.Đao thuẫn binh chạy trốn kéo theo cung nỏ binh, sau đó là trường mâu binh cũng theo nhau chạy trốn.

Cuối cùng chỉ còn lại kỵ binh Đường.Hai gã thiên tướng thống suất kỵ binh Đường nhìn thấy soái kỳ đã gãy, chủ tướng bị giết, bộ binh thì tứ tán chạy trốn.

Bọn họ cũng bất lực, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng tây nam.Kỵ binh Tùy liền truy kích phía sau, giết được quân Đường thi thể khắp nơi, vô số người đầu hàng.

Một trận chiến này, quân Tùy lấy ít thắng nhiều, dùng ba nghìn kỵ binh đánh bại mười nghìn quân Đường, bắt sống hai nghìn, nhưng kỵ binh Tùy cũng bị tổn thất khá lớn.Một trận chiến ở huyện Úy Thị này, đã mở màn cho đại chiến tranh giành Trung Nguyên.Cùng lúc với Vương Quân Khuếch suất lĩnh ba nghìn kỵ binh đại chiến quân Đường ở huyện Úy Thị, Lý Tĩnh cũng suất lĩnh quân chủ lực đi về phía nam.

Cách huyện Hứa Xương hai mươi dặm thì ngừng lại xây đại doanh, đối chiến với bảy mươi ngàn chủ lực quân Đường do Lý Hiếu Cung suất lĩnh ở cách đó mười dặm.Nhưng Lý Tĩnh cũng không nóng lòng cùng quân Đường quyết đấu, ông ta cần đợi tin tức của quân Tùy ở tây lộ.

Ở chiến dịch này, Lý Tĩnh cũng không phải đơn độc tác chiến.Chính như Khuất Đột Thông lo lắng, quân Tùy đã hình thành ba tuyến liên động.

Hai mươi nghìn quân của Từ Thế Tích vào quận Tương Thành, tùy lúc trợ giúp hai tuyến còn lại, khiến quân Đường bị rơi vào uy hiếp của tây tuyến.Huyện Hứa Xương, trong lều lớn đại doanh quân Đường, Lý Hiếu Cung giống như kiến bò chảo nóng, chắp tay phía sau đi lại.

Y vừa nhận được tình báo, quân Đường ở huyện Úy Thị đã đại bại, mười nghìn quân đội lại bị ba nghìn kỵ binh Tùy đánh cho chối chết, tâm phúc ái tướng của y, Mao Văn Lợi cũng vong trận.Tin tức này khiến trong lòng y lạnh buốt.

Ưu thế duy nhất của y là có binh lực nhiều gấp đôi quân Tùy, nhưng tin tức này vừa truyền đến khiến ưu thế duy nhất của y đã biến mất.Quân Tùy có thể dùng ba nghìn người đánh bại mười nghìn người, đây cũng giống như bốn mươi nghìn người đánh bại tám mươi nghìn người của y, mặc dù giờ chỉ còn lại bảy mươi nghìn.Còn có hai mươi ngàn quân Tùy do Từ Thế Tích suất lĩnh ở quận Tương Thành.

Trên thực tế, binh lực Tùy Đường đã đạt tới sáu mươi nghìn chọi với bảy mươi nghìn.

Quân đội của y đã không còn một chút ưu thế, hơn nữa sức chiến đấu càng không bằng quân Tùy.Lý Hiếu Cung lúc này mới ý thức được những lời cảnh cáo của Khuất Đột Thông chính xác đến cỡ nào.

Nếu cứ như vậy đánh tiếp, chiến dịch giành Trung Nguyên này coi như đã xác định y tất bại.

Chương 812 : Tần vương cầu việnTin tức thảm bại ở huyện Úy Thị đã không còn phong tỏa được.

Lý Hiếu Cung chỉ đành phải hạ lệnh nói dối tình hình chiến đấu, nói rằng binh lực quân Tùy đánh huyện Úy Thị là mười lăm nghìn người, quân Đường do không chống lại được số đông mới bị đánh bại.

Như vậy, chí ít có thể hòa hoãn lại sĩ khí của binh lính.Lúc này, một gã binh sĩ đứng ngoài lều bẩm báo:- Điện hạ, Khuất Đột lão tướng quân tới rổi!Lý Hiếu Cung cuống quít nói:- Mau mời vào!Khuất Đột Thông là do y phái người mời tới.

Y muốn biết, bây giờ còn có kế sách nào bù đắp không.Khuất Đột Thông đi vào lều lớn, khom người thi lễ:- Tham kiến điện hạ!Ngữ khí của ông ta rất bình thản, Lý Hiếu Cung tìm ông ta là nằm trong dự liệu.

Quân Đường thảm bại ở huyện Úy Thị, mở đầu một trận ác liệt, đánh sâu vào sĩ khí quân Đường, khiến sĩ khí quân Đường bị đả kích trầm trọng, về sau rất khó đánh.Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng nói:- Lão tướng quân chắc cũng biết tin tức rồi!

Huyện Úy Thị bị thảm bại, khiến ta giờ không biết làm thế nào.

Ta muốn mời lão tướng quân thay ta bày mưu tính kế, xem có biện pháp nào có thể xoay chuyển thế cục hay không?Khuất Đột Thông trầm ngâm một chút nói:- Tình thế bây giờ tuy rằng đối với quân Đường bất lợi, nhưng chưa đến nỗi nghiêm trọng nhất.

Nếu có thể xử lý đúng lúc, còn có thể chuyển cơ, nhưng không biết điện hạ có dám quyết đoán hay không?Lý Hiếu Cung đại hỉ:- Lão tướng quân mời nói, ta chăm chú lắng nghe.Khuất Đột Thông vươn ba đầu ngón tay, chậm rãi nói:- Ta có thượng, trung, hạ ba cách cho tướng quân chọn.

Thượng sách là lập tức rút quân, như vậy có thể bảo trì thực lực của quân đội, giữ được hai quận Nhữ Nam và Hoài Anh.

Tuy bị mất quận Toánh Xuyên, nhưng coi như chúng ta có thu hoạch, không tính là thất bại.Lý Hiếu Cung trầm tư một lúc lâu.

Thượng sách này đối với y mà nói có quá nhiều áp lực, hơn nữa y cũng không có quyền quyết định.

Chưa đánh đã triệt, cần phải được Thánh Thượng đồng ý, hơn nữa Tần vương bên kia cũng phải đồng thời rút quân.

Bằng không, ba đường quân Tùy giáp công, quân Đường tây lộ tất bại.Lý Hiếu Cung không tỏ thái độ, lại nói:- Thỉnh lão tướng quân nói về trung sách.- Điện hạ, trung sách là phái một viên đại tướng suất lĩnh hai mươi nghìn tinh nhuệ đi tới quận Tương Thành cùng Từ Thế Tích quyết chiến, chúng ta bên này tử thủ thành Toánh Xuyên.

Chỉ cần có thể đánh bại đội Từ Thế Tích, như vậy chúng ta có năm phần hy vọng chiến thắng Lý Tĩnh.

Đại chiến Trung Nguyên, một trận có thể ổn định toàn cục.

Nếu như Lý Tĩnh bị đánh bại, như vậy Dương Nguyên Khánh cũng chỉ có thể rút lui khỏi Trung Nguyên, chúng ta đạt được toàn thắng.Ánh mắt của Lý Hiếu Cung lộ ra vẻ mong chờ, y thở dài nói:- Thế nhưng nếu phái binh đi quận Tương Thành, ta lại lo lắng bên triều đình.- Sở dĩ nói điện hạ có dám quyết tâm, là nói điện hạ đừng lo lắng phía triều đình và Thánh Thượng, đánh xong quận Tương Thành rồi nói.Lý Hiếu Cung suy nghĩ một chút lại hỏi:- Vậy xin hỏi lão tướng quân, hạ sách là như thế nào?Khuất Đột Thông lắc đầu:- Hạ sách rất đơn giản.

Lập tức phát động tấn công quân đội Lý Tĩnh, khiến Từ Thế Tích không thể đến kịp trợ giúp, triệt để đánh bại quân Tùy, nhưng ta chỉ nắm được hai phần thắng.

Hơn nữa, nếu mà bại, liền có nghĩa chiến dịch của quân Đường tại Trung Nguyên tuyên cáo thất bại.

Điện hạ cứ nghĩ đi!Lý Hiếu Cung chắp tay phía sau, nhiều lần đánh giá thượng trung hạ ba cách.

Thượng sách, y không có quyền quyết định.

Hạ sách, y không dám mạo hiểm.

Chỉ có trung sách là có chút hợp lý.Lúc này, Khuất Đột Thông lại nói:- Kỳ thực, còn có cách thứ tư.

Đó chính là điện hạ phòng thủ chặt thành Toánh Xuyên, không cùng quân Tùy tác chiến.

Đợi tin tức phía tây lộ của Vương Đại Quân, nếu Tần vương thắng thì hợp binh, Tần vương bại thì chúng ta lập tức rút quân.Lý Hiếu Cung trầm tư một lúc lâu, dứt khoát nói:- Ta không chọn thượng sách, cũng không tuyển hạ sách, cách thứ tư thì làm dự bị, ta muốn chọn trung sách.

Thỉnh lão tướng quân suất lĩnh hai mươi nghìn quân Đường tấn công quận Tương Thành, nếu có thể đánh bại cố nhiên là tốt.

Nếu như không thể, cũng thỉnh lão tướng quân lập tức lui về, chấp hành cách thứ tư, tử thủ huyện Toánh Xuyên, giải thích với bên triều đình tất cả do ta gánh chịu.Khuất Đột Thông thấy y rốt cục xuất ra quyết đoán, không khỏi cười cười:- Ty chức nguyện vì điện hạ phân ưu!Trên chiến trường phía tây, quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh đóng quân tại huyện Nghi Dương thuộc quận Hà Nam, cách huyện Trường Uyên thuộc quận Hoằng Nông chỉ có sáu mươi dặm đường.Lý Thế Dân cũng đã dẫn quân lui về huyện Trường Uyên.Y dẫn một trăm ngàn đại quân tiến đánh Lạc Dương, giờ đã bị tổn thất hai mươi lăm ngàn người mà Lạc Dương vẫn sừng sững không suy chuyển.

Kết cục này khiến y cảm thấy vô cùng thất vọng.Trong lều lớn, Lý Thế Dân đứng nhìn chăm chú vào sa bàn một lúc lâu không nói gì.

Y đã cảm thấy rõ mình bị Dương Nguyên Khánh dắt mũi, đánh hay không đánh đều do hắn quyết định.Tình thế hiện tại khiến y cảm thấy rất bị động.

Nếu như không giải quyết được vấn đề bị động này, trận chiến này của triều Đường sẽ rủi nhiều hơn may.Lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi tiến lên phía trước nói:- Điện hạ, hiện giờ cách tốt nhất chính là xin viện binh từ triều đình.

Một khi viện binh đến thì có thể phá vỡ cục diện bế tắc hiện nay.Lý Thế Dân thở dài:- Ta cũng từng hy vọng phụ hoàng phái viện binh đến, tiếc rằng phụ hoàng lại từ chối.- Điện hạ, ty chức cho rằng trong việc này chắc là đã có hiểu lầm, chứ không phải là Thánh Thượng không chịu gửi viện binh đâu.- Hiểu lầm?Lý Thế Dân liếc nhìn ông ta:- Hiểu lầm chuyện gì?- Ty chức còn nhớ trước đây Điện hạ yêu cầu viện binh là muốn quyết chiến với quân Tùy, thắng thì triều Đường sẽ có được thiên hạ, bại thì triều Đường sẽ bị diệt vong.

Thánh Thượng không thể chấp nhận được kết quả như vậynên mới lần lữa mãi không chịu phái viện binh.

Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề.- Thế nhưng đây là thực tế.

Triều Đường có ba trăm ngàn đại quân, gần như đã có hai trăm ngàn quân được đưa ra chiến trường, phái thêm viện binh nữa, hai ba mười ngàn người thì chẳng có nghĩa lý gì, ít nhất cũng phải năm mươi ngàn người trở lên.

Như vậy chẳng phải là khuynh quốc chi quân sao?Nói đến đó, Lý Thế Dân dùng một cây gỗ chỉ vào quận Diên An:- Quân Tùy có mười ngàn quân đóng tại quận Diên An, tại quận Hà Đông cũng có mười ngàn quân chiếm đóng, nếu viện binh của chúng ta quá nhiều, dẫn đến Quan Trung trống rỗng, nếu hai đội quân cùng lúc tiến vào Quan Trung thì sẽ gây áp lực rất lớn cho Quan Trung.

Khi đó ta chỉ sợ là cả ba tuyến đều sẽ bị đánh bại.Lý Thế Dân thở dài một tiếng:- Thực ra, ta nghĩ rằng cách tốt nhất hiện nay chính là lui binh, lui về Quan Trung để bảo tồn thực lực.

Tạm thời để Trung Nguyên cho quân Tùy.- Nhưng Thánh Thượng có chịu hay không?- Vấn đề chính là chỗ này.Lý Thế dân trong lòng lo lắng nói:- Ta lo lắng chính là phụ hoàng ở triều đình trên cao không nhìn thấy được tình hình nghiêm trọng hiện nay.

Phụ hoàng không biết hiện nay quân Đường đã lâm vào thế bị động.

Kỳ thực ta không hề lo lắng về phía ta, cùng lắm là ta giữ vững trận tuyến, không tác chiến với quân Tùy, ta có đủ lương thực để đánh lâu dài.

Điều ta không yên tâm chính là bên Hiếu Cung, đội quân của ông ta chủ yếu là lấy từ quân Thục, không thể chiến đấu lâu dài, không chắc có thểđịch nổi đội kỵ xạ tinh nhuệ của quân phía bắc được hay không.

Nếu như ông ta bại trận, Lý Tĩnh sẽ điều quân trở về Hoằng Nông, ta ở bên này cũng không trợ giúp được.- Dường như Dương Nguyên Khánh cũng thấy được điểm này.Trưởng Tôn Vô Ky nói.Lý Thế Dân lắc đầu:- Không phải là hắn ý thức được điều này mà là hắn cố tình sắp đặt như thế.

Ngươi xem, bây giờ hắn đóng quân ở huyện Nghi Dương, giằng co ở xa với ta, cũng không có ý đánh với ta một trận.

Từ đó có thể thấy hắn cũng đang đợi tin thắng lợi từ chiến trường phía đông.

Rõ ràng là hắn cũng như ta đều hiểu điểm yếu của của mỗi bên là ở đâu?Nói đến đây, Lý Thế Dân cuối cùng đã hạ quyết tâm:- Ta vẫn phải thuyết phục phụ hoàng xuất binh.

Cho dù là hai ba mươi ngàn quân, chỉ cần từ Đồng Quan tạo áp lực cho quân Tùy, may ra có thể thay đổi thế bị động của chúng ta hiện nay.Đúng như Lý Thế Dân đã phán đoán, Dương Nguyên Khánh đúng là đang đợi tin tức từ Lý Tĩnh ở chiến trường phía đông.

Một trận chiến lớn cũng không phải hai quân cùng lên một lúc.

Sau cuộc chiến, ai thắng ai thua là kết thúc.Trận đại chiến này ảnh hưởng đến tình hình toàn cuộc, liên quan đến toàn bộ lợi ích và tổn thất của Trung Nguyên, thậm chí quan hệ đến sự suy yếu toàn bộ thực lực của một nước cho nên Dương Nguyên Khánh cũng có một áp lực rất lớn.

Hắn cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh nói với Ngụy Trưng -đặc sứ đến từ Thái Nguyên:- Ngươi quay về Tử Vi Các chuyển lời với các Tướng quốc rằng trận chiến này sẽ không thể kết thúc một cách nhanh chóng như vậy đâu, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, hi vọng triều đình có thể toàn lực hỗ trợ trận này.

Một khi chúng ta chiến thắng, chúng ta có thể chiếm hơn một nửa Trung Nguyên.Ngụy Trưng khom lưng cười nói:- Mọi người cũng không phải là đẩy nhanh tình hình chiến sự, chỉ có điều Điện hạ ở Trung Nguyên đã lâu, nên có ít nhiều ảnh hướng đối với việc triều chính, có rất nhiều việc do thiếu sự phê chuẩn của Điện hạ nên không thể thực hiện.

Hơn nữa còn có một số việc lớn cần Điện hạ tham gia thảo luận.

Chương 813 : Xâm phạm lợi ích (p1)Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Vấn đề này ta cũng hiểu.

Ta sẽ ủy quyền lại ở một mức độ nào đó sẽ cho Tử Vi Các thêm nhiều quyền quyết định.

Còn một số chuyện lớn cần thảo luận thì bảo bọn họ chờ một chút.

Sau khi trở về ta sẽ giải quyết.

Ngoài ra, ta nghe nói sứ giả Đột Quyết đến, có chuyện này không?- Khởi bẩm Điện hạ, quả thực có sứ giả Đột Quyết đến, nói là Xử La Khả Hãn bị bệnh nặng.

Chỉ có điều tin tức mà chúng thần nghe được lại không giống với lời của sứ giả Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh nhíu mày:- Các ngươi nghe được tin tức từ đâu?Ngụy Trưng nói:- Chúng thần nhận được tin tức từ bộ lạc Đột Quyết dời đến hồ Phục Khất, nói là vì Xử La Khả Hãn tiến hành một cuộc tấn công quy mô lớn vào Bắc Đột Quyết, trong một lần giao chiến đã bị tên bắn trúng vào trán, hiện tại vết thương rất nặng, rất có khả năng không giữ được mạng.

Đột Quyết đang đứng trước một sự kiện trọng đại, nghe ý tứ của sứ giả, thì Đột Quyết đang cân nhắc việc thay Khả Hãn rồi.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng hồi lâu không nói gì.

Trong lịch sử, sau khi Xử La Khả Hãn chết vì bệnh thì Hiệt Lợi Khả Hãn đăng cơ.

Đó là một người có dã tâm rất lớn, cũng là một Khả Hãn rất có tài, sẽ đem lại sự hưng thịnh cho Đột Quyết.Đột Quyết dưới sự cai trị của ông ta bắt đầu xâm lượt Trung Nguyên.

Hiện tại Ô Đồ bộ gần như đã phân tán sụp đổ, không còn sự kiềm chế trong nội bộ Đột Quyết, tối đa hai hoặc ba năm sau, bắc Trung Nguyên sẽ xuất hiện một thế lực Đột Quyết hùng mạnh.Tuy rằng lịch sử có một bước ngoặt nhỏ vì sự nổi dậy của Ô Đồ nhưng nó cũng không gây ra sự thay đổi phương hướng lớn.

Dưới quy luật sinh tồn mạnh được yếu thua trên thảo nguyên, bao giờ cũng luôn có những cuộc nổi dậy không ngừng của các tộc người du mục.Theo tình hình trên thảo nguyên lúc này, Đột Quyết thế nào cũng sẽ nổi dậy một lần nữa, trước hết là một mối đe dọa rất lớn đối với triều Tùy.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói với Ngụy Trưng:- Ngươi quay về thông báo cho Tử Vi Các, chúng ta phải giúp đỡ cho Ô Đồ trở nên lớn mạnh càng nhanh càng tốt, đồng thời phải ngăn chặn việc trao đổi mua bán trong dân gian, tuyệt không cho phép bất cứ một chút vật tư chiến lược nào rơi vào tay Đột Quyết.Ngụy Trưng rời đi, Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn trâm tư không nói gì.

Mặc dù Ngụy Trưng không nói rõ, nhưng ông ta đã nói đến trong nội bộ Tử Vi Các đã bắt đầu có sự bất đồng đối với cuộc chiến Trung Nguyên lần này.Cũng cho thấy rằng nội bộ triều Tùy bắt đầu nảy sinh sự chán ghét chiến tranh, hơn nữa còn lên tiếng phản đối khá kịch liệt, mới dẫn đến Ngụy Trưng xuống phía nam.Lúc này, Tạ Tư Lễ đứng bên cạnh hắn nói:- Điện hạ cũng nên hiểu cái khó của triều đình.

Hiện tại Hà Bắc bên kia bị tàn phá tan hoang, triều đình vì muốn trấn an nạn dân, khôi phục sinh sản, đã hao tổn một lượng lớn sức người sức của, nay Điện hạ lại muốn đưa cục diện rối rắm này đến Trung Nguyên, làm tăng thêm gánh nặng cho triều đình, nhiều đại thần có ý chống đối như thế cũng là điều dễ hiểu.Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài:- Ta có thể hiểu được sự bất mãn của bọn họ, nhưng có một số việc không thể bỏ qua chỉ vì khó khăn, nếu muốn đoạt thiên hạ, Trung Nguyên chính là mấu chốt quan trọng.Đến đây, hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng:- Ta hiểu được suy nghĩ của một số đại thần.

Bọn họ hy vọng triều Đường có thể chiếm lấy Trung Nguyên, để triều Đường hao tổn tiền của, khôi phục lại sức sống cho Trung Nguyên rồi chúng ta sẽ trở lại tiếp tay.

Nhưng thế gian nào có chuyện thuận lợi như thế, một khi triều Đường chiếm cứ Trung Nguyên rồi mà muốn cướp đoạt từ trong tay triều Đường thì gần như là điều không thể thực hiện được.

Khi đó triều Đường sẽ càng cường mạnh hơn, chúng ta căn bản không có khả năng tranh giành.- Vậy Điện hạ có thể đẩy nhanh thời gian tiến công, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến ở Trung Nguyên, để dập tắt một số lời dị nghị của triều đình.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Người muốn làm việc lớn thì không thể nôn nóng chỉ vì việc nhỏ.

Sở dĩ ta lần lữa không tiến công là vì ta cần thời gian để làm một số chuyện.- Điện hạ nói chính là…Tạ Tư Lễ hình như đã hiểu được.Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nhạt:- Trường An đã bắt đầu có trò hay mở màn rồi.Thành Trường An, cũng giống như triều Tùy, nội bộ triều Đường cũng bắt đầu xảy ra tranh luận với cuộc đại chiến Trung Nguyên lần này.

Chiến trường phía tây của quân Đường thất bại trong việc chiếm đoạt thành Lạc Dương, buộc phải rút lui về quận Hoằng Nông, mà thông tin quân Đường tuyến đông bị đánh bại ở Úy Thị cũng đã truyền tới Trường An.Tình hình chiến sự bất lợi khiến triều đình càng thêm bất mãn.

Trong đó dẫn đầu là Thái tử Lý Kiến Thành kịch liệt phê bình biểu hiện bất lợi của Tần Vương trong tình hình cuộc chiến tranh.Bên trong ngự thư phòng, Điện Võ Đức, Vũ Văn Sĩ Cập lại một lần nữa phụng mệnh Tần Vương đến đây thuyết phục Lý Uyên.

Hai ngày nay, tâm trạng Lý Uyên quả thực khá âm trầm.

Tiền tuyến không thuận lợi mang lại áp lực rất lớn cho ông ta, ông ta cũng ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm có tính chiến lược.Ông ta đã phán đoán sai tình thế, đánh giá quá thấp thực lực của Vương Thế Sung, kết quả khiến cho trong cuộc tấn công vào Lạc Dương binh lực của quân Đường quá ít, tiến đánh Lạc Dương mất rất nhiều thời gian, dẫn đến việc quân Đường buộc phải rút lui khỏi Lạc Dương.Về phương diện khác, ông ta cũng vô cùng lạc quan, cho rằng thế cục Trung Nguyên là tất phải có được, lệnh cho Lý Hiếu Cung xuất binh chiếm Trung Nguyên trước.

Chính là trong quyết định quan trọng này ông ta đã phạm sai lầm.

Nếu như lúc đó ra lệnh cho lý Hiếu Cung trợ giúp Lạc Dương, cùng đội quân Tần Vương hợp lại làm một thì đã sớm chiếm được Lạc Dương, cũng sẽ không có cục diện bị động như ngày hôm nay rồi.- Bệ hạ, ý của Tần Vươnglà rút quân quay về Quan Trung để bảo tồn thực lực.

Lần sau chúng ta có thể một lần nữa tiến đánh Lạc Dương.

Rút kinh nghiệm từ bài học này, nhất định sẽ thành công.Lý Uyên thở dài:- Trẫm cũng hiểu chỗ khó của ông ta.

Chỉ là một khi chúng ta rút quân thì quân Tùy sẽ chiếm lĩnh Trung Nguyên, muốn cướp lại thì khó càng thêm khó.Ông ta chắp tay sau lưng đi vài bước, lại nói:- Trên thực tế, chúng ta chưa đánh trận nào với quân Tùy trên chiến trường phía tây, hơn nữa binh lực còn chiếm ưu thế hơn một chút.

Nếu vì sợ hãi mà rút lui thì bất kể là đối với triều đình hay đối với toàn thể dân chúng cũng đều khó ăn nói.

Trẫm vẫn hy vọng Tần Vương có thể nỗ lực một chút, có thể đánh bại Dương Nguyên Khánh, bảo vệ các quận phía nam Hoằng Nông.Những lời Lý Uyên vừa nói rất khéo léo.

Vũ văn Sĩ Cập vừa nghe đã hiểu.

Thực ra Thánh Thượng chính là không đồng ý việc Tần Vương lui binh, hy vọng Tần Vương có thể đánh bại Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Sĩ Cập trong lòng thở dài một tiếng, thái độ của Thánh Thượng đã như Tần Vương dự liệu.Nếu Thánh Thượng không chịu rút quân, Vũ Văn Sĩ Cập chỉ có thể thối lui mong lần sau:- Bệ hạ, nếu như lui quân thực sự khó khăn thì có thể tăng thêm binh không.

Tần Vương hy vọng có thể xuất hai mươi hoặc ba mươi ngàn quân, từ Đồng Quan xuất binh, để gây áp lực cho đội quân Dương Nguyên Khánh từ phía tây, như vậy chúng ta có thể nắm chắc phần thắng nhiều hơn.- Việc này…Binh lực ở Quan Trung không phải ít, còn muốn tăng thêm quân nữa, Lý Uyên có phần khó xử, lát sau mới nói:- Việc tăng thêm quân trẫm sẽ suy nghĩ thêm một chút!Quân Đường hiện tại đã đưa ra tổng cộng ba trăm ngàn quân, tổng cộng được chia làm sáu phái, một phái là Quan Tây do do Lý Thế Dân dẫn đầu , khoảng một trăm ngàn người, phái khác là Lý Hiếu Cung ở Ba Thục và Kinh Tương, cũng có khoảng một trăm ngàn người.

Hai phái lớn này hợp thành chủ lực của quân Tùy, được mọi người gọi là phái Tần Vương.Tiếp theo còn có bốn phái nhỏ, một là phái Quan Đông do của Lý Kiến Thành, khoảng chừng ba mươi ngàn người, tiếp đến là phe Quan Nội và Hà Tây của Lý Thần Thông ở, cũng có ba mươi ngàn người, tiếp đó nữa là phái Tân Quân của Lý Nguyên Cát, cũng có ba mươi ngàn người, cuối cùng là phe Trường An Cửu Thành của Sài Thiệu, khoảng hai mươi ngàn người, phụ trách giữ gìn an ninh trật tự ở Trường An.Trong bốn phe phái nhỏ, ngoại trừ Sài Thiệu là từ Long phái ra, còn lại ba phái kia đều là thế lực của Lý Kiến Thành, toàn bộ đều được gọi là Thái Tử hệ.Quân đội Đại Đường ngoài sáu phái lớn này ra, còn có mấy chục ngàn ngự lâm quân của Lý Uyên.

Lần này Lý Thế Dân yêu cầu tăng binh, chỉ có thể lấy từ hai nơi, hoặc là sẽ điều quân từ quân của Lý Kiến Thành, hoặc sẽ chiêu mộ tân binh.Màn đêm buông xuống, một cỗ xe ngựa dừng trước phủ Tề Vương Lý Nguyên Cát.

Từ sau sự kiện Đồng Quan, Lý Nguyên Cát bị giáng chức làm thường dân để dập tắt sự phẫn nộ của quân đội.Nhưng dù sao anh ta cũng là dòng chính của Lý Uyên, trừng phạt anh ta cũng chỉ là hình thức mà thôi, không bao lâu sau, anh ta lại lặng lẽ khôi phục lại vương tước, lập tức được phái đi Bá Thượng huấn luyện tân binh.Hai ngày nay, vừa lúc Lý Nguyên Cát trở về Trường An đang nghỉ ngơi trong phủ.Xe ngựa đứng trước cửa phủ đợi trong chốc lát, một quản gia đi nhanh ra, đứng trước xe ngựa chắp tay cười nói:- Vương gia cho mời Thị Lang vào trong phủ.

Chương 813 : Xâm phạm lợi ích (p2)Cửa xe mở, Nội sử Thị Lang Phong Đức Di từ trong xe ngựa đi ra, mỉm cười nói:- Không mời mà đến, đã quấy rầy Vương gia nhà ngươi nghỉ ngơi rồi.- Đâu có!

Đâu có!

Vương gia trước giờ rất hiếu khách, rất hoan nghênh Thị Lang đến thăm.Quản gia đưa tay ra:- Mời Thị Lang!Phong Đức Di chắp tay sau lưng, thong thả theo quản gia đi vào Vương phủ, thấy trước bậc tam cấp Lý Nguyên Cát đã đích thân ra nghênh đón.Lý Nguyên Cát mặc cẩm bào trắng thêu rồng, đầu đội kim quan, trên thắt lưng có một cái đai ngọc bích.

Từ sau khi Lý Nguyên Cát bị giáng làm thường dân, Lý Uyên liền giao cho Thái tử Lý Kiến Thành quản thúc anh ta.Gần một năm qua, Lý Nguyên Cát vô cùng trầm lặng.

Những chuyện như cưỡng đoạt dân nữ, phóng ngựa đả thương người khác cũng không xảy ra.

Lý Uyên rất hài lòng đối với những thay đổi của anh ta, phong thêm cho anh ta làm Quán Quân Đại tướng quân, phụ trách huấn luyện tân binh ở Trường An.Lý Nguyên Cát đã từng gặp Phong Đức Di hai lần.

Anh ta biết phụ hoàng rất tin tưởng vị cựu Đệ nhất Ngự Bút Đại Tùy này.

Người như thế này rất hữu dụng với bản thân anh ta cho nên anh ta đặc biệt đứng chờ trước bậc tam cấp.

Anh ta thấy Phong Đức Di đến liền bước lên phía trước thi lễ:- Nguyên Cát không thể ra cửa nghênh tiếp, xin Phong Thị Lang bỏ quá cho.Phong Đức Di cười lớn:- Điện hạ đã quá lời rồi, là hạ quan không mời mà đến, đã làm phiền Điện hạ nghỉ ngơi.- Phong Thị Lang nói lời này thật quá khách sáo, vị khách như Thị Lang ta có mời cũng mời không được, sao dám nói hai chữ “làm phiền”, mời Thị Lang vào trong!Lý Nguyên Cát dẫn Phong Đức Di vào phòng khách rồi sai thị nữ dâng trà, hai người hỏi han vài câu, Phong Đức Di liền đi vào vấn đề chính.- Hôm nay Thánh Thượng và hạ quan có nói tới tình hình chiến sự ở Lạc Dương.

Thánh Thượng rất lo lắng cho cuộc chiến ở Lạc Dương.- Hừ!Lý Nguyên Cát lãnh đạm hừ lạnh một tiếng:- Đó là do có người bất tài, mang theo một trăm ngàn quân xuất chinh mà vẫn không thể công kích Lạc Dương, phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, làm cho cả Đại Đường phải hổ thẹn.

Đã bất tài như vậy còn giữ chức vụ cao làm cái gì?Phong Đức Di có phần lúng túng cười:- Điện hạ, dù sao thì đây cũng là một trận chiến rất quan trọng, Thánh Thượng lo lắng cũng là chuyện bình thường.

Hiện tại Tần Vương thỉnh cầu Thánh Thượng gửi viện quân, Thánh Thượng cảm thấy rất khó xử.- Viện quân?Trên mặt Lý Nguyên Cát lộ ra vẻ khinh thường:- Gã đã nắm một trăm ngàn đại quân, bên Lý Hiếu Cung còn có tám mươi ngàn đại quân, đã vượt xa binh lực của quân Tùy rồi, gã lại còn muốn viện quân, như thế mà gã cũng mở miệng ra được sao?- Thế nhưng Thánh Thượng cũng nhắc tới Điện hạ.Lý Nguyên Cát ngạc nhiên, ngay lập tức sa sầm nét mặt:- Phụ hoàng nhắc tới ta làm gì?Phong Đức Di lãnh đạm nói:- Thực ra cũng không phải Thánh Thượng nhắc tới Điện hạ mà là Thánh Thượng nói Quan Trung không có binh lực để phái đi, Vũ Văn Sĩ Cập lại nhắc tới Tân quân!- Khốn nạn!Lý Nguyên Cát đứng dậy, quát to:- Gã nắm một trăm ngàn quân còn chưa đủ, lại còn muốn lấy quân của ta, thật chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.- Điện hạ bớt giận.Phong Đức Di vội xua tay, giải thích với anh ta:- Chuyện này Thánh thượng cũng không đồng ý, Thánh thượng chỉ nói cần phải xem xét lại.

Hạ quan đến chỉ là muốn nhắc nhở Điện hạ, nếu Thánh thượng triệu kiến Điện hạ, Điện hạ hãy hiểu những khó khăn của Thánh thượng, không nên làm người quá tức giận bởi Thánh thượng người bây giờ có áp lực rất lớn.Lý Nguyên Cát nén cơn giận trong lòng , chắp tay nói:- Đa tạ Phong Thị Lang đã nhắc nhở.

Ta sẽ không chọc giận phụ hoàng đâu.Phong Đức Di cáo từ rời đi.

Lý Nguyên Cát ngồi một mình trên ghế, sắc mặt tái nhợt, lửa giận hiện lên trong ánh mắt, lão nhị kia lại dám có ý với quân mới của mình, điều này khiến anh ta không thể nhịn được.Từ nhỏ Lý Nguyên Cát và Lý Thế Dân không ghét bỏ gì nhau, mối quan hệ thời gian qua rất tốt nhưng việc Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân khiến anh ta cảm thấy lạnh người.

Ngay cả huynh đệ của mình mà cũng có thể hạ độc thủ như vậy, người này quả thực lòng dạ độc ác.

Gã là em trai anh ta, nói không chừng có một ngày gã cũng có thể ra tay với chính anh ta?Chính là vì chuyện của Lý Trí Dân khiến trong lòng Lý Nguyên Cát nảy sinh cảnh giác đối với Lý Thế Dân.

Ngược lại, đại ca Lý Kiến Thành là người rộng lượng, đối xử với anh ta rất coi trọng tình huynh đệ.

Điều này khiến cho một người luôn luôn lạnh lùng như Lý Nguyên Cát cũng cảm động.Quan trọng hơn là trong sự kiện Đồng Quan, Lý Thế Dân ủng hộ Lý Hiếu Cung chống lại anh ta, cuối cùng dẫn đến việc anh ta bị giáng chức làm thường dân.

Chính chuyện này đã khiến cho Lý Nguyên Cát và Lý Thế Dân kết thù hận.

Anh ta bắt đầu toàn lực ủng hộ cho đại ca Kiến Thành.Lý Nguyên Cát suy nghĩ một lúc lâu, anh ta không chút do dự đứng dậy nói:- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Hàm Dương.Lúc này Lý Kiến Thành cũng không ở kinh thành mà đang đi thị sát vụ gieo hạt mùa hè ở Hàm Dương.

Đại chiến Trung Nguyên lần này Lý Kiến Thành cũng không tham dự quá nhiều.

Một mặt là vì công việc triều chính của anh ta nặng nề.

Một mặt là cuộc chiến Trung Nguyên lần này đều là binh lực của Tần Vương, anh ta không muốn tham dự quá nhiều.Vụ gieo hạt mùa hè ở Quan Trung chậm hơn so với Hà Nam mấy ngày, ruộng lúa ngập đầy nước, những người nông dân thì bận rộn cấy mạ trong khu đất của mình, khắp nơi ở Quan Trung đều thấy cảnh bận rộn.Lý Kiến Thành đầu đội nón, mặc một chiếc áo ngắn giống như nông dân, ống quần xắn cao, anh ta vừa cấy được nửa mẫu ruộng.

Đang ngồi bên mép bờ ruộng cùng vài lão nông uống nước nói chuyện phiếm.Một gã thị vệ đưa cho anh ta một bát to nước trà lạnh:- Điện hạ, mời uống nước!Lý Kiến Thành nhận lấy bát trà cười lớn hỏi mấy lão nông:- Vụ thu hoạch hè ở Hàm Dương hôm nay thế nào?Lý Kiến Thành tuy là Thái tử, nhưng anh ta rất bình dị dễ gần, chung vai cùng nông dân cày bừa trồng trọt, mọi người cũng không sợ anh ta.

Một lão nông thở dài nói:- Năm nay là năm thiếu, các cây nông nghiệp nói chung thu hoạch không được tốt lắm, ngay cả trái trên cây cũng thưa thớt.

Lúa mì năm nay so với năm ngoái sản lượng giảm hai mươi phần trăm, chắc là vụ mùa thu cũng sẽ không được tốt.

Điện hạ, lão có câu này không biết có nên nói hay không.Lý Kiến Thành gật đầu:- Lão trượng cứ nói!- Điện hạ, có thể xin triều đình thay đổi một chút về thuế đất không, chẳng hạn như năm thiếu thì sản lượng giảm sút, thuế đất cũng có thể giảm bớt một chút hay không.Lão nông nói ra kiến nghị này, các lão nông còn lại đều tán thành, đã nói ra lời nói từ đáy lòng bọn họ.

Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút nói:- Mọi người nói rất có lý, chuyện này ta quay về sẽ trao đổi cùng các quan đại thần, sau đó sẽ đưa ra một phương án hợp lý, cố gắng thuyết phục Thánh thượng đồng ý.Các lão nông vui mừng khôn xiết, rối rít cảm tạ.

Lúc này, một người nông dân rốt cục nhịn không được nói:- Điện hạ, lão có một việc muốn phản ánh một chút.Lý Kiến Thành cười cười:- Xin cứ nói, đừng ngại!- Lão có đứa cháu trai, tham gia trận chiến Triều Tiên bị bắt, ở Triều Tiên lao động vất vả, mấy tháng trước được quân Tùy cứu.

Sau đó trở về nhà, còn mang về một con ngựa mà triều Tùy cho nó.

Như thế, nó mang lòng cảm kích đối với triều Tùy cũng là lẽ thường tình , thỉnh thoảng hay nói tốt về triều Tùy.

Không ngờ lại chọc giận quan phủ nói nó làm trinh thám của triều Tùy.

Quan phủ tới bắt người, ngựa cũng bị quan phủ tịch thu, người bây giờ vẫn còn bị nhốt ở huyện nha, không biết Điện hạ có thể giúp cho hay không.- Làm sao lại có chuyện như thế chứ?Sắc mặt Lý Kiến Thành lúc này liền trầm xuống, anh ta lấy ra tấm kim bài giao cho tên thị vệ đứng phía sau:- Nói là lệnh của ta, lệnh cho huyện nha lập tức thả người, ngựa cũng đem trả lại cho người ta, không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa.Lão nông dân liền quỳ xuống, trong lòng vô cùng cảm kích:- Đa tạ Điện hạ đã ra tay cứu giúp!Lý Kiến Thành vội nâng lão nông dậy:- Không cần đa lễ.

Chuyện này là do ta quản không nghiêm.

Ta sẽ lệnh cho quan phủ các nơi không được bắt giữ những binh lính được thả về từ Triều Tiên.

Triều Tùy cứu người, nhưng chúng ta lại bắt người, như vậy không phải sẽ khiến lòng người trong thiên hạ nguội lạnh sao?- Điện hạ là người rộng lượng, mong sao các quan viên Đại Đường cũng giống như Điện hạ, đó chính là phúc đức của chúng tôi.Đang nói, một tên thị vệ chạy tới, bẩm báo nói:- Thái tử Điện hạ, Tề Vương tới, nói có chuyện khẩn cấp.Lý Kiến Thành trông thấy trên quan đạo cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, hai bên còn có hơn trăm thị vệ cưỡi ngựa, liền đứng lên đi về phía xe ngựa, không lâu sau đã đến trước xe ngựa.

Lý Nguyên Cát bước xuống từ xe ngựa, anh ta thấy đại ca Kiến Thành toàn thân mặc trang phục nông dân, chân vẫn còn dính bùn, không nhịn được cười nói:- Đại ca, làm sao lại trở thành lão nông dân rồi?Lý Kiến Thành thở dài nói:- Không làm việc cày cấy thì không hiểu được nông dân.

Nếu hàng ngày đều ngồi trong triều đình, làm sao biết nỗi khổ của người dân.

Thôi, không nói chuyện này nữa.

Đệ có chuyện quan trọng gì sao?- Mời đại ca lên xe ngựa nói chuyện, có liên quan đến quân đội của đệ.

Chương 814 : Thỏa hiệp viện binhHai huynh đệ cùng nhau lên xe ngựa, Lý Nguyên Cát liền đem chuyện tối qua Phong Đức Di tìm mình kể lại một lần nữa.

Lý Kiến Thành nheo mắt, đột nhiên hỏi:- Đệ và Phong Đức Di có qua lại thân thiết sao?- Đệ đã gặp ông ta hai lần, quan hệ rất bình thường, không tốt như quan hệ giữa ông ta và Vũ Văn.

Nhưng Vũ Văn cũng đã từng tố cáo đệ một lần, tối qua đệ cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ông ta lại tới tìm đệ, tại sao lại nói cho đệ biết chuyện này.Lý Kiến Thành chậm rãi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt:- Ông ta không phải tìm đệ, ông ta thực ra là vì ta mà đến, đệ hiểu chưa?

Ông ta biết đệ sẽ tới tìm ta.Lý Nguyên Cát lúc này mới chợt tỉnh, anh ta nhất thời có cảm giác bị lợi dụng, hồi lâu căm hận nói:- Đệ cứ nghĩ làm sao ông ta lại bỗng nhiên nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra chỉ là muốn đệ nhắn lại, thế mà lại không nói rõ ra.

Người này lại có tâm cơ như vậy, thật khiến người ta phát ghét.Lý Kiến Thành khẽ cười nói:- Điều này rất bình thường.

Đệ cũng không nên trách ông ta.

Phụ hoàng quá tin tưởng ông ta, nếu như ông ta đường đường chính chính tới tìm ta, sẽ khiến phụ hoàng sinh nghi, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta.

Người này rất biết cách làm việc.- Được rồi!

Cho dù đệ không trách ông ta, vậy chuyện này nên làm sao bây giờ?

Lão nhị có ý muốn lấy Tân quân của đệ, đệ nên đối phó thế nào?Lý Kiến Thành cười nhạt một tiếng:- Anh ta là muốn nhân cơ hội trận chiến Trung Nguyên lần này để đoạt lấy toàn bộ binh quyền trước đây.

Hôm nay là Tân quân của đệ, vài ngày sau là quân Quan Đông, trong lòng anh ta nghĩ gì ta đều biết rất rõ.

Hừ!

Anh ta đừng hòng được toại nguyện.Khu vực Quan Trung là do ba quận hợp thành, phía tây là quận Phù Phong, chính giữa là phủ Kinh Triệu, phía đông là quận Phùng Dực.

Trong đó quân đội quận Phù Phong là thế lực của Lý Thế Dân, được gọi là quân Quan Tây, còn quân đội quận Phùng Dực thì được gọi là quân Quan Đông, đương nhiên là thế lực của Lý Kiến Thành.Quân đội quận Phùng Dực đóng quân chủ yếu ở ba nơi, một là Vĩnh Thông Thương, có mười ngàn quân do Đại tướng Thịnh Ngạn Sư suất lĩnh, thứ hai là đóng ở Bồ Tân Quan cũng có mười ngàn quân do Đại tướng Thường Hà suất lĩnh, cuối cùng là Đồng Quan, có mười ngàn quân, do Đại tướng La Nghệ suất lĩnh.Sau khi La Nghệ trở về triều Đường, gặp phải sự lạnh nhạt của triều đình nhà Đường , Lý Uyên cho ông ta một chức quan nhàn hạ, vương tước cũng không có, nhưng Thái tử Lý Kiến Thành lại nhiều lần tiến cử ông ta, cuối cùng cũng thuyết phục được Lý Uyên.Thái tử đề nghị sắc phong ông ta làm chủ tướng Đồng Quan, La Nghệ cũng báo đáp lại, chủ động quy thuận phe Lý Kiến Thành, trở thành thủ hạ đắc lực của Lý Kiến Thành.Vậy là Thịnh Ngạn Sư, Hà Thường cùng với La Nghệ tạo thành thế lực kiềng ba chân dốc sức báo đáp khiến cho Lý Kiến Thành có được đội quân chính thống của chính mình.Lại thêm ba mươi ngàn tân quân của tứ đệ Nguyên Cát và ba mươi ngàn quân Quan Nội của thúc phụ Lý Thần Thông, Lý Kiến Thành có gần một trăm ngàn quân, còn có các quan lại trong triều ủng hộ, khiến cho thế lực của anh ta mạnh hơn nhị đệ Lý Thế Dân.Nhưng lúc này Lý Kiến Thành lại lo lắng hơn.

Bỗng nhiên anh ta phát hiện Tần Vương lại lợi dụng cơ hội đại chiến Trung Nguyên, bắt đầu tiến hành chiếm đoạt thế lực quân đội của anh ta, khiến anh ta cực kỳ bất mãn.

Lý Kiến Thành cũng không còn tâm trí để tiếp tục thị sát vụ gieo hạt mùa hè nữa, ngay trong ngày liền quay trở về Trường An.Lý Kiến Thành về thẳng đến hoàng cung.

Lúc này đã là buổi chiều, thời tiết vô cùng nóng bức, Lý Kiến Thành đứng chờ ở trước điện Võ Đức mà trán đầy mồ hôi.

Lúc này, một lão thái giám hấp tấp chạy tới:- Thái tử Điện hạ!Lão thái giám chạy tới gần thở hồng hộc, rồi thi lễ:- Đã để Điện hạ chờ lâu, Thánh Thượng mời Điện hạ yết kiến.Lý Kiến Thành lau mồ hôi trên trán, đi nhanh về phía ngự thư phòng.

Anh ta dường như nghĩ đến chuyện gì, bước chân chậm lại, chờ lão thái giám đi lên trước, nhỏ giọng hỏi:- Về việc tăng binh, Thánh thượng đã quyết định chưa?Lão thái giám hạ giọng nói:- Hình như là chưa ạ.Lý Kiến Thành trong lòng hiểu rõ, chuyện này phụ hoàng còn muốn nghe ý kiến của anh ta, anh ta liền bước nhanh hơn.Hoàng đế triều Đường và triều Tùy không giống với Hoàng đế triều Thanh.

Hoàng đế hai triều Tùy Đường không thể độc đoán, mà y đều phải nghe ý kiến của trọng thần phía dưới, thậm chí còn phải vất vả thuyết phục các Tướng quốc ủng hộ mình, nếu nếu không thì sẽ Nội sử tỉnh và Môn hạ tỉnh sẽ không đóng dấu, ngay cả thánh chỉ của Hoàng đế cũng không thể truyền ra được.Tất nhiên, Hoàng đế cũng có quyền lực của mình.

Nếu Tướng quốc thực sự không chịu thỏa hiệp, thì ông ta sẽ bỏ Tướng quốc cũ thay Tướng quốc mới, đổi thành một vị Tướng quốc nghe lời hơn.

Ví dụ Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung thời Trung Đường vậy.Đến cuối triều đại nhà Đường, Hoàng đế vì muốn khuếch trương vương quyền, không ngần ngại dùng đến thái giám để tạo quyền lực giả , kết quả chính mình ngược lại trở thành bù nhìn trong tay thái giám.

Chuyện này nói tiếp thì quá dài, hãy nói về Lý Uyên trước.Lúc này Lý Uyên cũng đang chờ Thái tử quay về.

Sở dĩ ông ta không lập tức đồng ý việc tăng binh với Vũ Văn Sĩ Cập chính là vì ông ta biết, nếu muốn tăng binh thì phải nhận được sự ủng hộ của của Thái tử nhưng ông ta biết rõ các phe phái bè cánh trong quân đội.Là Hoàng đế, Lý Uyên cũng không phản cảm với kiểu phe phái thế lực này.

Hơn nữa ông còn rất ủng hộ sự tồn tại của loại phe phái này, đây là cốt lõi của nghệ thuật làm vua, phân hóa hạ thần .

Như thế các thần chỉ có sự đấu đá lẫn nhau chứ không có tâm trí tiến lên.

Từ xưa đến nay, những người lãnh đạo đều am hiểu nghệ thuật này.Dĩ nhiên, Lý Uyên cũng phải tuân thủ quy tắc.

Đã là thế lực của Lý Kiến Thành, ông ta sẽ phải được sự đồng ý của Lý Kiến Thành mới có thể suy xét đến việc tăng binh.

Hơn nữa ý tứ đó cũng không thể nói một cách rõ ràng mà chỉ có thể nói quanh co bóng gió, nói ra một số lý do chính.

Cái này chính là chính trị.

Những điều nói ra trên đài luôn luôn chỉ là một cái cớ, chỉ có thể thông qua kết quả cuối cùng mới có thể biết được chân tướng sự việc.Lý Kiến Thành đi vào ngự thư phòng, cúi mình thi lễ:- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!Lý Uyên thấy anh ta bắt nắng, da dẻ có phần ngăm đen, liền mỉm cười:- Đi Hàm Dương thị sát thế nào?- Khởi bẩm phụ hoàng, hiện tại là thời điểm bận rộn, nhi thần cũng cùng các nông dân xuống ruộng cấy lúa, có thể biết được nỗi khổ của việc nhà nông, rất có nhiều thu hoạch.Lý Uyên nghe con trai lại cùng nông dân xuống ruộng cấy lúa, cảm thấy an ủi, liền gật đầu cười nói:- Hoàng nhi có thể đi sâu vào dân gian như vậy, nhận biết được nỗi khó khăn của người dân, trẫm rất vui mừng.

Trẫm hi vọng con cháu Lý Thị cũng có thể giống như hoàng nhi, có thể thăm thú dân gian, không nên chỉ biết ngồi trên cao mà xa rời quần chúng.

Mấy hôm nữa trẫm sẽ phải nói với bọn chúng về chuyện này.- Phụ hoàng có lòng như vậy chính là phúc đức của bá tánh Đại Đường.Hai người trao đổi mấy câu, Lý Uyên liền chuyển sang đề tài chiến dịch Trung Nguyên, ông ta thở dài nói:- Hiện tại đại chiến Trung Nguyên đang gặp bất lợi, hậu cần trọng địa huyện Trường Uyên bị quân Tùy đánh lén, chủ tướng Sử Đại Nại bị bắt làm tù binh, bên kia huyện Thị Úy Hiếu Cung lại thất bại thảm hại.

Tuy rằng cả hai không làm tổn hại đến đại cuộc nhưng lại ảnh hưởng đến sĩ khí của binh lính.

Ngay cả trẫm cũng cảm thấy rất mệt mỏi, càng không cần phải nói đến các tướng sĩ trong quân.

Tình hình rất bất lợi cho chúng ta!- Vậy phụ hoàng tính thế nào, quyết định rút quân về, hay là tiếp tục đánh?Lý Kiến Thành thận trọng hỏi.Lý Uyên trầm ngâm một lát:- Nhị đệ của con Hiếu Cung cũng muốn rút quân nhưng trẫm không muốn từ bỏ như vậy.

Nếu như không đánh một trận, trẫm cũng khó có thể ăn nói với người dân cả nước, thế nhưng lại không nắm chắc phần thắng.

Ý của nhị đệ con là, hy vọng chúng ta có thể gửi thêm quân một cách thỏa đáng, có thể là hai mươi ba mươi ngàn quân, hoàng nhi thấy có được hay không?

Trẫm muốn nghe ý kiến của con.Dọc đường Lý Kiến Thành đã suy nghĩ, trong lòng cũng sớm đã có dự tính.

Anh ta không thể nói không tăng binh, bằng không nếu như Tần Vương thất bại thì sẽ vì thế mà đẩy mọi trách nhiệm lên anh ta.Nhưng anh ta cũng không thể dễ dàng đáp ứng được.

Như thế thì thế lực của anh ta cũng do đó mà suy yếu.

Biện pháp tốt nhất chính là rút quân về, nhưng rõ ràng phụ hoàng không chịu rút quân, như vậy anh ta cũng chỉ còn một phương pháp linh hoạt.- Phụ hoàng, kỳ thực việc nhi thần lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh làm cho quân chủ lực của chúng ta đều kéo hết ra ngoài chiến trường Trung Nguyên, sau đó hắn dùng mấy chục ngàn tinh binh từ Quan Nội tiến thẳng tới Trường An.

Lúc đó Trường An hoàn toàn trống rỗng, làm thế nào chúng ta có thể chống lại?- Việc này…Lý Uyên cũng hơi do dự.

Điều này quả thực là một vấn đề cần lưu ý.

Quân Tùy đã phá hủy hiệp nghị đình chiến trước, như vậy việc bọn họ đánh lén Trường An cũng có thể xảy ra.Lý Kiến Thành lại nói:- Cho dù là quân Tùy binh ít, không tấn công được Trường An nhưng chỉ cần bọn họ tiến vào Quan Trung thì điều này đối với quân Đường ở Trung Nguyên mà nói, sẽ là đả kích rất lớn.

Khi đó sĩ khí quân Đường đã loạn, quân chiếm giữ hoảng sợ rút lui, ngược lại bị quân Tùy truy kích, tất sẽ thảm bại, nếu quân chủ lực của quân Tùy dọc đường đuổi theo vào Quan Trung, tình thế sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chương 815 : Tam quản gia (p1)Hồi lâu sau, trên mặt Lý Uyên lộ ra vẻ thất vọng, miễn cưỡng hỏi:- Ý của hoàng nhi nói là, ủng hộ cho bọn họ rút quân?Lý Kiến Thành lắc đầu:- Nhi thần không phải có ý này, là nhi thần muốn nói, để chi viện quân cho Đồng Quan cũng không nhất định phải tham chiến, chủ yếu là lấy khí thế áp bức quân Tùy, đồng thời tăng sĩ khí quân Đường, đóng quân ở huyện Văn Hương hoặc Hàm Cốc quan.

Một khi Quan Trung nguy cấp, có thể lập tức rút quân, không biết phụ hoàng nghĩ như thế nào?Lý Uyên hiểu ý của Lý Kiến Thành, anh ta là sợ thế lực của bản thân bị Tần Vương chiếm lấy.

Lúc này, ông ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ trong đầu.

Lẽ nào Tần Vương yêu cầu tăng binh chính là có chủ ý này sao?Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Lý Uyên có chút tức giận.

Bây giờ đã là lúc nào rồi, chuyện liên quan đến sự an nguy trong tương lai của Đại Đường, hai huynh đệ bọn chúng còn đang hục hặc với nhau, mà hoàn toàn không để ý đến đại cục.Huynh đệ Lý Thị bất hòa, kỳ thực ở một mức độ nào đó có liên quan rất lớn đến Lý Uyên vì chính ông ta đã cố ý gây hiềm khích giữa bọn họ.

Nhưng đến thời khắc quan trọng, Lý Uyên lại hy vọng huynh đệ bọn họ có thể vứt bỏ những hiềm khích trước đây, đồng tâm hiệp lực.

Cái này gọi là đạo lý vừa hy vọng ngựa chạy nhanh hơn lại vừa hy vọng ngựa không ăn cỏ.Giận thì giận, nhưng Lý Uyên cũng đành chịu.

Ông ta biết Kiến Thành đã nhượng bộ.

Nếu như mình còn không đồng ý thì e rằng các quan văn võ trong triều sẽ đến gây áp lực, yêu cầu rút quân.- Được rồi!

Hoàng nhi nói cũng có lý, cứ làm theo lời con đi.Lý Kiến Thành lập tức nói:- Nhi thần xin đề xuất Nguyên Cát dẫn ba mươi ngàn tân quân đến Đồng Quan trợ giúp quân Đường ở Hoằng Nông.Lý Kiến Thành suy nghĩ thận trọng, anh ta biết nếu như để La Nghệ dẫn quân đi, với người ác độc quả quyết như nhị đệ, có nhiều khả năng sẽ giết người đoạt binh quyền, còn để cho tứ đệ đi, sẽ không gặp phải kết cục này.Lý Uyên suy nghĩ một lúc lâu, ông không đồng ý với đề xuất của Lý Kiến Thành:- Để Nguyên Cát đi không thích hợp, hay là đổi một viên chủ tướng khác.Mặc dù viện quân chỉ là để phô trương thanh thế, kiềm chế quân Tùy, nhưng chỉ sợ vào lúc tình thế nguy cấp, khi cần hỗ trợ, nếu như Nguyên Cát làm chủ tướng, có khả năng sẽ bỏ mặc Tần Vương, cuối cùng dẫn đến thất bại.Điểm này Lý Uyên không hề hồ đồ, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.Phụ thân phản đối khiến cho Lý Kiến Thành hơi thất vọng.

Anh ta suy nghĩ một chút:- Vậy nhi thần xin đề nghị để Hà Thường làm chủ tướng.……Sau một phen mặc cả chuyện tăng viện binh tại nội bộ triều Đường, cuối cùng cũng đã đạt được thỏa hiệp.

Lý Uyên lập tức bổ nhiệm Hà Thường làm Tả Vệ Đại tướng quân, đóng ở Bồ Tân Quan, dẫn ba mươi ngàn quân đến Đồng Quan trợ giúp quân Đường ở Hoằng Nông, khiến cho cuộc chiến Trung Nguyên tăng thêm vài biến số.Cùng lúc đó, việc Đậu Kiến Đức khống chế Thanh Châu cũng làm nảy sinh một số vấn đề.

Tại huyện Lịch Thành, một bài hát thiếu nhi được truyền đi khắp các xóm làng và tửu quán “ U Châu có yêu đạo, nói rằng phục ma thần, cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế.”

Bài hát thiếu nhi này có chút kỳ lạ, giống như là một lời tiên tri.

Sau mấy ngày lưu truyền trên phố, cuối cùng cũng đã truyền tới tai Đậu Kiến Đức.Đại chiến Trung Nguyên bùng nổ, là một người ngoài cuộc, Đậu Kiến Đức luôn theo dõi chặt chẽ tình hình phát triển của cuộc chiến, kỳ vọng lớn nhất của ông ta là quân Tùy bị đánh bại, tàn binh lui về Hà Đông, lúc này Hà Bắc trống rỗng, ông ta lại có thể một lần nữa quay về Hà Bắc, khôi phục đế nghiệp.Đậu Kiến Đức đã bị Dương Nguyên Khánh làm cho mất hết can đảm.

Cho dù lúc này binh lực Hà Bắc thực sự trống rỗng, chỉ có Đại tướng Tần Quỳnh dẫn hai mươi ngàn quân chiếm đóng tại phía quận Đông, nhưng ông ta vẫn không dám đi qua sông Hoàng Hà, trừ khi Dương Nguyên Khánh bị quân Đường đánh bại, khi đó ông ta mới có thể nảy sinh dũng khí.Trong phòng, Đậu Kiến Đức đứng trước sa bàn thận trọng phán đoán các kết quả có thể xảy ra của cuộc đại chiến Trung Nguyên nhưng kết quả phán đoán quả thực làm cho ông ta có phần chán nản.

Ông ta cũng phát hiện quân Đường đang ở tình thế bất lợi, quân Tùy đã nắm được thế chủ động.Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:- Vương gia, Khổ tiên sinh đã tới.Đậu Kiến Đức gạt bỏ suy nghĩ qua một bên, Khổng Đức Thiệu đến tìm ông ta là có một chuyện quan trọng khác.

Ông ta liền gật đầu:- Mời tiên sinh vào.Cửa mở ra, Khổng Đức Thiệu đi đến trước mặt Đậu Kiến Đức, khom người thi lễ nói:- Ty chức tham kiến Vương gia!- Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!Đậu Kiến Đức mời Khổng Đức Thiệu ngồi xuống, rồi sai người mang trà lên.

Lúc này ông ta mới lấy từ trên bàn ra một bản báo cáo, đưa cho Khổng Đức Thiệu:- Gần đây trong huyện Lịch Thành xuất hiện một lời tiên tri, có chút kỳ lạ.

Ta không thể nào lý giải được, xin tiên sinh có thể giải thích cho ta được không.Khổng Đức Thiệu nhận lấy báo cáo, chỉ thấy trên đó viết : “ U Châu có yêu đạo, nói rằng phục ma thần, cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế.”

Những lời tiên tri này Khổng Đức Thiệu sớm đã có nghe nói, y đã ở nhà cẩn thận nghiên cứu qua, nhận lấy bản báo cáo, Khổng Đức Thiệu liền lắc đầu nói:- Vương gia, tại hạ đoán trong chuyện này có âm mưu.Sắc mặt Đậu Kiến Đức liền trầm xuống, Khổng Đức Thiệu chỗ nào cũng tốt, đầu óc nhạy bén, tầm nhìn bao quát, chính là việc “Nói việc này có âm mưu” làm cho y không thích, y thấy Khổng Đức Thiệu lại bắt đầu nói chuyện về âm mưu, trong lòng cố nén bất mãn nói:- Không cần nói về âm mưu, mà hãy giải thích những lời tiên tri này cho ta.Khổng Đức Thiệu cảm giác được Đậu Kiến Đức không hài lòng, y vội mỉm cười nói:- Thực ra lời tiên tri này cũng không phải là khó hiểu, câu đầu tiên U Châu có yêu đạo, là nói người này xuất thân ở U Châu, được gọi là yêu đạo, Vương gia hãy nghĩ xem yêu đạo là nói về người như thế nào?Đậu Kiến Đức suy nghĩ một lúc, lắc đầu:- Ta nghĩ không ra.- Vương gia, thực ra điều này không phải là nói yêu đạo, mà là nói yêu đao.Đậu Kiến Đức bất chợt phản ứng:- Tiên sinh muốn nói Tống Kim Cương?Tống Kim Cương được thiên hạ gọi là Tứ Đại Kỳ Tướng, tên hiệu là “Yêu Đao”, vậy Tống Kim Cương không phải là người quận Thượng Cốc U Câu sao?

Đậu Kiến Đức cau mày, điều này có nghĩa là gì?Khổng Đức Thiện tiếp tục nói:- Vương gia, thực ra câu thứ hai cũng đã rõ ràng, tự xưng phục ma thần, phục ma thần ở đây không phải chính là Kim Cương sao?Đậu Kiến Đức có phần tỉnh ngộ, quả thực là nói đến Tống Kim Cương:- Vậy cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế, là có ý gì?- Vương gia, Bạch Hải là chỉ Bắc Hải, “Cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế”, nói cách khác người này xuất hiện từ quận Bắc Hải, sau đó làm vua Thanh Châu.Sắc mặt Đậu Kiến Đức trở nên đặc biệt khó coi, ý nghĩa của lời tiên tri này đúng là nói Tống Kim Cương tạo phản.

Từ bản thân mà suy luận ra, chỉ là y cũng không lấy gì làm khó hiểu, hiện tại Tống Kim Cương thực ra đã ở tình trạng bán độc lập.Mỗi nhà đều có khó khăn riêng, Thanh Châu cũng không ngoại lệ.

Đậu Kiến Đức y tuy là người đứng đầu Thanh Châu, nhưng thực tế thiện hạ Thanh Châu được chia làm ba phần, Đậu Kiến Đức y chiếm quận Tề, quận Lỗ, quận Cao Mật.

Lưu Hắc Thát khống chế quận Lang Gia, Tống Kim Cương khống chế quận Bắc Hải.Đáng lẽ y có thể hợp nhất với quân Lưu Hắc Thá, nhưng vì cháu gái của y là Đậu Tuyến Nương đào hôn, làm cho kế hoạch của y thất bại, Lưu Hắc Thát trở mặt với y.

Nhưng y và Lưu Hắc Thát lớn lên cùng nhau, còn chưa đến mức có ý muốn giết y.Nhưng Tống Kim Cương thì khác, trước đây người này là bạn Vương Bạt Tu, có tin đồn Vương Bạt Tu là bị gã giết chết, tiếp đó lại phản bội Lưu Vũ Chu, cuối cùng cùng đường mới dựa vào mình.

Người này trong tâm có lòng phản nghịch, nếu như gã muốn dựa vào Bắc Hải lấy Thanh Châu, là điều hoàn toàn có thể.Tống Kim Cương là người cực kỳ xảo quyệt, nhất định không chịu rời khỏi quận Bắc Hải một bước, chính y đã từng ba lần mời gã đến quận Tề, gã nhất định không chịu đến.

Muốn dùng kế giết gã, nhưng rất khó làm được, chỉ có thể dùng sức mạnh để tấn công.Đậu Kiến Đức tái mặt đi tới đi lui trong phòng, Khổng Đức Thiệu biết y đang suy nghĩ chuyện gì.

Liền dè dặt hỏi:- Vương gia, tại hạ cho rằng lời tiên tri này lai lịch không rõ ràng, có lẽ thực sự có vấn đề, có thể có…

âm mưu gì hay không?Khổng Đức Thiệu do dự một chút, cuối cùng mới nói ra hai chữ “âm mưu”.

Tuy rằng Đậu Kiến Đức không muốn nghe, nhưng y cảm thấy nhất định là như vậy.Đậu Kiến Đức lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:- Điều tiên sinh nói là âm mưu gì đó, vậy tiên sinh nói thử ai là người gây nên việc này, là Dương Nguyên Khánh sao?

Hắn ở quận Hoằng Nông đánh nhau với Lý Thế Dân, thời gian đâu lo lắng tới ta, hay là Lý Mật, y khiêu khích ta thì có tác dụng gì.

Tiên sinh nói là âm mưu, nên hiểu rõ không có lửa làm sao có khói, cái thứ tiên tri này, không nên nói càn là âm mưu.Sắc mặt Khổng Đức Thiệu trở nên trắng bệch, lời tiên tri luôn luôn huyền bí.

Thông thường những người có quyền lực đều kiêng kỵ, nhưng cũng dễ dàng bị người khác lợi dụng.

Chương 815 : Tam quản gia (p2)Thực ra y cũng biết giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương vẫn luôn có mâu thuẫn, chẳng qua mâu thuẫn đã được che đậy.Mặc dù Tống Kim Cương tỏ ý bằng lòng tuân theo chỉ thị của Đậu Kiến Đức, nhưng không có người lãnh đạo nào lại bằng lòng ở dưới quyền khống chế của người khác trong địa bàn riêng của mình, quân đội của mình.

Mâu thuẫn giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, có lẽ vì lời tiên tri này, đã mở ra cái nắp che đậy sự mâu thuẫn của bọn họ.Đậu Kiến Đức chắp tay nhìn nóc nhà một lúc, mới lạnh lùng nói:- Chuyện này ta đã biết rồi, đa tạ tiên sinh đã lý giải, chuyện Tống Kim Cương ta sẽ tự mình suy nghĩ.Khổng Đức Thiệu hiểu rõ trong lòng Đậu Kiến Đức đã nổi lên sát khí, y không dám nhiều lời nữa, không biết làm thế nào đành phải rời đi.Trong phòng, Đậu Kiến Đức trong lòng vô cùng phiền não, đôi khi bản thân y cũng lơ là, bất kể Lưu Hắc Thát hay Tống Kim Cương đều là thuộc hạ của y, chẳng qua là không cùng phe phái, trước đây trong quân của y có rất nhiều phe phái, không phải cũng tương tự do y điều khiển theo ý y sao?

Tương tự phụng y làm Chủ công, không phải là một vấn đề gì lớn.Nhưng lời tiên tri này giống như một ly rượu độc, làm cho y có thể tỉnh táo lại từ chỗ mất cảm giác, phải đối mặt với hiện thực.

Tống Kim Cương và Lưu Hắc Thát từ trước đã không cùng một phe, chẳng qua ngoài mặt bọn họ nghe theo y, trên thực tế đã tự mình làm vương.

Đậu Kiến Đức y nếu muốn xây dựng lại giang sơn, hai người này ở bên cạnh chẳng những chính là hai tảng đá lớn, mà còn là người cần phải giải quyết trước tiên.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân có vẻ vội vã, có người ngoài cửa giọng gấp gáp bẩm báo:- Vương gia, có người đến từ quận Bắc Hải cầu kiến, nói là tam quản gia ở phủ Tống Kim Cương, nói có việc hệ trọng muốn bẩm báo với Vương gia.Đậu Kiến Đức giật mình, tức khắc ra lệnh nói:- Dẫn người đó tới đây.Trong phút chốc, mấy tên thị vệ dẫn một người đàn ông trung niên đi vào, người đàn ông này có cái mũi nhỏ và đôi mắt ti hí, dáng điệu có vẻ đăm chiêu ủ dột, gã vừa đi vào liền quỳ xuống, phủ phục dưới đất:- Tiểu dân Lý A Phúc, khấu kiến Vương gia!Đậu Kiến Đức đưa mắt quan sát gã, người này vừa nhìn đã thấy là hạng tiểu dân tầm thường, liền hỏi gã:- Ngươi là quản gia trong phủ Tống Kim Cương?- Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân là tam quản gia trong phủ của y, phụ trách các công việc lặt vặt trong phủ.- Uhm!

Ngươi có việc hệ trọng gì muốn bẩm báo với ta.Đậu Kiến Đức ngồi xuống, nhấp một ngụm trà hỏi.- Vương gia, khoảng năm ngày trước, Tống Kim Cương bí mật tiếp kiến một vị khách, con gái tiểu nhân phụ trách việc rót trà, nó nghe nói, Tống Kim Cương gọi người này là Tạ tiên sinh, là quan viên đến từ triều Tùy.Bàn tay Đậu Kiến Đức thoáng dừng lại, y chậm rãi đem chén trà đặt lại trên bàn, nhìn thẳng gã quản gia hỏi:- Người họ Tạ đó hình dáng trông như thế nào?- Là một gã văn sĩ, khoảng hơn ba mươi tuổi, rất gầy, bên trái mũi có một cái nốt ruồi rất lớn.Đậu Kiến Đức biến sắc, y biết người này là ai, chính là Tạ Tư Lễ, là người thân tín bên cạnh Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt Đậu Kiến Đức âm trầm đáng sợ, một lát sau lại hỏi:- Có biết bọn họ nói nói về chuyện gì hay không?Tiểu nhân không biết, Tống Kim Cương đuổi hết toàn bộ đầy tớ ra ngoài, đóng chặt cửa chính và cửa sổ, tất cả xung quanh đều là thân binh của ông ta, không cho phép bất cứ ai lại gần, bọn họ nói chuyện khoảng chừng một canh giờ.- Khốn kiếp!Đậu Kiến Đức giận dữ đập tay xuống bàn, trong lòng phẫn nộ suýt nữa làm cho y đứng dậy quát lên.

Tống Kim Cương và Dương Nguyên Khánh quả thực bí mật cấu kết với nhau, không cần phải nói, nhất định là Dương Nguyên Khánh đã ban cho y quan to lộc hậu gì đó, Tống Kim Cương lại định phản bội mình.Lồng ngực y phập phồng một cách kịch liệt, một hồi lâu sau, y mới kiềm chế được cơn thịnh nộ hỏi gã quản gia:- Vì sao ngươi lại phản bội Tống Kim Cương?Gã quản gia dập đầu, rưng rưng nói:- Buổi tối ngày hôm trước, Tống Kim Cương uống rượu say đã làm nhục con gái của tiểu nhân, con gái tiểu nhân cố hết sức phản kháng, đã chọc giận y, y liền đem con gái tiểu nhân thưởng cho các thân binh, con gái tiểu nhân không chịu được sự sỉ nhục, sau khi trở về liền treo cổ tự tử, tiểu nhân đi tìm y nói lý lẽ, lại bị y đánh cho một trận, đuổi ra khỏi cửa phủ.Nói đến đây, gã quản gia bắt đầu run rẩy vén quần áo lên, chỉ thấy trên lưng y chằng chịt lằn roi, máu thịt lẫn lộn, làm người khác không nỡ nhìn, gã quỳ dưới đất, bật khóc lớn tiếng:- Con gái bất hạnh của tiểu nhân!Đậu Kiến Đức thấy tình hình ấy, trong lòng hoàn toàn tin tưởng, y là một người rộng lượng, y thấy gã quản gia này bị đánh quá thê thảm, trong lòng thương xót, liền lệnh cho thị vệ:- Dẫn y xuống phía dưới trị thương.

Thưởng thêm cho y một trăm lượng bạc!Gã quản gia liên tục dập đầu:- Đa tạ Vương gia!

Đa tạ Vương gia!Thị vệ đưa gã quản gia xuống phía dưới, Đậu Kiến Đức chắp tay đứng trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải không nói gì, trong mắt lóe hung quang.

Lúc này, y đã hoàn toàn tin Tống Kim Cương phản bội mình, điều quan trọng là Tống Kim Cương sao lại cấu kết với Dương Nguyên Khánh?

Y sẽ hành động như thế nào?Lúc này, lại có thị vệ đến bẩm báo:- Vương gia, Tôn Tướng quân tới, có quân tình quan trọng cần bẩm báo.- Lệnh cho y vào!Ngay sau đó, một gã đại tướng vội vã đi vào, người này là đại tướng dưới quyền Đậu Kiến Đức, tên là Tôn Phúc Lăng, chịu trách nhiệm trinh sát tuần tra xung quanh quận Tề.

Gã khom người thi lễ:- Khởi bẩm Vương gia, ty chức phát hiện thấy một số chuyện khác thường.- Chuyện gì?- Hai ngày nay ty chức nghe ngư dân cho biết, các thuyền lớn ở ngoài biển tăng nhanh, đa số là thuyền chiến, ty chức cảm thấy rất lạ, nên đặc biệt tới bẩm báo.- Thuyền chiến?Đậu Kiến Đức cau mày, đây là nơi nào mà lại có thuyền chiến, đột nhiên, y hình như nghĩ tới điều gì, bước nhanh tới trước bức tường, xoạt một tiếng giật tấm màn che xuống, trên tường là một bức địa đồ lớn, phạm vi rộng hơn nhiều so với sa bàn, bao gồm Hà Bắc và Liêu Đông.Đậu Kiến Đức nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải, vịnh Lai Thủy ở đó là cảng biển lớn nhất Thanh Châu, ánh mắt y vẫn nhìn về phía bắc, cuối cùng dừng lại ở cửa sông quận Bắc Bình.

Cửa sông là bến cảng của quân Tùy, nơi ấy có một trăm thuyền chiến.

Các thuyền chiến trên biển Thanh Châu là từ đâu tới đây?

Chỉ có thể là thuyền chiến của quân Tùy.Tại thời điểm này, suy nghĩ của Đậu Kiến Đức chợt rõ ràng hơn, y biết quân Tùy sẽ làm thế nào để tấn công vào Thanh Châu, là tấn công từ đường thủy, như vậy Dương Nguyên Khánh mua chuộc Tống Kim Cương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Mà quân đội của mình chủ yếu tập trung ở phía tây quận Tề và bờ Hoàng Hà, phía sau lưng lại trống rỗng, một khi quân Tùy từ đường biển lên bờ, sẽ tạo thành thế gọng kìm tấn công từ hai phía, lúc đó, Thanh Châu sẽ gặp nguy hiểm!Đậu Kiến Đức nhất thời toát mồ hôi, y biết chỉ cần quân Tùy đánh xong chiến dịch Trung Nguyên, bước tiếp theo là đối phó với mình, đồng thời tấn công từ đường thủy và đường bộ, thời gian còn lại của y không nhiều.Nghĩ vậy, không thể ngồi chờ được nữa, lền quát to ra lệnh:- Chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi đến quân doanh!……..Quản gia Lý A Phúc, mang một trăm lượng bạc từ trong phủ Đậu Kiến Đức đi ra, gã luôn luôn cúi đầu, cảm tạ thiên ân rồi hướng về phía ngoài thành mà đi.Nhưng rời khỏi phủ Đậu Kiến Đức không bao lâu, vẻ ti tiện trên mặt gã đã không còn sót lại chút gì, lạnh lùng hừ một tiếng, bước đi một mạch.

Đi tới trước một cửa hiệu bán gạo, nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, liền từ cửa hông tiến vào trong.Đi tới hậu viện, một gã thanh niên thân hình cường tráng thi lễ với y:- Lý Giáo Úy, mọi việc thành công chứ?Gã gật đầu:- Hiện tại đã thành công, nhưng vẫn phải chú ý tình hình xem chừng Đậu Kiến Đức triệu tập quân đội, một khi phát hiện quân đội của y tập hợp lại, thì ngay lập tức thông báo cho Thái Nguyên.- Tuân lệnh!Hai ngày sau, năm mươi ngàn quân của Đậu Kiến Đức đã tập trung tại huyện Lịch Thành, nhanh chóng xuất phát về hướng quận Bắc Hải.

Đậu Kiến Đức cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra tay tiêu diệt Tống Kim Cương trước.

Lúc này, có một con chim ưng cất cánh từ huyện Lịch Thành, bay về hướng Thái Nguyên.Phía bờ bắc Nhữ Thủy quận Tương Thành, một đám quân Đường chừng hai vạn người đang theo dòng sông về hướng Đông Bắc.

Đội ngũ này là quân Đường tuyến phía Đông do Khuất Đột Thông thống lĩnh.

Mục tiêu của Khuất Đột Thông rất rõ ràng, tìm kiếm quân đội của Từ Thế Tích đồng thời một mẻ đánh tan hoặc tiêu diệt chúng.Nhưng tình hình của thám báo hình như không ủng hộ cho dã tâm của Khuất Đột Thông.

Tới giờ y vẫn chưa thể phán đoán chính xác quân đội của Từ Thế Tích rốt cuộc đang ở chỗ nào?Điều này khiến y vô cùng khó khăn.

Nếu như y không thể tìm thấy quân Tùy trong vòng năm ngày, vậy thì số lương thảo mà y mang theo hầu như là không còn.

Trên thực tế thì y chỉ có thời gian ba ngày, y không thể ôm cái bụng đói quay trở về được.Ngày hôm qua cuối cùng y cũng có được chút manh mối, có người nói với thám báo của y rằng hai ngày trước phát hiện quân Tùy ở vùng gần huyện Nhữ Nam.

Tin tức này khiến Khuất Đột Thông mừng rỡ như điên, y lập tức chỉ huy quân xuất phát về hướng huyện Nhữ Nam.

Chương 816 : Khuất Đột trúng kếHuyện Nhữ Nam không liên quan gì tới quận Nhữ Nam ở phía nam cả.

Quận trì quận Nhữ Nam gọi là huyện Nhữ Nam, gần với Tương Dương.

Nhưng huyện Nhữ Nam ở đây chỉ là một huyện nhỏ của quận Tương Thành, nằm ở phía nam Nhữ thủy, thành trì cũ nát, dân cư thưa thớt, mấy năm nay lại bị đạo phỉ cướp sạch nên hiện giờ còn chưa tới ba trăm hộ.Buổi chiều ngày thứ hai, Khuất Đột Thông dẫn hai vạn quân Đường tới một huyện nhỏ ở khu bình nguyên này.

Khuất Đột Thông híp mắt quan sát tòa thành rách nát bé xíu phía xa xa vài dặm.

Tường thành thấp bé, chu vi chưa tới bảy tám dặm, một vài pháo đài quân sự còn to hơn tòa thành này.Lúc này, hơn mười thám báo quân Đường vội chạy tới, Lữ soái dẫn đầu chắp tay bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, trong thành gần như đã trống trơn, quân Tùy đã ở trong thành này chừng hơn mười ngày.Khuất Đột Thông nhướng mày:- Sao lại có thể là thành trống?Lữ soái quay đầu lại phất tay một cái, vài tên binh sĩ dẫn một ông lão tới.

Ông lão nơm nớp lo sợ nói:- Khởi bẩm tướng quân, quân Tùy như hổ sói, người trong thành đều sợ hãi bỏ trốn hết rồi, chỉ còn lại mười mấy lão già không muốn rời đi thôi.Khuất Đột Thông có chút khó hiểu:- Quân Tùy chẳng phải luôn quân kỷ nghiêm minh sao, sao lại trở nên như sói như hổ được?- Haizz!Ông già thở dài:- Lúc đầu còn tốt.

Nhưng mà hai ngày trước, quân Tùy cần nhiều lương thực tài vật nên bắt tráng đinh.

Những phụ nữ còn trẻ tuổi cũng phải đi phục vụ quân, cả thành loạn lạc.

Vốn dĩ dân số trong thành đã không nhiều, bây giờ ai nấy cũng s bỏ chạy rồi.- Vậy quân Tùy chạy đi đâu rồi?Khuất Đột Thông trong lòng có vẻ uể oải, lại tới chậm một bước rồi.Ông già kia lắc đầu:- Cái này tiểu nhân không rõ, chiều qua bọn họ đã rời đi rồi, đi rất vội vàng.Xem ra quân Tùy phát hiện bọn họ tới nên đã nhanh chóng rút lui rồi.

Khuất Đột Thông không thể xác định được hướng rút lui của quân Tùy, đành phải đợi thám báo dò thám tình hình xung quanh đây rồi mới tính tiếp.

Y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trời đã về chiều, y liền hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, đại quân vào thành nghỉ ngơi.Hai vạn đại quân quân Đường tiến vào trong thành, trong chốc lát cả tòa thành nhỏ bé đã chật kín người.

Tuy rằng có hơi đông nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ở được.Bọn họ đã chiếm được không ít lương thảo, đây là điều khiến họ vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ phát hiện quân Tùy đã bỏ lại không ít đồ dùng, ngoài một ít quân giới còn có cả hơn ngàn thạch gạo và hai ngàn bó cỏ khô nữa.

Vừa hay vấn đề khẩn cấp của bọn họ đã được giải quyết.Khuất Đột Thông cưỡi ngựa đi trong thành thị sát.

Theo như bày bố của nhà Tùy thì loại thị trấn nhỏ như vậy chỉ có thể có hai cửa thành, một cửa phía nam và một cửa phía bắc.

Hai cửa này cách nhau chừng ba dặm, nó cũng trở thành con đường lưu thông chính trong thành.Phòng xá trong thành đa số đều rách nát, rất nhiều căn do lâu không được tu sửa nên đã sụp đổ hết.

Mỗi gian có mười binh sĩ ở, Khuất Đột Thông nhìn thấy một binh sĩ đang ở cạnh giếng múc nước chuẩn bị làm cơm.- Giếng nước đã kiểm tra chưa?Khuất Đột Thông cao giọng hỏi, y vô cùng cẩn thận, giếng nước phòng ở đều cẩn thận kiểm tra, phòng ngừa việc quân Tùy hạ độc, cũng là phòng quân Tùy chất giữ những đồ dễ bắt lửa như củi khô, lưu huỳnh.Nhưng mà vẫn may là bọn họ không phát hiện ra điều gì dị thường cả.Bọn lính thấy chủ tướng tới, liền đáp:- Bẩm báo tướng quân, giếng nước đã được kiểm tra rồi, không có gì khác thường cả.Khuất Đột Thông gật gật đầu, tiếp tục cưỡi ngựa đi tới các nơi khác tuần tra.…..Màn đêm dần dần phủ xuống, đám quân Đường hành quân hai ngày trời vô cùng mệt mỏi uể oải nên đã sớm ngủ say rồi.

Cửa thành cũng đã đóng, từng tốp quân Đường đi tuần tra trong thành, canh phòng nghiêm ngặt.

Bên ngoài thành, gần trăm tên thám báo quân Đường đi dò xét trong phạm vi mười dặm để xem có gì khả nghi không.Đêm nay trời đầy mây, không có trăng sao, những đám mây đen kịt che kín cả bầu trời, bóng đêm dày đặc khiến mặt đất cũng trở nên đen kịt.Khoảng canh một, một đội hai mươi quân thám báo đang nhanh chóng chạy vào trong thành.

Bọn họ phát hiện ra cái gì đó khác lạ nên đang gấp rút chạy về thành bẩm báo.

Lúc này họ chỉ còn cách thành chừng năm dặm.Nhưng hai mươi người họ cưỡi ngựa qua một sườn núi, đột nhiên những tiếng mũi tên xé không gian vang lên, những mũi tên dày đặc từ hai bên phóng tới chỗ bọn họ, hai mươi người kêu thảm rơi xuống ngựa.

Sau hai đợt tên bắn xuống thì không còn ai sống sót nữa.Lúc này, hơn hai vạn quân Tùy đã dần tiến sát tới hai cửa thành, với sự yểm hộ của màn đêm đen kịt, những quân sĩ trông coi trên thành không thể phát hiện ra được quân Tùy đang tới gần.

Tuy nhiên trong quá trình triển khai chậm chạp, một vạn cung nỏ binh đã phong tỏa cửa thành.Lúc này, mấy trăm công sự binh dựng một thứ gì đó trên vùng đất bằng phẳng cách thành chừng hai trăm bước.

Bọn họ mang theo linh kiện, dùng những miếng gỗ lớn và dây thừng làm thành loại vũ khí có thể bắn được từ xa.

Khoảng nửa giờ sau, mười quái vật to lớn đã xuất hiện phía ngoài thành, những chiếc tháp chống cao lớn thậm chí còn cao hơn cả tường thành nữa.Khi công cuộc xây dựng chuẩn bị hoàn thành thì quân giữ thành cuối cùng cũng phát hiện điều lạ thường.

Có binh sĩ vội chạy xuống thành, đi báo cho Khuất Đột Thông biết.Khuất Đột Thông vừa mới chợp mắt nhưng vẫn còn chưa ngủ hẳn.

Mặc dù y cũng vô cùng mệt mỏi nhưng áp lực của Chủ tướng khiến y không thể ngủ yên được.

Mười mấy năm tòng quân nên thường có dự cảm trước nguy hiểm.Y cũng cảm thấy tòa thành này có điều gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được chỗ nào có vấn đề.

Ngoài những điểm khả nghi mà y đã kiểm tra ra, thậm chí y còn đào đất lên ba thước xem dưới đất có chôn giấu thứ gì không nhưng đều không tìm thấy gì cả.

Khuất Đột Thông nằm trên chiếc ghế dài, trong đầu suy nghĩ về tất cả những gì diễn ra ban ngày, y nhất định phải tìm ra sự bất an của mình tới từ đâu?Bỗng nhiên, Khuất Đột Thông dựng người lên, y đã nghĩ ra vấn đề rồi.

Ban ngày ông già đó nói trước khi quân Tùy rời đi một ngày đã dốc sức đi cướp giật lương thảo, vơ vét tài sản, nhưng tại sao họ lại để lại một ngàn thạch lương thực và hơn hai ngàn bó cỏ khô nữa, chuyện này có chút kì lạ.Quân Tùy có những thái độ trái với quân kỷ như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là ép buộc dân chúng trong thành phải chạy đi.

Bọn họ không dùng cách khuyên bảo, nếu dùng cách khuyên bảo sẽ khiến cho mình cảnh giác.

Vậy quân Tùy muốn làm cái gì?

Đuổi hết dân chúng trong thành đi, để lại một tòa thành không cho mình.Khuất Đột Thông thoáng rùng mình, y đã mơ hồ đoán ra dụng ý của quân Tùy.

Lúc này, phía ngoài sân có tiếng bước chân chạy nhanh tới.- Chúng ta có việc gấp muốn bẩm báo tướng quân!- Thế nhưng lão tướng quân đã nghỉ ngơi rồi, ông ấy quá mệt rồi, ngày mai hãy bẩm báo không được sao?- Không được, e rằng đợi đến ngày mai sẽ không kịp nữa rồi!Khuất Đột Thông đứng lên mở cửa:- Xảy ra chuyện gì?Binh sĩ tuần tra chạy tới bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, chúng tôi phát hiện bên ngoài thành có điều lạ thường.Khuất Đột Thông có chút giật mình trong lòng, mặc dù y không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng y cũng đã cảm nhận được bọn họ đã trúng kế của quân Tùy khi vào trong tòa thành này.

Y chỉ xét tới tường thành là một nơi phòng hộ an toàn, có thể phòng ngừa quân Tùy đánh lén ban đêm nhưng quên rằng tường thành cũng là một sự ràng buộc.Khuất Đột Thông bước nhanh tới đầu thành, y hướng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía ngoài thành chừng hai trăm bước có mười mấy tòa tháp đứng sừng sững, nó phải cao tới hai trượng năm tấc, còn cao hơn cả những chỗ thấp của tường thành này tới một trượng.

Trong màn đêm mờ mịt vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh tay vô cùng dài.Đây là loại máy bắn đá cỡ lớn, những giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Khuất Đột Thông rơi xuống.

Y đã hiểu trận đồ của quân Tùy rồi, y liền quay đầu hô lớn:- Mau gõ chuông báo động!- Keng !

Keng!

Keng !Những tiếng chuông chói tai vang lên trong huyện thành nhỏ nhưng cùng lúc tiếng chuông cảnh báo này reo vang thì những cỗ máy bắn đá cỡ lớn của quân Tùy bắt đầu hoạt động.Đây là mười cỗ máy bắn đá đơn giản, không có bánh xe, không có cái gì phức tạp xung quanh, cũng không có bàn kéo.

Nó chỉ dùng mười mảnh gỗ lớn cột chặt lại mà thành, mỗi một chiếc máy bắn đá đều có hai trăm người kéo ném.Trong tiếng cảnh báo chói tai, mười thùng dầu hỏa cùng lúc bay ra, lướt qua tường thành bay vào trong thành.

Các thùng dầu bay đập vào mái nhà và mặt đất liền vỡ ra, những dòng dầu đen sì chảy đầy mặt đất.

Tiếp đó, đợt thùng dầu thứ hai bay tới, mười mấy thùng dầu ùn ùn ném vào trong thành.Mấy trăm cung thủ quân Tùy chạy vội tới trước thành, cùng nhau phóng tên.

Hàng trăm hỏa tiễn phóng lên trên trời, hướng thẳng vào trong thành.

Trong thành đã bắt đầu xuất hiện các đốm lửa, có dầu hỏa bắt lửa nên ngọn lửa đang bắt đầu cháy rất mạnh.Trong thành Nhữ Nam, từng đội quân Đường đã xếp thành hàng.

Dưới sự chỉ huy của Khuất Đột Thôg, bọn họ không hề hoảng loạn, điều quan trọng hơn là ngọn lửa lớn trong thành hiện giờ mới tới gần tường thành chứ chưa đốt tới trung tâm thành.Trong lòng Khuất Đột Thông hiểu rõ, hiện giờ sự uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ không phải là đại hỏa mà là thương vong khi phá vòng vây.

Nếu như thương vong quá ba phần vậy thì trận này chắc chắn bại rồi.

Chương 816 : Khuất Đột trúng kếHuyện Nhữ Nam không liên quan gì tới quận Nhữ Nam ở phía nam cả.

Quận trì quận Nhữ Nam gọi là huyện Nhữ Nam, gần với Tương Dương.

Nhưng huyện Nhữ Nam ở đây chỉ là một huyện nhỏ của quận Tương Thành, nằm ở phía nam Nhữ thủy, thành trì cũ nát, dân cư thưa thớt, mấy năm nay lại bị đạo phỉ cướp sạch nên hiện giờ còn chưa tới ba trăm hộ.Buổi chiều ngày thứ hai, Khuất Đột Thông dẫn hai vạn quân Đường tới một huyện nhỏ ở khu bình nguyên này.

Khuất Đột Thông híp mắt quan sát tòa thành rách nát bé xíu phía xa xa vài dặm.

Tường thành thấp bé, chu vi chưa tới bảy tám dặm, một vài pháo đài quân sự còn to hơn tòa thành này.Lúc này, hơn mười thám báo quân Đường vội chạy tới, Lữ soái dẫn đầu chắp tay bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, trong thành gần như đã trống trơn, quân Tùy đã ở trong thành này chừng hơn mười ngày.Khuất Đột Thông nhướng mày:- Sao lại có thể là thành trống?Lữ soái quay đầu lại phất tay một cái, vài tên binh sĩ dẫn một ông lão tới.

Ông lão nơm nớp lo sợ nói:- Khởi bẩm tướng quân, quân Tùy như hổ sói, người trong thành đều sợ hãi bỏ trốn hết rồi, chỉ còn lại mười mấy lão già không muốn rời đi thôi.Khuất Đột Thông có chút khó hiểu:- Quân Tùy chẳng phải luôn quân kỷ nghiêm minh sao, sao lại trở nên như sói như hổ được?- Haizz!Ông già thở dài:- Lúc đầu còn tốt.

Nhưng mà hai ngày trước, quân Tùy cần nhiều lương thực tài vật nên bắt tráng đinh.

Những phụ nữ còn trẻ tuổi cũng phải đi phục vụ quân, cả thành loạn lạc.

Vốn dĩ dân số trong thành đã không nhiều, bây giờ ai nấy cũng s bỏ chạy rồi.- Vậy quân Tùy chạy đi đâu rồi?Khuất Đột Thông trong lòng có vẻ uể oải, lại tới chậm một bước rồi.Ông già kia lắc đầu:- Cái này tiểu nhân không rõ, chiều qua bọn họ đã rời đi rồi, đi rất vội vàng.Xem ra quân Tùy phát hiện bọn họ tới nên đã nhanh chóng rút lui rồi.

Khuất Đột Thông không thể xác định được hướng rút lui của quân Tùy, đành phải đợi thám báo dò thám tình hình xung quanh đây rồi mới tính tiếp.

Y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trời đã về chiều, y liền hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, đại quân vào thành nghỉ ngơi.Hai vạn đại quân quân Đường tiến vào trong thành, trong chốc lát cả tòa thành nhỏ bé đã chật kín người.

Tuy rằng có hơi đông nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ở được.Bọn họ đã chiếm được không ít lương thảo, đây là điều khiến họ vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ phát hiện quân Tùy đã bỏ lại không ít đồ dùng, ngoài một ít quân giới còn có cả hơn ngàn thạch gạo và hai ngàn bó cỏ khô nữa.

Vừa hay vấn đề khẩn cấp của bọn họ đã được giải quyết.Khuất Đột Thông cưỡi ngựa đi trong thành thị sát.

Theo như bày bố của nhà Tùy thì loại thị trấn nhỏ như vậy chỉ có thể có hai cửa thành, một cửa phía nam và một cửa phía bắc.

Hai cửa này cách nhau chừng ba dặm, nó cũng trở thành con đường lưu thông chính trong thành.Phòng xá trong thành đa số đều rách nát, rất nhiều căn do lâu không được tu sửa nên đã sụp đổ hết.

Mỗi gian có mười binh sĩ ở, Khuất Đột Thông nhìn thấy một binh sĩ đang ở cạnh giếng múc nước chuẩn bị làm cơm.- Giếng nước đã kiểm tra chưa?Khuất Đột Thông cao giọng hỏi, y vô cùng cẩn thận, giếng nước phòng ở đều cẩn thận kiểm tra, phòng ngừa việc quân Tùy hạ độc, cũng là phòng quân Tùy chất giữ những đồ dễ bắt lửa như củi khô, lưu huỳnh.Nhưng mà vẫn may là bọn họ không phát hiện ra điều gì dị thường cả.Bọn lính thấy chủ tướng tới, liền đáp:- Bẩm báo tướng quân, giếng nước đã được kiểm tra rồi, không có gì khác thường cả.Khuất Đột Thông gật gật đầu, tiếp tục cưỡi ngựa đi tới các nơi khác tuần tra.…..Màn đêm dần dần phủ xuống, đám quân Đường hành quân hai ngày trời vô cùng mệt mỏi uể oải nên đã sớm ngủ say rồi.

Cửa thành cũng đã đóng, từng tốp quân Đường đi tuần tra trong thành, canh phòng nghiêm ngặt.

Bên ngoài thành, gần trăm tên thám báo quân Đường đi dò xét trong phạm vi mười dặm để xem có gì khả nghi không.Đêm nay trời đầy mây, không có trăng sao, những đám mây đen kịt che kín cả bầu trời, bóng đêm dày đặc khiến mặt đất cũng trở nên đen kịt.Khoảng canh một, một đội hai mươi quân thám báo đang nhanh chóng chạy vào trong thành.

Bọn họ phát hiện ra cái gì đó khác lạ nên đang gấp rút chạy về thành bẩm báo.

Lúc này họ chỉ còn cách thành chừng năm dặm.Nhưng hai mươi người họ cưỡi ngựa qua một sườn núi, đột nhiên những tiếng mũi tên xé không gian vang lên, những mũi tên dày đặc từ hai bên phóng tới chỗ bọn họ, hai mươi người kêu thảm rơi xuống ngựa.

Sau hai đợt tên bắn xuống thì không còn ai sống sót nữa.Lúc này, hơn hai vạn quân Tùy đã dần tiến sát tới hai cửa thành, với sự yểm hộ của màn đêm đen kịt, những quân sĩ trông coi trên thành không thể phát hiện ra được quân Tùy đang tới gần.

Tuy nhiên trong quá trình triển khai chậm chạp, một vạn cung nỏ binh đã phong tỏa cửa thành.Lúc này, mấy trăm công sự binh dựng một thứ gì đó trên vùng đất bằng phẳng cách thành chừng hai trăm bước.

Bọn họ mang theo linh kiện, dùng những miếng gỗ lớn và dây thừng làm thành loại vũ khí có thể bắn được từ xa.

Khoảng nửa giờ sau, mười quái vật to lớn đã xuất hiện phía ngoài thành, những chiếc tháp chống cao lớn thậm chí còn cao hơn cả tường thành nữa.Khi công cuộc xây dựng chuẩn bị hoàn thành thì quân giữ thành cuối cùng cũng phát hiện điều lạ thường.

Có binh sĩ vội chạy xuống thành, đi báo cho Khuất Đột Thông biết.Khuất Đột Thông vừa mới chợp mắt nhưng vẫn còn chưa ngủ hẳn.

Mặc dù y cũng vô cùng mệt mỏi nhưng áp lực của Chủ tướng khiến y không thể ngủ yên được.

Mười mấy năm tòng quân nên thường có dự cảm trước nguy hiểm.Y cũng cảm thấy tòa thành này có điều gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được chỗ nào có vấn đề.

Ngoài những điểm khả nghi mà y đã kiểm tra ra, thậm chí y còn đào đất lên ba thước xem dưới đất có chôn giấu thứ gì không nhưng đều không tìm thấy gì cả.

Khuất Đột Thông nằm trên chiếc ghế dài, trong đầu suy nghĩ về tất cả những gì diễn ra ban ngày, y nhất định phải tìm ra sự bất an của mình tới từ đâu?Bỗng nhiên, Khuất Đột Thông dựng người lên, y đã nghĩ ra vấn đề rồi.

Ban ngày ông già đó nói trước khi quân Tùy rời đi một ngày đã dốc sức đi cướp giật lương thảo, vơ vét tài sản, nhưng tại sao họ lại để lại một ngàn thạch lương thực và hơn hai ngàn bó cỏ khô nữa, chuyện này có chút kì lạ.Quân Tùy có những thái độ trái với quân kỷ như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là ép buộc dân chúng trong thành phải chạy đi.

Bọn họ không dùng cách khuyên bảo, nếu dùng cách khuyên bảo sẽ khiến cho mình cảnh giác.

Vậy quân Tùy muốn làm cái gì?

Đuổi hết dân chúng trong thành đi, để lại một tòa thành không cho mình.Khuất Đột Thông thoáng rùng mình, y đã mơ hồ đoán ra dụng ý của quân Tùy.

Lúc này, phía ngoài sân có tiếng bước chân chạy nhanh tới.- Chúng ta có việc gấp muốn bẩm báo tướng quân!- Thế nhưng lão tướng quân đã nghỉ ngơi rồi, ông ấy quá mệt rồi, ngày mai hãy bẩm báo không được sao?- Không được, e rằng đợi đến ngày mai sẽ không kịp nữa rồi!Khuất Đột Thông đứng lên mở cửa:- Xảy ra chuyện gì?Binh sĩ tuần tra chạy tới bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, chúng tôi phát hiện bên ngoài thành có điều lạ thường.Khuất Đột Thông có chút giật mình trong lòng, mặc dù y không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng y cũng đã cảm nhận được bọn họ đã trúng kế của quân Tùy khi vào trong tòa thành này.

Y chỉ xét tới tường thành là một nơi phòng hộ an toàn, có thể phòng ngừa quân Tùy đánh lén ban đêm nhưng quên rằng tường thành cũng là một sự ràng buộc.Khuất Đột Thông bước nhanh tới đầu thành, y hướng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía ngoài thành chừng hai trăm bước có mười mấy tòa tháp đứng sừng sững, nó phải cao tới hai trượng năm tấc, còn cao hơn cả những chỗ thấp của tường thành này tới một trượng.

Trong màn đêm mờ mịt vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh tay vô cùng dài.Đây là loại máy bắn đá cỡ lớn, những giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Khuất Đột Thông rơi xuống.

Y đã hiểu trận đồ của quân Tùy rồi, y liền quay đầu hô lớn:- Mau gõ chuông báo động!- Keng !

Keng!

Keng !Những tiếng chuông chói tai vang lên trong huyện thành nhỏ nhưng cùng lúc tiếng chuông cảnh báo này reo vang thì những cỗ máy bắn đá cỡ lớn của quân Tùy bắt đầu hoạt động.Đây là mười cỗ máy bắn đá đơn giản, không có bánh xe, không có cái gì phức tạp xung quanh, cũng không có bàn kéo.

Nó chỉ dùng mười mảnh gỗ lớn cột chặt lại mà thành, mỗi một chiếc máy bắn đá đều có hai trăm người kéo ném.Trong tiếng cảnh báo chói tai, mười thùng dầu hỏa cùng lúc bay ra, lướt qua tường thành bay vào trong thành.

Các thùng dầu bay đập vào mái nhà và mặt đất liền vỡ ra, những dòng dầu đen sì chảy đầy mặt đất.

Tiếp đó, đợt thùng dầu thứ hai bay tới, mười mấy thùng dầu ùn ùn ném vào trong thành.Mấy trăm cung thủ quân Tùy chạy vội tới trước thành, cùng nhau phóng tên.

Hàng trăm hỏa tiễn phóng lên trên trời, hướng thẳng vào trong thành.

Trong thành đã bắt đầu xuất hiện các đốm lửa, có dầu hỏa bắt lửa nên ngọn lửa đang bắt đầu cháy rất mạnh.Trong thành Nhữ Nam, từng đội quân Đường đã xếp thành hàng.

Dưới sự chỉ huy của Khuất Đột Thôg, bọn họ không hề hoảng loạn, điều quan trọng hơn là ngọn lửa lớn trong thành hiện giờ mới tới gần tường thành chứ chưa đốt tới trung tâm thành.Trong lòng Khuất Đột Thông hiểu rõ, hiện giờ sự uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ không phải là đại hỏa mà là thương vong khi phá vòng vây.

Nếu như thương vong quá ba phần vậy thì trận này chắc chắn bại rồi.

Chương 817 : Bắt hổ không dễKết quả này khiến Khuất Đột Thông vô cùng đau xót, y như một người thợ săn đau khổ đang đi tìm mãnh thú nhưng cuối cùng lại bị mãnh thú săn lại vậy.- Lão tướng quân, chúng ta nhất định phải xông ra sao?Phó tướng Tần Võ Thông cưỡi ngựa chạy lên lớn tiếng hỏi, y cũng ý thức được việc đột phá vòng vây sẽ tổn thất rất lớn.Khuất Đột Thông nhìn hỏa thế càng ngày càng gần, càng ngày càng mạnh, y lạnh lùng nói:- Chỉ cần nửa canh giờ nữa thì cả tòa thành sẽ biến thành biển lửa.Toàn bộ tướng lĩnh đều buồn bã trong lòng, họ cắn chặt môi.

Trong lòng Khuất Đột Thông tính toán thời gian cần để xông ra khỏi thành, chỉ đi một cửa thành thì e rằng không kịp.

Y liền quay đầu nói với Tần Võ Thông:- Tần tướng quân, tướng quân có thể dẫn tả quân phá vòng vây từ phía nam được không, chúng ta sẽ gặp nhau ở sườn núi ba dặm về phía đông thành.- Tuân lệnh!Tần Võ Thông hét lớn một tiếng- Các huynh đệ tả quân đi theo ta.Vô số quân Đường quay đầu chạy về hướng cửa phía nam, Khuất Đột Thông đợi một lát rồi hạ lệnh:- Mở cửa thành, thả cầu treo.Cửa thành ầm ầm mở ra, chiếc cầu treo cũng chậm rãi buông xuống.

Bộ binh quân Đường giơ cao giáo mác xếp thành hàng dày đặc.Chừng một trăm bước phía ngoài thành bắc, Từ Thế Tích dẫn năm ngàn cung nỏ thủ đã chờ đợi từ lâu.

Trong đó hai ngàn trọng cung thủ đứng hàng đầu tiên, cứ hai người thành một nhóm, một ngàn bộ trọng nỏ lạnh lùng chuẩn bị hành động.Nếu như nói cuộc chiến ở huyện Trường Uyên chẳng qua là để cho Từ Thế Tích xả ra buồn phiền, vẫn không đủ để y trở mình triệt để trong sự việc quân kỷ.

Như vậy, quận Tương Thành có giữ được hay không có quan hệ đến tiền đồ của y, quan hệ với địa vị của y trong quân Tùy.Trong toàn bộ chiến dịch Trung Nguyên, Từ Thế Tích không đảm nhiệm vai trò chủ lực, mà đảm nhiệm sự ràng buộc và kết nối hai bên giữa hai chiến trường chính, tương đương với phần thắt lưng trên cơ thể.Nói thẳng ra, chính là đội quân hai mươi ngàn người này của Từ Thế Tích, khiến cho quân Tùy sống lại trong bố cục của toàn bộ ván cờ.

Lấy việc lùi trước tiến sau, đã có thể giành được quyền chủ động của toàn bộ chiến dịch.Từ Thế Tích luôn để ý đến động tĩnh của đại quân Lý Hiếu Cung, lúc Khuất Đột Thông dẫn hai mươi ngàn quân tiến về phía tây, y lập tức nhận được tin tức tình báo.

Trận này chính là cuộc chiến đối phó với Khuất Đột Thông, trên thực tế là y lấy ám đối minh, y trốn từ một nơi bí mật gần đó còn Khuất Đột Thông ở ngoài chỗ sáng.Vừa mới bắt đầu y đã chiếm được tiên cơ, chiếm được địa lợi, lúc ẩn lúc hiện dụ dỗ Khuất Đột Thông, lợi dụng nhược điểm lương thực không đầy đủ của Khuất Đột Thông, bày ra một cái bẫy ở huyện Nhữ Nam, cuối cùng là đem vị lão tướng thân từng trải qua trăm trận này dẫn vào cái bẫy đã bố trí sẵn trong một cái thành nhỏ của huyện Nhữ Nam.Trên thực tế cũng là do Khuất Đột Thông khinh địch.

Ở trong quân Đường, lão dần dần đạt được địa vị quân thần, ánh mắt sắc bén, tầm nhìn sâu xa, khiến cho hai thủ lĩnh quân đội là Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung đều nhìn lão với vẻ mặt tôn sùng.Hơn nữa lão dùng trí đoạt Hổ Lao Quan, không mất một binh một tốt nào đã khiến cho Đại tướng quân Tùy La Sĩ Tín bỏ quan mà đi.

Thành tích như vậy cũng khiến cho người như lão có chút lâng lâng.Trong cuộc chiến ở quận Tương Thành, lão cũng không coi trọng một người có xuất thân từ trại Ngõa Cương như Từ Thế Tích, dùng hai mươi ngàn đấu hai mươi ngàn, lão cho rằng chỉ cần tìm được quân Tùy, không cần phải nghi ngờ, trận này lão tất thắng.

Đây rõ ràng là một loại ý nghĩ khinh địch.Kiêu binh tất bại.

Sự khinh địch của Khuất Đột Thông đã khiến cho lão rơi vào cái bẫy mà Từ Thế Tích đã bày ra.

Lúc này, trong lòng Từ Thế Tích cũng không tránh khỏi có chút kích động.

Nếu y đánh bại, có lẽ có thể bắt sống Khuất Đột Thông, với công lao như vậy, chắc chắn y sẽ vang danh thiên hạ, tiến vào hàng ngũ danh tướng.Ánh mắt lợi hại của Từ Thế Tích nhìn thẳng vào quân Đường đang ra khỏi thành.

Đao thuẫn binh của quân Đường xếp thành hàng năm người, tay cầm cự thuẫn lần lượt ra khỏi thành tạo thành một hàng dài.

Đây là đội quân tiên phong, trách nhiệm của chúng là phá tan trận hình cung nỏ của quân Tùy, để kỵ binh ở phía sau có thể đột phá vòng vây xông ra.Từ Thế Tích cũng phải bội phục kinh nghiệm tác chiến của Khuất Đột Thông, đây chính là biện pháp tốt nhất để đột phá vòng vây.

Lấy đao thuẫn binh làm tiên phong, kỵ binh làm trung phong, trường thương binh ở cuối, kết cấu chặt chẽ.

Có điều đây không phải là trận hình phá vây nữa rồi, phải là trận hình tiến công mới đúng.Nhưng Khuất Đột Thông không ngờ là Từ Thế Tích mang đến một loại lợi khí chuyên dùng để đối phó với tấm chắn.

Từ Thế Tích cười lạnh một tiếng, thét lên ra lệnh cho thuộc hạ:- Trọng nỗ năm hàng đứng bắn, chuẩn bị!Hai ngàn trọng nỗ binh chia làm năm hàng, vẻ mặt lạnh băng, đồng loạt giơ lên một ngàn bộ trọng nỗ.

Đầu tên sắt sắc bén nhắm ngay thẳng vào thành lũy đao thuẫn binh của quân Đường.

Trong bóng tối, đầu mũi tên tỏa ra hơi thở tử vong.Đao thuẫn binh của quân Đường đã ra khỏi cầu treo.

Còn hơn trăm bước, Từ Thế Tích ra lệnh:- Bắn!“Tùng!

Tùng Tùng!...”

Những tiếng trống vang lên liên hồi, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh ken két.

Hai trăm mũi thiết tiễn mang theo sức mạnh không gì cản nổi bắn thẳng vào chính diện và hai cánh của quân Đường.Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng vỡ của những tấm chắn, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết của quân Đường.

Thiết tiễn bắn thủng tấm chắn, đâm vào thân thể binh lính quân Đường, thậm chí còn xuyên qua thân thể.Năm người hàng đầu tiên và hơn mười người ở hai bên đều kêu lên thảm thiết trước khi ngã xuống đất.

Ngay sau đó là hai trăm mũi thiết tiễn thoát khỏi dây cung, nhanh như chớp lao về phía quân Đường.

Lại có hơn chục quân Đường bị bắn gục.Năm lượt liên tiếp, quân Đường tử thương gần hai trăm người.

Bởi vì quân Tùy tiến hành một cách liền mạch, lưu loát, thêm nữa là thời gian quá ngắn nên quân Đường cũng không kịp có phản ứng gì.Năm hàng thay phiên bắn hoàn tất, nhất thời quân Đường bị dọa đến hồn phi phách tán.

Loại thiết tiễn này có khả năng bắn xuyên tấm chắn, xuyên qua xương cốt của cơ thể.

Nó sinh ra lực sát thương vô cùng lớn, khiến cho binh sĩ quân Đường hoảng sợ.

Bọn chúng vội vàng quay đầu bỏ chạy vào bên trong thành, quan quân ở phía sau liên tục gào thét nhưng cũng không cản được.Một loạt bắn đổi phiên của quân Tùy lại bắt đầu.

Lần này, Từ Thế Tích cho đổi lại thành bắn ba hàng, thiết tiễn dày đặc và mạnh mẽ nhắm thẳng vào cổng thành.

Bên trong cổng thành đen nhánh phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, thi thể chồng chất, máu tươi sền sệt từ lỗ tò vò chảy ra thành dòng.Ánh mắt Từ Thế Tích lạnh lùng chăm chú quan sát quân địch đang bị giết chóc, y hạ lệnh:- Châm lửa!Hơn mười mũi hỏa tiễn bay lên trời, nhằm vào rãnh nước khô cạn.

Huyện Nhữ Nam là thành nhỏ, không có sông đào bảo vệ thành, chỉ đào một cái rãnh cạn phía dưới cầu treo, sâu khoảng hai trượng mang tính tượng trưng.Lúc này, dưới rãnh cạn đã bị quân Tùy đổ đầy dầu hỏa.

Hơn mười hỏa tiễn bắn vào rãnh cạn, ngọn lửa lập tức bốc lên, khói đặc cuồn cuộn, nhanh chóng bốc cháy dữ dội.Thế lửa bên trong thành Nhữ Nam càng lúc càng lớn, quân Tùy liên tục bắn dầu hỏa vào bên trong thành, thế lửa thiêu đốt quá nhanh, quá mạnh, vượt xa dự liệu của Khuất Đột Thông.Lão vốn cho rằng phải cần khoảng một canh giờ thì đại hỏa mới có thể nuốt hết huyện thành.

Nhưng nhìn tốc độ lan tràn của lửa lúc này, xem ra tối đa là nửa canh giờ, tất cả sẽ chìm trong biển lửa.Thế lửa chỉ còn cách tiên phong của quân Đường hơn trăm bước.

Lửa đỏ thè lưỡi thiêu đốt từng căn nhà dân, thế lửa ngất trời, sóng nhiệt cuồn cuộn thiêu đốt binh sĩ quân Đường, chiến mã hí vang hoảng sợ, kỵ binh phải liều mạng giữ chặt dây cương.

Nội tâm toàn bộ binh lính đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.Mồ hôi trên trán Khuất Đột Thông không ngừng rơi xuống, không phải do nóng mà là khẩn trương và lo lắng.

Áp lực cực lớn khiến tâm của lão loạn cả lên.

Lão tòng quân đã ba mươi năm, chưa từng đối mặt với thảm bại.

Sớm đã nghe nói về việc quân Tùy giỏi dùng hỏa công, lão lại thua dưới đại hảo.Lúc này Khuất Đột Thông đã không còn tin vào khả năng chuyển bại thành thắng.

Lão biết toàn quân hiện giờ đã không còn chút sĩ khí nào, bây giờ chỉ còn trông cậy vào khả năng bảo tồn binh lực nhiều hay ít.

Khuất Đột Thông phóng ngựa vào dòng quân đội đang chạy trốn, giọng khàn khàn hô to:- Không nên loạn, ổn định trận hình, mọi người có thề còn mạng!Uy vọng của Khuất Đột Thông trong quân có thể miễn cưỡng ổn định được trận hình quân Đường.

Lúc này, chỗ cửa thành nổi lên một trận náo loạn, mấy ngàn quân đao thuẫn binh tan tác đào thoát vào thành, khiến cho đội hình rối loạn.

Khuất Đột Thông giận dữ, xông lên quát mắng:- Vì sao lại chạy về?Một gã Thiên tướng vội vã tiến đến, trình lên một mũi thiết tiễn:- Lão tướng quân, quân Tùy có cung nỏ mạnh, các huynh đệ tử thương thảm trọng!Khuất Đột Thông cầm lấy mũi thiết tiễn, dưới ánh lửa đỏ, mũi thiết tiễn dường như được bao phủ bởi một lớp máu tươi.

Khuất Đột Thông hít vào một hơi khí lạnh, đây phải là cường nỏ thất thạch trở lên mới có khả năng bắn ra mũi tên này, không ngờ quân Tùy lại mang theo loại trọng nỏ như vậy.

Lúc này, trong lòng lão cũng hiện lên một loại cảm giác tuyệt vọng.

Xem ra, hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.

Chương 818 : Tù nhân dưới trướng (1+2)- Tướng quân!Một gã Giáo Úy vội vã chạy tới, sợ hãi hô to:- Quân Tùy châm lửa vào chiến hào, đại hỏa đã nuốt sống cầu treo!Khuất Đột Thông giật nảy người, trong lòng hoảng loạn, tay nắm thiết tiễn như vô lực, để mũi tên rơi xuống đất.Nếu như cầu treo bị thiêu hủy, lửa ở chiến hào không tắt, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chôn thân trong biển lửa.

Giờ khắc này, Khuất Đột Thông đã chẳng còn quan tâm đến cái gọi là chiến thuật và kết cấu, có thể chạy ra được bao nhiêu người thì tốt bấy nhiêu.Lúc này, lão thét lên:- Kỵ binh xung phong, không cho phép quay đầu lại!Đao thuẫn binh vội vã lùi ra sau, ba ngàn kỵ binh tiến lên phía trước.

Theo tiếng nổ lớn, ba ngàn kỵ binh hò hét, thúc giục chiến mã phóng ra khỏi thành.Ngoài thành tên bay như mưa, kỵ binh bị bắn đến người lật ngựa ngã, tử thương thảm trọng.

Nhưng vì mạng sống, bọn họ vẫn liều lĩnh xung phong về phía trước, muốn mở ra một con đường sống.Lúc này, Từ Thế Tích biết là đã đến lúc thay đổi chiến thuật, y dứt khoát hạ lệnh:- Cung nỏ binh lùi về phía sau, kỵ binh giết lên, trường mâu binh rút về!Kèn lệnh vang lên, tiếng trống giục giã.

Mấy ngàn cung nỏ binh vội vã lùi về phía sau.

Ba ngàn kỵ binh lập tức xông lên, hai ngàn trường mâu binh điều khiển máy bắn đá yểm trợ hai bên, một bộ phận cung nỗ binh chuyển thành trường mâu binh, chuẩn bị chặn giết quân Đường đột phá vòng vây.Mặc dù quân Đường trả giá hơn một ngàn kỵ binh đã chạy ra khỏi thành Nhữ Nam, nhưng lúc này, bọn họ đã mất đi cái tâm chiến đấu.

Ý muốn tranh đấu hầu như không còn, trong đầu mọi người chỉ có hai chứ: “Giữ mạng!”

Bọn họ đã không có đội ngũ, không có kết cấu, giống như những con ruồi, chi chít nhưng không có người chỉ huy, liều mạng đột phá vòng vây, bỏ chạy tứ tán.

Loại dục vọng cầu sinh này sản sinh ra một loại sức mạnh liều mạng, khiến cho quân Tùy cũng không ngăn cản hết.Từ Thế Tích thấy quân Đường đã hoàn toàn tan vỡ, dùng phương pháp chặn đường tiêu diệt ngược lại lại khiến cho quân mình bị thương một cách không cần thiết.

Vừa mới ra lệnh đuổi giết, y lập tức sửa lại mệnh lệnh:- Rút lui, khai thông đường!Tiếng kèn tiếp tục vang lên, đây là mệnh lệnh nhường đường.

Các tướng sĩ quân Tùy đều vội vã ra lệnh cho binh sĩ mau tránh sang một bên.Giống như nước sông đang tăng vọt bỗng tìm được chỗ thoát.

Quân Đường từ các lỗ hổng thoát ra bỏ chạy toán loạn, ngày một mạnh mẽ.

Quân Tùy ở phía sau truy sát, giết cho thi thể nằm đầy mặt đất, người đầu hàng vô số.Nhưng Từ Thế Tích lại nhìn chằm chằm vào Khuất Đột Thông, y thấy Khuất Đột Thông được hơn trăm binh lính hộ vệ từ mặt bên chạy ra, y vội hét lớn:- Doanh kỵ binh số một theo ta!Từ Thế Tích suất lĩnh năm trăm kỵ binh đuổi giết Khuất Đột Thông.

Cưỡi ngựa chạy như bay, dần dần đuổi sát Khuất Đột Thông.

Kỵ binh quân Tùy ở phía sau không ngừng bắn cung, có thể thấy tùy tùng của Khuất Đột Thông ngày càng ít.

Khuất Đột Thông dẫn theo tùy tùng liều mạng chạy trốn đến một khu ruộng lúa mạch hoang vu.Bỗng nhiên, chiến mã của Khuất Đột Thông bước đúng vào một cái hang chuột đồng, chân ngựa bị bẻ gãy, chiến mã hí lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã ra đất, quăng Khuất Đột Thông văng xa đến mấy trượng.Mà chiến mã thân binh của lão lại không dừng lại, vẫn lao lên hơn chục bước mới dừng lại.

Khi bọn chúng quay đầu ngựa lại chạy về phía Khuất Đột thông thì kỵ binh quân Tùy cũng đã chạy tới, trong nháy mắt đã tách rời Khuất Đột Thông khỏi tùy tùng.

Sau khi bao vây mười mấy tên thân binh còn sót lại, một trận trường mâu đâm đến, toàn bộ thân binh của Khuất Đột Thông đã bỏ mạng.Dù sao thì Khuất Đột Thông cũng đã sáu mươi tư tuổi, cú ngã vừa rồi đã khiến cho xương cốt của lão gãy đoạn.

Lúc lão giãy dụa muốn đứng dậy, một cây trường sóc đã chỉ thẳng vào yết hầu của lão.

Từ Thế Tích lạnh lùng nói:- Còn dám cử động ta lập tức đâm thủng cổ ngươi!Khuất Đột Thông thở dài một tiếng, ngửa mặt nằm xuống, trong lòng tràn ngập bi thương.

Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng thật khó chịu, cuối cùng lão cũng chịu thảm bại trong tay quân Tùy.Lúc này, lão bỗng nhiên nhớ tới hoàn cảnh lúc trước sau khi đầu hàng Đường Vương, đi chiêu hàng Nghiêu Quân Tố.Lúc đó lão vừa thương cảm vừa xấu hổ, đứng dưới thành, mặt đầy nước mắt hô to:- Quân Tố, quân Tùy đã bại, Đường Vương hưng khởi.

Đại thế của triều Tùy đã mất, ngươi hãy đầu hàng đi!Nghiêu Quân Tố đứng trên đầu thành, lạnh lùng nói:- Chiến mã ngươi đang cưỡi là của Thánh Thượng ban tặng, hiện tại ngươi còn mặt mũi nào cưỡi con ngựa này?Khuất Đột Thông bi thảm hô to:- Quân Tố, là ta sức lực đã tận mới đầu hàng!- Hừ!

Sức lực đã tận cũng phải chết vì tổ quốc cũng không làm ch săn cho người Đường.

Một ngày nào đó, ngươi sẽ có báo ứng.

Trời xanh tự có công đạo!Khuất Đột Thông thống khổ, nhắm hai mắt lại.

Nước mắt khuất nhục trong mắt cuồn cuộn chảy ra.

Lão hô to:- Từ Thế Tích, ngươi giết ta đi!Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Từ Thế Tích thu lại mã sóc, thản nhiên nói:- Ta rất muốn giết ngươi, nhưng ta không có cái quyền này.

Ngươi đi mà cầu xin Sở Vương Điện hạ tha thứ!Ngay sau khi an bài ổn thỏa, Từ Thế Tích lập tức phái năm trăm kỵ binh áp giải Khuất Đột Thông, sử dụng tốc độ nhanh nhất đưa đến đại doanh quân Tùy ở huyện Nghi Xương.Lúc này, chiến dịch Trung Nguyên đã tiến hành được hơn một tháng.

Chiến dịch giống như một cái trục tâm, trục tâm vừa chuyển động lập tức ảnh hưởng đến các mặt khác.Ngoại giao, tình báo, nội chính của song phương tranh đoạt quyền lực đều có thu hoạch.

Nhưng theo chiến dịch Trung Nguyên, quân cờ ngoại thương giao tranh kịch liệt, không ngừng thâm nhập, ván cờ của hai bên đã đến thời khắc kịch liệt nhất.Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhận được tin tình báo từ Thái Nguyên chuyển tới, mâu thuẫn nội bộ Thanh Châu cũng trở nên gay gắt, đã trở thành nội chiến.

Quân đội của Đậu Kiến Đức và quân đội của Tống Kim Cương chiến đấu kịch liệt tại quận Bắc Hải.Rõ ràng đây là một tin tình báo thắng lợi.

Cứ nhìn Dương Nguyên Khánh tỉ mỉ đi từng nước cờ, đều là những bước then chốt trong chiến dịch Trung Nguyên.

Thanh Châu nội chiến đồng nghĩa với việc Đậu Kiến Đức không còn khả năng xâm lấn Hà Bắc, quân Tần Quỳnh ở nhà đã không còn lo lắng.Lúc này, Dương Nguyên Khánh truyền đạt mệnh lệnh, lệnh cho hai mươi ngàn quân của Tần Quỳnh theo quận Đông nhanh chóng tiến về quận Toánh Xuyên, trở thành cánh phải của Lý Tĩnh.Hơn nữa, giả như có thêm hai mươi ngàn quân của Từ Thế Tích thì quân đội của Lý Tĩnh đã tăng lên tám mươi ngàn, đã nhiều hơn quân Đường của Lý Hiểu Cung ở Tương Dương, cán cân tiểu ly đã nghiêng về phía quân Tùy.Đã tiến vào tháng bảy, khí trời đã không còn quá nóng bức, buổi sớm và chiều muộn cũng trở nên mát mẻ, người dân ra khỏi cửa cũng nhiều hơn.Tuy rằng chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nhưng người Trung Nguyên đã sớm trải qua nhiều cuộc chiến tranh rèn luyện, đã không còn sợ hãi chiến tranh, bọn họ vẫn sinh hoạt như trước, sống cuộc sống của mình.Huyện Nghi Dương là một huyện phía tây quận Hà Nam, cách huyện Trường Uyên chỉ khoảng năm mươi dặm.

Muốn đến phía tây quận Hoằng Nông bắt buộc phải đi qua con đường này.Vị trí thuận lợi này khiến cho thương nghiệp của vùng này tương đối phồn thịnh.

Trên quan đạo, người buôn bán qua lại nối liền không dứt.Lúc này, một đội kỵ binh khoảng năm trăm người của quân Tùy từ phía nam nhanh như chớp chạy tới.

Binh sĩ ở phía trước hô to:- Người phía trước mau tránh ra!Nhưng người đang đi trên quan đạo đều sợ hãi, vội vàng tránh sang một bên nhường đường.

Kỵ binh quân Tùy hăng hái chạy qua, nhằm thẳng hướng đại doanh quân Tùy ở huyện Nghi Xương lao đi, chỉ còn cách đại doanh vài dặm, đã có thể nhìn thấy một cách loáng thoáng.Đại doanh quân Tùy ở phía bắc huyện Nghi Dương, một dãy hàng rào kiểu quân đội bao trọn một vùng diện tích khoảng tám trăm mẫu.

Nơi này chính là chủ doanh của quân Tùy trong chiến dịch Trung Nguyên, cũng là trung tâm chỉ huy của toàn bộ chiến dịch.Ở trung tâm đại doanh là một mảnh đất rộng khoảng hai trăm mẫu dùng làm giáo trường.

Lúc này, trên giáo trường đang có tiếng hô như sấm, mười mấy tên tướng sĩ đang thi đấu so tài cưỡi ngựa bắn cung, mấy chục ngàn binh lính chia ra ngồi xung quanh giáo trường, hò reo cổ vũ tướng lĩnh doanh mình.Đây là truyền thống của quân Tùy, từ lúc còn ở Phong Châu đã có loại so tài cưỡi ngựa bắn cung này rồi.

Toàn thể tướng sĩ, không kể chức vụ cao thấp, từ Tổng quản Dương Nguyên Khánh cho tới binh sĩ phổ thông đều có thể báo danh tham gia thi tài.

Trải qua tầng tầng lớp lớp thi đấu chọn lọc, cuối cùng chỉ còn lại hai mươi người tiếp tục thi đấu với nhau.Đây cũng chính là một hình thức tiêu khiển của binh sĩ.

Hầu như mọi người đều tham gia tỷ thí, vì thế tất cả mọi người đều rất quan tâm xem chiến thắng cuối cùng rơi vào nhà nào.Tuy nhiên hiện tại cũng không phải là cuộc so tài chính thức của quân Tùy, không có đội quân ở phía Đông và đội quân ở Thái Nguyên tham dự, đây chỉ là một cuộc thi tài tiêu khiển của đội quân phía Tây.

Mặc dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ khơi dậy hứng thú của năm mươi ngàn tướng sĩ quân Tùy, đều chạy tới giáo trường hò hét trợ uy.Chiến mã bên trong khu vực quy định chạy gấp, người cưỡi ngựa giương cung nạp tên, dây cung được kéo căng như trăng tròn đầy tháng, tên bắn như sao rơi, nhằm thẳng mục tiêu ngoài trăm bước bay tới.Cuộc thi tài thi hành một loại chế độ chọn lọc khốc liệt.

Đầu tiên là bắn người cỏ ở ngoài tám mươi bước, nếu không bắn trúng yết hầu của người cỏ thì lập tức bị loại.

Sau đó là bắn cây gỗ ở ngoài trăm bước, bắn không trúng cũng bị loại.Sau hai đợt sàng lọc liền chỉ còn lại có có bảy tám người.

Trong số bảy tám người này, binh sĩ đặc biệt chú ý đến hai người.

Một người được quân Tùy xưng là Đệ nhị tiễn, chính là Á tướng Tạ Ánh Đăng.

Người còn lại là một tiễn thủ mới, tuổi còn khá trẻ, chính là Giáo úy Tiêu Diên Niên.Trong quân Tùy, ngoại trừ thiên hạ đệ nhất tiễn Dương Nguyên Khánh ra, những cao thủ có tài bắn cung cũng không ít, như Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm, Tạ Ánh Đăng, Vương Quân Khuếch, Tần Quỳnh …Trong số đó, dĩ nhiên là Tạ Ánh Đăng có tài bắn cung cao minh nhất, có thể bắn trúng mục tiêu ngoài trăm bước, được quân Tùy xưng là Đệ nhị tiễn, trình độ cũng gần với Dương Nguyên Khánh.Lần này, những đại tướng có tài bắn cung cao cường đều không có mặt ở đại doanh, đại bộ phận binh lính đều cho rằng Tạ Ánh Đăng sẽ dễ dàng giành chiến thắng, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Giáo úy trẻ tuổi tên Tiêu Diên Niên, tài bắn cung không thua gì Tạ Ánh Đăng lập tức khơi dậy hứng thú cuồng nhiệt trong binh lính.Chuyện cổ tích về cô bé lọ lem (*TQ mà sao có cái sự tích này???) thường làm cho người khác cảm thấy hứng thú.

Ngoại trừ một số ít người ở ngoài, không ai biết Tiêu Diên Niên chính là nhi tử của Vũ Văn Thành Đô.Dương Nguyên Khánh cùng hơn chục văn chức quan quân ngồi trên khán đài, hắn phát hiện tài bắn cung của Tiêu Diên Niên qua mỗi lần thi đấu càng thêm tiến bộ liền vừa cười vừa nói với Dương Nguy ở bên cạnh:- Bàn Tam Lang, chúng ta đánh đố chứ hả?Dương Nguy gãi đầu, có chút khó xử nói:- Không phải Tổng quản hạ lệnh cấm đánh cuộc sao?- Ha ha!

Ta nói là đánh đố, không có quan hệ đến đánh cuộc.

Ngươi cho rằng Tiêu Diên Niên và Tạ Ánh Đăng, ai sẽ thắng?Dương Nguy suy nghĩ một chút rồi nói:- Tuy rằng thoạt nhìn thì tiễn pháp của Tiêu Diên Niên cao minh không kém gì Tạ Ánh Đăng, nhưng kinh nghiệm và khí thế của y còn kém một chút, thuộc hạ cho rằng Tạ Ánh Đăng thắng.- Vậy được rồi!

Ta đánh cuộc Tiêu Diên Niên thắng.

Nếu như ta thắng, bình kim ti pháp lang mà cha vợ ngươi cho ngươi thuộc về ta.Cha vợ của Dương Nguy là Khang Ba Tư, hai năm trước trở về Tát Ma Nhĩ Hãn.

Dương Nguy cũng rất ham đánh cuộc, từ nhỏ đã ham đánh cược rồi, y nhất thời hưng phấp đứng lên:- Tốt!

Nếu thuộc hạ thắng, trong hai bình rượu nho Đại Lợi cực phẩm, ngài phải cho ta một lọ.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Một lời đã định!Trong lúc hai người bọn họ đánh đố, ngoài giáo trường vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.

So tài cưỡi ngựa bắn cung đã đến giai đoạn làm nhiều việc cùng lúc.

Ngoài trăm bước, ở hai bên trái phải đặt hai cọc gỗ to bằng cổ tay, trong thời gian bảy tiếng trống vang lên, phải cùng lúc bắn ra hai mũi tên về phía mục tiêu.Tạ Ánh Đăng trèo lên ngựa trước, vừa tiến vào khu xạ kích, tiếng trống nhanh chóng vang lên.

“Đông!

Đông!

Đông…”, từng tiếng trống vang lên một cách gấp gáp.

Tạ Ánh Đăng sớm đã rút ra hai mũi tên, đặt lên trên ngón tay.

Một mũi tên bay về bên trái, lực bắn rất mạnh.Nhưng y không đợi xem kết quả, xoay người vừa giương cung vừa lắp tên, vẫn giữ nguyên tốc độ, một mũi tên lại được bắn ra.

Lúc tiếng trống cuối cùng vang lên cũng đã bắn xong hai mũi tên, chạy ra khỏi khu tác xạ.Âm thanh ủng hộ từ hai bên vang lên như sấm, hai mũi tên đều bắn trúng mục tiêu.

Ánh mắt Tạ Ánh Đăng nhìn về phía sau, y muốn xem Tiêu Diên Niên biểu diễn thế nào.Tiêu Diên Niên cắn chặt môi, trong lòng có chút khẩn trương, y thầm hít xâu một hơi, phóng ngựa ra, trong nháy mắt đã lướt qua vạch xuất phát, tiến vào khu xạ kích.

Tiếng trống cũng gấp gáp vang lên, y cũng rút ra hai mũi tên, dùng răng cắn chặt một mũi tên.

Lúc tiếng trống thứ ba vang lên thì y cũng giương cung bắn ra mũi tên thứ nhất.Sau đó lập tức chuyển thân sang bên trái, giương cung cài tên.

Lúc tiếng trống thứ sau vang lên thì cũng là lúc tên được bắn ra, động tác thuần thục thoải mái, như nước chảy mây trôi, cũng bắn trúng mục tiêu là hai cây gỗ ở hai bên.Nhất thời, binh sĩ ở hai bên nổi lên tiếng hoan hô như sấm, ngay cả Tạ Ánh Đăng cũng phải thốt lên cảm thán:- Đẹp!Dương Nguy thở dài một tiếng:- Hiện tại đúng là hậu sinh khả úy, so với chúng ta năm đó thì mạnh hơn nhiều.

Cái tên Tiêu Diên Niên này rất có phong thái của phụ thân y là Vũ Văn Thành Đô.

Còn có nhi tử Tần Quỳnh là Hoài Ngọc cũng là một tướng môn hổ tử (con hổ nhà tướng).

Chỉ mới mười lăm tuổi mà võ nghệ không thua gì cha nó, ngay cả ta cũng bại trên tay nó.Trưởng tử của Tần Quỳnh là Tần Hoài Ngọc được chân truyền của phụ thân, võ nghệ cao cường, năm nay mới mười lăm tuổi.

Mới năm ngoái đã một lòng theo cha nhập ngũ tòng quân.Nhưng từ lâu Dương Nguyên Khánh đã sửa chưa lại luật pháp, qua mười sau tuổi mới được phép tòng quân, hiện tại y đang ở Sùng Văn Quán Thái Nguyên học tập binh pháp, cũng là một tiểu tướng thiếu niên văn võ song toàn.Dương Nguyên Khánh cười đắc ý:- Còn lần đấu cuối cùng, bắn chuông vàng, nếu Tiêu Diên Niên và Tạ Ánh Đăng vẫn bình thủ, mà Tiêu Diên Niên mới có mười bảy tuổi, trong khi Tạ Ánh Đăng đã hai mươi tám tuổi, dưới tình huống này, hẳn là thắng lợi thuộc về Tiêu Diên Niên.

Lúc đó, bình kim ti pháp lang thuộc về ta.Lúc này Dương Nguy mới có phản ứng, y oán hận nói:- Dù sao người chế định quy tắc là ngươi.

Cứ coi như Tạ Ánh Đăng thắng, đến lúc đó ngươi lại bổ sung một quy tắc, Đô Úy trở lên không tính, vậy thì người thắng là Tiêu Diên Niên.

Đánh đổ với ngươi, ta thật đúng là chiếm đại tiện nghi.Dương Nguyên Khánh cười ha hả, vỗ vỗ bờ vai y:- Ta còn chưa đến mức vô lý như vậy.Lúc này, một binh sĩ chạy vội tới, ghé tai Dương Nguyên Khánh nói nhỏ vài câu.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng:- Người đang ở nơi nào?- Hiện đang ở phó trướng trung quân.Dương Nguyên Khánh không kìm được hưng phấn trong lòng, không còn lòng dạ nào tiếp tục theo dõi cuộc so tài cưỡi ngựa bắn cung, lập tức đứng dậy đi về hướng phó trướng trung quân.Tạ Tư Lễ ở bên cạnh chẳng hiểu chuyện gì, y thấy Dương Nguyên Khánh biểu hiện khác thường, vội vã đứng dậy đi theo.- Điện hạ!

Đã xảy ra chuyện gì?- Từ Thế Tích lập cho ta một đại công, đánh bại toàn bộ hai mươi ngàn quân của Khuất Đột Thông ở quận Tương Thành, bắt sống Khuất Đột Thông.Tạ Tư Lễ giật mình, cũng trở nên hưng phấn dị thường:- Nói như vậy, thời cơ quyết chiến ở đông tuyến đã chín muồi.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Hiện tại chỉ chờ quân đội của Tần Quỳnh đến thôi.Hai ngươi vừa nói vừa bước nhanh về phía lều lớn.…Trong lều phó trung quân, hơn mười thân vệ dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chăm chú nhìn Khuất Đột Thông đang ngồi trên giường.

Dây thừng trên chân Khuất Đột Thông đã được cởi bỏ.Nhưng hai tay vẫn bị trói ra sau lưng, mắt bị bịt vải đen.

Lão đang từ từ hoạt động đôi chân đã tê rân vì bị trói.Lúc này trong lòng lão cũng đã trở nên bình tĩnh.

Lão biết thân mình đã ở dưới đất, không sợ cũng không lo lắng.

Lão nhìn sinh tử bằng ánh mắt lãnh đạm.

Lão đã ngoài sáu mươi tuổi, có chết cũng xem như thọ rồi.Lúc này, phía ngoài lều vang lên tiếng bước chân vội vã.

Mành trướng được vén lên, hơn mười thị vệ vây quanh Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài đi vào.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn thấy Khuất Đột Thông đang ngồi trên giường.

Hắn và Khuất Đột Thông vô cùng quen thuộc, năm đó bình định loạn Hán Vương, tổ phụ Dương Tố chính là chủ soái, Khuất Đột Thông chính là đại tướng dưới trướng.

Sau này hắn tự lập ở Phong Châu, Dương Quảng liền phái Khuất Đột Thông suất lĩnh năm mươi ngàn quân tiến về quận Quan Bắc chế trụ hắn.Dương Nguyên Khánh yên lặng nhìn Khuất Đột Thông một lát, sau đó lệnh cho thuộc hạ:- Cởi dây trói và vải bịt mắt.Vài tên thân vệ tiến lên cởi bỏ dây trói và miếng vải bịt mắt cho Khuất Đột Thông.

Hai mắt Khuất Đột Thông hơi nheo lại, nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, không nhìn Dương Nguyên Khánh cũng không nói một lời.- Khuất Đột Công, chúng ta đã lâu không gặp!Dương Nguyên Khánh mỉm cười.Khuất Đột Thông chậm rãi mở mắt, hai mắt dần thích ứng với ánh sáng.

Ánh mắt lợi hại nhìn Dương Nguyên Khánh, cười lạnh nói:- Hóa ra là Dương Tổng quản, đúng là đã lâu chúng ta không gặp nhau.Dương Nguyên Khánh cũng không lảng tránh ánh mắt của lão, thản nhiên nói:- Hiện tại Khuất Đột Công là tù nhân dưới trướng ta.

Hiện tại ngươi dự định thế nào?- Muốn giết cứ giết.

Muốn lăng trì cứ lăng trì, ta quyết không nhăn mặt.Dương Nguyên Khánh trầm tư mộ chút rồi nói:- Được rồi!

Ta cho ngươi hai con đường, ngươi tự chọn lấy.Hai nước Tùy Đường vốn chung một mạch, đối với đại thần bị bắt của hai bên cũng tương đối rộng lượng, chỉ cần không phải đã từng phục vụ cho các thế lực nổi loạn, hoặc là loại nghịch tặc như Vũ Văn Hóa Cập, Vương Thế Sung, thanh danh vấy bẩn, bình thường cũng sẽ trọng dụng.Đối với danh tướng có kinh nghiệm phong phú như Khuất Đột Thông, Dương Nguyên Khánh đầu tiên là tận lực mượn sức, cho dù là không thể lưu lại trong quân thì cũng có thể đặt ở quốc tử học giảng dạy học sinh, bồi dưỡng trù bị nhân tài.Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào lão, chậm rãi nói:- Con đường thứ nhất, ngươi vốn là tướng Tùy, do hoàn cảnh bắt buộc mà phải hàng Đường.

Ta không so đo ngươi đi con đường quanh co, nếu như ngươi khẳng định về Tùy, ta sẽ tiếp tục trọng dụng ngươi.Khuất Đột Thông thở dài một tiếng:- Ta bỏ Tùy hàng Đường đã là bất trung.

Nếu lại bỏ Đường hàng ngươi, đó là bất nghĩa.

Làm người bất trung bất nghĩa, Khuất Đột Thông ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.

Chương 819 : Ép phải lựa chọn- Đây không phải là bất trung bất nghĩa mà là ngươi tỉnh ngộ, chỉ có như vậy, tổ tiên ngươi ở trên trời có linh thiêng mới có thể tha thứ cho ngươi.Khuất Đột Thông cười khổ một tiếng:- Nam bắc lưỡng triều mười năm lập quốc, tổ tiên lấy gì trách ta?Lão lại trở nên thâm sâu, nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh:- Đường Đế đối với ta không tệ, ta sẽ không phản bội ông ta.

Con đường này ngươi không cần nói nữa, nói tiếp con đường thứ hai đi.Dương Nguyên Khánh thở dài:- Ta không muốn cho ngươi đi con đường thứ hai.

Ta cho ngươi thời gian ba ngày, hay suy nghĩ cho thật kỹ.Nói xong, Dương Nguyên Khánh phân phó thân binh:- Không cần trói, chăm sóc Khuất Đột Công cho tốt.Hắn xoay người đi ra ngoài.

Mặc dù Dương Nguyên Khánh biết khả năng thuyết phục Khuất Đột Thông đầu hàng là không lớn, nhưng hắn vẫn muốn làm hết sức mình.Trở lại lều lớn trung quân, Tạ Tư Lễ tiến lên đón, ân cần hỏi:- Điện hạ!

Y đồng ý quy hàng?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Y nói Lý Uyên đối với y không tệ, không muốn phản bội, nguyện ý chết làm ma triều Đường.

Hừ!

Tiên đế đối với y cũng không bạc, vì sao không chết vì Tùy.- Có thể y nghĩ còn có khả năng trở về Đường, dù sao y là Binh bộ Thượng thư triều Đường.

Ty chức cho rằng, nhất định triều Đường sẽ dùng một số tiền lớn để chuộc y về.

Chẳng hay Điện hạ…Tạ Tư Lễ có chút thiên hướng thu lấy tiền chuộc của triều Đường.

Y biết Khuất Đột Thông rất quan trọng với triều Đường.Nhưng với vấn đề này, Dương Nguyên Khánh nói một cách nghiêm túc:- Nếu như thiên hạ đệ nhất dũng tướng Lý Huyền Bá nằm trong tay ta, ta thà cho y chuộc Lý Huyền Bá cũng tuyệt đối không cho chuộc Khuất Đột Thông.

Lý Huyền Bá chẳng qua chỉ là một tên thất phu, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm tổn thương trăm người của quân ta, nhưng nếu để cho Khuất Đột Thông trở về sẽ trở thành ác mộng của mấy vạn huynh đệ.

Nếu y không hàng, ta đành phải giết.Tạ Tư Lễ kịp thời im miệng, không dám khuyên Dương Nguyên Khánh dùng Khuất Đột Thông đổi lấy tiền chuộc.

Dương Nguyên Khánh đi đến trước sa bàn, lúc này hắn không còn quan tâm Khuất Đột Thông lựa chọn thế nào, điều hắn quan tâm lúc này chính là chiến dịch đông tuyến.Cuộc chiến ở quận Tương Thành là bước ngoặt của cả chiến dịch.

Trận chiến này giành được thắng lợi đồng nghĩa với việc hắn có thể thu lưới.Dương Nguyên Khánh ngồi vào bàn viết một bức quân lệnh, sau đó đưa cho thân binh ở bên cạnh:- Dùng phương pháp nhanh nhất, lập tức chuyển cho Lý Trưởng Sử.Một loại cảm giác bất an bao phủ bầu trời Hoàng cung Trường An.

Trên sân rộng của điện Võ Đức, hai gã hoạn quan đi trước dẫn đường.

Phía sau hai người bọn họ, bốn gã thị vệ có vóc người cường tráng mang một người ngồi trên kiệu nhanh chóng đi qua mảnh sân rộng, tiến đến phía trước bậc thang của điện Võ Đức.Lý Kiến Thành ngồi trên kiệu, nhíu mày.

Phụ hoàng triệu kiến y nói có việc khẩn cấp.

Mặc dù hoạn quan nói cũng không biết là việc gì, nhưng bọn chúng lại biết tâm trạng của Thánh thượng rất kém, khiến cho Lý Kiến Thành có cảm giác bất an.

Y mơ hồ đoán được, hẳn là chiến cuộc Trung Nguyên xảy ra tình huống bất lợi.Đi tới trước bậc thang, thị vệ cẩn thận hạ kiệu xuống:- Xin Điện hạ cẩn thận!Lý Kiến Thành đứng dậy, bước nhanh trên các bậc thang, một đường tiến thẳng vào bên trong điện.

Một gã hoạn quan tiến đến nghênh đón:- Mời Điện hạ trực tiếp vào Ngự thư phòng, Thánh Thượng đang chờ Điện hạ.Lý Kiến Thành thấy bọn thị vệ đều đứng ở xa, y cũng không quay đầu lại, trực tiếp giấu đi giọng nói nghi vấn:- Đã xảy ra chuyện gì?Lão hoạn quan tiến lên hai bước, thấp giọng nói:- Hình như là quận Tương Thành đã xảy ra chuyện gì đó.Trong lòng Lý Kiến Thành có chút buông lỏng, chỉ cần không phải là quận Tân gặp chuyện không may, y sẽ không khẩn trương như vậy.Đi tới phía trước Ngự thư phòng, một hoạn quan thay y bẩm báo:- Khởi bẩm Thánh thượng, Thái tử Điện hạ đã đến.- Cho nó vào!Trong phòng truyền ra giọng nói của Lý Uyên, thanh âm vô cùng uể oải.

Từ giọng nói có thể thấy sự việc hết sức nghiêm trọng.

Lý Kiến Thành hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, đi vào bên trong Ngự thư phòng.Trong phòng, vài tên hoạn quan đang thu dọn những mảnh sứ vỡ bề bộn dưới mặt đất, nước cũng đã được lau khô.

Lý Uyên chắp tay say lưng đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía cửa chính khiến cho Lý Kiến Thành lại càng hoảng sợ.

Phụ hoàng đập vỡ cái chén trà, đã xảy ra sự kiện trọng đại gì?Trong lòng y dâng lên cảm giác khẩn trương, vội bước nhanh tới thi lễ:- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!- Các ngươi lui cả ra!Lý Uyên trầm giọng nói.Vài tên hoạn quan hoảng hốt lui xuống.

Lý Kiến Thành cẩn cẩn thận thận hỏi:- Phụ hoàng!

Ở Trung Nguyên đã xảy ra chuyện gì sao?Một lát sau, Lý Uyên thở dài một tiếng:- Vừa nhận được tin, quận Tương Thành thảm bại, hai mươi ngàn quân bị tiêu diệt, Khuất Đột Thông bị bắt.Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi:- Là quân đội ở tuyến đông sao?- Là quân Đường ở đông tuyến.

Còn chưa nhận được báo cáo của Lý Hiếu Cung, trẫm chỉ nhận được ưng báo của Tần Vương.- Phụ hoàng, như vậy, quân đội của Hiếu Cung bên kia cũng chỉ có năm mươi ngàn người.Tâm trạng Lý Uyên hết sức trầm trọng.

Kể từ khi Úy Thị thảm bại, Lý Uyên đã ý thức được, quân đội song phương đã tới thời khắc quyết định, bọn họ không thể lại trải qua một lần thất bại nữa.Nhất định bọn họ phải liên tục thắng lợi sau này mới có thể lấy được thắng lợi cuối cùng ở chiến dịch Trung Nguyên.

Nhưng điều mà y chờ đợi là tin tức thắng lợi không đến, ngược lại còn là một tin tức thảm bại.

Lúc đó Lý Uyên vô cùng tức giận, đập vỡ chén trà mà y yêu thích nhất.Sau khi nổi giận là cảm giác mất mát cùng mệt mỏi.

Lý Uyên tới trước sa bàn, đưa mắt nhìn quận Toánh Xuyên mà không nói một lời.Nhưng Lý Kiến Thành vô cùng bất mãn nói:- Sao y dám tự ý tấn công quận Tương Thành?

Phụ hoàng chấp thuận cho y sao?Người mà Lý Kiến Thánh ám chỉ chính là Lý Hiếu Cung.

Đối với việc Lý Hiếu Cung ủng hộ nhị đệ Tần Vương, Lý Kiến Thành vẫn luôn bất mãn.

Lần trước huyện Úy Thị thảm bại, y sợ tâm tình của mình ảnh hưởng đến đại cục bèn nhẫn nại không phát ra, không chỉ trích Lý Hiếu CungNhưng lúc này, Lý Hiếu Cung lại làm trái với kế hoạch đã vạch ra, tự ý đánh quận Tương Thành dẫn đến thảm bại.

Lần này Lý Kiến Thành đã không khống chế được nội tâm bất mãn của mình.Lý Uyên lắc đầu:- Hiện giờ không phải là lúc truy cứu tránh nhiệm.

Trẫm tìm con đến, là muốn cùng con thương nghị một chút, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?Mặc dù người xưa đã nói “không ai hiểu con hơn cha”, nhưng mặt khác, “không ai hiểu cha bằng con”.

Lý Kiến Thành hiểu rõ phụ hoàng, vốn là nhị đệ và Lý Hiểu Cung đều đưa ra ý kiến rút quân nhưng phụ hoàng nhất định không chịu mới dẫn đến việc Tương Thành đại bại.Hiện tại phụ hoàng hối hận, nhưng nếu ra lệnh rút quân lại sợ ảnh hưởng đến thanh danh, nói lên quyết sách lần trước là ngu xuẩn, do đó mới tìm mình đến để mình nói ra chủ ý rút quân, sau đó tuyên bố với đại thần là Thái tử kiên trì muốn rút quân, phụ hoàng không còn cách nào đành phải đồng ý.Lúc này, Lý Uyên dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Lý Kiến Thành, thở dài nói:- Ai!

Nếu lần trước trẫm kiên trì rút quân thì đâu có sự tình này.Câu nói này khiến cho Lý Kiến Thành sửng sốt.

Rõ ràng lần trước phụ hoàng nhất định không chịu rút quân, tại sao bây giờ lại biến thành “Nếu kiên trì rút quân?”

Tâm niệm vừa chuyển, Lý Kiến Thành bỗng nhiên bừng tỉnh, hóa ra là phụ hoàng muốn y thay người gách chịu trách nhiệm thất bại do lần trước không rút quân, nếu không, sự việc trọng đại như vậy, phụ hoàng không triệu nhóm người Tướng quốc lại thương nghị, mà lại tìm mình tới trước tiên làm gì?Đã hiểu rõ điểm này, Lý Kiến Thành liền biết mình gánh trách nhiệm chỉ là hình thức.

Mặc dù trách nhiệm này y cũng không nguyện ý gánh, nhưng thân là Thái tử, y không thể tự làm chủ.Lý Kiến Thành tỏ ra áy náy nói:- Phụ hoàng, lần trước nhi thần không nên kiên trì tái chiến.

Nhi thần xin phụ hoàng lập tức hạ chỉ rút quân, bảo tồn thực lực.Ánh mắt Lý Uyên lộ ra một tia tán thưởng.

Thái tử hiểu được lý lẽ, thay mình gánh vác trách nhiệm này.

Thân là Hoàng đế, dĩ nhiên là y không thể gách chịu bất kỳ trách nhiệm thất bại nào.Lý Uyên trầm ngâm một chút rồi nói:- Trẫm lập tức mời họp hôi nghị quân quốc, chính thức thương nghị rút quân, con cũng tham gia đi!- Nhi thần tuân chỉ.

Mặt khác, sự việc Khuất Đột Thượng thư, cũng mong phụ hoàng không nên buông bỏ.- Cái này trẫm hiểu.

Trẫm đã hạ lệnh cho Tần Vương, nói nó không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đưa Khuất Đột Thượng thư trở về.Thời gian ba ngày đã trôi qua.

Ngày còn chưa sáng, sắc trời không rõ, khiến cho đại doanh quân Tùy bao phủ bởi một tầng nhàn nhạt màu xanh lá.

Điểm mão (điểm danh) đã kết thúc, các Đại tướng dẫn người về doanh, binh lính bắt đầu một ngày huấn luyện.

Lúc này, một gã binh lính thủ vệ ở cửa đại doanh vội vã chạy đến trước lều lớn trung quân, nói với thân binh:- Xin bẩm báo Tổng quản, sứ giả quân Đường ở ngoài cửa doanh cầu kiến.Y lấy ra một cái danh thiếp giao cho thân binh.

Thân binh lập tức vào lều lớn, trong quân trướng, Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt tấu chương khẩn cấp mới từ Thái Nguyên đưa tới.

Thân binh dừng trước cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, ngoài doanh có sứ giả triều Đường cầu kiến, đã đưa lên danh thiếp.

Chương 820 : Không dùng cho taThân binh trình danh thiếp lên.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mặt trên viết ‘Đường Phiêu Kỵ Tướng quân, Thiên Sách Phủ Ký thất tham quân Vũ Văn Sĩ Cập’, hóa ra là y.

Dương Nguyên Khánh bèn gật đầu:- Đưa y vào chờ ở thiên trướng.Trong thiên trướng, Vũ Văn Sĩ Cập chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng y đang vô cùng lo lắng.Vũ Văn Sĩ Cập nhận lệnh của Tần Vương Lý Thế Dân, đến đại doanh quân Tùy gặp Dương Nguyên Khánh thương lượng việc chuộc Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại.Lý Thế Dân tạo cho y áp lực rất lớn, nói y cần phải thuyết phục Dương Nguyên Khánh thả Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại ra, y đồng ý đưa ra điều kiện rất phong phú.Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ Khuất Đột Thông quan trong với Lý Thế Dân nhường nào.

Khuất Đột Thông là Binh bộ Thượng thư, là một trong số ít trọng thần của Tần Vương trong triều.

Nếu như mất đi Khuất Đột Thông, đối với Lý Thế Dân mà nói, không chỉ tổn thất trên mặt quân sự mà tổn thất trên mặt trận chính trị lại càng to lớn hơn.Về phần Sử Đại Nại, Lý Thế Dân cũng cần tên đại tướng trung thành và tận tâm này.Chẳng qua là y làm thế nào mới có thể thuyết phục Dương Nguyên Khánh?

Vũ Văn Sĩ Cập không có chút manh mối nào.

Dương Nguyên Khánh sẽ đưa ra loại điều kiện gì?Lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng nói của Dương Nguyên Khánh:- Vũ Văn Tham quân ở trong trướng sao?- Hồi bẩm Tổng quản, Vũ Văn Tham quân đã chờ lâu rồi.Dương Nguyên Khánh vén màn trướng lên đi vào.

Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng đứng dậy thi lễ thật sâu:- Vũ Văn Sĩ Cập tham kiến Sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên thấy Vũ Văn Sĩ Cập vào năm Nhân Thọ thứ tư.

Lúc đó hắn từ Phong Châu về kinh trừng phạt ba người con trai của Hạ Nhược Bật.

Sau đó đi gặp Thái Tử Dương Chiêu, Vũ Văn Sĩ Cập lúc đó đang ở cùng công chúa Nam Dương.Mới thoáng đó đã qua mười ba năm, Dương Nguyên Khánh đã gần ba mươi.

Vũ Văn Sĩ Cập cũng từ một thiếu niên phong lưu hà phóng, nay đã trở thành một đại thúc trung niên.Nhất là mối thù dây dưa mười mấy năm nay giữa Dương Nguyên Khánh và gia tộc Vũ Văn, làm hắn cũng không có ấn tượng tốt lắm với Vũ Văn Sĩ Cập.Tuy nhiên, Vũ Văn Sĩ Cập đã đầu nhập triều Đường.

Hôm nay, y là thay mặt Lý Thế Dân mà đến, không có quan hệ gì với bản thân y.- Vũ Văn Tham quân mời ngồi!Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười mời Vũ Văn Sĩ Cập ngồi xuống.

Hắn cũng ngồi trên một cái ghế, một gã thân binh mang hai chén trà đi vào.

Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng nhận chén trà, hạ thấp người nói:- Mong điện hạ không trách tại hạ mạo muội, có thể cho tại hạ gặp Khuất Đột Thượng thư trước một chút được không?Dương Nguyên Khánh vốn đang muốn cùng y trò chuyện vài câu.

Không ngờ Vũ Văn Sĩ Cập lại nóng lòng không dằn được trực tiếp nói tới vấn đề chính.Thần sắc tươi cười của Dương Nguyên Khánh dần dần biến mất, nâng chén trà lên thản nhiên nói:- Khuất Đột Thông là tù binh chiến tranh.

Giao tình giữa ta và Lý Thế Dân cũng không đến mức tùy ý thả tù binh như vậy đâu!Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người, trong lòng thầm mắng mình không biết nói chuyện, vội vàng nói:- Mong điện hạ thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tại hạ, tại hạ không nên hấp tấp đưa ra yêu cầu này.Nói xong y lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh:- Đây là do chủ công của tại hạ tự tay viết gửi cho Sở Vương điện hạ, mời điện hạ xem qua.Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư do Lý Thế Dân tự tay viết.

Mở ra nhìn một chút, trong thư ngữ khí của Lý Thế Dân rất khiêm tốn.

Trước tiên là cảm tạ hắn đã cứu binh sĩ Quan Trung từ trong tay Triều Tiên.

Binh sĩ Quan Trung rất mong muốn hai triều Tùy Đường duy trì quan hệ.

Tuy trong thời chiến, cũng không vì chiến tranh mà trở thành một phế nhân luân thường đạo lí.Cuối thư có nhắc tới việc Khuất Đột Thông cùng Sử Đại Nại.

Giọng điệu rất thành khẩn nói “Khẩn cầu điện hạ thả cho hai người họ được trở về, để xum vầy cùng gia đình cho trọn đạo làm người.”

Dương Nguyên Khánh xem xong thư.

Tiện tay đặt lên bàn, thở dài một hơi nói:- Ta rất hiểu Tần Vương rất quan tâm che chở đối với thuộc hạ của mình.

Quân Tùy cũng là đội quân nhân nghĩa, sẽ không ngược đãi tù bình đâu.Hắn lập tức ra lệnh nói:- Dẫn Sử Đại Nại tướng quân tới!Một gã thân binh vội vã chạy đi.

Dương Nguyên Khánh quay qua Vũ Văn Sĩ Cập nói:- Thật có lỗi, Sử tướng quân tính tình hình như không được tốt lắm, cho nên để để bảo đảm an toàn cho y, chúng ta đành phải hạn chế thân thể của y.Vũ Văn Sĩ Cập lo lắng chính là Khuất Đột Thông.

Môi y thầm giật giật, cố gắng kiềm chế.

Đợi đến lúc thấy Sử Đại Nại trước rồi nói tiếp.Chỉ một lát, vài tên binh sĩ đã dẫn Sử Đại Nại vào.

Chỉ thấy Sử Đại Nại trên vai bị thương, sắc mặt rất tiều tụy, hai tay thì bị trói sau lưng.Sử Đại Nại vừa vào trướng đã muốn mắng to, nhưng liếc mắt thấy được Vũ Văn Sĩ Cập, trong lòng sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được.

Đây là Tần Vương cho người tới cứu gã, gã rất cảm động, con mắt đỏ lên, nước mắt như muốn trào ra.Gã hướng Vũ Văn Sĩ Cập quỳ xuống, cao giọng nói:- Mong Vũ Văn Tham quân chuyển lời cho Tần Vương điện hạ.

Sử Đại Nại một lòng trung thành, thà chết không khuất phục.Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu nói:- Ta nhất định sẽ chuyển lời cho điện hạ.

Cũng mong Sử tướng quân không nên có những phản kháng không cần thiết.

Tần Vương điện hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra.Dương Nguyên Khánh vung tay lên, binh sĩ lập tức dẫn Sử Đại Nại đi.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhàn nhạt cười nói:- Theo lý mà nói, Tùy Đường trong lúc đình chiến, có thể hiệp nghị trao đổi tù binh.

Để cho Vũ Văn Tham quân trực tiếp đưa Sử tướng quân về cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên cứ như vậy, ta cũng không thể ăn nói với các huynh đệ khác.

Như vậy đi, nếu Sử Đại Nại đã là quý tộc Đột Quyết, vậy chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm.

Quân Đường có thể chuộc gã về.Vũ Văn Sĩ Cập rất mừng.

Chỉ cần Dương Nguyên Khánh chịu đưa ra điều kiện, thì chút nữa nói chuyện về Khuất Đột Thông cũng dễ dàng hơn, nên vội vã hỏi:- Chẳng hay điện hạ muốn chúng ta dùng cái gì để chuộc y?Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:- Bảng giá chuộc thân của tướng lĩnh Tùy Đường chúng ta cũng không có quy định cụ thể.

Nếu có cơ hội thì Binh Bộ hai bên có thể ngồi xuống thống nhất lại quy củ.

Hiện tại, Sử Đại Nại nếu đã xuất thân từ Đặc Lặc Đột Quyết.

Chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm.

Khả Hản chuộc một triệu dê.

Diệp Hộ thì chuộc hai trăm ngàn dê.

Còn Đặc Lặc thì tám mươi ngàn dê.

Nhìn trên sự thành ý của Tần Vương các ngươi, ta cũng sẽ nhường một bước, vậy thì năm mươi ngàn dê để chuộc Sử Đại Nại đi.Vũ Văn Sĩ Cập trong lòng thầm tính toán.

Năm mươi ngàn dê có giá mười vạn lượng bạc.

Tần Vương chỉ cấp cho mình một vạn lượng bạc, hiện tại giá đưa ra đã gấp mười lần rồi.Y trong lòng thâm kêu khổ, cũng không biết làm thế nào đành nói:- Tại hạ sẽ trở về thương lượng với Tần Vương, sẽ nhanh chóng có một câu trả lời thuyết phục cho điện hạ.Ngừng một chút, y nói tiếp:- Điện hạ có thể bàn về việc Khuất Đột lão tướng quân không?

Trước tiên, có thể cho tại hạ gặp mặt lão một chút.Dương Nguyên Khánh thở dài nói:- Gặp một lần đương nhiên không có vấn đề.

Tuy nhiên, lúc trước nghe nói Khuất Đột lão tướng quân lúc bị té xuống, xương sườn đã bị đứt đoạn, đâm vào trong cơ thể.

Thương thế rất nặng, không thể di chuyển được.

Lão bây giờ vẫn còn ở quận Tương Thành, chỉ sợ trong thời gian ngắn, ngươi cũng không thấy được lão.Vũ Văn Sĩ Cập kinh hãi nói:- Điện hạ nói là thương thế Khuất Đột lão tướng quân rất nặng?Dương Nguyên Khánh gất đầu:-Ta rất lấy làm tiếc, ta đã đưa phái quân y giỏi nhất đi chữa trị cho lão.

Nhưng lão thương thế quá nặng, tuổi tác lại cao, ta cũng đành bất lực.

Nhưng ta cam đoan lão vẫn bình yên vô sự.Vũ Văn Sĩ Cập cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu.

Nói như vậy nếu như Khuất Đột Thông có chết, cũng là việc bình thường.

Nhưng y cũng không biết có nên tin tưởng Dương Nguyên Khánh hay không.Tuy nhiên, cho dù là không tin thì cũng chả có cách nào, chỉ đành khổ sở nói:-Vậy được rồi!

Tại hạ sẽ trở về bẩm báo lại với Tần Vương.

Đợi đến khi Khuất Đột lão tướng quân thương thế tốt hơn thì chúng ta sẽ bàn lại.Nói đến đây, Vũ Văn Sĩ cập có chút do dự, khom người nói:- Mặt khác tại hạ cũng có một việc riêng, muốn mong được điện hạ đồng ý.- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.- Là việc thê nhi của tại hại, nếu điện hạ có thể thả cho bọn họ quay trở về Trường An, Sĩ Cập sẽ vô cùng cảm kích.Thê tử Vũ Văn Sĩ Cập là công chúa Nam Dương.

Nhi tử là Vũ Văn Thiền Sư.

Hai người bọn họ vốn tình cảm phu thê rất sâu đậm, nhưng bởi vì cái chết của Dương Quảng nên phu thê bọn họ đã trở mặt thành thù.Mặc dù như vậy, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn rất yêu thê tử.

Cũng mong nhi tử có thể trở về ở bên cạnh mình, gia đình đoàn tụ.Dương Nguyên Khánh nghe nói là chuyện này, không khỏi nở nụ cười:- Công chúa Nam Dương và nhi tử ngươi hiện nay đang ở cùng Thái Hậu ở Tấn Dương cung.

Ngoại trừ Thái Hậu việc liên quan đến quốc thể, không thể tùy ý xuất cung.

Thê nhi người thì hoàn toàn tự do, ngươi có thể cho người đón họ quay về Trường An, ta cũng không ngăn cản.

Chương 821 : Thua một nước cờ (1)Vũ Văn Sĩ Cập cúi đầu thật sâu.

Y làm sao không muốn đón thê nhi về.

Nhưng y cũng biết thê tử sẽ không tha thứ cho mình, cũng sẽ không trở về.Nghĩ đến quãng thời gian lúc trước hai phu thê ân ái mặn nồng.

Hiện tại thì ly tán cùng thê tử, mỗi người một phương.

Cuộc đời này không biết còn có thể gặp lại hay không.Trong lòng y cảm thấy cực kỳ bi thương, con mắt cũng đỏ lên, nước mắt cũng chảy ra.Dương Nguyên Khanh vốn bởi vì phụ thân Vũ Văn Thuận của y mà đối với y không có bao nhiêu hảo cảm.

Hiện tại, thấy y đúng trước mặt mình rơi lệ, trong lòng hắn cũng cảm thấy có vài phần thương hại.Âm thầm thở dài một hơi, Dương Nguyên Khánh liền vỗ vỗ vài y, chân thành nói:- Ngươi cứ tìm một cớ đi Thái Nguyên một chuyến.

Chẳng hạn như bàn về việc quy củ chuộc thân này nọ.

Rồi từ từ khuyên nhủ cô ấy, Ta cũng hy vọng phu thê các ngươi gương vỡ lại lành, phụ tử đoàn tụ.Vũ Văn Sĩ Cập lau nước mắt, gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:- Đạ ta điện hạ đã quan tâm.

Sĩ Cập xin cáo từ trước.Y đứng lên thi lễ thật sâu.

Dương Nguyên Khánh liền cho thân binh đưa y ra khỏi doanh trại.Đến khi Vũ Văn Sĩ Cập rời đi, trời cũng đã sáng.

Dương Nguyên Khánh lại quay trở về đại tướng trung quân.

Đứng trước sa bàn trầm tư chốc lát rồi phân phó thân binh.- Đi đưa Tạ Thị lang đến đây.Chỉ chốc lát, Tạ Tư Lễ vội vã tới, khom người thi lễ:- Điện hạ có gì phân phó!- Thời gian ba ngày đã qua.

Ngươi đi hỏi Khuất Đột Thông lão đã suy xét như thế nào rồi?-Ty chức ngày hôm qua đã qua hỏi lão, lão nói không có gì phải suy xét hết.- Hừ..!Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng nói:- Ngươi hỏi lão lại lần nữa, cho lão một cơ hội cuối cùng.- Ty chức đã rõ!Tạ Tư Lễ xoay người rời đi.

Dương Nguyên Khanh chắp tay để sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Hắn đương nhiên biết Lý Thế Dân phái Vũ Văn Sĩ Cập đến đây không phải vì Sử Đại Nại mà là vì Khuất Đột Thông.Nhưng làm sao mà hắn có thể đem Khuất Đột Thông giao cho Lý Thế Dân được.

Dùng cái gì để trao đổi cũng không có khả năng, một khi hắn bị tiền bạc đánh động, tương lai người sẽ đem binh đánh vào Thái Nguyên, rất có khả năng chính là Khuất Đột Thông.

Con người này hoặc là sử dụng cho mình, hoặc là chết, không có con đường thứ ba.Qua một hồi lâu, Tạ Tư Lễ mới vội vàng trở lại, thở dài một hơi:- Điện hạ, ty chức đã nói hết lời nhưng lão chỉ nói một câu.- Nói cái gì?- Lão nói, chỉ mong điện hạ cho lão được toàn thây.Những lời này khiến thân thể Dương Nguyên Khanh hơi run lên một chút.

Sau một lúc, Dương Nguyên Khanh cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Đây là ý trời, hắn cũng không thể làm trái.Dương Nguyên Khanh từ trong hộc bàn lấy ra một bình ngọc màu hồng.

Đưa cho Tạ Tư Lễ nói:- Đây là chất kịch độc ‘Mạt mạt mộc’ của người Túc Đặc, vào miệng sẽ chết ngay.

Rồi nói với lão cứ an tâm, ta sẽ đưa lão hậu táng ở Bắc Mang sơn!Bên trong trướng vải, Khuất Đột Thông đầu tóc rối tung, hướng về phía Tây Bắc dập đầu ba cái rồi ngồi xuống khoanh chân lại.

Lão đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ.Tổ phụ của lão là người Khương ở Hà Tây.

Mặc dù bản thân lão không sống ở Hà Tây.

Nhưng lão biết quy củ của tổ tiên truyền lại, phải mặc đồ trắng, không được đem theo bất cứ vật gì khác.Trên bàn trước mắt lão có đặt một chén rượu, hai bên trái phải có đặt bình ngọc đỏ tươi như máu, cao khoảng một tấc.

Khất Đột Thông đưa chén rượu lên ngửi ngửi, nở nụ cười nói:- Đây là rượu nho tốt nhất của Sở Vương điện hạ sao?Một gã thân binh ở bên cạnh nói:- Đây là rượu nho cực phẩm của chủ công ta.

Thiên hạ này chỉ có hai bình, ngài biết Khuất Đột công rất thích rượu, cho nên đặc biệt đưa tới cho ngài một lọ.Khuất Đột Thông đưa bát rượu lên thật cao, híp mắt lại khen:- Rượu ngon,rượu ngon!

Được uống thử rượu này, có chết cũng không tiếc.

Đa tạ Sở Vương.Lão uống rượu ừng ực, muốn dùng rượu tẩy đi hết những dơ bẩn trong cơ thể.- Thật sảng khoái!Khuất Đột Thông cầm bát rượu nằm ngổn ngang trên bàn.

Đưa t lấy bình ngọc mở nắp ra, lão đưa mắt nhìn dịch thể sền sệt màu xanh đậm, bỗng nhiên ngửa đầu thở đài một tiếng:- Ta Khuất Đột Thông đã sai lầm một lần, sẽ không có khả năng sai lầm thêm lần nữa.Lão cầm chất độc trong bình uống cạn một hơi “Lạch cạch” cái bình rơi xuống đất, Khuất Đột Thông tự sát mà chết.Trận chiến quận Tương Thanh gây nên ảnh hưởng rất nặng.

Nó tuy chỉ là một địa phương nhỏ trong cuộc đọ sức trên bàn cờ nhưng nó cũng rất trọng yếu, nó là mấu chốt trong cuộc chiến khiến toàn bộ quân Đương bị rơi vào thế bị động.

Khuất Đột Thông bị bắt khiến dân chúng Đường triều chấn động, cũng khiến cho cao tầng Đường triều ý thức được cuộc chiến Trung Nguyên đã rơi vào tình thế bất lợi.Hai ngày sau khi Khuất Đột Thông bị bắt, hoàng đế Đại Đường Lý Uyên chính thức hạ thánh chỉ, lệnh cho quân Đương toàn bộ rút khỏi Trung Nguyên.Nhưng đây là thời Tùy mạt một nghìn bốn trăm năm trước, cho dù có chim ưng truyền tin khẩn cấp, nhưng những quyết định quan trọng truyến đến, cần phải do người truyền tin đưa đến.Nếu không thấy được thánh chỉ có đóng đại ấn, bất kể là Lý Thế Dân hay Lý Hiểu Cung, cũng không dám nhận trách nhiệm trọng đại là rời bỏ Trung Nguyên.Thánh chỉ từ Trường An đưa ra, đi với tốc độ nhanh nhất đến huyện Trường Uyên cũng mất ba ngày.

Đến huyện Hứa Xương thì cần năm ngày.

Trong khi chờ đợi tin tức đến thì mọi thứ cũng đã phát sinh.Hai vạn quân Tùy tại đồng bằng Trung Nguyên hăng hái hành quân, dọc theo Dĩnh Thủy đi về hướng Đông Nam.Cánh quân Tùy này là của Từ Thế Tích tại quận Tương Thành đã đánh bại hai vạn quân Đường của Khuất Đột Thông.

Dương Nguyên Khánh hạ lệnh đưa y bố trí vào lộ quân phía Đông của Lý Tĩnh.

Đến lúc này, Tần Quỳnh và Từ Thế Tích đều do Lý Tĩnh thống nhất chỉ huy.Hai vạn quân Từ Thế Tích phụng lệnh Lý Tĩnh len vào giữa quận Toánh Xuyên, quấy nhiễu phía sau Lý Hiếu Cung, cắt đường lui của quân Đường.

Đây cùng là một nước cờ cực kỳ trọng yếu.Dương Nguyên Khánh trước khi xuất binh, đã truyền đạt mệnh lệnh cho Lý Tĩnh chủ yếu là cố hết sức tiêu diệt thật nhiều cánh quân Lý Hiếu Cung.

Làm suy yếu binh lực phía Nam của Đường triều, ngăn cả Đượng Triều lại bành trướng ở hướng Đông Nam.Dĩnh Thủy là một con sông cực kỳ trọng yếu ở Hà Nam cho nên tên quận mới được gọi là quận Dĩnh Xuyên.Sau khi trải qua nhiều cuộc chiến loạn, một vùng ven sông đã từng giàu có và đông đông đúc trở nên hoang vắng.

Các làng mạc thua thớt cũng rất vắng vẻ người ở.

Những cánh đồng hoang vu kéo dài đến hướng Đông như bị hòa tan vào cái nóng, phảng phất như biến mất.Ở đây thuộc trung tâm quận Toánh Xuyên, huyện Phồn Xương cách chủ lực quân Đường ở huyện Toánh Xuyên chừng tám mươi dăm.

Quân đội sau hai ngày hành quân gấp gáp có chút mệt mỏi.

Tốc độ cũng đã chậm lại.Lúc này bầu trời âm u bắt đầu rớt lất phất từng giọt mưa phùn, tựa như cái sàng đang sàng qua sàng lại.

Từng giọt nhỏ dày đặc rơi xuống trên đầu quân sĩ.

Rất lạnh lẽo.Từ Thế Tích ngồi trên lưng ngựa, che tay lên trán nhìn về hướng xa.

Ở phía xa xa, một tòa thành đang đứng sừng sững trong cơn mưa phùn.

Đó là thị trấn Phồn Xương.Thị trấn nơi này rất trọng yếu với Từ Thế Tích.

Bọn họ bỏ hết quân nhu lương thảo lại, chỉ mang theo lương khô trong ba ngày, nhẹ nhàng đi nhanh tới.Mà lính trinh sát đã dò xét rõ.

Trong thị trấn Phồn Xướng có khoảng ba vạn thạch lương thực, chỉ có một ngàn người canh giữ.

Từ Thế Tích hạ lệnh xuống:- Hành quân nhanh hơn nữa,chiếm lấy huyện Phồn Xương!Hai vạn quân Tùy tăng tốc độ hành quân lên.

Không lâu sau, đại quân đã đến thị trấn, cửa lớn của thị trấn đã mở sẵn.

Huyện lệnh dẫn hơn mười quan viên ở bên ngoài thành chờ, cũng không thấy có một quân lính nào phòng thủ.Khi Từ Thế Tích còn ở trên chiến mã, Huyện Lệnh đã vội vã cùng tất cả mọi người quỳ xuống:- Huyện lệnh huyện Phồn Xương Trần Vũ nghênh đón thiên quân của Tùy triều.

Khẩn cầu thiên quân lòng mang nhân nghĩa, đối xử tử tế với muôn dân trong huyện.Lý Hiếu Cung coi trọng việc xây dựng Trung Nguyên.

Những quan huyện chủ yếu trong huyện tất nhiên đều thay thành quan viên Đường triều.

Bởi vậy, thực tế Trần huyện lệnh là quan nhà Đường.Tuy nhiên Từ Thế Tích cũng không để ý tới.

Y hiện giờ quan tâm tới chính là lương thực.

Từ Thế Tích hỏi:- Quân thủ thành đâu?

Lương thực trong thành còn bao nhiêu?- Hồi bẩm tướng quân, quân thủ thánh thấy thiên quân đã đến, tất cả đã bỏ chạy tứ tán.

Toàn bộ lương thục đều được niêm phong cất trong kho, ước chừng khoảng ba vạn thạch.Từ Thế Tích nghe xong trong lòng buông lỏng xuống, chỉ cần có lương thực thì hết thảy đều không quan trọng.

Y xoay người xuống ngựa, nâng Huyện lệnh dậy cười nói:- Huyện lệnh xin hãy đứng lên.

Quân Tùy là đội quân nhân nghĩa.

Tuyệt đối không làm phiền dân chúng.Y lập tức hạ lệnh:- Ba nghìn quân lập tức vào thành, còn lại đại quân đóng ở bên ngoài thành.Ba ngìn quân Tùy trùng trùng điệp điệp tiến vào trong thành.

Mà một vạn bảy ngàn quân Tùy còn lại thì đóng quân bên ngoài thành.

Các bồng trướng được dựng lên sừng sững.Một hồi lâu sau, có vài tên kỵ binh báo tin đã chạy gấp về hướng Bắc.Đại doanh quân Tùy đã tiến lên Toánh Xuyên hơn hai mươi dặm.

Quân Đường vì thảm bại tại quận Tương Thành, quân lính đã giảm xuống, chỉ còn hơn năm vạn người.

Quân Tùy do được quân Tần Quỳnh ở quận Đông Thành tiếp viện, cho nên quân lính đã tăng lên sáu vạn người.

Chương 821 : Thua một nước cờ (2)Cứ như vậy, tình thế hai quân Tùy Đường bắt đầu ngịch chuyển.

Quân Tùy chiếm ưu thế, hơn nữa bất luận phương diện thể lực, sĩ khí hay kinh nghiệm chiến đầu đều vượt trội hơn so với quân của Lý Hiếu Cung.Hơn nữa Lý Tĩnh chỉ huy rất có phương pháp.

Cán cân thắng lợi đã nghiêng về quân Tùy trong chiến dịch phía đôngTrung Nguyên.Bên trong doanh trại chủ soái quân Tùy, có một mô hình thành trì làm bằng đất sét, dài rộng khoảng một trượng.

Trên đó có đặt một tòa thành làm bằng gỗ.

Nếu người tinh mắt sẽ nhận ra được đó là thị trấn Toánh Xuyên thu nhỏ.Đây là do Lý Tĩnh đặc biệt chỉ dẫn dùng sa bàn để tạo thành mô hình thành trì.

Căn cứ vào hai trăm lính trinh sát, thu thập tin tức hoàn chỉnh số liệu thị trấn Toánh Xuyên trong mười ngày mà chế tác thành, nhìn hết sức giống thật, Đây cũng là trợ lực rất lớn cho việc thảo phạt thị trấn Toánh Xuyên.Xung quanh mô hình thị trấn có hơn mười đại tướng.

Lý Tĩnh tay cầm cây gỗ, đang phân tích vị trí của thành trì.- Trước mắt Lý Hiếu Cung đang cố thủ thị trấn nhưng rất có thể sẽ rút quân về phía.

Tạm thời chúng ta tính toán một chút khả năng giành lấy thị trấn khi gã cố thủ.Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ vào tường thành, chậm rãi nhìn mọi người nói:- Huyện Toánh Xuyên là huyện lớn ở Trung Nguyên.

Thành trì trải dài khoảng ba mươi dặm, tường thành cao hai trượng năm thước, rất kiên cố.

Bên trong thành rộng lớn đủ để chứa được năm vạn binh lính.

Dựa theo tình hình thành trì mà nói, thành này rất khó công.

Sáu vạn quân của chúng ta, lương thảo đầy đủ, nếu muốn đánh hạ thành có hơn năm vạn quân lính trấn thủ đại thành mà nói gần như không có khả năng.Lúc này, Tần Quỳnh ở bên cạnh trầm giọng nói:- Nhưng quân của Lý Hiếu Cung chắc gì sẽ sẵn lòng tử thủ thành trì.Lý Tĩnh gật đầu:- Đây cũng chính là vấn đề then chốt.

Ta vừa nhận được in tức khẩn cấp của Tổng quản.

Triều đình nhà Đường rất có thể sẽ vứt bỏ Trung Nguyên, rút quân về Tương Dương.

Nghĩa là trong vòng hai ngày, Lý Hiếu Cung sẽ rút quân về phía Nam.

Nhưng nếu chúng ta gấp rút tiến lại gần, trái lại sẽ khiến quân Đường không dám rút quân.

Do đó ta nghĩ, chúng ta cần phải lui về huyện Hứa Xương phía Bắc cho Lý Hiếu Cung một cơ hội để lui binh về miền Nam.Lý Tĩnh nhìn thoái qua mọi người hỏi:- Ý kiến của mọi người như thế nào?La Sĩ Tín trầm ngâm một chút nói:- Ty chức sợ bọn họ rút quân quá nhanh sẽ làm chúng ta không đuổi kịp.Lý Tĩnh hơi nở nụ cười:- Vấn đề này ta đã nghĩ đến.

Ta đã hạ lệnh cho Từ Thế Tích nhanh chóng chạy tới huyện Phồn Xương, chặt đứt đường lui của quan Đường.

Đoán chùng giờ này y đã tới nơi rồi.

Sẽ nhanh có tin tức truyền đến thôi.Tần Quỳnh vui mừng nói:- Nếu như Từ Thế Tích đã chờ ở phía Nam thì trận chiến này chúng ta sẽ thắng chắc rồi.

Ty chức tán thành biện pháp này, trước tiên, chúng ta sẽ lui về huyện Hứa Xương ở phương Bắc cho quân Đường cơ hội lui về Nam.Lý Tĩnh nhìn những người còn lại nói:- Còn mọi người có tán thành không?Lúc mọi người nhao nhao tán thành.

Bên ngoài trướng có bình sĩ bẩm báo:- Khởi bẩm Trưởng sử, Từ tướng quân cho người đưa tin khẩn cấp.Lý Tĩnh trong lòng run lên nói:- Nhanh cho bọn họ vào.Hai gã binh sĩ báo tin đi vào trong đại trướng, quỳ một gối xuống bẩm báo:- Bẩm báo Trưởng sử, Từ tướng quân đã thống lĩnh hai vạn quân chiếm được huyện Phồn Xương.

Bên trong thị trấn cũng có lương thực, nên đặc biệt phái chúng ty chức đến đây báo cho Trưởng sử.Lý Tĩnh thấy đã đủ điều kiện, liền hạ lệnh nói:-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhổ trại Bắc thượng, đến đóng quân ở huyện Hứa Xương.Một lúc lâu sau, sáu vạn quân Tùy thu thập doanh trướng, nhổ trại, khởi binh đi hơn ba mươi dặm về huyện Hứa Xương.Sau khi quân Tùy lui quân về phía bắc được một ngày, sứ giả từ Trường An cũng đã đến huyện Toánh Xuyên mang theo thánh chỉ của Lý Uyên đến, lệnh cho Lý Hiếu Cung lui quân về Tương Dương, vứt bỏ Trung Nguyên.Lý Hiếu Cung chắp hai tay đứng trên tường thành nhìn về phương Bắc thật lâu.

Y biết vì sao quân Tùy lại rời khỏi huyện Hứa Xương.

Quân thủ thành ở huyện Phồn Xương trốn về nói cho hắn biết có một cánh quân đã chặt đứt đường lui của y.Tất nhiên đây là quân Từ Thế Tích từ quận Tương Thành.

Trong lòng Lý Hiểu Cung lúc này cũng đau khổ không thôi.Hơn nửa tháng trước, người cực lực chủ trương rút quân là y, bởi y ý thức được tình hình đã trở nên bất lợi.

Nhưng Thánh Thượng lại không chịu rút quân.Mà ngày hôm nay của nửa tháng sau, khi hắn ý thức việc rút quân sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Thánh Thượng lại hết lần này đến lần khác đưa ra thánh chỉ hạ lệnh rút quân.

Việc này khiến cho Lý Hiếu Cung không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở dài một hơi.Hắn nghĩ tới một câu cổ ngữ nói ‘ Mò trăng đáy nước’ .

Tình hình hiện nay không phải là như vậy sao?

Hiện tại thời cuộc đã phát sinh biến hóa.

Quân Tùy đã hoàn thành chiến lược bao vây.

Đã không còn khả năng rút quân, chỉ có thể thủ vững thành trì.

Quân Tùy không thể công, còn có thể tranh thủ một chút thời gian.Nhưng thánh chỉ lại vô tình, làm cho hắn không có đường lựa chọn.

Lúc này, Trưởng sử Độc Cô Hoài Ân tiến lên nói:- Điện hạ, chúng ta có thể nói rõ tình huống hiện tại cho Thánh Thượng.

Chúng ta hiện tại đang bị quân Tùy bao vậy, tử thủ trong thành mới là biện pháp sáng suốt nhất.Lý Hiếu Cung thở dài :- Điều này cũng không phải là thủ dụ của Thành Thượng, mà là quyết định chính thức của triều đình.

Bên trên thánh chỉ có con ấn của Nội Sử Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh.

Quan trọng hơn, quân sĩ Tần Vương ở phía Tây đã rút lui, chúng ta làm gì còn viện binh.Lý Hiếu Cung dừng một chút ở hướng Tây, y bỗng nhiên nảy ra một ý niệm.

Có phải Lý Thế Dân vì không muốn gánh chịu trách nhiệm cứu viện cho mình, nên mới nhanh chóng lui quân?Lý Hiếu Cung trong lòng lạnh run một hồi, chậm rãi nói:- Một ngày đại quân Tần Vương lui về Quan Trung, năm vạn quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh từ hướng Tây tới.

Khi đó, mười ba vạn đại quan bao vây huyện Toánh Xuyên.

Một ngày thành bị phá, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.

Cho dù ta và ngươi có may mắn chạy được về Quan Trung thì làm thế nào có thể giải thích với triều đình đây?

Bởi vì kháng chỉ nên dẫn đến việc toàn quân bị diệt!- Nhưng đi cũng không đúng, đánh cũng không được.

Tiến thoái lưỡng nan, chúng ta nên làm gì trong cái tử cục này?Độc Cô Hoài Ân oán hận nói.Lý Hiếu Cung cười khổ một tiếng nói:- Kỳ thực lúc trước Khuất Đột Thông đã dự đoán trước.

Lúc trước, lão đã từng nói qua với ta, nếu ta chậm trễ rút quân, quân Đường sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tình hình ngày hôm nay đã hoàn toàn bị lão đoán trúng.

Lúc đó lão cho ta ba kế sách.

Thượng sách là lập tức rút quân, lúc trước là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Thừa dịp quân Tùy còn chưa hoàn thành bao vây xong, quyết đoán rút quân để bảo toàn thực lực.

Nhưng hiện tại thời cơ đã qua đi.Nói đến đây, trong lòng Lý Hiếu Cung cũng tràn đầy phiền muộn.

Thật ra thì do chế độ quyết sách có vấn đề.

Người nắm giữ quyết định lại là người không hiểu rõ tình hình thực tế.

Mà đại tướng đang chiến đấu lại không có quyền được lựa chọn.

Có thể đây là lí do mà Dương Nguyên Khánh phải tự mình xuất chiến.Vào ban đêm, sau khi lo lắng suy tính một ngày một đêm, Lý Hiếu Cung cuối cùng cũng quyết định rút quân.

Vào giờ hợi, cửa thị trấn Toánh Xuyên mở rộng, năm vạn đại quân mang theo đồ quân nhu trùng trùng điệp điệp rút về hướng Nam.Rút lui còn có thể bảo tồn năm phần binh lực, còn cố thủ cuối cùng sẽ bị diệt toàn quân.

Quan trọng hơn là, cho dù rút quân thất bại cũng là do quyết định sai lầm của triều đình, mà không phải do Lý Hiếu Cung hắn tác chiến bất lực.Vào thời khắc Lý Hiếu Cung rút lui khỏi huyện Toánh Xuyên, trinh sát quân Tùy cũng lập tức báo cáo tình hình tới huyện Hứa Xương.

Lý Tĩnh lập tức suất lĩnh sáu vạn đại quân đuổi theo một đường.Quân lính đã vào trong huyện Phồn Xương, chỉ còn cách thị trấn khoảng hai mươi dặm.

Vào lúc nửa đêm, trên con đường phía nam Toánh Xuyên tối thui một mảnh.

Trăng sao đều bị tầng mây che khuất, tầng tầng lớp lớp mây bao phủ phía trên tựa như một cái lồng hấp khiến cho hơi nóng trên mặt đất không có cách nào tản ra, khiến khí trời rất nóng bức.Không có lấy một cơn gió, không khí ngưng trọng tựa như trước khi bão tố đến.

Đột nhiên, có một tia sáng vạch ngang các tầng mây, tia chớp khiến cả bình nguyên cùng rừng rậm chấn động.Khi tia chớp sáng lên trong chớp mắt, cả con đường trở nên sáng như tuyết.

Chỉ thấy trên con đường tập trung đầy những quân lính.

Một chiếc xe ngựa chứa đầy lương thực cùng với những đồ quân dụng đang khó khăn đi về hướng Nam.Hai bên xe ngựa có một hàng người binh sĩ đi theo.

Đại đa số là bộ binh, trong đó cũng có xen lẫn kỵ binh ở giữa.

Tia chớp chói mắt khiến một đám súc vật kinh hoảng nhao nhao lồng lên, chạy loạn lên khắp nơi, khiến cho đội ngũ loạn lên.Lý Hiếu Cung ở trong trung tâm đội ngũ.

Y thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đêm, thấy bão tố gần sắp nổi lên khiến trong lòng y nặng trịch.

Y cảm thấy đây là điềm báo về việc lui về Nam của y sẽ gian nan nguy hiểm.Lúc này, Độc Cô Hoài Ân cưỡi ngựa đuổi theo gọi- Điện hạ!Lý Hiếu Cung giảm tốc độ lại.

Y rất tôn trọng Độc Cô Hoài Ân.

Không phải chỉ bởi vì Độc Cô Hoài Ân thân phận cao quý, gã là cháu của Độc Cô hoàng hậu Đại Tùy, cũng là Công Bộ Thượng Thư của Đại Đường, quyền cao chức trọng.

Chương 822 : Truy kích trong đêm .Quan trọng hơn, Độc Cô Hoài Ân là con trai trưởng của Độc Cô gia tộc.

Đằng sau gã là Độc Cô gia tộc lớn mạnh.

Gã một trong những người đại biểu cho lợi ích của Độc Cô gia tộc.

Với thân phận đệ nhị quý tộc Quan Lũng, Độc Cô Hoài Ân cũng đủ để được hoàng tộc Lý thị tôn trọng.- Điện hạ, nếu cứ như vậy hành quân tiếp, sợ rằng sẽ không ổn!Độc Cô Hoài Ân lo lắng nói.Lý Hiếu Cung quay đầu nhìn lại phía sau.

Đúng lúc một tia chớp xẹt phía chân trời, y thấy rõ ràng hàng ngũ kéo dài hơn mười dặm.

Nếu như lúc này quân Tùy từ phía sau đuổi theo thì quân sĩ phía sau sẽ lập tức tan tác.Lý Hiếu Cũng cũng ý thức được sự nguy hiểm, y nhìn xung quanh đánh giá.

Cách đó chừng ba dặm, có một khoảng không tối đen.

Y nhớ rõ đó là một mảnh hắc tùng lâm rộng mấy trăm mẫu.- Truyền lệnh của ta, binh sĩ tất cả vào Hắc Tùng lâm trú mưa.Tất cả đội ngũ ly khai đường lớn đi vào vùng quê trống trải.

Binh sĩ vội vàng chạy bên trong cánh đồng bát ngát, chạy về hướng Hắc Tùng lâm.

Nhưng những chiếc xe quân nhu lại khó có thể di chuyển ở nơi hoang dã.

Các xa phu ra sức điều khiển, khiến cánh đồng bát ngát loạn thành một đoàn.Lúc này, từng giọt mưa lớn rơi lộp độp xuống.

Cơn mưa to cuối cùng cũng đã tới.

Cơn mưa trắng xóa bao phủ khắp nơi, bên trong không khí tràn ngập mùi tanh của bùn đất.Đám binh sĩ quát lên một tiếng rồi chạy về hướng tùng lâm.

Ngay cả phu xe cũng xuống xe ngựa, dùng vải dầu phủ sơ thùng xe lại, rồi bỏ lại xe ngựa chạy vào tùng lâm.Mưa càng ngày càng lớn, trời đất cũng một mảnh mờ mịt, mười bước xung quanh mình đều không thấy gì.

Năm vạn quân Đường chen chúc tại mấy trăm mẫu rừng rậm, trong lòng bất an chờ đợi mưa tạnh.

Tùng lâm giống hệt một nơi trú mưa tự nhiên.

Tuy lâu lâu cũng có nước mưa rơi trúng, nhưng đỡ hơn bên ngoài rất nhiều.Lý Hiếu Cung ngồi trên một tảng đá lớn.

Y mặc dù sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia bất an.

Nhưng thực sự trong lòng hắn lại đang tính xem vị trí của quân Tùy vào lúc này.Quân Tùy tuy ở huyện Toánh Xuyên cách đây hơn năm mươi dặm.Từ đó đến nơi này khoảng một trăm ba mươi dặm.

Tuy tin tức của quân Tùy có chậm chạp đi nữa nhưng bọn chúng là khinh binh, truy đuổi một ngày một đên cũng được hơn một trăm dặm.

Nói vậy, truy binh quân Tùy hẳn cách bọn họ rất gần, xa nhất cũng chỉ khoảng ba mươi dặm.Đúng lúc này, trong cơn mua to quay trở về hai gã trinh sát.

Mưa to khiến bọn họ trở nên ướt sũng.

Bọn họ được dẫn đến bên cạnh Lý Hiểu Cung, quỳ một gối xuống bẩm báo:-Bẩm điện hạ, quân Tùy chủ lực không đem theo quân nhu, khinh binh đuổi theo.

Hiện tại…

đang trong rừng rậm cách đây khoảng hơn hai mươi dặm.Lý Hiếu Cung nghe xong cả kinh, nếu như mưa ngừng lại.

Quân Tùy không phải đã đuổi kịp mình rồi sao?

Y không dám ngồi nữa, đứng dậy đưa ra lệnh nói:- Nhanh chóng truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ toàn bộ thiên tướng trở lên nhanh chóng tập trung lại đây.….Tình báo của quân Đường quả thực rất chính xác.

Chủ lực quân Tùy đúng là đang ở trong rừng cách nơi đây hơn hai mươi dặm.

Trước mắt gần sắp đuổi kịp quân Đường, nhưng đột nhiên trời lại đổ mưa xối xả làm cho bọn hắn phải dừng lại.

Hơn sáu vạn đại quân trốn ở trong một phiến rừng rậm, chỉ chờ mưa ngừng rơi.Tại một chỗ trống bên trong rừng rậm, có một lều trướng được dựng lên.

Lý Tĩnh cùng hơn mười người đại tướng đang thương nghị cuộc chiến sắp tới.

Bên trong trướng có một cái sa bàn, bên trên có địa hình của vùng này.- Hơn hai mươi dặm phía trước có một mảnh hắc tùng lâm.Lý Tĩnh chỉ vào một mảnh tùng lâm được làm từ lá thông nói:- Phiến hắc tùng lâm này rộng khoảng ba bốn trăm mẫu.

Mưa lớn như vậy, Lý Hiếu Cung cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ở trong mảnh tùng lâm này tránh mưa.

Xung quanh tùng lâm đều là bình nguyên, rất thích hơp để khai chiến.Ta nghĩ lúc này Lý Hiếu Cung cũng đã phát hiện ra chúng ta.

Y nhất định sẽ không tiếp tục đi mà sẽ bày trận ngoài tùng lâm.Lý Tĩnh liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng y có chút hứng phấn không thể kiềm nén:- Chúng ta đã đấu với nhau hơn một tháng.

Trận chiến cuối cùng cũng đã gần đến.Mọi người nghe xong đều xoa xoa hai tay, trên mặt hiện ra vẻ chờ mong.

Bị đè nén hơn một tháng, cuối cùng đại chiến cũng đã đến.

Lúc này Tần Quỳnh đột nhiên hỏi:- Xin hỏi Trưởng Sử, quân của Từ Thế Tích hiện tại đang ở nơi nào?Lý Tĩnh mỉm cười nói:-Ta nghĩ, gã nhất định sẽ xuất hiện ở thời khắc quan trọng.…………..Mưa rơi tầm tã suốt một đêm, cánh đồng bát ngát cũng đọng lại đầy nước mưa.

Trên mặt đường trở nên lầy lội, nếu không chú ý sẽ bị trượt chân.

Mấy nghìn đồ quân nhu trên xe ngựa qua một đêm mưa tầm tã cùng mấy con ngựa đã trở nên mệt mỏi.

Rất nhiều con bò già đã ngã luôn vào trong đống bùn lầy lội.Vào lúc này, quân Đường cũng không quan tâm gì tới đồ quân nhu trên xe.

Bọn họ bày ra đại trận ở phía trên hướng Bắc hắc tùng lâm, cũng đang chờ cuộc đại chiến sắp tới.Bầu trời mờ mịt đã ánh lên một tia nắng ban mai trong trẻo.

Đây cũng là một ngày mát mẻ nhất từ lúc vào hạ đến này.

Trên trời vẫn còn rơi xuống những giọt mưa phùn.

Trên đầu những binh sĩ vẫn còn vương đầy nước mưa.

Phía trên rừng rậm bao phủ một tầng khói xanh.

Giống như một mảnh lụa xanh mỏng phủ lên trên rừng rậm, trông như ẩn như hiện.Tại một buổi sáng yên tĩnh, một tiếng lại một tiếng trống vang lên “ Tùng …

Tùng…Tùng!”

đơn điệu mà khô khan.

Nhưng mỗi một thanh âm như gõ vào trong lòng của đám binh sĩ, nhắc nhở cho bọn họ cuộc đại chiến đã đến gần.Lý Hiếu Cung đứng ở một nơi xa.

Y mơ hồ đã trống thấy một đại quân đông nghịt hiện ra cách đây vài dặm.

Thời khắc này, trong lòng y chợt trở nên bình tĩnh.

Y cuối cùng cũng không tránh khỏi một kiếp này.

Đây là số trời đã an bài, đã định bọn họ phải cùng quân Tùy đành một trận.Lý Hiếu Cung hít sâu một hơi.

Dũng khí trong người y bắt đầu bùng lên,bất luận là thắng hay thua thì cũng phải tận lực mà chiến đấu.

Để bảo vệ danh dự của quân Đường, bản thân y không được chùn bước.Hắn chậm rãi rút đại đao ra, lớn tiếng hét lên:- Đây là thời khắc quyết chiến,mọi người hãy cố lấy dũng khí, reo hò một tiếng thắng lợi.Năm vạn quân Đường vung tay hô lớn, thanh thế xông thẳng lên tầng trời.

Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa chạy nhanh, đưa đại đao lên lần nữa hô to:- Thắng lợi!- Thắng lợi!Một tiếng hét lên khiến cho toàn bộ quân Đường bắt đầu phấn chấn trở lại.

Trường mâu đưa lên cao, chiến đao rút khỏi vỏ, sĩ khí tăng vọt…Lý Tĩnh dẫn sáu vạn quân Tùy, dừng lại cách quân Đường khoảng hai dặm.

Gã cũng không có hô to khẩu hiệu, mà yên lặng quan sát trận hình và binh chủng của quân Đường.

Quân Tùy cũng giống như quân Đường, một trận mưa to cũng đã làm cho cung nỏ đều mất đi sức sát thương .

Binh sĩ bắn cung cũng biến thành binh sĩ dùng mâu, đứng bên trái trận.Mà chính diện lại có khoảng một vạn năm nghìn kỵ binh, chỉnh tề thành thạo xếp thành ba trận hình.

Bên phải còn lại là binh sĩ dùng đao thuẫn, khoảng chừng một vạn người.

Còn có mấy nghìn quân trinh sát trải đều bốn phía.Quân Đường với Quân Tùy trang bị tương tự nhau.

Giáp trụ cùng binh khí cũng giống nhau, bất đồng duy nhất là kỵ binh của quân Tùy hơn đối phương một vạn người.

Trong đó còn có ba nghìn trọng giáp kỵ binh.

Đây là do Dương Nguyên Khánh đích thân sắp đặt.

Bộ binh trọng giáp ở hướng tây, còn kỵ binh trọng giáp được đặt tại hướng đông.- Tần tướng quân ở đâu?Lý Tĩnh quát lớn một tiếng nói.Tần Quỳnh tiến lên khom người thi lễ:- Có mạt tướng!- Ta bổ nhiệm ngươi làm Chủ tướng hữu quân, suất lĩnh năm nghìn kỵ binh đánh với đao thuẫn binh.

Không được nóng lòng xung phong liều mạng.

Đợi sau khi trung quân chiến đấu kịch liệt mới bắt đầu tấn công quân địch.- Mạt tướng tuân lệnh!Lý Tĩnh nhìn thoáng qua La Sĩ Tín, quát lớn lệnh nói:- Tướng quân La Sĩ Tín ở đâu?- Có mạt tướng!Lã Sĩ Tín bước ra khỏi hàng, thanh âm dõng dạc nói.- Ta cho người một vạn năm nghìn trường mâu binh ở cánh trái, cũng đánh với trường mâu binh của quân địch.

Cũng giống như cánh quân bên phải, không được nóng lòng tác chiến.

Đợi đến sau khi trung quân đã chiến đấu kịch liệt mới phát động tấn công.- Tuân lệnh!Lý Tĩnh nhất nhất an bài mọi tướng lĩnh, sau cùng gã mới nhìn thật sau vào trận doanh của phe đối phương, lớn tiếng quát:- Nổi trống, trọng kỵ binh ra trận!- Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!Hơn năm trăm mặt trống lớn đồng thời vang lên.

Tiếng trống long trời lở đất, khiến cho trời đất cũng phải biến sắc.

Kỵ binh quân Tùy giống như một gợn nước xông ra, tản ra hai bên.

Một đạo nhân mã cả người mặc trọng giáp chính là đội ngũ trọng kỵ binh, mỗi người trên tay cầm giáo dài.Tiết Vạn Triệt bất thình lình hét vang lên một tiếng:- Sát a!!!!!- Sát a!!!Bên trong tiếng trống khiến tâm hồn chấn động.

Ba nghìn trọng giáp kỵ binh bỗng di chuyển.

Tiếng vó ngựa khiến cho mặt đất phải run lên từng đợt.

Sát khí của đội kỵ binh tản ra tận trời.

Một loại sức mạnh vô địch không gì không phá hướng trung tâm quân Đường mà lao tới.………..Lý Hiếu Cung sắc mặt đại biến.

Y không ngờ bên trong quân Tùy lại có thể xuất hiện trọng giáp kỵ binh.

Y mặc dù có nỏ dùng để đối phó trọng giáp kỵ binh nhưng không có lấy từ trên xe quân nhu ra.

Quan trọng hơn, qua một đêm mưa rơi tầm tã, dây cung cũng đã mềm ra, sàng nỏ cũng không thể nào sử dụng.

Chương 823 : Đột phá đông tuyến (p1)Lý Hiếu Cung phản ứng cực nhanh,y lập tức hét lên ra lệnh:- Đẩy binh xa ra ngăn cản!Trọng giáp kỵ binh tốc độ cũng không nhanh.Bọn họ mạnh ở chỗ sức phá hoại lớn.

Quân Đường mang lên mấy trăm binh xa.

Nhưng còn chưa kịp mở ra, trọng giáp kỵ binh đã như cơn sóng lớn liều mạng xông đến.Mặc dù có hơn mười chiến mã mang giáp bị binh xa đánh ngã, nhưng ba nghìn trọng giáp ky binh vẫn mang theo một lực cực mạnh đụng nát bấy binh tướng xa.

Ba nghìn trọng giáp kỵ binh chạy vọt vào trong giữa đại trận của quân Đường.Sau nửa tháng tích lũy thế lực, trận chiến quyết định Trung Nguyên cuối cùng cũng diễn ra tại cánh đồng bát ngát phía bắc huyện Phồn Xương.

Cuộc chiến bộc phát sau khi trận mưa rà vừa dừng lại.Nhìn ba nghìn trọng giáp kỵ binh quân Tùy xông vào trong đại trận quân Đường.

Lý Tĩnh chậm rãi nheo mắt lại, bọt nước đang nằm trên hàng lông mày nhíu thành một mảnh, khiến ánh mắt gã trở nên mơ hồ.Lý Tĩnh cũng không có lau đi bọt nước, lúc này suy nghĩ của hắn đang ở phía nam.

Có thể chiến đấu tới đó hay không.

Đại quân một đường xuống nam, sát nhập Kinh thành Tương Dương?..Gã biết quân Đường tại kinh thành Tương Dương nhân số cũng không còn nhiều, trên cơ bản cũng chỉ tương đương gã thôi.

Đoán chừng cũng là từ Ba Thục điều quân tới, đây cũng là một dịp tốt.Lý Tĩnh trong xương tủy cũng rất kiêu ngạo.

Nhưng lần này đại chiến Trung Nguyên, gã thục sự bội phục Dương Nguyên Khánh sát đất.Các chiến lược được an bài trong các chiến dịch đều là thủ đoạn sắp đặt của Dương Nguyên Khánh.

Hắn tựa như một cao thủ đánh cờ đã tính toán hết mọi thứ rồi mới di chuyển quân cờ, suy nghĩ toàn cục.

Dùng loại mưu kế công khai, từng bước từng bước đưa quân Đường vào tuyệt lộ.Nhất là việc lợi dụng mâu thuẫn giữa Đậu Kiến Đức cùng Tống Kim Cương, khéo léo dùng kế li gián, gây ra cuộc chiến giữa Đậu, Tống, giải quyết nỗi lo phía Hà Bắc, khiến cho cánh quân của Tần Quỳnh đầu nhập trận chiến Trung Nguyên.

Từ đó binh lực của quân Tùy vượt hơn quân Đường, đạt được thắng lợi cuối cùng.Cùng lúc ở nơi đây cũng đang đồng thời diễn ra cuộc chiến.

Dương Nguyên Khánh đưa ra chiến lược Đông công Tây thủ.

Đông tuyến tác chiến, Tây tuyến giằng co.

Đem tinh binh tập trung lại Đông tuyến, mà ở Tây tuyến chỉ còn lại binh lính yếu hơn.Chính vì chiến lược như vậy, cho nên Lý Tĩnh suất lĩnh bốn vạn tinh binh, đa phần là các lão binh kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã từng đi theo Dương Nguyên Khánh.Tất cả đều là tinh nhuệ của quân Tùy.Vào mùa xuân, trong trận chiến tấn công Đậu Kiến Đức, bọn họ cũng tham gia chiến đấu.

Bọn họ chính là cánh quân đã tiến nhập vào đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Một lần hành động đã đánh tan quân Đậu Kiến Đức.Trái ngược với bố cục chiến lược bao quát, phóng khoáng của Dương Nguyên Khánh, bố cục chiến lược của Lý Tĩnh thì biến hóa hơn.

Mặc dù bọn họ đã hai lần chiến thắng quân Đường.

Nhưng hắn vẫn không có chút nào có ý khinh thường quân ĐườngQuân Đường cũng được trang bị rất hoàn mỹ.

Có thể bọn họ tác chiến kinh nghiệm kém hơn một chút nhưng cũng chỉ vừa đủ mạnh hơn quân của Lưu Vũ Chu nhưng đem so với quân Tùy thì còn kém xa.Nhưng bọn họ được huấn luyện rất chỉnh tề, làm cho bọn họ trong trận chiến cao hơn người khác một bậc về khả năng tác chiến.

Cho nên đó là lí do vì sao Lý Tĩnh phải sử dụng trọng giáp kỵ binh để làm loạn trận hình của quân Đường.Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào trọng giáp kỵ binh đang xung kích, khi trong giáp kỵ binh binh đụng nát đám binh xa, hắn lập tức quát lên ra lệnh:- Kỵ binh chuẩn bị!Cờ chiến vung lên, hai vạn kỵ binh rầm rầm đưa trường mâu lên, động tác rất đều.

Thể hiện rất tốt tố chất của một người quân lính tinh nhuệ.- Xếp thành hàng tấn công!Hai vạn kỵ binh chia làm một trăm nhóm, mỗi nhóm hai trăm người, chỉ trong giây lát đội ngũ đã chỉnh tề, tựa như đã đo đạc từng li từng tí một.

Ngoài trường mâu bên ngoài, bọn họ mỗi người bên hông phải còn đeo năm đoản mâu.

Mỗi một đoản mâu nặng khoảng chừng bảy cân, được tinh chế bằng sắt, có thể dùng tay ném mạnh ra xa.

Khoảng cách ngoài hai mươi bước có thể đâm thủng quân địch.Đây là do trong mưa không thể sử dụng cung tiễn, cũng là một loại lợi khí dùng để giết địch từ xa.Kỵ binh bắt đầu tấn công, hai tay chắp mâu lại phóng ngựa chạy tới, tiếng kêu ầm trời.

Trường mâu lợi hại trên tay giơ lên, lóe lên ánh hồng quang.Cánh quân này có nhiệm vụ tấn công vào trung quân của quân địch.

Kỵ binh này là cánh quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy.

Là đội quân đầu tiên ở Phong Châu, đã chiến đấu nhiều năm với người Đột Quyết.

Có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú.Bọn họ được trang bị kỵ cung rất tốt, có tầm sát thương trong trăm bước.

Khuyết điểm duy nhất là không để sử dụng trong mưa.

Để bù đắp nhược điểm này, mỗi người trong họ đều được trang bị năm đoạn mâu ngắn do tinh cương chế tạo thành, thích hợp dùng phóng trong cự ly ngắn, thứ hai là đao, trường mâu, thuẫn đều được trang bị đầy đủ hết.Ba nghìn trọng giáp kỵ binh vọt vào trong đại trận quân Đường, trong trận doanh không ngừng chém giết lung tung, không ngừng xé rách trận hình phòng ngự của quân Đường.

Giết quân Đường thây rải khắp nơi, kêu rên đầy trời.Mặc dù Lý Hiếu Cung là lần đầu tiên cùng quân Tùy chiến đấu, cũng là lần đầu tiên cùng trọng giáp kỵ binh giao phong nhưng do kinh nghiệm tác chiến phong phú, nên liếc mắt cũng đã nhìn ra được ưu khuyết của trọng giáp kỵ binh, cũng nhìn ra được ý đồ tác chiến của Lý Tĩnh.Trọng giáp kỵ binh chủ yếu dùng để tấn công đầu trận tuyến, chống đỡ được cung tiễn.

Nhưng hôm nay không có cũng tiễn, khiến bọn họ không thể nào phát huy được ưu thế lớn nhất của bọn họ.

Còn nhược điểm của bọn họ là không có khả năng chiến đấu lâu dài.

Bọn họ cũng không có khả năng liên tục xung kích bên trong quân lính.Tất nhiên họ cũng không tấn công vào trận địa của địch quá sâu.Tất nhiên, trọng giáp kỵ binh này cũng chỉ là mồi nhử hấp dẫn sự chú ý của quân Đường.

Uy hiếp thật sự của bọn họ là từ phía kỵ binh.Phía sau hai vạn kỵ binh đã như một trận cuồng phong đánh tới.

Lý Hiểu Cung sắc mặt có chút hay đổi.

Kỵ binh chạy rất nhanh nhưng vẫn có thể duy trì đội ngũ chỉnh tề.

Ngay cả Quan Lũng kỵ binh của quân Đường cũng không bằng.Hiển nhiên bọn họ phối hợp cực kỳ thành thạo, chặt chẽ kín đáo.

Dựa vào điểm này, bọn họ cũng xứng đáng là một kẻ địch mạnh nhất mà y đã từng gặp.Thứ hai, bọn họ không có sử dụng cung tiễn nhưng mỗi người đều có năm đoạn mâu.

Ngoài năm cây đoản mâu, còn có một cây trường mâu.

Từ đó có thể đoán ra, đoản mâu của bọn là một loại vũ khí dùng để ném đi cực mạnh.

Mặc dù tầm bắn không bằng cung tên, nhưng nếu tiến lại gần mà ném mạnh thì lực sát thương rất kinh người.Hơn nữa ngựa của bọn họ cao to mạnh khỏe, so với Thanh Hải mã của Hà Lũng còn lợi hại hơn.

Đây là từ trong đám ngựa tinh nhuệ của Đột Quyết mà chọn ra.

Rõ ràng so với Hà Lũng mã của quân Đường còn trên một bậc.Từ trên người cánh quân kỵ binh tinh nhuệ này, Lý Hiếu Cung bỗng nhiên hiểu ra được chiến lược của Dương Nguyên Khánh.

Chiến lược của Dương Nguyên Khánh đặt trọng điểm ở Đông tuyến.

Hắn chỉ giả vờ suất lĩnh quân ở Tây tuyến mà thôi.Cái này giống như việc cho ngựa chạy đua.

Để ngựa tốt đấu với ngựa xấu.

Hắn dùng quân tinh nhuệ nhất đánh với quân Đường có lực lượng yếu để có thể bảo toàn thực lực.Còn chính hắn thì dẫn quân yếu phô trương thanh thế ở Tây tuyến, lợi dụng tính tình muốn bảo tồn thực lực chính mình của Tần Vương, giằng co mà không đánh.Lúc này, Lý Hiếu Cung có cảm nhận sâu sắc cảm giác bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Chỉ là y cũng không có thời gian để cảm nhân sự nhục nhã bị đùa bỡn này.Y nhất định phải tìm kiếm được điểm yếu của đối phương để tập trung tấn công.

Bằng không trong vòng một canh giờ y sẽ không chống đỡ được nữa.Lý Hiếu Cung không nhìn ra được nhược điểm của kỵ binh quân Tùy nhưng y nghĩ tới ưu thế của quân Đường, hắn cao giọng quát:- Khôi phục trận hình.Quân kỳ Đường triều vung lên.

Trống trận ù ù, bắt đầu nhanh chóng chỉnh đón lại trận hình.

Đây cũng là ưu thế lớn nhất của quân Đường, huấn luyện rất có bài bản.

Bọn họ nhanh chóng tập kết, lại một lần khôi phục lại trận hình đã bị trọng giáp kỵ binh làm rối loạn.Loại trận hình này cũng không có kết cấu gì đặc biệt mà là quân phải tìm được tướng, tướng phải tìm được quân.

Giáo Úy phải điều khiển Lữ Soái, Lữ Soái phải thống lĩnh đội chính, phải cam đoan hệ thống tác chiến của quân hoàn chỉnh.Lúc này quân Đường đã không thèm để ý đến sự uy hiếp của trọng giáp kỵ binh.

Toàn bộ lực chú ý đều được chuyển đến kỵ binh của quân Tùy đang chuẩn bị tới gần.Một vạn năm nghìn Quan Lũng kỵ binh của quân Đường cũng chậm rãi tiến lên phía trước.Một tay giương trường mâu lên, một tay cầm cự thuẫn, hai chân thì dùng để điều khiển chiến mã, vẫn duy trì trận hình như cũ.

Hai quân càng ngày càng gần, âm thanh hò hét đan xen thành một mảnh.

Tiếng trống rung động ầm ầm vang lên, cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.Hai trăm bước, một trăm năm mười bước, một trăm bước.

Quân Tùy đã vọt vào trong phạm vi sát thương của cung tiễn quân Đường.Nhưng trong mưa bụi dày đặc, quân Đường cũng không có cung nỏ để xạ kích.

Lý Hiếu Cung ra lệnh một tiếng, quân Đường soàn soạt nâng trường mâu lên.

Chuẩn bị đều có thể nghênh đóng quân Tùy tấn công bất cứ lúc nào.Lý Tĩnh cũng không có gấp gáp hạ lệnh phóng mâu.

Ánh mắt gã nhìm chằm chằm vào thuẫn của quân Đường.Tựa như nhìn thấu những tấm chắn này… những tấm chắn này chắc chắn không thể nào chống lại cương mâu của quân Tùy.

Chương 823 : Đột phá đông tuyến (p2)Khoảng cách năm mươi bước, Lý Tĩnh cũng không có hạ lệnh.

Có không ít đại tướng của quân Tùy đều đã đổ mồ hôi lạnh đầy tay.

Đây là việc trước giờ tác chiến bọn họ còn chưa thấy.

Phương pháp dùng đoản mâu để công kích đối phương từ xa là chiến thuật do Lý Tĩnh nghĩ ra.Vào lúc này, quân Tùy đột nhiên tăng tốc.

Mà kỵ binh quân Đường cũng gấp rút lui về phía sau.

Trong khoảng thời gian này, đội ngũ quân Đường cũng bắt đầu lui về.

Đây cũng là chỗ thông minh của Lý Hiếu Cung.

Tại thời điểm sau cùng, lại đem quân lính lui về.

Như vậy sức sát thương của đoản mâu quân Tùy sẽ giảm tới thấp nhất.Chiến mã lao nhanh, ky binh quân Tùy thét lên một tiếng, ùn ùn lao tới chém giết quân Đường.

Ba mươi bước, Lý Tĩnh đưa chiến đao lên hết lớn một tiếng :- Phóng!Tiếng trống vang lên ầm ầm như sấm, phía trước kỵ binh quân Tùy hàng nghìn đoản mâu trong phút chốc đã phóng ra.

Hàng nghìn đoản mâu được phóng ra theo hình vòng cung.

Đoản mâu như mưa rào, gào thét đâm về hướng kỵ binh của quân Đường.Mặc dù Lý Hiếu Cung đã nghĩ đến sự lợi hại của đoản mâu nhưng kết quả lại khiến hắn phải thống khổ nhắm mắt lại.Cương mâu mạnh mẽ đan xen thành một mảnh, bay lượn trên không trung, thanh thế to lớn, đâm xuyên qua tấm chắn của kỵ binh quân Đường, bắn thủng áo giáp, xuyên thấu cơ thể.

Chiến mã ngã bổ nhào xuống đất, kỵ binh cũng lập tức ngã theo kêu la thảm thiết.

Trong nháy mắt ngựa ngã người đổ, gần bốn trăm người bị trúng ngã nhào.Đợt đoản mâu hung mãnh đã khiến sĩ khí của quân Đường trùng xuống.

Ngay sau đó, lại thêm hàng nghìn đoản mâu được phóng ra dày đặc, đâm tới trong kỵ binh quân Đường.Chỉ ngắn ngủi hai đợt đoản mâu, quân Đường đã tổn thất gần tám trăm người.

Sau khi phóng xong hai đợt đoản mâu, trong nháy mắt, kỵ binh quân Tùy hung mãnh chạy qua đầu trận tuyến đã loạn vọt thẳng vào trong đại trận của quân Đường.Quân Tùy hiển nhiên cũng không tính toán sẽ hỗn chiến cùng quân Đường.

Bọn họ cứ trăm người hình thành một đội, tự mình linh hoạt tác chiến.Tận lực dùng uy lực của đoản mâu quấy nhiễu đầu trận tuyến của quân Đường.Bọn họ lúc thì phối hợp với nhau hợp thành một đoàn, lúc thì phân tán ra tự mình chiến đấu.Tuy rằng nhìn qua rất hỗn loạn, nhưng phảng phất như có một sợi dây buộc bọn họ vào một chỗ.

Sợi dây đó chính là chiếc cờ chỉ huy của quân Tùy.

Cờ xí không ngừng biến ảo ra các loại tổ hợp, chỉ huy tiết tấu tấn công của quân Tùy.Mà trận hình hoàn mỹ của quân Đường không ngừng bị quân Tùy đánh tan, lại không ngừng tụ hợp, chống lại sự tấn công của quân Tùy.Phương thức chiến đấu nhanh nhẹn của quân Tùy với những cơn mưa mâu dày đặc đã chém giết rất nhiều địch nhân, sau đó đột nhiên tan rã.

Đây hiển nhiên là chiến thuật tác chiến được thiết lập để nhằm vào sự co cụm binh của đối phương.Nếu đánh với quân đội được huấn luyện yếu kém của Lưu Vũ Chu hoặc Đậu Kiến Đức, có lẽ phương thức tác chiến rất linh hoạt, sắc bén này của quân Tùy có thể sẽ đạt được hiệu quả cực kỳ tốt.Nhưng quân Đường được huấn luyện bài bản, phòng ngự nghiệm mật lại có khả năng chống đỡ phương thức tác chiến này của quân Tùy.

Ưu thế của mỗi bên được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trong trận kỵ binh đại chiến này.Lúc này, cánh quân Tần Quỳnh bên phải có năm nghìn kỵ binh, cùng cánh quân La Sĩ Tín bên trái có một vạn trường mâu binh cũng lén đánh tới.

Bọn họ cũng công kích hai bên cánh của quân Đường.Hai cánh đại quân kịch liệt chiến đấu trong mưa bụi mờ mịt.

Trên mặt đất bùn lầy lội cùng vô số những vũng nước đọng khiến cho trận chiến này càng thêm mệt mỏi.Lúc này đội ngũ năm vạn quân Đường đã hoàn toàn bị áp chế.

Mà bên quân Tùy vẫn còn có hai vạn binh sĩ đang chờ mệnh lệnh.Mặc dù quân Tùy cũng không áp chế toàn bộ mọi tuyển nhưng quân Đường đã có dấu hiệu bại trận.

Dấu hiệu đầu tiên ở chỗ một vạn binh đao thuẫn của quân Đường đánh với năm nghìn kỵ binh do Tần Quỳnh suất lĩnh.Binh chủng đã rơi vào hoàn cảnh xấu, lại thêm việc từng nhóm nhỏ quân Tùy linh hoạt tấn công nhiều nơi khiến cho đầu trận tuyến của quân Đường đã bắt đầu rối loại.

Bọn họ dần dần giống quân Tùy chia ra từng nhóm nhỏ chiến đấu.

Bọn họ đều là chân chính tự mình lập trận, không có chỉ huy thống nhất, cũng không có phối hợp với nhau, có vẻ rất mất trật tự.

Đao thuẫn binh của quân Đường rõ ràng đã bị rơi vào thế hạ phong.Lý Tĩnh lúc này thấy thời cơ đã đến lập tức hạ lệnh:- Bắn hỏa tiễn!Một đoàn hỏa tiễn bay lên trời kéo theo một đoàn khói đen thật dài xẹt qua không trung.

Đột nhiên từ trong Hắc Tùng lâm phía sau quân Đường, có ba nghìn trọng giáp kỵ binh quan Tùy đánh ra.

Bọn họ đội ngũ chỉnh tề, xếp thành một trận hình hoàn chỉnh.

Chiến mã thì hăng hái, sát khí tận trời, chạy về phía một vạn đao thuẫn binh ở cánh trái.Cánh quân Tùy này sắc bén, sức lực vẫn còn ở trạng thái tốt nhất giết ra.

Quân Tùy trước sau công kích.

Đao thuẫn binh của quân Đường cuối cùng cũng không chống đỡ được, sĩ khí mất hết, bắt đầu loạn lên.Ba quân tác chiến quân trọng nhất là sự phối hợp, không thể để bị mất một cánh quân nào.

Chỉ cần trong đó có một cánh quân bị tan vỡ thì loại tan vỡ này giống như bệnh dịch, trong nháy mắt sẽ truyền nhiễm khắp toàn quân.Từ khi cánh trái đao thuẫn binh bị tan rã, quân đội của Lý Hiếu Cũng cũng lập tức tan rã toàn diện.

Trận đại chiến Trung Nguyên này cuối cũng cũng đã tới lúc kết thúc….Tin tức về quân Tùy ở đông tuyến đã tiêu diệt toàn bộ quân đội của Lý Hiếu Cung, đã truyền tới đại bản doanh quân Tùy ở phòng tuyến phía tây.

Trong đại doanh quân Tùy được một phen vui mừng.Giằng co hơn một tháng, cuối cùng quân Tùy đã lùi một bước để đánh trả đối phương.

Kết quả là dành được thắng lợi huy hoàng, tàn quân bị Từ Thế Tích chặn lại, Trưởng sử Độc Cô Hoài Ân bị bắt, Lý Hiếu Cung dẫn không tới ngàn quân chạy về Tương Dương.Đây là trận chiến quyết định toàn bộ bố cục Trung Nguyên.

Kết thúc trận chiến này có ý nghĩa là thế lực nhà Đường bị đuổi hoàn toàn ra khỏi Trung Nguyên.

Lý Mật lui về phía đông.

Đậu Kiến Đức nội chiến, Vương Thế Sung một thủ Cô thành.

Điều này chứng tỏ Trung Nguyên sắp trở thành lãnh thổ nhà Tùy.Trong đại bản doanh, binh sĩ quân Tùy ca múa vui mừng.

Đúng lúc này thì trong lều trung quân lại vô cùng yên tĩnh.

Cửa lều hai lớp trong ngoài đều buông xuống.

Ánh sáng trong lều lóe lên những tia lờ mờ.

Dương Nguyên Khánh một mình đứng ở trước sa bàn c, đang nhìn xuống đó, nhưng trong đầu lại có muôn vàn suy nghĩ.Mặc dù thắng lợi đông tuyến khiến mọi người phấn chấn, nhưng là người cầm đầu toàn quân, ở vào thời khắc mấu chốt này, đòi hỏi Dương Nguyên Khánh phải giữ được bình tĩnh.Trận thắng ở Trung Nguyên, trong dự đoán của hắn, hắn phòng thủ nghiêm ngặt, mưu tính sâu xa từng bước đi một cho tới hôm nay.

Nếu như còn nói vẫn có thể thất bại, thì chỉ có thể chứng minh Lý Tĩnh chẳng có tài cán gì.Lúc này, cái mà Dương Nguyên Khánh cực kì quan tâm chính là bước đi tiếp theo.

Hắn mới nghe tin, Giang Đô Trần Lăng đã đầu hàng Lý Mật.

Điều này có nghĩa, thế lực Lý Mật di chuyển về đông, đã bước ra một bước đi quan trọng.Song song với chuyện này, hắn đồng thời phải quan tâm tới một tin tức khác.

Ba trăm ngàn quân Đỗ Phục Uy tại huyện Từ Thành quận Hạ Bì bị Đơn Hùng Tín đánh bại.

Đỗ Phục Uy chỉ dẫn khoảng mấy trăm người quay về Lịch Dương.Việc đầu hàng của Trần Lăng và sự thất bại của Đỗ Phục Uy, khiến kết cục ở Giang Đông có sự biến đổi lớn.

Thế lực Lý Mật mạnh lên, làm chủ ở Giang Đông là kết cục đã định.Mà thất bại của triều đình nhà Đường tại Trung Nguyên cũng sẽ khiến cho Lý Uyên áp dụng thủ thế, Lý Mật sẽ chuyên tâm khai thác Giang Đông.

Vậy bước tiếp theo Dương Nguyên Khánh sẽ phải làm gì?Tuy rằng, trong lá thư Lý Tĩnh gửi cho hắn, kiến nghị mở rộng ưu thế, chiếm giữ Kinh Tương.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại cực kì bình tĩnh.

Chiến tuyến kéo quá dài, việc mở rộng bành trướng là mù quáng, không thực tế.

Rốt cục cũng chỉ dẫn đến toàn tuyến của hắn tan tác mà thôi.Nếu như phải lựa chọn, thà rằng hắn chọn tiêu diệt Đậu Kiến Đức, giải trừ hậu họa về sau ở Hà Bắc còn hơn.Lý Tĩnh không rõ lắm áp lực của triều đình.

Nhưng Dương Nguyên Khánh thì nắm rõ hơn so với y.

Ngụy Trưng vì sao lại đến, chính là bởi vì sự phân kỳ trong nội bộ triều đình vì nam hạ Trung Nguyên xảy ra sự bất đồng lớn.Năm nay nông nghiệp mất mùa.

Nhìn chung thu hoạch thấp, mà quân tây Đột Quyết thì không ngừng mở rộng xuống hướng đông, uy hiếp nghiêm trọng tới sự an toàn của Phong Châu.

Điều này khiến cho triều đình phải di dân với số lượng lớn từ Phong Châu trở lại Hà Bắc.

Khiến cho việc canh tác ở Phong Châu giảm mạnh.

Sản lượng lương thực năm nay thật đáng lo.Sự đổ nát ở Hà Bắc hiện nay mà triều đình phải gánh vác là rất lớn.

Trong thời gian một hai năm, thì khó có thể khôi phục lại như ban đầu.

Trên thực tế, Triều Tùy toàn bộ dựa vào sự chống đỡ của vùng Hà Đông, phải duy trì quân lương của hai trăm ngàn đại quân, lại còn phải chi viện nhiều cho Hà Bắc.

Hơn nữa, thu hoạch năm nay không được nhiều, triều đình cực kì bị áp lực.Dành được Trung Nguyên, chẳng qua chỉ là thắng lợi về mặt quân sự.

Nhưng đối với kinh tế mà nói, thì đây lại là một đảm nhiệm thật lớn của triều Tùy, không thua kém gì Hà Bắc.Sự tấn công tạo phản của nông dân cuối triều Tùy đã khiến cho các khu kinh tế ở Trung Nguyên bị tàn phá nặng nề.

Lương thực dự trữ của triều Tùy trong ba mươi năm đã không còn sót lại chút gì.

Chương 824 : Quân Đường lui về phía tâyNhà kho Lê Dương, Lạc Khẩu chiếm giữ đều chỉ là trống rỗng.

Ruộng đồng hoang vắng.

Nhân dân trôi giạt khắp nơi.Lý Mật di chuyển xuống phía nam, mang đi lượng lương thực lớn.

Trọng trách cứu tế nạn đói ở Trung Nguyên lại đổ lên đầu triều Tùy, mà cuộc chiến với Trung Nguyên đã tiêu hao về tài lực và vật lực của triều Tùy với khối lượng lớn.

Lương thực tồn đọng của Thái Nguyên chỉ còn lại có mười vạn thạch.Đây chính là nguyên nhân khiến cho rất nhiều những đại thần trong triều phản đối chiếm giữ Trung Nguyên, dành giật thiên hạ, cũng không đơn thuần chỉ một phương diện là các hành động về quân sự.

Nếu thực lực của một nước không hùng hậu để chèo chống thì việc mở rộng quân sự cũng không thể đi xa được.Có thể nói thẳng ra là sau chiến dịch Trung Nguyên, đã khiến tài lực triều Tùy gần như cạn kiệt.

Về căn bản thì không còn sức để có thể tiếp tục tiến hành chiến tranh nữa.Một vấn đề lớn khiến Dương Nguyên Khánh đau đầu sau khi ba quân dành thắng lợi, đó chính là hắn lấy cái gì ra để khao thưởng cho quân sĩ đây?Dương Nguyên Khánh chắp tay sau mông đi qua đi lại trong gian phòng.

Hắn cân nhắc tới cục diện rối rắm sau khi nắm được Trung Nguyên.

Hắn đã uống xong chén rượu ngon mừng thắng lợi, vậy kế tiếp hắn sẽ phải chống đỡ với những áp lực cực lớn mà cục diện rối rắm của Trung Nguyên mang đến.Tất cả đều nằm ở vấn đề lương thực.

Lương thực trong thời đại này chính là chìa khóa vạn năng.

Chỉ cần nắm lương thực trong tay, hắn có thể trấn an dân đói, có thể khao thưởng tam quân, có thể dẹp cơn lửa giận của các đại thần trong triều.Thế nhưng trong thời gian rất cần lương thực này thì ngay lập tức phải giải quyết như thế nào?

Dương Nguyên Khánh cảm thấy lo lắng không yên.Lúc này, một gã thân binh ở ngoài trướng bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, Đệ nhị phong chiến của Lý Trưởng Sử tới rồi.Sáng sớm chiến báo chỉ có vài từ.

Hắn đang rất cần thật nhiều tin tức, Dương Nguyên Khánh lập tức nói:- Thế thì cầm vào đây!Thân binh đi vào lều lớn và đem theo một mẩu tin ưng trình lên.

Dương Nguyên Khánh cầm lấy thư, lấy mẩu giấy từ trong bì thư ra.

Lần thứ hai đã báo tin về tình hình kết quả kiểm kê trận chiến, hơn hai vạn tù binh, thu được hàng loạt lương thảo quân tư.Thu được bấy nhiêu lều vải, quân giới, Dương Nguyên Khánh cũng không có hứng thú.

Lúc này, cái mà hắn đang rất quan tâm là vấn đề lương thực.

Lương thực quân Tùy đã thu được ba vạn thạch.

Mặt khác, thu được quân lương chưa chở đi được ở huyện Toánh Xuyên là mười vạn thạch, tổng cộng ở đây có mười ba vạn thạch.Dương Nguyên Khánh biết tại huyện Trường Uyên, trong đại doanh quân Đường chí ít còn hai mươi vạn thạch quân lương, Lý Thế Dân rút về Quan Trung, không có khả năng chở những lương thực này đi.

Thế thì trên tay hắn có hơn ba mươi vạn thạch lương thực, những lương thực này có thể dùng để cứu tế dân đói ở Hà Nam.Có ba mươi vạn thạch lương thực làm đảm bảo, Dương Nguyên Khánh thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Lúc này, lực chú ý của hắn một lần nữa lại chuyển đến quân đội của Lý Thế Dân.

Trước hai ngày, quân đội Lý Thế Dân xuất hiện một chuyện khác thường, tám mươi ngàn đại quân Lý Thế Dân ngày hôm trước rút lui theo hướng tây bắc.

Nhưng mới vừa đi được hơn mười dặm, thì lại quay đầu trở lại đại doanh Trường Uyên.

Việc này Dương Nguyên Khánh có chút không giải thích được, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Hiện ở trong tay Lý Thế Dân có tám mươi ngàn đại quân.

Tám mươi ngàn quân đều là quân tinh nhuệ của quân Đường.

Sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

Dương Nguyên Khánh chỉ có trong tay năm mươi ngàn người, về binh lực yếu hơn quân Đường, mà chiến đấu cũng không phải mạnh mẽ.Quân đội của hắn cũng không phải là quân chủ lực của quân Tùy.

Lực lượng này đều là tân binh và là một bộ phận thuộc Lưu Vũ Chu.

Trong hàng ngũ quân Tống Kim Cương mà quân Tùy chuyển tới, sức chiến đấu tương đối yếu kém, duy nhất có thể lấy ra được, đó là năm nghìn trọng giáp bộ binh.Cũng chính biểu hiện xuất sắc của đội trọng giáp bộ binh khi lên bờ đã đánh lừa thành công Lý Thế Dân, khiến cho y trong lòng nghi ngờ, không dám chính quyết chiến với hắn.Đối lập với ưu thế tuyến phía đông, tuyến phía tây quân Tùy lại không lạc quan.

Năm mươi ngàn quân Tùy của Dương Nguyên Khánh không chỉ phải đối mặt tám mươi ngàn tinh binh của Lý Thế Dân, mà còn phải đối mặt với ba mươi ngàn quân tiếp viện của quân Đường ở huyện Thiểm.

Hơn nữa, hai mươi ngàn người của Từ Thế Tích từ phía đông cũng trợ giúp quyết chiến phía đông của quận Toánh Xuyên.Điều này lại khiến cho Dương Nguyên Khánh đối mặt với tình thế rất nghiêm trọng.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng vượt qua được sự thử thách.

Phải nói đây là thắng lợi về sách lược chính trị của hắn.

Hắn thắng lợi ở chỗ, đã lợi dụng thành công việc tranh dành quyền lực trong nội bộ nhà Đường.Hiện tại Lý Hiếu Cung thất bại thảm bại.

Như vậy, Lý Thế Dân lại càng không thể tùy tiện gây chiến với hắn.

Tám mươi ngàn quân này là thế lực chính trị cuối cùng của Lý Thế Dân.

Nếu như tám mươi ngàn quân này bị suy yếu, thì hắn e rằng số phận của Lý Thế Dân sẽ sớm kết thúc.Lợi dụng yếu tố tâm lí tích chiến này của Lý Thế Dân, năm mươi ngàn quân của Dương Nguyên Khánh đã tiến đánh thành công một trăm mười ngàn quân Đường, bảo đảm đại thắng của đông tuyến.Bây giờ đã tới giai đoạn thu quan cuối cùng trên ván cờ Trung Nguyên.

Dương Nguyên Khánh hết sức cẩn thận.

Hắn không để xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn.Chính lúc này, ngoài trướng lại có binh sĩ bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, quân Đường huyện Trường Uyên một lần nữa rút lui theo hướng tây bắc, đồ dùng quân nhu chỉ chở vẻn vẹn một ngàn xe ngưạ.Tin tức này tới rất đúng lúc.

Dương Nguyên Khánh liền hạ lệnh nói:- Lệnh cho Tạ Ánh Đăng dẫn năm nghìn kỵ binh hoả tốc chạy tới huyện Trường Uyên, cần phải chiếm đại doanh quân Đường.... .Lý Thế Dân gần như không có lo lắng quá đối với một trận tử chiến cùng quân Tùy.

Y dẫn quân tiến binh vào Trung Nguyên là để sắp tới đánh Lạc Dương, chứ không phải quyết chiến với Dương Nguyên Khánh.

Do vậy, sau khi nghe được tin Dương Nguyên Khánh dẫn quân qua bến Minh Tân liền quyết định dứt khoát, tha không đánh Lạc Dương, lui binh về quận Hoằng Nông.Kiến nghị sớm nhất của Lý Thế Dân là đánh Lạc Dương.

Lý Uyên đưa ra kết luận cuối cùng cũng là kết quả mà y nhiều lần khuyên bảo.

Nếu Lý Uyên giành lấy Lạc Dương là vì nhổ cái đinh trong mắt, mở ra cánh cửa lớn tiến về phía đông của nhà Đường, thì Lý Thế Dân yêu cầu đánh Lạc Dương vì có mục đích chính trị sâu xa.Y đương nhiên cũng muốn nắm giữ Lạc Dương, bởi Lạc Dương mang tới cho y lợi thế chính trị lớn vô cùng.

Nhưng y cũng biết, Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ xuất binh can thiệp.

Trước tình huống như vậy, y càng mong lợi dụng Dương Nguyên Khánh xuất binh, sẽ gây áp lực cho triều đình, làm cho phụ hoàng phái binh tới viện trợ.Trong lòng y hiểu rất rõ, lúc này đội quân ở lại Quan Trung, hầu hết đều là phe phái của Thái Tử.

Một khi phụ hoàng đồng ý phái binh, chắc chắn sẽ là phái đội quân phe Thái Tử đi.

Nắm được cơ hội này, y sẽ chiếm lấy đội quân Quan Đông của Thái Tử, nắm hết binh quyền trong tay.Cho nên Lý Thế Dân đưa ra việc dùng binh của cả nước để quyết chiến với Dương Nguyên Khánh, cũng là xuất phát từ suy xét này.

Đương nhiên sẽ không mạo hiểm quyết chiến cùng Dương Nguyên Khánh.

Một khi y đã nắm giữ quân đội trong tay, y sẽ lui về Đồng Quan.Nhưng y thật không ngờ phụ hoàng lại bị hấp dẫn bởi việc Lý Mật dời về phía đông, phái Lý Hiếu Cung dẫn quân Đường ở Tương Dương tiến quân vàoTrung Nguyên.

Điều này làm cho y cảm thấy một loại áp lực rất lớn.

Nếu có một ngày, Lý Hiếu Cung bị thua quân Tùy, thế thì thế lực của y cũng suy yếu mạnh.Kết quả này là khiến Lý Thế Dân dự liệu không kịp.

Y chỉ biết hối hận ở trong lòng.

Ngay cả Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đều không nói.Trên quan đạo phía tây Huyện Trường Uyên, một đội quân có thanh thế lớn chậm rãi rút lui từ về hướng tây bắc.

Đội quân này do Lý Thế Dân dẫn đầu rút lui về phía tây với tám mươi ngàn quân chủ lực của y.

Y cũng nắm được tin tức của chim ưng truyền tới, đội quân của Lý Hiếu Cung đang hoảng sợ rút lui về phía nam.Phía bắc có đội quân với sáu mươi ngàn người của Lý Tĩnh theo sau.

Phía nam có hai mươi ngàn quân của Từ Thế Tích chặn lại, không cần nghĩ y đã biết kết quả là gì, Lý Hiếu Cung tất nhiên sẽ đại bại.Trước tình hình như vậy, Lý Thế Dân không cần phải tiếp tục giằng co với Dương Nguyên Khánh.

Y phải bảo toàn được tám mươi ngàn quân.

Đây là lực lượng chính cực kì quan trọng của y.Nhưng hôm qua lại xảy ra một chuyện khác khiến y có chút uể oải.

Tề Vương Nguyên Cát chạy suốt đêm tới huyện Thiểm.

Tiếp nhận quyền chỉ huy ba mươi ngàn tân quân từ tay của Thường Hà.Lý Thế Dân không nghĩ tới sẽ phát sinh thêm loại biến cố này.

Điều này chỉ có thể nói rõ vì một chuyện nào đó, phụ hoàng đã nhượng bộ Thái Tử Kiến Thành.Bất kể nguyên nhân là gì, thì điều này đã làm đảo lộn kế hoạch của Lý Thế Dân, khiến cho ý định chiếm lấy Tân quân trở thành bọt nước.Lúc này, Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ cưỡi ngựa tới, hỏi:- Điện hạ, tìm chúng tôi đến có chuyện gì sao?Lý Thế Dân trầm ngâm một chút nói:- Ta nghĩ trước tiên dẫn năm nghìn kỵ binh trở về Đồng Quan!Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, liền vội la lên:- Điện hạ, Dương Nguyên Khánh thăm dò chúng ta từ phía sau, nên việc rời khỏi Hoằng Nông sẽ không thuận lợi.

Lúc này mà điện hạ tách quân, sợ rằng sẽ gây ảnh hưởng tới lòng quân. . .

Chương 825 : Nội chiến Đồng QuanTrong giọng nói Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút bất mãn.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện Tần vương cũng không bàn bạc cùng bọn họ.

Ngày hôm qua, đại quân rút lui về huyện Thiểm, không ngờ, mới đi được hơn mười dặm thì nghe tin quân viện binh của Tề vương đến đại doanh.

Thế nên đại quân lại quay về đại doanh Trường Uyên. . .Sáng sớm hôm nay, cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, Tần vương hạ lệnh rút lui khỏi Đồng Quan.

Bây giờ, lại muốn dẫn quân đi tới trước Đồng Quan.

Điều này đã khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ gần như không thể nhịn thêm được nữa.Phòng Huyền Linh ở bên cạnh cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Thế Dân.

Y muốn làm chủ Đồng Quan trước Lý Nguyên Cát.

Ngược lại, điều này cũng rất khả thi.Phòng Huyền Linh cười cười nói:- Không sao, Dương Nguyên Khánh mặc dù đang thăm dò chúng ta, nhưng binh lực của hắn không đủ, tuyến phía tây viện quân chưa tới, thì sẽ không dám mạo hiểm truy kích chúng ta.

Nếu điện hạ muốn đi tới Đồng Quan trước, thì cứ đi.

Chúng thần sẽ dẫn đội quân chạy theo sau.Trưởng Tôn Vô Kỵ tới đây mới hiểu rõ, trong lòng y có chút bất đắc dĩ.

Vốn y tưởng rằng việc tranh giành của Thái Tử và Tần vương sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động quân sự triều Đường nhưng trên thực tế, việc này ảnh hưởng lại rất lớn.Dương Nguyên Khánh chỉ có năm mươi ngàn quân, mà Tần vương thì có tám mươi ngàn quân.

Hơn nữa, lại có thêm ba mươi ngàn quân mới.

Quân Đường có tổng cộng một trăm mười ngàn quân.

Nếu như đồng tâm hiệp lực, thì hoàn toàn có thể tập trung binh lực đánh bại Dương Nguyên Khánh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trong nội bộ có những bất hòa như thế này, dẫn đến việc phải rút quân bất đắc dĩ.Những kiểu phiền muộn nén ở trong lòng như thế này khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ còn cách gật đầu:- Chúc điện hạ đi đường thuận buồm xuôi gió, sớm làm chủ Đồng Quan.Lý Thế Dân thấy hai người đều đồng ý, liền vui vẻ nói:- Mọi việc tiếp theo phải làm phiền hai vị rồi!Lý Thế Dân lập tức mang theo Uất Trì Cung, dẫn đầu năm nghìn kị binh tinh nhuệ chạy gấp về phía Đồng Quan....Ngay sau khi đại quân Lý Thế Dân rời khỏi đại doanh huyện Trường Uyên khoảng hai canh giờ thì Dương Nguyên Khánh thống lĩnh đại đội cả người lẫn ngựa đã đến đại doanh trống không của quân Đường.Lúc này, mấy trăm đại doanh của quân Đường đã bị Tạ Ánh Đăng dẫn năm nghìn kỵ binh quân Tùy từng bước chiếm lĩnh.Đúng lúc quân Dương Nguyên Khánh đến được đại doanh quân Đường thì Tạ Ánh Đăng đã chờ ở cửa từ rất lâu rồi.

Y liền bước lên phía trước thi lễ.- Ty chức tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, nhìn đại doanh rộng lớn này một lượt thật kĩ.

Ngoại trừ lá cờ chiến là mang đi theo, còn lại hầu như không có gì thay đổi cả.

Ngay cả trạm canh gác cũng như trước đây, đứng sừng sững hai bên trong đại doanh.- Có bắt được tên lính nào không?Dương Nguyên Khánh hỏi.- Bẩm tổng quản, bắt được hơn một trăm binh sĩ, còn có một tên Thương Tào của quân Đường.Tạ Ánh Đăng vung tay lên. . .- Dẫn tới!Tên lính của quân Tùy dẫn một viên quan lên phía trước.

Người này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, to béo ục ịch, mặc áo quan màu đỏ.

Theo như vẻ bề ngoài thì không giống với một gã quan viên, ngược lại, giống với một người quản lí của cửa hàng.Vẻ mặt y sợ hãi, bước tiến lên rồi quỳ xuống:- Tiểu nhân Cung Ái Dân, làm chức Thương Tào.

Cầu xin điện hạ tha mạng!Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thản nhiên nói:- Ngươi không phải sợ, ta sẽ không giết ngươi.

Chỉ cần ngươi giúp người của ta đem số sổ sách chiếm được làm cho rõ ràng thì ta sẽ tha cho ngươi.Thương Tào liên tục dập đầu:- Đa tạ điện hạ.

Tiểu nhân nhất định sẽ làm hết sức mình.Khi Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng đi vào đại doanh quân Đường, lều vải của đại doanh vẫn còn lưu lại một nửa.

Trong trướng của binh sĩ mọi thứ hỗn độn, có thể thấy được không thể cầm những vật phẩm lớn.

Dương Nguyên Khánh nhướng mày:- Những doanh trướng này, vì sao quân Đường không mang đi theo?Thương Tào của quân Đường vừa mới bắt tay vào làm đã vội vã khom người dưới Tòng Sự nói:- Khởi bẩm điện hạ, chủ yếu là súc vật quân Đường không đủ để kéo.

Quân lính thu thập khắp nơi, chỉ có hơn một ngàn súc vật.

Ngay cả ngựa chiến cũng không vận chuyển được vật tư nhiều như vậy.

Bốn ngàn quân trướng nhưng chỉ mang đi một nghìn tám trăm.

Ngay cả binh sĩ cũng phải đeo vũ khí trên lưng.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Tới kho lương!Đoàn người lại đi vòng tới nơi chứa lương thực.

Ở phía bắc đại doanh, do mấy trăm cái lều vải tạo thành.

Nơi này là kho lương của quân Đường.

Ở trong mấy trăm lều, hắn thấy lương thực chồng chất như núi, đều chứa trong bao tải, xếp ngay ngắn gọn gàng.Dương Nguyên Khánh trong lòng vô cùng vui mừng.

Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, quân Đường không thể mang theo lương thực, cũng không phá hủy những lương thực này.

Việc này khiến đầu óc hắn thấy thoải mái hơn một chút.Tạ Tư Lễ kiểm tra những cái lều lớn một cách tỉ mỉ.

Hắn có chút hiếu kỳ, liền hỏi:- Ta thấy những lương thực này hình như không mang theo một chút nào, vì sao lại thế?Tòng Sự cười khổ một tiếng nói:- Thật sự là không có cách nào mang đi được.

Toàn bộ súc vật kéo xe ngựa đều mang đầy vũ khí, tiền bạc và lều vải.

Ngay cả vải lều cũng còn lại phân nửa, thì nói gì tới mang theo lương thực.

Tuy nhiên, toàn bộ vũ khí và tiền đều mang đi hết.- Chuyện này có chút bất thường!Tạ Tư Lễ lẩm bẩm:- Vũ khí và tiền bạc thì muốn mang đi, lương thực lại không muốn.

Lẽ nào đối với quân Đường mà nói, lương thực không quan trọng sao?Dương Nguyên Khánh cười cười nói:- Chuyện này rất bình thường.

Chỉ có vũ khí, tiền bạc, mới có thể tiếp tục chiêu mộ tân binh.

Về phần lương thực, ta nghĩ Quan Trung hẳn là còn có không ít tồn lương, cho nên sẽ không cần lương thực lắm.Dương Nguyên Khánh lại hỏi Tòng Sự:- Trong quân doanh tổng cộng còn bao nhiêu lương thảo?- Bẩm điện hạ, còn khoảng hai trăm ba mươi ngàn thạch lương thực.

Cỏ khô là năm trăm ngàn bó.Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với Tạ Tư Lễ:- Kiểm kê vật tư thì giao cho ngươi, từng việc đều phải ghi sổ sách, sau cùng thì báo cáo từng phần cho ta.- Ty chức tuân mệnh!... . . .Thế lực đội quân Thái Tử Lý Kiến Thành lệ thuộc chủ yếu ở Quan Đông, cũng chính là phía đông Quan Trung.

Bao gồm chủ yếu cả kho thóc Quảng Thông, cả Tân Quan và Đồng Quan.

Đội quân ước chừng khoảng ba mươi ngàn người.Trong đó Đồng Quan là thế lực quan trọng của Thái Tử.

Cửa ngõ phía đông ở Quan Trung đối với Đại Đường có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, đều giống nhau ở chỗ do vị quan lớn tam phẩm đến trấn thủ.Hiện nay đại soái trấn thủ Đồng Quan chính là La Nghệ từ U Châu về đầu hàng triều Đường.

Sau khi La Nghệ quay trở về triều Đường được phong làm Hữu võ vệ đại tướng quân, tước vị được phong là Yến Quốc công, quan cao tước trọng.

Lý Uyên cũng không bạc đãi y, nhưng điều này cũng chỉ là cách đối đãi bề ngoài của thiên kim triều Đường.Trên thực tế, bất kể là chức quan cũng tốt, tước cũng tốt, nhưng đều chỉ là chức quan nhàn rồi.

Y không có chuyện gì phải làm, thuộc hạ cũng chẳng có lấy một binh một tốt.

Cả ngày cũng chỉ đi loanh quanh Trường An.Nhưng Thái Tử Lý Kiến Thành lại thấy khả năng cầm binh ẩn trong tư cách và sự từng trải của La Nghệ.

Đối với Lý Kiến Thành mà nói, hiện tại y thiếu nhất là người có tư cách, kinh nghiệm như vậy làm chủ tướng.Chính Thái Tử đã ra sức đề cử, nên La Nghệ được làm đại soái Đồng Quan, nắm trong tay mười ngàn quân coi giữ Đồng Quan.

La Nghệ bởi vậy cũng trở thành tâm phúc của Lý Kiến Thành, cùng với Thịnh Ngạn Sư, trở thành những trợ thủ phụ tá đắc lực cho Thái Tử.Trên đầu tường thành của Đồng Quan, trời chiều vàng rực đã dần dần biến mất.

Ráng chiều pha hồng của bầu trời đã tối sầm lại, uốn lượn quanh núi rừng thành một màu đen đậm đặc.

Màn đêm bắt đầu phủ xuống, mang theo ánh chiều tà của mặt trời.

Cuối cùng sự lộng lẫy của buổi chiều cũng chìm vào bóng đêm.Trên người La Nghệ mặc áo giáp sắt, tay cầm chuôi kiếm, đứng ở trên đầu tường thành nhìn chăm chú vào con đường nhỏ quanh co trong núi ở phía xa.

Con đường ấy mờ dần trong bóng tối.

Trong ánh mắt y tràn đầy vẻ lo lắng.Đứa con trưởng La Thành đứng một bên có thể cảm nhận được sự lo lắng của cha mình, liền quan tâm hỏi thăm:- Phụ thân trầm mặc đã một ngày đêm, có phải xảy ra chuyện gì không?Một lát, La Nghệ cúi đầu thở dài nói:- Nếu Trung Nguyên thua, Tần vương và Thái Tử sẽ tranh đấu càng kịch liệt.

Chúng ta cũng không thể tránh né và sẽ bị cuốn vào.- Phụ thân, hài nhi không hiểu, vì sao Trung Nguyên thất bại, bọn họ lại lại tranh đấu quyết liệt hơn?

Hài nhi nghĩ lúc này, bọn họ hẳn là phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng.La Nghệ lắc đầu:- Đáng tiếc ngôi vị hoàng đế chỉ có một.

Bọn họ không tranh giành làm sao được?

Vốn việc này không có quan hệ với Tần vương, nhưng thái độ Thánh Thượng hết lần này tới lần khác không rõ ràng, trao cho ông ta hi vọng.

Hiện tại, quân quyền chủ yếu ở trong tay ông ta, lại muốn đoạn tuyệt hi vọng của ông ta, chỉ sợ sẽ không dễ như thế.Dừng lại một chút, La Nghệ lại nói:- Lần này, cuộc chiến với Trung Nguyên đã đánh vỡ sự cân đối vốn có.

Đoán chừng thế lực của Tần vương nắm giữ thất bại nặng nề, liệu y có từ bỏ ý đồ.

Tất nhiên, thế lực quân đội của y sẽ gây chiến.

Thái Tử cũng đoán được ý đồ của y, mới thuyết phục Thánh Thượng bắt Tề vương quay về huyện Thiểm tiếp quản ba mươi ngàn tân quân, chính là vì phòng y nhân cơ hội đoạt quân quyền.

Chương 826 : Tẩy trừ suốt đêm (p1)La Thành thở dài:- Phụ thân, nếu sớm biết vậy, chúng ta đầu hàng triều Tùy còn hơn, cũng không đến mức bị cuốn vào trận nội chiến giữa huynh đệ bọn họ.

Nói thật, con thực sự không xem trọng triều Đường.La Thành canh cánh trong lòng vì phụ thân theo triều Đường.

Nhưng y lại không dám thực sự oán giận phụ thân, chỉ có thể mang bất mãn này để ở trong lòng.

Đến hôm nay rốt cục nhịn không nổi nữa mới nói ra.La Nghệ ngẩn ra.

Y kinh ngạc thoáng nhìn đứa con trai.

Chuyện quay về với triều Đường hóa ra lại là nỗi canh cánh bên lòng của con trai sao?Trong lòng y áy náy, vỗ vỗ vai con trai nói:- Con không cần lo lắng.

Sau này sẽ có cơ hội.

Đầu tiên con cần phải có tư cách và sự từng trải, có địa vị trong quân đội.

Con bây giờ chỉ là một gã đô úy, thì cho dù có đi xin hàng cũng chỉ là đô úy.

Mà nếu quả con là tướng quân Đại Đường, có đi đầu hàng, thì con cũng vẫn có thể được coi trọng.

Con yên tâm, trong ba năm, sẽ thăng chức con lên tướng quân.La Thành yên lặng gật đầu.

Đúng lúc này, trên đầu con đường núi vọng tới tiếng vó ngựa.

Chỉ thấy một tên kỵ binh truyền tin hối hả chạy tới, rất nhanh liền chạy vội tới dưới Đồng Quan, la lớn:- La tướng quân!La Nghệ đã sớm thấy tên kỵ binh thám báo này rồi.

Trong lòng y ngẩn ra, đi tới trước lỗ châu mai thò người ra hỏi:- Xảy ra chuyện gì?- La tướng quân, Tần vương điện hạ dẫn năm nghìn kỵ binh đã tới rồi, cách mười dặm.La Nghệ thoáng ngây người.

Tần vương dẫn năm nghìn kỵ binh tới, vì sao lại thế?

Vì sao chỉ có năm nghìn người.

Chẳng lẽ là ông ta bị đánh tan ở cuộc chiến Trung Nguyên ư?La Nghệ gạt ngay ý nghĩ này.

Không thể nào bị đánh bại.

Nếu như bị đánh bại, thì mình đã sớm biết tin, chẳng lẽ là...Một ý nghĩ lóe lên trong đầu y.

Nhất thời vội đứng lên.

Bỗng nhiên y ý thức được, Lý Thế Dân sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói với con trai La Thành:- Con lập tức khẩn cấp, quay về kinh thành nói cho Thái Tử rằng Tần vương đến Đồng Quan lấy lại binh quyền.

Ta khó có thể may mắn tránh khỏi, để Thái Tử bẩm báo cấp tốc với Thánh Thượng.Tiếng La Thành khẩn trương run lên đứng dậy:- Phụ thân xảy ra chuyện gì à?- Con yên tâm, cha sẽ khiến cho ông ta không có cơ hội giết ta.

Ta sẽ phối hợp với y đoạt quyền.

Nhưng chuyện quan trọng là trước tiên ta nói cho Thái Tử, như vậy Thái Tử sẽ không trách cứ ta giao ra binh quyền.

Con mau đi!La Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phóng ngựa ra cửa hướng Tây, chạy gấp về phía Trường An.La Nghệ vẫn nhìn theo đứa con đi xa, y mới trở lại cửa chính đầu tường Đồng Quan.

Chỉ thấy xa xa một đoàn kỵ binh đang hối hả chạy tới sát cổng thành.Trời tối đen, Lý Thế Dân đích thân dẫn quân đội chạy tới Đồng Quan.

Dưới thành Đồng Quan, năm nghìn kỵ binh cầm mấy trăm cây đuốc cháy sáng như ban ngày.Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn u tối.

Cái tên La Nghệ chết tiệt này, đã biết rõ mình đến rồi mà còn dám không chịu mở cửa thành.

Có phải là y chán sống rồi không?Nhưng ngược lại, Lý Thế Dân không biết rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài của La Nghệ.

Nếu Lý Thế Dân vừa đến, y mở rộng cửa ngay lập tức để nghênh đón thì cho dù Thánh Thượng không thèm để ý tới, làm sao Thái Tử lại có thể tha cho ông ta.Lý Thế Dân mặt nặng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng:- Một tên gác cổng Đồng Quan nhỏ bé mà lại dám để ta ở ngoài thành sao?Uất Trì Cung đứng ở bên cạnh lập tức giục ngựa tới dưới thành hét lớn:- Tần vương điện hạ giá lâm, ngươi vẫn còn không chịu mở cửa?Phía trên đầu thành một gã Giáo Úy la lớn:- Xin điện hạ chờ một chút, chúng tôi đã đi bẩm báo La tướng quân, chỉ một lát sẽ tới.

Chúng tôi không có quyền mở cửa thành.Mặt Lý Thế Dân nặng nề, không nói được một lời.

Lại chờ thêm khoảng một khắc nữa, cửa thành Đồng Quan mới từ từ mở ầm ầm.

Lý Thế Dân cùng gần nghìn thân vệ đứng chờ ở ngoài thành đã lâu nên rất sốt ruột, cửa thành vừa mở liền đi vào ngay.Bên trong thành Đồng Quan, mấy nghìn binh lính cầm đuốc trong tay.

Bên trong thành Đồng Quan đuốc sáng như ban ngày.

Từng binh sĩ đều mặc áo giáp mang đao, đằng đằng sát khí.Đại tướng quân La Nghệ đứng giữa thành Đồng Quan, áo giáp màu sáng bạc, thắt lưng dắt lưỡi dao sắc bén, dáng người khôi ngô tuấn tú, giống hệt như nửa ngọn tháp đen.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nghiêm nghị.

Ông ta đã đánh cuộc, đánh cuộc tính mạng của mình trong buổi tối hôm nay.Cuộc chiến binh quyền lúc nào cũng tàn khốc vô tình, sẽ không vì việc mình nghe lời mà mở một mặt lưới cho mình thoát, nếu không thì Lý Thế Dân sẽ ăn nói thế nào với Thánh Thượng đây?Mặc dù quân lính coi giữ ở Đồng Quan có chút thái độ vô lễ, nhưng bọn thân binh của Lý Thế Dân cũng không dám manh động.

Bọn họ làm sao có thể dám gây ra nội chiến hai bên.

Làm tổn thương tới Tần vương điện hạ, trách nhiệm này ai có thể gánh đây?Bọn thân binh đều kìm cơn lửa giận xuống, tránh ra hai bên.

Lý Thế Dân đi giữa vòng vây mấy trăm quân kỵ binh đi vào bên trong thành Đồng Quan.Thế cục trước mắt đằng đằng sát khí khiến cho y hơi sửng sốt.

Y cũng phải khâm phục sự quyết đoán của La Nghệ, dám đối chọi với mình, tự đưa mình vào ranh giới của sống chết.Bản thân y muốn giết La Nghệ quả thực dễ như trở bàn tay.

Muốn vu tội cho ai, lo gì không có cớ, cũng không thèm để ý tới việc phạm thượng này của ông ta.

Nhưng ngược lại, thái độ liều mạng của La Nghệ chính là nói cho y biết, quân quyền của ông ta không dễ đoạt như vậy.La Nghệ thấy Lý Thế Dân đã vào thành, ông ta liền hít sâu một hơi, tiến lên quỳ một gối xuống, chắp hai tay cao cao:- Thần Yến Quốc công, Hữu võ vệ đại tướng quân La Nghệ tham kiến Tần vương điện hạ!Là ông ta nhắc nhở Lý Thế Dân, ông ta đường đường là quốc công, đại tướng quân, nếu muốn giết ông ta, cũng phải kiềm chế một chút.Lý Thế Dân cười lạnh trong lòng một tiếng.

Y lại lấy quan tước để uy hiếp chính mình, cho rằng mình không dám giết y ư?

Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên một đường sát khí, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, thản nhiên nói:- La tướng quân bảo vệ Đồng Quan, khổ cực rồi!- Ty chức không dám nhận xằng là khổ cực, điện hạ mới khổ cực.La Nghệ đứng lên, quay đầu lại hô to một tiếng.- Các huynh đệ, tham kiến Tần vương điện hạ!Y ra lệnh một tiếng, tám nghìn quân coi giữ cùng quì gối:- Tham kiến Tần vương điện hạ!Hành động đều răm rắp tạo nên thanh thế lớn.

Âm thanh vang vọng toàn thành làm Lý Thế Dân không khỏi âm thầm kinh hãi.

Mặc dù y biết đây là La Nghệ tự bảo vệ mình, nhưng y thừa nhận không ngờ lời hiệu triệu của La Nghệ mà cũng mạnh mẽ đến như vậy.Sự việc này khiến Lý Thế Dân cảnh giác hẳn lên.

Nếu như mình tùy tiện giết La Nghệ hoặc là nhốt y, rất có thể sẽ gây ra mâu thuẫn, tạo thành binh biến.

Mình phải sử dụng thủ đoạn mềm dẻo để sai khiến hắn.Nghĩ vậy, nên trên mặt Lý Thế Dân cũng lộ vẻ tươi cười.

Hắn thúc ngựa tiến lên phía trước.

Ánh lửa rọi trên khuôn mặt y, lúc sáng lúc tối.

Y cất cao giọng nói với quân lính:- Các vị huynh đệ trấn thủ Đồng Quan, trên mình mang trọng trách.

Bản vương làm Thượng Thư Lệnh, Thiên Sách Thượng Tướng, rất hiểu rõ sự vất vả cực nhọc của các vị huynh đệ.

Ta sẽ khen ngợi công trạng của các vị với Thánh Thượng.Tất cả quân lính lại một lần nữa hô lớn:- Tạ ơn Tần vương điện hạ!... .Lý Thế Dân cũng không đi qua thành mà đóng quân ở bên trong Đồng Quan.

Lý do rất đơn giản, trời đã tối đen, bọn lính suốt dọc đường vất vả cực nhọc, cần phải nghỉ ngơi một đêm sau đó mới lại đi tiếp.La Nghệ đã sắp xếp mấy trăm cái lều lớn, lại lo cơm tối, nên bận suốt một canh giờ, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.Lý Thế Dân không giết y tại chỗ, chí ít tính mạng của y cũng tạm thời được an toàn.

Trong lòng La Nghệ rất rõ, uy lực của mình trấn thủ ở Đồng Quan khiến Lý Thế Dân có chút sợ rút dây động rừng.Ra lệnh một tiếng, gần trăm ngàn binh sĩ đều cùng quỳ gối một nhịp, loại tố chất của quân đội này cũng không phải mỗi người đều có thể dưỡng được.

Lý Thế Dân nếu dám giết mình thì quân đội của mình sẽ giở mặt binh biến ngay lập tức với y.La Nghệ vừa chuẩn bị quay về chỗ ở của mình, mới đi tới giữa cửa phòng thì lúc này, một gã thân binh của Lý Thế Dân từ phía sau chạy vội tới cúi đầu, khom người thi lễ:- La tướng quân, Tần vương điện hạ mời ngài đi một chuyến.La Nghệ trong lòng căng thẳng.

Bây giờ đã qua giờ hợi, vậy mình đi vào giờ này, liệu có chuyện tốt hay không?

Nói không chừng trong trướng của y lại có đao phủ mai phục.Trán của La Nghệ hơi vã mồ hôi.

Ông miễn cưỡng cười nói:- Đã trễ thế này, không dám tới quấy rối Tần vương điện hạ nghỉ ngơi.

Ngày mai ta sẽ tới bái kiến điện hạ.Thân binh lại cười lạnh một tiếng nói:- Tần vương điện hạ thân phận thế nào mà phải đợi ông?

Nếu ông ta muốn giết ông, thì có gọi ông đến đại trướng không?

La tướng quân tự xem mình cao quá rồi.Mặt La Nghệ nóng lên.

Trong lòng thực sự có chút tức giận.

Dĩ nhiên nói như vậy không đúng.

Tuy nhiên, nói đi nói lại thì tên thân binh này nói cũng có lý.

Tần vương nếu muốn giết mình thì cần gì phải kêu lên lều lớn.

Bây giờ cũng có thể giết vậy.- Được rồi!

Vậy ta đi.

Chương 826 : Tẩy trừ suốt đêm (p2)La Nghệ hung hăng trừng mắt liếc thân binh, xoay người bước nhanh về đại trướng của Lý Thế Dân.

Không bao lâu, ông ta đã tới trước đại doanh.

Lập tức, có thân binh bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, La tướng quân tới rồi.- Mời ông ta vào!Bên trong đại doanh vọng ra tiếng của Lý Thế Dân.La Nghệ đi vào trong trướng, thấy phần lớn đại trướng của chủ tướng đều là trướng hai tầng.

Giữa ngoại trướng và nội trướng là đường hẻm, có thể đi thông trực tiếp vào hậu trướng, mà trong truyền thuyết phía trong hẻm đó là các sát thủ mai phục đứng rất đông.Trong đường hẻm của lều lớn là khoảng không vắng vẻ.

Bằng trực giác, La Nghệ cảm thấy không có người mai phục nào.

Điều này làm cho trong lòng La Nghệ thoáng chùng xuống tới.

Y đi vào đại trướng.

Lúc này, Lý Thế Dân đã bỏ khôi giáp ra, mặc lên người một bộ áo cẩm bào màu trắng.

Đầu đội mũ tử kim quan, thắt lưng buộc một cái đai ngọc bích, lộ vẻ khôi ngô phóng khoáng.

Y đang ngồi ở trước tháp tiền đọc sách.La Nghệ liền bước lên phía trước khom người thi lễ:- Tham kiến điện hạ!Lý Thế Dân bỏ sách xuống, cười cười:- La tướng quân đêm nay khổ cực rồi!Dáng vẻ tươi cười không hề giống giá lạnh lúc hoàng hôn mà có một một chút tình cảm, ngữ khí cũng có ý cảm ơn.

La Nghệ vội vàng nói:- Ty chức sẽ cố gắng hết sức.

Đây là việc thuộc trách nhiệm của ty chức, không dám nhận lời khen của điện hạ.Lý Thế Dân gật đầu:- “Câu cống hiến sức lực” này dùng rất hay.

Tuy nhiên, chỉ như vậy vẫn có chút chưa đủ.

Nếu như đem chữ sức lực đổi thành chữ “Trung thành”, vậy trọn vẹn rồi.Nói xong, Lý Thế Dân cười như không cười nhìn La Nghệ, đợi câu trả lời chính thức của y.

Lý Thế Dân đã nhìn thấu được khả năng cầm quân và luyện binh của La Nghệ, có thể huấn luyện tám nghìn binh sĩ phối hợp ăn ý như vậy, y chưa từng gặp qua.Trên chiến trường, tám nghìn người này chính là một đội quân có sức chiến đấu hung mạnh, không hổ là tổng quản U Châu, ngay cả Đậu Kháng so ra đều kém hơn ông ta.

Tài năng của ông ta đã làm lay chuyển Lý Thế Dân.

Y lại muốn thu nhận La Nghệ về phía mình.Tim La Nghệ như muốn nhảy tung lên.

Vốn Lý Thế Dân muốn thu nạp mình, để mình phục vụ y.

Thực ra, vấn đề này từ trước đây mấy tháng ông ta đã từng lưỡng lự.

Cục diện chính trị Đại Đường ông ta cũng biết, nếu muốn có chỗ đứng trong quân đội, nếu không dựa vào Tần vương, thì cũng phải dựa vào Thái Tử.Nhìn về thế lực quân ngũ, rõ ràng là Tần vương mạnh hơn Thái Tử.

Theo Tần vương dường như có tiền đồ hơn.

Nhưng La Nghệ cũng hiểu được, Tần vương có đại tướng dưới quyền đông đảo, lại có những dòng chính thống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức.. theo y phò tá lâu năm, rất được y tín nhiệm.Chi thứ như Đoàn Chí Huyền, Lưu Hoằng Cơ, Ân Khai Sơn…

đều là những chức vụ trên ông ta.

Mà bản thân xuất thân tổng quản U Châu, không có người đứng sau bố trí, về cơ bản không được ở dòng chính, thậm chí chỉ có thể trở thành chi thứ hạng hai.Thủ hạ, tướng lĩnh của Tần vương đông đảo, mình khó có ngày cất đầu lên được.

Hơn nữa, quân quyền khống chế bản thân cực nghiêm, nếu mình mà đi theo y thì chỉ có thể làm tên lính đầu to mà thôi.Nhưng Thái Tử Kiến Thành lại không giống với y, thủ hạ Thái Tử quan văn nhiều, nhưng đại tướng lại thiếu.

Nếu như đầu quân vào ông ta, lấy tư cách và sự từng trải của chính mình, tất sẽ được trọng dụng, trở thành phụ tá đắc lực của ông ta.Quan trọng hơn là Thái Tử cũng không dẫn binh, đối với quân quyền nắm giữ không nghiêm, thả cho mình thoải mái làm việc.

Bởi vậy, La Nghệ mới có thể sử dụng phương pháp huấn luyện binh sĩ kiểu tẩy não ở Đồng Quan khiến mười ngàn quân ở Đồng Quan trung thành và tận tâm.

Nếu làm thủ hạ Tần vương thì tuyệt đối không thể làm được.Trong lòng La Nghệ sáng giống như gương.

Ông ta tuyệt đối không thể nào bỏ đi sự trọng dụng của Thái Tử mà đi cống hiến cho Tần vương.

Việc này gọi là thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu.La Nghệ quỳ xuống, cung kính gập đầu một cái.

Lý Thế Dân cho rằng y đã đồng ý rồi, nên trên mặt lộ vẻ vui mừng tươi cười.Nhưng không ngờ La Nghệ trầm giọng nói:- Đa tạ Tần vương điện hạ đã rất ưu ái đối với ty chức.

Ty chức cống hiến cho Đại Đường, cống hiến cho Thánh Thượng, đây là bổn phận của ty chức.

Điện hạ là thân vương Đại Đường, đứng đầu Thượng Thư, Thiên Sách Thượng Tướng, tận lực cho điện hạ cũng là chuyện đương nhiên phải làm.

Ty chức sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quân lệnh, làm tốt đạo của thuộc hạ.Lý Thế Dân liền thay đổi sắc mặt.

Việc này chính là La Nghệ đã cự tuyệt với mình.

Trong lòng y được một trận căm tức.

La Nghệ dám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt ư?- La tướng quân, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ tới hậu quả của việc cự tuyệt bản vương!Lý Thế Dân lạnh lùng nói.La Nghệ trong lòng thở dài.

Thái độ y cũng trở nên cương quyết:- Điện hạ, lúc này vẫn là thời kì chiến tranh, việc quân phòng thủ ở Đồng Quan đang thực thi đề phòng cực kì quan trọng.

Nếu như ta bị xảy ra bất trắc, sợ rằng sẽ làm cho xảy ra binh biến.

Ty chức lo lắng làm nguy hiểm cho an toàn của điện hạ.- Ngươi dám uy hiếp ta?Trong chớp mắt của Lý Thế Dân có sát khí, tay y đã cầm chuôi kiếm.- Ty chức không dám.

Nếu như điện hạ muốn giết ty chức, quả thật sẽ dẫn tới nạn binh đao ở Đồng Quan.

Nếu như chỉ là điện hạ muốn tiếp quản phòng vệ Đồng Quan, thì ty chức xin tuân lệnh.Ánh mắt hung hăng của Lý Thế Dân theo dõi ông ta.

Một lát sau, sắc mặt rốt cục y cũng dịu nhẹ một chút, khẽ gật đầu:- Ta cũng không muốn giết ngươi.

Chỉ là ta lo lắng Dương Nguyên Khánh sẽ tập kích Đồng Quan, năng lực ngươi không đủ, khó có thể bảo vệ cho quan ải, cho nên ta quyết định tiếp quản phòng vệ Đồng Quan, làm chủ tướng Đồng Quan.

Về phần La tướng quân, có thể tạm thời làm phó tướng Đồng Quan.- Điện hạ có lệnh, ty chức chỉ có thể vâng theo.

Mặt khác, mẫu thân ty chức sức khỏe không tốt.

Ty chức xin được nghỉ phép để quay về kinh thăm mẹ, mong điện hạ ân chuẩn!Lý Thế Dân nhìn y chăm chú trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu:- Ta cho ngươi quay về kinh thăm người thân!...Sau một khắc, La Nghệ dẫn hơn một trăm thân binh kỵ mã lao ra thành Đồng Quan, đi về phía thành Trường An nhanh như chớp giật.Suốt đêm, Lý Thế Dân gạt bỏ toàn bộ các tướng ở Đồng Quan, toàn bộ quan quân từ chức Giáo Úy trở lên đều đổi thành thân vệ tâm phúc của mình, mười nghìn quân phòng thủ ở Đồng Quan đã triệt để biến thành thế lực của mình.Đối với việc triệt đường rút lui về mọi mặt của quân Đường, Dương Nguyên Khánh dẫn hai mươi ngàn kỵ binh bám đuổi theo dõi.

Hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy tựa như một bầy sói, cùng đợi cơ hội để hành động.

Nhưng tám mươi ngàn quân Đường cũng ý thức được đang bị quân Tùy bám theo đuôi, bọn họ đã áp dụng cách thức hành quân bè lũ, sắp xếp ở phía trước và sau là đội quân hùng hậu, đồ quân nhu ở chính giữa, chậm rãi rút quân về hướng tây bắc, không để cho quân Tùy có một chút cơ hội nào.Buổi trưa hôm nay, trong một cánh rừng tùng ở phía nam của huyện Hoằng Nông, hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy tụ tập nghỉ ngơi.

Dương Nguyên Khánh thì ngồi ở trên một tảng đá lớn, nghe báo cáo của La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim suốt đêm dẫn hơn một nghìn người từ quậnToánh Xuyên chạy tới quận Hoằng Nông.Mặc dù, bọn họ đang cùng với thuộc hạ Lý Tĩnh tham gia vây quét quân Đường ở Tương Dương, nhưng bọn họ ban đầu là đơn độc tiếp nhận mệnh lệnh bất ngờ đánh chiếm Hổ Lao Quan.

Theo chế độ nước chảy về nguồn của quân Tùy, ông ta phải trở về giao lệnh.Bọn họ đã giao lại lệnh Hổ Lao quan, nhưng Dương Nguyên Khánh lại càng cảm thấy hứng thú về cuộc đấu tranh cường của La Sĩ Tín và Lý Huyền Bá.

Hắn cũng biết tới mười tên tuổi của đại dũng tướng này trong thiên hạ mà ngay từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú.

Tuy rằng không phải thuộc mười tám hảo hán trong thiên hạ, nhưng mười dũng tướng cũng không kém là bao nhiêu.

Tuy nhiên, Vũ Văn Thành Đô và Tiết Cử đã chết.

Hiện tại, trên thực tế chỉ có tám dũng tướng.- Ta nghe nói Lý Huyền Bá đó cực kì khỏe.

Một đôi chùy lớn trong tay y có thể sánh ngang với vạn phu.

Thủ hạ của hắn chưa từng có tướng tay cầm ba chùy.

Có đúng hùng mạnh như vậy không?La Sĩ Tín chạy gấp một đêm thì tới, chính là muốn báo cho Dương Nguyên Khánh về cái được mất của Hổ Lao quan, cùng với một vài chi tiết về cuộc chiến ở quận Toánh Xuyên.

Không ngờ, với chuyện này, Dương Nguyên Khánh lại dường như cũng không có hứng thú.

Ngược lại, hắn thích cuộc chiến của Lý Huyền Bá với anh ta.

Điều này làm cho La Sĩ Tín trong lòng cười khổ không ngớt, chỉ còn biết nói:- Hồi bẩm tổng quản, Lý Huyền Bá đó quả thực là rất lợi hại.

Lần trước, tuy rằng ngựa chiến không thể chống đỡ được nữa mà thất bại, nhưng thực sự đối với sức chiến đấu của y, ty chức tự nghĩ, địch không lại y năm hiệp.- Nếu ta quyết đấu với y, ngươi cho rằng có thể địch lại mấy hiệp?Dương Nguyên Khánh lại cười tủm tỉm hỏi.La Sĩ Tín thở dài:- Trong tay của tổng quản nắm binh quyền của Đại Tùy, tung hoành thiên hạ.

Lý Huyền Bá đó chỉ là một người trong giới mãng phu, tổng quản đem mình ra so sánh đánh đồng với y, chẳng phải là làm cho mình nhục nhã ư?Dương Nguyên Khánh ha hả cười,- Không sao.

Chúng ta nói tùy tiện một chút, chính là để đùa chút cho vui.

Chương 827 : Chùy của Huyền BáTrình Giảo Kim đứng ở bên cạnh nhếch miệng cười, nói:- Lôi Công Nhi đó làm sao có thể là đối thủ của tổng quản.

Chỉ trong ba chiêu Phá thiên sóc của tổng quản đã lấy được tính mạng của y, thử hỏi có người nào của Đường triều có thể làm đươc?- Ngược lại cũng không phải!La Sĩ Tín là người cẩn thận, trầm ngâm một chút thì nói:- Lý Huyền Bá không chỉ có sức khỏe chùy mạnh, hơn nữa còn có một số chiêu tinh xảo, nắm được những kĩ thuật hết sức khéo léo tuyệt vời.

Ta lao thương ra bảy cái, y đều có thể phán đoán chuẩn đầu thương, tuyệt đối không phải là một tên phu sĩ tầm thường.

Nếu tổng quản và y tranh đấu, ta phỏng chừng có thể duy trì mười hiệp.

Tuy nhiên, tổng quản có thể dùng tiễn, thì khó có thể đoán trước được.Dương Nguy ở bên cạnh mấm môi nói:- La tướng quân, nghe nói tướng quân có được một cái đại chùy của Lý Huyền Bá.

Còn đó không?Dương Nguy cũng là người dùng chùy.

Từ lâu, y cũng đã học môn võ nghệ của Lý Huyền Bá, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không phục.

La Sĩ Tín gật đầu, quay đầu lại bảo một gã binh sĩ:- Đem chùy đến đây!Chỉ chốc lát, hai gã binh sĩ đã mang tới cái chùy lớn, đặt ở trước mặt mọi người.

Dương Nguy đi lên phía trước quan sát tỉ mỉ cái chuỳ lớn này.

Nhất thời, y hít một hơi lạnh.

Cái chùy này lớn hơn chùy của y hai vòng có dư, một đôi chùy của y cũng chỉ có bốn mươi cân nhưng cái chùy này phải nặng tới sáu mươi cân.Hai vai của Dương Nguy gắng sức, chậm rãi cầm chùy nâng lên.

Tuy rằng, y có thể nâng được cái chùy lớn này, nhưng có thể cầm chùy lên múa thì tuyệt đối không có khả năng.

Y chỉ còn biết lắc đầu buông chùy xuống, thở dài một tiếng:- Không hổ là thiên hạ đệ nhất dũng tướng.

Ta kém xa quá.Dương Nguyên Khánh biết Dương Nguy có sức mạnh là bởi vì y cao béo.

Sức lực y có được là do trời sinh.

Điều không phải do tự rèn luyện mà thành.

Võ công Dương Nguy về căn bản không có đột phá, mà nếu như đột phá, vậy thì sự vận dụng của y đối với sức mạnh sẽ không còn như vậy nữa.

Dương Nguyên Khánh nảy sinh thích thú đối với cái chuôi này.

Hắn đi lên đằng trướctay phải cầm chiếc chùy, hơi hoảng một chút, trong lòng có sự rõ ràng.

Một cánh tay đưa lên gắng sức, rốt cuộc, cái chùy nhẹ nhàng được nâng lên.

Cánh tay xuất ra hai chiêu chùy pháp, đánh mạnh tới một gốc cây bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng động: “Răng rắc”!

Cây nhỏ đó bị gãy làm hai đoạn.- Chùy pháp hay!Trình Giảo Kim đứng ở một bên vỗ tay ủng hộ.

Dương Nguy con mắt trừng lớn.

Bây giờ y mới hiểu được võ công của mình so với Dương Nguyên Khánh còn thua xa.

La Sĩ Tín cũng lấy làm kinh hãi.

Chiếc chùy này y cũng từng thử qua không dưới một lần.

Y cũng giơ lên thử, nhưng nếu như Dương Nguyên Khánh nâng lên nhẹ như không, thoải mái như thường, thì y tự nhận mình không thể làm được.

Lẽ nào, võ nghệ của mình với sư huynh kia lại hơn kém nhau xa như vậy.Dương Nguyên Khánh đặt chùy ở trước mặt La Sĩ Tín, thấy vẻ mặt y hoảng hốt, liền cười nói:- Thế nào, chưa từng nghĩ tới sao?La Sĩ Tín lắc đầu:- Làm cho người khác khó tin nổi, ty chức căn bản không làm được.Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:- Cho nên sư phụ mới nói, khả năng ngươi có thể ngộ ra kém hơn so với ta.

Thực ra chiếc chùy này ta bỏ ra sức ra như nhau.

Ta vung thế chùy theo sức mạnh của bản thân nhưng lại không cho nó không khống chế được ta.

Sức mạnh của ta không phải ở chỗ vung chùy, mà là ở chỗ khống chế thế đi của nó, khiến cho nó đi theo đúng hướng đánh của mình.

Quan trọng nhất chính là phải nắm thật chặt được cái chuôi này, như vậy là có thể làm được cái gọi là mượn lực đánh lực, hiểu không?Võ nghệ của La Sĩ Tín và Dương Nguyên Khánh vốn cùng một lò luyện ra.

Võ nghệ Dương Nguyên Khánh cao hơn như thế này, cuối cùng y cũng hiểu ra giống như có nước tạt vào mặt làm bừng tỉnh, biết làm sao để vận dụng sức mạnh rồi.Dương Nguyên Khánh thấy nét mặt y kinh ngạc thì biết y đã lĩnh ngộ được rồi.

Nhưng đây cũng chỉ là lĩnh ngộ.

Nếu muốn khống chế sức mạnh triệt để, còn cần có tâm huyết, nỗ lực khổ luyện nhiều.Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y nói:- Thực ra, ngươi cũng không yếu hơn so với Lý Huyền Bá.

Song y đã phát huy tối đa tiềm lực của bản thân.

Chỉ cần ngươi có thể dùng sức mạnh của mình để chế ngự được chiếc chùy này, vậy ngươi thì có thể đánh bại y trên chiến trường.

Khi đó, đệ nhất dũng tướng trong thiên hạ là ngươi - La Sĩ Tín, chứ không phải Lý Huyền Bá.Cảm xúc La Sĩ Tín phập phồng, chậm rãi lắc đầu:- Nếu như ty chức có thể đánh bại y thì ty chức cũng chỉ là thiên hạ đệ nhị.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.

Nói xem làm thế nào đối phó với Lý Nguyên Cát.... .Ba mươi ngàn tân quân Lý Nguyên Cát đóng quân tại huyện Thiểm.

Ngay từ lúc ban đầu xuất binh, do đại tướng tâm phúc của Lý Kiến Thành, chủ tướng của Lâm Tân Quan - Thường Hà tổng chỉ huy.

Nhưng trong hội nghị toàn quân đã quyết định rút quân.

Lý Kiến Thành thay phụ thân Lý Uyên gánh chịu trách nhiệm về sai lầm quyết sách.Để cảm ơn, Lý Uyên đã đáp ứng thỉnh cầu lần thứ hai của Lý Kiến Thành, đổi lệnh Lý Nguyên Cát làm chủ tướng viện quân tây lộ, dẫn ba mươi ngàn tân quân xuất binh ở huyện Thiểm, từ bắc lộ giam chân quân Tùy.Mặc dù Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân bất hòa, nhưng ở chiến lược trên, y vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của phụ thân Lý Uyên, ra lệnh đại tướng Thường Hà đóng quân hướng đông huyện Văn Hương tiến về phía trước một trăm dặm đến khu vực hang động huyện Thiểm.Như vậy, tám mươi ngàn đại quân ở phía tây của Lý Thế Dân, ba mươi ngàn quân của Thường Hà ở phía bắc, hình thành nên thế góc cạnh, uy hiếp trực tiếp đối với quân Tùy, ép Dương Nguyên Khánh ở huyện Nghi Dương, mà không có cách nào có thể phát động thế tiến công đối với quân Đường.Nhưng cùng với việc Tề vương Lý Nguyên Cát đến đó, quân Đường đóng quân ở huyện Thiểm cũng bắt đầu chậm rãi hành quân về hướng tây.

Lý Nguyên Cát không ăn ý với Lý Thế Dân.

Bọn họ đều vì chấp hành ý chỉ lui quân của triều đình.Thậm chí, Lý Nguyên Cát tìm cách không phối hợp Lý Thế Dân tác chiến với quân Tùy.

Y kiên quyết phản đối xuất binh trợ giúp Lý Thế Dân.

Chỉ là anh cả bắt buộc nên mới phải mang quân phối hợp với y.Nếu như nói Lý Kiến Thành xuất phát từ sĩ diện và thân phận, thì khi gặp Lý Thế Dân còn có thể ra vẻ khách khí vài câu.

Thế mà Lý Nguyên Cát thì trừng mắt lạnh lùng nhìn Lý Thế Dân không hề giả tạo.Lý Nguyên Cát từ nhỏ là một đứa trẻ lầm lì, tính cách tàn nhẫn, thích tự mình làm chuyện lạ, không nghe người khuyên bảo.

Tuy nhiên, sau khi trải qua chuyện ở Đồng Quan, Lý Nguyên Cát đã giảm bớt đi rất nhiều, đã học được sự trầm mặc nhẫn nhịn chịu đựng.Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là từ nay về sau, lí trí của y sẽ được thuần phục.

Ngược lại, lòng y càng trở nên ác nghiệt.

Y tàn nhẫn, bạo ngược từ trong bản chất mà ra.

Khi y đang không thể nén sự lỗ mãng, cộc cằn, tàn nhẫn ở trong người được nữa thì nó sẽ bộc phát ra bề ngoài.

Y càng trở nên thâm độc và lạnh lùng tàn khốc.Y giống như loài rắn độc lặng lẽ, trò chuyện rất ít, không ai có thể biết y đang suy nghĩ cái gì, thì ngay cả tên lính tâm phúc cũng đoán không ra suy nghĩ của y.

Từng ngày trôi qua, tên thân binh tâm phúc ấy đều nơm nớp lo sợ.

Mỗi buổi tối đi ngủ đều là cơ hội may mắn lại được sống thêm một ngày đêm.Đội quân của Lý Nguyên Cát cũng mang theo số lượng lớn đồ quân nhu, hành quân thong thả.

Lúc màn đêm buông xuống, thì đội quân cũng đến được trấn Trù Tang.Lý Nguyên Cát lập tức hạ lệnh đại quân đóng quân ngay tại chỗ.

Bọn thân binh của y tâm linh thần hội.

Tề vương đóng quân ở trấn tự có thâm ý của y, không cần phân phó.

Hai mươi mấy tên thân binh lập tức ra khỏi doanh trại đi lên trấn, tìm kiếm những cô gái có khuôn mặt đẹp.Từ nhỏ, mẫu thân Lý Nguyên Cát - Đậu hoàng hậu rất không thích y nên đưa cho nhũ mẫu nuôi nấng.

Chính do tâm lí thiếu thốn này nên y càng chú ý tới những người phụ nữ chín chắn, đã có chồng.

Đây chính là khát vọng tận đáy lòng của y đối với tình thương của mẹ.Có thể là đây chính là nguyên do kích thích Lý Nguyên Cát thích những người đàn bà đã có chồng.Mười hai tuổi đã có người đàn bà đầu tiên.

Sau đó, càng không thể cứu vãn.

Rốt cuộc thì giống như loài mãnh thú động dục.Loại háo sắc này củ y, khiến phụ thân Lý Uyên có chút không thích y lắm.

Mặc dù Lý Uyên cũng cực kỳ háo sắc, nhưng ông ta mong muốn những đứa con mình co thể giữ được trong sạch.Lý Nguyên Cát được anh mình là đại ca Lý Kiến Thành khuyên bảo, cũng tương đối nhẫn nhịn ở Trường An, cố gắng không để việc xấu lộ ra ngoài.

Nhưng khi y đi khỏi Trường An, đặc biệt là ở vào thời kì chiến tranh, nỗi thèm khát đàn bà của y lại trỗi dậy, không thể che dấu thêm được nữa.Trấn Trù Tang là một trấn lớn, ước chừng hơn ba trăm hộ gia đình.

Trên trấn cũng có mấy nhà giàu.

Trong đó, có người nhà họ Ngô là một danh môn trấn Trù Tang.

Chủ nhà Ngô Trinh Khanh từng là Lễ Bộ Thượng Thư của Bắc Chu.

Nhà cửa giàu có, đất đai rộng hơn mười mẫu, và năm người con ở cùng một chỗ.Trong khoảng thời gian này, quân đội phía tây Lạc Dương qua lại nhiều lần.

Ngô Trinh Khanh cũng đã quen rồi.

Đối với đội quân thường lui này, ông ta vẫn không thèm để ý.

Mỗi ngày đối với ông ta vẫn lặng lẽ trôi qua.Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng.

Buổi tối, một chuyện vô cùng nhục nhã đã trút xuống đầu nhà họ Ngô, mười mấy tên thân binh của Tề vương Lý Nguyên Cát chạy ào ào vào nhà họ Ngô.

Chương 828 : Bảo đao Thất TinhTrong nhà Ngô gia trở thành đống hỗn độn, người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, thân binh của Tề vương hung bạo như hổ đói đã bắt bốn nữ nhân của Ngô gia đi, trong đó có hai tiểu thiếp, cô con gái nhỏ và cô cháu gái ở góa của Ngô Trinh Khanh.Ngô Trinh Khanh năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, lão được mấy đứa cháu run lẩy bẩy dìu đến sân trước, nhìn thấy người nhà và con cái bị đánh trọng thương, lão quản gia còn bị đâm một đao, máu chảy lênh láng, đang hấp hối.Khi nghe nói chúng còn cướp bốn người phụ nữ đi, còn có cả đứa cháu gái của mình, Ngô Trinh Khanh giận dữ vô cùng, nước mắt lão tự nhiên tuôn trào:- Ngô gia ta cả đời sống lương thiện, cũng sắp gần đất xa trời rồi mà vẫn gặp nỗi nhục lớn này, ông trời ơi ông có mắt không vậy!Con trai cả Ngô Bình của lão nhìn thấy cha quá đau lòng sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của lão, vội sai người dìu cha về, lão lại than thở một tiếng, rồi ngồi trên cái sạp nhỏ cúi đầu không nói câu gì, lão cũng không biết bây giờ phải làm thế nào.- Lão gia!Một gia đinh vội vã chạy tới, nói thì thầm câu gì đó cho Ngô Bình, Ngô Bình ngẩn người ra nói:- Người ở đâu?- Ngay ngoài cửa ạ!Ngô Bình đứng phắt dậy đi ra ngoài, y chỉ thấy bên ngoài cửa có mấy tên quan binh, chắp tay nói với y:- Chúng tôi là thám báo của quân Tùy, nghe nói binh sĩ quân Đường xông vào quý phủ, muốn hỏi thăm có chuyện gì xảy ra không?Ngô Bình như gặp được ân nhân cứu mạng, vội vã khom người nói:- Nhà chúng tôi thật vô phúc, mong rằng quân Tùy có thể cứu lấy Ngô gia chúng tôi!….Trong khu rừng cách trấn Trù Tang khoảng mười dặm về phía nam, Dương Nguyên Khanh đích thân dẫn hai mươi ngàn kị binh nghỉ ngơi ở đây cũng gần nửa canh giờ rồi.Bọn họ theo dõi bám sát quân đội của Tề vương Lý Nguyên, mặc dù tám mươi ngàn đại quân của Lý Thế Dân đang ở huyện Chu Dương phía tây nam cách đó bảy mươi dặm, nhưng hai cánh quân Đường vẫn chưa có liên hệ gì với nhau, mỗi bên đều tự rút quân về phía tây.

Như vậy sẽ tạo ra một cơ hội mới.

Nếu ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát gặp phục kích, thì tám mươi ngàn quân của Lý Thế Dân chưa chắc sẽ kịp thời tới viện trợ, một mặt là vì trong thời gian đó không thể tới kịp, mặt khác là vì Lý Thế Dân cũng không có ý cứu viện.Sau nhiều lần suy xét tình hình này, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng đưa ra quyết định, chặn giết ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát.

Lúc này ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát đang đóng quân ở phía bắc của trấn Trù Tang, cách họ chừng mười hai, mười ba dặm.Lúc này, Giáo Úy thám báo chạy như bay tới, y được binh sĩ dẫn tới trong quân trướng của Dương Nguyên Khánh.

Giáo Úy thám báo quỳ xuống bẩm báo:- Bẩm tướng quân, chúng ta nhận được một tin từ trấn Trù Tang.- Tin gì vậy?- Có khoảng ba mươi thân binh của Lý Nguyên Cát xông vào gia đình giàu có trong trấn, cướp đoạt bốn người phụ nữ của Ngô gia đem về doanh trại của chúng.Dương Nguyên Khánh đang xem xét địa hình tại khu vực trấn Trù Tang, tin tức vừa rồi làm cho hắn có phần bất ngờ, còn có cả chuyện này sao:- Ngươi chắc chắn đó là do quân của Tề vương làm không?- Ty chức đã hỏi tỉ mỉ trưởng tử của Ngô gia, bọn binh sĩ cướp người còn tự xưng là thân vệ của Tề vương, bọn chúng còn nói đây là điều vinh hạnh của Ngô gia, được Tề vương chiếu cố tới, bọn chúng còn cướp đoạt cả phụ nữ, con gái của họ, còn của cải lại không hề bị cướp, đây chính xác là do quân của Tề vương gây ra.Dương Nguyên Khánh gật đầu nói với Giáo Úy:- Bọn chúng rất có khả năng đem quân quay lại, ngươi dẫn theo một số huynh đệ mai phục trong trấn, đợi khi bọn chúng quay lại thì giết hết, những người nào còn sống thì dẫn về.- Tuân lệnh!Giáo Úy hành lễ, rồi đứng dậy ra khỏi lều trại.

Dương Nguyên Khánh nhìn lướt qua La Sĩ Tín ở bên cạnh, thấy y muốn nói điều gì nhưng lại thôi, bèn cười hỏi:- Ngươi có điều gì muốn nói vậy?La Sĩ Tín biết kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, nên y cũng lo lắng suốt dọc đường, y cũng có suy nghĩ của riêng mình, La Sĩ Tín trầm ngâm một lúc rồi nói:- Nếu Tổng quản cũng biết huynh đệ Lý Thế Dân bất hòa, vậy lần này chúng ta có nên gây xích mích một chút không?

Chẳng hạn chúng ta giả vờ thua trong tay của Lý Nguyên Cát, như vậy chẳng phải sẽ giáng một cái tát vào Lý Thế Dân hay sao?Đề nghị của La Sĩ Tín khiến Dương Nguyên Khánh phải trầm tư suy nghĩ, cũng có phần có lý, Lý Thế Dân đánh quân Tùy đã lâu mà chưa giành được thắng lợi, vậy mà Lý Nguyên Cát lại có thể đánh bại quân Tùy, như vậy lúc đó uy danh của Lý Thế Dân trong quân đội sẽ suy sụp trầm trọng, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Cách này cũng rất hay nhưng vẫn có chút không thích hợp.- Tại sao?La Sĩ Tín hỏi một cách khó hiểu:- Lẽ nào Tổng quản cho rằng điều này sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của quân chúng ta?- Vậy thì không phải.Dương Nguyên Khánh nói ý vị thâm sâu:- Chính xác mà nói, kế sách của ngươi suy nghĩ còn đơn giản, Lý Uyên là người như thế nào, chẳng nhẽ lão không hiểu con trai mình, và không nhìn ra kế hoạch giả thua của chúng ta sao?

Mục đích là để khơi mào mâu thuẫn giữa huynh đệ nhà Lý thị, trái lại còn khiến lão thêm cảnh giác, nhanh chóng đem toàn bộ binh quyền giao cho Lý Thế Dân.

Trong lúc nhằm vào huynh đệ chúng, không cần phải dồn hết tâm trí mà hành động, như thế trái lại biến lợn lành thành lợn què, thắng ắt sẽ thắng, thua ắt sẽ thua, tất cả thuận theo ý trời rồi.

Như thế mới làm cho mâu thuẫn giữa chúng càng trở lên sâu sắc, thử nghĩ mà xem, nếu quân của Lý Nguyên Cát thua, mà Lý Thế Dân lại lui quân, như thế trong lòng của Lý Nguyên Cát sẽ oán hận cái gì?La Sĩ Tín lặng lẽ gật đầu:- Tài nhìn người của Tổng quản thật cao siêu, đã đạt tới trình độ như hỏa thuần thanh, tương lai của vương triều Lý thị ắt sẽ bại dưới cuộc nội chiến của huynh đệ bọn chúng thôi.Dương Nguyên Khánh cười híp cả mắt lại, câu nói này của La Sĩ Tín thật không sai, trong lịch sử, mâu thuẫn nội bộ trong quan hệ huynh đệ nhà Lý thị đã nảy sinh sau khi thiên hạ thống nhất, cho nên vẫn chưa dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.Nhưng hiện tại đã có sự bất đồng rồi.

Việc chuyển tiếp giữa hai triều đại Tùy, Đường có sự xuất hiện lớn của nhân vật Dương Nguyên Khánh, hắn là người không ngừng tạo ra xích mích giữa anh em nhà Lý thị, làm cho mâu thuẫn giữa anh em họ trở lên gay go hơn vào năm Võ Đức thứ nhất, mâu thuẫn đó sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát, như vậy khi nội chiến trở nên nghiêm trọng, vương triều Lý thị sẽ tồn tại được bao lâu?Lúc này, Dương Nguyên Khanh chợt nghĩ tới một việc, cười tủm tỉm vỗ vai La Sĩ Tín nói:- Nghe nói ngươi gặp được Tuyến Nương?La Sĩ Tín mặt đỏ bừng, gật đầu:- Nàng ta hiện là Giáo úy nữ hộ binh, nàng ấy muốn cùng mạt tướng ở đây, mạt tướng vẫn chưa đồng ý, nàng ấy hiện tại vẫn đang ở trong quân của Lý Trưởng Sử.- Cũng tốt đấy chứ!

Đúng là nhân duyên trời định.Dương Nguyên Khanh cảm thấy vui mừng khôn xiết khi thấy sư đệ cuối cùng cũng tìm được bến bờ yêu thương, liền hỏi:- Vậy hai ngươi định khi nào thì thành hôn, ta còn nhờ Vương phi sắp xếp cho các ngươi.La Sĩ Tín cúi đầu, cắn môi nói:- Tổng quản khi nào chuẩn bị đánh Đậu Kiến Đức?Dương Nguyên Khánh bèn hỏi:- Câu hỏi này của nhà ngươi là ý gì?La Sĩ Tín thở dài nói:- Tuyến Nương biết quân Tùy sớm muộn gì cũng phải đánh Đậu Kiến Đức, nàng ấy không có cách nào, nàng ấy hi vọng tôi không tham gia, nếu không nàng ấy sẽ rất đau buồn, tôi thật sự rất mâu thuẫn, tôi vốn là tướng sĩ đại Tùy, làm sao có thể…- Ngươi không cần nói nữa!Dương Nguyên Khánh xua tay ngăn y lại:- Việc này ta sẽ thu xếp ổn thỏa, Tuyến Nương là một cô gái tốt, ngươi cứ an tâm lấy cô ấy, không nên nghĩ tới việc Đậu Kiến Đức nữa, đánh Đậu Kiến Đức ta sẽ cử Tần Quỳnh làm chủ tướng.….Ba mươi ngàn tân binh do Lý Nguyên Cát dẫn đầu đang đóng quân tại một đồng cỏ bao la nằm về phía bắc trấn Trù Tang khoảng hai dặm, đại bản doanh chiếm khoảng trăm mẫu đất, do tạm thời đóng doanh nên không xây dựng hàng rào, chỉ dùng hai trăm nghìn giáo thương bao xung quanh doanh trại, vòng trong lại bao xung quanh hơn mấy nghìn cỗ xe quân nhu, chính giữa mới là quân doanh.Lúc này trời đã về khuya, binh sĩ đều đã ngủ say, phục hồi tinh thần.

Ngày mai tiếp tục hành quân thì buổi tối có thể tiến vào Đồng Quan rồi, tất cả binh lính đều nhớ nhà da diết, ngả đầu xuống ngủ say mê mệt, để trong giấc mơ có thể cùng cả nhà đoàn tụ.Trong ngoài doanh trại vắng vẻ tĩnh mịch, bốn bề đều khoác lên mình một màu đen kịt, chỉ có đại bản doanh ở trung tâm, có mấy lều trại bên trong vẫn còn ánh đèn chiếu ra, đó là lều trại của chủ tướng quân Đường.Chủ tướng hiện nay của quân Đường là Lý Nguyên Cát, phó tướng Thường Hà là đại tướng thân tín của Lý Kiến Thành, lúc này trong lều của Thường Hà đèn vẫn còn sáng, Thường Hà năm bay khoảng ba mươi tuổi đầu, dáng người cao to khôi ngô, trên mặt có để râu.Y cũng xuất thân từ quân của Ngõa Cương, cũng đã từng là đại tướng dưới trướng của Lý Mật.

Trong trận đánh với Trương Tu Đà ở chùa Đại Hải, chính y đã dẫn năm trăm kị binh tinh nhuệ vây bắt Trương Tu Đà, trong trận này Trương Tu Đà bị bao vây tới cùng đã phải tự sát mà chết.

Chương 829 : Tề Vương lâm nguy (1+2)Thường Hà cũng vì thành tích này mà được Lý Mật trọng thưởng, không chỉ được hơn mười nghìn xấp lụa mà còn được Lý Mật đem đao và ngựa chiến của Trương Tu Đà thưởng cho y.

Nhưng sau đó không lâu, vì mối bất hòa giữa Lý Mật và Địch Nhượng, Thường Hà thường qua lại với Địch Nhượng nên cũng bị loại trừ.Y rời khỏi quân của Ngõa Cương, không lâu sau đó lại đầu hàng triều Đường.

Vì một muội muội của y được Lý Kiến Thành sủng ái và được phong làm Trắc Phi, cho nên Thường Hà trở thành đại tướng quân thân tín của Lý Kiến Thành,hết sức được trọng dụng.Dưới ánh đèn, Thường Hà ngồi xuống chiếc giường nhỏ nhìn chăm chú vào thanh đao trên bàn, lòng nặng trĩu nỗi buồn, đây là thanh đao gia tộc của Trương Tu Đà, được gọi là Thất Linh Lãnh Nguyệt đao, vô cùng sắc bén.Trước đây khi y nhận được thanh đao này đã vô cùng phấn khởi, nhưng Đơn Hùng Tín nhìn thấy thanh đao này lại lạnh lùng cảnh báo y, Thường Hà y chắc chắn sẽ chết bởi chính thanh đao này.Không lâu sau, Thường Hà mới hiểu rõ lời cảnh báo thâm sâu của Đơn Hùng Tín, vì y đã phát hiện ngoài dòng chữ “đao của Trương Tu Đàn” khắc trên thanh đao, còn khắc bốn chữ nhỏ: “ truyền đồ Nguyên Khánh”.Điều này làm cho Thường Hà vô cùng kinh sợ, người tên Nguyên Khánh đương nhiên y biết đó là ai, y có mối thâm thù với Dương Nguyên Khánh, cả đời này y đừng hòng mà sống yên ổn.

Cho dù Thái Tử Kiến Thành không ngừng an ủi y, nhưng trong lòng y hiểu rõ, tới một ngày nào đó, sợ rằng Lý Kiến Thành cũng khó lòng bảo toàn tính mạng mình.Dưới ngọn đèn, Thường Hà từ từ rút chiến đao ra, lưỡi kiếm uy nghiêm đáng sợ như vầng trăng lạnh lùng trên cao, trên chuôi đao có khảm nạm bảy viên bảo thạch, rạng rỡ chiếu dưới ánh đèn, sáng bóng và mỹ lệ, nhưng cũng chính dưới bảy viên bảo thạch đó là bốn chữ được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ rõ ràng “truyền đồ Nguyên Khánh”.Thường Hà thở dài một tiếng, thu đao vào trong bao, chắp tay đi ra lều.

Ánh trăng bên ngoài lạnh lùng, trăng hôm nay cũng sắp tròn rồi, qua mấy ngày nữa là đến tết Trung Nguyên rằm tháng bảy, đó là ngày lễ tế cho các vong hồn, là ngày không mấy tốt đẹp, Thường Hà trong lòng có chút phiền não, chắp tay sau lưng đi qua mấy lều, rồi dần dần tiến tới ngôi lều của Tề vương Lý Nguyên Cát.Bốn mặt của lều trại đều có thân binh canh gác, y không tiến vào được, nhưng y lại nghe đâu đó có tiếng con gái khóc, Thường Hà nhíu đôi lông mày lại, vừa nãy có binh lính báo cáo với y, thân binh của Tề Vương bắt được mấy người phụ nữ, y còn có chút không tin, bây giờ xem ra đúng là như vậy.Thường Hà lắc đầu, Tề vương thực sự không biết tốt xấu là gì, còn mang nữ nhân vào trong doanh trại, sẽ gây ra nhiều phản cảm đối với các tướng lĩnh khác, có lẽ y là thân vương, y có đặc quyền chơi đùa với nữ nhi, nên mọi người không dám lên tiếng.Nhưng vì mấy người phụ nữ mà đóng quân bên cạnh trấn Trù Tang, thì không phải là một vị chủ tướng sáng suốt rồi, địa thế vùng này trống trải mênh mông, rất có lợi cho kị binh tấn công, mà hướng về mười mấy dặm nữa là dốc chặn ngựa, đó là khu địa hình nhấp nhô, hoàn toàn bất lợi cho kị binh, Tề vương lại không đóng quân tại chính chỗ đó.Mặc dù Thường Hà hiểu rõ điểm này, nhưng y lại không dám khuyên bảo Tề vương, con mắt nham hiểm của Tề vương làm y cảm thấy sợ, Thường Hà chỉ thở dài một tiếng rồi quay đầu trở về, đúng lúc đó gặp phải đại tướng tuần tra Trương Thanh.- Tình hình bên ngoài thế nào?Thường Hà hỏi.- Bẩm Thường tướng quân, bên ngoài không có động tĩnh gì, cũng chưa có dấu hiệu gì khác thường.- Ừ!Thường Hà như trút được gánh nặng, dặn dò binh sĩ:- Phải tăng cường phòng bị, không được để xảy ra bất cứ sơ suất gì.Đúng lúc này, phía sau trong doanh trại có tiếng một người khàn khàn kêu la:- Điện hạ, người không thể hoang dâm như vậy, việc này sẽ hủy hoại người!Thường Hà quay đầu lại, y nghe thấy tiếng Trưởng sử phủ Tề vương Vũ Văn Hâm, cuối cùng cũng có người lên tiếng khuyên ngăn Lý Nguyên Cát, Thường Hà không muốn chuốc họa vào thân, bèn vội vã trở về lều của mình.Trong lều của Tề vương Lý Nguyên Cát, mấy thân binh đang ngăn cản Trưởng sử Vũ Văn Hâm, không cho ông ta tiến gần tới lều của Tề vương, Vũ Văn Hâm quỳ sụp xuống đất, ông ta giận đến nỗi cả người run lên.Khi Lý Nguyên Cát còn trấn thủ Thái Nguyên, Vũ Văn Hâm lúc đó là Lục Sự Tham Quân dưới trướng của Tề vương, sau này bị quân Tùy bắt làm tù binh, khi Tùy Đường kí kết hiệp định hòa giải nên đã được thả về Trường An, Lý Uyên thấy ông ta trung thành, liền phong cho ông làm Trưởng sử phủ Tề Vương, có trách nhiệm tiếp tục dạy dỗ Tề vương.Vũ Văn Hâm năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng râu tóc đã bạc trắng, thoạt nhìn trông lão rất già nua, giống như ông lão sáu mươi tuổi.

Lão vừa nghe nói Tề vương bắt nữ giới để mua vui, khiến lão sợ hãi vội vàng tới ngăn cản.Vũ Văn Hâm nghe tiếng khóc nỉ non của mấy người con gái kia, mà lão cũng kêu lên như thế, Tề Vương dĩ nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng lão vô cùng tức giận, không thể chịu đựng được nữa, đành phải ra đòn sát thủ này, lão lớn tiếng nói to:- Tề Vương người còn dám làm điều hoang dâm đó, lão thần sẽ bẩm báo lên Hoàng Thượng!Câu nói này có hiệu quả tức thì, chỉ trong chốc lát, màn trướng vén lên, mùi rượu nồng nặc khắp người, Lý Nguyên Cát cởi trần từ trong lều rảo bước đi ra, trong tay cầm bảo kiếm, y nghe thấy Vũ Văn Hâm định tâu lên phụ hoàng, không khỏi giận tím mặt, vung thanh bảo kiếm lên, chỉ vào Vũ Văn Hâm nói:- Lão tặc, ngươi dám uy hiếp ta!Vũ Văn Hâm giận điên lên, Lý Nguyên Cát lại gọi lão là lão tặc, lão liền gân cổ lên nói:- Người giết thần đi!

Thần thà chết chứ không muốn hầu hạ một tên hoang dâm như người.Trong mắt của Lý Nguyên Cát đằng đằng sát khí, vung kiếm lên nhậ vào cổ của Vũ Văn Hâm.

Vũ Văn Hâm thấy y thật sự muốn giết mình, trong lòng đầy ngao ngán, nhắm mắt lại chờ chết.

Nhìn thấy trường kiếm sắp chạm vào cổ của Vũ Văn Hâm, mấy tên thân binh thấy vậy sợ hãi quỳ xuống, kéo tay ngăn Lý Nguyên Cát lại:- Điện hạ, không thể giết Trưởng sử được, nếu giết ông ta Điện hạ không biết phải ăn nói thế nào với Hoàng Thượng.Lý Nguyên Cát dần dần bình tĩnh lại, thu kiếm về, nổi giận hét lên một tiếng:- Cút, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.Một tiếng “cút” cũng khiến Vũ Văn Hâm như rơi xuống hố hàn băng, lão từ từ đứng lên, run lẩy bẩy nói:- Được!

Thần đi, điện hạ bảo trọng.Lão tập tễnh bước về phía cửa doanh trại.

Đi được mười mấy bước đột nhiên lão quay đầu lại chỉ vào Lý Nguyên Cát hét to:- Người cứ việc hoang dâm vô đạo, chuyện sống chết của người không can hệ gì đến ta nữa.Nói xong lão xoay người quay đi, Lý Nguyên Cát nhìn theo bóng lão với con mắt lạnh lùng, đợi cho lão đi xa một chút ra lệnh cho mấy tên lính:- Theo lão ra đến ngoài doanh trại, ra đến ngoài thì giết lão cho ta.....Cách đại bản doanh của quân Đường năm dặm, hơn hai mươi ngàn quân Tùy đã phục kích xung quanh trấn Trù Tang, đang dần dần áp sát mục tiêu.

Bọn chúng trốn trong một khu rừng, không tiếp tục tiến về phía trước nữa, bởi phía trước có quân Đường tuần tra.

Hai đội quân khoảng trăm người thám báo đang tìm cách tiến lên, chuẩn bị ra tay giết sạch quân tuần tra của quân Đường để mở đường cho quân Tùy xông lên.Dương Nguyên Khánh đang hướng tầm nhìn về phía đại bản doanh phía xa, cách đó khoảng năm dặm.

Dưới ánh trăng sáng rõ, hắn lờ mờ nhìn thấy doanh trại đen thui ở phía xa kia, quân Đường vậy mà lại dựng lều trại ở ngay đồng cỏ rộng bao la, địa hình vô cùng bằng phẳng, đây quả thật nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh, đây chẳng phải là mời chào kị binh của hắn đến giết sao?Lúc này, La Sĩ Tín cũng đã nhận thấy sự bất hợp lý trong cách đóng quân của địch, vội thấp giọng bẩm báo:- Tổng quản, quân Đường đóng quân ở một bãi cỏ hoang vu, đó có phải là kế dụ binh của bọn chúng?Dương Nguyên Khánh chậm rãi lắc đầu nói:- Một quân vương ngay cả trong lúc chiến tranh cũng không thể không nghĩ tới phụ nữ, thì y còn có thể nghĩ được kế gì?La Sĩ Tín ngoảnh đầu lại nhìn chăm chú vào đại bản doanh của quân Đường.

Giọng y dần dần trầm xuống:- Sư huynh biết Thường Hà không?Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Tại sao bây giờ lại gọi mình là sư huynh, rồi vội nghĩ tới chuyện khác, hắn liền hiểu ngay, gật đầu:- Người này ta biết, y đã từng là đại tướng của Lý Mật, trong trận chiến ở chùa Đại Hải y cũng có mặt.Ban đầu khi nghe tin sư phụ tử trận, Dương Nguyên Khánh hận y thấu xương như hận Lý Mật vậy, thậm chí Dương Nguyên Khánh còn xin thề sẽ nghiền nát y ra thành tro bụi, nhưng thời gian trôi qua đã dần dần làm phai nhạt mối thù trong lòng hắn.Dẫu sao sư phụ cũng đã tử trận, cuối đời Tùy anh hùng khắp nơi, hào kiệt nhiều vô số, có thể chết trên sa trường, lưu danh muôn đời, chẳng phải cũng là vinh quang hay sao?Giống như lời khuyên nhủ của hòa thượng Phổ Tịnh với Quan Vũ:- Nếu muốn báo thù, thế thì Nhan Lương, Văn Sú phải tìm ai mà báo thù đây?Một người lúc nào cũng mang trong lòng mối hận thù, thì nội tâm thế nào cũng sẽ hẹp hòi, nếu trong lòng hẹp hòi như thế, thì làm sao có thể nắm được cả thiên hạ.Dương Nguyên Khánh nếu khắc sâu mối thù của sư phụ, thì làm sao có thể kí hiệp ước đồng minh với Lý Mật được, nếu không ký hiệp ước đồng minh với Lý Mật, thì Lý Mật làm sao có thể đem Trung Nguyên cung kính dâng hai tay lên cho hắn, bằng không Lý Mật chắc chắn đã góp một phần sức lực giúp quân Đường trong trận Toánh Xuyên rồi, lúc đó ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết được.Đúng lúc này, phía sau trong doanh trại có tiếng một người khàn khàn kêu la:- Điện hạ, người không thể hoang dâm như vậy, việc này sẽ hủy hoại người!Thường Hà quay đầu lại, y nghe thấy tiếng Trưởng sử phủ Tề vương Vũ Văn Hâm, cuối cùng cũng có người lên tiếng khuyên ngăn Lý Nguyên Cát, Thường Hà không muốn chuốc họa vào thân, bèn vội vã trở về lều của mình.Trong lều của Tề vương Lý Nguyên Cát, mấy thân binh đang ngăn cản Trưởng sử Vũ Văn Hâm, không cho ông ta tiến gần tới lều của Tề vương, Vũ Văn Hâm quỳ sụp xuống đất, ông ta giận đến nỗi cả người run lên.Khi Lý Nguyên Cát còn trấn thủ Thái Nguyên, Vũ Văn Hâm lúc đó là Lục Sự Tham Quân dưới trướng của Tề vương, sau này bị quân Tùy bắt làm tù binh, khi Tùy Đường kí kết hiệp định hòa giải nên đã được thả về Trường An, Lý Uyên thấy ông ta trung thành, liền phong cho ông làm Trưởng sử phủ Tề Vương, có trách nhiệm tiếp tục dạy dỗ Tề vương.Vũ Văn Hâm năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng râu tóc đã bạc trắng, thoạt nhìn trông lão rất già nua, giống như ông lão sáu mươi tuổi.

Lão vừa nghe nói Tề vương bắt nữ giới để mua vui, khiến lão sợ hãi vội vàng tới ngăn cản.Vũ Văn Hâm nghe tiếng khóc nỉ non của mấy người con gái kia, mà lão cũng kêu lên như thế, Tề Vương dĩ nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng lão vô cùng tức giận, không thể chịu đựng được nữa, đành phải ra đòn sát thủ này, lão lớn tiếng nói to:- Tề Vương người còn dám làm điều hoang dâm đó, lão thần sẽ bẩm báo lên Hoàng Thượng!Câu nói này có hiệu quả tức thì, chỉ trong chốc lát, màn trướng vén lên, mùi rượu nồng nặc khắp người, Lý Nguyên Cát cởi trần từ trong lều rảo bước đi ra, trong tay cầm bảo kiếm, y nghe thấy Vũ Văn Hâm định tâu lên phụ hoàng, không khỏi giận tím mặt, vung thanh bảo kiếm lên, chỉ vào Vũ Văn Hâm nói:- Lão tặc, ngươi dám uy hiếp ta!Vũ Văn Hâm giận điên lên, Lý Nguyên Cát lại gọi lão là lão tặc, lão liền gân cổ lên nói:- Người giết thần đi!

Thần thà chết chứ không muốn hầu hạ một tên hoang dâm như người.Trong mắt của Lý Nguyên Cát đằng đằng sát khí, vung kiếm lên nhằm vào cổ của Vũ Văn Hâm.

Vũ Văn Hâm thấy y thật sự muốn giết mình, trong lòng đầy ngao ngán, nhắm mắt lại chờ chết.

Nhìn thấy trường kiếm sắp chạm vào cổ của Vũ Văn Hâm, mấy tên thân binh thấy vậy sợ hãi quỳ xuống, kéo tay ngăn Lý Nguyên Cát lại:- Điện hạ, không thể giết Trưởng sử được, nếu giết ông ta Điện hạ không biết phải ăn nói thế nào với Hoàng Thượng.Lý Nguyên Cát dần dần bình tĩnh lại, thu kiếm về, nổi giận hét lên một tiếng:- Cút, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.Một tiếng “cút” cũng khiến Vũ Văn Hâm như rơi xuống hố hàn băng, lão từ từ đứng lên, run lẩy bẩy nói:- Được!

Thần đi, điện hạ bảo trọng.Lão tập tễnh bước về phía cửa doanh trại.

Đi được mười mấy bước đột nhiên lão quay đầu lại chỉ vào Lý Nguyên Cát hét to:- Người cứ việc hoang dâm vô đạo, chuyện sống chết của người không can hệ gì đến ta nữa.Nói xong lão xoay người quay đi, Lý Nguyên Cát nhìn theo bóng lão với con mắt lạnh lùng, đợi cho lão đi xa một chút ra lệnh cho mấy tên lính:- Theo lão ra đến ngoài doanh trại, ra đến ngoài thì giết lão cho ta.....Cách đại bản doanh của quân Đường năm dặm, hơn hai mươi ngàn quân Tùy đã phục kích xung quanh trấn Trù Tang, đang dần dần áp sát mục tiêu.

Bọn chúng trốn trong một khu rừng, không tiếp tục tiến về phía trước nữa, bởi phía trước có quân Đường tuần tra.

Hai đội quân khoảng trăm người thám báo đang tìm cách tiến lên, chuẩn bị ra tay giết sạch quân tuần tra của quân Đường để mở đường cho quân Tùy xông lên.Dương Nguyên Khánh đang hướng tầm nhìn về phía đại bản doanh phía xa, cách đó khoảng năm dặm.

Dưới ánh trăng sáng rõ, hắn lờ mờ nhìn thấy doanh trại đen thui ở phía xa kia, quân Đường vậy mà lại dựng lều trại ở ngay đồng cỏ rộng bao la, địa hình vô cùng bằng phẳng, đây quả thật nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh, đây chẳng phải là mời chào kị binh của hắn đến giết sao?Lúc này, La Sĩ Tín cũng đã nhận thấy sự bất hợp lý trong cách đóng quân của địch, vội thấp giọng bẩm báo:- Tổng quản, quân Đường đóng quân ở một bãi cỏ hoang vu, đó có phải là kế dụ binh của bọn chúng?Dương Nguyên Khánh chậm rãi lắc đầu nói:- Một quân vương ngay cả trong lúc chiến tranh cũng không thể không nghĩ tới phụ nữ, thì y còn có thể nghĩ được kế gì?La Sĩ Tín ngoảnh đầu lại nhìn chăm chú vào đại bản doanh của quân Đường.

Giọng y dần dần trầm xuống:- Sư huynh biết Thường Hà không?Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Tại sao bây giờ lại gọi mình là sư huynh, rồi vội nghĩ tới chuyện khác, hắn liền hiểu ngay, gật đầu:- Người này ta biết, y đã từng là đại tướng của Lý Mật, trong trận chiến ở chùa Đại Hải y cũng có mặt.Ban đầu khi nghe tin sư phụ tử trận, Dương Nguyên Khánh hận y thấu xương như hận Lý Mật vậy, thậm chí Dương Nguyên Khánh còn xin thề sẽ nghiền nát y ra thành tro bụi, nhưng thời gian trôi qua đã dần dần làm phai nhạt mối thù trong lòng hắn.Dẫu sao sư phụ cũng đã tử trận, cuối đời Tùy anh hùng khắp nơi, hào kiệt nhiều vô số, có thể chết trên sa trường, lưu danh muôn đời, chẳng phải cũng là vinh quang hay sao?Giống như lời khuyên nhủ của hòa thượng Phổ Tịnh với Quan Vũ:- Nếu muốn báo thù, thế thì Nhan Lương, Văn Sú phải tìm ai mà báo thù đây?Một người lúc nào cũng mang trong lòng mối hận thù, thì nội tâm thế nào cũng sẽ hẹp hòi, nếu trong lòng hẹp hòi như thế, thì làm sao có thể nắm được cả thiên hạ.Dương Nguyên Khánh nếu khắc sâu mối thù của sư phụ, thì làm sao có thể kí hiệp ước đồng minh với Lý Mật được, nếu không ký hiệp ước đồng minh với Lý Mật, thì Lý Mật làm sao có thể đem Trung Nguyên cung kính dâng hai tay lên cho hắn, bằng không Lý Mật chắc chắn đã góp một phần sức lực giúp quân Đường trong trận Toánh Xuyên rồi, lúc đó ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết được.La Sĩ Tín cảm thấy sự bình tĩnh trong lời nói của Dương Nguyên Khánh, y cũng không nói thêm gì nữa, y biết trong lòng sư huynh chỉ có thiên hạ, sẽ không quá chú tâm vào cái chết của sư phụ.Còn y sẽ không quên, cảnh khốn cùng khi sư phụ bị bao vây, y không kịp trở về, khi y liều mạng quay trở về, đầu của sư phụ đã bị Thường Hà mang đi rồi, người này có mối thù không đội trời chung với y, không giết được Thường Hà, La Sĩ Tín y thề không làm người.Vào đúng lúc này, đại bản doanh của quân Đường đột nhiên truyền đi một tiếng cảnh báo gấp rút- Keng!

Keng!

Keng...Doanh trại của quân Đường mặc dù cách đây khoảng năm dặm, nhưng đêm khuya tĩnh mịch, bọn họ vẫn nghe thấy rõ, Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra, làm sao lại bị phát hiện vậy?Một đội thám báo vội chạy về, bọn chúng dẫn theo một gã quan văn, khắp người đầy máu, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Giáo Úy thám báo dẫn đầu vẻ mặt lo sợ, tiến lên phía trước, chắp tay bẩm báo với Dương Nguyên Khánh:- Khởi bẩm Tổng quản, chúng tôi phát hiện ra có mười mấy binh sĩ quân Đường đang truy sát người này, chúng tôi cũng thấy đám người đó chạy về hướng mình bèn ra tay chặn lại, không ngờ mười mấy tên địch võ nghệ cao cường đã bị quân chúng ta chết mười ba người, hai người còn lại chạy thoát, đã về cảnh báo quân Đường, là do ty chức bất tài, xin Tổng quản xử phạt!Dương Nguyên Khánh nhận ra vị quan văn người đẫm máu kia chính là Trưởng sử phủ Tề vương Vũ Văn Hâm, lão từng bị bắt trong trận đánh ở Thái Nguyên, từ đầu tới cuối không chịu khuất phục, lão ta làm sao lại bị truy sát vậy?Vũ Văn Hâm lúc này vẫn chưa hoàn toàn hôn mê, trong lòng lão biết rõ ai, thì thào nói:- Đa tạ Sở vương điện hạ...

đã cứu ta, là tên nghiệp chướng Tề vương… muốn giết ta.Dương Nguyên Khánh thấy lão chảy quá nhiều máu, vô cùng suy kiệt, vội ra lệnh:- Nhanh đưa lão đến quân y điều trị.Binh sĩ liền dẫn Vũ Văn Hâm lui đi, lúc này, mấy vị tướng quân như La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim và Tạ Ánh Đăng lần lượt vây tới xin đánh:- Tổng quản, xin cho mạt tướng dẫn binh đột phá doanh trại quân địch.Dương Nguyên Khánh vốn dự định đánh úp bản doanh trại của quân Đường, nhưng lại bị quân địch phát hiện, xem ra kế đánh úp bất ngờ không thực hiện được rồi, hắn trầm ngâm một lúc nói:- Lệnh cho đội mạch đao lên, mở một con đường tiến!Trong số hai nghìn kị binh, Dương Nguyên Khánh cùng lúc dẫn theo một nghìn bộ binh mang theo mạch đao và áo giáp, bọn họ còn được trang bị thêm hai ngựa, một ngựa tự cưỡi, con ngựa còn lại vận chuyển mạch đao và áo giáp.

Kế hoạch bị bại lộ, quân Tùy cũng không cần phải ngụy trang nữa, cứ thế xuyên qua rừng cây tấn công về phía đại bản doanh của quân Đường.Khi chỉ cách doanh trại của quân Đường một dặm, bèn hạ lệnh cho cả đội quân dừng lại, lúc này một nghìn bộ binh mang mạch đao đã lập tức xuống ngựa mặc áo giáp vào.

Trong tay cầm mạch đao, cả đội quân xếp thành hàng ngay ngắn.Trận chiến đêm nay cũng giống như trận chiến đêm năm ngoái ở quận Hà Đông Giáng của Lý Thúc Lương, nhưng cũng có điểm khác biệt, chủ tướng quân Đường năm ngoái là tôn thất Lý Thúc Lương, còn năm nay là Tề vương Lý Nguyên Cát.Năm ngoái tỷ lệ đối chọi giữa lực lượng quân Tùy và quân Đường là ba mươi nghìn và hai mươi nghìn quân, nhưng tối nay tỷ lệ đó là hai nghìn và ba nghìn quân.

Năm ngoái quân Đường có hai mươi nghìn quân tinh nhuệ, còn tối nay chỉ là ba mươi nghìn tân binh, mùa thu năm ngoái quân Đường vừa mới chiêu mộ, cũng chưa từng tham gia trận chiến nào.Lính gác của quân Đường phát hiện ra dưới ánh trăng một đoàn kị binh đông nghìn nghịt đang tiến tới, bọn chúng vội đánh chuông cảnh báo- Keng! keng!

Keng!...Tiếng chuông cảnh báo inh tai nhức óc vang vọng khắp doanh trại.Lúc này trong doanh trại quân Đường đã rối loạn hết lên, bọn lính lần lượt giật mình tỉnh giấc, vội vàng mặc giáp trụ, đội mũ giáp, tay cầm binh khí chạy nhanh ra ngoài lều.Quân Đường đã sớm bắt đầu huấn luyện quân đội chiến đấu ban đêm, các nhánh quân này đều là tân binh, cũng đã thực hành đánh trận đêm nhiều lần.Tiêu chuẩn tân binh của quân Đường chính là chưa từng tòng quân, nếu là binh lính trong phủ triều Tùy trước đây thì lập tức được đứng trong hàng ngũ quân đội chính quy, nếu chưa từng tham gia chiến đấu thì đó chính là tân binh, phải tham gia huấn luyện một năm.Ba mươi nghìn tân binh này mặc dù đã trải qua thời gian huấn luyện một năm, bất kể là trong đóng quân hay hành quân đều đã nhuần nhuyễn rồi.

Nhưng suy cho cùng họ vẫn chưa có kinh nghiệm thực tế chiến đấu, trận chiến đầu tiên của họ dĩ nhiên là giữa đêm, hơn nữa đối phương là hai mươi nghìn kị binh quân Tùy, nỗi sợ hãi trong lòng khiến họ nhốn nháo cả lên.Trong lòng của Lý Nguyên Cát cũng có nỗi căng thẳng như thế, tập kích ban đêm của quân Tùy làm cho kế sách của y rối loạn cả lên.

Việc đầu tiên y làm là từng đao từng đao một giết chết bốn nữ nhân kia, bây giờ là thời điểm đòi hỏi các binh sĩ vì y mà hi sinh, y không muốn vì bốn mụ đàn bà kia mà làm suy yếu lòng tận hiến của quân sĩ.Lý Nguyên Cát đầu đội kim khôi, thân mặc ngân giáp, ên ngựa phi về phía đông doanh trại, quân Tùy từ phía đông đánh tới, phía đông trước đại bản doanh đã tập hợp đủ tám nghìn quân Đường với cung nỏ trong tay.Phó tướng Thường Hà đang phóng ngựa đi qua đi lại, ra lệnh cho đội quân cung tiễn chỉnh đốn lại hàng ngũ.

Y xuất thân từ đội quân Ngõa Cương, đã tham gia trăm trận rồi nên cũng dễ để chỉ đạo binh sĩ.Lý Nguyên Cát ở giữa được bao bọc bởi hơn một trăm thân binh, đi tới vùng biên đại bản doanh, vùng biên của đại bản doanh được bao vây dày đặc bởi các trường giáo và các cỗ xe ngựa, công việc duy nhất của họ lúc này là phòng ngự, nhưng cũng làm không kiên cố, thì rất dễ bị quân địch công phá.Lý Nguyên Cát quan sát chăm chú đội kị binh quân Tùy ở phía xa, tim y bắt đầu đập loạn lên, tuyến phòng ngự bên ngoài doanh trại có thể chống đỡ được sự tấn công của quân Tùy hay không?Cùng lúc này, Thường Hà thúc ngựa đi tới bên cạnh y, hạ giọng nói:- Điện hạ, chủ tướng quân Tùy đêm nay rất có thể là Dương Nguyên Khánh.Lý Nguyên Cát giật nảy mình:- Làm sao ngươi biết?- Lính gác của chúng ta phát hiện ra trên cờ của quân Tùy có viền vàng xung quanh, đây chính là kí hiệu của quân Tùy khi vua ngự giá thân chinh, chỉ có thể là Dương Nguyên Khánh có tham gia trận đánh này.- Nếu cờ của đối phương là cờ giả thì sao?Lý Nguyên Cát hồi hộp hỏi.- Không thể có khả năng đó được!Thường Hà lắc đầu:- Quân Tùy quân kỷ nghiêm minh, việc này là việc phạm thượng không thể làm được, hơn nữa Dương Nguyên Khánh vốn dĩ ở đại bản doanh đóng tại huyện Nghi Dương, hắn có thể đích thân dẫn binh đến truy kích chúng ta, hoàn toàn là có thể.Lý Nguyên Cát bắt đầu thấy sợ hãi, nếu Dương Nguyên Cát đích thân dẫn binh, thì trận chiến này mình lành ít dữ nhiều, y không thể ở lại để quân Tùy bắt được.Tại Thái Nguyên, Lý Nguyên Cát đã tránh được một lần, y tuyệt đối sẽ không để cho mình rơi vào vòng nguy hiểm thêm nữa.

Lần trước ở Thái Nguyên chạy trốn, phụ hoàng cũng chưa trách phạt y, khiến y nghĩ rằng người quân tử sẽ không đứng dưới bức tường nguy hiểm.Hơn nữa khi bị bắt giữ, sẽ tạo thế bị động lớn cho phụ hoàng và cho Đại Đường, y là con cháu thân thích của quân vương, bảo vệ tính mạng của y đối với Đại Đường mà nói là điều quan trọng nhất.Nghĩ vậy, y lấy kim bài chủ soái trong người đưa cho Thường Hà:- Từ bây giờ trở đi, ba mươi nghìn quân sĩ sẽ do ngươi toàn quyền chỉ huy.Thường Hà gượng cười một tiếng, y biết rõ Tề vương đang muốn chạy trốn, bất đắc dĩ y đành nhận lấy kim bài:- Đa tạ Điện hạ đã tín nhiệm, ty chức nhất định sẽ bảo vệ đại bản doanh.Dĩ nhiên, những lời nói hào hùng này không có ý nghĩa thực tế gì, Thường Hà thấp giọng nói:- Điện hạ thân là vạn kim, bảo vệ long thể là điều quan trọng, nhưng ty chức khuyên Điện hạ lúc này không nên rời đi.- Tại sao?Lý Nguyên Cát sửng sốt hỏi.- Điện hạ, nếu ty chức đoán không nhầm, thì quân Tùy nhất định sẽ bố trí quân mai phục ở phía sau, nếu Điện hạ bây giờ rời đi, nhất định sẽ sa lưới của quân Tùy, chi bằng nhân lúc quân lính hỗn loạn, quân Tùy không phân biệt rõ, Điện hạ hãy chạy trốn.Lý Nguyên Cát trong trận đánh ở Thái Nguyên cũng đã tháo chạy một lần, y cũng rất có kinh nghiệm cho việc này, Thường Hà nói cũng rất có lý, nhưng ai lại nói trắng ra như thế được.Lý Nguyên cát mặt trầm xuống nói:- Ta vốn là thân vương, làm sao lúc lâm trận lại có thể chạy trốn được, ngươi không nên nói năng hồ đồ như vậy.Thường Hà sợ đến nỗi vội vã khom người nói:- Vâng!

Ty chức không dám nói hồ đồ nữa.Lý Nguyên Cát hừ một tiếng, quay ngựa đi.

Thường Hà nhìn thấy dáng y khuất xa, mới cười nhạt một cái, nếu Lý Nguyên Cát tháo chạy quá sớm, thì đến khi ba quân nhốn nháo, y sẽ trở thành mục tiêu chú ý của quân Tùy, y cũng không ngu đến mức như thế.Đúng lúc này, tiếng trống khai trận của quân Tùy nổi lên:- Tùng!

Tùng!Đây là tiếng trống tấn công, vang động khắp trời, một nghìn bộ binh hàng ngũ chỉnh tề tiến về phía đại bản doanh của quân Đường.Từng bước từng bước, mỗi bước đi đều rất chậm, nhưng nặng tựa như núi, hơn một nghìn bộ binh này dường như có thể bao phủ cả núi Thái Sơn.Mỗi người trong tay đều có một chiến đao dài, tay còn lại thì cầm tấm lá chắn, mặc giáp trụ.

Sát khí ngút trời, chẳng khác gì những binh sĩ được đúc ra từ sắt thép, khí thế của họ áp đảo tâm lý của quân Đường, khiến quân Đường thở không ra hơi.

Chương 830 : Hai mươi nghìn mồi nhửBất luận là chủ tướng Thường Hà hay tướng sĩ bình thường, đều chưa bao giờ nhìn thấy các bộ binh trọng giáp, cho nên trong lòng họ đột nhiên hoảng loạn, ai nấy đều lùi lại phía sau, Thường Hà vung đao nên hét to:- Không được hoảng loạn, bắn tên!Ba nghìn cung tên đồng loạt bắn lên.

Trận mưa tên như một trận cuồng phong bão lốc, tên bay dày đặc nhằm tới một nghìn binh sĩ mạch đao của quân Tùy.Phía trước cách quân Đường một trăm bước, một nghìn mạch đao cũng đã dàn trận.

Mỗi hàng có năm mươi người, tổng cộng có hai mươi hàng, tiếng trống tiến quân lại vang lên dồn dập, đội quân mạch đao của quân Tùy từng bước áp sát doanh trại quân Đường.Ở chỗ xa hơn một trăm bước, tên của quân Đường không thể bắn tới được, hai mươi nghìn kị binh quân Tùy đã vào vị trí sẵn sàng, bọn họ tay cầm trường giáo, tay kia ghìm chặt dây cương ngựa đang muốn xông lên, trong ánh mắt mỗi người đều ánh lên niềm hưng phấn không thể kìm nén nổi.Dương Nguyên Khánh ánh mắt lạnh lùng, đứng từ xa quan sát cơn điên cuồng cuối cùng của quân Đường, nhưng những làn tên dày đặc vẫn làm cho hắn có chút lo lắng.

Hắn lập tức ra lệnh:- Kị binh phản công!Lệnh ngay lập tức được thi hành, tiếng trống trận như sấm rền, Tạ Ánh Đăng dẫn đầu năm nghìn kị binh mang theo cung tên xông lên, đội cung kị binh tiến lên dưới ánh trăng đêm, làn cung tên dày đặc lao vun vút về phía quân Đường.Tên như vũ bão, lao vun vút trên bầu trời, trận mưa tên bất ngờ của quân Tùy đã bắn trúng binh sĩ quân Đường, tiếng kêu la thảm thiết một vùng, quân sĩ chết như ngả rạ, đội quân cung tiễn của quân Đường nhao nhác lùi lại, tiễn trận của quân Đường đã bị áp chế.Trận mưa tên bên phía quân Đường cũng khiến đội quân mạch đạo tổn thất không nhỏ.

Tấm giáp chắn ở hai hàng trước trong đội quân mạch đao cũng bị tên bắn thủng, áo giáp trên người bọn họ cũng không chịu được sức mạnh của làn tên đó, tàn tạ nham nhở, hai hàng trước đội quân trọng giáp cũng chết bảy tám mươi người.Nhưng cùng với sự phản công của đội cung - kị quân Đường, áp lực từ phía quân mạch đao cũng giảm bớt xuống, quân Tùy bắt đầu chỉnh lý lại đội hình, tiếp tục tổ chức tấn công doanh trại quân Đường.Mâu giáo xung quanh doanh trại quân Đường rộng khoảng năm mươi bước, mũi mâu hướng ra ngoài, phối hợp với cung tên thực sự chỉ có thể có tác dụng phòng ngự nhất thời, nhưng sau khi cung tên mất tác dụng đối với đội quân trọng giáp, thì hàng rào dày đặc bao bọc bởi những cây mâu rộng năm mươi bước này cũng sớm trở thành vật trang trí mà thôi.Hàng thứ nhất của đội mạch đao quân Tùy đã tiếp cận tới tuyến phòng ngự của quân Đường, mạch đao sáng như gương vung lên chém tới tấp, hơn chục cây mâu bị chặt đứt thành từng đoạn, mảnh vụn bay tứ tung, hàng phòng tuyến mâu giáo kiên cố trong nháy mắt đã bị phá hỏng một chỗ to.Đội quân cung tiễn bên quân Đường sợ hãi vô cùng, lần lượt lùi lại phía sau, lúc này trên đầu Thường Hà ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm oán chửi Tề vương ngu xuẩn, lại cho binh lính đóng trại ở vùng đồng cỏ bằng phẳng này, tạo lợi thế cho kị binh của quân Tùy tấn công, một khi tuyến phòng thủ bị phá vỡ to hơn, kị binh của quân Tùy chắc chắn sẽ ồ ạt xông tới.Xem ra đội quân mạch đao của quân Tùy sắp công phá được lỗ hổng đó rồi, Thường Hà lập tức cao giọng ra lệnh:- Đội quân trường giáo dàn trận!Phó tướng bên cạnh y kinh ngạc hỏi:- Xin hỏi tướng quân, cần bao nhiêu binh sĩ dàn trận?Thường Hà trừng mắt hung tợn nhìn y:- Đội trường giáo có bao nhiêu, dàn trận hết cho ta!Mấy tên phó tướng vội chạy đi như bay, Thường Hà quay ngoắt lại, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn chăm chú về phía quân mạch đao bên quân Tùy.

Mười nghìn quân trường giáo là tia hi vọng cuối cùng của y, nếu đội quân trường giáo và binh xa không ngăn được sự tiến công của quân Tùy, thì trận đánh hôm nay quân Đường ắt sẽ tan vỡ.Mười nghìn quân trang bị trường giáo nhanh chóng được triệu tập tới, bọn họ dàn thành hai mươi hàng, mỗi hàng có năm trăm người, phía trước có bố trí một số binh xa.Đây cũng là chiến pháp truyền thống thời kì Lưỡng Tấn Tùy Đường dùng bộ binh chống trả kị binh, cụ thể là dùng binh xa để ngăn cản, dàn đội trường giáo để chống cự.Những tân binh của quân Đường dù sao cũng mới trải qua gần một năm huấn luyện, mười nghìn lính trường giáo ở phía đông đại bản nhanh chóng dàn trận, mười nghìn cây trường giáo đâm lên tua tủa như rừng, nhưng không đợi cho bọn họ dàn trận xong, một nghìn quân mạch đao đã phá vỡ hàng rào phòng ngự của quân Đường, đang tiến sát vào giữa đại bản doanh......Dương Nguyên Khánh vẫn chưa hạ lệnh cho kị binh tấn công, hắn vẫn đang chờ một thế trận khác, hai mươi nghìn kị binh chỉ cần tấn công chính diện, nhưng đây không phải là phong cách của Dương Nguyên Khánh, phong cách của hắn là kết hợp với đánh úp chính diện, chỉ tấn công chính diện mà không hỗ trợ đội kị binh thì khó có thể giành thắng lợi.Trong lúc đội mạch đao tấn công quân Đường, ở phía tây nam doanh trại quân Đường, một đội kị binh gồm hai mươi người cưỡi ngựa đi do thám cùng mon men tiếp cận doanh trại quân Đường.Dẫn đầu là Giáo Úy Tiêu Diên Niên, y cùng hai mươi thuộc hạ mặc trang phục kị binh của quân Đường, điểm khác biệt duy nhất là trên mũ giáp có cắm một chiếc lông vũ màu trắng.Cách mấy trăm bước, y luôn để mắt theo dõi trạm canh gác cao hai trượng của quân địch, trên chòi gác này có một tên lính gác đang trực.Tiêu Diên Niên giơ tay ra hiệu cho đội kị binh dừng lại, y thúc ngựa lao về phía chòi gác, lính gác đã sớm phát hiện một kị binh đang xông tới, lúc này quân Đường vô cùng hỗn loạn, một gã kị binh xông tới cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.Lính gác vội giơ cung ngắm chuẩn xác tên kị binh đang lao tới kia, nhưng đúng lúc đấy một điểm tối xuất hiện trước mắt y, không đợi cho y kịp phản ứng lại.

“Phốc!” một tiếng, một mũi tên đã bắn xuyên qua đầu y.Ngay cả một tiếng kêu lên cũng không có, thi thể của tên lính gác từ trên gác cao rơi xuống.

Tiêu Diên Niên lạnh lùng thu cung lại, vẫy tay hướng về phía xa ra lệnh, bốn năm tên lính chạy như bay tới, họ không cưỡi ngựa, vì vậy trở nên cực kỳ nhỏ bé trong vùng đồng cỏ trống trải này.Bọn họ chỉ có hai mươi người, không thể để quân Đường phát hiện được, mục tiêu càng nhỏ càng tốt.Lúc này quân Tùy đã chuyển mục tiêu tấn công về phía đông doanh trại quân Đường.

Ba mươi nghìn quân Đường bây giờ hầu như đều tập trung ở phía đông đại doanh, còn phía tây nam chỉ có hơn một nghìn quân phòng thủ, một số ít phân bố ở các tuyến phòng ngự khác kéo dài mấy dặm.Nếu quân Tùy có mấy trăm quân xuất hiện ở đó, nhất định sẽ bị phát hiện, quân phòng thủ bên quân Đường sẽ nâng cao cảnh giác hơn, còn mục tiêu là bốn, năm tên lính Tùy thực sự là quá nhỏ, sẽ không có người chú ý đến họ.Năm lính do thám của quân Tùy cùng hành động, nhanh chóng phá vỡ hàng rào phòng thủ giáo thương ở phía tây nam, trong vòng một tuần trà ngắn ngủi liền thông đường rộng khoảng một trượng, mở cuộc bao vây đại quân bên trong.Lúc này, Tiêu Diên Niên lại giơ tay ra hiệu, mười lăm kị binh ở phía sau liền thúc ngựa phi tới, năm binh lính quân Tùy chạy như bay lên trước, cùng nhau chạy nhanh vào doanh trại quân Đường.Trang phục của họ hoàn toàn giống với trang phục của quân Đường, bọn họ đột nhập nhanh chóng vào doanh trại quân địch, không có ai phát hiện họ là thám báo của quân Tùy đột nhập vào doanh trại.Sự tấn công bất thình lình của quân Tùy khiến quân Đường không kịp chuẩn bị gì, bọn họ còn không kịp dỡ bỏ lều trại, lính gác vòng ngoài của quân Đường cũng đã rút lui, điều này đã gây ra một tai họa chết người, nếu là Khuất Đột Thông, y sẽ hiểu rất rõ tai họa này.Nhưng so với Thường Hà điều này tương đối tầm thường.

Trong lúc hỗn loạn, y cũng không ý thức được mối họa này, mà Tề vương không có một chút kinh nghiệm tác chiến nào thì càng không ý thức được, nhưng đối với Dương Nguyên Khánh người đã trải qua hàng trăm trận đánh, thì hắn vô cùng hiểu rõ mối họa tiềm ẩn kia, mà còn biết lợi dụng chúng.Dương Nguyên Khánh dùng hai mươi nghìn kị binh làm mồi nhử, dụ cho quân Đường tập trung phòng ngự ở phía đông trại, nhằm tạo cơ hội cho tiểu đội thám báo do Tiêu Diên Niên dẫn đầu.Hai mươi lính thám báo quân Tùy đã đi qua mấy lều trại, thẳng tiến tới phía đông doanh trại, ba mươi nghìn quân Đường dường như đã tập trung hết ở đó.

Ở phía đông là mười nghìn quân trường giáo đang dàn trận, ác chiến với một nghìn quân mạch đao, tiếng kêu giết vang động khắp trời.Ở phía sau b là tám nghìn cung tiễn binh sẵn sàng bắn tên, sau đó có ba nghìn kị binh và năm nghìn đao thuẫn binh, còn có cả năm nghìn quân phòng thủ đang phân bố lẻ tẻ khắp nơi doanh trại.Tiêu Diên Niên thấy không có ai chú ý đến bọn họ, y thấp giọng hạ lệnh, mọi người thúc ngựa tới một cái lều to, bên ngoài chiếc lều to ấy có cắm mấy cây đuốc, Tiêu Diên Niên phóng ngựa qua, nghiêng người chụp lấy ngọn đuốc, ném vào chiếc lều lớn đó.Chiếc lều lớn nhanh chóng bốc chay, hai mươi kị binh quân Tùy chạy dọc suốt nơi tập trung dày đặc các lều trại của quân địch, liên tục ném ngọn đuốc đang cháy bùng bùng vào lều trại.Trong chớp mắt, mấy trăm lều trại đều bị đốt cháy, ngọn lửa càng ngày càng lớn, dần dần lan ra thành một mảng cháy lớn, hơn nữa ngọn lửa lớn bắt đầu lan sang các khu vực khác, những nơi mà hai mươi kị binh phóng qua đều trở thành một biển lửa.

Chương 831 : Sự lựa chọn của Sĩ Tín (1+2)Mấy binh lính bên phía quân Đường đã chú ý tới họ, một phó tướng dẫn đầu hơn trăm người truy sát họ.

Tiêu Diên Niên không chút hoang mang, ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục phóng hỏa, còn y xoay người lại xuống ngựa, cắm ba mươi mũi tên xuống mặt đất.Y cầm cung ở thế nửa quỳ, kéo căng cung bắn, tên phóng liên tiếp, phát nào trúng phát ấy, không ngừng bắn chết mười mấy tên lính Đường, phó tướng dẫn đầu cũng bị một tên đâm xuyên thủng yết hầu, ngã nhào xuống ngựa.Những tên lính còn lại không dám tiến lên phía trước.

Y đột nhiên hét lên một tiếng, cả bọn bỏ chạy tứ tán, Tiêu Diên Niên cười nhạt một cái, xoay người nhảy lên lưng ngựa, từ trong túi trên lưng ngựa lấy ra hỏa tiễn, ở ngay phía sau, quân Tùy đồng loạt làm theo, đổi sang dùng hỏa tiễn.Chiến mã chạy nhanh như bay, kị binh nghiêng người nhóm lửa trên lều đang cháy, các nhánh hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng phóng tới các lều trại…Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ngọn lửa ngút trời trong doanh trại của quân Đường, biết đội kị binh đã ra tay thắng lợi, thế trận quân Đường không thể cứu vãn được nữa, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:Ba quân trên dưới nhận lệnh, mấy nghìn kị binh dàn ra bao vây xung quanh doanh trại, Dương Nguyên Khánh hạ lệnh:- Đội mạch đao ngừng tiến công!Tiếng trống trận thu quân vang lên, hơn tám trăm quân trọng giáp mạch đao ngừng tiến công lên phía trước, từng bước lùi lại phía sau.Đại bản doanh của quân Đường lúc này giống như một biển lửa, ngọn lửa cháy bùng lên, khói bốc nghi ngút, cuồn cuộn lên tận trời, ngọn lửa rừng rực sắp thiêu trụi ba mươi nghìn quân Đường, không cần quân Tùy tấn công, quân Đường đã náo loạn cả lên.Trong doanh trại chật hẹp không có chỗ nào là an toàn, ngọn lửa đã nuốt toàn bộ doanh trại, binh lính quân Đường đã hoang mang, bọn chúng chen lấn lên phía trước nhổ hết giáo mâu, chạy tán loạn tứ phía, tiếp đón bọn họ là thiên la địa võng mà đội kị binh quân Tùy đã bài trí trước.Ngọn lửa rừng rực trong đêm giữa doanh trại quân Đường, bùng cháy ngày càng lớn, nuốt trọn cả đại bản doanh, quân Đường không có cách nào để dập tắt chúng, mà tất cả hầu như tháo chạy hết ra ngoài bản doanh.Trên cánh đồng rộng bát ngát, quân Đường quăng mũ, vứt áo, bỏ cháy tán loạn dưới ánh trăng, nhưng tất cả lối thoát của họ đều bị đội kị binh quân Tùy chặn lại, quân sĩ Đường không có đường thoát vội quỳ xuống đất xin đầu hàng.- Ai bắt được Tề vương sẽ được thưởng nghìn lượng vàng, và được phong làm khai quốc huyện công!Phần thưởng hậu hĩnh này khiến quân Tùy thi nhau lùng sục tứ phía tìm tung tích của Tề vương Lý Nguyên Cát, rồi tra khảo những binh lính bị bắt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Lý Nguyên Cát rất có thể trước khi xảy ra chuyện đã tìm cách chạy trốn rồi.

La Sĩ Tín dẫn sáu nghìn kị binh bao vây phía tây nam, y còn chia nhỏ đội quân ra, năm phó tướng mỗi phó tướng chỉ huy một nghìn quân ngăn các binh sĩ tháo chạy ở các hướng khác nhau.Còn y đích thân dẫn một nghìn quân rà soát tại các con đường chính ở phía tây nam, nhưng đa số các binh sĩ bại trận cứ chạy nháo nhác, họ không chạy theo đường chính mà băng băng trên cánh đồng cỏ.Chỉ trong chốc lát, La Sĩ Tín đã dẫn thuộc hạ chặn và bắt giữ hơn một nghìn quân bại trận đào tẩu, áo giáp của hơn một nghìn quân đào tẩu này đều đã quăng hết đi, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng tanh, ngồi xổm trên mặt đất dồn vào một góc, ai nấy đều vô cùng sợ hãi, người lạnh run lên, La Sĩ Tín phóng ngựa tới cao giọng nói:- Các ngươi không phải sợ, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, thì chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương.Lúc này, một kị binh phóng như bay tới cấp báo:- Tướng quân, đã phát hiện thấy tung tích của Lý Nguyên Cát!La Sĩ Tín mừng rỡ, vội vàng hỏi:- Y ở đâu?Người binh sĩ kia chỉ về phía tây nói:- Y vừa mới chạy qua đó chưa được bao lâu, có khoảng bốn năm trăm người theo sau hộ vệ, nghe một tên tù binh bị bắt nói, y cải trang thành một tiểu binh.La Sĩ Tín liếc qua các tù binh kia, rồi lập tức ra lệnh:- Ba trăm người ở lại trông giữ tù binh, còn những binh sĩ khác mau theo ta!Y quay ngựa lại phóng về phía tây, ngựa vừa chạy được mấy chục bước thì nghe thấy tiếng một binh sĩ ở phía sau hô to:- Tướng quân, lại phát hiện có người chạy trốn!La Sĩ Tín quay đầu lại, nhìn thấy cách đó khoảng một trăm bước là một toán kị binh của quân Đường đang phi tới, đoàn người này có khoảng ba bốn trăm người, ở giữa là một viên đại tướng, mặc giáp sắt ngân khôi, khuôn mặt rậm râu.La Sĩ Tín mở to mắt nhìn, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Khi y chiến đấu với quân Ngõa Cương đã nhìn thấy người này, đây chính là đại tướng Thường Hà người đã bao vây giết sư phụ y Trương Tu Đà, đúng là oan gia ngõ hẹp.- Tướng quân, chúng ta không truy bắt Lý Nguyên Cát nữa sao?Một Giáo Úy ở bên cạnh hỏi.Lúc này, Thường Hà cũng đã nhìn thấy La Sĩ Tín, y cũng nhận ra La Sĩ Tín, trong mắt y đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, đây chính là đồ đệ của Trương Tu Đà.

Lần trước ở chùa Đại Hải, Thường Hà đã suýt nữa bị y giết chết.Y lập tức cho ngựa đi xuống con đường chính, chạy về phía nam.

Một vấn đề khó khăn đã đến với La Sĩ Tín, một là đuổi theo tên thân vương triều Đường, đang dẫn quân tháo chạy về phía tây, một người là kẻ thù giết sư phụ của y, đang dẫn quân chạy về phía nam.Thân vệ của Lý Nguyên Cát có hơn mấy trăm người, đều là đội quân tinh nhuệ, nếu tách ra để truy kích là tuyệt đối không hợp với thực tế, hai người này một khi đã chạy thoát, đều rất khó có cơ hội nữa bắt được.Y sẽ vì cục diện chung, hay là báo thù cho sư phụ?

Hai hàm răng La Sĩ Tín nghiến chặt lại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, y phải trải qua một sự dằn vặt giữa hai lựa chọn, cuối cùng y cắn răng hét lớn:- Ta sẽ tạ tội với Tổng quản!Y thúc ngựa phóng về một con đường nhỏ ở phía nam, bảy trăm kị binh của quân Tùy bám sát y.Khi ngọn lửa bốc cháy không bao lâu, Thường Hà liền dẫn thân vệ chạy ra ngoài, y không ngờ vừa ra đến đường chính lại gặp phải kị binh quân Tùy cản đường, y còn nhận ra La Sĩ Tín, trong lòng vô cùng lo sợ, không ngó ngàng đến thuộc hạ của mình, liều mạng đánh ngựa tháo chạy.Một mạch chạy được hơn ba mươi dặm, y đã tiến vào địa phận của quận Hoằng Nông, nơi đây là một vùng đồi núi chập chùng, cây cối rậm rạp um tùm.

Lúc này trời đã dần dần hửng sáng, những tia nắng ban mai yếu ớt đang chiếu xuống, mặt đất phủ một làn sương mờ.Thường Hà quay đầu lại nhìn, đằng sau y không có ai bám theo.

Con ngựa này cũng chính là con ngựa Thanh Thông của Trương Tu Đà, cũng là con ngựa quý mà Tùy đế Dương Quảng ban tặng cho Trương Tu Đà, sức của con ngựa này rất dẻo dai, nên đã bỏ lại bọn thuộc hạ phía sau.Đợi gần một khắc, thuộc hạ của y mới lục tục kéo nhau đến.

Đợi thêm một lúc lâu không thấy có ai tới nữa, có lẽ một số đã tự tìm đường thoát thân, Thường Hà tập hợp các binh sĩ thua trận lại, thấy chỉ còn hơn một trăm người.Một tên Lữ soái hỏi:- Tướng quân, chúng ta bây giờ đi đâu?Thường Hà thở dài:- Trước tiên về Trường An!

Còn chưa biết Tề vương sẽ đẩy trách nhiệm cho chúng ta như thế nào!Y vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng hô to:- Thường Hà, ngươi chạy đâu cho thoát!Thường Hà quay đầu lại, chỉ thấy một đội kị binh khoảng sáu bảy trăm người từ con đường nhỏ phía bên trái xông tới, người cầm đầu là một đại tướng cao to dũng mãnh, tay cầm một cây đại thiết thương, vô cùng uy phong lẫm liệt, ánh mắt chất chứa bao nhiêu hận thù nhìn chằm chằm vào y, đó chính là oan gia đối đầu của y La Sĩ Tín.Thường Hà sợ đến hồn bay phách lạc, liền cho ngựa lùi lại mấy bước.

Y muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn bất lực, đành phải bất chấp tính mạng vung trường đao tiến lên phía trước- La Sĩ Tín, ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì ngươi cứ bám đuổi ta mãi như thế?La Sĩ Tín cười nhạt một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:- Có thật là không thù không oán không?- Ta biết ngươi muốn nhắc tới Trương Tu Đà, nhưng ông ta là do tự sát mà chết, hơn nữa đó là bỏ mạng nơi trận mạc, làm sao coi là thù oán được?- Nói láo!La Sĩ Tín hét lớn một tiếng:- Thường tặc, nộp mạng đi!Y thúc ngựa phóng lên phía trước, ra sức đâm tới, thiết thương trong tay y nhanh như tia chớp.

Thường Hà sợ đến nỗi chân tay luống cuống, vung đao ra xa, y sử dụng Nhạn Linh trường đao nặng năm mươi cân, thấy trường thương đâm tới, y ra sức chống đỡ.Hai thanh đao chạm vào nhau kêu “keng!” một tiếng, đại thiết thương vô cùng nặng, y dĩ nhiên không có sức chống đỡ, chỉ nghe một tiếng “phập”, đại thiết thương đâm xuyên qua trước ngực của Thường Hà, mũi thương lộ ra từ phía sau.La Sĩ Tín thu thương lại, lạnh lùng nhìn Thường Hà.

Thường Hà ngơ ngác nhìn La Sĩ Tín, trong đôi mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, cuối cùng đôi mắt đờ ra, từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống mà chết.La Sĩ Tín quay người lại rồi xuống ngựa, cầm lấy thanh đao Thất Tinh Lãnh Nguyệt của sư phụ trên lưng ngựa của Thường Hà, rút thanh đao ra xuống tay nhanh như chớp, chém đầu của Thường Hà, La Sĩ Tín không kìm được ngửa mặt lên hét to một tiếng.Hơn một trăm thuộc hạ của Thường Hà nhìn thấy chủ tướng đã chết, vội quay đầu tháo chạy, chỉ còn lại thi thể của Thường Hà nằm trơ trọi giữa con đường nhỏ dẫn lên núi.Lửa cháy bừng bừng suốt một đêm, đến khi trời sáng ngọn lửa mới lụi dần, cả một đại doanh trại đã bị thiêu trụi thành một bãi đất trống, lệnh bao vây quân Đường cũng đã dừng lại, hơn hai mươi ba nghìn quân Đường đã bị bắt.Dương Nguyên Khánh cùng với hơn mười vị tướng lĩnh đi xem xét doanh trại quân Đường bị thiêu rụi.

Ở phía ngoài doanh trại quân Đường không xa, vũ khí, binh giáp thu được chất thành một đống như núi, những tù binh quân Đường ủ rũ cúi đầu bước đi dưới sự giám sát của quân Tùy.- Một bài học nhớ đời!Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng nói với các binh sĩ:- Chỉ cần hai mươi mấy người, thêm vào một ngọn lửa lớn là có thể hủy diệt cả một đội quân, không mất một người nào, cho nên có thể thấy nơi đóng trại và phòng thủ rất quan trọng, mọi người hãy ghi nhớ kĩ điều này.

Trong lúc đánh trận cố gắng tránh đóng quân ở các vùng dã ngoại trống trải, phải đóng quân ở trong thành, thà cả đêm hành quân, còn hơn là đóng doanh sơ suất.Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu, mặc dù lần này quân Đường bại trận có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng điều đó cũng đã xảy ra rồi, cũng không thể nói quân Đường khinh suất, mà thực chất là do phòng bị không tốtNguyên nhân cơ bản vẫn chính là vấn đề đóng quân.

Không nên đóng quân ở những nơi có địa hình bằng phẳng, như thế sẽ tạo điều kiện cho kị binh tấn công doanh trại, buộc quân Đường không thể không tập trung được lực lượng để đáp trả, từ đó khiến việc phòng ngự của quân Đường bị phân tán.Lúc này, Tiêu Diên Niên cùng hai mươi quân thám báo tiến đến quỳ xuống báo cáo:- Ty chức may mắn hoàn thành nhiệm vụ, xin Tổng quản giao lệnh.Hai mươi kị binh thám báo cũng quỳ xuống, Dương Nguyên Khánh nhìn một lượt bọn họ rồi nói:- Có huynh đệ nào bị thương không?- Khởi bẩm Tổng quản, không có người nào bị thương cả.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Lần này các ngươi đã lập công đầu, Dương Nguyên Khánh ta có công tất thưởng, các ngươi mỗi người được thăng một cấp, Tiêu Diên Niên được lên chức Đô úy, ngoài ra thưởng cho các ngươi hai nghìn lượng bạc, lụa là hai nghìn xấp.Mọi người vui mừng khôn xiết:- Đa tạ Tổng quản đã phong thưởng!Lúc này có một binh sĩ về báo:- La tướng quân đã quay trở về.Dương Nguyên Khánh mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:- Dẫn y tới đây!Chỉ trong chốc lát La Sĩ Tín đã được đưa vào, y quỳ một gối nói:- Ty chức đi truy sát Thường Hà, xin chờ phán xét của Tổng quản.Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:- Có phải vì thấy Thường Hà dễ giết, còn Lý Nguyên Cát thì khó đối phó, nên ngươi mới chọn lựa bên yếu hơn phải không?La Sĩ Tín cúi đầu, một lúc sau mới nói:- Ty chức vì có mối thù riêng với Thường Hà, cho nên cuối cùng đã chọn báo thù riêng, vì thế không truy đuổi Lý Nguyên Cát, ty chức đáng phạt!Dương Nguyên Cát chăm chú nhìn Sĩ Tín, trong lòng cũng không biết làm sao.

Hắn biết La Sĩ Tín đuổi theo Thường Hà là thay sư phụ báo thù, hắn chỉ hi vọng La Sĩ Tín có thể cho mình một lý do khác, tại sao không truy đuổi Lý Nguyên Cát mà lại đuổi theo Thường Hà.Chẳng hạn như không thể xác định được tin tức tình báo có chính xác không, hoặc Lý Nguyên Cát đã cao chạy xa bay, nếu đuổi theo cũng không kịp, vv…

Vậy mà tên này cứ khăng khăng thật thà mà nói, vì báo thù riêng nên đã để cho Lý Nguyên Cát chạy trốn, khiến hắn ta vô cùng khó xử.Im lặng một lúc, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Vậy ngươi đuổi kịp Thường Hà chứ?La Sĩ Tín từ trên lưng lấy xuống một bọc tròn, rồi mở bọc đó ra, hai tay nâng cao lên:- Xin mời Tổng quản xem!Đầu người trong bao chính là thủ cấp của Thường Hà, Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với La Sĩ Tín:- Ngươi mặc dù lần này có công giết chết được Thường Hà, nhưng không phân biệt được chính yếu, để cho Lý Nguyên Cát chạy thoát, đây là trách nhiệm của ngươi, như vậy công tội như nhau, chiến dịch lần này coi như ngươi không có công tích gì, ngươi có phục không?La Sĩ Tín trong lòng vô cùng cảm kích, nghẹn ngào nói:- Ty chức tâm phục khẩu phục!…..Trong đại trướng, La Sĩ Tín lặng lẽ đặt một thanh đao trước mặt Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh chậm rãi cầm lấy thanh bảo đao Thất Tinh Lãnh Nguyệt.

Thanh đao này vô cùng quen thuộc với hắn, hắn nắm chặt thanh bảo đao trong tay, những chuyện cũ từ trong sâu thẳm kí ức của hắn bỗng dội về.Hắn nhớ rõ khi hắn năm tuổi, ngày đầu tiên học võ, sư phụ đã dùng thanh đao này chém nứt một tảng băng, rồi túm lấy hắn như túm một con gà, ném vào hố băng đó.Hắn còn nhớ lúc bảy tuổi, hắn không cẩn thận làm thanh đao này rơi xuống hồ Khúc Giang, sư phụ tái xanh mặt cùng hắn xuống hồ mò suốt một đêm, cuối cùng hắn cũng mò được trước, khuôn mặt lúc đó của sư phụ lộ rõ vẻ sung sướng.Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ khắc trên cán đao “truyền đồ Nguyên Khánh”.

Đây là thanh bảo đao tổ truyền của sư phụ, sư phụ không có con nên truyền cho hắn, Dương Nguyên Khánh tự nhiên muốn khóc, sư phụ luôn coi hắn là con mình, hắn bao giờ cũng coi sư phụ là phụ thân của mình.- Sư huynh, còn có cả ngựa của sư phụ nữa.La Sĩ Tín nhỏ nhẹ nói:- Nó ở bên ngoài lều, sư huynh có muốn xem không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Đó là con ngựa Thanh Thông của Dương Quảng, với thân phận của ta mà dùng thì không hay, nếu đệ thích nó thì hãy giữ lại!La Sĩ Tín cúi đầu, xấu hổ nói:- Sư huynh, đệ xin lỗi, đệ đã để Lý Nguyên Cát chạy mất.Dương Nguyên Khánh hơi nở nụ cười nói:- Lý Nguyên Cát trong cuộc tranh chấp nội bộ họ Lý vẫn có tác dụng lớn, nếu lần này bắt được y ta cũng sẽ thả y ra.

Thực ra ta cũng muốn dùng y để uy hiếp Lý Đường lấy lương thực, nhưng trong những tù binh Quan Trung bắt được còn có Độc Cô Hoài Ân và Sử Đại Nại, có bắt được Lý Nguyên Cát hay không cũng không quan trọng.- Đa ta huynh đã rộng lượng!Dương Nguyên Khánh vỗ vào vai La Sĩ Tín:- Hãy tập luyện vận dụng lực lượng cho tốt, ta đang mong chờ trận đại chiến lần sau giữa ngươi và Lý Huyền Bá.Mặc dù Lý Uyên Hạ hạ chỉ phong tỏa tin tức bại trận của Lý Hiếu Cung ở Toánh Xuyên, chỉ báo cáo với triều đình rằng Lý Hiếu Cung phụng chỉ rút về Tương Dương.Nhưng giấy không thể bọc được lửa, Lý Hiếu Cung bị quân Tùy đánh bại ở Toánh xuyên, tin tức toàn quân bị đánh úp vẫn bị lọt ra ngoài, nhất thời làm chấn động cả thành Trường An.Việc này đã khiến cho Lý Uyên rơi hoàn toàn vào thế bị động, vạn bất đắc dĩ, Lý Uyên đành lấy tội giấu diếm, cách chức Binh bộ Thị lang Dương Tắc, tiếp đó mệnh lệnh cho Thượng thư Hữu Phó Xạ Bùi Tịch làm Tuần phóng sứ của Kinh Tương đạo, dẫn đầu các quan của Bộ hình và Bộ binh, Ngự thư đài đến Kinh Tương để điều tra chân tướng sự việc.Nhưng đúng là chó cắn áo rách, Lý Nguyên Cát vấp phải sự mai phục của quân Tùy cánh phía tây tại trấn Trù Tang, tin tức ba mươi ngàn Tân quân bị đánh úp lập tức truyền đi, Lý Uyên gần như tuyệt vọng, cả hai cánh quân đều bị bại trận, không chỉ chắp tay cung tặng Trung Nguyên cho nhà Tùy mà còn bị tổn thất đến một trăm mười ngàn tinh binh.Bị một loạt đả kích trầm trọng, Lý Uyên cuối cùng không thể chống đỡ được, ngã bệnh nặng.Đông cung, mấy ngày nay Lý Kiến Thành tự dưng lại bận rộn lạ thường, phụ hoàng ngã bệnh, chuyện triều chính hầu như đều giao cho y giải quyết, các việc phức tạp mà buồn tẻ này không ngừng ùn đến khiến Lý Kiến Thành bận đến cong cả mông, đến thời gian để uống một ngụm trà cũng không có.Mặc dù Lý Kiến Thành bận không ngóc đầu lên được nhưng y vẫn luôn quan tâm đến chiến dịch ở Trung Nguyên, cục diện chiến tranh ở Trung Nguyên đã định, y cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cái y quan tâm hơn đó chính là sự thay đổi về việc phân chia lợi ích sau chiến tranh.Không chỉ có sự thay đổi về thế lực trong thiên hạ, đồng thời y càng quan tâm đến sự thay đổi cán cân lợi ích trong nội bộ Đại Đường, đặc biệt là tin tức về Đồng Quan do con trai La Nghệ là La Thành cung cấp khiến cho y nổi giận đùng đùng, không ngờ Tần Vương giành mất thế lực của y tại Quan Đông.Trong thư phòng Thái Tử điện Minh Đức, Lý Kiến Thành sắc mặt tái mét, chắp tay đứng trước cửa sổ, không nói một lời mà đứng nghe La Nghệ thuật lại chuyện xảy ra ở Đồng Quan.Vừa mới tháo chạy khỏi Đồng Quan, La Nghệ đã cự tuyệt giao kết với Lý Thế Dân, lão nhất nhất định phải chuyển sự tuyệt giao này thành lời khen ngợi mà thái tử giành cho y.- Lúc đó ty chức đã cảm thấy đao phủ thủ ẩn trốn trong lều, ty chức biết chỉ cần nói sai một câu thôi là đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức, lúc đó ty chức cũng không biết dũng khí bất ngờ từ đâu đến, từ chối thẳng thừng việc giao kết với Tần vương khiến Tần vương tái mặt.

Nhưng cuối cùng ty chức vẫn giữ được cái mạng này, bây giờ nghĩ lại, vẫn là vì Tần vương lo ném chuột vỡ bình, sợ giết ty chức rồi sẽ gây ra binh biến.

Ty chức không có năng lực thay điện hạ giữ binh Đồng Quan, quả thực có tội, xin điện hạ trách phạt!La Nghệ nói xong, cẩn trọng nhìn Thái tử, thấy Thái tử đứng chắp tay bất động như tạc, cũng không thấy tỏ thái độ gì, trong lòng lão có chút bất an, muốn nói cái gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên đành cúi đầu.Trong thư phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Thái tử, một lúc lâu sau, Lý Kiến Thành mới chậm rãi nói:- La tướng quân thà chết chứ không đầu hàng, đối với ta trung thành tận tụy, ta rất vui, còn việc y lấy thân phận Tần vương chiếm Đồng Quan, ngươi không thể giữ được quân quyền, ta sẽ không trách ngươi, yên tâm đi!

Ta sẽ cho ngươi nhậm chức khác, người nào trung thành với ta, ta đều sẽ không bạc đãi.

Chương 832 : Chấn động Đông cungLa Nghệ vui mừng, liền cúi người hành lễ:- La Nghệ nguyện tận tâm tận lực vì thái tử.Trong lòng La Nghệ rõ như gương, hiện nay Tần vương gần như nắm toàn bộ thế lực quân đội Quan Trung, Thái tử muốn lại trọng dụng lão thì chỉ có thể phong đến Ba Thục và Kinh Tương, cách Trường An càng xa thì quyền lực của lão càng lớn, việc này lão đã sớm mong chờ từ lâu.- Ngươi đi nghỉ đi!

Cùng gia đình đoàn tụ, ngoài ra ta cũng rất thích lệnh lang La Thành, ta đã bổ nhiệm y làm Đông cung thị vệ Lang tướng, hy vọng ngươi không phản đối.La Nghệ trong lòng thất kinh, đây là muốn giữ làm con tin sao?

Nhưng nghĩ lại, Thái tử phong nó trước nên chắc là không có ý này, quả thực là rất thích con trai lão, nghĩ vậy liền nói:- Được thái tử trọng dụng, đó là cái phúc của nó, ty chức thay nó cảm ơn thái tử.- Lui đi!La Nghệ hành lễ, từ từ lui ra.La Nghệ ra khỏi điện Minh Đức, ánh nắng tươi sáng trải dài trên người khiến lão thở phù nhẹ nhõm, cơn ác mộng mất đi Đồng Quan đã qua, lão sẽ lại đón một mùa xuân mới.Bước chân bắt đầu nhẹ nhõm hẳn.

Vừa mới xuống bậc lão lại phát hiện không xa có hai gã quan quân đứng dựa vào lan can đá, đang bàn cái gì đó, một trong hai người chính là con trai lão – La Thành.La Nghệ liền chạy lên gọi lớn:- Đại lang!La Thành quay đầu nhìn thấy phụ thân, y nhất thời vừa ngạc ngiên vừa vui mừng, y vẫn luôn lo cho phụ thân có thể thoát khỏi nanh vuốt của Lý Thế Dân được hay không, y vui mừng lạ thường:- Phụ thân không sao chứ ạ?Sự quan tâm xuất phát từ nội tâm của con khiến La Nghệ cảm thấy ấm áp gấp bội, lão cười tủm tỉm gật gật đầu:- Ta không sao, nghe Thái tử nói đã bổ nhiệm con làm Đông cung Lang tướng, trước hết phải chúc mừng con đó!Ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên La Thành nhậm chức, chủ yếu là quen thuộc tình hình Đông cung nên y gãi gãi đầu tỏ ý ngại ngùng, lại giới thiệu cho phụ thân vị quan quân bên cạnh:- Vị này là Đông cung Trung lang tướng – Dương tướng quân, cũng chính là cấp trên của hài nhi, hôm nay Dương tướng quân đưa hài nhi đi làm quen với tình hình trong cung.Trong mắt La Nghệ lóe lên một tia kinh ngạc, lão biết người trước mặt chính là huynh trưởng của Dương Nguyên Khánh – Dương Vanh, ba huynh đệ họ từ nhỏ đã vì vấn đề đích thứ mà bị sứt mẻ trong quan hệ, lại cộng thêm việc Dương Tuấn và Dương Vanh hàng Đường, dẫn đến việc Dương Huyền Cảm bị giết, ba huynh đệ này sớm đã bất khả dung hòa.Mặc dù Dương Tuấn và Dương Vanh được thái tử tín nhiệm là nhờ có thái tử phi nhưng dù gì họ vẫn là anh của Dương Nguyên Khánh, hơn nữa lại thêm hoài nghi giết cha, thái tử lại bổ nhiệm Dương Vanh làm Đông cung Trung lang tướng, điều này phải chẳng hơi…Lúc này, La Nghệ cũng cảm thấy Thái tử đã hơi khoan dung quá mức, mặc dù nghĩ như vậy nhưng La Nghệ vẫn tươi cười vui vẻ, dù gì thì Dương Vanh cũng là quan trên của con trai lão, không thể đắc tội được, lão vội vã chắp tay kính lễ:- Thì ra là Dương hiền chất, đa tạ hiền chất đã chiếu cố đến khuyển tử!Mấy tháng trước vì chuyện Lưu Văn Tĩnh bị giết nên Dương Vanh mới được thăng chức.

Sau khi Lưu Văn Tĩnh bị giết, rất nhiều quan viên Đông cung bị liên lụy, họ đều bị cách chức nên khiến cho Đông cung bị thiếu một lượng lớn quan viên, Lý Kiến Thành lại không muốn để người ngoài vào Đông cung nên đã tiến cử một loạt các qu lại.Trong đó có Dương Vanh đảm nhận Đông cung thị vệ Trung lang tướng, Dương Tuấn đảm nhiệm Thái tử Tẩy Mã, cho dù một vị Tướng quốc Trần Thúc Đạt cho rằng hai người này là anh trai của Dương Nguyên Khánh, lắm tai tiếng, không thích hợp sử dụng.Nhưng Lý Uyên vì việc của Lưu Văn Tĩnh nên rất thẹn với Thái tử, cố gắng bác bỏ mọi kiến nghị quần thần, đồng ý sự tiến cử của Thái tử, hai anh em cuối cùng cũng có thể quay lại nhậm chức.Năm này Dương Vanh cũng đã 30 tuổi, không còn sự lông bông của tuổi trẻ nữa, dần dần trưởng thành, trở nên đứng đắn, y nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt La Nghệ, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, cười đáp lễ:- Thế thúc khách khí rồi, La hiền đệ tuổi trẻ tài cao, được thái tử điện hạ trọng dụng, tiền đồ rộng mở, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.Y gượng cười, ngữ khí sặc mùi con buôn, La Nghệ gật đầu rồi lại nói với con:- Bây giờ con đang trong thời gian làm việc, ta không làm phiền con nữa, tối về rồi nói, ta đi trước đây.- Phụ thân đi thong thả!La Nghệ lại kính lễ với Dương Vanh, quay người bước đi, nhìn La Nghệ đi xa rồi, Dương Vanh lại cười nói với La Thành:- Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?

À!

Đúng rồi, Đông cung tổng cộng có hai Trung lang tướng, một là ta, còn người kia chắc ngươi cũng rất quen thuộc, chính là Tiết Vạn Quân, tuy nhiên…Nói đến “tuy nhiên”, Dương Vanh nhìn hai bên, hạ giọng nói nhỏ:- Nước trong Đông Cung rất sâu, người này là người tiến cử của gia tộc Độc Cô, ngươi nên cẩn thận, không nên qua lại quá gần với gã, nên học cách biết bảo vệ bản thân.Không hiểu tại sao La Thành nhìn thấy khuôn mặt gian xảo đó của Dương Vanh, trong lòng dấy lên một kiểu đáng ghét không thể nói bằng lời.Đúng lúc đó, đằng xa có tiếng gọi của một thái giám:- Thái tử điện hạ muốn tiến cung diện thánh, thị vệ chuẩn bị hộ giá!Dương Vanh cuống quýt kéo La Thành đi:- Nhanh đi theo ta!Lý Kiến Thành sau nhiều lần suy nghĩ vẫn thấy nên đi yết kiến hoàng thượng, y phải nói rõ chuyện tranh quyền ở Đồng Quan, tuyệt không thể dung túng nhị đệ làm càn, nếu bản thân không tỏ rõ thái độ kịp thời thì mục tiêu tiếp theo của nhị đệ sẽ chính là Lâm Tân Quan và kho Vĩnh Thông.Mặc dù Lý Kiến Thành biết phụ hoàng đang bệnh nhưng y có thể nói khéo với lão, để lão biết rõ nguyên nhân thực chất tại sao nhị đệ không cứu viện tam đệ, đó chính là vì muốn đoạt quân quyền, bất chấp việc để cho quân Tùy tiêu diệt ba mươi ngàn tân binh của Nguyên Cát.Trong lòng Lý Kiến Thành căm phẫn, ngồi trên xe ngựa đi vào hậu cung.Lý Uyên hôm qua vì đổ bệnh nên không dự triều chính, cũng không ở trong ngự thư phòng, y bây giờ đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh tại điện Tĩnh Tâm, mặc dù điện có tên là “Tĩnh Tâm” nhưng trong lòng Lý Uyên lại không thể yên được, sự thảm bại ở Trung Nguyên khiến trong lòng dấy lên một cảm giác của sự tuyệt vọng, y cảm thấy bản thân đã bất lực trong việc tranh giành thiên hạ.Lý Uyên thực ra là đang mắc tâm bệnh, y nằm trên giường được sủng phi Trương Tiệp Dư chăm sóc cẩn thận, Đậu hoàng hậu ngồi một bên trò chuyện với y, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn Trương Tiệp Dư đang bưng trà, trong mắt ngẫu nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.Đậu hoàng hậu là trưởng nữ của gia tộc Đậu thị, ban đầu phụ thân của Lý Uyên mất sớm khiến cho địa vị của gia tộc Lý Uyên bị hạ thấp so với các quý tộc Quan Lũng, gần như bị đuổi ra khỏi hàng ngũ này, chính nhờ có Đậu gia và Độc Cô gia vực dậy Lý gia trong thời điểm then chốt nhất mới giúp cho Lý Uyên được vào triều làm quan, Lý Uyên lại lấy Đậu thị làm thê, lại càng giúp hổ mọc thêm cánh.Lý Uyên làm chủ Quan Trung lên Đường triều cũng không thể tách được sự ủng hộ toàn lực của quý tộc Quan Lũng, trong đó, Đậu gia và Độc Cô gia là ủng hộ lớn nhất, mới có thể giúp cho Lý Uyên muốn binh được binh, muốn lương có lương, nhanh chóng xây dựng thế lực.

Để báo đáp ân tình, Lý Uyên đương nhiên phải lập người vợ kết tóc se duyên Đậu thị làm hoàng hậu.Đậu thị khoan dung độ lượng, trong cung trên dưới đều rất kính nể bà, sau khi mẫu thân Độc Cô thái hậu của Lý Uyên qua đời, Đậu thị một tay nắm giữ hậu cung, một tay bà quản lý đông đảo phi tần của Lý Uyên.Trong các phi tần của chồng, Đậu thị chỉ duy nhất không thích Trương Tiệp Dư, cho rằng ả đã khiến cho thánh thượng hao tâm tổn sức quá nhiều, sau mỗi lần giá lâm đến tẩm cung của ả, ngọc thể thánh thượng luôn mệt mỏi, Đậu thị cho rằng ả là một con hồ ly tinh, không biết yêu quý đàn ông.Chỉ vì thánh thượng sủng ái ả quá mức nên mới khiến cho Đậu thị tuy trong lòng uất hận nhưng cũng bất lực, bề ngoài luôn tỏ ra khoan dung, quan tâm, yêu thương ả, nhưng chỉ đợi thời cơ thích hợp là sẽ cho ả biết tay ngay.

Lúc này nhân lúc chồng không để ý, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tiệp Dư.Lúc đó trên đầu Lý Uyên còn chiết khăn bệnh, khuôn mặt mệt mỏi, đương nằm trên giường xem tấu chương mà Tần Vương Lý Thế Dân mới gửi đến, Lý Thế Dân kiến nghị triều đình nhanh chóng chiêu mộ binh ở Ba Thục và Kinh Tương, để phòng ngừa Kinh Tương bị Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy thừa cơ chiếm đoạt.Đồng thời kiến nghị triều đình tạm thời giữ thế phòng ngự, củng cố Kinh Tương ở Quan Lũng, không nên nóng lòng mở rộng, hơn nữa Lý Thế Dân còn chỉ ra quân Tùy tuy giành được Trung Nguyên nhưng thực tế đã sức cùng lực kiệt, còn muốn lấp lỗ hổng giữa Hà Bắc và Trung Nguyên, tạm thời không có sức lực để đánh Đường, xin hoàng thượng không nên lo lắng quá mức.Những kiến nghị và khuyên giải an ủi này của Lý Thế Dân, từng câu từng chữ như đánh vào lòng Lý Uyên, khiến thâm tâm được an ủi đi nhiều, giơ tấu chương lên cười nói với Đậu thị:- Nhị Lang quả thực rất giỏi, rất sáng suốt, chả trách hoàng hậu yêu nó đến thế!Bốn người con trai lớn của Lý Uyên đều do Đậu thị sinh.

Trong bốn người này, Đậu thị thích nhất là thứ tử Lý Thế Dân, đó cũng là lẽ thường vì sau khi sinh liền mấy công chúa mới được một hoàng tử, lại thông minh khác người, làm sao lại không thương yêu cho được.

Chương 833 : Nguồn gốc cung loạnQuan trọng hơn là gia tộc Đậu thị ủng hộ Tần vương Lý Thế Dân, luôn luôn nói lời hay ý đẹp về y, lâu dần, Đậu hoàng hậu ngoài việc yêu thương ra còn có cả mấy phần thiên vị.Đậu hoàng hậu thấy chồng khen ngợi Lý Thế Dân, bà lập tức cười tươi như hoa:- Từ nhỏ nó đã thông minh, giỏi giang, năm mười mấy tuổi đã biết lo nghĩ cho thánh thượng, thánh thượng quên rồi sao?- Trẫm đương nhiên chưa quên, Trẫm nhớ…Lý Uyên chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng thái giám:- Thái tử điện hạ cầu kiến!Tiếng thái giám chen ngang lời của Lý Uyên, y gật gật đầu:- Tuyên thái tử vào tấn kiến!Đậu hoàng hậu lại có vẻ cụt hứng, bà lạnh lùng liếc nhìn Trương Tiệp Dư:- Thái tử đến, muội còn không biết mà lui đi sao?Trương Tiệp Dư giật mình, vội đặt bát thuốc xuống:- Tiện thiếp xin cáo lui.Ả vội vã hành lễ với Lý Uyên rồi đi ra cửa sau, Đậu hoàng hậu “hừ” một tiếng cực kỳ không vui:- Trong cung có một số người càng lúc càng không hiểu quy tắc, xem ra mình đã khoan dung thái quá rồi!Lý Uyên biết hoàng hậu đang mượn cớ để nói, hơn nữa Trương Diệp Tư không đúng lúc mà lui đi quả là có chỗ không thỏa, y đành ngậm cười đau khổ trong lòng, không dám nhiều lời.Lúc này, thái tử Lý Kiến Thành nhanh chóng bước vào, lại thấy mẫu thân đang ở trong phòng nên nhất thời thót tim, vội vàng quỳ xuống:- Nhi thần Kiến Thành khấu kiến phụ hoàng, mẫu hậu!Đậu hoàng hậu không thương yêu trưởng tử như là với Lý Thế Dân, nhưng dù sao thì cũng vẫn là con mình đẻ ra.

Trên mặt cũng hé nở nụ cười:- Hoàng nhi đến thăm nom bệnh tình của hoàng thượng đó à?- Vâng ạ!

Nhi thần lo lắng long thể của phụ hoàng nên đặc biệt đến thăm.Lý Uyên gật gật đầu:- Hoàng nhi bình thân.- Tạ phụ hoàng.Lý Kiến Thành đứng dậy, trong lòng có chút do dự, mẫu thân ở đây, y cáo trạng chuyện nhị đệ có thích hợp không?

Y biết mẫu thân rất thương yêu nhị đệ, mình nói nhiều chỉ sợ ngược lại sẽ khiến mẫu thân bất mãn.Lý Uyên vô cùng nhanh nhạy, vừa nhìn là biết thần thái khác thường của thái tử, hình như là có lời để nói, liền cười cười:- Hoàng nhi có việc quan trọng gì không?Lý Kiến Thành vẫn cần phải nói, nếu không nói, thế lực ở Lâm Tân Quan và kho Vĩnh Thông đều không giữ được, y bèn nói ý:- Nhi thần luôn lo quân Tùy tấn công Đồng Quan, nhưng hôm nay nhi thần nghe La Nghệ nói, Đồng Quan hiện do nhị đệ đích thân đảm nhiệm chủ soái, thống lãnh quân Đồng Quan phòng thủ nghiêm ngặt, như thế này thì quân Tùy sẽ không có sơ hở để tiến đánh, phụ hoàng có thể yên tâm rồi.Mẫu hậu ở thâm cung, chưa chắc đã biết sự phân chia thế lực quân doanh, Lý Kiến Thành dùng cách nói bóng nói gió này để cáo trạng với hoàng thượng, Đậu thị quả nhiên không nghe ra ý, việc giữa hai huynh đệ chúng nó, bà cũng chỉ được biết một chút từ nhà mẹ đẻ.Nhưng bà hoàn toàn không biết hai đứa con trai mình vì tranh giành quyền thừa kế ngôi vị mà đã quan hệ như nước với lửa, trong cung chẳng ai dám nói chuyện này với bà.Đậu thị còn cho rằng trưởng tử đang khen ngợi huynh đệ.

Bà cũng nở nụ cười mãn nguyện:- Hai huynh đệ các con đều biết chia sẻ với hoàng thượng, vừa nãy nhị đệ của con còn dâng tấu, được phụ hoàng ngợi khen, con quan văn, Thế Dân quan võ, huynh văn đệ võ.

Có thể giữ vững giang sơn đại Đường lâu bền.Lý Uyên lại hiểu, thứ tử Lý Thế Dân nhân cơ hội đoạt binh quyền Đồng Quan, làm mất cân bằng thế lực, đúng là đã loạn thêm loạn, trong lòng lại càng thêm rối bời, nhưng hiện tại y cũng cần thế tử chấn giữ Đồng Quan, vẫn chưa phải là lúc huynh đệ trở mặt.Lý Uyên trầm tư một lúc, việc đã đến nước này, muốn Thế Dân trao trả binh quyền Đồng Quan là không thể được nữa, tình hình trước mắt chỉ có thể cho thái tử lợi ích khác để dẹp trận tranh chấp huynh đệ này.Kỳ thực Lý Uyên cũng đã suy nghĩ qua, thái tử cần phải nắm giữ quân quyền nhất định để cân bằng thế độc quyền trong quân doanh của Tần vương.

Hiện nay hơn nửa thế lực quân Quan Lũng đều trong tay Tần Vương, Lý Hiếu Cung lại độc chiếm thế lực lớn là Ba Thục và Kinh Tương, quá rộng rãi rồi, cần phải phân chia một phần cho thái tử.

Vừa hay trong trận đại chiến Trung Nguyên lần này, Lý Hiếu Cung bại trận, liền nhân cơ hội đó điều chỉnh phân chia thế lực giữa chúng.Nghĩ đến đây, Lý Uyên thản nhiên nói:- Quân Tùy chiếm lĩnh Trung Nguyên, dã tâm nhất định không chỉ dừng ở đó, trẫm rất lo quân Tùy sẽ tấn công Quan Trung, vì thế nên trẫm mới để Thế Dân toàn lực phụ trách phòng ngự Quan Trung, ngoài ra Hiếu Cung cũng phải dốc toàn sức để chiêu mộ binh tại Kinh Tương, Ba Thục và Hán Trung không để nó phải lo nghĩ nữa, nó cũng không có nhiều tinh lực như vậy, trẫm muốn con tiến cử tổng quản Hán Trung và Ba Thục, con thấy ai thích hợp?Lý Kiến Thành ngẩn người một lúc, đây là phụ hoàng muốn chuyển thế lực quân đội của Hán Trung và Ba Thục cho mình, mặc dù phụ hoàng còn có ý muốn y từ bỏ Quan Đông, nhưng so với hai vùng đất Hán Trung và Ba Thục thì Quan Đông là gì.Y gần như là chẳng phải suy nghĩ gì:- Nhi thần tiến cử La Nghệ làm tổng quản Hán Trung, còn về Ba Thục là vùng đất quan trọng, người thường không thể trấn giữ, nhi thần tiến cử tứ đệ Nguyên Cát làm Lưu thủ Ba Thục, tứ đệ kinh nghiệm không nhiều, có thể để Thịnh Ngạn Sư làm phó, phụ tá cho tứ đệ.Để lão tứ Nguyên Cát giữ Ba Thục, đây quả là ý kiến không tồi, nhưng thất bại của Nguyên Cát ở huyện Thiểm, còn cần phải phạt, trước khi chưa phạt, Lý Uyên sẽ không suy nghĩ đến việc để Nguyên Cát đảm nhận trọng trách này.Lý Uyên trầm tư một lúc rồi nói:- Thôi được, để trẫm suy nghĩ đã, trẫm sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, hoàng nhi còn việc gì không?- Bẩm phụ hoàng, còn việc liên quan đến việc cứu Độc Cô Hoài Ân, nhi thần muốn thương lượng với hoàng thượng một chút.Đậu hoàng hậu về hậu cung, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nghĩ đến việc Trương Tiệp Dư lại không tránh thái tử, cục giận này lại một lần nữa bùng phát.Đậu hoàng hậu xuất thân quý tộc Tiên Ti, không chỉ là trưởng nữ của Đậu thị ở quý tộc Quan Lũng mà mẫu thân bà còn là công chúa của Bắc Chu, vì thế nên bà cực kỳ coi trọng lễ tiết cung đình.Ả Trương Tiệp Dư còn nhỏ hơn trưởng tử Kiến Thành rất nhiều, trời sinh hồ ly yêu tinh, nếu trong thời gian hoàng thượng bị bệnh, họ dần già qua lại, một đến hai đi, có thể sẽ…Đậu hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, lập tực ra lệnh:- Gọi Trương Tiệp Dư đến đây cho ta.Trương Tiệp Dư là cung phi Tùy thất, Dương Quảng thích phô trương, đại tu cung điện, tuyển chọn tú nữ vào cung theo lễ chế, nhưng y vốn không phải là người háo sắc, hơn mười năm ngắn ngủi làm hoàng đế, phần lớn thời gian đều giành để tuần thị thiên hạ, đại đa số nữ tú y tuyển chọn đều thành vật trang trí, Trương Diệp Tư chính là một ong những vật trang trí đó.Mà Lý Uyên lại là một người vô cùng háo sắc, ông ta cần nhà họ Đậu làm hậu thuẫn nên không dám thỏa mãn bản thân quá mức, nhưng sau khi làm hoàng đế, liền lộ bản tính, tìm đến các cung phi không kiêng kỵ gì, trong đó hai người Trương Diệp Dư và Duẫn Đức phi được sủng ái nhất, phụ huynh hai người đó cũng vì thế mà thăng chức rất nhanh.Trương Tiệp Dư là một người đàn bà thông minh.

Ả từ lâu đã biết hoàng hậu bất mãn với mình, để tránh nạn này, vừa về đến cung ả liền tẩy lớp phấn son, thay trang sức cung phục, xong đâu đấy mới cùng cung nữ đến gặp hoàng hậu.Trương Diệp Tư quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, dáng vẻ biết nghe lời:- Tiện thiếp Trương thị tham kiến hoàng hậu nương nương.Đậu hoàng hậu thấy ả đã thay đổi dung trang, biết ả sợ mình, cơn giận trong lòng cũng nguôi dần, nhưng hôm nay nếu không trách phạt ả, ả sẽ không biết trời cao đất dày.- Rầm!Đậu hoàng hậu đập bàn, nổi giận nói:- Hôm nay nếu không phải bản cung nhắc nhở, lẽ nào ngươi sẽ cùng thái tử hầu hoàng thượng hay sao?Trương Diệp Tư sợ đến thót tim, hoang mang nói:- Tiện thiếp nhất định sẽ lui đi, vì hôm nay có hoàng hậu nương nương ở đó nên tiện thiếp không dám tự ý quyết định.Đậu hoàng hậu cười nhạt:- Ý của ngươi là nếu ta không có ở đó thì ngươi có thể làm chủ sao?Bà lại tiến người lên, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, nói từng câu từng chữ:- Ngươi hình như rất muốn bản cung mau mau chóng chóng chết, đúng không?Trương Tiệp Dư bị dọa tới mức mặt mũi thất sắc, liền xua tay:- Không, không!

Tiện thiếp tuyệt đối không có ý đó.- Ai!

Biết người biết mặt mà không biết lòng, ai biết ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng không muốn xét nét ngươi chuyện này, nhưng hôm nay thái tử đến, ngươi lại không lui, vi phạm quy tắc trong cung, đương nhiên phải phạt nghiêm khắc, người đâu!Mấy cung nữ to khỏe bước lên, Đậu hoàng hậu chỉ tay vào ả Trương Tiệp Dư đang run lẩy bẩy:- Lôi con tiện nhân này ra ngoài vả miệng hai mươi cái.- Nương nương tha cho tiện thiếp đi!

Tiện thiếp không dám nữa!Trương Tiệp Dư có cầu xin nữa thì cũng vô ích, mấy cung nữ to khỏe như sói kéo ả ta ra, hung hăng tát ả hai mươi cái, khuôn mặt mềm mại của Trương Tiệp Dư làm sao mà chịu được, tát đến mức tóc tai bù xù, khéo miệng dớm máu, mặt mày sưng tím, chẳng còn chút nào là kiều diễm, lại giống hệt như mẫu dạ xoa.Trương Tiệp Dư lại bị áp giải đến, ả quỳ xuống đất, che khuôn mặt rưng lệ nói:- Đa tạ nương nương giáo huấn, tiện thiếp đã biết lỗi, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.

Chương 834 : Nỗi lo của Độc Cô (1+2)Đậu hoàng hậu biết hoàng thượng vô cùng sủng ái ả, cũng không dám xử lý quá tàn nhẫn đối với ả, cơn giận trong lòng bà cũng đã hết, liền thản nhiên nói:- Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ngươi dám tái phạm, lần sau ta sẽ lấy cái mạng nhỏ bé của nhà ngươi.Trương Tiệp Dư ôm lệ dập đầu:- Tiện thiếp tạ ơn hoàng hậu đã dạy bảo.- Đi đi!

Đừng để ta lại gặp lại ngươi.Trương Tiệp Dư hành lễ lui ra, Đậu hoàng hậu nghĩ ngợi một lúc lại dặn dò hai bên:- Đem chuyện hôm nay truyền khắp cung, ai dám tái phạm, bản cung sẽ trừng trị nghiêm khắc!Trương Tiệp Dư về đến tẩm cung của mình liền gục đầu vào giường, khóc lớn, mấy cung nữ tâm phúc và thái giám nhiều lần khuyên ả, hoàng hậu chỉ đố kỵ vì ả được sủng ái nên mới nổi giận như vậy, càng chứng tỏ ả rất được thánh thượng yêu chuộng, ả ngẫm nghĩ cũng không sai nên mới dần dần ngưng khóc.ả ngồi trước bàn trang điểm tự soi gương, thấy mình vô cùng tệ hại, xấu hổ không nói nên lời, trong lòng hận đến chảy máu, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:- Sẽ có một ngày, ta sẽ giết lão tiện nhân này!Đứng bên cạnh là một lão thái giám, tên Trương Hiệu Trung, là đồng hương với Trương Tiệp Dư, thậm chí còn là họ hàng xa, lão là tâm phúc của Trương Tiệp Dư, rất có chút đầu óc suy nghĩ.Lão liền hạ giọng khuyên bảo:- Nương nương không cần thiết phải phiền não, hoàng hậu tuổi tác đã cao, sức khỏe lại không được tốt, cũng không qua được mấy năm nữa, lão nô muốn khuyên nương nương nên nhìn xa một chút, tìm cho mình chỗ dựa sau này.Trương Tiệp Dư trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:- Ông nói chỗ dựa là như thế nào?Trương Hiệu Trung thở dài:- Thực ra thánh thượng háo sắc vô độ, phóng túng bản thân cũng không thể trường thọ được, lão nô khuyên nương nương nên suy nghĩ lâu dài, vạn nhất thánh thượng sau trăm tuổi, nương nương nên làm thế nào?- Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào?

Chỗ dựa là ai được chứ?Trương Diệp Tư không hiểu hỏi.Trương Hiệu Trung nhìn hai bên, thấy không có người liền nói nhỏ:- Hiện nay nương nương được thánh thương sủng ái, có thể nắm giữ trái tim của hoàng thượng, đó chính là tài năng của nương nương, nếu nương nương không ngại hãy dùng tài năng này để kết giao với thái tử, nói lời hay ý đẹp thay cho thái tử, sau này thái tử đăng cơ, cũng sẽ cảm ơn mà báo đáp, lo cho nương nương về sau.Trương Diệp Tư giật mình:- Ta cũng là vì cái này nên mới bị phạt, ngươi còn muốn ta kết giao với thái tử, không phải là muốn hại chết ta đấy chứ?Trương Hiệu Trung nở nụ cười:- Nương nương hiểu nhầm rồi, lão nô không phải nói bản thân nương nương qua lại với thái tử, càng không phải nương nương và thái tử liếc mắt đưa tình, mà là lão nô nói kết giao lợi ích, nương nương không ngại để phụ thân qua lại với thái tử, có việc gì, có thể thông qua phụ huynh truyền đạt tin tức.Trương Tiệp Dư trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.Phường Tuyên Dương Trường An, có một căn nhà lớn rộng gần tám mươi mẫu.

Nơi này chính là phủ Độc Cô nổi tiếng Trường An, là phủ đệ của Độc Cô Tín công thần khai quốc Bắc Chu năm đó.Sau đó do trưởng tử Độc Cô La kế thừa, Độc Cô La bị chết vì dính líu đến vụ án của Hạ Nhược Bật, trước lúc chết đem phủ đệ này truyền lại cho chủ nhân mới là Độc Cô Chấn, chứ không truyền cho con trai là Độc Cô Lương.

Như vậy, Độc Cô phủ trở thành phủ đệ của gia chủ của gia tộc Độc Cô.Buổi tối, thành Trường An bị bao phủ bởi màn mưa phùn dày đặc, người của Độc Cô phủ đang bận rộn thả đèn bên bờ sông nhỏ.

Hôm nay là 13 tháng 7 rồi, chỉ còn 2 ngày nữa là đến tết Trung Nguyên, cho dù hoàng đế Lý Uyên yêu cầu phải tiết kiệm, không được xa hoa, nhưng phong tục cần thiết vẫn phải được duy trì.Trong màn mưa mù mịt, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng trước cửa Độc Cô gia, gã quản gia vội vã bung dù chạy xuống bậc thang, Độc Cô Lương bước ra khỏi xe ngựa.Độc Cô Lương là trưởng tử của Độc Cô La, do tuổi tác đã cao nên không làm quan trong triều đình mà được phong làm Thái tử Thiếu bảo, tập cựu tước Triệu quốc công, địa vị vô cùng tôn quý.Độc Cô Lương tuy rằng không làm quan nhưng lại có rất nhiều con em Độc Cô gia khác đảm nhận chức quan cao trong Đường triều.Tỷ như huynh đệ lão Độc Cô Hoành đảm nhận chức Hữu Vệ đại tướng quân, cháu trai Độc Cô Khí làm Thái thú quận Tư Dương, tộc đệ Độc Cô Hoài Ân là Công bộ thượng thư, thúc phụ của lão Độc Cô Chấn làm Nội sử lệnh…, quan văn quan võ đều có cả, địa vị gia tộc vô cùng tôn quý trong Đường triều.Độc Cô Lương nhìn khắp lượt các gia nhân đang bận rộn bên sông, liền lạnh lùng hỏi:- Chủ nhân ngươi có ở phủ không?- Có ạ, mời nhị lão gia đi theo lão.Quản gia cùng Độc Cô Lương nhanh nhanh chóng chóng đi vào trong phủ.Trong thư phòng, chủ nhân Độc Cô thị Độc Cô Chấn đang ngồi hạ bút viết một bức thư.

Độc Cô Chấn năm nay cũng đã hơn 60 tuổi, tóc bạc nhưng khí sắc tốt, ánh mắc quắc thước, là một trong ngũ tướng Đại Đường, đảm nhiệm Nội Sử Lệnh.Gia tộc Độc Cô và Đậu thị đều được gọi là Đại Đường đệ nhị gia tộc, chỉ đứng sau hoàng tộc Lý thị, hoàn toàn áp đảo các quý tộc Quan Lũng khác.Đạt được địa vị cao như vậy, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, năm Đại Nghiệp cuối cùng, gia tộc Độc Cô liên tục chuyển tiền và lương thảo từ các nơi của triều Tùy đến Quan Trung, nên gia tộc Độc Cô được mệnh danh là thủ phủ Đại Tùy, có khả năng hiệu triệu cực lớn ở hai vùng đất Quan Lũng và Ba Thục.Sai khi Lý Uyên vào Quan Trung, gia tộc Độc Cô đầu tiên đem số tiền và lương thảo cực lớn trợ giúp cho quân Đường, sáu nghìn gia đinh ở các trang viên cũng giao cho quân Đường.Lập tức lão theo Lý Hiếu Cung theo hướng nam đến Ba Thục, khuyên các quận Ba Thục đầu hàng Đường triều, giúp Đường triều không phải tốn binh đao mà cũng chiếm lĩnh được Ba Thục, lập nên công lớn.Lý Đường để đền đáp ân nghĩa nên đã hậu phong gia tộc Độc Cô, cũng là có tình có lý.Nhưng cùng với việc quân Đường bị thảm bại dưới quân Tùy, gần hai trăm nghìn đại quân bị tiêu diệt, sáu nghìn gia đinh của lão cũng chết thảm hơn một nửa.

Điều này khiến cho niềm tin của Độc Cô Chấn với Đường triều cũng bắt đầu bị dao động.Điều này cũng giống như một nhà đầu tư, khi anh ta đầu tư liên tục bị lỗ thì Đại Đường rất khó đem lại lợi nhuận hẫu hĩnh cho anh ta.

Thậm chí còn bị trượt xuống bên bờ vực phá sản, đương nhiên là lão không vui rồi.Hai ngày nay có một chuyện khác khiến lão đau đầu là tin tức mà lão nghe được vào sáng sớm nay.

Cháu trai Độc Cô Hoài Ân bị quân Tùy bắt giữ, điều này khiến cho lão vô cùng tức giận.Độc Cô Hoài Ân đảm nhậm Công bộ thượng thư, là người kế thừa của Độc Cô gia mà lại bị quân Tùy bắt làm tù binh, nghe nói còn bị trúng tên, cả một ngày trời, Độc Cô Chấn bị chuyện này làm cho âu sầu thiểu não.Lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo của quản gia:- Chủ nhân, nhị lão gia đã tới.Độc Cô Chấn hạ bút, Độc Cô Lương đến rồi, cũng biết y sẽ đến liền nói:- Mời vào.Cửa mở, Độc Cô Lương bước vào trong, mặc dù y lớn hơn Độc Cô Chấn hai tuổi nhưng y vẫn là cháu trai của lão, y liền đến hành lễ:- Tham kiến gia chủ!Độc Cô Lương là trưởng tôn, có địa vị cao quý trong gia tộc Độc Cô, vì thế Độc Cô Chấn cũng đặc biệt tôn trọng y, trước mặt y cũng không câu nệ trưởng bối, hai người tuy là chú cháu nhưng thực chất tình như huynh đệ.Huấn Lương đến thật đúng lúc, ta vốn cũng định cho người đến mời cháu, ngồi xuống đi.Độc Cô Lương ngồi xuống, một hầu nữ bưng trà đến, y uống một ngụm trà nóng, vẻ lo lắng nói:- Cháu chiều nay mới biết tin, Hoài Ân bị quân Tùy bắt giữ, phải làm sao đây?

Lý Hiếu Cung lại chạy mất một mình.Độc Cô Chấn cười lạnh lùng:- Không chỉ có Lý Hiếu Cung chạy mất mà đến mấy tên giúp việc của y cũng chạy theo, nhưng đường đường Nguyên soái Trưởng sứ, Công bộ thượng thư triều đình lại bị bắt làm tù binh, cháu không thấy chỗ này có điều gì không bình thường sao?Độc Cô Lương kinh ngạc:- Ý của thúc là Lý Hiếu Cung cố ý để Hoài Ân bị Quân Tùy bắt sao?- Ta không dám nói Lý Hiếu Cung cố ý nhưng y không tận tâm bảo vệ Hoài Ân, điều này là quá rõ, ta nghĩ nếu Đậu Tấn là trưởng sứ, Lý Hiếu Cung bất luận thế nào cũng sẽ không để y bị bắt.Độc Cô Chấn nói với vẻ vô cùng bất mãn, ban đầu thái tử chủ trương để Hoài Ân đi Kinh Tương giữ chức Đông Nam đạo Hành Đài Thượng thư lệnh chính là một quyết định sai lầm, quả nhiên đây là muốn phân quyền của Lý Hiếu Cung.Nhưng Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung đâu có để quyền lực Kinh Tương bị chia dễ dàng như vậy, không phải thời cơ là đây hay sao?

Lý Hiếu Cung lợi dụng thủ đoạn chiến tranh dễ dàng loại bỏ Hoài Ân, Độc Cô Chấn vừa hận Lý Hiếu Cung thủ đoạn thâm độc vừa bất mãn với Lý Kiến Thành suy nghĩ không thấu đáo.Lão lại nói:- Hôm nay ta đi gặp thái tử, ta nói rõ với thái tử, chuyện này nếu như không làm cho ra lẽ thì sau này Độc Cô gia sẽ không cống nộp cho triều đình một cắc, một đấu nào cả.- Nhưng có tác dụng không?- Nhất định có, phụ hoàng y còn muốn chiêu mộ binh mã, còn cần đồng để đúc tiền, những cái này y đều phải cầu xin Độc Cô gia ta, y nhất định sẽ nghĩ cách để cứu Hoài Ân.Độc Cô Lương trầm tư một lúc rồi nói:- Thúc ép như vậy, liệu có hơi quá với họ không?

Chương 834 : Nỗi lo của Độc Cô (2)Độc Cô Lương lắc lắc đầu:- Thái tử và Lý Uyên ắt có tính toán trong đầu, ta không chỉ bất mãn với chuyện này mà thực tế, họ ngoài việc tạo ra những tên mềm yếu như Lương Sư Đô, Lý Quỹ và Tiên Tiển, thì còn có thể đối phó ai nữa.

Họ đã bại dưới tay Dương Nguyên Khánh mấy lần rồi?Độc Cô Lương cũng lo lắng:- Thực ra không chỉ có thúc bất mãn mà cháu tiếp xúc với không ít quý tộc Quan Lũng, họ đều không hài lòng đối với việc quân Đường thảm bại bởi quân Tùy, nghe nói đến Đậu gia cũng có ý kiến.Mắt Độc Cô Chấn lơ đễnh để hiện tia hối hận, lão không kìm được tiếng thở dài:- Ta ủng hộ họ là để họ thống nhất thiên hạ. nhưng họ đến Quan Trung cũng không đi ra được, làm sao mà không khiến ta khỏi thất vọng, sớm biết này ta đã ủng hộ Dương Nguyên Khánh, đúng là sai một ly đi một dặm!- Nhưng Dương Nguyên Khánh là kẻ thù của quý tộc Quan Lũng, ban đầu hắn đánh bại Hạ Nhược Bật.

Áp đảo Trương gia và Nguyên gia, thúc quên rồi sao?Độc Cô Chấn cười, chầm chậm nói, dường như muốn Độc Cô Lương khắc cốt lời y nói.- Điều này cháu không hiểu rồi, không ở trong tình thế đó thì sẽ không hiểu.

Lúc đó, hắn chẳng qua chỉ là thần tử, làm những việc đó là tuân theo thánh ý của Dương Quảng.

Nhưng bây giờ hắn đã làm chủ.

Hắn muốn giành thiên hạ, cuối cùng cũng vẫn cần phải thỏa hiệp với quý tộc Quan Lũng.Độc Cô Chấn thấy Độc Cô Lương nghĩ ngợi, lại tiếp tục nói:- Một người không biết thỏa hiệp thì mãi mãi sẽ không thể thành đại sự, Dương Nguyên Khánh lại không phải là người như vậy, lúc đầu ở Lạc Dương áp giá gạo, ta đã biết hắn là một người biết thỏa hiệp.Độc Cô Lương đã hiểu chút ý của chú:- Thúc muốn nói chúng ta âm thầm đi lại với Dương Nguyên Khánh?Độc Cô Chấn mỉm cười đắc ý:- Trên thực tế ta đã qua lại rồi.

Lúc ta ở Phong Châu, ta đã tiếp xúc với hắn rồi, cháu quên rồi sao?Độc Cô Lương giật mình, y đúng là đã quên người đó rồi.Huyện Thọ Quang quận Bắc Hải là một huyện nhỏ ở phía bắc của Bắc Hải, dọc theo hướng bắc là một mảnh rừng rậm, qua rừng rậm lại là bãi cát mười mấy dặm, cứ tiếp hướng bắc là đến biển rộng mênh mông vô bờ.Tống Kim Cương dẫn hơn hai mươi tàn binh tháo chạy.

Y không dám vào huyện thành, chạy thẳng vào rừng, hướng bãi cát.Trận chiến của Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương kéo dài gần nửa tháng, mặc dù Đậu Kiến Đức với ba mươi ngàn quân chiến đấu với mười hai ngàn quân của Tống Kim Cương, binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Tống Kim Cương lợi dụng tường thành cao lớn, động viên quân dân toàn thành phòng thủ nghiêm ngặt, khiến Đậu Kiến Thành tổn thất nặng nề.Cuối cùng vì dân chúng không kham nổi áp bức, mở thành để Đậu Kiến Đức tiến vào, mới khiến cho đội quân của Tống Kim Cương thảm bại, Tống Kim Cương dẫn hơn trăm thân binh đoạt môn tháo chạy.Qua huyện Thọ Quan là đến thẳng rừng rậm, Tông Kim Cương cuối cùng cũng đến được bãi cát, mãi cho đến lúc này, y mới thở phào nhẹ nhõm, đến được bãi cát thì phải xem liệu y có thể tìm được thuyền ra biển, rời khỏi Bắc Hải hay không.- Tướng quân, chúng ta đi đâu đây?Một tên cận binh hỏi.Điều này Tống Kim Cương cũng không biết, y còn có thể đi đâu được?

Thực ra 20 hôm trước, Dương Nguyên Khánh có phái người đến tìm y với hy vọng y có thể đầu hàng Đại Tùy.Khi đó, y cho rằng điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra quá thấp, chỉ cấp cho y vị trí hữu danh vô thực của một công huyện và chức vị đại tướng quân nhàn rỗi, chẳng có tý thực quyền nào, vì thế y đã từ chối.Thế nhưng bây giờ y muốn đồng ý thì chỉ e Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không dung nạp, y đã mất quận Bắc Hải, mất đội quân, hai bàn tay trắng, y làm gì còn có đủ tư cách để nhận huyện công và chức vị đại tướng quân!Y và Mạnh Hải Công là bạn cố hữu, có lẽ gã có thể đi thuyền xuống phía nam đến Hội Kê để nương nhờ Mạnh Hải Công.Tống Kim Cương thở dài:- Đi tìm thuyền trước hãy nói.Lúc này họ vừa đói vừa mệt, lại tiếp tục đi về phía bắc, khoảng 10 dặm, sắp đến biển, trước mặt bỗng thấy một ngôi nhà, trên mái tỏa khói nghi ngút, có người!Cả đám người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thúc ngựa chạy đến, đó là nhà của một ngư dân, trong nhà gồm một đôi vợ chồng trung niên với hai đứa con, một trai một gái, người chồng mới cùng con trai đánh cá trở về, gia đình đoàn tụ, đang hưởng thụ niềm vui vô bờ.Bỗng nhiên một đám binh sĩ như thổ phỉ xông vào, người chồng giận dữ, cầm ngư khí liều mạng liền bị binh sĩ một đao chém chết, người vợ cùng cô con gái sợ trốn trong phòng bị bọn binh sĩ cười dâm ô, khóa trái cửa.- Mẹ kiếp, mau tìm lương thực, ăn no rồi chuyện gái gú tính sau.Tống Kim Cương bụng đói, giục thuộc hạ đi tìm cái gì ăn, bọn binh sĩ lùng sục khắp phòng, chỉ tìm được ít gạo, nhưng sân sau lại có không ít cá biển, bọn binh lính được một bữa no nê hải vị.Màn đêm buông xuống, Tống Kim Cương dâm ý nổi lên, một chân đá văng cửa phòng.Trời càng lúc càng tối, tội ác bóng đêm cũng đã kết thúc, đám binh sĩ một ngày mệt mỏi đều lăn ra ngủ say như chết.Đúng lúc này, Tống Kim Cương bị một tiếng động giật mình tỉnh dậy, chỉ cảm thấy bên ngoài một màu rực lửa.

Y thất kinh, bật dậy, lao đến cửa sổ, toát mồ hôi hột, chỉ thấy bên ngoài bị mấy trăm ngư dân vây kín, người người tay lăm le ngư khí và đuốc, trong mắt hừng hực phẫn nộ.Trước mặt là một thiếu niên 16, 17 tuổi, giống người ngư dân bị giết như tạc, Tống Kim Cương lùi lại hai bước.Bỗng nhiên, y rống lên:- Dậy mau, tất cả dậy hết cho ta!Cả phòng náo loạn, các ngư dân không đốt nhà là vì họ sợ làm phụ nữ trong nhà bị thương, nhưng hai người họ đã chết, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi.- Ra ngoài giết, đoạt lại ngựa.Bọn binh lính rút đao đi ra, Tống Kim Cương cũng xông ra, chỉ có đoạt lại ngựa mới có khả năng sống sót.Một tiếng ai oán thoát ra từ ngọn đuốc, ngư dân phẫn nộ chửi rủa át tiếng cầu xin của đám binh sĩ, không lâu sau, chỉ còn lại một mình Tống Kim Cươngy đã bị hơn hai trăm người bao vây.Chân y đã bị thương, chạy không nổi, y nhìn trời than vãn:- Không ngờ Tống Kim Cương ta lại bị chết bởi đám ngu dân này!- Giết…Không biết là ai hô trước tiên, mấy trăm ngư khí cùng bổ xuống người y, khiến y bị đâm chết tươi ngay tại bãi cát.Mặc dù nói triều đình cũng chịu tổn thất không nhỏ trong chiến dịch Trung Nguyên, nhưng bản thân thắng lợi lại mang đến cho quân dân triều Tùy sự cổ vũ rất lớn.

Vừa đúng dịp tết Trung Nguyên, ngày lễ thờ cúng trời đất truyền thống cũng biến thành ngày lễ chúc mừng thắng lợi.Bên trong thành Thái Nguyên, không chỉ có dòng sông được thả đầy thủy đăng, âm thanh mái chèo nhộn nhạo, ánh sáng chập chờn.

Mấy con sông trong thành Thái Nguyên trở nên tràn ngập màu sắc.Không chỉ ở sông, nhà nhà đều treo đèn hoa đăng lên, bày ra chậu vu lan, lấy cách thức này để ăn mừng quân Tùy đại thắng.Trời vừa tối, vô số tiểu thương xuất hiện trên đường Tấn Dương.

Khứu giác của bọn họ vô cùng nhạy bén, phát hiện thời cơ buôn bán đã đến.

Tiểu thương tụ thập đông như vậy càng hấp dẫn nhiều người ra khỏi nhà.

Nhất thời, người đi dạo phố, xem đèn chật ních trên các con đường lớn nhỏ của thành Thái Nguyên.Đèn đuốc rực rỡ, toàn bộ thành Thái Nguyên sáng rực như ban ngày.Trên đường cái, một đám trẻ con tay cầm thủy liên đăng vui vẻ chạy nhảy.

Những quán nước nhỏ cũng chật ních khách quen.

Mặc dù không phải là tết Nguyên Tiêu, nhưng đối với bọn họ, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.Các thiếu nữ cũng kết lại thành đội du ngoạn trên đường, vây lấy các gian hàng bán đồ trang sức cùng son phấn, chọn mua các loại đồ trang sức hạ giá.Ở một quầy bán đồ trang sức nhỏ, hai thiếu nữ đang cùng nhau chọn đồ trang sức.

Mấy trăm loại trang sức đủ màu sắc khiến cho ánh mắt của hai nàng tràn đầy thích thú.Hai thiếu nữ, một người ước chừng mười bốn tuổi, người kia chỉ vào khoảng mười một tuổi, đều có đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh khiến cho người khác phải rung động.

Hai nàng mặc váy dài làm bằng vải đay loại thượng đẳng, khoác một chiếc áo ngắn, tóc búi sơ thành hai cuộn tròn như trăng rằm đầy tháng, làn da trắng noãn như ngọc.Mặc dù quần áo trên người các nàng rất đơn giản, nhưng khí thái siêu phàm thoát tục tỏa ra từ hai nàng khiến cho nam thanh nữ tú ở xung quanh đều trở nên ảm đạm.Tuy hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng tuyệt đối không có một người nào dám đánh chủ ý lên hai nàng, bởi vì bên cạnh hai nàng là bốn năm nữ binh đang nắm chặt bội đao trong tay, vóc người cường tráng, ánh mắt sắc lạnh.Trên đường phố của Thái Nguyên xuất hiện nữ binh là chuyện rất bình thường, bọn họ đều là nữ binh hộ vệ.

Ngày trước thì không có tập quán này, nhưng hiện tại dùng mãi thành thói quen.

Có điều, những nữ binh này hình thức đều rất hung hãn, không có chút cảm xúc nào có thể xem là của nữ nhân, so với nam nhân còn cường tráng hơn.Nhưng các nàng lại bảo hộ rất chu toàn cho hai thiếu nữ kia, nhìn có vẻ như không để ý nhưng thật ra là không hề có bất cứ một người nào có thể đến gần hai thiếu nữ.

Ngay cả chủ gian hàng cũng thấy hai thiếu nữ này có thân phận không tầm thường.Hai thiếu nữ này, người lớn tuổi chính là Công chúa Đan Dương nhà Tùy, Dương Phương Hinh.

Còn người ít tuổi hơn chính là trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh, Dương Băng.Với phép tắc nghiêm ngặt của Dương phủ, đúng ra hai người không có cơ hội ra khỏi phủ, đây là do Dương Phương Hinh lấy cớ đi tham kiến mẫu hậu nên mới kéo Dương Băng ra ngoài.

Chương 834 : Nỗi lo của Độc Cô (1+2)Đậu hoàng hậu biết hoàng thượng vô cùng sủng ái ả, cũng không dám xử lý quá tàn nhẫn đối với ả, cơn giận trong lòng bà cũng đã hết, liền thản nhiên nói:- Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ngươi dám tái phạm, lần sau ta sẽ lấy cái mạng nhỏ bé của nhà ngươi.Trương Tiệp Dư ôm lệ dập đầu:- Tiện thiếp tạ ơn hoàng hậu đã dạy bảo.- Đi đi!

Đừng để ta lại gặp lại ngươi.Trương Tiệp Dư hành lễ lui ra, Đậu hoàng hậu nghĩ ngợi một lúc lại dặn dò hai bên:- Đem chuyện hôm nay truyền khắp cung, ai dám tái phạm, bản cung sẽ trừng trị nghiêm khắc!Trương Tiệp Dư về đến tẩm cung của mình liền gục đầu vào giường, khóc lớn, mấy cung nữ tâm phúc và thái giám nhiều lần khuyên ả, hoàng hậu chỉ đố kỵ vì ả được sủng ái nên mới nổi giận như vậy, càng chứng tỏ ả rất được thánh thượng yêu chuộng, ả ngẫm nghĩ cũng không sai nên mới dần dần ngưng khóc.ả ngồi trước bàn trang điểm tự soi gương, thấy mình vô cùng tệ hại, xấu hổ không nói nên lời, trong lòng hận đến chảy máu, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:- Sẽ có một ngày, ta sẽ giết lão tiện nhân này!Đứng bên cạnh là một lão thái giám, tên Trương Hiệu Trung, là đồng hương với Trương Tiệp Dư, thậm chí còn là họ hàng xa, lão là tâm phúc của Trương Tiệp Dư, rất có chút đầu óc suy nghĩ.Lão liền hạ giọng khuyên bảo:- Nương nương không cần thiết phải phiền não, hoàng hậu tuổi tác đã cao, sức khỏe lại không được tốt, cũng không qua được mấy năm nữa, lão nô muốn khuyên nương nương nên nhìn xa một chút, tìm cho mình chỗ dựa sau này.Trương Tiệp Dư trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:- Ông nói chỗ dựa là như thế nào?Trương Hiệu Trung thở dài:- Thực ra thánh thượng háo sắc vô độ, phóng túng bản thân cũng không thể trường thọ được, lão nô khuyên nương nương nên suy nghĩ lâu dài, vạn nhất thánh thượng sau trăm tuổi, nương nương nên làm thế nào?- Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào?

Chỗ dựa là ai được chứ?Trương Diệp Tư không hiểu hỏi.Trương Hiệu Trung nhìn hai bên, thấy không có người liền nói nhỏ:- Hiện nay nương nương được thánh thương sủng ái, có thể nắm giữ trái tim của hoàng thượng, đó chính là tài năng của nương nương, nếu nương nương không ngại hãy dùng tài năng này để kết giao với thái tử, nói lời hay ý đẹp thay cho thái tử, sau này thái tử đăng cơ, cũng sẽ cảm ơn mà báo đáp, lo cho nương nương về sau.Trương Diệp Tư giật mình:- Ta cũng là vì cái này nên mới bị phạt, ngươi còn muốn ta kết giao với thái tử, không phải là muốn hại chết ta đấy chứ?Trương Hiệu Trung nở nụ cười:- Nương nương hiểu nhầm rồi, lão nô không phải nói bản thân nương nương qua lại với thái tử, càng không phải nương nương và thái tử liếc mắt đưa tình, mà là lão nô nói kết giao lợi ích, nương nương không ngại để phụ thân qua lại với thái tử, có việc gì, có thể thông qua phụ huynh truyền đạt tin tức.Trương Tiệp Dư trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.Phường Tuyên Dương Trường An, có một căn nhà lớn rộng gần tám mươi mẫu.

Nơi này chính là phủ Độc Cô nổi tiếng Trường An, là phủ đệ của Độc Cô Tín công thần khai quốc Bắc Chu năm đó.Sau đó do trưởng tử Độc Cô La kế thừa, Độc Cô La bị chết vì dính líu đến vụ án của Hạ Nhược Bật, trước lúc chết đem phủ đệ này truyền lại cho chủ nhân mới là Độc Cô Chấn, chứ không truyền cho con trai là Độc Cô Lương.

Như vậy, Độc Cô phủ trở thành phủ đệ của gia chủ của gia tộc Độc Cô.Buổi tối, thành Trường An bị bao phủ bởi màn mưa phùn dày đặc, người của Độc Cô phủ đang bận rộn thả đèn bên bờ sông nhỏ.

Hôm nay là 13 tháng 7 rồi, chỉ còn 2 ngày nữa là đến tết Trung Nguyên, cho dù hoàng đế Lý Uyên yêu cầu phải tiết kiệm, không được xa hoa, nhưng phong tục cần thiết vẫn phải được duy trì.Trong màn mưa mù mịt, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng trước cửa Độc Cô gia, gã quản gia vội vã bung dù chạy xuống bậc thang, Độc Cô Lương bước ra khỏi xe ngựa.Độc Cô Lương là trưởng tử của Độc Cô La, do tuổi tác đã cao nên không làm quan trong triều đình mà được phong làm Thái tử Thiếu bảo, tập cựu tước Triệu quốc công, địa vị vô cùng tôn quý.Độc Cô Lương tuy rằng không làm quan nhưng lại có rất nhiều con em Độc Cô gia khác đảm nhận chức quan cao trong Đường triều.Tỷ như huynh đệ lão Độc Cô Hoành đảm nhận chức Hữu Vệ đại tướng quân, cháu trai Độc Cô Khí làm Thái thú quận Tư Dương, tộc đệ Độc Cô Hoài Ân là Công bộ thượng thư, thúc phụ của lão Độc Cô Chấn làm Nội sử lệnh…, quan văn quan võ đều có cả, địa vị gia tộc vô cùng tôn quý trong Đường triều.Độc Cô Lương nhìn khắp lượt các gia nhân đang bận rộn bên sông, liền lạnh lùng hỏi:- Chủ nhân ngươi có ở phủ không?- Có ạ, mời nhị lão gia đi theo lão.Quản gia cùng Độc Cô Lương nhanh nhanh chóng chóng đi vào trong phủ.Trong thư phòng, chủ nhân Độc Cô thị Độc Cô Chấn đang ngồi hạ bút viết một bức thư.

Độc Cô Chấn năm nay cũng đã hơn 60 tuổi, tóc bạc nhưng khí sắc tốt, ánh mắc quắc thước, là một trong ngũ tướng Đại Đường, đảm nhiệm Nội Sử Lệnh.Gia tộc Độc Cô và Đậu thị đều được gọi là Đại Đường đệ nhị gia tộc, chỉ đứng sau hoàng tộc Lý thị, hoàn toàn áp đảo các quý tộc Quan Lũng khác.Đạt được địa vị cao như vậy, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, năm Đại Nghiệp cuối cùng, gia tộc Độc Cô liên tục chuyển tiền và lương thảo từ các nơi của triều Tùy đến Quan Trung, nên gia tộc Độc Cô được mệnh danh là thủ phủ Đại Tùy, có khả năng hiệu triệu cực lớn ở hai vùng đất Quan Lũng và Ba Thục.Sai khi Lý Uyên vào Quan Trung, gia tộc Độc Cô đầu tiên đem số tiền và lương thảo cực lớn trợ giúp cho quân Đường, sáu nghìn gia đinh ở các trang viên cũng giao cho quân Đường.Lập tức lão theo Lý Hiếu Cung theo hướng nam đến Ba Thục, khuyên các quận Ba Thục đầu hàng Đường triều, giúp Đường triều không phải tốn binh đao mà cũng chiếm lĩnh được Ba Thục, lập nên công lớn.Lý Đường để đền đáp ân nghĩa nên đã hậu phong gia tộc Độc Cô, cũng là có tình có lý.Nhưng cùng với việc quân Đường bị thảm bại dưới quân Tùy, gần hai trăm nghìn đại quân bị tiêu diệt, sáu nghìn gia đinh của lão cũng chết thảm hơn một nửa.

Điều này khiến cho niềm tin của Độc Cô Chấn với Đường triều cũng bắt đầu bị dao động.Điều này cũng giống như một nhà đầu tư, khi anh ta đầu tư liên tục bị lỗ thì Đại Đường rất khó đem lại lợi nhuận hẫu hĩnh cho anh ta.

Thậm chí còn bị trượt xuống bên bờ vực phá sản, đương nhiên là lão không vui rồi.Hai ngày nay có một chuyện khác khiến lão đau đầu là tin tức mà lão nghe được vào sáng sớm nay.

Cháu trai Độc Cô Hoài Ân bị quân Tùy bắt giữ, điều này khiến cho lão vô cùng tức giận.Độc Cô Hoài Ân đảm nhậm Công bộ thượng thư, là người kế thừa của Độc Cô gia mà lại bị quân Tùy bắt làm tù binh, nghe nói còn bị trúng tên, cả một ngày trời, Độc Cô Chấn bị chuyện này làm cho âu sầu thiểu não.Lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo của quản gia:- Chủ nhân, nhị lão gia đã tới.Độc Cô Chấn hạ bút, Độc Cô Lương đến rồi, cũng biết y sẽ đến liền nói:- Mời vào.Cửa mở, Độc Cô Lương bước vào trong, mặc dù y lớn hơn Độc Cô Chấn hai tuổi nhưng y vẫn là cháu trai của lão, y liền đến hành lễ:- Tham kiến gia chủ!Độc Cô Lương là trưởng tôn, có địa vị cao quý trong gia tộc Độc Cô, vì thế Độc Cô Chấn cũng đặc biệt tôn trọng y, trước mặt y cũng không câu nệ trưởng bối, hai người tuy là chú cháu nhưng thực chất tình như huynh đệ.Huấn Lương đến thật đúng lúc, ta vốn cũng định cho người đến mời cháu, ngồi xuống đi.Độc Cô Lương ngồi xuống, một hầu nữ bưng trà đến, y uống một ngụm trà nóng, vẻ lo lắng nói:- Cháu chiều nay mới biết tin, Hoài Ân bị quân Tùy bắt giữ, phải làm sao đây?

Lý Hiếu Cung lại chạy mất một mình.Độc Cô Chấn cười lạnh lùng:- Không chỉ có Lý Hiếu Cung chạy mất mà đến mấy tên giúp việc của y cũng chạy theo, nhưng đường đường Nguyên soái Trưởng sứ, Công bộ thượng thư triều đình lại bị bắt làm tù binh, cháu không thấy chỗ này có điều gì không bình thường sao?Độc Cô Lương kinh ngạc:- Ý của thúc là Lý Hiếu Cung cố ý để Hoài Ân bị Quân Tùy bắt sao?- Ta không dám nói Lý Hiếu Cung cố ý nhưng y không tận tâm bảo vệ Hoài Ân, điều này là quá rõ, ta nghĩ nếu Đậu Tấn là trưởng sứ, Lý Hiếu Cung bất luận thế nào cũng sẽ không để y bị bắt.Độc Cô Chấn nói với vẻ vô cùng bất mãn, ban đầu thái tử chủ trương để Hoài Ân đi Kinh Tương giữ chức Đông Nam đạo Hành Đài Thượng thư lệnh chính là một quyết định sai lầm, quả nhiên đây là muốn phân quyền của Lý Hiếu Cung.Nhưng Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung đâu có để quyền lực Kinh Tương bị chia dễ dàng như vậy, không phải thời cơ là đây hay sao?

Lý Hiếu Cung lợi dụng thủ đoạn chiến tranh dễ dàng loại bỏ Hoài Ân, Độc Cô Chấn vừa hận Lý Hiếu Cung thủ đoạn thâm độc vừa bất mãn với Lý Kiến Thành suy nghĩ không thấu đáo.Lão lại nói:- Hôm nay ta đi gặp thái tử, ta nói rõ với thái tử, chuyện này nếu như không làm cho ra lẽ thì sau này Độc Cô gia sẽ không cống nộp cho triều đình một cắc, một đấu nào cả.- Nhưng có tác dụng không?- Nhất định có, phụ hoàng y còn muốn chiêu mộ binh mã, còn cần đồng để đúc tiền, những cái này y đều phải cầu xin Độc Cô gia ta, y nhất định sẽ nghĩ cách để cứu Hoài Ân.Độc Cô Lương trầm tư một lúc rồi nói:- Thúc ép như vậy, liệu có hơi quá với họ không?

Chương 834 : Nỗi lo của Độc Cô (2)Độc Cô Lương lắc lắc đầu:- Thái tử và Lý Uyên ắt có tính toán trong đầu, ta không chỉ bất mãn với chuyện này mà thực tế, họ ngoài việc tạo ra những tên mềm yếu như Lương Sư Đô, Lý Quỹ và Tiên Tiển, thì còn có thể đối phó ai nữa.

Họ đã bại dưới tay Dương Nguyên Khánh mấy lần rồi?Độc Cô Lương cũng lo lắng:- Thực ra không chỉ có thúc bất mãn mà cháu tiếp xúc với không ít quý tộc Quan Lũng, họ đều không hài lòng đối với việc quân Đường thảm bại bởi quân Tùy, nghe nói đến Đậu gia cũng có ý kiến.Mắt Độc Cô Chấn lơ đễnh để hiện tia hối hận, lão không kìm được tiếng thở dài:- Ta ủng hộ họ là để họ thống nhất thiên hạ. nhưng họ đến Quan Trung cũng không đi ra được, làm sao mà không khiến ta khỏi thất vọng, sớm biết này ta đã ủng hộ Dương Nguyên Khánh, đúng là sai một ly đi một dặm!- Nhưng Dương Nguyên Khánh là kẻ thù của quý tộc Quan Lũng, ban đầu hắn đánh bại Hạ Nhược Bật.

Áp đảo Trương gia và Nguyên gia, thúc quên rồi sao?Độc Cô Chấn cười, chầm chậm nói, dường như muốn Độc Cô Lương khắc cốt lời y nói.- Điều này cháu không hiểu rồi, không ở trong tình thế đó thì sẽ không hiểu.

Lúc đó, hắn chẳng qua chỉ là thần tử, làm những việc đó là tuân theo thánh ý của Dương Quảng.

Nhưng bây giờ hắn đã làm chủ.

Hắn muốn giành thiên hạ, cuối cùng cũng vẫn cần phải thỏa hiệp với quý tộc Quan Lũng.Độc Cô Chấn thấy Độc Cô Lương nghĩ ngợi, lại tiếp tục nói:- Một người không biết thỏa hiệp thì mãi mãi sẽ không thể thành đại sự, Dương Nguyên Khánh lại không phải là người như vậy, lúc đầu ở Lạc Dương áp giá gạo, ta đã biết hắn là một người biết thỏa hiệp.Độc Cô Lương đã hiểu chút ý của chú:- Thúc muốn nói chúng ta âm thầm đi lại với Dương Nguyên Khánh?Độc Cô Chấn mỉm cười đắc ý:- Trên thực tế ta đã qua lại rồi.

Lúc ta ở Phong Châu, ta đã tiếp xúc với hắn rồi, cháu quên rồi sao?Độc Cô Lương giật mình, y đúng là đã quên người đó rồi.Huyện Thọ Quang quận Bắc Hải là một huyện nhỏ ở phía bắc của Bắc Hải, dọc theo hướng bắc là một mảnh rừng rậm, qua rừng rậm lại là bãi cát mười mấy dặm, cứ tiếp hướng bắc là đến biển rộng mênh mông vô bờ.Tống Kim Cương dẫn hơn hai mươi tàn binh tháo chạy.

Y không dám vào huyện thành, chạy thẳng vào rừng, hướng bãi cát.Trận chiến của Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương kéo dài gần nửa tháng, mặc dù Đậu Kiến Đức với ba mươi ngàn quân chiến đấu với mười hai ngàn quân của Tống Kim Cương, binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Tống Kim Cương lợi dụng tường thành cao lớn, động viên quân dân toàn thành phòng thủ nghiêm ngặt, khiến Đậu Kiến Thành tổn thất nặng nề.Cuối cùng vì dân chúng không kham nổi áp bức, mở thành để Đậu Kiến Đức tiến vào, mới khiến cho đội quân của Tống Kim Cương thảm bại, Tống Kim Cương dẫn hơn trăm thân binh đoạt môn tháo chạy.Qua huyện Thọ Quan là đến thẳng rừng rậm, Tông Kim Cương cuối cùng cũng đến được bãi cát, mãi cho đến lúc này, y mới thở phào nhẹ nhõm, đến được bãi cát thì phải xem liệu y có thể tìm được thuyền ra biển, rời khỏi Bắc Hải hay không.- Tướng quân, chúng ta đi đâu đây?Một tên cận binh hỏi.Điều này Tống Kim Cương cũng không biết, y còn có thể đi đâu được?

Thực ra 20 hôm trước, Dương Nguyên Khánh có phái người đến tìm y với hy vọng y có thể đầu hàng Đại Tùy.Khi đó, y cho rằng điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra quá thấp, chỉ cấp cho y vị trí hữu danh vô thực của một công huyện và chức vị đại tướng quân nhàn rỗi, chẳng có tý thực quyền nào, vì thế y đã từ chối.Thế nhưng bây giờ y muốn đồng ý thì chỉ e Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không dung nạp, y đã mất quận Bắc Hải, mất đội quân, hai bàn tay trắng, y làm gì còn có đủ tư cách để nhận huyện công và chức vị đại tướng quân!Y và Mạnh Hải Công là bạn cố hữu, có lẽ gã có thể đi thuyền xuống phía nam đến Hội Kê để nương nhờ Mạnh Hải Công.Tống Kim Cương thở dài:- Đi tìm thuyền trước hãy nói.Lúc này họ vừa đói vừa mệt, lại tiếp tục đi về phía bắc, khoảng 10 dặm, sắp đến biển, trước mặt bỗng thấy một ngôi nhà, trên mái tỏa khói nghi ngút, có người!Cả đám người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thúc ngựa chạy đến, đó là nhà của một ngư dân, trong nhà gồm một đôi vợ chồng trung niên với hai đứa con, một trai một gái, người chồng mới cùng con trai đánh cá trở về, gia đình đoàn tụ, đang hưởng thụ niềm vui vô bờ.Bỗng nhiên một đám binh sĩ như thổ phỉ xông vào, người chồng giận dữ, cầm ngư khí liều mạng liền bị binh sĩ một đao chém chết, người vợ cùng cô con gái sợ trốn trong phòng bị bọn binh sĩ cười dâm ô, khóa trái cửa.- Mẹ kiếp, mau tìm lương thực, ăn no rồi chuyện gái gú tính sau.Tống Kim Cương bụng đói, giục thuộc hạ đi tìm cái gì ăn, bọn binh sĩ lùng sục khắp phòng, chỉ tìm được ít gạo, nhưng sân sau lại có không ít cá biển, bọn binh lính được một bữa no nê hải vị.Màn đêm buông xuống, Tống Kim Cương dâm ý nổi lên, một chân đá văng cửa phòng.Trời càng lúc càng tối, tội ác bóng đêm cũng đã kết thúc, đám binh sĩ một ngày mệt mỏi đều lăn ra ngủ say như chết.Đúng lúc này, Tống Kim Cương bị một tiếng động giật mình tỉnh dậy, chỉ cảm thấy bên ngoài một màu rực lửa.

Y thất kinh, bật dậy, lao đến cửa sổ, toát mồ hôi hột, chỉ thấy bên ngoài bị mấy trăm ngư dân vây kín, người người tay lăm le ngư khí và đuốc, trong mắt hừng hực phẫn nộ.Trước mặt là một thiếu niên 16, 17 tuổi, giống người ngư dân bị giết như tạc, Tống Kim Cương lùi lại hai bước.Bỗng nhiên, y rống lên:- Dậy mau, tất cả dậy hết cho ta!Cả phòng náo loạn, các ngư dân không đốt nhà là vì họ sợ làm phụ nữ trong nhà bị thương, nhưng hai người họ đã chết, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi.- Ra ngoài giết, đoạt lại ngựa.Bọn binh lính rút đao đi ra, Tống Kim Cương cũng xông ra, chỉ có đoạt lại ngựa mới có khả năng sống sót.Một tiếng ai oán thoát ra từ ngọn đuốc, ngư dân phẫn nộ chửi rủa át tiếng cầu xin của đám binh sĩ, không lâu sau, chỉ còn lại một mình Tống Kim Cươngy đã bị hơn hai trăm người bao vây.Chân y đã bị thương, chạy không nổi, y nhìn trời than vãn:- Không ngờ Tống Kim Cương ta lại bị chết bởi đám ngu dân này!- Giết…Không biết là ai hô trước tiên, mấy trăm ngư khí cùng bổ xuống người y, khiến y bị đâm chết tươi ngay tại bãi cát.Mặc dù nói triều đình cũng chịu tổn thất không nhỏ trong chiến dịch Trung Nguyên, nhưng bản thân thắng lợi lại mang đến cho quân dân triều Tùy sự cổ vũ rất lớn.

Vừa đúng dịp tết Trung Nguyên, ngày lễ thờ cúng trời đất truyền thống cũng biến thành ngày lễ chúc mừng thắng lợi.Bên trong thành Thái Nguyên, không chỉ có dòng sông được thả đầy thủy đăng, âm thanh mái chèo nhộn nhạo, ánh sáng chập chờn.

Mấy con sông trong thành Thái Nguyên trở nên tràn ngập màu sắc.Không chỉ ở sông, nhà nhà đều treo đèn hoa đăng lên, bày ra chậu vu lan, lấy cách thức này để ăn mừng quân Tùy đại thắng.Trời vừa tối, vô số tiểu thương xuất hiện trên đường Tấn Dương.

Khứu giác của bọn họ vô cùng nhạy bén, phát hiện thời cơ buôn bán đã đến.

Tiểu thương tụ thập đông như vậy càng hấp dẫn nhiều người ra khỏi nhà.

Nhất thời, người đi dạo phố, xem đèn chật ních trên các con đường lớn nhỏ của thành Thái Nguyên.Đèn đuốc rực rỡ, toàn bộ thành Thái Nguyên sáng rực như ban ngày.Trên đường cái, một đám trẻ con tay cầm thủy liên đăng vui vẻ chạy nhảy.

Những quán nước nhỏ cũng chật ních khách quen.

Mặc dù không phải là tết Nguyên Tiêu, nhưng đối với bọn họ, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.Các thiếu nữ cũng kết lại thành đội du ngoạn trên đường, vây lấy các gian hàng bán đồ trang sức cùng son phấn, chọn mua các loại đồ trang sức hạ giá.Ở một quầy bán đồ trang sức nhỏ, hai thiếu nữ đang cùng nhau chọn đồ trang sức.

Mấy trăm loại trang sức đủ màu sắc khiến cho ánh mắt của hai nàng tràn đầy thích thú.Hai thiếu nữ, một người ước chừng mười bốn tuổi, người kia chỉ vào khoảng mười một tuổi, đều có đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh khiến cho người khác phải rung động.

Hai nàng mặc váy dài làm bằng vải đay loại thượng đẳng, khoác một chiếc áo ngắn, tóc búi sơ thành hai cuộn tròn như trăng rằm đầy tháng, làn da trắng noãn như ngọc.Mặc dù quần áo trên người các nàng rất đơn giản, nhưng khí thái siêu phàm thoát tục tỏa ra từ hai nàng khiến cho nam thanh nữ tú ở xung quanh đều trở nên ảm đạm.Tuy hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng tuyệt đối không có một người nào dám đánh chủ ý lên hai nàng, bởi vì bên cạnh hai nàng là bốn năm nữ binh đang nắm chặt bội đao trong tay, vóc người cường tráng, ánh mắt sắc lạnh.Trên đường phố của Thái Nguyên xuất hiện nữ binh là chuyện rất bình thường, bọn họ đều là nữ binh hộ vệ.

Ngày trước thì không có tập quán này, nhưng hiện tại dùng mãi thành thói quen.

Có điều, những nữ binh này hình thức đều rất hung hãn, không có chút cảm xúc nào có thể xem là của nữ nhân, so với nam nhân còn cường tráng hơn.Nhưng các nàng lại bảo hộ rất chu toàn cho hai thiếu nữ kia, nhìn có vẻ như không để ý nhưng thật ra là không hề có bất cứ một người nào có thể đến gần hai thiếu nữ.

Ngay cả chủ gian hàng cũng thấy hai thiếu nữ này có thân phận không tầm thường.Hai thiếu nữ này, người lớn tuổi chính là Công chúa Đan Dương nhà Tùy, Dương Phương Hinh.

Còn người ít tuổi hơn chính là trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh, Dương Băng.Với phép tắc nghiêm ngặt của Dương phủ, đúng ra hai người không có cơ hội ra khỏi phủ, đây là do Dương Phương Hinh lấy cớ đi tham kiến mẫu hậu nên mới kéo Dương Băng ra ngoài.

Chương 835 : Đêm mới Trung NguyênBuổi tối tết Trung Nguyên phồn hoa náo nhiệt như vậy, nếu không được chơi bời một chút thì thật là phí hoài tuổi xuân.Cũng may là trị an của Thái Nguyên khá nghiêm ngặt, nơi nào cũng có quân đội tuần tra, rất ít thấy loại du côn lãng tử.

Không dám nói là không có loại người này, nhưng chúng cũng biết kiềm chế.

Hoặc là móc túi trộm vặt, hoặc là nhân lúc chen lấn đông người sờ mông sờ ngực thiếu nữ.

Còn việc trêu đùa nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật thì ít khi xảy ra.Cho nên mặc dù hai thiếu nữ này cực kì kiều diễm, như hoa sen trong nước, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người nhưng không có kẻ nào rảnh rỗi dám chạy đến quấy rầy đùa giỡn.- A tỷ.

Tỷ xem cái tram đồng này…Dương Băng chưa kịp nói hết đã bị Dương Phương Hinh cắt ngang, thấp giọng nói:- Không phải đã nói trước rồi sao?

Không nên gọi ta là a tỷ, phải gọi là a cô.

Trong phủ xưng hô thế nào, sao ra ngoài lại thay đổi cách xưng hô?Dương Băng có chút uất ức, chu miệng lên một chút:- Trong phủ gọi người là a cô vì không có biện pháp, ra ngoài gọi a tỷ cũng không được sao?

Sao trước kia tỷ lại để cho ta gọi?- Trước đây là trước đây.

Hiện tại đang giảng quy củ, ta không muốn nghe ngươi gọi là a tỷ, làm loạn bối phận.

Nếu ngươi còn gọi loạn, ta lập tức đưa ngươi về cung Tấn Dương.Dương Băng ‘xùy’ một tiếng, miệng nở nụ cười:- Tỷ lừa ai đó?

Chính tỷ cũng không muốn đến cung Tấn Dương.

Tỷ nói ở nơi đó giống như làm ni cô, chính ở phủ của ta mới tự do tự tại, hoặc là tỷ dọn đi, ta gọi tỷ a tỷ.Mặt Dương Phương Hinh đỏ lên, gắt giọng:- Ngươi lại quấy rối, lần sau ta không mang ngươi ra ngoài chơi nữa.Những lời này của Dương Phương Hinh chẳng khác nào đòn sát thủ, thoáng cái Dương Băng đã không dám hé môi, một lát sau mới lẩm bẩm:- Được rồi!

A cô thì a cô.Dương PHương Hinh nở nụ cười rạng rỡ:- Vậy mới phải chứ.

Vừa rồi ngươi muốn nói gì?Thoáng cái Dương Băng đã lấy lại tinh thần, vội vã vươn tay nhổ một cái trâm đồng song phượng, ở giữa trâm đồng là một viên trân trâu to như hạt đậu tương.Nàng đặt cây trâm đồng trên lòng bàn tay, cười nói:- Ngươi biết không?

Mẫu thân ta cũng có một cây trâm đồng giống y như thế này.Dương Phương Hinh có chút ngạc nhiên bèn cầm lấy trâm đồng ngắm nhìn một chút.

Trạm trổ rất tinh xảo, nhìn rất sống động:- Mẫu thân ngươi cũng có cái này?- Đúng vậy!

Giấu ở cái hòm đựng đồ trang sức, ở gần dưới cùng, đựng trong một cái hộp gỗ tử đàn nhỏ.

Mẫu thân ta coi vật này như bảo bối, lần trước ta lấy ra xem, bị mắng cho một trận.Đôi mắt Dương Phương Hinh lay động, nở nụ cười:- Nhất định là phụ thân ngươi mua cho mẫu thân ngươi.

Không phải ngươi từng nói phụ mẫu ngươi từ nhỏ đã lớn lên bên nhau hay sao.

Ta nghe phụ hoàng ta nói, phụ thân ngươi lúc còn nhỏ phải đi săn thú kiếm sống, sau mới gặp đường hoàng tổ phụ ta.

Đó chắc hẳn là vật đính ước của phụ thân ngươi đưa cho mẫu thân ngươi, cho nên mẫu thân ngươi mới cất giữ như bảo bối vậy.- Đúng!

Ta cũng nghĩ như vậy.Dương Băng bị những lời của Dương Phương Hinh hấp dẫn, vội vã hỏi:- A cô nói phụ thân ta lúc còn bé từng đi săn, sao ta không biết?

Phụ thân ta còn có sự tích gì, a cô mau nói cho ta biết!Dương Băng cực kì sùng bái phụ thân, đối với tất cả sự tình về phụ thân đều cảm thấy hứng thú.

Đôi mắt nàng mở to, tràn đầy khát vọng tìm hiểu.Dương Phương Hinh cười nói:- Ngươi đúng là nha đầu ngốc.

Ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi chẳng phải sẽ rõ ràng sao, ngươi hỏi ta làm gì?- Mẫu thân cũng không nói với ta những điều này.Dương Băng lôi kéo, làm nũng Dương Phương Hinh:- A cô tốt, a cô nói cho ta biết đi mà!

Ta sẽ gọi a cô là a cô.Dương Phương Hinh giơ ngón tay thon dài như ngọc ấn lên trán Dương Băng, cười nói:- Đúng là một nha đầu ngốc.

Chuyện của phụ thân mình lại đi hỏi người ngoài, đúng là một đứa con hư.

Được rồi!

Hôm nào đó ta sẽ kể cho ngươi nghe những cố sự về phụ thân ngươi.Lúc này, chủ gian hàng mới cười nói:- Hai vị cô nương đã quyết định chưa?- Ừ!Dương Băng đã sớm chọn được năm sáu cái trâm đồng khá tốt:- Ta sẽ lấy những thứ này.

A cô, còn a cô?Dương Phương Hinh do dự một chút, sau đó lại nhổ cây trâm đồng song phượng xuống, cười nói:- Cái trâm này không tệ, ta sẽ lấy nó.Người bán hàng nhanh nhẹn thay các nàng gói đồ lại, cười tủm tỉm nói:- Hai vị cô nương, tổng cộng là hai xâu tiền.Dương Băng thò bàn tay nhỏ bé vào túi, lấy ra một khối bạc vụn cỡ ba bốn lạng, đây toàn là tiền tiêu vặt của nàng, sau đó đưa cho người bán hàng:- Ta chỉ có bạc, có được không?Bạc còn có giá trị hơn tiền đồng.

Một lượng bạc trị giá mười xâu tiền đồng.

Chỗ bạc vụn này của nàng ít nhất cũng trị giá bốn xâu tiền đồng.

Người bán hàng vội nhận lấy, nhìn qua một chút, quả đúng là bạc thật, luôn miệng nói:- Đương nhiên là được, ta còn phải trả lại cô nương hai xâu tiền.- Không cần, coi như là thưởng cho ngươi đi!Tuy rằng Dương Băng không có nhiều tiền cho lắm, nhưng tính cách hào phóng không khác gì phụ thân Dương Nguyên Khánh.

Người bán hàng rong vui mừng không ngớt, luôn miệng nói:- Đa tạ cô nương, chỉ là… ta sao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ?Dương Băng cười nói:- Không có gì.

Ngươi làm ăn không dễ, hãy mua cho con gái ngươi chút gì đi.Trong lòng người bán hàng rong vô cùng cảm động, y thấy trong tay hai người không có đèn bèn lấy hai ngọn thủy liên đăng từ dưới bàn ra, đưa cho hai nàng:- Xin tặng hai ngọn đèn này cho hai vị ra bờ sông thả đèn cầu nguyện.- Cám ơn đại thúc.Dương Băng nhận lấy hai ngọn đèn, đưa cho Dương Phương Hinh một cái, trong lòng hai người tràn đầy vui mừng bước nhanh về hướng bờ sông.

Năm nữ binh lập tức đi theo các nàng, chỉ cách nhau vài bước chân.Người bán hàng rong nhìn theo hai nàng, lắc đầu lẩm bẩm:- Đây là nhi nữ của vị đại quan nào, có nữ binh hộ vệ nhưng lại mặc váy bằng vải đay, thật không hiểu nổi!Người bán hàng rong quay người lại, đột nhiên sợ hãi mà che miệng lại, y chợt nghĩ ra đây là nhi nữ nhà ai.…Sông Tấn Dương là con sông quan trọng nhất bên trong thành Thái Nguyên, chảy xuyên suốt toàn thành.

Lúc này, quan phủ đang thả hơn ngàn chiếc thủy đăng xuống nước, sắp hàng chỉnh tề.

Mặt khác, có hơn mười chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền bố trí hoa đăng, phản chiếu xuống mặt nước, thiên hình vạn trạng, ánh sáng rực rỡ.Bên bờ sông lập hai tòa đăng tháp, là tháp chiêu hồn, được dựng lên một cách khéo léo bên trong thành, đèn đuốc sáng trưng, sẽ thắp sáng suốt một đêm, dầu thắp cũng là do các hộ gia đình trong thành quyên tặng, góp ít thành nhiều.Lúc này, ở trước đăng tháp chật ních người dân đến đốt đèn, trai gái đều có.

Âm thanh huyên náo lạ thường.

Đốt một chiếc đèn, ước một điều ước, theo nước trôi đi, cuối cùng, những người thân đã chết có thể biết được mong ước của họ.Bờ sông cũng chật ních thiếu nữ đến thả đèn.

Có một tục lệ khác từng nói, thiếu nữ chưa lập gia đình có thể cầu nguyện ở đây, đèn theo nước trôi đi, như vậy tâm nguyện của nàng sẽ thành hiện thực.Tất nhiên tâm nguyện của các thiếu nữ là tìm được một đấng lang quân như ý.

Các nàng vén cao tay áo, lộ ra cổ tay trắng, đem thủy liên đăng đặt xuống nước, đèn theo gợn nước hướng ra giữa dòng sông, hợp thành một đăng trận hoành tráng.Tại một khúc sông có chút yên lặng, Dương Băng và Dương Phương Hinh đốt thủy liên đăng, nữ binh hộ vệ của hai nàng có mang theo đá lấy lửa và cây đốt lửa, không cần phải đến đăng tháp tham gia náo nhiệt.Thật ra thì người ở chỗ này cũng không ít người, một đám tài tử của quốc tử học cũng đang ở hai bên bờ sông cách đó không xa thả đèn.- A cô, tâm nguyện của a cô là gì?Dương Băng hưng phấn hỏi.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng thả đèn, đối với tất cả mọi việc đều rất hiếu kỳ.- Ta sao!

Đương nhiên là nói vài lời thăm hỏi phụ hoàng.Dương Phương Hinh thấy mặt Dương Băng đầy vẻ hưng phấn liền cười nói:- Có phải tâm nguyện của ngươi là tìm được một đấng lang quân như ý hay không?Mặt Dương Băng đỏ lên, giậm chân nói:- A cô nói bậy, ta không thèm quan tâm đến a cô nữa.

Người ta cũng mong muốn phụ thân bình an vô sự, sớm chiến thắng trở về.Dương Phương Hinh thấy nàng gấp đến mức tức giận như con vịt nhỏ, liền cười nói:- Tốt!

Tốt!

Ta không đùa giỡn với ngươi.Dương Phương Hinh tìm một bãi cỏ sạch sẽ, dùng khăn phủ lên, sau đó quỳ xuống, vén cao tay áo để lộ ra bàn tay và một đoạn cổ tay trắng như ngọc.

Hai tay nàng cầm thủy liên đăng, thấp giọng cầu nguyền, sau đó thả thủy liên đăng xuống sông.Dương Băng cũng yên lặng cầu nguyện rồi thả thủy liên đăng xuống nước.

Hai ngọn thủy liên đăng tụ lại một chỗ, sau đó chậm rãi hướng ra giữa dòng sông.Dương Phương Hình nhìn hai ngọn đèn sóng vai mà đi, không khỏi cúi đầu thở dài.Ngay cách đó không xa, một đám học sĩ ở quốc tử học cũng chú ý tới hai nàng.

Hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, khí chất bất phàm khiến cho bọn chúng sinh lòng ái mộ.

Tuy Dương Băng còn nhỏ, nhưng Dương Phương Hinh lại khiến bọn họ đặc biệt chú ý.Mọi người chụm đầu ghé tai, bàn luận xôn xao, ngươi đẩy ta nhường.

Cuối cùng cũng có một gã sĩ tử tiến lên, khom người thi lễ với Dương Phương Hinh:- Tiểu sinh Trương Chí, người quận Tây Hà, xin được hỏi phương danh cô nương?Phương danh: từ dùng để hỏi tên con gái một cách đề cao, khéo léo.

Chương 836 : Gia pháp xử phạtDương Phương Hinh cả kinh, lùi về phía sau một bước:- Ngươi là người phương nào?Hai nữ binh ở bên cạnh phản ứng cực nhanh, tiến lên đẩy tên sĩ tử này ra.

Lúc này, một đám sĩ tử xông tới, mồm năm miệng mười nói:- Chúng ta chỉ muốn hỏi danh tính, cũng không có ác ý, cô nương cần gì phải lạnh lùng như vậy?Gã sĩ tử vừa bị đẩy ra có thêm dũng khí, lại tiến lên thi lễ:- Tiểu sinh Trương Chí, người quận Tây Hà, xin hỏi phương danh cô nương?Lần này y không dám tiến lại gần, đứng cách vài thước, vừa hỏi vừa nhìn thoáng qua hai nữ binh ở hai bên, thấy đối phương đã rút đao ra, y vội vàng lùi về phía sau một bước.Dương Phương Hinh đã bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn qua đám người bọn họ, thấy mặc nho bào, đội mũ sĩ tử, liền nhàn nhạt hỏi:- Các ngươi là sĩ tử Quốc Tử học sao?- Đúng vậy!Nhất thời tên sĩ tử này có thêm chút dũng khí, lại nói:- Cô nương áo trắng có dung mạo như tiên tử, không nhiễm bụi trần, khiến cho tiểu sinh vô cùng kính yêu, đặc biệt cả gan muốn hỏi, không biết cô nương có thể cho biết phương danh hay không?- Hừ!

Tết Trung Nguyên nào có cái gì là Tiên tử, chỉ có quỷ ảnh mà thôi.Dương Phương Hinh xoay người kéo theo Dương Băng:- Chúng ta đi thôi!Hai nàng xoay người rời đi.

Một đám sĩ nóng nảy vội đuổi theo:- Cô nương đi thong thả!Tên sĩ tử vừa nãy càng đau khổ, năn nỉ:- Gặp nhau là có duyên, vì sao cô nương không thương tiếc duyên này.Năm tên nữ binh giận dữ, đồng loạt rút đao ngăn lại.

Lúc này, Dương Phương Hinh có chút tức giận, bỗng nhiên quay người lại, giọng tức giận nói với đám sĩ tử:- Các ngươi có tư cách gì biết tên của ta?

Các ngươi là ba quân tướng sĩ vì nước giết địch, không quản sống chết sao?

Hay là lão nông vất vả cần cù cày cấy, vì nước kính dâng thuế ruộng?

Các ngươi cái gì cũng không phải, một đám giá áo túi cơm không chịu học hành khắc khổ đền đáp quốc gia, lại ở chỗ này buồn chán ỉ ôi.

Các ngươi chỉ có thể để cho ta cảm thấy buồn nôn.

Nhìn qua các ngươi một cái, ta cũng cảm thấy xấu hổ!Bị Dương Phương Hinh mạnh mẽ lên án, đám sĩ tử nhất thời á khẩu, không thể trả lời được.

Tên sĩ tử kia xấu hổ, hành lễ nói:- Cô nương mắng hay lắm, ta biết sai rồi.Dương Phương Hinh cũng không để ý đến y, xoay người kéo Dương Băng đi thẳng.

Lúc này Dương Băng mới rụt cổ lè lưỡi nói:- A cô, a cô mắng thật thống khoái a!Dương Phương Hinh hừ lạnh một tiếng:- Một đám người đọc sách buồn chán, làm hỏng tâm trạng của ta.Thấy sắc trời đã không còn sớm, nhân tiện nói:- Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi!Lúc này, Dương Băng bỗng nhiên cảm thấy một chút sợ hãi:- A cô, ta lén trốn ra ngoài, đại nương có trách ta không?- Không có việc gì đâu.

Có ta ở đây, ta sẽ giải thích cho ngươi!

Quanh năm suốt tháng ở trong nhà, đi ra ngoài một chút cũng là việc nên làm.- Nhưng mà…Dương Băng vẫn cảm thấy sợ.

Gia pháp nhà nàng vốn rất nghiêm, mấy tháng nay lại càng nghiêm ngặt.

Nhưng cũng không có cách nào, nàng cũng chỉ đành theo Dương Phương Hinh về phủ.Mới bước vào phủ môn, muội muội Dương Tư Hoa đã chạy đến trước mặt lôi kéo Dương Băng, oán giận nói:- Các người ra ngoài du ngoạn cũng không gọi ta một tiếng, khiến ta phải ở nhà viết chữ một mình.- Ai nói ta ra ngoài chơi?Dương Băng có chút khẩn trương.- Ngươi còn không chịu thừa nhận.

Nương tử của Trình Giảo Kim thấy các ngươi ở trên đường bèn chạy đến mách, nói trưởng nữ Sở Vương lại tự tiện xuất đầu lộ diện, quá nguy hiểm, vì thế, mẹ ta và mẹ ngươi đều giận đến xanh mặt.

Đây chính là hậu quả của việc ngươi ra ngoài mà không dẫn ta theo.Dương Tư Hoa nói xong, hận đến hai chân vừa nhảy, nhanh như chớp đã chạy đi.

Dương Băng cả kinh, ngây dại.

Bây giờ phải làm sao?

Ánh mắt hoảng sợ nhìn qua Dương Phương Hinh:- A cô, làm sao bây giờ?Dương Phương Hinh cười cười:- Chuyện này đã là gì.

Ngươi cứ nói thật với Vương phi đi, ta sẽ nói đỡ cho ngươi.Dương Băng đành phải kiên cường đi về phía nhà sau.

Vừa bước vào trong nhà, một nha hoàn vội vã đi tới:- Trưởng cô nương, Vương phi bảo người đến nội đường, tất cả mọi người đang chờ người ở đó!Dương Băng sợ đến mức muốn khóc thành tiếng.

Nàng cúi đầu, rốt cục cũng đi đến nội đường.

Trong nội đường, Vương phi Bùi Mẫn Thu mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở giữa, ngồi bên cạnh là mẫu thân của nàng, cũng mang vẻ mặt mất hứng.

Bên cạnh hai người là một đám tiểu nương.Dương Băng đi lên phía trước quỳ xuống, thấp giọng nói:- Băng nhi biết sai rồi!- Tốt lắm!

Ta còn chưa kịp hỏi, con đã tự mình khai báo.

Con nói xem, con sai ở đâu?Giọng Bùi Mẫn Thu không lớn, cũng không nghiêm khắc nhưng lại mang theo một nét uy nghiêm khiến người khác phải kính nể.

Trương Xuất Trần cũng không nhịn được nữa, tức giận vỗ mạnh xuống bàn:- Con đúng là một nha đầu chết tiệt.

Con có biết bao nhiêu người đi ra ngoài tìm con không?

Nếu con không trở lại, thiếu chút nữa đã phải phái quân đội toàn thành tìm con, con có biết không hả?Dương Băng không nhịn được khóc nức nở:- Băng nhi không nên lén trốn ra ngoài dạo phố, không nói cho đại nương và mẫu thân, trái với gia pháp.

Băng nhi biết sai rồi, nguyện chịu phạt!Lúc này Dương Phương Hinh đi đến, thi lễ với Bùi Mẫn Thu và Trương Xuất Trần:- Hai vị tỷ tỷ, xin hãy nghe muội nói một chút!Dương Phương Hinh là nhi nữ của Dương Quảng, là muội muội Dương Chiêu, cùng thế hệ với Dương Nguyên Khánh, là công chúa Đại Tùy, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có có một loại đại khí tự nhiên.Bùi Mẫn Thu đối với nàng rất khách khí, liền nói với người dưới:- Chuẩn bị ghế cho công chúa!- Không cần, ta nói xong hai cầu sẽ đi ngay.Dương Phương Hinh áy náy nói:- Băng nhi một mình chạy ra ngoài chơi, đúng là sai.

Nhưng ta thân là a cô, nhưng lại không ngăn cản mà lại dẫn nó ra ngoài, đây là sai lầm của ta, ta hướng hai vị tỷ tỷ xin lỗi, cầu xin Vương phi nhìn trên phương diện nàng đã biết nhận sai và ta đã nói lời xin lỗi, xử phạt nhẹ tay.Lúc này, Hàn thị, thê tử của Trương Tu Đà cũng đứng dậy cầu xin:- Vương phi, Băng nhi đáng thương, nàng cũng khóc lóc biết lỗi rồi, xin người cho ta chút mặt mũi, tha cho nó được không!Địa vị của Hàn thị trong Dương phủ rất cao, bọn nhỏ đều gọi là Hàn tổ mẫu, tâm địa lương thiện, rất yêu thương hài tử.

Bọn nhỏ phạm lỗi lầm, đều chạy đến tìm bà bảo vệ, điều này cũng khiến Bùi Mẫn Thu có chút đau đầu.Bùi Mẫn Thu đành phải cười nói:- Hài tử phạm sai lầm thì phải xử phạt, đây cũng là muốn tốt cho chúng.

Có điều công chúa và đại nương đã cầu xin, ta cũng không đánh nó, để cho nó tự chọn một hình phạt.Bùi Mẫn Thu liền nói với Dương Băng:- Hai hình phạt cho con chọn một.

Một là cấm túc trong thư phòng một tháng, hai là chép phạt gia quy năm trăm lần.

Con chọn cái nào?Gia quy Dương phủ có đến trăm điều, mấy nghìn chữ.

Phạt sao chép ra năm trăm chí ít cũng mất mấy tháng, nhưng còn tốt hơn là một tháng không ra khỏi phòng.

Dương Băng cắn môi nói:- Con nguyện chép gia quy.- Được rồi!

Con đứng lên, đi ăn cơm!Dương Băng đứng lên, vừa muốn đi thì Bùi Mẫn Thu lại nói:- Lần sau nếu muốn đi dạo phố, nói với ta một tiếng, ta sẽ cho người an bài, không thể ra ngoài một mình.

Ngoài ra, hội đèn lồng tết Trung Nguyên còn một đêm nữa.

Ngày mai, ta sẽ an bài để toàn thể gia đình ta ra ngoài thả đèn.Đám hài tử vui mừng đứng lên hoan hô còn Dương Băng lại không hề hối hận một chút nào.

Ra ngoài cùng mọi người, tiền hô hậu ủng, tầng tầng lớp lớp, nào giống như ra ngoài một mình, tiêu dao tự tại, còn gặp được người ái mộ a cô, thật nhiều điều thú vị!Rửa mặt, chải đầu hoàn tất, Dương Băng cùng mẫu thân vào phòng.

Lúc này, Trương Xuân Trần mới trách móc:- Con đúng là một nha đầu chết tiệt, con còn chạy ra ngoài, xem ta đánh con thế nào.Dương Băng biết đã nhận hình phạt, mẫu thân chỉ mắng một chút mà thôi, từ phía sau ôm lấy cổ mẫu thân, làm nũng nói:- Trước đây nương là một hiệp nữ, tự do tự tại nhiều năm như vậy, cho con gái ra ngoài du ngoạn một chút cũng không được ư?Trương Xuân Trần không có cách nào nói lại nhi nữ, đành phải nói:- Con nói một tiếng, nương sẽ ra ngoài cùng con.

Nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu, có nương ở đó, cũng có thể cho chúng một đao.

Con chạy ra ngoài một mình, làm nương lo muốn chết.- Con không ra ngoài một mình mà!

Con và a cô ra ngoài, còn có năm nữ binh đằng sau, trông họ như một đám cọp cái, ai dám tới gần chúng ta.

Thật ra là con đi thả đèn, cầu cho cha được bình an, con còn mua đồ cho nương nữa này.Trương Xuất Trần nghe thấy nữ nhi cầu nguyện cho phụ thân, trong lòng cũng yên ổn, sự tức giận hoàn toàn biến mất, cười nói:- Nha đầu chết tiệt kia, mua cho nương cái gì, đưa cho ta xem.Dương Băng vội vã lấy trong bao nhỏ ra năm sáu kiện đồ trang sức bày lên bàn, cười hì hì nói:- Nương, nương có nhận ra đồ vật này?Dương Xuất Trần cầm một cây trâm đồng lên, ánh sáng phảng phất như kéo nàng quay về thời điểm hai mươi năm trước, tết Nguyên Tiêu năm Khai Hoàng thứ mười chín.

Lúc đó nàng mới mười tuổi, Nguyên Khánh cũng mua cho nàng một cây trâm đồng như vậy, năm nay nữ nhi đã mười một tuổi rồi.Trong lòng Xuất Trần cảm thấy vô cùng xúc động.

Năm tháng trôi qua thật nhanh.

Nàng nở nụ cười ôn nhu:- Trước đây cha con cũng mua cho nương một cây trâm đồng như thế này.

Chương 837 : Mưu đồ của Tô Uy .Con biết.

Nương cất trong tủ quần áo, là song phượng trâm.

Đó là vật đính ước mà cha tặng nương phải không?Dương Băng gối đầu lên đùi mẫu thân, miệng nở nụ cười, ánh mắt tỏ ra khao khát, chờ đợi được nghe chuyện xưa.- Nói bậy!

Khi đó ta mới mười tuổi, cha con cũng mới mười tuổi, biết cái gì mà đính ước.

Vốn là cha con đã đồng ý tặng cho ta một cái trâm vàng, kết quả là cầm một cái trâm đồng đến lừa gạt ta.Dương Băng thấp giọng nói:- Thế nhưng mẹ lại giữ trong lòng, xem nó trân quý hơn vàng, không phải sao?Xuất Trần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhi nữ, trong lòng tràn đầy trìu mến.

Nhi nữ đã trưởng thành, đã bắt đầu hiểu chuyện.Dương Phương Hinh trở về phòng mình, nàng vẫn ở chung với tộc tỷ Giang Bội Hoa.

Giang Bội Hoa đã mang thai được bảy tháng, hôm nay đi ngủ sớm nên không biết chuyện vừa xảy ra.Vừa vào cửa, tiểu nha hoàn Ngọc nhi đã tiến lên đón:- Cô nương đã về.- Ừ!

Thực có chút mệt mỏi.Dương Phương Hinh cởi áo ngoài đưa cho nàng:- Ta muốn rửa mặt nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì để mai hẵng nói.Ngọc nhi nhận lấy y phục, thấp giọng oán giận nói:- Ra ngoài dạo chơi cũng không dẫn ta theo.- Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, còn nói ta không mang ngươi theo?

Thời điểm ta ra ngoài, ngươi chạy đi đâu?Ngọc nhi gãi đầu cười nói:- Thật ra ta cũng ra ngoài chơi, cũng mới trở về.- Ta biết, ngươi là con mèo ba chân làm sao chịu ngồi yên một chỗ, khẳng định là cũng chạy ra ngoài.Lúc này, “Leng keng!”, một cái trâm đồng từ trong áo rơi xuống mặt đất.

Ngọc nhi cúi xuống nhặt, hai mắt sáng lên:- Trâm đồng song phượng thật tinh xảo, cô nương, cho ta đi!Dương Phương Hinh cuống quít chạy đến đoạt lại:- Không thể cho ngươi, đây là vật Băng nhi cho ta.- Nhưng đây là trâm đồng, không đáng tiền, không xứng với thân phận của ngươi.- Ai cần ngươi lo, còn không nhanh đi chuẩn bị nước nóng.Ngọc nhi đi ra ngoài, Dương Phương Hinh mới giơ trâm đồng lên ngắm nhìn một lát, sau đó cúi đầu thở dài.

Lúc nào mới có người tặng cho mình một cây trâm đồng như vậy đây?Tết Trung Nguyên vẫn tiếp tục diễn ra trên đường Tấn Dương và sông Tấn Dương, nhưng một số con đường nhỏ ở phía tây thành lại hết sức yên tĩnh.

Tuy các nhà cũng treo hoa đăng, bồn vu lan trước cửa nhưng người đi đường rất thưa thớt, hầu hết người dân thành Thái Nguyên đều chạy đến con đường chính và bờ sông.Lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa đi đến, phía sau là hơn chục tên tùy tùng.

Xe ngựa tiến đến trước một tòa nhà lớn thì dừng lại.

Trên đèn lồng treo trước cửa lớn viết hai chữ “Đỗ phủ”, đây chính là phủ đệ của Đỗ Như Hối.Một gã tùy tùng tiến lên bậc thềm gọi cửa.

Một gương mặt già nua hiện ra bên cửa sổ xe ngựa, chính là thủ tịch Tướng quốc triều Tùy, Tô Uy.Tuổi tác Tô Uy đã cao, ít tham gia chính vụ.

Sự tồn tại của lão chủ yếu là để tượng trưng cho sự kéo dài của Đại Tùy.Dương Nguyên Khánh cực kỳ coi trọng vị danh thần khai quốc của Đại Tùy này.

Mặc dù lão không đức cao vọng trọng bằng Cao Quýnh, khuyết điểm cũng không ít, nhưng sự tồn tại của lão có tác dụng ổn định triều đình, về mặt này, không ai có thể so với Tô Uy.Tô Uy đến tìm Đỗ Như Hối là có việc quan trọng.Chỉ chốc lát, cửa lớn của Đỗ phủ mở ra, Đỗ Như Hối đích thân ra ngoài tiếp đón.

Thật ra chủ nhà cũng không cần phải ra tận cửa đón khách, thường phái thế hệ con cháu hoặc huynh đệ gì đó ra cửa đón chào là được rồi.

Nhưng Đỗ Như Hối biết, Tô Uy này rất kiêu ngạo, thường hay để ý các loại nghi lễ như thế này, mình ra tận cửa nghênh tiếp, lão cảm thấy thoải mái nhiều lắm.Tô Uy thấy Đỗ Như Hối tự mình ra khỏi cửa thì cười híp mắt.

Quả nhiên là Đỗ Như Hối rất kính trọng mình.

Lão từ trong xe ngựa bước ra, Đỗ Như Hối hoảng hốt tiến lên phía trước đỡ lấy lão:- Lão Tướng quốc cẩn thận!- Ha ha!

Làm phiền Đỗ Tướng quốc quá.Đỗ Uy xuống khỏi xe ngựa, đứng thẳng lưng, cười tủm tỉm:- Hôm nay đã quấy rối sự nghỉ ngơi của Đỗ Tướng quốc rồi.- Không có!

Không có!

Đúng ra là vãn bối phải đến quý phủ mới phải.Tô Uy gật đầu:- Chúng ta vào nhà rồi nói!- Tô Tướng quốc, mời!Đỗ Như Hối đi trước dẫn đường, đưa Tô Uy tới thư phòng của mình.

Hai người vừa bước vào phòng, Tô Uy thấy ngọn đèn dầu trong phòng sáng ngời, lưu hương ở góc phòng phả ra khói xanh lượn lờ, trên bàn để một quyển tấu chương, hình như mới viết được một nửa.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, một thị nữ dâng trà lên, Tô Uy chỉ vào bàn hỏi:- Đỗ Tướng quốc còn đang viết tấu chương sao?Đỗ Như Hối gật đầu, thở dài nói:- Lương thực của triều đình không đủ, hiện tại còn đánh hạ Trung Nguyên, còn cần chi một lượng lớn tiền lương.

An trí dân chúng, nói thật, ta thật sự buồn bực, không có lương thực, có giỏi mấy cũng thế, không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo!Trên danh nghĩa thì Tô Uy đứng đầu năm Tướng quốc, nhưng Đỗ Như Hối đảm nhiệm Thượng Thư Tả Phó Xạ, nắm quyền chi tiêu trong triều đình.

Chi phí tiền lương của triều đình cũng do một tay y chịu trách nhiệm xét duyệt, áp lực quả thật rất lớn.Lần này Dương Nguyên Khánh đánh Trung Nguyên, mặc dù Đỗ Như Hối không phải là người phản đối, nhưng y cũng không ủng hộ, giữ vững trung lập.

Hiện tại y cực kỳ buồn phiền vì vấn đề lương thực.Tô Uy hiểu được chỗ khó xử của Đỗ Như Hối, lão cũng cười nói:- Nửa năm sau chuyện Hà Bắc, vốn tưởng rằng có thể nghỉ lấy hơi nhưng chuyện Trung Nguyên lại đến, hết lần này tới lần khác lương thực thiếu hụt, chỗ khó xử của Đỗ Tướng ta có thể hiểu được.Hai người đều cười khổ, oán hận ôm oán hận.

Nhưng nói về đại cục, cướp đoạt Trung Nguyên thành công đúng là đáng để ăn mừng.

Tô Uy lại nói:- Cướp đoạt Trung Nguyên, mặc dù cuộc sống có eo hẹp đi một chút, nhưng chỉ cần tiết kiệm là được, vẫn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nhưng chiến lược cướp lấy Trung Nguyên thì không phải là chuyện đùa, đây chính là chúng ta đã cướp được điểm then chốt của thiên hạ.Đỗ Như Hối gật đầu:- Cái này ta cũng biết, điện hạ cướp đoạt Trung Nguyên là đại sự khiến trên dưới triều đình đều cực kỳ phấn chấn.

Nghe nói chiến lợi phẩm thu được có không ít lương thực, cộng dồn lại đến hơn ba trăm ngàn thạch lương thực, chí ít cũng có thể ứng phó Trung Nguyên trong nửa năm, còn quân đội có thể độn điền (tham gia làm ruộng), có thể rút ngắn mùa vụ.

Ta nghĩ có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn này.Dĩ nhiên là Đỗ Như Hối biết, trễ thế này Tô Uy còn đến tìm mình, tất nhiên không chỉ đơn giản là để tâm sự chuyện lương thực, chắc chắn là đến vì đại sự.

Trầm ngâm một chút, Đỗ Như Hối liền hỏi thử:- Hình như Tô Tướng đang có chuyện gì đó?- Đương nhiên, vô sự bất đăng môn mà!Tô Uy cười thần bí, nhấp một ngụm trà, không chút hoang mang nói:- Thật ra ta lo lắng một việc, chính là tước vị của Sở Vương Điện hạ.

Lần này chiến dịch Trung Nguyên kết thúc, ta nghĩ thời cơ đã chín muồi rồi.Đỗ Như Hối không nói gì, cúi đầu uống chén trà, nghe Tô Uy nói tiếp.

Tô Uy thấy vẻ mặt Đỗ Như Hối bình thản, trong lòng nao nao, lại nói:- Thật ra sau khi chiến dịch Hà Bắc kết thúc, ta đã nghĩ đến chuyện này, ta cũng đã nói qua với Sở Vương nhưng ngài cũng không bày tỏ thái độ.

Sở dĩ sau khi kết thúc chiến dịch Hà Bắc, việc này không được giải quyết, theo ta thì là vì Sở Vương nghĩ lúc đó thời cơ chưa chín.

Nhưng hiện tại, chiến dịch Trung Nguyên đã kết thúc, chúng ta chiếm được thượng phong, cho dù là uy vọng hay công tích thì Sở Vương cũng đã đạt đến tầm cao mới.

Ta nghĩ thời cơ đã đến, cho nên hôm nay mới tới tìm Đỗ Tướng quốc.Nói đến đây, ánh mắt Tô Uy đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, ánh mắt như dò hỏi: “ngươi nghĩ sao?”

Đỗ Như Hối vẫn trầm tư như cũ.

Chuyện này thì y cũng từng nghĩ qua, có điều là không suy nghĩ chín chắn.

Theo như y thấy thì điều kiện còn thiếu chút xíu, vẫn chưa có cảm giác nước chảy thành sông.

Mấu chốt là chưa lấy được Lạc Dương và Trường An thì đế vương khí vẫn còn chưa hoàn toàn ngưng tụ.Đỗ Như Hối thở dài nói:- Tâm tư của Tô Tướng quốc ta hiểu được, thật ra thì trong triều cũng có không ít người đề cập tới chuyện này, nói Sở Vương đăng cơ là vì mục đích chung, nhưng ta nghĩ quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở Sở Vương Điện hạ.

Tô Tướng quốc không cảm thấy trong chuyện này, Điện hạ cũng không nóng lòng hay sao?Tô Uy sửng sốt:- Vì sao Đỗ Tướng quốc lại nói lời này?

Vì sao nói Điện hạ không nóng lòng?Đỗ Như Hối chậm rãi nói:- Thật ra ta cũng rất chú ý đến suy nghĩ của Sở Vương Điện hạ.

Nếu ngài thật sự có ý định đăng cơ, vậy thì nhất định phải đánh hạ Lạc Dương, dời đô thành về phía nam.

Dù sao Thái Nguyên cũng chỉ là thủ đô thứ hai, không có Lạc Dương thì không thể danh chính ngôn thuận.

Nhưng mà Điện hạ lại không có ý định đánh hạ Lạc Dương, có thể Điện hạ chỉ là vì chiến lược, nhưng ta nghĩ, bất cứ cái chiến lược nào cũng không thể so với nguyện vọng đăng cơ của Điện hạ.

Chỉ có thể nói ý đồ đăng cơ của điện hạ cũng không quá mãnh liệt.Tô Uy cũng lâm vào trầm tư.

Lão phải thừa nhận là Đỗ Như Hối nói rất có lý, nếu như Sở Vương thật sự muốn đăng cơ, vậy thì tất nhiên phải đánh chiếm Lạc Dương, nhưng Sở Vương lại không có cái ý này.- Có điều, nếu chỉ vì Sở Vương Điện hạ không đánh hạ Lạc Dương mà nói rằng ngài không có ý định đăng cơ, ta cảm thấy còn có chút cảm tính.

Đỗ Tướng, hẳn là chúng ta nên tìm Sở Vương Điện hạ xác nhận chuyện này.

Chương 838 : Nội ứng ra tay (1+2) .Đỗ Như Hối gật đầu:- Chuyện này cứ để ta xác nhận!Dừng một chút, y lại cười rồi bổ sung:- Đương nhiên là ta sẽ đem nguyện vọng mãnh liệt của Tô Tướng quốc là muốn Sở Vương đăng cơ truyền đạt lại với Điện hạ.Tô Uy cười híp mắt, nói Đỗ Như Hối không quá am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lời ấy thật quá sai lầm!Quân đội của Dương Nguyên Khánh đã kết thúc chiến dịch Trung Nguyên.

Hắn bổ nhiệm Từ Thế Tích làm Tổng quản binh mã Huỳnh Toánh, thống lĩnh năm mươi ngàn quân lính trấn thủ quận Toánh Xuyên.

Đồng thời bổ nhiệm Ngưu Tiến Đạt làm Đoàn luyện sứ Trung Nguyên, chiêu mộ ba mươi ngàn quân ở Trung Nguyên.

Còn quân đội thì phân ra trú đóng ở Hà Đông, Hà Bắc.

Dương Nguyên Khánh thống lĩnh ba mươi ngàn quân tinh nhuệ theo đường bộ trở về Thái Nguyên.Mấy chục ngàn quân Đường bị bắt sống được tạm thời bố trí ở các đồn điền thuộc quận Hà Nội.

Những quân nhân này đều là người Quan Trung và người Thục, Dương Nguyên Khánh dự tính dùng số hàng binh này đổi lấy lương thực của triều Đường để giải quyết vấn đề thiếu lương thực của triều Tùy.Buổi tối hôm nay, đại quân của triều Tùy đã về đến quận Thái Nguyên, còn cách thành Thái Nguyên hơn ba mươi dặm thì đóng quân nghỉ ngơi ở bên cạnh bờ sông.Ánh trăng tròn như cái khay bạc, chiếu ánh sáng trong suốt xuống cả vùng đất.

Binh lính quân Tùy cũng thả xuống nước mấy nghìn âm đăng, ký thác niềm thương nhớ với các tướng sĩ tử trận.Dương Nguyên Khánh đứng trên bờ, yên lặng nhìn về phía một chiếc thủy liên đăng khổng lồ chứa đựng ước nguyện các tướng sĩ tử trận có thể yên nghỉ, sau đó nhận lấy cây đuốc, châm vào khay dầu hỏa trong thủy liên đăng.

Ngọn lửa bốc lên, mấy tên lính dùng sức đẩy thủy liên đăng ra giữa dòng sông.

Thủy liên đăng theo sóng nước phập phồng, dần dần trôi theo dòng nước.Lúc này, một gã kỵ binh từ trong đại doanh chạy vội tới, từ xa đã cao giọng hô:- Tổng quản!- Chuyện gì?Dương Nguyên Khánh tiến lên hỏi.- Đỗ Tướng quốc tới, đang chờ Tổng quản trong lều lớn.Dương Nguyên Khánh gật đầu, bước nhanh tới bên cạnh chiến mã, xoay người lên ngựa, thúc giục chiến mã.

Mấy trăm thân vệ lập tức theo hắn chạy về đại doanh.Trong lều lớn trung quân, Đỗ Như Hối và Lý Tĩnh đang đứng trước sa bàn, thưởng thức thành quả của lần đại chiến Trung Nguyên này.Tay Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ về phía nam nói:- Lần chiến dịch Trung Nguyên này, ngoại trừ ba quận Nam Dương, Tích Dương và Nhữ Nam ra, các quận còn lại của Trung Nguyên đều bị chúng ta thu thập.

Hơn nữa, ở quận Lương, quân Ngụy của Lý Mật cũng đang từng bước rút lui.

Ngày quân Ngụy hoàn toàn rút khỏi, quận Lương cũng sẽ nhập vào bản đồ Đại Tùy chúng ta.Đỗ Như Hối trầm tư một chút rồi hỏi:- Vì sao không lấy quận Nam Dương và quận Tích Dương?Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười của Dương Nguyên Khánh:- Hai quận kia dùng để hòa hoãn, quân Đường không trú quân, chúng ta cũng không trú quân.

Đây là thỏa hiệp giữa ta và Lý Hiếu Cung.Đỗ Như Hối quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh từ ngoài trướng đi vào liền vội vã khom người thi lễ:- Hạ quan Đỗ Như Hối tham kiến Sở Vương Điện hạ!- Đỗ Tướng quốc giải quyết triều chính đã cực khổ rồi.Dương Nguyên Khánh nở nụ cười, tiến lên phía trước cầm lấy cây gỗ chỉ về hướng hai quận Nam Dương và Tích Dương, tiếp tục giải thích:- Hai quận này đều giống quận Hoằng Nông, đều bị Phục Ngưu Sơn vắt ngang qua, có nhiều vùng núi, thiếu thốn ruộng cày, nhân khẩu không nhiều, không có ý nghĩa lớn về mặt chiến lược.

Ta cũng không nghĩ đến chuyện có đường biên giới trực tiếp giáp với quân Đường, vì thế ta và Lý Hiếu Cung đã đạt thành hiệp nghị.Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh nói tiếp:- Đương nhiên, nếu như triều Đường không chịu thừa nhận hai quận hòa hoãn này, vậy thì quân Tùy chúng ta sẽ không chút do dự mà chiếm lấy chúng.Đỗ Như Hối gật đầu:- Ý của Điện hạ, ty chức đã hiểu, cũng là tạm thời không lấy mà thôi.Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:- Cặp mắt Đỗ Tướng quốc quả nhiên rất tinh tường.

Hiện tại triều đình rất khó gánh vác chiến dịch quy mô lớn.

Ta dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, chờ đến khi thực lực triều đình dần sung túc, Trung Nguyên khôi phục sinh cơ, sẽ không còn lo lắng, xuất binh tiêu diệt Đậu Kiến Đức.Dương Nguyên Khánh mời Đỗ Như Hối ngồi xuống, lệnh cho thân binh dâng trà.

Lý Tĩnh biết hai người có việc quan trọng cần thương lượng bèn mượn cớ rút lui, trong lều lớn chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối.Lúc này, Đỗ Như Hối mới trầm ngâm một chút rồi nói:- Đêm nay ty chức tới gặp Điện hạ là có một đại sự muốn thương lượng với Điện hạ.Đỗ Như Hối nhìn chăm chú vào hai mắt Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:- Chiến dịch Trung Nguyên đã kết thúc, Điện hạ có nghĩ tới việc đăng cơ hay không?Đột nhiên nói tới vấn đề này, Dương Nguyên Khánh chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Một lát sau, hắn hỏi lại một cách nhàn nhạt:- Vì sao Đỗ Tướng quốc lại nghĩ đến chuyện này?Đỗ Như Hối đột nhiên ý thức được mình hỏi có chút mạo muội, nói những chuyện này hẳn trước tiên phải rào trước đón sau, ví dụ như quyền lực biến hóa, quân dân một lòng, sau đó là văn võ cả triều rất kỳ vọng, cuối cùng mới chậm rãi chuyển đề tài câu chuyện sang vấn đề đăng cơ.Một điểm gợi chuyện mình cũng không có, đột nhiên vào thẳng chủ đề, Điện hạ có thể đồng ý ngay mới là chuyện lạ.

Đỗ Như Hối áy náy nói:- Ty chức thật là, làm quan lâu như vậy lại không hiểu chuyện, một chút kiềm chế cũng không có.

Ty chức có chút đường đột, mong Tổng quản thứ lỗi!Dương Nguyên Khánh cười cười, đây cũng chỉ có Đỗ Như Hối, đổi lại người khác hỏi như vậy, hắn thực sự sẽ không cao hứng.

Thân làm Tướng quốc, nói chuyện phải uyển chuyển kín đáo, đây là kỹ năng tối thiểu.

Nếu chút kỹ năng ấy cũng không có thì còn làm Tướng quốc cái gì? so với quan thất phẩm thì khác gì nhau?Tuy nhiên bản thân Đỗ Như Hối vẫn thường như vậy, nói rất thẳng.

Làm việc với y đã mấy chục năm, cho tới bây giờ vẫn không chịu sửa cái tính này, chính hắn cũng từng nhắc nhở Đỗ Như Hối vài lần, nhưng dạy mãi không được, lâu dần cũng thành thói quen.Dương Nguyên Khánh cũng không cho là đúng, cười nói:- Bệnh cũ của ngươi ta biết, biết làm việc nhưng không biết nói chuyện.

Nếu có ngày nào đó, ngươi đột nhiên có thể nói chuyện uyển chuyển, ta thật là không quen, đây có còn là Đỗ Tướng quốc sao?Đỗ Như Hối nghe xong liền nở nụ cười không tốt lắm:- Điện hạ thật biết nói đùa.Dương Nguyên Khánh trực tiếp đưa câu chuyện đang vòng vo về chủ đề chính:- Đỗ Tướng quốc, nếu như ta đoán không sai, chuyện này chắc là do Tô Tướng quốc nói ra đầu tiên phải không?Đỗ Như Hối gật đầu:- Điện hạ nói không sai.

Tô Tướng quốc là người đầu tiên nói ra.

Tối hôm qua, lão Tướng quốc đến tìm ty chức.

Sáng sớm hôm nay, ty chức và Thôi Tướng quốc chụm đầu bàn bạc chuyện này, cả hai người thuộc hạ đều cho rằng đầu tiên cần phải biết được ý tứ của Điện hạ.

Nếu quả thật Điện hạ có ý này, vậy thì cũng nên sớm tiến hành chuẩn bị, ví dụ như thực hiện một ít thao tác, ví dụ như thụy điềm, thiên ứng các loại (tạo ra các biểu tượng điềm lành, hợp mệnh trời).

Còn nếu như Điện hạ không có ý này, tạm thời không nhắc đến việc này nữa.Dương Nguyên Khánh chắp hai tay sau lưng, bước lên hai bước.

Quả thật là hắn có nghĩ đến chuyện này.

Hiện tại hắn là Nhiếp chính Vương của Đại Tùy, hoàn toàn nắm trong tay quyền lực tối cao của triều Tùy.

Đối với hắn mà nói, đăng cơ hay không đăng cơ cũng chỉ là vấn đề danh phận mà thôi.

Hiện tại, Tùy Đế cũng chỉ là Hoàng đế trên danh nghĩa mà thôi.Hiện tại địa vị của Dương Nguyên Khánh hắn không khác gì địa vị của Tào Tháo, nhưng Tùy và Hán không giống nhau.

Triều Tùy không chiếm được nhân tâm mạnh mẽ như triều Hán.

Tào Tháo có kiêng kỵ, mà Dương Nguyên Khánh hắn lại không bị kìm chế nhiều lắm.

Nếu như hắn muốn đăng cơ cũng không có trở ngại gì.Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi, vẫn còn chưa có được cảm giác nước chảy thành sông.

Hiện tại mà đăng cơ, còn có chút miễn cưỡng.Về phương diện khác, hắn không có khả năng buông lỏng quân quyền.

Hiện tại, các thế lực nhà Tùy vẫn còn rất nhiều, người nắm quân quyền rất dễ sinh ra dị tâm, Lưu Hắc Thát và Tống Kim Cương chính là ví dụ tốt nhất.Điểm này thì Lý Uyên cũng hiểu được, vì thế mà các thế lực lớn nắm giữ quân quyền của triều Đường đều là tôn thất Lý thị, thậm chí đối với tôn thất y cũng tỏ ra lo lắng.

Từ cuộc chiến Trung Nguyên này có thể thấy được, về mặt chiến lược, Lý Uyên vẫn khống chế quân đôi như cũ.Mặc dù loại chiến lược không chế này dẫn đến thất bại của chiến dịch Trung Nguyên, nhưng thủ đoạn của Lý Uyên không sai.

Nếu như y ngự giá thân chinh, đại chiến Trung Nguyên nhất định sẽ không gặp phải thảm bại như vậy.Nhiều lần suy nghĩ, kết quả chỉ có một, hiện tại hắn còn đang ở thời kỳ gây dựng sự nghiệp, còn lâu mới đến lúc nói chuyện đăng cơ đế vị.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh đem câu chuyện chuyển sang đề tài khác:- Hiếm khi nào Đỗ Tướng quốc chủ động đêm hôm đến đây, chúng ta nói chuyện về vấn đề lương thực đi!Đỗ Như Hối nhẹ nhàng thở dài.

Y thở dài vì Sở Vương nói chuyện uyển chuyển sâu xa hơn y không biết bao nhiêu lần.

Sở Vương cái gì cũng không nói, chỉ thể hiện ra một cái phong thái, liền mang ý tứ của mình truyền đạt một cách chính xác ra ngoài.Rõ ràng đăng cơ quan trọng hơn vấn đề lương thực nhưng hắn tình nguyện nói chuyện lương thực, nói cách khác, việc đăng cơ không nên nhắc lại nữa.Đỗ Như Hối cũng không nhắc lại việc đăng cơ.

Y lấy ra một bản tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh:- Đây là một ít tư liệu do hạ quan chỉnh lý sau khi xem qua một số tấu chương, cũng là ý nghĩ của hạ quan về vấn đề lương thực, mời Điện hạ xem qua.Dương Nguyên Khánh nhận lấy tấu chương, chỉ thấy điều đầu tiên chính là “Đề cao việc quan phủ nắm giữ giá tiền lương thực, đem lương thực của các hộ nông cất giữ vào nông khố.”

Đỗ Như Hối giải thích:- Điện hạ, mặc dù hôm nay lương thực hơi thiếu, nhưng có khong ít nông hộ có thừa lương.

Chúng ta nghĩ cách thu lấy số lương thực này.

Hạ quan cho rằng, để cho nông hộ cảm thấy có thể kiếm lời, tự nguyện bán cho quan phủ là biện pháp tốt nhất.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Trên nguyên tắc ta đồng ý, quan trọng là làm thế nào.

Chuyện này hãy để cho Hộ bộ viết một bản báo cáo chi tiết.Lễ mừng tết Trung Nguyên dài ba ngày, mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng bảy.

Ngày đầu tiên, quan phủ cử hành một số hoạt động tế lễ, ngày mười lăm là ngày chính, dân gian thả đèn là chủ yếu.

Ngày hôm nay, là ngày đi chợ đêm và ngắm hoa đăng.

Ngày mười sáu chủ yếu là các chùa chiền và đạo quán cử hành pháp hội.Đối với dân chúng bình thường mà nói, pháp hội ở chùa chiền và đạo quán đều giống nhau, đông đúc chưa từng có, gần như cả thành đều xuất động, các chùa chiền và đạo quán đều chật ních dân chúng tới tham gia pháp hội.Nhưng tới buổi tối ngày mười sáu, cơ bản là trên đường cái không có người, bởi vì buổi tối ngày mười sau tháng bảy là lúc quỷ đói lấy lương, bày bồn vu lan trước cửa nhà, chính là để lúc này quỷ đói hưởng thụ.Phố Bích Phượng ở phía bắc thành Thái Nguyên cũng đồng dạng vắng ngắt, một tầng mỏng sương đêm bao phủ đường phố.

Trên đường cái không có một bóng người đi lại.

Trước cửa từng nhà đều có đặt bồn vu lan, bên trong có các loại lương thực như gạo, lúa mì, đậu, kê để quỷ đói hưởng thụ.Lúc này, một gã nam tử dắt ngựa đi qua đường cái, trong bóng đêm nhìn không rõ dáng dấp nhưng có thể thấy được là người từ xa đến, hai bên lưng ngựa treo một quấn thảm thật dày và hòm hành lý.Y vừa đi vừa kiểm tra hai bên đường, hình như đang tìm kiếm một cái gì đó.

Cuối cùng, y dừng bước trước cửa một phủ đệ.Dưới ánh sáng lờ mờ của hai cái đèn lồng lớn, có thể thấy loáng thoáng phía trên bảng hiệu viết bốn chữ “Ngụy Bình Huyền Bá phủ”.Đây là phủ đệ của một bá tước, chính là chỗ này.

Nam tử buộc ngựa vào một chiếc cọc gỗ, sau đó bước nhanh lên phía bậc thềm, trước cửa cũng đặt vu lan bồn, bên trong có đầy đủ các loại lương thực.Y dùng lực gõ cửa.

Một lát sau, bên trong cửa truyền ra giọng nói nơm nớp lo sợ:- Lương thực đều ở trong vu lan bồn, các ngươi lấy mà ăn.Nam tử ngẩn ra, lập tức cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình:- Ta không phải quỷ đói.

Ta từ Trường An đến, tìm lão gia của ngươi.Một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ, một khuôn mặt lo sợ hiện ra, chính là quản gia trong phủ.

Y liếc mắt quan sát nam tử, đúng là không phải quỷ đói du đãng bèn vội vã mở cửa to ra một chút.- Vào trong rồi nói sau!Nam tử vừa bước vào bên trong liền hỏi:- Lão gia nhà ngươi đâu?- Trong phủ!

Ngươi là...?Quản gia thấy toàn thân người này mặc đồ đen, đội nón tre rộng vành, khuôn mặt bị che mất phân nửa, có chút thần bí, trong lòng cảm thấy kỳ quái.Nam tử lấy ra một cái danh thiếp đưa cho quản gia:- Đưa danh thiếp này cho lão gia nhà ngươi.- Ngươi chờ một lát, ta sẽ trở lại ngay.Quản gia đi rồi, nam tử bỗng kéo y lại:- Có thể đưa ngựa của ta vào chuồng không?Quản gia gật đầu, phân phó một gã hạ nhân dắt ngựa vào chuồng sau đó mới chạy vào trong phủ.

Chỉ chốc lát sau quản gia đã trở lại, giọng nói hiện rõ sự cung kính:- Mời khách quý theo ta, lão gia cho mời.Hắc y nhân theo quản gia đi thẳng vào nhà trong.Chủ nhân của tòa phủ đệ này chính là Thiếu giám Trương Lôi của triều Tùy.

Trương Lôi tên thật là Độc Cô Lôi, chính là con cháu của Độc Cô thị, từng là thợ chế tạo cung nỏ của triều Tùy, được Độc Cô Chấn phái tới Phong Châu.Bởi vì kỹ thuật chế tạo nỏ của y rất cao siêu nên được Dương Nguyên Khánh trọng dụng, từng bước thăng quan.

Lúc thành công chế tạo ra trọng nỏ trang bị cho hậu quân, Trương Lôi được phong làm Ngụy Bình huyền bá.

Hiện tai y giữ chức Thiếu giám, phụ trách giám sát quân khí, chủ quản việc chết tạo binh khí của Đại Tùy.Trong thư phòng, Trương Lôi chắp tay sau lưng đi đi lại lại, trên bàn đặt một tấm danh thiếp, chính vì tấm danh thiếp này mà tâm trạng của y trở nên lo âu nên mới đứng lên đi lại.Từ khi y rời khỏi Độc Cô phủ thì đã không còn liên hệ với Độc Cô gia.

Ba năm đã qua, y đã dần quên đi sứ mệnh của mình.

Vậy mà hôm nay, Độc Cô gia tộc lại tới tìm y.- Lão gia, khách đã tới.Giọng của quản gia từ ngoài cửa truyền vào.- Mời vào!Cửa mở ra, hắc y nam tử từ ngoài bước vào, quản gia tiện tay đóng cửa lại.

Hắc y nam tử tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, măt vuông tai to, khí thế áp người.

Y khẽ cười nói:- Ngũ đệ còn nhớ ta không?Trương Lôi lập tức nhận ra, y chính là thứ tôn Độc Cô Vĩ, cháu ruột Độc Cô Chỉnh.

Trong Độc Cô gia tộc, Trương Lôi địa vị hèn mọn, đứng trước mặt Độc Cô Vĩ, cháu đích tôn của Độc Cô gia, cho tới bây giờ y không ngóc đầu lên được, Độc Cô Vĩ cũng sẽ không cho y sắc mặt hòa nhã như vậy.Nhưng lúc này, nội tâm của hai người đều có biến hóa, quan trọng nhất chính là Trương Lôi đã độc lập, dựa vào tài năng của chính mình trở thành Thiếu giám giám sát quân khí Đại Tùy, trong lòng y cũng có đủ tự tin, dấu vết hèn mọn trong gia tộc đã trở thành quá khứ ảm đạm.- Hóa ra là nhị ca, đã lâu không gặp, tạ lỗi!Trương Lôi cũng chắp tay, thái độ ôn hòa, rất thong thả mời Độc Cô Vĩ ngồi xuống.Độc Cô Vĩ thấy Trương Lôi không có vẻ vui mừng và kích động, hơn nữa y đối với mình cũng không có sự tôn trọng đầy đủ, trong lòng Độc Cô Vĩ cảm thấy có chút mất mát.Y cười một tiếng rồi ngồi xuống, một ả nha hoàn tiến đến dâng trà.

Trương Lôi phẩy phẩy tay, a hoàn lập tức đi ra ngoài.- Nhị ca tìm ta có chuyện gì chăng?- Ai!

Một là vì chuyện của Hoài Ân thúc, hai là có chút chuyện gia tộc.Lời còn chưa dứt, Trương Lôi đã xua tay cắt ngang lời của Độc Cô Vĩ:- Trước tiên ta xin nói lời tục tĩu, nếu là việc muốn ta phải bội Đại Tùy, thứ cho ta không thể nghe theo!- Điều này..!Vẻ mặt Độc Cô Vĩ có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút căm tức đứng lên.

Y biết là mặt mũi của mình quá nhỏ, không thể ảnh hưởng đến Trương Lôi.

Một lát sau, y lạnh lùng nói:- Trường thúc đã đến Thái Nguyên, đang ở ngoài thành.

Ngài muốn gặp ngươi một lần.Trường thúc chính là Độc Cô Lương, là nhân vật đứng thứ hai trong Độc Cô gia tộc.

Thân thể Trương Lôi hơi chấn động, y không nghĩ là Trưởng thúc cũng tới.

Đây không phải là vấn đế y có muốn hay không, Trưởng thúc đã tới, y nhất định phải gặp.Trương Lôi trầm nhâm chốc lát liền hỏi:- Trưởng thúc bảo ta gặp người lúc nào?Độc Cô Vĩ thấy Trương Lôi không còn dáng vẻ tự cao tự đại, trong lòng âm thầm đắc ý, nhận tiện nói:- Hiện giờ cổng thành còn chưa đóng, nếu ngươi có thời gian, bây giờ đi với ta!Trương Lôi làm sao mà không có thời gian?

Y gật đầu:- Được rồi!

Bây giờ ta theo ngươi.Thành Thái Nguyên buổi tối đúng giờ hợi đóng cửa thành, trước khi hết một hồi trống, Trương Lôi và Độc Cô Vĩ cưỡi ngựa chạy nhanh như bay ra phía cửa đông thành.Phía đông bên ngoài thành Thái Nguyên không phải là vùng đất hoang, vẫn có những ngôi làng, đi ra xa hơn là cánh đồng rộng lớn.Cách thành khoảng ba dặm về bên ngoài, có một ngôi làng gọi là làng Mạnh Trang, có khoảng hơn hai trăm hộ dân.

Trương Lôi và Độc Cô Vĩ suốt dọc đường đều đi rất nhanh, chốc lát đã vào đến trong làng, trong tiếng chó sủa, bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn.Lúc đó cánh cửa của ngôi nhà đã được mở ra, một người quản gia già gật đầu chào bọn họ, Trương Lôi nhận ra ông già đó chính là Lục quản gia của phủ Độc Cô.

Y giật mình, thì ra tòa nhà lớn này chính là biệt trạch của phủ Độc Cô ở Thái Nguyên, vậy mà y không hề hay biết.- Ngũ đệ xin chờ một lát, ta đi bẩm báo trưởng bá.Vào cổng chính, Độc Cô Vĩ buông một câu nói rồi bước nhanh vào trong nhà.

Trương Lôi chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng y cảm thấy vô cùng bất an, y không biết lần này gia tộc tìm y có việc gì?

Có lẽ là vì chuyện của Độc Cô Hoài Ân.Trương Lôi cũng biết Độc Cô Hoài Ân bị quân Tùy bắt làm tù binh, Độc Cô Hoài Ân là gia chủ đời sau của gia tộc Độc Cô, việc y bị bắt làm tù binh khiến gia tộc Độc Cô vô cùng căng thẳng.Nhưng việc mà Trương Lôi lo lắng là gia tộc Độc Cô muốn mượn tay y để làm tổn hại đến lợi ích của triều Tùy, đây chính là điều mà y không thể chấp nhận.Trương Lôi xuất thân là con của thứ phòng tại Độc Cô gia, từ nhỏ đã không có địa vị gì trong gia tộc, lại còn bị chính phòng kỳ thị.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại là người trọng dụng hiền tài, y không những được phong tước, mà còn được phong làm tứ phẩm Thiếu giám, điều này khiến y vô cùng xúc động, và cũng khiến y tràn đầy lòng trung thành với Dương Nguyên Khánh.

Chương 839 : Vị khách bất ngờKẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Lúc này, đối với y mà nói, nhiệm vụ của gia tộc Độc Cô đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là y cần bảo vệ lợi ích của triều Tùy.Lúc đó, quản gia bước vào khách đường, gật đầu mỉm cười nói nói với y:- Ngũ Lang mời đi theo ta, trưởng lão gia đang tìm người.Trương Lôi gật đầu, theo quản gia đi về phía căn nhà phía sau.Họ đã rất nhanh tới trước một căn phòng, quản gia mở cửa, cười nói với y:- Ngũ Lang mời vào, lão gia đang đợi người.Trương Lôi thở dài một tiếng, bước vào phòng.

Ở trong phòng ánh sáng rất trang nhã, bày trí cũng rất đơn giản, chỉ bày hai cái tháp ngồi, trưởng thúc Độc Cô Lương ngồi ở chính giữa, Độc Cô Vĩ đứng ngay phía sau ông.Độc Cô Lương nhận sự ủy thác của Độc Cô Chấn, đặc biệt đến đàm phán với Dương Nguyên Khánh, ông không có chức danh gì nên lấy cớ là đi Ba Thục tuần tra trang viên, rồi rời khỏi Trường An đi Thái Nguyên trước.Trương Lôi chính là ám đinh (người giám sát ngầm) được gia tộc Độc Cô cài vào trong triều Tùy, hiện giờ là lúc cần dùng đến y.- Cháu Ngũ Lang tham kiến trưởng bá!Trương Lôi quỳ xuống cung kính cúi đầu chào.Ánh mắt Độc Cô Lương có chút không vui, vừa nãy nghe thấy Độc Cô Vĩ nói, hiện tại tên ám đinh này không nhiệt tình cho lắm, khiến ông có chút không hài lòng.- Cháu ngoan, ta hỏi cháu câu này, bây giờ cháu đứng trước mặt ta, nên gọi cháu là Độc Cô Lôi hay gọi là Trương Lôi?Độc Cô Lương lạnh lùng hỏi.Trương Lôi thầm thở dài một tiếng, vẫn cung kính nói:- Cháu đương nhiên là Độc Cô Lôi!- Được!

Cháu đứng đậy đã.Chỉ cần y nhận mình là Độc Cô Lôi, vậy thì mọi chuyện trở nên đơn giản rồi.Trên mặt Độc Cô Lương lộ ra vẻ tươi cười:- Nghe nói trong triều Tùy cháu đã leo lên chức Thiếu giám Quân khí giám, thật không tồi!

Dương Nguyên Khánh có biết cháu là con cháu của Độc Cô gia không?Trương Lôi hiểu ý của trưởng bá, Sở Vương có phải vì y là con cháu dòng họ Độc Cô mới đề bạt y hay không, mặc dù Trương Lôi cũng cảm thấy Dương Nguyên Khánh đã đoán được thân phận của mình, nhưng có một điều có thể khẳng định, Sở vương đề bạt y tuyệt đối không liên quan gì tới gia tộc Độc Cô.Y không hề do dự lắc đầu:- Hồi bẩm trưởng bá, cháu nghĩ rằng Sở Vương điện hạ không hề hay biết thân phận của cháu.Độc Cô Lương gật đầu, lại nói tiếp:- Trận chiến lần này Hoài Ân không may bị quân Tùy bắt làm tù binh, gia tộc Độc Cô từ trên xuống dưới đều rất lo lắng, lần này ta tới Thái Nguyên là muốn đàm phán với Sở Vương, hi vọng cháu có thể thay ta làm cầu nối.Trương Lôi thở phào nhẹ nhỏm, thì ra chỉ là dẫn kiến chứ không phải làm khó dễ y, chỉ là y có chút lo lắng, nếu vậy thì thân phận của y sẽ bị vạch trần.Một bên là gia tộc, một bên là con đường thăng tiến của y, do dự trong chốc lát, cuối cùng Trương Lôi cũng đồng ý,- Được!

Không biết bao giờ trưởng bá muốn gặp Dương Nguyên Khánh?- Chỉ cần hắn ta quay trở về, ta muốn gặp hắn ngay....Buổi chiều ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn ba mươi vạn quân Tùy trùng trùng điệp điệp trở về thành Thái Nguyên, được nhân dân Thái Nguyên nhiệt liệt chào mừng, hàng trăm nghìn người dân xếp hàng ở hai bên đường chào đón quân Tùy khải hoàn trở về.Dương Nguyên Khánh chưa vội tới bái kiến Tùy đế và thái hậu, hắn về nhà trước.

Về đến nhà, hắn cũng nhận được sự nhiệt liệt chào mừng của thê tử và các con, mấy đứa con đã đợi hắn cả nửa canh giờ.Hành trình gần hai tháng khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi sự quấn quýt các con.

Hắn thay một bộ quần áo rộng thùng thình, vào trong thư phòng của mình, không lo lắng điều gì hết, tận hưởng giây phút nhàn hạ hiếm có.úc đó, cửa phòng mở ra, thê tử của hắn Bùi Mẫn Thu bưng một tách trà bước vào, nàng thấy chồng nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế tựa mềm, liền nở nụ cười nói:- Bị bọn nhỏ giày vò đến kiệt sức rồi sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Chúng đều là bảo bối của ta, người làm cha như ta thường ngày rất ít chơi cùng chúng, dành chút thời gian chơi với chúng cũng là điều nên làm.Bùi Mẫn Thu đặt trà lên bàn, ngồi bên cạnh dựa vào lòng hắn:- Phu quân, lần này trở về phải ở nhà lâu một chút đấy!- Ừ!

Ít nhất cũng ở nhà nửa năm, triều đình cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chiến tranh liên miên, triều đình cũng không chống đỡ được.Dương Nguyên Khánh đưa tay ra ôm vào vòng eo mảnh khảnh của vợ, cười nói:- Tình hình ở nhà thế nào rồi, Bội Hoa đâu?

Bao giờ cô ấy sinh?Bùi Mẫn Thu thở một hơi dài, có chút trác móc hắn:- Ta đến là để nhắc nhở chàng, tam muội đã mang thai bảy tháng, cơ thể đã rất nặng nề, vì thế vừa nãy không tới gặp chàng, nhưng chàng cũng nên đi thăm muội ấy chứ không nên về phòng mình trước, chàng làm như vậy sẽ khiến muội ấy rất buồn.- Được!

Tuân lệnh hiền thê, đi thăm tam nương tử trước.- Mồn mép lém lỉnh!Bùi Mẫn Thu hờn dỗi đẩy hắn ra, trong lòng lại cảm thấy vui vì hắn nghe theo lời khuyên của mình.Dương Nguyên Khánh đứng dậy quay người định đi, Bùi Mẫn Thu chặn hắn lại:- Uống trà đã rồi hãy đi!Dương Nguyên Khánh bưng bát trà lên uống một hơi hết sạch, quay người bước ra ngoài, vừa ra tới cửa phòng, có một bà quản gia tiến đến hành lễ nói:- Lão gia, có một quan viên tên là Trương Lôi, nói là Thiếu giám Quân khí giám, có việc gấp muốn cầu kiến lão gia.Bùi Mẫn Thu chau mày:- Làm gì có chuyện chủ nhà vừa mới về đã tới hỏi, sao lại có loại người không biết ý như vậy?Dương Nguyên Khánh hơi chột dạ, bèn gật gật đầu:- Hãy dẫn y vào ngoại thư phòng của ta chờ!Bà quản gia đi ra, lúc này Dương Nguyên Khánh mới cười nói với thê tử:- Thân phận của người này hơi đặc biệt, có thể là có việc gấp thật sự, ta vẫn nên gặp y, lát nữa mới đi thăm Bội Hoa, nàng tới đó nói trước với nàng ấy một tiếng.- Thôi được!

Chàng nhanh lên nhé.Bùi Mẫn Thu xoay người đi, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi mới thong thả bước tới thư phòng.Những người được vào thư phòng của Sở Vương không nhiều, ngoài năm tướng quốc ra chỉ có một vài tướng tâm phúc của Dương nguyên Khánh, việc tiếp khách giống như Trương Lôi ở ngoại thư phòng là điều cực kỳ hiếm có.Nhưng lúc đó Trương Lôi không có tâm trạng cảm nhận sự ân sủng đó, y đang rất căng thẳng, không biết sau khi y tiết lộ thân phận thật sự của mình, hậu quả sẽ thế nào.Lúc đó cửa mở ra, Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài bước vào, cười ha ha nói:- Trương Thiếu giám canh giờ rất chuẩn, ta vừa về đến nhà đã bị Thiếu giám tìm đến.Trương Lôi cuống quýt hành lễ:- Hạ quan Trương Lôi tham kiến Sở Vương điện hạ!- Không cần khách sáo, mời ngồi!Dương Nguyên Khánh ngồi xuống thấy Trương Lôi vẫn đứng cung kính, không dám ngồi, thấy lạ bèn hỏi:- Trương Thiếu giám căng thẳng như vậy làm gì?Trên trán Trương Lôi toát mồ hôi, rốt cuộc y cũng lấy hết dũng khí, quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, cúi đầu nói:- Hạ quan mang tội lừa dối, xin điện hạ trị tội!- Ngươi đã mắc tội lừa gạt gì?Dương Nguyên Khánh không biểu lộ gì hỏi.Trương Lôi cắn răng, hạ giọng nói:- Hạ quan vốn không phải họ Trương mà là họ Độc Cô, hạ quan là con vợ kế của gia tộc Độc Cô.- Ha ha!

Ta cũng là con vợ kế, không ngờ thân phận của chúng ta lại giống nhau.Dương Nguyên Khánh cười cười nói nói chuyện trên trời dưới biển.Trương Lôi mơ hồ, y không hiểu ý Sở Vương, lại thở dài nói:- Hạ quan không nên giấu điện hạ!Dương Nguyên Khánh nhìn y chằm chằm, rồi thản nhiên nói:- Ta biết!Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ, ném cho Trương Lôi:- Ngươi tự xem đi!Một khắc sau, Trương Lôi dẫn Độc Cô Lương vội vàng đi vào Vương phủ, một gã thân binh đã đợi sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến liền tiến lên phía trước hành lễ:- Mời hai vị đi theo tôi!Độc Cô Lương thật sự có chút căng thẳng, ông không biết kết quả đàm phán hôm nay sẽ như thế nào, có thể nói lần đàm phán này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ và vận mệnh của cả gia tộc Độc Cô.Kỳ thực ông cũng biết, Dương Nguyên Khánh chịu đàm phán với ông thì nhìn chung cũng không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, vấn đề còn lại chỉ là điều kiện và sự nhượng bộ giữa đôi bên mà thôi.Bọn họ theo tên thân binh đến nội khách đường.

Dương Nguyên Khánh đã ở đó chờ bọn họ rất lâu rồi, hắn đương nhiên là biết địa vị của Độc Cô Lương trong gia tộc Độc Cô, ông ấy thay mặt toàn bộ gia tộc Độc Cô đến đàm phán với mình.Không chỉ vì Độc Cô Hoài Ân mà vì tương lai và tiền đồ của gia tộc Độc Cô.

Trận đại chiến ở Trung Nguyên đã làm lay động biết bao lòng người, có rất nhiều gia tộc có xu hướng bắt đầu lại từ đầu để sau này giành quyền thống trị thiên hạ, từ đó đưa ra những lựa chọn mới, trong số đó có gia tộc Độc Cô.Lúc đó bên ngoài cửa có tiếng thân binh bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, bọn họ đã đến rồi.- Mời họ vào!Cửa mở ra, thân binh dẫn Độc Cô Lương vào, Dương Nguyên Khánh lập tức đứng dậy chắp tay cười nói:- Độc Cô Thiếu bảo, từ khi từ biệt ông vẫn khỏe chứ?Độc Cô Lương đang căng thẳng bỗng lúc đó lấy lại được bình tĩnh, ông cũng vội cúi người hành lễ nói:- Từ biệt đã nhiều năm, Sở Vương điện hạ oai phong hơn năm đó nhiều, ngày càng có khí phách của bậc quân vương.- Độc Cô Thiếu bảo quá khen!Dương Nguyên Khánh mỉm cười phất tay:- Độc Cô Thiếu bảo mời ngồi!Độc Cô Lương ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh nhìn Trương Lôi, Trương Lôi hiểu ý hắn, bèn ngồi bên cạnh Độc Cô Lương, lúc đó có hai thị nữ vào phòng dâng trà.

Chương 840 : Chuyện bất ngờDương Nguyên Khánh bưng trà lên hỏi:- Lần này Độc Cô Thiếu bảo đến Thái Nguyên có ảnh hưởng gì tới chuyện triều chính không?Câu hỏi của Dương Nguyên Khánh đầy kín đáo, cũng chính là muốn hỏi, ông đến Thái Nguyên những người khác có biết không.Độc Cô Lương hiểu ý hắn, lắc đầu nói:- Ta ở triều Đường chỉ là chức quan nhàn hạ, không có việc gì, ngay cả việc một tháng thiết triều một lần ta cũng rất ít tham gia.Ngừng một chút Độc Cô Lương bèn cười nói thêm:- Đương nhiên là Độc Cô gia chủ biết, ông ấy là người rõ hơn ai hết.Dương Nguyên Khánh bưng cốc trà lên từ từ uống một ngụm, lúc này không thể nóng vội, chuyện này hắn cũng không thể chủ động, không thể lật bài ngửa quá sớm, phải lấy tĩnh thắng động, phải để cho Độc Cô Lương diễn kịch trước.

Quan trọng hơn cả là chuyện này hắn không sốt ruột, người nôn nóng chính là gia tộc Độc Cô.Sự im lặng của Dương Nguyên Khánh khiến Độc Cô Lương càng căng thẳng, mấy lần ông định mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lúc đó Trương Lôi ngồi bên cạnh kín đáo nhắc nhở:- Lần này gia tộc Độc Cô rất coi trọng đại chiến Trung Nguyên.Một câu nói đã nhắc nhở Độc Cô Lương, ông hạ thấp người cười nói với Dương Nguyến Khánh:- Lần này ta đến đây, nguyên nhân chính là vì Độc Cô Hoài Ân không may bị bắt ở quận Tần Xuyên, nhưng y chỉ là một quan văn, gia tộc Độc Cô muốn chuộc y về, không biết điện hạ có thể xem xét không?Dương Nguyên Khánh đặt cốc trà xuống thản nhiên nói:- Độc Cô Thiếu bảo coi trọng người trong gia tộc điều này ta hiểu, nhưng Độc Cô Hoài Ân dù sao cũng là tù binh, đã có hồ sơ ở bộ binh.

Cứ cho là có thể thả tù binh, nhưng cũng cần phải làm một số thủ tục, ta có thể hạ lệnh thả người nhưng làm như thế sẽ khiến người đời không phục, mong Độc Cô Thiếu bảo hiểu cho.Độc Cô Lương vô cùng thất vọng, ngay cả cơ hội chuộc thân cũng không cho, Dương Nguyên Khánh đã từ chối khéo thỉnh cầu chuộc thân của gia tộc Độc Cô, nhưng Độc Cô Lương vẫn không cam tâm nói:- Thật xin lỗi đã làm khó điện hạ, nhưng liệu có cách nào thay đổi được không?- Thay đổi?Dương nguyên Khánh nở nụ cười,- Có lẽ là ta chưa tỏ rõ quan điểm, bị quân Đường bắt làm tù binh không phải chỉ có một mình Độc Cô Hoài Ân, còn hàng vạn tướng sĩ và không ít văn quan, nếu chỉ có Độc Cô Hoài Ân được thả, liệu có khiến Lý Uyên nghĩ gia tộc Độc Cô đang giở trò sau lưng không, hơn nữa cũng không có lợi gì cho Độc Cô gia, Độc Cô Thiếu bảo nghĩ sao?Độc Cô Lương đương nhiên là biết hậu quả sẽ như vậy, mục đích chính mà ông đến Thái Nguyên không chỉ là vì giải cứu cho Độc Cô Hoài Ân, ông chỉ mượn cớ chuyện Độc Cô Hoài Ân, mục đích cuối cùng là muốn bàn với Dương Nguyên Khánh về vấn đề tương lai của Độc Cô gia.Đương nhiên, nếu chuyện của Độc Cô Hoài Ân không giải quyết ổn thỏa, thì chuyện tiền đồ của Độc Cô gia cũng không thể bàn tiếp được, trầm ngâm một chút, Độc Cô Lương lại nói:- Chúng ta cũng không yêu cầu điện hạ ngay lập tức thả người, mà chỉ muốn điện hạ quan tâm y một chút.

Ngoài ra, trước khi sứ giả Trường An tới đàm phán về chuyện tù binh, điện hạ có thể xem xét thả Độc Cô Hoài Ân không, nếu được như vậy không biết có thể trao đổi về điều kiện không?Đã nói đến nước này, Dương Nguyên Khánh tiếp tục giả vờ ngốc thì cũng không ra làm sao, hắn gật gật đầu, cuối cùng cũng tỏ thái độ nhượng bộ.- Ta rất hoan nghênh Độc Cô Thiếu bảo tới Thái Nguyên, cũng không quên vụ hợp tác vui vẻ năm xưa giữa ta và Độc Cô gia chủ, ta cũng rất mong chúng ta tiếp tục hợp tác.

Nếu Độc Cô gia có thể thể hiện được thành ý của mình, ta có thể đảm bảo lợi ích của gia tộc Độc Cô sau khi thống nhất triều Tùy.Độc Cô Lương vui như mở cờ trong bụng:- Không biết chúng tôi nên làm thế nào mới thể hiện được thành ý của mình?Dương Nguyên Khánh lại không muốn nói rõ, hắn cười một cách kín đáo nói:- Cái này cũng rất đơn giản, Độc Cô gia là dòng họ giàu nhất về vật chất, cũng là do triều Tùy đang cần gấp những vật phẩm đang thiếu hụt nhiều nhất, ta nghĩ Độc Cô Thiếu bảo hiểu ý ta.Độc Cô Lương cáo từ, nhưng Trương Lôi vẫn ở đó.

Cuộc đàm phán giữa Dương Nguyên Khánh và Độc Cô Lương chỉ là đàm phán nguyên tắc, Dương Nguyên Khánh cần có lương thực, gia tộc Độc Cô có thể cung ứng lương thực, nhưng số lượng cụ thể và phương thức giao nhận như thế nào hai bên không bàn bạc cụ thể, đây chính là phần việc của Trương Lôi - kẻ trung gian lo liệu.Dương Nguyên Khánh ngồi phía sau bàn, trầm ngâm không nói gì.

Trương Lôi đứng bên cạnh lại thấp thỏm lo âu, y vốn không muốn làm kẻ trung gian, có thể nói là không muốn làm kẻ trung gian cho gia tộc Độc Cô, y là quan thần triều Tùy, không muốn vì dòng họ mà phản bội triều Tùy.Nhưng sự việc thay đổi không phải do y quyến định, cuối cùng y cũng phải đối mặt với sự lựa chọn giữa triều Tùy và dòng họ.Một hồi sau, Dương Nguyên Khánh mới nhìn y một cái, mỉm cười nói:- Trương Thiếu giám dường như có chút hoang mang?Trương Lôi trầm ngâm gật đầu:- Hạ quan không biết nên làm như thế nào.Dương Nguyên Khánh thấy y không hiểu ẩn ý của mình, lại cười nói:- Vậy ta nên gọi ngươi là Độc Cô Thiếu giám, hay là tiếp tục gọi là Trương Thiếu giám?Lúc đó Trương Lôi mới hiểu dụng ý khi điện hạ gọi y là Trương Thiếu giám chứ không phải là Độc Cô Thiếu giám, y vô cùng xúc động nói:- Hạ quan nguyện là Trương Thiếu giám!Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói sâu xa:- Ta hiểu ý ngươi, nhưng ta cần ngươi là Độc Cô Thiếu giám, thay mặt gia tộc Độc Cô đàm phán với triều Tùy.Trương Lôi lờ mờ hiểu được dụng ý sâu xa của Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không chính xác cho lắm, y ngộ ra rằng đây chính là bước ngoặt lớn của cuộc đời y.Y cắn môi,- Hạ quan ngu dốt, không hiểu ý điện hạ, mong điện hạ nói rõ hơn.Là một chấp chính vương cao nhất của triều Tùy, Dương Nguyên Khánh sẽ không đem một số chuyện nói rõ ngọn ngành, bởi vì có rất nhiều chuyện nếu nói rõ ra sẽ trở thành hứa hẹn, một khi hoàn thành sẽ ảnh hưởng lớn tới sự tôn nghiêm của hắn, đây cũng là điều mà Dương Nguyên Khánh mãi mới ngộ ra được.Là người bề trên đôi khi cũng phải thực thực hư hư, dùng cách nói uyển chuyển kín đáo, cần phải để lại cho mình một đường lui.Kỳ thực làm người bình thường cũng vậy, mọi chuyện đều không thể nói quá rõ, đặc biệt là giữa bằng hữu với đồng nghiệp, không từ chối quá thẳng thừng mà phải nói là tôi sẽ cố gắng hết sức, từ chối quá thẳng thừng sẽ làm người khác bị tổn thương.Cũng như vậy, không nên đồng ý một cách chắc chắn, nên biết rằng có rất nhiều việc hành sự tại nhân, mưu sự tại thiên, một khi đã khẳng định chắc chắn, nhưng khi không thể trở thành hiện thực được, không những sẽ khiến bạn bè thất vọng, làm mất danh dự và hình tượng của mình, hơn nữa còn làm lỡ chuyện của người khác.Vì thế, “làm người cần phải để lại cho mình một đường lui”, đây cũng là chân lý đối nhân xử thế ở đời.Sự kín đáo và uyển chuyển của bề trên, kỳ thực là đây chính là nâng cao của cách đối nhân xử thế, xuất phát điểm đều giống nhau.- Độc Cô Thiếu khanh, ta muốn gia tộc Độc Cô trọng dụng ngươi hơn cả Độc Cô Hoài Ân.

Nếu như có một ngày nào đó ta đến Độc Cô phủ, người ra mở cửa đón tiếp ta sẽ là ngươi chứ không phải Độc Cô Hoài Ân.Trương Lôi, không!

Nên gọi là y là Độc Cô Lôi, y hoàn toàn hiểu ý của Sở Vương, Độc Cô Hoài Ân là người có khả năng kế tục nhất của gia tộc Độc Cô, mà ý của Sở Vương là muốn y làm người kế thừa của gia tộc Độc Cô.Độc Cô Lôi sống mũi cay cay, vô cùng cảm kích, y kìm nén cảm xúc tận đáy lòng, cung kính hành lễ:- Sự yêu mến của điện hạ, Độc Cô Lôi cảm kích vô cùng, chỉ có điều Độc Cô Lôi là con vợ lẽ, e rằng sẽ làm điện hạ thất vọng.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Trên đời này không có gì là tuyệt đối, chỉ có lợi ích, sau này chỉ cần ngươi có thể mang lại lợi ích cho gia tộc Độc Cô, con vợ lẽ hay vợ cả không hề quan trọng.Độc Cô Lôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Sở Vương điện hạ trước mặt y không phải là con vợ lẽ đó sao?Bóng đêm bao trùm lên thành Thái Nguyên, một cỗ xe ngựa đi ra phía đông thành, đi được khoảng ba dặm, không lâu sau đi vào một ngôi làng, dừng lại trước một ngôi nhà lớn.

Độc Cô Lôi xuống xe ngựa, Độc Cô Vĩ nghe thấy tiếng xe ngựa nên đã đợi trước ở cửa chính.- Trưởng bá đã đợi rất lâu tôi, mời ngũ đệ đi theo ta.Lòng người thật là kỳ lạ, ngày hôm qua Độc Cô Vĩ còn hơi coi thường Độc Cô Lôi, trong lời nói luôn có chút coi thường, nhưng hôm nay Độc Cô Lương vui lòng khen ngợi khiến Độc Cô Vĩ thay đổi thái độ, tỏ ra rất thân mật với Độc Cô Lôi.Độc Cô Vĩ dẫn đường, suốt dọc đường cười cười nói nói, khi gần đến tòa nhà phía trong, nhìn quanh không thấy ai, y mới nói nhỏ với Độc Cô Lôi:- Hôm qua ta nói năng không phải, mong ngũ đệ thứ lỗi.Độc Cô Lôi cười thản nhiên nói:- Không cần khách sáo, ta không để bụng đâu.Độc Cô Vĩ cười khan một tiếng, dẫn y vào phòng.

Trong phòng, Độc Cô Lương đang đứng chắp tay trước cửa sổ, nghĩ ngợi gì đó, có thể nói lần này tới Thái Nguyên ông đã đạt được mục đích, nhưng mặt khác, những yêu cầu Dương Nguyên Khánh đưa ra có chút nguy hiểm đối với gia tộc Độc Cô.Dương Nguyên Khánh đòi lương thực, trong kho của Độc Cô Lương còn dự trữ không ít lương thực, cung cấp lương thực không thành vấn đề, nhưng vận chuyển thế nào, và làm thế nào để tránh khỏi tai mắt của Lý Uyên mới quan trọng.

Chương 841 : Tính tình ngang ngạnh- Trưởng bá, ngũ đệ đến rồi.Độc Cô Vĩ đứng sau nhắc khẽ.Độc Cô tiến lên phía trước hành lễ:- Tham kiến trưởng bá!Độc Cô Lương từ từ quay người lại, cười nói:- Dương Nguyên Khánh đòi bao nhiêu lương thực?- Bẩm trưởng bá, Sở Vương điện hạ đòi ba trăm tấn lương thực.- Ba trăm tấn!Độc Cô Lương khẽ chau mày, ba trăm tấn lương thực Độc Cô gia có thể chấp nhận được, nhưng vận chuyển thế nào, giao nhận ra sao, những khâu này phải giải quyết thế nào đây?Ông lại hỏi:- Dương Nguyên Khánh có nói là do ai chịu trách nhiệm đàm phán cụ thể với gia tộc Độc Cô không?Độc Cô Lôi hơi hạ người:- Bẩm trưởng bá, Sở Vương điện hạ nói, do cháu toàn quyền đại diện ngài ấy đàm phán với gia tộc Độc Cô.- Do cháu?Độc Cô Lương bỗng ngẩn người ra.Dương Nguyên Khánh đã viết một tin nhắn, kể với Đỗ Như Hối chuyện Độc Cô gia bất ngờ đến thăm, để y và Độc Cô Lôi cùng nhau lo chuyện này.

Viết xong hắn nhét vào trong một phong thư, dùng sáp dán lại, đưa cho một tên thân binh,- Mau đem bức thư này giao cho Đỗ Tướng quốc, nói nói với y chuyện này vô cùng hệ trọng, cần làm hết sức mình.Tên thân binh mang lá thư đi.

Lúc đó Dương Nguyên Khánh mới phát hiện giải quyết chuyện của Độc Cô gia hết gần một canh giờ, vốn định để thê tử đợi một tuần trà nhưng…Y cười khổ một tiếng, đứng dậy đi về phía căn nhà trong.

Sân nhà của Giang Bội Hoa ở cuối phía tây của nhà trong, là nơi trồng rất nhiều trúc, không gian khu tiểu viện rất tao nhã.Dương Nguyên Khánh vừa đến cửa vườn, một bóng đen bỗng lao nhanh tới.

Bỗng nhiên phát hiện phía trước có người, nàng muốn ngừng chạy nhưng chân lại lảo đảo, suýt chút nữa thì đụng phải hắn.Lập tức thốt kinh hãi, đây là giọng của một thiếu nữ.

Dương Nguyên Khánh phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã tránh không đâm phải đối phương, đồng thời bắt lấy cánh tay đối phương:- Cẩn thận!Đối phương mặc chiếc váy tơ lụa dài, qua chiếc váy dài và mỏng, hắn có thể cảm nhận được cánh tay nhỏ nhắn và mềm mại, đặc biệt là làn da mịn màng và có tính đàn hồi rất cao riêng có của thiếu nữ.Đỡ lấy cơ thể đối phương, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Dương Nguyên Khánh vội buông tay ra, hắn biết đó là ai, xin lỗi nói:- Đường trơn, cẩn thận một chút.Trong bóng tối, hai gò má Dương Phương Hinh nóng ran, nói không thành tiếng, quay người trở về phòng của mình, nàng vốn định ra vườn sau thưởng lãm dạ quế, nhưng lúc này nàng thay đổi chủ ý của mình.Dương Nguyên Khánh nhìn theo nàng đi xa, hắn lắc đầu, trong trí nhớ của hắn dường như đã rất lâu không nói chuyện với nàng, sao bây giờ nàng lại trở nên lạnh nhạt với hắn như vậy.Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào căn phòng của Giang Bội Hoa.

Căn phòng được chia làm hai gian trong và ngoài, một a hoàn đang đứng bên ngoài, trong phòng còn sáng đèn, a hoàn thấy Sở Vương bước vào, cô sợ hãi vội hành lễ:- Tham kiến lão gia!- Ừ!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Phu nhân ngủ chưa?- Là Nguyên Khánh ư?Giọng của Giang Bội Hoa dịu dàng phát ra từ trong phòng, giọng nói có lẫn chút vui mừng khó mà giấu được:- Thiếp vẫn chưa ngủ, vào đi!Dương Nguyên Khánh bước vào phòng trong.

Căn phòng tuy không to, nhưng bài trí rất trang nhã và sạch sẽ, trong góc phòng có đặt một chiếc lư hương, hương bay phảng phất, cả phòng tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, đó là mùi hương mà Giang Bội Hoa thích nhất, khiến người ta cảm thấy yên bình.Giang Bội Hoa nằm trên giường.

Nàng đã mang thai tháng thứ bảy, cơ thể nặng nề, đành nằm trên giường, thỉnh thoảng vuốt ve cái bụng, giống như đang trò chuyện cùng bào thai trong bụng.Thấy Dương Nguyên Khánh bước vào, ánh mắt tràn đầy niềm vui, nàng muốn ngồi dậy, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến, nhẹ nhàng ấn vai nàng, dịu dàng nói:- Cứ nằm đó, đừng dậy!Giang Bội Hoa không dậy được đành kéo tay Dương Nguyên Khánh để hắn ngồi xuống, nàng làm nũng nói:- Đại tỷ nói chàng sẽ đến ngay, vậy mà giờ mới đến, khiến người ta đợi buồn ngủ chết đi được.Làm nũng là bản tính của phụ nữ, nhưng rất hiếm thấy ở Giang Bôi Hoa, nàng luôn giữ vẻ cao quý nho nhã, hôm nay lại thích như vậy, làm nũng với phu quân một chút.Dương Nguyên Khánh thấy mắt nàng chớp chớp, thần sắc vừa kiều diễm vừa dịu dàng khiến hắn không kìm được hôn vào môi nàng một cái, nói nhỏ:- Đêm nay ta ở lại đây với nàng, chúng ta trò chuyện.Giang Bội Hoa rất xúc động, nhìn hắn với ánh mắt rất chân thành, đôi môi mềm mại chờ đón.

Không ngờ hai người vừa mới hôn nhau, bên ngoài có tiếng ho nhẹ, khiến Giang Bội Hoa sợ đến nỗi đẩy Dương nguyên Khánh ra, mặt đỏ ửng.Dương Nguyên Khánh ngồi dậy, chỉ thấy Dương Phương Hinh vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì bước vào phòng, cô khẽ gật đầu với Dương Nguyên Khánh, mỉm cười hành lễ, bước đến ngồi cạnh Giang Bội Hoa.Cô cầm tay Giang Bội Hoa mỉm cười nói:- Tỷ à, hôm nay hình như thần sắc tỷ rất tốt, sáng nay bà đỡ còn nói là thần sắc tỷ không tốt, cần phải bồi bổ, vậy mà giờ lại trở nên hồng hào như vậy?Giang Bội Hoa rất hận, khó khăn lắm nàng mới được xum họp với phu quân, vậy mà cô ta lại đến làm phiền, còn có ý nói mát.Giang Bội Hoa khẽ cắn răng, nhéo tay cô ta một cái, Dương Phương Hinh lập tức phóng đại lên nói:- Ai ôi!

Tỷ à, tỷ cấu ta làm gì?Giang Bội Hoa quẫn quá hạ giọng nói:- Muội đúng là nha đầu đáng chết, hôm nay uống nhầm thuốc à?

Điên điên khùng khùng!Dương Phương Hinh bỗng đỏ mặt, cô chợt ý thức được mình thất lễ, cô đến đây làm gì?

Phu thê người ta mấy tháng trời chưa gặp nhau, nói chuyện riêng tư, mình lại vô duyên vô cớ đến đây làm gì?Nghĩ đến đây, cô đứng dậy cười nói với Giang Bội Hoa:- Muội nào có điên điên khùng khùng gì, muội đến thăm tỷ chút thôi, được rồi, thăm xong rồi muội về phòng đây, sáng mai lại tới thăm tỷ.Nói đoạn nàng đứng dậy đi ra ngoài, dường như quên mất sự có mặt của Dương Nguyên khánh, ngay cả chào cũng không thèm chào, cứ thế thản nhiên đi về.“Dường như cô ta cũng rất có thành kiến với mình.”

Dương Nguyên khánh nhớ lại chuyện lúc nãy gặp cô ở ngoài cửa, cô ta cũng tỏ vẻ không hề cởi mở với mình.Giang Bội hoa lắc đầu thở dài nói:- Đó là do chàng không hiểu cô ta, cô ta người thì nhỏ nhưng quỷ kế thì lớn, trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, cách đây hai ngày Tiêu thái hậu đến thăm thiếp, có nói đến chuyện hôn sự của cô ta.- Hôn sự?Dương Nguyên Khánh khẽ chau mày:- Năm nay cô ta bao nhiêu tuổi rồi?- Cô ta đã mười bốn tuổi rồi, có thể cân nhắc tới chuyện hôn sự được rồi.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:- Mười bốn tuổi còn hơi nhỏ, ta nghĩ nên đợi tới khi nào cô ta mười sáu tuổi hãy bàn chuyện hôn sự.- Còn phải nói nữa sao!Giang Bội Hoa đành nói:- Hơn nữa chuyện này hơi phức tạp, tuy Tiêu Hậu là mẹ của cô ta, nhưng rốt cuộc không phải là mẹ đẻ, Đan Dương cũng không coi thái hậu ra gì, đã lâu lắm rồi bà mới đi thăm cô một lần, hơn nữa lần thăm duy nhất này hai người còn to tiếng cãi vã nữa.- Tại sao?Dương Nguyên Khánh không hiểu hỏi.- Tô thái hậu muốn cô chuyển đến cung Tấn Dương, cô ta bèn trở mặt, nói là không muốn làm ni cô ở cung Tấn Dương, khiến Tô thái hậu tức giận mắng cô mấy câu, cô ta bèn lôi phụ hoàng ra, nói phụ hoàng tuyệt đối không để cô làm con gái đế vương.

Dù gì hiện giờ tính cách cô rất ngang bướng, vui giận bất thường, khiến mọi người không biết cô đang nghĩ gì.Dương Nguyên Khánh nghĩ một lát cũng không hiểu nổi nên không nghĩ ngợi nhiều nữa, cười nói:- Thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện cô ta nữa, để ta nghe nhịp tim của con nào.- Dạ!Giang Bội Hoa nằm xuống, hơi ngượng ngùng cởi đồ lót để lộ phần bụng.

Dương Nguyên Khánh khẽ đặt tai lên bụng nàng, chăm chú lắng nghe nhịp tim, Giang Bội Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, trong lòng tràn đầy niềm vui được làm vợ làm mẹ.Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh tới cung Tấn Dương, bái kiến hoàng đế Đại Tùy Dương Hựu và thái hậu Tiêu thị.Dương Nguyên Khánh mặc một bộ áo bào cửu mãng màu tím, đầu đội mũ ô sa, chân đi giày da đen, lưng thắt kiếm Bội Giang Sơn.

Hắn mặc như một văn thần, tay cầm ngà voi, dưới sự dẫn dắt của hai thái giám, hắn bước nhanh vào điện Kỳ Niên của cung Tấn Dương, đây là nơi hoàng đế Đại Tùy đón tiếp khách quý.Trên thực tế việc duy nhất mà hoàng đế Dương Hựu có thể làm là thỉnh thoảng gặp sứ giả ngoại triều, y chỉ là tượng trưng cho vương triều Tùy.Lúc đó, tiểu hoàng đế Dương Hựu và Tiêu thái hậu đã ngồi trên ngai vàng.

Tiêu thái hậu đến cung Tấn Dương đã hơn một tháng, bà cùng với phu quân là Dương Quảng sống ở cung Tấn Dương hơn một tháng.Mặc dù cung Tấn Dương rất rộng, có hàng trăm gian cung điện, nguy nga tráng lệ, nhưng Tiêu thái hậu không hề thích cung Tấn Dương, vì nơi này không có khí chất tiên sơn xinh đẹp như cung Phần Dương, cũng không có sắc nước hiền hòa như ở cung Giang Đô, chỉ có hàng trăm gian cung điện tẻ nhạt.Nhưng lúc này, bà lại thích cung Tấn Dương một cách khác thường, bởi vì cung Tấn Dương mang lại cho bà một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Trong cung điện này, bà là cung chủ, ngay cả sắc mặt của phu quân Dương Quảng cũng không cần để ý, hoàn toàn khong hề lo lắng tới sự uy hiếp về tính mạng.Nhưng có một điều Tiêu Hậu biết rất rõ, an toàn tính mạng và thể diện của bà trong những năm cuối đời đều phải dựa vào Dương Nguyên Khánh, người đàn ông trẻ tuổi này nắm giữ cả vận mạng của bà, bà cần phải hoàn toàn thuận theo ý của hắn, không dám có nửa lời phản đối.

Chương 842 : Bán rượu phạm quy (p1)Vì thế hôm nay bà bị cảm nhẹ, bà vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ra chào đón Dương Nguyên Khánh.Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong điện, khom người hành lễ:- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng đế bệ hạ.Trên đại điện, Tiêu Hậu ngồi ở chính giữa, tiểu hoàng đế Dương Hựu ngồi kế bên, đây cũng là vì Dương Nguyên Hựu vẫn chưa thành niên.

Hôm qua Tiêu Hậu đã nhận được thư của Dương Sư Đạo, lần này trong trận đại chiến Trung Nguyên, không cần ban tước cho Sở Vương, nhưng yến tiệc tán thưởng thì cần thiết.Tiêu Hậu biết, kỳ thực đây chính là ý của Dương Nguyên Khánh, Tiêu Hậu mỉm cười:- Điện hạ đại thắng Trung Nguyên, khiến vùng hoang dã Trung Nguyên rộng hàng nghìn dặm thuộc về lãnh thổ của Đại Tùy, công lao cao vời vợi, ai gia vô cùng mừng rỡ, nhất định phải trọng thưởng điện hạ, không biết điện hạ muốn phong chức quan gì?Dương Nguyên Khánh lại khom người hành lễ:- Khởi bẩm thái hậu, mở rộng lãnh thổ Đại Tùy là bổn phận của thần, thần chỉ làm những việc trong phạm vi của mình, không dám nhận phong thưởng, mong thái hậu thưởng cho các tướng sĩ, họ mới thực sự là người có công.- Ai gia hiểu, trọng thưởng cho các tướng sĩ đã có bộ binh kê khai công lao, do Tử Vi Các ra quyết định trọng trưởng, ai gia sẽ ân chuẩn, nhưng công lao của Sở Vương ai gia không thể coi như không, Sở Vương tiếp chỉ!Dương Nguyên Khánh vốn không cân nhắc tới chuyện phong thưởng cho mình, hắn đã ở chức quan lớn nhất rồi, muốn phong chức thêm cũng không thể phong được nữa, nếu phong thêm chức quan kỳ quái cũng không có nghĩa gì.

Không ngờ Tiêu Hậu nhất định phong chức cho hắn, khiến hắn cũng không còn cách nào khác, hắn biết là thái hậu đang lấy lòng hắn, nên đành khom người nói:- Tạ ơn thái hậu ban thưởng.Tiêu hậu cất cao giọng nói:- Sở Vương Nguyên Khánh nam thủ Trung Nguyên, có công với xã tắc, đặc phong làm Thái úy, ban kiếm Bàn Dĩnh, gia phong trưởng nữ của ngươi làm quận chủ Toánh Xuyên, phong thế tử làm quận vương của Huỳnh Dương, khâm thử!Một tên thái giám cầm khay vàng ra, trong khay có một thanh bảo kiếm, chuôi kiếm giống hệt ngọc đen, thanh bảo kiếm này chính là kiếm Bàn Dĩnh Thiên Tử năm đó Dương Quảng ban thưởng Dương Nguyên Khánh, năm đó Tiêu Hậu vì thanh kiếm này mà bất đồng với Dương Nguyên Khánh.Hôm nay Tiêu Hậu lại đem thanh kiếm này ban cho Dương Nguyên Khánh, đây chính là một hình thức xin lỗi.Dương Nguyên Khánh không kìm được nhìn Tiêu Hậu một cái, đúng lúc đó Tiêu hậu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, hiểu được ý bèn cười.Phía bắc thành Thái Nguyên có một quán rượu lớn, rộng khoảng năm mẫu, được xây dựng ở phía bắc ngoại thành, quán rượu được gọi là Nhất Phẩm Cư Tửu quán, gồm năm tầng, là quán rượu lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành Thái Nguyên.Quán rượu này là sản nghiệp của Vương gia Thái Nguyên, ở Thái Nguyên Vương gia có tổng cộng hai quán rượu, một quán là Tiến Sĩ Tửu Lầu gần Quốc Tử Học, một quán là Nhất Phẩm Cư Tửu quán.Hai quán rượu này hàng năm đều kinh doanh rất thịnh vượng, mang lại lợi nhuận lớn cho Vương gia.

Vương gia là đệ nhất danh môn ở Tấn Bắc, các môn sinh chủ yếu ở quan trường Hà Đông, đối với một gia tộc khổng lồ như vậy mà chỉ dựa vào khoản tiền lợi nhuận từ hai quán rượu thì thực sự là không đủ để tiếp tục duy trì.Vương gia còn có đồn điền ruộng đất rộng hàng chục ha, đều là những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, ở Chợ Bắc còn mười mấy cửa hàng, quy mô làm ăn cũng rất lớn.Đồn điền, cửa hàng, quán rượu đều là do con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh, một trong những con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh hai quán rượu là Vương Tể Trung, là con của Vương Uyên – người đứng thứ hai trong Vương gia, năm ngoái Vương Tể Trung tham gia thi khoa cử, kết quả là bị trượt.Y không còn quyết tâm để tham gia khoa cử nữa, phụ thân Vương Uyên bèn thuyết phục gia chủ Vương Tự, thay y giành quyền kinh doanh quán rượu - miếng mồi béo bở này.Vương Tể Trung tuy học hành không xuất sắc nhưng y kinh doanh rất linh hoạt, hai quán rượu lớn dưới sự quản lý của y hoạt động rất tốt, kinh doanh ngày càng thịnh vượng.Buổi trưa ngày hôm nay, Nhất Phẩm Cư Tửu quán làm ăn vẫn rất thịnh vượng, khách tứ phương lũ lượt kéo đến, quán rượu năm tầng chật kín khách, trong quán rượu, tiếng chúc rượu, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.Cửa chính của quán rượu có hai vị khách đang bước tới, trong đó có một người mặt như đáy nồi, mặc áo bào dài bằng vải lụa màu xanh lục, trên đầu buộc chiếc khăn màu xanh nhìn giống như một con châu chấu lớn xác, người còn lại thì mặt dài, vẻ mặt rất nghiêm nghị, không tùy tiện cười nói.- Ta đã nói mà lão La, từ lâu đã nghe danh quán rượu này làm ăn thịnh vượng, mà ta vẫn chưa đến đây lần nào, hôm nay ta mời, chúng ta làm vài chén nhé!Người buộc khăn màu xanh như con châu chấu lớn chính là Trình Giảo Kim, người có khuôn mặt dài cùng đến uống rượu với y chính là La Sĩ Tín.Hai người bọn họ cùng Dương Nguyên Khánh về Thái Nguyên.

Quân đội được nghỉ một tháng, Trình Giảo Kim không bị quân kỷ ràng buộc, bèn đi uống rượu để thỏa mãn cơn thèm rượu mấy tháng trời.Hôm nay y một mình đi uống rượu thì tẻ nhạt nên kéo theo La Sĩ Tín cùng đi uống rượu với y.

Trình Giảo Kim dẫn La Sĩ Tín tới gần cửa chính của quán rượu, đã có một tên tiểu nhị với vẻ mặt tươi cười chào đón họ:- Chào mừng hai vị tới tiệm của chúng tôi!- Còn bàn nào không?Trình Giảo Kim lớn tiếng hỏi.Tiểu nhị rất tinh mắt, phát hiện ra hai vị khách này lần đầu tiên đến quán rượu bèn cười nói:- Hai vị lão gia đến thật không may, hôm nay hầu như quán rượu đã chật kín, chỉ còn mấy chỗ ở lầu một thôi, không biết có thể mời hai vị ngồi ở lầu một được không?Ngồi ở lầu mấy đối với Trình Giảo Kim không thành vấn đề.

Y và La Sĩ Tín bước vào trong, theo tiểu nhị tiến đến mấy cái bàn phía trước, trước bàn đều đã có người ngồi, thực tế là ngồi chung bàn với người khác, như vậy nói chuyện không tiện cho lắm.La Sĩ Tín chau mày hỏi:- Chúng ta muốn ngồi riêng, không muốn ngồi chung với người khác, trên lầu còn chỗ không?Tiểu nhị lắc đầu:- Chỉ còn mấy chỗ trống này thôi, trên lầu đã hết chỗ rồi.La Sĩ Tín đành nói với Trình Giảo Kim:- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tới quán khác đi!Trình Giảo Kim cũng không thích ngồi chung với người khác, y đang định đồng ý thì lúc đó lại có hai vị khách cùng tiến vào hỏi:- Còn chỗ không?Tiểu nhị càng ân cần hơn, vẻ mặt tươi cười nói:- Thì ra là ông chủ Cao và ông chủ Mã, còn chỗ, còn chỗ, mời hai vị lên lầu!Trình Giảo Kim sửng sốt, tức giận đến tím mặt, lập tức túm lấy gáy tên tiểu nhị, lôi y lại, trợn mắt lên mắng:- Ông mày là ăn mày hay sao?

Bắt ông mày ngồi lầu một, mẹ nó không bằng con chó.La Sĩ Tín thấy tên tiểu nhị bị xiết chặt tới mức y lè cả lưỡi, vội gỡ tay Trình Giảo Kim ra, lúc đó tiểu nhị mới thở hổn hển, lui ra phía sau hai bước, khiếp sợ nói:- Từ lầu ba trở lên là dành cho khách quen, đây là quy định của bổn tiệm, hai vị là khách mới tới lần đầu, chỉ có thể ngồi ở lầu một và lầu hai, nhưng lầu hai thực sự đã ngồi kín rồi...Không đợi y nói hết câu, Trình Giảo kim bèn quát lớn:- Ông mày muốn ngồi tầng ba, ngươi không cho ông mày ngồi, ông mày đốt quán của các ngươi.Tiểu nhị thấy y hung dữ, bất đắc dĩ dẫn y lên lầu, lầu hai đúng là đã ngồi kín rồi, đi thẳng lên lầu ba, lầu ba gần như đã ngồi hết hơn một nửa, còn bốn năm chỗ.

Trình Giảo Kim liền phát hiện chỗ ngay cạnh cửa sổ có một bàn hai người, vẫn chưa có người ngồi, vị trí tương đối đẹp.Y đi thẳng tới đó, đã thấy trên bàn có một tấm biển gỗ, bên trên có viết “ông chủ Hàn Đại Đông chuyên ngồi” Trình Giảo Kim mắng một tiếng:- Con mẹ nó, linh vị không để ở nhà mà thờ cúng, lại vứt lung tung thế này, xui xẻo!Y cầm tấm biển, tiện tay vứt ra cửa sổ, tự tiện ngồi xuống, tiểu nhị mềm nắn rắn buông, không dám hé răng, đành tiến lên phía trước nói:- Hai vị lão gia muốn ăn gì?- Thức ăn thì mang đại lên hơn chục món, quan trọng là rượu, ở đây có rượu gì ngon?- Bẩm hai vị lão gia, tiểu điếm toàn là rượu hoa quả, ngon nhất là rượu nho Đại Lợi.Triều Tùy nghiêm cấm dùng lương thực làm rượu, Trình Giảo Kim và La Sĩ Tín cũng biết vậy bèn nói:- Vậy mang hai vò rượu nho thượng hạng ra đây.- Khách quan đợi một chút, rượu sẽ có ngay!Chỉ trong chốc lát, hai tên tiểu nhị bưng mấy đĩa thức ăn và hai vò rượu, Trình Giảo Kim cầm vò rượu rót cho La Sĩ Tín một chén, thở dài nói:- Thê tử ta vì không sinh được con trai mà thấy áy náy, đồng ý cưới cho ta một người làm thiếp, Sĩ Tín ngươi thấy U Nương có thể làm thiếp ta không?La Sĩ Tiến cười nhạt nói một tiếng:- Người ta là gái đã có chồng, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi!- Gái đã có chồng thì cũng không đáng ngại, chồng cô ta đã yếu lại có bệnh, cùng lắm là ta thủ tiêu gã, quan trọng là U Nương, cô ấy liệu có đồng ý làm vợ bé ta không?La Sĩ Tín thấy y cả ngày mơ tưởng hão huyền bèn mắng:- Ngươi mặt đen như cóc, cả ngày mơ tưởng đòi ăn thịt thiên nga, Bùi U là con gái Bùi gia, lại là con dâu Thôi thị ở Thanh Hà, ngươi lại muốn cưới người ta về làm vợ bé, ngươi nghĩ ngươi là ai, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.Trình Giảo Kim có chút buồn bã, y cũng biết không có hi vọng, một lát sau y lại hỏi:- Nói về chuyện của ngươi đi!

Ngươi với Tuyến Nương khi nào thành thân?

Ta là ai chứ, tiền đáp lễ cho ta không thể ít đâu.

Chương 842 : Bán rượu phạm quy (p2)La Sĩ Tín uống một chén rượu, chầm chậm nói:- Đợi thêm một thời gian nữa!

Dù sao việc cưới cô ấy chẳng sớm thì muộn, ta sợ là cưới cô ấy sẽ ảnh hưởng tới chuyện triều đình tấn công Đậu Kiến Đức, vì thế cứ lần lữa mãi chưa quyết định.Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen có mấy tên tùy tùng theo hầu, đi lên lầu ba, cười nói với tiểu nhị:- Mang đến ba vò Túy Cốt Hương.Ba chữ Túy Cốt Hương khiến Trình giảo Kim sửng sốt, y biết loại rượu này, là loại rượu gạo thượng hảo, đã rất lâu rồi y chưa được uống, nghe tiểu nhị nói vậy, y nhất thời nôn nóng đứng lên.- Đến đây cho ông!Trình Giảo Kim ngoác mồm lên quát.Một tên tiểu nhị vội vã chạy tới:- Đại nhân có gì dặn dò?Trình Giảo Kim lấy ra một thỏi vàng nặng năm mươi lượng, vứt xuống bàn:- Ông mày muốn hai vò Túy Cốt Hương!Tiểu nhị chưa từng nhìn thấy thỏi vàng nào lớn như vậy, bỗng nhiên ánh mắt y thừ ra, nuốt nước bọt mãi mới nói:- Lão gia đợi một chút, ta đi lấy cho ngài!Tiểu nhị chạy như điên, trong nháy mắt đã mang hai vò rượu đến, Trình Giảo Kim giật lấy vò rượu, mở nắp ngửi, quả nhiên là rượu gạo thượng hảo.Ngay tức khắc ánh mắt y lóe lên nụ cười, mắng:- Con mẹ nó, chẳng phải các ngươi nói chỉ có rượu hoa quả thôi sao?

Đây là cái gì?Sắc mặt tiểu nhị có chút không tự nhiên, vội hạ giọng giải thích:- Không giấu gì hai vị lão gia, rượu gạo của chúng tôi chỉ bán cho khách quen, hai vị lần đầu tới vì thế đã có chút đắc tội, thật không phải!Trình Giảo Kim rót hai chén, y bưng chén rượu uống một hơi hết sạch, chép miệng, nheo mắt cười nói:- Rượu ngon!

Thật là con mẹ nó không xoàng.La Sĩ Tín cũng uống một ngụm, chau mày, hỏi tiểu nhị:- Không phải là cấm dùng lương thực làm rượu sao?

Sao tiệm các ngươi lại dám bán rượu gạo?Tiểu nhị vội xua tay:- Không giấu gì hai vị, rượu này là chuyển từ Quan Trung đến, không phải là rượu chúng tôi tự ủ, vì vậy không phạm pháp, hai vị yên tâm mà uống!Y vừa nói vừa liếc nhìn thỏi vàng trên bàn, lại nuốt nước bọt ừng ực, Trình Giảo Kim bèn đút thỏi vàng vào trong ngực, lấy ra hai đồng tiền, ném lên bàn kêu leng keng:- Đây là tiền thưởng cho ngươi.Tiểu nhị dài mặt ra, chưa từng thấy vị khách nào keo kiệt như vậy, mình đã vi phạm quy tắc mang rượu gạo lên cho họ, vậy mà chỉ thưởng có hai đồng tiền, y âm thầm nhặt tiền đút vào trong ngực, quay người đi.Trình Giảo Kim coi như không nhìn thấy gì, chỉ khoái trí uống rượu gạo, La Sĩ Tín túm lấy y nói nhỏ:- Sao ta thấy quán rượu này cái gì cũng kỳ dị vậy?La Sĩ Tín là người rất tinh mắt, ngay từ khi tiểu nhị có vẻ giấu giấu diếm diếm, y đã cảm thấy bất thường, giờ y lại phát hiện quán rượu này còn bán rượu gạo, lẽ nào đây chính là lý do bọn họ làm ăn thịnh vượng như vậy.Trình Giảo Kim liếc y một cái bĩu môi nói:- Đây chính là Nhất Phẩm Cư Tửu quán nổi tiếng nhất Thái Nguyên, lẽ nào ngươi cho rằng đây là hắc điếm?- Không!

Ý ta không phải như vậy, ta thấy họ dám công khai bán rượu gạo như vậy, chắc chắn là có vấn đề!Trình Giảo Kim “Ực” một tiếng uống cạn chén, lại gắp một miếng thức ăn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hàm hồ nói:- Có vấn đề gì, người ta nhập rượu từ Quan Trung, không vi phạm lệnh cấm, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.La Sĩ Tín lắc đầu :- Theo ta được biết, muốn nhập rượu từ Quan Trung không phải là dễ, trên đường vận chuyển kiểm tra rất nghiêm ngặt, Tổng quản tuyệt đối không cho nhập cảnh rượu, chỉ là không có công bố chính thức thôi.- Ôi chao!

Ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.Trình Giảo Kim không nhịn được nói:- Thảo nào Tuyến Nương lúc đầu phải chạy, cùng sống với ngươi quá tẻ nhạt, suốt ngày vì dân vì nước, có một nơi để uống rượu gạo không phải là rất tốt ư?

Ngươi lo lắng cái gì!La Sĩ Tín cười gượng gạo, y cũng không hé răng nữa.

Hai người uống hết một canh giờ, Trình Giảo Kim uống hết mười vò rượu mới thấy thỏa mãn, y thanh toán tiền, ợ hơi rượu nói:- Hôm nay uống rượu rất vui, ngày mai chúng ta lại đến.- Ngày mai hẵng nói!La Sĩ Tín nhân lúc không có ai để ý, giấu nửa vò rượu chưa uống hết vào trong ngực...Trong Tử Vi Các tụ tập mấy chục quan viên, bao gồm bảy tướng quốc cùng chủ quan và thứ quan các bộ phận tự tỉnh đài.

Đây là hội nghị cao tầng trong triều đình Đại Tùy sau khi Dương Nguyên Khánh trở về.Ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc đã tiến hành liên kết nội bộ, vì tương lai phát triển của triều Tùy mà đặt ra một số quan điểm chủ yếu: chăm lo việc nước, cần kiệm kiến quốc.Trong nghị sự đường hình nửa vòng tròn rộng rãi của Tử Vi Các, mấy chục quan viên ngồi kín bên trong, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc ngồi ở hàng thứ nhất.Trên củng đài bằng ngọc trắng ở phía trước, vốn là vị trí của Hoàng đế, nhưng dưới sự tích cực chủ trương của Dương Nguyên Khánh đã hủy bỏ vị trí Hoàng đế, đổi thành nơi báo cáo công tác, do người báo cáo công tác đứng lên phát biểu ý kiến, bao gồm bản thân Dương Nguyên Khánh cũng giống như vậy.Mà Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc thì ngồi ở phía dưới, nghe một quan viên báo cáo.

Đây chỉ là một cải biến nho nhỏ nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, với hàm ý là chủ quan của các Tỉnh đài Bộ tự báo cáo công tác với Tử Vi Các.Mà tướng quốc của Tử Vi Các sẽ báo cáo công tác cho Dương Nguyên Khánh.

Đây kỳ thật là một loại tách rời quân quyền và tướng quyền, quân quản tướng, tướng quản trăm quan.

So sánh tới triều Hán thì triều Tùy còn thực hiện nhiều chế độ hơn để phòng ngừa tướng quốc độc tài.Trên đài báo cáo công tác, tướng quốc Đỗ Như Hối đang trình bày tình huống về thực trạng lương thực hai năm năm nay và năm sau.- Mùa hè năm nay sản lượng giảm, sản lượng lương thực ở Hà Đông giảm hai phần khiến lương thực trong nhà kho giảm mạnh tới mười lăm vạn thạch, nếu cộng thêm với lương thực tồn trong kho quan các nơi và lương thực thu được ừ chiến tranh thì kho lương của chúng ta tổng cộng cũng có sáu trăm ngàn thạch.Nói đến đây, Đỗ Như Hối thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói:- Kinh tế Hà Bắc và Trung Nguyên đang khôi phục, nhanh nhất cũng phải cần thời gian hai năm, trong lúc này vẫn cần triều đình cứu tế nên chúng ta phải cấp lương thực cho các quận ở Hà Bắc và Trung Nguyên.

Còn về phần quân lương, từ bây giờ đến mùa hè năm sau tiêu hao ít nhất cũng một một triệu hai trăm ngàn thạch trở lên, như vậy chúng ta sẽ thiếu sáu trăm ngàn thạch lương thực, lương thực vụ thu cũng không chắc có thể bổ sung đầy đủ.

Hiện nay tình thế vô cùng nguy cấp, cho nên chúng ta cần tăng thu giảm chi.

Đây là vấn đề khó khăn lớn nhất của triều đình trong hai năm năm nay và sang năm.Đỗ Như Hối báo cáo công tác xong, phía dưới vang lên những tiếng nghị luận khe khẽ.

Lần này nghị sự ở Tử Vi Các cực kỳ trọng yếu bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến hướng đi của cục diện chính trị hai năm nay và sang năm.Mà trong báo cáo của Đỗ Như Hối đã xuất hiện khó khăn, lương thực không đủ, nhất định phải tăng thu giảm chi.

Đây chính là hướng đi của cục diện chính trị hai năm này.Kỳ thật trong lòng mọi người ai cũng hiểu được cướp lấy Trung Nguyên mặc dù lấy được tài nguyên chiến lược thật lớn, nhưng khu vực Trung Nguyên đã thành tổ ong, trong thời gian ngắn mang đến áp lực lớn cho triều Tùy, thậm chí triều Tùy có thể gánh chịu nổi hay không cũng là cả một vấn đề lớn.Cũng có quan viên lo lắng, nếu triều Tùy hao hết thực lực của một nước để kinh tế Trung Nguyên bắt đầu khôi phục rồi lại bị triều Đường cướp đi, việc này là một đả kích khổng lồ đối với quân tâm và dân tâm, cho nên rất nhiều quan viên cũng không tán thành cướp lấy Trung Nguyên.Nhưng sự thật Trung Nguyên thuộc sở hữu của triều Tùy đã không còn cách nào thay đổi.Cho nên làm thế nào để đối mặt với sự thật, làm thế nào để hóa giải tình thế tài chính nguy hiểm đã trở thành vấn đề khiến mọi người chú ý.Lần này mở triều hội Tử Vi Các cũng chính là tìm cách ứng phó với nguy cơ trước mặt khiến rất nhiều đại thần đều cảm thấy phấn chấn.

Dù sao Sở Vương điện hạ vẫn muốn đối diện với nguy cơ, tích cực cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.Lúc này, người chủ trì nghị sự lần này Thôi Quân Tố thay phiên tướng quốc lớn tiếng nói:-Tiếp theo mời Sở Vương điện hạ lên vương điện thuật chính.Bên trong nghị sự đường lập tức yên lặng, Dương Nguyên Khánh đứng dậy gật gật đầu với mọi người, bước nhanh đi lên đài báo cáo công tác.

Hắn không có mang giấy viết bản thảo, chỉ đứng trước mọi người, khẽ mỉm cười, nói:- Ta đã trở về ba ngày nhưng bây giờ mới có thể cùng mọi người thương thảo chính vụ, ta thật xin lỗi.Chỉ đơn giản hàn huyên một câu sau đó nụ cười trên gương mặt Dương Nguyên Khánh đã biến mất, trở nên nghiêm túc.- Chúng ta đã thấy tình thế nguy hiểm trước mắt, ta cũng không cần nói thêm.

Đỗ tướng quốc đã nói rất rõ ràng, ta cũng chỉ nói hai câu làm thế nào để tăng thu giảm chi.

Mấu chốt của việc ‘Tiết kiệm’ nằm ở chỗ cấm xa xướng kiệm, bắt đầu từ triều đình sau đó mở rộng đến quan phủ ở các nơi.

Ví dụ như ngừng tất cả các yến hội của triều đình, ngoại trừ những ngày hội đặc biệt thì đình chỉ tất cả các lễ tế của triều đình, không cho các quan viên mặc trang phục tơ lụa, không cho đeo đai ngọc, mang kim quan.

Những quan viên dưới sáu mươi tuổi không được ngồi xe ngựa, bao gồm cả Dương Nguyên Khánh ta.

Chương 843 : Ứng đối nguy cơHắn dừng lại nhìn mọi người mo lượt rồi tiếp:- Như vậy sẽ có người nói không cho mặc tơ lụa vậy ngành tơ lụa làm sao bây giờ?

Chúng ta sẽ tiết kiệm tơ lụa dùng để buôn bán, đổi lấy trâu ngựa súc vật của người Đột Quyết, trợ giúp nông canh, khôi phục sản xuất.

Đương nhiên còn có rất nhiều chính sách để tiết kiệm, những chính sách này sẽ do nhóm tướng quốc Tử Vi Các thương nghị sau và ban hành.

Ta chỉ nêu ra vài ví dụ, không cần phải nhiều lời nữa.Trọng điểm là khai nguyên, gia tăng thu về lương thực và các con đường vật tư chiến lược, ta đã hạ lệnh quân đội tiến hành đồn điền, cố gắng thực hiện tự cấp quân lương, giảm bớt gánh nặng của triều đình.

Mặt khác, chúng ta còn có thảo nguyên rộng lớn, cũng có thể sử dụng nó nuôi thả dê bò, gia tăng thịt để phục vụ nhu cầu.Ta có thể thẳng thắn nói cho mọi người nghe, mục đích của ta cũng không phải chỉ là vì vượt qua nguy cơ, mà quan trọng hơn là chăm lo việc nước, tích trữ lương thực của một nước, làm tốt công tác chuẩn bị để bước tiếp theo là chiến tranh thôn tính.Triều hội lần này quan hệ đến hướng đi của cục diện chính trị của Đại Tùy hai năm tới, đã tiến hành kéo dài hai canh giờ.

Sau khi tan triều.

Đỗ Như Hối đi theo Dương Nguyên Khánh đến quan phòng của hắn.Hai người ngồi xuống, trà đồng liền tiến lên châm trà.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Đỗ tướng quốc, ta tính hai ngày nữa đi tuần tra sáu quận Quan Bắc, những việc trong triều đều phải nhờ tướng quốc vất vả.- Điện hạ cứ yên tâm, đại thần trong triều đều rất hăng hái, rất có khi thế mới, mặc dù sẽ có một chút khó khăn nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.Đỗ Như Hối trầm ngâm một chút, lại nói:- Điện hạ, kỳ thật thần lo lắng không phải trước mắt, mà là sau này, hiện tại khoa sử thi Hương đã bắt đầu báo danh ở các quận, thần đại khái biết một chút, gần như đều là các quận danh môn vọng tộc, con cháu hàn môn cực ít.

Thần rất lo lắng khoa cử vẫn bị các đại thế gia lũng đoạn, chế độ môn phiệt tương lai đuôi to khó vẫy ạ!Những lời nói của Đỗ Như Hối rất hàm súc, y không chỉ nói khoa sử mà còn ám chỉ Dương Nguyên Khánh phân công quá nhiều cho danh môn sĩ tộc Hà Đông, sẽ khiến cho bọn họ an toàn phát triển lớn mạnh, tương lai khó có thể khống chế.Vấn đề này Dương Nguyên Khánh cũng luôn luôn suy xét, nhưng ở tình thế trước mắt, hắn nhất định phải dựa vào sĩ tộc Sơn Đông, ngồi vững vàng ở phương bắc và Trung Nguyên.

Nếu muốn đối phó với bọn họ nhất định cũng phải đợi sau khi thiên hạ thống nhất.Trong lịch sử, triều Đường cũng phải đợi sau thời đại của Đường Cao Tông và Võ Tắc Thiên mới bắt đầu động thủ làm suy yếu sĩ tộc môn phiệt và thế lực quý tộc Quan Lũng.Vào giai đoạn này hắn chỉ có thể tận lực cân bằng các thế gia, không để cho một nhà phát triển lớn mạnh.

Dương Nguyên Khánh nhẹ than thở nói:- Ta cũng hiểu được chuyện này nhưng trước mắt vẫn không thể chèn ép thế gia, nếu không, Đại Tùy căn cơ cũng không có.- Mặc dù là như thế nhưng điện hạ có thể phòng ngừa chu đáo, mạnh mẽ nâng đỡ con cháu hàn môn.

Thần có một đề nghị, không biết điện hạ có muốn nghe hay không?- Đỗ tướng quốc mời nói!Đỗ Như Hối vuốt râu trầm giọng nói:- Thần cũng xuất thân là người đọc sách, mặc dù Kinh Triệu Đỗ thị coi như là danh môn Quan Lũng, nhưng thần cũng tiếp xúc với những hàn sĩ dân gian nhiều, biết bọn họ khó khăn.

Kỳ thật vấn đề lớn nhất của con cháu hàn môn không phải gia cảnh bần hàn, ngược lại gia cảnh bần hàn sẽ làm cho người ta có ý chí tiến thủ, mấu chốt là bọn họ không có sách vở, chỉ dựa vào trí tuệ của bọn họ mà tự học rất khó thành công.

Đây chính là nguyên nhân chính bọn họ khó có thể cạnh tranh với con cháu danh môn, thần chủ trương triều Tùy nên phát triển mạnh ngành tạo giấy và in ấn sách vở, chỉ cần sách vở có thể truyền lưu khắp nước, như vậy những con cháu hàn môn có thể có nhiều cơ hội, triều đình cũng không ngại bỏ thêm chút sức vào hai ngành này, cổ vũ sản xuất ngành tạo giấy và in ấn.Những bản khắc in ấn đã xuất hiện vào cuối triều Tùy, đây đúng là thời cơ để phát triển ngành in, đề nghị này Dương Nguyên Khánh rất đồng tình.- Lời nói của Đỗ tướng quốc rất có lý, việc này nếu tướng quốc không ngại có thể bắt đầu, chờ ta từ Quan Bắc tuần tra trở về chúng ta sẽ nói đến chuyện phát triển.Đỗ Như Hối cáo từ lui xuống, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng trong phòng trầm tư.

Đỗ Như Hối đề nghị phát triển ngành tạo giấy và in ấn sách quả thật có ý nghĩa rất sâu xa, một khi hai ngành này phát triển sẽ ảnh hưởng đến mấy trăm năm đời sau.Kỳ thật Dương Nguyên Khánh cũng đang suy nghĩ đến việc tương lai đả kích môn phiệt, mặc dù hiện tại hắn lấy được sự ủng hộ của các thế gia, nhưng hắn cũng phải báo đáp lại, phải bảo vệ lợi ích của các môn phiệt thế gia, nhưng nếu để cho bọn họ quá mức mạnh mẽ, phát triển lớn mạnh, tương lai quả thật sẽ đuôi to khó vẫy.Vừa muốn được sự ủng hộ của các thế gia, đồng thời cũng muốn áp chế sự phát triển mạnh mẽ của bọn họ, làm thế nào để hai bên luôn duy trì sự cân bằng?

Dương Nguyên Khánh luôn luôn suy nghĩ vấn đề này.Hắn suy tính, lo liệu xử lý ba cấp quan học quận, huyện, xã , cho miễn phí ăn ngủ, như vậy con cháu hàn môn có thể có thêm nhiều cơ hội, nếu kết hợp với đề nghị của Đỗ Như Hối, như vậy khá trọn vẹn rồi.Lúc này, một gã thân binh ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, La Tướng quân có chuyện quan trọng cầu kiến.- Cho anh ta vào!Rất nhanh, La Sĩ Tín đã vội vàng đi vào.

Trên người y không mặc quân phục khôi giáp, không thể hành quân lễ, liền khom người thi lễ nói:- La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh liếc mắt đánh giá hắn một cái, y mặc quần áo bào trắng của văn sĩ, thắt đai da, đầu đội mũ sa, hơn nữa thân hình y cao lớn uy vũ, có vài phần oai hùng, khiến Dương Nguyên Khánh thở dài nói:- Đúng vậy, ngươi mặc trường bào có hương vị hơn so với mặc khôi giáp.La Sĩ Tín mặt đỏ lên, thấp giọng nói:- Tuyến Nương cũng nói với ty chức như thế!Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ta đây khi nào thì có thể uống rượu mừng của ngươi?- Phụ thân cũng thúc giục ty chức mau chóng nhưng thần nghĩ phải đợi bình định Thanh Châu mới suy tính thêm.Dương Nguyên Khánh hiểu được ý tứ của y, La Sĩ Tín vẫn muốn Đậu Tuyến Nương lựa chọn.

Đợi sau khi bình định Đậu Kiến Đức, để cho Đậu Tuyến Nương đối mặt với sự thật để nàng đưa ra lựa chọn cuối cùng.Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh lại không ủng hộ ý tưởng này của La Sĩ Tín :- Ta nghĩ ngươi nên mau chóng lập gia đình.

Việc bình định Đậu Kiến Đức và lập gia đình là hai việc khác nhau.

Dù sao cô ấy cũng không phải là con gái của Đậu Kiến Đức, hơn nữa sau khi lập gia đình, cô ấy đã có chốn nương thân, tương lai cũng sẽ cảm thấy thương cảm ít một chút.

Ngươi cũng nên suy nghĩ cho cô ấy nhiều một chút.La Sĩ Tín trầm tư một lát, rốt cục gật gật đầu:- Ty chức hiểu rồi ạ, sẽ suy nghĩ thật tốt.- Được rồi!

Ta chờ mong sớm ngày uống rượu mừng của ngươi.Dương Nguyên Khánh lại nói về việc chính:- Ngươi tìm ta có chuyện gì trọng yếu sao?La Sĩ Tín vội vàng lấy từ trong lòng ra một nửa bình rượu đặt lên bàn, trầm giọng nói:- Hôm nay ty chức phát hiện một việc kỳ quái, cảm thấy sự tình trong đó không đơn giản nên bẩm báo với Tổng quản.Dương Nguyên Khánh nhận bình rượu, lấy nút chai ra, ngửi một cái, chân mày cau lại:- Đây có chuyện gì xảy ra?

Rượu gạo từ nơi nào tới?La Sĩ Tín liền tường thuật tỉ mỉ lại lần y cùng Trình Giảo Kim uống rượu ở tửu quán Nhất Phẩm Cư, cuối cùng nói:- Tuy rằng tiểu nhị Nhất Phẩm Cư luôn nói là rượu này chuyển đến từ Quan Trung, nhưng ty chức vẫn có chút hoài nghi, cho dù là rượu gạo ở Quan Trung thì muốn chuyển đến Thái Nguyên cũng không dễ dàng chút nào.- Hừ!Dương Nguyên Khánh hừ mạnh một tiếng:- Căn bản là không có khả năng, ta đã sớm hạ nghiêm lệnh chặt chẽ kiểm tra rượu nhập cảnh hai đường thủy bộ, cho dù bọn họ là chuyển trộm vào, hoặc là rượu trước kia còn dư lại, hai người uống liền mười bình rượu, số lượng này bọn họ cũng cung ứng đủ hay sao hả?Dương Nguyên Khánh lại mở chai rượu nhìn nhìn, hỏi:- Một bình rượu này bao nhiêu tiền?- Hồi bẩm Tổng quản, một bình rượu này phải trả mười xâu tiền, cùng giá với loại rượu Đại Lợi tốt nhất.Dương Nguyên Khánh cười lạnh:- Trước đây một bình rượu nhiều nhất chỉ bán ba mươi văn tiền, hiện tại không ngờ bán mười xâu tiền, lãi những ba mươi lần, món lãi kếch sù như vậy cũng đủ để cho bọn họ mạo hiểm rơi đầu.- Tổng quản, có lẽ rượu là người khác ủ, còn bọn họ đưa hàng vào.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Chuyện này ta đã biết, ngươi có thể kịp thời bẩm báo, tốt lắm, thuận tiện thay ta chuyển cáo đến Trình Giảo Kim, nếu hắn dám can đảm đi uống rượu một lần nữa hắn cũng đừng nghĩ trở thành tướng quân.La Sĩ Tín thi lễ, cáo từ.

Lúc này Dương Nguyên Khánh khoanh tay trầm tư, nếu như là một tửu quản bình thường vi phạm lệnh cấm bán rượu, đều xử tội chết, dễ dàng giải quyết xong.

Nhưng chuyện lần này lại liên quan đến Vương gia ở Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh cũng không cảm thấy khó xử, ngược lại hắn còn nghĩ thầm rằng chuyện này tới là may mắn.

Lần trước hắn tha cho Vương gia cũng vì lý do không đủ, nếu dùng lí do con trai Vương Tự ở Trường An Đông cung cung phụng nghiêm trị Vương gia, chuyện này vẫn không thể thuyết phục dân chúng, nếu không Dương Sư Đạo làm sao bây giờ?

Chương 844 : Sự kiện rượu gạoChính là bởi vì lo lắng xử phạt sẽ khiến cho cục diện chính trị triều đình không yên nên Dương Nguyên Khánh phải lui một bước, chỉ cách chức Vương Tự và Vương Túc.Mà lần này những quan viên phản đối mãnh liệt cuộc chiến ở Trung Nguyên chủ yếu là những quan viên Hà Đông là chính, trong đó lại có hai phái quan viên Bùi Đảng và Vương Đảng chiếm đa số.Bọn họ lo lắng sẽ gia tăng gánh nặng, tổn hại ích lợi của đại tộc Hà Đông nên mãnh liệt phản đối chiến dịch ở Trung Nguyên khiến Dương Nguyên Khánh trong lòng cực kỳ căm tức, nếu không thu dọn những người phản đối này bọn họ sẽ càng thêm đắc ý, dần dần hình thành một lực lượng cản trở con đường chinh phục thiên hạ của chính mình.Tạm thời hắn vẫn không thể động tới Bùi gia, nhưng Vương gia ủ rượu tư bán, chuyện này không thể nghi ngờ là một cái cớ tuyệt hảo.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng trầm ngâm suy nghĩ một lát, lập tức ra lệnh:- Lệnh Ngụy Bí tới gặp ta!Không bao lâu, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng tới, quì một gối thi lễ:- Ty chức Ngụy Bí tham kiến Tổng quản!Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói:- Ngụy Tướng quân, ngươi có chút khiến ta thất vọng!Ngụy Bí hoảng sợ, gã không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ có thể cúi đầu, không dám lên tiếng, cũng không dám nhận.Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới tiếp tục nói:- Tửu quán Nhất Phẩm Cư công khai bán rượu gạo, chẳng lẽ ngươi không biết việc này?Ngụy Bí lau một phen mồ hôi trên trán, vội vàng nói:- Việc này ty chức đã biết, bởi vì dính dáng đến Vương gia nên ty chức không dám rút dây động rừng, nên phái một tên huynh đệ đến tửu quán làm tiểu nhị, thu thập chứng cớ, chuẩn bị chờ thời cơ chín muồi mới một lưới bắt gọn.

Tất nhiên, ty chức cũng định mai kia bẩm báo cho Tổng quản việc này.Sắc mặt Dương Nguyên Khánh hòa hoãn một chút, nếu Ngụy Bí hoàn toàn không biết gì về chuyện này mới khiến hắn không thể tha thứ.

Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:- Ngoại trừ tửu quán Nhất Phẩm Cư trái với lệnh cấm bán rượu, còn có tửu quán khác làm trái với lệnh cấm không?- Hồi bẩm Tổng quản, ngoại trừ tửu quán Nhất Phẩm Cư còn có tửu quán Tiến Sĩ phụ cận Quốc Tử học cũng bán rượu cấm.

Hai tửu quán này đều thuộc sở hữu của Vương gia, tửu quán Tiến Sĩ nói là bán rượu tồn từ trước, ngoài ra còn có mấy quán rượu nhỏ cũng từng lén bán rượu cấm đã bị tra xét nghiêm túc, ty chức cũng chưa phát hiện ra thêm những tửu quán khác.

Ty chức nghĩ...Nói đến đây, Ngụy Bí ngừng một chút, dường như hơi do dự, Dương Nguyên Khánh nhìn hắn một cái, nói:- Nói tiếp!- Vâng!

Ty chức nghĩ đến chuyện hai tửu quán bán rượu kia hẳn là người của Vương gia tự tiện gây nên chứ Vương gia chưa chắc đã biết, nếu không Vương Tự và Vương Túc cũng sẽ không cho phép bọn họ làm loại chuyện ngu xuẩn này.Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng:- Vương Tự và Vương Túc có biết hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là ngươi mau tìm chứng cớ đến đây cho ta.

Hai ngày nữa ta phải đến quận Diên An nên trước đêm mai ta muốn thấy chứng cớ xác thực và báo cáo tỉ mỉ.- Ty chức đã rõ!Ngụy Bí mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.Dương Nguyên Khánh truyền đạt nhiệm vụ là lúc giữa trưa, hơn nửa canh giờ sau, cũng chính là lúc xế chiều, một nam tử mặc áo đuôi ngắn, vải thô màu đen vội vàng vào tửu quán Nhất Phẩm Cư.Lúc này đã qua thời gian cơm trưa, đại bộ phận khách nhân đã rời đi chỉ còn lại một số thương nhân bàn chuyện làm ăn vẫn còn ở trong tửu quán uống rượu đàm phán.Bọn tiểu nhị thì bận rộn dọn dẹp tửu lầu, chuẩn bị bữa tối.

Chưởng quầy tửu quán Nhất Phẩm Cư họ Hoàng, hơn bốn mươi tuổi, mập mạp trắng trẻo, từng làm tiểu quản gia trong Vương gia.Y đã làm chưởng quầy trong tửu quán Nhất Phẩm Cư năm năm, vừa cẩn trọng, khôn khéo, hơn nữa còn có khả năng nên chỉ một tửu quán nho nhỏ đã mang đến lợi nhuận cuồn cuộn cho Vương gia, rất được Vương gia tín nhiệm.Bận rộn cả trưa, Hoàng chưởng quỹ cũng có chút mỏi mệt, y đang ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật.Nam tử mặc áo đuôi ngắn màu đen chạy vào tửu quán liền reo lên:- Hoàng chưởng quỹ ở đâu?Giọng của gã rất lớn, Hoàng chưởng quỹ đang ngủ gà ngủ gật trong góc lập tức bừng tỉnh.

Y nhận ra người đang lớn tiếng là hàng xóm của y, liền hỏi:- Lão Trương, tìm ta lại chuyện gì à?Nam tử áo đen nhìn thấy y, vội vàng chạy tới hô:- Lão Hoàng, ngươi nhanh về nhà đi!

Con của ngươi bị xe ngựa đụng phải, chảy rất nhiều máu.Hoàng chưởng quỹ cả kinh nhảy dựng lên, trong lòng hoảng sợ, dặn dò tiểu nhị:- Các ngươi trông coi cửa hàng, ta về thăm nhà một chút.Y cũng không nhiều lời, chạy tới mã phòng dẫn ngựa của y ra, xoay người lên ngựa, nhanh chóng phi nước đại về nhà.Nhà của Hoàng chưởng quỹ ở phía nam thành, là một khu nhà nhỏ chiếm ba mẫu đất.

Năm trước mua nó y đã hao hết hơn nửa tiền dự trữ để cấp cho cha mẹ, vợ con một mái ấm.Mặc dù y rất hài lòng về nhà của mình, nhưng nhà của y cách tửu quán quá xa, gần như phải đi quá nửa Thái Nguyên.

Sau nửa canh giờ, Hoàng chưởng quỹ mồ hôi đầy người chạy về đến nhà mình.Hoàng chưởng quỹ có hai đứa con trai, cũng không biết là đứa nào gặp chuyện không may.

Nhưng mặc kệ đứa nào gặp chuyện không may đều làm y lòng nóng như lửa đốt.Cửa chính của nhà đang đóng.

Hoàng chưởng quỹ xoay người xuống ngựa, vung nắm tay gõ cửa thùng thùng:- Nương tử nhanh mở cửa, ta đã trở về.Cửa mở, xuất hiện trước cửa là một người đàn ông mặc áo đen, chưa từng gặp mặt.

Hoàng chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, hỏi:- Ngươi là ai?- Ta là quan phủ nha dịch, đang xem xét thương thế của con trai ngươi.- Nha dịch?Hoàng chưởng quỹ trong lòng một mảnh hỗn độn, chuyện này và nha dịch có quan hệ gì, làm sao lại kinh động đến quan phủ?

Y tỉnh tỉnh mê mê dẫn ngựa đi vào sân, cửa chính 'Két kẹt' một tiếng đóng lại, bốn năm người đàn ông áo đen nữa xuất hiện bên cạnh y.Trong viện đình có một chiếc xe ngựa, cửa xe bị miếng vải đen che đậy, ngồi trên càng xe là một người đàn ông áo đen có vẻ mặt dữ tợn, tay xách một thanh hoành đao, lạnh lùng nhìn y.Bốn năm người đàn ông áo đen vây quanh y, Hoàng chưởng quỹ bỗng nhiên hiểu được đám người áo đen này không phải nha dịch.

Y giật mình lùi lại sau một bước, hỏi:- Các ngươi rốt cuộc là ai?Y vừa dứt lời, một gã đàn ông đã hung hăng đánh một quyền lên bụng y, khiến bụng y như sông cuộn biển gầm, đau đớn khó nhịn.

Y kêu lớn một tiếng liền ngã xuống đất.Hai người đàn ông áo đen dựng y lênvào trong nội đường.

Trong nội đường, vợ và hai đứa con trai y đều bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất, miệng đều bị nhét vải rách, cha mẹ tuổi già cũng ngồi xổm trong một góc phòng, vẻ mặt hoảng sợ.Ở giữa đại sảnh, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí vẻ mặt sương lạnh, gã vốn định dùng phương thức thả câu dài để câu con cá lớn, chậm rãi thu thập chứng cớ, nhưng Sở Vương chỉ cho gã thời gian một ngày rưỡi khiến gã không thể không dùng phương thức cực đoan này, tự mình ra trận.Hai người đàn ông áo đen đem Hoàng chưởng quỹ đến trước mặt Ngụy Bí, đặt xuống thật mạnh.

Hoàng chưởng quỹ chậm rãi khôi phục lại, nhìn vợ con và cha mẹ đều bị buộc chặt trên mặt đất, máu lập tức xông lên đỉnh đầu, hét lớn một tiếng:- Các ngươi muốn làm gì?Ngụy Bí lạnh lùng khoát tay, hơn mười người đàn ông áo đen tiến lên đưa vợ con và cha mẹ của y mang đi.

Hoàng chưởng quỹ liều mạng giãy dụa, lại bị hai người đàn ông áo đen gắt gao ấn chặt, không thể động đậy, trơ mắt nhìn người nhà bị nhét vào một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi nhà, biến mất vô tung.- Các ngươi nhanh thả phụ mẫu của ta, thả thê tử của ta, thả con của ta!Hoàng chưởng quỹ gấp đến độ khóc rống lên.Ngụy Bí liếc mắt quan sát gã một cái, hỏi:- Ngươi tên là Hoàng Hữu Đức, chưởng quỹ tửu quán Nhất Phẩm Cư đúng không?Người nhà bị mang đi, Hoàng chưởng quỹ liền giống như bị rút đi linh hồn, trở nên dễ bảo, cúi đầu khoanh tay nói:- Vâng!Ngụy Bí rất hài lòng với thái độ của y.

Gã đã thẩm vấn đứa con của Hoàng chưởng quỹ, biết người này cực kỳ hiếu thuận, cực kỳ yêu thương vợ con.

Đây là điểm yếu của y, nếu biết bắt lấy điểm này, không sợ y không tuân theo.- Ta đây cứ việc nói thẳng đi, ta là Nội Vệ tướng quân, họ Ngụy, hiệu là Ngụy Thế Đầu, ta nghĩ ngươi cũng biết ta.Sắc mặt Hoàng chưởng quỹ lập tức trắng bệch.

Y đương nhiên biết nội vệ đại đầu mục, lòng lang dạ sói, giết người không chớp mắt, trẻ con nghe thấy thì không dám khóc đêm, bị mọi người ở Thái Nguyên gọi là Ngụy Thế Đầu.Hoàng chưởng quỹ hai đùi run rẩy đứng lên, thê nhi, cha mẹ của mình rơi vào trong tay gã còn có cơ hội sống sót sao?Hai chân y mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, liều mạng dập đầu nói:- Tiểu dân nguyện chết chỉ cần Ngụy Tướng quân tha phụ mẫu thê nhi của ta một mạng!- Ta có thể tha cho bọn họ một mạng, thậm chí có thể cho ngươi một khoản tiền, cho ngươi mang theo người nhà đi đến phần đất bên ngoài mưu sinh nhưng trước tiên ngươi nhất định phải thành thật thay ta làm việc, nếu không, cả nhà ngươi sẽ chết không có đất chôn thây.Hoàng chưởng quỹ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ngụy Bí:- Tiểu dân có thể làm gì cho tướng quân?Ngụy Bí ngồi xổm ở trước mặt y, ánh mắt hung ác đe dọa nhìn khuôn mặt béo của y, gằn từng chữ:- Ta muốn biết, Vương gia ủ bao nhiêu rượu tư, rượu tồn để ở nơi đâu?

Bọn họ ủ rượu ở nơi nào?

Nếu có nửa điểm giấu diếm, ta sẽ đem đầu của con ngươi đưa lên trước.Hoàng chưởng quỹ lúc này mới tỉnh ngộ, trong lòng của y than khóc một trận, sự tình y sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.- Tiểu dân nói, sẽ nói toàn bộ!

Chương 845 : Xuất kích sấm sétỞ ngoại thành Thái Nguyên cách ba mươi dặm có một tòa điền trang chiếm ước chừng ba trăm khoảnh, nơi này là một trong ba điền trang của Vương gia, tên là Tây Sơn điền trang.Ba tòa điền trang của Vương giado ba đứa con của Vương Tự chưởng quản, còn tòa điền trang này do Vương Kỳ chưởng quản, cũng phái ba gã quản sự khác phụ trách, trong đó đại quản sự của Tây Sơn điền trang tên Vương Tùy Lộc, cũng là một người lâu năm trong phủ Vương gia.Phía bắc Tây Sơn điền trang dựa lưng vào chân núi Tây Sơn, một con sông nhỏ chảy qua điền trang.

Thế dựa núi kề nước, phong cảnh tú lệ, mấy chục tòa đình đài lầu các được xây dựng khiến nơi này có thời tiết mát mẻ vào mùa hè, khiến nó trở thành nơi nghỉ hè của Vương gia.Ngoại trừ những phòng nghỉ ở bên ngoài thì chân núi phía Tây còn có một thôn trang ước chừng có ba trăm gia đình, những người này đều là nông dân tá điền của Vương gia, vốn là lưu dân chạy trốn chiến loạn Hà Bắc mà đến Thái Nguyên, không có hộ tịch nên sống bằng cách cày thuê cho Vương gia.Nhưng từ khi Hà Bắc thi hành điền chế, tá điền trong Tây Sơn điền trang cũng bắt đầu trở về quê hương ở Hà Bắc.

Sau khi kết thúc vụ hè liền có hơn bảy mươi hộ tá điền chấm dứt làm thuê để trở về quê, hơn nữa còn có rất nhiều tá điển chuẩn bị thu hoạch xong vụ mùa thu cũng trở về Hà Bắc.Đây cũng là nguy cơ của tất cả trang viên ở triều Tùy, những tá điền không muốn làm ruộng cho điền trang, họ muốn quay trở về nhà mình để nhận đất đai được phân.

Không chỉ có đất đai là của mình, còn có thuế đất còn thấp hơn thuế phú nhiều lần.Mặc dù có nhiều trang chủ điền trang hứa thuê phú chỉ cao hơn một chút so với thuế điền, còn hứa hẹn giúp tá điền cưới vợ nhưng vẫn không ngăn được con sóng trở về quê của tá điền.Lúc hoàng hôn, một ngàn Nội vệ kỵ binh chạy vội tới Tây Sơn điền trang.

Bốn phía trang viên không có tường bao quanh, chỉ có xung quanh phòng nghỉ của Vương gia xây dựng tường bao quanh khoảng mười dặm.Hơn ngàn kỵ binh tới đã sớm kinh động tới thôn trang và phòng xá Vương thị.

Hơn mười con chó chạy đến cửa thôn sủa ầm ĩ đám kỵ binh.

Kỵ binh thúc ngựa chạy gấp, giương lên cung tên, mấy chục con chó bị bắn chết nằm trên mặt đất.Sát khí lộ ra dọa thôn dân đang muốn đi xem náo nhiệt vội vàng quay về, mọi nhà đều đóng chặt cửa.

Người giữ cửa phòng xá họ Vương cũng nhìn thấy kỵ binh chạy tới liền trở về báo tin.

Trong nháy mắt, kỵ binh đã xông tới, cửa chính bị phá toang.Ngàn tên kỵ binh vọt vào bên trong phủ, bọn họ nhanh chóng chia làm hai đường, một đường mười mấy tên kỵ binh vây quanh kho lúa, tiến vào từ cửa chính.Mà một đường kỵ binh khác vây quanh tòa nhà lớn, giương cung nỏ, nhắm ngay tường nhà và cửa chính.

Quan quân lớn tiếng hô:- Người trong nhà toàn bộ đi ra, nếu không toàn bộ giết hết!Chỉ chốc lát sau mấy chục người trong nhà bị dọa cho mặt mũi tái nhợt.

Một đám người giơ tay lên đầu từ trong phòng đi ra, ước chừng năm mươi, sáu mươi người.

Bọn lính xông tới, thét ra lệnh cho mọi người quỳ xuống.Cầm đầu là Đô úy, suất lĩnh hơn trăm nội vệ sĩ binh tiến vào tòa nhà lớn.

Chỗ này chiếm ước chừng hai mẫu ruộng lớn, tòa nhà do hai mươi mấy gian phòng tạo thành, sân và trong phòng chất đầy các loại dụng cụ ủ rượu.

Trong không khí tràn ngập hương rượu.Mà kho lúa cũng được lục soát, tìm thấy mấy trăm hũ rượu và một số lượng lớn vỏ chai.

Lúc này, đại quản sự của điền trang Vương Tùy Lộc bị áp giải đến, gã quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng.- Tướng quân, tất cả những đồ vật này đều mang đi sao?Một gã Giáo Úy hỏi.Đô úy lắc lắc đầu:- Ngụy Tướng quân có lệnh, bắt giam người ngay tại chỗ, thu thập chứng cứ phòng ngừa Vương gia không nhận tội.Y lập tức ra lệnh cho tên Giáo Úy:- Ngươi dẫn theo ba trăm huynh đệ canh giữ nhân chứng, nếu có người dám tấn công thì giết chết ngay tại chỗ!Giáo Úy khom người tiếp lệnh:- Tuân mệnh!Đô úy an bài tốt binh lính canh giữ mới suất lĩnh mấy trăm kỵ binh chạy về thành Thái Nguyên......Cùng lúc Tây Sơn điền trang bị điều tra, một đội kỵ binh khác cũng đến điều tra hai tòa điền trang khác của Vương gia, cũng lục soát trong kho lúa tìm thấy dụng cụ ủ rượu, hơn nữa còn tìm được một số lượng lớn rượu được cất giấu.Bên trong thành Thái Nguyên, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ cũng bị nội vệ quân vây quanh, binh lính lục soát trong hầm rượu tìm được mấy ngàn bình rượu gạo, hơn nữa ở mấy cửa hàng khác của Vương gia cũng tìm ra lượng lớn rượu gạo chuẩn bị mang ra bán sỉ.Mà lúc này chỉ cách ba canh giờ so với thời gian Dương Nguyên Khánh hạ lệnh, Ngụy Bí và Nội vệ Trưởng sử Lưu Kiều Tùng đã viết xong một phần tấu chương dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.Màn đêm vừa buông xuống, trong Tử Vi Các đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Trong quan phòng của Sở Vương, Ngụy Bí và Trưởng sử Lưu Kiều Tùng khoanh tay đứng ở một bên, chờ đợi mệnh lệnh.Dương Nguyên Khánh ngồi ở sau bàn đang tỉ mỉ xem tấu chương.

Hiệu suất làm việc của Ngụy Bí cao khiến hắn rất hài lòng, hắn thích kiểu xuất kích như sấm sét như vậy, trong thời gian ngắn nhân chứng, vật chứng đều tìm được.Nhưng nội dung của tấu chương lại khiến cho Dương Nguyên Khánh vô cùng phẫn nộ.

Trong ba tòa điền trang của Vương gia vốn có gần một trăm ngàn thạch lương thực, nhưng không lâu sau khi truyền đạt mệnh lệnh cấm bán rượu, bọn họ liền bắt đầu ủ rượu kiếm lời, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi bọn họ đã dùng năm mươi ngàn thạch gạo để ủ rượu, ngang nhiên đối kháng với lệnh cấm bán rượu.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm trầm tư không nói.

Sự kiện Vương gia ủ rượu đủ để Vương gia vạn phục bất kiếp, nhưng vấn đề hiện tại là hắn cần đem sự kiện lần này mở rộng đến mức nào?Là nên giết một người răn trăm người, hay là hoàn toàn tẩy trừ quan trường, đem thế lực của Vương gia hoàn toàn thanh trừ ra khỏi triều đình.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh luôn luôn lo lắng suy nghĩ vấn đề này, phải cân nhắc lợi hại trong đó.

Chuyện này không phải hắn không làm được, mà phải xem xem hắn có quyết tâm làm hay khôngDương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu mới chậm rãi nói:- Đi thực hiện bước đầu tiên!.....Bóng đêm nặng nề bao phủ.

Một đội quân nội vệ hai ngàn tên do binh lính võ trang đầy đủ vô thanh vô tức hướng đến phía Nam Thái Nguyên, xuất phát đến toàn nhà của Vương gia.

Đội quân này do Ngụy Bí tự mình suất lĩnh, vây quanh phủ đệ của đại thần.

Đây là lần xuất kích đầu tiên từ sau khi vương triều Tân Tùy thành lập.Một lát sau, hai ngàn nội vệ quân đã đến thủ phủ của Vương gia.

Ngụy Bí thấp giọng ra lệnh, hai ngàn binh lính liền bao vây tòa nhà chiếm gần trăm mẫu này.Lúc này, ở trong Vương phủ, trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của chén trà.

Gia chủ Vương Tự đang cực kỳ tức giận, tay y nắm trường kiếm, sắc mặt xanh mét đang chửi ầm những con cháu họ Vương:- Các ngươi đều là đồ con lợn, Vương gia chúng ta nhất định sẽ bị các ngươi hại chết.

Gia tộc họ Vương ở Thái Nguyên kéo dài mấy trăm năm nay sẽ bị mất trong tay các ngươi!Mấy tháng trước Vương Tự bị giáng chức làm Thái Thú quận Triệu nhưng y vẫn lấy cớ dưỡng bệnh không đi nhận chức ở quận Triệu mà ở lại trong phủ ở Thái Nguyên.Nhưng chức Thái Thú của y vẫn không bị bãi miễn, chính vụ quận Triệu đều do Trưởng sử Triệu Hoằng Huyền thay thế xử lý, còn y ở bên trong phủ ở Thái Nguyên âm thầm nắm trong tay vây cánh của y ở triều đình và tại địa phương.

Lần này phản đối quân Tùy tấn công Trung Nguyên là do y bắt đầu khởi xướng, dẫn đến một trận phong ba trong triều đình.Bởi vì toàn bộ tinh lực của y đều chú ý đến hoạt động ở quan trường nên không để mắt đến sản nghiệp kinh doanh của Vương gia, y không ngờ con cháu Vương gia lại âm thầm ủ rượu để kiếm tiền.Cho đến nửa canh giờ trước, tin tức tửu quán Nhất Phẩm Cư bị nội vệ quân tra xét và tịch thu tài sản truyền đến, y mới biết được người trong nhà lại gạt y làm ra chuyện động trời này.Y hận đến mức muốn tự tay chặt đi mấy cái đầu ngu xuẩn này, bao gồm cả con trai Vương Kỳ của y.

Lúc này y hoang mang lo sợ không biết nên xử lý nguy cơ của gia tộc lần này như thế nào.Trên mặt đất có bốn người đang quỳ, đầu tiên là tộc đệ Vương Huyền Trị của Vương Tự, là tổng quản sự ở Vương gia, tất cả sản nghiệp kinh doanh và thu chi đều do gã toàn quyền phụ trách.Lợi dụng lương thực của Vương gia ủ rượu kiếm tiền cũng là quyết định của gã, gã cũng bởi vì thấy Vương gia gặp phải khủng hoảng tài chính nên không còn cách nào khác.Năm nay lương thực thu hoạch từ vụ chiêm của Vương gia thảm nhất trong trăm năm qua, thậm chí sản lượng giảm còn vượt qua cả lần hạn hán năm Đại Nghiệp thứ sáu, không chỉ giảm sản lượng của lúa, quan trọng hơn là tai họa về con người.Một số lượng lớn tá điền đã bỏ đi trực tiếp khiến cho lương thực vào kho giảm ba phần, trong lúc khó khăn gã còn nghe nói vụ mùa sau còn một số lượng lớn tá điền nữa muốn rời đi.

Gã tính toán ba tòa điền trang có sáu trăm hộ tá điền, có thể sẽ rời đi khoảng bốn trăm hộ.Trọng yếu nhất của Vương gia là nguồn thu nhập, năm trăm trang ấp sẽ gặp phải nguy cơ sụp đổ, đến lúc đó dùng cái gì để chống đỡ nghìn người ở Vương gia?

Chỉ vẻn vẹn tiền thuế đất hàng năm để duy trì Vương gia đã hao phí mất mấy chục ngàn xâu tiền và hơn mười ngàn thạch lương thực.

Chương 846 : Chuyện lớn hóa nhỏ? (p1)Đã không có thu nhập từ ruộng nương thì của cải của Vương gia cũng chỉ có thể duy trì ba năm, sau đó Vương gia sẽ tan thành mây khói.Thân là đại quản sự của Vương gia, Vương Huyền Trị càng thêm lo lắng, cho đến mấy tháng trước người phụ trách tửu quán Vương Tế Trung nói cho gã biết một cách phát tài: ủ rượu.Bởi vì lệnh cấm bán rượu ban ra trở thành mấu chốt quan trọng trong buôn bán, nếu tự mình ủ rượu bán thì lợi nhuận còn gấp hai lần so với chỉ độc bán lương thực, thêm nữa là lệnh cấm bán rượu làm cho rượu gạo có giá trị tăng vọt, món lãi kếch sù ước chừng cũng phải nhiều gấp mười lần, hơn nữa lợi nhuận ủ rượu cũng nằm trong tay mình, như vậy những lương thực tồn kho có thể kiếm được lợi nhuận gấp sáu mươi lần.Món lãi kếch sù từ ủ rượu khiến Vương Huyền Trị hun tâm, gã không có thảo luận cùng gia chủ, chỉ cùng mấy cháu trai làm nắm quyền chưởng quản thảo luận một phen, mọi người liền nhất trí với nhau, quyết định bí quá hoá liều, ủ rượu kiếm lời.Ngoại trừ Vương Huyền Trị, phía sau gã là đứa con thứ ba của Vương Tự, Vương Kỳ, phụ trách chưởng quản điền trang, còn có chưởng quản tửu quán Vương Tế Trung và chưởng quản cửa hàng Vương Tế Vân.Bốn người này là chủ mưu ủ rượu trong Vương gia.

Giờ phút này bọn họ đều quỳ trước mặt gia chủ, vì sự kiện ủ rượu mà dẫn tới đại họa đều khiến cho bọn họ hoảng sợ vạn phần.

Nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết điền trang đã xảy ra chuyện.Vương Huyền Trị vạn phần ảo não nói:- Gia chủ, việc này là trách nhiệm của đệ, đệ thật không ngờ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng đệ cũng không có cách nào, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền thì Vương gia chúng ta cũng khó có thể duy trì.

Gia chủ đã quên báo cáo mấy tháng trước của đệ sao?

Một số lượng lớn tá điền đã đi, vậy ai trồng trọt cho chúng ta?

Lúc ấy gia chủ cũng đồng ý.- Câm mồm!Vương Tự gầm lên một tiếng:- Ta là đồng ý cho ngươi kiếm tiền, nhưng cũng không nói cho ngươi đi ủ rượu.

Ngươi ngang nhiên kháng lệnh, ngươi cho là những người khác cũng ngu xuẩn sao?

Không hiểu ủ rượu kiếm tiền, Bùi gia có bối cảnh thâm hậu như vậy cũng không dám mạo hiểm vi phạm lệnh cấm bán rượu, ngươi lại tính làm cái gì?Tộc đệ Vương Trinh Hiếu ở bên cạnh khuyên nhủ:- Gia chủ bớt giận, hiện tại vấn đề đã lộ ra, trước mắt nên nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ, không nên oán hận nhau.

Đợi vượt qua nguy cơ lần này mới tính toán xử lý chuyện này, gia chủ nói xem có đúng hay không?Vương Tự oán hận nói:- Ngươi nói thì rất đơn giản, nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây?

Ngươi thử nói một chút xem?Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh chạy trốn, sau đó giọng nói hoảng sợ vạn phần của quản gia vang lên:- Bẩm báo gia chủ, cửa phủ đã bị lớp lớp quân đội bao vây do Ngụy tướng quân suất lĩnh.

Hắn nói gia chủ phải ra ngoài nói chuyện, nếu không hắn sẽ giết vào trong phủ.Tin tức truyền đến khiến Vương Tự chết lặng người.Ngoài cửa lớn của Vương phủ có mấy trăm binh lính Nội vệ tay cầm cây đuốc chiếu sáng cửa lớn như ban ngày.

Ngụy Bí mặc giáp mang nón trụ, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào cửa chính.Từ năm Đại Nghiệp thứ mười sau khi thành lập nội vệ quân, y vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân.

Lúc đầu Nội vệ quân ở trong tay y chỉ có hơn ngàn người, nhưng cho đến hôm nay đã có mười hai ngàn người, còn bao gồm các điểm tình báo ở các thành lớn, trở thành lực lượng quân đội cực kỳ trọng yếu trong Đại Tùy.Ở Thái Nguyên nếu nhắc tới tên Ngụy Bí thì người biết không nhiều lắm, nhưng nhắc tới Ngụy Thế Đầu thì không ai không biết, không ai không hiểu.Hơn nữa trong năm nay Nội vệ quân đã liên tục điều tra được ba vụ án đúc tiền giả, dựa theo luật giết chết cả nhà, tịch thu tài sản.

Ngay trên phố xá sầm uất của Thái Nguyên, Ngụy Bí tự mình cầm đao giết chết mấy trăm người, từ người già tám mươi tuổi cho đến một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, toàn bộ không buông tha.Ba vụ án này đã chấn động toàn bộ Đại Tùy, hiện trường cảnh tượng giết người đầy máu tanh như vậy khiến mấy chục ngàn người xem ở Thái Nguyên đêm ngủ không an giấc.

Nếu nhắc tới đại danh Ngụy Thế Đầu vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.Nhưng Ngụy Bí có thể vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân cũng không phải bởi vì y lòng lang dạ sói, mà là lòng trung thành của y.

Y xuất thân là thân vệ sớm nhất của Dương Nguyên Khánh, luôn trung thành và tận tâm với Dương Nguyên Khánh, hơn nữa còn khôn khéo và có khả năng nên rất được Dương Nguyên Khánh tín.Ngoại trừ lòng trung thành y còn có thể hiểu được tâm ý của Dương Nguyên Khánh.

Tỷ như lúc này y biết rõ mục đích của Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Vương gia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là vi phạm lệnh cấm bán rượu như vậy.

Y cũng biết bây giờ mình nên làm thế nào.Cửa lớn mở ra, Vương Tự mang theo hơn mười tộc nhân vội vàng đi ra.

Vương Tự vẻ mặt ngưng trọng, khi nhìn thấy mấy trăm tên binh lính toàn thân khôi giáp đứng trước cửa lớn thì ánh mắt lộ vẻ căng thẳng.Gã cũng không biết vụ án này làm như thế nào mới có thể kết thúc, nhưng sự thật bày ra trước mắt, những người trong Vương gia quả thật làm trái với lệnh cấm ủ rượu tư bán, theo luật thì người nấu rượu nên chém.

Vậy chẳng lẽ người trong Vương gia sẽ đầu rơi xuống đất sao?Thấy Vương Tự đi ra, Ngụy Bí hơi chắp tay nói:- Ta phụng mệnh đến đây tra xét nghi phạm, mong gia chủ phối hợp Nội vệ quân chấp pháp.Vương Tự ra vẻ kinh ngạc:- Vương gia luôn luôn răn dạy con cháu, chưa từng làm việc gì vi phạm pháp lệnh, đến đây tra xét nghi phạm là có ý tứ gì?Ngụy Bí hừ lạnh một tiếng:- Tháng tư triều đình đã ban lệnh nghiêm cấm ủ rượu gạo nhưng hai tửu quán, cửa hàng của Vương gia lại tìm được hơn chục ngàn bình rượu gạo, ở điền trang đã tìm thấy một lượng lớn dụng cụ ủ rượu.

Nhân chứng vật chứng đã vô cùng xác thực nên ta đặc biệt tới cửa bắt giữ nghi phạm.Vương Tự cũng không cãi nổi, gã chắp tay sau lưng xanh mặt nói:- Làm trái với lệnh cấm triều đình cũng là người của quan phủ tới bắt, đâu có quan hệ gì tới Nội vệ quân?- Pháp lệnh bình thường thì do quan phủ địa phương phụ trách, nhưng những lệnh cấm đặc biệt thì do Nội vệ bắt giữ.

Lệnh cấm rượu là lệnh cấm đặc biệt thứ ba, Vương sứ quân từng làm Tể tướng của một nước chắc biết rõ điều này.Lệnh cấm đặc biệt thứ nhất là lệnh cấm đúc tiền tư, lệnh cấm đặc biệt thứ hai là lệnh cấm buôn bán những hàng hóa vi phạm lệnh cấm, lệnh cấm đặc biệt thứ ba là lệnh cấm ủ rượu gạo.Ba lệnh cấm đặc biệt này làm sao Vương Tự có thể không biết, nói đến đây gã cũng không phản bác được.

Sau một lúc lâu mới nói:- Nội vệ quân tới cửa muốn bắt giữ ai?Đây mới là điểm mấu chốt.

Vương Tự cần phải biết được vụ án này đã đến mức độ nào, dù sao trước đây gã cũng từng làm tướng quốc, gã biết một án tử có thể có lớn có nhỏ, có thể chỉ bắt giữ những tên lính tôm tướng cua để tượng trưng, không giải quyết được gì, cũng có thể bắt mấy tên tiểu nhân vật, đem chuyện lớn hóa nhỏ.Nhưng tương tự cũng có thể đem sự tình phóng đại, từ một điểm biến thành một mảnh.

Đây là muốn mượn việc công để nói chuyện riêng, khiến tình thế trở nên nghiêm trọng.

Cái này phụ thuộc vào ý đồ của người quyết định, chính là muốn xem mục đích của Dương Nguyên Khánh là cái gì?

Là tùy việc mà xét hay là mượn chuyện này để giải quyết chuyện của mình?Trong lòng Vương Tự rất khẩn trương, nếu Nội vệ quân đem mình mang đi thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.Ngụy Bí lạnh lùng nói:- Căn cứ lời khai của phạm nhân ở hiện trường cung cấp, vụ án này liên quan đến con cháu Vương gia, là chủ quản tửu quán Vương Tế Trung, chủ quản điền trang Vương Kỳ, còn có chủ quản cửa hàng Vương Tế Vân, ba người này bị tình nghi là kẻ chủ mưu, mời gia chủ đem bọn họ giao ra đây, nếu không, Nội vệ quân chỉ có thể vào phủ bắt người.Mặc dù Vương Kỳ là con trai của Vương Tự, nhưng trong lòng Vương Tự vẫn hơi thả lòng, trong danh sách bắt giữ không có Vương Huyền Trị, chuyện này nói lên ở bên trong án ủ rượu này không nhằm đến gia tộc họ Vương, mà chỉ là luận sự, chủ yếu chỉ là trách nhiệm, vụ án cũng không có mở rộng.Vương Tự cũng biết không giao người thì không được nên gã quay đầy ra lệnh cho tên gia nhân:- Nhanh chóng đem ba người kia ra đây!Gia nhân lĩnh lệnh rời đi, trên mặt Vương Tự rốt cuộc cũng gạt bỏ nụ cười khổ, thở dài nói:- Gia môn bất hạnh có ba con cháu gặp lợi quên pháp.

Đây là nhà ta giáo không nghiêm, làm nhục gia phong a!Gã nói có chút nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó lại trộm nhìn thoáng qua Ngụy Bí nhưng thật ra là đang thử dò xét thái độ của Ngụy Bí, theo câu trả lời của Ngụy Bí liền có thể thấy được mức độ Dương Nguyên Khánh coi trọng vụ án này.Bề ngoài Ngụy Bí thô lỗ hung hãn nhưng trong nội tâm lại tinh tế từng chút một, y có thể nghe ra ý thử của Vương Tự nên thản nhiên nói:- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mọi nhà đều có một việc khó có thể trải qua, nhà ai không có mấy con cháu gan lớn.

Hơn nữa Tổng quản cũng thừa nhận lệnh cấm rượu này cũng có chỗ không hợp lý, chỉ có thể cấm tạm thời, sớm hay muộn cũng bị bãi bỏ.

Lần này nếu không phải ủ rượu số lượng quá lớn, Tổng quản có lẽ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao việc này cũng không ảnh hưởng lớn, gia chủ cũng không cần quá lo lắng.

Chương 846 : Chuyện lớn hóa nhỏ? (p2)Vương Tự trong lòng mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:- Ba con cháu của Vương gia đều là con trai trưởng, một trong số đó là con trai ta, mong Ngụy tướng quân chiếu cố nhiều hơn, không cần dùng trọng hình, ngày sau ta tất có báo đáp.Ngụy Bí ha hả cười:- Không dám!

Không dám!Lúc này, gia đinh đem ba gã con cháu Vương gia mang ra ngoài.

Ba người hai tay bị trói sau lưng, cúi đầu, trên mặt đều tràn đầy vẻ sợ hãi, một gã quan quân chạy lên trước, cẩn thận phân biệt bọn họ, quay đầu lại bẩm báo nói:- Khởi bẩm tướng quân, đúng là ba người này.Ngụy Bí khoát tay, mấy tến lính đi lên kéo cánh tay của bọn họ, áp giải ba người lên một chiếc xe ngựa.

Ngụy Bí chắp tay, hướng Vương Tự thi lễ:- Cảm ơn gia chủ đã phối hợp, ta cáo từ!Y xoay người lên ngựa, roi ngựa chỉ về phía trước:- Rút quân trở về nha môn!Hai ngàn nội vệ quân rút lui khỏi Vương phủ, trở về nha môn mới của Nội Vệ quân ở bắc thành, nơi đó có một nhà giam, phạm nhân tạm thời sẽ giam giữ ở nơi đó.Vương Tự nhìn đội ngũ đi xa, lúc này mới xoay người đi vào phía trong nhà.

Tích trữ rượu gạo trong nhà quá mười cân sẽ bị xử trảm, trong ba người này có một người là con gã, hai người còn lại là huynh đệ ruột của gã, gã đương nhiên không thể để cho bọn họ bị xử trảm.Trở về phòng, gã lập tức gọi hai tộc đệ Vương Huyền Trị và Vương Trinh Hiếu tới.

Hai người vừa bước vào, Vương Tự liền nói:- Các ngươi nói hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?Vương Huyền Trị lúc này rất khẩn trương, một khi ba người khai cung thì Nội vệ quân có thể ngay lập tức tới bắt y, y nhất định phải nghĩ biện pháp đem việc này chuyện lớn hóa nhỏ.

Vương Tự vừa mới nói xong, y liền tiếp lời nói:- Gia chủ, việc này nhất định phải phải nghĩ biện pháp tìm Dương Nguyên Khánh biện hộ cho, gia chủ có thể đi đến Sở Vương phủ hay không?Vương Tự lắc đầu:- Sau khi ta bị cách chức ta đã không có sức ảnh hưởng, hơn nữa ta là người trong cuộc, tự mình đi biện hộ thì không tốt.

Tốt nhất tìm một người khác có sức ảnh hưởng thay chúng ta biện hộ.Vương Trinh Hiếu bên cạnh đề nghị:- Không bằng gia chủ đi đến Bùi phủ.

Chúng ta với Bụi gia có chút giao tình, đến mời Bùi Củ biện hộ cho chúng ta, đệ nghĩ hẳn là có hiểu quả.Vương Tự trầm tư một lát, rốt cục thở dài đáp ứng:- Vậy được rồi!

Ta sẽ đi tới Bùi phủ một chuyến.Sau khi Bùi Củ không làm quan liền dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, rất ít khi nghe đến tin tức của ông ta.Nhưng Bùi Củ ở Thái nguyên vẫn như cũ chú ý đến sự phát triển của triều Tùy, tinh thần của ông ta vẫn khỏe mạnh, so với tinh thần và năng lực tư duy của Tô Uy thì tốt hơn nhiều.

Nếu để cho ông ta làm tể tướng, ông ta vẫn có thể đảm nhiệm những sự vụ rườm rà.Nhưng ông ta không chút luyến chuồng mà lui về, một mặt cố nhiên là Dương Nguyên Khánh không muốn Bùi gia mạnh mẽ, cứng rắn.

Mặt khác Bùi Củ lại đem tinh lực từ chuyện triều chính chuyển về phía gia tộc, ông ta phải bày ra đại cục trăm năm cho gia tộc.Bùi Củ rất tinh mắt, hiểu được tiến lùi, ông ta biết khi một tân triều thành lập, sẽ có cơ hội vô cùng lớn, nhưng loại cơ hội này cần phaỉ suy xét lâu dài, phải hình thành một nguồn tài nguyên liên tục không ngừng.Loại tài nguyên này không chỉ bảo đảm con cháu họ Bùi nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đồng thời cũng phải duy trì địa vị của Bùi gia trong triều đình, quan tọng hơn là ông ta hiểu kẻ bề trên muốn có chính sách trị quốc như vậy thì Bùi gia có tài năng để đuổi kịp, phối hợp, vĩnh viễn sẽ không bị kẻ bề trên vứt bỏ.Trong thư phòng, Bùi Củ đang cùng trưởng tôn Bùi Tấn nghiên cứu thảo luận thời cuộc hiện tại, mặc dù Dương Nguyên Khánh vô cùng coi trọng Bùi Thanh Tùng, ý đồ muốn Bùi Thanh Tùng kế thừa chức gia chủ Bùi gia, nhưng Bùi Củ lại không có một chút cảm kích.Bùi gia cũng có quy củ của Bùi gia, Bùi Thanh Tùng chỉ là cháu họ, bất kể y tài giỏi như thế nào y cũng không thể kế thừa vị trí gia chủ, nhiều nhất chỉ có thể làm nhân vật thứ hai trong Bùi gia, phụ tá gia chủ.Bùi Củ đã bỏ tâm huyết vào cháu đích tôn Bùi Tấn, mấy đứa con trai của ông ta đều bình thường cho nên ông chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người cháu trai bảo bốiHơn nữa Bùi Tấn đã ba mươi tuổi, đúng thời khắc quan trọng nhất trên con đường làm quan, nếu mười năm này có thể tạo cơ sở kiên cố thì đến sau khi gã bốn mươi tuổi Bùi Tấn có thể bay lên tận mây xanh, có thể đảm nhiệm chức Tướng quốc.- Phải hiểu tâm tư của kẻ bề trên, không chỉ xem trọng hắn nói cái gì, mà quan trọng là biết hắn muốn làm cái gì, xem lợi ích của hắn ở đâu, chỗ nào?

Như vậy có thể đoán được nước cờ tiếp theo của hắn.

Lần này Sở Vương chiếm Trung Nguyên nhưng lại không diệt Vương Thế Sung ở Lạc Dương, cũng không chiếm lĩnh quận Nam Dương và quận Tích Dương, rất rõ ràng mục tiêu kế tiếp của hắn không phải Lý Đường mà là Đậu Kiến Đức, để hoàn toàn thống nhất Trung Nguyên.Bùi Tấn khẽ cau mày:- Kỳ thật cháu cảm thấy lúc trước Sở Vương có thể tiêu diệt Đậu Kiến Đức, không lưu lại hậu hoạn, cũng không cần phải một lần nữa đối phó với Đậu Kiến Đức như ngày hôm nay.

Sơ vương làm như vậy dường như là tự mình tìm phiền toái.Bùi Củ lắc đầu cười nói:- Sở Vương dù sao cũng không phải thần, có sự tình hắn cũng không ngờ tới được.

Lúc trước hắn tha chết cho Đậu Kiến Đức, là muốn để cho Đậu Kiến Đức đối phó với Lý Mật, mượn bàn tay của Đậu Kiến Đức làm suy yếu Lý Mật, nhưng hắn không ngờ tới Lý Mật lại sẽ dời về Giang Đô ở phía Nam, hoàn toàn buông tha cho Trung Nguyên.Bùi Củ ngừng một chút lại nói:- Nhưng chuyện này đối với cháu cũng không quan trọng, quan trọng hơn cả là quyền lực, vận mệnh của triều đình biến hóa.

Chuyện này cháu cần nắm bắt rõ ràng Sở Vương, chúng ta nên nói đến chiến dịch Hà Bắc trước, sau khi chấm dứt thì quyền lực, vận mệnh triều đình sẽ xảy ra biến hóa gì?Bùi Tấn suy nghĩ một chút nói:- Trước khi chiến dịch Hà Bắc bắt đầu thì ông nội đã lui không làm quan, bắt đầu ở nhà điều chỉnh mọi việc, sau khi chiến dịch ở Hà Bắc kết thúc thì Vương Tự bị trục xuất, từ năm tướng quốc thành bảy tướng quốc.- Nói không sai, nhưng Sở Vương tại sao lại làm như vậy?Bùi Củ vuốt râu mỉm cười, tiếp tục hướng dẫn từng bước ý nghĩ của trưởng tôn.- Cháu cho rằng Sở Vương làm vậy vì muốn cân bằng quyền lực, chiếm Hà Bắc, Sở vương cần phải đem đại tộc ở Hà Bắc, như Thôi thị, Lô thị nạp vào kết cấu quyền lực, như vậy sẽ có người thoái vị, đả kích Vương gia cũng sẽ thuận lý thành chương.Bùi Tấn được ông nội dốc lòng dạy bảo đã dần dần nhìn ra một chút con đường thay đổi của quyền lực, ý nghĩ của gã cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.Bùi Củ rất hài lòng với ý nghĩ rõ ràng của cháu mình, lại vuốt râu cười hỏi:- Vậy hiện tại chiếm Trung Nguyên, bước tiếp theo Sở Vương sẽ làm thế nào?- Bước tiếp theo?

Bước tiếp theo sao?Bùi Tấn cắn chặt môi, đau khổ suy tư, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của quản gia:- Thái lão gia, gia chủ Vương gia cầu kiến khẩn cấp.Trên bậc thang ở cửa lớn Bùi phủ, Vương Tự đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lão đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng cầu viện Bùi Củ.

Dù sao hai gia tộc Vương và Bùi là thông gia, hơn nữa đều là danh môn ở Hà Đông, con trai lão có thoát được kiếp nạn này hay không là phụ thuộc vào việc liệu Bùi gia có chịu giúp lão hay không.Lúc này, cửa bên mở ra, Bùi Tấn bước mau ra, cúi người thi lễ với Vương Tự:- Vãn bối Bùi Tấn tham kiến thế thúc!Bùi Tấn đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, là trưởng tôn (cháu trưởng) của Bùi thị, điều này khiến Vương Tự cũng có chút mát mặt, Bùi gia không hề lạnh nhạt với lão.

Lão gật đầu cười nói:- Lệnh tổ có mạnh khỏe không?- Tổ phụ gần đây không được khỏe lắm.Vương Tự ngẩn ra:- Tại sao vậy?Bùi Tấn cung kính nói:- Gần đây nhiệt độ khi sớm và tối chênh nhau khá lớn, tổ phụ hôm trước không cẩn thận bị cảm lạnh, giờ đang bệnh nằm trên giường.Nghe nói Bùi Củ bị bệnh, trong lòng Vương Tự chợt cảm thấy hụt hẫng, như vậy là phiền phức rồi, lão trầm ngâm một chút rồi nói:- Có thể cho ta vào thăm lệnh tổ một lát được không?- Đương nhiên là được ạ, xin mời thế thúc vào đây cũng vãn bối.Bùi Tấn dẫn Vương Tự đi vào phía trong viện, gã ôn tồn hỏi han:- Thế thúc tìm tổ phụ có việc gì không?Bùi Tấn tuy là bậc vãn bối nhưng dù sao gã cũng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan lớn tứ phẩm, lại là trưởng tôn, tương lai là người thừa kế gia chủ Bùi thị, Vương Tự không dám tỏ vẻ bề trên với gã.Lão thở dài nói:- Gia môn bất hạnh, trong tộc có mấy đứa con cháu không hiểu chuyện, dám ủ rượu lậu.

Trong vụ này có khuyển tử (đứa con hư) Vương Kỳ xảy ra chút phiền toái nhỏ.Bùi Tấn không thể không khâm phục thủ đoạn cay độc của tổ phụ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Vương Tự không mời mà tới, tất nhiên là có chuyện phiền phức lớn muốn cầu cạnh Bùi gia.

Lúc này bất kể có giúp được hay không trước tiên cũng phải chừa cho mình con đường cự tuyệt, giả bệnh chắc chắn là một biện pháp rất cao minh.Vương gia quả nhiên đã xảy ra chuyện, dám ủ rượu trái phép.

Sáng hôm nay, Bùi Tấn còn tham gia triều hội tổ chức ở trong bán viên đường Tử Vi Các với tư cách là Đại Lý Tự thứ quan.

Chương 847 : Gậy đánh trưởng tônTrong triều hội, Sở Vương đã xác định chính sách tiết kiệm để kiến quốc, trong đó cấm dùng lương thực để ủ rượu cũng là một loại tiết kiệm.

Buổi sáng vừa ra luật, thì Vương gia lập tức xảy ra chuyện.

Rõ ràng là Sở Vương sẽ ra tay với Vương gia, giết một người để răn trăm người.Tuy Vương Tự nói sơ lược qua nhưng trong lòng Bùi Tấn biết rõ, việc này vô cùng nghiêm trọng, tổ phụ giả bệnh là cử chỉ hoàn toàn chính xác.Bùi Tấn cũng giả bộ an ủi Vương Tự:- Thế thúc cũng không nên lo lắng quá, dù sao thế thúc cũng là cậu của Sở Vương phi, cũng là ông cậu của thế tử, Sở Vương điện hạ thế nào cũng sẽ nể mặt, không xử phạt quá nghiêm khắc đâu.Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Bùi Tấn lại biết rất rõ, nếu quả thực nể tình Sở Vương phi thì Vương Tự và Vương Túc đã không bị giáng chức rồi.Hai người nhanh chóng đi vào trước tĩnh thất nơi Bùi Củ nằm dưỡng bệnh, có hai thị nữ đứng ngoài cửa, trong tay đang cầm túi thuốc.

Bùi Tấn tiến lên gõ cửa, gọi:- Tổ phụ, tôn nhi đưa Vương thế thúc đến đây ạ.- Vào đi.Trong phòng vọng ra tiếng nói già nua run rẩy của Bùi Củ.- Xin mời thế thúc!Bùi Tấn dẫn Vương Tự vào phòng bệnh, chỉ thấy Bùi Củ đang nằm trên giường bệnh, mặt như giấy vàng, hai mắt vô thần, cả người gầy như que củi, vừa gặp là cảm tưởng như lão có vẻ như vừa gặp đại hạn.Bên cạnh có thị nữ dùng thìa bón thuốc cho lão.

Nhưng thuốc vừa vào đến miệng thì lại chảy ra ngoài đến một nửa.

Một thị nữ khác cuống quýt dùng khăn lau thuốc chảy ra.Thấy thế, tâm trạng của Vương Tự lạnh đi phân nửa, vốn còn định trông mong Bùi Củ đi tìm Dương Nguyên Khánh xin xỏ hộ, nhưng bộ dạng thế này thì đi còn chẳng nổi ấy chứ.Vương Tự ngồi xuống bên cạnh Bùi Củ, cầm tay lão lên nói:- Lão gia chủ, chất nhi (cháu họ) đến thăm người đây.Bùi Củ chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Tự một lúc lâu, thở phì phò hết sức khó nhọc rồi nói giọng khàn đặc:- Ngươi là Cử nhi à?Vương Tự sửng sốt, quay đầu lại nhìn phía Bùi Tấn.

Bùi Tấn thở dài:- Tổ phụ già lẫn quá rồi, mới vừa rồi còn biết là Vương thế thúc tới chơi, giờ đã lại quên, lại còn tưởng rằng là tam thúc đã trở lại.Vương Tự có chút hao hao giống Bùi Văn Cử, nhưng cũng không đến nỗi nhận lầm là con mình, hơn nữa chính lão đã tự xưng là cháu vậy mà xem gia Bùi Củ thực không ổn rồi.Vương Tự cười khổ một tiếng rồi lại nói thật to vào tai Bùi Củ:- Chất nhi là cháu họ Vương Tự, lão gia chủ không nhận ra chất nhi sao?Bùi Củ lại nhìn lão một lúc lâu, ánh mắt lóe lên nụ cười rạng rỡ như trẻ nhỏ, lão cố hết sức nói:- Ta già rồi nên hồ đồ, ngươi không phải Cử Nhi, ngươi là Thế Thanh, ngươi từ Văn Hỉ đến đây sao?Vương Tự thấy lão không nhận ra mình, đành thở dài, đứng dậy nói với Bùi Tấn:- Lão gia chủ không được khỏe, ngày khác ta sẽ lại tới thăm.Bùi Tấn áy náy:- Tổ phụ chủ yếu đang ốm quá, nếu khỏe hơn thì nhất định sẽ nhận ra thế thúc, hôm nay thật sự là xin lỗi.Vương Tự lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh, đợi tiếng bước chân của Vương Tự đi xa rồi, khuôn mặt của Bùi Cự mới chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh lẽo.

Lát sau, Bùi Tấn và quản gia cùng đi vào.Bùi Củ đã mặc xong quần áo, tẩy sạch những màu bệnh trên gương mặt, khôi phục lại dung mạo bình thường, ánh mắt cũng trở nên thâm túy tinh anh.- Hắn đi rồi sao?Bùi Củ lạnh lùng hỏi.- Thưa tổ phụ, ông ấy đã đi rồi ạ.Bùi Tấn cung kính trả lời rồi nói với quản gia:- Ngươi nói lại những chuyện đã xảy ra với gia chủ.Quản gia liền vội vàng khom người nói:- Bẩm thái lão gia, khoảng một canh giờ trước, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ đều bị sĩ binh nội vệ kiểm tra niêm phong, nghe nói là vi phạm lệnh cấm bán rượu.Bùi Tấn cũng bổ sung:- Vừa rồi chính Vương Tự cũng thừa nhận, con cháu Vương thị đã có ba người gặp chuyện không may, có khi đã bị bắt đi, trong đó bao gồm Vương Kỳ.- Tự gây nghiệt thì không thể sống rồi.Bùi Củ cười lạnh một tiếng, khoát tay đợi quản gia và tỳ nữ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.

Bùi Củ đưa chung trà lên chậm rãi uống một ngụm trà nóng rồi mới hỏi Bùi Tấn:- Chuyện này cháu hiểu rõ chưa?Bùi Tấn gật gật đầu, khi quay trở lại hắn đã nghĩ thông rồi:- Chẳng lẽ sau khi cuộc chiến Trung Nguyên kết thúc, Sở Vương vẫn muốn ra tay với Vương gia để chỉnh đốn quan trường ư?- Cháu cảm thấy không thể sao?Bùi Củ liếc mắt nhìn hắn, cười chế giễu hỏi.- Tất nhiên tôn nhi cho rằng Sở Vương là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhưng chỉ có điều tôn nhi không nghĩ ra, Vương gia đã sớm bị giáng chức, còn có giá trị lợi dụng gì nữa?

Hơn nữa, Sở Vương nếu muốn làm to chuyện thì tại sao không bắt cả Vương Tự luôn đi?

Tôn nhi không thể hiểu nổi, xin tổ phụ chỉ bảo.Bùi Củ cười lạnh một tiếng:- Cháu có thể nghĩ đến điều này là đã không tệ rồi.

Tuy nhiên ta phải nhắc nhở cháu rằng, Vương Tự tuy bị giáng chức, nhưng thế lực của Vương gia trên quan trường vẫn còn, nếu ta không đoán sai thì lần này Sở Vương chắc chắn sẽ tung mẻ lưới đánh trọn cả Vương đảng, chỉ bắt có ba người Vương gia chính là muốn dùng bọn họ dẫn dụ người khác ra giúp đỡ.

Lần này ai mà nói đỡ cho Vương gia thì người đó chết chắc.Đến đây, Bùi Củ khe khẽ thở dài:- Lần này tấn công Trung Nguyên, trong triều phản đối rất nhiều.

Sau lưng chính là người của Vương đảng đang xúi bẩy .Ta đã tự hỏi Sở Vương lần này xử lý vụ phản đối như thế nào?

Là trấn an hay là thờ ơ, giờ thì ta hiểu rồi, lần này vụ ủ rượu lậu của Vương gia e rằng sẽ ngày càng gay go, tất cả những đại thần phản đối tấn công Trung Nguyên đều không thoát được.Mặt Bùi Tấn trắng bệch, cắn mạnh môi.

Bùi Củ thật vô cùng lợi hại, lão ngay lập tức nhận ra vẻ bất an của đứa cháu, thất kinh hỏi:- Lẽ nào cháu cũng tham gia phản đối?Bùi Tấn khẩn trương gật đầu:- Tôn nhi đã ký tên vào sổ phản đối rồi.Bùi Củ sa sầm sắc mặt:- Chuyện này sao cháu không nói cho ta biết?ự ý ký tên à.Bùi Tấn cúi đầu, một lúc lâu sau nói nhỏ:- Là Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu xúi giục tôn nhi ký tên, tôn nhi cũng bất mãn về việc Sở Vương chỉ kiên trì đánh Trung Nguyên mà không để ý vấn đề lương thực triều đình đang cấp bách, nên mới ký tên.- Ngươi…Bùi Củ tức giận đến nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Tấn nói:- Tật cũ của ngươi lại tái phát rồi, bởi vì từ xương tủy ngươi vẫn xem thường Dương Nguyên Khánh, chỉ cần là việc bất lợi đối với y thì ngươi đều tham gia, có đúng không?- Tôn nhi không dám, chỉ có điều y rất coi trọng Bùi Thanh Tùng nên tôn nhi thấy bất mãn.- Ngươi còn không thừa nhận à!Bùi Củ vô cùng giận dữ, đập bàn mắng:- Ngươi thật lỗ mãng, ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, cái bệnh cũ này chết cũng không hối cải.

Bùi gia chúng ta sẽ chết tất trên tay ngươi.Bùi Tấn sợ đến mức quỳ thụp xuống:- Tôn nhi biết sai rồi!- Biết sai à!Bùi Củ run rẩy chỉ vào hắn:- Mười mấy năm rồi, đã lúc nào ngươi biết sai?

Lúc trước khi Nguyên Khánh cưới Mẫn Thu, ngươi phản đối, nói rằng đích nữ không lấy con vợ kế, là vì ngươi xem thường xuất thân của y, vì thế lúc nào ngươi cũng có thái độ khinh miệt, ngươi cho rằng Dương Nguyên Khánh không biết sao?

Tại sao y phải dìu dắt Bùi Thanh Tùng, chính là vì y không muốn để ngươi hủy hoại Bùi gia.

Ta thật có mắt như mù, không ngờ một lòng nâng đỡ trưởng tôn nhưng cái đồ ăn chơi trác táng phá gia chi tử như ngươi không mở mắt ra được.Bùi Củ càng nói càng giận dữ:- Ngươi cút, cút ngay!Bùi Tấn bị mắng chửi đến mất hết cả can đảm, đứng dậy bước đi.

Bùi Củ lại hung tợn nhìn theo hắn nói:- Ngươi chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng việc ngươi ký tên sẽ bị cho rằng ta đứng sau giật dây, làm sao mà ngươi cứu vãn được chuyện này đây?Bùi Tấn run rẩy nói:- Tôn nhi sẽ đi giải thích với y, chuyện này là do tôn nhi hồ đồ, không có liên quan gì tới tổ phụ cả.- Y là ai vậy?Bùi Củ lớn tiếng hỏi.- Y là Sở Vương điện hạ!- Không phải, y là ai?Giọng Bùi Củ càng thêm nghiêm khắc.Bùi Tấn gần như suy sụp, y cũng gào khóc:- Lệnh tổ, tôn nhi thực sự không biết mà.- Y là Hoàng đế điện hạ, ngươi phải nhớ kỹ rằng, y là Hoàng đế điện hạ cai quản toàn thiên hạ, y muốn bóp chết Bùi gia tựa như giết chết một con kiến vậy.

Đến hôm nay Bùi Uẩn vẫn chưa về, ngươi có biết tại sao không?

Đồ ngu như ngươi thử nghĩ xem!Bùi Tấn cả người chấn động, lần này hắn thực sự đã ghi nhớ kỹ rồi.Bùi Củ không cho phép Bùi Tấn cưỡi ngựa, cũng không cho hắn ngồi xe, lệnh cho hắn đi bộ đến Sở Vương phủ, trên đường đi phản tỉnh lại sự ngu ngốc của mình.Tổ phụ một phen lên án mạnh mẽ khiến Bùi Tấn đã tỉnh ngộ ra một chút, hắn ý thức được sự ngu xuẩn của mình.

Đại Lý Tự khanh Liễu Huyền Mậu rõ ràng chính là nhân vật cốt cán của Vương đảng, y xui hắn ký tên là có dụng ý sâu xa, bản thân hắn không ngờ được rằng mình bị Liễu Huyền Mậu đùa bỡn trong lòng bàn tay.Bùi Tấn xấu hổ đến mức hận không thể tự tát cho mình một cái, tại sao bản thân lại ngu xuẩn đến như vậy?

Hắn lại nghĩ tới nhị tổ phụ Bùi Uẩn, đến nay vẫn còn nằm trong tay Lý Mật chưa về được.

Là lão không thể về được?

Căn bản không phải như vậy, mà là Dương Nguyên Khánh không cho phép lão về.

Chương 848 : Giương cung mà không bắnNếu Bùi gia lại cường thịnh trở lại, thì Nhị tổ phụ rất có khả năng sẽ chết trong tay Lý Mật.

Cuộc đấu tranh quyền lực tàn khốc này quả thực Bùi Tấn còn rất non nớt.

Bùi Tấn thở dài, lần này hắn quyết định cúi đầu nhận sai chịu thua với Dương Nguyên Khánh, thật thà làm bề tôi cho y.Trong thư phòng, Dương Nguyên Khánh mở ra một tờ danh sách, đây là thỉnh nguyện thư, bên trên dày đặc các chữ ký yêu cầu chấm dứt chiến tranh Trung Nguyên.

Có khoảng chừng 150 chữ ký, cuối cùng thậm chí còn có hai vị tướng quốc Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên ký tên.Tờ danh sách với đội ngũ mạnh mẽ thế này đủ khiến cho Tử Vi Các khó bề chống đỡ, phải cử Ngụy Trưng đi Trung Nguyên để tìm y, gây áp lực với y, và hi vọng là sẽ rút quân khỏi Trung Nguyên.Tuy rằng chiến dịch Trung Nguyên dẫn đến tài chính triều đình căng thẳng, đây là sự thực nhưng bản ký tên này lại không liên quan nhiều đến nguyên nhân này.

Căng thẳng về tài chính là việc của Bộ Hộ và các tướng quốc Tử Vi Các, không liên quan gì đến các quan đại thần khác.Ngược lại, chủ quản tài chính Đỗ Như Hối và Hộ bộ thị lang Dương Tử Vi đều không ký tên.

Lấy lý do căng thẳng tài chính để yêu cầu rút quân khỏi Trung Nguyên nhưng lại không có chữ ký của các quan viên chủ quản về tài chính, thật là chuyện nực cười.Nguyên nhân căn bản là cuộc chinh chiến Trung Nguyên ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của các đại tộc và quan viên ở Hà Đông.

Thông qua điều tra hai ngày, Dương Nguyên Khánh đã hiểu ra nguyên nhân thực sự.Quân Tùy chiếm đoạt được Hà Bắc, phát động điền lệnh ở Hà Bắc, khiến rất nông dân Hà Bắc chạy loạn muốn quay lại làm tá điền, họ bắt đầu rời khỏi trang viên trở về quê nhà Hà Bắc để nhận ruộng.Hàng loạt nông dân Hà Bắc trở về quê, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của quan viên huyện Hà Đông.

Giờ đây tá điền đang trồng trọt tại các trang viên lớn ở Hà Đông chủ yếu là nông dân chạy nạn khỏi Trung Nguyên.

Một khi lấy được Trung Nguyên, liền thi hành điền lệnh ở Trung Nguyên.

Những nông dân chạy khỏi Trung Nguyên tất nhiên cũng trở về quê, như vậy các trang viên ở Hà Đông sẽ chỉ còn lại rất ít tá điền bản địa.Trang viên không có người trồng trọt nên bọn quan viên cũng không có thu hoạch, đây là một vấn đề lớn.

Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng đây quyết không phải là lý do để buộc y phải lui binh.Dương Nguyên Khánh có thể khoan nhượng việc các quan viên phản đối chiến dịch Trung Nguyên là vì lợi ích riêng, y không so đo.

Nhưng y lại không thể khoan nhượng kẻ đứng đằng sau thao túng.Kẻ đứng sau thao túng chính là Vương đảng, cũng chính là thế lực của Vương Tự, giống như Đaị Lý Tự khanh Liễu Huyền Mậu, Kinh Triệu Thiếu Doãn Tiết Minh Nghĩa, Thái Thường Thiếu Khanh Tiết Thu, Đô Thủy Giám Thừa Ngô Mộng Nguyên v.v…Đây đều là nòng cốt của Vương đảng ở trong triều.Còn có gần hai mươi quan viên cấp quận huyện.

Bọn họ hoặc là con cháu Vương gia, hoặc là môn sinh Vương gia, bọn họ cấu kết thành thế lực của Vương thị gia tộc ở Hà Đông.Kỳ thực Dương Nguyên Khánh không phản đối các thế lực kéo bè kết phái.

Đây là chuyện bình thường, cũng không phản đối các cuộc đấu tranh giành quyền lực và lợi ích giữa các đảng phái.

Không có đấu tranh thì không phải là triều đình.

Những điều này y đều không để tâm, làm kẻ bề trên, y còn cổ vũ những phe phái này tồn tại.Nhưng một số phe phái lại chuyển hướng mục tiêu đấu tranh vào Dương Nguyên Khánh, khiêu chiến quyền uy của y.

Cái gì nhẫn nhịn được chứ cái này thì không.

Điều này vượt quá giới hạn của đấu tranh phe phái, đây là cuộc đấu tranh giành quyền lực với Dương Nguyên Khánh y.Rất rõ ràng, lần này Vương Tự đảng đem mục tiêu nhắm vào y, kích động tinh thần bất mãn của các đại thần huyện Hà Đông, tạo áp lực cho y, yêu cầu y Dương Nguyên Khánh phải dứt bỏ Trung Nguyên, y quyết không tha thứ.Vụ án cấm rượu của Vương gia vừa hay phát sinh vào đúng thời điểm này.

Đây chắc chắn là một cơ hội để Dương Nguyên Khánh ra đòn với Vương đảng.

Y quyết định lợi dụng cơ hội này để tung lưới đánh trọn Vương đảng.Đã quyết như vậy, mấu chốt là dùng thủ đoạn gì.

Là dao sắc chặt đay rối hay là dao cùn cắt thịt.

Điều này y vẫn chưa quyết định được.Đúng lúc này, mụ quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:- Lão gia, trưởng tôn Bùi gia tới đang ở ngoài cửa phủ cầu kiến.Dương Nguyên Khánh nao nao, Bùi Tấn đến rồi.

Y liếc nhìn vào bản danh sách, chữ ký của Bùi Tấn ở vị trí thứ hai, chỉ đứng sau Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu, điều này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng bất mãn.

Chính là do có chữ ký của trưởng tôn Bùi Tấn mới khiến cho nhất nhiều quan viên Bùi đảng phán đoán sai lầm tình hình, cho rằng Bùi Củ ủng hộ phản đối chiến tranh Trung Nguyên nên từ đó lũ lượt ký tên mình vào.Dương Nguyên Khánh hiểu rõ con người Bùi Tấn, tuy khá khôn khéo tài giỏi nhưng trong hắn luôn ngạo mạn vì là trưởng tôn của Bùi gia.

Chính sự ngạo mạn này luôn che đậy ánh mắt của y, che đậy lý trí của y.Giống như lần ký tên này, e rằng cũng là do y ngạo mạn làm tàng, chắc không liên quan gì tới Bùi Củ.

Với sự túc trí đa mưu, Bùi Củ tuyệt đối sẽ nhận ra đây là do Vương đảng đứng sau màn thao túng.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi hạ lệnh:- Bảo y đợi ta ở ngoại thư phòng.Gặp hay không gặp, dù sao gã cũng là trưởng tôn Bùi gia, hơn nữa rất có thể là do Bùi Củ sai y đến tìm mình.

Dương Nguyên Khánh cũng hi vọng có thể nhìn thấy Bùi Tấn trưởng thành dần dần.Dương Nguyên Khánh đổi bộ y phục khác, thong thả đi tới ngoại thư phòng.

Cửa ngoại thư phòng không đóng, có thể nhìn thấy Bùi Tấn ngồi trên ghế cúi đầu trầm tư, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.Dương Nguyên Khánh ho khan một tiếng, đi vào phòng, ha hả cười nói:- Để Bùi thiếu khanh đợi lâu rồi.Bùi Tấn cắn môi, y đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh:- Bùi Tấn đặc biệt đến xin được tạ tội, khẩn cầu điện hạ tha tội!Bùi Tấn quỳ xuống đột ngột khiến Dương Nguyên Khánh sửng sốt rồi định thần lại ngay.

Với tính cách trong sáng của Bùi Tấn tuyệt đối không bao giờ quỳ gối, đây chắc chắn là ý của Bùi Củ, thậm chí là Bùi Củ buộc y đến nhận sai.Dương Nguyên Khánh không có ý định đỡ y dậy, mà ngồi vào ghế của mình, trầm tư chốc lát rồi nói:- Ngươi có tội gì?- Thần không nên mạo muội ký tên trên thỉnh nguyện thư, đó là do thần nhất thời hồ đồ, nghe Liễu Huyền Mậu xúi giục, cũng là do thần có chút bất mãn với điện hạ.Dương Nguyên Khánh thấy y nói thẳng thắn, thừa nhận y có bất mãn với mình.

Trên thực tế là y xem thường mình mới đúng.

Tuy nhiên có thể không so đo sự khác biệt này, Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu:- Bùi Thiếu khanh xin đứng lên!Bùi Tấn đứng lên, nhưng lại không dám ngồi xuống, khoanh tay đứng trước mặt Dương Nguyên Khánh, biểu hiện vẻ cung kính của người bề tôi.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên hỏi:- Ngươi có biết chữ ký của ngươi gây hậu quả thế nào không?- Thần quả thật không biết, nhưng điều này sẽ gây hiểu lầm giữa điện hạ và tổ phụ.

Chuyện này thần không bẩm báo với tổ phụ và không có bất cứ quan hệ nào với tổ phụ.- Tổ phụ ngươi chắc chắn không biết việc này.

Nếu biết chắc chắn lão sẽ đánh gãy chân ngươi.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh ném quyển sổ ghi chép cho y:- Ngươi tự xem đi, chữ ký của ngươi đứng thứ hai đấy.Bùi Tấn kể từ sau khi ký tên không hề nhìn thấy lại thỉnh nguyện thư.

Y xem kỹ mặt sau danh sách, sắc mặt y trở nên trắng bệch, trán vã mồ hôi, đằng sau đại bộ phận thành viên Bùi đảng đều ký tên.Cuối cùng y đã ý thức được chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm.

Việc y ký tên khiến rất nhiều thành viên Bùi đảng hiểu lầm rằng đây là ý của tổ phụ hắn, liền ký tên vào đó.

Đây căn bản chính là do Liễu Huyền Mậu cố ý khiến y ký tên, y đã bị lừa.Dương Nguyên Khánh thấy môi y run run, biết rằng y đã tự hiểu được việc ngu ngốc của mình.

Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nói lời thấm thía với y:- Ngươi là Bùi gia trưởng tôn, lại là quan đảm nhiệm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, về một mức độ nào đó, ngươi đại diện cho gia chủ Bùi thị.

Ta hi vọng thông qua việc này, ngươi phải trưởng thành hoàn toàn, không nên ngây thơ như vậy nữa, quan trường đấu tranh rất khốc liệt, cạm bẫy khắp nơi.

Nếu ngươi còn hành động theo cảm tính như vậy thì ta sẽ không bao giờ dùng ngươi nữa, sẽ cách chức ngươi làm thứ dân, sẽ không cho ngươi cơ hội làm gia chủ Bùi thị.Bùi Tấn gập sâu người thi lễ:- Bùi Tấn rõ rồi, từ giờ thần không bao giờ thiên kiến với điện hạ nữa, thần sẽ ghi nhớ lời nói của điện hạ.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Không riêng gì thành kiến với ta, tật xấu lớn nhất của ngươi là quá coi trọng đích – thứ.

Đây là cội rễ mọi vấn đề của ngươi.

Thiên hạ trong tương lai là thiên hạ chỉ trọng dụng người tài, đại danh môn nào học thấu được bốn chữ “trọng dụng người tài” thì mới phát triển lớn được.

Ngươi hãy về suy nghĩ cho thật kỹ về thất bại của Hoằng Nông Dương thị.

Đây vốn là một gia tộc có nhiều người được phong vương nhưng vì họ lúc trước chấp mê đích thứ nên mới dẫn tới gia tộc trầm luân như hôm nay.Bùi Tấn trong lòng thấy rung động lạ thường.

Nếu Dương gia lúc trước không đuổi Dương Nguyên Khánh ra khỏi nhà thì Dương gia tướng sẽ là Đại tùy Hoàng tộc.

Sai một ly đi một dặm, khiến cho cả gia tộchủy diệt mà một ly này chính là đích và thứ, vậy nên y nên tự kiểm điểm lại mình.

Chương 849 : Bí mật sâu xa hơnSự thành khẩn nhận lỗi của Bùi Tấn khiến Dương Nguyên Khánh thấy được thành ý của Bùi gia, cuối cùng khiến y quyết định gạch tên Bùi đảng trên thỉnh nguyện thư, lần này buông tha cho Bùi đảng.Đêm đã dần khuya, Dương Nguyên Khánh sau một ngày bận rộn rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, y trở về túc viện, đêm nay y sẽ ngủ lại trong viện của thê tử Bùi Mẫn Thu.- Lão gia đến rồi!Y vừa đi vào sân, từ cửa truyền đến tiếng bẩm báo của a hoàn.

Viện của Bùi Mẫn Thu rất lớn, trồng đủ loại các loại cây quý, trước mặt là cái ao, trong ao nuôi một đàn cá vàng, phần giữa thông qua một hành lang uốn khúc tới trước lầu nhỏ.Lầu nhỏ có tất cả hai tầng lầu.

Tầng dưới là nơi ở của a hoàn, vú già và hơn chục nữ hộ vệ.

Tầng trên là phòng của Bùi Mẫn Thu.

Đứa con cả Dương Ninh cũng sống ở tầng hai, vài tên nữ hộ vệ cũng sống ngay cạnh mẹ con họ.Dương Nguyên Khánh đi lên lầu hai, đi vào phòng của thê tử, thấy thê tử Bùi Mẫn Thu cúi đầu thật sâu thi lễ.Dương Nguyên Khánh không khỏi sửng sốt, mỉm cười:- Sao nàng lại trở nên khách khí như vậy?Bùi Mẫn Thu cảm kích nói:- Đa tạ phu quân khoan dung tha tội cho huynh trưởng Bùi Tấn.- Làm sao nàng biết ta khoan dung tha tội cho hắn?

Nàng nhìn thấy ư?Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.Bùi Mẫn Thu khẽ mỉm cười:- Suy đoán của thiếp rất đơn giản, bởi vì thiếp nghe nói Bùi Tấn ủ rũ tới rồi lại hăng hái rời đi, vậy nên thiếp suy đoán là huynh ấy phạm phải điều gì sai nhưng đến đây được phu quân lượng thứ nên thiếp vô cùng cảm kích.- Đúng vậy, nương tử của ta rất thông minh, thông minh tuyệt đỉnh.Dương Nguyên Khánh tán dương không ngớt thê tử thông minh, y liền kể lại một lượt chuyện Bùi Tấn mạo muội ký tên phản đối mình, cuối cùng nói:- Hôm nay tổ phụ nàng biết được việc do y gây nên, đã chửi mắng y một trận, bắt y đến nói rõ sự tình.

Chà, Bùi Tấn đã hơn ba mươi tuổi đầu mà đầu óc còn đơn giản như vậy, làm việc ngây thơ, hi vọng lần này y có thể sửa chữa.Bùi Mẫn Thu cũng than nhẹ một tiếng:- Huynh ấy từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên chưa gặp phải trắc trở gì, nên tính cách kiêu ngạo.

Thiếp hi vọng phu quân có thể đưa huynh ấy đến biên cương nhập ngũ, trải qua tôi luyện thì mới có lợi.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Nàng xem đi!

Nếu y vẫn không thay đổi được thật ngạo mạn thì ta sẽ thực sự đưa y đến Phong Châu nhập ngũ, rèn dũa y.Bùi Mẫn Thu do dự một chút rồi hạ thấp giọng hỏi:- Phu quân chuẩn bị trừng trị Vương gia sao?Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:- Chuyện này nàng đừng nên hỏi tới, nên làm thế nào ta tự biết được.Bùi Mẫn Thu không dám hỏi han thêm.

Hôm nay nàng nhận được một phong thư cầu cứu, là cậu của nàng Vương Tự gửi đến, khẩn cầu nàng cứu biểu huynh Vương Kỳ.

Nhưng nàng từ giọng nói của phu quân phát hiện ra rằng, hình như Vương gia sẽ còn gặp phải phiền toái lớn hơn.

Không chỉ đơn giản là một người như Vương Kỳ.

Trong lòng nàng thực có một chút lo lắng.Lại hai ngày trôi qua, vụ án cấm rượu của Vương gia giống như bị đông kết lại, bỗng nhiên lắng xuống, không có ai bị bắt thêm nữa, ba người bị bắt cũng không bị thẩm vấn.Tuy nhiên, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ vẫn bị niêm phong như cũ.

Mà ba điền trang và hơn mười cửa hàng của Vương gia cũng bị đóng cửa toàn bộ, do quân đội khống chế, không cho phép ai đến gần.Quan trọng hơn là, chuyện này bị bàn tán xôn xao ở khắp những nơi công cộng.

Sau ngày đầu tiên bị làm ồn ã, đến ngày thứ hai lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Tất cả mọi người ở tửu quán, thanh lâu, nhà trọ đều bàn tán về chuyện này.Toàn bộ sự việc giống như bị một sức mạnh vô hình kìm lại, khiến người ta cảm giác được sự yên lặng không bình thường, giống như một núi lửa trở nên lặng lẽ trước khi sắp bùng nổ.Giữa trưa, Thái Thường Tự Thiếu Khanh Tiết Thu cưỡi ngựa đến trước cửa phủ Vương gia.

Từ sau khi triều hội về tiết kiệm kiến quốc mở cuộc họp thì rất nhiều biện pháp bắt đầu từng bước đưa ra.Bao gồm triều phục mới của các quan không dùng sợi tơ dệt nữa, mà dùng sợi đay nhỏ, bao gồm cả các quan từ sáu mươi tuổi trở xuống không được đi xe ngựa mà đổi thành cưỡi ngựa.Tiết Thu bèn cưỡi một con ngựa đến trước cổng Vương phủ, trong lòng gã có chút lo lắng.

Gã có nghe nói Vương gia xảy ra vụ án cấm rượu, chỉ có điều gã không rõ tại sao Vương gia lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy.Nếu con cháu Vương gia tự tiện gây ra còn có thể lý giải, nhưng nếu là Vương Tự sắp đặt thì đó chính là sự ngu xuẩn về chính trị.Tiết Thu là nhân vật quan trọng trong gia tộc Tiết Thị ở Hà Đông.

Phần Âm Tiết thị cũng là một trong các danh môn ở Hà Đông, chỉ đứng sau Văn Hỉ Bùi thị và Thái Nguyên Vương thị.Nhân vật nổi tiếng nhất của gia tộc Tiết thị trong triều Tùy gồm một quan võ một quan văn.

Võ là Tiết Thế Hùng, văn thì là Tiết Đạo Hành, mà Tiết Thu lại là con của Tiết Đạo Hành.Năm nay Tiết Thu khoảng ngoài ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy, nói năng ôn hòa nhã nhặn.

Từ nhỏ gã đã đọc sách là nhớ, năm tuổi đã biết làm thơ phú, được vinh dự gọi là thần đồng, rất được phụ thân Tiết Đạo Hành yêu quý.Khi mười sáu tuổi, Tiết Đạo Hành đưa gã đến Vương học.

Đại nho Hà Đông là Vương Thông thu nạp gã làm đồ đệ, dốc lòng dạy bảo, khiến Tiết Thu dần dần trở thành một nhân tài ưu tú xuất chúng.Sau khi Dương Nguyên Khánh dẫn quân chiếm lĩnh Hà Đông, thiết lập triều Tùy mới, Vương Tự đề cử gã với Dương Nguyên Khánh, phong làm Thái Thường Thiếu Khanh.Tiết Thu không chỉ lo lắng về việc Vương gia vi phạm lệnh cấm ủ rượu, mà là sự đối kháng nguy hiểm giữa Vương gia và triều đình.

Lần này Vương Tự huy động bè cánh phản đối quân Tùy tấn công Trung Nguyên, trên danh nghĩa là vì vấn đề các tá điền bỏ trốn nhưng Tiết Thu cảm thấy trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn.Bản thân là một thành phần của Vương đảng, đã dần dần bị cuốn vào lốc xoáy của cuộc đấu tranh này, điều này khiến Tiết Thu cảm thấy lo lắng thậm chí sợ hãi.

Gã chưa chuẩn bị tốt, gã lo mình sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị.Tiết Thu lại đến trước cửa hông trước của Vương phủ, xuống ngựa.

Gã chưa bao giờ đi vào Vương phủ từ cổng chính, lần nào cũng đều đi cửa hông vào phủ.

Khi vừa tới trước bậc thang thì cửa mở ra, từ trong đi ra một gã nam trẻ tuổi, khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, đó chính là Vương Lăng con trai của Vương Tự.Tiết Thu ngẩn người ra, Vương Lăng không phải đang ở Trường An sao?

Nghe nói còn phụ tá cung phụng thái tử Lý Kiến Thành.

Đương nhiên đây chỉ là thủ đoạn lôi kéo Vương Tự của triều Đường.Tiết Thu và gã từng học năm năm cùng trường, gã rất rõ về tài học của Vương Lăng, rất bình thường, không thể nói là xuất chúng được.

Hơn nữa gã lại là người phóng đãng, thích chơi gái, thích rượu.Vương Lăng liếc mắt nhìn thấy Tiết Thu, lập tức mừng rỡ:- Bá Bao huynh, trùng hợp khéo léo quá!Tiết Thu cũng không thích Vương Lăng, gã thản nhiên cười:- Đúng vậy, chúng ta mấy năm rồi không gặp, hiền đệ vẫn khỏe chứ?- Ta rất khỏe, nghe nói Bá Bao huynh đảm nhiệm chức vụ Thái Thường Thiếu Khanh, đệ thật ngưỡng mộ, nhưng đệ cũng không tệ, làm cung phụng ở Đông Cung quán, việc này huynh có biết không?Vương Lăng từ hông rút ra một tấm kim bài, đắc ý giơ ra trước mặt Tiết Thu nói:- Đông cung quán chỉ có mười hai cung phụng, được đãi ngộ như chính tứ phẩm.Tiết Thu khẽ mỉm cười:- Vậy chúc mừng hiền đệ được thăng chức, hôm khác chúng ta lại tán gẫu, lệnh tôn có nhà không vậy?Vương Lăng thấy gã không có hứng thú với kim bài của mình nên đành ngượng ngùng thu kim bài lại rồi nói:- Bá Bao huynh và gia phụ đã có hẹn chưa vậy?- Lệnh tôn kêu mấy ngày nay ta có rảnh thì đến nói chuyện, vừa hay sáng nay ta rảnh rỗi.Tiết Thu dường như cảm nhận được điều gì đó, chần chừ một chút rồi hỏi:- Lệnh tôn…không có nhà sao?Nét mặt Vương Lăng lộ ra vẻ khó dễ:- Hay là đến chiều huynh quay lại nhé!

Gia phụ vừa hay đang có khách, e rằng không tiện gặp.Tiết Thu thấy ánh mắt Vương Lăng lóe lên, gã đột nhiên thấy rúng động “Lẽ nào là … người của triều Đường đến sao”Tiết Thu cười nhạt:- Lệnh tôn có chuyện quan trọng tìm ta, ta sao có thể không gặp, ta cứ đợi không sao.Nói xong, gã bước nhanh về phía cửa hông, Vương Lăng vội vàng ngăn gã lại:- Bá Bao huynh, gia phụ quả thực có khách rất quan trọng, thân phận của huynh không tiện gặp, buổi chiều hoặc tối huynh hãy quay lại.- Ta hiểu rồi!Tiết Thu cười chỉ chỉ vào Vương Lăng:- Hóa ra đệ đến Thái Nguyên là vì việc công, sao không nói rõ.Vương Lăng cười ngại ngùng:- Cái này…mong Bá Bao huynh hiểu cho nỗi khổ của tiểu đệ, chớ để truyền tin ra bên ngoài.Tiết Thu cười ha hả:- Ta hiểu, được thôi!

Hôm khác ta sẽ quay lại, vừa hay có chút việc, ta phải đi đây.Tiết Thu chắp tay, lên ngựa bỏ đi.Vương Lăng vốn định mời gã cùng đi uống rượu, những ngẫm nghĩ một chút rồi kiềm lại được.

Phụ thân đang nói tới thời điểm mấu chốt, sự tình rất quan trọng, gã nên nhịn một chút.Vương Lăng xoay người quay về phủ.………..Trong nội thư phòng Vương phủ, Vương Tự quả thực đang bí mật tiếp kiến một sứ giả quan trọng của triều đình, đó là Đường Triều Công bộ thị lang Ôn Đại Nhã.Ôn Đại Nhã cũng là người Thái Nguyên.

Hai họ Ôn và Vương là thế giao, thông gia.

Thê tử của Vương Tự chính là con gái của Ôn gia, bởi vậy Lý Uyên phái Ôn Đại Nhã đến, cũng là có dụng tâm.

Chương 850 : Nội bộ rạn nứt (1+2)- Chiến dịch Trung Nguyên lần này tuy Dương Nguyên Khánh không rút quân vì áp lực trong triều nhưng thánh thượng cũng không phủ định nỗ lực của Hạo Ninh huynh.

Thánh thượng kêu ta chuyển lời tới ngươi rằng lần này Vương sứ quân làm rất tốt, khiến nội bộ triều Tùy rạn nứt, đáng được khen thưởng.Ôn Đại Nhã nói xong, lấy một con kỳ lân bằng ngọc bích đặt lên bàn, cười nói:- Đây là kỳ lân Thánh thượng ban cho Hạo Ninh huynh, ngoài ra, gia phong là Tấn Dương Huyện công, Thánh thượng hi vọng ngươi có thể tiếp túc cống hiến vì Đại Đường.Vương Tự tiếp nhận ngọc bích kỳ lân, nhìn rất kỹ, kỳ lân được dùng loại ngọc Hòa Điền quý giá nhất chạm khắc thành, toàn thân xanh biếc mượt mà, không có một tì vết nào cả, là ngoại ngọc quý hiếm nhất, trên đế có một hàng chữ vàng: Ngự tứ Tấn Dương Huyện công Vương Tự.Vương Tự trong lòng rất xúc động.

So với sự đối xử lạnh lùng, tàn khốc của Dương Nguyên Khánh thì Hoàng đế triều Đường Lý Uyển đối xử với lão thật hậu hĩnh.

Lão lại quên rằng mới đầu lão đã cho con trai đến cung phụng Đông cung quán.Mấy tháng trước Vương Tự bị bãi tướng giáng chức, lão không chịu chấp nhận số phận, bình tĩnh chịu bị giáng chức, bởi vì cái giá mà triều Đường mở ra cho lão là Lễ Bộ Thượng Thư, cho người anh em Vương Túc của lão là Hộ bộ hữu Thị lang.Một bên bị giáng chức, một bên là lợi lộc to lớn mê hoặc, lão làm sao còn có thể trung thành với triều Tùy, lão đã bí mật đầu hàng Lý Uyên, đầu hàng triều Đường.

Lão không chịu đến Triệu Quận đảm nhiệm chức Thái Thú, cáo bệnh ở lại Thái Nguyên, chính là để không chế vây cánh của lão ở trong triều..Sau khi tấm màn đại chiến Trung Nguyên kéo ra, Vương Tự nhận được mật thư của triều Đường, buộc lão phải nghĩ cách ngăn chặn chân sau của quân Tùy, vừa hay lúc này rất nhiều quan đại thần oán giận quân Tùy nếu tiến công Trung Nguyên thì tất sẽ làm cho các tá điền chạy hết, rất nhiều người đều cảm thấy suy sụp tinh thần.Vương Tự lợi dụng cơ hội này mượn cớ triều đình khủng hoảng tài chính, triều Tùy không thể chèo chống được cuộc chiến ở Trung Nguyên, ra ám lệnh cho vây cánh của mình phát động trò “ký tên phản đối chiến tranh Trung Nguyên” gây tiếng vang rất lớn, thậm chí ngay cả hai tướng quốc của Tử Vi Các cũng ký tên lên tiếng ủng hộ, gây thêm áp lực lớn cho triều đình.Điều duy nhất khiến Vương Tự tiếc nuối chính là, triều đình không thể khống chế được quân đội, quân đội trực tiếp nằm trong tay Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đứng vững trước áp lực, đánh xong chiến dịch Trung Nguyên.

Kết quả này khiến Vương Tự thấy hổ thẹn với sự kỳ vọng mà Lý Uyên dành cho lão.Vương Tự thở dài:- Cảm tạ Thánh thượng Long ân, Vương mỗ thật bất tài, không thể báo đáp được Thánh thượng, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Sớm biết thế này thì lúc trước ta nên theo ngài đi Trường An, thì cũng không đến nỗi phải chịu nỗi nhục như ngày hôm nay.Ôn Đại Nhã khẽ cười nói:- Thánh Thượng kêu ngươi không nên tự trách mình, ngươi đã làm rất tốt, hi vọng lần sau ngươi sẽ không ngừng cố gắng, lợi dụng hết nhân lực của Vương gia ở Hà Đông để đạt được thành tích.Vương Tự trầm tư chốc lát rồi nói:- Ta hiện có một cách, sau khi Tùy quân chiếm được Trung Nguyên thì phải ổn định dân chạy nạn, chấn hưng dân sinh, như vậy cần một lượng lớn lương thực.

Hiện tại rõ ràng là lương thực của triều đình không đủ, chỉ dựa vào tiết kiệm thôi thì không đủ.

Cuối cùng bọn họ nhất định sẽ nhắm vào số lương thực dư thừa của nông dân Hà Đông.

Ta nghe nói vương triều Tùy đã bắt đầu bắt tay vào thu mua lương thực dư thừa trong tay nông dân, ta có thể lợi dụng ảnh hưởng của Vương gia, hô hào nông dân chống lại việc thu mua lương thực.

Một khi xảy ra xung đột với quan phủ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của triều Tùy.

Kỳ thực hiện tại Hà Đông đã có rất nhiều người bất mãn với việc trợ cấp cho Hà Bắc, chỉ cần chúng ta lại dẫn dắt và tuyên truyền thì rất dễ ràng để xảy ra xung đột.Ôn Đại Nhã vuốt râu gật đầu:- Dùng cách làm dao động cội rễ của Triều Tùy quả thực không tệ, nhưng Thánh thượng muốn an toàn là số một, phải học cách tự bảo vệ mình.

Dương Nguyên Khánh cực kỳ tinh anh, một khi hắn đã phát hiện ra dấu vết thì hắn sẽ nhất định không buông tha cho các ngươi, Thánh thượng không muốn Vương gia xảy ra chuyện.Vương Tự chợt nhớ tới vụ án cấm rượu, đây đúng là vấn đề to lớn khiến lão phải đau đầu.

Ba ngày hôm nay không hề có tiến triển gì cả, thậm chí lão đã nhờ Vương Phi nói đỡ cũng không có tin tức gì, nó giống như hòn đá tảng đang đeo trong lòng lão vậy, không biết bao giờ mới rơi xuống được.- Hạo Ninh huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?Ôn Đại Nhã phát hiện ra Vương Tự có vẻ không được tự nhiên, dường như có tâm sự gì đó.

Vương Tự cười miễn cưỡng:- Hai đứa cháu vi phạm lệnh cấm bán rượu, bị người ta tố giác, giờ gặp chút ít phiền toái.

Ta hiện đang tìm cách để bình ổn việc này.- Vấn đề rất nghiêm trọng sao?Ôn Đại Nhã lo lắng hỏi.- Chắc có lẽ không nghiêm trọng, ta đã nhờ cậy Vương Phi nói đỡ, hai hôm nay quan phủ đã ngừng việc này lại, không truy cứu thêm, đoán chừng là chuyện lớn hóa nhỏ, đợi sau khi dư luận lắng xuống thì chắc sẽ không có vấn đề gì.- Tuy nói như vậy nhưng vẫn không thể sơ suất được, cố gắng tìm người nói đỡ, nếu bị xử phạt thì phải chấp nhận, tóm lại phải giữ bình an.Vương Tự gật đầu, lão đã lường trước tình huống xấu nhất, nếu thực sự không bảo vệ được đứa con thì cũng không còn cách nào khác.Trong cuộc đấu tranh quyền lực, có một thủ đoạn cao minh gọi là giương cung mà không bắn, cũng chính là sau khi một vụ án lớn xảy ra, không nên gấp rút xử lý, trước hết đưa vụ án ra ánh sáng, sau đó cứ duy trì ở trạng thái căng thẳng, yên lặng theo dõi biến chuyển, đợi khi thời cơ chín muồi mới ra đòn sấm sét.Hiện Dương Nguyên Khánh đang dùng thủ đoạn giương cung mà không bắn.

Một mặt không xử lý vụ án ủ rượu lậu của Vương gia, mặt khác tiếp tục hâm nóng dư luận, dưới áp lực mạnh mẽ này nội bộ Vương đảng nhất định sẽ xảy ra rạn nứt.Tiết Thu khi đến Vương phủ thì trong lòng lo lắng nhưng khi trở về thì kinh hồn bạt vía, mãi đến khi về tới nhà hai chân gã vẫn run lên từng đợt.Gã không thể ngờ được rằng, Vương Tự lại bí mật tiếp sứ giả Đường triều, điều này khiến cho gã cảm thấy vừa bị giáng một gậy vào đầu.

Lúc trước Vương Tự mượn cớ rằng tiến đánh Trung Nguyên sẽ dẫn đến lượng lớn tá điền bỏ chạy, cần phải bảo vệ lợi ích của địa chủ ở Hà Đông, phản đối chiến dịch Trung Nguyên.Tiết Thu cũng biết thực tế là Vương Tự muốn báo thù Dương Nguyên Khánh để xả giận.

Là môn sinh của Vương thị, là một thành viên của Vương đảng, Tiết Thu cũng đã tận tâm tận lực làm việc cho lão, đã thăm hỏi khuyên bảo, lôi kéo được hầu hết các môn sinh ngày trước của phụ thân gã, lôi kéo được hơn hai chục người bạn ký tên.Nhưng Tiết Thu tuyệt đối không thể ngờ rằng, Vương Tự lại cấu kết với Đường triều, tất cả những gì họ làm không phải là giúp Vương Tự xả giận mà là Đường triều sắp xếp nhiệm vụ cho Vương Tự, họ đã bị Vương Tự lừa gạt, trở thành gian tế cho triều Đường.Phát hiện này khiến Tiết Thu vừa giận vừa hối hận.

Gã gần như đã thò cổ vào thòng lọng, một khi sự việc bại lộ thì lẽ nào gã lại chạy trốn sang triều Đường hay sao?Tiết Thu ở trong phòng thở ngắn than dài, đứng ngồi không yên, lúc này vợ gã là Bạch thị bưng trà bước vào phòng.Bạch thị cũng xuất thân từ danh môn ở Triệu quận, phụ thân của nàng là Bạch Phong Dật là bạn cùng học với Tiết Đạo Hành.

Hai vị tiền bối đã đồng lòng tác thành mối nhân duyên cho hai người từ khi còn bé.Mười sáu tuổi thành hôn, đến nay hai người đã thành hôn được hơn mười năm, sinh một trai một gái.

Con trai trưởng là Tiết Giang, năm nay đã mười bốn tuổi, cũng thông minh chăm chỉ giống như cha.Cùng chung sống với chồng mười mấy năm, Bạch thị rất hiểu chồng.

Gã lần này về tâm trạng lo lắng bất an, xưa nay chưa bao giờ gã tỏ ra như vậy cả.Không biết có chuyện gì xảy ra, Bạch thị thấy lo lắng liền lấy cớ mang trà vào để gặp chồng.Bạch thị đặt chén trà lên bàn, thấy chồng ngồi xuống lại đứng lên, chắp tay đi lại trước cửa sổ rồi thở dài.

Nàng không kiềm được hỏi:- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?- Không có gì, nàng không nên hỏi nhiều.Tiết Thu bực dọc đáp.Bạch thị đến ngồi bên cạnh chồng, cầm tay gã dịu dàng nói:- Chúng ta thành hôn đã mười lăm năm nay, chưa bao giờ thiếp thấy chàng lo lắng bất an đến như vậy, nhất định đã xảy ra đại sự, chàng hãy nói cho thiếp biết, dù có chuyện lớn tày trời thì chúng ta cũng cùng nhau gánh vác.Bị bàn tay mềm mại ấm nóng của vợ nắm chặt, Tiết Thu thấy bình tĩnh lại một chút, gã thở dài:- Ta bị Vương Tự lừa, không khéo là tan cửa nát nhà đến nơi rồi.

Hiện ta rất lo lắng không biết phải làm sao.Bạch thị cả kinh:- Phu quân cũng tham gia vụ ủ rượu lậu sao?- Không có liên quan gì đến vụ ủ rượu lậu cả, là chuyện khác.Tiết Thu cười khổ một tiếng:- Ngay cả nàng cũng biết chuyện Vương gia ủ rượu lậu à?Bạch thị không có cảm tình với Vương gia, đặc biệt là vợ Vương Tự đối với nàng vô cùng ngạo mạn, chê nàng dùng trang sức không quý giá, chê nàng y phục không đẹp đẽ, điều này khiến Bạch thị vô cùng khó chịu.Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói:- Giờ thì ai mà không biết vụ Vương gia ủ rượu lậu, trong thành Thái Nguyên đã đồn ầm lên từ lâu rồi, già trẻ đều biết cả.

Giờ thì chỉ chờ xem sẽ xử lý con trai Vương gia thế nào thôi, mọi người đều nói các quan bao che cho nhau, có việc đơn giản như vậy mà kéo dài hai ngày trời, không biết còn đợi cái gì?Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để tâm.

Bạch thị buột miệng oán thán nhưng lại khiến Tiết Thu nảy ra một ý.

Đúng là như vậy, việc Vương gia ủ rượu lậu nhân chứng vật chứng đã có đủ, sự tình rất đơn giản, sao Sở Vương không xử lý?Sở Vương điều tra vụ này rất nhanh gọn, quyết đoán nhưng xử lý lại lề mề là vì sao, chẳng lẽ là…Tiết Thu chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ là Sở Vương muốn mượn đề tài để nói chuyện mình, dùng việc ủ rượu lậu để đối phó Vương gia, nên mới trù trừ không xử lý vụ này.Nghĩ vậy, Tiết Thu hít một hơi dài.

Từ sau khi trở về Sở Vương không hề đả động tới việc các quan thỉnh nguyện, điều này không có nghĩa là ngài sẽ không xử lý.

Tất nhiên là ngài đang chờ đợi thời cơ, rất có khả năng là sẽ quăng lưới đánh trọn vây cánh của Vương đảng, trong đó bao gồm cả gã.Mồ hôi trên trán Tiết Thu vã ra đầm đìa, gã ý thức được rằng vấn đề bắt đầu nghiêm trọng.

Bạch thị vội vàng dùng khăn lau mồ hôi cho gã, dịu dàng khuyên nhủ:- Phu quân, Vương gia tuy là danh môn nhưng Vương Tự sống không biết điều, vợ lão là người xu nịnh.

Ai phục sức đẹp đẽ, đắt tiền thì mụ coi là quý nhân, ai ăn mặc bình thường thì mụ coi khinh.

Từ mụ có thể thấy Vương Tự chắc chắn không đáng là chỗ dựa cho chàng.

Lần này lão lừa gạt chàng, lần sau sẽ giết hại chàng, chàng phải nghe lời khuyên của thiếp, hãy rời bỏ lão, hiếu trung với Sở Vương.Sở Vương là hạng người gì, Bạch thị không rõ.

Nhưng nàng rất thích Sở Vương phi.

Sở Vương phi chủ trương cần kiệm, phản đối xa hoa lãng phí, bất kể bên trong phủ hay ngoài phủ đều ăn vận áo đay, trang sức bình thường, quản gia rất tiết kiệm để làm gương.Từ con người Sở Vương phi, Bạch thị cảm thấy Sở Vương nhất định cũng không tệ, vậy sao chồng nàng lại không hiếu trung với Sở Vương, theo Vương đảng làm gì.

Đã từ lâu nàng muốn khuyên nhủ chồng như vậy.Tiết Thu gật đầu:- Việc này để ta suy nghĩ thêm.Tiết Thu chắp tay đi chậm rãi đi trên đường cái.

Trong đầu gã đang nghĩ đến hậu quả của chuyện này.

Gã đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, Vương Tự đúng là cấu kết với triều Đường, mà vụ ủ rượu lậu rất có khả năng là đòn phản kích của Dương Nguyên Khánh.Vấn đề hiện tại là thái độ của gã, phải làm thế nào để bảo toàn tính mạng của mình, rời xa Vương đảng, làm người ngoài cuộc.

Có lẽ giờ cũng hơi muộn, mấu chốt là gã đã làm những việc không nên làm, gã nhất định phải làm điều gì đó để chuộc lại tội lỗi của mình.Tiết Thu ngẩng đầu, phát hiện ra mình đã đi tới trước cổng Sở Vương phủ.

Tiết Thu ngầm thở dài, trong lòng gã đang rối bời nên mới ma xui quỷ khiến đến nơi đây.Tiết Thu nhìn lên ba chữ triện trên cổng chính Sở Vương phủ.

Hắn nhớ phụ thân hắn đã từng nói một câu “Dương Nguyên Khánh là người rất lợi hại, lòng lang dạ sói, tương lai hoặc là thăng thiên đắc đạo, hoặc là chết không có chỗ chôn”.Đây là kết luận sau khi phụ thân hắn sống chung với Dương Nguyên Khánh một thời gian ở Giang Ninh.

Tiết Thu ghi nhớ rất kỹ.

Kết quả ngày hôm nay đã chứng minh phán đoán của phụ thân gã.

Vương Tự còn lâu mới là đối thủ của Dương Nguyên Khánh, gã có theo gót lão thì cũng chỉ có thể đi trên con đường phản bội Đại Tùy mà thôi.Mà bây giờ xem ra, kết quả cuối cùng là Vương Tự đến triều Đường thăng quan phát tài còn rốt cục bọn vậy cánh như gã lại trở thành vật hi sinh của cuộc đấu tranh quyền lực.Nghĩ vậy, Tiết Thu cắn mạnh răng, bước nhanh lên bậc thang, chắp tay nói với thân vệ:- Xin chuyển lời tới Sở Vương điện hạ, có Thái Trì Khanh Tiết Thu có cơ mật đại sự cầu kiến.Dương Nguyên Khánh đang chuẩn bị cho ngày mai xuất phát đi thị sát sáu quận ở Quan Bắc.

Y đã cho vây cánh Vương Tự thời gian hai ngày, nếu những người này còn không thức thời thì đừng trách Dương Nguyên Khánh này không khách khí.Trong thư phòng, Dương Nguyên Khánh đem vài quyển sách bỏ vào hòm da, đây là vật y bắt buộc phải mang theo, một vài cuốn sách yêu thích, cùng với lệnh tiễn lệnh bài và ấn tỉ Sở Vương.Những vật dụng khác y không phải bận tâm, đã có thê tử Bùi Mẫn Thu lo thu xếp rồi giao cho thân binh của y.Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh:- Khởi bẩm tổng quản, có Thái Thường Tự Tiết Thiếu Khanh đến, nói rằng có cơ mật đại sự cầu kiến.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, lập tức mỉm cười.

Quả nhiên gã đã đến.

Y lập tức ra lệnh:- Đưa gã vào ngoại thư phòng chờ ta, ta sẽ tới ngay.Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà rồi đi tới ngoại thư phòng.

Y biết rất rõ Tiết Thu là một trong những nòng cốt quan trọng của Vương đảng, xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Hà Đông, là con trai của bậc đại nho Tiết Đạo Hành.Chỉ tiếc Tiết Đạo Hành tính cách nóng nảy, đắc tội Dương Quảng, cuối cùng bị Dương Quảng treo cổ mà chết, con trai lão có vẻ không có cái tính xấu giống như lão.Đi vào ngoại thư phòng, Dương Nguyên Khánh thấy Tiết Thu đã chờ sẵn ở đó.

Thấy Sở Vương bước vào, Tiết Thu vội vàng thi lễ:- Hạ quan Tiết Thu tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Tiết Thiếu Khanh rất ít đến phủ ta, hôm nay đến quả thực là khách quý.Tiết Thu hổ thẹn thở dài:- Hạ quan và Sở Vương điện hạ tiếp xúc quá ít, thật phụ lòng điện hạ ưu ái.Dương Nguyên Khánh khoát tay:- Còn nhiều thời gian!

Tiết Thiếu Khanh mời ngồi!Tiết Thu ngồi xuống, gã vừa khom người định nói thì Dương Nguyên Khánh lại cười nói:- Không vội, uống trà đã rồi nói.Một thị nữ bưng vào hai chén trà xanh.

Dương Nguyên Khánh nâng chung trà lên nói:- Đây là loại trà sắc bằng nước suối Hổ Bào ở Tây Sơn Thái Nguyên, nước suối mới tinh vừa cấp sáng sớm hôm nay, dùng cát tía ở quận Ngô sao lửa nóng trong ba phút.

Từ lâu đã nghe rằng lệnh tôn là bậc cao thủ về trà, chắc Tiết thiếu khanh cũng hiểu biết ít nhiều, hãy nếm thử xem, vị trà thế nào?Tiết Thu quả thực cũng khá hiểu biết về trà ngon và sao trà, chỉ có điều hiện giờ gã đâu còn tâm trí thưởng thức trà.

Gã uống bừa một ngụm cười khổ nói:- Trà quả không tệ, nhưng hạ quan đang lòng nóng như lửa đốt, xin cho phép hạ quan lần sau đến uống trà.Dương Nguyên Khánh ha hả cười:- Xem ra Tiết Thiếu Khanh cũng tính tình nôn nóng.

Được rồi, Tiết Thiếu Khanh đến gặp ta có chuyện gì gấp vậy?- Bẩm Điện hạ, hạ quan có tình báo quan trọng, khoảng nửa canh giờ trước, Vương Tự đã bí mật tiếp sứ giả triều Đường trong Vương phủ.Dương Nguyên Khánh mấy ngày trước thật không ngờ rằng việc này lại liên quan đến triều Đường, nhưng giờ thì y đã hiểu rõ, Vương Tự phát động phản đối chống chiến tranh Trung Nguyên, đằng sau lưng rất có khả năng có liên quan đến triều Đường.

Giờ câu nói của Tiết Thu đã chứng thực được suy đoán của y.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi:- Đường triều sứ giả là ai?- Cái này hạ quan cũng không biết, bởi vì một canh giờ trước hạ quan đến Vương phủ thì gặp Vương Lăng ở ngoài cổng.Dương Nguyên Khánh vội cắt lời gã:- Có phải là Vương Lăng làm cung phụng ở Đông Cung không?- Đúng là y, y và hạ quan nhiều năm là bạn học, khi nói chuyện gã đã tiết lộ tin triều Đường cho sứ giả tới.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi vài bước rồi dừng lại hỏi:- Vì sao Tiết Thiếu Khanh lại nói cho ta biết chuyện này?Tiết Thu thở dài:- Năm đó khi điện hạ ở Giang Đô, có ơn cứu mạng phụ thân hạ quan.

Về sau phụ thân hạ quan có nói với các huynh đệ của hạ quan rằng nếu có cơ hội thì phải báo đáp ơn đức của điện hạ, nhưng tiếc rằng hạ quan chỉ nhớ ơn của sư môn mà quên đi ơn đức của điện hạ, đã làm những việc tổn hại đến điện hạ, hạ quan đã toàn toàn tỉnh ngộ, cầu xin điện hạ thứ tội.Nói xong, Tiết Thu khoanh hai tay, quỳ rạp xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh.- Tiết thiếu khanh không cần như thế, mau đứng lên!Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ Tiết Thu dậy, trấn an y nói:- Ngươi có thể tỉnh ngộ, đủ thấy thành ý của ngươi.

Ta Dương Nguyên Khánh cũng có đủ lòng dạ tha thứ lỗi lầm của ngươi.

Chuyện cũ trước kia ta sẽ bỏ qua, chỉ hy vọng tương lai, ngươi đừng để cho ta thất vọng.Tiết Thu trong lòng vừa cảm kích, vừa xấu hổ.

Y thở dài nói:- Xin điện hạ yên tâm, hạ quan sẽ không làm điện hạ thất vọng lần nữa.Nói xong, Tiết Thu lấy một tấm ngân bài từ trong lòng, đặt trước mặt Dương Nguyên Khánh:- Đây là vật mà năm đó điện hạ đưa cho gia phụ.

Ngài đã nói, nếu một ngày gia phụ gặp nguy hiểm, có thể cầm tấm ngân bài này đi Phong Châu.

Tuy rằng về sau gia phụ đã bất hạnh chết trong tay của Dương Quảng, nhưng ông ấy vẫn rất cảm kích điện hạ.Nhận lấy tấm ngân bài trong tay của Tiết Thu, Dương Nguyên Khánh nhận ra đó chính là vật mà mình đưa cho Tiết Đạo Hành năm đó.

Tấm ngân bài này cũng ngợi nhớ những hồi ức xưa.Khi đó là khoảng năm Đại Nghiệp thứ tư, vì đối phó với nhân vật nòng cốt của quý tộc Quan Lũng là Trương Cẩn, hắn đã phụng chỉ đi Giang Đô giết con của Trương Cẩn.Chính là ở lúc đó, hắn quen biết Tiết Đạo Hành.

Ông ta là một người rất có học vấn, là một vị đại nho nhưng xử lý sự việc lại rối tinh rối mù.Khi đó, mình đối với tương lai tràn đầy tin tưởng, tưởng rằng sẽ được đi Phong Châu nhậm chức.

Không ngờ về sau xảy ra nhiều chuyện.

Đúng là người lúc còn trẻ, luôn nghĩ đến việc gì cũng dễ dàng.Dương Nguyên Khánh nhắm hai mắt lại, hai tay khép lại ở trước ngực, ngửa đầu lên nóc nhà, trầm tư thật lâu không nói.

Tiết Thu không dám quấy rầy Dương Nguyên Khánh, chỉ phải im lặng.

Dương Nguyên Khánh tựa hồ cũng không gấp gáp cái gì.
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 18


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Chương 851 : Đến lúc thu lướiMột lúc sau, Dương Nguyên Khánh chậm rãi mở to mắt, thấy Tiết Thu có vẻ lo lắng nhìn mình, không khỏi áy náy cười cười:- Ta có chút thất thần.Tiết Thu vội vàng nói:- Điện hạ, trên thực tế, toàn bộ những người khác, trong đó có cả Huyền Mậu, đều không biết Vương Tự đã đầu hàng Đường triều.

Bọn họ chỉ cho rằng y đang hờn dỗi mà thôi.

Thần nghĩ, nếu bọn họ biết chuyện này, sẽ không có người tới giúp y.Dương Nguyên Khánh nhướng mày, nhìn chăm chú vào Tiêt Thu nói:- Ý của ngươi là, nếu hôm nay ngươi không có đụng phải sứ giả của Đường triều, ngươi cũng không đến nơi này gặp ta phải không?Dương Nguyên Khánh nói thẳng khiến Tiết Thu rất túng quẫn.

Y không biết nên trả lời như thế nào.

Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười:- Ngươi không cần xấu hổ.

Vừa nãy ta đã nói rồi, chuyện đã qua thì để cho nó qua, chúng ta chỉ nói về tương lai.Tiết Thu cắn môi một cái mới nói:- Hạ quan cũng không vì cầu tình cho nhóm Huyền Mậu.

Bọn họ không thích Đường triều, cũng sẽ không phản bội triều Tùy.

Chỉ là bởi vì bọn họ còn nợ ân tình của Vương Tự, mới giúp đỡ y.

Nếu điện hạ đồng ý cho bọn họ một cơ hội, bọn họ nhất định sẽ tỉnh ngộ mà hiệu trung với điện hạ!Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói:- Ta đã cho các ngươi thời gian hai ngày, nhưng chỉ có một người tới.

Những người khác không có đến chỗ ta sám hối, ta có thể cho bọn họ một cơ hội.

Nhưng không phải là bây giờ, cứ để bọn họ ngồi trong tù mà sám hối đi.Sau nửa canh giờ, các cửa thành của Thái Nguyên đồng loạt đóng cửa không cho phép người đi ra vào.

Năm nghìn nội vệ sĩ binh lại xuất động.

Nhiều đội binh lính võ trang đầy đủ liên tục diễu hành trên đường cái.

Bọn họ mặc khôi giáp sáng bóng, mũi đao lành lạnh, đằng đằng sát khí.Người đi đường đều sợ tới mức trốn tránh.

Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía vệ quân.

Nhưng rất nhanh có bố cáo được dán lên.

Quân nội vệ đang tiếp tục truy án tư nhân tự ý ủ rượu.

Án này có liên quan tới hơn mười vị đại thần, bao gồm Triệu Quận Thái Thú Vương Tự, Tư Mã của quận Bác Lăng Vương Túc, Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu, Kinh Triệu Thiếu Doãn Tiết Minh Nghĩa.Năm nghìn nội vệ sĩ chia nhau bao vây phủ đệ của Vương Tự, Liễu Huyền Mậu, Tiết Minh Nghĩa, cùng các thành viên của Vương đảng.Trước cửa Vương phủ, mấy trăm nội vệ sĩ binh không hề kiêng kỵ phá vỡ cửa chính của Vương phủ.

Một gã quan gia liều mạng chạy về phía sau tòa nhà thông báo.Trong thư phòng, Vương Tự đang cùng Ôn Đại Nhã thương lượng chi tiết hành động.

Bỗng nhiên bọn họ nghe được tiếng bước chân vội vã cùng tiếng đập cửa vang dội.- Lão gia, không xong rồi, quân đội đã vọt vào phủ.Vương Tự chấn động, tiến lên hai bước mở cửa, chỉ thấy quản gia lộ vẻ kinh hoàng đứng ở bên ngoài.

Vương Tự lớn tiếng quát:- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?- Lão gia, mấy trăm binh lính tiến vào phủ, bảo là muốn bắt thủ phạm chính của vụ án cấm rượu cùng gian tế của Đường triều!Quản gia nói xong, khẩn trương liếc sang Ôn Đại Nhã đang ngồi trong phòng.Sắc mặt Vương Tự thay đổi.

Thủ phạm vụ án cấm rượu là mình cùng Vương Huyền Trị.

Nhưng việc gian tế Đường triều là do ai để lộ?Trong lòng ông ta hoảng loạn, vội vàng nói với Ôn Đại Nhã:- Ôn tiên sinh trước trốn vào trong tầng hầm đi.Ôn Đại Nhã lại lắc lắc đầu:- Bọn họ đã biết ta ở trong này, trốn cũng vô dụng.

Không bằng bình tĩnh đi ra đối mặt.

Hơn nữa, huynh đệ của ta Ôn Ngạn Bác là thứ sử quận Trác.

Bằng vào điểm này, Dương Nguyên Khánh sẽ không giết ta.Lúc này, tiếng bước chân vỡ vụn truyền đến.

Gần trăm nội vệ sĩ binh quân Tùy xuất hiện.

Bọn họ phát hiện ra Vương Tự, liền tiến lên bao vây cả Vương Tự cùng Ôn Đại Nhã.Một người Giáo Úy tiến lên phía trước nói:- Phụng mệnh bắt giữ thủ phạm vụ án cấm rượu Vương Tự.

Đồng thời bắt giữ gian tế của Đường triều.

Nếu muốn giữ chút thể diện, thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta.Vương Tự và Ôn Đại Nhã nhìn nhau, đều ngầm thở dài.

Ván cờ này bọn họ đã thua.

Dương Nguyên Khánh lợi dụng tra án rượu để đối phó với bọn họ.Hai người chỉ đành phải chịu sự giám thị của bọn lính đi ra ngoài.

Đến cửa phủ, có hai người binh lính dùng miếng vải đen bịt kín hai mắt của bọn họ lại, rồi đẩy lên một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa dưới sự vây quanh của mấy trăm kỵ binh, chậm rãi ly khai Vương phủ.Cùng lúc đó, đám người Liễu Huyền Mậu, Tiết Minh Nghĩa cũng đã bị bắt giữ, áp đến đại lao của quân nội vệ.Việc đóng cửa thành Thái Nguyên bắt giữ quan viên, nhanh chóng truyền ra.

Chỉ trong vòng nửa khắc đã truyền khắp toàn thành Thái Nguyên, khiến mọi người rất là chấn động.Cái gọi là người thường thích xem náo nhiệt.

Vụ án cấm rượu khiến dân chúng Thái Nguyên cực kỳ hưng phấn.

Mọi người đều đang thảo luận việc này.

Vụ án có liên quan tới quan viên càng khiến người ta kể chuyện say sưa, chỉ mong sớm ngày định tội giết người.

Nhưng những người trong hiểu chuyện đều biết, thủ phạm bị bắt đều là vây cánh của Vương Tự.

Đây hiển nhiên là mượn vụ án cấm rượu làm cái cớ, thực tế là Dương Nguyên Khánh đang muốn tẩy trừ Vương đảng.Nhưng vì sao lại muốn tẩy trừ Vương đảng, thì có hai suy đoán.

Một là, lần tẩy trừ này nằm trong kế hoạch của Dương Nguyên Khánh.

Lần trước trục xuất chỉ là bước đầu tiên.

Mà lần này lợi dụng án cấm rượ để một lưới bắt hết Vương đảng.Suy đoán thứ hai là do Vương Tự cấu kết với Đường triều, phá hư chiến dịch Trung Nguyên.

Hiện tại đã vụ án phát sinh, nên tẩy trừ toàn bộ.

Loại suy đoán này càng có căn cứ, bởi đại thần của Đường triều là Ôn Đại Nhã cũng bị bắt ở trong Vương phủ.Nhưng bất kể thế nào, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không cần giải thích.

Bởi hắn đã rời Thái Nguyên, đi đến quận Diên An.Ngoài thành Thái Nguyên, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ bảo vệ xe ngựa của Dương Nguyên Khánh, theo quan đạo đi về hướng tây.

Lúc này, có một người thân binh chạy vội tới, cúi người nói:- Thỉnh tổng quản phân phó!Dương Nguyên Khánh kéo cửa xe lên, đưa một tờ giấy cho y nói:- Nhanh chóng dùng chim ưng truyền tin cho Từ Thế Tích!- Tuân mệnh!Thân binh tiếp nhận tờ giấy, xoay người chạy gấp về phía thành Thái Nguyên.Dương Nguyên Khánh đóng lại cửa xe.

Đám người Vương Tự, hắn sẽ trở về rồi mới xử lý.

Hiện tại, việc hắn cần làm là đến quan nội.

Không biết việc này có thu hoạch gì không.Chim ưng bay cực nhanh.

Hai ngày sau, chim ưng đưa thư đã bay tới huyện Toánh Xuyên.

Chim ưng bay trên không của huyện hai vòng, rồi chậm rãi đỗ xuống tháp ưng.

Đã thật lâu không có chim ưng đưa thư tới đây.

Một người ưng nô sớm nhìn thấy chim ưng, liền lập tức chạy lên tháp, gỡ một phong thư màu đỏ từ trên đùi chim ưng xuống.Người ưng nô giật mình kinh hãi.

Không ngờ là thư từ Sở Vương điện hạ.

Y không dám chậm trễ, chạy vội xuống tháp, đi về phía quân nha.Từ Thế Tích được phong làm tổng quản Huỳnh Toánh, thống lĩnh mấy mươi nghìn đại quân trấn thủ Trung Nguyên.

Lúc này, chiến cuộc ở Trung Nguyên đã ổn định.

Phía tây là quân Đường xây dựng tường cao, canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.Vương Thế Sung thì bắt đầu tuyển binh nuôi quân.

Trên tay ông ta chỉ còn lại hai mươi nghìn quân, mà khu vực ông ta quản hạt chỉ bất quá là Hà Nam và Hoằng Nông.

Người dân đều ghét chiến tranh, nên rất khó chiêu mộ binh lính.

Vương Thế Sung chỉ có thể trước trấn an dân tâm, sau đó lại nghĩ biện pháp chiêu binh.Mà phía đông vẫn nằm trong giằng co.

Quân đội của Đậu Kiến Đức sau khi tiêu diệt quân của Tống Kim Cương thì bắt đầu đẩy mạnh về phía nam, nhằm thu phục quân của Lưu Hắc Thát.

Nhưng quân của Lưu Hắc Thát đóng quân ở Lang Gia không chịu thua kém.

Sẵn sàng điều binh khiển tướng chống lại quân của Đậu Kiến Đức.

Chiến tranh ở Thanh Châu vẫn diễn ra như cũ.Mà Từ Thế Tích thì đang nhắm tới quận Lương của Lý Mật.

Sau khi Lý Mật dời đô về Giang Đô, y đã bắt đầu rút quân khỏi quận Lương.

Y rút quân rất có quy luật, từng bước rút lui.

Có thể nhìn ra được, Lý Mật thực sự muốn buông tha quận Lương.Chính vì nhìn ra kế hoạch của Lý Mật, Từ Thế Tích mới không có nóng lòng xuất binh đánh quận Lương, mà kiên nhẫn chờ đợi Lý Mật rút hết quân.Trong lều lớn, Từ Thế Tích đang đứng trước sa bàn suy nghĩ hành động kế tiếp.

Sáng sớm hôm nay, y nhận được tin tức mới nhất, đội quân cuối cùng của quân Ngụy đã rút khỏi huyện Trần Lưu.

Hiện giờ, huyện Trần Lưu đã không có binh lính đóng quân.

Như vậy, quân Tùy rất dễ dàng lấp đầy khoảng trống này.Từ Thế Tích cùng một người đại tướng khác là Ngưu Tiến Đạt đang thảo luận số quân xuất phát, thì thấy có binh lính đứng ngoài lều bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, Thái Nguyên có tình báo khẩn cấp, là thủ lệnh của tổng quản!Từ Thế Tích ngẩn ra, vội vàng nói:- Đưa thủ lệnh trình lên!Một người binh lính đi vào lều, quỳ một gối xuống, trình lên một bức thư màu đỏ.

Từ Thế Tích nhanh chóng lấy ra bức thư nhìn một lần.

Rồi y quay đầu về phía Ngưu Tiến Đạt đang tò mò, cười khổ nói:- Tổng quản ra lệnh cho chúng ta lập tức xuất binh, chiếm quận Nam Dương!Ngưu Tiến Đạt có chút sửng sốt:- Quận Nam Dương và quận Tích Dương không phải là nơi giảm xóc, cả quân đội của Tùy lẫn quân Đường đều không thể trú binh ở đó.

Làm sao tổng quản lại muốn thay đổi kế hoạch mà chiếm quận Nam Dương?Từ Thế Tích thở dài:- Ta cũng không biết nguyên nhân.

Nhưng tổng quản đã có lệnh, chúng ta cứ theo thế mà chấp hành.

Trần Lưu bên kia thì cứ xuất ra một nghìn binh là đủ rồi.

Chương 852 : Cái chết của gián thần (1+2)Từ Thế Tích lại nhìn kỹ về phía sa bàn.

Quận Nam Dương ở phía nam, quận Tích Dương ở phía bắc.

Trên thực tế, chỉ cần chiếm được quận Nam Dương, quân Tích Dương liền rất dễ bị nắm bắt.- Chúng ta chỉ cần xuất mười nghìn binh lính, là chiếm lĩnh được quận Nam Dương.

Quận Tích Dương tạm thời cứ để đó.Ngưu Tiến Đạt khẳng khái ôm quyền nói:- Vậy thì để cho ty chức dẫn theo mười nghìn quân chiếm lấy quận Nam Dương.

Ba ngày sau sẽ có tin chiến thắng trở về.Từ Thế Tích trầm tư một lát, rốt cục gật đầu nói:- Được rồi!

Lần này chiếm quận Nam Dương, toàn bộ đều nhờ cậy vào ngươi.Mười ngàn quân Tùy không đánh mà dễ dàng chiếm được quận Nam Dương và quận Tích Dương.

Hai quận này là nơi trung chuyển giữa Trường An và Kinh Tương, là nơi có chiến lược trọng yếu với Đường triều.Bởi vì Lý Hiếu Cung binh bại ở Toánh Xuyên, khiến hai quận này mất đi lực phòng hộ.

Dưới sự bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng yêu cầu của Dương Nguyên Khánh, coi hai quận này là nơi giảm xóc, nên hai bên đều không trú quân ở đây.Cứ việc lúc này lại có năm mười nghìn Thục binh tới tiếp viện Kinh Tương nhưng binh lực như vậy vẫn chưa đủ.

Mặt đông phải phòng ngự quân đội của Tiêu Tiển, mặt bắc thì phòng ngự quân Tùy xuôi nam.

Cho nên căn bản là vô lực chịu đựng áp lực phòng ngự từ hai tuyến.Lý Hiếu Cung chỉ có thể gửi hi vọng vào việc quân Tùy giữ chữ tín.

Nhưng quân Tùy lại khiến ông ta thất vọng.

Chiến dịch Trung Nguyên chấm dứt còn chưa được nửa tháng, mười nghìn quân Tùy đã chiếm đóng quận Nam Dương và quận Tích Dương, cắt đứt mối liên hệ giữa quận Thượng Lạc và quận Tương Dương.Tin tức này khiến Lý Hiếu Cung nổi trận lôi đình, nhưng đồng thời cũng khiến ông ta cực kỳ lo lắng.

Ông ta lo lắng quân Tùy sắp phát động tấn công Kinh Tương.

Nhận thấy nạn ngoại xâm gần tới, Lý Hiếu Cung lập tức dùng chim ưng gửi tin tới Trường An.Thành Trường An, Lý Uyên từng lời thề son sắt phải nghiêm khắc loại bỏ việc đấu tranh giữa Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành nhưng cuối cùng, y vẫn không có cách nào xử lý được việc này.Nguyên do vì vừa phải ngăn chặn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, cũng vì thế lực của song phương đã bám rễ.

Nếu xử phạt sẽ khiến mâu thuẫn không mất, ngược lại càng làm mâu thuẫn trở nên gay gắt.Lý Uyên ném chuột sợ vỡ đồ, một cuộc đại hội kiểm điểm trận chiến Trung Nguyên cuối cùng trở thành hình thức.

Có người nói nguyên do của thất bại là do vũ khí không sắc bén, có người nói do huấn luyện không đủ, hoặc do binh lực thiếu thốn, hậu cần bất lực.

Nhưng không ai dám nói bố cục của chiến lược có sai sót.

Nếu nói vậy, thì coi như là chửi bới Lý Uyên.Càng không có người nào nói đây là vì nội chiến giữa Thái Tử với Tần Vương mới khiến như thế.

Cho dù trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng không có chứng cớ, chỉ biết nói suông, chỉ rước lấy họa sát thân.Nhưng trong triều đình vẫn có người có cốt khí.

Trước bậc thang lên điện Võ Đức, vị gián thần Triệu Lê Minh đã quỳ ở đây cả buổi sáng, thanh âm sớm đã trở nên khàn khàn.

Nhưng ông ta vẫn quật cường như cũ hô to:- Bệ hạ, Trung Nguyên binh bại là do các tướng của Thiên Sách phủ cầm quyền quá nặng.

Tần Vương có thể lãnh binh nhưng không thể cầm quyền.

Binh quyền là quốc khí, không thể nằm trong tay một người.

Việc tồn tại Đông cung và Thiên Sách phủ cùng lúc là nguy hiểm với Đường triều.

Một ngày còn chưa diệt sẽ dẫn tới đại họa, ảnh hưởng tới xã tắc.

Bệ hạ, lời thật thì khó nghe, thần nguyện chết ở đây, chỉ hy vọng bệ hạ tỉnh ngộ.Không ai quan tâm tới ông ta.

Chỉ có một mình ông ta quỳ gối trên bậc thang.

Lúc này, Nội Sử Thị Lang Phong Đức Di đi ra, khuyên ông ta:- Triệu sứ quân cần gì phải bướng bỉnh như vậy.

Chỉ khiến bệ hạ thêm khó xử.

Bệ hạ không đành lòng trách ngươi, ngươi cho bệ hạ chút mặt mũi được không?Triệu Lê Minh tức giận, chỉ vào Phong Đức Di mắng to:- Ngươi là đồ nịnh thần, chỉ biết lấy lòng Thánh Thượng, hoàn toàn mặc kệ quốc gia suy vong.

Thánh Thượng có sai, đại thần phải can gián.

Ngươi lại chỉ biết mê hoặc hoàng thượng.

Tương lai Đại Đường sẽ bị hủy ở trong tay kẻ tiểu nhân như ngươi.Sắc mặt Phong Đức Di xanh mét, oán hận nói:- Ta có ý tốt khuyên ngươi, ngươi lại làm nhục ta.

Tốt!

Ngươi cứ quỳ ở đây đi, xem ai mới chết không được tử tế.Phong Đức Di xoay người nổi giận đùng đùng trở về cung.

Y là phụng mệnh của Lý Uyên tới khuyên Triệu Lê Minh rời đi nhưng Triệu Lê Minh lại nhục nhã y, khiến y tức giận đến sùi bọt mép.

Nếu không trả thù người này, y thề không còn là họ PhongTrong ngự thư phòng, Lý Uyên nhíu chặt lông mày.

Triệu Lê Minh rõ ràng còn ở bên ngoài.

Trong lòng ông ta cũng cực kỳ chán ghét Triệu Lê Minh.

Chỉ có điều trở ngại thanh danh, ông ta không thể không bày ra một bộ khiêm tốn lắng nghe.Trong lòng Phong Đức Di ôm hận Triệu Lê Minh nhục nhã, tiến lên nói với Lý Uyên:- Bệ hạ, Triệu Lê Minh người này rõ ràng có tư tâm.

Ông ta biết bệ hạ sẽ không giết mình, cho nên mới giả bộ liều chết khuyên can.

Khuyên can thành công thì là công lao của ông ta, còn chiếm được mỹ danh trung thần.

Khuyên can không được thì ông ta vẫn giành được danh tiếng, là không sợ thánh thượng tức giận.

Thậm chí, nếu ông ta bị giết cũng có thể được ghi tên vào sử sách, mà ác danh thì lưu lại cho bệ hạ.

Hạng người mua danh chuộc tiếng này, đúng là đáng hận nhất!Lý Uyên tuy rằng không thích nghe gián, nhưng y cũng không hồ đồ.

Triệu Lê Minh là người cương trực ghét a dua, danh tiếng rất tốt.

Vì thế Triệu Lê Minh có đắc tội nhiều người, nhưng nói ông ta có tư tâm, thì có chút không đáng tin- Phong ái khanh, Triệu Lê Minh người này không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng không đến mức có tư tâm.- Bệ hạ, biết người biết mặt chỉ sợ không biết tâm.

Thần cũng không tin, chẳng lẽ cả Đại Đường trên dưới đều là gian thần, không tới khuyên bệ hạ, chỉ có duy nhất Triệu Lê Minh là trung thần, chỉ có một mình ông ta là tỉnh táo sao?

Bệ hạ, ông ta luôn miệng nói Thiên Sách phủ là căn nguyên của thất bại.

Nói cái gì binh quyền nằm trong tay Tần Vương.

Quả thực là không biết phân biệt trái phải, chỉ nói bậy bạ.

Ai chả biết, binh lực đều nằm trong tay của bệ hạ.

Quân đội của Tần Vương bất quá là thay bệ hạ quản lý.

Nếu như bệ hạ không để cho Tần Vương lãnh binh, Tần Vương còn dám không tuân theo?

Kỳ thực, cả triều văn võ đều biết công lao của Tần Vương cùng Thiên Sách phủ, chỉ có một mình Triệu Lê Minh là không biết.

Còn nói đó là mối nguy hại cho xã tắc.

Bệ hạ, người này, bụng dạ khó lường lắm!Trong lòng Lý Uyên cũng hiểu, lời của Triệu Lê Minh kỳ thực hoàn toàn không phải là sai.

Quyền lực của Tần Vương quả thật quá lớn.

Nhưng Tần vương là một quân cờ để y cân bằng thế lực với Thái Tử.

Không liên quan gì tới xã tắc có nguy hiểm hay không.Quan trọng hơn là, lần bại trận này, là do chiến lược có sai lầm, chứ không phải là do quyền lực của Tần vương quá lớn.

Mà trái ngược lại, chính là bởi vì Tần vương không có quyền đưa ra chiến lược, mới dẫn đến thất bại.

Cho nên lời khuyên của Triệu Lê Minh quả thực quá mức phóng đại.Lý Uyên đã mơ hồ đoán được Triệu Lê Minh người này là bị Thái Tử sai khiến.

Là do Thái Tử ở phía sau màn âm thầm thao túng.

Tất cả lời khuyên can cũng là vì ích lợi của Thái Tử.Hiện tại, Lý Uyên có chút bất mãn.

Tuy rằng không đến mức giết Triệu Lê Minh, nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta.

Nếu cứ để như vậy, Triệu Lê Minh sẽ không ngừng gây náo loạn.Lý Uyên lập tức ra lệnh:- Đuổi Triệu Lê Minh ra khỏi cung, không cho ông ta lại vào cung càn quấy!Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi ra khỏi điện Võ Đức.

Lính thị vệ, mỗi người đều có thân hình khôi ngô, cường tráng, xách Triệu Lê Minh gầy yếu, giống như xách một con gà đưa ra khỏi điện Võ Đức.Triệu Lê Minh bị bắt đi, vẫn quay đầu khàn giọng hô to:- Bệ hạ, thần một mảnh trung tâm, thiên địa chứng giám, bệ hạ không nghe thần gián, Đại Đường sẽ gặp nạn!Triệu Lê Minh bị ném ra khỏi hoàng thành Chu Tước.

Lúc này, có một người đi vào phủ Tần Vương báo cáo.Triệu Lê Minh quỳ một buổi sáng, Lý Thế Dân ở trong phủ cũng lo lắng đề phòng cả buổi sáng.

Y sợ phụ hoàng nghe lời khuyên can, cắt giảm binh quyền trong tay mình.Từ sau khi từ Đồng Quan trở về, tâm tình của Lý Thế Dân vẫn không tốt.

Chiến dịch Trung Nguyên thất bại, đả kích rất mạnh vào uy vọng của y.

Cho dù phụ hoàng không có cắt giảm quyền lực của mình, nhưng phụ hoàng lại cắt giảm quyền lực của Lý Hiếu Cung, cướp đi binh quyền Ba Thục, giao cho tứ đệ Nguyên Cát.Nếu như nói, Lý Thế Dân chiếm được binh quyền Quan Đông là thắng lợi, thì đại ca Kiến Thành cũng không bị hao tổn về lợi ích.

Lý Kiến Thành chiếm được binh quyền Hán Trung, La Nghệ còn được phong làm tổng quản Hán Trung.Hơn nữa Tề Vương Nguyên Cát chiếm được quân Ba Thục, trên thực tế là phe phái của Lý Kiến Thành đã chiếm được thắng lợi trong chiến dịch này.

Mà Lý Thế Dân thì trở thành người thua thiệt thòi nhất.Trong lòng Lý Thế Dân tuy có bất mãn nhưng y cũng không thể nói thêm cái gì.

Dù sao, chính mình đại bại trong chiến dịch Trung Nguyên, dẫn tới sự công kích của cả triều văn võ.Hiện tại Lý Thế Dân đang suy tính nên như thế nào lấy lại danh dự của mình.

Y rất cần một trận thắng lớn.

Mà ở trên người Dương Nguyên Khánh thì chắc chắn không mò được vấn đề gì, chỉ có thể đưa sự chú ý tới Tiêu Tiển vốn yếu đuối hơn rất nhiều.

Chỉ cần đánh bại hoàn toàn Tiêu Tiển, thì công lao mở mang bờ cõi phía nam có thể phục hồi thanh danh cho mìnhLúc này, phụ tá của Lý Thế Dân là Trương Công Cẩn vội vàng đi vào gian phòng, khom người nói:- Điện hạ, Chu Tước bên kia có truyền tới tin tức.

Triệu Lê Minh đã bị Thánh Thượng đuổi ra khỏi Hoàng thành.Trương Công Cẩn nguyên là đại tướng dưới tay của Vương Thế Sung.

Y là người văn võ song toàn.

Đầu năm nay chạy tới Trường An, tìm tới nương tựa bạn tốt là Uất Trì Cung.

Được Uất Trì Cung đề cử cho Lý Thế Dân, rất được Lý Thế Dân tin cậy.

Hiện tại giữ chức quân sư cho Thiên Sách phủ.Tin tức này khiến Lý Thế Dân rất vui mừng.

Phụ hoàng không có nghe lời khuyên can của Triệu Lê Mình mà tước đoạt binh quyền của mình.

Nhưng Lý Thế Dân vẫn toát ra sát khí, không thể để Triệu Lê Minh còn tồn tại trên đời.- An bài vài người xử lý Triệu Lê Minh.Trương Công Cẩn trầm tư một chút nói:- Lúc này chắc là Triệu Lê Minh tâm tình rất chán chường.

Có thể đợi đến nửa đêm, giả tạo hiện trường là ông ta thắt cổ tự tử mà chết.Lý Thế Dân không lộ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói:- Cũng được, nhưng phải làm gọn gàng chút.Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thế Dân nhận được lời tuyên triệu khẩn cấp, bảo y vào cung gặp mặt thánh.

Lý Thế Dân vội vàng chạy tới ngự thư phòng của điện Võ Đức.

Đến đây, Lý Thế Dân chỉ thấy năm vị tướng quốc và Thái Tử Kiến Thành cũng đã ở đó.Lý Uyên mặt trầm như nước, trong mắt lóe ra vẻ tức giận khó có thể thấy.

Lý Thế Dân liền khẩn trương, chẳng lẽ là vì Triệu Lê Minh?- Tần Vương điện hạ yết kiến!Hoạn quan thông báo một tiếng, khiến tất cả các vị đại thần trong ngự thư phòng đều quay đầu lại nhìn.

Lý Kiến Thành hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân, trong mắt lộ ra vẻ thù hận khắc cốt ghi tâm, không hề muốn che giấuChỉ có Bùi Tịch âm thầm nháy mắt ra dấu.

Nhưng Lý Thế Dân lại không hiểu hàm nghĩa của Bùi Tịch.Lý Uyên thấy Lý Thế Dân tiến vào, không đợi y chào, liền lập tức đứng lên nói:- Hoàng nhi, đi theo trẫm vào thư phòng.Lý Thế Dân đi theo Lý Uyên vào buồng trong.

Trong lòng y thấp thỏm lo âu.

Lý Uyên dừng bước, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi:- Ngươi nói thật cho phụ hoàng biết, Triệu Lê Minh chết có liên quan gì tới ngươi không?Triệu Lê Minh treo cổ tự tử mà chết, Lý Thế Dân nhận được báo cáo là việc này làm không hề sơ hở.

Lý Thế Dân định phủ nhận toàn bộ.

Nhưng bỗng nhiên y suy nghĩ, phụ hoàng kêu mình vào đây hỏi, nếu mình phủ nhận, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng mất đi tín nhiệm.Lý Thế Dân liền quỳ xuống nói:- Phụ hoàng, Triệu Lê Minh chết chính là do nhi thần gây nên.- Quả nhiên là ngươi làm!Lý Uyên đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân, nhưng cũng không phải tức giận, hỏi:- Vì sao ngươi phải giết ông ta?- Hồi bẩm phụ hoàng, Triệu Lê Minh tự cho mình là gián thần, chỉ biết đảo lộn thị phi, đổi trắng thay đen, phá hỏng tình phụ tử huynh đệ, phá hỏng cục diện ổn định của Đại Đường.

Người này không thể dung thứ được.Lý Uyên nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân sau một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên nói:- Trẫm chỉ có một câu, những việc như vậy, cần phải thương lượng với trẫm trước.Lý Thế Dân âm thầm buông lỏng.

Ván bài này y đã đặt đúng.

Kỳ thực, y dám giết Triệu Lê Minh, chính là vì y biết phụ hoàng cũng không muốn Triệu Lê Minh sống sót.

Chỉ có điều, phụ hoàng lo lắng thanh danh mà không dễ dàng động thủ.

Mình làm việc này, chính hợp tâm ý của phụ hoàng- Nhi thần biết sai, lần sau nhất định nghe theo sự an bài của phụ hoàng.Lý Uyên cũng không nghĩ tới việc trách cứ Lý Thế Dân giết người.

Đối với y mà nói, nếu Lý Thế Dân ngay cả điểm quyết đoán đều không có, thì làm sao có thể điều hành được Thiên Sách phủ.

Y chỉ muốn, Lý Thế Dân làm việc gì, không nên giấu diếm chính mình.Tuy rằng, trước đó Lý Thế Dân không có báo cáo, nhưng việc y thành thật khai báo, khiến Lý Uyên rất vừa lòng.

Lý Uyên thích loại cảm giác có thể khống chế hết thảy này.Lý Uyên gật đầu nói:- Đi ra ngoài nói chuyện!

Ta vừa nhận được tin tức, quận Nam Dương đã xảy ra đại sự.Lý Thế Dân liền hiểu.

Hóa ra các đại thần tụ tập ở đây, còn phụ hoàng tức giận đến xanh mặt, không phải là liên quan tới Triệu Lê Minh.Không khí trong ngự thư phòng lúc này rất áp lực.

Nhiều chuyện đều gộp vào nhau.

Lý Uyên vốn định họp hội nghị quân sựở Thiên Điện, nhưng xảy ra việc Triệu Lê Minh treo cổ tử tự, y không muốn chuyện này tuyên truyền ra ngoài, nên lại dời sang ngự thư phòngKỳ thực, Lý Uyên không ghét những gián thần.

Ở bên ngoài, y phải luôn tạo hình tượng một vị quân chủ anh minh, luôn hoan nghênh các đại thần khuyên can, hơn nữa còn phải làm bộ khiêm tốn lắng nghe.Nhưng những lời khuyên can của Triệu Lê Minh lại rất chua ngoa, mục tiêu liên tục nhắm vào Tần Vương.

Mà những lời khuyên can của Triệu Lê Minh hầu như không thể làm được.

Hủy bỏ Thiên Sách phủ, lấy lại quân quyền của Tần Vương.

Những lời khuyên can không thực tế này, chỉ khiến Lý Uyên căm tứcTần Vương giết Triệu Lê Minh, vừa lúc giải trừ một cái cọc tâm bệnh cho Lý Uyên.

Hơn nữa, Tần Vương làm việc này rất chu đáo, ngay cả người nhà của Triệu Lê Minh cũng đều cho rằng ông ta treo cổ tử tự.Tuy là tự sát, Lý Uyên cũng muốn tỏ thái độ, dẹp an lửa giận của Lý Kiến ThànhLý Uyên ngồi xuống, y nhìn thoáng qua mọi người nói;- Về việc Triệu Lê Minh tự tử, trẫm cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Nhưng sự tình đã phát sinh, ngoài việc bớt đau buồn, chúng ta còn có thể làm những việc khác.

Truyền ý chỉ của trẫm, hậu táng Triệu Lê Minh, thụy hào “Trực”, cho phép truyền chức quan cho con cả.Lý Kiến Thành nguyên bản muốn truy cứu việc Triệu Lê Minh vì sao mà chết.

Tuy những lời khuyên cản Triệu Lê Minh không phải do y sai khiến, nhưng một vị quan ngay thẳng như ông ta lại mất đi, đúng là tổn thất thật lớn đối với Đại Đường.Quan trọng hơn là, Lý Kiến Thành căn bản cũng không tin tưởng Triệu Lê Minh tự sát.

Nếu Triệu Lê Minh thực sự muốn chết thì ông ta đã đâm đầu chết ở điện Võ Đức, còn có thể lưu danh sử sách là trung thần, mà tuyệt đối sẽ không vô thanh vô tức chết ở trong nhà.Lý Kiến Thành gần như có thể khẳng định, Triệu Lê Minh là do Tần Vương giết chết.

Chỉ có điều y không có chứng cớ, khiến trong lòng y cực kỳ căm hận.Lý Kiến Thành vừa muốn nhắc lại việc tra xét nguyên do cái chết của Triệu Lê Minh thì Lý Uyên liếc mắt nhắc nhở y một cái.

Việc Triệu Lê Minh treo cổ tử tự coi như chấm dứt, y không cho phép Lý Kiến Thành lật lại bản án.- Hoàng nhi, nói về chuyện ở quận Nam Dương đi!

Trẫm muốn nghe ý kiến của khanh!Lý Kiến Thành đành phải nuốt lời muốn nói về.

Phụ hoàng không cho phép y nói về việc Triệu Lê Minh, khiến trong lòng y vừa phẫn hận, vừa nghi ngờ.

Không biết vừa rồi phụ hoàng và Tần Vương nói về chuyện gì, khiến bản án của Triệu Lê Minh không thể lật lại.Vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành chỉ phải nhẫn nại, khom người nói:- Phụ hoàng, quân Tùy chiếm lấy quận Nam Dương, chưa chắc là muốn tấn công Kinh Tương.

Dù sao dựa vào thực lực cả triều Tùy cũng không thể lại một lần nữa mở một chiến dịch với quy mô lớn.

Thậm chí, ở Thái Nguyên còn chưa có động tĩnh gì về việc điều binh khiển tướng.

Cho nên nhi thần nghĩ, đây là một kế hoạch ngoài hành động của quân Tùy mà thôiLý Thế Dân đứng bên cạnh giờ mới biết được quân Tùy bất ngờ chiếm quận Nam Dương.

Như vậy còn quận Tích Dương thì sao?

Có bị quân Tùy chiếm lấy không?Lúc này.

Bùi Tịch đứng ở một bên giải thích nói:- Tần Vương điện hạ có lẽ còn không biết.

Vừa mới nhận được tin tức từ Tương Dương, quân Tùy xuất binh mười nghìn, chiếm lĩnh quận Nam Dương và quận Tích Dương.

Đồng thời ngăn chặn thông đạo giữa quận Thượng Lạc và quận Tương Dương.Quả nhiên quận Tích Dương cũng bị chiếm lĩnh, trong lòng Lý Thế Dân lập tức khẩn trương.

Bởi vì chiến lược của y mà khiến hai quận trên không có trú binh.

Lý Thế Dân định coi hai quận này làm nơi giảm xóc của song phương nhằm có thể bảo vệ an toàn cho Kinh Tương.

Nhưng quân Tùy lại lật lọng, trực tiếp chiếm lấy hai quận này.

Hiện tai y liền rơi vào thế bị động.Lý Thế Dân lại hỏi Lý Kiến Thành:- Không biết hoàng huynh nói đây là ngoài kế hoạch là ý gì?Dù là Lý Kiến Thành đã rất kiếm chế nhưng nghĩ đến việc Lý Thế Dân giết chết Triệu Lê Minh, khiến lửa giận trong lòng y lại bốc lên.

Khuôn mặt của Lý Kiến Thành trở nên âm trầm, không để ý tới câu hỏi của Lý Thế Dân.Tình cảnh trong ngự thư phòng lúc này có chút xấu hổ, Tiêu Vũ chỉ đành phải hòa giải nói:- Tần Vương điện hạ, theo ý của Thái Tử là, chuyện này không nằm trong kế hoạch của quân Tùy, là do Dương Nguyên Khánh đột nhiên nghĩ đến, nên không có dấu hiệu nào báo trước.Tiêu Vũ lại hướng Lý Uyên thi lễ nói:- Bệ hạ, thần ủng hộ cách nghĩ của Thái Tử.

Việc này chắc là do quân Tùy lâm thời quyết định.

Nếu quân Tùy cũng không có kế hoạch tấn công Kinh Tương, như vậy việc chiếm lấy hai quận Nam Dương và quận Tích Dương là việc hoàn toàn vô nghĩa.

Nguyên nhân bọn họ làm như vậy chỉ có một, là tăng phần có lợi trong việc đàm phán.Vài vị tướng quốc khác trong thư phòng đều gật đầu tán thành phân tích của Tiêu Vũ.

Quân Tùy bắt được rất nhiều quân Đường, số quân Đương này phần lớn là người của Quan Trung và Ba Thục, rất khó bị chuyển hóa thành quân Tùy.Dựa theo lệ thường, việc đàm phán thường là chuộc tù binh.

Mà việc đàm phán sắp được tiến hành, quân Tùy lại chiếm lĩnh hai quận, hiển nhiên là vì tăng thêm điều kiện khi đàm phán diễn ra.

Chương 853 : Điều kiện chuộcLý Thế Dân đã hiểu ra ngọn nguồn, y cũng trầm tư một lát mới cất giọng nói:- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng muốn nói ra ý kiến của mình.Lý Uyên gật gật đầu:- Hoàng nhi cứ nói đi!- Phụ hoàng, đối với các thế lực lớn bây giờ, tài nguyên quý giá nhất không phải tiền lương, mà là nhân khẩu.

Hơn nữa việc này đối với triều Tùy mà nói, càng mang ý nghĩa trọng đại.

Bất kể là Hà Bắc hay là Trung Nguyên, bọn họ liên tục bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, nhân khẩu giảm xuống rõ rệt.

Từ những số liệu năm trước có thể thấy, Dương Nguyên Khánh muốn bắt hai mươi nghìn gia quyến của binh lính Quan Trung, nhằm lôi kéo binh lính Quan Trung thành tinh nhuệ của quân Tùy.

Ý của nhi thần là, bất kể như thế nào, không thể để gia quyến của tù binh đi theo triều Tùy.

Thà rằng xuất binh đoạt lại quận Nam Dương và quận Tích Dương còn hơn.Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:- Chỉ sợ còn chưa đoạt lại hai quận, ngay cả Kinh Tương cũng bị đánh mất.Lý Thế Dân nhiều lần bị chế nhạo, cũng có chút căm tức.

Y trợn mắt nhìn thẳng Lý Kiến Thành nói:- Chẳng lẽ ý của hoàng huynh là, muốn đem gia quyến của tù binh đưa cho quân Tùy, chuộc lại những binh lính đã bị bắt?- Ta không có nói như vậy, ta chỉ muốn phản đối việc dùng vũ lực đoạt lại hai quận.

Nên trước nghe điều kiện của Dương Nguyên Khánh rồi quyết định sau.Nói đến đây, y không để ý tới Lý Thế Dân nữa, mà khom người thi lễ trước Lý Uyên nói:- Phụ hoàng, nhi thần đề cử Trần tướng quốc làm người chủ trì đàm phán, đại biểu cho Đại Đường, thương lượng việc trao trả tù binh.Lý Thế Dân không chút nào yếu thế, cũng khom người nói:- Phụ hoàng, Bùi tướng quốc và Dương Nguyên Khánh đã từng quen biết.

Ông ấy thích hợp với việc đàm phán với triều Tùy hơn.

Nhi thần đề cử ông ấy làm chủ trì đàm phán.Hai người huynh đệ đều muốn tranh đoạt quyền đàm phán với triều Tùy.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, nếu phụ hoàng cho gọi năm vị tướng quốc đến ngự thư phòng thương lượng, chắc hẳn người chủ trì đàm phán phải nằm trong số họ.Trước mặt, thế lực của hai huynh đệ có thể coi là ngang nhau.

Từ sau khi Lưu Văn Tĩnh bị giết, gia tộc Đậu thị liền được nhập vào làm tướng quốc, chức Hộ Bộ Thượng Thư do Đậu Tấn nhậm chức, đồng thời đảm nhiệm chức Thượng Thư Hữu Phó Xạ.Mà Đậu gia thì ủng hộ Lý Thế Dân.

Hơn nữa, Bùi Tịch còn là người ủng hộ trung kiên nhất của Lý Thế Dân.

Như vậy, trong bộ máy chính quyền triều đinhLý Thế Dân đã đạt được sự cân bằng với Lý Kiến Thành.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Uyên đem quyền phân phối quân sự của hai quận Ba Thục và Hán Trung đưa cho Lý kiến Thành.

Lý Uyên muốn Lý Kiến Thành cũng có sự cần bằng trong quân đội.Thế lực chính trong triều của Lý Kiến Thành là Trần Thúc Đạt và Độc Cô Chấn.

Mà Tiêu Vũ là phái trung gian.

Mặc cho thế lực của hai huynh đệ cân bằng, nhưng thế lực quan văn trong triều đình, Lý Kiến Thành vẫn chiếm ưu thế lớn.Gần như có bảy phần quan văn là ủng hộ Lý Kiến Thành.Lý Uyên trầm tư một lát, liền chậm rãi nói:- Mặc kệ Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh quận Nam Dương và quận Tích Dương là có mưu đồ gì, thì việc đàm phán vẫn phải hoàn thành.

Trẫm cho rằng việc đàm phán lần này nên giao cho Tiêu tướng quốc.

Tiêu tướng quốc là người có nhiều kinh nghiệm.

Trần tướng quốc và Bùi tướng quốc cũng được, nhưng riêng về kinh nghiệm thì không bằng.Lý Uyên đưa ra một chiêu hòa giảng, không thiên hướng về bên nào, mà phái vị trung gian là Tiêu Vũ đi đàm phán.

Kỳ thực, Tiêu Vũ chỉ có ý nghĩa đại biểu, những quyết sách vẫn nằm trong tay của Lý Uyên.…………Lúc này Dương Nguyên Khánh tiến vào cảnh nội của nhà Đường.

Trước mắt hắn chính là phía bắc quận Hội Ninh, là một mảnh đất nằm ở phía đông sông Hoàng Hà.

Nơi đây có địa hình là rừng núi, ở giữa là những mảng bình nguyên cùng sa mạc.

Đất đai rất là cằn cỗi, nhân khẩu lại thưa thớt.Nhưng đây cũng là đường hành lang đi đến Hà Tây.

Lướt qua phía tây Hoàng Hà là tới quận Võ Uy, là nơi có nhiều thương nhân lui tới.Quân Đường trú binh ở nơi này ước chừng có hơn ngàn người.

Ngoại trừ vài tòa thú bảo, đóng quân chủ yếu đều tập trung ở huyện Hội Ninh.

Tuy nhiên lúc này, một ngàn đóng quân toàn bộ đã đầu hàng triều Tùy.Bùi Hành Nghiễm dẫn mười ngàn kỵ binh Tùy đột nhiên đánh tới, khiến quân Đường ở nơi này không có chỗ có thể trốn, chỉ đành phải đầu hàng.

Đến khói lửa cảnh báo cũng chưa kịp đốt.Quận Hội Ninh là trọng điểm thị sát lần này của Dương Nguyên Khánh Trong một ít trí nhớ từ kiếp trước, hắn biết gần huyện Hội Ninh là có một dãy núi, trong dãy núi có chứa rất nhiều của cải.

Ở hậu thế, vùng này được đổi tên là Bạch Ngân, lấy tên của một loại kim loại nặng.Đáng tiếc lúc ban đầu hắn quên mất chuyện này, không có đoạt lấy quận Hội Ninh.

Một mực cho đến về sau, lúc hắn nghĩ tới việc tìm mỏ bạc, mới có quan viên nói cho hắn biết, quận Hội Ninh từ thời Hán đã được coi là nơi sản xuất bạc trắng.

Mới khiến hắn nhớ tới nơi này là mỏ quặng lớn ở hậu thế.Thời này, Đường triều khai thác mỏ đồng là ở Hán Trung và Ba Thục, đội tìm mỏ còn chưa chạm đến quận Hội Ninh.

Dương Nguyên Khánh phải vượt trước Đường triều, cướp lấy chỗ mỏ giàu khoáng sản này.Người dẫn đường cho Dương Nguyên Khánh là một vị huyện úy của huyện Hội Ninh.

Tên ông ta là Trương Phóng Nông, tuổi tầm bốn mươi, là dân bản xứ.

Cho nên ông ta rất quen thuộc đường đi ngõ tắt cùng địa lý nơi đây.Ông ta chỉ vào mấy dãy núi trụi lủi phía xa nói:- Mấy ngọn núi kia, dân bản xứ gọi là núi Long Bảo.

Rất nhiều dân bản xứ ở đấy đều làm nghề tinh luyện kim loại thô.

Đại khái là vào năm Khai Hoàng thứ chín, Văn Đế cấm tư nhân luyện quặng, nên một số hầm quặng bị bỏ hoang.

Về sau cũng không thấy quan phủ khai thác mỏ ở đây.Dương Nguyên Khánh ngắm nhìn dãy núi phía xa xa.

Đó cũng không phải là dãy núi có nhiều cây cối.

Phần lớn những dãy núi này đều là đất đá, thực vật cũng ít sinh trưởng.

Cả dãy núi đều hiện lên màu xanh đỏ.Việc khai thác mỏ kim loại của triều Tùy sớm nhất là ở quận Diêm Xuyên.

Tuy nhiên ở đó chủ yếu khai thác là quặng sắt, mỏ đồng không có nhiều lắm.

Cho nên một khi khai thác xong mỏ, bọn họ phải tìm công việc khác để làm.Mấy dãy núi thuộc quận Hội Ninh này là nơi có giàu tài nguyên đồng, là thứ mà hắn hiện giờ rất cần.

Quan trọng hơn, nơi này còn nương tựa vào Hoàng Hà, có thể lợi dụng Hoàng Hà để vận chuyển khoáng thạch đi quận Linh Võ để tinh luyện kim loại.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu hỏi:- Các quan viên trong công bộ và Thiếu Phủ đã có thu hoạch gì chưa?Trước khi Dương Nguyên Khánh rời đi Thái Nguyên, hắn đã phái các quan viên trong Công Bộ và Thiếu Phủ dẫn thợ thủ công đến nơi này tìm mỏ khoáng sản.

Nghe nói đã có thu hoạch.Lúc này, một gã quan viên tiến lên khom người bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, chúng ta đã tìm được một mỏ bạc và hai mỏ đồng.

Bất kể là hàm lượng đồng hay bạc, đều vô cùng phong phú.

Hơn nữa quận Linh Võ còn chứa nhiều than đá, hoàn toàn có thể tinh luyện kim loại ngay tại nơi đây.Bùi Hành Nghiễm có chút lo lắng nói:- Nhưng điện hạ, nơi này dù sao cũng là trong địa phận của Đường triều.

Ty chức lo lắng Đường triều không từ bỏ ý đồ.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười:- Yên tâm đi!

Ta sẽ khiến Lý Uyên phải ngoan ngoãn cắt nhường quận Hội Ninh cho ta.Một vị quan viên Công Bộ chỉ đường cho Dương Nguyên Khánh đến một dãy núi dài chừng mười dặm.

Đây là một dãy núi có lốm đốm màu xám bạc cùng màu nâu của đất.

Có thể nhìn rõ ràng mỏ đồng và mỏ bạc nằm nằm lồ lộ ở trên.

Mà bên trái là một nhánh sông, tên là Tổ Lệ, trực tiếp đổ vào Hoàng Hà.

Chiều rộng của sông chừng mấy trượng.

Bởi vì nơi này là hạ du, nước sông rất sâu, có thể cho thuyền lớn ngàn thạch đi qua.Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ hướng con sông, hỏi Trương Phóng Nông:- Con sông này cách Hoàng Hà còn xa lắm không?

Thuyền có khả năng đi qua?- Hồi bẩm điện hạ, nơi này cách Hoàng Hà còn có hai mươi dặm.

Ra thung lũng này, đi về phía trước vài dặm là huyện Lương Xuyên, thành của huyện tựa vào Hoàng Hà mà xây.

Con sông đi qua huyện rồi đổ vào Hoàng Hà.Nói tới đây, Trương Phóng Nông nhặt lên một tảng đá nhìn kỹ một chút, đưa cho Dương Nguyên Khánh cười nói:- Trước đây mọi người hay tới nơi này ‘Nhặt vàng’, kỳ thực chính là nhặt những khối đồng.

Điện hạ, nơi này đúng là một mỏ đồng lộ thiên.Dương Nguyên Khánh tiếp nhận khối đồng, chỉ cảm thấy khối đồng nặng trịch, có màu vàng đỏ hiện lên.

Quả nhiên là một mỏ đồng lộ thiên.

Hắn gật gật đầu, lại hỏi:- Những mỏ đồng lộ thiên như vậy có nhiều không?- Trước kia, trên khắp bãi sông đều có.

Nhưng sau bị nhiều người lấy, nên càng ngày càng ít.

Tuy nhiên trên núi vẫn còn có.

Phỏng chừng khối đồng này chính là lăn từ trên núi xuống.Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn hướng đỉnh núi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, tòa dãy núi cực lớn này còn có thể khai thác ít nhất phải một ngàn năm, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu đúc tiền của Đại Tùy.

Trong lòng hắn có chút hưng phấn.Bọn họ dần đi tới một cái lều dựng bằng đá và nhánh cây.

Hai mươi mấy người thợ thu công tinh luyện kim loại đang bận rộn.

Bọn họ là được điều tới từ quận Linh Võ, với nhiệm vụ chính là tinh luyện kim loại khoáng thạch, xem xét số lượng khoáng thạch đồng và bạc.Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, đi đến gần lều.

Đứng ở trước lều là mấy quan viên trong Công bộ.

Người cầm đầu đúng là Công bộ Thị lang Lý Xuân.

Chương 854 : Nguyên liệu của tiềnLý Xuân chủ yếu am hiểu về xây dựng, nhưng giờ y được đảm nhiệm Công bộ Thị lang, cho nên việc quản lý tìm quặng tinh luyện cũng nằm trong chức trách của y.Lý Xuân vội vàng dẫn vài vị quan viên tiến lên khom người thi lễ:- Tham kiến Sở Vương điện hạ!- Các vị khổ cực!Dương Nguyên Khánh cười cười, đi vào lều.

Thấy đám thợ thủ công phân bố ở ở ba tòa bếp lò, đang tinh luyện kim loại khoáng thạch, liền cười hỏi:- Có thể luyện thành sản phẩm?- Có thể!Lý Xuân vội vàng xốc lên mấy tấm vải dầu bên cạnh.

Chỉ thấy dưới tấm vải dầu có xếp chồng chất hơn mười khối bạc nén cùng thỏi đồng.

Dương Nguyên Khánh tiện tay nhặt lên một khối bạc ước chừng ba mười cân.

Đây là một khối bạc còn thô, cần phải tinh luyện.

Lý Xuân kìm nén không được hưng phấn trong lòng nói:- Chất lượng khoáng thạch vùng này tương đối cao.

Thợ thủ công đều nói rất hiếm thấy.

Chất lượng mỏ đồng nơi này còn vượt qua chất lượng đồng ở núi Hồng Thiết.

Khó trách gọi là núi Long Bảo, quả nhiên danh bất hư truyền.Một loại tình cảm vui sướng cũng dâng lên trong lòng Dương Nguyên Khánh.

Dường như hắn đã nhìn tới từng thuyền từng thuyền bạc và đồng được chuyển tới Thái Nguyên.

Nguồn tiền bắt đầu phong phú, tài nguyên thiên hạ sẽ liên tục chảy về triều Tùy, khiến thực lực của mình càng thêm cường thịnh.Chỗ mỏ ở núi Long Bảo này có lẽ chính là bước ngoặt lớn để Đại Tùy đi về hướng cường thịnh.

Hắn biết rõ, tiền là nguồn tư bản lớn nhất, lịch sử đã chứng minh.Cho dù rất là vui sướng, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế kích động, hướng về phía quan viên nói:- Vẫn phải làm thêm nhiều thí nghiệm.

Tận lực tuyển các các quặng tinh luyện, xác định nơi có mỏ giàu nhất.- Điện hạ xin yên tâm.

Việc này hạ quan nhất định sẽ xử lý thích đáng.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại quay đầu nói với Bùi Hành Nghiễm:- Lưu hai ngàn binh lính và một ngàn hàng quân do Lý Thị Lang chỉ huy.

Mau chóng xây dựng cải tạo bến tàu dưới chân nú.

Ta hy vọng trong vòng mười ngày, bến tàu được xây dựng hoàn tất.

Đến lúc đó sẽ có đội tàu từ Linh Võ tới chuyên chở mẻ quặng đầu tiên.- Ty chức nhất định sẽ làm tốt, chỉ có điều còn chưa có tin tức về thợ mở.

Lần đầu tiên còn có thể sử dụng binh lính xếp hàng lên thuyền nhưng sau này thì sao?Đây cũng là một vấn đề lớn.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát liền ra lệnh:- Đi huyện Lãnh Xuyên!500 thân binh hộ vệ Dương Nguyên Khánh phóng như gió bay chớp giật về phía huyện Lãnh Xuyên cách đó hơn 10 dặm.

Huyện Lãnh Xuyên là thị trấn duy nhất của cả quận Hội Ninh, cũng là thủ phủ của quận Hội Ninh.Nơi này nương tựa Hoàng Hà, là con đường nối liền Trung Nguyên và Tây Vực, là một trong các thị trấn trọng yếu trên con đường tơ lụa cổ, được xưng là "trọng yếu Tần Lũng", cũng được gọi là "Danh ấp Lũng Thượng".Thị trấn Hội Ninh không lớn, khoảng hơn 2000 gia đình.

Ngoại trừ hơn mười dãy núi hơi thấp ở phía tây, bên bờ Hoàng Hà đều là khu nông nghiệp, nhưng bởi vì bị sa mạc hóa nghiêm trọng, cấu tạo và tính chất của đất đai cũng không tốt nên phát triển kém quá xa so với quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên ở phương bắc.Bởi vì nông nghiệp không phát triển nên dân chúng huyện Hội Ninh đều đa số là nghèo khổ, chỉ có một ít thương nhân là khá hơn một chút.Dương Nguyên Khánh dẫn thân binh lao như một trận cuồng phong vào thị trấn.

Thị trấn cũ nát, thấp bé, mặt đường xấu, kỵ binh chạy qua khiến bụi đất bay mù trời.Công trình kiến trúc tốt nhất trong thị trấn là quận nha và huyện nha.

Hai tòa nha môn này nằm cạnh nhau.

Lúc này ngọn cờ trắng đỏ của triều Đường đã bị tháo xuống và đổi thành cờ đỏ của Đại Tùy.Chiến mã của Dương Nguyên Khánh dừng lại trước quận nha, lập tức chỉ bảo Huyện úy Trương Phóng Nông:- Gọi cả Huyện lệnh và Huyện thừa tới đây!Trương Phóng Nông chạy như bay thực thi mệnh lệnh.

Lúc này Thái thú quận Hội Ninh cũng nghe tin đi ra.

Thái Thú quận Hội Ninh họ Hứa, tên là Hứa Chí Viễn, là một người trung niên hơn 40 tuổi, có quen biết Dương Nguyên Khánh.Y nguyên là Thái Thú quận Điêu Âm, một trong 6 quận ở Quan Bắc, bị bắt ký tên vào Hiệp ước liên hợp phòng ngự giữa 6 quận Quan Bắc với Dương Nguyên Khánh vào năm Đại Nghiệp thứ 9, khiến 6 quận Quan Bắc bị Phong Châu thâu tóm.

Lúc ấy Dương Quảng tức giận, rất nhiều quan chức của 6 quận Quan Bắc đều bị dời đi.

Hứa Chí Viễn này cũng bị cách chức làm Quận thừa Hội Ninh, năm trước được triều Đường thăng làm Thái Thú.Hứa Chí Viễn nhận ra Dương Nguyên Khánh, sợ tới mức vội vàng bước tới khom người thi lễ:- Ty chức Thái thú Hội Ninh Hứa Chí Viễn tham kiến Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh cũng nhận ra y, không nhịn được bật cười:- Hóa ra là ngươi, Hứa Thái thú, đã lâu không gặp nhỉ!Hứa Chí Viễn cười khổ một tiếng:- Điện hạ, chúng ta đã 4, 5 năm không gặp.

Điện hạ vẫn oai hùng như trước, phong thái không hề thua kém năm đó.Dương Nguyên Khánh cười ha hả nói:- Ngươi cũng không tệ, càng ngày trông càng trẻ ra.

Hôm nay có chuyện muốn gặp các người.

Chờ Trưởng sử, Tư mã và Huyện lệnh tới thì lập tức đưa tới gặp ta.

Ta có chuyện quan trọng.- Ty chức hiểu được.

Xin mời điện hạ đi theo ta.Hứa Chí Viễn mời Dương Nguyên Khánh vào nhà nghị sự của Quận nha.

Trưởng sử và Tư mã cũng tới gặp Dương Nguyên Khánh.

Không bao lâu, Huyện lệnh và Huyện thừa cũng chạy tới Quận nha.Nhân khẩu của quận Hội Ninh không nhiều lắm nhưng quan chức lại không hề bớt đi một ai.

Đúng là chim sẻ tuy nhỏ vẫn đầy đủ ngũ tạng.

Tuy nhiên so với quận lớn như Hà Đông thì quan viên nơi đây rõ ràng nghèo hơn rất nhiều.Ở Hà Đông khởi xướng tiết kiệm nên bọn quan viên cố ý mặc quần áo bằng vải thô làm thành quan phục, tuy nhiên ai nấy đều mặt mày hồng hào, người béo trắng.

Nhưng quan viên ở quận Hội Ninh thì vừa bắt buộc phải mặc quan phục bằng vải đay, thần sắc cũng phần lớn là không tốt, mặt mày u ám, đều có vẻ rất gầy, trong giống như những thây khô giữa hoang mạc.Hơn mười vị quan viên địa phương tụ tập trong một phòng.

Trên mặt mỏi người đều lộ vẻ khẩn trương.

Dù sao cũng là cùng người đứng đầu Đại Tùy trò chuyện, mà bọn họ chỉ là loại quan nhỏ thấp nhất, còn là quan lại của Đường triều.Dương Nguyên Khánh ngồi ở chủ vị, hắn cảm thấy mọi người khẩn trương, liền khoát tay cười nói:- Mọi người cứ việc tự nhiên.

Các ngươi đã ở quận Hội Ninh làm quan rồi, ta còn có thể giáng chức các ngươi đi nơi nào?Ngụ ý chính là nói bọn họ đã làm quan ở địa phương kém nhất, cho nên không cần sợ hãi.

Lúc này, mọi người cũng chỉ lộ ra vẻ cười khổ.Dương Nguyên Khánh hướng Hứa Chí Viễn nói:- Hứa Thái Thú trước nói về tình hình nhân khẩu và lương thực của huyện.Hứa Chí Viễn đứng lên nói:- Bẩm báo điện hạ, quận Hội Ninh hiện giờ có nhân khẩu vào khoảng năm nghìn hộ, dân số là ba mươi nghìn người.

Phần lớn tập trung ở gần Hoàng Hà.

Còn ở nơi này do đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực không cao, chỉ miễn cưỡng đủ sống.

Nhưng do vị trí địa lý của huyện tương đối trọng yếu, lại có các thương nhân từ Hà Tây và Tây Vực thường xuyên lui tới, nên người trong huyện đều làm nghề buôn bán để sống.Mới chỉ có ba mươi nghìn người.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát hỏi:- Có bao nhiêu thanh thiếu niên mạnh khỏe?

Ta muốn nói những người trên mười sáu tuổi, dưới năm mươi tuổi.Trưởng sử đứng dậy thi lễ nói:- Vấn đề này để cho ty chức trả lời.

Hai tháng trước ty chức đã thống kê qua.

Thanh niên mạnh khỏe ước chừng có hơn chín ngàn năm trăm người.Số người này khiến Dương Nguyên Khánh hơi có chút thất vọng.

Hắn liền nói ra quyết định của mình cho những quan viên ngồi đây:- Ta đã quyết định toàn lực khai quật mỏ đồng và bạc của núi Long Bảo.

Nhưng do thợ mỏ không đủ, cho nên ta tính toán muốn chiêu mộ thợ mỏ ở quận Hội Ninh.

Mọi người bàn bạc xem, có thể chiêu mộ được bao nhiêu người?Bọn quan viên ngơ ngác nhìn nhau.

Hóa ra là muốn chiêu mộ thợ mỏ.

Loại công việc khổ cực này rất khó chiêu mộ được người.

Trong lòng bọn họ đều có tính toán, nhưng không dám lên tiếng.Dương Nguyên Khánh thấy mọi người đều lộ vẻ khó xử, ai cũng không chịu nói chuyện, liền cười nói:- Mọi người cứ nói thoải mái, nói xem có chỗ nào khó xử?

Không cần phải băn khoăn cái gì.Huyện lệnh Hàn Tấn đứng lên chắp tay nói:- Điện hạ, tỵ chức muốn nói vài lời.- Hàn Huyện lệnh cứ việc nói, không cần phải băn khoăn.- Không dối gạt điện hạ, chúng thần không có băn khoăn gì.

Chỉ có điều việc này hơi khó làm.

Chủ yếu là liên quan tới suy nghĩ của người dân.

Quận Hội Ninh có ba đặc điểm.

Một là dưa và trái cây, dùng làm lương thực để bán.

Sản lượng dưa và trái cây ở đây khá cao.

Thứ hai là giao thông tiện lợi.

Do có sông ngòi, nên việc dùng thuyền sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc vận chuyển bằng ngựa.

Đặc điểm thứ ba chính là nam nhân quản gia, nữ nhân tại ngoại.

Có ý là, nam nhân ở quận Hội Ninh đều rất gắn bó với quê hương, thích trông coi đất đai mà cha ông để lại, không chịu đi xa nhà.

Hay còn nói, là những nam nhân lười biếng, thích dựa vào nữ nhân.Hàn Huyện lệnh nói ra ba đặc điểm, Dương Nguyên Khánh vẫn không hiểu suy nghĩ của ông ta, hắn hỏi:- Ý của Hàn Huyện lệnh là gì?Hàn Huyện lệnh cười khổ một tiếng nói:- Ý của ty chức là, không dễ để chiêu mộ thợ mỏ.

Kỳ thực là muốn xem điện hạ cho cái giá như thế nào.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:- Ta cần hai mươi nghìn thợ mỏ.

Trong đó mười nghìn người ta có thể dùng tù binh.

Mà mười nghìn người còn lại sẽ chiêu mộ ở địa phương.

Cho nên ta muốn chiêu mộ mười nghìn người thanh niên trai tráng ở đây làm thợ mỏ.

Còn về tiền công, mỗi người được trả bảy đấu gạo, mười xâu tiền mỗi tháng.Dương Nguyên Khánh nói xong, Thái Thú Hứa Chí Viễn trước mỉm cười:- Nếu điện hạ đồng ý trả cái giá này, ty chức cam đoan không chỉ là người của quận Hội Ninh hăng hái báo danh, mà đến người của quận Bình Lương cũng bị hấp dẫn đến.

Mười xâu tiền nơi này coi như là tiền công rất cao.

Làm tiểu nhị cho thương nhân, mỗi tháng cũng chỉ được năm xâu tiền, còn không có lương thực.

Điện hạ thực sự rộng lượng.

Chương 855 : Đàm phán lần thứ nhấtDương Nguyên Khánh cũng không ngờ giá tiền mà hắn đưa ra lại hấp dẫn người dân đến đăng ký như vậy.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, có tám ngàn thanh niên cường tráng đến đăng ký làm thợ mỏ, thậm chí một số thiếu nữ có thân hình khỏe mạnh cũng muốn được đăng ký, thậm chí còn có hiện tượng lén đi cửa sau để được đăng ký.

Không chỉ ở quận Hội Ninh mà người dân ở quận Võ Uy bên kia sông Hoàng Hà và quận Bình Lương ở phía đông khi biết được tin tức liền vội vàng, liên tục chạy đến quận Hội Ninh.Lúc này, Dương Nguyên Khánh cũng nhận được tin tức, triều Đường phái Tướng quốc Tiêu Vũ làm Đặc sứ, đã tới Thái Nguyên để đàm phán việc phóng thích tù binh bị bắt trong cuộc chiến vừa qua.Nhận được tin này, Dương Nguyên Khánh lập tức bỏ qua kế hoạch trở về quận Linh Võ, lập tức quay đầu trở lại Thái Nguyên.

Đội ngũ hành quân liên tục không ngừng nghỉ.

Hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh được hơn ngàn kỵ binh hộ vệ đã tới huyện Phu Thi của quận Diên An.Huyện Phu Thi là thủ phủ của quận Diên An, có hơn bốn ngàn hộ dân, bốn phía đều là hoàng thổ (đất đỏ bazan) cứng rắn, sông ngòi chằng chịt, là điển hình của cao nguyên hoàng thổ.Người dân ở đây chủ yếu sống trong các ngôi nhà được đục sâu vào trong vách của những ngọn đồi hoàng thổ cứng rắn, giống như hang động, khắp nơi đều là những căn nhà hầm, rất ít nhà cửa theo phong cách Trung Nguyên, Hà Đông.

Tuy nhiên, trong huyện thành vẫn có không ít nhà trệt.Lúc còn cách huyện thành vài dặm, một gã kỵ binh chạy như bay tới bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, sứ giả triều Đường đã đến huyện Phu Thi.Tin này làm cho Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Sứ giả triều Đường không ở Thái Nguyên chờ hắn mà lại chạy đến quận Diên An này, sốt ruột như vậy sao?Bùi Thanh Tùng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng:- Điện hạ, đoán chừng là bọn họ đã biết được tình hình ở quận Hội Ninh.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, quả thật là có khả năng này.

Chủ sự của triều Đường lần này là Tướng quốc Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ là người vô cùng điềm đạm, chắc chắn lại rất chú ý đến quy tắc hành xử.

Y không chờ ở Thái Nguyên mà lại lập tức tới quận Diên An hẳn là do nhận được ý chí khẩn cấp từ triều Đường.

Từ lúc quân Tùy chiếm được quận Hội Ninh đến nay đã qua tám ngày, khẳng định là triều Đường đã nhận được tin tức.- Bây giờ sứ Đường đang ở đâu?Dương Nguyên Khánh hỏi tên lính đến báo tin.- Hồi bẩm Tổng quản, đoàn người của sứ Đường đang nghỉ tại quán trọ Bình An trong huyện thành.- Đến quân doanh quận Diên An!Dương Nguyên Khánh vừa ra lệnh, hơn ngàn người nhanh chóng giục ngựa chạy như gió bay chớp giật về phía quân doanh ở phía nam huyện thành.

Sứ Đường càng nóng lòng muốn gặp, hắn lại càng không vội.…Sứ Đường Tiêu Vũ đến huyện Phu Thi sớm hơn Dương Nguyên Khánh khoảng hai canh giờ.

Vốn là y định ở thành Thái Nguyên chờ Dương Nguyên Khánh trở về.

Nhưng hai ngày trước, y nhận được thủ lệnh khẩn cấp của Hoàng đế Lý Uyên, lệnh cho y đi Quan Nội, ngăn cản việc triều Tùy xâm chiếm quận Hội Ninh.Tiêu Vũ từng đảm nhiệm chức Công bộ Thượng thư của triều Tùy, rất am hiểu tình hình của quận Hội Ninh.

Y biết ở đây có một lượng lớn tài nguyên khoáng sản nên năm trước, sau khi bình định Tây Tần, y liền đề xuất khai thác, phát triển tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh.Nhưng lúc ấy, xét đến việc vận chuyển không thuận tiện, hơn nữa địa điểm khai thác lại khá gần quận Linh Võ, nếu khai thác và phát triển tài nguyên khoáng sản sẽ dẫn tới sự can thiệp của quân Tùy, nên mới quyết định tạm thời không khai thác tài nguyên khoáng sản ở quận Hội Ninh.

Thật không nghĩ rằng quân Tùy lại không có chút lịch thiệp nào, cương quyết chiếm lấy tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh.Quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh, không chỉ chắp tay dâng tài nguyên khoáng sản cho triều Tùy, đồng thời còn uy hiếp đến sự an toàn của quận Võ Uy ở Hà Tây.Lý Uyên cho Tiêu Vũ một thủ lệnh khẩn cấp, yêu cầu y tận lực thông qua đàm phán lấy lại quận Hội Ninh, quyết không để mất quận Hội Ninh, ngụ ý chính là nếu không thể lấy lại bằng đàm phán thì dùng vũ lực để đoạt lại.Trong lòng Tiêu Vũ cảm thấy rất lo lắng, áp lực rất lớn.

Y biết cướp đoạt quận Hội Ninh là âm mưu mà triều Tùy ấp ủ đã lâu, thậm chí Dương Nguyên Khánh còn đích thân xuất chinh là đủ thấy quyết tâm của triều Tùy.Nếu triều Tùy đã chiếm được quận Hội Ninh thì chắc chắn không có khả năng sẽ trả lại.

Đối với triều Tùy, quận Hội Ninh có mỏ vàng bạc đồng phong phú, cũng là chiến lược cần thiết của bọn họ.Ngay trong lúc Tiêu Vũ đang ngồi trong phòng mà lo lắng, phía ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một gã tùy tùng bẩm báo:- Tướng quốc, bên ngoài có một đội binh lính, nói là phụng mệnh Sở Vương mời Tướng quốc đến gặp mặt.Tiêu Vũ đứng thẳng lên, vừa mừng vừa sợ.

Sở Vương trở về rồi sao?

Y vội bước nhanh ra cửa chính;- Người đang ở nơi nào?- Ngay ngoài cửa nhà trọ!Tiêu Vũ ra khỏi nhà trọ, thấy ngoài cửa có một đội binh lính, y cao giọng nói:- Ta là sứ giả triều Đường, Tiêu Vũ.

Các ngươi phụng mệnh Sở Vương tới tìm ta?Một gã Giáo úy tiến lên chắp tay thi lễ:- Sở Vương Điện hạ đã đến quân doanh ngoài thành, lệnh cho chúng ta tới mời quý sứ tới quân doanh một chuyến.

Không biết hiện tại có thể đi không?- Xinh chờ một lát để ta thay y phục.Tiêu Vũ trở về phòng thay quan phục, cầm theo công văn chính thức, dẫn theo hai gã tùy tùng, sau đó cưỡi ngựa đi theo bọn lính về phía ngoại thành.Ra khỏi thành một lát liền đến trước một quân doanh.

Vì Dương Nguyên Khánh đến mà trong quân doanh canh phòng trở nên nghiêm mật.

Từ xa đã có trinh sát chạy đến kiểm tra.

Giáo úy dẫn đường giải thích:- Người đến là sứ giả Đại Đường, phụng lệnh Tổng quản dẫn vào doanh gặp mặt!Trinh sát tuần tra lập tức nhường đường.

Giáo uy khoát tay về phía trước:- Tiêu Tướng quốc, mời!Vẻ mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm nghị, sửa sang lại quan phục, sau đó đi về phía đại doanh quân Tùy.Trong đại doanh, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước một tấm bản đồ, vẻ mặt trầm tư.

Hắn mới nhận được tin tức, đội thuyền quận Linh Võ, tổng cộng hơn ngàn chiếc thuyền kéo đáy bằng đã xuất phát từ huyện Hồi Nhạc, chạy tới huyện Lương Xuyên, bắt đầu vận chuyển cao phẩm cùng quặng bạc và đồng.Lộ trình từ huyện Hồi Nhạc đến huyện Lương Xuyên cũng không xa lắm, chỉ hơn bốn trăm dặm, theo đường thủy chỉ mất khoảng ba ngày là có thể đến nơi.

Nếu khoáng thạch được vận chuyển về một cách thuận lợi, lại thêm quận Linh Võ đã có sẵn công xưởng tinh luyện kim loại, chậm nhất là nửa tháng nữa, lượng thỏi đồng và bạc nén mà hắn cần có thể đến Thái Nguyên.Khi đó, trên tay hắn có một lượng lớn tài nguyên bạc và đồng, hắn có thể thuận lợi phát hành tiền bạc.

Giờ khắc này hắn mong chờ đã lâu.Quặng mỏ của quận Hội Ninh thật sự quá trọng yếu đối với hắn, cho dù thế nào hắn cũng nhất định không trả lại quận Hội Ninh cho triều Đường, dù có xảy ra một trận chiến.Lúc này, một gã thân binh ở cửa lều bẩm báo:- Khởi bẩm Tổng quản, sứ Đường đã đến!Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang đi ra lều lớn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiêu Vũ.

Hắn và Tiêu Vũ cũng có giao tình từ lâu, từ những năm Đại Nghiệp đã quen biết nhau, nhưng cũng mấy năm rồi không gặp mặt.- Tiêu Tướng quốc, đã nhiều năm không gặp!Dương Nguyên Khánh cười ha hả, tiến lên tiếp đón.Tiêu Vũ hoảng sợ vội bước lên phía trước hai bước, khom người thi lễ:- Tiêu Vũ xin chào Sở Vương Điện hạ!- Tiêu Tướng quốc không cần phải khách khí.

Ta biết tin Tiêu Tướng quốc đã tới Thái Nguyên liền vội vã quay trở về, thật sự không ngờ lại lại gặp nhau ở quận Diên An này, quả thật quá trùng hợp.- Chủ yếu là Tiêu Vũ thân mang quốc sự, nghĩ là không nên làm gián đoạn việc tuần tra sáu quận của Sở Vương Điện hạ, cho nên mới đến đây gặp gỡ Điện hạ.- Vất vả cho Tiêu Tướng quốc rồi, mời!- Sở Vương Điện hạ, mời!Hai người khách khí mới nhau vào trong lều lớn, chia khách chủ rồi ngồi xuống, sau đó một gã thân binh dâng trà lên.

Dương Nguyên Khánh cầm chén trà lên, cười nói:- Thật ra trong lòng ta vẫn còn thắc mắc, là về chuyện cá nhân của Tiêu Tướng quốc, không biết có nên nói ra không?- Điện hạ không cần phải khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.- Ta rất muốn biết, Tiêu Tiển đã xây dựng lại triều Lương ở phía nam, Tiêu Tướng quốc cũng là hậu duệ của Hoàng tộc triều Lương, vì sao không đi khôi phục lại cố quốc, ngược lại còn ra sức vì Lý Đường?Thật ra thì đã có rất nhiều người đã hỏi Tiêu Vũ vấn đề này rồi, Lý Uyên cũng đã hỏi qua.

Tiêu Vũ trả lời Lý Uyên, tình hình chung hiện nay là làm thế nào để thống nhất thiên hạ, mà với năng lực và khí độ của Tiêu Tiển, chắc chắn y không phải là người có thể thống nhất thiên hạ.

So với việc tiếp tục làm nô lệ mất nước thì thà làm công thần khai quốc còn tốt hơn.

Câu trả lời này được Lý Uyên khen ngợi không dứt.

Hiện tại, Dương Nguyên Khánh lại hỏi y đúng vấn đề này.Tiêu Vũ trầm ngâm một chút, thản nhiên cười nói:- Bởi vì người khác nhau nên có sự khác nhau biệt mà thôi.

Nếu như Tiêu Tiển có thể có được một nửa năng lực và khí độ của Dương Tổng quản, tại hạ cũng nguyện ý đi theo y.

Có điều, cái tâm nghi kỵ của Tiêu Tiển quá nặng, không có lòng bao dung.

Đi theo y, không sớm thì muộn cũng trở thành kẻ nước mất nhà tan, có ý nghĩa gì?- Ý của Tướng quốc là đi theo Lý Đường sẽ không nước mất nhà tan?Dương Nguyên Khánh vừa như cười vừa như không nhìn y.

Chương 856 : Không cam chịu mất quặngĐiều này…

Theo thế cục hiện nay, có thể nói là triều Đường cường thịnh hơn triều Tùy.

Chẳng lẽ Sở Vương Điện hạ không thừa nhận điều này?- Ta không thừa nhận!Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:- Nếu là Đường mạnh hơn Tùy, vậy thì phải là sứ Tùy đến Trường An, như thế nào mà giờ lại ngược lại, là Tiêu Tướng quốc đi sứ đến triều Tùy rồi hả?Mặt Tiêu Vũ bỗng đỏ lên.

Thật ra triều đình và dân chúng ở bên dưới đều nói Tùy mạnh Đường yếu, chỉ có điều cao tầng của triều Đường không chịu thừa nhận mà thôi.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cuộc chiến Trung Nguyên, bên bại là triều Đường, vì vậy mà y không thể không cúi đầu đến cầu hòa.Tiêu Vũ cười khổ một tiếng:- Cái này chính là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí rồi.

Chúng ta không nói việc này nữa.

Lần này tại hạ đến Thái Nguyên, chủ yếu là vâng lệnh Thánh thượng của ta, tới thảo luận với Sở Vương Điện hạ một số biện pháp khắc phục hậu quả sau cuộc chiến Trung Nguyên.Nét tươi cười trên mặt Dương Nguyên Khánh lập tức biến mất, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, gật gật đầu:- Tiêu Tướng quốc, mời nói!Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:- Đầu tiên cần giải quyết tốt hậu quả trước mặt.

Tại hạ muốn hỏi Sở Vương Điện hạ một câu, vì sao quân Tùy phải chiếm lĩnh quận Hội Ninh, phá vỡ cục diện yên bình của Quan Nội?

Thật ra tại hạ cho rằng, mặc kệ Tùy Đường đấu tranh thế nào cũng không nên tiến hành ở Quan Trung.

Trước mắt, cục diện yên bình ở Quan Nội đã giữ vững được hai năm, không nên thay đổi.

Thánh thượng của tại hạ hi vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, hy vọng quân Đường có thể nhanh chóng rút quân, khôi phục lại sự yên bình của Quan Nội.Dương Nguyên Khánh cầm chén trà lên uống một ngụm, trầm tư chốc lát rồi nói:- Lúc trước, hai triều Tùy Đường ký kết hiệp định ngừng chiến, chỉ nói là cắt giảm quân đội trên vùng đất mà mình không chế, hoàn toàn chưa từng đạt thành một hiệp định phân chia biên cảnh.

Nếu ta đoán không sai, trên bản đồ của quý quốc, Hà Đông vẫn như trước, là lãnh địa của các ngươi.

Thái Nguyên cũng là Bắc Đô của các ngươi, chỉ có điều là tạm thời rơi vào tay giặc mà thôi, không phải như vậy sao?- Nhưng…Không đợi Tiêu Vũ trả lời, Dương Nguyên Khánh xua tay cắt đứt lời muốn nói của Tiêu Vũ:- Nếu đã không có phân chia cái gọi là lãnh thổ quốc gia, vậy thì cũng không thể chỉ trích việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh.

Ta nhớ rõ rằng, trước khi quân Tùy tấn công Hà Bắc, Thái tử Lý Kiến Thành liền suất quân chiếm lĩnh quận Diên An.

Nếu Thái tử Kiến Thành có thể chiếm lĩnh quận Diên An, vậy tại sao ta không thể chiếm lĩnh quận Hội Ninh?

Tiêu Tướng quốc coi bên nặng bên nhẹ, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề sao?Tiêu Vũ á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói:- Nói như vậy, chỉ sợ sẽ tổn thương hòa khí.

Quân đội của triều Đường nhất định không chịu ngồi im nhìn quận Hội Ninh bị chiếm.- Hừ!Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng.

Hắn lấy ra một phong thư, ném ra trước mặt Tiêu Vũ:- Đây là thư cầu cứu do đích thân Tiêu Tiển triều Lương tự tay viết, khẩn cầu triều Tùy xuất binh đến Kinh Tương, trợ giúp y khôi phục cố quốc.

Quân đội triều Tùy cũng không muốn ngồi nhìn quân Đường chiếm lĩnh Kinh Tương.Đây là uy hiếp một cách trắng trợn.

Sắc mặt Tiêu Vũ chuyển từ trắng sang đỏ, cuối cùng không còn cách nào khác, đành nói:- Được rồi!

Trước mắt chúng ta không bàn đến vấn đề của quận Hội Ninh, giờ hãy bàn xem nên giải quyết hậu quả của cuộc chiến Trung Nguyên thế nào cho tốt.Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ cương quyết, lắc đầu nói:- Nếu đã không có cách nào tiếp tục bàn về vấn đề quận Hội Ninh, vậy thì việc giải quyết hậu quả của cuộc chiến Trung Nguyên hoàn toàn không có ý nghĩa.Để duy trì sự liên hệ giữa mình và triều Đường, Tiêu Vũ đặc biệt dẫn theo vài tên ưng nô và mười con chim ưng đưa thư.

Bên trong quán trọ, vẻ mặt Tiêu Vũ trầm lặng như nước, hai môi kéo căng thành một đường thẳng, ánh mắt nghiêm trọng chăm chú nhìn tên ưng nô buộc một cái ống thư vào chân chim ưng.Ngày hôm nay tiến hành đàm phán sơ bộ có thể nói là không thành công.

Còn chưa đề cập đến những vấn đề chính, vấn đề tù binh, vấn đề đại thần bị bắt, vấn đề của quận Nam Dương và quận Tích Dương, mọi vấn đề đều không được thảo luận, cả buổi chỉ nói về vấn đề quận Hội Ninh.Nhưng chỉ một vấn đề về quận Hội Ninh, song phương không ai nhường ai.

Dương Nguyên Khánh đem quận Hội Ninh làm điều kiện tiên quyết để tiến hành đàm phán.

Nếu triều Đường không thừa nhận quận Hội Ninh thuộc sở hữu của triều Tùy, vậy thì không cần đàm phán đến những vấn đề khác, mấy chục ngàn tù binh sẽ bị đưa đến công trường khai thác quặng mỏ.Mà thậm chí Dương Nguyên Khánh còn không bỏ qua hai quận Nam Dương và Tích Dương, ngược lại còn làm vấn đề thêm trầm trọng khi dùng việc tiến công Kinh Tương để uy hiếp.

Tiêu Vũ cũng biết đây là sách lược của Dương Nguyên Khánh, lấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ để thu lấy lợi ích lớn nhất.Nhưng thái độ cứng rắn của Dương Nguyên Khánh khiến cho y không có cách nào chấp nhận, quan trọng hơn là, thái độ của Dương Nguyên Khánh khiến cho y ý thức được, lần đàm phán này gần như không có triển vọng, vì thế y đành phải gấp rút báo cao lên Thánh thượng.- Tướng quốc, đã chuẩn bị xong.

Thả ưng không ạ?Một gã tùy tùng cẩn thận hỏi lại.Tiêu Vũ gật đầu:- Thả đi!Tên tùy tùng vung tay lên, ưng nô ném chim ưng lên cao.

Chim ưng xòe rộng hai cánh, lượn hai vòng phía trên khoảng không của quán trọ, sau đó nhằm thẳng Trường An ở hướng Tây Nam lao đi.Ở phía ngoài quán trọ, vài tên thám báo quân Tùy phụ trách giám sát hoạt động của sứ Đướng phát hiện ưng tín được thả ra, lập tức chạy vội ra khỏi thành, hướng về phía quân doanh bẩm báo với Dương Nguyên Khánh.…Trong lều lớn, ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nghe binh lính báo cáo.

Sứ Đường thả ưng trở về Trường An là việc mà hắn đã dự liệu trước.

Hôm nay bước đầu tiếp xúc, có thể nói là hai bên không vui mà ra về.

Hơn nữa, Dương Nguyên Khánh cũng biết, điều kiện mà hắn đưa ra rất hà khắc, bất kể thế nào thì Tiêu Vũ cũng không thể chấp nhận.Tuy nhiên hắn cũng không xem việc này là điểm chốt.

Lúc đầu, Dương Nguyên Khánh định đem hai quận Nam Dương và Tích Dương để đổi lấy quận Hội Ninh, đây chính là nguyên nhân căn bản vì sao hắn sai Từ Thế Tích cướp lấy hai quận này.

Nhưng sau khi dễ dàng cướp được quận Hội Ninh, hắn lại nảy ra ý tưởng mới.Hai quận Nam Dương và Tích Dương có thể trả lại cho triều Đường, mấy chục ngàn tù binh cũng có thể trả lại, nhưng hắn phải khiến triều Đường trả một cái giá thật lớn.

Cái giá phải trả không chỉ là quận Hội Ninh, ngoài ra triều Đường còn phải trả thêm một cái giá không nhỏ nữa.Cái gọi là đàm phán, nói cho cùng chính là cường giả đọ sức.

Đàm phán không phải bố thí, không nói đến sự đáng thương của kẻ yếu.

Kẻ yếu vĩnh viễn bị khinh bỉ, bị thôn tính.

Chỉ có người mạnh mẽ, tài năng mới có thể có được lợi ích.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:- Truyền lệnh của ta, hỏa tốc điều mười ngàn quân Phong Châu xuôi nam.

Tính cả mười ngàn quân đóng ở quận Linh Võ, giao cho Bùi Hành Nghiễm chỉ huy, điều toàn bộ quân đội tiến vào chiếm giữ quận Hội Ninh.Từ quận Diên An đến Trường An cũng không xa, ngay buổi sáng hôm sau, báo cáo khẩn cấp của Tiêu Vũ đã được đặt trên bàn của Lý Uyên.

Điều kiện hà khắc của Dương Nguyên Khánh khiến Lý Uyên giận tím mặt.

Dương Nguyên Khánh lại lấy việc sở hữu quận Hội Ninh làm điều kiện tiên quyết để tiến hành đàm phán song phương, vậy thì đàm phán còn có ý nghĩa gì.- Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức triệu Bùi Tướng quốc và Thái tử tới gặp trẫm!Lý Uyên chắp tay đi đi lại lại trong ngự thư phòng.

Sự phẫn nộ cực độ trong lòng khiến y có chút thất thố.

Đừng nói là quận Hội Ninh ẩn chứa một lượng lớn tài nguyên khoáng sản, cho dù là một vùng cằn cỗi, nhưng thái độ của Dương Nguyên Khánh ngạo mạn như vậy cũng làm cho y khó có thể chấp nhận.Cái gì gọi là xác định quyền sở hữu quận Hội Ninh?

Rõ ràng là thổ địa của Đại Đường, có gì mà phải trao đổi?

Chẳng lẽ một ngày nào đó, Dương Nguyên Khánh hắn đề xuất xác định Trường An thuộc sở hữu của hắn, bọn họ cũng phải ngồi xuống đàm phán hay sao?

Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, khuôn mặt Lý Uyên đã xuất hiện sự phẫn nộ.Lúc này, một hoạn quan ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Bệ hạ, Thái tử và Bùi Tướng quốc đang ở ngoài điện chờ tiếp kiến.- Tuyên bọn họ vào yết kiến!Rất nhanh, Thái tử Lý Kiến Thành và Tướng quốc Bùi Tịch, một trước một sau tiến vào ngự thư phòng, đồng loạt khom người thi lễ:- Tham kiến Bệ hạ!Mặc dù là Lý Kiến Thành và Bùi Tịch đồng thời tiến vào ngự thư phòng, nhưng hai người lại không nói chuyện với nhau, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương một cái, vì cái chết của Lưu Văn Tĩnh, Lý Kiến Thành hận Bùi Tịch thấu xương, thậm chí y còn hận là không thể tự tay giết chết kẻ tặc này.Lý Uyên ngồi sau ngự án, giọng điệu cực kỳ bất mãn chất vấn Bùi Tịch:- Lúc trước Tiêu Tướng quốc chủ trương khai thác, phát triển tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh, ngươi lại cực lực phản đối, nói cái gì mà sợ quân Tùy thèm nhỏ dãi, không an toàn.

Bây giờ tốt rồi, dễ dàng bị quân Tùy cướp đi.

Vốn có thể mang đến cho chúng ta một lượng lớn của cải và tài nguyên khoáng sản, giờ trở thành mâm cơm cho người khác.

Ngươi làm sao giải thích với trẫm?

Chương 857 : Sách lược của triều Đường (p1) .Điều này…

Theo thế cục hiện nay, có thể nói là triều Đường cường thịnh hơn triều Tùy.

Chẳng lẽ Sở Vương Điện hạ không thừa nhận điều này?- Ta không thừa nhận!Bùi Tịch bị chất vấn, mồ hôi tuôn đầy đầu.

Y lau mồ hôi trên trán rồi nói:- Bệ hạ, mỏ quặng ở quận Hội Ninh, thật ra thì khai thác hay không thì cũng đã bị quân Tùy cướp đi.

Thần nghĩ điểm mấu chốt không phải ở việc không khai thác quặng mỏ, mà quan trọng là chúng ta có thể bảo vệ được hay không.Lý Kiến Thành ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:- Không thể nói như vậy.

Nếu mỏ đã được khai thác quy mô lớn, phát triển rồi, triều Đường chúng ta tất nhiên phải cắt cử trọng quân bảo vệ.

Nếu quân Tùy nghĩ đến việc đoạt quặng, cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy.

Quân đội của chúng ta còn có thể đánh lui bọn chúng.

Chính vì không khai thác quặng mỏ nên mới không có quân đội trú đóng.

Bùi Tướng quốc, rõ ràng là tướng quốc có trách nhiệm, vì sao còn ngụy biện?Bùi Tịch bị chất vấn, mồ hôi đầy đầu.

Thánh thượng và Thái tử cùng nhau trách cứ y, nhưng y vẫn muốn thanh minh cho bản thân:- Bệ hạ, tùy rằng lúc đó là thần chủ trương tạm thời không khai thác tài nguyên khoáng sản ở quận Hội Ninh, nhưng khi biểu quyết ở Chính Sự đường, cũng là bốn người đồng ý thông qua quyết định.

Với lại, Thái tử Điện hạ cũng không phản đối việc tạm thời không khai thác quặng mỏ, vì sao bây giờ lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu thần.

Đúng là thần đã phán đoán sai, nhưng cũng không phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm?- Bùi Tướng quốc, là ngươi trách cứ Thánh thượng đổi trắng thay đen, cố ý nói oan cho ngươi có phải không?Thái tử Kiến Thành lạnh lùng nói.Bùi Tịch chợt phát hiện, Thái tử cũng không rộng lượng như lời đồn, cũng rất lợi hại, lập tức bắt lấy lỗ hổng trong câu nói, chuyển đề tài câu chuyện ên người mình, đem tội trạng của mình mở rộng ra.Bùi Tịch cuống quít nói:- Thần nào dám có ý trách cứ Thánh thượng!- Vậy ngươi có ý gì, hãy nói rõ ra!Lý Kiến Thành tứng bước ép sát, gần như đã bức Bùi Tịch vào góc tường.Lúc này, trong lòng Lý Uyên thầm than một tiếng, hiện tại là lúc nào rồi mà bọn chúng còn đấu đá nội bộ?

Chẳng lẽ trời sụp xuống, bọn chúng cũng không thèm quản sao?- Được rồi, các ngươi không cần cãi nữa!Lý Uyên mất hứng, cắt đứt cuộc nội đấu giữa hai người, sau đó lệnh cho hoạn quan mang bức thư của Tiêu Vũ đưa cho hai người xem.

Lý Kiến Thành và Bùi Tịch xem qua một lần, sau đó đều trầm mặc.

Hai người đều đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hiện tại đúng là không phải thời điểm để cãi vã.Lý Uyên đứng lên, chắp tay đi vài bước, sau đó nói với hai người:- Hai người các ngươi nói một chút đi!

Bây giờ chúng ta nên làm gì?Bùi Tịch là cốt lõi của phái ổn định, y khom người nói trước:- Khởi bẩm Bệ hạ, thần nghĩ là thái độ của Dương Nguyên Khánh có ý nghĩa thương lượng rất tốt.

Nếu thần đoán không sai, chính vì hắn chủ định cướp quận Hội Ninh mới xuất binh chiếm lĩnh hai quận Nam Dương và Tích Dương.

Nếu chúng ta có thể nhường một bước, đem quận Hội Ninh tặng cho hắn, đồng thời yêu cầu hắn trả lại hai quận Nam Dương và Tích Dương cho chúng ta, sau đó lại trao đổi hàng binh và đại thần bị bắt, vậy thì vấn đề có thể giải quyết một cách tốt đẹp.Lý Uyên lãnh đạm nói:- Ý của Bùi Tướng là đem quận Hội Ninh cắt nhượng cho hắn?

Lượng tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy, lượng đồng và bạc khai thác được cũng đủ cho triều đình Đại Đường ta chi dùng, còn có thể tuyển quân muacứ như vậy trơ mắt nhìn triều Tùy cướp đi?Lý Kiến Thành đứng ở bên cạnh, ánh mắt lại liếc về phía lão hoạn quan đứng ở góc tường.

Lão hoạn quan tặng lại cho y một ánh mắt, nắm tay xiết chặt lại một chút, đây đúng là ám hiệu của y.Lý Kiến Thành lập tức hiểu ra là phụ hoàng muốn dùng vũ lực đoạt lại quận Hội Ninh.

Thật ra, đối với Lý Kiến Thành mà nói, y đang rơi vào mâu thuẫn.

Một mặt, y tuyệt đối không muốn quân Tùy chiếm lĩnh tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh.

Y chủ quản chính vụ nên hiểu rõ những mỏ bạc và mỏ đồng ở đây có ý nghĩa thế nào.

Bất kể là đối với Đại Đường hay đối với triều Tùy, đây đều là một số lượng của cải to lớn khó mà có được.Nhưng về phương diện khác, y lại không muốn phụ hoàng vì tài nguyên khoáng sản mà khai chiến với quân Tùy.

Nếu chẳng may thất bại, không chỉ có quận Hội Ninh hoàn toàn bị quân Tùy chiếm lĩnh mà phương diện đàm phán cũng sẽ càng thêm bị động.Lý Kiến Thành bị vây trong một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, ánh mắt của Lý Uyên hướng vào y, muốn biết ý kiến của y.Lý Kiến Thành cắn môi một cái, trầm giọng nói:- Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không muốn tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh bị quân Tùy cướp đi.

Nhi thần cảm thấy quân ta và quân Tùy chắc chắn phải có một cuộc chiến tranh đoạt quận Hội Ninh.

Cho dù có thua cũng không thể biểu hiện sự yếu đuối, đây là vấn đề tôn nghiêm của triều Đường chúng ta.

Nếu chúng ta cứ như vậy mà nhượng bộ, sau quận Hội Ninh chính là quận Võ Uy, Dương Nguyên Khánh sẽ như tằm ăn rỗi, từng bước từng bước đạp lên lãnh thổ của chúng ta.Ngừng một chút, Lý Kiến Thành lại nói:- Mấu chốt chính là, cho dù chúng ta có thua thì quận Hội Ninh cũng không phải do chúng ta cắt nhường ra ngoài, cũng có thể ăn nói với thần dân Đại Đường.

Mặt khác, cũng là khúc dạo đầu để sau này lại dùng vũ lực đoạt lại quận Hội Ninh.Lý Uyên chậm rãi gật đầu:- Hoàng nhi nói vậy rất hợp ý trẫm.

Chúng ta không thể buông bỏ quân Hội Ninh dễ dàng như vậy, nhất định phải cho người trong thiên hạ một cái lý do.Nói đến đây, Lý Uyên ra lệnh một cách dứt khoát:- Nhanh chóng lệnh cho Hữu dực vệ Đại tướng quân Lý Thần Thông tới gặp trẫm!…Trước sau Lý Uyên đều không cam lòng nhìn tài nguyên khoáng sản phong phú của quận Hội Ninh cứ như vậy bị quân Tùy cướp đi, hơn nữa còn phải cho triều đình, dân chúng và quý tộc Quan Lũng một lời giải thích, vì thế y dứt khoát quyết định xuất binh chiếm quận Hội Ninh.

Y mệnh cho hoàng đệ của mình, Quận Vương Hoài An, Hữu dực vệ Đại tướng quân Lý Thần Thông làm Tổng quản Quan Nội, thống lĩnh ba mươi ngàn quân đến quận Hội Ninh.Bùi Tịch vừa ra khỏi cung liền vội vã chạy đến phủ Tần Vương, đây cũng là chỗ khoan dung của triều Đường thời kỳ đầu.

Lý Uyên không hề nghiêm cấp việc các hoàng tử kết giao với các đại thần, thậm chí còn ủng hộ bọn họ tạo mối quan hệ.Nhưng đến các đời vua sau, Hoàng đế triều Đường bắt đầu nghiêm cấm các hoàng tử và các đại thần qua lại, đặc biệt là Thái tử.

Ví dụ như vụ án Vi Kiên thời Đường Huyền Tông, nguyên nhân là vì Thái tử Lý Hanh và ngoại thích Vi Kiên bí mật gặp mặt trên điện Nguyên Tiêu một lần mà khiến cho Hoàng đế Lý Long Cơ tức giận, khiến cho mấy chục người bị giết và giáng chức.Mà thời kỳ đầu thì triều Đường không có nhiều cấm kỵ như vậy, quan trọng hơn là thiên hạ chưa định, Lý Uyên còn cần dựa vào Tôn thất và các Hoàng tử thay y bình định thiên hạ.Lúc này, Lý Thế Dân đã biết việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh, cũng biết việc phụ hoàng triệu kiến Thái tử và Bùi Tịch vào cung để thảo luận.

Lý Thế Dân cảm thấy lo lắng bất an, y rất muốn biết thái độ của phụ hoàng đối với chuyện này.Y đang chờ Bùi Tịch đến.

Ngay khi Bùi Tịch tới phủ Tần Vương, Lý Thế Dân lập tức sai người đưa y đến thư phòng gặp mặt.- Phụ hoàng chuẩn bị xuất binh đến quận Hội Ninh sao?Vừa thấy mặt Bùi Tịch, Lý Thế Dân đã vội vã hỏi.Bùi Tịch khẽ thở dài một tiếng:- Thánh thượng tỏ ý kiên quyết xuất binh, ta cảm thấy không phải là Bệ hạ muốn bảo vệ tài nguyên khoáng sản, mà là giữ gìn thể diện.Trong lòng Lý Thế Dân trầm xuống, vậy là phụ hoàng đã quyết định xuất binh rồi.

Lý Thế Dân cũng không tán thành việc xuất binh đến quận Hội Ninh.

Quân Tùy nhất định sẽ không bỏ qua khoáng sản ở quận Hội Ninh, hai bên chắc chắn phải có một trận chiến.Mà quận Hội Ninh không thể so với Trung Nguyên.

Dù sao thì Trung Nguyên cũng ở xa, có thất bại cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, mà quận Hội Ninh lại gần sát Quan Trung, một khi chiến bại sẽ chấn động Quan Lũng, đả kích nặng nề đến sĩ khí và dân tâm Quan Lũng, các quý tộc Quan Lũng sẽ vì thế mà lục đục với triều đình.Dĩ nhiên, nếu có thể chiến thắng thì lại là sự cổ vũ sĩ khí to lớn với quân Đường, nhưng khả năng chiến thắng là bao nhiêu?

Lý Thế Dân không dám nghĩ đến.Phụ hoàng đã quyết định xuất binh, vậy thì chuyện này đã không thể thay đổi được nữa rồi.

Rơi vào đường cùng, Lý Thế Dân đành phải hỏi một vấn đề khác mà y cũng rất quan tâm:- Phụ hoàng quyết định là do ai cầm binh?- Hồi bẩm Điện hạ, do Quận Vương Hoài An Lý Thần Thông suất lĩnh.

Cụ thể điều động bao nhiêu binh lực thì không rõ, đoán chừng là sử dụng quân đội ở Quan Nội và Hà Tây, tổng cộng khoảng ba mươi ngàn người.Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại vài bước.

Lý Thần Thông thuộc phe ủng hộ Lý Kiến Thành, mà Lý Thần Thông còn có quan hệ vô cùng thân thiết với Bình Dương Công chúa Tú Ninh, điều đó khiến cho Sài Thiệu cũng có thiên hướng ủng hộ Kiến Thành.Lý Thế Dân lắc lắc đầu:- Quân đội Hà Tây sẽ không động.

Ta đoán là sẽ sử dụng quân đội ở Quan Nội và quân đội của Sài Thiệu.- Vì sao Điện Hạ nói vậy?Bùi Tịch rất quan tâm đến thái độ của Lý Thế Dân:- Chiến dịch tranh đoạt quận Hội Ninh này, Điện hạ có tham chiến hay không?Lý Thế Dân lắc đầu:- Phụ hoàng không cho ta vào cung gặp mặt thương lượng, thật ra là đã có ý tứ không cho ta đặt chân vào quận Hội Ninh.

Rõ ràng là phụ hoàng muốn cho phe cánh Thái tử tham gia trận chiến tranh đoạt này, vậy thì ta sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Chương 857 : Sách lược của triều Đường (p2) .Nói tới đây, khóe miệng Lý Thế Dân lộ ra một nụ cười trào phúng:- Ta chúc cho bọn họ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!…Trong một cửa hàng bán lừa ngựa ở chợ Lợi Nhân thuộc Trường An, một gã trưởng quầy râu rậm ngồi phía sau quầy, đang híp mắt quan sát những người đi đường.Gã trưởng quầy râu rậm này chừng ba mươi tuổi, tên là Phan Văn Điển, từng là Giáo úy Thân binh của Dương Nguyên Khánh, hiện tại là đầu mục tình báo ở Trường An.Y đã sống ở Trường An này đã được mấy năm, đã hoàn toàn dung nhập vào cái thế giới to lớn này, giọng nói cũng dần dần trở thành giọng Trường An, còn mang một chút âm điệu của đất Quan Trung.Cửa hàng bán la ngựa này rộng khoảng hai mẫu rưỡi ruộng, cũng là tổng đường tình báo ở Trường An.

Từ sau khi quân Đường thành lập tổ chức tình báo Đường Phong, Trường An cũng tăng cường tuần tra phản tình báo, một phân đường của bọn họ ở huyện Hàm Dương đã bị phát hiện, may mắn là các thành viên đã kịp thời rút lui nên cũng không tạo thành tổn thất nghiêm trọng nào.Từ đó về sau, Phan Văn Điển càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ bại lộ thân phận của mình và cửa hàng.Lúc này, một gã tiểu nhị của y dắt theo con lừa bước nhanh về, từ xa đã la lên:- Chưởng quầy, Phong lão gia lo ngại mấy con lừa này đã quá già, không chịu nhận nên ta đành dắt về.Ước chừng khoảng một canh giờ trước, Nội sử Thị lang Phong Thường Thanh sai đứa con đến cửa hàng mua vài con lừa, Phan chưởng quỹ liền sai tiểu nhị dắt vài con lừa đến Phong phủ.Phan chưởng quỹ bước ra đón:- Không lấy thì thôi vậy, dắt mấy con lừa vào trong đi, lấy cho chúng nó chút cỏ khô và nước sạch.Tiểu nhị nhìn xung quanh thấy không có người, liền nhanh chóng lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho Phan chưởng quỹ.

Phan chưởng quỹ hiểu ý, sai tiểu nhị dắt mấy con lừa về phía sau cửa hàng, còn y thì vội vàng đi vào trong buồng, đóng cửa lại, mở tờ giấy nhỏ ra.Trên tờ giấy chỉ có một câu: “Triều đình xuất binh quận Hội Ninh, Lý Thần Thông làm chủ tướng, phó tướng Sài Thiệu, binh lực ba mươi ngàn người.”

Phan chưởng quỹ hiểu ý, lập tức lấy ra một tấm giấy lụa mỏng, dùng bút nhỏ cẩn thận viết một phong thư tình báo khẩn cấp.…Sau thất bại của cuộc đàm phán sơ bộ ở quận Diên An, Dương Nguyên Khánh không tiếp tục ở lại quận Diên An nữa mà lập tức trở về Thái Nguyên.

Tiêu Vũ cũng quay đầu theo Dương Nguyên Khánh về Thái Nguyên.Tiêu Vũ đến sau Dương Nguyên Khánh một ngày, y từ Tây Môn vào thành Thái Nguyên.

Đàm phán sơ bộ thất bại khiến cho nội tâm Tiêu Vũ cảm thấy rất uể oải.Y uể oải cũng không phải là vì vấn đề đàm phán thất bại.

Trong lòng y hiểu rõ, đàm phán sẽ không thuận lợi như vậy.

Sự phiền muộn của y là vì rất có khả năng triều đình sẽ xuất binh chiếm lại quận Hội Ninh, đây là điều mà y hoàn toàn không mong muốn.Tiêu Vũ giống với Lý Thế Dân, phản đối việc vì tranh đoạt quận Hội Ninh với quân Tùy mà bùng nổ chiến tranh.

Bởi vì một khi chiến tranh thất bại, sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của triều đình, nghiêm trọng hơn, nó còn khiến cho quân tâm và dân tâm ở địa khu Quan Lũng dao động.Nếu triều đình thông minh một chút, tỏ ra là sấm lớn nhưng mưa nhỏ, xuất binh thì xuất binh, nhưng không cần tác chiến thật sự với quân Tùy, sau đó tìm một cái lý do để chấm dứt cuộc tranh chấp này.Trong lòng Tiêu Vũ thở dài, đoán là Thánh thượng sẽ không chấp nhận đề nghị của y, nhất định sẽ xuất binh đoạt lại quận Hội Ninh.

Nếu như quân Tùy nhất định không chịu từ bỏ ý đồ, vậy thì không tránh khỏi việc nổ ra một cuộc chiến rồi.Tiêu Vũ dẫn theo hai mươi mấy hộ vệ và tùy tùng từ Tây Môn tiến vào thành Thái Nguyên.

Vừa tiến vào thành y liền cảm thấy không khí trong thành không giống với lúc trước, cửa thành đầy ắp người, giống như đang tranh nhau xem một cái bố cáo của quan phủ, mà bố cáo vẫn còn nằm trong tay hai gã binh lính trực phiên, tay cầm trường mâu, lưng đeo ngang một thanh đao.Lúc này Tiêu Vũ mới phát hiện, tường thành phía trên bố cáo có treo một cái lồng gỗ, trong lồng gỗ có ba cái đầu người, đều rất mới, hình như mới xử trảm ngày hôm nay.- Đi xem có chuyện gì xảy ra?Tiêu Vũ lệnh cho một gã tùy tùng.Gã tùy tùng chen vào đám đông, một lát sau liền quay lại nói:- Hồi bẩm Tướng quốc, hình như là Vương gia tự ý ủ rượu, số lượng rất lớn, đứa con của Vương Tự và hai cháu trai là thủ phạm chính, đã bị chém.

Mặt khác, đất đai của Vương gia, cửa hàng và quán rượu đều bị sung công.

Nghe nói là đêm qua Vương phủ đã bị tịch thu rồi, toàn bộ tài sản đều bị đưa đi.Tiêu Vũ ngầm thở dài, cái Vương gia này coi như xong rồi, không có tài sản làm hậu thuẫn, gia tộc Vương thị chắc chắn chia năm xẻ bảy, không thể duy trì.

Có thể coi đây là thế gia Sơn Đông đầu tiên bị Dương Nguyên Khánh thu thập, là mượn vụ án rượu lậu để danh chính ngôn thuận ra tay.Lúc này, Tiêu Vũ chợt nhớ tới một việc còn quan trọng hơn, lập tức kinh sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.

Y nhớ rất rõ rằng, Ôn Đại Nhã phụng chỉ đến trấn an Vương gia.

Nếu Vương gia bị tịch thu gia sản, vậy thì hiện tại Ôn Đại Nhã thế nào?Y quay đầu lại nhìn thoáng qua ba cái đầu người, không có Ôn Đại Nhã.

Trong lòng y có chút chần chừ, sau đó lấy hết quyết tâm, giục chiến mã chạy về phía trong thành.

Y nhất định phải tìm hiểu tung tích của Ôn Đại Nhã.…Tối hôm qua, sau khi Dương Nguyên Khánh trở về liền chính thức kết án Vương gia ủ rượu lậu.

Ba huynh đệ Vương thị vì chủ mưu ủ rượu mà bị giết.

Vương Tự cùng huynh đệ Vương Túc là tòng phạm, bị cách chức làm dân thường, giam cầm ba năm.Còn lại vây cánh của Vương đảng cũng căn cứ vào biểu hiện mà phạt.

Kẻ cương quyết đi theo Vương Tự thì phán liên quan đến vụ án rượu lậu, bỏ tù ba đến năm năm.

Kẻ nào tỏ ý hối cải, nặng thì cắt chức, nhẹ thì giáng chức.Đại lao Nội vệ ở bên trong hậu viện Nội Vệ quân nha phủ, là một nhà giam ngầm chiếm một diện tích rất lớn, xây bằng đá tảng.

Trong nhà tù có hơn hai mươi phòng giam, có thể giam giữ hơn một trăm người cùng lúc.Trong địa lao ẩm ướt âm u lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ có vẻ âm trầm ghê rợn.

Lúc này, trong nhà lao có rất ít người, huynh đệ Vương Tự đã bị giải đến nhà giam tội phạm của Đại Lý Tự.

Hiện tại, toàn bộ nhà giam chỉ giam giữ hai người.Một người là mật thám của triều Đường Ôn Đại Nhã, người còn lại là Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu.

Lúc này, Liễu Huyền Mậu đã biết Vương Tự là vì có triều Đường yêu cầu mới kích động bọn chúng phản đối chiến dịch Trung Nguyên.

Hiện tại trong lòng y có chút hối hận, y đã dẫm vào cái bẫy của Vương Tự.Liễu Huyền Mậu cũng không có ý định phản Tùy, chỉ có điều là y khá chú trọng đến ích lợi của đại tộc Hà Đông.

Dương Nguyên Khánh chiếm Trung Nguyên, không chỉ khiến triều đình phải gách vác quân phí, đồng thời cũng khiến cho một lượng lớn sức lao động ở các trang viên bỏ trốn.Chính là vì mục đích này mà Liễu Huyền Mậu mới kiên quyết phản đối quân tùy tấn công Trung Nguyên, nhưng thật không ngờ lại bị Vương Tự lợi dụng.Trong lúc Liễu Huyền Mậu ngồi trong nhà lao mà ngẩn người suy nghĩ, một loạt tiếng dây xích truyền đến, đây là biểu hiện của cửa lớn đại lao được mở ra.

Liễu Huyền Mậu lập tức đứng lên, khuôn mặt dính sát vào khoảng giữa hai song chắn của đại lao, cố hết sức nhìn về phía cửa lớn.Rất xa, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh được mười mấy tên lính bảo vệ đang đi nhanh tới.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, bước đi không chút hoang mang, vô cùng bình tĩnh.Liễu Huyền Mậu lập tức ngây người, chậm rãi lùi lại, ngồi xuống cạnh giường, trong lòng than “hỏng rồi”.Lúc này, Dương Nguyên Khánh ngừng lại trước đại lao, ánh mắt có chút thương hại nhìn Liễu Huyền Mậu.

Phụ thân của Liễu Huyền Mậu là Liễu Thuật chết trong lần cung loạn năm Đại Thọ thứ tư, khi đó Dương Nguyên Khánh hắn vẫn còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, phạm một sơ suất to lớn, cứu Dương Quảng một mạng, Liễu Thuật thì uống thuốc độc tự sát.Dương Nguyên Khánh rất tán thưởng học vấn và văn chương của phụ tử Liễu thị.

Hơn nữa, học vấn và năng lực của Liễu Huyền Mậu đều vô cùng xuất chúng, chính vì vậy mà Liễu Huyền Mậu mới có thể đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như Đại Lý Tự Khanh.- Liễu Sứ quân còn chưa suy nghĩ kỹ càng sao?Dương Nguyên Khánh nở nụ cười ôn hòa rồi nói.Liễu Huyền Mậu cắn môi một cái, cúi đầu nói:- Mặc dù vi thần đã biết mình sai, nhưng sai lầm của vi thần quá lớn, không dám cầu mong được Điện hạ tha thứ.Đây chính là Liễu Huyền Mậu kín đáo thừa nhận khuyết điểm của mình.

Y kích động hơn sáu mươi người ký tên trên danh sách.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Nếu Liễu Sứ quân biết mình đã lạc đường mà quay lại, ta vẫn sẽ trọng dụng Sứ quân như trước.- Ai!Liễu Huyền Mậu thở dài:- Điện hạ!

Vi thần biết sai rồi.Dương Nguyên Khánh chính là đang đợi một câu này, lập tức gật đầu:- Ngươi đã biết sai, vậy ta phong ngươi làm Trưởng sử quận Trường Bình, hãy cố gắng làm lại, tranh thủ sớm ngày nhập tướng.Trong lòng Liễu Huyền Mậu cảm động, mũi có cảm giác cay cay, giọng nói run rẩy, khom người nói:- Vi thần tạ ơn Điện hạ!Trong số tất cả con rể, người được Lý Uyên tín nhiệm nhất chính là Sài Thiệu.

Không chỉ vì Sài Thiệu là người đi theo y lâu nhất, còn rất trung thành và tận tâm với Lý Uyên.

Hơn nữa, trong quá trình Lý Uyên khởi binh, Sài Thiệu và vợ của y là Bình Dương Chiêu Công chúa đã lập được rất nhiều công lao hiển hách.

Chương 858 : Cuộc chiến Hội Ninh bắt đầuTrong số tất cả con rể, người được Lý Uyên tín nhiệm nhất chính là Sài Thiệu.

Không chỉ vì Sài Thiệu là người đi theo y lâu nhất, còn rất trung thành và tận tâm với Lý Uyên.

Hơn nữa, trong quá trình Lý Uyên khởi binh, Sài Thiệu và vợ của y là Bình Dương Chiêu Công chúa đã lập được rất nhiều công lao hiển hách.Cho nên Sài Thiệu lần đầu tiên có thể một mình lĩnh quân, có được thế lực quân đội của mình.

Y đảm nhiệm chức vụ Tả dực Vệ Đại tướng quân, dẫn hai mươi ngàn quân bảo vệ xung quanh kinh thành.Trong số các phe phái ở triều Đường, Sài Thiệu là người theo Long phái, nguyện trung thành với Hoàng đế Lý Uyên.

Trong cuộc chiến tranh giành giữa Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân, y đứng ở vị trí trung lập, cố gắng hết sức để không tham gia vào cuộc chiến giữa hai người.Tuy nhiên, bởi vì vợ của Sài Thiệu là Bình Dương Chiêu Công chúa Lý Tú Ninh và Lý Thần Thông có quan hệ vô cùng tốt, mà Lý Thần Thông lại thuộc vây cánh của Lý Kiến Thành, chính vì người vợ này mà Sài Thiều ít nhiều cũng bị cho là người thuộc vây cánh của Thái tử.Lần điều binh khiển tướng này chính là do Lý Thần Thông dẫn theo hai mươi ngàn quân Quan Nội, Sài Thiệu dẫn theo mười ngàn quân.

Lý Uyên tránh né không dùng quân đội thuộc thế lực của Lý Thế Dân, điều này nói lên rằng Lý Uyên cũng chấp nhận quan hệ của Sài Thiệu và Thái tử.Mặc dù nói như thế, Sài Thiệu vẫn duy trì mối quan hệ khá tốt với Lý Thế Dân.

Ở lần xuất binh trước, y đến phủ Tần Vương mượn người, chính là mượn thủ hạ mãnh tướng Khâu Di Cung của Tần Vương làm Đại tướng Tiên phong cho mình.Đây cũng là chỗ khôn khéo của Sài Thiệu.

Để cho thê tử thông qua cây cầu là thúc phụ Lý Thần Thông kết nối tạo quan hệ với Thái tử Lý Kiến Thành, còn y lại cố ý duy trì kết giao với Tần Vương Lý Thế Dân.Cứ như vậy, Kiến Thành hay Thế Dân thì y cũng không đắc tội.

Sau đó, dù y đã có được thế lực của mình, cuối cùng bất kể là ai đăng cơ, y vẫn có thể duy trì được địa vị của mình.Mà Lý Thần Thông lại là nhân vật trọng điểm được Lý Kiến Thành nôi kéo.

Từ lúc Lý Uyên vẫn còn là đại thần triều Đường, Lý Kiến Thành đã có quan hệ vô cùng tốt với Lý Thần Thông.Hơn nữa, Lý Thần Thông này là người hết sức chú trọng đến vấn đề quan hệ huyết thống gia tộc.

Mũi tên của Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân, cũng làm cho trái tim của Lý Thần Thông cảm thấy giá lạnh.

Chính từ lúc đó, y bắt đầu dùng toàn lực ủng hộ Thái tử Kiến Thành.Trong số các đại thần nắm thực quyền quân đội ở triều Đường, Lý Thần Thông được xếp thứ tư, gần với Lý Hiếu Cung.

Thế lực quân đội của y chủ yếu là ở các lộ quân đầu hàng loạn phỉ ở Quan Trung, là do y và Lý Tú Ninh thuyết phục đám loạn phỉ này đầu hàng Lý Uyên.Cuối cùng, thế lực loạn phỉ này bị phân làm hai.

Một phần trở thành thủ hạ của Lý Tú Ninh, sau này biến thành thế lực quân đội của Sài Thiệu.

Phần còn lại là do Lý Thần Thông thống lĩnh, y tuyển chọn lấy ba mươi ngàn tinh binh, đóng ở Quan Nội.Hơn nữa, cộng thêm ba mươi ngàn quân đóng ở Hà Tây, cứ như vậy, quân đội trong tay Lý Thần Thông liền có hơn sáu mươi ngàn người, phạm vi thế lực bao gồm hai khu vực lớn là Quan Nội và Hà Tây.Lần này Lý Uyên bổ nhiệm Lý Thần Thông làm chủ tướng thu phục quận Hội Ninh bị quân Tùy chiếm đoạt, cũng chính vì quận Hội Ninh thuộc phạm vi cai quản của thế lực Lý Thần Thông, chính là bụng làm dạ chịu.Trên đường lớn nối liền quận Bình Lương với quận Hội Ninh, ba mươi ngàn quân Đường xếp thành từng hàng, trùng trùng điệp điệp bước đi, cờ bay phấp phới, che trời phủ đất.

Lý Thần Thông đầu đội kim khôi, mình mặc kim giáp, một cây đại sóc đặt ngang trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt.Nhưng trong mắt y hiện lên chút lo âu.

Y rất lo lắng lần xuất binh tới quận Hội Ninh này đánh không lại quân Tùy, cuối cùng toàn quân bị diệt.

Kỳ thật trong lòng Lý Thần Thông cũng thuộc phái bình ổn.

Y biết mình đánh giặc cũng không lành nghề, chỉ là vì rất được Thánh thượng tín nhiệm nên mới thống lĩnh trọng binh.Nếu thực sự để y một mình đọ sức với quân Tùy, trong lòng y cũng không có chút nào chắc thắng, thậm chí nội tâm còn có chút trống rỗng.

Chủ tướng của quân Tùy là mãnh tướng đứng thứ năm thiên hạ Bùi Hành Nghiễm, vô cùng dũng kiệt.

Lại có Phong Châu tinh kỵ, y lấy cái gì để đối chiến với quân Tùy?Nhưng việc đã đến nước này, y không đánh một trận không được.

Quận Hội Ninh nằm trong phạm vi thế lực của y, nếu y không đánh thì không thể nắm được thế lực Quan Nội, còn có Lý Thế Dân thờ ơ lạnh nhạt ở phía sau.Trong lòng Lý Thần Thông rất rối ren.

Đại tướng tâm phúc Sử Vạn Bảo của y ở bên cạnh liền thấp giọng khuyên nhủ:- Hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, Vương gia không ngại mà tỏ chút thái độ, giữ mà không đánh.

Quân Tùy ở phía bắc quận Hội Ninh đào mỏ thì chúng ta đóng quân ở phía nam quận Hội Ninh.

Bảo vệ một thông đạo đi tới quận Võ Uy, như vậy là có thể cho triều đình và Thánh thượng một cái lý do.

Qua một thời gian, chuyện này cũng lắng xuống thôi.Sử Vạn Bảo vốn là đại hiệp Trường An.

Những năm cuối Đại Nghiệp y giương cờ tạo phản, thủ hạ dưới trướng có bảy tám mươi ngàn nghĩa quân.

Sau này bị Lý Thần Thông hợp nhất, nghênh đón quân Đường vào thành, được phong làm Nguyên quốc công, là nhân vật số ba dưới tay Lý Thần Thông, gần với đệ đệ Lý Thần Phù.Sử Vạn Bảo khoảng bốn mươi tuổi, là người khôn khéo láu cá, cực hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Y có thể đoán được một cách chính xác nội tâm đầy mâu thuẫn của Lý Thần Thông.Lý Thần Thông trầm ngâm một lát.

Lời của Sử Vạn Bảo thật đúng với nỗi lòng y, nhưng y lại nói:- Nếu chỉ áp mà không đánh, ta lo lắng lý do này không đủ làm hài lòng Thánh thượng.Sử Vạn Bảo cười híp mắt:- Chẳng lẽ Vương gia còn không biết tâm của Thánh thượng?

Trung Nguyên vừa mới bại, Thánh thượng còn lấy đâu ra tự tin đánh bại quân Tùy?

Nếu quận Hội Ninh lại bại, Thánh thượng làm thế nào cho dân chúng Quan Lũng một cái lý do, chẳng lẽ Thánh thượng sẽ không xét đến điều này sao?

Vương gia, thật ra Thánh thượng cũng rất mâu thuẫn.Lý Thần Thông dần bị thuyết phục.

Nếu đã như vậy, y còn phải thương lượng với Sài Thiệu một chút.

Y lập tức sai thuộc hạ:- Nhanh chóng mời Phò mã đến đây!Một lát sau, Sài Thiệu cưỡi ngựa chạy như bay tới, từ xa đã cười nói:- Hoàng thúc tìm tiểu chất có việc sao?Sài Thiệu và thê tử đều gọi Lý Thần Thông là thúc phụ, Lý Thần Thông cũng thường đến phủ Sài Thiệu nói chuyện phiếm, quan hệ giữa hai người rất mật thiết.Lý Thần Thông cười ha hả nói:- Tìm hiền chất tới là muốn thương lượng một chút kế sách đối phó quân Tùy.Y cầm roi ngựa chỉ đến một vùng đồi núi ở phía xa:- Qua dãy núi đó là đến quận Hội Ninh rồi.

Quân Tùy lấy kỵ binh làm chủ lực, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đụng độ quân Tùy, nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Có một số chuyện nhất định phải suy xét trước mới được.Sài Thiệu hơi trầm ngâm một chút rồi hỏi:- Không biết Hoàng thúc có kế sách gì?Luận về kinh nghiệm tác chiến, Lý Thần thông đã tham gia cuộc chiến tiêu diệt Lý Quỹ, còn Sài Thiệu đã tham gia cuộc chiến với Tây Tần, kinh nghiệm hai bên đều không khác biệt lắm.

Nhưng Lý Thần Thông là bề trên, lại là chủ tướng của lần tiến công quận Hội Ninh này, Sài Thiệu muốn nghe theo sắp xếp của y.Trong đầu Lý Thần Thông đã lập sẵn kế hoạch, y không chút hoang mang nói:- Binh pháp viết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhưng chúng ta lại biết rất ít về quân Tùy, trận chiến lần này không có chút nắm chắc nào, cho nên ta tính toán lấy ổn định là chính, không cần liều lĩnh, càng không thể nóng lòng cầu thắng, phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ.Sài Thiệu là người rất khôn khéo, y vừa nghe Lý Thần Thông nói phải tác chiến trường kỳ, trong lòng đã hiểu rõ ràng vấn đề, là Lý Thần Thông không muốn tác chiến với quân Tùy.Trên mặt y lộ ra vẻ khó khăn:- Ý của Hoàng thúc cũng có đạo lý, nhưng Thánh thượng yêu cầu chúng ta trước tiên phải đoạt lại mỏ quặng.

Nếu chúng ta chậm trễ, thời gian kéo dài, chỉ sợ khó có thể ăn nói với Thánh thượng.Sắc mặt Lý Thần Thông lập tức trùng xuống, câu trả lời của Sài Thiệu khiến y cảm thấy khó chịu.

Lúc này, y liền trở mặt không nhận nữa, lạnh lùng nói:- Vậy thỉnh cầu Sài Tướng quân vất vả hơn một chút, dẫn bản bộ đi trước đoạt lại quặng mỏ.

Ta chúc Sài Tướng quân mã đáo thành công.Nói xong, y không để ý đến Sài Thiệu nữa, giục ngựa chạy về phía trước, lớn tiếng hô:- Toàn quân giảm tốc độ, vững bước tiến lên!Sài Thiệu nhìn bóng dáng Lý Thần Thông đi xa, y không khỏi cười khổ một tiếng, bóng dáng quân Tùy còn chưa thấy đâu, nội bộ quân Đường đã bắt đầu rối loạn, trận này phải đánh thế nào đây?…Bên bờ tây Tổ Lệ Xuyên thủy, một đội kỵ binh khoảng mười ngàn người đang gào thét chạy tới, đội kỵ binh che trời phủ đất chạy qua vùng làng quê, tiếng vó ngựa khiến cho cả vùng đất bị chấn động.

Đại tướng dẫn đầu là Bùi Hành Nghiễm giơ cao trường sóc, mười ngàn kỵ binh nhanh chóng giảm tốc độ hành quân.

Toàn bộ xếp thành hai đội ngũ thật dài.Đội kỵ binh này là quân Phong Châu triều Tùy nhận lệnh xuôi nam, trợ giúp cho chiến dịch quận Hội Ninh.

Lúc này, quân Tùy ở quận Hội Ninh đã có hai mươi ngàn quân, đều là kỵ binh, do Đại tướng Bùi Hành Nghiễm thống nhất chỉ huy.

Bùi Hành Nghiễm chia quân làm hai đạo, một đạo do Phó tướng Hạ Thắng thống lĩnh, đóng giữ mỏ quặng và huyện Lương Xuyên, đạo còn lại do đích thân y suất lĩnh, tùy thời truy tìm tung tích quân Đường.

Chương 859 : Kế của mãnh tướng thứ mười (1+2)Bùi Hành Nghiễm hành quân vội vã, đã đi liên tục ba canh giờ, y nhìn thấy đám binh lính đều có vẻ mỏi mệt liền hạ lệnh:- Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ!Y vừa ra lệnh, bọn lính đều xuống ngựa, kẻ thì dẫn ngựa đến bờ sông uống nước, kẻ thì thả ngựa đi ăn cỏ, còn đám lính thì trải da dê xuống đất, sau đó ngồi xếp bằng uống nước và ăn cơm trưa.

Vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, bên bờ sông lập tức trở nên náo nhiệt.Bùi Hành Nghiễm ngồi trên một tảng đá lớn, y lấy bản đồ trải rộng ra.

Y vừa nhận được khoái tin (tin cấp tốc) từ Sở Vương Điện hạ, quân Đường suất binh ba mươi ngàn, chủ tướng là Lý Thần Thông, phó tướng là Sài Thiệu.

Bùi Hành Nghiễm cũng biết chút ít về sự phân bố thế lực quân đội của triều Đường.

Nếu như quân đội của Lý Thế Dân đến quận Hội Ninh, rất có thể là sẽ từ quận Lũng Tây tiến lên phía bắc.Nhưng bây giờ là Lý Thần Thông và Sài Thiệu dẫn quân tới, vậy thì chắc chắn bọn chúng chỉ có thể theo đường từ quận Bình Lương mà đến.

Lũng Tây ở bên kia là thế lực của Lý Thế Dân, không có quân đội của Lý Thần Thông.

Quân đội mà Lý Thần Thông dẫn theo, chỉ có thể là đội quân mà triều Đường bố trí ở Quan Nội.Quân ở Quan Nội cũng không phải là chủ lực của quân Đường.

Chủ lực của quân Đường là một triệu đại quân trong tay Lý Thế Dân, trong đó có ba mươi ngàn Huyền Giáp kỵ binh vô cùng sắc bén.

Quân ở Quan Nội chủ yếu là để phòng ngự, vốn là đám nghĩa quân tạo phản ở Quan Trung, sức chiến đấu kém quân chủ lực một bậc.Bùi Hành Nghiễm trời sinh tính cách kiêu ngạo, y rất tự tin có thể một trận quét sạch quân Đường, vấn đề hiện giờ là quân Đường đang ở chỗ nào?

Từ quận Bình Lương vào quận Hội Ninh có tất cả bốn con đường, quân Đường sẽ đi theo con đường nào?Trước đó không lâu, đại chiến Trung Nguyên khiến cho thiên hạ phải khiếp sợ nhưng Bùi Hành Nghiễm lại không có cơ hội tham gia, chuyện này vẫn khiến y rầu rĩ không vui.

Hơn nữa, trong đại chiến Trung Nguyên, biểu hiện của La Sĩ Tín quá chói sáng, đánh bất phân thắng bại với mãnh tướng đệ nhất thiên hạ Lý Huyền Bá.

Hiện tại, trong quân Tùy đang đều nhắc đến sự dũng mãnh của La Sĩ Tín, khiến cho Bùi Hành Nghiễm có chút cảm giác chua chát.Hiện tại Bùi Hành Nghiễm rất mong lần này có thể gặp được Lý Huyền Bá, y cũng rất mong có thể giao chiến với Lý Huyền Bá một lần, cảm nhận sự dũng mãnh của mãnh tướng đệ nhất thiên hạ.

Vậy mà người tới lại là Lý Thần Thông, điều này có nghĩa là Lý Huyền Bá sẽ không xuất hiện.Lúc này, một gã kỵ binh thám báo hăng hái chạy tới, từ xa đã hô lên:- Bùi Tướng quân đang ở đâu?Bùi Hành Nghiễm đứng lên:- Ta ở đây!Kỵ binh thám báo xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía Bùi Hành Nghiễm rồi quỳ xuống:- Khởi bẩm Bùi Tướng quân, đã phát hiện tung tích quân Đường.Bùi Hành Nghiễm mừng rỡ, vội hỏi:- Quân Đường hiện đang ở nơi nào?- Khởi bẩm Tướng quân, ba mươi ngàn quân Đường đã tiến vào quận Hội Ninh, nhưng bọn chúng lại chia làm hai đạo, một đạo đã xuôi nam, đạo còn lại đóng quân tại chỗ.Bùi Hành Nghiễm cau mày lại:- Đây là chiến lược gì?

Không ngờ chúng lại xuôi nam rồi, định phòng thủ mà không đánh sao?Y lại hỏi:- Đạo quân Đường đóng quân tại chỗ có bao nhiêu người, bố trí ra làm sao?- Hồi bẩm Tướng quân, bọn họ đóng cách thành Vân Thiên khoảng trăm dặm, ước chừng mười ngàn người.Thành Vân Thiên nằm trên đỉnh Vân Thiên tại một nhánh núi Lục Bàn ở giữa quận Hội Ninh và quận Bình Lương, nương theo quan đạo, từ trên cao nhìn xuống, địa hình hiểm yếu, là một tòa thành kiên cố được xây dựng, tu sửa thời Bắc Ngụy.

Ban đầu là dùng để phòng vệ đội kị binh của người Hồ đến từ thảo nguyên, từng hoang phế vào thời nhà Tùy.

Sau khi kiến lập nhà Đường, vì để phòng vệ hành động xâm lấn về phía đông của Tây Tần Tiết Cử, tòa thành Vân Thiên lại được sửa mới, dùng để đóng quân.Thành Vân Thiên đích thật là một tòa thành quân sự, chu vi khoảng bảy dặm, có thể đóng được hơn ngàn quân.

Lúc này, trong, ngoài thành đóng mười ngàn quân của Sài Thiệu, trong đó, năm ngàn quân đóng trong thành, năm ngàn quân còn lại đóng dưới sườn núi bên trái.

Các binh sĩ đang bận rộn đắp lũy ngăn dòng suối, một lượng lớn lương thực được vận chuyển vào trong thành.Trên bức tường vây quanh thành, Sài Thiệu khoanh tay quan sát binh lính bận rộn khiêng đá, chặt cây, ánh mắt y trầm ngâm, thể hiện tâm sự trùng trùng.

Sau một hồi đắn đo, Sài Thiệu cuối cùng không có cùng với Lý Thần Thông đánh xuống phía nam, mà ở lại Trung Bắc bộ, quận Hội Ninh.

Tuy y được bổ nhiệm làm phó tướng, nhưng trên thực tế, y và quân đội của y hoàn toàn độc lập, có thể tự mình hành động.Sài Thiệu lại không tán thành chiến thuật kéo dài của Lý Thần Thông, y không phải là một viên đại tướng, mà là là một quan viên có thứ bậc cao, cực kì có tiếng nói ở Đại Đường.

Bất luận là ở triều đình hay ở trong hoàng tộc, thậm chí là trong quân đội, địa vị của y đều rất cao.Trên một phương diện nào đó, địa vị của y thậm chí còn cao hơn Lý Thần Thông.

Lý Thần Thông là Hữu dực vệ đại tướng quân, Sài Thiệ lại là Tả dực thiệu đại tướng quân, chỉ là bởi vì trong Quan Nội đạo là phạm vi thế lực của Lý Thần Thông, Lý Uyên mới để Lý Thần Thông làm chủ tướng.Mặc dù mối quan hệ cá nhân của Sài Thiệu và Lý Thần Thông rất tốt, nhưng chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, y không chịu làm trái nguyên tắc.

Trước lúc lên đường, thánh thượng đã giao phó rất rõ ràng, đoạt lấy huyện Lương Xuyên và vùng mỏ lân cận, đuổi thế lực của nhà Tùy ra khỏi quận Hội Ninh.Sài Thiệu hiểu rõ lo lắng Lý Uyên.

Tài nguyên khoáng sản tại quận Hội Ninh có thể giúp nhà Tùy trở nên giàu có, lớn mạnh.

Đồng thời, quận Hội Ninh lại là hành lang nối liền tuyến đường từ thành đến Hà Tây.

Một khi quận Hội Ninh bị quân Tùy chiếm lĩnh, quân Tùy có thể đánh về phía tây, tiến nhập vào hành lang Hà Tây, đánh về phía đông, có thể cuốn sạch lấy năm quận phía nam.

Quận Hội Ninh có giá trị chiến lược to lớn vô cùng đối với nhà Đường.Chỉ là bởi vì đã kí kết hiệp nghị đình chiến Tùy - Đường, chịu sự bó buộc của hiệp nghị, quân Đường mới giảm lượng quân trú đóng tại quận Hội Ninh, không ngờ quân Tùy lại phá bỏ hiệp nghị, xuất binh chiếm lĩnh quận Hội Ninh.

Sài Thiệu hiểu rõ sự phẫn nộ và sự lo lắng đối với việc mất đi quận Hội Ninh trong lòng thánh thượng.Chính vì điểm này, Sài Thiệu kiên quyết phản đối sách lược trốn tránh của Lý Thần Thông.

Nếu chỉ là tỏ rõ thái độ, không có bất cứ hành động thực chất nào, như vậy, lần xuất binh này còn có ý nghĩa gí?

Chỉ là Sài Thiệu không thuyết phục được Lý Thần Thông, bọn họ mới phải chia ra mỗi người một ngả.Trong lòng Sài Thiệu hiểu rõ, chỉ dựa vào mười ngàn binh trong tay y thì không cách nào đoạt lại vùng mỏ, càng không cách gì đánh đuổi quân Tùy, y phải đợi viện binh.

Y đã phái người gửi tin đến Trường An, xin triều đình trợ giúp.Một bên, đại tướng tâm phúc của Sài Thiệu - Đoàn Đức Thao thấp giọng nói với Sài Thiệu:- Lý Thần Thông không chịu tấn công quân Tùy, đại tướng quân lại nói rõ với thánh thượng, lần này không phải là đắc tội với Lý Thần Thông rồi sao?

Dẫn đến sự bất mãn của thái tử.Sài Thiệu cười lạnh một tiếng:- Sài Thiệu ta là phò mã đương triều, tự lập môn hộ, còn sợ đắc tội với y ư?

Nếu không nói rõ chuyện này, nếu trận chiến thất bại, trách nhiệm đó là của ai đây?- Nhưng bên thái tử….Không đợi y nói xong, Sài Thiệu khoát tay cắt ngang sự lo lắng của y, bình thản nói:- Nếu thái tử bất mãn, ta cứ đi thường đến Tần vương phủ vài chuyến.Liên quan đến Tần vương và thái tử, Đoàn Đức Thao không dám nhiều lời nữa.

Nhưng trong lòng Đoàn Đức Thao có chút kì quái, y hiểu rõ Sài Thiệu.

Sài Thiệu con người này, ngoài mặt là kiên quyết giữ vững nguyên tắc, nhưng trên thực tế, y là một kẻ khéo léo, tuyệt không dễ dàng đắc tội với người khác, càng không nói đến đắc tội với thái tử.Nhưng Sài Thiệu lại tố cáo Lý Thần Thông tinh thần ứng chiến tiêu cực với thánh thượng.

Điều này thực hơi khác thường, không phù hợp với phong cách làm việc của Sài Thiệu, làm cho Đoàn Đức Thao trăm nghĩ cũng không hiểu được.Đúng vào lúc này, một tên kỵ binh từ xa xa chạy gấp đến.

Tinh thần Sài Thiệu rung lên, y nhận ra tên kỵ binh này là y phái đi thám thính.Một lát sau, kỵ binh men theo đường núi chạy lên, một đường chạy thẳng đến dưới thành, lớn tiếng nói:- Khởi bẩm đại tướng quân, chúng tôi phát hiện hỵ binh của quân Tùy, khoảng mười ngàn người, đang tiến nhanh đến thành.Sài Thiệu giật mình kinh hãi, liền vội vàng hỏi:- Quân Tùy còn cách nơi này bao xa?- Khoảng ba mươi dặm!Sài Thiệu trong lòng nhanh chóng tính toán, ba mươi dặm đường không xa, đối với kỵ binh mà nói, nhiều nhất là nửa canh giờ đã có thể đến được đây.

Y lại nhìn các binh sĩ quân Đường đang xây đắp thành lũy, ít nhất còn phải mất thời gian một ngày mới có thể xây xong lũy, không kịp rồi.- Truyền lệnh của ta, ngừng xây thành lũy lại, chuẩn bị cung tên, phòng vệ nơi hiểm yếu!Theo tiếng ra lệnh của Sài Thiệu, quân Đường bắt đầu nhanh chóng tập kết, từng đội quân Đường bố trí tại nơi hiểm yếu ở chân núi, giương cung, lắp tên, trận đại sẵn sàng nghênh đón quân địch.Lúc này, từ đằng xa truyền lại âm thanh lào rào, mặt đất rung nhẹ, ngay sau đó bụi đất bay lên, một đại đội kỵ binh đang phóng nhanh về phía đỉnh Vân Thiên.Sài Thiệu ngưng nhìn đội kỵ binh mịt mù cả đất trời đánh đến, đột nhiên lạnh lùng nói với quan công văn bên cạnh:- Lập tức gửi thư cho quân Tùy, nói ta thống lĩnh một đội cô binh, huyết chiến với đội kỵ binh chủ lực của quân Tùy, binh lực tuy yếu, nhưng thà chết không lùi.Bên cạnh, Đoàn Đức Thao khẽ giật mình, y đột nhiên có chút hiểu thâm ý của Sài Thiệu.Bùi Hành Nghiễm thống lĩnh mười ngàn kỵ binh phóng đến, y xa xa nhìn, trông thấy thành Vân Thiên trên đỉnh núi, cách mặt đất khoảng hai trăm thước, thế núi hiểm trở, tòa thành xây dựng vô cùng cao lớn, kiên cố, dễ thủ khó công.Bùi Hành Nghiễm nhíu chặt mày, muốn đánh tòa thành này, quả thật không dễ, vả lại quân Đường thủ ở trên núi, làm cho kỵ binh quân Tùy mất đi ưu thế.Quân Đường là mười ngàn quân, mình cũng là mười ngàn quân, vả lại, quân Đường có lợi thế địa hình, nên ngược lại chiếm ưu thế hơn, trận này không dễ đánh.- Tướng quân, không bằng vây thành, đánh quân tiếp viện!Một viên lang tướng bên cạnh kiến nghị nói.Bùi Hành Nghiễm trầm tư một lát, nhiệm vụ tổng quản giao cho y rất đơn giản, trấn giữ vùng mỏ, tiêu diệt quân địch đến xâm phạm.

Từ tòa thành Vân Thiên này đến vùng mỏ huyện Lương Xuyên khoảng một trăm ba mươi dặm.

Nếu như hành quân gấp, một ngày một đêm có thể đến vùng mỏ, cho nên nói tòa thành đang nằm trong phạm vi uy hiếp, phải nghĩ cách triệt hạ tòa thành này.Nghĩ đến đây, y lập tức ra lệnh cho tên giáo úy của đội trinh sát:- Ngươi mang một trăm huynh đệ trinh sát đi giám sát cánh quân phía nam của quân Đường, nếu bọn hắn có ý đồ tấn công về phía bắc, lập tức bẩm báo cho ta.- Tuân lệnh!Giáo úy ôm quyền hành lễ, dẫn một trăm lính trinh sát chạy nhanh về phía nam, dần dần không còn thấy bóng dáng.Bùi Hành Nghiễm lại hạ lệnh:- Đội quân đóng trại tại chỗ, tạm thời không tiến công.Quân Tùy lập tức dựng mấy trăm doanh trướng dưới chân núi, bọn họ là mình không cưỡi ngựa đến, không có mang quá nhiều mâu kích, chỉ có thể bố trí tuần tra gần doanh trướng, phòng ngừa quân Đường ban đêm đánh úp vào trại.…………Màn đêm từ từ buông xuống, thành lũy của quân Đường cũng xây được tám phần, trên đỉnh núi ánh đuốc sáng rực.

Màn đêm nuốt mất điạ hình núi đen mù mịt, doanh trướng ở giữa không trung, như một tòa cung điện lóe sáng rực rỡ trên trời.Cách chân núi hơn hai dặm, đại doanh của quân Tùy cũng đèn đuốc sáng trưng như vậy, mấy ngàn bó đuốc cắm trên cọc gỗ ở khắp bốn phía trong đại doanh, làm cho dưới đất xuất hiện một vòng lửa vô cùng lớn, nhìn cũng vô cùng tráng lệ.Sài Thiệu đứng trên tường thành quan sát vòng lửa dưới đất, ánh mắt tràn đầy suy tư, lúc này, đại tướng Khâu Hành Cung tiến lên thấp giọng nói:- Đại tướng quân, ty chức có một kế, có thể phá tan quân Tùy!- Ngươi nói, kế sách gì?- Ty chức phát hiện, quân Tùy là đến tay không, bốn phía không có mâu kích, cứ như vậy mà hạ trại, quả thật rất dễ công phá, chỉ cần quân Tùy xuất hiện nội loạn, chúng ta có thể từ trên cao đánh xuống, đánh vào trường của địch phá trận.Sài Thiệu cười khổ một tiếng:- Ngươi nói thật đơn giản, làm sao mới có thể làm quân Tùy nội loạn, ta không nghĩ được cách.Khâu Hành Cung cười:- Ty chức là người của quận Phù Phong, nhưng đã sống ở quận Hội Ninh mười năm, có thể nói tiếng bản địa trôi chảy, ý của ty chức là…..Khâu Hành Cung kề tai Sài Thiệu nói nhỏ vài câu, Sài Thiệu có chút do dự:- Khâu tướng quân, như vậy quá mạo hiểm, mà ngươi được danh xưng thiên hạ đệ thập mãnh tướng, rất nhiều quân Tùy đều biết ngươi, ngươi rất dễ bị nhìn ra, như vậy không ổn.Khâu Hành Cung lại nói:- Vậy do tiểu giáo lộ diện, ty chức đích thân mang một ngàn kỵ binh mai phục bên ngoài, nếu quân Tùy có nội loạn, ty chức sẽ nhân lúc náo loạn đột kích vào doanh trại, nhất định có thể đem đầu của Bùi Hành Nghiễm về gặp đại tướng quân.Khâu Hành Cung sốt ruột lập công, hơn nữa y không phải là người của Sài Thiệu.

Sài Thiệu không cự tuyệt được thỉnh cầu, chỉ có thể đồng ý:- Được, ta cho ngươi một ngàn kị binh và năm mươi chiếc xe lớn, nếu có gì ngoài ý muốn, lập tức trở về doanh trại, không được làm càn!- Đại tướng quân yên tâm, ty chức tất có tin tốt truyền về.………..Khâu Hành Cung là con thứ của đại tướng Khâu Hòa thời Tùy mạt, võ nghệ siêu quần, sử dụng một cây thiết thương đến xuất quỷ nhập thần, có phần giống La Sĩ Tín, nhưng y so với La Sĩ Tín còn kém một bậc, đứng thứ mười trong bảng thiên hạ thập mãnh tướng.Nhưng Khâu Hành Cung tuy rằng võ nghệ dũng mãnh, nhưng y cũng quỷ kế đa đoan, hành sự không theo cách chính thống.

Cuối những năm Đại Nghiệp, y cũng ở Phù Phong triệu tập một cánh nghĩa quân, nhưng binh lực không nhiều, chỉ có hơn ngàn người.Y liền nhìn trúng một cánh nghĩa quân hơn mười ngàn người khác, mạo hiểm giả làm người dân địa phương đưa lương thực cho cánh quân này, kết quả, lúc thủ lĩnh của nghĩa quân cảm tạ y, y động thủ giết vị thủ lĩnh này, đoạt đi cánh quân, hành sự rất can đảm.

Lần này, y cùng với Sài Thiệu xuất chinh đến quận Hội Ninh, mục tiêu lớn nhất của y là giết Bùi Hành Nghiễm, lấy thứ mười giết thứ năm, tất sẽ làm y dương danh thiên hạ.

Nhưng trực tiếp đánh nhau, cơ hội thắng của y không lớn, y bèn dùng kế giết Bùi Hành Nghiễm.Đêm càng sâu, màn đêm càng đen kịt, mấy đội tuần tra đang tuần tra gần đại doanh quân Tùy, phòng vệ không để lọt một giọt nước.Lúc này, lính tuần tra hô to:- Là người nào, đứng lại!Mười mấy tên lính tuần tra chạy đến, giương cung lắp tên, nghênh trận, chỉ nhìn thấy một đội xe lớn đến trong bóng tối, khoảng bốn năm chục chiếc,người đàn ông đứng đầu hô to:- Đừng bắn, chúng tôi là ngươi dân vùng này, đến để đưa lương thảo cho quân Tùy.Lính tuần tra bốn phía càng ngày càng đông, đốt đuốc sáng rực, một gã giáo úy chạy đến, đánh giá đám thổ dân đưa lương thảo, đều là mã phu thông thường, khoảng mấy chục người đàn ông đánh xe ngựa, ăn mặc đủ kiểu khác nhau, giáo úy lại nhìn đến xe ngựa, trên xe phân nửa là lương thực, một nửa là cỏ khô.- Các ngươi là người đến từ đâu?Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước lên, mang nặng âm địa phương nói:- Chúng tôi là nông dân gần đây, vài tòa nông trang quanh đây, khi nghe nói quân Tùy đến, bèn gửi lương thảo đến, chỉ khẩn xin quân Tùy tác chiến đừng lan đến nông trang.Giáo úy trầm ngâm một chút, gật đầu:- Đa tạ hảo ý của các ngươi, chỉ là bây giờ đang chiến tranh, các ngươi không thể đến gần đại doanh, lương thảo thì dỡ xuống, tự ta sẽ chuyển yêu cầu của các ngươi đến chủ tướng, các ngươi nhanh rời đi đi.Đám nông dân dỡ lương thảo xuống, cáo từ đi rồi.

Không bao lâu Bùi Hành Nghiễm nghe tin, vội đến.

Y xem xét tỉ mỉ đống lương thảo, cũng phải mấy trăm thạch lương thảo.

Nhưng thức ăn nuôi gia súc không tệ, đều là thức ăn tốt, khoảng hơn một ngàn gánh.Quân Tùy là tay không đến, ngựa dư đều dùng để vận chuyển lều trại, lương thảo bọn họ mang theo quả thật không nhiều, chỉ có thể duy trì khoảng ba đến bốn ngày, cho nên những lương thảo này đến thật đúng lúc.Bùi Hành Nghiễm lập tức lệnh:- Chuyển lương thảo vào đại quân.Lúc này, một tên lang tướng nhắc nhở:- Tướng quân, lương thảo này lai lịch không rõ, phòng ngừa có gian trá.Bùi Hành Nghiễm gật đầu, quân trinh sát của y tuần tra xung quanh, cũng không phát hiện ở đâu có thôn trang, đám nông dân đưa lương thảo quả thật lai lịch bất minh.Y lập tức lại hạ lệnh:- Lệnh cho Lương Tào tra xét tỉ mỉ những lương thảo này.Hơn một ngàn binh sĩ quân Tùy dắt ngựa đến, chuyển lương thảo vào đại doanh.

Một sự xuất hiện ngoài ý muốn thức tỉnh Bùi Hành Nghiễm, y lại ra lệnh, binh sĩ nghỉ ngơi, không được phép tháo giáp, binh khí không được rời tay, chiến mã không được rời khỏi doanh trướng.………….Tại một nơi hiểm trở dưới chân núi, Sài Thiệu híp mắt nhìn đại doanh của quân Tùy dưới chân núi, y cũng rất trông đợi đại doanh của quân Tùy bị loạn, nếu như vậy, đúng theo ý nguyên của y.Người thì luôn từ từ thành thục, tùy theo sự thay đổi của hoàn cảnh mà thay đổi tâm thái, thay đổi suy nghĩ.

Sài Thiệu đơn thuần, nhiệt huyết năm đó, trong lúc xây cung Phần Dương, bị Dương Nguyên Khánh xoay vòng vòng, thậm chí suýt nữa táng mạng.Nhưng Sài Thiệu đã hơn ba mươi tuổi lúc này, đã trở thành quan lớn của Đại Đường.

Trong quan trường ngươi lừa ta gạt làm cho nội tâm y ngày càng thuần thục, bắt đầu có lòng dạ, có tâm cơ, biết dùng thủ đoạn mưu đoạt lợi ích cá nhân, đương nhiên, y càng biết lảng tránh nguy hiểm.Đoàn Đức Thao bên cạnh lo lắng ưu phiền nói:- Đại tướng quân, Khâu tướng quân làm như vậy quá nguy hiểm, quân Tùy không phải đồ ngốc.

Cho dù Bùi Hành Nghiễm nhất thời không nghĩ đến, nhưng những đại tướng khác chưa chắc không nghĩ đến.

Nếu như một khi phát giác có gian trá, Khâu tướng quân sẽ gặp nguy hiểm.

Đại tướng quân nên khuyên ngăn y, hoặc phái người nhắc nhắc y.- Y là người của Tần vương, ta sao có thể khuyên ngăn y?Sài Thiệu không lạnh không nóng trả lời một câu, xoay người trở vào thành, xa xa nghe y truyền lệnh:- Lệnh cho các đạo quân không được phép trở về trường ngủ, chỉ được phép nghỉ ngơi ngay tại chỗ!Đoàn Đức Thao lại thở dài, y cảm thấy Sài Thiệu không quan tâm chút nào đến sự sống chết của Khâu Hành Cung, thậm chí còn có chút trông mong Khâu Hành Cung xảy ra chuyện.……………Giữa những đại trướng chằng chịt không dứt, Bùi Hành Nghiễm cước bộ gấp gáp, bước chân sải rộng, làm cho binh sĩ của y phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.Y nhanh bước đến mười mấy lều trại lớn ở phía Bắc, đây là nơi chứa lương thảo và những thứ khác.

Lính đứng gác dày đặc bốn phía, cảnh giới nghiêm ngặt.Đi vào một lều trướng lớn, Thương Tào tham quân sự chịu phụ trách quản lí lương thảo, vội tiến đến hành lễ, Bùi Hành Nghiễm không có tâm trạng phí lời với ông ta, y lập tức nói:- Ở đâu?- Tướng quân mời đi theo tôi.Quyển 19: Lệ Tinh Đồ Trì Chính Đương Thì Chương 860 : Tâm cơ của Sài ThiệuThương Tào tham quân sự dẫn Bùi Hành Nghiễm đến một lều lớn khác, nơi này chất hơn một ngàn gánh thức ăn tốt cho ngựa.

Những thứ này là thứ mà đám nông dân ở vùng lân cận vừa đem đến để khao quân.Tham quan sự ngồi xổm xuống trước đống cỏ, ông ta lấy một nắm cỏ dưới cùng lên, trình cho Bùi Hành Nghiễm:- Tướng quân, mời nhìn kĩ!Bùi Hành Nghiễm nhìn kĩ nắm cỏ trong tay y, đều nhỏ mảnh, dài khoảng nửa tấc, nhưng ở giữa có không ít thứ bột phấn màu vàng.Bùi Hành Nghiễm tiện tay nắm lấy một nắm từ trong đám cỏ, để lên tay xem kĩ, y cũng phát hiện, đám cỏ này dính không ít bột phấn màu vàng nhạt.

Y dùng ngón trỏ chấm một ít đưa vào miệng, mùi vị hơi đắng, y chau mày:- Những bột phấn màu vàng này là cái gì?- Bẩm báo tướng quân, những bột phấn này là bột ba đậu.Trong lòng Tham quân sự vẫn còn sợ hãi nói:- Thức ăn cho ngựa của chúng ta không đủ, những thức ăn này tối nay chuẩn bị chia xuống, nhưng ty chức tra xét thức ăn này cẩn thận, phát hiện bên trong có trộn một lượng bột ba đậu lớn, nếu như chiến mã ăn phải, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.Bùi Hành Nghiễm cười lạnh một tiếng:- Hay cho một Sài Thiệu, lại dùng loại thủ đoạn này, vậy cứ thử xem.Y lập tức truyền lệnh:- Truyền lệnh của ta, các binh sĩ không tiếp tục ngủ nữa, đứng bên chiến mã đợi lệnh!………Khâu Hành Cung dẫn một ngàn kỵ binh ẩn thân tại một rừng cây cách đó vài dặm, trong lòng y vô cùng căng thẳng, đồng thời cũng tràn đầy mong đợi.

Y phát hiện quân Tùy là tay không đến, còn phải vận chuyển vài trăm lều trại.Như thế đối với quân Tùy mà nói, lương thảo không đủ là tất nhiên, lương thảo mà y đưa tới, có lẽ quân Tùy sẽ vội dùng.

Lương thực không có vấn đề, nhưng trong thức ăn cho ngựa, y trộn thêm một lượng lớn bột ba đậu, bởi màu sắc gần giống nhau, nếu không kiểm tra kĩ lưỡng, rất khó nhìn ra bột ba đậu trên những đám cỏ này.Khâu Hành Cung dường như nhìn thấy cảnh từng thớt chiến mã của quân Tùy đau bụng ngã xuống.

Y biết, đối với kỵ binh mà nói, mất đi chiến mã sẽ tạo nên cảnh hỗn loạn như thế nào.

Mười ngàn quân Tùy hỗn loạn tuyệt đối không thể cản nổi một ngàn kỵ binh Đường dũng mãnh.Khâu Hành Cung năm nay đã ba mươi tám tuổi, đối với một người mười mấy tuổi có thể đảm nhiệm chức thái thú, thì đối với việc có thể lãnh binh đánh trận với quân Tùy, một người đàn ông ba mươi tám tuổi quả thật có chút già.

Nếu như là quan văn, có lẽ vẫn còn hai mươi mấy năm sự nghiệp, nhưng đối với võ tướng, lão tướng năm mươi tuổi thì nên xuất ngũ rồi, hoặc trở thành nguyên soái, hoặc chuyển sang đấu tranh tại chiến trường trong triều đình.Nhưng Khâu Hành Cung đến bây giờ vẫn chỉ là một tên Phiêu Kỵ tướng quân của Thiên Sách phủ.

Uất Trì Cung cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại là võ tướng được tin cậy nhất của Lý Thế Dân.

Vũ Văn Sĩ Cập cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại mang chức danh là Trị thư thị ngự sử, được hoàng đế vô cùng tin cậy.Hầu Quân Tập cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại là nguyên lão khởi binh, có công đầu với nước.

Đoàn Chí Hoằng cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại đồng thời đảm nhiệm chức Tả dực vệ tướng quân.Tất cả mười mấy Phiêu Kỵ tướng quân, nếu là so về sự nghiệp đều ốt hơn y, nếu so là tuổi tác thì trẻ hơn y nhiều, tiền đồ rộng lớn, duy chỉ Khâu Hành Cung vẫn chỉ là một gã binh lính đầu ba mươi tám tuổi.Vinh quang duy nhất mà y đạt được chính là y được liệt vào thiên hạ thập mãnh tướng, xếp hạng thứ mười.

Nhưng trong lòng y cũng rất rõ, sức mạnh của y đã không còn như mấy năm trước, thể lực của y cũng đang bắt đầu xuống dốc.Nếu thật sự tập hợp một đám mãnh tướng trong thiên hạ lại tỉ võ, y có thể được xếp vào danh sách một trăm đã là không tệ.

Cái danh thiên hạ đệ thập mãnh tướng này của y quả thật có chút không đáng tin cậy.Một người đàn ông lớn tuổi ba mươi tám tuổi, áp lực mà y phải chịu không phải người trẻ tuổi có thể trải nghiệm được.

Nếu y lại không nổi danh, chỉ sợ y không có ngày nổi danh nữa.Khâu Hành Cung đặt hạnh phúc trong quãng đời còn lại của y vào trận chiến này, đặt vào tia tình cảm mãnh liệt cuối cùng tựa ánh chiều tà của y.Trong bóng đêm, một bóng đen vọt đến, đây là một tên lính trinh sát của quân Đường.

Y mang tin tức mà Khâu Hành Cung chờ đợi.- Bẩm báo, đại doanh quân Tùy xảy ra hỗn loạn, kêu la cả một vùng, rất nhiều binh lính tuần tra bên ngoài vội vàng về lại doanh trại, trong doanh trại chắc chắn xảy ra chuyện lớn.Khâu Hành Cung mừng rỡ.

Thời khắc y chờ mong đã đến, y trở người nhảy lên lưng ngựa, thẳng lưng, hô to với một ngàn kỵ binh Đường:- Giờ phút lập công lớn đã tới, trận chiến này kết thúc, chư quân đều được phong hầu.Một ngàn kỵ binh lập tức tinh thần phấn chấn, thấp giọng hô một tiếng, giơ đao lên ngựa, chờ đợi giờ phút xuất kích.Khâu Hành Cung lại chăm chú nhìn đại doanh của quân Tùy một lúc, đột nhiên vung chiến đao lên:- Xuất kích!Y phóng ngựa nhảy ra, dẫn một ngàn kỵ binh phóng nhanh về phía đại doanh của quân Tùy, lướt nhanh như gió trong màn đêm, lại như một tinh linh phóng nhanh trong đêm tối, khí thế bức người.Bọn họ không gặp phải bất cứ lính tuần tra nào của quân Tùy, chớp mắt đã xông đến trước đại doanh của quân Tùy.

Xung quanh đại doanh không có mâu kích, chỉ có một chiến hào rộng năm thước.Chiến mã của Khâu Hành Cung phóng một bước rộng hơn cả thiết thương từ chiến hào, đánh vào đại doanh quân Tùy.

Một ngàn kỵ binh phía sau, ào ào phóng qua hào, theo y tấn công sâu vào trong doanh trại của quân Tùy.Liên tục xông vào mười mấy lều trướng, Khâu Hành Cung mặt biến sắc, trong đại doanh của quân Tùy sớm đã trống không, không có một người.

Lập tức trong quân doanh vang lên một tiếng, kinh hô cả một mảng.

Đây là tiếng kinh hô của kỵ binh quân Đường- Rút lui!

Nhanh rút lui!Khâu Hành Cung lớn tiếng quát, y xoay đầu ngựa trước tiên, phóng nhanh ra phía ngoài doanh trại quân Tùy, nhưng đã muộn rồi, ngoài doanh trại quân Tùy, kị binh quân Tùy từ bốn phương tám hướng đánh tới dày đặc, cắt đứt đường chạy trốn của kị binh quân Đường.Kị binh quân Đường trở nên hỗn loạn.

Bọn họ công kích mấy lần, đều thất bại, trận mưa tên dày đặc làm cho kỵ binh quân Đường ngã ngựa ào ào, tiếng kêu thảm vang cả một vùng.Trong đầu Khâu Hành Cung trống rỗng, y dường như đánh giết xông ra phía ngoài theo bản năng, y cũng không còn lo đến các binh sĩ quân Đường khác, y chỉ muốn tự mình có thể đánh giết để thoát ra ngoài.Ngay vào lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng rống:- Tướng Đường, hãy nộp mạng!Khâu Hành Cung vừa quay đầu, nhất thời bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, chỉ thấy ngọn lửa phần phật trong mắt, một vị tướng quân Tùy thân hình vạm vỡ, đang thúc ngựa nghiêng người xông đến, tay nắm ngọn giáo dài, sát khí đằng đằng.Khâu Hành Cung biết người này, chính là thiên hạ đệ ngũ mãnh tướng Bùi Hành Nghiễm, cũng là chủ tướng quân Tùy mà y muốn giết chết trong lần tập kích này.

Lúc này, săn trộm bất thành, y lại biến trở thành ật bị săn.Bùi Hành Nghiễm nháy mắt đã đánh đến trước mắt, y nhìn một cái liền nhận ra người trước mắt, không khỏi ha hả cười lạnh, thì ra là thiên hạ đệ thập mãnh tướng.- Hãy nộp mạng!Ngọn giáo dài của Bùi Hành Nghiễm nhanh như thiểm điện, nhắm ngay tim đâm đến.

Võ nghệ của Bùi Hành Nghiễm so với La Sĩ Tín thì tám lạng nửa cân.

Võ nghệ của La Sĩ Tín ở sức lực lớn, có thể cản cú nện chùy của Lý Huyền Bá, cộng thêm thương pháp tinh diệu, am hiểu sâu sắc cái tinh túy trong võ thuật của Trương Tu Đà, được xếp vào thiên hạ đệ tứ mãnh tướng.Về sức lực, Bùi Hành Nghiễm so với La Sĩ Tín không phân cao thấp, nhưng về mặt thương pháp, lại không tinh diệu bằng La Sĩ Tín, nhưng thương pháp của Bùi Hành Nghiễm cũng có chỗ hơn người, đó chính là nhanh.Y có thể trong chớp mắt, xuất kích hơn mười ngọn giáo, như hoa lê tung bay tán loạn, lại tựa mưa bão tầm tã, về mặt tốc độ kích sát, trong thiên hạ, không ai có thể sánh vai với y.Khâu Hành Cung mặc dù là thiên hạ đệ thập mãnh tướng, nhưng y tuổi đã cao, phản ứng cũng hơi chậm.

Khi y chuẩn bị cản mũi giáo của Bùi Hành Nghiễm, tim y truyền đến một loại đau đớn như muốn nổ tung.Y chậm rãi cúi đầu, trường giáo của Bùi Hành Nghiễm đã đâm vào lồng ngực y, mũi giáo xuyên qua từ sau lưng y, đâm một phát vào tim y.Khâu Hành Cung bỗng nhiên kêu thảm một tiếng đến long trời, ngã từ trên ngựa xuống đất, chết dưới mũi giáo của ở Bùi Hành Nghiễm.………..Sau nửa canh giờ Khâu Hành Cung vong trận, Sài Thiệu lại phân phó dùng máu viết thành một bức huyết thư dùng chim ưng gửi đến Trường An.- Thần liều chết muốn đánh tan quân Tùy, tiếc rằng binh yếu tướng cô, một cây khó chống vững, khó địch lại thiết kỵ của quân Tùy.

Đại tướng Khâu Hành Cung không may vong trận, thần tuy binh bại, nhưng đấu chí không suy.

Thần đã quyết tâm, nếu chết, thà rằng chết trên sa trường, cũng tuyệt không để quân Tùy tiến một bước vào Quan Nội đạo.

Mong trời cao bảo hộ Đại Đường ta!Tuy trong huyết thư của y không đề cập đến Lý Thần Thông, nhưng tất cả mũi giáo của Sài Thiệu đều chỉ về việc Lý Thần Thông tránh nạn về phía nam.Không có việc chạy về phía nam Lý Thần Thông, sao có thể thể hiện ý chí kiên quyết giữ thành của Sài Thiệu y?Không có việc Khâu Thành Cung trận vong, sao có thể thể hiện sự bi tráng của Sài Thiệu y?Không có ý chí kiên quyết giữ thành của y và sự bi tráng của y, Quan Nội đạo sao có thể rơi vào tay y?

Chương 861 : Hội Ninh đổi soáiMưu quyền của nhân vật ở trên cao, không phải nằm ở chiến tích của y, mà là nằm ở thái độ mà y biểu hiện vào thời khắc mấu chốt.Cổng chu tước của hoàng thành, một con ngựa phóng nhanh đến.

Trên ngựa là một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, sống mũi cao thẳng, hai mắt hàm uy, lưng giắt một thanh trường kiếm, thân thể vô cùng khỏe khoắn.

Cô ta là con gái thứ ba của Lý Uyên, Bình Dương Chiêu công chúa – Lý Tú Ninh.Lúc này Lý Tú Ninh lòng nóng như lửa đốt, cô ta cũng đã nhận được tin tức của chồng, bị vây khốn ở thành Vân Thiên, tình thế nguy cấp.

Nhưng viện binh của triều đình cứ chậm chạp, không có động tĩnh.

Lý Tú Ninh không kìm được nữa, tiến cung diện thánh.Lý Tú Ninh cũng không ngồi kiệu, nhanh đi về phía hoàng cung.

Trên đường đi, gặp không ít quan viên đều khẽ khom người hành lễ với cô ta.

Nhưng Lý Tú Ninh lúc này không để ý đến việc hồi lễ, càng đi càng nhanh, rất nhanh đã vào hoàng cung, đi thẳng đến điện Võ Đức.Trong ngự thư phòng.

Lý Uyên và thái tử Lý Kiến Thành cùng với Tần vương Lý Thế Dân đang thương lượng thế cục tại quận Hội Ninh.

Từ sau khi tin tức về cái chết của Khâu Hành Cung truyền đến, Lý Uyên có chút dao động đối với việc đoạt lại quận Hội Ninh.Ông ta ý thức được, nếu như chiến bại, sẽ tạo thành đòn đả kích nghiêm trọng cho sĩ khí và lòng dân tại Quan Lũng.

Quận Hội Ninh cách Trường An quá gần, sự thất bại của quân Đường, sẽ làm cho triều trên dưới đều chịu sự uy hiếp to lớn.Lý Uyên ngồi sau ngự án, nhắm mắt không mở, ông ta hiện nay đang ở vào thế khó xử, hy vọng có thể có chút biện pháp giải quyết nguy cơ từ chỗ hai con trai.Lý Kiến Thành hiện tại cũng có chút khó xử, y vốn thuộc trường phái kiên quyết đoạt lại quận Hội Ninh, y tuyệt không muốn mất đi quận Hội Ninh nơi chiến lược này.

Nhưng Lý Thần Thông lại cứ chọc tức y, thái độ lần chần của Lý Thần Thông làm cho y vừa phẫn nộ, vừa không biết làm sao.- Phụ hoàng, bây giờ quân Tùy có hai mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ đang ở quận Hội Ninh, chúng ta chỉ có ba mươi vạn quân, đại bộ phận là bộ binh, muốn đánh bại quân Tùy, quả thật tương đối khó khăn, cũng không thể hoàn toàn trách cứ hoàng thúc.

Có lẽ chúng ta tiến binh vào quận Diên An, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, ép quân Tùy rút quân.Lý Thế Dân vốn vẫn không lên tiếng, chuyện này, ngay từ đầu y đã không tham dự vào, y cũng không muốn tìm thêm việc cho bản thân.

Nhưng hôm nay, phụ hoàng cố ý gọi y đến thương nghị, y hoài nghi phụ hoàng chuẩn bị để y xuất binh đến quận Hội An, y trầm mặc ứng phó.

Nhưng phương án này của thái tử Lý Kiến Thành cuối cùng làm cho y không kìm được nữa.Lý Thế Dân cười lạnh một tiếng:- Hoàng huynh muốn mở rộng chiến tranh, từ việc tranh giành một vùng mỏ mở rộng thành cuộc đại chiến Tùy - Đường?

Lại còn gọi là vây Ngụy cứu Triệu, chẳng lẽ quân Tùy không biết xuất binh ở Hà Đông đến cứu viện?Kì thực, Lý Kiến Thành nói xong liền cảm thấy không thỏa đáng.

Nhưng Lý Thế Dân lại không hề khách khí, nắm lấy lời nói của y, làm y rơi vào thế bị động.

Lý Kiến Thành có chút thẹn quá hóa giận, hừ mạnh nói:- Ngươi lúc từ đầu đã tự đứng ra ngoài, lạnh mắt bàng quang, không biết suy nghĩ, phân ưu cùng phụ hoàng, lại chỉ biết ở đây châm chọc, khiêu khích.

Ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?Lý Uyên hơi mở mắt, có chút không vui nói:- Được rồi, huynh đệ hai người các con đừng cãi vả nữa.Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đều không dám nói thêm nữa.

Lý Uyên lại nhìn Lý Thế Dân, mỉm cười nói:- Thế Dân, nói cách nghĩ của con xem, chuyện này, trẫm tin con sẽ tự có cách nghĩ riêng của con.Lý Thế Dân do dự một chút, khom người đến:- Chỉ sợ phụ hoàng không muốn nghe cách nghĩ nhi thần.- Không sao, con cứ nói, trẫm muốn nghe thử.Lý Thế Dân mặc dù không có tham dự vào quyết sách của việc này, nhưng cũng không có nghĩa là y không có cách nghĩ.

Y vẫn luôn đợi cơ hội.

Bây giờ, phụ hoàng cuối cùng cũng cho y cơ hội mở miệng.

Lý Thế Dân hít một hơi thật sâu, nói:- Phụ hoàng, cho dù chúng ta có đoạt về được vùng mỏ ở quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ từ nơi khác tìm đến vùng mỏ, chúng ta không cách gì ngăn cản hắn đẩy mạnh luyện đồng ngân.

Vùng mỏ ở quận Hội Ninh ít nhất có thể khai thác mấy ngàn năm, sẽ không bởi vì bị hắn khai thác mà trở nên cạn kiệt.- Ý ngươi nói là hai tay dâng quận Hội Ninh cho nhà Tùy sao?Lý Kiến Thành đứng một bên có chút bất mãn.Lý Thế Dân mím môi thành một đường, không nói một lời.

Lý Uyên tức giận trừng Lý Kiến Thành một cái:- Thế Dân đang nói chuyện chính sự với trẫm, con đừng có tùy tiện cắt ngang!- Dạ!Lý Kiến Thành nhịn xuống.- Thế Dân, con tiếp tục nói.Lý Uyên lại dịu giọng nói với Lý Thế Dân.Lý Uyên ý thức được, dùng cách thức cứng rắn giải quyết không được vấn đề của quận Hội Ninh, chỉ có chuốc lấy sỉ nhục và tổn thất lớn hơn.

Kế sách vây Ngụy cứu Triệu của Lý Kiến Thành, y vốn không muốn nghe.

Mà phương án của con thứ Lý Thế Dân có chút cảm giác lui một bước, trời cao biển rộng, y rất có hứng thú.Lý Thế Dân tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục nói:- Kì thực, vấn đề chủ yếu của chúng ta bây giờ là không dám đối mặt với hiện thực.

Ý chiếm lĩnh quận Hội Ninh của Dương Nguyên Khánh vô cùng mạnh mẽ, không tiếc khai chiến với chúng ta.

Dưới tình huống này, chúng ta nên tránh mũi nhọn đi, nhưng không phải nhượng bộ hoàn toàn.

Trước lui một bước, giao vùng mỏ phía bắc cho quân Tùy, chúng ta chiếm phía nam quận Hội Ninh, giữ vững thông đạo đến Hà Tây.

Đồng thời cũng không có từ bỏ từ bỏ quận Hội Ninh, tạo thành cục diện giằng co, cùng Dương Nguyên Khánh đàm luận về vấn đề giữa quận Nam và quận Tích Dương.

Một khi thời cơ chín muồi, chúng ta đoạt vùng mỏ quận Hội Ninh về.

Phụ hoàng, ý của nhi thần là bàn bạc kĩ lưỡng hơn.Phương án của Lý Thế Dân kì thật là phương án của Lý Thần Thông, chỉ là thời cơ đưa ra của hai người không giống nhau, động cơ cũng không giống nhau.

Cho nên bản chất đều là than chì.

Nhưng một cái biến thành than đen, một cái khác lại biến thành kim cương.Lý Uyên tức giận Lý Thần Thông lâm trận bỏ chạy, nhưng lại khen ngợi kế sách lâu dài của Lý Thế Dân.

Ông ta trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu nói:- Lời hoàng nhi nói có lí!Lúc này, một tên hoạn quan tại cửa bẩm báo:- Khởi bẩm bệ hạ, Bình Dương Chiêu công chúa cầu kiến!Lý Uyên khẽ giật mình, ông ta lập tức hiểu ra, cô con gái này là đến vì chuyện của Sài Thiệu, ông ta chỉ cảm thấy một trận đau đầu, nói cả nửa ngày, vẫn chưa có phương án làm sao để giải nguy cho Sài Thiệu, ông ta nhìn về phía Lý Thế Dân cầu viện.Lúc này, Lý Thế Dân tràn đầy lòng tin.

Nếu phụ hoàng đã nghe lọt phương án của y, những biện pháp tiếp theo sau đó, y cũng không thể đứng ngoài rồi.

Giải nguy cho Sài Thiệu, đoạt lại quân quyền ở Quan nội đạo, y lùi một bước để khống chế lòng người, cuối cùng làm kẻ thắng cuộc.- Phụ hoàng, để thần nhi đi nói chuyện với tam tỷ, chỉ hy vọng phụ hoàng có thể cho nhi thần quyền giải quyết việc ở quận Hội Ninh.Lý Uyên gật đầu, lấy ra một tấm kim bài đưa cho Lý Thế Dân:- Trẫm cho phép con điều động quân ở quan tây, giải quyết nguy cơ ở quận Hội Ninh.Tuy thế lực quân đội ở quan trung thuộc về Lý Thế Dân, nhưng quyền lực điều động quân đội trong thiên hạ vẫn được nắm chặt trong tay Lý Uyên, không có kim bài điều binh, Lý Thế Dân cũng chỉ có thể điều động ba ngàn thân vệ của y.- Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng thất vọng!Lý Thế Dân hành lễ, tiếp lấy kim bài, lui xuống, trong phòng chỉ còn lại cha con hai con Lý Kiến Thành và Lý Uyên.

Lý Uyên nhìn Lý Kiến Thành một cái, thản nhiên nói:- Đả hổ phải dựa vào binh lực của phụ tử, lên trận phải cần thân huynh đệ.

Thế Dân toàn lực cứu vãn nguy cơ của quận Hội Ninh, con phụ trách đàm phán tại Thái Nguyên.

Huynh đệ hai con, một văn, một võ, mỗi người đều thi hành trách nhiệm của mình.Lý Kiến Thành biết đã không thể vãn hồi, nhị đệ đoạt đi quyền chủ đạo quận Hội Ninh, y rất rõ dụng ý của nhị đệ, không có lợi thì không dậy sớm.

Không có đủ lợi ích, Thế Dân tuyệt không tiếp nhận cục diện rối rắm này.Cái lợi ích này là gì?

Dường như không cần phải nghĩ, chắc chắn là phạm vi thế lực tại Quan nội đạo.

Lý Thế Dân muốn kéo dài quan trung và quan tây thành một mảng.Hành vi lần này của hoàng thúc đã chọc giận phụ hoàng, từ thái độ của phụ hoàng có thể thấy, ông ấy đã chuẩn bị nghiêm trị hoàng thúc.

Phạm vi thế lực của hoàng thúc tại Quan nội đạo, chắc chắn giữ không được.Nhưng nếu mang phạm vi thế lực của Quan nội đạo dâng lên cho Tần vương.

Lý Kiến Thành lại quyết không đồng ý, y chỉ có thể cẩn thận hỏi:- Phụ hoàng chuẩn bị xử lí hoàng thúc thế nào?Lý Uyên hiểu rõ ý của Lý Kiến Thành, y chắc chắn muốn toàn lực bảo vệ Lý Thần Thông.

Nhưng Lý Uyên rất thất vọng đối với Lý Thần Thông.

Cái thất vọng này không phải ở chỗ vấn đề mưu lược của Lý Thần Thông có vấn đề, mà là động cơ của y.Y không chịu tiến công vùng mỏ huyện Lương Xuyên, mà ngược lại lãnh binh chạy về phía nam, đối ngược xa xa với quân Tùy.

Đây hiển nhiên là trốn tránh trận chiến, sợ quân của mình bị diệt.Mà thế lực của Quan nội đạo giữa Tùy - Đường vô cùng phức tạp, sớm muộn cũng có một trận đại chiến vì tranh đoạt Quan nội đạo.

Với biểu hiện e sợ xuất chiến của Lý Thần Thông lần này, chắc chắn tương lai, y cũng không thể bảo vệ được Quan nội đạo.

Nếu không phải nể tình y là thân đệ của mình, ngay cả Hà Tây đạo cũng không giao cho y.

Chương 862 : Lần thứ hai đàm phán (p1)Nghĩ đến đây, Lý Uyên lạnh lùng nói:- Hoàng thúc con vi phạm ý chỉ của trẫm, bỏ rơi phò mã chạy về phía nam, làm cho chúng ta rơi vào thế vô cùng bị động, Khâu Hành Cung trận vong, y cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Trẫm quyết định để y trở về Hà Tây, không cần quản việc quân vụ của Quan nội đạo nữa.Ngữ khí Lý Uyên rất kiên quyết, không cho Lý Kiến Thành cơ hội cầu tình.

Lý Kiến Thành cũng không còn cách nào, phụ hoàng đã quyết định, rất khó có thể cứu vãn hoàng thúc.

Y chỉ có thể đưa ra phương án thứ hai.- Phụ hoàng, lần này Sài Thiệu kiên quyết chấp hành ý chỉ của phụ hoàng, thà chết không lùi, toàn lực bảo vệ tôn nghiêm của Đại Đường.

Nhi thần cho rằng, để Sài Thiệu trấn thủ Quan nội đạo là đúng đắn, không biết phụ hoàng nghĩ thế nào?Lý Uyên quả thật cũng có ý này, ông ta không thể giao hết quan trung và quan nội đạo cho con thứ Thế Dân.

Như vậy quá nguy hiểm, cân bằng quyền lực mới là đạo làm vua.

Sài Thiệu là theo Long phái, giao cho y là thích hợp nhất.Chỉ là lời này không thể nói quá sớm, nói quá sớm, Thế Dân sẽ không hết lòng thay ông ta đi giải quyết nguy cơ ở quận Hội Ninh.

Trong lòng Lý Uyên sáng như gương, ông ta biết phải nên làm thế nào?- Chuyện này để trẫm suy nghĩ đã, để bàn bạc kỹ hơn.…………- Nhị đệ, ngươi đến Lũng Tây chí ít cũng hai ngày rồi, điểm binh xuất phát đến quận Hội Ninh phải hai ba ngày nữa, thời gian không kịp nữa rồi, không được!

Ta phải hỏi xin phụ hoàng một đạo binh mã, tự ta lãnh binh cứu viện.Lý Tú Ninh lớn hơn Lý Thế Dân hai tuổi, bọn họ là tỷ đệ cùng cha mẹ, tình cảm sâu sắc.

Lúc này, cô ta gấp đi cứu phu quân của mình, khăng khăng muốn đi gặp phụ hoàng.- Tam tỷ, phụ hoàng đã có an bài, chính ta để ta đi viện cứu tỷ phu, vả lại quân quyền trong triều đình tự có chế độ, phụ hoàng không thể cho tỷ quân đội, không bằng như vầy….Lý Thế Dân trầm ngâm một chút nói:- Ta giao ba ngàn quân hộ vệ của mình cho tỷ, tỷ có thể đi cứu viện tỷ phu trước, ta sẽ từ quận Lũng Tây xuất binh bắc thượng sau.Lý Tú Ninh mừng rỡ, cô ta biết ba nghìn Huyền Giáp quân của nhị đệ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, do đại tướng Uất Trì Cung thống soái, sức chiến đấu rất lớn.

Có đạo quân này, cộng thêm năm trăm thân binh ở phủ công chúa, đủ để cứu viện phu quân.Cô ta hành lễ:- Tình nghĩa của nhị đệ, tỷ tỷ xin ghi nhớ, ngày sau nhất định sẽ trả nhân tình cho đệ.Lý Thế Dân cười khổ một tiếng, vì lôi kéo Sài Thiệu, y đã trả giá bằng tính mạng đại tướng Khâu Hành Cung.

Bây giờ lại giao ba ngàn Huyền Giáp quân tinh nhuệ nhất cho tam tỷ.

Ân tình này thật không nhỏ, nhưng hy vọng Sài Thiệu có thể nhận ân tình này, từ từ quy hàng về mình.Một canh giờ sau, Lý Tú Ninh lĩnh ba ngàn kỵ binh Huyền Giáp thêm vào năm trăm thân vệ rời khỏi quân trướng ngoài thành, phóng nhanh như gió bay chớp điện về hướng tây bắc, nhanh đi đến quận Hội Ninh cứu viện phu quân của mình.Sáng sớm, Chính sứ Tiêu Vũ, Phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập của triều Đường đã tới trước cung Tấn Dương, đợi tiếp kiến Sở Vương Dương Nguyên Khánh.

Tâm trạng hai người đều có vẻ nặng nề.Tiêu Vũ vừa mới nhận được lệnh bí mật của Hoàng đế Lý Uyên, đồng ý chia khu mỏ ở bắc bộ của quận Hội Ninh cho triều Tùy.

Nhưng điều kiện là phải đem quận Nam Dương và quận Tích Dương trả cho triều Đường.Điều mà Tiêu Vũ băn khoăn chính là ở chỗ, Dương Nguyên Khánh không chịu đồng ý nhượng bộ.

Trên thực tế, bất kể hai quận đó của Trung Nguyên hay quận Hội Ninh vốn đều thuộc địa bàn triều Đường, bị triều Tùy đoạt đi.

Vì vùng đất này dùng để cò kè mặc cả nên làm cho nó không thể phát triển được.Mặc dù triều Tùy rất ngang ngược hống hách, nhưng cũng không thể lảng tránh được sự thật này.

Triều Đường vừa mới thất bại ở Trung Nguyên, vì thế không thể không chịu nhục.Nhưng cho dù là như thế.

Triều Đường còn phải chịu đựng việc triều Tùy rao giá trên trời.

Tiêu Vũ cảm thấy mình chính là người bị lăng nhục và áp bức nhất của Đại Đường.

Y đường đường là tướng quốc, là sứ giả của một quốc gia mà lại phải đứng ở trước cửa cung chờ triệu kiến.Vũ Văn Sĩ Cập là lấy thân phận Ngự sử để đảm nhiệm chức Phó sứ, cơ hội này là do Tần vương Lý Thế Dân mang đến cho y.

Nhưng Vũ Văn Sĩ Cập cũng không phải vì việc công, mà là vì vợ con của y.

Y hy vọng có thể lợi dụng cơ hội lần này, đưa vợ con về Trường An.Y biết vợ con mình sẽ ở trong cung Tấn Dương, chỉ cách chỗ y không xa lắm.

Nhưng đối với y mà nói, để được khoảng cách không xa lắm này, y đã phải hao tổn tinh thần, như ngồi trên đống lửa.- Vũ Văn Ngự sử!Tiêu Vũ liếc mắt nhìn y, có chút bất mãn mà kéo dài âm thanh:- Nên lấy quốc sự làm trọng.Vũ Văn Sĩ Cập yên lặng gật đầu:- Vâng!

Ty chức hiểu rõ.Lúc này, một gã thị vệ bước nhanh ra cửa cung, tiến lên chắp tay hỏi:- Xin hỏi, là sứ Đường Tiêu tướng quốc phải không?Tiêu Vũ chắp tay nói:- Đúng vậy!Thị vệ vẫn như cũ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:- Sở Vương điện hạ cho mời Tiêu tướng quốc, xin mời đi theo ta.Tiêu tướng quốc trong lòng vô cùng chua xót.

Chiếu theo lễ nghĩa bình thường, cấp bậc y là sứ giả, thì phải chiêu đãi đặc biệt đối với khách quý.

Đằng này, bọn họ lại để mình phải tự bỏ tiền của chính mình ra thuê nhà trọ.Trước lúc gặp mặt, thì phải vào cung nghỉ ngơi chờ ở phòng tiếp khách.

Còn bọn họ thì vẫn phải đứng ở bên ngoài cửa cung thổi gió khô.

Đợi ước chừng có nhanh cũng phải mất nửa canh giờ.Khi đón khách, đáng lẽ là tướng quốc đến nghênh tiếp bọn họ vào cung.

Không ngờ, cũng chỉ là một gã thị vệ đến dẫn đường, khiến Tiêu Vũ không thể nhịn được nữa.Mặt y sầm sầm, vừa sắp nổi dận, Vũ Văn Sĩ Cập lại thản nhiên nhắc nhở y:- Tiêu tướng quốc, phải lấy quốc sự làm trọng!Tiêu Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vũ Văn Sĩ Cập một cái, đành nén nhịn khẩu khí này xuống, đi theo thị vệ tiến cung.... .Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn ra cửa chính ở phía xa xa.

Hắn đã thấy thị vệ dẫn theo hai gã sứ giả nhà Đường đi về phía cung Tấn Dương.

Người đi đầu ắt phải là Tiêu Vũ.

Khóe miệng Dương Nguyên Khánh lộ ra một nụ cười.Không ngờ, Tiêu Vũ đã đi mà không giận dỗi, nhẫn nhịn chịu sự khuất nhục.

Điều này đủ để thấy được, việc triều đình nhà Đường muốn giải quyết hai quận ở Nam Dương và vấn đề tù binh là rất bức thiết.Tốt lắm, có thể nói một chút điều kiện cùng bọn họ.

Dương Nguyên Khánh xoay người, ánh mắt dừng lại một bức thư pháp ở trên tường, do Ngu Thế Nam tự viết.

Trên đó viết một câu danh ngôn:''Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật”.Đây lời răn chính mình của Dương Nguyên Khánh.

Làm người phải có dã tâm, phải thật tinh mắt, phải có quyết đoán, phải dám làm dám chịu, cái này gọi là quân tử không ngừng cố gắng.Nhưng chỉ vẻn vẹn có dã tâm và quyết đoán thì vẫn còn chưa đủ.

Nhất định phải có thực lực hùng hậu.

Không có thực lực hùng hậu, dã tâm và quyết đoán cũng chỉ là lý luận suông, chỉ để nói mà nghe cho vui tai.

Cái này gọi là “Hậu đức dĩ tái vật”.Hai người cùng là Phụ tướng.

Dương Nguyên Khánh muốn lấy thiên hạ, lòng dạ vậy là đủ rồi.

Nhưng thực lực còn có chỗ khiếm khuyết, quân đội không đủ, tài lực không đủ, toàn bộ thực lực Đại Tùy còn kém hơn một chút.

Hắn vẫn cần phải tích lũy lâu dài và tăng thêm lực lượng.Dương Nguyên Khánh đang nhìn chữ ở trên tường.

Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, đã dẫn sứ Đường đến, đang chờ ở Tử Vi Các.Dương Nguyên Khánh tỉnh lại từ trong trầm tư, liền ra lệnh:- Dẫn bọn họ đến nghị sự đường của ta, nhân tiện gọi Dương tướng quốc và Hàn Ngự sử.Tuy rằng hắn cố ý lấy sự lãnh đạm làm phương thức khiến Tiêu Vũ cảm thấy khuất nhục, nhưng đến lúc chính thức đàm phán, Dương Nguyên Khánh lại dùng nghi thức đối đãi như thường lệ xưa nay.

Hắn đi xuống dưới cửa nghị sự đường, vừa lúc gặp tướng quốc Dương Sư Đạo đang vội vàng chạy tới.Dương Sư Đạo đảm nhiệm chức vụ Nạp ngôn, chủ quản môn hạ tỉnh.

Lần này, Dương Nguyên Khánh đã chuẩn bị để cho y ra mặt nói chuyện với Tiêu Vũ.- Điện hạ!Dương Sư Đạo đang cười chắp tay về phía hắn.- Tướng nhà Đường là Tiêu Vũ muốn tới đàm phán, ngươi sẽ là người đại diện tới nói chuyện với y thay ta!Dương Sư Đạo ngẩn ra, trên mặt tỏ vẻ làm khó khăn.

Chuyện này từ đầu tới đuôi y cũng không hiểu chút gì, vậy thì phải đàm phán thế nào đây?- Điện hạ, thuộc hạ và sứ Đường đàm phán không có vấn đề gì, chỉ có điều điểm mấu chốt của chúng ta là gì?

Thuộc hạ có thể đáp ứng cái gì, không thể đáp ứng cái gì, chuyện này phải nói trước cho thuộc hạ.- Ta biết, đi vào rồi hãy nói!Dương Nguyên Khánh và Dương Sư Đạo đi vào nghị sự đường.... . .Một lát, thị vệ dẫn Chính sứ Tiêu Vũ và Phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập đi vào nghị sự đường.

Trị thư thị Ngự Sử Hàn Thọ Trọng cũng vội vàng tới rồi.- Tiêu tướng quốc, mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Tiêu Vũ lạnh lùng nói:- Đa tạ sở vương điện hạ quan tâm, nhà trọ Thái Nguyên cũng sạch sẽ, có điều đắt quá.Trong giọng nói của y tràn đầy bất mãn và trào phúng.

Dương Nguyên Khánh lại cười, lại giới thiệu với Dương Sư Đạo và Hàn Thọ Trọng.

Kỳ thật không cần giới thiệu, Tiêu Vũ và Dương Sư Đạo đã sớm biết rõ, Tiêu Vũ là anh Tiêu Hậu, là ngoại thích triều Tùy, mà Dương Sư Đạo là cháu Dương Quảng, là tôn thất, bọn họ vẫn thường lui tới.

Chương 863 : Lần thứ hai đàm phán (p2)Tuy nhiên, Tiêu Vũ thật không ngờ Dương Sư Đạo lại giữ chức vụ Nạp ngôn.

Điều này làm cho y không thể không nghĩ tới Kỳ huynh Dương Cung Nhân, giữ chức Lễ Bộ Thượng thư ở triều Đường.

Hai vị huynh đệ này đều làm hai chức quan lớn Tùy - Đường.

Nói chung, tương lai không biết sẽ như thế nào.

Tiêu Vũ lại có một loại cảm giác thật mơ hồ.Thật ra, ngược lại chính y đã quên, ông ta là tướng quốc triều Đường.

Nhưng muội muội của ông ta, Tiêu thái hậu lại ở triều Tùy.Nhìn thấy đối phương cũng có Tướng quốc và Ngự Sử đến đối ứng, Tiêu Vũ trong lòng bất mãn lập tức không còn sót lại chút gì.

Thật ra, cuộc sống và lễ nghi thiếu chút cũng không sao.

Quan trọng là thành ý đàm phán.

Nếu như có thể đàm phán thành công, cho dù Dương Nguyên Khánh có đuổi y ra khỏi thành Thái Nguyên, y cũng không thèm để ý nữa.Nét mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc.

Bốn người đều tự mình ngồi xuống.

Dương Nguyên Khánh thì ngồi ở phía sau, không nhanh không chậm uống một chén trà.Lời nhắn nhủ của hắn đã nói cho Dương Sư Đạo.

Lần thứ hai đàm phán, hắn sẽ không nói một lời nào.Dương Sư Đạo khẽ cười nói:- Để chứng tỏ thành ý của Đại Tùy chúng ta, trước tiên chúng ta sẽ thả Sử Đại Nại.

Đợi lát nữa, sẽ có người đưa ông ta đến chỗ nhà trọ cho các ngươi.

Bất cứ lúc nào, ông ta cũng có thể rời khỏi Thái Nguyên.Lệnh thả người của Triều Tùy làm tinh thần Tiêu Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên.

Điều này khiến y nhìn thấy hy vọng.

Y liền sợ Dương Nguyên Khánh rao giá trên trời, đề xuất một số điều kiện căn bản không làm được.Tiêu Vũ cũng hạ thấp người nói:- Đa tạ quý quốc thả người.

Ta rất hy vọng hôm nay có thể đạt được thỏa thuận.- Chúng ta cũng rất hy vọng!Dương Sư Đạo cười cười, trước tiên dùng chủ đề câu chuyện dẫn vào quận Hội Ninh:- Về quận Hội Ninh, chúng ta đề xuất việc công nhận quân Tùy kiểm soát quận Hội Ninh, với tư cách là điều kiện đàm phán tiên quyết đầu tiên.

Không biết Tiêu tướng quốc có xin chỉ thị triều đình không?Lửa giận trong lòng Tiêu Vũ bốc lên.

Vẫn tưởng rằng triều Tùy thả Sử Đại Nại là có thành ý đàm phán, không ngờ đối phương ngược lại không hề nhường bước một chút nào, vẫn lấy quận Hội Ninh làm điều kiện đàm phán tiên quyết.Y trầm giọng nói:- Xin thứ cho ta nói thẳng, quận Hội Ninh vốn là lãnh thổ Đại Đường, có khoáng sản phong phú lại bị quân Tùy cưỡng ép chiếm lĩnh.

Chúng ta có thể chấp nhận sự thật, quân Tùy cướp lấy khoáng sản, nhưng các ngươi cũng nhất định phải có sự nhượng bộ.

Nếu không, một cuộc chiến tranh giữ gìn tôn nghiêm nhất định là sẽ không thể tránh khỏi.Dương Nguyên Khánh dường như không hề nghe thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của Tiêu Vũ.

Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vũ Văn Sĩ Cập.

Vũ Văn Sĩ Cập ngồi ở phía sau Tiêu Vũ, vẫn cúi đầu, có vẻ tâm sự lo lắng.Dương Nguyên Khánh biết tâm sự của y.

Người đàn ông đáng thương này, một lòng muốn mong được thê tử tha thứ.

Nhưng thù giết cha, Nam Dương Công chúa có thể tha thứ cho y sao?Trong lịch sử, Nam Dương Công chúa tình nguyện để Đậu Kiến Đức giết con của mình là Vũ Văn Thiền Sư.

Bởi vì y là đứa con của Vũ Văn Sĩ Cập.

Điều đó đủ thấy, Nam Dương Công chúa căm hận vô cùng đối với gia tộc Vũ Văn.Lúc này, Dương Sư Đạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, Tiêu Vũ đề xuất yêu cầu, y có chút khó trả lời.Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra ngoài, Dương Sư Đạo cũng đi theo.

Rất nhanh, Dương Sư Đạo đã quay trở lại.

Trong lòng Tiêu Vũ có chút sốt ruột hẳn lên.

Y biết, thời điểm mấu chốt tới rồi.Dương Sư Đạo ngồi xuống, thản nhiên nói:- Sở Vương điện hạ nói, chúng ta có thể nhường một bước.

Nếu Đường triều đồng ý đem quận Hội Ninh tặng hoàn toàn cho Đại Tùy, thì chúng ta có thể đem quận Nam Dương và quận Tích Dương trả lại cho triều Đường.

Và giống như trước đây, là quận giảm xóc, triều Đường không được trú binh tại hai quận này.Dừng một chút, Dương Sư Đạo lại nói:- Còn có quan viên bị bắt và hàng binh trong trận chiến, bao gồm Độc Cô Hoài Ân và Ôn Đại Nhã, chúng ta có thể thả hết bọn họ, nhưng điều kiện thả ra là năm trăm ngàn thạch lương thực.- Năm trăm ngàn!Tiêu Vũ thất thanh hô lên.

Hoàng đế Lý Uyên cho y hạn mức cao nhất là hai trăm ngàn thạch lương thực.

So với yêu cầu này thì chênh lệch rất nhiều.... . .Sau khi Bùi Hành Nghiễm giết chết Khâu Hành Cung ở Vân Thiên Bảo quận Hội Ninh, liền dời đại doanh về phía Tây mười dặm.

Đại doanh nằm trên sườn núi thấp nhìn xuống, y không rút lui, mà theo dõi quân Đường từ đằng xa.Nơi đóng quân của quân Đường là Vân Thiên Bảo, địa thế hiểm yếu, khó có thể tấn công, chỉ dựa vào mười ngàn quân Tùy, không thể tấn công vào tòa thành kiên cố này.

Bùi Hành Nghiễm liền thay đổi kế hoạch, tiến hành vây tòa thành đánh viện binh.Ở vào thời điểm, sau đêm thất bại tập kích quân Đường, Bùi Hành Nghiễm cũng biết chủ tướng Sơn Đính không ngờ là Phò mã Sài Thiệu.

Đây chính là một con cá lớn.

Y không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cho con cá lớn này.Lúc này, quân Tùy tại huyện Lương Xuyên cũng đưa tới mấy ngàn thạch lương thực và lượng ngựa lớn dự trữ, đủ để Bùi Hành Nghiễm chống đỡ từ mười ngày trở lên.Trời đã trưa, Bùi Hành Nghiễm cũng như thường ngày đang đứng ở trước đại doanh nhìn lên bầu trời cao.

Bỗng nhiên, vài quân Tùy thám báo từ đằng xa chạy gấp tới.- Bùi Tướng quân!Thám báo thật xa liền hưng phấn mà hô to:- Phát hiện tình hình quân địch.Tinh thần Bùi Hành Nghiễm cực kì phấn chấn, liền vội vàng hỏi:- Nhưng viện quân quân Đường đã đến chưa?- Đúng vậy!

Ở ngoài tám mươi dặm quận Bình Lương, một đội kỵ binh ước chừng hơn ba ngàn người đang hối hả chạy vội về phía bên này.

Xem ra, đó là một đội kỵ binh quân Đường rất tinh nhuệ.

Kẻ cầm đầu là một nữ tướng.- Nữ tướng?Bùi Hành Nghiễm ngẩn ra, người này sẽ là ai?

Chẳng lẽ là vợ Sài Thiệu - Lý Tú Ninh.Sài Thiệu cũng nhận được tin tức thám báo, vợ của y, Lý Tú Ninh dẫn 3500 kỵ binh đang tới trợ giúp.

Cách Vân Thiên Bảo đã không tới trăm dặm.Tin tức này chẳng những khiến Sài Thiệu vui mừng mà ngược lại, y càng trở nên khẩn trương hơn.

Đồng thời cũng có một chút hối hận.

Y suy đoán, trong thư đưa cho Thánh Thượng, y đã thổi phồng lên, nói là chuẩn bị lấy cái chết báo đền nước.Không ngờ, ý chỉ trấn an của Thánh Thượng còn chưa tới chỗ y thì thật sự là vợ y chạy đến rồi.

Không cần hoài nghi nữa, đây nhất định là thê tử bị cái gọi là quyết tâm của mình làm cho sợ hãi rồi.Sài Thiệu chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trên đầu thành lo lắng.

Y biết thê tử đã mang đến cho Lý Thế Dân ba nghìn quân tinh nhuệ.

Dù rằng ba nghìn quân áo đen rất thiện chiến, nhưng kỵ binh quân Tùy dù sao cũng tới mười ngàn người, đều cực kỳ lợi hại tinh nhuệ.

Thê tử dẫn đầu quân đội không phải là đối thủ của quân Tùy.Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính chỉ về phía xa xa hô to:- Đại tướng quân, mau nhìn!Sài Thiệu nhìn xuống dưới chân núi xa xa.

Tim lập tức như rơi vào hầm băng, chỉ thấy kỵ binh quân Tùy trùng trùng điệp điệp xếp thành hàng chạy về hướng đông ước chừng hơn mười ngàn kỵ binh.

Đây là đội kỵ binh mà quân Tùy dốc toàn bộ lực lượng, nhưng bọn họ lại buông tha cho đại doanh.- Đại tướng quân, quân Tùy liệu có đi . . . .

Chặn phu nhân lại hay không?Giọng một gã tâm phúc căng thẳng vang lên run rẩy.Sài Thiệu môi kéo căng thành một đường thẳng tắp, con mắt lo âu chăm chú nhìn chằm chằm vào đoàn kỵ binh quân Tùy.

Y nhìn bọn họ đi trên con đường về hướng đông như gió bay chớp giật.

Thời gian dần trôi qua và tầm nhìn của y cũng dần biến mất.- Làm sao bây giờ?

Làm sao để không phải xuất binh mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề?Trên trán Sài Thiệu vã mồ hôi hột, tình thế khiến y khó xử, không biết nên làm thế nào mới ổn.Lúc này, đại tướng Đoàn Đức Thao bước nhanh đi lên phía trước nói:- Đại tướng quân, ty chức nguyện dẫn năm ngàn người đi tiếp ứng Công chúa, không thể có sơ xuất với Công chúa.Sài Thiệu lắc lắc đầu.

Thê tử của mình sao có thể để cho người khác đi cứu viện.

Mặc dù y hận không thể chắp cánh bay xuống núi, nhưng y biết mức độ mạo hiểm là quá lớn.

Nếu làm không tốt, bọn họ sẽ bị quân Tùy phục kích.- Không nên gấp gáp, chờ một chút xem sao.... . .Vân Thiên Bảo là nơi giao giới giữa quận Bình Lương và quận Hội Ninh.

Theo hướng đông của Vân Thiên Bảo, bao vây xung quanh là đồi núi và rừng rậm trải dài vô tận.Ở giữa vùng đồi núi, có một con đường bằng phẳng thẳng tắp xuyên qua trong đó.

Đây là con đường lớn đã được vị vua triều Tùy là Dương Quảng xây dựng cải tạo.

Mấy lần ông ta đi Tây Vực thị sát, đều đi đường này.

Con đường lớn vô cùng rắn chắc, không có một ngọn cỏ.

Nó vừa bằng phẳng lại rộng rãi, có thể dong ngựa đi song song.Bởi vì hai bên Tùy Đường tranh đoạt quận Hội Ninh mà phát sinh chiến tranh.

Trên con đường lớn này trở nên vắng ngắt, trước sau không thấy một bóng người đi đường.Cái mà chúng ta chú ý đều không phải con đường lớn này, mà là một nhánh đường nhỏ khác song song với con đường lớn, cách xa con đường lớn ước chừng một dặm, có thể đi thông tới Vân Thiên Bảo.Con đường nhỏ này lại quanh co khúc khuỷu, gập nghềnh khó đi.

Chiều rộng của nó chỉ có năm thước, tựa như một đường ruột dê nhỏ.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Chỉ thấy một gã kỵ binh quân Đường không ngừng quật chiến mã, dọc theo con đường nhỏ phía đông hối hả chạy tới .

Chương 864 : Sát chiêu của Thái TửĐây là một trận chiến không cần phải lo lắng.

Mười ngàn kỵ binh tinh nhuệ đánh với gần năm ngàn bộ binh.

Trên đường núi lại không thể bày trận nên bộ binh không thể hình thành thương trận đối kháng kỵ binh.Lại thêm quân Đường bị đánh lén, lòng quân rối loạn.

Sau khi liều chết vài lần thì quân đội gần như sắp tan rã, đã trở thành sự giết hại của một phía.

Con đường chạy trốn khắp bốn phía đều bị phá hỏng.

Ngoại trừ đầu hàng ra thì không còn bất kì lối thoát nào nữa.Đến bước đường cùng, quân Đường đều giơ tay đầu hàng, binh lính quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Trận bao vây Sài Thiệu cũng nhanh chóng kết thúc.

Những tên thân vệ kẻ chết người đầu hàng.

Đùi Sài Thiệu bị đâm trúng một thương, lật người rớt khỏi ngựa.Lúc này, Sài Thiệu ngồi dưới đất, sắc mặt âm trầm như nước.

Một nữ hộ binh quân Tùy đang nhanh chóng băng bó cầm máu vết thương trên đùi gã, xung quanh là mấy chục tên binh lính quân Tùy tay cầm hoành đao.Một gã lang tướng chạy vội tới, chắp tay với Bùi Hành Nghiễm bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, đã thống kê xong tất cả số quân Đường đầu hàng, tổng cộng hơn bốn ngàn người.

Quân ta thương vong chưa tới trăm người, trong đó có 22 người chết trận.Bùi Hành Nghiễm gật đầu:- Thu thập hết thi thể các huynh đệ đã bỏ mình rồi mang theo tù binh lập tức trở về huyện Lương Xuyên.Sau khi tóm được tên cá lớn Sài Thiệu này, quân Tùy bắt đầu rút quân về hướng tây.

Họ ápải hơn bốn ngàn tù nhân chậm rãi hành quân, Sài Thiệu thì bị nhốt trong một chiếc xe ngựa, hai bên trái phải xe ngựa có mấy trăm kỵ binh lẫn trong đội ngũ trông chừng.

Sài Thiệu mệt mỏi tựa vào vách xe, ngơ ngác nhìn đồi núi hai bên.

Trong lòng gã tràn đầy chua xót khó tả.

Gã bị quân Tùy bắt được đồng nghĩa với chuyện gã định thực hiện trong Quan Nội đã hết hi vọng.. . .Khá lâu sau, từ phía đông, một đội kỵ binh hơn ba ngàn người chạy tới, nhanh như chớp xông vào khu quân Tùy từng mai phục.

Quân Tùy vội vàng rút binh nên rất nhiều thi thể người chết trận không kịp vùi lấp.

Nhìn bất cứ chỗ nào trên mặt đất cũng thấy rải rác binh khí hỏng cùng những vệt máu lớn đến ghê người.Lý Tú Ninh xoay mình xuống ngựa, nhìn cảnh tượng thê thảm bốn phía một cách mờ mịt.

Quân Tùy đã lui khỏi từ rất sớm, nàng tới chậm một bước.

Lý Tú Ninh dù sao cũng là phận nữ.

Tuy nàng đã sai người tới báo tin cho chồng rằng đừng tới giúp nàng, nhưng nàng vẫn không yên lòng, phái thêm vài tên kỵ binh nữa đi báo tin.

Không ngờ ở nửa đường đám kỵ binh gặp phải bại binh chạy thoát từ chiến trường, thế nên Lý Tú Ninh mới hay rằng chồng nàng đã gặp mai phục.Lúc này vài tên quân Đường tìm được một gã bại binh là giáo úy từ trong rừng.

Tên giáo úy này may mắn trốn lên núi.

Thấy quân Tùy đi xa gã mới lặng lẽ xuống núi.

Bọn lính đưa kẻ này tới trước mặt Lý Tú Ninh:- Công chúa điện hạ, người này biết được một ít tình hình.Lý Tú Ninh bước nhanh đến trước mặt gã, nhìn gã trông hơi quen, hình như là một gã lính cũ từng đi theo nàng lúc trước.

Đặc điểm lớn nhất của nữ nhân là có thể nhớ rất nhiều chuyện quá khứ.

Nhất là về phương diện tên người và những chi tiết nhỏ thì trí nhớ của nữ nhân vượt xa nam nhâm.- Ngươi là. . .Trương Thuận sao?Cuối cùng Lý Tú Ninh cũng nhớ ra tên của gã.Tên giáo úy quỳ gối trước mặt nàng, lệ tuôn rơi:- Đúng là tiểu nhân, thưa công chúa điện hạ.Lý Tú Ninh vội hỏi hắn:- Sao quân Đường lại bị bại?

Chẳng lẽ các ngươi không nhận được tin của ta ư?- Vì nhận được tin công chúa cầu cứu nên phò mã mới tới cứu viện!

Còn có cả vòng tay của công chúa làm vật tin nữa.Lý Tú Ninh ngây dại, dường như cảm thấy trời đất quay cuồng.

Không cần nói nàng cũng đã hiểu, chắc chắn là người đưa tin nàng phái ra bị quân Tùy bắt được, vòng tay của nàng còn bị lợi dụng ngược lại.

Sau một lúc lâu, nàng mới ổn định tinh thần, hỏi tiếp: - Vậy phò mã đâu?

Chàng có thoát được không?Viên giáo úy đau buồn, lắc đầu:- Phò mã bị quân Tùy bao vậy, cuối cùng bị bắt giữ rồi.

Công chúa!

Hơn năm ngàn huynh đệ, hầu hết đã trở thành tù bình.

Chúng ta đã không thể địch lại họ nữa rồi.Giáo úy được dẫn đi.

Lý Tú Ninh đi vài bước, tới nơi chồng nàng bị bắt.

Những cơn gió núi chiều hoàng hôn thổi xào xạc rừng cây.

Nhìn con đường lớn trống trải, nước mắt Lý Tú Ninh trào ra.

Nàng chậm rãi ngồi trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ tuôn.

Ba nghìn binh lính chỉ biết im lặng nhìn công chúa, không ai dám đi tới khuyên nàng.Khóc xong một lát, Lý Tú Ninh đứng lên lau khô nước mắt, nhảy lên thúc ngựa tới trước mặt Uất Trì Cung:- Uất Trì tướng quân, ngài dẫn quân tới Lũng Tây tìm Tần Vương điện hạ.

Ta muốn quay về Trường An bẩm báo với phụ hoàng.Uất Trì Cung trầm giọng nói:- Công chúa điện hạ, quân Tùy mang theo tù binh nên hành quân không nhanh, chúng ta có thể đuổi theo.

Hơn nữa Vân Thiên Bảo còn có mấy ngàn quân Đường, có thể đánh được một trận với chúng.Lý Tú Ninh lắc đầu:- Đa tạ sự trọng nghĩa của Uất Trì tướng quân, nhưng phò mã còn nằm trong tay quân Tùy.

Ném chuột vỡ đồ, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩa.

Tốt nhất vẫn phải nghĩ cách để phụ hoàng cứu viện.Uất Trì Cung thấy nàng không chịu chiến với quân Tùy nên đành bỏ ý nghĩ này.

Gã chắp tay với Lý Tú Ninh:- Vậy ty chức sẽ tới quận Lũng Tây, mong công chúa điện hạ bảo trọng.- Uất Trì tướng quân đi đường cẩn thận.Lý Tú Ninh cũng giống nam nhân chắp tay thi lễ.

Nàng quay đầu ngựa lại, hô to với đám thân binh của mình:- Theo ta về Trường An!Nàng vung roi quất mạnh, chiến mã vọt như bay.

Lý Tú Ninh mang năm trăm gia binh chạy về Trường An.. . .Tin tức quân Sài Thiệu bị quân Tùy mai phục và bắt làm tù binh rất nhanh truyền tới triều đình.

Cho dù triều đình đã quá quen với việc quân Đường bại trận, nhưng tin Sài Thiệu bị bắt vẫn như cũ làm toàn triều khiếp sợ.Đây là viên quan cấp bậc cao nhất bị quân Tùy bắt được từ khi Tùy Đường giao chiến tới nay.

Việc Sài Thiệu bị bắt đem lại ảnh hưởng ác liệt gấp bội so với Độc Cô Hoài Ân và Khuất Đột Thông.Sài Thiệu bị bắt khiến Lý Uyên bị đả kích nặng nề.

Sài Thiệu và Lý Kiến Thành giống nhau, đều là phụ tá đắc lực cho Lý Uyên từ rất sớm, trước cả khi khởi binh ở Thái Nguyên.

Thậm Chí Lý Uyên còn xem Sài Thiệu là đại tướng cầm binh đứng thứ ba sau Lý Kiến Thành và Thế Dân.Giờ Sài Thiệu bị bắt làm Lý Uyên gần như mất lòng tin vào tương lai.

Cả buổi chiều Lý Uyên tự nhốt mình trong ngự thư phòng, bất kỳ ai cũng không gặp.

Trước cửa ngự thư phòng la liệt các đại thần đang lo lắng đứng đó nghị luận không biết nên khuyên thánh thượng như thế nào.Lúc này có thị vệ hô to:- Thái tử điện hạ giá lâm!Các đại thần đều dạt sang hai bên.

Lý Kiến Thành vội vàng đi tới, y cũng đã biết việc Sài Thiệu bị bắt.Tuy chuyện này có ảnh hưởng rất lớn nhưng lợi ích của Đường triều bị tổn hại thậm chí còn chưa bằng cái chết của Khuất Đột Thông, càng không nói đến việc Lý Thúc Lương bỏ mình.

Thế nên chỉ cần xem qua một chút thì chuyện này thật ra cũng không có gì quá mức không ổn cả.Lý Kiến Thành đến trước cửa thư phòng, nhóm người vây quanh y đều mồm năm miệng mười nói:- Điện hạ, ngài phải khuyên nhủ bệ hạ nghĩ thoáng lên chút.

Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng vì thế mà làm hại đến long thể.Lý Kiến Thành chắp tay với mọi người:- Đa tạ tất cả quan tâm, ta sẽ cố khuyên phụ hoàng.

Mời mọi người về triều phòng ổn định lại tâm tình của triều đình, buổi triều sáng sớm mai vẫn cử hành như thường.Mọi người lại nói thêm vài câu rồi tự tản đi.

Lý Kiến Thành bước nhanh tới trước cửa ngự thư phòng, cao giọng nói:- Phụ hoàng, Kiến Thành cầu kiến!Sau một lúc, thanh âm mệt mỏi của Lý Uyên truyền ra:- Vào đi!Lý Kiến Thành đẩy cửa vào ngự thư phòng.

Trong phòng không có hoạn quan, chỉ có phụ hoàng Lý Uyên đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng đến ngây ra.

Lý Kiến Thành vội tiến lên thi lễ:- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!Sau một lúc lâu, Lý Uyên mới hỏi:- Bọn họ đi chưa?- Hồi bẩm phụ hoàng, bọn họ đã được nhi thần khuyên trở về triều phòng rồi.Lý Uyên thở dài thật lâu:- Cứ chiến lại bại, làm sao bây giờ?- Phụ hoàng, xưa Lưu Bang thua Hạng Vũ mười lần, rốt cục mới thành công tại một trận Cai Hạ, thành lập Hán triều kéo dài bốn trăm năm.

Lần này Sài Thiệu bị bắt thật ra chỉ là một thất bại nhỏ, không làm suy giảm chủ lực quân Đường.

Phụ hoàng cần gì phải bi quan như vậy?Lý Kiến Thành nhẹ nhàng khuyên cha.

Y hiểu được tâm tình của phụ thân.

Sau hàng loạt thất bại, lão đã mất đi lòng tin.

Bây giờ nhất định phải xây dựng lần nữa niềm tin của phụ thân.Những lời Lý Kiến Thành nói Lý Uyên đều biết, nhưng vấn đề là lão không phải Lưu Bang, mà Dương Nguyên Khánh cũng chẳng phải Hạng Võ hữu dũng vô mưu.

Sức chiến đấu của quân Đường yếu hơn hẳn quân Tùy, đây là một chuyện không thể chối cãi.Quan trọng hơn là thủ hạ đại tướng thiện chiến của Dương Nguyên Khánh lại rất nhiều: Lý Tĩnh, Từ Thế Tích, La Sĩ Tín, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm, Tô Định Phương,…

Còn y lại chẳng có nhiều như vậy, hầu như toàn bộ dựa vào con thứ Thế Dân đánh đông dẹp tây.

Hơn nữa văn thần Tùy triều cũng rất có năng lực, trị quốc gọn gàng.

Hiện giờ Tùy triều chỉ vì Hà Bắc và Trung Nguyên làm ảnh hưởng nên tạm thời quốc lực không mạnh.

Chương 865 : Lại thêm điều kiện (1+2)Nhưng một khi Hà Bắc và Trung Nguyên bắt đầu khôi phục, triều Tùy sẽ trở nên hùng mạnh.

Khi đó Đường triều liệu còn có thể ngăn cản bước chân thống nhất thiên hạ của Tùy triều chăng?- Kiến Thành, trẫm cảm nhận được nguy cơ lớn vô cùng.

Tuy luôn mong chăm lo việc nước, nhưng trẫm không biết phải làm thế nào mới bảo vệ được xã tắc Đại Đường.

Đến cả nằm mơ trẫm cũng thấy quân Tùy tiến vào Trường An.Lý Uyên che mặt, lòng uể oải vô cùng, nước mắt tuôn tràn.Lý Kiến Thành cắn chặt môi nói:- Phụ hoàng, không phải chúng ta không có cơ hội, chỉ là Dương Nguyên Khánh không cho chúng ta thời gian chăm lo việc nước, thường xuyên quấy nhiễu.

Nhi thần có một cách, có lẽ có thể giúp chúng ta vớt vát thế suy sụp.Lý Uyên dấy lên một tia hi vọng trong lòng, vội nói:- Hoàng nhi cứ nói, là cách nào?- Phụ hoàng, bước đầu chúng ta cần nhận thua, đáp ứng tất cả điều kiện của Dương Nguyên Khánh để đưa tù binh và đại thần về, cố gắng kết thúc đàm phán, chấm dứt cuộc chiến ác mộng ở Trung Nguyên.- Nhưng Dương Nguyên Khánh muốn năm trăm ngàn thạch lương thực, gần như bằng một nửa trong kho phủ của chúng ta.Lý Uyên vẫn hơi không cam lòng.- Phụ hoàng, cứ cho hắn đi.

Nếu không đáp ứng hắn thì hắn sẽ còn gây ra nhiều sự tình nữa.

Chúng ta cần học Câu Tiễn nằm gai nếm mật, sau đó chăm lo việc nước, làm nước giàu quân mạnh.Cho dù Lý Uyên không cam lòng nhưng y cũng biết Kiến Thành nói có lý.

Hiện giờ chính là lúc Đường triều cần thu mình.

Y không thể không tiếp nhận sự thật.Lý Uyên chỉ đành cắn răng đồng ý:- Được rồi!

Trẫm cho hắn.

Hắn muốn gì trẫm cũng cho, thậm chí muốn công chúa trẫm cũng cho!Lý Kiến Thành lại nói:- Phụ hoàng, cái cần hạ thấp chỉ là thái độ mà thôi.

Dương Nguyên Khánh cũng không phải kẻ đần, hắn cũng sẽ giống chúng ta tập trung chăm lo việc nước.

Vì thế nhất định chúng ta phải tìm kiếm một đồng minh hùng mạnh giúp chúng ta đối phó quân Tùy, kìm hãm sự phát triển của triều Tùy.Lý Uyên chần chừ một chút:- Con định nói là . . .

Lý Mật?- Không!Lý Kiến Thành lắc đầu:- Nhi thần muốn nói là Đột Quyết.- Đột Quyết!Lập tức Lý Uyên ngây ngẩn cả người.

Đột Quyết dường như là một chuyện rất xa xôi đối với lão, khiến lão nhất thời mơ hồ.Nhưng Lý Kiến Thành lại đặc biệt tỉnh táo.

Y đã sớm có ý tưởng liên kết với Đột Quyết, chỉ có điều về đạo nghĩa thì có vẻ không ổn, phụ hoàng chưa chắc sẽ đồng ý.

Y một mực chờ đợi cơ hội, và hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để thuyết phục phụ hoàng.Lý Kiến Thành chậm rãi nói:- Thật ra từ trước đến giờ nhi thần đều giữ liên lạc với Khang Sao Lợi.

Mấy ngày trước Khang Sao Lợi phái người đưa tin rằng hiện tại Đột Quyết phát sinh biến lớn, Xử La Khả Hãn bị bệnh mà chết, em trai Đốt Bật lên ngôi, xưng là Hiệt Lợi Khả Hãn.

Bộ lạc Ô Đồ ở phương bắc đã bị diệt vong, còn tàn dư thì xuôi nam đầu nhập quân Tùy, được an bài ở quận Định Tương.Lông mày Lý Uyên nhăn lại:- Không ngờ trẫm lại không hề biết gì về việc này.

Sao con không nói sớm?- Vì phụ hoàng đang tập trung vào sự việc ở quận Hội Ninh nên tạm thời nhi thần mới chưa bẩm báo.

Nhi thần vốn định hai ngày nữa mới nói, nhưng thấy tâm tình của phụ hoàng không tốt nên mới bẩm báo trước.Lý Uyên cũng không quá để ý việc đứa con giấu diếm mình.

Điều lão quan tâm là Đột Quyết có thể giúp lão chèn ép triều Tùy hay không.- Nhưng năm đó ở Phong Châu Đột Quyết đại bại, ba trăm ngàn đại quân gần như bị diệt sạch, liệu bọn họ còn bao nhiêu lực lượng?

Hơn nữa trẫm nghe nói hình như Đột Quyết và quân Tùy năm ngoái đã giảng hòa rồi.- Phụ hoàng, sau trận thuở Phong Châu thì thực lực của Đột Quyết đã hết sức suy yếu, đây đúng là sự thật.

Nhưng bọn họ toàn dân giai binh, những năm Khải Dân Khả Hãn mạnh nhất còn có cả triệu lính giáp, vì vậy chắc hẳn Đột Quyết còn có lực lượng, lại thêm bộ lạc Ô Đồ bị diệt vong khiến Hiệt Lợi Khả Hãn đạt được hơn trăm ngàn nhân khẩu và một lượng lớn vật tư.

Sứ giả Khang Sao Lợi nói Đột Quyết có thể lấy ra ba trăm ngàn quân, dã tâm Hiệt Lợi Khả Hãn cực lớn, tiếp theo chắn chắn gã sẽ dẫn binh xuôi nam tiêu diệt tàn dư của bộ lạc Ô Đồ, như vậy hiển nhiên sẽ xung đột với quân Tùy.Lý Uyên trầm tư thật lâu, sau chậm rãi nói:- Đột Quyết lòng muông dạ thú, luôn trông ngóng mưu đồ với Trung Nguyên.

Kỳ thật chúng ta cũng không cần cố liên minh với Đột Quyết, tránh cho thiên hạ chỉ trích chúng ta kết giao dị tộc.

Chúng ta có thể thành lập khu buôn bán với Đột Quyết thông qua Hà Tây, cho bọn họ một ít tình báo để họ hiểu về đại thế của Trung Nguyên, biết rõ nội tình của triều Tùy.

Chỉ cần thời cơ chín muồi, Hiệt Lợi Khả Hãn tự nhiên sẽ xuôi nam công Tùy, khi đó chính là cơ hội của chúng ta.Lý Kiến Thành phấn khởi vô cùng, phụ hoàng đồng ý liên kết với Đột Quyết làm y trông thấy hi vọng, vội nói:- Phụ hoàng, tuy chúng ta không chính thức liên minh với Đột Quyết nhưng nên có qua có lại.

Tỷ dụ như Khả Hãn mới của Đột Quyết đăng cơ, chúng ta có thể phái người đi chúc mừng.Lý Uyên ngẫm nghĩ một lát liền vui vẻ đáp ứng:- Tốt rồi, có thể cho Vĩnh An quận vương Hiếu Cơ đi sứ Đột Quyết, thay trẫm chúc mừng Khả Hãn mới của Đột Quyết đăng cơ.. . .Tiêu Vũ lại tới trước cung Tấn Dương lần nữa, nhưng giờ khắc này tâm cảnh của y đã hoàn toàn khác so với lần trước.

Giờ triều Tùy tiếp đãi y khá long trọng, cho y ở quán khách quý, dùng xe ngựa lớn đưa đón, nói chung là y sẽ không phải chờ đợi khổ sở trong gió rét nữa.Xe ngựa chậm rãi giảm tốc độ.

Tiêu Vũ có thể nhìn thấy Dương Sư Đạo từ xa, còn có vài tên quan viên khác đang cung kính đứng chờ ở trước cửa cung Tấn Dương.Cho dù hiện giờ triều Tùy làm đủ thứ lễ nghi, cho y đủ thể diện, nhưng trong lòng Tiêu Vũ vẫn chua xót khó tả.

Y thà ở nhà trọ, thà đứng chờ dưới gió rét, thà bị không ai để ý, như vậy ít nhất y sẽ không cảm thấy khuất nhục sâu sắc như bây giờ.Ngày hôm qua y nhận được thủ lệnh khẩn cấp của Thánh Thượng, mệnh lệnh y đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy, nhanh chóng chấm dứt đàm phán.

Tiêu Vũ cũng biết đây là do ảnh hưởng của việc phò mã Sài Thiệu bị bắt mà có, y hiểu được nỗi bất đắc dĩ của Thánh Thượng.Nhưng là một sứ giả, cứ đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy như vậy khiến trong lòng y thấy vô cùng sỉ nhục.. . .Xe ngựa dừng lại trước cửa cung.

Tiêu Vũ và Vũ Văn Sĩ Cập vừa xuống xe, Dương Sư Đạo chạy tới đón chào, chắp tay thi lễ thân thiết hỏi han:- Sắc mặt Tiêu tướng quốc có vẻ không tốt lắm, có phải là bị cảm nhẹ hay không?- Tôi không sao!Tiêu Vũ hừ một tiếng:- Chỉ là tâm tình không tốt mà thôi.

Nếu đổi lại là Dương tướng quốc chắc cũng chẳng khá hơn được đâu.- Ha hả!

Có thể hiểu.

Tiêu tướng quốc, mời!Vài tên thị vệ khiêng kiệu đến.

Chờ tất cả ngồi lên, trong lòng Tiêu Vũ thở dài.

Y thật sự không muốn đến Tử Vi Các, thà cứ ở đây bàn giao lại một câu, tiếp nhận tất cả điều kiện, sau đó đi luôn là tốt nhất.Mặc dù nghĩ như vậy nhưng y lại không thể làm thế.

Y là sứ giả triều Đường, đại biểu cho hình tượng của triều Đường chứ không phải cái loại phân bua quê mùa xó chợ, hơn nữa y còn phải kí tên vào một ít công văn nữa.

Tiêu Vũ đành ngồi lên kiệu, Dương Sư Đạo cũng leo lên ngồi cạnh, thị vệ khiêng kiệu đi đến Tử Vi Các.- Hôm nay vẫn do Dương tướng quốc đàm phán cùng tôi sao?Tới cửa Tử Vi Các, Tiêu Vũ xuống kiệu hỏi.Dương Sư Đạo lắc đầu:- Hôm nay tôi chỉ tiếp khách thôi, người sẽ nói chuyện với Tiêu tướng quốc là Sở Vương điện hạ, điện hạ đã chờ tướng quốc lâu rồi.Tiêu Vũ hiểu tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay cũng chính là ngày mọi chuyện trở nên rõ ràng.. . .Dương Nguyên Khánh đứng ở phía trước cửa sổ, dùng ánh mắt của một kẻ chinh phục dõi theo bước Tiêu Vũ đi vào Tử Vi Các.

Giờ đây trong lòng Dương Nguyên Khánh tràn đầy sự hả hê của người chiến thắng.

Từ vài ngày trước, khi mà Bùi Hành Nghiễm báo tin đã tiêu diệt năm nghìn quân do Sài Thiệu mang theo, cũng như bắt được phò mã Sài Thiệu thì Dương Nguyên Khánh liền biết chắc rằng triều Đường sẽ phải khuất phục.Loại khuất phục này cũng không phải vì Sài Thiệu quá quan trọng, mà là rốt cục triều Đường không thể chịu nổi bất cứ thất bại nào nữa.

Một khi quân Đường ở Quan Lũng đại bại thì không khác gì bị đâm vào chỗ hiểm, toàn bộ căn cơ của Đường triều sẽ phải rung chuyển.Thật ra ở một mức nào đó thì việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh chỉ là một phép thử, thử năng lực chịu đựng của triều Đường, sự thật chứng minh rằng triều Đường chịu không nổi thất bại ở Quan Lũng.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dần híp lại, nếu hắn đi bước một xử lí trọn quan nội đạo thì sẽ như thế nào?Lúc này một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:- Đã đưa sứ Đường tới phòng nghị sự.Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhặt ở trên bàn một chồng công văn thật dày, đây là một loạt công văn cần phải kí của hai triều Tùy Đường.

Hắn bước nhanh tới phòng nghị sự.Phòng nghị sự ở dưới lầu, Tiêu Vũ và Vũ Văn Sĩ Cập đã chờ trong phòng khá lâu.

Vũ Văn Sĩ Cập có vẻ có tâm trạng khá nặng nề, Tiêu Vũ nói hôm nay bàn giao xong, mai sẽ trở về Trường An.

Điều này khiến trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập rối loạn, gã còn có cơ hội gặp lại vợ con sao?Hôm nay Tiêu Vũ không trách cứ gã mất tập trung vì chính lòng Tiêu Vũ còn rối bời không yên, không biết nên đối mặt với Dương Nguyên Khánh như thế nào.

Lúc này thị vệ ở cửa hô to:- Sở Vương điện hạ giá lâm!Tiêu Vũ giật mình quay người lại, thấy Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến liền vội tiến lên thi lễ:- Tham kiến Sở Vương điện hạ!- Để Tiêu tướng quốc đợi lâu, mời ngồi!Hai bên đều tự ngồi xuống.

Bây giờ Dương Nguyên Khánh ngồi ở ghế chủ, Dương Sư Đạo ngồi bên cạnh, Ngự sử Hàn Thọ Trọng và Phù tỷ Lang Khương Tế ngồi ở dưới.

Hai người một phụ trách ghi chép, một phụ trách cầm ngọc tỉ.Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Mấy ngày nay Tiêu tướng quốc ăn ngủ tốt chứ, chỗ dịch trạm có phục vụ thỏa đáng không?- Cảm tạ sự quan tâm của điện hạ, dịch trạm săn sóc khá tận tình.Hai người nói chuyện vài câu liền đi vào vấn đề chính.

Tiêu Vũ trầm giọng nói:- Điều kiện triều Tùy đề xuất lần trước đã được tôi báo cáo xin chỉ thị của triều đình và Thánh Thượng, tôi đã nhận được hồi đáp chính thức.

Chúng tôi có thể tiếp nhận tất cả điều kiện của triều Tùy, dùng năm mươi ngàn tấn lương thực để đổi lấy tất cả tù binh.

Mặt khác, triều đình cũng đáp ứng cắt nhường quận Hội Ninh đổi lấy hai quận Nam Dương và Tích Dương.

Hi vọng triều Tùy có thể cố gắng tuân thủ cam kết.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Điều kiện lần trước được đề xuất vào ngày mùng 5 tháng 8.

Trước ngày đó, tất cả tù binh sẽ được trả lại.

Nhưng điều đó không bao gồm những chuyện phát sinh sau ngày mùng 5 tháng 8, hi vọng Tiêu tướng quốc rõ ràng vấn đề này.Sắc mặt Tiêu Vũ méo xệch.

Ý của Dương Nguyên Khánh chính là trong điều kiện đó không bao gồm Sài Thiệu.

Nhưng cái này sao được, Thánh Thượng đặc biệt dặn phải đưa Sài Thiệu phóng thích trở về.

Gã vội vàng la lên:- Điện hạ, ít nhất phải bao gồm cả phò mã Sài Thiệu nữa chứ!Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Thật xin lỗi, Sài phò mã bị bắt vào mùng 8, lúc nói điều kiện lần trước ta không tính Sài phò mã vào bên trong.

Sài phò mã cũng có thể phóng thích, nhưng ta cần tiền chuộc.

Đây là sự trao đổi công bằng và hoàn toàn chính đáng.Tiêu Vũ gần như tuyệt vọng.

Năm mươi ngàn tấn lương thực vẫn còn chưa đủ, Dương Nguyên Khánh lại muốn tăng giá.

Gã hận đến ngứa cả răng.Nhưng vẻ mặt Dương Nguyên Khánh lại vô cùng kiên quyết, dường như chuyện này là không thể thương lượng.

Bất đắc dĩ, Tiêu Vũ đành tiếp tục kiên trì hỏi:- Không biết điện hạ còn có điều kiện gì?Dương Nguyên Khánh xòe tay, thản nhiên nói:- Một trăm ngàn lượng vàng, hoặc ba mươi ngàn tấn lương thực.Điều kiện này suýt làm Tiêu Vũ tắc thở, đến cả phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập bên cạnh cũng biến sắc mặt, thậm chí Ngự sử phụ trách ghi chép Hàn Thọ Trọng cũng ngây ra đến rớt cả bút.Đây đúng là công phu sư tử ngoạm.

Triều Đường đã đáp ứng năm mươi ngàn tấn lương thực rồi, giờ Sở Vương lại còn muốn moi thêm trăm ngàn lượng vàng hay ba mươi ngàn tấn lương thực nữa, hỏi sao mà triều Đường chịu được.Trong lòng Tiêu Vũ hiểu rõ, tuy lương thực trong kho của triều Đường còn một trăm ngàn tấn, nhưng nếu bị Dương Nguyên Khánh đào bới ra tám mươi ngàn tấn thì các kho quan chắc phải thấy được đáy kho rồi.

Đưa năm mươi ngàn tấn lương thực đã là giới hạn của triều Đường, không thể đưa nhiều hơn nữa.Nhưng một trăm ngàn lượng vàng gần như là một nửa trữ lượng kho bạc, nếu cho triều Tùy thì triều Đường sẽ gặp ảnh hưởng về tài chính vô cùng lớn.

Một nửa kho bạc quốc gia đổi một phò mã, Thánh Thượng phải giải thích với triều đình thế nào đây.

Gã cũng vậy, không thể đáp ứng được.Cho dù Thánh Thượng đã nhắn nhủ gã có thể đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy, nhưng là một Tướng quốc của Đại Đường, Tiêu Vũ có nguyên tắc và điểm mấu chốt của riêng mình.

Gã cúi đầu không nói.Dương Nguyên Khánh liếc gã một cái, cười nói:- Thế này đi!

Ta sẽ lui một bước.

Chỉ cần đáp ứng thêm điều kiện đó, ta không chỉ thả Sài phò mã mà còn thả luôn hơn bốn nghìn tù binh bị bắt.

Như thế chắc Tiêu tướng quốc có thể tiếp nhận rồi chứ!Tiêu Vũ cắn môi nói:- Sở Vương điện hạ, tôi có thể không cần bốn nghìn tù binh, chỉ cần Sài phò mã.

Ba mươi ngàn tấn lương thực hay trăm ngàn lượng vàng chúng tôi đều không chịu nổi.

Có thể lại nhường một bước nữa được không, năm mươi ngàn lượng vàng chuộc lại Sài phò mã.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói:- Như vậy cũng phải đem gia đình của hơn bốn nghìn tù binh chuyển cho ta.Tiêu Vũ quyết định chắc chắn:- Vậy một lời đã định!Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiêu Vũ, chậm rãi nói:- Chúng ta, một lời đã định!Cuối cùng hai bên đã hoàn thành thỏa thuận.

Triều Đường trả giá năm mươi ngàn tấn lương thực để kết thúc chiến dịch Trung Nguyên, nhưng vì chuộc lại Sài Thiệu mà triều Đường lại phải bỏ thêm năm mươi ngàn lượng vàng cùng gia đình của hơn bốn nghìn tù binh.

Sau khi hai bên kí kết hiệp nghị, năm mươi ngàn đại quân của Lý Thế Dân từ quận Hội Ninh rút về quận Lũng Tây.

Quận Hội Ninh chính thức bị triều Tùy thâu tóm.Sau khi ký tên xong công văn thỏa thuận, Dương Nguyên Khánh tự mình tiễn Tiêu Vũ ra Tử Vi Các, cười tủm tỉm hỏi hắn:- Kết thúc sứ mệnh rồi, không biết Tiêu Tướng quốc có muốn làm chút việc riêng nào không, như gặp Thái hậu một lần chẳng hạn.Tiêu Vũ là anh của Tiêu thái hậu, tiện thể ghé qua gặp em gái một lần cũng chẳng sao, nhưng y vẫn lắc đầu:- Gặp mặt cũng chẳng biết nói gì.

Tùy Đường rối loạn, bình an được cũng đã là may mắn, tự biết bảo trọng là được rồi!

Xin điện hạ dừng bước.Y nhìn Vũ Văn Sĩ Cập đang đứng cách đó chừng một trượng, đi đường chậm chạp, rõ ràng biểu lộ ý định không muốn trở về cùng mình.Tiêu Vũ không thích Vũ Văn Sĩ Cập.

Đầu tiên vì Vũ Văn Sĩ Cập là con của Vũ Văn Thuật, đối thủ của Tiêu Vũ.

Hai người họ từ trước đến nay đều đối đầu nhau, đương nhiên Tiêu Vũ cũng sẽ không thích đứa con của Vũ Văn Thuật.Hơn nữa, Tiêu Vũ là cậu của công chúa Nam Dương, y không thể tha thứ việc anh em Vũ Văn hành thích vua.

Ghét ai sẽ ghét cả nhà, vậy nên y cũng không tỏ vẻ thân thiện gì đối với Vũ Văn Sĩ Cập.Chỉ là trước mặt Dương Nguyên Khánh, Tiêu Vũ cần phải giữ thể diện của Đại Đường, không thể để người ngoài nhìn ra quan thần triều Đường đang nội chiến.- Vũ Văn Ngự sử, ngài theo ta về hay quay lại dịch quán?Vũ Văn Sĩ Cập đang rầu rĩ vì không có cớ ở lại, không ngờ Tiêu Vũ lại cho gã bậc thang.

Gã vội vàng thi lễ:- Tướng quốc xin đi trước một bước, hạ quan còn chút việc riêng nên sẽ trở về sau.Tiêu Vũ không nén nổi hừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ bất mãn đối với Vũ Văn Sĩ Cập.

Chẳng lẽ gã thật sự không muốn gặp mặt em gái mình sao?Chẳng qua thận phận của y đại biểu cho Đại Đường, là sứ giả của hoàng đế Đại Đường.

Bây giờ đến cung Tấn Dương làm chuyện riêng, nếu truyền đi không lẽ để người trong thiên hạ cười chê hay sao, y phải giải thích với Thánh Thượng sao đây?Tên Vũ Văn Sĩ Cập này đúng là đầu có vấn đề, ngay cả đạo làm quan cơ bản cũng quên.

Sau khi trở về phải báo cáo chuyện này cho Thánh Thượng, xem gã đó giải thích với Thánh Thượng thế nào.Tiêu Vũ không thèm để ý tới gã nữa, xoay người nghênh ngang rời đi.

Thật ra Vũ Văn Sĩ Cập cũng biết mình ở lại thì không ổn, sẽ có người nghĩ y cấu kết với triều Tùy.

Nhưng … y vừa nghĩ tới vợ con, tất cả do dự đều quẳng đi.

Vũ Văn Sĩ Cập nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, vui buồn lẫn lộn, không kìm nổi cúi đầu thở dài.Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh gã, thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc đó liền cười vỗ vai:- Thật muốn gặp sao?Vũ Văn Sĩ Cập im lặng gật đầu.

Cho dù Lý Uyên nói gã thông đồng với địch cũng sẽ không hối hận.Dương Nguyên Khánh cũng là một người chồng, một người cha, hắn có thể hiểu nỗi thống khổ của Vũ Văn Sĩ Cập.

Lần trước ở Trung Nguyên hắn từng nói với gã hai câu, bảo gã lợi dụng cơ hội đàm phán để gặp mặt vợ con, không ngờ gã thực sự đến.

Dương Nguyên Khánh cũng thông cảm, quyết định giúp gã một lần.Hắn quay đầu vẫy tay cho một gã thị vệ tiến lên rồi phân phó:- Mang Vũ Văn sứ quân đi nội cung, nói cho thái hoàng thái hậu đây là ý của ta, thỉnh bà ấy an bài cho Nam Dương công chúa và Vũ Văn sứ quân gặp mặt một lần.Thị vệ nhận lệnh, nói với Vũ văn Sĩ Cập:- Sứ quân, mời ngài đi theo tôi!Vũ Văn Sĩ Cập cảm động, nhìn Dương Nguyên Khánh thật sâu rồi thi lễ:- Ân tình của Sở Vương Sĩ Cập sẽ mãi không quên.Nói xong, Vũ Văn Sĩ Cập hít sâu một hơi, xoay người đi theo thị vệ vào trong cung.

Nhìn Vũ Văn Sĩ Cập rời đi xa, Dương Nguyên Khánh mới trở lại phòng làm việc của mình.Trong phòng, Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố đã đợi hắn từ lâu:- Ngồi tự nhiên đi.Bận rộn đàm phán ký kết hơn một canh giờ, Dương Nguyên Khánh cũng thấy hơi mệt.

Hắn ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay rót chén trà.

Không ngờ trà còn nóng, hắn cười chỉ tay ngoắc hai người.Thôi Quân Tố cười nói:- Tôi cũng không có tính cẩn thận như vậy đâu, đây là do Đỗ tướng quốc bảo trà đồng thay trà cho điện hạ đó.Đỗ Như Hối khẽ cười nói:- Điện hạ vì chuyện lương thực của Đại Tùy mà tốn công hao sức giằng co cùng sứ Đường, rót chén trà cho điện hạ là việc nên làm.Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hớp ngụm trà, một luồng nước trà ấm nóng tràn vào ngực bụng, cảm giác sảng khoái vô cùng.

Hắn đặt chén trà xuống rồi nói với hai người:- Đúng là không dễ dàng!

Năm mươi ngàn tấn lương thực, một nửa của cải của triều Đường bị chúng ta vét sạch, còn có ba mươi ngàn tấn lương thực của gia tộc Độc Cô nữa.

Bọn họ định chia làm ba năm phân phát cho chúng ta, năm nay đưa trước mười ngàn tấn.

Đúng là một gia tộc giảo hoạt Chương 866 : Vừa buồn vừa vuiDương Nguyên Khánh không nhịn nổi mắng gia tộc Độc Cô một câu.

Gia tộc Độc Cô lấy cớ sợ Lý Uyên biết họ có liên quan tới triều Tùy nên thay đổi đưa ba mươi ngàn tấn lương thực chia đều ba năm chuyển giao.Tuy sợ Lý Uyên biết là một lí do, nhưng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ nguyên nhân chính vẫn là gia tộc Độc Cô đang do dự, không hoàn toàn hướng về triều Đường, cũng không dám đặt ăn cả ngã về không ở triều Tùy, luôn giữ lại một đường.Tuy Dương Nguyên Khánh rất bất mãn với gia tộc Độc Cô gia tộc, nhưng Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố không quá coi trọng việc của gia tộc Độc Cô.

Hai người họ nhìn nhau, chỉ im lặng gật đầu.Dương Nguyên Khánh không thấy họ tỏ vẻ vui sướng gì, ngẩn ra:- Thế nào, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?Đỗ Như Hối cười khổ:- Phải nói là miễn cưỡng vừa đủ.Dương Nguyên Khánh nhíu mày:- Cái gì gọi là miễn cưỡng đủ.

Có lương thực của triều Đường và gia tộc Độc Cô rồi, hiện tại chúng ta còn bao nhiêu lương thực nữa?Đỗ Như Hối nói:- Lương thực từ triều Đường và gia tộc Độc Cô tổng cộng khoảng sáu mươi ngàn tấn, thêm lương thực còn trong kho thì chúng ta có một trăm ngàn tấn.

Để giải quyết nạn đói ở Trung Nguyên và Hà Bắc thì chừng đó là đủ rồi, nhưng nếu xảy ra chuyện gì khác thì chỉ sợ sẽ hơi khó.Dương Nguyên Khánh biết Đỗ Như Hối sẽ không nói nếu như không chắc chắn.

Nhất định là có chỗ chưa ổn.- Rốt cục là chuyện gì?Đỗ Như Hối khẽ thở dài:- Điện hạ, tôi đành nói thẳng vậy.

Năm nay có thể là năm thiên tai, toàn bộ phương bắc đều hạn hán, từ Thanh Châu đến Quan Trung không đâu tránh khỏi.Đỗ Như Hối vừa nói, Dương Nguyên Khánh mới để ý, dường như từ tháng sáu tới giờ trời đều không mưa, thời tiết cực kì nóng bức, chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ đến vấn đề nông nghiệp.Đỗ Như Hối lại nói:- Vốn là chúng ta muốn thu mua lương thực thừa từ nông dân nhưng rốt cục không làm được.

Những nông dân đều nói vụ thu năm nay sẽ mất mùa nên không chịu bán lương thực.

Hầy!

Thật ra tôi nên nghĩ đến thu hoạch vụ hè rất ít, đương nhiên vụ thu sẽ không tốt hơn được.- Lúc trước không phải ngươi nói đủ rồi sao?

Bây giờ lại không đủ là thế nào.

Vậy rốt cục còn thiếu bao nhiêu lương thực nữa?Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng.

Đỗ Như Hối từng nói với hắn chỉ cần thêm năm mươi đến sáu mươi ngàn tấn lương thực là có thể ứng phó được tới vụ hè sang năm.

Bây giờ cuộc đàm phán với triều Đường vừa kết thúc Đỗ Như Hối lại nói không đủ, đúng là khiến Dương Nguyên Khánh khó chịu.Đỗ Như Hối thấy giọng nói của Dương Nguyên Khánh đầy bực tức liền vội đứng dậy thỉnh tội:- Hồi bẩm điện hạ, đúng là ty chức không suy nghĩ chu toàn, xin điện hạ trách phạt!Dương Nguyên Khánh rất bất đắc dĩ, giờ trách phạt Đỗ Như Hối thì có tác dụng gì.

Hắn đành khoát tay nói:- Thôi, Đỗ Tướng quốc nói rõ cho ta nghe đi, rốt cục tại sao lại không suy xét kĩ như vậy?Đỗ Như Hối thở dài nói:- Lúc ấy ty chức đã dự đoán thu hoạch vụ thu sẽ không cao, cho nên chỉ dựa theo năm thiên tai trước để tính.

Vấn đề là nếu ứng phó với hai địa phương là Hà Bắc và Trung Nguyên thì một trăm ngàn tấn có thể miễn cưỡng xử lí, nhưng ty chức lại không suy xét tới dân đói bảy quận Thanh Châu.

Nghe nói bên kia đã ba tháng không mưa, nạn hạn hán vô cùng nghiêm trọng.

Hơn nữa ba quân Đậu Kiến Đức, Tống Kim Cương và Lưu Hắc Thát mấy tháng liên tục giao chiến làm ảnh hưởng rất lớn đến nông nghiệp.

Thu hoạch vụ hè đã bị ảnh hưởng khá nhiều, nếu vụ thu lại mất mùa, dân đói sẽ lại tiếp tục bùng nổ.

Điện hạ, chúng ta phòng ngừa chưa được chu đáo.Dương Nguyên Khánh cảm thấy đầu to như cái đấu gạo.

Năm Đại Nghiệp thứ năm, các nơi dự trữ lương thực của Đại Tùy vẫn còn một triệu hai trăm ngàn tấn, cuối cùng Đại Tùy cũng bị diệt vong.Mà hiện giờ trong tay bọn hắn chỉ có một trăm ngàn tấn lương thực.

Nếu ứng phó với họa của Hà Bắc và Trung Nguyên, lại gặp năm thiên tai, bọn họ có thể giải quyết được sao?Dương Nguyên Khánh cũng không có chút tự tin nào.

Hắn nói với Đỗ Như Hối:- Tướng quốc hãy viết một bản báo cáo chi tiết.

Ta cho ngươi thời gian mười ngày, đánh giá suy xét cho rõ ràng các loại khả năng, cuối cùng thống kê xem chúng ta cuối cùng còn thiếu bao nhiêu lương thực.Đỗ Như Hối thi lễ lui xuống.

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Thôi Quân Tố, thấy vẻ mặt nghiêm túc của gã liền cười khổ:- Chẳng lẽ Thôi Tướng quốc có vấn đề gì khó khăn sao?Thôi Quân Tố khẽ khom người nói:- Vấn đề khó thì tạm chưa nói, coi như là nguy cơ tiềm ẩn đi!

Tôi muốn đàm luận cùng điện hạ về chuyện Đột Quyết…

Trong phòng cuối cùng trở nên an tĩnh, chỉ còn duy nhất Dương Nguyên Khánh.

Hắn khoanh tay đứng ở cửa sổ, mắt xa xăm nhìn ánh tịch dương, hoàng hôn bao trùm cửa sổ, nhuộm lên Tử Vi Các một màu tím ấm áp.Nếu là trước đây, Dương Nguyên Khánh sẽ ung dung thưởng thức cảnh đẹp mặt trời lặn.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại bỗng dưng cảm thấy trời chiều rất gai mắt.

Trời chiều rực rỡ có nghĩa là vài ngày sau trời cũng đều quang đãng sáng sủa.Lúc này hắn vô cùng ngóng mưa.

Hạn hán, hai chữ còn nặng hơn khối chì này cứ đè sâu vào lòng hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đều chưa bao giờ lo lắng vì hạn hán.

Nhưng giờ đây, hắn, Dương Nguyên Khánh phải suy nghĩ vì toàn dân thiên hạ.

Hạn hán là một ranh giới khiến hắn không thể đi vòng trốn tránh.Nói cho cùng vẫn là vấn đề lương thực.

Một thạch (đơn vị đo lường, cũng bằng tạ) gạo là 120 cân, đủ cho một gia đình ăn trong hai tháng, nếu tiết kiệm có thể duy trì ba tháng.Hiện tại trong khu hắn quản hạt có khoảng ba triệu gia đình.

Cứ coi như hai phần mười người cần cứu tế thì cũng có khoảng sáu trăm ngàn gia đình.

Nếu tính theo số lượng cứu tế nửa năm trước thì cần khoảng một trăm hai mươi ngàn tấn lương thực, nhưng lỡ nạn đói Thanh Châu bùng nổ thì ít nhất cũng cần một trăm năm mươi ngàn tấn, như vậy tổng cộng còn thiếu khoảng năm mươi ngàn tấn.Biện pháp duy nhất chính là tăng thu giảm chi.

Nhưng chỉ thế thì còn xa mới đủ, phải nghĩ biện pháp tìm kiếm tài nguyên mới.

Nhưng hắn đi đâu để kiếm năm mươi ngàn tấn lương thực bây giờ?Dương Nguyên Khánh cố suy nghĩ về vấn đề lương thực, nhíu mày lo lắng mãi không thôi…Vũ Văn Sĩ Cập đang đối diện với thê tử Nam Dương Công chúa.

Bởi vì Dương Nguyên Khánh đã mở miệng nên Tiêu Hậu liền gây áp lực bắt con gái tới gặp Vũ Văn Sĩ Cập.Nam Dương Công chúa bất đắc dĩ đành phải đến gặp chồng cũ, cũng là kẻ thù bây giờ.

Nàng không nói được một lời, bọn họ đã sớm dứt tình đoạn nghĩa, không còn gì để nói cả.Nam Dương công chúa đội mũ che làm Vũ Văn Sĩ Cập không trông thấy mặt nàng.

Hai người ngồi đối mặt nhau chừng một phút đồng hồ, cuối cùng Vũ Văn Sĩ Cập phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi:- Thiện Sư đâu, sao không thấy nó?Nam Dương Công chúa lạnh lùng nói:- Con đang đọc sách trong Quốc Tử Học, chàng có thể đi xem nó.

Nếu con nguyện ý theo chàng thì chàng cứ đưa về Trường An, ta sẽ không cản.Ánh mắt Vũ Văn Sĩ Cập đỏ hồng, gã đứng dậy đi đến trước mặt Nam Dương công chúa quỳ xuống, nước mắt trào ra:- Một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm.

Chúng ta làm vợ chồng mười mấy năm, chẳng lẽ nàng không nhớ được chút ân tình nào sao?Nam Dương Công chúa chậm rãi lắc đầu:- Ta không phải người bạc tình, nhưng cái chết của phụ hoàng đã khiến chúng ta không có khả năng nối lại.

Một bên là tình cảm vợ chồng, một bên là quan hệ cha con, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài trốn tránh.Nước mắt Nam Dương Công chúa cũng trào ra.

Nàng tháo xuống mũ che khiến Vũ Văn Sĩ Cập lập tức ngây người, thấy trên đầu thê tử Nam Dương Công chúa đã không còn sợi tóc nào.

Nàng thở dài:- Ta đã quy y cửa phật, pháp danh Vong Trần.

Vũ Văn thí chủ, xin bảo trọng!Nàng cúi đầu niệm một tiếng “A di đà phật!” rồi xoay người rời đi.

Vũ Văn Sĩ Cập cảm thấy trước mắt tối đen, tương lai u ám.

Lòng của gã như bị đâm thủng bởi hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn.

Nhìn bóng lưng của thê tử, gã khóc nức nở hô to một tiếng:- A La!Toàn thân Nam Dương Công chúa run rẩy, nhưng nàng cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi.

Vũ Văn Sĩ Cập quỳ rạp xuống đất, gào khóc.

Tình cảm mười mấy năm vợ chồng cứ thế tan theo mây khói…Đêm tháng tám đã bắt đầu cảm giác được chút hơi mát, gió nhẹ thổi qua ao mang theo hơi thở mát lành lướt trên mặt nước.

Trong hành lang dài, hai nha hoàn đi phía trước cầm đèn lồng soi đường.

Ngọn đèn màu vỏ quất nhàn nhạt chiếu rọi hành lang.Đi phía sau là Sở Vương phi Bùi Mẫn Thu.

Nàng mang theo một hộp đồ ăn nhẹ tinh xảo, mặc áo đay nhỏ quần trắng, lồng thêm một cái áo ngắn, trên vai khoác một tấm lụa đỏ thật dài, bước đi uyển chuyển, dáng vẻ nhẹ nhàng.Đôi mi thanh tú của Bùi Mẫn Thu nhíu lại, cơm chiều hôm nay phu quân nàng hầu như không hề động đũa.

Nàng còn tưởng chàng đã ăn ở cung Tấn Dương rồi, ai ngờ hỏi thân binh của chàng mới biết chàng không hề ăn cơm trong cung Tấn Dương.

Thân binh nói chàng có tâm sự nặng nề, điều này khiến Bùi Mẫn Thu vô cùng kinh ngạc.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Đi đến nội thư phòng, Bùi Mẫn Thu gõ cửa:- Phu quân, là thiếp!- Vào đi!Thanh âm của Dương Nguyên Khánh vang lên.Bùi Mẫn Thu đẩy cửa đi vào, thấy ánh sáng trong phòng khá tối, hóa ra đèn không đốt.

Cửa sổ mở ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, rọi lên một vẻ trắng ngần.

Phu quân của nàng đang dựa vào một tấm nệm trên giường, mơ hồ lộ ra chiếc kim quan.

Chương 867 : Đưa con đi thị sátBùi Mẫn Thu lắc đầu cười, tình thơ ý họa vậy sao?

Nàng đặt hộp đồ ăn lên bàn, đốt sáng ngọn đèn.

Ánh sáng dịu dàng lập tức tràn ngập căn phòng.Nàng thấy trong phòng có mấy con muỗi liền vội vàng tiến vào buông màn lụa mỏng che cửa sổ, quay đầu lại cười:- Chàng muốn tìm linh cảm ngâm thơ hay xả thân nuôi muỗi vậy?Dương Nguyên Khánh vỗ hai con muỗi, cười khổ một tiếng:- Đưa cơm tới cho ta sao?- Chàng cứ nói đi!Bùi Mẫn Thu hờn dỗi hỏi lại trượng phu một câu rồi mở hộp đồ ăn, đặt vài mâm đồ ăn và chén cơm đến trước mặt hắn, lại lấy ra từ trong hộp một bình rượu nho và một cái ly.- Đang nóng, tranh thủ ăn đi!Quả thực Duyên Nguyên Khánh thấy hơi đói bụng, cầm đũa bưng bát cơm bắt đầu.

Bỗng hắn dừng đũa, hỏi:- Bây giờ một đấu gạo bao nhiêu tiền?- Đại khái khoảng bốn mươi tiền!

Lúa mạch rẻ hơn chút, thiếp nghe nói là ba mươi lăm tiền.- Giá tiền này cũng không rẻ lắm!Dương Nguyên Khánh nhíu mày.

Hắn nhớ trước lúc đại chiến Trung Nguyên là hai mươi lăm tiền một đấu, qua mấy tháng không ngờ lại tăng thêm mười lăm tiền.Đúng như bây giờ thì giá thịt heo là chỉ tiêu quan trọng để nhận định giá hàng.

Trong một khoảng thời gian rất dài ở Tùy Đường, thậm chí giá lương cao hay thấp đều là tiêu chuẩn trực tiếp định ra giá hàng.

Dân lấy thực làm gốc, không có cơm ăn sẽ tạo phản.

Bởi vậy những người thống trị thay đổi triều đại đều đặt giá lương thực lên hàng đầu.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm chút rồi hỏi thê tử:- Nàng thấy năm nay quả thực là năm thiên tai sao?Hắn biết thê tử cũng không phải là kiểu người sống an nhàn sung sướng trong nhà cao cửa rộng.

Nàng thường xuyên giao tiếp với tôi tớ, hiểu rất rõ tình huống bên ngoài.Giờ Bùi Mẫn Thu mới hiểu được vì sao trượng phu không ăn được cơm chiều, hóa ra là lo lắng năm thiên tai.

Nàng cũng ngồi xuống, cầm bình rượu rót cho trượng phu một chén, dịu dàng khuyên nhủ:- Năm thiên tai là bình thường mà, không phải ư?

Làm gì có chuyện năm nào cũng thu hoạch tốt.

Lương thực bị mất mùa, cuộc sống sẽ khó khăn hơn chút.

Lương thực thu hoạch tốt, nhà nhà sẽ dư dả hơn chút.

Trăm ngàn năm qua đều như vậy?

Phu quân cần gì phải lo lắng thế.- Nhưng năm nay khác, Đại Tùy phải gánh thêm Hà Bắc và Trung Nguyên, còn nạn đói có khả năng bùng nổ ở Thanh Châu, xử lí không tốt dễ gây tạo phản.- Thật ra chỉ cần dân chúng có thể sống được thì không ai muốn tạo phản.

Mấu chốt là quan phủ phải hết sức giúp nạn thiên tai, đừng giống thời Tùy mạt.

Rõ ràng trong nhà kho quan có lương thực mà không chịu nhả ra, làm cho dân không thể không tạo phản.

Ông nội nói với thiếp như vậy đó.Một câu thức tỉnh Dương Nguyên Khánh, có thời gian hắn cũng nên đi thăm hỏi Bùi Củ một chút để nghe ý kiến.Nghĩ vậy, hắn nâng chén uống cạn một hơi, nói với Bùi Mẫn Thu:- Sáng mai ta muốn đi ra ngoài thị sát nông điền chống hạn, ta chuẩn bị mang Ninh nhi theo đi thị sát…Thành phía nam Thái Nguyên, đi qua một mảnh thôn trang là những cánh đồng mênh mông bạt ngàn.

Dựa theo “quân điền chế” của triều Tùy, ngoại trừ nông dân bình thường thì quan viên triều Tùy cũng chia làm ruộng Vĩnh Nghiệp và ruộng Chức Phận, dựa theo phẩm giai quan viên chia thành chín đẳng mười tám cấp.Cao nhất là thân vương, chỉ có duy nhất Dương Nguyên Khánh.

Ruộng Vĩnh Nghiệp của hắn có mười ngàn mẫu.

Tuy trước đó Dương Nguyên Khánh có hai điền trang, một ở huyện Yển Sư và một ở phía nam huyện Giang Ninh, nhưng cả hai điền trang này đều không nằm trong phần ruộng Vĩnh Nghiệp mới.Phân chia ruộng mới và ruộng cũ vẫn là đề tài thảo luận kịch liệt trong triều, hầu hết quan viên cho rằng chia ruộng mới không thể tính ruộng cũ vào.Đây cũng là sự thật.

Bởi vì Dương Nguyên Khánh có địa vị đặc thù nên Vương Thế Sung của huyện Yển Sư và Lý Mật của huyện Giang Ninh không dám động đến điền trang của hắn.Mà những quan viên khác thì không may mắn như vậy.

Từ khi Tùy mạt chiến loạn thì hầu hết ruộng cũ của quan viên đều trở nên hoang vắng hoặc đổi chủ.

Cuối cùng Dương Nguyên Khánh cũng đồng ý hầu hết ý kiến của quan viên, phân phối của ruộng Vĩnh Nghiệp mới sẽ không tính phần ruộng cũ vào.Cho dù quan viên trong chế độ ruộng Vĩnh Nghiệp đã dời đi năm ngoái, các cấp quan viên có thể tới Hộ bộ nhận phần ruộng Vĩnh Nghiệp của mình, nhưng trên thực tế hầu hết quan viên vẫn không có động tĩnh gì.

Đây cũng không phải thanh cao gì cho cam, mà là bọn họ biết không bao lâu nữa Thái Nguyên sẽ không còn là đô thành.

Những quan viên đều muốn sau khi xác định đô thành chính thức thì mới đến lĩnh phần ruộng Vĩnh Nghiệp ở gần đó để lưu cho con cháu đời sau.Hơn nữa nếu không lĩnh phần ruộng Vĩnh Nghiệp thì mỗi tháng còn được nhận ít lộc gạo.

Nếu nhận ruộng Vĩnh Nghiệp thì lộc gạo sẽ giảm một nửa.

Nếu lại nhận thêm ruộng Chức Phận thì chẳng còn tí lộc gạo nào.

Cho dù bây giờ nhận ruộng cũng khó mà tìm tá điền, thành ra mất nhiều hơn được.Chính vì thế nên quan viên triều Tùy không hào hứng lắm với việc lĩnh ruộng Vĩnh Nghiệp và ruộng Chức Phận.

Một dải mênh mông bạt ngàn đất ở Thái Nguyên gần như đều là đất của nông hộ, chia đều mỗi hộ khoảng năm mươi mẫu.Lúc này Thái Nguyên, Hà Đông thậm chí toàn bộ Trung Nguyên đều như nhau, đang gặp phải đợt hạn hán nghiêm trọng nhất từ năm Đại Nghiệp thứ sáu tới giờ.Ở Hà Đông có một câu ngạn ngữ rằng: “Tiểu niên lai, tai nên chí, tịch nguyệt gia đương tề thượng thi”.Ý nói là nếu vụ hè gặp năm thiếu thì vụ thu rất có thể gặp thiên tai.

Bây giờ đúng thế thật, hạn hán đã kéo dài suốt ba tháng.

Trong ba tháng này trời chỉ mưa nhỏ đúng hai lần.Con sông sắp thấy đáy, đất đai khô cằn, mỗi cây lúa đều trông gầy gò uể oải.

Khắp nơi đầu ruộng đều có nông dân đang bận rộn tưới nước, thỉnh thoảng còn thấy bóng quan viên cùng nhau gánh nước với nông dân.Lúc này một đội mấy trăm kỵ binh đứng cách đó không xa, dẫn đầu đám quan viên chính là Sở vương Dương Nguyên Khánh.

Hắn xoay người xuống ngựa, một gã thân binh ôm Dương Ninh con trưởng Dương Nguyên Khánh xuống theo.Năm nay Dương Ninh mới bảy tuổi, theo học Lý Cương đã hơn hai năm, có kiến thức, hiểu lễ nghi, cử chỉ lễ độ, cảm giác như một ông cụ non vậy.Cậu bé nói không nhiều, hơn nữa cũng biết phụ thân không phải dẫn mình đi chơi mà là thị sát dân tình.

Thế nên cậu hoàn toàn không có vẻ bướng bỉnh nghịch ngợm như những đứa nhỏ khác, ngoan ngoãn theo sau phụ thân, môi mím chặt, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.Dương Nguyên Khánh liếc đứa con một cái, cậu nhỏ mặc một chiếc áo đay trắng, thắt lưng buộc dây vải, đầu đội mũ khăn.

Cách ăn mặc quả thực mộc mạc không khác gì những đứa trẻ các gia đình bình thường.Nhưng vẻ mặt của đứa nhỏ lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ nghịch ngợm vui cười của một đứa trẻ bảy tuổi.

Ngẫu nhiên thấy một con cò trắng từ không trung bay qua, ánh mắt đen lúng liếng của nó cũng lơ đãng nhìn chằm chằm cò trắng, lộ ra tâm tính của một đứa trẻ.Trong lòng Dương Nguyên Khánh dấy lên sự trìu mến.

Đôi khi hắn thà muốn con của mình giống những đứa trẻ khác, bắt châu chấu, trèo cây đào tổ chim, có thể hưởng thụ đầy đủ thế giới vui vẻ của tuổi thơ.Nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là con trưởng của Sở Vương, có quá nhiều gánh nặng trên vai.

Dương Nguyên Khánh thầm thở dài, duỗi tay nắm lấy tay cậu bé.Dương Ninh cầm bàn tay rộng lớn mà ấm áp của phụ thân, tự nhiên phát ra cảm giác không muốn xa rời.- Phụ thân, con biết cưỡi ngựa rồi.

Không phải ngựa con phụ thân tặng mà là ngựa lớn Tần bá bá tặng, nhỏ hơn ngựa của phụ thân một chút.Dương Nguyên Khánh sờ sờ đầu đứa con non nớt, cười nói:- Biết vì sao phụ thân không ngồi xe ngựa không?- Biết ạ.

Sư phụ nói bây giờ triều đình có quy tắc là người lớn tuổi mới được ngồi xe ngựa.

Phụ thân cần làm gương tốt nên khi làm công vụ phải cưỡi ngựa.Dương Nguyên Khánh vui mừng cười ha hả:- Nói rất hay!

Gây dựng sự nghiệp khó khăn, cần phải liên tục tu dưỡng và tiết kiệm, sư phụ con đã dạy như vậy chưa?- Hôm qua sư phụ còn nói cho con rằng chỉ cần làm mạnh gốc, kiệm chi tiêu thì trời sẽ không để cho phải nghèo khổ.

Đây là lời của Tuân Tử, sư phụ nhắc con phải ghi nhớ kĩ.

Sư phụ rất tán dương cử chỉ kêu gọi tiết kiệm của phụ thân, ngài nói đây mới là cái gốc rễ để làm mạnh nước.Cha con hai người vừa nói vừa đi tới bờ ruộng.

Vài người nông dân và quan viên trẻ tuổi đã sớm nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, tất cả đều tiến lên khom người thi lễ:- Tham kiến điện hạ!- Mọi người khổ cực, các ngươi là người của bộ phận nào vậy?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Đây là nghị quyết do Tử Vi Các đề ra.

Quan viên dưới tứ phẩm mà chưa đến bốn mươi tuổi phải đến ruộng giúp đỡ nông dân chống hạn.

Những quan viên còn lại thì xem tùy tình huống mà rút thời gian trợ nông.Vài tên quan viên trẻ tuổi vội đáp:- Chúng thần là quan của Đại Lý Tự.Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi đến một thùng nước.

Thấy trong thùng nước đầy hơn nửa, còn hơi mát, nhưng mương tưới gần đó đã thấy đáy, chỉ còn chút bùn đục ngầu.

Hiển nhiên nước trong thùng không phải lấy từ trong mương tưới.- Nước này lấy từ đâu vậy?Dương Nguyên Khánh chỉ thùng nước hỏi.- Hồi bẩm điện hạ, chúng thần giúp nông dân gánh nước từ một cái giếng gần khu vực này.

Bây giờ đang dùng nước giếng để tưới.Một gã quan viên tuổi trẻ tiến lên làm mẫu, múc một bầu nước từ từ tưới vào gốc cây lúa:- Một gốc cây chỉ cần tưới chút nước như vậy là được.

Tuy rằng mệt muốn chết nhưng ít ra có thể cứu vớt bảo vệ lương thực.

Chương 868 : Kế sách của Bùi CủDương Nguyên Khánh đứng lên nhìn bốn phía, ruộng bạt ngàn mênh mông khắp nơi là nông dân đang tưới nước.

Tuy nhiên cây lúa vẫn mọc rất gầy và bé, hắn khẽ cau mày:- Cứ tiếp tục như vậy thì đến vụ thu một mẫu đất có thể thu hoạch được bao nhiêu?Một gã nông dân già tiến lên đáp:- Điện hạ, hạn hán năm Đại Nghiệp thứ sáu cũng không khác gì so với bây giờ, nhưng lúc ấy không chống hạn được, cuối cùng sản lượng giảm tám phần mười, hầu hết lúa đầu hỏng không có thu hoạch.

Năm nay mọi người đều chống hạn rất tích cực, tuy mất mùa nhưng ít ra vẫn có thể bảo đảm thu hoạch được khoảng năm phần.Chỉ thu hoạch được một nửa, mà đây còn là ở Thái Nguyên.

Nếu ở địa phương khác chắc còn phải thấp hơn, càng không cần nói đến Thanh Châu chỗ Đậu Kiện Đức quản lí rồi.Giờ cuối cùng Dương Nguyên Khánh đã hiểu tại sao Đỗ Như Hối lại lo lắng như vậy, đúng là sợ nạn dân bảy quận Thanh Châu ào ào tràn vào Hà Bắc và Trung Nguyên.

Thanh Châu có thiên tai lớn lại thêm chiến loạn, nạn dân bùng nổ là điều không thể tránh.Cuối cùng Dương Ninh vẫn không thoát được tâm tính của một đứa trẻ bảy tuổi.

Khi trở về, cậu bé đang ôm trong ngực một chú thỏ con màu xám xinh xinh.

Đây là món quà nhỏ của một lão nông dân tặng cho, mới sinh được nửa tháng.Nhìn đứa con ôm con thỏ nhỏ vào lòng nâng niu như bảo bối, Dương Nguyên Khánh rất vui với tính trẻ con đó.

Hắn yêu thương xoa đầu đứa con cười nói:- Nếu bị tỷ tỷ thấy thì sợ sẽ mất luôn đó.- Con sẽ không để chị thấy, cũng không cho mẹ thấy.Dương Ninh ngẩng đầu hỏi phụ thân:- Cha, con thỏ nhỏ này thích ăn cà rốt đúng không?Dương Nguyên Khánh cười lắc đầu:- Con thỏ này quá bé, chắc không gặm được cà rốt đâu.

Con cho nó ăn rau non hoặc lá cây là được.

Hơn nữa con thỏ này sợ lạnh lúc đêm, con còn phải làm ổ cho nó, lót một ít vải mềm bọc che linh tinh gì đó nữa.- Vâng!

Con định đóng một cái hộp gỗ nhỏ làm ổ cho nó, nhưng … sợ mẹ không cho nuôi.Dương Ninh nhìn phụ thân như đang cầu viện, Dương Nguyên Khánh cười nói:- Ta sẽ thuyết phục mẹ con, nhưng con không được bỏ bê việc học.- Con sẽ không đâu!Dương Ninh lập tức hưng phấn, bế con thỏ dụi dụi vào mặt.Trước khi đoàn người về tới vương phủ, Dương Nguyên Khánh sai người đưa con về phủ, còn hắn thì mang mấy trăm kị binh tiếp tục chạy tới thành bắc.

Không bao lâu, tất cả dừng lại trước cửa một tòa nhà lớn.

Nơi này chính là phủ của Bùi Củ.Cuộc sống của Bùi Củ rất có quy luật.

Mỗi ngày đều sáng sớm rời giường luyện kiếm nửa canh giờ trong sân sau, tiếp đó rửa mặt ăn sáng rồi nghỉ ngơi hai canh giờ, ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm hoặc câu cá trong vườn sau của phủ.

Ăn xong cơm trưa thì ngủ trong chốc lát, dành thời gian suy nghĩ đọc sách.Lúc này Bùi Củ mặc một bộ áo tơi đánh cá, đầu đội nón tre ngồi trên một tảng đá lớn ở vườn sau câu cá.

Sau khi Bùi Củ về hưu mới dần thích câu cá.

Theo lời lão, câu cá là dành thời gian để suy ngẫm.Khi câu cá, lão thích mặc đồ thành ngư ông.

Rõ ràng cạnh ao có đình câu cá nhưng lão không thích ngồi ở đó, chỉ muốn ngồi trên mấy tảng đá lớn để cảm thụ tự nhiên.

Hôm nay vận may không tệ, hơn nửa canh giờ đã câu được hai con cá chép và ba con cá mè.Tuy Bùi Củ không còn làm trong triều nhưng lão vẫn chú ý từng bước đi của triều đình.

Vương gia bị tẩy trừ, anh em họ Vương bị tước chức thành bình dân, con cháu vì làm rượu riêng mà bị giết, trang viên và cửa hàng cũng bị quan phủ tịch thu, hai mươi mấy kẻ thuộc phe Vương đảng cũng bị giáng chức hoặc bãi miễn tẩy trừ khỏi triều.Kết quả của Vương gia nằm trong dự liệu của Bùi Củ, đây cũng là nguyên nhân chính lão chủ động về hưu.

Từ lúc triều Tùy mới thành lập, hai đảng Bùi, Vương chiếm hầu hết các chức quan quan trọng.

Lúc đầu Dương Nguyên Khánh chỉ biết nhẫn nhịn.Nhưng lúc triều Tùy dần mở rộng, Vương gia và Bùi gia muốn phát triển nên biết điều hơn.

Tự lui xuống thì sẽ như Bùi gia, không biết điều chỉ có thể tẩy trừ, kết cục như Vương gia.

Trong việc tranh đấu quyền lực, Dương Nguyên Khánh hoàn toàn vô tình độc ác.

Đây mới là khí phái của một người dựng nước, vừa có lòng dạ rộng lớn bao dung, vừa phải lòng lang dạ sói, lãnh khốc vô tình, diệt trừ kẻ không tuân.Hiện tại Bùi Củ rất nóng lòng muốn biết khi nào thì Dương Nguyên Khánh chuẩn bị lên ngôi.Lúc này cần câu bỗng động đậy, có cá đã mắc câu.

Bùi Củ định hãm cần thì quản gia vội chạy tới hô to:- Lão gia!

Sở Vương điện hạ tới.Bùi Củ ngẩn ra, Dương Nguyên Khánh đến đây sao?

Lão lập tức hỏi:- Có ai đi cùng không?- Ngũ Lang cũng đi cùng.Ngũ Lang chính là Bùi Thanh Tùng.

Bùi Củ gật đầu:- Mời Sở vương điện hạ đến đây.Quản gia thấy không ổn lắm, nhưng lệnh của lão gia gã không dám không nghe, đành đi sân trước.

Bùi Củ chầm chậm ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ ý đồ đến của Dương Nguyên Khánh.

Nếu như không đoán sai thì có lẽ Dương Nguyên Khánh tới vì bước tiếp theo của quân cờ.

Bùi Củ mơ hồ cảm giác Dương Nguyên Khánh có vẻ hơi do dự.Lúc này lão đột nhiên phát hiện con cá vừa câu lên đã vùng thoát:- May cho mày đó!Bùi Củ cười mắng một câu.Xa xa, Dương Nguyên Khánh đi theo quản gia tiến tới, Bùi Thanh Tùng theo sau.

Mãi cho đến khi lại gần, Dương Nguyên Khánh mới phát hiện ông lão mặc áo tơi đầu đội nón tre ngồi ở bờ sông.

Đây không phải là kẻ hầu dọn hồ nước nào đó mà chính là bản thân Bùi Củ.

Cách ăn mặc này của Bùi Củ khiến Bùi Thanh Tùng hoảng sợ, không mưa không tuyết sao gia chủ lại mặc như thế?Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn Bùi Thanh Tùng lại.

Hắn bước nhanh lên trước khom người thi lễ:- Nguyên Khánh tham kiến tổ phụ!Bùi Củ cười tủm tỉm nói:- Nguyên Khánh, lại đây xem ta câu cá.Dương Nguyên Khánh vui vẻ tiến đến, nhặt lên cái sọt đựng cá nhìn, cười nói:- Thu hoạch không tệ, đã có năm con rồi.- Hầy!

Nếu mà ngươi không đến thì con thứ sáu đã mắc câu rồi.Bùi Củ thở dài một tiếng, đưa cho hắn một cái ghế.

Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh Bùi Củ, nhìn chăm chú vào mặt nước rồi nói:- Năm nay hạn hán, nhiều nơi cạn nước.

Hồ nước này của tổ phụ vẫn còn tốt lắm.Bùi Củ vuốt râu lắc đầu nói:- Ít bớt một nửa rồi đó.

Dưới hồ có con suối thông với hồ nước trong vương phủ của ngươi.

Ban ngày gần như không chảy vào, đến buổi tối mới có chút nước bổ sung nên mới giữ cho không cạn.

Năm nay đúng là hạn lớn thật!- Quả thật tình hình hạn hán năm nay rất nghiêm trọng.

Hà Đông, Hà Bắc, Quan Trung, Trung Nguyên, Lũng Hữu đều gặp hạn lớn.

Đây là thiên tai lớn nhất từ năm Đại Nghiệp thứ sáu tới nay.

Buổi sáng con thị sát đồng ruộng ngoài thành, sản lượng bị giảm là không thể tránh khỏi.

Nếu cố gắng chống hạn có thể thu hoạch được một nửa.- Vậy triều đình còn tồn bao nhiêu lương thực?Bùi Củ thản nhiên hỏi.

Lão biết Dương Nguyên Khánh đến là để xin ý kiến nên không hề khách khí, nói thẳng luôn.- Từ khi lấy được năm mươi ngàn tấn lương thực bồi thường chiến tranh của triều Đường thì chúng ta có tổng cộng một trăm ngàn tấn lương thực.- Vẫn không ít, nhưng đã suy xét đến nạn dân đói có khả năng bùng phát tại Thanh Châu chưa?Bùi Củ không hổ là lão tướng quốc vài chục năm, ánh mắt tinh tế già đời, nghĩ cái liền thấy được nguy cơ.

Dương Nguyên Khánh không thể không bội phục, quả là gừng càng già càng cay.- Vấn đề bây giờ đúng là nạn đói ở Thanh Châu, lương thực không đủ cung ứng.

Thật là đau đầu.

Chính vì thế nên hôm nay con mới đến để xin ý kiến tổ phụ, xem người có đề nghị nào tốt không.Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ thở dài.Bùi Củ chăm chú nhìn phao câu trên mặt nước, chậm rãi nói:- Cũng không phải không có cách nào, ví như tiến hành mậu dịch với thảo nguyên, trao đổi vải vóc lá trà, những mặt hàng nhẹ với dê bò của người Đột Quyết.

Tuy nhiên cách này chỉ có thể giải quyết lương thực thiếu trong nhất thời.

Nếu muốn có được nhiều lương thực thì phải đoạt được từ chiến tranh đối ngoại, từ xưa đến nay đều là vậy.Dương Nguyên Khánh giật mình, vội nói:- Gần đây con cũng đang suy nghĩ tấn công triều Đường hay Quan Nội hoặc Kinh Tương.

Lần này quân Tùy lấy được quận Hội Ninh, con thấy quân Tùy hoàn toàn có thể cướp luôn Quan Nội hoặc Hà Tây.- Cướp Hà Tây?

Ngươi muốn chặt đứt nguồn ngựa chiến của quân Đường sao?Bùi Củ hỏi.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Tấn công quận Hội Ninh đương nhiên là để cướp tài nguyên khoáng sản, nhưng một mặt cũng là đặt bàn đạp chuẩn bị cho việc cướp Hà Tây.

Ngựa chiến của triều Đường hầu hết đều lấy từ Hà Tây, chiếm lĩnh Hà Tây cũng sẽ như cắt đứt nguồn ngựa chiến của triều Đường.Bùi Củ thở dài một tiếng:- Nguyên Khánh, vấn đề lớn nhất của ngươi chính là làm cái gì cũng suôn sẻ, nên cứ nghĩ triều Đường là quả hồng mềm mặc cho ngươi bóp.

Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến việc này chưa, khi mà chiến tuyến của ngươi kéo dài từ Hoàng Hải đến hành lang Hà Tây thì sẽ cần bao nhiêu quân đội đến duy trì?

Kẻ thù sắp tới của ngươi là triều Đường, Đậu Kiến Đức, Triều Tiên, Đông Tây Đột Quyết, thậm chí cả hai kẻ bụng dạ khó lường Lý Mật và Vương Thế Sung nữa.

Có thể nói là địch vây tứ phía, vậy mà ánh mắt của ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào quân Đường.

Chẳng lẽ những kẻ kia sẽ khoanh tay đứng chờ ngươi hốt xong triều Đường rồi tiếp tục đối phó với bọn chúng sao?Dương Nguyên Khánh im lặng một hồi.

Thật ra lúc hắn cướp quận Hội Ninh, lan cuộc chiến đến tận Quan Nội thì trong Tử Vi Các đã có ý kiến phản đối, cho rằng như vậy chiến tuyến sẽ kéo quá dài.

Chỉ bởi vì quận Hội Ninh có lợi từ mỏ đồng và mỏ bạc rất lớn nên mới gạt được những tiếng phản đối.

Chương 869 : Quyền tướng bị bắtNhưng nhắc nhở của Bùi Củ không khác gì tiếng chuông báo động gõ bên tai.

Hắn trầm mặc một lát rồi nói:- Nhưng tổ phụ cũng bảo phát động chiến tranh là cách nhanh nhất thu hoạch lương thực.Bùi Củ lắc đầu:- Ngươi hiểu lầm ý ta.

Chiến tranh với triều Đường ngươi sẽ chẳng đạt được bao nhiêu lương thực nữa đâu, thậm chí còn gặp tai họa.

Nếu đánh Thanh Châu thì phải chịu gánh nặng thật lớn, mất nhiều hơn được.

Ý ta là chiến tranh cướp đoạt chỉ trong đối ngoại mà thôi.- Đối ngoại!Dương Nguyên Khánh bỗng hiểu ý của Bùi Củ:- Ý tổ phụ là chỉ Triều Tiên sao?Bùi Củ vuốt râu mỉm cười.

Dương Nguyên Khánh quả nhiên lợi hại, một chốc đã đoán được ý nghĩ của mình:- Thật ra ta cũng đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu lương thực.

Lương thực trong thiên hạ nhiều như vậy, cứ một mực cướp lương thực của triều Đường, cho dù người triều Đường bị đói phát động nội chiến thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Chỉ có thể dùng đối ngoại, chọn Đột Quyết hoặc Triều Tiên.

Nhưng Đột Quyết vừa lập Khả Hãn mới, bọn họ cũng cần chiến tranh để xác lập quyền uy của Khả Hãn mới.

Nếu ngươi đánh Đột Quyết, toàn bộ Đột Quyết trên dưới sẽ đồng lòng dốc sức đối kháng.

Sau một hồi chiến, dù ngươi thắng hay thua thì đều phải trả giá thê thảm và vô cùng nghiêm trọng.

Sợ nhất là quân đội chưa kịp quay lại mà Thái Nguyên đã mất.

Vì thế ta nhất định không tán thành việc đánh Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu.

Ngày hôm qua hắn và Thôi Quân Tố đàm luận rất nhiều về chuyện Đột Quyết.

Đột Quyết đã diệt bộ lạc Ô Đồ, Hiệt Lợi Khả Hãn lên ngôi, thực lực lại dần mạnh lên.

Sớm hay muộn thì chúng sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất từ phương bắc của triều Tùy.

Lúc này, họ chỉ có thể cố gắng duy trì thân thiện với Đột Quyết.

Một khi đã trở mặt thì sẽ trở thành tình thế bị vây công bởi nam triều Đường, bắc Đột Quyết, Đại Tùy nguy trong sớm tối.- Chúng con từng thảo luận về vấn đề Đột Quyết, quả thật khai chiến với Đột Quyết bây giờ là không sáng suốt.

Dựa theo ý của tổ phụ thì tấn công Triều Tiên là có lợi nhất, nhưng Dương Quảng ba lần đánh Triều Tiên, cuối cùng làm mất nước.

Triều Tiên cũng không hề dễ đánh vậy đâu.Bùi Củ híp mắt mỉm cười:- Ngươi cũng đâu có ý định diệt Triều Tiên phải không?

Cái ngươi cần là lương thực.

Thật ra chỉ cần bắt được một người là cướp lương thực của Triều Tiên dễ như ăn cháo.- Ai vậy?Bùi Củ thản nhiên cười:- Người này giờ đang ở trong tay của Tiêu Tiển.Dương Nguyên Khánh lập tức hiểu ý của Bùi Củ.

Không hổ là người túc trí đa mưu, thời khắc mấu chốt đúng là vẫn cần những lão thần như vậy.Tây thành Thái nguyên có một phố nhỏ tên Bạch Nguyên.

Trong ngõ hẻm chỉ có một tòa nhà rộng chừng bốn, năm mẫu, cạnh đó là một trại quân doanh chứa ba trăm binh lính thủ vệ cửa thành tây.Nhưng trong tòa nhà này lại đóng một đội quân hơn trăm binh lính nữa.

Tòa nhà này thực tế là một nhà giam, ở một gian sâu bên trong đang giam lỏng một người.

Người đó chính là kẻ bị bắt trong chiến dịch Liêu Đông, tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ.Từ khi bị bắt hồi xuân kia, nhoáng cái đã trôi qua nửa năm.

Nửa năm này Uyên Thái Tộ bị nhốt trong viện như con ếch trong đáy giếng, chỉ có một lão bộc câm điếc mỗi này nấu cơm cho ăn.Điều duy nhất Uyên Thái Tộ thấy may mắn là lão lấy được mười mấy cuốn sách, những cuốn sách này đã làm bạn cùng lão vượt qua thời gian nửa năm này.Uyên Thái Tộ cũng không biết lúc nào mình được phóng thích, nhưng lão hiểu được mình sẽ không bị nhốt đến chết già.

Dương Nguyên Khánh giam lỏng lão vì lão có giá trị chính trị, đến lúc giá trị đó cần được lợi dụng thì lão sẽ được thả về nước.Lão cũng không biết thời cơ này bao giờ mới đến, chắc phải chờ lúc triều Tùy thống nhất xong thiên hạ.

Bởi vì đến lúc đó triều Tùy mới rảnh tay đối phó Triều Tiên được.Từng ngày từng ngày trôi qua, Uyên Thái Tộ cũng thấy mình ngày càng già đi, lòng lão từ chờ mong cũng dần hóa thành chết lặng.Lão cũng không quan tâm bao lâu nữa mới được ra ngoài vì đã chuẩn bị xong tâm lý chết nơi đất khách tha hương, mà lão cũng bỗng nhận ra con lão Cái Tô Văn thật ra cũng không mong lão trở về.Rất nhiều chuyện thường là vậy, khi mà con người đã tuyệt vọng, gần như không muốn chờ đợi nữa thì cơ hội lại lặng lẽ tiến đến.Sáng sớm, Uyên Thái Tộ đang đọc sách dưới tán cây thì có vài tiếng rối loạn vang lên.

Nửa năm qua trong nhà im ắng đến đáng sợ, hầu như chưa từng có bất kì âm thanh gì.

Đôi khi lão không nhịn nổi mắng to mấy binh lính phụ trách trông coi bên ngoài để mong được ăn chửi lại, nhưng họ lại không thèm để ý đến lão.Sự vắng lặng dài ngày khiến Uyên Thái Tộ cực kì mẫn cảm với âm thanh, một chút tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ làm lão kinh ngạc.

Lão lập tức đứng lên nghe ngóng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.Lúc này khóa sắt cửa được mở ra, kêu “kẽo kẹt” một tiếng, cửa sắt hoen rỉ gần như sắp rụng ra.

Một nhóm binh lính lớn tràn vào, mỗi người đều cầm đao thương âm u đầy nghiêm nghị.Đi phía sau đám lính là một người quan quân, dáng vẻ khôi ngô cao lớn, ánh mắt sắc bén, đầu đội kim quan.

Uyên Thái Tộ nhận ra người này, đây chính là Quyền vương tối cao của triều Tùy, Sở vương Dương Nguyên Khánh.

Lão lập tức ngây người.Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt kinh ngạc của lão không khỏi khẽ mỉm cười:- Uyên Tướng quốc không biết ta sao?Uyên Thái Tộ lui ra sau một bước.

Hơn nửa năm bị nhốt đã mài mòn sự ngạo mạn của lão.

Hơi khom người, lão thi lễ:- Thì ra là Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh nhìn vào trong nhà:- Ở đây cũng sạch sẽ, chúng ta cứ đứng trong sân nói chuyện đi.Binh lính lập tức nâng đến một cái giường ngồi, trên đó lại đặt một cái bàn nhỏ.

Dương Nguyên Khánh khoát tay:- Mời Uyên Tướng quốc!Uyên Thái Tộ đầu óc trống rỗng.

Lão gần như dựa vào bản năng ngồi xuống cùng Dương Nguyên Khánh.

Một gã thân binh bưng hai chén trà dâng lên.

Dương Nguyên Khánh thấy lão vẫn còn mê man, cười hỏi:- Uyên Tướng quốc bất ngờ vì ta tới sao?Uyên Thái Tộ hơi lấy lại tinh thần.

Dù sao lão cũng là quyền tướng của Cao Ly, kinh nghiệm và lòng dạ rất sâu.

Chẳng qua bị nhốt nửa năm nên phản ứng lão trở nên chậm chạp một ít, nhưng chỉ cần kịp phản ứng lão sẽ rất nhanh lấy lại khí độ của một Tướng quốc.Uyên Thái Tộ nâng chén trà hớp một chút, vẻ mờ mịt trong ánh mắt không còn, thay vào đó và vẻ thâm thúy.

Lão đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:- Sở Vương điện hạ trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian gặp kẻ bại tướng như ta vậy?Lão tung thử một câu thăm dò.

Tại sao Dương Nguyên Khánh lại tới gặp lão, chẳng lẽ lão có giá trị nào đó hay sao?Dương Nguyên Khánh có vẻ cũng biết lão sẽ hỏi vậy, mặt không biểu tình nói:- Ta quả thật bận nhiều việc, nếu không phải có một việc xảy ra có lẽ ta cũng không nhớ nổi ngài.

Ta cũng không gạt Uyên Tướng quốc, hôm qua ta tiếp kiến sứ giả bí mật do quốc vương Tân La phái tới.

Y muốn làm một vụ giao dịch với ta, ngài có biết là cái gì không?Vẻ mặt Uyên Thái Tộ biến sắc.

Tân La là đối thủ một mất một còn của Triều Tiên, mấy năm nay số người chết trong tay Tân La không biết bao nhiêu trăm ngàn người.

Bọn họ đến tìm Dương Nguyên Khánh để giao dịch tất nhiên sẽ có liên quan với mình.Lão hơi khẩn trương, bất an hỏi:- Chẳng lẽ người Tân La muốn đầu của ta?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đúng là vậy, bọn họ chuẩn bị mua đầu của ngài với cái giá khá là hấp dẫn.Uyên Thái Tộ cúi đầu.

Người Tân La muốn giết lão là điều có thể đoán được, nhưng chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh cứ giao mình cho chúng đơn giản vậy sao?

Vậy mà còn nói rằng cái giá rất hấp dẫn nữa.Lúc này Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục nói:- Nếu quốc vương Tân La làm giao dịch cùng ta vào mấy tháng trước thì ta chưa chắc đồng ý, nhưng giờ ….Dương Nguyên Khánh hơi tiếc nuối lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng Uyên Thái Tộ hiểu được ý Dương Nguyên Khánh định nói, vì giờ đây con lão Cái Tô Văn nắm quyền nên lão đã không còn giá trị lợi dụng.- Đường đường là Sở Vương Đại Tùy, là nhân vật quyền nghiêng thiên hạ, chẳng lẽ chỉ vì năm đấu gạo mà khom lưng sao?Uyên Thái Tộ trầm giọng nói.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Đây không phải vấn đề năm đấu gạo gì, mà là một vụ giao dịch.

Nhưng ta tìm Uyên Tướng quốc là cho Tướng quốc một cơ hội.Uyên Thái Tộ bỗng hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.

Vì mình mất đi giá trị chính trị nên Dương Nguyên Khánh mới muốn đổi mình lấy một khoản tiền.

Đổi với Tân La hay Triều Tiên thì cũng là đổi, hắn muốn ở giữa hai bên cò kè mặc cả để đạt được ích lợi lớn nhất.Uyên Thái Tộ lập tức không ức chế nổi sự kích động trong lòng, thanh âm run rẩy nói:- Ta có thể đưa tiền chuộc cho Sở Vương điện hạ đổi lấy tự do của ta.Dương Nguyên Khánh trầm tư một hồi rồi chậm rãi nói:- Có câu này ta phải nói trước.

Ta giao Tướng quốc cho Tân La thật ra không phải vì tiền mà là vì muốn kết minh với Tân La, vì vậy nếu ngài muốn tự do thì nhất định phải trả giá cao hơn so với việc kết minh với Tân La.

Ngài là quyền tướng của Triều Tiên, chắc hẳn phải hiểu ích lợi chính trị này.Uyên Thái Tộ yên lặng gật đầu:- Ta hiểu, điện hạ ra giá đi!Dương Nguyên Khánh lấy một bản công văn đặt lên bàn:-Ta muốn ba mươi ngàn tấn lương thực.

Nếu Uyên Tướng quốc đáp ứng xin kí tên lên công văn, ta sẽ phái người đưa công văn cho lệnh lang.

Một khi lương thực đưa tới Liêu Hà ta sẽ thả Tướng quốc, đây chính là giao dịch của chúng ta.

Chương 869 : Quyền tướng bị bắtNhưng nhắc nhở của Bùi Củ không khác gì tiếng chuông báo động gõ bên tai.

Hắn trầm mặc một lát rồi nói:- Nhưng tổ phụ cũng bảo phát động chiến tranh là cách nhanh nhất thu hoạch lương thực.Bùi Củ lắc đầu:- Ngươi hiểu lầm ý ta.

Chiến tranh với triều Đường ngươi sẽ chẳng đạt được bao nhiêu lương thực nữa đâu, thậm chí còn gặp tai họa.

Nếu đánh Thanh Châu thì phải chịu gánh nặng thật lớn, mất nhiều hơn được.

Ý ta là chiến tranh cướp đoạt chỉ trong đối ngoại mà thôi.- Đối ngoại!Dương Nguyên Khánh bỗng hiểu ý của Bùi Củ:- Ý tổ phụ là chỉ Triều Tiên sao?Bùi Củ vuốt râu mỉm cười.

Dương Nguyên Khánh quả nhiên lợi hại, một chốc đã đoán được ý nghĩ của mình:- Thật ra ta cũng đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu lương thực.

Lương thực trong thiên hạ nhiều như vậy, cứ một mực cướp lương thực của triều Đường, cho dù người triều Đường bị đói phát động nội chiến thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Chỉ có thể dùng đối ngoại, chọn Đột Quyết hoặc Triều Tiên.

Nhưng Đột Quyết vừa lập Khả Hãn mới, bọn họ cũng cần chiến tranh để xác lập quyền uy của Khả Hãn mới.

Nếu ngươi đánh Đột Quyết, toàn bộ Đột Quyết trên dưới sẽ đồng lòng dốc sức đối kháng.

Sau một hồi chiến, dù ngươi thắng hay thua thì đều phải trả giá thê thảm và vô cùng nghiêm trọng.

Sợ nhất là quân đội chưa kịp quay lại mà Thái Nguyên đã mất.

Vì thế ta nhất định không tán thành việc đánh Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu.

Ngày hôm qua hắn và Thôi Quân Tố đàm luận rất nhiều về chuyện Đột Quyết.

Đột Quyết đã diệt bộ lạc Ô Đồ, Hiệt Lợi Khả Hãn lên ngôi, thực lực lại dần mạnh lên.

Sớm hay muộn thì chúng sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất từ phương bắc của triều Tùy.

Lúc này, họ chỉ có thể cố gắng duy trì thân thiện với Đột Quyết.

Một khi đã trở mặt thì sẽ trở thành tình thế bị vây công bởi nam triều Đường, bắc Đột Quyết, Đại Tùy nguy trong sớm tối.- Chúng con từng thảo luận về vấn đề Đột Quyết, quả thật khai chiến với Đột Quyết bây giờ là không sáng suốt.

Dựa theo ý của tổ phụ thì tấn công Triều Tiên là có lợi nhất, nhưng Dương Quảng ba lần đánh Triều Tiên, cuối cùng làm mất nước.

Triều Tiên cũng không hề dễ đánh vậy đâu.Bùi Củ híp mắt mỉm cười:- Ngươi cũng đâu có ý định diệt Triều Tiên phải không?

Cái ngươi cần là lương thực.

Thật ra chỉ cần bắt được một người là cướp lương thực của Triều Tiên dễ như ăn cháo.- Ai vậy?Bùi Củ thản nhiên cười:- Người này giờ đang ở trong tay của Tiêu Tiển.Dương Nguyên Khánh lập tức hiểu ý của Bùi Củ.

Không hổ là người túc trí đa mưu, thời khắc mấu chốt đúng là vẫn cần những lão thần như vậy.Tây thành Thái nguyên có một phố nhỏ tên Bạch Nguyên.

Trong ngõ hẻm chỉ có một tòa nhà rộng chừng bốn, năm mẫu, cạnh đó là một trại quân doanh chứa ba trăm binh lính thủ vệ cửa thành tây.Nhưng trong tòa nhà này lại đóng một đội quân hơn trăm binh lính nữa.

Tòa nhà này thực tế là một nhà giam, ở một gian sâu bên trong đang giam lỏng một người.

Người đó chính là kẻ bị bắt trong chiến dịch Liêu Đông, tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ.Từ khi bị bắt hồi xuân kia, nhoáng cái đã trôi qua nửa năm.

Nửa năm này Uyên Thái Tộ bị nhốt trong viện như con ếch trong đáy giếng, chỉ có một lão bộc câm điếc mỗi này nấu cơm cho ăn.Điều duy nhất Uyên Thái Tộ thấy may mắn là lão lấy được mười mấy cuốn sách, những cuốn sách này đã làm bạn cùng lão vượt qua thời gian nửa năm này.Uyên Thái Tộ cũng không biết lúc nào mình được phóng thích, nhưng lão hiểu được mình sẽ không bị nhốt đến chết già.

Dương Nguyên Khánh giam lỏng lão vì lão có giá trị chính trị, đến lúc giá trị đó cần được lợi dụng thì lão sẽ được thả về nước.Lão cũng không biết thời cơ này bao giờ mới đến, chắc phải chờ lúc triều Tùy thống nhất xong thiên hạ.

Bởi vì đến lúc đó triều Tùy mới rảnh tay đối phó Triều Tiên được.Từng ngày từng ngày trôi qua, Uyên Thái Tộ cũng thấy mình ngày càng già đi, lòng lão từ chờ mong cũng dần hóa thành chết lặng.Lão cũng không quan tâm bao lâu nữa mới được ra ngoài vì đã chuẩn bị xong tâm lý chết nơi đất khách tha hương, mà lão cũng bỗng nhận ra con lão Cái Tô Văn thật ra cũng không mong lão trở về.Rất nhiều chuyện thường là vậy, khi mà con người đã tuyệt vọng, gần như không muốn chờ đợi nữa thì cơ hội lại lặng lẽ tiến đến.Sáng sớm, Uyên Thái Tộ đang đọc sách dưới tán cây thì có vài tiếng rối loạn vang lên.

Nửa năm qua trong nhà im ắng đến đáng sợ, hầu như chưa từng có bất kì âm thanh gì.

Đôi khi lão không nhịn nổi mắng to mấy binh lính phụ trách trông coi bên ngoài để mong được ăn chửi lại, nhưng họ lại không thèm để ý đến lão.Sự vắng lặng dài ngày khiến Uyên Thái Tộ cực kì mẫn cảm với âm thanh, một chút tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ làm lão kinh ngạc.

Lão lập tức đứng lên nghe ngóng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.Lúc này khóa sắt cửa được mở ra, kêu “kẽo kẹt” một tiếng, cửa sắt hoen rỉ gần như sắp rụng ra.

Một nhóm binh lính lớn tràn vào, mỗi người đều cầm đao thương âm u đầy nghiêm nghị.Đi phía sau đám lính là một người quan quân, dáng vẻ khôi ngô cao lớn, ánh mắt sắc bén, đầu đội kim quan.

Uyên Thái Tộ nhận ra người này, đây chính là Quyền vương tối cao của triều Tùy, Sở vương Dương Nguyên Khánh.

Lão lập tức ngây người.Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt kinh ngạc của lão không khỏi khẽ mỉm cười:- Uyên Tướng quốc không biết ta sao?Uyên Thái Tộ lui ra sau một bước.

Hơn nửa năm bị nhốt đã mài mòn sự ngạo mạn của lão.

Hơi khom người, lão thi lễ:- Thì ra là Sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh nhìn vào trong nhà:- Ở đây cũng sạch sẽ, chúng ta cứ đứng trong sân nói chuyện đi.Binh lính lập tức nâng đến một cái giường ngồi, trên đó lại đặt một cái bàn nhỏ.

Dương Nguyên Khánh khoát tay:- Mời Uyên Tướng quốc!Uyên Thái Tộ đầu óc trống rỗng.

Lão gần như dựa vào bản năng ngồi xuống cùng Dương Nguyên Khánh.

Một gã thân binh bưng hai chén trà dâng lên.

Dương Nguyên Khánh thấy lão vẫn còn mê man, cười hỏi:- Uyên Tướng quốc bất ngờ vì ta tới sao?Uyên Thái Tộ hơi lấy lại tinh thần.

Dù sao lão cũng là quyền tướng của Cao Ly, kinh nghiệm và lòng dạ rất sâu.

Chẳng qua bị nhốt nửa năm nên phản ứng lão trở nên chậm chạp một ít, nhưng chỉ cần kịp phản ứng lão sẽ rất nhanh lấy lại khí độ của một Tướng quốc.Uyên Thái Tộ nâng chén trà hớp một chút, vẻ mờ mịt trong ánh mắt không còn, thay vào đó và vẻ thâm thúy.

Lão đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:- Sở Vương điện hạ trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian gặp kẻ bại tướng như ta vậy?Lão tung thử một câu thăm dò.

Tại sao Dương Nguyên Khánh lại tới gặp lão, chẳng lẽ lão có giá trị nào đó hay sao?Dương Nguyên Khánh có vẻ cũng biết lão sẽ hỏi vậy, mặt không biểu tình nói:- Ta quả thật bận nhiều việc, nếu không phải có một việc xảy ra có lẽ ta cũng không nhớ nổi ngài.

Ta cũng không gạt Uyên Tướng quốc, hôm qua ta tiếp kiến sứ giả bí mật do quốc vương Tân La phái tới.

Y muốn làm một vụ giao dịch với ta, ngài có biết là cái gì không?Vẻ mặt Uyên Thái Tộ biến sắc.

Tân La là đối thủ một mất một còn của Triều Tiên, mấy năm nay số người chết trong tay Tân La không biết bao nhiêu trăm ngàn người.

Bọn họ đến tìm Dương Nguyên Khánh để giao dịch tất nhiên sẽ có liên quan với mình.Lão hơi khẩn trương, bất an hỏi:- Chẳng lẽ người Tân La muốn đầu của ta?Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Đúng là vậy, bọn họ chuẩn bị mua đầu của ngài với cái giá khá là hấp dẫn.Uyên Thái Tộ cúi đầu.

Người Tân La muốn giết lão là điều có thể đoán được, nhưng chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh cứ giao mình cho chúng đơn giản vậy sao?

Vậy mà còn nói rằng cái giá rất hấp dẫn nữa.Lúc này Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục nói:- Nếu quốc vương Tân La làm giao dịch cùng ta vào mấy tháng trước thì ta chưa chắc đồng ý, nhưng giờ ….Dương Nguyên Khánh hơi tiếc nuối lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng Uyên Thái Tộ hiểu được ý Dương Nguyên Khánh định nói, vì giờ đây con lão Cái Tô Văn nắm quyền nên lão đã không còn giá trị lợi dụng.- Đường đường là Sở Vương Đại Tùy, là nhân vật quyền nghiêng thiên hạ, chẳng lẽ chỉ vì năm đấu gạo mà khom lưng sao?Uyên Thái Tộ trầm giọng nói.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Đây không phải vấn đề năm đấu gạo gì, mà là một vụ giao dịch.

Nhưng ta tìm Uyên Tướng quốc là cho Tướng quốc một cơ hội.Uyên Thái Tộ bỗng hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.

Vì mình mất đi giá trị chính trị nên Dương Nguyên Khánh mới muốn đổi mình lấy một khoản tiền.

Đổi với Tân La hay Triều Tiên thì cũng là đổi, hắn muốn ở giữa hai bên cò kè mặc cả để đạt được ích lợi lớn nhất.Uyên Thái Tộ lập tức không ức chế nổi sự kích động trong lòng, thanh âm run rẩy nói:- Ta có thể đưa tiền chuộc cho Sở Vương điện hạ đổi lấy tự do của ta.Dương Nguyên Khánh trầm tư một hồi rồi chậm rãi nói:- Có câu này ta phải nói trước.

Ta giao Tướng quốc cho Tân La thật ra không phải vì tiền mà là vì muốn kết minh với Tân La, vì vậy nếu ngài muốn tự do thì nhất định phải trả giá cao hơn so với việc kết minh với Tân La.

Ngài là quyền tướng của Triều Tiên, chắc hẳn phải hiểu ích lợi chính trị này.Uyên Thái Tộ yên lặng gật đầu:- Ta hiểu, điện hạ ra giá đi!Dương Nguyên Khánh lấy một bản công văn đặt lên bàn:-Ta muốn ba mươi ngàn tấn lương thực.

Nếu Uyên Tướng quốc đáp ứng xin kí tên lên công văn, ta sẽ phái người đưa công văn cho lệnh lang.

Một khi lương thực đưa tới Liêu Hà ta sẽ thả Tướng quốc, đây chính là giao dịch của chúng ta.

Chương 870 : Bức thư khuyên nhủ của Sở Vương (1+2)Triều Tùy ba lần đánh Triều Tiên, hao tổn hàng trăm ngàn tấn lương thực và vô số vật tư quân giới, tất cả trở thành chiến lợi phẩm của người Triều Tiên.

Triều Tiên đầy rẫy lương thực, ba mươi ngàn tấn thừa sức lấy được, cho dù là trong kho phủ của Uyên Thái Tộ cũng có đủ lương thực.Uyên Thái Tộ duỗi tay đè chặt công văn:- Điện hạ là người nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra không thể đổi.

Chúng ta cứ quyết định như vậy …Triều Tiên (Triều Tiên) chỉ là một tên gọi tắt, thực tế nó tên là Cao Câu Ly, là một quốc gia dân tộc thiểu số do vương tử nước Phù Dư sáng tạo, tổ tiên là người dân tộc Uế Mạch cổ xưa.Dù là huyết thống hay chủng người thì Cao Câu Ly cũng không phải là ý nghĩa truyền thống của quốc gia bán đảo Triều Tiên.

Trong phương diện phong tục tập quán ngôn ngữ thì Cao Câu Ly, Tân La và Bách Tể khác nhau rất lớn, thậm chí khi sứ thần tới còn phải dùng phiên dịch.Cao Câu Ly đương nhiên có ngôn ngữ riêng nhưng không có chữ viết riêng mà mượn chữ Hán để ghi chép lịch sử.

Thực tế cho dù là Cao Câu Ly, Tân La hay Bách Tể thì quý tộc xã hội thượng tầng đều coi việc nói tiếng Hán là vinh quang.Thủ phủ của Triều Tiên là Bình Nhưỡng, kế bên là một tòa thành lớn gần bờ Tây Hải, thuộc vùng hạ du Bối Thủy.

Bình Nhưỡng cũng là thành trì lớn nhất của bán đảo, chu vi ba mươi dặm, dân số đạt hơn hai trăm ngàn, bên trong thành đóng khoảng ba mươi ngàn quân.Triều Tiên vốn là một quốc gia tương đối hùng mạnh ở đông bắc, nhưng sau khi trải qua ba lượt đông chinh của triều Tùy và chiến dịch Liêu Đông nửa năm trước thì sức mạnh quân sự của Triều Tiên suy yếu khá nhiều.

Binh lực vẫn còn khoảng hơn trăm ngàn chủ yếu phân bố ở biên giới phía nam sông Hán để phòng ngự Tân La, tiếp theo phân bố ở phía đông Liêu Hà tại phương bắc để phòng ngự triều Tùy.Lúc này trong nước Triều Tiên không hề bình tĩnh.

Bình Nguyên vương của Triều Tiên là Cao Nguyên chết bệnh năm ngoái, con y Cao Kiến Vũ lên ngôi xưng là Vinh Lưu vương, nhưng quân quyền lớn của Triều Tiên lại nằm trong tay tể tướng Uyên Thái Tộ.Uyên Thái Tộ bị quân Tùy bắt làm tù binh trong chiến dịch mùa xuân Liêu Đông.

Con lão Uyên Cái Tô Văn nhanh chóng tiếp quản quyền lực của phụ thân, nắm giữ quân quyền của Triều Tiên.Cái Tô Văn cũng không đóng tại Bình Nhưỡng mà là trong thành phía bắc sông Áp Lục, bố trí bảy mươi ngàn trọng binh tại đó, mặt khác ở bắc sông Hán cũng bố trí năm mươi ngàn trọng binh.

Một trăm hai mươi ngàn quân này đều nằm trong tay Cái Tô Văn.Vinh Lưu vương Cao Kiến Vũ thì ở tại thủ phủ Bình Nhưỡng, trong tay y cũng có một ít quân đội.

Đây cũng chính là ba mươi ngàn quân thủ thành.Chính vì Bình Nhưỡng được quốc vương nắm giữ nên Cái Tô Văn ít khi ở Bình Nhưỡng, mỗi tháng chỉ tới một hay hai ngày xử lí ít công vụ rồi rời khỏi để tránh bị Cao Kiến Vũ ám hại.Kể cả trẻ con trong Bình Nhưỡng cũng biết mâu thuẫn sâu nặng giữa quân và tướng Triều Tiên.Trư một thương đội từ phía bắc tiến vào thành Bình nhưỡng.

Thương đội tầm hơn hai trăm con ngựa, trên lưng ngựa vác một lượng lớn da lông.Thương nhân có vài chục người, khá hỗn tạp.

Trong đám bọn họ có người Đột Quyết, người Khiết Đan, cũng có người Hán và người Triều Tiên.

Cầm đầu đám thương nhân là một gã người Hán tuổi chừng ba mươi, làn da màu đồng, dáng vẻ khôi khô, thân thể cường tráng.Bọn họ dẫn ngựa vào thành.

Trên đường cái dòng người hối hả ngược xuôi vô cùng náo nhiệt, có thể nhìn ra Bình Nhưỡng quả thật là một thành trì buôn bán khá phát đạt.Đoàn người họ đi vào thành được khoảng hai dặm thì vào trong một quán trọ, có cả tiệm cơm và phòng ở, diện tích rất lớn, chừng mười mẫu đất.Thương nhân cầm đầu nhìn vào bảng hiệu trên quán trọ, có một chữ Hán: “Nhã”.

Gã gật đầu, dùng tiếng Hán nói với mọi người:- Các vị, đến rồi.

Hôm nay nghỉ ngơi trước, mai mới bán hàng.Một gã tiểu nhị vội chạy tới.

Gã kiến thức khá rộng, có thể nói vài lời tiếng Hán nên nhiệt tình tiếp đón khách nhân:- Đồ ăn trong quán nhỏ rất rẻ mà ngon, phòng trọ cũng sạch sẽ, vài vị khách thương đường xa đều ở trọ ở chỗ chúng tôi đó.Thủ lĩnh gật đầu, dẫn mọi người đưa ngựa vào quán trọ.Quán trọ này tuy rộng, nhưng có vẻ khá cổ xưa.

Các phòng đều làm từ gỗ, làm toàn quán trọ lộ ra màu xám đen, khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Cho nên việc kinh doanh của quán không phải tốt, chỉ có vài khách nhân thưa thớt.Nhưng khi nhóm thương nhân vào ở, quán trọ liền trở nên náo nhiệt.

Mọi người được an bài chỗ ở, năm sáu tên tiểu nhị bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm chiều cho khách.Lúc này, người cầm đầu nhóm thương nhân lấy ra một tấm đồng bài, tùy tiện lắc lắc trước mặt một tiểu nhị.

Sắc mặt của tiểu nhị trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:- Mời đi theo tôi!Người tiểu nhị nói tiếng Hán rất lưu loát.

Quán trọ này thực tế là khu tình báo của triều Tùy lập ra ở Triều Tiên.

Triều Tiên ở triều Tùy thu thập tình báo, triều Tùy cũng giống như Triều Tiên đặt tình báo ở đây.Quán trọ này do Nội vệ của triều Tùy mở ra.

Có hai mươi quân sĩ được phân bố ở đây.

Họ đều là người Liêu Đông, có khả năng nói trôi chảy tiếng Triều Tiên.

Bọn họ giả mạo người Triều Tiên, vào nửa năm trước, đặt mua chỗ quán trọ ế ẩm này.Nhóm thương nhân này kỳ thực cũng là do quân Tùy giả dạng.

Bọn họ có ba mươi lăm người, đều là những thám báo có võ nghệ cao cường, cải trang thành thương nhân đi vào Bình Nhưỡng.Thủ lĩnh họ Ngô, tên là Ngô Giai, là một Giáo Úy thám báo Liêu Đông của quân Tùy.

Y phụng mệnh đến Bình Nhưỡng làm nhiệm vụ.

Ngô Giai đi theo tiểu nhị qua mấy cánh cửa, đi tới một căn phòng ở trong sân.- Đi theo ta, chưởng quầy của chúng ta ở ngay chỗ này.Bọn họ đi vào sân, chỉ thấy một người đàn ông trung niên da ngăm đen từ trong phòng đi ra.

Người này chính là chưởng quầy của nhà trọ, cũng là người phụ trách tình báo.

Ông ta họ Lý, tên thật là gì, mọi người đều đã quên, nên chỉ gọi ông ta là Lý Hắc Thát (Lý mặt đen)Lý chưởng quỹ vừa rồi đã thấy Ngô Giai.

Hiện tại thấy y được đưa tới sân sau, không khỏi ngẩn ra.

Tiểu nhị tiến lên nói thầm vào tai ông ta vài câu.

Lý chưởng quỹ lập tức vui mừng, ông ta vươn tay ra nói:- Xin vui lòng đưa tấm đồng bài cho ta xem.Ngô Giai lấy tấm đồng bài đưa cho ông ta.

Lý chưởng quỹ nhìn kỹ một lượt, lập tức nhiệt tình nói:- Hóa ra là người một nhà, mau vào phòng nói chuyện.Ngô Giai khẽ mỉm cười, đi vào phòng.

Hai người ngồi xuống, Lý chưởng quỹ rót một chén trà lạnh cho Ngô Giai, cười hỏi:- Ngoại trừ tấm đồng bài, chắc còn có thư phải không?Ngô Giai lấy ra một bức thư từ trong lòng.

Đây là thư của Thái Thú quận Yến Tôn Gia Diên.

Y đưa bức thư cho Lý chưởng quỹ, nói:- Những việc mà ngươi muốn biết, trong thư đều có nói rõ, ta sẽ không nói nhiều.Lý chưởng quỹ nhận lấy thư nhìn một lần.

Sắc mặt ông ta trở nên ngưng trọng, chậm rãi gật đầu nói:- Ta đã hiểu, các ngươi cứ an tâm ở nơi này.

Hết thảy đều có ta an bài…Ở quận Dự Chương, cuộc tranh giành quyền lực của Tiêu Tiển và Lai Hộ Nhi đang vào hồi gay cấn.

Vì muốn cướp lấy quân quyền trong tay của Lai Hộ Nhi, Tiêu Tiển không tiếc sử dụng một loại thủ đoạn hoang đường.

Đó là tự phong mình là Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, tự mình suất lĩnh tám mươi nghìn đại quân chiếm cứ quận Kiến An, vốn do tàn quân của Lâm Sĩ Hoằng đang đóng ở đấy.Đồng thời bổ nhiệm Lai Hộ Nhi làm Binh Mã Phó Soái.

Nhưng không cho phép y tùy tiện xuất chinh, mà là mệnh lệnh y dẫn hai mươi nghìn quân đóng ở quận Cửu Giang, phòng ngự quân Đường xâm phạm từ phía Đông.Ngay sau khi đại chiến Trung Nguyên kết thúc, Tiêu Tiển suất lĩnh tám mươi nghìn tinh binh Tây Lương cũng đã tới quận Kiến An, tấn công năm mươi nghìn quân cuối cùng của Lâm Sĩ Hoằng.Lúc này, thế lực của Lâm Sĩ Hoằng đã trở nên suy yếu, quân lương không đủ, quân tâm tan rã.

Cho nên chỉ cần một trận chiến đã bị quân đội của Tiêu Tiển đánh bại.

Lâm Sĩ Hoằng chết trong loạn quân.

Một trận chiến này, có hai mươi nghìn người tử trận, bắt sống được ba mươi nghìn người, thế lực của Lâm Sĩ Hoằng hoàn toàn bị tiêu diệt.Nhưng mục đích thực sự của Tiêu Tiển không phải là tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng.

Mà là muốn đoạt lấy quân quyền.

Tự mình điều quân chính là một loại thủ đoạt cướp lấy quân quyền hữu hiệu nhất.Thông qua trận chiến này, Tiêu Tiển đã nắm chặt được quyền điều khiển tám mươi nghìn quân đội.

Hai đứa con trai của Lai Hộ Nhi cũng bị tẩy trừ ra khỏi quân đội.

Một người bị bổ nhiệm làm Thái Thú quận Kiến An, một người thì bổ nhiệm làm Thái Thú quận Lâm Xuyên.Nhưng huynh đệ hai người cũng không dám đi nhậm chức.

Bọn họ biết, chỉ cần đi nhậm chức, hẳn phải chết trên đường.

Vì vậy, hai người liền suốt đêm trốn về quận Cửu Giang, hội hợp với phụ thân.Lúc này, một trăm ngàn quân Tây Lương, Tiêu Tiển đã nắm giữ tám mươi nghìn.

Lai Hộ Nhi rõ ràng rơi xuống cuối gió.

Trên tay y chỉ có hai mươi nghìn người, chỉ cần Tiêu Tiển dẫn quân trở về Cửu Giang, hai mươi nghìn quân này chắc chắn sẽ không giữ được.Ban đêm, Lai Hộ Nhi đang cùng người con cả suy nghĩ sách lược ứng đối.

Người con cả Lai Giai lo lắng nói:- Phụ thân, ai cũng biết Tiêu Tiển là một kẻ lòng lang dạ sói.

Y tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Phụ thân đã trở mặt với y như vậy, kết cục chỉ có một, đó là y sẽ giết phụ thân, chấm dứt hậu hoạn.Lai Hộ Nhi chắp tay phía sau đi lại trong phòng.

Ông ta biết đứa con nói rất có đạo lý.

Lần này Tiêu Tiển cướp đoạt thành công quân quyền, chủ yếu là bởi vì mình không đủ ác độc, không dám giết Tiêu Tiển.

Nhưng Tiêu Tiển lại dám giết mình.

Điều này khiến ông ta cảm thấy rất là uể oải.Ông ta thở dài, lời nói có chút rã rời:- Xem ra ta phải nghĩ đến đường lui.

Mấy huynh đệ các con cứ thương lượng đi.

Thương lượng xong thì nói cho ta biết kết quả.Lai Giai cả kinh hỏi:- Vậy còn phụ thân thì sao?- Ta đang định lui về ở ẩn, mang theo mẫu thân của các con trở về quận Đan Dương an hưởng tuổi già, quên hết mọi phiền não.- Nhưng phụ thân, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Phụ thân tuy có ý thoái ẩn, nhưng thiên hạ chưa yên ổn, chỉ sợ ý muốn của phụ thân sẽ không làm được.

Nhóm quần hùng ở phía nam đều nhìn chằm chằm vào phụ thân.

Đặc biệt là Lý Mật, liệu y có thể bỏ qua cho phụ thân không?Lai Hộ Nhi nhướn mày.

Đây đúng việc ông ta chán ghét nhất.

Lý Mật không ngờ muốn phát triển về đông nam, binh Trung Nguyên không quan thủy chiến không ngờ cát cứ ở Giang Hoài.

Liệu y có thể buông tha mình sao?Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:- Khởi bẩm lão tướng quân, dưới thuyền có sứ giả của quân Tùy đến cầu kiến.

Chính là vị Tạ tiên sinh lần trước.

Ông ta nói là ngàn dặm xa xôi tới, mong rằng lão tưởng quân có thể gặp mình.Lai Hộ Nhi ngẩn ra, bước nhanh đi ra khoang thuyền.

Từ mép thuyền nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy trên bờ cách đó không xa có đứng mấy người.

Dưới ánh sáng của cây đuốc, mơ hồ nhìn thấy là vị Tạ Tư Lễ lần trước.

Lai Hộ Nhi gật gật đầu nói:- Bảo y đến đây!Lai Hộ Nhi và Tạ Tư Lễ coi như là đồng hương.

Tạ Tư Lễ là hậu nhân của danh môn Tạ thị ở Giang Nam.

Y theo cha dời đi quận Đôn Hoàng, nguyên quán ở Giang Ninh.

Mà Lai Hộ Nhi là người Giang Đô, quê hương ngay tại bờ Trường Giang, cách quê hương của Tạ Tư Lễ bởi con sông.Cho nên hai người có chút thân thuộc.

Lần này Dương Nguyên Khánh lại phái Tạ Tư Lễ đến, là có ý tình thế bắt buộc.Rất nhanh, Tạ Tư Lễ được binh lính dẫn tới khoang thuyền.

Y tiến đến khom người thi lễ nói:- Vãn bối tham kiến lão tướng quân!- Hóa ra là Tạ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.Tạ Tư Lễ cười cười, chắp tay hướng Lai Giai chào, Lai Giai vội vàng nói:- Mời tiên sinh ngồi xuống rồi nói.Lai Hộ Nhi cảm giác đứa con có chút xao động.

Ông ta không khỏi liếc nhìn một cái, rồi mới nói Tạ Tư Lễ:- Tiên sinh mời ngồi!Tạ Tư Lễ ngồi xuống.

Y cũng không vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề:- Vãn bối nghe nói Tiêu Tiển dẫn tám mươi nghìn đại quân tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng.

Hiện đang trên đường trở về, ít ngày nữa là tới quận Cửu Giang.

Lão tướng quân hẳn là hiểu được hậu quả nếu Tiêu Tiển trở về.

Chỉ sợ ngay cả Sầm Văn Bản cũng không khuyên được y.

Lão tướng quân đã nghĩ tới đường lui cho mình chưa?Lai Giai tiếp lời nói:- Phụ thân định đi quận Đan Dương ẩn cư.

Nhưng chúng ta đều cho rằng ý này khó mà làm được.

Hiện tại, phụ thân cảm thấy rất khó xử, không biết Tạ tiên sinh có phương pháp hay nào xử lý không?Tạ Tư Lễ lấy ra một phong thư từ trong lòng đưa cho Lai Hộ Nhi nói:- Đây là thư do chính Sở Vương điện hạ viết, mời lão tướng quân xem một chút!Lai Hộ Nhi tiếp nhận phong thư, chỉ thấy trên phong thư viết:- Tùy Thượng Thư lệnh, Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, Sở Vương Dương Nguyên Khánh gửi cho Lai Đại tướng quân.Dương Nguyên Khánh từ trước đến nay chỉ đồng ý thân phận Đại tướng quân triều Tùy của Lai Hộ Nhi, chứ không tán thành thân phận của ông ta ở Tây Lương triều.

Trong lòng Lai Hộ Nhi thở dài một tiếng, lấy ra bức thư.Nội dung bức thư khiến ông ta có chút giật mình, rồi lại trở nên hưng phấn.

Dương Nguyên Khánh lại muốn tấn công Triều Tiên, triệu tập ông ta trở về Đại Tùy hiệu lực.Trong cuộc đời của Lai Hộ Nhi, ông ta tiếc nuối nhất chính là thất bại ở Triều Tiên.

Thất bại này là nỗi nhục, là chuyện ăn năn suốt đời của ông ta.Ông ta cũng tiếc nuối mình chắc không còn cơ hội bù đắp.

Nhưng không ngờ, Dương Nguyên Khánh lại cho ông ta cơ hội đó.Lai Hộ Nhi cũng biết việc Dương Nguyên Khánh ở Liêu Đông đánh bại quân Triều Tiên, cho nên ông ta rất có lòng tin với Dương Nguyên Khánh.

Hiện tại Dương Nguyên Khánh mời ông ta lại xuất chinh Triều Tiên, Lai Hộ Nhi thực sự động tâm.Tạ Tư Lễ lại tiếp tục khuyên:- Năm đó Sở Vương điện hạ cũng tham gia cuộc chiến thứ hai với Triều Tiên.

Không ngờ bởi vì Huyền Cảm tạo phản, khiến điện hạ mất đi cơ hội tấn công Triều Tiên.

Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của điện hạ.

Lần này, điện hạ chuẩn bị lại đánh Triều Tiền, ngài ấy hy vọng lão tướng quân làm phó tướng, cùng bù đắp lại tiếc nuối năm đó.Lai Hộ Nhi mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng trí óc vẫn cực kỳ tỉnh táo.

Ông ta lập tức đoán được vài phần, Dương Nguyên Khánh như vậy là muốn lôi kéo mình, hắn nhất định là muốn đi đường biển.Lai Hộ Nhi lập tức lại hỏi:- Sở Vương điện hạ có thuyền đi biển không?- Có!

Ở cửa sông của quận Bắc Bình, đã có hơn một nghìn thuyền lớn đi biển.Lai Hộ Nhi trầm ngâm rồi thởi dài nói:- Tạ tiên sinh có thể ngủ lại trên thuyền, để cho ta suy nghĩ một chút.

Sáng mai, bất kể kết quả như thế nào, ta đều sẽ nói cho tiên sinh.Ban đêm, sóng nước đập vào thành thuyền, khiến thuyền có chút dao động nhỏ.

Lai Hộ Nhi khoanh tay đứng ở mép thuyền, nhìn thật lâu trên mặt nước đen bóng.

Trong lòng ông ta cũng nổi sóng giống như mặt sông phập phồng kia.Ông ta đã qua tuổi hoa giáp, cuộc đời cũng đã trải qua quá nhiều khúc chiết.

Vận mệnh của ông ta gắn liền với sự bấp bênh của thiên hạ.Nhưng sự biến đổi lớn nhất trong lòng ông ta, đến khi ông ta đã về già.

Đó chính là hiện tại, ông ta gặp phải sự lựa chọn lớn nhất trong đời.Ông ta có thể hiểu, triều Tùy mà Dương Nguyên Khánh đang khống chế, đã không phải là triều Tùy trước kia.

Vương thất nhà Tùy từ trước đã đi theo Dương Quảng mà diệt vong rồi.Bây giờ triều Tùy là một vương triều mới.

Mà chủ nhân của vương triều này là Dương Nguyên Khánh, không ngờ tự tay viết thư cho mình.

Giọng điệu thành khẩn, thỉnh cầu mình lần nữa rời núi, phục hưng Đại Tùy, tái hiện thịnh thế lúc Khai Hoàng.Khai Hoàng thịnh thế, là lúc mà Đại Tùy có vũ lực cường thịnh nhất.

Đông diệt Bắc Tề, nam quét Lương Trần, bắc đuổi Đột Quyết, thành lập chiến công lưu vào sử sách.Giờ khắc này, trong lòng Lai Hộ Nhi lại dâng lên chí khí hào hùng, muốn xông ra vạn dặm non sông, lưu lại chiến công bất thế.Lai Hộ Nhi mạnh mẽ rút ra chiến đao, nhìn ở mũi đao lạnh lẽo, mắt híp lại thành một đường.

Ai nói bảo đao của Lai Hộ Nhi ông đã già…Trời tối om, một đội kỵ binh phóng ngựa chạy như bay.

Gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật hai bên liên tục biến hóa.

Đội kỵ binh đi qua cánh đồng, vượt qua con sống, đi qua rừng rậm.

Ngựa chiến chạy nhanh như điện, không biết mệt mỏi.

Đêm tối yên tĩnh, chỉ có mặt trăng tròn cô độc nhìn xuống bọn họ, làm bạn với bọn họ trên suốt hành trình.Đến bình minh, ánh mặt trời tỏa khắp đại địa.

Đội kỵ binh đã đi tới một ngọn đồi, chiến mã vẫn không dừng bước.

Ánh nắng màu đỏ tím chiếu rọi trên mỗi khuôn mặt bọn họ.Dương Nguyên Khánh dừng lại trong rừng, nhìn về hướng thành trì phía xa xa.

Trải qua bốn ngày bốn đêm đi nhanh, bọn họ đã tới huyện Lư Long.- Đi!Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng, một nghìn thân vệ đi theo hắn phóng xuống núi.Đến giữa trưa, Dương Nguyên Khánh dừng lại ở khu tạo thuyền tại cửa sông Bắc Bình.

Trải qua nửa năm phát triển, vùng này đã có những biến hóa cực lớn.Một tòa thành trì mới đứng sừng sững trước cửa sông, dòng người đi lại náo nhiệt.

Nơi đây đã xây dựng một thị trấn mới, tên là huyện Nhu Khẩu.

Bao gồm hai trấn nhỏ xung quanh.

Nhân khẩu đạt tới ba nghìn hộ.

Đại bộ phận đều là gia quyến của thợ làm thuyền.

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh hơn nghìn kỵ binh đến đây, đã sớm kinh động tới quan viên của huyện.

Các vị Huyện lệnh, Huyện thừa, Tạo Thuyền Sở Thự Thừa Triệu Quảng Tài, Ưng Dương lang tướng Ngu Chấn Ngũ, hai huynh đệ đứng đầu thợ thủ công Trương Long, Trương Hổ, cùng hơn mười vị quan viên đều đi ra đón chào.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Các vị xin miễn lễ, cũng không phải là lần đầu tiên ta đến đây.Mọi người đều rất hưng phấn, liên tục mời Dương Nguyên Khánh đi vào thị trấn nghỉ ngơi.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy những cột buồm chi chít như rừng phía xa xa.

Từng chiếc thuyền lớn giống như những ngọn núi đứng sừng sững trên mặt sông và bờ biển.Trong lòng Dương Nguyên Khánh dâng lên một nỗi cảm xúc, hắn dùng roi ngựa chỉ hướng bờ biển nói:- Đi xem chiến thuyền trước!Hắn giục ngựa chạy đến xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền vẫn là một vùng đất trống trải, nhưng so với trước náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khắp nơi là các đội thợ bận rộn làm việc.

Có mấy chục người thợ đang khiêng một cái cột buồm đi qua bọn họ.Năm đó, triều Tùy vì tấn công Triều Tiên, đã mở quy mô lớn tạo thuyền.

Lúc đó, những tài liệu đóng thuyền được chồng chất vô số kể.

Nhưng những tài liệu này đã không được sử dụng, bị chất đống trong kho.

Lúc này mới được lôi ra dùng.Nơi này chỉ có xưởng đóng thuyền, còn chiến thuyền đã được tập trung tới cửa sông nằm giữa quận Hà Gian và quận Trác.

Chỗ cửa sông kia chính là Thiên Tân ngày nay.Trải qua hơn nửa năm cố gắng, xưởng thuyền đã sửa chữa được mấy trăm thuyền lớn đi biển từ khắp nơi chuyển đến.

Lại cải tạo được rất nhiều thuyền lớn đi trên sông.

Giúp chúng có thể chịu đựng được sóng to gió lớn trên biển.

Chương 871 : Kế nghi binhLúc này, chiến thuyền đi biển của quân Tùy đã đạt tới hơn tám thuyền.

Nhưng mục tiêu của Dương Nguyên Khánh là một nghìn chiến thuyền.

Hắn đi đến nơi này, chính là muốn thị sát xưởng đóng thuyền còn có bao nhiêu chiến thuyền cần sửa chữa.- Trong vòng một tháng, có thể sửa chữa được bao nhiều chiến thuyền?Dương Nguyên Khánh quay đầu hỏi Thự Thừa Triệu Quang Tài.Triệu Quảng Tài liền vội vàng tiến lên đáp:- Từ khi nhận được lệnh của điện hạ, nhóm thợ liền chia làm hai ca.

Bất kể ngày đêm đều liên tục tạo thuyền.

Cho nên, chúng thần cam đoan trong vòng một tháng, có thể giao cho điện hạ hai trăm thuyền lớn.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Lại hướng hai huynh đệ Trương Long Trương Hổ hỏi:- Bảo các thợ đóng thuyền sau khi sửa xong thuyền, thì lên thuyền đi tới cửa sông giống như lần trước.

Ta cũng muốn bọn họ làm thuyền viên.Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Đã triệu tập được bao nhiêu thợ làm thuyền có kinh nghiệm?Trương Long khom người nói:- Hồi bẩm điện hạ, có ước chừng ba nghìn người.Dương Nguyên Khánh buông lỏng xuống, hắn chỉ vào một chiếc thuyền lớn phía xa nói:- Lên thuyền đó đi xem.…….Thái Nguyên, Tử Vi Các thông qua đề nghị của Sở Vương Dương Nguyên Khánh, chuẩn bị đánh Thanh Châu, quyết tâm tiêu diệt Đậu Kiến Đức.

Tin tức này truyền ra, lập tức chấn động triều đình, không ít đại thần tỏ vẻ bất mãn.Quân Tùy cướp được Hà Bắc và Trung Nguyên, đã mang đến cho triều Tùy một gánh nặng thật lớn.

Mắt thấy việc thu lương thực ngày càng ít đi, vậy mà Tử Vi Các lại quyết định tấn công Thanh Châu.

Đúng là đã đói lại còn rách, vua và dân trên dưới đều tỏ vẻ phản đối.Nhưng vẫn có người tán thành, chủ yếu là các quan viên Hà Bắc.

Cuộc sống của dân chúng Thanh Châu đang khốn khổ, họ chỉ mong quân Tùy tới giải cứu.

Nếu có thể thu phục Thanh Châu, vậy thì dân chúng nơi đó sẽ không phải di cư tới Hà Bắc, mà có thể cứu tế tại chỗ.Tin tức rất nhanh truyền tới dân gian.

Bên trong thành Thái Nguyên dẫn phát một hồi tranh luận thật lớn.

Khắp nơi đều đang nghị luận chiến dịch lần này.

Thậm chí tranh luận còn gay gắt hơn so với lần đại chiến Trung Nguyên.Bất kể là phản đối hay là tán thành, đều không thể thay đổi được quyết định của Tử Vi Các.

Quân đội bắt đầu tập kết với quy mô lớn.

Lương thực trong kho lúa Thái Nguyên được đắp chồng chất lên thuyền.

Từng chiếc thuyền lớn chở đầy lương thực mới thu hoạch chuyển đến Hà Bắc.. qua Hoàng Hà và vận hà, đi tới quận Hà Gian.Giữa trưa, ở một quán rượu phía bắc thành Thái Nguyên, khách nhân đang ăn uống rất náo nhiệt.

Từng bàn ăn đều nghị luận tới chiến sự chinh phạt Đậu Kiến Đức lần này.

Tranh luận kéo dài từ triều đình tới dân gian.- Tình hình thiên tai của Hà Bắc đã giải quyết xong?

Dân đói ở Trung Nguyên đã trấn an hết?

Hai gánh nặng lớn còn không biết nên giải quyết như thế nào, vậy mà đã muốn kéo Thanh Châu đi vào theo.

Một Hà Đông nho nhỏ, có thể chịu nổi gánh nặng lớn như vậy không?Một người già vô cùng đau đớn, liên tục trách cứ lần quyết định này của triều đình.Một vị nam tử trung niên tính tình hòa ái, khuyên bảo người già:- Thích Ông, không thể nói như vậy.

Cho dù không chiếm Thanh Châu, gánh nặng cũng đâu tự mất đi.

Mắt thấy việc thất thu lương thực đã xác định.

Đến lúc đó phần lớn dân đói của Thanh Châu tất nhiên sẽ tràn vào Hà Bắc hoặc là Trung Nguyên.

Đến xa xứ xin cơm, không bằng an trí cho bọn họ ở quê hương.

Ta cảm thấy đây chính là mục đích mà quân Tùy tấn công Thanh Châu lần này.Một vị khách uống rượu khác thở dài nói:- Mấu chốt là chúng ta còn có bao nhiêu lương thực?

Chiến tranh mở ra, quân đội điều động, tiền lương liên tục đổ vào.

Lương thực vốn không nhiều, trải qua lần chiến tranh này, chỉ sợ chả còn gì mà giúp nạn thiên tai.- Lương thực hẳn là còn nhiều mà.

Nghe nói lần trước chúng ta đàm phán với Đường triều, đã chiếm được không ít lương thực của bọn họ.

Hẳn là lương thực còn sung túc, nếu không Sở Vương điện hạ sẽ không đưa ra quyết định này…Khắp nơi là tiếng tranh luận, trong đó có một vị khách trung niên đang chậm rãi uống rượu trái cây, nhưng lỗ tai vẫn chú ý những nghị luận của đám đông.Y lặng lẽ vén màn lên, nhanh chóng rời khỏi quán rượu.

Người này đi tới chợ Bắc, đến trước cửa một hiệu thuốc.

Một người tiểu nhị đi ra đón nói:- Chưởng quầy đã trở lại!Người đàn ông trung niên gật gật đầu, đi vào trong hiệu thuốc.Giống như người Tùy đặt tình báo ở Bình Nhưỡng, người Triều Tiên cũng tương tự vươn xúc tua tới Thái Nguyên.

Nửa năm trước, sau khi Vương phi gặp sự kiện kia, tình báo của Triều Tiên bị một lưới bắt hết.

Nhưng hai tháng trước, Cái Tô Văn lại phái một đám quan viên Triều Tiên tới, tiếp tục thu thập tình báo của triều Tùy.Khác với những nhân viên tình báo kiêm sát thủ lần trước.

Lúc này, bọn họ đổi lại thành thương nhân.

Người đàn ông trung niên tên gọi là Cao Văn Cảnh, là một thầy thuốc nổi tiếng ở Bình Nhưỡng.

Y trở thành đầu mục tình báo của nhóm tình báo Triều Tiên lần này.Y cùng hơn mười người thủ hạ, mua một hiệu thuốc ở chợ Bắc làm cứ điểm, liên tục xuất tiền thu thập các loại tình báo.

Sau đó dùng chim ưng chuyển thư tới Liêu Đông.

Cuối cùng mới mang đến nội thành của Triều Tiên, đưa đến tay của Cái Tô Văn.Cao Văn Cảnh ước chừng bốn mươi tuổi.

Y có thể nói lưu loát tiếng Hán.

Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, rất khó nhìn ra y là người Triều Tiên.Cao Văn Cảnh vội vàng đi vào hậu viện, đến một căn phòng.

Đến đây, y ngồi xuống trước bàn, mở một tấm lụa giấy ra, dùng bút đầu nhỏ viết tin tình báo mới nhất: “Quân Tùy phát động chiến dịch tấn công Thanh Châu, khiến dân gian rất là bất mãn”.Đương nhiên, loại tình báo quan trọng này, y không có khả năng viết ra những nghị luận lung tung trong quán rượu.

Trên thực tế, y nhận được tin tức chính xác từ trong triều đình, triều Tùy muốn tấn công Đậu Kiến Đức ở Thanh Châu, thu hoạch vụ thu trước khi hoàn thành chiến dịch.Y đi quán rượu, chỉ là muốn nghe một chút ý kiến của người dân.Viết xong tình báo, đợi mực trên giấy khô hết, mới cẩn thận cuộn cuốn vải lại, cho vào một cái ống trúc.

Đây là biện pháp mà bọn họ học được từ quân Tùy.

Huấn luyện chim ưng đưa thư, thả ưng ở ngoài thành, trước đưa đến Liêu Đông, rồi từ Liêu Đông tới Triều Tiên.Cao Văn Cảnh đi ra khỏi phòng, đưa ống trúc cho một tiểu nhị nói:- Nhanh chóng gửi bức thư này đi, không thể chậm trễ.Tiểu nhị tiếp nhận ống trúc liền vội vàng rời đi.

Cao Văn Cảnh lúc này mới chậm rãi đi tới tiền đường của hiệu thuốc…Ngày thứ hai sau khi Tử Vi Các làm ra quyết định, ở Trường An, Lý Thế Dân cũng nhận được tình báo khẩn cấp từ Đường Phong.Trong phủ Tần Vương, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại ở công đường.

Trên bàn có đặt tình báo khẩn cấp từ Đường Phong.

Ngồi một bên là quân sư Phòng Huyền Linh.- Điện hạ, thần cảm thấy có chút kỳ quái.

Mọi hành động quân sự từ trước tới nay của triều Tùy đều không có liên quan tới Tử Vi Các, mà là do Dương Nguyên Khánh trực tiếp bố trí.

Đây chính là nguyên tắc riêng của quân đội triều Tùy.

Như thế nào lần này lại để cho Tử Vi Các phê chuẩn?- Có lẽ đây là triều Tùy muốn bắt đầu thay đổi chế độ triều đình.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi một bên tiếp lời nói.- Không có khả năng!Phòng Huyền Linh không chút do dự bác bỏ suy nghĩ của Trưởng Tôn Vô Kỵ:- Cho dù là Dương Nguyên Khánh muốn đăng cơ, hắn cũng sẽ không đem quân quyền phân cho Tử Vi Các.

Huống chi, hiện tại hắn vẫn là Sở Vương.

Vết xe đổ của Vương Tự vẫn còn, hắn tuyệt đối sẽ không đem quân quyền giao cho Tử Vi Các.Lý Thế Dân dừng bước.

Phán đoán của Phòng Huyền Linh rất có đạo lý.

Kỳ thực y cũng hiểu điều này không có khả năng.

Để cho Tử Vi Các phê chuẩn, cho dù chạy theo hình thức, nhưng về quân quyền, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối sẽ không hàm hồ.- Vậy ý của tiên sinh là?Lý Thế Dân nhìn chăm chú Phòng Huyền Linh hỏi.Phòng Huyền Linh trầm tư một lúc lâu mới nói:- Thần cảm thấy đây chỉ có một khả năng, là căn bản không có chuyện này!Lý Thế Dân cả kinh:- Vì sao nói như vậy.Phòng Huyền Linh cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:- Nói thật, thần không tin Dương Nguyên Khánh sẽ tấn công Thanh Châu vào lúc này.

Thanh Châu có nạn thiên tai lớn, nếu lúc này hắn tấn công Thanh Châu, chỉ khiến người dân nơi đây kêu oán.

Mà dân chúng của triều Tùy sẽ hận hắn mang thêm gánh nặng.

Nếu hắn thông minh một chút, lợi dụng thiên tại của Thanh Châu cứu tế nạn dân, vậy thì hắn sẽ lấy được dân tâm của Thanh Châu.

Lưu lại ác danh bất lực khi không cứu được nạn thiên tai cho Đậu Kiến Đức.

Thần tin tưởng trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu điều này.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đồng ý gật đầu, lại bổ sung nói:- Nếu quả thật muốn tấn công Thanh Châu, hẳn là phải vô thanh vô tức, dùng thủ đoạn lôi đình chấm dứt chiến dịch.

Chờ chúng ta nhận được tin tức, chiến tranh liền đã xong.

Đây mới là phương án mà Dương Nguyên Khánh nên áp dung.

Chứ không phải khua chiêng gióng trống như hiện tại, khiến chúng ta bắt được tin tức.- Vậy Dương Nguyên Khánh làm như vậy, là có mục đích gì?Lý Thế Dân không hiểu hỏi...

Chương 872 : Binh chia làm hai đườngPhòng Huyền Linh suy tư một lúc, vẫn lắc đầu một cái nói:- Điện hạ, ty chức đã suy nghĩ nhiều lần nhưng vẫn chưa có lời giải đáp.

Ty chức chỉ có thể suy đoán quân Tùy tấn công Thanh Châu chỉ là một kế nghi binh.

Nhưng mục đích chính của bọn họ là gì, thứ cho ty chức không thể đoán ra được.- Có khả năng đây là kế dụ binh của triều Tùy hay không?Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một chút nói:- Có lẽ là quân Tùy cố ý bày ra tư thế tấn công Thanh Châu, để dụ dỗ chúng ta tấn công vào lãnh thổ của triều Tùy.- Không phải là kế dụ binh.

Dương Nguyên Khánh vừa mới đàm phán xong với chúng ta, hắn cũng cần có thời gian nghi ngơi lấy lại sức.

Cho nên hắn sẽ không đối phó với chúng ta.

Chuyện này khẳng định không liên quan gì tới chúng ta.Phòng Huyền Linh bác bỏ ý kiến của Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Nhưng ông ta cũng không đưa ra một suy đoán nào hợp lý.

Trong nội đường trở nên trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Lý Thế Dân mới nói:- Chuyện này ta sẽ bẩm báo cho phụ hoàng.

Bất kể thế nào, ta không thể giấu diếm phụ hoàng.

Hơn nữa, cho dù quân Tùy có mục đích gì chăng nữa, chúng ta đều phải nhân cơ hội lần này…Trong ngự thư phòng, Lý Uyên đang an ủi Vũ Văn Sĩ Cập.

Lão và Vũ Văn Sĩ Cập tương giao được nhiều năm, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Hơn nữa, em gái của Vũ Văn Sĩ Cập lại là Chiêu Nghi (vợ lẽ) của Lý Uyên, rất được Lý Uyên sủng ái.

Quan hệ cá nhân cộng với quan hệ thân gia, nên Lý Uyên coi Vũ Văn Sĩ Cập như cánh tay phải.Lần này Vũ Văn Sĩ Cập đi sứ triều Tùy, ý muốn một lần nữa đoàn tụ với vợ con.

Không ngờ vợ ông ta là Nam Dương Công chúa lại đoạn tình với ông ta, dứt khoát xuất gia làm ni cô.Con của ông ta là Vũ Văn Thiền Sư không muốn lưng đeo nỗi nhục hành thích vua, nên đổi họ cha sang họ mẹ, thành Dương Thiền Sư.

Y cũng không đồng ý gia nhập Đường triều, kiên quyết từ chối cùng phụ thân đến Trường An.

Cuối cùng thành vợ con ly tán, Vũ Văn Sĩ Cập đành phải ảm đạm trở về Trường An.Trở lại Trường An, lại bị Tiêu Vũ buộc tội, nói ông ta mượn việc quốc gia để giải quyết việc gia đình, có nhục quốc thể.

Đề nghị triều đình bãi miễn chức quan.

Liên tiếp tai họa ập xuống, khiến Vũ Văn Sĩ Cập càng thêm sa sút.

Chính Sự Đường gọi ông ta tới đối chứng, ông ta cũng không đi.

Mặc cho số phận, ông ta liền gửi một đơn từ chức tới Lý Uyên.Thánh Thượng an ủi khiến Vũ Văn Sĩ Cập rốt cuộc không ức chế nổi đau khổ trong lòng.

Ông ta quỳ xuống mặt đất, buồn bã thảm thiết khóc:- Thần đã cửa nát nhà tan, cho dù có làm chức tướng quốc, đối với thần cũng không có ý nghĩa gì.

Không bằng quy ẩn tới chỗ núi hoang không người, xây nhà trồng rau, sống nốt quãng đời còn lại.Lý Uyên biết tình cảm giữa Vũ Văn Sĩ Cập và Nam Dương Công chúa rất sâu đậm.

Tiếc rằng Nam Dương Công chúa đã xuất gia, việc đã xảy ra khó mà quay lại được.

Lão có chút thông cảm với Vũ Văn Sĩ Cập.

Việc Chính Sự Đường buộc tội, Lý Uyên cũng không có để trong lòng.- Vũ Văn ái khanh, Công chúa đã tuyệt tình, khanh cũng nên suy nghĩ thoáng một chút.

Kỳ thực, cho dù Công chúa đáp ứng cùng khanh đoàn viên, hai người cũng không thể sống cùng một chỗ.

Khanh phải hiểu được điểm này.- Trong lòng thần cũng hiểu.

Chỉ có điều thần cô đơn một mình, đêm khó có thể an giấc.

Loại thống khổ mất vợ nhà tan lúc trung niên này, thần khó có thể đối mặt được.

Khẩn cầu bệ hạ giáng thần xuống làm dân thường.- Khanh không cần phải giải thích, trong lòng trẫm cũng hiểu.

Đại trượng phu lo gì thiếu vợ.

Nếu Công chúa triều Tùy không muốn quay lại với khanh, trẫm sẽ gả công chúa Đại Đường cho khanh.

Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, trẫm sẽ mau chóng an bài.

Khanh cứ an tâm mà làm quan, không cần suy nghĩ nhiều.Thái độ của Lý Uyên rất kiên quyết.

Tuy lúc này Vũ Văn Sĩ Cập không muốn tái hôn, nhưng ông ta không còn lựa chọn khác.

Vạn bất đắc dĩ, chỉ phải tạ ơn rồi cáo từ.Vũ Văn Sĩ Cập vừa mới lui ra, Lý Uyên liền hỏi Thôi hoạn quan đứng bên:- Có chuyện gì không?- Hồi bẩm bệ hạ, Tần vương có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo.Lý Uyên gật đầu:- Bảo y vào đi.- Bệ hạ có chỉ, tuyên Tần vương yết kiến...

Bệ hạ có chỉ, tuyên Tần vương yết kiến!Tiếng hô vang truyền ra ngoài.

Một lát sau, Lý Thế Dân đi theo một gã hoạn quan bước vào.

Y đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ nói:- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!Trong khoảng thời gian này, Lý Uyên rất vừa lòng với thái độ của Lý Thế Dân.

Nguyên nhân là Lý Uyên tính toán cho Lý Thế Dân kiêm nhiệm chức tổng quản Quan Nội đạo.

Nhưng Lý Thế Dân khéo léo tự chối, mà cực lực đề cử Sài Thiệu làm tổng quản Quan Nội đạo.

Cái này rất nằm ngoài dự kiến của Lý Uyên.Loại khiêm nhường này khiến Lý Uyên cảm thấy vui mừng.

Địa vị của Lý Thế Dân bỗng chốc tăng cao trong lòng y.

Lý Uyên cười hỏi:- Hoàng nhi có việc gì khẩn cấp cần bẩm báo?- Hồi bẩm phụ hoàng, hôm nay Đường Phong có gửi tới một bức thư tình báo khẩn cấp.

Nói rằng quân Tùy muốn tấn công Thanh Châu Đậu Kiến Đức.Nói xong, Lý Thế Dân dâng tình báo của Đường Phong lên cho Lý Uyên.

Khuôn mặt tươi cười của Lý Uyên liền biến thành nghiêm túc.

Lão vội vàng nhìn thư tình báo một lần, lông mày liền nhíu lại thành một đường thẳng.

Quân Tùy lại muốn tấn công Thanh Châu Đậu Kiến Đức.Tuy nhiên, Lý Uyên cũng không có dũng khí nhân cơ hội này tấn công triều Tùy.

Đàm phán vừa mới kết thúc, y thực sự không muốn lại nổi lên phong ba.Lý Uyên thở dài:- Hoàng nhi thấy việc này như thế nào?- Khởi bẩm phụ hoàng, theo ý của nhi thần, mặc kệ triều Tùy có thực sự tấn công Đậu Kiến Đức hay không, chúng ta đều phải tận dụng cơ hội này.- Không được.Lý Uyên ngay lập tức phủ quyết suy nghĩ của Lý Thế Dân:- Hiện tại trẫm cần có thời gian chăm lo việc nước, không thể lại khai chiến với triều Tùy.- Phụ hoàng, ý của nhi thần cũng không phải là muốn gây chiến với triều Tùy.

Ý của nhi thần là muốn thừa dịp quân Tùy không rảnh chú ý, chúng ta có thể mở rộng ưu thế ở phía nam.Lý Uyên hơi đoán được ý tưởng của Lý Thế Dân.

Y hỏi:- Ý của hoàng nhi là, tấn công Tiêu Tiển?Lý Thế Dân gật đầu, khom người nói:- Phụ hoàng, Tiêu Tiển và Lai Hộ Nhi nội chiến, là y tự hủy Trường thành.

Nhi thần nguyện dẫn theo năm mươi nghìn tinh binh mở rộng về hướng Kinh Tương.

Thừa dịp triều Tùy không rảnh chú ý tới phía nam, tiêu diệt Tiêu Tiển, không để ý có cơ hội xoay người.Lý Uyên trầm tư suy nghĩ một lúc, cũng không lập tức đáp ứng:- Chuyện này trẫm muốn thương lượng cùng nhóm tướng quốc Chính Sự Đường một chút…Chính Sự Đường của Đường triều còn đang tranh luận việc có nên nhân cơ hội tấn công Tiêu Tiển hay không, thì quân Tùy đã điều động quân đội với quy mô lớn.

Đại quân gồm một trăm ba mươi nghìn người đang hành quân tới Hà Bắc.Chạng vạng hôm nay, đại quân đã tới huyện Vũ Cường, quận Tín Đô.

Bởi vì sắc trời đã tối, quân đội liền đóng quân ở một cá đồng hoang bên ngoài thị trấn.Phần lớn binh lính đã mỏi mệt không chịu nổi.

Sau khi ăn xong cơm tối, liền tự động đi ngủ lấy sức.

Trưỏng sử Lý Tĩnh đi qua vài cái lều, vội vàng tới lều lớn trung quân.

Đến trước cửa thì gặp phó tướng Tần Quỳnh.- Thúc Bảo, tổng quản có chuyện gì cần thương lượng à?Lý Tĩnh không biết Dương Nguyên Khánh gọi mình tới thương lượng việc quan trọng gì.

Trên thực tế, Lý Tĩnh cũng không đồng ý việc tấn công Thanh Châu lần này.

Ông ta cũng như mọi người, nghĩ thời gian này nên trưng mộ binh lính, luyện binh, nghỉ ngơi lấy sức mới phải.

Chiến dịch Trung Nguyên vừa mới chấm dứt không có bao lâu, lại phát động tấn công Thanh Châu.

Cái này sẽ khiến binh lính lâm vào tình trạng quá tải.Tần Quỳnh lắc đầu nói:- Không thấy tổng quản nói gì, chỉ nói có chuyện trọng yếu cần thương lượng.Tần Quỳnh là người cẩn thẩn, y kéo Lý Tĩnh lại gần, thấp giọng nói:- Trưởng Sử, ta cảm thấy lần tấn công Thanh Châu này có chút cổ quái.- Chỗ nào kỳ lạ?- Nếu muốn tấn công Thanh Châu, tại sao phía Từ Thế Tích không thấy có động tĩnh gì.

Ta cảm thấy cấp dưới của y nên đến phía tây phối hợp với chúng ta mới đúng.Sự nghi ngờ của Tần Quỳnh là có đạo lý.

Kỳ thực, Lý Tĩnh cũng sớm cảm giác có vấn đề.

Nghi vấn lớn nhất chính là lần chiến tranh Thanh Châu này, lại do Tử Vi Các phê chuẩn.

Rất không hợp với lẽ thường.Tiếp theo là đội thuyền vận chuyển quân nhu lại đi bằng Vận hà.

Đáng nhẽ phải trực tiếp đi đường Hoàng Hà mới đúng, vừa nhanh vừa tiện.

Điều này làm cho Lý Tĩnh suy đoán nhiều lần nhưng vẫn không đoán ra.

Còn có chính là, cả đoạn đường, Dương Nguyên Khánh cư xử rất thần bí.

Chưa bao giờ cùng các đại tướng thương lượng quân vụ.Nhiều điểm khác thường khiến Lý Tĩnh có chút bối rối.

Hôm nay cho dù Dương Nguyên Khánh không gọi ông ta, ông ta cũng muốn hỏi rõ ràng tình huống.- Đi thôi!

Hỏi tổng quản xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Hai người liền bước nhanh vào lều lớn.Trong lều lớn trung quân, Dương Nguyên Khánh đang đứng ở trước sa bàn, nghiên cứu đường hành quân của Lai Hộ Nhi.

Hắn sớm nhận được tin tức của Tạ Tư Lễ, Lai Hộ Nhi đã đáp ứng quy thuận triều Tùy.

Ông ta suất lĩnh năm nghìn thủy quân tâm phúc và năm mươi chiến thuyền lớn đi tới cửa sông quận Trác.Bọn họ hẳn là đi đường sông Trường Giang, sau đó dọc theo eo biển đi đến.

Lộ trình rất rõ ràng.

Căn cứ vào thời gian, thì bọn họ đã đi được hai mươi ngày, chắc cũng đã đến quân cảng rồi.Lần kế hoạch quân sự này có thể gọi là giương đông kích tây.

Trên danh nghĩa là tấn công Thanh Châu, nhưng trên thực tế là chuẩn bị đánh lén Triều Tiên, đoạt lại vật tư từ Triều Tiên.Kế hoạch lần này vô cùng bí mật.

Ngoài trừ Bùi Củ là người hiến kế, còn lại chỉ có hai vị tướng quốc là Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố biết.

Sau đó mới là sứ giả Tạ Tư Lễ.

Ngoài năm người bao gồm Dương Nguyên Khánh, không có thêm người nào biết.

Chương 873 : Thủy sư tân soáiQuân đội đến quận Tín Đô, là lúc cần chia tay.

Lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, Lý Trưởng sử và Tần phó tướng đã đến.- Bảo bọn họ vào đi.Cửa lều mở ra, Lý Tĩnh và Tần Quỳnh đi vào.

Hai người khom người thi lễ nói:- Tham kiến tổng quản!- Hai vị không cần khách khí, lại gần đây nói chuyện.Hai người đi lên phía trước, thấy Dương Nguyên Khánh dường như đang nghiên cứu đường bộ.

Lý Tĩnh và Tần Quỳnh nhìn nhau, cười nói:- Ty chức có rất nhiều nghi vấn, không biết tổng quản có thể giải thích hay không?Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Ta biết các ngươi có nhiều nghi vấn.

Nên hôm nay mới gọi các ngươi tới, chính là muốn nói ra một việc.Lý Tĩnh và Tần Quỳnh im lặng, chờ đợi Dương Nguyên Khánh giải thích.

Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào quận Bình Nguyên nói:- Lần này do Lý Trưởng sử dẫn theo đại quân một trăm nghìn người đóng ở bờ bắc Hoàng Hà của quận Bình Nguyên.

Duy trì trạng thái uy hiếp Đậu Kiến Đức.

Nhưng không cần phải vượt qua Hoàng Hà, chỉ dọa mà không đánh.

Hai vị hiểu rồi chứ?Lý Tĩnh vỗ tay cười to:- Ta đã nói mà!

Hiện tại đánh Thanh Châu cũng không thích hợp.

Quả nhiên bị ta đoán trúng.

Đánh Thanh Châu chỉ là kế nghi binh.Tần Quỳnh tò mò hỏi:- Tổng quản, nếu chúng ta không đánh Thanh Châu, vậy mục tiêu là ở nơi nào?Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào Bình Nhưỡng nói:- Đánh Thanh Châu chỉ là che tai mắt của địch.

Ta tự mình dẫn ba mươi nghìn quân, đi theo đường biển đánh lén Bình Nhưỡng của Triều Tiên.- Tấn công Triều Tiên!Lý Tĩnh và Tần Quỳnh đều đồng thanh kêu lên.

Đây là điều mà bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.Dương Nguyên Khánh trịnh trọng gật đầu:- Chuyện này ta đã bố trí được một tháng, cực kỳ bí mật.

Hiện tại đại quân đã tới quận Tín Đô, cũng là lúc nên chia tay.

Ta dẫn theo ba mươi nghìn quân đi về phía bắc, theo đường sông đến cửa sông quân cảng.

Mà hai người các ngươi thì tiếp tục dẫn đại quân xuôi nam, trú binh ở phía bắc Hoàng Hà để tạo uy thế…Lộ Thủy, là con sông chảy qua quận Trác.

Nó chảy một mạch về phía đông nam, cuối cùng đổ vào Bột Hải.

Kênh đào đi về phía bắc cũng ngang qua Lộ Thủy, khiến cho Lộ Thủy trở thành kênh đào trọng yếu để đi ra biển.Sau khi thuyền tiến vào Lộ Thủy, lại đi về hướng đông hơn một trăm dặm, là tới biển rộng.

Cũng chính bởi vì như vậy, cửa sông Lộ Thủy đã trở thành căn cứ của quân Tùy.Ở một khu vực sông rộng chứng mấy chục nghìn mẫu, có gần nghìn thuyền lớn thả neo ở đó.

Hiện tại có hai trăm thuyền lớn cuối cùng, mang theo ba nghìn thợ đóng thuyền đang từ cửa sông đi tới.

Bọn họ đã thay đổi thân phận, biến thành thuyền viên lái thuyền.

Các thuyền chiến lớn tạm thời không có binh lính.

Chỉ có ba nghìn quân coi giữ bảo vệ sự an toàn của căn cứ.

Nhưng khi Dương Nguyên Khánh suất lĩnh ba mươi nghìn quân tinh nhuệ tới, căn cứ thủy quân liền trở nên cực kỳ náo nhiệt.Ba mươi nghìn binh lính bắt đầu bận rộn dựng lều ở bờ biển.

Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, đi tới một bãi đất xa xa để theo dõi tình hình của toàn bộ eo biển.Trải qua hàng triệu năm bồi đắp, khiến cửa sông xuất hiện một vùng vịnh hình hồ lô.

Khu vực này chiếm mấy chục nghìn mẫu, đồng thời thành cảng thiên nhiên của thủy quân.

Ngàn năm sau, chỗ vịnh này dần dần biến thành lục địa.

Cách vùng vịnh mười dặm là Đại Cô Khẩu khá nổi tiếng.Trong vùng vịnh có hơn nghìn thuyền đi biển lớn xếp thành hàng dày đặc.

Những con thuyền lớn như núi, cột buồm mọc lên như rừng, che khuất cả bầu trời, thanh thế cực kỳ đồ sộ.Mà tới gần cửa sông, thì có một nghìn thuyền có đáy bằng.

Đây là thuyền chở quân dụng vật tư, chúng bỏ neo ở một khu vực rộng mấy nghìn mẫu gần bờ biển.Trên mặt sông cách phía trước hai dặm có cắm đầy các cọc gỗ kéo dài vài dặm, chia thủy vực thành hai phần.

Ở giữa là thủy trại.

Hai bên có tháp canh.

Mấy trăm thủy quân ở trên tháp tuần tra, chủ yếu là đề phòng những con thuyền đi gần tới kênh đào.Lúc này, xa xa có mười mấy kỵ binh lao nhanh tới.

Binh lính bên cạnh nói:- Tổng quản, là Lai Hộ Nhi Đại tướng quân tới.Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy người cầm đầu, là một vị râu tóc bạc trắng, đầu đội nón trụ bằng bạc.

Mặc dù vị tướng soái này đã già, nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ, không thua gì người trẻ tuổi.

Dương Nguyên Khánh nhận ra ông ta, chính là Đại tướng thủy quân của triều Tùy Lai Hộ Nhi.Các vị lão tướng của triều Tùy trước đã không còn nhiều lắm.

Mà còn có thể ra trận, chỉ còn lại vị lão tướng Lai Hộ Nhi này.

Đi theo ông ta là một đại tướng khác là Ngưu Tiến Đạt.Ngưu Tiến Đạt và Tần Quỳnh từ trước đều là thuộc cấp của Lai Hộ Nhi.

Về sau mới chuyển tới dưới trướng của Trương Tu Đà.Ba ngày trước Lai Hộ Nhi đã tới quân cảng.

Ông ta mang theo hơn năm nghìn người, đều là thủy quân tinh nhuệ.

Trong ba ngày này, ông ta đều đi kiểm tra chiến thuyền.

Mỗi một chiến thuyền đều phải kiểm tra cẩn thận.Đây là phong cách từ trước tới nay của ông ta, 'Công dục thiện kỳ sự.

Tất tiên lợi kỳ khí ‘ (Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới mình).

Nếu muốn viễn chinh thành công, nhất định phải làm tốt chuẩn bị trước khi chiến đấu.Dương Nguyên Khánh giục ngựa chạy xuống núi.

Lai Hộ Nhi chạy như bay tới, ông ta xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Dương Nguyên Khánh nói:- Lão thần Lai Hộ Nhi, tham kiến sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng ông ta dậy nói:- Lão tướng quân miễn lễ!Hắn nâng Lai Hộ Nhi dậy, quan sát ông ta một lát.

Thấy dáng người ông ta hùng tráng, uy phong lẫm liệt, không khỏi tán thưởng một tiếng:- Mấy năm không thấy, lão tướng quân vẫn giữ được phong độ như ngày xưa, thực khiến người ta ngưỡng mộ!Năm đó Lai Hộ Nhi có quan hệ rất tốt với Lý Cảnh.

Lúc đó, Dương Nguyên Khánh vì bảo vệ Lý Cảnh mà bị miễn chức, cho nên Lai Hộ Nhi vẫn rất cảm kích Dương Nguyên Khánh.

Loại cảm kích này, sau một thời gian dài, đã trở thành một loại tín nhiệm.Chính vì loại tín nhiệm này, Lai Hộ Nhi mới dứt khoát đi đến phía bắc.

Sẵn sàng vì Dương Nguyên Khánh tranh đấu giành thiên hạ, cũng đồng thời vì con cháu sau này xây dựng cơ nghiệp.Lai Hộ Nhi cũng hạ thấp người cười nói:- Mười lăm năm trước, ty chức cùng lệnh tổ nói chuyện tương lai.

Lệnh tổ đã nói, tương lai của Dương gia sẽ nằm trong tay của điện hạ.

Hiện tại ty chức mới hiểu, kỳ thực lệnh tổ đoán cũng không phải hoàn toàn chính xác.

Phải nói là, tương lai của Đại Tùy là nằm trong tay của điện hạ.Lai Hộ Nhi dù sao cũng là lão tướng, kinh nghiệm lõi đời.

Ông ta không để lại dấu vết nịnh hót một câu, khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh vô cùng thoải mái.

Dương Nguyên Khánh cũng cười cười nói:- Gia quốc thiên hạ, không có nhà làm sao có nước, không có nước làm sao có thiên hạ.

Lão tướng quân là bộ hạ cũ của ông nội ta.

Hiện tại lại làm tướng của ta, thực sự ủy khuất lão tướng quân.Lai Hộ Nhi thở dài một tiếng:- Tuy ty chức là bộ hạ cũ của Sở công, nhưng tiếc rằng thế sự vô thường.

Huyền Cảm làm loạn, ty chức phụng mệnh trấn áp, cũng là việc bất đắc dĩ.Mặc dù Lai Hộ Nhi đầu phục Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta cũng có một chút tâm bệnh.

Chính là năm Đại Nghiệp thứ chín, vì cùng Vũ Văn Thuật trấn áp Dương Huyền Cảm.

Lúc ấy ông ta đã tập kích hậu quân của Dương Huyền Cảm.

Con cháu họ Dương chết trong tay của ông ta cũng có vài chục người.Chuyện này ông ta nhất định phải bẩm báo rõ ràng với Dương Nguyên Khánh.

Nếu không về sau tất thành tai họa ngầm.Dương Nguyên Khánh cũng hiểu lo lắng của Lai Hộ Nhi.

Hắn nhất định phải thay Lai Hộ Nhi cởi bỏ tâm bệnh này.

Mới có thể khiến Lai Hộ Nhi toàn tâm toàn ý đi theo mình.Hắn liền thản nhiên nói:- Trung thành với Hoàng thượng mới là bổn phận của kẻ làm tướng.

Lai tướng quân trước sau trung thành với tiên đé, trung tâm với Đại Tùy.

Không vì tư tình mà thay đổi, đây mới là điều khiến ta kính nể.

Lòng ta cũng hiểu, tướng quân không cần phải kiêng kỵ cái gì.Dương Nguyên Khánh cũng không nói tới chuyện đã qua sẽ không truy cứu.

Hắn là theo góc độ khác nói cho Lai Hộ Nhi, trung quân ái quốc mới trọng yếu.

Như vậy vừa có thể thừa nhận việc năm đó Lai Hộ Nhi tiêu diệt Dương Huyền Cảm, đông thời cũng nói cho Lai Hộ Nhi, từ trước trung với Dương Quảng, tương lai cũng phải trung với Dương Nguyên Khánh hắn.

Như vậy vấn đề coi như giải quyết.Lai Hộ Nhi minh bạch ý tứ của Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng ông ta có chút cảm kích.

Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ, liền có ý nghĩa, tương lai ông ta sẽ không bởi vì án của Dương Huyền Cảm mà bị thanh toán.Lai Hộ Nhi thi lễ thật sâu nói:- Ân đức của điện hạ, Lai Hộ Nhi khắc trong tâm khảm.Dương Nguyên Khánh cười cười, chuyển chủ đề nói:- Lai tướng quân rất quen thuộc vùng biển Bột Hải cùng Triều Tiên, không biết bao giờ thể rời bến?- Hồi bẩm tổng quản, hiện tại là đầu tháng chín.

Mấy ngày nữa, mặt biển sẽ nổi lên gió tây, khi đó chính là cơ hội xuất chinh Triều Tiên.

Mấy ngày nay nên để cho binh lính lên thuyền, quen thuộc với việc đi trên biển.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Từ nay trở đi, lão tướng quân chính là phó soái thủy quân.

Việc huấn luyện quân đội đều do lão tướng quân toàn bộ phụ trách.- Ty chức tuân lệnh!Dương Nguyên Khánh trở về lều lớn.

Lúc này, La Sĩ Tín cũng đã đến.

Y nghe nói Lai Hộ Nhi được bổ nhiệm làm phó soái thủy quân, trong lòng có chút lo lắng.

Bởi vì bản thân Dương Nguyên Khánh kiêm nhiệm chủ soái, cho nên trên thực tế, Lai Hộ Nhi liền nắm giữ thủy quân của Đại Tùy.

Chương 874 : Rút củi dưới đáy nồi 1+2 .Tổng quản, ty chức nghe nói Lai Hộ Nhi ở Tây Lương tranh đoạt binh quyền với Tiêu Tiển.

Đây không phải chuyện mà một vị thần tử trung thành nên làm.

Dã tâm của người này thật lớn, tổng quản vẫn nên đề phòng một chút.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói: - Trước khác nay khác, Lai Hộ Nhi ở Tây Lương cướp đoạt quân quyền, là vì tự bảo vệ mình.

Tiêu Tiển là người lòng dạ hẹp hòi, khó có thể bao dung người khác.

Vả lại lòng nghi kỵ của y rất nặng, các đại tướng dưới trướng của y nếu lập công lớn, chắc chắn sẽ bị y tiêu trừ.

Một vị chủ công như vậy, thử hỏi có mấy người thủ hạ có thể hiệu lực vì y?

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ bả vai của La Sĩ Tín nói: - Một vị Đại tướng có trung thành hay không, cũng không phải ở bản thân vị Đại tướng đó.

Mà là ở thủ đoạn và thành ý của quân chủ.

Ta lấy sự thành tâm thành ý đối đãi với Lai Hộ Nhi, lấy chế độ nghiêm mật của quân đội, khiến cho ông ta không có cơ hội nắm giữ binh tự lập.

Ông ta tất nhiên sẽ trung thành và tận tâm.

Cũng như năm đó ông ta trung thành với Dương Quảng.

Ngươi không cần phải quá lo lắng…

Năm ngày sau, đúng như lời của Lai Hộ Nhi phán đoán, gió tây đã thổi tới.

Thời khắc xuất binh đã đến.. mà các đồ quân nhu vật tư từ Thái Nguyên đã toàn bộ chuyển tới.

Trưa ngày hôm nay, quân Tùy cử hành nghi thức xuất binh.

Chém đầu gà tế cờ, ba mươi nghìn binh lính tinh nhuệ của triều Tùy bắt đầu lục tục lên thuyền.

Quân đội bao gồm năm nghìn kỵ binh, ba nghìn trọng giáp bộ binh, ba nghìn cường nỏ binh.

Ngoại trừ trọng giáp kỵ binh không đi theo, toàn bộ quân tinh nhuệ đều đi theo Dương Nguyên Khánh xuất chinh.

Ngoài ra, còn có một số lượng lớn vũ khí công thành hạng nặng, cùng với dầu hỏa, lương thực, vật phẩm thiết yếu.

Một nghìn một trăm thuyền lớn hợp thành một đội quân viễn chinh có quy mô khổng lồ.

Riêng nhóm chèo thuyền đã có hai mươi nghìn người.

Cùng với ba mươi nghìn quân sĩ, tổng cộng là hơn năm mươi nghìn người tham gia lần viễn chinh Triều Tiên lần này.

Thuyền buồm nhiều như mây, cột buồm mọc lên như rừng.

Cờ lớn tung bay trước gió.

Dương Nguyên Khánh đứng trên soái thuyền lớn nhất.

Xuất chinh sắp tới, nhìn thấy sắc trời và sắc nước cùng một màu, trong lòng của hắn không khỏi tuôn ra khí thế vạn trượng.

Lúc này, Lai Hộ Nhi bước nhanh đến phía trước, quì một gối xin chỉ thị: - Khởi bẩm tổng quản, toàn bộ chiến thuyền đã chuẩn bị xong, mời tổng quản hạ lệnh.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, trầm giọng ra lệnh: - Đội thuyền xuất phát!

Một tiếng trống trận vang lên, buồm chính của soái thuyền được kéo lên.

Cánh buồm phấp phới, con thuyền chậm rãi đi về hướng đông.

Từng thuyền từng thuyền một theo đó cũng khởi động.

Đội thuyền kéo dài tới trăm dặm, trung trùng điệp điệp đi về hướng đông…

Từ cửa g Lộ Thủy đi đến án đảo Triều Tiên cũng không phải rất xa.

Đầu tiên là qua vịnh Bột Hải, từ eo biển Bột Hải lái vào Đông Hải.

Lại đi về hướng đông bắc mấy ngày là tới bán đảo Triều Tiên.

Nếu thuận gió, chỉ cần bảy tám ngày là tới.

Chiều ngày hôm sau, đội thuyền đã đi qua eo biển Bột Hải.

Dương Nguyên Khánh đứng ở mép thuyền, nhìn về chấm đen ở phía bắc.

Chấm đen kia chính là phía nam của bán đảo Liêu Đông.

Lúc này bán đảo Liêu Đông còn nằm trong sự khống chế của Triều Tiên.

Lai Hộ Nhi chậm rãi đi lên phía trước, chỉ về bán đảo phía xa nói: - Bên kia là thành Tất Xa.

Năm đó ty chức suất quân tấn công thành Tất Xa, vốn định đem bán đảo Liêu Đông trở thành lãnh thổ của Đại Tùy.

Nhưng quân Tùy lúc đó đã nỏ mạnh hết đà.

Tiên đế cũng không còn tâm tư tái chiến Triều Tiên.

Nhận được thư đầu hàng của đối phương, liền rút quân về Trung Nguyên.

Thành Tất Xa cũng bị quân Triều Tiên cướp đi.

Bán đảo Liêu Đông cuối cùng trở thành một giấc mộng.

Nói tới đây, Lai Hộ Nhi thở dài một hơi.

Trong mắt thấp thoáng phiền muộn.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh cũng không có tập trung ở bán đảo Liêu Đông.

Hiện tại trọng điểm chiến lược của Đại Tùy là ở Trung Nguyên.

Lần viễn chinh Triều Tiên này cũng chỉ là một con cờ để khống chế Trung Nguyên.

Bây giờ nói đến việc khống chế bán đảo Liêu Đông còn hơi sớm.

- Lai tướng quân đối với lần xuất chinh này, có bao nhiêu phần nắm chắc?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại cười hỏi ông ta.

Lai Hộ Nhi thu hồi lại suy nghĩ, trầm tư chốc lát nói: - Nếu điện hạ muốn diệt vong Triều Tiên, chỉ dựa vào ba mươi nghìn quân còn chưa đủ.

Nhưng nếu chỉ muốn tấn công Bình Nhưỡng, hẳn là có thể làm được.

Mấu chốt chính là phải trước khi chủ lực của quân Triều Tiên tới, kịp thời rút lui.

Lo lắng duy nhất của ty chức chính là quân chủ lực của Triều Tiên…

Trong khoang thuyền đặt một cái sa bàn chế tác đơn giản, chủ yếu là đường biển vùng Bình Nhưỡng, một số dãy núi và thành trì chủ yếu, trên sa bàn cũng bao gồm thành Quốc Nội.

Lai Hộ Nhi nhặt cành củi khô chỉ về hướng thành Quốc Nội: - Từ thành Quốc Nội tới Bình Nhưỡng khoảng một trăm hai mươi dặm, kỵ binh đi một ngày thì có thể tới nơi.

Đến lúc đó trong ứng ngoại hợp với quân Triều Tiên, binh lực gấp mấy lần chúng ta, bất lợi cho chúng ta công thành.

Dương Nguyên Khanh trầm tư chốc lát nói: - Trải qua ba lần chinh chiến với triều Tùy, thực lực quân Triều Tiên tổn thất lớn.

Cái gọi là chủ lực cũng chỉ hơn trăm ngàn người, ba chục ngàn tinh nhuệ của ta không không sợ, cũng dám đánh với chúng một trận.

Lai Hộ Nhi cười khổ một tiếng: - Điện hạ, vấn đề là người Triều Tiên sẽ không liều chết mà đánh, bọn chúng sẽ quấy phá công thành, có lẽ đi phá thuyền chiến của chúng ta.

Hơn nữa bọn họ sẽ kéo dài một trận chiến từ nửa năm đến một năm, quân Tùy kéo dài không nổi đâu!

Người Triều Tiên xưa nay dũng mãnh, một khi quân Tùy muốn chinh phục bọn họ, bọn họ nhất định sẽ toàn dân làm binh, cùng nhau phản kháng.

Mà ba chục ngàn quân đội muốn diệt vong một quốc gia, khả năng thật sự không lớn, binh lực còn quá ít, trăm ngàn đại quân có lẽ được.

Dương Nguyên Khánh gật đầu: - Ta quả thật không có thời gian kéo dài ở Triều Tiên.

Lần này chinh phục Triều Tiên chỉ có thể xem là tập kích bất ngờ, nhiều nhất một tháng, chúng ta nhất định trở về Hà Bắc.

- Nhưng...

Lai Hộ Nhi lo lắng nói: - Quân chủ lực Triều Tiên làm sao đối phó, chúng ta phải suy tính phương án tốt.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười: - Phương án ta đã suy nghĩ xong rồi, Cái Tô Văn nhất định sẽ phối hợp quân Tùy hành động.

Lai Hộ Nhi ngạc nhiên, y không biết thâm ý câu nói này của Dương Nguyên Khánh. ….

Thành Quốc Nội Triều Tiên ở bờ sông Áp Lục phía bắc, cách đô thành Bình Nhưỡng khoảng hơn một trăm dặm, cách Liêu Thủy không tới trăm dặm, là thành chiến lược trọng yếu bắc bộ của Triều Tiên.

Thành Quốc Nội cũng là phong địa của gia tộc quyền thần Uyên thị.

Lúc triều Túy ba lần chinh phạt Triều Tiên, quân đội do Uyên Thái Tộ khống chế không dốc toàn lực đánh, mà là do quân đội của vua Triều Tiên ra sức chiến đấu, làm cho vương quân tổn thất nghiêm trọng, hơn trăm ngàn đại quân chỉ còn lại không tới ba ngàn người.

Sau chiến dịch Triều Tiên kết thúc, thế cục trong nước Triều Tiên càng xảy ra biến hóa vi diệu.

Quân đội của gia tộc Uyên thị khống chế thành quân chủ lực Triều Tiên.

Tự nhiên mà vậy, Uyên Thái Tộ thực lực quá mạnh trở thành người cầm quyền chân chính Triều Tiên.

Nhưng Uyên Thái Tộ dù sao cũng khá điềm đạm, rất nhiều chuyện đều giữ kín không tiết lộ.

Mặc dù nắm đại quyền, nhưng y giữ đầy đủ sự tôn trọng với vua Triều Tiên.

Hơn nữa thần tử Triều Tiên cũng phần lớn trung thành với vua Triều Tiên.

Bình Nguyên Cao Nguyên cũng có đủ uy quyền, bố cục quân trên tướng dưới cũng không hoàn toàn bị đánh vỡ.

Nhưng từ mùa đông năm ngoái tới mùa xuân năm nay trong mấy tháng ngắn ngủi, Triều Tiên xảy ra hai chuyện lớn, đủ nghiêm trọng ảnh hướng tới thế cuộc chính trị của Triều Tiên.

Một là, lúc thu đông năm ngoái vua Triều Tiên Cao Nguyên chết bệnh, do Cao Kiến Vũ kế thừa vương vị.

Cao Kiến Vũ chưa được ba mươi tuổi, kinh nghiệm nông cạn.

Mặc dù có một nhóm đại thần trung thành với y, nhưng y cũng không có quyền uy giống như vua Cao Nguyên trước đó.

Tiếp theo là trong chiến dịch mùa xuân Liêu Đông, Tể tướng Uyên Thái Tộ bị quân Tùy bắt làm tù binh.

Con trai của Uyên Thái Tộ là Uyên Cái Tô Văn kế thừa quân quyền và địa vị tướng quốc của phụ thân.

Nhưng Cái Tô Văn dã tâm bừng bừng không kín đáo giống như phụ thân, dùng thủ đọan mềm dẻo đoạt lấy quyền lực.

Cái Tô Văn không phải, gã bộc lộ tài năng, chuyện đầu tiên làm là thành lập một đội quân đưa tin, chính vụ tấu chương mỗi ngày từ Bình Nhưỡng tới thành Quốc Nội đều do gã phê duyệt.

Cứ như vậy trong nước Triều Tiên trên thực tế xuất hiện hai trung tâm chính trị, một ở Bình Nhưỡng, một ở thành Quốc Nội.

Việc làm này của gã làm các triều thần vô cùng bất mãn, đều trách cứ thói kiêu ngạo ngang ngược của gã.

Mà đáp lại của Cái Tô Văn là ngầm giết Vương thúc Cao Toàn phản đối lợi hại nhất, dùng triều thần giám thị Triều Tiên do gã sáng lập, liền ám sát năm sáu đại thần phản đối gã.

Trong lúc nhất thời, trên dưới Triều Tiên người người cảm thấy bất an, không có ai dám công kích Cái Tô Văn.

Nhưng người hận gã thấu xương lại càng nhiều, rất nhiều đại thần cũng bắt đầu mua chuộc sát thủ chuẩn bị xuống tay với gã.

Cái Tô Văn cũng sợ bị ám sát, mấy tháng nay gã dứt khoát không đi Bình Nhưỡng nữa, bèn ở trong thành Quốc Nội.

Chiều hôm nọ, ngoài thành Quốc Nội xuất hiện một đội người ngựa, ước chừng hơn trăm binh lính Triều Tiên đang hộ vệ mấy người bộ dạng như quan văn triều Tùy.

Từ cử chỉ thong dong của bọn họ, thì có thể đoán ra mấy người này là sứ giả của triều Tùy.

Sử giả dẫn đầu chính là Tạ Tư Lễ, sau khi y ở quận Cửu Giang khuyên bảo Lai Hộ Nhi, lại nhận được mệnh lệnh mới của Dương Nguyên Khánh, ngựa không dừng vó đuổi tới Liêu Đông.

Trong phương án cướp lấy tài nguyên Triều Tiên của Bùi Củ đề ra, có hai quân cờ quan trọng.

Một quân cờ là Lai Hộ Nhi am hiểu thủy chiến, thông thuộc Triều Tiên, một quân cờ khác chính là Uyên Thái Tộ.

Hai quân cờ này trực tiếp liên quan tới thành bại của sách lược Triều Tiên của Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay Tạ Tư Lễ tới, liền muốn bài bố quân cờ Uyên Thái Tộ này.

Đoàn người đi tới dưới thành, binh lính Triều Tiên dẫn đầu cao giọng nói: - Xin chuyển lời cho Đại tướng quân, sứ giả triều Tùy từ Liêu Đông đến.

Tạ Tư Lễ cũng đi lên, cao giọng hét lên đầu thành: - Nói cho Cái Tô Văn biết, ta họ Tạ, gọi là Tạ Tư Lễ! ……

Trong khoảng thời gian này Cái Tô Văn có chút phiền não.

Mấy ngày trước gã nhận được một tin tức, triều Tùy chuẩn bị thả phụ thân Uyên Thái Tộ của gã về, điều này quả thật làm gã lo lắng tiều tụy.

Bởi vì việc bất ngờ bị bắt của Uyên Thái Tộ làm cho trong gia tộc Uyên thị mở ra một trạnh tranh đoạt binh quyền, chủ yếu là tranh đoạt với hai vị thúc phụ của Cái Tô Văn.

Cái Tô Văn cũng không chiếm ưu thế, cuối cùng dưới sự ủng hộ của mấy bộ hạ cũ của phụ thân, mới cướp được quân quyền, trở thành người kế thừa Mạc Ly Chi của phụ thân.

Mạc Ly Chi (chỉ người có đủ quyền chấp chính) là tên một loại quan chức, cũng chính là Tể tướng của vương triều Trung Nguyên. nhưng loại kế thừa của Cái Tô Văn cũng không được bền chắc cho lắm.

Một là vua Triều Tiên tới nay không có chính thức thừa nhận địa vị thừa kế pháp định của gã.

Dựa theo quy định thừa kế Mạc Ly Chi của Triều Tiên, nhất định phải chờ sau khi đời trên Mạc Ly Chi chết, đời dưới mới có thể kế thừa.

Hoặc đời trên Mạc Ly Chi chính thức từ chức với vua Triều Tiên, vua Triều Tiên với có thể bổ nhiệm đời sau.

Hết lần này đến lần khác bất ngờ bị bắt của Uyên Thái Tộ làm việc kế thừa Mạc Ly Chi treo ở không trung.

Mặt khác, oán hận của Cao Kiến Vũ đối với Cái Tô Văn cũng làm y tuyệt không muốn giao chức Mạc Ly Chi cho Cái Tô Văn.

Chính là ảnh hưởng của hai phương diện này, làm Tô Cái Văn không thể danh chính ngôn thuận, chỉ có thể dựa vào cường quyền thay cha hành sử chức Mạc Ly Chi.

Chính là nguyên nhân này làm Cái Tô Văn trong lòng thật sự lo lắng, một khi phụ thân trở về, quân quyền của gã còn giữ được không?

Quyền lực là một loại thuốc độc ngọt ngào, làm cho mỗi người nếm được vị tuyệt hảo của nó, đều không có cách nào tự kìm chế.

Cái Tô Văn cũng là như vậy, cuộc sống cầm quyền hơn nửa năm làm gã đã không thể bỏ quyền lực trong tay.

Cho dù là phụ thân tác quyền, gã cũng không muốn giao ra đại quyền trong tay.

Cái Tô Văn đã phái ra hai tên sát thủ đi vào Thái Nguyên, ý đồ giết chết phụ thân trong nhà lao.

Nhưng hai tên sát thủ cuối cùng không tìm được chỗ Uyên Thái Tộ bị nhốt, đành từ bỏ mà thôi.

Lúc này Cái Tô Văn đã được tin tức của Liêu Đông, phụ thân của gã đã tới quận Yến chuẩn bị trao đổi với Triều Tiên bất kỳ lúc nào.

Việc này khiến Cái Tô Văn vô cùng lo lắng, gã chỉ dám phái người đi Thái Nguyên ám sát phụ thân, sau đó vu oan cho triều Tùy.

Nhưng sau khi phụ thân vào Triều Tiên gã lại không dám động thủ nữa.

Như vậy, thúc phụ và mấy lão bộ tướng của phụ thân sẽ không tha cho gã.

Mấy ngày nay Cái Tô Văn đã suy nghĩ cặn kẽ, nhưng lại vô kế khả thi.

Trong phòng, Cái Tô Văn như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.

Lúc này, một tên thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo: - Đại tướng quân, ngoài thành truyền đến tin tức, một sứ giả triều Tùy đã đến, xin hỏi Đại tướng quân có tiếp kiến không?

Cái Tô Văn cả kinh, sứ giả triều Tùy không ngờ tới rồi.

Gã suy nghĩ một lát hỏi: - Sứ giả tên gì, biết không?

- Hình như tên là Tạ Tư Lễ.

Cái tên này làm Cái Tô Văn không chút do dự nói: - Mời ông ấy tới phủ ta.

Cái Tô Văn chắp tay sau lưng dạo bước trong phòng, không giống như kiến bò trên chảo lửa buổi chiều đó nữa, thoảng chút trấn tỉnh lại.

Sứ giả của triều Tùy tới cho gã chút hy vọng.

Nhất là Tạ Tư Lễ, gã đương nhiên biết Tạ Tư Lễ này là người thế nào.

Trên danh nghĩa y là Binh bộ Thị lang của triều Tùy, nhưng trên thực tế y là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh.

Y nắm bắt cơ mật của triều Tùy, thậm chí hơn cả Tử Vi Các.

Cái Tô Văn hiểu ra, Tạ Tư Lễ cũng không phải thay mặt đại Tùy mà đến, mà là thay mặt Dương Nguyên Khánh đến.

Sự đến của y, tất nhiên có liên quan với phụ thân mình.

Ước chừng sau nửa canh giờ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, lập tức có binh lính bẩm báo: - Đại tướng quân, sứ giả triều Tùy đến.

- Dẫn ông ta vào!

Cửa mở ra, mấy binh lính dẫn Tạ Tư Lễ đi vào căn phòng, Tạ Tư Lễ liếc mắt thăm dò căn phòng này.

Nếu không phải mình nghe không hiểu lời nói vừa nãy của binh lính, y nhất định sẽ cho rằng mình ở Trung Nguyên.

Tất cả thiết kế trong căn phòng hoàn toàn giống với Trung Nguyên.

Góc phòng đặt bình hoa sứ lớn màu xanh và lư hương đồng, trên tường treo bức họa khí khái Ngụy Tấn, sát tường là một kệ sách, sách bên trong đều là từ Trung Nguyên nhập vào, tận trong cùng đặt hai cái giường ngồi bằng gỗ tử đàn.

Bên cạnh giường đặt cột đèn đồng hạc, đốt mấy ngọn nến, làm trong căn phòng sáng ngời ấm dịu.

Lúc này, ánh mắt của Tạ Tư Lễ rơi lên người chủ nhân trong căn phòng.

Đó là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất cao ốm, eo nhỏ lưng rộng, da thịt trắng nõn, đôi mắt nhỏ dài, tràn đầy ngạo mạn và ác nghiệt.

Người này chính là Uyên Cái Tô Văn nắm giữ quân quyền Triều Tiên.

Điều này làm Tạ Tư Lễ nhớ tới tên thám tử tình báo Triều Tiên bắt được nửa năm trước, khai báo của chính y là tộc đệ của Cái Tô Văn, bây giờ xem ra, người này không không có nói dối, tướng mạo hai người quả thật rất giống nhau.

Tạ Tư Lễ chắp tay cười nói: - Tham kiến Uyên đại tướng quân.

Cái Tô Văn khẽ gật đầu, sắc mặt không chút tươi cười: - Tạ tiên sinh mời ngồi!

Tạ Tư Lễ cũng không khánh khí, đi tới trước giường ngồi xuống.

Cái Tô Văn cũng ngồi xuống, một ả thị nữ dâng trà.

Bắt chước triều Tùy, Triều Tiên cũng bắt đầu thịnh hành uống trà.

Cái Tô Văn trầm ngâm một chút hỏi: - Tạ tiên sinh là vì chuyện gì mà đến?

- Tất nhiên là đến vì chuyện của lệnh tôn.

Sở Vương điện hạ và lệnh tôn đạt thành hiệp nghị, lấy ba mươi ngàn tấn lương thực thả lệnh tôn về nước.

Lệnh tôn nhận lời rồi, nhưng Sở Vương điện hạ còn muốn hỏi thử ý kiến của Uyên đại tướng quân.

- Ý gì đây!

Cái Tô Văn kéo dài khuôn mặt hỏi: - Chẳng lẽ ta còn có thể ngăn cản phụ thân, không cho ông ấy về nước à?

Tạ Tư Lễ uống một ngụm trà, không chút để ý nói: - Kỳ thực lệnh tôn có về nước hay không đối với triều Tùy cũng không có ảnh hưởng gì.

Nếu Uyên đại tướng quân không muốn lệnh tôn về nước, cũng không phải không thể.

Ánh mắt Cái Tô Văn híp lại, Dương Nguyên Khánh quả nhiên là có điều kiện.

Hắn rất rõ mình không hy vọng phụ thân về nước, Cái Tô Văn cũng không che dấu, thẳng thắn cười lạnh một tiếng nói: - Ngài nói đi!

Dương Nguyên Khánh ra điều kiện gì?

Tạ Tư Lễ lắc đầu: - Cụ thể điều kiện gì, kỳ thực ta cũng không biết.

Tổng quản chỉ là nói, Uyên đại tướng quân rất nhanh sẽ hiểu.

Cái Tô Văn ngây cả người, đây là ý gì?

Trải qua lộ trình tám ngày, đội thuyền Đại Tùy cuối cùng tới chỗ mục đích chuyến đi này của bọn họ - đó là Triều Tiên.

Chỗ xa xa, đội thuyền đã nhìn thấy đất liền, đây là hòn đảo lớn chiếm mấy trăm khoảnh.

Trên đảo rừng cây rậm rạp, một dãy núi màu trắng xám vắt ngang ở giữa nó.

Lai Hộ Nhi chỉ vào hòn đảo nói với Dương Nguyên Khánh: - Tổng quản, đó là đảo Lăng La.

Hai lần tấn công Bình Nhưỡng, ty chức trước tiên đều lấy nó làm trọng địa hậu cần.

Trước đây trên đảo không có đóng quân, không biết bây giờ có không.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chăm hòn đảo, hỏi: - Chỗ này cách đô thành Bình Nhưỡng của Triều Tiên còn xa không?

- Vượt qua hòn đảo này thì tới cửa sông Vân Thủy, men theo cửa sông đi theo dòng chảy trên năm mươi dặm chính là thành Bình Nhưỡng.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay đầu liếc nhìn đội thuyền một cái.

Mặc dù sáng sớm hôm nay tập kết qua một lần, thu nhỏ độ dài của đội thuyền thành năm mươi dặm, sử dụng song song với mấy chiếc thuyền lớn, nhưng quy mô vẫn rất lớn, vừa nhìn không thấy bờ bến.

Thực ra phần lớn thuyền đều là thuyền trống, thuyền thật sự chứa binh lính và vật tư chỉ có hơn ba trăm thuyền, gần hơn tám trăm thuyền trống.

Những thuyền trống này là hắn chuẩn bị dùng để chở chiến lợi phẩm.

Nhưng Dương Nguyên Khánh nghi ngờ, hơn tám trăm thuyền lớn sợ là còn chở không hết chiến lợi phẩm, phải chia mấy lần mới có thể chở hết.

Nói như vậy, hắn cần một nơi trung chuyển, đảo Lăng La này không phải chính là chỗ trung chuyển tốt nhất sao?

Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh: - Đội thuyền tới sát hòn đảo, chuẩn bị chiếm đảo!

Soái thuyền phất cờ hiệu huy động, mấy chục chiếc thuyền lớn dẫn đầu dưới chỉ huy của Lai Hộ Nhi bắt đầu lướt tới hòn đảo.

Lai Hộ Nhi hai lần chiếm lĩnh hòn đảo này, y biết phía nam hòn đảo này nhiều đá ngầm, phía bắc nước sâu, thích hợp thuyền lớn cập bến.

Đặc biệt góc phía bắc có một bến tàu tự nhiên, thuyền lớn có thể trực tiếp thả neo cập bến.

Chương 875 : Thủy sư Triều TiênĐội thuyền lách về hướng bắc, tới phía bắc hòn đảo.

Dương Nguyên Khánh lập tức nhìn thấy chỗ cửa sông Vân Thủy xa xa ngoài mười mấy dặm, bọt nước biển hòa vào nước ngọt trở nên trắng xóa, cùng với biển cả màu xanh thẳm xung quanh hình thành hai mảng đối lập rõ ràng.Cửa sông rộng chừng vài dặm, hoàn toàn có thể lái thuyền biển cỡ lớn vào.

Chính lúc này, trên cột buồm bỗng nhiên có binh sĩ trông về phía xa hô to:- Phía trước có thuyền binh!Chỉ thấy ngoài hai dặm, một chiếc thuyền khoảng trăm tấn đang muốn rời khỏi hải đảo.

Chiếc thuyền lay động, tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Trong khoảnh khắc rời khỏi hải đảo, một binh lính Triều Tiên nhảy lên thuyền lớn, phía sau còn có mười mấy binh lính điên cuồng chạy theo, vừa chạy vừa hô, giống như muốn thuyền lớn chờ bọn họ.Lai Hộ Nhi vội nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ chiếc thuyền chiến này ra thì không có chiếc thuyền nào khác, cả thuyền cá cũng không có, y vội hạ lệnh:- Chặn chiếc thuyền đó!Cờ màu huy động truyền đạt cờ hiệu, mấy chiếc thuyền lớn bổ sóng chạy nhanh lên trước, một lát thì vây trước thuyền chiến Triều Tiên.

Trên thuyền lớn binh lính quân Tùy bắn tên như mưa, mười mấy binh lính kêu thảm thiết bị trúng tên ngã xuống, binh lính còn lại chui vào trong khoang thuyền trốn.

Dây cột buồm thuyền chiến Triều Tiên bị bắn đứt, cột buồm rớt xuống, con thuyền lảo đảo tại chỗ, cũng không thể tiến về phía trước nữa.Không bao lâu, quân Tùy ép mười mấy binh lính Triều Tiên lên thuyền lớn, mười mấy binh lính Triều Tiên toàn bộ quỳ trên boong thuyền, cầu xin tha mạng.Lai Hộ Nhi tiến lên gặng hỏi mấy câu, quay đầu nói với Dương Nguyên Khánh:- Những binh lính này đều là thủy quân Triều Tiên, bọn họ phụ trách đóng giữ hải đảo, tổng cộng bốn mươi người, trên đảo còn có mười mấy người chưa lên thuyền.Dương Nguyên Khánh nhướn mày nói:- Triều Tiên có thủy quân sao, sao ta chưa nghe nói?Lai Hộ Nhi cũng lần đầu tiên nghe nói Triều Tiên có thủy quân, y lại gặng hỏi mấy câu, lúc này mới nói:- Thủy quân là năm ngoái mới thành lập, khoảng năm ngàn người, trăm chiếc thuyền chiến, bố trí trong Vân Thủy.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, hạ lệnh nói:- Để lại ba ngàn quân đội chiếm lĩnh hòn đảo, trung quân và hậu quân cập bến lên đảo, tiền quân tiếp tục tiến lên, đi vào Vân Thủy.Dương Nguyên Khánh là chủ soái, hắn chỉ quan tâm hành động quân đội trên phương diện lớn, bố trí chi tiết khác điều là do phó tướng an bài.

Lai Hộ Nhi giữ lại ba ngàn người trú đảo, hơn tám trăm thuyền biển của trung quân và hậu quân đều cập bến bên cạnh hòn đảo, chờ mệnh lệnh.Hơn ba trăm thuyền chiến còn lại dưới suất lĩnh của Dương Nguyên Khánh và Lai Hộ Nhi chạy về hướng cửa biển Vân Thủy.

Vân Thủy cũng chính là sông Đại Đồng bây giờ, Bình Nhưỡng bây giờ kéo dài qua hai bờ sông Đại Đồng, nhưng Bình Nhưỡng của triều Tùy thì nhỏ hơn nhiều, thuộc bờ bắc Vân Thủy, là tòa đại thành được tường thành bao vây, chu vi hơn ba mươi dặm, tường thành cao to kiên cố.Để tấn công Bình Nhưỡng, Dương Nguyên Khánh tính toán ba phương án.

Phương án thứ nhất là thừa dịp lúc đêm tấn công Bình Nhưỡng, phối hợp nội ứng, trả cái giá nhỏ nhất chiếm lĩnh Bình Nhưỡng.

Nhưng do tồn tại của thủy quân Triều Tiên, phương án này rõ ràng không hiện thực lắm.Phương án thứ hai là tốc chiến tốc thắng, cho dù bị quân Triều Tiên phát hiện, nhưng thừa dịp quân Triều Tiên chuẩn bị không đầy đủ, cường công đoạt thành.Còn phương án thứ ba chính là gặp gỡ bất ngờ, tiến công bị cản, khiến quân Tùy không thể không đối mặt với sự ngoan cường phòng ngự của thủ quân Triều Tiên.

Dưới tình huống này, quân Tùy phải dùng tới vũ khí hạng nặng mới có thể tấn công thành Bình Nhưỡng.Còn một khả năng xấu nhất, chính là đội quân của Cái Tô Văn đến trợ giúp thành Bình Nhưỡng.

Nhưng Dương Nguyên Khánh đã làm hết sức rồi, nếu chủ lực của Cái Tô Văn còn xuất hiện, vậy thật đúng gọi là “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.320 thuyền chiến thủy quân quân Tùy xếp thành hàng chạy vào cửa khẩu Vân Thủy, theo dòng chảy mà đi, vì bị ảnh hưởng của dòng nước nên tốc độ đội thuyền đi không nhanh.Hạ lưu Vân Thủy rộng chừng mười mấy dặm, ở giữa thỉnh thoảng còn có đảo nhỏ.

Mặt dù mặt sông rộng lớn, nhưng ba trăm chiếc thuyền lớn chạy trên mặt sông vẫn hiển hiện đồ sộ dị thường.Đội thuyền tụ tập lại mà đi, kéo dài hơn mười dặm, giống như con rồng lớn xông đến từ biển rộng, ngao du trong sông lớn.

Hai bờ nhân khẩu dày đặc, khắp nơi đều là nông điền và thôn trang rộng lớn.Chỗ này là đồng bằng phù sa hạ lưu Vân Thủy, chất đất phì nhiêu, sông ngòi ngang dọc, từ xưa chính là khu tập trung dày đặc nhân khẩu nhất Triều Tiên.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các khu rừng rậm, giống như bảo ngọc màu lục điểm xuyến trên bình nguyên.- Tổng quản, chúng ta không thể im hơi lặng tiếng tiến đến Bình Nhưỡng.

Lai Hộ Nhi bên cạnh lại lần nữa nhắc nhở Dương Nguyên Khánh.

Đây đã là lần thứ ba y nhắc nhở, y có kinh nghiệm, y biết không thể không bị phát hiện.Dương Nguyên Khánh chỉ có thể ôm lấy cười khổ, hắn phát hiện cuối cùng tại sao Lai Hộ Nhi nói như vậy.

Trên bờ bắc, từng đám người lớn và trẻ con chạy băng băng theo đội thuyền, ra sức vẫy tay, lớn tiếng hò hét.Nhưng lúc này, Lai Hộ Nhi bước nhanh đi lên mũi thuyền, hết sức chăm chú nhìn một tòa tháp canh bằng đá trên bờ bắc.

Tháp canh cao ba trượng, đứng sừng sững ở bờ bắc, giống hệt như ngọn hải đăng.Tháp canh dựa vào bờ sông cách bọn họ khoảng một dặm, bất cứ động tĩnh gì trên Vân Thủy đều sẽ bị nó thu vào trong mắt.Dương Nguyên Khánh cũng phát hiện tòa tháp này, hắn đi lên trước, chăm chú nhìn tháp canh hỏi:- Đây là khói đốt lửa báo động của quân Triều Tiên sao?Lai Hộ Nhi gật đầu:- Lần đầu tiên đánh chiến Triều Tiên nó còn chưa có.

Vì thủy quân của ta suýt chút nữa đoạt được Bình Nhưỡng, cho nên quân Triều Tiên đã tiếp nhận giáo huấn, dọc theo sông lắp đặt mười tòa báo động khói lửa.

Chỉ cần chúng ta men theo sông mà đến, nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện.Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu, theo như lời Lai Hộ Nhi nói không thể gạt được quân Triều Tiên, là chỉ báo động khói lửa ven sông, mà không phải thôn dân ven sông.Lai Hộ Nhi vừa dứt lời, thì thấy trên tháp canh bằng đá có ba cột khói lửa xông lên trời.

Bọn họ bị lính tháp Triều Tiên phát hiện rồi, liền sau đó chỗ xa xa lại xuất hiện ba cột khói lửa.Dương Nguyên Khánh nheo mắt lại, cảnh báo lúc này hẳn đã truyền tới thành Bình Nhưỡng, phương án đầu tiên của hắn đã không thể thực hiện rồi.

Nếu nội trong nửa ngày không tới được thành Bình Nhưỡng, như vậy phương án thứ hai tốc chiến tốc thắng của hắn cũng sẽ thất bại giống như thế.- Chỗ này cách thành Bình Nhưỡng còn bao xa?Dương Nguyên Khánh truy hỏi.- Còn bốn mươi dặm, phải đi một canh giờ.Dừng lại một chút, Lai Hộ Nhi lại bổ sung:- Sợ là phương án tốc chiến tốc thắng của Tổng quản cũng không thể làm được.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra:- Tại sao?Lai Hộ Nhi chỉ ngón tay về phía trước, thản nhiên nói:- Tổng quản xem phía trước thì biết.Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh từ tháp canh thu hồi lại nhìn theo ngón tay đang chỉ của Lai Hộ Nhi.

Hắn cũng nhìn thấy, trên mặt nước phía trước xuất hiện chi chít chấm đen nhỏ cách bọn họ khoảng năm sáu dặm.- Thủy quân Triều Tiên!Dương Nguyên Khánh thất thanh nói.“Đ...A...N...G...G!

Đ...A...N...G...G!

Đ...A...N...G...G!”, tiếng chuông gõ lên cột buồm vang lên, bọn binh lính lần lượt trong khoang thuyền xông ra.

Mặc dù binh lính quân Tùy trước khi xuất hiện đã tiến hành qua huấn luyện thủy chiến đơn giản, nhưng lúc gặp phải thủy chiến thật, bọn họ chỉ có thể tác dụng phụ trợ, dùng tên hoặc pháo đá công đánh thuyền đối phương.Thủy quân chủ lực chân chính chính là năm ngàn thủy quân của Lai Hộ Nhi từ phía nam dẫn đến.

Lai Hộ Nhi đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, ôm quyền xin chỉ thị:- Ty chức nguyện lãnh quân thủy chiến với quân địch, xin Tổng quản đồng ý!Dương Nguyên Khánh đã tỉnh táo lại, trong tất cả kế hoạch của hắn đều không có suy tính tới thủy quân Triều Tiên.

Nhưng thủy quân Triều Tiên quả thật xuất hiện rồi, hắn chỉ có thể đối diện, Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:- Hy vọng Lai tướng quân mở cờ đắc thắng, đánh thắng trận chiến này!- Ty chức tuân lệnh!Lai Hộ Nhi khom người thi lễ, bước nhanh leo xuống thuyền chủ lực, lên một con thuyền nhỏ, rất nhanh chèo tới trước một chiếc thuyền lớn, lên thuyền lớn.Lúc này đội hình thuyền lớn của quân Tùy đã xảy ra thay đổi.

Thuyền chủ lực của Dương Nguyên Khánh dừng tiến lên, các thuyền khác cũng lần lượt thả neo trên sông, năm mươi chiếc thuyền chiến do phó tướng Lai Hộ Nhi suất lĩnh lên phía trước nghênh chiến.Binh lính trên năm mươi thuyền chiến này chính là năm ngàn thủy quân từ phía nam dẫn đến.

Bọn họ phần lớn là người vùng Kinh Tương, kỹ năng bơi thành thạo, kinh nghiệm thủy chiến phong phú.Dương Nguyên Khánh đi tới đầu thuyền, chăm chú nhìn năm mươi thuyền chiến nghênh chiến thủy quân Triều Tiên.

Hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn không thể tinh thông mọi thứ.

Trên thủy chiến, hắn chỉ có thể làm một vị khách đứng xem, cũng may có đệ nhất thủy sư Đại Tùy đại tướng Lai Hộ Nhi nghênh chiến, làm hắn tràn đầy lòng tin.Trên mặt nước sông Vân, thủy quân quân Triều Tiên nhanh chóng tiến lên ngăn cản quân Tùy xâm vào.

Thủy quân của quân Triều Tiên là mùa xuân năm ngoái mới xây dựng, cũng chỉ có hơn năm ngàn người, chủ yếu lấy ngàn thuyền chiến nặm trăm tấn làm chủ, tổng cộng có hơn trăm thuyền.Vũ khí thủy chiến chủ yếu là cung tên và đá pháo.

Còn năm mươi thuyền chiến Lai Hộ Nhi lãnh suất phần lớn là ba ngàn thuyền biển ba trăm tấn, thân thuyền kiên cố, gấp ba lần thuyền chiến Triều Tiên.

Nhưng vũ khí bọn họ phong phú hơn một chút, ngoại trừ cung tên và đá pháo ra, còn có thể dùng đầu thuyền làm đắm thuyền địch, hơn nữa còn có hai vũ khí thủy chiến lớn là dầu hỏa và cán đập.
;400512 nói:
Chương 876 : Thế cuộc hỗn loạnNăm mươi thuyền chiến xếp thành hàng hình thoi, càng ngày càng gần với thuyền chiến quân Triều Tiên, cuối cùng hai bên đụng nhau.

Lúc này cán đập trên thuyền lớn quân Tùy dựng lên cao, trong tiếng hò hét của binh lính quân Tùy, cán đập dài cả mấy trượng mạnh mẽ quật xuống, nện vào thuyền chiến của đối phương.“Ầm” một tiếng cực lớn vang lên, một chiếc thuyền chiến Triều Tiên bị hai cán đập đồng thời nện trúng, thân thuyền vỡ toác, nước sông cuồn cuộn tuôn vào...Cán đập là một loại vũ khí thủy chiến xuất hiện thời triều Tùy.

Thật ra chính là một khúc gỗ lớn dài tới mấy trượng, đặt ở bên mép thuyền.

Một khi xảy ra thủy chiến, các binh linh sẽ kéo nó lên cao, sau đó mạnh mẽ thả xuống, lợi dụng sức lực cực lớn của cán đập đập nát con thuyền đối phương.Loại vũ khí này lúc quân Tùy bình nam vận dụng vô cùng rộng rãi.

Dương Tố suất lĩnh thủy quân chiến đấu kịch liệt với quân đội Nam Trần trên Trường Giang, chính là loại cán đập này phát huy uy lực cực lớn, trở thành đệ nhất thần công của quân Tùy chiến thắng thủy quân Nam Trần.Lúc này loại vũ khí thủy chiến này chưa truyền vào Triều Tiên.

Lúc quân Tùy sử dụng loại cán đập cực lớn này mạnh mẽ nện vào thuyền quân Triều Tiên, không ít binh lính Triều Tiên còn cho rằng cột buồm của thuyền chiến quân Tùy ngã xuống.Thủy quân Triều Tiên không có chuẩn bị, chúng cách gần thuyền chiến quân Tùy chỉ là để cung tên sử dụng thuận tiện.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cán đập của quân Tùy làm cho thủy quân Triều Tiên bị thương rất nặng.Hơn hai mươi thuyền chiến lần lượt bị đập nát chìm xuống, chỗ mặt nước nổi lềnh bềnh binh lính Triều Tiên ôm gỗ vụn kêu cứu.

Nhưng nghênh đón bọn họ, chỉ có cung tên ác nghiệt vô tình của binh lính quân Tùy.Tốc độ thủy chiến của hai bên nhanh chóng đi vào trạng thấy căng thẳng kịch liệt.

Trên mặt sông tiếng trống trận như sấm, tiếng hô giết rung trời, tên bắn và pháo đá bay ngập trời, cán đập cực lớn như cánh tay nặng nề đập lên thuyền chiến Triều Tiên, không ngừng có thuyền bị đập vỡ, phát ra tiếng thuyền vỡ chói tai.Thủy quân giao chiến, một chiếc thuyền cũng không tha, phòng ngự bị hỏa tiễn của quân địch bắn trúng, châm lửa cánh buồm.

Trong thực chiến, tác dụng sinh ra của hỏa tiễn cũng không lớn, không có khác biệt gì với tên bắn bình thường.- Tướng quân, thuyền địch linh hoạt, cán đập khó có thể đả thương địch!

Một binh lính hô to.Thủy quân Triều Tiên đã tiếp nhận giáo huấn, bọn họ không cần tới gần quân Tùy mà giữ khoảng cách nhất định, lợi dụng sự linh hoạt của thuyền nhỏ, bắn tên đá pháo công kích thuyền chiến quân Tùy.- Ầm!

Ầm!Mấy chiếc thuyền quân Triều Tiên bao vây một chiếc thuyền chiến quân Tùy, liên tục phát tên, viên đá mạnh mẽ đập thuyền lớn tấn công, sau đó tiếng vỡ vụn liên tục, thuyền chiến quân Tùy bị đập thủng một lỗ lớn, nước sông cuộn trào tuôn vào...Lai Hộ Nhi chỗ xa xa thấy thuyền địch linh hoạt, nhất thời tức giận nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, tiếp vây thuyền!“Tiếp vây thuyền” là cách truyền thống đối phó thuyền nhỏ, cũng chính là thuyền lớn vây thành một vòng, xua đuổi thuyền nhỏ vào giữa vòng vây.Tuy nói rất đơn giản, nhưng chiến thuật này phải phối hợp ăn ý với kỹ thuật lái thuyền thuần thục, nếu có chút sơ sẩy sẽ để thuyền nhỏ chui lọt, hoặc thuyền lớn dễ đụng vào nhau.Thủy quân của Lai Hộ Nhi đều là qua vô số lần huấn luyện, bao gồm mấy lần thủy chiến với Lâm Sĩ Hoằng, có kinh nghiệm phong phú và kỹ thuật lái thuyền cao siêu.Ba mươi thuyền lớn bắt đầu hợp lại, mười thuyền chiến lớn đang bổ vây phía ngoài, hơn mười thuyền nhỏ bị xua đuổi trong vòng vây.Lúc này thuyền Triều Tiên đã ý thức được chiến thuật của quân Tùy, chúng phân công nhau phá vây, ý đồ từ khe hở thuyền lớn quân Tùy xông ra vòng vây.

Nhưng phối hợp ăn ý của quân Tùy làm chúng không những không thể phá vây, mà ngược lại bị cán đập đập nát mấy chiếc thuyền, thậm chí còn có hai thuyền bị đắm chìm.Lai Hộ Nhi ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thuyền vây từ từ khép lại, y thấy thuyền vây đã xây thành, liền dứt khoát hạ lệnh bờ đông:- Dùng hỏa dầu công kích!Hỏa công tuy là cách đánh truyền thống trong thủy chiến, nhưng sử dụng hỏa dầu lại là ưu thế của quân Tùy, giúp hỏa công của thủy quân như hổ thêm cánh.Trên mỗi chiếc thuyền chiến đều có một cỗ máy bắn đá, có thể ném khối đá nặng ba trăm cân ra xa trăm bước, thủy quân sử dụng bình dầu hỏa.Loại bình dầu hỏa này là chuyên dùng đốt chế, hoàn toàn bịt kín, chỉ có một lỗ bằng quả đào lớn, dùng gỗ nhét kín.Loại bình dầu hỏa này của thủy quân uy lực cực lớn.

Theo cán đập bật tung, từng bình sứ chứa đầy hỏa dầu bị ném ra, nện lên thuyền nhỏ quân Triều Tiên.Bình sứ vỡ vụn, dầu hỏa chảy đầy boong thuyền hoặc vách tường thuyền, rất nhanh bị hỏa tiễn của inh lính quân Tùy châm ngòi.

Trong nháy mắt, mười mấy thuyền chiến lớn đều bốc cháy hừng hực.Trận hải chiến này chỉ qua hơn một canh giờ liền đi vào kết thúc, hơn trăm thuyền chiến Triều Tiên tham chiến nhưng có hơn tám mươi thuyền bị đập vỡ hoặc thiêu hủy.Mười mấy chiếc thuyền chiến thoát chạy về hướng đông không dám đánh nữa, còn năm mươi thuyền chiến quân Tùy chỉ có một chiếc bị đá pháo đập vỡ một lỗ lớn, vì nước sông chảy vào mà bị đắm.Trận chiến dịch mặt nước có lực lượng chênh lệnh nhau rất lớn này, rất nhanh làm thủy quân Triều Tiên kết thúc thảm bại...

Nhưng lúc này, do cảnh báo đốt lửa làm tín hiệu đã truyền tới đô thành Bình Nhưỡng.

Ba cột khói lửa là ý chỉ có đại quân đột kích, khói lửa đến từ bờ sông, hoặc là đội thuyền đến công kích, hoặc là quân đội của Tân La đánh tới bờ nam Vân Thủy.Quân thủ Bình Nhưỡng không biết quân địch từ đâu đến, nhưng cái này không thể ngăn cản kinh hoảng trong thành Bình Nhưỡng.

Trong thành Bình Nhưỡng nhất tề hoảng sợ, cửa thành lần lượt đóng lại, các binh lính chạy lên đầu thành, chuẩn bị ứng chiến.Sớm có binh lính chạy như bay vào hoàng cung, lên trước bẩm báo với Cao Kiến Vũ, y là vua Triều Tiên.

Cao Kiến Vũ năm nay khoảng ba mươi tuổi, từ cuối tháng mười năm ngoái đăng cơ tới nay đã gần một năm.Một năm nay phần lớn thời gian y đều suy nghĩ làm sao đoạt lại quyền lực từ trong tay gia tộc Uyên thị, y cũng không hề suy nghĩ về việc xâm lấn của kẻ địch bên ngoài.Kẻ địch của Triều Tiên chủ yếu đến từ đại lục Trung Nguyên triều Tùy và Tân La ở bán đảo phía nam.

Nhưng Trung Nguyên nội chiến đang kịch liệt, quân Tùy không rảnh xâm lấn Triều Tiên.

Còn Tân La tháng trước tân vương đăng cơ, đang ổn định quyền lực trước, quân đội Tân La không không thể nhanh như vậy xâm lấn Triều Tiên.Cho nên lúc tin khói lửa truyền đến, Cao Kiến Vũ liền ngây người, y không biết kẻ địch là ai?

Sao có thể lúc này xâm lấn Triều Tiên?- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đóng cửa thành, tất cả quân đội phòng ngự trên thành, động viên quân dân toàn thành chuẩn bị tham gia hiệp phòng.Cao Kiến Đức liên tục hạ lệnh phòng ngự.

Lúc này, Thứ tướng Ất Chi Văn Đức của Triều Tiên tiến lên khuyên bảo:- Đại Vương, thần cảm thấy rất có thể là quân Tùy đến tiến công.- Quân Tùy?Cao Kiến Vũ ngẩn ra, y có chút không tin:- Tình báo của Cái Tô Văn không phải nói quân Tùy đang tiến công quân Đậu Kiến Đức ở Thanh Châu sao?

Sao có thể tiến công Triều Tiên?- Đại Vương, Dương Nguyên Khánh vốn giỏi quỷ kế, thần nghi ngờ tiến công Thanh Châu chẳng qua là kế nghi binh của hắn, dùng để mê hoặc triều Đường, cũng là mê hoặc chúng ta.

Càng quan trọng là vua Tân La mới vừa đăng cơ, bất luận thế nào, bọn họ sẽ không đến tấn công chúng ta, chỉ có thể là quân Tùy.Cao Kiến Văn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Y không biết nên làm thế nào mới tốt, quân đội dưới tay của bọn họ mới hơn hai chục ngàn người, có thể chống đỡ được tiến công của quân Tùy hay không?Ất Chi Văn Đức là trọng thần xếp sau Uyên Thái Tộ ở nước Triều Tiên, giỏi mưu lược, văn võ song toàn.

Tuy lúc này tình thế nguy cấp, nhưng đầu óc y lại rất tỉnh táo, biết nên làm thế nào.Y thấy Cao Kiến Văn trong lòng lo lắng, liền khuyên ông ta:- Đại vương, quân Tùy tất nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Chúng ta không có chuẩn bị, trận chiến giữ thành này tất nhiên sẽ rất gian khó.

Thần kiến nghị đi cầu cứu Cái Tô Văn, thỉnh cầu y phát viện binh, đây là cách đánh bại quân Tùy có hiệu quả nhất.Cao Kiến Vũ thật sự không muốn đi cầu xin gia tộc Uyên thị, y biết không nên thiếu nợ nhân tình Cái Tô Văn.

Một khi gã phái binh đi cứu viện, mình lại phải trả ra cái giá gấp mười lần, thực sự làm y cảm thấy do dự không quyết.Đúng lúc này, một binh lính như bay chạy tới trước điện bẩm báo:- Đại Vương, đại sự không ổn, bờ sông truyền đến tin tức, thủy quân của chúng ta không địch nổi thuyền chiến quân Tùy, đã hoàn toàn bị đắm rồi.Tin tức này nhất thời làm Cao Kiến Vũ ngây người.

Quả nhiên là quân Tùy, hơn nữa thủy quân của y lại hoàn toàn bị diệt, trong lòng y nhất thời cảm thấy đau nhức tê liệt một trận, nặng nề ngồi lên giường.Ất Chi Văn Đức cũng có chút sốt ruột rồi, y lại khuyên nhủ:- Đại Vương, hạ quyết tâm đi!

Nếu không sẽ không kịp nữa.Cao Kiến Vũ thở dài một tiếng, cuối cùng gật đầu:- Thứ tướng, chuyện này làm phiền khanh đi một chuyến.

Nói cho Cái Tô Văn, nếu y có thể suất quân đến tiếp viện, ta có thể phong y làm Mạc Ly Chi.

Chương 877 : Huyết chiến Bình Nhưỡng (thượng)Tới cuối cùng, Cao Kiến Vũ vẫn đưa ra một quyết định không muốn nhất, phái người đi cầu viện Cái Tô Văn, thỉnh cầu gã xuất binh trợ giúp Bình Nhưỡng...

Trong thành Bình Nhưỡng, binh lính thoát chạy hỗn loạn trên phố.

Tất cả quan viên đều xuất động, gõ cửa từng nhà, động viên trai tráng trong thành lên thành hiệp trợ giữ thành.Một gã đàn ông trẻ tuổi một đường chạy như bay, chạy vào khách điếm tên “Nhã”, gã vừa chạy vừa khẩn trương hô to:- Chưởng quầy, chưởng quầy!Khách nhân không liên quan trong khách điếm đều không hài lòng thái độ tồi tệ của tiểu nhị và thức ăn ôi thiu, lần lượt trả phòng đi, trong khách điếm chỉ còn lại mấy thám báo quân Tùy cải trang thành thương nhân.Nhóm thứ hai quân Tùy cải trang thương nhân cũng tới rồi, khoảng hơn mười người, cộng thêm nhóm thương nhân đầu tiên, cùng với tiểu nhị khách điếm làm cho binh lực tích hợp của quân Tùy trong khách điếm đạt tới năm mươi người, thành một lực lượng không thể xem nhẹ.Lúc này, Ngô Giai dẫn đầu thám báo đang cùng Lý chưởng quầy ngồi trong nội đường thương nghị đối sách.

Bọn họ cũng nhận được tin tức, quân Tùy đã nhanh đánh tới Bình Nhưỡng, điều này làm bọn họ cực kỳ phấn chấn, nhưng đồng thời cũng rất khẩn trương.Ngô Giai suất lĩnh thám báo lẻn vào Bình Nhưỡng chính là muốn phối hợp quân Tùy công thành, đây là nhiệm vụ của bọn họ.

Bây giờ cửa thành đã khóa, bọn họ đã ở trong thành, như vậy bước tiếp theo bọn họ chính là phải phát huy tác dụng lúc quân Tùy công thành.- Binh giáp của chúng ta đều không mang theo, Lý chưởng quầy đã sắp xếp ổn thỏa rồi chưa?

Đây là vấn đề Ngô Giai lo lắng, trong tay không có vũ khí, bọn họ làm sao chiến đấu với quân Triều Tiên.Lý chưởng quầy cười khoát tay:- Vũ khí binh giáp hoàn toàn không cần lo lắng.

Năm đó quân Tùy bỏ lại lượng lớn binh giáp vũ khí, làm trong nước Triều Tiên binh giáp tràn đầy, nhà nhà đều có, hơn nữa có thể mua được với giá rất rẻ, ta đã chuẩn bị xong rồi.Lý chưởng quầy đứng lên cười nói:- Ta dẫn ngươi đi chỗ hầm xem thử nhé!

Tránh Ngô giáo úy lo lắng.Ngô Giai vừa muốn nói, đúng lúc này một tên tiểu nhị chạy tới như bay:- Chưởng quầy, có chuyện lớn!- Chuyện gì?Tiểu nhị thở hỗn hển nói:- Quan viên Triều Tiên đang tới từng nhà động viên, yêu cầu tất cả thanh niên trai tráng đều đi hiệp trợ giữ thành.Lý chưởng quỹ cả kinh, vội vàng nói:- Cái này không thể được, mọi người nhanh trốn vào hầm!Ngô Giai lại trầm ngâm một chút:- Thật ra cũng không sao, chúng ta đi hiệp trợ thủ thành, sau đó mọi người tập trung tới một chỗ, Lý chưởng quầy thấy thế nào?Lý chưởng quầy ngẫm nghĩ một chút, như vậy cũng tốt.

Y liền lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào cửa thành phía nam nói:- Tới lúc đánh trận nhất định rất hỗn loạn, chúng ta tập trung đông lầu ở thành nam, ở đó có một tấm bia đá, rất dễ tìm thấy.Ngô Giai gật đầu:- Cứ làm như vậy đi, ta đi nói cho tất cả huynh đệ biết, ngươi đi nói cho các tiểu nhị.Lúc này, một tên tiểu nhị chạy tới:- Chưởng quầy, có quan viên đến, yêu cầu tất cả mọi người tham chiến.Lý chưởng quầy bước nhanh đi ra ngoài, chỉ thấy một gã quan viên đang đứng ở cửa, y liền tiến lên hành lễ:- Vị quan gia này, trong tiểu điếm là mấy vị thương nhân, không phải người Triều Tiên, bọn họ cũng phải hiệp trợ thủ thành sao?Quan viên khoát tay chặn lại, không hề thương lượng nói:- Mệnh lệnh của đại vương, tấ cả thanh niên trai tráng trong thành đều tham chiến giữ thành, bất kể có phải người bản địa không, cho nên thương nhân cũng phải xuất chiến...Hai bờ Vân Thủy, lượng lớn thuyền dân bị quân Tùy cưỡng ép đoạt lại, tập trung đốt cháy.

Chiến thuật của quân Tùy vô cùng minh xác, phải hoàn toàn phá hủy lực lượng trên nước của quân Triều Tiên, bảo đảm an toàn cứ địa hậu cần đảo Lăng La.Trên mặt sông Vân Thủy, khắp nơi có thể nhìn thấy thuyền chiến của quân Tùy tuần tra ven sông, truy lùng tất cả thuyền ẩn núp.Mặc dù thủy quân vẫn luôn bận rộn trên mặt sông, nhưng cuộc chiến Triều Tiên đã đổi nhân vật chính.

Chủ lực quân Tùy bắt đầu đổ bộ, thủy quân đã chuyển thành vai phụ.Ba chục ngàn quân Tùy chủ lực đổ bộ cách Bình Nhưỡng khoảng chừng năm dặm.

Bờ bắc Vân Thủy, từng đội quân Tùy xếp thành hàng chỉnh tề.

Đây là ba chục ngàn đại quân tinh nhuệ nhất quân Tùy, nếu không phải lấy chiếm lĩnh làm mục đích, đội quân này có thể quét ngang Triều Tiên.Năm ngàn kỵ binh, ba ngàn quân mạch đao, ba ngàn quân cường nỏ, mười lăm ngàn binh trường mâu, ba ngàn quân đao thuẫn, một ngàn quân thám báo.Dương Nguyên Khánh đầu đội nón trụ vàng, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến đao, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, dưới hộ vệ của mười mấy tên tướng lĩnh dò xét thủ hạ lặn lội xa xôi mà tới.Từng đội binh lính quân Tùy nón trụ áo giáp sáng loáng, trường mâu như rừng, đằng đằng sát khí, bọn họ đã xếp thành hàng ngũ, chờ mệnh lệnh xuất phát.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh nhìn về phía đông, chỉ thấy phía đông bắc một tòa thành trì cực lớn sừng sững trên bình nguyên.Lúc này phương án đầu tiên đánh lén của hắn đã không thể thực hiện, thời gian châm lửa đã qua hơn giờ, quân Triều Tiên tất nhiên đã biết quân Tùy đột kích.Thật ra phương án thứ ba tốc chiến tốc tháng cũng không hiện thực lắm, cho dù quân Triều Tiên cũng không thể nội trong hơn hai canh giờ ngắn ngủi tiến hành vườn không nhà trống, nhưng quân đội trong thành động viên dân chúng hiệp phòng vẫn là có thể được.

Quan trọng hơn là trong kho của quân Triều Tiên có lượng lớn vũ khí, cộng thêm vũ khí thịnh hành dân gian Triều Tiên, động viên bảy tám chục ngàn dân chúng cường tráng mặc giáp trụ ra trận, hoàn tòan có khả năng.Dương Nguyên Khánh cũng biết rõ lấy được đô thành của người Triều Tiên không phải dễ dàng như vậy.

Muốn đoạt lấy lượng lớn vật tư, hắn tất nhiên phải bỏ ra cái giá nhất định.Dương Nguyên Khánh rút chiến đao từ bên ngựa chạy nhanh trước quân đội, âm thanh của hắn quanh quẩn ở không trung:- Đây là trận chiến rửa nhục, cũng là trận chiến rửa hận.

Thất bại của quân Tùy trở thành tiếng hét dưới gót sắt của chúng ta, để chúng ta cắm cờ đỏ Đại Tùy lên đầu thành Bình Nhưỡng.Ba chục ngàn tướng sĩ quân Tùy sĩ khí tăng vọt, tinh thần quần chúng kích động, lần lượt vung tay hô lớn:- Tất thắng!

Đại Tùy tất thắng!Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã, quay đầu về bọn binh lính, hắn lớn tiếng quát:- Ta lấy danh nghĩa chủ soái quân Tùy hứa với ba quân tướng sĩ, người tấn công lên đầu thành đầu tiên, thưởng bạc trắng năm ngàn lượng, thăng quan ba bậc.

Lấy được thành Bình Nhưỡng, mỗi người đều có hậu thưởng, người chết trận, trợ cấp gấp đôi.Dưới trọng thưởng, sĩ khí của quân Tùy bắt đầu ngẩng cao lên.

Dương Nguyên Khánh vung chiến đao về phía Bình Nhưỡng:- Xuất phát!Từng đội binh lính quân Tùy bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng Bình Nhưỡng, bộ binh ở giữa, kỵ binh hộ vệ hai bên, đội ngũ chỉnh tề.

Đao mâu dưới ánh mặt trời chiếu sáng loang loáng, tấm màn của đại chiến dần dần kéo ra, chiến tranh u ám bao phủ bầu trời thành Bình Nhưỡng.…..Cao Kiến Vũ vua Triều Tiên đứng trên đầu thành, xa xa nhìn về binh lính quân Tùy từ dưới sông bình nguyên đi tới.

Từng mảng phương trận quân Tùy sát khí đằng đằng, nương theo tiếng trống hành quân, đội hình uy vũ, thanh to thế lớn.Ở chỗ xa xa, trên mặt sông Vân Giang rộng lớn, từng chiếc thuyền chiến giống như tường thành dài, từng cây cột buồm tụ tập thành một cánh rừng cây rậm rạp che khuất bầu trời.Cao Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt, giữa hai đùi run rẩy từng đợt.

Mặc dù quân Tùy chỉ có ba chục ngàn người, nhưng lúc bọn họ hành quân biểu hiện ra sức chiến đấu hùng mạnh, làm Cao Kiến Vũ đăng cơ không tới một năm bắt đầu trở nên sợ hãi.Thậm chí y nghĩ tới nếu vận mệnh của mình bị quân Tùy bắt làm tù binh, thậm chí nghĩ tới tình trạng thê thảm sau khi quân Tùy tiến vào thành.Nhưng y lại là vua của Triều Tiên, y không thể mất đi tôn nghiêm của vương giả, y không thể vì sợ hãi của mình làm ảnh hưởng sĩ khí.Y hét lớn với quân thủ Triều Tiên:- Nghiêm giữ thành trì, quân tiếp viện của chúng ta rất nhanh sẽ tới!Hô lớn của y không hề dẫn tới phụ họa, cũng không phải là sĩ khí quân Triều Tiên thấp, mà là tiếng hô của y quá nhỏ chỉ có hơn ngàn người bên cạnh nghe thấy.

Khẩu hiệu của y cũng không có lực kích động, không thể kích khởi hào hứng của quân thủ Triều Tiên.Sự lãnh đạm trên đầu thành khiến Cao Kiến Vũ càng thêm bất an.

Lúc này, tộc đệ của y, đại tướng quân phòng thành Bình Nhưỡng Cao Kiến Đức tiến lên khuyên nhủ:- Đại vương hay là tạm thời về cung trước đi!

Chỗ này không an toàn, nếu tình hình có thay đổi, ty chức sẽ lập tức bẩm báo.Cao Kiến Vũ gật đầu, vừa muốn xuống thành, đột nhiên phía xa xa một kỵ binh quân Tùy chạy gấp tới, chạy tới dưới tường thành, dùng tiếng Triều Tiên hét to:- Phụng lệnh Sở vương điện hạ, đưa thư cho vua Triều Tiên.Y giương cung tên, một mũi tên bắn lên đầu thành.

Một binh lính nhặt được, chạy nhanh tới trước mặt Cao Kiến Vũ, quỳ xuống trình thư lên.Cao Kiến Vũ nhận lấy tiễn thư, rút ra từ tên không đầu, thư là dùng chữ hán viết, chính giữa viết “Nhiếp chính Đại Tùy Sở vương Dương Nguyên Khánh gửi đến Triều Tiên Bình Nguyên vương điện hạ.Cao Kiến Vũ vừa mới nghe thấy tiếng hô của kỵ binh, lại nhìn bức thư trước mặt, y trong lòng càng thêm kinh hoàng, thì ra lại là Dương Nguyên Khánh thân chinh.Y cố gắng khắc chế khẩn trương trong lòng, phòng ngừa bị binh lính nhận ra sợ hãi và bất an trong lòng của y, nhưng tay của y vẫn đang nhẹ run rẩy.

Y mở thư ra, Dương Nguyên Khánh ở trong thư vô cùng thẳng thắng viết ba điều kiện: Một là Triều Tiên đưa ra năm mươi ngàn tấn lương thực, hoàng kim ngàn lượng, lụa ba trăm ngàn xấp, làm điều kiện tiên quyết quân Tùy rút quân.

Chương 878 : Huyết chiến Bình Nhưỡng (trung)Thứ hai, Triều Tiên cắt nhượng bán đảo Liêu Đông cho triều Tùy!Thứ ba, Triều Tiên chính thức xưng thần với Đại Tùy, vua Triều Tiên tiếp nhận triều Tùy sắc phong.Đáp ứng ba điều kiện này quân Tùy có thể không tiến công Bình Nhưỡng nữa, rút quân trở về Trung Nguyên, nếu không quân Tùy công phá Bình Nhưỡng, rửa máu thành Bình Nhưỡng.Dưới cùng của thư, Dương Nguyên Khánh viết kỳ hạn cuối cùng, hạn nội trong hai canh giờ trả lời.Ba điều kiện khắc nghiệt này, Cao Kiến Vũ một điều kiện cũng khó mà chấp nhận.

Bây giờ cuối cùng y hiểu rõ, nhất định là nội bộ quân Tùy xuất hiện tài lực khó khăn, quân Tùy mới chủ ý đánh lên Triều Tiên, phái quân viễn chinh đến cướp sạch Triều Tiên trước.Y thở thật dài, xoay người đi xuống thành, sống chết do trời vậy!

Y đã không muốn lo chuyện giữ thành nữa.Ba mươi quân Tùy phân thành mười phương trận, trước sau tới thành tây Bình Nhưỡng, cách thành trì hai dặm sắp xếp trận hình.Bình Nhưỡng phân làm thành trong và thành ngoài.

Thành trong là một tòa thành giữa, chu vi mười hai dặm, cung điện, công sở, kho quan và quân doanh đều tập trung ở thành trong.

Ngoài ra phủ đệ quan viên và rất nhiều cao môn cự phú cũng ở trong thành trong.Mà giữa trong thành và thành ngoài tập trung lượng lớn bình dân.

Năm Đại Nghiệp thứ bảy, quân của Lai Hộ Nhi công phá ngoài thành, quân kỷ tan rã, binh lính khắp nơi cướp bóc dân cư, mới bị quân Triều Tiên trong thành mai phục đánh bại.Cho nên đối với quân Tùy mà nói, công phá thành ngoài chỉ là bước đầu tiên, lương thực cần thiết của bọn họ đều tập trung ở thành trong, chỉ có công phá thành mới có thể cướp được chiến lợi phẩm.Dương Nguyên Khánh lập tức ở một sườn núi cao thoải nhìn về thành ì xa xa.

Từ kinh nghiệm hắn công thành thủ thành nhiều năm cho thấy, thành Bình Nhưỡng là một tòa hùng thành, chỉnh thể vô cùng kiên cố, gần như là một khối, rất khó có cách khéo léo công hạ nó.Sông hộ thành rộng chừng hai trượng, cách mỗi mười trượng xây một tòa thành mã lồi ra.

Cầu treo bắt qua đầu, cửa thành chắc chắn, dùng búa công thành khó có được hiểu quả, biện pháp duy nhất chính là leo lên thành, dùng thang cường công thành trì.Mấu chốt là quân Tùy chỉ có ba chục ngàn quân đội, phải trả cái giá thương vong rất lớn mới có thể công hạ toàn thành trì này.

Nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ của hắn, hắn không muốn thương vong quá lớn.Chăm chú nhìn chốc lát, Dương Nguyên Khánh nhất thời vô kế khả thi, lúc này Á tướng Thẩm Quang tiến lên bẩm báo:- Tổng quản, không có gì cản trở buổi tối công thành, so với công thành ban ngày càng có hiệu quả hơn.Một câu ngược lại nhắc nhở Dương Nguyên Khánh.

Lúc đó hắn lệnh quân Liêu Đông phái ra một đội quân nhỏ thám báo lẫn vào trong thành Bình Nhưỡng, không biết đội thám báo này có thành công không.

Nếu trong thành thật có thám báo quân Tùy, như vậy bọn họ sẽ tìm cách bắt được liên lạc với quân Tùy.Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh trong lòng lại có một tia hy vọng, hỏi Thẩm Quang:- Năm đó ngươi từng tham gia tiến đánh thành Liêu Đông, cuối cùng là làm thế nào đánh hạ thành Liêu Đông?Thẩm Quang luôn đảm nhiệm tướng thủ địa phương ở quận Giáng, lần này công đánh Triều Tiên, Dương Nguyên Khánh đặc biệt điều y đến.

Chính là vì Thẩm Quang từng đại diện quân Phong Châu tham gia qua chiến dịch Triều Tiên, lúc phá thành Liêu Đông lập đại công, y rất thông thuộc tình hình của quân Triều Tiên.Thẩm Quang thở dài nói:- Đặc điểm lớn nhất của quân Triều Tiên chính là ngoan cường, Tổng quản nhất định không được chỉ hy vọng bọn họ có thể đầu hàng, chỉ có giết chết bọn họ, đừng nghĩ bắt được mới là tiến công chiến đạo.

Hơn nữa cũng quyết không thể tin tưởng bọn họ, cái gọi là đầu hàng của bọn họ đều là giả dối, một khi quân Tùy mắc mưu, thì kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Năm đó giáo huấn này khắc quá sâu rồi.Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức hạ lệnh:- Lệnh binh lính hạ trại ngoài ba dặm, nghỉ ngơi tại chỗ!Quân Tùy cũng không nóng lòng công thành, mà là ngoài ba dặm thành tây đóng đại doanh.

Từng đỉnh doanh trướng dựng lên vững chắc, các binh lính chôn nồi nấu cơm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi giữa đêm tác chiến…….Đánh đêm vẫn là điểm mạnh truyền thống của quân Tùy.

Ở Trung Nguyên người người điều biết, để ứng phó quân Tùy, quân Đường và quân Ngụy Lý Mật đều lần lượt noi theo, triển khai huấn luyện đánh đêm.

Nhưng quân Triều Tiên chưa chắc biết, bọn họ cũng chưa chắc có thể phòng ngự giữa đêm.Cho nên trận chiến dịch thứ nhất, Dương Nguyên Khánh liền chọn giữa đêm.Vào đêm, màn đêm vừa buông xuống, dưới thành Bình Nhưỡng tiếng trống nổi lớn.

“Tùng, tùng, tùng” tiếng trống cực lớn rung chuyển đất trời.

Quân Tùy đầu nhập chín ngàn đội quân, trong đó bốn ngàn binh lính công thành, năm ngàn binh lính dùng cung tên phụ trợ phòng ngự, bắt đầu tiến hành tiến công mang tính chất thăm dò lần thứ nhất.Bốn ngàn binh đao thuẫn tay cầm tấm chắn, tay cầm chiến đao, như thủy triều xông lên, giữa bọn họ là mười chiếc thang công thành tiến phát tường thành tây.Quân thủ Triều Tiên trên thành không dám buông lỏng, bọn họ luôn chú ý động tĩnh quân Tùy.

Lúc tiếng trống chiến quân Tùy vang lên, quân Triều Tiên lập túc đầu nhập mười ngàn quân thủ và hai mươi ngàn tinh tráng võ trang tạm thời, dày đặc bố phòng ở đầu thành.Cuộc chiến công thành cuối cùng bùng nổ, trên đầu thành tên bay như mưa, che cả bầu trời bắn về phía quân Tùy.

Còn quân Tùy năm ngàn binh cung cũng phát động phản kích, tên bắn như mưa dày đặc về đầu thành, kết thành một tấm lưới trên thành dưới thành.

Mấy trăm quân Tùy tiên phong dẫn đầu kéo tấm ván gỗ dài ba trượng, mạo hiểm chạy như bay về hướng dưới thành tên bắn như mưa.Bọn họ nhanh chóng dùng ván gỗ dày rộng dựng cầu tạm trên sông hộ thành, ván gỗ hai đầu có đinh sắt cực lớn, chặt chẽ đóng vào trong bùn đất.Chiếc thang thứ nhất được các binh lính đẩy chậm rãi tiến gần tường thành.

Chiếc thang chuyển động, “Ầm!” một tiếng vang mạnh, chiếc thang nặng nện lên đầu thành, mười mấy tên binh Tùy leo lên, giơ cao tấm chắn xông về hướng đầu thành.Cuộc chiến công phá thành diễn ra vô cùng ác liệt, tên rơi như mưa, đá bay vèo vèo, trong đêm tối tiếng người kêu thảm thiết, liên tục, từ trên tường thành một bóng đen rơi xuống, không rõ là quân Tùy hay quân Triều Tiên.Một tên lính Triều Tiên dùng xiên sắt đẩy chiếc thang mây ra khỏi tường thành, khiến chiếc thang nặng nề đổ về phía sau, tiếng kêu la thảm thiết đó là tiếng kêu tuyệt vọng của tốp binh sĩ trên chiếc thang đó.Quân Tùy không ngừng leo lên thành, nhưng cũng bị giết không ít, xác liên tục rơi xuống dưới, cũng trên tường thành trường mâu của quân Tùy đâm trúng vô số ngực lính Triều Tiên, vô số thi thể rơi từ trên cao xuốngĐối với các lần công thành mà nói, tác dụng của những trận chiến ban đêm thật ra cũng không lớn lắm, hai bên không cần bài binh bố trận, cũng không cần điều binh khiển tướng, mà chỉ cần cố gắng hết sức tấn công quân địch.Phương pháp công thành là phải nắm bắt được cơ hội mà xung phong lên phía trước, mà cách giữ thành là phải liều chết để bảo vệ tốt tường thành, không cho quân địch áp sát thành, bọn họ chỉ cần phóng tên bừa về chỗ những bóng đen kia.Trong đêm tối, cái chết sẽ im lặng mà tới, không có bất kỳ một dấu hiệu nào, chính điều này khiến binh lính hai bên phải chịu áp lực cực kì lớn, chỉ có thể liều chết một phen, hoặc là anh chết hoặc là tôi sống.Nhưng lựa chọn dạ chiến của Dương Nguyên Khánh còn hướng đến một mục đích khác, đó chính là muốn liên lạc với quân thám báo trong thành, công thành vào ban đêm là tạo cơ hội cho quân thám báo trong thành.Năm mươi thám báo quân Tùy trong thành được bố trí hiệp thủ với đội dân phu thủ thành, nhưng bọn họ lại đánh tản ra, giáo úy Ngô Giai và mười mấy huynh đệ khác đêm nay đột nhập vào tuyến phòng ngự bên trong.Cuộc hỗn loạn trên tường thành giúp bọn họ nhanh chóng đột nhập vào trong, Ngô Giai núp ở phía sau lỗ châu mai, chú ý quan sát tình hình tấn công của quân Tùy, anh ta phát hiện lực lượng quân Tùy không nhiều, chỉ là một cuộc công kích mang tính thăm dò.Suy nghĩ một lát, anh ta ra lệnh cho mấy thuộc hạ cấp dưới:- Phải nghĩ cách dẫn một số huynh đệ xuống phía dưới thành.- Giáo úy, hay dùng dây thừng!Một binh lính nhìn thấy một sợi dây thừng ở phía trước cách đó không xa, chiếc dây thừng này dùng để treo tên lên tường thành, dài chừng sáu bảy trượng, Ngô Giai chạy nhanh về phía trước, ôm lấy cuộn dây thừng về.Trong đêm đen, cả một dải tường thành đều hỗn loạn, bên này không có quân Tùy nào tấn công, cũng không có tên lính Triều Tiên nào chú ý đến hành động cổ quái của mấy người bọn họ.Ngô Giai ra lệnh cho một tên lính dáng người loắt choắt hoạt bát xuống thành báo tin, anh ta buộc dây thừng vào bên hông gã lính kia, dặn đi dặn lại y:- Báo cho tổng quản, trời tối ngày mai cho đại quân tấn công về phía nam thành.

Chúng ta sẽ tiếp ứng ở phía tây cầu treo gần sát cổng nam thành.Tên lính kia gật đầu lia lịa, quay người lại tụt xuống, những tên lính khác thả dây thừng xuống từng tí một, khi cách mặt đất chừng ba thước, người lính kia dùng dao găm cắt đứt dây thừng, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Y nhìn trái nhìn phải không thấy ai, vội nhảy xuống hào nước dưới chân thành…

Cách đó một dặm, Dương Nguyên Khánh đang tập trung quan sát tình hình tấn công thành Bình Nhưỡng.

Mặc dù trong màn đêm dày đặc không nhìn rõ tình hình giao tranh của hai quân, nhưng quân Tùy hiển nhiên chưa tấn công được tường thành, lực lượng của hắn rất mỏng, nên không có cách nào có thể đột phá tuyến phòng ngự dày đặc của quân Triều.Dương Nguyên Khánh chau mày lại, cách công thành kiểu giữ lệ như thế này quân số thương vong là rất lớn, được một mà mất mười, nhất định phải nghĩ cách tìm kiếm cơ hội đột phá.

Chương 879 : Huyết chiến Bình Nhưỡng (hạ)Lúc này, La Sĩ Tín tiến lên đề nghị:- Tổng quản, chi bằng dùng mạch đao thử xem sao.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Thành trì này quá cao, mà mạch đao qua cồng kềnh, ngoại trừ chống được tên, còn độ linh hoạt thì không bằng quân thường, như thế càng khiến bọn họ công thành nguy hiểm hơn.- Vậy hãy để ti chức xông lên, ti chức sẽ chọc thủng tuyến phòng thủ của quân Triều Tiên, chiếm lấy tường thành.La Sĩ Tín sốt ruột nói.Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút rồi nói:- Làm như thế cũng được, nhưng cuộc tấn công hôm nay chỉ mang tính thăm dò, đến khi tiến công chính thức hãy bàn tới.Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:- Truyền lệnh của ta, dừng tấn công, rút quân về!Lệnh ngay lập tức được thực hiện, một hồi chuông “Tang!

Tang!” từ doanh trại quân Tùy vang lên.

Đây là tiếng chuông thu quân, hàng nghìn quân Tùy rút lui giống như lúc thủy triều xuống, một số binh sĩ khiêng những binh sĩ bị thương và mười chiếc thang đã tàn tạ quay về.Binh sĩ Triều Tiên trên thành reo hò vui mừng, vì mục đích công thành của quân Tùy bị thất bại, đã sớm có binh sĩ chạy như bay vào trong thành báo cho Cao Kiến Vũ tin vui đánh bại quân Tùy…

Trong đại trướng, Dương Nguyên Khánh đang nghe Ngưu Tiến Đạt bẩm báo, Ngưu Tiến Đạt là người chỉ huy cuộc tấn công dò thám tối nay, trận đấu hôm nay không được suôn sẻ, khiến anh ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.- Hồi bẩm tổng quản, cuộc tiến công đêm nay, hơn bảy trăm huynh đệ thương vong, trong đó quân số tử vong khoảng bốn trăm ba mươi người, số còn lại đều bị thương, mười chiếc thang đều bị phá hủy.

Quân Triều Tiên vô cùng mạnh, quân ta bốn lần tấn công, nhưng cả bốn lần đều nhận thất bại, hơn một trăm huynh đệ đã bỏ mạng trong trận này, đều do ti chức chỉ huy không tốt, xin tổng quản trách phạt.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Trận chiến tối nay không phải trách nhiệm của ngươi, ta chỉ dùng có bốn nghìn quân, mà quân phòng thủ của địch chừng hai, ba mươi nghìn người, lại có thành trì vững chắc, ngươi chiến đấu thất bại là chuyện bình thường, chỉ có điều phải động viên những binh sĩ bị thương cho tốt, số quân tử trận phải nghĩ cách đem thi thể về an táng cẩn thận.- Ty chức tuân lệnh, đa tạ tổng quản khai ân.Dương Nguyên Khánh nhìn mọi người một lượt, rồi nói:- Mọi người cùng nhau nghĩ cách, xem có nên dùng kị binh công phá thành không?Lúc này Trình Giảo Kim có ý kiến:- Tổng quản, ty chức có một kế.Trình Giảo Kim có một chút bản lĩnh trong việc dùng kị binh công phá thành, vì vậy Dương Nguyên Khánh rất coi trọng ý kiến của y ta, liền cười nói:- Trình tướng quân xin mời!Trình Giảo Kim luôn luôn quý trọng tính mạng, y chắc chắn sẽ không mạo hiểm chủ động xin đi giết giặc, nhưng những quan điểm mấu chốt, thì y cũng rất thành thạo, y cười khà khà nói:- Chúng ta đi qua con đường này, sẽ đến hai bờ sông đó là một thôn xóm nơi tập trung đông dân cư, chi bằng bắt mấy nghìn phụ nữ và trẻ em Triều Tiên làm lá chắn công thành, ta nghĩ người Triều Tiên không giám ra tay với chính người của mình đâu!Đề xuất của Trình Giảo Kim nhận được sự phản đối của các tướng sĩ có mặt ở đó:- Phụ nữ và trẻ em đâu biết đánh giặc, ngược lại lúc hỗn loạn, bọn họ chạy trốn tứ phía, khiến đội ngũ của chúng ta cũng bị rối loạn, ảnh hưởng tới tâm lý của tướng sĩ.La Sĩ Tín lại càng bất mãn hơn, anh ta giận giữ mắng Trình Giảo Kim:- Quân Tùy từ trước tới nay quân kỉ nghiêm minh, đánh trận không bao giờ làm thương phụ nữ trẻ nhỏ, nội quy cũng viết rất rõ, ngươi lại đem phụ nữ trẻ nhỏ ra làm bia đỡ đạn, thử hỏi quân kỉ còn có nghĩa lý gì?Trình Giảo Kim bị mọi người nói đến nỗi đỏ bừng cả mặt, y cũng đùng đùng nổi giận nói:- Quân quy chỉ đối với dân chúng triều Tùy, còn người Triều Tiên là bọn man di mạn rợn, giết sạch tận gốc mới là tốt nhất, ngươi lòng dạ đàn bà yếu đuối sẽ dẫn mọi người đến chỗ chết.- Thôi được rồi!Dương Nguyên Khánh lên tiếng cắt đứt cuộc tranh luận giữa bọn họ.

Thực ra trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy kế sách của Trình Giảo Kim cũng không đến nỗi nào, nhưng các tướng sĩ phản đối quá gay gắt, nên hắn cũng không giám nhắc lại, hắn lại hỏi:- Kế lược của Trình tướng quân cứ để qua một bên, mọi người xem còn kế sách khác không?Mọi người mồm năm miệng mười, có người nói đào hào vào thành, có người nói bắt chước cách đánh chiếm ở thành Thái Nguyên, đánh từ trên cầu treo, có người nói trước hết hãy lui quân, sau đó phái binh lính trà trộn vào dân chúng xung ở các vùng phụ cận để vào thành, từ đó trong ngoài phối hợp.Trong lúc đang tranh luận sôi nổi, một tên lính chạy vào đại trướng bẩm báo:- Bên ngoài doanh trại có một tên lính, y nói là quân thám báo Liêu Đông, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.Mọi người đều sửng sốt, quân thám báo Liêu Đông làm sao chạy tới Bình Nhưỡng này, Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rõ, lập tức vui mừng nói:- Mau dẫn y vào đây!Rất nhanh, thân binh kia vội dẫn tên lính thám báo từ trong thành tiến vào đại trướng, y quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, giơ quân bài của mình lên cao, lớn tiếng bẩm báo:- Ty chức là thám báo Liêu Đông, tên là Tiểu Vương Nghĩa, phụng lệnh giáo úy quay về bẩm báo quân tình cho tổng quản.Trong đại trướng tiếng bàn luận xôn xao, mọi người đều nghe thấy, quân do thám Liêu Đông đang bên trong thành Bình Nhưỡng, thật khiến người ta không thể ngờ đến.Dương Nguyên Khánh cười rồi giải thích cho mọi người:- Trước khi xuất binh, ta liền bí mật sai tổng quản Liêu Đông Hầu Mạc Trần Nghệ đột nhập vào trong thành Bình Nhưỡng, chỉ có điều về sau chưa liên lạc được, không ngờ lại thật sự thành công.Mọi người lúc này mới chợt hiểu, Trình Giảo Kim mặt mày hớn hở nói:- Tổng quản, đây đúng là một kế sách hay, cài do thám vào trong quân phòng thủ của địch, thừa lúc hỗn loạn thì thả cầu xuống, như thế chúng ta có thể tập trung binh lực mở cuộc tấn công cửa thành.Phương án này của Trình Giảo Kim không có ai phản đối, mọi người đều cảm thấy rất khả thi, Dương Nguyên Khánh lại hỏi tên lính báo tin kia:- Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người, định chuẩn bị tiếp ứng đại quân như thế nào?- Khởi bẩm tổng quản, đội của ty chức tổng cộng có năm mươi người, chia nhau trà trộn trong quân phòng thủ địch, nhưng chúng hạ có thể tập chung lại, ý của Ngô Giáo Úy là khi thời điểm then chốt sẽ giúp quân Tùy công thành.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Giáo úy của các ngươi có nói cho ngươi dùng phương án gì không?- Khởi bẩm tổng quản, theo lời của Ngô Giáo Úy thì vào đúng tối mai, vẫn tiếp tục công thành giống như hôm nay, nhưng chuyển sang phía nam thành, giáo úy sẽ chỉ huy các anh em mai phục ở phía tây gần nam thành, lúc đó tổng quản dẫn quân đánh ở chỗ đó, chúng hạ sẽ ở trên thành tiếp ứng.Dương Nguyên Khánh triệu tập các tướng sĩ bàn bạc về kế sách dùng kị binh, quân do thám trong thành có tin tức gì sẽ báo cáo, cái này gọi là “đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công sức nào” …Ất Chi Văn Đức dẫn theo hơn mười người tùy tùng cưỡi ngựa gấp gáp tiến về phía đông bắc, chạy suốt một ngày một đêm, ước chừng mất khoảng bốn canh giờ, cuối cùng gã cũng tiến vào trong nội thành.Binh lính trông thành vội vã chạy đi bẩm báo với Cái Tô Văn:- Đại tướng quân!

Đại tướng quân!Một thân binh đang canh bên ngoài phòng của Cái Tô Văn gõ vào cửa sổ.Cái Tô Văn tỉnh dậy trong lúc đang mơ màng, y ngáp dài hai ngáp, mất bình tĩnh hỏi:- Có chuyện gì?- Bẩm đại tướng quân, đại vương phái thứ tướng Ất Chi Văn Đức tới, còn nói là thủ phủ đã xảy ra chyện lớn.Tin tức này khiến Cái Tô Văn không thể ngủ tiếp được, y lập tức ra lệnh:- Mau dẫn anh ta đến phòng khách quý ngồi chờ!Trong khoảng thời gian này, Cái Tô Văn nghỉ ngơi không được tốt, y suốt đêm trằn trọc mãi mới ngủ được, bây giờ lại bị lính đánh thức, khiến y ngáp liên tục, vươn người đứng dậy khoác tạm một bộ y phục, rồi đi về phía phòng khách.Không bao lâu, bọn thị vệ đã dẫn Ất Chi Văn Đức đến phòng khác.

Quan hệ giữa Ất Chi Văn Đức và Cái Tô Văn cũng không tệ lắm, coi như là người cởi nút thắt trong những thuẫn giữa Cái Tô Văn và triều đình Triều Tiên, nếu không có Ất Chi Văn Đức thì Cái Tô Văn đã sớm trở mặt với triều đình Triều Tiên rồi.Cái Tô Văn thi lễ, cười rất khách khí nói:- Thứ tướng cần gì phải vội vã hấp tấp thế, triều đình đã xảy ra chuyện gì?Ất Chi Văn Đức khuôn mặt vô cùng lo lắng, liên miệng nói:- Đại tướng quân, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn mấy vạn quân tinh nhuệ theo đường biển tấn công Bình Nhưỡng, đại vương thỉnh cầu đại tướng quân đi trước cứu trợ Bình Nhưỡng.Tin tức ngoài ý muốn này khiến Cái Tô Văn vô cùng sửng sốt, y nghĩ tới một chuyện khác, và đột nhiên hiểu ra thâm ý sâu sa trong lời Tạ Tư Lễ.

Dương Nguyên Khánh có thể không thả phụ thân y là Uyên Thái Tộ về, chính là nhằm mục đích để y không thể viện trợ giúp Bình Nhưỡng.Mặc dù Tạ Tư Lễ không nói gì, nhưng Cái Tô Văn vẫn hiểu hết ý đồ của Dương Nguyên Khánh, đây chính là điều kiện của Dương Nguyên Khánh muốn đặt ra…Ất Chi Văn Đức nhận ra sự do dự của Cái Tô Văn, nên cố thuyết phục lần nữa:- Đại vương đã chấp thuận, nếu đại tướng quân đồng ý xuất binh, thì đại vương sẽ đem Mạc Ly Chi tặng cho đại tướng quân,Lời hứa hẹn này không thể nói là không nặng, Cái Tô Văn hơn nửa năm nay cũng chỉ vì điều này mà canh cánh trong lòng, nếu như bình thường y đã không do dự mà xuất binh.

Chương 880 : Công phá Bình Nhưỡng (p1)Nhưng trong giờ phút này đây, y lại vô cùng phân vân, y nhất định phải cân nhắc thiệt hơn cho kĩ càng, nếu phụ thân y trở về, thì Triều Tiên sẽ có hai Mạc Ly Chi, điều quan trọng hơn là nếu một ngày phụ thân cướp được binh quyền, thì một Mạc Ly Chi không có binh quyền cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa?Một mặt là thực quyền, mặt kia là hư danh, ở giữa thực và hư, Cái Tô Văn không có gì để do dự, điều y lo lắng là Dương Nguyên Khánh không giữ lời hứa.Thực tế, Dương Nguyên Khánh căn bản chưa ưng thuận y điều gì, Dương Nguyên Khánh chỉ tạo ra một thế mà tất cả đều do chính bản thân y làm chủ, và có lẽ điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đặt ra là không cho y trợ giúp Bình Nhưỡng có lẽ cũng không phải.Điều này khiến cho y vô cùng rối rắm, không biết hắn đồng ý hay không đồng ý?Y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, Ất Chi Văn Đức thấy y chần chừ không quyết, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lẽ nào ngay cả điều kiện này y cũng không chịu đáp ứng?- Đại tướng quân, mọi người đều là người Cao Ly, trước sự xâm lăng của quân Tùy, đại tướng quân nếu không cứu giúp đại vương, chỉ sợ sẽ làm mất lòng người dân Cao Ly, đại tướng quân hãy suy nghĩ cho kĩ!Cái mà Cái Tô Văn quan tâm là lợi ích, nhưng thanh danh y cũng cần, nghĩ vậy y chậm rãi nói:- Bình Nhưỡng bị bao vây, ta đương nhiên phải cứu viện, chỉ là quân Tùy đột nhiên đóng quân ở phía tây Liêu Hà.

Ta đã phái quân chủ lực đến phòng ngự ở Liêu Hà, thời gian thu hồi quân cần thiết là ba đến năm ngày.

Hơn nữa triệu tập bọn họ, ai sẽ là người phòng ngự ở Liêu Đông khi quân Tùy tấn công?Ất Chi Văn Đức vội kêu lên:- Quân đội ở bờ bắc Hán Giang sao?

Bọn họ có thể trợ giúp quân Bình Nhưỡng, bọn họ đến trợ giúp ắt hẳn sẽ rất kịp thời!Cái Tô Văn uống một ngụm trà, điềm tĩnh nói:- Chuyện này ta cũng suy nghĩ rồi, Thứ tướng không cần phải vội vàng, điều động đại quân đâu phải là trò đùa, cùng một lúc phát động toàn bộ, quyết không thể sơ suất.- Nhưng Bình Nhưỡng đã nguy lắm rồi, e rằng cứ kéo dài thì không kịp nữa.Ất Chi Văn Đức đã nhận ra Cái Tô Văn không có chút thành ý gì, đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà Cái Tô Văn đột nhiên chuyển ý, anh ta có một đối sách.- Thứ tướng cứ yên tâm, ta sẽ chuyển thư tay đến Hán Giang, giữa trưa ngày mai năm mươi nghìn quân đóng ở bờ phía bắc Hán Giang sẽ lên đường.

Lâu nhất mất nửa ngày là có thể đến được Bình Nhưỡng, không nhầm lẫn được.Ất Chi Văn Đức mừng rỡ vô cùng, cúi đầu tạ lễ thật sâu:- Tất cả đều nhờ cậy vào đại tướng quân!Đôi mắt của Cái Tô Văn ẩn chứa một mưu đồ khác, y hiển nhiên phải thể hiện thái độ khi đất nước lâm nguy phải xả thân cứu nước, chỉ là cứu được hay không lại là chuyện khác…

Triều Tiên mặc dù được cho là một quốc gia lớn.

Nhưng khu vực lãnh thổ chủ yếu của nó lại ở phía bắc, bên đó toàn là đồi núi trùng điệp, là nơi tập trung của các khu rừng rậm rạp.

Sông lớn bồi đắp lên các đồng bằng, đất đai phì nhiêu, con người lại thưa thớt, chủ yếu là những dân tộc du mục.Dân số của Triều Tiên chủ yếu tập trung ở đồng bằng Vân Giang và bình nguyên Hán Giang ở bắc bộ, hai khu vực này cách nhau không được một trăm dặm, sau khi bức thư của Cái Tô Văn được chuyển tới Hán Giang, năm mươi nghìn quân Cao Ly ở phía bắc Hán Giang đã lập tức xuất binh.Bọn họ lên đường thẳng hướng về Bình Nhưỡng, nhưng đúng lúc hoàng hôn năm mươi nghìn đại quân thần tốc này phải dừng hành quân.

Bọn họ bị dòng Vân Giang cuồn cuộn ngăn lại ở bờ phía nam, không có chiếc cầu nào qua sông, cũng không có chiếc thuyền nào, ba chiếc cầu gỗ đều bị quân Tùy phá hủy hết, mấy nghìn thuyền dân cũng bị quân Tùy đốt tan tành.Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn những chiến thuyền của quân Tùy to lớn như quái vật đi tuần trên Vân Giang, diễu võ dương oai, bọn họ chỉ cách Bình Nhưỡng đối diện trong gang tấc mà không cách nào viện trợ… màn đêm bao trùm cả bờ bắc Vân Giang, thành Bình Nhưỡng đã sẵn sàng trận địa đón chào quân địch, thậm chí ngay cả vua Triều Tiên Cao Kiến Vũ cũng lên đầu thành, thắng lợi tối hôm qua đã khích lệ rất lớn đội quân phòng thủ thành Triều Tiên, khiến sĩ khí của bọn họ dâng cao.Nhưng các tướng sĩ triều Tiên cũng biết rằng, tối qua chỉ là trận chiến mang tính thăm dò của quân Tùy, quân Tùy chưa dốc sức toàn lực ứng phó, sau khi cả ngày thấp thỏm lo âu, khi màn đêm giăng kín,cũng là lúc tướng lĩnh Triều Tiên bắt đầu căng thẳng hồi hộp.Bọn họ chăm chú quan sát doanh trại quân Tùy, hầu như tất cả mọi người đều biết, nếu quân Tùy lại tiếp tục tấn công thì bọn họ chính thức phát động tấn công.Cao Kiến Vũ đứng ở phía nam tường thành, nhìn xa xăm về phía Vân Giang mấy dặm, y biết quân đội của Cái Tô Văn đang có mặt ở ngay tại bờ nam Vân Giang, nhưng con sông lớn lại cắt đứt hy vọng của thành Bình Nhưỡng, Cao Kiến Vũ chỉ có thể nhìn về phía dòng sông mà than thở…

Phía bắc bờ Vân Giang, Dương Nguyên Khánh đang đứng ở bên bờ sông, cũng đang quan sát bờ sông bên kia, hắn cũng nhận được tin năm mươi vạn quân Triều Tiên tới viện trợ cho Bình Nhưỡng, bị ngăn lại ở bờ nam Vân Giang, trừ phi quân cứu viện bơi qua sông, nếu không bọn họ có chắp thêm cánh cũng không bay qua được con sông rộng chừng vài dặm này.Dương Nguyên Khánh biết đây là mưu đồ của Cái Tô Văn, không theo phía bắc viện trợ mà lại từ phía nam tới Bình Nhưỡng, rõ ràng y không có lòng muốn cứu trợ, xem ra y rất muốn phụ thân Uyên Thái Tộ trở về.- Chỉ có điều… mình đồng ý với y chuyện này sao?Dương Nguyên Khánh nhếch mép cười giễu cợt.Một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh xoay người quay lại, bình tĩnh mà ra lệnh:- Bắt đầu tấn công…Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tiếng trống trận trong doanh trại quân Tùy vang lên xé tan sự yên lặng của màn đêm, quân Tùy xếp thành hàng ngay ngắn xông trận, trận công thành lần này quân Tùy có hai mươi nghìn đại quân, ba nghìn quân cường nỏ, bọn họ chạy tới vị trí cách tường thành một trăm năm mươi bước, dương nỏ lên nhắm về phía thành.Cứ một hiệu lệnh là một nghìn năm trăm mũi tên phóng về phía thành, tác dụng của tên nỏ hiệu quả vô cùng mạnh, tiếng “phụt! phụt! từ các lỗ châu mai trên thành phát ra, mảnh vụn văng khắp nơi, ánh lửa tóe ra, quân phòng thủ trên thành không kịp xoay sở, hơn hai trăm người bị bắn trúng, kêu la thảm thiết.Bóng đêm tử thần đột nhiên đổ xuống, khiến cho quân trên thành nháo nhác, quân thủ thành lần lượt ngồi sụp xuống, ẩn trốn đằng sau các lỗ châu mai.

Những binh sĩ khéo léo tránh được thấy hơn hai trăm người bị bắn chết phần lớn đều bị bắn xuyên qua đầu hoặc bắn trúng ngực, cho thấy cung tên quân Tùy sử dụng phải dài hơn những cung tiễn bình thường, đây là điểm chưa từng thấy trong trận chiến tối hôm qua của quân Tùy.Phát hiện bất ngờ này khiến quân Triều Tiên khủng hoảng vô cùng, quân Tùy mạnh hơn những gì họ đã tượng tượng, cuộc tấn công hôm qua quân Tùy cơ bản chưa tỏ ra hết sức.Đội tên nỏ dũng mãnh của quân Tùy đã chế ngự sự phản công của quân thủ thành Triều Tiên, hành trăm lính công sự Tùy nhanh chóng tiến lên trước, dựng một chiếc cầu đơn giản nhưng cũng rất kiên cố qua hào sông.Trong bóng đêm, quân Tùy bắt đầu triển khai tấn công, hai mươi nghìn quân Tùy từ phía tây thành và nam thành đồng thời phát động tấn công, trong đó phía tây thành có khoảng hơn ba mươi chiếc thang và mười bộ xe tổ, tổng cộng có mười lăm nghìn người, còn phía nam thành chỉ có mười chiếc thang, năm nghìn người.

Hiển nhiên quân Tùy tập trung tấn công ở phía tây thành.Quân Tùy xông lên đông nghịt như nước thủy triều lên, bọn họ giơ cao tấm lá chắn, tay cầm chắc trường mâu, trong tiếng trống trận trào dâng, anh dũng trèo thoăn thoắt lên thang.Tên lao vun vút trong không trung, như mưa từ trên trời rơi xuống.

Thạch pháo của quân Triều Tiên cũng không ngừng bắn ra, càng ngày càng nhiều những khối đá lớn về phía thang mây và xe tổ.

Trong màn đêm, thang mây và xe tổ giống như quái vật to lớn thong thả đi tới, một tiếng bằng bằng vang lên, theo sau nó là một chiếc thang bị đập gãy, chiếc thang dài đột nhiên gãy lìa.Tuyến phòng ngự của quân Triều Tiên không ngăn nổi bước tấn công của quân Tùy, ba chiếc thang đã chạm thành trước tiên.

Chiếc thang dài đã tới được đầu thành, hàng chục tên lính Tùy bám đi trên đầu thành như vượn khỉ.

Những tảng đá to và đầu gỗ như mưa đá nện xuống, không ít binh lính Tùy bị nện trúng, lảo đảo rơi xuống.Dương Nguyên Khánh lúc này lại ở phía nam thành, chú ý quan sát sự tiến công ở đó.

Trên thực tế sự tấn công của hơn mười lăm nghìn quân ở phía tây chỉ là yểm hộ cho quân phía nam thành, trận đột phá tối nay thực chất lại tập trung ở phía nam thành.Dương Nguyên Khánh nhìn không chớp mắt về phía tường thành nơi có chiếc cầu treo phía tây, quân do thám Tùy đã trà trộn vào trong quân thủ thành chưa.Phía trên đầu nam thành cũng vô cùng lộn xộn, trong bóng đêm, quân Triều Tiên và những thanh niên cường tráng liên hiệp thủ thành chạy náo loạn khắp nơi, hàng ngũ tất cả đều đã rối loạn, năm mươi quân do thám Tùy trong thành từ các nơi đã tụ tập tại lầu canh giữ phía nam thành.Ở đây có một khối bia ghi chép lịch sử kiến quốc của Cao Cú Lệ, bình thường khối đá này được quân Triều Tiên bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng vào lúc này đây, ai nấy đều không quan tâm đến tấm bia lịch sử này, nó đã trở thành nơi tập hợp của đội do thám Tùy.

Chương 880 : Công phá Bình Nhưỡng (p2)Giáo úy Ngô Giai nhanh chóng kiểm tra lại các thuộc hạ, đã có bốn mươi sáu người đến, trừ một người đi báo tin ra còn ba người nữa chưa đến, nhưng anh ta cũng không đợi được nữa.Lúc này bốn mươi sáu quân do thám đều đội mũ giáp, tay cầm trường mâu và chiến đao, không có gì khác biệt với các binh lính thường cả, Ngô Giai lấy ra một bọc vải trắng, nói với mọi người:- Mỗi người buộc một mảnh vải trắng lên cánh tay phải, như thế để dễ nhận ra.Đám binh lính tiến lên, mỗi người rút ra một mảnh vải trắng buộc chặt vào cánh tay phải, lúc này có người chỉ vào phía tường thành cách đó không xa nói:- Giáo úy, thang của quân Tùy dựng lên rồi.Ngô Giai quay lại, chỉ thấy một chiếc thang dựng lên tường thành, anh ta hít một hơi thật sâu, không chút do dự ra lệnh:- Đến lúc chúng ta lập công rồi, mọi người theo ta!Anh ta nắm chặt lấy trường mâu, hướng về phía quân Triều Tiên tập trung trên đầu thành, hơn bốn mươi thuộc hạ cùng anh ta xung phong tiến lên…Đây là chiếc thang quan trọng, phía dưới chiếc thang tập trung hàng ngàn những binh sĩ tinh nhuệ của quân Tùy, còn có cả ba trăm quân mạch đao, do đại tướng La Sĩ Tín đích thân dẫn đầu.

La Sĩ Tín tay cầm tấm chắn, một tay cầm thiết thương, nhanh chóng trèo lên tới đầu tường thành.

Trên tường thành, hơn trăm quân Triều Tiên dùng trường mâu nhằm vào anh ta đâm tới tấp.La Sĩ Tín hét lên một tiếng, vung mạnh trường thương lên trên, liên tiếp chặt đứt mười mấy cái đầu, anh ta chỉ cần vung đại thương một nhát, thì đầu thương đâm tới như vũ bão, trong nháy mắt mười mấy người bị đâm chết, thi thể rơi lìa lịa xuống thành.Nhưng quân Triều Tiên quá nhều, một người chết lập tức lại có người mới bổ xung, hơn trăm người ra sức liều chết với La Sĩ Tín.

Mặc dù La Sĩ Tín dũng mãnh vô cùng, nhưng dù sao đứng trên đầu thang, anh ta không thể phát huy được hết sức lực và tốc độ của mình, nên cũng phải lùi xuống hai bước.Chính trong lúc này, phía sau quân Triều Tiên xảy ra một cuộc ẩu đả, gần năm mươi quân do thám Tùy từ phía sau đâm tới, năm mươi do thám này không đáng nhắc tới trong hàng vạn quân thủ thành, nhưng vị trí phát động của họ thì rất quan trọng, và đã đạt hiệu quả lớn.Năm mươi do thám đã giết được những binh lính Triều Tiên đầu tuyến, bọn họ phải quay lại ứng đối, nên không chú ý đến La Sĩ Tín nữa.

La Sĩ Tín có được cơ hội ngàn năm có một này vội nhảy lên thành, giống như con hổ nhảy đến vồ lấy bầy cừu.

Trường thương của anh ta vung ra tới tấp, những người ngăn anh ta không chết thì cũng thương vong, không ai có thể cản nổi anh ta, chỉ một thoáng anh ta giết chết hơn ba mươi tên lính Triều Tiên.Nhưng quân Triêu Tiên cũng biết không còn con đường sống nào nữa, bọn họ bốn phương tám hướng đồng loạt tiến lên liều chết, mưu tính giết chết quân Tùy lên thành.

La Sĩ Tín hét lên nói với Ngô Giai:- Giữ vững việc lên thành!Ngô Giai bèn dẫn thuộc hạ đến bên tường thành, bảo vệ những binh lính trên thang, còn La Sĩ Tín ở bên ngoài đơn thương độc chiến mấy trăm tên lính Triều Tiên.

Quân Tùy lên thành càng ngày càng nhiều, hàng ngàn quân Tùy tinh nhuệ giết chóc trên đầu thành, lầu phía tây thành dần dần bị quânTùy khống chế.Dương Nguyên Khánh ánh mắt lạnh lùng nhìn về chăm chú về phía tây thành, ở phía sau hắn năm nghìn kị mã tay cầm trường mâu đã sẵn sàng chuẩn bị xung trận, chiến mã hí vang, sát khí đùng đùng.Lúc này, cầu treo từ từ hạ xuống, cửa thành mở ra, điều này có nghĩa là quân Tùy đã khống chế được cửa nam thành rồi, Dương Nguyên Khánh vung chiến đao lên, chỉ về phía đầu thành quát lớn:- Kẻ nào dám chống cự, giết không tha!Năm nghìn kị binh anh dũng tiến lên, chẳng khác nào như nước lũ vỡ đê, thế lực như vũ bão không thể ngăn nổi cùng hướng về phía nam thành mà đánh…Trận công thành đêm nay còn gặp phải một vấn đề lớn, đó chính là tin tức truyền đi không suôn sẻ, nên binh sĩ khó có thể phát hiện ra cục diện đã có biến đổi.Phía tây thành trận chiến vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, máu lênh láng khắp nơi, tiếng kêu vang trời, còn ở phía nam thành đã bị chiếm đóng, kị binh quân Tùy đã tiến vào bên trong thành.Vua Triều Tiên Cao Kiến Vũ cũng đã nhận được tin, phía nam thành xảy ra chuyện, trong quân có nội ứng, trợ giúp cho quân Tùy lên thành, tin tức này khiến cho Cao Kiến Vũ kinh hoàng vô cùng.Y dẫn hai nghìn binh sĩ phi như bay tới nam thành, chạy được nửa đường, gặp một tướng sĩ khắp người đầy máu lảo đảo chạy tới, y vừa khóc vừa than:- Đại vương, thành phía nam đã thất thủ, kị binh của quân Tùy….đã tiến vào trong thành.“Leng keng!” kiếm của Cao Kiến Vũ rơi xuống đất, mắt y trợn ngược, mồm há hốc, cả tâm can y như rơi xuống vực sâu vạn trượng.Đúng lúc này, tiếng chuông thu quân bên quân Tùy từ xa vọng lại, thế quân Tùy từ tây thành rút về như nước thủy triều xuống, bọn họ thay đổi mục tiêu tấn công, tập trung hành quân thần tốc về phía nam thành, quân Tùy cứ thế hùng dũng tiến vào Bình Nhưỡng.

Lửa bên trong thành Bình Nhưỡng cháy ngút trời, tiếng la khóc vang dội cả một góc.

Ngưu Tiến Đình dẫn năm nghìn kị binh lao vào trong thành, cấm người dân Bình Nhưỡng không được ra ngoài đường.Nhưng trên đường, đâu đâu cũng gặp phải sự chống cự của người dân Triều Tiên, họ tụm năm tụm bảy tạo sức ép về phía kị binh, nhưng Dương Nguyên Khánh đã dứt khoát ra lệnh, kẻ nào ngăn cản giết chết không tha, cho nên quân Tùy mặc sức vung đao chém giết, khiến xác người ngổn ngang khắp lối đi.Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã học hỏi từ lời giáo huấn của Lai Hộ Nhi năm đó.

Sau khi công phá được ngoại thành, hắn chưa bao giờ để binh sĩ tự mãn, mà phân ra làm hai đường.

Ngưu Tiến Đình dẫn năm nghìn kị binh khống chế toàn thành, La Sĩ Tín thì tiếp tục dẫn mười nghìn quân tiếp tục tấn công sâu vào trong nội thành.Nội thành là tâm điểm của cả Bình Nhưỡng, trong chu vi hai mươi mét chỉ có cửa nam và cửa bắc là hai cửa thành có độ kiên cố, vững chắc như nhau, không có hào sông cố thủ thành, cũng không có cầu treo, điều này lại tạo thuận lợi vô cùng cho quân Tùy.Trước cổng nam của nội thành, hàng ngàn quân Tùy trong tay cầm chắc lá chắn và ngọn đuốc.

Thắp sáng trước cửa thành như ban ngày, trong thành có tới ba nghìn quân thủ thành do đại tướng Vũ Lâm của Triều Tiên anh minh dẫn đầu.Tin tức phía ngoài thành đã rơi vào tay giặc sớm truyền đi khắp nơi trong nội thành, các cửa thành đều được đóng chặt.

Trên thành hơn hai nghìn binh sĩ tay cầm cung tên, đang nhìn về phía quân Tùy đằng đắng sát khí ở phía dưới đầy lo lắng.Quân Tùy phá được vùng ven thành khiến Lý Anh Minh hết sức căng thẳng, gã không biết phải đối phó như nào cho tốt.

Vua Triều Tiên đang chỉ huy trận chiến phía ngoài thành, bây giờ sống chết như nào vẫn chưa rõ, Lý Anh Minh đành phải nhắm mắt hạ lệnh đóng cửa chính, cố thủ nội thành.Đại môn của nội thành được đúc bằng gang thép, vô cùng kiên cố, nếu dùng hỏa công khó lòng công phá được, La Sĩ Tín hạ lệnh đi tìm cây gỗ lớn, chuẩn bị dùng để xô cổng thành, Dương Nguyên Khánh quan sát từ xa tình hình tiến đánh nội thành, xung quanh hắn có hàng trăm binh sĩ bảo vệ, trong lòng hắn cũng đang ấp ủ một mối lo.

Lo lắng quân Triều Tiên nếu muốn ngọc nát đá tan, thì lương thực trong thành sẽ bị thiêu hủy hết.Lúc này, một tên lính Tùy chạy đến.

Vội quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, vua Triều Tiên đã đầu hàng quân ta.Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, vội vàng nói:- Người ở đâu?Tên lính kia quay đầu lại chỉ về phía xa, chỉ thấy nhóm quân Tùy lớn vây quanh hơn mười mấy quan viên Triều Tiên bước nhanh đi lên trước, đi đầu là một gã đầu đội vương miện.Qua ngọn lửa cháy phần phật, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy người này cũng gần bằng tuổi mình, có mấy sợi râu đen, đôi lông mày sâu rậm, không mạnh mẽ tự uy, rất có khí chất vương giả.

Dương Nguyên Khánh thầm gật đầu, đây là vua của Bình Nhưỡng sao?Cao Kiến Vũ vốn có thể chạy trốn, nhưng cuối cùng y cũng lựa chọn ở lại.

Y là quân vương của một nước, thà rằng tự sát, cũng không thể để thể diện của đất nước chịu nhục, lúc này ngược lại trong lòng y đã bình tĩnh trở lại.Y cũng nhìn thấy chủ soái quân Tùy cưỡi một con ngựa chiến, cũng xấp xỉ tuổi mình, đầu đội kim nón trụ, trên người mặc áo giáp, dáng người khôi ngô cao lớn, ánh mắt khi thì lạnh lùng nghiêm nghị, khi lại sâu hun hút.

Cao Kiến Vũ trong lòng lén thở dài, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn binh đến, không có ngôn từ nào có thể lột tả hết phong thái đầy tài năng của hắn.Cao Kiến Vũ dẫn đầu mười mấy quan viên quỳ trước mặt Dương Nguyên Khánh cúi đầu nói:- Thiên bang tội thần có mắt mà không nhìn thấy thiên uy, không kịp thời mở cổng thành nghênh đón thiên quân, xin Sở vương điện hạ thứ tội!Dương Nguyên Khánh không xuống ngựa dìu y, chỉ thản nhiên nói:- Bảo vệ quốc gia, thì có tội gì?

Ngươi có thể đầu hàng mà không bỏ lại thần dân mà chạy trốn, coi như đã làm hết bổn phận của một ông vua rồi, ta sẽ dành cho ngươi sự tôn nghiêm nhất, ngươi không cần quá lo lắng.Cao Kiến Vũ dập đầu sát đất, khóc không ra tiếng:- Đa tạ Sở vương điện hạ rủ lòng thương, nhưng ty vương xin được chết, khẩn cầu điện hạ tha cho dân chúng vô tội, không giết hại bọn họ.Suốt dọc đường, y đã chứng kiến thi thể chất đầy đường, phần lớn đều là những nam tử thường dân, khiến trong lòng y nóng như lửa đốt.

Y nhớ tới khi Lai Hộ Nhi năm đó công phá ngoại thành, ra lệnh cho quân binh đốt giết khắp nơi, nên y vô cùng lo sợ cảnh tượng năm xưa lại tái diễn.

Chương 881 : Tình hình thiên tai trước mắt (1+2)Dương Nguyên Khánh nói:- Quân đội của ta đều có kỉ cương phép tắc, nếu đầu hàng không phản kháng binh lính của ta sẽ không giết.

Lần này quân Tùy chỉ là mượn quý quốc chút tiền lương, chứ không có ý đó.Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh dương roi ngựa chỉ ra nội thành:- Nếu ngươi đã đầu hàng, vậy hãy ra lệnh cho quân thủ trong nội thành hạ vũ khí đầu hàng đi, nếu không quân Tùy tiến vào nội thành, quân thủ thành bên trong sẽ không dễ mà tha cho họ đâu.Cao Kiến Vũ vạn bất đắc dĩ, người cũng là thân phận tù binh, y cũng không thể làm chủ được rồi, đành phải tiến lên đầu thành hô to:- Ta là Triều Tiên Vương, hãy bảo Lý Anh Minh ra đây gặp ta.Một lúc sau, trên đầu thành xuất hiện một vị tướng quân, đó chính là chủ tướng của quân thủ thành Lý Anh Minh.

Gã nhìn thấy Triều Tiên Vương, trong lòng ruột đau như cắt, run rẩy nói:- Lão thần ở đây!Cao Kiến Vũ thở dài trong lòng một tiếng, cao giọng khuyên hắn:- Lý tướng quân, đại thành Bình Nhưỡng đã thất thủ, mau mở cửa nội thành ra đi!

Hãy tránh cho bách tính thoát khỏi cảnh tang thương chết chóc.- Lão thần tuân lệnh!Lý Anh Minh đứng dậy, lệnh cho quân sĩ:- Mở cửa thành.Cửa chính nội thành từ từ mở ra, La Sĩ Tín đã sốt ruột từ lâu, anh ta ra lệnh một tiếng, mười nghìn quân Tùy hùng dũng tiến vào nội thành…Sau nửa canh, quân Tùy đã khống chế toàn bộ nội thành, đến đây toàn bộ Bình Nhưỡng đã rơi vào tay quân Tùy.

Quốc khố mà Dương Nguyên Khánh quan tâm lại ở ngay trong nội thành, bao gồm mấy trăm nhà kho, vật tư trong kho hàng khiến người ta phải mỏi mắt mà mong.Dương Quảng viễn chinh Triều Tiên năm đó, vật tư, tiền lương, vũ khí, lều bạt, quân kì, trống trận để lại Triều Tiên chất đầy như núi, hầu hết vật tư đều tập trung trong kho ở nội thành, nhưng Dương Nguyên Khánh chú ý nhất đến kho lương thực.Dương Quảng năm đó ở Triều Tiên bỏ lại mấy trăm vạn thạch lương thực, những lương thực này không thể gửi ở đây lâu như vậy được, nhưng chúng có thể khiến kho lương thực tích trữ của Triều Tiên giảm xuống.- Tổng quản mời đi bên này!Một gã thiên tướng dẫn Dương Nguyên Khánh đi thăm kho lương thực một lượt, kho lương thực này cao tới ba trượng, có diện tích hơn mười mấy mẫu.

Đây là kho hàng thuộc mười mấy nghìn thạch cấp, có thể chứa lương thực cao nhất đạt trăm nghìn thạch cấp, lương thực như vậy có tới vài chục kho.Đến giờ phút này hàng chục lính Tùy đứng gác trước kho hàng lớn, Dương Nguyên Khánh đi vào trong kho, trong kho hàng khổng lồ như thế này, từng bao từng bao lương thực xếp ngay ngắn chồng lên nhau như núi, khiến người ta phải ngất ngây vô cùng.Một gã văn chức dẫn theo mười mấy tên lính đi kiểm tra số lương thực, gặp Dương Nguyên Khánh dẫn đầu một nhóm quan quân lớn, gã văn chức kia vội vàng tiến lên thi lễ:- Tham kiến tổng quản.Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi đến trước một bao lương thực, vỗ vỗ vào bao lương thực rắn chắc, lương thực từ một khe hở trong bao chảy ra những hạt gạo trắng ngần, Dương Nguyên Khánh giơ tay hứng lấy, lấy mấy hạt nhấm nhấm, hẳn là gạo từ năm trước.Hắn quay đầu lại hỏi tên văn chức kia:- Trong kho có bao nhiêu lương thực, đã kiểm tra xong chưa?- Hồi bẩm tổng quản, lương thực trong kho đã kiểm tra xong rồi, tổng cộng có chín mươi ba nghìn thạch lương thực, và cũng khớp với số liệu trong sổ sách.- Lương thực cả kho này có bao nhiêu, đã kiểm kê chưa?Dương Nguyên Khánh lại hỏi tiếp.- Ty chức tính sơ qua có tới sáu trăm đến sáu trăm năm mươi nghìn vạn thạch, có lẽ không sai đâu ạ.Con số này khiến đôi lông mày của Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên dãn ra, cuộc viễn chinh lần này đầy mạo hiểm, nhưng công lao được đền đáp hậu hĩnh như thế này cũng đáng rồi.Dương Nguyên Khánh lại đi đến các kho hàng khác, những kho hàng này chất vũ khí, lều trại, yên ngựa, trống trận đầy như núi, những thứ này đều là vật tư năm đó quân Tùy bỏ lại, thời gian xoay chuyển, bây giờ chúng nó lại trở về với chính chủ của nó, điều này khiến Dương Nguyên Khánh bùi ngùi muôn phần.Lúc này Trình GIảo Kim xúc động vô cùng chạy tới nói:- Tổng quản, mời ngài tới kho cung mà xem, bảo đảm người không phải trố mắt ra mà nhìn, Ông trời ơi!

Số vàng bạc châu báu này khiến đôi mắt lão lòa đi, lại còn số bạc trắng chói lóa và số vàng lấp lánh không đếm xuể kia nữa.

Tổng quản, phong cho ta làm Trình quốc ở Triều Tiên, ta cũng không chê đâu.Dương Nguyên Khánh vỗ bả vai y, tủm tỉm cười nói:- Ta nhớ lúc trước ngươi thật sự không muốn phong quốc, nói là không có nguyện vọng đó, chỉ một lòng muốn làm nguyên lão, vậy tại sao lúc này lại thay đổi ý kiến vậy?Trình Giảo Kim ngượng ngùng gãi đầu nói:- Kì thực không phải có dã tâm gì, chỉ là có chút lòng tham mà thôi.Dương Nguyên Khánh cười ha hả, quay đầu nói với tư mã hành quân Lý Danh Lộc:- Tất cả những vật tư đều ghi chép cẩn thận vào sổ sách, vàng bạc trong kho phân ra một nửa, còn tất cả số tiền đồng ban thưởng và trợ cấp cho các huynh đệ tham gia vào lần viễn chinh này.- Ty chức tuân lệnh!Lý Danh Lộc thi lễ, rồi vội vàng lui xuống.- Lão Lý, chờ ta với, ta giúp ngươi kiểm kê.Trình Giảo Kim lòng như lửa đốt, cũng không quan tâm tới bề trên, không chào hỏi Dương Nguyên Khánh gì vội chạy như bay đi.Lai Hộ Nhi bên cạnh không kìm nổi cười nói:- Tổng quản, Trình tướng quân này cũng rất thú vị.Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:- Anh ta từ trước tới nay đều như thế, mặt dày vô cùng, lúc đánh trận thì không nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu, nhưng lúc chia tiền anh ta lại có mặt đầu tiên.Lúc này Lại Hộ Nhi thì thầm nói:- Tổng quản, lần này nắm được Bình Nhưỡng, chi bằng bắt số dân phụ cận đó, thần tính cũng tới mấy trăm nghìn người, đủ làm phong phú cho trung nguyên.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Lúc này đây không phải lúc, nhất là quân đội chúng ta còn quá ít, quan trọng hơn là hiện tại thiên hạ chưa ổn định, bắt dân chúng Triều Tiên nhập tịch trung nguyên, lại càng dễ làm cho trung nguyên đại loạn.

Ngươi quên là hậu quả số dân của sáu trấn năm đó nhập vào trung nguyên sao?

Tiếp theo là diệt cả Triều Tiên đó.Lai Hộ Nhi hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, binh loạn ở lục trấn sau khi bị trấn áp, Bắc Ngụy bắt hơn trăm nghìn nam nữ trong trấn đưa về trung nguyên bố trí ổn thỏa.

Hàng trăm nghìn người này đã gây ra đại loạn ở trung nguyên, góp phần hình thành hai triều đình Bắc Chu và Bắc Tề, người dân Triều Tiên khó thu phục, bây giờ mà xác nhập vào trung nguyên thực sự không thích hợp.Nghĩ vậy, Lai Hộ Nhi lại hỏi:- Vậy còn vua Triều Tiên kia thì tính sao, phải giữ gã lại hay sao?Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Ta sẽ đưa ra ba điều kiện cho gã, nếu gã đồng ý cắt nhượng Liêu Đông cho Đại Tùy rồi xưng thần, thì ta sẽ giữ gã lại cũng không sao.

Nếu không Uyên Thái Tộ còn có cơ hội nhiếp chính.Lai Hộ Nhi ngẩn người ra:- Tổng quản người nói sai rồi!

Phải là Cái Tô Văn chứ, làm sao có thể là Uyên Thái Tộ được?Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, giọng lạnh nhạt nói:- Ta không có nói sai, chính là Uyên Thái Tộ, ông ta sắp trở về Triều Tiên…Sau năm ngày, hơn ngàn chiến thuyền của quân Tùy lần lượt kéo đến, vận chuyển toàn bộ vật tư trong quốc khố Triều Tiên đến đảo chung chuyển Lăng La.

Trên đảo có không ít các hang động lớn, trước đây là kho cất giữ vật tư của thủy quân Tùy, đủ để cất chứa vật tư từ Bình Nhưỡng tới.Dương Nguyên Khánh ở lại Thẩm Quang suất lĩnh năm nghìn quân canh đảo, lại để lại ba mươi thuyền chiến.

Hắn đích thân dẫn hơn nghìn thuyền biển chở đầy bốn trăm nghìn thạch lương thực, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Bột Hải…Bây giờ đã sắp đến hạ tuần tháng chín, từ nam tới bắc, khắp nơi lần lượt vào mùa thu hoạch, nhưng vụ thu hoạch năm nay lại tiêu điều vô cùng.

Trận hạn hán nghiêm trọng nhất kể từ năm Đại Nghiệp thứ sáu đã càn quét toàn bộ phương bắc, Hà Nam, Hà Bắc, Hà Đông, Quan Trung, Quan Nội, ngay cả các quận ở phía bắc sông Hoài Tần Lĩnh cũng không thoát khỏi.Mức độ thiên tai ở các quận có liên quan trực tiếp tới mức độ chống hạn của các quan phủ, thời Đường chức An Phủ Sứ do thái tử Lý Kiến Thành đích thân đảm nhiệm, phó các quận đôn đốc kiểm tra chống hạn, lại điều động quan quản lý lương thực từ Ba Thục và Kinh Tương tới cứu tế, nhằm giảm thiểu tối đa mức độ ảnh hưởng của hạn hán.Thời Tùy cũng rất chú trọng cứu hạn mùa thu hạ lần này, Dương Nguyên Khánh từ tháng tám đã bổ nhiệm Đỗ Như Hối quán xuyến tình hình hạn hán.Nhờ những chính sách mạnh của triều đình, việc chống hạn của triều Tùy cũng đạt hiệu quả cao, cho dù tình trạng hán hán vô cùng nghiêm trọng, không ít những con sông cạn khô đáy, nhưng nông sản thu hoạch ở các nơi cũng được một nửa.Hơn nữa triều Tùy cũng đã dự trữ lương thực đầy đủ, bắt đầu từ hạ tuần tháng tám, hàng trăm nghìn thạch lương lần lượt được phân phối cho Hà Bắc và các phủ quan ở khắp nơi nhằm cứu đói cho dân.Dương Nguyên Khánh đã hạ lệnh, nếu xảy ra tình trạng có một người chết đói, thì từ Thái Thú đến Huyện Lệnh đều bãi chức ngay tại chỗ, trên mười người chết đói trở lên, thì huyện lệnh bị xử trảm, trăm người trở lên thì Thái Thú sẽ bị chém đầu.Chính vì triều đình kịp thời trích cấp lương thực và sự nghiêm khắc của Sở Vương khiến cho quan phủ ở các địa phương đều tâm tâm niệm niệm chống hạn.

Thậm chí tình hình hạn hán vô cùng nghiêm trọng đều được khống chế, không xảy ra bất cứ tình trạng khủng hoảng nào.

Cho đến hạ tuần tháng chín, ngự sử giám sát ở các nơi đều không phát hiện có tình trạng chết đói nào xảy ra.Nhưng Thanh Châu lại diễn ra một cảnh tượng khác, bảy quận Thanh Châu: Tề quận, Lỗ quận, Lang Giang quận, Đông Lai quận, Cao Mật quận, Tế Bắc quận lại gặp phải vụ thiên tai trước nay chưa từng có.Nạn hạn hán, nạn binh đao cùng lúc đổ xuống đầu người dân Thanh Châu.

Đầu tiên là cuộc hỗn chiến của Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương, Đậu Kiến Đức đánh bại quân của Tống Kim Cương, Tống Kim Cương chạy trốn đến bờ biển, sau bị những ngư dân căm tức giết chết.Ngay sau đó, Lưu Hắc Thát không muốn giao quân quyền, cho nên quân đội của Đậu Kiến Đức và Lưu Hắc Thát xảy ra bạo phát ở Thanh Châu, chiến tranh kéo dài đến thượng tuần tháng chín, bởi vì quân Tùy đóng quân ở bờ bắc Hoàng Hà, nên Đậu Kiến Đức mới bị bách phải giải hòa với Lưu Hắc Thát, từ đó hai bên mới ngừng chiến.Nhưng lúc này, tình hình hạn hán đã mất tầm kiểm soát nghiêm trọng.

Nạn kép binh đao và thiên tai đã khiến cho toàn bộ quận huyện Thanh Châu không thu hoạch được chút nông sản nào, một đấu gạo hơn mười nghìn đồng, dân đói nheo nhóc, hàng trăm nghìn dân đói đưa gia đình chạy đến trung nguyên.

Chạy về hướng bờ bắc Hoàng Hà, ở đây cỏ cũng bị đào tận gốc, vỏ cây cũng bị lột sạch.Khắp nơi ở Thanh Châu, dân chúng ở khắp các huyện thành đều bỏ thành mà chạy, huyện thành biến thành mồ hoang xơ xác, thôn trang trở lên tiêu điều hoang vắng, không thấy một bóng người.Mấy nghìn chiếc thuyền kéo dài từ quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên trải dài hàng nghìn dặm trên sông Hoàng Hà của quận Bột Hải, ngày đêm không ngừng chở người dân bị nạn từ bờ phía nam sông Hoàng Hà sang bờ phía bắc.Vương triều Tùy đã có chuẩn bị từ lâu, tại huyện Trị Bình thuộc quận Thanh Hà, huyện Bình Nguyên thuộc quận Bình Nguyên, huyện Thương Hà thuộc quận Bột Hải đã lập lên ba trạm cứu tế lớn, dựng bốn mươi nghìn lều trại, để tiếp nhận dân tị nạn từ Thanh Châu.

Triều đình cũng đã trích một trăm năm mươi nghìn thạch lương cứu tế khẩn cấp, còn phái hơn ba trăm vị quan đảm nhiệm việc cứu tế, động viên hàng nghìn sĩ tử học ở Quốc Tử cùng giúp đỡ xắp xếp chỗ ở ổn định cho dân bị nạn, Dương Nguyên Khánh thậm chí còn hạ lệnh phái năm nghìn nữ hộ binh chữa trị bệnh tật cho dân chúng.Dân chúng bị nạn ở Thanh Châu được bố trí chỗ ở ổn định ở bờ Hoàng Hà cách huyện Bình Nguyên về phía nam chừng ba dặm.

Đây là trạm cứu tế lớn nhất trong ba trạm cứu tế, ở đây có tám nghìn lều trại, chiếm trên hàng nghìn mẫu ruộng, nạn đói xảy ra từ đầu tháng chín, cho tới hạ tuần tháng chín đã có hơn ba trăm nghìn người dân Thanh Châu chạy đói tới đây.Người dân đến doanh trại lánh nạn đông nghìn nghịt, những người này đều do hơn hai trăm viên quan và năm nghìn sĩ tử thu xếp ở đây, quân Tùy cử ra một trăm binh sĩ tới giữ gìn an ninh trật tự trong doanh trại.Buổi trưa hôm nay, Đỗ Như Hối cùng mấy vị quan viên xuống dưới đây để thị sát số dân tị nạn, đại tướng Tần Quỳnh cũng nhất quyết đi theo anh ta xuống đây.Trong đại doanh, tất cả các lều trại đều chứa đầy nạn dân Thanh Châu, mùi hôi thối bốc lên ngút trời, tiếng la khóc thảm thiết khắp nơi, tình cảnh đó khiến lòng người se lại.Viên quan phụ trách đai doanh này là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi Tấn, phụ tá là một viên quan trẻ tuổi, là trạng nguyên Chử Toại Lương đỗ đầu khoa thi năm ngoái.

Anh ta giữ chức Mã Ấp quận trưởng sử, vì lo cho dân tị nạn nên tạm thời được điều đến để trợ giúp Bùi Tấn.Bùi Tấn dẫn Đỗ Như Hối đi thị sát, anh ta lo lắng nên giải thích:- Số dân tị nạn thực chất quá nhiều, ba trăm nghìn người đều tập trung toàn bộ trong đại doanh.

Tính ra có bốn mươi người chen chúc trong một lều, thật sự là quá chật chội, lại còn rất nhiều vấn đề nữa, chỉ mới đến tối hôm qua thôi, đã có năm mươi lăm người gian dâm đã bị chém đầu.

Rồi những việc như bá đạo hoành hành, ức hiếp kẻ yếu lần lượt xảy ra, khó có thể ngăn được, còn cả việc dịch bệnh lan tràn, đều là những vấn đề hết sức nan giải.Đỗ Như Hối nhướn mày nói:- Vậy tại sao không đề xuất với triều đình cấp thêm lều bạt?Chử Toại Lương bên cạnh vội tiếp lời:- Khởi bẩm tướng quốc, không phải nguyên nhân lều bạt, lều bạt nhiều hơn nữa cũng sẽ xuất hiện vấn đề tương tự.Đỗ Như Hối không hé răng nửa lời, anh ta đi tới một chiếc lều lớn, mùi gỗ ẩm ướt trong lều xông lên phả vào mặt, bên trong phủ kín da dê và tấm đệm dơ bẩn rách nát, còn có mấy chiếc rương hòm, chai lọ, da dê chồng chất lên nhau, những tấm chăn và những đồ dùng linh tinh khác đều là gia sản của dân tị nạn mang theo tới đây.Trong đại trướng hơn hai mươi người nằm ngổn ngang, phần lớn là phụ nữ, trẻ em và người già, thanh niên trai tráng không thấy một ai, Đỗ Như Hối hơi ngạc nhiên, Bùi Tấn đi bên cạnh vội giải thích:- Đàn ông con trai ở lều này mấy ngày trước vì tranh giành lương thực với những trai tráng ở lều khác mà xảy ra xung đột, cho nên ban ngày bị tách ra đến binh doanh, đến tối mới được quay về.Phụ nữ và trẻ em trong lều nhìn thấy đám quan viên đột nhiên tiến vào, đều sợ sệt tới mức rối rít ngồi hết dậy, ôm chặt đứa con vào lòng.

Đỗ Như Hối tiến tới ngồi trước mặt một ông lão, bắp chân của lão hình như bị thương, một nữ hộ binh đang thay thuốc cho lão.- Có chuyện gì vậy, sao lại bị thương như thế này?Đỗ Như Hối thấy lạ vội hỏi.Ông lão trong lòng vô cùng sợ hãi, ấp úng nói:- Chỉ là…lão bị té ngã.- Không phải là bị té, mà bị cây gậy lớn đánh gãy.Người nữ hộ binh bên cạnh không kìm nổi vội sửa chữa lời giải thích của lão.Ông lão mặt đỏ bừng, Chử Toại Lương nói:- Ông ta là tộc trưởng của gia tộc này, mấy ngày trước khi hai gia tộc đánh nhau, ông ta là người chỉ huy, kết quả là chân bị đánh gãy, không thể cử động được.Ông lão càng thêm lo lắng, thở dài một lúc, không nói lại câu nào.Đỗ Như Hối lại hỏi:- Các ngươi là người ở nơi nào?

Tại sao lại xảy ra xung đột, có phải là lương thực chu cấp không đủ?Ông lão lắc đầu nói:- Chúng tôi là người thôn Hồng Quan huyện Lịch Thành, họ Lưu, cả gia tộc lão trên dưới có khoảng hơn bảy mươi người, ở tạm hai chiếc lều.

Không phải là lương thực không đủ, mà là trong lều có mấy người ngoại tộc khác.

Bọn họ nói chúng tôi khi chia lương thực đã cắt xén lương thực của người tộc bọn họ, và yêu cầu chúng tôi phải bồi thường.

Kì thực chúng tôi không bớt xén chút nào, tất cả đều được chia đều, nhưng bọn họ không tin, sau đó càng ngày càng làm ầm lên, rồi xảy ra đánh nhau.Đỗ Như Hối suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi tiếp:- Vậy lão cảm thấy bây giờ vấn đề khó khăn nhất là gì?Ông lão thở dài nói:- Thực ra triều đình cũng đã kịp thời cứu tế thiên tai, cho chúng tôi miếng ăn, giúp chúng tôi thoát khỏi chết đói, còn phát cho chúng tôi tấm da dê để giữ ấ.

Không giống như Đại Nghiệp năm thứ sáu bỏ mặc sự sống chết của chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm kích, thành thật mà nói, không dám có tham vọng quá đáng.Đỗ Như Hối cười cười nói:- Có khó khăn gì lão đều phải nói ra!Ông lão có phần hơi khó xử nói:- Nếu có khó khăn, thì chỉ có một chuyện, đó là quá chật chội, cả gái lẫn trai mười mấy người lẫn lộn trong một túp lều này, cũng có chút bất tiện.

Chúng tôi là một gia tộc còn thoải mái hơn một chút, nhưng nếu các gia đình nhỏ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn.Đỗ Như Hối lặng lẽ gật đầu, anh ta đi ra ngoài lều, cũng không muốn chỉ trích mấy người Bùi Tấn làm chưa đến nơi đến chốn, dù sao cũng hơn ba trăm nghìn người, làm được như thế này cũng không dễ dàng gì.Anh ta trầm ngâm một lúc, rồi nói với mọi người:- Về việc đưa các nạn nhân sơ tán đến các huyện, Tử Vi Các cũng đã bàn bạc qua, tất cả đều tán thành, nhưng phải chờ Sở vương điện hạ phê chuẩn xong mới được thi hành.

Cho nên mọi người cần phải cố gắng khắc phục những khó khăn còn tồn đọng, áp dụng một số chính sách tạm thời.

Ví dụ như phân riêng khu ở cho nam nữ, hoặc tăng thêm số lều trại lên vv… chờ điện hạ trở về sẽ báo cáo việc này.Tần Quỳnh tiếp lời:- Về vấn đề lều trại, phía quân đội còn có thể lấy thêm năm nghìn lều nữa, buổi chiều ngày mai ta sẽ phái quân mang đến, cử thêm một số binh lính giúp dựng trại.

Ngoài ra, ta sẽ ra lệnh cho binh lính tăng cường tuần tra vào ban đêm, phòng ban đêm có kẻ xấu gây họa.Bùi Tấn và Chử Toại Lương bàn bạc một chút, sau đó Bùi nói:- Thưa tướng quốc, phương án tách riêng khu ở của nam và nữ có thể thực hiện được.

Chúng ta sẽ chuẩn bị chia đại doanh làm hai khu, một khu giành cho nam, còn một khu giành cho phụ nữ và trẻ em, tuy nhiên việc này khá lộn xộn, cần có sự hỗ trợ từ phía quân đội.Tần Quỳnh gật đầu:- Được, ta sẽ lệnh cho mười nghìn binh sĩ đến trợ giúp cho bên ngươi phân chia dân nạn.Dừng một chút, Tần Quỳnh lại hỏi tiếp:- Không biết điện hạ khi nào có thể trở về?Đỗ Như Hối gượng cười nói:- Chuyện này phải hỏi Tần tướng quân mới đúng.

Các anh là người chia tay cuối cùng với người, lẽ nào lúc đi điện hạ không có lời nhắn nhủ nào sao?- Điện hạ chỉ nói chung chung là một tháng, kì thực một tháng sắp qua rồi, tôi tính chắc người cũng sắp về rồi.Anh ta vừa nói dứt lời, một gã kị binh từ xa phóng như bay tới, la lớn:- Tổng quản đã quay về, đoàn tàu của chúng ta đã về!Mọi người đều ngây người ra, rồi vô cùng mừng rỡ, Tần Quỳnh vội hỏi:- Đoàn thuyền ở đâu?Tên kị binh quay lại chỉ về phía đông:- Ở trên sông Hoàng Hà, xin ngài lập tức đến ngay!Mọi người chạy thật nhanh về phía sông Hoàng Hà, bọn họ chạy đến một mô đất trống, trông xa xăm về phía đông, chỉ thấy trên sông Hoàng Hà xuất hiện một chấm đen, chấm đen đó càng ngày càng gần.

Đoàn thuyền thật sự đã trở về, chỉ thấy ngàn cánh buồm như ngàn áng mây, mênh mông, bồng bềnh tiến gần tới, mang theo một khí thế mạnh mẽ ào ạt như sóng trào biển lớn.Mọi người không kìm nổi niềm vui sướng thi nhau reo mừng hoan hô…

Chương 882 : Tập trung sức dânĐội tàu từ Triều Tiên chưa trở về quân cảng mà trực tiếp tiến về phía tây đến cửa khẩu Hoàng Hà, giúp đỡ dân đói của Thanh Châu đang tập trung ở bờ bắc Hoàng Hà.Hơn một ngàn chiến thuyền có thân hình khổng lồ kéo dài hơn trăm dặm, cánh buồm che khuất bầu trời, màu sắc tráng lệ.

Lúc này, ở bờ bắc Hoàng Hà có vô số dân chúng chạy tới xem náo nhiệt.Soái thuyền thứ nhất chậm rãi cập bờ, thủy thủ đem ván thuyền hạ xuống bờ biển, hơn trăm thân vệ dẫn đầu rời thuyền.

Ngay sau đó, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở mép thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lóa mắt, hít một hơi thật sâu luồng gió mát mang theo mùi vị của bùn đất.Ánh mắt của hắn dừng lại trên người đám quan viên đang đứng ở trên bờ.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Đỗ Như Hối, miệng nở nụ cười, bước lên ván thuyền đi xuống dưới.

Trong giây phút hai bàn chân chạm đất, hắn có một cảm giác bay bổng trống rỗng, gần chục ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng hắn cũng trở lại Trung Nguyên.Đỗ Như Hối vội vàng dẫn theo đám quan lại và dân chúng tiến lên thi lễ:- Tham kiến Điện hạ!- Các vị cực khổ rồi!Dương Nguyên Khánh lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt ngăm đen vì phơi nắng, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hưng phấn của bọn họ, trong lòng hắn cảm thấy xúc động, liền chắp tay thi lễ với mọi người, cất cao giọng nói:- Lần này trấn an nạn dân, bảo vệ hơn trăm ngàn tính mạng của nạn dân, ta có thể hiểu được sự gian khổ của việc này, các vị đều đã vất vả ra sức thật lớn, các vị đều là công thần.

Công lao của các vị ta đều ghi nhớ, nhưng bây giờ, con đường ta đi còn rất dài, ta hi vọng các vị không ngừng cố gắng, cố gắng bố trí những nạn dân này một cách hoàn mỹ nhất.Dương Nguyên Khánh nói xong thì nổi lên âm thanh vỗ tay của mọi người.

Hắn đứng giữa đám người vây quanh, trở mình lên ngựa, hướng đến trại dân tị nạn…- Điện hạ, lần này tiến đánh Triều Tiên, thu hoạch thế nào?Nhân lúc mọi người không chú ý, Đỗ Như Hối không kìm được tiến lên thấp giọng hỏi.Dương Nguyên Khánh ghé miệng lại gần lỗ tai y, thấp giọng nói vài câu, ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, vẻ mặt hưng phấn chà xát hai bàn tay với nhau:- Vậy thì thật quá tốt, vấn đề lương thực có thể được giải quyết triệt để.- Không chỉ có vấn đề lương thực, còn có một lượng lớn quân tư trang các loại.

Chỉ riêng binh giáp có hơn bốn trăm ngàn bộ, ngoài ra còn có rất nhiều thu hoạch không nhìn thấy, ví dụ như Triều Tiên chính thức xưng thần với triều Tùy, mặt khác, bán đảo Liêu Đông của bọn chúng cũng đồng ý thuộc sở hữu của triều Tùy.Đỗ Như Hối nao nao:- Vì sao lại nói bán đảo Liêu Đông thuộc sở hữu của triều Tùy là thu hoạch không nhìn thấy?- Bởi vì bán đảo Liêu Đông hiện nằm trong tay gia tộc Uyên thị, thành Tất Xa ở phía nam của bán đảo hiện do năm ngàn quân của Cái Tô Văn khống chế, chỉ dựa vào một tờ công văn của vua Triều Tiên là không có ý nghĩa, còn cần phải xuất binh đánh chiếm.- Vậy Điện hạ chuẩn bị ra tay vào lúc nào?- Không vội.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Hiện tại, trước mắt không thể bức bách Uyên gia, khiến Triều Tiên hao tổn thực lực, ảnh hưởng tới lợi ích của Uyên gia, sẽ khiến bọn chúng nhất trí đối ngoại, ngược lại còn chạm vào sự đoàn kết của người Cao Ly.Lúc này, Tần Quỳnh giục ngựa chạy đến, y liếc nhìn Đỗ Như Hối một cái rồi nói với Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản, ty chức có chút chuyện muốn bẩm báo với Tổng quản.Đỗ Như Hối hiểu ý, chắp tay cáo từ rồi giục ngựa rời đi.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:- Là muốn đánh về quê nhà sao?Tần Quỳnh bị nói trúng tim đen bèn gật đầu:- Hiện tại hơn phân nửa dân chúng ở Thanh Châu đã bỏ đi, sĩ khí của quân Đậu Kiến Đức xuống thấp, quân tâm dao động.

Ty chức chỉ cần mang ba mươi ngàn quân đội, cam đoan trong vòng một tháng là có thể đánh tan quân đội của Đậu Kiến Đức và quân của Lưu Hắc Thát, cướp lấy Thanh Châu.Dương Nguyên Khánh cười nói:- Trên tay ta còn có ba mươi ngàn binh lính tinh nhuệ nhất.

Không cần đến một tháng, chỉ cần mười ngày là có thể quét ngang Thanh Châu.Tần Quỳnh đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói:- Ty chức đã nói sai gì sao?Dương Nguyên Khánh thu lại giọng điệu đùa giỡn, vẻ mặt trịnh trọng nói:- Ngươi nóng lòng thu phục Thanh Châu, tâm tình đó ta có thể hiểu được.

Thành thật mà nói, Đậu Kiến Đức đã là cá mắc cạn, sớm muộn gì cũng trở thành thức ăn của chúng ta.

Về phần Thanh Châu kia đã là vật trong tay Đại Tùy.

Nhưng chúng ta cần phải nghĩ xa hơn một chút.

Nếu chiếm Thanh Châu, chúng ta đã trực tiếp đem biên giới Đại Tùy giáp với Lý Mật, do đó sẽ làm Lý Mật thay đổi chiến lược ở phía nam.

Ta nghe nói Lý Mật đang tích cực huấn luyện thủy quân ở Giang Dương.

Hiện tại ở phía Nam, ngoại trừ các thế lực lớn như Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển, còn lại đều đã đầu hàng Lý Mật.

Như vậy, mục tiêu kế tiếp của Lý Mật rất có thể là Tiêu Tiển, vì thế, quân Ngụy vì tranh đoạt Tiêu Tiển sẽ đánh với quân Đường một trận, đây là điều mà ta hi vọng sẽ xảy ra.

Dưới tình huống như vậy, việc chúng ta đánh xuống phía nam cần chậm lại một chút, phải để cho Lý Mật không cảm thấy có sự uy hiếp ở phía bắc, y mới có thể rảnh tay đánh một trận với quân Đường.Tần Quỳnh gật đầu, có chút hổ thẹn, cúi đầu nói:- Ánh mắt ty chức thiển cận, lòng nóng như lửa đốt, suýt nữa đã làm hỏng đại kế của Tổng quản.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Thật ra đây chỉ là không ngồi ở vị trí này nên không mưu tính việc có liên quan đến vị trí đó.

Nếu như ngươi ngồi vào vị trí của ta, ngươi cũng sẽ giống ta, xem xét rất nhiều mặt.

Hiện tại, gần như toàn bộ dân chúng Thanh Châu đều bị ta lôi kéo, ta sẽ còn tiếp tục phái người đi khắp Thanh Châu tuyên truyền, khiến cho dân đói ở Thanh Châu biết, Hà Bắc có cơm ăn, tranh thủ đem chín phần dân chúng ở Thanh Châu đưa tới Hà Bắc.

Đã không còn nhân dân, quân lương của Đậu Kiến Đức phải làm sao?

Ta sẽ lệnh cho Từ Thế Tích đem đại quân tập trung ở quận Tế Âm, khiến cho y không dám đặt chủ ý vào chúng ta mà chỉ có thể tiếp tục xuôi nam, nội đấu với Lưu Hắc Thát.

Cứ để cho bọn chúng tranh đấu với nhau!- Nhưng nhiều người như vậy cũng là một gánh nặng rất lớn!Tần Quỳnh nhìn trại dân tị nạn khổng lồ ở phía xa, thở dài nói.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Vậy cần phải xem ngươi có ý kiến gì rồi.

Ta thì cảm thấy bọn họ là một lượng của cải hiếm có, khi nào có thể tập trung nhiều dân phu như vậy…Mọi người vào trại dân tị nạn.

Bởi vì đội tàu đến nên trong đại doanh náo nhiệt khác thường.

Tin tức Sở Vương Dương Nguyên Khánh đến đã truyền khắp đại doanh, hơn trăm ngàn dân chúng đều tràn ra khỏi lều, đứng khắp đường lớn ngõ hẻm hoàn nghênh Sở Vương Điện hạ đã đến.Mấy trăm thân binh vô cùng khẩn trương, chia ra hai bên, đem Dương Nguyên Khánh vây vào giữa.

Dương Nguyên Khánh tươi cười chắp tay chào mọi người, khiến cho nhóm nạn dân đáp lại càng mãnh liệt.

Không biết là ai hô tô một câu:- Sở Vương vạn tuế!Ngay sau đó, mấy ngàn người đều hô to.

Thời gian dần qua, hô như núi thở biển gầm ầm ĩ vang vọng khắp không trung:- Vạn tuế!

Sở Vương vạn tuế!Vừa mới bắt đầu, Đỗ Như Hối và đám quan viên nghe thấy dân chúng hô lên có vẻ mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy từng gương mặt chân thành, từng đôi mắt tràn đầy cảm kích, thời gian dần qua, mọi người cũng bị cuốn hút vào bầu không khí náo nhiệt này.

Thậm chí, ngay cả Chử Toại Lương cũng không nhịn được, vung tay hô lớn:- Sở Vương vạn tuế!Dương Nguyên Khánh yên lặng cảm thụ tất cả…

Lúc mọi người đi đến đại doanh, trong lều lớn, nơi quan viên xử lý công vụ, đã chất đầy danh sách đăng ký nạn dân đã được phân loại, mỗi chồng dày đến vài thước, tất cả đều được đặt tên dựa theo các huyện, được sắp xếp một cách chỉnh tề.Dương Nguyên Khánh tiện tay cầm lên một quyển, là sổ ghi chép đăng ký của Đô Xương quận Bắc Hải, bên trong có tên, độ tuổi, địa chỉ, còn có số thẻ mã hóa tạm thời của từng người.Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu được, phải làm đăng ký cho hơn ba trăm ngàn dân, khối lượng công việc lớn đến mức nào.

Nhưng có được những danh sách này lại vô cùng hữu ích đối với việc thống trị Thanh Châu sau này.

Ít nhất, hơn trăm ngàn nạn dân này cũng có thể cống hiến, khôi phục sức sống cho Hà Bắc.Buông quyển sổ xuống, Dương Nguyên Khánh ngồi lên giường, cười nói:- Ta biết mọi người có rất nhiều lời muốn nói.

Hãy nói những điều chủ yếu, xem ta có thể giải quyết thay mọi người không.Bùi Tấn liếc mắt nhìn Đỗ Như Hối một cái, Đỗ Như Hối gật đầu, Bùi Tấn tiến lên thi lễ rồi nói:- Khởi bẩm Điện hạ, ty chức có chuyện bẩm báo.Dương Nguyên Khánh thấy Bùi Tấn vừa gầy vừa đen, ánh mắt cũng trở nên trầm ổn, ánh mặt ngạo mạn không thể che giấu lúc trước đã không còn, có thể thấy được y đã có chuyển biến rồi, đã có thể chịu được cực khổ.

Cũng phải nói, không hổ danh là con cháu danh môn, chỉ cần bắt đầu trở nên thành thục, lập tức sẽ cho thấy là một tài năng xuất chúng.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Bùi Thiếu khanh, mời nói.Bùi Tấn là chủ quan trại dân tị nạn huyện Bình Nguyên, đương nhiên là y có quyền lên tiếng.

Y khom người nói:- Khởi bẩm Điện hạ, hiện tại vấn đề lớn nhất của ba trăm ngàn dân đói chính là chỗ ở chật chội.

Một cái lều trại có hơn bốn mươi người, nam nữ hỗn hợp ở chung một chỗ, cuộc sống vô cùng bất tiện, xuất hiện rất nhiều vấn đề, thậm chí có cả phạm tội, giữa các gia đình tranh đoạt lương thực có lúc còn sử dụng bạo lực, bệnh tật lây lan, ác nhân xảo trá vơ vét tài sản, gian dâm con gái…

Mấy vấn đề này đều ùn ùn xảy ra, đám người ty chức hi vọng có thể đưa nạn dân sơ tán đến các huyện.

Chương 883 : Thôn nhỏ Triệu Quận .Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu.

Hắn vừa liếc nhìn Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối liền vội vàng khom người nói:- Tử Vi Các cũng đồng ý phương án sơ tán đến các huyện.Lúc này Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:- Đầu tiên mọi người phải hiểu một chút, vì sao ta không trực tiếp tấn công Thanh Châu, vì sao không trực tiếp tiếp quản Thanh Châu, giải quyết thiên tại tại chỗ, như vậy đỡ phải giải quyết cho dân đói tị nạn hay sao?

Cũng không cần động viện nhiều quan viên sĩ tử đến hỗ trợ như vậy, vì sao ta không làm như vậy?Trong lều lớn hoàn toàn yên tĩnh, Dương Nguyên Khánh chắp tay đi qua đi lại trong lều lớn, giọng điệu của hắn cũng không nghiêm khắc, trình bày một cách rõ ràng từng sự việc.- Mấu chốt là ta muốn tập trung sức dân, tập trung sức dân để làm một việc.

Hà Bắc và Thanh Châu đều là nơi có đám loạn phỉ hung hăng ngang ngược, rối loạn suốt mấy năm qua, đã khiến cho hệ thống tưới tiêu thủy lợi bị hủy, gần như không còn.

Không có thủy lợi, làm sao nông nghiệp có thể thu được lương thực cao sản, làm sao có thể có được mùa thu hoạch hàng năm.

Nhất định phải sửa chữa thủy lợi nông nghiệp bị hoang phế.

Nhưng nếu chỉ dựa vào sức dân Hà Bắc thì chưa đủ.

Cho nên ta cần hơn trăm ngàn sức dân ở Thanh Châu đến hỗ trợ.

Nếu không vì gặp tai họa, bọn họ không thể không ăn nhờ ở đậu, dù có làm thế nào bọn họ cũng không chịu đến Hà Bắc.

Hiện tại ta cho bọn họ lương thực, cứu tính mạng thê nhi bọn họ, như vậy bọn họ nên hồi báo.

Cho nên, việc kế tiếp chính là hàng ngày cho bọn họ làm việc.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại hướng mọi người nói tiếp:- Năm Đại Nghiệp thứ sáu xảy ra đại hạn, hẳn là mọi người còn nhớ đến năm Đại Nghiệp thứ bảy đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vậy!

Năm Đại Nghiệp thứ bảy xảy ra hồng thủy, bao phủ hơn mười quận của Hà Nam và Hà Bắc.

Chính vì một lần hạn hán một lần lũ lụt, khiến cho dân đói khắp thiên hạ chen chúc tạo phản, cuối cùng là khiến cho vương triều cựu Tùy tan rã.Lúc này, Đỗ Như Hối đứng lên nói với mọi người:- Điện hạ nói không sai.

Chúng ta nhất định phải tập trung nạn dân lại.

Đầu tiên là phải khơi thông sông ngòi của Hà Bắc, chúng không chỉ là thủy lợi nông nghiệp, còn là nơi điều tiết và trữ nước khi có lũ, kênh điều tiết lũ.

Trước tiên hoàn thành thủy lợi ở Hà Bắc, sau đó lại khơi thông kênh dẫn nước ở Trung Nguyên.

Tóm lại, chúng ta phải lợi dụng tối đa nạn dân Thanh Châu.- Nếu làm vậy khiến dân chúng bất mãn bạo động thì phải làm sao?Có người lo lắng lên tiếng hỏi.Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Phụ mẫu thê nhi bọn họ đều nằm trong tay chúng ta.

Chúng ta xuất lương thực nuôi sống phụ nữ, trẻ em và người già, bọn họ chỉ có thể ra sức làm việc.

Đương nhiên, sau khi bình định Thanh Châu, ta sẽ phân cho bọn họ đất đai, khinh dao mỏng phú (ít lao dịch, bớt thuế ruộng), để cho bọn họ nghỉ ngơi hồi sức, như vậy bọn họ không lo lắng về sau, lại có hi vọng sinh sống, nhất định sẽ cố gắng làm việc…Bờ nam Hoàng Hà, huyện Bình Nguyên.

Đậu Kiến Đức được mấy trăm binh lính bao quanh bảo vệ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đội tàu che khuất bầu trời mới xuất hiện ở bờ bắc Hoàng Hà.

Thật lâu sau, y thở dài, trong lòng tràn ngập phiền muộn.Chỉ vào những lúc có thiên tai lớn mới có thể nhìn ra thực lực mạnh yếu của một nước.

Triều Tùy có lương thực trợ giúp vượt qua thiên tai, có thể thu hút hơn trăm ngàn nạn dân, mà trong tay mình căn bản là không có lương thực dư thừa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nạn dân đi xa.Mà đội tàu khổng lồ này xuất hiện, càng làm cho y rung động, cảm nhận được thực lực của một nước, khiến cho y cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Lúc này, trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy lo âu.

Quân Tùy đại phá Thanh Châu chỉ còn là vấn đề thời gian, y phải đi con đường nào?- Vương gia!Một gã kỵ binh chạy vội tới bẩm báo:- Chúng ta bắt được một đám người có ý đồ bỏ trốn sang bờ bắc, có hơn ngàn người của thôn nhỏ Triệu Quận, mời Vương gia xử trí!- Bọn chúng đang ở đâu?Kỵ binh quay đầu lại chỉ tay:- Ở ngoài ba dặm trước mặt.

Bọn chúng trốn trong một mảnh rừng, bị các huynh đệ phát hiện.Sắc mặt Đậu Kiến Đức trầm xuống:- Đi!

Đi xem một chút.Đậu Kiến Đức giục ngựa đi về hướng đông, mấy trăm kỵ binh một đường lao nhanh theo y.

Một lát sau, đoàn người đã đứng trước một rừng cây.Trước rừng cây đã có một đám người đang quỳ, là đám dân đói định trốn sang bờ bắc, bọn họ bị cưỡng bức quỳ trên mặt đất.

Người già thì run rẩy, phụ nữ thì ôm thật chặt những đứa nhỏ đang hoảng sợ, những thanh niên ở bên cạnh thì cúi đầu, xiết chặt nắm tay.Trong người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tiền bạc, trong bao quần áo chứa đầy quần áo và một ít tiền đồng cùng một số trang sức bằng bạc hoặc đồng, đây đều là những tài sản đáng giá nhất của họ.Đám người kia vốn đang ở bờ sông chờ đò đến, không ngờ quân đội của Đậu Kiến Đức lại chạy đến bờ sông.

Bọn họ sợ quá đành trốn vào trong rừng cây, nhưng vẫn bị quân thám báo phát hiện.Ánh mắt Đậu Kiến Đức đầy phức tạp nhìn đám nạn dân có ý đồ phản bội mình.

Trong mắt y không có lửa giận, không oán hận, chỉ có sự bất đắc dĩ và phiền muộn.Đậu Kiến Đức xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt một gã nam tử trung niên, y nhìn ra được gã nam tử trung niên này là thủ lĩnh của đám người này.

Hơn nữa, dáng vẻ của y còn có chút quen thuộc.

Nam tử cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất.

Đậu Kiến Đức vươn chân, dùng mũi giày đặt vào cằm nam tử, chậm rãi nâng đầu y lên.

Đậu Kiến Đức nhìn thấy một khuôn mặt gầy, có ba sợi râu dài.- Là ngươi!Trong mắt Đậu Kiến Đức hiện lên một tia kinh ngạc, y nhận ra người nam tử này, không ngờ lại là Trưởng sử Lỗ quận Tông Mẫn Thịnh.

Mặc dù y biết có nhiều quan viên chạy trốn, nhưng đây là lần đầu y bắt gặp quan viên chạy trốn.

Trong lòng y lập tức hiện lên một sự tức giận khó có thể nói hết.

Mình đỗi đãi với đám quan viên ở dưới không tệ, không ngờ đến thời điểm mấu chốt bọn chúng lại phản bội mình.- Ngươi cũng muốn phải bội ta sao?Trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy ức chế và căm tức.

Tông Mẫn Thịnh này thậm chí còn là đồng hương của y.Tông Mẫn Thịnh vô cùng bình tĩnh nói:- Không phải là ty chức phản bội Vương gia, chỉ có điều ty chức không đợi được đến lúc nhận được lương thực cứu tế của Vương gia.

Ty chức cũng là người, không muốn bị bỏ đói, cho nên mới vứt bỏ chức quan, lấy thân phận của một người bình dân, đi tìm chỗ có cơm ăn.Đậu Kiến Đức nhìn thoáng qua ba ngàn dân đói, lắc đầu:- Ngươi không phải bình dân, ngươi vẫn là thủ lĩnh của bọn họ.

Ngươi đang lợi dụng uy vọng của ngươi dẫn dắt bọn họ bỏ trốn.Tông Mẫn Thịnh quay đầu nhìn lại đám nạn dân, thở dài nói:- Ta chỉ là một người hơi có chút năng lực, gặp được đám nạn dân này không có chỗ để đi, bọn họ đồng ý dựa vào ta, nguyện ý đi theo ta.- Ngươi là thằng khốn!Đậu Kiến Đức nổi giận, đạp cho Tông Mẫn Thịnh ngã lăn trên đất, dùng chân dẫm lên đầu y, rút đao ra, hung tợn nói:- Ta muốn một đao chém chết ngươi rồi!Tông Mẫn Thịnh không nói một lời, nhắm hai mắt lại.

Đậu Kiến Đức nhìn y thật lâu, lồng ngực đập mạnh nhưng cuối cùng vẫn cho đao vào trong vỏ, xoay người nói với bọn lính:- Chúng ta đi!Y xoay người lên ngựa, bọn lính đều ngây cả ra.

Một gã thân binh lắp bắp hỏi:- Vậy bọn chúng…

Làm sao bây giờ?- Cho bọn chúng đi, chẳng lẽ còn có thể đem quân lương cho bọn chúng hay sao?Trong lòng Đậu Kiến Đức vô cùng phiền muộn.

Y mãnh liệt giục chiến mã, lao nhanh về phía nam.

Hơn ngàn binh lính đều lên ngựa, theo Đậu Kiến Đức rời đi.Ba ngàn nạn dân đều cảm thấy kinh ngạc.

Đậu Kiến Đức cứ như vậy mà tha cho bọn họ sao?

Tông Mẫn Thịnh đứng lên nhìn theo bóng dáng Đậu Kiến Đức, không kìm được nở một nụ cười khổ.- Tông gia, thật ra Đậu Vương gia không tệ, vẫn rất khoan dung.Một lão già đi đến bên cạnh Tông Mẫn Thịnh, thấp giọng nói.Tông Mẫn Thịnh thở dài nói:- Quả thật y đối với người ngoài không tệ.

Nhưng thiên thời, địa lợi cũng không ở bên người này, chỉ có nhân hòa thì có thể làm thế nào?Lúc này, có người chỉ về phía sông hô to:- Thuyền!

Thuyền tới rồi.Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía bờ sông, thấy có hai chiếc đò đang chậm rãi lái tới bờ nam.

Ba ngàn nạn dân như nhìn thấy cơ hội sống sót, cùng nhau hoan hô rồi chạy tới bờ sông…Đội tàu tiếp tục đi trước, chúng đem theo lượng lớn lương thực và vật tư thu được đến nhà kho Lê Dương dỡ hàng.

Nhà kho Lê Dương là một kho thành thật lớn, bốn phía đều có thủy lộ thông suốt, thích hợp để chứa chiến lợi phẩm.Mấy ngày sau, đội tàu hàng do Lai Hộ Nhi dẫn dắt một lần nữa tiến về phía đảo Lăng La của Triều Tiên, chuẩn bị vận chuyển nhóm vật tư thứ hai.

La Sĩ Tín thống lĩnh hai mươi ngàn tinh nhuệ đi trước về Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh vẫn đợi cho thuyền hàng bốc dỡ hàng hóa hoàn tất mới về sau, suất lĩnh năm trăm thân vệ trở về Thái Nguyên.Đoàn người đi trên con đường bằng phẳng, nhìn hoàng hôn mênh mông, cả vùng đất nổi lên một tầng sương mù mỏng manh màu xám, khiến cảnh sắc xung quanh như ẩn như hiện.Chạng vạng hôm nay, đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào mấy căn nhà ở biên giới huyện Triệu Quận.

Hiện tại là cuối tháng chín, khí hậu đã là cuối mùa thu, thời tiết dần lạnh hơn.

Hơn nữa, càng về khuya trời càng lạnh.

Chương 884 : : Đối chất ở huyện nha (1+2)Hai bên đường là từng mảng ruộng lớn đã được thu hoạch, thân lúa chất đống trong ruộng, xa xa là từng mảng bóng đen, từ hình dáng có thể đoán là rừng rậm hoặc thôn trang, tuy nhiên không nhìn thấy ánh đèn, có thể là rừng rậm.Mọi người lại đi thêm vài dặm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Dương Nguyên Khánh nhìn khắp bốn phía, phát hiện cách đó hơn hai dặm có nhiều ánh đèn, hẳn là ở đó phải có một thôn xóm.

Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ:- Đi!

Vào trong thôn làng qua đêm!Mọi người đều giục ngựa chạy nhanh, dọc theo bờ ruộng, hướng thôn xóm cách đó hai dặm chạy tới.

Không bao lâu sau, mọi người đã đứng trước cửa thôn.

Đây là một cái thôn không lớn, không đến trăm hộ gia đình.

Từ lượng đèn mà đoán, người trong thôn đều ở kín rồi.Không đợt mọi người tới gần đã có hơn chục con chó từ trong thôn chạy ra, hướng về phía kỵ binh mà sủa, từ trong thôn, tiếng chó sủa vang lên thành từng hồi.

Lúc này, có mấy người từ trong thôn đi ra, mang theo đèn lồng.

Bọn họ nhìn thấy nhiều kỵ binh như vậy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ tiến đến.Người cầm đầu là một lão già, từ ánh đèn mờ mờ của đèn lồng có thể thấy được râu tóc của người này đã bạc trắng, lưng đã còng.

Đi sau lão là ba người trẻ tuổi, trong tay cầm cây côn xiên cỏ.

Có thể thấy bước chân của họ rất do dự, dường như tràn đầy ý sợ hãi.- Các vị quân gia là từ đâu đến?Trình Giảo Kim đi theo Dương Nguyên Khánh, y vừa muốn há miệng hét lớn thì bị Dương Nguyên Khánh kéo y ngăn lại, sau đó tiến lên chắp tay cười nói:- Chúng ta từ Thái Nguyên ra ngoài làm việc, hiện tại trở về Thái Nguyên.

Sắc trời đã tối, muốn tá túc trong thôn một đêm, uống chén canh nóng.

Chúng ta sẽ trả tiền trà nước.Lão già cầm đèn lồng tiến đến trước mặt Dương Nguyên Khánh nhìn một lúc lâu, thấy bọn họ đúng là quan quân, không phải loạn phỉ liền gật đầu:- Thôn rất nhỏ, cũng không có phòng ốc để không.

Tuy nhiên trong thôn có một cái miếu thổ địa rất lớn, các vị có thể ở trong miếu nghỉ lại một đêm, lão đi tìm người nấu chén canh nóng cho các vị.Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với mọi người:- Không cho phép vào nhà dân, tới miếu thổ địa nghỉ ngơi!Bọn lính đều có vẻ mệt mỏi, tất cả xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong thôn.

Quả thật thôn này không lớn, một con đường chạy dọc thôn dài chừng hai dặm, ở giữa con đường là một cái miếu thổ địa rộng khoảng mười mẫu.

Bọn lính dẫn ngựa vào miếu thổ địa, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi ăn uống.Hơn chục thân binh đến Tây Sương phòng trong miếu thổ địa quét dọn một chút, đốt một đống lửa, có mấy tên lính chạy đi tìm giếng múc nước nấu trà.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn thấy Trình Giảo Kim có chút không yên lòng, liền cười nói:- Có phải chứng nghiện rượu lại tái phát hay không?Trình Giảo Kim gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:- Vừa mới nhìn thấy trong thôn trang có một quán rượu, khiến cho chứng nghiện rượu của ty chức nổi lên, hiện tại khó chịu muốn chết.Dương Nguyên Khánh biết y xem rượu như mạng, từ lúc xuất chinh đến giờ vẫn chưa được uống một giọt rượu nào, quả thật cũng làm khó y rồi.

Dương Nguyên Khánh biết nhưng lại vờ như không biết Trình Giảo Kim tìm được một lọ rượu gạo tốt nhất từ trong Vương cung Cao Ly, y đã vụng trộm cho qua cơn nghiện.

Dương Nguyên Khánh thấy y vì đại cục mà vẫn khắc chế chính mình, liền nghĩ không làm khó y nữa, cười nói:- Ngươi đi đi!

Uống ít một chút, đừng gây chuyện cho ta!Trình Giảo Kim mừng rỡ, tựa như mông bị mũi tên bắn trúng, nhảy dựng lên, như một cơn gió chạy ra khỏi miếu thổ địa (với cái thân hình của TGK thì phải là bão chứ gió gì ).

Lúc này, ông già dẫn theo hơn chục người trẻ tuổi mang đến mấy thùng lớn canh nóng tiến vào, cười nói với bọn lính:- Các vị quân gia mời đến dùng canh đi!

Đây là canh thịt, trong canh còn có thịt thỏ.Sau khi một gã quân y thử độc, bọn lính đều cầm bát tiến đến múc canh.

Ông già lại đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, khom người thi lễ:- Vị quân gia này, có thể phiền quân gia đến nhà ta một chút hay không?- Có chuyện gì không?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Ông già thở dài:- Có chút việc muốn phiền đến quân gia.Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt của lão có chút ảm đảm, đoán chừng là gặp phải một vấn đề phiền não gì đó liền gật đầu:- Được rồi!

Ta đi với ông một chuyến.Hắn đứng lên, mang theo năm sáu thân binh đi theo lão già ra khỏi miếu thổ địa.

Không bao lâu sau liền tiến vào một cái sân trước:- Đây là nhà của lão, mời quân gia ngồi.Dương Nguyên Khánh cùng ông già bước vào một căn phòng, trên thực tế là phòng bếp và phòng ở liền với nhau, đã thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ ảo, xuyên thấu không gian mờ mịt, có thể nhìn thấy ở góc phòng chất một đống lúa mì chưa tuốt và một vài bó củi.Trong phòng có hai cái giường cũ nát.

Lão già mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén nước ấm:- Làm phiền quân gia, thật ngại quá.- Không việc gì, lão trượng có chuyện gì cứ việc nói!Lão già về phòng mang tới một phong thư, có vẻ rất lo lắng.

Lão đem thư đưa cho Dương Nguyên Khánh, thở dài nói:- Sau khi quân gia về Thái Nguyên, có thể thay chúng ta chuyển một phong thư không?Dương Nguyên Khánh nhận lấy bức thư, chỉ thấy trên bao thư viết “Gửi Đại Tùy Sở Vương Điện hạ” thì ngẩn ra, hóa ra phong thư này lại gửi cho mình…Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút rồi hỏi:- Lão trượng cho là ta có thể gặp mặt Sở Vương sao?Trên mặt ông già lộ ra vẻ bất đắc dĩ:- Chúng ta cũng không có cách nào, dùng rất nhiều mối quan hệ đều không được.

Nghe nói quân gia từ Thái Nguyên đến, thế nên mới thử một lần.Nói tới đây, ông già lại lấy từ trong nhà ra một cái hộp nặng trịch, đặt trước mặt Dương Nguyên Khánh:- Chúng ta cũng không để quân gia làm việc không công.

Ở đây có mười xâu tiền, đều là tân tiền của triều Tùy, biếu quân gia uống rượu.Nói xong ông lão bèn đưa chiếc hộp cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh chợt phát hiện ngoài cửa cũng có mấy ông lão, đều đang nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hi vọng.Hắn bỗng nhiên hiểu ra một chút, cười nói:- Lão trượng là trưởng thôn phải không?Ông lão gật đầu:- Lão họ Kiều, thôn này cũng gọi là thôn Kiều gia, chín phần dân trong thôn đều họ Kiều.

Mọi người tín nhiệm lão, để lão làm trưởng thôn.Ông lão lo sợ Dương Nguyên Khánh không đồng ý bèn cầm hộp tiền đẩy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh nói:- Chỉ cần quân gia cố gắng hết sức, nếu không làm được cũng không sao, số tiền này là để bồi dưỡng cho quân gia.Dương Nguyên Khánh thầm bội phục tài ăn nói của ông lão.

Đã nói đến bước này, không đáp ứng cũng không được rồi.- Được rồi!

Ta tạm thời thử xem.

Ta có một người bạn, thân thích của y chính là Sở Vương Trương Trắc Phi, có lẽ có thể truyền tin giúp các ngươi.

Có điều ta muốn hỏi một câu, đã xảy ra chuyện gì, các ngươi muốn cáo trạng phải không?- Cũng không phải là cáo trạng, chỉ là muốn phản đối một việc.

Chúng tôi nghe nói thuế ruộng ở quận Hằng Sơn là một phần hai mươi lăm, vì sao chúng ta ở nơi này lại là một phần hai mươi? còn có lợi tức (tiền lãi) mạ non thì tính thế nào?

Còn có vấn đề về kho lương, trước kia quy định là khi nào có thiên tai thì trả lại, năm trước và năm kia chúng ta đều nộp, nhưng năm nay hạn hán, chỉ có vụ hè là thu hoạch được một chút, không nói trước kia, chẳng lẽ năm ngoái và năm kia chúng ta đều là mất trắng sao?Trong số các quận ở Hà Bắc, quận Hằng Sơn và quận Thượng Cốc là vì bị ảnh hưởng tai hại nặng nề của Ngụy Đao Nhi, cho nên ban cho một cái thuế suất khoan dung, một phần hai mươi lăm tổng lượng lương thực thu hoạch.

Quận Thanh Hà và quận Bột Hải cũng giống như vậy.

Các quận khác đều là một phần hai mươi, đây cũng không phải vấn đề gì quá đặc biệt cả.Mà tiền mạ non là ở thời kì giáp hạt, quan phủ tạm thời cấp cho nông dân sinh hoạt phí trước khi cây trồng vụ hè và vụ thu sau được thu hoạch, không thu lợi tức.

Cho nên khi nghe đến lợi tức mạ non, Dương Nguyên Khánh không tránh khỏi ngẩn ngơ.Dương Nguyên Khánh liền hỏi:- Thật là kỳ quái.

Tiền mạ non ở chỗ này còn thu cả lợi tức sao?- Chính là kỳ quái như vậy!

Các huyện khác đều không có, vì sao huyện chúng ta lại có.

Tuy rằng lợi tức không cao, cứ hai mươi tiền thì mất một xu lợi tức, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy bất mãn.Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy nghi hoặc, hắn vẫn giấu diếm vẻ mặt như cũ, lại nói:- Thuế ruộng một phần hai mươi là đúng.

Huyện Hằng Sơn bị Ngụy Đao Nhi tàn phá nặng nề, cho nên tiền thuế có chút đặc thù.

Về phần lợi tức mạ non đúng là lần đầu nghe thấy.

Năm nay hạn hán, các ngươi phải trả bao nhiêu?Mấy ông lão đứng ở ngoài cửa cũng đã bước vào trong, mồm năm miệng mười nói:- Đều là năm đấu gạo.

Đó là lương thực giao cho kho lương mùa hè năm nay, nhưng năm trước và năm kia chúng ta đều nộp một thạch lương thực.

Chúng ta đi tìm huyện nha, huyện nha lại bảo chúng ta đi tìm Đậu Kiến Đức mà đòi.

Nhưng chúng ta biết, Đậu Kiến Đức không hề lấy đi lương thực trong kho lương.

Chúng ta đều biết, tại sao Đại Tùy lại không biết?Lông mày của Dương Nguyên Khánh nhăn lại thành một đường thẳng.

Hắn nhớ rõ tháng tư năm nay, Tử Vi Các có thảo luận vế việc khôi phục chế độ kho lương, trong đó có nói về vấn đề kéo dài lương thực trong kho lương của tiền triều.Lúc ấy nói là, để cho các huyện kiểm kê tài sản và lương thực trong kho lương, nếu còn tồn tại lương thực mà sổ sách rõ ràng, hoặc là sẽ tiến hành tính toán lại, lúc ấy còn phái ra Ngự sử giám sát, đưa đến ba mươi huyện tiến hành kiểm kê lại.Đề phòng trường hợp bởi vì sổ sách kho lương của các huyện không được đầy đủ, hoặc đúng là đã bị quân đội của Đậu Kiến Đức mang đi, tất cả đều có khả năng xảy ra.

Nhưng không ngờ huyện này lại vi phạm quy định, dám thu lợi tức mạ non, điều này khiến cho người ta hoài nghi kho lương thực có vấn đề.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh nói:- Như vậy đi!

Ngày mai ta ra mặt thay các ngươi, đến huyện nha hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Các ngươi cũng phái vài tên trưởng giả đi cùng ta, đem sự việc này làm cho rõ ràng.Kiều trưởng thôn cùng vài lão nhân nhìn nhau, cùng đứng lên khom người thi lễ:- Đa tạ quân gia trượng nghĩa ra mặt thay chúng ta…Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh thống lĩnh năm trăm thân vệ tiếp tục đi về hướng bắc.

Nha môn huyện thành cách thôn Kiều gia hơn mười dặm về phía bắc, cùng đi còn có năm tên trưởng giả của thôn Kiều gia, có cả Kiều trưởng thôn.

Bọn họ đều nghĩ Dương Nguyên Khánh là Thiên tướng từ kinh thành tới, tuy rằng quân – chính không liên quan đến nhau, nhưng người từ kinh thành tới luôn khiến người ta sinh ra một loại ảo tưởng về quyền lực.Dương Nguyên Khánh lại có một đêm gần như thức trắng.

Hắn đang suy nghĩ xem lỗ hổng của chế độ này ở chỗ nào?

Từ xưa đến nay, các loại chế định, chế độ của triều đình luôn luôn không hoàn thiện, luôn có một khe hở nào đó ở bên trong, những sơ hở này dễ dàng bị kẻ dưới lợi dụng.Cái này cố nhiên là bởi vì chế định đưa ra rất nghiêm mật sẽ làm tăng gánh nặng cho triều đình.

Quan trọng hơn là muốn lưu lại một chút đường sống cho quan viên phía dưới, đây cũng là truyền thống từ xưa tới nay, phàm việc gì cũng phải lưu lại một con đường sống, làm người cũng lưu lại một con đường sống, chức vị cũng lưu lại một con đường sống, cho nên chế độ ban ra cũng sẽ lưu lại một con đường sống.Cứ như vậy, quan viên phía dưới có cơ hội kiếm tiền.

Cứ lấy vấn đề kho lương làm ví dụ, nếu như sổ sách không đầy đủ, cũng có thể hợp nhất cũ mới.

Cái gì gọi là sổ sách không đầy đủ?

Sổ sách vốn rất đầy đủ, cũng vì có quy định này mà một nhóm quan viên địa phương sẽ hủy sổ sách, khiến nó trở nên không đầy đủ, khiến cho lương thực trong kho lương trở thành lương thực không được ghi chép.Dương Nguyên Khánh chắc sẽ không cho phép xảy ra chuyện như thế này.

Nhưng hắn không có khả năng suy xét chu toàn mọi mặt, cho nên hắn mới thực thi chế độ hợp nghị ở Tử Vi Các.

Loại chế độ này, khi xuất hiện đại sự đều do mọi người cùng bàn bạc, sau đó biểu quyết thông qua.

Nhưng loại này vẫn giữ lại tư tưởng lưu lại đường sống truyền thống, khiến cho đám Tướng quốc ngầm hiểu với nhau, rất nhiều chế độ cứ như vậy mà xuất hiện một hoặc nhiều lỗ hổng nhưng vẫn được thông qua.Điển hình nhất là chế độ ruộng đất thời Vĩnh Nghiệp triều Đường, chính là không chịu khóa chặt việc mua bán đất đai, để lại lỗ hổng có thể mua bán, khiến cho đất đai thời đó bị thổ địa thôn tính quy mô lớn, cuối cùng bùng nổ loạn An Sử (1).1.

Loạn An Sử là một cuộc phản loạn quy mô lớn xảy ra từ năm 755 đến năm 763, trong thời vua Huyền Tông, Túc Tông và Đại Tông nhà Đường.

Cầm đầu cuộc phản loạn này là An Lộc Sơn (vốn là một Tiết độ sứ của triều đình) và thuộc hạ là Sử Tư Minh.Loạn An Sử – Wikipedia tiếng ViệtCòn có các loại quy chế pháp luật ở đời sau, lỗ hổng nhiều không kể hết, đúng thật là do người thảo chế độ không biết sao?

Cũng không phải, kỳ thật chính là do loại tư tưởng dung túng quấy phá, làm việc cũng không muốn làm đến tuyệt đối, để lại cho mình một con đường sống.

Núi không vòng thì sông vòng, nói không chừng đến một ngày nào đó những quy chế này sẽ đổ lên đầu chính mình hoặc con cháu mình, cho nên có danh nhân đã viết: làm người phải để lại ba phần làm vốn.Thật ra, nghĩ sâu hơn, cho dù định ra một chế độ hoàn thiện cũng vô dụng, bởi vì chế độ là vật chết, người là vật sống.

Chế độ cần người tới chấp hành, người chấp hành bất lực, giơ cao đánh khẽ, thậm chí còn không để ý tới cái gọi là chế độ, vậy thì phải làm thế nào?Trong lúc Dương Nguyên Khánh trầm tư, Trình Giảo Kim lại bừng bừng khí thế.

Hôm qua y đánh một hơi hết ba bình rượu, mặc dù chỉ là rượu trái cây những cũng vô cùng thoải mái, khiến y quên hết tất cả nặng nhọc đã trải qua.Trình Giảo Kim đã biết việc Dương Nguyên Khánh muốn đi đối chứng, ý tưởng của y rất nhiều, rất giỏi đối phó với loại sự tình này, tiến lên nói với Dương Nguyên Khánh:- Tổng quản, những tên này làm quan đều là một đám gian xảo như quỷ, khẳng định là đã có cách đối phó rồi, nếu cứ đường hoàng đến hỏi bọn chúng, khẳng định là không có hiệu quả gì.

Chi bằng để ty chức đi điều tra, đào ra chân tướng sự việc.Dương Nguyên Khánh không thể không thừa nhận những gì Trình Giảo Kim nói.

Có những lúc Trình Giảo Kim rất hữu dụng.

Có những chuyện không phải cứ đi đường thẳng là có thể giải quyết được, nhiều khi cũng phải đi đường ngang ngõ tắt.

Mà lúc này đây, năng lực của Trình Giảo Kim mới được biểu hiện.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:- Ngươi mang theo vài huynh đệ thôi!

Nhớ kỹ, không được để bại lộ thân phận.- Tổng quản yên tâm, giải quyết những việc thế này luôn là ưu thế của lão Trình.Trình Giảo Kim dẫn theo vài huynh đệ giục ngựa nhanh chóng đi trước một bước…

Nha môn huyện nha là một tòa nhà hơi nhỏ nằm trong huyện thành.

Trong huyện thành chỉ có gần hai ngàn hộ dân, đại đa số người dân đều ở tại hương thôn, huyện thành cũng không lớn, chỉ cần thời gian một nén nhang là có thể đi ngang qua huyện thành.Huyện lệnh nha môn họ Từ, tên là Từ Thủ Tín, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhậm chức huyện lệnh ở nơi này từ năm Đại Nghiệp thứ chín cho đến nay, các mối quan hệ trong huyện đã đến mức thâm căn cố đế.Từ Thủ Tín cũng không biết việc Sở Vương đi qua, càng không biết mình đã bị thôn dân ở phía nam huyện tố cáo.

Trong khoảng thời gian này, y luôn luôn suy xét, làm cách nào để đưa số lương thực dư thừa trong kho lương đến Trung Nguyên bán đi.Giữa trưa, Từ Thủ Tín đang nghĩ cách trong thư phòng, bỗng có tên nha dịch chạy tới bẩm báo:- Bên ngoài huyện có một đội kỵ binh, nói là từ kinh thành tới, muốn gặp mặt ngài.Từ Thủ Tín không khỏi cúi đầu mắng một tiếng, không cần phải nói, những kỵ binh này chắc chắn là muốn ăn uống miễn phí.

Bất đắc dĩ, y đành phải đi ra huyện nha, lại liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh đang ngồi trên lưng ngựa.Từ Thủ Tín cũng không nhận ra Dương Nguyên Khánh, cũng không hiểu lắm về biên chế quân đội, không nhận ra mấy trăm kỵ binh trang bị hoàn mỹ này đều là thân vệ của Sở Vương, có điều, dù sao y cũng là một huyện lệnh, ít nhiều cũng có chút kiến thức, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh đầu đội kim khôi, trong lòng không tránh khỏi bồn chồn.

Kim khôi chỉ có chủ soái một quân mới được đội.Khái niệm chủ soái một quân chính là một mình thống lĩnh một quân, ví dụ như Từ Thế Tích và Tần Quỳnh bây giờ, bọn họ cũng có thể đội kim khôi, chỉ có điều là hai người không dám mạo phạm, đều không mang kim khôi mà chỉ đội ngân khôi thôi.Trong lòng Từ Thủ Tín có chút bất an, vị quan lớn mang kim khôi này là ai?

Lúc này, y bỗng nhìn thấy bên hông Dương Nguyên Khánh đeo bảo kiếm, không ngờ là chuôi kiếm bằng ngọc đen.

Y từng là Tùy thần, đương nhiên biết bảo kiếm có chuôi kiếm bằng ngọc đen này đại biểu cho cái gì?Đây là Bàn Dĩnh Kiếm, trước đây là kiếm của Thiên tử, sau đó ban cho Dương Nguyên Khánh, việc này thiên hạ đều biết.

Hiện giờ thanh kiếm này lại xuất hiện bên hông một quan quân, đầu đội kim trụ, hông đeo Bàn Dĩnh Kiếm.

Hai điều này hợp lại một chỗ, lập tức thân phận của vị quan quân này đã rõ như ban ngày.Hai chân Từ Thủ Tín chợt run rẩy, y đã đoán được người quan quân trước mặt này là ai.

“Cộp” một tiếng, Từ Thủ Tín quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy nói:- Huyện lệnh huyện nha Từ Thủ Tín tham kiến Sở Vương Điện hạ.

Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!Những lời này của y khiến cho mấy lão nhân thôn Kiều gia sợ đến ngây người, trở nên ngây ngốc đứng nguyên ở nơi đó.

Bỗng nhiên, năm lão nhân cùng nhau quỳ xuống, dập đầu như băm hành, đầu đập xuống đất phát ra âm thanh bang bang rung động:- Tiểu dân có mắt như mù, chậm trễ Sở Vương Điện hạ, khẩn cầu Sở Vương Điện hạ tha tội!Lời bọn họ nó rất đúng, rất thật.

Tối hôm qua Dương Nguyên Khánh dẫn binh lính đến thôn nghỉ qua đêm, bọn họ chỉ nấu một nồi canh nóng ứng đối qua loa.

Nếu biết sớm, bọn họ nên bỏ ra lương thực và heo dê, chiêu đãi binh lính thật tốt.Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn bọn họ lại, hướng về hai phía nói:- Tất cả mọi người đứng lên đi!Rồi hắn hướng Từ Huyện lệnh cười nói:- Mấy vị xã nông này có việc không hiểu, cho nên ta đặc biệt dẫn bọn họ đến đây hỏi thăm một chút.Trong tâm Từ Thủ Tín phát lạnh, dường như có một khối băng rơi vào lòng y…Trong nghị sự đường của huyện nha.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh không chút thay đổi, ngồi ở vị trí cao nhất, chậm rãi uống trà.

Ở dưới, hai bên trái phải có một nhóm người đang ngồi, bên trái là năm trưởng giả của thôn Kiều gia, bên phải là Từ Huyện lệnh và Nhâm Huyện thừa.Theo nghi lễ, Huyện lệnh và Huyện thừa là trưởng, ngồi ở bên trái vì dù sao bọn họ cũng là quan phụ mẫu.

Nhưng ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, bọn họ không dám bày ra cái thái độ của quan phụ mẫu, chỉ có thể bày tỏ thái độ khiêm tốn thấp kém nên đành ngồi bên phải.Nhưng năm trưởng giả của thôn Kiều gia lại không biết quy cách về chỗ ngồi, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi tức mạ non và lương thực trong kho lương, đây mới là vấn đề liên quan đến lợi ích của bản thân.

Có Dương Nguyên Khánh làm chỗ dựa, giọng điệu của năm lão trưởng giả cũng trở nên thẳng thắn và bén nhọn.

Chương 885 : Nhất diệp tri thu – Chỉ một chiếc lá biết cả mùa thu .- Xin hỏi Từ Huyện lệnh, các huyện khác mượn tiền mạ non đều không có lợi tức, nhưng hết lần này tới lần khác, nha môn huyện lệnh đều thu, tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là triều đình đối với nha môn huyện ta có đặc thù riêng?Lời chất vấn này vô cùng lợi hại.

Trên trán Từ Huyện lệnh đã đầy mồ hôi, y dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Đối với việc này, đương nhiên là bọn họ đã có sách lược đối phó.

Chỉ có điều, hiện đang ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, khiến cho y cũng cảm thấy chột dạ.

Nói là y giải thích cho năm hương dân này không bằng nói là giải thích với Dương Nguyên Khánh.- Điều này…

Trong huyện cũng có nỗi khổ.

Đúng là triều đình quy định tiền mạ non không có lợi tức, dựa vào ruộng công để chống đỡ.

Nhưng phương diện này lại có một vấn đề, có huyện có thu nhập từ ruộng công, có huyện không có.

Tuy rằng ở huyện chúng ta cũng có năm mươi khoảnh ruộng công (1 khoảnh = 100 mẫu TQ, tương đương 6,67ha), nhưng mấy năm nay liên tục xảy ra chiến loạn, không thu được tiền từ ruộng công, nào có tiền dư để cho mượn tiền mạ non.

Chúng ta đành đến các cửa hàng hỏi vay, muốn vay được tiền từ các cửa hàng đương nhiên phải có lợi tức.

Khoản lợi tức này quan phủ không đủ sức gách vác, chỉ có thể để cho người vay gánh chịu.

Điều chúng ta có thể làm là tận lực hạ thấp lợi tức, ngoài ra cũng không có biện pháp nào.Nói đến đây, Huyện lệnh Từ Thủ Tín nở một nụ cười khổ, khóe mắt vụng trộm liếc Dương Nguyên Khánh.

Y cảm thấy vẻ mặt Dương Nguyên Khánh vẫn không chút thay đổi, dường như những điều này không có chút quan hệ nào với hắn, trong lòng thoáng nghĩ ra một giả thuyết: “Chẳng lẽ Sở Vương Điện hạ cũng chỉ là đi ngang qua?”

Nghĩ vậy, giọng điệu của y cũng trở nên ổn định một chút, lại nói:- Đương nhiên, huyện nha cũng có chỗ suy xét không chu toàn, cũng không đem nguyên nhân việc thu lợi tức mạ non thông báo cho các vị bà con, khiến trong lòng mọi người nảy sinh nghi ngờ, ta xin hướng đến các vị bà con nói lời xin lỗi.Tránh nặng tìm nhẹ là kỹ xảo trốn tránh trách nhiệm trong quan trường mà đám quan lại quen dùng.

Quan phủ tự trách mình làm việc không đến nơi đến chốn một chút liền đem việc tiền lợi tức bỏ qua.

Dương Nguyên Khánh cũng không nói gì, bởi vì hắn cũng biết, nếu quan phủ dám quang minh chính đại thu tiền lợi tức, tất nhiên là đã có sách lược đối phó rất chi tiết.Nhưng quả trong việc quy định tiền mạ non của triều đình có lỗ hổng, yêu cầu quan phủ dùng thu nhập từ ruộng công để chi trả.

Hiện tại nhiều nơi hoang vắng, có mấy huyện có thu nhập từ ruộng công.

Hoàn toàn có thể dùng lương thực trong kho lương để thay thế tiền mạ non.Năm trưởng giả nhìn nhau, bọn họ cũng không thể nói gì hơn, hơn nữa lợi tức của tiền mạ non cũng không nhiều, có thiệt chút cũng coi như thua lỗ.

Nhưng cái bọn họ quan tâm nhất chính là lương thực trong kho lương.

Đại bộ phận đều được hai thạch trở lên, sao có thể nói thay đổi triều đại liền không được nhận nữa, mà nhóm quan huyện lại không thay đổi.- Tạm thời không đề cập đến lợi tức tiền mạ non.

Chúng ta quan tâm nhất là lương thực trong kho lương.

Xin hỏi Từ Huyện lệnh, lương thực tồn trong kho lương năm kia và năm ngoái của chúng ta ở nơi nào?

Năm nay hạn hán vì sao không cho vay?Huyện lệnh Từ Thủ Tín thở dài:- Lương thực trong kho lương đều bị Đậu Kiến Đức điều đi từ đầu năm nay rồi.

Lần trước ta cũng đã nói với mọi người, chúng ta cũng không có cách nào, chẳng lẽ muốn chúng ta đến gặp Đậu Kiến Đức đòi về sao?Tiền mạ non thì tránh chỗ nặng tìm chỗ nhẹ, lương thực kho lương thì chết không đối chứng.

Kỳ thật, cho dù có tìm được Đậu Kiến Đức, cũng chưa chắc y đã biết, đây là do kẻ dưới gây ra.

Người đã chết, sổ sách đã mất.

Việc này đúng thật là không có chỗ để đối chất rồi.Dương Nguyên Khánh vẫn không tỏ thái độ.

Làm kẻ bề trên phải có sự hiểu biết của kẻ bề trên.

Hắn không phải Giám sát Ngự sử, cũng không phải Thái thú.

Hắn không thể nhân dịp có mấy hương dân nghi vấn mà kéo quan huyện xuống đánh phạt, ép hỏi chân tướng, đây là việc mà người trị quốc không nên làm.Việc hắn cần làm, chính là để cho nhóm Huyện lệnh có một cơ hội giải thích, hoặc nói cho đúng, chính là cho bọn chúng một cơ hội sửa chữa sai lầm.

Quan trọng hơn, hắn cần phải hoàn thiện chế độ.Nếu để cho Trình Giảo Kim làm Giám sát Ngự sử thì y là một người đủ tư cách, y tự có biện pháp của mình.

Y chỉ cần nắm bắt một chút, không có khả năng Từ Huyện lệnh này tự mình đem lương thực đi, cũng không thể cho đứa con của mình đem đi, chỉ có thể để cho mấy tên tư lại (thư ký) tâm phúc của y làm việc này.Như vậy chỉ cần nắm bắt được mấy tên tư lại tâm phúc này, vậy thì mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết.Muốn nắm được mấy tên tư lại tâm phúc này cũng rất đơn giản.

Trình Giảo Kim biết mỗi địa phương đều có lái buôn, muốn làm một việc mà chưa có cửa thì phải làm thế nào?

Không sao, lái buôn có thể giúp ngươi gắn kết quan hệ, tìm kiếm biện pháp.

Ở cái huyện thành nhỏ thế này, chỉ cần tìm một quán rượu hỏi thăm một chút, rất nhanh sẽ có lái buôn đến tận cửa tìm mình.Trình Giảo Kim đưa cho lái buôn mười xâu tiền liền tìm được gã quan tư lại tâm phúc của Huyện lão gia.

Tên này họ Trần, là tổng quản nha môn ngày trước.Lái buôn dẫn Trình Giảo Kim đi vào trong một cái ngõ nhỏ.

Nhận được mười xâu tiền thưởng, cái gì y cũng không che giấu, nói ra tất cả những gì mà Trình Giảo Kim muốn biết.- Gã Trần Chủ Bạc này cũng không đơn giản, y vốn là thư đồng của Từ Huyện lệnh, theo Từ Huyện lệnh từ năm mười tuổi, là tâm phúc đáng tin cậy nhất của Từ Huyện lệnh.

Nếu Trình gia muốn buôn bán ở bổn huyện, sau cùng cũng phải giao tiếp với quan phủ, vậy thì cứ tìm Trần Chủ Bạc này là được rồi.Đương nhiên là Trình Giảo Kim không mặc khôi giáp, y mặc một bộ trường bào màu đỏ tím, đầu chít khăn lục bình, mặc áo đỏ thắt lưng màu xanh lá, còn dẫn theo ba bốn gã tùy tùng, vừa nhìn qua là biết đây hẳn là một kẻ vô cùng giàu có.Trình Giảo Kim bước đi hình chữ bát, ba bước lại lắc một cái, trong túi nhiều tiền, nói chuyện cũng cao ngạo:- Bây giờ vẫn là ban ngày, Trần Chủ Bạc này sao không đến huyện nha mà ở nhà làm cái gì?- Không phải tiểu tử ngươi đang gạt ta đấy chứ?

Tùy tiện tìm một kẻ ngu đến giả mạo lừa gạt ta?Mã lái buôn nóng nảy, liên tục thề thốt:- Ta hướng trời cao thề, ta tuyệt đối không lừa Trình gia.

Nếu ta dám lừa Trình gia sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế.Y lại nói khẽ với Trình Giảo Kim:- Trình gia có điều không biết, trên danh nghĩa Trần Chủ Bạc này đảm nhiệm chức vụ Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) của huyện nha, nhưng trên thực tế, y là người quản lý toàn bộ công việc trong huyện nha, là người thay Huyện lệnh đi làm ăn.- Làm Huyện lệnh mà còn buôn bán sao?Trình Giảo Kim cảm thấy kỳ quái liền hỏi:- Y buôn bán ở đây sao?- Ai!

Hiện tại có người làm quan nào không buôn bán.

Đương nhiên bản thân Huyện lệnh không làm, đều là người nhà hoặc tâm phúc lo liệu.

Huyện lão gia của chúng ta có bốn, năm người thiếp.

Nếu chỉ dựa vào bổng lộc, có thể nuôi được bao nhiêu người?Trình Giảo Kim gật đầu, y đã hiểu được.

Đi vào một cái ngõ nhỏ, bọn họ dừng lại trước một cánh cổng lớn.

Cánh cửa này được làm bằng gỗ táo thượng hạng, sơn son thiếp vàng, có tường bao quanh, sân cũng được lát gạch, đầu tường còn có ngói lợp mái hiên, lộ rõ vẻ tinh tế, hoàn toàn trái ngược với bức tường bằng đất nện.

Nhìn qua là biết gia đình này rất giàu có.Kỳ thật, vào thời kỳ thịnh vượng nhất của triều Tùy, nơi ở của quan viên và dân chúng đều được quy định một cách nghiêm ngặt.

Thân phận gì thì được ở nhà rộng bao nhiêu, kiểu dáng cửa chính thế nào, số lượng phòng trong nhà.

Nhà cửa của bình dân không được dùng ngói dày và trang trí cá chim, càng không thể dùng loại cửa lầu mái cong, chỉ có thể làm một cái ô cửa, dùng một cây gỗ mun treo ngang cửa, gỗ làm cửa cũng chỉ có thể là loại gỗ trúc đơn giản.Trong Doanh Thiên Lệnh có quy định rõ ràng: “Dưới Vương công, phòng ốc không được trang trí trọng củng (là một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa), biệt viện tư nhân không được xây dựng lầu các….Cho nên Trần Chủ Bạc chỉ là một tên tư lại không có phẩm hàm, lại dám dùng vỏ đồng bao bọc cửa lớn, trên cửa còn có vòng đồng, còn có một cái cửa lầu mái cong.

Loại cửa này chỉ có quan tam phẩm trở nên mới được phép sử dụng.Nếu ở năm Đại Nghiệp thứ nhất, khẳng định bị hỏi tội.

Có điều, trải qua nhiều năm chiến tranh loạn lạc, pháp luật buông lỏng, cũng không còn ai đi quản những chuyện như thế này.

Chỉ cần có tiền, xây dựng một cái phủ đệ của Vương công cũng không sao.Mã lái buôn tiến lên vỗ vỗ vòng đồng.

Một lát sau, một phụ nữ trẻ tuổi ra mở cửa.

Nàng ta nhận ra Mã lái buôn, lại nhìn thấy đoàn người Trình Giảo Kim ở phía sau, liền hỏi:- Mã lãng tử, lại có chuyện phiền toái lão gia nhà ta sao?- Phu nhân nói quá lời.

Chỉ có chút chuyện nhỏ cần phải nhờ Trần Chủ Bạc hỗ trợ, đương nhiên…Mã lái buôn làm vài động tác ám chỉ việc kiếm tiền với vị phu nhân kia.Người phụ nữ này là thê tử của Trần Chủ bạc, đương nhiên là nàng hiểu được ý tứ của Mã lái buôn, liền mở cửa:- Vậy thì mời vào!Nàng quay đầu vào trong hô to:- Đại lang, có khách tìm.- Là ai tìm ta Chương 886 : Sóng to gió lớn (1+2)Trình Giảo Kim cất giọng hoài nghi liếc nhìn gã lái buôn họ Mã một cái:Từ trong phòng, một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi bước ra, dáng vẻ rất thanh tú, da mịn thịt mềm, toàn thân mặc một bộ áo dài màu trắng, đầu đội mũ đen, cách ăn mặc cũng nho nhã, nhìn bề ngoài có thể đoán đây là một sĩ tử học vấn uyên thâm.Chỉ có điều, từ người y toát ra dáng vẻ khúm núm của một kẻ nô bộc, ngoài ra còn có chút khôn khéo và giảo hoạt của người từng làm thư lại.

Y trao đổi ánh mắt với Mã lái buôn lập tức hiểu được, có cá lớn mắc câu.Y bước lên phía trước, chắp tay với Trình Giảo Kim:- Vị nhân huynh này họ gì?

Là người nơi nào?

Tìm ta có chuyện gì sao?Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:- Ta là người quận Đông Bình, họ Trình, muốn mở một tòa thanh lâu trong huyện thành, cho nên mới tìm đến lão huynh nhờ hỗ trợ.Trong nhà có phụ nữ, không ngờ y lại mở miệng nói ra hai chữ “thanh lâu”, nét mặt của Trần phu nhân trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt lườm y, xoay người trở về phòng.

Mã lái buôn cũng có chút đỏ mặt, dù sao tiền cũng đã về tay, y liền cáo từ rời đi.Trần Chủ bạc cũng không ngại khách nhân thô lỗ.

Mở thanh lâu cũng tốt, mở sòng bạc cũng thế, đều cần lượng tiền vốn thật lớn, càng cần một hậu phương vững chắc.

Y lại là người xứ khác, cần quan phủ bao che cũng là điều tất nhiên, có thể kiếm lời rồi.Y liền khoát tay chặn lại:- Mời Trình huynh đến phòng ta nói chuyện.Trình Giảo Kim cười ha hả rồi đi theo y vào trong phòng, ba gã tùy tùng cũng đi theo.

Trần Chủ bạc vừa muốn mở miệng thì Trình Giảo Kim đã lật mặt, hung hăng tát một cái, khiến cho y ngã nhào xuống dưới đất.Hai gã tùy tùng tiến đến khóa chặt hai tay, sau đó dựng y lên.

Trình Giảo Kim lại tống thêm một quyền vào bụng Trần Chủ bạc.

Một quyền này của Trình Giảo Kim khiến cho Trần Chủ bạc cảm thấy trong bụng như có sóng cuộn biển gầm, đau đến xanh mặt.Trình Giảo Kim lại nắm lấy cổ họng y, ánh mắt hung ác vừa nhìn vừa nói:- Lão tử là Trình Giảo Kim trại Ngõa Cương, hỏi ngươi mấy câu.

Ngươi dám nói dối nửa câu, ông đây mổ bụng lấy ruột gan ngươi nhắm rượu.Ánh mắt Trần Chủ bạc lộ rõ vẻ sợ hãi, liên tục gật đầu.

Lúc này, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất…Ngoài huyện thành, Dương Nguyên Khánh và năm trăm thân binh đang đợi tin tức của Trình Giảo Kim.

Khuôn mặt của mấy trưởng giả thôn Kiều gia hiện rõ vẻ thất vọng.

Bọn họ đã đến kho lương thực, quả đúng như lời Từ Huyện lệnh nói, kho lương thực hoàn toàn trống rỗng.Mặc khác, bọn họ cũng xem qua sổ sách, đúng là vào tháng một năm nay, hơn mười ngàn thạch lương thực bị quân đội của Đậu Kiến Đức đưa đi, còn có số lượng và ngày tháng cụ thể, có người kí nhận và đóng dấu.Nếu đã không còn hi vọng, bọn họ chỉ có thể ủ rũ trở về thôn.

Kiều trưởng thôn tiến đến thi lễ thật sâu với Dương Nguyên Khánh:- Đa tạ Điện hạ đã làm chủ cho tiểu dân.

Tối hôm qua chậm trễ tiếp đón Điện hạ, lần sau đám tiểu dân xin được bù đắp lại.

Chúng tiểu dân xin được cáo từ trước.Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của năm người bọn họ, cũng có thể hiểu được sự buồn khổ trong lòng các hương dân thôn Kiều gia.

Chính mình cực khổ định ra chế độ kho lương, đem lương thực lưu giữ trong kho lương, cuối cùng lại không có, điều này chẳng khác nào trong ngân hàng không có tiền ở thời sau.Đây đúng là kiểu tín dụng của quốc gia bị phá sản, quan vẫn là quan, dân vẫn là dân.

Nếu không tiếp nhận sổ sách ghi chép của tiền triều, vậy còn ai tin tưởng kho lương, còn ai đồng ý đem lương thực của mình gửi đến kho lương?Chuyện ở huyện thành này cũng không phải là trường hợp đặc biệt.

Tin chắc rằng các địa phương khác cũng xuất hiện tình trạng này.

Là người đứng đầu một quốc gia, hắn nhất định phải bày tỏ thái độ với chuyện này, không phải chỉ với riêng mấy lão nông này.Tối hôm qua, Dương Nguyên Khánh mất cả đêm để suy nghĩ việc này, trong lòng hắn đã có ý tưởng, tham ô thì mặc tham ô, nhưng lương thực trong kho lương của tiền triều, triều Tùy nhất định phải nhận nợ.- Kiều trưởng thôn cứ yên tâm đi!

Bất kể là lợi tức mạ non hay là lương thực trong kho lương, ta sẽ cho mọi người một câu trả lời.

Hãy kiên nhẫn một chút, nhất định sẽ có tin tức.Kiều trưởng thôn nghe vậy liền vui mừng.

Sở Vương đã nói như vậy, vậy vấn đề lương thực của bọn họ có hi vọng rồi.

Lão cuống quít thi lễ:- Nhất định chúng ta sẽ không gây rối, chờ tin tức của Điện hạ.Mấy lão nông đi rồi, Dương Nguyên Khánh nói với Huyện lệnh Từ Thủ Tín:- Huyện lệnh cứ trở về đi!

Sau này phải giải thích rõ ràng với các hương dân, không được ứng phó cho có lệ.

Hi vọng các ngươi có thể tiếp thu lần giáo huấn này.Trong lòng Huyện lệnh Từ Thủ Tín và mấy tên quan huyện đều không yên, cảm thấy bất an.

Hiện tại bọn chúng chỉ chờ sau khi Sở Vương đi rồi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp đối phó việc này.

Từ Thủ Tín sợ hãi, vội vàng khom người nói:- Ty chức đã hiểu.

Về vấn đề lợi tức mạ non, lợi tức này sẽ do quan phủ gách vác.

Đám ty chức sẽ nghĩ biện pháp bù đắp, quyết không phá hỏng quy củ, làm ảnh hưởng đến danh dự của triều đình.Trong lòng Từ Thủ Tín hiểu được, nếu y không chịu bỏ ra số tiền lợi tức, Sở Vương sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Về phần lương thực trong kho lương, bọn họ làm một cách chu toàn không một kẽ hở, cho dù là Ngự sử đến điều tra cũng không xảy ra vấn đề gì.

Lúc đó đúng là có chuyển lương thực đi, tuy nhiên lương thực được điều đi là lương thực trong kho của quan thương, lương thực trong kho lương bên cạnh quan lương không hề động đến.

Kí tên và con dấu đều là thật, lúc ấy toàn bộ người trong huyện nha đều nghĩ lương thực bị chuyển đi rồi, cho nên Từ Thủ Tín mới không lo lắng.

Chuyện này nhất định là không điều tra được gì.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Lương thực trong kho lương, triều đình sẽ có thông báo, các ngươi lui đi!- Ty chức cáo từ!Từ Thủ Tín dẫn theo vài quan viên cáo từ trở về thành.

Không bao lâu sau, một gã thân binh đi theo Trình Giảo Kim từ trong thành giục ngựa chạy vội đến, nói nhỏ vào tai Dương Nguyên Khánh vài câu.

Dương Nguyên Khánh Ngẩn ra, lập tức nói:- Phía trước quay đầu!Hắn quay đầu ngựa lại, theo tên thân binh chạy về hướng đông nam.

Một nhóm lớn kỵ binh thân vệ như trận gió mát, nhanh chóng biến mất khỏi vùng quê.Trên đầu thành, Huyện lệnh Từ Thủ Tín nhìn đội kỵ binh đi xa, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Sở Vương trở về Thái Nguyên thì phải đi vềướng tây bắc, sao lại chạy về hướng đông nam, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì?…Dương Nguyên Khánh thống lĩnh thân binh chạy nhanh được khoảng mười dặm, đi vào một thôn xóm.

Trên con đường vào trong thôn lại xuất hiện một tên thân binh khác, y tiến đến bẩm báo:- Điện hạ, đã tìm được rồi.- Dẫn ta đi xem!Thân binh dẫn theo Dương Nguyên Khánh đi tới một tòa nhà lớn trong thôn.

Cổng lớn của tòa nhà đã mở ra, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mấy trăm thân binh bước vào tòa nhà, thấy trong tòa nhà là Trình Giảo Kim và một gã năm tử khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, hai chân run rẩy, lộ rõ vẻ cực kì sợ hãi.Trình Giảo Kim nắm lấy cổ người này, kéo y đến trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Nam tử này sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, dập đầu bôp bốp:- Sở Vương tha mạng, tha cho tiểu nhân một mạng!- Đây là người nào?Trình Giảo Kim vội vàng nói:- Người này là Chủ bạc ở huyện nha, họ Trần, đã từng là thư đồng của Từ cẩu, theo y đã hai mươi năm, là tâm phúc của Từ cẩu.

Mọi thủ đoạn làm quan của Từ cẩu y đều nắm rõ.Nói đến đây, Trình Giảo Kim đá cho Trần Chủ bạc một cái:- Vừa rồi ngươi nói với lão tử những gì, giờ nói lại một lần cho Điện hạ nghe!- Vâng!

Tiểu nhân nói!Ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, Trần Chủ bạc không dám giấu diếm chút gì:- Điện hạ, thu lợi tức mạ non là chủ ý của Huyện thừa.

Người nhà Huyện thừa có mở cửa hàng, liền vay tiền từ đó, sau đó cấp cho nông dân, cuối cùng thu được mấy trăm xâu lợi tức.

Tuy nhiên, khoản tiền này Huyện lệnh không lấy, đều cho Huyện thừa.

Còn việc lương thực trong kho lương, bọn họ chia ba bảy, Huyện thừa ba phần, Huyện lệnh bảy phần.Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:- Nói như vậy, lương thực trong kho lương đúng là không bị Đậu Kiến Đức mang đi, có phải không?Trầm Chủ bạc khiếp đảm, chỉ vào trong gian phòng, giọng điệu run rẩy:- Điện hạ, vào bên trong là biết.Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng chất đầy lương thực, cửa sổ được đóng chặt, các phòng khác cũng vậy, đều chất đầy lương thực, ít cũng có năm sáu ngàn thạch.Trần Chủ bạc ở phía sau thấp giọng nói:- Số lương thực này chính là lương thực trong kho lương, tổng cộng là sáu ngàn thạch, là do Từ Huyện lệnh thuê dân khu từ bên ngoài chuyển đến đây.

Tòa nhà này cũng là gia sản của Từ Huyện lệnh.

Số lương thực này sắp được đưa tới Hà Nam để bán.Dù Dương Nguyên Khánh là một người khá bình tĩnh, nhưng hắn vẫn bị cảnh tượng trước mặt làm cho nổi giận.

Một Huyện lệnh nho nhỏ lại dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực, hơn nữa lại trong thời điểm thiếu thốn lương thực như vậy.

Trong lòng hắn hiện ra sát khí, quay đầu ra lệnh cho Trình Giảo Kim:- Lập tức bắt Huyện lệnh và Huyện thừa tới đây cho ta!- Tuân lệnh!Trình Giảo Kim dẫn theo trăm tên thân binh nhằm hướng huyện thành chạy như bay.

Không đến nửa canh giờ sau, trước cổng lớn vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trình Giảo Kim xách Huyện lệnh Từ Thủ Tín như xách một con gà, ném đến trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Huyện thừa cũng được áp giải đến.- Từ Huyện lệnh, ta không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau nhanh đến vậy.

Các ngươi cho ta một lời giải thích, đám lương thực đó đã xảy ra chuyện gì?Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.Từ Thủ Tín sợ đến nhũn người, run rẩy nói ra mọi chuyện.

Dương Nguyên Khánh đứng trước mặt y mắng to:- Gan chó của ngươi lớn lắm, dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực.

Ngươi có chết trăm lần cũng không có gì đáng tiếc!- Người đâu!Dương Nguyên Khánh quát lên một tiếng chói tai, mười mấy tên thân vệ vội vàng tiến đến.Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ vào Huyện lệnh và Huyện thừa:- Đem xử trảm toàn gia hai tên cẩu quan này, treo đầu trước cổng thành thị chúng.

Lột da nhồi rơm rạ, lệnh cho Tử Vi Các đưa đến các quận huyện tuần tra.

Nếu có người dám can đảm tham ô lương thực trong kho lương, dùng cái này để cảnh cáo!“Rầm!” một tiếng, Huyện lệnh và Huyện thừa đồng thời sợ đến mức ngất đi, ngã lăn trên đất.…Ở Vương triều Đại Tùy, quan viên phạm tội cần phải được Ngự Sử buộc tội, Đại Lý Tự bắt giữ thẩm vấn, Hình Bộ định tội, Tử Vi Các sơ thẩm, cuối cùng mới do Nhiếp chính Vương phê chuẩn, rất có quy củ, chế độ nghiêm mật.Nếu không phải là gia tộc phạm tội ác tày trời, cũng sẽ không tịch thu tài sản, giết cả nhà kẻ phạm tội, nhiều lắm là con trai bị đày ra biên ải, vợ và con gái bị đưa vào cung lao dịch hoặc là đưa vào giáo phường, càng không có cái loại cực hình lột da nhồi rơm như thế này.Vốn Dương Nguyên Khánh cũng không muốn làm trái với chế độ do chính mình định ra, nhưng dưới cơn thịnh nộ, hắn không còn kiềm chế được sát cơ của chính mình.Một Huyện lệnh nho nhỏ lại dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực.

Nếu không phải chịu khổ hình sẽ có nhiều người noi theo, đây chính là một loại cảnh cáo.Vụ án lớn phát sinh ở huyện nha như một cơn gió, trong ba bốn ngày đã truyền khắp Hà Bắc, cũng đã truyền đến Thái Nguyên.

Lúc Dương Nguyên Khánh sắp về đến Thái Nguyên cũng là lúc Tử Vi Các đặc biệt vì vụ án này mà triển khai thảo luận khẩn cấp.Dựa theo quy định của Tử Vi Các, chấp chính sự vụ là mười ngày một vòng.

Ai là người chấp chính, liền trở thành Thủ tướng thường trực, quản lý ấn tín của Tử Vi Các, nắm giữ quyền lực rất lớn.Loại chế độ này chính là để đề phòng thái độ dối trên lừa dưới, xuất hiện tình huống độc đoán nắm giữ quyền lực.

Nếu như có kẻ nào đó dám dối trên lừa dưới, vậy thì mười ngày sau cũng sẽ bị phát hiện, cũng xem như là một loại hình khá dân chủ, làm cho quyền lực được cân bằng.Hôm nay, Tướng quốc thường trực là Tô Uy.

Y nhận được tin tức từ huyện Tử Phòng, lập tức triệu tập sáu Tướng quốc còn lại đến khẩn cấp thảo luận việc này.Trong Tử Vi Các, đại bộ phận Tướng quốc đều cực kỳ bất mãn đối với hành vi vượt quá chức phận, tự ý quyết định này của Sở Vương.

Dương Sư Đạo giận dữ nói với mọi người:- Xử trí quan viên không phải hành quân đánh giặc, muốn giết ai thì giết.

Càng không thể không điều tra xanh đỏ đen trắng liền giết cả nhà.

Để tỏ lòng bất mãn của ta, ta quyết định từ bỏ chức vị Tướng quốc này.

Thà ta về nhà cày ruộng, cũng không thể để bỏ qua cho hành vi bạo ngược này tồn tại.Thái độ của Dương Sư Đạo được hai người Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên ủng hộ.

Lô Dự nói:- Nước không thể không có pháp luật.

Dân thường có luật pháp của thứ dân, quan lại có quy tắc của quan lại.

Tham ô mười ngàn thạch lương thực, quả thật đáng chết.

Nhưng không tiến hành thẩm vấn, không tiến hành định tội, tùy tiện chém giết, lấy gì để phục kẻ dưới?

Ta cũng có quyết định từ bỏ chức vị Tướng quốc.

Kẻ bề trên như vậy, chúng ta không hầu hạ nổi.Đỗ Như Hối lại ở một bên cười lạnh không nói.

Trong lòng y biết rõ, Dương Sư Đạo bất mãn, đúng là bởi vì Sở Vương không tôn trọng chế độ, y thực sự muốn từ chức rời đi.Mà Lô Sở và Thôi Hoằng Nguyên bất mãn, chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình.

Muốn mượn việc này để tranh thủ một chút lợi ích của mình mà thôi, bọn họ mới là người không thật sự muốn từ chức.Tô Uy là người triệu tập hội nghị Tử Vi Các lần này, ý của y là muốn mọi người thương lượng xem làm thế nào để có thể đảm bảo an toàn cho vấn đề lương thực, làm thế nào tiếp thu lần giáo huấn ở huyện Tử Phòng.

Thật không ngờ chủ đề thảo luận lại trở thành bất mãn việc Sở Vương tự ý giết người, lại còn có ba vị Tướng quốc muốn từ chức.Điều này khiến cho Tô Uy thực sự cảm thấy lo lắng, vội vàng nói:- Các vị, hôm nay có hai chuyện.

Một là Sở Vương xử trí quan viên không hợp chế độ, hai là vấn đề kho lương thực.

Chúng ta nên tách hai vấn đề này ra để thảo luận.

Việc cấp bách là vấn đề lương thực trong kho lương, sau đó chúng ta mới tiếp tục nghị luận vấn đề Sở Vương làm trái với chế độ.

Mọi người không thể hành động theo cảm tính.Lúc này, Đỗ Như Hối mới chậm rãi nói:- Tô Các lão nói không sai.

Chúng ta phải lý giải được sự phẫn nộ của Sở Vương Điện hạ.

Một Huyện lệnh nho nhỏ đã dám tham ô mấy ngàn thạch lương thực trong kho lương, hơn nữa, hiện tại là thời điểm thiếu thốn lương thực như vậy.

Ta tin Sở Vương Điện hạ cũng là nhất thời phẫn nộ dẫn đến xúc động, mọi người đều có thể hiểu được.

Vấn đề mấu chốt bây giờ là, Sở Vương Điện hạ đi qua huyện Phòng Tử mới phát hiện sự việc tham ô lương thực trong kho lương, vậy các huyện khác thì sao?

Các vị, đây thật ra là trách nhiệm của chúng ta đó!- Đỗ Tướng Quốc xin dừng bước!Đỗ Như Hối vừa bước tới trước quan phòng của mình, thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn, hình như là giọng của Tô Uy.

Hắn vừa quay đầu lại, thì thấy Tô Uy chạy hồng hộc tới.

Thực ra phòng của bọn họ chỉ cách nhau có vài chục bước, Tô Uy thở hồng hộc như thế này, có lẽ là vì ông ta năm nay cũng đã già yếu rồi, và cũng cho thấy trong lòng ông ta đang có điều gì đó lo lắng.Đỗ Như Hối vội vàng tiến đến đỡ lấy Tô Uy:- Tô Các lão cho người gọi tôi một tiếng cũng được rồi, việc gì mà phải đích thân chạy tới đây cho vất vả ra!Tô Uy là nguyên lão ba đời của Đại Tùy, có địa vị cao trong triều, còn Đỗ Như Hối chẳng qua chỉ là lớp trẻ năm đầu Đại Nghiệp mới làm quan, trước mặt Tô Uy hắn chính xác phải có lời nhã nhặn hơn một chút, hơn nữa Tô Uy rất chú ý đến thái độ tôn trọng của người khác đối với mình.Nhưng hôm nay Tô Uy dường như cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Đỗ Như Hối, lão đang có chuyện gì đó trong lòng, vội vội vàng vàng nói với Đỗ Như Hối:- Ở đây nói không tiện, vào phòng rồi nói.- Tô Các lão, xin mời!Đỗ Như Hối mời Tô Uy vào trong phòng, hai người ngồi xuống chiếc giường mây, một tên tiểu trà đồng bưng lên hai chén trà.

Tô Uy cũng chẳng buồn uống trà, thấp giọng nói:- Hôm nay nghị sự ở Tử Vi Các có điều bất thường, Đỗ Tướng Quốc không cảm thấy thế sao?Đỗ Như Hối biết điều lão muốn nói tới là chuyện ba tướng quốc xin từ chức, kì thực việc này hắn cũng không để ý lắm, điều mà hắn lo âu bây giờ là việc kho lương thực.Hắn là chủ quản bộ Hộ, chuyện kho lương thực thuộc chức trách của hắn, ở huyện Phòng Tử xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng là do Đỗ Như Hối không làm tròn bổn phận, trong lòng hắn thực sự rất bất an.Nhưng Tô Uy đến tìm riêng hắn, hắn cũng không thể tiếp đón qua loa được, hắn vội nâng chén trà lên thản nhiên nói:- Tổng quản lần này xử trảm người vi phạm thật cũng có chỗ không nên, các tướng quốc có ý kiến cũng là lẽ hợp tình hợp lý.Tô Uy nhìn hắn một cách kỳ quặc, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:- Đỗ tướng quốc cần gì phải lừa mình dối người, Sở vương điện hạ với thân phận là chủ của một quốc gia, giết một tên quan tham nhũng làm trái pháp luật, cũng khiến bọn họ phẫn nộ đến độ từ chức sao?Đỗ Như Hối cười cười:- Chí ít Dương Sư Đạo thật sự từ chức vì chuyện này.- Ôi!

Ta không nói đến người mà ba câu không rời chế độ đó, người ta muốn nói đến là hai người họ Lô, Thôi kia, Đỗ tướng quốc không thấy thái độ của bọn họ kỳ lạ sao?Đỗ Như Hối có chút bối rối, không ngờ Tô Uy đột nhiên lại hỏi hắn như vậy.

Chuyện này hắn phải nói thế nào đây?Mọi người đều là tướng quốc, hơn nữa còn thuộc các hệ phái khác nhau, Tô Uy là phái Tô, Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên thuộc hệ Hà Bắc, Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố thuộc hệ Phong Châu.

Dương Sư Đạo và Dương Thiện Hội có quan hệ rất thân thiết, người trong triều lại gọi họ là Dương đảng.Bình thường mọi người đều cùng nhau biểu quyết nghị sự, không phân chia bè phái, nhưng trong một số vấn đề quan trọng thì hiện tượng chia bè chia phái lúc ẩn lúc hiện, ví như Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên đồng thời từ chức, cũng chính là có lợi cùng hưởng có họa cùng chịu.Đỗ Như Hối đương nhiên biết điểm khác thường của hai người họ Lô, họ Thôi hôm nay là có nguyên nhân, nhưng Tô Uy nói với mình trực tiếp như vậy có lẽ lão có ý muốn lôi kéo mình về một phe.

Điều này khiến cho Đỗ Như Hối trong lòng cảm thấy không được thoải mái.Đỗ Như Hối trầm ngâm một chút nói:- Chuyện này phải chờ sau khi Điện Hạ trở về rồi bàn tiếp!Tô Uy dường như không hiểu lời từ chối khéo của Đỗ Như Hối, lão vẫy vẫy tay nói:- Dụng ý của bọn họ thực sự ta cũng không rõ, chuyện kho lương chủ yếu tập trung ở Hà Bắc, mà rất nhiều quan viên ở Hà Bắc đều là môn hạ đệ tử của Lô, Thôi.

Bọn họ sợ cách nghiêm trị ở huyện Phòng Tử sẽ lan sang các quận huyện khác của Hà Bắc gây nguy hại tới môn hạ đệ tử của bọn chúng, cho nên bọn chúng mới kêu gào xin từ chức như vậy.

Chương 887 : Con thứ tư Xảo LangTrình Giảo Kim cất giọng hoài nghi liếc nhìn gã lái buôn họ Mã một cái:Đỗ Như Hối có chút mẫn cảm với từ “kêu gào” mà Tô Uy dùng, điều này cho thấy mâu thuẫn giữa Tô Uy và hệ Hà Bắc rất sâu đậm.

Thực ra Đỗ Như Hối cũng đã biết được nguyên nhân, đó là vì Tô Uy muộn nhất vào tháng ba năm sau cũng đến tuổi cáo lão về quê, điều này thì Sở vương cũng đã phê chuẩn.Mặc dù Tô Uy tuổi đã già nên lui về ở ẩn, nhưng lão lại không muốn vứt bỏ hết mọi lợi ích trong triều, đặc biệt những lợi ích khác của phái Tô lão cũng hi vọng tiếp tục giữ vững.Người con cả của Tô Uy, Tô Phóng Hạc đang đảm nhận chức thái thú quận Đông, tuổi đời kinh nghiệm còn ít nên không thể thay vị trí tể tướng của lão, vì vậy Tô Uy luôn hi vọng Thái Thường Khanh Chử Lượng thay thế chức tướng quốc của mình.Nhưng Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên lại cực lực đề cử Thái thú quận Thượng Đảng Cao Đức Hồng thay thế vị trí tướng quốc của Tô Uy.

Cao Đức Hồng là con trai của Cao Quýnh, tài năng xuất chúng.

Hắn là danh môn của quận Bột Hải, cũng là quan viên nòng cốt trong hệ Hà Bắc, điều này tự nhiên đã động chạm tới lợi ích thiết thân của Tô Uy.Đỗ Như Hối gượng cười nói:- Tô Các lão, bây giờ không phải lúc để bàn tới chuyện Sở Vương xử phạt, bọn họ muốn từ chức, thì đợi sau khi Sở Vương trở về để họ tự đi giải thích với Sở Vương.

Nhiệm vụ cấp bách và cần thiết ngay lúc này đây là cần phải đưa ra phương án quản lý kho lương thực.Tô Uy thở dài:- Đỗ tướng quốc, ngài xử lý việc triều đình công nhận rất có năng lực, nhưng trong vấn đề đấu tranh vì quyền lợi thì thật sự còn chưa đủ nhạy bén, lẽ nào ngài không thấy rằng Điện hạ thực ra muốn mượn chuyện kho lương thực để tẩy trừ phe quan trường Hà Bắc sao?Đỗ Như Hối lấy làm lạ, hắn quả thật không nghĩ tới điểm này…

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng về tới thành Thái Nguyên, bên trong thành vẫn yên tĩnh vô cùng, tin tức tiến đánh Triều Tiên đã được phong tỏa nghiêm mật, hết thảy từ trên xuống dưới chỉ có rất ít người biết được.Công tác cứu trợ thiên tai đạt hiệu quả cao nên khắp nơi triều Tùy không có hiện tượng dân chạy nạn, cuộc sống của người dân thành Thái Nguyên vẫn diễn ra bình thường như mọi khi.- Tổng quản, chúng ta về vương phủ trước, hay tới Tấn Dương cung?Một thân binh hỏi.- Về phủ trước!Dương Nguyên Khánh đang nóng lòng muốn hồi phủ là vì hắn nhận được tin Giang Trắc Phi nửa tháng trước sinh hạ được một đứa con trai, chuyện vui lớn này khiến Dương Nguyên Khánh gấp gáp muốn hồi phủ.Về chuyện kho lương thực, thái độ cương quyết của hắn cũng đã bộc lộ rồi, hắn tin tưởng các quận huyện Hà Bắc đang trong cuộc kiểm tra gắt gao, một số quan viên tham ô lương thực cũng đang cuồng cuống trả lại số lương thực đã bớt xén, chuyện này Tử Vi các sẽ đưa ra phương án mới, việc này cũng không thể gấp được.Dương Nguyên Khánh một mạch trở về phủ.- Vương gia đã trở về!Bà quản gia vừa nhìn thấy hắn vội hét lớn như lợn bị chọc tiết, lao như bay vào trong phòng.- Phụ thân!Nữ trưởng Dương Băng và thứ nữ Dương Tư Hoa cùng nhau chạy ra, ra sức nắm lấy cánh tay cha vui mừng khôn xiết, Dương Tư Hoa nũng nịu nói:- Phụ thân, có mang quà về cho chúng con không?- Có chứ!Dương Nguyên Khánh cười chỉ về phía chiếc hòm hai thân binh mang phía sau, trong hòm là những món đồ lạ mà hắn đã chọn lựa trong kho cung Triều Tiên, coi như là quà tặng cho vợ con.- Hay quá!Hai đứa con gái vui mừng kêu to lên, buông luôn tay cha, tranh nhau chạy về phía chiếc hòm gỗ phía sau, Dương Nguyên Khánh trông theo bóng hai đứa con, lắc lắc cái đầu, hai đứa lớn như vậy rồi mà vẫn như trẻ con.- Hai nàng này tính vẫn còn trẻ con quá, thật là nhức đầu!Mấy người bên cạnh cười nói.Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, đã thấy Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh đi tới.

Nàng có khuôn mặt thanh tú kiều diễm, dáng người cao gầy thon thả, nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt ôm sát eo, tay cầm một chiếc quạt nhỏ, che miệng cười.Vẻ mặt thản nhiên đó của nàng hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, ngược lại càng có vẻ giống với một cô nương mười bảy mười tám tuổi chuẩn bị xuất giá.Dương Nguyên Khánh nhớ tới năm ngoái cũng vừa nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên đó của nàng, mà chỉ mấy tháng trước đối với mình còn xa cách, còn lúc này đây nét mặt tươi cười như hoa, khiến Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:- Chúng đương nhiên luôn là những đứa trẻ nhỏ trước mặt ta rồi, tuy nhiên công chúa Điện hạ dường như lại trưởng thành hơn một chút.Dương Phương Hinh liếc hắn một cái:- Vậy huynh muốn muội như thế nào, hay suốt ngày la hét ầm ĩ, chạy nhảy cướp đồ của nhau như mấy nàng ấy sao?

Hơn nữa những món quà này có phần của muội không?Dương Nguyên Khánh cười nói:- Đương nhiên phải có phần của muội rồi, muội là muội muội của ta, ta làm sao có thể không cho muội phần nào được?Không ngờ những lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Dương Phương Hinh liền xịu xuống, hừ một tiếng, vội quay người đi.Đi được vài bước nàng lại quay đầu lại lạnh lùng nói:- Muội muốn nói với huynh hai chuyện, huynh phải nhớ kĩ, thứ nhất muội không phải là muội muội của huynh, hai huynh trưởng của muội đều đã mất rồi, muội mặc dù mang họ Dương, nhưng chúng ta không có bất kì mối quan hệ huyết thống nào; thứ hai huynh không được gọi muội là công chúa, triều Tùy đã diệt vong rồi, muội không muốn làm một công chúa mất nước, muội sẽ không nói lại lần thứ hai, xin huynh nhớ cho kĩ.Nói xong nàng bước nhanh hơn tới cửa, Dương Nguyên Khánh nhìn vòng eo nhỏ nhắn của nàng lắc lắc theo nhịp bước chân, lắc đầu nghĩ thầm, muội ấy đã lớn thật rồi, cũng có nỗi lòng, nhưng thực ra vẫn còn ngây ngô lắm…

Trong phòng náo nhiệt khác thường, trên bàn chất đầy các lễ vật quý hiếm, bọn nhỏ chăm chú chọn lấy một món đồ mà mình thích, con gái của Dương Nguyên Khánh đều có giáo dục, biết tiết chế chính mình, nên mỗi người đều chỉ chọn một mà thôi.Dương Ninh chọn lấy đôi chặn giấy làm bằng cẩm thạch, hắn muốn tặng cho sư phụ Lý Cương, sự phụ hắn tháng sau sẽ tổ chức mừng thọ, đôi cẩm thạch này làm lễ vật thì thật tuyệt.Dương Băng thì chọn cho mình chuỗi vòng cổ hải minh châu, viên nào cũng to như quả nho, trong suốt, long lánh.

Có hai chuỗi như vậy, nàng ta cầm luôn chuỗi còn lại, chuẩn bị đưa cho Dương Phương Hinh.Nàng biết Dương Phương Hinh cũng có một chuỗi hải minh châu như thế, nhưng từ khi chạy trốn khỏi Giang Đô thì Dương Phương Hinh không còn mang nó nữa, nhưng vẫn giấu những tiếc nuối đó ở trong lòng.Dương Nguyên Khánh ngồi bên chiếc giường trong phòng, cẩn thận ôm đứa con thứ tư của hắn trong lòng, đứa trẻ đang ngủ say sưa, giống như một con mèo nhỏ, rất non nớt, yếu đuối.Gương mặt nó rất giống mẫu thân nó Giang Bội Hoa, thanh tú vô cùng, nhưng cái mũi và môi lại giống hắn như đúc, chiếc mũi cao cao, bờ môi rõ nét, sau này lớn lên ắt sẽ trở thành một mỹ nam tử, Dương Nguyên Khánh cúi đầu hôn nhè nhẹ lên khuôn mặt bé bỏng của đứa trẻ, trong lòng vô cùng trìu mến.Trắc phi Giang Bội Hoa vẫn đang ở cữ, nàng âu yếm nhìn vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh, thấy hắn rất yêu thương con của mình, mối tơ vò canh cánh trong lòng như được cởi nút.Đứa con bé bỏng của nàng sinh ra còn rất yếu, sau khi sinh được ba ngày suýt nữa thì chết non, vừa không có sự đại khí hào phóng của đứa con cả và sự suy tư điềm đạm của người con thứ, cũng không có tiếng khóc vang dội của đứa thứ ba, chỉ nắm tay xiết chặt, giống như chú hổ con.Nó cứ nhỏ bé gầy yếu như vậy, khiến nàng rất lo lắng chàng sẽ không thích, nhưng lúc này đây lại thấy Nguyên Khánh có những cử chỉ trìu mến với đứa nhỏ, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.- Nguyên Khánh, đặt tên con là Dương Viễn nhé!Giọng Giang Bội Hoa thỏ thẻ nói.Nếu theo như tử danh mà tổ phụ Dương Tố đã định ra cho Dương Nguyên Khánh “ninh tĩnh trí viễn, văn tư mẫn tiệp” thì tên đứa con thứ tư phải gọi là Dương Viễn.Nhưng Mẫn Thu lại cho là nàng nói đùa, nói không chừng Nguyên Khánh ở ngoài còn sinh ra một đứa nữa, như vậy phải gọi là Dương Văn rồi, điều này khiến Giang Bội Hoa càng thêm phần lo lắng, cho nên Dương Bội Hoa nhất định để chồng đặt tên.- Chuyện đó là đương nhiên!Lời quả quyết của Dương Nguyên Khánh khiến Giang Bội Hoa vui mừng cười nói:- Cũng đã chính thức gọi là Dương Viễn, thiếp lại đặt một tên mụ cho con, là Xảo Lang…Lúc này, ở bên ngoài có tiếng của Bùi Mẫn Thu:- Mấy đứa trẻ này, người lớn còn chưa chọn, vậy mà các con đã chọn hết cả rồi, thôi được rồi, mỗi đứa cầm một thứ, rồi đừng có quấy rầy tam nương nghỉ ngơi nữa.Tiếng bước chân chạy thình thịch, bọn nhỏ đều đi cả rồi, màn trướng kéo lên Bùi Mẫn Thu bước vào, nàng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh đang bồng đứa con nhỏ, chân tay lóng nga lóng ngóng, lắc đầu cười nói:- Có mấy đứa con như vậy rồi, mà bế một đứa bé cũng không xong?Bùi Mẫn Thu đặt tay Dương Nguyên Khánh hướng lên phía trước, rồi nói:- Đỡ đầu đứa nhỏ lên, cổ nó chưa được cứng cáp nên không thể bồng thẳng đầu lên được.- Ta đương nhiên là biết rõ, không phải tã lót sao?

Không đỡ đầu thực ra cũng không sao.Dương Nguyên Khánh dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình không biết bế con.- Chàng đấy!Bùi Mẫn Thu lắc đầu bất lực:- Thôi được rồi, chàng đến ngoại thư phòng đi!

Đỗ tướng quốc đang chờ chàng ở đó.Dương Nguyên Khánh khẽ giật mình, Đỗ Như Hối không ngờ lại đến nhanh như thế.- Nguyên Khánh, đưa con cho thiếp!

Chương 890 : Song Tướng Từ ChứcĐêm mỗi lúc một khuya, một vầng trăng sáng tỏ treo lơ lửng trên trời, ánh sáng xanh trong rực rỡ chiếu khắp nhân gian…

Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh ngồi trước gương đồng, Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho tướng công, sau một đêm ân ái, ánh mắt Bùi Thu Mẫn lộ rõ tình yêu thương dào dạt trìu mến đối với chồng mình.- Phu quân rời khỏi Thái Nguyên hơn một tháng, công việc dồn lại cũng không ít đó!- Ừ!Dương Nguyên Khánh đáp lấy lệ.- Nghĩ tới có một đống công việc đau đầu đang chờ ta giải quyết, thực lòng mà nói, thật sự hôm nay ta không muốn lên triều.- Vậy ở trong nhà nghỉ ngơi đi!

Chàng hôm qua cũng mới quay về, nghỉ ngơi hai ba ngày cũng là chuyện thường tình.Bùi Thu Mẫn thỏ thẻ khuyên nhủ chồng.Dương Nguyên Khánh gượng cười một cái, hắn cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng một mớ chuyện đau đầu trong triều, hắn làm sao có thể bỏ bê được.Bùi Thu Mẫn nhìn chồng không nói thêm gì nữa, cũng không khuyên gì thêm, lúc này nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, vội nói:- Thiếp nhớ phu quân từng nói với thiếp, trước kì thi Hương phải nhắc trước cho chàng một tiếng, dường như có ai muốn tới tham gia khoa thi.Một câu đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, làm hắn nhớ tới chính hắn đã đồng ý Hoàng Thủ Phủ cho con trai y một tiền đồ, hẳn là vào khoa cử mùa thu năm nay.- Nàng không nhắc ta cũng quên mất, cám ơn nàng đã nhắc ta.Dương Nguyên Khánh cười vỗ nhẹ vào tay vợ, bày tỏ lời cảm ơn, lại hỏi:- Ở Thái Nguyên hiện giờ giá gạo là bao nhiêu?Bùi Mẫn Thu vốn muốn hỏi là ai muốn tham gia khoa thi, nhưng Dương Nguyên Khánh hỏi tới chuyện này, nàng quên luôn chuyện muốn hỏi vội nói:- Thiếp hôm trước có hỏi qua, quản gia có nói thời gian trước đây giá gạo có lần tăng tới chín mươi tiền một đấu gạo, nhưng mấy ngày hôm nay lại giảm xuống còn sáu mươi tiền một đấu, cũng không tính là quá đắt.Dương Nguyên Khánh nhớ rõ khi hắn đi, một đấu gạo là bốn mươi tiền, vậy mà giờ đây đã là sáu mươi, tăng năm phần, giá cả như thế này trong năm thiên tai còn có thể chấp nhận được, điều này cho thấy hiệu quả cứu nạn thiên tai rất rõ ràng.

Quan trọng là lương thực, chỉ cần trong tay có lương thực, thì hắn có thể khống chế được thế cục của Đại Tùy…

Sau nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh tiến về phía Tử Vi các, vừa vào cửa lớn, hắn có một cảm giác rất lạ.

Hắn cảm thấy bên ngoài Tử Vi các rất yên tĩnh, các quan tòng vụ chạy đưa công văn ngày trước không thấy đâu, hai bên hành lang cũng vắng ngắt, cảnh tượng này khiến Dương Nguyên Khánh tưởng rằng hôm nay không phải là ngày lên triều, nhưng hôm nay không phải là ngày nghỉ, lẽ nào hôm nay hắn đến sớm chăng?Dương Nguyên Khánh đi lên lầu hai, vừa lúc ở đầu cầu thang gặp một vị quan tòng vụ đang ôm một đống công văn, quan tòng vụ hoảng sợ vội khom người thi lễ:- Điện Hạ!- Ừ!Dương Nguyên Khánh đáp lại một tiếng, rồi hỏi:- Các vị tướng quốc đã đến cả chưa?- Chỉ có Tô Các lão đến, một số vị tướng quốc đi thị sát xây dựng cải tạo thủy lợi ở vùng nông thôn, còn Lô tướng quốc và Thôi Chiêm Sự hôm nay cáo bệnh xin nghỉ.Thôi Chiêm Sự là Thái Tử Chiêm Sự Thôi Hoằng Nguyên, Thái Tử Chiêm Sự không có việc gì, chỉ là một chức quan nhàn tản, mà Lô Dự là Thượng Thư bộ Hình, Dương Nguyên Khánh nghe thấy hai người bọn họ đồng thời xin nghỉ bệnh, không khỏi cười nhạt một cái.

Chuyện này thật là khéo trùng hợp, buổi đầu mình lên triều, mà bọn họ ngay lập tức đổ bệnh, cái này là tra thuốc mắt cho ai đây!Dương Nguyên Khánh mặt sa sầm xuống đi lên lầu ba, đi thẳng vao thư phòng của mình.

Ký thất Tham quân Bùi Thanh Tùng vội vàng bước tới thi lễ:- Tham kiến Điện Hạ!Hiện tại Ký thất Tham quân của hắn là Bùi Thanh Tùng và Trương Lượng, còn Ký thất Tham quân trước kia là Tiêu Tấn bây giờ đang giữ chức Thái thú quận Lương, nắm trong tay một đội quân trọng yếu của Trung Nguyên.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn thấy vị trí của Trương Lượng còn trống vội hỏi:- Trương Tham quân đâu?- Trương Tham quân đi đến Bộ binh lấy công văn rồi, ông ấy lập tức quay trở về ngay.Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi vào phòng, Bùi Thanh Tùng theo sau hắn, vẻ mặt y có chút gấp gáp, muốn nói gì nhưng lại thôi, Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y:- Có chuyện gì vậy?Bùi Thanh Tùng cung kính chỉ vào án thư trong phòng:- Điện Hạ, trên án có hai bản công văn, tương đối quan trọng, Điện Hạ xin mời xem qua!Y thi lễ cúi đầu xuống, Dương Nguyên Khánh đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn thấy trước bàn có đặt hai tấu chương, hắn tiện tay cầm lấy một quyển, lập tức giật mình.

Đây không ngờ là đơn từ chức của Dương Sư Đạo, hắn lại mở một quyển khác ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, quyển này là đơn từ chức của Thôi Quân Tố.Dương Nguyên Khánh ngày hôm qua nghe thấy Đỗ Như Hối nói Dương Sư Đạo có ý từ chức, hắn định hôm nay nói chuyện với lão, nhưng không ngờ Thôi Quân Tố cũng muốn từ chức.

Thôi Quân Tố đi theo hắn nhiều năm, là tâm phúc đứng thứ hai sau Đỗ Như Hối của Dương Nguyên Khánh, vậy mà lão dám từ chức, ngay tức khắc làm cho máu giận trong người Dương Nguyên Khánh sôi lên.Hắn mở tấu chương của Thôi Quân Tố ra xem.

Đoạn đầu của bản tấu có viết:- Huyện lệnh ăn hối lộ, tội ác tày trời, đáng dùng quốc pháp để trị, nếu luật pháp không đủ để trừng trị cái ác, thì có thể dùng hình pháp mạnh, không thể để ngoài vòng pháp luật, vì sự tôn nghiêm của một quốc gia mà giết một tiểu huyện lệnh ác bá có chút không thỏa đáng, nếu tha mạng cho y, có thể lưu danh sử sách nghìn thu, con cháu đời sau lấy đó làm gương.

Điện Hạ là chủ nhân khai quốc, mỗi cử chỉ lời nói đều phải lấy đại nghiệp muôn đời làm trọng, để cho con cháu đời sau học tập.

Điện Hạ tuân thủ pháp luật, thì con cháu sau này cũng không dám vi phạm, Điện Hạ không chịu vào khuôn phép, thì con cháu sau này chịu gấp mười lần, chuyện không có gì to tát xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại.Dương Nguyên Khánh thở dài, lật mở tấu chương của Dương Sư Đạo:- Quân có quân quyền, tướng có tướng quyền, quân vương xử lý việc lớn, tướng giải quyết việc nhỏ, quân vương nắm thiên hạ, tướng quốc hỏi bách quan.

Một huyện lệnh ác bá, có Thái thú tra hỏi, có Ngự sử tra xét, có Hình bộ góp tay, có đại lý thẩm tọa, có tướng quốc xét tội, cuối cùng trình lên Hoàng Thượng, chém hay giáng chức do quân vương tự phán xét, như thế mới là sự vận hành đúng lý của một triều đình.Dương Nguyên Khánh khép tấu chương lại, chắp tay sau lưng tiến về phía cửa sổ, mắt nhìn vào đám mây trắng xa xăm, lời khuyên bảo của Thôi Quân Tố và Dương Đạo Sư như hai tiếng chuông cảnh tỉnh vang vọng mãi trong đầu Dương Nguyên Khánh.Hai bản tấu chương đều nhằm vào một chuyện nhỏ.

Thôi Quân Tố nói đến mức độ nặng nhẹ, Dương Sư Đạo nói tới phân quyền, mặc dù sự việc rất nhỏ nhưng nó lại có sức ảnh hưởng lớn.Dương Nguyên Khánh hắn hôm nay tự ý giết huyện lệnh kia, một trăm năm nữa, con cháu hắn có thể tùy ý ra tay giết Thái thú, thậm chí có thể là tướng quốc.

Chế độ luật pháp của quốc gia hư không, như thế thì quyền quý không thể trói buộc, đây là khởi nguồn sự bại vong của một quốc gia.Dương Nguyên Khánh đương nhiên rất rõ ràng rành mạch, cái căn bản khiến triều Tùy bại vong nằm ở chỗ quyền lực không thể trói buộc, trở lên điên cuồng, điều này hắn hiểu rất rõ.Cho nên hắn mới cố hết sức phân quyền giữa tướng và quân, lấy tướng quyền để cân bằng quân quyền, điều này không chỉ là vì chính bản thân hắn, mà cũng là vì nền chính trị lâu dài, ổn định của vương triều mà hắn đã xây dựng.Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo là hai trung thần thường trực bên cạnh hắn, hắn quyết không để mất.Lúc này, Bùi Thanh Tùng ở ngoài cửa bẩm báo:- Điện hạ, có Tô tướng quốc xin cầu kiến.Tới đúng lúc lắm, Dương Nguyên Khánh cũng đang định tìm ông ta, liền gật đầu nói:- Cho ông ấy vào.Cửa mở, Tô Uy bước vào, khom người thi lễ:- Lão thần tham kiến Sở vương điện hạ.- Tô Các lão miễn lễ, mời ngồi!- Tạ ơn Sở Vương điện hạ.Tô Uy ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lệnh cho trà đồng dâng trà, Tô Uy nâng chum trà lên cười nói:- Nghe nói Hoàng Thượng ở Triều Tiên vừa có một chuyến buôn bán tốt, khiến ai cũng phấn khởi!Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Tướng quốc lại nói đùa rồi, cái gì mà gọi là một chuyến buôn bán, chẳng lẽ điều chúng ta làm là mua bán không vốn sao?Hai người ngầm hiểu ý của nhau, rồi lại phá lên cười.

Lúc này Tô Uy nhìn thấy hai bản tấu chương ở trên bàn, nụ cười trên mặt biến mất, lão thở dài một tiếng nói:- Một việc cỏn con đưa đến Tử Vi các lại thành một chuyện lớn, không ngờ có bốn vị tướng quốc đều xin từ chức, khiến người ta không kịp trở tay, lại càng khiến người khác phải thở dài.- Đây thực ra là hai chuyện, ta nói không sai chứ!Dương Nguyên Khánh có vẻ rất bình tĩnh nói.- Đúng là hai chuyện, chuyện thứ nhất là Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố vì Hoàng thượng tự ý ra lệnh xử trảm huyện lệnh mà phẫn nộ.

Chuyện thứ hai là Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên bất mãn với Hoàng Thượng về chuyện kiểm tra kho lương, một việc là việc công, còn việc kia là việc tư, khiến người khác phải khinh thường.Tô Uy xảo quyệt, nắm được dịp bốn vị tướng quốc từ chức, lão đã bắt lấy cơ hội này mà hung hăng đạp đổ hai người họ Lô, Thôi kia, lão hận không thể trực tiếp vứt hai người này đi cùng.Dương Nguyên Khánh sở dĩ muốn tìm Tô Uy là muốn nhờ lão giúp hắn nghĩ cách đối phó với hai người họ Lô, Thôi kia.

Hai người bọn họ muốn từ chức để uy hiếp hắn, Dương Nguyên Khánh vô cùng bất mãn, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng biết được rằng hắn còn phải mượn thế gia danh môn để duy trì trật tự ở Bắc Hà.Hắn trầm tư một lát, rồi hỏi:- Lúc này Hà Bắc vừa mới ổn định, vẫn không thể tiến hành thanh trừ quy mô lớn đối với quan trường ở Hà Bắc, nhưng nếu để mặc nó, rất có thể làm cho quyền lực của đám quan trường Hà Bắc càng ngày càng thâm căn cố đế, không biết Tô Các lão có ý kiến nào hay không, vừa không dứt dây động rừng, lại có thể nắm được thóp của bọn họ…

Chương 891 : Thái độ lên giọngTô Uy theo chính trị đã hơn mười năm, lăn lộn trong quan trường cũng đã lâu.

Hơn nữa, bản thân y cũng không phải là một người trung trực.

Y là người thường tính toán cho lợi ích cá nhân.

Đối với các ích lợi trong quan trường thì nhìn vô cùng thấu đáo.

Đây cũng là nguyên nhân để Dương Nguyên Khánh hỏi ý kiến y.Việc Dương Nguyên Khánh thỉnh giáo khiến trong lòng Tô Uy vô cùng đắc ý, làm cho những hư vinh của y dâng đầy trong lòng.

Quan trọng hơn là, tiến đánh Hà Bắc hệ cũng phù hợp với lợi ích của y.

Đương nhiên, y cũng sẽ hết lòng bày mưu tính kế cùng Dương Nguyên Khánh.Tô Uy vuốt râu cười nói:- Thật ra, đối phó với quan viên Hà Bắc hệ mà nói thì khó cũng không khó, điện hạ chớ ngại phân ra làm hai bước đi.Tinh thần Dương Nguyên Khánh trở nên phấn chấn, hỏi:- Mời Tô Các lão nói, hai bước phân làm như thế nào?- Bước đầu tiên, điện hạ đừng ngại hạ ý chỉ Sở Vương, ra một kỳ hạn cho quan phủ các nơi của Đại Tùy, hạn cho các quan địa phương trong vòng hai tháng hoặc là ba tháng, phải kiểm kê hết kho lương, lấy ý chỉ này làm nền tảng.

Sau đó, điện hạ bắt đầu điều động quan viên các nơi của Hà Bắc, không cần ra khỏi Hà Bắc, mà chỉ cần trao đổi bọn họ trong các quận huyện của Hà Bắc cho nhau. . .Không đợi Tô Uy nói xong, Dương Nguyên Khánh đã không kìm nổi, khen một tiếng:- Quả là cao minh!Kế phân chia này của Tô Uy vô cùng độc ác.

Y thấy rõ lòng người, không có quan viên nào lại nguyện hết lòng dọn rác cho người tiền nhiệm trước, nhất định sẽ bỏ ngay trách nhiệm của mình với người tiền nhiệm.

Như vậy sẽ rất dễ dàng tạo ra mâu thuẫn giữa các quan viên ở các nơi.

Từ đó sẽ phân hoá được các lợi ích của bọn họ.Dương Nguyên Khánh cũng phấn chấn hẳn lên, lại hỏi tiếp:- Thế còn bước thứ hai?Tô Uy không chút hoang mang nói:- Đại Tùy ta có một thói quen quan trường thật không tốt, vẫn là chế độ di lưu cửu phẩm công chính, chính là quan viên nhậm chức rất lâu ở một địa phương.

Ít nhất thì năm sáu năm, lâu thì tám chín năm, thậm chí còn có mười năm trở lên.

Như vậy sẽ dễ dàng khiến quan viên và những nhà giàu có ở địa phương cấu kết, hình thành lợi ích nhất thể.

Kì thực Lô gia, Thôi gia và các thế gia khác sở dĩ có thể khống chế được quan địa phương, cũng chính là nguyên nhân này.

Ta đề nghị Đại Tùy nên thực hành theo chế độ quan viên hồi tị chế và thay phiên chế.

Không để cho làm quan ở quê hương.

Hơn nữa, quan địa phương cứ ba năm thay đổi một lần.

Ý ty chức chính là sau khi tổng kết kho lương lương thực thì đem chức quan ở Hà Bắc điều đến Hà Đông, chức quan ở Hà Đông điều đi Hà Bắc.

Như vậy có thể đánh vỡ sự khống chế của Lô, Thôi và các thế gia đối với Hà Bắc.Phương án này khiến cho Dương Nguyên Khánh đột nhiên hiểu ra.

Hắn cũng từng suy xét chế độ quan viên thay phiên nhau, nhưng lại không suy xét đến góc độ đối phó thế gia, mà là suy xét trên phương diện dự phòng.

Hôm nay, buổi nói chuyện với Tô Uy đã làm hắn tỉnh mộng.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.

Trong lòng có một loại phấn chấn mà không thể nào kìm nén được.

Sở dĩ các đại thế gia thế lực hùng mạnh, trình độ rất lớn là do thế lực bên ngoài hùng mạnh.

Thế lực bên ngoài ấy chính là họ hàng thân thích và con cái cháu chắt của bọn họ, hoặc là các loại thông gia.Mà thực hành chế độ dị địa luân hoán chế, đem thế lực bên ngoài thế gia điều đi xa ngàn dặm.

Cứ ba năm đổi một lần, lợi dụng sự hạn chế việc thông tin thư từ qua lại ở vùng đất khác, thì có thể khéo léo loại trừ thế lực các đại thế gia ở bên ngoài.

Sau đó, lại thông qua phương thức khoa cử, phổ cập giáo dục, phá vỡ các đại danh môn thế gia lũng đoạn đối với văn hóa giáo dục.

Mười năm, hai mươi năm về sau, thế gia sẽ bắt đầu trên đường xuống dốc.Dương Nguyên Khánh ở vào thời điểm mới bắt đầu thành lập triều Tùy, phải cần sự ủng hộ của các sĩ tộc Sơn Đông cho nên dễ dàng tha thứ đối với kẻ sĩ trong tộc ở Sơn Đông.

Thế cho7/10 quan viên của triều đình đều tới từ các đại danh sĩ trong tộc, giống hệt như thời kì đầu xây dựng triều Tùy, 9/10 quan viên đều là người Tiên Ti.Đây chẳng qua cũng là không còn cách lựa chọn nào khác.

Chỉ khi nào đứng vững chân, bất kể triều Tùy cũ hay Tùy mới, hay Đường triều trong lịch sử, cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng một thế lực mạnh mẽ, cứng rắn phát triển an toàn.Dương Nguyên Khánh hiện tại đã khống chế được vùng đất Hoàng Hà, một vùng đất lớn của phía bắc, cùng với Hoàng Hà là vùng đất Trung Nguyên ở phía nam, giống hệt như Tào Ngụy của tam quốc, thế lực hùng mạnh.Đối với hắn mà nói, ảnh hưởng của sĩ tộc ở Sơn Đông đã mờ nhạt.

Đương nhiên, bây giờ hắn còn cần lợi dụng sĩ tộc Sơn Đông để củng cố sự thống trị của hắn đối với phương bắc và Trung Nguyên.Chỉ có điều, tầm quan trọng của sĩ tộc Sơn Đông đối với hắn mà nói đã không giống với thời kì mới bắt đầu.

Cho nên hắn cũng muốn áp chế một cách vừa phải những sĩ tộc mạnh mẽ, cứng rắn khuếch trương, nhưng cũng không phải chèn ép.

Đây gọi là nắm chặt ở mức độ vừa phải, quá chặt không được mà quá lỏng cũng không được.Lúc này, Dương Nguyên Khánh trong lòng đã có ý tưởng.

Hắn biết bây giờ mình nên làm gì rồi.Tô Uy đứng một bên cười mà không nói.

Trong mắt, nụ cười lộ ý tràn đầy gian trá.

Y là một người cực kỳ cáo già.

Rõ ràng y trợ giúp Dương Nguyên Khánh đối phó Hà Bắc hệ, nhưng trên thực tế, cũng âm thầm đâm một đao vào Bùi đảng.

Quan viên Hà Đông điều đi Hà Bắc, chẳng phải là làm khó dễ cho Bùi gia sao?

Chỉ có điều y cũng không nói ra thôi.- Điện hạ, việc này cần làm không lộ dấu vết mới được.

Lão thần đề nghị điện hạ không cần lộ diện, để lão thần lo việc này, không biết điện hạ nghĩ như thế nào?Tô Uy kìm nén không được hưng phấn trong lòng, lại tiến thêm một bước, đưa ra yêu cầu.Cho nên nói, việc làm khó nhất của một người chính là kìm chế, cũng chính là giữ được thái độ.

Nếu như Tô Uy đừng muốn một tấc lại bước lên một thước thì chỉ cần đưa ra một đề nghị đem các viên quan này điều động qua lại, như vậy trong lòng Dương Nguyên Khánh sẽ cảm kích mãi đối với y.Nhưng Tô Uy không thể nén được thái độ này xuống, không điều khiển được nội tâm đối với tham vọng về quyền lực.

Y đắc ý vênh váo, để lộ những tính toán trong lòng hiện ra ngoài.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:- Chuyện này ta sẽ xem xét, đa tạ Tô Các lão.

Tán gẫu lâu như vậy, khiến Tô Các lão khổ cực, mời trở về đi!Nhưng thật ra là Tô Uy vì việc người kế nhiệm của y mà đến, nhân cơ hội công kích Hà Bắc hệ, xác định luôn việc Chử Lượng làm Tể tướng.

Không ngờ y còn chưa kịp nói việc này, Dương Nguyên Khánh đã không muốn nói chuyện thêm với y.

Điều này làm cho Tô Uy hối tiếc không kịp.

Nếu tiếp tục bàn bạc, chỉ sợ hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm.Bất đắc dĩ, Tô Uy chỉ có thể đứng dậy thi lễ:- Điện hạ còn rất nhiều việc, lão thần xin cáo từ.Y đi ra quan phòng, lại thấy trước mặt là Ngự Sử trung thừa Hàn Thọ Trọng đang đứng ở ngoài cửa.

Tô Uy không khỏi sửng sốt.

Hàn Thọ Trọng là một trong những người nòng cốt của Tô đảng, Dương Nguyên Khánh muốn gặp gã, sao mình lại không biết?Y bỗng nhiên hiểu ra, Dương Nguyên Khánh để cho mình rời đi, kỳ thật cũng không phải ác cảm, mà là Hàn Thọ Trọng đang chờ tiếp kiến.

Người đầu tiên của ngày đầu tiên đó là triệu kiến Ngự thư trung thừa, nhất định là có chuyện trọng đại.Tô Uy nhanh chóng nháy mắt Hàn Thọ Trọng, để cho gã tự mình báo cáo những việc sau.

Hàn Thọ Trọng lặng lẽ gật đầu, gã hiểu được ý tứ Tô Uy.Kỳ thật Hàn Thọ Trọng cũng không hoàn toàn là Tô đảng, gã làm Ngự Sử trung thừa, gã nhất định phải trung thành với Dương Nguyên Khánh.

Chỉ là bởi vì, từ nhỏ đã nợ ân tình Tô Gia, khiến cho gã nghiêng về Tô Uy.Mà ở vấn đề nguyên tắc, Hàn Thọ Trọng tuyệt nhiên sẽ không dùng chức quyền tư lợi thay Tô Uy.

Nhiều nhất thì trước tiên, để cho Tô Uy biết một ít tin tức.

Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ lòng trung thành của gã cho nên vẫn trọng dụng Hàn Thọ Trọng như trước, không cho gã là Tô đảng mà vứt bỏ.Lúc này, Bùi Thanh Tùng liền vội vàng tiến lên nói với Hàn Thọ Trọng:- Hàn Ngự sử mời vào đi!Hàn Thọ Trọng nhanh chóng sửa sang lại một chút y mũ, bước nhanh đi vào nội quan phòng.

Gã khom người thi lễ:- Tham kiến sở Vương điện hạ!Dương Nguyên Khánh đang đứng ở phía trước cửa sổ, hắn không quay đầu lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói:- Hàn Ngự sử, có hai chuyện cần ngươi làm.- Xin điện hạ chỉ bảo!Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, xoay người nhìn chăm chú vào hai phần tấu chương ở trên bàn, chậm rãi nói:- Chuyện thứ nhất, ngươi có thể tố cáo ta với Tử Vi Các, lạm dụng hình phạt riêng, tự ý giết quan trong triều .Hàn Thọ Trọng lập tức ngây ngẩn cả người, không ngờ lại là buộc tội bản nhân Sở Vương.

Chuyện này sao có thể làm chứ?

Gã nhất thời phản ứng không kịp.Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái:- Hàn Ngự sử nghe không hiểu lời của ta sao?Hàn Thọ Trọng dù sao cũng là Ngự Sử.

Gã giật mình chỉ trong nháy mắt, nhưng lập tức đã hiểu rõ, là vì giết Huyện lệnh Từ Thủ Tín của huyện Phòng Tử.

Trong lòng của gã vừa xúc động, lại vừa kính nể.Xúc động là vì Sở Vương lại muốn buộc tội chính mình.

Tiên đế Dương Quảng chỉ tới lúc sắp chết mới thừa nhận sai lầm của chính mình, còn lại thì tuyệt đối không nhận sai.

Còn kính nể là ở chỗ, Sở Vương có gan thừa nhận sai lầm, bình thường kẻ bề trên rất khó có thể làm được điều này.

Chương 892 : Tâm tư của Tiêu Hậu (1+2)Gã ngẫm nghĩ một chút liền khom người nói: - Dựa theo trình tự, hẳn là điện hạ trực tiếp sẽ thỉnh tội với Thái hậu.

Ty chức không cần buộc tội điện hạ.

Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu được, nếu như mình là Hoàng đế, thế thì không có bất kỳ người nào có thể buộc tội hắn.

Hắn chỉ có thể tự hạ chiếu tội của mình.

Nhưng Sở Vương dù sao chỉ là Nhiếp chính vương, bên trên còn Hoàng đế và Thái hậu.

Hắn chỉ cần thỉnh tội với Thái hậu là được.

Đối với việc buộc tội hắn, trước mặt Tử Vi Các mà nói, cũng không có ý nghĩa gì về sự thật.

Chỉ có điều Dương Nguyên Khánh muốn lập nên một tiền lệ, và trăm năm về sau, nếu con cháu của hắn cũng vượt quyền giết quan, như vậy còn có gián thần đem chuyện của mình ra nói, “Năm đó tiên tổ bị Ngự Sử buộc tội với Tử Vi Các”.

Có một tiền lệ như vậy, sẽ là lời cảnh tỉnh đối với con cháu của hắn.

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền lắc lắc đầu: - Nên làm như thế nào, lòng ta rất rõ.

Ngươi hãy đi làm ngay theo ý chỉ của ta.

- Vâng!

Ty chức sẽ mau chóng. . .

Buộc tội, xin điện hạ chỉ bảo chuyện thứ hai.

- Chuyện thứ hai là về tội của Triệu Quận Thái Thú Trương Ký Bắc nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm.

Người này đã giải tới Thái Nguyên.

Ông ta dính đến vụ án tham ô kho lương lương thực ở huyện Huyện Lệnh và Huyện Thừa đều là một.

Ta suy xét thấy vụ án này rất nghiêm trọng, do một Bộ tự đến thẩm án này này không được an tâm cho lắm.

Ta quyết định do Bộ, Tự, Đài tam đường hội thẩm, Ngự Sử trung thừa là chính thẩm, cũng chính là ngươi.

Mặt khác, do Đại Lý Tự Lý Thiếu Khanh và Hình Bộ chu Thị lang làm phó thẩm, ta cho các ngươi thời gian là mười ngày, thẩm tra xử lí án này cho rõ ràng.

Hàn Thọ Trọng âm thầm kinh hãi, không ngờ là đại tam đường hội thẩm.

Án này quả thật là không tầm thường rồi...

Ngày kế tiếp, Ngự Sử trung thừa Hàn Thọ Trọng chính thức ra án buộc tội đưa cho Tử Vi Các, buộc tội nhiếp chính Sở Vương Dương Nguyên Khánh tự tiện vượt quyền giết chết Huyện lệnh và Huyện thừa huyện Phòng Tử.

Đồng thời buộc tội hắn lạm dụng hình phạt riêng, lấy trong luật pháp Đại Tùy chưa có khuôn khổ hình phạt, và mở rộng tội danh, vận dụng luật quân đội đem tịch thu tài sản cả nhà Huyện lệnh và Huyện thừa, giết kẻ phạm tội, có lỗi quân đội tham gia vào chính sự Hàn Thọ Trọng buộc tội lập tức khiến vua và dân khiếp sợ.

Y cũng dám buộc tội người cầm quyền cao nhất Đại Tùy, quả thực chưa bao giờ nghe thấy.

Cùng với việc vô số người trầm trồ khen ngợi Hàn Thọ Trọng, thì họ cũng một phen toát mồ hôi lạnh, tên Hàn Thọ Trọng này chuốc lấy đại họa.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tử Vi Các không ngờ tiếp nhận rồi buộc tội, cũng lấy bốn phiếu thông qua buộc tội, trình lên Thái hậu lệnh buộc tội.

Nhưng Dương Nguyên Khánh từ đầu đến cuối vẫn giữ sự trầm mặc.

Mãi đến lúc này, rất nhiều đại thần rốt cục mới kịp phản ứng.

Chỉ sợ cái án buộc tội này đều không phải là Hàn Thọ Trọng dũng cảm, mà là ý của bản thân Dương Nguyên Khánh.

Không có Dương Nguyên Khánh gật đầu, Tử Vi Các làm sao có thể thông qua lệnh buộc tội.

Lúc này, vua và dân từ cao tới thấp đều nảy sinh hứng thú thật lớn.

Kết cục cuối cùng của lệnh buộc tội này sẽ có kết quả gì?

Chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh thực sẽ bị miễn chức Sở Vương ...

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Thái hậu!

Trong Tử Ngọc điện Tấn Dương cung , Dương Nguyên Khánh cung kính thi lễ một cái về phía Tiêu Hậu.

Hôm nay Tiêu Hậu cảm nhẹ, có vẻ tinh thần rất mệt mỏi.

Đơn giản là vì Dương Nguyên Khánh yết kiến, bà ta mới gượng sức tinh thần ra mặt tiếp kiến.

- Sở Vương không cần đa lễ.

Tiếng Tiêu Hậu nhỏ nhẹ: - Sở Vương tới gặp ai gia có chuyện gì không?

- Khởi bẩm Thái hậu, vì thần tự ý giết triều quan, bị Ngự Sử buộc tội, Tử Vi Các đã phê chuẩn lệnh buộc tội, thần đặc biệt hướng Thái hậu thỉnh tội, mời Thái hậu hạ ý chỉ, xử phạt vi thần!

- Cái gì!

Vốn Tiêu Hậu dựa nửa người vào giường êm, nhưng những lời này của Dương Nguyên Khánh lập tức khiến bà ta giật nảy người ngồi dậy, trừng hai mắt to, có chút không thể tin và nhìn Dương Nguyên Khánh: - Sở Vương đang nói cái gì?

Dương Nguyên Khánh lấy ra lệnh buộc tội của Tử Vi Các, hai tay dâng lên Tiêu Hậu.

Một cung nữ nhận lấy đưa cho Tiêu Hậu.

Tiêu Hậu mở lệnh buộc tội ra liếc nhanh qua, dường như hơi hiểu rõ, Sở Vương tự mình buộc tội chính mình, tỏ thái độ nạp gián.

Tiêu Hậu ngầm thở dài, chồng của bà ta, tiên đế Dương Quảng cũng không đồng ý nạp gián.

Cho dù tỏ thái độ ra ngoài, ông ta cũng không chịu.

Phàm là ông ta chịu nghe đại thần khuyên bảo một chút, cũng sẽ không bị người chết nước vong, chôn cất qua loa ở Dương Châu.

- Ai gia hiểu, không biết điện hạ cần ai gia làm như thế nào?

Dương Nguyên Khánh đương nhiên không thể dạy Tiêu Hậu làm như thế nào.

Hắn tin tưởng Tiêu Hậu, tự trong lòng sẽ biết mình nên làm như thế nào.

Hắn lại thi lễ: - Khởi bẩm Thái hậu, thần nguyện nhận bất kỳ xử phạt nào của Thái hậu.

Tiêu Hậu thấy Dương Nguyên Khánh không chịu nói rõ, đành phải gật gật đầu: - Ai gia hiểu, để ai gia suy nghĩ một chút!

- Ngọc thể Thái hậu không khoẻ, thần không dám quấy rầy nhiều.

Xin Thái hậu chú ý điều dưỡng, thần cáo từ!

Dương Nguyên Khánh thi lễ, liền cáo từ.

Tiêu Hậu ngồi yên một lát, chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi đến rã rời, cung nữ liền đỡ quay trở về nội cung nghỉ ngơi.

Tiêu Hậu trở lại tẩm cung của chính mình, ngồi ở trên giường êm.

Một cung nữ bưng tới cho bà ta một chén thuốc: - Thái hậu, vừa mới sắc thuốc thuốc xong, nhân lúc còn nóng uống đi!

Trong lòng Tiêu Hậu còn đang nghĩ nên xử phạt chuyện Dương Nguyên Khánh như thế nào.

Đương nhiên, bà ta sẽ không tìm phiền toái cho mình.

Dương Nguyên Khánh chẳng qua là làm ra vẻ một chút.

Bà ta cũng chỉ có thể phạt hơi đau, có thể coi là không liên quan tới đau đớn, cũng làm cho bà ta cảm thấy rất khó xử lý.

Tiêu Hậu chỉ cảm thấy một trận đau đầu, không thể nghĩ được cái gì nữa, chỉ có thể để lệnh buộc tội để sang một bên, nhận lấy chén thuốc.

Lúc này, một cung nữ ở cửa nói: - Thái hậu, Tấn Lăng Vương điện hạ tới thăm.

- Để cho y vào.

Tấn Lăng Vương là hoàng trưởng tôn Dương Đàm từ trước.

Y tới Thái Nguyên rồi.

Địa vị Hoàng đế vị hiển nhiên không tới phiên y.

Dương Nguyên Khánh vốn định để Dương Hựu phong y là Dự Vương, nhưng Tiêu Hậu kiên quyết không chịu.

Tiêu Hậu kiên trì phong y là Tiêu Dao Vương.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại cảm thấy không ổn.

Tiêu Dao Vương có ý hơi trêu tức.

Cuối cùng, tiếp thu ý kiến Tử Vi Các, sửa lại phong làm Tấn Lăng Vương, quận Tấn Lăng chính là vùng Thường Châu sau này.

Quê hương mẫu thân Dương Đàm, trên thực tế chính là quận Vương, tránh việc cùng tước vị làm Vương với Dương Nguyên Khánh.

Có thể coi Tấn Lăng Vương cũng là rảnh rỗi Vương.

Mỗi ngày không có việc gì, Dương Đàm trong lòng phiền muộn, liền sa vào tửu sắc, dùng rượu ngon và nữ sắc làm tê liệt chính mình, trốn tránh sự thật.

Năm đó, Dương Nguyên Khánh đã đáp ứng Thái Tử Dương Chiêu, cho ba con trai của y cả đời bình an.

Quả thật y cũng làm được rồi.

Tuy nhiên, thân phận của bọn họ đã có điểm khó có thể thu xếp.

Con thứ Dương Đồng vứt bỏ trần thế, xuất gia làm tang tại chùa Tấn Vân, lập tức đi theo chủ trì xuôi theo núi nam thiên thai, bái đại sư tổ Thiên Thai Tông thứ năm làm thầy, dốc lòng học tập Phật hiệu.

Con trai thứ ba Dương Hựu tuy là Hoàng đế, nhưng hắn đam mê nghiên cứu học vấn, mỗi ngày đều say mê điển tịch trong mênh mông biển sách, chưa từng hỏi qua chính sự, ngẫu nhiên xuất cung, cũng là đi tìm nhóm đại nho nghiên cứu thảo luận học vấn, có thể nói lòng có ký thác.

Chỉ có trưởng tôn Dương Đàm lòng ôm chí lớn, không quên được hoàng tổ và thái tổ phụ gây dựng giang sơn Đại Tùy, một lòng chấn hưng xã tắc.

Nhưng mắt thấy Dương Nguyên Khánh thay mặt đại Tùy trở thành kết cục đã định.

Trong lòng của y buồn khổ, lại khó có thể giải sầu, chỉ còn biết mượn rượu giải sầu, sa vào trong rượu.

Dương Đàm đi vào trong tẩm cung của tổ mẫu, khom người thi lễ: - Cháu thỉnh an bà nội, chúc bà nội thân thể an khang!

Tiêu Hậu trông thấy bước chân trưởng tôn liêu xiêu, mắt mặt phù thũng, vừa thấy đã biết đó là biểu hiện tửu sắc quá độ, hoàn toàn giống con thứ Dương Giản năm đó, trong lòng bà ta thở dài một hơi, lời nói thấm thía: - Bà nội chỉ bị bệnh cảm nhẹ, điều dưỡng hai ngày đã đỡ rồi.

Nhưng cháu cũng bị bệnh nặng.

Đàm nhi à, cháu còn sa vào tửu sắc như vậy, khiến phụ thân cháu trên trời có linh thiêng thì làm sao có thể an tâm?

Dương Đàm im lặng, một lúc lâu sau nói: - Cháu biết sai rồi.

Câu “Biết sai rồi” của y, Tiêu Hậu không biết đã nghe bao nhiêu lần, đã thành một câu miễn cưỡng.

Nhưng Tiêu Hậu cũng biết, nếu không để cho cháu rượu và nữ nhân thì trong lòng của y sẽ càng thêm phẫn uất, cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong lòng Tiêu Hậu cũng căm tức, vì sao y không thể giống huynh đệ mình vậy, tìm một ký thác, làm một người bình thường, chẳng giữ thiên hạ, không có binh quyền, ai sẽ bán mạng thay y?

Tiêu Hậu không có cách nào giữ được y, chỉ có thể coi mắt không thấy tâm không phiền, liền phất tay nói: - Đa tạ cháu tiến đến vấn an, cháu đi đi!

- Cháu cáo lui.

Dương Đàm xoay người vừa muốn đi, ánh mắt lại dừng lệnh buộc tội ở trên bàn.

Kỳ thật, cũng là một quyển tấu chương, nhưng vỏ ngoài có đóng dấu đỏ, cho nên gọi là lệnh buộc tội.

Loại cách thức này Dương Đàm vô cùng quen thuộc.

Y sửng sốt.

Sao trong phòng bà nộicó lệnh buộc tội, chẳng lẽ chính là sự kiện buộc tội Dương Nguyên Khánh như lời đồn ở bên ngoài kia sao?

- Bà nội. . . .

Ở đây. . .

Sao lại có lệnh buộc tội?

Dương Đàm chần chờ hỏi.

- Đây là Tử Vi Các buộc tội Sở Vương vượt quyền.

Sở Vương thỉnh tội ai gia, chuyện này khiến ai gia đau đầu quá!

Trong lòng Dương Đàm nóng lên.

Y kềm nén không được, trong lòng kích động nói: - Bà nội, chẳng bằng để cháu giúp thay bà nội.

- Cháu có phương án gì sao?

Tiêu Hậu cầm lệnh buộc tội từ trên bàn nhặt, mệt mỏi hỏi y.

Dương Đàm khẩn trương nói: - Cháu đề nghị. . . .

Có thể động chính không động quân, giữ lại quân quyền, miễn đi Sở Vương. . . chức Thượng Thư Lệnh.

- Nói bậy nói bạ!

“Bịch” một tiếng, Tiêu Hậu vỗ bàn thật mạnh một cái, giận dữ mắng mỏ hắn nói: - Ta còn không có hồ đồ đến mức này.

Ngươi muốn chết thì ngươi đi mà chết.

Ta còn muốn sống sót.

Dương Đàm sợ tới mức vội vàng thi lễ: - Chỉ là một đề nghị, bà nội không nên tức giận.

"Hừ!"

Tiêu Hậu hừ thật mạnh một tiếng: - Ngươi nghĩ rằng ta không rõ ý đồ của ngươi sao?

Ngươi cho là có thể nhân cơ hội này mà loại bỏ Dương Nguyên Khánh chủ quản ư, ngươi quá ngu xuẩn rồi, quá ngây thơ rồi.

Ngươi đã quên thiên hạ này là của ai!

Dương Đàm cúi đầu, một lúc lâu sau cắn răng nói: - Đây là thiên hạ Đại Tùy ta!

Tiêu Hậu thấy y khăng khăng một mực, trong lòng càng thêm tức giận.

- Tại sao ngươi không nói đây là thiên hạ Đại Chu, tại sao không nói đây là thiên hạ Đại Ngụy, tại sao không nói đây là thiên hạ Đại Hán.

Triều Tùy sớm đã diệt vong rồi, ngươi có biết hay không!

- Ta không biết!

Dương Đàm bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, sự phẫn nộ bị đè nén ở trong lồng ngực đột nhiên bộc phát.

Y chỉ vào Tiêu Hậu khàn giọng rống to: - Triều Tùy diệt vong rồi, vậy là bà là cái gì?

Bà là Thái hậu, là Thái hậu nhà nào?

Bà vì vinh hoa phú quý, giống như con chó quỳ gối trước mặt Dương Nguyên Khánh, vẽ đường cho hươu chạy, bán đứng xã tắc Đại Tùy, bà không cảm thấy thẹn sao?

Tiêu Hậu tức giận đến phát run cả người.

Thân mình quơ quơ, lập tức rơi vào hôn mê.

Ba cung nữ lo sợ đỡ lấy bà ta hô to: - Thái hậu!

Thái hậu!

Dương Đàm đưa hai tay giơ ra, ngửa mặt lên trời hô dài một tiếng: - Trời diệt Đại Tùy ta ư?

Y xoay người vô cùng thống khổ ra khỏi tẩm cung Tiêu Hậu.

Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hậu thức tỉnh.

Bà ta nhìn nhìn hai bên, hỏi khe khẽ: - Tên súc sinh kia đâu rồi?

- Thái hậu, ông ta hồi cung rồi.

Tiêu Hậu chặn ngang ba cung nữ, thấp giọng cầu khẩn nói: - Các ngươi giữ kín giúp ta, những lời vừa rồi y nói, không thể truyền đi, nếu không chúng ta sẽ chết không có đất chôn thây.

Ba cung nữ từ nhỏ đều đã đi theo Tiêu Hậu, ít nhất cũng hai mươi năm.

Ở trong trong tẩm cung Tiêu Hậu chỉ có ba ngườibọn họ.

Ba người liên vội vàng gật đầu đồng ý: - Thái hậu yên tâm đi!

Chúng thần đều hiểu rõ.

Tiêu Hậu lại thở dài: - Phải nghĩ biện pháp đưa tên súc sinh này đi, nếu không gã sẽ hại chết ta.

- Nhưng đem ông ta đi, phải được Sở Vương đồng ý mới được.

Tiêu Hậu tập trung suy nghĩ chỉ trong chốc lát: - Ta có cách khiến Sở Vương đồng ý.

Bà ta để cung nữ đỡ ngồi xuống, rồi nói với cung nữ: - Lấy Kim Cương Trạc ra cho ta.

Tiêu Hậu vẫn mang theo hộp nữ trang theo bên mình.

Từ khi bà ta làm Hoàng hậu thì đã luôn mang theo trên người.

Bên trong có bảy mươi hai chiếc trang sức, đều là bảo vật vô giá.

Bà ta nói, Kim Cương Trạc chính là một trong số đó, là vật quý giá của các thế hệ Hoàng hậu từ thời Lưỡng Tấn tới nay.

Đính lên nó có một trăm lẻ tám viên kim cương, trong đó một viên kim cương lớn nhất gần như trái trứng bồ câu, cực kì quý báu.

Một lát, cung nữ dùng bàn sơn son mang Kim Cương Trạc tới: - Thái hậu!

Ở trong này.

Tiêu Hậu khe khẽ vuốt vuốt Kim Cương Trạc rực rỡ loá mắt này, rồi lại để cho cung nữ mang tới một cái hộp ngà voi, cầm vòng tay bỏ vào trong hộp, giao cho một gã cung nữ: - Ta nghe nói Bội Hoa sinh hạ một đứa con trai.

Ngươi thay ta đem vòng tay này đưa đi, coi như là lễ vật ta cho đứa nhỏ.

Cung nữ kinh sợ.

Bảy mươi hai món đồ trang sức của Thái hậu năm đó do Thánh Thượng ban tặng.

Bảy mươi hai có ý nghĩa tròn đầy tốt đẹp.

Bà ta chưa bao giờ đưa cho bất cứ kẻ nào.

Thậm chí ngay cả Nam Dương Công chúa cũng không cho.

Hiện tại lại đưa ra ngoài để làm lễ vật chúc mừng.

Cung nữ vội vàng nói: - Thái hậu, vòng tay đưa đi, trang sức cũng chỉ có bảy mươi mốt cái thôi.

Tiêu Hậu cũng luyến tiếc, nhưng trang sức quý giá, cũng không thể quý giá bằng tính mạng của bà ta.

Cũng chẳng còn vinh hoa phú quý lúc tuổi già của bà ta.

Năm nay bà ta vẫn chưa tới năm mươi tuổi.

Nếu được bảo dưỡng tốt, bà ta còn có thể sống ba mươi năm nữa.

Nhưng ở tại hậu cung bảo dưỡng, chỉ có Dương Nguyên Khánh mới có thể cho bà ta.

Hiện tại lại là thời loạn, thân phận của bà ta đã từng là Hoàng hậu Đại Tùy, nếu như không có Dương Nguyên Khánh che chở, thì không biết bà ta sớm đã bị người ta chà đạp khiến cho không biết bộ dạng như thế nào.

Tiêu Hậu rất rõ Dương Nguyên Khánh quan trọng đối với bà ta như thế nào.

Giống như lời đứa cháu nói với bà ta, bà giống hệt con chó quỳ trước mặt hắn.

Thực sự gã nói cũng không sai, nếu Dương Nguyên Khánh muốn, bà ta thậm chí sẵn sàng hiến dâng thân xác cho hắn cũng không sao, chỉ có điều. . . . .

Tiêu Hậu thở dài một tiếng: - Đi thôi!

Giao nó cho Sở Vương phi.

Cung nữ biết Thái hậu tất nhiên đã là suy nghĩ cặn kẽ, liền gật gật đầu, tiếp nhận hộp ngà voi rồi mang đi.

Lúc này, Tiêu Hậu lại ngồi dậy, nói với một cung nữ khác: - Lấy bút mực tới đây!

Hai cung nữ mang đến cái bàn nhỏ, rồi lại mang tới bút mực.

Tiêu Hậu mở lệnh buộc tội ra, trầm tư một lát, sau đó cầm bút ở phía sau viết: - Tội nhỏ không cần phạt nặng, nhưng phải cắt chức Thái sư của Sở Vương, phạt cắt bổng lộc nửa năm, lấy đó làm cảnh cáo!

Viết xong, bà ta để bút xuống, lấy ra bảo ấn Thái hậu, ấn thật mạnh con dấu lên chỗ phê chuẩn ...

Ban đêm, Dương Sư Đạo lại một lần nữa đi tới quý phủ Thôi Quân Tố.

Đi tới cửa thư phòng Thôi Quân Tố, y liền cười khổ nói: - Lão Thôi, chúng ta phải nghĩ cách dâng đơn xin từ chức lui về mới được.

Thôi Quân Tố cười mà không nói, ra lệnh người nhà bưng tới mấy món đồ nhắm, rồi lại mang tới một bình rượu nho tốt nhất.

Y tự mình đưa cho Dương Sư Đạo một chén rượu.

Lúc này mới cười tủm tỉm nói: - Vẫn không nỡ rời khỏi triều đình, đúng không!

Dương Sư Đạo thở dài, - Có đôi khi ta là thật sự hy vọng, Sở Vương điện hạ bỏ đi tính bướng bỉnh.

Rốt cuộc, vẫn không chịu cúi đầu.

Ta thật sự sẽ đi Hàn Giang câu cá, xem như cho qua.

Có thể ngài ấy cố sửa sai lầm rồi thì thật sự là minh quân hiếm có.

Một Quân vương như vậy hạ xuống làm thần, ta cũng có thể làm một phen sự nghiệp, ghi tên sử sách, nếu quả thật bỏ của chạy lấy người, trong lòng không cam!

Thôi Quân Tố nâng chén rượu lên cẩn thận hớp một ngụm, mùi rượu thơm nồng khiến cho đôi mắt có chút bất mãn của y híp lại.

Y uống một hơi cạn sạch, lại hỏi: - Hiền đệ cho rằng sở Vương điện hạ là bị hai người chúng ta dồn ép, mới không thể không nhận sai sao?

Dương Sư Đạo lắc lắc đầu: - Ngài ấy không phải người như vậy.

Ngài ấy sẽ không chịu bất cứ kẻ nào uy hiếp.

Hơn nữa, Đại Tùy nhân tài đông đúc, cũng không thiếu hai người chúng ta.

Ta cho là ngài hiểu rõ được tầm quan trọng được chuyện này.

Điều này cũng cho thấy, ngài ấy thực sự coi trọng pháp luật, mà không phải là làm ra vẻ, tình nguyện lấy mình ra làm gương.

- Hiền đệ nói không sai, triều trước nhị thế đã vong.

Sở vương đã nhận được sự dạy dỗ sâu sắc rồi, coi trọng nhu cầu dân sinh, coi trọng tướng quyền phân trị, tránh cho độc tài.

Những điều này đều đảm bảo cho sự ổn định và hoà bình lâu dài.

Thật sự, Lý Đường cũng làm không tệ.

Thực thi nhiều với cơ chế phân quân quyền, cũng là rút ra bài học từ việc triều Tùy diệt vong.

- Ta cũng không coi trọng triều Đường.

Dương Sư Đạo cũng không tán thành cách nhìn Thôi Quân Tố: - Đường triều phân phong Lý thị Chư Vương, không dám động tới ích lợi quý tộc Quan Lũng.

Tuy rằng Đường triều bởi vậy mà được ủng hộ, nhưng là tạo ra một giai tầng đại quyền quý.

Hiện tại, bởi vì cuối triều Tùy chiến loạn, nhân khẩu rất thưa thớt nên còn có thể phân cho dân chúng bình thường một chút ích lợi.

Đợi trăm năm sau, nhân khẩu gia tăng, những tôn thất quyền quý này quây ruộng chiếm đất tất nhiên sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Đường triều lấy được thiên hạ mới ổn.

Nói tới đây, cảm xúc của Dương Sư Đạo có vẻ hơi bớt đi.

Một mặt, ông ta vui mừng vì Sở Vương biết sai mà sửa.

Mặt khác, vì chính ông ta sắp tạm rời cương vị làm việc mà thấy mất mát, chủ động từ bỏ vị trí Tể tướng.

Nếu tạm rời cương vị này, ông ta rất khó có thể quay lại con đường làm quan, trừ phi là Thái Tử lên ngôi.

Nhưng so với ông ta, Sở Vương còn trẻ, trên thực tế, chính là ông ta có thể về vườn rồi.

Dương Sư Đạo đưa rượu trong chén lên uống một hơi cạn sạch, thở thật dài: - Nếu bởi vì ta từ chức, mà khiến sở Vương điện hạ không còn làm trái với chế độ, ta cho dù tuổi già nghèo túng, cũng không oán không hối hận.

Chương 893 : Bất mãn trong lòngTrong câu “Không oán không hối hận” này của ông ta tràn đầy sự phiền muộn.

Thôi Quân Tố nhìn ông ta chăm chú.

Bỗng nhiên mỉm cười, cuối cùng ngửa đầu cười ha ha.Tiếng cười không hề kiêng nể này khiến Dương Sư Đạo cũng có chút nổi giận.

Ông ta cầm chén rượu để xuống thật mạnh:- Huynh cười cái gì?- Ta đang cười đệ đó!

Ban đầu dũng mãnh chưa từng có từ trước đến nay, nhưng đạt tới mục đích rồi lại hối hận.

Theo đệ, ở đây có thể nhìn thấy cái gì gọi là lòng người khó dò.Thôi Quân Tố lắc lắc đầu, đứng dậy lấy ra một quyển tấu chương trog tủ sách, đưa cho Dương Sư Đạo:- Xế chiều hôm nay, Đỗ tướng quốc đã tới tìm ta.

Cái này là đưa cho đệ.Dương Sư Đạo ngây ngẩn cả người ra một chút.

Ông ta nhận ra bản tấu chương này đúng là đơn xin từ chức của mình.

Ông ta chậm rãi nhận lấy, lật xem hai trang, đúng là đơn xin từ chức của ông ta.

Nhưng mặt sau phê bình, chú giải nói mấy câu, đúng là bút tích của Dương Nguyên Khánh.- Người làm Tể tướng, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình.

Ông dũng mãnh có thừa mà cẩn thận thì lại không đủ, chức vị cao mà vọng ngôn.

Ông biết sai hay không?- Cái này...Mặt Dương Sư Đạo đỏ bừng, có chút co quắp.

Dương Nguyên Khánh không ngờ trả lại tấu chương cho mình.

Điều này làm cho ông ta có chút trở tay không kịp.Thôi Quân Tố thở dài nói:- Chúng ta nên nghĩ tới, Sở Vương điện hạ lòng dạ không hẹp hòi như vậy.

Nếu như ngay cả hai người chúng ta mà cũng không giữ nổi thì ngài ấy làm sao có thể giữ được thiên hạ đây?Dương Sư Đạo trầm mặc chốc lát nói:- Nhưng bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho người.

Sở Vương có sai, chúng ta cũng có sai.

Nếu người có thể sửa sai, vì sao chúng ta không thể sửa sai.

Lấy bốn chữ “Cao vị vọng ngôn”, ta cũng có thể đi tới chỗ Sở vương nói lời xin lỗi.Thôi Quân Tố giơ ngón tay cái lên,- Đêm nay nói nhiều với hiền đệ như vậy, chỉ có những lời này của hiền đệ làm ta vui lòng thành phục...Trong phủ Sở vương, hai ngọn nến khiến ánh sáng trong phòng sáng ngời.

Phía góc tường, khói nhẹ lượn lờ trong lư hương, khiến trong phòng tràn ngập những làn hương lờ mờ.

Trên ghế, Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt tấu chương.

Hắn rời khỏi Thái Nguyên hơn một tháng, tấu chương tích lại rất nhiều, khiến cho hắn không thể không mang một phần về, tranh thủ thời gian phê duyệt vào buổi tối.Xế chiều hôm nay, Tiêu Hậu đã ra ý chỉ, tội nhẹ phạt nhẹ, miễn chức Thái sư của hắn, phạt bổng nửa năm, Dương Nguyên Khánh không thể không bội phục Tiêu Hậu biết làm vừa lòng người.

Ngầm hiểu ý đồ của mình, rất giỏi về am hiểu tâm tư người khác.

Cứ như thế thì chuyện này coi như là kết thúc rồi.Lúc này, cửa gõ vang, ngoài cửa truyền đến tiếng của thê tử Bùi Mẫn Thu:- Phu quân, thiếp tìm chàng có chút việc.- Vào đi!Bùi Mẫn Thu đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một cái hộp ngà voi.

Chính là Tiêu Hậu sai người đưa hộp tới.

Chuyện này làm cho nàng hơi khó xử, liền tới tìm Dương Nguyên Khánh bàn bạc.- Có chuyện gì?Dương Nguyên Khánh để bút xuống cười nói.- Ài!Bùi Mẫn Thu thở dài, ngồi xuống đối diện Dương Nguyên Khánh, đặt hộp lên bàn, giao cho trượng phu:- Giữa trưa, Thái hậu phái cung nữ đưa tới cái này, nói là lễ vật cho Bội Hoa.

Bội Hoa không dám nhận, lại đưa cho thiếp.

Thiếp cũng thấy thật khó.

Chàng xem xét giúp thiếp.- Là cái gì?Dương Nguyên Khánh có chút tò mò.

Ngay cả Giang Bội Hoa cũng không dám nhận lễ thì nó là cái gì?Bùi Mẫn Thu mở hộp, cẩn thận lấy ra một chiếc vòng tay.

Trên vòng tay khảm đầy kim cương.

Ánh sáng ngọn nến chiếu rọi xuống rực rỡ loá mắt.

Hơn nữa, một viên đá kim cương to như trứng chim bồ câu, lại lóe ra ánh sáng màu xanh nước biển.Dương Nguyên Khánh nhận lấy vòng tay, xem trong chốc lát hắn khẽ cau mày:-Vòng tay tay này thật là quý báu, nhưng cũng không tới mức khiến Sở Vương Trắc Phi không dám nhận, khiến cho Sở Vương phi cảm thấy khó xử, có gì mà nghiêm trọng như vậy?- Bội Hoa nói, đây là một trong bảy mươi hai bộ trang sức của Tiêu Hậu.

Bảy mươi hai bộ trang sức của người chưa hề ban cho bất cứ kẻ nào, kể cả Nam Dương Công chúa sinh hạ Vũ Văn Thiền Sư, xin một bộ trang sức cho Thiền Sư trấn tà, người cũng không chịu.

Nghe nói là người từng nhận Thiên Thai Tông Trí Nghĩ đại sư khai quang.

Bảy mươi hai bộ trang sức này, một bộ cũng không thể thiếu.

Nhưng người lại tặng một bộ cho Xảo Lang, ân tình này quá lớn.Dương Nguyên Khánh lại cười cười, cũng không quan tâm đến ân tình gì Vương phi nói.

Tiêu Hậu có được bảy mươi hai bộ trang sức thì sao.

Nếu như mình mặc kệ bà ta, có lẽ trang sức của bà ta giữ trong nửa ngày cũng không nổi, đều sẽ bị loạn phỉ cướp đi.

Ngay cả bản thân bà ta, chỉ sợ cũng bị cướp đi làm áp trại phu nhân.

Tiêu Hậu thoạt nhìn đẹp đẽ thành thục, nét thanh xuân rất được giữ gìn.

Đây chính là khẩu vị của bọn loạn phỉ.Đúng là mình che chở bà ta, mới có chỗ dựa cho tuổi già.

Có thể tiếp tục bảo vệ vinh hoa phú quý.

Cho con mình một bộ trang sức, nó chứng tỏ người phụ nữ này thông minh.

Dương Nguyên Khánh trong lòng rất rõ, chuyện này thật ra là Tiêu Hậu tỏ thành ý với mình.- Chẳng qua là một món trang sức, nàng để cho Bội Hoa nhận đi.

Cứ bảo là ta nói.

Chuyện này không có gì là to tát cả.Bùi Mẫn Thu cũng hiểu được ý trượng phu.

Nàng suy nghĩ một chút, nói:- Vậy được rồi!

Thiếp sẽ nhận nó.

Tuy nhiên, thiếp vẫn còn muốn tự mình đi cảm ơn người, đáp lễ lại ch bà ấy.Dương Nguyên Khánh lấy ra một cái bút ngọc, đưa cho thê tử:- Bút này cũng là vật quý báu, hãy đem bút này đáp lễ cho bà ấy.Bùi Mẫn Thu hé miệng cười, đưa tay nhận bút ngọc:- Thiếp đang phát sầu vì chưa có đồ tặng cho bà ấy, chàng đưa cho thiếp cây bút quí này, bớt đi một món đồ quí cuả thiếp.Lúc này, ngoài cửa có bà quản gia bẩm báo nói:- Khởi bẩm lão gia, Dương Tướng quốc và Thôi Tướng quốc đến đây, chờ ở ngoài cửa lớn cầu kiến, nói là thỉnh tội lão gia.Trong Tử Vi Các có hai Thôi tướng quốc và hai Dương tướng quốc.

Nhưng hiện tại, thỉnh tội với hắn chỉ có Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:- Nói cho bọn họ biết, nói là ta đã nghỉ ngơi, ngày mai tái kiến đi!- Chờ một chút!Bùi Mẫn Thu gọi bà quản gia lại.

Đôi mi thanh tú của nàng khẽ chau lại, nhẹ giọng khuyên Dương Nguyên Khánh:- Phu quân, như vậy không tốt lắm đâu!

Họ dù sao cũng là tướng quốc.- Ta đã tha thứ đủ rồi.

Hai người bọn họ dám từ chức để đến uy hiếp ta, ta còn tha thứ bọn họ.- Nếu như là đã khoan thứ, thế thì vì sao lại không gặp một lần.

Như vậy trong lòng họ cũng sẽ không có khúc mắc.- Nhưng trong nội tâm của ta không thoải mái!Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống:- Bọn họ dùng từ chức ép ta nhận sai.

Đối với đại cục mà nói, ta để trong bụng, có thể không so đo bọn họ.

Nhưng ta không phải là con rối, không phải là ta không có tính nóng nảy.

Lòng ta không thoải mái.

Hiện tại, ta không muốn gặp bọn họ.Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ thở dài, rồi nói với quản gia:- Cứ theo như lời lão gia nói, đi làm đi!Bà quản gia đi rồi, trong phòng không khí trở nên có chút trầm trọng.

Hai người đều không nói gì.

Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài một tiếng:- Phu quân mệt rồi!

Thiếp không quấy rầy nữa.Nàng xoay người quay đi.

Dương Nguyên Khánh lại giữ tay nàng lại:- Ngồi xuống đi!

Trò chuyện với ta.Bùi Mẫn Thu trên mặt lộ ra ý cười.

Cười duyên một tiếng:- Thiếp sai nha hoàn sắc thuốc trà sâm, chắc đã được rồi.

Phu quân ngồi tạm, Thiếp đi bưng tới cho chàng.Nàng xoay người bước chân nhẹ nhàng, rồi đi thẳng.

Dương Nguyên Khánh trong lòng quả thật có chút căm tức, nhưng hắn không muốn đem chuyện không vui ở trong lòng mang về nhà.

Nhìn thê tử đi ra, hắn khẽ lắc đầu.

Lại cầm lấy bút, mở tiếp bản tấu chương ra...

Ngoài Vương phủ, Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo đứng ở trước bậc thang, kiên nhẫn chờ Dương Nguyên Khánh tiếp kiến.

Bọn họ đều là người thông minh.

Dương Nguyên Khánh lấy tấm lòng khoan dung tiếp nhận lời khuyên can của bọn họ, để tránh cắt chức Thái sư, thừa nhận chính mình tự ý giết Huyện lệnh, nhận lỗi vi phạm quy định, nhận phạt cắt bổng lộc nửa năm.Nhưng Dương Nguyên Khánh nhận sai không có nghĩa là trong lòng của hắn không có bất mãn.

Hơn nữa, đó cũng là lúc Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên cũng đang dùng từ chức để tạo áp lực.

Có thể tưởng tượng, bốn tướng quốc đồng thời từ chức sẽ khiến cho Dương Nguyên Khánh tức giận như thế nào.Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo cũng ý thức được bọn họ dùng cách từ chức để tạo áp lực là không ổn.

Họ phải tới cửa xin lỗi, giữ thể diện cho Dương Nguyên Khánh.Lúc này, cửa mở, quản gia bước nhanh ra, chắp tay thi lễ với hai người, nói:- Hai vị tướng quốc, thật là có lỗi, vừa rồi bên trong truyền đến tin tức, lão gia thân thể có chút mỏi mệt, đã đi nghỉ sớm.

Sáng mai lão gia sẽ vào triều như thường lệ, có chuyện gì, ngày mai hãy nói sau!Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo nhìn nhau, hai người trong mắt đều lộ ra một nụ cười khổ.

Xem ra, Dương Nguyên Khánh thật sự có chút tức giận bọn họ…Ngày tiếp theo mới vừa sáng, hai mươi mấy tên kỵ binh áp tải một chiếc xe chở tù binh ra trước cửa lớn cung Tấn Dương.

Lúc này, đúng vào giờ cao điểm vào triều.

Hơn hai trăm đại thần đang chuẩn bị vào cung Tấn Dương, không biết ai hô một tiếng:- Đằng sau có xe chở tù!

Chương 894 : Thái Thú quận TriệuCác đại thần đều quay đầu lại, chỉ thấy hai mươi mấy tên kỵ binh tay cầm trường kích, hộ vệ một chiếc xe chở tù đi về phía cửa chính.

Trên xe tù, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang mặc áo trắng, trên tay là xiềng xích, đầu thò ra khỏi xe chở tù, tóc tai bù xù, vẻ mặt dại ra.Mọi người lập tức dẹp ra thành một con đường, yên lặng nhìn chăm chú vào xe chở tù, đi qua bên người, có người hô nhỏ một tiếng:- Đây không phải là Trương Thái Thú của quận Triệu sao?Trong đám người lập tức vang lên một đợt bàn luận xôn xao, Thái Thú quận Triệu, em rể tướng quốc Thôi Hoằng Nguyên.

Hai ngày trước, Sở Vương hạ ý chỉ, Trương Ký Bắc là kẻ khả nghi nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, và có quan hệ chặt chẽ tới tham ô kho dự trữ lương thực với huyện Phòng Tử, giao trách nhiệm cho Đại tam ti hội thẩm, nhưng không nghĩ tới việc Trương Ký Bắc đã bị áp giải vào kinh vào lúc này.Trong số quan viên ngoài cửa lớn, có không ít là người Hà Bắc hệ.

Trong số bọn họ, không ít người có quan hệ không tệ lắm với Ký Bắc.

Nhìn thấy Trương Ký Bắc bị xe chở tù mang đến, có người lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người, cưỡi ngựa chạy vội đi về bẩm báo Thôi Hoằng Nguyên.Lúc này, tại cung Tấn Dương có binh lính từ trên thành chạy xuống dưới.

Một gã Giáo Úy đang trực cao giọng hỏi:- Xe chở tù đi nơi nào?Người áp giải lạnh lùng nói:- Phụng mệnh áp giải tới Ngự Sử đài!Một tên lính chạy vào cung đi về phía Ngự Sử đài bẩm báo.

Không bao lâu, Ngự Sử Trung thừa Hàn Thọ Trọng mang theo vài tên Ngự Sử và hơn mười người thị vệ vội vàng đi ra.

Y chắp tay, đem tấm ngư bài của mình đưa lên:- Ta chính là Ngự Sử Trung thừa Hàn Thọ Trọng, phụng chỉ làm chủ thẩm án Trương Ký Bắc.

Các ngươi giao y cho ta đi!Quan quân áp giải kiểm chứng tấm ngư bài của Hàn Thọ Trọng, trả tấm bài lại cho y, khoát tay chặn lại:- Đem xe chở tù cho bọn họ!Hơn mười người thị vệ tiến lên tiếp quản xe chở tù.

Một gã Ngự Sử lại tiến lên giao công văn.

Xe chở tù bị bọn thị vệ mang vào cung Tấn Dương.

Đúng lúc này, Trương Ký Bắc trong xe chở tù bỗng nhiên giãy dụa.

Gã ra sức hướng ra phía bọn quan viên hô to:- Dương Nguyên Khánh mượn gió bẻ măng, muốn loại trừ quan trường Hà Bắc...Còn chưa dứt lời, một tên binh lính dùng cán mâu hung hăng nện một nhát lên trên mặt của gã.

Hét thảm một tiếng, máu mũi phun ra, Trương Ký Bắc bị nện đã hôn mê.

Bọn quan viên được một trận hô nhỏ, đều lùi lại phía sau một bước.

Hàn Thọ Trọng mặt âm trầm ra lệnh:- Đem vào tù lao của Ngự Sử đài!Xe chở tù bị đẩy mạnh vào trong cung.

Bọn quan viên ở trước đại môn nghị luận một lát.

Lúc này, tiếng chuông trong cung Tấn Dương gõ vang.

Đây là tiếng thứ nhất trong ba tiếng chuông vào triều.

Bọn quan viên đều tiến vào cung.

Trước đại môn cung Tấn Dương lại an tĩnh lại.Gần sau nửa canh giờ, cảnh tượng phát sinh ở trước cung Tấn Dương liền truyền khắp trong ngoài triều đình, gần như trở thành chủ đề nghị luận của tất cả quan viên trong triều đình.

Vụ Án Trương Ký Bắc mặc dù chỉ đơn giản là nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, nhưng suy nghĩ của bọn quan viên lại không đơn giản.

Trương Ký Bắc có hậu trường là Bác Lăng Thôi thị, thân phận lại là em rể của Thôi Hoằng Nguyên, khiến cho cái án này từ đơn giản trở nên phức tạp.Lúc Dương Nguyên Khánh đi vào cung Tấn Dương.

Sự việc xảy ra trước đại môn đã hét.

Hắn cũng như ngày thường, đi vào quan phòng của mình.

Vừa mới ngồi xuống, Bùi Thanh Tùng liền bẩm báo ở ngoài cửa:- Điện hạ, Thôi tướng và Dương tướng cầu kiến.Lúc này, những bất mãn trong lòng Dương Nguyên Khánh đã bớt đi hơn phân nửa.

Hai người này tối hôm qua tìm đến xin lỗi mình, hôm nay lại xuất hiện.

Điều này cho thấy, thái độ vẫn tương đối thành khẩn.

Bọn họ đã thành khẩn như thế thì cũng không so đo với bọn họ làm gì.- Để cho bọn họ vào đi!Rất nhanh, Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố bước nhanh đến.

Sự xấu hổ trên mặt hai người đều không thể che dấu được.

Dù sao đến nhận sai, xin lỗi, bình thường trên mặt người ta đều không thể không lộ ra.

Hai người cùng nhau khom người thi lễ:- Vi thần đặc biệt thỉnh tội với điện hạ!Dương Nguyên Khánh khoát tay áo:- Mời ngồi đi!Hai người ngồi xuống.

Tuy rằng không khí hơi gượng, nhưng có mấy lời nhất định phải nói rõ.- Hai người các ngươi một đi theo ta nhiều năm, còn người kia là chỗ giao tình của ta, ta cứ việc nói thẳng thôi.Dương Nguyên Khánh liếc nhìn hai người bọn họ một cái.

Hai người đều cười khổ hạ thấp người nói:- Điện hạ, xin cứ nói thẳng!- Tâm tình của các vị ta có thể hiểu được, kiên trì thực hiện chế độ nguyên tắc thì ta tán thưởng.

Ta vẫn xác định các vị là các đại thần, là cánh tay đắc lực của Đại Tùy.Hai người mừng rỡ, cùng nhau thi lễ:- Đa tạ điện hạ!Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, đã cắt ngang bọn họ:- Tuy nói là như vậy, nhưng cách làm của các vị lại làm cho ta cực kỳ bất mãn!Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:- Ta tuy rằng trái với chế độ, chưa qua Hình Bộ định tội đã giết Huyện lệnh.

Điều này là không đúng.

Nhưng các ngươi có khuyên ta hay không?

Hoặc nói thẳng là ta không đúng.

Nếu ta không nghe khuyên bảo, như vậy các ngươi mới bị ép bất đắc dĩ mà từ chức.

điều này là hợp tình lý, ta cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng các ngươi không làm như vậy.

Ta còn đang trên đường, các ngươi đã kêu la phải từ chức.

Đường đường là một tướng quốc, mà lại khinh suất đưa ra quyết định như vậy sao?

Ngay cả tối thiểu là khuyên can cũng không có, lại dùng từ chức đến bức ta.

Các ngươi không cảm thấy, điều này làm quá đáng lắm sao?Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Dương Sư Đạo càng có một chút xấu hổ vô cùng, đứng lên thi lễ thật sâu:- Đây đều là khinh suất của vi thần, suy xét vấn đề không chu toàn.

Thôi tướng quốc từ chức cũng là do vi thần tới tận nhà đi khuyên ông ấy.

Vi thần chịu trách nhiệm chính, nguyện nhận sự xử phạt của điện hạ.Thôi Quân Tố cũng đứng dậy tạ tội:- Chuyện này không có quan hệ tới Dương tướng quốc khuyên thần.

Là tại vi thần không đủ thận trọng từ lời nói đến việc làm, vi thần nguyện xin lĩnh tội!Dương Nguyên Khánh lại ngồi xuống, hai người thành khẩn nhận sai rốt cục khiến bất mãn trong lòng của hắn hoàn toàn biến mất.

Hắn liền gật đầu:- Vốn phải xử phạt các ngươi.

Nhưng ta lại sợ triều thần cho rằng Dương Nguyên Khánh ta không chịu nạp gián.

Cho nên xử phạt sẽ miễn đi.

Ta chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ta có sai, các ngươi cứ việc tới khuyên gián, nếu ta kiên quyết không thay đổi, như vậy các ngươi nhắc lại từ chức, ta cũng không thể nói gì hơn.

Bất kể như thế nào, nhất định phải cho ta cơ hội nạp gián một lần.Tim hai người tâm bỗng dưng buông lỏng xuống.

Chuyện này rút cục đã trôi qua, bọn họ cùng nhau thi lễ thật sâu:- Đa tạ điện hạ dạy bảo, vi thần ghi nhớ!- Được rồi!

Chuyện này cũng không cần nhắc lại, mời hai vị tướng quốc và Đỗ tướng quốc cùng nhau thương nghị, nếu quản lý tốt kho lương, tiếp thu ý kiến quần chúng, thì đề ra phương án tốt nhất.- Tuân mệnh!Hai người lại thi lễ, cùng nhau lui xuống.Dương Nguyên Khánh cũng thở ra nhẹ nhàng một hơi dài.

Chuyện này rút cục đã trôi qua.

Lúc này, hắn nhìn thấy Bùi Thanh Tùng thò đầu ở cửa, liền hỏi:- Có chuyện gì không?- Điện hạ, ty chức có một việc muốn bẩm báo.- Chuyện gì?- Sáng hôm nay, toàn bộ quan viên triều đình đều đang bàn tán một sự kiện, đã truyền đi xôn xao.Câu nói này làm Dương Nguyên Khánh sực nhớ, sáng sớm hôm nay hắn đến cung Tấn Dương, dọc đường đi thấy bọn quan viên đều túm năm tụm ba và nghị luận cái gì đó.

Thấy hắn đến thì lập tức không nói chuyện nữa.

Điều này khiến hắn thấy hơi kỳ quái, vốn muốn hỏi Bùi Thanh Tùng, nhưng lại bị Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố đã cắt đứt.- Ngươi nhắc ta mới nhớ, hôm nay ta cũng thấy có không ít người đang nghị luận cái gì đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?- Hồi bẩm điện hạ, sáng hôm nay Trương Ký Bắc được xe chở tù nhân áp giải đến, đúng lúc ấy ty chức cũng đang ở đấy. . . . .Bùi Thanh Tùng liền đem chuyện xảy ra lúc sáng sớm ở cửa cung Tấn Dương, kể một hơi rõ ràng rành mạch.

Dương Nguyên Khánh mặt âm trầm, nghe mà không nói được một lời.

Nghe xong, hắn mới lạnh lùng hỏi:- Y thật sự gọi ta là Dương Nguyên Khánh mượn gió bẻ măng sao?- Y cứ xưng hô như thế, gọi thẳng tên điện hạ, cực kỳ vô lễ, còn nói điện hạ loại trừ quan trường Hà Bắc.- Hừ!Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng thật mạnh:- Ta xem ra y đã chán sống.

Đến nước này rồi mà vẫn dám uy hiếp ta.Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Hôm nay Thôi Hoằng Nguyên có vào triều không?- Hồi bẩm điện hạ, ông ta vẫn cáo ốm, không vào triều.

Nhưng ngược lại, Lô tướng quốc thì vào triều rồi.

Ty chức mới vừa rồi còn nhìn thấy ông ấy.Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi hai bước, liền nói ngay:- Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi Thôi phủ thăm bệnh...Tòa nhà của Thôi Hoằng Nguyên ở Thái Nguyên cũng không lớn, chỉ có điều tòa nhà đó nằm ở khoảng rất đẹp, lại dựa vào gần cửa bắc, cách chợ Bắc của Thái Nguyên không xa.

Từ đây, mỗi ngày vào triều đều rất gần, lại là đất phồn hoa, nhưng nhà cửa của y lại ở một góc sáng sủa, yên tĩnh.

Chương 895 : Liên minh chia rẽ (1+2)Hiện nay, trong Thôi phủ chỉ có hai người là mụ vợ già và Thôi Hoằng Nguyên ở, cùng với hơn mười người giúp việc.

Còn lại, con cháu Bác Lăng Thôi thị đều không ở nơi này.Thôi Hoằng Nguyên đã ngoài sáu mươi tuổi.

Lão là huynh trưởng của tiền Thái Thú quận Trác Thôi Hoằng Thăng.

Trong chiến tranh lần đầu tiên với Triều Tiên, Thôi Hoằng Thăng vì bị bệnh dịch lây nhiễm mà không may qua đời.Bởi vì Thôi Hoằng Nguyên tuổi đã già nên lão đảm nhiệm làm gia chủ Bác Lăng Thôi thị, thực ra chỉ là cái danh.

Trên thực tế, các việc trong gia tộc đều là do cháu của y là Thôi Chúng đang quản lý.Hơn nữa, ở trong số bảy tướng của Tử Vi Các, thì lão là một người duy nhất không có thực quyền.

Chức quan Thái tử Chiêm sự là chức quan đứng đầu cả trăm quan của Đông cung nhưng Đại Tùy lại không có Đông cung, càng không có Thái Tử.

Chức quan Thái Tử Chiêm sự này của lão chính là một cái chức quan nhàn tản.Không chỉ có như thế, bởi vì niên mại của lão, nên chính sự bút của Tử Vi Các cũng chỉ mang tính chất tượng trưng cho lão và Tô Uy.

Còn quyền lực chính thì nằm trong tay ngũ tướng thay phiên nhau nắm giữ.Thôi Hoằng Nguyên đã cáo ốm ba ngày và Lô Dự cáo ốm hai ngày rồi.

Hai người bọn họ phát bệnh đều là một loại sách lược, đều là sách lược để bức Dương Nguyên Khánh buông tha cho việc loại trừ quan trường Hà Bắc.Về phần từ chức, hai người bọn họ và Dương Sư Đạo lý do thực sự từ chức bất đồng.

Chỉ có điều trên miệng bọn họ kêu gào phải từ chức, nhưng lá đơn này lại chưa hề tới tay Dương Nguyên Khánh.Hôm nay, Thôi Hoằng Nguyên thật sự có chút cảm nhẹ.

Vì y sầu lo thành bệnh.

Hơn nữa, sáng sớm đã nhận được tin tức, em rể của lão Trương Ký Bắc bị xe chở tù áp giải vào kinh rồi.

Điều này càng làm cho y thêm âu lo.Trong phòng, một gã thị nữ đang cẩn thận cho Thôi Hoằng Nguyên uống thuốc.

Miệng uống thuốc, nhưng tay lại đưa vào trong cổ áo thị nữ, tùy ý mà vờn bộ ngực đầy đặn của thị.

Thị nữ vẻ đỏ bừng mặt, nhưng thân mình cũng không dám động đậy.Lão nam nhân phần lớn là tương đối háo sắc, nhưng năng lực lại không còn.

Tuy nhiên, sự háo sắc của tuổi già thì lại rất mạnh.

Thôi Hoằng Nguyên cũng không ngoại lệ, chỉ có thể động tay, ánh mắt híp lại, lóe ra hưng phấn sáng mầu, chăm chú nhìn người thị nữ ngượng ngùng khiến mặt ửng đỏ.Ngay vào lúc tay của y định sờ soạng xuống dưới váy thì ngoài cửa truyền đến tiếng chân chạy nhanh dồn dập, chỉ nghe lão quản gia ở ngoài cửa lo lắng bẩm báo:- Lão gia, có việc gấp!- Việc gấp gì?Giọng điệu Thôi Hoằng Nguyên cực kỳ không hài lòng.

Tên quản gia không có mắt, dám cắt đứt sự hứng thú của lão.- Lão gia, sở Vương điện hạ tới.- Sao!Thôi Hoằng Nguyên ngồi dậy, tiếng thúc giục thị nữ liên tiếp, nói:- Mau đỡ ta đứng lên, thay quần áo cho ta...Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng trên bậc thang của Thôi phủ, híp mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Nơi này cách chợ Bắc chưa tới hai trăm bước, im ắng đến không ngờ.

Hoàn cảnh cũng rất tốt, vài gốc cây già xanh um tùm rậm lá.Dương Nguyên Khánh quả thực bội phục ánh mắt của Thôi gia, mua được một tòa nhà yên tĩnh như vậy.

Tuy hơi nhỏ, nhưng người ít thì cũng không cần ở nhà lớn, dễ thành gánh nặng.Tòa nhà này là nhà riêng của Bác Lăng Thôi thị tại Thái Nguyên.

Cho dù không phải Thôi Hoằng Nguyên mua nhưng vẫn nhìn ra phong cách của Bác Lang Thôi thị: càng nhiều quyền, làm việc càng khiêm tốn.Hai ngày nay Dương Nguyên Khánh một mực quan sát thái độ của hai người Thôi, Lô.

Tuy luôn miệng nói từ chức nhưng chưa từng đưa đơn từ chức lên bàn cho hắn.

Điều này nói rõ Thôi, Lô từ chức cũng không phải thật tâm, chỉ là muốn gây áp lực cho hắn thôi.Nhưng Dương Nguyên Khánh không hề phớt lờ, cũng không dùng phương thức thô thiển trực tiếp bãi miễn hai người đó.

Dù sao Thôi, Lô có liên quan đến mười mấy quận Hà Bắc, làm quá mức dễ kích phát Hà Bắc bạo loạn, gây hậu quả bất ổn.Thật ra đây cũng là chỗ dựa của hai người Thôi, Lô.

Bọn họ biết Dương Nguyên Khánh sẽ không thật cách chức họ cho nên mới dám dùng biện pháp từ chức để uy hiếp.Nói cho cùng vẫn xoay quanh hai chữ ích lợi.

Một vấn đề kho lương thực nho nhỏ lại tác động đến ích lợi toàn bộ chốn quan trường Hà Bắc.Từ sau khi Dương Nguyên Khánh nắm được Hà Bắc hồi đầu năm thì chỉ thanh trừ hoàn toàn quan lại quận Hà Gian lớn nhất và quận Trác có nhiều nhân khẩu nhất, còn các quận huyện Hà Bắc vẫn giữ nguyên.Đây kỳ thật là một biện pháp thỏa hiệp của Dương Nguyên Khánh để duy trì lợi ích các phương thế lực ở Hà Bắc, đồng thời mời những gia chủ thế lực đại biểu cho lợi ích Hà Bắc như Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị tiến vào Tử Vi Các.Lợi ích ổn định ở Hà Bắc cũng đem đến thế cục ổn định tương ứng.

Chỉ có như vậy hắn mới dám tiến công quy mô vào Trung Nguyên mà gần như không cần cho quân trú tại Hà Bắc.Việc ổn định Hà Bắc có rất nhiều chỗ tốt, nhưng hạn chế cũng ngày càng tăng.

Các loại lợi ích ở Hà Bắc ngày càng vững chắc, nên một khi hắn thống nhất thiên hạ xong mới quay lại thu thập Hà Bắc thì lúc đó chỉ sợ cũng như đuôi to khó vẫy, khó mà làm.Một tên huyện lệnh nho nhỏ cũng dám tham ô sáu trăm tấn lương thực, hơn nữa còn là bị mình ngẫu nhiên phát hiện, qua đó dễ dàng tưởng tượng các quận huyện cả Hà Bắc sẽ là như thế nào.Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng hiện tại cần làm gì.

Cho dù không tẩy trừ quan trường Hà Bắc trên quy mô lớn thì cũng phải dùng thủ đoạn tàn khốc để làm kinh sợ quan viên các quận huyện để bọn họ không dám làm liều.Kho lương thực chỉ là vấn đề nhỏ, thi hành quân điền chế trên quy mô lớn trong mùa đông mới là vấn đề lớn.

Nếu không nhanh dọa dẫm đám quan viên Hà Bắc khiến bọn họ kiềm chế bớt thì lần triển khai quân điền chế quy mô lớn mùa đông này sẽ có tai họa ngầm vô cùng lớn.Chỉ có biện pháp giải quyết mạnh mẽ cứng rắn đối với vấn đề kho lương thì mới khiến các quận huyện Hà Bắc biết được ý chí quyết tâm của trung ương triều đình, như vậy quân điền chế mới có thể thi hành thuận lợi.Nếu động thì sẽ loạn bây giờ, không động thì sẽ loạn trong tương lai.

Làm kẻ thống trị, nhất định phải tìm kiếm một loại giải pháp cân bằng.

Thái thú Trương Ký Bắc của quận Triệu không thể nghi ngờ là một nước cờ chuẩn xác, chỉ cần giữ chắc được quân cờ này thì Thôi Hoằng Nguyên sẽ phải phối hợp.Như vậy đánh vỡ liên minh Thôi, Lô là bước mấu chốt đầu tiên.

Việc hôm nay Lô Dự vào triều mà Thôi Hoằng Nguyên không vào đã khiến Dương Nguyên Khánh phát hiện được một tia bất hòa giữa bọn họ.Lúc này một tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ nội viện, tiếp đó là tiếng nói của Thôi Hoằng Nguyên vang lên:- Mau mở cửa chính!Cửa chính “kẽo kẹt” kéo ra, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại đã thấy Thôi Hoằng Nguyên bước nhanh tới, tuy nhiên tinh thần y dường như không tốt, trong mắt ẩn hiện vẻ khẩn trương khó giấu.Thôi Hoằng Nguyên quả thật rất khẩn trương.

Dương Nguyên Khánh đột nhiên đến mà không có bất kì dấu hiệu nào, cũng không hề thông báo trước.

Hơn nữa Trương Ký Bắc vừa bị áp giải đến cung Tấn Dương thì Dương Nguyên Khánh đã tới, chẳng lẽ giữa hai người này có liên hệ gì?Thôi Hoằng Nguyên không kịp suy nghĩ, cuống quít từ cửa lớn chắp tay đi tới:- Vi thần không kịp tiếp đón từ xa khiến bệ hạ đợi lâu, vi thần có tội!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Không có việc gì, không thông báo trước mà đến, thật có lỗi.

Ta chỉ muốn thăm hỏi một chút bệnh tình của Thôi Tướng quốc xem thế nào.Dương Nguyên Khánh nhìn dò xét Thôi Hoằng Nguyên một lượt, cười nói:- Khí sắc Thôi Tướng quốc có vẻ tốt hơn tưởng tượng của ta đó!Thôi Hoằng Nguyên lúng túng, y thật ra cũng không có bệnh gì, giả vờ cũng không được, đành thở dài:- Hôm trước vi thần bị cảm nhẹ một chút, nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi.

Hôm nay nghỉ thêm một ngày, mai là có thể chính thức vào triều.

Vậy mà khiến bệ hạ lo lắng, lão thần thật hổ thẹn!Y lại vội khom người:- Mời điện hạ vào trong!Dương Nguyên Khánh cười cười, bước nhanh vào Thôi phủ.

Phòng cho khách quý của Thôi phủ đã được dọn xong.

Thân phận Dương Nguyên Khánh là Sở Vương, lại không có quan hệ riêng tư gì với Thôi Hoằng Nguyên nên đương nhiên không thể đi thư phòng, chỉ có thể nhận lễ nghi long trọng nhất của Thôi phủ.Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh tới vội vàng nên Thôi phủ không kịp chuẩn bị.

Không có đèn treo, không có vòng hoa, chỉ có thảm đỏ trải dọc trên đường từ cửa vào phòng khách quý.

Thôi Hoằng Nguyên mời Dương Nguyên Khánh đến phòng khách quý, nhường ghế chính.

Hai người khách sáo nhau một chút rồi đều tự ngồi xuống.Một thị nữ dâng lên hai chén trà.

Dương Nguyên Khánh bưng chén trà lên quan sát, thấy vách chén mỏng như giấy, trong suốt như ngọc, mơ hồ có thể thấy màu xanh của trà, cười nói:- Sứ trắng Hình Diêu cũng có thể làm được tinh tế nhẵn nhụi như vậy thật là hiếm thấy.

Chẳng lẽ đây là chén Bạc Ảnh trong truyền thuyết?Thôi Hoằng Nguyên hơi đắc ý cười nói:- Đúng là chén Bạc Ảnh.

Trăm năm qua Hình Diêu tổng cộng chỉ có năm cặp, hiện giờ chỉ còn đúng hai cặp.

Một cặp ở hoàng cung, một cặp ở trong phủ Bác Lăng Thôi thị.

Hiện tại chiếc chén Bạc Ảnh trong tay bệ hạ chính là một cặp do Bác Lăng Thôi thị cất giữ.

- Thứ đắt tiền như vậy không ngờ lại cho ta dùng, thật không dám nhận.

Nếu lỡ may ta làm hư hao gì thì chẳng phải sẽ trở thành tội nhân của Thôi gia?- Điện hạ quá lời, trừ chiếc chén Bạc Ảnh này thì ta thật không nghĩ ra còn thứ gì khác có thể biểu hiện sự kính trọng của Bác Lăng Thôi thị tới điện hạ.Hiện giờ Thôi Hoằng Nguyên hơi chột dạ, bản thân y là một người rất cẩn thận.

Hơn nữa là con trưởng của Thôi thị, cũng chỉ vì năm đó khi phụ thân lựa chọn người thừa kế gia chủ thấy y yếu đuối nhát gan thiếu quyết đoán nên mới chọn con thứ Thôi Hoằng Thăng mà không chọn y.Chỉ bởi vì Thôi Hoằng Thăng bị bệnh chết ở Liêu Đông, loạn thế triều Tùy nổi lên nên Bác Lăng Thôi thị mới nhất trí đề cử người có địa vị cao mà lại cẩn thận là Thôi Hoằng Nguyên tiếp nhận chức vị gia chủ.Mấy ngày nay bởi vì Dương Nguyên Khánh lộ ra chút tiếng gió là sẽ tẩy trừ chốn quan trường Hà Bắc, động đến ích lợi của hai nhà Lô, Thôi nên mới khiến Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên chống cự quyết liệt.

Nhưng quan điểm của hai người có sự bất đồng.

Lô Dự chủ trương mạnh mẽ chống lại, quyết không nhượng bộ, nhất định phải khiến Dương Nguyên Khánh hiểu được thái độ cứng rắn của phái Hà Bắc.Mà Thôi Hoằng Nguyên lại chủ trương thương lượng thỏa hiệp.

Y không muốn cứng rắn quá mức làm Dương Nguyên Khánh trả thù.

Cho dù Lô Dự cố thuyết phục nhưng y vẫn chỉ đồng ý trên mồm, trong lòng vẫn không cho là đúng.

Cũng chính vì ý kiến không thống nhất nên mới xảy ra việc hôm nay Lô Dự lên triều mà Thôi Hoằng Nguyên tiếp tục giả ốm ở nhà.Vì sự nhút nhát và chột dạ này nên y một mực tìm cách lấy lòng Dương nguyên Khánh, không tiếc lấy ra chén sứ trân quý nổi tiếng của gia tộc Thôi thị để đãi khách.

Và Dương Nguyên Khánh nhanh chóng nhận ra thái độ cúi thấp biểu hiện từ tiềm thức tâm lý này.Dương Nguyên Khánh không tỏ vẻ gì, chậm rãi uống một ngụm trà, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, nói:- Tiếc nuối lớn nhất của ta là không thể đi thăm Bác Lăng Thôi thị.

Năm ta đảm nhiện chức tổng quản U Châu, Thôi Thái thú của quận Trác có quan hệ rất tốt với ta.

Thậm chí lúc ta cùng Lý Cảnh vì phản đối xuất binh Triều Tiên mà bị bãi chức thì Thôi thái thú cũng đứng ra biện giải cho ta.

Phần ân tình này ta mãi nhớ trong lòng, luôn tìm một thời điểm thích hợp để hồi báo ân tình của Thôi Thái thú với ta năm đó.Dương Nguyên Khánh nói vô cùng chân thành khiến Thôi Hoằng Nguyên cực kì cảm động.

Y cũng thở dài một tiếng:- Năm đó Hoằng Thăng cũng nói với thần rằng Dương tổng quản của U Châu là người rất thẳng thắn, ân oán rõ ràng, có thể quen thân.

Chỉ tiếc rằng Hoằng Thăng tạ thế sớm, sau đó thiên hạ đại loạn.

Bác Lăng Thôi thị còn không tự lo được cho mình nên vẫn không liên hệ với điện hạ.

Kỳ thật Bác Lăng Thôi thị t렴rước đến nay vẫn ủng hộ điện hạ hết mình.

Chúng thần đều hi vọng điện hạ sớm ngày thống nhất thiên hạ, nguyện làm cánh tay đắc lực của người.Hai bên nhìn như nói chuyện ân cần, thực tế đều là cẩn thận thăm dò điểm mấu chốt của đối phương.

Thôi Hoằng Nguyên biết Dương Nguyên Khánh tạm thời sẽ không động đến lợi ích chính của Bác Lăng Thôi thị, mà Dương Nguyên Khánh cũng hiểu Thôi Hoằng Nguyên nguyện ý thỏa hiệp.

Nói đến bước này, Dương Nguyên Khánh liền chuyển thẳng sang việc chính.- Lần này ta tình cờ mới biết được một kẻ huyện lệnh nho nhỏ dám tham ô sáu trăm tấn lương thực, quả là đáng khiếp sợ.

Tuy huyện lệnh đã bị giết nhưng ta phát hiện rất nhiều lỗ hổng trong vấn đề kho lương, vì vậy ta quyết định thanh tra toàn diện các kho lương thực ở Hà Đông, Hà Bắc và Trung Nguyên.

Nhưng triều đình có rất nhiều lời ra tiếng vào đối với việc này, lại có người chủ trương bỏ qua chuyện cũ, về sau quản lý nghiêm hơn là được.

Không biết Thôi Tướng quốc có thái độ gì đối với việc này?Ánh mắt sắc bén của Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào Thôi Hoằng Nguyên.

Một lời nói xuyên trúng nhược điểm khiến Thôi Hoằng Nguyên hoảng loạn.

Y thật không ngờ Dương Nguyên Khánh lại hỏi trực tiếp như vậy làm y không kịp chuẩn bị, nhưng y lại không thể lảng tránh, dù sao y vẫn là tướng quốc, từng thảo luận chuyện này trong Tử Vi Các.Môi của y ngập ngừng, rốt cục thấp giọng nói:- Thần thấy được quan trọng là phải có chứng cớ đầy đủ.

Nếu quả thật phạm tội thì phải truy cứu, nhưng nếu như không phải lạm quyền mưu lợi mà chỉ vì thế cục hỗn loạn làm tổn thất lương thực kho lương thì có thể tha thứ.- Đó là đương nhiên.

Dù sao rối loạn như vậy, chỉ cần không phải là mưu lợi thì ta sẽ không truy cứu.

Nhưng nếu như liên quan tới hối lộ, không làm tròn bổn phận hay tham ô thì ta sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy.Thôi Hoằng Nguyên giật thót một cái.

Y nghe ra lời nói của Dương Nguyên Khánh có vấn đề, chỉ thẳng vào Trương Ký Bắc.

Trương Ký Bắc chẳng phải là kẻ tham ô sao?Quả nhiên, Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào y, chậm rãi nói:- Về vụ án của Trương Ký Bắc, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ liên can.

Ta chỉ có thể làm cho Thôi Tướng quốc một chuyện, nếu vụ án dính đến con cháu Bác Lăng Thôi thị thì ta có thể buông tha.

Những người còn lại, một kẻ cũng không thoát được.

Thôi Tướng quốc đồng ý hay không?Đây là giới hạn của Dương Nguyên Khánh trong việc xử lý vấn đề kho lương lần này.

Thế lực bên ngoài của hai nhà Thôi, Lô sẽ bị tẩy sạch, nếu là con cháu thì sẽ không bị động đến.

Như vậy sẽ không va chạm đến lợi ích chính của hai nhà Thôi, Lô.

Đây là sự nhượng bộ của Dương Nguyên Khánh.Thôi Hoằng Nguyên đương nhiên cũng nghe hiểu.

Y biết Dương Nguyên Khánh đã nhượng bộ, bây giờ chính là cần bọn họ nhượng bộ.Suy nghĩ thật lâu, Thôi Hoằng Nguyên rốt cục gật đầu:- Ta đồng ý phương án của điện hạ.Lần tỏ thái độ này của y tương đương với việc liên minh Thôi Lô chính thức bị chia rẽ…Chức năng ban đầu của cung Tấn Dương là làm hành cung của Dương Quảng, các bộ chức năng khác của bộ, tự còn thiếu.

Năm trước không lâu sau khi quân Tùy công phá được Thái Nguyên thì nơi đây lại được xây dựng thêm trên qui mô lớn.

Ba tỉnh sáu bộ chín tự năm giam dần dần hình thành khu xử lý và làm việc riêng.Trong Ngự Sử đài nằm ở góc đông nam là một tòa lầu ba tầng nhỏ màu đỏ.

Bởi vì sở hữu quyền hạn giám sát và bắt giữ nên tầng hầm ngầm được xây dựng để làm ngục lao tạm giam phạm nhân.Trở về từ Thôi phủ, Dương Nguyên Khánh đi thẳng tới Ngự Sử đài.

Ngự Sử Đại Phu là Dương Thiện Hội, một trong bảy tướng của Tử Vi Các.

Nhưng vị trí đó của gã chỉ là trên danh nghĩa, gã không tham dự vào sự vụ cụ thể của Ngự Sử đài mà để ba người Ngự sử trung thừa phụ trách.Một người là Hàn Thọ Trọng phụ trách giám sát đủ loại quan lại trong kinh thành, một người là Lưu Mông phụ trách giám sát quan phủ địa phương, còn lại là Đới Sùng Vận, phụ trách xử lý sự vụ nội bộ của Ngự Sử đài.Trừ ba vị Ngự sử trung thừa còn có mười hai Thị Ngự Sử và mười bốn người Ngự Sử giám sát.

Tính cả Ngự Sử Đại Phu, Ngự Sử đài tổng cộng có bốn mươi người, phụ trách toàn bộ giám sát hoạt động của cả vương triều Đại Tùy.Vụ án kho lương thực phát sinh tại quận Triệu lần này vẫn chưa chấm dứt dù Dương Nguyên Khánh đã giết Huyện lệnh và Huyện thừa.

Từ lời khai lấy được từ tâm phúc của Từ Thủ Tín và một số bản ghi chép đút lót điều tra trong thư phòng, thì lại lộ ra chữ kí của một vị thượng ti trong thư, thái thú quận Triệu Trương Ký Bắc.Trong bản ghi chép biểu hiện rất rõ Trương Ký Bắc biết việc Từ Thủ Tín tham ô kho lương thực và cũng ngầm đồng ý việc Từ Thủ Tín tham ô.

Bù lại, Từ Thủ Tín phải chia chác hai phần cho Trương Ký Bắc.Bởi vì việc nhận hối lộ chưa diễn ra nên có thể không tính, coi như không làm tròn bổn phận.

Nhưng trong bản ghi chép của Từ Thủ Tín lại nói rõ gã hàng năm đều đút lót cho Trương Ký Bắc năm nghìn xâu tiền để lấy được lời khen của y, liên tục ba năm như vậy.Nhưng đây chỉ mới là một huyện, quận Triệu tổng cộng mười một huyện, vậy những huyện khác thì thế nào?

Đương nhiên tra xét việc Trương Ký Bắc nhận hối lộ chỉ là lấy cớ, điều Dương Nguyên Khánh muốn chính là dùng Trương Ký Bắc để giết gà dọa khỉ toàn bộ đám quan của Hà Bắc.Lúc Dương Nguyên Khánh đến cửa Ngự Sử đài thì Hàn Thọ Trọng đã được báo tin chờ ở đó.

Y thi lễ:- Tham kiến điện hạ!Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Trương Ký Bắc nhận tội không?- Khởi bẩm điện hạ, tên này mồm rất cứng, chết cũng không chịu khai, một mực không thừa nhận mình nhận hối lộ, tra tấn cũng vô dụng.Hàn Thọ Trọng thở dài:- Ty chức đang nghĩ biện pháp để y khai!- Dẫn ta đi xem y.Mọi người vội đưa Dương Nguyên Khánh tới địa lao.

Từ bậc thang một gian phòng đi sâu xuống ước chừng ba hay bốn tr.

Cảnh vật trước mắt dần tối mờ, ngọn đèn trên vách tường lập lòe, không khí vẩn đục, âm u ẩm thấp.

Một loại cảm giác âm trầm khủng bố tràn ngập địa lao.Dọc theo một dãy hành lang dài tới trước một cánh cửa sắt.

Viên lính coi ngục mở cửa, hơn mười thân vệ và quan viên Ngự Sử đài vây quanh Dương Nguyên Khánh đi vào.Bên trong cửa sắt là một gian nhà đá, dùng đá xanh lớn để xây, có vẻ khá trống trải.

Trên vách đá treo đầy các loại dụng cụ tra tấn.

Trong góc có một chậu than lửa, tám tên đàn ông vạm vỡ cởi trần nửa trên vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào một lồng sắt trong phòng.Lồng sắt rộng khoảng tám thước, trong góc có một người đang ngồi rũ rượi.

Trên chân đeo xích sắt, nửa trên cởi trần, mình đầy thương tích.

Đây đúng là Trương Ký Bắc bị áp giải đến lúc buổi sáng.

Lúc này gã đã hôn mê, đầu gục lên thanh sắt.Thẩm vấn Trương Ký Bắc thực hiện y theo kiểu tam đường hội thẩm, do ba người Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Hình bộ Thị lang và Ngự Sử trung thừa cùng thẩm vấn.

Chương 896 : Điều kiện trao đổiNhưng loại tam đường hội thẩm này phải chờ sau đó mới tiến hành, đầu tiên Trương Ký Bắc phải khai nhận trước rồi tam đường hội thẩm mới đối chiếu và xác nhận, cuối cùng ba bên ký tên định án.Lúc này chủ thẩm là Thị Ngự Sử không ngờ thấy Sở vương đến đây liền vội khom người bẩm báo:- Điện hạ, phạm nhân vừa bị thẩm vấn, đã ngất rồi.Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Trương Ký Bắc:- Làm Y tỉnh lại!“Xoạt!”

Hai tên đàn ông vạm vỡ tạt hai thùng nước lạnh lên người Trương Ký Bắc.

Sau một lúc lâu, Trương Ký Bắc rên rỉ chậm rãi tỉnh lại.Dương Nguyên Khánh khoát tay:- Tất cả lui xuống!Mọi người không dám chống lệnh, lui xuống.

Trong nhà đá chỉ còn Dương Nguyên Khánh và Trương Ký Bắc.

Dương Nguyên Khánh đến bên cạnh, lạnh lùng nhìn vào gã.Trương Ký Bắc cố sức xoay người, ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Khánh, cười lạnh một tiếng:- Đã làm điện hạ thất vọng phải không!Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười, ngồi xổm trước mặt gã, nhìn chăm chú vào gã, nói:- Chúng ta làm một vụ giao dịch đi!Trương Ký Bắc vốn định phun cho Dương Nguyên Khánh một bãi nước bọt nhưng vẫn nhịn được.

Gã nghĩ tới vợ con của mình, nếu phun phát này tuy sướng thì sướng nhưng vợ con chết chắc.Trương Ký Bắc nghiêng đầu không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt khinh thường cực kì.Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý thái độ của gã, tiếp tục nói:- Ta không ngại nói rõ cho ngươi, dù ngươi khai hay không thì ngươi đều chết chắc.

Ta phải lấy đầu của ngươi để răn đe lũ quan Hà Bắc.

Nhưng ta biết ngươi có con trai, tên là Trương Kế Hoành, hiện đang đọc sách tại Thôi Học, học rất giỏi, hàng năm còn thi tam giáp ở Thôi Học nữa.

Ngươi còn có một con gái, hứa gả cho cháu trai của Thôi Hoằng Nguyên.

Nếu khai theo yêu cầu của ta thì các con ngươi sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Thậm chí nếu thi đậu khoa cử ta vẫn để nó trúng tuyển bình thường, cho một đường làm quan.Nói đến đây, giọng Dương Nguyên Khánh biến thành lạnh lẽo:- Nhưng nếu ngươi không nhận tội, không chỉ ngươi bị lột da mà con ngươi, vợ ngươi đều không sống được.Trương Ký Bắc run rẩy, nhưng gã vẫn không động, cũng không hé răng.

Ánh mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sắt như trước nhưng bắt đầu biến hóa phức tạp.

Gã nhớ Dương Nguyên Khánh từng xử trảm toàn bộ cả nhà Từ Thủ Tín tổng cộng mười một người.Dương Nguyên Khánh tinh tế cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của gã, trong lòng hắn hiểu kỳ thật Trương Ký Bắc cứng mồm như vậy cũng không phải vì đại nghĩa dân tộc gì, mà đơn giản vì không muốn bán đứng Thôi Hoằng Nguyên, cuối cùng bảo vệ cho con gã.

Nói trắng ra thì vẫn là hai chữ ích lợi, nên hắn bắt đầu cũng từ ích lợi, từng bước làm tan rã phòng tuyến trong lòng của gã.Có một số việc tra tấn cũng không giải quyết được, ví dụ như trao đổi điều kiện.

Quan thẩm vấn không có quyền lực này, nhưng Dương Nguyên Khánh thì khác.

Hắn là người nắm quyền cao nhất, hắn có thể đáp ứng hay không đáp ứng bất cứ chuyện gì.Thái độ của hắn có khi hữu dụng hơn cực hình, Trương Ký Bắc rõ ràng đã hơi dao động.

Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang nói tiếp:- Vừa rồi ta còn nói thiếu một người.

Nhà ngươi ở huyện Lộc Thành quận Tín Đô, trong nhà có một người cháu gọi là Trương Vinh Quảng, năm nay mới ba tuổi.

Nó cũng vậy, nếu ngươi khai thì nó sẽ không sao, nhưng nếu ngươi không nhận tội thì đầu của nó cũng sẽ rơi xuống đất.Trương Ký Bắc run rẩy toàn thân.

Gã rốt cục quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn Dương Nguyên Khánh.

Đứa gọi là cháu đó thực tế là con riêng của gã.

Ba năm trước gã uống say ở Thôi phủ và có quan hệ với một thị nữ được Thôi Hoằng Nguyên phái tới hầu hạ.

Đứa bé này chính là người thị nữ đó sinh cho gã.Chuyện này vô cùng bí mật, kể cả vợ của gã cũng không biết, chỉ có duy nhất một người là Thôi Hoằng Nguyên biết.

Từ giọng Dương Nguyên Khánh có thể nói rõ Dương Nguyên Khánh đã biết sự thật.

Việc này là ai nói ra, chẳng lẽ là …Dương Nguyên Khánh lấy từ trong lòng ra một cái hộp, mở hộp, bên trong là một câp chén trà bằng sứ trắng, mỏng như tờ giấy, trong suốt như ngọc.

Hắn chớp mắt cười cười:- Ngươi hẳn là biết cái chén này nhỉ!

Có người tặng cho ta đó.Trương Ký Bắc liếc mắt một cái là nhận ra cái chén này, chén Bạc Ảnh, vật báu trân quý truyền ba đời của Bác Lăng Thôi thị, từ trước đến nay đều do gia chủ cất giữ.Trương Ký Bắc lập tức hiểu ra, thảo nào Dương Nguyên Khánh biết việc gã có con riêng, hóa ra là Thôi Hoằng Nguyên bán rẻ mình.Trong lòng gã quặn đau, một búng máu phun ra, mất hết can đảm trong lòng.

Người mà mình liều chết để bảo vệ cuối cùng lại bán rẻ mình.

Chiếc chén Bạc Ảnh trong tay Dương Nguyên Khánh chẳng khác gì một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu con tim của Trương Ký Bắc.Dương Nguyên Khánh đứng lên, thản nhiên nói:- Ta cho ngươi thời gian hai ngày tự suy nghĩ!

Trong hai ngày sẽ không động gì đến ngươi, ngươi có khai hay không thì đó là một chuyện khác.Nói xong, Dương Nguyên Khánh xoay người rời đi.

Bỗng tiếng trầm thấp của Trương Ký Bắc truyền ra từ trong lồng sắt:- Điện hạ, ngài nói sẽ giữ lời chứ!Dương Nguyên Khánh dừng lại, lạnh lùng nói:- Ta Dương Nguyên Khánh là hoàng đế bệ hạ của Đại Tùy, chẳng lẽ còn thất tín với một tên tiểu nhân vật như ngươi sao?- Được!Trương Ký Bắc rốt cục đáp ứng:- Ta sẽ trao đổi cùng ngài!. . .Lô Dự cũng là một trong bảy tướng của Tử Vi Các.

Chức vụ cụ thể của y là Hình bộ Thượng thư.

Sau khi cáo ốm hai ngày thì hôm nay y lại lên triều, nhưng y không tới Tử Vi Các mà tới phòng làm việc của Hình bộ.Lô Dự là em trai của tể tướng Lư Sở.

Y không chỉ kế thừa vị trí gia chủ của anh cả mà cũng kế thừa luôn tính cách cứng rắn, đường lối mạnh mẽ của người anh.Lô Dự không hề yếu đuối háo sắc như Thôi Hoằng Nguyên mà là một gia chủ cực kì khôn khéo, nắm giữ những phẩm đức ưu tú.

Y không hề có bất cứ tiếng xấu nào, càng không dính đến việc tham ô nhận hối lộ.So với Thôi Hoằng Nguyên đầy yếu kém, không biết nhìn xa trông rộng thì y có nguyên tắc rất mạnh, hơn nữa có thể nhìn thấu đại cục.Y biết rõ mục đích Dương Nguyên Khánh thanh tra kho lương, thực tế là để tẩy trừ chốn quan trường Hà Bắc.

Có lẽ sẽ không xóa sạch hoàn toàn nhưng những chức vụ quan trọng như Thái thú, trưởng sử … thì chắc chắn sẽ bị thay thế.Rửa sạch chốn quan trường Hà Bắc chỉ là bước đầu.

Mục đích cuối cùng của hắn là chèn ép những gia tộc có ảnh hưởng đến triều đình.

Cho dù không thể trừ tận gốc các thế gia thì ít nhất cũng ngăn chặn sự lớn mạnh của các thế gia, sau đó chèn ép từ từ.Lô Dự hiểu Dương Nguyên Khánh đang thăm dò.

Nếu các thế gia Hà Bắc không phản kháng quá mạnh thì việc tẩy trừ sẽ diễn ra nhanh chóng và dữ dội.

Nếu bị các thế gia kiên quyết chống lại thì việc xóa bỏ sẽ thu lại một chút.Đây cũng là nguyên nhân Lô Dự mạnh mẽ chống đối.

Đương nhiên Hà Bắc có ba thế gia lớn, chỉ dựa vào Phạm Dương Lô thị là không thể, còn cần Bác Lăng Thôi thị và Thanh Hà Thôi thị cùng nhất trí chống lại nữa.Mà Thanh Hà Thôi thị lại bị đả kích nặng nề.

Thôi Quân Tố lại là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh nên không trông chờ gì được, cho nên thái độ của Bác Lăng Thôi thị là vô cùng quan trọng.Nhưng không hiểu sao thái độ của Thôi Hoằng Nguyên cứ mập mờ, ý chí chống cự không kiên định.

Rõ ràng hẹn hôm nay cùng lên triều, vậy mà gã lại cáo ốm không tới.

Điều này khiến Lô Dự cực kì căm tức.Tới gần giữa trưa, Lô Dự dọn bàn chuẩn bị đi ăn cơm thì một gã tòng sự bước nhanh tới đưa một thiếp mời.- Khởi bẩm Tướng quốc, Sở vương điện hạ sai người đưa thiếp, mời Tướng quốc đi dự tiệc trưa.Lô Dự ngây cả người.

Dương Nguyên Khánh bỗng dưng mời y đi dự tiệc, sự việc đột ngột làm y không kịp chuẩn bị.

Y tiếp nhận thiếp mời, mở ra, thấy ghi địa điểm là “quán rượu Nguyên An” ở chợ Bắc.

Có quán rượu này sao?

Lô Dự đến chợ Bắc nhiều lần mà chưa từng thấy qua bao giờ.Nhưng quán rượu không quan trọng, vấn đề là …

Dương Nguyên Khánh mời y đi dự tiệc.

Y nhìn thời gian ghi trên thiếp mời, gần đến giờ rồi.

Y lập tức phân phó:- Chuẩn bị ngựa cho ta!Lô Dự bước nhanh ra khỏi phòng, tùy tùng dắt tới một con ngựa.

Y leo lên ngựa, mang theo vài tên tùy tùng rồi thúc ngựa chạy tới chợ Bắc.Đến cổng chính chợ Bắc hỏi thăm thì mới biết hóa ra “quán rượu Nguyên An” này chính là quán rượu Nhất Phẩm Cư.

Lô Dự trước kia hay đến đây, nhưng chỗ này vì bị niêm phong do vi phạm quy định bán rượu nên quan phủ đấu giá bán nó đi.

Ông chủ mới đã đổi tên quán thành “quán rượu Nguyên An”.Lô Dự thấy hơi kinh ngạc.

Bởi vì phải kiêng kị Dương Nguyên Khánh nên nhiều cửa hàng mang chữ Nguyên đều phải đổi tên, mà quán rượu này lại gọi là Nguyên An, hơn nữa Dương Nguyên Khánh còn cố tình mời y dự tiệc trong này.

Chẳng lẽ quán rượu này có quan hệ gì với Dương Nguyên Khánh?Y vào cửa chính của quán rượu, chưởng quầy nhận ra y liền vội vàng hành lễ:- Hóa ra là Lô Tướng quốc, ngài đến dự tiệc của Sở vương phải không?Lô Dự gật đầu, chưởng quầy vội đưa tay mời:- Đến tầng năm, mời Lô Tướng quốc theo tôi…Lô Dự đi theo gã đến tầng năm.

Lúc sắp tới tầng năm thì chưởng quầy lại dừng bước:- Xin lỗi Tướng quốc, tôi không được lên.

Tầng năm đã bị bao hết, không cho người ngoài vào.Chưởng quầy xoay người định đi thì Lô Dự gọi gã lại:- Ta quên hỏi, quán rượu này do Sở Vương mở à?

Chương 897 : Bày rượu mời kháchChưởng quầy cười lắc đầu:- Chủ quán họ Bùi.

Xin lỗi, không tiếp ngài được nữa.Chưởng quầy bước nhanh xuống lầu.

Lô Dự nhíu mày, họ Bùi?

Chẳng lẽ là của Bùi gia?Y đi lên lầu thì thấy đầu bậc thang có tám gã đàn ông lực lưỡng đứng chắn.

Mỗi người đều có vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn y.

Lô Dự thấy không thoải mái, chẳng lẽ định ra oai phủ đầu sao?- Lô Tướng quốc!Bùi Thanh Tùng bước ra từ hành lang, đến cạnh thi lễ:- Mời Tướng quốc theo ta, điện hạ đang chờ.Thấy Bùi Thanh Tùng, lòng Lô Dự mới dần bình tĩnh lại.

Y quay đầu nhìn tám tên đàn ông to cao lực lưỡng, lắc đầu.Bùi Thanh Tùng hiểu ý nên vội cười giải thích:- Vì sợ người không liên quan đi nhầm lên nên điện hạ mới ra lệnh cho vài tên dáng vẻ trông hung ác đứng bảo vệ cầu thang, không phải nhằm vào Lô Tướng quốc đâu.- Ồ, ra vậy!Lô Dự vẫn thấy không thoải mái lắm, lại hỏi:- Trừ ta ra thì hôm nay Sở Vương còn mời ai nữa không?- Không, chỉ có Lô Tướng quốc thôi.

Hôm qua ta đặt phòng còn có cả Thôi Tướng quốc, nhưng không biết tại sao điện hạ lại nói Thôi Tướng quốc không tới nên chỉ có Lô Tướng quốc đến.Lô Dự đương nhiên biết Thôi Tướng quốc là chỉ Thôi Hoằng Nguyên.

Trong lòng y cũng sửng sốt, đây là ý gì?

Y cảm thấy hơi bất an, chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh và Thôi Hoằng Nguyên đã gặp mặt rồi sao?Bọn họ đi vào cuối hành lang, Bùi Thanh Tùng m một gian phòng:- Lô Tướng quốc, mời!Lô Dự tiến vào gian phòng, thấy trong phòng có mười mấy tên thị vệ đang đứng, tay lăm le đao búa sáng loáng đầy sát khí.Lô Dự bỗng dự cảm thấy hôm nay sợ không phải là yến tiệc gì tốt đẹp rồi.

Dương Nguyên Khánh đang định uy hiếp y, tuy rằng không nhất định là muốn giết y nhưng xem cái dạng này hẳn là ám chỉ điều gì…Muốn dùng vũ lực để diệt trừ gia tộc Lô thị sao?Lúc này, y bỗng nghe thấy tiếng một cô gái trẻ tuổi trong phòng vang lên:- Giá tiền này của ngài quá thấp.

Toàn bộ tầng năm đều là nhã phòng, một buổi trưa không khai trương sẽ tổn thất rất nhiều, mà giờ lại đang kinh doanh rất tốt nữa.

Ngài ít nhất phải thêm năm trăm xâu.- Nhưng lúc cô mua cái quán rượu này ta cũng cho không ít tiền mà!Đây là giọng của Dương Nguyên Khánh.- Tôi mặc kệ, tôi bây giờ là quả phụ, phải nuôi con nhỏ, chi tiêu rất tốn kém.

Ngài đường đường là Sở Vương, không đến mức mấy trăm xâu tiền cũng muốn chơi xỏ chứ.- Hết cách, này thì thêm năm trăm xâu.

Nhưng ta phải nói trước, không có lần thứ ba đâu nhé.- Hì hì!

Cam đoan không có.

Được rồi, tôi không quấy rầy ngài, đi trước đây.Cửa vừa mở, một cô gái trẻ tuổi bước ra.

Liếc nhìn Lô Dự, cô gái giật mình, thốt lên:- Lô Nhị thúc!Lô Dự thấy nàng hơi quen nhưng không nhớ nổi đã từng gặp khi nào.

Đang còn ngây người thì cô gái trẻ đã cười cười bước nhanh đi.Lô Dự thấy trên tóc nàng cài một đóa hoa trắng, lại còn mặc hiếu phục.

Nàng là ai vậynhỉ?Lô Dự đầy ngờ vực đi vào phòng, thấy bên trong chỉ có mỗi Dương Nguyên Khánh, trên bàn thì đã xếp thức ăn.

Dương Nguyên Khánh đội mũ sa, thân mặc áo dài tím nhạt, eo buộc thắt lưng, vẻ mặt tươi cười.- Cuối cùng Lô tướng quốc cũng tới, mời ngồi!Dương Nguyên Khánh vẫy tay mời.- Cám ơn điện hạ!Lô Dự ngồi xuống, y không kìm nổi quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi:- Cô gái lúc nãy kêu tôi là Nhị thúc, tôi hình như cũng từng gặp nàng nhưng không nhớ nổi là ai.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Nàng là đường tỷ của vương phi, là trưởng nữ của Bùi Uẩn.Lô Dự chợt nhớ ra:- Đây là cô gái nhà họ Bùi gả cho Thanh Hà Thôi thị sao?- Đúng là nàng!Dương Nguyên Khánh gật đầu, thở dài nói:- Lại nói cũng đúng là bất hạnh.

Bọn họ thật vất vả mới vượt qua thời loạn lạc, mở một quán rượu ở huyện Thanh Hà.

Những tưởng sắp an định, không ngờ chồng nàng lại chết bệnh bốn tháng trước.

Nàng ở huyện Thanh Hà khó sống nên bán đi quán rượu, mang theo con gái đến Thái Nguyên để phát triển.

Thế nên ta góp ít tiền giúp nàng mua lại quán rượu ở đây.- Nhưng Bùi gia cho phép nàng lộ mặt bán rượu ở đây sao?- Coi như vậy!

Nàng là chủ quán, ít lộ mặt, chắc không có vấn đề gì lớn…Bùi U xuất hiện ngoài ý muốn khiến không khí gượng gạo của cuộc gặp mặt dịu lại.

Lúc này tâm tư của Lô Dự lại quay về việc chính.Y trầm ngâm một chút rồi nói:- Sáng hôm nay tôi nói chuyện với Đỗ Tướng quốc, ngài ấy đề xuất một phương án giải quyết vụ kho lương khá tốt.

Cứ hai, ba quận tập trung thành một thương khố lớn do triều đình quản lý trực tiếp.

Tiền lương thực của kho quan và lương thực cứu tế đều tập trung trong thương khố lớn.

Quan địa phương quản số lượng chứ không quản vật, thương khố quản vật nhưng không quản số lượng.

Như vậy có thể phòng ngừa quan địa phương tham ô.Lô Dự cũng là một người cực kì khôn khéo.

Là một Tướng quốc, y cũng hi vọng có thể khống chế được quan địa phương tham nhũng, hi vọng quan triều có thể thanh liêm, Đại Tùy cường thịnh.

Nếu không đề cập tới lợi ích của gia tộc thì y quả rất có khả năng làm tể tướng.

Nhưng khi dính dáng đến lợi ích của gia tộc thì tâm tư của y có chút biến hóa, suy xét nhiều hơn cho lợi ích của gia tộc chứ không phải là triều đình.Đây cũng là điểm hạn chế của thế gia.

Gia quốc thiên hạ, Bọn họ đầu tiên phải nghĩ đến gia tộc, sau đó mới là tổ quốc và cuối cùng là thiên hạ.Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng than nhẹ.

Lô Dự khó đối phó hơn Thôi Hoằng Nguyên rất nhiều.

Chỉ cần y đồng ý thỏa hiệp thì quan trường Hà Bắc sẽ dễ dàng tẩy sạch rồi.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lấy ra một bản lời khai đặt lên bàn giao cho Lô Dự:- Đây là lời khai của Trương Ký Bắc, Lô Tướng quốc xem qua một chút!Lô Dự ngẩn ra, Trương Ký Bắc vừa bị giải đến cung Tấn Dương buổi sáng, chưa đến nửa ngày đã có lời khai sao?

Trương Ký Bắc chẳng lẽ bị thẩm vấn dễ dàng như vậy?

Y nghi hoặc tiếp nhận lời khai, nhìn kĩ một lần.

Lật đến tờ thứ hai y mới giật mình kinh hãi.

Tờ thứ hai viết rõ ràng rành mạch thái thú Triệu Bản Chương của quận Ngụy dung túng cho người nhà vi phạm quy định chiếm hơn năm mươi ngàn mẫu ruộng tốt.Triệu Bản Chương là môn sinh của Phạm Dương Lô thị, từng đảm nhiệm Trưởng sử của quận Trác, cực kì chiếu cố cho Lô gia.

Đây là nhân vật quan trọng trong thế lực bên ngoài của Lô gia, không ngờ đã bị Trương Ký Bắc tố giác.

Y lại đọc xuống dưới, không khỏi càng thêm kinh hãi.

Gần như tất cả huyện lệnh quận Triệu đều bị Trương Ký Bắc tố giác, hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề.- Đây …- Cái này tin được sao?- Có thể tin hay không thì tạm thời không biết, nhưng ít ra đây đều là manh mối.

Có thể thăm dò theo những manh mối này thì ai bị oan, ai không bị oan cứ tra là rõ.Lô Dự sau một hồi lâu cũng không hé răng nửa lời.

Y không phản bác được.

Nếu Triệu Bản Chương thật tham nhũng thì y cũng không có lí do để phản đối.

Điều này làm y cực kì căm tức.

Tên Trương Ký Bắc loanh quanh trong chốn quan trường Hà Bắc rất lâu, đương nhiên biết rất nhiều tin tức.

Nếu gã thật sự khai hết thì sẽ dính đến rất nhiều người.Lô Dự hận đến nghiến cả răng.

Thôi Hoằng Nguyên chẳng lẽ không quản được tên Trương Ký Bắc này sao?

Mới một buổi sáng đã khai sạch, đây gọi là người mà Thôi Hoằng Nguyên nói sẽ không bao giờ phản bội ư?- Điện hạ, tên Trương Ký Bắc này là em rể của Thôi Tướng quốc.

Thôi Tướng quốc từng nói với thần Trương Ký Bắc là một người thanh liêm, có thể bị vu oan hay không?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Buổi sáng ta từng đi hỏi Thôi tướng quốc, y nói vấn đề của Trương Bắc Ký không chỉ là không làm tròn trách nhiệm hay nhận hối lộ đơn giản như vậy mà còn có dính đến việc mua quan bán quan.

Thôi Tướng quốc còn đề nghị Ngự Sử đài đi thăm dò nhà Trương Ký Bắc ở huyện Lộc Thành.Những lời của Dương Nguyên Khánh khiến Lô Dự như ngã vào vực sâu.

Chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Thôi Hoằng Nguyên đã phản bội.

Khó trách Dương Nguyên Khánh mời mình dự tiệc, hóa ra hắn đã dự liệu được trước.- Chẳng lẽ thật không giữ được sao?Trong lòng Lô Dự vô thanh kêu thảm.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười:- Ta đã đạt thành thỏa thuận với Thôi Tướng quốc.

Thôi ướng quốc sẽ không để Ngự Sử đài đi Hà Bắc tra án, toàn lực ủng hộ triều đình xử phạt Trương Ký Bắc.

Bù lại, nếu vụ án liên lụy tới con cháu Thôi gia thì ta cũng sẽ mở một mặt lưới bỏ qua.Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh cũng cười nói với Lô Dự:- Ta cũng hi vọng có thể có thỏa thuận như vậy với Lô Tướng quốc.Lô Dự đương nhiên hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.

Lô gia cũng giống Thôi gia, buông tha cho lợi ích bên ngoài để bảo vệ lợi ích gia tộc, bảo vệ con cháu gia tộc.Lô Dự cảm thấy như bị dồn đến chân tường.

Y không thích cảm giác bị bức bách thế này, hơn nữa Dương Nguyên Khánh còn sắp xếp mấy chục tên đao phủ đầy sát khí đứng bên ngoài như để đe dọa.Cho dù Lô Dự không muốn nhưng y đã không còn đường lựa chọn khác.

Thôi Hoằng Nguyên phản bội, y tác chiến một mình không phải là đối thủ của Dương Nguyên Khánh.Bất đắc dĩ, Lô Dự đành phải thở dài nói:- Nếu Thôi Tướng quốc đã thỏa hiệp thì Lô Dự ta đây không còn lời nào để nói.

Lô gia sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ, ủng hộ triều đình.Lô Dự cuối cùng phải nhượng bộ vì mất đi đồng minh Bác Lăng Thôi thị.

Y một cây chẳng làm nên non, khi thấy quyết tâm tẩy trừ chốn quan trường Hà Bắc, y vô lực phản kháng.

Hơn nữa Dương Nguyên Khánh cũng đã nhượng bộ sẽ không đụng đến con cháu Lô thị trong quá trình tẩy trừ.

Chương 898 : Âm thanh từ ngoài cungThỏa hiệp là một môn nghệ thuật, người không biết thỏa hiệp cuối cùng sẽ trở thành người lẻ loi.

Nếu không nắm giữ được nhịp độ của thỏa hiệp thì cũng là một người yếu đuối vô dụng.Mà một người biết thỏa hiệp là một người phải hiểu nguyên tắc của chính mình.

Trong tình huống nguyên tắc không cho phép nhượng bộ thì cần tạo ra một chút nhượng bộ thích hợp, cho đối phương một bậc thang, cố đừng đụng đến lợi ích chính của đối phương.Lợi ích chính của Lô gia là con cháu Lô thị.

Dương Nguyên Khánh cho Lô Dự hứa hẹn, đây là thỏa hiệp.

Nếu như không có sự thỏa hiệp này thì Lô Dự sẽ sợ làn sóng tẩy trừ của Dương Nguyên Khánh lan đến con cháu Lô thị.Đương nhiên, điều kiện để thỏa hiệp đầu tiên là thực lực.

Nếu Dương Nguyên Khánh không có thực lực hùng mạnh, không có năng lực đủ để hủy diệt gia tộc Lô thị và toàn bộ quan trường Hà Bắc thì cho dù là thỏa hiệp gì cũng không thể làm Lô Dự buông tay.Thỏa hiệp cũng là một loại kỹ xảo.

Nếu như không có sự tan rã của liên minh Thôi, Lô trước đó, nếu không nắm được sự thật rằng Thái thú Triệu Bản Chương dung túng cho người nhà vi phạm quy định chiếm hữu ruộng đất, đẩy Lô Dự đến bước đường cùng, thì Lô Dự cũng sẽ không bị bức đáp ứng nhượng bộ.Buổi chiều, trong gian phòng bán nguyệt của Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh triệu tập hội nghị đầu tiên sau khi trở về kinh thành.

Nội dung cuộc hội nghị chính là về việc thanh tra kho lương.- Vụ án tham ô kho lương huyện lần này là một lần trùng hợp, ta ngẫu nhiên bắt gặp một tên Huyện lệnh nho nhỏ dám tham ô sáu trăm tấn lương thực, hơn nữa trong kho lương bị thiếu số lượng cực lớn.

Đến cả triều đình cũng phải giảm khẩu phần ăn, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, ta tin tưởng lòng người đều sôi sục.Trong gian phòng bán nguyệt, bảy vị Tướng quốc mặc áo bào tím, đầu đội mũ cao, ngồi rất nghiêm chỉnh.

Kể cả Thôi Hoằng Nguyên cũng tới.

Tuy nhiên chỗ ngồi có vẻ hơi tế nhị, vốn là y ngồi cạnh Lô Dự, nhưng giờ Lô Dự lại ngồi cách xa đằng kia.

Sự phản bội của Thôi Hoằng Nguyên đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên quyết liệt, phái hệ Hà Bắc cũng tan thành mây khói.Tuy Lô Dự bị ép nhượng bộ với Dương Nguyên Khánh nhưng sự tức giận của y vẫn chưa nguôi.

Y không dám trêu vào Dương Nguyên Khánh, vì vậy liền xổ tất cả cơn tức lên đầu Thôi Hoằng Nguyên.

Y cho rằng xét đến cùng đều là do Thôi Hoằng Nguyên phản bội.Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Lô Dự đều âm trầm, không thèm liếc xem Thôi Hoằng Nguyên lấy một cái, càng không nói với gã câu nào.Lúc này Dương Nguyên Khánh đã hoàn toàn nắm giữ chủ động.

Hắn đã thanh trừ tất cả các chướng ngại.

Kế tiếp, nghị quyết của Tử Vi Các chắc chắn phải dựa theo ý nghĩ của hắn.- Ta vẫn luôn suy nghĩ vì sao một tên Huyện lệnh nho nhỏ lại có lá gan lớn như vậy.

Chẳng lẽ là riêng y có vấn đề thôi sao?

Hiển nhiên không phải!Dương Nguyên Khánh lấy lời khai của Trương Ký Bắc quơ quơ cho mọi người xem:- Phần lời khai này chắc mọi người đều xem rồi.

Tuy chưa xác nhận nhưng những việc nêu ra trên đó thật ghê người.

Quận Triệu mười một huyện thì có bảy huyện có vấn đề về kho lương.

Chẳng lẽ việc này còn chưa đủ cho các vị nghĩ sâu hơn sao?Ánh mắt Dương Nguyên Khánh đảo qua tất cả mọi người, chậm rãi nói:- Ta rốt cục nghĩ thông suốt vì sao một tên Huyện lệnh lại có lá gan lớn như vậy.

Đó chính là bởi vì một lỗ hổng.

Y có thể lấy cớ chiến loạn mà đem số liệu rác rưởi đổ lên Đậu Kiến Đức, nhưng thực tế Đậu Kiến Đức cũng không đụng vào kho lương.

Đến cả Đậu Kiến Đức đều hiểu phải thu mua lòng dân, chúng ta càng không thể quịt nợ.

Vậy nên khoản thanh toán kho lương này chúng ta phải nhận, mà lòng dân cũng không thể để mất.Lúc này, Đỗ Như Hối tiếp lời:- Điện hạ, kho lương mười mấy năm trước vẫn tồn tại.

Nếu thời gian thanh tra quá dài thì sẽ phát sinh rất nhiều số liệu ảo, hơn nữa nhân công, thời gian cũng hao phí rất lớn.- Ta biết, cho nên lúc bắt đầu ta đã nói lấy hạn định hai năm, ta tin tưởng dân chúng cũng có thể hiểu.Dương Sư Đạo chần chừ một chút rồi giơ tay lên:- Điện hạ, kể cả như vậy số liệu cũng không thể rõ ràng.

Lương thực hai năm trước đến bây giờ nên tính thế nào?

Vẫn còn nhiều chỗ không ổn.Việc thanh tra kho lương của Dương Nguyên Khánh thật ra chỉ là để lấy cớ, mục đích thực sự là để tẩy trừ quan trường Hà Bắc.

Nhưng việc này không thể nói ra thành lời, phải theo nghĩa đường hoàng là xử lý việc kho lương.- Năm chiến loạn đã chết rất nhiều người, tức là lương thực vẫn còn dư trong kho lương, vì vậy số liệu không thể tính rõ ràng được.

Chúng ta cũng không thể yêu cầu mỗi vị quan địa phương đều thanh liêm chính trực không nhiễm tí hạt bụi nào.

Mấu chốt là không được quá mức, để chúng ta có thể ăn nói với dân chúng.Dừng một chút, hắn nói:- Việc thanh tra kho lương ta có thể cho một kỳ hạn.

Đến trước cuối năm nay, quan phủ các nơi bắt buộc phải thống kê được số liệu chính xác.

Nếu quả thật không có lương thực hoặc lương thực bị thua lỗ thì phải tấu trình lên Hộ bộ nói rõ ràng nguyên nhân.

Nếu chỉ là không làm tròn bổn phận hoặc tạm thời nảy lòng tham thì triều đình có thể bổ sung chỗ thiếu.Gian phòng bán nguyệt lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm quyết đoán nghiêm nghị của Dương Nguyên Khánh quanh quẩn:- Tiền triều diệt vong chính là do mất đi lòng dân, đó là một bài học rất lớn.

Chúng ta không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ, nếu muốn được lòng dần thì trước phải trị nghiêm.

Từ bây giờ, ta quyết định mở rộng Ngự Sử đài, tăng số lượng Ngự Sử lên gấp đôi, điều các Ngự Sử giám sát đi tuần tra các nơi, trở thành một loại chế độ.

Mỗi người quan viên phạm tội không làm tròn trách nhiệm phải bị nhận trừng phạt tương ứng.Ba ngày sau, vụ án Trương Ký Bắc dùng phương thức tam ti hội thẩm để định án, hồ sơ chuyển giao cho Tử Vi Các.

Tử Vi Các sau khi thảo luận liền phán Trương Ký Bắc tội chết, cuối cùng tấu lên Sở Vương Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh phê chuẩn cho Tử Vi Các định tội, hạ chỉ chém đầu Trương Ký Bắc.Lập tức mười sáu vị Ngự Sử mang theo thị vệ phân đều đến các quận huyện Hà Bắc, kiểm tra đối chiếu lời khai của Trương Ký Bắc.

Trận phong ba tẩy trừ quan trường Hà Bắc nổi lên, tin tức nhanh chóng truyền ra.

Không đợi Ngự Sử đến thì đã có chín tên Huyện lệnh bỏ trốn, Thái thú quận Ngụy là Triệu Bản Chương nghe đồn cũng trốn về Trường An.Lập tức ý chỉ thanh tra kho lương được hạ xuống, truyền khắp các quận huyện Hà Đông, Hà Bắc, Trung Nguyên đến Quan Bắc, giao trách nhiệm cho quan phủ các nơi trước cuối năm thanh tra xong bẩm báo triều đình.Hai mươi vị Ngự sử tuần tra cũng chia đến các nơi nghe ngóng nhân dân, giám sát thanh tra kho lương .. .Một buổi chiều hôm đó, một chiếc xe ngựa vây quanh bởi mười mấy trên hộ vệ chậm rãi đi vào cung Tấn Dương, tiến vào Khải Huy môn, cũng là cửa đông của cung Tân Dương.

Bình thường người trong cung ra vào cung và đại thân yết kiến hoàng đế thái hậu đều qua nơi này.Xe ngựa dừng trước bậc thang, vài tên hoạn quan đã đứng chờ trước đó.

Cửa xe mở, một thị nữ đỡ Sở Vương phi xuống xe ngựa.- Vương phi cẩn thận!Thị nữ cẩn thận nhắc nhở Bùi Mẫn Thu chú ý dưới chân.Bùi Mẫn Thu gật đầu, đi ra khỏi xe ngựa.

Vài tên hoạn quan vội vàng tới đón.

Một gã hoạn quan già khom người thi lễ:- Lão nô phụng mệnh Thái hậu nghênh đón Vương phi.

Mời Vương phi theo chúng tôi tiến cung.Bùi Mẫn Thu khẽ cười nói:- Vậy làm phiền các vị, chúng ta đi thôi!Vài tên hoạn quan đi trước dẫn đường, thị nữ ôm một cái hộp mang theo bên người.

Sau Bùi Mẫn Thu là hai nữ hộ vệ tay đè chuôi đao, một trái một phải quan sát xung quanh, đi theo Bùi Mẫn Thu vào trong cung.Đi thẳng đến tẩm cung của Tiêu Hậu, nữ thị vệ đương nhiên không dám có hành động điều tra gì, trực tiếp dẫn Bùi Mẫn Thu vào điện Dưỡng Tâm.Vừa đi vào cửa chính Tiêu Hậu liền ra đón, vẻ mặt tươi cười:- Sao Vương phi lại đích thân đến vậy, có chuyện gì cứ để thị nữ qua nói một tiếng là được.Tuy Bùi Mẫn Thu lúc này đã là mẫu nghi thiên hạ, trở thành quốc hậu được thần dân Đại Tùy công nhận, dưới một người trên ngàn vạn người, nhưng vẫn không bỏ lễ nghi.

Dù sao Tiêu Hậu cũng là Thái hậu.Bùi Mẫn Thu duyên dáng thi lễ:- Xin thỉnh an thái hậu!Tiêu Hậu vội đỡ tay nàng, cười nói:- Giữa chúng ta thì không cần đa lễ gì, cứ tùy ý là được, coi như bạn bè gặp mặt.Tiêu Hậu khiêm tốn làm Bùi Mẫn Thu nhớ đến lần nàng đầu tiên vào cung gặp Tiêu Hậu năm đó.

Khi ấy Dương Nguyên Khánh được phong làm huyện công, nàng trở thành nhất phẩm phu nhân trẻ tuổi nhất.Chỉ là lúc trước tiến cung có nữ quan đến dạy nàng tập lệ khoảng ba ngày, sau khi tiến cung nàng thấy mình như con rối gỗ vậy.

Mọi cử động đều phải chú ý lễ tiết, đến nỗi lúc Tiêu Hậu nói nàng cũng không chú ý, suýt nữa chọc giận Tiêu Hậu.Vật đổi sao dời, hôm nay nàng lại tiến cung, nhưng ở vị trí trên cao nhìn xuống khiến nàng không khỏi cảm khái thế sự khó lường.Nhưng Bùi Mẫn Thu là một cô gái nhất mực khiêm tốn và có học thức.

Cho dù Tiêu Hậu bị sa sút, nàng chiếm quyền lực hơn, nhưng nàng vẫn không cao ngạo, vẫn giữ thái độ cung kính hữu lễ.- Thực ra luôn muốn đến xem Thái hậu, chỉ có điều nhiều việc bận rộn không rút được thời gian.

Gần đây Bội Hoa lại sinh đứa nhỏ, loay hoay đến mệt người, có chỗ nào thất lễ mong Thái hậu lượng thứ.- Vương phi không thất lễ, ta hiểu mà.

Quản lí một gia đình lớn thật không dễ.

Sở Vương bận nhiều việc công vụ, tất cả việc trong nhà Vương phi đều phải quan tâm.

Đúng là khó cho nàng mà!Tiêu Hậu ăn nói rất tinh tế, xảo diệu nịnh Bùi Mẫn Thu khiến quan hệ hai bên dần trở nên hòa hợp.

Tiêu Hậu đương nhiên biết tại sao Bùi Mẫn Thu tới.

Mấy ngày hôm trước nàng tặng một kiện báu vật làm quà là để Bùi Mẫn Thu đến đây.Tiêu Hậu cực kì nhiệt tình, mời Bùi Mẫn Thu ngồi ở Thiên điện, phái cung nữ dâng trà.

Hai người cứ như người một nhà, ngồi ở trên giường ngồi, cả hai đối diện nhau.

Bùi Mẫn Thu sai thị nữ lấy hộp ngà voi ra, đặt lên bàn giao cho Tiêu Hậu.- Đa tạ Thái hậu tặng quà cho Bội Hoa.

Giờ nàng ấy còn ở cữ, không tiện ra ngoài, chỉ có ta đến đại biểu tỏ vẻ lòng biết ơn của nàng ấy.

Đây là một chút đáp lễ, xin Thái hậu vui lòng nhận.- Sao lại khách sáo thế này!

Ta cho nàng ấy lễ quà là chút lòng của bề trên cho đứa nhỏ, sao nàng ấy lại phải đáp lễ gì nữa!

Thế này là sao vậy?Bùi Mẫn Thu cười nói:- Đây thật ra là quà Sở Vương tặng Thái hậu, một cái bút mã não.

Tuy rằng không quý trọng gì nhiều nhưng cũng là vật yêu thích của Sở Vương, Thái hậu xin nhận cho!Tiêu hậu nghe nói là vật yêu thích của Dương Nguyên Khánh lập tức thấy có mặt mũi, khẽ cười nói:- Đã như vậy thì ta nhận!Bùi Mẫn Thu lại xem xét cung điện, nói:- Thái hậu sinh hoạt cần vật gì không?

Nếu không đủ cứ nói, ta sẽ sai người đưa tới.- Đa tạ Vương phi quan tâm, ta không thiếu gì cả.

Triều đình mỗi tháng đều cho ta năm nghìn xâu tiền, ăn uống, quần áo, dụng cụ cho cuộc sống hàng ngày đều chuẩn bị cẩn thận.

Có cung nữ ra vào rồi, nếu thiếu ta sẽ để cung nữ đi mua.Hai người đang nói, bỗng ngoài điện vang lên tiếng gào thét:- Đan Dương là công chúa của Đại Tùy ta, không có việc gì sao lại phải ở trong Sở Vương phủ?

Có mưu đồ gì thì cứ nói thẳng ra…

Chương 899 : Tâm cơ của Tiêu HậuBùi Mẫn Thu ngẩn ra, đây là ai?

Lời này có ý tứ gì?

Nàng hướng sự nghi ngờ về phía Tiêu Hậu.

Tiêu Hậu tức giận đến xanh mặt, cúi đầu mắng một tiếng:- Tên súc sinh này!Tiêu Hậu lại nói:- Vương phi ngồi tạm, ta đi ra đây một chút rồi sẽ quay trở lại.Tiêu Hậu bước nhanh ra khỏi điện.

Chỉ thấy dưới bậc thang ngoài điện, trưởng tôn Dương Đàm hai mắt đỏ bừng, người đầy mùi rượu, dường như muốn xông vào.

Y đang bị mấy người nữ thị vệ giữ chặt lấy.Nhưng y vẫn hét gào như trước:- Để cho ta đi vào cùng nàng ấy giảng đạo lý.

Hắn đã chiếm một vị hoàng cô của ta rồi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ động vào Đan Dương!Tiêu Hậu xanh mặt, không nói một lời, tiến tới tát vào mặt y một cái, mắng to:- Cút!

Cút về cung của ngươi đi.Dương Đàm bụm mặt, đôi mắt đầy căm thù liếc nhìn Tiêu Hậu một cái, chân đập mạnh, xoay người chạy như điên.

Tiêu Hậu nhìn bóng lưng của y, hận đến nghiến răng nghiến lợi.Bà trở lại điện, Bùi Mẫn Thu vẫn bình tĩnh như thường, không tỏ vẻ kinh ngạc cũng như căm tức, đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế.

Tiêu Hậu ngồi trở lại vị trí của mình, thở dài nói:- Là Tấn Lăng Vương, không biết uống rượu ở đâu, đến đây nói xằng nói bậy.Tiêu Hậu lại oán hận nói:- Ta nhất định phải dò tra xem, là ai nói cho nó biết Vương phi ở đây, mang rắc rối đến.Bùi Mẫn Thu khẽ cười nói:- Cậu ấy dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Thái hậu không cần so đo với cậu ấy.Tiêu Hậu lắc đầu, thở dài nói:- Y đã không còn nhỏ.

Sang năm đã mười bảy rồi.

Mười bảy tuổi, ở Đại Tùy có thể đảm nhiệm chức Thái Thú.

Lúc trước Sở Vương đảm nhiệm chức tổng quản Phong Châuđâu nhiều tuổi gì.

Nó thực sự khiến ta lo lắng.Bùi Mẫn Thu cũng có chút giật mình hỏi:- Tấn Lăng Vương đã đến tuổi mười bảy rồi sao?Tiêu Hậu cười khổ một tiếng:- Nó đã không còn là trẻ con.Dừng một chút, Tiêu Hậu lại cẩn thận nói:- Vương phi, có chuyện này ta không biết nên nói hay không.

Theo lý mà nói, có một số việc, ta không nên nói với người ngoài.

Nhưng nếu như không nói, ta lại lo lắng xảy ra nhiễu loạn.Bùi Mẫn Thu biết, nếu Tiêu Hậu đã nói như vậy, khẳng định là muốn nói ra.

Bùi Mẫn Thu cười nói:- Thái hậu có việc, xin cứ nói.

Dấu mãi ở trong lòng, lâu dài có thể sinh bệnh.- Vương phi, chúng ta đều là người từng trải, Vương gia đã trưởng thành, không nên sống trong cung.

Nếu nó chỉ mê uống rượu thì không nói làm gì, đằng này nó lại còn…Ai!

Mấy điều này, thực khó nói ra.Bùi Mẫn Thu cũng hiểu ý của Tiêu Hậu.

Dương Đàm ngoài mê rượu ra, còn rất háo sắc.

Nếu cứ để y trong cung, đám cung nữ sẽ bị y làm cho ô uế.

Điều này khiến đôi lông mày thanh tú của Bùi Mẫn Thu không khỏi nhăn lại.Tiêu Hậu nhìn ra trong lòng của Bùi Mẫn Thu có một tia bất mãn, nàng lại nói:- Tấn Lăng Vương lâu ngày trong cung, sẽ gây ra rối loạn luân thường.

Hơn nữa nó thường xuyên đi tìm Hoàng đế, nói những lời khó nghe.

Cho nên ta có chút lo lắng.- Vương gia nói những gì ạ?Bùi Mẫn Thu tò mò hỏi.Tiêu Hậu thở dài:- Nói một vài lời bất kính, vừa rồi Vương phi cũng đã nghe thấy..Bùi Mẫn Thu đã hiểu, toàn những lời nói xấu Sở Vương.

Những lời bất kính, Bùi Mẫn Thu cũng không thèm để ý.

Nhưng về việc làm dơ bẩn cung đình, nàng lại rất phản cảm.

Nàng trầm ngâm một chút nói:- Chuyện này Mẫn Thu đã biết.

Mẫn Thu sẽ nói với Sở Vương.

Dựa theo quy củ bình thường thì nên cấp phủ đệ cho Tấn Lăng Vương.

Cậu ấy đã gần mười bảy tuổi, quả thật không nên ở lại trong cung.Tiêu Hậu mừng thầm.

Bà sở dĩ đem Sở Vương phi tới chính là vì mục địch này.

Nhất định phải để Dương Đàm chuyển ra khỏi cung Tấn Dương.

Nếu không sẽ có một ngày cuộc sống vinh hoa phú quý của mình sẽ bị hủy trong tay của y.Lúc Bùi Mẫn Thu trở lại vương phủ thì trời đã tối.

Nàng đi vào nội đường, Trương Xuất Trần liền ra đón, có chút oán giận nói:- Sao về trễ vậy, đã ăn cơm tối chưa?Bùi Mẫn Thu áy náy cười nói:- Ăn tạm cái gì vậy.

Kỳ thực cũng có chút đói bụng.- Tỷ chờ ở đây, muội sẽ mang chút điểm tâm tới.Trương Xuất Trần xoay người đi ra ngoài, Bùi Mẫn Thu gọi lại nàng:- Nguyên Khánh đã trở về chưa?- Về lâu rồi, bây giờ đang ở trong thư phòng.Bùi Mẫn Thu gật đầu, ngồi xuống.

Trong lòng nàng vẫn suy nghĩ tới những lời Tiêu Hậu đã nói.

Rất nhanh, Trương Xuất Trần bưng cơm canh tới, Bùi Mẫn Thu ăn xong, liền đứng dậy đi tới thư phòng của Dương Nguyên Khánh.Bùi Mẫn Thu là một người cực kỳ thông minh.

Nàng đã đoán ra, Tiêu Hậu e là đặc biệt nói chuyện của Tấn Lăng Vương cho nàng, ngay cả tặng lễ vật chúc mừng cũng là vì mời nàng tới.Tuy nhiên, Tiêu Hậu tuy là đùa bỡn tâm cơ, nhưngBùi Mẫn Thu vẫn phải xử lý việc này.

Dù sao nàng cũng là người phụ nữ, suy xét vấn đề rất nhẵn mịn.

Một vị vương tử ở trong hậu cung, hơn nữa lại ham mê tửu sắc.

Không thể nghi ngờ là sẽ khiến hậu cung bị ô uế.

Tương lai sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Dương Nguyên Khánh.Bất kể như thế nào, Bùi Mẫn Thu không thể dễ dàng tha thứ những chuyện như vậy.

Nàng là người thông minh, chuyện này không thể bỏ qua.Đi đến trước cửa thư phòng cuả Dương Nguyên Khánh, nàng gõ cửa.

Trong thư phòng truyền đến thanh âm của Dương Nguyên Khánh:- Là ai?- Phu quân, là thiếp.- Vào đi.Bùi Mẫn Thu đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng.

Dương Nguyên Khánh đang viết cái gì, thấy thê tử đi vào, liền bỏ bút xuống cười hỏi:- Hôm nay đi gặp Tiêu Hậu à?- Ai!Bùi Mẫn Thu thở nhẹ một hơi, đi đến ngồi đối diện với Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, ôm eo của nàng cười hỏi:- Vào cung bị người ta ức hiếp à?- Làm sao có thể?Bùi Mẫn Thu ngả đầu lên vai của trượng phu cười nói:- Dựa vào quyền thế của phu quân thiếp, thiên hạ còn ai dám ức hiếp thiếp.

Hôm nay Tiêu Hậu rất khiêm tốn, khiến thiếp có chút không quen.- Vậy nàng than thở cái gì?Bùi Mẫn Thu đứng dậy, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói:- Phu quân, thiếp tìm phu quân là có chính sự!Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc, nụ cười cũng biến mất, liền gật đầu hỏi:- Nàng nói đi, có chuyện gì?- Phu quân, chàng cảm thấy Tấn Lăng Vương đã đến lúc chuyển ra khỏi cung Tấn Dương chưa?Dương Nguyên Khánh nhướn mày hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?

Sao lại hỏi như vậy?Bùi Mẫn Thu liền kể lại từ đầu đến cuối cho trượng phu nghe.

Nói xong, nàng cực kỳ nghiêm túc nói:- Hoàng cung là chỗ ở của Hoàng đế.

Những nữ nhân trong cung cũng chỉ có thể thuộc về Hoàng đế.

Hiện tại Hoàng đế còn nhỏ, còn đang độ tuổi đọc sách.

Nên để hậu cung là nơi thanh tĩnh.

Nhưng Tấn Lăng Vương tham rượu háo sắc, dơ bẩn hậu cung, điều này sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại trong phòng.

Kỳ thực việc Dương Đàm ham mê tửu sắc, cũng không phải là trọng yếu.Mấu chốt là Dương Đàm không ngờ lại đi khuyên bảo Dương Hựu.

Điều này khiến hắn cảm thấy bất mãn.

Y dám khuyên bảo Dương Hựu đối phó chính mình, xây dựng lại giang sơn Đại Tùy.

Vị hoàng trưởng tôn này, quả thực ngu xuẩn khó tả.Xem ra, nên tống y ra khỏi kinh thành.

Lưu y lại kinh thành, có ngày sẽ gây ra họa.

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:- Quả thật không nên để y ở lại cung.

Ngày mai ta sẽ cho người đem y đi ra ngoài, đưa đến địa phương làm phú ông, rời xa quyền lực.

Như vậy mọi người đều thanh tĩnh.Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại hỏi:- Vậy việc của Đan Dương, phu quân định xử lý như thế nào?Dương Nguyên Khánh có chút mất hứng nói:- Chuyện này nàng đừng hỏi nữa.

Cô ấy mới chỉ có mười bốn tuổi, nói đến cái này cũng quá sớm.

Cứ để cho cô ấy sống ở trong phủ của chúng ta.Bùi Mẫn Thu thở dài.

Nàng hơi hiểu được tâm tư của trượng phu.…Sáng sớm ngày hôm sau, hơn mười cỗ xe ngựa dừng trước cửa cung Tấn Dương.

Bọn thị vệ cưỡng ép Dương Đàm ra nội cung, đưa lên xe ngựa.

Lại đem bảy tám người cung nữ và hoạn quan hầu hạ y cũng đưa lên xe ngựa.

Xe ngựa lăn bánh, một gã Giáo Úy dẫn theo hơn trăm binh lính hộ vệ xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi cung Tấn Dương.Thời gian đã đến giữa tháng mười.

Trưa hôm nay, một đội thuyền từ Hoàng Hà vòng qua Phần Thủy, đã tới thành Thái Nguyên.Đoàn thuyền này bao gồm một trăm thuyền đáy bằng, là những thuyền vừa thu hoạch bạc thô cùng đồng thỏi từ quận Linh Võ trở tới.

Đây là việc mà triều đình đã mong mỏi từ lâu.

Chiếm được quận Hội Ninh, cướp lấy mỏ bạc lớn nhất, khiến Đại Tùy có được một nguồn tài phú cực kỳ sung túc.Đội thuyền trực tiếp dừng ở bến tàu.

Các quân sĩ vận chuyển bạc nén và đồng thỏi tới kho hàng.

Ở đó có một chiếc xe bò, chở mười mấy miếng bạc nén, chuyển trực tiếp tới Tử Vi Các của cung Tấn Dương.Trong Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh và bảy vị tướng quốc, cùng với chủ quan của các bộ tự đều tụ tập ở đây.

Trên mặt bàn được đặt hơn mười miếng bạc nén.

Chúng quan viên quay lại xung quanh.

Mỗi người đều đang quan sát bạc cẩn thận.

Liên tục vang lên tiếng khen do không kìm nổi xúc động.Lúc này, Thiếu Phủ Tự Thừ Lý Tiến Hiền đi vào, trong tay y bưng một cái hộp.Y rất cẩn thận đi vào.

Dương Nguyên Khánh thấy y tiến vào, liền vỗ tay, hướng mọi người cười nói:- Các vị đại thần mời ngồi xuống!Mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình.

Lý Tiến Hiền bưng hộp gỗ đi tới trước đài, đem hộp gỗ đặt trên đài.

Y khom người thi lễ, cất cao giọng nói:- Các vị đại thần, ty chức phụng mệnh hướng các vị đại thần trình bày số tiền vừa được Thiếu Phủ Tự chế ra.

Chương 900 : La gia có tin vuiY mở hộp ra, lấy một đồng tiền bạc và một đồng tiền vàng, giơ cao lên, hướng mọi người nói:- Đây là khuôn mẫu của tiền vàng và tiền bạc.

Bề ngoài hoàn toàn giống với tiền đồng cũ, chỉ có điều chất liệu là khác.Y buông hai mẫu tiền xuống, lại lấy hai thỏi bạc, một lớn một nhỏ.

Thỏi bạc rất bóng loáng, ở phía đáy có đóng ấn.

Y lại cao giọng nói:- Đây cũng là bạc thỏi dùng bạc khai thác được từ quận Hội Ninh đúc thành.

Một thỏi nặng một lượng, một thỏi nặng mười lượng.

Về sau bạc của quận Hội Ninh sẽ đều được đúc thành hai loại thỏi này.Xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

Điều mọi người đều quan tâm là, sẽ có bao nhiêu bạc trắng.

Có đủ để lưu thông hay không.

Nếu bạc trắng đưa vào thị trường sử dụng, có thể khiến giá hàng tăng cao, làm cho đồng tiền bị giảm giá trị?Lúc này, Đỗ Như Hối đi lên trước đài, hướng mọi người cười nói:- Tiền vàng và tiền bạc sẽ làm quân lương, để khao thưởng cùng cho tướng sĩ vay.

Một đồng tiền vàng bằng một xâu tiền.

Một đồng tiền bạc bằng năm mươi văn tiền đồng.

Loại tiền vàng và tiền bạc này rất nhanh sẽ được lưu thông ngoài thị trường.

Tuy nhiên, bạc thỏi sẽ không lưu thông.

Mà được đem cất vào trong kho, làm của cải của quốc gia.Dừng một chút, ông ta lại nói:- Mọi người không cần phải lo lắng về giá tiền hàng hóa sẽ tăng.

Chúng ta có số bạc này, có thể mua các vật phẩm của cả thiên hạ, có thể mua lương thực ở phía nam.

Lá trà, tơ lụa, vải vóc sẽ liên tục không ngừng chảy vào Đại Tùy.

Thực lực của Đại Tùy chỉ biết tăng chứ không biết lùi.Mấy ngày nay trong phủ của La Sĩ Tín náo nhiệt hơn bình thường.

Liên tục có khách khứa đủ tầng lớp, kể cả hoàng thượng, đạo sĩ đều đến thăm hỏi, tặng lễ, coi bói.

Nguyên nhân rất đơn giản, La Sĩ Tín chuẩn bị lập gia đình, lấy Đậu Tuyến Nương làm vợ.Đây là việc lớn của La gia.

Phụ thân của La Sĩ Tín đã chuẩn bị từ hai tháng trước.

Ông ta nghĩ, tốt nhất là trước khi đứa con xuất chinh đi Triều Tiên, nên thành hôn sớm.

Như vậy ông ta có thể nhanh chóng có cháu bồng.Không ngờ thầy bói lại tính ra một quẻ, phát hiện bát tự của hai người không hợp.

Điều này làm cho La phụ cực kỳ căm tức.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hôn nhân.

Theo như quy tắc cũ của huyện Lịch Thành, bát tự không hợp cũng có thể đổi lại, và điều đó cần phải làm pháp sự.Vì thế, đạo sĩ từ Bắc Sơn, hòa thượng từ Nam Sơn, liền liên tục kéo tới La gia.

Ước chừng tụng kinh làm phép được hai tháng, thầy tướng số lại bói một quẻ.

Kết quả là tính ra được việc hôn nhân này hoàn toàn phù hợp, khiến La phụ cực kỳ mừng rỡ.Nhưng ông ta lại không biết, trước đó một ngày, ông thầy bói bị Trình Giảo Kim đánh cho thâm tím mặt mày, ép y phải tính ra kết quả phù hợp.Trưa hôm nay, Trình Giảo Kim kích động chạy tới La gia.

Vừa vào cửa liền hét lớn:- A thúc, cháu đến có chuyện cần thương lượng.La phụ vốn rất cảm kích Trình Giảo Kim.

Nhờ vào Trình Giảo Kim ba hoa chích chòe, La phụ mới có cuộc hôn nhân giữa đứa con và Tuyến Nương này.

Ông ta không chỉ âm thầm thâm tạ y, mà việc lập gia đình đều đem ra thương lượng với Trình Giảo Kim.Tuy nhiên, La Sĩ Tín cũng không nhận sự nhiệt tình của Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim chủ động đề xuất cho Tuyến Nương ở lại trong nhà y, nhưng La Sĩ Tín không đồng ý.

Mà là bảo Tuyến Nương đến ở trong phủ của Tần Quỳnh.La phụ mở cửa ra đón, cười nói:- Trình ca mau vào trong nhà ngồi!Trình Giảo Kim vào nhà ngồi xuống, La phụ rót cho y một chén trà nóng.

Liền vội vàng hỏi:- Có chuyện gì cần thương lượng?- Chính là về tiệc rượu.

Cháu tìm được một quán rượu rất không tồi, có thể đảm nhiệm việc cung cấp ăn uống cho tiệc cưới.

Tất cả thứ lỉnh kỉnh như bát đũa, bàn ghế, chúng ta không cần phải quan tâm, đều giao hết cho họ.

Chúng ta chỉ cần để ý đến lễ bái đường, vào sổ thôi.Do quán rượu đảm nhiệm tiệc rượu của hôn lễ là việc đã sớm thương lượng từ trước.

Nhưng do quán rượu nhà ai gánh vác, La phụ vẫn còn có chút do dự, ông ta khá là thích oai.

Ông ta muốn thuê quán rượu Tam Tấn, vốn là quán rượu nổi danh nhất của Thái Nguyên làm việc.

Ông ta không quan tâm tới tiền bạc, quan trọng là phải linh đình, khiến mọi người đều phải thỏa mãn.Trình Giảo Kim vừa nói lời này, La phụ do dự một chút rồi hỏi:- Là quán rượu nhà ai?Trình Giảo Kim tùy tiện vung tay chặn lại cười nói:- Là quán rượu Nguyên An ở chợ Bắc.

Từ trước chính là quán rượu Nhất Phẩm Cư.- Nhà này à!Trong lòng La phụ có chút không đồng ý.

Quán rượu Nhất Phẩm Cư ông ta cũng biết.

Khẳng định là không bằng quán rượu Tam Tấn.

Ông ta khéo léo nói:- Ta cảm thấy quán rượu Tam Tấn tốt hơn.

Trình ca không thấy vậy sao?- A thúc có điều không biết!Trình Giảo Kim nói nhỏ vào tai của La phụ nói:- Quán rượu Nguyên An này có quan hệ với tổng quản của chúng ta.

Ở quán rượu này, tổng quản có một phần vốn trong đó.La phụ cả kinh:- Ngươi nói những lời này là sự thật?Trình Giảo Kim vỗ vỗ bộ ngực nói:- Cháu có thể cam đoan.

Việc này tuyệt đối là thật.Y lại muốn nói vào tai của La phụ, La phụ đẩy y ra nói:- Không cần thần bí như vậy.

Phòng này chỉ có hai người chúng ta, cần gì phải nói vào tai.Trình Giảo Kim thăm dò nhìn ra ngoài, thấp giọng nói:- Việc này rất quan trọng, không thể truyền ra ngoài.

A thúc, đông chủ của quán rượu kia cháu đã từng gặp qua trước kia.

Chính là đường tỷ của Vương phi.- Con gái của Bùi gia?La phụ nhướn mày, không quá tin tưởng nói:- Con gái của Bùi gia sao có thể bất chấp mọi thứ mà mở quán rượu.

Bùi gia cho phép cô ấy kinh doanh sao?- Ôi!

Cô ấy từng là vợ của Thôi gia đấy thôi!

Bây giờ cô ấy là quả phụ rồi, cho nên rất tự do.- Quả phụ càng không được!La phụ lập tức nhảy dựng lên nói:- Đây là tiệc cưới, sao có thể để quán rượu do quả phụ mở gánh vác được.

Việc này ta sẽ không đồng ý!Trình Giảo Kim hận không thể tát cho mình một cái.

Cần gì phải nói ra hết như vậy.Y lại khuyên nhủ:- Mấu chốt ở đây chính là quán rượu của tổng quản.

Chúng ta sao có thể không cho tổng quản chút mặt mũi.

A thúc nói có đúng hay không?La phụ bị thuyết phục.

Sở Vương là chủ công của La Sĩ Tín.

Cho nên, không thể làm mất mặt mũi của Sở Vương được.- Được rồi!

Sẽ nghe theo ý kiến của ngươi, lựa chọn quán rượu Nguyên An.Trình Giảo Kim mừng rỡ, vội vàng nói:- Vậy thì ngay bây giờ cháu sẽ đi liên hệ.

Chỉ cần đưa một chút tiền đặt cọc là được.- Cần bao nhiêu?Trong lòng Trình Giảo Kim tính toán một chút rồi nói:- Dùng tiền đồng quá nặng.

Dùng bạc đi!

Cháu tính, khoảng năm mươi lượng là đủ.La phụ vào trong buồng lấy ra 50 lượng bạc đưa cho y rồi dặn:- Thời gian chuẩn bị cần phải suy tính trước, chuyện này ta giao hết cho ngươi.- Yên tâm đi!

Cháu mà làm việc, là tuyệt đối yên tâm.Trình Giảo Kim vỗ ngực cam đoan một tiếng, liền cầm bạc đi nhanh ra ngoài…Từ mười ngày trước, Trình Giảo Kim phát hiện Bùi U đã tới Thái Nguyên.

Y giống như hồn phi phách lạc lưu luyến ở gần quán rượu.

Giữa trưa thì đến dùng cơm, buổi tối cũng tới dùng cơm.Liên tục bốn ngày, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng xa xa của Bùi U một lần.

Nàng vẫn mang theo nụ cười đon đả đón chào thực khách, căn bản là không có liếc nhìn y một cái.

Điều này khiến Trình Giảo Kim cảm thấy mất mát.La Sĩ Tín lập gia đình muốn làm tiệc rượu, Trình Giảo Kim liền phát hiện đây là một cơ hội để tiếp xúc với Bùi U.

Mở một tiệc rượu lớn như vậy, muốn đặt một trăm mâm cỗ, Bùi U bất luận thế nào cũng sẽ phải tìm đến y thương lượng.Trong lòng y như lửa đốt, chạy một mạch tới tửu quán, đến cửa liền hô to:- Cho ta gặp đông chủ của các ngươi.

Ta muốn cùng cô ấy bàn bạc việc kinh doanh.Chưởng quầy tiến lên thi lễ cười nói:- Sáng hôm nay, đông chủ vừa mới rời khỏi Thái Nguyên.

Vị huynh đệ này, có việc gì cũng có thể bàn bạc với ta.

Đông chủ đã giao phó trước rồi.Trình Giảo Kim giống như bị dội một gáo nước lạnh, sự hưng phấn liền bay đi mất.

Y trở nên buồn bực lại uể oải, sau một lúc lâu mới nói:- Cô ấy…Khi nào thì trở về?Chưởng quầy tính toán nói:- Ngày mai chưa trở về đươc.

Ngày kia cũng không được.

Khả năng phải ngày mốt mới trở về.Trình Giảo Kim lộ vẻ khó khăn.

Hôn lễ của La Sĩ Tín chỉ còn cách một ngày.

Hai ngày sau bàn lại, làm sao còn kịp?Chưởng quầy nhìn thấy y khó xử, liền cẩn thận hỏi:- Vị huynh đệ này, có chuyện gì cứ việc nói cho ta.

Ta nhất định sẽ giúp ngươi làm tốt.Trình Giảo Kim nhìn vị chưởng quầy đầy nếp nhăn trên mặt này, lại nghĩ tới Bùi U.

Trong lòng y có chút nóng lên, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng ấy, đợi hai ngày thì có gì.

Tiệc cưới của La Sĩ Tín có thể kịp.- Vậy…Ngày kia ta sẽ tới.

Mấy ngày nay nhiều việc lắm, ngày kia ta mới có thời gian rảnh rỗi.Trình Giảo Kim cười ha hả, xoay người rời đi.

Chưởng quầy nhìn y đi xa, mới vội vàng đi lên tầng năm, đi tới trước một căn phòng gõ cửa nói:- Đông chủ, là ta!Chưởng quầy đẩy cửa vào phòng.

Bùi U đang ngồi trước bàn ghi nợ.

Nàng cũng không có rời khỏi Thái Nguyên.

Vừa rồi nàng đứng ở cửa sổ, đã nhìn thấy Trình Giảo Kim hưng phấn chạy tới.- Tên mặt xấu xí kia đã đi rồi à?Bùi U lạnh lùng hỏi.- Hồi bẩm đông chủ, y đi rồi.

Chương 901 : Con người hào phóng (p1)Chưởng quầy do dự một chút lại nói:- Y nói muốn cùng chúng ta thương lượng một việc kinh doanh lớn, cần đông chủ mới làm được.- Kinh doanh lớn.Bùi U có chút hứng thú hỏi:- Y có nói là kinh doanh gì không?- Y không chịu nói, nhất định phải gặp mặt đông chủ để nói chuyện.

Y nói ngày kia lại đến.- Hừ!Bùi U hừ lạnh một tiếng nói:- Đã như vậy, ngày kia lại bàn.La Sĩ Tín do thị vệ dẫn đường, đi vào Tử Vi Các, thẳng đến trước quan phòng của Dương Nguyên Khánh, thì thấy Bùi Thanh Tùng vừa lúc đi ra.Dương Nguyên Khánh rất nhiều lần xuất chinh đều mang theo Bùi Thanh Tùng, La Sĩ Tín đã rất quen thuộc với y.

La Sĩ Tín chắp tay cười nói:- Bùi tham quân, điện hạ có ở đây không?- Có, La tướng quân chờ một chút, ta vào bẩm báo.Bùi Thanh Tùng xoay người vào nhà, một lát đi ra cười nói:- La Tướng quân, điện hạ mời ngài đi vào.La Sĩ Tín sửa sang lại áo mũ, mới đẩy cửa vào phòng.Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trước bàn, cẩn thận nhìn tiền vàng và tiền bạc mới đúc.

Kỳ thực, tiền vàng cũng không nhiều, chủ yếu là dùng để ban thưởng.

Bình thường thì cất đi, không để lưu thông ở thị trường.

Nhưng tiền bạc lại tương đối nhiều, rất có thể trở thành một loại tiền mới.Trên thực tế, ở thời Tùy Đường, bởi vì số lượng vàng bạc ít, mà không thể đủ để đúc thành tiền.

Tuy cũng đúc tiền vàng và tiền bạc, nhưng đây chỉ là một loại tài bảo, mà không phải là tiền.

Thời Tùy Đường thực tế dùng chính là tiền đồng và vải vóc.Nhưng từ khi quặng bạc được khai thác với quy mô lớn.

Số lượng bạc trắng tăng lên, việc đúc tiền trở nên khả thi.

Cho dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng đến khi tiền bạc được chấp nhận.

Như vậy việc tìm kiếm mỏ bạc sẽ được triều đình coi trọng hơn.Mỏ bạc lớn thực sự không phải là ở quận Hội Ninh, mà là ở Tây Vực.

Một ngày nào đó, vương triều của hắn sẽ vì muốn tìm mỏ bạc, mà tiến quân về hướng tây.Lúc này, La Sĩ Tín đi đến, khom người thi lễ nói:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh buông tiền bạc xuống, cười tủm tỉm hỏi:- Nghe nói ngươi muốn thành hôn, ta chúc mừng ngươi!La Sĩ Tín hơi ngượng ngùng gãi đầu, lấy ra một thiệp mời, hai tay trình lên nói:- Đây là thiệp mời tiệc cưới, mong rằng tổng quản có thể đến tham dự.- Hôn lễ của ngươi, đương nhiên ta sẽ có mặt.Dương Nguyên Khánh cười ha hả nhận lấy thiệp mời, lại hỏi y:- Hôn lễ được chuẩn bị như thế nào rồi?- Đã chuẩn bị xong!

Nghe phụ thân của thần nói, các lễ nghi đều đã sắp đặt xong.

Tiệc rượu thì do Trình Giảo Kim phụ trách, quán rượu cũng do huynh ấy tìm.

Phủ của Tần đại ca tạm thời coi là nhà gái.

Đến lúc đó thì tới Tần phủ đón dâu.Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày nói:- Tần Quỳnh làm việc rất điềm đạm, chắc chắn, có thể tin được.

Nhưng Trình Giảo Kim tên kia làm việc khiến người khó có thể tin cậy.

Kiểu gì cũng phải gây ra phiền toái.

Tốt nhất, ngươi nên kiểm tra lại một chút, đảm bảo chắc chắn không xảy ra đường rẽ gì.La Sĩ Tín cũng không quá tin tưởng Trình Giảo Kim.

Dương Nguyên Khánh vừa dặn, y liền lo lắng, gật đầu nói:- Thần trở về sẽ nói với phụ thân, nhờ phụ thân quan tâm một chút.Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút lại nói:- Ngoài ra, ngươi còn phải đi quận Tề, nói cho Đậu Kiến Đức một tiếng.

Tuy rằng quân đội của hai chúng ta là đối địch.

Nhưng y lại là bề trên duy nhất của Tuyến Nương.

Tuyến Nương được y nuôi lớn, về lễ tiết, ngươi cần phải thông báo cho y một tiếng.

Đòng thời bảo Tuyến Nương viết một phong thư.

Như vậy mới hợp lẽ thường tình của người đời.Cho dù việc này La Sĩ Tín rất không tình nguyện, nhưng y vẫn gật đầu đáp ứng.Sáng sớm, Trình Giảo Kim lại lần nữa đến quán rượu Nguyên An.

Trong lòng y có chút lo lắng.

Ngày mai đã là ngày mừng của La Sĩ Tín.

Tiệc cưới không thể trì hoàn thêm nữa, e là sẽ hỏng đại sự.Y đi vào cửa chính của quán rượu.

Chưởng quầy liền tươi cười đón chào:- Quân gia, thực sự là khéo!

Tối hôm qua, đông chủ của nhà ta đã quay trở lại.Trình Giảo Kim ngẩn ra:- Ngươi biết ta là quân nhân?Y đang mặc một bộ áo dài, đầu đội khăn, ăn mặc giống như một thương nhân.

Nhìn kiểu gì cũng không giống người trong quân đội, không biết chưởng quầy sao có thể nhìn ra.Chưởng quầy bật cười nói:- Cả người quân gia đều toát ra khí vũ hiên ngang cường tráng, làm sao có thể không đoán ra.

Hơn nữa, bình thường lúc quân gia dùng cơm, thường nói tới chuyện đã từng đánh với Lý Huyền Bá.

Búa của ngài bị đại chùy của Lý Huyền Bá đánh cho cong.

Cuối cùng do ngựa chiến chịu hết nổi, mà bị Lý Huyền Bá đánh một chùy làm nội thương đấy thôi ạ?

Đây không phải khí khái của quân nhân thì là gì?Trình Giảo Kim cười đắc ý:- Nói không sai.

Dẫn ta đi gặp đông chủ của nhà ngươi!- Quân gia mời đi theo ta.Chưởng quầy dẫn theo Trình Giảo Kim lên tầng năm, đẩy cửa đi vào một căn phòng nói:- Quân gia, mời vào!Trình Giảo Kim vừa khẩn trương vừa hưng phấn đi vào.

Vào phòng, y liếc một cái đã thấy Bùi U đứng ở trước cửa sổ.

Bùi U đang mặc một bộ quần áo gấm màu vàng, có thêu hoa điểu, búi tóc được buộc lên, có gắn đồ trang sức đẹp đẽ.

Nàng lần này ăn mặc chau chút hơn lần trước gặp ở Thanh Hà rất nhiều.Lần trước thấy nàng là eo thô như thùng nước, hiện giờ nhờ ăn mặc vào trông gọn gàng hẳn lên.

Lần trước, nàng hai tay chống nạnh, lông mày dựng lên, như Mẫu Dạ Xoa sống lại, hiện giờ nhờ ăn mặc, mà trở nên nhã nhặn lịch sự.

Lông mày trang điểm đẹp đẽ, giống như Quan Âm tái thế.Trình Giảo Kim chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cứng họng, nói không được một lời.

Chỉ biết đứng ở cửa, nhếch miệng cười ngây ngô.

Trong nháy mắt khi Bùi U xoay người, hàn khí trong mắt biến mất, biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ như hoa.

Nàng hướng y thi lễ nói:- Lần trước ở huyện Thanh Hà, ta có chút vô lễ với Trình gia.

Mong Trình gia đại nhân đại lượng, không để bụng với tiểu nữ tử.Trình Giảo Kim gãi gãi sau gáy, ngây ngô cười nói:- Đó là không đánh nhau thì không quen nhau.

Ta sao có thể tính toán chi ly với U Nương.Bùi U cực kỳ chán ghét người khác gọi nàng là U Nương.

Nhưng thấy Trình Giảo Kim có việc kinh doanh lớn cần thương lượng, nàng liền không có trở mặt phát tác.

Nàng thản nhiên cười, khoát tay nói:- Mời Trình gia ngồi!Trình Giảo Kim ngồi xuống, cách một cái bàn.

Bùi U cũng ngồi xuống đối diện.

Không ngờ vị chưởng quầy kia lại đi tới ngồi cạnh Bùi U.

Trình Giảo Kim trợn mắt nhìn.

Người này thực không biết lễ phép.

Y vội ho khan một tiếng nói:- Chưởng quầy cứ việc làm công việc của mình đi!- Ha hả!

Không vội không vội, bây giờ còn sớm, chắc chưa đã có khách đến ăn.Chưởng quầy mở tờ giấy ra, cầm bút, chuẩn bị ghi lại việc kinh doanh giữa bọn họ.Trình Giảo Kim bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm mắng một tiếng.

Chắp tay nói:- Là như thế này, một người bạn của ta sắp thành hôn, ủy thác cho ta xử lý tiệc rượu.

Ta quyết định đặt một trăm bàn tiệc rượu ở quán rượu này.Nói xong, Trình Giảo Kim dương dương đắc ý, muốn nhìn một chút phản ứng của Bùi U.

Bùi U nghe nói là làm tiệc rượu có đến trăm bàn, lông mi khẽ động, ý cười dào dạt.- Trình gia muốn bao hết tiểu điếm sao?- Không!

Chỉ phiền các vị mang bàn ghế cùng rượu và thức ăn tới thôi.- Không có vấn đề, chúng ta có thể chuẩn bị.

Không biết khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?- Vào…Trưa mai.- Ngày mai?Bùi U kinh hãi thét lên.

Nàng và chưởng quầy ngơ ngác nhìn nhau.

Điều này sao có thể, một ngày chuẩn bị một trăm bàn tiệc rượu.

Mua nguyên liệu cùng nấu ăn đã không còn kịp.- Vì sao Trình gia không nói sớm vài ngày?Bùi U có chút oán giận nói:- Lần trước ta không ở đây, ngài có thể nói cho chưởng quầy.

Hiện tại bảo ta làm sao làm kịp?

Ai!Bùi U thở dài:- Trình gia, thực sự xin lỗi.

Cuộc làm ăn này, chúng ta không thể tiếp nhận được.- Đừng!

Đừng!

Đừng.Trình Giảo Kim nóng nảy, cuống quít xua tay nói:- Ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.

Chúng ta có thể thương lượng về giá cả.

Các ngươi nhất định phải giúp ta việc này.Bùi U đảo mắt, nếu có thể thương lượng giá cả, thì việc này có hy vọng.

Nàng cười cười:- Nếu rất vội, ta chỉ thể tăng giá mua thịt cùng rau củ.

Còn phải đi mượn thêm đầu bếp bên ngoài.

Nhân sự cùng bàn ghế cũng phải mượn thêm.

Cho nên giá cả hơi cao, không biết Trình gia có thể đảm đương nổi không?Dù sao tiền là tiền của La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim không có chút nào đau lòng.

Chỉ cần lấy được niềm vui của Bùi U, dùng thêm nhiều tiền hơn nữa, y cũng không quan tâm.- Tiền không là vấn đề.

Chỉ cần trưa mai có thể đúng giờ mở yến tiệc là được.- Được rồi!

Ta nói cho Trình gia.

Một bàn tiệc rượu tốt nhất cần phải tám mươi xâu tiền.

Nhưng Trình gia thúc dục quá nhanh, chúng ta phải dùng thêm tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mời thêm nhân thủ.

Cho nên một bàn là tám mươi xâu tiền.

Đồng ý chứ?- Không có vấn đề, tám mươi xâ thì tám mươi xâu!Bùi U thấy y đáp ứng sảng khoái như vậy, lai nói tiếp:- Nhưng tám mươi xâu tiền này không bao gồm tiền thưởng.

Hiện tại, rượu gạo không có, chỉ có thể chuẩn bị rượu nho tốt nhất.

Mỗi bàn còn phải cộng thêm mười xâu tiền.

Còn có nhân lực, bàn ghế, bát đũa, rượu, thức ăn và việc vận chuyển.

Cần phải có một chút phí khen thưởng linh tinh.

Cộng tất cả vào là…Trình Giảo Kim nghe nhức cả đầu, không kiên nhẫn khoát tay chặn lại nói:- Nàng cứ nói ra giá đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền một bàn?
 
Thiên Hạ Kiêu Hùng Full
Thiên Hạ Kiêu Hùng 19


Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân SựNhóm dịch: Quan TrườngNguồn dịch: Mê TruyệnEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o------- Chương 901 : Con người hào phóng (1+2)Chưởng quầy do dự một chút lại nói:- Y nói muốn cùng chúng ta thương lượng một việc kinh doanh lớn, cần đông chủ mới làm được.- Kinh doanh lớn.Bùi U có chút hứng thú hỏi:- Y có nói là kinh doanh gì không?- Y không chịu nói, nhất định phải gặp mặt đông chủ để nói chuyện.

Y nói ngày kia lại đến.- Hừ!Bùi U hừ lạnh một tiếng nói:- Đã như vậy, ngày kia lại bàn.La Sĩ Tín do thị vệ dẫn đường, đi vào Tử Vi Các, thẳng đến trước quan phòng của Dương Nguyên Khánh, thì thấy Bùi Thanh Tùng vừa lúc đi ra.Dương Nguyên Khánh rất nhiều lần xuất chinh đều mang theo Bùi Thanh Tùng, La Sĩ Tín đã rất quen thuộc với y.

La Sĩ Tín chắp tay cười nói:- Bùi tham quân, điện hạ có ở đây không- Có, La tướng quân chờ một chút, ta vào bẩm báo.Bùi Thanh Tùng xoay người vào nhà, một lát đi ra cười nói:- La Tướng quân, điện hạ mời ngài đi vào.La Sĩ Tín sửa sang lại áo mũ, mới đẩy cửa vào phòng.Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trước bàn, cẩn thận nhìn tiền vàng và tiền bạc mới đúc.

Kỳ thực, tiền vàng cũng không nhiều, chủ yếu là dùng để ban thưởng.

Bình thường thì cất đi, không để lưu thông ở thị trường.

Nhưng tiền bạc lại tương đối nhiều, rất có thể trở thành một loại tiền mới.Trên thực tế, ở thời Tùy Đường, bởi vì số lượng vàng bạc ít, mà không thể đủ để đúc thành tiền.

Tuy cũng đúc tiền vàng và tiền bạc, nhưng đây chỉ là một loại tài bảo, mà không phải là tiền.

Thời Tùy Đường thực tế dùng chính là tiền đồng và vải vóc.Nhưng từ khi quặng bạc được khai thác với quy mô lớn.

Số lượng bạc trắng tăng lên, việc đúc tiền trở nên khả thi.

Cho dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng đến khi tiền bạc được chấp nhận.

Như vậy việc tìm kiếm mỏ bạc sẽ được triều đình coi trọng hơn.Mỏ bạc lớn thực sự không phải là ở quận Hội Ninh, mà là ở Tây Vực.

Một ngày nào đó, vương triều của hắn sẽ vì muốn tìm mỏ bạc, mà tiến quân về hướng tây.Lúc này, La Sĩ Tín đi đến, khom người thi lễ nói:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh buông tiền bạc xuống, cười tủm tỉm hỏi:- Nghe nói ngươi muốn thành hôn, ta chúc mừng ngươi!La Sĩ Tín hơi ngượng ngùng gãi đầu, lấy ra một thiệp mời, hai tay trình lên nói:- Đây là thiệp mời tiệc cưới, mong rằng tổng quản có thể đến tham dự.- Hôn lễ của ngươi, đương nhiên ta sẽ có mặt.Dương Nguyên Khánh cười ha hả nhận lấy thiệp mời, lại hỏi y:- Hôn lễ được chuẩn bị như thế nào rồi?- Đã chuẩn bị xong!

Nghe phụ thân của thần nói, các lễ nghi đều đã sắp đặt xong.

Tiệc rượu thì do Trình Giảo Kim phụ trách, quán rượu cũng do huynh ấy tìm.

Phủ của Tần đại ca tạm thời coi là nhà gái.

Đến lúc đó thì tới Tần phủ đón dâu.Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày nói:- Tần Quỳnh làm việc rất điềm đạm, chắc chắn, có thể tin được.

Nhưng Trình Giảo Kim tên kia làm việc khiến người khó có thể tin cậy.

Kiểu gì cũng phải gây ra phiền toái.

Tốt nhất, ngươi nên kiểm tra lại một chút, đảm bảo chắc chắn không xảy ra đường rẽ gì.La Sĩ Tín cũng không quá tin tưởng Trình Giảo Kim.

Dương Nguyên Khánh vừa dặn, y liền lo lắng, gật đầu nói:- Thần trở về sẽ nói với phụ thân, nhờ phụ thân quan tâm một chút.Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút lại nói:- Ngoài ra, ngươi còn phải đi quận Tề, nói cho Đậu Kiến Đức một tiếng.

Tuy rằng quân đội của hai chúng ta là đối địch.

Nhưng y lại là bề trên duy nhất của Tuyến Nương.

Tuyến Nương được y nuôi lớn, về lễ tiết, ngươi cần phải thông báo cho y một tiếng.

Đòng thời bảo Tuyến Nương viết một phong thư.

Như vậy mới hợp lẽ thường tình của người đời.Cho dù việc này La Sĩ Tín rất không tình nguyện, nhưng y vẫn gật đầu đáp ứng.Sáng sớm, Trình Giảo Kim lại lần nữa đến quán rượu Nguyên An.

Trong lòng y có chút lo lắng.

Ngày mai đã là ngày mừng của La Sĩ Tín.

Tiệc cưới không thể trì hoàn thêm nữa, e là sẽ hỏng đại sự.Y đi vào cửa chính của quán rượu.

Chưởng quầy liền tươi cười đón chào:- Quân gia, thực sự là khéo!

Tối hôm qua, đông chủ của nhà ta đã quay trở lại.Trình Giảo Kim ngẩn ra:- Ngươi biết ta là quân nhân?Y đang mặc một bộ áo dài, đầu đội khăn, ăn mặc giống như một thương nhân.

Nhìn kiểu gì cũng không giống người trong quân đội, không biết chưởng quầy sao có thể nhìn ra.Chưởng quầy bật cười nói:- Cả người quân gia đều toát ra khí vũ hiên ngang cường tráng, làm sao có thể không đoán ra.

Hơn nữa, bình thường lúc quân gia dùng cơm, thường nói tới chuyện đã từng đánh với Lý Huyền Bá.

Búa của ngài bị đại chùy của Lý Huyền Bá đánh cho cong.

Cuối cùng do ngựa chiến chịu hết nổi, mà bị Lý Huyền Bá đánh một chùy làm nội thương đấy thôi ạ?

Đây không phải khí khái của quân nhân thì là gì?Trình Giảo Kim cười đắc ý:- Nói không sai.

Dẫn ta đi gặp đông chủ của nhà ngươi!- Quân gia mời đi theo ta.Chưởng quầy dẫn theo Trình Giảo Kim lên tầng năm, đẩy cửa đi vào một căn phòng nói:- Quân gia, mời vào!Trình Giảo Kim vừa khẩn trương vừa hưng phấn đi vào.

Vào phòng, y liếc một cái đã thấy Bùi U đứng ở trước cửa sổ.

Bùi U đang mặc một bộ quần áo gấm màu vàng, có thêu hoa điểu, búi tóc được buộc lên, có gắn đồ trang sức đẹp đẽ.

Nàng lần này ăn mặc chau chút hơn lần trước gặp ở Thanh Hà rất nhiều.Lần trước thấy nàng là eo thô như thùng nước, hiện giờ nhờ ăn mặc vào trông gọn gàng hẳn lên.

Lần trước, nàng hai tay chống nạnh, lông mày dựng lên, như Mẫu Dạ Xoa sống lại, hiện giờ nhờ ăn mặc, mà trở nên nhã nhặn lịch sự.

Lông mày trang điểm đẹp đẽ, giống như Quan Âm tái thế.Trình Giảo Kim chỉ cảm thấy miệngđắng lưỡi khô, cứng họng, nói không được một lời.

Chỉ biết đứng ở cửa, nhếch miệng cười ngây ngô.

Trong nháy mắt khi Bùi U xoay người, hàn khí trong mắt biến mất, biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ như hoa.

Nàng hướng y thi lễ nói:- Lần trước ở huyện Thanh Hà, ta có chút vô lễ với Trình gia.

Mong Trình gia đại nhân đại lượng, không để bụng với tiểu nữ tử.Trình Giảo Kim gãi gãi sau gáy, ngây ngô cười nói:- Đó là không đánh nhau thì không quen nhau.

Ta sao có thể tính toán chi ly với U Nương.Bùi U cực kỳ chán ghét người khác gọi nàng là U Nương.

Nhưng thấy Trình Giảo Kim có việc kinh doanh lớn cần thương lượng, nàng liền không có trở mặt phát tác.

Nàng thản nhiên cười, khoát tay nói:- Mời Trình gia ngồi!Trình Giảo Kim ngồi xuống, cách một cái bàn.

Bùi U cũng ngồi xuống đối diện.

Không ngờ vị chưởng quầy kia lại đi tới ngồi cạnh Bùi U.

Trình Giảo Kim trợn mắt nhìn.

Người này thực không biết lễ phép.

Y vội ho khan một tiếng nói:- Chưởng quầy cứ việc làm công việc của mình đi!- Ha hả!

Không vội không vội, bây giờ còn sớm, chắc chưa đã có khách đến ăn.Chưởng quầy mở tờ giấy ra, cầm bút, chuẩn bị ghi lại việc kinh doanh giữa bọn họ.Trình Giảo Kim bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm mắng một tiếng.

Chắp tay nói:- Là như thế này, một người bạn của ta sắp thành hôn, ủy thác cho ta xử lý tiệc rượu.

Ta quyết định đặt một trăm bàn tiệc rượu ở quán rượu này.Nói xong, Trình Giảo Kim dương dương đắc ý, muốn nhìn một chút phản ứng của Bùi U.

Bùi U nghe nói là làm tiệc rượu có đến trăm bàn, lông mi khẽ động, ý cười dào dạt.- Trình gia muốn bao hết tiểu điếm sao?- Không!

Chỉ phiền các vị mang bàn ghế cùng rượu và thức ăn tới thôi.- Không có vấn đề, chúng ta có thể chuẩn bị.

Không biết khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?- Vào…Trưa mai.- Ngày mai?Bùi U kinh hãi thét lên.

Nàng và chưởng quầy ngơ ngác nhìn nhau.

Điều này sao có thể, một ngày chuẩn bị một trăm bàn tiệc rượu.

Mua nguyên liệu cùng nấu ăn đã không còn kịp.- Vì sao Trình gia không nói sớm vài ngày?Bùi U có chút oán giận nói:- Lần trước ta không ở đây, ngài có thể nói cho chưởng quầy.

Hiện tại bảo ta làm sao làm kịp?

Ai!Bùi U thở dài:- Trình gia, thực sự xin lỗi.

Cuộc làm ăn này, chúng ta không thể tiếp nhận được.- Đừng!

Đừng!

Đừng.Trình Giảo Kim nóng nảy, cuống quít xua tay nói:- Ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.

Chúng ta có thể thương lượng về giá cả.

Các ngươi nhất định phải giúp ta việc này.Bùi U đảo mắt, nếu có thể thương lượng giá cả, thì việc này có hy vọng.

Nàng cười cười:- Nếu rất vội, ta chỉ thể tăng giá mua thịt cùng rau củ.

Còn phải đi mượn thêm đầu bếp bên ngoài.

Nhân sự cùng bàn ghế cũng phải mượn thêm.

Cho nên giá cả hơi cao, không biết Trình gia có thể đảm đương nổi không?Dù sao tiền là tiền của La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim không có chút nào đau lòng.

Chỉ cần lấy được niềm vui của Bùi U, dùng thêm nhiều tiền hơn nữa, y cũng không quan tâm.- Tiền không là vấn đề.

Chỉ cần trưa mai có thể đúng giờ mở yến tiệc là được.- Được rồi!

Ta nói cho Trình gia.

Một bàn tiệc rượu tốt nhất cần phải tám mươi xâu tiền.

Nhưng Trình gia thúc dục quá nhanh, chúng ta phải dùng thêm tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mời thêm nhân thủ.

Cho nên một bàn là tám mươi xâu tiền.

Đồng ý chứ?- Không có vấn đề, tám mươi xâu thì tám mươi xâu!Bùi U thấy y đáp ứng sảng khoái như vậy, lai nói tiếp:- Nhưng tám mươi xâu tiền này không bao gồm tiền thưởng.

Hiện tại, rượu gạo không có, chỉ có thể chuẩn bị rượu nho tốt nhất.

Mỗi bàn còn phải cộng thêm mười xâu tiền.

Còn có nhân lực, bàn ghế, bát đũa, rượu, thức ăn và việc vận chuyển.

Cần phải có một chút phí khen thưởng linh tinh.

Cộng tất cả vào là…Trình Giảo Kim nghe nhức cả đầu, không kiên nhẫn khoát tay chặn lại nói:- Nàng cứ nói ra giá đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền một bàn?Bùi U híp mắt, giảo hoạt nói:- Được rồi!

Vì các ngươi là thủ hạ của Sở Vương, ta liền đưa ra giá là một trăm xâu một bàn.Vị chưởng quầy ngồi ở bên kinh hãi suýt nữa ngã xuống.

Một bàn tiệc rượu tốt nhất chỉ mới ba mươi xâu tiền.

Vậy mà lại tính toán với vị quân gia này gấp ba lần.

Thực sự là coi tiền như rác!Bọn họ lại không biết, Trình Giảo Kim là dùng tiền của người khác nên mới khẳng khái hào phóng như vậy.

Nếu là bản thân y bỏ tiền, thì mười xâu tiền còn đắt.Trình Giảo Kim lấy 50 lượng bạc từ trong lòng ra, vỗ mạnh trên bàn, khí phách nói:- Quyết định như vậy đi, đây là 50 lượng tiền đặt cọc, lấy trước đi!Bùi U mặt mày hớn hở nói:- Ta lấy tiền đặt cọc, đương nhiên phải viết biên lai.

Như vậy đi!

Chúng ta ký kết khế ước, đảm bảo đôi bên đều hài lòng, miễn cho việc lầm lỡ hôn sự.Trình Giảo Kim đi rồi, Bùi U nhẹ nhàng thổi khô nét mực trên khế ước, vẻ mặt đắc ý.

Vị chưởng quầy thì cận thẩn nói:- Đông chủ, vị quân gia này giống như có bệnh.Chưởng quầy chỉ vào đầu mình, Bùi U khinh thường cười lạnh nói:- Y đúng là bị bệnh.- Nhưng ngày mai sẽ phải chuẩn bị một trăm bàn a!

Chúng ta thực sự không làm kịp.- Hừ!

Ai nói để cho chúng ta làm..

Ngươi đi tìm mấy quán rượu, cứ ra giá ba mươi xâu một bàn.

Làm đủ một trăm bàn thì đưa tới cho bọn họ.Chưởng quầy đảo tròng mắt nói:- Đông chủ, kỳ thực cũng không cần phải ba mươi xâu.

Chỉ cần hai mươi lăm xâu là đủ rồi.Bùi U lắc lắc đầu:- Hai mươi lăm xâu tiền, làm sẽ bị thiếu.

Như vậy không tốt lắm.

Cứ dựa theo giá ba mươi xâu tiền, bảo bọn hắn làm đầy đủ một chút.

Hương vị phải tốt, rượu cũng phải ủ đúng thời gian.

Đây chính là môn bài của chúng ta.- Ta đã hiểu, ta sẽ đi tìm người ngay.…Mỗi khi gặp việc vui, một gia đình bình thường phải ăn uống tiệc tùng ba ngày ba đêm.

Nhưng trong khoảng thời gian này, triều đình khởi xướng tiết kiệm.

Cho nên, tiệc rượu ba ngày đổi thành một ngày.

Từ giữa trưa bắt đầu ăn, ăn đến tối thì chấm dứt.La phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, treo chữ Hỷ màu đỏ.

Cả phủ đều tràn ngập trong không khí vui mừng.

Trời vừa mới sáng, quán rượu liền đem tới một trăm bàn ghế tới.

Trong viện ngoài viện đều bày đặt đầy cả bàn ghế.Tiệc cưới thực hiện Hợp Chiếu chế.

Rượu và thức ăn đặt trên bàn, xung quanh bàn là ghế ngồi.

Trong mâm còn đặt đầy các loại điểm tâm như dưa, trái cây, hạt thông, mật đường.

Khách nhân tùy ý mà ngồi, không có quy củ gì.

Tuy nhiên, theo Hợp Chiếu chế của Tùy Đường, nam nữ phải ngồi đối diện, nam nhân ngồi một bên, nữ nhân ngồi một bên.Còn vị trí rất lộng lẫy được bố trí ngay đầu tiên thì không có người ngồi.

Đây là chỗ ngồi của Sở Vương cùng Vương phi.

Chỗ đó có người đặc biệt canh chừng, không cho phép người ngoài đi vào.Sáng sớm, khách nhân lục tục tới.

Có tướng quân cưỡi ngựa, có người là ngồi xe ngựa hoặc xe bò, những vị phu nhân tướng quân trang điểm xinh đẹp.

Khách nhân của La Sĩ Tín chủ yếu là người trong quân đội.

Quân chính của Đại Tùy được phân chia rất rõ ràng, là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.

Quân không quản chính, chính không quản quân.

Ngoại trừ Binh bộ, Binh bộ là một cây cầu giữa quân và chính.Trước cửa lớn, La phụ mặc một bộ áo bào màu đỏ thẫm, đầu đội mũ sa, vẻ mặt hồng hào đứng đó chào đón khách khứa.

Đứng bên cạnh là Ngưu Tiến Đạt và Giả Nhuận Phủ cũng kiêm việc tiếp khách cùng điều khiển chương trình.- Chúc mừng bá phụ có được con dâu.

Lúc Sĩ Tín động phòng là lúc bá phụ sớm ôm cháu.Khách khứa liên tục chúc mừng, La phụ cười như hoa, liên tục khách sáo nói:- Cùng vui cùng vui, mau mời vào phủ.- Hôm nay chậm trễ không chu toàn, mong mọi người thông cảm.Từng đợt, từng đợt khách nhân nối đuôi nhau mà tới.

Đến giữa trưa, đã có hơn một nghìn khách khứa tới.

Rượu và thức ăn đã bưng lên đầy đủ.

Số lượng vừa vặn, hương vị cũng tốt, khiến mọi người khen không dứt miệng.

La phụ cũng cảm thấy có mặt mũi, thầm khen Trình Giảo Kim làm tốt.Lúc này, một người tôi tớ lặng lẽ đi đến, kéo áo La phụ, nói nhỏ vào tai La phụ mấy câu.

La phụ nhướn mày, dặn dò vài câu, liền đi theo tôi tớ vào trong phủ.Trong một gian phòng, Trình Giảo Kim đang nhăn nhó ngồi một bên.

Chưởng quầy của quán rượu thì đầy vẻ mỉm cười, còn đông chủ Bùi U thì ngồi bên kia.- Tiệc cưới có vấn đề gì không?La phụ vội vàng đi vào nhà hỏi.Bùi U uống trà không nói, chưởng quầy đứng lên thi lễ, cười tủm tỉm nói:- Rượu và thức ăn mang lên hơn nửa.

Đông chủ của chúng ta chỉ bảo, có thể trước tính tiền hay không.

Tiểu điếm lợi nhuận nhỏ, thực sự không thể trả trước hết được.La phụ gật đầu.

Đây là chuyện bình thường.

Sau khi mang thức ăn lên là lúc tính tiền.

Ông ta không có dị nghị gì, liền hỏi:- Tổng cộng là bao nhiêu tiền?- Tổng cộng là mười ngàn xâu tiền, trừ đi năm trăm xâu tiền đặt cọc, còn lại là chín ngàn năm trăm xâu.

Dùng vàng bạc thay thế cũng có thể.- Bao nhiêu?La phụ thất thanh hỏi.

Mấy ngày nay ông ta có chút bận bịu, không có thời gian hỏi về vấn đề giá cả.

Nghe tới giá mười nghìn xâu tiền, ông ta cả kinh đến trợn mắt há mồm.- Lão gia, một trăm xâu một bàn, tổng cộng mười ngàn xâu.Ngây người sau một lúc lâu, La phụ liền tranh thủ kéo Trình Giảo Kim qua một bên, sốt ruột thấp giọng nói:- Có lầm hay không.

Một trăm xâu tiền một bàn, đến quán rượu Tam Tấn cũng chỉ mất có ba mươi xâu một bàn.Trước đó La phụ đã hỏi giá cả của quán rượu Tam Tấn nên biết qua giá thị trường.

Nghe thấy là một trăm xâu tiền một bàn, ông ta lập tực nóng nảy.Vẻ mặt Trình Giảo Kim tràn đầy vẻ khổ sở.

Lúc đàm giá, y đáp ứng rất sảng khoái.

Nhưng làm thế nào để giải thích với La gia, lại là một vấn đề.

Y hướng đôi mắt trông mong về phía Bùi U.

Bùi U đang cúi đầu uống trà, không thèm nhìn y một cái.Bất đắc dĩ, y chỉ phải thấp giọng nói nhỏ với La phụ:- Đây là bởi vì quán rượu có liên quan với Sở Vương.

Dù sao cũng phải để ý tới mặt mũi của Sở Vương.

Cho nên cháu không có mặc cả.Lời giải thích của Trình Giảo Kim thực sự sơ hở khắp phía.

Nếu như là cửa hàng của Sở Vương, thì phải rẻ một chút mới đúng.

Nào có chuyện hét giá cao như ăn thịt người nhà vậy chứ.Tuy dựa vào gia sản của La Sĩ Tín, số tiền ấy vốn không có gì là lớn.

Nhưng La phụ là một người tiết kiệm.

Hơn nữa số tiền này là do đứa con vào sinh ra tử mới kiếm được.

Ông ta không muốn coi tiền như rác.Trình Giảo Kim nói không thông, La phụ liền hướng Bùi U thi lễ:- Vị đông chủ này, giá tiền có thể thương lượng.

Nhưng một trăm xâu một bàn thực sự quá đắt.

Có thể giảm xuống một chút được không?Bùi U không chút hoang mang lấy ra khế ước, mở ra nói:- Ta cũng không phải là người không biết phải trái.

Nhưng giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng.

Nếu La bá phụ không đồng ý trả số nợ của Trình Giảo Kim, thì chi phí của bữa tiệc này, một xu ta cũng không cần.

Ta sẽ đi tìm Dương Nguyên Khánh, xem ngài nói như thế nào.Bùi U đứng lên nói:- Chưởng quầy, chúng ta đi!Chưởng quầy đi theo Bùi U ra ngoài.

La phụ thở dài, cái này gọi là đạo đối nhân xử thế.

Nếu đã thuê người làm, lại không trả tiền, chỉ sợ không chỉ đắc tội người, mà còn bị hủy hoại thanh danh.

Nói cho cùng, trách nhiệm là của mình.

Là do mình nhờ Trình Giảo Kim hỗ trợ.

Quan trọng hơn, đây là hôn sự của đứa con.

Vì mấy nghìn xâu mà cãi nhau, La gia sẽ bị mất hết mặt mũi.La phụ chỉ phải gọi lại bọn họ nói:- Hai vị xin dừng bước!Bùi U đứng lại, lạnh lùng nói:- Ta chỉ muốn hỏi lại, các vị có trả khoản tiền này không?La phụ quay đầu lại nhìn thoáng qua Trình Giảo Kim, lập tức sửng sốt, Trình Giảo Kim đã biến mất dạng.

Tên trời đánh này, chẳng biết đã chuồn mất từ khi nào.Vạn bất đắc dĩ, La phụ chỉ phải nén căm tức trong lòng nói:- Được rồi!

Ta sẽ trả số tiền này.….Bữa cơm ăn đến lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh còn không có xuất hiện.

La phụ hơi nóng nảy, Sở Vương là vị khách nhân quan trọng nhất.

Nếu hắn không đến, danh vọng của La gia sẽ bị hạ thấp.

Ông ta vội vàng tìn Ngưu Tiến Đình, thấp giọng nói:- Tiến Đình, ngươi đi đến phủ Sở Vương nhìn một cái.

Xem Sở Vương đã xuất phát hay chưa.Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng của Giả Nhuận Phủ ở cửa lớn hét to:- Sở Vương điện hạ cùng Vương phi giá lâm!Toàn bộ khách nhân trong phủ lập tức an tĩnh.

Mọi người đều đứng lên.

Chỉ thấy có hơn mười thị vệ tiến lên phía trước, phía sau là Dương Nguyên Khánh mặc áo bào tím, đầu đội mũ ô lung, chậm rãi đi đến.Đi bên cạnh là Sở Vương phi nghi thái đường đường.

Nàng mặc một bộ quần áo mộc mạc, váy dài màu vàng, trên mặt có bôi lớp phấn mỏng, tóc được búi gọn gàng, nhưng trên búi tóc không có gắn nhiều trang sức quý giá gì.

Chỉ có một cây trâm bằng ngọc bích.

Nàng trang điểm tuy mộc mạc, nhưng khí chất thong dong và nụ cười nhẹ nhàng vẫn khiến các vị khách ở đây lâm vào khuynh đảo.La phụ cuống quít chạy ra đón chào, thi lễ thật sâu nói:- Hoan nghênh sở Vương điện hạ và Vương phi đại giá quang lâm hôn lễ của khuyển tử.

Cả La phụ đều hết sức vinh hạnh.Dương Nguyên Khánh ôm quyền trả lễ, áy náy nói:- Vốn định đến sớm một chút.

Nhưng hội nghị ở Tử Vi Các vừa mới chấm dứt nên mới đến chậm.

Mong a thúc thứ lỗi!

Chương 902 : Khách đến từ Tây VựcLa phụ nghe thấy hắn gọi mình là a thúc, trong lòng liền kích động, vội vàng khoát tay nói:- Điện hạ và Vương phi theo ta nhập tịch!Lúc này, các vị quan quân ngồi ở đây đều ôm quyền thi lễ:- Tham kiến tổng quản!Dương Nguyên Khánh hướng mọi người khoát tay nói:- Hôm nay là hôn lễ của La tướng quân, không cần phải nhiều lễ tiết, mọi người cứ thoải mái ăn uống nói chuyện.Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu ngồi xuống chủ vị.

Vài người thị nữ đứng ở phía sau Bùi Mẫn Thu.

Chỗ chủ vị chỉ có hai người bọn họ.- Sĩ Tín đâu rồi, đi đón dâu rồi à?Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm hỏi.- Đã đi, đến tối mới có thể trở về.La phụ nói tiếp:- Điện hạ bận rộn việc quốc sự, thực không dám làm trễ nại.

Điện hạ không cần chờ đón dâu, chỉ cần điện hạ đến, đó chính cho La gia mặt mũi.Theo như lẽ thường, một kẻ bề trên như Dương Nguyên Khánh mà tham dự hôn lễ.

Chỉ cần ngồi tạm một lá coi như đã mang lại thể diện lớn cho gia chủ rồi.

Cho dù là hôn lễ là của sư đệ La Sĩ Tín, cũng không có khả năng ngồi cả buổi.- Ta vừa mới tới sao có thể rời đi luôn.

A thúc cứ việc đi tiếp đón khách nhân, ta ngồi đây là được rồi.La phụ cũng không dám ngồi chung với Dương Nguyên Khánh, chỉ phải thi lễ lùi xuống.

Lúc này, Bùi Mẫn Thu vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bùi U, có chút bất ngờ, vội vàng hướng Bùi U ngoắc tay:- Bùi tỷ!Bùi U đã thu xong tiền, có chút vui mừng.

Nàng đang dặn dò bọn tiểu nhị cẩn thận hầu hạ.

Chợt nghe thấy thanh âm của Bùi Mẫn Thu, nàng quay đầu nhìn lại.

Thấy là Bùi Mẫn Thu, thì rất mừng rỡ, bước nhanh đến phía trước.

Một người nữ thị vệ ngăn cản lại nàng.Bùi Mẫn Thu cười giải thích nói:- Không sao, đây là đường tỷ của ta, để cho tỷ ấy vào đi.Một câu ‘Đây là đường tỷ của ta’ của Bùi Mẫn Thu khiến La phụ đứng cách đó không xa nhẹ nhàng thở ra.

Đúng là Trình Giảo Kim nói không sai.

Nếu là đường tỷ của Vương phi, một trăm xâu một bàn kia, cũng không phải là lỗ vốn.

Bằng không ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng ông ta cũng có chút sợ.Lúc này, phía sau dường như có người kéo áo ông ta.

La phụ quay đầu lại, hóa ra là Trình Giảo Kim.

Không biết y đã đứng phía sau mình bao lâu.

La phụ nghĩ tới y vừa mới rồi chạy trốn, tức giận trong lòng lại dâng lên.

Đang muốn mắng y, Trình Giảo Kim lại chỉ vào Bùi U đang ngồi ở chủ vị, thấp giọng nói:- A thúc, cháu nói không sai chứ!- Không sai cái đầu ngươi!La phụ gõ lên đầu y một cái, thởi phì phò nói:- Nhờ ngươi làm ít chuyện, ngươi lại tiêu tốn mất của ta bảy nghìn xâu tiền.

Qua lần này, lần sau ta cũng không tin ngươi nữa.Trình Giảo Kim vội vàng chắp tay nói:- A thúc, lần này là lỗi của cháu.

Bị tổn thất bảy ngàn xâu tiền, cháu xin nguyện gánh một nửa.

Mong a thúc thứ lỗi.La phụ thấy y thái độ thành khẩn, trong lòng liền tha thứ cho y, thở dài nói:- Lần này coi như bỏ qua.

Dù sao ngươi cũng không phải là tiền vứt đi.

Tiền của chúng ta là do Sở Vương ban cho, giờ trả lại cho đường tỷ của Vương phi, cũng không coi là lỗ vốn.

Chuyện này đến đây là chấm dứt, không cần nhắc lại.Trong lòng Trình Giảo Kim hổ thẹn.

Y nghĩ đến một lúc nào đó, có thể trả lại ân tình này cho La Sĩ Tín.Bên trong chủ vị, Bùi U nhíu mày nói với Bùi Mẫn Thu:- Sau muội chỉ mặc váy bằng đay tới.

Đây chính là hôn lễ, mặc váy bằng đay, thực sự là khó coi.Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ thở dài:- Vậy thì tỷ nên hỏi người ngồi bên cạnh kia.

Muội đã bảo hôm này là ngày vui mừng, nên cho La Sĩ Tín chút mặt mũi.

Chàng lại nói ăn mặc giản dị một chút, có thể dạy luôn bọn họ cách tiết kiệm.

Nhưng muội cảm thấy điều này thực làm khó các vị nữ quyến.

Tỷ nói có đúng hay không?Trước mặt Bùi U, Bùi Mẫn Thu nói chuyện thoải mái như còn hồi thiếu nữ.

Nàng vứt hết vẻ rụt rè của Vương phi, nói ra hết oán giận với Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh chỉ phải ngồi ở một bên giả vờ câm điếc, coi như không nghe thấy gì.Bùi Mẫn Thu lại hỏi:- Tỷ cũng tới tham dự hôn lễ à.

Con của tỷ đâu?

Sao không dẫn tới đây.Bùi U tự giễu cười:- Loại hôn lễ của đại tướng quân này, ta một vị tiểu thương sao có thể được mời đến.

Rượu và thức ăn mà các ngươi đang ăn, chính là do ta chuẩn bị.Dương Nguyên Khánh nghe thấy vậy, liền nhớ tới những lời của La Sĩ Tín nói qua.

Tiệc rượu hôm nay là do Trình Giảo Kim đặt.

Trong lòng hắn lập tức minh bạch, tên tiểu tử Trình Giảo Kim này hẳn là muốn lấy lòng Bùi U.

Hắn cười, thăm dò hỏi:- Chắc hôm nay U tỷ kiếm được một món hời lớn đi!- Kiếm lớn thì chưa nói tới.

Nhưng tên thủ hạ xấu xí của Sở vương làm việc thực sự sảng khoái.

Giúp ta kiếm được một món lợi nhỏ.Nói đến đây, Bùi U bỗng nhiên cảnh giác nói với Dương Nguyên Khánh:- Ta nói trước, lần này sắp đặt tiệc rượu đều có khế ước.

Chủ nhà cũng đã đồng ý trả nợ.

Sở vương chớ có nhiều chuyện, khiến ta kinh doanh lỗ vốn, như vậy ta không làm nữa!Dương Nguyên Khánh cười cười, không nói thêm gì nữa.

Hắn phỏng chừng Trình Giảo Kim bị lừa một số tiền.

Tuy nhiên song phương đã thanh toán tiền, vậy thì hắn liền mặc kệ.Lúc này, Dương Nguy dáng người cao béo bước nhanh tới, hướng Bùi Mẫn Thu thi lễ, rồi ngồi xổm xuống phía trước Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:- Tổng quản, có một việc quan trọng.- Chuyện gi?Dương Ngụy nói nhỏ vào tai của Dương Nguyên Khánh mấy câu.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay đầu nói với thê tử:- Ta đi một chút sẽ quay lại.Bùi Mẫn Thu tự nhiên cười nói:- Phu quân cứ tùy ý, ở đây đã có U tủy bồi chuyện với thiếp.Dương Nguyên Khánh đứng dậy, đi theo Dương Nguy đến đông viện của La phủ.

Hơn mười người thị vệ cũng đi theo sau bọn họ.

Đông viện là phòng khách, gần như không có người, cũng không có bày tiệc rượu.

Bọn họ đi vào một căn phòng.

Chỉ thấy trong phòng đứng một người, mắt xanh mũi cao, đầu đội nón mái hiên.

Đúng là vị lão hữu Khang Ba Tư đã lâu không thấy.- Lão Khang!Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hô lên.Khang Ba Tư tháo mũ xuống, khom người thi lễ, cười tủm tỉm nói:- Thương nhân Túc Đặc Khang Ba Tư, tham kiến sở Vương điện hạ.Dương Nguyên Khánh thấy trong phòng còn có người ngoài, liền nhịn kích động trong lòng, cười hỏi:- Nghe nói lão về Túc Đặc rồi.

Chuyến đi này chính là ba năm.

Ở quê chắc buôn bán không tồi chứ.- Quả thật không tệ.

Phát triển rất nhanh chóng.

Ta đã đi đến đế quốc La Mã, mang theo tơ lụa và đồ sứ Đông Phương.

Những thứ này rất được vương công quý tộc ở nơi đó hoan nghênh.

Ta còn được Hoàng đế ở đó ban một chức quan.Đế quốc La Mã hay còn gọi là đế quốc Chiêm Đình.

Ở triều Tùy, thì gọi là Đế quốc Đại Tần.

Dương Nguyên Khánh cười hỏi:- Nơi lão đến có phải là thành Rome hay không?- Không ngờ Sở Vương lại biết nơi đấy.Khang Ba Tư khen một tiếng, quay đầu giới thiệu cho Dương Nguyên Khánh hai người tùy tùng.

Lúc vào cửa, Dương Nguyên Khánh đã chú ý tới hai người bọn họ.

Bọn họ có đôi mắt màu xanh đậm, tóc nâu, chóp mũi rất lớn.

Là điển hình của người phương Tây.

Bọn họ chắc không phả là người Túc Đặc, hẳn là người Rome.- Sở Vương điện hạ, hai người này là tử tù mà ta cứu được ở thành Rome.

Bây giờ coi như là nô lệ của ta.

Bọn họ vốn là thợ thủ công trong quân đội, nên có chút bản lĩnh.

Ta đặc biệt mang bọn họ tới Đại Tùy, hy vọng có thể hữu dụng với điện hạ.Hai người liền vội vàng tiến lên, tay đè ở trước ngực, hướng Dương Nguyên Khánh thi lễ.

Dương Nguyên Khánh thấy tuổi bọn họ không còn nhỏ.

Một người đã hơn bốn mươi tuổi, một người gần năm mươi tuổi.

Tuy trải qua nhiều ngày đi đường gió thổi, khiến cho da bọn họ biến thành màu đen.

Nhưng vẫn có thể nhận ra loại bệnh trạng trên mặt họ, đó là do lâu ngày bị nhốt ở trong tù mới có.- Có thể cho ta chỗ tốt gì?Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.Khang Ba Tư khẽ mỉm cười, lấy một cái chai từ trong túi.

Lại lấy ra một cái bát nhỏ, đổ một ít chất lỏng từ trong bình vào bát rồi đưa cho Dương Nguyên Khánh, cười nói:- Điện hạ nhìn kỹ xem, có gì khác biệt?Dương Nguyên Khánh nhận lấy chén nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng có chút giống rượu nho, màu nâu nhạt, trong veo, tỏa ra một mùi vị nồng đậm.- Là dầu hỏa?Dương Nguyên Khánh lập tức nhận ra mùi vị này.Nhưng cũng không phải là loại mùi khó chịu như dầu hỏa, hơn nữa cũng không đặc sệt và có màu đen nước đường như dầu hỏa bình thường.

Loại chất lỏng này có vẻ giống rượu hơn.

Tuy rằng loại chất lỏng này không giống với xăng ở tương lai, nhưng so với dầu hỏa thì đúng là tốt hơn nhiều.- Điện hạ, đây chính là do hai người bọn họ luyện chế ra.

Nguyên liệu cũng là dầu hỏa như quân Tùy, nhưng loại này nhẹ hơn dầu hỏa, nhiệt độ cũng cao hơn, khả năng thiêu đốt rất mạnh, là loại dầu hỏa được sử dụng phổ biến trong quân La Mã.Khang Ba Tư châm lửa vào một tờ giấy, sau đó ném vào bên trong chén nhỏ.

Một tiếng “Oanh!” vang lên, trong chén nhỏ bốc lên một ngọn lửa hừng hực, hoàn toàn không giống với loại dầu hỏa tạo ra khói đặc cuồn cuộn của quân Tùy.

Dương Nguy đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.Khang Ba Tư đắc ý giới thiệu:- Đây là dầu hỏa mà hai người luyện chế ở Khang Quốc, sức thiêu đốt rất mãnh liệt.Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong cái chén nhỏ chứa dầu hỏa mà không nói được lời nào.

Chương 903 : Đạo cao một trượngHiện tại trong quân Tùy, dầu hỏa sau khi được lấy ra từ các giếng đào, trải qua một giai đoạn lắng đọng đơn giản là trực tiếp được đưa vào sử dụng, gần như vẫn còn là loại dầu mỏ nguyên sinh, khói đặc quá lớn, hiệu suất thiêu đốt cũng không cao, thậm chí còn có trường hợp hỏa tiễn bắn trúng vẫn không cháy.Một mặt là do phẩm chất dầu hỏa do quận Diên An sản xuất không tốt lắm, quá đậm đặc.

Mặt khác, nguyên nhân cũng là do dầu hỏa không được trải qua giai đoạn tinh luyện.

Vấn đề này vẫn luôn khiến quân Tùy phải đau đầu.Mà kể từ khi quân Đường khai thác dầu hỏa ở Ba Thục, rõ ràng là phẩm chất dầu hỏa vượt trội hơn của quân Tùy, hiệu suất thiêu đốt cũng lớn hơn.

Lần trước, lúc đổ bộ ở Minh Tân, quân Đường dùng dầu hỏa phong tỏa mặt sông, khí thế thiêu đốt quả thật khiến người ta phải rung động, dầu hỏa của quân Tùy không thể so sánh được.Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Quân Đường đi sau nhưng đến trước, ở phương diện vận dụng dầu hỏa đã vượt trội hơn quân Tùy, thậm chí là bọn chúng còn phát minh là súng phóng hỏa.Trên thực tế, súng phóng hỏa của quân Đường chính là lợi dụng nguyên lý châm đồng tích áp, dùng hòm gỗ ép dầu hỏa bắn ra, nguyên lý rất đơn giản.

Nhưng vì dầu hỏa của quân Tùy rất đặc, dễ dàng đọng lại ở miệng lỗ, khiến cho không thể sử dụng lại súng phóng hỏa này.Khang Ba Tư mang đến kỹ thuật luyện chế dầu hỏa này thật không thể nghi ngờ, chính là đưa than trong tuyết, đến rất đúng lúc.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ.

Lúc này, tâm trí của hắn đã không còn đặt ở hôn lễ của La Sĩ Tín nữa rồi.

Hắn phải lập tức đến Quân Khí Giám.Dương Nguyên Khánh phân phó với Dương Nguy vài câu sau đó quay lại tiệc cưới.

Hắn trở lại vị trí của mình, thấp giọng nói với Bùi Mẫn Thu:- Ta muốn về cung Tấn Dương, tất cả cùng về.Bùi Mẫn Thu hơi sửng sốt, vừa tới lại muốn đi sao?

Lúc này, La phụ vội vàng tiến lên, khom người thi lễ nói:- Sĩ Tín, Tần phủ phái người đến thông báo, tân nương phải trang điểm một lần nữa, chỉ sợ trở về thì đã muộn.

Điện hạ đi lưu tùy ý, Sĩ Tín cảm tạ Điện hạ đã tới tham gia hôn lễ.Tin này tới thật đúng lúc, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:- Vậy được rồi!

Ở cung Tấn Dương còn có việc quan trọng cần ta xử lý, ta cáo từ trước.- Đã như vậy, mời Điện hạ theo ty chức.Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu không ra từ cửa chính, sẽ làm kinh động nhiều người.

Hai người bọn họ được thị vệ bảo hộ, theo La phụ lặng lẽ rời đi từ cửa sau.Tiệc cưới vẫn náo nhiệt như trước, uống rượu chém gió, một cảnh ồn ào náo nhiệt, cũng không có ai để ý là Sở Vương đã rời đi.…Cung Tấn Dương, Quân Khí Giám.

Hơn chục quan viên của Quân Khí Giám đều vội vã chạy về công sở.

Quân Khí Giám Lệnh Hàn Quân, Thiếu giám Trương Lôi cũng đều chạy tới.Lúc này, sắc trời đã tối, màn đêm bao phủ phòng thí nghiệm của Quân Khí Giám.

Dương Nguy dẫn theo Khang Ba Tư và hai gã thợ thủ công từ Đông La Mã cũng đã tới, bọn họ mang theo hơn mười bình dầu hỏa đã luyện chế.Mấy tên lính đem dầu hỏa đổ vào một chảo sắt, đến nửa già chảo thì dừng lại, đặt ở khoảng cách hơn trăm bước.

Bên cạnh là một chảo sắt khác cũng chứa nửa già dầu hỏa.Hai gã thần tiễn thủ đứng trên đài cao, tay cầm cung tên, cùng đợi lệnh của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cũng đứng ngoài trăm bước, chăm chú nhìn vào hai cái chảo sắt đặt trong bóng đêm.

Bên cạnh mỗi chảo sắt cắm một cây đuốc, ánh lửa phần phật chiếu sáng hai miệng chảo.Cảnh tượng này từng được diễn luyện qua không chỉ một lần.

Hỏa tiễn bắn vào dầu hỏa trong chảo.

Nếu dầu hỏa rất ít, chỉ khoảng hai tấc, không cần bao phủ ngọn lửa ở đầu hỏa tiễn, như vậy là có thể bốc cháy.Nhưng nếu độ dày của dầu hỏa vượt quá ba tấc, dầu hỏa đặc sệt bao phủ đầu hỏa tiễn, vậy thì rất khó bốc cháy.

Hôm nay thì sao?

Độ dày của dầu hỏa trong hai chảo sắt đếu hơn bốn tấc.Trong lòng mỗi người đều vô cùng khẩn trương nhưng tràn đầy chờ mong.

Một gã Giáo úy chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, quỳ một gối bẩm báo:- Tất cả đã chuẩn bị xong, mời Tổng quản hạ lệnh.Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Có thể bắn tên!Giáo úy đứng lên, giơ cao cờ lệnh, quát lớn:- Chuẩn bị bắn tên!Hai gã lính cầm đuốc châm lửa vào đầu tên của hai gã tiễn thủ.

Mũi tên bốc cháy hừng hực.Tiễn thủ chậm rãi kéo cung.

Dây cung buông ra, hai cây hỏa tiễn bay lên trời, hai ngọn lửa vẽ ra hai đường cong trên không trung, rơi chính xác vào trong chảo dầu.

Tốc độ của tên quá nhanh, ngọn lửa trên mũi tên trong nháy mắt đã cắm sâu vào trong chảo dầu.

“Xuy!” một tiếng, ngọn lửa bị dập tắt.

Chảo dầu ở bên trái không có ngọn lửa bốc lên, giống với các thí nghiệm trước.Nhưng hỏa tiễn tắt cũng không khiến người ta thất vọng, đều nằm trong dự đoán của mọi người, có thể bốc cháy mới là chuyện lạ.Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn vào chảo sắt ở bên phải, đây mới là trọng điểm của tối nay.

Người Hồ ở Tây Vực (lúc này mọi người vẫn chưa rõ La Mã là ở đâu, chỉ Dương Nguyên Khánh biết, nên mọi người đều nghĩ người nước ngoài là người Hồ ở Tây Vực – giải thích của BTV) mang đến một loại dầu hỏa mới có tạo ra đột phá hay không?Hỏa tiễn bắn vào trong chảo sắt, chỉ trong nháy mắt, trong chảo sắt vang lên một tiếng “Oanh!”, sau đó bốc lên một ngọn lửa, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa đỏ thẫm liếm qua bầu trời đêm, cũng không xuất hiện khói đen cuồn cuộn bốc lên.Trong trường thí nghiệm lặng ngắt như tờ, không có tiếng hoan hô, trong ánh mắt mỗi người đều chứa đầy sự phức tạp.

Dầu hỏa quân Tùy không cháy, nhưng dầu hỏa do người Hồ ở Tây Vực mang đến lại bốc cháy mãnh liệt.Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi đến trước mọi người rồi nói:- Đã có sở trường, tất có sở đoản.

Dầu hỏa của người phương Tây quả thật là lợi hại hơn của chúng ta, điều này chúng ta thừa nhận.

Nhưng chúng ta cần phải học tập, phải học được cách luyện chế dầu hỏa của bọn họ.

Đây chính là nguyên nhân ta triệu tập mọi người.

Tất cả đến nghị sự đường đi!Mọi người tiến vào nghị sự đường, sau đó đều tự ngồi xuống.

Dương Nguyên Khánh tươi cười giới thiệu Khang Ba Tư với mọi người:- Vị Túc Đặc đại thúc này trước kia cũng là quân Tùy.

Khi đó ta là Hỏa Trưởng ở Phong Châu, y là một gã tiểu binh thủ hạ của ta, sau chuyển sang kinh doanh trà rượu.

Nữ nhi của y là thê tử của Dương tướng quân.

Lần này y theo Túc Đặc trở về, mang theo hai gã người Đại Tần ở phương Tây, trước là thợ thủ công trong quân Đại Tần.

Dầu hỏa mà chúng ta thấy hôm nay chính là do hai người đó luyện chế.Dương Nguyên Khánh hướng Khang Ba Tư vẫy tay.

Khang Ba Tư tiến lên, hướng hơn chục quan viên Quân Khí Giám chắp tay chào hỏi, sau đó nói bằng tiếng Hán cực kỳ thuần thục:- Các vị, tại hạ là Khang Ba Tư, thật ra chỉ là một tiểu Hồ thương, được Sở Vương Điện hạ để ý, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Bởi vì vấn đề ngôn ngữ nên để ta giới thiệu với các vị sơ lược một chút quá trình luyện chế dầu hỏa của người Tây Vực.

Khi bọn họ luyện chế, ta cũng có mặt ở đó, nhìn thấy khá rõ ràng.Y giới thiệu cho mọi người:- Thật ra luyện chế dầu hỏa rất đơn giản, chia làm bốn bước.

Đầu tiên là lắng đọng.

Sau khi lấy dầu hỏa trong giếng đào ra, cần đào một cái ao lớn để lắng đọng, trước lắng đọng các tạp chất, cái này giống với phương pháp xử lý mà chúng ta đang áp dụng hiện nay.Khang Ba Tư uống một ngụm trà, nói tiếp:- Thứ hai là loại bỏ.

Dùng một loại lưới có mắt rất nhỏ để loại bỏ các vật thể có trong dầu đặc.

Sau đó là bước thứ ba, cũng là bước quan trọng nhất.Y giơ lên một tấm hình, trên hình vẽ một cái lọ, trên lọ có một cái ống:- Đây là một cái hũ sắt, bên trong chứa đầy dầu hỏa, sau đó đốt lửa ở phía dưới.

Sau khi dầu hỏa sôi trào sẽ chưng thu được một loại dầu hỏa khá trong, theo cái ống này chảy ra.

Thật ra cũng khá giống với chưng rượu.

Bước thứ tư giống với bước thứ ba, tiếp tục chưng thêm lần nữa, như vậy là có thể thu được loại dầu hỏa mà mọi người thấy hôm nay.Nghe Khang Ba Tư giới thiệu, mọi người liên tục gật đầu.

Thật ra nói như vậy thì cũng khá đơn giản.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại nói với mọi người:- Phương pháp luyện chế mọi người cũng đã đại khái nắm được.

Nhưng mới chỉ là lý thuyết, mấu chốt là phải làm ra được.

Ngày mai bắt đầu, tiến hành thí nghiệm ở quân doanh ngoài thành Tây, đánh chế các loại khí cụ.

Trương Thiếu giám ở đâu?Quân Khí Giám Thiếu giám Trương Lôi lập tức đứng lên, khom người thi lễ nói:- Điện hạ, Ty chức ở đây!- Từ nay việc này do ngươi phụ trách.

Ta hi vọng trong vòng một tháng có thể nhìn thấy quân Tùy chúng ta luyện chế thành công loại dầu hỏa mới này.Trương Lôi vội vàng khom người đáp ứng:- Ty chức tuân mệnh!…Đêm đã khuya, mây đen nặng nề che phủ không trung khiến cho trời đêm càng thêm tối đen như mực.

Hai gã thợ thủ công La Mã được đưa tới quán trọ Hồng Lư Tự nghỉ ngơi, còn Khang Ba Tư thì theo Dương Nguyên Khánh tới quan phòng trong Tử Vi Các.Thị vệ đốt ngọn nến trong phòng lên, Khang Ba Tư theo Dương Nguyên Khánh vào phòng, Dương Nguyên Khánh cười nói:- Tùy ý ngồi đi!Tuy Khang Ba Tư và Dương Nguyên Khánh là bạn cố tri, nhưng y là một thương nhân cực kỳ khôn khéo, tự nhiên là hiểu được tôn ti.

Y biết hiện tại Dương Nguyên Khánh đã là Sở Vương, gần như đứng đầu một quốc gia, y thật sự không thể tùy ý, như vậy sẽ mang đến họa sát thân.

Chương 904 : Tin tức phương BắcY nhất định phải duy trì đầy đủ sự tôn kính.

Y biết người phương Đông rất coi trọng lễ nghi.

Lễ nghi chính là biểu thị tôn ti, chỉ có tuân theo lễ nghi này, y mới có thể nhận được tôn nghiêm tương ứng.Y cung kính nói:- Khang Ba Tư không dám tùy ý!Dương Nguyên Khánh thấy không có biện pháp, đành phải chính thức mời y ngồi xuống, lại lệnh cho thân binh dâng trà lên.

Lúc này mới hỏi:- Ta muốn biết một chút tình hình của Tây Đột Quyết, ngươi có biết gì không?- Có biết một chút.

Khả hãn Xạ Quỹ của Tây Đột Quyết đúng là một người phi thường, có hùng tài đại lược.

Y có thể đem Tây Đột Quyết vốn chia năm xẻ bảy thống nhất một lần nữa, từ phía tây đến gần địa khu Túc Đặc đều bị y khống chế.

Ở các quốc gia Túc Đặc này, y thiết lập quan viên thu thuế, thu được khí giới phương Tây võ trang cho quân đội mình, nghe nói có ba trăm ngàn đại quân.- Tình huống ở phía đông thế nào?Dương Nguyên Khánh lại hỏi.

Hắn rất lo lắng việc Tây Đột Quyết lại khuếch trương về phía đông.

Nếu Tây Đột Quyết khuếch trương về phía Đông, tất nhiên là sẽ xâm phạm đến lợi ích của Đại Tùy.Khang Ba Tư lắc đầu:- Tình huống phía Đông cũng không lạc quan.

Vốn là Thiết Lặc thống lĩnh các bộ phận ở Khế Bật đối kháng với Tây Đột Quyết.

Nhưng Khế Bật cũng dần suy yếu rồi, bên trong Thiết Lặc vì tranh giành quyền lãnh đạo mà nội đấu đến mức kịch.

Theo cảm giác của cá nhân ta, Tây Đột Quyết rất có thể khuếch trương về phía đông.

Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, Tây Đột Quyết xâm lấn quận Y Ngô là việc tất sẽ xảy ra.Thời gian đã qua giờ Hợi, Khang Ba Tư cũng đã đi nghỉ ngơi rồi, nhưng ngọn đèn trong quan phòng của Dương Nguyên Khánh vẫn sáng ngời.

Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng thật lâu trước bầu trời đêm đen kịt.Trên mặt bàn phía sau hắn đặt một tấu chương đến từ quận Đôn Hoàng.

Đây là tấu chương do Tô Định Phương viết cách đây không lâu.

Tấu chương kể lại việc Tây Đột Quyết mạnh mẽ quật khởi, Đạt Đầu – cháu Xạ Quỹ thống nhất Tây Đột Quyết, lại bắt đầu tấn công các nước Thiết Lặc.Trong số ba mươi mấy bộ lạc người Thiết Lặc ở nam bắc Thiên Sơn, đã có gần một nửa bị y chinh phục, trở thành quốc gia phụ thuộc.

Tây Đột Quyết đã cho binh xâm lấn quận Y Ngô.

Bởi vì xuôi nam xuống Cao Xương, Quy Tư bắt buộc phải qua quận Y Ngô, do đó Tô Định Phương rất lo lắng Tây Đột Quyết sẽ phát động tấn công quận Y Ngô.Không chỉ mình Tô Định Phương lo lắng, Dương Nguyên Khánh cũng cực kỳ lo lắng.

Hôm nay hắn và Khang Ba Tư nói chuyện, chủ yếu là muốn hiểu rõ về Tây Đột Quyết.

Lấy tình huống ở phía tây, theo như Khang Ba Tư miêu tả, xem ra Tây Đột Quyết đã ổn định sự thống trị ở phương Tây rồi.Lúc này, Mohamed (1) vẫn còn đang trên con đường phấn đấu.

Đông La Mã sống mơ màng như người say rượu, Tây Đột Quyết hùng mạnh, ở phương Tây không có đối thủ.

Nếu tình hình phương tây được ổn định, chắc chắn Tây Đột Quyết sẽ phát động chiến tranh chinh phục phương Đông.1.

Mohamed: Muhammad – Wikipedia tiếng ViệtĐương nhiên, mũi giáo của Tây Đột Quyết cũng không nhất định là nhắm vào triều Tùy, nhiều khả năng là sẽ nhằm vào Đông Đột Quyết, đây cũng là điều mà Dương Nguyên Khánh hi vọng.

Nhưng trong quá trình Tây Đột Quyết mở rộng thế lực ở phía đông, nhất định sẽ xảy ra xung đột lợi ích với triều Tùy.

Tiêu điểm của lần xung đột này chính là quận Y Ngô.Mà quận Y Ngô chính là cứ điểm đầu tiên nếu triều Tùy tiến vào Tây Vực, có giá trị chiến lược cực kỳ trọng yếu, điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh lâm vào tình cảnh khó xử.…Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh chuẩn bị vào triều như thường lệ.

Mấy trăm thị vệ đều ngồi trên lưng ngựa, bảo vệ xe ngựa của Dương Nguyên Khánh từ kiều phủ của Vương phủ đi ra.Mặc dù vua và người dân trên dưới đều hô hào tiết kiệm, quan viên trong triều dưới sáu mươi tuổi không được ngồi xe ngựa, nhưng xét đến sự an toàn, lệnh cấm này không áp dụng với bảy Tướng quốc Tử Vi Các và Sở Vương Dương Nguyên Khánh.Tối hôm qua, mãi đến canh hai Dương Nguyên Khánh mới ngủ.

Mấy hôm nay giấc ngủ của hắn không được đầy đủ, tinh thần có chút mệt mỏi.

Dương Nguyên Khánh tựa vào thành xe, nhắm mắt mơ màng, thân thể khẽ lay động theo nhịp chuyển động của xe ngựa.Lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa phi gấp.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi mở mắt, nghe thấy có người hô:- Khởi bẩm Điện hạ, quận Mã Ấp có ưng tin khẩn cấp.Dương Nguyên Khánh ngồi thẳng lưng, quận Mã Ấp truyền ưng tin khiến hắn lập tức nghĩ đến Đột Quyết ở phương bắc:- Đưa ưng tin đến đây!Một tên thân binh lấy ưng tin đưa cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy ưng tin, mở ra đọc một lần.

Trên ưng tin viết Khả hãn Đột Quyết Hiệt Lợi đăng vị, phái sứ giả đến thông báo với triều Tùy, hiện tại sứ giả đã đến quận Mã Ấp, được binh lính triều Tùy bảo vệ, đang trên đường đến Thái Nguyên.Tin này làm cho Dương Nguyên Khánh nảy ra một ý tưởng, lập tức hạ lệnh:- Nhanh đến cung Tấn Dương!Không bao lâu sau, xa giá của Dương Nguyên Khánh đã đến cung Tấn Dương, dừng lại trước Tử Vi Các.

Dương Nguyên Khánh đi dọc theo hành lang đến lầu ba.

Đến bậc cầu thang, hắn lại ra lệnh cho thân vệ ở phía sau:- Đi mời Đỗ Tướng quốc và Tiểu Thôi Tướng quốc đến đây!Tiểu Thôi Tướng quốc chính là Thôi Quân Tố, phân biệt với lão tướng Thôi Hoằng Nguyên.

Thân binh nhận lệnh chạy như bay còn Dương Nguyên Khánh trực tiếp tiến vào quan phòng của mình.

Vừa vào đến phòng, Bùi Thanh Tùng tiến lên giúp Dương Nguyên Khánh cởi bỏ áo ngoài.

Dương Nguyên Khánh lại nói với y:- Đợi lát nữa phái người tìm Lý Tĩnh đến đây cho ta!- Ty chức đã hiểu!Bùi Thanh Tùng lui xuống.

Mới ra khỏi cửa, y lại quay đầu nói:- Điện hạ, Đỗ Tướng quốc và Thôi Tướng quốc đã đến.- Mời bọn họ vào!Cửa mở, Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố bước vào.

Dương Nguyên Khánh xua tay, cười nói:- Ngồi xuống đi!Hai người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, mới sáng sớm mà Dương Nguyên Khánh đã sai người triệu bọn họ đến, nhất định là có việc đại sự.

Đỗ Như Hối nghe nói tối hôm qua ở Quân Khí Giám xảy ra một việc, không biết là có liên quan đến việc Dương Nguyên Khánh tìm hai người mình hay không?Hai người vừa ngồi xuống, một gã trà đồng dâng trà lên.

Dương Nguyên Khánh cũng ngồi xuống, nâng chén uống một ngụm trà nóng, sau đó mới từ từ nói:- Hôm nay nhận được một tin tức, Khả Hãn Đột Quyết mới đăng cơ là Hiệt Lợi phái sử giả đến Đại Tùy.Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố nhìn nhau.

Thôi Quân Tố là người quản lý sự vụ liên quan đến Đột Quyết, vậy mà Đột Quyết phái sứ giả đến y lại không biết.

Trong lòng Thôi Quân Tố có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:- Sứ giả Đột Quyết đã đến Thái Nguyên sao?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:Thôi Quân Tố thở phào nhẹ nhõm.

Nếu sứ giả Đột Quyết đã tiến vào Thái Nguyên mà y lại không biết, vậy thì y không làm tròn chức trách, có điều, mới tiến vào biên cảnh thì tốt rồi.Đỗ Như Hối ở bên cạnh lại hỏi:- Không biết Đột Quyết phải sứ giả đến để làm gì?Thôi Quân Tố cười cười:- Hẳn là đến để do xét mà thôi.

Năm trước chúng ta và Đột Quyết đã đạt thành hiệp định hòa giải, đồng thời mở ra giao thương giữa hai nước.

Lần này Hiệt Lợi đăng cơ, tất nhiên là sẽ phái sứ giả tới thông báo, đồng thời, có lẽ bọn họ còn muốn thu được lợi ích nhiều hơn nữa.- Vậy bọn họ còn muốn đạt được thêm lợi ích gì nữa?Đỗ Như Hối lại hỏi.Thôi Quân Tố không trả lời, hướng mắt nhìn về phía Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đang khoanh tay đứng trước bản đồ treo trên tường, dừng ở thảo nguyên phương bắc.

Một lúc lâu sau, y thản nhiên nói:- Mục đích của người Đột Quyết rất đơn giản.

Trong chính trị, bọn họ muốn đạt được quan hệ bình đẳng với triều Tùy.

Còn kinh tế, hẳn là muốn đạt được tài nguyên chiến lược nhiều hơn nữa.Năm ngoái, quân Tùy và Đột Quyết đã đạt thành hiệp ước hòa giải, trong đó có một điểm, chính là Đột Quyết thừa nhận triều Tùy bây giờ là kế thừa của Đại Tùy (Đại Tùy này là tiếp tục kéo dài từ thời Dương Quảng), điều này có nghĩa là triều Tùy vẫn là mẫu quốc của Đột Quyết.Vì thế, sau khi Khả Hãn Đột Quyết kế vị, cần nhận được sắc phong của triều Tùy.

Nhưng kể từ sau khi bộ phận Đột Quyết Ô Đồ ở phía bắc tiêu vong, một lần nữa, Đột Quyết lại trở lên hùng mạnh.

Hơn nữa, Khả Hãn Hiệt Lợi có dã tâm bừng bừng, chưa chắc y đã chấp nhận triều Tùy trở thành mẫu quốc của Đột Quyết.Lần này Đột Quyết phái sứ giả đến, tất nhiên là tìm kiếm sự độc lập về chính trị.

Nếu Đột Quyết thật sự thừa nhận triều Tùy là mẫu quốc, vậy thì Khả Hãn Hiệt Lợi nên tự mình đến yết kiến, nhưng y không tới, thái độ của Đột Quyết cần phải nghiền ngẫm đánh giá rồi.Mà kể từ sau khi triều Tùy và Đột Quyết thành lập quan hệ mậu dịch giữa hai nước, chỉ cho phép lá trà, mật đường, kẹo, tơ lụa, đồ xứ và vật phẩm xa xỉ xuất khẩu sang Đột Quyết.

Sắt thô, khí cụ bằng đồng, lương thực và vật tư chiến lược thì kiên quyết không buôn bán với Đột Quyết, càng không cho phép tư nhân buôn bán với Đột Quyết, nếu để biết được thì chính là tội chết.Mà Tây Đột Quyết đã khống chế con đường tơ lụa, lại nghiêm cấm thương nhân Túc Đặc tới Đột Quyết.

Đoạn thời gian trước, quân Tùy cướp sạch Cao Ly (Triều Tiên), bức bách Quốc vương Cao Ly chấp nhận rất nhiều điều khoản, trong đó có một điều khoản, chính là nghiêm cấm Cao Ly và Đột Quyết tiến hành buôn bán.

Chương 905 : Thử tiền ở chợ Bắc (1+2)Cứ như vậy, các đường nhỏ để thu thập sắt thô của Đột Quyết đều bị đoạn tuyệt, đương nhiên là bọn họ sẽ tìm cách để triều Tùy xóa bỏ lệnh cấm này.- Lần này, lúc sứ giả Đột Quyết đến đây, bất kể thế nào, chúng ta cũng quyết không nhả ra bất kỳ một hạn ngạch mậu dịch nào.Ở điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng tuyệt đối nghiêm túc.

Hắn biết rõ, nếu hôm nay đưa kim loại cho Đột Quyết, ngày mai Đột Quyết sẽ sử dụng kim loại tạo ra chiến đao giết hại dân Tùy.- Mặt khác, để tỏ vẻ Đại Tùy chúng dùng nghi lễ ngang nhau, Thôi Tướng quốc có thể đến quận Mã Ấp tiếp đón sứ giả Đột Quyết.

Người bọn họ phái tới cũng là Tướng quốc.- Vi thần đã hiểu, lập tức thi hành.…Thôi Quân Tố cáo từ trước để chuẩn bị, Đỗ Như Hối bị giữ lại.

Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà, lại cười hỏi:- Tiền bạc đưa vào thị trường có phản ứng thế nào?Ba ngày trước, triều đình đưa ba ngàn mai ngân tiền đầu tiên vào thị trường, bởi vì nhẹ hơn nên tương đương với ba mươi tiền, lại không rõ tình huống thế nào nên Dương Nguyên Khánh cực kỳ chú ý.Một loại tiền có thể thành công hay không, thị trường chính là nơi quyết định tốt nhất.

Khả năng lưu thông kim tiền trong thị trường không lớn, số lượng ít.

Mà Dương Nguyên Khánh lại chuẩn bị đem một lượng lớn ngân tiền đưa vào thị trường, với sản lượng bạc ngày một tăng, ngân tiền sẽ nhanh chóng có được địa vị ngang với tiền đồng.Hiện tại mới chỉ bắt đầu thử nghiệm tính hòa nhập, có được thị trường hoan ngênh hay không, rất quan trọng.

Tuy Dương Nguyên Khánh biết hiệu quả sẽ không kém, nhưng không nhận được tin tức xác nhận thì hắn vẫn không thấy yên tâm.Đỗ Như Hối cười ha hả:- Nói tới chuyện đó thì đúng như dự liệu.

Nhưng có điều ngoài dự đoán của mọi người, là do trước đó triều đình đã lộ ra phong thanh, cho nên ngân tiền vừa vào đến cửa hàng lập tức bị đổi hết sạch, hiện tại vẫn chưa có người nào lấy nó đi mua bán, hầu hết đều bị cất giữ.

Hai ngày nay, khắp kinh thành đều đang bàn luận việc này.

Sắp tới chúng ta tiếp tục đưa vào mười ngàn miếng, theo dõi hiệu quả trên thị trường.Dương Nguyên Khánh lấy từ trong ngăn kéo ra hơn chục miếng ngân tiền, nhẹ nhàng tung tung trong lòng bàn tay, kêu leng keng, cười nói:- Đợi đến giữa trưa ta đi thử một chút phản ứng của thị trường.Đỗ Như Hối cũng mỉm cười:- Nếu Điện hạ thực sự lấy ngân tiền đưa ra thị trường, ty chức đoán chừng sẽ mang tới một chút phiền toái.Y cũng không nói là phiền toái gì, đứng dậy cười rồi thi lễ:- Vi thần cáo từ trước.

Bên ngoài có người muốn gặp Điện hạ, đợi đã lâu rồi.Dương Nguyên Khánh biết người bên ngoài nhất định là Lý Tĩnh.

Hắn gật, sau khi Đỗ Như Hối lui ra bèn nói với thân vệ:- Đưa y vào đi!Từ sáng đến giờ đã hơn nửa canh giờ rồi mà Dương Nguyên Khánh vẫn không nghỉ ngơi.

Chỉ cần còn một việc chưa được xử lý xong, hắn cũng không thể nghỉ ngơi.Cửa mở, Lý Tĩnh bước nhanh vào.

Hiện tại y vẫn đảm nhiệm chức vụ Trưởng sử phủ Sở Vương, quản lý quân đội phủ Sở Vương.

Lý Tĩnh phụ trách chính vụ hàng ngày của quân đội, cũng có thể xem là nhân vật số hai trong quân.Y tiến vào phòng, khom người thi lễ:- Thần Lý Tĩnh tham kiến Điện hạ!Từ khi Dương Nguyên Khánh dùng phương pháp biếm truất chính mình, bị miễn chức Thái sư, đại thần trong triều cũng dần thay đổi cách xưng hô với hắn.

Rất nhiều đại thần bắt đầu xưng thần, mà quân đội cũng dần dần đổi thành Điện hạ, không còn gọi là Tổng quản, bởi vì chủ yếu là người đảm nhiệm chức tổng quản dần gia tăng, dễ bị lẫn lộn.- Lý Trưởng sử vất vả rồi, mời ngồi!Lý Tĩnh ngồi xuống, cũng cười nói:- Tất cả mọi người đang hỏi khi nào thì đánh Thanh Châu.

Đã mấy tháng không đánh giặc rồi, eo của hạ thần cũng có chút đau nhức.- Đánh Thanh Châu thì phải chờ một chút nữa.

Đợi hơn trăm ngàn thanh niên cường tráng thay ta sửa chữa thủy lợi của Hà Bắc đã.

Một khi cướp lấy Thanh Châu, khi đó toàn bộ dân đói chạy về nhà, ta đi nơi nào tìm sức lao động?Lý Tĩnh nhịn không được liền bật cười:- Nếu Đậu Kiến Đức biết Điện hạ có ý tưởng này, chỉ sợ là giận đến hộc máu.- Hẳn là y phải cảm thấy may mắn mới đúng.

May mắn là mình có thể có được mấy tháng.

Nếu ta là y, ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng tiêu diệt Lưu Hắc Thát, hướng Từ Châu, phát triển vùng Tứ Châu, có lẽ còn một chút cơ hội như vậy.Việc Thanh Châu, Dương Nguyên Khánh chỉ nói một vài câu như vậy, sau đó hắn lập tức nói vòng vo, đem câu chuyện trở về.

Trầm ngâm một chút, hắn nói với Lý Tĩnh:- Gọi ngươi đến là muốn nói với ngươi một việc.

Ta tính toán để ngươi đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, chủ quản ba quận Nhạn Môn, Mã Ấp và Định Tương.Việc Dương Nguyên Khánh trực tiếp bổ nhiệm này khiến cho Lý Tĩnh giật mình kinh hãi.

Từ Trưởng sử phủ Sở Vương chuyển sang đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, về phẩm giai thì là đi lên, mang hàm tam phẩm.

Nhưng nhìn về khía cạnh quyền lực thì là đúng là bị hạ thấp rồi.Tổng quản Đại Châu chủ quản quân sự ba quận, có thực quyền ở địa phương, còn Trưởng sử phủ Sở Vương chưởng quản chính vụ toàn quân, là nhân vật số hai trong quân đội, quyền thế trong tay rất lớn.

Điều đi Đại Châu nhận chức Tổng quản, rõ ràng là quyền lực giảm mất một bậc.Nhưng Lý Tĩnh giật mình không phải vì việc mình bị điều đi, mà là vì việc đến Đại Châu nhận chức Tổng quản, điều này có nghĩa là phương bắc có khả năng xảy ra chuyện không may.- Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?- Tạm thời chưa xảy ra chuyện gì xấu.

Nhưng Đột Quyết đã dần khôi phục lại sự cường thịnh, sớm muộn cũng sẽ xuôi nam.

Ta cần một người đắc lực có thể tạo ra một hàng phòng ngự tường đồng vách sắt ở biên cảnh.Lý Tĩnh yên lặng gật đầu:- Thần đã hiểu.

Nguyện vì Điện hạ mà ra sức.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi lại nói:- Hiện tại quận Mã Ấp và quận Định Tương đều có mười ngàn quân đội, ta có thể cho ngươi thêm mười ngàn quân nữa, nhiều nhất chỉ có hai điều này, nhưng ngươi có thể thực thi chế độ dân đoàn bảo giáp (tổ chức vũ trang địa phương), giấu binh trong dân.

Ba quận có hơn hai trăm ngàn nhân khẩu, trong tình thế nguy cấp, tạm thời cũng có thể điều động được mấy chục ngàn quân đội.- Vi thần hiểu được.

Không biết Điện hạ muốn thần nhậm chức vào lúc nào?- Càng nhanh càng tốt!

Lệnh bổ nhiệm của ngươi ngày mai sẽ truyền xuống, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến quận Mã Ấp nhậm chức.- Không biết sau khi vi thần đi biên cương nhậm chức, ai sẽ tiếp nhận chức Trưởng sử?Đây cũng là vấn đề mà Lý Tĩnh rất quan tâm.- Việc này ta còn chưa nghĩ kỹ.

Ta có ý định để Dương Thiện Hội đảm nhiệm, nhưng sẽ dính đến việc thay đổi Tướng quốc, cho nên cũng hơi khó khăn, tạm thời cứ để Tư Mã Diêu làm quyền Trưởng sử đi.Lý Tĩnh không muốn hỏi nhiều, y đứng lên thi lễ:- Nếu đã như vậy, vi thần trở về bàn giao, không quấy rầy Điện hạ.- Đi đi!

Ta chờ mong ngươi có thể có biểu hiện xuất sắc.Lỹ Tĩnh thi lễ, xoay người lui xuống, quan phòng trở nên yên tĩnh.

Dương Nguyên Khánh bước tới sau bàn, cầm bút viết một phong thư cho Tô Định Phương.

Hắn suy tính một đêm, gây thù bốn phía không phải là thượng sách.

Trong tay Tô Định Phương chỉ có mười ngàn quân, hiện tại quân Tùy ở Tây Vực cần chuyển sang phòng ngự.Nhất định phải dẫn đường để Đông và Tây Đột Quyết sống mái với nhau, lúc đó mới phù hợp với lợi ích căn bản của Đại Tùy…

Giữa trưa, Dương Nguyên Khánh có được chút thời gian rảnh rỗi, hắn liền tới chợ Bắc.

Năm nay là năm khó khăn, lương thực thiếu thốn, các loại vật tư cung ứng không đầy đủ, nhưng dù sao chợ Bắc cũng là thị trường lớn nhất Đại Tùy, vẫn náo nhiệt dị thường, người đến người đi hối hả.Dương Nguyên Khánh hóa trang qua loa, đầu đội mũ cuốn vành của người Hồ, dán thêm hai cặp ria mép, hai má thoa phấn vàng, mặc một bộ áo da tay hẹp của người Hồ, nhìn thoáng qua giống với một gã thương nhân chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là loại thương nhân thường hay qua lại Tây Vực và Trung Nguyên, quần áo đẹp đẽ quý giá, trong túi có nhiều tiền.Dương Nguyên Khánh cũng thường xuyên đến chợ Bắc để thị sát.

Mỗi lần đến đều ăn mặc thế này, cũng không có ai nhận ra hắn.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài chợ Bắc, từ nơi này muốn vào chợ Bắc cần phải đi qua một con phố, là phố Bắc Phượng.Đường phố không dài, chỉ hơn một dặm, nhưng cửa hàng ở hai bên đường phố dày đặc, chủ yếu là tửu quán, nhà trọ và thanh lâu là chính.

Tửu quán và nhà trọ thì ở mặt đường, còn thanh lâu thì ẩn trong mấy con hẻm nhỏ, đầu ngõ có vài kỹ nữ trẻ tuổi, ném cặp mắt quyến rũ đầy phong tình về phía những người qua lại con đường này.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, từ từ bước theo đoàn người mà đi, sau lưng hắn, cách khoảng bảy tám bước là hơn chục thân vệ theo sau bảo vệ, ánh mắt đầy cảnh giác đánh giá tình hình bốn phía.

Trên thực tế, căn bản là không có người nào có thể nhận ra thương nhân này lại là Dương Nguyên Khánh, người có quyền khuynh thiên hạ.Dương Nguyên Khánh híp mắt đánh giá cửa hàng ở hai bên đường.

Hắn nhớ rõ lần trước đến chợ Bắc là sau khi kết thúc chiến dịch Trung Nguyên ít hôm, hắn đến để giải quyết giá lương thực ở Thái Nguyên.

Đến nay đã cách mấy tháng, hắn phát hiện có không ít sự thay đổi.Quán rượu Nhất Phẩm Cư đã biến mất, trở thành quán rượu Nguyên An, mấy căn phòng cũ nát chạy dọc hai bên đường cũng được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, xây thêm tầng hai làm cửa hàng cho thuê.

Thái Nguyên vẫn theo quy chế nhà Tùy, ngoại trừ vài tòa phủ đệ đặc thù, bình thường không cho xây dựng cải tạo nhà lầu làm nhà ở.

Nhưng chỉ ở chợ Bắc Thái Nguyên là có thể xuất hiện nhà lầu, nơi này là khu buôn bán, tấc đất tấc vàng, chỉ có xây dựng cải tạo nhà lầu mới có thể chứa được nhiều cửa hàng như vậy.Lúc này, hai nữ tử đứng ở đầu ngõ kiếm khách cho thanh lâu nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ăn mặc quý phái, thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang thì hai mắt sáng lên, hai nàng tiến tới, một trái một phải ra sức kéo tay hắn mời chào:- A lang, thế nào mà lâu vậy không đến tìm tiểu muội, chẳng lẽ quên người ta rồi sao?Giọng nói vừa nhõng nhẽo vừa ỏn ẻn, lôi kéo cánh tay của hắn, móng tay cũng gãi nhẹ vào lòng bàn tay của hắn, câu hồn đoạt phách của nam nhân.

Làm sao Dương Nguyên Khánh lại để hai người trong mắt, nhưng hắn cũng không giận, thoát khỏi vòng tay của hai nàng, cười tủm tỉm:- Ta muốn đi tìm đầu mối kinh doanh, xong việc quay lại tìm các nàng sau.Nói chuyện làm ăn mà lại mang bộ dáng nhàn nhã như vậy, rõ ràng là tìm cớ từ chối.

Hai nữ tử nhất định không buôn tha cho hắn, lại ôm lấy hai cánh tay, đem bộ ngực đầy đặn dán chặt vào cánh tay, thi thoảng còn cọ cọ, mềm mại như sóng biển, giọng nói trở nên đáng thương:- A lang, chiếu cố chút làm ăn đi.

Mùa màng không tốt, tiểu muội không có cơm ăn.Hai người tỏ vẻ đáng thương đang cầu xin hắn, lúc này, vài tên thân binh vọt lên, một tay đẩy các nàng ra.

Một nàng đứng không vững, bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, hai nàng lập tức sợ tới xanh mặt.Các đó không xa là vài tên bảo kê của thanh lâu đang ẩn trong ngõ nhỏ, nhiệm vụ của bọn chúng là chuyên môn đề phòng khách nhân đánh người, nhưng mấy tên bảo kê này không ngốc, hơn chục thân binh của Dương Nguyên Khánh vừa cao vừa khỏe, nhìn qua là biết người có võ nghệ cao cường, hông còn đeo bảo đao, những người này bọn chúng không dây được nên biết điều trốn trong ngõ hẻm, không dám ra.Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tay của một cô gái đập trúng một hòn đá ven đường, còn chảy máu, trong lòng cũng có chút áy náy bèn lấy ra hai miếng ngân tiền ném cho hai nàng:- Mua chút thuốc băng bó đi!Ngân tiền rơi trên mặt đất lăn lông lốc mấy vòng, thanh âm phát ra khác với tiền đồng.

Hai nữ tử thanh lâu nhặt hai miếng ngân tiền lên, kinh ngạc xem xét cẩn thận.

Mặc dù mấy ngày trước, hơn ba ngàn miếng ngân tiền đã được đưa ra thị trường, nhưng bọn họ mang thân phận thanh lâu, tự nhiên là không có khả năng nhìn thấy.Hai nữ tử thanh lâu chưa từng nhìn thấy loại ngân tiền này, cầm xem một lúc lâu, cũng không nhận ra.

Một cô gái hỏi:- Khách nhân, đây là cái loại tiền gì?Dương Nguyên Khánh đã bước qua hơn chục bước, nghe nàng này hỏi liền quay đầy lại cười nói:- Đây là ngân tiền mới phát hành của Đại Tùy, chưa từng nghe qua sao?Thanh lâu luôn luôn là trung tâm tập hợp và phân tán tin tức, hai nữ tử này vừa nghe khách nhân nói, nói loại ngân tiền này rất đáng giá, một ngân tiền có thể đổi được năm mươi tiền đồng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng xoay người chạy vào trong hẻm nhỏ.Lúc này, một gã thương nhân bên cạnh nghe thấy lời nói của Dương Nguyên Khánh, trong lòng y vừa động, lập tức bước tới.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã ở xa hơn hai chục bước, thương nhân này chạy vội lên, ngăn Dương Nguyên Khánh lại, chắp tay nói:- Vị nhân huynh này, có thể dừng bước nói chuyện một chút được không?Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thấy bộ dạng của y vừa béo vừa lùn, cặp mắt nhỏ sáng ngời, lộ ra vẻ khôn khéo liền mỉm cười nói:- Ta có biết ngươi sao?- Ta có chút việc muốn thương lượng với nhân huynh.Thương nhân này biết ngân tiền mới đưa ra thị trường liền bị đoạt sạch không còn một mảnh, người bình thường muốn mua cũng không có chỗ để mua, vậy mà không ngờ vị đại gia này lại tùy tiện lấy ra thưởng cho hai kỹ nữ, nhưng lại không giống với những tên phá gia chi tử, vậy chắc chắn là loại người không hiểu giá trị của ngân tiền, loại cơ hội này, thương nhân như y không có khả năng bỏ qua.Thân binh ở phía sau muốn tiến lên, Dương Nguyên Khánh lại xua tay ngăn bọn chúng lại, tủm tỉm cười với tên thương nhân kia:- Có chuyện gì không?Thương nhân kia thấp giọng nói:- Ta nguyện ý lấy giá cao mua lại ngân tiền của ngươi, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.Dương Nguyên Khánh thấy ở bên cạnh có một quán rượu liền chỉ vào:- Vào đây nói chuyện đi!Hắn xoay người bước vào trong quán rượu, gã thương nhân mừng rỡ vội vàng đi theo.

Một gã tửu bảo bước tới tiếp đón hai người, đưa tới một cái bàn ở cạnh cửa, hai người vừa ngồi xuống, hơn chục thân binh chia ra đứng ngoài cửa, có hai người đứng sau lưng Dương Nguyên Khánh, tay cầm chuôi đao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào gã thương nhân.

Nếu y có can đảm dị động, lập tức rút đao chém làm hai mảnh.Gã thương nhân lại không hề biết mình đang ở trong vòng nguy hiểm, lúc này tâm trí của y đều đặt hết lên ngân tiền.

Y biết có người chấp nhận dùng một xâu tiền đổi lấy một miếng ngân tiền.

Loại ngân tiền này y cũng thấy qua một lần, hàm lượng bạc rất cao, chế tạo tỷ mỉ, trước đây y chưa từng gặp qua.Y một lòng muốn kiếm chút ngân tiền, nếu ít thì tự mình cất chứa, nếu nhiều có thể dùng để kiếm lời.

Gặp được Dương Nguyên Khánh là người có nhiều ngân tiền, bất kể thế nào y cũng quyết không bỏ qua.- Vị nhân huynh này, có thể cho ta xem qua ngân tiền vừa nãy được không?Dương Nguyên Khánh lấy ra một miếng ngân tiền đưa cho gã thương nhân, y cuống quýt cầm lấy, đặt ở lòng bàn tay, chăm chú quan sát:- Đúng rồi, đúng rồi, chính là nó!Y thấp giọng nói nhưng ánh mắt lại tỏa sáng.Y chăm chú nhìn miếng ngân tiền, sau đó lại chuyển hướng sang Dương Nguyên Khánh, ánh mắt đầy nóng bỏng và mong chờ:- Nhân huynh còn bao nhiêu miếng ngân tiền?Dương Nguyên Khánh cười nói;- Ta họ Lý, người quận Hội Ninh, buôn bán ở Thái Nguyên, không biết quý tính của các hạ?Bình thường gặp mặt, trước tiên là tự giới thiệu, sau đó mới bàn luận việc làm ăn.

Chỉ có điều vị thương nhân này quá nóng vội nên đã quên đi lễ nghi tối thiểu.

Y lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên khom người thi lễ, sau đó mới ngồi xuống nói:- Tại hạ họ Vương, người quận Giáng, buôn bán ở chợ Bắc.

Cửa hàng gạo Long Hội ở chợ Bắc là do tại hạ mở.- Hóa ra ngươi chính là Vương Mễ …Dương Nguyên Khánh cười cười, chắp tay nói:- Nghe danh đã lâu!Đương nhiên là Dương Nguyên Khánh biết cửa hàng gạo Long Hội, là cửa hàng gạo lớn thứ hai ở chợ Bắc, nghe nói chủ nhân họ Vương, ba đời đều buôn gạo, mọi người đều gọi là Vương mễ trùng (Vương sâu gạo), một mặt là nói y kinh nghiệm buôn bán gạo của y rất cao, mặt khác cũng để chỉ y là một người khá tham lam.- Tại hạ chính là Vương mễ trùng, tuy nhiên, tên thật là Vương Sùng Nghĩa, nhũ danh Mễ Lang, nhân huynh cứ gọi ta là Mễ Lang.Vương Sùng Nghĩa nóng vội hỏi:- Nhân huynh còn chưa nói cho ta biết, ngươi có bao nhiêu ngân tiền?Dương Nguyên Khánh lấy từ trong túi ra hai mươi mấy miếng ngân tiền đặt lên bàn:- Ta tổng cộng chỉ có chừng này, cũng là do người khác tặng cho ta.

Ta không rõ, Vương huynh cần chúng làm gì?

Theo ta được biết, triều đình sẽ nhanh chóng phát hành số lượng lớn, đến lúc đó ngân tiền sẽ đầy đường cũng không có gì lạ.- Lời ngươi nói là thật?- Đương nhiên là thật.

Ta có người thân ở trong triều chủ quản việc này.

Nhưng miếng ngân tiền này là người đó cho ta, ta lừa ngươi làm gì.- Hóa ra là như vậy!Ánh mắt Vương Sùng Nghĩa lộ ra vẻ thất vọng.

Nếu thật sự phát hành số lượng lớn, cất chứa những miếng ngân tiền này thật sự không có giá trị gì.Y không còn thấy hứng thú với những miếng ngân tiền trên bàn nữa, nâng chén trà lên rồi nói:- Thành thật mà nói, những ngân tiền này triều đình phát hành có vấn đề, ở đây cất giấu lợi ích rất lớn, cho nên đại gia mới cố gắng tìm kiếm kẽ hở của nó.- Hả?

Có vấn đề gì?Dương Nguyên Khánh cảm thấy hứng thú, vội hỏi…Vương Sùng Nghĩa uống một ngụm trả, sau đó không chút hoang mang nói:- Ngân tiền này được định giá là một miếng ngân tiền đổi được ba mươi văn tiền đồng, rõ ràng là dựa theo một lượng bạc đổi mười xâu tiền để tính.

Nhưng đây đã là tiêu chuẩn của mười mấy năm trước rồi.

Chắc nhân huynh cũng biết một lượng bạc ở chợ đen bây giờ có giá bao nhiêu?- Ta không biết.

Ngươi nói xem?- Ở Thái Nguyên, một lượng bạc có thể đổi hai mươi xâu tiền, hơn nữa còn là tiền mới của triều Tùy.

Ở Trường An, một lượng bạc có thể đổi được ba quan tiền mới, là tiền mới của triều Đường, chính là Khai Nguyên thông bảo.

Mà ở Giang Đô, một lượng bạc có thể đổi một trăm xâu tiền Ngụy mục nát.

Tuy nhiên không có ai lại dùng bạc đổi tiền Ngụy, mà dùng để mua gạo.

Một lượng bạc có thể mua được ba thạch gạo.

Ở phía nam, vàng bạc rất có giá, lại tính toán theo tiêu chuẩn, đây quả thực là một cơ hội phát tài.Lúc này Dương Nguyên Khánh mới biết hóa ra trong việc áp dụng giá cả ngân tiền lại tồn tại lỗ hổng lớn như vậy.

Mất nửa ngày, hắn mới nói:- Ta nghĩ đây là lần đầu tiên nên quan phủ phát hành chút ít chính là để thử nghiệm.

Nếu như trên thị trường, bạc quý đồng rẻ, như vậy lần phát hành thứ hai, nhất định sẽ điều chỉnh lại giá cả, chắc có lẽ sẽ không còn là một ngân tiền đổi ba mươi tiền đồng nữa rồi.Vương Sùng Nghĩa đã không còn hứng thú với ngân tiền trên người Dương Nguyên Khánh, y cũng không muốn lãng phí thời gian, liền đứng dậy chắp tay cáo từ:- Rất hân hạnh được biết Lý huynh, tại hạ còn có việc, xin đi trước một bước.

Nếu như Lý huynh đến tiểu điếm mua gạo, chỉ cần không quá năm thạch, ta có thể tính giá ưu đãi cho huynh, mỗi đấu năm văn tiền, coi như là hôm nay có duyên quen biết.

Chương 906 : Rộng rãi mời kháchDương Nguyên Khánh nghe giọng y mười phần con buôn, liền gật đầu cười nói:- Đa tạ Vương huynh, nếu rảnh ta sẽ đến.Vương Sùng Nghĩa đứng dậy đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới rời đi.

Lúc này, lại nghe thấy từ ngoài quán rượu truyền đến giọng nói của một cô gái:- A cô, cơm nước xong chúng ta đi dạo chợ Bắc tiếp đi!Vài tên thân binh lập tức trốn ra phía sau cửa, sau đó, có hai thiếu nữa từ bên ngoài đi vào.

Một người mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, mỹ mạo diễm lệ, là một thiếu nữ mới trưởng thành.Mà người kia, mặc dù dáng người cao, khuôn mặt thanh tú nhưng cũng rất gầy.

Rõ ràng là một tiểu nha đầu còn nhỏ, cũng chỉ khoảng mười tuổi.

Hai người này chính là Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh và trưởng nữ Dương Băng của Dương Nguyên Khánh.Hôm nay là ngày rằm, dựa theo phong tục, cần phải vào chùa lễ tạ thần phật.

Bùi Mẫn Thu và Giang Bội Hoa liền đến Quan Âm đường ở tít phía tây ngoại ô, hướng Bồ Tát lễ tạ.

Nhân cơ hội này, hai người mới chạy đến đây.Đi dạo phố là việc mà các thiếu nữ đều rất thích, từ trước đến nay đều như vậy.

Hai người tích lũy tiền bạc, nhân cơ hội này liền đến chợ Bắc mua một vài đồ vật lặt vặt.Bây giờ là giữa trưa, hai người muốn ăn một chút gì đó nên tiến vào quán rượu.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ở trước mặt, Dương Băng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, kéo kéo Dương Phương Hinh nói nhỏ:- A cô, vóc dáng người này có chút giống cha ta.Nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh sớm nhìn thấy các nàng nên đã trốn đi, cho nên hai người có nằm mơ cũng không nghĩ ra người đàn ông trung niên trước mặt nhìn có chút quen mắt này lại chính là Dương Nguyên Khánh.Dương Phương Hinh liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, nàng cũng nhận ra là có điểm giống, nhưng mà làm sao có thể là hắn được, liền bĩu môi:- Đừng nói càn.

Làm sao cha ngươi có thể ăn mặc tục tằn như con buôn thế được?Thính lực của Dương Nguyên Khánh khác hẳn người thường, tuy hai nàng cúi đầu nói nhỏ nhưng hắn đều nghe rõ.

Lời của Dương Phương Hinh làm hắn cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:- Xem ra, ta phải mở miệng nói chuyện thì các ngươi mới nhận ra.- Phụ thân!Dương Băng nghe thấy giọng nói này, nàng vui mừng, bất ngờ hô lên một tiếng, nhảy tới ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh.

Bỗng nhiên, nàng lại có chút làm nũng, liền dùng sức lôi kéo cánh tay phụ thân, nũng nịu hỏi han:- Phụ thân, sao cha lại ở chỗ này?- Đương nhiên là tới để bắt tiểu quỷ đầu này rồi!Dương Nguyên Khánh gõ vào đầu của nữ tử đáng yêu này một cái, cười nói:- Lại gạt nương con vụng trộm trốn đến đây có phải không?- Không có vụng trộm trốn đi, con đi từ cửa chính ra.Dương Băng tưởng thật sự là phụ thân đến bắt nàng trở về, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Dương Phương Hinh thì biết Dương Nguyên Khánh đến đây không có liên quan gì đến hai người mình, nhưng trong nội tâm cũng rất khẩn trương, cắn môi không biết nên nói cái gì.Dương Nguyên Khánh như cười như không nhìn nàng, chỉ vào quần áo của mình, hỏi nàng:- Cách ăn mặc này thật sự rất giống con buôn sao?Mặt Dương Phương Hinh bỗng đỏ lên, hóa ra hắn nghe được lời mình nói, nàng tiến lên trước, lãnh đạm nói:- Cho dù là cải trang vi hành thì cũng nên chú ý đến hình thức một chút.

Cách ăn mặc này của ngươi so với đám thương nhân hoặc nhà giàu mới nổi thì các khác gì nhau?‘Hóa ra phụ thân không phải tới bắt ta.’ Dương Băng nghe thấy bốn chữ “cải trang vi hành”, trong lòng lập tức thoải mái.Nàng đảo mắt, có phụ thân ở đây, tại sao phải tiêu tiền của mình.

Tiền của mình vốn rất ít, vốn không đủ để ăn cơm, mua đồ.

Nàng liền làm nũng nói:- Phụ thân, con đói bụng.- Đi thôi!

Lên lầu hai đi.Dương Nguyên Khánh nắm tay nữ nhi, nháy mắt với Dương Phương Hinh, sau đó đi lên lầu hai.

Trong lòng Dương Phương Hinh đập loạn, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nháy mắt với mình, nàng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà đi theo.Ba người ngồi xuống một cái bàn ở gần cửa sổ.

Dương Nguyên Khánh ngồi một bên, Dương Băng và Dương Phương Hinh ngồi ở đối diện.

Tiểu nhị tiến đến, khom người cười hỏi:- Ba vị muốn ăn chút gì không?Dương Nguyên Khánh cười nói với hai nữ nhân:- Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.- Ta muốn ăn cá, ta thích nhất là cá chép lớn sông Phần xốt đỏ, còn có cua xốt đường.

Giờ là tháng mười, hẳn là có cua rồi.Tiểu nhi đứng bên cạnh giơ ngón cái lên khen:- Cô nương quả nhiên là người sành ăn, con cá chép lớn sông Phần này mới được câu lên sáng nay, còn rất tươi.

Ngoài ra, hôm qua tiểu điếm mới nhập về một giỏ cua cống phẩm Ngô Trung, trong đó có hai đôi cua Kim Long Phượng, là thứ mà Tiên đế năm xưa thích ăn nhất.

Có điều giá cả rất đắt, cô nương cần phải nghĩ cho kỹ.Dương Nguyên Khánh rất chiều con gái, hắn biết thê tử trong nhà đề xướng tiết kiệm, loại cua tiến vua này chắc chắn là không được ăn, nhân tiện nói:- Hai đôi cua Kim Long Phượng đều dọn lên đây.Hắn lại hỏi Dương Phương Hinh:- Đan Dương muốn ăn chút gì không?Dương Phương Hinh hé miệng cười nói:- Ta ăn chút rau quả là được rồi.Dương Băng cướp lời:- A cô nói người thích ăn nhất là lưỡi hươu chiên, một lần có thể ăn nhiều nhất là ba cái.Mặt Dương Phương Hinh đỏ bừng, lặng lẽ bóp cánh tay Dương Băng một cái, thấp giọng trách móc:- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta bảo thích ăn lưỡi hươu bao giờ?Dương Băng vỗ tay mỉm cười:- A cô thẹn thùng, hiếm thấy nha!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói với tiểu nhị:- Làm một đĩa rau quý các loại.

Ngoài ra, mang lên hai cái lưỡi hươu hoang dã chiên, một phần thịt hươu sấy kho tương, ba phần bánh hồ, một bình rượu nho loại tốt nhất, được chứ?Cho tới bây giờ, ở Tùy Đường, lưỡi hươu là một món ăn cực kỳ quý báu.

Lưỡi hươu này không phải là loại hươu nuôi trong nhà mà là hươu sừng đỏ ở thảo nguyên, đầu lưỡi vừa dài vừa mịn, thường xuyên ăn cỏ non trên thảo nguyên, mùi vị càng giòn.Loại lưỡi hươu này vốn là cống phẩm của triều đình, dân gian rất ít người biết đến.

Sau khi triều Tùy diệt vong mới xuất hiện ở dân gian.

Bình thường quán rượu bình thường cũng sẽ không bày ra, giấu ở trong hầm băng, làm món ăn quý của quán.Tiểu nhị thấy bọn họ gọi cua Kim Long Phượng mà không chút do dự, biết bọn họ là kẻ có tiền.

Nhưng lưỡi hươu lại không phải là món ăn bình thường, y có chút do dự, chạy đi tìm chưởng quầy.Chưởng quầy rất nhanh tiến đến, tủm tỉm cười thi lễ:- Khách quan, ta muốn nói rõ một chút.

Quả thật là tiểu điểm có hai cái lưỡi hươu hoang dã, nhưng thật sự là rất đắt.

Một cái ba trăm xâu tiền, hai cái là sáu trăm xâu tiền.

Ta xin nhắc lại, hai cái là sáu trăm xâu tiền.Dương Phương Hinh cuống quít xua tay:- Không cần!

Không cần!

Ta không cần lưỡi hươu.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười nói:- Mười ngàn xâu tiền thì như thế nào?

Chẳng phải ta đã gọi rồi sao, còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn.Chưởng quầy nhất thời líu lưỡi.

Vì đại gia này không giống người thường!

Thậm chí mười ngàn xâu tiền cũng không thèm để ý.

Y vỗ vào bả vai tiểu nhị:- Nếu khách quan đã gọi lưỡi hươu, còn không mau đi làm!Dương Phương Hinh thấy Dương Nguyên Khánh đối với mình cực kỳ rộng rãi, trong lòng cảm thấy vui mừng, lại thấy ngọt ngào.

Dù sao nàng cũng là Công chúa, đối với nàng mà nói, hai cái lưỡi hươu không là gì cả, cũng không phải là rất khó xử.Dương Băng lại bắt được cơ hội, nàng tỏ vẻ tội nghiệp năn nỉ:- Phụ thân, có thể cho con một chút tiền lẻ được không.

Một tháng con mới được hai xâu tiền, muốn mua chút đồ vật cũng không đủ tiền.Dương Nguyên Khánh lấy ra hai mươi mấy miếng ngân tiền, vừa cười vừa đưa cho hai nữ nhân:- Đây là ngân tiền mới phát hành, có thể đổi được mười xâu tiền, hai người cầm đi!Dương Băng và Dương Phương Hinh đều chưa từng thấy qua ngân tiền, cùng nhau cầm lên, tò mò đánh giá ngân tiền.

Lúc này, chưởng quầy tự mình bưng đĩa rau củ quý lên, liếc mắt một cái, nhìn thấy đống ngân tiền trên bàn, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:- Cô nương, chỗ ngân tiền này đổi cho ta đi!

Một xâu tiền đổi một miếng.Có tất cả hai mươi hai miếng ngân tiền, Dương Băng lấy hai miếng, nàng và Dương Phương Hinh mỗi người một miếng, còn lại hai mươi miếng ngân tiền đều đưa cho chưởng quầy, nghiêm trang nói:- Phụ thân ta nói, có thể đổi được mười xâu tiền.

Ta đây cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn đổi, đổi cho ngươi giá mười xâu tiền.Chưởng quầy ngây ngốc một chút.

Y biết tiêu chuẩn là một ngân tiền đổi được ba mươi tiền đồng.

Cái giá cô nương này đưa ra có đắt hơn tiêu chuẩn một chút, nhưng cũng không tính là thiệt thòi, thật sự khó có cơ hội này.

Y giơ ngón cái lên:- Cô nương thật sự là người am hiểu!Y chạy về quầy, lấy ra mười xâu tiền đổi lấy hai mươi miếng ngân tiền.

Ông chủ vẫn muốn có ngân tiền mà không được, lần này mình có thể khiến ông chủ vui vẻ rồi.

Y nói lời cảm kích rồi lui xuống.Dương Băng lại vô cùng vui mừng, vậy là hai người có hơn mười xâu tiền, có thể mua được rất nhiều thứ.

Dương Phương Hinh lại cảm thấy rất có hứng thú với miếng tiền bạc kia, đặt vào lòng bàn tay nhìn thật kỹ, thật cẩn thận cất vào trong cái túi nhỏ của mình.Dương Nguyên Khánh nhặt một quả cam lên, vừa bóc vỏ, vười cười với hai người:- Ăn quả cam trước đi.

Đợi lát nữa dùng cơm xong, ta sẽ trở về.

Thân binh sẽ để lại bảo vệ hai người.

Hai người cũng về sớm một chút, biết không?- Con biết rồi!

Mong phụ thân đừng nói với đại nương và nương.Dương Băng xoa tay năn nỉ.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ta sẽ nói là ta dẫn hai người đi.

Về phần đại nương ngươi có tin hay không thì không liên quan đến ta đâu đấy.

Chương 907 : Nguy cơ ngân tiền (1+2)Dương Nguyên Khánh nghe giọng y mười phần con buôn, liền gật đầu cười nói:- Đa tạ Vương huynh, nếu rảnh ta sẽ đến.Vương Sùng Nghĩa đứng dậy đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới rời đi.

Lúc này, lại nghe thấy từ ngoài quán rượu truyền đến giọng nói của một cô gái:- A cô, cơm nước xong chúng ta đi dạo chợ Bắc tiếp đi!Vài tên thân binh lập tức trốn ra phía sau cửa, sau đó, có hai thiếu nữa từ bên ngoài đi vào.

Một người mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, mỹ mạo diễm lệ, là một thiếu nữ mới trưởng thành.Mà người kia, mặc dù dáng người cao, khuôn mặt thanh tú nhưng cũng rất gầy.

Rõ ràng là một tiểu nha đầu còn nhỏ, cũng chỉ khoảng mười tuổi.

Hai người này chính là Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh và trưởng nữ Dương Băng của Dương Nguyên Khánh.Hôm nay là ngày rằm, dựa theo phong tục, cần phải vào chùa lễ tạ thần phật.

Bùi Mẫn Thu và Giang Bội Hoa liền đến Quan Âm đường ở tít phía tây ngoại ô, hướng Bồ Tát lễ tạ.

Nhân cơ hội này, hai người mới chạy đến đây.Đi dạo phố là việc mà các thiếu nữ đều rất thích, từ trước đến nay đều như vậy.

Hai người tích lũy tiền bạc, nhân cơ hội này liền đến chợ Bắc mua một vài đồ vật lặt vặt.Bây giờ là giữa trưa, hai người muốn ăn một chút gì đó nên tiến vào quán rượu.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ở trước mặt, Dương Băng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, kéo kéo Dương Phương Hinh nói nhỏ:- A cô, vóc dáng người này có chút giống cha ta.Nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh sớm nhìn thấy các nàng nên đã trốn đi, cho nên hai người có nằm mơ cũng không nghĩ ra người đàn ông trung niên trước mặt nhìn có chút quen mắt này lại chính là Dương Nguyên Khánh.Dương Phương Hinh liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, nàng cũng nhận ra là có điểm giống, nhưng mà làm sao có thể là hắn được, liền bĩu môi:- Đừng nói càn.

Làm sao cha ngươi có thể ăn mặc tục tằn như con buôn thế được?Thính lực của Dương Nguyên Khánh khác hẳn người thường, tuy hai nàng cúi đầu nói nhỏ nhưng hắn đều nghe rõ.

Lời của Dương Phương Hinh làm hắn cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:- Xem ra, ta phải mở miệng nói chuyện thì các ngươi mới nhận ra.- Phụ thân!Dương Băng nghe thấy giọng nói này, nàng vui mừng, bất ngờ hô lên một tiếng, nhảy tới ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh.

Bỗng nhiên, nàng lại có chút làm nũng, liền dùng sức lôi kéo cánh tay phụ thân, nũng nịu hỏi han:- Phụ thân, sao cha lại ở chỗ này?- Đương nhiên là tới để bắt tiểu quỷ đầu này rồi!Dương Nguyên Khánh gõ vào đầu của nữ tử đáng yêu này một cái, cười nói:- Lại gạt nương con vụng trộm trốn đến đây có phải không?- Không có vụng trộm trốn đi, con đi từ cửa chính ra.Dương Băng tưởng thật sự là phụ thân đến bắt nàng trở về, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Dương Phương Hinh thì biết Dương Nguyên Khánh đến đây không có liên quan gì đến hai người mình, nhưng trong nội tâm cũng rất khẩn trương, cắn môi không biết nên nói cái gì.Dương Nguyên Khánh như cười như không nhìn nàng, chỉ vào quần áo của mình, hỏi nàng:- Cách ăn mặc này thật sự rất giống con buôn sao?Mặt Dương Phương Hinh bỗng đỏ lên, hóa ra hắn nghe được lời mình nói, nàng tiến lên trước, lãnh đạm nói:- Cho dù là cải trang vi hành thì cũng nên chú ý đến hình thức một chút.

Cách ăn mặc này của ngươi so với đám thương nhân hoặc nhà giàu mới nổi thì các khác gì nhau?‘Hóa ra phụ thân không phải tới bắt ta.’ Dương Băng nghe thấy bốn chữ “cải trang vi hành”, trong lòng lập tức thoải mái.Nàng đảo mắt, có phụ thân ở đây, tại sao phải tiêu tiền của mình.

Tiền của mình vốn rất ít, vốn không đủ để ăn cơm, mua đồ.

Nàng liền làm nũng nói:- Phụ thân, con đói bụng.- Đi thôi!

Lên lầu hai đi.Dương Nguyên Khánh nắm tay nữ nhi, nháy mắt với Dương Phương Hinh, sau đó đi lên lầu hai.

Trong lòng Dương Phương Hinh đập loạn, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nháy mắt với mình, nàng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà đi theo.Ba người ngồi xuống một cái bàn ở gần cửa sổ.

Dương Nguyên Khánh ngồi một bên, Dương Băng và Dương Phương Hinh ngồi ở đối diện.

Tiểu nhị tiến đến, khom người cười hỏi:- Ba vị muốn ăn chút gì không?Dương Nguyên Khánh cười nói với hai nữ nhân:- Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.- Ta muốn ăn cá, ta thích nhất là cá chép lớn sông Phần xốt đỏ, còn có cua xốt đường.

Giờ là tháng mười, hẳn là có cua rồi.Tiểu nhi đứng bên cạnh giơ ngón cái lên khen:- Cô nương quả nhiên là người sành ăn, con cá chép lớn sông Phần này mới được câu lên sáng nay, còn rất tươi.

Ngoài ra, hôm qua tiểu điếm mới nhập về một giỏ cua cống phẩm Ngô Trung, trong đó có hai đôi cua Kim Long Phượng, là thứ mà Tiên đế năm xưa thích ăn nhất.

Có điều giá cả rất đắt, cô nương cần phải nghĩ cho kỹ.Dương Nguyên Khánh rất hiều con gái, hắn biết thê tử trong nhà đề xướng tiết kiệm, loại cua tiến vua này chắc chắn là không được ăn, nhân tiện nói:- Hai đôi cua Kim Long Phượng đều dọn lên đây.Hắn lại hỏi Dương Phương Hinh:- Đan Dương muốn ăn chút gì không?Dương Phương Hinh hé miệng cười nói:- Ta ăn chút rau quả là được rồi.Dương Băng cướp lời:- A cô nói người thích ăn nhất là lưỡi hươu chiên, một lần có thể ăn nhiều nhất là ba cái.Mặt Dương Phương Hinh đỏ bừng, lặng lẽ bóp cánh tay Dương Băng một cái, thấp giọng trách móc:- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta bảo thích ăn lưỡi hươu bao giờ?Dương Băng vỗ tay mỉm cười:- A cô thẹn thùng, hiếm thấy nha!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói với tiểu nhị:- Làm một đĩa rau quý các loại.

Ngoài ra, mang lên hai cái lưỡi hươu hoang dã chiên, một phần thịt hươu sấy kho tương, ba phần bánh hồ, một bình rượu nho loại tốt nhất, được chứ?Cho tới bây giờ, ở Tùy Đường, lưỡi hươu là một món ăn cực kỳ quý báu.

Lưỡi hươu này không phải là loại hươu nuôi trong nhà mà là hươu sừng đỏ ở thảo nguyên, đầu lưỡi vừa dài vừa mịn, thường xuyên ăn cỏ non trên thảo nguyên, mùi vị càng giòn.Loại lưỡi hươu này vốn là cống phẩm của triều đình, dân gian rất ít người biết đến.

Sau khi triều Tùy diệt vong mới xuất hiện ở dân gian.

Bình thường quán rượu bình thường cũng sẽ không bày ra, giấu ở trong hầm băng, làm món ăn quý của quán.Tiểu nhị thấy bọn họ gọi cua Kim Long Phượng mà không chút do dự, biết bọn họ là kẻ có tiền.

Nhưng lưỡi hươu lại không phải là món ăn bình thường, y có chút do dự, chạy đi tìm chưởng quầy.Chưởng quầy rất nhanh tiến đến, tủm tỉm cười thi lễ:- Khách quan, ta muốn nói rõ một chút.

Quả thật là tiểu điểm có hai cái lưỡi hươu hoang dã, nhưng thật sự là rất đắt.

Một cái ba trăm xâu tiền, hai cái là sáu trăm xâu tiền.

Ta xin nhắc lại, hai cái là sáu trăm xâu tiền.Dương Phương Hinh cuống quít xua tay:- Không cần!

Không cần!

Ta không cần lưỡi hươu.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười nói:- Mười ngàn xâu tiền thì như thế nào?

Chẳng phải ta đã gọi rồi sao, còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn.Chưởng quầy nhất thời líu lưỡi.

Vì đại gia này không giống người thường!

Thậm chí mười ngàn xâu tiền cũng không thèm để ý.

Y vỗ vào bả vai tiểu nhị:- Nếu khách quan đã gọi lưỡi hươu, còn không mau đi làm!Dương Phương Hinh thấy Dương Nguyên Khánh đối với mình cực kỳ rộng rãi, trong lòng cảm thấy vui mừng, lại thấy ngọt ngào.

Dù sao nàng cũng là Công chúa, đối với nàng mà nói, hai cái lưỡi hươu không là gì cả, cũng không phải là rất khó xử.Dương Băng lại bắt được cơ hội, nàng tỏ vẻ tội nghiệp năn nỉ:- Phụ thân, có thể cho con một chút tiền lẻ được không.

Một tháng con mới được hai xâu tiền, muốn mua chút đồ vật cũng không đủ tiền.Dương Nguyên Khánh lấy ra hai mươi mấy miếng ngân tiền, vừa cười vừa đưa cho hai nữ nhân:- Đây là ngân tiền mới phát hành, có thể đổi được mười xâu tiền, hai người cầm đi!Dương Băng và Dương Phương Hinh đều chưa từng thấy qua ngân tiền, cùng nhau cầm lên, tò mò đánh giá ngân tiền.

Lúc này, chưởng quầy tự mình bưng đĩa rau củ quý lên, liếc mắt một cái, nhìn thấy đống ngân tiền trên bàn, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:- Cô nương, chỗ ngân tiền này đổi cho ta đi!

Một xâu tiền đổi một miếng.Có tất cả hai mươi hai miếng ngân tiền, Dương Băng lấy hai miếng, nàng và Dương Phương Hinh mỗi người một miếng, còn lại hai mươi miếng ngân tiền đều đưa cho chưởng quầy, nghiêm trang nói:- Phụ thân ta nói, có thể đổi được mười xâu tiền.

Ta đây cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn đổi, đổi cho ngươi giá mười xâu tiền.Chưởng quầy ngây ngốc một chút.

Y biết tiêu chuẩn là một ngân tiền đổi được ba mươi tiền đồng.

Cái giá cô nương này đưa ra có đắt hơn tiêu chuẩn một chút, nhưng cũng không tính là thiệt thòi, thật sự khó có cơ hội này.

Y giơ ngón cái lên:- Cô nương thật sự là người am hiểu!Y chạy về quầy, lấy ra mười xâu tiền đổi lấy hai mươi miếng ngân tiền.

Ông chủ vẫn muốn có ngân tiền mà không được, lần này mình có thể khiến ông chủ vui vẻ rồi.

Y nói lời cảm kích rồi lui xuống.Dương Băng lại vô cùng vui mừng, vậy là hai người có hơn mười xâu tiền, có thể mua được rất nhiều thứ.

Dương Phương Hinh lại cảm thấy rất có hứng thú với miếng tiền bạc kia, đặt vào lòng bàn tay nhìn thật kỹ, thật cẩn thận cất vào trong cái túi nhỏ của mình.Dương Nguyên Khánh nhặt một quả cam lên, vừa bóc vỏ, vười cười với hai người:- Ăn quả cam trước đi.

Đợi lát nữa dùng cơm xong, ta sẽ trở về.

Thân binh sẽ để lại bảo vệ hai người.

Hai người cũng về sớm một chút, biết không?- Con biết rồi!

Mong phụ thân đừng nói với đại nương và nương.Dương Băng xoa tay năn nỉ.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ta sẽ nói là ta dẫn hai ngLúc này, đồ ăn bắt đầu được bưng lên.

Hai đôi cua Kim Long Phượng này thực gia chính là cua đồng loại lớn của hồ Dương Lâm, nửa cân một con, phẩm chất vô cùng tốt, dùng vải bố lau sạch xác cua, sau đó cắt hình long phượng dán lên xác cua, lại dùng dây tơ vàng trói tám cái chân lại, cho nên mới gọi là cua Kim Long Phượng.

Bình thường, loại này chỉ dùng làm cống phẩm, nhưng ở loại thành thị lớn như Thái Nguyên thì cũng có, chỉ có điều là giá cả cực đắt.Cua Kim Long Phượng được bưng lên khiến cho các thực khách xôn xao bình luận.

Mà sau khi lưỡi hươu nóng được bưng lên, lập tức làm chấn động cả quán rượu.

Vì lễ phép nên không thể tiến đến tận nơi nhìn cho rõ, nhưng khắp nơi đều vang lên tiếng bàn luận.

Có người bắt đầu tính toán, bữa cơm này của bọn họ phải hơn ngàn xâu tiền, chắc địa vị cũng không bình thường.Chủ nhân của quán rượu cũng đã bị kinh động, y từ trên lầu đi xuống, đứng ở bậc cầu thang, liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái lập tức ngây ngẩn cả người.

Dương Nguyên Khánh mang râu giả không tiện ăn cua nên đã tạm thời tháo xuống, ông chủ liếc mắt một cái liền nhận ra, người này… không phải là Sở Vương Dương Nguyên Khánh sao?Trên đỉnh đầu ông chủ, treo bảng hiệu của quán rượu, bảng hiệu đề bốn chữ lớn “Bát phương tửu quán”.Cửa Minh Đức thành Trường An, một gã kỵ sĩ áo đen đang lao tới như bay, mắt nhìn thấy cửa thành cũng không có chút ý định giảm tốc độ nào, thậm chí gã kỵ sĩ này còn giục chiến mã tăng tốc.

Loại tình huống này chỉ xảy ra khi có khoái báo khẩn cấp ngoài tám trăm dặm.

Những người chuyên môn làm nhiệm vụ truyền tin thế này có quần áo rất bắt mắt, còn có thể hô to, “Quân tình khẩn cấp ngoài tám trăm dặm!”

Mà gã kỵ sĩ trước mặt này lại rõ ràng không phải là người như vậy.

Binh lính thủ thành giận dữ, gã Giáo úy cầm đầu dẫn theo chục binh lính cầm mâu xông tới:- Dừng lại!Gã Giáo úy lớn tiếng rống lên giận dữ.Kỵ sĩ thoáng giảm tốc độ, cho tay vào ngực lấy ra một tấm lệnh bài, giơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng:- Dọa mắt chó của ngươi!Giáo úy sợ tới mức giật nảy mình, cuống quýt tay chân, sau đó hướng đến chỗ cửa thành hô:- Tránh ra, để hắn qua!Bọn lính đều tránh ra, kỵ sĩ lại giục chiến mã tăng tốc, như gió bay chớp giật vọt vào bên trong thành, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này, một tên binh lính mới thấp giọng hỏi Giáo úy:- Đội trưởng, đây là Hoàng thân nào mà kiêu ngạo như vậy?- Hừ!

Hoàng thân thì ta đã không sợ!Giáo úy cười lạnh một tiếng, nghĩ lại ký hiệu trên tấm lệnh bài bằng đồng kia, y lại không có lo lắng mà chỉ cảm thấy sợ hãi nói:- Là Đường Phong!- Đường Phong?Binh lính bên cạnh sợ tới mức líu hết cả lưỡi.

Đây là Tình báo đường vô cùng tàn nhẫn của triều Đường, quyền lực khôn cùng.

Chỉ cần một câu nói ngươi là gián điệp triều Tùy là lập tức bắt lại, sau đó chết thế nào cũng không biết, tuyệt đối không được trêu vào!Kỵ sĩ Đường Phong vọt qua cửa Minh Đức, giục ngựa chạy như bay trên đường Chu Tước, nhằm thẳng hướng phủ Tần Vương mà lao đến…Ở phủ Tần Vương, Lý Thế Dân đang cùng Chủ mưu sĩ Phòng Huyền Linh và Trưởng sử Trưởng Tôn Thuận Đức thảo luận việc mở rộng Đường Phong.

Mấy tháng nay, triều Đường mộ binh ở khắp nơi, chiêu mộ được hơn một trăm ngàn người khiến cho binh lực của triều Đường khôi phục lại con số ba trăm ngàn.

Vừa rồi Lý Thân Dân cũng chiêu mộ được tám mươi ngàn người, giao cho đám người Đoạn Hoằng Chí, Ân Khai Sơn, Lưu Hoằng Cơ huấn luyện, đã huấn luyện được hai ba tháng.Tuy rằng binh lực gia tăng nhưng hai tháng nay, tâm tình của Lý Thế Dân cũng không tốt, nguyên nhân là vì Phụ hoàng nhất định không ch尠thuận đề nghị tấn công Tiêu Tiển của y.

Bởi vì Lý Mật phái Đơn Hùng Tín dẫn một trăm ngàn đại quân tiến về phía tây đánh Tiêu Tiển, mà Tiêu Tiển lại liên hợp với Đỗ Phục Uy chống lại quân Ngụy ở quận Cửu Giang.Lúc này, sau lưng Tiêu Tiển hoàn toàn bỏ trống, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này cướp lấy quận Dự Chương và quận Bà Dương.

Lý Thế Dân cực lực khuyên bảo Phụ hoàng xuất binh, nhưng Thái tử Lý Kiến Thành lại nói năm nay là năm thiên tai, phải suy nghĩ đến gánh nặng của dân chúng.

Tiêu Tiển chỉ là con ba ba trong hũ, sớm muộn gì cũng là vật trong túi, khuyên bảo Phụ hoàng không cần xuất binh, đề phòng quân Tùy xuôi nam.Cuối cùng quân Lý Mật chưa quen thủy chiến, bị liên quân Tiêu - Đỗ đánh bại, chết mấy chục ngàn người phải lui về Giang Đô, còn Tiêu Tiển lui quân về đóng ở quận Bà Dương và quận Dự Chương, khiến cho cơ hội này cứ thế mất đi.

Mà lúc này bọn họ mới nhận được tình báo, hóa ra Dương Nguyên Khánh tấn công Thanh Châu là giả, hắn tự mình dẫn quân đi đánh Triều Tiên, đoạt lấy lương thực và vật tư.Tin tức này khiến cho Lý Thế Dân cực kỳ phẫn hận nhưng lại không thể làm gì.

Phẫn hận cũng vô dụng.

Nhưng không ngờ, Thái tử Kiến Thành lại nhân cơ hội này cáo buộc tội trạng của Đường Phong, nói bọn họ không kịp thời do thám, nắm bắt tin tức tình báo Dương Nguyên Khánh thân chinh Triều Tiên, làm chậm trễ quân cơ đại sự, khiến Lý Thế Dân bị Phụ hoàng hung hăng trắch mắng một trận.Phòng Huyền Linh vuốt râu nói:- Kỳ thật ta nghĩ Đường Phong ở Thái Nguyên đúng là có chút bất lực.

Chủ yếu là không thu mua được quan viên trung tâm, một số tình báo trọng yếu không lấy được.

Ta cảm thấy cũng không nhất định phải mở rộng Đường Phong, mà nên phái một người đắc lực hơn đến chủ trì Thái Nguyên.

Năng lực của Lý Thủ Trọng vẫn hơi kém một chút.Trưởng Tôn Vô Kỵ là chủ quản Đường Phong, y là người quen thuộc với tình huống của Đường Phong nhất.

Y cũng gật đầu nói:- Tiên sinh nói rất có đạo lý.

Đúng là năng lực của Lý Thủ Trọng hơi yếu một chút, không thể thu mua đến quan viên trung tâm.

Lần này có cơ hội Dương Nguyên Khánh tẩy trừ quan trường Hà Bắc, không ngờ y lại cứ thể bỏ qua.

Ta cũng rất tức giận.

Ta đồng ý thay người khác.Lý Thế Dân trầm tư, thật lâu sau mới nói:- Dương Nguyên Khánh tẩy trừ quan trường Hà Bắc, ít nhất cũng phải mất mấy tháng, hẳn là còn cơ hội.

Lý Trọng Thủ ở Thái Nguyên đã lâu, tương đối quen thuộc tình huống.

Nếu bây giờ đổi người, đợi sau khi người mới quen với tình huống, chỉ sợ lúc đó đến cơ hội cũng không có.

Chúng ta có thể đốc thúc Lý Thủ Trọng không tiếc tiền vốn, lôi kéo quan viên có thực lực của triều Tùy, nắm giữ tin tức nội bộ của triều Tùy.

Ta cảm thấy nên cho y một cơ hội.- Điện hạ nói cũng đúng.

Cho y thêm một cơ hội cũng không sao, chỉ có điều hy vọng Lý Thủ Trọng này không phụ sự kỳ vọng của Điện hạ.Đang thương lượng, ngoài cửa bỗng xuất hiện một gã thị vệ:- Khởi bẩm Tần Vương Điện hạ, Thái Nguyên Đường Phong có tình báo khẩn cấp!Vừa nhắc đến Đường Phong, Đường Phong liền tới.

Lý Thế Dân gật đầu:- Cho y vào!Thị vệ dẫn theo kỵ sĩ áo đen bước nhanh vào trong sảnh.

Kỵ sĩ áo đen quỳ một gối, ôm quyền hướng Lý Thế Dân thi lễ:- Ty chức Cảnh Tung, phụng lệnh Lý Đường chủ truyền tin đến Điện hạ.Thị vệ bê một cái khay hồng, đem một phong thư và một túi tiền màu đỏ trình lên.

Lý Thế Dân liếc qua túi tiền đỏ, nhặt phong thư lên trước.

Y rút lá thư bên trong ra, run rẩy mở ra đọc vội một lần.Trong thư nói triều Tùy phát hành một loại ngân tiền mới, hiện giờ loại tiền này trên thị trường rất nóng, mỗi người sau khi đoạt được đều đem cất giữ, căn bản là không lưu thông loại tiền này trên thị trường.

Lý Thủ Trọng suy đoán, đây chỉ là lần thử nghiệm của triều Tùy, chắc chắn sau này sẽ triển khai phát hành quy mô lớn.Ở cuối thư lại bổ sung một tin tình báo, không lâu trước đó, một đội tàu hơn trăm chiếc kéo đến Thái Nguyên, trên đội tàu chở rất nhiều nén bạc lớn, một khối bạc nén có trọng lượng hơn ba mươi cân.Tin tình báo này khiến Lý Thế Dân hít vào một ngụm khí lạnh.

Triều Tùy lại triển khai phát hành ngân tiền trên quy mô lớn.

Y đưa lá thư trong tay cho Phòng Huyền Linh:- Tiên sinh xem đi!

Chỉ sợ không ổn rồi!Phòng Huyền Linh nhận lấy lá thư, vội vàng đọc qua một lần, chân mày cau lại.

Lúc này, ánh mắt Lý Thế Dân dừng lại ở túi tiền đỏ trên cái khay.

Y nhặt túi tiền lên, giũ từ trong túi ra một chồng ngân tiền, có khoảng hai chục miếng, kích thước giống với tiền mới của triều Tùy nhưng dày hơn.

Đây là loại ngân tiền mới của triều Tùy đang rất được quan tâm trên thị trường sao?Lý Thế Dân nhặt một miếng ngân tiền lên, cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón cái nắm ở bên cạnh miếng tiền, sau đó giơ lên cao, hướng về phía ánh sáng, híp mắt đánh giá miếng ngân tiền này.

Gia công kỹ càng tỷ mỉ, bề mặt nhẵn nhụi, ở giữa có lỗ để xỏ dây, mặt trên khắc nổi bốn chữ “Nguyên hòa thông bảo”.

Mặt trái là một chữ “ngân”, giống với tiền đồng của triều Tùy.

Nhóm tiền đồng thứ hai của triều Tùy khi được đưa ra thị trường, thống nhất đổi thành “Nguyên hòa thông bảo” rồi, không còn gọi là ngũ thù tiền.Phòng Huyền Linh xem xong thư, lại đưa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ xem, sau đó nghiêm nghị nói với Lý Thế Dân:- Điện hạ, chuyện này không phải nhỏ.

Nếu triều Tùy có được lượng lớn vàng bạc, lại bắt đầu dùng bạc làm tiền, cái này chắc chắn sẽ đoạt lấy của cải trong thiên hạ.

Nếu không thay đổi được chuyện này, chỉ sợ hai ba năm nữa, chắc chắn là Tùy mạnh Đường yếu.

Đại Đường nguy rồi!Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã đọc xong thư, nhướng mày nói:- Chúng ta có thể nghiêm cấm sử dụng loại ngân tiền này ở Đại Đường, cũng có thể đoạn tuyệt mậu dịch với triều Tùy, có lẽ có thể tránh được loại nguy cơ này.- Vô dụng thôi!Phòng Huyền Linh lắc đầu.

Y đem một miếng ngân tiền đưa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ:- Loại ngân tiền này vừa nhìn liền biết là vật thượng hạng, chứa chín phần bạc trở lên.

Cho dù chúng ta cấm lưu thông ngân tiền, nhưng thương nhân hoàn toàn có thể nung chảy lấy bạc, thậm chí triều Tùy cơ bản cũng không cần sử dụng ngân tiền, trực tiếp sử dụng bạc khối.

Nhiều nhất chúng ta cũng chỉ có thể cấm đưa vật tư Quan Trung ra ngoài, hoàn toàn không thể kiềm chế vật tư ở Ba Thục, Kinh Tưởng chảy ra ngoài.

Còn có trà gạo, gấm vóc Giang Nam.

Nhất định sẽ có một lượng lớn chảy về phía triều Tùy.

Trưởng Tôn Trưởng sử, hẳn là ngươi hiểu được điểm này.

Loại ngân tiền này sẽ làm cho giá cả hàng hóa của Đại Đường tăng vọt, ca thán khắp nơi.

Giống như giá hàng hóa tăng vọt vào đầu năm đó.Kỳ thật không cần Phòng Huyền Linh phân tích, Lý Thế Dân cũng hiểu được loại ngân tiền này mang đến cho Đại Đường một nguy cơ thế nào.

Trong lòng y vô cùng lo lắng, không kìm được cất giọng đầy căm hận:- Đây là hậu quả của việc Hội Ninh bị thất thủ.

Hiện tại có thể thấy, nếu như không ngăn chuyện này lại, Đại Đường sẽ bị hủy trên cái đồng bạc nho nhỏ này.Phòng Huyền Linh lại chậm rãi nói:- Điện hạ, vi thần có ba kế sách, có lẽ có thể tránh được mối nguy cơ này.Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:- Tiên sinh mời nói!- Điện hạ, đầu tiên là phải tính “phá”.

Phá hủy ngân tiền của triều Tùy.

Chúng ta không ngại sử dụng đồng trắng chế thành ngân tiền của triều Tùy.

Vàng thau lẫn lộn, khiến người Tùy không dám tin vào ngân tiền, không dám sử dụng ngân tiền.Đây là độc kế thứ nhất, nhưng không thể công khai, lại không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì hiệu quả nhất thời.

Lý Thế Dân trầm ngâm một chút, lại hỏi:- Kế thứ hai là gì?- Kế thứ hai chính là “tăng”.

Kỳ thật cũng chính là chúng ta lấy bạc trắng làm tiền, đối kháng với ngân tiền của triều Tùy.

Đương nhiên, để làm được việc này cần có một lượng lớn bạc trắng, điều này cũng chính là chỗ khó xử của chúng ta.Lý Thế Dân cười khổ một tiếng.

Nếu như có được mỏ bạc thì cũng đã sớm ra tay rồi.

Sau khi mỏ bạc ở Hội Ninh bị đoạt mất, bọn họ cũng luôn tìm kiếm mỏ bạc khác, nhưng cũng chỉ tìm được vài cái quặng nhỏ, ngoài ra cũng không có thu hoạch gì.

Y thở dài nói:- Tiên sinh nói kế thứ ba đi!Ánh mắt Phòng Huyền Linh trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:- Kế thứ ba chính là “tuyệt”.

Nếu kế thứ nhất và kế thứ hai đều không thể thực hiện được, vậy thì chỉ còn cách cuối cùng.

Chắc Điện hạ cũng hiểu được ý của ta.Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu:- Ta hiểu.

Bây giờ ta vào cung gặp phụ hoàng.

Việc này vô cùng trọng đại, không thể chậm trễ dù là một khắc.Trong điện Võ Đức cung Thái Cực, Hoàng đế Lý Uyên đang tiếp kiến sứ giả Đột Quyết.

Lần này Đột Quyết phái ra hai nhóm sứ giả, một đi Thái Nguyên, một đến Trường An.

Hiệt Lợi Khả Hãn là người vô cùng thủ đoạn, y muốn lợi dụng sự tranh đoạt giữa Tùy Đường để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Đột Quyết.Sứ giả đến Trường An tên là Mặc Diên Trác, y cũng là Thứ Tướng quốc Đột Quyết, phụng lệnh Hiệt Lợi Khả Hãn tới Trường An, hy vọng có thể hoàn thành ba việc, một là kết minh, hai là mậu dịch, ba là kết thân.Trong Thiên điện của Điện Võ Đức, Lý Uyên ngồi trên long tháp (cái sập), vẻ mặt tươi cười.

Sứ giả Đột Quyết thì ngồi ở dưới, vẻ mặt cung kính.

Thái tử Lý Kiến Thành và năm Tướng quốc đều ngồi ở phía đối diện.Kết minh với triều Đường là một sự nhượng bộ của Đột Quyết.

Lúc đầu, mối quan hệ của triều Đường và Đột Quyết là triều Đường thần phục Đột Quyết.

Mà ý nghĩa của việc kết minh chính là hủy bỏ loại quan hệ thần phục này, địa vị trở thành bình đẳng.Hiệt Lợi Khả Hãn là một người cực kỳ thiết thực.

Y không cần cái loại thần phục không có chút ý nghĩa này, cái y muốn chính là lợi ích thiết thực, triều Đường phải bán sắt thô cho Đột Quyết.Còn việc kết thân lại là dệt hoa trên gấm, là việc sau khi đạt thành hiệp định kết minh và mậu dịch, là cử động để tăng thêm sự hòa hợp trong quan hệ giữa hai bên.

Có điều, Hiệt Lợi Khả Hãn đã cưới ông chúa Hiệt Dát Tư là Khả Đôn, cho nên y chỉ có thể lấy con gái của tôn thất triều Đường là Trắc Phi mà không thể cưới Công chúa.Nhưng đối với Đại Đường mà nói, kết minh là việc rất quan trọng, là điều kiện để Đại Đường thoát khỏi ảnh hưởng nặng nề của việc thần phục Đột Quyết lúc đầu.

Chuyện này đã sớm truyền khắp thiên hạ, vẫn còn bị rất nhiều người lên án.

Lần kết minh này rất quan trọng đối với sự nóng lòng gìn giữ hình tượng chính thống của Đại Đường của Lý Uyên.- Với việc Đại Đường và Đột Quyết kết thành liên minh, trẫm rất cao hứng, cũng đồng ý đem nhi nữ tôn thất gả cho Khả Hãn Đột Quyết làm phi.

Về phần mậu dịch, ta cần phải thảo luận lại với các đại thần, sẽ sớm có câu trả lời cho quý sứ.Tuy rằng Mặc Diên Trác tỏ vẻ rất cung kính, có thể nói Hán ngữ khá lưu loát, nhưng ngữ khí của y lại hết sức kiên quyết:- Đại Đường Hoàng đế Bệ hạ tôn kính, ta đại biểu Khả Hãn vạn phần cảm kích thành ý của Hoàng đế Bệ hạ.

Nhưng ta cũng xin nhắc lại một cách thân mật với Bệ hạ, mậu dịch là điều kiện tiên quyết của việc kết minh và kết thân.

Hi vọng Bệ hạ có thể càng thêm coi trọng việc mậu dịch để quan hệ giữa song phương cùng có lợi…Không có khả năng Lý Uyên lập tức đáp ứng sứ giả Đột Quyết nên sứ giả tạm thời lui ra.

Trong điện chỉ còn lại Thái tử Lý Kiến Thành và năm Tướng quốc, bọn họ cần phải thảo luận vấn đề điều kiện mậu dịch với Đột Quyết.Lý Uyên cũng biết điều kiện của Đột Quyết rất hà khắc.

Thứ bọn họ muốn là sắt thô, lương thực và vật tư chiến lược, một khi những thứ này được chuyển đến Đột Quyết, tất nhiên sẽ làm cho thực lực Đột Quyết nhanh chóng trở nên hùng mạnh.- Trẫm cần phải nói trước một câu, kết minh với Đột Quyết là việc hết sức quan trọng đối với trẫm.

Điều này sẽ làm xoay chuyển cục diện bất lợi của Đại Đường với Đột Quyết.

Quan trọng hơn là Đột Quyết có thể phối hợp với Đại Đường cùng đối phó với triều Tùy.

Cho nên trẫm cần các khanh thảo luận vấn đề mậu dịch, làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất mà khiếm khuyết nhỏ nhất.- Phụ hoàng, xin cho nhi thần được nói trước.Lý Kiến Thành đứng ra, khom người thi lễ:- Phụ hoàng, Đột Quyết là loài lang sói, từ xưa đã là đại địch của Trung Nguyên.

Nhi thần chỉ có điều lo lắng, một khi Đột Quyết trở nên hùng mạnh, lúc đó chỉ sợ dục vọng không chỉ là một triều Tùy.

Một khi thiết kỵ của người Hồ quét qua Trung Nguyên, sẽ làm cho Trung Nguyên rơi vào một hồi đại nạn, một lần nữa mở ra thời đại Ngũ Hồ loạn Hoa .

Nếu việc đó xảy ra, vậy thì không phải là việc mà triều Đường chúng ta có khả năng xoay chuyển.

Chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nhi thần không tán thành việc mở cửa mậu dịch với Đột Quyết..

Ngũ Hồ loạn Hoa hay còn gọi là Ngũ Hồ Thập lục quốc là một tập hợp các quốc gia có thời gian tồn tại ngắn ở bên trong và tại các vùng lân cận TQ từ năm 304 đến năm 439 kéo theo sự rút lui của nhà Tấn (265-420) về miền Nam TQ cho đến khi Bắc triều thống nhất toàn bộ phương bắc, mở ra cục diện mới là Nam – Bắc triều.Ngũ Hồ thập lục quốc – Wikipedia tiếng ViệtSắc mặt Lý Uyên trầm xuống, cực kỳ không hài lòng nói:- Vậy khanh tán thành việc triều Đường bị triều Tùy tiêu diệt?

Khanh tán thành việc Đại Đường vĩnh viễn phải thần phục Đột Quyết?Lý Kiến Thành cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của phụ hoàng liền trầm mặc.

Lúc này, Bùi Tịch đứng lên nói:- Bệ hạ, có thể cho hạ thần khuyên một lời không.- Bùi ái khanh, mời nói!Bùi Tịch dùng ánh mắt khinh rẻ liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, không chút hoang mang nói:- Kỳ thật ý kiến của Thái tử Điện hạ là không hợp lý, không hợp thời.

Đột Quyết xâm chiếm Trung Nguyên là việc xảy ra không chỉ một hai lần.

Bọn họ cũng không giống với thời đại Ngũ Hồ loạn Hoa, chiếm cứ Trung Nguyên.

Mỗi lần bọn họ xâm chiếm Trung Nguyên đều là đoạt lấy một ít vật tư và nhân khẩu liền lui về thảo nguyên, sẽ không xâm chiếm thổ địa Trung Nguyên.

Mà địch nhân của Đột Quyết là triều Tùy, năm đó trong cuộc chiến Phong Châu, triều Tùy đã khiến cho Đột Quyết tử thương nghiêm trọng.

Tùy – Đột đã kết thành thù oán khó có thể hòa giải.

Nếu Đột Quyết tấn công triều Tùy, người được lợi chính là chúng ta.

Nếu như bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, người được lợi chính là chúng ta.

Triều Tùy suy nhược, Đột Quyết đoạn trảo (mất tay), chúng ta có thể thừa cơ thâu tóm triều Tùy, sau lại thu thập Đột Quyết, Đại Đường có thể xây dựng sự nghiệp hãn thế.

Cho nên, cái gọi là mậu dịch, bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn, mục đích chính là khiến cho Tùy – Đột tranh chấp.Nói đến đây, Bùi Tịch lại quay đầu hướng Lý Kiến Thành cười nói:- Thái tử Điện hạ nghĩ đại địch của triều Đường là triều Tùy hay là Đột Quyết?Lý Kiến Thành hừ mạnh một tiếng:- Tranh chấp với triều Tùy nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc nội chiến.

Giúp đỡ Đột Quyết là sỉ nhục dân tộc.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, Bùi Tướng quốc không hiểu sao?Lý Kiến Thành cứ liên tục phản đối khiến cho lòng Lý Uyên càng thêm tức giận.

Đề nghị của Bùi Tịch đã nói đúng nỗi lòng y rồi, nhưng Lý Kiến Thành lại dùng đại nghĩa để bác bỏ, lại như đạp vào lưng y.Lý Uyên vừa muốn phát tác tức giận thì Tiêu Vũ dứng dậy cười hòa giải:- Bệ hạ, thần có một phương án tương đối tốt, có thể vẹn toàn đôi bên.ười đi.

Về phần đại nương ngươi có tin hay không thì không liên quan đến ta đâu đấy.

Chương 907 : Nguy cơ ngân tiền (1+2)Dương Nguyên Khánh nghe giọng y mười phần con buôn, liền gật đầu cười nói:- Đa tạ Vương huynh, nếu rảnh ta sẽ đến.Vương Sùng Nghĩa đứng dậy đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới rời đi.

Lúc này, lại nghe thấy từ ngoài quán rượu truyền đến giọng nói của một cô gái:- A cô, cơm nước xong chúng ta đi dạo chợ Bắc tiếp đi!Vài tên thân binh lập tức trốn ra phía sau cửa, sau đó, có hai thiếu nữa từ bên ngoài đi vào.

Một người mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, mỹ mạo diễm lệ, là một thiếu nữ mới trưởng thành.Mà người kia, mặc dù dáng người cao, khuôn mặt thanh tú nhưng cũng rất gầy.

Rõ ràng là một tiểu nha đầu còn nhỏ, cũng chỉ khoảng mười tuổi.

Hai người này chính là Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh và trưởng nữ Dương Băng của Dương Nguyên Khánh.Hôm nay là ngày rằm, dựa theo phong tục, cần phải vào chùa lễ tạ thần phật.

Bùi Mẫn Thu và Giang Bội Hoa liền đến Quan Âm đường ở tít phía tây ngoại ô, hướng Bồ Tát lễ tạ.

Nhân cơ hội này, hai người mới chạy đến đây.Đi dạo phố là việc mà các thiếu nữ đều rất thích, từ trước đến nay đều như vậy.

Hai người tích lũy tiền bạc, nhân cơ hội này liền đến chợ Bắc mua một vài đồ vật lặt vặt.Bây giờ là giữa trưa, hai người muốn ăn một chút gì đó nên tiến vào quán rượu.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ở trước mặt, Dương Băng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, kéo kéo Dương Phương Hinh nói nhỏ:- A cô, vóc dáng người này có chút giống cha ta.Nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh sớm nhìn thấy các nàng nên đã trốn đi, cho nên hai người có nằm mơ cũng không nghĩ ra người đàn ông trung niên trước mặt nhìn có chút quen mắt này lại chính là Dương Nguyên Khánh.Dương Phương Hinh liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, nàng cũng nhận ra là có điểm giống, nhưng mà làm sao có thể là hắn được, liền bĩu môi:- Đừng nói càn.

Làm sao cha ngươi có thể ăn mặc tục tằn như con buôn thế được?Thính lực của Dương Nguyên Khánh khác hẳn người thường, tuy hai nàng cúi đầu nói nhỏ nhưng hắn đều nghe rõ.

Lời của Dương Phương Hinh làm hắn cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:- Xem ra, ta phải mở miệng nói chuyện thì các ngươi mới nhận ra.- Phụ thân!Dương Băng nghe thấy giọng nói này, nàng vui mừng, bất ngờ hô lên một tiếng, nhảy tới ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh.

Bỗng nhiên, nàng lại có chút làm nũng, liền dùng sức lôi kéo cánh tay phụ thân, nũng nịu hỏi han:- Phụ thân, sao cha lại ở chỗ này?- Đương nhiên là tới để bắt tiểu quỷ đầu này rồi!Dương Nguyên Khánh gõ vào đầu của nữ tử đáng yêu này một cái, cười nói:- Lại gạt nương con vụng trộm trốn đến đây có phải không?- Không có vụng trộm trốn đi, con đi từ cửa chính ra.Dương Băng tưởng thật sự là phụ thân đến bắt nàng trở về, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Dương Phương Hinh thì biết Dương Nguyên Khánh đến đây không có liên quan gì đến hai người mình, nhưng trong nội tâm cũng rất khẩn trương, cắn môi không biết nên nói cái gì.Dương Nguyên Khánh như cười như không nhìn nàng, chỉ vào quần áo của mình, hỏi nàng:- Cách ăn mặc này thật sự rất giống con buôn sao?Mặt Dương Phương Hinh bỗng đỏ lên, hóa ra hắn nghe được lời mình nói, nàng tiến lên trước, lãnh đạm nói:- Cho dù là cải trang vi hành thì cũng nên chú ý đến hình thức một chút.

Cách ăn mặc này của ngươi so với đám thương nhân hoặc nhà giàu mới nổi thì các khác gì nhau?‘Hóa ra phụ thân không phải tới bắt ta.’ Dương Băng nghe thấy bốn chữ “cải trang vi hành”, trong lòng lập tức thoải mái.Nàng đảo mắt, có phụ thân ở đây, tại sao phải tiêu tiền của mình.

Tiền của mình vốn rất ít, vốn không đủ để ăn cơm, mua đồ.

Nàng liền làm nũng nói:- Phụ thân, con đói bụng.- Đi thôi!

Lên lầu hai đi.Dương Nguyên Khánh nắm tay nữ nhi, nháy mắt với Dương Phương Hinh, sau đó đi lên lầu hai.

Trong lòng Dương Phương Hinh đập loạn, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nháy mắt với mình, nàng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà đi theo.Ba người ngồi xuống một cái bàn ở gần cửa sổ.

Dương Nguyên Khánh ngồi một bên, Dương Băng và Dương Phương Hinh ngồi ở đối diện.

Tiểu nhị tiến đến, khom người cười hỏi:- Ba vị muốn ăn chút gì không?Dương Nguyên Khánh cười nói với hai nữ nhân:- Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.- Ta muốn ăn cá, ta thích nhất là cá chép lớn sông Phần xốt đỏ, còn có cua xốt đường.

Giờ là tháng mười, hẳn là có cua rồi.Tiểu nhi đứng bên cạnh giơ ngón cái lên khen:- Cô nương quả nhiên là người sành ăn, con cá chép lớn sông Phần này mới được câu lên sáng nay, còn rất tươi.

Ngoài ra, hôm qua tiểu điếm mới nhập về một giỏ cua cống phẩm Ngô Trung, trong đó có hai đôi cua Kim Long Phượng, là thứ mà Tiên đế năm xưa thích ăn nhất.

Có điều giá cả rất đắt, cô nương cần phải nghĩ cho kỹ.Dương Nguyên Khánh rất hiều con gái, hắn biết thê tử trong nhà đề xướng tiết kiệm, loại cua tiến vua này chắc chắn là không được ăn, nhân tiện nói:- Hai đôi cua Kim Long Phượng đều dọn lên đây.Hắn lại hỏi Dương Phương Hinh:- Đan Dương muốn ăn chút gì không?Dương Phương Hinh hé miệng cười nói:- Ta ăn chút rau quả là được rồi.Dương Băng cướp lời:- A cô nói người thích ăn nhất là lưỡi hươu chiên, một lần có thể ăn nhiều nhất là ba cái.Mặt Dương Phương Hinh đỏ bừng, lặng lẽ bóp cánh tay Dương Băng một cái, thấp giọng trách móc:- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta bảo thích ăn lưỡi hươu bao giờ?Dương Băng vỗ tay mỉm cười:- A cô thẹn thùng, hiếm thấy nha!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói với tiểu nhị:- Làm một đĩa rau quý các loại.

Ngoài ra, mang lên hai cái lưỡi hươu hoang dã chiên, một phần thịt hươu sấy kho tương, ba phần bánh hồ, một bình rượu nho loại tốt nhất, được chứ?Cho tới bây giờ, ở Tùy Đường, lưỡi hươu là một món ăn cực kỳ quý báu.

Lưỡi hươu này không phải là loại hươu nuôi trong nhà mà là hươu sừng đỏ ở thảo nguyên, đầu lưỡi vừa dài vừa mịn, thường xuyên ăn cỏ non trên thảo nguyên, mùi vị càng giòn.Loại lưỡi hươu này vốn là cống phẩm của triều đình, dân gian rất ít người biết đến.

Sau khi triều Tùy diệt vong mới xuất hiện ở dân gian.

Bình thường quán rượu bình thường cũng sẽ không bày ra, giấu ở trong hầm băng, làm món ăn quý của quán.Tiểu nhị thấy bọn họ gọi cua Kim Long Phượng mà không chút do dự, biết bọn họ là kẻ có tiền.

Nhưng lưỡi hươu lại không phải là món ăn bình thường, y có chút do dự, chạy đi tìm chưởng quầy.Chưởng quầy rất nhanh tiến đến, tủm tỉm cười thi lễ:- Khách quan, ta muốn nói rõ một chút.

Quả thật là tiểu điểm có hai cái lưỡi hươu hoang dã, nhưng thật sự là rất đắt.

Một cái ba trăm xâu tiền, hai cái là sáu trăm xâu tiền.

Ta xin nhắc lại, hai cái là sáu trăm xâu tiền.Dương Phương Hinh cuống quít xua tay:- Không cần!

Không cần!

Ta không cần lưỡi hươu.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười nói:- Mười ngàn xâu tiền thì như thế nào?

Chẳng phải ta đã gọi rồi sao, còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn.Chưởng quầy nhất thời líu lưỡi.

Vì đại gia này không giống người thường!

Thậm chí mười ngàn xâu tiền cũng không thèm để ý.

Y vỗ vào bả vai tiểu nhị:- Nếu khách quan đã gọi lưỡi hươu, còn không mau đi làm!Dương Phương Hinh thấy Dương Nguyên Khánh đối với mình cực kỳ rộng rãi, trong lòng cảm thấy vui mừng, lại thấy ngọt ngào.

Dù sao nàng cũng là Công chúa, đối với nàng mà nói, hai cái lưỡi hươu không là gì cả, cũng không phải là rất khó xử.Dương Băng lại bắt được cơ hội, nàng tỏ vẻ tội nghiệp năn nỉ:- Phụ thân, có thể cho con một chút tiền lẻ được không.

Một tháng con mới được hai xâu tiền, muốn mua chút đồ vật cũng không đủ tiền.Dương Nguyên Khánh lấy ra hai mươi mấy miếng ngân tiền, vừa cười vừa đưa cho hai nữ nhân:- Đây là ngân tiền mới phát hành, có thể đổi được mười xâu tiền, hai người cầm đi!Dương Băng và Dương Phương Hinh đều chưa từng thấy qua ngân tiền, cùng nhau cầm lên, tò mò đánh giá ngân tiền.

Lúc này, chưởng quầy tự mình bưng đĩa rau củ quý lên, liếc mắt một cái, nhìn thấy đống ngân tiền trên bàn, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:- Cô nương, chỗ ngân tiền này đổi cho ta đi!

Một xâu tiền đổi một miếng.Có tất cả hai mươi hai miếng ngân tiền, Dương Băng lấy hai miếng, nàng và Dương Phương Hinh mỗi người một miếng, còn lại hai mươi miếng ngân tiền đều đưa cho chưởng quầy, nghiêm trang nói:- Phụ thân ta nói, có thể đổi được mười xâu tiền.

Ta đây cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn đổi, đổi cho ngươi giá mười xâu tiền.Chưởng quầy ngây ngốc một chút.

Y biết tiêu chuẩn là một ngân tiền đổi được ba mươi tiền đồng.

Cái giá cô nương này đưa ra có đắt hơn tiêu chuẩn một chút, nhưng cũng không tính là thiệt thòi, thật sự khó có cơ hội này.

Y giơ ngón cái lên:- Cô nương thật sự là người am hiểu!Y chạy về quầy, lấy ra mười xâu tiền đổi lấy hai mươi miếng ngân tiền.

Ông chủ vẫn muốn có ngân tiền mà không được, lần này mình có thể khiến ông chủ vui vẻ rồi.

Y nói lời cảm kích rồi lui xuống.Dương Băng lại vô cùng vui mừng, vậy là hai người có hơn mười xâu tiền, có thể mua được rất nhiều thứ.

Dương Phương Hinh lại cảm thấy rất có hứng thú với miếng tiền bạc kia, đặt vào lòng bàn tay nhìn thật kỹ, thật cẩn thận cất vào trong cái túi nhỏ của mình.Dương Nguyên Khánh nhặt một quả cam lên, vừa bóc vỏ, vười cười với hai người:- Ăn quả cam trước đi.

Đợi lát nữa dùng cơm xong, ta sẽ trở về.

Thân binh sẽ để lại bảo vệ hai người.

Hai người cũng về sớm một chút, biết không?- Con biết rồi!

Mong phụ thân đừng nói với đại nương và nương.Dương Băng xoa tay năn nỉ.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Ta sẽ nói là ta dẫn hai ngLúc này, đồ ăn bắt đầu được bưng lên.

Hai đôi cua Kim Long Phượng này thực gia chính là cua đồng loại lớn của hồ Dương Lâm, nửa cân một con, phẩm chất vô cùng tốt, dùng vải bố lau sạch xác cua, sau đó cắt hình long phượng dán lên xác cua, lại dùng dây tơ vàng trói tám cái chân lại, cho nên mới gọi là cua Kim Long Phượng.

Bình thường, loại này chỉ dùng làm cống phẩm, nhưng ở loại thành thị lớn như Thái Nguyên thì cũng có, chỉ có điều là giá cả cực đắt.Cua Kim Long Phượng được bưng lên khiến cho các thực khách xôn xao bình luận.

Mà sau khi lưỡi hươu nóng được bưng lên, lập tức làm chấn động cả quán rượu.

Vì lễ phép nên không thể tiến đến tận nơi nhìn cho rõ, nhưng khắp nơi đều vang lên tiếng bàn luận.

Có người bắt đầu tính toán, bữa cơm này của bọn họ phải hơn ngàn xâu tiền, chắc địa vị cũng không bình thường.Chủ nhân của quán rượu cũng đã bị kinh động, y từ trên lầu đi xuống, đứng ở bậc cầu thang, liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái lập tức ngây ngẩn cả người.

Dương Nguyên Khánh mang râu giả không tiện ăn cua nên đã tạm thời tháo xuống, ông chủ liếc mắt một cái liền nhận ra, người này… không phải là Sở Vương Dương Nguyên Khánh sao?Trên đỉnh đầu ông chủ, treo bảng hiệu của quán rượu, bảng hiệu đề bốn chữ lớn “Bát phương tửu quán”.Cửa Minh Đức thành Trường An, một gã kỵ sĩ áo đen đang lao tới như bay, mắt nhìn thấy cửa thành cũng không có chút ý định giảm tốc độ nào, thậm chí gã kỵ sĩ này còn giục chiến mã tăng tốc.

Loại tình huống này chỉ xảy ra khi có khoái báo khẩn cấp ngoài tám trăm dặm.

Những người chuyên môn làm nhiệm vụ truyền tin thế này có quần áo rất bắt mắt, còn có thể hô to, “Quân tình khẩn cấp ngoài tám trăm dặm!”

Mà gã kỵ sĩ trước mặt này lại rõ ràng không phải là người như vậy.

Binh lính thủ thành giận dữ, gã Giáo úy cầm đầu dẫn theo chục binh lính cầm mâu xông tới:- Dừng lại!Gã Giáo úy lớn tiếng rống lên giận dữ.Kỵ sĩ thoáng giảm tốc độ, cho tay vào ngực lấy ra một tấm lệnh bài, giơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng:- Dọa mắt chó của ngươi!Giáo úy sợ tới mức giật nảy mình, cuống quýt tay chân, sau đó hướng đến chỗ cửa thành hô:- Tránh ra, để hắn qua!Bọn lính đều tránh ra, kỵ sĩ lại giục chiến mã tăng tốc, như gió bay chớp giật vọt vào bên trong thành, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này, một tên binh lính mới thấp giọng hỏi Giáo úy:- Đội trưởng, đây là Hoàng thân nào mà kiêu ngạo như vậy?- Hừ!

Hoàng thân thì ta đã không sợ!Giáo úy cười lạnh một tiếng, nghĩ lại ký hiệu trên tấm lệnh bài bằng đồng kia, y lại không có lo lắng mà chỉ cảm thấy sợ hãi nói:- Là Đường Phong!- Đường Phong?Binh lính bên cạnh sợ tới mức líu hết cả lưỡi.

Đây là Tình báo đường vô cùng tàn nhẫn của triều Đường, quyền lực khôn cùng.

Chỉ cần một câu nói ngươi là gián điệp triều Tùy là lập tức bắt lại, sau đó chết thế nào cũng không biết, tuyệt đối không được trêu vào!Kỵ sĩ Đường Phong vọt qua cửa Minh Đức, giục ngựa chạy như bay trên đường Chu Tước, nhằm thẳng hướng phủ Tần Vương mà lao đến…Ở phủ Tần Vương, Lý Thế Dân đang cùng Chủ mưu sĩ Phòng Huyền Linh và Trưởng sử Trưởng Tôn Thuận Đức thảo luận việc mở rộng Đường Phong.

Mấy tháng nay, triều Đường mộ binh ở khắp nơi, chiêu mộ được hơn một trăm ngàn người khiến cho binh lực của triều Đường khôi phục lại con số ba trăm ngàn.

Vừa rồi Lý Thân Dân cũng chiêu mộ được tám mươi ngàn người, giao cho đám người Đoạn Hoằng Chí, Ân Khai Sơn, Lưu Hoằng Cơ huấn luyện, đã huấn luyện được hai ba tháng.Tuy rằng binh lực gia tăng nhưng hai tháng nay, tâm tình của Lý Thế Dân cũng không tốt, nguyên nhân là vì Phụ hoàng nhất định không ch尠thuận đề nghị tấn công Tiêu Tiển của y.

Bởi vì Lý Mật phái Đơn Hùng Tín dẫn một trăm ngàn đại quân tiến về phía tây đánh Tiêu Tiển, mà Tiêu Tiển lại liên hợp với Đỗ Phục Uy chống lại quân Ngụy ở quận Cửu Giang.Lúc này, sau lưng Tiêu Tiển hoàn toàn bỏ trống, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này cướp lấy quận Dự Chương và quận Bà Dương.

Lý Thế Dân cực lực khuyên bảo Phụ hoàng xuất binh, nhưng Thái tử Lý Kiến Thành lại nói năm nay là năm thiên tai, phải suy nghĩ đến gánh nặng của dân chúng.

Tiêu Tiển chỉ là con ba ba trong hũ, sớm muộn gì cũng là vật trong túi, khuyên bảo Phụ hoàng không cần xuất binh, đề phòng quân Tùy xuôi nam.Cuối cùng quân Lý Mật chưa quen thủy chiến, bị liên quân Tiêu - Đỗ đánh bại, chết mấy chục ngàn người phải lui về Giang Đô, còn Tiêu Tiển lui quân về đóng ở quận Bà Dương và quận Dự Chương, khiến cho cơ hội này cứ thế mất đi.

Mà lúc này bọn họ mới nhận được tình báo, hóa ra Dương Nguyên Khánh tấn công Thanh Châu là giả, hắn tự mình dẫn quân đi đánh Triều Tiên, đoạt lấy lương thực và vật tư.Tin tức này khiến cho Lý Thế Dân cực kỳ phẫn hận nhưng lại không thể làm gì.

Phẫn hận cũng vô dụng.

Nhưng không ngờ, Thái tử Kiến Thành lại nhân cơ hội này cáo buộc tội trạng của Đường Phong, nói bọn họ không kịp thời do thám, nắm bắt tin tức tình báo Dương Nguyên Khánh thân chinh Triều Tiên, làm chậm trễ quân cơ đại sự, khiến Lý Thế Dân bị Phụ hoàng hung hăng trắch mắng một trận.Phòng Huyền Linh vuốt râu nói:- Kỳ thật ta nghĩ Đường Phong ở Thái Nguyên đúng là có chút bất lực.

Chủ yếu là không thu mua được quan viên trung tâm, một số tình báo trọng yếu không lấy được.

Ta cảm thấy cũng không nhất định phải mở rộng Đường Phong, mà nên phái một người đắc lực hơn đến chủ trì Thái Nguyên.

Năng lực của Lý Thủ Trọng vẫn hơi kém một chút.Trưởng Tôn Vô Kỵ là chủ quản Đường Phong, y là người quen thuộc với tình huống của Đường Phong nhất.

Y cũng gật đầu nói:- Tiên sinh nói rất có đạo lý.

Đúng là năng lực của Lý Thủ Trọng hơi yếu một chút, không thể thu mua đến quan viên trung tâm.

Lần này có cơ hội Dương Nguyên Khánh tẩy trừ quan trường Hà Bắc, không ngờ y lại cứ thể bỏ qua.

Ta cũng rất tức giận.

Ta đồng ý thay người khác.Lý Thế Dân trầm tư, thật lâu sau mới nói:- Dương Nguyên Khánh tẩy trừ quan trường Hà Bắc, ít nhất cũng phải mất mấy tháng, hẳn là còn cơ hội.

Lý Trọng Thủ ở Thái Nguyên đã lâu, tương đối quen thuộc tình huống.

Nếu bây giờ đổi người, đợi sau khi người mới quen với tình huống, chỉ sợ lúc đó đến cơ hội cũng không có.

Chúng ta có thể đốc thúc Lý Thủ Trọng không tiếc tiền vốn, lôi kéo quan viên có thực lực của triều Tùy, nắm giữ tin tức nội bộ của triều Tùy.

Ta cảm thấy nên cho y một cơ hội.- Điện hạ nói cũng đúng.

Cho y thêm một cơ hội cũng không sao, chỉ có điều hy vọng Lý Thủ Trọng này không phụ sự kỳ vọng của Điện hạ.Đang thương lượng, ngoài cửa bỗng xuất hiện một gã thị vệ:- Khởi bẩm Tần Vương Điện hạ, Thái Nguyên Đường Phong có tình báo khẩn cấp!Vừa nhắc đến Đường Phong, Đường Phong liền tới.

Lý Thế Dân gật đầu:- Cho y vào!Thị vệ dẫn theo kỵ sĩ áo đen bước nhanh vào trong sảnh.

Kỵ sĩ áo đen quỳ một gối, ôm quyền hướng Lý Thế Dân thi lễ:- Ty chức Cảnh Tung, phụng lệnh Lý Đường chủ truyền tin đến Điện hạ.Thị vệ bê một cái khay hồng, đem một phong thư và một túi tiền màu đỏ trình lên.

Lý Thế Dân liếc qua túi tiền đỏ, nhặt phong thư lên trước.

Y rút lá thư bên trong ra, run rẩy mở ra đọc vội một lần.Trong thư nói triều Tùy phát hành một loại ngân tiền mới, hiện giờ loại tiền này trên thị trường rất nóng, mỗi người sau khi đoạt được đều đem cất giữ, căn bản là không lưu thông loại tiền này trên thị trường.

Lý Thủ Trọng suy đoán, đây chỉ là lần thử nghiệm của triều Tùy, chắc chắn sau này sẽ triển khai phát hành quy mô lớn.Ở cuối thư lại bổ sung một tin tình báo, không lâu trước đó, một đội tàu hơn trăm chiếc kéo đến Thái Nguyên, trên đội tàu chở rất nhiều nén bạc lớn, một khối bạc nén có trọng lượng hơn ba mươi cân.Tin tình báo này khiến Lý Thế Dân hít vào một ngụm khí lạnh.

Triều Tùy lại triển khai phát hành ngân tiền trên quy mô lớn.

Y đưa lá thư trong tay cho Phòng Huyền Linh:- Tiên sinh xem đi!

Chỉ sợ không ổn rồi!Phòng Huyền Linh nhận lấy lá thư, vội vàng đọc qua một lần, chân mày cau lại.

Lúc này, ánh mắt Lý Thế Dân dừng lại ở túi tiền đỏ trên cái khay.

Y nhặt túi tiền lên, giũ từ trong túi ra một chồng ngân tiền, có khoảng hai chục miếng, kích thước giống với tiền mới của triều Tùy nhưng dày hơn.

Đây là loại ngân tiền mới của triều Tùy đang rất được quan tâm trên thị trường sao?Lý Thế Dân nhặt một miếng ngân tiền lên, cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón cái nắm ở bên cạnh miếng tiền, sau đó giơ lên cao, hướng về phía ánh sáng, híp mắt đánh giá miếng ngân tiền này.

Gia công kỹ càng tỷ mỉ, bề mặt nhẵn nhụi, ở giữa có lỗ để xỏ dây, mặt trên khắc nổi bốn chữ “Nguyên hòa thông bảo”.

Mặt trái là một chữ “ngân”, giống với tiền đồng của triều Tùy.

Nhóm tiền đồng thứ hai của triều Tùy khi được đưa ra thị trường, thống nhất đổi thành “Nguyên hòa thông bảo” rồi, không còn gọi là ngũ thù tiền.Phòng Huyền Linh xem xong thư, lại đưa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ xem, sau đó nghiêm nghị nói với Lý Thế Dân:- Điện hạ, chuyện này không phải nhỏ.

Nếu triều Tùy có được lượng lớn vàng bạc, lại bắt đầu dùng bạc làm tiền, cái này chắc chắn sẽ đoạt lấy của cải trong thiên hạ.

Nếu không thay đổi được chuyện này, chỉ sợ hai ba năm nữa, chắc chắn là Tùy mạnh Đường yếu.

Đại Đường nguy rồi!Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã đọc xong thư, nhướng mày nói:- Chúng ta có thể nghiêm cấm sử dụng loại ngân tiền này ở Đại Đường, cũng có thể đoạn tuyệt mậu dịch với triều Tùy, có lẽ có thể tránh được loại nguy cơ này.- Vô dụng thôi!Phòng Huyền Linh lắc đầu.

Y đem một miếng ngân tiền đưa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ:- Loại ngân tiền này vừa nhìn liền biết là vật thượng hạng, chứa chín phần bạc trở lên.

Cho dù chúng ta cấm lưu thông ngân tiền, nhưng thương nhân hoàn toàn có thể nung chảy lấy bạc, thậm chí triều Tùy cơ bản cũng không cần sử dụng ngân tiền, trực tiếp sử dụng bạc khối.

Nhiều nhất chúng ta cũng chỉ có thể cấm đưa vật tư Quan Trung ra ngoài, hoàn toàn không thể kiềm chế vật tư ở Ba Thục, Kinh Tưởng chảy ra ngoài.

Còn có trà gạo, gấm vóc Giang Nam.

Nhất định sẽ có một lượng lớn chảy về phía triều Tùy.

Trưởng Tôn Trưởng sử, hẳn là ngươi hiểu được điểm này.

Loại ngân tiền này sẽ làm cho giá cả hàng hóa của Đại Đường tăng vọt, ca thán khắp nơi.

Giống như giá hàng hóa tăng vọt vào đầu năm đó.Kỳ thật không cần Phòng Huyền Linh phân tích, Lý Thế Dân cũng hiểu được loại ngân tiền này mang đến cho Đại Đường một nguy cơ thế nào.

Trong lòng y vô cùng lo lắng, không kìm được cất giọng đầy căm hận:- Đây là hậu quả của việc Hội Ninh bị thất thủ.

Hiện tại có thể thấy, nếu như không ngăn chuyện này lại, Đại Đường sẽ bị hủy trên cái đồng bạc nho nhỏ này.Phòng Huyền Linh lại chậm rãi nói:- Điện hạ, vi thần có ba kế sách, có lẽ có thể tránh được mối nguy cơ này.Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:- Tiên sinh mời nói!- Điện hạ, đầu tiên là phải tính “phá”.

Phá hủy ngân tiền của triều Tùy.

Chúng ta không ngại sử dụng đồng trắng chế thành ngân tiền của triều Tùy.

Vàng thau lẫn lộn, khiến người Tùy không dám tin vào ngân tiền, không dám sử dụng ngân tiền.Đây là độc kế thứ nhất, nhưng không thể công khai, lại không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì hiệu quả nhất thời.

Lý Thế Dân trầm ngâm một chút, lại hỏi:- Kế thứ hai là gì?- Kế thứ hai chính là “tăng”.

Kỳ thật cũng chính là chúng ta lấy bạc trắng làm tiền, đối kháng với ngân tiền của triều Tùy.

Đương nhiên, để làm được việc này cần có một lượng lớn bạc trắng, điều này cũng chính là chỗ khó xử của chúng ta.Lý Thế Dân cười khổ một tiếng.

Nếu như có được mỏ bạc thì cũng đã sớm ra tay rồi.

Sau khi mỏ bạc ở Hội Ninh bị đoạt mất, bọn họ cũng luôn tìm kiếm mỏ bạc khác, nhưng cũng chỉ tìm được vài cái quặng nhỏ, ngoài ra cũng không có thu hoạch gì.

Y thở dài nói:- Tiên sinh nói kế thứ ba đi!Ánh mắt Phòng Huyền Linh trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:- Kế thứ ba chính là “tuyệt”.

Nếu kế thứ nhất và kế thứ hai đều không thể thực hiện được, vậy thì chỉ còn cách cuối cùng.

Chắc Điện hạ cũng hiểu được ý của ta.Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu:- Ta hiểu.

Bây giờ ta vào cung gặp phụ hoàng.

Việc này vô cùng trọng đại, không thể chậm trễ dù là một khắc.Trong điện Võ Đức cung Thái Cực, Hoàng đế Lý Uyên đang tiếp kiến sứ giả Đột Quyết.

Lần này Đột Quyết phái ra hai nhóm sứ giả, một đi Thái Nguyên, một đến Trường An.

Hiệt Lợi Khả Hãn là người vô cùng thủ đoạn, y muốn lợi dụng sự tranh đoạt giữa Tùy Đường để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Đột Quyết.Sứ giả đến Trường An tên là Mặc Diên Trác, y cũng là Thứ Tướng quốc Đột Quyết, phụng lệnh Hiệt Lợi Khả Hãn tới Trường An, hy vọng có thể hoàn thành ba việc, một là kết minh, hai là mậu dịch, ba là kết thân.Trong Thiên điện của Điện Võ Đức, Lý Uyên ngồi trên long tháp (cái sập), vẻ mặt tươi cười.

Sứ giả Đột Quyết thì ngồi ở dưới, vẻ mặt cung kính.

Thái tử Lý Kiến Thành và năm Tướng quốc đều ngồi ở phía đối diện.Kết minh với triều Đường là một sự nhượng bộ của Đột Quyết.

Lúc đầu, mối quan hệ của triều Đường và Đột Quyết là triều Đường thần phục Đột Quyết.

Mà ý nghĩa của việc kết minh chính là hủy bỏ loại quan hệ thần phục này, địa vị trở thành bình đẳng.Hiệt Lợi Khả Hãn là một người cực kỳ thiết thực.

Y không cần cái loại thần phục không có chút ý nghĩa này, cái y muốn chính là lợi ích thiết thực, triều Đường phải bán sắt thô cho Đột Quyết.Còn việc kết thân lại là dệt hoa trên gấm, là việc sau khi đạt thành hiệp định kết minh và mậu dịch, là cử động để tăng thêm sự hòa hợp trong quan hệ giữa hai bên.

Có điều, Hiệt Lợi Khả Hãn đã cưới ông chúa Hiệt Dát Tư là Khả Đôn, cho nên y chỉ có thể lấy con gái của tôn thất triều Đường là Trắc Phi mà không thể cưới Công chúa.Nhưng đối với Đại Đường mà nói, kết minh là việc rất quan trọng, là điều kiện để Đại Đường thoát khỏi ảnh hưởng nặng nề của việc thần phục Đột Quyết lúc đầu.

Chuyện này đã sớm truyền khắp thiên hạ, vẫn còn bị rất nhiều người lên án.

Lần kết minh này rất quan trọng đối với sự nóng lòng gìn giữ hình tượng chính thống của Đại Đường của Lý Uyên.- Với việc Đại Đường và Đột Quyết kết thành liên minh, trẫm rất cao hứng, cũng đồng ý đem nhi nữ tôn thất gả cho Khả Hãn Đột Quyết làm phi.

Về phần mậu dịch, ta cần phải thảo luận lại với các đại thần, sẽ sớm có câu trả lời cho quý sứ.Tuy rằng Mặc Diên Trác tỏ vẻ rất cung kính, có thể nói Hán ngữ khá lưu loát, nhưng ngữ khí của y lại hết sức kiên quyết:- Đại Đường Hoàng đế Bệ hạ tôn kính, ta đại biểu Khả Hãn vạn phần cảm kích thành ý của Hoàng đế Bệ hạ.

Nhưng ta cũng xin nhắc lại một cách thân mật với Bệ hạ, mậu dịch là điều kiện tiên quyết của việc kết minh và kết thân.

Hi vọng Bệ hạ có thể càng thêm coi trọng việc mậu dịch để quan hệ giữa song phương cùng có lợi…Không có khả năng Lý Uyên lập tức đáp ứng sứ giả Đột Quyết nên sứ giả tạm thời lui ra.

Trong điện chỉ còn lại Thái tử Lý Kiến Thành và năm Tướng quốc, bọn họ cần phải thảo luận vấn đề điều kiện mậu dịch với Đột Quyết.Lý Uyên cũng biết điều kiện của Đột Quyết rất hà khắc.

Thứ bọn họ muốn là sắt thô, lương thực và vật tư chiến lược, một khi những thứ này được chuyển đến Đột Quyết, tất nhiên sẽ làm cho thực lực Đột Quyết nhanh chóng trở nên hùng mạnh.- Trẫm cần phải nói trước một câu, kết minh với Đột Quyết là việc hết sức quan trọng đối với trẫm.

Điều này sẽ làm xoay chuyển cục diện bất lợi của Đại Đường với Đột Quyết.

Quan trọng hơn là Đột Quyết có thể phối hợp với Đại Đường cùng đối phó với triều Tùy.

Cho nên trẫm cần các khanh thảo luận vấn đề mậu dịch, làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất mà khiếm khuyết nhỏ nhất.- Phụ hoàng, xin cho nhi thần được nói trước.Lý Kiến Thành đứng ra, khom người thi lễ:- Phụ hoàng, Đột Quyết là loài lang sói, từ xưa đã là đại địch của Trung Nguyên.

Nhi thần chỉ có điều lo lắng, một khi Đột Quyết trở nên hùng mạnh, lúc đó chỉ sợ dục vọng không chỉ là một triều Tùy.

Một khi thiết kỵ của người Hồ quét qua Trung Nguyên, sẽ làm cho Trung Nguyên rơi vào một hồi đại nạn, một lần nữa mở ra thời đại Ngũ Hồ loạn Hoa .

Nếu việc đó xảy ra, vậy thì không phải là việc mà triều Đường chúng ta có khả năng xoay chuyển.

Chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nhi thần không tán thành việc mở cửa mậu dịch với Đột Quyết..

Ngũ Hồ loạn Hoa hay còn gọi là Ngũ Hồ Thập lục quốc là một tập hợp các quốc gia có thời gian tồn tại ngắn ở bên trong và tại các vùng lân cận TQ từ năm 304 đến năm 439 kéo theo sự rút lui của nhà Tấn (265-420) về miền Nam TQ cho đến khi Bắc triều thống nhất toàn bộ phương bắc, mở ra cục diện mới là Nam – Bắc triều.Ngũ Hồ thập lục quốc – Wikipedia tiếng ViệtSắc mặt Lý Uyên trầm xuống, cực kỳ không hài lòng nói:- Vậy khanh tán thành việc triều Đường bị triều Tùy tiêu diệt?

Khanh tán thành việc Đại Đường vĩnh viễn phải thần phục Đột Quyết?Lý Kiến Thành cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của phụ hoàng liền trầm mặc.

Lúc này, Bùi Tịch đứng lên nói:- Bệ hạ, có thể cho hạ thần khuyên một lời không.- Bùi ái khanh, mời nói!Bùi Tịch dùng ánh mắt khinh rẻ liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, không chút hoang mang nói:- Kỳ thật ý kiến của Thái tử Điện hạ là không hợp lý, không hợp thời.

Đột Quyết xâm chiếm Trung Nguyên là việc xảy ra không chỉ một hai lần.

Bọn họ cũng không giống với thời đại Ngũ Hồ loạn Hoa, chiếm cứ Trung Nguyên.

Mỗi lần bọn họ xâm chiếm Trung Nguyên đều là đoạt lấy một ít vật tư và nhân khẩu liền lui về thảo nguyên, sẽ không xâm chiếm thổ địa Trung Nguyên.

Mà địch nhân của Đột Quyết là triều Tùy, năm đó trong cuộc chiến Phong Châu, triều Tùy đã khiến cho Đột Quyết tử thương nghiêm trọng.

Tùy – Đột đã kết thành thù oán khó có thể hòa giải.

Nếu Đột Quyết tấn công triều Tùy, người được lợi chính là chúng ta.

Nếu như bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, người được lợi chính là chúng ta.

Triều Tùy suy nhược, Đột Quyết đoạn trảo (mất tay), chúng ta có thể thừa cơ thâu tóm triều Tùy, sau lại thu thập Đột Quyết, Đại Đường có thể xây dựng sự nghiệp hãn thế.

Cho nên, cái gọi là mậu dịch, bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn, mục đích chính là khiến cho Tùy – Đột tranh chấp.Nói đến đây, Bùi Tịch lại quay đầu hướng Lý Kiến Thành cười nói:- Thái tử Điện hạ nghĩ đại địch của triều Đường là triều Tùy hay là Đột Quyết?Lý Kiến Thành hừ mạnh một tiếng:- Tranh chấp với triều Tùy nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc nội chiến.

Giúp đỡ Đột Quyết là sỉ nhục dân tộc.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, Bùi Tướng quốc không hiểu sao?Lý Kiến Thành cứ liên tục phản đối khiến cho lòng Lý Uyên càng thêm tức giận.

Đề nghị của Bùi Tịch đã nói đúng nỗi lòng y rồi, nhưng Lý Kiến Thành lại dùng đại nghĩa để bác bỏ, lại như đạp vào lưng y.Lý Uyên vừa muốn phát tác tức giận thì Tiêu Vũ dứng dậy cười hòa giải:- Bệ hạ, thần có một phương án tương đối tốt, có thể vẹn toàn đôi bên.ười đi.

Về phần đại nương ngươi có tin hay không thì không liên quan đến ta đâu đấy.

Chương 908 : Khó được nhất trí .Bốn chữ “Vẹn toàn đôi bên” khiến cho long nhan (mặt rồng) Lý Uyên cực kỳ vui mừng, lập tức gật đầu:- Tiêu ái khanh, mau nói!Tiêu Vũ đi lên trước cười nói:- Thái tử Điện hạ nói không sai, chúng ta kết giao với Đột Quyết có ảnh hưởng đến đại nghĩa dân tộc, phải thật cẩn thận.

Mà Bùi Tướng quốc nói cũng có đạo lý, có thể lợi dụng Đột Quyết làm suy yếu triều Tùy, loại bỏ cho chúng ta một kình địch.

Vậy phải làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên?

Thần cho rằng, mấu chốt của chuyện này là vấn đề mậu dịch, chúng ta không ngại đáp ứng Đột Quyết.Lý Kiến Thành biến sắc, vừa muốn lên tiếng, Tiêu Vũ đã khoát tay chặn y lại:- Điện hạ đừng nóng vội, nghe thần nói cho hết lời đã.Lý Kiến Thành đành đem những lời định nói ra nuốt vào trong bụng, nhẫn nhịn.

Tiêu Vũ lại ung dung nói:- Mặc kệ kết minh, kết thân hay là mậu dịch, những vấn đề này đều là những hoạt động ngoại giao của hai nước lúc bình thường, không có chỗ nào để cho người khác lên án cả.

Hơn nữa còn có thể loại bỏ một chút ảnh hưởng từ tiếng xấu của triều Đường lúc trước, có thể nói là trăm lợi mà không có hại.

Mấu chốt chính là, chúng ta có thể ký tên với Đột Quyết trên hiệp định mậu dịch, nhưng trong hiệp định không cần viết bất cứ cái gì là vật tư, sắt thô.

Những loại vật tư này chúng ta có thể đáp ứng miệng.Lúc này Lý Kiến Thành đã không nhịn được nữa, nhưng y biết là mình không thể lên tiếng, liền liếc nhìn Trần Thúc Đạt một cái.Trần Thúc Đạt là người kiên định ủng hộ Lý Kiến Thành, y hiểu ý tứ ánh mắt của Thái tử, liền mở miệng nói:- Những lời này của Tiêu Tướng quốc, vẫn là đồng ý đem sắt thô cho Đột Quyết, chỉ có điều bí mật đưa sang, không cho người khác biết, là ý này sao?Tiêu Vũ lắc đầu thở dài một tiếng:- Vì sao Trần Tướng quốc nóng lòng như thế, để cho ta nói hết ý tứ được không?Rốt cục Lý Uyên cũng tức giận, cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn Lý Kiến Thành, hừ một tiếng thật mạnh:- Trong lúc Tiêu Tướng quốc đang nói, không cho bất cứ kẻ nào lên tiếng, ai trái lệnh đuổi ra khỏi điện.Trong Thiện Điện lặng ngắt như tờ, Tiêu Vũ lại tiếp tục nói:- Trên cơ bản, hầu như chúng ta đã đoạn tuyệt tất cả các con đường mậu dịch với Đột Quyết, chỉ còn lại một con đường ở quận Trương Dịch.

Từ Trương Dịch lên phía bắc đến Cư Diện Trạch, sau đó tiến vào cảnh nội Đột Quyết.

Thần tính qua, một chuyến đi như vậy có nhanh cũng phải mất hai ba tháng.

Một năm cũng chỉ có thể đi được hai ba chuyến mà thôi.

Mỗi lần vận chuyển, chúng ta có thể bỏ vào một ít sắt thô, vải vóc và lá trà nhiều lên một chút.

Như vậy, lượng sắt thô vận chuyển trong một năm cũng không đáng là bao, không cần phải lo lắng.

Nhưng trong một năm này, rất có khả năng đại cuộc sẽ có chuyển biến.Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng hiểu rõ ý tứ của Tiêu Vũ.

Lợi dụng đường xá xa xôi và thời gian kéo dài khiến cho lượng sắt thô được vận chuyển trở nên hữu danh vô thực, nhưng triều Đường lại đoạt được những gì mình muốn.

Mọi người không dám xen vào nhưng trong lòng đều thầm khen hay, quả nhiên là một kế sách hay.Lý Uyên cũng rất là tán thành.

Y ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:- Đột Quyết cũng không phải là một đám đầu heo, bọn họ không chiếm được sắt thô sẽ đồng ý khởi binh phối hợp với chúng ta tấn công triều Tùy sao?

Việc này nên làm thế nào cho phải?Tiêu Vũ khẽ mỉm cười:- Bệ hạ, ngoại trừ quan phủ mậu dịch, còn có dân gian mậu dịch.

Mậu dịch phía triều đình thắt chặt, mậu dịch của dân gian lại buông lỏng.

Đột Quyết có thể theo đường mậu dịch trong dân gian kiếm ưu đãi, thanh danh của chúng ta lại không bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, Hồ thương ở Trương Dịch rất đông, chúng ta không can thiệp vào chuyện Hồ thương đi Đột Quyết buôn bán, như vậy liền vẹn cả đôi đường.Trong đại điện vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

Bùi Tịch lại bước ra khỏi hàng nói:- Bệ hạ, Tiêu Tướng quốc nói rất đúng.

Thứ Đột Quyết cần là sắt thô, bọn họ sẽ nghĩ cách để có được nó.

Nếu như bọn họ không thể lấy được từ bên ngoài, vậy thì sẽ nghĩ đến việc tinh luyện kim loại của chính mình.

Chúng sẽ đoạt lấy thợ thủ công Trung Nguyên, tìm kiếm mỏ quặng ở thảo nguyên.

Như vậy, ngược lại còn làm cho bọn chúng hùng mạnh hơn.

Chi bằng chúng ta mở ra một lỗ hổng, để cho bọn họ đoạt được sắt thô, khiến cho bọn họ tự đoạn tuyệt trái tim của mình.Các đại thần khanh một câu, ta một câu, dần đạt được sự nhất trí.

Rốt cuộc Lý Uyên cũng gật đầu:- Trẫm đồng ý phương án của Tiêu ái khanh.

Việc này do Tiêu ái khanh toàn quyền phụ trách…Vừa trở lại ngự thư phòng, Lý Uyên lập tức trách mắng Thái tử Lý Kiến Thành:- Là kẻ bề trên, đầu tiên là phải suy xét cách giải quyết vấn đề.

Khanh một câu không hợp đại nghĩa dân tộc liền hủy bỏ tất cả, vậy lợi ích của bản thân Đại Đường thì phải làm thế nào?

Trẫm có thể nhận đại nghĩa dân tộc của khanh, nhưng nhất định khanh phải xuất ra một phương pháp giải quyết vấn đề để thi thố.

Nếu không, khanh chỉ là nói suông, không thực tế!Lý Kiến Thành im lặng không nói gì.

Thật ra y muốn nói, cho dù Đại Đường và Đột Quyết không có bất cứ quan hệ nào, Đột Quyết vẫn sẽ tấn công triều Tùy.

Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, Đại Đường không nên có bất cứ một mối quan hệ nào với Đột Quyết.

Chỉ có điều, bây giờ mà nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, y đành phải giữ im lặng.Lý Uyên thấy y không cãi lại, sắc mặt cũng khá hơn một chút:- Chuyện này trẫm không nói nhiều với khanh nữa.

Khanh vẫn nên đem tinh lực đặt trên vấn đề giúp đỡ nạn dân thiên tai đi thôi!- Dạ!

Nhi thần tuân chỉ!Lúc này, một gã hoạn quan ở cửa bẩm báo:- Khởi bẩm Bệ hạ, Tần Vương khẩn cấp cầu kiến, nói có tin tình báo quan trọng về triều Tùy.Lý Uyên ngẩn ra.

Lập tức hạ lệnh:- Tuyên nó vào yết kiến!Hoạn quan chạy vội đi, Lý Kiến Thành khom người nói:- Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui.Lý Uyên lại lắc đầu:- Không!

Khanh ở lại cùng nghe xem chuyện gì!Lý Kiến Thành thấy vừa rồi tuy bị phụ hoàng trách mắng nhưng trong nội tâm vẫn còn rất tín nhiệm mình, không vì một vấn đề mà có thành kiến với mình, trong lòng thấy cảm động bèn yên lặng đứng một bên.Lúc này, Lý Thế Dân vội vàng đi vào, quỳ hai gối xuống, cung kính dập đầu với Lý Uyên một cái:- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.

Chúc Phụ hoàng thọ tựa Nam Sơn, thiên thu vĩnh trú!Lý Thế Dân cung kính khiến Lý Uyên rất thích, y khoát tay chặn lại, cười tủm tỉm nói:- Hoàng nhi miễn lễ, tìm Phụ hoàng có chuyện gì?- Tạ ơn phụ hoàng!Lý Thế Dân đứng lên, khom người nói:- Hôm nay nhi thần nhận được tin tức từ Đường Phong Thái Nguyên, triều Tùy bắt đầu chế tạo một lượng lớn ngân tiền đưa vào thị trường.

Nhi thần hiểu được việc này vô cùng nghiêm trọng, cho nên đặc biệt đến bẩm báo với phụ hoàng.Nói xong, y quay đầu lại nháy mắt, một gã hoạn quan dùng khay vàng đem tín thư và ngân tiền trình lên.

Sắc mặt Lý Uyên trở nên ngưng trọng, y nhặt tín thư lên đọc một lần, sau đó đưa cho Lý Kiến Thành, lại tiện tay cầm hai miếng ngân tiền trong khay vàng lên, đặt trong lòng bàn tay một lúc lâu, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ sợ hãi.Y quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Kiến Thành.

Sắc mặt Lý Kiến Thành cũng vô cùng nghiêm túc.

Bọn họ đều là người trị quốc, sao lại không hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu những miếng ngân tiền này lọt vào Đại Đường, như vậy hầu hết của cải của Đại Đường sẽ bị triều Tùy đoạt mất.

Cho đến lúc này, bọn họ mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc mất quận Hội Ninh vào tay quân Tùy.- Phụ hoàng, hồi đầu năm, triều Tùy dùng Ngũ Thù Tiền mua đi lượng lớn vật tư ở Trường An, khiến cho giá cả hàng hóa tăng vọt, dân chúng ca thán, cũng bởi vì triều Tùy có được lượng lớn tiền đồng.

Hiện tại triều Tùy lại có được lượng lớn bạc trắng, thậm chí là hoàng kim, điều này sẽ khiến chúng ta gặp phải nguy cơ lớn.Lý Kiến Thành nói lời này là vì triều Đường đã có một bài học xương máu.

Hồi đầu năm, triều Tùy dùng loại Ngũ Thù Tiền cũ nát mua đi một lượng lớn vật tư, khiến cho hàng hóa của Trường An trở nên thiếu thốn, giá cả tăng vọt.

Triều đình phải đem vật tư từ Ba Thục, gần như là lật nghiêng nhà kho chuyển đem vật tư chuyển đến Trường An mới có thể kiềm hãm được giá hàng hóa tăng vọt.Sau đó triều Đường lại tìm được mỏ đồng ở Ba Thục, thu được một lượng lớn quặng đồng, sau đó mới bắt đầu phát hành khai nguyên thông bảo của triều Đường, vãn hồi hoàn cảnh xấu do tiền tệ gây ra.

Hiện tại triều Tùy lại lấy vàng bạc để làm tiền, điều này sẽ khiến cho triều Đường gặp phải nguy cơ còn lớn hơn gấp bội, làm cho Lý Kiến Thành không có cách nào kìm được sự nóng nảy.Lý Uyên thấy Lý Thế Dân như muốn nói ra suy nghĩ của mình liền hỏi:- Hoàng nhi có biện pháp nào tốt sao?- Khởi bẩm Phụ hoàng, hoàng nhi có ba cách.

Thứ nhất, chúng ta chế tạo một lượng lớn ngân tiền giả, đưa toàn bộ vào triều Tùy, nhiễu loạn việc phát hành ngân tiền của bọn họ, như vậy chúng ta có thể tranh thủ thêm chút thời gian.

Thứ hai chính là chúng ta cũng đẩy mạnh tìm kiếm quặng vàng bạc, cũng phát hành ngân tiền để chống lại triều Tùy cướp đoạt.Lý Kiến Thành ở bên cạnh nói chen vào:- Chế tạo ngân tiền giả thì có thể làm được.

Chúng ta có thể dùng đồng trắng để làm giả.

Nhưng tìm kiếm quặng vàng bạc thì chỉ sợ là không thực tế.

Ta có đọc qua nhiều công văn của tiền triều, chỉ có Lĩnh Nam mới có mỏ bạc, quá xa vời.

Mà trong cảnh nội triều Đường, chúng ta cũng tìm suốt nửa năm, cũng chỉ phát hiện mỏ đồng, không tìm được lượng lớn quặng vàng bạc.Lý Uyên trầm ngâm một chút, lại hỏi Lý Thế Dân:- Kế thứ ba của Hoàng nhi là gì?Lý Thế Dân khom người nói:- Nếu hai kế trước đều không được, chúng ta chỉ còn một biện pháp là lấy động để đối phó với nguy cơ.Sắc mặt y ngưng trọng, gằn từng chữ:- Chúng ta nhất định phải đoạt lại mỏ bạc ở quận Hội Ninh!

Chương 909 : Điều kiện hà khắcỞ Thái Nguyên, vương triều Tùy cũng đón tiếp một đoàn sứ giả khác của Đột Quyết.

Sứ giả Đột Quyết là Tể tướng Mặc Nhan Hạ Đạt Can, là quyền thần số một dưới trướng Khả Hãn Hiệt Lợi, mà người đi sứ Trường An chỉ là Thứ Tướng, địa vị khá thấp, điều này cũng thể hiện sự coi trọng của Đột Quyết với hai triều Tùy Đường cũng bất đồng.

Quan hệ tốt với triều Tùy thì Đột Quyết càng có nhiều lợi ích.Trong Bán Viên Đường của Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh đang tiếp kiến vị sứ giả đại biểu cho Khả Hãn đến để đẩy mạnh quan hệ thân mật giữa hai nước.

Mặc Nhan Hạ Đạt Can ước chừng năm mươi tuổi, dáng người bậc trung, bả vai cực kỳ rộng lớn, trên khuôn mặt to có một chòm râu rất rậm.- Sở Vương Điện hạ tôn kính, đúng là chúng ta đã từng gặp nhau.

Ở ven hồ Cáp Lý, khi đó ta còn có dũng lực, có thể bắn trúng chim điêu đang bay lượn trên đại thảo nguyên, muốn ganh đua tài bắn cung với Điện hạ.

Nhưng bây giờ ta già rồi, chỉ có thể ngồi trên nệm da dê, uống chén trà sữa nóng thơm phức mà thôi.Mặc Nhan Hạ Đạt Can lúc nói chuyện, lời nói vô cùng nhỏ nhẹ, vô cùng hòa ái nhưng trong nụ cười hòa ái ấy lại ẩn giấu một tia lãnh ý khó có thể nắm bắt.

Giống như một đóa hoa xinh đẹp lại ẩn chứa một mũi gai nho nhỏ vậy.Đối phương dùng tiếng Đột Quyết, nhưng Dương Nguyên Khánh lại dùng tiếng Hán, cười nói:- Tể tướng vẫn có dũng lực như cũ, chỉ là dũng lực của ngươi không dùng trên chiến trường, mà là trên bàn đàm phán.

Một câu nói của ngươi có thể chống đỡ được một trăm ngàn đại quân.- Điện hạ đã đề cao ta rồi.Mặc Nhan Hạ Đạt Can vẫn dùng tiếng Đột Quyết.- Ha ha!

Sao ta lại đề cao Tể tướng, sự thật là như thế!Dương Nguyên Khánh dùng tiếng Hán cười nói.Đây làm một loại đấu tranh không tiếng động.

Mặc Nhan Hạ Đạt Can tinh thông tiếng Hán, nhưng y lại dùng tiếng Đột Quyết để nói chuyện.

Dương Nguyên Khánh cũng tinh thông tiếng Đột Quyết, nhưng hắn vẫn dùng tiếng Hán.

Lựa chọn một loại ngôn ngữ chính là tranh đoạt quyền chủ động.Kế tiếp, song phương đều rơi vào trầm mặc.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười uống trà, Mặc Nhan Hạ Đạt Can cũng nâng chén trà lên.

Nơi này không có trà sữa nóng thơm phức, chỉ có Lục trà mới sắc, nhẹ nhàng ngân nga, không giống với loại trà nồng liệt ở thảo nguyên.Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Mặc Nhan Hạ Đạt Can cũng lựa chọn tiếng Hán, y khom người nói:- Lần này ta đại biểu Khả Hãn đến đây, thứ nhất là đại biểu cho Đột Quyết kính ý với Đại Tùy, thứ hai là muốn thông báo cho Đại Tùy việc Khả Hãn Hiệt Lợi đã đăng vị, rất mong chờ triều Tùy cử người đến chúc mừng, giữ gìn tình hữu nghị vĩnh cửu giữa hai nước chúng ta.Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên nói:- Năm đó Khả Hãn Khải Dân đăng cơ là tự mình đến Đại Tùy nhận sắc phong của Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy.

Khả Hãn Thủy Tất đăng cơ cũng là tự mình đến nhận sắc phong của Hoàng đế Đại Tùy.

Khả Hãn Xử La là vì hai nước đánh nhau, nhưng năm trước hai nước đã hòa giải, Đột Quyết thừa nhận chúng ta là kế thừa của triều Tùy.

Vậy thì tại sao Khả Hãn Hiệt Lợi lại không nghĩ đến việc đến Đại Tùy nhận sắc phong giống như trước?Tuy rằng giọng điệu Dương Nguyên Khánh rất bình thản, nhưng lời nói lại hết sức lợi hại, một câu nói đã đâm trúng bản chất.

Vì sao Khả Hãn Hiệt Lợi không tiếp thu sắc phong của triều Tùy?Câu hỏi này vô cùng bén nhọn, khiến cho vẻ mặt Mặc Nhan Hạ Đạt Can có chút xấu hổ.

Một lúc lâu sau, y gượng cười hai tiếng rồi nói:- Đột Quyết chúng ta có câu ngạn ngữ, loại nô lệ có một ngày sẽ thí chủ, chỉ có huynh đệ mới có thể có tình nghĩa vĩnh hằng.

Chúng ta nguyện kết làm huynh đệ với Đại Tùy, vĩnh viễn không xâm phạm.Dương Nguyên Khánh cười ha hả:- Huynh đệ thảo nguyên cũng chưa chắc đáng tin cậy nha!

Năm đó Khả Hãn Xử La giết chết Khả Hãn Thủy Tất, Ô Mộc Trát độc chết Ô Đồ.

Ta cũng không có cảm nhận được tình nghĩa huynh đệ thảo nguyên nằm ở chỗ nào?Nói xong, Dương Nguyên Khánh cười ha hả, đứng lên đi ra ngoài đại sảnh.

Hắn chỉ đến nói chuyện hàn huyên một chút.

Cụ thể đàm phán thế nào là do Thôi Quan Tố phụ trách.

Vẻ mặt của Mặc Nhan Hạ Đạt Can lúc đỏ lúc trắng, giống như một pho tượng đá ngồi im tại chỗ.Dương Nguyên Khánh trở lại quan phòng của mình, không phải là hắn vô lễ mà là hắn muốn thị uy phủ đầu đám người sứ giả Đột Quyết.

Trên bàn của hắn đặt một phong thư mới được chuyển từ Trường An đến, trong thư là tình báo khẩn cấp, trên tình báo nói sứ giả Đột Quyết và triều Đường đã tiến hành hội đàm rồi.Tuy không biết nội dung hội đàm là gì, nhưng cuối cùng là triều Đường dùng lễ tiết long trọng đưa đám người sứ giả Đột Quyết rời khỏi Trường An, điều này nói rõ triều Đường và Đột Quyết đã hội đàm thành công, cũng có thể là triều Đường đã đáp ứng điều kiện của Đột Quyết rồi.Bởi vậy có thể thấy được Đột Quyết đang lưỡng lự.

Một mặt thân mật với triều Đường, mặt khác lại đàm phán với triều Tùy, lợi dụng Tùy Đường tranh đấu để thu lấy lợi ích lớn nhất.

Có lẽ Đột Quyết và triều Đường đã đạt thành cái hiệp nghị nào đó, dù sao triều Đường và Đột Quyết cũng không có thù oán, cũng không có lãnh thổ tiếp giáp với nhau, không có mâu thuẫn lợi ích.Nhưng triều Tùy có thể sao?

Cứ coi như triều Tùy đáp ứng toàn bộ điều kiện của Đột Quyết, Đột Quyết cũng sẽ không xâm lấn triều Tùy sao?

Đáp án rõ ràng là không.Dương Nguyên Khánh và Đột Quyết đã kết giao nhiều năm, đã hoàn toàn thấu hiểu Đột Quyết một cách triệt để.

Đây là một dân tộc rất cụ thể, chỉ nhận lợi ích, hơn nữa cực kỳ thù dai.

Hơn trăm ngàn oan hồn ở cuộc chiến Phong Châu, người Đột Quyết sẽ tuyệt đối không quên.Bầy cừu và sói đàm phán, bất kể là đưa cho sói bao nhiêu con dê, cuối cùng bầy cừu cũng sẽ không trốn khỏi vận mệnh bị sói săn bắt.

Bất kể triều Tùy đưa cho Đột Quyết bao nhiêu lợi ích, cũng sẽ không ngăn cản được sự thật là Đột Quyết xuôi nam.

Đối phó với Đột Quyết chỉ có một biện pháp, phải hoàn toàn tiêu diệt một cách triệt để.Ở giai đoạn hiện tại, nhất thời triều Tùy còn chưa có năng lực này, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp làm chệch hướng Đột Quyết.

Mà biện pháp tốt nhất để làm chệch hướng Đột Quyết chính là lợi dụng bộ phận kẻ địch của chúng, trước là đám người Ô Đồ, bây giờ là Đông Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh ngồi trong quan phòng, yên lặng trầm tư suy nghĩ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân:- Điện hạ, là thần!Đây là giọng nói của Ngụy Trưng, y là trợ thủ đàm phán của Thôi Quân Tố.- Vào đi!Dương Nguyên Khánh biết là y đến thông báo tin tức đàm phán cho hắn.Ngụy Trưng vội vàng đi vào, sắc mặt ngưng trọng, có thể thấy được là đám phán cũng không thuận lợi.- Nói đi, Đột Quyết đưa ra điều kiện gì?Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.- Hồi bẩm Điện hạ, Đột Quyết đưa ra ba điều kiện.

Đầu tiên là xác lập hai nước không còn quan hệ phụ thuộc mà là hai nước có quan hệ bình đẳng.

Thứ hai là buông bỏ toàn bộ hạn chế mậu dịch, không hạn chế thể loại hàng hóa buôn bán, cũng không tiếp tục hạn chế mậu dịch dân gian.- Thứ ba là gì?Hai điều kiện trước đều nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh.

Hắn muốn biết cái điều kiện thứ ba- Điều kiện thứ ba chính là chúng ta đem tàn dư của đám người Ô Đồ giao cho Đột Quyết.- Khẩu khí thật lớn!Dương Nguyên Khánh không kìm nổi sự giận dữ mà cất tiếng cười.- Vậy bọn chúng có thể đáp ứng triều Tùy điều gì?

Đột Quyết có thể cho chúng ta chỗ tốt gì?- Bọn họ đáp ứng trong hai năm tuyệt đối không xuôi nam xâm phạm triều Tùy!Cửa phòng truyền đến giọng nói của Thôi Quân Tố.

Y đi lên, hướng Dương Nguyên Khánh thi lễ:- Song phương thật sự khó có thể tiếp tục đàm phán, cho nên tạm thời ngưng đàm phán.Dương Nguyên Khánh ép mình tỉnh táo lại.

Hắn là người đứng đầu Đại Tùy, là người có quyết định cao nhất.

Nếu hắn không thể giữ cái đầu bình tĩnh, vậy thì sẽ đưa ra chiến lược, quyết sách sai lầm.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đây là cái thói quen của hắn.

Mỗi khi tâm tình bực bội, hắn sẽ tiến đến trước cửa sổ, nhìn ra cánh đồng ở xa xa, nhìn những đám mây trắng trên bầu trời xanh, lòng của hắn sẽ dần bình tĩnh lại.- Còn gì nữa không?Giọng nói của Dương Nguyên Khánh trở nên bình tĩnh.Ngụy Trưng và Thôi Quân Tố nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được Dương Nguyên Khánh đã bình tĩnh, đây là điều mà bọn họ muốn nhìn thấy.

Chỉ khi Dương Nguyên Khánh bình tĩnh, hắn mới có thể đưa ra quyết sách có lợi cho Đại Tùy.Thôi Quân Tố liền vội vàng khom người thi lễ:- Y nói nếu song phương có thể có chung nhận thức hữu hảo, Khả Hãn của bọn họ nguyện ý lấy con gái quý tộc của triều Tùy làm vợ, trở thành Trắc phi thứ nhất của Đột Quyết.- Trắc phi thứ nhất?Dương Nguyên Khánh có chút kỳ quái hỏi:- Vì sao không phải là Khả Đôn?- Hồi bẩm Điện hạ, lúc trên ở đường đón tiếp y đến Thái Nguyên, vi thần cũng đã hỏi vấn đề này.

Là bởi vì Khả Hãn của bọn họ đã quyết định lấy Công chúa Hiệt Dát Tư, đây là điều kiện để Hiệt Dát Tư ủng hộ Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh trầm mặc không nói.

Hắn nghe A Tư Đóa nói qua, lúc trước Ô Đồ có hai ngoại viện lớn, một là bộ lạc Hiệt Dát Tư, một là bộ lạc Đô Ba.

Sau khi Ô Đồ chết, hai bộ lạc lớn này đều không thừa nhận Ô Mộc Trát, mới khiến cho Ô Mộc Trát xuất binh mà không được ai giúp, nhanh chóng bị Đột Quyết tiêu diệt.Khả Hãn Hiệt Lợi muốn cưới Công chúa Hiệt Dát Tư là Khả Đôn, hiển nhiên là phải lôi kéo bộ lạc lớn nhất ở tây bắc.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên có một loại trí nhớ mơ hồ, giống như có liên quan tới Công chúa Hiệt Dát Tư.

Dường như hắn đã nghe thấy ai đó đề cập đến Công chúa này, nhưng nhất thời Dương Nguyên Khánh lại không thể nhớ được là đã nghe qua ở đâu.

Chương 910 : Bùi Củ ra kếTuy nhiên chuyện trước mắt cần phải giải quyết, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói với Thôi Quân Tố:- Trước mắt không cần trả lời sứ giả Đột Quyết, ta cũng cần phải suy xét lại rồi mới trả lời bọn họ.Nửa canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh đi tới Bùi phủ.

Xe ngựa đi rất chậm, Bùi Thanh Tùng giục ngựa chạy gấp, chạy trước đến Bùi phủ báo tin.

Khi xe ngựa của Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ, một đứa cháu quan trọng của Bùi gia là Bùi Diệu đã đợi ở cửa rồi.Bùi Diệu là cháu trưởng của Bùi Uẩn, phụ thân của y là Bùi Luận hiện đang là Trưởng sử Đông Quận.

Bản thân Bùi Diệu từng đảm nhiệm chức Huyện lệnh của triều Tùy, nhưng lúc này cũng không ra làm quan, phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong Bùi phủ.Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi dừng lại, y vội vàng chạy ra chào đón, khom người thi lễ:- Tham kiến Sở Vương Điện hạ!Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Gia chủ có ở nhà không?Bùi Diệu cung kính đáp:- Gia chủ đang trong thư phòng ở sau Hậu viện.

Mời Điện hạ đi theo ta.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đi theo Bùi Diệu vào phủ.Mấy ngày nay, một đám không khí lạnh về tới, khiến thời tiết trở nên lạnh hơn, gió cũng rất to, thế nên Bùi Củ cũng không tiếp tục câu cá mà ở trong thư phòng đọc sách.Ngay vừa rồi, khi mà Bùi Thanh Tùng gấp gáp trở về cấp báo việc Sở Vương Điện hạ đến bái kiến.

Từ trong miệng Bùi Thanh Tùng, Bùi Củ biết hôm nay Tùy - Đột đàm phán, y lập tức hiểu được vì sao Dương Nguyên Khánh lại đến tìm mình.

Đoán chừng đàm phán giữa triều Tùy và Đột Quyết có phiền toái gì đó.Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là đứa cháu Bùi Diệu bước vào bẩm báo:- Tổ phụ, Sở Vương Điện hạ tới.- Mời vào!Cửa mở, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến.

Ở Đại Tùy, từ trước tới nay có hai người đảm nhiệm chức vụ đại thần đi sứ Đột Quyết, một người là Trưởng Tôn Thịnh, người còn lại là Bùi Củ.Tuy rằng bản thân Dương Nguyên Khánh cũng giao tiếp với Đột Quyết khá nhiều, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của Bùi Củ.

Bùi Củ đa mưu túc trí, nhìn vấn đề cực kỳ thấu triệt, hắn rất muốn lắng nghe ý kiến của Bùi Củ.Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi lên trước, khom người thi lễ:- Tôn tế Nguyên Khánh tham kiến Tổ phụ!Bùi Củ cười tủm tỉm vuốt râu nói:- Đến quý phủ của ta không cần khách khí như thế, ngồi đi!Dương Nguyên Khánh cười rồi ngồi xuống.

Một ả thị nữ dâng trà lên.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy chén trà, hạ thấp người nói:- Lần trước việc Triều Tiên, nhờ có đề nghị của tổ phụ, cháu mới có thể có được thu hoạch khá phong phú, giải trừ nguy cơ lương thực.

Nguyên Khánh vạn phần cảm kích tổ phụ.- Ha ha!

Phải là ta bội phục ngươi mới đúng.

Ta chỉ đưa ra cái đề nghị, không thể tưởng tượng được ngươi lại làm thật.

Viễn chinh Triều Tiên, rất có quyết đoán!

Nguyên Khánh, ngươi chưa từng để ta phải thất vọng.Bùi Củ cũng không vội đàm về Đột Quyết cùng Dương Nguyên Khánh.

Ông ta lấy ra một đồng tiền bạc từ bàn ra, cười hỏi Dương Nguyên Khánh:- Ta muốn biết, Đại Tùy chuẩn bị phát hành bao nhiêu tiền bạc?- Đang chuẩn bị phát hành rất nhiều.

Dự định trong vòng hai năm có thể phát hành năm triệu đồng.- Năm triệu?

Thực không ít!Bùi Củ cau mày nói:- Lần phát hành tiền bạc này có động tĩnh rất là lớn.

Cả Thái Nguyên đều đang ồn ào huyên náo.

Ngay cả ta vốn là người ít ra khỏi nhà, cũng có nghe nói tới.

Ngươi đã từng suy nghĩ qua phản ứng từ Trường An chưa.Dương Nguyên Khánh nghĩ đến quán rượu Bát Phương, liền cười nói:- Chắc hẳn vài ngày trước, Trường An đã biết tin này.

Cháu có thể suy đoán ra phản ứng của bọn họ.- Vậy à?Bùi Củ nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh hỏi:- Ngươi cho rằng, Lý Uyên có thể chấp nhận tiền bạc mà ngươi phát hành sao?Dương Nguyên Khánh trầm tư môt lát, chậm rãi nói:- Cháu đã tăng binh lính ở quận Hội Ninh lên hai mươi nghìn người.

Hiện tại, binh lực ở quận Hội Ninh là hai mươi lăm nghìn người.

Nếu quận Hội Ninh xảy ra chuyện gì, cháu có thể kịp thời tiếp viện.Bùi Củ than nhẹ một tiếng nói:- Nguyên Khánh, không phải ta có ý trách móc.

Nhưng ngươi phát hành tiền bạc lần này, có chút không sáng suốt.

Hoặc nói thẳng ra là quá nóng vội.

Việc phát hành tiền bạc, đã làm phá vỡ sự cân bằng của Tùy Đường vào lúc này.

Đường triều sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi đoạt của cải của bọn họ.

Nhẹ thì hai bên lại đàm phán, nhưng nếu nghiêm trọng, thì chiến tranh giữa Tùy Đường lại bùng nổ.

Nguyên Khánh, ngươi đã từng nghĩ tới chuẩn bị chiến tranh chưa?- Cháu đã tính toán tới tình huống xấu nhất.

Không sợ xảy ra một trận chiến với Đường triều.- Vậy còn Đột Quyết?

Nếu bọn chúng nhân cơ hội lần này, mở một quy mô lớn từ phía bắc tấn công triều Tùy, ngươi làm thế nào để ứng phó?Hai mắt sáng ngời của Bùi Củ nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới bất đắc dĩ nói:- Hôm nay cháu đến, chính là muốn cùng tổ phụ đàm về vấn đề Đột Quyết.Ánh sáng trong mắt Bùi Củ biến mất, mà trở nên bình tĩnh.

Bình tĩnh giống như chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng.

Ông ta thản nhiên nói:- Được rồi!

Phía Đột Quyết có yêu cầu gì?- Đột Quyết yêu cầu ba điều kiện.

Thứ nhất là hai bên bình đẳng, không còn là mối quan hệ nước phụ thộc nữa.

Thứ hai là hủy bỏ hết những hạn chế của mậu dịch, thả lỏng việc mậu dịch từ dân gian.

Thứ ba là giao tộc Ô Đồ cho b.- Vậy ngươi đáp ứng không?Bùi Củ lại tiếp tục hỏi.Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:- Ngoại trừ điều kiện thứ nhất cháu có thể đáp ứng.

Nhưng hai điều kiện kia, cháu tuyệt đối không thể chấp nhận.Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:- Sao tổ phụ không hỏi, Đột Quyết đáp ứng cái gì?- Bọn chúng có thể đáp ứng cái gì?Bùi Củ cười lạnh một tiếng:- Đơn giản chính là đáp ứng ngươi, trong vòng một năm hoặc hai năm, triều Tùy và Đột Quyết ở chung hòa bình, không xâm lấn lẫn nhau.

Có phải hay không?Dương Nguyên Khánh không thể không bội phục cái nhìn sắc bén của Bùi Củ.

Một câu là đoán trúng.

Hắn yên lặng gật đầu:- Chính như lời tổ phụ nói, Đột Quyết đưa ra điều kiện này.Bùi Củ nhắm mắt không nói, mà ngồi xếp bằng trên giường.

Thân thể ông ta khô gấy giống như một vị cao tăng đắc đạo đang tu hành.

Dương Nguyên Khánh không quấy rầy sự trầm tự của ông ta.

Hắn biết Bùi Cũ sẽ có đáp án cho mình.Trải qua thời gian chừng một nén nhang, Bùi Củ rốt cục mở mắt.

Ông ta nhìn thật sâu vào hai mắt của Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:- Ta cho ngươi một đề nghị.

Phái sứ giả đi tới Trường An, giải thích với Đường triều rằng, nguyên nhân của việc phát hành tiền bac cũng không phải là muốn đoạt lấy của cải của bọn họ.

Làm như vậy để trấn an dư luận.- Sau đó thì sao?Dương Nguyên Khánh bất động thanh sắc hỏi, không tỏ vẻ thái độ với đề nghị của Bùi Củ.- Sau đó triệu tập đại quân đóng quân ở phương bắc.

Chuẩn bị chống lại sự xâm nhập của Đột Quyết.- Sao tổ phụ lại có quyết định này?Dương Nguyên Khánh rốt cục không che dấu được sự kinh ngạc hỏi:- Chẳng lẽ chúng ta không đồng ý điều kiện của Đột Quyết, bọn chúng sẽ xâm lấn sao?Bùi Củ lắc đầu nói:- Cái này không có liên quan gì tới việc bác bỏ điều kiện của bọn chúng.

Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, Đột Quyết tất nhiên sẽ xâm nhập phía nam.

Ta phỏng chừng bọn chúng muốn tiêu diệt bộ phận còn lại của tộc Ô Đồ.- Vậy rốt cuộc bọn chúng có âm mưu gì.- Bọn chúng muốn tạo uy vọng!Bùi Củ nhấn mạnh:- Ngươi hiểu chưa?

Là vì tạo uy vọng, tộc Ô Đồ phải bị diệt vong.

Bất kỳ một vị quân chủ thảo nguyên nào muốn xưng bá thảo nguyên, đầu tiên phải có uy vọng.

Đối với người Hán chúng ta, một vị vua mới đăng cơ thì cần sự ổn định.

Nhưng đối với người Đột Quyết lại khác, nếu Hiệt Lợi Khả Hãn không nhanh chóng lập uy, thì y dùng cái gì để thống trị các bộ lạc vốn hay bị chia rẽ của người Đột Quyết.

Cho nên chỉ có dùng chiến tranh, mới có thể nhanh chóng ngưng tụ uy danh cho y.

Tóm lại, việc Đột Quyết tấn công phía nam có bảy thành sẽ xảy ra.

Nguyên Khánh, ngươi nhất định phải trấn an Đường triều.

Không thể để rơi vào kết cục hai mặt thụ địch.Dương Nguyên Khánh cũng nhịn được hừ một tiếng:- Tổ phụ nghĩ Đường triều có thể chấp nhận trấn an sao?

Nếu Đột Quyết công Tùy, bọn họ liệu sẽ án binh bất động?

Hay là cử binh giúp ta?Bùi Củ ngơ ngác nhìn Dương Nguyên Khánh một lúc, mới thở dài nói:- Nguyên Khánh, kỳ thực lần trước ta đã nói qua.

Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là mọi việc quá như ý, không gặp phải quá nhiều trắc trở.

Cái này khiến tính cách của ngươi trở nên không chịu thua kém.

Đại trượng phu nên co được dãn được.

Kỳ thực ngươi có thể yếu đuối một chút, tương lai mới không có họa.

Bên trong Đường triều cũng có người nhận biết đại nghĩa, sẽ không nhân cơ hội ngoại tộc tấn công triều Tùy mà đâm lén sau lưng.

Chỉ cần ngươi yếu thế, cho Đường triều chút mặt mũi.

Vậy thì phía đại nghĩa sẽ chiếm thượng phong.

Nguyên Khánh, ngươi cứ thử một lần đi.Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới đứng lên nói:- Đa tạ tổ phụ đã nhắc nhớ.

Chuyện này để cháu suy nghĩ một chút.

Cháu xin cáo từ.Hắn thi lễ rồi xoay người lui xuống.

Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh, không khỏi lắc đầu.

Ông ta có thể cảm nhận được bản chất lạnh lùng cao ngạo của Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh.

Bảo hắn yếu thế trước Đường triều, chỉ sợ là làm khó hắn.

Trong mắt Bùi Củ tràn đầy vẻ sầu lo.Một lát, Bùi Diệu đi đến, hướng Bùi Củ thi lễ:- Tổ phụ, Sở Vương điện hạ đi rồi.

Chương 911 : Chặn giết sứ giả Đột Quyết (1+2)- Hắn có nói gì không?- Hồi bẩm tổ phụ, hắn không nói gì, chỉ tỏ vẻ lo lắng.

Ngay cả một câu cũng không nói với cháu.Bùi Củ gật đầu.

Tuy Dương Nguyên Khánh cao ngạo, nhưng rất thông mình.

Hẳn là hắn đã thấy được thế cục ác liệt hiện tại, mà suy nghĩ cặn kẽ.Lúc này, Bùi Diệu do dự một chút nói:- Vì sao tổ phụ không nhắc tới việc quan viên Hà Đông điều tới Hà Bắc làm việc.

Chuyện này có thể ảnh hưởng tới lợi ích của Bùi gia.Việc Bùi Diệu đang hỏi, chính là đề nghị của Tô Uy nói cho Dương Nguyên Khánh, hoán đổi quan viên Hà Bắc và Hà Đông nhằm phá vỡ việc khống chế của quan lại sĩ tộc ở địa phương.

Phương án này đã bắt đầu thực thị.

Đã có một vị Thái Thú, một vị Trưởng sử và mười vị Huyện lệnh được điều đến Hà Bắc.

Những người này đều là thế lực bên ngoài của Bùi gia.Chuyện này Bùi Củ vẫn không tỏ thái độ gì.

Nhưng Bùi Diệu và các tộc nhân khác của Bùi thị đều rất lo lắng, chỉ là tìm không được cơ hội để khuyên bảo.

Hôm nay, rốt cuộc Bùi Diệu không kìm nổi, nhắc nhở tổ phụ.Bùi Củ hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai:- Chuyện này chả nhẽ ta không biết chắc?

Cần gì phải ngươi nhắc nhở!Giọng điệu nghiêm khắc của gia chủ, khiến Bùi Diệu sợ tới run rẩy, vội vàng cúi đầu:- Cháu không dám!Y vội vàng lui ra, vừa đến cửa, Bùi Củ bỗng nhớ tới một chuyên, liền gọi y lại:- Chờ một chút!- Tổ phụ còn có chuyện gì sao?Bùi diệu khoanh tay hỏi,Bùi Củ cực kỳ không vui nói:- Chính là việc của muội muội ngươi.

Nữ nhân của Bùi gia sao có thể bán rượu.

Nó không muốn tái giá, ta sẽ không miễn cưỡng.

Nhưng nó quyết không thể làm một thương nhân hám lợi.

Bùi gia không thể dễ dàng tha thứ việc này!- Cháu đã rõ, cháu sẽ đi khuyên muội muội.- Không cần khuyên!Bùi Củ lên giọng:- Cảnh cáo nó.

Nếu nó không biết hối cải, thì đừng trách ta dùng gia pháp xử lý…Xe ngựa chậm rãi đi trên đường, Dương Nguyên Khánh ngồi trong xe, hai mắt khép hờ.

Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ tới đề xuất của Bùi Củ.

Hướng Đường triều tỏ vẻ yếu thế, trấn an ở Đường triều.

Hắn không phủ nhận việc Bùi Củ suy đoán Đột Quyết Khả Hãn muốn tạo uy danh.

Khả năng này thực sự là quá cao.Nhưng sẽ là lúc nào.

Bây giờ là giữa tháng mười, gió lạnh đã thổi tới Thái Nguyên.

Như vậy, thảo nguyên càng lạnh thấu xương.

Mùa đông đã sắp đến, tuyết lớn sẽ bao trùm cả thảo nguyên.

Trước đây chưa từng có việc Đột Quyết tấn công phía nam vào mùa đông.

Bởi vì do hậu cần của bọn họ không thể cung cấp đủ.

Một khi không thể lập tức đánh hạ Trung Nguyên, ngựa chiến của bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.Mùa xuân năm trước, Thủy Tất Khả Hãn đã tấn công Phong Châu, làm cho quân tâm bất ổn.

Liệu Hiệt Lợi Khả Hãn sẽ giẫm lên vết xe đổ, đến mùa xuân thì tấn công phía nam sao?

Có khả năng này, nhưng không lớn.

Hắn Dương Nguyên Khánh không thể đưa ra những quyết sách trọng đại chỉ dựa vào một việc có xác suất xuất hiện nhỏ như vậy.Mấu chốt là thời gian, chỉ cần có ba bốn tháng, hắn có thể dẫn Tây Đột Quyết tới, khơi mào cuộc chiến Đông Tây Đột Quyết.

Như thế, hắn có thể tiêu trừ uy hiếp từ Đột Quyết phương bắc.Tuy nhiên, vẫn phải trấn an Đường triều.

Không thể vì tiền bạc phát hành mà bùng nổ chiến tranh.

Ít nhất trong lúc loại bỏ nguy cơ từ Đột Quyết, phải trấn an Đường triều.Dương Nguyên Khánh đang muốn hạ lệnh trở về Tử Vi Các bỗng nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm.

Hắn nhớ tới vị công chúa Hiệt Dát Tư kia, lập tức cải biến chủ ý ra lệnh:- Đi vòng về phủ…A Tư Đóa từ sau khi đến Đại Tùy, vẫn thành thật sống ở trong phủ.

Tâm tình của nàng không quá tốt, chủ yếu là vì dưới gối không con.

Bất kể là nữ nhân nào, đều muốn có một đứa con để dựa sau này.Nữ nhân tới một độ tuổi nhất định, đều khát vọng có thể có một đứa con của mình.

A Tư Đóa cũng không ngoại lệ.

Năm nay nàng đã hai mươi bốn tuổi, mong muốn có con khiến nàng lo lắng.Bùi Mẫn Thu cũng lý giải tâm tình của nàng, nên thường xuyên khuyên trượng phụ để ý tới nàng.

Nhưng trong bụng của A Tư Đóa vẫn không thấy động tĩnh khiến A Tư Đóa có chút tuyệt vọng.

Nàng không muốn giống như Uất Trì, quy y Phật giáo, tìm sự yên lặng trong lòng mà muốn chuẩn bị tìm một đứa con nuôi.A Tư Đóa có quan hệ rất tốt với Uất Trì và Giang Bội Hoa.

Giữa trưa, nàng mới từ chỗ Uất Trì trở về.

Vừa mới đi tới cửa sân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gọi nàng:- Đóa nhi!Nàng có chút vui mừng bất ngờ.

Người gọi nàng là Đóa nhi, chỉ có một người là Dương Nguyên Khánh.

Nàng vừa quay đầu lại, quả nhiền là Dương Nguyên Khánh đang bước nhanh tới.A Tư Đóa mừng rỡ, nhảy lên trước kéo tay của Dương Nguyên Khánh:- Sao phu quân lại tới đây?Mặt của nàng bỗng nhiên đỏ lên.

Chẳng lẽ trượng phu muốn ban ngày làm chuyện đấy?

Như vậy sao được.Dương Nguyên Khánh nhưng không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Hắn kéo tay nàng qua một bên, thấp giọng hỏi:- Ta nhớ tới nàng đã nói qua việc của công chúa Hiệt Dát Tư.

Nàng nói lại cho ta một lần nữa.- Phu quân hỏi cái này làm gì?A Tư Đóa ghen tuông vểnh môi hỏi.

Trong lòng nàng có chút thất vọng.

Hóa ra là hắn chỉ quan tâm tới công chúa Hiệt Dát Tư, mà không phải mình, một công chúa Đột Quyết.

Chẳng nhẽ hắn muốn cưới công chúa Hiệt Dát Tư sao?- Sự tình rất quan trọng.

Nàng mau nói cho ta biết!A Tư Đóa nghe thấy là việc quan trọng, ghen tuông trong lòng liền biến mất, ngưng thần suy nghĩ một chút nói:- Hiệt Dát Tư tổng cộng có ba vị công chúa.

Hai vị trước đã xuất giá.

Còn một vị tiểu công chúa gọi là Cống Lạp.

Tướng mạo xinh đẹp như hoa, chỉ kém thiếp một tuổi.

Thưở nhỏ nàng ta đã được hứa hôn cho Ba Vương Tử Mặc Kham Đa.

Thiếp cảm thấy bọn họ hẳn là đã lập gia đình.Dương Nguyên Khánh chính là muốn nghe tin tức này.

Trong đầu hắn có một ý tưởng can đảm, khiến hắn hưng phấn không thôi.

Hắn nhéo nhéo khuôn mặt của A Tư Đóa, cười nói:- Buổi tổi ta sẽ khao nàng, ta đi trước đây.Nói xong, Dương Nguyên Khánh xoay người bước nhanh rời đi.

A Tư Đóa nhìn bóng lưng cao lớn của hắn dần đi xa.

Nghĩ tới buổi tối hắn sẽ khao mình, xuân ý trong lòng lập tức dạt dào…Ở biên giới dài dằng dặc giữa Đột Quyết và Trung Nguyên, gần như đại bộ phận đều là lãnh thổ của triều Tùy.

Từ Liêu Đông tới Phong Châu, kéo dài mấy trăm dặm.

Mà biên giới giữa Đường triều và Đột Quyết chỉ có vùng Hà Tây, dài mấy trăm dặm.

Đại bộ phận ở đó là sa mạc, hầu như không có người sinh sống.Chỉ có bắc đạo Trương Dịch là thương đạo duy nhất để Đường triều tiến vào Đột Quyết.

Bắc đạo Trương Dịch còn tên gọi là thương đạo Cư Diên.

Dọc theo Trương Dịch Hà Bắc đi lên mấy trăm dặm là đến Cư Diên Trạch.

Cư Diên Trạch là biên giới phía bắc của Đường triều.

Qua Cư Diên Trạch là tới địa giới của Đột Quyết.

Mênh mông là thảo nguyên, không nhìn tới bến.Thương đạo Cư Diên đã có lịch sử mấy trăm năm.

Từ thời nhà Hán, các thương nhân vùng Tiểu Á đã bôn ba ngàn dặm đi tới Cư Diên Trạch.

Lại theo Trương Dịch Hà Nam đi vào hành lang Hà Tây.

Bọn họ thu mua tơ lụa và đồ sứ của Trung Nguyên ở quận Trương Dịch, sau đó lại vận chuyển về phương Tây xa xôi để thu những món tiền kếch sù.Mà Đại Đường và Đột Quyết lui tới, cũng là đi bắc đạo Trương Dịch.

Bởi vì quận Hội Ninh đã bị triều Tùy chiếm lĩnh, cho nên sứ giả Đột Quyết từ Trường An trở về Đột Quyết, cũng chỉ có thể đi quận Kim Thanh qua Hoàng Hà.

Sau đó tiến vào hành lang Hà Tây, men theo bắc đạo Trương Dịch trở về thảo nguyên.Quận Kim Thành chính là vùng Lan Châu sau này.

Ở thời kỳ Tùy Đường, nơi đây có khí hậu ấm áp, lượng mưa đầy đủ, thảm thực vật tươi tốt, đất đai phì nhiêu, nhân khẩu dày đặc.

Từ thời Hán tới nay, nơi đây đã là vùng đất giàu có và đông đúc.

Nhưng nhân khẩu của quận Kim Thành tập trung chủ yếu ở đông Hoàng Hà.

Mà ở tây Hoàng Hà, do núi non trập trùng, đất trồng trọt rất ít, phần lớn là sa mạc và cỏ.

Nên ở đây tập trung chủ yếu là dân tộc du mục.Trưa hôm nay, một đội ky binh gồm ba trăm người từ phương bắc đi tới.

Đoàn người lao nhanh như điện.

Nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng là trang phục của kỵ binh Tùy.

Mặc dù khôi giáp của bọn họ về cơ bản là giống với quân Đường, nhưng mũ giáp mà quân Tùy đội lại có màu đỏ của lửa.

Đây là khác biệt lớn nhất giữa hai quân.Sự khác biệt tiếp theo là hai cánh tay của quân Tùy có đeo vòng màu đỏ của lửa.

Cuối cùng là chiến kỳ.

Chiến kỳ của quân Tùy có thiêu một con xích ưng rất nổi bật, khác với màu cờ xen lẫn màu trắng hồng của quân Đường.Tuy nhiên, đây là địa giới của Đường triều, nên đội quân Tùy này không có lộ ra chiến kỳ của bọn họ.

Đoàn kỵ binh lao nhanh giữa thảo nguyên rộng lớn chạy về hướng nam.

Dẫn đầu là một vị lão tướng tuổi gần bốn mươi.

Ông ta là Á Tướng Mã Thiệu.Mã Thiệu từ lúc hai mươi tuổi đã đi theo Dương Nguyên Khánh làm chức Hỏa Trưởng.

Quê quán của ông ta chính là quận Trương Dịch.

Trong dòng máu của ông ta, có một nửa là huyết thống người Hồ.

Phụ thân của ông ta vốn là một võ sư người Hán.

Vì nhỡ tay đánh bị thương một người, nên bỏ chạy tới quận Trương Dịch.Về sau sinh sống ở quận Trương Dịch, cưới một vị nữ tử người Khương làm vợ, sinh ra Mã Thiệu.

Mã Thiệu từ tám tuổi đã bắt đầu học võ.

Mười hai tuổi liền đi theo phụ thân buôn ba ở hành lang Hà Tây, làm hộ vệ cho các thương nhân.

Mười tám tuổi thì nhập ngũ.

Năm Khai Hoàng thứ mười chín, Mã Thiệu đã hai mươi tuổi, đầu quân vào Dương Nguyên Khánh, trở thành nhóm thủ hạ đầu tiên của hắn.Nhoáng cái đã gần hai mươi năm trôi qua.

Mã Thiệu từ một tên tiểu binh dần dần đã trở thành Á Tướng, quan chức phong tới Hữu Đồn Vệ tướng quân, tước là huyện hầu Trương Dịch.

Ông ta rất trung thành và tận tâm đối với Dương Nguyên Khánh.Mã Thiệu vốn là phụ trách trị an của kinh thành.

Nhưng sau triều Tùy chiếm được quận Hội Ninh, ông ta liền chuyển công tác thành tổng quản Hội Châu, dẫn theo năm nghìn quân đóng ở quận Hội Ninh, có nhiệm vụ là bảo vệ sự an toàn của mỏ bạc.

Dương Nguyên Khánh vì tín nhiệm ông ta, mới giao phó trọng trách quan trọng như vậy.Ước chừng vào mười ngày trước, Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho Bùi Hành Nghiễm dẫn theo hai mươi nghìn quân tới tiếp viện cho quận Hội Ninh.

Bởi vì Bùi Hành Nghiễm là tướng quân, bất kể là chức quan hay tước vị đều cao hơn Mã Thiệu một bậc, bởi vậy Mã Thiệu liền tạm thời trở thành phó tướng bắc quân.

Lại vào ba ngày trước, Dương Nguyên Khánh phát tới mệnh lệnh, ra lệnh cho bọn họ chặn giết sứ giả Đột Quyết tới Đường triều.

Mã Thiệu liền chủ động xin đi giết giặc, đảm đương nhiệm vụ lần này.Võ nghệ của Mã Thiệu cũng không cao lắm, có thể cầm được một thanh Đại Khảm Đao nặng sáu mươi cân, nhưng đao pháp lại không tinh.

Chủ yếu ông ta có kinh nghiệm phong phú, bản thân lại đã từng làm thám báo.

Trải qua hai mươi năm kiếp sống quân lữ, kinh nghiệm của ông ta cực kỳ lão luyện.Lần này mang theo ba trăm kỵ binh, đều là tinh nhuệ nhất trong hai mươi lăm nghìn quân.

Mỗi người đều thành thạo việc bắn cung cưỡi ngựa, võ nghệ lại cao cường.

Ngoại trừ chủ tướng Mã Thiệu, còn có hai vị thiên tướng tuổi còn trẻ.

Một vị là Tiêu Diên Niên, mười bảy tuổi.

Một vị là Tần Hoài Ngọc mười lăm tuổi.Tiêu Diên Niên là con trai của Vũ Văn Thành Đô, đã được nói từ trước.

Mà Tần Hoài Ngọc là đứa con cả của Tần Quỳnh.

Trên thực tế, Tần Hoài Ngọc còn có hai vị huynh trưởng nhưng mười năm trước đã bị bệnh qua đời.

Cho nên Tần Hoài Ngọc trở thành con cả.

Y còn có hai vị tỷ tỷ, một vị đệ đệ.

Hai tỷ tỷ đều đã xuất giá.Dung mạo của Tần Hoài Ngọc rất giống Tần Quỳnh.

Mắt hổ mũi cao, đôi tai rất lớn, nhưng lông mày lại thanh tú hơn Tần Quỳnh.

Làn da của y rất trắng, cao tầm sáu thước hai tấc, vai rộng eo nhỏ, tư thế oai hùng.Tần Hoài Ngọc là người văn võ song toàn.

Năm tuổi luyện võ, mười tuổi đọc sách.

Hai năm trước cũng vào cung cùng Dương Hựu đọc sách, đồng thời là thị vệ cho Dương Hựu.

Ba tháng trước Tần Hoài Ngọc đủ mười lăm tuổi.

Tần Quỳnh chính thức đồng ý y nhập ngũ, đi theo Bùi Hành Nghiễm xuất chinh quận Hội Ninh.Tần Hoài Ngọc cũng sử dụng một cây mã giáo, phía sau là đoạt mệnh giản.

Y đã học được chân truyền từ phụ thân Tần Quỳnh và sư phụ Bùi Hành Nghiễm, cho nên võ nghệ cực kỳ cao cường, được coi là người nổi bật trong số những vị tướng trẻ của Đại Tùy.

Tuy Tần Hoài Ngọc chỉ có mười lăm tuổi nhưng tính cách đã rất trầm ổn, làm người chính trực, có phần bóng dáng của phụ thân.Tiêu Diên Niên là đầu năm nhập ngũ.

Y đã trải qua vài lần đại chiến, kinh nghiệm phong phú hơn nhiều lắm so với Tần Hoài Ngọc mới lần đầu xuất chinh.

Bất quá y làm người khá kiêu ngạo, không nguyện ý hướng Tần Hoài Ngọc truyền thụ kinh nghiệm gì.

Trên cơ bản, đều là do Mã Thiệu dạy Tần Hoài Ngọc một ít kinh nghiệm thám báo.Mã Thiệu là người trầm mặc ít nói, nhưng tâm địa vô cùng tốt.

Ông ta luôn ở mấu chốt chỉ điểm cho Tần Hoài Ngọc, để cho y tự mình suy nghĩ.Mã Thiệu dùng ngón tay chỉ về hướng một rừng cây phía trước nói:- Đến rừng cây kia nghỉ ngơi một chút.Tiêu Diên Niên không nói một lời, nhưng Tần Hoài Ngọc lại tò mò hỏi:- Mã thúc, vừa rồi chúng ta có đi qua một cánh rừng, hơn nữa lại dựa vào quan đạo, rất tiện cho việc tra xét tình huống.

Vì sao không nghỉ ngơi ở bên kia?- Những nơi dựa vào quan đạo rất dễ bị quân trinh sát của Đường phát hiện ra.

Việc tra xét tình báo là chuyện của đội thám báo, chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi thôi.Mã Thiệu đơn giản giải thích, rồi phóng ngựa chạy tới khu rừng cách đó hai dặm.

Tần Hoài Ngọc suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu bị trinh sát của quân Đường phát hiện, bọn họ sẽ thông báo cho sứ giả Đột Quyết.

Vậy thì nhiệm vụ lần này của bọn họ coi như thất bại.Lúc này, Tiêu Diên Niên phóng ngựa vượt qua y.

Lòng tranh cường háo thắng lập tức khơi dậy trong lòng Tần Hoài Ngọc.

Y cũng giục ngựa chạy nhanh.

Ngựa chiến của y chính là do Dương Nguyên Khánh tặng.

Đây là một con ngựa Đại Uyên, thể trạng cao lớn, tứ chi cường kiện.

Rất nhanh đã vượt qua được Tiêu Diên Niên.Tiêu Diên Niên cắn môi dưới, mãnh liệt quất ngựa chiến.

Hai người đấu ngay ngắt, so tài chạy tới rừng cây, khiến cho bụi đất trên đường bay lên cuồn cuộn.

Mã Thiệu nhìn bóng dáng của bọn hắn, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Tuổi trẻ vẫn là tốt hơn!Hai người gần như là đồng thời tới rừng cây.

Bọn họ liếc nhau, hiểu ý mỉm cười.

Lúc này ba trăm kỵ binh mới lục đục chạy tới.

Mọi người vào rừng cây, đều tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Bọn họ lấy ra túi nước cho ngựa uống.

Lại lấy ra hồ bánh gói trong lá sen, ăn rất ngon lành.Mã Thiệu tìm tới một tảng đá lớn, mở ra bản đồ, cẩn thận quan sát đường đi ngõ tắt trên bản đồ.

Ông ta rất tinh tường đối với địa thế vùng này.

Ông ta biết sứ giả Đột Quyết muốn đi vào hành lang Hà Tây, tất nhiên sẽ đi qua con đường này.Lúc đi nửa đường, bọn họ đã nhận được tin tức.

Buổi sáng ngày hôm qua, sứ giả Đột Quyết đã đi qua Hoàng Hà.

Như vậy trải qua một ngày một đêm liên tục chạy, hẳn là sắp tới vùng này rồi.Mã Thiệu nhắm mắt trầm tư, lúc này Tiêu Diên Niên đi lên trước, ngồi xổm nhìn bản đồ hỏi:- Sứ giả Đột Quyết có thể phái đội quân dò đường hay không?Câu hỏi này hỏi đúng trọng tâm.

Sứ giả Đột Quyết tổng cộng có mười tám người.

Nhưng có hơn một trăm quân Đường hộ tống.

Tới gần giữa trưa, khẳng định sẽ có đội quân đi phía trước dò đường.

Mà nhiệm vụ của bọn họ chính là muốn tiêu diệt toàn bộ đám người, đồng thời hủy thây diệt tích.

Cho nên đội quân dò đường không thể bỏ qua.Mã Thiệu trầm ngâm một chút nhân tiện nói:- Phía tây nam hai mươi dặm có một con sông nhỏ.

Ở đó chắc có thể phát hiện ra tung tích của bọn hắn.

Chúng ta sẽ chia làm hai đường, ta cho ngươi hai mươi người, phụ trách việc xử lý đội quân dò đường.

Còn lại thì do ta phụ trách.Tần Hoài Ngọc có lẽ còn có thể cò kè mặc cả, nhưng Tiêu Diên Niên sẽ không.

Y biết đây là mệnh lệnh, y nhất định phải chấp hành.

Tiêu Diên Niên lập tức đứng lên ôm quyền nói:- Ty chức tuân mệnh!Tiêu Diên Niên trở mình lên ngựa, dẫn theo hai mươi kỵ binh chạy như bay.

Tần Hoài Ngọc khó hiểu, chạy lên trước hỏi:- Mã thúc, Tiêu đại ca muốn đi nơi nào?Mã Thiệu vỗ vỗ bờ vai của y, trầm giọng nói:- Nếu là quân nhân, nên xưng ta là tướng qxưng y là Tiêu Giáo Úy.

Nhớ kỹ đấy!Mặt của Tần Hoài Ngọc trở nên đỏ, liền vội vàng khom người nói:- Ty chức nhớ kỹ.Mã Thiệu nhìn thoáng qua đám binh sĩ còn đang liều mạng uống nước ăn lương khô, liền thâm ý nói với Tần Hoài Ngọc:- Ngươi nên học tập các huynh đệ, nắm chặt thời gian ăn cơm trưa.

Một lát sau chúng ta sẽ xuất phát…Ở quan đạo cách đó hai mươi dặm, năm người kỵ binh quân Đường đang chạy vội.

Bọn họ chính là quân dò đường cho sứ giả Đột Quyết.

Tới gần giữa trưa, bọn họ cần phải tìm một chỗ để cho đoàn sứ giả nghỉ ngơi.

Vùng này vừa lúc kẹp giữa hai ngọn núi lớn, hai bên là rừng rậm.

Bọn họ cần phải tìm một dòng sông nhỏ hoặc con suối.Bọn họ lại chạy được ba dặm đường, đã nhìn thấy khe núi.

Một tên binh lính chỉ phía trước hô to:- Có một con sông nhỏ!Phía trước quả nhiên có một con sông nhỏ.

Bọn họ chạy lên trước.

Chỉ thấy con sông rộng chừng bốn năm trượng.

Lòng sông rất cạn, nước sông chỉ tới mắt cá chân.

Dòng nước chảy xiết, từng bọt nước màu trắng bắn lên, lạnh lẽo mà trong suốt.Bọn họ lại nhìn kỹ bốn phía.

Chỉ thấy cách đó không xa là một rừng cây phong.

Lá cây đỏ bừng, khiến cả khu rừng giống như bị lửa thiêu, xinh đẹp dị thường.

Đây là nơi phù hợp để nghỉ ngơi.Năm tên kỵ binh Đường mừng rỡ, liền quay đầu ngựa lại chạy về thông báo.

Bọn họ vừa mới chạy tới thung lũng, đột nhiên, nghe thấy tiếng dây cung vang lên.

Hai mươi mũi tên từ hai bên phóng tới.

Bốn người quân Đường kêu thảm một tiếng, rơi xuống ngựa.Còn một người thì sợ đến hồn phi phách tán, điều khiển ngựa chạy đi hướng khác để trốn.

Nhưng mới trốn được hai mươi bước, một mũi tên đã vù vù phóng tới, bắn trúng gáy của y.

Người kỵ binh Đường hai tay ôm cổ họng, trợn mắt rơi xuống ngựa.

Tiêu Diên Niên để cung tên xuống, lạnh lùng lầm bầm nói:- Ngươi sao có thể tránh nổi mũi tên của ta…Đoàn sứ giả Đột Quyết tổng cộng có mười tám người.

Người đứng đầu là phó tướng Mặc Diên Trác.

Sau khi Dương Nguyên Khánh suy nghĩ cặn kẽ, hắn quyết định diệt trừ đoàn sứ giả này.

Đây thật ra là một sự mạo hiểm chính trị rất lớn.

Sớm muộn gì người Đột Quyết cũng sẽ biết là quân Tùy hạ thủ.

Đây chính là cái cớ tối nhất để người Đột Quyết tấn công quân Tùy.

Điểm này, trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rõ.Nhưng bất cứ chuyện gì, đều có cái lợi cái hại của nó.

Mấu chốt là cái lợi lớn, hay cái hại lớn.

Chỉ cần có 51% cái lợi, thì lợi đã lớn hơn hại, có thể xem xét chấp hành.

Trừ khử đội sứ đoàn Đột Quyết, trong thời gian ngắn, là có lợi cho triều Tùy.

Cùng lúc nó có thể tạo ra sự ngờ vực vô căn cứ giữa Đột Quyết và Đường triều.

Phá hư sự kết minh cùng tấn công Tùy giữa hai nước.

Chương 912 : Chiến lược thoái binhVề phương diện khác, chuyện này có thể kéo dài thời gian.

Khoảng cách giữa Trường An và Đột Quyết quá xa xôi.

Việc qua lại phải mất thời gian cả tháng.

Ít nhất phải chạy qua chạy lại hai lần mới có thể cởi bỏ hiểu lầm, vạch trần chân tướng.

Như vậy thì đã qua mất nửa năm.

Đây sẽ là khoảng thời gian cực kỳ quý báu với triều Tùy.

Cho nên Dương Nguyên Khánh thà rằng cho Đột Quyết có cái cớ tấn công, cũng muốn chiếm lấy tiên cơ trước, giành được thời gian.Lúc này đội sứ giả Đột Quyết còn cách hơn mười dặm với tốc độ không nhanh không chậm.

Sau khi rời khỏi Trường An, bọn họ đã đi được mười ngày.

Một đường cực kỳ thuận lợi, các quan phủ ven đường đều có tiếp đãi chu đáo, rượu ngon, thức ăn ngon.

Khiến bọn họ khắc sâu cảm nhận được sự hàm nghĩa tôn quý khách nhân.Tuy nhiên, sau khi vượt qua Hoàng Hà, bọn họ cần hai ngày rong ruổi trên đoạn đường hoang vắng, mới có thể đến thành Lương Châu của quận Võ Uy, nơi có mật độ dân cư dày đặc.

Từ khi qua Hoàng Hà, trên đường dần thưa thớt người.

Ngẩng đầu là núi cao, trời quang.

Cúi đầu là sa mạc, thảo nguyên.

Lúc đầu cảm giác có chút khoáng đạt.

Nhưng càng đi lâu, càng cảm thấy cực kỳ nhàm chán.Đoàn người buồn bực không nói chuyện, chậm rãi đi trên quan đạo.

Mặc Diên Trác thường xuyên ngẩng đầu quan sát phong cảnh hai bên.

Y có chút đói bụng, nghĩ muốn tìm một chỗ để ăn trưa.

Nhưng khu vực quanh đây gần như không có con sông, suối nước nào.- Đại tướng!Một người tùy tùng dùng tiếng Đột Quyết nói:- Vùng này hình như trước đây chúng ta đã đi qua.

Tại hạ nhớ ra phía trước có một thung lũng.

Ra khỏi thung lũng là có một nhánh sông, nước sông rất trong lành.Lời này liền nhắc nhở Mặc Diên Trác.

Y cũng nhớ ra, gần đây quả thật có một nhánh sông, nước sông rất cạn nhưng trong veo.

Y vén mảnh vải nhìn về phía bắc quan đạo.

Khe núi đã ở cách đó không xa.

Mặc Diên Trác liền lập tức hạ lệnh nói:- Tăng tốc độ!Đội ngũ đi nhanh hơn.

Một lát liền đã tới cửa khe núi.

Bọn họ cũng không có nghi ngờ gì.

Dù sao đây là cảnh nội của Đại Đường.

Mười ngày đi đường thuận lợi, đã làm tê đi sự cảnh giác của bọn họ.

Bọn họ đã sớm quên mất nguy hiểm.Đội ngũ trực tiếp đi vào cửa khe núi.

Khi bọn họ đi vào thung lũng không lâu, ở một cây đại thụ cách đó mười bước, lộ ra khuôn mặt của Tần Hoài Ngọc.

Y phụng mệnh dẫn theo năm mươi kỵ binh chặn lại đường lui của quân địch.

Tần Hoài Ngọc có chút căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên y chủ quản một đội quân, cho dù chỉ có năm mươi người.Một Lữ soái chừng ba mươi mấy tuổi đứng ở bên canh.

Y đánh giặc đã được 4, 5 năm rồi, kinh nghiệm phong phú.

Y cảm thấy được sự căng thẳng của Tần Hoài Ngọc.

Liền cười nói:- Tiểu tướng quân không cần căng thẳng.

Đối phương chỉ có hơn một trăm người.

Có thể chạy trốn cũng chỉ ít người thôi.

Thậm chí không cần tiểu tướng quân hành động, các huynh đệ ở đây cũng sẽ giải quyết xong.Tần Hoài Ngọc đứng thẳng eo.

Y muốn đánh một trận chiến cho ra hồn, không thể uất ức như vậy được:- Ta không căng thẳng, ngược lại rất chờ mong.Lữ soái cười cười, lại nói khẽ với y:- Bọn họ đã qua, chuẩn bị thả gỗ!Mấy cây đại thụ đã bị chặt đứt, chỉ cần ra lệnh, bọn lính sẽ đem cây gỗ dời lên quan đạo.

Tinh thần của Tần Hoài Ngọc rung lên.

Y vừa muốn hạ lệnh, lữ soái đã ngăn lại:- Chờ thêm một chút!

Chờ bọn họ đi xa.Tần Hoài Ngọc khắc chế kích động trong lòng, chờ đợi thời cơ tiến đến…Loại khe núi đi qua quan đạo này ở quận Kim Thành là chuyện thường thấy.

Khe núi dài chừng ba bốn dặm, hai bên là rừng cây rậm rạp.

Bởi vì con đường này cũng không phải là con đường tơ lụa, con đường tơ lụa là phải đi quận Hội Ninh.

Cho nên quan đạo khá vắng vẻ.Đoàn người liên tục quan sát bốn phía.

Gió đầu mùa đông có chút hiu quạnh.

Lá cây phần lớn đã rụng hết.

Những lá cây còn lại hầu hết là lá đỏ.

Sắc màu sặc sỡ, tầng tầng lớp lớp như bị nhuộm màu, đẹp không sao kể xiết.Nhưng mọi người cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp.

Một loại điềm xấu không biết từ đâu xuất hiện trong lòng mọi người.

Người đứng đầu nhóm quân Đường hộ vệ đoàn sứ giả Đột Quyết là Giáo Úy họ Lưu.

Y càng nghĩ càng càng thấy không bình thường, liền giục ngựa chạy lên phía trước.

Chắp tay hướng Mặc Diên Trác nói:- Chúng ta có năm người đi trước dò đường.

Theo lý mà nói, hẳn là bọn họ sẽ phát hiện con sông rồi trở về thông báo.

Nhưng hiện tại cách con sông không đến hai dặm, lại không thấy bóng dáng của bọn họ, cái này có chút kỳ quái!Mặc Diên Trác nhướn mày hỏi:- Nhỡ đâu bọn họ đang ở bờ sông chờ chúng ta?- Không có khả năng!

Dù bất kể thế nào, cũng nên có ba người đợi, hai người trở về.

Không thể nào mà năm người đều ở lại bờ sông.Mặc Diên Trác cũng hiểu lời này có đạo lý.

Trong lòng y có chút bất an, quay đầu nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, một tiếng “vù” vang lên từ trong rừng cây.

Một mũi tên nhanh như điện chỰ bắn tới.

Mặc Diên Trác trốn tránh không kịp.

Phốc một tiếng, mũi tên đã bắn trúng cổ họng của y.

Mặc Diên Trác kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống ngựa.Mũi tên đó là tín hiệu, hai bên quan đạo lập tức xuất hiện loạn tiễn cùng phát.

Lực của mũi tên rất mạnh mẽ.

Liên tục bắn về phía tùy tùng Đột Quyết và quân Đường hộ vệ.

Trên quan đạo lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Vòng thứ nhất hơn hai trăm mũi tên đã khiến năm mươi người ngã xuống ngựa.

Nhóm quân Đường và tùy tùng Đột Quyết lập tức loạn thành một đoàn.

Bọn họ sợ tới hồn bay phách lạc.

Mười mấy tên kỵ binh thì thúc ngựa chạy trốn.Lúc này, đợt tên bắn thứ hai lại tới.

Mũi tên tinh chuẩn mà mạnh mẽ.

Lại có ba mươi người ngã xuống ngựa.

Hai đợt tên qua đi, trên quan đạo đã có hơn phân nửa người chết.

Người và ngựa chết nằm đầy trên đất.

Còn lại hơn bốn mươi người hướng bốn phía chạy trốn.Quân Tùy không có bắn ra vòng thứ ba.

Chỉ thấy tiếng kêu rung trời, Mã Thiệu suất lĩnh hơn hai trăm kỵ binh Tùy từ trong rừng cây lao ra.

Hơn mười kỵ binh Đường hoảng hốt chạy bừa, ý đồ trốn lên núi, vừa lúc gặp phải kỵ binh Tùy lao ra, liền bị trường mâu đâm ngã xuống đất.Nhiệm vụ của quân Tùy không chỉ có bắn phục kích đội ngũ ngày.

Mà còn không để cho bọn hắn trốn thoát một ai.

Quân Tùy vung một tấm lưới lớn lên để chặn lại.

Rồi dùng tiễn bắn về phía quân Đường chạy trốn.

Bọn họ không chấp nhận đầu hàng, tất cả địch nhân đều phải chết…Tần Hoài Ngọc đã dẫn người dùng cây cối phá hỏng đường lui của thung lũng.

Y lưu lại mười tên lính phòng thủ cửa thung lũng.

Còn mình thì dẫn theo bốn mươi kỵ binh từ phía sau bọc đánh.

Những điều này đều là do y học được từ trong binh thư.

Không thể xuất hết binh ra đánh, cần phải lưu một ít phòng thủ nơi hiểm yếu.Tần Hoài Ngọc gương mẫu đi đầu, dẫn theo bọn lính tìm tòi.

Lúc này, chỉ nghe thấy phía đối diện vang lên tiếng vó ngựa.

Một gã tùy tùng Đột Quyết đang cưỡi ngựa chạy như bay về phía bên này.

Trên người y có cắm hai mũi tên, cả người đẫm máu.

Phía sau là năm sáu tên binh lính Tùy đuổi theo.Tần Hoài Ngọc hét lớn một tiếng, phóng ngựa xông lên.

Dùng cây giáo mạnh mẽ đâm về phía đối phương.

Nhưng mắt thấy ngọn giáo sắp đâm vào, thì hai mắt của y lại nhắm lại.

Đây là lần đầu tiên y giết người.

Y không thể đối mặt với thời khắc đầy máu tanh này được.

Ngọn giáo đâm xuyên qua ngực người Đột Quyết.

Tùy tùng Đột Quyết liền bị mất mạng, máu tươi vung tới trước mặt của Tần Hoài Ngọc.

Y ngơ ngác nhìn thi thể người tùy tùng Đột Quyết một lúc lâu….Quận Y Ngô, đang có một nhánh quân gồm một trăm nghìn người rút lui về hướng đông.

Trong đội ngũ có bảy phần là người Hán.

Những người Hán này phần lớn là những người mất đất đai, vào năm Đại Nghiệp từ Trung Nguyên di cư tới quận Y Ngô.

Cũng có những kẻ phạm tội ở Trung Nguyên, cả nhà bị đày lưu vong tới Y Ngô.

Cũng không thiếu người Ô Tôn bị người Đột Quyết chinh phục.

Bọn họ cũng là cả nhà dời về phía nam, nhân số lên tới mấy chục nghìn.Bọn họ vốn sống cuộc sống mới yên bình ở quận Y Ngô.

Nhưng lúc này, bọn họ không thể không vứt bỏ nhà mới, rút lui về quận Đôn Hoàng.

Dương Nguyên Khánh ra lệnh, tạm thời buông tha quận Y Ngô, dời về Đôn Hoàng.

Đây là một chiến lược rút lui, Tây Đột Quyết đang đóng một trăm nghìn quân ở phía tây quận Y Ngô, giống như một con hổ rình mồi vậy.Quận Y Ngô còn được gọi là Tây Vực Thập Tự Đạo.

Hướng đông đi qua Tinh Tinh Hạp có thể vào hành lang Hà Tây.

Hướng đông bắc đi qua Chiết La Mạn sơn, là tới đại thảo nguyên Mạc Bắc.

Hướng nam trải qua Y Ngô đạo là tiến vào phía nam Thiên Sơn.

Cho nên nơi này có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.Nhưng vì để sống mái với Tây Đột Quyết, quân Tùy quyết định tạm thời buông tha quận Y Ngô.

Đợi sau khi thiên hạ thống nhất thì lại đoạt lại Y Ngô.Các nam nhân vội vàng kéo xe ngựa, chở người già, trẻ nhỏ và các loại vật phẩm chậm rãi đi trên đường lớn về phía đông.

Nữ nhân thì ngồi trên lưng ngựa, theo sát người nhà.

Mọi người không ngừng quay đầu lại nhìn về phía tây, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến.Ở cách đó, sáu ngàn kỵ binh Tùy bảo vệ một trăm nghìn người rút về phía đông.

Bọn họ chia thành các đội trăm người, mặc giáp mang nón trụ, tay cầm trường mâu chiến đao, ánh mắt liên tục cảnh giác.

Trên một gò đất nhỏ, Tô Định Phương cùng hơn mười thân binh, ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia.

Chương 913 : Lui lại một bướcBuông tha quận Y Ngô là mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, do y đến chấp hành.

Trong lòng Tô Định Phương vạn phần không muốn.

Với y mà nói, chưa chiến đã lui, đã coilà thất bại.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, đối mặt với đại quân một trăm nghìn người của Tây Đột Quyết như hổ rình mồi, bọn họ không có nghênh chiến, mà là rút lui.Việc rút lui này khiến Tô Định Phương cảm thấy nhục nhã.

Y chỉ đành trầm mặc.

Lúc này, có binh lính cưỡi ngựa từ phía tây chạy tới báo:- Tướng quân, Vương Thái Thú đã tới!Một lát sau, có mấy con ngựa chiến xông lên gò đất nhỏ.

Người cầm đầu là một vị chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, bộ dáng hào hoa phong nhã.

Y chính là Thái Thú quận Y Ngô, Vương Hàm Đan.

Y vốn là Huyện lệnh huyện Đôn Hoàng.

Năm trước được thăng làm Thái Thú quận Y Ngô.- Tô tướng quân, mọi người đi chậm như vậy, có thể bị quân Đột Quyết truy kích hay không?Vương Thái Thú lộ vẻ lo lắng hỏi.Tô Định Phương lắc đầu nói:- Xạ Quỹ tạm thời không có tính toán muốn khai chiến cùng chúng ta.

Chúng ta chủ động rút lui, y không có lý do gì gây gổ.

Dù sao địch nhân lớn nhất của y là Đông Đột Quyết.

Nói không chừng còn có thể cùng chúng ta hợp tác, cùng đối phó với Mạc Bắc Đột Quyết.- Tô tướng quân cảm thấy chúng ta có khả năng hợp tác với Tây Đột Quyết hay sao?Vương Thái Thú lại hỏi.Tô Định Phương nở nụ cười thản nhiên nói:- Điện hạ đã nói cho ta biết.

Ít nhất trong mắt của Tây Đột Quyết, chúng ta cùng bọn họ không có sự xung đột về lợi ích.

Mà Mạc Bắc Đột Quyết là địch nhân của song phương.

Cho nên chúng ta còn có cơi hội hợp tác.

Từ thời Đạt Đầu, giấc mộng trở về Mạc Bắc, chính là điều người Tây Đột Quyết muốn nhất.

Đã qua vài chục năm, giấc mộng về cố hương của bọn họ vẫn không có thay đổi.

Mà triều Tùy chúng ta sẽ không chiếm Mạc Bắc.

Đây là cơ sở để song phương hợp tác.Nói tới đây, ánh mắt của Tô Định Phương lại nhìn về hướng đông, có chút suy nghĩ nói:- Ta phỏng chừng điện hạ đã phái sứ giả đến Tây Đột quyết rồi…- Tướng quốc, đã tới Trường An rồi!Một người tùy tùng chỉ về một tòa tường thành nguy nga ở xa la lớn.Dương Sư Đạo dùng tấm vải che bớt ánh mặt trời chói chang, nheo mắt nhìn về hướng tây.

Chỉ thấy một toàn tường thành đen nhánh còn cách đây vài dặm.- Trở lại rồi!Dương Sư Đạo thở dài một tiếng.

Ông ta không biết mình đã rời Trường An được bao lâu rồi, mười năm hay là tám năm?Nhìn toà thành trì ông ta đã sinh ra và lớn lên, trong lòng Dương Sư Đạo cảm thấy cảm khái vô hạn.

Khi nào thì quân Tùy có thể đánh hạ Trường An?Lần này, Dương Sư Đạo phụng mệnh đi sứ Trường An, chính là vì trấn an Đường triều.

Hướng bọn họ giải thích việc triều Tùy phát hành tiền bạc sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của Đường triều.Trên người ông ta có mang theo bức thư do Dương Nguyên Khánh viết gửi cho Lý Uyên.

Trong thư hứa hẹn nghiêm cấm tiền bạc chảy về phía Đường triều.Đây làm một sự nhượng bộ của Dương Nguyên Khánh, hoặc cũng có thể gọi là yếu thế.

Kỳ thật thái độ thế nào cũng không trọng yếu, trọng yếu là phải ổn định Đường triều.Nhất định phải trước khi giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết, tránh việc giao chiến với Đường triều.

Tiền bạc sẽ trở thành ngòi nổ chiến tranh giữa Tùy Đường.

Cho nên nhiệm vụ đi sứ lần này của Dương Sư Đạo, chính là dập tắt ngòi nổ.Mọi người tiếp tục đi tới, cách cửa Xuân Minh của Trương An càng ngày càng gần.

Lúc này, một đội kỵ binh từ trong thành lao nhanh ra.Cầm đầu đội ngũ là một vị quan viên gần bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, ánh mắt trầm tĩnh, có một bộ râu dài dưới hàm, khí độ bất phàm.

Ông ta chính là Lễ Bộ Thượng Thư của Đường triều, Dương Cung Nhân, cũng là đại ca của Dương Sư Đạo.Ông ta phụng chỉ của Lý Uyên đi tới trước đón tiếp Dương Sư Đạo.

Đi bên cạnh ông ta còn có một người mũi ưng mắt nhỏ, có vẻ gian trá.

Y là Nội Sử Thị Lang của Đường triều, Phong Đức Di.Phong Đức Di là chủ động mong được đi đón sứ giả Tùy.

Thực ra, việc y đi cùng là có thâm y.

Lý Uyên không phải quá tin tưởng Dương Cung Nhân.- Đại ca!Dương Sư Đạo nhìn thấy Dương Cung Nhân, liền vui mừng bất ngờ, hô to một tiếng, giục ngựa chạy tới đón chào.Dương Cung Nhân nhìn thấy huynh đệ, trên khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười.

Trong lòng ông ta dâng lên một cỗ thân tình khó có thể nói được.

Hai người bọn họ chảy chung một dòng máu, nên có một sự ăn ý mà người khác không có.- Tam đệ.

Một đường khổ cực.Cho dù trong lòng có một cỗ kích động muốn ôm người đệ đệ nhưng Dương Cung Nhân vẫn khắc chế lại.

Ông ta biết Phong Đức Di ngay tại phía sau.Người này là một tiểu nhân.

Y sẽ đem quá trình mình gặp mặt tam đệ nói tỉ mỉ cho Thánh Thượng.

Dương Cung Nhân cũng hiểu tâm tư của Lý Uyên.

Ông ta không muốn có phiền toái không cần thiết cho nên chỉ chắp tay, thản nhiên cười.Ánh mắt của Dương Sư Đạo lướt qua vai của huynh trưởng, thấy khuôn mặt gian trá của Phong Đức Di đang tươi cười.

Ông ta đã minh bạch nỗi khổ trong lòng huynh trưởng.

Ông ta cũng khắc chế kích động, chắp tay cười nói:- Đại ca có chút béo.- Đó là đương nhiên, sống an nhàn sung sướng đã lâu.

Không còn như ngày xưa, cưỡi ngựa bắn cung, xuống nông thôn hỏi thăm dân tình cho nên có chút mập.Dương Cung Nhân vẫn giữ vẻ tươi cười, lại nhìn phó sứ Trương Lượng.

Ông ta không biết người này, liền cười hỏi:- ị này chính là?- Đây là phó sứ của đệ.

Trương tham quân, đảm nhiệm Ký Thất Tham Quân cho Sở Vương.Dương Sư Đạo cười giới thiệu.Dương Cung Nhân lập tức kính nể, vội vàng thi lễ:- Hóa ra là Trương tham quân, nghe đại danh đã lâu!Trương Lượng không ngờ ông ta lại biết mình, trong lòng có chút đắc ý vội vàng thi lễ thực sâu nói:- Trượng Lượng chỉ đảm nhiệm chức quan nhỏ, không dám thụ lễ của Thượng Thư.

Nghe qua Thượng Thư là người văn võ song toàn, là nho tướng khó có đương thời.

Xin nhận một lễ này của Trương Lượng.Dương Cung Nhân là con cả của Dương Hùng, không chỉ học thức uyên bác, hơn nữa còn đọc thuộc lòng binh thư.

Lúc tuổi còn trẻ, một cây lượng ngân thương nổi danh một thời ở Trường An.

Hơn nữa ông ta còn là một vị mỹ nam tử nổi danh.

Cho nên được xưng là ‘Ngân thương tiểu lang quân’.

Là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.Sau Dương Cung Nhân lại đảm nhiệm Thái Thú Trương Dịch, chiến tích lớn lao, lại được điều vào triều đảm nhiệm Hộ Bộ Thị Lang.

Khi Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Quảng điều động tứ lộ đại quân tiêu diệt Dương Huyền Cảm.

Lộ thứ nhất do Vũ Văn Thuật chỉ huy, lộ thứ hai do Khuất Đột Thông chỉ huy, lộ thứ ba do Lai Hộ Nhi chỉ huy, lộ thứ tư chính là Dương Cung NhânTrước đây ông ta còn chỉ huy quân Tùy công phạt dân tộc Thổ Dục Hồn, thắng nhiều bại ít.

Nên được vinh dự là nho tướng, cực kỳ nổi danh ở Đại Tùy.Dương Cung Nhân thấy Trương Lượng cung kính, không khỏi vuốt râu cười:- Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta tiến vao Trường An đi…Trong ngự thư phòng, điện Võ Đức, Lý Uyên khuôn mặt âm trầm, không nói một lời.

Y đang nghe Phong Đức Di thuật lại sự tình.

Y chỉ quan tâm hai chuyện, một là mục đích của sứ Tùy đến lần này, đây là quốc sự.Hai là, y muốn biết thái độ của Dương Cung Nhân với Dương Sư Đạo.

Đây cũng là một loại tâm tư khó có thể nói hết.Cho dù từ trước, quan hệ cá nhân giữa Lý Uyên và Dương Cung Nhân vô cùng tốt, có thể nói không có gì giấu nhau.

Nhưng lúc đó hai bên là bình đẳng kết giao.

Mà bây giờ, Lý Uyên biến thành quân chủ, tâm tính của y cũng tự nhiên phát sinh biến hóa.Vì giao tình của quá khứ, nên y rất trọng dụng Dương Cung Nhân, thậm chí còn bổ nhiệm ông ta làm Lễ Bộ Thượng Thư.

Nhưng về phương diện khác, Lý Uyên lại có một chút e dè với Dương Cung Nhân, thủy chung không chịu để cho ông ta nhập tướng (làm Tể tướng).

Hơn nữa, Lý Uyên biết rõ Dương Cung Nhân cũng giỏi về chiến tranh, văn võ toàn tài nên càng kiên quyết không cho ông ta mang binh.Nói cho cùng, chính là bởi vì đệ đệ của Dương Cung Nhân, Dương Sư Đạo là Tể tướng của triều Tùy.

Hơn nữa ông ta còn có một người muội muội, chính là Trắc phi của Dương Nguyên Khánh.

Nghĩ tới hai ngươi kia, trong lòng Lý Uyên như bị kim đâm.Ở mặt ngoài Lý Uyên là người quan dung.

Y luôn tận sức biểu hiện mình là một vị đế vương có sự khoan dung, đại lượng.Nhưng trên thực tế, Lý Uyên là người không cho phép một nửa hạt cát trong mắt, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.

Những lúc không người, y sẽ toát ra vẻ u ám trong nội tâm.

Giống như lần này, y khiến Dương Cung Nhân đi tiếp đãi Dương Sư Đạo.- Bọn họ biểu hiện như thế nào?Lý Uyên lãnh đạm hỏi.- Bệ hạ, có thể dùng hai chữ ‘Tinh tế’ để hình dung cuộc gặp mặt hôm nay giữa bọn họ.Phong Đức Di cung kính đứng ở trước án.

Y là người cực kỳ giỏi nắm bắt tâm tư của Lý Uyên.

Việc y am hiểu nhất, chính là suy đoán được đế tâm.Trước kia y lấy lòng Dương Quảng, hiện tại y lại lấy lòng Lý Uyên.

Bởi vì thời gian y đến Đường triều cũng không dài nhưng vẫn được coi là tâm phúc của Lý Uyên.

Lý Uyên tính nhiệm y còn hơn cả Bùi Tịch.Phong Đức Di là kẻ hai mặt.

Một mặt, vì muốn lưu lại được lui, nên âm thầm đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Ở một số việc mấu chốt, y sẽ trợ giúp triều Tùy.Còn mặt khác, vì biểu hiện sự trung tâm với Đường triều, cho nên y cũng không chịu tận tâm với Dương Nguyên Khánh.

Y cứ lắc lư ở hai bên, nhằm dành được lợi ích tốt nhất.

Chương 914 : Kế sách của Trưởng Tôn (1+2)Lính gác lại thì thầm nói:- Nàng ta còn nói cả danh tính nữa.Trình Giảo Kim tức không thể kìm được nữa quát:- Mả cha nhà ngươi, làm ta nghĩ mãi không ra.- Nàng ta nói...nàng ta tên là U gì Nương ấy.- U Nương?Ánh mắt của Trình Giảo Kim bỗng nhiên trợn lên, hai chân nhảy dựng lên, bạt một bạt vào mặt tên lính kia quát:- Thằng chết tiệt này!Hắn chạy như bay về phía cổng trại, quan quân luyện tập ở phía sau đều bàn tán xôn xao.- Trình tướng quân làm sao vậy, hình như có kẻ đòi nợ đến nhà vậy?- Không thể nào!

Nghe đồn đó là phụ nữ.

Chắc là ông ta ở ngoài lén lút qua lại với cô ả nào rồi.- Phì!

Vợ lão hung dữ như thế, lão ta dám ngoại tình sao...

Trình Giảo Kim chạy bán sống bán chết ra cổng, chỉ thấy ở bên đường cách cổng trại vài trăm bước có một cỗ xe kéo dừng ở đó.Bên cạnh xe có một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu tím, đầu đội một chiếc mũ màu trắng, thân hình đầy đặn, đúng là Bùi U rồi.Trình Giảo Kim chạy một mạch năm trăm bước tới, không đỏ mặt, tim cũng không đập loạn lên, mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên, dường như máu toàn thân dốc hết lên đầu, trống ngực đập thình thịch, hai chân chết đứng một chỗ, khó khắn lắm mới lê bước tiến gần tới.Anh ta dường như vừa phải vượt qua vạn dặm trường chinh, vất vả lắm mới tới trước mặt của Bùi U, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lắp ba lắp bắp hỏi:- U Nương…có chuyện gì vậy?Bùi U nhấc chiếc mũ vải cười nói rất tự nhiên.

Mặc dù điệu cười này không chút tư tình lả lơi gì, nhưng lại làm cho Trình Giảo Kim say mê tới điên đảo, anh ta lùi lại phía sau hai bước, gần như muốn té xỉu xuống đất.Phần lớn phụ nữ đều thích những người đàn ông cung phụng tôn thờ mình, Bùi U cũng không ngoại lệ.

Mặc dù cô ta không thích bộ dạng của kẻ trước mặt, nhưng bộ dạng thất thần chết mê chết mệt của Trình Giảo Kim khiến cô ta tìm được một tia hy vọng, cô ta cười duyên một cái rồi hỏi:- Trình tướng quân, chàng không có chuyện gì chứ!Trình giảo Kim hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh nói:- U Nương, nàng nói đi, tìm ta có việc gì vậy?- Trời ơi!Bùi U cúi đầu thở dài, vẻ mặt đáng thương khổ sở nói:- Có người ức hiếp ta, cũng không có vị quân tử nào giúp ta, đành chỉ biết cầu cứu Trình tướng quân thôi.Trình Giảo Kim lập tức trừng mắt lên hỏi:- Ai là người ức hiếp nàng, hãy nói cho ta nghe biết!- Là người cùng nghề với ta, người đời thường nói người cùng nghề là oan gia của nhau.

Quán rượu của ta đang làm ăn rất tốt, có mấy tửu lầu vì thế đem lòng ganh ghét, bọn họ hợp tác với nhau đuổi ta ra khỏi Thái Nguyên.

Bọn họ còn phái người đến uy hiếp ta, sau giờ ngọ hôm nay nếu ta vẫn chưa đóng cửa tiệm, thì bọn họ sẽ đến đập phá quán rượu, nghe nói bọn họ còn thuê cả đám giang hồ đến.

Trình tướng quân, ta rất sợ.Vừa nói, nước mắt Bùi U lăn dài trên má.Trình Giảo Kim tuy rằng bị Bùi U làm cho mê muội, nhưng anh ta vẫn không đến nỗi hồ đồ đến mức tối thiểu nhất mà không suy xét gì.

Người đứng đằng sau Bùi U là ai, tên này chắc không có mắt rồi, mà dám ức hiếp nàng ta?- U Nương, nàng có thể tìm tới Vương Phi, cho dù Vương Phi không tới.

Vương Phi cũng sẽ phái người dẫn mấy cận vệ mang theo đao tới, như vậy cũng làm bất cứ kẻ nào cũng phải khiếp sợ.- Ôi!

Vương Phi là ai, làm sao có thể giúp ta được, đánh với mấy tên đầu gấu giang hồ ấy chỉ sợ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Vương Phi.Nói đến đây, Bùi U lại thở dài một tiếng:- Nếu Trình tướng quân cảm thấy khó khăn, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cảm thấy thương cho cảnh cô nhi quả phụ, không có chỗ nương tựa.

Xem ra chỉ có thể thu dọn đồ đạc mà rời đi thôi.Cô ta hít thật sâu, lên xe ngựa muốn đi, Trình Giảo Kim cảm thấy như có máu nóng trong người sôi sục, dâng trào mạnh mẽ, lên tới cả chóp đầu anh ta.Hắn lớn tiếng nói:- Nếu Bùi U đã coi trọng ta như vậy, có khó đến mấy ta nhất định cũng sẽ giúp.

Chiều mai phải không, ta sẽ dẫn người đến bảo vệ cửa hàng cho nàng!Bùi U mừng rỡ, kéo màn che lên cười nói:- Chàng phải đến sớm một chút, ta mời chàng ăn cơm!Bùi U tươi cười như hoa, vẫy tay tạm biệt anh ta, rồi thúc xe chạy đi.

Trình Giảo Kim trông theo bóng cô khuất xa, lòng anh ta dường như bồng bềnh trong mây mù.Bỗng nhiên anh ta tự cắn ngón tay mình, có cảm giác đau, đây là thật, không phải là mơ.

Trình Giảo Kim như mở cờ trong bụng, Bùi U không ngờ lại đến tìm mình….

Bùi U ngồi trong xe, trong lòng rất đắc ý, chính cô cũng không ngờ vẻ mặt này lại có thể làm say đắm anh ta như vậy.

Cô ta có một sức truyền đạt đến ma lực, dung mạo cũng vô cũng quyến rũ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào buổi chiều, cô ta lại vô cùng phẫn nộ.Thực ra cô cũng không hoàn toàn lừa Trình Giảo Kim, buổi trưa trước sau gì cũng có một đám người đến đập phá tửu lầu của cô.

Tuy nhiên không phải là người trong nghề, càng không phải là bọn du côn giang hồ, mà là Bùi gia.

Bùi gia đã ba lần cảnh cáo cô phải đóng cửa tiệm, nếu không chuyển nhượng cửa hàng, sẽ không cho phép cô làm bà chủ nữa.Nhưng Bùi U hết lần này đến lần khác đều phớt lờ, cô ba lần cãi nhau ầm ĩ với huynh trưởng của Bùi gia, thậm chí thà rằng bị Bùi gia trừ tịch.

Chạng vạng ngày hôm qua, Bùi Diệu đến cảnh cáo cô ta lần cuối cùng, nếu buổi trưa ngày mai cô không đóng cửa tửu quán thì Bùi gia sẽ thẳng tay đập phá quán rượu của cô.Tối hậu thư của Bùi gia cuối cùng cũng khiến Bùi U đứng ngồi không yên, đầu tiên nàng tới tìm Bùi Mẫn Thu, nhưng vẻ mặt gượng gạo đau khổ của Bùi Mẫn Thu không biết làm sao khiến cô bỏ ý định sử dụng quyền lực trong đầu.Cô cũng hiểu được nỗi khó xử của Bùi Mẫn Thu, từ hôm nay về sau người dám chống lại gia tộc, ngoại trừ Bùi Mẫn Thu, e rằng chỉ có một mình cô.Vạn bất đắc dĩ, cô mới nhờ tới Trình Giảo Kim, vốn chỉ định thử một lần, nhưng không ngờ Trình Giảo Kim lại đồng ý, khiến trong lòng cô có một chút cảm kích.

Cô nghĩ tới sau khi chuyện này kết thúc, cô muốn đem số tiền thu được nhiều lần trước về La gia.Ánh mắt của Bùi U dần dần trở lên kiên cường hơn, cô thà rằng không làm người của Bùi gia, chứ quyết không bỏ quán rượu của mình, tuyệt đối không…

Chưa tới trưa, Trình Giảo Kim đã dẫn ba mươi thuộc hạ thân tín đến Nguyên An tửu quán.

Trình Giảo Kim lợi dụng đủ các quy tắc trong quân đội, như vậy nếu điều động vượt quá năm trăm người nhất định phải có lệnh bài của Sở Vương.

Dưới năm trăm người, trên trăm người, thì phải được lệnh của tướng quân, dưới một trăm người thì Á tướng có thể điều động.Trình Giảo Kim là Á tướng, anh ta có quyền điều động dưới trăm người, nhưng quy định này thực ra chỉ áp dụng đối với th, nói cách khác nghĩa là tướng quân được phép có dưới năm trăm thân binh, Á tướng được phép điều động dưới một trăm thân binh.Ba mươi tên lính thân tín này đã đi theo Trình Giảo Kim nhiều năm, kì thực họ đều là thân binh của anh ta, chỉ là trời sinh Trình Giảo Kim vốn đã lười nhác, không muốn những thân binh này ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của anh ta.Cho nên không cần dẫn theo bọn họ về phủ, chỉ khi có chiến tranh mới cho bọn họ đi theo bên mình, hôm nay dẫn bọn họ đến tửu quán lầu ăn uống cũng là lần đầu tiên.Bùi U nhìn thấy Trình Giảo Kim dẫn người đến trợ giúp, cô ta vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo bọn tiểu nhị mở yến tiệc bày rượu tiếp đón, tại đại sảnh chính ba bàn rượu đã được bày lên, cô ta đích thân mang rượu, bưng thức ăn cho binh lính.- U Nương, nàng cứ yên tâm!

Sau này có việc gì, cứ nói một tiếng, lão Trình ta lập tức phái người đến giúp nàng.Mấy chén rượu uống vào bụng, Trình Giảo Kim như can đảm hẳn lên, không những nói năng lưu loát mà trong lời nói cũng rất thâm sâu.

Bùi U là gì của anh ta, thậm chí cũng bạo miệng hơn, không biết vợ anh ta nghe được sẽ có suy nghĩ gì?Bùi U là bà chủ quán rượu, cũng hiểu nhiều biết nhiều, kiểu nói tán tỉnh bay bướm của Trình Giảo Kim cô cũng nghe nhiều, cô mỉm cười nói:- Nếu nương tử của Trình gia tới làm khó cho tiểu nữ, thì tiểu nữ biết làm sao?Bọn lính đồng loạt cười phá lên, Trình Giảo Kim phấn khởi lạ thường, mượn rượu mà hô lớn:- Vậy ta sẽ bỏ mụ ta, tới rước U Nương về.- Nhé!

Các ngươi có ai biết Trình gia sống ở đâu không?

Nhanh dìu tướng quân về, đừng để ngài ấy say gục dưới bàn rượu.Trong tửu quán lại rộ lên một tràng cười lớn, đúng lúc đó, chưởng quầy từ lầu hai chạy xuống, vẻ mặt căng thẳng nói:- Đông chủ, bọn họ đến rồi!Mặt Bùi U biến sắc, bước nhanh tới cửa, nhìn ra phía bên ngoài quán, cô chỉ nhìn thấy huynh trưởng của cô Bùi Diệu cưỡi ngựa, đằng sau dẫn theo hai mươi gia đinh của Bùi gia.

Người nào cũng đều cầm một chiếc gậy gỗ, sát khí đằng đằng.Bùi U bước nhanh tới, vung đôi dày sang hai bên, đứng chân trần trên mặt đất, hai ta chống nạnh, cao giọng nói:- Trên trời dưới đất, nội trong ba trượng của tửu quán này là địa bàn của ta, các ngươi phải cho ta chỗ đứng chứ!Bùi Diệu nhau mày, không ngờ lại học phong cách của bọn sơn tặc, cởi giày đứng chân trần, không còn thể thống gì nữa, gã cố nuốt cục giận xuống kiên nhẫn nói:- Đại muội, ta đã cảnh báo muội ba lần, gia chủ cũng đã tức giận.

Muội nếu không bỏ cửa tiệm, thì hậu quả nhận được là rất lớn.

Chương 916 : Thu được tiền giảBùi U cười một tiếng:- Bổn đường Nhị Thúc có thể đi Giang Nam buôn bán, Dao tam gia kinh doanh ở Trường An, sao huynh không quản anh ta, sao không nói bọn họ kinh doanh làm nhục gia phong.

Chẳng qua cửa tiệm của ta không chia cho Bùi gia chén canh nào, ta nói thật cho huynh biết, ta tuyệt đối không bỏ rơi cửa hàng của ta.

Bùi gia nếu cho rằng vì ta mà mất mặt, muốn trừ tịch ta cũng tốt thôi, ta cũng không thèm chấp.

Nhưng hôm nay các ngươi dám cả gan động vào của hàng của ta thì ta sẽ cho các ngươi xem!Lúc này mọi người xung quanh đến xem ngày một đông, đây là nơi ồn ào náo nhiệt ở Bắc thành, người qua đường rất nhiều, vì vậy trong chốc lát có hàng trăm ngươi vây quanh, to mò náo nhiệt đến xem.

Có rất nhiều người đang chạy về phía này xem.Bùi Diệu cuối cùng không thể nhịn được nữa, gã gầm lên một tiếng:- Ra tay cho ta…Trình Giảo Kim núp ở phía sau cửa, anh ta nhìn thấy rõ bọn người đến đây đập phá, những gia đinh khác anh ta không rõ, nhưng anh ta lại nhận ra Bùi Diệu.Trình Giảo Kim trời sinh cho hai đôi mắt tinh nhanh.

Năm đó anh ta cùng với Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ dự tiệc, Bùi Diệu là một trong những người ngồi cùng bàn với anh ta.

Mặc dù thời gian trôi đi cũng đã được mười mấy năm rồi, nhưng dù chỉ còn một mắt anh ta cũng nhận ra được.

Hơn nữa Bùi Diệu lại gọi Bùi U là đại muội nữa!Trình Giảo Kim lúc này mới hiểu được, anh ta giúp Bùi U, không phải là vì bọn du côn đến gây chuyện, mà là gia đinh của Bùi gia, bây giờ phải làm thế nào?

Giúp hay là không giúp, nếu giúp thì có nghĩa là anh ta sẽ đắc tội với Bùi gia, làm không tốt còn bị quân pháp trừng phạt, còn nếu không giúp, thì lại để Bùi U đơn phương độc chiến.Trình Giảo Kim đảo mắt một lượt, đắc tội với Bùi gia e rằng khó lòng tránh khỏi, nhưng muốn tránh bị trừng phạt của quân pháp, anh ta vẫn còn một cách.

Trình Giảo Kim vẫy tay ra hiệu gọi ba mươi tên thuộc hạ đến trước mặt, anh ta dặn dò bọn họ mấy câu, bọn lính gật đầu lia lịa, sau đó Trình Giảo Kim nhảy ra ngoài bằng lối cửa sổ.Bên ngoài cửa, Bùi U rút ra một cây đao lớn, lớn tiếng quát to:- Các ngươi ai dám tiến lại gần, ta sẽ giết chết người đó!Đám gia đinh Bùi gia đều dừng bước, không dám xông lên phía trước, Bùi Diệu phẫn nộ, chỉ roi ngựa vào phía tửu quán:- Không cần để ý đến cô ta, đập vỡ tửu quán cho ta.Thực ra Bùi Diệu cũng không có cách nào khác, Bùi U dù sao cũng là tiểu muội thân thiết của gã, nhưng năm lần bảy lượt gã khuyên bảo cũng vô ích, gia chủ đã nổi giận.Nếu hôm nay gã không xử lý xong việc này, thì gã cũng bị gia pháp trừng trị.

Gã thấy bọn gia đinh còn chần chừ không dám tiến lên, vội thúc ngựa lên phía trước, giơ roi vụt thật mạnh về phía bọn gia đinh, quát lớn:- Xông lên cho ta!Bọn gia đinh bị bức bất đắc dĩ phải xông lên, đành phải vượt qua Bùi U xông vào tửu lầu quán.

Bùi U xông lên trước, chém tới tấp về phía một gã gia đinh:- Các ngươi tiến đến sẽ nhận lấy cái chết!Năm đó cô ở huyện Thanh Hà một mình ra sức chèo chống tửu lầu quán, chưa bao giờ có du côn đến đòi tiền gây chuyện.

Với dáng vẻ hung hãn, cô ta cầm đao liều mạng với bọn chúng, cuối cùng cũng bao toàn được số tài sản ít ỏi.

Hôm nay mẹ của cô lại muốn đến phá quán rượu của cô, càng thêm bi phẫn, nên cô cũng liều một phen.Nhưng gia đinh Bùi phủ đều được rèn luyện võ công, mà Bùi U dù sao cũng là nữ giới, lúc này mấy tên gia đinh nhất loạt dùng gậy gỗ đỡ đao của cô.“leng keng!”

Đao của cô bị hất tung ra, một cây gậy khác đánh vào đầu gối của Bùi U, Bùi U lảo đảo một vòng rồi ngã xuống đất.

Mọi người xung quanh đến xem hò reo náo nhiệt, có người còn lớn tiếng chửi:- Đánh đàn bà con gái thì còn gì là nam nhi đại trượng phu nữa!Bùi Diệu cũng không cố giải thích, hô to một tiếng:- Xông vào cho ta, đập vỡ hết!Hai mươi mấy đinh gia xông vào tửu lầu quán.

Đúng lúc đó, từ bên trong quán xông ra mấy chục tên lính, họ vơ lấy cái bàn và cây đinh ba trong phòng bếp, hung hãn như lang sói đánh túi bụi vào đám gia đinh.Những binh lính này không chỉ có võ nghệ cao cường, mà cũng trải qua vô số lần nguy hiểm trong các trận chiến.

Càng ngày càng hung hãn hơn, bọn họ phối hợp rất ăn ý với nhau, tên gia đinh nào tiến vào đều bị đánh cho tơi tả, còn xông vào đám gia đinh chém như chém quân địch.Bọn lính hung hãn vô cùng, đánh cho bọn gia đinh đầu rơi máu chảy, kêu cha kêu mẹ thảm thiết.

Mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi, Trình Giảo Kim nấp vào một góc, cũng mặt mày hớn hở vỗ tay khen ngợi.Không khác gì như anh ta gặp lửa, anh ta làm ra vẻ từ xa chạy tới, miệng thở hồng hộc, hét lớn:- Dừng tay lại, tất cả dừng t lại!Bọn lính dừng chém giết, đám gia đinh cũng hết kêu la, chạy ra xa, mấy tên gia đinh rên rỉ lăn lộn trên mặt đất, Trình Giảo Kim tiến lên phía trước, tát mạnh vào một tên lính, rồi lại lên tiếng mắng mấy người lính còn lại:- Ai cho phép các ngươi đánh lộn trên đường vậy?Một tên lính nói:- Tướng quân, chúng tôi đang ăn cơm trong quán rượu này, thì thấy một lũ vô lại xông vào ức hiếp cướp bóc khách trong quán.

Chúng tôi không chịu nổi mới ra tay trừng phạt chúng một chút, chúng tôi cũng đã đi báo quan phủ, quan phủ có lẽ cũng sẽ đến đây ngay.Khuôn mặt Trình Giảo Kim lúc này mới giãn ra, anh ta cố ý làm bộ như không biết Bùi Diệu, chỉ vào đám gia đinh mắng:- Dưới quyền của hoàng thượng, bọn lưu manh đầu gấu các ngươi sao dám cả gan ức hiếp dân nữ, cướp đoạt tài sản của dân chúng, như này thử hỏi còn vương pháp nữa không?Anh ta quát một tiếng ra lệnh:- Đem hết bọn chúng lên quan phủ!Trình Giảo Kim cực kì gian xảo, đánh nhau trên đường là vi phạm quân pháp, nhưng cùng hợp tác với bên quan phủ để bảo vệ tài sản của nhân dân, giữ gìn trật tự an ninh cũng chính là lập công.

Quan trọng là phải lôi kéo quan phủ địa phương vào chuyện này, như vậy tính chất của vụ việc sẽ thay đổi, cho nên nếu có đắc tội với Bùi gia, thì phải giả ngu đến cùng.Bọn lính đều xông lên phía trước, dùng dây thừng trói bọn gia đinh lại.

Lúc này, trong lòng Bùi Diệu tự than thở một mình.

Gã không ngờ rằng Bùi U lại đi tìm sự giúp đỡ, hơn nữa lại sắp xảy ra chuyện lớn, một khi quan phủ đã nhúng tay vào lại thêm phiền toái.Gã liền vội vàng tiến tới chắp tay nói:- Trình tướng quân, đây chỉ là hiểu nhầm!Trình Giảo Kim liếc mặt nhìn gã, lạnh lùng nói:- Người ở đâu đến?- Tại hạ là Bùi Diệu, là con cháu của Bùi gia, đây không phải là phường vô lại chuyên đi gây chuyện, mà chỉ là tranh chấp trong Bùi gia.

Những người này đều là gia đinh của Bùi gia, khẩn cầu Trình tướng quân thả bọn họ ra.- Không thể thả!Bùi U khập khễnh đi tới, đầu nàng quay cuồng, chiếc váy dài cũng bị xé rách, vừa rồi dường như bị mấy gậy đánh vào gãy chân, nàng cảm thấy chân mình đau đớn khó chịu vô cùng, nàng căm hận nói:- Tôi có cái gì mà phải tranh chấp với Bùi gia, tôi không phải là người nhà của Bùi gia.

Bùi gia các ngươi cậy thế cướp đoạt tài sản của muôn dân, nhất định phải bắt bọn chúng lên quan!Bùi U nói to với mọi người xung quanh:- Bà con cô bác đã nhìn thấy chưa, đây chính là điều được gọi là danh gia vọng tộc, chính là gia tộc Bùi Thị.

Thấy cửa hàng của tiểu nữ ăn ra làm nên, bọn họ nảy sinh lòng tham, muốn cưỡng ép đuổi tiểu nữ đi, thử hỏi như vậy thiên hạ này còn vương pháp không?Mọi người dân trong thành bắc đều ùn ùn kéo đến xem, mọi người cùng nhau hét to:- Bùi gia cậy thế hiếp người, Bùi gia cướp đoạt của cải của dân!Tiếng hô mỗi lúc một lớn, chất chứa biết bao oán giận.Mô hôi chảy đầm đìa trên trán Bùi Diệu, gã chỉ muốn ra đòn giải quyết nhanh gọn, đóng cửa tiệm đập phá xong rồi lại đi, chứ không ngờ rằng Bùi U lại tìm được cứu viện, khiến bọn gã không vào được trong quán.Gã bỗng nhiên nhận ra sai sót trong kế hoạch của mình, phải là nửa đêm mới đúng, ban ngày sẽ khiến nhiều người đến xem, điều này sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Bùi gia.

Gã muốn giải thích, nhưng giọng gã quá nhỏ, đã bị tiếng gầm thét của cả biển người kia áp đảo.Lúc này, huyện lệnh huyện Tấn Ddẫn theo hai mươi mấy tên nha dịch kịp thời tới nơi.

Y nhận ra Bùi Diệu, cũng biết hoàn cảnh của Bùi U, gặp phải tình thế này, trong lòng y cũng hiểu được nửa phần.

Việc này khiến y phải đau đầu rồi, không biết phải làm thế nào, nếu không quản thì mũ quan trên đầu y khó mà bảo toàn được.

Còn nếu nhúng tay vào, thì chỉ sợ lại đắc tội với Bùi gia.Nhưng tiếng phản đối của dân chúng sôi sục, nếu không nhúng tay vào e là những gia đinh này sẽ bị dân chúng tức giận đến nỗi đánh cho chết mất, không biết làm thế nào, y phải thét lên ra lệnh:- Đem tất cả về nha huyện để xử lý!Bùi U ngang ngạnh, tiến lên quỳ xuống nói:- Thanh thiên đại lão gia, dân nữ muốn tố cáo Bùi gia ỷ thế hiếp người, cướp đoạt của cải của dân chúng, cúi mong huyện lệnh đại gia làm chủ cho dân nữ…Chuyện ồn ào huyên náo ở Nguyên An tửu lầu rốt cục cũng khiến cho Bùi gia khó có thể giải quyết ổn thỏa.

Bùi gia buộc phải làm giấy cam kết cam đoan không can thiệp vào cửa hàng của Bùi U nữa.

Bùi U cũng rút đơn kiện về, nhưng Bùi gia lập tức khai trừ Bùi U ra khỏi gia tộc, không nhận cô là chi nữ của Bùi gia.

Chương 917 : Tình hình nghiêm trọng (1+2)Về phần Trình Giảo Kim không bị trách phạt, cũng không được khen ngợi, dường như chuyện này không liên quan gì tới anh ta.Chu huyện lệnh rất cẩn thận, trong lúc mang phạm nhân đi, không đem binh lính đến huyện nha, coi bọn họ chỉ như người qua đường thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ, trong báo cáo cũng không nhắc đến Trình Giảo Kim và binh sĩ của anh ta, trong lòng anh ta biết chắc, không thể dính dáng tới quân đội.Nhưng chuyện này lại mang tới cho An Nguyên quán một kết cục không tưởng được.

Danh tiếng của quán vì thế mà có tên tuổi lớn.

Khách hàng kéo đến đông nghìn nghịt, giành hết khách ở các quán rượu của Bùi gia.

Giúp cho An Nguyên quán kinh doanh ngày càng hưng thịnh.Phòng trên lầu năm của tửu quán, Bùi U đang vén váy lên, cẩn thận xoa rượu thuốc lên chỗ vết thương trên đùi, mặc dù bị đau đã một ngày rồi, nhưng trên đùi vẫn thấy hơi tê tê.

Lạighĩ đến số tiền bồi thường thuốcen là ba nghìn xâu tiền của Bùi gia, trong lòng cô ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc! cốc!” ngay sau đó nghe thấy tiếng gọi của chủ quầy:- Đông chủ, có chuyện gấp!Giọng y có vẻ rất lo lắng.Bùi U hoảng sợ, cuống quýt buông váy xuống, sửa sang lại áo quần, rồi mới bước đến mở cửa, chỉ thấy trưởng quầy bưng một cái mâm, trong mâm có rất nhiều tiền, Bùi U nhướn mày:- Sao lại thế này?- Đông chủ, chúng ta thu được tiền giả.Quầy trưởng gần như khóc ra thành tiếng.Bùi U trong lòng kinh ngạc, vội mở cửa, nhận lấy chiếc mâm.

Cô quay vào phòng, rồi đi tới mở cửa sổ, những tia nắng sáng chói ùa vào trong phòng, chiếu lên cái khay đặt trên bàn, ánh sáng trắng trắng phản chiếu từ số tiền trong khay khiến cô chói mắt.Bùi U cầm mấy nén bạc lên, giơ về phía ánh sáng ngắm nghía kĩ lưỡng, thật là quá tinh xảo, chẳng khác gì với mẫu tiền mà nhà nước ban hành, kích thước, hoa văn, và chữ viết đều giống nhau y hệt.Bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội bước đến chiếc tủ treo, thò tay vào bên trong cầm ra mấy nén bạc.

Chạm vào món tiền này, lập tức xác nhận rõ cảm nhận của cô, số tiền mà trưởng quầy cầm khá quan trọng, trọng lượng của năm miếng tiền tương đương với mười miếng tiền của triều đình phát hành.- Đông chủ!Quầy trưởng vẻ mặt đưa đám nói:- Số tiền giả này chỉ có thể dùng để đánh thành đồng trắng thôi.

Hôm nay khách quá nhiều, chúng tôi không chú ý hết được, số tiền giả nhận được tổng cộng là năm mươi mấy miếng tiền.Cũng được, tổn hại tính ra cũng không lỮ, Bùi U an ủi y:- Chuyện này không phải do ngươi, cũng không phải là lỗi của bọn tiểu nhị, nhưng phải cẩn thận một chút.

Ai dám sử dụng tiền giả, phải lập tức bắt gã lại, đi đi!- Đa tạ Đông chủ!Trưởng quầy lau mồ hôi trên trán, quay người bước đi.

Bùi U ngẫm nghĩ một chút, cô lập tức đem số ngân bạc giả cất vào một cái túi gấm, mặc thêm một chiếc áo ngắn, chải lại đầu tóc gọn gàng, mở cửa đi xuống lầu, đến lầu một, cô nói với tiểu nhị:- Chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta muốn tới Tấn Dương cung…Trời cũng đã sắp chạng vạng, thời gian bãi triều trong cung Tấn Dương cũng đã qua, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở Tấn Dương cung chưa đi.

Bình thường hắn đến tận tối mịt mới quay về phủ, hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự yên lặng ẩn chứa những nguy cơ đang từng bước tới gần với Đại Tùy.Hắn phát hiện mình còn xem thường quyết tâm dùng quân lập uy của Hiệt Lợi Khả Cát.

Hôm qua hắn nhận được thư cầu cứu của bộ lạc Ô Đồ Dư sinh sống tại ven hồ Ô Khất Bạc.

Đội kị binh Đột Quyết bắt đầu xuất hiện quầy rầy bộ lạc Ô Đồ Dư, bọn chúng giết hại các đàn ông, cướp đoạt phụ nữ, và tài sản.

Đã có hơn một trăm hộ dân chăn nuôi nằm rải rác ở Đột Quyết bị cướp bóc, giết hại.Mặc dù chỉ là một tiểu đội kị binh Đột Quyết nhỏ bé, nhưng theo kinh nghiệm tích lũy, sau lưng đội kị binh này ắt phải có đội kị binh Đột quyết lớn mạnh hỗ trợ ở phía sau.

Hơn nữa hôm nay, thời tiết có chút khác thường, đã vào tháng mười một rồi, trên thảo nguyên tuyết vẫn chưa rơi, cực kì giống với mùa đông năm Đại Nghiệp thứ sáu.

Năm đó suốt cả mùa hạ và mùa thu trung nguyên hạn hán triền miên, còn mùa đông trên thảo nguyên cũng không có tuyết rơi, lẽ nào năm nay cũng như vậy sao?Dương Nguyên Khánh trong lòng tràn đầy lo lắng, nếu mùa đông năm nay trên thảo nguyên không có tuyết rơi, thì thế cục này thật là nguy hiểm.Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng của Bùi Thanh Tùng:- Điện hạ!

Ngoài cửa có binh lính báo lại, Đông chủ của tửu quán An Nguyên, Bùi U cầu kiến, nói có việc quan trọng muốn bẩm báo…Dương Nguyên Khánh nghe nói Bùi U tới, hắn cười rồi nói:- Cho thị vệ dẫn cô tới đây!Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại dặn dò:- Không được đi cửa chính, dẫn cô ta qua cửa phụ lên lầu.Đây không phải vì sợ có người nhìn thấy, mà bởi vì Tử Vi các là nơi xử lý quân cơ, thông thường sẽ không cho phép những người bình thường vào trong.

Giống như Bùi U là một thương nhân không có chức phẩm vị tước gì, cho nên không chỉ có Tử Vi các mà ngay cả cung Tấn Vương cũng không thể dễ dàng cho vào.

Hôm nay vì đã bãi triều, hơn nữa cũng chỉ là một lần ngoại lê, nên cũng không sao cả.Chỉ có điều Dương Nguyên Khánh phải suy xét đến thể diện của mấy tướng quốc, nếu Bùi U đi cửa chính, các tướng quốc phát hiện ra bọn họ sẽ rất khó chịu, vì vậy chỉ có thể qua cửa phụ mà thôi.Không bao lâu, hai thị vệ đã dẫn Bùi U đến quan phòng của Dương Nguyên Khánh, Bùi Thanh Tùng tiến vào bẩm báo:- Điện hạ, cô ta đển rồi!- Cho cô ta vào đi!Cửa mở, Bùi Thanh Tùng đưa Bùi U vào trong phòng, sau đó anh ta cẩn trọng đóng cửa lại, trong lòng Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu:- Trong đầu Bùi Thanh Tùng này nghĩ đi đâu vậy?Bùi U có chút vội vã, mặc dù cô rất mực thích Dương Nguyên Khánh, nhưng trong lòng cô hiểu rõ.

Dương Nguyên Khánh không để ý đến cô, dáng mình không đẹp, dung mạo lại càng không, với thân phận của một cô nhi quả phụ, nên cũng chẳng dám nghĩ xa xôi, nhưng muốn hắn chiếu cố đến việc buôn bán của mình, cũng là có thể.Bùi U tự biết rõ mình, từ sau khi chồng cô qua đời, cô xem nhẹ chuyện tình yêu nam nữ, một lòng một dạ chú tâm đến việc kinh doanh kiếm tiền.

Theo cô, nếu không thể dựa vào người đàn ông nào, thì chỉ có thể dựa vào đồng tiền mà thôi, cho nên Bùi gia muốn đập phá cửa hàng của cô, cũng chính là chặn luôn đường sống của cô.

Vì vậy cô thà chết chứ quyết không để cho Bùi gia đạt được mục đích.Cô tiến lên trước, vái một lễ thật sâu nói:- Dân nữ Bùi U bái kiến Sở Vương Điện Hạ!Dương Nguyên Khánh chỉ coi Bùi U la chị vợ của hắn, đương nhiên không có ý nghĩ gì khác.

Hôm qua hắn cũng nghe nói chuyện xảy ra ở An Nguyên tửu lầu, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, hắn biết Bùi gia sẽ không dễ gì để cho Bùi U trở thành thương nhân bán rượu.

Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn, hoặc là Bùi U đóng cửa tiệm rồi tái giá, hoặc là thủ tiết không đi bước nữa, hoặc cũng có thể bị Bùi gia trục xuất ra khỏi gia tộc, đoạn tuyệt quan hệ.Kết quả cuối cùng vẫn là ân đoạn nghĩa tuyệt.

Dương Nguyên Khánh cũng có chút khâm phục dũng khí của Bùi U, cô khiến cho hắn nghĩ tới một thời đã qua của mình.

Năm đó chẳng phải hắn cũng bị trục xuất khỏi Dương gia sao?Vừa khâm phục, lại vừa thông cảm, nhưng trong chuyện này, hắn chỉ có thể giả câm giả điếc, giả bộ cái gì cũng không biết, cũng không có can hệ gì tới hắn.

Thanh quan khó đoạn việc nhà, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà chọc tức Bùi gia.Cũng may sự việc đã giải quyết xong, Dương Nguyên Khánh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, tươi cười nói:- U đại tỷ tìm ta có việc gì vậy?Tiếng U đại tỷ này khiến cho trong lòng Bùi U thêm phần ấm áp.

Dương Nguyên Khánh không phải vì mình bị trục xuất khỏi Bùi gia mà có phần biệt đãi.

Hắn đối xử với mình vẫn như xưa, nhưng Bùi U cũng là người thông minh, cô biết Dương Nguyên Khánh sẽ khó xử trong chuyện của mình, cho nên cô cũng không đề cập tới chuyện hôm qua, cô lấy túi gấm ra vứt “rầm” một cái, rồi dốc toàn bộ số ngân lượng ra.- Điện hạ, người tự xem đi!

Tất cả đây đều là bạc giả, năm mươi mấy nén này đều thu được ở quán rượu của chúng tôi.Nét tươi cười của Dương Nguyên Khánh vụt biến mất, mặt hắn nhăn lại, hắn đi tới phía trước, nhặt một nén bạc trên bàn lên.

Bùi U phải so sánh mới phát hiện ra sự khác nhau, còn Dương Nguyên Khánh vừa cầm vào liền biết đó là tiền giả, nặng hơn rất nhiều, đây nhất định làm bằng đồng trắng rồi.Dương Nguyên Khánh cầm chặt nén bạc trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát nén bạc giả này, kĩ thuật chế tác rất điêu luyện, từng chút từng chút một không thua gì số ngân lượng mà bọn họ tạo ra.

Thậm chí ngay cả chi tiết ở các viền mép cũng giống nhau như đúc.Dương Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu, năm đó xét xử mấy vụ án đúc tiền giả, hắn cũng có một chút kinh nghiệm.

Bình thường tiền giả đúc trong dân hầu hết đều khá thô ráp, ngay cả phường đúc có thực lực vô cùng mạnh cũng không thể đúc giống như mẫu tiền thật.

Làm được tinh xảo tỉ mỉ như thế này, thì chỉ có khuôn mẫu của nhà nước mới có thể làm được.Hơn nữa trong nửa tháng ngắn ngủi mới hoàn thành khuôn, việc đúc tiền giả rồi lưu hành trên thị trường tuyệt đối không thể là người trong dân làm ra.

Thậm chí ngay cả Lý Mật, Vương Thế Sung cũng không thể làm được, trong đầu Dương Nguyên Khánh nảy ra một suy nghĩ, đây có lẽ là tiền giả do nhà Đường phát hành.Hắn ngay tức khắc nói:- Nhanh chóng cho truyền Ngụy Bí tới gặp ta!Bùi U thấy sắc mặt của Dương Nguyên Khánh nhăn lại, biết chuyện này khá nghiêm trọng, cô cũng không dám nói nhiều, liền đứng dậy cáo từ.

Dương Nguyên Khánh cũng không giữ, lệnh cho thị vệ hộ tống cô ra khỏi cung.Việc xuất hiện hiện tượng tiền giả đối với Dương Nguyên Khánh mà nói, thực sự rất nghiêm trọng.

Mặc dù số tiền giả này được đúc từ đồng trắng, có thể dựa vào trọng lượng để phân biệt, nhưng đối với tiền bạc phải đoán xem nó là thật hay giả, tiền như vậy còn có ai dám nhận nữa?Điều này sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến giá trị của tiền bạc, khiến cho việc phát hành tiền bạc bị thất bại, hậu quả này bất luận như thế nào đối với Dương Nguyên Khánh cũng không chấp nhận được.

Mặc dù hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị khi tiền giả xuất hiện, nhưng vụ tiền giả lần này không giống như bình thường.Quan trọng hơn là số tiền giả này rất có thể do nhà Đường tạo ra, một khi đã xác định do triều Đường gây lên, thì đây không đơn giản chỉ là một chút tiền giả nhằm làm rối loạn thị trường.Bọn họ sẽ tổ chức đúc tiền giả với quy mô lớn, điều này không chỉ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của triều Tùy.

Mà khi tiền giả xuất hiện với số lượng lớn trong nội cảnh nhà Đường, khiến cho người dân Đường không tiếp nhận số tiền giả của triều Tùy.Biện pháp này là biện pháp lấy tiền giả đuổi tiền thật đi, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại của triều Tùy trong chính sách phát hành tiền, thậm chí sẽ làm cho tài sản của triều Tùy sẽ chảy vào tài sản của triều Đường.Dương Nguyên Khánh lúc này mới phát hiện kế hoạch dùng bạc trắng để cướp đoạt của cải triều Đường của hắn tồn tại những lỗ hổng lớn, hơn nữa lỗ hổng này đã bị triều Đường tìm thấy.Việc này khiến Dương Nguyên Khánh nếm trải cảm giác đau buồn khi thất bại.

Hắn hao tổn tâm sức để vạch ra kế hoạch này, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra kế hoạch này có chỗ không thể thực hiện được, và đã bị đối phương dễ dàng phá hủy.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trầm tư tìm biện pháp đối phó, tuy nhiên việc này hoàn toàn chưa đến mức tuyệt vọng, vẫn còn có cách có thể cứu vãn tình hình.Tiền bạc sở dĩ rất dễ bị lật đổ, là bởi vì giá trị của chúng tương đối thấp, lưu thông tương đối phổ biến, ngay cả người nông dân bán rau, đến đại thẩm mua gạo đều phải sử dụng chúng.

Bọn họ không nhất thiết phải phân biệt rõ ràng, nếu mỗi nén bạc đều phân biệt như vậy, vậy một triệu, rồi mấy tỉ nén phải làm thế nào?Chí phí để nhận biết tiền giả quá cao, sẽ gây cho mọi người một cảm giác mất niềm tin nghiêm trọng, cho nên cuối cùng bỏ sử dụng tiền, nhưng nếu dùng ngân lượng thì không như thế.Mỗi ngân lượng là mười lượng, hai mươi lượng, năm mươi lượng, số lượng ít, giá trị cao, hầu hết đều qua tay thương nhân.

Bọn họ có thể dễ dàng phân biệt được, cho dù triều Đường làm giả cũng khó có hiệu quả, bởi vì những người qua tay đều là thương nhân chuyên nghiệp, gần như không có ai dùng tiền giả để giao dịch.Làm như vậy, tiện cho thương nhân mang theo, đồng thời cũng có thể đᴠđược mục đích vét sạch của cải của nhà Đường.

Nghĩ đến đây, mối ưu trong lòng phiền Dương Nguyên Khánh như được trút xuống, tiền chưa phát hành với số lượng lớn, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp, chỉ cần đem bọn chúng nấu lên là được, tổn thất cũng không lớn lắm.Lúc này thị vệ ở bên ngoài bẩm báo:- Khởi bẩm Điện Hạ, Ngụy tướng quân cầu kiến!- Cho vào!Cửa mở, nội vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng đi vào, quỳ một gối, chắp hai tay lên cao thi lễ:- Ty chức Ngụy Bí tham kiến Điện Hạ!Dương Nguyên Khánh đập thật mạnh xuống bàn, giận dữ nói:- Trong dân đã xuất hiện tiền giả, ngươi vì sao không báo cáo chuyện này?Ngụy Bí kinh ngạc, vội vàng trình báo:- Đến đêm hôm qua, trên thị trường vẫn chưa có hiện tượng này xảy ra, ty chức ngày nào cũng xem báo cáo, cũng không thấy có hiện tượng này xảy ra.Dương Nguyên Khánh hất “rầm” một cái, năm mươi mấy nén bạc rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.

Dương Nguyên Khánh chỉ tay vào số ngân lượng nằm lăn lóc dưới đất, quát mắng:- Ngươi mở mắt to mà nhìn, đây là cái gì?Ngụy Bí nhặt lên mấy nén bạc giả, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, y đã quá quen thuộc với số tiền vừa mới phát hành, cầm chúng trong tay, y biết luôn đó là tiền giả, trong lòng y thấp thỏm lo âu.Y vội vàng cúi đầu nói:- Ty chức cũng lo lắng có tiền giả xuất hiện, đặc biệt phái ra ba mươi huynh đệ, ngày nào cũng giám sát vấn đề tiền bạc trên thị trường, và đều phải báo cáo lại cho thần.

Mới hết ngày hôm qua thôi, ty chức quả thật không nhận được báo cáo nào viết có xuất hiện tiền giả, tuyệt đối không dám giấu diếm Điện Hạ.Dương Nguyên Khánh trong lòng thầm nghĩ “lẽ nào tiền giả hôm nay mới xuất hiện sao?”

- Vậy báo cáo của hôm nay đâu?Dương Nguyên Khánh hỏi.- Ty chức vẫn chưa xem đến, chắc cũng đã được đưa tới công sở rồi.- Lập tức phái người đến lấy.Ngụy Bí cuống quít lui xuống, chạy xuống Tử Vi các, tìm thuộc hạ tâm phúc cùng đi với y, dặn dò gã vài câu, tên thuộc hạ lập tức chạy như bay đi.

Ngụy Bí cũng không dám lên lầu, chỉ đứng ở dưới lầu lo lắng chờ đợi.Khoảng nửa canh giờ sau, thuộc hạ của y mới mang tập báo cáo tới, mồ hôi nhễ nhại:- Tướng quân lấy được rồi!Ngụy Bí cầm lấy tập báo cáo, luống cuống tay chân mở ra, đây thực sự là báo cáo nội vệ của ngày hôm nay, tin tức gì cũng có, sau đó nội vệ cứ cách ba ngày lại sắp xếp biên tập thành một bản báo cáo chính thức, trình lên Dương Nguyên Khánh.Ngụy Bí mượn ánh đèn leo lét từ phía cửa lớn, lật một phát bốn năm trang, tinh thần y đột nhiên bị chấn động, xoay người chạy thẳng lên lầu.- Điện Hạ, hôm nay trên báo cáo có nói đến.Ngụy Bí bước vào quan phòng, vội vàng bẩm báo.Dương Nguyên Khánh đang đứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đen kịt, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói:- Trên báo cáo nói như thế nào?- Khởi bẩm Điện hạ, trên báo cáo nói, buổi trưa hôm nay, ở thành bắc có xuất hiện tiền giả, là do đồng trắng đúc thành, có người phát hiện ra, và cũng đã đi báo quan rồi.Hắn im lặng một lát, rồi lại hỏi:- Tại tửu quán Bát Phương có động tĩnh gì không?Nội vệ luôn giám sát quán rượu Bát Phương của Đường Phong, thậm chí còn có người trà trộn vào đó làm tiểu nhị, nếu do nhà Đường gây nên, thì cũng phải có chút quan hệ với tửu quán Bát Phương.

Ngụy Bí tiếp tục báo cáo, trong này có báo cáo liên quan tới tửu quán Bát Phương.- Điện Hạ, đông chủ của tửu lầu quán Bát Phương Lý Thủ Trọng hôm nay không tới, còn mấy người tiểu nhị cũng xin nghỉ bệnh.Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:- Ta nghi ngờ số tiền giả này là của nhà Đường, Bát Phương cũng không nằm ngoài diện tình nghi, hãy bắt đầu điều tra từ Bát Phương.- Có thể là như vậy, triều Đường sẽ biết Bát Phương bị lộ, chúng ta chỉ có thể phá hủy nó, Điện Hạ, có lẽ không phải do nhà Đường làm, có thể điều tra Bát Phương cuối cùng không?- Không được!Dương Nguyên Khánh kiên quyết cự tuyệt đề nghị cảu Ngụy Bí:- Ta cho ngươi thời hạn trong một đêm, ngày mai ta không muốn nghe thấy thông tin trên thị trường còn lưu hành tiền giả.

Chuyện tiền giả rất quan trọng, Bát Phương tồn tại hay không ta không quan tâm, nhưng phải trực tiếp điều tra từ nhà Đường.Ngụy Bí không dám cự tuyệt lần nữa, y đành phải khom lưng tiếp chỉ:- Ty chức tuân lệnh...Vào khoảng giờ hợi, vị khách cuối cùng tại quán Bát Phương ở thành bắc cũng đã ra về, quán bắt đầu dọn dẹp đóng cửa nghỉ bán.

Lúc này cũng là lúc tiếng chuông báo đóng cổng thành Thái Nguyên vang lên, sau một hồi chuông vang lên liên tục, cổng thành cũng từ từ đóng lại.Cơ cấu của thành Thái Nguyên không giống với Lạc Dương Trường An, không phân chia thành từng xóm, cho nên không phải đóng cổng làng, cho dù là canh ba, cũng có thể tự do đi lại trong thành.Tuy nhiên thông thường vào giờ hợi, người trên đường cũng thưa thớt dần, hơn nữa cũng đang vào mùa đông, gió thổi xào xạc, đường lớn đêm đông lại càng trống trải không người.Bát Phương tửu quán nằm đối diện với An Nguyên tửu quán, hai quán rượu này cách nhau chừng sáu mươi bước, lúc này An Nguyên tửu quán cũng đã đóng cửa.Nhưng trong quán lại chật ních quân nội vệ mặc áo giáp, đội nón, có chừng hơn ba trăm người, bọn họ đang chờ đợi một tín hiệu quan trọng.

Một khi tín hiệu này phát ra, bọn họ lập tức xông vào Bát Phương quán để bắt giữ người.Trước cửa sổ tầng hai của An Nguyên tửu quán, Ngụy Bí mặc áo giáp, đầu đội ngân khôi, ánh mắt lạnh lùng âm thầm quan sát Bát Phương lầu.

Ánh mắt của y có chút mông lung, đây là lần đầu tiên y không chắc khi xuất kích, y cũng không thể xác định rõ tiền giả có phải do nhà Đường không.Hơn nữa cứ cho là nhà Đường làm, nhưng đông chủ của Bát Phương quán Lý Trọng Thủ không hề có mặt trong quán, động tới tửu quán khéo là rút dây động rừng, như vậy tiền giả có thể bị chuyển đi?Ngụy Bí không dám chắc điều gì.Nhưng y không có sự lựa chọn nào khác, y không biết Lý Trọng Thủ đang ở đâu, chỉ có đập đổ Bát Phương quán may ra mới có được tin tức của Lý Trọng Thủ.

Sau khi bắt được Lý Trọng Thủ, mới có thể tìm được manh mối về số tiền giả kia.

Trừ cách đó ra, y không còn cách nào khác, Dương Nguyên Khánh chỉ cho y thời hạn là một đêm, sau khi trời sáng y nhất định phải khống chế được toàn bộ số tiền giả.Ngụy Bí có thể hiểu được nỗi lo lắng của Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiền giả phát tán, số lượng không lớn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, rất có thể khiến Thái Nguyên rơi vào khủng hoảng.

Chương 918 : Xuất kích suốt đêmỞ lầu bốn, trưởng quầy và ba tên tiểu nhị phụ trách trông coi cửa hàng đang ngồi trong một gian phòng nhỏ.

Trong lòng vô cùng sợ hãi, ở thành Thái Nguyên người khiến người khác sợ nhất là quân nội vệ.Có một câu tục ngữ khá phổ biến đó là “Thà rằng bị diêm vương bắt, còn hơn phải đi cùng thị vệ”.

Điều này cho thấy quân thị vệ đáng sợ như thế nào.Mà lúc này, trong quán rượu của bọn họ lại có mấy trăm lính thị vệ.

Nếu tin An Nguyên quán qua lại với đại nội thị vệ, thì sau này còn ai dám đến cửa hàng của bọn họ ăn uống nữa?Trưởng quầy ngồi chồm hổm trong một góc, chắp tay cầu nguyện, cầu mong cho các thị vệ mau chóng rời khỏi đây.Bùi U lúc này đang ở trong phòng, cô đứng trước cửa sổ, không chút căng thẳng gì, ánh mắt cô cũng mông lung quan sát Bát Phương, nhưng trong đầu lại suy nghĩ tới một vấn đề khác, có thể nắm lấy Bát Phương làm cửa hàng thứ hai không đây.Vừa nãy cô nghe trộm thấy binh lính bảo nhau rằng, Bát Phương hình như là mật thám của quân Đường, như vậy nếu bắt được nội thám triều Đường, thì quán rượu này sẽ bị quan phủ tịch thu.

Sau đó sẽ bán ra, mặt tiền của Bát Phương quán đẹp hơn rất nhiều so với An Nguyên quán.

Đây là cơ hội làm ăn khó tìm.Đương nhiên cô biết điều này cũng rất khó, nếu theo năng lực tài chính hiện nay của cô thì khó có thể mua được.

Trước kia khi mua An Nguyên quán đã phải mất tổng cộng là năm mươi nghìn xâu tiền rồi, cô bây giờ chỉ có mười nghìn xâu tiền.

Ngoài ra còn có bốn mươi nghìn xâu tiền của Bùi Thu Mẫn cho.Thực ra trên danh nghĩa nói cho cô mượn, nhưng trên thực tế không có ý đòi cô trả lại, mà nuốn tặng cho cô, là bởi vì cô còn trẻ lại là quả phụ, vợ chồng hắn muốn giúp đỡ cô.

Cô đã nợ họ món ân tình lớn này, cô lại không chút ý tứ gì lại đến mở miệng nhờ Mẫn Thu sao.Nhưng nếu có thể nắm được Bát Phương, cô sẽ có hai cửa hàng kinh doanh đồng thời, đều dùng biển hiệu An Nguyên, như vậy số tiền cô kiếm được sẽ vượt xa số tiền kinh doanh của hai nhà trước đó.

An Nguyên quán chắc chắn sẽ trở thành thương hiệu quán ăn nổi tiếng nhất Thái Nguyên.Bùi U thở dài, kinh doanh có mấy tháng mà thu được ngoài ý muốn, trong tay cô mới tích lũy được mười bốn nghìn xâu tiền, còn Bát Phương ít nhất cũng được bán với sáu mươi nghìn xâu tiền, đây dù sao cũng chỉ là một hình thức bán đổ bán tháo của quan phủ.Nếu bình thường bán ra, ít nhất cũng bán được năm mươi nghìn xâu tiền trở lên.

Đối diện cô chỉ có quán Vương Tứ Lang ba lầu mới chuyển nhượng, tân đông chủ đã phải mất một trăm hai mươi nghìn xâu tiền.- Làm sao bây giờ?Bùi U nghĩ mãi không ra…Lúc này, tình hình bên phía Bát Phương cũng đã có động tĩnh, lầu hai của tửu quán tối đen như mực đột nhiên thấy sáng đèn, đây chính là tín hiệu phát ra tử nội ứng trà trộn vào đây làm tiểu nhị.Con mắt của Ngụy Bí híp lại, gã lập tức hạ lệnh:- Xuất kích!Cửa lớn của An Nguyên quán mở ra, ba trăm nội thị vệ từ trong quán rượu lao nhanh ra ngoài, tiến thẳng về phía Bát Phương quán.Nội thị vệ vừa đi hết, Bùi U như gió lao vút xuống lầu “Cạch!” một tiếng đóng chặt cửa lại, cô quyết không để ai thấy nội thị vệ đi ra từ quán của cô.Ba trăm nội thị vệ trong nháy mắt đã bao vây Bát Phương lầu, hai thị vệ phi một cước đá văng cửa chính, hơn trăm người lần lượt tiến vào.Đại sảnh trước đó tối đen như mực đã được thắp sáng cả lên, mấy tên lính túm lấy hai tên tiểu nhị đang nấp dưới gầm bàn.

Hai tên tiểu nhị hồn bay phách lạc, cả người run lẩy bẩy, rối rít quỳ lạy xin tha mạng.Bọn lính không thích nghe tiếng cầu xin leo léo của bọn chúng, liền dùng cán dao đánh cho chúng ngất đi.

Một tên tiểu nhị khác được bọn họ dẫn đến trước mặt Ngụy Bí, gã chính là nội ứng vừa phát tín hiệu.- Tướng quân, Lý Thủ Trọng đã quay trở lại, đang ở lầu bốn bàn họp với mấy người.Nội ứng nói khẽ với Ngụy Bí.Ngụy Bí mừng rỡ, Lý Thủ Trọng cuối cùng cũng đã ở đây, lần này thật sự trời đã giúp y rồi, hắn lập tức hạ lệnh:- Bắt hết những người trong quán, không để ai trốn thoát!Mười mấy tên binh sĩ cường tráng hùng hổ cầm hoành đao, men theo cầu thang chạy lên lầu bốn.Bát Phương tửu là căn cứ điểm của Đường Phong ở Thái Nguyên, lần này bọn họ có nhiệm vụ đưa tiền giả vào trong Thái Nguyên, vì vậy đương nhiên phải giao việc này cho Đường Phong rồi.

Lý Thủ Trọng đang ở lầu bốn cùng với hơn mười người chủ chốt trong hội, bàn bạc cách ngày mai đưa một số lượng lớn tiền giả vào thị trường.Hôm nay bọn họ chỉ phát tán thử một chút tiền giả để thám thính, trong đó có An Nguyên quán đối diện.

An Nguyên quán nhờ ảnh hưởng từ tranh chấp với Bùi gia, mà hôm nay làm ăn khá nhộn nhịp.Hai tên thuộc hạ nhân tiện đi uống rượu đã tiêu hết năm mươi mấy nén bạc, đương nhiên An Nguyên quán chỉ là một trong những số đó.

Số tiền giả phát tán ở khắp Thái Nguyên, tổng số hôm nay lên tới một nghìn nén bạc.Chỉ có điều Lý Thủ Trọng nằm mơ cũng không nghĩ ra, hôm nay bọn họ tiêu thụ tiền giả ở An Nguyên quán, ngẫu nhiên tạo nên mầm họa cho bọn họ đêm nay.Bọn họ bàn bạc trong một căn phòng rộng rãi thoáng mát, rèm buông che kín các cửa sổ, khiến cho không một tia sáng nào lọt được ra ngoài, bọn họ đang phân chia số tiền giả của ngày mai.Bỗng nhiên một tiếng vang lớn “Rầm!” từ lầu một truyền đến, đây là tiếng đạp cửa của lính nội thị vệ, âm thanh này trong đêm tối càng nghe rõ hơn.Trong phòng bỗng nhiên yên lặng hẳn, các thành viên Đường Phong trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, từ lầu ba vọng lên một tiếng kêu thảm thiết “A!”.

Đây là tiếng kêu của người đứng gác trước khi chết.Trong phòng ngay tức khắc náo loạn cả lên, Lý Thủ Trọng nhảy dựng lên, đầu tiên gã chạy ra ngoài cửa.

Vừa mới xông ra đã quay lại hô to:- Phải nghĩ cách xông ra báo tin!Gã rút dao ra xung phong xông ra khỏi cửa phòng, gã phải phi tang căn phòng nhỏ ở lầu năm nơi cất giữ những tin tức tình báo quan trọng.

Gã vừa lên tới tầng năm, hàng chục thị vệ liền xông tới, đúng lúc đó chạm trán các thành viên hội Đường Phong đang chạy ra ngoài.Thị vệ đúng lúc bắn tên tới, hàng chục mũi tên dày đặc bắn về phía hội viên Đường Phong cách đó mấy chục bước, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có tới bảy tám người bị bắn ngã.Những người còn lại lui hết vào trong phòng.

Dùng bàn chặn cửa lại, ai nấy đều rút dao, dưới sự uy hiếp của tử thần, khuôn mặt bọn họ đều biến sắc, ai ai cũng mang một bộ mặt dữ tợn đáng sợ.Lý Thủ Trọng chạy lảo đảo lên lầu năm.

Nơi đây của gã có thể trở thành đầu não của Đường Phong ở Thái Nguyên, không phải vì gã có năng lực cao, mà là gã có kinh nghiệm lâu đời.

Cha mẹ gã là gia nô trong cung Đại Đường, vừa sinh ra, gã đã là người của gia tộc họ Lý.Mười lăm tuổi gã trở thành một cậu bé chăn ngựa, dắt ngựa cho Lý Uyên khi còn trẻ.

Ba mươi tuổi, Lý Thủ Trọng là người đứng đầu gia đinh trong phủ Lý Uyên.

Khi ba mươi lăm tuổi chủ nhân Lý Uyên trở thành người trông giữ Thái Nguyên, thành lập lên tổ chức tình báo, Lý Thủ Trọng được bổ nhiệm làm người đứng đầu tổ chức tình báo này, và chịu sự quản thúc của Lý Kiến Thành.Chính vì năng lực của gã không có, cho nên mặc dù kinh nghiệm của gã rất điêu luyện, nhưng vẫn không thăng được chức nào.

Chủ nhân làm hoàng đế, nhưng gã chỉ có thể làm thủ lĩnh của Đường Phong ở Thái Nguyên mà thôi, và chịu sự lãnh đạo của trưởng tôn Vô Kị, cũng bởi vì lòng trung thành của gã nên mới có được chức vụ quan trọng này.Cũng chính vì năng lực của gã không có, cho nên đã khiến Đường Phong trúng kế phản gián của quân Tùy, khiến cho huynh đệ của Lưu Văn Tĩnh bị giết chết, là ngòi nổ lật ngửa anh em nhà họ Lý.Cũng vì khả năng bất lực của gã, mà Đường Phong không thu được tin tức gì của triều Tùy, triều Đường không biết Dương Nguyên Khánh đi Triều Tiên, nên đã bỏ lỡ cơ hội nghìn năm đánh phá Triều Tiên.Đường Phong nhiều lần mắc sai lầm đã khiến Lý Uyên nổi giận, mắng Lý Thế D một trận.

Lý Thế Dân cũng đã nghĩ đến nước đổi người, chỉ có điều bây giờ chưa có cơ hội, sợ rằng đổi người sẽ ảnh hưởng tới việc phát hành tiền giả, cho nên Lý Thế Dân tạm thời nhẫn nhịn.

Nhưng thị vệ triều Tùy lúc này lại có công giúp Đường triều thay đổi nhân sự rồiMột căn phòng nhỏ bé chất chứa rất nhiều đồ lộn xộn, Lý Thủ Trọng dùng bả vai đẩy một chiếc cửa nhỏ trên tường, căn phòng đựng đồ này thì ra lại cất giấu một gian phòng bí mật khác.Gian phòng này là gian phòng bí mật cất giữ tin tức tình báo của Đường Phong, bốn phía xung quanh không có cửa sổ, có ba kệ sách dựa vào ba bức tường, mặt trên bày la liệt các báo cáo mật thu thập từ mấy năm trước.Trong góc phòng có một hòm gỗ bọc sắt bên ngoài, bên trong có mười nghìn miếng bạc giả từ Trường An đưa tới, đã phát tán được một nghìn miếng bạc.

Nhưng lúc này Lý Thủ Trọng không quan tâm đến số tiền giả đó, cái gã muốn tìm là một cái hộp sắt.Trong phòng tối đen như mực, dưới lầu tiếng kêu la thảm thiết không ngớt khiến gã càng thêm hoảng loạn, gã sờ soạng khắp các kệ, nhưng thế nào mà lại không tìm thấy chiếc hộp ấy.Gã luống cuống đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trên đầu, trong lòng lớn tiếng chửi, cuối cùng gã cũng tìm thấy cái hộp sắt, ai dè gã cầm không chắc chiếc hộp, để chiếc hộp rơi xuống đất, văn thư bên trong rơi lả tả ra.

Chương 919 : Nhượng bộ lớn nhấtLý Thủ Trọng chửi ầm lên:- Con mẹ nhà nó, càng loạn càng xảy ra chuyện!Gã lấy hai viên đá đánh lửa từ trong lòng ra, đánh “Tanh Tách” vào nhau, đánh được hai lần thì một tia lửa tóe ra, ngọn lửa bùng lên rất nhanh bén vào các công văn trên nền nhà.Những giấy tờ này đều là những công văn cực kì quan trọng, gồm có danh sách quan viên triều Tùy mà gã mua chuộc được, danh sách những điểm tình báo khắp nơi của nhà Tùy, và cả danh sách của hơn một trăm thành viên Đường Phong ở Thái Nguyên.

Những thứ này bất kể như thế nào cũng không thể rơi vào tay quân Tùy.Tay gã run rẩy vừa đốt được một phần danh sách, thì “phụt” một đôi ủng da xuất hiện trước mắt gã, giẫm một phát dập tắt luôn ngọn lửa, khung cảnh trước mắt lập tức biến thành một màn đêm đen kịt.Một thanh đao lạnh băng đặt lên cổ gã, trong bóng tối Ngụy Bí cười lạnh một tiếng, tia hy vọng trong lòng Lý Thủ Trọng cũng vụt tắt theo chiều dài bất tận của màn đêm.Đã trôi qua giờ hợi, đêm càng về khuya, trong cung Tấn Dương lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cửa cung cũng đã đóng chặt, chỉ có vài đội binh lính tuần tra thỉnh thoảng tuần tra khắp nơi cạnh Tỉnh đài.Kiến trúc của các Tỉnh đài là một màu tối đen như mực, vô cùng tĩnh lặng nhưng lúc này tầng ba của Tử Vi Các vẫn còn sáng đèn.

Nơi đó chính là quan phòng của Sở Vương.

Điều này chứng tỏ Sở Vương vẫn còn đang ở bên trong Tử Vi Các.Việc này khiến đám thị vệ tuần tra càng không dám lơ là, hơn ba trăm người tập trung bảo vệ xung quanh Tử Vi Các.

Trong trí nhớ của bọn họ, Sở Vương điện hạ chưa từng thức khuya đến như vậy, không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?Hôm nay, Dương Nguyên Khánh quả thật có chút nặng nề.

Lúc trước, Bùi Củ nói với hắn rằng điểm yếu lớn nhất chính là tuyến phòng ngự quá dài, phía đông bắt đầu từ Liêu Đông, kéo dài tới tận phía tây Hạ Lan Sơn, trên thực tế thì còn vượt qua cả Hạ Lan Sơn mà kéo dài xa tới tận hành lang Hà Tây, Đôn Hoàng, Y Ngô.

Bên đó cũng là địa bàn của hắn.Hôm nay, hắn mới cảm nhận sâu sắc thâm ý trong lời nói của Bùi Củ.

Đó là một khi kỵ binh Đột Quyết trên thảo nguyên ngày càng lớn mạnh thì biên giới rộng lớn của hắn sẽ biến thành một gánh nặng thật lớn.

Người Đột Quyết, với sự linh hoạt và cơ động của quân đội có thể tấn công Liêu Đông, có thể tấn công U Châu, có thể tấn công Nhạn Đại, có thể tấn công Phong Châu, thậm chí còn có thể vượt qua Tham Mạn Sơn để tấn công Đôn Hoàng và Y Ngô nữa.Phải phòng ngự trên một đường biên giới dài dằng dặc như vậy, tối thiểu phải có một đội quân khoảng ba trăm ngàn người, nhưng hắn hiện tại không cách nào có thể lấy ra một đội quân ba trăm ngàn người như thế để phòng ngự biên cương, ngay cả một trăm ngàn cũng không thể lấy ở đâu ra được.Từ xưa đến nay, dân tộc du mục phương bắc vẫn là kẻ thù số một của dân tộc làm nghề nông tại Trung Nguyên.

Từ thời đại Tây Chu diệt quốc cho đến khi người Mãn Thanh tiến vào thì bóng dáng của dân tộc du mục trên cả vùng đất Trung Nguyên này cũng chưa từng biến mất.Bất kể nơi nào mà gót sắt của dân tộc du mục đi qua, giết chóc cướp bóc,người dân bị diệt sạch, mấy ngàn năm văn minh lịch sử đời Hán, trên thực tế chỉ là chống chọi lại với sự xâm lược của dân tộc du mục phương bắc mà thôi.Nhưng trong thời kỳ văn minh đời Hán cũng không hoàn toàn chỉ toàn là phòng ngự.

Đời Tần, Lưỡng Hán, Tào Ngụy, Tùy Đường, Minh, cũng có thể thấy được nhiều lần phòng ngự phản công trên diện rộng.

Vậy thì Dương Nguyên Khánh thì sao?Từ sâu xa mà nói, triều đại của hắn và triều Đường là giống nhau, cũng đều là kế thừa di sản của triều Tùy.

Đời Tùy có binh hùng tướng mạnh, dùng sách lược lung lạc và đe dọa để thuần phục những con sói của thảo nguyên.Nhưng ngay cả Tùy triều cũng không thể diệt trừ tận gốc Đột Quyết, nhưng sau khi triều đại này suy sụp, Đột Quyết – Khải Dân Bộ do một tay Tùy triều bồi dưỡng lập tức đã lộ ra răng nanh dữ tợn, tấn công về phía những người đã từng là chủ nhân của bọn chúng.

Điều này có thể chứng minh rằng thủ đoạn lung lạc dụ dỗ đã thất bại, chứng tỏ triều Tùy đã không nhìn thấu được lang tính trong xương tủy của người Đột Quyết.Dương Nguyên Khánh hắn quyết không thể lại giẫm lên vết xe đổ khi xưa.

Dù Dương Nguyên Khánh đã xây dựng chiến lược đối phó với người Đột Quyết về lâu về dài, nhưng nguy cơ lúc này phải giải quyết ra sao?

Hắn có thể làm giống như ở Phong Châu, dùng quân đội cả nước đi đối phó với Đột Quết, nhưng triều Đường thì phải làm sao bây giờ?Dương Nguyên Khánh thở dài.

Hắn cũng không khỏi cảm thấy mình may mắn đã quyết định ngay lúc đó, để Đậu Kiến Đức ở lại Thanh Châu, nếu không thì bây giờ hắn ở phía đông phải đối mặt với Lý Ngụy, ở phía tây giao tranh với Lý Đường, sau lưng còn có một đám lang sói Đột Quyết, ba mặt đều là kẻ địch thì triều Tùy thật sự nguy to rồi.Bây giờ chí ít thì hắn cũng không cần phải lo lắng ở phía đông.

Đã có Đậu Kiến Đức thay hắn ngăn cản Lý Mật, hắn bây giờ chỉ cần quan tâm đến triều Đường và Đột Quyết mà thôi.Điều mà hắn lo lắng nhất hiện nay chính là hai mặt đều là địch.

Đột Quyết và triều Đường đồng thời phát động tấn công.

Nhưng sau khi hắn thành công phục kích sứ thần của Đột Quyết thì khả năng triều Đường triều Đột Quyết hợp mưu tập kích Tùy triều khó có thể xảy ra.Nhưng nếu hắn và triều Đường khai chiến, Đột Quyết có nhân cơ hội tấn công quận Mã Ấp hay không?

Hoặc là hắn và Đột Quyết khai chiến, triều Đường có nhân cơ hội tấn công quan nội hay không?Cả hai trường hợp hoàn toàn đều có thể xảy ra.

Thậm chí có đến chín phần chắc chắn.

Nếu như vậy thì hắn làm thế nào ứng phó đây?Trong khoảng thời gian này, Dương Nguyên Khánh luôn suy xét về vấn đề này.

Hắn vốn cho rằng sau khi mùa đông đến là có thể giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết nhưng ông trời lại dường như muốn đối nghịch với hắn.

Ngày mai là vào tháng mười một rồi, vậy mà thảo nguyên vẫn không có tuyết rơi.

Nếu như không có tuyết lớn ngăn cản, kỵ binh Đột Quyết chắc chắn sẽ xuất hiện tại phía bắc hồ Phục Khất.Hiện tại, Dương Nguyên Khánh đã không còn lựa chọn nào khác.

Thám báo của kỵ binh Đột Quyết đã thỉnh thoảng đột phá biên giới phía bắc, tiến vào bên trong biên giới triều Tùy tấn công Ô Đồ Dư bộ.

Nguy cơ chiến tranh đã gần kề, hắn nhất định phải ổn định được Đường triều trước rồi sau đó mới có thể tập trung binh lực đối phó với Đột Quyết.

Sau khi đánh bại Đột Quyết mới có thể quay đầu lại xử lý triều Đường.Lúc này, trong đêm đen mơ hồ truyền đến tiếng chiến mã hí vang.

Đây là từ bên ngoài cửa lớn cung Tấn Dương truyền đến, có thể nghe được rõ ràng trong sự tĩnh mịch của ban đêm.

Ngay lập tức cửa nhỏ cung Tấn Dương mở ra một khe nhỏ.

Dưới ánh đèn le lói, ba bóng người theo thị vệ tiến vào cung.Tinh thần Dương Nguyên Khánh khẽ chấn động.

Hắn thấy rất rõ ràng bóng dáng người đi đầu chính là Ngụy Bí.

Lúc này vừa mới qua hơn một canh giờ, không lẽ anh ta đã giải quyết xong vấn đề rồi sao?Người tới ngày càng gần, quả nhiên là Ngụy Bí, hai tùy tùng phía sau mang theo một cái rương.

Dương Nguyên Khánh hài lòng mỉm cười.

Mặc dù tên Ngụy Bí này khả năng dự đoán hơi kém, nhưng năng lực giải quyết vấn đề quả thật rất tốt.

Vốn hắn còn định đổiNgụy Bíđi nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.Không lâu sau khi Ngụy Bí vào Tử Vi Các, bước chân của anh ta đã xuất hiện ngoài cửa.

Bùi Thanh Tùng lập tức bẩm báo nói:- Điện hạ, Ngụy tướng quân đến rồi!- Cho vào!Dương Nguyên Khánh xoay người, cánh cửa mở ra, Ngụy Bí bước nhanh vào quan phòng, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn.

Ở phía sau lưng Ngụy Bí, hai gã thị vệ mang tới một cái rương bằng sắt, anh ta quỳ xuống bằng một gối, cao giọng nói:- Khởi bẩm điện hạ, ty chức không làm nhục sứ mệnh!- Ngụy tướng quân đã cực khổ rồi!Dương Nguyên Khánh trấn an anh ta bằng một câu khen ngợi, lại tiếp tục bước tới phía trước rương sắt, dùng mũi giày đá đá vào nó làm nó phát ra những tiếng vang trầm đục:- Đây chính là bạc giả sao?Dương Nguyên Khánh cười hỏi.Ngụy Bí cuống quýt mở rương ra, bên trong quả nhiên toàn là bạc giả sáng bóng.

Dương Nguyên Khánh giơ tay bốc một nắm, bạc giả từ khe hở trên tay hắn chảy xuống, rơi trên đống bạc bên dưới phát ra những tiếng đinh đang, hắn chỉ vào cái rương hỏi tiếp:- Tổng cộng có bao nhiêu?- Khởi bẩm điện hạ, tổng cộng hẳn là có khoảng mười ngàn miếng nhưng hôm nay bọn họ đã dùng mất một ngàn miếng, hiện tại trong rương còn có khoảng chín ngàn.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.- Ngày mai các ngươi nghĩ cách đem một ngàn miếng bạc giả đã dùng thu hồi lại, cố gắng thu hồi lại hết cho ta.- Ty chức đã hiểu!Ngụy Bí nhận một chồng công văn từ tay của một tên thị vệ rồi dùng hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.- Đây là một số công văn quan trọng lục soát tìm thấy từ bên trong quán rượu Bát Phương.

Mời điện hạ xem qua.Dương Nguyên Khánh tiếp nhận công văn rồi lật ra xem.

Trong đó có ghi chép việc đút lót của Đường Phong, các cứ điểm trong Tùy triều của Đường Phong, danh sách những nhân viên nòng cốt chủ yếu của Đường Phong.Vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh vẫn không đổi khi lật xem bản ghi chép đút lót này.

Trong đó có tên của hai mươi ba viên quan lại, cao nhất là quan lục phẩm.

Xem ra tên Lý Trọng Thủ này quả nhiên là một kẻ vô dụng.Ngụy Bí khom người nói:- Ty chức dự định sẽ ra tay ngay trong đêm nay, trong một đêm bắt hết toàn bộ đám người này.

Chương 920 : Tối hậu thưDương Nguyên Khánh chỉ tay vào danh sách hai mười ba tên quan Tùy triều nhận hối lộ nói:- Những tên quan này tạm thời đừng đụng tới!- Vâng!

Ty chức đã nhớ kỹ.Dương Nguyên Khánh lại lấy ra danh sách thành viên của Đường Phong.

Sau một hồi trầm tư, hắn tiện tay đưa lại cho Bùi Thanh Tùng.- Sao chép lại một bản!Bùi Thanh Tùng tiếp nhận danh sách, bước nhanh ra ngoài.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đilại lại trong phòng, trong lòng suy nghĩ nên xử trí thế nào đối với việc này.

Tiêu diệt Thái Nguyên – Đường Phong, triều Đường tất nhiên vẫn có thể phái người mới đến, phải nghĩ cách lưu lại một đầu mối mới được.Nghĩ vậy, hắn lại quay sang hỏi Ngụy Bí:- Nói lại cho t biết chuyện đã xảy ra thế nào.Ngụy Bí liền đem đầu đuôi ngọn ngành quá trình bọn anh ta tiêu diệt quán rượu Bát Phương thuật lại một cách tỉ mỉ cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khanh sau khi trầm tư một lúc lâu mới nói:- Những thành viên khác của Đường Phong cũng đừng bắt nữa.

Hãygiết Lý Trọng Thủ và những tên khác rồi sau đó đem về tạo ra một số chứng cớ giả, sáng sớm ngày mai thiêu hủy tầng năm quán rượu đó rồi điều động một lượng lớn quân nội vệ bao vây xung quanh nó, sau đó đem thi thể của đám người Lý Trọng Thủ ra, làm to lên, gây sự chú ý của nhiều người.

Ngươi hiểu ý của ta chứ?Ngụy Bí hơi suy tư một chút , bỗng nhiên hiểu ra.- Ý điện hạ có phải là muốn những thành viên khác của Đường Phong nghĩ rằng Lý Trọng Thủ không bán đứng bọn chúng.

Tất cả danh sách đều đã bị thiêu hủy rồi cho nên triều Đường còn có thể giữ lại một hai người chủ chốt.

Điều này giúp chúng ta nắm được đằng chuôi của bọn chúng.Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:- Chính là ý này.

Các ngươi cứ vậy mà làm!- Xin Điện hạ yên tâm, ty chức sẽ xử lý tốt mọi việc.Thật ra, Dương Nguyên Khánh chỉ cần làm ra một cái chỉ dẫn có tính phương hướng, mọi thứ đều sẽ được nội vệ quân xử lý tốt.

Những thứ này không cần Dương Nguyên Khánh phải quan tâm thì Ngụy Bí cũng biết nên làm như thế nào rồi.

Anh ta cúi chào, đang định lui ra thì Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên gọi anh ta lại:- Chờ một chút!Ngụy Bí dừng bước, xoay người hành lễ:- Xin điện hạ chỉ thị!Dương Nguyên Khánh trâm tư một lát rồi mới chậm rãi nói:- Dùng chim ưng truyền tin tức cho Tình Báo Đường ở Trường An, bảo bọn họ nghĩ cách chuyển lời tới Dương Sư Đạo, nói rằng triều Tùy có thành ý rất lớn, xử lý triệt để việc phát hành bạc giả, đồng thời đóng cửa mỏ bạc ở quận Hội Ninh.Ngụy Bí toàn thân chấn động.

Anh ta không hiểu Dương Nguyên Khánh tại sao lại nhượng bộ lớn như vậy với triều Đường.

Có cần phải tỏ ra yếu thế với triều Đường như vậy hay không?

Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, chỉ khom người thi lễ rồi chậm rãi lui xuống.Lúc này, Bùi Thanh Tùng đi đến, đem bản sao chép danh sách đưa cho Dương Nguyên Khánh xem.

Sau khi đặt nó lên bàn, Dương Nguyên Khánh liền viết ngay một thủ lệnh, ra lệnh cho mỏ bạc ở Hội Ninh lập tức đóng cửa, tất cả thợ mỏ tạm thời rút lui đến đại doanh ở núi Xích Thiết.Hắn đưa thủ lệnh cho Bùi Thanh Tùng rồi nói:- Dùng chim ưng truyền tin cho Bùi Hành Nghiễm…Tảng sáng ngày hôm sau, tầng năm quán rượu Bát Phương bỗng nhiên phát hỏa, khói đen cuồn cuộn bốc lên không trung.

Lúc này, cửa chính thành bắc vừa mới mở ra, quán rượu Bát Phương bốc cháy lập tức đã làm kinh động đến những cửa hàng và quán rượu gần đó trong thành bắc.Những người gần đó đều mang nước tới cứu hỏa nhưng ở trước quán rượu lại phát sinh một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ.

Chỉ thấy hơn một ngàn nội vệ quân bao vây lấy quán rượu, hơn mười thi thể được đem từ trong quán rượu ra ngoài.

Những người này cũng không phải bị chết cháy mà là trên người cắm đầy những mũi tên, khắp người đầy máu.Một người trong đó chính là ông chủ của quán rượu Bát Phương – Lý Thủ Trọng.

Tên này chết vì bị đao chém, trên người ông ta có một thanh chiến đao đâm xuyên qua ngực, lúc này ông ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chết không nhắm mắt.Nội vệ quân đều đang bận rộn cứu hỏa, dường như ai cũng không để ý đến người bị chết.

Lúc đem thi thể những người này từ bên trong quán rượu ra để trên đất trống thì liền lập tức xuất hiện một đám người vây quanh hơn mười thi thể đó nghị luận, bàn tán xem thân phận thật sự của Lý Thủ Trọng là gì, tại sao lại bị nội vệ quân giết chết?Ngụy Bí vẫn như đứng trên lầu hai của quán rượu Nguyên An, nhìn chăm chú vào thi thể của hơn mười người của đám người Lý Thủ Trọng.

Anh ta quan sát chăm chú nhấtcử nhất động của đám người xung quanh.Lúc này, một gã đàn ông có vóc người gầy ốm lặng lẽ đến gần Lý Thủ Trọng.

Tên này ngồi xổm phía trước thi thể Lý Thủ Trọng, dường như đang xem xét miệng vết thương, lại thừa dịp người khác không chú ý liền vươn tay thò vào bên hông cái xác, lấy ra một tấm thẻ đồng từ thắt lưng Lý Thủ Trọng rồi nhanh chóng giật đi.Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Ngụy Bí.

Anh ta quay đầu hỏi thủ hạ.- Tên đàn ông ốm yếu kia là ai?Thủ hạ nhìn chăm chú một lúc, đáp lại:- Ông ta là chủ của hàng trà Thục Sơn ở thành bắc, tên là Triệu Văn Trung.

Trong danh sách ông ta xếp thứ bảy, cửa hàng trà Thục Sơn cũng là một trong những phân đường của Đường Phong.Ngụy Bí gật gật đầu.

Thành viên của Đường Phong quả nhiên đến đây, lúc này anh ta mới ra lệnh:- Không cần lo, tất cả cứ để kệ ông ta.Ngụy Bí bước nhanh xuống lầu, đi tới trước cửa lớn.

Có một binh sĩ tiến lên bẩm báo:- Khởi bẩm tướng quân, năm tầng quán rượu lửa lớnkhông thể dập tắt, quán rượu đã toàn bộ bị thiêu hủy rồi.- Các ngươi là một lũ ngu!Ngụy Bí chửi đám lính vô dụng ầm cả lên, có vẻ vô cùng lo lắng, nhưng khóe mắt đã nhanh chóng quét về phía tên Triệu Văn Trung lúc nãy, phát hiện tên này đang đứng cách mình không xa, dường như đang chăm chú nhìn vào tầng năm quán rượu đã bị lửa lớn nuốt chửng kia.Khóe miệng Ngụy Bí lộ ra một chút ý cười khó có thể phát hiện, chính là nụ cười đắc ý…Dương Sư Đạo ở ở Trường An đã gần nửa tháng nay, nhiệm vụ của ông ta khi đi sứ đến Trường An là trấn an triều Đường nhằm nói rõ với triều đình của Lý Đường rằng việc phát hành hệ thống tiền bạc cũng sẽ không ảnh hưởng đến triều Đường.Xuất phát từ sự tôn trọng giữa các nước, Lý Uyên đã ra lệnh cho Thái tử Lý Kiến Thành và Lễ Bộ Thượng thư Dương Cung Nhân toàn quyền tiếp đón sứ giả triều Tùy lần này.Nhưng cho đến nay, Thái tử Lý Kiến Thành cũng chỉ là vào ngày hôm sau gặp mặt Dương Sư Đạo, hai bên chỉ nói chuyện qua loa với nhau nửa canh giờ rồi liền kết thúc ngay.

Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua.

Lần đi sứ này còn chưa kết thúc, vương triều Đường dường như đã lãng quên vị sứ giả của triều Tùy này rồi.Trên thực tế, đó cũng không phải là quên mà là một loại cục diện bế tắc, cũng không phải là vương triều Đường không coi trọng bạc trắng của triều Tùy mà hoàn toàn ngược lại, triều Đường vô cùng căng thẳng đối với việc phát hành tiền bạc của triều Tùy.

Nếu một số lượng lớn bạc trắng của triều Tùy mạnh mẽ tiến vào triều Đường thì sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho tiền tệ của triều Đường.Đầu năm nay, vương triều Tùy đã sử dụng một lượng lớn tiền Đại Nghiệp để mua rất nhiều vật tư tại Trường An khiến cho giá cả hàng hóa tại Trường An tăng vọt, triều đình nhà Đường chịu đủ khổ sở.

Cho nên việc phát hành thêm tiền này của triều Tùy đã khiến tất cả triều đình và dân chúng tại Trường An đều hoang mang cực độ.Mấu chốt của việc Dương Sư Đạo ở Trường An lại gặp phải sự lạnh nhạt như thế này chính là ở việc sự giải thích của triều Tùy không có ý nghĩa gì, giống như hung hăng cho triều Đường một cái bạt tai, lại còn hỏi xem nó có đau hay không vậy.

Từ Lý Uyên cho đến Lý Kiến Thành đều cho rằng triều Tùy không có thành ý làm rõ mọi việc, Lý Kiến Thành đương nhiên sẽ không muốn gặp Dương Sư Đạo rồi.Có điều, Dương Sư Đạo ở Trường An lại được đãi ngộ vô cùng tốt.

Ông ta ở trong quán trọ dành cho khách quý tên là Hồng Lư Tự, một mình chiếm nguyên một tòa nhà rộng hơn mười mẫu, giống hệt như một khu vườn hoàng gia bên trong quán trọ.Bên trong đó, nào là đình đài lầu các, nào là hoa cỏ cây cối quý hiếm, nào là nước ao trong suốt, còn có cả mười hai thị nữ yêu kiều nhảy múa xinh đẹp, mỗi ngày đầu bếp của cung đình đều đưa tới món ngon vật lạ, gần như làm cho ông ta quên mất mình là người của triều Tùy.Nửa tháng như vậy cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng.

Việc mà Dương Sư Đạo làm hàng ngày chính là gặp gỡ bạn cũ, dạo phố ở Trường An, tưởng nhớ về thời niên thiếu của mình.

Phó sứ Trương Lượng sớm đã dẫn đoàn tùy tùng về trước, chỉ có một mình Dương Sư Đạo ở lại Trường An.Mặc dù trong quán trọ dành cho khách quý mà ông ta ở có đủ các món ngon vật lạ nhưng cứ mỗi ngày vào giữa trưa, ông ta đều sẽ dùng cơm tại một quán rượu bên ngoài thành Tây của Trường An.

Quán rượu đó tên là Thục Hương, ban đầu là do một người Thục mở ra, giờ đã qua rất nhiều lần đổi chủ.

Quán rượu này đã có bốn mươi năm lịch sử tại Trường An và đã từng là sở hữu của ông ngoại Dương Sư Đạo, hiện tại nó thuộc về một gã buôn giàu có của Tây Vực.Lý do mà Dương Sư Đạo đưa ra để giải thích nguyên nhân ông ta thích dùng cơm trưa tại đó với các quan viên đi cùng là: “Quán rượu này có thể làm ta nhớ lại thời thơ ấu.”

Trưa hôm nay, Dương Sư Đạo cũng giống như mọi ngày, vào giữa trưa liền ngồi xe ngựa tới quán rượu Thục Hương.Quan viên triều Đường đi cùng với ông ta là Hồng Lư Tự Thiếu khanh – Trịnh Tụng Đình.Trịnh Tụng Đình xuất thân từ Trịnh thị ở Huỳnh Dương, là em ruột của Thái tử phi, và thế là tự nhiên ông ta cũng là tâm phúc chính của Thái tử Lý Kiến Thành.

Ông ta phụ trách tiếp Dương Sư Đạo đã hơn nửa tháng qua.- Dương tướng quốc, ngày nào cũng tới quán rượu này dùng cơm, ngài không cảm thấy ngán sao?

Không bằng ta dẫn ngài tới giáo phường của phường Bình Khang, đảm bảo sẽ khiến ngài không muốn rời khỏi.Trên thực tế, chính là Trịnh Tụng Đình đã chán ăn ở đây rồi.

Ông ta thấy Dương Sư Đạo lại vẫn cứ tới quán rượu này thì không khỏi nhíu mày.Dương Sư Đạo cười ha hả:- Thời gian ta ở Trường An dạo chơi sẽ không lâu lắm nên có thể tới đây được ngày nào hay ngày đó.

Thật ra ta tới đây không phải là vì chuyện dùng cơm.Trịnh Tụng Đình cười khan một tiếng nói:- Hóa ra Dương tướng quốc là một người giàu tình cảm, thôi được rồi!

Bỏ qua giáo phường vậy.Khi hai người đến gần quán rượu thì một gã tiểu nhị liền chạy ra đón, vẻ mặt tươi cười nói:- Thì ra là Dương tướng quốc và Trịnh thiếu khanh đế.

Thật là vinh hạnh cho quản nhỏ này.

Mời hai vị lên lầu hai, chỗ ngồi đã được chuẩn bị rồi ạ.Hai người đi lên lầu hai.

Bọn họ có một chỗ ngồi riêng biệt, là một góc gần cửa sổ, rất sáng sủa, khá vắng vẻ và yên tĩnh.

Hai người ngồi xuống, lúc này Dương Sư Đạo thấy một gã tiểu nhị dùng ánh mắt ra hiệu với mình thì liền lập tức liền đứng lên, cười nói:- Ta đi tiểu tiện một lúc, Trịnh thiếu khanh cứ ngồi đây nhé!- Dương tướng quốc xin cứ tự nhiên!Dương Sư Đạo xuống lầu, đi về phía hậu viện.

Trong lúc đi xuống cầu thang thì có một gã tiểu nhị nhanh chóng đem một cuộn giấy nhét vào tay ông ta.

Sắc mặt Dương Sư Đạo vẫn không đổi, tiếp tục đi về phía hậu viện.Tìm được một chỗ không người, ông t ta liền mở cuộn giấy ra.

Đây là Tình Báo Đường tại Trường An gửi tới một mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh: “Tạm dừng phát hành tiền bạc, đóng cửa mỏ bạc, biểu hiện thành ý lớn nhất của triều Tùy.”

Phía dưới còn có chữ ký do chính tay Dương Nguyên Khánh viết.Mặc dù quán rượu này và triều Tùy không có quan hệ gì nhưng chủ quán rượu lại chính là thành viên của Tình Báo Đường.

Dương Sư Đạo mỗi ngày tới đây ăn cơm chẳng qua là vì trao đổi tin tức với Dương Nguyên Khánh mà thôi.

Có thể nói ông ta đúng là đang mong chờ mệnh lệnh này của Dương Nguyên Khánh.

Mệnh lệnh này đủ để đánh tan cục diện bế tắc trước mắt…

Vào buổi chiều cùng ngày, Dương Sư Đạo đi theo Trịnh Tụng Đình vào Đông cung.

Ông ta yêu cầu gặp Thái tử Lý Kiến Thành, hai bên một lần nữa trao đổi về việc phát hành tiền.

Không lâu sau, một gã thị vệ vội vàng chạy ra cửa cung, thi lễ với Dương Sư Đạo đang chờ bên ngoài:- Thái tử điện hạ triệu kiến, mời Dương tướng quốc đi theo ta!Thái tử đầu tiên của triều Đường Lý Kiến Thành này là một vị Thái tử có thực quyền của Đại Đường.

Mặc dù Lý Thế Dân được phong làm Thượng Thư Lệnh, nhưng trên thực tế, chính vụ của triều đình Đại Đường đều nằm trong tay vị Thái tử này.

Ngoại trừ một số chính vụ quan trọng trong nước cần phải bẩm báo phụ hoàng Lý Uyên, những sự vụ bình thường đều là do Lý Kiến Thành tự quyết định.Đối với khả năng xử lý chính vụ, Lý Uyên rất tin tưởng vào y.

Sự tin tưởng này đã có từ khi Lý Uyên còn là thần của triều Tùy.

Bao năm nay, Lý Kiến Thành vẫn một mực không ra làm quan, vẫn là một người trợ giúp đắc lực cho phụ thân, giúp Lý Uyên xử lý đủ mọi việc chính sự.

Sau khi trở thành Thái tử, loại quan hệ hợp tác này giữa y và phụ hoàng vẫn không đổi.Mặc dù là vậy, Lý Kiến Thành vẫn luôn cảm thấy địa vị Thái tử của mình đang từng ngày bị lung lay chứ không phải là càng ngày càng vững chắc.

Mẫu hậu thiên vị với nhị đệ, phụ hoàng tin tưởng nhị đệ, tất cả những điều này đều khiến cho y càng ngày càng bất an.

Hơn nữa, gần đây đã xảy ra hai việc lớn trực tiếp làm lung lay gốc rễ Thái tử của y.Thứ nhất là việc xây dựng Kim Ngô Vệ, phụ trách tuần tra thành Trường An, bổ nhiệm Ung Vương – Lý Đạo Huyền làm đại tướng quân của Kim Ngô Vệ mà cái tên Lý Đạo Huyền trẻ tuổi đó lại là tâm phúc của Lý Thế Dân.Kim Ngô Vệ là lập ra từ điều ra mười hai ngàn binh lính tinh nhuệ của Quan Trung Các, tất cả đều chịu sự điều khiển của Lý Thế Dân.

Như thế chẳng phải là Lý Thế Dân gián tiếp khống chế thành Trường An sao.Thứ hai là việc khuếch trương quyền lực của Đường Phong.

Bình thường công việc chính của nhị đệ là phụ trách thu thập tình báo bên ngoài.

Bây giờ , phụ hoàng lại cho phép Đường Phong có thêm quyền lực.

Đó là quyền nội thẩm, chính là quyền giám sát bên trong, hơn nữa còn không hạn chế phạm vi giám sát.

Nói cách khác, chính là Đường Phong có thể giám sát toàn bộ bá quan văn võ.Mặc dù quyền nội thẩm này bị các trọng thần trong triều phản đối mãnh liệt nên không thể tiến hành trên diện rộng nhưng Lý Kiến Thành nhận được một thông tin rằng Đường Phong đã giám sát một bộ phận các đại thần rồi.

Hai việc lớn này khiến Lý Kiến Thành cực kỳ âu lo.

Chỉ cần thời cơ chín muồi, Lý Thế Dân hoàn toàn có thể phát động chính biến trong cung.Nhưng Lý Kiến Thành lại không dám nhắc nhở phụ hoàng.

Chỉ cần anh ta mở miệng thì phụ hoàng nhất định sẽ mắng to rằng y có âm mưu đê tiện, khiến y chỉ đành tìm cơ hội nhờ các đại thần khác nhắc nhở phụ hoàng mà thôi.Trong thư phòng Thái tử điện Hiển Đức, Lý Kiến Thành cũng giống như mọi khi đang phê duyệt hết tấu chương này đến tấu chương khác.

Chính vụ của y cực kỳ nặng nề, mỗi ngày đều phải phê duyệt hơn một trăm bản tấu chương, hơn nữa phần lớn tấu chương đều là do y quyết định sau cùng.

Nếu xảy ra sai lầm, y phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bởi vậy Lý Kiến Thành phải rất cẩn thận, ngày nào y cũng bận rộn tới tận đêm khuya mới được nghỉ ngơi.Lúc này, một gã thị vệ đi đến cửa thư phòng bẩm báo:- Khởi bẩm Thái tử, sử giả triều Tùy- Dương tướng quốc cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn thảo luận với Thái tử.Hai ngày nay, Lý Kiến Thành cũng đang chuẩn bị bớt chút thời gian đến gặp mặt Dương Sư Đạo để cùng tiếp tục trao đổi.

Bọn họ không thể cứ giằng co vô thời hạn mãi được.

Triều Đường đề xuất yêu cầu triều Tùy phải đóng cửa mỏ bạc, nếu không sẽ cắt đứt tất cả các mối quan hệ buôn bán với triều Tùy.Đây là một thủ đoạn phản chế sau cùng của triều Đường, đoạn tuyệt hết tất cả các giao dịch với triều Tùy , bao gồm cả con người lẫn vật tư.

Như vậy cho dù có người buôn lậu dùng bạc của triều Tùy mua vật tư của triều Đường đi nữa thì số lượng cũng sẽ không quá lớn.Nhưng Dương Sư Đạo vẫn cứ mãi không trả lời.

Điều này khiến Lý Kiến Thành chờ đợi đến nỗi không thể kiên nhẫn thêm được nữa.

Việc Dương Sư Đạo đến lúc này, Lý Kiến Thành không thể cự tuyệt, lập tức gật đầu nói:- Mời ông ta đến Vụ Bản Đường gặp mặt.Vụ Bản Đường chính là nơi thảo luận chính vụ của Lý Kiến Thành và các đại thần, nằm ngay bên cạnh Thiên điện.

Không lâu sau, hai thị vệ dẫn Dương Sư Đạo vội vàng đi vào Vụ Bản Đường.

Lý Kiến Thành đã tới trước một bước chờ ông ta.Dương Sư Đạo lập tức tiến lên khom người hành lễ.- Tùy thần Dường Sư Đạo tham kiến Đại Đường Thái tử điện hạ!Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười nói:- Dương tướng quốc, mời ngồi!- Tạ ơn điện hạ.Dương Sư Đạo ngồi xuống, Lý Kiến Thành cũng ngồi xuống ở ghế trên.

Y cười tủm tỉm hỏi:- Nửa tháng nay, cuộc sống của Dương tướng quốc ổn chứ?

Có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo không?Dương Sư Đạo vội vàng cúi thấp người nói:-Đa tạ điện hạ quan tâm, Sư Đạo sống vô cùng tốt, mọi việc đều được quan tâm rất chu đáo, cũng không can thiệp vào tự do, Sư Đạo vô cùng cảm tạ!Lý Kiến Thành cười ha hả nói:-Ngài là Tùy triều tướng quốc mà!

Thân phận tôn quý, tất nhiên là khách quý của Đại Đường chúng ta.

Chúng ta nên làm như vậy mà.Dừng lại một lúc, Lý Kiến Thành lại hỏi:- Không biết sau nửa tháng suy nghĩ, Dương tướng quốc có câu trả lời mới hay chưa?

Ta hy vọng chúng ta có thể chấm dứt cuộc thương lượng này một cách vui vẻ.Dương Sư Đạo thản nhiên cười nói:- Trên thực tế thì hai ngày trước ta đã nhận được mệnh lệnh mới nhất của Sở Vương điện hạ rồi, ta vẫn muốn tìm một cơ hội để cùng điện hạ đây nói chuyện vui vẻ.

Để điện hạ phải chờ tới tận hôm nay, ta thật sự cảm thấy rất có lỗi!Tinh thần Lý Kiến Thành chấn động, liền vội vàng hỏi:- Không biết thái độ của Sở Vương điện hạ ra sao?- Sở Vương điện hạ nói, để tỏ rõ thành ý lớn nhất của Đại Tùy chúng ta, ngài ấy có thể chấp nhận đề xuất của triều Đường.Lý Kiến Thành mừng rỡ nói:- Nói như vậy, các ngài đã đồng ý việc đóng cửa mỏ bạc ở quận Hội Ninh.

Là như vậy phải không?Dương Sư Đạo trịnh trọng gật đầu nói:- Không chỉ đóng cửa mở bạc ở quận Hội Ninh mà chúng ta chính thức quyết định tạm dừng phát hành bạc mới.

Ta có thể thẳng thắn nói rằng, đó cũng không phải là vì triều đình của các ngài mà là vì Sở Vương không đành lòng cướp đoạt của cải của dân chúng hai quận Quan Trung và Ba Thục, không đành lòng khiến bọn họ phải gánh chịu giá lương thực tăng cao.

Đối với chúng ta mà nói, dân chúng hai quận Quan Trung và Ba Thục sớm hay muộn cũng là con dân của Đại Tùy.

Chương 921 : Thái độ của Kiến ThànhLý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:- Là con dân Đại Tùy của các ngươi?Dương Sư Đạo híp mắt mỉm cười:- Chẳng lẽ điện hạ không cho rằng dân chúng Hà Đông, Hà Bắc cũng là con dân của Đại Đường sao?Lý Kiến Thành ngẩn ra, sau một lúc lâu, y mới chậm rãi gật đầu nói:- Nói hay lắm, tương lai bất kể là Tùy vong hay Đường bại, dân chúng trong thiên hạ đều là con dân của đối phương…Lý Kiến Thành đích thân tiễn Dương Sư Đạo ra cửa chính của Đông cung.

Tuy trên danh nghĩa y có thể đại diện toàn thể Đại Đường để hòa giải với triều Tùynhưng trên thực tế, sự biến hóa quan trọng của triều Tùy này, y nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng.

Nếu y thật sự đáp ứng hoặc cự tuyệt cái gì thì điều chờ đợi y sẽ là cơn thịnh nộ của phụ hoàng.Mãi đến gần đây, Lý Kiến Thành mới dần dần hiểu được vì sao phụ hoàng luôn không hài lòng về y.

Cũng không phải tại vì y đã làm sai điều gì mà là những việc y từng làm không được chu toàn.

Mặc dù phụ hoàng giao cho y rất nhiều chính vụ nhưng điều đó không có nghĩa là phụ hoàng sẽ giao quyền lực cho y.Rất nhiều chính vụ là do y tự quyết định.

Nhưng đây cũng không phải là bước cuối cùng, y vẫn còn có một việc mấu chốt chưa làm.

Đó là y vẫn chưa tập trung báo cáo những chuyện xảy ra gần đây với phụ hoàng, y đã làm thế nào, xử lý thế nào.Đây chính là mấu chốt khiến phụ hoàng nảy sinh ngờ vực vô căn cứ với y.

Y có vượt quyền hay không?

Có giấu diếm chuyện quan trọng hay không v.v ?

Thời gian càng lâu, sự hoài nghi của phụ hoàng tất nhiên sẽ trở thành bất mãn.Việc này mặc dù Lý Kiến Thành hiểu ra hơi muộn, nhưng cách suy nghĩ đó là chính xác.

Giống như chủ tịch hội đồng quản trị dù không can thiệp vào công việc kinh doanh hàng ngày nhưng cũng phải xem qua báo cáo.

Lý Kiến Thành chính là quên phải làm một bản báo cáo tuần, báo cáo tháng như vậy để trình lên cho hoàng đế Lý Uyên.Lý Kiến Thành đã quyết định cứ mười ngày một lần lại làm một bản tấu chương, tập hợp mọi việc trình lên cho phụ hoàng, giúp phụ hoàng hiểu rõ những chuyện lớn nhỏ phát sinh ở triều đình trong mười ngày đó.Sau khi tiễn Dương Sư Đạo xong, vừa quay lại thư phòng thì một gã hoạn quan liền vào bẩm báo, nói:- Điện hạ, Dương tẩy mã có chuyện muốn bẩm báo, anh ta đã đợi ngài lâu rồi.Dương tẩy mã chính là Dương Tuấn, đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã.

Chức vụ này là một chức vụ khá gần gũi với Thái tử.

Thông thường đều là do Thái tử đích thân tiến cử, thường là tuyển tâm phúc của mình.Mặc dù Dương Tuấn là huynh đệ ruột của Dương Nguyên Khánh, nhưng tên này lại có hiềm nghi phản bội, tiếng tăm không được tốt nhưng Lý Kiến Thành cũng không để ý, vẫn tiến cử anh ta đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã.Lý Kiến Thành gật gật đầu nói:- Cho anh ta vào!Không lâu sau, Dương Tuấn bước nhanh đến.

Dương Tuấn năm nay đã ba bốn ba lăm tuổi, cùng Dương Vanh đầu hàng triều Đường, bởi vì phản bội phụ thân mà bị người khác khinh thường, càng bởi vì Dương Nguyên Khánh mà Lý Uyên cũng không dùng bọn chúng, chỉ phong cho hai huynh đệ bọn chúng mỗi người một chức quan nho nhỏ, cho một phần bổng lộc rồi đuổi đi.Nhưng Thái tử Kiến Thành khá khoan dung, cũng do Thái tử phi cầu khẩn nên y mới nhận hai huynh đệ Dương gia vào Đông cung.

Dương Vanh làm quan quân thị vệ, Dương Tuấn thì đảm nhiệm chức phụ tá.Dương Tuấn khá có học thức, hơn nữa tâm cơ sâu xa, đưa ra được rất nhiều ý kiến cho Lý Kiến Thành, rất được Lý Kiến Thành tin cậy.

Người nhắc nhở Lý Kiến Thành làm tấu chương để trình lên hoàng đế Lý Uyên ba ngày trước chính là Dương Tuấn .Dương Tuấn bất kể là làm phụ tá hay là đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã thì đều trung thành trước sau như một với Lý Kiến Thành cho nên Lý Kiến Thành mới xem anh ta như tâm phúc, giao một số việc cơ mật quan trọng cho anh ta làm.Dương Tuấn tiến lên thi lễ.- Điện hạ, vi thần có việc cần bẩm báo.Lý Kiến Thành hiểu rõ là Dương Tuán muốn bẩm báo chuyện gì, liền quay sang nói với mấy tên hoạn quan trong thư phòng:- Tất cả các ngươi lui ra!Đám hoạn quan lui ra, trong phòng chỉ còn hai người Dương Tuấn và Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười:- Ngươi nói đi!

Có tin tức gì không?- Doãn công nhờ ty chức chuyển lời tới điện hạ.

Gần đây Thánh Thượng ngủ không được tốt, thường mất ngủ nửa đêm, vì thế rất buồn rầu.

Nếu điện hạ có thể kịp thời biểu hiện thành ý quan tâm, tất sẽ khiến long nhan vô cùng vui mừng.

Mặt khác, Doãn Đức Phi còn từ lời nói của Thánh Thượng đoán được rằng, tình trạng sức khỏe của Hoàng hậu khá bất ổn nhưng tin tức bị phong tỏa, nên cũng không biết là thật hay giả.Doãn công chính là phụ thân của Doãn Đức Phi – Doãn Quý Bình.

Doãn Đức Phi vì muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài nên tạo mối quan hệ giữa phụ thân và Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành cũng chấp nhận để cho Doãn Đức Phi trở thành nội tuyến của mình trong cung.

Y lập tức ra lệnh cho Dương Tuấn làm người đại diện cho mình liên lạc với Doãn Quý Bình.Lý Kiến Thành gật gật đầu.

Từ ngự y trong cung, y cũng có được một số tin tức, hình như trong cơ thể mẫu hậu có một khối u khá lớn, trong khoảng thời gian này mẫu hậu trở nên gầy yếu vô cùng.

Nhưng mẫu hậu không muốn để cho người ngoài biết nên tin tức vẫn bị phong tỏa.

Thông tin này căn bản giống với tin tức từ Doãn Đức Phi.Có điều, tin tức phụ hoàng mất ngủ lại làm cho Lý Kiến Thành có điều suy tư.

Đây đúng là một cơ hội tốt lấy lòng phụ hoàng.

Sau khi suy nghĩ một chút, y nhớ lại hình như năm ngoái Thái thú quận Mi Sơn – Thi Sùng Nguyên có tặng mình một cái ngọc chẩm có tác dụng làm yên giấc, có thể tặng cho phụ hoàng.- Còn gì nữa không?Lý Kiến Thành lại hỏi.- Còn một việc chính là Doãn công hy vọng có thể chiếm được một mảnh đất ở thành đô, đại khái rộng khoảng mười khoảnh.

Đối phương là hơn một trăm hộ nông dân, nói thế nào cũng không chịu nhượng lại, ông ta hy vọng điện hạ có thể gây áp lực với Thái thú quận Thục.Lý Kiến Thành nhướn mày.

Cái này hơi khó làm rồi.

Lý Kiến Thành hiển nhiên không muốn chiếm đoạt đất đai của nông dân.

Nông dân chính là nền tảng của Đại Đường, quyết không thể dễ đàng hủy diệt.Nhưng Doãn Quý Bình nếu đã đề xuất yêu cầu này, y lại không tiện cự tuyệt.

Sau một lúc trầm tư, y nghĩ chuyện này có thể giao cho Thái thú quận Thục Cao Biểu Nhân giải quyết thỏa đáng, dùng biên pháp bồi thường lớn hơn hoặc đổi đất, v.v…

để giải quyết.- Chuyện này ta đã biết, ngươi nói cho Doãn công để ông ta đừng có vội vàng, ta sẽ thay ông ta giải quyết.- Thuộc hạ sẽ nói cho ông ta biết.Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến âm thanh bẩm báo của một gã hoạn quan:- Điện hạ, Thánh Thượng gọi Điện hạ cấp tốc yết kiến!Nghe được hai chữ “cấp tốc”, Lý Kiến Thành không dám chậm trễ, lại dặn dò với Dương Tuấn vài câu rồi sai người mang tới ngọc chẩm, tiếp đó liền vội vàng tiến cung…Đông cung cũng nằm ở bên trong cung Thái Cực, rất gần điện Võ Đức- nơi cógự thư phòng của Lý Uyên.

Chỉ một lúc sau, Lý Kiến Thành đã tới trước ngự thư phòng.

Có hoạn quan đi vào bẩm báo cho y, rất nhanh liền quay ra nói:- Điện hạ, Thánh Thượng lệnh cho ngài vào yết kiến!Lý Kiến Thành sửa sang lại mũ áo một chút rồi bước nhanh vào ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, lúc này Lý Kiến Thành bất ngờ phát hiện Tần Vương đã ở trong đó.

Trong lòng anh ta lập tức có chút không vui.

Chẳng lẽ phụ hoàng gọi y tới có liên quan đến việc của Tần Vương?Lý Kiến Thành không kịp nghĩ nhiều, lập tức tiến lên phía trước hành lễ thật sâu.- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, chúc phụ hoàng long thể an khang, thọ tỉ nam sơn!- Hoàng nhi miễn lễ!Lý Uyên vuốt râu cười, nhưng nụ cười cũng không đến mức cười từ ái.

Cấp bậc lễ nghĩa của Thái tử như vậy rất chu toàn nhưng nếu so sánh với Tần Vương ngày nào cũng gặp mặt dập đầu hành đại lễ thì Thái tử vẫn còn kém một chút.Chính là khác một chút này thôi đã khiến cho Lý Uyên không thực sự thoải mái lắm.

Ông ta cảm thấy về phương diện hiếu thuận, Kiến Thành có chút không bằng với Thế Dân.Lúc này, Lý Uyên thấy tên hoạn quan phía sau đang cầm một cái ngọc chẩm, hiển nhiên hiểu được đây là do Kiến Thành mang đến, liền hỏi:- Hoàng nhi, ngọc chẩm này là sao?- Hồi bẩm phụ hoàng, lần trước nhi thần thấy tinh thần của phụ hoàng có chút mệt mỏi, liền đoán là phụ hoàng có lẽ ngủ không được ngon giấc nên nhi thần liền ghi nhớ phải tìm một chút.

Ngọc chẩm này tên là Du Tiên chẩm, chính là mấy tháng trước Mi Sơn – Thi Thái thú tiến cống, phụ hoàng lại ban cho nhi thần.

Nghe nói là có tác dụng giúp ngủ ngon rất tốt, nhi thần chưa dùng bao giờ liền quyết định dâng lên cho phụ hoàng, mong phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt.Lý Uyên mấy ngày nay quả thật ngủ không ngon giấc, nửa đêm chợt tỉnh, sau đó thì không ngủ được nữa nên khiến ông ta mỗi ngày đều thấy mệt mỏi vô cùng, vô cùng buồn rầu.

Lý Kiến Thành đúng lúc này hiến cho ông ta ngọc chẩm liền khiến ông ta vui mừng quá đỗi, một chút không vui vừa rồi do y không dập đầu cũng tan thành mây khói.- Hoàng nhi có lòng, trẫm cực kỳ vui mừng, tốt lắm!

Tốt lắm!Lý Uyên nói liên tiếp hai tiếng “tốt lắm” chứng tỏ ông ta cực kỳ vừa lòng.

Trong lòng Lý Kiến Thành rất mừng rỡ.

Tin tức của Doãn Đức Phi quả nhiên hữu dụng.

Y vốn định nhân cơ hội để nói rằng đã tập hợp những công việc trong mười ngày qua trong một bản tấu chương để trình lên nhưng thấy Tần Vương ở trong này, Lý Kiến Thành liền nhẫn nhịn, y không ngờ Tần Vương cũng sẽ tham dự vào chính vụ của mình.

Chương 922 : Tranh chấp đối lập (1+2)Lý Kiến Thành liền chuyển đề tài sang chính sự:- Phụ hoàng triệu nhi thần tới, nhi thần nguyện vì phụ hoàng cống hiến sức lực!Lý Uyên mới vừa từ Lý Thế Dân nhận được tin tức mới nhất.

Triều Tùy đã đóng cửa mỏ bạc ở quận Hội Ninh, thợ mỏ đã bắt đầu đi chuyển về phía bắc.

Tin tức này khiến Lý Uyên rất bất ngờ, ông ta liền muốn biết tình hình đàm phán giữa Lý Kiến Thành và Dương Sư Đạo ra sao.- Trẫm nghe Thế Dân báo cáo, triều Tùy đã đóng cửa mỏ bạc Hội Ninh, đây là chuyện gì?

Dương Sư Đạo có ý kiến gì về việc này không?Lý Kiến Thành thật sự không ngờ triều đình nhà Tùy hành sự quyết đoán như vậy.

Y vừa mới nhận được tin tức đây thôi thì triều Tùy đã đóng cửa mỏ rồi.

Lý Kiến Thành vội vàng nói:- Khởi bẩm phụ hoàng, tầm khoảng một canh giờ trước, Dương Sư Đạo có tìm gặp nhi thần, nói rằng triều Tùy chấp nhận sẽ tỏ thành ý, đáp ứng yêu cầu của chúng ta, chính thức đóng cửa mỏ bạc, đồng thời tạm ngưng phát hành đồng tiền mới, xem ra triều Tùy lần này giữ chữ tín rồi.- Giữ chữ tínLý Thế Dân bên cạnh cười lạnh một tiếng nói:- Nếu Dương Nguyên Khánh là kẻ giữ chữ tín thì mỏ bạc Hội Ninh hiện giờ phải là của chúng ta rồi.

Năm ngoái ký kết hiệp nghị đình chiến, giấy trắng mực đen rõ ràng, chúng ta tuân thủ hiệp nghị, từ Võ Quan xuất binh tấn công Lạc Dương, bọn chúng lại trực tiếp từ huyện Thiểm qua sông, trực tiếp phá hủy hiệp nghị.

Ta chẳng thấy Dương Nguyên Khánh có chỗ nào giữ chứ tín.

Hiện tại hắn đóng cửa mỏ bạc chẳng qua là vì quyền lợi, bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.

Hiển nhiên, đây là vì quân Đột Quyết đã uy hiếp tới an toàn biên giới của hắn.Nói đên đây, Lý Thế Dân thi lễ thật sâu với Lý Uyên rồi nói:- Lời nhi thần vừa nói nhi thần còn muốn nói lại một lần nữa, để hoàng huynh hiểu rõ, xin phụ hoàng chấp nhận.Lý Uyên thở dài một tiếng nói:- Hoàng nhi nói đi!Lý Thế Dân xoay người về phía Lý Kiến Thành, nói:- Quận Kim Thành truyền tin đến rằng họ đào được thi thể của sứ giả người Đột Quyết và hộ vệ quân Đường trong một cánh rừng sâu.

Việc này tất nhiên là do quân Tùy gây ra, đây chính là muốn ngăn chặn việc liên kết giữa chúng ta và Đột Quyết.

Hiện tại, vùng phía bắc biên giới triều Tùy vô cùng bất ổn.

Hiệt Lợi Khả Hãn vừa mới đăng cơ, ông ta sẽ nóng lòng tạo lập uy tín trong các bộ lạc Đột Quyết và Thiết Lặc, cho nên việc tiêu diệt đám tàn dư của bộ lạc Ô Đồ chính là lựa chọn tốt nhất của ông ta.

Nếu đại quân Đột Quyết xuôi nam, tàn dư của bộ lạc Ô Đồ tất nhiên cũng sẽ chạy xuống phương nam tị nạn, quân Tùy và quân Đột Quyết sẽ khó tránh khỏi xảy ra một cuộc chiến tranh.

Đây chính là nguyên nhân mà Dương Nguyên Khánh nóng lòng muốn trấn an chúng ta.

Nếu không, hắn làm sao có thể đóng cửa mỏ bạc đang khai thác được cơ chứ.Lý Kiến Thành lại chậm rãi lắc đầu.- Tuy nói là bị buộc bất đắc dĩ như vậy nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn là biểu hiện thành ý.

Từ xưa tới này, dân tộc du mục phương bắc xâm lấn Trung Nguyên đều mang đến tai họa khủng khiếp cho dân chúng.

Nếu quân Tùy đang chống cự với sự xâm lấn của Đột Quyết, chúng ta lại từ phía sau cho quân Tùy của hắn một đao.

Điều này sẽ khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy chúng ta thế nào?

Sẽ dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng trong thiên hạ, sẽ làm chúng ta mang tiếng câu kết với Đột Quyết.

Phụ hoàng, nếu muốn giữ gìn chính thống triều Đường, trước tiên không thể mất đi đại nghĩa.

Nhi thần kiên quyết phản đối lợi dụng cơ hội Tùy, Đột khai chiến để giành lợi ích cho Đại Đường.

Chúng ta hẳn là nên ủng hộ triều Tùy chống lại Đột Quyết.

Đây mới chính là việc mà những người nhân nghĩa nên làm, chứ không phải là nhân cơ hội tấn công Tùy…- Cực kỳ cổ hủ!Lời nói của Lý Thế Dân chỉ trích gay gắt cái gọi là “Ngôn luận quốc sự nhân nghĩa” của Thái tử Lý Kiến Thành.- Lịch sử cho tới bây giờ đều do kẻ thắng viết lên, chỉ cần chúng ta có thể cướp lấy thiên hạ, ai dám nói chúng ta nhân lúc cháy nhà hôi của.

Sử sách có thể nói chúng là bắc thượng là vì chống đỡ sự xâm lấn của Đột Quyết, có thể nói chúng ta là nhận sự thỉnh cầu mà xuất binh trợ chiến của Tùy triều, không phải là có Dương Sư Đạo đi sứ hay sao?

Cũng có thể nói rằng chúng ta là vì bảo hộ tính mạng và tài sản của dân chúng Trung Nguyên mà xuất binh chống đỡ Đột Quyết, càng có thể nói là Dương Nguyên Khánh dẫn quân Đột Quyết vào Trung Nguyên, bộ tộc Ô Đồ chính là chứng cớ tốt nhất.

Nếu tương lai là chúng ta thấy bại, hoàng huynh cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ đem vinh quang “nhân nghĩa chi bang” mà đội lên đầu chúng ta ư?Lý Thế Dân không chút khách khí chỉ trích đã khơi dậy phẫn nộ của Lý Kiến Thành, anh ta cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, liền phản bác nói:- Thôi được!

Chúng ta không nói cái gì “nhân nghĩa chi bang” nữa, cùng loại người như ngươi nói nhân nghĩa chính là đàn gảy tai trâu.

Chúng ta chỉ lấy việc luận việc, bài học Trung Nguyên thảm bại ngươi đã quên rồi sao, lúc trước không phải chính ngươi luôn miệng nói quân Tùy bị Hà Bắc kiềm chế, vô lực chú ý tới Trung Nguyên, chúng ta mới tiến binh xuống Trung Nguyên, kết quả thì sao?

Dựa vào kinh nghiệm đánh trận được vài năm, ngươi có lần nào đánh bại được quân Tùy chưa, có lần nào không phải là bị đánh cho tối tăm mặt mũi chứ?

Lần này Đột Quyết xâm lược Tùy, ngươi có thể bảo chứng Tùy triều sẽ sụp đổ không, Đột Quyết không có vũ khí công thành, nhiều lắm chỉ là đến đánh cướp một phen rồi liền bỏ đi, sau đó thì sao?

Chúng ta phải đối mặt như thế nào?- Cơ hội nếu không nắm chặt?

Chẳng lẽ chúng ta nghển cổ đợi người tới giết!Lý Thế Dân cũng nổi giận rồi.- Vốn là sáu quận Quan Bắc nằm trong tay quân Tùy, về sau lại chiếm lĩnh quận Hội Ninh, bước tiếp theo chính là chiếm toàn bộ Quan Nội đạo, bởi vì e ngại Tùy triều mà không dám khai chiến, không bằng hiện tại liền đầu hàng cho rồi, đao đều đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta, vậy tại sao lại còn phải nhịn làm gì?- Toàn bộ câm miệng!Lý Uyên bị cuộc cãi vã của hai đứa con trai chọc giận, ông ta vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng mắng:- Các ngươi xem trẫm là bù nhìn hả?

Ở trước mặt trẫm không kiêng nể gì mà cãi nhau, một người đường đường là Thái tử, một người là Thiên Sách Thượng tướng.

Các ngươi giống sao?

Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm, cút!Huynh đệ hai người thấy phụ hoàng tức giận, đều sợ tới mức không dám nói gì, nơm nớp lo sợ, lui ra bên ngoài.

Rời khỏi ngự thư phòng, hai người gần như không hẹn mà cùng hừ một tiếng thật mạnh, rồi xoay người rời đi.Hai đứa con trai ở ngay trước mặt mình tranh chấp với nhau khiến trong lòng Lý Uyên vô cùng tức giận, mặc dù đây cũng là cảnh tượng mà ông ta hy vọng thấy được, đó là hai đứa con trai kiềm chế lẫn nhau, nhằm đảm bảo cho ngôi vị hoàng đế của mình được ổn định.Nhưng thực sự khi hai đứa con trai trước mặt ông ta cãi vã, ở trên mặt cảm tình, Lý Uyên khó có thể chấp nhận được.

Dù sao ông ta ngoại trừ là một hoàng đế thì vẫn còn là một người cha.Làm hoàng đế quan trọng nhất là bảo vệ và củng cố ngai vị của mình, đứa con chính là uy hiếp lớn nhất của hoàng đế, lúc này mà nói thì không có gì gọi là tình cảm cha con cả.

Ông ta sẽ trăm phương ngàn kế, vắt hết óc để đối phó với đứa con của mình.Nhưng cũng không phải ông ta đều từng giây từng phút làm hoàng đế, thỉnh thoảng ông vẫn có lúc quay trở về làm một người cha.

Lúc này, hai đứa con bất hòa đã làm ông ta cực kỳ tức giận, ông ta hoàn toàn quên mất rằng mâu thuẫn của hai đứa con trai chính là do ông ta một tay tạo ra.Phiền não của Lý Uyên còn ở việc ông ta đối với chuyện liên kết với Đột Quyết vẫn còn lưỡng lự.

Trong lòng ông ta cũng chả xem cái “nhân nghĩa chi bang” là gì, ông rất rõ ràng, nhân nghĩa chẳng qua là cái áo khoác mà thôi, lợi ích mới là căn bản.Một mặt, ông ta đồng ý với chủ nghĩa cơ hội của đứa con thứ hai Thế Dân.

Lần này Đột Quyết tấn công Tùy, đúng là cơ hội cho bọn họ chiếm lấy Quan Nội đạo, từ khi Đại Đường lập nước tới nay, sáu quận Quan Bắc vẫn là tâm bệnh lớn nhất trong lòng ông ta, chính như lời Thế Dân nói, đây quả là một lưỡi đao sắc treo trên đầu bọn hắn.Vốn cây đao này vẫn nằm trong vỏ, nhưng từ khi quận Hội Ninh bị Tùy triều cưỡng đoạt thì cây đao này cũng đã rút ra được một nửa rồi, mũi đao lóng lánh khiến cổ bọn họ cảm thấy từng đợt lạnh ngắt.Nhưng mặt khác, Thái tử nói cũng có lý, Đột Quyết không phải Tiên Ti, bọn họ sẽ không chiếm lĩnh Hà Đông để lập nước, nhiều nhất chỉ là cướp người cướp của rồi sau đó lập tức sẽ rút về thảo nguyên.

Tùy triều không có khả năng bị Đột Quyết tiêu diệt, vậy sau đó thì sao?

Khi Đột Quyết bỏ đi, bọn họ làm thế nào đối mặt với quân Tùy vồ tới, thất bại trong trận đại chiến ở Trung Nguyên đã để lại bóng ma cực kỳ sâu sắc trong lòng, khiến Lý Uyên rất e ngại Dương Nguyên Khánh.Lý Uyên bị vây trong một hoàn cảnh khó cả đôi đường…

Lý Thế Dân nổi giận đùng đùng về tới phủ Tần Vương, vừa vào trong cửa phủ, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền chạy ra đón, vẻ mặt có chút khẩn trương nói:- Điện hạ, Thái Nguyên Thần Phong đã xảy ra chuyện.- Cái gì?Lý Thế Dân cả kinh, lập tức quên mất bực bội trong lòng, liền vội hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì vậy?Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy ra một cuốn tin tức đưa cho Lý Thế Dân.- Đây là tin tức vừa mới thu được, nói rằng bởi vì sự kiện bạc giả nên quán rượu Bát Phương đã bị tra xét, Lý Thủ Trọng và hơn mười thành viên trụ cột Đường Phong bị giết, còn quán rượu Bát Phương bị thiêu rụi, Thái Nguyên Đường Phong gần như bị phá hủy.Lý Thế Dân nhìn kỹ một lần nữa những tin tức này, lông mày xoắn cả lại vào nhau.

Lý Thủ Trọng này tại sao lại vô dụng đến vậy, vì một chuyện bạc giả nhỏ nhặt như vậy mà làm mình bại lộ, dừng lại một lúc, anh ta lại hỏi:- Tình hình những thành viên khác của Đường Phong như thế nào?- Tạm thời vẫn chưa rõ, tuy nhiên từ việc bọn họ còn có thể thả chim ưng truyền tin mà xét thì hẳn là vẫn chưa bại lộ.

Lý Thủ Trọng và hơn mười thành viên trụ cột toàn bộ bị giết, quán rượu Bát Phương bị thiêu rụi, chứng tỏ Lý Thủ Trọng vẫn giữ được bí mật, danh sách đã bị thiêu hủy.Trong lòng Lý Thế Dân chỉ cảm thấy rối bời, do quá nhiều việc lo âu chắn ở trong lòng, khiến anh ta không thể nhìn rõ, anh ta cẩn phải tỉnh táo lại, hoặc là nghe một số đề nghị thông minh, anh ta lại hỏi:- Phòng tiên sinh trở về rồi sao?- Hồi bẩm điện hạ, Phòng tiên sinh đã trở lại, nghe nói đang ở nhà.Lý Thế Dân mừng rỡ, lập tức hướng thị vệ nói:- Đi mời Phòng tiên sinh tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn cùng ông ta thảo luận.Phòng Huyền Linh trở về, khiến trong lòng Lý Thế Dân có một chút lo lắng, rồi hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:- Hiện tại, phải giữ gìn thực lực còn lại của Thái Nguyên Đường Phong, ra lệnh cho tất cả mọi người tạm ngưng hoạt động, nếu thấy có gì khác thường, có thể lập tức rút lui khỏi Thái Nguyên.- Ty chưc đã hiểu, mặt khác ty chức còn một việc muốn bẩm báo, liên quan tới Đông cung.Lý Thế Dân khoát tay chặn lại.- Đến thư phòng của ta rồi nói!Lý Thế Dân dẫn Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tới bên ngoài thư phòng, vừa tới cửa lại dặn dò thủ vệ nói:- Không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy, cũng không cho ai tới gần!- Tuân lệnh!Đẩy cửa đi vào phòng, Lý Thế Dân ngồi xuống, lúc này anh ta mới hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:- Nói đi!

Chuyện gì?- Điện hạ, chúng tôi phát hiện có thể Thái tử và Duẫn Đức Phi có quan hệ.- Quan hệ?Lý Thế Dân nhướng mày:- Quan hệ gì?- Chúng tôi phát hiện người của Thái tử và cha của Duẫn Đức Phi là Doãn Quý Bình thường qua lại mật thiết, bởi vậy mới suy đoán Duẫn Đức Phi có thể đã bị Thái tử mua chuộc.Tin tức này khiến Lý Thế Dân có chút đứng ngồi không yên, Duẫn Đức Phi và Trương Tiệp Dư chính là hai phi tử mà phụ hoàng yêu mến nhất.

Nếu Duẫn Đức Phi bị Thái tử mua chuộc, cô ta chỉ cần nói bóng nói gió thôi thì e rằng sẽ bất lợi với chính mình, Lý Thế Dân trầm tư một lúc hỏi:- Các ngươi làm thế nào phát hiện tình huống này?- Lần trước điện hạ cho ty chức một bản danh sách, là một số tâm phúc đại thần bên cạnh Thái tử.

Ty chức phái Đường Phong lưu ý từng người trong đám này, trong đó khi theo dõi Thái tử Tẩy mã Dương Tuấn thì phát hiện được, tên này gần đây thường qua lại rất mật thiết với Doãn Quý Bình, mới vừa rồi hai người lại gặp nhau, điều này có hơi khác thường nên ty chức cảm thấy có vấn đề.Lý Thế Dân chắp hai tay sau lưng đi vài bước, Dương Tuấn này khiến hắn nghĩ tới người em của tên này là Dương Vanh, chính là một trong hai đại Trung Lang Tướng bảo vệ Đông cung, cũng là một kẻ ăn chơi trác táng không hơn không kém.

Tên này thường dẫn thị vệ Đông cung đi giáo phường chơi gái, tiếng tăm rất xấu.Mà huynh trưởng Dương Tuấn lại là tâm phúc của Thái tử, một tên ngay cả cha mình cũng dám phản bội, Thái tử vậy mà vẫn tin tưởng tên này như vậy, quả thực không thể tin nổi.Lý Thế Dân biết được nhược điểm của huynh trưởng Lý Kiến Thành, mà nhược điểm lớn nhất của Lý Kiến Thành chính là y quá trọng tình cảm, đối với người khác quá độ lượng, huynh đệ Dương thị chỉ là nhờ có quan hệ với Thái tử phi, vậy mà y liền trọng dụng bọn chúng, lại quên mất bọn chúng rất nguy hiểm.

Từ xưa tới nay, người trọng tình cảm khó thành đại sự.So sánh với mức độ quan trọng của huynh đệ Dương thị, thì chuyện của Duẫn Đức Phi liền có vẻ không còn quan trọng gì nữa, nghĩ vậy Lý Thế Dân không khỏi cười lạnh một tiếng, anh ta lập tức hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng nói:- Chuyện này không cần lộ ra, cứ tiếp tực theo dõi Dương Tuấn, đừng cho hắn phát hiện, đồng thời thu thập một số nhược điểm của hai huynh đệ bọn chúng.Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu ý tứ của Lý Thế Dân, huynh đệ Dương thị trong tương lai có khả năng sẽ xài tới, gã lập tức khom người nói:- Ty chức đã hiểu, sẽ không bứt dây động rừng.Lúc này, Lý Thế Dân nghe thấy âm thanh của thị vệ bên ngoài truyền đến:- Phòng tiên sinh, điện hạ nói không phận sự không được tiến vào!- Nhưng là điện hạ tìm ta, nói có việc quan trọng, ngươi thay ta đi bẩm báo một chút.Đây là Phòng Huyền Linh đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức chắp tay nói:- Điện hạ, vậy ty chức đi trước.Gã vô cùng khôn khéo, biết có một số việc mình không thể tham dự, Lý Thế Dân gật gật đầu.- Đi đi!

Đem chuyện ở Thái Nguyên an bài thỏa đáng, phải cố gắng bảo vệ lực lượng.Trưởng Tôn Vô Kỵ xoay người đi rồi, Lý Thế Dân mới mở cửa cười nói:- Để Phòng tiên sinh vào đi!Phòng Huyền Linh buổi sáng mới từ quận Lũng Tây trở về, quần áo còn chưa kip thay ra, trông có vẻ khá mệt mỏi.

Hơn một tháng mệt nhọc đi về phía tây, khiến y trở nên vừa gầy vừa đen, y đi Quan Tây là để kiểm tra quân lương và nhu yếu phẩm cho quân đội, y đang định ngày mai cùng Lý Thế Dân bàn bạc về việc này.Nhưng lúc này Lý Thế Dân chẳng còn quan tâm tới việc này nữa, anh ta liền đem nhưng việc mới phát sinh gần đây nói rõ ràng mạch lạc lại cho Phòng Huyền Linh, cuối cùng cực kỳ lo âu nói:- Quan trọng là Thái tử phản đối mãnh liệt việc xuất binh, khiến phụ hoàng sinh ra nghi ngờ rất lớn.

Quan trọng hơn nữa là Thái tử sẽ phát động yêu cầu với các bá quan văn võ, lần trước tấn công Tiêu Tiển cũng do sự phản đối mãnh liệt bá quan mà bị hủy bỏ, ta lo lắng lần này cũng sẽ giống vậy.Sau khi Phòng Huyền Linh trở về đã cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bàn bạc qua một chút, tình hình trong triều đình ít nhiều cũng đã nắm sơ qua, y cũng đã suy xét qua, trong lòng có một số ý tưởng.Phòng Huyền Linh có thể cảm nhận được lo âu trong lòng Lý Thế Dân, liền khẽ mỉm cười nói:- Điện hạ đầu tiên phải tỉnh táo lại đã, rồi mới có thể thong dong sắp xếp mới việc.

Thật ra ty chức nghĩ chuyện này mấu chốt là ở chỗ Thánh Thượng, chỉ cần điện hạ có thể thuyết phục Thánh Thượng, cho dù Thái tử có phát động bá quan phản đối thì ngược lại sẽ khiến Thánh Thượng có cảm giác bị áp chế, từ đó tất sẽ đối với quyền lực quá lớn của Thái tử mà sinh ra nghi kỵ.

Điện hạ không thấy đây là một chuyện tốt hay sao?Hai mắt Lý Thế Dân híp lại, mình tại sao lại không nghĩ đến điều này nhỉ…Thảo nguyên đầu tháng mười đã trở thành một vùng mù mịt, cỏ cây, súc vật khô héo, sự sống ảm đạm, thảo nguyên mênh mông bao trùm bởi tử khí nặng nề.

Ngay cả dân chăn nuôi của thảo nguyên cũng rất hiếm khi nhìn thấy thảo nguyên tang thương đến như vậy.Bởi vì vào những năm trước, vào thời điểm này khắp nơi trên thảo nguyên bị tuyết dày bao phủ, trời đất toàn là một màu tuyết trắng, rất khó nhìn thấy một thảo nguyên khô cằn.Nhưng năm nay thời tiết lại khô hạn đến lạ thường, đã đến tháng mười một rồi mà chưa thấy một trận tuyết nào ở phương bắc, chỉ là có hai trận mưa vào tháng chín nhưng không thể nào giảm bớt sự khô hạn, mà đại hạn mùa đông thì rất bất lợi đối với tính hình thổ nhưỡng.

Điều này càng khiến mọi người lo lắng hơn về đại hạn mùa xuân.Nhưng vào tháng mười một, một nỗi lo khác lại bao trùm lên triều đình và người dân Đại Tùy.

Đó là Đột Quyết phương bắc có khả năng sẽ xâm lấn Trung Nguyên.

Thông tin này là đến từ quận Mã Ấp, không ngừng có những nhóm nhỏ lính gác lưu động của Đột Quyết xâm nhập vào biên giới lãnh thổ triều Tùy.Thông thường quân đội Đột Quyết đều là do dân chăn nuôi cấu thành, lúc bình thường, họ là dân chăn nuôi du mục, sống cuộc sống vô ưu vô lo.

Quân đội Đột Quyết chỉ tập trung ở vùng phụ cận vương trướng Khả Hãn còn trên biên giới tuyệt nhiên không xuất hiện lính gác lưu động.Lúc này biên giới xuất hiện lính gác lưu động của Đột Quyết thì chỉ có một khả năng là quân đội Đột Quyết bắt đầu tập kết quy mô lớn.

Lính gác lưu động xuất hiện chính là một tín hiệu.Cái tên của Lương Trảo sơn của quận Mã Ấp được bắt nguồn bởi dáng núi như hình móng sói.

Ngọn núi nằm ở biên giới Tùy Đột.

Trên vách núi ở độ cao vài chục trượng đã xây dựng một tòa tháp khói lửa báo động.

Đây là tòa tháp khói lửa ở vùng cực bắc của quân Tùy, được gọi là tháp khói lửa Lương Trảo sơn.Tháp khói lửa cao ba trượng, chia làm ba tầng, tổng cộng có mười tên lính đóng tại đây, bình thường nếu bình an vô sự thì họ sẽ đốt lên một tầng khói lửa, nếu có nhóm nhỏ lính gác lưu động đột kích thì sẽ đốt hai tầng khói lửa, nhưng nếu là đại quân kỵ binh Đột Quyết xuất hiện thì sẽ châm ba tầng khói lửa.Tuy rằng gần đây không ngừng có các nhóm nhỏ lính gác lưu động Đột Quyết lui tới và cũng đã từng tập kích tháp khói lửa nhưng bởi vì địa thế rất cao nên tháp khói lửa cuối cùng vẫn không bị lính gác lưu động Đột Quyết công phá.

Chương 923 : Khói lửa Hồ MãNhưng nội binh trong tháp khói lửa lại phải chịu áp lực chiến tranh rất lớn, hết lượt lính gác lưu động này đến lượt khác đến công kích khiến cho nội binh trong tháp khói lửa có mười tên lính đã bỏ mình năm người, chỉ còn lại năm tên Tùy binh cố thủ thành lũy ở cực bắc Đại Tùy này.Sáng sớm hôm nay, một đợt chấn động liên tiếp không ngừng đã đánh thức đám binh sĩ trong tháp khói lửa đang ngủ say.

Mấy tên lính đều bật người dựng lên, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.Lúc này từ phương xa truyền đến từng đợt tiếng vang kỳ lạ hệt như tiếng sấm rền trước khi bão táp tiến đến, Hỏa Trưởng kịp thời phản ứng, hô to một tiếng:- Không hay rồi!Anh ta cuống cuồng chạy lên tầng ba.Từ tầng thứ ba tháp khói lửa nhìn ra xa, trong ánh mắt mấy tên quân Tùy là sự sợ hãi cực độ.

Bọn họ nhìn thấy ở phương bắc xuất hiện một mảng xám xịt, chiều ngang hơn mười dặm.

Đó là chủ lực kỵ binh Đột Quyết xuất hiện.

Dựa vào kinh nghiệm, bọn họ biết đằng sau mảng xám đó sẽ là một dàn kỵ binh vô cùng đông đúc, chí ít cũng có đến hai ba trăm nghìn người.Hỏa trưởng đột nhiên hét lớn lên một tiếng:- Châm khói lửa rồi bỏ chạy ngay!Anh ta và hai tên lính trèo lên đỉnh tháp khói lửa, đốt cây đuốc lên rồi đốt lên một nồi sắt lớn cỏ tím và phân sói.

Ba cột khói báo động phóng lên cao, khói đặc cuồn cuộn để truyền tin về phương nam rằng đại quân Đột Quyết đã đột kích.

Phía nam cách đó mấy chục dặm lại có ba trụ khói báo động được đốt lên, càng truyền càng xa, truyền về hướng Thái Nguyên.Rất nhanh, đại quân Đột Quyết đã đông đảo tiến tới dưới chân núi Lương Trảo sơn, kỵ binh Đột Quyết đông nghìn nghịt hệt như biển đen mênh mông vô bờ, ít nhất cũng phải có hơn hai trăm nghìn quân.Đột Quyết là một quốc gia toàn là dân binh, có bao nhiêu thanh niên trai tráng là có bấy nhiêu quân đội, trong lịch sử Đại Nghiệp những năm cuối, Thủy Tất Khả Hãn từng dẫn hàng triệu dũng sĩ mặc giáp tập trung hoả lực tấn công phương bắc, uy hiếp nghiêm trọng sự bình an của Trung Nguyên.Đột Quyết cũng lại là một liên minh bộ lạc rời rạc, ngoài ba mươi sáu bộ lạc Đột Quyết, đồng thời họ còn khống chế được mười mấy bộ lạc Thiết Lặc.

Khi Đột Quyết cần phát động chiến tranh, tất cả các bộ lạc Thiết Lặc đều phải xuất binh yểm trợ.

Đột Quyết có hùng mạnh hay không tùy thuộc vào việc họ có khống chế được các bộ Thiết Lặc hay không.Năm đó Đột Quyết thảm bại ở Phong Châu.Tuy thực lực các bộ Đột Quyết tổn thất thê thảm và nghiêm trọng nhưng các bộ Thiết Lặc thì tổn thất không lớn.

Tuy nhiên, chính vì Đột Quyết thực lực suy yếu, không kêu gọi được các bộ Thiết Lặc nên thảo nguyên xuất hiện sự chia rẽ khiến Đột Quyết chưa gượng dậy nổi đã nhanh chóng bị suy sụp đi xuống.Khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi không đủ để Đột Quyết sống lại nhưng có thể giúp Đột Quyết có được cơ hội.

Nội chiến bên trong Ô Đồ dường như là món quà trời ban cho Đột Quyết.Xử La Khả Hãn nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đánh tan Ô Kẹp Mộc, tiếp nhận gần ba trăm ngàn Ô Đồ bộ tộc đầu hàng khiến Đột Quyết lập tức có thêm sức mạnh.Chính sức mạnh đánh bại Ô Đồ bộ đã khiến cho Đột Quyết lại thành công khi triệu tập liên minh các bộ Thiết Lặc.

Gần như tất cả Khả Hãn của các bộ Thiết Lặc đều quy thuận Đột Quyết Đại Khả Hãn, khiến cho Đột Quyết suy yếu lại một lần nữa cường thịnh trở lại.Lúc này, Xử La Khả Hãn chết vì bệnh, huynh đệ của ông ta là Hiệt Lợi Khả Hãn đăng cơ, các bộ Thiết Lặc lại xuất hiện dấu hiệu chia rẽ lần nữa khiến Đột Quyết ở vào thế cực kỳ nguy hiểm, vô cùng khó khăn, nhưng lại là một hoàn cảnh vô cùng tế nhị.Người mới đăng cơ Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu rất rõ tình thế nguy hiểm mà Đột Quyết đang phải đối diện thì cũng biết nên làm gì được đây?Muốn Thiết Lặc các bộ không chia rẽ, muốn xoay chuyển tình thế nguy hiểm trước mắt chỉ có một cách, một lần nữa lấy thắng lợi huy hoàng để tạo nên uy danh tối cao của Đột Quyết trên thảo nguyên.

Ánh mắt Hiệt Lợi Khả Hãn liền chuyển hướng về phía nam, Đột Quyết ngã ở đâu thì phải đứng dậy từ đó.Hiệt Lợi Khả Hãn thấy Trung Nguyên xảy ra nội chiến, ông ta biết có thể lợi dụng Tùy Đường đang lúc bất hòa để tìm cơ hội, vì thế ông ta liền phái ra hai nhóm sứ giả đi sứ Tùy Đường.Nhưng cùng lúc với việc phái sứ giả, ông ta đã bắt đầu tập kết quân đội quy mô lớn.

Số quân ông ta tập kết bao gồm đại quân Đột Quyết một trăm bảy mươi ngàn người trong Ô Đồ bộ, rồi lại mượn từ Hồi Hột và Tiết Diên Đà bộ mỗi nơi bốn mươi ngàn binh, khiến cho tổng binh lực của ông ta lên đến hai trăm năm mươi ngàn.Hiệt Lợi Khả Hãn ghìm chặt chiến mã, híp mắt đánh giá tháp khói lửa Lươn Trảo sơn cách đó không xa.

Ông ta biết rõ khói lửa này báo hiệu điều gì.

Vượt qua tháp khói lửa này là tiến vào địa giới Đại Tùy, Hiệt Lợi Khả Hãn khoát tay ra hiệu cho quân đội dừng lại.Ông ta xoay người xuống ngựa, quỳ hai đầu gối xuống thảo nguyên, cuối cùng toàn bộ thân đều rạp xuống thảo nguyên, vô cùng thành kính, dường như đang cảm nhận được các thần thánh của thảo nguyên đang truyền chỉ cho ông ta.

Một lúc lâu sau, ông ta đứng lên, xoay người hô lớn:- Mongke Tengri nói cho ta biết, thảo nguyên không có tuyết, chính là cơ hội mà Người đã ban cho chúng ta!Lời tiên đoán của ông ta trong nháy mắt đã truyền khắp toàn quân.

Đại quân Đột Quyết hơn hai trăm ngàn n người cùng vung tay cao tung hô.

Tiếng hoan hô vang dội khắp thảo nguyên.

Trong tiếng hoan hô, Hiệt Lợi Khả Hãn vung chiến đao hướng về phía nam ra lệnh:- Tiêu diệt toàn bộ Ô Đồ bộ, cướp sạch Trung Nguyên!Chiến mã đại quân hơn hai trăm ngàn người phi nhanh như một làn sóng thủy triều đen thổi quét thảo nguyên, vừa gào thét vừa tiến về phía hồ Phục Khất ở hướng nam...Bóng đêm bao trùm phủ Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh ngồi trong thư phòng bên bàn viết, hắn đang viết một bức thư cho Vương Thế Sung ở Lạc Dương, nói cho ông ta biết một chút về sự thay đổi của cục diện.Bởi vì Đột Quyết xâm nhập phía nam với quy mô lớn làm rối loạn bố trí chiến lược của triều Tùy, hắn buộc phải điều chỉnh quân đội một chút, năm mươi ngàn quân ùy đóng ở Trung Nguyên bị cắt giảm còn ba mươi ngàn, chủ yếu bố trí ở quận Đông, nhà kho Lê Dương và quận Huỳnh Dương quận, quân Tùy sẽ rút quân đóng giữ ở quận Toánh Xuyên quận, quận Nhữ Nam và quận Tương Thành.Ngụ ý là nói cho Vương Thế Sung biết rằng lúc này đây quân Tùy không thể bảo hộ sự an toàn của ông ta được, ông ta chỉ có thể tự lo mà thôi.

Điều này thực ra cũng là triều Tùy sắp bị bức bách dồn ép rút lại chiến tuyến.Vừa rồi, Dương Nguyên Khánh đã viết một bức thư cho Từ Thế Tích và Lai Hộ Nhi, ra lệnh cho bọn họ cố gắng hết sức để đưa người Trung Nguyên di chuyển đến Hà Bắc.Từ mười ngày trước Dương Nguyên Khánh đã ban bố lệnh phát động chiến tranh khắp nơi của Đại Tùy, mệnh lệnh cho tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ dẫn một trăm ngàn quân đội hiệp trợ ba mươi ngàn hộ, khoảng hơn hai trăm ngàn dân chúng dời vào quận Linh Võ rồi lại ra lệnh đưa số người Trung Nguyên nhiều nhất có thể di chuyển đến Hà Bắc.Đồng thời, nông dân các vùng nông thôn phía bắc Thái Nguyên cố gắng tránh vào thành, mệnh lệnh cho quan phủ các nơi sắp xếp chu đáo cho dân tị nạn.Trước mắt tổng binh lực quân Tùy ước chừng hai trăm năm mươi lăm ngàn người, nhưng bởi vì chiến tuyến triều Tùy quá dài, bố trí cũng khá phân tán đóng ở quận Hội Ninh và quận Linh Võ có hai mươi ngàn người, ở Trung Nguyên và nhà kho Lê Dương ba mươi ngàn người, ở Hà quận Bắc Trác có một trăm ngàn người, ở Liêu Đông một trăm ngàn người, ở quận Đôn Hoàng một trăm ngàn người, ở quận Hà Đông và Hà Nội ba mươi ngàn người, mặt khác đóng ở đô thành Thái Nguyên còn cần bốn mươi ngàn người.

Như vậy tính ra lượng quân đội mà bọn họ có thể điều động được chỉ còn lại một trăm ngàn người.Dương Nguyên Khánh đặt bút xuống, khẽ thở dài.

Bất cứ lúc nào, chiến tranh cũng đều ảnh hưởng rất lớn tới dân chúng, đặc biệt là chiến tranh dị tộc xâm lược.

Nếu chuẩn bị không đầy đủ sẽ khiến nhân dân Đại Tùy gặp phải tai họa vô cùng nặng nề.Trong lịch sử cuối đời Tùy, kỵ binh Đột Quyết tới thành Thái Nguyên đánh cướp bốn phía Hà Đông, tới thành Trường An, cướp sạch toàn bộ Quan Trung.

Bọn chúng lợi dụng thời cuối nhà Tùy càng vùng Trung Nguyên suy yếu, không không còn sức chống cự nên hết lần này đến lần khác tiến vào Trung Nguyên, đánh cướp phụ nữ và tài sản, sinh linh lầm than, khiến người dân Trung Nguyên và tài sản của họ bị tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ lần này không giống với lần Phong Châu.Khi xưa Phong Châu gần triệu dân di dời về quận Linh Võ ở phía nam, có thành Hà Khẩu làm bức bình phong độc đạo ngăn cản đại quân Đột Quyết xâm nhập phía nam khiến Phong Châu tổn thất cũng không lớn, hơn nữa quân đội dựa vào thành trì chắc chắn để phòng ngự nên có thể chống lại hơn một trăm ngàn quân Đột Quyết.Còn lần này dân cư Hà Đông đông đúc, quân Đột Quyết sau khi tiến vào Hà Đông, gần như không còn nguy hiểm nào cần phải phòng thủ cả.

Nếu quả thật bị quân đội Đột Quyết tiến vào Hà Đông thì chắc chắn sẽ bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Quan trọng hơn là quân Đột Quyết sẽ không đánh tiếp chiến thành khiến quân Tùy không có ưu thế như ở Phong Châu lần trước.Hơn nữa lúc này chiến lực cung tiễn của Đột Quyết đã không thua gì quân Tùy.

Quân Tùy ngoại trừ ưu thế có khôi giáp thì ưu thế ở các phương diện khác đều không lớn nữa.

Chương 924 : Đại chiến lặng lẽ tớiBùi Mẫn Thu ngồi bên lặng lẽ chuẩn bị thu xếp hành lý cho chồng.

Ngày mai Dương Nguyên Khánh sẽ đích thân xuất lĩnh đại quân lên phương Bắc, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

Nàng có thể cảm nhận được nỗi lòng nặng trĩu của Dương Nguyên Khánh.

Cho dù năm đó Đột Quyết tiến công Phong Châu với quy mô lớn, chàng cũng không có tâm trạng nặng nề như hôm nay.- Nguyên Khánh, lần này tình hình rất không ổn sao?Bùi Mẫn Thu rốt cục không kìm nổi hỏi.Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn vợ một cái, bắt gặp vẻ mặt lo lắng của vợ liền chậm rãi ngả xuống chỗ tựa lưng lên, thả lỏng cơ thể, thoải mái tươi cười:- Cũng không có nghiêm trọng đến mức đó.

Chỉ có điều thời gian ngắn mà gia nghiệp lại quá lớn, ta nhất thời bận rộn cho nên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Người Đột Quyết cũng không có gì đáng phải lo lắm.Bùi Mẫn Thu nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:- A Tư Đóa bảo ta chuyển lời tới chng, khẩn cầu chàng cố gắng cứu giúp Ô Đồ bộ, đừng bỏ mặc bọn họ.Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Chỉ có thể nói là cố gắng thôi.

Lần này quân Tùy sẽ không đi thảo nguyên và quyết chiến với quân Đột Quyết.

Nếu Ô Đồ bộ có thể kịp thời xuống phía nam thì có lẽ còn có thể bảo hộ được bọn họ, nhưng nếu bọn họ không rút lui về phía nam kịp thời, ta cũng không có cách nào khác.Bùi Mẫn Thu thở dài, nàng có thể hiểu nỗi lòng của chồng...Sáng sớm hôm sau, tám mươi ngàn đại quân chỉnh tề xếp thành hàng ở cánh đồng rộng lớn phía bắc cung Tấn Dương, tám mươi ngàn đại quân gần như toàn bộ đều là kỵ binh, mỗi binh lính đều dắt một con chiến mã, nón sắt sáng bóng, trường đao lợi hại, sĩ khí hừng hực, ánh mắt ai nấy đều thể hiện sự chờ đợi cuộc chiến tranh sắp tới.Trước cung Tấn Dương, Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ sắt, thân mặc áo giáp, đang lần lượt cáo biệt bảy vị tướng quốc.

Trong đội ngũ tướng quốc, giờ phút này điều Đỗ Như Hối nghĩ đến nhiều nhất là làm thế nào để bảo hộ sự an toàn của dân chúng Đại Tùy, chỉ cần dân chúng bình an vô sự, còn hết thảy của cải đều còn có thể làm ra lại..Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:- Điện hạ, thần có một đề nghị.- Tướng quốc nói đi!

Đề nghị chuyện gì?- Thần thấy nên để dân chúng bốn quận Mã Ấp, Nhạn Môn, Định Tương và Lâu Phiền tự đi sơ tán, nên để bọn họ chạy nạn về phía nam.

Như vậy mới có thể giảm tối đa tổn thất, giống như khi xưa dân chúng Phong Châu rút lui về quận Linh Võ phía nam vậy.Thôi Quân Tố bên cạnh tiếp lời nói:- Nhưng nay bốn quận có gần triệu dân, nếu hình thành một đợt tị nạn quá lớn sẽ tạo thành áp lực lớn cho phía nam.

Hơn nữa ta đoán có nhiều người sẽ chạy về hướng Thái Nguyên hơn.- Chạy đến Thái Nguyên thì sao chứ?

Trong kho của chúng ta có hai trăm ngàn lều trại, hoàn toàn có thể dùng để sắp xếp cho dân chạy nạn, còn có năm trăm ngàn thạch lương thực, hơn nữa những người chạy nạn cũng có rất nhiều người mang theo lương thực.

Ta thấy đối với Thái Nguyên mà nói, tuy thành trì sẽ trở nên chật chội nhưng như vậy lại có thể bảo vệ càng nhiều tính mạng người dân.

Bây giờ nhân dân là của cải lớn nhất của chúng ta!Câu nói sau cùng của Đỗ Như Hối khơi dậy sự đồng tình của Dương Nguyên Khánh.

Thực ra hắn cũng là người muốn bảo vệ nhân dân nên mới hạ lệnh cho quan phủ các nơi tổ chức cho dân vào thành.

Tuy thế nhưng trong lòng hắn vẫn có ít nhiều lo lắng về việc phòng ngự của huyện thành.Năm đó khi Đột Quyết ở huyện Nhạn Môn vây quanh tiên đế Dương Quảng, liên tiếp hạ hơn bốn mươi thành.

Mấyg huyện thành nhỏ này có thể đỡ nổi vó ngựa của mấy trăm ngàn quân Đột Quyết được sao?Huống hồ tuyệt đại đa số huyện thành nhỏ còn không có binh lính phòng thủ.Hắn cũng biết quân đội Đột Quyết không phải không có khả năng tấn công thành.

Khi xưa ở Phong Châu, việc Đột Quyết sắp xếp thang đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.Quả thật, một khi người Đột Quyết đánh hạ một huyện thành thì dân chúng toàn thành sẽ bị giết hại và cướp đoạt, hắn quyết không thể cho phép chuyện đó xảy ra.

Đề xuất của Đỗ Như Hối rất tốt, nên thông báo cho dân chúng biết nguy hiểm để họ tự lựa chọn đường chạy thoát.- Đề xuất của Đỗ tướng quốc ta tiếp thu, ta sẽ cho quân đội động viên dân chúng tứ quận phương bắc chạy trốn về phía nam.

Cũng hy vọng Thái Nguyên có thể làm tốt việc chuẩn bị tiếp đón, còn Tấn Dương cung, chắc là cũng không chặn được kỵ binh Đột Quyết công kích, cũng phải rút lui trước, Thái hậu và Thánh Thượng có thể rút lui đến phủ của ta.- Điện hạ xin yên tâm, Chính sự đường đã lên kế hoạch rút lui rồi.Dương Nguyên Khánh dặn dò xong, lúc này Tần Quỳnh bước nhanh tới phía trước, khom người thi lễ:- Ty chức tham kiến điện hạ!Tần Quỳnh lần này được giao trọng trách, dẫn bốn mươi ngàn quân bảo vệ sự an toàn củaThái Nguyên.Tác phong bình tĩnh vững vàng của anh ta rất khiến Dương Nguyên Khánh yên tâm.Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay thi lễ lại, nghiêm nghị nói với Tần Quỳnh:- Ta chỉ có một câu muốn nói với tướng quân, phải nhớ cho kỹ, cho dù tướng quân giết chết một trăm ngàn quân Đột Quyết thì công lao cũng không bằng ngăn được quân Đột Quyết vào thành một bước.Tần Quỳnh khom người đáp:- Ty chức xin ghi nhớ, tuyệt đối không cho quân đội Đột Quyết vào thành, cũng tuyệt không tham công mà ra khỏi thành.Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:- Sự an nguy của thủ đô , thậm chí an nguy của Đại Tùy là phụ thuộc vào Tần tướng quân đó.Tần Quỳnh yên lặng gật đầu, anh ta cảm thấy áp lực trên vai mình thật lớn.Lúc này, thị vệ hô lớn một tiếng:- Bệ hạ giá lâm!Hai bên đại thần đều mau tránh đường.

Mười mấy tên thị vệ khiêng xe bước nhanh đi tới.

Ngồi trên xe là tiểu Hoàng đế Dương Hựu, hôm nay Tiêu thái hậu phượng thể không khoẻ nên anh ta đến tiễn Dương Nguyên Khánh.Mặc dù anh ta chỉ là Hoàng đế Đại Tùy trên danh nghĩa nhưng dù sao cũng là vua của một nước.

Lần này là chiến tranh bảo vệ vận mệnh quốc gia, nên anh ta cũng không thể không đếm xỉa đến.

Anh ta dùng cách riêng của mình đến để thể hiện ủng hộ quân Tùy chinh phạt phương bắc.Theo lý, làm Hoàng đế, Dương Hựu nên ngồi trên xe kéo, xe kéo cũng là một loại xe lớn.

Điểm khác biệt chính là xe chỉ do mấy người khiêng còn xe kéo thì cần mấy trăm người khiêng.

Điều này rõ ràng là không thực tế, cũng không hợp với phong cách khiêm tốn nhất quán của Dương Hựu.

Dương Hựu lấy cớ nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, kiên quyết không chịu đi xe kéo mà chỉ giống đại thần, ngồi trên một chiếc xe nhỏ mà thôi.Dương Hựu đến, các đại thần đều khom mình thi lễ tỏ vẻ tôn trọng.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh lên trước, quì một gối, chắp cao tay thi lễ:- Chinh bắc Nguyên soái Dương Nguyên Khánh tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!Lúc này, Dương Nguyên Khánh không dùng danh nghĩa Sở Vương, cũng không dùng chức quan Thượng Thư Lệnh, càng không lấy địa vị Nhiếp chính vương mà dùng thân phận Nguyên soái quân đội để hành lễ với Dương Hựu.

Điều này vừa để tỏ vẻ tôn trọng Dương Hựu và cũng để duy trì sự tôn nghiêm của mình đồng thời cũng làm cho các đại thần thấy được tư thái cúi thấp của hắn.Lúc này hắn tựa như Tào Tháo cuối nhà Hán, đã trở thành người khống chế thực tế của Đại Tùy nhưng hắn vẫn cần tỏ ra chút thái độ, tỏ vẻ hắn giữ gìn trật tự quân thần, giữ gìn chính thống, làm gương cho các đại thần.

Nhưng đối với trật tự quân thần của các đại thần thì không phải là Dương Hựu mà là hắn Dương Nguyên Khánh.Dương Hựu vội vàng đi xuống xe nâng Dương Nguyên Khánh dậy:- Sở Vương không cần thi đại lễ như vậy, trẫm sao có thể nhận được, mau mau đứng lên đi!Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:- Thần hôm nay phải xuất binh chinh bắc chống lại Đột Quyết, xin điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ đánh bại Đột Quyết, bảo vệ Đại Tùy.- Trẫm cũng hy vọng như thế.Lúc này, một gã cận vệ của Dương Nguyên Khánh bưng mâm đồng tiến tới, trên mâm đồng có một ly rượu, Dương Hựu bưng rượu lên, hai tay đưa cho Dương Nguyên Khánh:- Ly rượu này xin kính Sở Vương, chúc Sở Vương xuất binh đắc thắng, đánh đuổi hồ Đột!- Tạ ơn bệ hạ!Dương Nguyên Khánh tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng ly rượu lên cao, giơ ra bốn phía, hàng trăm đại thần đồng loạt vỗ tay.Lúc này, xa xa truyền đến tiếng trống trận “Tùng! tùng!”, giờ lành xuất chinh đã đến thúc giục đại quân xuất phát.

Một tên thân binh đem chiến mã tiến đến, Dương Nguyên Khánh quay mình lên ngựa, ngồi trên ngựa chắp tay về phía mọi người nói:- Các vị đại thần, đại quân xin được xuất chinh!Các đại thần đều thi lễ:- Chúc điện hạ xuất binh đắc thắng, đánh đuổi giặc Đột!Trong từng đợt trống vang lên, tám mươi ngàn quân Tùy xuất chinh, tinh kỳ phấp phới che phủ trời đất, tám mươi ngàn đại quân trùng trùng điệp điệp hành quân hướng về phương bắc...

Dương Nguyên Khánh cuối cùng đã áp dụng đề nghị của Đỗ Như Hối, hắn lệnh cho hơn một ngàn binh lính tới bốn quận Định Tương, Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, truyền lệnh cho quan viên khuyên dân chúng xuôi về phương nam chạy nạn.Trước nỗi sợ hãi quân đội Đột Quyết sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành và chiếm đoạt phụ nữ, dân chúng hơn mười huyện của bốn quận đều khủng hoảng lập tức chạy nạn, hàng triệu người dân từ bỏ ruộng vườn nhà cửa, mang theo lương thực và chút tài sản, dìu già dắt trẻ hướng về phía nam chạy nạn, quan phủ cũng mở nhà kho cấp lương thực, dùng kho lương thực nhà nước để cứu tế dân chạy nạn.Đường xuôi phương nam chật ních các dân chúng chạy nạn, liên tiếp không ngừng dài đến trăm dặm, người cưỡi lừa, người ngồi xe ngựa, người gánh gồng, sọt trước sọt sau là hai đứa con, người vợ thì mang trên lưng chút tài sản ít ỏi, bọn họ phần lớn đi theo đoàn gia tộc, mỗi gia tộc là một đám người, giúp đỡ chăm sóc cho nhau, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Thái Nguyên.Ở hai bên đường lớn, Ngưu Tiến Đình phụng mệnh dẫn mười ngàn kỵ binh và ba ngàn nữ hộ binh đứng ven đường bảo hộ, trợ giúp người dân bị bệnh hoặc gặp rủi ro.

Theo ý của Dương Nguyên Khánh, lần chạy nạn này có thể khủng hoảng, có thể chật vật, nhưng quan trọng là không được xảy ra thảm cảnh chết bệnh hoặc chết đói.Ở bên kia đường lớn là các tướng sĩ chinh bắc, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, sĩ khí hừng hực, đội quân cưỡi ngựa đi thành hàng tiến về phương Bắc bên cạnh dân chạy nạn.

Sự xuất hiện của họ là niềm an ủi lớn đối với dân chúng đang chạy loạn về hướng nam, dân chúng liên tục đem trứng gà và bánh bột mì cho binh lính, tiếng hoan hô liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, chỉ khi bị chiến tranh uy hiếp, quân đội mới thể hiện được tầm quan trọng không gì sánh nổi của mình.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi trong hàng ngũ, trước sau hắn là tinh kỳ dày đặc, năm trăm thân binh hộ vệ chung quanh, hắn dẫn đoàn tám mươi ngàn quân nhưng cũng không có quá nhiều đồ quân nhu.Thực ra, từ lúc gần một tháng trước, khi hắn phái Lý Tĩnh lên phương Bắc, công tác chuẩn bị cho chiến tranh đã bắt đầu rồi.

Số lượng lớn vật tư quân giới, lương thực, lều trại đều được vận chuyển tới huyện Thiện Nhật ở phương bắc, đó là địa giới thuộc Mã Ấp quận cai trị, cũng là một tòa thành lớn chắc chắn, nơi đó sẽ trở thành địa điểm hậu cần quan trọng của quân Tùy.Dương Nguyên Khánh yên lặng chăm chú nhìn từng đoàn dân chúng đang chạy loạn về phương nam, cảnh tượng chạy nạn này khiến hắn xúc động sâu sắc.Ở giai đoạn chuyển giao Tùy Đường, khắp nơi xưng hùng xưng bá tranh chấp lẫn nhau, sinh mạng con người như con sâu cái kiến, rất nhiều kiêu hùng đều không ý thức được rằng dân chúng mới là tài sản quý giá nhất, nên trước sau đều thất bại, Dương Nguyên Khánh hắn thành công chính là ở chỗ hắn nhận thức được tầm quan trọng của dân chúng, người dân chính là một tài nguyên, là cội nguồn của lương thực, chính là sự đảm bảo cơ bản để triều Tùy có thể cường thịnh.Đỗ Như Hối nói rất đúng, chỉ cần bảo vệ tốt những người dân chạy loạn về phương nam này, mặc cho Đột Quyết có xâm lược thế nào, Đại Tùy vẫn còn có thể một lần nữa phục hồi cường thịnh, nhân dân mới là người sáng tạo ra của cải.Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh thấy cảm xúc dâng trào, hắn lập tức lệnh cho thân binh nói:- Truyền mệnh lệnh của ta xuống toàn quân, không được nhũng nhiễu dân, ai dám to gan ức hiếp dân chạy nạn, lập tức nghiêm trị theo quân pháp...Hồ Phục Khất là một vùng hồ nước ở phía bắc Mã Ấp quận, trong phạm vi hàng trăm dặm, bốn phía nơi đây đều là thảo nguyên mênh mông, vùng này cỏ nuôi súc vật tốt tươi, sông hồ dày đặc, là nơi chăn thả tốt nhất.

Năm đó Dương Quảng đi tuần tra phương bắc, chính ở nơi này đã gặp Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn sắp sửa lên ngôi.Lúc này vùng hồ Phục Khất đã trở thành khu nhà tạm của Ô Đồ dư bộ, mấy trăm ngàn dân chăn nuôi Đột Quyết về phương nam sinh sống ở đây, chăn thả hàng triệu con dê bò ngựa.

Bọn họ dùng dê bò để trao đổi lương thực, muối và nhu yếu phẩm của cuộc sống với triều Tùy, cuộc sống trôi qua với những tháng ngày yên bình, sung túc.Triều Tùy còn phái riêng mười mấy sĩ tử lên phương Bắc dạy cho trẻ con nơi đây học chữ Hán, trang phục của con gái Trung Nguyên cũng dần dần phổ biến ở Ô Đồ bộ, Ô Đồ bộ cũng không khó chịu với việc văn hóa Hán ngày càng mở rộng, tù trưởng A Nỗ Lệ của bọn họ ngược lại lại cổ vũ cho xu thế Hán hóa này.Nhưng bọn họ ở phía nam, lúc nào cũng là cái gai trong mắt Đột Quyết Khả Hãn, chiến tranh tuyệt diệt rốt cục đã xảy ra, bọn họ buộc phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng, đầu hàng bản bộ Đột Quyết và trở về thảo nguyên hay tiếp tục xuôi xuống phía nam để tiến vào vùng Trung Nguyên với nền văn minh nông canh.Nhưng lựa chọn này không làm cho A Nỗ Lệ hoang mang.

Nàng quyết định dứt khoát sẽ xuôi về phương nam, trưa hôm nay, A Nỗ Lệ được tin khẩn quân Tùy đưa tới, đài phong hỏa phương bắc báo hiệu, đại đội kỵ binh Đột Quyết đã xâm lược, trong lòng A Nỗ Lệ hiểu rõ, lần này chắc chắn là quân chủ lực Đột Quyết đánh tới rồi.Nàng lệnh cho đại tướng A Mộc Đồ dẫn mười ngàn quân cản phía sau, nàng tự mình dẫn mấy chục ngàn tộc người rút về hướng nam, lúc này, đội tiên phong của Hiệt Lợi Khả Hãn chỉ còn cách hồ Phục Khất không đến trăm dặm, chiến tranh hết sức căng thẳng.Địa thế quận Mã Ấp thọc sâu, dài chừng ngàn dặm, hơn nữa địa hình nam bắc khác biệt rất lớn, phương bắc là thảo nguyên mcòn phần giữa là núi Võ Chu và núi Hột Thực thuộc mạch Thái Hành Sơn, chặn ngang quận Mã Ấp , núi non trùng điệp chạy theo hướng tây kéo dài đến sông Hoàng Hà, gần như hình thành một thế núi bao vây hoàn mỹ, về mặt địa lý nó ngăn cách Trung Nguyên và thảo nguyên.Nhưng giữa vùng núi trùng điệp đó có vô số những con đường nối liền nam bắc, nơi hẹp thì không đến một dặm, nơi rộng thì hơn mười dặm, chính những con đường này đã trở thành đường tắt của dân du mục phương bắc tiến thẳng về phía nam.Lúc này quân Tùy đã bố trí hơn hai mươi ngàn người ở biên giới phương bắc do tổng quản Đại Châu Lý Tĩnh thống soái.

Lý Tĩnh đem hơn hai mươi ngàn người chia làm ba nhóm quân, phía tây khoảng năm ngàn người cố thủ vùng Từ Hà, vùng đó núi thấp, địa thế bằng phẳng, là con đường quân Đột Quyết thường đi về phương nam.Một nhóm quân khác cũng là gồm năm ngàn người phòng ngự ở quận Nhạn Môn, chủ yếu là bảo vệ cho khe núi Quân Đô, canh phòng nghiêm ngặt quân Đột Quyết theo khe núi Quân Đô tiến vào Hà Bắc.Lý Tĩnh đích thân dẫn mười ngàn quân đóng ở huyện Vân Nội.

Huyện Vân Nội chính là Đại Đồng sau này, nằm trên một bồn địa rộng lớn, chủ yếu là đồi núi và đồng bằng, phía bắc có núi Võ Chu và núi Hột Thực là tấm bình phong tự nhiên cản gió lạnh phương bắc tràn xuống phía nam.Vị trí địa lý độc đáo khiến cho huyện Vân Nội có khí hậu ẩm ướt, thảm thực vật rậm rạp, thổ nhưỡng phì nhiêu, có hơn mười nhánh sông ngang dọc khắp huyện.

Đây là vùng nông nghiệp hiếm hoi ở miền trung quận Mã Ấp.Cũng vì thế, mấy trăm năm trước, huyện Vân Nội đã từng là đô thành của Bắc Ngụy, đến nay còn lưu giữ nhiều tường thành cao lớn kiên cố, cung điện cổ lầu tinh xảo và vô số pho tượng phật trong chùa.Dãy núi phía bắc huyện Vân Nội tuy chặn dòng khí lạnh xâm nhập nhưng giữa núi Võ Chu và núi Hột Thực lại có một con đường tự nhiên lớn rộng chừng hơn mười dặm khiến dãy núi phương bắc không thể ngăn cản được kỵ binh người Hồ xuống phía nam, núi Bạch Đăng nằm ở ngoài hai mươi dặm phía bắc huyện Vân Nội chính là nơi năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang bị đại quân Hung Nô bao vây.Mười mấy năm trước, Tùy Đế Dương Quảng từng triệu tập hơn một trăm ngàn dân phu trùng tu Trường Thành, nhưng Trường Thành vẫn không ngăn được đại quân Đột Quyết xuống phía nam. năm đó ở vòng vây Nhạn Môn, hơn một trăm ngàn người của đại quân Đột Quyết từ các cửa ải Trường Thành tiến vào.

Đột Quyết đã nắm vững chiến thuật tấn công thành đơn giản, Trường Thành liền dần dần mất đi tác dụng phòng ngự.Ở đầu huyện thành Vân Nội , Lý Tĩnh đưa ánh mắt nặng nề hướng về phương bắc.

Mặc dù Ô Đồ bộ đã ba lần phái người đến cầu cứu nhưng ông ta vẫn án binh bất động, trong tay ông ta chỉ có mười ngàn quân, căn bản không thể chống chọi lại tổng số một trăm ngàn kỵ binh trên thảo nguyên của Đột Quyết, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.Nếu quân đội của ông ta bị đánh tan thì sẽ không còn gì ngăn cản đại quân Đột Quyết nữa.

Chúng sẽ thần tốc tiến quân, dân chúng quận Mã Ấp sẽ bị tai hoạ giáng xuống đầu.

Lý Tĩnh xem xét thời thế, ông ta biết nhiệm vụ lúc này của mình là ngăn quân Đột Quyết xuôi về phía nam, bởi vì dân chúng quận Mã Ấp đang tranh thủ thời gian để rút lui về phương nam.Lúc này, phó tướng Lý Hải Ngạn bên cạnh thấp giọng nói:- Tổng quản, quân đội Đột Quyết có khi nào chỉ tiêu diệt Ô Đồ bộ, sau đó bọn họ liền rút về thảo nguyên không?

Dù sao đang là mùa đông, bất cứ lúc nào tuyết cũng có thể rơi.

Bọn họ thật sự sẽ xuôi về phía nam sao?Lý Tĩnh lắc lắc đầu:- Nếu chỉ vì tiêu diệt Ô Đồ bộ, chúng sẽ không xuất binh hơn hai trăm ngàn người.

Ba mươi ngàn quân đội là đủ, hơn nữa chỉ có tiêu diệt một Ô Đồ bộ nhỏ, sẽ không thể thể hiện được sức mạnh quân đội của Hiệt Lợi Khả Hãn.

Khi xưa quân Đột Quyết thảm bại ở Phong Châu nên mới bị chia rẽ trầm luân, bọn họ muốn phục hưng trở lại, nay muốn đánh bại quân Tùy, chí ít phải tiến vào Trung Nguyên đánh cướp một phen, uy danh của Hiệt Lợi Khả Hãn mới có thể khôi phục lại.Lý Tĩnh vừa nói xong, xa xa liền xuất hiện vài tên kỵ binh vội vàng chạy tới, bụi đất bay cuồn cuộn, thám báo của quân Tùy đã trở lại, Lý Tĩnh vội vàng ra lệnh nói:- Mau đưa bọn họ tới!Một lát sau, mấy tên thám báo vào thành và được đưa lên lầu thành.

Giáo Úy thủ lĩnh thám báo quì một gối bẩm báo:- Khởi bẩm tổng quản, Ô Đồ bộ ở phía nam hồ Khất Phục bị quân tiên phong Đột Quyết đuổi kịp, chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, số người chạy thoát không đến mười ngàn, họ chạy về hướng vùng Tử Hà.Tin tức này khiến Lý Tĩnh thất kinh, Ô Đồ bộ có hơn bốn mươi ngàn người, mà chạy thoát lại không được đến mười ngàn người.

Chết thê thảm và nghiêm trọng vậy sao?

Ông ta vội vàng hỏi:- Quân đội Ô Đồ bộ đâu?

Mười ngàn quân đội của họ đi đâu rồi?

Chương 925 : Đột Quyết mừng côngThám báo Giáo Úy lắc đầu:- Chỉ nghe nói đi lên phương bắc chống chọi với đại quân Đột Quyết, rồi không còn tin tức gì nữa, có lẽ toàn quân đã bị diệt rồi.Lý Tĩnh khẽ thở dài, sự tình đã đến nước này, Ô Đồ bộ xem như chết hẳn rồi, Dương Nguyên Khánh muốn giống như năm đó bảo hộ cho Khải Dân bộ, nên đã bảo hộ cho Ô Đồ bộ.Nhưng Đột Quyết đã rút ra bài học năm đó, tiêu diệt hoàn toàn Ô Đồ bộ, không để lại hậu hoạ về sau, quan trọng hơn là, đại quân Đột Quyết chiếm được súc vật của Ô Đồ bộ nên đã giải quyết xong vấn đề quân lương, thậm chí có thể ở lại hồ Khất Phục qua mùa đông.Nghĩ vậy, Lý Tĩnh lại hỏi:- Hiện tại đại quân Đột Quyết đâu?

Đã tiến về phía nam rồi ư?- Đột Quyết phân ra một đội quân chừng hai trăm ngàn người đi về phía Tử Hà truy kích nốt số dân Ô Đồ bộ, đại quân còn lại ở vùng cửa núi Võ Chu hạ trại, cách thành Võ Chu chừng ba mươi mấy dặm, Dư Tướng quân bảo ty chức đến xin chỉ thị tổng quản, có tiếp tục cố thủ thành Võ Chu nữa hay không?Thành Võ Chu là một tòa quân bảo trấn giữ ở cửa ải lớn núi Võ Chu, chu vi khoảng sáu dặm, binh lính khoảng một ngàn người do thiên tướng Dư Thao thống soái, tác dụng của nó chủ yếu là phòng ngừa số ít quân Đột Quyết xâm lấn Vân Nội, nhưng muốn đối phó mấy trăm ngàn người của đại quân Đột Quyết thì hiển nhiên là chẳng có ý nghĩa gì.Từ thảm bại Ô Đồ, Lý Tĩnh lập tức hiểu được chiến thuật của Đột Quyết.

Đó là phân ra một bộ phận quân đội đối phó lực lượng ngăn cản, còn quân chủ lực tiếp tục xuôi nam, với Ô Đồ bộ như thế nào thì đối với quân Tùy cũng sẽ như vậy, chỉ dùng một phần nhỏ quân đội đối phó thành trì, sau đó đại quân tiếp tục xuôi nam, quân đội Đột Quyết tuyệt đối không thể tiếp tục ngày nối tiếp đêm tấn công thành Vân Nội được.Nếu vậy, mình cố thủ thành Vân Nội quả thật cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể ngăn cản quân đội Đột Quyết xuôi nam, ngược lại sẽ bị Đột Quyết tiêu diệt trong thành.

Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Tĩnh bỗng nhiên lóe ra một kế can đảm, có lẽ ông ta có cách giữ chân đại quân Đột Quyết xuôi nam...

Thảm bại của Ô Đồ bộ là do phán đoán sai lầm của bọn ông ta, bọn ông ta tưởng rằng quân đội của mình có thể ngăn cản một đợt đại quân Đột Quyết xuôi nam, và có đủ thời gian để rút lui về phía nam, bởi vậy bọn họ mang theo nhiều gia sản, kéo theo cả dê bò thong thả xuôi nam.Nhưng không ngờ đã phái ra năm mươi ngàn người đi bao vây mười ngàn quân của A Mộc Đồ, chính ông ta cũng dẫn đại quân hai trăm ngàn người hăng hái đuổi theo, vậy mà rốt cuộc khi tới phía nam thảo nguyên cách hồ Khất Phục khoảng tám mươi dặm đã đuổi kịp Ô Đồ bộ.Trải qua hai canh giờ đánh giết cướp bóc, gần hai mươi ngàn thanh niên trai tráng và người già đã bị giết, phụ nữ và tài sản bị cướp, máu tươi nhuộm đỏ cả thảo nguyên, chỉ có đội quân của A Nỗ Lệ và một số tộc người nhỏ đi ở phía trước trốn thoát.Mặc dù như thế, Hiệt Lợi Khả Hãn vẫn phải nhổ cỏ tận gốc, ông ta phái Vạn phu trưởng Hagi dẫn hai mươi ngàn kỵ quân Đột Quyết tinh nhuệ đuổi theo giết số người Ô Đồ còn sót lại.Đêm đã rất khuya, đại quân Đột Quyết không lập tức xuôi nam, bọn chúng muốn thu gom và hưởng thụ chiến lợi phẩm.

Bọn chúng liền tới bờ bắc Thanh Hà cách núi Võ Chu khoảng hơn ba mươi dặm hạ trại.Từng đống lửa trại ở trong đại doanh Đột Quyết đã châm lên, trên đống lửa là những con dê bò nướng thơm phức, hàng triệu con dê bò và lượng lớn lương thực cướp được từ Ô Đồ bộ trở thành quân lương tiếp tế tuyệt vời cho đại quân Đột Quyết, khiến bọn chúng không phải lo lắng lương thảo không đủ.Binh lính Đột Quyết vây quanh lửa trại, nhiệt tình uống rượu, nói cười hô hố, miệng nhồm nhoàm nhai thịt nướng, nhiều phụ nữ Ô Đồ bộ bị bắt bị ép khiêu vũ trước lửa trại, không ít tên lính Đột Quyết uống say cười dâm đãng nhào tới, đè ngửa một trong số các phụ nữ đó xuống đất, khiến cho đám binh lính xung quanh cười to.Trong vương trướng Đột Quyết cũng náo nhiệt lạ thường, những chiếc bàn nhỏ được xếp thành một vòng.

Sau mỗi cái bàn được kê một tấm da dê dày mềm mại, trên bàn bầy toàn rượu sữa ngựa, quả khô và một mâm thịt dê nướng chín, Đột Quyết Đại Khả Hãn trẻ tuổi Đốt Bật ngồi giữa lều lớn, hai bên là mười mấy tù trưởng bộ lạc cùng với các tướng lĩnh cao cấp.Ở giữa đại trướng, năm mươi thiếu nữ Ô Đồ bộ trẻ trung mĩ miều chia làm hai đội đánh đàn và nhảy múa trong tiếng trống và tiếng đàn bên cạnh đống lửa.Đại tù trưởng Hồi Hột bộ Bùi Tát nâng chén hướng về phía Hiệt Lợi Khả Hãn cười sang sảng, nói:- Hôm nay Đại Khả Hãn hoàn toàn tiêu diệt Ô Đồ bộ, đã lập nên công lao sự nghiệp lớn.

Khắp nơi trên thảo nguyên chắc chắn sẽ truyền xướng công lao vĩ đại của Khả Hãn, các bộ Thiết Lặc nguyện quy thuận Đột Quyết.

Ta thay mặt Hồi Hột bộ lấy rượu ngon cung kính Khả Hãn.

Chúc Khả Hãn sớm thống nhất thảo nguyên.Hồi Hột không phải là một bộ lạc Thiết Lặc mà là tên liên minh của vài bộ lạc Thiết Lặc bao gồm bốn bộ lạc lớn Vi Hột, Phó Cốt, Cùng La và Rút Dã Cổ.

Bọn họ là liên minh thành lập vào nguyên niên Đại Nghiệp phản kháng Đột Quyết , gọi chung là Hồi Hột.Lần này Đột Quyết xuất binh đánh phía nam, ngoại trừ một trăm bảy mươi ngàn đại quân Đột Quyết, còn có bốn mươi ngàn quân Hồi Hột và các bộ Tiết Diên Đà trong đó bốn mươi ngàn quân Hồi Hột là do bốn bộ lạc Vi Hột, Phó Cốt, Cùng La và Rút Dã Cổ, mỗi bộ lạc xuất mười ngàn binh do đại tù trưởng Bùi Tát thống nhất cầm đầu.Đốt Bật cười nhạt một tiếng, anh ta hiểu được ý nghĩa trong lời khen của tù trưởng Hồi Hột.

Chính là muốn anh ta hồi binh trở về phương bắc, không cần tiến công triều Tùy nữa, trong lòng anh ta cười lạnh một tiếng, nhưng khuôn mặt lại vẫn ung dung, anh ta khẽ khom người nói:- Cảm tạ đại tù trưởng quá khen, chỉ có điều rượu dù có thơm ngon nhưng làm sao so được với men say chiến thắng, bầy sói xuất chinh, chỉ bắt được vài con dê gầy đâu có thể ăn no nê?

Các dũng sĩ nam chinh chưa thể dừng bước, chúng ta sẽ tiếp tục xuôi nam, tìm kiếm con mồi béo bở hơn.Nói xong, anh ta giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trong đại trướng lập tức vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát có chút mất hứng ngồi xuống, không nói được một lời.Năm trước ở trận chiến Phong Châu, liên minh Hồi Hột của bọn họ đã chết trận ba mươi ngàn người, vậy mà đến nay Đột Quyết cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì.Tuy rằng Hiệt Lợi Khả Hãn đồng ý bồi thường cho bọn họ nhưng bồi thường thế nào?

Khi nào bồi thường thì lại không hề thấy nhắc đến nữa, hôm nay chiếm được nhiều tài sản của Ô Đồ bộ như vậy, chẳng lẽ không có phần của Hồi Hột sao?Thực ra Bùi Tát cũng không phản đối tiến công triều Tùy, nhưng ông ta muốn trước khi chiến đấu phải thương lượng cách phân chia chiến lợi phẩm.

Ông ta và Cùng La bộ, Phó Cốt bộ đều đã thương lượng rồi, nếu Hiệt Lợi Khả Hãn trước đó không đưa ra phương án phân chia, bọn họ sẽ không đi theo xuống phía nam.Các mỹ nữ khiêu vũ đã lui xuống, trong đại trướng không khí trở nên trùng xuống đôi chút, không có người nói chuyện, ai nấy đều uống rượu và suy tư, Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu được tâm tư của bọn họ, ông ta chắc chắn phải thể hiện thái độ rồi.Ông ta nâng chén rượu lên đứng lên nói:- Phương án phân chia đương nhiên là có, ta sớm đã suy xét kĩ, ta nói với mọi người thế này!

Bất kể là lần này tiêu diệt Ô Đồ bộ, hay về sau cướp được người và tài sản của triều Tùy, sau khi bồi hoàn toàn bộ những thứ tiêu hao cho quân đội, số người và tài sản còn lại được chia làm ba phần, phần thứ nhất chiếm một phần năm, căn cứ theo số lượng xuất binh của các bộ để phân chia, phần thứ hai tương đối quan trọng, chiếm một phần ba, căn cứ theo công lao của các bộ phận để phân chia, phần thứ ba còn lại là phân cho các tướng sĩ hy sinh của các bộ cũng là một phần năm, mọi người thấy thế nào?Trong đại trướng vẫn là một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Bùi Tát mới nói:- Phần thứ nhất và thứ ba ta không có ý kiến gì nhưng phần thứ hai có chút không hiểu.

Quân công cao thấp là do ai quyết định?

Là do Khả Hãn quyết định hay là mọi người cùng ngồi lại thương lượng với nhau?Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu được ý tứ của ông ta.

Đáng lẽ phải là do Khả Hãn quyết định nhưng ý của ông ta chính là muốn mọi người cùng thảo luận công lao của các quân binh rồi.Nhưng Hiệt Lợi Khả Hãn lại không muốn dùng cách thương lượng công lao quân binh.

Như vậy chẳng khác nào tước đoạt quyền lực tối cao của Khả Hãn Đột Quyết là ông ta và đi ngược lại với ước nguyệnan đầu của ông ta trong lần xuất binh đánh xuống phía nam này.Hiệt Lợi Khả Hãn liếc nhìn Khả Hãn Di Nam của Tiết Diên Đà bộ, ngụ ý để ông ta bày tỏ thái độ...Sau khi Tiết Diên Đà bộ thảm bại ở thành Đại Lợi Phong Châu vào năm đầu Đại Nghiệp, thực lực đã giảm mạnh nên phải phục theo Đột Quyết Khải Dân Khả Hãn và được xếp đặt ở phương bắc dưới nha trướng của Đột Quyết, có một vùng thảo nguyên lớn cỏ nuôi súc vật tốt tươi.Trải qua mười mấy năm phát triển, nhân khẩu nhanh chóng sản sinh đông đúc, Tiết Diên Đà liên tiếp thâu tóm rất nhiều bộ lạc nhỏ, lại dần dần lớn mạnh lên, y có được gần ba trăm ngàn bộ hạ, binh lực một trăm ngàn người.

Chương 926 : Trận mở màn của Lý TĩnhTrong trận chiến Phong Châu năm ngoái, Tiết Diên Đà bộ đã nhận được một bài học sâu sắc, ngay từ đầu bọn họ đãthấy hoài nghi không ổn, Khả Hãn Di Nam lấy cớ phải chống đỡ Ô Đồ bộ xâm lấn nên chỉ phái ra mấy ngàn người tham gia.Kết quả là trận chiến Phong Châu, Tiết Diên Đà bộ tổn thất ít nhất, còn khi Ô Đồ xuất quân tiến vào nha trướng của Đột Quyết thì bọn họ lại né tránh ra xa.

Sau mấy lần trốn tránh cái hại, hướng theo cái lợi, Tiết Diên Đà bộ đã trở thành thế lực lớn thứ hai trên thảo nguyên sau Đột Quyết.Lần này Đột Quyết xuôi nam tạo lập uy danh, lệnh cưỡng chế buộc Tiết Diên Đà xuất binh, Tiết Diên Đà bộ rốt cuộc tránh né không được, Di Nam Khả Hãn đành tự mình dẫn bốn mươi ngàn đại quân cùng Đột Quyết xuất chinh.Di Nam Khả Hãn cũng là con trai cả của đại tù trưởng Tiết Diên Đà Ất Thất Bát năm xưa.

Ôngg ta phản đối phụ thân tiến công triều Tùy, cuối cùng phụ thân ông ta ta bị người Khế Bật giết chết, Di Nam khi đó đang tuổi thành niên liền được số quý tộc Tiết Diên Đà còn lại lập làm tân tù trưởng.Mười mấy năm trôi qua, Di Nam cũng đã tuổi gần năm mươi, râu tóc bạc trắng, trên thảo nguyên tuổi thọ trung bình chỉ có ba mươi mấy tuổi nên ông ta đã được coi là thọ rồi.Di Nam hiểu được ý của Hiệt Lợi Khả Hãn, ông ta đứng lên cười ha hả nói:- Theo truyền thống, chiến lợi phẩm đương nhiên là do Đại Khả Hãn quyết định phân chia.

Lần này hẳn là cũng không ngoại lệ, ta tin tưởng Đại Khả Hãn nhất định sẽ phân chia công bằng.Ông ta vừa dứt lời, Bùi Tát liền cười lạnh một tiếng nói:- Thiên hạ nếu có hai chữ “công bằng” thì đã không có Tiết Diên Đà hôm nay rồi.Quan hệ giữa Hồi Hột và Tiết Diên Đà vẫn rất căng thẳng.

Bắt đầu từ năm đầu Đại Nghiệp, Đột Quyết sắp xếp Tiết Diên Đà.

Mảnh đất sắp xếp cho Tiết Diên Đà vốn là của Hồi Hột, bị Đột Quyết cưỡng ép sắp xếp cho Tiết Diên Đà.Lại thêm việc Đột Quyết đặc biệt bất công với Tiết Diên Đà, phong Di Nam làm Khả Hãn, trong khi Bùi Tát của Hồi Hột chỉ làm đại tù trưởng, cho nên hôm nay Tiết Diên Đà thay Đột Quyết lên tiếng, Hồi Hột làm sao lại phải giữ sĩ diện cho y chứ.Di Nam không nghĩ đối phương lại có thể châm chọc mình như vậy, lập tức nổi giận nói với Bùi Tát:- Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi nói rõ xem!Bùi Tát đứng phắt lên, tay cầm chặt chuôi đao, hung tợn trừng mắt với đối phương nói:- Với loại chó như ngươi thì có lời gì để nói!Không chỉ có Di Nam nổi giận, bên cạnh ông ta bốn gã vạn phu trưởng của Tiết Diên Đà đều giận tím mặt, cùng rút đao ra chỉ về hướng Bùi Tát.

Mấy tên Hồi Hột vạn phu trưởng cũng không yếu thế, đồng loạt rút đao ra.Trong trướng vải của Đột Quyết Vương giương cung bạt kiếm, không khí cực kỳ căng thẳng, Hiệt Lợi Khả Hãn không ngờ tới sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, trong lòng căm tức vô cùng nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế.

Liền lạnh lùng ra lệnh nói:- Thu đao hết lại cho ta!Thấy sắc mặt của Đột Quyết Đại Khả Hãn, hai bên đều thu hồi đao, nhưng Bùi Tát chưa nguôi cơn giận trong lòng.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, xoay người liền đi ra ngoài lều lớn, mấy tên vạn phu trưởng Hồi Hột Vạn cũng theo ông ta đi ra.Trong đại trướng lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Hiệt Lợi Khả Hãn u ám, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bùi Tát, trong mắt sát khí phừng phừng nhưng ông ta lại nhanh chóng kiềm chế được.

Bây giờ chưa phải lúc xử ly Hồi Hột...

Trong khi Đột Quyết hạ trại mừng công thì một đoàn kỵ binh tám ngàn người tức tốc phóng đi về hướng tây trong bóng đêm dưới ánh trăng ảm đạm.Phương bắc là dãy núi Võ Chu tối mịt mù, cao lớn đồ sộ.

Dưới ánh trăng sao bàng bạc chiếu xuống, núi dốc cao như chạm tới trời xanh, hiểm ác dị thường.Lý Tĩnh mím chặt môi, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm trọng, gió đêm buốt giá vù vù bên tai, ông ta không ngừng vung roi quật chiến mã, phóng ngựa chạy gấp.Thời gian của ông ta rất khẩn trương, nhất định phải tới Tử Hà trước rạng sáng ngày mai.

Đây là một bước cờ hiểm, nếu thành công thì có thể chặn được đại quân Đột Quyết ít nhất năm ngày trở lên.

Trong thời gian năm ngày quan trọng này có thể đảm bảo cho dân chúng quận Mã Ấp rút lui về phía nam, chủ lực quân Tùy cũng có thể kịp thời chinh Bắc.Nhưng nếu thất bại, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm vì không chặn được quân giặc.

Ánh mắt Lý Tĩnh bỗng trở lên nghiêm trọng, ông ta cảm giác áp lực trên vai mình vô cùng lớn...

Trải qua một ngày một đêm tức tốc, khi trời tờ mờ sáng, tám ngàn kỵ binh quân Tùy đã tới Tử Hà.

Tử Hà khởi nguồn từ vùng núi non trùng điệp của quận Mã Ấp chảy về hướng Bắc ra phía sau Trường Thành, giống như cánh quân Tùy cong thành hình vòng cung, lượn cong xuống phía dưới bên trái rồi lại uy phong lẫm liệt duỗi thẳng ra.Ánh sáng màu lam nhạt lóe lên, nước sông màu tím nhạt chảy qua núi non trùng điệp, rồi lại chảy qua thảo nguyên nuôi cỏ cây súc vật tốt tươi, cuối cùng chảy thẳng vào sông Hoàng Hà.Hạ du Tử Hà vốn là con đường chủ yếu của dân tộc du mục phương bắc tiến vào Trung Nguyên.

Cho dù lần này Đột Quyết vì tiêu diệt Ô Đồ bộ, gần như có thể khẳng định bọn họ sẽ theo hồ Khất Phục xuôi về phương nam, nhưng để chắc chắn đạt được mục đích Lý Tĩnh vẫn cẩn trọng sắp xếp năm ngàn quân phòng ngự khu vực con đường dọc sông Hoàng Hà ở hạ du Tử Hà.Sự thật đã chứng minh, sự cẩn thận của ông ta hoàn toàn chính xác.

Ai có thể ngờ những người dân Ô Đồ bộ cuối cùng lại chạy trốn về hướng Tử Hà và kéo theo hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết truy kích, lưu vực Tử Hà cũng xuất hiện quân Đột Quyết.Trời đã sáng rõ, quân Tùy đã tiến vào thung lũng Tử Hà.

Đây là một vùng lòng chảo rộng chừng một dặm, dài hơn hai mươi dặm, trên thực tế đó là một khe núi do nước sông bào mòn hàng ngàn hàng vạn năm mà thành.Hai bên là vách núi đá dựng đứng, trên vách đá mọc dày đặc các loại thực vật và dây leo.

Mặc dù đã là mùa đông nhưng những cành dây leo khô vàng vẫn che kín vách đá, dù cho hôm nay mặt trời chiếu ấm áp, ánh nắng vẫn không chiếu vào khe núi khiến ánh sáng trong khe núi yếu ớt, có phần u ám ảm đạm.

Nước sông đã đóng băng từ lâu, nhìn trông như gương vậy, gió lạnh gào thét xuyên qua khe núi, phát ra tiếng vang thật lớn và quái dị khiến người đi ở trên mặt băng có một cảm giác ma quái, dường như đây là cửa chính đi vào âm ti địa phủ vậy.Tám ngàn quân kỵ binh Tùy yên lặng đi qua khe núi hẹp dài, âm thanh chiến mã bước đi trên mặt băng thỉnh thoảng hù dọa không ít sinh vật có cánh không tên, chúng thét lên những tiếng kêu chói tai vang lên đỉnh núi cao đến vài chục trượng, những tiếng kêu sắc bén khiến người ta sởn tóc gáy.Lúc này, hơn mười người của đội tuần tra trinh sát đi ngược đường tới, ở giữa bọn họ là một gã đạo sĩ mặc áo màu lam, tóc búi cẩu thả, đầu đội chiếc nón nan cũ nát, đạo sĩ tuổi chừng ngoài ba mươi, dưới sự đi kèm của binh lính Tùy hai bên, vẻ mặt ông ta có chút bất an.- Lý tổng quản!Binh lính tuần tra rốt cuộc đã tìm được Lý Tĩnh, chạy ra đón chào, Lý Tĩnh cũng nhìn thấy tên đạo sĩ ở giữa bọn họ, chỉ roi ngựa hỏi:- Vị đạo sĩ này là thế nào?- Khởi bẩm tổng quản, người này là một người hái thuốc tìm được ở một khe núi đá, ông ta có tin tức của Ô Đồ bộ.Lý Tĩnh mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:- Ngươi là đạo sĩ nơi nào, có chuyện gì muốn nói với ta?Đạo sĩ liền vội vàng khom người hành lễ nói:- Bần đạo là đạo sĩ của Huyền Thanh quan, quan đạo ở cách đây khoảng năm mươi dặm về phía nam.

Bần đạo hái thuốc ở vùng này đã nhiều năm nay, canh năm tối qua, bần đạo đang ngủ trong khe núi bỗng bị tiếng vó ngựa làm bừng tỉnh, bần đạo ngó ra thăm dò thì thấy chừng năm sáu ngàn người đi xuyên qua khe núi, bọn họ cầm theo đuốc, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, cũng có mấy trăm thanh niên trai tráng, nhìn ra thì thấy đó là người Đột Quyết, rất nhiều đàn ông bị thương, bọn họ khóc sướt mướt, hình như là một đoàn đưa ma.Dừng lại một chút, đạo sĩ lại nói:- Thủ lĩnh của bọn họ hình như là nữ nhân, ăn mặc rất lộng lẫy, được mấy chục thị vệ bảo hộ, cũng không ngừng lau nước mắt.Lý Tĩnh gật gật đầu, có lẽ đúng là những người sống sót cuối cùng của Ô Đồ bộ, A Nỗ Lệ cũng trong số đó.

Bọn họ đi về hướng nam, vậy là lỡ mất cơ hội gặp mình.

Nhưng suy nghĩ một chút, Lý Tĩnh lập tức liền hiểu ra, thám báo nói Ô Đồ bộ còn gần mười ngàn người, nhưng đạo sĩ chỉ nhìn thấy năm sáu ngàn người.

Đại đa số là phụ nữ và trẻ em, mấy trăm người đàn ông đều bị thương.Điều này chứng tỏ Ô Đồ bộ đã chia làm hai đường, một đường hẳn là binh lính, có trách nhiệm dụ truy binh Đột Quyết để yểm hộ cho A Nỗ Lệ, phụ nữ và trẻ em chạy trốn theo khe núi.

Lý Tĩnh nhanh chóng tính toán một lúc, đạo sĩ nhìn thấy bọn họ lúc canh năm, như vậy truy binh Đột Quyết hẳn là đã truy đuổi qua cửa khe núi và đi về phía tây.Lý Tĩnh lập tức thấy lo lắng.

Năm ngàn quân Tùy đóng quân tại lô cốt Tử Hà cách nơi này không xa lắm, chỉ có hơn một trăm dặm, bọn họ rất có thể sẽ gặp phải hai mươi ngàn truy binh Đột Quyết.

Nghĩ vậy, Lý Tĩnh trong lòng lo lắng, lại hỏi:- Từ đây đến cửa bắc khe núi còn xa lắm không?- Không xa, khoảng bảy tám dặm là có thể đi ra ngoài khe núi.

Các ngài có thể đi dọc theo Tử Hà, sau khi ra khỏi khu đồi núi thì đều là thảo nguyên, có lẽ người mà các ngài muốn tìm cũng đi theo phía tây của con sông.- Đa tạ!

Chương 927 : Đợi quân vào hũLý Tĩnh lập tức nói:- Thưởng cho ông ta mười lượng bạc và thả ông ta đi.Bọn lính thả tên đạo sĩ, một gã thân binh đưa cho đạo sĩ một thỏi bạc, đạo sĩ cảm tạ và bước thẳng đi.

Lúc này, Lý Tĩnh hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, đội ngũ tăng tốc hành quân!Đội kỵ binh quân Tùy lập tức tăng tốc, nhanh chóng đi về hướng cửa bắc của khe núi...

Một lát sau liền đã đi được bảy tám dặm đường.

Không lâu sau, đội quân đã ra khỏi khe núi.

Hai bên là khu đồi thấp, cây cối um tùm.

Đây là rừng tùng đen rậm rạp, còn chưa có đường đi về hướng tây, kỵ binh quân Tùy đành phải đi dọc theo lòng sông nhanh chóng tiến quân về hướng tây bắc.Ước chừng đi được hai mươi mấy dặm, đồi núi càng ngày càng thấp, rất nhanh liền đã đi tới chỗ uốn lượn của Tử Hà, tầm mắt rộng mở, phương xa không có đồi núi mà là thảo nguyên mênh mông vô bờ.

Chính ở chỗ này, Tử Hà uốn mình chuyển hướng chảy về phía tây nam.Phía sau bọn họ là dãy núi Võ Chu sừng sững, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thế núi cao lớn hùng tráng vô cùng.

Khe núi bọn họ vừa đi ra đã trở thành một dải đen nhỏ, không còn nhìn thấy rõ nữa.- Lý tổng quản!Một gã thám báo chạy vội báo lại:- Các thám báo phát hiện có rất nhiều dấu vó ngựa, có mấy chục ngàn kỵ binh đi qua, đã đi dọc theo bờ bắc lòng sông đi về phía tây, ước chừng hơn một canh giờ trước.Lý Tĩnh nhẩm tính một lát.

Lô cốt Tử Hà cách nơi này chừng trăm dặm.

Nếu phi ngựa nhanh hơn, ước chừng nửa ngày là đuổi kịp nhưng bọn họ hành quân đã một ngày một đêm, người ngựa đã mệt mỏi lắm rồi.

Như thế này mà đuổi theo thì không được, có thể cho thám báo đi trước thám thính tình hình.Đương nhiên, Lý Tĩnh không phải vì nghĩ cách cứu viện mấy ngàn binh lính cuối cùng của Ô Đồ bộ.

Mục đích của ông ta là muốn tiêu diệt này hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết tách đàn này.

Nếu hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết bị tiêu diệt hoàn toàn sẽ khiến đại quân Đột Quyết không dám dễ dàng xuôi về phía nam nữa.Lý Tĩnh lập tức hạ lệnh:- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân xuống ngựa nghỉ ngơi...Dọc theo Tử Hà về hướng tây hơn trăm dặm, thế núi dần kết thúc.

Đi tiếp về hướng tây hơn hai trăm dặm thì không còn bóng dáng núi đồi nữa.

Hoàng Hà bắt đầu chảy xuyên xuống, tạo thành một cửa ải chiến lược vô cùng quan trọng.Xuyên qua cửa ải này xuống phía nam đều là vùng đất bằng phẳng, tạo thành một mối uy hiếp thật lớn với Trung Nguyên.

Năm Đại Nghiệp thứ ba, Dương Quảng hạ lệnh động viên gần triệu dân phu năm quận Lâu Phiền, Mã Ấp, Nhạn Môn, Định Tương, Du Lâm xây dựng và cải tạo Trường Thành.Phía tây đoạn Trường Thành này bắt đầu từ Du Lâm, phía đông là đoạn núi cuối cùng của Tử Hà, dài hơn hai trăm dặm, cửa ải chiến lược được dùng để ngăn cản chỗ này.

Mà mặt đông của đoạn Trường Thành này nương tựa vào đoạn cuối của thế núi, chính là Tử Hà Bảo (1).(1) Bảo: những thành trấn có tường đất bao quanh.Chính xác thì Tử Hà Bảo là một tòa thành quân sự.

Mới đầu, chu vi của tòa thành này không đến ba dặm, có sông Tử Hà chảy xuyên qua, để lại trên tường thành một cái thủy động hình bán nguyệt.Sau khi Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Lưu Vũ Chu liền hạ lệnh xây dựng và gia cố thêm, cho nên hiện tại, tòa thành quân sự này cao hơn trước, chu vi cũng lên tới tám dặm, trở thành một cái thành trì nhỏ cỡ huyện thành.

Lượng quân trú đóng duy trì là hai ngàn người.Lần này Lý Tĩnh đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, suy xét đến việc quân Đột Quyết sắp tổ chức xuôi nam quy mô lớn, y hạ lệnh tăng cường quân số của Tử Hà Bảo lên đến năm ngàn người.

Năm ngàn quân đóng ở Từ Hà Bảo đảm nhiệm phòng ngự toàn bộ vùng tây bộ của quận Mã Ấp.Tướng trấn thủ Từ Hà Bảo tên là Tiết Thiều, là cháu trai của Đại tướng triều Tùy Tiết Thế Hùng, cũng là em họ của huynh đệ Tiết thị, đảm nhiệm chức vụ Á Tướng, phụng lệnh Lý Tĩnh trấn thủ Tử Hà Bảo.Sáng sớm hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ vừa mới chiếu xuống Tử Hà Bảo, một đội trinh sát tuần tra đã mang về tin tức, một bộ phận kỵ binh tàn dư của bộ lạc Ô Đồ đang tiến về phía Tử Hà Bảo.Tin tức này khiến cho toàn bộ quân trấn thủ Tử Hà Bảo đều tăng cường phòng bị.

Bọn họ đều chạy lên đầu thành, tay cầm trường mâu và nỏ quân, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn về hướng đông bắc.Ánh mắt của chủ tướng Tiết Thiều cũng chăm chú như đám binh lính.

Y biết gần đây đã phát sinh chuyện gì.

Trước khi y đến Tử Hà Bảo, Tổng quản Lý Tĩnh đã nói cho y biết, sắp tới sẽ bùng nổ một trận đại chiến, có lẽ người Đột Quyết sẽ giống như châu chấu trên thảo nguyên, che trời phủ đất, tiến về Tử Hà Bảo.Mặc dù chỉ là có lẽ, nhưng Tiết Thiều biết Lý Tĩnh tăng thêm ba ngàn quân cho Tử Hà Bảo là có dụng ý gì, không phải là không có khả năng xảy ra.

Hiện tại người Ô Đồ đại bại trốn tới đây, vậy phía sau bọn họ là cái gì?

Một đám người Đột Quyết nhàn nhã tản bộ sao?Rất nhanh, từ phương xa truyền đế tiếng vó ngựa như sấm rền.

Một đám người Đột Quyết, đội hình tán loạn xuất hiện, ước chừng có khoảng hai ba ngàn người, tay cầm một cái cờ màu trắng hình đầu sói, đó là cờ xí của bộ lạc Ô Đồ.Lính đào ngũ ngày càng đến gần Tử Hà Bảo.

Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ như chó nhà có tang, quần áo xộc xệch, chiến mã sùi bọt mép, đã như tên hết đà, sắp không duy trì nổi nữa rồi.Ở phía sau bọn họ vài dặm xuất hiện một vùng xám xịt, đó là kỵ binh Đột Quyết, đông nghìn nghịt, thế như che trời phủ đất, vó ngựa dẫm khắp thảo nguyên.

Cả vùng đất bắt đầu xuất hiện chấn động, quân thủ thành hoảng sợ biến sắc, tiếng kèn trên đầu thành không ngừng vang lên.Mắt thấy binh lính bộ lạc Ô Đồ ngày một tới gần, chỉ còn cách Tử Hà Bảo không đến trăm bước.

Bọn họ liều mạng vẫy tay, khẩn cầu quân thủ thành cho bọn họ vào trong thành.

Một gã Lang tướng vội vã chạy đi, khẩn trương đến chỗ Tiết Thiều xin chỉ thị:- Tiết Tướng quân, làm sao bây giờ, phải mở cửa sao?Trong lòng Tiết Thiều vô cùng khó xử.

Mặc dù y biết bộ lạc Ô Đồ và triều Tùy có quan hệ khá tốt, bọn họ đến là để dựa vào triều Tùy.

Nhưng y không biết ở bên kia hồ Khất Phục đã xảy ra chuyện gì?

Nếu đây là kế dụ binh của người Đột Quyết thì phải làm sao?

Mang cờ xí của bộ lạc Ô Đồ, nhưng thật ra lại là người Đột Quyết giả trang.Đôi mắt của Tiết Thiều nhìn chằm chằm vào mấy ngàn bại binh, lúc này, y bỗng nhiên nhận ra tướng lĩnh cầm đầu trong số đó, đúng là Đại tướng A Mộc Đồ của bộ lạc Ô Đồ.

Tháng trước y cùng đi với tù trưởng A Nỗ Lệ đến bái kiến Lý Tĩnh mới đến đảm nhiệm chức vụ Tổng quản.

Lúc ấy Tiết Thiều cũng có mặt.

Lúc này, sắc mặt của A Mộc Đồ trắng bệch, sau lưng cắm hai mũi tên, có thể thấy là sắp không chịu nổi nữa rồi.- Nhanh mở cổng cho bọn họ vào!Tiết Thiều vội vàng ra lệnh.Cổng thành của Tử Hà Bảo chậm rãi mở ra, mấy ngàn bại binh của bộ lạc Ô Đồ dùng chút sức lực cuối cùng vọt vào bên trong thành.

Cửa thành lại chậm rãi đóng lại, cầu treo được kéo lên.

Năm ngàn quân thủ thành giương cung lắp tên, bày ra trận địa sẵn sang nghênh địch, chăm chú nhìn đại quân Đột Quyết ở nơi xa đang nhanh chóng đánh tới.Vài tên lính mặc khôi giáo quân Tùy mang theo một cái cáng bước nhanh lên đầu thành.

Trên cáng cứu thương là A Mộc Đồ đang nằm hấp hối.

Y vài lần trốn thoát đại nạn, nhưng khi sắp đến Tử Hà Bảo thì bị trúng tên của quân địch.Tiết Thiều vội vàng chạy lên trước, ngồi xổm xuống cầm tay của y:- A Mộc Đồ Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?Vẻ mặt A Mộc Đồ hiện ra nụ cười sầu thảm, sắc mặt trằng bệch lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ:- Bộ lạc Ô Đồ xong rồi.

Hai mươi mấy vạn đại quân Đột Quyết đuổi theo chúng ta, nam nhân bị giết, nữ nhân bị cướp đi.

Thê tử của ta và nữ nhi cũng bị bọn chúng bắt đi rồi.- Tù trưởng A Nỗ Lệ đâu?- Nàng mang theo … mấy ngàn phụ nữ và trẻ em theo cốc đạo u ám trốn đi rồi.

Chúng ta… dẫn dụ truy binh của Đột Quyết rời đi.A Mộc Đồ cố sức nói.Tiết Thiều biết thung lũng u ám trong lời của y chính là lòng chảo sông Tử Hà.

Y cầm lấy tay của A Mộc Đồ:- Ngươi sẽ không chết, cũng không thể chết.

Sở Vương Điện hạ muốn gặp ngươi.

Ngươi cứ an tâm ở lại Tử Hà Bảo dưỡng thương.Y đứng lên ra lệnh:- Lệnh cho quân y điều trị cho y thật tốt!Mấy tên lính Tùy lại nhấc cáng lên, đưa xuống phía dưới.

Lúc này, khu vực này lại tiếp tục rung động, dường như đang xảy ra động đất vậy.

Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết gào thét đánh tới, chạy đến khoảng cách ngoài mười bước thì giương cung bắn tên.

Một trận mưa tên che trời phủ đất bắn về phía đầu thành.

Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết không mang vũ khí công thành, đối mặt với tường thành chắc chắn và cao ngất này, ngoại trừ việc bắn tên lên đầu thành để trút bỏ sự tức giận ra thì bọn chúng cũng không có biện pháp nào khác.Sau khi giằng co hơn một canh giờ, Vạn phu trưởng Đột Quyết là Cáp Cát thấy không có biện pháp nào có thể xoay chuyển tình hình, đành phải hạ lệnh rút quân về chủ doanh bên hồ Khất Phục.

Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giống như thủy triều, nhanh chóng rời đi.Nhưng ngay khi kỵ binh Đột Quyết vừa mới rút lui, vài tên thám báo quân Tùy lại cưỡi ngựa từ trong cánh rừng ở mặt đông chạy tới, bọn họ chạy đến gần thành, giọng thành kính hô to:- Tiết Tướng quân ở đâu?

Chương 928 : Quỷ cốc Tử Hà (1)Có tên lính chạy tới bẩm báo với Tiết Thiều, y vội vàng đi lên đầu thành hỏi:- Các ngươi từ đâu tới?- Chúng ta phụng lệnh Lý Tổng quản.

Lý Tổng quản có quân lệnh giao cho Tiết Tướng quân.Tiết Thiều nghe thấy chúng là người do Lý Tĩnh phái tới, vội vàng sai người mở cổng thành cho bọn họ vào.

Một lát sau, một tên lính dẫn tên thám báo lúc nãy lên thành.

Thám báo lấy ra một phong thư, quỳ một gối trình lên:- Đây là thủ lệnh của Lý Tổng quản, mời Tướng quân tiếp nhận!Tiết Thiều mở thủ lệnh ra đọc một lần, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trở nên hưng phấn.

Y cất thủ lệnh đi, sau đó quay đầu lại lớn tiếng quát:- Lệnh cho toàn quân xếp thành hàng, chuẩn bị xuất kích.Lộ trình từ Tử Hà Bảo đến sơn khẩu Võ Chu ước chừng khoảnh hai trăm sáu mươi dặm.

Kỵ binh Đột Quyết cũng phải trải qua một ngày một đêm chạy gấp mới đuổi đến Tử Hà Bảo, nhưng khi trở về, tốc độ của bọn chúng chậm đi rất nhiều, chủ yếu là do chiến mã mỏi mệt, hơn nữa bọn chúng cũng không còn áp lực của nhiệm vụ.Thống lĩnh hai mươi ngàn quân Đột Quyết này là Vạn phu trưởng tên là Cáp Cát, đã hai mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen thô ráp khiến cho vẻ ngoài của y giống với một người đã ba mươi tuổi.

Y cao sáu thước, nặng hơn hai trăm cân, cường tráng như một con gấu chó bình thường.

Y là dũng sĩ nổi danh của Đột Quyết, có thể dùng tay không đấu với hổ báo.

Mặc dù tứ chi của y phát triển, nhưng đầu óc cũng không hề đơn giản, thậm chí còn rất cẩn thận.Y suất quân truy kích đến cuối cùng, dần dần bắt kịp bộ lạc Ô Đồ, lại phát hiện đúng là là thiếu người.

Rõ ràng là có hơn chục ngàn người chạy trốn, cuối cùng thế nào mà chỉ còn có hai ba ngàn người, hơn nữa toàn bộ đều là binh sĩ cường tráng.

A Nỗ Lệ ở đâu?

Phụ nữ và trẻ nhỏ ở chỗ nào?Trong lòng y hiểu được, nhất định là mình đã trúng kế dụ binh của địch.

A Nỗ Lệ và hơn ngàn phụ nữ, trẻ nhỏ chạy được nửa đường đã chuyển sang một con đường khác chạy thoát rồi.

Chỉ có điều là bọn họ trốn bằng một con đường khác từ chỗ nào?

Y nghĩ đi nghĩ lại đến cả trăm lần mà vẫn không có đáp án.

Đối với địa hình của khu vực này, Cáp Cát cũng chưa quen thuộc lắm.Nhưng lúc này y cũng rất lo lắng là trở về phải trình báo thế nào?

Khả Hãn lệnh cho y dẫn hai mươi ngàn kỵ binh đuổi giết A Nỗ Lệ chạy trốn, cần phải chém tận diệt tuyệt bộ lạc Ô Đồ, tránh để lại hậu hoạn, không ngờ là y đến một người cũng không đuổi kịp, thậm chí còn không bắt được dù là một đứa trẻ.Nếu như tay không trở về, không nói đến vấn đề bị nhạo báng, mà mấu chốt là y làm thế nào mà báo cáo với Khả Hãn?

Chẳng lẽ nói hai mươi ngàn kỵ binh lại không chạy nhanh bằng mấy ngàn phụ nữ và trẻ con sao?Trong lòng Cáp Cát vô cùng âu lo.

Lúc này, một gã Thiên phu trưởng lớn tuổi tiến lên phía trước nói:- Tướng quân, có thể Công chúa A Nỗ Lễ dẫn theo đám người chạy trốn vào hang u ám rồi.- Thung lũng U Ám?Cáp Cát sửng sốt:- Nó ở chỗ nào?- Chính là lòng chảo của sông Tử Hà xuyên qua núi lớn. người triều Tùy gọi nó là Tử Hà Cốc, cách chúng ta sáu mươi dặm về phía trước.

Ta từng theo Khả Hãn Khải Dân đi qua, xuyên qua thung lũng chính phúc địa triều Tùy, có không ít thôn trang.Trong lòng Cáp Cát vừa động, vội vang hỏi:- Có thể lách qua Tử Hà Bảo sao?- Đương nhiên có thể!Trong lòng Cáp Cát nóng lên.

Mấy ngàn bại binh của bộ lạc Ô Đồ bị bọn họ truy kích, sau khi tiến vào Tử Hà Bảo tất nhiên là sẽ dừng lại một lúc, sau khi nghỉ ngơi một chút sẽ tiếp tục xuôi nam hội họp với A Nỗ Lệ.Nói không chừng A Nỗ Lệ thống lĩnh phụ nữ và trẻ em còn có thể dừng lại giữa đường đợi bọn chúng.

Mình đi trước một bước, giết xuống phía nam, cho dù là không bắt được A Nỗ Lễ những cũng có thể ngăn cản mấy ngàn binh lính bộ lạc Ô Đồ, giết hết bọn chúng, mình cũng có thể dùng đầu người mà báo cáo với Khả Hãn rồi.Nghĩ vậy, Cáp Cát lập tức ra lệnh cho Thiên phu trưởng:- Do ngươi dẫn đường, đại quân lập tức xuyên qua thung lũng đến phía nam.Cáp Cát ra lệnh một tiếng, hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết gia tăng tốc độ, dọc theo sông Tử Hà, chạy về hướng thung lũng.Buổi chiều, hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết đã chạy đến chỗ chuyển biến của thung lũng.

Bọn họ nhằm hướng nam, men theo chỗ sâu nhất trong đồi núi mà đi, rất nhanh liền phát hiện thấy chút manh mối.

Trên bùn đất có dấu vó ngựa dày đặc, biểu hiện rằng có một đội người ngựa rất lớn từng đi qua đây, còn phát hiện một vài miếng da dê rơi rớt.Cáp Cát càng thêm hưng phấn, thống lĩnh hai mươi ngàn kỵ binh nhằm chỗ sâu nhất trong thung lũng mà chạy đi, rất nhanh đã tiến nhập vào Sơn cốc U Ám trong truyền thuyết của người Đột Quyết.Ngay sau khi đại quân Đột Quyết tiến vào trong sơn cốc khoảng nửa canh giờ, Tiết Thiều thống lĩnh bốn ngàn kỵ binh quân Tùy đã đuổi đến cửa sơn cốc.

Lúc này đã có hơn hai chục thám báo quân Tùy đứng chờ ở cửa sơn cốc, bọn họ là người của Lý Tĩnh, đứng ở đây để tiếp ứng cho đại quân.Một gã Giáo úy giục ngựa tiến đến thi lễ nói:- Khởi bẩm Tiết Tướng quân, không ngoài dự liệu của Lý Tổng quản, đại quân Đột Quyết đã tiến vào thung lũng, đã vào được nửa canh giờ.Tiết Thiều gật gật đầu, quay đầu ra lệnh:- Một nửa quân lên núi, một nửa còn lại theo ta vào trong.Quân Tùy chia quân làm hai đường, một đường theo Tiết Thiều vào trong thung lũng, còn một đường khác thì khiêng hơn ngàn thùng dầu hỏa lên núi, dọc theo khe núi bên cạnh nhằm hướng đỉnh núi tiến đến.Thung lũng kéo dài khoảng chừng ba mươi dặm.

Bởi vì nước sông đóng thành băng cho nên đường trong sơn cốc có thể nói là khá bằng phẳng, chỉ cần một lúc là có thể ra khỏi sơn cốc.

Hai mươi ngàn quân Đột Quyết xếp thành hàng di chuyển trong sơn cốc, kéo dài đến vài dặm.

Bên trong thung lũng vô cùng u ám, trên đỉnh đầu là một dải trời hẹp.

Sau khi ra khỏi sơn cốc ước chừng mười dặm, binh lính ở tiền phương bỗng nhiên lớn tiếng quát lên, một mảnh ồn ào xuất hiện.- Đã xảy ra chuyện gì?Cáp Cát giục ngựa tiến lên phía trước hỏi.- Tướng quân, đường đi phía trước bị tảng băng lớn chắn hết rồi.

Chúng ta không thể đi tiếp được!Cáp Cát sửng sốt, giục ngựa chạy về phía trước.

Đúng là ở lối đi hẹp phía trước bị hơn chục khối đá lớn chặn lại, mỗi khối đá đều nặng đến mấy ngàn, thậm chí là hơn chục ngàn cân, cao chừng một trượng, khiến cho con đường bị bịt kín một cách chặt chẽ.

Người thì có thể nghĩ cách để leo qua, nhưng chiến mã thì chắc chắn không thể qua được.Trong lòng Cáp Cát bỗng dâng lên một cảm giác cực kỳ xấu, y như ý thức được cái gì đó, lập tức ra lệnh:- Nhanh chóng lùi về, mau quay lại!Y vừa dứt lời, ở trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nổ ầm ầm.

Bọn họ ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy bốn phía dày đặc đá tảng đang rơi xuống, rơi thẳng xuống đỉnh đầu của bọn họ!Trong binh thư thường viết một câu rất đơn giản là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

Những lời này tuy nói ra rất đơn giản nhưng lại bao hàm một đạo lý vô cùng sâu sắc.Chính là muốn nói phải tự biết mình, biết sức lực của mình, không nên đi trêu chọc cường địch.

Nhưng có rất nhiều người lại thường không tự biết mình, hoặc là vì muốn giữ chút thể diện, hoặc là do thói quen cho phép mà gây ra.Tự biết mình đã khó, biết người lại càng khó.

Biết người cũng phải có trình tự, biết đối phương có bao nhiêu quân lương, bao nhiêu binh lực, trang bị như thế nào.

Nhưng những điều này cũng chỉ là hiểu biết sơ cấp, rất sơ sài, chỉ cần phái ra thám báo là có thể biết được.Mà hiểu về bối cảnh chủ tướng của đối phương, kinh nghiệm từng trải qua, thói quen tác chiến, thích đánh lén hay thích cướp lương, đây chính là hiểu biết trung cấp.

Làm được điều này cần có thời gian, cần phái nhân viên tình báo đi trước điều tra, có chút khó khăn.Mà hiểu rõ về hoàn cảnh của đối phương, hiểu được tâm tư của đối phương, căn cứ vào tình cảnh và tâm tư để phán đoán ra quyết sách mà đối phương định áp dụng, đây chính là hiểu biết cao cấp.

Đương nhiên, loại hiểu biết này mang tính phiêu lưu rất lớn, cần phải là người có tài năng, tính quyết đoán mới có thể có được, tuy phiêu lưu nhưng tiền lời thu được cũng rất cao.Lần tập kích này của Lý Tĩnh, không thể nghi ngờ chính là biết người biết ta ở mức độ cao cấp.

Y biết thực lực của mình, chỉ dẫn theo có tám ngàn kỵ binh, cộng thêm quân của Tử Hà Bảo là mười ba ngàn người, mà đối phương lại có đến hai mươi ngàn người.

Tuy rằng áo giáp của quân Tùy mạnh hơn bì giáp của đối phương, nhưng so kỹ thuật cưỡi ngựa thì lại kém đối phương một bậc.

Kỹ năng sử dụng cung tiễn, trường mâu của hai bên cũng không khác biệt lắm.Hơn nữa đối phương đến từ thảo nguyên ở bờ bắc sông Tử Hà, không có chỗ để ẩn thân mai phục, không có tường thành để cố thủ, không thể lợi dụng địa hình hoặc bờ sông, chỉ có thể hỗn chiến với đối phương.

Cho dù là trận pháp của quân Tùy tiên tiến, cuối cùng cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh bại đối phương.Nhưng giết địch ba ngàn, tự tổn tám trăm.

Muốn chiến thắng, quân Tùy cũng phải trả giá ít nhất là bốn năm ngàn mạng sống của binh lính.

Thế nên, ngay từ lúc bắt đầu, Lý Tĩnh đã không có ý định hỗn chiến với quân địch.Dưới tình huống biết mình, y lại bắt được một nhược điểm lớn nhất của đối phương.

Người Đột Quyết truy kích bộ lạc Ô Đồ thất bại, chủ tướng của bọn họ trở về không thể báo cáo kết quả của hành động.

Chương 928 : Quỷ cốc Tử Hà (2)Dưới tình huống như vậy, tất nhiên là chủ tướng sẽ nghĩ biện pháp, tìm kiếm cơ hội chiến đấu.

Cứ như vậy, y sẽ phát hiện ra phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Ô Đồ bí mật trốn vào trong Tử Hà Cốc.

Vậy thì y sẽ không nghĩ ngợi gì, chắc chắn là sẽ xuyên qua Tử Hà Cốc, tiến xuống phía nam chặn đám chiến sĩ của bộ lạc Ô Đồ rút lui.Không thể nghi ngờ là Lý Tĩnh đã mạo hiểm đặt xuống một số tiền cược khá lớn.

Bởi vì trong Tử Hà Cốc ẩn chứa một cơ hội, y đánh cuộc là chủ tướng của đối phương sẽ nắm lấy cơ hội này.

Vì thế, Lý Tĩnh liền dứt khoát hạ lệnh, bày ra thiên la địa võng ở Tử Hà Cốc, chờ cho quân Đột Quyết chui vào rọ.Trên đỉnh đầu, vô số đá tảng rơi xuống, khí thế như muốn che trời phủ đất khiến cho đội hình của quân Đột Quyết trở nên rối loạn.

Binh lính bị đá rơi trúng lập tức lâm vào cảnh đầu rơi máu chảy, chiến mã điên cuồng hí vang, không ngừng ngã lăn trên mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, binh lính vội vàng giơ tấm chắn phòng ngự lên, một số thì chạy vội sang hai bên vách núi dựng đứng, nép người vào đó mà tránh trận mưa đá.Vốn là trên đỉnh núi cũng không có nhiều đá tảng như vậy.

Chỉ dựa vào đá tảng thì không có cách nào tiêu diệt được hai mươi ngàn quân Đột Quyết.

Nhưng tâm lý trúng mai phục, lọt vào ổ phục kích của quân Tùy khiến cho sĩ khí của quân Đột Quyết giảm mạnh, đội hình vô cùng rối loạn.Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết quay đầu ngựa lại, vội vàng chạy trốn về phía bắc.

Đây là bản năng của con người, trong thời khắc nguy nan, con người luôn có bản năng chạy trốn về nhà của mình.Nhưng con đường hẹp trong sơn cốc không cho phép một lượng lớn người ngựa như vậy chạy nhanh.

Khủng hoảng và bản năng cầu sống khiến cho kỵ binh Đột Quyết tranh nhau nhằm phía bắc mà chạy trối chết.

Bọn họ dẫm lên nhau, dẫm lên thân thể đồng bạn và chiến mã.

Tiếng kêu la, khóc lóc vang lên thảm thiết, vọng khắp thung lũng.Chủ tướng Cáp Cát đầu tàu gương mẫu, dẫn theo hơn mười ngàn kỵ binh Đột Quyết hướng miệng cốc ở phía bắc mà chạy trốn.

Khi còn cách cửa cốc vài dặm, y bỗng nhiên hoảng sợ ghìm chặt dây cương.

Y phát hiện phía trên mặt đất tối như mực phủ đầy vệt mỡ, trong không khí có một mùi hắc hắc khó chịu.Phát hiện này khiến cho y hồn bay phách lạc, mãnh liệt thúc giục chiến mã nhằm cửa cốc chạy trối chết.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu y bỗng xuất hiện mười mấy quả cầu lửa khổng lồ, lao thẳng xuống đám đông người ngựa.Bọn lính hoảng sợ vạn phần, kêu gào ầm ỹ, liều mạng tránh né hỏa cầu đang lao xuống.

Nhưng hỏa cầu chỉ là cái chìa khóa mở ra cánh cửa xuống Địa ngục.

Chỉ một thoáng sau, trong thung lũng bùng lên một ngọn lửa vô cùng lớn.Ngọn lửa mãnh liệt nuốt sống binh lính Đột Quyết.

Tiếng kêu rên vang dội khắp thung lũng.

Trên đỉnh đầu lại có vô số thùng dầu hỏa được ném xuống.

Dầu mỏ đen thui chảy khắp nơi, nơi nào có dầu hỏa, nơi đó có ngọn lửa bốc lên, giống hệt như Hỏa Ma lè lưỡi hút đi sinh mạng, khói độc gay mũi ngày càng đặc hơn, tràn ngập khắp sơn cốc.Chủ tướng Cáp Cát dẫn theo hơn hai ngàn quân liều chết chạy về hướng cửa cốc.

Con đường trong sơn cốc càng ngày càng rộng, chiều rộng đã tới trăm bước, vậy là sắp đến cửa cốc rồi.

Bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng của cửa cốc từ nơi xa, cảm nhận được làn gió mát lạnh.Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng mõ vang lên, một trận mưa tên dày đặc như bão táp phong ba phóng tới.

Cáp Cát không có phòng bị, chỉ một thoáng thôi, y lập tức trở thành con nhím, bị vô số loạn tiễn bắn trúng, cũng không kịp kêu lên một tiếng, cả người và ngựa cứ thế đổ rạp xuống đất.Phía trước có mưa tên của quân Tùy, sau lưng là liệt hỏa ngập trời, khói độc tràn ngập.

Hơn hai ngàn kỵ binh Đột Quyết không có lựa chọn, chỉ có thể giơ tấm chắn lên, liều mạng lao về phía miệng cốc.Từng đám từng đám kỵ binh Đột Quyết chết thảm dưới mưa tên, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt vẫn khiến cho mấy trăm kỵ binh thành công lao ra khỏi cửa cốc, chạy thục mạng về phía thảo nguyên ở phương xa.Hơn một canh giờ sau, thế lửa dần dần bị nước sông dập tắt, khói đặc cũng dần tản ra, toàn hộ Tử Hà Cốc gần như trở thành Tu La Địa Ngục.

Hơn hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết, ngoài trừ hơn bốn trăm người thành công thoát ra ngoài, tránh được một hồi đại nạn, số kỵ binh còn lại gần như chết thảm trong Tử Hà Cốc.Đá tảng rơi trúng, dẫm đạp lên nhau, bị ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, bị khói độc thiêu đốt, bị mưa tên bao phủ.

Các loại thủ đoạn tàn khốc ở trên còn chưa đủ, quân Tùy còn cho binh lính tiến vào trong cốc, tay cầm đao sắc, tìm kiếm binh lính Đột Quyết còn chưa chết, toàn bộ một đao giết chết, không để lại hậu hoạn.Từ đó về sau, Tử Hà Cốc bị dân bản xứ gọi là “Quỷ cốc”.

Ban đêm, gió thổi qua Quỷ Cốc tạo ra tiếng huýt gió sắc nhọn, phảng phất như tiếng oan hồn kêu đau.

Mãi cho đến tận vài năm sau vẫn không có người nào dám đi qua Tử Hà Cốc vào ban đêm.Sáng sớm ngày hôm sau, Khả Hãn Hiệt Lợi suất lĩnh hai trăm ngàn đại quân hoàn toàn chiếm đóng huyện Vân Nội thì nhận được tin tức hai mươi ngàn quân Đột Quyết bị tiêu diệt hoàn toàn ở Tử Hà Cốc.

Tin này làm cho y vô cùng khiếp sợ, cũng khiến cho y ý thức được quân Tùy bắt đầu phản kích.

Bởi vì không nắm được nhân số của quân Tùy cho nên y không dám khinh thường, hạ lệnh cho đại quân đình chỉ việc xuôi nam, trú đóng ở huyện Vân Nội, nơi mà quân dân triều Tùy đã sớm rút lui toàn bộ.Ba ngày sau, vào trung tuần tháng mười một, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám mươi ngàn quân chủ lực của triều Tùy đã tới quận trị của quận Mã Ấp là huyện Thiện Dương.

Lúc này, huyện Thiện Dương đã trở thành đại bản doanh đối kháng với Đột Quyết ở phía bắc.

Vì trước đó đã có sự chuẩn bị nên hiện tại bên trong thành đã tích trữ một lượng lớn vật tư quân sự, lương thực, cỏ khô, quân giới, dầu hỏa, lều trại, trống trận, nỏ sang, máy bắn đá, phích lịch pháo…

Cùng với hơn một ngàn loại vũ khí phòng ngự hạng nặng.Mà mấy chục ngàn dân cư của huyện Thiện Dương cũng đã được đưa di tản toàn bộ, bên trong thành chỉ còn khoảng mười ngàn dân phu chiêu mộ từ khắp nơi phụ trách khuân vác vật tư.

Quân nha chỉ huy của Dương Nguyên Khánh chính là quận nha của quận Mã Ấp.

Sau khi cung điện của Lưu Vũ Chu xây dựng bị dỡ bỏ, quận nha này chính là công sở lớn nhất bên trong thành.Buổi sáng hôm nay, phía ngoài thành Thiện Dương có một đội kỵ binh chạy như bay tới, Đại tướng cầm đầu chính là Tổng quản Đại Châu Lý Tĩnh.

Quân đội của y đã rút về phía nam, lúc này y được lệnh của Dương Nguyên Khánh đến thành Thiện Dương báo cáo công việc.Kỵ binh chạy như bay đến dưới chân thành, một gã kỵ binh tiến lên hô to:- Lý Tổng quản phụng lệnh Sở Vương Điện hạ tới báo cáo công việc.

Trên thành mau mở cửa!Quan quân thủ thành lập tức nhận ra Lý Tĩnh, lập tức ra lệnh mở cổng thành.

Đội kỵ binh thúc giục chiến mã, hướng phía trong thành chạy đi.Công đường nghị sự của quận nha, Dương Nguyên Khánh một thân một mình đứng trước sa bàn thật lớn trầm tư suy nghĩ về chiến dịch lần này.

Hắn có kinh nghiệm rất phong phú về việc tác chiến với Đột Quyết.

Hắn biết người Đột Quyết đánh trận rất đơn giản, không giống với việc tiến công Lý Đường thì cần phải phân tích các loại tình báo chiến thuật, cũng không cần phải tranh đoạt thành trì, chỉ cần lựa chọn một thời cơ thích hợp, phát động một cuộc đại chiến là có thể quyết định việc thắng bại của hai bên.Nhưng cho dù là phát động một cuộc đại chiến cũng cần phải chú ý đến nhiều chuyện.

Và chiến dịch đối kháng quân Đột Quyết vẫn cần phải suy xét các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa.Thiên thời chính là thời tiết.

Lúc này đã là trung tuần tháng mười một, sắp đến ngày đông chí, thời tiết lạnh nhất trong năm, khả năng là tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Một khi tuyết rơi chính là một đả kích chí mạng vào khí thế của người Đột Quyết.Địa lợi chính là địa hình tác chiến.

Trên thảo nguyên bằng phẳng, người Đột Quyết nắm giữ ưu thế.

Nhưng tiến vào địa hình phức tạp, vùng phúc địa gập gềnh không bằng phẳng của Trung Nguyên, ưu thế của kỵ binh Đột Quyết sẽ giảm dần.

Mà lợi dụng địa hình để tác chiến cũng chính là việc mà quận đội Trung Nguyên am hiểu nhất.Mà nhân hòa lại có thể giải thích là sĩ khí.

Khả Hãn Hiệt Lợi vừa mới đăng cơ, lực khống chế nội bộ của y còn chưa đủ mạnh, nếu quân Đột Quyết thế như chẻ tre, thuận buồm xuôi gió mà nói thì mâu thuẫn bên trong sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng nếu như quân Đột Quyết gặp phải đả kích, hoặc mất nhiều hơn được, vậy thì các loại mâu thuẫn sẽ xuất hiện, thậm chí có thể dẫn tới việc phân liệt bên trong nội bộ Đột Quyết.Phần lớn suy xét của Dương Nguyên Khánh là từ đại cục mà tiến hành.

Lúc trước hắn không muốn tác chiến với Đột Quyết, vì để khống chế Đột Quyết xâm nhập phía nam, hắn không tiếc suy xét, lợi dụng Đông Đột Quyết đến kiềm chế.

Nhưng làm như vậy cũng là một sự phiêu lưu khá lớn.

Rất có thể Tây Đột Quyết sẽ trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đông tiến, trở thành mối uy hiếp mới của Trung Nguyên.Mà hiện tại Đột Quyết đã xâm nhập phía nam, vậy thì sẽ mua một tặng một, dẫn dụ Tây Đột Quyết tiến sâu vào, khiến cho lương thảo tiếp tế trở nên khó khăn.

Nếu trận chiến này có thể làm suy yếu thực lực của Đột Quyết, vậy thì chắc chắn thảo nguyên sẽ bị phân liệt, thậm chí có thể sẽ bùng nổ nội chiến.Khi đó hắn không cần tới Đông Đột Quyết cũng có thể tiêu trừ uy hiếp từ thảo nguyên.

Chờ sau khi hắn thống nhất thiên hạ, tiếp tục tiêu diệt hoàn toàn Đột Quyết.Đang suy nghĩ thì có thân binh vào bẩm báo:- Điện hạ, Lý Tổng quản đã đến.

Chương 929 : Tai họa ngầm bộc phát (1)Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, vậy là Lý Tĩnh đã đến, hắn vội vàng ra lệnh:- Nhanh, đưa y vào đây!Một lát sau, Lý Tĩnh bước nhanh trên bậc thang, tiến vào phòng nghị sự.

Y tiến lên thi lễ thật sâu:- Ty chức tham kiến Điện hạ!Dương Nguyên Khánh đã nhận được báo cáo Lý Tĩnh tiêu diệt hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết.

Thắng lợi đúng lúc của trận này đã kéo gót sắt xuôi nam của Đột Quyết lại, để cho dân chúng có đủ thời gian rút lui, cũng để cho quân Tùy ngược bắc chiếm giữ huyện Thiện Dương, nắm được mấu chốt thời cơ chiến đấu.Có thể nói, trận này là một cú đánh vào khớp xương mấu chốt của chiến dịch.

Đương nhiên, trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu được, Lý Tĩnh quyết định đánh trận này cũng có chút hơi mạo hiểm.- Lý Tổng quản vất vả rồi!Dương Nguyên Khánh không hề keo kiệt, hết lòng khen ngợi:- Trận chiến ở Tử Hà Cốc là một trận mấu chốt để xoay chuyển toàn bộ cuộc chiến, bảo vệ huyện Thiện Dương, làm cho quân Tùy giành được thế chủ động.

Cuộc chiến với Đột Quyết lần này, công lao của ngươi xếp thứ nhất.Trong lòng Lý Tĩnh cảm động, vội vàng khiêm tốn nói:- Trận này ty chức giành được thắng lợi cũng nhờ may mắn, cũng là nhờ vào một ý niệm của tướng địch, đúng là rất mạo hiểm, không đáng để ca ngợi.

Ty chức không dám nhận sự khen thưởng của Điện hạ.Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:- Có chuyện ngươi cần phải hiểu, đánh thế nào là do ngươi toàn quyền quyết định, ta sẽ không hỏi đến.

Ta chỉ cần biết kết quả cuối cùng thế nào.

Thắng thì được khen thưởng, nếu bại, ngươi cũng phải nhận sự trừng phạt.

Cho nên, ta hi vọng lần sau khi ngươi đưa ra quyết sách gì, trước tiên cần phải suy nghĩ thật kỹ về hậu quả và trách nhiệm một cách kỹ càng.Lý Tĩnh yên lặng gật đầu, y hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, cũng không phải là hoàn toàn khen ngợi y, đồng thời cũng mang theo một tia cảnh cáo.

Quân Đột Quyết xuôi nam quy mô rất lớn, việc quan trọng nhất mà y cần làm là bảo vệ huyện Thiện Dương chứ không phải mạo hiểm đi Tử Hà Bảo.- Ty chức đã hiểu.

Lần sau ty chức sẽ suy xét cẩn thận trước khi đưa ra quyết sách, nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng.Dương Nguyên Khánh thấy y đã hiểu được ý của mình, liền không nhắc đến chuyện này nữa, chuyển sang đề tài khác:- Về lần chiến đấu với quân Đột Quyết này, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi.Trong điện Võ Đức thành Trường An, hoạn quan và cung nữ đều nơm nớp lo sợ, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ của Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên:- Đây là đứa con của trẫm, đây là Thái tử Đại Đường sao?Trong ngự thư phòng, Bùi Tịch không ngừng khuyên bảo Lý Uyên:- Bệ hạ bớt giận.

Xin Bệ hạ bớt giận, chuyện này còn chưa thể kết luận!- Ngươi nói trẫm bớt giận như thế nào?

Thái tử như vậy, trẫm sao có thể đem giang sơn này giao cho y?Lý Uyên tức sùi bọt mép, nắm tay không ngừng đập xuống mặt bàn.

Bùi Tịch bí mật nói cho y biết một sự kiện, gần như khiến cho y tức điên lên rồi.

Nguyên nhân gây ra chuyện này chính là do cha của Doãn Đức Phi là Doãn Quý Bình nghĩ cách mưu đoạt một khối ruộng tốt ở Thành Đô.Mà chủ nhân của đám ruộng tốt này à hơn trăm hộ nông dân, dù thế nào bọn họ cũng nhất định không chịu bán.

Sau đó Doãn Quý Bình mới nhờ Thái tử Lý Kiến Thành tạo áp lực với Thái thú quận Thục là Cao Biểu Nhân, cuối cùng sử dụng quyền lực của quan phủ, dùng một cái giá vô cùng thấp chiếm đoạt khối ruộng tốt này.Kết quả là hơn trăm hộ nông dân cùng kéo vào kinh đưa cáo trạng, kinh động đến Lý Thế Dân.

Dưới chủ ý của y, Đường Phong nhanh chóng tra ra chân tướng sự việc.

Sau đó Lý Thế Dân liền bày mưu tính kế để Bùi Tịch đem việc này vào cung tố cáo với phụ hoàng.Lý Uyên bị chọc giận.

Y vô cùng coi trọng việc thôn tính đất đai.

Y biết chỉ cần xuất hiện việc thôn tính đất đai cũng đồng nghĩa với dấu hiệu mất nước.

Cho nên, Lý Uyên thà đem lượng lớn đất đai vô chủ ban cho đám công thần quý tộc cũng tuyệt đối không cho phép phát sinh việc thôn tính đất đai.Bất kỳ một vương triều nào, ở thời kỳ mới lập quốc, chính trị đều rất trong sạch, thanh danh trong dân chúng đều tốt lắm.

Đấy là do tiền triều diệt vong khiến cho một lượng lớn lợi ích của các giai cấp bị mất hết, nhân khẩu thưa thớt mà tài nguyên phong phú, cho nên mới giai cấp cao tầng quyền quý mới thu được một lượng lớn lợi ích.

Nhưng bởi vì tài nguyên nhiều nên dân chúng vẫn kiếm được một chén canh, bọn họ còn có thể chấp nhận sự bóc lột của đám quyền quý.Nhưng theo thời gian, tài nguyên ngày càng ít đi mà khẩu vị của giai cấp quyền quý cũng không có thu nhỏ lại, ngược lại càng lúc càng lớn, cũng là lúc xuất hiện lòng tham không đáy.

Nhân dân không thể sống nổi sẽ bùng nổ việc tạo phản, sẽ xuất hiện việc thay đổi triều đại.

Các triều đại trước đều vì lý do này mà diệt vong.

Về điểm này trong lòng Lý Uyên hiểu rõ.

Cho nên y quyết không cho phép xuất hiện việc thôn tính đất đai.Quan trọng hơn là, Doãn Quý Bình lại thông qua Thái tử tạo áp lực để chiếm đoạt khối đất đai này, điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa Doãn Quý Bình và Thái tử không hề tầm thường.

Vậy thì quan hệ giữa Doãn Đức Phi và Thái tử là thế nào?

Lửa giận từ việc thôn tính đất đai kết hợp với việc Thái tử bị nghi kỵ khiến cho Lý Uyên cuối cùng cũng không thể kiềm chế được lửa giận, hoàn toàn bạo phát ra ngoài.Tuy rằng ngoài miệng thì Bùi Tịch ra sức khuyên bảo Lý Uyên bớt giận nhưng thực ra trong lòng y lại đang mừng thầm.

Trong trí nhớ của y, chưa bao giờ nhìn thấy Lý Uyên nổi giận như thế, rất có thể là Lý Uyên muốn phế Thái tử rồi.Trong lòng y vạn phần đắc ý, nhưng lại giả vờ giả vịt nói:- Bệ hạ, tốt nhất cần hỏi lại Thái tử, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tránh trường hợp Thái tử bị oan uổng.- Trẫm cũng đang muốn hỏi nó xem nó định ăn nói thế nào.Lồng ngực Lý Uyên vì tức giận mà liên tục phập phồng.

Y cố gắng kiềm chế nỗi tức giận ngút trời, quát lên:- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Thái tử lập tức tới gặp trẫm.Trong điện Hiển Đức ở Đông cung, Thái tử Lý Kiến Thành đang sửa sang lại bức danh thư do đủ loại quan lại kí tên phản đối việc khai chiến.

Tần Vương Lý Thế Dân cực lực khuyên phụ hoàng thừa dịp Đột Quyết xuất binh tấn công Tùy để công chiếm sáu quận ở Quan Bắc, cũng đoạt lại quận Hội Ninh.Mà Lý Kiến Thành lại cương quyết phản đối hành động ném đá xuống giếng này, việc này không chỉ đẩy Đại Đường vào con đường bất nghĩa, hơn nữa sẽ phải đối mặt với hành động trả thù kịch liệt của triều Tùy, cuối cùng sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến lợi ích của triều Đường.

Vì ngăn cản phụ hoàng bị Tần Vương thuyết phục, Lý Kiến Thành còn lợi dụng quyền uy của mình, động viên tất cả quan viên ngũ phẩm trở lên cùng chống lại việc khai chiến.Lý Kiến Thành biết đây là sát chiêu sắc bén nhất.

Lần tranh chấp trước về việc tấn công Tiêu Tiển, y đã động viên mười mấy vị trọng thần phản đối tập thể, khiến cho phụ hoàng cuối cùng phải từ bỏ ý niệm xuất binh trong đầu.

Còn lần này, y muốn tạo ra áp lực lớn hơn nữa để áp chế dục vọng khai chiến của phụ hoàng.Lý Kiến Thành là người nhân hậu, suy xét vấn đề tương đối cụ thể, những gì đã làm đều là suy xét vấn đề lợi ích của triều Đường.

Y không hề ý thức được mình làm như vậy sẽ khiến cho phụ hoàng cảm thấy quyền lực của y quá lớn mà trở nên nghi kỵ.Mặc dù Lý Kiến Thành không ý thức được việc này, nhưng những đại thần tâm phúc bên cạnh y lại ý thức được.

Một trong số những tâm phúc của Lý Kiến Thành là Trung doãn Vương Khuê, y nghe nói Thái tử muốn động viên quan viên ngũ phẩm trở nên phản đối tập thể việc khai chiến với triều Tùy, điều này khiến cho y sầu lo.Lúc này, Vương Khuê đang ở trong phòng với Lý Kiến Thành, cực khổ khuyên bảo Lý Kiến Thành:- Điện hạ làm như vậy, mặc dù sẽ rất hữu hiệu, có thể bức Thánh thượng hủy bỏ việc khai chiến.

Nhưng Điện hạ có nghĩ tới điều này sẽ khiến cho Thánh thượng cảm thấy thế nào không?

Việc có thể vận động tám phần mười quan viên ngũ phẩm trở lên phản đối sẽ khiến cho Thánh thượng cảm thấy bị Điện hạ uy hiếp.

Điện hạ, sở dĩ Thánh thượng để cho Tần Vương tham gia chính sự, đồng ý cho y xây dựng phủ Thiên Sách, tự bổ nhiệm quan viên chỉ sợ là có liên quan đến việc Điện hạ có quyền uy rất lớn trong triều.

Ý vua khó lường, Điện hạ phải có chút kiêng kị mới được!Lý Kiến Thành rơi vào trầm tư, có lẽ người trong cuộc thường mê muội, chưa bao giờ y ý thức được tính nghiêm trọng của việc này.

Y vẫn sử dụng việc phát động đủ loại quan lại phản đối làm đòn sát thủ cuối cùng, hai năm quả đúng là đã sử dụng rất thuần thục, chưa hề nghĩ tới sẽ làm phụ hoàng tức giận, khiến cho phụ hoàng nghi kỵ.Lý Kiến Thành cũng không phải là người ngu xuẩn, cũng không cố chấp.

Ngược lại, y là một người cực kỳ thông minh, cực kỳ khiêm tốn, lại giỏi về việc tiếp thu ý kiến can gián của người khác.

Buổi nói chuyện với Vương Khuê khiến cho y tỉnh ngộ.

Y sử dụng phương pháp thỉnh nguyện của đủ loại quan lại để xử lý là có điểm thể hiện lực ảnh hưởng trong triều một cách thái quá rồi, sẽ làm cho phụ hoàng kiêng kỵ.Nghĩ thông suốt điểm này, y bắt đầu cảm thấy do dự.

Dùng thỉnh nguyện của đủ loại quan lại đến phản đối việc khai chiến, quả thật không quá thỏa đáng.

Nhưng y cảm thấy phụ hoàng ngày càng có khuynh hướng khai chiến, mình phải làm thế nào để khuyên bảo phụ hoàng?Đúng lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:- Điện hạ, Trương công công đến, nói là Thánh thượng có chỉ, lệnh cho Điện hạ lập tức vào cung.

Chương 929 : Tai họa ngầm bộc phát (2)Lý Kiến Thành gật gật đầu;- Ta biết rồi!Rốt cục vào giờ khắc này, y đã có quyết định, tạm thời không đưa thư thỉnh nguyện của bá quan cho phụ hoàng xem, quan sát tình huống một chút rồi nói sau.

Y liền thay đổi một bộ y phục, sau đó bước nhanh ra khỏi cung.Hoạn quan đến tuyên chỉ là một lão hoạn quan, họ Trương, đã phục vụ trong cung rất nhiều năm, hiện tại chủ quản ngự thư phòng.

Y và Thái tử Lý Kiến Thành có quan hệ vô cùng tốt.

Hiện tại y đang đứng ở bên ngoài cung, tâm trạng lo lắng.

Thấy Lý Kiến Thành đi ra, Trương công công liền vội vàng tiến lên nói:- Điện hạ, đã xảy ra chuyện rồi.- Xảy ra chuyện gì?Lý Kiến Thành thấy vẻ mặt kinh hoàng của y, trong lòng cũng âm thầm có cảm giác không ổn.- Điện hạ, hôm nay Bùi Tướng quốc mật báo với Thánh thượng, hình như nói về việc đất đai ở Thành Đô, khả năng là có liên quan đến Điện hạ.

Thánh thượng đang rất giận dữ, hiện đang ở trong ngự thư phòng, triệu Điện hạ lập tức đến gặp ngài.Lý Kiến Thành cả kinh, da đầu như muốn nổ tung.

Việc đất đai ở Thành Đô, chẳng lẽ là sự việc của Doãn Quý Bình?

Làm sao Bùi Tịch biết được việc này?

Đúng thật là y có liên quan đến chuyện này, nhưng cũng không có quan hệ lớn lắm, y chỉ lên tiếng chào hỏi Cao Biểu Nhân một câu, sau đó kết quả thế nào cũng không hỏi đến.

Chẳng lẽ đã xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì sao?Trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng khẩn trương.

Hỏng rồi.

Nhất thời y không biết phải làm gì mới tốt.

Lão hoạn quan lại nhắc y:- Điện hạ, nhanh tiến cung đi.

Thánh thượng chờ đã lâu rồi.

Để Thánh thượng đợi lâu, người sẽ càng thêm tức giận đấy!Lý Kiến Thành gật đầu.

Cho dù là thế nào, trước tiên cũng cần phải dùng thái độ đoan chính, biểu hiện thành ý.

Y không kịp nghĩ lại, lập tức cất bước tiến về hướng điện Võ Đức.Một đường rảo bước, không bao lâu sau, Lý Kiến Thành đã đến trước cửa ngự thư phòng.

Lúc này, một gã hoạn quan chạy đến:- Thái tử Điện hạ, mau vào đi thôi!

Thánh thượng chờ đợi đã nóng nảy lắm rồi.Lý Kiến Thành cuống quít đi vào ngự thư phòng.

Vừa bước vào trong ngự thư phòng đã nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Lý Uyên.

Lý Uyên vỗ thật mạnh lên bàn:- Nghiệp chướng, ngươi còn mặt mũi tới gặp trẫm!Lý Kiến Thành có thể cảm nhận được sự tức giận của phụ hoàng, y cuống quít quỳ xuống:- Xin phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể.

Có chuyện gì nhi thần xin thành thật trả lời.Lý Uyên hừ mạnh một tiếng, nói với Bùi Tịch:- Ngươi nói cho nó biết.

Trẫm muốn xem nó giải thích chuyện này thế nào?Trước kia, người mà Bùi Tịch hận nhất chính là Lưu Văn Tĩnh.

Y và Lý Kiến Thành cũng không có mâu thuẫn gì quá sâu, chỉ có điều nguyên nhân là vì y thuộc phe ủng hộ Tần Vương, cho nên mới có quan hệ không tốt với Thái tử.Hơn nữa Bùi Tịch biết, nếu Lý Kiến Thành đăng cơ, người đầu tiên y muốn thu thập chính là mình.

Cho nên, Bùi Tịch luôn tìm trăm phương ngàn kế làm lung lay căn cơ của Thái tử Lý Kiến Thành.

Lần này Lý Thế Dân cấp cho y một cơ hội, thậm chí không cần dạy thì y cũng biết nên làm cái gì rồi.Bùi Tịch cười khan một tiếng:- Điện hạ, việc Doãn Quý Bình mua đất, chắc Điện hạ không nói là không biết chứ?Trong lòng Lý Kiến Thành nhảy dựng lên, quả nhiên là chuyện này.

Y không biết Bùi Tịch đã nắm được chứng cớ gì, nhưng phủ nhận thì không tốt, liền gật đầu:- Chuyện này ta có biết một phần.

Nhưng cũng không có liên quan mật thiết gì với ta.

Mời Tướng quốc nói tiếp, đã xảy ra chuyện gì?- Được rồi!

Vậy ty chức xin nói thẳng.Bùi Tịch cũng không khách khí, dùng một ngữ khí lạnh băng nói:- Đây có thể xem là vụ án điển hình của việc thôn tính đất đai.

Doãn Quý Bình dùng một cái giá rất thấp, mười xâu tiền một mẫu, cưỡng ép dân chúng, mua hơn mười khoảnh ruộng tốt.

Ngự sử đài đã phái người đi điều tra qua, Cao Biểu Nhân thừa nhận chuyện này là Điện hạ tạo áp lực với y, cho nên chúng ta không rõ, Điện hạ và Doãn Quý Bình có quan hệ như thế nào?Lý Kiến Thành toát mồ hôi trán, y bỗng ý thức được, chuyện này không chỉ đơn giản là việc thôn tính đất đai, mà còn dính đến mối quan hệ giữa y và Doãn Phi.

Chỉ sợ là Phụ hoàng tức giận phần nhiều là vì điều sau.Ánh mắt Lý Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiến Thành:- Trẫm cũng muốn biết, vì sao ngươi nhiệt tình giúp Doãn Quý Bình làm việc như vậy?Lý Kiến Thành lau đi mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích:- Phụ hoàng, không hề có chuyện như vậy.

Doãn Quý Bình và nhi thần không hề có bất cứ quan hệ nào, chỉ vì ông ta là phụ thân của Doãn Đức Phi, là hoàng thân quốc thích cho nên nhi thần mới giúp ông ta chút việc, tuyệt đối không có ý gì khác.- Vậy thật kỳ quái, vì sao y không tìm trẫm.

Y hoàn toàn có thể nhờ Doãn Đức Phi đến tìm trẫm.

Y là Quốc trượng, trẫm giúp y là hợp tình hợp lý.

Chẳng lẽ lực ảnh hưởng của trẫm lại không bằng Thái tử?Lời nói của Lý Uyên vô cùng khắc nghiệt, trong giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ và bất mãn.

Lý Kiến Thành càng thêm kinh hãi, lại hướng phụ hoàng giải thích:- Phụ hoàng, Doãn Quý Bình tìm đến nhi thần là vì nhi thần và Thái thú quận Thục Cao Biểu Nhân có quan hệ khá tốt.

Cao Biểu Nhân là con trai của Cao Quýnh, năm đó y và nhi thần có qua lại, cho nên Doãn Quý Bình mới nghĩ đến việc tìm nhi thần hỗ trợ.Đôi mắt của Lý Uyên giống như mắt chim ưng, chăm chú nhìn Lý Kiến Thành.

Tuy lời giải thích của Lý Kiến Thành có hơi gượng ép, nhưng cũng coi như là có lý do.

Mấu chốt là có Bùi Tịch ở bên cạnh, tạm thời Lý Uyên không nghĩ đến việc truy cứu quá mức chuyện Doãn Đức Phi, y sợ sẽ vạch áo cho người xem lưng, lộ ra chuyện xấu gì đó trong nhà, sau này sẽ truy cứu sau.- Được rồi!

Tạm thời không đề cập đến quan hệ của ngươi và Doãn Quý Bình.

Trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là Thái tử, chẳng lẽ không hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc thôn tính đất đai?Trong lòng Lý Kiến Thành thoáng bình tĩnh lại.

Chỉ cần không đề cập đến Doãn Đức Phi, vậy thì y có thể thong thả ứng đối rồi.

Cùng lắm thì đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Cao Biểu Nhân.- Phụ hoàng, sao nhi thần có thể không hiểu hậu quả của việc thôn tính đất đai.

Lúc Doãn Quý Bình đến tìm nhờ nhi thần hỗ trợ, nhi thần đã cảm thấy không ổn.

Có điều cũng cũng vì nể chút mặt mũi hoàng thân cuốc thích nên mới miễn cưỡng đáp ứng, sau đó nhi thần cho người đến nói với Cao Biểu Nhân, nói y giải quyết chuyện này sao cho thỏa đáng, có thể sử dụng phương thức giao dịch công bằng, cũng có thể dùng biện pháp đổi đất, tóm lại là không được làm tổn hại lợi ích của nông dân.

Hơn nữa lúc ấy cũng chỉ nói là mười khoảnh, thế nào mà bây giờ lại biến thành mấy chục khoảnh, lại còn dùng mười quan tiền để mua lại một mẫu đất.

Chuyện này còn ẩn chứa duyên cớ gì, nhi thần thật sự không biết, xin phụ hoàng minh giám!Giọng điệu của Lý Kiến Thành rất thành khẩn, hơn nữa những lời nói ra cũng hoàn toàn là lời thật, quả thật là y không biết sẽ xuất hiện sự việc nghiêm trọng thế này.

Nếu biết, y tuyệt đối không đáp ứng.Lý Uyên cũng từng đảm nhiệm chức quan ở địa phương một thời gian dài, đối với loại nếp sống ở trên có người bao che, ở dưới tha hồ làm loạn của chốn quan trường này y hiểu rất rõ.

Y biết những điều Kiến Thành nói đều là thật.Quan trọng hơn là, Kiến Thành theo y rất nhiều năm, hiểu rõ cách làm người của đứa con trưởng, đối xử với người khác rất khoan dung, Kiến Thành tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh loại sự việc dùng mười xâu tiền mua một mẫu đất.

Việc này hẳn là do Cao Biểu Nhân tự nghĩ ra, hành động lung tung khiến cho sự việc rối tinh lên.Tuy nhiên, cơn giận của Lý Uyên vẫn còn chưa tiêu hết, y lại lạnh lùng nói:- Nhất định trẫm sẽ điều tra chuyện này tới cùng.

Trong thiên hạ Đại Đường của trẫm, tuyệt đối không cho phép xuất hiện việc thôn tính đất đai.

Kẻ nào liên quan đến việc này, tuyệt đối không dung tha.Lý Uyên liên tiếp dùng hai lần “tuyệt đối không” khiến cho Lý Kiến Thành cảm nhận thật sâu sắc sự bấn mãn của phụ hoàng với mình.

Trong lòng y thở dài một tiếng, cúi đầu.Trong phòng, Lý Thế Dân khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại trước mấy gốc cây khô ngoài cửa sổ, hai tai chăm chú lắng nghe Bùi Tịch đang cẩn thận kể lại sự việc, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nhỏ nào.Lúc này, trong lòng của y tràn đầy đắc ý.

Chỉ một vụ án thôn tính đất đai nho nhỏ liền khiến cho Thái tử mặt xám mày tro, để cho y nếm được cảm giác thắng lợi ngọt ngào.Nhưng trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, Thái tử và Doãn Đức Phi cũng không có quan hệ gì đặc biệt, phụ hoàng cũng sẽ không vì chuyện này mà phế bỏ Thái tử, nhiều nhất là địa vị của Thái tử trong lòng phụ hoàng bị ảnh hưởng, tuy nhiên, dù chỉ là như vậy nhưng kết quả này cũng khiến cho y vô cùng đắc ý.Tuy nhiên, Lý Thế Dân tỷ mỉ thiết kế vụ án này chính là để có thể thuyết phục phụ hoàng xuất binh tấn công triều Tùy.

Vì triều Tùy và Đột Quyết ở phương bắc khai chiến nên Dương Nguyên Khánh đã co rút tuyến phòng ngự lại, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nếu như triều Đường không nắm lấy, chỉ sợ về sau sẽ không còn loại cơ hội tốt như thế này nữa.Hiện tại Thái tử dính vào vụ án thôn tính đất đai ở Thành Đô, đã mất đi lực ảnh hưởng trong mắt phụ hoàng.

Nhất định y phải nắm lấy cơ hội này thuyết phục phụ hoàng xuất binh.Nghĩ vậy, Lý Thế Dân xoay người nói với Bùi Tịch:- Vụ án thôn tính đất đai cứ án theo quy định mà điều tra, có nói có, không nói không.

Loại chuyện này không thể gạt được phụ hoàng, không cần phải thêm mắm thêm muối, tránh để lợn lành lại chữa thành lợn què.Bùi Tịch vội vàng đáp ứng:- Ty chức đã hiểu.

Ty chức sẽ chỉ đạo Ngự sử đài, dựa theo ý tự Điện hạ mà làm việc.- Được rồi!

Chuyện này đã khiến ngươi vất vả rồi.

Giờ ta muốn vào cung, khuyên bảo phụ hoàng xuất binh.

Chương 930 : Cử quốc binh sáchSau khi Lý Thế Dân nghe Bùi Tịch báo cáo liền vội vàng vào cung.

Y đi thẳng đến quảng trường của điện Võ Đức, đứng trên bậc thang chờ triệu kiến, trong lòng suy nghĩ xem nên nói thế nào để có thể thuyết phục được phụ hoàng.Không bao lâu sau, một gã hoạn quan vội vàng chạy tới, khom người thi lễ:- Thánh thượng triệu kiến Điện hạ.

Mời Điện hạ theo nô tài.Lý Thế Dân sửa sang lại trang phục một chút, nhanh chân bước lên bậc thang, đi theo hoạn quan hướng đến ngự thư phòng của phụ hoàng.Y chờ ở ngoài ngự thư phòng một lát, một gã hoạn quan đi ra nhỏ giọng nói:- Điện hạ, mời vào!Lý Thế Dân bước vào phòng thì phát hiện Tiêu Vũ đã ở đây.

Y hướng Tiêu Vũ gật gật đầu, sau đó quỳ hai gối xuống, cung kính hướng Lý Uyên dập đầu một cái:- Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng!Vì việc của Thái tử nên tâm tình của Lý Uyên không được tốt.

Tuy y biết Thái tử sẽ không làm những việc tổn hại đến nhân dân, nhưng đúng là Thái tử có liên quan đến việc thôn tính đất đai ở Thành Đô, việc này nhiều ít cũng khiến cho y có chút thất vọng với Thái tử.Tuy nhiên Lý Uyên cũng biết Bùi Tịch và Thái Tử từng có quan hệ, để Bùi Tịch đi điều tra chuyện này chỉ sợ sẽ không công bằng.

Mà đám người Trần Thúc Đạt, Đậu Quỹ lại cùng một đảng phái với Thái tử, đều thiên vị Thái tử.

Chuyện này chỉ có thể để cho một người trung lập phụ trách.

Tiêu Vũ chính trực công bằng, là người mà y tín nhiệm nhất.Lý Uyên khoát tay chặn lại;- Hoàng nhi bình thân!- Tạ ơn phụ hoàng!Lý Thế Dân đứng lên, Lý Uyên nhìn y một cái, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười:- Hoàng nhi tìm trẫm có chuyện gì không?- Nhi thần nhận được tình báo khẩn cấp của Đường Phong, Dương Nguyên Khánh đã tự mình dẫn tám mươi ngàn đại quân tới huyện Thiện Dương ở phía bắc.

Phụ hoàng, đây là một cơ hội trời cho.- Cơ hội?Ánh mắt Lý Uyên đầy thâm ý nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân:- Hoàng nhi đang muốn khuyên trẫm xuất binh tấn công triều Tùy, là ý này phải không?Trong lòng Lý Thế Dân thở một hơi thật sâu, y có thể cảm nhận được trong giọng nói của phụ hoàng có một tia chần chừ.

Y biết biết phụ hoàng vẫn do dự như trước.

Nói trắng ra là phụ hoàng đang lo lắng triều Tùy trả thù, và cũng có chút quan hệ với cái thuyết đại nghĩa của Thái tử.- Phụ hoàng cho rằng Tùy Đường có thể cùng tồn tại trong một thời gian dài hay sao?Lý Thế Dân uyển chuyển khuyên phụ than:- Không phải là triều Tùy không muốn tiêu diệt chúng ta, vấn đề là hiện tại bọn họ chưa có thực lực này.

Nếu như không có Đột Quyết xâm lấn, nhi thần dám chắc rằng vào mùa xuân năm tới, nhất định là Dương Nguyên Khánh sẽ phát động tấn công quy mô vào Quan Trung.

Bởi vì trong trận chiến ở quận Hội Ninh, hắn đã nắm được thật giả về thực lực của chúng ta.

Cũng sẽ không vì việc chúng ta nói đại nghĩa, cũng không bởi vì chúng ta e ngại hắn mà hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta.

Dương Nguyên Khánh không có loại lòng dạ đàn bà này.

Hắn cướp được một lượng lớn vật từ từ Triều Tiên, khiến cho hắn nắm chắc khí lực và tài lực.

Khi hắn tẩy trừ quan trường Hà Bắc, không một ai dám phải đối quyết sách này của hắn.

Phụ hoàng, thời cơ quân Tùy tấn công Quan Trung cũng đã chính muồi rồi.Lúc này, Tiêu Vũ ở bên cạnh cũng tiếp lời:- Thần tán thành ý kiến của Tần Vương Điện hạ.

Quả thật là Dương Nguyên Khánh có thể chuẩn bị tiến công triều Đường vào mùa xuân năm tới.Lý Uyên khẽ cau mày:- Vì cớ gì mà ái khanh nói như vậy?Tiêu Vũ khẽ mỉm cười:- Thật ra, dựa vào một ít dấu vết để lại là có thể đoán được.

Tỷ như việc hắn chuẩn bị phát hành ngân tiền, rõ ràng việc này là nhằm vào triều Đường.

Trước dùng ngân tiền làm nhiễu loạn giá hàng hóa của Quan Trung, khiến cho giá cả tăng vọt, dân chúng oán thán.

Sau đó hắn sẽ nhân cơ hội xuất binh tập kích, đây là kỹ xảo mà hắn ưa chuộng nhất.

Lại lấy ví dụ như hồi đầu tháng mười năm ngoái, quân đội của hắn tích cực chuẩn bị chiến tranh Hà Bắc, tiến hành cường hóa huấn luyện.

Mà tháng mười năm nay, quân Tùy lại bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, cũng đồng dạng tiến hành cường hóa huấn luyện, hoàn toàn giống với lần trước.- Còn có một điểm, rõ ràng là hắn có thể dễ dàng tiêu diệt Đậu Kiến Đức, nhưng lại không động thủ, rất rõ ràng là hắn muốn giữ lại một vùng đệm giữa Tùy và Ngụy.

Điều này chứng tỏ hắn không có ý định tấn công Lý Mật.

Cứ như vậy mà phân tích, có thể thấy, mục tiêu tiếp theo, rất có khả năng là Quan Trung hoặc là bốn quận ở nam bộ quan nội.

Thần cho rằng, mục tiêu là bốn quận ở nam bộ quan nội có khả năng lớn hơn, thật ra chính là sự kéo dài của việc hắn cướp lấy quận Hội Ninh.Những điều Tiêu Vũ phân tích vô cùng có lý, trong lòng Lý Uyên có chút trầm ngâm.

Thật ra sau khi quân Tùy cướp lấy quận Hội Ninh, điều mà Lý Uyên lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh có tiếp tục tấn công bốn quận ở quan nam là quận Hoằng Hóa, quận An Định, quận Bắc Địa và quận Thượng hay không?Nếu bốn quận quan nam bị cướp đoạt, vậy thì Quan Trung liền gặp phải mối uy hiếp chiến lược vô cùng lớn.

Triều Đường không thể không dời đô, cuối cùng là mất đi Quan Trung, Lũng Hữu và Hà Tây.Loại áp lực này khiến cho Lý Uyên thường xuyên bừng tỉnh giấc khi đang ngủ, nhưng y lại không muốn đối với nó, không muốn nghĩ đến chuyện này.Hôm nay, đứa con thứ Lý Thế Dân và Tiêu Vũ khiến cho y không thể tiếp tục tự lừa dối mình, chỉ có thể đối mặt với nguy cơ.Lúc này, Lý Thế Dân nhận ra nét lo lắng trên mặt phụ thân, lại tiếp tục khuyên nhủ:- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lòng trời đang chiếu cố đến Đại Đường ta, tại thời khắc nguy tràn đầy nguy cơ này, ông trời lại ban cho chúng ta một cơ hội, khiến cho Đột Quyết ở phía bắc xâm lấn triều Tùy.

Phụ hoàng, cơ hội tốt như vậy chỉ sợ sau này khó mà có được.

Nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội này, chắc chắn sau này sẽ phải hối hận cả đời.Rốt cục Lý Uyên cũng thở dài:- Vậy ngươi nói một chút kế hoạch của ngươi đi!Tinh thần Lý Thế Dân rung lên, phụ hoàng đã đồng ý nghe y trình bày kế hoạch, vậy là chuyện này đã có tiến triển rồi.

Y sớm đã suy tính phương án tấn công, vội vàng khom người nói:- Phụ hoàng, kế hoạch của nhi thần rất đơn giản, tận dụng hết khả năng để giành lấy lợi ích.

Nhất định phải lấy lại quận Diên An và quận Hội Ninh, về phần ba quận Điêu Âm, Sóc Phương và Diêm Xuyên, vì nhân khẩu quá ít, không có giá trị chiến lược gì nên có thể tạm thời không xét đến.

Nhi thần cảm thấy tốt nhất là chiếm được quận Linh Võ.

Hiện tại nhân khẩu của Phong Châu đều tập trung ở quận Linh Võ.

Nếu như có thể chiếm được quận Linh Võ, chúng ta có thể không cần địa bàn, đem toàn bộ nhân khẩu của Phong Châu và quận Linh Võ tập trung trung đưa về Quan Trung.

Cướp lấy nhân khẩu mới là vấn đề mấu chốt, sẽ đẩy quân Tùy về phía đông Hoàng Hà.

Như vậy, toàn bộ đạo (1) Quan Nội sẽ là lãnh thổ quốc gia, đem cục diện bị động của chúng ta thay đổi hoàn toàn.(1) Đạo: đơn vị hành chính thời Đường, tương đương với tỉnh.Thật ra, nơi mà Lý Uyên nhớ mãi không quên chính là đạo Hà Đông.

Thái Nguyên là nơi y lập nghiệp, nằm mơ y cũng muốn đoạt lại nó.

Y cắt đứt trình bày của Lý Thế Dân rồi hỏi:- Sao không nhắc đến đạo Hà Đông?

Ngươi không suy xét đến sao?Lý Thế Dân lắc đầu:- Sau khi quân Tùy và Đột Quyết đại chiến, cho dù cuối cùng quân Tùy có thể thắng được Đột Quyết thì tất nhiên là quân Tùy cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ biết bảo vệ trung tâm lợi ích của chính mình.

Dựa vào việc Dương Nguyên Khánh bố trí trọng binh ở quận Hà Đông và quận Hà Nội mà xem xét, Hà Đông chính là trung tâm lợi ích của triều Tùy, Dương Nguyên Khánh có liều chết cũng phải đánh với chúng ta một trận.

Nhưng nếu như chúng ta không động đến trung tâm lợi ích của hắn, chỉ lấy đạo Quan Nội, vậy thì Dương Nguyên Khánh sẽ nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ đồng ý với kết cục này, chúng ta sẽ có thời gian khuếch trương quân đội, tăng cường thực lực.

Như vậy cục diện Tùy Đường cùng tồn tại mới có thể được hình thành.Lý Uyên ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vũ, ý muốn hỏi ý kiến của y.

Tiêu Vũ trầm tư thật lâu, sau đó nói:- Thần lại cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội này chiếm lấy Lạc Dương.Lý Uyên chấn động cả người.

Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới từ từ nói:- Các ngươi để ta suy nghĩ thêm một chút.Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại trước cung Thái Cực huy hoàng, trầm tư thật lâu không nói.

Kỳ thật y đã bị thuyết phục, đúng là như vậy.

Dương Nguyên Khánh sẽ không vì việc y e ngại hắn mà bỏ qua cho triều Đường.Một bước này, mặc kệ y có nguyện ý đi hay không, mặc kệ hậu quả như thế nào, y cũng phải bước ra ngoài.

Nghĩ vậy, rốt cục Lý Uyên cũng hạ quyết tâm, y muốn dùng ba trăm ngàn binh lính của toàn bộ Đại Đường cướp lấy đạo Quan Nội và Lạc Dương.Thật ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn, trong một thời gian dài, y chiến đấu với triều Tùy đều gặp phải bất lợi, điều này khiến cho quý tộc Quan Lũng thường xuyên bất mãn.

Thậm chí y còn biết chuyện gia tộc Độc Cô âm thầm đưa lương thực lên phía bắc.

Nếu y không có hành động gì, chắc chắn quý tộc Quan Lũng sẽ vứt bỏ triều Đường, vậy thì căn cơ của triều Đường sẽ sụp đổ, triều Đường cũng xong rồi.Sớm hay muộn thì y cũng phải đối mặt với cuộc tấn công quy mô của triều Tùy.

Đầu tiên là bốn quận quan nam khó giữ được, cùng với tương lai thê thảm phải dời đô, vậy không bằng hiện tại hạ quyết tâm tàn nhẫn, dùng cơ hội Đột Quyết xâm nhập phía nam, cướp lấy đạo quan nội và Lạc Dương.

Chương 931 : Độc kế Ngụy HánĐây là ngày thứ năm sau đêm trăng tròn, một vầng trăng hình bán nguyệt treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng mang theo những tia sáng đỏ như máu đầy quỷ dị.

Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống đại địa, phủ lên dãy núi ở phía xa, khiến cho dãy núi cũng khoác lên mình vẻ kì quái.Khả Hãn Đột Quyết Hiệt Lợi đứng trên đầu thành huyện Vân Nội, ánh mắt say đắm ngắm nhìn vầng trăng hình bán nguyệt màu đỏ đầy mê hoặc.

Ở Đột Quyết, hiện tượng trăng máu này là đại biểu cho điềm đại hung, không nên xuất binh.

Dị tượng này khiến cho lòng Khả Hãn Hiệt Lợi trở nên vô cùng nặng nề.Y đã nhận được tin tức Dương Nguyên Khánh dẫn theo tám mươi ngàn đại quân chỉ còn cách phía nam huyện Thiện Dương hơn hai trăm dặm, còn ở phía đông Tử Hà Bảo lại có mười lăm ngàn quân Tùy và dư nghiệt của bộ lạc Ô Đồ.Cứ lấy việc binh lực của quân Tùy chưa bằng một nửa quân mình, nhưng hai mươi ngàn quân Đột Quyết lại bị tiêu diệt hoàn toàn tại Tử Hà Cốc khiến cho nội tâm y trở nên trĩu nặng.

Không chỉ có sĩ khí của quân đội bị đả kích, ngay cả niềm tin của y cũng có chút dao động.Quan trọng hơn là hiện tại đã là mùa đông, thoạt nhìn thì thời tiết cũng chưa có lạnh lắm, cũng không có dấu hiệu tuyết rơi.

Nhưng trong truyền thống của người Đột Quyết, nhắc đến mùa đông là nhất định có tuyết rơi.

Y có cảm giác là trận tuyết lớn này càng ngày càng đến gần, vầng trăng máu này cũng có thể xem là một loại dấu hiệu báo trước.Ánh mắt Hiệt Lợi Khả Hãn lại nhìn về hướng nam.

Lúc này trong lòng y hiểu được, mặc kệ khí hậu ác liệt như thế nào, chiến dịch lần này nhất định phải đánh.

Không chỉ vì y đã đâm lao nên phải theo lao, mà quan trọng hơn là trong nội bộ Đột Quyết đã càng ngày càng không ổn định.Thất bại ở Phong Châu hai năm trước đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng, đến nay vẫn lành.

Dấu hiệu tự lập của Hồi Hột đã ngày càng rõ rệt, Tiết Diên Đà lại nghĩ một đằng nói một nẻo, các bộ lạc cũng đang cố gắng tranh thủ tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho mình.

Nếu như không có một chiến dịch huy hoàng để tạo ra quyền uy cho chính mình, vậy thì chuyện Đột Quyết phân liệt là khó tránh được.Nhưng trận này phải đánh thế nào?

Rõ ràng là Dương Nguyên Khánh đang cố gắng để kéo dài thời gian, hắn đến huyện Thiện Dương đã tám ngày rồi nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào tỏ vẻ sẽ tiến lên phía bắc.

Hắn muốn giằng co với mình, hắn muốn lợi dụng trận tuyết lớn xảy ra để bức bách mình phải rút quân, không đánh mà thắng.Trên thực tế, trong lòng Khả Hãn Hiệt Lợi cũng hiểu rõ, chỉ cần không đi công thành, trận này mình chắc thắng đến bảy phần.

Dù sao thì quân số của mình cũng gấp hai lần quân Tùy, sức chiến đấu cũng không yếu.Hơn nữa y đã khắc sâu bài học từ lần thảm bại ở Phong Châu.

Tuyệt đối không được vứt bỏ ưu thế về kỵ binh của mình, không thể chạy tới đánh với quân Tùy cái gọi là công thành chiến.

Nhưng vấn đề hiện tại là phải làm thế nào mới có thể khiến quân Tùy ra ngoài tác chiến, một trận phân định thắng bại.Trầm tư thật lâu, Khả Hãn Hiệt Lợi bỗng nhiên nghĩ đến một người, y lập tức quay đầu lại ra lệnh:- Gọi Quách Tử Hòa đến đây!Quách Tử Hòa là một thế lực từng cát cứ quận Định Tương.

Y vốn là Tả dực vệ Ưng dương lang tướng ở kinh thành, bị liên lụy bởi vụ án của Tề Vương Dương Giản mà bị lưu đày đến Du Lâm.Năm Đại Nghiệp thứ mười một, do ảnh hưởng từ việc Lưu Vũ Chu tạo phản, Quách Tử Hòa dẫn mười tên võ sĩ giết chết Quận thừa Du Lâm, sau đó cũng tuyên bố tạo phản.

Sau khi thu thập được mấy ngàn người, y tiến lên phía bắc chiếm cứ quận Định Tương, sau đó đầu hàng Đột Quyết, được Khả Hãn Thủy Tất phong làm Ốc Lợi Thiết, cũng xem như là tù trưởng một phương.Sau khi Dương Nguyên Khánh trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đông tiến, đánh bại Lưu Vũ Chu ở quận Du Lâm.

Quách Tử Hòa biết đại thế đã mất đành buông bỏ quận Định Tương, chạy lên phía bắc vào Đột Quyết.

Nhưng Khả Hãn Thủy Tất e ngại y không có cái quyết tâm chống cự, phái y đi đốn củi ở phía đông, trên thực tế là đã vứt bỏ y rồi.Có điều, Khả Hãn Hiệt Lợi từng tiếp xúc với Quách Tử Hòa vài lần.

Y phát hiện Quách Tử Hòa là một người rất có đầu óc.

Cái mà người Đột Quyết thiếu thốn nhất chính là mưu lược của người Hán.

Cho nên, sau khi Khả Hãn Hiệt Lợi đăng cơ liền phong cho Quách Tử Hòa làm Trụ quốc, theo y nam chinh.Không lâu sau, mấy tên binh lính Đột Quyết dẫn theo một tướng lĩnh người Hán, dáng vẻ khôi ngô đi tới.

Quách Tử Hòa chừng bốn mươi tuổi, nhưng trải qua kiếp sống đốn củi đầy gian khổ mấy năm qua đã khiến cho vẻ mặt y trở nên già nua, tóc bạc như người năm mươi tuổi, thoạt nhìn giống như một lão nhân đã hơn năm chục tuổi vậy.

Tuy nhiên, ánh mắt của y vẫn sáng như mắt chim ưng, tạo ra một cảm giác nhìn thấu lòng người.Quách Tử Hòa vốn đã bắt đầu thất vọng, cho rằng mình sẽ sống ở Đột Quyết cho đến hết tuổi già, không ngờ Khả Hãn Hiệt Lợi đăng cơ lại khiến y một lần nữa có được sức sống, khiến cho y vô cùng cảm kích.

Y tiến lên khom người nói:- Tham kiến Khả Hãn!Khả Hãn Hiệt Lợi gật đầu, dịu dàng nói:- Tìm Quách Tướng quân đến là muốn thỉnh giáo một chút kế sách của Quách Tướng quân.

Hiện tại quân Tùy và Đột Quyết giằng co, thời gian càng kéo dài đối với Đột Quyết ta càng bất lợi.

Quách Tướng quân nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc nà?Thái độ của Khả Hãn Hiệt Lợi rất khiêm tốn, khiến cho Quách Tử Hòa có chút được sủng ái mà lo sợ.

Y liền vội vàng khom người nói:- Ty chức nguyện vì Khả Hãn chia sẻ!Y tập trung sửa sang lại một chút suy nghĩ trong đầu, nhân tiện nói:- Kỳ thật ty chức nghĩ là, Dương Nguyên Khánh xuất chiến thì áp lực còn lớn hơn Khả Hãn.

Hiện tại hắn dẫn đại quân giao chiến với Đột Quyết, cơ hội tốt thế này làm sao triều Đường có thể bỏ qua?

Ty chức có thể khẳng định, quân Đường sẽ nhân cơ hội này mà cướp lấy đạo Quan Nội và Trung Nguyên.

Hiện tại khẳng định là lòng Dương Nguyên Khánh đang nóng như có lửa đốt mới đúng, hắn còn muốn quyết chiến hơn Khả Hãn nhiều.Sự phân tích của Quách Tử Hòa vốn đã nằm trong suy nghĩ của Khả Hãn Hiệt Lợi rồi, thật ra là y cũng muốn lợi dụng sự tranh đoạt của Tùy Đường để giành lấy lợi ích lớn nhất cho Đột Quyết.

Có điều, trận chiến ở Tử Hà Cốc đã đả kích nghiêm trọng vào lòng tin của y, khiến nội tâm y bàng hoàng, suy nghĩ rối loạn, nhất thời lại quên mất triều Đường.

Lúc này, Quách Tử Hòa nói một câu đã khiến y tỉnh lại từ trong mộng cảnh.- Ý của Quách Tướng quân là ta cứ án binh bất động, bức Dương Nguyên Khánh chủ động tiến lên phía bắc quyết chiến sao?Quách Tử Hòa cười lạnh một tiếng rồi nói:- Khả Hãn, người Hán tác chiến thường tránh chỗ mạnh tìm chỗ yếu, phải nắm được nhược điểm của đối phương.

Nhược điểm của quân Tùy chính là gây chiến quá rộng, phòng tuyến trải dài từ Liêu Đông đến Đôn Hoàng.

Thoạt nhìn thì có vẻ như chiếm được một vùng đất rộng lớn, nhưng trên thực tế cũng mang đến gánh nặng không nhỏ.

Binh lực của triều Tùy cũng không ít, nhưng phân tán ra phòng ngự ở các nơi, chắc chắn là sẽ không đủ binh lực.

Quan trọng hơn là bọn chúng còn có đại địch là triều Đường, phỏng chừng bọn chúng sẽ sắp đặt trọng binh ở quận Hà Đông và quận Hà Nội, vậy thì trong nội địa Hà Đông chắc chắn là trống không.

Chi bằng Khả Hãn phái ra một đội kì binh, tiến vào nội địa Hà Đông, đem vùng nội địa của triều Tùy quấy phá cho long trời lở đất, lại vượt qua khe núi Tỉnh tiến lên Hà Bắc, xem Dương Nguyên Khánh có còn kéo dài được nữa không?Ánh mắt Khả Hãn Hiệt Lợi lóe lên, một chiêu này quả thật rất độc ác, tại sao mình không nghĩ đến điều này sớm hơn?- Vậy Quách Tướng quân cho rằng ta nên phái ra bao nhiêu binh lực cho thỏa đáng?- Khả Hãn, kì binh không cần nhiều, phái ra nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của chủ doanh.

Ty chức đề nghị phái ra ba mươi ngàn kỵ binh.

Mấu chốt là không nên tácchiến với quân Tùy, không cần công thành, lấy việc phá hoại là chính, bức Dương Nguyên Khánh phải quyết chiến.Khả Hãn Hiệt Lợi híp mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó dứt khoát nói;- Vậy ta sẽ đem ba mươi ngàn kì binh này giao cho Quách Tướng quân, do Quách Tướng quân đi tập kích nội địa triều Tùy!Vì việc của Tề Vương năm đó mà Quách Tử Hòa hận Dương Nguyên Khánh thấu xương.

Y vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có hi vọng trả được thù, lại không ngờ trong lúc vô ý lại có được cơ hội này.

Y mừng rỡ trong lòng, khom người nói:- Ty chức nguyện vì Khả Hãn ra sức.Ngày thứ tám sau đêm trăng tròn, bầu trời dần nhiều mây.

Về đêm, từng mảng mây lớn che khuất ánh sao.

Những ánh sao yếu ớt không ngừng hiện ra giữa khe hở của những đám mây,Dương Nguyên Khánh đứng trên đầu thành nhìn mây đen lững lờ trôi qua vầng bán nguyệt.

Trăng tàn.

Trăng cuối tháng đỏ như máu, khiến cho lòng hắn tràn đầy cảm giác có điềm xấu xuất hiện.Từ mười ngày trước, sau khi hắn và Lý Tĩnh thương lượng, cuối cùng cũng định ra chiến thuật kéo dài, kéo dài mà không đánh, thúc đẩy bên trong Đột Quyết sinh loạn, lợi dụng áp lực tuyết rơi bức Đột Quyết phải rút quân.Bắt đầu từ hai ngày trước, mây trên bầu trời dần tăng lên, đây là một dấu hiệu của việc thời tiết sắp thay đổi.

Lúc này thời tiết thay đổi chính là sắp xảy ra tuyết lớn.Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh cũng chịu một áp lực rất lớn.

Hắn đã nhận được tình báo, rốt cuộc triều Đường cũng xuất binh rồi.

Bọn họ dùng ba trăm ngàn đại quân cả nước tấn công triều Tùy.

Ba trăm ngàn đại quân chia làm hai đường, một đường do Lý Kiến Thành và Sài Thiệu suất lĩnh một trăm ngàn đại quân tấn công đạo Quan Nội.

Một đường khác do Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung dẫn theo một trăm ngàn đại quân tấn công Lạc Dương.

Chương 932 : Nguy cơ hai tuyếnTriều Đường xuất binh đã nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù Dương Nguyên Khánh hy vọng bằng phương pháp nhượng bộ việc bạc trắng có thể thúc đẩy phái chủ hòa trong nội bộ triều Đường chiếm thế thượng phong, lấy đại nghĩa làm trọng, bỏ qua việc tấn công triều Tùy.Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ, Lý Uyên không phải là trẻ con ba tuổi.

Nếu phương pháp nhượng bộ việc bạc trắng có thể khiến triều Đường bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì đúng là một loại may mắn rất lớn rồi, mà lớn hơn nữa có thể là Lý Uyên sẽ nắm lấy cơ hội này, thừa dịp mình bị Đột Quyết làm chệch thời cơ, vì triều Đường mà giành lấy lợi ích lớn nhất.Hiện tai cục diện vô cùng bất lợi với quân Tùy nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn phải tỉnh táo.

Lúc này không thể loạn, nhất định phải ổn định quân tâm.

Nếu như lúc này hắn rối loạn rồi bị Đột Quyết đánh bại, hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết nhiều như châu chấu giết đến Hà Đông, vậy thì Đại Tùy xong rồi.Quân Đường tấn công quan nội, tấn công Lạc Dương nhưng không tấn công Hà Đông, điều này chứng tỏ quân Đường vẫn còn có chút cố kỵ, để lại cho hắn một chút đường sống.

Nhờ có chút đường sống này khiến cho Dương Nguyên Khánh có thể ổn định được quân tâm, chờ đợi đến lúc thời tiết biến đổi.Chỉ cần Đột Quyết rút quân là hắn sẽ lập quay đầu xuôi nam, phản công quan nội.

Hắn có thể mặc kệ Vương Thế Sung bị giết, nhưng giếng dầu hỏa ở quận Diên An là một nơi chiến lược của quân Tùy, hắn không thể để mất.Lúc này, trong đêm đen, vài tên kỵ binh gấp gáp chạy tới, nháy mắt đã đến chân thành.

Mấy tên kỵ binh này là từ quận Lâu Phiên tới, bọn chúng đứng dưới chân thành la lớn:- Chúng ta muốn gặp Điện hạ, có tình báo khẩn cấp cần bẩm báo!Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến bên tường thành, cất tiếng hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?- Bẩm báo Điện hạ, có ba mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giết qua quận Lâu Phiền, lúc này đã tiến về phía nam.- Cái gì?Dương Nguyên Khánh chấn động, vội vàng ra lệnh:- Mở cửa thành cho bọn họ vào.Một lát sau, binh lính dẫn theo mấy tên kỵ binh đến báo tin đã lên đến đầu thành.

Tên kỵ binh cầm đầu quỳ một gối nói:- Tham kiến Điện hạ!Dương Nguyên Khánh vội hỏi:- Chuyện xảy ra khi nào?- Chính là sáng hôm nay.

Một đội kỵ binh Đột Quyết khoảng ba mươi ngàn người giết đến quận Lâu Phiền.

Bọn chúng phóng hỏa thiêu hủy thành Lam Thành thuộc huyện Tĩnh Nhạc, giết hơn ngàn người già yếu không kịp bỏ chạy, sau đó nhằm hướng Thái Nguyên bỏ đi rồi.Tin tức ngoài ý muốn này khiến cho nội tâm Dương Nguyên Khánh loạn cả lên.

Tại sao hắn không có phát hiện gì.

Trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây đều phủ đầy thám báo quân Tùy tuần tra trinh sát.

Nếu quân Đột Quyết tiến vào thì chắc chắn là hắn phải biết.

Đội kỵ binh Đột Quyết này từ đâu đến?

Chẳng lẽ là mọc cánh bay qua?Lúc này, Ngưu Tiến Đạt ở bên cạnh nói:- Điện hạ, hẳn là kỵ binh Đột Quyết tiến vào từ quận Nhạn Môn.Một câu này đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh.

Tuy rằng bên phía quận Nhạn Môn đã bố trí năm ngàn quân nhưng năm ngàn quân này chủ yếu dùng để canh giữ bên mặt đông khe núi Quân Đồ, phía tây không có quân đóng giữ.

Mà hầu hết dân cư của quận Nhạn Môn đã rút lui về phía nam, do đó, nếu quân Đột Quyết có tiến qua thì cũng ít có khả năng bị phát hiện.Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Thật không ngờ tin tình báo này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Trong nội địa Hà Đông, chỉ có thành Thái Nguyên là có bốn mươi ngàn quân trú đóng, thêm năm ngàn quân đóng ở huyện Hoắc Ấp, còn lại các huyện đều không có quân đội trú đóng.

Nếu đại quân Đột Quyết giết đến nội địa Hà Đông, vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.Bên phía Hà Đông thì hắn có chuẩn bị một số phương án, hầu hết dân chúng đều đã lui vào trong thành Thái Nguyên hoặc rút lui về quận Thượng Đảng, nhiều nhất cũng chỉ có tài sản bị tổn thất lớn.

Quan trọng là Hà Bắc, bên đó không hề có bất kỳ sự chuẩn bị phòng ngự nào, gần như không đề phòng.Nếu ba mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giết hết Hà Đông lại giết thẳng lên Hà Bắc, vậy thì toàn bộ sinh linh Hà Bắc sẽ rơi vào cảnh đồ than.

Nghĩ vậy, hắn liền lấy ra một cái kim bài, lòng nóng như lửa đốt đưa cho một gã thân binh rồi nói:- Ngươi theo khe núi Quân Đồ, nhanh chóng đến U Châu, lện cho Hầu Mạc Trần Nghệ xuất binh ngăn chặn khe núi Phi Hồ, quyết không để kỵ binh Đột Quyết tiến vào Hà Bắc.Lúc này, Ngưu Tiến Đạt lo lắng nói:- Điện hạ, không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.Dương Nguyên Khánh ngẩn đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy mây đen, hắn không khỏi thở dài.

Mặc dù hắn muốn bảo tồn thực lực, không muốn quyết chiến với Đột Quyết, nhưng hiện tại, xem ra hắn đã không thể đợi được đến khi thời tiết thay đổi nữa rồi.Từ sau khi quân Tùy ở phía bắc lùi về phía sau, Vương Thế Sung lại chỉnh đốn binh mã, mộ binh bốn phía.

Tiếc rằng Dương Nguyên Khánh chỉ cấp cho y hai quận Hà Nam và Hoằng Nông, nhân khẩu không đủ.

Hơn nữa y trưng binh rất gấp, khiến cho dân chúng khủng hoảng, một lượng lớn dân chúng đã trốn sang hai quận Toánh Xuyên và Huỳnh Dương.Bộn rộn gần hai tháng, cuối cùng Vương Thế Sung cũng chiêu mộ được hai mươi ngàn người, cộng thêm mười ngàn quân còn sót lại, hiện tại Lạc Dương chỉ có ba mươi ngàn quân bảo vệ.Mấy năm nay chiến loạn liên tục, lương thực lại thiếu khiến cho dân chúng quận Hà Nam rơi vào cảnh lầm than, dân chúng không ngừng bỏ trốn khiến cho lượng nhân khẩu do Vương Thế Sung quản lý giảm mạnh.Rơi vào đường cùng, Vương Thế Sung đành phải hạ lệnh đưa toàn bộ dân chúng ở Huỳnh Dương và Hà Nam tập trung về Lạc Dương, tổng cộng có hơn hai trăm ngàn, còn những vùng đất bên ngoài Lạc Dương thì trở nên đồng không mông quạnh, hiếm thấy bóng người.Trên thực tế, giang sơn của Vương Thế Sung cũng chỉ còn lại một tòa thành cô độc.

Y không muốn nhìn thấy kết cục này, nhưng y lại không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.Vương Thê Sung đã hoàn toàn trầm luân.

Y đem chính vụ giao cho thế tử Vương Ứng Huyền, đem quân đội giao cho cháu trai Vương Nhân Tắc, còn y thì ở trong cung, cùng một đám cung nữ uống rượu ca hát, sống một cuộc sống mơ mơ màng màng.

Theo lời y nói, làm Hoàng đế một ngày thì còn được hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của bậc Đế Vương thêm một ngày.Nhưng đúng vào lúc y tuyệt vọng nhất thì cơ hội lại xuất hiện.

Đột Quyết xâm nhập phía nam khiến cho Dương Nguyên Khánh buộc phải co rút tuyến phòng ngự lại, buông bỏ quận Tương Thành, quận Dương và quận Dĩnh Xuyên.Tuy rằng Dương Nguyên Khánh không nói rõ, nhưng Vương Thế Sung cũng hiểu được ý tứ ẩn dấu của Dương Nguyên Khánh, y lập tức ra lệnh cho Vương Nhân Tắc thống lĩnh mười ngàn quân chiếm lấy quận Toánh Xuyên, lại lệnh cho thế tử Vương Ứng Huyền lĩnh suất mười ngàn quân chiếm lấy quận Tương Thành.Vương Thế Sung tỉnh táo lại, lựa chọn từ trong số dân của thành Lạc Dương ra ba mươi ngàn thanh niên cường tráng, cưỡng chế bọn họ nhập ngũ, do y đích thân huấn luyện mỗi ngày.Lúc này, dã tâm của Vương Thế Sung bắt đầu bành trướng.

Hiện tại Dương Nguyên Khánh chỉ khống chế quận Huỳnh Dương và quận Đông.

Như vậy, quận Lương, quận Đông Bình, quận Tế Âm, quận Tiếu ở phía đông và quận Hoài An, quận Nhữ Nam, quận Nam Dương và quận Tích Dương ở phía nam, y có thể dễ dàng chiếm lĩnh rồi.Chưa bao giờ Vương Thế Sung nghĩ mình là người vô tài vô đức.

Y văn võ song toàn, hiểu được đạo lý nghỉ binh dưỡng dân, hiểu được cách thu mua lòng người.

Y có trí thống nhất thiên hạ, thành lập cơ nghiệp muôn đời.Chỉ có điều thời vận của y không tốt, tuy khống chế được Lạc Dương nhưng lại là nơi tứ bề thọ địch, bị ba đại cường địch là Tùy Đường Ngụy vây quanh, mấy năm nay liên tục bị chinh phạt khiến cho binh lực của y hao hụt, căn cơ tan vỡ.

Nhưng chỉ cần có thể cho y thời gian từ ba đến năm năm chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, y chắc chắn mình sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất Trung Nguyên.Ngay tại thời điểm Vương Thế Sung đang hăng hái, chuẩn bị ra tay ra chân cũng là lúc một tin tức khiến y gần như tuyệt vọng truyền đến, triều Đường xuất binh rồi.

Hai trăm ngàn quân Đường từ Quan Trung và Kinh Tương thẳng hướng đến Lạc Dương.

Vương Thế Sung ngửa mặt lên trời rên rỉ ba tiếng, lại luống cuống tay chân ra lệnh cho Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền rút quân, quay về Lạc Dương.Trong thành Lạc Dương là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều dân chúng bắt đầu bỏ trốn.

Vương Thế Sung thấy dân tâm ngày một xa liền định ra nghiêm hình tuấn chế.

Trong nhà có một người chạy trốn lập tức giết cả nhà bất kể già trẻ, vợ chồng, huynh đệ, nhưng nếu tự giác bẩm báo sẽ được tha tội.Lại lệnh cho năm nhà cùng bảo vệ.

Nếu một nhà phản bội trốn đi mà hàng xóm không phát hiện ra, lập tức giết toàn bộ láng giềng.

Do lượng người bỏ trốn rất đông, nên lượng người ra ngoài đốn củi, khai khoáng đều bị hạn chế.Vương Thế Sung lại lấy hoàng cung làm nhà tù, phàm người nào cất lời bất mãn lập tức bắt giữ, tính cả người nhà, toàn bộ đưa vào trong cung, không cấp lương thực, mặc kệ chuyện sinh tử.

Mà quân nhân ra ngoài trinh sát tuần tra, người nhà của tướng sĩ cũng bị đưa vào trong cung.Vương Thế Sung cũng hiểu được đại thế đã mất, hắn trầm luân lần nữa, ôm người đẹp trốn trong cung, cả ngày sống cuộc sống mơ mơ màng màng.Sáng sớm hôm nay, một tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cung truyền đến.

Vài tên thị vệ kinh hãi hô lên:- Tướng quân, ngài không thể vào trong được!- Cút hết cho ta!Đây là giọng nói của Vương Nhân Tắc.

Chỉ thấy một hình bóng vừa lóe lên, Vương Nhân Tắc một thân khôi giáp đã vọt vào phòng ngủ của Vương Thế Sung.

Lúc này, Vương Thế Sung đã tỉnh, y chậm rãi mở to đôi mắt, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhân Tắc:- Ngươi mang kiếm xông vào cung là muốn giết ta sao?

Chương 933 : Thu hoạch ngoài ý muốn . (1)Vương Nhân Tắc quỳ một gối, khẩn trương nói:- Bệ hạ, quân Đường đã giết đến nơi, hiện đang đóng quân ngoài thành.

Hiện tại quân tâm dao động, khẩn cầu Bệ hạ đứng ra trấn an!Tuy rằng Vương Thế Sung bị bức phải bỏ đi niên hiệu, nhưng trên thực tế, danh hiệu của y vô cùng hỗn loạn.

Có người gọi y là Vương gia, lại có người gọi là Bệ hạ.

Đến bản thân y cũng không hiểu được rốt cuộc mình là cái gì?Vương Thế Sung nghe nói quân Đường đã giết đến liền đứng thẳng lên, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Vương Nhân Tắc cuống quít đỡ lẫy y:- Bệ hạ, xin cẩn thận!Vương Thế Sung ổn định tinh thần, khoát tay nói:- Ta không sao.

Đến đầu thành xem sao.Thời khắc không muốn đối mặt nhất cuối cùng đã tới.

Vạn bất đắc dĩ, Vương Thế Sung đành phải đi lên đầu thành.

Y vừa đến đầu thành ở phía tây, thò người ra nhìn xuống phía dưới, quang cảnh phía dưới lập tức khiến y cảm thấy mê muội.Chỉ thấy ngoài thành, quân đội che trời phủ đất, cờ xí như mây, dường như trời đất cũng bị che lấp.

Hai trăm ngàn quân Đường mới chỉ sắp hàng mà khí thế tỏa ra cũng khiến cho những người trên đầu thành cảm thấy tuyệt vọng.Quân Đường cũng không vội công thành.

Bọn họ không ngừng biến hóa trận hình, dương như muốn dùng khí thế để uy hiếp quân đội trên đầu thành.

Ở phía xa xa, đỉnh lều lớn dày đặc như nấm mọc sau mưa, hết cái đỉnh lều này lại đến cái đỉnh lều khác, liếc qua cũng không kịp nhìn thấy điểm kết thúc.Mặc dù Vương Thế Sung cũng trải qua trăm trận chiến, nhưng hai tháng nay, tinh lực toàn thân y đều vì tửu sắc quá độ mà mất hết, ý chí giảm sút.

Không ngờ khí thế của quân Đường ở ngoài thành lại khiến cho hai cổ tay y run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run lên, một câu cũng không thốt ra được.

Hiện tại y đã hoàn toàn mất đi tư thế của một kẻ kiêu hùng.Đúng lúc này, thế tử Vương Ứng Huyền dẫn theo một gã thương nhân trẻ tuổi chạy vội lên đầu thành, miệng hô to:- Phụ thân!Vương Thế Sung ngơ ngác nhìn hai trăm ngàn quân Đường ở dưới tường thành, dường như không hề nghe thấy hai tiếng “Phụ thân!” vậy.

Vương Ứng Huyền chạy lên đến nơi, thở hồng hộc nói:- Có tin tốt!- Tin tốt?Vương Thế Sung quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn thoáng qua đứa con:- Có tin tốt gì?Lúc này, tên thương nhân trẻ tuổi mới tiến lên thi lễ:- Ty chức Khổng Ứng Thắng, là Giáo úy ở Hổ Lao Quan.

Sở Vương Điện hạ có một phong thư khẩn cấp gửi đến cho Vương gia.

Thư được đưa tới Hổ Lao Quan, hiện tại ty chức mang nó đến cho Vương gia.Vương Thế Sung nghe thấy Dương Nguyên Khánh có thư gửi cho mình, tinh thần rung lên, vội vàng hỏi:- Thư ở đâu?Hai tay người đưa thư dâng lá thư lên, Vương Thế Sung vội vàng nhận lấy, tay chân luống cuống mở ra.

Y liếc mắt một cái thấy thư này do Dương Nguyên Khánh tự tay viết và ký tên, đúng là bút tích của Dương Nguyên Khánh.

Vương Thế Sung vội vàng đọc hết.

Lúc đó, ánh mắt của Vương Thế Sung rực sáng, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền ở bên cạnh đều chú ý đến vẻ mặt của Vương Thế Sung.

Bọn họ phát hiện sự thay đổi trên mặt Vương Thế Sung, tinh thần lập tức rung lên, hai người đồng thanh hỏi:- Là tin tốt gì?Niềm tin của Vương Thế Sung dần hồi phục, y nhìn thoáng qua vẻ mặt của hai người, sau đó nở một nụ cười:- Dương Nguyên Khánh nói, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì năm ngày là hắn có thể chấm dứt chiến dịch ở phương bắc, lập tức chạy tới cứu viện chúng ta.Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền mừng rỡ.

Vương Nhân Tắc kìm không kìm nén được vui sướng trong lòng bèn nói:- Dương Nguyên Khánh thật sự sẽ đến kịp sao?Vương Thế Sung gật đầu:- Hắn sẽ không nói ngoa, bởi vì hắn cũng không muốn quân Đường chiếm được Lạc Dương.Nói đến đây, cảm giác sợ hãi trong lòng Vương Thế Sung liền biến mất, y đứng thẳng lưng, lớn tiếng hô hào binh sĩ đang đứng trên thành:- Ba quân tướng sĩ nghe đây, ta sẽ lấy ra toàn bộ vàng bạc tiền tài.

Giết chết một tên lính Đường được thưởng năm mươi xâu tiền và mười mẫu ruộng.Ở quận Hội Ninh, bóng ma chiến tranh bao phủ mảnh đất bên cạnh dãy núi Hoàng Hà này.

Nơi này vốn là một vùng núi đá cằn cỗi, nhưng từ khi phát hiện ra nó chứa một lượng lớn của cải tiền tài thì liên tục trở thành tiêu điểm của hai quân Tùy Đường.Từ sau khi phát sinh nguy cơ về ngân tiền, quân Tùy bèn tăng cường binh lực cho quận Hội Ninh.

Nhưng sau khi Đột Quyết ở phía nam xâm phạm, Dương Nguyên Khánh liền triệu hồi một lượng lớn quân Tùy ở phía đông trở về Thái Nguyên, khiến cho quân coi giữ quận Hội Ninh chỉ còn lại có mười ngàn người, do Tổng quản Hội Châu Mã Thiệu thống lĩnh.Giữa trưa ngày hôm nay, một đội kỵ binh quân Tùy có khoảng hai ngàn người hăng hái hành quân.

Đại tướng cầm đầu là Tổng quản Hội Châu Mã Thiệu, y vừa mới nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, buông tha quận Hội Ninh, toàn quân lùi về giữ quận Linh Võ, trợ giúp Tổng quản Phong Châu là Tướng quân Bùi Nhân Cơ cùng quân dân rút về Phong Châu.Đối với những mệnh lệnh do Dương Nguyên Khánh truyền đạt, Mã Thiệu chưa bao giờ hỏi vì sao, y luôn luôn chấp hành một cách nghiêm chỉnh.

Trong mệnh lệnh còn có một hành động khác, yêu cầu y trước khi đi phải phá hủy toàn bộ công trường khai thác quặng mỏ.

Kỵ binh chạy một mạch, xuyên qua một mảnh đất trống giữa các lều trại.

Những lều trại này vốn là của những người thợ khai thác mỏ dùng để ở, nay chỉ còn lại toàn là rác rưởi.

Mấy tháng trước, sau khi quân Tùy xây xong công trường khai thác mỏ bạc thì nơi này đã không còn một bóng người, toàn bộ thợ mỏ đều được đưa lên phía bắc, đến núi Xích Thiết.Mặc dù Dương Sư Đạo đã hứa hẹn với triều Đường là sẽ đóng cửa mỏ bạc, nhưng đóng cửa chứ không phá hủy chỗ ở và bến tàu.

Hơn mười nhà kho tiêu phí hơn hai tháng mới xây dựng và cải tạo xong vẫn đứng sừng sững trong gió rét.Trong kho hàng chất đầy xe đẩy dùng để vận chuyển khoáng thạch, còn có rất nhiều khí cụ dùng để khai thác quặng mỏ.Trên bến tàu còn có hơn trăm chiếc thuyền đáy bằng đang thả neo, trên núi còn có hơn chục cái hầm mỏ.

Chính từ những cái hầm mỏ này mà những người thợ đào mỏ mới không ngừng khai thác được một lượng lớn quặng bạc và quặng đồng phẩm chất cao.Toàn bộ đều phải phá hủy, không thể để lại cho quân Đường một chút gì.

Mã Thiệu liếc mắt nhìn thoáng qua một cái hầm mỏ bị bỏ trống, dùng roi ngựa chỉ:- Phá hủy tòa bộ!Mệnh lệnh vừa ban ra, hai ngàn quân Tùy lập tức hành động.

Bọn họ gom những chiếc thuyền con lại một chỗ, tưới dầu hỏa lên, sau đó dùng một mồi lửa thiêu đốt.

Trên bến tàu, khói đen không ngừng bốc lên.

Chẳng mấy chốc mà bến tàu đã bị phá hủy, nhà kho bị kéo đổ.Tất cả đồ dùng bằng gỗ cũng không bị đốt cháy một cách đơn giản.

Quân Tùy chất đống trong các hầm mỏ, sau đó mới châm lửa đốt.

Lửa lớn thiêu đốt toàn bộ vật dụng còn sót lại trong hầm mỏ, tỏa ra nhiệt độ vô cùng cao.

Bọn lính lập tức đem nước sông lạnh như băng đổ vào, đá tảng vỡ tan, hầm mỏ sụp đổ trong nháy mắt.Thời đại này chưa có chất nổ, bình thường đều dùng cách thức đơn giản này để lấy quặng hoặc để phá đá.

Hoăn một canh giờ sau, một tòa mỏ quặng đã bị phá hủy triệt để.

Quân Tùy đồng loạt lên ngựa, lại hướng đến một tòa mỏ quặng khác cách đó mười dặm.Ở quận Linh Võ bên cạnh Hoàng Hà, cuộc rút lui quy mô lớn đã bắt đầu được hai ngày.

Để tránh né kỵ binh Đột Quyết mà hơn hai trăm ngàn dân chúng Phong Châu phải rút về phía nam, một lần nữa rời khỏi quê hương Phong Châu.Quận Linh Võ có hơn trăm ngàn hộ dân, tổng cộng gần bốn trăm ngàn người đồng loạt rút lui.

Đây chính là mệnh lệnh do đích thân Sở Vương Dương Nguyên Khánh truyền đạt, lệnh cho toàn bộ dân chúng rút về Phong Châu.Khoảng mười dặm trên mặt sông Hoàng Hà đã đóng băng hiện lên vô số ván trượt tuyết loại lớn, ước chừng có hơn mười ngàn cái.

Trên mỗi ván trượt là già trẻ lớn bé của một gia đình cùng toàn bộ tài sản quan trọng, chủ yếu là tiền bạc, lương thực, da dê, công cụ, vũ khí và quần áo.

Súc vật thì được dùng để kéo ván trượt tuyết.Bọn họ lấy trăm hộ làm một đội, được chục tên kỵ binh bảo vệ, dưới từng đợt hò hét của nam nữ già trẻ trong nhà, từng ván trượt tuyết lần lượt được trâu ngựa kéo đi, chậm rãi hướng về phương bắc.Tốc độ của xe trượt tuyết rất chậm, kỵ binh lững thững đi bên cạnh.

Lúc này, kẻ địch của bọn họ không phải là quân Đường mà là những bầy sói thường xuất hiện vào mùa đông.Ở bờ sông, Tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ nhìn từng đoàn ván trượt tuyết rời đi.

Bọn họ đã đi liên tục được hai ngày rồi, số người còn lại cũng không nhiều lắm.Y có thể hiểu được mệnh lệnh của Sở Vương.

Con người là tài nguyên quý giá nhất, có thể để triều Đường chiếm được đất đai, nhưng người thì quyết không thể để lại.

Đã không có người dân, quân Đường cũng không thể bảo vệ được quận Linh Võ.- Tổng quản, có đợi Mã Tướng quân trở về rồi cùng đi không?Thái thú quận Linh Võ là Ngư Toàn Hồng đứng ở bên cạnh lên tiếng hỏi.Bùi Nhân Cơ lắc đầu:- Không cần chờ y.

Ta sẽ để lại vài thám báo báo tin cho y.Bùi Nhân Cơ bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Ngư Toàn Hồng, y cất tiếng cười ha hả rồi nói:- Người cũng xem như đã đi hết rồi, Ngư Thái thú cũng có thể đi được rồi, ta chờ thêm một chút nữa.Mặt Ngư Toàn Hồng đỏ lên, chắp tay ôm quyền rồi nói:- Vậy hạ quan xin đi trước một bước.

Bùi Tướng quân, bảo trọng.Bùi Nhân Cơ khẽ mỉm cười:- Chúc Ngư Thái thú thuận buồm xuôi gió!

Chương 933 : Thu hoạch ngoài ý muốn . (2)Ba mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết xuôi nam đã phá vỡ sự cân bằng của hai quân Tùy Đột, khiến cho cuộc chiến ở quận Mã Ấp lại trở nên tinh tế.

Lúc này, Đột Quyết đang nắm thế chủ động, Khả Hãn Hiệt Lợi nắm được điểm yếu của quân Tùy, y bắt đầu chủ động rút quân về phương bắc, vượt qua sơn khẩu Võ Chu, tiếp tục rút lui về hướng hồ Khất Phục.Y muốn dẫn dụ quân Tùy tới thảo nguyên rồi mới quyết chiến.

Trong tâm y hiểu rõ, ba mươi ngàn quân Đột Quyết xuôi nam giống như một sợi dây thừng dắt quân Tùy.

Nhất định bọn chúng phải mau chóng quyết chiến với mình mới có thể giải quyết mối nguy ở phía nam.Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể hoàn hảo, Mặc dù kế hoạch của Khả Hãn Hiệt Lợi là rút lui về phía bắc, quyết chiến với quân Tùy ở thảo nguyên, nhưng kế hoạch này cũng không nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

Màn đêm vừa buông xuống, đại quân Đột Quyết vượt qua sơn khẩu Võ Chu, những đỉnh lều lớn được dựng lên sừng sững giữa thảo nguyên.Khả Hãn Hiệt Lợi đứng trước địa đồ, cẩn thận quan sát vị trí của quân Tùy.

Y nhận được báo cáo của trinh sát tuần tra, chủ lực của quân Tùy vẫn đi theo đại quân của y, còn cách khoảng bốn mươi dặm.

Khả Hãn Hiệt Lợi đắc ý híp mắt mỉm cười, y có cảm giác như mình sắp câu được một con cá lớn.Hẳn là ngày mai, chậm nhất là ngày mốt sẽ xảy ra quyết chiến rồi.

Ngày mai, hai trăm ngàn đại quân của y sẽ đánh tan quân Tùy.

Sau khi trận chiến này kết thúc, y cũng không cần vội vã trở về thảo nguyên, y sẽ ở lại Hà Đông tận hưởng những ngày khó quên nhất đời, cũng là một mùa đông vinh quang nhất trong sự nghiệp của y cho đến mùa xuân sang năm mới trở lại thảo nguyên.Đúng lúc này, phía ngoài Vương trướng vang lên âm thanh khà khàn của Đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát:- Ta muốn gặp Khả Hãn, các ngươi để cho ta vào.- Không được!

Khả Hãn có lệnh, ngài đang suy nghĩ quân vụ, không cho bất cứ ai quấy rầy.- Sự tình trọng đại, các ngươi nhất định phải cho ta vào.Giọng của Bùi Tát có chút gấp gáp.Khả Hãn Hiệt Lợi đi đến trước cửa, lạnh lùng nói:- Các ngươi để cho y vào đi!Bùi Tát bước vào Vương trướng, có chút lo lắng nói:- Khả Hãn, chúng ta nhất định phải lập tức rút quân, không thể tiếp tục kéo dài!- Vì sao?Ánh mắt của Khả Hãn Hiệt Lợi vừa giãn ra lại tiếp tục híp lên, lạnh lùng nhìn Bùi Tát.

Y không tin người Hồi Hột lại không biết dụng ý của mình, không ngờ tại thời điểm mấu chốt lại đề nghị rút quân về phương bắc.

Rốt cục Bùi Tát có ý gì?

Mục đích của y là gì?

Chẳng lẽ đây là phương pháp chống đối để thể hiện sự bất mãn sao?Lần trước thảo luận phân phó nhiệm vụ đã cãi nhau khiến Tiết Diên Đà và Hồi Hột ra về mà không vui.

Cuối cùng Khả Hãn Hiệt Lợi cũng nhượng bộ, y đích thân tìm Bùi Tát, tỏ rõ là sẽ cho dù y đến quyết định phân phối chiến lợi phẩm nhưng trước đó y cũng sẽ thương lượng với Bùi Tát một chút, như vậy liền giải quyết xong lần phân tranh trước.Lúc này mới qua được mấy ngày, ở thời điểm mấu chốt thế này mà người Hồi Hột lại gây rối, khiến cho Khả Hãn Hiệt Lợi cảm thấy tức giận.

Y kiềm chế sự bất mãn trong lòng, chờ đợi Bùi Tát cho mình một lý do.Bùi Tát bước nhanh ra khỏi lều lớn, chỉ về bầu trời ở phương bắc, nói với Khả Hãn Hiệt Lợi:- Chẳng lẽ Khả Hãn không nhìn thấy mây đen ở bên kia sao?

Mấy ngày trước vẫn chỉ là mấy cụm mây đen, vậy mà hôm nay đã dày đặc như mực.

Đây là hiện tượng thời tiết gì, người thảo nguyên nào mà không biết rõ?

Chẳng lẽ Khả Hãn thật sự không thèm để ý tới sao?Lời của Bùi Tát khiến cho bọn thị vệ ở xung quanh có chút bất an.

Bọn họ đều biết đó là dấu hiệu của tuyết lớn ở thảo nguyên.

Hiện tại thảo nguyên ở phương bắc đã xuất hiện tuyết lớn rồi, chỉ có điều là tuyết lớn còn chưa kéo đến nơi này, nhưng sẽ tới rất nhanh, chậm nhất là hai ba ngày nữa thôi.Khả Hãn Hiệt Lợi không chút nhúc nhích, làm sao y lại không biết điều này.

Y còn biết rõ hơn người khác là bão tuyết sắp đến, y cũng hiểu được là hiện tại đã không thể trở về thảo nguyên được nữa rồi, vì thế y mới quyết định ở lại Hà Đông đến hết mùa đông.Chiến tranh đã bước đến thời khắc quan trọng nhất.

Lúc này, dù trên trời có rơi xuống mưa đao thì cũng phải đánh tiếp trận này.- Đại tù trưởng về đi!

Chiến tranh sắp bắt đầu, không được làm ảnh hưởng tới sĩ khí.Giọng điệu của Khả Hãn Hiệt Lợi rất lãnh đạm, y vốn là một người rất lạnh lùng.

Trong mắt người Đột Quyết, bất kể là người Thiết Lặc, người Hồi Hột, người Tiết Diên Đà hay người Hiệt Dát Tư cũng đều là nô bộc của người Đột Quyết, là dân tộc hạ đẳng bị bọn họ chinh phục.

Ở trước mặt Đại Khả Hãn chí cao vô thượng của Đột Quyết, bọn họ không có tư cách nói chuyện ngang hàng, càng không có tư cách đề xuất dị nghị, chỉ trích tư cách của Khả Hãn Đột Quyết.Khả Hãn Hiệt Lợi không kìm được nữa, lửa giận trong lòng đã không còn kiềm chế được nữa rồi, sắp bị bức cho bùng nổ.

Y dùng ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn chằm chằm Bùi Tát, bàn tay chậm rãi đặt lên chuôi đao.

Chỉ cần Bùi Tát dám nói một chữ “Không!” thì y sẽ làm thịt Bùi Tát ngay lập tức.Thấy động tác đặt tay lên chuôi đao của đối phương, nội tâm Bùi Tát kinh hãi, theo bản năng bước lùi về sau hai bước.

Lúc này y đã cảm nhận được sát khí trong mắt đối phương.

Bùi Tát cúi đầu, ở thời điểm mấu chốt này, y không thể tiếp tục động chạm đến đối phương, trước tiên cần phải bảo vệ tính mạng của mình.Bùi Tạt đặt tay trước ngực, khom người thi lễ:- Đại Khả Hãn Đột Quyết là chim nhạn đầu đàn của thảo nguyên, tất cả chim nhạn của thảo nguyên đều nguyện ý bay theo ngài, Hồi Hột cũng không ngoại lệ.

Ta cáo từ.Bàn tay đè lên chuôi đao của Khả Hãn Hiệt Lợi dần lỏng ra, trên mặt y lộ ra một nụ cười dối trá:- Đi thôi!

Hi vọng lúc đối đầu với quân Tùy trên chiến trường ta có thể thấy các dũng sĩ Hồi Hột biểu hiện sự dũng mãnh như hùng ưng trên thảo nguyên.Bùi Tát lại thi lễ rồi lui xuống.

Khả Hãn Hiệt Lợi nhìn bóng dáng y dần xa, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Loại người nhu nhược vô dụng, phải dọa dẫm mới chịu nghe lời.

Đương nhiên là Khả Hãn Hiệt Lợi sẽ không giết Bùi Tát, đây là đêm trước chiến tranh, y cũng không muốn nội chiến bùng phát.Bùi Tát trở lại lều của mình, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong lều, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Cũng không phải y chỉ vì bão tuyết sắp xảy ra mà lo lắng, điều y lo lắng hơn chính là tương lai của Hồi Hột.Mười mấy năm trước, bốn bộ lạc người Thiết Lạc là Vi Hột, Phó Cốt, Đồng La, Bạt Dã Cổ vì không chịu sự nô dịch của Đột Quyết mà kết thành đồng minh chống lại Đột Quyết, thống nhất xưng là Hồi Hột.

Tuy rằng bọn họ đã thoát khỏi sự khống chế của Đột Quyết một lần, nhưng lại nhanh chóng bị sự mạnh mẽ, cứng rắn của bộ lạc Khải Dân đánh bại, một lần nữa bị Đột Quyết chinh phục.Mà hai năm trước, khi Đột Quyết thảm bại ở Phong Châu khiến cho các bộ lạc Thiết Lạc lại thấy được hy vọng độc lập.

Nhưng Đột Quyết cực lực khống chế, khiến cho bọn họ trong suốt hai năm qua vẫn ở một tình trạng lùi một bước thì trời cao biển rộng, mà tiến thêm một bước thì giống như bị tơ nhện quấn quanh thân treo lơ lửng trên vách núi.Bùi Tát cũng ý thức được, hiện tại, bất kể là Đột Quyết hay các bộ lạc Thiết Lặc đều đã ở vào thời điểm trước đêm nổi loạn.

Hoặc là Đột Quyết chiến thắng triều Tùy, lại hùng mạnh thêm lần nữa, các bộ lạc Thiết Lặc từ nay về sau trầm luân.

Hoặc là Đột Quyết thất bại, từ nay về sau các bộ lạc Thiết Lạc có thể bước đi trên con đường độc lập.Nhưng bất kể thế nào, y cũng nên làm chút gì đó.

Cuối cùng Bùi Tát cũng hạ quyết tâm.Y đi đến cửa lều, ra lệnh:- Gọi Thổ Mê Độ lại đây!Một lát sau, một gã Thiên phu trưởng cực kì trẻ tuổi, dáng người khôi ngô bước vào trong lều lớn, khom người thi lễ:- Đại tù trưởng tìm ta có việc gì sao?Gã Thiên phu trưởng trẻ tuổi này tên là Thổ Mê Độ, năm nay mới chỉ mười tám tuổi, được xưng là đệ nhất dũng sĩ Hồi Hột, là thị vệ trưởng của Bùi Tác, cũng là người được y tín nhiệm nhất.Bùi Tát lấy ra một phong thư đưa cho y, thấp giọng nói:- Ngươi lập tức xuôi nam, tìm đại doanh quân Tùy, đem phong thư này giao cho Sở Vương Dương Nguyên Khánh.Lúc này, đại quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh chỉ còn cách đại doanh Đột Quyết có bốn mươi dặm.

Màn đêm buông xuống, bọn họ cũng tiến hành hạ trại.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy được tâm lý được ăn cả ngã về không của Khả Hãn Hiệt Lợi, cho dù là bão tuyết có đến thì người Đột Quyết cũng không rút về phương bắc.Hơn nữa, hiện tượng thiên văn ở phương bắc đã biểu hiện rõ ràng, một trận bão tuyết đang tàn sát bừa bãi ở thảo nguyên.

Trên thực tế, quân Đột Quyết đã không thể trở về, bọn họ chỉ có thể tử chiến đến cùng.

Mà Dương Nguyên Khánh hắn cũng không có lựa chọn khác.

Nếu hắn không xử lý xong đại quân Đột Quyết, hắn cũng không thể trở về giải quyết nguy cơ bị triều Đường xâm lấn.Đây là một chiến dịch mấu chốt liên quan đến sự ổn định của biên giới phía bắc.

Chiến dịch này kết thúc, biên giới phía bắc sẽ có được thời kỳ yên bình khoảng mười năm, Dương Nguyên Khánh hắn cũng có thể tập trung tinh lực thống nhất thiên hạ.Lúc này, La Sĩ Tín xuất hiện ở bên cạnh, trầm giọng nói:- Điện hạ, ty chức có một vấn đề liên quan đến Đột Quyết vốn làm ty chức khá hoang mang, mong Điện hạ có thể giải thích nghi hoặc.Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn y một cái, khẽ cười nói:- Toàn bộ Vương triều Đại Tùy, người am hiểu về Đột Quyết nhất ngoại trừ Trưởng Tôn Thịnh ra, chỉ e chính là Dương Nguyên Khánh ta rồi.

Ngươi nói đi!

Có điều gì khiến ngươi hoang mang?

Chương 933 : Thu hoạch ngoài ý muốn . (3)La Sĩ Tín cắn vào môi dưới một cái rồi nói:- Lúc Điện hạ còn trẻ có tham gia cuộc chiến với Đột Quyết vào năm Khai Hoàng thứ mười chín và hai mươi.

Khi đó, quân Tùy có vài lần đại chiến đều là dùng một trăm ngàn quân đại phá mấy trăm ngàn đại quân của Đạt Đầu Tây Đột Quyết.

Khi chúng ta còn ở Phong Châu cũng là lấy bảy mươi ngàn đại quân đánh bại ba trăm ngàn quân Đột Quyết.

Lần này chênh lệch hai bên còn ít hơn, một trăm ngàn đánh với hai trăm ngàn, vì sao Điện hạ lại cẩn thận như vậy?Dương Nguyên Khánh mỉm cười:- Ý ngươi muốn nói là ta bó tay bó chân không dám ra đánh có phải không?La Sĩ Tín cúi đầu:- Ty chức không có ý này, nhưng có phải Điện hạ cũng đã quá cẩn thận không?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trận chiến này ta không được để thua.

Nếu như chúng ta thua trận chiến này thì cũng là lúc Đại Tùy diệt vong, cho nên ta mới cần phải cẩn thận, rất cẩn thận.

Thà rằng để cho ba mươi ngàn quân Đột Quyết phá tan hoang nội địa Hà Đông, thà rằng để cho quân Đường chiếm lĩnh đạo Quan Nội, thà rằng để Vương Thế Sung bị tiêu diệt cũng phải đánh thắng trận chiến này.Chủ yếu là La Sĩ Tín lo lắng chuyện ba mươi ngàn quân Đột Quyết xuôi nam, tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho nội địa Hà Đông.

Đã vài lần y xin được xuôi nam giết giặc nhưng đều không được Dương Nguyên Khánh cho phép, khiến cho lòng y vô cùng lo lắng.- Thuộc hạ có thể hiểu được tình cảnh của chúng ta hiện tại, nhưng Điện hạ có thể để cho Lý Tĩnh dẫn hơn mười ngàn quân xuôi nam, vậy thì ba mươi ngàn quân Đột Quyết cũng sẽ không tạo ra hậu quả quá nghiêm trọng.Dương Nguyên Khánh hiểu được lo lắng trong lòng La Sĩ Tín, hắn liền vỗ bả vai La Sĩ Tín, cười nói:- Người không cần quá lo lắng.

Mặc dù kỵ binh Đột Quyết sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho nội địa Hà Đông, nhưng đại bộ phận dân chúng đều đã chuyển đến thành Thái Nguyên.

Cùng lắm là nhà cửa, thành trì bị phá hủy, chi cần người còn thì còn có thể xây dựng cải tạo lại.

Hơn nữa, huyện Hoắc Ấp còn có năm ngàn quân coi giữ, quân Đột Quyết cũng không thể giết đến phía nam, cùng lắm là đến được Thái Nguyên, tàn sát bừa bãi ở hai quận bờ tây sông mà thôi.

Được rồi, sắp xảy ra quyết chiến rồi, hiện tại không cần phải lo lắng chuyện ở phía nam nữa.Dừng lại một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói nhỏ:- Hiện tại quân Đột Quyết không giống với lúc trước.

Trước kia trang bị của quân Đột Quyết rất kém cỏi, bình thường đều là dân chăn nuôi, sức chiến đấu rất kém.

Nhưng hiện tại, ngoại trừ bì giáp của Đột Quyết là kém áo giáp của quân Tùy, những trang bị khác cũng không thua kém bao nhiêu.

Quan trọng hơn là, lần này Khả Hãn Đột Quyết thân chinh, dẫn theo một trăm ngàn quân cận vệ.

Một trăm ngàn quân cận vệ này rất có tố chất, là quân đội tinh nhuệ nhất của Đột Quyết, sức chiến đấu không thua gì kỵ binh của quân ta.

Trận chiến ngày mai, lúc bắt đầu chính là một cuộc tranh đấu năng lực chỉ huy của hai đội quân trọng giáp của hai bên rồi.

Nói thật, ta cũng không nắm chắc mười phần sẽ giành chiến thắng.La Sĩ Tín yên lặng gật đầu:- Ty chức đã hiểu.

Trận chiến ngày mai, ty chức tuyệt đối sẽ không khinh địch!Đúng lúc này, một tên lính vội vàng chạy đến thông báo:- Khởi bẩm Điện hạ, ngoài doanh có một người tự xưng là do Đại tù trưởng Hồi Hột phái tới, muốn cầu kiến Điện hạ.Dương NGuyên Khánh ngẩn ra, sứ giả Hồi Hột đến đây là có chuyện gì?

Hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng ra lệnh:- Nhanh dẫn y tới gặp ta.Lát sau, một Thiên phu trưởng trẻ tuổi được dẫn đến trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Y khom người thi lễ:- Phổ Mê Độ, Thiên phu trưởng Hồi Hột tham kiếm Sở Vương Điện hạ!Dương Nguyên Khánh thấy vóc dáng người này vô cùng uy mãnh, liền gật đầu, dùng tiếng Đột Quyết hỏi thăm y:- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?- Ta phụng lệnh của Đại tù trưởng, mang một phong thư tới cho Điện hạ.Y lấy thư ra đưa lên cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy phong thư, thư được viết bằng tiếng Đột Quyết.

Hắn nhanh chóng nhìn qua một lần, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc lập tức biến mất, sắc mặt khôi phục lại như bình thường.

Dương Nguyên Khánh dấu giếm thanh sắc hỏi:- Đại tù trưởng của các ngươi đã không muốn ra sức cho Đột Quyết, vậy tại sao hiện tại không rút lui?Thổ Mê Độ lại thi lễ:- Ty chức chỉ phụ trách truyền tin, những chuyện còn lại ty chức không có quyền trả lời!Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, đúng là có bổn phận của một thuộc hạ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Được rồi, ngươi trở về nói với Đại tù trưởng, thư của y ta đã nhận!- Ty chức cáo từ!Thổ Mê Độ thi lễ.

Y vừa định lui xuống thì Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:- Thổ Mê Độ Tướng quân có thể giúp ta một chuyện không?Thổ Mê Độ do dự một chút, cuối cùng cũng không thể từ chối sự nhờ vả do chính miệng Sở Vương đưa ra đành yên lặng gật đầu.

Dương Nguyên Khánh nói nhỏ với một gã thân binh bên cạnh vài câu, sau đó đưa cho y một cái ngân bài.Tên thân binh gật đầu, ôm quyền với Thổ Mê Độ rồi nói:- Xin mời!

Ta tới nhắn nhủ sắp xếp của Điện hạ.Dương Nguyên KHánh nhìn Phun Mễ Độ đi xa, không ngừng cười cười.

Đêm nay người này đến thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.Lúc này, La Sĩ Tín ở bên cạnh có chút lo lắng nói:- Điện hạ, thời khắc mấu chốt này cần phải đề phòng quân địch có dối trá.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát.

Thật ra, đối với việc Hồi Hột lén phái người tới cũng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, đây cũng không phải chuyện nhỏ, vừa phải đề phòng có sự dối trá, nhưng cũng phải từ sự việc này nhìn ra một tia hy vọng.- Ta biết, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.Đêm dần khuya, bọn lính đều đã chìm vào giấc ngủ.

Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở trong lều lớn suy nghĩ việc của Hồi Hột.

Chuyện này tới thật bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Dương Nguyên Khánh giao tiếp với Đột Quyết gần hai mươi năm, hắn vô cùng rõ ràng mối quan hệ giữa Đột Quyết và các bộ lạc Thiết Lặc, trước giờ bọn họ vẫn luôn là loại quan hệ nô dịch và bị nô dịch.Một dân tộc thảo nguyên hùng mạnh, đầu tiên là mang ý nghĩa chinh phục, chinh phục các dân tộc khác trên thảo nguyên cho tới khi thực lực trở thành số một trên thảo nguyên.

Kẻ chinh phục dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ sự thống trị của chính mình, còn kẻ bị chinh phục lại là loại sẵn sàng nổi dậy thoát khỏi sự chinh phục, sau đó lại đi chinh phục kẻ khác.Đúng là Đột Quyết nô dịch các bộ lạc Thiết Lặc cực kỳ sâu nặng, chúng e sợ các bộ tộc khác trở nên hùng mạnh, cho nên tích cực trọng thu tài phú của các bộ lạc Thiết Lạc.

Nhằm làm suy yếu thực lực của các bộ lạc trên thảo nguyên, hàng năm, các bộ lạc Thiết Lặc phải đem một nửa số dê bò ngựa mới đẻ giao cho Đột Quyết.Loại thuế má áp bức trầm trọng này cũng khiến cho các bộ lạc Thiết Lặc liên tiếp phản kháng, trở thành một thủ đoạn mà các Vương triều ở Trung Nguyên dùng để làm suy yếu Đột Quyết.

Trong lịch sử, phần lớn là triều Tùy lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của Đột Quyết để làm suy yếu Đột Quyết, ví dụ như nội chiến giữa Đông – Tây Đột Quyết.Nhưng tới triều Đường thì cải cách lại thành lợi dụng sự phản kháng của các bộ lạc Thiết Lặc để làm suy yếu Đột Quyết, nhưng như vậy sẽ khiến cho một dân tộc cường đại mới sinh ra trên thảo nguyên, ví dụ như Hồi Hột và Khiết Đan.Bất kể là sự phá hoại ở bên trong của triều Tùy, hoặc là tranh giành ở bên ngoài của triều Đường, thật ra cũng không phải là biện pháp để giải quyết dứt điểm vấn đề.

Muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này, phải dựa vào sắt và máu.Dương Nguyên Khánh nhìn mây đen dày đặc phủ kín bầu trời ở phương xa, khẽ thở dài một cái.

Dù bất kể thế nào cũng có thể lợi dụng sự phản loạn của Hồi Hột, nhưng không phải trên chiến trường mà là ở thời kì hậu chiến, thời kì xây dựng lại trận tự trên thảo nguyên sau cuộc chiến này.Lúc này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh chuyển hướng về phía phương bắc, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong đối với cuộc đại chiến ngày mai.Trong đêm đen, gió lạnh gào thét, một đội kỵ binh đang chạy gấp trên thảo nguyên.

Thiên phu trưởng trẻ tuổi Thổ Mễ Độ dẫn theo ba mươi mấy tùy tùng một đường chạy thẳng.Ở phía sau y, ngoại trừ hơn mười tùy tùng mà y dẫn theo còn có hơn hai chục thám báo của quân Tùy.

Bọn họ đều mặc quân trang của Đột Quyết, cầm đầu là một gã Giáo úy chừng ba mươi tuổi, tên là Chung Căn Sinh, là người Thái Nguyên, có thể nói tiếng Đột Quyết một cách lưu loát, đã từng tham gia cuộc chiến chống Đột Quyết ở Phong Châu.

Lần này y phụng mệnh Dương Nguyên Khánh tiến vào khu đại doanh của Đột Quyết.Tâm tình của Thổ Mê Độ có chút trầm trọng, y không biết mình dẫn quân Tùy tiến vào khu đại doanh có phải là một quyết định chính xác hay không, nhưng y vô cùng hiểu rõ tâm tư của Đại tù trưởng.

Đại tù trưởng hy vọng Hồi Hột có thể có được lợi ích dù thắng hay bại.

Nếu quân Tùy thất bại, bọn họ có thể cướp lấy chiến lợi phẩm từ quân Tùy, nhưng nếu Đột Quyết thất bại, bọn họ sẽ thu được thứ quý giá nhất, là tự do.Nhưng thanh niên Thổ Mê Độ lại hy vọng Đột Quyết thất bại.

Y cho rằng chiến lợi phẩm dù quý giá mấy cũng không thể sánh được với tự do, thậm chí Hồi Hột còn có thể thay thế Đột Quyết.

Chính vì những suy nghĩ đó mà y dứt khoát đáp ứng trợ giúp thám báo quân Tùy.Đội kỵ binh nhằm hướng tây bắc chạy gấp.

Trinh sát tuần tra của Đột Quyết bao phủ một phạm vi chừng mười dặm.

Ở phía ngoài, Đột Quyết bố trí hai mươi ngàn lính gác, chia làm ba phòng tuyến, nghiêm ngặt đề phòng quân Tùy lợi dụng đêm tối tập kích đại doanh, nhưng tuyến phòng ngự ở phía tây lại do chính quân Hồi Hột phụ trách.Đội kỵ binh dần đến gần trạm gác.

Trong đêm đen, một đội trinh sát tuần tra gào thét chạy tới.

Hơn trăm cây cung nhắm thẳng vào bọn họ:- Đứng lại!

Chương 934 : Đêm trước trận huyết chiếnThổ Mê Độ liền tiến lên trả lời:- Ta, Thổ Mê Độ phụng lệnh Đại tù trưởng ra ngoài làm việc!Y giơ một cái kim tiễn lên.

Lũ lính gác này đều biết y là đệ nhất dũng sĩ của Hồi Hột, lại thấy y có kim tiễn của Đại tù trưởng liền lui xuống.

Thổ Mê Độ giục ngựa dẫn mọi người tiếp tục chạy về hướng đại doanh.

Liên tiếp vượt qua hai trạm gác, lúc này, đội kỵ binh chỉ còn cách đại doanh không đầy một dặm, đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đen nhanh của lều trướng Đột Quyết.Thổ Mê Độ ghìm chặt chiến mã, quay đầu trầm giọng nói với Chung Căn Sinh:- Ở phía trước đã không còn trinh sát tuần tra rồi, ta cũng chỉ có thể trợ giúp đến đây thôi.

Khẩu lệnh đêm nay là “Đêm trước đại chiến”, các ngươi tự bảo trọng đi!Chung Căn Sinh chắp tay thi lễ với y:- Đa tạ!Y khoát tay lên, dẫn theo mười chín tên thám báo chạy vội về hướng đông.

Thổ Mê Độ nhìn bóng dáng của họ dần xa, không khỏi lắc đầu, giục ngựa chạy về hướng đại doanh của Hồi Hột.Chung Căn Sinh dẫn theo mười chín thám báo, đầu đội mũ thoát hồn, mặc áo da dày, bên ngoài là bì giáp chắc chắn, dùng lông trâu già thật dày che mặt, hoàn toàn giống với cách ăn mặc của kỵ binh Đột Quyết.

Bọn họ chạy dọc theo đại doanh, gấp gáp chạy về hướng đông.Chung Căn Sinh là một lão trinh sát, đối với cách hạ trại của Đột Quyết y nắm rõ như lòng bàn tay.

Bọn họ đã vượt qua ba trạm gác, chỉ cần không tiến vào khu vực Vương trướng thì cũng sẽ không gặp phải rắc rối gì.

Hai mươi thám báo này đều được tuyển chọn cẩn thận, ngoại trừ Chung Căn Sinh và hai gã thám báo khác là người Hán, còn lại mười bảy người đều là bộ lạc Ô Đồ của người Đột Quyết.Bọn họ tiến vào đại doanh Đột Quyết ở một khu đóng quân khá yên lặng.

Đại bộ phận binh lính Đột Quyết đều đã đi ngủ, dọc theo đường đi không có một người nào chặn bọn họ lại để hỏi han.Đi thẳng vài dặm, đi tiếp sẽ đế khu Vương trướng rồi.

Trên mặt đất có chiến hào, nhiều đội quân cận vệ Đột Quyết qua lại tuần tra, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.

Chung Căn Sinh quay đầu gật gật với mọi người, đã có thể hành động.

“Tạch…!” một tiếng, một cây đuốc được đốt lên, ngay sau đó, hai mươi cây đuốc được thắp lên.

Bọn họ bắt đầu phát động, tay cầm đuốc chạy về phía doanh trướng, bắt đầu châm lửa vào từng căn lều lớn.Từng căn lều lớn bị đốt cháy, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.

Vô số binh lính Đột Quyết từ trong lều lớn chạy ra, lớn tiếng quát to, liều mạng dập lửa ở những căn lều bị đốt cháy.

Trong đại doanh Đột Quyết là một mảnh hỗn loạn.Đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát đứng trước lều lớn nhìn ánh lửa ở phía xa.

Bỗng nhiên, y quay đầu lại liếc mắt nhìn Thổ Mê Độ một cái.Thổ Mê Độ cúi đầu.

Bùi Tát lại quay đầu nhìn ánh lửa ở phương xa, trong mắt y cũng lóe lên một đóa hoa lửa của niềm hy vọng.Có lẽ đúng như lời của Thổ Mê Độ, tự do còn quan trọng hơn của cải.Khả Hãn Hiệt Lợi cũng đã bị kinh động.

Y chạy ra khỏi Vương trướng, nhìn ánh lửa ngút trời ở phương xa.

Y vội vàng hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?Có tên lính vội chạy tới bẩm báo:- Khả Hãn, có gian tế quân Tùy trà trộn vào đại doanh, đốt lều trại.

Hiện tại quân ta đang lùng bắt bọn chúng.Khả Hãn Hiệt Lơi giận quá liền giậm chân một cái, gấp gáp ra lệnh:- Lệnh cho quân cận vệ lập tức xuất động, xếp thành hàng chờ lệnh, phòng ngừa quân Tùy tập kích đêm!Một trăm ngàn kỵ binh cận vệ quân của Đột Quyết xuất động.

Bọn họ xếp thành hàng trên cánh đồng bát ngát trước đại doanh, chỉnh đốn trang bị chuẩn bị chiến tranh.

Nhưng ngoại trừ màn đêm đen kịt trên thảo nguyên, ngoại trừ gió Bắc lạnh căm căm gào thét ra thì không thấy bất kỳ bóng dáng nào của quân Tùy.Mục đích của quân Tùy chỉ là nhiễu loạn quân tâm, quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của quân Đột Quyết, cũng không có kế hoạch tập kích đêm.

Trận lửa lớn này đã quấy rối quân Đột Quyết suốt một đêm, đại đa số binh lính Đột Quyết đều lo lắng cho đến bình minh, một đêm không ngủ.

Trời dần sáng.

“Ô…

ô..!”

Vô số tù và trong đại doanh quân Tùy được thổi lên, tiếng kèn trầm thấp trên thảo nguyên cũng vang lên.

Đây chính là tiếng báo hiệu đại chiến đã đến.Binh lính quân Tùy đều mặc áo giáp, đội nón sắt, thu thập chiến mã, trường mâu bén nhọn, lưỡi đao sắc bén, dây cung cũng được đổi sang dây mới, từng mũi trường tiễn được cho vào trong lọ tên.

Chiến mã đã ăn no, binh lính cũng đã để lại di chúc và tài vật cho người nhà, cẩn thận gói kỹ, yên lặng giao cho Giáo úy.Dưới sự thúc giục không ngừng của tiếng kèn, bọn lính xoay mình lên ngựa, tụ tập thành từng đội kỵ binh, tiến đến xếp hàng ở cửa đại doanh phía bắc, nhằm hướng mấy ngàn lá cờ lớn tung bay phần phật ở ngoài mấy chục dặm ở đại doanh Đột Quyết mà tiến tới.Nhưng chỉ mới đi được hơn chục dặm, một gã thám báo chạy vội tới, nhằm hướng đại kỳ chủ soái quân Tùy của Dương Nguyên Khánh bẩm báo:- Đại quân Đột Quyết đã xuôi nam, hiện tại còn cách ngoài hai mươi dặm!Dương Nguyên Khánh khoát tay ra lệnh:- Đại quân dừng lại, bày trận!Tám mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bắt đầu bày trận lần nữa, chia làm ba cánh quân, tả hữu và trung quân.

Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn dắt năm mươi ngàn đại quân ở trung quân, hai cánh trái phải, mỗi cánh có mười lăm ngàn người.

Chủ tướng tả quân là Đại tướng La Sĩ Tín, phó tướng Vương Quân Khuếch.

Chủ tướng hữu quân là Đại tướng Bùi Hành Nghiễm, phó tướng Tạ Ánh Đăng.

Chủ tướng hậu quân là Ngưu Tiến Đạt, y dẫn mười ngàn quân theo sau.Lần này quân Tùy chủ yếu lấy kỵ binh làm chủ, ngoài ra còn có sáu ngàn mạch đao trọng giáp binh và bốn ngàn cường nỏ binh.

Năm ngàn trọng giáp kỵ binh thì giao cho Lý Tĩnh, y dẫn mười lăm ngàn quân đứng ở cạnh sườn, làm quân sinh lực, sẽ xuất hiện vào thời khắc trọng yếu của cuộc chiến.Tám mươi ngàn quân Tùy ở trên thảo nguyên đã chỉnh đốn xong.

Mấy ngàn cán cờ lớn phân bố ở phía trước chiến tuyến dài chừng ba dặm, gió thổi lá cờ bay phần phật.

Sĩ khí quân Tùy dâng cao, binh lính ngẩng cao đầu, sát khí đằng đằng.

Chiến mã ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự khẩn trương của đại chiến trước mắt, cúi đầu, miệng phát ra tiếng Xi..Xiiii, lỗ mũi phát ra tiếng phì phì.Lúc này, hơn chục thám báo quân Tùy hướng đại trận của quân Tùy chạy tới, bọn họ chính là đám người Chung Căn Sinh đi tập kích đại doanh Đột Quyết đêm qua.

Lúc đầu, quân Tùy cho rằng bọn họ đã hi sinh, nhưng không ngờ là lúc này bọn họ lại xuất hiện, khiến cho khắp đại trận quân Tùy vang lên tiếng vui mừng.Ngay tại thời điểm tiếng hoan hô vang lên trong trận hình quân Tùy thì ở phương xa bỗng truyền đến tiếng kèn dồn dập, một đoàn dài ước chừng mười dặm cuối cùng cũng xuất hiện trên thảo nguyên.Đêm qua, sự quấy nhiễu của quân Tùy chỉ có thể coi là một khúc nhạc dạo, không ảnh hưởng gì đến quyết tâm đánh bại quân Tùy của Khả Hãn Hiệt Lợi, cũng không thể ngăn cản hai bước chân xuôi nam của hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết.Nó chỉ tạo ra ảnh hưởng rất nhỏ ở một vài mặt như thể lực và tâm trạng của binh lính Đột Quyết.

Sự ảnh hưởng rất nhỏ này tạm thời còn chưa thể nhận ra, chỉ trong khi đại chiến được một thời gian dài, khi một lượng lớn thể lực đã bị tiêu hao thì nó mới từ từ biểu hiện ra ngoài.Đối với Khả Hãn Hiệt Lợi mà nói, trận chiến này cũng là do tình thế bắt buộc.

Hiện tại trên thảo nguyên, bão tuyết đang tàn sát bừa bãi, bão tuyết sắp kéo đến phía nam, y đã không còn đường lùi nữa rồi.Mặc dù là phải tử chiến đến cùng nhưng Khả Hãn Hiệt Lợi vẫn tràn đầy tin tưởng.

Y có hai trăm ngàn quân tinh nhuệ, gấp đôi quân Tùy.

Trận chiến này y giành thẳng lợi là điều không phải nghi ngờ.Nhưng Khả Hãn Hiệt Lợi cũng biết, chỉ tin tưởng thôi là chưa đủ, còn cần phải bày binh bố trận, cần phát huy lú giao chiến.

Trong quá khứ, Đột Quyết và quân Tùy từng giao chiến nhiều lần, có rất nhiều kinh nghiệm và giáo huấn, y nhất định phải tiếp thu.Trong số hai trăm ngàn đại quân của y, quân Đột Quyết có một trăm hai mươi ngàn người, trong đó có một trăm ngàn quân cận vệ.

Quân cận vệ là một loại chế độ do Khả Hãn Khải Dân sáng tạo ra, lựa chọn những binh lính tinh nhuệ nhất trong các bộ lạc Đột Quyết tạo thành.Bọn họ không hề tham gia hoạt động chăn nuôi, chỉ chuyên trách chức nghiệp binh sĩ, phụ trách bảo vệ Khả Hãn, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện kỹ lưỡng, là tinh nhuệ trong đại quân Đột Quyết, do mười Vạn phu trưởng thống lĩnh, trực tiếp nhận sự chỉ huy từ Khả Hãn Đột Quyết.Ngoại trừ một trăm hai mươi ngàn quân Đột Quyết thì còn có tám mươi ngàn quân liên hiệp.

Tiết Diên Đà và Hồi Hột đều có bốn mươi ngàn người, phân bố ở hai cánh.

Khả Hãn Hiệt Lợi đã hứa hẹn với bọn họ, chỉ cần trận chiến này có thể đánh bại quân Tùy, tiền tài và phụ nữ của triều Tùy mặc cho bọn chúng đánh cướp, sẽ không tiến hành phân phối.- Khả Hãn!

Quân Tùy đã ở phía trước rồi.Một gã Vạn phu trưởng chỉ về phía tiền phương hô to.Ánh mắt Hiệt Lợi Khả Hãn híp lại, y cũng đã nhìn thấy quân Tùy các đó hơn mười dặm.

Y giơ cánh tay lên ra lệnh:- Toàn quân giảm tốc độ.

Đến cách ba dặm thì dừng lại!Hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, lấy mười ngàn người làm một phương trận, chia làm hai mươi cái phương trận lớn, che trời phủ đất, gần như bao phủ toàn bộ thảo nguyên.Trường mâu được giơ cao, dày đặc như rừng rậm.

Đội ngũ chậm rãi nhằm hướng đến tiền phương bước đến, càng ngày càng gần.

Khi đại quân còn cách quân Tùy chừng ba dặm thì đồng loạt dừng lại.Từng đợt gió lạnh thổi qua thảo nguyên, một con chuột chũi từ dưới vùng đất nằm giữa hai quân chồi lên, quay đầu nhìn về hai phía liền lập tức hoảng sợ, vội vàng chui vào hang, không dám ra nữa.

Trên bầu trời, mây đen âm trầm kéo đến.

Chương 935 : Đại chiến Tùy ĐộtTrong đội hình trung quân của quân Tùy, ở bên cạnh soái kỳ có một toàn mộc tháp cao đến hai trượng, đây chính là đài chỉ huy của quân Tùy.

Trên tháp, ngoại trừ chủ soái Dương Nguyên Khánh và hai gã quân lính truyền lệnh ra còn có tám gã kỳ thủ.Dưới mộc tháp bày sẵn ba mươi sáu cái trống lớn và mười cái chuông đồng.

Tiếng trống và tiếng chuông là để chỉ huy quân Tùy tiến tới hoặc lùi về sau, còn tám gã kỳ thủ là để chỉ huy quân đội một cách cụ thể.Trên mộc tháp, Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khoảng không âm u.

Từng đoàn từng đoàn mây đen như mực quay cuồng ở bầu trời phương bắc.

Hắn cảm thấy hôm nay, trong không khí rét lạnh còn có một tia ướt át.- Bão tuyết sắp đến rồi!Dương Nguyên Khánh lẩm bẩm.Trong đại trận của Đột Quyết, rất nhiều binh lính cũng không an lòng, quay đầu nhìn về bầu trời phương bắc.

Từng đoàn từng đoàn mây đen như mực không ngừng quay cuồng.

Tối hôm qua, những đám mây này còn ở tít phương bắc xa xôi, vậy mà hôm nay đã ở gần trong gang tấc rồi.

Tất cả người trên thảo nguyên đều biết điều này có ý nghĩa như thế nào, bão tuyết sắp cuốn tới đây.Chỉ có duy nhất Khả Hãn Hiệt Lợi là có vẻ mặt coi thường, không thèm để ý đến bão tuyết sắp đến.

Trong lòng của y đang tràn đầy sát khí, có một loại cảm giác mãnh liệt muốn vung đao xông lên chém giết quân Tùy, y sắp không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi.Khả Hãn Hiệt Lợi chậm rãi rút chiến đao ra.

Ánh mắt dừng lại trước trận hình của quân Tùy, y biết rõ trong hàng ngũ dày đặc của quân Tùy chắc chắn có cất giấu trọng giáp bộ binh, y biết rõ sự lợi hại của loại trọng giáp bộ binh này.

Quân Tùy còn có nỏ tên, y nhất định phải phái ra một chi quân đội ngăn chặn nỏ tên của quân Tùy.- Đạt Hãn!Khả Hãn Hiệt Lợi lớn tiếng quát lên.Một gã Vạn phu trưởng, dáng người khôi ngô bước ra khỏi hàng thi lễ:- Nguyện vì Khả Hãn ra sức!- Trận thứ nhất do ngươi đánh.

Nếu như ngươi không chết, nữ nhân trong thành Thái Nguyên tùy ngươi lựa chọn.Vạn phu trưởng cất tiếng cười dữ tợn:- Ta muốn nữ nhân của Dương Nguyên Khánh!Quan quân Đột Quyết cất tiếng cười to.

Trong mắt Khả Hãn Hiệt Lợi hiện lên một tia không hài lòng, nhưng y lập tức che dấu nó đi, trầm giọng nói:- Như ta nói, nữ nhân bên trong thành Thái Nguyên tùy ngươi lựa chọn.Khả Hãn Hiệt Lợi không để cho y tiếp tục làm càn, vung chiến đao lên:- Xuất chiến!"

Ô …"

Tiếng kèn trầm thấp vang lên trong đại trận của Đột Quyết.

Một phương trận tạo thành từ mười ngàn quân cận vệ Đột Quyết chợt phát động, vạn mã lao nhanh, trường mâu như rừng.

Quân Đột Quyết xung phong, khí thế như hồng thủy tích tụ tuôn gào thét tuôn trào, tiếng reo hò không dứt, nhằm thẳng hướng quân Tùy lao tới.Dưới sự che phủ của những đám mây đen, đại chiến Tùy Đột cuối cùng cũng đã bắt đầu.Người Đột Quyết khi tác chiến thường chú ý đến một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, chú ý đến khí thế.

Mà quân đội Trung Nguyên khi tác chiến lại chú ý đến phòng thủ phản kích.

Loại phương thức tác chiến khác nhau này đã dẫn phát ra ưu thế của cung tên trong quân đội Trung Nguyên.Mặc dù hiện tại, quân cung tiễn của Đột Quyết ở cuối thời Tùy đã có tiến bộ nhảy vọt, đã có thể phân cao thấp với quân Tùy, nhưng hình thức và phong cách tác chiến có từ mấy trăm năm qua vẫn không thay đổi, luôn là quân đội du mục thảo nguyên xung phong, tiên phát chế nhân (1), còn quân đội Trung Nguyên thì phòng thủ, chờ cơ hội phản kích.(1) Hành động trước để kiềm chế đối phương.Quân Tùy sớm đã sắp xếp trận hình.

Bốn ngàn cường nỏ quân xếp thành hàng ở phía trước, hai người một tổ, khiêng một cây nỏ thật lớn trên vai, đây chính là Đại Hoàng Nỏ của quân Tùy.

Nếu như thuận gió, cường nỏ sát thương hiệu quả nhất trong phạm vi hai trăm bốn mươi bước.

Nhưng bây giờ là ngược gió, sức gió lại mạnh mẽ, hiệu quả sát thương giảm xuống, chỉ còn khoảng một trăm tám mươi bước.Bọn họ phát động đợt công kích thứ nhất.

Sau khi đợt công kích thứ nhất kết thúc, bọn họ liền thay đổi thành trường thương binh, bày trận hình phòng ngự đài chỉ huy.Ở phía sau cường nỏ quân là sáu ngàn cung kỵ binh, bọn họ phụ trách đợt công kích thứ hai.

Sau khi cung tên của đợt thứ hai được bắn ra, cung kỵ binh rút lui về phía sau sáu ngàn trọng giáp bộ binh ở hai cánh, đi theo bên cạnh để bảo hộ trọng giáp bộ binh.Ở phía sau cung kỵ binh là sáu ngàn mạch đao quân.

Bọn họ chính là mấu chốt để Dương Nguyên Khánh giành lấy thắng lợi ở cuộc chiến lần này, do Á tướng Lý Trọng Uy, thân cao sáu thước bảy chỉ huy.

Trong quân Tùy, y là người có hình thể to lớn xếp thứ hai, gần bằng Dương Nguy, nhưng y lại không mập mạp như Dương Nguy mà là vai rộng eo thon, sức lực lớn vô cùng.Sáu ngàn mạch đao trọng giáp binh lấy hai trăm người làm một tổ, tổng cộng là ba mươi tổ.

Bọn họ xếp thành hàng chỉnh tề.

Sáu ngàn mạch đao trong gió rét giống hệt một mảnh rừng rậm sắc bén.

Mặc dù bọn họ yên lặng đứng sừng sững ở đó, nhưng sát khí trong người bọn họ sớm đã đạt đến giới hạn của bản thân.Dương Nguyên Khánh đứng trên đài chỉ huy, ánh mắt dừng lại trên mười ngàn kỵ binh Đột Quyết đang mãnh liệt đánh tới.

Hắn đã nhìn thấu chiến thuật của Khả Hãn Hiệt Lợi, trước tiên phái ra mười ngàn kỵ binh đến phá hư cung nỏ quân của mình.

Hắn cười lạnhtiếng, mười ngàn kỵ binh này coi như đến giúp quân mình tăng thêm sĩ khí đi.- Giữ nguyên kế hoạch bắn, chuẩn bị!Trên đài chỉ huy, một lá cờ lệnh màu vàng được phất liên tục.

Chỉ huy của bốn ngàn trọng nỏ bộ binh là Lang tướng Chu Bình nhìn thấy hoàng kỳ liền lớn tiếng hét to:- Chuẩn bị bắn!Hai ngàn trọng nỏ bộ bình nâng Đại Hoàng Nỏ nặng bảy thạch lên, đầu mũi tên sắc bén nhằm thẳng vào kỵ binh Đột Quyết ở nơi xa đang gào thét xông tới.

Kỵ binh Đột Quyết như muốn thổi bay thảo nguyên, khí thế hừng hực, tiếng võ ngựa gõ kịch liệt lên mặt đất, phát ra tiếng ù ù như sấm động, mặt đất cũng bị chấn động muốn vỡ ra.Ngay khi khoảng của đợt sóng kỵ binh thứ nhất của Đột Quyết còn cách quân Tùy khoảng ba trăm bước, Khả Hãn Hiệt Lợi hạ lệnh cho toàn quân tấn công.

Chiến đao của y giơ về phía trước, giọng khà khàn hô to:- Toàn quân xông lên, giết!'Đông!

Đông!

Đông!

Đông!' Tiếng trống trận thật lớn vang lên khắp thảo nguyên.

Một trăm chín mươi ngàn đại quân đồng thời phát động tấn công, liếc mắt một cái liền thấy kỵ binh Đột Quyết tạo thành một mảng đen như đại dương, bốn bề nổi sóng, mãnh liệt lao thẳng vào trận địa của quân Tùy.Lúc này, Khả Hãn Hiệt Lợi sẽ không phạm phải bất cứ sai lầm nào như trước đây.

Ưu thế lớn nhất của y chính là lực lượng khổng lồ, y sẽ không đi đấu trận pháp với quân Tùy, sẽ không để cho quân Tùy tiêu diệt từng bộ phận của quân mình.

Chỉ có để cho hai trăm ngàn đại quân cùng xông lên mới có thể phát huy hết ưu thế của chính mình.Hai trăm ngàn đại quân cùng lúc tấn công tạo ra một khí thế hùng mạnh đủ để làm cho bất kỳ một đối thủ nào cũng phải cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng Dương Nguyên Khánh đứng trên đài chỉ huy lại không chút dao động.Cho dù hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết là biển rộng mênh mông mãnh liệt, vậy thì cũng không thể nào phá vỡ tảng đá ngầm là quân Tùy.

Bất kể là quân Đột Quyết chém giết thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ thua trong tay quân Tùy.Dương Nguyên Khánh không chút biến sắc, nhìn chăm chú vào trận đánh với mười ngàn kỵ binh ở phía trước.

Đối phương đã đến khoảng cách ngoài hai trăm bước rồi, một số binh lính Đột Quyết không nhịn nổi đã giương cung bắn tên.

Mưa tên bay đầy trời nhưng hai ngàn cái cương nỏ vẫn không chút động đậy.Đã giết đến ngoài một trăm tám mươi bước.- Có thể bắn!Ngạy tại thời điểm Dương Nguyên Khánh thốt ra mệnh lệnh, Lang tướng Chu Bình, chỉ huy cường nỏ cũng hô to một tiếng:- Bắn!Hai ngàn mũi tên bằng sắt dài một thước chín tấc đồng thời được bắn ra, lực bắn vô cùng cường đại.

Hai ngàn mũi tên sắt giống hệt một mảnh bóng đen dày đặc, nháy mắt đã chiếu vào kỵ binh Đột Quyết đang chồm chồm xông tới.Tên sắt bắn thủng tấm chắn của kỵ binh Đột Quyết, tiếng kêu thảm thiết vang lên thành từng mảnh.

Những kỵ binh Đột Quyết chạy ở phía trước ngã thành từng bầy, chiến mã bị bắn thủng thân thể, máu tươi phụt ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Lượt thứ nhất có chừng năm trăm người bị trúng tên, nhưng nhóm nỏ binh cũng không thèm nhìn đến kết quả.

Động tác của bọn họ rất nhanh, phối hợp thuần thục, trong nháy mắt sau khi tên sắt được bắn ra, bọn họ lập tức đạp cung kéo dây, một người nâng nỏ, một người lấy tên thả vào máng, lưu loát như nước chảy.Mấy trăm người tử trận đối với mười ngàn kỵ binh mà nói cũng không tạo ra bất kỳ sự ảnh hưởng nào.

Tốc độ của kỵ binh Đột Quyết nhanh hơn, đã vợt tới khoảng cách một trăm hai mươi bước.

Không cần chờ sự chỉ huy thống nhất, đượt cường nỏ thứ hai được bắn ra, tên sắt như gió táp mưa sa bắn rào rào về phía kỵ binh Đột Quyết.Một lớp kỵ binh Đột Quyết dày đặc lại ngã xuống.

Lúc này lượng người trúng tên đã tăng lên, hơn tám trăm người bị bắn ngã ngựa.

Theo thời gian mà xem xét, cường nỏ quân còn có cơ hội công kích lần thứ ba, nhưng trên phương diện chiến thuật lại không cho phép.Đây là bởi vì tầm bắn sát thương của kỵ cung Đột Quyết là tám mươi bước, nỏ quân cần có thời gian để lùi lại, nhất định phải rút lui trước khi quân địch tiến vào phạm vi trăm bước, nếu không sẽ tạo thành thương vong vô cùng nghiêm trọng, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với cung kỵ binh ở phía sau.Lang tướng Chu Bình ra lệnh một tiếng:- Rút lui!Bốn ngàn trọng nỏ bộ binh nhặt trường mâu dưới mặt đất lên, như thủy triều chạy sang hai cánh rút ra phía sau, lộ ra một loạt cung kỵ binh xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Đây là chiến pháp cung nỏ truyền thống, nỏ trước cung sau, lợi dụng cách bắn dài ngắn khác nhau để tạo ra sát thương hiệu quả đối với kỵ binh quân địch.Lúc này, kỵ binh Đột Quyết đã tiến vào phạm vi dưới trăm bước.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ rất thành thạo, chân điều khiển ngựa, lợi dụng sức eo và lực cánh tay ở tốc độ cao để bắn cung.Rất nhiều kỵ binh của quân Tùy cũng có thể làm như vậy, nhưng cần phải có tài năng hoặc trải qua huấn luyện gian khổ mới có thể làm được.

Nhưng kỵ binh Đột Quyết như thể là được trời ban cho kỹ năng này, bọn họ không cần huấn luyện đã có thể thực hiện một loạt động tác có độ khó tương đối cao.Ngay tại thời điểm tám ngàn kỵ binh Đột Quyết đồng loạt bắn tên, sáu ngàn cung kỵ binh cũng bắn ra vòng tên thứ nhất.

Mưa tên đan vào nhau trên không trung, tạo thành một cái lưới tên dày đặc.

Chương 936 : Huyết chiến sa trườngTrong những năm Khai Hoàng và giai đoạn đầu những năm Đại Nghiệp, kỹ thuật cung tiễn của người Đột Quyết rất kém, phần lớn được chế tạo thô ráp, hơn nữa đa số là đơn cung, tầm bắn chỉ ba bốn mươi bước, khoảng cách sát thương hữu hiệu cũng chỉ có hơn hai mươi bước.

Bởi vậy cung tiễn vẫn là điểm yếu của người Đột Quyết.Nhưng vào cuối đời Tùy xảy ra đại loạn, một lượng lớn thợ thủ công người Hán bỏ trốn vào thảo nguyên tị nạn, mang đến kỹ thuật chế tạo cung tiễn tiên tiến, đồng thời đại lượng cung tiễn cũng chảy vào Đột Quyết thông qua đủ loại đường khác nhau, khiến cho trình độ cung tiễn của người Đột Quyết đột nhiên tăng mạnh.Dưới tình huống như vậy, những chiến thuật cũ truyền thống đã không còn thích hợp, ví dụ như bố trí cung kỵ binh ở vị trí thứ hai, trước đây Đột Quyết cung nỏ yếu kém, cung kỵ binh còn có thể bắn được ba lượt tên, sát thương được lượng lớn kẻ thù.Nhưng hiện tại cung kỵ binh đã không còn ưu thế chút nào, thậm chí đối với tốc độ cao của kỵ binh Đột Quyết, họ còn trở thành mục tiêu tĩnh mặc sức tấn công.Dù rằng Dương Nguyên Khánh đặt ở vị trí thứ hai vẫn là cung kỵ binh, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ cũng không phải là sát thương quân địch, tất nhiên sát thương quân địch thì phải là nhiệm vụ của bọn họ rồi, nhưng đó không phải là duy nhất.Nhiệm vụ quan trọng hơn của bọn họ là yểm hộ và bảo vệ trọng nỏ quân phía sau và trọng giáp mạch đao quân ở hai bên cánh.Dày đặc tên bắn của hai quân đan xen vào nhau trên không trung, hơn một ngàn kỵ binh Đột Quyết ngựa đổ, người ngã nhào trên mặt đất, cung kỵ binh của quân Tùy cũng xuất hiện thương vong, trong đội ngũ cung kỵ binh vang lên một loạt âm thanh kêu la thảm thiết, hơn bốn trăm kỵ binh quân Tùy bị bắn trúng ngã xuống.Đây là bởi vì đội hình kỵ binh Đột Quyết có khoảng cách trước sau quá lớn, chỉ có gần một nửa kỵ binh có thể bắn tên đến đội ngũ quân Tùy, mặc dù như vậy cung kỵ binh quân Tùy vẫn liên tiếp xuất hiện thương vong không ngừng.Kỵ binh Đột Quyết đã vọt tới bên ngoài năm mươi bước, lam kỳ trên đài chỉ huy vẫy vẫy, ra lệnh cho cung kỵ binh rút lui sang hai bên.Cung kỵ binh nhanh chóng lui ra, hộ vệ mạch đao quân ở hai cánh, bọn họ treo lên cung tiễn, vũ khí trong tay trở thành trường mâu và tấm chắn, sắp hàng thành trận thế, bày trận dày đặc hai bên mạch đao quân.Cùng lúc cung kỵ binh tán ra như sương khói, vũ khí sắc bén nhất của quân Tùy rốt cục xuất hiện trước mắt người Đột Quyết.

Sáu ngàn mạch đao quân giáp trụ sáng loáng, bày ra thế trận chặt chẽ, giống như tường đồng vách sắt.

Mạch đao sắc bén đột nhiên chém ra, đâm sâu ngập cán, mũi đao tụ tập dày đặc gào thét nhắm tới kỵ binh Đột Quyết.Kỵ binh Đột Quyết vội vã xông ra vài chục bước bên ngoài, đội ngũ kỵ binh phía trước thấy hiện lên trước mắt dày đặc ánh đao giáng xuống, bọn họ tuyệt vọng hét thảm, ngã xuống mặt đất, chiến mã cũng đi theo hý lên rên rỉ, bọn họ đã không có cách nào thay đổi được vận mệnh bi thảm của chính mình.Hải triều mạnh mẽ rốt cục đánh lên dải đá ngầm san hô cứng rắn, nhưng kết quả cuối cùng lại là sóng biển bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.

Kỵ binh Đột Quyết ầm ầm đánh vào mạch đao quân dày đặc, chỉ trong nháy mắt máu thịt văng tung tóe, chân tay đứt gãy, sương máu tràn ngập…Mùi đất trong không khí lúc này biến thành mùi máu tươi, làm cho người ta cảm giác buồn nôn.

Theo làn sóng xung kích tán đi, trước trận mạch đao lập tức xuất hiện thi cốt xếp thành tường thịt, bề rộng hơn ba trượng, dài hơn hai dặm.

Xác ngựa và xác người hỗn tạp cùng một chỗ, không thể phân biệt.Trong số kỵ binh Đột Quyết tử vong, một phần là bị mạch đao đâm chết, còn lại phần lớn là bị đồng bạn va chạm giẫm đạp lên nhau.Nhưng đối với mạch đao quân mà nói, đây là kết quả hiển nhiên của việc kỵ binh trận tấn công mạch đao trận.

Bọn họ nhắm mắt làm ngơ, dưới mệnh lệnh thét ra của Á tướng Lý Trọng Uy, đồng loạt đứng dậy, mạch đao bổ chém, đạp trên thi thể quân địch hướng tới kỵ binh Đột Quyết mà đánh…

Trên đài chỉ huy, Dương Nguyên Khánh cũng không quan tâm chú ý đến đợt sóng thứ nhất tấn công tới của kỵ binh Đột Quyết, đó chẳng qua chỉ là người Đột Quyết hỏi đường mà quăng ra một tảng đá, địch nhân chân chính vẫn còn ở phía sau, mười chín vạn đại quân che trời phủ đất đánh tới.Lúc này bất luận kỳ mưu, kế sách nào cũng đều không thể thực hiện, bất luận thế trận nào cũng bị bao phủ bởi biển người đại quân Đột Quyết, bất luận lời chỉ huy nào cũng không thể truyền đạt ra ngoài, chiến tranh trở về giống như thời kỳ nguyên thủy, xem thực lực ai mạnh, xem tố chất huấn luyện quân đội, xem binh lính của ai dũng mãnh ngoan cường.Giờ đây phụ trách bảo hộ trung tâm chỉ huy, đại tướng Dương Nguy ý thức được tình hình không ổn, đài chỉ huy rất bắt mắt, sẽ trở thành trọng điểm tiến công của đại quân Đột Quyết, vô cùng nguy hiểm.

Hắn chạy lên trước lo lắng hô to:- Điện hạ, đài chỉ huy không còn an toàn, mời điện hạ đi xuống!Dương Nguyên Khánh dường như không nghe thấy tiếng la, hắn vịn lan can, ngắm nhìn cách xa ba dặm ở bên ngoài đông nghìn nghịt đại quân Đột Quyết đang giết tới.

Trong lòng hắn lúc này dấy lên ngọn lửa dũng mãnh đã lâu không cháy, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không tự thân ra trận giết địch, có lẽ hôm nay, hắn lại một lần nữa đại khai sát giới.- Truyền lệnh cho Lã Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm, ra lệnh cho bọn họ phối hợp tác chiến tại trung quân, tả hữu hai cánh tự chỉ huy.Lúc này, thống nhất chỉ huy đã không còn phù hợp với chiến trường, chỉ có thể ủy quyền cho các chủ tướng từng lộ quân, ra lệnh cho bọn họ linh hoạt tác chiến.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống đài chỉ huy, nhìn Dương Nguy nói:- Bảo hộ soái kỳ, nếu soái kỳ bị đoạt, ngươi xách đầu tới gặp ta!- Tuân lệnh!Dương Nguy nhảy lên lạc đà, tay cầm đại chùy hướng về phía soái kỳ chạy tới, hắn phụ trách chỉ huy bốn ngàn cường nỏ quân đã chuyển sang dùng trường thương.

Trường thương quân xếp thành hình phương trận, một tay cầm tấm chắn, một tay nắm chắc trường thương, vây xung quanh cờ Xích Ưng viền vàng của Đại Tùy.Dương Nguyên Khánh nhận Phá Thiên Sóc từ tay thân binh, hắn nhẹ nhàng vuốt cán mã giáo nặng trịch, dường như lại trở về thời kỳ thiếu niên vẫn còn đang hăng hái, Tây Đột Quyết Đạt Đầu Khả Hãn do chính tay mình giết, nhiệt huyết của hắn bắt đầu sôi trào lên trong lòng.Hắn trở mình lên ngựa, phi nước đại tới quân trận phía trước, trước mặt đội ngũ giương cao trường sóc, lớn tiếng hô to:- Tam quân binh sĩ, vận mệnh Tùy triều chính là trận chiến này, dùng trường mâu và chiến đao trong tay các ngươi để bảo vệ vợ con, cha mẹ mình, bảo vệ nhà cửa của mình, dùng nhiệt huyết bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta!Dương Nguyên Khánh chạy lên mô đất cao, giơ cao trường sóc, dùng hết khí lực toàn thân khàn giọng hô to:- Các dũng sĩ Đại Tùy tuyệt không khuất phục, cùng đi theo ta huyết chiến, đến người cuối cùng mới thôi!Nhiệt huyết mấy vạn tướng sĩ bị đốt lên, rất nhiều người kích động đến chảy xuống nước mắt, một loại dũng khí hy sinh vì quốc gia chậm rãi kích phát trong lòng, tám vạn đại quân giơ cao trường mâu hô to:- Huyết chiến đến cùng!

Huyết chiến đến cùng!Dương Nguyên Khánh vung lên trường sóc, chỉ hướng đại quân Đột Quyết cách xa hai dặm bên ngoài.- Giết…!Hắn hét lớn một tiếng, phóng ngựa phi nước đại, không chùn bước chặn đánh mười chín vạn quân Đột Quyết.- Giết…!Tiếng hô của tám vạn tướng sĩ Tùy quân vang vọng đất trời, chiến mã chồm lên, anh dũng tranh trước, theo sau chủ soái thẳng hướng tới đại quân Đột Quyết…Hai chi đại quân trên thảo nguyên ngày càng áp sát, Hiệt Lợi Khả Hãn cũng đang dẫn đầu đội ngũ, hắn cầm chiến đao chém ra, cao giọng hô to:- Ai giết chết Dương Nguyên Khánh, thưởng năm trăm ngàn đầu dê, sắc phong Tiểu Khả Hãn!Mười chín vạn đại quân Đột Quyết cũng bộc phát ra tiếng hò hét long trời lở đất, hai chi đại quân càng ngày càng gần, cuối cùng ầm ầm chạm vào nhau, thiên địa trở nên biến sắc.

Trên phía bắc núi Võ Chu mờ mịt tại thảo nguyên, triển khai trận sinh tử quyết chiến giữa hai dân tộc…

Ở phía đông bắc, bên ngoài sơn khẩu núi Võ Chu hơn mười dặm, một chi quân đội Tùy lẳng lặng đứng yên sừng sững, khoảng chừng mười lăm ngàn quân, chi quân đội này do Lý Tĩnh suất lĩnh bên sườn quân Tùy.

Đây là chiến thuật Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh đã thương lượng xong từ trước.Chi quân đội sinh lực này lấy trọng giáp kỵ binh là chiến đao sắc bén nhất, chờ đến khi hai quân đều đã mệt mỏi, sinh lực quân mới giết vào mặt sau đại quân Đột Quyết, đây chính là một bước quyết định chiến thắng của quân Tùy trước đại quân Đột Quyết.Lúc này Lý Tĩnh đứng dưới một cây đại kỳ, hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía tây nam.

Giờ đã là buổi chiều, song phương giao chiến đã ba canh giờ mà vẫn không phân thắng bại, hắn vô cùng lo lắng cho tình cảnh quân Tùy.Tại Tử Hà cốc, tuy rằng hắn đã toàn diệt hai vạn kỵ binh Đột Quyết, thành công kéo lại quân chủ lực Đột Quyết xuôi nam, nhưng đồng thời cũng là nhắc nhở Hiệt Lợi Khả Hãn, không thể chia ra tác chiến, để tránh khỏi việc lại bị quân Tùy tiêu diệt từng bộ phận.Cuối cùng ngoại trừ phái ra ba vạn quân Đột Quyết xuôi nam đánh lén, Hiệt Lợi Khả Hãn không phân ra thêm người nào nữa, từ đầu đến cuối đưa hai trăm ngàn đại quân chặt chẽ tập kết chung một chỗ, khiến cho chủ lực quân Tùy không thể không gặp phải phương thức quyết chiến tập đoàn.

Chương 937 : Sinh tử tồn vongLoại phương thức quyết chiến này, cho dù quân Tùy cuối cùng có khả năng chiến thắng quân Đột Quyết thì cũng phải trả giá bằng thương vong thảm trọng.Lý Tĩnh biết rõ, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn chọn loại phương thức chiến tranh này, nhưng quân Đột Quyết lại lựa chọn nó.

Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ mà đối mặt.

Nhưng điều làm cho Lý Tĩnh còn lo lắng hơn là quân số Đột Quyết nhiều hơn gấp hai lần quân Tùy, chưa nói đến thắng thảm, muốn chiến thắng trong cuộc chiến này còn là một vấn đề khó khăn.Lúc này, quân Tùy chỉ có thể dựa vào khí thế vang dội và hai chi trọng giáp kỳ binh để có thể giành được thắng lợi.Đúng lúc đó, một đội kỵ binh chạy như bay tới, giáo úy cầm đầu hô to lên từ xa:- Lý tổng quản!Lý Tĩnh nhận ra đây là thân binh giáo úy bên người Dương Nguyên Khánh, hắn thấy đối phương vẻ mặt lo lắng, trong lòng lập tức cả kinh, vội vàng giục ngựa tiến lên hỏi:- Tình huống thế nào?Giáo úy lắc đầu, giọng điệu vô cùng trầm trọng:- Song phương đều tử thương thảm trọng, trọng giáp bộ binh tiêu hao thể lực quá lớn, không duy trì được, hiện nay đã tổn thất hơn hai ngàn người, cung kỵ binh cũng thương vong quá nửa.Tâm tình Lý Tĩnh giống như rơi xuống vực sâu, trọng giáp bộ binh có khả năng phòng ngự mạnh nhất, không ngờ cũng thương vong hơn hai ngàn người, nếu vậy thì các chi quân đội khác thương vong thế nào cũng có thể biết, hắn lại vội hỏi:- Tình huống Điện hạ như thế nào?- Tình huống Điện hạ hơi tốt một chút, có mười ngàn Hổ Bí quân hộ vệ, đang cùng ba vạn quân cận vệ Đột Quyết ác chiến.Nói tới đây, thân binh giáo úy lấy ra một mặt kim bài, giao cho Lý Tĩnh, lo lắng nói:- Điện hạ ra lệnh cho Lý tổng quản xuất binh, mục tiêu là mặt đông Tiết Diên Đà quân, Điện hạ nói chỉ cần Tiết Diên Đà quân tan tác thì Hồi Hột quân cũng sẽ rút lui, như vậy hy vọng chiến thắng sẽ trở nên rất lớn.Lý Tĩnh tiếp nhận kim bài, gật gật đầu:- Ta hiểu rồi.Hắn lập tức quay đầu hô to:- Toàn quân xuất phát!Lý Tĩnh xuất lĩnh mười lăm ngàn quân Tùy chạy về hướng tây nam.

Vừa đi vài dặm, hắn bỗng nhiên cảm thấy mũi chợt lạnh, trong lòng có chút hiểu ra, hắn vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, trên không trung nhẹ nhàng nổi lên một vài bông tuyết.Hắn quay đầu nhìn lại phương bắc, cách đó hai mươi dặm bình thường có thể thấy được rõ núi Hột Thực, giờ đây đã không thấy rồi, vị trí đó chỉ còn là một mảnh trắng xóa, sức gió lúc này đột nhiên trở nên mạnh mẽ, gió lạnh gào thét, bão tuyết rốt cuộc đã tới…Đại chiến đã tiến hành đến mức độ ác liệt, một mảnh hơn hai mươi dặm trên thảo nguyên, mấy chục vạn đại quân triển khai một hồi chém giết đẫm máu, từng nhóm kỵ binh đối mặt với nhau chém giết, đao bổ mâu đâm, tiếng ngựa hí vang động.Một con chiến mã bị lật tung, một gương mặt dữ tợn phủ đầy máu đen cười rộ lên, hung hăng đâm trường mâu sắc bén vào ngực của người bị ngã xuống đất, trường mâu đâm xuyên qua ngực, người ngã ngựa phát ra một tràng kêu la thảm thiết.Khuôn mặt đầy máu đen ngửa đầu cười lớn, tiếng cười quàng quạc bỗng nhiên bị đình chỉ, một mũi tên đã bắn xuyên qua cổ họng của hắn, một con chiến mã lướt nhanh qua bên cạnh, chiến đao sắc bén chém đứt đầu, đầu người bay lên, một vòi huyết quang phun ra bắn toán loạn.Bên cạnh mấy trượng, hai gã kỵ binh dây dưa với nhau đồng thời bị rơi xuống ngựa, tên binh lính trẻ tuổi quân Tùy gắt gao giữ chặt cổ người đàn ông Đột Quyết vạm vỡ, đầu gối vững vàng giữ lấy bộ ngực của hắn, rút ra một mũi tên, giống như đã nổi điên lên, từng mũi tên cắm vào thật sâu rồi lại rút ra trên khuôn mặt của người đàn ông Đột Quyết.

Người đàn ông Đột Quyết kêu lên những tiếng thảm thiết, vùng vẫy giãy chết, hắn rút ra một thanh đoản đao dưới ủng, đâm mạnh vào ngực tên binh lính trẻ tuổi quân Tùy…

Chiến đấu kịch liệt, thảm thiết nhất là ở chỗ Dương Nguy suất lĩnh bốn ngàn trường thương binh.

Bọn họ phụ trách bảo vệ soái kỳ, bị mười hai ngàn cận vệ kỵ binh của quân Đột Quyết mãnh liệt tiến công.

Trong khi đang diễn ra trận chiến, cướp lấy soái kỳ đối phương là thủ đoạn hữu hiệu, trực tiếp nhất để đả kích sĩ khí quân địch.Hơn nữa đối với dân tộc du mục trên thảo nguyên, cướp được Vương kỳ quân địch chính là một loại vinh dự cao nhất, bởi vậy ngay từ khi vừa xảy ra trận chiến, soái kỳ Xích Ưng viền vàng rộng ba trượng của quân Tùy ngay lập tức đã trở thành trọng điểm tấn công của kỵ binh Đột Quyết.Đối mặt với luồng sóng kỵ binh Đột Quyết tấn công điên cuồng, trường thương binh kết thành phương trận, liều chết bảo vệ soái kỳ.

Trải qua hơn hai canh giờ chiến đấu kịch liệt, thảm thiết, quân Tùy chết quá nửa, mười ngàn kỵ binh Đột Quyết cũng đã tử thương hơn bốn ngàn người.Đống xác chết người ngựa chất lên thành núi, máu tươi chảy xuống cuồn cuộn tạo thành một dòng suối nhỏ, nhanh chóng ngưng kết thành băng, khắp nơi trên thảo nguyên xuất hiện từng mảng khối băng màu sắc đỏ sẫm.

Tuy vậy nhưng soái kỳ quân Tùy vẫn vững vàng không ngã, phần phật tung bay trong gió rét, ủng hộ khí thế quân Tùy khắp chiến trường.Bốn phía xung quanh đại kỳ là thi thể binh lính quân Tùy bỏ mình, lạc đà của Dương Nguy đã bị bắn chết, trên người hắn cũng bị bắn trúng ba mũi tên, nhưng hắn không hề quan tâm đến chút nào.

Hắn đứng dưới soái kỳ, ánh mắt đỏ rực trừng lên, cả người đẫm máu, tay nắm chắc cán chùy, trên đầu đại chùy lúc này dính đầy máu, óc, thịt.Mặc dù âm thanh hắn đã khàn khàn nhưng hắn vẫn liều mạng lớn tiếng quát to như cũ:- Duy trì trận hình, không thể phân tán!Dương Nguy biết rõ, trường thương binh sở dĩ có thể đối kháng cùng kỵ binh, mấu chốt chính là xếp được thành trận hình dày đặc trường thương.

Chỉ cần trường thương trận bị chia cắt ra, tất nhiên sẽ chịu kỵ binh giết hại không ngừng.

Không chỉ Dương Nguy, từng lang tướng, giáo úy, lữ soái, bọn họ đều hiểu rõ, cho nên bất kể kỵ binh Đột Quyết tấn công kịch liệt thế nào đi chăng nữa thì mỗi khi quân lính trường thương binh bị tách ra lại một lần nữa cố gắng tụ họp lại.- Dương tướng quân!Một gã giáo úy chỉ vào góc Tây Bắc hô to:- Đội ngũ Tần giáo úy bị tách ra rồi.Dương Nguy cũng nhìn thấy, tại góc Tây Bắc, mấy trăm trường thương binh bị giải khai ra thành một lỗ hổng, trận hình đã loạn.

Gã Đột Quyết thiên phu trưởng suất lĩnh hơn ngàn tên kỵ binh hướng vòng lại đột kích, tên Đột Quyết thiên phu trưởng này hung mãnh dị thường, liên tiếp đâm chết bảy tám người binh sĩ quân Tùy, chỉ còn cách xa soái kỳ có vài trượng.Dương Nguy xông lên dòng nhiệt huyết, hắn hét lớn một tiếng, vung đại chùy đánh tới hướng tên Thiên phu trưởng.

Đúng lúc này một mũi tên bắn lén bay tới, “Phốc!” trúng ngay chân trái Dương Nguy.

Cả người Dương Nguy chấn động, chân trái không chống đỡ nổi, nhưng hắn không lập tức quỳ rạp xuống đất mà dùng đại chùy chống đỡ thân thể cao lớn của mình.Tên Đột Quyết thiên phu trưởng cười lên một tiếng dữ tợn, chiến mã phi gấp, hắn nghiêng người vung trường kích đâm vào ngực Dương Nguy.

Dương Nguy bỗng nhiên khàn giọng gầm lên giận giữ, bật người đứng lên, dùng đại chùy đỡ lấy một kích của đối phương, “Đương” lên một tiếng, mũi kích bị đánh văng ra, đại chùy như cuồng phong đánh tới khuôn mặt tên Đột Quyết thiên phu trưởng.

Tên thiên phu trưởng tránh né không kịp, chỉ nghe oanh một tiếng thật lớn, đầu người bị nện đến dập nát, thi thể theo đó lập tức rơi xuống.Giết chết tướng địch giúp Dương Nguy kích phát được tiềm lực, hắn cuồng tiếu cười vang, lại vung lên đại chùy, đánh tới binh lính Đột Quyết người ngã ngựa đổ.

Binh lính quân Tùy được cổ vũ, tinh thần trở nên hăng hái hơn, từ hai mặt giáp công, đâm chết mấy trăm tên binh lính Đột Quyết, lấp lại được chỗ hổng mới bị giải khai…Dương Nguyên Khánh chỉ huy năm vạn trung quân chiến đấu kịch liệt với mười hai vạn quân chủ lực Đột Quyết, trong đó quân cận vệ Đột Quyết tinh nhuệ đã có mười vạn người.

Người Đột Quyết cũng không phải không hiểu binh pháp, bọn họ tôn trọng Sói thảo nguyên, lấy Sói làm vật tổ, từ đàn sói bọn họ cũng học được chiến thuật cắt, vây quanh, tìm nhược điểm quân địch tập trung ưu thế binh lực vây công…Nhưng quân Tùy được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, bọn họ phối hợp ăn ý, đề cao hiệu suất tác chiến.

Mặc dù bọn họ bị Đột Quyết quân phân cách ra từng khối nhưng mỗi khối lại trở thành một tập thể chiến đấu, phối hợp với nhau, bao vây ngược lại chia cắt đội ngũ kỵ binh Đột Quyết.Mặc dù binh lực quân Tùy kém Đột Quyết rất nhiều, nhưng do phối hợp ăn ý và chiến thuật linh hoạt, đã giúp bọn họ không bị rơi vào thế hạ phong chút nào, ngoan cường mà đứng vững trước từng đợt tấn công điên cuồng của đại quân Đột Quyết.Hơn thế nữa sáu ngàn mạch đao quân trên chiến trường đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bọn họ giống hệt tường đồng vách sắt, mạch đao tung bay, những nơi đi qua đều để lại thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

Mặc dù mạch đao quân cũng tử thương hơn hai ngàn người nhưng bọn họ cũng tiêu diệt được hơn hai vạn ba ngàn kỵ binh Đột Quyết.

Điều đó khiến cho mạch đao quân trở thành tiêu điểm trên toàn bộ chiến trường.Mạch đao quân dũng mãnh làm cho người Đột Quyết cũng phải thay đổi chiến thuật của mình.

Bọn họ không trực tiếp chiến đấu cùng mạch đao quân nữa mà chỉ vây quanh.

Mỗi người Đột Quyết đều cầm dây chụp làm vũ khí, từ xa chụp đến thân thể binh lính trọng giáp không được linh hoạt lắm.

Mặc dù mạch đao vẫn có thể chém đứt được dây thừng nhưng vẫn gây ra rất nhiều phiền toái cho mạch đao quân, thành công ngăn lại mạch đao quân đánh rộng ra ngoài chiến trường.

Chương 938 : Bão tuyết tiến tớiNhưng như vậy đối với mạch đao quân thì khó khăn lớn nhất cũng không phải sợi dây chụp của người Đột Quyết, mà chính là thể lực của mình.

Sau hai canh giờ chiến đấu, binh lính mặc trọng giáp mạch đao quân đều sức cùng lực kiệt, khả năng sát thương địch cũng càng ngày càng thấp.Theo thời gian trôi qua, tỷ lệ thương vong của song phương đều không ngừng gia tăng, nhưng lúc này không ai có thể rút ra được khỏi chiến trường, ai rút lui trước đều mang ý nghĩa thảm bại.

Sau hơn hai canh giờ ác chiến, chiến tranh chuyển sang đọ sức về ý chí và thể lực, thám báo quân Tùy đêm qua tập kích địch doanh tạo thành ảnh hưởng tinh tế, cho thấy tác dụng ở thời khắc mấu chốt này.Thể lực quân đội Đột Quyết bị giảm xuống rất nhanh, kéo theo hậu quả là số lượng tử vong tăng cao.

Ngược lại, quân Tùy càng đánh càng hăng, lấy năm vạn người đánh với mười hai vạn người, chẳng những không bị rơi vào thế hạ phong mà còn chậm rãi nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường.Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười ngàn Hổ Bí quân đánh với ba vạn quân cận vệ do Hiệt Lợi Khả Hãn suất lĩnh, nơi này trở thành trung tâm của chiến trường.

Quân Đột Quyết đã phát hiện ra vị trí chủ soái Dương Nguyên Khánh của quân Tùy, Hiệt Lợi Khả Hãn tự mình chỉ huy ba vạn quân cận vệ tinh nhuệ nhất vây công quân đội chỗ Dương Nguyên Khánh.Mười ngàn Hổ Bí quân cũng là quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, đều là lão binh đã theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm tại Phong Châu, đã tham gia vô số lần chiến đấu, bất kể kinh nghiệm tác chiến hay cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ, chiến mã, vũ khí đều là số một bên quân Tùy.Nhưng trong chiến tranh tàn khốc thì không có ai vĩnh viễn là người may mắn.

Quân Tùy tập hợp năm mươi người một đội, mà quân Đột Quyết thì một đội có trăm người, đem quân Tùy bao vây từng đoàn.

Song phương đều rất rõ ràng, chỉ cần đánh bại đối phương thì sẽ giành được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này, vì vậy bọn họ chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt, thảm thiết.Chiến đấu kịch liệt từ sáng sớm cho đến buổi chiều, Hổ Bí quân đã tử vong hơn bốn ngàn người, quân cận vệ Đột Quyết ba vạn ngườicũng đã tổn thất hơn một vạn.

Tuy vậy, song phương vẫn bị vây trong trạng thái giằng co như cũ.

Dương Nguyên Khánh ở giữa đội ngũ, hắn suất quân liều chết xung phong, địch nhân chết dưới giáo của hắn nhiều vô số kể.

Lúc này cả người hắn đẫm máu, âm thanh khàn khàn, chiến mã hộc bọt mép, nhân mã cũng đã lâm vào tình trạng kiệt sức.Bên cạnh hắn, năm trăm thân vệ cũng đã bỏ mình hơn hai trăm người, số thân vệ còn lại đang bao vây hộ vệ xung quanh hắn, không cho hắn tiếp tục mang binh tấn công.

Lúc này, một mũi tên bắn lén thôi cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể bù lại.Dương Nguyên Khánh đưa trường sóc giao cho thân binh, tay cầm chiến đao chỉ huy Hổ Bí quân chiến đấu, hắn không ngừng điều động quân đội, trợ giúp những chỗ yếu nhược.

Lúc này một tên binh lính chạy tới hô lớn:- Điện hạ, Bùi tướng quân bị thương nghiêm trọng, không thể duy trì nổi.Dương Nguyên Khánh cả kinh trong lòng, Tạ Ánh Đăng đã bị thương không thể tiếp tục chiến đấu, nếu Bùi Hành Nghiễm cũng duy trì không được, hữu quân sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn nhanh chóng lấy mẫu lệnh tiễn giao cho thân binh của mình:- Ngươi đi truyền lệnh, Trình Giảo Kim kế nhiệm chủ tướng hữu quân, lệnh cho hắn cần phải kiên trì chờ đợi cho tới lúc viện quân đến.- Tuân lệnh!Thân binh tiếp lệnh ngay lập tức chạy như bay, trong lòng Dương Nguyên Khánh sầu lo cực kỳ, mặc dù trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng không thể cứng rắn chiến đấu với quân địch được, nhưng hắn còn chưa nghĩ đến chiến tranh sẽ thảm khốc tới mức độ này.

Việc này liên quan đến ý chí của chủ soái bên địch, cho thấy Hiệt Lợi Khả Hãn vô cùng quyết tâm đánh bại quân Tùy.Điều làm cho Dương Nguyên Khánh lo lắng là thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho quân Tùy.

Dù cho hiện tại số lượng quân Đột Quyết thương vong gấp hai lần quân Tùy, điều này phù hợp với mong muốn trước khi chiến đấu, nhưng dù sao binh lực quân Tùy cũng ít hơn, cứ đánh như vậy thì đến lúc Đột Quyết vẫn còn hơn mười vạn quân còn có thể chiến đấu, quân Tùy sẽ không thể duy trì được bởi binh lực quá ít.Hắn nhìn sang hướng đông bắc, song phương đều đã sức tàn lực kiệt, quân Lý Tĩnh đáng nhẽ nên xuất hiện rồi mới đúng.

Thân binh bên người bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, có binh lính hô to:- Tuyết rơi!Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy không trung quả nhiên có tuyết rơi xuống chi chit, theo gió Bắc phiêu phiêu rơi xuống.

Hắn không nghĩ ra được trận bão tuyết mà hắn mong chờ từ lâu đã xuất hiện vào lúc này, không biết Đột Quyết Khả Hãn sẽ có cảm tưởng gì?Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang phương bắc, hắn biết Hiệt Lợi Khả Hẵn cũng cách hắn không xa.Rời xa chỗ Dương Nguyên Khánh ngoài ba dặm, trong chủ trận quân cận vệ Đột Quyết, Hiệt Lợi Khả Hãn tay cầm chiến đao đầy máu, nằm bên cạnh hắn là một gã vạn phu trưởng đã đầu một nơi thân một nẻo.

Hiệt Lợi Khả Hãn nổi trận lôi đình, khiển trách rống lên với một đám tướng lĩnh bên người:- Mặc kệ tuyết có rơi hay không, ta vẫn phải đánh bại quân Tùy, ai còn dám đưa lý do này ra, đây chính là kết cục của hắn!Hắn cầm chiến đao chỉ một gã vạn phu trưởng khác, thanh âm khàn khàn ra lệnh, nói:- Không tiếc bất cứ giá nào, đánh tan quân đội của Dương Nguyên Khánh cho ta, giết chết Dương Nguyên Khánh…Phía đông chiến trường bố trí hữu quân Đại Tùy, chủ tướng là Bùi Hành Nghiễm, phó tướng Tạ Ánh Đăng, bọn họ suất lĩnh mười lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đánh với bốn vạn quân Tiết Diên Đà.Tiết Diên Đà từ sau khi thảm bại tại thành Đại Lợi năm đầu Đại Nghiệp, liền mai danh ẩn tích.Nhưng bọn họ chỉ có trầm tĩnh lại mà không bị tiêu vong, chẳng những thế, họ được người Đột Quyết che chở mà dần dần phục hồi được nguyên khí.

Mười mấy năm sinh sống đầy đủ và không ngừng thôn tính, bộ tộc của bọn họ đã có hơn hai trăm ngàn người, binh lực một trăm ngàn, trở thành một chi bộ phận Thiết Lặc hùng mạnh nhất.Người Đột Quyết bồi dưỡng Tiết Diên Đà là muốn lợi dụng bọn họ đối phó với người Hồi Hột vẫn không quá an phận, cố ý chia một nửa bãi cỏ của người Hồi Hột cho Tiết Diên Đà, tạo ra mâu thuẫn giữa hai bên.

Kế ly gián của người Đột Quyết thành công, Tiết Diên Đà và Hồi Hột quả thật đã trở thành tử địch.Nhưng cừu hận lớn nhất của người Tiết Diên Đà không phải là người Hồi Hột, mà chính là Tùy triều, nói chính xác hơn là người suất lĩnh Phong Châu quân – Dương Nguyên Khánh.

Thù hận hơn mười năm trước bọn họ chưa bao giờ quên, giờ đây xuôi nam, Tiết Diên Đà vì báo thù rửa nhục mà đến.Bốn vạn đại quân Tiết Diên Đà không ngừng hướng tới hữu quân Đại Tùy phát động tiến công điên cuồng, song phương tử vong rất thảm trọng, tiểu nhi tử của Khả Hãn Di Nam cũng bỏ mình, tám gã vạn phu trưởng cũng đã chết tới bốn người, quân lính tử vong hơn hai vạn.Đối với quân đội thảo nguyên, bình thường thương vong hơn nửa đều không thể tiếp tục kiên trì, nhưng Di Nam rất rõ ràng, nếu lúc này hắn bị đánh bại, hy vọng đến Trung Nguyên giành lấy chiến lợi phẩm phong phú sẽ không còn, Tiết Diên Đà cũng không thể dùng tuyết rửa sạch được sỉ nhục ở thành Đại Lợi.- Cố gắng kiên trì, chỉ cần chiến thắng được quân Tùy, thưởng cho mỗi người trăm đầu dê!Di Nam dùng khao thưởng lớn ủng hộ quân đội của mình.Quân đội Tùy lúc này cũng thương vong thật lớn, phó tướng Tạ Ánh Đăng trúng ba mũi tên, được thân binh cứu, mà chủ tướng Bùi Hành Nghiễm cũng bị trọng thương, đổ máu rất nhiều, hắn cũng sắp kiên trì không nổi.- Lão Bùi, người lùi lại đi, nơi này giao cho ta!Trình Giảo Kim gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng quát to.Bùi Hành Nghiễm cắn răng, nhờ một gã thân binh nhổ mũi tên trên cánh tay phải, hắn lắc lắc đầu:- Ngươi không có kinh nghiệm chi huy quân đội độc lập.

Giao cho ngươi ta rất lo lắng!Trình Giảo Kim chán nản, không ngờ như vậy.

Hắn không khỏi oán hận mắng:- Đến lúc nào rồi mà ngươi còn quản việc này.

Cho ngươi biết, quân ta sẽ chết trận đến người cuối cùng, ngươi tin hay không?Hắn lại xoay người nhìn hơn mười người tướng lĩnh hô to:- Các ngươi nói, tin tưởng ta!Hơn mười người tướng lĩnh đều cúi đầu, ai cũng không lên tiếng.

Lúc này Bùi Hành Nghiễm lại cảm thấy choáng váng đầu óc, cả người không còn một chút sức lực nào, hắn thực sự kiên trì không nổi, thanh âm trầm thấp đành phải nói:- Đợi Điện hạ ra lệnh đi!Vừa dứt lời, thân binh của Dương Nguyên Khánh chạy vội tới, giơ cao lệnh tiễn hô to:- Sở Vương điện hạ có lệnh, Trình Giảo Kim tướng quân tiếp quản chỉ huy hữu quân, cần phải kiên trì chờ đợi viên quân đến!Trình Giảo Kim mừng rỡ, tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, xoay người nhìn chằm chằm Bùi Hành Nghiễm, ánh mắt toát ra hào quang.

Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ, đành phải đối diện với hơn mười người tướng lĩnh ra lệnh:- Phục tùng Trình tướng quân chỉ huy, kẻ trái lệnh chém!Các tướng cùng nhau khom người thi lễ:- Tuân lệnh!Giờ phút này, Trình Giảo Kim bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hướng tới mọi người nói:- Trình Giảo Kim ta tuy rằng chiến công không đủ, thanh danh không tốt, nhưng điện hạ vẫn chọn ta làm chủ tướng, loại tín nhiệm này làm cho ta không có lời nào để nói, chỉ có nguyện chết báo đáp lại công ơn tri ngộ của Sở Vương điện hạ.Hắn vung lên đại phủ:- Mọi người theo ta, khiến bọn chó Tiết Đà Nhân nếm thử tư vị lưỡi búa của lão Trình ta…Lúc này trên không trung, bông tuyết càng ngày càng lớn, nhìn nơi xa bắt đầu mơ hồ, sau lưng đại quân Tiết Diện Đà, Lý Tĩnh suất lĩnh mười lăm ngàn quân đội đã chạy đến.Lý Tĩnh gạt nhẹ bông tuyết phủ trên người, nhìn chăm chú hậu quân Tiết Diên Đà cách đó hơn một dặm, hắn biết thành hay bại của toàn bộ trận đại chiến chính là lúc này.Lý Tĩnh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn lại phía sau, sau lưng hắn là năm nghìn trọng giáp kỵ binh sắp xếp chỉnh tề thành hàng, giống như năm nghìn bức tượng, lẳng lặng đứng yên giữa trời đầy bông tuyết, trên người đã phủ kín một tầng bông tuyết mỏng.

Đại tướng Tiết Vạn Triệt đứng ở đầu hàng, tay cầm mã giáo, nhìn chăm chú vào Lý Tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng chiến đấu.

Lý Tĩnh hiểu được trong mắt hắn đang ẩn chứa chờ mong, chậm rãi gật đầu:- Xuất phát!Tiết Vạn Triệt giơ cao mã giáo, đây là mệnh lệnh xuất chinh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh bắt đầu xuất phát, bọn họ trăm người thành một đội, bắt đầu thong thả chạy về phía trước, đội ngũ chỉnh tề, vó ngựa phát ra âm thanh trật tự, nhịp nhàng.Phía sau trọng giáp kỵ binh, tả hữu phân bố năm nghìn khinh kỵ binh, bọn họ cũng sắp xếp thành đội, đang chờ đợi mệnh lệnh tiến công.Trọng giáp kỵ binh không có khả năng phát động tiến công quân địch từ xa, chiến mã của bọn họ không thể chống đỡ được khoảng cách quá xa, bắt đầu phát động ở khoảng cách một dặm này có thể sinh ra hiệu quả tấn công tốt nhất.Nhưng nếu cứ như vậy thì khi trọng giáp kỵ binh tập kích cũng sẽ bị quân địch dễ dàng phát hiện.

Trên thực tế, trinh sát tuần tra Tiết Diên Đà đã phát hiện ra quân Tùy ở mặt sau.Tin tức này khiến cho Di Nam Khả Hãn chấn động, một mặt hắn phái người khẩn cấp cầu viện Hiệt Lợi Khả Hãn, đồng thời đưa năm nghìn quân đội tổ chức phòng thủ phía sau doanh, cung tiễn dày đặc sẵn sàng đón đánh đợt công kích của quân Tùy.Cung tiễn của Tiết Diên Đà quân cũng không phải loại tốt như của người Đột Quyết, người Đột Quyết sẽ không giao những loại vũ khí tốtho bọn hắn.

Tiết Diên Đà phải sử dụng lượng lớn súc vật đổi lấy ba vạn bộ cung tiễn từ người Cao Ly, đây đều là loại kỵ cung tốt nhất do quân khí của Tùy triều tạo ra.Xa xa, đông nghịt trọng giáp kỵ binh quân Tùy càng ngày càng đến gần, rất nhiều binh lính Tiết Diên Đà đều xuất hiện vẻ hoảng sợ trong mắt, chưa đợi được đến lúc kỵ binh quân Tùy vào tầm bắn đã bắt đầu mù quáng mà bắn tên.Trọng giáp kỵ binh đã giết tới ngoài ba trăm bước, Tiết Vạn Triệt tay cầm cự thuẫn, giơ cao lên mã giáo, năm nghìn trọng giáp kỵ binh đột nhiên tăng tốc.Bọn họ xếp thành hàng đón đỡ mưa tên dày đặc, hướng phía quân địch vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa giống như sấm đánh, khí thế như sóng to gió lớn, phá hủy hết thảy, phá tan hết thảy, lấy một loại khí thế không thể chống lại dữ dằn xông mạnh đến phía năm nghìn Tiết Diên Đà kỵ binh đang phòng ngự.Kỵ binh Tiết Diên Đà hoảng sợ vạn phần, bọn họ đã ác chiến hơn hai canh giờ, đều đã lâm vào tình trạng kiệt sức, ý chí chiến đấu giảm mạnh, trọng giáp kỵ binh tấn công mãnh liệt làm bọn họ sợ run chân, đều quay đầu mà chạy, lăn lộn loạn thành một bầy.Di Nam Khả Hãn sắc mặt đại biến, không ngờ lại là trọng giáp kỵ binh, ở năm Khai Hoàng thứ hai mươi, hắn đã từng chứng kiến sự hùng mạnh của trọng giáp kỵ binh khi quân Tùy Bắc phạt.Nhưng hắn biết lúc này không thể lui về sau, Di Nam rút đao ra, hô to:- Chống địch cho ta!Năm nghìn Tiết Diên Đà quân tay cầm chấp mâu tiến tới.

Có kẻ liều mạng triệt thoái về phía sau, bọn họ giữa chiến đấu và trốn chạy trở nên do dự, càng thêm hỗn loạn, kỵ binh hàng trước hoảng sợ phải gào thét.Ngựa khỏe lao nhanh, sát khí ngút trời, năm nghìn trọng giáp kỵ binh áp sát quân địch chỉ còn hơn mười bước, Tiết Diên Đà quân trong khoảnh khắc cuối cùng rốt cục không chịu nổi.

Bọn họ quay đầu ngựa, hướng về phía cánh đồng bát ngát liều mạng chạy trốn.Lúc này, mười ngàn viện quân Đột Quyết cũng chạy tới, bọn họ khinh thường Tiết Diên Đà quân lúc trước nhưng cũng bị khí thế rung chuyển trời đất của trọng giáp kỵ binh chấn nhiếp, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Binh lính ở hàng trước không có chỗ chạy, cũng không thể lui về phía sau, bị binh lính phía sau đẩy tới, bọn họ chỉ có cách nhắm mắt lại mà giơ lên trường mâu, tuyệt vọng mà hét thảm.- Oanh!Năm nghìn trọng giáp kỵ bin dùng một loại lực lượng bẻ gãy, nghiền nát mà lao vọt vào hàng ngũ quân địch.

Hàng thứ nhất của kỵ binh Đột Quyết bị đâm cho tan xương nát thịt, hơn mười cỗ thi thể và chiến mã văng ra ngoài, vô số người bị chiến mã dẫm đạp dưới móng sắt, âm thanh kêu la thảm thiết có khi cũng không phát ra được.

Từng hàng người bị cắt xuống giống như gặt lúa, thi thể máu thịt mơ hồ, huyết tương vung vãi khắp nơi.Lực lượng quá lớn của trọng giáp kỵ binh phá tan trận hình của viện quân Đột Quyết trong nháy mắt.

Lúc này, Tiết Diên Đà Di Nam Khả Hãn đang ở tại phía sau quân trận Đột Quyết.Hắn trơ mắt nhìn bức tường quân nhân Đột Quyết dày đặc đang tan rã như đồ sứ bị ném vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, thi cốt bay tứ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Một cánh tay nhuộm đầy máu tươi bỗng nhiên hiện ra trước mắt hắn, chiến mã giống như một con quái thú, cái mũi phun ra nồng nặc khói trắng, hai mắt đỏ bừng, hướng về phía hắn vọt tới.- A!Di Nam hoảng sợ cất tiếng cười điên cuồng, trăm tên thị vệ bên cạnh hắn đã không còn cách cứu viện, trơ mắt nhìn Khả Hãn của bọn họ bị thiết kỵ quân Tùy cuốn vào móng ngựa, giẫm thành thịt nát.Trọng giáp kỵ binh vung mã giáo đâm liên tục, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chém giết mở ra được một con đường máu.Phía sau bọn họ, Lý Tĩnh suất lĩnh mười ngàn kỵ binh quân Tùy lao theo con đường máu vừa được mở ra giết vào trận địa Tiết Diên Đà quân.

Tiết Diên Đà quân trở nên hỗn loạn, kỵ binh chạy trốn tứ phía trong cơn tuyết lớn, kêu khóc vang trời.Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tinh tế biến thành từng đoàn tuyết cầu, thiên địa trở nên một mảnh tối tăm, mịt mờ.Trận tuyến phía tây chiến trường, đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát híp mắt đánh giá tuyết rơi trên không trung.

Đúng lúc này, có người chạy vội tới, lo lắng hô to:- Tù trưởng, viện quân Tùy triều đã tới, Tiết Diên Đà tan tác rồi.

Tù trưởng, chúng ta mau rút lui thôi!Bùi Tát liếc nhìn đại doanh Đột Quyết.

Lúc này trong lòng của hắn đang cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng thì từ Tùy triều chiếm được lợi lớn hay giúp cho Hồi Hột được tự do.Hắn lạnh lùng cười:- Thời đại của Đột Quyết đã kết thúc, thời đại chiến quốc của Thảo nguyên đến rồi.Hắn vung tay lên:- Chúng ta rút lui!Tây tuyến Hồi Hột quân nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Tuy vậy, La Sĩ Tín cũng không buông tha, hắn suất lĩnh quân đội đuổi giết phía sau.

Lúc này, một gã quan quân chạy vội tới, lớn tiếng kêu lên:- La tướng quân!

La tướng quân!La Sĩ Tín ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại hỏi:- Chuyện gì?Quan quân chạy tới, giơ lên chiếc lệnh tiễn, cao giọng nói:- Điện hạ có lệnh, không đuổi theo đánh Hồi Hột, tập trung binh lực tiến công quân Đột Quyết.La Sĩ Tín lập tức tỉnh ngộ, quay đầu lớn tiếng quát:- Toàn quân nghe lệnh, tiến công Đột Quyết!Lúc này ở đông tuyến, Trình Giảo Kim cũng đồng thời nhận được mệnh lệnh, buông tha không đuổi giết Tiết Diên Đà, kết hợp cùng Lý Tĩnh phát động tấn công phía Tây quân Đột Quyết.Viện quân của Lý Tĩnh đã thay đổi được chiến cuộc đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, theo quân Tiết Diên Đà tan tác và Hồi Hột quân rút chạy, quân tâm Đột Quyết bắt đầu lung lay sập đổ, đầy trời tuyết lớn càng khiến cho bọn họ lâm vào trong trạng thái tuyệt vọng.- Khả Hãn, mau rút lui thôi!Một gã Vạn phu trưởng Đột Quyết mang theo hơn ba nghìn người chạy như điên tới, lo lắng thúc giục Hiệt Lợi Khả Hãn rút lui về phương bắc.

Ở giữa mấy trăm thị vệ, Hiệt Lợi Khả Hãn quỳ rạp trên mặt đất, đầu vùi sâu vào trong đất, thấp giọng khóc lên.Giờ khắc này, tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng, các loại cảm xúc bóp méo trong lòng của hắn, hắn đã không thể khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, hắn tựa như một người đem tất cả thân gia, tính mạng để đi đánh cuộc, nhưng một khắc cuối cùng, hắn thua, thua triệt để, không còn gì để mà thua nữa.Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt, hắn giơ cao hai cánh tay, hướng lên bầu trời đầy tuyết, đau buồn hô lớn:- Ông trời ơi!

Ngài thương hại cho Đột Quyết đi...Đông!

Đông!

Đông!Trống lớn báo hiệu quân Tùy bắt đầu phản công ầm ầm gõ vang, tiếng trống rung chuyển đất trời, sĩ khí quân Tùy tăng vọt, phát động ra lần phản công cuối cùng.

Quân Đột Quyết bắt đầu tan tác trên toàn bộ trận tuyến rôi.Quân Tùy đuổi giết phía sau, giết cho bại quân Đột Quyết tử vong vô cùng thảm trọng, thi thể chồng chất như núi, máu tươi nhuộm hồng cả thảo nguyên.Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió lạnh gào thét, bão tuyết thổi quét, che trời phủ đất đánh xuống đại địa, trong thiên địa trở nên mờ mịt một mảnh, nửa năm phương bắc khô hạn rốt cục nghênh đón trận bão tuyết lần đầu tiên…Bắt đầu từ lúc chạng vạng, bão tuyết càng ngày càng mãnh liệt, cuồng phong gào thét che trời phủ đất, không trung đen sẫm cùng mưa tuyết đan vào một chỗ cùng nhau trong thiên địa trở thành một mảnh trời mênh mông.Đi lên một mô đất cao, Dương Nguyên Khánh đối mặt với phiến ổ địa mà mấy chục vạn đại quân vừa chiến đấu kịch liệt.

Hắn đứng đó thật lâu, trong mắt cũng không có sự vui sướng khi thắng lợi, cũng không có sự mệt mỏi sau đại chiến, chỉ có một loại đau buồn và thất vọng thật sâu.Vô số sinh mạng con người, vô số tướng sĩ đi theo hắn nam chinh bắc chiến, xác người ngựa nằm bừa bãi giữa thiên địa bão tuyết.

Chương 939 : Hang hổ kỳ kếTuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, phủ đầy trên người, trên nón trụ của hắn, khiến cho hắn trở thành một người tuyết.

Sau lưng hắn, nhóm thân binh trao đổi ánh mắt bất an với nhau, Điện hạ đã đứng yên nửa canh giờ, nếu không mang hắn xuống chỉ sợ sẽ bị đông cứng mất.Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, nhanh chóng chạy đến gần, trong gió tuyết truyền đến thanh âm Lý Tĩnh:- Điện hạ ở đây sao?Nhóm thân binh mừng rỡ, đều nghênh đón một người đang đi nhanh tới trong gió tuyết, chính là Đại Châu tổng quản Lý Tĩnh:- Lý tổng quản, khuyên nhủ Điện hạ đi!

Ngài đã đứng đó nửa canh giờ rồi.Nhóm thân binh thấp giọng lo lắng nói.Lý Tĩnh cả kinh, tuyết lạnh thế này có thể phá hư cơ thể, y bước nhanh đến chỗ Dương Nguyên Khánh, trên mô đất truyền đến thanh âm trầm thấp của Dương Nguyên Khánh:- Là Lý tổng quản sao?- Điện hạ, là ta!Lý Tĩnh thả chậm bước chân, nghe giọng nói của Dương Nguyên Khánh vừa rồi, y có thể cảm nhận được tâm trạng bi thương giống như vừa bị mất đi người thân.

Lý Tĩnh có thể hiểu được Dương Nguyên Khánh đang đau thương, là một chủ soái tốt với binh sĩ, thương vong thảm trọng như vậy quả thật làm cho người khó có thể chấp nhận.Thế nhưng… chiến tranh mãi mãi không bao giờ kết thúc, Lý Tĩnh chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Nguyên Khánh, thấp giọng khuyên nhủ:- Hiện tại không phải thời điểm thương cảm, còn có ba vạn kỵ binh Đột Quyết ở trong lòng Hà Đông đang làm loạn, còn có quân Đường đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chúng ta cũng chưa tiêu trừ được nguy cơ.- Ta biết.Giọng điệu Dương Nguyên Khánh trở nên vô cùng bình tĩnh:- Ta muốn suốt đêm xuôi nam, giờ gần đi, ta muốn cáo biệt với bọn họ, thỉnh cầu bọn họ tha thứ cho ta không thể đưa bọn họ nhập thổ.Lý Tĩnh giật mình, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, Dương Nguyên Khánh lại muốn suốt đêm xuôi nam.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh xoay người đi xuống, lại gần chỗ chiến mã, xa xa nghe thấy thanh âm của hắn truyền đến:- Về đại doanh rồi nói sau!

Ta có rất nhiều chuyện phải giao phó cho ngươi.Lý Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra, Dương Nguyên Khánh phải đem hậu sự chiến dịch Đột Quyết giao cho mình, trong lòng y nóng lên, bước nhanh xuống đi theo.Trong gió tuyết, mấy trăm kỵ binh quay đầu ngựa, hướng phía đại doanh quân Tùy cách đó mười dặm chạy tới.

Gió tuyết nhanh chóng chôn vùi bóng dáng kỵ binh, chỉ còn lại trên chiến trường mấy ngàn binh lính quân Tùy đang phân biệt các thi thể, đưa vô số thi thể tướng sĩ quân Tùy bỏ mình đưa lên xe ngựa...Khác với bão tuyết ở Mã Ấp, quận Hà Đông cũng rơi xuống hai ngày bão tuyết, sau khi trời trong sáng, từng tòa thôn xóm được phủ thêm một lớp bông tuyết dày như những chiếc áo bông trắng toát.

Cây cối biến thành những cành băng mập mạp, xa xa là một đoạn tường hoang phế trông như sống lưng của một con cự xà, vươn về hướng ánh sáng mặt trời màu đỏ tím mờ xa.

Hai bên đường cái nhấp nhô hố đất và mương máng, bị tuyết lấp đầy, trở thành một mảnh đất bằng phẳng trắng xóa.Nơi này là Ngũ Liễu trấn, cách phía bắc thành Hà Đông khoảng ba mươi dặm, vào lúc sáng sớn, trên đường cái người đi lại không ngừng, tuyết đọng dày bị dẫm đạp trở nên rắn chắc, người đi đường đạp xuống phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!”

Ngồi trên một tảng đá lớn ven đường, lão nông mặt mày nhăn nhó, bánh xe ngựa của lão bị rơi vào trong khe rãnh.

Năm sáu người trẻ tuổi cường tráng đang giúp lão nâng xe lên, vài lần đều không thành công, làm cho những thiếu nữ trẻ đi qua cất tiếng cười vang lên như chuông bạc.Xa xa, một đám trẻ nhỏ đang nô đùa, chạy dọc theo bờ ruộng bị tuyết đọng bao trùm, cười vui tìm chỗ chạy trốn, mấy con chó cũng chạy trước nô đùa cùng lũ trẻ.Trong đống tuyết, một đám nông dân đang chuyên chú đo đạc độ dày của tuyết, trên mặt mỗi người đều phát ra nội tâm tràn đầy vui sướng, tuyết rơi đúng lúc bọn họ đang mong mỏi đã hơn nửa năm, giúp cho đất đai không còn khô cằn, khôi phục lại sức sống vốn có.Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội năm sáu trăm kỵ binh từ phương bắc hăng hái chạy tới, từ xa có thể nhìn thấy bọn họ giống hệt như một dải dài xám xịt giữa cánh đồng tuyết.Trên đường cái, những người đi đường đều né sang hai bên.

Một lát sau, đám kỵ binh chạy gấp tới, mỗi người đều trang bị song mã, bởi vì đây là lộ khẩu nên người đi đường rất nhiều, bọn kỵ binh phải thả chậm lại tốc độ, nhưng vẫn rất nhanh chạy như bay vượt qua trước mặt mọi ngườiLão nông ngồi trên tảng đá lớn bỗng nhiên đứng lên kinh ngạc nói với mấy tên trẻ tuổi:- Các ngươi nhìn rõ người cầm đầu quan quân là ai chưa?Mấy tên trẻ tuổi cùng nhau lắc đầu, bọn họ đều không chú ý tới, thấy lão nhân vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mồm năm miệng mười hỏi:- Tần lão cha, đó là ai vậy?- Các ngươi toàn là lũ ngu ngốc, cầm đầu tướng lĩnh không phải là Sở Vương điện hạ sao?Bên cạnh, vài tên thương nhân cũng vây quanh, vội hỏi:- Cha, có thể xác định là Sở Vương điện hạ thật sao?- Đúng vậy, ta đã thấy ngài nhiều lần, năm trước khi ngài đi thị sát Hà Đông, cũng qua thôn chúng ta, còn hỏi ta vài câu đấy, khẳng định chính là ngài.Lập tức mọi người đều nghị luận, Sở Vương điện hạ không phải đang chống lại người Đột Quyết ở phương bắc sao?

Thế nào mà lại tới quận Hà Đông?

Lão nông khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, thế sự xoay vần, ánh mắt lộ ra vẻ cười hiểu ý, lão nhìn mọi người hưng phấn nói:- Nếu ta đoán không sai thì quân đội chúng ta đã đánh bại Đột Quyết, lấy được thắng lợi lớn rồi!Mọi người đều hoan hô lên một tiếng, vài tên thương nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, đây là tình báo trọng yếu, bọn họ phải lập tức hướng lên Tần Vương điện hạ bẩm báo…Mặc dù hơn một nửa Hà Đông đều đắm chìm vào sự vui sướng trong lúc tuyết rơi, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không có tâm tình cùng nhân dân ven đường ăn mừng tuyết rơi đúng lúc.Một mặt là do kết quả thảm thiết của trận chiến làm cho hắn buồn bực không vui, mặt khác là hắn đang sầu lo về việc quân Đường mượn gió bẻ măng, tâm trạng nặng trịch đè lên trong lòng hắn.Hắn không biết thế cục đã chuyển biến tới một bước nào rồi?

Nhất là Trung Nguyên, có đột phá điểm mấu chốt của hắn hay không?

Dọc theo đường đi hắn không chiếm được một tình huống mới nào từ Lạc Dương, chỉ biết Lạc Dương bị vây, nhưng đó là tình huống ba ngày trước, hiện tại ra sao?Trên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng không phải lo lắng thành Lạc Dương bị phá, Vương Thế Sung bị giết là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không phải bị tiêu diệt trong tay Đường triều, chính là bị quân Tùy xử lý.Lạc Dương tuy là địa điểm lớn của Trung Nguyên, nhưng đồng thời cũng là nơi dễ xảy ra chiến tranh, dễ công khó thủ, Vương Thế Sung kẹp giữa hai đại kình địch, cục diện cân bằng này không có khả năng kéo dài bao lâu.Vương Thế Sung cũng là hạng người kiêu hùng, Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý đối với sống chết của hắn, hắn quan tâm chính là việc quân Đường mở rộng về phía đông, một khi quân Đường chiếm được Lạc Dương, mà chiến tranh giữa quân Tùy và Đột Quyết còn chưa kết thúc, như vậy Lý Thế Dân sẽ có cơ hội khuếch trương về phía đông, chiếm được hơn một nửa Trung Nguyên.Đây mới là điểm mấu chốt, là điều Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn thấy, vì thế cho nên hắn mới cho Vương Thế Sung kỳ hạn một năm, chỉ là để khích lệ Vương Thế Sung tử thủ thành trì, vì hắn tranh thủ được một chút thời gian, hôm nay đã là ngày thứ tư.Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, hắn vừa quay đầu lại thì thấy một con chiến mã té ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, bốn vó không ngừng co giật, đây là bộ dạng do cực độ mệt nhọc mà ra.Dương Nguyên Khánh lập tức ghìm chặt chiến mã, ánh mắt thân thiết nhìn theo tên thân binh vừa bị ngã ngựa, tên thân binh ngã quay cuồng xa hơn một trượng, rất nhanh bò lên, trên mặt đất tuyết đọng rất dày nên hắn cũng không xảy ra vấn đề gì cả.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại nhìn về hướng tiền phương, nơi này cách thành Hà Đông chỉ còn hơn mười dặm.- Thả chậm tốc độ, cho chiến mã nghỉ ngơi!Rồi hắn hướng tới Trình Giảo Kim nói:- Ngươi đi đến thành Hà Đông trước, nói cho Lai tướng quân là ta đã đến.- Rõ!Trình Giảo Kim đáp ứng một tiếng, thay đổi con ngựa khác, tăng thêm tốc độ chạy tới thành Hà Đông.Lúc này, La Sĩ Tín rốt cuộc tìm được cơ hội, tiến lên thấp giọng nói:- Điện hạ, giải vây cho thành Lạc Dương thì phải đi quận Hà Nội, chúng ta lại đi đến thành Hà Đông, có phải hay không…- Tiểu tử ngươi muốn nói “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, có phải vậy không?Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc trên mặt lộ ra vẻ cười cười.La Sĩ Tín mặt đỏ lên, gãi gãi sau gáy nói:- Ty chức không dám nói như vậy, ty chức chỉ muốn nói “nước xa không kịp giải khát”.- Ta nghĩ tiểu tử ngươi cũng không dám nói lung tung.Dương Nguyên Khánh cười cười, lại không trả lời nghi ngờ của y, bọn họ đi thêm một đoạn đường, La Sĩ Tín rốt cục không kìm nổi, lại hỏi:- Chúng ta có phải chuẩn bị theo Phong Lăng Độ qua sông, cắt đứt đường lui của quân Đường?Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng roi ngựa gõ lên mũ giáp của hắn một cái, nói:- Ta có đần như vậy sao?

Cho ngươi thời gian suy xét, không ngờ ngươi lại nghĩ đến Phong Lăng Độ, thật khiến cho ta thất vọng, vì sao người không nghĩ đến Bồ Tân Độ?- Bồ Tân Độ (bến Bồ Tân)!La Sĩ Tín ngây ngẩn người, bỗng nhiên đầu óc hiện lên một đạo linh quang, yt lập tức hiểu được ý đồ của Dương Nguyên Khánh rồi.

Y liền che miệng lại, kích động đến mức muốn kêu ra thành tiếng, Dương Nguyên Khánh là muốn trực tiếp tấn công Trường An!

Chương 940 : Đêm tuyết qua quan đạoDương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt yn kích động, biết y đã hiểu được ý đồ của mình rồi, liền cười hỏi:- Thế nào, ngươi cảm thấy không ổn sao?- Không hề không ổn!La Sĩ Tín liên tục xua tay:- Ty chức chẳng qua cảm thấy vô cùng kích thích, trực tiếp tấn công Trường An, nếu có thể công phá được Trường An thì tốt nhất, vứt Lý Uyên lão nhân xuống khỏi ngai vàng!La Sí Tín càng nói càng kích động, y tự đánh một cái lên trán mình:- Ta thật là đần, kế sách tốt như vậy, không ngờ, không ngờ, Quan Trung trống rỗng, đây đúng là vây Ngụy cứu Triệu!La Sĩ Tín bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, chần chờ một chút rồi hỏi:- Chỉ có điều kế sách này sao không thực hiện sớm, kỳ thực khi quân Đường tới Đồng Quan đã có thể áp dụng rồi, cũng không cần chúng ta phải đuổi đến từ ngàn dặm xa xôi, dọc đường đi còn phải lo lắng hãi hùng.- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:- Kế sách này phiêu lưu quá lớn, nếu tùy tiện sát nhập Quan Trung, Lý Kiến Thành rút quân theo quan nội, Lý Hiếu Cung lại từ Đồng Quan tiếp viện, liền biến thành bắt rùa trong hũ rồi.

Còn một điểm nguy hiểm là, quân Tùy sát nhập Quan Trung, Hà Đông tất nhiên trống rỗng, lúc này Lý Thế Dân thừa dịp Bắc thượng Hà Đông, mà Tùy - Đột còn đại chiến tại Mã Ấp, ngươi nói phải làm sao bây giờ?La Sĩ Tín tỉnh táo lại, yên lặng gật gật đầu:- Cái này sẽ mất nhiều hơn được.Dương Nguyên Khánh cũng hơi cảm thán một tiếng:- Còn không chỉ mất nhiều hơn được, như vậy không thể vây Ngụy cứu Triệu, ngược lại là tiền mất tật mang.Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói:- Kế sách này mấu chốt ngay ở chỗ đại chiến Tùy – Đột chấm dứt, như vậy quân Tùy có thể quay ra phòng thủ, Lý Thế Dân không dám dễ dàng Bắc thượng Hà Đông, cho nên ta mới vội vàng xuôi nam.

Chỉ cần ta lộ diện ở Hà Đông, Lý Thế Dân liền biết ngay Tùy – Đột đã chấm dứt đại chiến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ một lần nữa, hơn nữa phòng ngừa nếu chẳng may, ta lại từ quận Hà Nội điều mười ngàn quân sang tăng phòng cho quận Hà Đông, như vậy liền có thể thực thi kế sách vây Ngụy cứu Triệu này rồi.Dương Nguyên Khánh mới nói tới đây thì thấy xa xa chạy tới một đội nhân mã, cầm đầu là chủ tướng trấn thủ Hà Đông Lai Hộ Nhi…Về việc chọn chủ tướng phòng ngự ở quân Hà Đông, Dương Nguyên Khánh luôn xem xét cẩn thận để tìm người tốt nhất.

Để làm được chủ tướng Hà Đông, đầu tiên cần phải có tính tình điềm đạm, chắc chắn.

Tiếp theo là có danh tiếng, mới có thể trấn trụ được quân Đường ở Quan Trung khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh nghĩ tới, chính là Tần Quỳnh.

Nhưng Tần Quỳnh tuy tính cách điềm đạm, nhưng danh khí chưa đủ lớn.Cho nên, Lai Hộ Nhi trở thành người tốt nhất để lựa chọn.

Ông ta vốn là lão tướng của triều Tùy.

Bất kể là kinh nghiệm hay tài điều binh khiển tướng, đều nổi danh khắp thiên hạ.Tiếc nuối duy nhất chính là tuổi tác của ông ta đã cao.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh không cần ông ta phải chinh chiến, chỉ cần thay mình bảo vệ tốt quận Hà Đông, thì đã coi là công lớn rồi.- Sở Vương điện hạ đến thật nhanh!Lai Hộ Nhi cười ha hả chạy ra đón chào.

Ở trên ngựa ôm quyền thi lễ nói:- Điện hạ một đường vất vả.Dương Nguyên Khánh hiểu ý vội hỏi:- Có phải có tin tức từ Thái Nguyên truyền tới hay không?Lai Hộ Nhi gật đầu nói:- Nửa đêm hôm qua, Thái Nguyên truyền tới cấp báo.

Có một tin tức tốt muốn truyền tới cho điện hạ.- Là tin tức về ba mươi nghìn của Đột Quyết.Đây là việc mà hắn quan tâm nhất.

Quận Lâu Phiên và quận Thái Nguyên, ngoại trừ thành Thái Nguyên chưa bị tổn hại.

Còn lại các thành thị đều bị phá hư, đốt cháy hầu như không còn.

Thương vong đã đạt tới mười nghìn người.Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ căm tức.

Trước khi đi hắn đã ra lệnh cho Lý Tĩnh và Tần Quỳnh, liên kết tiêu diệt đội quân Đột Quyết này.

Cho nên Lai Hộ Nhi vừa nói tới có tin tức tốt, hắn liền suy nghĩ ngay đến chuyện này.- Đúng như vậy, chính là về ba mươi nghìn quân Đột Quyết.

Bọn họ nghe nói Mã Ấp Đột Quyết bại trận, liền từ Tỉnh Hình đi vòng Hà Bắc.

Ty chừng đoán rằng bọn họ muốn đi Liêu Đông.

Trong cấp báo đã nói, Tần tướng quân dẫn theo hai mươi nghìn quân ngăn chặn đường vào Tỉnh Hình.

Hầu Mạc Trần Nghệ tướng quân suất quân mười ngàn, bảo vệ ở phía đông Thổ Môn Quan.

Như vậy có thể vây ba mươi nghìn quân Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh rất mừng rỡ.

Hắn lập tức ra lệnh cho thân binh:- Lập tức dùng chim ưng gửi thư tới huyện Thiện Dương.

Ra lệnh cho Lý Tĩnh lại tiếp viện mười nghìn quân tới Thổ Môn Quan.

Cần phải vây hết người Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.Ba mươi nghìn quân Đột Quyết bị vây ở Tỉnh Hình, sớm hay muộn sẽ bị tiêu diệt, dẹp đi được một tảng đá lớn trong lòng của Dương Nguyên Khánh.

Nhưng lúc này, điều mà hắn quan tâm nhất chính là tình huống ở Lạc Dương và Quan Trung.- Đi thôi!

Đi vào trong thành rồi lại nói chuyện.Đoàn người thúc ngựa tăng tốc độ về hướng thành Hà Đông …Bên trong nghị sự đường của quận Hà Đông, nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh rất nhanh đã mở ra sa bàn khu vực Quan Trung.

Sa bàn chỉ rộng chừng một trượng, chia làm mười sáu khối, tiện lợi cho việc mang theo người.Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình của Quan Trung.

Đồng thời nghe Lai Hộ Nhi báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất.- Chiến dịch Lạc Dương đánh rất thảm thiết.

Hai trăm ngàn quân Đường liên tục công thành ba ngày, chết ít nhất là mấy chục nghìn người.

Nhưng thành trì còn chưa bị đánh hạ.

Nghe thám tử báo cáo, Vương Thế Sung bức bách nam nữ toàn thành đều phải lên thành phòng thủ.

Đồng thời tưới nước trên đầu thành, khiến tường thành trơ nên bóng loáng vô cùng.

Khiến quân Đường rất khó tấn công.Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài một cái nói:- Không thể không thừa nhận, Vương Thế Sung rất giỏi đánh trận.

Tuy nhiên, cuối cùng y sẽ vẫn phải thất thủ.Lúc này, Ngụy Trưng, mới nhậm chức Thái Thú quận Hà Đông, đứng lên thi lễ nói:- Vương Thế Sung trị dân tàn bạo, làm cho đô thành lớn như vậy trở nên điêu linh rách nát.

Y còn ở Lạc Dương, còn là nỗi bất hạnh của người dân.

Điện hạ cần gì phải thương cảm y?Dương Nguyên Khánh liếc Ngụy Trưng một cái, cười nói:- Ta không thương cảm y.

Nếu ta chiếm được thành Lạc Dương, ta cũng sẽ giết y bình ổn sự phẫn nộ của người dân.

Ngụy Thái Thú không cần phải nghĩ nhiều như vậy.Không đợi Ngụy Trưng nói thêm, Dương Nguyên Khánh lại nói với Lai Hộ Nhi:- Không đề cập tới việc ở Lạc Dương nữa, mà nói về tình huống ở Quan Trung và Trường An.Lai Hộ Nhi lấy một cây gỗ chỉ hướng Trường An nói:- Hiện tại quân Đường đã dốc toàn bộ lực lượng, nên đất Thục và Kinh Tương gần như không có binh lính canh giữ.

Tuy nhiên Trường An còn có mười nghìn Vũ Lâm quân và mười nghìn Kim Ngô Vệ.

Mặt khác, ở Đồng Quan và Bồ Tân Quan còn có năm nghìn quân coi giữ.

Đứng đầu Bồ Tân Quan là Vương Trường Hài.

Còn ở Đồng Quan là Đại soái Lý Thần Thông suất lĩnh.Dương Nguyên Khánh nhướn mày:- Lý Thần Thông sao lại trở thành đại soái ở Đồng Quan rồi?Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng nói:- Nghe nói chỉ là tạm thời kiêm nhiệm Lý Thần Thông chuẩn bị đảm nhiệm việc đóng giữ ở Lạc Dương.

Nếu như quân Đường chiếm được thành Lạc Dương, y sẽ liền đi nhậm chức.Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, dứt khoát nói:- Vậy thì đêm nay xuất binh, tập kích Bồ Tân Quan…Ban đêm, không khí vừa khô vừa lạnh lẽo.

Một vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm.

Trời đêm ít sao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu khắp đại địa.

Nước sông Hoàng Hà đã bị đóng băng khoảng mười dặm.

Tuyết dày bao trùm cả mặt sông, không thấy một bóng người ở đó.Từ sau vụ tiền bạc, Đường triều đã đoạn tuyệt việc mậu dịch với triều Tùy.

Nghiêm cấm thương nhân qua sông, cũng không cho phép thương nhân Hà Đông đi vào Quan Trung.

Hơn nữa chiến tranh liên tục không ngừng, khiến cho việc qua lại giữa Tùy Đường trở nên bị cắt đứt hoàn toàn.

Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bóng người qua lại, nhưng phần lớn đều là thám tử do hai quân phái tới.Dưới ánh trăng lạnh lùng, một đội kỵ binh chừng mười nghìn người đang chạy gấp trên mặt sông băng, đi về phía Bồ Tân.Bồ Tân Quan là một đạo hiểm quan ở giữa Tần và Tấn thời xưa.

Phía bắc của Bồ Tân Quan đều là vách núi vách đá.

Chính là thung lũng lớn Tần Tấn nổi tiếng.

Lại đi về phía bắc hơn hai trăm dặm, có thể Vũ Môn vượt qua sông.

Sau đó dọc theo sông đi về phía nam.Nhưng thời gian để đi qua Vũ Môn đã không còn kịp.

Quân Tùy chỉ có thể theo Bồ Tân Quan nhập Quan Trung.

Còn cách Bồ Tân Quan bảy tám dặm, Dương Nguyên Khánh giơ tay ra hiệu dừng lại.

Đội ngũ bắt đầu chậm rãi đình chỉ.

Từ phía tây của sông có thể mơ hồ nhìn thấy dãy núi đen nhánh.

Bồ Tân Quan đứng sừng sững ở giữa hai vách núi đá.Dương Nguyên Khánh đứng ở xa nhìn quan ải.

Hắn đang đợi tin tức từ đội tiên phong…Dưới ánh trăng, một đội thương nhân đang vô thanh vô tức đi trên đường núi tới Bồ Tân Quan.

Độ thương nhân ước chừng hai trăm người, dẫn theo ba trăm con lừa và con la, cùng các loại hòm xiểng chứa hàng hóa.

Trên vài con lừa có gắn lá cờ.

Trên lá cờ có ghi bốn chữ ‘Bồ Nam thương hành’.

Có thể nhìn ra được đây là một đội thương nhân có quy mô lớn.Người cầm đầu đội thương nhân tên là Trương Nguyên Trọng.

Y là lãnh tụ của thương nhân quận Hà Đông.

Y có dáng hình vừa to vừa béo, nặng chừng hai trăm cân.

Cho nên đi đường rất là khó khăn, chỉ phải ngồi trên kiệu, do bốn người khiêng.

Đi bên cạnh y chính là La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim..

Chương 941 : Khẩn cấp ứng đốiTrình Giảo Kim lộ vẻ âm trầm.

Loại việc lừa bịp này vốn là sở trường của y.

Nhưng bây giờ y chỉ là trợ thủ, mà người cầm đầu lại là một tên thương nhân mập mạp.

Nếu có công lao thì người này cũng chiếm hiến.

Điều này khiến Trình Giảo Kim rất là khó chịu.

Nếu không phải là La Sĩ Tín ở bên cạnh, y đã sớm đào một cái hố tuyết rồi ném tên thương nhân béo ú này vào trong đó.Trương Nguyên Trọng có thể cảm nhận được địch ý của Trình Giảo Kim.

Trong lòng y có chút thấp thỏm bất an.

Liền hướng La Sĩ Tín cười nói:- Hiện tại Đường triều cấm thương nhân nhập Quan Trung.

Nhưng trên có lệnh, dưới có đối sách.

Việc kinh doanh vẫn phải làm.

Chỉ có điều không thể đi vào ban ngày, nhất định phải vào buổi tối mới qua quan được.

Đồng thời phải giao nộp cho quân coi giữ một số chi phí thì quân coi giữ mới bỏ qua.

Cho nên những binh lính coi giữ này đều tranh nhau trực vào ban đêm.

Bởi vì nước luộc kiếm được rất lớn.La Sĩ Tín nhìn thoáng qua Trình Giảo Kim, cười trấn an Trương Nguyên Trọng:- Trương đông chủ không cần phải lo lắng.

Điện hạ đã mời đông chủ hỗ trợ, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.

Có điện hạ thay ngươi làm chủ, người khác không dám làm hại tới ngươi.Trình Giảo Kim liếc mắt một cái, người khác không phải ám chỉ mình thì là ai!

Y định nói vài câu lấy lại mặt mũi, môi giật giật, nhưng vẫn nhịn được, bởi phía trước đã là Bồ Tân quan.Hai ngọn núi hai bên che mất ánh trăng, để lại cái bóng thật lớn.

Khiến quan ải có chút tối.

Thấy không rõ tình hình trên đầu thành.

Chỉ nghe thấy có tiếng hô từ bóng đêm trên đầu thành:- Là ai?Đội thương nhân dừng lại, Trương Nguyên Trọng bước xuống kiệu.

Có hai gã tùy tùng đi đến đỡ y tiến lên phía trước nói:- Trên thành là vị tướng quân nào đang trực.

Là Mã Giáo Úy hay là Đinh Giáo Úy?Lúc này trên đầu thành truyền đến thanh âm có chút tục tằn nói:- Ta là Đinh Thao.

Phía dưới có phải Trương đông chủ không?Trương Nguyên Trọng qua lại Bồ Tân quan đã vài chục năm.

Mọi người đã sớm quen mặt.

Trương Nguyên Trọng vội vàng cười nói:- Chính là tại hạ!

Đinh tướng quân, đêm nay có thể cho đi qua hay không?Trên đầu thành ló ra một người có thân hình cực cao.

Y nhìn Trương Nguyên Trọng nói:- Trương đông chủ, hôm nay hơi khó!

Ngày hôm qua triều đình vừa ra ý chỉ, yêu cầu phải điều tra nghiêm ngặt những người đi qua.

Nếu đoàn người vượt qua năm người, thì không cho phép qua quan.

Nếu hai ngày trước ngươi qua đây thì đã không có vấn đề gì rồi.

Trình Giảo Kim đứng bên cạnh có chút khẩn trương.

Y vừa muốn nói chuyện, La Sĩ Tín liền kéo y lại.

Chỉ thấy Trương Nguyên Trọng không chút hoang mang cười nói:- Đinh tướng quân cũng biết, hai ngày trước có tuyết lớn, làm sao có thể đi được.

Khó khăn lắm mới đợi được tuyết ngừng rơi, mới vội vàng đi tới.

Nếu không thể mở sạp buôn bán sớm, huynh đệ ở đây đều phải lỗ vốn.

Mong rằng Đinh tướng quân thông cảm mà giúp đỡ!Người trên đầu thành có chút trầm mặc, lại nói:- Trương đông chủ, không phải là ta không muốn giúp ngươi.

Mọi người đều đã quen biết mười mấy năm rồi.

Làm việc vất vả chỉ vì kiếm miếng ăn, ta hiểu sự khó xử của ngươi.

Nhưng sự khó xử của ta, ngươi cũng cần phải hiểu.

Ta mạo hiểm lớn cho ngươi qua quan, chẳng may ngươi lại bị thượng quan điều tra ra được.

Vậy thì cái chức quan này vứt đi là chuyện nhỏ, nói không chừng còn muốn rơi đầu.

Ngươi cứ nghĩ đi…Trương Nguyên Trọng cười ha hả nói:- Vậy phí qua thành gia tăng thêm hai thành.Trình Giảo Kim mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là cò kè mặc cả.

Mình đúng là không hiểu những quy củ này của thương nhân.

Sự bất mãn trong lòng y liền tiêu tan.

Nếu để y lừa dối qua quan, nhất định sẽ không thành công.Quan quân trên đầu thành có vẻ vẫn ngại ít, liền nói:- Lần này không giống như những ngày thường.

Tăng thêm ba thành.- Thêm ba thành, vậy thì ta không kiếm được chút lợi nhận nào.

Mong rằng Đinh tướng quân nhường một chút.- Người nào lại không biết hàng hóa của Trương đông chủ đều bán rất chạy, thu được tiền lãi lớn.

Trương đông chủ nên để cho các anh em binh lính ở đây ăn chút cơm thừa canh cặn chứ- Thôi được rồi!

Ba thành thì ba thành.

Không thể tăng thêm.Song phương cò kẻ mặc cả, đã đạt thành hiệp nghị.

Rất nhanh, cửa chính của Bồ Tân quan chậm rãi mở ra.

Trương Nguyên Trọng quay đầu lại liếc mắt ra dấu cho La Sĩ Tín một cái.

La Sĩ Tín nắm chặt thiết thương trên lưng, dẫn con la đi vào Bồ Tân quan.

Đội thương nhân gia tăng tốc độ, lục tục đi vào quan ải.

Bỗng nhiên, trong cửa thành vang lên một tiếng hét thảm.

Lập tức liên tiếp vang lên tiếng kêu la…

Cách đó vài dặm, Dương Nguyên Khánh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tin tức.

Hắn đã có phương án phòng bị.

Nếu không thể lừa dối qua được quan, vây thì có thể cường công.

Kỳ thực không phải không thể tấn công, chỉ có điều sẽ gặp phải ít nhiều trắc trở, còn có thương vong.

Hiện tại Dương Nguyên Khánh thực sự không muốn có thêm thương vong.Đúng lúc này, có binh lính chỉ vào quan ải hô to:- Điện hạ, có ánh lửa rồi!Dương Nguyên Khánh cũng đã nhìn thấy.

Trên đầu thành Bồ Tân quan có ánh lửa.

Hắn liền lập tức ra lệnh:- Toàn quân xuất phát, tiến tới Bồ Tân quan!Mười ngàn kỵ binh liền phát động.

Vó ngựa vang lên như sấm, bay băng băng tới bờ sông bên kia.

Không bao lâu, mười ngàn kỵ binh Tùy đã tiến vào Bồ Tân quan, vọt tới doanh trại của địch ở phía sau.

Tướng phòng giữ Vương Trường Hài hoảng sợ bỏ chạy, trốn về Đông Quan báo tin.Chiếm được Bồ Tân quan, quân Tùy cũng không dừng lại, tiếp tục chạy nhanh về hướng tây.

Vào lúc canh ba, quân Tùy đã qua sông Vị.

Mười nghìn kỵ binh Tùy do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh, giống như tia chớp đánh tới Trường An…Cung Thái Cực, điện Bạch Liên.

Đây là tẩm điện của Doãn Đức Phi.

Lúc này là đã canh một, bốn phía cung điện đều có đứng đầy thị vệ.

Nhiều đội thị vệ thay nhau tuần tra.

Ở những chỗ tối còn có trạm gác ngầm.

Nơi này được canh gác nghiêm ngặt như vậy, chứng tỏ đêm nay Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên đang ngủ ở trong điện Bạch Liên.Đêm đã khuya, bọn thị vệ đều đi giày đáy mềm, nhằm tận lực đi lại nhẹ nhàng.

Trong cung điện vô cùng im lặng.

Bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập của tiếng bước chân, khiến bọn thị vệ đều nâng cao cảnh giác.- Là ai?Bọn thị vệ đi lên ngăn cản người đang chạy.- Là ta!Thanh âm của người tới rất nghiêm khắc.

Bọn thị vệ liền nhận ra y là Trực Các tướng quân Chu Tuấn, đều sợ tới mức lui ra.Chu Tuấn trừng mắt nhìn bọn thị vệ một cái, mới bước nhanh tới bậc thang.

Hai gã hoạn quan tiến lên ngăn cản y:- Chu tướng quân, Thánh Thượng đã nghỉ ngơi, không nên quấy nhiễu.Chu Tuấn vội vàng ôm quyền nói:- Ta biết, nhưng ta có một đại sự cần nhanh chóng thông báo cho Thánh Thương.

Mong rằng hai vị công công đi truyền đạt.Hai gã hoạn quan nhìn nhau.

Bình thường là không thể quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của Thánh Thượng.

Nhưng Chu Tuấn là Trực Các tướng quân, y so với ai khác càng hiểu quy củ này.

Nhất định là có việc trọng đại.

Nếu như bọn họ lầm sự, chỉ sợ không thể gánh vác được.

Một gã hoạn quan gật đầu nói:- Chu tướng quân xin đợi một chút!Hoạn quan xoay người đi vào tới tẩm cung.

Bên trong tẩm điện của Doãn Đức Phi càng im lặng.

Ở góc phòng có đặt hai lư hương, đang bốc khói lượn lờ.

Khiến trong phòng tràn ngập mùi đàn hương.

Trên mặt đất thì được phủ thảm Tây Vực.

Trên tường treo đầy gấm Tứ Xuyên đủ màu sắc.

Có một hạt dạ minh châu lớn được đặt trên hộp.

Ánh sáng rực rỡ từ viên ngọc tỏa khắp đại điện.Trong đại điện có một tấm vải dày buông xuống, chia đại điện thành hai phần.

Tám người cung nữ đứng ở ngoài màn, chờ đợi Thánh Thượng và nương nương sai bảo.Mà ở đằng sau tấm vải là một cái giường bằng ngà voi, có tơ vàng cuốn quanh.

Trên giường là Đại Đường Hoàng đế Lý Uyên đang ôm tuổi trẻ mỹ mạo Doãn Đức Phi ngủ say sưa.Lúc này đã là canh một, nhưng đằng sau tấm vải vẫn vang lên tiếng thánh thót của Doãn Đức Phi:- Việc của phụ thân thần thiếp, bệ ha nhất định phải đáp ứng.

Nếu không đáp ứng, thần thiếp sẽ không chịu bỏ qua.- Ái phi yên tâm đi!

Phụ thân của của nàng là quốc trượng, trẫm làm sao có thể truy cứu?

Nghỉ sớm một chút đi!

Trẫm có chút mệt mỏi.- Không được.

Bệ hạ phải chính mồm đáp ứng thần thiếp.

Nếu không thần thiếp sẽ khóc cho Thánh Thượng xem.- Được!

Được!

Được!

Trẫm chính thức hướng ái phi cam đoan, tuyệt đối sẽ không truy cứu việc của phụ thân nàng.

Nhất ngôn cửu đỉnh.- Đa tạ bệ hạ, bệ hạ ngủ đi!

Thần thiếp giúp bệ hạ ấm người.Lúc này, phía bên ngoài có vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó có một gã hoạn quan bẩm báo:- Bệ hạ, có việc lớn khẩn cấp cần thông báo.Lý Uyên và Doãn Đức Phi vừa mới làm xong chuyện ân ái, mệt mỏi không chịu nổi.

Vậy mà lại có người tới quấy rầy, làm y vô cùng tức giận.

Nhưng nghe thấy là việc lớn khẩn cấp, y kìm nén lửa giận, lạnh lùng hỏi:- Là việc gì?- Khởi bẩm bệ hạ, là Trực Các Chu tướng quân đến bẩm báo.

Chu tướng quân nói là ở Ly Sơn có đốt ba ngọn lửa báo hiệu.Đốt lửa báo hiệu ở Ly Sơn, có nghĩa là có kẻ thù từ bên ngoài tới tấn công biên giới.

Nếu không phải người Đột Quyết, thì chính là Thổ Dục Hồn.

Nhưng Đột Quyết và Đường triều đang có hiệp ước, có thể bài trừ.

Khả năng lớn là người Thổ Dục Hồn xâm phạm.Tuy đây cũng là việc lớn, nhưng Lý Uyên đã mỏi mệt không chịu nổi, có thể tạm thời để đó.

Y liền nói:- Trẫm đã biết, ngày mai sẽ cùng các đại thần thảo luận.Im lặng một lúc, hoạn quạn lại cẩn thận nhắc nhở:- Bệ hạ, là khói lửa từ tòa bên trái.- Cái gì!Lý Uyên ngồi mạnh xuống.

Ly Sơn có hai tòa canh gác.

Phía bên phải là để canh gác phía tây và phía bắc.

Mà ở bên trái là để canh gác nguy hiểm từ Quan Đông.

Toàn bên trái đốt lửa báo hiệu, có nghĩa là Quan Trung có địch xâm lấn.

Lý Uyên sợ hãi, cuống quít mặc áo bào vào.Doãn Đức Phi cũng không dám ngủ tiếp.

Nàng hô một tiếng, vài người cung nữ lập tức chạy vào, thay Lý Uyên mặc áo bào, đội khăn.

Xong xuôi Lý Uyên mới vội vàng đến ngoại cung.Trực Các tướng quân Chu Tuấn vẫn đang chờ ở nơi này.

Y thấy Lý Uyên đi ra, liền vội vàng tiến lên bẩm báo:- Bệ hạ, khói lửa vừa mới đốt lên, chứng tỏ Bồ Tân quan bên kia đã xảy ra chuyện.Lý Uyên cũng đoán được Bồ Tân quan gặp chuyện không may.

Vậy thì có lẽ là quân Tùy xâm nhập Quan Trung.

Điều này khiến trong lòng y vô cùng sợ hãi.

Quan Trung hư không, Trường An chỉ có hai mươi nghìn quân.

Nếu là quân Tùy tập kích Quan Trung, y phải ứng đối như thế nào?Lý Uyên đổ mồi hôi lạnh đầy lưng.

Y lập tức ra lệnh cho thân binh:- Nhanh chóng triệu tập năm vị tướng quốc tới ngự thư phòng gặp trẫm.Lý Uyên đã không còn một tia buồn ngủ.

Y đơn giản rửa mặt một chút, liền vội vàng đi tới ngự thư phòng.Trên quảng trường của Điện Võ Đức, tuyết lớn đã được quét sạch sẽ.

Năm vị tướng quốc là Bùi Tịch, Trần Thúc Đạt, Tiêu Vũ, Đậu Quỹ, Độc Cô Chấn đều đã tới.

Lúc này bọn họ cũng đã biết việc ở bên trái của Ly Sơn có đốt khói báo hiệu.

Tin tức khiến bọn họ cũng rất khiếp sợ.

Năm người tụ lại một chỗ thương nghị.- Lần trước ta đã nói, đem toàn bộ quân đội phái đi ra ngoài, Quan Trung sẽ hư không.

Kết quả là không ai nghe ta, ai cũng không chịu khuyên Thánh Thượng.

Hiện tại xảy ra vấn đề, các ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?Thanh âm của Bùi Tịch rất lớn, mang theo một tia oán giận.

Lúc ấy triều đình đồng ý xuất toàn bộ binh lính của cả nước, ông ta đã cảm thấy không ổn.

Nhưng Lý Uyên đang nổi nóng, ông ta cũng không dám khuyên.

Định nhờ người khác nói hộ, nhưng lại không ai để ý tới ông ta.

Hiện tại quả nhiên là nguy hiểm.

Ông ta liền lập tức sinh ra oán giận với những người này.Bốn người khác đều lạnh lùng nhìn ông ta.

Bùi Tịch là người giỏi làm những việc đâm lén sau lưng người khác.

Cho nên mọi người rất cảnh giác ông ta.

Cũng không ai nguyện ý làm bạn với ông ta.

Bùi Tịch giận thì cứ giận, không ai để ý.Lúc này, trên bậc thang , một gã hoạn quan đi ra, cao giọng nói:- Thánh Thượng có chỉ, tuyên năm vị tướng quốc vào yết kiến.Năm vị tướng quốc sửa sang lại quần áo và mũ, cùng nhau đi vào điện Võ Đức.

Lúc này, ở trong ngự thư phòng, đèn đuốc đã được đốt sáng.

Có mấy chậu than được đốt lên, khiến căn phòng trơ nên ấm áp.

Lý Uyên chính đang khoanh tay đứng ở trước bản đồ Quan Trung, trầm tư thật lâu không nói.- Tham kiến bệ hạ!Năm vị tướng quốc lần lượt cúi người thi lễ.Lý Uyên khoát tay:- Các vị ái khanh bình thân, ban thưởng ghế ngồi!Đám hoạn quan mang ghế ngồi tới.

Mọi người đều an vị, Lý Uyên mới thở dài nói:- Nửa đêm gọi các vị tướng quốc tới đây, trẫm cảm thấy thực có lỗi.

Chắc mọi người đều đã biết, ở Ly Sơn có khói báo hiệu.

Bây giờ còn chưa rõ tình huống, nhưng trẫm thực sự là rất lo lắng.

Khả năng lớn là quân Tùy thừa dịp Quan Trung hư không, tấn công Trường An.

Mọi người xem xét chuyện này nên làm thế nào bây giờ?Năm người đều trầm mặc.

Một lát sau, Đậu Quý khẽ khom người nói:- Bệ hạ, vi thần cho rằng khả năng quân Tùy từ Bồ Tân quan tiến vào Quan Trung là rất lớn.

Hiện tại Bồ Tân quan hẳn là không còn giữ được.

Nếu đã như vậy, nhanh nhất là trưa mai, quân Tùy sẽ tới được Trường An.

Vi thần nghĩ ra được hai phương án có thể khẩn cấp ứng đối.Lý Uyên mừng rỡ.

Hiện tại y chỉ hy vọng có người đưa án cách ứng đối tình huống.

Đậu Quỹ trước kia từng đảm nhiệm chức Thái Thú quận Phù Phong.

Ông ta cũng từng suất lĩnh quân dân chiến đấu hăng hái nửa tháng.

Dùng mười lăm ngàn quân đội thành công phòng ngự được một trăm ngàn đại quân của Dương Huyền Cảm tấn công.

Cho nên ở việc bố trí phòng ngự, ông ta rất có kinh nghiệm.

Lý Uyên cực kỳ tín nhiệm tài năng của của Đậu Quỹ, liền vội vàng hỏi:- Đậu tướng quốc mời nói.Đậu Quỹ khẽ mỉm cười nói:- Phương án của thần, kỳ thực mọi người đều có thể nghĩ ra.

Một là thủ thành, hai là cầu viện.

Có thể lập tức ra lệnh cho Vũ Lâm quân và Kim Ngô Vệ lên thành phòng ngự.

Đồng thời chiêu mộ thanh niên cường tráng của Trường An hỗ trợ phòng thủ.

Thần đoán quân Tùy sẽ sử dụng kỵ binh nhẹ đột kích, mà không có mang theo vũ khí công thành.

Cho nên khả năng đánh hạ được thành Trường An là không lớn.

Nhưng kỵ binh Tùy tiến vào Quan Trung, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí của quân dân.

Sẽ dao động sự tin của quân dân đối với Đường triều.

Cho nên nhất định phải cầu viện, ra lệnh cho quân đội của Thái Tử và quân đội của Tần Vương đồng thời quay lại cứu viện.Trần Thúc Đạt đứng bên cạnh nhướn mày nói:- Có lẽ mục đích của quân Tùy lần này là vây Ngụy cứu Triệu, bức bách chúng ta phải rút quân.

Nếu chúng ta ra lệnh cho hai quân trở về tiếp viện, chả phải vừa vặn trúng phải âm mưu của quân Tùy sao.

Đậu tướng quốc đã nghĩ tới điểm này chưa?Đậu Quỹ lắc đầu nói:- Trần tướng quốc có chút suy nghĩ quá nhiều.

Trọng binh của Dương Nguyên Khánh ở phương bắc.

Mà ở Hà Đông lại có ba mươi nghìn quân Đột Quyết đang tàn sát bừa bãi, đại quân của hắn làm sao có thể rảnh rỗi mà xuôi nam.

Cho nên số lượng quân đội đánh lén lần này sẽ không nhiều.

Tối đa là hai mười nghìn quân là cùng.

Kỳ thực, ý của thần chính là, tiêu diệt đội quân đánh lén này ở trong địa phận của Quan Trung.

Điều này có thể kích thích khí thế của quân dân.

Mặt khác quân đội cũng không cần toàn bộ trở lại tiếp viện.

Chỉ cần năm mươi nghìn người là đủ.Bùi Tịch cũng tiếp lời nói:- Thậm chí chúng ta còn có thể ra lệnh cho Tần Vương theo huyện Thiểm đi lên Hà Bắc, tấn công lại quận Hà Đông, cắt đoạn đường lui của quân Tùy đánh lén này.

Hoặc là đơn gian mở một quy mô lớn tấn công phương bắc, cướp lấy quận Hà Đông và quận Giáng.

Hai quận này có nhân khẩu đông đúc, nông nghiệp phát đạt.

Chiếm được hai quận chính là thu hoạch lớn nhất của chúng ta.Lúc này, Lý Uyên thấy Tiêu Vũ vẫn trầm tư không nói, liền hỏi:- Tiêu tướng quốc có ý kiến gì không?Trong ánh mắt của Tiêu Vũ có sự ưu tư.

Ông ta chậm rãi nói:- Theo vi thần nghĩ, vì sao triều Tùy không xuất binh trước đó.

Lúc đó, Quan Nội chưa có bị chiếm lĩnh, Lạc Dương cũng chưa bị vây.

Khi đó nếu xuất binh càng có thể kiềm chế chúng ta.

Nhưng quân Tùy lại cố tình xuất binh vào hiện tại.

Chẳng lẽ quân Tùy không biết bọn họ sẽ bị bao vây ở Quan Trung hay sao?

Chẳng lẽ quân Tùy không biết, quận Hà Đông sẽ bị quân Đường phản kích tấn công?Sự nghi ngờ của Tiêu Vũ khiến Lý Uyên dường như hiểu ra một ý gì đó:- Ý của Tiêu ái khanh là…Tiêu Vũ gật đầu nói:- Vi thần có bảy thành khắc định, quân Tùy đã đánh bại quân Đột Quyết.

Chỉ có như vậy, bọn họ mới dám bất ngờ đánh Trường An.Tiêu Vũ lớn mật phán đoán, khiến Lý Uyên hít một hơi khí lạnh.

Nếu là như vậy, thế cục hiện tại sẽ phát sinh ra biến hóa.Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Có người ở ngoài cửa bẩm bao:- Khởi bẩm điện hạ, Thái Nguyên có cấp báo!Đường Phong ở Thái Nguyên đã bị phá hủy.

Nhưng còn có một chút thế lực Đường Phong giấu ở Thái Nguyên.

Tuy bọn họ không dám có hành động gì, nhưng nếu có những việc lớn xảy ra ở Thái Nguyên, bọn họ đều sẽ truyền về tin tức.Trong lòng của Lý Uyên dâng lên một điềm xấu.

Chẳng lẽ là…Y vội vàng ra lệnh:- Nhanh chóng trình lên!Một người hoạn quan vội vàng đi vào, dùng hai tay trình lên một phần tình báo.

Lý Uyên tiếp nhận tình báo, chỉ thấy trên tình báo có viết:- Quân Tùy đại thắng, toàn thành Thái Nguyên đang chúc mừng.Trái tim của Lý Uyên lạnh buốt, giống như rơi vào hố băng.

Y cười khổ một tiếng, nói với Tiêu Vũ:- Quả nhiên là bị ái khanh đoán đúng.

Quân Tùy đã đánh bại quân Đột Quyết.Trong ngự phòng lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

Lý Uyên ngồi không yên.

Y đứng lên, chắp tay phía sau đi tới gần cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đêm.

Trong lòng y cảm thấy cực kỳ trầm trọng.

Việc mà y không muốn xảy ra, đã xảy ra.- Bệ hạ, việc đầu tiên là phải bảo vệ thành Trường An.

Mặt khác có thể xem xét tình huống phát triển mà làm ra quyết định.Đậu Quỹ đề nghị.Lý Uyên gật đầu, quay lại nói với mọi người:- Ra lệnh cho Thái Tử và Tần vương cử năm mươi nghìn quân quay lại, viện trợ Quan Trung.Y lại hướng Đậu Quỹ nói:- Trọng trách phòng ngự thành, trẫm liền giao cho ái khanh….Phía nam Phong Châu, mặt sông đã bị tuyết lớn bao trùm.

Tuyết đã ngừng rơi.

Ở phía xa xa, mặt trời đã bắt đầu mọc, ánh nắng ôn hòa chiếu sáng khắp đại địa.Trên mặt sông Hoàng Hà rộng chừng hơn mười dặm, xuất hiện đông nghịt những chấm đen nhỏ.

Từ xa nhìn lại, giống như những hạt vừng nhỏ rơi vãi đầy trên mặt tuyết trắng.Đợi đến khi những điểm đen càng ngày càng tới gần, thì mới thấy rõ, đó là những chiếc xe trượt tuyết do binh lính Tùy tự chế tạo.

Mỗi chiếc xe được hai con ngựa kéo, chạy băng băng trên mặt tuyết dày.

Chương 942 : Hai tuyến phản kíchỞ bên cạnh mỗi chiếc xe trượt tuyết, còn có hơn mười con ngựa chiến chạy theo.

Chúng được bọc vải dày ở bụng và chân.

Phải làm như vậy, nếu không ngựa chiến chạy thời gian dài trên mặt băng, khí lạnh sẽ khiến bọn chúng không chịu được.Đây là đội quân gồm mười lăm nghìn binh sĩ Tùy, đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ.

Lúc này, quận Linh Võ đã bị mười nghìn quân Đường chiếm lĩnh.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là xuôi nam đoạt lại quận Linh Võ.Có thể nói, đây là đợt phản kích đầu tiên của quân Tùy.

Từ lúc ở quận Mã Ấp quân Tùy chiến thắng người Đột Quyết, thì việc bố trí phản kích Đường triều đã được toàn diện áp dụng.Trên thực tế, lúc quân Tùy buộc phải rút lui khỏi quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã gửi tận tay tới Bùi Nhân Cơ kế hoạch phản kích.

Cái gọi là nguy cơ, chính là sự kết hợp giữa nguy hiểm và cơ hội.

Trong những lúc nguy hiểm mới có thể nhìn ra cơ hội.Sau khi vượt qua nguy hiểm đến từ người Đột Quyết, bọn họ lại nghênh đón một cơ hội mới.

Hầu như trong lòng mỗi tướng sĩ quân Tùy đều nghẹn một cục khí.

Thậm chí, ngay cả lão tướng Bùi Nhân Cơ cũng tràn đầy sát khí báo thù.

Đánh tan quân Đường, đuổi bọn họ khỏi địa giới của quận Linh Võ.- Bùi tổng quận, chúng ta có thể đợi quân Đường di chuyển nhân khẩu từ Lũng Hữu và Quan Nam tới quận Linh Võ, rồi sau đó mới chiếm lĩnh quận Linh Võ.

Như vậy chẳng phải có thu hoạch lớn sao?Đưa ra câu hỏi này chính là Tần Hoài Ngọc, đi phía sau của Bùi Nhân Cơ.

Bùi Nhân Cơ rất thích người tuổi trẻ thông minh hiếu học này, nên luông mang theo y bên người.Bùi Nhân Cơ khẽ cười nói:- Quận Linh Võ có đầy đủ nguồn nước tưới, lại là nơi khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu.

Nơi đó vẫn được coi là kho lúa của chúng ta.

Nếu bị quân Đường cướp đi, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề cung cấp lương thực của chúng ta.

Điều quan trọng hơn là, chúng ta nhất định phải phối hợp với Sở Vương điện hạ thi triển kế hoạch phản kích toàn diện, đánh cho Đường triều không còn thái độ kiêu ngạo.Bùi Nhân Cơ thấy Tần Hoài Ngọc vẫn đắn đo suy nghĩ.

Ông ta biết y còn không có hài lòng với câu trả lời của mình, cười nói:- Cái này giống như việc ngươi và người khác đánh nhau.

Bên cạnh đang có rất nhiều người xem.

Bao gồm rất nhiều người cần ngươi bảo vệ.

Vừa mới bắt đầu, ngươi đã bị người ta đánh ngã.

Nhưng ngươi lập tức có năng lực phản kích.

Ngươi nói xem, sẽ đợi mấy ngày sau mới đến báo thù, hay là lập tức đánh ngã đối phương?Tần Hoài Ngọc cũng mỉm cười:- Tổng quản còn coi ty chức như trẻ con chắc!

Ta minh bạch ý tứ của tổng quản.

Hiện tại chúng ta phản kích là cổ vũ khí thế của quân dân Đại Tùy, đoạt lại nơi có chiến lược trọng yếu.Bùi Nhân Cơ gật đầu.

Ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía xa xa.

Ông ta có tràn đầy tin tưởng đối với việc đánh tan quân Đường, đoạt lại quận Linh Võ lần này …Quận Hoài Dương, huyện Uyển Khâu.

Một đội kỵ binh mười nghìn người đang xuất phát về hướng nam.

Đây cũng là một đội kỵ binh Tùy.

Đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Hà Nam Từ Thế Tích.

Y cũng vừa nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, mệnh lệnh y đánh nghi binh Kinh Tương.Đội kỵ binh chạy nhanh trên cánh đồng tuyết vô bờ, dọc theo quan đạo rộng lớn, chạy nhanh về hướng nam.

Hai bên quan đạo là những ruộng lúa mạch mọc thành từng phiến.

Lúa mì vụ đông đã được gieo.

Đang bị tuyết dày bao phủ lấy, chỉ đợi đến đầu xuân là nảy mầm.

Phía xa xa là từng toàn thôn trang, bị vây quanh bởi những con sông và rừng cây.

Lúc này đã là sáng sớm, thôn trang dần dần bốc lên khói bếp.Từ Thế Tích mím môi không nói được một lời.

Trong khoảng thời gian, tâm tình của y không được tốt lắm.

Sau khi đại chiến Trung Nguyên, y gần như không có chuyện để làm.

Bất kể là cuộc viễn chinh Triều Tiên, hay là trận chiến chống lại Đột Quyết ở quận Mã Ấp, đều không có phần của y.

Y cảm giác mình đã bị gạt ra ngoài.Đương nhiên, Từ Thế Tích cũng hiểu, mấu chốt là quân Tùy chưa có ý định tấn công Thanh Châu.

Nếu không mình cũng sẽ không trở thành nhàn nhã như vậy.

Trong lòng y mặc dù có điểm bất bình nhưng dù sao y cũng là tổng quản cả một phương, nên phải chấp hành đại cục, phục tùng sự chỉ huy của Dương Nguyên Khánh.Đội ngũ đi về phía trước một đoạn đường, cách huyện Uyển Khâu còn không xa.

Từ Thế Tích thấy một khu rừng tùng rậm rạp ở bên đường.

Tuy trên rừng tùng có đầy tuyết đọng, nhưng rừng cây vẫn còn tương đối khô ráo.

Y lập tức dùng roi ngựa ra hiệu, mọi người đi vào rừng cây tùng nghỉ ngơi.Hơn mười người thám báo đi tới trước rừng tùng, một lát sau đi ra liền hô to:- Tổng quản, trong này an toàn, có thể dừng chân nghỉ ngơi.Đội ky binh liền ly khai quan đạo, dẫn ngự đi vào rừng cây tùng.

Trong rừng cây tùng tràn ngập mùi nhựa thông thơm ngát.

Khắp nơià những đống tuyết đọng.

Đây là tuyết từ trên cây rơi xuống.

Phần lớn là khô ráo.

Trên mặt đất thì bị phủ đầy lá thông.Bọn lính tìm chỗ để nghỉ ngơi, rồi cho ngựa ăn uống.

Cỏ khô và nước lấy ra từ trong túi đã bị đông lạnh như băng.

Bọn họ lấy ra bánh mì và thịt dê, rắc lên chút muối và hạt tiêu, liền ăn ngấu nghiến.

Lại lấy ra bình nước uống mấy ngụm, thấp giọng đàm luận đại chiến ở quận Mã Ấp.

Đây là việc mà tất cả mọi người đều quan tâm.Từ Thế Tích cũng ngồi ở dưới một thân cây, từ từ ăn lương khô.

Trong lòng y vẫn đang suy nghĩ việc tấn công Thanh Châu.

Y có một loại dự cảm, sau khi giải quyết xong việc về Đột Quyết, bước tiếp theo rất có khả năng là Sở Vương sẽ chiếm lấy Thanh Châu.Lúc này, phó tướng của Từ Thế Tích, là Cao Tử Khai ngồi ở bên cạnh cười nói:- Tổng quản, sao chúng ta không đơn giản chiếm lấy Kinh Tương, cần gì phải đánh nghi binh cho mệt?- Dựa vào mười nghìn kỵ binh này mà muốn đơn giản chiếm lấy Kinh Tương?Từ Thế Tích liếc mắt nhìn y một cái, cười lạnh nói:- Ngươi cho rằng việc chiếm lĩnh chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Lạc Dương có hai trăm nghìn quân Đường bao vây.

Một khi bọn họ đánh chiếm được Lạc Dương, bước tiếp theo chính là thâu tóm Trung Nguyên.

Ngươi cho rằng bọn họ chiếm Trung Nguyên, còn chúng ta thì ung dung giữ lấy Kinh Tương sao?Cao Tử Khai gãi đầu:- Điều này cũng đúng.

Kinh Tương và triều Tùy của chúng ta không có biên giới kéo dài.

Triều đình đưa công văn đều không qua được nơi đó.- Chiếm lĩnh được một thành thị không phải đơn giản như ngươi nghĩ.

Cần phải quan tâm các vấn đề như sĩ tộc địa phương có ủng hộ ngươi hay không.

Dân chúng ở đây có nguyện ý chịu ngươi cai quản hay không.

Quan viên có trung thành hay không.

Còn việc giải quyết lương thực cho quân đội phải làm như thế nào.

Đây đều là những vấn đề lớn.

Năm đó, Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, người Quan Trung có quy thuận y hay không?

Cuối cùng còn không phải là thất bại thảm hại hay sao.

Còn có, chúng ta lĩnh Hà Bắc, chỉ là chiếm lĩnh mà thôi.

Để chân chính khống chế Hà Bắc, khiến người Hà Bắc quy thuận, không biết Sở Vương điện hạ đã tốn không biết bao nhiêu tâm cơ, hao phí hết bao nhiêu tiền của lương thực.

Đến hiện tại mới có thể thay đổi quan trường ở Hà Bắc.

Quá trình đã mất một năm.Từ Thế Tích nói đến đây, lại thở dài:- Còn có Trung Nguyên.

Kỳ thực cũng là chuyện phiền toái.

Đến lúc chúng ta rút lui, ngươi xem có ai giữ lại chúng ta?

Lúc quân Đường tới, ngươi xem có ai đứng lên phản kháng?

Người Trung Nguyên vẫn còn trung thành với quân Ngõa Cương.

Nếu quân Ngõa Cương còn tồn tại, chỉ sợ chúng ta muốn cướp lấy Trung Nguyên, sẽ là rất khó.

Điều này, ta là người hiểu rõ nhất.

Đây cũng là nguyên nhân mà điện hạ cho phép ta lưu lại Trung Nguyên.Cao Tử Khai cúi đầu trầm tư một lát, lại hỏi:- Nói như vậy, việc Lý Mật rời khỏi Trung Nguyên là thất sách, có phải hay không?- Hoàn toàn trái lại!Từ Thế Tích cười cười:- Tuy Địch Nhượng thiển cận, nhưng y lại là người trượng nghĩa.

Có thịt thì mọi người cùng ăn, có tiền thì mọi người cùng dùng.

Đánh địa chủ, đoạt nhà kho của quan, chia lương thực cho người nghèo.

Cho nên, dân chúng Hà Nam rất ủng hộ việc y suất lĩnh quân Ngõa Cương.

Nhưng Lý Mật lại cho rằng Địch Nhượng làm như vậy là đắc tội với sĩ tộc, không thành được đại sự.

Cho nên Lý Mật đã giết y, tự lập làm Ngụy Vương.

Tuy vậy, việc giết Địch Nhượng, khiến y không thể tồn tại ở Trung Nguyên được, chỉ phải dời về Giang Nam.

Một mặt là trốn tránh sự uy hiếp của Tùy Đường.

Một mặt khác là muốn tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ của sĩ tộc phía nam.Tuy Cao Tử Khai cũng xuất thân là danh môn Cao thị ở Bắc Hải nhưng y là một viên võ tướng, chỉ biết phục tùng nhiệm , cchưa bao giờ suy nghĩ đến đại cục như vậy.

Hôm nay nghe lời luận bàn của Từ Thế Tích, khiến trong lòng y hiểu rõ rất nhiều việc.Cao Tử Khai yên lặng gật đầu nói:- Ty chức đã hiểu.

Về sau mong được Từ tổng quản chỉ giáo nhiều hơn nữa.

Ty chức rất muốn biết rõ những việc như vậy, không muốn chỉ cắm đầu vào đánh giặc.Từ Thế Tích vỗ vỗ bả vai y, cười nói:- Nhân tiện đây ta cho ngươi một vấn đề để ngươi suy nghĩ.

Đó là vì sao điện hạ không trực tiếp chiếm Thanh Châu, giúp nạn thiên tại mà là khiến nạn dân của Thanh Châu chạy tới Hà Bắc rồi mới giúp?Hai lông mày của Cao Tử Khai nhíu lại, đau khổ suy nghĩ vấn đề này.

Từ Thế Tích chỉ cười nói:- Vừa đi vừa nghĩ!Y hướng các quan quân xung quanh ra lệnh:- Thông báo cho các huynh đệ, đã đến lúc xuất phát!.

Chương 943 : Binh lâm cung hạMột tiếng kèn lệnh ô ô thổi lên.

Đây là tiếng ra lệnh xuất phát.

Kỵ binh Tùy đều thu thập lên ngựa.

Bọn họ lại điều khiển ngựa chạy lên quan đạo.

Vó ngựa vang rền.

Mười nghìn kỵ binh lại tiếp tục hành trình…Chính như Đậu Quỹ đã đoán trước.

Giữa trưa vào ngày thứ hai Dương Nguyên Khánh đã suất lĩnh đội kỵ binh đánh tới Trường An.

Quân đội chiếm lĩnh được quân doanh Bá Thượng đồng thời chiếm lĩnh được lương thực, thịt khô và cỏ khô để bổ sung.

Bọn lính đều ăn uống no nê, nghỉ ngơi dưỡng sức.Cả đêm hành quân cấp tốc, khiến người và ngựa đều khốn đốn không chịu nội.

Ở trong một gian phòng trống, Dương Nguyên Khánh chính đang đứng trước sa bàn, trầm tư suy nghĩ bước hành động tiếp theo.Tối hôm qua hành quân, hắn đã nhìn thấy khói báo hiệu.

Chắc hẳn Trường An đã biết tin quân Tùy đánh tới.

Hắn có thể tưởng tượng, quân Đường ở Trường An đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.Tuy nhiên, ngay từ lúc đầu, Dương Nguyên Khánh đã không có ý định đánh chiếm Trường An.

Đây dù sao cũng không phải quá thực tế.

Bọn họ không có mang theo vũ khí công thành.

Muốn đánh được tường thành cao ba trượng kia, thực sự là suy nghĩ viển vông.Nhưng cứ như vậy vòng qua thành mà đi, thì không phù hợp với mục đích của chuyến đi lần này.

Hắn muốn làm nhiễu loạn Trường An và Quan Trung, bức Lý Uyên phải rút quân các tuyến.

Ít nhất phải khiến một số lượng lớn quân đội rút về nhằm tạo điều kiện phản công cho hắn.Lần này nên đánh Trường An như thế nào?

Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo:- Khởi bẩm điện hạ, thám báo đã quay trở lại.Tinh thần Dương Nguyên Khánh rung lên, lập tức nói:- Cho y tiến vao!Một lát sau, một người Giáo Úy thám báo vội vào đi tới, quỳ một gối bẩm báo:- Khởi bẩm điện hạ, ty chức thăm dò được tin tức từ Trường An.- Nói đi!- Bẩm báo điện hạ, hôm nay chín cửa thành Trường An đã đóng tám cửa.

Chỉ có cửa Minh Đức là mở một canh giờ.

Hiện tại đã đóng cửa.

Ty chức điều tra ra được một ít tình huống.

Nghe nói chủ tướng thủ thành là tướng quốc Đậu Quỹ.

Binh lính thủ thành đều là quân Vũ Lâm và Kim Ngô Vệ.

Bọn họ còn động viên thêm ba mươi nghìn thanh niên cường tráng giúp đỡ thủ thành.

Trên đầu thành hiện giờ rất hỗn loạn.

Bọn họ tập trung chủ yếu ở phía đông và nam thành.Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lại nhìn chăm chú về hướng sa bàn.

Hắn đang nhìn về phía bắc.

Đây là nơi mà hắn rất tinh tường.

Bởi từ nhỏ hắn đã săn bắt thú rừng ở nơi này để mưu sinh.- Phía Long Thủ Nguyên có bao nhiêu đóng ở đấy?Dương Nguyên Khánh nhớ rõ ở Long Thủ Nguyên có một quân doanh lớn.- Hồi bẩm điện hạ, quân doanh ở Long Thủ Nguyên chính là quân doanh Kim Ngô Vệ.

Toàn bộ bọn họ đã rút vào thành.

Trong quân doanh hiện giờ không có một bóng người.- Không có một bóng người?Bỗng nhiên, Dương Nguyên Khánh nghĩ ra một kế cực kỳ lớn mật…Lúc này trong thành Trường An đang trở nên hỗn loạn.

Cửa thành vốn thường ngày mở lúc hửng đông giờ đã đóng cửa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc đi lại của dân chúng bình thường.

Hơn nữa quân đội còn đến từng nhà chiêu mộ thanh niên cường tráng cùng dân phủ đi thủ thành khiến cho thành Trường An càng thêm bạo động.Trong thành Trường An liên tục truyền ra các loại lời đồn.

Có người nói là đại quân Đột Quyết xuôi nam sát nhập Quan Trung.

Cũng có người nói quân Tùy xâm nhập biên giới.

Dần dần mọi người mới biết rõ thực hư.

Tin tức Dương Nguyên Khánh suất lĩnh một trăm ngàn đại quân sắp tấn công thành Trường An lan truyền ngày càng rộng, khiến dư luận huyên náo xôn xao.Ở cửa Minh Đức, thành Trường An, là nơi hỗn loạn nhất.

Có mấy chục nghìn dân chúng đang tụ tập ngoài cửa thành, lớn tiếng kêu gọi mở cửa thành.

Đậu Quỹ bất đắc dĩ, chỉ phải hạ lệnh mở cửa Minh Đức một canh giờ, cho phép dân chúng vào thành.Lúc này, trên đường Chu Tước, phía sau cửa Minh Đức, có đông nghịt dân chúng chen nhau đi vào.

Họ đeo cái sọt, chở theo gia sản, kêu cha gọi mẹ, la hét ầm ĩ, tiếng chửi bậy vang lên không ngừng.

Tình hình dần dần khó kiểm soát, khiến các đội binh lính mang đầy đủ võ trang phải cưỡng bức ổn định trật tự.Bốn cửa phường ở gần cửa Minh Đức là Diên Tộ, An Nghĩa, Quang Hiền, Bảo Ninh đều đã mở ra.

Bọn lính xua đuổi mấy chục nghìn dân chúng đi vào trong bốn phường.Mà rất nhiều hộ gia đình trong phường lại ngăn cản dân chúng tiến vào phường.

Bọn họ dùng các loại chướng ngại vật ngăn chặn cửa phường.

Khiến cửa phường liên tục vang lên tiếng hô khóc mấy ngày liền.

Còn có những tên du côn vô lại lợi dụng hỗn loạn, đứng trên tường bắn những thiếu phụ tuổi trẻ, coi như niềm vui.Chu vi của trường thành ước chừng hơn sáu mươi dặm nhưng quân coi giữ chỉ có hai mươi nghìn người, cho nên chỉ có thể bố trí ở phía đông và nam thành.

Cho dù như thế, tường thành dài hơn mười dặm, khiến sự phân bố binh lính vẫn rất thưa thớt.

Đồng thời chiêu mộ thêm mấy chục nghìn thanh niên cường tráng, cho bọn họ mượn cung tiễn, trường mâu.

Ra lệnh bọn họ hiệp trợ binh lính thủ thành.Đậu Quỹ đứng ở đầu thành phía đông.

Ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú về phương xa.

Ông ta vừa nhận được tin tức, đúng là có quân Tùy xâm lấn.

Nhân số ước chừng mười nghìn tới hai mươi nghìn.

Nhưng điều khiến ông ta giật mình chính là.

Có người nhận ra tướng lĩnh cầm đầu quân Tùy lại là Dương Nguyên Khánh.Tin tức này khiến ông ta rất khẩn trương, trong ánh mắt tràn đầy là sự lo âu.

Đứng bên cạnh là chưởng quản Vũ Lâm quân Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Trưởng Tôn Như Ý.

Y cuời ha hả hỏi:- Đậu tướng quốc vì sao phải khẩn trương như vậy.

Dương Nguyên Khánh tự mình lãnh binh tới Quan Trung không phải quá tốt sao?

Chỉ cần đợi quân đội của Thái Tử và Tần Vương trở về, liền trực tiếp vây bắt hắn lại.

Chẳng phải là một việc cực kỳ vui mừng sao?

Đậu Quy thở dài nói:- Dương Nguyên Khánh tự mình suất binh nhập quan, nhìn qua có vẻ là sai lầm.

Nhưng thực ra là hắn muốn lấy thân mình làm mồi.

Hấp dẫn chủ lực của quân Đường quay trở về.

Một khi chủ lực của quân Đường trở về Quan Trung.

Ta lo lắng tới việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hơn nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để chúng ta bắt được.

Chỉ càng đề cao uy vọng của hắn.Ông ta vừa dứt lời.

Bỗng nhiên có binh lính hoảng sợ hô to:- Quân Tùy đã tới.Đậu Quỹ và Trưởng Tôn Thuận Đức cả kinh.

Bọn họ đều đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy trên vùng quê đầy tuyết trắng ở xa, có một nhóm điểm đen chính đang cấp tốc lao tới.

Đội hình dài chừng bảy tám dặm, ước chừng là tám, chín ngàn người.Không khí trên tường thành trở nên khẩn trương.

Bọn lính hô to gọi nhỏ.

Thậm chí có người còn run rẩy.

Đội quân phòng ngự phía đông thành chủ yếu là binh lính của Vũ Lâm quân.

Vũ Lâm quân kỳ thực chỉ là quân đội nghi thức.

Phần lớn là con cháu quan lại, danh môn, gia cảnh giàu có.

Bình thường mặc khôi giáp đẹp đẽ, uy phong lẫm lẫm, được đãi ngộ vô cùng tốt.

Nhưng bọn họ không dùng để đánh giặc, mà chỉ cần dung nhan chỉnh tế, uy vũ trang nghiêm là được.Cho nên, khi bọn họ gặp phải một cuộc chiến thực sự, thì sự sợ hãi đối với tử vong, khiến bọn họ không thể khống chế đươc cảm xúc.

Liên tục hô to để giảm bớt sự khủng hoảng trong lòng.Trưởng Tôn Thuận Đức giận dữ, nhảy lên ngựa đi về phía bọn lính.

Y dùng roi ngựa quật mạnh vào người binh lính đang run rẩy, nói:- Không cần kinh hãi.

Nếu có người còn kêu to hoảng sợ thì lập tức mang đi chém!Mắt thấy kỵ binh Tùy càng ngày càng tới gần, trên đầu thành trơn nên an tĩnh lại.

Lúc này, Đậu Quỹ có thể thấy rõ ràng, người đại tướng cầm đầu có dáng người khôi ngô, đội nón bạc, đeo giáp bạc, tay cầm một cây thiết thương to và dài.

Đi bên cạnh y là một vị tướng lĩnh mặt đen như đáy nồi, tướng mạo hung ác xấu xí, tay cầm một cây búa thật to.- Đây La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim!Trưởng Tôn Thuận Đức buột miệng thốt ra.

Y nhận ra hai người này.Đậu Quỹ ngẩn người.

Còn Dương Nguyên Khánh đâu?

Chẳng lẽ hắn ở phía sau đội hình sao?Lúc này, đội kỵ binh Tùy chạy như bay tới, đồng thời bắn tên lên đầu thành.

Tên bay như gió, vùn vụt mà tới.

Đầu thành liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Binh lính thủ thành chưa kịp đề phòng, đã bị bắn gục rất nhiều người.

Đậu Quỹ được một tên bính lính đẩy ra đúng lúc, nhưng mũ của ông ta đã bị bắn rơi.Đậu Quỹ tát cho mình một cái, quân Tùy đã tới trước mặt, mình lại quên không hạ lệnh bắn tên.

Trưởng Tôn Thuận Đức cũng phản ứng, y lớn tiếng hô to:- Bắn tên!

Mau bắn tên!Quân Đường trên đầu thành bắt đầu phản kích.

Nhưng bọn họ bị những mùi tên dày đặc của quân Tùy bắn tới, khiến không thể ngóc đầu lên được.

Chỉ phải tránh ở phía sau tường thành, dùng cách bắn lên trời để chống trả.

Trên thành, dưới thành tên bắn như mưa.

Tiếng kêu rung trời, khí thế đồ sộ.

Nhưng thương vong của song phương cũng không lớn.

Quân Đường tránh ở lỗ châu mai không dám ngẩng đầu lên, chỉ phải bắn lên trời.

Tầm bắn không đủ, không thể ảnh hưởng nhiều tới quân Tùy.Một lát sau, quân Tùy đổi tên thường sang tên lửa.

Từng mũi tên nhọn hoắt mang theo ngọn lửa bắn lên đầu thành.

Số lượng lớn tên lửa bắn trúng thành lâu.

Thành lâu bắt đầu bốc cháy.

Thế lửa càng ngày càng lớn, hừng hực bốc lên tận trời, khói đặc cuồn cuộn.

Trên đầu thành liên tục xảy ra hỗn loạn…Đồng thời với việc quân Tùy tập kích quấy rầy thành Trường An, Dương Nguyên Khánh lại mang theo hai ngàn kỵ binh quân Tùy đi vòng thành bắc tới Long Thủ Nguyên.

Long Thủ Nguyên chính là cung điện Đại Minh sau này.Nhưng lúc này, Long Thủ Nguyên chỉ là một khu rừng rậm rạp đã được Đường triều xây dựng thành vườn thượng uyển.

Vì là rừng của hoàng thất, cho nên không cho phép bất cứ ai đi vào.

Năm đó Dương Nguyên Khánh trốn vào đây săn thú, cho nên hắn rất rõ địa hình nơi đây.Nơi này là nơi có địa thế cao nhất của Trường An.

Từ đây có thể nhìn rất rõ thành Trường An.

Mà khu vực cách bọn họ gần nhất, chính là Hoàng thành và Cung thành Trường An.

Bọn họ đang ở phía sau của cung Thái Cực.

Cung Thái Cực là là nơi rất nguy nga đồ sộ, mái ngói, đình tháp được sơn son thiếp vàng.

Dưới ánh mắt trời càng thêm chói lóa khiến người khác cảm thán không ngừng.Tuy nhiên, bọn họ không có trực tiếp đánh tới tường cung thành.

Ở phía sau Hoàng cung còn có một cánh rừng và đồng cỏ.

Nơi đó là Tây Nội Uyển của Hoàng cung.

Là nơi mà năm đó Tùy Văn Đế Dương Kiên dùng để nuôi dưỡng chim quý thú lạ.

Còn bây giờ là nơi đóng quân của Vũ Lâm quân.Ở trên Long Thủ Nguyên, còn có một tòa quân doanh rất lớn.

Đây là quan doanh của Kim Ngô Vệ.

Nhưng Dương Nguyên Khánh không có ý định đi quân doanh kia.

Mục tiêu của hắn chính là Hoàng cung Đường triều.Bình thường hoàng cung Đường triều do mười nghìn Vũ Lâm quân bảo vệ, đề phòng nghiêm khắc.

Nhưng chính là như vậy, tác dụng của Vũ Lâm quân chỉ là để đối phó với đạo tặc và thích khách.

Cũng không phải dùng để đánh giặc.

Bốn phía của Quan Trung đều là quan ải, quan nội có đóng giữ trọng binh.

Phòng ngự nghiêm mật, nên gần như có rất ít quân đội có thể đánh tới Trường An.Nhưng lúc này lại không giống như ngày thường.

Quân Tùy thừa dịp Quan Trung hư không, trực tiếp đánh tới Trường An.

Mà Vũ Lâm quân lại bị điều đi thủ thành.

Ở cung thành hiện giờ chỉ có hơn hai ngàn thị vệ.

Việc phòng ngự ở Trường An xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Mà Dương Nguyên Khánh lại rất rõ lỗ hổng này là ở nơi nào.Dương Nguyên Khánh suất lĩnh kỵ binh đi xuyên qua Long Thủ Nguyên, đi tới thung lũng mà năm đó hắn cứu Dương Kiên.

Thung lũng này nối thẳng tới cửa chính của Tây Nội Uyển.

Hiện tại thung lũng đã bị tuyết thật dày bao phủ.

Dương Nguyên Khánh nhìn thung lũng quen thuộc này, trong lòng dâng lên một loại hoài niệm tới thời thiếu niên.Lúc này, một con sơn trĩ bay qua đỉnh đầu của hắn.

Dương Nguyên Khánh nhanh chóng lấy cung gài tên.

Cung mở, nhưng hắn không có bắn ra mũi tên.

Dây cung lại từ từ nới lỏng.

Hắn tự trào phúng lắc đầu.

Đại chiến sắp tới, cần phải khắc chế.

Hắn là một chủ soái một quân, làm sao có thể hoài niệm việc săn bắn khi xưa.

Nếu bọn lính nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?Dương Nguyên Khánh giục ngựa suất lĩnh hai ngàn kỵ binh đi về Tây Nội Uyển.

Đi một lát thì tới ngoài tường.

Bên ngoài của Tây Nội Uyển được bao quanh tường đá, tường cao hai trượng, được xây dựng vô cùng kiên cố.

Ở phía bắc là một cửa cung có khí thế đồ sộ.

Đây là cửa Tây Uyển.

Bình thường nơi này sẽ có ba trăm binh lính trấn thủ.

Nhưng hôm nay chỉ có hơn năm mươi người coi giữ.Bọn lính đang đi lại tuần tra.

Đột nhiên, bọn họ phát hiện ở phía xa thung lũng có quân Tùy đang lao nhanh tới.

Bọn họ sợ tới thất kinh, lên tiếng quát to:- Quân Tùy đến đây!

Quân Tùy đến đây!- Đương!Đương!

Đương.Tiếng cảnh báo dồn dập vang lên trên đầu thành.

Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng:- Động thủ!Hai nghìn kỵ binh mãnh liệt tấn công.

Tên bay như mưa, bắn về phía cửa lầu.

Hơn mười binh lính phòng thủ ngay lập tức bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống lầu.

Mấy trăm binh lính Tùy chặt một cây đại thụ, để lên cửa lầu rồi nhanh chóng leo lên trên.

Quân coi giữ thấy tình thế không ốn, bốn phía chạy trốn.Một lát sau, quân Tùy kéo xích sắt lên, cửa chính của Tây Nội Uyển ầm ầm mở ra.

Hai ngàn kỵ binh Tùy giơ lên chiến đao vọt vào Tây Nội Uyển.

Đội kỵ binh đằng đằng sát khí lao vào cửa Huyền Vũ, phía bắc cung Thái Cực.Cửa Huyền Vũ là lối vào quan trọng để đi vào cung.

Cửa thành được đúc bằng sắt thô, cần phải ba mươi người ở trên lầu kéo xích mới có thể mở ra được.

Mà cửa lầu cao tới bốn trượng, cực kỳ hùng vĩ đồ sộ.Lúc này, tiếng chuông báo động ở cửa Tây Uyển đã kinh động tới quân coi giữ ở cửa Huyền Vũ.

Nơi này có năm trăm Vũ Lâm quân coi giữ.

Bọn họ thấy hai ngàn kỵ binh Tùy đánh tới, đều cực kỳ kinh hãi.

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, quân Tùy sẽ từ phía sau đánh tới.Không đợi kỵ binh quân Tùy đánh tới gần, quân coi giữ cửa Huyền Vũ liền bắn tên, ngăn cản quân Tùy tới gần.

Nhưng quân Tùy phân bố thành hai đường.

Một đường tấn công cửa Huyền Vũ, một đường khác thì đi vòng.Kỵ binh Tùy dùng tên lửa bắn vào phòng ở.

Thế lửa rất mạnh, lập tức đã thiêu đốt rất nhiều cung điện mái ngói.

Trong đó có tẩm cung của Hoàng hậu đã bị lửa lớn nuốt hết.

Ánh lửa và khói đặc bay thẳng lên trời.Lý Uyên đang trốn ở trong tĩnh thất hoàng cung, chắp tay sau lưng, bất an đi qua đi lại.

Y chỉ hy vọng quân Tùy không đánh được thành Trường An, chỉ phải lách thành mà đi, buông tha cho thành Trường An.

Y mặc kệ Quan Trung ra sao, y chỉ để ý bảo vệ Trường An.Bỗng nhiên Lý Uyên nghe thấy tiếng xôn xao ở bên ngoài.

Dường như đang có cung nữ khóc hô chạy trốn.

Trong lòng y cả kinh, bước nhanh đi tới cửa sổ.

Chỉ thấy rất nhiều cung nữ, hoạn quan đang chạy loạn bốn phía.

Y ngẩng đầu nhìn, thì thấy cách đó không xa có khói lửa cuồn cuộn.- Chuyện gì xây ra?

Trong cung có hỏa hoạn sao?Trong lòng Lý Uyên kinh nghi.

Đúng lúc này, có một gã thị vệ chạy như điên tới:- Bệ hạ!Thị vệ chạy tới cửa lớn bẩm báo:- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn theo hai nghìn kỵ binh Tùy đã tiến vào Tây Nội Uyển.

Đang chiến đấu kịch liệt với quân coi giữ ở cửa Huyền Vũ.

Bệ hạ nên nhanh chóng rút khỏi hoàng cung.Tin tức này khiến Lý Uyên sợ tới hồn phi phách lạc.

Y ngơ ngác đứng ở trong phòng.

Trong đầu là một khoảng hư không.

Cả người giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng…Dù sao Lý Uyên cũng là hoàng đế, là người đã trải qua chiến tranh, chỉ là sự uy hiếp đột ngột khiến ông ta theo bản năng rơi vàosự kinh sợ cực độ, nhưng rất nhanh ông ta đã tỉnh táo lại.

Sau khi trầm tư một lúc, ông ta ra lệnh:- Tất cả thị vệ trong cung tập trung về cửa Huyền Vũ để phòng ngự, truyền ý chỉ của trẫm cho Đậu Quỹ, bảo anh ta cấp tốc đem năm nghìn quân Vũ Lâm trở về.Lý Uyên đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

Lúc này thị vệ lại thúc giục:- Bệ hạ, xin nhanh chóng rời khỏi Cung thành, quân Tùy bất kể lúc nào cũng có thể tấn công vào trong cung.Lý Uyên cũng biết tình thế lúc này rất nguy cấp, ông ta cũng không thể đợi Thừa Liễn tới được liền trực tiếp trở mình lên ngựa phi thẳng về hướng Hoàng thành.

Nói thế nào đi nữa thì ông ta phải thoát khỏi Cung thành trước đã rồi mới nói tiếp…Bên ngoài cửa Huyền Vũ, mấy tòa cung điện trong nội uyển phía tây và quân doanh quân Vũ Lâm cũng đã bị thiêu hủy, đâu đâu cũng là lửa cháy hừng hực, cả bầu trời trên nội uyển phía tây đều cuồn cuộn khói đen.Lúc này, quân Tùy vẫn đang tạo áp lực liên tục.

Binh lính triều Tùy chặt mấy trăm gốc đại thụ rồi chất đống trước cửa Huyền Vũ, sau đó tưới dầu hỏa lên rồi đốt.

Lửa lớn nhanh chóng thiêu rụi hai tòa lầu, mười mấy tên lính triều Đường không chạy kịp liền lập tức bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.Không chỉ có cửa Huyền Vũ, kỵ binh quân Tùy bắn vô số hỏa tiễn vào trong Cung thành khiến mấy chục tòa cung điện dựa vào tường thành Cung thành toàn bộ bắt lửa.

Mặt bắc cung Thái Cực cũngở trong biển lửa.Trong Cung thành đâu đâu cũng là lửa lớn.

Ngọn lửa ngập trời bốc lên của cửa Huyền Vũ cao đến hơn ba mươi trượng.

Toàn bộ thành Trường An đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.Ở thành Đông, thế công của quân Tùy đã yếu bớt, kỵ binh quân Tùy đi vòng qua thành Nam, tiếp tục công kích.Lúc này, đứng trên tường Đông thành, Đậu Quỹ đang ngơ ngác nhìn cung điện phía bắc chìm trong lửa lớn, trong lòng vô cùng kinh hãi .

Mãi đến lúc này, anh ta cuối cùng mới ý thức được tại sao Dương Nguyên Khánh lại không có ở đây.

Thì ra Dương Nguyên Khánh đã xuất quân tấn công mặt bắc của Cung thành.Đây là kế dương đông kích tây của quân Tùy.

Bên ngoài thì giả bộ tấn công thành trì, nhưng trên thực tế thì lại đi đánh lén Cung thành.

Việc này quả thật chưa từng xảy ra.Đậu Quỹ lập tức kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nếu Cung thành bị công phá thì anh ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Đường.

Anh ta liền nhanh chóng ra lệnh cho Trưởng Tôn Thuận Đức nói:- Trưởng Tôn tướng quân, ngươi hãy cấp tốc đưa năm nghìn quân đi trợ giúp hoàng cung, mau đi!Trưởng Tôn Thuận Đức cũng đã toát mồ hôi khắp đầu.

Anh ta là người nắm giữ quân Vũ Lâm, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho hoàng cung nhưng hiện tại anh ta lại đem gần như toàn bộ đội quân của mình chạy ra khỏi hoàng cung thế này, chỉ để lại trong cung không tới một nghìn người.

Anh ta vốn không thể biết được Dương Nguyên Khánh sẽ tấn công từ cửa Huyền Vũ vào Cung thành.- Tuân lệnh!Trưởng Tôn Thuận Đức hét lớn một tiếng, sau đó xoay người chạy về phía Cung thành.

Anh ta liên tục gào thét, thúc giục năm nghìn binh lính nhanh chóng theo mình rời khỏi thành Đông, chạy như điên về phía thành Bắc …Bên ngoài Huyền Vũ môn, Dương Nguyên Khánh bật người nhảy xuống từ một cây thông lớn, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy hừng hực ở Huyền Vũ môn.

Trên tường thành, hơn hai nghìn tên thị vệ đang giao chiến kịch liệt với kỵ binh quân Tùy.

Tên bắn như mưa, liên tục không ngừng có quân Vũ Lâm từ phía đông vội vàng chạy tới gia nhập vào trong đội ngũ đang giao chiến.

Chương 944 : Đứng vững trước áp lựcCho dù có tiếp tục đánh thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Dương Nguyên Khánh cuối cùng ra lệnh:- Truyền lệnh quân đội lui về!Mệnh lệnh đã truyền ra, hai nghìn kỵ binh quân Tùy lập tức quay đầu ngựa rồi theo Dương Nguyên Khánh nhanh chóng di chuyển về phía cửa Tây Uyển.

Không lâu sau, đội quân đã rời khỏi thành Bắc thành Trường An, đến hợp với quân đội của La Sĩ Tín.

Mười ngàn quân Tùy lúc này lại tiếp tục đánh về phía huyện Hàm Dương.Lý Uyên dưới sự bảo vệ của mấy ngàn quân Vũ Lâm lúc này đang đứng trên tường thành bên ngoài, nhìn chăm chú vào kỵ binh quân Tùy phía xa xa.

Ông ta vừa mới thờ phào nhẹ nhõm thì Bùi Tịch ở bên cạnh đột nhiên lại nói:- Bệ hạ tuyệt đối không thể sơ suất.

Dương Nguyên Khánh này là người vô cùng giảo hoạt, vi thần e rằng hắn sẽ sử dụng chiêu hồi mã thương.

Nếu chúng ta lơ là thì sẽ có thể rơi vào nguy cơ bị phá thành.Tiêu Vũ cũng lo lắng nói:- Lần này quân Tùy không đánh hạ Trường An là bởi vì bọn chúng chỉ đem theo binh mã gọn nhẹ, không hề mang theo vũ khí công thành nhưng thần nhớ rõ trong kho chứa ở Hàm Dương có không ít thang dài lần trước khi dùng để tu sửa thành trì còn để lại.

Nếu như bị quân Tùy tìm được thì thật sự là phiền toái lớn.Trong lòng Lý Uyên lập tức cả kinh.

Quân Tùy tấn công cửa Huyền Vũ đúng là đã dọa cho ông ta sợ vỡ mật, nếu bây giờ quân Tùy lại quay ngược lại mà đánh tới, đồng thời lại có vũ khí công thành thì bọn họ làm sao ngăn cản được đây, thế nên ông ta vội vàng hỏi:- Vậy theo ý kiến của các vị ái khanh thì bây giờ ta nên làm thế nào cho phải?Đậu Quỹ khom người nói:- Bệ hạ, hay là chúng ta sử dụng cách cũ, lập tức chiêu mộ hàng loạt những thanh niên cường tráng trong thành, ít nhất phải chiêu mộ được trên hơn mười nghìn người trở lên, sau đó phân phát vũ khí để những thanh niên đó cùng góp sức thủ thành.

Viện quân của Thái tử và Tần Vương sẽ lập tức về đến, không thể chậm trễ thêm phút giây nào nữa!Lý Uyên cắn răng nói:- Truyền chỉ dụ của trẫm, lệnh cho Thái tử và Tần Vương cấp tốc trở lại cứu viện.

Ai dám chậm trễ trẫm sẽ nghiêm trị không tha…Lúc này, cuộc chiến giữa hai bên tại thành Lạc Dương đã bước sang ngày thứ tư.

Sau ba ngày tấn công liên tục trên quy mô lớn, hôm nay cuối cùng cuộc chiến công thành đã tạm thời dừng lại.

Dưới chân thành Lạc Dương lúc này thây chất như núi, máy bắn đá bị hư hại, thang dài và xe chở xác chết ngã nghiêng ngả trên mặt đất.

Cho dù quân Đường đã bỏ ra gần hai mươi nghìn quân nhưng vẫn không thể đánh hạ được thành Lạc Dương.Mùa đông lạnh lẽo đã giúp Vương Thế Sung thủ thành rất tốt.

Vương Thế Sung đã dùng nước tưới lên tường thành khiến thành trì trở nên vô cùng trơn trượt.

Thang dài dựng lên toàn bị trượt đi, nếu muốn leo lên thì chỉ có thể dùng tới dây thừng có móc câu.

Thế nhưng quân đội của Vương Thế Sung lại dùng thiết chùy để phá hủy móc, chỉ cần một người cũng có thể ngăn cản việc leo lên của quân địch.

Điều này quả thật đã khiến cho việc công thành của quân Đường gặp khó khăn rất lớn.Nhưng quân đội của Vương Thế Sung cũng chết thê thảm và nghiêm trọng không kém gì quân Đường.

Quân đội của ông ta bỏ mình cũng gần hai mươi nghìn người, dân phu cũng tử vong trên hai mươi nghìn người.

Quân Lạc Dương coi như đứng vững trước nguy cơ chuẩn bị sụp đổ.Tại đại doanh quân Đường cách thành Tây hơn mười dặm, những chiếc lều lớn nằm trải dài vô tận, kéo dài tới mấy chục dặm.

Lúc này, trong đại trướng trung quân, Lý Hiếu Cung đang lo lắng nói với Lý Thế Dân:- Hiện giờ điều ta lo lắng nhất là Kinh Tương.

Lần này dẫn theo một trăm ngàn đại quân đi về phía bắc, Kinh Tương không có binh lính trấn thủ.

Tiêu Tiển kia nhát như cáy nên y sẽ không dám mở rộng quân về phía tây nhưng ta chỉ e quân Tùy sẽ xuôi nam đánh Kinh Tương.

Mặc dù đội quân kia của quân Tùy nhìn như là nghi binh nhưng nếu như bọn chúng thật sự xâm nhập được vào Kinh Tương thì ta chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.Hôm nay, quân Đường đã tạm dừng tấn công thành là bởi vì bọn họ nhận được một loạt thông tin tình báo bất lợi.

Đầu tiên chính là thám báo tại quận Hoài Dương phát hiện một nhánh kỵ binh của quân Tùy đang nhanh chóng xuôi nam, phương hướng đúng là Kinh Tương.Sau đó thám tử Đường Phong tại quận Hà Đông phát hiện Dương Nguyên Khánh xuất hiện tại thành Hà Đông.

Lý Thế Dân hoài nghi Dương Nguyên Khánh có ý định đánh lén Quan Trung, kết quả là ngay sáng sớm hôm nay y liền nhận được chỉ dụ viết tay khẩn cấp của phụ hoàng, ra lệnh cho y phải lập tức trở về cứu viện cho Quan Trung.Những biến cố liên tiếp đã khiến cho đầu của Lý Thế Dân như muốn nổ tung.

Trong lòng y giờ đâythật sự là rất lo âu.

Y biết rõ căn nguyên của tất cả.

Hiện tại nếu Dương Nguyên Khánh đã xuất hiện tại quận Hà Đông thì điều này chứng tỏ chiến sự ở phương bắc ngừng rồi, chắc chắn là quân Tùy đã thắng Đột Quyết.Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại trướng, hai hàng lông mày nhắn lại.

Thế này thì phiền phức rồi đây.

Nhất định phải quay về Kinh Tương phòng thủ rồi.Quân Tùy đã kết thúc chiến dịch phương bắc, thế thì Kinh Tương bên kia không có binh lính thì có chút nguy hiểm rồi.

Tuy Tiêu Tiển không dám phản công Kinh Tương nhưng nếu có quân Tùy xuôi nam làm chỗ dựa thì tên này rất có khả năng sẽ xuống tay.Nghĩ vậy, Lý Thế Dân thở dài, quay sang nói với Lý Hiếu Cung:- Ngươi hãy dẫn tám mươi nghìn quân xuôi nam về Kinh Tương đi.

Ta rất lo quân Tùy sẽ ủng hộ Tiêu Tiển phản công Kinh Tương.Lý Hiếu Cung giật mình kinh hãi.

Điều này quả thật là rất có khả năng xảy ra.

Mặc dù một mình Tiêu Tiển không dám phản công Kinh Tương nhưng nếu có quân Tùy xuôi nam làm chỗ dựa thì lại là chuyện khác.

Ông ta lập tức gật đầu:- Ta sẽ lập tức rút về Kinh Tương, Lạc Dương bên này liền giao cho nhị đệ rồi.Ông ta thấy Lý Thế Dân vẫn còn có chút âu lo, liền hỏi:- Sao thế?

Không lẽ một trăm ngàn quân vẫn không nắm chắc sẽ hạ được thành Lạc Dương hay sao?Lý Thế Dân lắc đầu:- Hạ thành Lạc Dương không phải là vấn đề.

Trong lòng đệ đã nắm chắc rồi, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ phá được Lạc Dương, quan trọng là tại Trung Nguyên phải làm thế nào bây giờ?Lý Thế Dân thở dài, lại nói:- Dương Nguyên Khánh suất quân tấn công tập kích Quan Trung, phụ hoàng lệnh cho đệ phải lập tức đem theo năm mươi nghìnquân trở về để giúp Quan Trung.

Nếu cứ như vậy thì binh lực trong tay đệ sẽ không đủ, chỉ sợ cũng không sức mà đánh Trung Nguyên nữa rồi.Lý Hiếu Cung trầm mặc một lúc rồi nói:- Chỉ sợ đây mới chính là mục đích của Dương Nguyên Khánh.- Đệ biết chứ, đây là mưu của hắn.

Hắn phái quân đội tập kích Kinh Tương ở phía nam là muốn bức huynh lui về phía sau, tiếp đó lại tấn công Quan Trung ở phía tây là muốn ép quân đội của đệ phải lui về.

Nói cho cùng, hắn chính là dùng kế vây Ngụy cứu Triệu làm thất bại kế hoạch tấn công Trung Nguyên của chúng ta.Lý Thế Dân lại khẽ thở dài:- Vấn đề là, mặc dù đệ biết rõ ý đồ của hắn nhưng lại không thể không bị hắn dắt mũi.Lý Hiếu Cung chăm chú suy tư trong chốc lát rồi nói:- Ta nghĩ Thánh Thượng chắc chắn cũng ra lệnh cho Thái tử quay về cứu viện rồi.

Thực ra chỉ cần Thái tử quay lại cũng đủ để cứu vãn tình hình nguy cấp tại Quan Trung.

Nếu đệ không dẫn binh trở về mà tiếp tục tấn công Lạc Dương rồi chiếm lĩnh Trung Nguyên thì ta nghĩ Dương Nguyên Khánh nhất thời cũng không thể làm gì đệ được.- Ý của Hiếu Cung là muốn đệ kháng chỉ?Lý Thế Dân híp mắt hỏi.- Mặc dù kháng chỉ có chút không ổn nhưng chỉ cần đệ chiếm được Trung Nguyên, đồng thời tình thế nguy cấp ở Quan Trung cũng được giải quyết, sau đó đệ lại giải thích rõ ràng với Thánh Thượng thì ta nghĩ vấn đề cũng không phải là lớn lắm.Lý Thế Dân lại lắc đầu:- Huynh nói như vậy thì quả thật lầm to rồi.

Kháng chỉ không theo mệnh lệnh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Phụ hoàng xem coi quân quyền quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nếu đệ không nghe phụ hoàng điều động mà kháng chỉ thì cho dù tình thế nguy hiểm ở Quan Trung có được giải quyết và cho dù đệ có lấy được Trung Nguyên đi chăng nữa thì phụ hoàng cũng sẽ không tha cho đệ đâu.

Phụ hoàng chắc chắn sẽ từng bước cướp đoạt quân quyền của đệ thôi.Hai người lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi vài bước, y dường như nghĩ tới điều gì đó liền khẽ mỉm cười:- Có lẽ đệ có thể kéo dài một chút, phái năm mươi nghìn viện quân chầm chậm mà đi.

Chờ cho tình thế nguy hiểm tại Quan Trung được giải quyết, đệ liền viết thư xin phụ hoàng chỉ thị tiếp tục tấn công Trung Nguyên.

Như vậy Thái tử cũng không thể nắm được nhược điểm của đệ được.- Nhưng liệu quân Tùy có chịu đồng ý như thế không?Lý Hiếu Cung lại tiếp tục nói:- Nếu bọn chúng đã thắng Đột Quyết, không còn nỗi lo gì ở sau thì hắn liệu sẽ cho phép chúng ta chiếm lĩnh Trung Nguyên không?

Thế Dân, đệ không phải quá lạc quan đó chứ.Lý Thế Dân cười lạnh một tiếng:- Cho dù Dương Nguyên Khánh có đánh bại Đột Quyết đi nữa thì chắc chắn cũng là thảm thắng.

Quân đội của hắn đã sức cùng lực kiệt, thực lực giảm mạnh, làm sao còn có sức lực cùng chúng ta tranh đoạt Trung Nguyên nữa.

Nếu không thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không dùng đến phương pháp tập kích bất ngờ Quan Trung để ép chúng ta phải rút quân.

Bây giờ là Đường mạnh Tùy yếu, chỉ cần chúng ta có thể cắn răng trụ vững, như vậy Trung Nguyên nhất định sẽ thuộc về chúng ta..

Chương 945 : Phát hiện bất ngờLý Thế Dân vẫn canh cánh trong lòng về thất bại nặng nề mấy tháng trước ở Trung Nguyên.

Mặc dù lần đó cũng không phải là lỗi của y mà là do phụ hoàng chỉ huy sai lầm.

Lần này khó khăn lắm y mới được phụ hoàng chấp nhận cho nắm toàn quyền dụng binh, thế nên y không thể lại đi sai một bước như trước được.Y nhất định phải chiếm được Trung Nguyên một lần nữa.

Cho dù Dương Nguyên Khánh có dùng kế vây Ngụy cứu Triệu thì y cũng tuyệt đối không để cho Dương Nguyên Khánh có thể dễ dàng thực hiện âm mưu…Giữa trưa, quân đội Dương Nguyên Khánh đã tới Hàm Dương, cácthành Hàm Dương chừng nửa dặm.

Cổng thành Hàm Dương rộng mở, huyện lệnh Vi Nghĩa Tiết cùng hơn mười quan viên đi ra ngoài cùng đầu hàng.Vi Nghĩa Tiết là tộc đệ của Vi Tế , là nhân vật quan trọng của gia tộc Vi thị.

Ông ta vốn đảm nhiệm chức Lễ Bộ Thị lang nhưng bởi vì có liên quan đến vụ án của Lưu Văn Tĩnh mà bị cách chức, bị hạ xuống làm huyện lệnh tại Hàm Dương.

Do trong huyện Hàm Dương không có binh lính trú đóng,chỉ có hơn một trăm lão binh đóng mở cổng thành,Vi Nghĩa Tiết tự biết không thể thủ thành, lại sợ quân Tùy sẽ cướp bóc lương thực của dân chúng, vạn bất đắc dĩ mới phải mở thành đầu hàng.Một tên binh lính quân Tùy dẫn Vi Nghĩa Tiết tới trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Lúc này Vi Nghĩa Tiết mới biết không ngờ Sở Vương Dương Nguyên Khánh đích thân đến.Trong lòng ông ta sợ hãi, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay dâng lên ấn tín huyện lệnh, khóc nói:- Hàm Dương mở thành nghênh đón Sở Vương điện hạ, khẩn cầu điện hạ xem xét việc thành của ta không chống cự mà bỏ qua cho dân chúng Hàm Dương, xin đừng làm tổn thương dân chúng.Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:- Vi huyện lệnh không cần lo lắng, ta đến Quan Trung không phải để giết dân, trái lại ta tới là để cứu tế những người nghèo khổ ở Quan Trung này.

Xin hãy đứng lên đi!

Ấn tín huyện lệnh ta không cần.Trong lòng Vi Nghĩa Tiết càng thêm nghi hoặc.

Bên trong nhà kho Hàm Dương có trên hai mươi nghìn thạch lương thực, chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh lại mở nhà kho để phát lương thực hay sao?

Vi Nghĩa Tiết không dám nhiều lời, chỉ đành đứng dậy nói:- Xin mời điện hạ vào thành nghỉ ngơi!Khi quân Tùy tấn công Trường An vào ban trưa, có không ít binh lính trúng tên bị thương, hiện đang cần điều dưỡng, Dương Nguyên Khánh liền gật gật đầu rồi quay lại nói với La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim:- Hai người các ngươi đi sắp xếp thỏa đáng cho các huynh đệ nhưng nhất quyết không được nhũng nhiễu dân chúng.

Sau đó mở nhà kho phát lương thực, cứu tế những người nghèo khổ ở Hàm Dương.

Bất kể là già trẻ trai gái đều phải được phát lương thực!- Tuân lệnh!La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim cùng thi lễ, sau đó hai người liền dẫn quân đội nhập thành.

Dương Nguyên Khánh thì đi tới huyện nha dưới sự hộ tống của mấy trăm thân binh.

Hắn cũng cần phải bình ổn tinh thần trước khi cân nhắc những bước tiếp theo trong kế hoạch.Tại nghị sự đường bên trong huyện nha, đám thân binh nhanh chóng ghép sa bàn, Dương Nguyên Khánh thì đứng trước sa bàn trầm tư không nói.

Hôm nay, việc xảy ra tại thành Trường An quả thật đã khiến hắn phải phiền não, hắn có thể khẳng định Lý Uyên chắc chắn sẽ ra lệnh rút quân để cứu viện.

Thái tử Lý Kiến Thành bên này tất nhiên sẽ lập tức quay về, nhưng quân đội của Lý Thế Dân bên kia liệu có rút quân như hắn tính toán hay không?Dương Nguyên Khánh lo lắng chính là điều này.

Lần này hắn tập kích bất ngờ Quan Trung, mục đích chính là ép Lý Thế Dân phải rút quân về Quan Trung, từ bỏ việc chiếm Trung Nguyên.

Nhưng với tài trí của Lý Thế Dân thì y chắc chắn sẽ nhìn thấu ý đồ của hắn, liệu y có thể đứng vững trước áp lực, kiên quyết không rút quân quay về Quan Trung hay không?Dựa vàotrực giác, Dương Nguyên Khánh cảm thấy Lý Thế Dân rất có thể sẽ đứng vững trước áp lực lần này, kiên quyết không lui binh quay về Quan Trung.

Dù sao thì đây cũng là một cơ hội để chiếm Trung Nguyên, đồng thời lúc này quân Tùy vừa đánh nhau với Đột Quyết xong, vùng Hà Đồng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, binh lính thì thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, quả thực không còn sức lực để tiếp tục một cuộc đại chiến ở Trung Nguyên nữa.Lý Thế Dân chắc chắn có thể nhìn thấy cơ hội lần này, việc y không chịu rút quân rất có khả năng xảy ra, vậy nên ứng phó như thế nào với cục diện bất lợi này đây?

Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi qua đi lại vòng quanh sa bàn, suy nghĩ đối sách.

Lúc này, Trình Giảo Kim với vẻ mặt kích động đi tới, anh ta vừa tiến vào đại sảnh liền reo lên:- Điện hạ, ngài đoán xem ty chức phát hiện được điều gì?Dương Nguyên Khánh bị cắt đứt dòng suy nghĩ, trong lòng có chút không vui.

Hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim.

Lúc này Trình Giảo Kim mới giật mình nhận ra, anh ta sợ tới mức cúi đầu, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi miệng.

Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng hỏi:- Lần này tạm tha cho ngươi.

Sau này còn dám xông loạn vào đại sảnh thì ta sẽ phạt ba mươi quân côn đó!- Vâng!

Ty chức nhớ rồi.Dương Nguyên Khánh lúc này mới thu dòng suy nghĩ, hỏi:- Ngươi phát hiện được điều gì?Trình Giảo Kim không còn hưng phấn như lúc trước nữa, anh ta nơm nớp lo sợ nói:- Ty chức cùng Sĩ Tín mở nhà kho lương thực, sau khi xem xét kho thì liền phát hiện có rất nhiều thang dài rắn chắc, mỗi cái đều cao khoảng ba tới bốn trượng, rất thích hợp cho việc công thành.

Chúng ta chẳng phải là không mang theo vũ khí công thành hay sao?

Mấy cái thang này…Phát hiện này khiến Dương Nguyên Khánh rất hứng thú, hắn lập tức nói:- Đi!

Đi xem nào.Nhà kho huyện Hàm Dương ở phía bên trái huyện nha, cách đó chừng một dặm.

Nhà kho này thực chất được sử dụng nhằm hai mục đích.

Một là để chứa lương thực, hai là để chứa tiền bạc và vật tư.

Kho lương huyện Hàm Dương là do hai kho lớn chứa lương tạo thành, có thể chứa khoảng hai mươi nghìn thạch lương thực, được trông coi bởi mười mấy tên nha dịch.Lúc này, kho lương đã bị quân Tùy tiếp quản.

La Sĩ Tín suất lĩnh năm trăm binh lính đang mở kho phát lương thực.

Mấy chục nghìn dân chúng nghe nói thế, người thì vác bao tải, người thì kéo theo lừa, thậm chí không ít người huy động toàn bộ gia đình của mình, dù sao thì quân Tùy cũng chẳng nhận ra.Phía trước kho lương là hơn mười hàng dài, ước chừng cả nghìn bước chân.

Tuy nhiều người như vậy nhưng cũng khá ngay ngắn trật tự, không có cảnh tranh nhau.

Có mấy trăm kỵ binh quân Tùy duy trì trật tự.Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi tới với sự bảo hộ của đám thân vệ xung quanh.

Huyện lệnh Vi Nghĩa Tiết thì cưỡi ngựa ở bên, vẻ mặt ông ta lúc này rất u sầu, bởi vì những thứ này đều là thuế lương thực thu được, nếu đem toàn bộ ra để cứu tế thì ông ta làm sao có thể giải thích với triều đình đây?Dương Nguyên Khánh dùng roi quất ngựa chỉ vào đám dân chúng đang xếp hàng lĩnh lương thực, nói với Vi Nghĩa Tiết:- Những dân chúng này phần lớn là ăn mặc lam lũ, rõ ràng là người nghèo khổ.

Ta dùng lương thực để cứu tế cho bọn họ chẳng lẽ lại không phải là chuyện tốt hay sao?

Vi huyện lệnh vì sao mặt mũi lại khó coi như thế?Trong lòng Vi Nghĩa Tiết thở dài, chỉ dám nhỏ giọng đáp:- Điện hạ là người quản lý thiên hạ, hẳn là hiểu được mỗi triều đều có pháp luật quy định rõ ràng.

Làm gì để giúp nạn dân trong thiên tai, cứu tế bao nhiêu lương thực thì đã có Hộ bộ tự sắp xếp, người nào nên lĩnh lương thực, người nào không nên, làm một huyện lệnh, ta cũng hiểu được, chứ không phải giống như điện hạ phát lương thực lung tung như thế này.- Ngươi nói ta phát lương thực lung tung?Trên mặt Dương Nguyên Khánh có vẻ giận dữ.Vi Nghĩa Tiết quyết định chắc chắn nói:- Đó là đương nhiên.

Điện hạ nhìn xem những dẫn chúng này quần áo lam lũ, nhưng rất nhiều người lại có vẻ mặt sáng láng, chắc chắn là bọn họ cố ý ăn mặc rách rưới để tới lĩnh lương thực.

Thậm chí còn có địa chủ giàu có và bọn tiểu dân giảo hoạt lẫn lộn trong đó, chẳng lẽ điện hạ lại không rõ hay sao?Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả:- Khảng Lý gia rỗng rãi mà, ta quản chi họ là người này là giàu hay nghèo.

Khi nào ta quay lại đem lương thực tại nhà kho Quảng Thông cũng phát hết ra, để cho Lý Uyên khóc ròng xem!Vi Nghĩa Tiết càng thêm kinh hãi nhưng ông ta lại chẳng biết nói thế nào cho phải.

Dương Nguyên Khánh thu lại nét mặt tươi cười, quay đầu nhìn ông ta một cái, gật đầu nói:- Ta phát hiện Vi huyện lệnh rất hợp ý của ta.

Nếu Lý Uyên đối đãi bất nhân với người, thì hãy theo ta đi!

Ta cho ngươi đảm nhiệm Hộ bộ Thị lang của Đại Tùy.Vi Nghĩa Tiết cười gượng một tiếng:- Ý tốt của điện hạ, ta xin tâm lĩnh.

Chỉ là nếu ta đi theo điện hạ thì danh tiết của ta cũng xong rồi, mong điện hạ thông cảm.- Danh tiết?Dương Nguyên Khánh lắc đầu:- Ngươi có biết Lưu Văn Tĩnh chết như thế nào không.

Ta có thể nói rõ cho ngươi biết.

Tất cả đều là do ta sắp đặt, lợi dụng đám thám tử ngu xuẩn của triều Đường để thực hiện.

Thật ra trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu rất rõ, nhưng y vì giết Lưu Văn Tĩnh, trừ khử cánh tay đắc lực của Lý Kiến Thànhnên mới tương kế tựu kế.

Kẻ thực sự bị lừa chẳng qua chỉ có Lý Uyên mà thôi.

Ngươi vô tội nhưng bị giáng chức thì cần gì phải vì sự tranh giành quyền lực của đám cao tầng triều Đường mà giữ gìn danh tiết?Lúc này, Vi Nghĩa Tiết mới như tỉnh mộng.

Một lúc lâu sau mới nói:- Danh tiết của ta và Lưu Văn Tĩnh không có liên quan.

Ta đã là thần tử triều Đường thì tất nhiên nên trung thành với Thánh Thượng.

Nếu ta vì quan to lộc hậu mà theo điện hạ thì ta sẽ là bất nghĩa với Thánh Thượng.Ta không thể đi được, nếu điện hạ ép buộc thì ta cũng chỉ đành lấy cái chết để thể hiện sự trung thành mà thôi.

Chương 946 : Công phá thành ngoài- Được rồi!

Ngươi đã không chấp nhận thì ta cũng không miễn cưỡng, nếu ngươi nghĩ thông suốt thì lại có thể theo ta, ta sẽ hoan nghênh ngươi.Nói xong, Dương Nguyên Khánh không để ý đến ông ta nữa, hắn giục ngựa đi theo Trình Giảo Kim tới nhà kho…Xung quanh nhà kho có vài chục tên lính thủ vệ đứng canh, Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong.

Bên trong nhà kho là một hàng dài những căn nhà trệt, mỗi căn lại có cửa nhỏ thông với nhau, trong mỗi gian phòng đều chất đống các loại vật phẩm, có mấy chục rương lớn chứa tiền đồng, đều là Khai Nguyên thông bảo mới được đúc.

Loại tiền này cũng được lưu thông tại triều Tùy, tính ra cũng khoảng mấy nghìn quan, còn có mấy mấy chục nghìn thất vải lụa, chất đầy năm sáu gian phòng, bên cạnh đó còn có mấy rương chứa bạc, ước chừng cũng phải ba nghìn lượng.Roi quất ngựa của Dương Nguyên Khánh chỉ vào đống tiền của, nói với Trình Giảo Kim:- Những thứ này đều mang ra phân phát cho các huynh đệ đi, xem như là ta khao thưởng cho bọn họ!Trình Giảo Kim mừng rỡ.

Anh ta sớm đã muốn lấy đống vật tư này rồi, chỉ có điều quân kỷ của quân Tùy nghiêm minh nên anh ta không dám.

Bây giờ Dương Nguyên Khánh đã mở lờithì anh ta liền không khách khí gì nữa.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta:- Ta cảnh cáo ngươi trước.

Những thứ này là để khao thưởng cho các huynh đệ.

Ngươi chỉ được một phần trong đó.

Nếu như ngươi dám lấy thêm một lượng bạc thì ta sẽ lột da ngươi treo ở quân nha đó!Trình Giảo Kim chợt nhớ tới cảnh tên huyện lệnh huyện Phòng Tử bị lột da kia, anh ta lập tức sợ hú hồn, vội vàng nói:- Ty chức không dám, ty chức đã thay đổi hoàn toàn, không tham tiền nữa.Dương Nguyên Khánh chẳng muốn để ý tới anh ta nữa, hắn đi tới phía cuối nhà kho.

Nói đúng ra thì nơi này không phải là nhà kho mà là một nơi để vật tư lẫn lộn, diện tích rất lớn, chất đầy các loại vật tư một cách hỗn loạn, nào là trống lớn của huyện nha, nào là gậy công sai của đám nha dịch, rồi cả giường chiếu v.v.Nhưng ở bên trong cùng lại có một đống thang dài được xếp một cách chỉnh tề, ước chừng có khoảng hơn trăm cái, phần lớn đều dài khoảng bốn năm trượng, rộng rãi vững chắc.

Đây không phải là thang bình thường mà chính là thang dùng để công thành, phía trên đầu mỗi cái thang đều có thêm móc sắt.

Phát hiện bất ngờ này khiến Dương Nguyên Khánh rất vui vẻ.

Hắn vội quay đầu lại:- Gọi huyện lệnh tới đây cho ta!Rất nhanh sau đó, Vi Nghĩa Tiết vội vàng đi tới.

Dương Nguyên Khánh chỉ vào đống thang rồi hỏi:- Mấy cái thang này ở đâu ra vậy?Vi Nghĩa Tiết liền vội vàng khom người nói:- Khởi bẩm điện hạ.

Đây là thang dùng để tu sửa tường thành Hàm Dương hồi đầu năm, được mượn từ Trường An.

Do tường thành phía bắc còn một đoạn chưa sửa xong nên mấy cái thang này tạm thời được giữ ở đây.Dương Nguyên Khánh đã không thể kìm nén niềm vui sướng trong lòng.

Có những chiếc thang công thành này, hắn lập tức có thể tấn công Trường An lần thứ hai.

Hắn nhất định phải khiến cho Lý Thế Dân buộc phải rút quân trở về.

Cho dù không được như vậy thì cũng phải khiến y gánh chịu tội danh kháng chỉ…Dưới trời đêm lạnh lẽo đầy tuyết rơi, quân Tùy lại một lần nữa xuất phát, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến về Trường An.

Dưới ánh trăng vằng vặc, những bông tuyết như sáng lên rực rỡ, trên người binh lính quân Tùy bó chặt áo lông, đón những cơn gió lạnh thấu xương, anh dũng tiến thẳng về phía trước, sĩ khí ngất trời.Ước chừng vào lúc canh ba, mười nghìn kỵ binh quân Tùy đã vượt qua Trung Vị Kiều, cách Trường An chưa đầy mười dặm.Lúc này, trên đầu thành Trường An chỉ còn lại mười nghìn Kim Ngô Vệ để phòng thủ, toàn bộ Vũ Lâm Quân đã lui lại trấn giữ Cung thành.

Nhưng triều Đường cũng đã ý thức được Dương Nguyên Khánh rất có thể sẽ quay trở lại.Do đó, bọn họ đã nhanh chóng chiêu mộ bốn mươi nghìn thanh niên cường tráng rồi trang bị vũ khí cho họ.

Lúc này, mấy chục nghìn thanh niên cường tráng vừa được võ trang đều tập trung tại Dũng Đạo Lý ở giữa nội và ngoại thành, ai nấy đều dùng thảm bọc người, chen chúc nhau ngồi từng đám bên cạnh lửa trại.

Có người thì ngủ, cũng có người đang ngồi xì xào nói chuyện phiếm.Đậu Quỹ đứng trên đầu nội thành, nhìn đám dân phu chưa qua huấn luyện này, trong lòng đầy lo lắng.

Bọn họ liệu có thể ngăn cản nổi sự tấn công mãnh liệt vào thành của quân Tùy được hay không…Vào lúc canh ba, cũng là lúc lạnh nhất ban đêm, gió lạnh thấu xương, mười nghìn kỵ binh quân Tùy lặng lẽ di chuyển nhannh chóng trên quan đạo, tiến quân về thành Trường An.

Lúc này, bọn họ cách thành Trường An càng lúc càng gần, dưới ánh sao thưa thớt của buổi đêm đã có thể thấy rõ tường thành dài dằng dặc ở phía đằng xa.Lúc này, trong đêm đen, một gã thám báo chạy gấp tới, rất nhanh đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh.

Anh ta ngồi trên ngựa, khom người nói:- Khởi bẩm điện hạ, quân Đường phòng thủ chủ yếu ở thành Tây và thành Bắc, ở thành Nam và thành Đông rất ít người nhưng có thể nhìn thấy trên đầu thành lờ mờ xuất hiện ánh lửa, chắc là trong các đường thông của tường thành còn ẩn nấp không ít người.Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

Điều này chắc chắn là triều Đường đã động viên thanh niên trai tráng trong thành tham chiến rồi.Vũ khí trong kho quân khí đầy đủ, có thể nhanh chóng vũ trang cho đại quân một trăm nghìn người.

Xem ra triều Đường cũng không ngu xuẩn, bọn chúng đã nhận ra mình sẽ lại tấn công Trường An.- Điện hạ, phải đánh thế nào?La Sĩ Tín thấp giọng hỏi.Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú thành Trường An một lúc rồi cười lạnh một tiếng:- Quân Đường hiện giờ là đau chỗ nào trị chỗ đó, về căn bản sẽ không hấp thu bải học nên ta vẫn cứ sử dụng phương pháp dương đông kích tây.

Ta sẽ đánh thành Tây để hấp dẫn chủ lực của quân địch, ngươi dẫn theo một nghìn huynh đệ tấn công thành Đông.- Ty chức đã hiểu.La Sĩ Tín chạy như bay, trong đêm đen có thể nghe thấy tiếng quát thật lớn của anh ta:- Doanh thứ nhất và doanh thứ hai đi theo ta!Quân đội bắt đầu chia làm hai bộ phận.

La Sĩ Tín dẫn một nghìn kỵ binh chạy nhanh về phía đông, bọn họ mang theo ba mươi cái thang công thành.Đội ngũ còn lại tiếp tục chậm rãi mà đi.

Lúc còn cách Trường An khoảng ba dặm, hắn liền lờ mờ nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng chuông chói tai, trong đêm đen tĩnh mịch có thể nghe thấy rõ mồn một.

Đây chính là thủ thành quân Đường gõ chuông cảnh báo vì phát hiện quân địch.Đầu thành Trường An đã rất lộn xộn, năm mươi nghìn tân binh thanh niên trai tráng chen chúc nhau lên thành.

Dưới tiếng mắng chửi của quan quân, từng tốp binh lính chạy lên đầu thành còn Kim Ngô Vệ thì nhanh chóng lui vào trong nội thành, tạo thành tuyến phòng ngự thứ hai.Mặc dù chiêu mộ được năm mươi nghìn tân binh thanh niên trai tráng, hơn nữa còn có không ít người từng là phủ binh của triều Tùy trước đây nhưng đã từng đi lính không có nghĩa là bọn họ có thể nhanh chóng tạo thành sức chiến đấu.

Không huấn luyện, binh lính không thể là binh lính chính thức được.Với những binh lính như vậy thì chỉ huy không thể nhanh chóng, mệnh lệnh không thể thực hiện.

Trên thực tế,bọn họ không khác là mấy với một đám ô hợp.Hơn nữa bây giờ còn là ban đêm, binh lính chen chúc nhau chi chít trên tường thành phía tây, bọn họ căng thẳng nắm chặt trường mâu, hàng trước là những người tay cầm cung tiễn, vẻ mặt ai nấy hoảng sợ quan sát động tĩnh bên ngoài thành.

Phụ trách chỉ huy nhánh quân Đường này là Hồng Lư Tự Khanh, Quận Vương Vĩnh An – Lý Hiếu Cơ.Anh ta cưỡi trên một con chiến mã, tay cầm một ngọn giáo, bên người dẫn theo hơn một trăm thân binh.

Trên thành lúc này vô cùng hỗn loạn khiến anh ta cực kỳ nôn nóng, càng không ngừng lớn tiếng quát to:- Không được đứng lộn xộn.

Các đại tướng lãnh binh quản thúc binh lính của mình, căn cứ theo khu vực phân chia ban ngày để phòng ngự!Dù anh ta hô đến khản cả giọng nhưng trong sự ồn ào như vậy thì tiếng gào thét của anh ta chỉ có hơn một nghìn người ở gần đó có thể nghe thấy.

Giọng Lý Hiếu Cơ cũng đã khản đặc rồi, nhưng trên tường thành vẫn cứ hỗn loạn như trước, càng khiến anh ta thêm uể oải vô cùng.Thật ra thì điều này cũng khó trách, việc chỉ huy quân đội trên cả chục nghìn người thế này từ trước đến nay đều phải dùng đến trống trận và cờ lệnh.

Những tân binh mới thu thập lúc trời đã tối này, ngoài việc mặc bộ khôi giáp bên ngoài ra thì trên thực tế thì bọn họ căn bản chưa từng trải qua bất kỳ sự huấn luyện nào, ngay cả quân lệnh cơ bản nhất cũng không hiểu chứ đừng nói tới việc đánh trận vào ban đêm.

Quân đội như vậy chẳng qua cũng là tự lừa mình dối người mà thôi.Trong đêm đen, kỵ binh quân Tùy đang chậm rãi đi đến.

Dương Nguyên Khánh thấy trên tường thành Tây dài hơn mười dặm là chi chít những binh lính, dưới ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu xuống trông có vẻ khá đồ sộ.

Hắn bỗng nhiên cười, quay đầu lại, rồi cao giọng ra lệnh:- Đến thành Nam!Chín nghìn kỵ bịnh lập tức theo hắn chạy về phía thành Nam, trên thành Tây ngay sau đó là một cảnh hỗn loạn với những tiếng chửi, tiếng nguyền rủa.

Mấy chục nghìn quân phòng thủ cũng chạy theo quân Tùy ở dưới về phía thành Nam, cả đám người trong đêm tối chạy loạn khiến Lý Hiếu Cơ căng thẳng đến mức hét to:- Không được hỗn loạn, tất cả tướng lĩnh phải quản tốt binh lính của mình!Nhưng sự chỉ huy của anh ta không hề có hiệu quả.

Không ai nghe anh sự chỉ huy của anh tacả.

Lúc này, một tên lính chạy tới, cao giọng nói:- Vương gia, Đậu tướng quốc bào ngài khống chế quân đội, không được để hỗn loạn!Lý Hiếu Cơ tức giận đến mắng to:- Đám ô hợp này làm sao ta có thể chỉ huy đây?

Có bản lĩnh thì bảo ông tađến đây, ta mặc kệ!Trên tường nội thành Đậu Quỹ nhìn mấy chục nghìn binh lính trên thành ngoài hỗn loạn, không có trật tự gì, ông ta không khỏi thở dài.

Đêm này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.Đúng lúc này, quân Tùy vừa mới chạy vội tới thành Nam lại bỗng nhiên quay ngược trở lại thành Tây, trên đầu thành lại càng trở nên đại loạn, mấy chục nghìn binh lính mệt mỏi lại lần nữa chạy về phía thành Tây…Ngay lúc Dương Nguyên Khánh dùng phương thức trêu đùa khiến đám quân thủ thành chạy qua chạy lại như vậy, La Sĩ Tín dẫn một nghìn quân Tùy đã tới thành Đông.

Do quân chủ lực của triều Đường gần như đã bị hấp dẫn kéo về thành Tây nên hơn thành Tây dài hơn mười dặm của thành Đông lúc này chỉ còn không tới năm nghìn quân phòng thủ, đứng thưa thớt trên đầu thành, do Thái Thường Tự Khanh – Lý Trọng Văn suất lĩnh.Dựa theo sự phân công trước đó, bốn mặt Trường An đều có một đại thần có thể dẫn binh đánh giặc phụ trách, ngoại trừ thành Bắc là do Trưởng Tôn Thuận Đức dẫn mười nghìn Vũ Lâm Quân trấn thủ bên ngoài thì thành Nam là do Điện Trung Giam – Đậu Quản trấn giữ, thành là Hồng Lư Tự Khanh – Lý Hiếu Cơ phụ trách, còn coi giữ quân ở thành Đông là do Thái Thường Từ Khanh – Lý Trọng Văn thống lĩnh, tất cả đều được Đậu Quỹ tướng quốc thống nhất chỉ huy.Do quân Tùy là từ mặt tây mà đến nên trọng tâm phòng ngự tập trung ở thành Tây, còn lại thành Nam và thành Đông mỗi nơi chỉ bố trí năm nghìn người.

Vốn ban đầu suy nghĩ nếu quân Tùy chuyển hướng đánh thành Nam hoặc thành Đông thì quân đội có thể nhanh chóng di chuyển đến thanh Nam và thành Đông để đối phó, như vậy vừa có thể tập trung binh lực phòng ngự lại vừa có khả năng linh hoạt, cơ động trợ giúp.Suy nghĩ này rất đúng, rất chu toàn, nhưng bọn họ lại không ngờ quân Tùy sẽ nửa đêm quay ngược trở lại, càng không ngờ đến việc chỉ huy tân binh lại khó khăn đến vậy.Cách hai dặm bên ngoài, La Sĩ Tín đang chăm chú nhìn quân trấn thủ trên đầu thành.

Trên tường thành dài hơn mười dặm, quân trấn thủ chủ yếu phân bố ở phần phía nam và phần giữa còn phần phía bắc thì quân trấn thủ khá ít, chỉ vẻn vẹn có khoảng mấy trăm người.

La Sĩ Tín suy nghĩ giây lát rồi vẫy tay một cái, thiên tướng Đổng Học Minh bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ:- Xin tướng quân chỉ bảo!- Ngươi mang bảy trăm huynh đệ đến mặt nam đánh nghi binh, đợi ta lên thành từ phía mặt bắc thì ngươi lập tức quay lại chi viện!- Tuân lệnh!Đổng Học Minh dẫn bảy trăm người nhanh chóng đi về phía mặt nam, bên cạnh La Sĩ Tín lúc này chỉ còn lại ba trăm người, La Sĩ Tín lại dặn dò hai tên lính:- Hai ngươi đi thăm dò địa hình dưới thành, đừng để bị phía trên phát hiện.Hai người đáp lại một tiếng rồi xoay người mượn bóng đêm đen tối đi về phía tường thành, lúc nhanh, lúc chậm, dần dần tới sát bờ sông bảo vệ thành, vượt qua con sông, đứng sát vào tường.Lúc này, ánh mắt La Sĩ Tín hướng về phía mặt nam, chăm chú quan sát tình hình bên kia.

Đột nhiên trên đầu thành truyền đến tiếng chuông dồn dập “reng, reng, reng”, cóngười lớn tiếng quát to, quân trấn thủ đầu thành nhanh chóng chạy về mặt nam, hẳn là Đổng Học Minh ở mặtam đã thu hút sự chú ý của quân trấn thủ trên thành.La Sĩ Tín nhìn chăm chú đầu thành, đợi cho quân trấn thủ trên thành chạy được khoảng bốn năm dặm, anh ta thấp giọng ra lệnh:- Theo ta lên!Ba trăm tên lính đã xoay người xuống ngựa, khiêng theo hai cái thang công thành đi theo La Sĩ Tín, chạy về phía tường thành.- Tướng quân, ở bên này!Hai tên lính dưới thành thấp giọng hô lên.Sông đào bảo vệ thành đã đóng băng rắn chắc, bọn họ xông qua sông đào bảo vệ thành rồi đem thang công thành kê trên tường thành, bỗng nhiên trên đầu thành truyền đến một tiếng hô to:- Có địch!Ngay sau đó, tiếng một mũi tên bay “vèo” bắn tới, trúng ngay vai của một tên lính quân Tùy khiến anh ta hét thảm một tiếng, xoay người ngã xuống đất.La Sĩ Tín giận dữ, cầm một cây đại thiết nhanh chóng leo lên đầu thành, mấy chục tên lính quân Tùy ở phía sau cũng theo anh ta xung phong về phía trước, binh lính đầu thành cũng không phải toàn bộ chạy về mặt nam để phòng ngự mà còn có hơn hai trăm người, vừa rồi là một binh lính tuần tra nhìn thấy bọn họ.Tiếng la của đám lính gác kinh động đến thủ binh, bọn họ từ bốn phương tám hướng chạy lên, mấy tên lính bắt lấy cái móc sắt trên đầu của thang công thành, ra sức đẩy xuống.

Đúng lúc này, La Sĩ Tín đã nhảy lên được đầu thành, hét lớn một tiếng, rồi dùng thiết thương đâm tới, “Phốc!

Phốc!

Phốc!” ba phát liền đâm xuyên qua cổ họng của ba tên lính.Mười mấy tên lính từ bốn phía đồng loạt lao lên, hơn mười cây trường mâu cùng lúc đâm về phía La Sĩ Tín.

Sát khí của anh ta đột nhiên bùng phát, đại thiết thương quét ngang, hơn mười thanh trường mâu lập tức bị thương của anh ta đánh gãy.Anh ta rống to một tiếng, vọt vào giữa đám lính địch, đại thiết thương bay lượn lên xuống, dũng mãnh vô biên không gì cản được, chỉ thoáng chốc đã có gần ba mươi người bị anh ta đâm chết, nằm trên mặt đất.Binh lính quân Đường trên thành ngoại trừ lữ soái và hai gã đội trưởng là lão binh ra, còn lại đều là tân binh, bọn họ chưa từng nhìn thấy một mãnh tướng hung ác và tàn bạo như vậy, trong khoảnh khắc đã giết chết mấy chục người.

Ngay cả lữ soái và đội trưởng cũng chết trong tay anh ta, anh ta giống hệt như sát thần giáng lâm khiến bọn họ sợ tới mức hồn siêu phách tán, thét lên một tiếng rồi cả đám quay đầu bỏ chạy.Lúc này, thủ hạ của La Sĩ Tín nhanh chóng trèo lên thành, chiếm lĩnh khu vực phía trên thành Bắc.

Mấy tên lính đốt hỏa tiễn cùng bắn lên bầu trời đêm.

Mấy mũi hỏa tiễn xẹt ngang qua bầu trời đêm thâm trầm như những bong hoa lửa trong đêm đen.Bên ngoài thành Tây, Dương Nguyên Khánh dẫn kỵ binh từ đầu đến cuối vẫn không phát động tấn công, hắn hãm chân mấy chục nghìn quân ở thành Tây, bỗng nhiên có một binh lính chỉ về phía mặt đông hô to:- Điện hạ mau nhìn kìa, là hỏa tiễn!Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy hơn mười hỏa tiễn bay xẹt qua bầu trời đêm, đây là tín hiệu La Sĩ Tín đã thành công.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hô to một tiếng:- Đi!Hắn quay đầu ngựa lại rồi chạy về phía thành Đông, chín nghìn kỵ binh theo hắn hăng hái chạy về phía thành Đông…Không chỉ có Dương Nguyên Khánh nhìn thấy, Đậu Quỹ ở trên nội thành cũng thấy hỏa tiễn, ông ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Chẳng lẽ quân Tùy đã giết lên đầu thành hay sao?

Ông ta lập tức phản ứng lại, gấp đến độ hô to:- Lệnh cho quân đội trên thành ngoài nhanh chóng trợ giúp thành Đông!Trên thành Đông tiếng kêu rung trời, Lý Trọng Văn dẫn mấy nghìn quân đánh về phía ba trăm người của La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín hét lớn một tiếng rồi tiến lên nghênh chiến, ba trăm binh lính đứng vững dưới sự tấn công của binh lính quân Đường,trên đầu thành là sự chém giết thảm khốc.Đại thiết thương của La Sĩ Tĩn như bão tố, nơi nào nó đi qua thây ngã khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Còn ba trăm binh lính còn lại thì từ hai bên phối hợp tác chiến, một trăm người dùng tấm chắn phòng ngự làn mưa tên phóng ra từ đầu thànhtrong, bay tới, hai trăm người còn lại cùng La Sĩ Tín chiến đấu kịch liệt với quân Đường, đẩy lui binh lính quân Đường về phía sau.Lúc này, thiên tướng Đổng Học Minh cũng dẫn bảy trăm người chạy tới, bọn họ vác theo hơn mười cái thang công thành, nhanh chóng đặt lên đầu thành, sau đó gia nhập vào vòng chiến.Với gần một nghìn binh lính quân Tùy gia nhập vòng chiến, quân Đường trên thành Đông đã không thể ngăn cản được nữa.

Bọn họ đều là tân binh, rất nhiều trong đó là tiểu nhị, là người làm công ở khu chợ phía tây, đại bộ phận đều chưa từng trải qua sự thảm khốc trên chiến trường.

Khi bọn họ thấy thi thể chất đầy đất, đầu người lăn lông lốc dưới chân, thịt nát bay tứ tung thì bọn họ cuối cùng cũng không thể khống chế được nỗi sợ hãi cực độ trong lòng, sĩ khí tan rã.Mấy ngàn quân trấn thủ quay đầu chạy trốn, có người chạy về phía thành Nam và thành Tây, có người trực tiếp chạy như điên xuống phía dưới thành rồi ven theo hành lang tường thành.

La Sĩ Tín đã giết đến tòa thành đã bị đốt cháy một nửa ban ngày, mười mấy tên lính kéo tay quay cửa sắt, tay quay chuyển động, theo đó một tiếng ầm ầm vang lên, cửa Xuân Minh của Trường An lúc này chầm chậm mở ra…Đặc điểm lớn nhất của tường thành Trường An là có thành trong và thành ngoài, ở giữa hai thành là một hành lang rộng chừng năm trượng.

Việc xây dựng hai tường thành song song vốn không phải là để phòng ngự, mà là để cho đế vương xuất hành được dễ dàng.

Ví như Đường Huyền Tông – Lý Long Cơ mang theo Dương quý phi đi hồ Khúc Giang du ngoạn thì đường đi chính là hành lang kẹp giữa hai bức tường này.Thành trong và ngoài của thành Trường an không hề thiên về phòng ngự giống như thành Đại Lợi ở Phong Châu .

Giữa thành trong và thành ngoài của Đại Lợi là dùng đường núi hiểm trở trên thành đá để liên hệ, một khi thành ngoài bị công phá thì lập tức thiêu hủy đường núi, trong ngoài sẽ hoàn toàn bị ngăn cách, không có nhược điểm gì.Còn ở giữa thành trong và thành ngoài thành Trường An lại không có đường núi hiểm trở như thế, nhất định phải đi qua cổng thành, cho nên nếu như lợi dụng hành lang để phòng ngự thì quả là không thực tế chút nào.

Một khi thành ngoài bị phá thì việc phá thành trong tương đối mà nói sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chương 947 : Công phá thành Trường AnChỉ cần chiếm được thành ngoài liền có thể trực tiếp dùng chùy công thành để phá cửa xông vào trong thành, cũng có thể dùng cung tên từ bên trên thành ngoài bắn phá quân trấn thủ trong thành nhằm yểm trợ binh lính dùng thang công thành trèo lên tường thành, thậm chí còn có thể dùng thang dài trực tiếp bắc qua giữa hai bức tường thành, có rất nhiều phương pháp để công thành.Nhưng nguy cơ của thành trong đêm nay lại là một tình huống không thể tưởng tượng được.

Đậu Quỹ chưa từng hận chính bản thân mình nhiều như tối nay.

Ban ngày ông ta chiêu mộ binh lính, chỉ hận không thể chiêu mộ tất cả thanh niên trai tráng trong thành Trường An này.

Nhưng vào lúc này, năm mươi nghìn tân binh hỗn loạn lại khiến cho ông ta lâm vào cảnh khốn cùng.Thông tin thành ngoài thất thủ khiến quân trấn thủ trong thành khủng hoảng, lòng quân sụp đổ, mấy chục nghìnquân Đường tranh nhau chạy trốn xuống thành, bọn họ lao như điên tới cửa Minh Đức khiến cho cửa Minh Đức trong đêm tối chật ních người chen chúc nhau vào thành.

Bọn họ chen lấn xô đẩy khiến tốc độ vào thành chậm như rùa, tiếng chửi rủa, tiếng la khóc, tiếng cầu khẩn càng khiến cho cửa thành hỗn loạn.Đậu Quỹ đứng trên đầu thành bên trong quát lớn ra lệnh:- Đóng cửa thành!

Mau đóng cửa thành!Cửa thành đã mấy lần muốn đóng lại nhưng đã bị mấy chục nghìn binh lính gắt gao cản trở, căn bản không thể đóng lại được.

Lòng Đậu Quỹ nóng như có lửa đốt, ra lệnh cho binh lính Kim Ngô Vệ tiến lên xua đuổi.

Lúc này, ông ta đã có thể lờ mờ nhìn thấy quân Tùy từ thành Đông đuổi tới, nghe thấy tiếng vó ngựa lao nhanh từ phía tây, như sấm rền đang nổ vang ngoài thành.Đậu Quỹ căng thẳng đến mức độ giậm chân.

Không đóng được cửa thành, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tường thành phía đối diện xuất hiện một nhóm lớn binh lính quân Tùy.

Đây chính là mấy trăm quân Tùy dùng thang công thành leo lên, lúc này đã không còn bất cứ tường ngoài thành phòng ngự gì nữa.Hai mắt Đậu Quỹ bỗng dưng mở trừng lên, ông ta nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ.

Quả nhiên, mấy trăm quân Tùy vọt vào tòa thành, chỉ nghe tiếng cầu treo ngoài thành ầm ầm được thả xuống, Đậu Quỹ lui về phía sau hai bước, ông ta bị sợ đên ngây cả người ra.Lúc này, có mấy chục binh lính Kim Ngô Vệ vội vã chạy đến, viên Giáo Úy cầm đầu vội la lên:- Tướng quốc đi mau, thành sắp bị phá rồi!Đậu Quỹ ngơ ngác đứng như trời trồng ở đó, ông ta bất độngcứ như làkhông nghe thấy gì hết, giống như linh hồn của ông ta đã bay đi vậy.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ thành Trường An lại bị dễ dàng công phá đến vậy.

Đây là trách nhiệm của ông ta, ông ta là tội nhân thiên cổ của Đại Đường.Đậu Quỹ bỗng nhiên rút kiếm ra, quét mạnh lên cổ, viên Giáo Úy mau tay nhanh mắt liền một phát bắt được cánh tay Đậu Quỹ, sau đó đoạt kiếm trong tay ông ta.

Giáo Úy cũng bất chấp Đậu Quỹ có chấp nhận hay không liền cõng ông ta lên lưng rồi chạy xuống dưới thành.Lúc này, ngoài cửa Minh Đức, cửa thành chậm rãi mở ra, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh kỵ binh quân Tùy tiến vào.

Binh lính quân Đường như ong vỡ tổ, sợ hãi la hét, người ngã ngựa đổ, chạy như điên ra hai bên hành lang.Kỵ binh quân Tùy như một mũi dao sắc bén, trong nháy mắt xông vào cửa thành, những binh lính quân Đường không kịp chạy trốn đều bị quân Tùy chém chết nằm trên mặt đất, chiến mã xông vào cửa thành chật chội lập tức hí vang lên những tiếng thê lương, thảm thiết…Khi quân Tùy tấn công trên đầu thành thành ngoài thì Kim Ngô Vệ phòng ngự thành trong liền đã bắt đầu rút lui.

Bọn lính nhanh chóng chạy về phía Cung thành.

Chỉ sau mười lăm phút, thiết kỵ của quân Tùy đã đạp trên thi thể binh lính quân Đường, vọt vào cửa Minh Đức, thành Trường An đã bị công phá.Mười nghìn kỵ binh quân Tùy giết thẳng vào Trường An, tiếng vó ngựa như sấm rền vang vọng trên đường Chu Tước, kỵ binh quân Tùy xếp thành hàng chia ra hai bên.

Dưới sự vây quanh của mấy trăm kỵ binh, Dương Nguyên Khánh thúc chiến mã đi vào nơi mà từ thời Tần Hán tới nay được xem như cố đô của trung tâm chính trị.Hắn lạnh lùng đánh giá cửa Chu Tước ở phía xa một lúc.

Lúc này, Trình Giảo Kim tiến lên khom người nói:- Xin điện hạ ra chỉ thị, có tấn công cửa Chu Tước hay không?Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:- Không cần gấp, trước hết hãy tiêu hủy tất cả các phường môn nhưng quân đội không được nhũng nhiễu dân chúng, kẻ nào tự ý vào nhà dân lập tức xử chém!Sau khi hạ lệnh, mười nghìn kỵ binh phân công nhau hành động.

Rất nhanh, khắp nơi trong thành Trường An đã bốc lên những ngọn lửa lớn, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vội vã khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Thông tin quân Tùy đã giết vào thành loan truyền khắp thành.

Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, trốn vào trong nhà không dám ra khỏi cửa.Người thì dập dầu trước bài vị tổ tiên, khẩn cầu tổ tiên phù hộ, người thì khẩn cầu bồ tát phù hộ.

Quan viên lớn nhỏ của triều Đường không kịp chạy đến Hoàng thành thì ai nấy đều nhanh chóng thay quần áo rồi trốn vào trong hầm ngầm gia đình, ai nấy đều lo sợ bất an, trong lòng sợ hãi tột độ.Bất kể là quan viên hay là dân chúng bình thường, trong lòng ai ai cũng đều không yên, tự hỏi không biết sẽ có bao nhiêu bi thảm giáng xuống đầu bọn họ.

Toàn bộ thành Trường An đều bị bao phủ trong bóng đen của cái chết và sự sợ hãi…Quân Tùy công phá ven thành ngoài, ngoài ra thì Hoàng thành và Cung thành vẫn chưa bị phá.

Tường thành của Hoàng thành cao chừng bốn trượng, lại rất chắc chắn, dễ thủ khó công, chu vi khoảng chừng mười hai dặm.

Lúc này, ở trên đầu thành xuất hiện mười nghìn bảy trăm Kim Ngô Vệ và Vũ Lâm Quân, chứng kiến thành Trường An bị công phá, trong lòng ai nấy đều vô cùng nặng nề, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong thành.

Rất nhiều người trong lòng tràn ngập lo lắng, không biết người nhà của bọn họ hiện tại vận mệnh ra sao?Cửa lớn mà đường Chu Tước đối diện với Hoàng thành chính là cửa Chu Tước.

Lúc này, trên đầu thành cửa Chu Tước có hơn một nghìn thị vệ đang đứng vây quanh Hoàng đế Đại Đường – Lý Uyên.

Lý Uyên được mấy tên hoạn quan dìu đỡ, sắc mặt trắng bệch, thành Trường An bị Dương Nguyên Khánh công phá khiến trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.

Ở phía sau ông ta là hơn một trăm trọng thần, bọn họ từ giữa trưa đã trốn vào trong Hoàng thành.Lý Uyên thậm chí còn muốn chạy trốn ra khỏi Trường An, nhưng ông ta lại sợ bị quân Tùy đuổi theo.

Giọng ông ta run rẩy hỏi thị vệ bên cạnh:- Thư cầu cứu gửi cho Thái tử và Tần Vương đã gửi chưa?- Khởi bẩm bệ hạ, thư đã được gửi đi rồi.

Theo ý chỉ của bệ hạ đã liên tiếp phát ra mười hai thánh chỉ gấp, chậm nhất là ngày kia, Thái tử sẽ quay trở lại kinh thành.Lý Uyên thở dài:- Trẫm có thể sống hết đêm nay hay không vẫn còn là vấn đề.Vừa dứt lời, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, dường như thiên quân vạn mã đang chạy tới cửa Chu Tước.

Tim của tất cả binh lính trên đầu thành đều như muốn ngừng đập, trong lòng Lý Uyên lại càng hoảng sợ vô cùng. lui lại phía sau một bước, gần như té ngã trên mặt đất, mấy tên hoạn quan vội vàng đỡ lấy ông ta.- Bệ hạ cẩn thận!Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên biến mất nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, ở phía xa cách đó khoảng chừng hơn một dặm, trên đường lớn Chu Tước rộng một trăm năm mươi bước chân, binh lính quân Tùy đã đứng dày đặc, bọn họ tay cầm đuốc chiếu đường lớn Chu Tước sáng như ban ngày.Một gã quan quân cưỡi ngựa hấp tấp chạy tới, khi tới cửa lớn Chu Tước liền ngửa đầu lên hô to:- Hoàng đế Đại Đường có đây không?Lý Uyên không hé răng, đánh mắt về phía Bùi Tịch, Bùi Tịch hiểu ý, tiến lên thò người ra bên ngoài lỗ châu mai, cao giọng hỏi:- Các ngươi có chuyện gì?- Ta phụng mệnh của Sở Vương điện hạ đưa thư tới!Nói xong, tên này giương cung lắp tên, bắn một mũi tên có gắn thư về phía đầu thành.

Bùi Tịch sợ tới mức thụt đầu vào, mũi tên sượt qua đỉnh đầu ông ta vừa lúc dừng ngay dưới chân Lý Uyên.

Lý Uyên kinh ngạc nhìn phong thư, cứ như phong thư này chính là thư đòi mạng của ông ta vậy.Một tên hoạn quan nhặt phong thư lên, hai tay dâng lên cho Lý Uyên, Lý Uyên tiếp nhận lá thư rồi dùng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đèn lồ để đọc.

Là thư do Dương Nguyên Khánh tự tay viết, Lý Uyên có thể nhận ra điều này.“Đại Tùy Thượng Thư Lệnh, Sở Vương Dương Nguyên Khánh gửi hoàng đế bệ hạ của Tây Đường quốc.”

Trong lòng Lý Uyên âm thầm tức giận, Dương Nguyên Khánh lại đem triều Đường gọi là Tây Đường quốc.

Nếu là lúc bình thường, ông ta chắc chắn sẽ xé nát lá thư này thành từng mảnh nhưng lúc này ông ta lại không thể làm như vậy.

Dù sao quân Tùy đang uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của ông ta.Ông ta chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ mở xem, trong thư, Dương Nguyên Khánh đưa ra cho ông ta ba điều kiện để lui binh.

Thứ nhất là quân Đường rút lui khỏi quận Linh Võ, thứ hai là quân Đường lập tức từ Lạc Dương rút quân về Quan Trung, nhưng điều kiện thứ ba lại làm cho Lý Uyên khá sửng sốt, Dương Nguyên Khánh lại muốn cầu triều Đường phục chức cho huyện lệnh Hàm Dương – Vi Nghĩa Tiết.Một huyện lệnh nho nhỏ không ngờ lại trở thành điều kiện lui binh của quân Tùy, chẳng lẽ là…

Lý Uyên chợt nhớ tới những cái thang công thành mà quân Tùy tự nhiên có được.Nhưng lúc này, Lý Uyên không rảnh để suy nghĩ kỹ, ông ta tiếp tục đọc tiếp.

Phía dưới chính là uy hiếp, nếu Tây Đường quốc không đáp ứng điều kiện của hắn thì đêm nay hắn sẽ hỏa thiêu thành Trường An, san Hoàng thành Trường An và Cung thành thành bình địa.

Chương 948 : Quan nội hư khôngLý Uyên thở dài, đưa lá thưcho Tiêu Vũ.- Năm vị tướng quốc xem qua một lượt đi!Tiêu Vũ nhận lấy lá thư, vội vàng nhìn qua một lần, rồi lại đưa cho Bùi Tịch, mấy người khác cũng vây lấy xung quanh.- Tiêu ái khanh, ngươi nghĩ thế nào?Lý Uyên mệt mỏi hỏi.Tiêu Vũ sau một lúc trầm tư liền nói:- Theo thần nghĩ thì nếu Dương Nguyên Khánh đã chủ động đề xuất điều kiện rút quân, hơn nữa điều kiện này cũng không quá hà khắc thì chắc là hắn cũng không nắm chắc có thể đánh hạ Hoàng thành.

Dù sao thì binh lực của hắn cũng không đủ, về phần hỏa thiêu Trường An thì thần cho rằng hắn chỉ đe dọa mà thôi, hắn thật sự cũng không dám làm như thế.- Trẫm đang hỏi ngươi là có phải đáp ứng điều kiện của hắn hay không?Lý Uyên có chút bực bội hỏi lại.- Điều này…thần không dám trả lời.Tiêu Vũ cúi đầu, lúc này ông ta không dám tỏ thái độ, ông ta thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm này.- Vậy Bùi ái khanh, ngươi có gì để nói không?Lý Uyên trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt lại chuyển qua Bùi Tịch.Bùi Tịch đảo mắt nói:- Ý của vi thần giống của Tiêu tướng quốc.

Thần cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh không nắm chắc sẽ đánh hạ được Hoàng thành, hắn muốn rời khỏi Trường An một cách có thể diện.Bùi Tịch cũng lươn lẹo, không chịu tỏ rõ thái độ cụ thể.

Trong lòng Lý Uyên vô cùng thất vọng.

Vào thời khắc quan trọng như thế này, không ngờ cả đám đều không thể thay mình chia sẻ nỗi lo.

Lúc này, Độc Cô Chấn vẫn luôn trầm mặc bỗng trầm giọng nói:- Bệ hạ, thần cho rằng có thể chấp nhận điều kiện của Dương Nguyên Khánh.Tinh thần Lý Uyên chấn động.

Độc Cô Chấn là đại biểu cho quý tộc Quan Lũng, ông ta tỏ ý chấp nhận điều kiện, vậy nghĩa là quý tộc Quan Lũng cũng ủng hộ việc rút quân khỏi Lạc Dương.

Ánh mắt Lý Uyên lại nhìn về phía Đậu Quỹ, Đậu Quỹ cũng chầm chậmgật đầu.

Ông ta và Độc Cô Chấn giống nhau, trước hết là phải bảo vệ lợi ích của quý tộc Quan Lũng.

N, ếu Dương Nguyên Khánh đại khai sát giới giống như ở Quan Trung thì quý tộc Quan Lũng chính là những kẻ đứng mũi chịu sào.Có hai quý tộc tai to mặt lớn của Quan Lũng ủng hộ, Lý Uyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ông ta liền đi lên đầu thành, cao giọng nói với quan quân báo tin:- Trẫm chính là hoàng đế Đại Đường, mời chuyển cáo cho Sở Vương điện hạ, trẫm chấp nhận điều kiện!- Điện hạ của ta hy vọng bệ hạ dùng văn bản để trả lời!Lý Uyên không biết làm sao, đành phải lấy bút rồi viết qua loa hai chữ “Chấp nhận” lên lá thư của Dương Nguyên Khánh, lại tiếp tục ghi tên mình lên thẻ tre.Sau đó liền giao thư cho thị vệ dùng tên bắn lá thư xuống dưới.

Quan quân nhặt lá thư lên, chạy trở về đội ngũ quân Tùy, dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.- Điện hạ, hoàng đế Đại Đường nói rằng sẽ chấp nhận điều kiện của điện hạ!Dương Nguyên Khánh nhận lấy lá thư nhìn qua, khẽ mỉm cười, rồi lập tức quay lại ra lệnh:- Truyền lệnh rút quân!Kỵ binh quân Tùy nhanh chóng rút khỏi thành Trường An, giống như gió cuốn chớp giật, lao nhanh về phía đông, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.Một lúc lâu sau, đại tướng thủ hạ của Lý Kiến Thành là Đoàn Đức Thao dẫn hai mươi nghìn quân Đường hăng hái chạy tới thành Trường An…Đoàn Đức Thao là tổng quản của Kính Châu thuộc Đại Đường.

Y có thể kịp thời suất quân trở về là nhờ sự cẩn thận của Thái Tử Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành nhận thấy dẫn đi đại quân một trăm nghìn người, có thể khiến Trường An trở nên hư không.

Nên sau khi y đánh hạ được quận Diện An, liền lập tức ra lệnh cho Đoàn Đức Thao dẫn theo hai mươi nghìn kỵ binh quay về trú binh ở huyện Tân Bình.Như vậy vừa có thể ở phía bắc tấn công quận Hoằng Hóa, đồng thời cũng có thể hồi viện Quan Trung.

Sự thật đã chứng minh, việc đề phòng của Lý Kiến Thành là không phải dư thừa.

Sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ Lý Kiến Thành, Đoàn Đức Thao chỉ dùng thời gian hơn một ngày đã chạy về tới Trường An.

Nhưng y vẫn chậm một bước.

Quân Tùy đã công phá xong thành Trường An.Quân Tùy đã bỏ chạy.

Quân Đường một lần nữa khống chế thành Trường An.

Cửa thành đóng lại, các tân binh chạy tứ tán dần dần tập hợp.

Lửa lớn ở các cửa phường đều đã được dập tắt.

Nhiều đội binh lính đi đến các phường trấn an dân chúng, thông báo cho dân chúng rằng quân Tùy đã bỏ chạy.

Không khí khủng bố trong thành Trường An dần dần mới bị tán đi.Một ít cư dân can đảm bắt đầu đi hỏi thăm tình huống.

Các nhóm quan viên cũng thay quan phục, đi đến Hoàng thành.

Phát sinh ra sự tình lớn như vậy, chắc hẳn triều đình đã có công đạo.Trải qua một ngày hai đêm kinh hãi, Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên rốt cuộc không kiên trì được, liền ngã bệnh.

Y đang nằm ở trong điện Dưỡng Tâm chữa trị.

Có mấy chục người thái ý liên tục xuất nhập, bận rộn xem bệnh cho Lý Uyên.Mấy chục người trọng thần đều đứng ở trên quảng trường, túm năm tụm ba, thấp giọng xì xào bàn tán, thảo luận bệnh tình của Hoàng đệ, thảo luận lần đánh lén Quan Trung này của Dương Nguyên Khánh.Lúc này, Y chính Triệu Văn Đức bước nhanh từ trong điện đi ra, đề cao thanh âm nói:- Thánh Thượng hỏi, Đoàn tổng quản có ở đây không?- Đã phái người đi tìm, rất nhanh sẽ tới.Có người trả lời.Triệu Văn Đức xoay người vừa muốn đi vào, Tiêu Vũ đã bước nhanh tới kéo tay áo của ý nói:- Triệu Y chính chờ một chút!Vài vị tướng quốc đều vây quanh Triệu Văn Đức, lo lắng hỏi:- Tình hình của Thánh Thượng như thế nào rồi?

Có nghiêm trọng không?Triệu Văn Đức thở dài nói:- Là do Thánh Thượng quá mệt mỏi, ban đêm gặp lạnh, hơn nữa vì bị kích thích, ảnh hưởng tới tâm tình cho nên mới ngã bệnh.

Thân thể tuy không ảnh hưởng, nhưng tâm tình lại bị ảnh hưởng.Ngừng một chút, Triệu Văn Đức hạ giọng nói:- Các vị tướng quốc, chỉ sợ Hoàng hậu khó qua khỏi.Mọi người cả kinh, vội vàng truy vấn:- Không phải đã nói, có thể kiên trì tới nửa năm, một năm sao?Triệu Văn Đức lắc đầu:- Lúc đầu là có thể kiên trì được nửa năm.

Nhưng hoàng cung lần này gặp phải đại loạn, cung nữ mang Hoàng hậu đi trốn.

Hoàng hậu bị kinh hãi, hai ngày nay đã không có tỉnh lại.

Mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước đi.Tất cả mọi người đã trầm mặc.

Thánh Thượng bị bệnh, Hoàng hậu có thể qua đời.

Vận mệnh của Đại Đường đang trong thời khắc bấp bênh, đến bao giờ mới có thể cân bằng lại?

Trong lòng mọi người đều tràn đầy sự sầu lo.Lúc này, tổng quản Kinh Châu Đoàn Đức Thao vội vàng đi tới.

Đoàn Đức Thao là người Lũng Hữu, là hậu duệ của quý tộc Quan Lũng, tuổi chừng ba mươi sáu, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường.

Do y thông thạo binh thư, nên gần đây được Thái Tử để ý tới.

Trong cuộc tấn công nước Tây Tần, y có tham gia chiến đấu.

Y suất lĩnh năm nghìn quân đánh bại ba mươi nghìn quân đội Thổ Dục Hồn tới trợ giúp nên được phong là Trụ Quốc, đảm nhiệm Thái Thú quận Tây Hải.

Có thể nói, đây là một người văn võ song toàn.Nhưng bởi vì khi ở Hà Tây, y có đắc tội với Lý Thần Thông, nên bị chèn ép, không được trọng dụng.

Cuối cùng là được Tiêu Vũ đề cử cho Thái Tử Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành đang cầu hiền như khát, thấy Đoàn Đức Thao một là nhân tài khó được liền cầu tình Lý Uyên, điều Đoàn Đức Thao về làm tổng quản Kinh Châu.

Lần này Lý Kiến Thành điều binh, Đoàn Đức Thao được phân phối làm đại tướng tiên phong.Cũng nhờ Đoàn Đức Thao kịp thời suất quân trở về, mới khiến vương triều Đường thoát khỏi một nỗi nhục nhã.

Ở thời khắc mấu chốt, Đoàn Đức Thao đã lập được một công lớn.Triệu Văn Đức thấy người ày là Đoàn Đức Thao, vội vàng nói:- Đoàn tướng quân, Thánh Thượng muốn gặp ngài.

Xin mời đi theo ta.Đoàn Đức Thao gật đầu, đi theo Triệu Văn Đức vào điện Dưỡng TâmTrong phòng bệnh, Lý Uyên sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu nằm trên giường.

Y đang hướng Phòng Đức Di căn dặn vài câu:- Về việc Hàm Dương Lệnh Vi Nghĩa Tiết, ngươi an bài người đi Hàm Dương xem.

Phải điều tra tỉ mỉ xem Dương Nguyên Khánh ở Hàm Dương đã làm cái gì?

Vi Nghĩa Tiết đã làm cái gì?

Điều tra xong thì trở về báo cáo cho trẫm.Lý Uyên hơi hoài nghi gia tộc họ Vi đã âm thầm giao dịch với Dương Nguyên Khánh.

Nếu không Dương Nguyên Khánh sẽ không lôi việc của Vi Nghĩa Tiết mà nói ra.

Y nhớ rõ, mấy năm trước, lần đầu tiên tổ chức khoa cử ở Phong Châu, Vi gia có hai người hậu bối trúng cử.

Lần này Dương Nguyên Khánh dám lớn mật tự mình mang binh nhập Quan Trung như vậy, là do ai cung cấp tin tức cho hắn?

Khả năng rất lớn là Vi gia.Kỳ thực, Lý Uyên là một người cố chấp.

Dương Nguyên Khánh đem việc của Vi Nghĩa Tiết là một trong những điều kiện.

Người thông minh có thể nhìn ra, Dương Nguyên Khánh đang có ý châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Vi gia và triều Đường.Lý Uyên cũng hiểu được điều này.

Nhưng y vẫn cố chấp cho rằng, Vi gia và Dương Nguyên Khánh chắc hẳn có chuyện gì không nói ra được.

Nếu không, vì sao Dương Nguyên Khánh không nói tới Độc Cô gia, không nói tới Đậu gia mà cứ nhất thiết phải là Vi gia.Bất kể thế nào, trong lòng y cũng cực kỳ căm tức Vi Nghĩa Tiết.

Y cảm giác Vi Nghĩa Tiết đang hợp tác với Dương Nguyên Khánh, dùng việc quan phục nguyên chức để nhục nhã y.

Hừ!

Tưởng có thể đảm nhiệm lại chức Lễ Bộ Thị Lang sao?Phong Đức Di sở dĩ được Lý Uyên tín nhiệm như vậy, bởi vì y rất hiểu rõ tính cách của Lý Uyên.

Năm đó y là tâm phúc của Ngu Thế Cơ, nên học được thuật đọc tâm của Ngu Thế Cơ.

Giờ y vận dụng những điều đã học trên người Lý Uyên, cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Chương 949 : Cơ hội của Kiến ThànhPhong Đức Di biết trong lòng Lý Uyên kỳ thật rất hối hận.

Hối hận không nên đáp ứng những điều kiện của Dương Nguyên Khánh.

Nếu Lý Uyên sớm biết viện quan sẽ đến, y đã cứng rắn, mạnh mẽ một chút cũng đã không bị Dương Nguyên Khánh nhục nhã, còn bị bức bách phải đáp ứng những điều kiện mà y không muốn.Nhưng Lý Uyên là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể đổi ý được.

Trong lòng y thẹn quá hóa giận, muốn mượn Vi Nghĩa Tiết để trút giận.

Những suy nghĩ này của Lý Uyên, Phong Đức Di đã đoán ra được.Phong Đức Di quay tròng mắt, thấp giọng nói:- Bệ hạ, về ba điều kiện kia, bệ hạ cũng có thể biến báo, tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu.

Chẳng hạn như việc phục chức cho Vi Nghĩa Tiết, bệ hạ có thể cho y làm lại Lễ Bộ Thị Lang.

Hai ngày sau thì tra lại vấn đề của y ở Hàm Dương rồi lại miễn chức y, thậm chí có thể hỏi tội.

Còn điều kiện rút khỏi Lạc Dương, thì có thể rút khỏi sau đó thì chiếm lại hoặc là lưu lại một tòa thành trống không, đem toàn bộ người và vật trở về Quan Trung.

Đây đều là những thủ đoạn có thể dùng tới.Lý Uyên nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:- Ngươi đi an bài đi!

Điều tra cẩn thận vào.- Vi thần minh bạch, vi thần xin cáo lui.Phong Đức Di khom người thi lễ, chậm rãi lui xuống.

Lý Uyên lại nhắm lại hai mắt.

Những đề nghị của Phong Đức Di đã nói tới tâm khảm của y.Lúc này, một gã hoạn quan đứng ở ngoài cửa bẩm báo:- Bệ hạ, tướng quân Đoàn Đức Thao đã tới.- Tuyên y vào yết kiến!Một lát sau, Đoàn Đức Thao vội vàng đi vào ngự thư phòng.

Y thi lễ thật sâu nói:- Thần Đoàn Đức Thao tham kiến bệ hạ.

Chúc bệ hạ mau chóng được khỏe mạnh.Lý Uyên khe khẽ thở dài nói:- Nếu mỗi vị đại thần đều giống như ái khánh, thay trẫm giải ưu thì trẫm sẽ không sinh bệnh như vậy.

Lần này thành Trường An bị phá, là một bài học.

Khiến trẫm thấy được rất nhiều trung thần, cũng nhìn thấy ra rất nhiều những đại thần không trung tâm.Trong lòng Đoàn Đức Thao cảm thấy sợ hãi.

Thánh Thượng nói những câu này với y, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Y vội vàng khom người nói:- Thần phụng mệnh Thái Tử, đi cả ngày lẫn đêm, trở về cứu giá.

Đáng tiếc không thể ngăn cản được quân Tùy phá thành.

Trong lòng thần cảm thấy rất thẹn với bệ hạ.- Ngươi đã làm rất tốt.

Ít nhất, vì ái khanh, mà Dương Nguyên Khánh không dám tấn công Hoàng thành lần nữa.

Điều đó đã bảo vệ tính mạng của trẫm.

Ngươi đã lập được công lớn cứu giá.

Cho nên trẫm nhất định sẽ phong thưởng cho ái khanh.Thanh âm của Lý Uyên rất yếu.

Nhưng người nghe có thể cảm nhận được y đã thừa nhận Đoàn Đức Thao.

Mặc dù y có chút hối hận vì đáp ứng điều kiện của Dương Nguyên Khánh nhưng trong lòng y vẫn rất cảm kích Đoàn Đức Thao đến đúng lúc khiến y thoát khỏi nỗi sỉ nhục bị bắt.- Thần thà rằng không có ban thưởng, chỉ mong long thể của bệ hạ được bình phục.- Đa tạ sự quan tâm của ái khanh.

Trẫm gia phong ngươi làm Tả Đồn Vệ Đại tướng quân phong tước làm Quận công Lũng Tây.

Tiền thưởng mười nghìn lượng, ban thưởng một tòa nhà sang trọng ở Trường An, ruột tốt là năm mươi mẫu.Đoàn Đức Thao có chút ngây người.

Trong trí nhớ của y, hình như còn chưa có một vị đại thần nào được ban thưởng hậu hĩnh như vậy.

Y liền quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, lạy ba cái rưng rưng nói:- Thần nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt, không hề hối hận.Lý Uyên cười cười, lại nói:- Lần này chiêu mộ năm mươi nghìn tân binh tuy không có tác dụng gì nhưng nếu có thể huấn luyện tốt, thì về sau sẽ lập nhiều công tích cho trẫm.

Năm mươi nghìn lính mới này, trẫm hoàn toàn giao hết cho ngươi huấn luyện.

Mong rằng ngươi không để cho trẫm thất vọng.- Thần tuân chỉ!Trong lòng Đoàn Đức Thao minh bạch.

Đây là quyền lực mà Thánh Thượng muốn ban cho Thái Tử.

Giao cho mình huấn luyện năm mươi nghìn tân bình, không khác gì đem năm mươi nghìn tân binh này cho Thái Tử chi phối.Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng rối loạn rất nhỏ.

Ngay sau đó có tiếng người khóc vang lên.

Lý Uyên ngẩn ra, hỏi hoạn quan bên người:- Đi xem đã xảy ra chuyện gì?Hoạn quan chạy vội đi ra ngoài.

Một lát sau, hoạn quan tràn đầy nước mắt trên mặt đi vào không kìm nổi cảm xúc, quỳ xuống mặt đất khóc lớn.Lý Uyên nóng nảy, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại không thể đứng dậy nổi, chỉ phải ở trên giường mắng:- Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?- Bệ hạ…Hoàng hậu…

Hoàng hậu…đã hoăng rồi! (Thời xưa nếu chư hầu hoặc quan to chết đều gọi là hoăng)Lý Uyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Y quát to một tiếng, rồi ngất đi…Trong đêm đen, gió lạnh thấu xương, Dương Nguyên Khánh chính đang suất lĩnh mười ngàn kỵ binh hăng hái chạy về hướng bắc.

Hai mươi nghìn kỵ binh của Đường kịp thời chạy về đã hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.

Dương Nguyên Khánh đã tính toán, nhanh nhất cũng phải đến trưa mai.Hắn biết Kính Dương có một đội quân Đường.

Chỉ có điều, Dương Nguyên Khánh thật không ngờ tới, đội quân đó lại tới nhanh hơn dự kiến bốn canh giờ.

Đủ thấy năng lực của chủ tướng này là rất mạnh.Tuy nhiên, kế hoạch của hắn vẫn được áp dụng.

Vốn Dương Nguyên Khánh còn chuẩn bị đánh tới nhà kho Quảng Thông nhưng hiện tại hắn đã không còn thời gian.

Hắn nhất định phải ngay lập tức tiến tới quận Hội Ninh.Dương Nguyên Khánh biết, đội quân này chỉ là đội tiên phong.

Phía sau hẳn có có đại quân do Lý Kiến Thành suất lĩnh.

Ít nhất phải có ba mươi nghìn người.

Nhưng chỉ cần Lý Kiến Thành suất lĩnh đại quân trở về Quang Trung thì Quan Nội lại trở nên hư không.Kỵ binh lợi dụng ban đêm tối om đã qua cầu Trung Vị, chạy gấp tới Thiển Thủy Nguyên.

Nơi đó là quận Bắc Địa.

Đi thêm về hướng tây bắc là quận An Định.

Qua quận An Định và quận Bình Lương, là tới quận Hội Ninh.Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy người hô to:- Điện hạ ở nơi nào?

Có tin tức từ thám báo truyền tới.Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã.

Một lát sau, có một thân binh dẫn theo một người thám báo đi nhanh tới.

Thám báo khom người nói:- Khởi bẩm điện hạ, có tình báo chuẩn xác từ quân Đường ở Hội Ninh.- Nói đi!- Ở quận Hội Ninh có đóng quân hai mươi nghìn người, do đại tướng Thịnh Ngạn Sư thống soái…Tình báo này khiến Dương Nguyên Khánh hơi sững sờ.

Hắn nhớ rõ lúc trước sát nhập Quan Trung cũng đã từng điều tra binh lực tại quận Hội Ninh.

Lúc đó binh lực ở quận Hội Ninh chỉ có mười nghìn người.

Tại sao hiện giờ đã tăng lên hai mươi nghìn người rồi?- Tình báo có chính xác không?Dương Nguyên Khánh trầm giọng hỏi.- Hồi bẩm điện hạ, tình báo là hoàn toàn chính xác.

Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy.

Về sau lại bắt được quan hậu cần của Đường.

Chính miệng y đã khai báo, xác nhận phán đoán của thuộc hạ.Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát.

Hắn dần dần nghĩ thông suốt nguyên nhân.

Đây tất nhiên là do Bùi Nhân Cơ phát uy ở quận Linh Võ.

Hoặc là quân đội của quận Linh Võ rút lui tới quận Hội Ninh.

Cũng có thể là Lý Kiến Thành nhận ra được quận Hội Ninh sẽ gặp nguy hiểm mà tăng thêm binh lực ở đó.Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, quân đội của quân Hội Ninh đã thành hai mươi nghìn người.

Hắn nên thay đổi sách lược một chút.Theo kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, Quan Nội đạo và Hà Nam đạo là hai trọng điểm cần phải tranh đoạt.

Đánh Hà Nam đạo chủ yếu là bức bách Lý Thế Dân rút quân.

Mà đánh Quan Nội đạo là muốn tranh đoạt quyền lợi.Trong các quận thuộc Quan Nội đạo thì quận trọng điểm là quận Linh Võ, quận Hội Ninh, và quận Diên An.

Ba quận này đại diện cho ba nơi cung cấp nguồn tài nguyên là lương thực, bạc trắng và dầu hỏa.Đồng thời quận Diên An còn là cây cầu từ Hà Đông đạo tiến vào Quan Nội đạo.

Cho nên ý nghĩa chiến lược của nó càng thêm trọng đại.

Vì vậy đánh ba quận này là tình thế bắt buộc với Dương Nguyên Khánh.Biết được quân Đường ở quận Hội Ninh đã lên tới hai mươi nghìn người, Dương Nguyên Khánh liền quyết định thay đổi chiến thuật.

Dưới ánh sáng của cây đuốc, hắn viết một bức thư, dùng con dấu ấn lên, đưa cho thám báo.- Ngươi lập tức tới quận Linh Võ, đưa bức thư này cho Bùi tổng quản.- Tuân mệnh!Thám báo tiếp nhận bức thư, xoay người rời đi.

Dương Nguyên Khánh gọi lại người thám báo trẻ tuổi này lại, khẽ cười hỏi:- Ngươi tên là gì?Thám báo lập tức khom người nói:- Ty chức tên là Hạ Đắc Thắng.

Phụ thân của ty chức đã từng kề vai tác chiến cùng điện hạ vào năm Khai Hoàng thứ mười chín.

Lúc đó, ông ấy đảm nhiệm chức Bách Nhân Trưởng.

Ông ấy thường xuyên đề cập tới điện hạ cho ty chức.Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Hắn lập tức nghĩ tới năm đó là lần đầu tiên mình chấp hành nhiệm vụ.

Nhớ tới vị kia thích rút thăm quyết định việc làm Hạ Bách Trưởng, Dương Nguyên Khánh không khỏi mỉm cười.

Vị kia Hạ Bách Trưởng không tệ, rất là chiếu cố mình.

Về sau tác chiến với Đột Quyết, có người nói ông ta đã hy sinh, cũng có người nói ông ta đã xuất ngũ.

Về sau không còn nghe thấy tin tức của ông ta.- Hóa ra ngươi là con trai của Hạ Bách Trưởng.

Phụ thân ngươi còn tại thế không?- Hồi bẩm điện hạ, phụ thân của ty chức quay về U Châu làm nghề nông.

Ông ấy bị đứt một cánh tay, hiện tại thân thể vẫn còn tốt.

Trong nhà được phân cho một trăm mẫu đất.- Vậy thì tốt.

Có thời gian ta sẽ tới thăm ông ấy một chút.

Ngươi đi đi!

Một đường chú ý, tin tức này rất trọng yếu.- Ty chức nhất định sẽ đưa bức thư đến tận nơi.Thám báo Hạ Đắc Thắng dùng nghi thức quân đội chào từ biệt, quay đầu ngựa lại chạy như bay.

Tiếng vó ngựa dần dần xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Chương 950 : Lạc Dương thất thủTrong lều lớn của Lý Thế Dân, một người tướng lĩnh đang quỳ một gối trước mặt Lý Thế Dân.

Vị tướng này tuổi chừng ba mươi.

Dáng người cao to cường tráng, khuôn mặt gầy gò, trong mắt tràn đầy bi phẫn và nước mắt.- Huynh đệ chúng ty chức vì y bán mạng, y lại nhốt phụ thân của chúng ta lại ở hoàng cung.

Còn nói nhốt đó làm con tin.

Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm.

Đáng thương phụ thân của chúng ty chức tuổi già sức yếu.

Chúng ty chức vừa mới nhận được tin, tối hôm qua, phụ thân đã chết đói ở trong cung.Vị tướng lĩnh này tên là Lý Quân Mộ, là một thám báo lang tướng của Vương Thế Sung.

Y chẳng qua chỉ là một người tướng lĩnh bình thường.

Nhưng Lý Thế Dân lại rất có hứng thú với huynh trưởng của y là Lý Quân Tiện.

Lý Quân Tiện là người võ nghệ cao cường, được xưng là mãnh tướng đứng đầu của Trịnh Quân, đảm nhiệm chức Phiêu Kỵ tướng quân.Hai huynh đệ Lý Quân Tiện vốn là quân Ngõa Cương.

Do Lý Mật dời nam về Giang Nam, bọn họ không muốn đi theo liền thoát ly Lý Mật, đầu hàng Vương Thế Sung.

Không ngờ, lần này quân Đường tấn công Lạc Dương, Vương Thế Sung sợ tướng sĩ chạy trốn, liền nhốt toàn bộ gia quyến của bọn họ ở trong cung làm con tin.Phụ thân của hai huynh đệ Lý Quân Tiện cũng bị nhốt vào hoàng cung, không thể liên lạc được.

Thẳng đến buổi trưa hôm nay, đến phiên Lý Quân Tiện canh giữ.

Y mới biết được tối hôm qua phụ thân của bọn họ đã chết vì đói.

Điều này khiến huynh đệ hai người rất là bi phẫn, liền quyết định đầu hàng quân Đường.Tin tức này khiến Lý Thế Dân cực kỳ hưng phấn.

Đồng thời cảm thấy thời khắc phá thành đã tới.

Nhưng y vẫn nghĩ tới một khả năng, đó là Lý thị huynh đệ là do Vương Thế Sung phái tới trá hàng.

Lý Thế Dân không thể không đề phòng, y dấu diếm thanh sắc hỏi:- Vương Thế Sung phòng ngự nghiêm mật như vậy, Lý tướng quân định phá thành như thế nào?Lý Quân Mộ nhận thấy Lý Thế Dân còn chưa phải tin tưởng mình.

Y vội vàng giải thích nói:- Bởi vì Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung có ước hẹn năm ngày.

Dương Nguyên Khánh yêu cầu Vương Thế Sung thủ vững năm ngày, hắn sẽ tới cứu viện.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu, mà quân Tùy vẫn chưa thấy đến.

Vương Thế Sung lòng nóng như lửa đốt, liền mệnh lệnh ty chức thừa dịp lúc ban đêm rời thành, đi đến bến sông thám thính tin tức của quân Tùy.Tuy sự nghi ngờ của Lý Thế Dân chưa chưa mất, nhưng điều giải thích này cũng hợp tình hợp lý.

Lý Thế Dân tạm thời kiềm chế sự hoài nghi trong lòng.

Y tiến lên nâng Lý Quân Mộ dậy cười nói:- Uy danh của hai huynh đệ các ngươi, ta đã sớm được nghe nói tới.

Nếu như các ngươi nguyện ý quy phục quân Đường, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.Lý Quân Mộ mừng rỡ, vội vàng nói:- Hồi bẩm điện hạ, lòng người ở Lạc Dương đã loạn.

Vương Thế Sung dần bị các tướng lĩnh xa lánh.

Hiện tại đã tới lúc phá thành.

Huynh trưởng của ty chức đang đảm nhiệm việc phòng ngự của Lạc Dương.

Huynh ấy nguyện ý đêm nay hiến thành quy phục Đại Đường!Lý Thế Dân gật đầu nói:- Ta đi an bài một chút, sau đó lại cùng ngươi nói chuyện.Lý Thế Dân sai người đưa Lý Quân Mộ đi nghỉ ngơi.

Lúc này mới quay đầu lại cười hỏi Phòng Huyền Linh, vốn im lặng từ nãy giờ:- Tiên sinh cho rằng việc đầu hàng của bọn họ là thật hay giả?Phòng Huyền Linh vuốt râu khẽ mỉm cười nói:- Điện hạ cho rằng, tình hình đã bết bát như vậy, huynh đệ bọn họ còn có thể toàn tâm toàn ý vì Vương Thế Sung trá hàng hay sao?

Còn có thể chấp nhận nguy hiểm tính mạng vì y sao?Nghi vấn này của Phòng Huyền Linh khiến Lý Thế Dân bừng tỉnh đại ngộ.

Con cháu, huynh đệ của Vương Thế Sung còn có khả năng trá hàng.

Nhưng huynh đệ Lý thị đầu hàng Vương Thế Sung còn chưa tới một năm.

Vương Thế Sung không có khả năng có thể khiến bọn họ trá hàng.

Việc này hẳn là không phải giả.Lý Thế Dân kìm nén không được hưng phấn trong lòng.

Như vậy đêm nay đã là thời điểm để phá thành.

Y chờ đợi thời khắc này đã lâu.

Bỗng ngoài cửa của tiếng thân binh gấp giọng bẩm báo:- Điện hạ, có tin tức khẩn cấp từ Trường An truyền tới.Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh sửng sốt nhìn nhau.

Tính cả mấy bức thư khẩn cấp từ trước, hiện tại đã là bức thứ chín.

Lý Thế Dân lập tức ra lệnh:- Mau mang thư đến đây!Một người thân binh bước nhanh đi vào lều lớn, quỳ một gối thi lễ, dâng bức thư khẩn cấp lên.

Lý Thế Dân tiếp nhận bức thư.

Rút ra một tấm lụa mỏng bên trong, run rẩy mở ra nhìn.

Trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

Đó là một vẻ mặt bất đắc dĩ.- Lại là thư giục điện hạ rút quân trở về?Phòng Huyền Linh nhìn vể mặt Lý Thế Dân mà đoán ra được.Lý Thế Dân gật đầu, đưa bức thư cho Phòng Huyền Linh rồi nói:- Phụ hoàng tự tay viết chỉ thị, nói rằng Dương Nguyên Khánh có thể sẽ tấn công Trường An vào ban đêm.

Ra lệnh cho ta lập tức điều binh trở về trợ giúp Quan Trung.Phòng Huyền Linh đọc xong bức thư, liền khuyên nhủ nói:- Điện hạ, đây đã là bức thư thứ chín.

Nếu điện hạ còn không quan tâm, có thể sẽ khiến Thánh Thượng nghi kỵ.

Vậy thì liền thành cái được không bù đắp đủ cái mất.- Nhưng ta đã phái mười nghìn quân đội quay trở về.

Tiên sinh cho rằng số binh lực này vẫn còn ít sao?Phòng Huyền Linh thở dài nói:- Điện hạ, đây kỳ thực là một loại thái độ.

Nếu như Thái Tử tự mình dẫn theo năm mươi nghìn quân trở về Quan Trung.

Mà điện hạ chỉ phái mười nghìn quân về cứu viện.

Một sự đối lập rõ ràng như vậy, sẽ khiến Thánh Thượng có cái nhìn xấu đối với điện hạ.

Ít nhất, Thánh Thượng sẽ cho rằng điện hạ không đặt sự an nguy của Thánh Thượng trong lòng.

Điện hạ, tha thứ cho hạ thần nói thẳng, phái mười nghìn quân trở về cứu viện, còn không bằng không phái.Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại trong lều lớn.

Chỉ thị của phụ hoàng khiến y rất khó xử.

Phụ hoàng ra lệnh cho y phái năm mươi nghìn quân trở về cứu viện Quan Trung.

Nhưng nếu năm mươi nghìn quân đội trở về, binh lực trong tay y liền trở nên mỏng.

Đừng nói là cướp lấy Trung Nguyên, chỉ sợ hạ thành Lạc Dương cũng trở nên khó khăn.

Lý Thế Dân không thể không thừa nhận tài điều binh khiển tướng của Vương Thế Sung rất lợi hại.

Chỉ dùng mấy chục nghìn quân đội mà có thể thủ vững trước sự tấn công của hai trăm nghìn quân Đường suốt ba ngày liền.- Nếu dựa theo ý tứ của phụ hoàng, phái năm mươi nghìn quân trở về trợ giúp, vậy thì kế hoạch cướp lấy Trung Nguyên của chúng ta coi như đổ vỡ.

Mà chiến quả chỉ là một thành Lạc Dương đã bị tàn phá nặng nề.

Vậy thì chiến dịch lần này khác gì lần đại chiến Trung Nguyên trước kia chứ.Lý Thế Dân thở dài một tiếng.

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Y quả thật lo lắng.

Lần đại chiến Trung Nguyên trước, là do y cực lực chủ trương.

Kết quả rơi vào thảm bại.

Lúc này cũng là do y cực lực thúc đẩy phụ hoàng.

Thậm chí còn không tiếc vận dụng Đường Phong giám thị cha của Doãn Đức Phi để đả kích Thái Tử.Lúc này, nếu mà chưa công đã lui, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị của y trong lòng phụ hoàng.

Thậm chí sẽ ảnh hưởng tới việc phân phối quân quyền.

Hiện tại Lý Thế Dân đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.Phòng Huyền Linh cũng hiểu sự bất đắc dĩ của Lý Thế Dân.

Nhưng cân nhắc lợi hại, y cho rằng vẫn nên điều quân trở về cứu viện Quan Trung.

Điều này có liên quan tới vấn đề thái độ, ảnh hưởng vô cùng lớn tới tương lai của Lý Thế Dân.- Điện hạ, chiếm không được Trung Nguyên, chỉ khiến cho Thánh Thượng thất vọng.

Nhưng nếu không chịu cứu viện Quan Trung, sẽ khiến cho Thánh Thượng nghi kỵ.

Cái nào nặng, cái nào nhẹ, hẳn là điện hạ hiểu được.

Chúng ta nên phòng ngừa chuyện bị Thái Tử lợi dụng.

Cho nên, đêm nay sau khi chiếm được thành Lạc Dương, điện hạ nên lập tức điều thêm bốn mươi nghìn quân trở về trợ giúp.

Sau khi giải trừ được nguy hiểm ở Quan Trung, chúng ta có thể xem xét lại tình thế ở Trung Nguyên.

Nếu điều kiện cho phép, chúng ta đánh tiếp Trung Nguyên cũng không muộn.Lý Thế Dân trầm tư thật lâu, rốt cuộc gật đầu nói:- Vậy cứ làm theo lời của tiên sinh…Màn đêm buông xuống, rốt cuộc Vương Thế Sung đã rời vào tuyệt vọng.

Điều hứa hẹn của Dương Nguyên Khánh đã không thực hiện được.

Đã sáu ngày rồi, viện quân của triều Tùy còn chưa tới.

Từ hy vọng, thất vọng, đến tuyệt vọng.

Một tia hy vọng cuối cùng thành đế vương của Vương Thế Sung, rốt cuộc đã tan biến.

Vương triều Trịnh thị của y sắp tan tành, y sẽ không còn cơ hội đông sơn tái khởi.- Dương Nguyên Khánh, đồ nói không giữ lời.

Như vậy ngươi có tư cách gì để tranh giành thiên hạ?Trong nội cung, Vương Thế Sung ngồi trên giường bằng ngà voi, một tay nắm bảo kiếm.

Tay kia thì liên tục nâng cốc uống rượu.

Y đã uống say đến không biết trời đất.

Vừa uống rượu, y vừa chửi Dương Nguyên Khánh ầm ỹ:- Đồ ngụy quân tử.

Lợi dụng Đường triều xử lý bọn ta, ngươi lại đến chiếm Lạc Dương, có phải hay không?

Dương Nguyên Khánh, ngươi chính là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ.Trong nội điện, có năm sáu người cung nữ đang tránh phía sau tấm bình phong.

Bọn họ đều sợ tới mức run rẩy.

Ai cũng không dám tới rót rượu cho Vương Thế Sung.

Chỉ có một người hoạn quan tâm phúc của Vương Thế Sung đứng một bên, thỉnh thoảng rót rượu tỠtrong bầu rượu cho y.- Ngươi nói đi!Vương Thế Sung mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào tên hoạn quan tâm phúc hỏi:- Vì sao Dương Nguyên Khánh nói không giữ lời?

Vì sao hắn lại lừa gạt ta?Tên hoạn quan tâm phúc sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra:- Có lẽ…Là do quân đội của hắn đã tới, nhưng còn ở bên ngoài, chưa có liên hệ với điện hạ.- Vì sao ngươi biết?
 
Back
Top