Tâm Linh Thiên Duyên Vô Lệ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393270703-256-k277998.jpg

Thiên Duyên Vô Lệ
Tác giả: minhb3123
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thiên Duyên Vô Lệ là một hành trình đầy kịch tính và cảm xúc, nơi những linh hồn vĩ đại đối mặt với những thử thách khốc liệt từ thiên giới cho đến cõi âm.

Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: Minh và Vũ, những người có số phận gắn liền với thiên mệnh và cổ pháp bí ẩn.

Minh, một cậu học sinh bình thường, bỗng chốc phát hiện mình sở hữu linh hồn của một Tịnh Tâm Thiên Tử - người đã từng là người giữ cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối.

Sau một biến cố, Minh được dẫn dắt bởi Cửu Thiên Huyền Nữ, người sẽ dạy cậu cách tu luyện lại từ đầu, vượt qua chính mình để đối mặt với các thế lực tà ác đang ẩn nấp trong thế giới mà Minh chưa từng biết tới.

Cùng Minh là Vũ, người bạn đồng hành không thể thiếu, người luôn sát cánh bên Minh dù có bất cứ thử thách gì.

Vũ mang trong mình một sức mạnh tiềm tàng, không phải tự nhiên mà cậu có thể đứng bên cạnh Minh trong trận chiến cam go giữa các cõi.

Chính vì vậy, câu chuyện tình bạn, tình yêu của họ cũng chính là nguồn động lực giúp họ vượt qua mọi gian khổ.

Bằng cách học tập phép thuật từ Cửu Thiên Huyền Nữ và Quan Âm Bồ Tát, hai người họ dần khám phá ra những pháp bảo huyền bí từ cổ xưa.

Nhưng điều đó cũng không dễ dàng, bởi họ phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm, xảo quyệt và khôn ngoan - những sinh vật tàn ác từ Ma Tộc đang tìm cách tiêu diệt họ.

Liệu Minh và Vũ có thể cùng nhau chiến đấu, vượt qua những thử thách, tìm lại ký ức tiền kiếp và bảo vệ thế giới khỏi sự hủy diệt?

Những trận chiến huyền thoại, những pháp bảo lạ lùng, Tags: authorchanneldanh-sach-chuong-11731httpslist-chaptersangtacvnwaka​
 
Thiên Duyên Vô Lệ
Chương 1 : Giao Lộ Của Hai Số Phận


Một buổi sáng đầu năm học, bầu trời xám xịt, mưa phùn lất phất rơi trên mái ngói đỏ của ngôi trường cấp ba nằm nép mình trong một thị trấn nhỏ.

Học sinh ùa vào sân trường, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng ở góc cuối của dãy hành lang tầng hai, một cậu học sinh với mái tóc xù lòa xòa trước trán đang chống cằm nhìn mưa rơi.

Gương mặt lạnh lùng ấy là của Vũ – học sinh mới chuyển về từ thành phố.Chỉ vài bước chân cách đó, một tiếng gọi vang lên:

– "Minh!

Cậu đi đâu mà giờ mới tới thế hả?"

Minh – một cậu học sinh có ánh mắt hiền lành, dáng vẻ thư sinh vội vã chạy vào lớp, áo sơ mi còn chưa cài hết nút, tóc rối tung vì chạy dưới mưa.

Cậu thở hổn hển, nhìn bạn học cười trừ.– "Xin lỗi, mình ngủ quên..."

Trong khi các bạn khác cười ồ lên, thì ở bàn cuối, Vũ vẫn lặng thinh.

Cậu nhìn Minh một cách lạ lùng.

Không phải vì vẻ ngoài hậu đậu hay dáng vẻ ngây ngô, mà là một cảm giác... rất quen.

Như thể cậu từng gặp người này ở đâu đó, trong một giấc mơ xa xôi.Giờ học bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới:– "Đây là bạn Vũ, chuyển đến từ thành phố.

Hy vọng các em giúp đỡ bạn hòa nhập nhanh chóng."

Vũ cúi nhẹ đầu, ánh mắt lướt qua cả lớp và dừng lại ở Minh.

Một cái chạm mắt rất nhanh, nhưng đủ để Minh rùng mình.Giờ ra chơi, trong khi mọi người tụ tập ăn vặt hay nói chuyện rôm rả, Minh một mình ra góc sân sau – nơi ít ai lui tới.

Cậu ngồi bên một gốc cây cổ thụ, nhìn xa xăm.

Những cơn đau đầu lạ lùng mấy ngày nay khiến cậu mất ngủ.

Trong mơ, cậu thường thấy mình đứng giữa một chiến trường đổ nát, thây khô la liệt, những thanh kiếm gãy và pháp khí nát vụn dưới chân.

Cảm giác vừa lạ vừa... thân thuộc đến khó hiểu.– "Cậu cũng hay trốn ở đây à?"

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

Minh quay đầu lại, thấy Vũ đang đứng dựa vào thân cây, tay bỏ túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề thù địch.– "Chỉ là... yên tĩnh hơn trên kia." – Minh đáp, hơi lúng túng.Vũ khẽ nhếch môi:

– "Cậu sinh tháng mấy?"– "Tháng Mười Một.

Còn cậu?"– "Tháng Hai." – Vũ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ. – "Vậy thì gọi anh một tiếng đi."

Minh ngớ người:

– "Gì cơ?"– "Tôi hơn tuổi.

Không gọi cũng được... nhưng nhớ đấy." – Vũ cười, rồi bỏ đi, để lại Minh với vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa buồn cười.Thế là, giữa cái sân trường cũ kỹ ấy, một mối nhân duyên kỳ lạ bắt đầu.

Hai con người với hai tính cách đối lập, hai số phận tưởng như không hề liên quan, lại va vào nhau bởi một điều gì đó lớn hơn... một mối duyên xưa chưa từng dứt.
 
Thiên Duyên Vô Lệ
Chương 2 : Bóng Mơ Ký Ức


Từ sau lần trò chuyện ngắn ngủi dưới gốc cây cổ thụ, giữa Minh và Vũ như hình thành một sợi dây vô hình.

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: người còn lại mang đến một cảm giác... không thể lý giải được bằng lời.Vũ là kiểu người ít nói, hay một mình, và thường bị hiểu lầm là lạnh lùng, thậm chí kiêu ngạo.

Nhưng Minh – với sự kiên nhẫn và nhẹ nhàng – lại là người duy nhất cậu không xua đuổi.

Không phải vì Minh quá đặc biệt... mà vì ánh mắt cậu – đôi mắt mang theo điều gì đó rất giống với một người cũ trong những giấc mơ mà Vũ luôn trốn tránh.Một buổi chiều sau giờ học, Minh lại mơ.Cậu thấy mình đứng trong một đại điện rộng lớn, ánh sáng đỏ rực phủ kín bầu trời.

Khắp nơi là tiếng hô sát phạt, tiếng kiếm va vào giáp, tiếng thét của những linh hồn chưa siêu thoát.

Ở giữa điện, một người con trai trẻ tuổi mặc đạo bào trắng ngã gục dưới đất, máu tuôn ra từ ngực.

Người ấy nhìn cậu, đôi môi mấp máy: "Minh...

đừng quên... chúng ta đã hẹn nhau... giữa luân hồi..."

Minh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Đêm đã khuya.

Căn phòng tối om, chỉ còn tiếng mưa gõ nhè nhẹ trên mái tôn.

Cậu ngồi dậy, lấy điện thoại... rồi lại đặt xuống.

Trong đầu chỉ có hình ảnh người con trai trong giấc mơ – và ánh mắt đó, giống hệt ánh mắt của Vũ.Ngày hôm sau, khi ra về, Minh ngập ngừng bước theo sau Vũ.– "Vũ... này, dạo này cậu có mơ gì lạ không?"

Vũ hơi ngạc nhiên quay lại, rồi cau mày.

– "Cậu hỏi vậy là sao?"– "Tớ... tớ mơ thấy mấy thứ kỳ lạ.

Chiến trường, máu, người quen mà lại không biết tên... lạ lắm."

Ánh mắt Vũ thoáng chùng xuống.

Cậu không trả lời ngay, mà nhìn lên bầu trời.

Trời sắp đổ mưa.

Làn gió mang theo mùi đất lạnh và cảm giác bất an.– "Tôi cũng mơ.

Cũng thấy một người... ngã xuống vì bảo vệ mình."– "Cậu... có nghĩ chúng ta đã từng..." – Minh ngập ngừng.– "Kiếp trước?" – Vũ cắt ngang.

"Tôi chưa từng tin... nhưng nếu có thật, thì có vẻ... chúng ta có liên quan."

Minh im lặng.Vũ đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một tia sắc bén:

– "Có một bà lão ở chân núi phía đông.

Người ta gọi bà là 'Bà Năm Tâm Mắt'.

Bà ấy có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp sau.

Nếu cậu muốn tìm câu trả lời...

đi với tôi."

Cơn gió chợt lướt qua, lạnh buốt lạ thường.

Từ sâu trong lòng đất, dường như có thứ gì đó đang dần dần thức tỉnh và còn nhiều điều bí ẩn đang chờ họ ở phía trước cùng đón chờ câu chuyện của họ nào ...
 
Thiên Duyên Vô Lệ
Chương 3 : Ánh Nhìn Tâm Mắt


Con đường dẫn đến chân núi phía đông không quá xa, nhưng lại đầy gập ghềnh và ẩm ướt vì mưa suốt mấy ngày liền.

Minh và Vũ đi bộ dưới ánh hoàng hôn, bầu trời sẫm màu tím than như được nhuộm bởi nỗi hoài niệm nào đó từ rất xa xưa.Minh bước cẩn thận trên con đường đất đá, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Cậu đã nghĩ Vũ chỉ là một học sinh có phần cô lập, không ngờ lại là người biết nhiều thứ lạ đến vậy.– "Cậu đến gặp bà ấy bao giờ chưa?" – Minh hỏi khẽ.Vũ không quay lại, chỉ đáp gọn:

– "Rồi.

Khi tôi bắt đầu mơ thấy những thứ... không phải của thế giới này."

Ngôi nhà tranh hiện ra khi trời vừa chập tối.

Nằm lọt thỏm giữa rừng tre, ngôi nhà phủ đầy rêu phong, như đã tồn tại cả trăm năm không thay đổi.

Trước cửa có treo một chiếc chuông gió bằng ngọc tím – vừa huyền bí vừa lạnh lẽo.Minh định bước lên thì chuông gió tự nhiên ngân lên.

Tiếng chuông không lớn, nhưng ngân dài và lan thẳng vào ngực.

Tim Minh đập thình thịch.Cánh cửa mở ra, không ai chạm vào.Trong nhà tối mờ, mùi trầm hương nhẹ lan tỏa.

Bà cụ ngồi giữa sàn, khuôn mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt sáng quắc.

Dù đã già, ánh mắt ấy không hề mờ đục – mà như chứa cả một vũ trụ đầy tầng tầng lớp lớp ký ức.– "Đến rồi à... kẻ mang số mệnh song linh." – Bà cất tiếng, khẽ khàng nhưng sắc bén.Minh hơi rùng mình, Vũ vẫn bình tĩnh bước vào, cúi nhẹ người.– "Cháu đưa cậu ấy đến.

Cậu ấy bắt đầu thấy... giống như cháu trước đây."

Bà cụ gật đầu rồi vẫy tay.

Minh ngập ngừng bước tới.– "Tên cháu?" – Bà hỏi.– "Dạ, cháu là Minh."– "Minh.

Tên sáng.

Nhưng ánh sáng của cháu... từng bị chính cháu nhấn chìm."

Minh ngỡ ngàng.

Bà cụ đặt tay lên trán cậu – bàn tay khô gầy nhưng lạ kỳ ấm áp.Ngay khoảnh khắc ấy, cả thế giới như đảo ngược.Minh thấy mình đứng giữa một thung lũng phủ đầy sương.

Trên cao, hai vì sao sáng rực – một xanh nhạt, một vàng ấm.

Phía xa là một ngọn núi cao, dưới chân núi có hai bóng người đang giao đấu với quái vật khổng lồ có cánh.

Một trong hai người – chính là cậu.

Nhưng cậu không phải Minh – mà là một đạo sĩ mặc bạch y, tay cầm một viên đá lấp lánh màu nước biển.

Thứ ấy chính là Thủy Ảnh Thạch – một pháp bảo có thể soi tỏ mọi ảo ảnh và cảm xúc.Bên cạnh cậu là một chàng trai khác, mặc giáp bạc, tay cầm thanh thương rực lửa.

Đó là Vũ.Cảnh chuyển nhanh – một vụ phản bội.

Một người thứ ba – áo đen, mặt che kín – đâm lén từ sau lưng.

Máu tung tóe.

Vũ che chắn cho Minh.

Trước khi ngã xuống, cậu ta chỉ nói một câu: "Nếu còn luân hồi... ta vẫn sẽ tìm người."

Minh choàng tỉnh, ngồi bật dậy, thở dốc.

Trán ướt đẫm mồ hôi.Bà cụ thu tay về, ánh mắt sâu như vực thẳm:

– "Các cháu là cặp 'song linh' – hai linh hồn gắn liền trong ba kiếp.

Kiếp đầu chiến hữu, kiếp hai kẻ thù, kiếp này... là duyên định chưa trọn."– "Duyên...

định?" – Minh lắp bắp.Vũ khựng lại, đôi mắt cậu sáng lên một thoáng – không phải là ngạc nhiên, mà là... hoài niệm.Bà cụ gật đầu.– "Chưa phải lúc các cháu nhớ tất cả.

Nhưng nhớ lấy: các cháu sẽ sớm bước vào một hành trình.

Pháp thuật, linh giới, pháp bảo, và... những kẻ không muốn sự thật sống sót."

Bà đưa Minh một bức phù bằng giấy cổ, vẽ bằng mực tím.– "Giữ lấy.

Khi trái tim bắt đầu nhớ lại, lá phù sẽ dẫn cháu tới nơi khởi nguồn phép thuật của mình – Cửu Thiên Huyền Nữ Điện."

Minh cầm lấy.

Tờ giấy run nhẹ như đang thở.Trên đường về, trời mưa lất phất.Vũ đi trước, im lặng.

Rồi đột nhiên quay lại, hỏi câu hỏi đã từng hỏi Minh :– "Minh.

Cậu sinh tháng mấy?"– "Tháng Mười Một.

Còn gì ?– Vũ nghiêng đầu.

"Vậy là tôi lớn hơn cậu còn gì ... gọi tôi là 'anh' đi."– "Hả?" – Minh đỏ mặt và có chút tức giận .

"Nhưng...

ừ thì... anh Vũ."

Vũ bật cười khẽ.

Tiếng cười đầu tiên Minh nghe từ cậu – nhẹ như sương và ấm như ánh lửa.Đằng sau họ, một đôi mắt lạnh lẽo ẩn trong rừng sâu.

Kẻ áo đen đứng giữa màn mưa, thì thầm một thứ ngôn ngữ cổ:– "Song linh...

đã thức tỉnh.

Bắt đầu được rồi."
 
Thiên Duyên Vô Lệ
Chương 4 : Dấu Gọi Của Trời


Sáng hôm sau, Minh thức dậy trong trạng thái lạ thường.

Giấc mơ hôm qua vẫn còn hiện rõ như thật – nhất là ánh mắt Vũ lúc bị thương và câu nói "nếu còn luân hồi... ta vẫn sẽ tìm người".Cậu nhìn xuống lòng bàn tay – lá bùa màu tím vẫn ở đó, mực vẫn chưa khô hết, đường nét uốn lượn như rồng bay phượng múa.

Cảm giác kỳ quái bủa vây quanh Minh – vừa xa lạ vừa quen thuộc như thể đã từng nắm giữ thứ này trong hàng ngàn năm.Ở trường, Vũ không ngồi chỗ cũ.

Minh nhìn quanh, hơi sốt ruột.

Giờ ra chơi, cậu mới thấy Vũ đang ở sau sân trường, ngồi một mình dưới gốc cây già.

Cậu chần chừ rồi tiến lại.– "Sao hôm nay không vào lớp?"

Vũ ngước mắt lên, đôi mắt mờ sương ánh tím nhạt.

– "Tôi mơ thấy... một trận chiến.

Rất lâu rồi.

Cậu đứng trước tôi, toàn thân đẫm máu, nhưng ánh mắt không sợ hãi."

Minh khựng lại.

Cậu cũng đã mơ thấy điều tương tự.Vũ nói tiếp, giọng nhẹ như gió thoảng:

– "Tôi nghĩ...

đã đến lúc cậu bắt đầu rồi."

Minh lôi lá bùa ra.

Nó khẽ phát sáng trong lòng bàn tay.

Vũ gật đầu.– "Lá phù đó sẽ đưa cậu đến nơi khởi đầu.

Nhưng không phải ai cũng tới được.

Cậu cần mở tâm.

Không lý trí, không hoài nghi, không sợ hãi."

Chiều hôm ấy, Minh về nhà sớm.

Cậu lặng lẽ đốt hương, đóng cửa phòng, trải tấm giấy phù lên bàn.

Trong lòng cậu vang lên tiếng bà cụ hôm trước:

– "Hãy đọc bài chú dẫn tâm.

Khi lòng an tịnh, đường sẽ mở."

Minh khẽ nhắm mắt.

Trong đầu, một chuỗi âm thanh tự nhiên hiện ra như từng nghe từ kiếp nào đó.

Cậu thì thầm:"Thiên linh khai, địa linh ứng,

Tâm linh nguyện, dẫn ta hồi căn.

Ngũ sắc phong luân, bát phương hội tụ,

Dẫn lối ta về Cửu Thiên thượng giới."

Gió bỗng nổi lên trong phòng.

Ánh sáng tím từ lá bùa bùng lên, xoáy thành một vòng tròn ánh sáng.

Tấm phù tự bốc cháy, nhưng tro không rơi – mà lơ lửng thành một cánh cổng tròn.Không kịp suy nghĩ, Minh bị kéo vào.Khi mở mắt, Minh đứng giữa một bầu trời không trọng lực – xung quanh là tinh tú xoay tròn, dưới chân là những bậc đá trong suốt nối liền vào một cung điện bay lơ lửng giữa hư không: Cửu Thiên Huyền Nữ Điện.Cung điện ấy sáng rực, dát vàng xen ngọc, mái cong cao vút chạm mây.

Có tiếng đàn nhẹ như sương mai vọng lại, làm tim Minh run lên một nhịp.– "Chào ngươi, kẻ mang dấu ấn của nước." – Một giọng nữ vang vọng, vừa dịu dàng vừa uy nghiêm.

Từ giữa điện, một bóng người hiện ra, mặc áo lụa trắng dài phủ đất, dung nhan mờ ảo như ánh trăng.

Đó là Cửu Thiên Huyền Nữ.– "Tại sao lại là... nước?" – Minh hỏi, giọng khàn.– "Vì ngươi là người giữ Thủy Ảnh Thạch.

Nước là trí, là cảm, là biến hóa.

Ngươi sẽ học phép từ cảm xúc và sự thông hiểu." – Bà nhẹ nhàng đáp.Minh nuốt khan.

Cảnh vật xung quanh khiến cậu quên đi mình là ai trong thế giới bình thường.Cửu Thiên Huyền Nữ đưa tay, một giọt nước bay lên lơ lửng giữa hai người.

Bà phất tay, giọt nước biến thành một cuốn sách sáng bạc – Thủy Ảnh Tâm Pháp.– "Con đường học pháp bắt đầu từ đây.

Nhưng nhớ: học pháp là học lòng mình trước tiên.

Nếu ngươi không hiểu bản thân, ngươi không thể cứu ai."

Minh cúi đầu.

Trong lòng cậu dâng lên nỗi xúc động khó tả – như thể linh hồn cậu từng đi qua con đường này, từng nguyện một điều gì rất sâu sắc nơi đây.Cùng lúc đó, ở một nơi khác – trên ngọn núi sương mù, một nữ nhân mặc áo choàng hoa sen ngồi thiền dưới cây bồ đề.

Sau lưng bà là một hồ sen đang nở nụ đỏ thẫm – Quan Âm Bồ Tát.– "Vũ...

Đứa trẻ của chiến linh... con cũng đã sẵn sàng."

Cuối chương, cánh cổng giữa hai thế giới dần mở ra.Và trong bóng tối sâu thẳm, một kẻ giấu mặt nở nụ cười lạnh lẽo:

– "Kịch bắt đầu."
 
Thiên Duyên Vô Lệ
Chương 5 : Người Mang Dấu Ấn Chiến Linh


Gió đêm thổi mạnh trên đỉnh núi Vân Lôi.

Ánh trăng chênh chếch chiếu xuống nền đá phủ đầy rêu phong, nơi Vũ đang đứng, mồ hôi túa ra khắp trán, lòng bàn tay siết chặt như đang cố gắng chịu đựng một sức mạnh từ bên trong trỗi dậy.Đêm qua, sau khi nhìn thấy Minh biến mất trong luồng sáng tím, Vũ đã không ngủ.

Cậu ngồi dưới gốc cây cũ, tay cầm bùa của mình – một mảnh giấy đã ngả màu, vẽ bằng mực đỏ như máu.

Khi vừa chạm vào, một giọng nói vang lên trong đầu:

– "Huyết Ấn đã khai, thời khắc của chiến linh đã đến."

Và rồi... cậu cũng bị cuốn đi trong luồng ánh sáng đỏ.Giờ đây, cậu đang đối diện với một người phụ nữ khoác áo choàng trắng thêu sen, ánh mắt dịu dàng như biển sâu – Quan Âm Bồ Tát.– "Ngươi là kẻ được chọn.

Chiến linh ngủ yên trong ngươi hàng nghìn năm đang dần tỉnh lại." – Bà cất lời, âm thanh như tiếng chuông ngân.Vũ nhíu mày:

– "Chiến linh gì chứ?

Tôi chỉ là một học sinh bình thường...

Tôi đâu cần mấy thứ này."

Quan Âm không giận, chỉ mỉm cười.

– "Con người có thể phủ nhận mọi thứ, trừ một điều: khi trái tim đau, ký ức ngủ yên sẽ gõ cửa."

Bà đưa tay, một giọt nước rơi xuống lòng đất – nơi ấy nứt ra một thanh trường thương gãy đôi, máu đọng lại vẫn chưa khô.– "Ngươi đã từng là người đứng chắn trước vạn yêu binh, lấy máu thân mình bảo vệ một người." – Bà nhẹ nói.Vũ lùi lại.

Đầu cậu choáng váng.

Hình ảnh vỡ vụn hiện về: tiếng hét của Minh, một trận chiến nát trời, và thanh thương đâm xuyên ngực mình.– "Tôi... là ai?" – Vũ thì thào.Quan Âm bước đến, đưa cho cậu một khối ngọc đen, có hình rồng quấn quanh.

– "Đây là Chiến Linh Ấn – chỉ người từng thề hy sinh vì một tâm nguyện lớn mới có thể giữ nó.

Ngươi cần rèn luyện lại từ đầu, từ lòng quyết tâm, rồi mới học pháp."

Vũ nắm lấy ấn ngọc.

Nhiệt truyền vào cơ thể như lửa đốt.

Gương mặt cậu tái đi, nhưng ánh mắt thì càng lúc càng sáng.

– "Vậy bắt đầu đi.

Dù là gì, tôi muốn nhớ lại tất cả."

Cùng lúc đó, tại cung điện giữa thiên không – Minh đang ngồi trước mặt Cửu Thiên Huyền Nữ, tay giữ lấy chén nước lặng yên không gợn sóng.– "Hãy nhìn sâu vào nó.

Khi nào nước động, là lúc tâm ngươi cũng động." – Bà nói.Minh gật đầu, tập trung nhìn xuống.

Trong đáy chén, một hình ảnh hiện ra – một cậu bé đứng dưới cơn mưa, tay che cho một người bạn đang khóc.

Cậu bé đó là... chính cậu.– "Tôi từng quen Vũ... từ nhỏ." – Minh thốt lên.Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu:

– "Không phải lần đầu.

Mà là lần thứ bao nhiêu ngươi quên nhau rồi.

Luân hồi có thể làm mờ, nhưng không thể xóa đi tình cảm sâu nhất."

Ở chân trời, mây đen bắt đầu kéo đến.

Trên mặt đất, một kẻ áo đen đứng giữa nghĩa địa cổ, tay cầm một mặt nạ nứt vỡ.

Hắn cười khan:– "Một kẻ mang thủy linh.

Một kẻ mang chiến linh.

Lần này, các ngươi có thoát cũng không sống nổi."

Cuối chương, Minh hoàn thành bài học soi tâm, còn Vũ bắt đầu bước vào bài huấn luyện đầu tiên: điều khiển khí chiến.

Từ nay, mỗi người sẽ học một con đường phép khác nhau – nhưng định mệnh sẽ không để họ rời xa nhau lâu...
 
Back
Top Bottom