Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiến Dao Nhược Ngai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOOoS_36uupKsIepQQGRc8IGc5szMeaMs7Yyvxc5vapbwOqIQGnDAwVcBZOIZ0sZNe791muuImNQ7mSTTvBIcOqwTADIAh2rbyuvmyqCCjRiffIPiJyT6XW5D94s3zHVe_tnaLXagh2OPtDg22ZyXyP=w215-h322-s-no-gm

Thiến Dao Nhược Ngai
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Ngược, Ngược Nam

Team dịch: Công Túa Zá Đáo

Giới thiệu

Huynh trưởng là thiên kiêu của Từ gia, là người được mọi người kỳ vọng sẽ kế thừa chức gia chủ.

Một năm trước, khi hắn đang du ngoạn thiên hạ, đột nhiên bị đệ nhất sát thủ trong giới giang hồ là Tô Nhược Ngai đánh lén sát hại, còn bị cắt mất đầu.

Để báo thù, ta đã bày ba trậây bắt, nhưng đều bị Tô Nhược Ngai trốn thoát.

Cao thủ võ học như hắn, có lẽ sẽ bị người giết chết, chứ không thể bị bắt sống.
Nhưng người đều có nhược điểm, nếu thật sự không tìm ra, ta sẽ tự tạo ra một nhược điểm.

Nửa năm sau, ta trở thành "muội muội" thất lạc nhiều năm của Tô Nhược Ngai, rồi cùng hắn trở về nhà.​
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 1: Chương 1



1

Năm Tân Sửu, mồng sáu tháng Chín, tiết Hàn Lộ.

Ta mặc bộ váy lựu màu phi diễm tục, rụt rè theo sau kỹ nữ Hồng Lăng, kính rượu mấy vị khách quen của nhà thổ. Mấy vị khách đã ngà ngà say, kéo lấy ta không buông: "Khuôn mặt này trông rất lạ, lại còn tươi tắn nữa chứ, mau, uống rượu với chúng ta!"

Hồng Lăng cười trừ, nói: "Đây là thanh quan mới đến của chúng ta, chưa từng tiếp khách, e là sẽ khiến mấy vị gia gia thất vọng."

Mấy người nghe vậy, càng thêm cười nịnh nọt không buông tha: "Thì ra vẫn còn là xử nữ à! Vậy thì càng không thể để đi được."

Trong lòng ta cười lạnh, nhưng lại giả bộ như người mất hồn, chỉ nắm chặt lấy tay Hồng Lăng.

Đúng lúc này, "ầm" một tiếng, cửa bị đạp tung, từ bên ngoài bước vào một kiếm khách trẻ tuổi mặc áo đen.

Hắn sắc mặt trắng bệch, không có một tia cảm xúc, nhưng lại sở hữu một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ thanh nhã.

Nam nhân này, chính là Tô Nhược Ngai.

Giang hồ đồn rằng, "Khinh kiếm Tô Bạch Tuyết, Diêm Vương quỷ kiến sầu".

Tô Nhược Ngai là sát thủ có võ công cao nhất thiên hạ, cũng là người lạnh lùng và vô tình nhất. Chỉ cần trả đủ tiền, bất kể là người già yếu, nữ nhân trẻ em hay là vương hầu tướng lĩnh, hắn đều sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u đối phương dâng lên.

Một năm trước, khi huynh trưởng của ta là Từ Chân đang du ngoạn trên sông Lệ Giang, Tô Nhược Ngai từ dưới nước đột nhiên tập kích ám toán, không chỉ g.i.ế.c người, còn mang đi cả đầu.

Tin tức truyền về kinh thành, cả gia tộc đều chìm trong nỗi bi thương và phẫn nộ tột cùng. Huynh trưởng của ta tài hoa ngút trời, phẩm hạnh cao khiết, thương người già yếu, không chỉ là thiên kiêu của Từ gia, mà còn là người được công nhận sẽ kế thừa chức gia chủ trong tương lai.

Từ gia đứng vững ở triều đình và dân gian hơn trăm năm, trung thần danh tướng xuất hiện lớp lớp, hơn trăm tộc nhân đều cho rằng huynh trưởng có thể dẫn dắt Từ gia đi đến đỉnh cao hơn, xa hơn.

Mà hiện tại, chúng ta chỉ có thể thu liệm một t.h.i t.h.ể không đầu. Mẫu thân đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, chỉ sau một đêm đã bạc trắng mái đầu. Phụ thân đã gọi ta từ Cửu Nghi cung ngàn dặm trở về, muốn dốc toàn bộ sức mạnh của gia tộc, tìm ra hung thủ g.i.ế.c hại huynh trưởng!

Thông qua đủ loại dấu vết, chúng ta phát hiện người sai khiến Tô Nhược Ngai không phải là đối thủ chính trị của phụ thân, càng không phải là oán hận cá nhân tầm thường. Mà là quận chúa Triệu Ngọc Hoàn của Hoài Dương Vương.

Nàng ta và huynh trưởng gặp gỡ thoáng qua khi du học, rồi nhất kiến chung tình với hắn. Sau khi Triệu Ngọc Hoàn bày tỏ tâm ý, huynh trưởng vì đã có hôn ước nên đã từ chối khéo léo. Ai ngờ nữ nhân này tính tình cố chấp, điên cuồng, yêu mà không được, oán hận tột cùng, lấy ngàn hộc minh châu làm giá, sai Tô Nhược Ngai lấy mạng huynh trưởng của ta.

Thương thay huynh trưởng của ta mười năm đèn sách, văn võ song toàn, còn chưa kịp thi triển hoài bão, đã c.h.ế.t dưới tay một nữ nhân âm độc, ích kỷ!

Để lấy được chứng cứ cáo trạng lên trên, hạch tội Hoài Dương Vương dung túng con gái làm điều hung ác, chúng ta cần lời khai của Tô Nhược Ngai.

Nhưng người này hành sự cẩn trọng, võ công cực cao, hơn nữa lại đơn độc hành động, không để lại chút sơ hở nào.

Trong một năm, ta đã cùng thuộc hạ bày ba trận vây bắt, người c.h.ế.t kẻ bị thương vô cùng thảm trọng, nhưng Tô Nhược Ngai vẫn trốn thoát.

Sư tôn từng nói, người học võ đạt đến giai đoạn này, có lẽ sẽ bị người g.i.ế.c chết, nhưng sẽ không thể bị bắt sống.

Không còn cách nào, ta đành nói với phụ thân: "Cho dù có bắt sống được Tô Nhược Ngai, cáo trạng lên trên, cũng chỉ khiến Hoài Dương Vương phủ lấy mạng đền mạng. Như vậy là quá dễ dàng cho Triệu Ngọc Hoàn rồi. Huống chi Hoài Dương Vương nắm binh tự trọng, Thánh thượng chưa chắc sẽ nghiêm trị."

Chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, Từ gia ta không những không đòi lại được công đạo, mà ngược lại còn có thể trở thành quân cờ để Thánh thượng kiềm chế Hoài Dương Vương.

Phụ thân biết ta nói có lý, hai mắt rực lửa hỏi: "Dao nhi, con định làm gì?"
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 2: Chương 2



Ta nở một nụ cười lạnh lùng. Nếu như phong cách của Triệu Ngọc Hoàn là "không có được, thì sẽ hủy diệt", vậy ta sẽ cho nàng ta nếm thử cái cảm giác thịt trên người từng mảnh từng mảnh bị cắt xuống, muốn c.h.ế.t nhanh cũng không được!

"Không lăng trì, không thể giải được mối hận trong lòng ta."

Thế là ta dùng nửa năm để lên kế hoạch, bắt Triệu Ngọc Hoàn từ phủ Hoài Dương Vương đi một cách thần không hay quỷ không biết.

Dưới ánh mắt kinh hoàng tột độ của nàng ta, ta chậm rãi lăng trì xử tử nàng. Nỗi bi thống và uất hận tột cùng trong lòng ta cuối cùng cũng vơi đi phần nào.

Sau khi g.i.ế.c Triệu Ngọc Hoàn, ta liền chuyển sự chú ý sang Tô Nhược Ngai.

Sau khi huynh trưởng gặp nạn, chúng ta vẫn luôn không tìm thấy đầu của hắn. Khi hạ táng, chỉ có thể dùng vàng đúc một chiếc đầu giả. Triệu Ngọc Hoàn khi bị tra tấn đã khai rằng, nàng ta chôn đầu của huynh trưởng ta dưới gốc cây trong phòng thêu của nàng.

Nhưng ta đã đào xới khắp sân của nàng ta cũng không tìm thấy. Chuyện này chỉ có hỏi Tô Nhược Ngai mới rõ!

Tiếp theo, ta đã điều tra Tô Nhược Ngai trọn nửa năm. Ta tìm hiểu được nguyên quán của hắn ở Ba Thục, mười ba năm trước vùng đất Thục xảy ra chiến loạn, phụ mẫu hắn c.h.ế.t trong lúc chạy trốn, hắn bị thất lạc với muội muội ruột thịt, cuối cùng được tổ chức sát thủ thu nhận và bồi dưỡng.

Vài năm trước, hắn trở nên quá nổi bật, tổ chức sát thủ muốn diệt trừ hắn, không ngờ lại bị hắn phản sát. Từ đó tổ chức sát thủ bị diệt vong, thế gian chỉ có thêm một tên đao phủ m.á.u lạnh.

Sau khi có được tự do, Tô Nhược Ngai không hề dừng tay, ngược lại tiếp tục thói quen trước kia, làm cái trò lấy tiền của người để giải trừ tai họa cho người.

Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tin tức về muội muội thất lạc của mình. Hiện tại, hắn cho rằng ta chính là người hắn đang tìm.

Trước mắt, Hồng Lăng thấy Tô Nhược Ngai xông vào, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên đón tiếp: "Vị công tử này có lẽ đã đi nhầm chỗ rồi, nơi này đã có khách..."

Nhưng lời còn chưa nói xong, Tô Nhược Ngai đã lao thẳng về phía ta, giật mạnh sợi dây đỏ trên cổ ta. Đó là một mặt dây chuyền bằng ngọc chất lượng không tốt, trên hình hoa văn tường vân nhỏ nhắn được khắc một chữ "Chúc".

"Đây là của ngươi?"

Tô Nhược Ngai hỏi, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp. Ta ngẩn người một lát, giả bộ sợ hãi nói: "Phải, là của ta, ta đeo nó từ nhỏ..."

Ánh mắt Tô Nhược Ngai khẽ thay đổi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mấy vị khách say bị quấy rầy, không vui mà ồn ào lên: "Từ đâu ra thằng mặt trắng này, mau cút ra ngoài!"

"Nhìn bộ dạng của hắn, chắc là do tú bà tìm tới mua vui!"

"Ha ha ha ha!"

Mấy người này cười ồ lên chế nhạo, Hồng Lăng lập tức đi tới nói: "Mấy vị nói đùa rồi, đến đây đều là khách..."

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, "phụt" một tiếng, trên cổ người gần ta nhất phun ra một đám sương máu.

"A a a, g.i.ế.c người..."

Mấy vị khách say này sợ ngây người, rượu cũng tỉnh, nhưng còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị Tô Nhược Ngai một người một kiếm, g.i.ế.c sạch.

Trong căn phòng nhỏ nhắn, lập tức tràn ngập mùi m.á.u tanh. Hồng Lăng sợ ngây người, khoảnh khắc xoay người bỏ chạy đã bị đ.â.m thủng!

Tô Nhược Ngai rút kiếm ra, trên mặt dính vài giọt m.á.u tươi, càng lộ vẻ mặt trắng như tuyết. Thấy ta "kinh hãi vạn phần", hắn điểm huyệt hôn mê của ta, ôm ta lên rồi mang đi.

Ta nhắm mắt lại, theo bước chân của Tô Nhược Ngai mà chao đảo lên xuống, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.

Hắn sẽ đưa ta đi đâu?

Trong một năm này, ta hiểu rõ người này vô cùng xảo quyệt đa nghi, chỗ ở bất định.

Dùng "thỏ khôn ba hang" để hình dung cũng không ngoa.

Cứ thế đi mãi, trọn một đêm. Mãi đến sáng sớm hôm sau, ta được Tô Nhược Ngai đặt lên một chiếc giường, mới "từ từ tỉnh lại".
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 3: Chương 3



Tô Nhược Ngai ngồi bên giường, ánh bình minh chiếu lên mặt hắn, có một vẻ tuấn mỹ khiến người ta kinh ngạc. Hắn lặng lẽ nhìn ta, như thể muốn nhìn thấu ta vậy. Ta lộ vẻ sợ hãi, nắm lấy chăn co rúm người lại: "Công tử, đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta! Ta không nhìn thấy gì cả! Không biết gì hết!"

Tô Nhược Ngai đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt."

Thấy ta yên lặng lại, hắn mới nói: "Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ta cúi mặt rơi lệ, theo những tin tức đã tìm hiểu được trước đó, khẽ nói: "Ta, ta tên là Lý Đường, năm nay mười lăm."

Tô Nhược Ngai gật đầu, khẽ nói: "Ngươi đừng sợ, ngọc bội của ngươi là vật của muội muội ta, tuổi tác, lai lịch của các ngươi đều khớp, ta nên là ca ca của ngươi... Ta đã tìm ngươi rất nhiều năm rồi."

Ta trợn to mắt, do dự nói: "Ca? Nhưng ta không có ca ca? Trong nhà chỉ có hai đệ đệ."

Thân phận này ta đã sắp xếp vô cùng hoàn hảo, là cái bẫy được chuẩn bị kỹ càng cho Tô Nhược Ngai.

Quả nhiên, Tô Nhược Ngai nói: "Đó là nhà nghĩa phụ mẫu của ngươi, ngươi là lúc ba tuổi thì bị họ nhận nuôi."

Ba tuổi đương nhiên là không nhớ chuyện gì. Ta kinh hoàng thất thố, rồi sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng trách... Tuy rằng phụ thân đối với ta không tệ, nhưng mẫu thân từ nhỏ đối với ta không đánh thì mắng, còn đem ta bán vào thanh lâu, đổi lấy tiền, để nuôi các đệ đệ..."

Trong mắt Tô Nhược Ngai không có vẻ thương xót, chỉ khẽ nói: "Ta tên là Tô Nhược Ngai, ngươi tên là Tô Nhược Chúc, sau này ngươi cứ sống ở chỗ ta đi, ta sẽ chăm sóc ngươi."

Tô Nhược Ngai trông lạnh lùng, giọng nói cũng không hề có chút ấm áp nào, giống như ta tuy là muội muội của hắn, nhưng lại không phải là người thân thiết của hắn.

Ta giả bộ như bị dọa sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Huynh là ca ca của ta? Nhưng huynh vì sao... lại muốn g.i.ế.c những người đó? Tỷ tỷ Hồng Lăng đâu phải là người xấu..."

Cho dù mấy tên khách làng chơi kia phẩm hạnh không tốt, cũng không đáng chết, Hồng Lăng lại càng là một người đáng thương.

Trong mắt người này, sinh mệnh dường như không có ý nghĩa gì.

Tô Nhược Ngai nhàn nhạt nói: "Đã g.i.ế.c người rồi, thì không thể để lộ hành tung và diện mạo, bớt một người biết, sẽ bớt một phần nguy hiểm. Nếu ngươi sợ, vậy ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi hãy về lại nhà cũ sống đi."

Nói xong, hắn liền muốn đứng dậy. Ta nắm lấy tay áo hắn, vội vàng khóc lóc: "Đừng, đừng để ta trở về! Trở về rồi, ta lại sẽ bị bán vào thanh lâu! Có bạc tiền cũng vô dụng, ta... ta muốn đi theo huynh! Ca ca... ta muốn đi theo huynh!"

Tiếng "ca ca" này dường như khiến hắn khẽ run rẩy. Tô Nhược Ngai xoay người lại, nói: "Được."

Ta kích động nói: "Cảm ơn ca ca, cảm ơn ca ca."

Nói xong ta cụp mắt xuống.

Ca ca chân chính của ta, người từ nhỏ đã yêu thương, che chở ta, coi ta như viên ngọc quý trên tay đã c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ này.

Nếu không thể khiến hắn cảm đồng thân thụ, hối hận vạn phần!

Ta, Từ Thiến Dao, c.h.ế.t cũng không cam tâm!

Tiếp theo, ta "chấp nhận" thân phận muội muội của Tô Nhược Ngai, bắt đầu sống cùng hắn.

Cái gọi là "nhà" của hắn hẳn là ở một thôn nhỏ nào đó thuộc Thanh Châu. Tô Nhược Ngai đổi tên thành Lý Ngai, là lang trung duy nhất trong thôn.

Chẳng trách trong một năm qua ta vẫn luôn không tìm được chỗ ẩn thân của hắn, thì ra hắn lại có một thân phận khác.

Ngẫm lại cũng phải, sát thủ cần phải ra ngoài làm "ăn không vốn", rất dễ bị người phát hiện.

Mà lang trung thì có thể lên núi hái thuốc, mười ngày nửa tháng ở trên núi, cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ. Có thể nói là đại ẩn sĩ giữa đời thường rồi.

Trong thôn, dân chúng vốn chất phác, thấy Tô Nhược Ngai tìm được muội muội "lạc mất từ lâu" là ta, bèn đến tặng chút quà mọn như trứng gà, vải vóc, gọi là chúc mừng. Ta nay mang phận con nhà bần hàn, ắt phải chịu thương chịu khó, nên liền gánh vác mọi việc trong nhà, sớm tối cũng đều ân cần hỏi han Tô Nhược Ngai.

Vừa gà gáy, ta đã thức dậy lo bữa điểm tâm cho hắn. Khi ăn xong, ta lại thu vén phòng ốc, quét tước sân vườn, rồi thì giặt giũ, vá may. Tuy rằng ta vốn là khuê nữ gia đình, nhưng đã từng học nghệ ở Cửu Nghi Cung mười năm, nên cũng quen với việc tự tay làm lấy mọi việc, chẳng lấy gì làm khó.
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 4: Chương 4



Tô Nhược Ngai vốn không giỏi giao du, lại ít lời, suốt ngày chỉ ở trong phòng nghiên cứu y thư, hoặc là lên núi hái thuốc, luyện kiếm. Hắn dường như là người không nóng giận, đối với mọi việc ta làm đều xem như chẳng hề hấn gì. Nhưng ta hiểu rõ, dù vẻ ngoài hắn ôn hòa là vậy, nhưng thật ra hắn vẫn chưa tin ta, lúc nào cũng lạnh lùng quan sát. Với hạng người đã từng g.i.ế.c người vô số như hắn, tâm can sớm đã lạnh lẽo như băng, dù ta có là "huyết thân" của hắn, cũng khó lòng khiến hắn lay động mảy may.

Ta chẳng hề lo lắng. Công tâm vốn là việc tuần tự tiệm tiến, nước chảy đá mòn, vạn sự chẳng thể vội vàng. Ngày tháng nơi thôn nhỏ bình dị trôi qua, tựa như có thể nhìn thấu tận cùng. Vài ngày sau, Tô Nhược Ngai thấy ta ngoài làm việc nhà thường nhật, còn rào giậu quanh sân, thả thêm vài con gà con vào trong, cuối cùng cũng hỏi một câu: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Ta liền đáp lời lấy lòng: "Ca, muội muốn nuôi ít gà, để huynh mỗi ngày đều có trứng ăn. Huynh yên tâm, muội, muội không ăn đâu! Đều để dành cho huynh cả! Gà trống còn có thể g.i.ế.c thịt hầm canh, bồi bổ thân thể cho huynh!"

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, e dè của ta, Tô Nhược Ngai nhàn nhạt nói: "Đừng làm bẩn sân."

Ta vui vẻ gật đầu: "Huynh yên tâm, muội sẽ dọn dẹp sạch sẽ!"

Hơn hai tháng sau, gà từ từ lớn lên, nhưng hơn một nửa trong số chúng lại là gà trống. Ta chống má ngồi xổm trong sân, buồn b bã nói: “Lý thẩm rõ ràng đã nói toàn là gà mái, sao lại thành ra thế này? Gà trống không đẻ trứng, lại còn gáy mỗi ngày, ồn ào muốn chết."

Thực ra trong lòng ta hiểu rõ, nữ nhân kia là khinh ta còn nhỏ tuổi, lại thêm trong nhà không có người lớn, nên cố ý bán gà trống con cho ta. Nhưng hành động này của bà ta lại vừa đúng ý ta. Tô Nhược Ngai thấy ta khó xử, liền đề nghị: "Vậy chi bằng g.i.ế.c thịt ăn luôn?"

Thời gian này trôi qua, Tô Nhược Ngai nhận thấy ta chưa từng liên lạc với tổ chức sát thủ, nên cũng giảm bớt phần nào nghi ngờ với ta. Ta nói: "Còn chưa tới Tết mà đã g.i.ế.c gà sao? Hàng xóm sẽ chê chúng ta không biết sống."

Lý thẩm tuy ngoài mặt hiền lành, nhưng thật ra sau lưng lại rất thích nói chuyện người khác. Ta từng nghe lúc giặt quần áo, bà ta nói xấu ta với người khác, rằng ta trông thế này thế nọ, chắc chắn là lai lịch bất minh.

Tô Nhược Ngai nói: "Mặc kệ người khác, cứ hầm mà ăn thôi, ngươi... gầy yếu quá, cũng nên bồi bổ."

Nghe ra được một tia quan tâm của hắn, ta đỏ mắt ngồi xổm xuống đất.

"Sao vậy?"

Tô Nhược Ngai bước tới. Ta ngẩng đầu lên, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt: "Ca, chưa từng có ai đối xử tốt với muội như huynh... Muội sợ lắm, sợ sau này huynh sẽ không cần muội nữa..."

Tô Nhược Ngai thở dài rồi nói: "Ca sẽ yêu thương muội."

Cứ thế, ta đã thể hiện hết sức rõ ràng cái dáng vẻ sợ sệt và lấy lòng của một cô con gái nhỏ mới đến.

Tô Nhược Ngai càng ngày càng thương ta hơn, thái độ cũng càng lúc càng tự nhiên. Nhưng ta hiểu rằng mình không thể cứ mãi như vậy, cái kiểu giả bộ này nếu kéo dài sẽ khiến người khác chán ghét, nên ta bắt đầu dần dần thay đổi thái độ, chuyển sang dựa dẫm và thể hiện tình cảm chân thật.

Một cô nương mười lăm mười sáu tuổi khi đã yên tâm thì ắt hẳn sẽ vui vẻ, suốt ngày líu lo không ngừng, nói năng không kiêng dè gì mới là tốt.

Thế là ta bắt đầu trò chuyện cùng Tô Nhược Ngai, dù hắn có trả lời ta chỉ một trong mười câu, ta vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

“Ca, nhà mình hết muối với kê rồi, muội muốn ra trấn mua ít về, tiện thể bán luôn hai con gà trống kia, chúng nó gáy ầm ĩ quá."

"Ca, huynh có biết không? Thẳm bên cạnh cứ nhìn muội chằm chằm, ánh mắt kỳ lạ lắm."

"Ca, muội làm cho huynh đôi giày nè, huynh xỏ thử xem có vừa chân không?"
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 5: Chương 5



Tô Nhược Ngai xỏ đôi giày vải ngàn lớp do ta làm, vẻ mặt hắn thoáng chút kỳ lạ. Đôi giày này ta đã dồn rất nhiều tâm huyết vào làm, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng mang lại cảm giác vô cùng thoải mái và vừa vặn.

Nửa đời trước của Tô Nhược Ngai sống trong cảnh nghèo khó, khổ sở, tranh đấu và c.h.é.m giết, chưa từng được ai chăm sóc tận tình.

Giờ đây hắn đã rời khỏi tổ chức, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ thù, cả ngày chỉ biết trốn tránh, cũng chưa từng được hưởng thụ cuộc sống.

Chỉ cần mang đôi giày này, mỗi ngày hắn đều sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, cứ thế lâu dần, hắn sẽ không thể mang được những đôi giày khác nữa.

Cũng như vậy, một khi đã ăn những món ăn do ta nấu, sau này dù có ăn món khác, ha2sn cũng không thể thờ ơ như trước đây được.

Một buổi tối, nhân lúc ăn cơm, ta bèn tiện miệng hỏi: "Ca, sinh nhật huynh là ngày nào?"

Tô Nhược Ngai bất chợt ngẩng lên nhìn ta, ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quét qua.

"Hỏi cái đó để làm gì?"

Sát thủ vốn dĩ không bao giờ muốn tiết lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài, ngày sinh bát tự lại càng là điều tối kỵ.

Ta ấp úng không dám nói, một lúc lâu sau mới dám khẽ đáp: "Muội, muội muốn chúc mừng sinh nhật huynh. Ở chỗ muội, người ta ăn mì trường thọ vào dịp sinh nhật..."

Tô Nhược Ngai nhận ra mình đã phản ứng thái quá, liền hắng giọng: "À, ta sinh ngày mùng sáu tháng chín."

"Hả?"

Ta kêu lên: "Vậy chẳng phải là ngày huynh đến tìm muội sao? Sao huynh không nói sớm? Muội đã không nấu mì cho huynh, cũng không chuẩn bị được món quà thêu thùa nào tặng huynh nhân dịp sinh nhật."

Thấy ta vẻ mặt lo lắng và đầy tiếc nuối, Tô Nhược Ngai hiếm hoi nở một nụ cười: "A Chúc, muội, chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà ta từng nhận."

Nụ cười ấy của hắn, như hoa xuân hé nở, như băng tuyết tan chảy, tựa như ngàn vạn cây lê cùng trổ hoa.

Ta ngây ngẩn nhìn hắn, thốt lên: "Ca, huynh đẹp quá."

Đợi đến khi ngươi giống như Triệu Ngọc Hoàn, toàn thân không còn một chỗ da thịt nguyên vẹn, m.á.u tươi chảy cạn, chắc hẳn còn diễm lệ hơn nữa.

Tháng Chạp ba mươi, đêm giao thừa.

Ta và Tô Nhược Ngai đã có một cái Tết ấm áp và bình yên bên nhau. Những năm trước, mỗi độ xuân về, hắn chỉ có một mình, cô đơn lẻ bóng.

Nhưng giờ đây, chúng ta đã cùng nhau treo đào phù, đốt pháo, cùng nhau thức đón giao thừa.

Tô Nhược Ngai nhớ lại chuyện thuở nhỏ, còn gói cho ta một phong bao lì xì đỏ. Phụ mẫu ta ngày trước thường hay lì xì cho chúng ta, dẫu chỉ là vài đồng bạc lẻ, nhưng thuở ấy thật là vui..."

Dạo này, hắn luôn miệng nhắc lại chuyện ngày xưa. Ta cảm nhận được, hắn đang dần tìm về những ký ức, cảm xúc của một người trần.

Điều ấy thật tốt.

Ta mừng rỡ tặng lại hắn một chiếc túi thơm do chính tay ta khâu lấy: "Trong túi có lá ngải với bạc hà, ta làm lâu lắm mới xong đấy, huynh nhớ giữ cho kỹ, đừng để mất nhé!"

Nghe ta nói năng có phần ra lệnh, Tô Nhược Ngai chẳng những không giận mà còn mỉm cười gật đầu. Phàm là người, ai chẳng vui sướng khi được người khác cần đến, quan tâm đến.

Hôm nọ, thẩm hàng xóm sang biếu quà còn nói: "Ôi chao, thầy Lý nhà ta trước kia cứ như người tiên giáng trần ấy, từ ngày có cô nương tháo vát, hiền dịu về, coi như là đã có chút hơi người rồi!"

Ta nghe mà chỉ biết mím môi cười, còn Tô Nhược Ngai thì lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Cứ đợi đến qua Rằm tháng Giêng, là coi như cái Tết cũng đã xong.

Đến tối ngày mười sáu, ta thở dài: "Người ta thường nói 'mồng mười sáu tháng giêng, leo thành đầu, dạo trăm bệnh', tiếc là chỗ mình chẳng có thành quách nào mà leo."

Cái thôn nhỏ này lưng dựa núi lớn, phía trước là ruộng vườn, đất hoang cũng không ít.

Tô Nhược Ngai cười: "Vậy thì cứ ra ngoài dạo chơi, tiện thể vứt vài đồng xu, coi như là cho có lệ vậy."
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 6: Chương 6



Ta gật đầu: "Ừ, nghe theo huynh."

Điều gì đã phá tan cái không khí ấm áp của "gia đình nhỏ" mà chúng ta đang vun đắp? Ấy là ngày Tô Nhược Ngai từ trấn trên trở về sau chuyến bán thuốc.

Vẻ mặt hắn trở nên xa cách, lạnh lùng, giữa chúng ta dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.

"Ngày mai ta phải lên núi hái thuốc, có lẽ sẽ ở trên đó đến mười ngày. Muội ở nhà nhớ ít ra ngoài, đừng chạy lung tung."

Hắn dặn dò. Kể từ khi ta về đây, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi nhà. Xem ra là có mối làm ăn tìm đến.

Ta ngoan ngoãn vâng lời, còn chuẩn bị cả lương khô và thịt khô cho hắn mang theo.

"Trên núi lạnh lắm, huynh nhớ giữ ấm, đi sớm về sớm nhé, muội sẽ ở nhà chờ huynh."

Ta cố tình nhấn mạnh ba chữ "chờ huynh". Tô Nhược Ngai nhìn ta sâu sắc, rồi khẽ đáp: "Ta biết rồi."

Đợi hắn đi khuất, đám thủ hạ của ta mới dám tụ tập lại sân nhỏ. Thời gian này, họ không dám đến gần ta vì sợ Tô Nhược Ngai phát hiện, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, ai nấy đều trông tiều tụy hẳn đi.

Nhất là Thanh Ngư, vốn chỉ mới mười lăm mà trông như đã già đi bảy tám tuổi. Hắn từ lâu đã theo ta học nghệ ở Cửu Nghi cung, vừa là gia nô vừa là sư đệ của ta.

Thanh Ngư vội vàng nói: "Thiếu chủ, Tô Nhược Ngai đã đến Kim Lăng rồi!"

“Ừ." Ta gật đầu: "Mọi việc đã ổn thỏa cả chứ?"

Lần này Tô Nhược Ngai ra ngoài là do ta sắp đặt. Bởi thời cơ đã đến, ta muốn chính hắn "phát hiện" ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Thanh Ngư lo lắng hỏi: "Thiếu chủ, làm vậy có phải là quá mạo hiểm không?"

Lần này, Tô Nhược Ngai nhận nhiệm vụ g.i.ế.c một tên quan tham ô lại. Thói quen của hắn là mỗi khi hành động, đều sẽ chuẩn bị trước ở gần nơi mục tiêu, tìm hiểu cặn kẽ rồi mới ra tay.

Ta sẽ nhân cơ hội này để hắn phát hiện ra sơ hở trong thân phận của ta, để hắn biết ta không phải muội muội ruột thịt của hắn. Để hắn tin một cách tự nhiên nhất, trong khoảng thời gian chúng ta sống cùng nhau, ta đã vô tình tiết lộ một vài thông tin.

Đợi đến khi mọi thứ được xâu chuỗi lại, Tô Nhược Ngai sẽ khám phá ra chân tướng. Khi biết được sự thật, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?

Giết ta? Hay là bỏ mặc ta? Hoặc chăng, là giữ ta ở lại?

Ta cười khẩy: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Ta đã sớm tự xem vận mệnh cho mình rồi, sao Tử Vi của ta nhập mệnh cung, có thể hóa giải mọi điều xấu xa của các sao, dùng uy quyền chế ngự sao Thất Sát!"

Ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.

"Tuân lệnh."

Đám người cúi đầu. Ta ra bờ sông đầu làng giặt áo, có kẻ rình rập, theo dõi ta từ trong bóng tối. Lúc ta về đến nhà, bỗng có một bóng người từ phía sau tiến đến.

"Cô nương, về nhà à?"

Đó là Lý Thuận, con trai út của thẩm hàng xóm. Từ ngày ta đến nhà Tô Nhược Ngai, hắn đã mê mẩn ta như điếu đổ, luôn tìm cớ để chuyện trò cùng ta.

Ngày thường có Tô Nhược Ngai ở nhà, hắn không dám làm càn, mấy hôm nay thấy chàng vắng nhà, hắn liền trở nên táo tợn, chỉ chăm chăm tìm cách chiếm đoạt lợi thế.

Ta cúi đầu bước đi, không đáp lại nửa lời. Lý Thuận như keo dán chuột, cứ lằng nhằng theo sau ta, không ngừng rót mật vào tai ta.

Đến khi ta về đến cổng, hắn xô chân ngang cửa, chặn lối ta rồi nói: "Huynh trưởng muội vắng nhà, muội có thấy sợ không? Hay là để ta vào nhà chơi một lát? Ta sẽ ở bên muội nhé?"

Ta lắc đầu: "Thuận ca, huynh về đi, huynh ấy sắp về rồi."

Lý Thuận thấy đây là cơ hội hiếm có, liền nắm lấy cánh tay ta: "Muội muội, đừng đi mà, ta thật lòng thích muội, hay là muội gả cho ta đi, được không? Để ta về nhà nói với phụ mẫu qua hỏi cưới muội nhé?"

Ta giả bộ sợ hãi: "Không cần đâu, ta muốn về nhà, huynh mau đi đi, tránh xa ta ra!"

Lý Thuận thấy ta tránh hắn như tránh tà, hắn liền mất kiên nhẫn, quát lên: "Giả bộ cái gì chứ! Đừng tưởng ta không biết, chẳng phải muội xuất thân từ lầu xanh sao? Vốn là đồ mua bán, sao lại không thể bán cho ta? Lang bạt mấy năm trời, không biết đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi, có người chịu lấy là may mắn lắm rồi!"
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 7: Chương 7



Trong lúc giằng co, cửa nhà bỗng nhiên mở ra, Tô Nhược Ngai từ trong nhà bước ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Lý Thuận thấy ánh mắt ấy của hắn thì toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, sợ đến nỗi không dám hé răng.

“Ta, ta, lát nữa ta sẽ quay lại thăm các người!"

Nói rồi, hắn ta chạy trối chết. Có lẽ chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại sợ một thầy thuốc đến vậy.

Nhưng ta hiểu rõ, Tô Nhược Ngai mang trên mình sát khí và hàn khí rất nặng, chỉ cần để lộ ra thì người thường khó mà dám đến gần.

Thấy Lý Thuận đã đi, ta vội chạy vào nhà: "Huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi! Muội lo lắng muốn chết, trên núi có lạnh không? Huynh có hái được thuốc không?"

Ta liên tục hỏi tới tấp, nhưng Tô Nhược Ngai không trả lời câu nào, chỉ chăm chăm nhìn ta.

Ta thấy hơi rờn rợn, liền kéo tay áo hắn: "Huynh? Huynh sao vậy? Sao không nói gì?"

Tô Nhược Ngai chộp lấy cổ tay ta, kéo mạnh về phía trước, chúng tôi liền áp sát lại gần nhau.

"Ngươi không phải muội muội của ta, tại sao lại lừa dối ta?!"

Quả nhiên, hắn đã phát hiện ra. Phản ứng của Tô Nhược Ngai vượt quá dự liệu của ta. Với một sát thủ như hắn, từ thuở nhỏ đã trải qua huấn luyện tàn khốc, việc xuất hiện những d.a.o động cảm xúc mạnh mẽ là điều rất khó xảy ra.

Ngay cả khi đối diện với sự lừa gạt, cách hành động đúng đắn của một sát thủ phải là "nhất kiếm đoạt mạng".

Xem ra khi đối diện với ta, hắn không thể nào tuân theo bản năng của một sát thủ. Vành mắt ta ửng đỏ, toàn thân run rẩy: "Huynh... muội không biết huynh đang nói gì? Xin huynh đừng như vậy, muội sợ lắm!"

Ánh mắt Tô Nhược Ngai trở nên u ám và lạnh lẽo, hắn nghiến răng: "Ngươi còn không chịu nói thật sao?!"

Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, từng chữ từng chữ vang lên: "Trước kia ta đã hỏi ngươi, chiếc ngọc bội này là của ai, ngươi nói là đã đeo nó từ thuở ấu thơ. Nhưng lần này ta ra ngoài, vô tình gặp được nghĩa phụ của Lý Đường, ông ấy nói Lý Đường thật sự đã qua đời rồi! Còn ngươi... chỉ là cùng với muội muội ta bị bán vào lầu xanh, đúng không?!"

Ta lắc đầu kịch liệt, nước mắt như trân châu đứt dây, tuôn rơi không ngừng.

"Huynh à, đừng nghe người ta nói bậy bạ, muội, muội chính là muội muội của huynh mà!"

Ta níu lấy tay áo Tô Nhược Ngai, thảm thiết nói. Tô Nhược Ngai đẩy mạnh ta ra, nói: "Ta không chỉ nghe theo lời một phía, ta đã tự mình điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện! Muội muội ta năm xưa lên ba thì được Lý gia nhận nuôi, lớn lên ở Hoài An. Năm mười ba tuổi, nghĩa phụ bị thương khi làm ruộng, bất đắc dĩ nghĩa mẫu phải bán muội vào Kim Lăng. Còn ngươi, căn bản là người Kim Lăng, chỉ có ở Kim Lăng mới có tục lệ trèo lên thành lầu vào ngày rằm tháng Giêng!"

"Không phải... muội không phải..." Ta chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói này một cách vô vọng.

Tô Nhược Ngai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi nói giọng Kim Lăng, ta từng nghĩ đó là do lầu xanh huấn luyện... Thực ra ta nên sớm nhận ra mới phải! Rốt cuộc ngươi tại sao lại lừa gạt ta?"

Ta quỳ xuống đất, ôm lấy vạt áo hắn, thảm thiết: "Huynh... muội..."

Tô Nhược Ngai quát lên: "Đừng gọi ta là huynh!"

"Muội không muốn gạt huynh... muội chỉ là không muốn làm đi3m..."

Ta khóc đến lê hoa đái vũ, phân trần rằng: "Ta cùng Đường Nhi đều là do mụ Lý mua về, nhưng Đường Nhi so với ta kiên cường hơn nhiều. Nàng ấy nói phụ thân nàng không phải là không cần đến nàng, mà là đợi đến ngày tháng dễ chịu hơn, nhất định sẽ đến tìm nàng. Còn ta, ngay cả phụ mẫu cũng chẳng có, chỉ là bị đường thúc bán đi. Sau này, Đường Nhi không may mắc phải ôn dịch, mụ Lý cũng chẳng muốn mời thầy thuốc, nàng liền... ra đi. Trước khi lâm chung, Đường Nhi đã trao cho ta chiếc ngọc bội, dặn rằng nếu sau này có người nhà đến tìm nàng, xin hãy cho ta thay nàng trở về, để ta cũng có một mái nhà...Nửa năm sau, phụ thân của Đường Nhi thật sự đã tìm đến, nhưng... tất cả đã quá muộn màng."
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 8: Chương 8



Trước tiếng khóc của ta, Tô Nhược Ngai vẫn không hề lay động. Hắn đờ người ra, một lúc sau mới lên tiếng: "Vì sao ngươi lại mạo danh Lý Đường?"

Ta nức nở đáp: "Ta và Đường Nhi trông rất giống nhau, mẫu thân Lý luôn nhầm lẫn. Sau khi Đường Nhi qua đời, ta lo sợ đường thúc sẽ lại đến đòi lợi ích, nên đã nói mình là Lý Đường, mẫu thân cũng không nghi ngờ."

Tất cả những chuyện này, đều là do ta đã sớm an bài. Còn về chiếc ngọc bội quan trọng kia, là do ta đã tốn không ít công sức mới có được.

Thấy Tô Nhược Ngai trầm mặc, ta liền ôm lấy chân hắn: "Ngày mồng sáu tháng Chín, ta vốn tưởng rằng đời này đã hết hy vọng, nhưng huynh vẫn đến! Huynh không biết ta cảm kích Đường Nhi đến mức nào đâu!"

Ta thật sự phải cảm ơn Lý Đường, đã cho ta cơ hội này. Tô Nhược Ngai ánh mắt lộ vẻ hung quang, bóp chặt cằm ta, nói: "Ngươi nghĩ ta còn tin lời ngươi nói sao?"

Ta làm ra vẻ mặt tổn thương, cầu xin: "Những gì ta nói đều là thật! Huynh trưởng, cầu xin người đừng đuổi ta đi! Cầu xin người, ta chỉ muốn ở bên cạnh người, sống những ngày tháng bình yên nơi thôn dã này, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của người!"

Dứt lời, ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tô Nhược Ngai. Đối phương nhìn chằm chằm vào ta, như thể con ngươi hắn là một vòng xoáy muốn hút ta vào trong.

Một hồi lâu sau, hắn dời mắt đi, nghiến răng nói: "Ta sẽ không để người lạ ở trong nhà, ta sẽ cho ngươi chút lộ phí, ngươi hãy về Kim Lăng đi."

Ta khóc nức nở nói: "Ta không muốn trở về! Về Kim Lăng, ta cũng sẽ bị bán vào thanh lâu, sống những ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời, nếu đã vậy, chi bằng ta c.h.ế.t ngay bây giờ còn hơn!"

Tô Nhược Ngai nghe thấy chữ "chết" kia, cả người dường như toát ra một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trong mắt hắn, sóng ngầm cuộn trào, giọng nói bị đè nén: "Ngươi nói phải, ngươi đã thấy ta g.i.ế.c người, theo lý mà nói, ta không nên để ngươi sống làm gì!"

Nói đoạn, hắn bóp lấy cổ ta, ghé vào tai ta thì thầm: "Vậy thì...tiễn ngươi một đoạn đường vậy."

Ta chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn ta lạnh lẽo như lần đầu tiên ta gặp hắn, lực đạo trên cổ ta cũng càng lúc càng siết chặt. Nhưng ta không hề chống cự, đến lúc này rồi, sao có thể bỏ dở giữa chừng!

Cái c.h.ế.t dường như ở ngay trước mắt ta. Ta dứt khoát nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ: "Ca ca, g.i.ế.c ta đi..."

Tiếp theo, cổ ta đột nhiên nới lỏng ra, Tô Nhược Ngai đã buông tay. Ta ho kịch liệt, cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất không thể đứng dậy.

Mà Tô Nhược Ngai, hắn ta nhìn chằm chằm vào tay mình với vẻ mặt khó tin, ánh mắt nặng nề đến cực điểm. Dường như hắn đang hoang mang, vì sao mình lại không thể ra tay với ta.

Ta cười lạnh trong lòng. Bốn tháng rồi, dù là sắt thép trăm luyện, bây giờ cũng đã biến thành thứ mềm mại quanh ngón tay. Trên đời này có mấy nam nhân qua được ải mỹ nhân.

Thấy vậy, ta bèn lấy lui làm tiến, lộ vẻ mặt bi thương nói: "Huynh trưởng, xin lỗi, ta không nên vì chút tư lợi của bản thân mà lừa gạt người, Đường Nhi đã mất rồi, ta sao còn có thể mặt dày mày dạn mà bám lấy người chứ? Xin lỗi, xin lỗi, ta hiểu rồi, ta sẽ đi..."

Nói đoạn, ta lau nước mắt, nói: "Sau này người phải ăn cơm đúng giờ, nhớ mặc thêm áo khi trời lạnh, ta... Ta xin lỗi người..."

Càng nói, nước mắt ta càng không thể ngừng rơi, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: "Ta... muội tên là Lâm Dao."

Nói xong, ta chạy vụt ra khỏi cửa. Ra khỏi chính phòng, ta chạy đến tây sương, nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo vào một gói.

Sau đó ở ngoài cửa vái lạy Tô Nhược Ngai: "Huynh trưởng, Dao nhi xin cáo từ."
 
Thiến Dao Nhược Ngai
Chương 9: Chương 9



Đợi đến khi ta bước ra khỏi cửa lớn Tô gia, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Ta cũng chẳng lo lắng, chỉ làm bộ dạng đáng thương, ủy khuất, hướng cửa thôn mà đi tới.

Tô Nhược Ngai vừa rồi không g.i.ế.c ta, đã tự phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Với tâm trí của hắn, đương nhiên hiểu rõ không thể để ta sống sót.

Nếu không thân phận và nơi ở của hắn rất dễ bị bại lộ, cho dù tình cảnh cũng sẽ trở nên nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn không thể ra tay, chỉ có thể nói hắn đã mềm lòng. Một người ngay cả nữ nhân và trẻ em không tấc sắt cũng g.i.ế.c không tha, sao có thể có lòng trắc ẩn?

Chỉ có một lý do có thể giải thích, đó chính là sự xuất hiện của ta đã khiến hắn thay đổi. Rốt cuộc ta có thể tạo ra ảnh hưởng lớn đến hắn mức nào, ta cũng muốn biết. Trên mặt còn vương vết nước mắt, ta chậm rãi đi bộ ra khỏi cửa thôn.

Cũng may trời đã tối, trên đường không gặp phải dân làng nào khác. Ta cũng chẳng lo lắng, chỉ làm bộ dạng đáng thương, ủy khuất, hướng cửa thôn mà đi tới.

Tô Nhược Ngai vừa rồi không g.i.ế.c ta, đã tự phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Với tâm trí của hắn, đương nhiên hiểu rõ không thể để ta sống sót.

Nếu không thân phận và nơi ở của hắn rất dễ bị bại lộ, cho dù tình cảnh cũng sẽ trở nên nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn không thể ra tay, chỉ có thể nói hắn đã mềm lòng.

Một người ngay cả nữ nhân và trẻ em không tấc sắt cũng g.i.ế.c không tha, sao có thể có lòng trắc ẩn?

Chỉ có một lý do có thể giải thích, đó chính là sự xuất hiện của ta đã khiến hắn thay đổi. Rốt cuộc ta có thể tạo ra ảnh hưởng lớn đến hắn mức nào, ta cũng muốn biết. Trên mặt còn vương vết nước mắt, ta chậm rãi đi bộ ra khỏi cửa thôn.

Cũng may trời đã tối, trên đường không gặp phải dân làng nào khác. Lý Thuận là một kẻ ngu ngốc, hắn ta thấy ta rơi vào tay mình thì kích động đến mức không thể diễn tả được, miệng không ngừng nói những lời dơ bẩn.

Nhưng ngay khi hắn ta muốn xông tới, cả người đột nhiên cứng đờ. Ta chỉ nghe thấy tiếng "rắc", đầu hắn ta mềm oặt gục xuống với một góc độ kỳ lạ.

Tô Nhược Ngai đứng ngay phía sau Lý Thuận. Ta quần áo xộc xệ, nước mắt lưng tròng nằm trên ruộng, tay và mặt bị trầy xước vài chỗ, trông vô cùng thảm hại, nhưng dáng vẻ này lại càng dễ khơi gợi lòng thương hại và h*m m**n chinh phục của nam nhân.

Tô Nhược Ngai nhìn ta một cái rồi quay mặt đi, dường như không dám nhìn nữa. Hắn ta ném xác của Lý Thuận sang một bên, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng ôm ta lên.

Hắn ta tuy không nói một lời nào, nhưng cả người đều đang run rẩy. Đợi đến khi từng chút một chỉnh lại quần áo cho ta xong, Tô Nhược Ngai mới nhẹ giọng nói: "Về nhà thôi."

Sau khi trở về nhà, Tô Nhược Ngai như thể bị câm, so với trước đây càng thêm trầm mặc. Hắn không nói muốn giữ ta lại, cũng không nói đuổi ta đi, chỉ dùng hành động để biểu thị rằng ta vẫn có thể ở lại trong nhà.

Ta không biết hắn ta đã xử lý cái xác của Lý Thuận như thế nào, chỉ biết rằng ngày hôm sau Lý thẩm đi khắp nơi tìm kiếm Lý Thuận, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành chịu.

Sau này có dân làng đồn rằng Lý Thuận chắc chắn là đã chạy đến huyện thành để trộm cắp, và không ai nghi ngờ gì. Tô Nhược Ngai đối với tất cả những điều này đều làm như không nghe thấy, ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài chữa bệnh cho dân làng, thì chỉ ở trong phòng đọc sách.

Ta nghĩ, trong lòng hắn chắc chắn đang rất giằng xé. Là một sát thủ, hắn kháng cự việc thiết lập mối quan hệ thân thiết với người khác. Nhưng là một con người, hắn có những nhu cầu tình cảm và sinh lý bản năng.

Hai điều này mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng lại không thể kháng cự. Đây cũng là lý do chính mà ngay từ đầu, ta nhất quyết phải lấy thân phận muội muội của hắn để tiếp cận hắn.

Người lạ rất khó bước vào trái tim hắn, chỉ có huyết thống tương liên mới là viên gạch mở cửa kia.
 
Back
Top Bottom