Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 380: Mình thua rồi à?



Không ngờ Dung Thành nắm giữ bí mật quan trọng như vậy, chẳng trách hắn rời khỏi sư môn mà vẫn bình an vô sự.

“Bây giờ có thể nói cho ta chuyện ngươi biết được chưa?” Phong Ngọc Yên nói.

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta chỉ có thể thuật lại cho ngươi cách suy nghĩ, ngươi phải tự tìm ra đáp án.”

“Cách suy nghĩ?”

“Trận chiến giữa năm phái ở Chấp Tử thành, Yên Vũ lâu lần lượt tổn thất Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du, mất đi Ngọc Hoàng Cốt, Tri Vi giới. Nếu ngươi là người của Yên Vũ lâu, giết một đệ cửu sứ có khiến ngươi thỏa mãn không?”

Nghe y nói như vậy, gương mặt Phong Ngọc Yên đột nhiên thay đổi, cô bỗng ý thức được điều gì: “Chắc chắn không chỉ có mình Công Tôn Dạ đến đây!”

Nếu Yên Vũ lâu ra tay vì một mục tiêu lớn hơn nữa, lớn tới mức ngang với loại bảo vật như Ngọc Hoàng Cốt, như vậy người thực hiện nhiệm vụ này không chỉ là một mình Công Tôn Dạ.

Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là mồi nhử.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Ta đã thông báo cho thần cung, cứu viện sẽ tới nhanh thôi.”

“Còn có nửa ngày nữa, ai mà tới kịp?”

“Đông Kỳ Sứ!” Ninh Dạ trả lời.

Khi trở về, sắc mặt Phong Ngọc Yên như hồn bay phách lạc.

Thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng mọi người cùng căng thẳng.

Dương Tử Thu đã sáp lại: “Phong tiểu thư, mọi chuyện ra sao rồi?”

Phong Ngọc Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái, có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn trả lời: “Không cần nghĩ nữa, trong chuyện này các ngươi thua rồi.”

Cái gì?

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Lúc này Phong Ngọc Yên mới thuật lại đại khái những gì Ninh Dạ đã nói: “Ninh Dạ đã đoán được tất cả từ lâu, cũng đã bố trí từ trước. Bây giờ Đông Kỳ Sứ sắp tới, mọi chuyện sẽ cho kỳ sứ thu xếp. Một mình hắn đã hoàn thành chuyện của chúng ta tại đây, có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”

Đám người cùng thấy tuyệt vọng.

Trong lòng Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành nổi sóng cuồn cuộn nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi.

Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Hà Nguyên Thánh nôn nóng tới mức cao giọng hét lớn: “Như vậy đâu có được? Còn chưa bắt được người mà ta đã thua rồi à?”

Phong Ngọc Yên nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người. Bây giờ Ninh Dạ đã tìm hiểu được quỷ kế của Yên Vũ lâu, cũng đã bố trí trước chúng ta, ngươi còn làm được gì?”

Hà Nguyên Thánh chán nản ngồi bệt xuống.

Mình thua rồi à?

Ta còn chưa thể hiện cơ mà, sao đã thua rồi?

“Chút cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng còn...” Hà Nguyên Thánh lẩm bẩm.

Thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thở dài: “Cái này thì chưa chắc.”

Tinh thần của Hà Nguyên Thánh phấn chấn trở lại, vội vàng tóm lấy Phong Ngọc Yên kêu: “Tỷ tỷ nói mau đi, còn cơ hội gì?”

Phong Ngọc Yên nói: “Tuy Ninh Dạ đoán được Yên Vũ lâu sẽ có hành động lớn nhưng còn chưa biết mục tiêu cụ thể. Hắn xuất hiện trên Linh Thung tháp là vì Linh Lung tháp là căn cơ của Lạc Thành, nếu Yên Vũ lâu muốn làm chuyện lớn, đúng là có khả năng rất lớn bọn chúng sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.”

Dương Tử Thu đã hiểu: “Vì thế chúng ta đánh cược một lần. Thẳng thắn bảo vệ Linh Lung tháp, nếu Yên Vũ lâu thật sự ra tay tại nơi đó, như vậy chẳng khác nào chúng ta xác định được mục tiêu cụ thể trước, ít nhất cũng không thua hắn, còn được đại thiếu gia giúp đỡ, có lẽ sẽ thành công.”

“Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh.

Chuyện đã tới nước này, đành phải đánh cược Yên Vũ lâu sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.

“Còn Ninh Dạ thì sao? Nếu hắn cũng ở Linh Lung tháp thì xử lý ra sao?” Nhạc Lăng Không hỏi.

“Vậy thì điều hắn đi.” Dương Tử Thu khép quạt giấy cúi người với Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh: “E là chuyện này phải nhờ tới Hà thiếu gia và Phong đại tiểu thư.”

Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên không phải người cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ, bọn họ có lập công hay không cũng chẳng quan trọng.

Bọn họ là người thích hợp nhất để ngăn cản Ninh Dạ.

“Không thành vấn đề!” Hà Nguyên Thánh lập tức đáp ứng.

Ninh Dạ cũng ở đây.

Theo như y nói, bất luận Yên Vũ lâu hạ thủ ở đằng nào, chiến đấu cũng lên tới cấp bậc đại năng Vô Cấu, y không thể nhúng tay vào được. Ngược lại nếu Yên Vũ lâu muốn điệu hổ ly sơn, chắc hẳn Công Tôn Dạ sẽ tới Công Tôn thế gia thật.

Vì vậy canh giữ ở đây, đối phó với Công Tôn Dạ, có đám người Công Tôn Trường Sách, ngược lại càng an toàn.

Công Tôn Trường Sách lại hết sức hoan nghênh chuyện này.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 381: “Chúng ta mới là mồi nhử?”



Dù sao không chỉ có mình Ninh Dạ đến, còn có Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên và Lao Huyền Minh. Còn nếu Hà Nguyên Thánh đến đây, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã và gần trăm bí vệ thần cung cũng có mặt. Công Tôn thế gia vững như thành đồng vách sắt.

Công Tôn Trường Sách ngồi trên ghế trên của Công Tôn thế gia đích thân xuống dưới chúc rượu liên tục.

Hôm qua Ninh Dạ lên tiếng nói giúp hắn, hắn hết sức cảm kích Ninh Dạ.

“Có Ninh tuần tra viên và Hà đại thiếu gia ở đây, hôm nay tên Công Tôn Dạ kia sẽ đến được mà chẳng về được...” Mấy lời nịnh nọt vô nghĩa được tuôn ra không ngừng.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ gõ bàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian từ từ trôi qua.

Thấy đã sắp tới thời điểm giao hẹn, không ngờ trong Công Tôn thế gia lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này khiến mọi người càng lúc càng nóng ruột.

“Sao còn chưa tới?” Công Tôn Trường Sách gấp rút hỏi nhỏ.

Lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra cảm giác dày vò vì kẻ địch không tới còn khiến người ta khó chịu hơn kẻ địch đã tới.

Phong Ngọc Yên cũng cảm thấy kỳ lạ.

Đó là một cảm giác không có lý do, cứ như có điều gì sai lầm.

Nhớ lại những lời Ninh Dạ nói ban ngày, Phong Ngọc Yên cảm thấy hình như mình quên cái gì.

Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy y vẫn ngồi rất bình tĩnh, không ngờ gương mặt lại mỉm cười thần bí.

Nụ cười này khiến Phong Ngọc Yên có cảm giác sởn cả tóc gáy.

Không đúng!

Ninh Dạ có âm mưu gì đó!

Như đang chú ý tới ánh mắt quan sát của Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ nhìn về phía cô.

Y nói: “Cô đã phát hiện có vấn đề rồi à? Đã nghĩ kỹ chưa?”

Phong Ngọc Yên giật mình nhìn y.

Ninh Dạ mỉm cười: “Còn chưa nghĩ ra à?”

Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy: “Ngươi định nói với ta mấy lời đó không phải để làm hòa? Ngươi đang lợi dụng ta? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chắc bây giờ bọn Nhạc Lăng Không đang ở Linh Lung tháp đúng không? Đúng là to gan đấy, vì cơ hội thắng lợi cuối cùng mà không ngại đặt mình vào trận chiến của đại năng Vô Cấu. Đáng tiếc, bọn họ buộc phải thất vọng rồi.”

Cái gì?

Phong Ngọc Yên thầm run rẩy, ngay cả đám người Hà Nguyên Thánh, Lao Huyền Minh, Minh Tứ Dã cũng nhìn y với vẻ khó hiểu.

Minh Tứ Dã đang định nói gì đó, Ninh Dạ đã giơ ngón tay: “Suỵt!”

Tiếng ‘suỵt’ này có vẻ bỡn cợt nhưng lại khiến đám người cùng tập trung lắng nghe.

Nhưng thật ra không cần tập trung.

Vì động tĩnh tiếp theo rất lớn, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp toàn thành.

Ầm!

Tiếng nổ điên cuồng vang lên trên bầu trời của Lạc thành.

Đám người cùng lao ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy trên bầu trời đằng xa đã xuất hiện ánh sáng ngũ sắc, không ngờ lại là phía Linh Lung tháp.

Nhìn khí thế đó, rõ ràng là đại năng cấp bậc Vô Cấu đang giao thủ.

“Sao lại như vậy?” Phong Ngọc Yên run rẩy.

Nếu là điệu hổ ly sơn, vậy phải tấn công Công Tôn thế gia trước rồi mới hạ thủ với Linh Lung tháp chứ?

Sao bên phía Lung Linh tháp lại giao chiến trước?

Phong Ngọc Yên còn chưa hiểu, lại nghe một tràng cười điên cuồng: “Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên, quả nhiên các ngươi đang ở đây. Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ dùng mạng của các ngươi tế lễ anh linh của Lạc Đông Du và Khâu Mộng Sơn!”

Nói đoạn, một bàn tay lớn như bầu trời đã từ trên không giáng xuống.

“Trịnh Ngọc Huy?” Phong Ngọc Yên lập tức nhận ra người vừa tới là một trong bảy đại đô sứ của Yên Vũ lâu, tề danh cùng Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du.

Cho dù tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không phải đối thủ của cường giả như vậy.

Phong Đông Lâm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái: “Nha đầu thối này, xem chuyện tốt mà con làm đi, lúc về sẽ tính sổ với con!”

Lần này Phong Ngọc Yên đã hiểu.

Cô trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Chúng ta mới là mồi nhử?”

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi mà, Yên Vũ lâu muốn đòi lại thể diện, nhất định phải tìm được mục tiêu giá trị nhất. Còn trong Lạc thành này, thật ra mục tiêu có giá trị nhất chính là hai vị! Đa tạ hai vị đã đi theo ta, cho Ninh Dạ này cơ hội thể hiện bản thân!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 382: Thế nhưng Lạc thành thì không được!



Mục tiêu giá trị nhất chính là mình!

Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh không thể ngờ được hóa ra mọi chuyện lại là như vậy.

Tất cả những gì bọn họ cố gắng làm, thật ra đều nằm trong tính toán của Ninh Dạ. Thậm chí Ninh Dạ cố tình tiết lộ một phần tình báo là muốn điều đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đi.

Nhưng trước đó y đã bố trí xong xuôi.

Phong Ngọc Yên ngơ ngác nhìn Ninh Dạ: “Cho dù là tu vi của cha ta, từ Cửu Cung sơn đến đây cũng cần ít nhất một ngày hai đêm, nói cách khác trước đó ngươi đã thông báo cho cha ta? Nhưng ngươi mới đến hôm qua mà!”

Ninh Dạ gật đầu: “Thực ra trước khi rời khỏi Cửu Cung sơn, ta đã mời Phong điện chủ đích thân xuất mã.”

“Cái gì?” Phong Ngọc Yên không thể tin vào tai mình: “Sao ngươi lại biết sớm đến vậy?”

“Ta không biết, nhưng chuyện này không quan trọng, vì với tác phong của đám người Yên Vũ lâu, chỉ cần bọn chúng phát hiện hai vị xuất hiện tại đó, không có lý do gì mà chúng lại không nghĩ tới điều này. Vì vậy ta không thể không đặt giả thuyết xấu nhất... Có một số chuyện không cần biết từ trước, chỉ cần suy luận theo lẽ thường là được.”

Lao Huyền Minh đã hiểu: “Vì vậy kế hoạch ban đầu của Yên Vũ lâu không phải Phong đại tiểu thư và Hà đại thiếu gia, nhưng bọn họ đến đây, mục tiêu cũng tự thay đổi.”

‘‘Không sai.’‘ Ninh Dạ trả lời.

“Nói cách khác...” Lao Huyền Minh phản ứng lại.

“Đúng, chắc bọn chúng còn một mục tiêu, một mục tiêu từ trước.”

“Là gì?” Mọi người cùng hỏi.

Ninh Dạ nhìn bọn họ với vẻ đồng tình: “Chẳng phải các ngươi đã thấy rồi à?”

Linh Lung tháp!

Mục tiêu nguyên bản của Yên Vũ lâu chính là Linh Lung tháp!

Nhưng khác với suy đoán của bọn họ, mục tiêu của Yên Vũ lâu không phải cướp lấy Linh Lung tháp.

Một trận pháp cơ sở của Lạc thành, Yên Vũ lâu cũng chẳng thấy quý hiếm gì.

Bọn họ còn mục đích hiểm ác hơn.

Ngay một khắc sau đã thấy bốn phía xung quanh Lạc thành có cả vạn vệt sáng bay lên bầu trời.

“Đại trận của Lạc thành?” Công Tôn Trường Sách ngạc nhiên.

Sao đại trận lại khởi động ngay lúc này.

“Không đúng, là nghịch chuyển đại trận!” Công Tôn Vô hét lớn.

Đại trận bảo vệ Lạc thành vốn là đối ngoại nhưng thời khắc này lại phát huy tác dụng đối với bên trong.

Còn sau khi trận pháp khởi động, chỉ thấy màn sương đỏ máu quét qua, bao phủ toàn bộ Lạc thành, chậm rãi hạ xuống dưới.

“Tử Giới Dung Lô?” Lần này ngay cả Ninh Dạ cũng kinh ngạc.

Chuyện Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ra tay với đệ cửu sứ đúng là ý của y, mục đích là để y được ra ngoài.

Vì vậy Ninh Dạ còn bảo Công Tôn Dạ đề xuất với Yên Vũ lâu, dùng Công Tôn thế gia làm mồi, thu hút một số người của Hắc Bạch thần cung tới đây, rồi lạnh lùng hạ thủ để trả thù.

Trong đó mục tiêu chủ yếu là bản thân Ninh Dạ.

Thế nhưng Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên gia nhập lại khiến mọi chuyện thay đổi.

Mấu chốt nhất là Yên Vũ lâu không thể nào làm việc hoàn toàn dựa theo bố trí của y.

Công Tôn Điệp có thể đưa ý kiến nhưng Yên Vũ lâu cũng có thể có kế hoạch riêng của mình.

Vì vậy bọn họ thay đổi một phần đề xuất của Công Tôn Dạ, cố gắng tối đa hóa lợi ích trong hành động ở Lạc thành lần này.

Chỉ có điều rốt cuộc kế hoạch là gì, Công Tôn Dạ không biết, vì vậy Ninh Dạ cũng không biết.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã biết.

Không ngờ lại là Tử Giới Dung Lô.

Tử Giới Dung Lô là một pháp môn cực kỳ ác độc thời thượng cổ, trước đây kẻ sáng tạo ra pháp môn này muốn chế tạo một thần vật nên luyện hóa tất cả dân chúng trong một thành thị, cuối cùng trở thành một món chí bảo sát lục với sát khí ngập trời.

Pháp thuật này tôn thương thiên hòa, vì vậy bị tiên giới cấm dùng, không ngờ Yên Vũ lâu lại sử dụng, hơn nữa còn dùng tại Mặc châu.

Hiển nhiên, đây là linh cảm của bọn họ sau khi Mộc Khôi tông luyện hóa Ác Niệm Sát Cốt.

Mất đi Tri Vi giới, Yên Vũ lâu phải chế tạo lại một món thần vật, chuyện chúng ta khiến bọn họ có tâm tư khác, dứt khoát nhân cơ hội này luyện hóa cả Lạc thành.

Sau khi biết thủ đoạn của Yên Vũ lâu tàn nhẫn đến vậy, Ninh Dạ cũng không khỏi run rẩy.

Danh môn đại phái ai nấy ra vẻ đạo mạo, thực chất không có ai là người tốt, đều là phường ăn tươi nuốt sống.

Nếu một vị đại năng chạy đi chỗ khác luyện hóa một thành thị, tuy y cũng đồng tình nhưng không tự trách mình.

Thế nhưng Lạc thành thì không được!

Cảnh ngộ của những người ở đây có liên quan trực tiếp tới y!

Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!
 
Thiên Cơ Điện
Chương 383: Bốn người ngây ngốc.



Bất luận thế nào cũng không thể để tai nạn này xảy ra vì bản thân mình.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đã nói: “Tuyệt đối không thể để bọn chúng thành công được, phải ra tay ngăn cản ngay lập tức!”

Lao Huyền Minh tức giận nói: “Bây giờ còn nói ngăn cản cái nỗi gì, mau mau rời thành bỏ trốn!”

Ra tay mạnh bạo như vậy rõ ràng là đại năng xuất thủ, thực lực của bọn họ đâu thể ngăn cản, Lao Huyền Minh chỉ muốn mau mau chóng chóng chạy ra ngoài, đừng biến mình thành vật tế là được rồi.

“Không, vẫn còn kịp.” Ninh Dạ đã kêu lên: “Yên Vũ lâu phái Trịnh Ngọc Huy và Phong Trung Túc tới, bọn họ đã bị Đông Kỳ Sứ và Phong điện chủ cuốn lấy, tuy đã khởi động trận pháp Tử Giới Dung Lô nhưng nơi này không phải địa bàn của Yên Vũ lâu, không thể thong thả bố trí được. Ta biết một chút về trận pháp, chỉ cần chúng ta tìm ra mắt trận, loại bỏ nó là cứu được chúng sinh đang trong dầu sôi lửa bỏng!”

Lần này Lao Huyền Minh không làm theo lời y: “Thất bại thì chết chắc! Không còn nhiều thời gian nữa, muốn làm thì ngươi tự đi mà làm, thứ cho lão phu không phụng bồi!”

Nói đoạn đã chạy ra phía ngoài.

Không chỉ có hắn, đám người Minh Tứ Dã, Công Tôn Trường Sách lôi kéo Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên cùng chạy ra ngoài, hiển nhiên không định hiến thân vì Lạc thành.

Ninh Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng hừ khẽ, lặng lẽ sử dụng Khi Thiên thuật, nhưng lại dùng với Hà Nguyên Thánh.

Trong lòng Hà Nguyên Thánh hoảng hốt, chỉ thấy phía trước có đường, ra sức kêu gào bỏ chạy, nhưng hắn không biết hướng mình đang chạy không phải ra ngoài thành mà là vào trong thành.

Minh Tứ Dã kinh hãi đang muốn cướp lấy Hà Nguyên Thánh, không ngờ lại thấy trong bóng tối có một khoảng tối tràn tới, ngăn cản hắn.

“Công Tôn Dạ!’ Minh Tứ Dã hét lớn.

Tiếng cười ha hả của Công Tôn Dạ vang lên, Ngũ Dương phiên cuốn một cái, tất cả mọi người đều bị hắn ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Nguyên Thánh đi vào màn đêm.

Mọi người cùng lo lắng, Ninh Dạ hét lớn: “Mau cứu đại thiếu gia!”

Nói xong đã đuổi theo Hà Nguyên Thánh, thực chất lại là khống chế Hà Nguyên Thánh chạy về phía Linh Lung tháp.

Ninh Dạ không hiểu biết nhiều về Tử Giới Dung Lô, nhưng trận pháp này mượn lực lượng của trận pháp thủ hộ của Lạc thành, đảo ngược trận pháp đó lại, vì vậy phương pháp phá giải đơn giản nhất chính là tiêu diệt Linh Lung tháp, khiến trận pháp tự tan rã.

Nhưng muốn làm chuyện này cũng chẳng dễ.

Bên trên Linh Lung tháp có hai vị đại năng đang giao chiến điên cuồng.

Một bên là Phong Trung Túc của Yên Vũ lâu, một bên là Đông Kỳ Sứ - Quân Bất Lạc.

Hai người này đều nổi tiếng vì thân pháp huyền ảo, tinh thông độn pháp, chỉ thấy trên bầu trời có bóng người lấp lóe, từng đợt pháp thuật mãnh liệt nhưng từ đầu tới cuối không thấy bóng người giao thủ.

Ẩn trong gió, nấp trong bóng tối, vô hình vô ảnh, sát khí vô biên.

Nhưng thi thoảng lại vang lên tiếng cười nham hiểm của Phong Trung Túc: “Tử Giới Dung Lô đã được khởi động, hủy diệt Linh Lung tháp là bảo vệ được Lạc thành. Quân Bất Lạc, ngươi không định thử à?”

Quân Bất Lạc hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý.

Đúng là hắn có thể làm như vậy, nhưng hiển nhiên hành động đó sẽ cho Phong Trung Túc cơ hội đánh lén bản thân mình.

So với bản thân, một Lạc thành có là cái gì?

Trong Linh Lung tháp, đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đã choáng váng.

Tử Giới Dung Lô vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong thành đều trở thành vật tế, sau khi ý thức được điều này, bọn họ nào dám dừng lại, lao nhao gào thét chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng mới chạy chưa được bao lâu lại thấy Hà Nguyên Thánh kêu gào chạy tới.

“Hà thiếu gia?” Bốn người ngây ngốc.

Lúc này rồi, ngươi chạy vào trong thành làm gì?

Đang định hỏi lại thấy Ninh Dạ cũng chạy tới: “Hà thiếu gia muốn xô đổ Linh Lung tháp, phá hỏng đại trận! Các ngươi còn không mau ra tay?”

Cái gì?

Đám người nghe vậy kinh hãi.

Vốn định không đi nhưng Ninh Dạ đã nói: “Kẻ nào vứt bỏ Hà thiếu gia, giết không tha!”

Nghe y nói như vậy, trong lòng mọi người dấy lên hy vọng.

Hóa ra vẫn còn nửa canh giờ?

Vậy thì được.

Đương nhiên bọn họ không nghĩ tới chuyện Ninh Dạ đang lừa bọn họ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 384: Cấn Tự Bí?



Mây máu hiện lên trên trời, địa hỏa thiêu đốt trong thành, tử giới tế luyện, vạn linh quy nhất, đúng là bốn quá trình của Tử Giới Dung Lô, nhưng không nghĩa là phải tới bước cuối cùng mới chết.

Mây máu hiện lên trên trời là để xâm nhập tám hướng, không để lọt chỗ nào, phong tỏa không trung, ngăn cản đường bỏ trốn.

Vì vậy bước đầu tiên là xâm lấn và phong tỏa, nếu không khi bước ‘mây máu hiện lên trên trời’ này được thi triển toàn diện sẽ rất khó rời khỏi.

Còn địa hỏa thiêu đốt trong thành sẽ khiến toàn thành gặp tai họa, lúc này bắt đầu có người chết, nhưng đại đa số tu tiên giả vẫn chống cự được, chỉ có bách tính bình dân mất mạng.

Một khi tới mức độ ‘tử giới tế luyện’ thì ngay cả tu tiên giả cũng khó lòng chống cự.

Còn về ‘vạn linh quy nhất’ đây là bước cuối cùng của việc chế tạo bảo vật, bất luận thành công hay thất bại đều không liên quan tới người chết.

Vì vậy bọn họ vốn không có nửa canh giờ mà chỉ có thời gian một chén trà, sau đó trong thành sẽ bắt đầu có người chết.

Thời khắc này, mọi người cùng đuổi theo Hà Nguyên Thánh, trở lại Linh Lung tháp.

Hà Nguyên Thánh chạy tới đây, chỉ thấy trước mắt rộng rãi sáng sủa, cảm thấy mình đã chạy ra khỏi thành, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau khỉ tháy cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, hắn phát hiện mình đang ở bên cạnh Linh Lung tháp, hoảng sợ tới mức la lên thất thanh: “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở đây?”

Nhưng giọng nói của hắn bị Ninh Dạ nhấn chìm: “Mau tấn công Linh Lung tháp, tháo Bát Bảo Lưu Ly châu ra!”

Hà Nguyên Thánh ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy cả đống người lao nhao xuất thủ về phía Linh Lung tháp.

Thân tháp tỏa ra ánh sáng bảo hộ, không ngờ lại khỏi động cơ chế tự phòng ngự, chống đỡ công kích.

Không chỉ có vậy, Lưu Ly châu trên đỉnh tháp cũng phóng thích từng vệt sáng pháp thuật, còn có thể chủ động phản kích.

Minh Tứ Dã đã lao tới xuất kiếm chém lên Linh Lung tháp, vừa khiến ánh lửa bập bùng vừa tóm lấy Hà Nguyên Thánh gầm lên: “Ngươi điên à? Chạy đến đây làm gì?”

Hà Nguyên Thánh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thấy hắn như vậy, Minh Tứ Dã đã hiểu, tức giận quát lớn: “Ninh Dạ, có phải ngươi giở trò không?”

Lại thấy thân thể Ninh Dạ đờ đẫn, ánh mắt ngây dại, sau đó lại xoay người chém một đao về phía Minh Tứ Dã.

Minh Tứ Dã không ngờ Ninh Dạ lại tấn công mình, bị dọa tới mức nhảy Ninh Dạ ựng lên, nhưng đòn tấn công của hoàn toàn không uy h**p được hắn, tùy tiện xuất kiếm gạt đi. Phong Ngọc Yên đã lên tiếng: “Hắn bị khống chế rồi!”

Trên bầu trời vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Ninh Dạ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay! Hôm nay chính là ngày chết của Hắc Bạch thần cung các người!”

“Công Tôn Điệp!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lao Huyền Minh gầm lên phẫn nộ.

Trêng Linh Lung tháp có hai bóng người xuất hiện, chính là Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ.

Hóa ra là cô ta.

Minh Tứ Dã lập tức phản ứng lại.

Công Tôn Điệp là phản đồ Ma môn, còn Ma môn giỏi nhất là pháp thuật khống chế tâm thần, thu nhiếp linh hồn, nếu thế có thể giải thích được chuyện Hà Nguyên Thánh.

Cả hai đều bị Công Tôn Điệp khống chế!

“Tỉnh lại cho ta!” Minh Tứ Dã vỗ một chưởng vào lưng Ninh Dạ, Ninh Dạ phun ra một ngụm máu, ánh mắt tỉnh táo trở lại, đồng thời Công Tôn Điệp hừ một tiếng, chúng tỏ pháp thuật nhiếp hồn bị cưỡng ép gián đoạn, cho nên cô ta cũng bị thương.

Tâm linh của Ninh Dạ và Công Tôn Điệp tương thông, lúc này phối hợp hoàn hảo tới cực điểm.

Nhưng tuy Công Tôn Điệp hoàn thành việc mà y giao phó nhưng vẫn tức giận truyền âm cho Ninh Dạ: “Được rồi, bổn cô nương gánh tội cho ngươi rồi đấy, các ngươi mau phá tháp đi. Không ngờ Yên Vũ lâu lại tàn nhẫn đến vậy, chuyện như thế mà cũng làm được!”

Ninh Dạ đáp lời: “Không được, phải diễn tới cùng, ngươi phải ở lại đây phối hợp với Công Tôn Dạ dốc toàn lực ngăn cản chúng ta phá tháp.”

Công Tôn Điệp sốt sắng: “Tiểu tổ tông ơi, phòng ngự của Linh Lung tháp đâu dễ đối phó, thời gian của ngươi không nhiều, chúng ta dốc toàn lực ngăn cản, vạn nhất các ngươi không phá kịp thì chúng ta đều phải chết ở đây.”

“Nhưng phối hợp với Côn Lôn kính và Vấn Thiên thuật, nó có thể tìm ra vị trí quan trọng của Linh Lung tháp, tạo hiệu quả lớn hơn.”

“Ở đâu?”

“Nơi này có quá nhiều người, còn có đại năng, không khéo sẽ phát hiện ta đang dùng bí thuật.”

“Ta giúp ngươi!” Công Tôn Điệp đã sử dụng bí thuật Vụ Ảnh Thiên Huyễn, khói đen vô biên tỏa ra.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 385: Địa hỏa thiêu đốt trong thành!”



Công Tôn Dạ cũng nhận được tin, dốc hết sức vận dụng Ngũ Dương phiên,, oán nữ sát hôn kêu gào thê thảm, chỉ chớp mắt đã bao phủ đám người trong đám mây đen kịt.

Ninh Dạ nhân cơ hội thi triển Cấn Tự Bi, đồng thời nhanh chóng vận dụng Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện, đốt một quẻ Ký Hồn, dốc toàn lực suy tính, hình ảnh Linh Lung tháp từ từ hiện lên trong gương.

Ngay lúc này, Công Tôn Điệp đột nhiên kêu thảm một tiếng.

Trong màn sương đen, Lao Huyền Minh đã gào lên điên cuồng: “Con tiện nhân này, chết đi!”

Không ngờ ngay lúc này Lao Huyền Minh lại đánh trúng Công Tôn Điệp, hắn không bị màn sương đen ảnh hưởng.

Sau vụ huyết án ở Lao phủ, Lao Huyền Minh vẫn luôn tìm cách phá giải bí pháp Vụ Ảnh Thiên Huyễn của Công Tôn Điệp, hắn đang chờ chính thời khắc này.

Ngay cả Minh Tứ Dã và Công Tôn Trường Sách cảnh giới Vạn Pháp cũng bị Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ liên thủ cô lập, nhưng ngay thời điểm này Lao Huyền Minh lại trở thành người duy nhất không bị ảnh hưởng. Hắn cũng là người nham hiểm, giả bộ bị mê hoặc rồi đột nhiên đánh lén.

Công Tôn Điệp không nghĩ lại có chuyện này, lập tức bị thương.

Một đòn thành công, Lao Huyền Minh dốc toàn lực công kích.

Hai người bọn họ đều trong cảnh giới Hoa Luân nhưng Lao Huyền Minh là Hoa Luân đỉnh phong, Công Tôn Điệp mới chỉ trung kỳ. Quan trọng nhất là điểm mạnh của Công Tôn Điệp không phải chiến lực mà ở ẩn nấp bỏ trốn, chiến đấu chính diện lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lao Huyền Minh.

Nếu bây giờ cô bỏ trốn vẫn còn kịp, nhưng lại phải duy trì Vụ Ảnh Thiên Huyễn, không ngờ Công Tôn Điệp cắn răng không lùi lại, kết quả là bị Lao Huyền Minh đánh trúng liên tiếp, đã bị trọng thương.

“Chết đi!” Lao Huyền Minh cười gằn hét lớn, ngưng tụ lực lượng vô tận đánh về phía Công Tôn Điệp.

Ninh Dạ biết không ổn, đã suy tính tới thời khắc cuối cùng, không thể xuất thủ, thời khắc đó trong lòng Ninh Dạ lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng đành hét lớn: “Cô ta là con gái ngươi!”

Cái gì?

Lao Huyền Minh ngây dại, đòn đánh đã chắc thắng nhưng không thể đánh tiếp.

Một dung nhan quen thuộc hiện lên trong lòng, trùng khớp với tướng mạo của Công Tôn Điệp, khoảnh khắc đó thân thể Lao Huyền Minh chấn động kịch liệt, giọng nói run rẩy: “Ngươi là...”

Công Tôn Điệp mặt mày tức tối: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”

Lần này không phải diễn kịch.

Đối với Công Tôn Điệp, cô thà chết cũng không muốn bị kẻ địch nhận làm người thân.

Trong tiếng la hét đó, không ngờ Công Tôn Điệp lại thu hồi Vụ Ảnh Thiên Huyến, tất cả sương mù hóa thành một vệt sáng đánh về phía Lao Huyền Minh.

Không ngờ Lao Huyền Minh lại chẳng hề phản ứng lại, tùy ý để chiêu này đánh trúng.

Hắn nhìn Công Tôn Điệp, gương mặt xuất hiện nụ cười cay đắng: “Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải... nên nghĩ ra sớm hơn...”

Ầm ầm ầm ầm!

Công kích điên cuồng không hề kiêng ển đánh lên người Lao Huyền Minh, Lao Huyền Minh bị đánh đứt gân nứt xương nhưng trong lòng đã chẳng hề muốn sống, chỉ có nước mắt chảy dài: “Báo ứng... đây là báo ứng của ta...”

“Chết đi!” Công Tôn Điệp gào thét, lần này tới phiên cô ra đòn trí mạng với Lao Huyền Minh.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, cánh tay cô bị ngăn cản.

Lại là Công Tôn Dạ.

Vung nhẹ tay áo, Công Tôn Dạ thở dài nói: “Hóa ra hắn là tên tiểu nhân lấy oán trả ơn hại chết mẹ ngươi năm xưa... Dù thế nào ngươi cũng là con gái của hắn, không thể giết cha được, chuyện này cứ để ta làm.”

Nói đoạn, hắn búng ngón tay, đâm thẳng vào đầu Lao Huyền Minh, trên trán Lao Huyền Minh xuất hiện một lỗ thủng, cứ thế rơi từ trên không trung xuống.

Tới lúc chết gương mặt hắn vẫn vui vẻ.

Minh Tứ Dã thấy cơ hội đã phối hợp với Công Tôn Trường Sách và đám người Công Tôn Vô cùng tấn công Công Tôn Dạ, Quỷ Đao lại hiện lên nơi chân trời, Trần Khánh Nguyên cũng đã tới.

Ninh Dạ lại hét lớn: “Phá tháp quan trọng hơn, ta tìm ra điểm mấu chốt rồi!”

Nói xong tóm lấy Hà Nguyên Thánh, đột nhiên ném hắn về phía Linh Lung tháp.

Động tác này của y khiến mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán.

Linh Lung tháp tự động phản kích, ngươi định giết hắn à?

Minh Tứ Dã bị ép thu kiếm, chộp lấy Hà Nguyên Thánh: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”

Nhưng hắn vẫn chậm mất một bước, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh khoa chân múa tay va vào dòng pháp thuật của Linh Lung tháp nhưng lại không hề tổn thương, còn va thẳng vào tháp.

“Đây là...” Hà Nguyên Thánh kinh ngạc nhìn bốn phía.

Xung quanh đâu đâu cũng có vệt sáng pháp thuật, chỉ riêng chỗ hắn đứng là không việc gì.

Ninh Dạ hét lớn: “Hà thiếu gia! Bên dưới ngươi là điểm yếu của cấm chế Linh Lung tháp, dốc toàn lực tấn công là phá được tháp!”

Hà Nguyên Thánh suy nghĩ chậm chạp, vẫn đang đờ đẫn.

Ngọn lửa phun ra từ dưới đất, một số dân chúng vô tội bị đánh trúng, lập tức hóa thành tro tàn.

“mau lên!” Ninh Dạ hét lớn: “Còn không động thủ, chúng ta sẽ chết ở đây!”

Hà Nguyên Thánh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cắn răng đánh xuống dưới.

Nhưng cho dù là nơi cấm chế yếu ớt nhất, nó vẫn cực kỳ cứng rắn, đòn này của hắn không phá được.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 386: Chỉ có hắn mới có thể làm tốt!



Phong Ngọc Yên cả giận: “Tìm ra điểm yếu rồi sao lại để hắn đi vào? Đổi thành ai khác mà chẳng được?”

Ninh Dạ trả lời: “Vì hắn là người thích hợp nhất. Thực lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng tới cấm chế xung quanh, khiến chúng tấn công chỗ này. Thực lực quá yếu thì không thể lay chuyển cấm chế. Nếu muốn phá cấm chế nhanh chóng nhất định phải là người tu vi thấp mà chiến lực mạnh.”

Tu vi thấp mà chiến lực mạnh?

Chẳng phải chính là ngươi à?

Mọi người không hiểu.

Ngược lại sắc mặt Minh Tứ Dã khẽ thay đổi.

Không sai.

Nếu không ẩn giấu thực lực, thật ra nói tới chiến lực vượt qua tu vi thì phải là Hà Nguyên Thánh.

Vì hắn là con trai của chưởng giáo.

Cho dù tên này không quá lợi hại, lá gan lại nhỏ, không có đấu chí nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc.

Cho dù cưỡng ép truyền thụ, Hà Sinh Mặc cũng truyền cho hắn đủ loại tuyệt học.

Nhưng đa số thời điểm, Hà Nguyên Thánh vốn không có cơ hội vận dụng những tiên pháp thần thuật đó, cũng chẳng quyết đoán tới vậy.

Nhưng thời điểm then chốt này, Hà Nguyên Thánh không đối mặt với đối thủ cường đại mà chỉ là một bức tường, thật sự cho hắn cơ hội thể hiện.

Khoảng khắc đó mọi người đều tập trung vào Hà Nguyên Thánh.

“Hà thiếu gia, phải nhờ ngươi rồi.” Mọi người cùng hò hét.

Đây là lần đầu tiên Hà Nguyên Thánh được mọi người coi trọng như vậy.

Phản ứng đầu tiên của hắn là run rẩy: “Ta... không làm được!”

“Không! Ngươi làm được!” Ninh Dạ nhìn thẳng vào Hà Nguyên Thánh, đã sử dụng Khi Thiên thuật lần nữa.

Nhưng lần này y không dùng ảo thuật lừa dối mà chỉ khiến Hà Nguyên Thánh hồi tưởng lại chuyện xưa.

Nhớ lại vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim của phụ thân, nhớ lại những người ngoài âm thầm khinh thường, nhớ lại lúc mình từng có chí khí ngất trời, nhưng lại bại trận trước thực tế tàn khốc.

Ninh Dạ không biết quá khứ của hắn ra sao, nhưng cho dù không biết, y vẫn đoán được.

Bất cứ người trẻ tuổi nào cũng có chí hướng, cũng có lý tưởng, nhưng thất bại trước đủ loại nguyên nhân trong thực tế, mất đi ý chí, thậm chí sa sút, bỏ cuộc.

Hà Nguyên Thánh là ví dụ điển hình.

Cho dù hắn là kẻ khốn kiếp đến đâu đi nữa, Ninh Dạ cũng nhận ra cảm giác bất đắc dĩ ẩn sâu trong lòng hắn.

Ai cũng hy vọng được người khác thừa nhận, ai cũng hy vọng được người khác tán thưởng.

Thứ ngươi gọi là da mặt dày, thực chất là tự sa ngã vì bất lực bỏ cuộc.

Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, tu hành vô dụng, ngày ngày bị cha mắng chửi, cuộc đời này không còn tự tin. Một mặt khác, người dưới a dua nịnh nọt lại khiến hắn tựd dại.

Tính cách tự tin và tự đại cực điểm mâu thuẫn với nhau, khiến hắn bỏ cuộc, lại hoành hành bá đạo.

Sâu trong lòng hắn, sao lại không muốn gây dựng đại nghiệp?

Nhưng không ai cho hắn cơ hội đó.

Nhưng bây giờ, Ninh Dạ cho hắn.

Không phải Ninh Dạ không có lựa chọn khác, nhưng cuối cùng y vẫn chọn Hà Nguyên Thánh.

Không chỉ vì Hà Nguyên Thánh là người thích hợp nhất, mà vì y vốn định cho Hà Nguyên Thánh chút quả ngọt.

Thủ đoạn điều khiển người, chú trọng là điều khiển tâm.

Phải khiến hắn sợ hãi, khiến hắn chịu phục, còn khiến hắn vui mừng.

Sợ và phục là qua cách giáo huấn và đánh cược, Ninh Dạ đã gần làm được, tiếp đó chỉ còn dùng lợi ích dụ dỗ.

Nhưng Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, lợi ích nào mà dụ dỗ được hắn?

Chính là thứ trước mắt.

Hy vọng!

Tán thành!

Trọng trách!

Hiện giờ tính mạng của toàn bộ cư dân trong Lạc thành đặt lên vai hắn, tính mạng đa số tu tiên giả cũng đặt lên vai hắn.

Chỉ có hắn mới làm được.

Chỉ có hắn mới có thể làm tốt!

Còn thời khắc này, Ninh Dạ lại khiến hắn nhớ lại những nỗi đau mà hắn bỏ qua, khơi dậy tôn nghiêm của hắn.

Tất cả những giấc mơ từng có đã phục sinh, chiến ý dâng trào trong lòng Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh hét lớn: “Ta có thể!”

Sau tiếng gầm này, không ngờ thân thể mập mạp của Hà Nguyên Thánh lại tỏa ra khí lưu cuồn cuộn, gào thét điên cuồng, bao phủ quanh người hắn. Thân thể béo ú nung núc từ từ biến thành cơ bắp khôi ngô, tọaoj thành một thân thể vĩ đại, sau đầu hiện lên một vòng tròn kim ấn, hai tay xuất hiện bao tay màu vàng kim, dưới chân hiện lên đôi giày sợi vàng thêu mây, sau đó đánh từng quyền cuồng bạo vào thân tháp bên dưới.

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng như tờ.

Không thành công?

Mọi người đang ngạc nhiên, chỉ thấy ánh sáng hộ thể trên Linh Lung tháp đột nhiên biến mất, khoảnh khắc sau đó thân tháp nứt toác, vết rạn lập tức che kín thân tháp, khiến toàn bộ tòa tháp ầm ầm sụp đổ trong ánh lửa ngập trời!
 
Thiên Cơ Điện
Chương 387: Sớm có ngày thành tiên!”



Trong tiếng đổ nát ầm ầm, Linh Lung tháp sụp xuống, kéo theo toàn bộ đại trận của Lạc thành cũng vỡ nát, tiêu tan.

Địa hỏa bị trừ khử, mây máu biến mất, bầu trời lại tái hiện sinh cơ.

“Khốn kiếp!” Trên bầu trời vang lên tiếng gầm nhẹ phẫn nộ của Phong Trung Túc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đối phương đã phá hủy được Linh Lung tháp.

Nương theo đó là tiếng cười khẽ của Quân Bất Lạc: “Làm tốt lắm.”

Tuy hắn không ngại chuyện dân chúng tử vong nhưng tốt xấu gì vẫn là tài sản của thần cung, không chết càng tốt.

Còn Hà Nguyên Thánh hoàn thành hành động hùng tráng này, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống, Minh Tứ Dã nhảy lên kịp thời, đỡ lấy Hà Nguyên Thánh, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ninh Dạ, cho dù ngươi...”

Hắn định nói cho dù ngươi muốn Hà Nguyên Thánh phá hủy Linh Lung tháp nhưng vẫn không thoát được tội danh đẩy con trai chưởng giáo vào nơi nguy hiểm.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Ninh Dạ đã phi thân lên không trung, lên tiếng hét dài, Huyền Diệu Thiên Thiền vẫy mạnh hai cánh, đã truyền tiếng nói của y tới toàn thành: “Yên Vũ lâu tội ác ngập trời, âm mưu dùng Tử Giới Dung Lô luyện hóa dân chúng trong thành. May mà con trai chưởng giáo Hà Nguyên Thánh Hà đại thiếu gia của chúng ta không tiếc mình, dấn thân vào nguy hiểm, dũng mãnh phá tan Linh Lung tháp, hủy diệt trận pháp Tử Giới Dung Lô, cứu ngàn vạn con dân trong thế nước sôi lửa bỏng! Các ngươi còn không bái tạ!!!”

Nghe tiếng nói này, bách tính trong Lạc thành vừa trở về từ cõi chết dồn dập quỳ xuống hô:

“Tạ ơn Hà đại thiếu gia cứu vớt chúng ta!”

“Hà thiếu gia là phật sống của vạn nhà, nhân nghĩa trải khắp thiên hạ!”

“Thảo dân chúng ta kính chúc Hà thiếu gia, mong cho Hà thiếu gia vĩnh viễn an khang, sớm có ngày thành tiên!”

Dân chúng tuy là dân đen nhưng cũng là người có nhãn lực, đặc biệt là Ninh Dạ đã nói rất rõ ràng như vậy, đương nhiên phải nịnh bợ, chỉ có điều không được huấn luyện nên âm thanh không đồng đều, cái gì mà chúc Hà đại thiếu gia thọ ngang trời đất, vạn tuế vạn vạn tuế... chúc tụng kiểu gì cũng có, cũng may Hà Nguyên Thánh là con trai chưởng giáo, cũng xứng với lời này.

Thời khắc này đứng trên phế tích nhìn hàng vạn dân chúng hoan hô bên dưới, Hà Nguyên Thánh chưa bao giờ được đối xử như vậy, trong lúc nhất thời bỗng ngây dại.

Minh Tứ Dã còn muốn chửi mắng, Hà Nguyên Thánh đã nói: “Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem... bọn họ đang hoan nghênh ta, ca tụng ta đấy.”

Gương mặt béo nung núc của Hà Nguyên Thánh cực kỳ hưng phấn, hắn quay sang nhìn Minh Tứ Dã: “Minh thúc, ta vừa làm một chuyện phi thường phải không?”

Minh Tứ Dã ngơ ngác, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi ngươi làm rất tốt, cực kỳ ghê gớm.”

“Thật chứ?” Hà Nguyên Thánh được tâng bốc nhiều rồi, không dễ tin mấy lời nịnh nọt.

Minh Tứ Dã đành nói: “Ngươi nhìn xem, bọn họ đều thật sự cám ơn ngươi đấy.”

Lúc này hắn đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ.

Hà Nguyên Thánh lại nhìn về phương xa, chứng kiến cảnh tượng vô số bóng người lít nha lít nhít quỳ xuống, bái lạy hắn, còn có vẻ cảm tạ chân thành trên gương mặt bọn họ, cuối cùng gương mặt béo ị của hắn cũng mỉm cười: “Thú vị lắm... cảm giác này... thật tốt!”

Nghe hắn nói như vậy, Minh Tứ Dã thở dài, biết không cần trách móc Ninh Dạ nữa.

Nếu nhất quyết nói là Ninh Dạ cưỡng ép hắn làm như vậy, chẳng khác nào phủi sạch mọi nỗ lực của Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh sẽ không thích như vậy.

Minh Tứ Dã đành nói: “Tin rằng chưởng giáo mà biết việc này, người cũng thấy vui mừng.”

Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ngươi nói cha ta sẽ vui mừng?”

Minh Tứ Dã gật đầu.

Hắc Bạch thần cung thích nhất là mượn danh đại nghĩa làm chuyện bất nghĩa.

Cách làm của con trai đã cho hắn danh tiếng đại nghĩa, rất tốt! Rất tốt!

Thấy Hà Nguyên Thánh còn đang hưởng thụ cảnh tượng được hàng vạn dân chúng quỳ bái, Minh Tứ Dã không quấy rầy hắn nữa, bay tới bên người Ninh Dạ, hạ giọng: “Làm tốt lắm, nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Lần sau còn dám để đại thiếu gia mạo hiểm lần nữa, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Đừng quên, nếu đại thiếu gia xảy ra chuyện, ta cũng gặp xui!”

Ninh Dạ mỉm cười: “Nếu đại thiếu gia không thành công, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 388: Là nhiệm vụ gì?



Minh Tứ Dã hít một hơi thật sâu, cuối cùng hừ một tiếng, không nói gì tiếp.

Vốn dĩ hắn và Ninh Dạ có quan hệ khá tốt, nhưng sau chuyện lần này trong lòng khó tránh khỏi khúc mắc, chẳng qua chưa tới lúc phát tác.

Trên bầu trời, trận chiến đã sắp kết thúc.

Có lẽ thấy kế hoạch đã thất bại nên Phong Trung Túc không tiếp tục kéo dài trận chiến mà nhanh chóng bỏ đi cùng Trịnh Ngọc Huy. Còn hai người Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp đã bỏ chạy trước khi Linh Lung tháp sụp đổ.

Không ai truy kích.

Trời đất yên bình trở lại, Quân Bất Lạc và Phong Đông Lâm chậm rãi hạ xuống.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ nhìn thấy Quân Bất Lạc, chỉ thấy người này người mặc cửu long bào, đầu đội ngọc hoàng quan, chân đi thải vân ngoa, hình tượng cực kỳ cao quý, chẳng khác nào quân vương nơi trần thế.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nhớ tới một lời đồn, hình như Quân Bất Lạc xuất thân vương gia.

Nhưng trong Trường Thanh Cửu Châu, quân quyền sa sút, vương thất không có uy quyền, về bản chất thì vương gia cũng chỉ là một đại gia tộc, chẳng khác nào đại quản gia của tiên môn.

Lúc này Quân Bất Lạc đi tới, sắc mặt âm u: “Vẫn để bọn chúng chạy thoát? Nhiều người như vậy mà không giết được hai người, còn để bọn chúng g**t ch*t Lao Huyền Minh, đúng là một lũ rác rưởi!”

Hắn đang nói tới Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.

Đám người cùng cúi đầu im lặng.

Ninh Dạ đã nói: “Khởi bẩm Đông sứ, Công Tôn Dạ, Công Tôn Dạ chiếm địa lợi từ trận pháp, lại có Ảnh Độn thuật của Ma môn, lúc đó chúng ta phải tập trung lực lượng phá trận, không có thời gian ứng đối, kính xin Đông sứ thông cảm.”

Quân Bất Lạc trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “To gan lắm!”

Cái trừng mắt này còn khiến sấm dậy trên đất bằng, Ninh Dạ chỉ cảm thấy một ý lạnh âm u truyền thẳng vào cơ thể, gần như bóp nát hắn.

Cuối cùng Phong Đông Lâm ho nhẹ một tiếng, vung ống tay áo: “Sao ngươi phải nổi giân như vậy, Ninh Dạ đang nói thật mà. Yên Vũ lâu bố trí Tử Giới Dung Lô, định luyện hóa Lạc thành. Bọn họ ngăn cản được âm mưu này đã là một công lớn rồi.”

Quân Bất Lạc hừ một tiếng: “Nói thì nói vậy nhưng từ bao giờ mà Hắc Bạch thần cung ta để kẻ địch qua lại tự nhiên như vậy?”

Ninh Dạ liếc mắt nhìn Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành bên cạnh, chỉ thấy đối phương cúi đầu không nói một lời, cứ như hoàn toàn không quen biết Quân Bất Lạc.

Trong lòng thầm hiểu, Ninh Dạ nói: “Khởi bẩm Đông sứ, người của Yên Vũ lâu đã ra tay, vậy chắc chắn không thể không để lại dấu vết. Cho dù không bắt được chủ mưu cũng có thể nhổ sạch căn cơ của bọn chúng ở đây.”

“Hả?” Phong Đông Lâm lập tức hứng thú nhìn Ninh Dạ: “Ngươi lại có ý gì hay?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Thuộc hạ chỉ phát hiện ra đôi chút thôi.”

“nói đi.”

Ninh Dạ không trả lời mà huýt sáo một cái.

Một người từ xa bay tới, chính là Ngự Phong Tử, hắn kinh hãi quỳ gối xuống: “Ngự Phong của Liệt Phong môn tham kiến Đông Kỳ Sứ, tham kiến Phong điện chủ!”

Phong Đông Lâm và Quân Bất Lạc không biết người này tới là có ý gì, cùng nhìn sang phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Nói đi.”

Lúc này Ngự Phong Tử mới nói: “Sau khi chiến sự nổ ra, Ninh tuần tra viên giao cho tiểu nhân một nhiệm vụ.”

“Là nhiệm vụ gì?”

“Quan sát Công Tôn gia.” Ngự Phong Tử trả lời.

Cái gì? Nghe lão ta nói vậy, đám người Công Tôn Trường Sách cùng kinh hãi, cũng quay sang nhìn Ninh Dạ.

Quân Bất Lạc cau mày: “Ngươi phát hiện ra điều gì?”

Ngự Phong Tử trả lời: “Rất có thể Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đang náu mình trong Công Tôn gia.”

“Ngươi nói bậy.” Công Tôn Trường Sách sốt sắng: “Công Tôn thế gia chúng ta tuyệt đối không cấu kết với Yên Vũ lâu.”

“Công Tôn tiên sinh.” Ninh Dạ đã nói: “Đâu ai bảo ngươi cấu kết với Yên Vũ lâu, nhưng ngươi có thể đảm bảo ngươi không cấu kết, toàn bộ gia tộc của ngươi cũng không có ai cấu kết ư?”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Trường Sách thầm run rẩy.

Ninh Dạ nói tiếp: “Hắn không thực sự ra tay báo thù ngươi là vì hắn có một kế hoạch báo thù tốt hơn.”

“kế hoạch gì?” Công Tôn Trường Sách bật thốt lên.

Ninh Dạ mỉm cười: “Làm cho gia tộc của ngươi trở thành đồng lõa của Yên Vũ lâu.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 389: Có thể tra được không?”



Công Tôn thế gia.

Đại gia tộc nổi tiếng trong Lạc thành này, chỉ riêng trực hệ đã có hơn ba trăm người, hơn ngàn nô bộc, bây giờ đều bị giam giữ, quỳ dưới đất.

Trong gian phòng ở phía tây.

Phong Đông Lâm và Quân Bất Lạc đứng trong một khu nhà.

Trong gian nhà có bày vài thứ.

Hoàng Tiêu phấn, Toái Hồng lân, Liệt Diễm tán, Bất Tử hoa...

Đây là tài liệu chế tạo Tử Giới Dung Lô đại trận.

Nhìn những thứ này, Công Tôn Trường Sách run run rẩy rẩy: “Phong điện chủ, kỳ sứ, những thứ này thật sự không liên quan tới Công Tôn thế gia! Chắc chắn Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp cố tình vu oan hãm hại!”

Phong Đông Lâm không để ý tới hắn mà chỉ nhìn Ninh Dạ: “Ngươi thấy thế nào?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đây đúng là bị Công Tôn Dạ vu oan hãm hại.”

Công Tôn Trường Sách vui mừng.

Nhưng ngay một khắc sau, Ninh Dạ lại nói: “Nhưng chưa chắc tất cả đều là vu oan.”

Quân Bất Lạc dần dần thấy hứng thú với Ninh Dạ: “Câu này nghĩa là sao?”

Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp cũng là người suy nghĩ thấu đáo, chắc hắn cũng nghĩ tới việc vu oan hãm hại đơn giản như vậy chưa chắc đã có hiệu quả. Nếu ta là hắn, ta sẽ tuyêt đối không hành động đơn giản như vậy mà biến thứ gọi là hãm hại thành chân tướng.”

Ánh mắt Phong Đông Lâm co lại: “Ý ngươi là...”

“Ngự Phong Tử.” Ninh Dạ gọi.

Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vừa rồi tiểu nhân phụng lệnh tuần tra viên kiểm tra sổ sách xuất nhập của Công Tôn thế gia trong thời gian vừa qua, đây là sổ sách, mời Phong điện chủ và Đông sứ xem qua.”

Phong Đông Lâm nhận sổ sách, chỉ xem lướt qua đã thấy không ngờ trên đó có ghi lại việc xuất nhập những thứ hàng cấm như Hoàng Tiêu phấn.

“To gan!” Phong Đông Lâm ném sổ sách vào mặt Công Tôn Trường Sách: “Lần này ngươi còn giải thích thế nào?”

Công Tôn Trường Sách kinh ngạc, lúc này đã hiểu ra: “Phong điện chủ, đúng là Công Tôn thế gia chúng ta có nhập những hàng hóa này nhưng đó là do có khách hàng lớn chủ động mua ở chỗ chúng ta, hắn mua rất nhiều, chúng ta hoàn toàn không ngờ... đây chỉ là hiểu lầm!”

“Nhưng các ngươi giấu diếm vụ giao dịch này đúng không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Công Tôn Trường Sách ngớ người.

Đúng là bọn họ đã giấu diếm, đó là vì có một số tài nguyên là hàng cấm, vốn không cho phép âm thầm giao dịch.

Trước đây không lâu Công Tôn thế gia nhận được một vụ buôn bán rất lớn, lợi nhuận phong phú, bèn chọn tiếp nhận đơn hàng. Thật ra đây cũng là chuyện thường thấy trong các đại gia tộc và các môn phái.

Có ai không lén lút vi phạm lệnh cấm?

Nhưng bây giờ chuyện này dính dáng tới Tử Giới Dung Lô, vì vậy tính chất đã trở nên nghiêm trọng.

Công Tôn Trường Sách đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đúng là Công Tôn Dạ đang hãm hại hắn, nhưng bản thân chuyện hãm hại lại không có bất cứ vấn đề gì.

Đây chính là dương mưu, là tai họa mà ngươi mắc phải vì lòng tham.

Thậm chí Công Tôn Dạ không buồn giấm diếm, vì không cần thiết.

Quỳ chân dưới đất, Công Tôn Trường Sách lắc đầu liên tục: “Không, không, ta thật sự không biết...”

Ninh Dạ thở dài: “Ngươi còn chưa hiểu hay sao? Công Tôn gia chủ. Cho dù đối phương cho thêm những tài nguyên khác để nhiễu loạn, nhưng trong đó có rất nhiều hàng cấm, cho dù không dùng để bố trí Tử Giới Dung Lô cũng có thể dùng làm việc khác. Chẳng lẽ người trong gia tộc các ngươi không nghi ngờ một chút nào à?”

Công Tôn Trường Sách ngơ ngác nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Ta nói rồi, có lẽ ngươi không bị mua chuộc nhưng không nghĩa là người trong gia tộc của ngươi không bị thu mua chuộc.”

Công Tôn Trường Sách hận tới mức muốn phát nổ.

Là ai?

Nếu là người khác nói vậy có lẽ mọi người còn chưa tin hẳn, nhưng Ninh Dạ còn thừa nhận không thể làm được, những người khác bỗng cảm thấy không còn hy vọng gì.

Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm và Đông Kỳ Sứ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rất phức tạp.

Thấy ánh mắt bọn họ, Công Tôn Trường Sách đột nhiên ý thức được điều gì: “Không! Phong điện chủ, đừng như vậy!”

Phong Đông Lâm đã nói: “Công Tôn thế gia thông đồng với kẻ địch, buôn bán hàng cấm, chứng cứ xác thực. Chuyện Công Tôn Dạ còn có liên quan trực tiếp tới Công Tôn Trường Sách. Nếu đã thế, chẳng bằng xử lý đơn giản một chút
 
Back
Top Bottom