Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 370: Nhát cắn này cực kỳ đau đớn.



Phong Ngọc Yên kiêu ngạo ngửa đầu: “Ngươi định nói ta là con gái của Phong Đông Lâm, không thiếu tiền của à? Không sai, ta không thiếu linh thạch, nhưng tự mình kiếm với phụ thân cho đâu có giống nhau?”

Nói xong, Phong Ngọc Yên lớn tiếng kể tiếp: “Người khác chỉ biết ta là con gái của Phong điện chủ, có vô số tài nguyên, chứ không biết ta ghét nhất là cái này! Tuy ta là con gái của ông ấy nhưng Phong Ngọc Yên là Phong Ngọc Yên, Phong Đông Lâm là Phong Đông Lâm! Không dựa vào ông ấy thì tự ta cũng có thể đi lên được!”

Ninh Dạ đã hiểu: “Vì vậy ngươi không muốn linh thạch mà muốn chứng minh bản thân? Chứng minh mình không dựa vào phụ thân cũng có thể trưởng thành?”

“Không sai!” Phong Ngọc Yên lớn tiếng đáp lại.

Ninh Dạ cười phá lên: “Suy nghĩ rất hay, nhưng có một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Nếu ngươi muốn hoàn toàn dựa vào mình, sao ngươi lại thông qua Phong điện chủ để đi cùng với ta? Ngươi nên tự nghĩ cách tham gia nhiệm vụ lần này chứ?”

Phong Ngọc Yên ngớ người.

“Còn nữa.” Ninh Dạ tiếp tục: “Muốn chứng minh bản thân là chuyện tốt, thế nhưng chứng minh bản thân mà bán phụ thân lại là vấn đề. Ngươi quên ta là người mà phụ thân ngươi để ý à? Cách làm của ngươi chính là chống đối lại cha mình. Chẳng lẽ thanh danh của ngươi còn quan trọng hơn sự nghiệp của Phong điện chủ?”

Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy, hét lớn: “Ta không cần ngươi dạy ta cách sống!”

Rõ ràng là không nói lý.

Mỗi khi nói lý không được là lại chơi xấu, quan trọng nhất là không nghĩ bản thân chơi trò vô lại.

Kiếp trước đã chứng kiến nhiều rồi, Ninh Dạ cũng chẳng lấy làm lạ.

Bèn cười nói: “Được, ta không dạy ngươi cách sống, ngươi muốn làm sao là chuyện của ngươi, nhưng đừng có trêu vào ta. Nếu ngươi đã trêu chọc ta, vậy phải trả giá rất lớn.”

“Ngươi làm gì được ta cơ chứ?” Phong Ngọc Yên kiêu ngạo hất cằm: “Ta là con gái của Phong Đông Lâm.”

“Lúc này lại nhớ mình là con gái của ông ấy à?” Ninh Dạ cười.

Cho dù Phong Ngọc Yên tùy tiện đến đâu thì lúc này cũng không khỏi đỏ mặt. Nhưng cô nàng vẫn mạnh miệng, thi triển tuyệt kỹ tất sát của nữ giới trong cả vạn năm qua: “Không cần ngươi quan tâm!”

“Ta đâu có quan tâm, khổ nỗi ngươi nhất quyết bắt ta quan tâm đấy chứ!” Ninh Dạ giơ Lưu Ảnh thạch trong tay lên: “Ngươi đã thích cứng không thích mềm, thế thì tuy ta không thích dùng thứ này nhưng đành phải dùng thôi.”

Phong Ngọc Yên ý thức được điều gì, mặt mày thê thảm.

Ninh Dạ nói: “Ngươi đoán ra sau này ta sẽ làm gì rồi đúng không? Phong đại tiểu thư bị Hà đại thiếu gia khinh bạc, he he, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc không phải tin tốt lành gì đâu.”

Phong Ngọc Yên lớn tiếng quát: “Ngươi dám.”

Chát!

Ninh Dạ đánh thẳng vào mông Phong Ngọc Yên, Phong Ngọc Yên như con thỏ con kinh hãi nhảy bật lên.

“Bây giờ ngươi biết ta dám chưa?” Ninh Dạ cười.

Y cúi đầu nhìn Hà Nguyên Thánh: “Hà thiếu gia, đừng giả chết nữa. Nếu chuyện này bại lộ, Phong đại tiểu thư chỉ mất danh tiếng thôi, còn ngươi sẽ bị chưởng giáo đánh cho nát mông.”

Hà Nguyên Thánh hậm hực bò dậy: “Ninh Dạ, ngươi giỏi lắm, ngươi to gan lắm. Nhưng đừng tưởng chỉ có vậy đã uy h**p được ta, đằng nào ta cũng bị ngươi mê hoặc, còn chưa làm gì Yên tỷ. Hôm nay ngươi trêu vào ta, đợi lúc về...”

Hắn không cần thể diện đã quen rồi, đừng nhìn Hà Nguyên Thánh phạm lỗi nghiêm trọng hơn Phong Ngọc Yên, hắn lại chẳng e ngại hậu quả của chuyện này bằng Phong Ngọc Yên.

Ninh Dạ trừng mắt: “Nếu không dám thì ta đã chẳng làm như vậy. Hà thiếu gia, ta phụng lệnh chưởng giáo kiềm chế ngươi, nếu ngươi không phục cứ việc trở về bảo chưởng giáo phạt ta, nhưng bây giờ ngươi mà dám làm loạn, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Hà Nguyên Thánh hoảng hốt: “Ngươi đã nắm nhược điểm của ta rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Nhược điểm phải có tác dụng mới được. Xem ra bây giờ ngươi vẫn rất cứng đầu. Ta đã phụng lệnh kiềm chế ngươi, còn nắm nhược điểm của ngươi mà của còn cứng rắn như vậy, chẳng trách chưởng giáo bó tay với ngươi. Nhưng ta cũng là người cứng rắn, ngươi càng như vậy ta càng muốn hàng phục nhà ngươi.”

Nhát cắn này cực kỳ đau đớn.

Sao lại như vậy?

Hà Nguyên Thánh kinh hãi.

Sát Khí đao dùng vạn vật làm đao, có thể ngưng quang thành vũ, ảo giác tuy là ảo giác nhưng vẫn có thứ do vật chất ngưng tụ thành, vì vậy ảo trận của Ninh Dạ kết hợp với Sát Khí đao là có lực sát thương thật sự.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 371: Chửi thề một câu rồi vội vàng bỏ đi.



Chỉ có điều lực sát thương được quyết định bởi Sát Khí đao chứ không phải ảo giác, vì vậy bản chất vẫn là Sát Khí đao, chỉ có điều kết hợp với cảnh tượng âm u xung quanh khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng sợ.

Ninh Dạ lại dùng Khi Thiên thuật ảnh hưởng tới tâm thần của Hà Nguyên Thánh, khiến hắn cảm thấy như đang trong địa ngục thật sự. Chỉ tiếc là y còn chưa thể thay đổi ký ức đối phương như lúc đối phó với Doãn Thiên Chiếu, Hà Nguyên Thánh biết mình đang trong hoàn cảnh ra sao, sẽ không thật sự nghĩ rằng mình đã chết, rơi xuống địa ngục.

Cho dù như vậy, hắn cũng bị dọa tới mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, cuống cuồng kêu gào: “Ta biết sai rồi! Biết sai rồi!”

Phong Ngọc Yên bên cạnh thấy vậy cũng ngây dại.

Ảo ảnh của Yên Vũ Trọng Lâu là ảo cảnh thực thể cho nên cô cũng chứng kiến, chỉ có điều thủ đoạn như vậy rất hiếm thấy trong cảnh giới Hoa Luân. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện có người sử dụng ảo ảnh tới mức độ như vậy, Phong Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Đây không phải thủ đoạn của Hắc Bạch thần cung ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

Ninh Dạ khinh thường: “Cô bị ngốc à? Đây là Yên Vũ Trọng Lâu, ta dùng Lưỡng Nghi Chân Cương, Phù Thế châu, Nguyên Cực Thần Quang, Huyền Diệu Thiên Thiền và Sát Khí đao kết hợp thành, đã báo cáo lên thần cung rồi, ngươi không biết cũng chẳng có gì lạ.”

Thật ra còn Vạn Tượng đồ, nhưng y sẽ không nói cho Phong Ngọc Yên.

Ninh Dạ thu hồi Yên Vũ Trọng Lâu, giơ cao Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh Hà Nguyên Thánh bị dọa tới tè ra quần nói: “Hà đại thiếu gia, thương lượng chút nhé? Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không trừng trị ngươi, đợi lúc này tới nơi thì ngươi cứ thoải mái tiêu dao. Nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta không khách khí. Đừng quên bây giờ ngươi đang trên tay ta, bất luận sau này ngươi trở về hung hăng càn quấy ra sao, ít nhất bây giờ... bất cứ lúc nào ta cũng có thể trừng trị ngươi!”

Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn rồi.

Phong Ngọc Yên cũng ngoan ngoãn theo.

Hai người cúi đầu đi theo Ninh Dạ trở về, thậm chí khiến Lao Huyền Minh kinh ngạc tới rớt cả cằm.

Trên đường, hắn tới tìm Ninh Dạ, hỏi thẳng: “Ngươi làm thế nào vậy?”

“Ta đánh hắn một trận.” Ninh Dạ trả lời.

Lao Huyền Minh tức giận: “Ngươi không sợ chết à? Chưởng giáo yêu con như mạng.”

Ninh Dạ nhún vai: “Ta có giết hắn đâu, chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi. Chưởng giáo sẽ không để ý đâu.”

“Bên ngoài thì không để ý, nhưng bên trong nghĩ thế nào thì ai mà biết được?”

“Vấn đề chính là ở đó, ai mà biết được?” Ninh Dạ mỉm cười: “Có lẽ chưởng giáo còn vui mừng vì ta thu phục được thằng nhãi khốn kiếp ấy thì sao?”

Lao Huyền Minh đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ: “Điều kiện là ngươi thật sự thu phục được hắn.”

“Không sai, vấn đề chính là chỗ này.”

“Vậy ngươi đã làm được chưa?”

Cuối cùng Ninh Dạ thở dài: “Gánh nặng mà đường xa.”

Hà Nguyên Thánh đã chịu cúi đầu, nhưng còn xa mới tới mức thu phục.

Bây giờ hắn chỉ nhẫn nhịn, sau này mà có cơ hội chắc chắn sẽ báo thù.

Lao Huyền Minh hiểu ý của y, hạ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Vừa rồi thằng nhãi ấy bảo Kiếm Quân ra tay giáo huấn ngươi đấy.”

“Ồ? Mới đó thôi đã bắt đầu rồi à? Thất bại ư?”

“Sao Kiếm Quân lại đáp ứng hắn được? Tuy ngươi giáo huấn hắn nhưng dù sao cũng chỉ là giáo huấn, đâu có giết hắn, cũng chẳng làm hắn bị thương. Quan trọng nhất là ngươi là ứng cử viên cho chức Huyền Sách Sứ, Kiếm Quân cũng không muốn chuốc phiền toái vào người.”

“Những bí vệ của thần cung thì sao?”

“Bọn họ lại càng không dám, bọn họ nói ngươi có mật lệnh của chưởng giáo, có thể khống chế đại thiếu gia.”

Ninh Dạ cười ha hả.

Lao Huyền Minh thấy vậy, trong lòng nghi ngờ; “Chưởng giáo cho ngươi mật lệnh thật à?”

“Có hay không, có quan trọng không?” Ninh Dạ thong dong hỏi ngược lại.

————————————————

Cho dù thế nào, ít nhất tạm thời Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên đã không dám sinh sự.

Năm ngày sau, đám người tới Nam Thủy Lạc thành thuận lợi.

Lạc thành là thành thị giàu có phồn hoa nhất khu vực phía nam, có ba con sông bốn cái hồ chảy qua khu vực này, đất đai màu mỡ, nên còn có tên là Thủy thành.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới, Hà Nguyên Thánh nhìn rồi tặc lưỡi: “Yểu điệu thục nữ, không tệ không tệ. Mỹ nhân như vậy mà không trong kỹ viện đãi khách đúng là đáng tiếc, đáng tiếc.”

Giọng nói của hắn không nhỏ, cô gái kia nghe vậy mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt với hắn: “Vô sỉ!”

Chửi thề một câu rồi vội vàng bỏ đi.

Hà Nguyên Thánh chẳng buồn để ý mà còn cười ha hả, hiển nhiên không phải lần đầu hắn làm chuyện như vậy.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 372: Ta cho ngươi cơ hội!



Minh Tứ Dã đã nhận ra suy nghĩ của hắn, nói: “Đã đến đây rồi, Ninh tuần tra viên tự tới Huyền Sách phủ đi, ta dẫn Hà thiếu gia đi dạo xung quanh.”

Hắn nói xung quanh, đương nhiên là kỹ viện xung quanh.

Ninh Dạ lại nói: “E là còn phải mời Hà thiếu gia đi cùng với ta.”

Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao? Ta không phải người của ngươi, không cần ngươi chỉ huy.”

Ninh Dạ nói: “Thiên Diện Ma Nữ - Công Tôn Điệp, một người mà có ngàn gương mặt, nếu bắt được cô ta thì một người bằng cả vạn nữ.”

Hà Nguyên Thánh nghe câu này trong lòng rung động, nhưng không ngờ sau đó lại lắc đầu: “Ngươi không dùng cái này mê hoặc ta được đâu. Phải biết những cô gái khác nhau sẽ tạo cảm giác khác nhau, Công Tôn Điệp tuy một người có cả ngàn gương mặt nhưng bản chất vẫn chỉ là một. Hà Nguyên Thánh đã lập lời thề sẽ cưỡi cả vạn người, sao lại lãng phí thời gian vào một mình cô ta được?”

Ninh Dạ không biết nhiều về hắn, không ngờ Công Tôn Điệp không mê hoặc được Hà Nguyên Thánh.

Cách suy nghĩ của tên này khác với người bình thường, hắn chỉ muốn hưởng thụ những cô gái khác nhau, tuy Công Tôn Điệp có cả ngàn gương mặt nhưng vẫn chỉ là một cô gái, vì vậy hứng thú của hắn chỉ có hạn.

Nhưng ngay sau đó Hà Nguyên Thánh lại lắc đầu: “Nhưng trong thiên hạ này luôn có một số người đã chẳng thể nào chiếm hữu được... Nếu đã thế, thử một chút cũng không tệ.”

Ninh Dạ không thuyết phục được hắn nhưng hắn lại tự tìm lý do cho mình.

Bản thân Ninh Dạ lại bắt đầu cảm thấy không ổn - nếu thằng nhãi này tìm được một cô gái biết huyễn hóa, cô ta biến thành Trì Vãn Ngưng thì xử lý ra sao?

Mẹ nó, ta nhắc tới Công Tôn Điệp làm gì?

Lần đầu tiên Ninh Dạ thấy hối hận, không ngờ bản thân cũng có lúc đưa ra ý tưởng tệ hại như vậy.

Hà Nguyên Thánh đã có hứng thú, bèn nhìn Ninh Dạ nói: “Lần này ngươi không trừng trị ta đấy chứ?”

Ninh Dạ hừ lạnh: “Ngươi không gây phiền toái cho ta, ta cần gì trừng trị ngươi?”

“Sau khi bắt được Công Tôn Điệp, giao cho ta, thế nào?” Hà Nguyên Thánh lại nhìn Lao Huyền Minh.

Lao Huyền Minh cười âm hiểm: “Ta chỉ hận không thể chém vạn đao băm xác con ả này, khiến nó chịu hết mọi loại dằn vặt trên trần gian. Nếu Hà thiếu gia muốn thưởng thụ, Huyền Minh nào dám tiếc rẻ. Chỉ cần Hà thiếu gia đừng để con ả mê mặc là được.”

Hà Nguyên Thánh cười ha hả: “Cái này thì ngươi không hiểu rồi, người từng nếm trải vạn hoa, sao lại để một nữ nhân mê hoặc được? Đã vậy, dẫn đường!”

Nói xong đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía Huyền Sách phủ.

Nhưng mới đi được nửa đường tên này đã khôi phục tinh thần: “Ninh Dạ, dựa vào đâu mà ngươi nói chắc chắn mình sẽ bắt được Công Tôn Điệp? Ngươi cố ý lợi dụng ta đối phó với đám đối thủ cạnh tranh đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi. Ta còn muốn báo thù đấy!”

Thật ra tên này không ngốc, chỉ có điều da mặt khá dày, phản ứng hơi chậm mà thôi.

Ninh Dạ cười: “Ngươi hiểu lầm một chuyện rồi, ta không muốn ngươi giúp ta đối phó với bất cứ ai, ngược lại ta hy vọng ngươi giúp bọn họ đối phó với ta..”

“Hả?” Hà Nguyên Thánh không hiểu.

“Ta muốn đánh cược với ngươi, cho dù ngươi giúp bọn họ đối phó với ta, bọn họ cũng chẳng bắt được Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp, thế nhưng ta có thể! Thế nào? Có muốn thử không?”

Hà Nguyên Thánh không hiểu: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Có ý gì?

Rất đơn giản, đó là đổi cách khác xây dựng uy tín của bản thân.

Trước đây giáo huấn Hà Nguyên Thánh là để xây dựng địa vị của bản thân trong lòng người khác, đồng thời chèn ép khí thế của Hà Nguyên Thánh.

Tuy bây giờ Hà Nguyên Thánh vẫn không phục y, nhưng ít ra không đến mức không quan tâm tới y.

Sau khi làm tới bước này, tiếp theo là thuyết phục hắn theo hướng chính diện.

Đây cũng là cây gậy và củ cà rốt.

Chẳng phải ngươi muốn đối phó với ta ư? Được!

Ta cho ngươi cơ hội!

Hà Nguyên Thánh không biết suy nghĩ của Ninh Dạ, nhưng bây giờ Ninh Dạ công khai tuyên bố cho hắn liên kết với những người khác đối phó với mình, hắn cực kỳ vui vẻ: “Được được được, vậy ta không khách khí đâu. Lần này phải cho ngươi một bài học mới được! Nói đi, đánh cược ra sao?”

“Nếu ta thua, cái mạng của ta là của ngươi, đại thiếu gia muốn xử trí ra sao cũng được. Nếu ngươi thua, đại thiếu gia phải đáp ứng vài điều kiện của ta.”

“Được, nhưng chỉ một thôi đấy.” Tên này cũng biết để lại cơ hội cho mình, nói chuyện vẫn để lại đường lui.

Nhưng Hà Nguyên Thánh chịu bàn điều kiện chứng tỏ hắn sẽ không quỵt nợ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 373: Hà Nguyên Thánh có vẻ sợ Ninh Dạ?



Huyền Sách phủ.

Khi bọn Ninh Dạ tới, đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã có mặt, còn có một nam tử mặt vuông tai lớn với dung mạo xa lạ, hắn chính là Nhạc Lăng Không.

Được Nhạc Lăng Không dẫn đầu, toàn bộ người trên kẻ dưới của Huyền Sách phủ đã xếp thành đội hình nghênh tiếp.

Nhạc Lăng Không cao giọng nói: “Tuần tra viên dưới trướng Huyền Sách Cửu Sứ - Nhạc Lăng Không tham kiến Hà thiếu gia, Phong cô nương, tham kiến Minh Kiếm Quân, tham kiến Lao sứ!”

Nhưng lại chẳng đề cập tới Ninh Dạ.

Không đợi Hà Nguyên Thánh lên tiếng, Ninh Dạ đã nói: “Nhạc Lăng Không, thi thể đệ cửu sứ ở đâu?”

Nhạc Lăng Không giả bộ không quen biết y: “Ngươi là ai?”

‘‘Ninh Dạ.’‘

“Hóa ra ngươi chính là Ninh Dạ.” Nhạc Lăng Không ra vẻ hiểu ra: “Ninh tuần tra viên định tới kiểm tra thi thể? Không cần đâu, ta đã kiểm tra rồi, muốn biết cái gì thì ta có thể nói cho ngươi.”

“Có cần hay không không phải do ngươi nói. Ta muốn biết, ta sẽ tự xem.” Ninh Dạ nói xong tự đi vào bên trong.

Trong lòng Nhạc Lăng Không bốc lửa, con mắt Hà Nguyên Thánh hơi chuyển động, đã kêu lên: “Nơi này là Huyền Sách phủ, Ninh Dạ, ngươi không thể tùy tiện xông bừa vào được.”

Ninh Dạ dừng bước: “Ta phụng lệnh tới đây điều tra vụ án này, giám sát tất cả, khám nghiệm tử thi là quyền lợi của ta. Hà thiếu gia, tuy ta đồng ý cho ngươi đối đầu với ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện can thiệp vào quyền lợi của ta. Ngươi nhất quyết muốn như vậy ư?”

Nói đoạn, ánh mắt y như cười như không nhìn Hà Nguyên Thánh. Hà Nguyên Thánh không khỏi nhớ lại cảnh bị y hành hạ lúc trước, bất giác rụt cổ về.

Tuy hắn còn chưa phục Ninh Dạ nhưng đã hơi sợ.

Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt đám người Dương Tử Thu, Nhạc Lăng Không, khiến họ vô cùng kinh ngạc.

Thế này là sao?

Hà Nguyên Thánh có vẻ sợ Ninh Dạ?

Để Hà Nguyên Thánh phối hợp với những kẻ khác, đối phó với mình đương nhiên sẽ gây thêm phiền phức nhưng mặt khác nếu đối phó không thành công ngược lại sẽ khiến Ninh Dạ càng uy phong.

Kẻ đich là chướng ngại vật cũng là đá kê chân.

Hà Nguyên Thánh không ngáng đường Ninh Dạ được, chỉ có thể để Ninh Dạ giẫm lên.

Thời khắc này những người khác không nói một câu, tuy thân phận của Ninh Dạ thấp nhưng đã như hạc đứng giữa bầy gà, thể hiện thanh thế, khiến mọi người cùng khó hiểu.

Thấy Ninh Dạ cứ thế đi vào trong phủ, Hà Nguyên Thánh tức giận mắng: “Ninh Dạ, ngươi đừng đắc ý, ta sẽ tuyệt đối không để ngươi trở thành Huyền Sách Sứ.”

Hắn công khai lập trường khiến mọi người thầm vui vẻ.

Ninh Dạ xua tay: “Trước hết ngươi nghĩ xem nên giúp ai đi đã.”

Đúng vậy!

Hà Nguyên Thánh ngớ người.

Ở đây ngoài Ninh Dạ còn bốn người nữa, mình nên đứng về phía ai đây?

Hắn còn đang suy nghĩ thì đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã đi tới.

Bọn họ không hiểu quan hệ giữa Hà Nguyên Thánh và Ninh Dạ, nhưng nếu Hà Nguyên Thánh đã muốn đối phó với Ninh Dạ, đương nhiên đây là chuyện không thể tốt hơn, thời khắc này cả ba người cùng tới nịnh bợ. Nếu được Hà đại thiếu gia ủng hộ, chuyện này có thể thành công!

Thấy Dương Tử Thu cũng tới nịnh nọt Hà Nguyên Thánh, sắc mặt Phong Ngọc Yên hơi trầm xuống, trong lòng cực kỳ không vui.

Rõ ràng là cô nhận tiền mà không làm việc nhưng thời khắc này chỉ cảm thấy Dương Tử Thu ăn cây táo rào cây sung, lại có cảm giác bị bán đứng.

————————————————

Phòng chứa thi thể của Huyền Sách phủ.

Thi thể của Huyền Sách Sứ đệ cửu được đặt trong quan tài, đã dùng pháp thuật phong tỏa, giữ nguyên hiện trạng.

“Ngũ Dương phiên, Ảnh Sát thuật, quả nhiên là thủ đoạn đặc trưng của bọn họ.” Ninh Dạ hạ giọng lẩm bẩm.

“Bọn họ vốn không định che giấu thân phận. Khi Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ám sát, vốn đã để lộ mặt. Đây không phải vụ án chưa giải quyết, không cần điều tra. Trách nhiệm của chúng ta cũng không phải chỉ ra hung thủ thật sự, mà chỉ là tìm ra kẻ đó đang ở đâu.”

“Lộ mặt chứng tỏ là bọn họ? Thế thì trên đời này cần gì pháp thuật huyễn hóa nữa?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

“Vì vậy ngươi cho rằng bọn chúng không phải người gây ra chuyện này?” Dương Tử Thu hỏi ngược lại.

“Không, ta chỉ nói lập luận của ngươi không hợp lý, không đủ đạo lý thôi.” Ninh Dạ cười nói.

Dương Tử Thu bị y chặn họng như vậy, tức tới mức mặt mũi đỏ bừng.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 374: Đã bố trí xong.”



Cuối cùng Lao Huyền Minh nói: “Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa. Chuyện bây giờ là làm thế nào bắt được hai người này.”

“Còn phải hỏi, đương nhiên là tập trung vào Công Tôn thế gia.” Lê Sơn Hà đã nói.

Hắc Bạch thần cung phán đoán Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp còn chưa đi vì hai người này xuất hiện ở khu vực Nam Thủy. Xét thấy quan hệ giữa bọn họ và Công Tôn thế gia không mấy hòa thuận, rất có thể còn ra tay lần nữa, cho nên mới vội vàng tới đây.

Trong điều kiện như vậy, tập trung vào Công Tôn thế gia chính là manh mối tốt nhất để bắt được hai người.

Lao Huyền Minh đã nói: “Gần đây Công Tôn thế gia có động tĩnh gì không?”

Nhạc Lăng Không nhìn Ninh Dạ, lúc này mới hạ giọng đáp lại.

Giọng nói của hắn rất nhỏ, hiển nhiên không định nói cho Ninh Dạ - ngươi có quyền khám nghiệm tử thi, nhưng ông đây không có nghĩa vụ báo cáo tình hình bên Công Tôn thế gia cho ngươi, có giỏi thì ngươi tự đi mà điều tra.

Ninh Dạ cũng chẳng nghe, chỉ tiếp tục xem xét thi thể đệ cửu sứ, cứ như trên xác chết này có rất nhiều cảnh đẹp.

Lao Huyền Minh nghe xong, khẽ gật đầu: “Nếu có chuyện như vậy xảy ra, đây đúng là manh mối.”

Nói xong hắn nhìn sang phía Ninh Dạ, đang do dự không biết có nên báo tin cho Ninh Dạ hay không.

Hà Nguyên Thánh đã cười âm hiểm: “Tên này lợi hại như vậy, ngươi cứ để hắn tự điều tra là được, cần gì gây chuyện thị phi? Nói lại thì, Lao sứ không phải người phụ trách chuyện lần này đúng không? Đừng nên vì một người mà đắc tội với những người khác.”

Lao Huyền Minh ngây người.

Hắn cũng là kẻ thích cứng không thích mềm, uy h**p của Hà Nguyên Thánh rất có hiệu quả đối với hắn.

Ninh Dạ đã nói: “Lao sứ biết điều gì cũng không cần nói cho ta, ta không hứng thú. Các ngươi muốn tới quan sát Công Tôn thế gia thì tự tới nhìn là được. Đúng rồi, Nhạc tuần tra viên, đã bố trí chỗ ở cho chúng ta chưa?”

Nhạc Lăng Không hừ một tiếng: “Đã bố trí xong.”

Đây không phải việc của hắn nhưng lại không thể không làm.

“Nếu thế, ta đi nghỉ trước đã.” Ninh Dạ nói xong bèn cho người dẫn mình về phòng, đi theo phía sau là Dương Nhạc và Ngự Phong Tử - coi như lão già này xui xẻo, bây giờ Ninh Dạ không chịu cho lão ta đi.

Thấy Ninh Dạ cứ thế bỏ đi, đám người nhìn nhau khó hiểu.

Lê Sơn Hà nhíu mày, hỏi Dung Thành: “Dung thiếu gia, ngươi tiếp xúc với Ninh Dạ khá nhiều, người này vẫn luôn hành xử ương ngạnh như vậy sao?”

Dung Thành khẽ lắc đầu: “Đa số những lần ta gặp hắn là ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc của Văn Ngưng, đôi bên chỉ quen biết chứ không phải thâm giao. Nhưng khi ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc, hắn không thể hiện mình như vậy.”

Dương Tử Thu hừ một tiếng, mở quạt lắc nhẹ vài cái: “Còn phải hỏi à, đương nhiên là gần đây đường làm quan rộng mở, càng ngày càng kiêu ngạo chứ sao.”

Nhạc Lăng Không cũng hừ một tiếng: “Để xem hắn đắc ý được tới khi nào.”

Nói xong quay lại mỉm cười với Hà Nguyên Thánh: “Mời Hà thiếu gia đi theo ta, ta đã chuẩn bị riêng một phòng hảo hạng cho Hà thiếu gia.”

Hà Nguyên Thánh sắc mặt nghiêm nghị: “Có cô nương không?”

“Sẽ chuẩn bị ngay lập tức!”

Nhạc Lăng Không sắp xếp cho Ninh Dạ một căn phòng kém cỏi nhất.

Không có sân, thậm chí chỉ là nhà lợp cỏ tranh.

Ninh Dạ hoàn toàn không để ý tới chuyện này, ngược lại còn rất hài lòng.

Y kéo ghế dựa, cứ thế thản nhiên thưởng thức Nguyên Cực Thần Quang không tay.

Dương Nhạc không thể nhịn nổi: “Tuần tra viên, tên Nhạc Lăng Không này thật quá đáng, hắn dám làm vậy với ngài rõ ràng là cố tình sỉ nhục ngài.”

“Ừ, ta biết.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Dương Nhạc không hiểu.

Nhưng vẫn trả lời: “Chưa tới xem nhưng theo ta được biết bọn họ ở phòng bên trong, nơi đó đều là phòng hảo hạng.”

“Vậy là đúng rồi, vì sao Nhạc Lăng Không đối xử với bọn họ như vậy?”

Dương Nhạc ngớ người, đột nhiên hiểu ra: “Bọn họ liên minh với nhau?”

Hiển nhiên uy danh của Ninh Dạ quá lớn khiến những người khác e ngại, vì vậy trước khi y tới, bọn họ đã quyết định liên minh với nhau đối phó Ninh Dạ, sau đó mới tranh đấu nội bộ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 375: Đặc biệt là Ngự Phong Tử.



Ninh Dạ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sai. Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta lại để cho Hà Nguyên Thánh đứng về phía bọn họ hay chưa?”

Nghĩ lại những lời Ninh Dạ đã nói và tình hình lúc trước, đương nhiên Dương Nhạc đã hiểu: “Bọn họ đều cho rằng chỉ cần được Hà thiếu gia ủng hộ thì mình sẽ nắm chắc chức Huyền Sách Sứ trong tay, cứ như vậy chắc chắn nội bộ sẽ có tranh chấp, không thể đoàn kết được nữa. Thủ đoạn rất hay!”

Một Hà Nguyên Thánh đã phá tan cục diện liên thủ của bốn người, Dương Nhạc cũng thật lòng bái phục.

“Nhưng dù sao Hà thiếu gia cũng là Hà thiếu gia, vạn nhất...” Dương Nhạc do dự nói.

“Hắn là cái quái gì!” Ninh Dạ coi thường: “Chuyện trong Hắc Bạch thần cung, hắn có thể quyết định từ lúc nào? Chưởng giáo có thể cho phép con trai mình hoành hành bá đạo nhưng xưa nay không cho hắn quyền xử lý sự việc. Vừa vặn ngược lại, người được hắn đề cử chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không chấp nhận!”

Địa vị và cách hành xử bá đạo của Hà Nguyên Thánh khiến mọi người có một ảo giác, đó là hắn có thể quyết định tất cả.

Nhưng sự thật là Hà Nguyên Thánh chỉ có thể quyết định mình hắn.

Thân phận con trai chưởng giáo là tấm bình phong vô địch của hắn, không ai dám động đến hắn.

Nhưng tăng phòng ngự quá nhiều, kết quả là lực tấn công thiếu hụt quá lớn.

Hễ là người có chút thực lực và địa vị trong Hắc Bạch thần cung, chắc chắn hắn không quyết định được, không ảnh hưởng tới được.

Ninh Dạ hiểu rất rõ vấn đề của hắn, thế nên y không sợ đẩy hắn cho bất cứ đối thủ nào. Hạng người như hắn, nếu lôi kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình chứ không giúp ích được gì.

Đằng này, y và Dương Nhạc đang bàn luận hăng say, Ngự Phong Tử bên cạnh nghe mà đổ mồ hôi.

Xin các ngươi đấy, Hắc Bạch thần cung các ngươi tranh đấu nội bộ, kéo ta vào làm gì?

Ta chỉ là người ngoài mà thôi!

Ngự Phong Tử không nghĩ nổi vì sao Ninh Dạ nhất quyết kéo mình đi theo, còn không quan tâm lão ta có đồng ý hay không, thậm chí bàn luận chuyện này ngay trước mặt lão.

Lão chỉ muốn chuồn êm nhưng Ninh Dạ lại không cho lão đi.

Lúc này y nhìn sang phía Ngự Phong Tử nói: “Ngươi kinh hãi lắm à?”

Ngự Phong Tử đổ mồ hôi như mưa: “Tiểu nhân chỉ là một trưởng lão của Liệt Phong môn, thật sự không nên ở đây.”

“Nhưng ngươi đã nghe được chuyện không nên nghe, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”

Mẹ nó, là ngươi ép ta nghe.

Ngự Phong Tử mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nió: “Lão đây tuyệt đối không dám tuyệt lộ bất cứ lời nào của tuần tra viên.”

Ninh Dạ thở dài: “Ta cũng muốn tin lời ngươi, khổ nỗi mấy lời vừa rồi của ta đúng là đại nghịch bất đạo.”

Ngự Phong Tử là người thông minh, lập tức khóc ròng: “Tuần tra viên muốn lão già này làm chuyện gì cứ trực tiếp giao phó, xin đừng dằn vặt lão già này nữa.”

Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta thấy ngươi cũng thức thời, biết tiến thối, là người có thể sử dụng được cho nên mới dẫn ngươi tới đây. Ta muốn bắt hung thủ, bên cạnh lại không có ai giúp sức. Bản thân ta chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, thực lực không đủ, vì vậy mới để ý tới ngươi.”

Hóa ra chỉ muốn ta giúp ngươi ra tay bắt người thôi à?

Cái này thì không thành vấn đề.

“Nhưng Công Tôn Dạ từng là Nhân Ma, Vạn Pháp đỉnh phong, lão già này cũng không phải đối thủ.” Ngự Phong Tử nói.

“Đương nhiên không bảo ngươi đi đối phó với người mà ngươi không giải quyết được rồi. Yên tâm đi, chỉ cần nghe lời là ngươi sẽ không sao đâu.”

Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vâng, vâng!”

Đang định nói gì nữa, Ninh Dạ đột nhiên ngồi dậy trừng mắt với không trung: “Cút!”

Một chữ cút vang lên như sấm nổ bên tai, hóa thành lưỡi đao âm thanh đâm tới.

Chỉ nghe phía xa có tiếng rên, một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.

Không ngờ có người lén lút đi tới định nghe trộm bọn họ trò chuyện?

Dương Nhạc và Ngự Phong Tử kinh ngạc.

Đặc biệt là Ngự Phong Tử.

Sân sau của Huyền Sách phủ.

Hà Nguyên Thánh ngồi trên ghế chủ, sắc mặt bướng bình cao ngạo.

Hắn chịu bực bội ở chỗ Ninh Dạ, rốt cuộc cũng được phát tiết.

“Chuyện xảy ra gần đây là như vậy. Công Tôn Dạ và Công Tôn Trường Sách có thù oán, năm xưa hắn là người của thần cung, không tiện xuống tay với Công Tôn Trường Sách, bây giờ hắn trốn sang Yên Vũ lâu chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù. Vì vậy chúng ta đoán hắn còn chưa bỏ đi mà đang tìm cơ hội.” Nhạc Lăng Không nói
 
Thiên Cơ Điện
Chương 376: Thế còn ta thì sao?”



Phong Ngọc Yên lấy làm lạ: “Nếu thế sao Công Tôn Dạ còn phải ám sát đệ cửu sứ? Trực tiếp ám sát Công Tôn Trường Sách chẳng phải là xong rồi à? Với thực lực hiện tại của hắn, muốn giết Công Tôn Trường Sách đâu có khó gì?”

Dương Tử Thu phe phẩy quạt ra vẻ: “Chúng ta đã phân tích điều này. Chúng ta cho rằng bây giờ Công Tôn Dạ là người của Yên Vũ lâu, dù sao cũng bị Yên Vũ lâu khống chế. Ám sát đệ cửu sứ rất có thể là ý của Yên Vũ lâu, mục đích là trả thù Hắc Bạch thần cung vì chuyện trong Chấp Tử thành lần trước. Nếu Công Tôn Dạ giết Công Tôn Trường Sách trước sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch của Yên Vũ lâu. Công Tôn Dạ không dám trễ nải chuyện Yên Vũ lâu đã giao phó, vì vậy đành phải giết đệ cửu sứ trước rồi tính sổ với Công Tôn Trường Sách.”

Phong Ngọc Yên lại chẳng dễ bị lừa như vậy: “Đệ cửu sứ đã mất bảy ngày, thời gian vừa qua vì sao hắn không xuất thủ?”

Lê Sơn Hà trả lời: “Lúc Công Tôn Dạ lộ mặt ám sát, Công Tôn Trường Sách vừa biết được tin đã lập tức triệu tập các trưởng lão trong gia tộc bảo vệ bản thân, Công Tôn Dạ không còn cơ hội ra tay.”

“Hắn tự bại lộ hay bị phát hiện trong lúc chiến đấu?” Phong Ngọc Yên hỏi Nhạc Lăng Không.

Nhạc Lăng Không ngớ người, sửng sốt trong chốc lát: “Hắn dùng bộ mặt thật trực tiếp xuất thủ.”

“Thế thì lạ rồi.” Phong Ngọc Yên nói: “Nếu hắn định ám sát Công Tôn Trường Sách sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ không cần giấu diếm thân phận à?”

Mọi người không nói gì.

Đúng là chuyện này không hợp lý, nhưng không phải không nghĩ tới mà là không muốn nghĩ.

Cuối cùng Hà Nguyên Thánh vẫn là người nói thẳng ra suy nghĩ của mọi người, hắn trực tiếp lên tiếng: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nếu Công Tôn Dạ đã là hung thủ giết đệ cửu sứ, vậy chúng ta cứ tập trung đối phó hắn là được. Cứ coi Công Tôn Trường Sách là mục tiêu, tập trung vào hắn là bắt được Công Tôn Dạ thôi.”

Phong Ngọc Yên hừ một tiếng: “Ta chỉ sợ mục đích của hắn không phải Công Tôn Trường Sách, vốn chẳng buồn để ý tới Công Tôn thế gia.”

Phong Ngọc Yên phân tích rất có lý.

Nhưng chẳng mấy chốc đã mất mặt.

Ầm!

Một cột sáng bay thẳng lên tầng mây, kèm theo đó là một tiếng hét dài: “Công Tôn Dạ, hôm nay ta phải cho ngươi có tới mà không có về!”

Công Tôn thế gia.

Thân là đại gia tộc đệ nhất Lạc thành, nơi này có trang viên diện tích lớn nhất, sang trọng nhất toàn bộ Lạc thành, được tôn là Công Tôn bán thành.

Nhưng bây giờ vùng đất phồn hoa trù phú này đã hóa thành một biển lửa.

Trên bầu trời, vài bóng người đang giao chiến, một trong số đó chính là Công Tôn Dạ.

Còn người giao chiến với hắn chính là Công Tôn Trường Sách và vài vị trưởng lão trong Công Tôn thế gia, đều là cường giả cảnh giới Vạn Pháp.

Tuy một mình đấu với nhiều người nhưng Công Tôn Dạ lại chẳng hề sợ hãi, thế công cuồng bạo: “Công Tôn Trường Sách, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Công Tôn Trường Sách lại chẳng sợ hãi: “Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi, Công Tôn Dạ. Nhưng ta sống hay chết chẳng do ngươi định đoạt. Ngươi phản bội thần cung mà còn dám xuất hiện ở đây, ngươi tưởng thần cung sẽ bỏ qua cho ngươi chắc?”

Công Tôn Dạ đã cười phá lên: “Chỉ với mấy tên này không bắt được ông đây đâu!”

“Thế còn ta thì sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Một thanh tà đao hung ác đâm ra từ trong bóng tối, vặn vẹo rung động giữa không trung, lay động như quỷ ảnh, khó lòng nắm bắt, trông rất bình thản nhưng lại biến ảo quỷ dị tới cực điểm.

“Quỷ Đao...” Công Tôn Dạ trầm giọng: “Trần huynh, không ngờ lại là ngươi!”

Đao của Quỷ Đao là âm độc nhất, hại người trong vô hình, cho dù chỉ chém bị thương một chút thôi cũng ảnh hưởng tới pháp lực vận chuyển, chiến lực bị tổn hại.

Vì vậy Công Tôn Dạ hóa thành ánh sáng, lao vọt lên trời.

Nhưng đao của Quỷ Đao đâu dễ né tránh, không ngờ trường đao màu đen kia lại hất lên, đâm vào chỗ tối, lúc xuất hiện trở lại đã ở phía sau Công Tôn Dạ, giọng nói của Trần Khánh Nguyên vang lên: “Không sai, là ta. Công Tôn huynh, ngươi và ta từng là bằng hữu, bây giờ huynh trưởng ta đây bị ngươi làm liên lụy, ta không còn cách nào khác, đành dùng cái đầu của ngươi để tự chứng minh. Kính xin Công Tôn huynh đệ lượng thứ cho ta, mượn đầu của ngươi dùng một lát!”

Quỷ đao đã chém thẳng vào đầu Công Tôn Dạ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 377: Kế của đối phương?



Công Tôn Dạ cười dài: “Nếu huynh đệ muốn những thứ khác thì dễ thôi, nhưng e là Dạ đệ vẫn phải quý trọng cái đầu trên cổ này.”

Trong lúc đang nói, đám người Công Tôn Trường Sách đã cuốn mây cuốn gió, kết hợp với Quỷ Đao cùng tấn công Công Tôn Dạ.

Đúng lúc này trên người Công Tôn Dạ tỏa ra mây mù vạn trượng, hóa thành một vệt sáng âm u, bay lên không trung.

“Ảnh độn của Ma môn?” Trần Khánh Nguyên kinh hãi hét lên.

Không ngờ Công Tôn Dạ còn biết chiêu này, chắc chắn là Công Tôn Điệp dạy hắn.

Nhưng pháp thuật Ảnh Độn thật sự quá cường đại, thậm chí Quỷ Đao của Trần Khánh Nguyên cũng không thể giữ hắn lại, đành trơ mắt nhìn Công Tôn Dạ bỏ đi. Trên bầu trời còn vang vọng tiếng nói của Công Tôn Dạ: “Chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu. Ngày mai cũng giờ này ta sẽ lại tới! Công Tôn Trường Sách, ngươi cứ cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi đi. Ha ha ha ha!”

——————————

Khi bọn phu nhân chạy tới, trận chiến đã kết thúc, chỉ nghe thấy giọng nói càn quấy của Công Tôn Dạ vọng từ phía chân trời.

Phong Ngọc Yên mất mặt, tức tới mức mặt mày đỏ chót, giậm chân mắng chửi: “Công Tôn Dạ đúng là loại không có đầu óc, đã muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì ra tay cho sớm vào, sao lại chờ chúng ta đến nơi rồi mới ra tay?”

“Hả?” Công Tôn Trường Sách trên trời nghe vậy bèn nhìn xuống dưới.

Phong Ngọc Yên trừng mắt: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Đồ rác rưởi vô dụng, bao nhiêu người đánh một mình hắn mà còn để hắn chạy mất.”

Công Tôn Trường Sách cũng là người có nhãn lực, vội vàng hạ xuống cười bồi: “Hóa ra Phong đại tiểu thư giá lâm, Công Tôn Trường Sách đã thất lễ, không thể nghênh đón từ xa.”

Phong Ngọc Yên không hề khách khí: “Nếu không vì tên rác rưởi nhà ngươi, chưa chắc Công Tôn Dạ đã phản bộ Hắc Bạch thần cung. Lần bắt giữ Công Tôn Dạ này, Công Tôn thế gia các người nhất định phải thể hiện toàn bộ thành ý. Chẳng phải Công Tôn Dạ đã nói ngày mai sẽ lại tới à? Nếu thế ngươi không cần các trưởng lão trong gia tộc bảo vệ, đứng một mình ở bên ngoài chờ hắn. Nếu không cho hắn cơ hội, chưa chắc hắn đã tới!”

Công Tôn Trường Sách nghe vậy thầm kêu khổ.

Công Tôn Dạ vừa nói tối mai hắn lại tới, bất luận thật hay giả, chắc chắn Công Tôn Trường Sách phải triệu tập cường giả trong gia tộc để ứng phó.

Bây giờ thì hay rồi, chỉ một câu của Phong Ngọc Yên đã khiến bản thân thành mồi nhử, còn không cho ai đi theo bảo vệ.

Lại nhìn sang những người khác, chỉ thấy ai nấy đều gật đầu, cảm thấy cô nàng nói có lý.

Công Tôn Trường Sách thầm lo lắng.

Ninh Dạ đã đi tới: “Công Tôn thế gia có bao nhiêu cường giả cảnh giới Vạn Pháp? Bao nhiêu tu sĩ Hoa Luân?”

Công Tôn Trường Sách cũng biết Ninh Dạ: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, trong gia tộc tại hạ có ba người cảnh giới Vạn Pháp, hai mươi người cảnh giới Hoa Luân, trong đó gia phụ có tu vi cao nhất, Vạn Pháp trung kỳ, ta là Vạn Pháp sơ kỳ, còn nhị bá cũng là Vạn Pháp trung kỳ.”

Hai người vừa giao chiến với Công Tôn Dạ vừa rồi chính là phụ thân của Công Tôn Trường Sách - Công Tôn Vô và nhị bá của hắn - Công Tôn Lập, lúc này đều tham kiến đám người Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nói: “Công Tôn Dạ không phải kẻ ngốc, cho dù hắn là Vạn Pháp đỉnh phong có thể lấy một địch ba, nhưng trong tình huống biết rõ Quỷ Đao Vương cũng có mặt mà hắn dám lớn tiếng tuyên bố ngày mai lại tới, e là chuyện này còn có vấn đề. Huống hồ, nếu hắn đã nói tối mai sẽ tới, như vậy Công Tôn Trường Sách có ở một mình hay không, thật ra đều không quan trọng.”

Công Tôn Trường Sách vui mừng: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Phong Ngọc Yên lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ: “Ngươi đang nói giúp Công Tôn Trường Sách?”

Đúng là nội dung của viên Lưu Ảnh thạch sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Phong Ngọc Yên nhưng cũng là con dao hai lưỡi, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả cho Ninh Dạ.

Đầu óc của Phong Ngọc Yên tỉnh táo hơn Hà Nguyên Thánh nhiều, Hà Nguyên Thánh chỉ là da mặt dày ‘không buồn để ý’, cùng lắm thì bị cha đánh cho một trận, Phong Ngọc Yên lại chắc chắn Ninh Dạ tự có chừng mực.

Ninh Dạ nói: “Ta chỉ nói với ngươi, cách làm của ngươi là vô nghĩa. Nếu ngươi nhất quyết làm vậy, e là ngược lại còn trúng kế của đối phương?”

Kế của đối phương?
 
Thiên Cơ Điện
Chương 378: Phải làm thế nào mới ổn?



Trên bầu trời bỗng có một người hạ xuống, thân thể cao ráo, toàn thân như trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng tỏa ra khí thế âm u quỷ dị, chính là Quỷ Đao - Trần Khánh Nguyên: “Ngươi nghĩ Công Tôn Dạ có quỷ kế gì?”

Ninh Dạ cúi người: “Tham kiến Quỷ Đao Vương.”

“Ninh tuần tra viên không cần đa lễ, nói đi.”

Ninh Dạ đã nói: “Đúng vậy, ta cho rằng hành động của Công Tôn Dạ có vấn đề. Nếu hắn muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì có thể làm từ lâu rồi, sao phải ra tay vào lúc này. Còn nữa, Công Tôn Điệp ở đây? Rõ ràng cô ta và Công Tôn Dạ cùng ám sát đệ cửu sứ, vì sao lần này lại không xuất hiện?”

Trần Khánh Nguyên trầm ngâm một chút: “Ý của ngươi là...”

“Chắc chắn Công Tôn Điệp cũng có mặt. Cô ta không xuất hiện là vì cô ta biết hôm nay sẽ có ai ở đây, thực lực của cô ta chưa chắc đã tránh khỏi sự truy sát của ngài. Thế nên mới có chuyện Công Tôn Dạ xuất thủ một mình. Nói cách khác, từ đầu Công Tôn Dạ đã không định g**t ch*t Công Tôn Trường Sách, mục đích của hắn không phải chuyện này.”

“Vậy mục đích của hắn là...”

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chư vị có biết ta và Công Tôn Điệp kết thù ra sao không?”

Mọi người cùng nhìn sang phía Lao Huyền Minh.

Thân thể Lao Huyền Minh run rẩy, đột nhiên hiểu ra: “Điệu hổ ly sơn! Chắc chắn là vậy, Công Tôn Dạ cố ý nói tối mai tới giết Công Tôn Trường Sách là để chúng ta bảo vệ hắn, chắc chắn hắn có mục đích khác, giở lại trò cũ!”

“Mẹ nó, lại bị tên Ninh Dạ này đoạt mất thanh danh rồi.”

Phòng khách quý trong Huyền Sách phủ, Hà Nguyên Thánh nổi giận đùng đùng.

Dương Tử Thu vẫn rất tỉnh táo, phe phẩy quạt giấy: “Nhưng ít nhất hắn nói không sai. Công Tôn Dạ không ra tay sớm hơn hay muộn hơn mà hành động ngay lúc này, đúng là rất đáng nghi ngờ, chắc hắn còn mục đích khác. Có lẽ... đây mới là nhiệm vụ thật sự mà Yên Vũ lâu giao cho hắn.”

Phong Ngọc Yên đã hỏi Nhạc Lăng Không: “Trong Lạc thành này có gì có giá trị không?’

Nhạc Lăng Không trả lời: “Ngoại ô của Lạc thành có một thung lũng, ở đó có Vô Độc chu mẫu, là nơi sản xuất tài liệu giải độc; trong thành có sông Ngân Nguyệt, dưới sông có Thủy Linh chân, trấn áp thủy thổ bát phương; phía tây thành có Linh Lung tháp, bên trong khảm Bát Bảo Lưu Ly châu, có thể chiếu sáng vạn hoa; ngoài ra còn có khu mỏ quặng, rừng Tử Trúc, đều là tài nguyên hiếm có...”

Nhạc Lăng Không giới thiệu một loạt, Lạc thành là nơi địa linh nhân kiệt, sản vật phì nhiêu phong phú, có không ít đồ tốt hiếm có, khiến mọi người nghe mà đau đầu.

Phong Ngọc Yên bất đắc dĩ nói: “Nhiều nơi như vậy, nhiều chỗ tốt như vậy, làm sao phái người bảo vệ tất cả được?”

Ngay lúc này Dung Thành lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta lại cảm chuyện này rất đơn giản.”

Hả?

Mọi người cùng lấy làm lạ nhìn hắn.

Dung Thành đã nói: “Không thể không thừa nhận Ninh Dạ tuy không phải thiên tài tu hành nhưng lại là thiên tài âm mưu. Có lúc ngươi không thấy rõ một chuyện phát triển ra sao, như vậy cách tốt nhất là tìm ra người thấy rõ tất cả những điều này.”

Mọi người nghe vậy hai mắt sáng rực lên.

Phong Ngọc Yên đã nói: “Ý của ngươi là... tập trung vào Ninh Dạ? Ngươi cho rằng hắn sẽ tìm ra mục tiêu thật sự của Công Tôn Dạ?”

Dung Thành đáp: “Không phải ta cho rằng hắn sẽ tìm ra, ta cho rằng hắn đã tìm ra!”

Mọi người nghe vậy thầm hít một hơi lạnh.

Nếu thế, trận đấu còn chưa bắt đầu mà thực chất mọi người đã thua.

Chẳng trách Ninh Dạ bình tĩnh như vậy, còn chẳng buồn để ý tới Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh cũng cuống lên: “Không được không được, tuyệt đối không thể để hắn thắng được, ta không muốn thua hắn, phải phái người để ý tới hắn.”

Sửa sang lại ống tay áo, Phong Ngọc Yên đi tới trước gương nặn ra một gương mặt tươi cười, sau đó ra vẻ yêu kiều quyến rũ đi ra ngoài.

Vừa tới cửa phòng đã thấy Dương Nhạc canh giữ bên ngoài.

Thấy Phong Ngọc Yên đến, Dương Nhạc mỉm cười: “Tuần tra viên đang tu hành, không tiện gặp khách. Ngài ấy đã dặn thuộc hạ, nếu thấy Phong tiểu thư tới thì chuyển lời cho Phong tiểu thư, ngài ấy thích Phong đại tiểu thư trong Vân Tiêu Phi Xa hơn Phong đại tiểu thư hiện giờ. Nếu tính Phong đại tiểu thư bớt tính toán đi một chút, thêm chút chân tình, có lẽ sẽ tốt hơn!”

Phong Ngọc Yên tức giận hờn dỗi: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 379: Có biết đại khái là phương diện nào không?”



Sáng sớm hôm sau.

Phong Ngọc Yên lại tới tìm Ninh Dạ nhưng phát hiện y đã đi ra ngoài.

Sau khi biết Ninh Dạ ra ngoài, Phong Ngọc Yên cười lạnh: “Ngươi nghĩ làm vậy thì thoát được ta sao? Hừ, vạn tượng vô tung, ngọc dẫn hương điệp, lên!”

Một con bươm bướm nho nhỏ màu hồng đã bay từ trong tay áo cô ra, lượn vài vòng trên không trung rồi bay ra phía ngoài.

Phong Ngọc Yên đi theo Ngọc Dẫn điệp, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ trong Lạc thành, tiếp tục đi một quãng nữa rồi tới trước một tòa tháp.

Lung Linh tháp!

Lung Linh tháp chính là chí bảo trấn thành của Lạc thành, cũng là trung tâm của trận pháp bảo vệ Lạc thành, bản thân nó cũng là một kiến trúc đặc sắc.

Đứng trên cao dõi mắt nhìn quanh có thể chứng kiến tất cả cảnh sắc khắp bốn phương trong Lạc thành.

Thời khắc này, Phong Ngọc Yên thấy Ninh Dạ đang ngồi trên tháp, dẫu bận nhưng vẫn ung dung chơi đàn.

Kỹ thuật đánh đàn của y là được Trì Vãn Ngưng dạy, trình độ tạm được, đàn cầm cũng chỉ là loại bình thường, âm thanh không mấy du dương, nhưng thống thiết như ẩn chứa nhu tình, không biết có phải đang nhớ nhung Trì Vãn Ngưng ở tận Cửu Cung sơn xa xôi hay không.

Phong Ngọc Yên thấy vậy bèn đi tới bên cạnh Ninh Dạ, ngồi xuống: “Còn tưởng ngươi trốn chỗ nào, hóa ra là ở đây. Nói vậy ngươi cho rằng mục tiêu thật sự của Công Tôn Dạ là ở đây?”

Cô biết Ninh Dạ đã đoán ra suy nghĩ của mình cho nên dứt khoát không vòng vo với Ninh Dạ.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý tới cô, chỉ tiếp tục đánh đàn.

thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thầm tức giận: “Này, nói gì đi chứ!”

Tiếng đàn của Ninh Dạ thong thả nhưng càng lúc tấu nhạc càng gấp gáp, khúc nhạc cũng từ thống thiết hóa thành du dương rồi lại cao vút lên kịch liệt, dần dần có âm thanh hào hùng.

Tới cuối cùng đột nhiên giơ ngón tay búng một cái, tiếng đàn cầm hóa thành vô số lưỡi đao bay lên không trung, hóa thành một luồng sát khí lạnh lẽo như muốn phá tan trời cao.

Đao khi thật sắc bén.

Phong Ngọc Yên thầm kinh ngạc.

Với tu vi hiện giờ của Ninh Dạ, phát huy được uy lực như vậy chứng tỏ thực lực của y không hề thấp.

Đàn xong khúc nhạc này, Ninh Dạ đặt hai tay lên dây đàn, tiếng ngâm nga ngừng hẳn.

Sau đó y mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngọc Yên: “Ta biết vì sao ngươi theo dõi ta, nhưng ta cũng có một câu hỏi. Ngươi làm vậy vẫn là để giúp Dương Tử Thu à?”

Phong Ngọc Yên không ngờ y lại hỏi câu này, cô ngây người một lát rồi cắn răng nói: “Không liên quan gì tới hắn.”

Kể từ khi Dương Tử Thu nịnh bợ Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên đã không còn hứng thú giúp đỡ hắn nữa rồi.

Mọi việc cô làm bây giờ không phải giúp người khác mà là đang giận dỗi, nhất quyết muốn tranh đấu với Ninh Dạ.

“Thế còn Hà Nguyên Thánh thì sao? Hắn chọn giúp ai?” Ninh Dạ lại hỏi.

“Này, bây giờ đang là ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi hỏi ta.”

“Trả lời câu hỏi của ta trước rồi ta sẽ trả lời ngươi, xem như làm hòa nhé?”

Giọng nói bình thản nhưng ngữ điệu rất chân thật, Phong Ngọc Yên bị khí thế của y chấn nhiếp, không tự chủ được nói: “Được! Hắn còn chưa lựa chọn. Thật ra gã béo ấy không phải hạng ngốc, muốn được thuận lợi mọi bề đây mà. Quan trọng nhất là hắn đã cá cược với ngươi, vì vậy không chọn lựa, bất cứ ai trong bốn người thắng cũng coi như hắn thắng. Nếu lựa chọn, vạn nhất người được chọn thua chẳng hóa ra hòa à?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đúng là không quá ngu. Một câu hỏi cuối cùng: “Rốt cuộc giữa Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành và Đông Kỳ Sứ có chuyện gì?”

“Hình như có liên quan tới chuyện tu hành của kỳ sứ, nghe nói kỳ sứ tu vi thông tiên, còn có thần thông huyền thiên triệt địa nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng. Nếu nhược điểm này bại lộ sẽ rất bất lợi đối với Đông Kỳ Sứ.”

Đây đúng là bí mật rất lớn.

Đông Kỳ Sứ là người giỏi đột thuật nhất thần cung, trên thế giới này có không ít người mà hắn không đánh được, nhưng không mấy ai giết được hắn.

Năm xưa Đông Kỳ Sứ giao chiến với Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông từng mai phục hắn vài lần nhưng hắn vẫn thoải mái bỏ trốn, thậm chỉ cả đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng không làm gì được hắn. Vô Thiên Thần Độn thuật của hắn thông thạo độn thuật trong thiên hạ, riêng chuyện bỏ chạy, không ai sánh được với hắn.
 
Back
Top Bottom