Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 330: Khâu Mộng Sơn kinh hãi.



Lớp vỏ sắt tróc ra, để lộ ánh sáng lấp lánh như sao bên trong trụ sắt.

“Tinh Đàm kim! Không ngờ bọn chúng dùng Tinh Đàm kim chế thành giá hàng! Hóa ra đồ tốt ở đây.” Công Tôn Điệp cười ha hả.

Tinh Đàm kim là một thứ kim loại cực kỳ hiếm có, nghe nói nó do sao băng trên trời chế tạo thành, số lượng rất ít, quý giá hơn Dương Viêm kim mà Ninh Dạ dùng để chế tạo con rối không biết bao nhiêu lần.

Không ngờ giá hàng trong kho bảo vật của Yên Vũ lâu lại được chế tạo từ Tinh Đàm kim, bên ngoài bọc một lớp sắt bình thường.

Chỉ riêng thứ này đã có giá trị hơn hẳn tất cả pháp bảo tài nguyên trên giá hàng.

Nếu Công Tôn Điệp không cẩn thận, chắc đã bỏ qua.

Hai cô gái vui mừng, cùng ra tay phá lớp bỏ sắt, dỡ bỏ tất cả giá hàng, bỏ vào trong túi.

Sau khi xong việc, hai cô gái đi ra khỏi kho bảo vật, vừa bước ra đã thấy dưới đất có một con rối Thần Cơ nhô lên, chính là Thiên Cơ.

“Thiên Cơ?” Trì Vãn Ngưng vui mừng, Thiên Cơ đưa Tri Vi giới cho Trì Vãn Ngưng: “Bảo vật đã vào tay, tiến hành theo kế hoạch.”

Trì Vãn Ngưng cười to: “Tuyệt quá!”

“Tốt lắm, tiếp theo tới phiên chúng ta ra trận rồi.” Công Tôn Điệp cười nói.

“Đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, hóa thành một luồng lửa bay lên không trung.

Sau đó hai cô gái không đi khỏi mà lặng lẽ chờ đợi trong Sương Nguyệt phường.

Không bao lâu sau, chỉ nghe tiếng cảnh báo vang lên ầm ầm bên ngoài.

Tâm thần hai cô gái cùng chấn động, biết đã có người đến.

Quả nhiên không bao lâu sau, hai bóng người lao vào trong Sương Nguyệt phường, chính là Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ.

Thấy Trì Vãn Ngưng, Khâu Mộng Sơn ngớ người: “Sao ngươi cũng ở đây?”

Công Tôn Điệp huyễn hóa thành Lâm Sinh Kiều đã nói: “Khởi bẩm đại đô sứ, Vãn Ngưng đã biết thân phận của thuộc hạ cho nên muốn gặp đại đô sứ.”

“Bây giờ không có thời gian nói chuyện này.” Khâu Mộng Sơn quát lớn: “Mau thu dọn tất cả mọi thứ, theo ta rời khỏi đây. Trì Vãn Ngưng, thân phận của ngươi chưa bại lộ, đừng ở đây lâu, mau đi đi.”

“Đã thu dọn xong.” Công Tôn Điệp trả lời.

Trì Vãn Ngưng thì liếc mắt nhìn Công Tôn Dạ rồi mới nói: “Đại đô sứ, nghe tiếng cảnh báo bên ngoài, có phải lúc vào thành ngài đã bị Hắc Bạch thần cung phát hiện rồi không?’

“Lũ Mộc Khôi tông chó chết, bán đứng ông đây. Sau khi giải quyết xong chuyện này chắc chắn phải tới cho chúng một bài học.” Vừa nghe câu này, Khâu Mộng Sơn mắng chửi liên tục.

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Bây giờ nói mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì nữa, chuyện cấp bách trước mắt là làm cách nào rời khỏi. Chấp Tử thành đã mở đại trận, tình hình của đại đô sứ có vẻ không tốt, e là khó mà đi được.”

“Hả?” Khâu Mộng Sơn nhìn sang phía Trì Vãn Ngưng: “Câu này của ngươi là có ý gì?”

Hắn bị Tử Lão giam cầm thực lực, nhưng thời gian giam cầm có hạn, chỉ cần khôi phục thực lực là có thể trốn thoát.

Vấn đề là lũ chó chết Nguyên Mục Dã ngang nhiên hét lớn tên Khâu Mộng Sơn, chỉ cần tu sĩ Hắc Bạch thần cung bảo vệ trong thành không phải loại ngu ngốc, chắc chắn sẽ gọi cứu viện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám tu sĩ kia còn chưa giết tới - bọn họ không phải đối thủ của Khâu Mộng Sơn, giết tới chỉ là tự tìm đường chết, chẳng bằng bảo vệ đại trận, không cho hắn trốn thoát.

Tính toán thời gian, một nén hương chắc cũng đủ cho cứu viện của Hắc Bạch thần cung chạy tới. Chỉ cần bất cứ ai trong số nguyên lão chạy tới, đã đủ cho Khâu Mộng Sơn chịu khổ rồi.

Vì vậy Khâu Mộng Sơn đành hy vọng phản ứng của bọn họ hơi chậm một chút.

Chỉ cần Hắc Bạch thần cung chậm trễ một chút thôi, mình có thể phá trận bỏ trốn.

Nhưng Trì Vãn Ngưng đã phá tan ảo tưởng của hắn, cô nói: “Trước khi hành động, Ninh Dạ đã đặn dò Hắc Bạch thần cung tăng cường thủ hộ trong Chấp Tử thành, chuyển Định Xuyên thạch đến. E là với thực lực của đại đô sứ, nếu không có đủ thời gian, chắc cũng không thể phá trận ra ngoài.”

Cái gì?

Trong lòng thầm hoảng sợ, Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Ngươi đã biết từ trước đúng không?”

“Đúng, ta đã biết từ trước.” Trì Vãn Ngưng trả lời.

“Sao không nói sớm?” Khâu Mộng Sơn nắm thẳng lấy cổ Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Nếu ta nói sớm hơn, làm sao đòi thuốc giải ở chỗ ngươi được? Đại đô sứ, đưa thuốc giải Tam Thi đan cho ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sót rời khỏi Chấp Tử thành.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 331: Cửu Cung sơn.



Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.

Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.

Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy h**p ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”

“Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”

Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”

Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”

“Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.

“Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.

“Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”

Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”

Khâu Mộng Sơn biến sắc.

Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”

“Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.

“Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.

Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.

Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”

Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.

Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”

Trì Vãn Ngưng không đoán sai.

Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.

Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.

“Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”

Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”

Thần Mộc phường?

Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?

“Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”

“Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy h**p cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”

——————————————————

Bên ngoài Cửu Cung sơn.

Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”

Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.

Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.

Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp g**t ch*t. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.

Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 332: Cửu Vĩ Yêu Hồ 1



Chính là Cừu Bất Quân.

Ông nhìn thi thể chất đống dưới đất, khẽ mỉm cười, cũng vào theo.

Tầng thứ chín của thiên lao.

Đây là nơi Hắc Bạch thần cung giam giữ trọng phạm.

Một lão già như bộ xương khô đang bị khóa ở đây, toàn thân hắn không khác gì bộ xương khô đét, chỉ có một lớp da già nua nhăn nheo bọc bên ngoài, thân thể bị từng sợi xích phù văn huyền ảo lấp lánh ánh sáng khóa chặt, lão già này không khác gì người chết, nằm dưới đất không hề nhúc nhích.

Trong phòng giam đối diện với lão già này, không ngờ còn có một thư sinh, có vẻ hắn được đối xử tốt hơn lão già khô đét ấy nhiều, trong ngục mà vẫn có bàn đọc sách, trên bàn đốt đèn, đang đọc sách dưới ánh đèn.

Phòng giam bên cạnh là một cô gái yêu kiều quyến rũ, không ngờ sau lưng lại là một cái đuôi dài trắng như tuyết, đang quét tới quét lui không ngừng.

Đột nhiên, thư sinh kia hơi động, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Ồ? Chẳng trách hôm nay trên trời có điểm lạ, có loạn tượng nảy sinh. Giới lão quỷ, ngày tốt của ngươi sắp tới rồi.”

Lão già xương khô trên mặt đất mở hét hai mắt, rõ ràng là khô héo sắp chết nhưng ánh mắt lại toát ra sát khí vô biên, ý chí trào dâng mãnh liệt trong lòng, đã cười rộ lên: “Được, được lắm! Rốt cuộc mấy thằng nhãi Mộc Khôi tông cũng biết đường tới cứu ông đây.”

Nói xong không ngờ lại ngồi bật dậy, khí thế toàn thân đột nhiên bành trướng, chỉ thấy sợi xích phù văn bùng sáng, trói chặt lão già lại. Lão già kia kêu lên đau đớn, khí thế lại bùng lên, thân thể phình to như quả bóng cao su bị thổi khí.

“Nhưng vẫn thấp thoáng nguy cơ.” Thư sinh lắc đầu nói.

“Không sao, dù thế nào vẫn có nguy hiểm chứ.” Giới Như Sinh không hề e ngại, chỉ cần trốn khỏi thiên lao này, có gặp nguy hiểm thì đã sao?

Một khắc sau, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đã xuất hiện.

Hai người lao tới trước nhà tù nhốt lão già, quỳ xuống nói: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh tham kiến Như Sinh Lão Tổ!”

Giới Như Sinh nhìn bọn họ một lúc rồi cười ha hả: “Hóa ra là hai tên tiểu quỷ các ngươi, bây giờ đã là Bố Quỷ và Chỉ Quỷ rồi cơ à? Liêu Giang Thành thì sao? Hắn thành Vân Quỷ rồi chứ?”

Nguyên Mục Dã trả lời: “Trăm năm trước Liêu sư huynh khiêu chiến Vân quỷ thất bại, đã mất. Vân Quỷ đương nhiên là Tử Lão sư đệ, bây giờ đang trấn thủ bên ngoài.”

Giới Như Sinh lắc đầu: “Chưa từng nghe tới người này.”

Hà Giang Minh trả lời: “Như Sinh Thiên Thi không biết cũng không có gì là lạ, Tử Lão sư đệ mới nhập môn hơn hai trăm năm.”

Hai trăm năm đã thành Vân Quỷ? Xem ra Mộc Khôi tông lại có một thiên tài tuyệt đỉnh rồi.” Giới Như Sinh cười ha hả: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, mau thả ta ra nào!”

Nguyên Mục Dã nói: “Lão tổ đừng vội, nơi này có cấm chế tầng tầng lớp lớp, mỗi bước là nguy cơ chết người, còn bố trí Thiên Âm trận, một khi lão tổ thoát khốn, toàn bộ Hắc Bạch thần cung sẽ biết tin. Chuyện cấp bách trước mắt là giúp lão tổ khôi phục tu vi, có thể ngăn cản Hà Sinh Mặc và Lôi Trường Sinh.”

Vừa nói, Nguyên Mục Dã vừa lấy ra một vật, là một chiếc quạt mặt quỷ.

Chiếc quạt rung động, chỉ thấy vô số oan hồn lệ quỷ gào thét lao về phía Giới Như Sinh, Giới Như Sinh há to miệng, không ngờ lại nuốt sạch tất cả oan hồn này, gào thét điên cuồng: “Chưa đủ!”

“Vậy thì mau lên!” Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể vốn phình to như quả cầu khí khô quắt trở lại, nhưng càng ngưng tụ hùng hậu, từng luồng lực lượng hắc ám âm u tuôn trào, xiềng xích phù văn dần dần mất hiệu quả, nhưng nó vẫn rất dẻo dai, Giới Như Sinh không thể giãy đứt được.

Thư sinh thấy vậy lắc đầu: “Tỏa Long liên là một thân vật trong thiên hạ, được chế tạo từ mảnh vỡ Tàng Thiên Ngục năm xưa, đâu dễ giãy đứt. Lão huynh phải cố lên!”

Nguyên Mục Dã cười ha hả: “Chúng ta đâu có muốn thoát khỏi Tỏa Long Liên.”

Hắn đột nhiên nắm quyền, khói đen bùng lên trong cơ thể Giới Như Sinh, vô số oan hồn cùng kêu gào trong cơ thể lão ta. Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể bất giác run lên lẩy bẩy: “Các ngươi... dám....”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 333: Cửu Vĩ Yêu Hồ 2



“Xin lỗi.” Hà Giang Minh lạnh nhạt nói: “Mộc Khôi tông không cần thêm một vị lão tổ, kính xin lão tổ hy sinh bản thân, giúp đỡ cho chúng ta.”

Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy vô số oan hồn kia đã dung hợp thành một thể, cực kỳ hung ác kinh khủng, nuốt trọn nguyên thần Giới Như Sinh, hóa thành oán niệm vô biến quấn lấy lão ta. Thân thể Giới Như Sinh nhanh chóng khô cạn, thậm chí quần áo da dẻ cũng tan rã.

Cuối cùng chỉ còn một khúc xương đen kịt lơ lửng trên không trung, oan hồn hung ác kia ‘ bộp’ một tiếng tiêu tan, hóa thành từng điểm đen rơi vào khúc xương.

Sau khi Giới Như Sinh tử vong, cuối cùng lão ta cũng thoát khỏi Tỏa Long liên, cùng lúc, tiếng cảnh báo lập tức vang lên.

Nguyên Mục Dã vẫy tay một cái, khúc xương đen tới tay, hắn hưng phấn nói: “Ác Niệm Sát Cốt... xong rồi.”

“Ha ha ha ha! Hành động lần này chẳng hề thiệt thòi, thành công rồi, đi!” Hà Giang Minh cười to, hắn và Nguyên Mục Dã lao ra khỏi thiên lao.

Trong nhà lao kia, thư sinh khẽ lắc đầu: “Ta đã nói rồi mà, chuyện này có nguy cơ, ngươi lại không tin.”

Nữ hồ ly kia cười lạnh: “Tiên môn chó má, chẳng ai có nhân tính, còn chẳng bằng yêu tộc ta.”

Vừa dứt lời lại thấy có một người đi vào.

Cừu Bất Quân chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào, thư sinh và cô gái hồ ly kia thấy vậy đều ngạc nhiên.

Thư sinh lấy làm lạ nhìn Cừu Bất Quân: “Ngươi là ai?”

Trong lúc đang nói hắn bấm ngón tay, sắc mặt càng ngày càng kỳ quái: “Không ngờ lại không tính được lai lịch của ngươi.”

Cừu Bất Quân nhìn nhà lao trống rỗng của Giới Như Sinh, lại nhìn sang Tỏa Long liên không khóa thứ gì kia, thổn thức một tiếng: “Ta cũng không ngờ trong tầng chín thiên lao này ngoài Giới Như Sinh còn có hai vị đại năng Thần Cơ Thư Sinh và Cửu Vĩ Yêu Hồ. Thần Cơ tiền bối, ngươi không cần tính toán về ta nữa, nếu ngươi có thể tính ra lai lịch của ta, ta đã sớm bị Hắc Bạch thần cung bắt lại chiền xào hầm luộc rồi.”

Nói xong giơ tay lên, trong tay xuất hiện một vật.

Thấy vật này, Thần Cơ Thư Sinh và Cửu Vĩ Yêu Hồ cùng kinh hãi: “Thiên Cơ điện? Hóa ra ngươi là người của Thiên Cơ môn?”

Lúc này khi Thiên Cơ điện xuất hiện, Tỏa Long liên đột nhiên phát ra một tiếng ‘ong’ trong trẻo, đó là tiếng hô đầy vui mừng, hưng phấn vì mình đã tìm thấy bản thể.

Chỉ có điều nó không trở về Thiên Cơ điện ngay, trên người lóng lánh ánh sáng phù văn, như đang giãy dụa.

Cừu Bất Quân đã hiểu: “Từng bị Hắc Bạch thần cung luyện chế, đây là cách điều khiển cũng là thủ đoạn hạn chế, vì vậy không thể trở lại ngay lập tức. Ài, dẫu sao cũng là vì...”

Ông không nói nốt đoạn sau, đương nhiên là vì ông vốn không phải chủ nhân của Thiên Cơ điện, vì vậy không thể phát huy hết uy lực của Thiên Cơ điện.

Mộc Khôi tông đã rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào khắp nơi trong thiên lao, vì vậy Ninh Dạ đã sớm biết Giới Như Sinh bị khóa bằng Tỏa Long liên. Y phải ở bên ngoài chủ trì đại cục, không thể tới thu Tỏa Long liên, đành nhờ Cừu Bất Quân, định nhân cơ hội này lấy Tỏa Long liên đi, tiện thể chứng minh Ninh Dạ không phải chủ nhân của Thiên Cơ điện - khi Tỏa Long liên bị trộm, Ninh Dạ vẫn ở cạnh Nhạc Tâm Thiện.

Nhưng Ninh Dạ và Cừu Bất Quân đều không ngờ Tỏa Long liên sau khi bị luyện chế lại khó thu lại như vậy.

Lúc này Cừu Bất Quân ra sức thôi thúc nhưng không thu được, trong lòng cũng thấy sốt ruột.

Ông biết thời gian cấp bách, bây giờ tiếng cảnh báo đã vang lên, chắc Hà Sinh Mặc và đại nguyên lão Lôi Trường Sinh đang chạy tới. Chắc chắn tam quỷ của Mộc Khôi tông sẽ không ham chiến, trong tình huóng này, ông không có nhiều thời gian.

Không ngờ Thần Cơ Thư Sinh lại lắc đầu: “Hắc Bạch thần cung đâu có dùng Tỏa Long liên đối phó với ta, nếu ta muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”

Cừu Bất Quân sửng sốt, lúc này mới nhớ theo lời đồn thì năm xưa Thần Cơ Thư Sinh gây ra một sai lầm lớn, hắn rất hối hận nên tình nguyện bị nhốt trong thiên lao.

Chính vì vậy tuy hắn là trọng phạm nhưng được đối xử không tệ, Hắc Bạch thần cung không quá hà khắc với hắn.

Cửu Vĩ Yêu Hồ đã cười nói: “Hắn không muốn đi chứ ta thì muốn đi. Này, nhóc, thương lượng chút nhé? Ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi thu lấy Tỏa Long liên.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 334: Hóa ra là vậy à.



Cừu Bất Quân quan sát Cửu Vĩ Yêu Hồ, lạnh nhạt nói: “Nếu ta thả ngươi ra, e là ngươi sẽ giết ta, trực tiếp đoạt lấy Thiên Cơ điện.”

Cô gái hồ ly kia nghiêm mặt: “Nhân loại các ngươi gian xảo dị thường, lật lọng, chưa từng tuân thủ lời hứa. Yêu tộc ta có vậy đâu.”

Cừu Bất Quân ngạc nhiên, nhưng ông không thể tin tưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ như vậy được, đúng lúc này trong Thiên Cơ điện lại bùng sáng, Côn Lôn kính tự động xuất hiện từ trong Thiên Cơ điện, trên mặt kính đã xuất hiện gương mặt Ninh Dạ.

“Đáp ứng cô ta.” Ninh Dạ nói.

Cừu Bất Quân kinh ngạc.

Ông biết Ninh Dạ đang dùng Thủy Nguyệt kính liên hệ với mình.

Thủy Nguyệt kính là bảo vật mà Ninh Dạ lấy từ trong Tù Tiên cốc ra, nó là bản sao kém hơn của Côn Lôn kính, vì vậy có thể kết hợp với Côn Lôn kính đưa tin từ xa ngoài ngàn dặm, chính vì vậy Ninh Dạ cũng luôn dùng Thủy Nguyệt kính quan sát phía bên này, mãi tới bây giờ mới chủ động lên tiếng.

Ninh Dạ chỉ nói có một câu, chứng tỏ bên phía y cũng đang rất cấp bách, Ninh Dạ không dám động tay động chân nhiều.

Cừu Bất Quân cũng hạ quyết tâm nói: “Được!”

Sau đó nói với Cửu Vĩ Yêu Hồ: “Làm sao cứu được ngươi?”

Cửu Vĩ Yêu Hồ tuy không bị Tỏa Long liên khóa lại nhưng trong nhà lao này vẫn còn cấm chế cường đại khác, không dễ phá giải, với thực lực của Cừu Bất Quân, gần như không thể làm nổi.

Cô gái hồ ly kia không nói lời nào, trực tiếp xuất trảo đánh lên nhà lao, khiến cấm chế khởi động, chỉ thấy ánh sét bừng bừng, bổ vào Cửu Vĩ Yêu Hồ, đánh cho cô ta kêu gào đau đớn.

Nhưng cô nàng vẫn không buông tay, hai móng ra sức tóm lấy luồng sét kia, móng hồ ly bùng lên, phát động mọi lực lượng như cố xé tan không gian, không ngờ lại khiến cấm chế nứt ra.

Ngay khoảnh khắc sau, một cái đuôi dài tuyệt sắc đã vươn khỏi kẽ nứt.

Xoạt!

Ánh sét hóa đao hung hãn chém xuống, trực tiếp chặt đứt cái đuôi. Cửu Vĩ Yêu Hồ bị cấm chế cuồng bạo đánh về đại lao.

Cửu Vĩ Yêu Hồ lại cười ha hả: “Được rồi, mang đuôi của ta ra ngoài, trong vòng một ngày phải giao nó cho một con hồ ly.”

Cừu Bất Quân cầm đuôi hồ ly, đã hiểu thủ đoạn bỏ trốn của yêu hồ này: “Còn chuyện của ta thì sao?”

“Đơn giản thôi.” Cửu Vĩ Yêu Hồ cười hì hì, tuy toàn thân cô ta đã bị trọng thương nhưng không buồn để ý, trong cơ thể phát ra vố số ánh sáng, xông thẳng vào nhà lao, lực lượng hùng mạnh tới mức toàn bộ thiên lao lung lay như muốn sập.

Cấm chế trong phòng rất cường đại, Cửu Vĩ Yêu Hồ lại hoàn toàn không để ý tới sinh mệnh, xông lên như điên , thỏa sức phóng thích yêu lực hùng hồn của mình, tỏa ra uy áp vô biên. Cho dù đứng ngoài ngục, Cừu Bất Quân vẫn cảm nhận được lực lượng kinh khủng của yêu hồ này.

Đòn xông pha này ảnh hưởng tới toàn bộ thiên lao, kéo theo Tỏa Long liên cũng bị ảnh hưởng, chỉ thấy phù văn trên Tỏa Long Liên bị Chỉ Quỷ Hà Giang Minh xâm lấn, vốn đã ảm đạm, lúc này lại răng rắc vỡ nát.

Khi phù văn cuối cùng tan vỡ, Tỏa Long liên ầm một tiếng bay ra, tiến vào trong Thiên Cơ điện, hóa thành một khu vực thần ngục tàn tạ.

Quay sang nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ thấy cô ta đã hấp hối, xem ra không sống được bao lâu.

Cửa Vỹ Yêu Hồ hung ác nói: “Đã đưa đồ cho ngươi rồi, giờ đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa.”

Hóa ra là vậy à.

Cừu Bất Quân đã hiểu, chẳng trách Ninh Dạ lại yên tâm như vậy.

Kẻ thật sự cần lo đối phương sẽ bôi tín bội nghĩa không phải Cừu Bất Quân mà là Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Ông gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ tuân thủ lời hứa.”

Nói xong ông xoay người đi khỏi.

Nghe Cừu Bất Quân nói vậy, Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phong vân khuấy động nơi chân trời, sóng chấn động lan tỏa khắp bốn phương.

Xét theo thực lực, năm vị Thiên Cương đấu với ba vị tiên tử Vạn Hoa, đương nhiên Hắc Bạch thần cung chiếm phần thắng tuyệt đối.

Nhạc Tâm Thiện còn đích thân phát động Hắc Bạch Thiên Địa, kết hợp với vài vị nhân ma thành đại trận, vây chặt lấy đám người Vạn Hoa cốc, không cho họ rời khỏi.

Hắc Bạch kỳ trận ảo diệu muôn phương, Nhạc Tâm Thiện đích thân trấn thủ, với thực lực của đám người Lưu Vân Tiên Tôn trong lúc nhất thời cũng khó lòng phá vỡ, đang lúc âm thầm kêu khổ, xem xét xem liệu có nên bỏ qua Tri Vi giới không, đã thấy phía chân trời có một vệt sáng hỏa phù lóe lên, lần này là trực tiếp truyền tin cho Thanh Mộc Lão Tổ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 335: Đại sự quan trọng hơn!”



Thanh Mộc Lão Tổ nhận được hỏa phù lưu quang, đột nhiên biến sắc hét lớn: “Không tốt, Văn Ngưng gặp nguy hiểm, chư vị chiến đấu tiếp, ta đi một chút rồi về!”

Nói xong, không ngờ hắn bỏ mặc chiến trường, tự ý bay về phía Chấp Tử thành.

Trì Vãn Ngưng là cơ hội thăng cấp của hắn, đối với hắn, cô còn quan trọng hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán gì đó nhiều. Huống chi cho dù lấy được thần vật này, nó cũng chẳng rơi xuống tay hắn. Thanh Mộc Lão Tổ vốn dĩ ích kỷ, sao có thể vì lợi ích của tông môn mà từ bỏ Trì Vãn Ngưng được?

Lúc này hắn nhận được hỏa phù báo nguy của Trì Vãn Ngưng, chẳng buồn để ý tới gì khác, cứ thế chạy mất.

Vốn dĩ Hắc Bạch thần cung có năm vị Thiên Cương, hơn mười vị Nhân Ma, Vạn Hoa cốc không phải đối thủ.

Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện và hơn mười vị Nhân Ma bố trí đại trận phong tỏa, những người thật sự xuất thủ là Phong Đông Lâm và ba vị lão tổ. Bây giờ Thanh Mộc Lão Tổ bỏ đi, chiến trường trở thành ba chọi ba, áp lực của Vạn Hoa cốc cũng giảm mạnh.

Thấy vậy, Cố Tiêu Tiêu lén quan sát Ninh Dạ, thấy y khẽ gật đầu với mình một cái, trong lòng thầm hiểu, lập tức hét lớn: “Nhạc Tâm Thiện! Mộc Khôi tông và Khâu Mộng Sơn tới Chấp Tử thành chắc chắn là định làm loạn ở đó. Các ngươi còn ngồi đây mà đánh nữa, e là nhà cửa bị bê hết đi rồi!”

Nhạc Tâm Thiện tức giận hừ lạnh: “Tiểu nha đầu muốn chết à!”

Nói đoạn hắn phân ra một luồng thần lực hóa thành bàn tay đen kịt vô biên chộp về phía Cố Tiêu Tiêu.

Lưu Vân Tiên Tôn nhướn mày một cái, tỏa ra cả vạn dòng sông hoa, đỡ đòn của Nhạc Tâm Thiện. “Nhạc Tâm Thiện, ra tay với một đệ tử bình thường, ngươi không thấy mất mặt à? Hơn nữa đồ đệ của ta nói có gì sai? Còn tiếp tục dây dưa ở đây, bên chịu xui xẻo chỉ là Hắc Bạch thần cung các ngươi thôi. Mộc Khôi tông xuất hiện ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, chắc bọn họ đã tới từ lâu rồi, còn tính toán kỹ càng rồi mới ra tay. Vốn dĩ ta còn lấy làm lạ, vì sao bọn chúng lại cố tình để chúng ta lấy được Tri Vi giới, bây giờ ta mới hiểu. Bọn chúng muốn lấy đó làm mồi, nhử các ngươi ra tay với ta, ngăn cản các ngươi. Bây giờ ngươi với ta giao chiến ở đây là đã trúng gian kế của Mộc Khôi tông rồi!”

Nhạc Tâm Thiện thầm rùng mình, biết Lưu Vân Tiên Tôn nói có lý.

Lần hành động này, Mộc Khôi tông mới là chim sẻ, chắc chắn bọn chúng còn có âm mưu gì đó.

Nghĩ đến đây, Nhạc Tâm Thiện đã hiểu không thể tiếp tục đánh, kêu lên: “Được, chuyện hôm nay coi như thôi!”

Nói đoạn định ngừng Hắc Bạch Thiên Địa, dẫn mọi người rời khỏi.

Cố Tiêu Tiêu lại nói: “Đánh cả nửa ngày rồi, ngươi nói đi là đi được sao?”

Cái gì?

Nhạc Tâm Thiện trừng mắt với Cố Tiêu Tiêu.

Cố Tiêu Tiêu đã nói với Lưu Vân Tiên Tôn; “Sư phụ, giờ là lúc gõ cho họ một phát. Bằng không với thực lực của bên sư phụ, muốn ngăn cản bọn họ một chút, chắc chắn không thành vấn đề.”

Lưu Vân Tiên Tôn hai mắt phát sáng.

Hiện giờ tuy xét theo thực lực, bọn họ kém hơn đối thủ một chút, nhưng muốn kéo dài thời gian lại tuyệt đối không thành vấn đề.

Lưu Vân Tiên Tôn cười ha hả: “Đồ đệ ngoan thật thông minh. Nhạc Tâm Thiện, đưa một nửa đồ đạc các ngươi giao dịch với Cực Chiến đạo ra đây, xem như đền bù vì đã ra tay với chúng ta, nếu không đừng trách ta giữ khách!”

Chưa chắc bà ta đã quan tâm tới đống vật tư kia, nhưng bị Hắc Bạch thần cung đánh một trận như vậy, dù sao cũng phải trả thù một chút, trong lòng mới thoải mái.

Nhạc Tâm Thiện tức tới mức toàn thân co giật: “Hoang đường!”

Hắn đường đường thành chủ Chấp Tử thành, đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương, sao lại để Lưu Vân Tiên Tôn uy h**p như vậy được?

Lâm Lang Thiên bên cạnh đã u oán nói: “Tiểu nha đầu toàn đưa ra ý xấu.”

Tuy cô gái này cũng là một trong Cửu Thiên Tiên Nữ nhưng tính cách điềm đạm, không thích chiến đấu, thậm chí có thể nói là hơi nhát gan, nhưng lại có thiên phú kinh người, trong Cửu Thiên Tiên Nữ của Vạn Hoa cốc, tu vi đệ nhất, pháp thuật thần thông đệ nhất, nhưng vẫn luôn chán ghét chiến đấu, kinh nghiệm giao chiến thực tế lại xếp ngược từ dưới lên.

Tuy là Cửu Thiên Tiên Nữ nhưng tính cách không khác gì con gái bình thường, vì vậy lúc này còn oán trách Cố Tiêu Tiêu.

Lưu Vân Tiên Tôn cười dài một tiếng: “Nha đầu nhà ngươi thật quá nhát gan, sao phải sợ hắn? Giải!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 336: Tam Thi độc!



Sau tiếng rống này, thân thể Lưu Vân Tiên Tôn tỏa ra vạn luồng sáng, trong ánh sáng này, một thân hình rực rỡ từ từ hiện lên, không còn dáng vẻ tuổi già sức yếu nữa, không ngờ người đi ra lại là một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, đầu đội vòng hoa, thân mặc áo hoa, tay cầm trượng hoa, dưới chân là bệ đỡ từ vạn hoa, cánh hoa không ngừng rơi xuống, tạo thành một con sông dài bằng hoa, kéo dài tới tận chân trời, khí thế dâng cao, uy nghiêm tới mức không thể nhìn thẳng vào, chẳng khác gì nữ đế.

Đây mới là hình dạng thật của Lưu Vân Tiên Tôn.

Lưu Vân Tiên Tôn có thể coi là thế hệ cao tuổi nhất trong số tu tiên giả của Vạn Hoa cốc, nhưng khổ nỗi tư chất có hạn, mãi vẫn không thể đột phá cảnh giới Vô Cấu. Bà ta mong được trường sinh, không thể không phong ấn bản thân, giữ mình trong trạng thái già nua.

Nhưng khi bà ta thật sự giải phóng bản ngã, không chỉ khôi phục dung nhan năm xưa mà chiến lực còn tăng gấp bội. Chỉ có điều hành động này sẽ tiêu hao tuổi thọ của bà ta, vì vậy không dễ dàng sử dụng.

Lúc này thấy Lưu Vân Tiên Tôn tự giải phong ấn, chiến lực tăng vọt, Nhạc Tâm Thiện không khỏi cau mày.

Nhưng hắn lên tiếng đã tuyên bố, lúc này tuyệt đối không thể từ bỏ.

Đúng lúc này, một luồng hỏa phù đưa thư từ chân trời bay tới.

Lần này là đưa cho Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nhận được tin, lập tức biến sắc: “Mộc Khôi tông tập kích thiên lao!”

Bây giờ rốt cuộc hắn cũng biết mục đích của Mộc Khôi tông là gì.

Thần Mộc phường.

Đây là một cửa hàng chủ yếu bán vật liệu bằng gỗ, đa số hàng hóa trong đó đến từ Vân Tích sơn mạch. Vân Tích sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn trong khu vực Mặc châu, chủ nhân của nó chính là Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy Thanh Mộc Lão Tổ còn có một danh hiệu là Chủ Nhân Vân Tích.

Do là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng có thể coi là thiếu chủ nhân của Thần Mộc phường.

Lúc này cô trực tiếp đi vào, đám hạ nhân thấy Trì Vãn Ngưng, dồn dập hành lễ.

Trì Vãn Ngưng không nói nhiều, dẫn đám người Khâu Mộng Sơn, Công Tôn Điệp đi thẳng tới một khu rừng trúc xanh.

Trì Vãn Ngưng nói: “Rừng trúc này là do sư phụ Trì Vãn Ngưng trồng trong Thần Mộc phường, bên trong có một Thông Dẫn trúc được đưa từ dãy núi Vân Tích đến đây. Chỉ cần bước vào đây là trực tiếp xuất hiện trong dãy núi Vân Tích, dẫu là đại trận thủ hộ của Chấp Tử thành cũng không thể ngăn cản.”

Tuy chạy tới dãy núi Vân Tích hơi xa nhưng dù sao cũng tốt hơn bị bao vây trong Chấp Tử thành. Chỉ cần ra khỏi Chấp Tử thành, trời đất bao la, hắn muốn tiêu dao ra sao chẳng được?

Khâu Mộng Sơn vui mừng, kêu lên: “Được, mau dẫn ta vào!”

Trì Vãn Ngưng chỉ dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn, không nói một lời.

Khâu Mộng Sơn biết ý của cô, không nói linh tinh nữa: “Ta giải độc cho ngươi ngay đây.”

Nói xong đã huyễn hóa ra một chỉ ảnh đánh vào lưng Trì Vãn Ngưng, chỉ trong phút chốc đã điểm cả trăm ngàn phát lên Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng cảm thấy thân thể quay cuồng, một luồng độc kình u ám bộc phát trong cơ thể, chỉ chớp mắt đã quét khắp toàn thân.

Tam Thi độc!

Tam Thi độc vẫn ẩn nấp trong cơ thể nàng, không ngờ lại bị Khâu Mộng Sơn dùng thủ pháp này kích hoạt.

Khâu Mộng Sơn đã nhét một viên đan dược vào trong miệng Trì Vãn Ngưng: “Ăn đi, muốn giải độc thì đầu tiên phải khiến độc phát. Tiếp đó làm theo mệnh lệnh của ta, vận chuyển pháp lực, thần hộ khai khuyết, liệt cung nhập vị...”

Công Tôn Dạ nhìn Công Tôn Điệp một hồi, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Hỏi chơi thôi mà.” Công Tôn Điệp nhéo lên người một cái: “Nghe nói Công Tôn thượng sư xuất thân từ Công Tôn thế gia ở Nam Thủy. Công Tôn thế gia có thể coi là danh gia vọng tộc trong Mặc châu, hôm nay thượng sư hành động như vậy chẳng lẽ không sợ sẽ ảnh hưởng tới Công Tôn thế gia hay sao?”

Công Tôn Dạ lạnh nhạt nói: “Ta còn ước gì người của Công Tôn thế gia chết sạch cơ.”

Công Tôn Điệp che miệng cười nói: “Quả nhiên lời đồn không sai.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 337: Công Tôn Dạ chỉ thấy não nề.



Công Tôn thế gia là danh gia vọng tộc ở khu vực Nam Thủy, tự thành một hệ phái, tuy không phải tiên môn nhưng chẳng khác gì tiên môn. Thời điểm cường thị bọn họ còn có vài vị đại năng. Chuyện này khiến cho Công Tôn thế gia có địa vị cực cao, ngay cả Hắc Bạch thần cung cũng rất coi trọng Công Tôn thế gia.

Tuy Công Tôn Dạ xuất thân từ Công Tôn thế gia nhưng chỉ là con thứ của chi phụ, vừa là chi phụ vừa là con thứ, đương nhiên địa vị không ra sao. Nhưng Công Tôn Dạ thiên phú kinh người, từng là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn thế gia.

Lúc đó Công Tôn Dạ ý chí bừng bừng, định dùng sức mình khiến cả nhà vẻ vang. Chỉ tiếc tuy hắn có thiên phú tu hành nhưng không biết cách hành xử, luôn bị ức h**p, sau khi quật khởi lại kiêu ngạo, đã đắc tội với khá nhiều người.

Khi đó Công Tôn Dạ còn là một người trẻ tuổi si tình, có người bạn gái tương thân tương ái nhiều năm. Nào ngờ sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ cho gia tộc, lúc về lại phát hiện bạn gái bị người ta cưỡng h**p rồi g**t ch*t.

Sau khi điều tra, hắn phát hiện không ngờ hung thủ là người thừa kế thứ nhất của Công Tôn thế gia, Công Tôn Trường Sách. Thân phận địa vị hai bên cách biệt quá lớn, lại không có đủ chứng cứ, Công Tôn Dạ tố cáo nhiều lần mà không được, ngược lại còn đắc tội với càng nhiều người, cuối cùng không thể không rời khỏi Công Tôn thế gia, ôm nỗi uất ức bước vào Hắc Bạch thần cung.

Lúc đó Công Tôn Dạ muốn mượn sức Hắc Bạch thần cung báo thù Công Tôn Trường Sách. Khổ nổi Công Tôn thế gia có địa vị rất cao, lại ngoan ngoãn nghe lời Hắc Bạch thần cung, giới cao tầng có giao hảo với nhau, Hắc Bạch thần cung đâu thể giết Công Tôn Trường Sách chỉ vì một mình hắn được?

Từ đó trở đi, Công Tôn Dạ bỏ cuộc, đắm chìm trong nữ sắc.

Với tư chất và tài hoa của hắn vốn cũng có cơ hội xung kích lên cảnh giới vô cùng, nhưng lại vì vậy mà làm lỡ dở tu hành.

Nhưng đây chỉ là lời đồn, Hắc Bạch thần cung nghiêm cấn đồn đại tin tức này, thế nhưng Công Tôn Điệp lại biết.

Vì cô cũng là người của Công Tôn thế gia, nhưng địa vị còn thấp hơn Công Tôn Điệp, chỉ là một tiểu tốt họ xa tới không thể xa hơn...

Hai bên đều là chi phụ, trước đây khi Công Tôn Dạ phản bội, thậm chí Công Tôn Điệp còn chưa ra đời, hai bên cũng không có quan hệ gì. Nhưng Công Tôn Điệp lại biết chuyện này.

Hai bên đều là kẻ phản bội của công tôn thế gia, một người thì vào Hắc Bạch thần cung, một người thì gia nhập Ma môn, chỉ có thể nói là vận mệnh an bài.

Đương nhiên Công Tôn Điệp không định kể chuyện này cho hắn.

Lúc này nghe cô nói như vậy, Công Tôn Dạ lấy làm lạ nhìn cô: “Lâm quản sự nhàn rỗi quá nhỉ? Lúc này rồi mà còn tâm tư tán gẫu mấy chuyện nhàm chán này.”

Công Tôn Điệp ra vẻ quyến rũ, vuốt lọn tóc trên trán một cái: “Ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, cái mạng này cũng rất rẻ rúng, chết thì chết thôi. Đâu có như Công Tôn thượng sư, tiền đồ đang tốt đẹp, nếu đánh mất như vậy chẳng đáng tiếc lắm sao?”

Công Tôn Dạ nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao?”

Đương nhiên hắn cũng cảm thấy không đúng.

Rõ ràng phản ứng của Lâm Sinh Kiều rất lạ thường, thân là quản sự của Sương Nguyệt phường, phụ trách chuyện Trì Vãn Ngưng, bây giờ hành động của Trì Vãn Ngưng đã gần như phản bội nhưng cô ta lại coi như không, hành động này quá kỳ lạ.

Trong lòng đã thấy không ổn, Công Tôn Điệp nói tiếp: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng Công Tôn thượng sư là người thông minh, chắc không đến nỗi làm chuyện điên rồ gì chứ? Ta biết hai đại nguyên lão đã vào thành, một khi giao chiến, tạo thành động tĩnh...”

Công Tôn Dạ chỉ thấy não nề.

Hắn có thể cảm giác được lúc này trên bầu trời của Chấp Tử thành có hai luồng thần thức hùng mạnh đang không ngừng tra xét, tìm kiếm khắp bốn phương, hiển nhiên là hai nguyên lão Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.

Lúc này chỉ gây ra một chút động tĩnh thôi cũng có thể bị phát hiện, hắn đành tức tối trừng mắt với Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp đã nói: “Thật ra chắc Công Tôn thượng sư cũng phát hiện, trong chuyện hôm nay, rất nhiều hành động của các ngươi đã lọt vào mưu kế của người khác. Trong tình huống này, nếu muốn giữ mạng...”

Công Tôn Dạ hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào Công Tôn Điệp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ai?

Công Tôn Dạ đang kinh hãi đã thấy trên không trung có một người xuất hiện, không ngờ lại là Thanh Mộc Lão Tổ.

Thanh Mộc Lão Tổ hạ cấm chế trên người Trì Vãn Ngưng, đương nhiên biết vị trí của cô. Lúc này thấy Khâu Mộng Sơn và Trì Vãn Ngưng, lão ta nổi giận hét lớn: “Khâu Mộng Sơn, ngươi muốn chết à!”

Lão ta lập tức ra tay, tất cả cây cối trong rừng trúc lập tức sống dậy, hóa thành ngàn vạn mũi tên bắn về phía Khâu Mộng Sơn.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 338: Điều khiển



“Thật ra tính toán lòng người không khó. Rất nhiều chuyện chỉ cần có xu thế là sẽ nước chảy thành sông. Điểm khó thật sự thường là nắm chắc thời cơ...”

Đây là điều Ninh Dạ nói với Trì Vãn Ngưng trước khi hành động.

Một trong những hậu quả của kế hoạch khổng lồ đó là không thể xuất hiện bất cứ điểm bất ngờ nào, mỗi chuyện không dự tính trước đều có thể khiến kế hoạch tiếp theo khó lòng thực hiện.

Chính vì vậy Ninh Dạ thực hiện rất nhiều thủ đoạn ứng phó.

Ví dụ như Hắc Bạch thần cung không có ai phản bội thì sao? Không sao, cho dù không có phản đồ tiếp ứng, cùng lắm là Hắc Bạch thần cung giữ lại Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng bọn họ h*m m**n Ngọc Hoàng Cốt cho nên vẫn sẽ truy sát Khâu Mộng Sơn.

Ví dụ như Khâu Mộng Sơn không chạy thoát thí sao? Thế thì đành mời Đồ Thiên Quân xuất thủ, âm thầm trợ giúp Khâu Mộng Sơn bỏ trốn. Nhưng chuyện này mang ý nghĩa y sẽ nợ ân tình của Cực Chiến đạo, rất có thể còn bị Cực Chiến đạo biết một phần căn cơ của mình.

Nếu Vạn Hoa cốc không thể ngăn chặn Khâu Mộng Sơn thì sao? Thế thì đành để Mộc Khôi tông làm kẻ ác, tức là y lại nợ Mộc Khôi tông một đại ân tình.

Ninh Dạ có biện pháp ứng phó đa số bất ngờ.

Thứ khó khăn nhất không phải là người mà là thời cơ!

Trong kế hoạch của Ninh Dạ, có một khâu hết sức quan trọng, đó chính là vấn đề của Trì Vãn Ngưng.

Phiền toái lớn nhất của Trì Vãn Ngưng bắt nguồn từ hai thứ, một là Tam Thi đan, hai là Thanh Mộc Lão Tổ.

Đẩy Khâu Mộng Sơn vào đường chết là để hắn giải độc. Còn dẫn Thanh Mộc Lão Tổ tới dây là định lợi dụng Khâu Mộng Sơn đối phó với Thanh Mộc Lão Tổ.

Nhưng chuyện này có hai vấn đề.

Vấn đề đầu tiên là thời cơ xuất hiện của Thanh Mộc Lão Tổ.

Lòng người có thể bị tính toán, phương hướng đại khái sẽ không sai.

Nhưng về mặt thời cơ lại quá khó nắm bắt - dù sao Thanh Mộc Lão Tổ không phải Doãn Thiên Chiếu, Vấn Thiên thuật khó lòng quan sát thời cơ.

Thời cơ hoản hảo nhất đương nhiên là Trì Vãn Ngưng vừa được giải độc, Thanh Mộc Lão Tổ đã đến nơi.

Nhưng thời cơ này được tính theo đơn vị giây, gần như không thể nắm bắt chính xác, dẫu có Côn Lôn kính cũng vô dụng.

Vì vậy, Ninh Dạ không thể đặt hy vọng vào phương diện này, hắn không dám để Thanh Mộc Lão Tổ tới trễ, vì tuy Thông Dẫn trúc là có thật, nhưng thực chất nó không thể đột phá phong tỏa của đại trận - Hắc Bạch thần cung đâu thể cho phép bất cứ môn hạ nào nắm quyền đột phá phong tỏa.

Một khi Khâu Mộng Sơn biết chuyện này, hắn sẽ lập tức g**t ch*t Trì Vãn Ngưng.

Vì vậy y chỉ có thể để Thanh Mộc Lão Tổ đến sớm.

Chuyện này lại dẫn tới một vấn đề, Trì Vãn Ngưng không kịp hóa giải hoàn toàn độc tố!

Trong tình huống này, Khâu Mộng Sơn sẽ tuyệt đối không đẩy mình vào nguy kịch để giải độc cho Trì Vãn Ngưng, chắn chắn hắn sẽ từ bỏ cô.

Ngoài ra còn một vấn đề khác, đó là một khi có chiến đấu, hai đại nguyên lão sẽ chiến đấu.

Một khi hai đại lão Niết Bàn tới đây, chẳng còn gì để bàn nữa.

Mấu chốt giải quyết hai vấn đề này chính là Tri Vi giới!

Vì vậy nếu Lưu Vân Tiên Tôn không cho mượn Tri Vi giới, như vậy việc của Trì Vãn Ngưng đành phải gác lại.

May mà Lưu Vân Tiên Tôn vẫn khá hào phóng, cho bọn họ cơ hội này.

Thời khắc này, vừa thấy Thanh Mộc Lão Tổ đi tới, ánh mắt Công Tôn Điệp sáng bừng lên, mỉm cười với Công Tôn Dạ rồi nói: “Nhớ cho kỹ chuyện ta vừa nói với ngươi.”

Vô số tu sĩ trong giới kia đã được dặn dò từ trước, vừa thấy mọi người chui vào, Công Tôn Điệp chỉ thẳng vào Thanh Mộc Lão Tổ nói: “Giết hắn!”

Vô số tu sĩ dũng mãnh lao về phía Thanh Mộc Lão Tổ.

“Khốn kiếp!” Thanh Mộc Lão Tổ thấy vậy, lẽ nào còn không hiểu mình đã trúng kế.

Rõ ràng tất cả những thứ này đều là một âm mưu!
 
Thiên Cơ Điện
Chương 339: Huyết Thần chú 1



Nhưng bây giờ cho dù lão ta hiểu ra cũng đã muộn, vô số tu sĩ giết về phía lão.

Tuy lão ta là đại năng cảnh giới Vô Cấu nhưng đối mặt với đại lượng tu sĩ đang liều mạng tấn công như vậy, cũng khó mà phá giới thành công.

Khâu Mộng Sơn cũng thầm kinh hãi, trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Sao Tri Vi giới lại nằm trong tay ngươi?”

Trì Vãn Ngưng không hề khách khí nói: “Ngu ngốc, giờ phút nào rồi mà còn lãng phí thời gian nói chuyện này. Còn không mau giải độc cho ta? Bây giờ Tri Vi giới đang trong tay người của ta, có Tri Vi giới, ngươi có thể rời khỏi đây!”

Khâu Mộng Sơn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đúng rồi, chỉ cần ẩn thân trong Tri Vi giới, có đánh tới trời long đất lở thì hai vị đại nguyên lão cũng không thể phát hiện.

Nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, cả giận nói: “Các ngươi sử dụng Tri Vi giới, chắc chắn đã bị Hắc Bạch thần cung phát hiện.”

“Yên tâm đi, chúng ta đã bố trí Yểm Tinh trận, có thể che giấu hành động của Tri Vi giới, tạm thời thì hai đại nguyên lão sẽ không phát hiện. Hơn nữa Thiên Cơ có độn thuật vô song, đã mang Tri Vi giới rời khỏi rồi.” Công Tôn Điệp nói.

Khâu Mộng Sơn ngạc nhiên nhìn Công Tôn Điệp: “Ngươi không phải Lâm Sinh Kiều, rốt cuộc ngươi là ai?”

Công Tôn Điệp cười ha hả một tràng, đã biến lại nguyên hình: “Công Tôn Diệp tham kiến Khâu đại đô sứ.”

“Công Tôn Điệp?” Khâu Mộng Sơn tức tới mức muốn hộc máu, lòng bàn tay nới lỏng, Trì Vãn Ngưng bị độc khí công tâm, nôn ra một ngụm máu, quát lớn: “Khâu Mộng Sơn, giải độc cho ta, nếu ta chết cả đời này ngươi đừng hòng chạy khỏi Chấp Tử thành!”

“Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn hét lớn với Công Tôn Dạ: “Công Tôn Dạ, giết con ả này đi!”

Công Tôn Dạ nhìn sang phía Công Tôn Điệp, Công Tôn Điệp cười hì hì: “Này, còn nhớ mấy lời ta nói không?”

Công Tôn Dạ ngớ người.

Công Tôn Điệp đã nói tiếp: “Đứng đó đợi, đừng hành động, không thì ngươi sẽ chết.”

Nói đoạn vỗ tay mấy cái, bên cạnh đã xuất hiện đại lượng tu sĩ Tri Vi giới.

Tu sĩ Vạn Pháp trong Tri Vi giới đã chết gần hết khi chiến đấu với Nhạc Tâm Thiện, những kẻ xuất hiện ở đây đa số là tu sĩ Hoa Luân, thế nhưng số lượng cực lớn.

Nhưng điều thật sự uy h**p Công Tôn Dạ không phải số lượng mà là lời nói của Công Tôn Điệp.

Hắn biết mình đang trong thời khắc mấu chốt nhất cần lựa chọn, hắn không phải Khâu Mộng Sơn, không có năng lực phá thiên. Nếu Công Tôn Điệp không thả hắn, vậy cả đời này hắn sẽ bị nhốt trong Tri Vi giới, chuyện sống chết trong tay người ta.

Lúc này nhìn Công Tôn Điệp, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm sao ta tin được ngươi sẽ không giết ta?”

Công Tôn Điệp trả lời: “Giải quyết xong Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng sẽ tự do. Nhưng cô ấy sẽ không bỏ qua thân phận của mình ở Yên Vũ lâu mà tiếp tục hợp tác với bọn chúng.”

Công Tôn Dạ đã hiểu.

Thân phận của Trì Vãn Ngưng ở Yên Vũ lâu không thể bại lộ, cô chỉ muốn sống sót.

Cho nên cô làm tất cả mọi chuyện chỉ là để giải trừ Tam Thi độc, để g**t ch*t Thanh Mộc Lão Tổ. Chỉ cần giải quyết được hai chuyện này, cô vẫn có thể hợp tác với Yên Vũ lâu.

Đương nhiên lúc này thân phận của cô không phải quân cờ cho bọn họ nữa, mà là thân phận hợp tác bình đẳng.

Trong tình huống này, cô không cần g**t ch*t Công Tôn Dạ, mà sẽ giữ hắn lại, để bản thân sử dụng.

Ý thức được điều này, Công Tôn Dạ nói: “Đây là ý của Ninh Dạ phải không?”

Trì Vãn Ngưng không buồn để ý, gật đầu nói: “Được, nếu vậy cứ giết Thanh Mộc Lão Tổ đi, ta thả ngươi tự do!”

“Được!” Khâu Mộng Sơn cũng biết tình hình hiện tại không có gì để bàn, Thanh Mộc Lão Tổ nhất định phải chết.

Nói xong đã vươn mình bay lên, lao về phía Thanh Mộc Lão Tổ.

“Văn Ngưng, ngươi!” Thanh Mộc Lão Tổ tức giận tới mức toàn thân khó chịu, trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.
 
Back
Top Bottom