Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 290: Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.



“Nhưng ta lại thích câu trả lời của ngươi.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng lại có quá ít người thích động não. Hiếm khi có người đồng đạo, nhưng chí hướng lại không ở đây... Nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện, ta sẽ rất tiếc nuối.”

Ninh Dạ cười đáp: “Con đường tu hành luôn có nhiều gian nan hiểm trở. Chưa chắc khi điều tra vụ án mới phải dùng não, có lúc trên đường tu hành càng phải tính toán. Thậm chí bản thân chuyện tra án định tội này cũng có thể coi là tu hành.”

“Ồ? Vậy gần đây Ninh tuần tra viên tu hành ra sao rồi?”

Ninh Dạ ung dung trả lời: “Bắt được nhiều người như vậy, dù sao cũng nên có chút lợi lộc.”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Không sai! Dù sao cũng phải có chút lợi lộc!”

Ninh Dạ bắt được nhiều gián điệp của Yên Vũ lâu như vậy, sao lại không có lợi ích?

Chỉ riêng pháp khí, pháp bảo, phù lục, các loại tài nguyên tu hành; đã lục soát được khá nhiều.

Phần lớn trong số đó được nộp lên Hắc Bạch thần cung nhưng cũng có một phần để người của Huyền Sách phủ ăn vụng. Ninh Dạ thân là thủ lĩnh của hành động lần này, đương nhiên thu lợi không nhỏ. Tính toán qua loa cũng phải tới 20 vạn linh thạch, đó là còn chưa tính chia cho thuộc hạ.

Ninh Dạ không hề che giấu, hắn lấy không nhiều, cơ bản là phù hợp với quy tắc làm việc ngầm của tông môn, không lấy nhiều cũng không phải không lấy, cho dù thừa nhận cũng không có phiền toái gì.

Tần Thì Nguyệt nói: “Người của Yên Vũ lâu đưa tin cho ta, chuyện Giang Đại Chuy chắc là do Vạn Hoa cốc gây ra.”

“Vạn Hoa cốc?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Vì sao Yên Vũ lâu lại nghĩ là bọn họ làm? Hay là bọn chúng tùy tiện tìm người gánh tội thay? Hơn nữa chẳng phải Vạn Hoa cốc là đồng minh với Cực Chiến đạo à?”

“Đồng minh cũng có thể tính toán lẫn nhau, huống chi lần này Yên Vũ lâu đã đưa ra một lý do hợp lý.”

“Lý do gì?”

‘‘Ngọc Hoàng Cốt.’‘

Ngọc Hoàng Cốt?

Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ cũng cả kinh.

Ngọc Hoàng Cốt là một khúc xương, nghe nói nó do một vị đại năng lưu lại sau khi qua đời. Vị đại năng này đã đạt tới cảnh giới thứ sáu trước khi Phá Giới bi tan vỡ, là Nhân Hoàng đỉnh cao, sau khi qua đời vị đại năng này để lại một khúc xương trong suốt như ngọc, được tôn là Ngọc Hoàng Cốt.

Nghe nói vật này ẩn chứa một chút tinh ý của đại năng Nhân Hoàng, dùng nó tu hành có thể cảm ngộ đại đạo, bước qua cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tuy hoàng cốt được lưu lại không nhiều nhưng không phải không có nhưng chưa nghe nói có ai sở hữu nó mà đạt tới cảnh giới thứ sáu. Nhưng hoàng cốt thật sự ẩn chứa pháp tắc đại đạo, dùng nó tu luyện thì thực lực sẽ tăng cường.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta còn tưởng thủ phạm đứng sau màn giá họa cho Yên Vũ lâu là để phá hoại chuyện liên minh giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung.”

Tần Thì Nguyệt thản nhiên đáp: “Phá hoại thì đương nhiên rồi, nhưng xích mích trong thiên hạ đều vì chữ lợi. Đối với tu sĩ mà nói, từ xưa tới nay những hành động mang tính chính trị thuần túy đều là vô nghĩa. Tài nguyên tu tiên có thể cường hóa cá nhân, chính là cái lợi lớn nhất, cũng là phương thức phá hoại tốt nhất.”

“Ý cô là...”

“Nội dung hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung có rất nhiều mục, một trong số đó có liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt.”

“Tức là Ngọc Hoàng Cốt đang nằm trong tay Hắc Bạch thần cung hoặc trong tay cô?”

“Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.”

————————————————————

Sau khi Tần Thì Nguyệt giải thích, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu.

Hóa ra khúc Ngọc Hoàng Cốt này vốn là đồ của Vạn Hoa cốc nhưng do pháp tắc đại đạo ẩn chứa trong đó có liên quan tới luyện thể, Vạn Hoa cốc chủ yếu là nữ giới, đa số tu hành theo con đường pháp thuật âm nhu, vì vậy Ngọc Hoàng Cốt không có giá trị lớn với họ, định đem ra trao đổi với Cực Chiến đạo.

Dù sao Cực Chiến đạo là môn phái thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này nhất.

Thế nhưng giao dịch còn chưa bắt đầu thì Yên Vũ lâu đã nhổ tận rễ.

Không biết bọn họ nhận được tin theo đường nào, Yên Vũ lâu phái đại lượng cao thủ nhanh chóng cướp lấy Ngọc Hoàng Cốt, khiến Vạn Hoa cốc vô cùng tức giận nhưng không làm gì được đám người này.

Song công pháp của Yên Vũ lâu chủ yếu là ám sát, cũng không thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này, vì vậy ngược lại thử lấy thứ này ra giao dịch với Cực Chiến đạo.

Vấn đề là con đường tu luyện của Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu hoàn toàn tương phản, tuy bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú với khúc Ngọc Hoàng Cốt đó nhưng gần như không bỏ được thần vật nào ngang giá mà khiến Yên Vũ lâu hứng thú..

“Nhưng ta lại thích câu trả lời của ngươi.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng lại có quá ít người thích động não. Hiếm khi có người đồng đạo, nhưng chí hướng lại không ở đây... Nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện, ta sẽ rất tiếc nuối.”

Ninh Dạ cười đáp: “Con đường tu hành luôn có nhiều gian nan hiểm trở. Chưa chắc khi điều tra vụ án mới phải dùng não, có lúc trên đường tu hành càng phải tính toán. Thậm chí bản thân chuyện tra án định tội này cũng có thể coi là tu hành.”

“Ồ? Vậy gần đây Ninh tuần tra viên tu hành ra sao rồi?”

Ninh Dạ ung dung trả lời: “Bắt được nhiều người như vậy, dù sao cũng nên có chút lợi lộc.”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Không sai! Dù sao cũng phải có chút lợi lộc!”

Ninh Dạ bắt được nhiều gián điệp của Yên Vũ lâu như vậy, sao lại không có lợi ích?

Chỉ riêng pháp khí, pháp bảo, phù lục, các loại tài nguyên tu hành; đã lục soát được khá nhiều.

Phần lớn trong số đó được nộp lên Hắc Bạch thần cung nhưng cũng có một phần để người của Huyền Sách phủ ăn vụng. Ninh Dạ thân là thủ lĩnh của hành động lần này, đương nhiên thu lợi không nhỏ. Tính toán qua loa cũng phải tới 20 vạn linh thạch, đó là còn chưa tính chia cho thuộc hạ.

Ninh Dạ không hề che giấu, hắn lấy không nhiều, cơ bản là phù hợp với quy tắc làm việc ngầm của tông môn, không lấy nhiều cũng không phải không lấy, cho dù thừa nhận cũng không có phiền toái gì.

Tần Thì Nguyệt nói: “Người của Yên Vũ lâu đưa tin cho ta, chuyện Giang Đại Chuy chắc là do Vạn Hoa cốc gây ra.”

“Vạn Hoa cốc?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Vì sao Yên Vũ lâu lại nghĩ là bọn họ làm? Hay là bọn chúng tùy tiện tìm người gánh tội thay? Hơn nữa chẳng phải Vạn Hoa cốc là đồng minh với Cực Chiến đạo à?”

“Đồng minh cũng có thể tính toán lẫn nhau, huống chi lần này Yên Vũ lâu đã đưa ra một lý do hợp lý.”

“Lý do gì?”

‘‘Ngọc Hoàng Cốt.’‘

Ngọc Hoàng Cốt?

Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ cũng cả kinh.

Ngọc Hoàng Cốt là một khúc xương, nghe nói nó do một vị đại năng lưu lại sau khi qua đời. Vị đại năng này đã đạt tới cảnh giới thứ sáu trước khi Phá Giới bi tan vỡ, là Nhân Hoàng đỉnh cao, sau khi qua đời vị đại năng này để lại một khúc xương trong suốt như ngọc, được tôn là Ngọc Hoàng Cốt.

Nghe nói vật này ẩn chứa một chút tinh ý của đại năng Nhân Hoàng, dùng nó tu hành có thể cảm ngộ đại đạo, bước qua cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tuy hoàng cốt được lưu lại không nhiều nhưng không phải không có nhưng chưa nghe nói có ai sở hữu nó mà đạt tới cảnh giới thứ sáu. Nhưng hoàng cốt thật sự ẩn chứa pháp tắc đại đạo, dùng nó tu luyện thì thực lực sẽ tăng cường.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta còn tưởng thủ phạm đứng sau màn giá họa cho Yên Vũ lâu là để phá hoại chuyện liên minh giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung.”

Tần Thì Nguyệt thản nhiên đáp: “Phá hoại thì đương nhiên rồi, nhưng xích mích trong thiên hạ đều vì chữ lợi. Đối với tu sĩ mà nói, từ xưa tới nay những hành động mang tính chính trị thuần túy đều là vô nghĩa. Tài nguyên tu tiên có thể cường hóa cá nhân, chính là cái lợi lớn nhất, cũng là phương thức phá hoại tốt nhất.”

“Ý cô là...”

“Nội dung hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung có rất nhiều mục, một trong số đó có liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt.”

“Tức là Ngọc Hoàng Cốt đang nằm trong tay Hắc Bạch thần cung hoặc trong tay cô?”

“Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.”

Thế nhưng giao dịch còn chưa bắt đầu thì Yên Vũ lâu đã nhổ tận rễ.

Không biết bọn họ nhận được tin theo đường nào, Yên Vũ lâu phái đại lượng cao thủ nhanh chóng cướp lấy Ngọc Hoàng Cốt, khiến Vạn Hoa cốc vô cùng tức giận nhưng không làm gì được đám người này.

Song công pháp của Yên Vũ lâu chủ yếu là ám sát, cũng không thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này, vì vậy ngược lại thử lấy thứ này ra giao dịch với Cực Chiến đạo.

Vấn đề là con đường tu luyện của Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu hoàn toàn tương phản, tuy bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú với khúc Ngọc Hoàng Cốt đó nhưng gần như không bỏ được thần vật nào ngang giá mà khiến Yên Vũ lâu hứng thú..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 291: Hóa ra là vậy.”



Vừa hay lúc này Hắc Bạch thần cung lại quăng tú cầu, muốn đình chiến với Cực Chiến đạo, chuyển sang hợp tác.

Mà Hắc Bạch thần cung có một vật mà Yên Vũ lâu muốn.

Nguyên Cực Thần Quang.

Nguyên Cực Thần Quang là một luồng sáng, là do một vị đại năng của Hắc Bạch thần cung trước đây dốc hết tâm huyết cả đời luyện hóa thành.

Vật này thiên về pháp tắc đại đạo hệ quang, độn quang di hình, biến ảo khó lường, chính là chí bảo tu hành, cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu.

Yên Vũ lâu am hiểu nhất là hành động trong hoàn cảnh bóng tối, đêm mưa, ngược lại không thích ứng với ban ngày.

Nếu có thể chiếm được pháp tắc đại đạo thiên phú trong vật này, bù đắp được sơ hở lớn, có thể sáng tạo ra một siêu cấp sát thủ chân chính.

Vì thế, Yên Vũ lâu rất muốn có được Nguyên Cực Thần Quang.

Khổ nỗi tuy Hắc Bạch thần cung cũng thích Ngọc Hoàng Cốt nhưng lại không mãnh liệt như Cực Chiến đạo, đương nhiên không chịu trao đổi.

Còn Cực Chiến đạo lại có một vật khiến Hắc Bạch thần cung cảm thấy hứng thú.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, cũng là thần khí thích hợp nhất để thi triển Hắc Bạch thần thông.

Vật này vốn là chí bảo của Hắc Bạch thần cung, chỉ có điều bị Cực Chiến đạo đoạt được trong chiến tranh tiên môn, thần cung vẫn luôn muốn lấy lại.

Cứ như vậy, mọi chuyện thuận lý thành chương.

Cực Chiến đạo đưa Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra trao đổi Nguyên Cực Thần Quang với Hắc Bạch thần cung, sau đó lại dùng Nguyên Cực Thần Quang đổi Ngọc Hoàng Cốt.

Lần này Cực Chiến đạo tới đây hợp tác chủ yếu là vì việc đó.

Chính vì nguyên nhân này, Giang Đại Chuy mới xuất hiện trong phòng trà, thật ra hắn muốn liên hệ với người của Yên Vũ lâu, thương lượng vấn đề giao dịch sau đó.

Chuyện không ai ngờ là có người đột nhiên xuất thủ ngay thời điểm này, g**t ch*t Giang Đại Chuy.

Chuyện càng không ngờ là cho dù Ninh Dạ đã nhận ra Yên Vũ lâu bị giá họa nhưng y lại chẳng hề quan tâm tới sự thật, vẫn quyết tâm càn quét Yên Vũ lâu, khiến cho Yên Vũ lâu vô cùng chật vật.

Bọn họ bị ép tới phát cuống, đành phải liên hệ với Tần Thì Nguyệt, nói với cô ta hóa ra sau khi mất trộm Ngọc Hoàng Cốt, Vạn Hoa cốc đã dốc toàn lực tra xét. Bọn họ cũng có người trong Yên Vũ lâu, không ngờ còn tra ra chuyện hợp tác giao dịch lần này.

Nhưng trước đây Yên Vũ lâu không hề nói tới chuyện để lộ tin tức mật, mãi tới khi chuyện tới nước này, Yên Vũ lâu bị ép tới mức phải nói thật để rửa oan cho mình.

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Thật không ngờ chỉ một vụ ám sát nho nhỏ mà dính tới ba món thần vật, tứ đại tông môn. Ninh Dạ ta được tham gia vào, đúng là vinh hạnh!”

Tần Thì Nguyệt nói: “Đã nói hết mọi chuyện với ngươi rồi, vậy ngươi nghĩ sao, việc này có phải do Vạn Hoa cốc gây ra không?”

“Ta?” Ninh Dạ mỉm cười: “Ta không quan tâm.”

“Không quan tâm?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

“Đúng, không quan tâm.” Ninh Dạ nói rất nghiêm túc; “Yên Vũ lâu nói là Vạn Hoa cốc làm, chuyện này chẳng có bằng chứng gì cả. Về lý mà nói đúng là có khả năng này, nhưng đâu phải mọi chuyện trong thiên hạ đều dựa theo đạo lý? Nếu ta muốn, ta có thể tìm ra một trăm lý do nói chuyện này chính là do Yên Vũ lâu gây ra. Ví dụ như Yên Vũ lâu am hiểu chiến đấu trong bóng tối đến mức nào đi nữa thì ở tổng bộ vẫn có một số cao thủ luyện thể chứ? Chẳng lẽ những người này không hứng thú gì với Ngọc Hoàng Cốt? Không khéo bọn họ lại mong Yên Vũ lâu không thể giao dịch thành công, Ngọc Hoàng Cốt không đem đổi được thì chỉ có đường mang về Yên Vũ lâu, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội. Cô xem, cứ như vậy thì Yên Vũ lâu có động cơ ra tay giết người phá hoại chuyện hợp tác rồi.”

Tần Thì Nguyệt ngạc nhiên, hiển hiên cô nàng không ngờ Ninh Dạ lại nói như vậy, nhưng ngẫm lại thì y nói cũng có lý, cô nàng bèn mỉm cười đáp lại: “Ngươi nói đúng lắm, không phải chuyện gì trong thiên hạ cũng dựa vào suy luận được, dẫu sao vẫn phải dựa theo sự thật.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng ta cảm thấy là dựa theo lợi ích.”

Tần Thì Nguyệt nheo mắt lại: “Đây là nguyên nhân vì sao ngươi lạnh lùng hạ thủ với Yên Vũ lâu? Đối với ngươi mà nói,Yên Vũ lâu có phải hung thủ thật sự hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi đã có manh mối, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này. Bắt được người của Yên Vũ lâu tức là đã lập công?”

“Không sai!” Ninh Dạ trả lời: “Vì vậy hung thủ có phải người của Vạn Hoa cốc hay không... ta không quan tâm.”

“Vậy nếu ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời thì sao?” Tần Thì Nguyệt hỏi ngược lại: “Dù sao người chết cũng là hộ vệ của Cực Chiến đạo ta, ta muốn ngươi tìm ra hung thủ cho ta.”

“Vậy phải xem Tần đặc sứ muốn hung thủ hay là người của Vạn Hoa cốc.”

Vừa hay lúc này Hắc Bạch thần cung lại quăng tú cầu, muốn đình chiến với Cực Chiến đạo, chuyển sang hợp tác.

Mà Hắc Bạch thần cung có một vật mà Yên Vũ lâu muốn.

Nguyên Cực Thần Quang.

Nguyên Cực Thần Quang là một luồng sáng, là do một vị đại năng của Hắc Bạch thần cung trước đây dốc hết tâm huyết cả đời luyện hóa thành.

Vật này thiên về pháp tắc đại đạo hệ quang, độn quang di hình, biến ảo khó lường, chính là chí bảo tu hành, cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu.

Yên Vũ lâu am hiểu nhất là hành động trong hoàn cảnh bóng tối, đêm mưa, ngược lại không thích ứng với ban ngày.

Nếu có thể chiếm được pháp tắc đại đạo thiên phú trong vật này, bù đắp được sơ hở lớn, có thể sáng tạo ra một siêu cấp sát thủ chân chính.

Vì thế, Yên Vũ lâu rất muốn có được Nguyên Cực Thần Quang.

Khổ nỗi tuy Hắc Bạch thần cung cũng thích Ngọc Hoàng Cốt nhưng lại không mãnh liệt như Cực Chiến đạo, đương nhiên không chịu trao đổi.

Còn Cực Chiến đạo lại có một vật khiến Hắc Bạch thần cung cảm thấy hứng thú.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, cũng là thần khí thích hợp nhất để thi triển Hắc Bạch thần thông.

Vật này vốn là chí bảo của Hắc Bạch thần cung, chỉ có điều bị Cực Chiến đạo đoạt được trong chiến tranh tiên môn, thần cung vẫn luôn muốn lấy lại.

Cứ như vậy, mọi chuyện thuận lý thành chương.

Cực Chiến đạo đưa Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra trao đổi Nguyên Cực Thần Quang với Hắc Bạch thần cung, sau đó lại dùng Nguyên Cực Thần Quang đổi Ngọc Hoàng Cốt.

Lần này Cực Chiến đạo tới đây hợp tác chủ yếu là vì việc đó.

Chính vì nguyên nhân này, Giang Đại Chuy mới xuất hiện trong phòng trà, thật ra hắn muốn liên hệ với người của Yên Vũ lâu, thương lượng vấn đề giao dịch sau đó.

Chuyện không ai ngờ là có người đột nhiên xuất thủ ngay thời điểm này, g**t ch*t Giang Đại Chuy.

Chuyện càng không ngờ là cho dù Ninh Dạ đã nhận ra Yên Vũ lâu bị giá họa nhưng y lại chẳng hề quan tâm tới sự thật, vẫn quyết tâm càn quét Yên Vũ lâu, khiến cho Yên Vũ lâu vô cùng chật vật.

Bọn họ bị ép tới phát cuống, đành phải liên hệ với Tần Thì Nguyệt, nói với cô ta hóa ra sau khi mất trộm Ngọc Hoàng Cốt, Vạn Hoa cốc đã dốc toàn lực tra xét. Bọn họ cũng có người trong Yên Vũ lâu, không ngờ còn tra ra chuyện hợp tác giao dịch lần này.

Nhưng trước đây Yên Vũ lâu không hề nói tới chuyện để lộ tin tức mật, mãi tới khi chuyện tới nước này, Yên Vũ lâu bị ép tới mức phải nói thật để rửa oan cho mình.

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Thật không ngờ chỉ một vụ ám sát nho nhỏ mà dính tới ba món thần vật, tứ đại tông môn. Ninh Dạ ta được tham gia vào, đúng là vinh hạnh!”

Tần Thì Nguyệt nói: “Đã nói hết mọi chuyện với ngươi rồi, vậy ngươi nghĩ sao, việc này có phải do Vạn Hoa cốc gây ra không?”

“Ta?” Ninh Dạ mỉm cười: “Ta không quan tâm.”

Tần Thì Nguyệt nheo mắt lại: “Đây là nguyên nhân vì sao ngươi lạnh lùng hạ thủ với Yên Vũ lâu? Đối với ngươi mà nói,Yên Vũ lâu có phải hung thủ thật sự hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi đã có manh mối, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này. Bắt được người của Yên Vũ lâu tức là đã lập công?”

“Không sai!” Ninh Dạ trả lời: “Vì vậy hung thủ có phải người của Vạn Hoa cốc hay không... ta không quan tâm.”

“Vậy nếu ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời thì sao?” Tần Thì Nguyệt hỏi ngược lại: “Dù sao người chết cũng là hộ vệ của Cực Chiến đạo ta, ta muốn ngươi tìm ra hung thủ cho ta.”

“Vậy phải xem Tần đặc sứ muốn hung thủ hay là người của Vạn Hoa cốc.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 292: Vị Ương phủ.



Tần Thì Nguyệt lại im lặng.

Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, đương nhiên cô ta không thể nói ta muốn ngươi đối phó với Vạn Hoa cốc.

Nhưng nếu đúng là Vạn Hoa cốc âm thầm xuất thủ, Tần Thì Nguyệt lại muốn kết quả này.

Không phải vì Giang Đại Chuy mà vì rất có thể Vạn Hoa cốc sẽ dốc toàn bộ lực lượng phá hoại. Một khi bọn họ đoạt được Ngọc Hoàng Cốt, vậy lần này Cực Chiến đạo có trao đổi thành công cũng chỉ làm lợi cho kẻ khác - Nguyên Cực Thần Quang chẳng có mấy tác dụng với bọn họ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Thì Nguyệt nói: “Đúng vậy, hung thủ là ai không quan trọng, nhưng không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới việc hợp tác được.”

Ninh Dạ hiểu ý của cô nàng, nói đầy ẩn ý: “Nhưng Yên Vũ lâu vừa bị trọng thương vì quý ngài, quý ngài cảm thấy họ có chấp nhận giao dịch nữa không?”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Yên Vũ lâu chủ động đưa tin cho ta chứng minh ít nhất chủ nhân ở nơi này vẫn có khuynh hướng nghị hòa. Hơn nữa người của ta chỉ bất cẩn tiết lộ ra Triệu Nhị Bảo thôi, nhưng chỉ mình Triệu Nhị Bảo chưa chắc đã biết nhiều chuyện của Yên Vũ lâu như vậy.”

Nói đoạn, cô nàng cho Ninh Dạ một ánh mắt kỳ quái.

Ninh Dạ hờ hững đáp lời: “Biết đâu Triệu Nhị Bảo có ý đồ khó lường gì đó? Đã thu thập rất nhiều chuyện liên quan tới Yên Vũ lâu từ trước rồi.”

“Biết đâu...” Tần Thì Nguyệt lặp lại: “Quá nhiều biết đâu... người thì đã chết, thành ra chuyện chẳng còn chứng cứ.”

Ninh Dạ cũng đáp lời: “Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống cho tốt.”

“Đúng vậy.” Tần Thì Nguyệt dừng bước: “Vậy ngươi có thể bảo đảm với ta, sẽ không có thêm bất cứ ai phá hoại lần hợp tác này không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì ta không thể đảm bảo được. Nhưng ta có thể hiểu Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, Cực Chiến đạo sẽ không tùy tiện từ bỏ đồng minh của mình vì một đợt hợp tác với Hắc Bạch thần cung. Bảo Tần đặc sứ đi đối phó với Vạn Hoa cốc cũng là làm khó đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt bèn nói: “Đồng minh dẫu sao cũng chỉ là đồng minh, người trong cùng một tông môn còn đấu đá lẫn nhau nữa là đồng minh? Nếu đúng là Vạn Hoa cốc ra tay với đồng minh của mình, vậy thật sự quá đáng, có phản kháng cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều chúng ta không tiện ra tay thôi.”

Ninh Dạ bèn cười đáp: “Hắc Bạch thần cung lại rất thích hợp. Ừm, xem ra ta không thể chỉ lợi dụng Vạn Hoa cốc đả kích Yên Vũ lâu được, còn phải làm ngược lại, bị Yên Vũ lâu lợi dụng một lượt, công kích Vạn Hoa cốc một chặp. Không sao, hai bên đều chui dưới cống ngầm, bắt ai cũng là lập công thôi!”

“Điều kiện là ngươi phải tìm ra được nhiều người như lúc trước.”

“Ta chỉ sợ mấy cô nàng ấy không có chí tiến thủ, không có nhiều người cho ta lập công thôi.” Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười: “Đúng rồi, chắc Tần đặc sứ biết tình hình Vạn Hoa cốc ở đây chứ?”

Tần Thì Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi đừng hòng kiếm được tin tức gì ở chỗ ta.”

“Vậy ta phải đến đâu moi tin?”

“Yên Vũ lâu!”

Vị Ương phủ.

Ninh Dạ ngồi trong động, đang tĩnh tọa.

Một làn gió ập tới, Trì Vãn Ngưng đã bồng bềnh lướt vào.

Vừa thấy Ninh Dạ, cô bèn cười nói: “Ô, vẫn còn luyện công à?”

Ninh Dạ không thể không ngừng tu luyện: “Gần đây bận bịu nhiều chuyện lặt vặt, có phần lỡ dở việc tu hành, mãi vẫn không tiến bộ thêm.”

Sau khi đạt tới cảnh giới Hoa Luân, cấp độ sinh mệnh thăng hoa, cánh cửa tu hành đột nhiên mở rộng.

Trước mặt Ninh Dạ như một con đường lớn khang trang - con đường đi về cực hạn này lớn hơn so với cảnh giới Tàng Tượng nhiều, uyên thâm hơn nhiều, có vô số ảo diệu cho y tìm kiếm.

Nhưng đáng tiếc Ninh Dạ chỉ tu luyện được mấy tháng, vừa thấy rõ một số phương hướng đã bị một loạt đại sự cuốn lấy, không dứt ra được.

“Chẳng phải chàng cũng kiếm được nhiều lợi lộc à?” Trì Vãn Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ.

“Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây, tăng cường thực lực bằng dược vật mà không lo căn cơ. Nhưng cảnh giới Hoa Luân lại không có nội tình trong quá khứ, mải mê dựa vảo ngoại vật dẫu sao cũng không phải đạo lý căn bản. Hơn nữa ta còn phải chế tạo thân thể cho Thiên Cơ nữa, nó đòi ta bao lâu rồi. Hai trăm vạn linh thạch đấy, đã đưa Tru Ma thứ rồi, còn thiếu mất tám mươi vạn.”

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Thôi đi, chàng tới Sương Nguyệt phường làm con rối chẳng phải là định quỵt nợ à? Nói đi, rốt cuộc chàng định làm thế nào? Chàng ra tay tàn nhẫn với Yên Vũ lâu như vậy, hôm qua bọn họ đã tới tìm ta, còn oán hận ta một hồi lâu. Chàng không sợ liên lụy tới ta à?”

Ninh Dạ cười nói: “Ta đâu có biết thân phận của nàng trong Yên Vũ lâu, công kích Yên Vũ lâu vốn là chức trách của ta, có liên quan gì tới nàng? Sao lại liên lụy tới nàng được? Chẳng lẽ bọn họ muốn nàng bộc lộ thân phận với ta à?”

Tần Thì Nguyệt lại im lặng.

Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, đương nhiên cô ta không thể nói ta muốn ngươi đối phó với Vạn Hoa cốc.

Nhưng nếu đúng là Vạn Hoa cốc âm thầm xuất thủ, Tần Thì Nguyệt lại muốn kết quả này.

Không phải vì Giang Đại Chuy mà vì rất có thể Vạn Hoa cốc sẽ dốc toàn bộ lực lượng phá hoại. Một khi bọn họ đoạt được Ngọc Hoàng Cốt, vậy lần này Cực Chiến đạo có trao đổi thành công cũng chỉ làm lợi cho kẻ khác - Nguyên Cực Thần Quang chẳng có mấy tác dụng với bọn họ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Thì Nguyệt nói: “Đúng vậy, hung thủ là ai không quan trọng, nhưng không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới việc hợp tác được.”

Ninh Dạ hiểu ý của cô nàng, nói đầy ẩn ý: “Nhưng Yên Vũ lâu vừa bị trọng thương vì quý ngài, quý ngài cảm thấy họ có chấp nhận giao dịch nữa không?”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Yên Vũ lâu chủ động đưa tin cho ta chứng minh ít nhất chủ nhân ở nơi này vẫn có khuynh hướng nghị hòa. Hơn nữa người của ta chỉ bất cẩn tiết lộ ra Triệu Nhị Bảo thôi, nhưng chỉ mình Triệu Nhị Bảo chưa chắc đã biết nhiều chuyện của Yên Vũ lâu như vậy.”

Nói đoạn, cô nàng cho Ninh Dạ một ánh mắt kỳ quái.

Ninh Dạ hờ hững đáp lời: “Biết đâu Triệu Nhị Bảo có ý đồ khó lường gì đó? Đã thu thập rất nhiều chuyện liên quan tới Yên Vũ lâu từ trước rồi.”

“Biết đâu...” Tần Thì Nguyệt lặp lại: “Quá nhiều biết đâu... người thì đã chết, thành ra chuyện chẳng còn chứng cứ.”

Ninh Dạ cũng đáp lời: “Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống cho tốt.”

“Đúng vậy.” Tần Thì Nguyệt dừng bước: “Vậy ngươi có thể bảo đảm với ta, sẽ không có thêm bất cứ ai phá hoại lần hợp tác này không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì ta không thể đảm bảo được. Nhưng ta có thể hiểu Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, Cực Chiến đạo sẽ không tùy tiện từ bỏ đồng minh của mình vì một đợt hợp tác với Hắc Bạch thần cung. Bảo Tần đặc sứ đi đối phó với Vạn Hoa cốc cũng là làm khó đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt bèn nói: “Đồng minh dẫu sao cũng chỉ là đồng minh, người trong cùng một tông môn còn đấu đá lẫn nhau nữa là đồng minh? Nếu đúng là Vạn Hoa cốc ra tay với đồng minh của mình, vậy thật sự quá đáng, có phản kháng cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều chúng ta không tiện ra tay thôi.”

Ninh Dạ bèn cười đáp: “Hắc Bạch thần cung lại rất thích hợp. Ừm, xem ra ta không thể chỉ lợi dụng Vạn Hoa cốc đả kích Yên Vũ lâu được, còn phải làm ngược lại, bị Yên Vũ lâu lợi dụng một lượt, công kích Vạn Hoa cốc một chặp. Không sao, hai bên đều chui dưới cống ngầm, bắt ai cũng là lập công thôi!”

“Điều kiện là ngươi phải tìm ra được nhiều người như lúc trước.”

“Ta chỉ sợ mấy cô nàng ấy không có chí tiến thủ, không có nhiều người cho ta lập công thôi.” Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười: “Đúng rồi, chắc Tần đặc sứ biết tình hình Vạn Hoa cốc ở đây chứ?”

Tần Thì Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi đừng hòng kiếm được tin tức gì ở chỗ ta.”

“Vậy ta phải đến đâu moi tin?”

“Yên Vũ lâu!”

Vị Ương phủ.

Ninh Dạ ngồi trong động, đang tĩnh tọa.

Một làn gió ập tới, Trì Vãn Ngưng đã bồng bềnh lướt vào.

Vừa thấy Ninh Dạ, cô bèn cười nói: “Ô, vẫn còn luyện công à?”

“Chẳng phải chàng cũng kiếm được nhiều lợi lộc à?” Trì Vãn Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ.

“Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây, tăng cường thực lực bằng dược vật mà không lo căn cơ. Nhưng cảnh giới Hoa Luân lại không có nội tình trong quá khứ, mải mê dựa vảo ngoại vật dẫu sao cũng không phải đạo lý căn bản. Hơn nữa ta còn phải chế tạo thân thể cho Thiên Cơ nữa, nó đòi ta bao lâu rồi. Hai trăm vạn linh thạch đấy, đã đưa Tru Ma thứ rồi, còn thiếu mất tám mươi vạn.”

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Thôi đi, chàng tới Sương Nguyệt phường làm con rối chẳng phải là định quỵt nợ à? Nói đi, rốt cuộc chàng định làm thế nào? Chàng ra tay tàn nhẫn với Yên Vũ lâu như vậy, hôm qua bọn họ đã tới tìm ta, còn oán hận ta một hồi lâu. Chàng không sợ liên lụy tới ta à?”

Ninh Dạ cười nói: “Ta đâu có biết thân phận của nàng trong Yên Vũ lâu, công kích Yên Vũ lâu vốn là chức trách của ta, có liên quan gì tới nàng? Sao lại liên lụy tới nàng được? Chẳng lẽ bọn họ muốn nàng bộc lộ thân phận với ta à?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 293: Vấn đề chính là ở đó!



Trì Vãn Ngưng che miệng cười: “Đương nhiên bọn họ không dám làm như vậy, cho nên muốn ta thổi gió bên gối, khuyên chàng dừng tay.”

“Nhưng cũng phải có lời giải thích chứ?”

‘‘Vạn Hoa Cốc.’‘

Hóa ra là vậy.

Ninh Dạ cười ha hả: “Ta mới nghe chuyện Vạn Hoa cốc bên Tần Thì Nguyệt, vốn còn đang nghĩ làm sao tìm ra Vạn Hoa cốc, hóa ra là thông qua nàng.”

Trì Vãn Ngưng vén sợ tóc bên mi lên, dáng vẻ yêu kiều: “Vốn dĩ Yên Vũ lâu không muốn ta làm bất cứ chuyện gì cho họ, nhưng bây giờ tổn thất quá lớn, nghĩ tới quan hệ giữa ta và chàng nên không thể không yêu cầu ta hành động.”

Ninh Dạ cười ha hả.

Đây chính là mục đích của y trong việc tập kích Yên Vũ lâu.

Trì Vãn Ngưng là người yêu của Ninh Dạ, còn Ninh Dạ lại dốc toàn lực tấn công Yên Vũ lâu, trong tình huống này cho dù Yên Vũ lâu không muốn sử dụng quân cờ Trì Vãn Ngưng, bọn họ vẫn phải dùng.

Bây giờ mới là đứng ra nói đỡ, nhưng có lần đầu thì sẽ có lần sau.

Chỉ khi Trì Vãn Ngưng thật sự tham gia vào hành động của Yên Vũ lâu, Ninh Dạ mới tiện gây ảnh hưởng lên tổ chức này, khiến cho bọn họ làm việc theo kế hoạch của mình.

Lúc này Trì Vãn Ngưng nháy mắt mấy cái với Ninh Dạ: “Vạn Hoa cốc có một cứ điểm ở Chấp Tử thành, phần lớn những người ở đó là của họ.”

‘‘Nơi nào?’‘

‘‘Thiên Tú các.’‘

Cái gì? Ninh Dạ ngạc nhiên.

Có lẽ Thiên Tú các là nơi Ninh Dạ tới nhiều nhất trong hai năm vừa qua.

Mỗi lần gặp mặt Cừu Bất Quân đều là trong Thiên Tú các.

Dẫu họ rất cẩn thận, mỗi lần vào các Ninh Dạ và Cừu Bất Quân đều cải trang giả dạng, nhưng nghĩ tới chuyện mình họp bàn bí mật trong địa bàn của Vạn Hoa cốc...

Trong lòng không khỏi cảnh giác.

Nhận ra suy nghĩ trong lòng y, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Hiểu rồi chứ? Thiên Tú các đúng là một uy h**p. Chúng ta tập hợp ở đó quá nhiều lần, không ai biết rốt cuộc Vạn Hoa cốc có biết một số chuyện của chúng ta hay không?”

“Xem ra sau này phải chuyển sang nơi khác.” Ninh Dạ thấy đau đầu.

Không thể không thừa nhận, kỹ viện là nơi họp mặt bí mật rất tốt, chỉ cần là nam nhân sẽ thường xuyên tới đó, thậm chí có thể danh chính ngôn thuận che giấu thân phận.

“Vấn đề hiện tại là làm sao đối phó với Thiên Tú các. Chúng ta thường tới đó, không thể đảm bảo có ai biết một số chuyện liên quan tới chúng ta hay không, một khi chàng ra tay với bọn họ, có thể sẽ gây ra hậu quả nặng nề.”

“Vậy càng phải động thủ.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Thiên Tú các là mầm họa rất lớn, bất luận bọn họ biết hay không biết, Ninh Dạ đều không thể để bọn họ tiếp tục tồn tại.

Nhưng động thủ như thế nào cũng là một vấn đề.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, chàng có nghe nói không?” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

‘‘Cái gì?’‘

“Giám Sát đường kiếm được ba mảnh vỡ Thiên Cơ điện, nói là định đưa vào danh sách giao dịch với Cực Chiến đạo, cho bọn họ mang đi.”

“Cái gì?” Ninh Dạ giật nảy mình: “Lạc Cầu Chân làm à?”

Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Hắn đang ép chàng đấy.”

Ninh Dạ không khỏi cười khổ: “Tên Lạc Cầu Chân này thật biết cách câu cá.”

“Thế còn chàng thì sao? Có định ra tay không?”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói như vậy, Ninh Dạ chăm chú suy nghĩ.

Thấy y dao động, Trì Vãn Ngưng vội vàng nói: “Lạc Cầu Chân tung mồi chính là để dụ chàng cắn câu.”

Ninh Dạ nói: “Nếu ta ra tay chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ cho hắn tóm được.”

“Vấn đề chính là ở đó!” Trì Vãn Ngưng vội vàng nói: “Ninh Dạ, chàng đã thắng rất nhiều lần nhưng chàng không cảm thấy cứ tiếp tục mạo hiểm như vậy sẽ rất nguy hiểm à? Lạc Cầu Chân chịu thiệt dưới tay chàng nhiều lần rồi, cũng chịu yên tĩnh một thời gian nhưng bây giờ lại ra tay lần nữa, chắc chắn hắn có ý đồ gì đó. Ta cảm thấy chàng không thể coi thường hắn, phải biết chàng và hắn đọ sức, vấn đề lớn nhất là... hắn có thể thất bại rất nhiều lần nhưng chàng không thể thất bại dù chỉ một lần!”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, Ninh Dạ cũng thầm rùng mình.

Y gật đầu: “Nàng nói đúng, ta kích động quá rồi. Lạc Cầu Chân sẽ không đánh mà không nắm chắc thắng lợi, chắc chắn hắn đang có ý đồ gì đó. Đáng tiếc, thời gian vừa qua ta bận chuyện Yên Vũ lâu, không chú ý đến hắn.”

“Cho dù chàng quan sát hắn cũng chỉ biết những thứ hắn muốn cho chàng biết thôi.” Trì Vãn Ngưng nói.

Từ sau chuyện Triệu Long Quang, Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ đã biết Lạc Cầu Chân sẽ không nói kế hoạch thật sự của mình ở Giám Sát đường.

“Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Ninh Dạ trả lời.

Nghe y nói vậy, Trì Vãn Ngưng thầm thở dài, biết y không chịu từ bỏ.

Đây là ưu điểm của Ninh Dạ, cũng là khuyết điểm của y.

Có can đảm mạo hiểm nhưng cũng có thể lạc lối trong chuyện mạo hiểm.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng người gọi với vào: “Ninh tuần tra viên, Phong điện chủ cho mời.”

Phong Đông Lâm?

Hắn muốn gặp mình?

Trì Vãn Ngưng che miệng cười: “Đương nhiên bọn họ không dám làm như vậy, cho nên muốn ta thổi gió bên gối, khuyên chàng dừng tay.”

“Nhưng cũng phải có lời giải thích chứ?”

‘‘Vạn Hoa Cốc.’‘

Hóa ra là vậy.

Ninh Dạ cười ha hả: “Ta mới nghe chuyện Vạn Hoa cốc bên Tần Thì Nguyệt, vốn còn đang nghĩ làm sao tìm ra Vạn Hoa cốc, hóa ra là thông qua nàng.”

Trì Vãn Ngưng vén sợ tóc bên mi lên, dáng vẻ yêu kiều: “Vốn dĩ Yên Vũ lâu không muốn ta làm bất cứ chuyện gì cho họ, nhưng bây giờ tổn thất quá lớn, nghĩ tới quan hệ giữa ta và chàng nên không thể không yêu cầu ta hành động.”

Ninh Dạ cười ha hả.

Đây chính là mục đích của y trong việc tập kích Yên Vũ lâu.

Trì Vãn Ngưng là người yêu của Ninh Dạ, còn Ninh Dạ lại dốc toàn lực tấn công Yên Vũ lâu, trong tình huống này cho dù Yên Vũ lâu không muốn sử dụng quân cờ Trì Vãn Ngưng, bọn họ vẫn phải dùng.

Bây giờ mới là đứng ra nói đỡ, nhưng có lần đầu thì sẽ có lần sau.

Chỉ khi Trì Vãn Ngưng thật sự tham gia vào hành động của Yên Vũ lâu, Ninh Dạ mới tiện gây ảnh hưởng lên tổ chức này, khiến cho bọn họ làm việc theo kế hoạch của mình.

Lúc này Trì Vãn Ngưng nháy mắt mấy cái với Ninh Dạ: “Vạn Hoa cốc có một cứ điểm ở Chấp Tử thành, phần lớn những người ở đó là của họ.”

‘‘Nơi nào?’‘

‘‘Thiên Tú các.’‘

Cái gì? Ninh Dạ ngạc nhiên.

Có lẽ Thiên Tú các là nơi Ninh Dạ tới nhiều nhất trong hai năm vừa qua.

Mỗi lần gặp mặt Cừu Bất Quân đều là trong Thiên Tú các.

Dẫu họ rất cẩn thận, mỗi lần vào các Ninh Dạ và Cừu Bất Quân đều cải trang giả dạng, nhưng nghĩ tới chuyện mình họp bàn bí mật trong địa bàn của Vạn Hoa cốc...

Trong lòng không khỏi cảnh giác.

Nhận ra suy nghĩ trong lòng y, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Hiểu rồi chứ? Thiên Tú các đúng là một uy h**p. Chúng ta tập hợp ở đó quá nhiều lần, không ai biết rốt cuộc Vạn Hoa cốc có biết một số chuyện của chúng ta hay không?”

“Xem ra sau này phải chuyển sang nơi khác.” Ninh Dạ thấy đau đầu.

Không thể không thừa nhận, kỹ viện là nơi họp mặt bí mật rất tốt, chỉ cần là nam nhân sẽ thường xuyên tới đó, thậm chí có thể danh chính ngôn thuận che giấu thân phận.

“Vấn đề hiện tại là làm sao đối phó với Thiên Tú các. Chúng ta thường tới đó, không thể đảm bảo có ai biết một số chuyện liên quan tới chúng ta hay không, một khi chàng ra tay với bọn họ, có thể sẽ gây ra hậu quả nặng nề.”

“Vậy càng phải động thủ.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Thiên Tú các là mầm họa rất lớn, bất luận bọn họ biết hay không biết, Ninh Dạ đều không thể để bọn họ tiếp tục tồn tại.

Nhưng động thủ như thế nào cũng là một vấn đề.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, chàng có nghe nói không?” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

‘‘Cái gì?’‘

“Giám Sát đường kiếm được ba mảnh vỡ Thiên Cơ điện, nói là định đưa vào danh sách giao dịch với Cực Chiến đạo, cho bọn họ mang đi.”

“Cái gì?” Ninh Dạ giật nảy mình: “Lạc Cầu Chân làm à?”

Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Hắn đang ép chàng đấy.”

Ninh Dạ không khỏi cười khổ: “Tên Lạc Cầu Chân này thật biết cách câu cá.”

“Thế còn chàng thì sao? Có định ra tay không?”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói như vậy, Ninh Dạ chăm chú suy nghĩ.

Thấy y dao động, Trì Vãn Ngưng vội vàng nói: “Lạc Cầu Chân tung mồi chính là để dụ chàng cắn câu.”

Ninh Dạ nói: “Nếu ta ra tay chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ cho hắn tóm được.”

“Vấn đề chính là ở đó!” Trì Vãn Ngưng vội vàng nói: “Ninh Dạ, chàng đã thắng rất nhiều lần nhưng chàng không cảm thấy cứ tiếp tục mạo hiểm như vậy sẽ rất nguy hiểm à? Lạc Cầu Chân chịu thiệt dưới tay chàng nhiều lần rồi, cũng chịu yên tĩnh một thời gian nhưng bây giờ lại ra tay lần nữa, chắc chắn hắn có ý đồ gì đó. Ta cảm thấy chàng không thể coi thường hắn, phải biết chàng và hắn đọ sức, vấn đề lớn nhất là... hắn có thể thất bại rất nhiều lần nhưng chàng không thể thất bại dù chỉ một lần!”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, Ninh Dạ cũng thầm rùng mình.

Y gật đầu: “Nàng nói đúng, ta kích động quá rồi. Lạc Cầu Chân sẽ không đánh mà không nắm chắc thắng lợi, chắc chắn hắn đang có ý đồ gì đó. Đáng tiếc, thời gian vừa qua ta bận chuyện Yên Vũ lâu, không chú ý đến hắn.”

“Cho dù chàng quan sát hắn cũng chỉ biết những thứ hắn muốn cho chàng biết thôi.” Trì Vãn Ngưng nói.

Có can đảm mạo hiểm nhưng cũng có thể lạc lối trong chuyện mạo hiểm.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng người gọi với vào: “Ninh tuần tra viên, Phong điện chủ cho mời.”

Phong Đông Lâm?

Hắn muốn gặp mình?
 
Thiên Cơ Điện
Chương 294: Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý hai người.



Động Huyền điện.

Phong Đông Lâm ngồi trên ghế chính, không ngờ bên cạnh lại là Nhạc Tâm Thiện.

Thấy Nhạc Tâm Thiện xuất hiện ở đây, Ninh Dạ lập tức hiểu bọn họ gọi mình tới chắc là để bàn đại sự - nếu chỉ là chuyện của Hắc điện, Nhạc Tâm Thiện sẽ không xuất hiện.

Nhưng Nhạc Tâm Thiện ngồi trên ghế phụ, chứng tỏ chuyện này vẫn do Hắc điện định đoạt.

Trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ nói: “Tham kiến Phong điện chủ, tham kiến đại điện chủ.”

“Ừ, ngồi đi.” Phong Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Ninh Dạ, thấy y tới bèn ban cho ngồi.

Ninh Dạ không khách sáo, ngồi xuống ở đằng dưới.

Phong Đông Lâm đã nói: “Ngươi xử lý chuyện Yên Vũ lâu không tệ. Cuối cùng thì lần này tên tiểu tử Lao Huyền Minh cũng tìm được một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Phong điện chủ quá khen, đây là chức trách của Ninh Dạ.”

Phong Đông Lâm xua tay: “Không cần khách sáo, làm tốt là làm tốt thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta gọi ngươi tới. Lần này có một chuyện lớn, chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Có chuyện lớn, nghe quan điểm của ta?

Ninh Dạ bị giọng điệu cực kỳ khách khí này làm cho kinh ngạc.

Phong Đông Lâm nhìn Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi biết hết chuyện Cực Chiến đạo rồi chứ?”

‘‘Vâng.’‘ Ninh Dạ gật đầu.

“Có suy nghĩ gì không?” Nhạc Tâm Thiện hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuộc hạ không biết đại điện chủ đang hỏi suy nghĩ về phương diện nào.”

“Cứ nói tùy ý.”

Cứ nói tùy ý.

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ.

Với địa vị của đám người Nhạc Tâm Thiện, chắc bọn họ không hứng thú gì về chuyện Giang Đại Chuy.

Bọn họ hỏi quan điểm của bản thân, vậy chắc chắn đây không phải việc nhỏ.

Không phải việc nhỏ thì phải là loại chuyện liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt, Nguyên Cực Thần Cung. Lại nghĩ tới Hắc Bạch thần cung vẫn luôn...

Ninh Dạ cẩn thận từng lợi ích từng tí một trả lời: “Sau khi biết chuyện Cực Chiến đạo, suy nghĩ đầu tiên của thuộc hạ về vấn đề này là, rốt cuộc lần bàn bạc này là liên minh hay hợp tác?”

Sau khi nghe vấn đề này, Phong Đông Lâm mỉm cười thỏa mãn: “Vấn đề hay lắm. Có thể nghĩ tới điều này chứng tỏ đầu óc ngươi rất thông minh.”

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Liên minh thì không thể rồi. Ba liên minh ba môn phái đã là thế cục hình thành cả vạn năm, bất cứ bên này phá vỡ thế cục hiện tại cũng gây ra chấn động rất lớn. Đồng minh của Cực Chiến đạo là Vạn Hoa cốc, là Thánh Vương các, không phải Hắc Bạch thần cung, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Ninh Dạ bèn nói: “Tức là đây chỉ là một đợt giao dịch đơn thuần?”

Phong Đông Lâm lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy. Ngươi biết đấy, Mặc châu bốn bề thọ địch, tuy tài nguyên phong phú số một trong cửu châu nhưng cũng vì vậy nên kết thù quá nhiều. Hắc Bạch thần cung phải đối diện với nhiều tiên môn cùng một lúc, không thể phân thân được. Cũng chính vì nguyên nhân này nên trong hai năm vừa qua chúng ta liên tục xung đột với Mộc Khôi tông, khổ nỗi rơi vào hạ phong.”

Ặc, ngươi biết cách kiếm cớ cho mình nhỉ?

Rõ ràng đây là công lao của ông đây mà?

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Liệt châu và Mặc châu tiếp giáp với nhau, thường có chiến sự ở biên giới. Mục đích hợp tác của thần cung và Cực Chiến đạo lần này chủ yếu là đình chiến, thuận tiện tập trung lực lượng đối phó với Mộc Khôi tông.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Nhưng thật ra chuyện này không mấy tác dụng. Chúng ta là người tu tiên, chí hướng là tiêu dao, trong lòng chứa đại đạo, nếu nói một lần nghị hòa này là đổi được bình an trong vòng trăm năm, vậy cả chúng ta và Cực Chiến đạo đều không tin!”

Ờ, ngươi cứ nói người tu tiên làm việc chuyên quyền độc đoán, bảo thủ, lại không có tinh thần tập thể là được.

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Vì vậy lần này giao dịch chỉ là bề ngoài, nghị hòa mới là mục đích. Nhưng nếu xét về mặt hiệu quả thực tế, thật ra chỉ hoàn thành giao dịch đã là đại công, còn về lâu dài, chúng ta cũng không coi trọng.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn là bảo vật của Hắc Bạch thần cung nhưng bị Cực Chiến đạo cướp mất. Bây giờ bọn chúng muốn dùng nó đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang, đúng là mơ mộng hão huyền, nếu có thể thì ai mà muốn đổi?”

Mẹ nó chứ!

Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý hai người.

Hóa ra vốn là các ngươi định lừa người ta tới để cướp bảo bối à?

——————————————————————

Sau khi Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lên tiếng, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý đồ của bọn họ.

Thật ra trong chuyện giao dịch với Cực Chiến đạo này, thái độ của Hắc Bạch thần cung vẫn rất mâu thuẫn.

Một mặt, bọn họ thật sự hy vọng nghị hòa với Cực Chiến đạo, tránh bớt tranh chấp.

Mặt khác, bọn họ lại rất không nỡ đổi Nguyên Cực Thần Quang đi.

Động Huyền điện.

Phong Đông Lâm ngồi trên ghế chính, không ngờ bên cạnh lại là Nhạc Tâm Thiện.

Thấy Nhạc Tâm Thiện xuất hiện ở đây, Ninh Dạ lập tức hiểu bọn họ gọi mình tới chắc là để bàn đại sự - nếu chỉ là chuyện của Hắc điện, Nhạc Tâm Thiện sẽ không xuất hiện.

Nhưng Nhạc Tâm Thiện ngồi trên ghế phụ, chứng tỏ chuyện này vẫn do Hắc điện định đoạt.

Trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ nói: “Tham kiến Phong điện chủ, tham kiến đại điện chủ.”

“Ừ, ngồi đi.” Phong Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Ninh Dạ, thấy y tới bèn ban cho ngồi.

Ninh Dạ không khách sáo, ngồi xuống ở đằng dưới.

Phong Đông Lâm đã nói: “Ngươi xử lý chuyện Yên Vũ lâu không tệ. Cuối cùng thì lần này tên tiểu tử Lao Huyền Minh cũng tìm được một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Phong điện chủ quá khen, đây là chức trách của Ninh Dạ.”

Phong Đông Lâm xua tay: “Không cần khách sáo, làm tốt là làm tốt thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta gọi ngươi tới. Lần này có một chuyện lớn, chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Có chuyện lớn, nghe quan điểm của ta?

Ninh Dạ bị giọng điệu cực kỳ khách khí này làm cho kinh ngạc.

Phong Đông Lâm nhìn Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi biết hết chuyện Cực Chiến đạo rồi chứ?”

‘‘Vâng.’‘ Ninh Dạ gật đầu.

“Có suy nghĩ gì không?” Nhạc Tâm Thiện hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuộc hạ không biết đại điện chủ đang hỏi suy nghĩ về phương diện nào.”

“Cứ nói tùy ý.”

Cứ nói tùy ý.

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ.

Với địa vị của đám người Nhạc Tâm Thiện, chắc bọn họ không hứng thú gì về chuyện Giang Đại Chuy.

Bọn họ hỏi quan điểm của bản thân, vậy chắc chắn đây không phải việc nhỏ.

Không phải việc nhỏ thì phải là loại chuyện liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt, Nguyên Cực Thần Cung. Lại nghĩ tới Hắc Bạch thần cung vẫn luôn...

Ninh Dạ cẩn thận từng lợi ích từng tí một trả lời: “Sau khi biết chuyện Cực Chiến đạo, suy nghĩ đầu tiên của thuộc hạ về vấn đề này là, rốt cuộc lần bàn bạc này là liên minh hay hợp tác?”

Sau khi nghe vấn đề này, Phong Đông Lâm mỉm cười thỏa mãn: “Vấn đề hay lắm. Có thể nghĩ tới điều này chứng tỏ đầu óc ngươi rất thông minh.”

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Liên minh thì không thể rồi. Ba liên minh ba môn phái đã là thế cục hình thành cả vạn năm, bất cứ bên này phá vỡ thế cục hiện tại cũng gây ra chấn động rất lớn. Đồng minh của Cực Chiến đạo là Vạn Hoa cốc, là Thánh Vương các, không phải Hắc Bạch thần cung, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Ninh Dạ bèn nói: “Tức là đây chỉ là một đợt giao dịch đơn thuần?”

Phong Đông Lâm lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy. Ngươi biết đấy, Mặc châu bốn bề thọ địch, tuy tài nguyên phong phú số một trong cửu châu nhưng cũng vì vậy nên kết thù quá nhiều. Hắc Bạch thần cung phải đối diện với nhiều tiên môn cùng một lúc, không thể phân thân được. Cũng chính vì nguyên nhân này nên trong hai năm vừa qua chúng ta liên tục xung đột với Mộc Khôi tông, khổ nỗi rơi vào hạ phong.”

Ặc, ngươi biết cách kiếm cớ cho mình nhỉ?

Rõ ràng đây là công lao của ông đây mà?

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Liệt châu và Mặc châu tiếp giáp với nhau, thường có chiến sự ở biên giới. Mục đích hợp tác của thần cung và Cực Chiến đạo lần này chủ yếu là đình chiến, thuận tiện tập trung lực lượng đối phó với Mộc Khôi tông.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Nhưng thật ra chuyện này không mấy tác dụng. Chúng ta là người tu tiên, chí hướng là tiêu dao, trong lòng chứa đại đạo, nếu nói một lần nghị hòa này là đổi được bình an trong vòng trăm năm, vậy cả chúng ta và Cực Chiến đạo đều không tin!”

Ờ, ngươi cứ nói người tu tiên làm việc chuyên quyền độc đoán, bảo thủ, lại không có tinh thần tập thể là được.

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Vì vậy lần này giao dịch chỉ là bề ngoài, nghị hòa mới là mục đích. Nhưng nếu xét về mặt hiệu quả thực tế, thật ra chỉ hoàn thành giao dịch đã là đại công, còn về lâu dài, chúng ta cũng không coi trọng.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn là bảo vật của Hắc Bạch thần cung nhưng bị Cực Chiến đạo cướp mất. Bây giờ bọn chúng muốn dùng nó đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang, đúng là mơ mộng hão huyền, nếu có thể thì ai mà muốn đổi?”

Sau khi Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lên tiếng, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý đồ của bọn họ.

Thật ra trong chuyện giao dịch với Cực Chiến đạo này, thái độ của Hắc Bạch thần cung vẫn rất mâu thuẫn.

Một mặt, bọn họ thật sự hy vọng nghị hòa với Cực Chiến đạo, tránh bớt tranh chấp.

Mặt khác, bọn họ lại rất không nỡ đổi Nguyên Cực Thần Quang đi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 295: Chuyện này có một vấn đề rất lớn



Cứ như vậy hình thành hai loại quan điểm. Một bên cho rằng không nên vì một món thần binh mà tiếp tục trở mặt với Cực Chiến đạo, như vậy không đáng giá. Một bên lại cho rằng Cực Chiến đạo chẳng có gì đáng sợ, Hắc Bạch thần cung có thực lực cường đại, cho dù có cướp đồ của Cực Chiến đạo, chưa chắc bọn họ đã làm gì.

Phong Đông Lâm thân là điện chủ Hắc điện, ủng hộ trực tiếp cướp đoạt.

Còn Tây Phong Tử là điện chủ Bạch điện phản đối cách làm này, cho rằng nên hoàn thành giao dịch.

Nhưng bây giờ thực lực Tây Phong Tử giảm sút, khiến cho trọng lượng lời nói cũng suy yếu, vì vậy quan điểm cướp đoạt đang chiếm thượng phong.

Còn Hắc Bạch Tử và Nhạc Tâm Thiện lại do dự.

Cứ như vậy, hai bên tranh chấp không thôi, kết quả lại thành gọi Ninh Dạ tới.

Mẹ nó, Ninh Dạ chửi thầm.

Đây là chuyện lớn tầm cỡ chiến lược, thế mà bảo ta cho ý kiến?

Còn nữa, vì một món thần binh mà thà bội tín bất nghĩ trở mặt với Cực Chiến đạo, ai lại hành động theo kiểu trẻ con như thế chứ?

Nhưng nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là vậy.

Trong kiếp trước, có lẽ cách làm này là quá trẻ con, nhưng trong thế giới này một món thần binh tương đương với một vũ khí nguyên tử, mang tầm chiến lược. Vì một vũ khí chiến lược quan trọng như vậy, có bội tín bội nghĩa thì đã sao?

Thậm chí kiếp trước đã có không ít chuyện lấy danh nghĩa đàm phán lừa gạt tướng lĩnh cao cấp của quốc gia đối đầu đến một nơi nào đó, sau đó nã pháo g**t ch*t!

Chuyện đại sự quốc gia đáng lẽ ra phải tính toán chu đáo, vẹn toàn về mọi mặt, hành xử thật khéo léo; nhưng lúc bắt tay vào làm thật, trong lịch sử lại chẳng thiếu những trò hề ấu trĩ.

Thế giới chính trị thành thục trong kiếp trước còn như vậy, huống chi thế giới tu tiên còn non nớt về mặt chính trị?

Đám người này dùng nắm đấm để leo lên chức cao, ngươi nghĩ bọn họ sẽ dùng thủ đoạn uyển chuyển để giải quyết vấn đề ư?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thoải mái.

Còn bây giờ hai bên tranh chấp liên miên, không ngờ Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện lại gọi Ninh Dạ tới hỏi ý kiến của y, đúng là khiến y được sủng ái tới mức kinh ngạc

Lúc này Phong Đông Lâm đã nói tiếp: “Trong vụ án Giang Đại Chuy, ngươi hành động rất cao minh, thủ đoạn khéo léo, rất tốt. Người tu tiên chúng ta theo đuổi thiên đạo quá mức, ngược lại nhiều lúc lại vô dụng trong chuyện đời thường. Vì vậy lần này chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Ơ, ngươi tự biết mình quá nhỉ.

Chính vì ta là người của Hắc điện, vì vậy ngươi vô thức nghĩ rằng ta sẽ ủng hộ ngươi ư?

Nhưng nếu bọn họ đã có ý tưởng này, có lẽ mình có thể nhân cơ hội?

Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.

Nếu có thể động tay động chân trong chuyện này, có lẽ mình còn có thể tiện thể giao dịch cả chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ dốc hết sức động não, nhanh chóng suy nghĩ.

Y suy nghĩ rất lâu, Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm không ép y, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi tới khi Phong Đông Lâm nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nói: “Trước khi trả lời vấn đề của hai vị điện chủ, Ninh Dạ muốn hỏi một câu, bây giờ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở đâu?”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Trong tay Tần Thì Nguyệt.”

Ninh Dạ lại nói: “Vì sao bây giờ còn chưa giao dịch?”

Nhạc Tâm Thiện trả lời: “Đã muốn giao dịch thì đương nhiên không chỉ có chuyện một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn có rất nhiều tài nguyên khác còn cần bổ sung. Bây giờ hai bên đang bàn luận vấn đề này.”

Quả nhiên không như thế giới kiếp trước, mọi người tranh đoạt nhau là đất đai, quyền lợi, nội dung hiệp nghị.

Ở đây mọi người tranh giành nhau tài nguyên!

Đương nhiên bề ngoài Hắc Bạch thần cung vẫn đang thảo luận vấn đề giao dịch những tài nguyên khác với Tần Thì Nguyệt nhưng trên thực tế vấn đề quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc có nên cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hay không?

Ninh Dạ đã hiểu, bèn nói: “Chuyện này có một vấn đề rất lớn.”

“Ngươi nói đi.” Phong Đông Lâm nói.

“Cực Chiến đạo tin tưởng thần cung sẽ không ra tay cướp đoạt ư?”

Nghe y nói như vậy, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều ngớ người.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta đã gặp Tần Thì Nguyệt hai lần, có thể xác định đây là một nữ nhân với đầu óc rất tỉnh táo. Tuy Cực Chiến đạo đầy những kẻ tứ chi phát triển, tôn sùng vũ lực, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải loại không có não. Tần Thì Nguyệt được trọng dụng chứng tỏ trong Cực Chiến đạo vẫn còn những người có năng lực. Liệu bọn họ có yên tâm để một nữ nhân chưa tới Vạn Pháp như Tần Thì Nguyệt mang theo thần binh quan trọng như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán bước vào vùng đất trung tâm của Hắc Bạch thần cung không?”

Phong Đông Lâm im lặng.

Nhạc Tâm Thiện lại bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười là vì Ninh Dạ không lên tiếng nói giúp Phong Đông Lâm vì thân phận Hắc điện của mình.

Cứ như vậy hình thành hai loại quan điểm. Một bên cho rằng không nên vì một món thần binh mà tiếp tục trở mặt với Cực Chiến đạo, như vậy không đáng giá. Một bên lại cho rằng Cực Chiến đạo chẳng có gì đáng sợ, Hắc Bạch thần cung có thực lực cường đại, cho dù có cướp đồ của Cực Chiến đạo, chưa chắc bọn họ đã làm gì.

Phong Đông Lâm thân là điện chủ Hắc điện, ủng hộ trực tiếp cướp đoạt.

Còn Tây Phong Tử là điện chủ Bạch điện phản đối cách làm này, cho rằng nên hoàn thành giao dịch.

Nhưng bây giờ thực lực Tây Phong Tử giảm sút, khiến cho trọng lượng lời nói cũng suy yếu, vì vậy quan điểm cướp đoạt đang chiếm thượng phong.

Còn Hắc Bạch Tử và Nhạc Tâm Thiện lại do dự.

Cứ như vậy, hai bên tranh chấp không thôi, kết quả lại thành gọi Ninh Dạ tới.

Mẹ nó, Ninh Dạ chửi thầm.

Đây là chuyện lớn tầm cỡ chiến lược, thế mà bảo ta cho ý kiến?

Còn nữa, vì một món thần binh mà thà bội tín bất nghĩ trở mặt với Cực Chiến đạo, ai lại hành động theo kiểu trẻ con như thế chứ?

Nhưng nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là vậy.

Trong kiếp trước, có lẽ cách làm này là quá trẻ con, nhưng trong thế giới này một món thần binh tương đương với một vũ khí nguyên tử, mang tầm chiến lược. Vì một vũ khí chiến lược quan trọng như vậy, có bội tín bội nghĩa thì đã sao?

Thậm chí kiếp trước đã có không ít chuyện lấy danh nghĩa đàm phán lừa gạt tướng lĩnh cao cấp của quốc gia đối đầu đến một nơi nào đó, sau đó nã pháo g**t ch*t!

Chuyện đại sự quốc gia đáng lẽ ra phải tính toán chu đáo, vẹn toàn về mọi mặt, hành xử thật khéo léo; nhưng lúc bắt tay vào làm thật, trong lịch sử lại chẳng thiếu những trò hề ấu trĩ.

Thế giới chính trị thành thục trong kiếp trước còn như vậy, huống chi thế giới tu tiên còn non nớt về mặt chính trị?

Đám người này dùng nắm đấm để leo lên chức cao, ngươi nghĩ bọn họ sẽ dùng thủ đoạn uyển chuyển để giải quyết vấn đề ư?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thoải mái.

Còn bây giờ hai bên tranh chấp liên miên, không ngờ Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện lại gọi Ninh Dạ tới hỏi ý kiến của y, đúng là khiến y được sủng ái tới mức kinh ngạc

Lúc này Phong Đông Lâm đã nói tiếp: “Trong vụ án Giang Đại Chuy, ngươi hành động rất cao minh, thủ đoạn khéo léo, rất tốt. Người tu tiên chúng ta theo đuổi thiên đạo quá mức, ngược lại nhiều lúc lại vô dụng trong chuyện đời thường. Vì vậy lần này chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Ơ, ngươi tự biết mình quá nhỉ.

Chính vì ta là người của Hắc điện, vì vậy ngươi vô thức nghĩ rằng ta sẽ ủng hộ ngươi ư?

Nhưng nếu bọn họ đã có ý tưởng này, có lẽ mình có thể nhân cơ hội?

Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.

Nếu có thể động tay động chân trong chuyện này, có lẽ mình còn có thể tiện thể giao dịch cả chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ dốc hết sức động não, nhanh chóng suy nghĩ.

Y suy nghĩ rất lâu, Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm không ép y, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi tới khi Phong Đông Lâm nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nói: “Trước khi trả lời vấn đề của hai vị điện chủ, Ninh Dạ muốn hỏi một câu, bây giờ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở đâu?”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Trong tay Tần Thì Nguyệt.”

Ninh Dạ lại nói: “Vì sao bây giờ còn chưa giao dịch?”

Nhạc Tâm Thiện trả lời: “Đã muốn giao dịch thì đương nhiên không chỉ có chuyện một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn có rất nhiều tài nguyên khác còn cần bổ sung. Bây giờ hai bên đang bàn luận vấn đề này.”

Quả nhiên không như thế giới kiếp trước, mọi người tranh đoạt nhau là đất đai, quyền lợi, nội dung hiệp nghị.

Ở đây mọi người tranh giành nhau tài nguyên!

Đương nhiên bề ngoài Hắc Bạch thần cung vẫn đang thảo luận vấn đề giao dịch những tài nguyên khác với Tần Thì Nguyệt nhưng trên thực tế vấn đề quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc có nên cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hay không?

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta đã gặp Tần Thì Nguyệt hai lần, có thể xác định đây là một nữ nhân với đầu óc rất tỉnh táo. Tuy Cực Chiến đạo đầy những kẻ tứ chi phát triển, tôn sùng vũ lực, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải loại không có não. Tần Thì Nguyệt được trọng dụng chứng tỏ trong Cực Chiến đạo vẫn còn những người có năng lực. Liệu bọn họ có yên tâm để một nữ nhân chưa tới Vạn Pháp như Tần Thì Nguyệt mang theo thần binh quan trọng như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán bước vào vùng đất trung tâm của Hắc Bạch thần cung không?”

Phong Đông Lâm im lặng.

Nhạc Tâm Thiện lại bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười là vì Ninh Dạ không lên tiếng nói giúp Phong Đông Lâm vì thân phận Hắc điện của mình.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 296: “Để ta làm?



Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là điều chúng ta e ngại.”

Phong Đông Lâm hít một hơi dài: “Vì vậy ngươi cho rằng không thể cướp đoạt được?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là rất khó khăn. Ta nói thế này đi, cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có quá nhiều điểm tai hại, nếu thành công thì chỉ được thêm một số tài nguyên và vài món bảo vật nhưng từ đó sẽ trở mặt với Cực Chiến đạo, còn một khi thất bại, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Như vậy chẳng khác nào đánh bạc, dùng một viên linh thạch đánh cược mười viên linh thạch, nếu tỷ lệ thành công là một phần mười thì còn nghe được. Nhưng nếu tỷ lệ thành công tương tự nhưng là một viên linh thạch đánh cược hai viên linh thạch, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt.”

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách hoàn thành giao dịch lần này, không dưng lại phải giao Nguyên Cực Thần Quang cho người khác?”

Ninh Dạ trả lời: “Hoàn thành giao dịch không có nghĩa là không thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang.”

Hả?

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng ngạc nhiên.

Ninh Dạ nói: “Đừng quên mục đích của Cực Chiến đạo muốn đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang là đổi nói lấy Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ Yên Vũ lâu. Chúng ta không thể ra tay với Cực Chiến Đạo chẳng lẽ không thể ra tay với Yên Vũ lâu?”

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Thú vị lắm, ngươi nói tiếp đi!”

Ninh Dạ trả lời: “Theo thuộc hạ thấy chuyện này có ba lựa chọn thượng sách, trung sách và hạ sách. Hạ sách là cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, trở mặt với Cực Chiến đạo, tuy được lợi nhỏ nhưng lại có mối lo về lâu về dài, còn phải chịu nguy hiểm rất lớn. Trung sách là đầu tiên hoàn thành giao dịch, chú ý quan sát Yên Vũ lâu, đợi sau khi Yên Vũ lâu giao dịch với Cực Chiến đạo lại đột ngột tập kích Yên Vũ lâu, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang từ tay bọn chúng. Cứ như vậy sẽ lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thu hồi được Nguyên Cực Thần Quang, lại không trở mặt với Cực Chiến đạo.”

“Vậy thượng sách thì sao?”

“Thượng sách thì phức tạp hơn một chút.” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách lấy trộm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, liệu Yên Vũ lâu có ý tưởng tương tự không? Đám người này giỏi nhất là âm thầm gây chuyện.”

Ánh mắt Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện sáng bừng lên: “Ý ngươi là...”

Ninh Dạ trả lời: “Thượng sách là xúi giục Yên Vũ lâu ra tay trong khi đang giao dịch, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, sau đó chúng ta chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Cứ như vậy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Nguyên Cực Thần Quang và Ngọc Hoàng Cốt đều vào tay chúng ta, còn không đắc tội với Cực Chiến đạo, thậm chí có thể khiến Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu đối chọi với nhau.”

“Kế sách này hay lắm!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng nói.

“Nhưng thực hiện quá khó.” Ninh Dạ trả lời.

——————————————

Kế hoạch càng tốt đẹp thì càng khó thực hiện.

Xúi giục Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, đây là nan đề đầu tiên, vì sao Yên Vũ lâu phải nghe lời ngươi?

Nan đề thứ hai là Hắc Bạch thần cung cũng không dám nói chắc chắn sẽ cướp được đồ ở chỗ Cực Chiến đạo, Yên Vũ lâu dựa vào đâu mà đòi cướp?

Cuối cùng, Hắc Bạch thần cung có gì mà đòi cướp đồ từ tay Yên Vũ lâu?

Ba việc này đều rất khó, không cái nào dễ giải quyết.

Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều cảm thấy khó xử.

Thượng sách nghe thì hay nhưng cho dù bọn họ đích thân xuất thủ cũng chưa chắc đã hoàn thành được.

Phong Đông Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ninh Dạ: “Vậy ý của ngươi là...”

Ninh Dạ trả lời: “Thuộc hạ cho rằng chuyện này nên chia ra ba mục tiêu. Mục tiêu đầu tiên là đảm bảo hoàn thành giao dịch. Vì một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán mà đắc tội nặng nề với Cực Chiến đạo, ý nghĩa không lớn. Đảm bảo giao dịch được hoàn thành vẫn rất cần thiết.”

Nếu Ninh Dạ nói vậy ngay từ đầu, chắc chắn Phong Đông Lâm sẽ thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã gây dựng được ấn tượng trong lòng Phong Đông Lâm, vì vậy cho dù y phản đối, Phong Đông Lâm không thể không suy nghĩ cẩn thận.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Mục tiêu đầu tiên là cơ bản, nhất định phải đảm bảo nó được hoàn thành. Chúng ta theo đuổi chủ yếu là mục tiêu thứ hai. So với ba nan đề của thượng sách, mục tiêu thứ hai chỉ cần giải quyết điểm khó khăn cuối cùng, hơn nữa chỗ khó này là dễ giải quyết nhất trong ba nan đề. Nếu làm được điều này là có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, có thể coi là đại thắng.”

“Không sai!” Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng gật đầu.

Ninh Dạ nói: “Còn mục tiêu thượng sách rất khó khăn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì thực hiện, không có cơ hội thì từ bỏ, không nên cưỡng cầu.”

“Tốt lắm!” Phong Đông Lâm vỗ bàn đứng dậy: “Ninh Dạ, nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có hoàn thành được không?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Để ta làm?”

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là điều chúng ta e ngại.”

Phong Đông Lâm hít một hơi dài: “Vì vậy ngươi cho rằng không thể cướp đoạt được?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là rất khó khăn. Ta nói thế này đi, cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có quá nhiều điểm tai hại, nếu thành công thì chỉ được thêm một số tài nguyên và vài món bảo vật nhưng từ đó sẽ trở mặt với Cực Chiến đạo, còn một khi thất bại, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Như vậy chẳng khác nào đánh bạc, dùng một viên linh thạch đánh cược mười viên linh thạch, nếu tỷ lệ thành công là một phần mười thì còn nghe được. Nhưng nếu tỷ lệ thành công tương tự nhưng là một viên linh thạch đánh cược hai viên linh thạch, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt.”

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách hoàn thành giao dịch lần này, không dưng lại phải giao Nguyên Cực Thần Quang cho người khác?”

Ninh Dạ trả lời: “Hoàn thành giao dịch không có nghĩa là không thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang.”

Hả?

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng ngạc nhiên.

Ninh Dạ nói: “Đừng quên mục đích của Cực Chiến đạo muốn đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang là đổi nói lấy Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ Yên Vũ lâu. Chúng ta không thể ra tay với Cực Chiến Đạo chẳng lẽ không thể ra tay với Yên Vũ lâu?”

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Thú vị lắm, ngươi nói tiếp đi!”

Ninh Dạ trả lời: “Theo thuộc hạ thấy chuyện này có ba lựa chọn thượng sách, trung sách và hạ sách. Hạ sách là cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, trở mặt với Cực Chiến đạo, tuy được lợi nhỏ nhưng lại có mối lo về lâu về dài, còn phải chịu nguy hiểm rất lớn. Trung sách là đầu tiên hoàn thành giao dịch, chú ý quan sát Yên Vũ lâu, đợi sau khi Yên Vũ lâu giao dịch với Cực Chiến đạo lại đột ngột tập kích Yên Vũ lâu, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang từ tay bọn chúng. Cứ như vậy sẽ lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thu hồi được Nguyên Cực Thần Quang, lại không trở mặt với Cực Chiến đạo.”

“Vậy thượng sách thì sao?”

“Thượng sách thì phức tạp hơn một chút.” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách lấy trộm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, liệu Yên Vũ lâu có ý tưởng tương tự không? Đám người này giỏi nhất là âm thầm gây chuyện.”

Ánh mắt Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện sáng bừng lên: “Ý ngươi là...”

Ninh Dạ trả lời: “Thượng sách là xúi giục Yên Vũ lâu ra tay trong khi đang giao dịch, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, sau đó chúng ta chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Cứ như vậy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Nguyên Cực Thần Quang và Ngọc Hoàng Cốt đều vào tay chúng ta, còn không đắc tội với Cực Chiến đạo, thậm chí có thể khiến Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu đối chọi với nhau.”

“Kế sách này hay lắm!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng nói.

“Nhưng thực hiện quá khó.” Ninh Dạ trả lời.

——————————————

Kế hoạch càng tốt đẹp thì càng khó thực hiện.

Xúi giục Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, đây là nan đề đầu tiên, vì sao Yên Vũ lâu phải nghe lời ngươi?

Nan đề thứ hai là Hắc Bạch thần cung cũng không dám nói chắc chắn sẽ cướp được đồ ở chỗ Cực Chiến đạo, Yên Vũ lâu dựa vào đâu mà đòi cướp?

Cuối cùng, Hắc Bạch thần cung có gì mà đòi cướp đồ từ tay Yên Vũ lâu?

Ba việc này đều rất khó, không cái nào dễ giải quyết.

Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều cảm thấy khó xử.

Thượng sách nghe thì hay nhưng cho dù bọn họ đích thân xuất thủ cũng chưa chắc đã hoàn thành được.

Phong Đông Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ninh Dạ: “Vậy ý của ngươi là...”

“Không sai!” Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng gật đầu.

Ninh Dạ nói: “Còn mục tiêu thượng sách rất khó khăn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì thực hiện, không có cơ hội thì từ bỏ, không nên cưỡng cầu.”

“Tốt lắm!” Phong Đông Lâm vỗ bàn đứng dậy: “Ninh Dạ, nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có hoàn thành được không?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Để ta làm?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 297: Bên Quan Cảnh hồ.



“Đúng. Từ giờ trở đi, trong Hắc Bạch thần cung, ngươi có thể điều động trực tiếp những người dưới Thập Nhị Thiên Cương mà không thông qua thượng tầng. Nếu cần chúng ta xuất thủ, ngươi cũng có thể đưa tin cầu viện.”” Phong Đông Lâm nói.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.

Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.

Đây là quyền lực lớn bằng trời!

Có thể trực tiếp điều động Tứ Cửu Nhân Ma, tức là bây giờ thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Trương Liệt Cuồng cũng phải nghe lệnh của y?

Gương mặt Ninh Dạ chỉ cười gượng: “Ninh Dạ có tài cán gì...”

Phong Đông Lâm ngắt lời hắn: “Chuyện này rất quan trọng, ngoài ngươi ra thì không còn lựa chọn nào thích hợp. Nếu ngươi hoàn thành được trung sách, thu hồi được nguyên cực thần quang mà không đắc tội với Cực Chiến đạo, đây là công lao lớn bằng trời, đến lúc đó thần cung sẽ đặc cách trọng thưởng ngươi.”

Thượng sách chỉ là nói miệng, thật ra Phong Đông Lâm cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Trong lòng Ninh Dạ hơi chấn động nói: “Thuộc hạ không cầu điều gì khác, nếu có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang giúp thần cung, thuộc hạ hy vọng trước khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thuộc hạ có thể nhận được quyền sử dụng Nguyên Cực Thần Quang.”

Nguyên Cực Thần Quang là thần vật tu hành, bây giờ Ninh Dạ có thể sử dụng, mà bản thân nó cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu, pháp thuật của Ninh Dạ đi theo con đường hệ quang, vừa vặn thích hợp với bảo vật này.

Phong Đông Lâm ngạc nhiên nhưng lập tức ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, tham vọng lớn lắm, nhưng bản tọa có thể đồng ý với ngươi. Đại điện chủ, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc Tâm Thiện cũng mỉm cười thản nhiên: “Thế này thì đúng là hành động lần này là làm áo cưới cho ngươi rồi. Nhưng ngươi là người của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Cực Thần Quang nằm trên người ngươi chẳng khác nào ở trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng không thể dùng tới khi lên tới cảnh giới Vạn Pháp, tư chất của ngươi bình thường, lại đi theo con đường Cực Đạo, rất khó phá cảnh. Chỉ có thể cho ngươi quyền sử dụng trong vòng mười năm!”

“Được!” Ninh Dạ đáp ứng: “Thuộc hạ có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười năm?

Đủ rồi.

Mười năm sau, ai biết tình hình ra sao.

Có vài thứ, mượn rồi chắc gì đã trả!

“Vậy kế hoạch của chàng là đợi sau khi Yên Vũ lâu trao đổi với Cực Chiến đạo xong thì cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, tiện tay đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện? Nhưng chàng đừng quên Yên Vũ lâu chỉ muốn Nguyên Cực Thần Quang, bọn họ không muốn mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”

Trong Vị Ương phủ, Trì Vãn Ngưng lên tiếng.

Ba nan đề mà Ninh Dạ đưa ra cho bọn Nhạc Tâm Thiện là đối với Hắc Bạch thần cung.

Đối với Ninh Dạ, còn một nan đề nữa, đó là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

“Vì vậy cách tốt nhất là thực hiện thượng sách, khiến cho Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, nếu đã là cướp, đương nhiên bọn họ sẽ cướp sạch, không để lại bất cứ thứ gì cho Cực Chiến đạo.” Ninh Dạ nói.

“Vậy thì chàng phải giải quyết càng nhiều vấn đề.” Trì Vãn Ngưng lắc đầu.

Cô không nghĩ chuyện này sẽ thành công, cho dù có thành công thì mảnh vỡ Thiên Cơ điện cũng về tay Hắc Bạch thần cung, chuyện này vẫn là một vấn đề.

“Thế này là nước đục mới mò được cá, nếu muốn mò cá thì nhất định phải khuấy cho nước đục ngầu.” Ninh Dạ nói.

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y: “Ý chàng là... Vạn Hoa cốc?”

Trong kế hoạch mà Ninh Dạ đưa cho Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, y cố tình bỏ qua Vạn Hoa cốc, đối với y thì đây là biến số, còn là quân cờ.

Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Còn cả Mộc Khôi tông nữa.”

Ngũ đại tiên môn đọ sức, nước chẳng quá đục?

Còn làm được đến đâu phải xem tình hình phát triển ra sao.

Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên mà Ninh Dạ đưa ra là kéo dài thời gian đàm phán.

Kế hoạch cần có thời gian.

————————————————

Tối hôm sau.

Bên Quan Cảnh hồ.

Ninh Dạ một thân một mình đến đây, người mặc áo tơi, thả cần câu bên hồ.

Một lát sau Vương Sâm đi tới, cũng buông cần xuống: “Gần đây ngươi rất nổi tiếng.”

Ninh Dạ lạnh nhạt trả lời: “Là Ninh Dạ rất nổi tiếng.”

“Được rồi, ngươi nói không phải thì không phải.” Vương Sâm cũng không ép.

Thật ra mọi chuyện phát triển tới bước này, Mộc Khôi tông đã gần như xác nhận người bí ẩn chính là Ninh Dạ, nhưng có một số việc không công khai thì tốt hơn.

Ninh Dạ sẽ không chính miệng thừa nhận, Mộc Khôi tông cũng chẳng cần vạch trần mặt nạ của y, hai bên thầm hiểu là đủ.

“Tìm ta có chuyện gì?” Vương Sâm hỏi.

“Thời gian trước nhờ các ngươi giúp một đại ân còn chưa kịp cảm tạ. Vừa vặn thời gian này tương đối rảnh rỗi, có lẽ có thể giúp các ngươi làm chút chuyện.” Ninh Dạ nói.

Vương Sâm cười thầm, hắn biết không phải Ninh Dạ tương đối rảnh rỗi mà là trong tay có chút quyền thế.

Mộc Khôi tông không phải chỉ có một gián điệp Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung mà còn có những người khác, bọn họ biết Ninh Dạ đang có quyền lực rất lớn, thậm chí có thể điều động Tứ Cửu Nhân Ma.

“Đúng. Từ giờ trở đi, trong Hắc Bạch thần cung, ngươi có thể điều động trực tiếp những người dưới Thập Nhị Thiên Cương mà không thông qua thượng tầng. Nếu cần chúng ta xuất thủ, ngươi cũng có thể đưa tin cầu viện.”” Phong Đông Lâm nói.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.

Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.

Đây là quyền lực lớn bằng trời!

Có thể trực tiếp điều động Tứ Cửu Nhân Ma, tức là bây giờ thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Trương Liệt Cuồng cũng phải nghe lệnh của y?

Gương mặt Ninh Dạ chỉ cười gượng: “Ninh Dạ có tài cán gì...”

Phong Đông Lâm ngắt lời hắn: “Chuyện này rất quan trọng, ngoài ngươi ra thì không còn lựa chọn nào thích hợp. Nếu ngươi hoàn thành được trung sách, thu hồi được nguyên cực thần quang mà không đắc tội với Cực Chiến đạo, đây là công lao lớn bằng trời, đến lúc đó thần cung sẽ đặc cách trọng thưởng ngươi.”

Thượng sách chỉ là nói miệng, thật ra Phong Đông Lâm cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Trong lòng Ninh Dạ hơi chấn động nói: “Thuộc hạ không cầu điều gì khác, nếu có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang giúp thần cung, thuộc hạ hy vọng trước khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thuộc hạ có thể nhận được quyền sử dụng Nguyên Cực Thần Quang.”

Nguyên Cực Thần Quang là thần vật tu hành, bây giờ Ninh Dạ có thể sử dụng, mà bản thân nó cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu, pháp thuật của Ninh Dạ đi theo con đường hệ quang, vừa vặn thích hợp với bảo vật này.

Phong Đông Lâm ngạc nhiên nhưng lập tức ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, tham vọng lớn lắm, nhưng bản tọa có thể đồng ý với ngươi. Đại điện chủ, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc Tâm Thiện cũng mỉm cười thản nhiên: “Thế này thì đúng là hành động lần này là làm áo cưới cho ngươi rồi. Nhưng ngươi là người của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Cực Thần Quang nằm trên người ngươi chẳng khác nào ở trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng không thể dùng tới khi lên tới cảnh giới Vạn Pháp, tư chất của ngươi bình thường, lại đi theo con đường Cực Đạo, rất khó phá cảnh. Chỉ có thể cho ngươi quyền sử dụng trong vòng mười năm!”

“Được!” Ninh Dạ đáp ứng: “Thuộc hạ có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười năm?

Đủ rồi.

Mười năm sau, ai biết tình hình ra sao.

Có vài thứ, mượn rồi chắc gì đã trả!

“Vậy kế hoạch của chàng là đợi sau khi Yên Vũ lâu trao đổi với Cực Chiến đạo xong thì cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, tiện tay đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện? Nhưng chàng đừng quên Yên Vũ lâu chỉ muốn Nguyên Cực Thần Quang, bọn họ không muốn mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”

Trong Vị Ương phủ, Trì Vãn Ngưng lên tiếng.

Ba nan đề mà Ninh Dạ đưa ra cho bọn Nhạc Tâm Thiện là đối với Hắc Bạch thần cung.

Đối với Ninh Dạ, còn một nan đề nữa, đó là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

“Vì vậy cách tốt nhất là thực hiện thượng sách, khiến cho Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, nếu đã là cướp, đương nhiên bọn họ sẽ cướp sạch, không để lại bất cứ thứ gì cho Cực Chiến đạo.” Ninh Dạ nói.

“Vậy thì chàng phải giải quyết càng nhiều vấn đề.” Trì Vãn Ngưng lắc đầu.

Cô không nghĩ chuyện này sẽ thành công, cho dù có thành công thì mảnh vỡ Thiên Cơ điện cũng về tay Hắc Bạch thần cung, chuyện này vẫn là một vấn đề.

“Thế này là nước đục mới mò được cá, nếu muốn mò cá thì nhất định phải khuấy cho nước đục ngầu.” Ninh Dạ nói.

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y: “Ý chàng là... Vạn Hoa cốc?”

Trong kế hoạch mà Ninh Dạ đưa cho Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, y cố tình bỏ qua Vạn Hoa cốc, đối với y thì đây là biến số, còn là quân cờ.

Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Còn cả Mộc Khôi tông nữa.”

Ngũ đại tiên môn đọ sức, nước chẳng quá đục?

Còn làm được đến đâu phải xem tình hình phát triển ra sao.

Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên mà Ninh Dạ đưa ra là kéo dài thời gian đàm phán.

Kế hoạch cần có thời gian.

————————————————

Tối hôm sau.

Bên Quan Cảnh hồ.

Ninh Dạ một thân một mình đến đây, người mặc áo tơi, thả cần câu bên hồ.

Một lát sau Vương Sâm đi tới, cũng buông cần xuống: “Gần đây ngươi rất nổi tiếng.”

“Tìm ta có chuyện gì?” Vương Sâm hỏi.

“Thời gian trước nhờ các ngươi giúp một đại ân còn chưa kịp cảm tạ. Vừa vặn thời gian này tương đối rảnh rỗi, có lẽ có thể giúp các ngươi làm chút chuyện.” Ninh Dạ nói.

Vương Sâm cười thầm, hắn biết không phải Ninh Dạ tương đối rảnh rỗi mà là trong tay có chút quyền thế.

Mộc Khôi tông không phải chỉ có một gián điệp Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung mà còn có những người khác, bọn họ biết Ninh Dạ đang có quyền lực rất lớn, thậm chí có thể điều động Tứ Cửu Nhân Ma.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 298: “Có biết tình hình thiên lao ra sao không?”



Quyền lực như vậy, đúng là trong một số phương diện có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng Vương Sâm biết phong cách của Ninh Dạ, hắn nói: “Có phải ngươi cũng muốn chúng ta làm chút chuyện cho ngươi không?”

“Hợp tác cùng có lợi thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt đáp.

“Nói đi, cần chúng ta làm gì?”

“Sở trường của các ngươi thôi, giết người.”

‘‘Ai?’‘

“Còn chưa xác định được, chuyện này khá lớn, cần một vài đại nhân vật tới góp sức.”

“Cấp bậc ra sao?”

“Tốt nhất là không thấp hơn lần trước.”

Vương Sâm nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta có thể tùy ý điều động những người ấy chắc?”

Lần trước ra tay với Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, có thể nói Mộc Khôi tông đã điều động lực lượng tối cao, đây là để đối phó với Nhạc Tâm Thiện, nếu là chuyện khác bọn họ sẽ không ra tay.

Ninh Dạ cười nói: “Thế nên mới bảo ngươi ra điều kiện. Ta không tin Mộc Khôi tông ko có nhu cầu đối với Hắc Bạch thần cung.”

Nhu cầu?

Đương nhiên là lúc nào cũng có, còn nhiều là khác.

Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi nió: “Ngươi đợi một lát.”

Một lúc sau, Vương Sâm nói: “Mộc Khôi tông có một người trong Hắc Bạch thần cung.”

“Hả?”

“Hắn tên là Giới Như Sinh.”

‘‘Chưa từng nghe nói.’‘

“Ngươi không biết cũng không có gì lạ, vì hắn không phải gián điệp. Hắn là tù nhân, bị giam trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.”

Ninh Dạ kinh hãi: “Các ngươi muốn ta cướp cục?”

Vương Sâm trả lời: “Tự ngươi đưa yêu cầu muốn giúp chúng ta mà.”

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Người này rất quan trọng với các ngươi à?”

‘‘Hắn là Thiên Thi đời trước.’‘

. . .

Mộc Khôi tông có Tam Thi, Cửu Quỷ, Thập Thất Sát; trong đó địa vị của Tam Thi tương đương với tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung, đều là đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Không ngờ một đại nhân vật như vậy lại bị nhốt trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ không hiểu: “Người này bị nhốt trong thiên lao bao lâu rồi?”

‘‘300 năm.’‘

“Lâu quá rồi. Bị giam lâu như vậy e là tu vi cũng bị phế bỏ? Cứu về có tác dụng gì không?”

“Mộc Khôi tông chúng ta thần thông diệu pháp vô song, Như Sinh Lão Tổ tu vi thông thiên, đã sớm đạt tới mức độ bất tử bất diệt, chỉ cần về được, không bao lâu sẽ khôi phục uy phong.”

Khôi phục uy phong? Có chắc không?

Tây Phong Tử chỉ bị thương thôi mà kiếp này đã khó lòng tiến bộ, một kẻ bị nhốt vào thiên lao ba trăm năm, chịu đủ loại dằn vặt, sau khi trở về liệu có khôi phục uy phong được không?

Nhưng Mộc Khôi tông nói vậy, y đành nghe theo.

Thân là Thiên Thi đời trước, cho dù không có thực lực không khéo còn có công pháp, tài nguyên, bí mật... rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy Ninh Dạ đành nói: “Bất tử bất diệt thật chứ?”

Tiêu diệt một sinh miệng luôn dễ hơn giam cầm một sinh mệnh. Ninh Dạ không tin trên thế giới này còn có ai chỉ có thể trấn áp chứ không thể g**t ch*t, cho dù có lưu lại hậu chiêu chết đi sống lại cũng có phương pháp phá giải.

“...” Quả nhiên Vương Sâm đờ ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong phần lớn tình huống.”

Ninh Dạ cười ha hả: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không trong phần lớn tình huống đó, sao không trực tiếp g**t ch*t hắn?”

“Dẫu sao cũng phải để lại đường lui cho mình chứ, hai bên đều có nhân vật quan trọng trong tay, nếu hôm đó Mộc Khôi tông bắt sống được Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, chúng ta cũng chẳng giết mà dùng để trao đổi.”

Đây có thể coi là quy tắc giao chiến trong tiên giới này, không chém thượng tướng?

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Có biết tình hình thiên lao ra sao không?”

Vương Sâm ném cho Ninh Dạ một phần tài liệu: “Không được đầy đủ, có lẽ tự ngươi còn kiếm được nhiều hơn.”

Ninh Dạ tiện tay lật xem rồi hủy nó đi: “Ta cần tất cả tin tức, tin tức không đầy đủ còn chẳng bằng không có. Phải biết lẻn vào cứu người, một sơ hở thôi cũng chẳng khác nào mất sạch toàn bộ.”

“Thế nên mới đặt hy vọng vào ngươi, chẳng phải ngươi có thủ đoạn thu thập tin tức cao cường à?”

Đối với Mộc Khôi tông, thủ đoạn thu thập tin tức quan trọng của Ninh Dạ mới là thứ giá trị nhất.

“Người của các ngươi có thể đi vào thiên lao không?” Ninh Dạ hỏi.

Vương Sâm ừ một tiếng: “Có thể bố trí.”

Ninh Dạ lấy Nguyệt Ảnh Hàn Sa: “Thả cái này vào trong thiên lao, mỗi tầng, mỗi vị trí quan trọng đều phải thả. Kế hoạch cụ thể thì chờ ta tìm hiểu rồi tính. Mặt khác, ta cần thêm một số Ký Hồn mộc.”

Vương Sâm nhận Nguyệt Ảnh Hàn Sa, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra chúng ta đã biết một số thủ đoạn thu thập tin tức của ngươi, sau này ngươi không thể dùng nó để đối phó với chúng ta được.”

“Từ xưa tới nay ta và Mộc Khôi tông không phải kẻ địch.”

“Vậy thì được. Đúng rồi, Tử Lão đại nhân bảo ta chuyển lời cho ngươi, Triệu Long Quang sống ở Mộc Khôi tông rất tốt, không cần lo lắng.”

Quyền lực như vậy, đúng là trong một số phương diện có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng Vương Sâm biết phong cách của Ninh Dạ, hắn nói: “Có phải ngươi cũng muốn chúng ta làm chút chuyện cho ngươi không?”

“Hợp tác cùng có lợi thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt đáp.

“Nói đi, cần chúng ta làm gì?”

“Sở trường của các ngươi thôi, giết người.”

‘‘Ai?’‘

“Còn chưa xác định được, chuyện này khá lớn, cần một vài đại nhân vật tới góp sức.”

“Cấp bậc ra sao?”

“Tốt nhất là không thấp hơn lần trước.”

Vương Sâm nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta có thể tùy ý điều động những người ấy chắc?”

Lần trước ra tay với Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, có thể nói Mộc Khôi tông đã điều động lực lượng tối cao, đây là để đối phó với Nhạc Tâm Thiện, nếu là chuyện khác bọn họ sẽ không ra tay.

Ninh Dạ cười nói: “Thế nên mới bảo ngươi ra điều kiện. Ta không tin Mộc Khôi tông ko có nhu cầu đối với Hắc Bạch thần cung.”

Nhu cầu?

Đương nhiên là lúc nào cũng có, còn nhiều là khác.

Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi nió: “Ngươi đợi một lát.”

Một lúc sau, Vương Sâm nói: “Mộc Khôi tông có một người trong Hắc Bạch thần cung.”

“Hả?”

“Hắn tên là Giới Như Sinh.”

‘‘Chưa từng nghe nói.’‘

“Ngươi không biết cũng không có gì lạ, vì hắn không phải gián điệp. Hắn là tù nhân, bị giam trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.”

Ninh Dạ kinh hãi: “Các ngươi muốn ta cướp cục?”

Vương Sâm trả lời: “Tự ngươi đưa yêu cầu muốn giúp chúng ta mà.”

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Người này rất quan trọng với các ngươi à?”

‘‘Hắn là Thiên Thi đời trước.’‘

. . .

Mộc Khôi tông có Tam Thi, Cửu Quỷ, Thập Thất Sát; trong đó địa vị của Tam Thi tương đương với tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung, đều là đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Không ngờ một đại nhân vật như vậy lại bị nhốt trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ không hiểu: “Người này bị nhốt trong thiên lao bao lâu rồi?”

‘‘300 năm.’‘

“Lâu quá rồi. Bị giam lâu như vậy e là tu vi cũng bị phế bỏ? Cứu về có tác dụng gì không?”

“Mộc Khôi tông chúng ta thần thông diệu pháp vô song, Như Sinh Lão Tổ tu vi thông thiên, đã sớm đạt tới mức độ bất tử bất diệt, chỉ cần về được, không bao lâu sẽ khôi phục uy phong.”

Khôi phục uy phong? Có chắc không?

Tây Phong Tử chỉ bị thương thôi mà kiếp này đã khó lòng tiến bộ, một kẻ bị nhốt vào thiên lao ba trăm năm, chịu đủ loại dằn vặt, sau khi trở về liệu có khôi phục uy phong được không?

Nhưng Mộc Khôi tông nói vậy, y đành nghe theo.

Thân là Thiên Thi đời trước, cho dù không có thực lực không khéo còn có công pháp, tài nguyên, bí mật... rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy Ninh Dạ đành nói: “Bất tử bất diệt thật chứ?”

Tiêu diệt một sinh miệng luôn dễ hơn giam cầm một sinh mệnh. Ninh Dạ không tin trên thế giới này còn có ai chỉ có thể trấn áp chứ không thể g**t ch*t, cho dù có lưu lại hậu chiêu chết đi sống lại cũng có phương pháp phá giải.

“...” Quả nhiên Vương Sâm đờ ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong phần lớn tình huống.”

Ninh Dạ cười ha hả: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không trong phần lớn tình huống đó, sao không trực tiếp g**t ch*t hắn?”

“Dẫu sao cũng phải để lại đường lui cho mình chứ, hai bên đều có nhân vật quan trọng trong tay, nếu hôm đó Mộc Khôi tông bắt sống được Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, chúng ta cũng chẳng giết mà dùng để trao đổi.”

Đây có thể coi là quy tắc giao chiến trong tiên giới này, không chém thượng tướng?

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Có biết tình hình thiên lao ra sao không?”

Vương Sâm ném cho Ninh Dạ một phần tài liệu: “Không được đầy đủ, có lẽ tự ngươi còn kiếm được nhiều hơn.”

Ninh Dạ tiện tay lật xem rồi hủy nó đi: “Ta cần tất cả tin tức, tin tức không đầy đủ còn chẳng bằng không có. Phải biết lẻn vào cứu người, một sơ hở thôi cũng chẳng khác nào mất sạch toàn bộ.”

Ninh Dạ lấy Nguyệt Ảnh Hàn Sa: “Thả cái này vào trong thiên lao, mỗi tầng, mỗi vị trí quan trọng đều phải thả. Kế hoạch cụ thể thì chờ ta tìm hiểu rồi tính. Mặt khác, ta cần thêm một số Ký Hồn mộc.”

Vương Sâm nhận Nguyệt Ảnh Hàn Sa, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra chúng ta đã biết một số thủ đoạn thu thập tin tức của ngươi, sau này ngươi không thể dùng nó để đối phó với chúng ta được.”

“Từ xưa tới nay ta và Mộc Khôi tông không phải kẻ địch.”

“Vậy thì được. Đúng rồi, Tử Lão đại nhân bảo ta chuyển lời cho ngươi, Triệu Long Quang sống ở Mộc Khôi tông rất tốt, không cần lo lắng.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 299: Hiểm lầm rồi!”



Thiên Tú các.

Ninh Dạ không biết đây là lần thứ bao nhiêu y đến Thiên Tú các, nhưng đây là lần đầu tiên y dùng thân phận thực sự xuất hiện ở chỗ này.

Đứng trước đại sảnh của Thiên Tú các, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Dọn dẹp.”

“Rõ!”

Một tu sĩ sau lưng y đứng ra quát lớn: “Hắc Bạch thần cung có lệnh, mọi người lập tức rời khỏi Thiên Tú các, không được bỏ sót!”

Tiếng quát như sấm dậy, chấn động cả tầng mây, khiến đám người bên trong xôn xao.

Sau đó chỉ nghe tiếng rống: “Ai dám đuổi người lung tung?”

Vài luồng khí thế uy nghiêm ập tới, là đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung đang mua vui ở đây, hiển nhiên đã bị hành động này chọc giận.

Ninh Dạ tiện tay ném lên, một tấm ngọc lệnh hình hắc bạch âm dương ngư đã xuất hiện trên không trung: “Tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Ninh Dạ phụng lệnh cai quản Chấp Tử thành, kính mong chư vị phối hợp.”

‘‘Ninh Dạ?’‘

Xoạt xoạt xoạt!

Vài bóng người xuất hiện trong đại sảnh.

Một bóng người rất quen thuộc với Ninh Dạ, chính là Công Tôn Dạ.

Hắn liếc mắt nhìn Ninh Dạ rồi lạnh nhạt nói: “Đúng là ngươi! Thu hồi mệnh lệnh đi, ta biết quyền hạn của ngươi, nhưng nhiệm vụ của ngươi không phải thể hiện uy phong bừa bãi.”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Công Tôn thượng sư biết nhiệm vụ của ta là gì không?”

Công Tôn Dạ đờ ra.

Nhiệm vụ mà Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm giao cho Ninh Dạ là tuyệt mật, mọi người chỉ biết nó có liên quan tới Cực Chiến đạo nhưng tình hình cụ thể ra sao lại không rõ.

Ninh Dạ hỏi ngược lại như vậy khiến Công Tôn Dạ không biết nói gì.

Ninh Dạ không muốn đắc tội với quá nhiều người, y nói thẳng: “Quẫy nhiễu thượng sư là lỗi của Ninh Dạ, nhưng kính xin các vị thượng sư tha thứ, Ninh Dạ làm vậy tự có lý do của Ninh Dạ.”

Thấy y vẫn khá có chừng mực, Công Tôn Dạ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần chúng ta phối hợp không?”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu chư vị thượng sư đồng ý phối hợp thì không thể tốt hơn.”

Y nói với thủ hạ: “Dẫn tất cả mọi người trong Thiên Tú các ra đây, sau đó... lục soát!”

“Rõ!”

Các tu sĩ đi theo bên cạnh Ninh Dạ đã lao ra như lang như hổ, bắt toàn bộ kỹ nữ trong Thiên Tú các, không quan tâm những nữ nhân này đã mặc quần áo hay chưa, chỉ ném ào àora ngoài. Trong lúc nhất thời ngoài đại sảnh vô số tiếng líu ríu, tay ngọc chân ngà vắt ngang nhau, cảnh tượng quyến rũ vô song.

“Ai da, có chuyện gì vậy?” Tú bà của Thiên Tú các chạy tới nói với Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên, chắc có hiểu lầm gì à? Đều là người một nhà mà, có tình hình gì thì cứ nói rõ là được. Nể mặt Tà Vương...”

Ninh Dạ ngắt lời cô nàng: “Ta biết nơi này được Tà Vương che trở, trước khi tới đây ta đã nói với Tà Vương rồi.”

Tru Tâm Tà Vương - Hạ Trung Đường, Tứ Cửu Nhân Ma, chính là chủ của Thiên Tú các.

Nhưng chuyện này liên quan tới Vạn Hoa cốc, cho dù hắn là Tà Vương cũng chẳng cưỡng ép bảo vệ.

Tú bà đờ đãn, thấy càng nhiều tu sĩ bắt từng kỹ nữ đẩy ra, càng nhiều tu sĩ Huyền Sách phủ lao vào các nơi bắt đầu tìm kiếm từ trên xuống dưới.

Thấy tình cảnh này, tú bà biết mình có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Chẳng hay tuần tra viên muốn tìm gì?”

Ninh Dạ nhìn bà ta: “Có người mật báo nói gián điệp của Vạn Hoa cốc đang ở nơi này.”

Tú bà kia trong lòng giật thót nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Ai da, sao tuần tra viên lại nói như vậy, nữ nhân trong Thiên Tú các này đều là người khổ sở, sao lại làm gián điệp được chứ? Hiểm lầm rồi!”

Ninh Dạ cảm nhận được tâm trạng của bà ta, chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói gì, vẫn tiếp tục sử dụng Tiệt Thiên thuật cảm thụ tâm tư của những người khác.

Không thể không thừa nhận, Tiệt Thiên thuật là pháp thuật cực tốt để phân biệt ngay gian, chỉ trong chốc lát Ninh Dạ đã cảm thụ được tâm tư kỳ dị của rất nhiều người.

Tuy Thiên Tú các là cứ điểm bí mật của Vạn Hoa cốc nhưng chưa chắc tất cả mọi người trong Thiên Tú các đều là gián điệp của Vạn Hoa cốc. Còn điểm khác biệt lớn nhất giữa gián điệp và không phải gián điệp là trong tình huống này những kỹ nữ bình thường sẽ chỉ thấy sợ hãi và hiếu kỳ chứ không thấy chột dạ.

Gián điệp lại khác, trong lòng gián điệp sẽ lo lắng, sẽ nghĩ có phải thân phận đã bại lộ không, mình nên làm thế nào. Đầu óc thì suy nghĩ, tâm tình thì khó lường, vừa kinh hãi vừa cố ra vẻ trấn tĩnh, tâm trạng hoàn toàn toàn khác với những người còn lại.

Trong số đó địa vị càng cao thì tâm cảnh càng thay đổi rõ rệt, thường thì ngoài sợ hãi còn có phẫn nộ, chán ghét, cùng quyết tâm trả thù.

Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng nhận ra ai là gián điệp, ai không phải.

Còn tú bà trước mắt, Ninh Dạ có thể xác nhận đối phương chính là người của Vạn Hoa cốc.

Thiên Tú các.

Ninh Dạ không biết đây là lần thứ bao nhiêu y đến Thiên Tú các, nhưng đây là lần đầu tiên y dùng thân phận thực sự xuất hiện ở chỗ này.

Đứng trước đại sảnh của Thiên Tú các, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Dọn dẹp.”

“Rõ!”

Một tu sĩ sau lưng y đứng ra quát lớn: “Hắc Bạch thần cung có lệnh, mọi người lập tức rời khỏi Thiên Tú các, không được bỏ sót!”

Tiếng quát như sấm dậy, chấn động cả tầng mây, khiến đám người bên trong xôn xao.

Sau đó chỉ nghe tiếng rống: “Ai dám đuổi người lung tung?”

Vài luồng khí thế uy nghiêm ập tới, là đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung đang mua vui ở đây, hiển nhiên đã bị hành động này chọc giận.

Ninh Dạ tiện tay ném lên, một tấm ngọc lệnh hình hắc bạch âm dương ngư đã xuất hiện trên không trung: “Tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Ninh Dạ phụng lệnh cai quản Chấp Tử thành, kính mong chư vị phối hợp.”

‘‘Ninh Dạ?’‘

Xoạt xoạt xoạt!

Vài bóng người xuất hiện trong đại sảnh.

Một bóng người rất quen thuộc với Ninh Dạ, chính là Công Tôn Dạ.

Hắn liếc mắt nhìn Ninh Dạ rồi lạnh nhạt nói: “Đúng là ngươi! Thu hồi mệnh lệnh đi, ta biết quyền hạn của ngươi, nhưng nhiệm vụ của ngươi không phải thể hiện uy phong bừa bãi.”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Công Tôn thượng sư biết nhiệm vụ của ta là gì không?”

Công Tôn Dạ đờ ra.

Nhiệm vụ mà Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm giao cho Ninh Dạ là tuyệt mật, mọi người chỉ biết nó có liên quan tới Cực Chiến đạo nhưng tình hình cụ thể ra sao lại không rõ.

Ninh Dạ hỏi ngược lại như vậy khiến Công Tôn Dạ không biết nói gì.

Ninh Dạ không muốn đắc tội với quá nhiều người, y nói thẳng: “Quẫy nhiễu thượng sư là lỗi của Ninh Dạ, nhưng kính xin các vị thượng sư tha thứ, Ninh Dạ làm vậy tự có lý do của Ninh Dạ.”

Thấy y vẫn khá có chừng mực, Công Tôn Dạ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần chúng ta phối hợp không?”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu chư vị thượng sư đồng ý phối hợp thì không thể tốt hơn.”

Y nói với thủ hạ: “Dẫn tất cả mọi người trong Thiên Tú các ra đây, sau đó... lục soát!”

“Rõ!”

Các tu sĩ đi theo bên cạnh Ninh Dạ đã lao ra như lang như hổ, bắt toàn bộ kỹ nữ trong Thiên Tú các, không quan tâm những nữ nhân này đã mặc quần áo hay chưa, chỉ ném ào àora ngoài. Trong lúc nhất thời ngoài đại sảnh vô số tiếng líu ríu, tay ngọc chân ngà vắt ngang nhau, cảnh tượng quyến rũ vô song.

“Ai da, có chuyện gì vậy?” Tú bà của Thiên Tú các chạy tới nói với Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên, chắc có hiểu lầm gì à? Đều là người một nhà mà, có tình hình gì thì cứ nói rõ là được. Nể mặt Tà Vương...”

Ninh Dạ ngắt lời cô nàng: “Ta biết nơi này được Tà Vương che trở, trước khi tới đây ta đã nói với Tà Vương rồi.”

Tru Tâm Tà Vương - Hạ Trung Đường, Tứ Cửu Nhân Ma, chính là chủ của Thiên Tú các.

Nhưng chuyện này liên quan tới Vạn Hoa cốc, cho dù hắn là Tà Vương cũng chẳng cưỡng ép bảo vệ.

Tú bà đờ đãn, thấy càng nhiều tu sĩ bắt từng kỹ nữ đẩy ra, càng nhiều tu sĩ Huyền Sách phủ lao vào các nơi bắt đầu tìm kiếm từ trên xuống dưới.

Thấy tình cảnh này, tú bà biết mình có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Chẳng hay tuần tra viên muốn tìm gì?”

Ninh Dạ nhìn bà ta: “Có người mật báo nói gián điệp của Vạn Hoa cốc đang ở nơi này.”

Gián điệp lại khác, trong lòng gián điệp sẽ lo lắng, sẽ nghĩ có phải thân phận đã bại lộ không, mình nên làm thế nào. Đầu óc thì suy nghĩ, tâm tình thì khó lường, vừa kinh hãi vừa cố ra vẻ trấn tĩnh, tâm trạng hoàn toàn toàn khác với những người còn lại.

Trong số đó địa vị càng cao thì tâm cảnh càng thay đổi rõ rệt, thường thì ngoài sợ hãi còn có phẫn nộ, chán ghét, cùng quyết tâm trả thù.

Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng nhận ra ai là gián điệp, ai không phải.

Còn tú bà trước mắt, Ninh Dạ có thể xác nhận đối phương chính là người của Vạn Hoa cốc.
 
Back
Top Bottom