Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 200: Làm gì trước đây?



Vô Thường tự trước kia, bây giờ đã hóa thành phế tích, chiến tranh khiến tiên môn diệt vong, năm tháng lại gột rửa chốn cũ, Vô Thường tự bây giờ chỉ là một đống tàn tích đổ nát.

Đã có thời yêu ma từng chiếm cứ nơi này, ma khí mịt mờ, nhưng cho dù thế vẫn có những sinh mệnh bất khuất ngoan cường đang sinh trưởng.

Một số thực vật màu xanh đen mọc đầy trong phế tích, trưởng thành trong ma khí mịt mờ đó, hình thành thảm thực vật màu xanh đậm khổng lồ, còn có tiếng kêu khóc quái dị mờ mờ ảo ảo truyền tới.

Một phế tích tồn tại ngàn vạn năm, nơi này bị vô số người tra xét, từ lâu rồi đã chẳng còn bảo vật gì.

Tuy vậy nhưng vẫn còn truyền thuyết.

Truyền thuyết rằng bên dưới Vấn Thiên thuật có một không gian bí ẩn, bên trong ẩn chứa bảo vật trấn tự của Vô Thường tự: Định Càn châu, Loạn Khôn trượng.

Định Càn châu và Loạn Khôn trượng là lưỡng đại trọng bảo của Vô Thường tự. Khi đó Định Càn vô thiên, một khi thi triển ngăn cách thiên địa, đoạn tuyệt cảm ứng với trời đất, đây chính là vô pháp. Loạn Khôn vô thường, binh không theo lẽ thường, nước không có hình dạng bình thường, một khi thi triển thiên địa rối loạn, pháp thuật không thể thành hình, đây chính là vô thường.

Vô Thường tự cũng nổi danh vì vậy, không phải vì người vô thường mà là bảo vật trấn tự vô thường.

Sau khi Vô Thường tự bị hủy diệt, hai món trọng bảo này đều đã biến mất, vì vậy mới có truyền thuyết nó nằm dưới đất của Vô Thường tự.

Nhưng Ninh Dạ biết, những thứ khác không dám nói chứ chắc chắn Định Càn châu không ở Vô Thường tự.

Bởi vì Định Càn châu đã bị Thiên Cơ môn lấy đi từ lâu, luyện hóa thành tài nguyên chế tạo Tàng Thiên ngục. Tàng Thiên ngục ngăn cách thiên địa, khiến người bị vây khốn không thể thi triển pháp thuật, Định Càn châu có năng lực định càn, đương nhiên không thể bỏ qua, vì vậy trở thành một trong những linh kiện quan trọng để chế tạo Tàng Thiên ngục.

Năm đó Thiên Cơ môn muốn luyện chế Thiên Cơ điện nên sưu tầm chí bảo trong thiên hạ, thậm chí không bỏ qua đồng minh của mình, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến bọn họ đắc tội với tiên môn trong thiên hạ.

Nhưng cho dù thế Vô Thường tự cũng không nhận được kết quả tốt, thậm chí còn thảm hại hơn cả Thiên Cơ môn - trong trận đại chiến đó họ bị các tiên môn vây đánh, tan thành tro bụi.

Do không phải tiên môn nào cũng biết phương thức luyện chế của Thiên Cơ điện, vì vậy không ít tiên môn không biết Định Càn châu là một bộ phận tạo nên Tàng Thiên ngục, sau khi không tìm được Định Càn châu và Loạn Khôn trượng bèn cho rằng hai thứ này đã bị giấu đi, vì vậy sinh ra truyền thuyết nói Vô Thường tự có giấu bảo bối.

Chỉ là vạn năm qua, vô số tu tiên giả đã tới nơi này, phế tích của Vô Thường tự đã bị lật tung cả trăm lần, ngàn lần, nhưng không ai nhận được bảo bối.

Bây giờ đã không còn người nào thấy hứng thú với phế tích Vô Thường tự nữa.

Nhưng Hắc Bạch thần cung lại định lợi dụng chuyện này biến phế tích Vô Thường tự thành chiến trường trả thù Mộc Khôi tông.

Thời khắc này Cừu Bất Quân nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Chắc người của Hắc Bạch thần cung chưa tới, đi thôi, chúng ta qua đó bố trí một phen.”

Nói xong đã cười âm hiểm.

Lúc vừa biết kế hoạch của Ninh Dạ, Cừu Bất Quân cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy thú vị, tiếp theo lại tích cực chủ động tham gia vào.

Hai người vừa đi vào phế tích.

“Làm gì trước đây?” Cừu Bất Quân hỏi Ninh Dạ.

Tuy ông là sư thúc nhưng chủ yếu tu luyện pháp thuật ẩn nấp mai phục, nếu bàn về bàng môn tạp học thậm chí còn không bằng Ninh Dạ.

Hành động lần này trọng điểm vẫn phải dựa vào Ninh Dạ.

Ninh Dạ nhìn bốn phía xung quanh, không cần Côn Lôn kính, chỉ cầm một bàn bói, đối chiếu với xung quanh một chút rồi chỉ theo một hướng: “Nơi này là vị trí Trung Cực cung.”

Đó là một tấm bia đá, toàn thân đen kịt, bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng dẫu vạn năm đã trôi qua nó vẫn đứng sừng sừng với thời gian.

Phá Giới bi!

Phá Giới bi là sản phẩm của Thiên Cơ môn, khác với Thiên Cơ điện, nó không hoàn toàn do Thiên Cơ môn chế tạo mà do Thiên Cơ môn cải tạo thành.

Nghe nói ban đầu Trường Thanh giới có chín tấm Thiên bi, nó tồn tại từ khi Trường Thanh giới tồn tại, có thể nói là thọ ngang đất trời, vì vậy còn được gọi là Thiên Địa Đồng Thọ bi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 201: Tin tức luôn truyền bá rất nhanh.



Doãn Thiên Chiếu hơi lo lắng: “Nhưng chưởng giáo đã nói Hà thiếu gia không thể rời khỏi bảo vật quá xa, vạn nhất có biến cố thì không ổn đâu.”

“Ai da, nếu ta ở lại đây kinh động tới Mộc Khôi tông thì xử lý thế nào? Thôi thôi, đừng nói với ta các ngươi bố trí trận pháp xong là che giấu được khí tức, làm vậy khác nào nhốt ta trong trận mấy ngày liền, không được đi đâu, thế thì quá cực khổ.”

Nói đoạn, hắn vỗ thân xe: “Đi!”

Vân Tiêu xa đã bay theo hướng Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hít một hơi dài nhìn Loa Oa Tử, lão già đành gật đầu: “Các ngươi bố trí xong thì ở lại bảo vệ. Đợi bọn Long Đằng Hổ, Công Tôn Dạ đến nơi thì thông báo cho ta.”

“Rõ!” Doãn Thiên Chiếu đành gật đầu đáp ứng.

Loa Oa Tử đã dẫn theo mười võ sĩ giáp đen đi khỏi, trên phế tích Vô Thường tự chỉ còn Doãn Thiên Chiếu và mười võ sĩ giáp trắng.

Doãn Thiên Chiếu khẽ lắc đầu nói: “Đi thôi nào, làm việc trước đã.”

Đi tới chỗ Phá Giới bi.

Một bí vệ áo trắng lập tức phóng ra một pháp cầu trong suốt, điều tra bốn phía xung quanh: “Ngoại trừ vết tích trận pháp vận chuyển, không phát hiện ra bất cứ điều gì, không có ai thăm dò.”

Có trận pháp vận chuyển cũng không có gì là, dù sao cũng có Phá Giới đại trận, chỉ có điều mọi người chỉ biết có trận pháp này chứ không biết rốt cuộc nó ở đâu, phá giải ra sao.Dùng trận pháp Thiên Cơ môn vây đánh cũng là cách hay, vì Vô Thường tự và Thiên Cơ môn có quan hệ thân thiết nên nơi đây có cấm chế của Thiên Cơ môn cũng là chuyện bình thường.

Tinh Diễn Thần Cơ trận là trận pháp của Thiên Cơ môn được lưu truyền từ thời thượng cổ, bây giờ đã khó lòng tái hiện, lý do là vì độ khó rất cao, ngay cả Ninh Dạ cũng không nắm giữ. Còn bây giờ trận pháp này xuất hiện ở đây là vì Hắc Bạch thần cung trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây.

Tinh Diễn Thần Cơ trận do tổng cộng 108 viên thượng cổ Huyền Linh thạch bản chế tạo thành, chỉ cần bố trí theo phương vị là có thể thành trận.

Doãn Thiên Chiếu chính là người chỉ huy bố trí.

Chứng kiến Tinh Diễn Thần Cơ trận, Ninh Dạ đã hiểu vì sao Doãn Thiên Chiếu lại xuất hiện ở đây.

Hiển nhiên, Hắc Bạch thần cung muốn dùng Tinh Diễn Thần Cơ trận để hoàn thiện bố trí của bọn họ.

Ninh Dạ còn đang suy nghĩ thì đại trận đã được bố trí xong, Doãn Thiên Chiếu đã đặt hộp ngọc vào trong trận, che giấu cẩn thận.

Thấy mọi việc đã chuẩn bị tươm tất, Doãn Thiên Chiếu nói: “Được rồi, mọi người lui lại trước đã, tiếp đó chỉ cần chờ đợi thôi.”

Đám người đồng thời rút lui, nhưng không đi xa mà tìm một nơi ở rìa ngoài phế tích Vô Thường tự, lại bố trí một trận pháp ẩn nấp rồi náu mình vào đó.

Lần này Hắc Bạch thần cung thả mồi không hề nhỏ, vì vậy Hắc Bạch Tử hạ lệnh, bất luận ra sao cũng không được để bảo vật rời khỏi tầm mắt.

Khi bóng đêm sắp buông xuống, một cột sáng ngất trời đột nhiên xuất hiện trước Phá Giới bi.

Hào quang của bảo vật khó mà giả tạo được, chỉ cần thấy ánh sáng này sẽ biết ngay nó là dấu hiệu trước khi trọng bảo xuất thế, lập tức thu hút vô số tu sĩ xung quanh.

Vì vậy chỉ thấy từng tu sĩ xung quanh lao nhao chạy tới, phế tích Vô Thường tự vốn yên tĩnh nghênh đón thời khắc náo nhiệt.

Chỉ có điều khi tới trước Phá Giới bi, mọi người lại phát hiện xung quanh có cấm chế, không thể tiếp cận.

Có tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí từ trước nhân cơ hội này nói: “Là cấm chế thượng cổ, có lẽ có liên quan tới Phá Giới đại trận.”

“Phá Giới đại trận? Thế này là sao?” Các tu sĩ ngạc nhiên.

Chẳng phải Phá Giới đại trận vẫn ẩn giấu chưa từng xuất hiện à?

Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Tu sĩ được bố trí đã nói: “Đương nhiên là do thời đại xa xưa, cấm chế buông lỏng nên khu vực bảo hộ phía ngoài Phá Giới đại trận buông lỏng. Đúng rồi, chắc trong cấm chế ẩn giấu trọng bảo của Vô Thường tự, không khéo Định Càn châu và Loạn Khôn trượng cũng đang trong đó. Bây giờ cấm chế buông lỏng, bảo vật sắp xuất thế rồi!”

Nghe hắn nói vậy, các tu sĩ cùng động lòng.

Đinh Càn châu, Loạn Khôn trượng đều là thần vật thời thượng cổ, nếu chiếm được nó chắc chắn từ nay cất cánh bay cao. Đừng nói tới chuyện ‘có giữ được không’, cho dù cầm thứ này hiến cho Cửu Đại Tiên Môn cũng có thể đổi được đãi ngộ đệ tử chân truyền.

Chỉ có điều bọn họ không thể phá giải cấm chế thượng cổ cường đại kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn ánh sáng trong trận pháp, cảm thấy bất đắc dĩ, ai nấy ca thán, khoảng cách gang tấc nho nhỏ lại như một lạch trời.

Tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí lại lên tiếng: “Cấm chế đã buông lỏng, có lẽ có sơ hở, chỉ cần tìm được người tinh thông trận pháp, tận dụng sơ hở này, chắc sẽ có cơ hội.”

Mọi người thầm mắng trong lòng, còn cần ngươi nói câu này à?

Có kẻ đầu óc linh hoạt đã rời khỏi từ trước, đi tìm bằng hữu chí giao tinh thông trận pháp tới đây.

Nơi này vừa huyên náo được một lúc đã lập tức trở nên thanh tịnh.

Nhưng ánh sáng của bảo vật vẫn không hề ngừng lại, những tu sĩ đi ngang qua, đến đây quan sát cũng không hề đứt đoạn. Nhưng có cấm chế đại trận, không ai tiếp cận được, chỉ có thể ôm cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lòng đứng nhìn.

Kẻ có dã tâm, có quan hệ đã đi tìm hảo hữu, cũng có kẻ không có cách nào thẳng thắn ẩn nấp xung quanh, xem ai có thể phá trận đi vào, biết đâu mình lại có cơ hội.

Vì vậy phế tích Vô Thường tự bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Tin tức luôn truyền bá rất nhanh.

Đặc biệt là tin tức dính tới chuyện bảo vật thượng cổ xuất thế ở phế tích Vô Thường tự.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có hơn ngàn tu sĩ tụ tập trong phế tích Vô Thường tự.

Có một số người đi rồi quay lại, cũng có người ở yên tại chỗ, tìm cơ hội hái trái cây.

Cùng lúc đó, ở Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hơi lo lắng: “Nhưng chưởng giáo đã nói Hà thiếu gia không thể rời khỏi bảo vật quá xa, vạn nhất có biến cố thì không ổn đâu.”

“Ai da, nếu ta ở lại đây kinh động tới Mộc Khôi tông thì xử lý thế nào? Thôi thôi, đừng nói với ta các ngươi bố trí trận pháp xong là che giấu được khí tức, làm vậy khác nào nhốt ta trong trận mấy ngày liền, không được đi đâu, thế thì quá cực khổ.”

Nói đoạn, hắn vỗ thân xe: “Đi!”

Vân Tiêu xa đã bay theo hướng Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hít một hơi dài nhìn Loa Oa Tử, lão già đành gật đầu: “Các ngươi bố trí xong thì ở lại bảo vệ. Đợi bọn Long Đằng Hổ, Công Tôn Dạ đến nơi thì thông báo cho ta.”

“Rõ!” Doãn Thiên Chiếu đành gật đầu đáp ứng.

Loa Oa Tử đã dẫn theo mười võ sĩ giáp đen đi khỏi, trên phế tích Vô Thường tự chỉ còn Doãn Thiên Chiếu và mười võ sĩ giáp trắng.

Doãn Thiên Chiếu khẽ lắc đầu nói: “Đi thôi nào, làm việc trước đã.”

Đi tới chỗ Phá Giới bi.

Một bí vệ áo trắng lập tức phóng ra một pháp cầu trong suốt, điều tra bốn phía xung quanh: “Ngoại trừ vết tích trận pháp vận chuyển, không phát hiện ra bất cứ điều gì, không có ai thăm dò.”

Có trận pháp vận chuyển cũng không có gì là, dù sao cũng có Phá Giới đại trận, chỉ có điều mọi người chỉ biết có trận pháp này chứ không biết rốt cuộc nó ở đâu, phá giải ra sao.Dùng trận pháp Thiên Cơ môn vây đánh cũng là cách hay, vì Vô Thường tự và Thiên Cơ môn có quan hệ thân thiết nên nơi đây có cấm chế của Thiên Cơ môn cũng là chuyện bình thường.

Tinh Diễn Thần Cơ trận là trận pháp của Thiên Cơ môn được lưu truyền từ thời thượng cổ, bây giờ đã khó lòng tái hiện, lý do là vì độ khó rất cao, ngay cả Ninh Dạ cũng không nắm giữ. Còn bây giờ trận pháp này xuất hiện ở đây là vì Hắc Bạch thần cung trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây.

Tinh Diễn Thần Cơ trận do tổng cộng 108 viên thượng cổ Huyền Linh thạch bản chế tạo thành, chỉ cần bố trí theo phương vị là có thể thành trận.

Doãn Thiên Chiếu chính là người chỉ huy bố trí.

Chứng kiến Tinh Diễn Thần Cơ trận, Ninh Dạ đã hiểu vì sao Doãn Thiên Chiếu lại xuất hiện ở đây.

Hiển nhiên, Hắc Bạch thần cung muốn dùng Tinh Diễn Thần Cơ trận để hoàn thiện bố trí của bọn họ.

Ninh Dạ còn đang suy nghĩ thì đại trận đã được bố trí xong, Doãn Thiên Chiếu đã đặt hộp ngọc vào trong trận, che giấu cẩn thận.

Thấy mọi việc đã chuẩn bị tươm tất, Doãn Thiên Chiếu nói: “Được rồi, mọi người lui lại trước đã, tiếp đó chỉ cần chờ đợi thôi.”

Đám người đồng thời rút lui, nhưng không đi xa mà tìm một nơi ở rìa ngoài phế tích Vô Thường tự, lại bố trí một trận pháp ẩn nấp rồi náu mình vào đó.

Lần này Hắc Bạch thần cung thả mồi không hề nhỏ, vì vậy Hắc Bạch Tử hạ lệnh, bất luận ra sao cũng không được để bảo vật rời khỏi tầm mắt.

Khi bóng đêm sắp buông xuống, một cột sáng ngất trời đột nhiên xuất hiện trước Phá Giới bi.

Hào quang của bảo vật khó mà giả tạo được, chỉ cần thấy ánh sáng này sẽ biết ngay nó là dấu hiệu trước khi trọng bảo xuất thế, lập tức thu hút vô số tu sĩ xung quanh.

Vì vậy chỉ thấy từng tu sĩ xung quanh lao nhao chạy tới, phế tích Vô Thường tự vốn yên tĩnh nghênh đón thời khắc náo nhiệt.

Chỉ có điều khi tới trước Phá Giới bi, mọi người lại phát hiện xung quanh có cấm chế, không thể tiếp cận.

Có tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí từ trước nhân cơ hội này nói: “Là cấm chế thượng cổ, có lẽ có liên quan tới Phá Giới đại trận.”

“Phá Giới đại trận? Thế này là sao?” Các tu sĩ ngạc nhiên.

Chẳng phải Phá Giới đại trận vẫn ẩn giấu chưa từng xuất hiện à?

Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Tu sĩ được bố trí đã nói: “Đương nhiên là do thời đại xa xưa, cấm chế buông lỏng nên khu vực bảo hộ phía ngoài Phá Giới đại trận buông lỏng. Đúng rồi, chắc trong cấm chế ẩn giấu trọng bảo của Vô Thường tự, không khéo Định Càn châu và Loạn Khôn trượng cũng đang trong đó. Bây giờ cấm chế buông lỏng, bảo vật sắp xuất thế rồi!”

Nghe hắn nói vậy, các tu sĩ cùng động lòng.

Đinh Càn châu, Loạn Khôn trượng đều là thần vật thời thượng cổ, nếu chiếm được nó chắc chắn từ nay cất cánh bay cao. Đừng nói tới chuyện ‘có giữ được không’, cho dù cầm thứ này hiến cho Cửu Đại Tiên Môn cũng có thể đổi được đãi ngộ đệ tử chân truyền.

Chỉ có điều bọn họ không thể phá giải cấm chế thượng cổ cường đại kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn ánh sáng trong trận pháp, cảm thấy bất đắc dĩ, ai nấy ca thán, khoảng cách gang tấc nho nhỏ lại như một lạch trời.

Tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí lại lên tiếng: “Cấm chế đã buông lỏng, có lẽ có sơ hở, chỉ cần tìm được người tinh thông trận pháp, tận dụng sơ hở này, chắc sẽ có cơ hội.”

Mọi người thầm mắng trong lòng, còn cần ngươi nói câu này à?

Có kẻ đầu óc linh hoạt đã rời khỏi từ trước, đi tìm bằng hữu chí giao tinh thông trận pháp tới đây.

Nơi này vừa huyên náo được một lúc đã lập tức trở nên thanh tịnh.

Đặc biệt là tin tức dính tới chuyện bảo vật thượng cổ xuất thế ở phế tích Vô Thường tự.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có hơn ngàn tu sĩ tụ tập trong phế tích Vô Thường tự.

Có một số người đi rồi quay lại, cũng có người ở yên tại chỗ, tìm cơ hội hái trái cây.

Cùng lúc đó, ở Vân Toa thành.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 202: Nếu ta không làm được thì sao



Hà Nguyên Thánh đang vui vẻ trong một kỹ viện.

Loa Oa Tử lại xuất hiện ngoài cửa, lần này lão trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy ông lão đi vào, đám kỹ nữ la hét ầm ĩ.

Không ngờ Hà Nguyên Thánh lại chẳng hề tức giận, gương mặt ục ịch lộ vẻ nghiêm túc.

Hắn biết Loa Oa Tử, tuy lão già này không mấy khi nghe lời hắn, nhưng cũng ít khi làm hắn tức giận.

Cho nên chỉ có một chuyện khiến lão ta phá cửa đi vào.

Hắn để tr*n tr**ng đứng dậy ngay trước mặt lão già, vẫy tay cho đám kỹ nữ lui xuống rồi tiện tay mặc quần áo vào, nói: “Bọn chúng hành động rồi?”

Loa Oa Tử gật đầu: “Người của chúng ta ở đó đã nhận được tin, Mộc Khôi tông đã hành động.”

“Có những ai?”

“Thi Sát Vưu Bất Tử, Vô Tâm Sát Giang Ân Tuyệt, Khiên Cơ Sát Chung Nam Quỳ, Ảnh Sát Mạc Cô.”

“Bốn trong Thập Thất Sát đã đến, coi như chịu chi.” Hà Nguyên Thánh mỉm cười.

Thập Thất Sát của Mộc Khôi tông có địa vị đại khái tương đương với Tứ Cửu Nhân Ma, điểm khác biệt duy nhất là Tứ Cửu Nhân Ma bao gồm cả những kẻ không phải chân truyền trong tông môn, Thập Thất Sát lại đều là chân truyền của Mộc Khôi tông, mỗi người đều nắm giữ thần thông nòng cốt của Mộc Khôi tông, Bản Mệnh Khôi Lỗi, vì vậy xét theo thực lực riêng lẻ, có lẽ còn cao hơn phần lớn Tứ Cửu Nhân Ma.

Nhưng cho dù như vậy Hà Nguyên Thánh vẫn không để tâm.

Loa Oa Tử lại nói: “Còn có Nguyên Mục Dã.”

Lần này, rốt cuộc Hà Nguyên Thánh cũng kinh ngạc: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã?”

Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, một trong Cửu Quỷ của Mộc Khôi tông, tương đương với Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung, đứng thứ bảy trong Cửu Quỷ.

Nhưng Cửu Quỷ khác với Thập Nhị Thiên Cương, thứ hạng càng sau thì thực lực càng manh, thực lực của Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã tương đương với những tu sĩ như Tây Phong Tử hay Phó Đông Lưu.

Con rối bản mênh của hắn tương đối kinh khủng, Hà Nguyên Thánh từng nghe thế hệ trước kể lại, nó quỷ dị tới mức không thể nào hiểu nổi, thường thì những những tu sĩ bị nó giết thậm chí chết thế nào cũng không biết.

Nhưng Hà Nguyên Thánh cũng chỉ kinh ngạc sau đó vuốt đầu cười rộ lên: “Hừ, sao ta phải quan tâm làm gì, việc này cứ để Nhạc đại điện chủ đau đầu là được.”

Loa Oa Tử nói: “Đại điện chủ đã chuẩn bị từ trước, lần này thực lực người của Mộc Khôi tông càng mạnh thì phải trả giá càng lớn.”

“Đúng vậy đúng vậy.’ Hà Nguyên Thánh cười nói.

“Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.” Loa Oa Tử nói: “Thiếu gia đừng quên, ngươi cũng là mồi nhử.”

Vừa nghe câu này, Hà Nguyên Thánh run lên cầm cập: “Lần này cấp bậc tham chiến quá cao, chắc ta không phải tham dự đâu nhỉ?”

Loa Oa Tử thở dài: “Chủ nhân cũng đã bỏ bao công sức giúp ngươi trưởng thành. Phá Hiểu Bạch Liên là trọng bảo của thần cung, nếu muốn truyền cho ngươi thì cho dù là chưởng giáo cũng phải chịu áp lực nặng nề. Nhưng nếu ngươi lập được đại công trong cơ hội lần này, đoạt được Phá Hiểu Bạch Liên, có công lao này thì dễ trả lời người khác. Vì vậy thiếu gia phải cố gắng lên!”

Hà Nguyên Thánh ra vẻ đau khổ: “Nếu ta không làm được thì sao?”

Gương mặt Loa Oa Tử không cảm xúc: “Chủ nhân nói rồi, nếu lần này vẫn không thành công thì ngươi cứ chết đi là được, coi như người không có đứa con trai là ngươi.”

“Sao lại là ở đây? Không phải hiểu lầm đấy chứ?” Tây Giang ngơ ngác nhìn cả đống tu sĩ ở phế tích Vô Thường tự.

Sau lưng hắn có tu sĩ bất mãn: “Thiên Cơ điện căn cứ theo vật dụng của Ninh Dạ tính toán, Tứ Phương điện ta đích thân truy tìm, tuyệt đối không sai lầm. Có lẽ Ninh Dạ nghe nói có bảo vật xuất thế ở đây nên tìm tới.”

“Ừm, như vậy cũng tốt, chúng ta cũng có thể chứng kiến, biết đâu lại có cơ duyên.” Tây Giang cười nói.

Kế hoạch phế tích Vô Thường tự là do thượng tầng đặt ra, cực kỳ bí mật, Tây Giang không biết con tưởng rằng có dị bảo xuất thế thật, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu không phải tìm ra Ninh Dạ mà là kiếm cơ duyên.

Không chỉ có hắn, thực tế những người sau lưng cũng đang có suy nghĩ này.

Con người vốn có tư tâm, chút khen thưởng sau nhiệm vụ tông môn làm sao sánh được với cơ duyên trời cho? Chính vì vậy sau khi xác định Ninh Dạ đang ở gần đây ngược lại họ lại an tâm đứng chờ chứ không nóng lòng tìm ra Ninh Dạ - Lạc Cầu Chân chỉ bảo bọn họ truy tìm chứ không lệnh cho họ tìm ra Ninh Dạ rồi tới chào hỏi.

Chính vì vậy, đối với loại người như Tây Giang, tìm tới đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng có người ứng phó cho xong, lại có người không như vậy.

Ngoài phế tích, Trì Vãn Ngưng bồng bềnh hạ xuống.

Nhìn phế tích náo nhiệt kia, Trì Vãn Ngưng cũng nhíu mày: “Sao hắn lại chạy đến đây?”

Khác với Tây Giang, Trì Vãn Ngưng biết chắc chắn Ninh Dạ không làm việc mà không có mục đích.

Hà Nguyên Thánh đang vui vẻ trong một kỹ viện.

Loa Oa Tử lại xuất hiện ngoài cửa, lần này lão trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy ông lão đi vào, đám kỹ nữ la hét ầm ĩ.

Không ngờ Hà Nguyên Thánh lại chẳng hề tức giận, gương mặt ục ịch lộ vẻ nghiêm túc.

Hắn biết Loa Oa Tử, tuy lão già này không mấy khi nghe lời hắn, nhưng cũng ít khi làm hắn tức giận.

Cho nên chỉ có một chuyện khiến lão ta phá cửa đi vào.

Hắn để tr*n tr**ng đứng dậy ngay trước mặt lão già, vẫy tay cho đám kỹ nữ lui xuống rồi tiện tay mặc quần áo vào, nói: “Bọn chúng hành động rồi?”

Loa Oa Tử gật đầu: “Người của chúng ta ở đó đã nhận được tin, Mộc Khôi tông đã hành động.”

“Có những ai?”

“Thi Sát Vưu Bất Tử, Vô Tâm Sát Giang Ân Tuyệt, Khiên Cơ Sát Chung Nam Quỳ, Ảnh Sát Mạc Cô.”

“Bốn trong Thập Thất Sát đã đến, coi như chịu chi.” Hà Nguyên Thánh mỉm cười.

Thập Thất Sát của Mộc Khôi tông có địa vị đại khái tương đương với Tứ Cửu Nhân Ma, điểm khác biệt duy nhất là Tứ Cửu Nhân Ma bao gồm cả những kẻ không phải chân truyền trong tông môn, Thập Thất Sát lại đều là chân truyền của Mộc Khôi tông, mỗi người đều nắm giữ thần thông nòng cốt của Mộc Khôi tông, Bản Mệnh Khôi Lỗi, vì vậy xét theo thực lực riêng lẻ, có lẽ còn cao hơn phần lớn Tứ Cửu Nhân Ma.

Nhưng cho dù như vậy Hà Nguyên Thánh vẫn không để tâm.

Loa Oa Tử lại nói: “Còn có Nguyên Mục Dã.”

Lần này, rốt cuộc Hà Nguyên Thánh cũng kinh ngạc: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã?”

Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, một trong Cửu Quỷ của Mộc Khôi tông, tương đương với Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung, đứng thứ bảy trong Cửu Quỷ.

Nhưng Cửu Quỷ khác với Thập Nhị Thiên Cương, thứ hạng càng sau thì thực lực càng manh, thực lực của Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã tương đương với những tu sĩ như Tây Phong Tử hay Phó Đông Lưu.

Con rối bản mênh của hắn tương đối kinh khủng, Hà Nguyên Thánh từng nghe thế hệ trước kể lại, nó quỷ dị tới mức không thể nào hiểu nổi, thường thì những những tu sĩ bị nó giết thậm chí chết thế nào cũng không biết.

Nhưng Hà Nguyên Thánh cũng chỉ kinh ngạc sau đó vuốt đầu cười rộ lên: “Hừ, sao ta phải quan tâm làm gì, việc này cứ để Nhạc đại điện chủ đau đầu là được.”

Loa Oa Tử nói: “Đại điện chủ đã chuẩn bị từ trước, lần này thực lực người của Mộc Khôi tông càng mạnh thì phải trả giá càng lớn.”

“Đúng vậy đúng vậy.’ Hà Nguyên Thánh cười nói.

“Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.” Loa Oa Tử nói: “Thiếu gia đừng quên, ngươi cũng là mồi nhử.”

Vừa nghe câu này, Hà Nguyên Thánh run lên cầm cập: “Lần này cấp bậc tham chiến quá cao, chắc ta không phải tham dự đâu nhỉ?”

Loa Oa Tử thở dài: “Chủ nhân cũng đã bỏ bao công sức giúp ngươi trưởng thành. Phá Hiểu Bạch Liên là trọng bảo của thần cung, nếu muốn truyền cho ngươi thì cho dù là chưởng giáo cũng phải chịu áp lực nặng nề. Nhưng nếu ngươi lập được đại công trong cơ hội lần này, đoạt được Phá Hiểu Bạch Liên, có công lao này thì dễ trả lời người khác. Vì vậy thiếu gia phải cố gắng lên!”

Hà Nguyên Thánh ra vẻ đau khổ: “Nếu ta không làm được thì sao?”

Gương mặt Loa Oa Tử không cảm xúc: “Chủ nhân nói rồi, nếu lần này vẫn không thành công thì ngươi cứ chết đi là được, coi như người không có đứa con trai là ngươi.”

“Sao lại là ở đây? Không phải hiểu lầm đấy chứ?” Tây Giang ngơ ngác nhìn cả đống tu sĩ ở phế tích Vô Thường tự.

Sau lưng hắn có tu sĩ bất mãn: “Thiên Cơ điện căn cứ theo vật dụng của Ninh Dạ tính toán, Tứ Phương điện ta đích thân truy tìm, tuyệt đối không sai lầm. Có lẽ Ninh Dạ nghe nói có bảo vật xuất thế ở đây nên tìm tới.”

“Ừm, như vậy cũng tốt, chúng ta cũng có thể chứng kiến, biết đâu lại có cơ duyên.” Tây Giang cười nói.

Nhưng có người ứng phó cho xong, lại có người không như vậy.

Ngoài phế tích, Trì Vãn Ngưng bồng bềnh hạ xuống.

Nhìn phế tích náo nhiệt kia, Trì Vãn Ngưng cũng nhíu mày: “Sao hắn lại chạy đến đây?”

Khác với Tây Giang, Trì Vãn Ngưng biết chắc chắn Ninh Dạ không làm việc mà không có mục đích.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 203: Là cháu chứ



Nếu vậy, hành động của Ninh Dạ rất khả nghi.

Cô đã nghe tới chuyện phế tích Vô Thường tự xuất hiện bảo vật, nhưng bảo vật mới xuất thế ba ngày trước, còn Ninh Dạ lên đường từ nửa tháng trước.

Chẳng lẽ y biết trước bảo vật sẽ xuất thế ở đây?

Trì Vãn Ngưng mẫn cảm đã ý thức được trong chuyện này có vấn đề.

Sau khi suy nghĩ, Trì Vãn Ngưng đột nhiên mỉm cười: “Bất luận nó là bảo vật hay không bảo vật, chỉ cần tập trung vào ngươi là được.”

Nói đoạn, cô xoay người một cái, không ngờ bộ váy áo gấm góc đẹp đẽ lại hóa thành váy vải gai thô kệch, sau đó vuốt mặt mình một cái, hóa thành một nữ tử trung niên gương mặt vàng vọt xấu xí.

Tiện tay ném một lẵng hóa ra, lẵng hoa đã hóa thành một cái giỏ mây, lại hái vài trái cây cho vào, Trì Vãn Ngưng uyển chuyển bước chân rời khỏi. Sau khi đi vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng, mình cứ đi như trước sẽ rất có vấn đề, vì vậy cô cất bước rộng hơn, như vậy dáng dấp sẽ trở nên hào hùng hơn hẳn.

————————————————

Phế tích Đoài Cực cung.

Cừu Bất Quân ngồi trên một khối đá lớn, đang hút tẩu, do bây giờ số người đến đây quá đông, ông cũng không phải ẩn giấu, ngang nhiên xuất hiện mà chẳng ai liếc mắt tới một cái.

Lúc này, ông hút mạnh hai cái rồi gõ thuốc xuống chân vài lần, lúc này mới nói: “Cháu ngoan, con nói xem bao giờ thì đại trận này được mở?”

Mũ trùm của Ninh Dạ che khuất gương mặt, đang ngủ một giấc nhỏ: “Không quá một canh giờ.”

“Hả? Làm sao con biết? Làm sao con suy luận ra được?” Cừu Bất Quân kinh ngạc, từ suy luận này là Ninh Dạ dạy ông.

“Vì Hà Nguyên Thánh đã đến, nếu hắn đã đến thì Mộc Khôi tông cũng cách đây không xa.” Ninh Dạ biết Hà Nguyên Thánh muốn tới, vì vậy y đã dùng Côn Lôn kính suy tính Hà Nguyên Thánh từ lâu, đáng tiếc có Loa Oa Tử ở đó, không thể nhìn được nhiều nhưng ít nhất cũng điều tra được vị trí đại khái của Hà Nguyên Thánh.

Ba ngày trước hắn vẫn luôn ở Vân Toa thành nhưng bây giờ lại nhắm vào nơi này, riêng chuyện đó thôi đã nói lên rất nhiều vấn đề.

“Tức là con khẳng định đêm nay bọn họ sẽ động thủ?” Cừu Bất Quân còn chưa hiểu.

“Con không báo cho Mộc Khôi tông, bọn họ không biết đây là âm mưu của Hắc Bạch thần cung. Nơi này cách Thiên Mộc sơn tổng bộ của Mộc Khôi tông khá xa, thế nhưng Mộc Khôi tông chỉ mất có ba ngày đã chạy tới, có thể thấy bọn họ vội vàng tới mức nào... Chắc bọn họ cũng sợ Hắc Bạch thần cung đã nhận được tin nên định giành trước một bước đoạt lấy bảo vật, ít nhất cũng có thể bố trí được chút gì đó. Lại thêm có con mồi Hà Nguyên Thánh ở đây, trong tình huóng này đương nhiên bọn họ sẽ động thủ ngay khi tới nơi, không thể tra xét kỹ càng xung quanh được.

Cừu Bất Quân bắt đầu cười âm hiểm: “Đúng rồi, khoảng cách từ nơi này tới Cửu Cung sơn và Thiên Mộc sơn là tương đương, chẳng trách bọn chúng lại chọn chỗ này. Bất luận trận pháp Thiên Cơ môn, truyền thuyết về Vô Thường tự hay áp lực khoảng cách đều khiến Mộc Khôi tông không có thời gian suy nghĩ, do đó nhảy luôn vào bẫy.”

Ninh Dạ bồi thêm một câu: “Cạm bẫy tốt không phải là cạm bẫy hoàn mỹ mà là từ đầu đã không cho đối thủ thời gian suy nghĩ.”

“Đúng vậy đúng vậy, bẫy có tốt mấy cũng có thể bị nhận ra, vì vậy còn phải gây ra cảm giác gấp gáp, sư điệt đúng là cao thủ chơi thủ đoạn.”

“Là cháu chứ.” Ninh Dạ sửa lại.

Nói đoạn, y ngồi bật dậy: “Hà Nguyên Thánh đến.”

Theo tiếng nói của y, một chiếc Vân Tiêu phi xa xuất hiện ở đằng xa.

Hà Nguyên Thánh đến rồi.

Theo sự xuất hiện của Hà Nguyên Thánh, một luồng khí thế hùng hồn quét ngang toàn trường, đương nhiên nó không tới từ Hà Nguyên Thánh mà là Loa Oa Tử.

Sau là một giọng nói trầm trầm như chuông: “Tất cả mọi người lui ra, Hắc Bạch thần cung đã tiếp quản nơi này!”

Cái gì?

Các tu sĩ kinh hãi.

Có kẻ to gan lên tiếng: “Đây là khu vực thuộc Thiên châu, Hắc Bạch thần cung quản lý từ bao giờ?”

“To gan!’ Sau tiếng gầm này, tu sĩ kia đột nhiên run rẩy rồi nổ tung mà chết.

Không ngờ chỉ một tiếng thét đã cắt đứt một sinh mạng.

Ngay sau đó hai mươi võ sĩ xông ra từ Vân Tiêu xa, Doãn Thiên Chiếu đi trước, bắt đầu phá trận.

Trận này vốn do hắn bố trí, việc phá giải vô cùng dễ dàng, nhưng hắn không phá trận ngay lập tức mà từ từ lăn qua lộn lại một hồi, vừa che giấu tai mắt người khác, vừa chờ người của Mộc Khôi tông đến.

Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Một trăm lẻ tám khối thạch bàn của Tinh Diễn Thần Cơ trận, hắn chỉ bố trí có một trăm linh bảy khối, khối bị thiếu chính là sơ hở, ở chỗ cuối của Dịch vị, bị thi pháp che giấu, chính là cột trụ đã gẫy cách Phá Giới bi một ngàn mét. Quan sát hắn thật kỹ, một khi hắn đi tới vị trí đó tức là hắn sẽ thật sự phá trận. Đến lúc đó sư thúc vào theo, con đi gặp Vương Sâm. “

Nếu vậy, hành động của Ninh Dạ rất khả nghi.

Cô đã nghe tới chuyện phế tích Vô Thường tự xuất hiện bảo vật, nhưng bảo vật mới xuất thế ba ngày trước, còn Ninh Dạ lên đường từ nửa tháng trước.

Chẳng lẽ y biết trước bảo vật sẽ xuất thế ở đây?

Trì Vãn Ngưng mẫn cảm đã ý thức được trong chuyện này có vấn đề.

Sau khi suy nghĩ, Trì Vãn Ngưng đột nhiên mỉm cười: “Bất luận nó là bảo vật hay không bảo vật, chỉ cần tập trung vào ngươi là được.”

Nói đoạn, cô xoay người một cái, không ngờ bộ váy áo gấm góc đẹp đẽ lại hóa thành váy vải gai thô kệch, sau đó vuốt mặt mình một cái, hóa thành một nữ tử trung niên gương mặt vàng vọt xấu xí.

Tiện tay ném một lẵng hóa ra, lẵng hoa đã hóa thành một cái giỏ mây, lại hái vài trái cây cho vào, Trì Vãn Ngưng uyển chuyển bước chân rời khỏi. Sau khi đi vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng, mình cứ đi như trước sẽ rất có vấn đề, vì vậy cô cất bước rộng hơn, như vậy dáng dấp sẽ trở nên hào hùng hơn hẳn.

————————————————

Phế tích Đoài Cực cung.

Cừu Bất Quân ngồi trên một khối đá lớn, đang hút tẩu, do bây giờ số người đến đây quá đông, ông cũng không phải ẩn giấu, ngang nhiên xuất hiện mà chẳng ai liếc mắt tới một cái.

Lúc này, ông hút mạnh hai cái rồi gõ thuốc xuống chân vài lần, lúc này mới nói: “Cháu ngoan, con nói xem bao giờ thì đại trận này được mở?”

Mũ trùm của Ninh Dạ che khuất gương mặt, đang ngủ một giấc nhỏ: “Không quá một canh giờ.”

“Hả? Làm sao con biết? Làm sao con suy luận ra được?” Cừu Bất Quân kinh ngạc, từ suy luận này là Ninh Dạ dạy ông.

“Vì Hà Nguyên Thánh đã đến, nếu hắn đã đến thì Mộc Khôi tông cũng cách đây không xa.” Ninh Dạ biết Hà Nguyên Thánh muốn tới, vì vậy y đã dùng Côn Lôn kính suy tính Hà Nguyên Thánh từ lâu, đáng tiếc có Loa Oa Tử ở đó, không thể nhìn được nhiều nhưng ít nhất cũng điều tra được vị trí đại khái của Hà Nguyên Thánh.

Ba ngày trước hắn vẫn luôn ở Vân Toa thành nhưng bây giờ lại nhắm vào nơi này, riêng chuyện đó thôi đã nói lên rất nhiều vấn đề.

“Tức là con khẳng định đêm nay bọn họ sẽ động thủ?” Cừu Bất Quân còn chưa hiểu.

“Con không báo cho Mộc Khôi tông, bọn họ không biết đây là âm mưu của Hắc Bạch thần cung. Nơi này cách Thiên Mộc sơn tổng bộ của Mộc Khôi tông khá xa, thế nhưng Mộc Khôi tông chỉ mất có ba ngày đã chạy tới, có thể thấy bọn họ vội vàng tới mức nào... Chắc bọn họ cũng sợ Hắc Bạch thần cung đã nhận được tin nên định giành trước một bước đoạt lấy bảo vật, ít nhất cũng có thể bố trí được chút gì đó. Lại thêm có con mồi Hà Nguyên Thánh ở đây, trong tình huóng này đương nhiên bọn họ sẽ động thủ ngay khi tới nơi, không thể tra xét kỹ càng xung quanh được.

Cừu Bất Quân bắt đầu cười âm hiểm: “Đúng rồi, khoảng cách từ nơi này tới Cửu Cung sơn và Thiên Mộc sơn là tương đương, chẳng trách bọn chúng lại chọn chỗ này. Bất luận trận pháp Thiên Cơ môn, truyền thuyết về Vô Thường tự hay áp lực khoảng cách đều khiến Mộc Khôi tông không có thời gian suy nghĩ, do đó nhảy luôn vào bẫy.”

Ninh Dạ bồi thêm một câu: “Cạm bẫy tốt không phải là cạm bẫy hoàn mỹ mà là từ đầu đã không cho đối thủ thời gian suy nghĩ.”

“Đúng vậy đúng vậy, bẫy có tốt mấy cũng có thể bị nhận ra, vì vậy còn phải gây ra cảm giác gấp gáp, sư điệt đúng là cao thủ chơi thủ đoạn.”

“Là cháu chứ.” Ninh Dạ sửa lại.

Nói đoạn, y ngồi bật dậy: “Hà Nguyên Thánh đến.”

Theo tiếng nói của y, một chiếc Vân Tiêu phi xa xuất hiện ở đằng xa.

Hà Nguyên Thánh đến rồi.

Theo sự xuất hiện của Hà Nguyên Thánh, một luồng khí thế hùng hồn quét ngang toàn trường, đương nhiên nó không tới từ Hà Nguyên Thánh mà là Loa Oa Tử.

Sau là một giọng nói trầm trầm như chuông: “Tất cả mọi người lui ra, Hắc Bạch thần cung đã tiếp quản nơi này!”

Không ngờ chỉ một tiếng thét đã cắt đứt một sinh mạng.

Ngay sau đó hai mươi võ sĩ xông ra từ Vân Tiêu xa, Doãn Thiên Chiếu đi trước, bắt đầu phá trận.

Trận này vốn do hắn bố trí, việc phá giải vô cùng dễ dàng, nhưng hắn không phá trận ngay lập tức mà từ từ lăn qua lộn lại một hồi, vừa che giấu tai mắt người khác, vừa chờ người của Mộc Khôi tông đến.

Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Một trăm lẻ tám khối thạch bàn của Tinh Diễn Thần Cơ trận, hắn chỉ bố trí có một trăm linh bảy khối, khối bị thiếu chính là sơ hở, ở chỗ cuối của Dịch vị, bị thi pháp che giấu, chính là cột trụ đã gẫy cách Phá Giới bi một ngàn mét. Quan sát hắn thật kỹ, một khi hắn đi tới vị trí đó tức là hắn sẽ thật sự phá trận. Đến lúc đó sư thúc vào theo, con đi gặp Vương Sâm. “
 
Thiên Cơ Điện
Chương 204: Nói có lý!



Có Côn Lôn kính, Ninh Dạ biết Vương Sâm cũng tham gia hành động lần này, như vậy rất tốt, bớt phiền phức.

“Đã hiểu!” Cừu Bất Quân cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Ninh Dạ ra ngoài, đi thẳng ra khỏi phế tích, tới một dải đá mà mình chuẩn bị từ trước, thi triển một pháp quyết rồi lùi lại.

Chỉ chốc lát sau đã có một đám người bay lên không trung.

Đa số những người này mặc áo bào che khuất thân thể, trông rất to béo, không biết dưới áo choàng là gì, đây là cách ăn mặc điển hình của Mộc Khôi tông.

Đứng đầu lại là một cô bé kẻ mắt rất dày, tay ôm một con búp bê vải, toàn thân búp bê đều là vết khâu, nhìn như đã bị phá tan thành trăm ngàn mảnh nhưng lại được khâu về, mang theo khí tức âm u quỷ dị.

Còn tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đều đứng sau cô bé này một khoảng, không dám tiếp cận.

Lúc này vừa bay qua khu vực dải đá, chợt thấy bên dưới có tia sáng lóe lên.

Cô bé đột nhiên dừng bước, không ngờ búp bê vải trong lòng lại há miệng: “Ồ?”

Một khắc sau cô bé đã xòe tay chụp xuống dưới, bàn tay chui vào trong dải đá, lấy ra một cái bàn xoay màu vàng kim, xem qua một chút, hơi ngạc nhiên: “Vương Sâm đâu?”

“Có đệ tử!”

Một người ở đằng sau đi ra, chính là Vương Sâm.

Có thể bay lượn tự do, không ngờ giờ phút này Vương Sâm đã tới cảnh giới Hoa Luân.

Xem ra sau khi trở về Mộc Khôi tông hắn đã được trọng thưởng, đột phá nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng hắn chạy tới đây chỉ trong ba ngày là nhờ đại năng của tông môn.

Lúc này đại lão đột nhiên gọi tên, Vương Sâm cũng thấy bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cho ngươi.” Cô bé ném bàn xoay cho Vương Sâm.

“Cho đệ tử ư?” Vương Sâm kinh ngạc.

Sau khi nhận lấy bàn xoay quan sát, lập tức thấy trên đó có viết một hàng chữ: “Chuyện phế tích là bẫy của Hắc Bạch thần cung, bây giờ các ngươi đã bước nửa bàn chân vào trong cạm bẫy của bọn chúng. Đừng lùi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị vây đánh. Bảo Vương Sâm tới gặp ta, ta có thể giúp các ngươi. Nhớ kỹ, chỉ cho phép hắn đến.”

Vương Sâm đột nhiên run rẩy, toàn thân lạnh toát: “Là hắn?”

Dải đá

Thân thể Vương Sâm từ từ hạ xuống.

Nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy một bóng người.

“Không cần tìm, ta không ở nơi này.” Trong dải đá vang lên giọng nói của Ninh Dạ.

Vương Sâm hít một hơi dài: “Những gì ngươi viết trên đó có phải sự thật không?”

“Ngươi biết ta không cần lừa ngươi.”

“Nếu bây giờ chúng ta đi ngay, có kịp không?”

“Kịp, cũng là không kịp.”

“Là sao?”

“Hắc Bạch thần cung bố trí cạm bẫy ở đây, bên ngoài Phá Giới bi là Thiên Cơ đại trận đề phòng người ngoài đi vào nhưng bên trong còn có Hắc Bạch kỳ trận. Người của Hà Nguyên Thánh đang phá trận, nhưng các ngươi không tới thì hắn vĩnh viễn không phá được. Còn khi các ngươi tới, hắn sẽ vừa vặn đi vào. Có bảo vật, lại có Hà Nguyên Thánh tự mình dấn thân vào nguy hiểm, hai tầng mồi nhử, chắc chắn các ngươi sẽ bị lừa.”

Tuy Vương Sâm đang nói chuyện với Ninh Dạ nhưng người của Mộc Khôi tông ở bên trên cũng mượn tai Vương Sâm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ có điều Ninh Dạ chuẩn bị chu đáo, không thể truy tìm tung tích của Ninh Dạ, lúc này nghe y nói như vậy bọn họ cùng hoảng sợ.

Hắc Bạch Tử thật độc ác, không ngờ lại dùng chính con trai của mình làm bẫy.

Nhưng Mộc Khôi tông không nghi ngờ gì chuyện này.

Đúng là Hà Nguyên Thánh quá rác rưởi, với phong cách hành xử của Mộc Khôi tông thì loại người như Hà Nguyên Thánh vốn không thể sống tới mức đạt cảnh giới Hoa Luân, cho dù là con trai của chưởng giáo cũng không ngoại lệ - phương thức tu hành của Mộc Khôi tông tàn nhẫn hơn Hắc Bạch thần cung nhiều.

Chỉ có điều từ trước tới nay Hắc Bạch Tử rất cưng chiều con trai mình, theo Hắc Bạch thần cung thấy chuyện này hợp với lẽ thường, nhưng lại có vấn đề rất lớn về mặt tình cảm.

Vương Sâm đã được Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã truyền âm, hỏi: “Sao hắn nỡ để con trai mình mạo hiểm?”

Ninh Dạ nói: “Có Hắc Bạch kỳ trận, bên cần lo lắng an toàn chính là các ngươi chứ không phải Hà Nguyên Thánh. Đương nhiên Hà Nguyên Thánh cũng phải mạo hiểm. Ta nghĩ... có lẽ Hắc Bạch Tử cũng thất vọng về đứa con trai này tới cùng cực nên mới lựa chọn như vậy. Trận này, hoặc Hà Nguyên Thánh thành tài, hoặc là chết. Con trai của chưởng giáo Hắc Bạch Tử, không được phép là hạng tầm thường.”

“Nói có lý!” Nguyên Mục Dã nói.

Vương Sâm cũng vô thức lặp lại: “Nói có lý. Nhưng ngươi nói kịp cũng là không kịp tức là sao?”

“Bây giờ các ngươi mà đi, Hắc Bạch kỳ trận không thể phát huy được tác dụng, kẻ bố trí chỉ có thể tự mình truy sát. Bọn họ sắp xếp nhân thủ mạnh hơn các ngươi, nhưng có lẽ đại năng trong các ngươi vẫn có cơ hội chạy trốn, tối đa chỉ bị thương, nhưng trung tầng với hạ tầng chạy được bao nhiêu thì chưa biết được

Có Côn Lôn kính, Ninh Dạ biết Vương Sâm cũng tham gia hành động lần này, như vậy rất tốt, bớt phiền phức.

“Đã hiểu!” Cừu Bất Quân cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Ninh Dạ ra ngoài, đi thẳng ra khỏi phế tích, tới một dải đá mà mình chuẩn bị từ trước, thi triển một pháp quyết rồi lùi lại.

Chỉ chốc lát sau đã có một đám người bay lên không trung.

Đa số những người này mặc áo bào che khuất thân thể, trông rất to béo, không biết dưới áo choàng là gì, đây là cách ăn mặc điển hình của Mộc Khôi tông.

Đứng đầu lại là một cô bé kẻ mắt rất dày, tay ôm một con búp bê vải, toàn thân búp bê đều là vết khâu, nhìn như đã bị phá tan thành trăm ngàn mảnh nhưng lại được khâu về, mang theo khí tức âm u quỷ dị.

Còn tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đều đứng sau cô bé này một khoảng, không dám tiếp cận.

Lúc này vừa bay qua khu vực dải đá, chợt thấy bên dưới có tia sáng lóe lên.

Cô bé đột nhiên dừng bước, không ngờ búp bê vải trong lòng lại há miệng: “Ồ?”

Một khắc sau cô bé đã xòe tay chụp xuống dưới, bàn tay chui vào trong dải đá, lấy ra một cái bàn xoay màu vàng kim, xem qua một chút, hơi ngạc nhiên: “Vương Sâm đâu?”

“Có đệ tử!”

Một người ở đằng sau đi ra, chính là Vương Sâm.

Có thể bay lượn tự do, không ngờ giờ phút này Vương Sâm đã tới cảnh giới Hoa Luân.

Xem ra sau khi trở về Mộc Khôi tông hắn đã được trọng thưởng, đột phá nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng hắn chạy tới đây chỉ trong ba ngày là nhờ đại năng của tông môn.

Lúc này đại lão đột nhiên gọi tên, Vương Sâm cũng thấy bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cho ngươi.” Cô bé ném bàn xoay cho Vương Sâm.

“Cho đệ tử ư?” Vương Sâm kinh ngạc.

Sau khi nhận lấy bàn xoay quan sát, lập tức thấy trên đó có viết một hàng chữ: “Chuyện phế tích là bẫy của Hắc Bạch thần cung, bây giờ các ngươi đã bước nửa bàn chân vào trong cạm bẫy của bọn chúng. Đừng lùi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị vây đánh. Bảo Vương Sâm tới gặp ta, ta có thể giúp các ngươi. Nhớ kỹ, chỉ cho phép hắn đến.”

Vương Sâm đột nhiên run rẩy, toàn thân lạnh toát: “Là hắn?”

Dải đá

Thân thể Vương Sâm từ từ hạ xuống.

Nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy một bóng người.

“Không cần tìm, ta không ở nơi này.” Trong dải đá vang lên giọng nói của Ninh Dạ.

Vương Sâm hít một hơi dài: “Những gì ngươi viết trên đó có phải sự thật không?”

“Ngươi biết ta không cần lừa ngươi.”

“Nếu bây giờ chúng ta đi ngay, có kịp không?”

“Kịp, cũng là không kịp.”

“Là sao?”

“Hắc Bạch thần cung bố trí cạm bẫy ở đây, bên ngoài Phá Giới bi là Thiên Cơ đại trận đề phòng người ngoài đi vào nhưng bên trong còn có Hắc Bạch kỳ trận. Người của Hà Nguyên Thánh đang phá trận, nhưng các ngươi không tới thì hắn vĩnh viễn không phá được. Còn khi các ngươi tới, hắn sẽ vừa vặn đi vào. Có bảo vật, lại có Hà Nguyên Thánh tự mình dấn thân vào nguy hiểm, hai tầng mồi nhử, chắc chắn các ngươi sẽ bị lừa.”

Tuy Vương Sâm đang nói chuyện với Ninh Dạ nhưng người của Mộc Khôi tông ở bên trên cũng mượn tai Vương Sâm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ có điều Ninh Dạ chuẩn bị chu đáo, không thể truy tìm tung tích của Ninh Dạ, lúc này nghe y nói như vậy bọn họ cùng hoảng sợ.

Hắc Bạch Tử thật độc ác, không ngờ lại dùng chính con trai của mình làm bẫy.

Ninh Dạ nói: “Có Hắc Bạch kỳ trận, bên cần lo lắng an toàn chính là các ngươi chứ không phải Hà Nguyên Thánh. Đương nhiên Hà Nguyên Thánh cũng phải mạo hiểm. Ta nghĩ... có lẽ Hắc Bạch Tử cũng thất vọng về đứa con trai này tới cùng cực nên mới lựa chọn như vậy. Trận này, hoặc Hà Nguyên Thánh thành tài, hoặc là chết. Con trai của chưởng giáo Hắc Bạch Tử, không được phép là hạng tầm thường.”

“Nói có lý!” Nguyên Mục Dã nói.

Vương Sâm cũng vô thức lặp lại: “Nói có lý. Nhưng ngươi nói kịp cũng là không kịp tức là sao?”

“Bây giờ các ngươi mà đi, Hắc Bạch kỳ trận không thể phát huy được tác dụng, kẻ bố trí chỉ có thể tự mình truy sát. Bọn họ sắp xếp nhân thủ mạnh hơn các ngươi, nhưng có lẽ đại năng trong các ngươi vẫn có cơ hội chạy trốn, tối đa chỉ bị thương, nhưng trung tầng với hạ tầng chạy được bao nhiêu thì chưa biết được
 
Thiên Cơ Điện
Chương 205: Ngươi có chắc không?



Nghe y nói như vậy, trong lòng đám người Mộc Khôi tông lạnh toát.

Ninh Dạ nói không sai, bây giờ mà đi, chắc chắn Nguyên Mục Dã không việc gì nhưng đệ tử tầng dưới chắc không sống nổi, còn những người như Tứ Sát sống hay chết cũng khó mà nói được.

Còn gọi cứu binh, ngại quá, nước xa không cứu được lửa gần, kịp sao được.

Nguyên Mục Dã đã bảo Vương Sâm hỏi: “Nhưng ngươi có đề nghị gì?”

Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ta có thể phá Hắc Bạch kỳ trận.”

Cái gì?

Đám người kinh hãi.

Nguyên Mục Dã vội vàng hỏi: “Ngươi có chắc không?”

“Chắc, nếu không ta đã chẳng cần nói mấy thứ này với các ngươi.”

“Làm sao làm được?”

“Rất đơn giản, ta đã nhận được tin tức trước bọn họ, đến đây sớm hơn, bố trí sẵn. Phá Giới đại trận che giấu chấn động trận pháp, có thể che giấu Hắc Bạch kỳ trận, đương nhiên cũng có thể che giấu trận pháp của ta. Bọn họ xây dựng Hắc Bạch kỳ trận trên nền tảng trận pháp của ta, muốn phá nó... thật ra rất đơn giản.”

Câu này khiến mọi người ngạc nhiên, còn có thể làm vậy à?

Hắc Bạch thần cung lợi dụng Phá Giới đại trận che giấu chấn động, còn người bí ẩn này lại làm tương tự, đúng là bẫy trong bẫy!

Nguyên Mục Dã đã lại mở miệng, lần này trực tiếp hỏi Vương Sâm: “Vương Sâm, có tin được lời hắn không?”

Vương Sâm cắn răng, quỳ xuống nói: “Đệ tử có tội, khi tới Hắc Bạch thần cung làm gián điệp đệ tử đã giấu một chuyện. Thật ra có rất nhiều tin tức... là do người này nói cho ta nên ta mới biết. Theo đệ tử được biết người này có mối thâm thù đại hận với Hắc Bạch thần cung, hơn nữa còn có một số năng lực đặc biệt.”

“Như vậy hai danh sách đệ tử gián điệp Tàng Tượng và Hoa Luân cũng do hắn cung cấp? Bao gồm cả tin tức về Mộc Lưu trấn?”

“Đúng!” Vương Sâm rất không tình nguyện nói.

Nhưng hắn không hận Ninh Dạ vì chuyện này, nếu không có Ninh Dạ, có lẽ bây giờ hắn đã chết.

“Nhưng sao chúng ta chắc chắn đây không phải kế sách phản gián của Hắc Bạch thần cung? Không khéo hắn cố tình làm như vậy dẫn chúng ta vào trong cốc?” Có người không nhịn được nói.

Nghe tới vấn đề này, Ninh Dạ bật cười: “Các ngươi có cần xác nhận không? Nếu ta không nhắc chắc bây giờ các ngươi đã vào trong trận rồi?”

Nghe y nói vậy, mọi người ngây ra như phỗng.

Đúng vậy, Ninh Dạ có phải phản gián không cũng không quan trọng, y mà không nhắc, chắc chắn mọi người đã đi thẳng vào trong trận, sao phải làm việc thừa thãi như vậy?

“Tốt lắm?” Nguyên Mục Dã nói: “Như vậy ý của ngươi là bảo chúng ta phối hợp với ngươi, chui vào trong trận rồi nhân cơ hội phản kích?”

“Đúng, nhưng phải theo ý của ta.”

“Ngươi có biết điều này mang ý nghĩa tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đang ở đây đều phải giao phó tính mạng cho ngươi không?”

“Mục đích của ta là lật đổ Hắc Bạch thần cung, nhưng ta không có năng lực này.” Ninh Dạ nói: “Đương nhiên các ngươi cũng có thể không tin, bây giờ mà đi ngay, ít nhất tổn thất sẽ nhỏ hơn một chút.”

Nghe y nói như vậy mọi người cùng căng thẳng hẳn lên, chỉ sợ Nguyên Mục Dã bỏ bọn họ lại.

Nguyên Mục Dã hiểu ý của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ không phải là phản gián, y thật sự có thù hận với Hắc Bạch thần cung, như vậy y không cần phải hãm hại Mộc Khôi tông.

“Kế hoạch là gì?” Cuối cùng Nguyên Mục Dã hỏi.

Hắn muốn nghe kế hoạch trước rồi mới quyết định.

————————————————

“Kỳ lạ, sao bọn chúng đột nhiên dừng lại?”

Trên chín tầng mây, Nhạc Tâm Thiện đứng trên cao nhìn xuống bên dưới.

Với góc độ này hắn có thể chứng kiến tất cả tình hình bên dưới mà không sợ Nguyên Mục Dã phát hiện, nhưng cũng vì vậy, Nhạc Tâm Thiện không thể nắm bắt tình hình chi tiết hơn.

Hắn không biết vì sao Mộc Khôi tông dừng lại, chỉ có điều trong lòng thấy hơi bất an.

“Chẳng lẽ lão quỷ Nguyên Mục Dã kia nhận ra điều gì?” Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ phe phẩy quạt giấy.

Tu vi đạt tới cấp bậc như Nguyên Mục Dã thì thần thức hết sức cường đại, gặp nguy hiểm sẽ cảnh giác, đây không phải chuyện kỳ lạ gì. Chỉ có điều Hắc Bạch thần cung đã tính tới cả vấn đề này, Thiên Cơ đường che giấu thiên cơ, Hắc Bạch kỳ trận được che phủ hoàn toàn, tất cả nguy cơ đều ở bên trong chứ không hiện ra bên ngoài - Nếu bây giờ Nhạc Tâm Thiện xuất kích, chỉ gây nguy hiểm tới hạ tầng chứ không làm gì được Nguyên Mục Dã, theo lý mà nói Nguyên Mục Dã không nên cảnh giác như vậy.

“Hay là ra tay luôn đi.” Một gã cao to hùng hổ nói.

Hắn là Long Đằng Hổ, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, cũng là người đứng sau dược đường của Hạ Cận gia, nhưng chuyện Công Tôn Điệp khiến cho dược đường của Cận gia bị hủy diệt, Long Đằng Hổ cũng không bảo vệ được. Cũng may, hắn không gặp vấn đề gì, chỉ bớt đi một đám người nịnh bợ, thay sang đám khác là được.

Nghe y nói như vậy, trong lòng đám người Mộc Khôi tông lạnh toát.

Ninh Dạ nói không sai, bây giờ mà đi, chắc chắn Nguyên Mục Dã không việc gì nhưng đệ tử tầng dưới chắc không sống nổi, còn những người như Tứ Sát sống hay chết cũng khó mà nói được.

Còn gọi cứu binh, ngại quá, nước xa không cứu được lửa gần, kịp sao được.

Nguyên Mục Dã đã bảo Vương Sâm hỏi: “Nhưng ngươi có đề nghị gì?”

Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ta có thể phá Hắc Bạch kỳ trận.”

Cái gì?

Đám người kinh hãi.

Nguyên Mục Dã vội vàng hỏi: “Ngươi có chắc không?”

“Chắc, nếu không ta đã chẳng cần nói mấy thứ này với các ngươi.”

“Làm sao làm được?”

“Rất đơn giản, ta đã nhận được tin tức trước bọn họ, đến đây sớm hơn, bố trí sẵn. Phá Giới đại trận che giấu chấn động trận pháp, có thể che giấu Hắc Bạch kỳ trận, đương nhiên cũng có thể che giấu trận pháp của ta. Bọn họ xây dựng Hắc Bạch kỳ trận trên nền tảng trận pháp của ta, muốn phá nó... thật ra rất đơn giản.”

Câu này khiến mọi người ngạc nhiên, còn có thể làm vậy à?

Hắc Bạch thần cung lợi dụng Phá Giới đại trận che giấu chấn động, còn người bí ẩn này lại làm tương tự, đúng là bẫy trong bẫy!

Nguyên Mục Dã đã lại mở miệng, lần này trực tiếp hỏi Vương Sâm: “Vương Sâm, có tin được lời hắn không?”

Vương Sâm cắn răng, quỳ xuống nói: “Đệ tử có tội, khi tới Hắc Bạch thần cung làm gián điệp đệ tử đã giấu một chuyện. Thật ra có rất nhiều tin tức... là do người này nói cho ta nên ta mới biết. Theo đệ tử được biết người này có mối thâm thù đại hận với Hắc Bạch thần cung, hơn nữa còn có một số năng lực đặc biệt.”

“Như vậy hai danh sách đệ tử gián điệp Tàng Tượng và Hoa Luân cũng do hắn cung cấp? Bao gồm cả tin tức về Mộc Lưu trấn?”

“Đúng!” Vương Sâm rất không tình nguyện nói.

Nhưng hắn không hận Ninh Dạ vì chuyện này, nếu không có Ninh Dạ, có lẽ bây giờ hắn đã chết.

“Nhưng sao chúng ta chắc chắn đây không phải kế sách phản gián của Hắc Bạch thần cung? Không khéo hắn cố tình làm như vậy dẫn chúng ta vào trong cốc?” Có người không nhịn được nói.

Nghe tới vấn đề này, Ninh Dạ bật cười: “Các ngươi có cần xác nhận không? Nếu ta không nhắc chắc bây giờ các ngươi đã vào trong trận rồi?”

Nghe y nói vậy, mọi người ngây ra như phỗng.

Đúng vậy, Ninh Dạ có phải phản gián không cũng không quan trọng, y mà không nhắc, chắc chắn mọi người đã đi thẳng vào trong trận, sao phải làm việc thừa thãi như vậy?

“Tốt lắm?” Nguyên Mục Dã nói: “Như vậy ý của ngươi là bảo chúng ta phối hợp với ngươi, chui vào trong trận rồi nhân cơ hội phản kích?”

“Đúng, nhưng phải theo ý của ta.”

“Ngươi có biết điều này mang ý nghĩa tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đang ở đây đều phải giao phó tính mạng cho ngươi không?”

“Mục đích của ta là lật đổ Hắc Bạch thần cung, nhưng ta không có năng lực này.” Ninh Dạ nói: “Đương nhiên các ngươi cũng có thể không tin, bây giờ mà đi ngay, ít nhất tổn thất sẽ nhỏ hơn một chút.”

Nghe y nói như vậy mọi người cùng căng thẳng hẳn lên, chỉ sợ Nguyên Mục Dã bỏ bọn họ lại.

Nguyên Mục Dã hiểu ý của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ không phải là phản gián, y thật sự có thù hận với Hắc Bạch thần cung, như vậy y không cần phải hãm hại Mộc Khôi tông.

“Kế hoạch là gì?” Cuối cùng Nguyên Mục Dã hỏi.

Hắn muốn nghe kế hoạch trước rồi mới quyết định.

————————————————

“Chẳng lẽ lão quỷ Nguyên Mục Dã kia nhận ra điều gì?” Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ phe phẩy quạt giấy.

Tu vi đạt tới cấp bậc như Nguyên Mục Dã thì thần thức hết sức cường đại, gặp nguy hiểm sẽ cảnh giác, đây không phải chuyện kỳ lạ gì. Chỉ có điều Hắc Bạch thần cung đã tính tới cả vấn đề này, Thiên Cơ đường che giấu thiên cơ, Hắc Bạch kỳ trận được che phủ hoàn toàn, tất cả nguy cơ đều ở bên trong chứ không hiện ra bên ngoài - Nếu bây giờ Nhạc Tâm Thiện xuất kích, chỉ gây nguy hiểm tới hạ tầng chứ không làm gì được Nguyên Mục Dã, theo lý mà nói Nguyên Mục Dã không nên cảnh giác như vậy.

“Hay là ra tay luôn đi.” Một gã cao to hùng hổ nói.

Hắn là Long Đằng Hổ, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, cũng là người đứng sau dược đường của Hạ Cận gia, nhưng chuyện Công Tôn Điệp khiến cho dược đường của Cận gia bị hủy diệt, Long Đằng Hổ cũng không bảo vệ được. Cũng may, hắn không gặp vấn đề gì, chỉ bớt đi một đám người nịnh bợ, thay sang đám khác là được.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 206: Phiền phức ra sao?



“Đừng vội, xem động tĩnh của bọn chúng đã.” Nhạc Tâm Thiện vẫn trầm tĩnh như trước.

Chỉ có điều trong lòng Chấp Tử Chi Thủ bỗng có cảm giác kinh hãi.

Thật thú vị, còn chưa biết trong lòng Nguyên Mục Dã có nảy sinh cảnh giác hay không, sao bản thân lại thấy bất an?

Nhưng cảm giác bất an này không mãnh liệt, hiển nhiên chuyện này không nguy hiểm tới tính mạng, rất có thể là một loại phiền phức nào đó.

Phiền phức ra sao? Nhạc Tâm Thiện không biết.

Hắn thân là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế vận mệnh của kẻ khác nhưng lại không khống chế được vận mệnh của bản thân.

Cũng may thời gian này không lâu, đang lúc nghi ngờ thì người của Mộc Khôi tông đã lại hành động, lao thẳng về phía phế tích.

Thấy tình cảnh này, Nhạc Tâm Thiện nói: “Bọn chúng tới rồi, có thể bắt đầu phá trận.”

Doãn Thiên Chiếu ở bên dưới nhận được tin, giả bộ cuối cùng cũng tìm ra sơ hở, mở Tinh Diễn Thần Cơ trận, đã đi vào cùng đám người Hà Nguyên Thánh nhưng vẫn để lại bóng người cho Mộc Khôi tông nhìn thấy.

Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả các tu sĩ hoan hô rồi lao nhao chạy về phía đại trận.

Lúc này, rốt cuộc Mộc Khôi tông cũng tới, tất cả đều được tính toán chính xác khiến các tu sĩ bên dưới kinh hãi - Mộc Khôi tông đã tới, bọn họ không còn cơ hội.

Theo tác phong từ xưa tới nay của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi hết tu sĩ đi. Nhưng lần này Mộc Khôi tông không làm như vậy, ngược lại một tu sĩ lớn tiếng nói: “Lần này bảo vật xuất thế là do trời ban cho, tất cả mọi người đều có thể vào trong tìm kiếm bảo bối, nếu có thu hoạch gì thì tự sở hữu!”

Nghe hắn nói câu này, mọi người lên tiếng hoan hô rồi chạy thẳng vào trong trận.

Thấy tình cảnh này, búp bê vải kia cười lạnh đầy âm hiểm, phát ra giọng nói âm u trầm trầm: “Một đám không tự biết lấy mình!”

Bước vào trong trận, mọi người chỉ thấy không ngờ trước mặt lại là một khoảng không hư vô hai màu trắng đen, như bước vào một không gian khác.

Thế này là sao?

Các tu sĩ ngạc nhiên.

“Hình như đây là...” Có người cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy dưới chỗ đặt chân đang biến hóa, tạo thành từng ô vuông trắng đen xen kẽ.

“Hắc Bạch kỳ trận! Là Hắc Bạch kỳ trận!” Có tu sĩ tinh thông trận pháp đã nhận ra, buột miệng kêu lên.

Sao lại như vậy?

Các tu sĩ hoảng hốt, chẳng phải người của Hắc Bạch thần cung vừa mới vào thôi à? Sao lại bố trí đại trận như vậy?

Đang lúc đám người kinh ngạc, chỉ thấy người của Mộc Khôi tông đã lao thẳng từ đằng sau vào.

Sau khi đi vào, Nguyên Mục Dã nhìn xung quanh một chút rồi, ‘hừ’ một tiếng nói: “Hắc Bạch kỳ trận, quả nhiên! Nhạc Tâm Thiện, ra đây cho ta!”

Một tràng cười ha hả vang lên từ trên trời: “Nguyên Mục Dã, hoan nghênh bước vào Hắc Bạch Thiên Địa của ta.”

Theo tiếng cười đó, thân hình đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp rốt cuộc cũng hiện lên.

Ánh mắt búp bê vải đảo qua, giọng nói lạnh lùng như băng giá: “Chấp Tử Chi Thủ Nhạc Tâm Thiện, Ngũ Dương Công Tử Công Tôn Dạ, Cực Quyền Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân Giang Trường Hà, Liệt Dương Kiếm Quân Minh Tứ Dã, Huyết Sát Nhân Đồ Quy Thiên Sầu, ha ha, một vị Thiên Cương, năm đại Nhân Ma, đúng là phô trương, nhưng chỉ vài người như vậy chưa chắc đã làm gì được ta.”

“Vậy thì thêm lão hủ nữa!” Lại một giọng nói từ xa truyền lại, ngay tiếp theo đó có một người xuất hiện, dáng vẻ như nữ tử, ngồi trên đài sen, sau lưng sinh ra vô số cánh tay, chẳng khác nào Thiên Thủ Quan Âm.

Rốt cuộc Nguyên Mục Dã cũng biến sắc: “Thiên Thủ Lão Tổ?”

Người này chính là sư phụ của Cầm Công Tử - Dương Tử Thu, Thiên Thủ Lão Tổ. Đừng nhìn dáng vẻ như con gái, thực chất hắn là nam tử, chỉ có điều trời sinh đã có dáng vẻ mỹ miều, còn xinh đẹp hơn nữ giới.

Thiên Thủ Lão Tổ đã cười nói: “Nguyên Mục Dã, có hai người chúng ta ở đây, ngươi tuyệt đối không có đường thắng, còn chưa nói tới nơi này đã được bố trí Hắc Bạch kỳ trận. Các ngươi biết điều thì lập tức đầu hàng, để đại điện chủ gieo Chấp Tử chi chú cho các ngươi, nghe theo lệnh chúng ta, như vậy mới còn đường sống sót.”

Nguyên Mục Dã cười ha hả: “lão Thiên Thủ, cái thứ đáng chết nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng xứng tự xưng là lão hủ à?”

Câu mắng này rất ác độc, Thiên Thủ Lão Tổ biến sắc: “Nếu thế, đành phải tiễn các ngươi lên đường thôi.”

Sau khi hắn lên tiếng, cả ngàn cánh tay sau lưng cùng lay động, chỉ thấy mỗi cánh tay đã nắm một bảo vật, hoặc kim luân, hoặc ngân toa, hoặc bảo cầm, hoặc ngọc trạc, đủ loại bảo khí lấp lánh tỏa sáng khắp bốn phương, pháp lực vô biên, đánh xuống ầm ầm, cứ như cả bầu trời cũng sụp đổ.

“Đừng vội, xem động tĩnh của bọn chúng đã.” Nhạc Tâm Thiện vẫn trầm tĩnh như trước.

Chỉ có điều trong lòng Chấp Tử Chi Thủ bỗng có cảm giác kinh hãi.

Thật thú vị, còn chưa biết trong lòng Nguyên Mục Dã có nảy sinh cảnh giác hay không, sao bản thân lại thấy bất an?

Nhưng cảm giác bất an này không mãnh liệt, hiển nhiên chuyện này không nguy hiểm tới tính mạng, rất có thể là một loại phiền phức nào đó.

Phiền phức ra sao? Nhạc Tâm Thiện không biết.

Hắn thân là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế vận mệnh của kẻ khác nhưng lại không khống chế được vận mệnh của bản thân.

Cũng may thời gian này không lâu, đang lúc nghi ngờ thì người của Mộc Khôi tông đã lại hành động, lao thẳng về phía phế tích.

Thấy tình cảnh này, Nhạc Tâm Thiện nói: “Bọn chúng tới rồi, có thể bắt đầu phá trận.”

Doãn Thiên Chiếu ở bên dưới nhận được tin, giả bộ cuối cùng cũng tìm ra sơ hở, mở Tinh Diễn Thần Cơ trận, đã đi vào cùng đám người Hà Nguyên Thánh nhưng vẫn để lại bóng người cho Mộc Khôi tông nhìn thấy.

Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả các tu sĩ hoan hô rồi lao nhao chạy về phía đại trận.

Lúc này, rốt cuộc Mộc Khôi tông cũng tới, tất cả đều được tính toán chính xác khiến các tu sĩ bên dưới kinh hãi - Mộc Khôi tông đã tới, bọn họ không còn cơ hội.

Theo tác phong từ xưa tới nay của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi hết tu sĩ đi. Nhưng lần này Mộc Khôi tông không làm như vậy, ngược lại một tu sĩ lớn tiếng nói: “Lần này bảo vật xuất thế là do trời ban cho, tất cả mọi người đều có thể vào trong tìm kiếm bảo bối, nếu có thu hoạch gì thì tự sở hữu!”

Nghe hắn nói câu này, mọi người lên tiếng hoan hô rồi chạy thẳng vào trong trận.

Thấy tình cảnh này, búp bê vải kia cười lạnh đầy âm hiểm, phát ra giọng nói âm u trầm trầm: “Một đám không tự biết lấy mình!”

Bước vào trong trận, mọi người chỉ thấy không ngờ trước mặt lại là một khoảng không hư vô hai màu trắng đen, như bước vào một không gian khác.

Thế này là sao?

Các tu sĩ ngạc nhiên.

“Hình như đây là...” Có người cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy dưới chỗ đặt chân đang biến hóa, tạo thành từng ô vuông trắng đen xen kẽ.

“Hắc Bạch kỳ trận! Là Hắc Bạch kỳ trận!” Có tu sĩ tinh thông trận pháp đã nhận ra, buột miệng kêu lên.

Sao lại như vậy?

Các tu sĩ hoảng hốt, chẳng phải người của Hắc Bạch thần cung vừa mới vào thôi à? Sao lại bố trí đại trận như vậy?

Đang lúc đám người kinh ngạc, chỉ thấy người của Mộc Khôi tông đã lao thẳng từ đằng sau vào.

Sau khi đi vào, Nguyên Mục Dã nhìn xung quanh một chút rồi, ‘hừ’ một tiếng nói: “Hắc Bạch kỳ trận, quả nhiên! Nhạc Tâm Thiện, ra đây cho ta!”

Một tràng cười ha hả vang lên từ trên trời: “Nguyên Mục Dã, hoan nghênh bước vào Hắc Bạch Thiên Địa của ta.”

Theo tiếng cười đó, thân hình đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp rốt cuộc cũng hiện lên.

Thiên Thủ Lão Tổ đã cười nói: “Nguyên Mục Dã, có hai người chúng ta ở đây, ngươi tuyệt đối không có đường thắng, còn chưa nói tới nơi này đã được bố trí Hắc Bạch kỳ trận. Các ngươi biết điều thì lập tức đầu hàng, để đại điện chủ gieo Chấp Tử chi chú cho các ngươi, nghe theo lệnh chúng ta, như vậy mới còn đường sống sót.”

Nguyên Mục Dã cười ha hả: “lão Thiên Thủ, cái thứ đáng chết nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng xứng tự xưng là lão hủ à?”

Câu mắng này rất ác độc, Thiên Thủ Lão Tổ biến sắc: “Nếu thế, đành phải tiễn các ngươi lên đường thôi.”

Sau khi hắn lên tiếng, cả ngàn cánh tay sau lưng cùng lay động, chỉ thấy mỗi cánh tay đã nắm một bảo vật, hoặc kim luân, hoặc ngân toa, hoặc bảo cầm, hoặc ngọc trạc, đủ loại bảo khí lấp lánh tỏa sáng khắp bốn phương, pháp lực vô biên, đánh xuống ầm ầm, cứ như cả bầu trời cũng sụp đổ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 207: Đây là Khiên Cơ cấm pháp!



Đây chính là uy lực của Thiên Thủ Lão Tổ, Thiên Thủ Lão Tổ còn gọi là Đa Bảo Lão Tổ, là người am hiểu luyện khí nhất Hắc Bạch thần cung, trong tay có nhiều bảo vật tới mức người khác tức tối, mỗi khi chiến đấu hắn đều dùng bảo bối đánh người, sở học của đệ tử Dương Tử Thu kia chỉ là một trong hàng ngàn bảo bối của hắn mà thôi.

Còn bây giờ Thiên Thủ Lão Tổ sử dùng cùng lúc cả ngàn bảo bối, kết hợp với nhau, tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến cho toàn bộ không gian đều bao phủ dưới uy lực pháp bảo của hắn.

Nguyên Mục Dã chỉ lạnh lùng mỉm cười, cô bé kia đưa mắt nhìn lên, vô số bảo vật trên trời như mất đi linh hồn, chẳng còn lý trí, ánh sáng mờ dần, đâu còn chút sắc bén nào.

Cảnh tượng này khiến Nhạc Tâm Thiện nhíu mày.

Không phải vì thủ đoạn của Nguyên Mục Dã không đủ tàn nhẫn mà là kỳ lạ.

Người khác không biết chứ Nhạc Tâm Thiện hiểu. Nguyên Mục Dã chân chính không phải cô bé này mà là con búp bê vải, cô bé kia mới là con rối bản mệnh của hắn.

Năm đó Nguyên Mục Dã đạt được Bố Quỷ Thiên Đạo, không tiếc luyện hóa bản thân, đạt được thân thể con rối, còn đứa bé này là con gái ruột của hắn, bị hắn luyện hóa thành con rối bản mệnh.

Nếu xét tới mức độ tàn nhẫn, Mộc Khôi tông đúng là vượt xa Hắc Bạch thần cung.

Thuật con rối của Mộc Khôi tông luôn rất quỉ dị, mỗi lộ tuyến con rối lại có đặc điểm riêng. Chỗ lợi hại của Nguyên Mục Dã không phải ở bản thân mà là phát huy điểm quỷ dị này tới cực hạn - ngươi sẽ không bao giờ biết đòn tấn công của hắn sẽ xuất hiện với phương thức nào.

Chính vì vậy, Nguyên Mục Dã giỏi công chứ không giỏi thủ.

Nhưng bây giờ Nguyên Mục Dã lại đang phòng phủ.

Hắn đã chặn đòn tấn công của Thiên Thủ Lão Tổ, thậm chí còn bảo vệ cho môn hạ đệ tử.

Chuyện này không hợp lý!

Với tâm tính của Nguyên Mục Dã, khi gặp phục kích chắc chắn sẽ nghĩ cách để tự thoát ly, sao lại quan tâm tới chuyện sống chết của môn hạ đệ tử? Thậm chí Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ còn cố tình chuẩn bị, định để Nguyên Mục Dã chạy trốn rồi giết đám người còn lại trước, đợi đến lúc hắn thân đơn thế cô, phát hiện mình không thể chạy thoát mới vây đánh sau.

Nhưng bây giờ tình thế lại khác hẳn, không ngờ Nguyên Mục Dã không trốn mà dốc toàn lực bảo vệ môn hạ đệ tử, không, không đúng, thậm chí còn bảo vệ hơn một ngàn tu sĩ tiến vào!

Nhạc Tâm Thiện vô thức cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Hắn là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế toàn cục, tình thế càng không xác định càng không dễ xuất thủ. Lúc này hắn nhìn chiến tường xung quanh, thấy khi Nguyên Mục Dã ra tay chống đỡ, các đệ tử sau lưng hắn cũng xuất thủ nhưng không phải đánh về phía Hắc Bạch thần cung mà lại là các tu sĩ khác.

Từng sợi tơ vô hình bay vào cơ thể đám tu sĩ kia, tất cả các tu sĩ kêu la thảm thiết, trên mặt đã tỏa ra khí đen nồng nặc.

Đây là Khiên Cơ cấm pháp!

Mộc Khôi tông có một môn phí thuật có thể khống chế người sống, biến người sống thành con rối của mình, tạm thời điều khiển. Khiên Cơ Sát - Chung Nam Quỷ chính là cao thủ trong đạo này, giỏi nhất là điều khiển tu sĩ còn sống.

Còn bây giờ tất cả tu sĩ Mộc Khôi tông đều sử dụng Khiên Cơ cấm pháp. Nhiều người biết Khiên Cơ cấm pháp như vậy cũng không lạ, điểm lạ là mọi người hành động đồng bộ, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước!

Không tốt!

Nhạc Tâm Thiện lập tức nói: “Mau ra tay g**t ch*t đám tu sĩ bên đưới!”

Đám người Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp dồn dập xuất thủ, chỉ thấy quỷ hỏa lan tràn, trút xuống dưới, nguyên thần và cơ thể các tu sĩ bên dưới đều bị đốt cháy, kêu la thảm thiết. Lại có Liệt Dương thần kiếm từ trên trời giáng xuống, ngay cả ánh sáng hắc bạch cũng không che nổi ánh kiếm rực rỡ như mặt trời quét khắp bốn phương kia; Công Tôn Điệp cũng thi triển Ngũ Dương phiên, phe phẩy quạt, âm phong gầm thét, lại có vô số nữ quỷ khô lâu kêu gào bay ra; còn có Huyết Sát Nhân đồ vận huyết khí, huyết quang tẩy rửa, sát khí bùng lên khắp bốn phương, máu tươi cuồn cuộn lan tràn như con sông lớn màu đỏ máu.

Chỉ có Cực Quyền - Long Đằng Hổ là chuyên tâm vào quyền, đến mức không còn gì hoa mỹ, uy thế không bộc lộ, chỉ là một quyền hết sức bình thường đấm tới, đánh lên người một tu sĩ, tu sĩ lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành máu tươi bắn tung khắp nơi, lại tăng cường thêm khí diễm của Huyết Sát Nhân Đồ, khiến cho uy lực của con sông máu kia càng mạnh mẽ hơn.

Đồng thời, Nhạc Tâm Thiện phát động Hắc Bạch Thiên Địa, kết hợp với Hắc Bạch kỳ trận, chính thức phát huy uy lực vô biên.

Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện có ba loại năng lực, trong đó hắc chủ sát, bạch chủ sinh, chấp tử khống chế.

Lúc này hắn phát động năng lực đầu tiên chính là khống chế.

Dưới ảnh hưởng của Chấp Tử thần thông, tất cả mọi người đều cảm thấy khó lòng cất bước.

Đây chính là uy lực của Thiên Thủ Lão Tổ, Thiên Thủ Lão Tổ còn gọi là Đa Bảo Lão Tổ, là người am hiểu luyện khí nhất Hắc Bạch thần cung, trong tay có nhiều bảo vật tới mức người khác tức tối, mỗi khi chiến đấu hắn đều dùng bảo bối đánh người, sở học của đệ tử Dương Tử Thu kia chỉ là một trong hàng ngàn bảo bối của hắn mà thôi.

Còn bây giờ Thiên Thủ Lão Tổ sử dùng cùng lúc cả ngàn bảo bối, kết hợp với nhau, tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến cho toàn bộ không gian đều bao phủ dưới uy lực pháp bảo của hắn.

Nguyên Mục Dã chỉ lạnh lùng mỉm cười, cô bé kia đưa mắt nhìn lên, vô số bảo vật trên trời như mất đi linh hồn, chẳng còn lý trí, ánh sáng mờ dần, đâu còn chút sắc bén nào.

Cảnh tượng này khiến Nhạc Tâm Thiện nhíu mày.

Không phải vì thủ đoạn của Nguyên Mục Dã không đủ tàn nhẫn mà là kỳ lạ.

Người khác không biết chứ Nhạc Tâm Thiện hiểu. Nguyên Mục Dã chân chính không phải cô bé này mà là con búp bê vải, cô bé kia mới là con rối bản mệnh của hắn.

Năm đó Nguyên Mục Dã đạt được Bố Quỷ Thiên Đạo, không tiếc luyện hóa bản thân, đạt được thân thể con rối, còn đứa bé này là con gái ruột của hắn, bị hắn luyện hóa thành con rối bản mệnh.

Nếu xét tới mức độ tàn nhẫn, Mộc Khôi tông đúng là vượt xa Hắc Bạch thần cung.

Thuật con rối của Mộc Khôi tông luôn rất quỉ dị, mỗi lộ tuyến con rối lại có đặc điểm riêng. Chỗ lợi hại của Nguyên Mục Dã không phải ở bản thân mà là phát huy điểm quỷ dị này tới cực hạn - ngươi sẽ không bao giờ biết đòn tấn công của hắn sẽ xuất hiện với phương thức nào.

Chính vì vậy, Nguyên Mục Dã giỏi công chứ không giỏi thủ.

Nhưng bây giờ Nguyên Mục Dã lại đang phòng phủ.

Hắn đã chặn đòn tấn công của Thiên Thủ Lão Tổ, thậm chí còn bảo vệ cho môn hạ đệ tử.

Chuyện này không hợp lý!

Với tâm tính của Nguyên Mục Dã, khi gặp phục kích chắc chắn sẽ nghĩ cách để tự thoát ly, sao lại quan tâm tới chuyện sống chết của môn hạ đệ tử? Thậm chí Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ còn cố tình chuẩn bị, định để Nguyên Mục Dã chạy trốn rồi giết đám người còn lại trước, đợi đến lúc hắn thân đơn thế cô, phát hiện mình không thể chạy thoát mới vây đánh sau.

Nhưng bây giờ tình thế lại khác hẳn, không ngờ Nguyên Mục Dã không trốn mà dốc toàn lực bảo vệ môn hạ đệ tử, không, không đúng, thậm chí còn bảo vệ hơn một ngàn tu sĩ tiến vào!

Nhạc Tâm Thiện vô thức cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Hắn là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế toàn cục, tình thế càng không xác định càng không dễ xuất thủ. Lúc này hắn nhìn chiến tường xung quanh, thấy khi Nguyên Mục Dã ra tay chống đỡ, các đệ tử sau lưng hắn cũng xuất thủ nhưng không phải đánh về phía Hắc Bạch thần cung mà lại là các tu sĩ khác.

Từng sợi tơ vô hình bay vào cơ thể đám tu sĩ kia, tất cả các tu sĩ kêu la thảm thiết, trên mặt đã tỏa ra khí đen nồng nặc.

Đây là Khiên Cơ cấm pháp!

Mộc Khôi tông có một môn phí thuật có thể khống chế người sống, biến người sống thành con rối của mình, tạm thời điều khiển. Khiên Cơ Sát - Chung Nam Quỷ chính là cao thủ trong đạo này, giỏi nhất là điều khiển tu sĩ còn sống.

Còn bây giờ tất cả tu sĩ Mộc Khôi tông đều sử dụng Khiên Cơ cấm pháp. Nhiều người biết Khiên Cơ cấm pháp như vậy cũng không lạ, điểm lạ là mọi người hành động đồng bộ, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước!

Đồng thời, Nhạc Tâm Thiện phát động Hắc Bạch Thiên Địa, kết hợp với Hắc Bạch kỳ trận, chính thức phát huy uy lực vô biên.

Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện có ba loại năng lực, trong đó hắc chủ sát, bạch chủ sinh, chấp tử khống chế.

Lúc này hắn phát động năng lực đầu tiên chính là khống chế.

Dưới ảnh hưởng của Chấp Tử thần thông, tất cả mọi người đều cảm thấy khó lòng cất bước.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 208: Hóa ra là đám người Tây Giang.



Đây là đặc tính của Chấp Tử thần thông, coi như thiên hạ là bàn cờ, cai quản chúng sinh như quân cờ.

Khiên cơ cấm pháp có thể khống chế các tu sĩ, Chấp Tử thần thông lại cai quản chúng sinh, tính chất hai bên tương đồng, thế nhưng xét theo đặc tính, Khiên Cơ cấm pháp pháp thua hoàn toàn trước Chấp Tử thần thông.

Thời khắc này dưới Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, tất cả các tu sĩ đều bị khống chế, ngay cả Mộc Khôi tông và các tu sĩ bị họ khống chế cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Một số tu sĩ bắt đầu không thể tự chủ, bị ảnh hưởng, còn tấn công người bên mình.

Thấy cảnh tượng này đám người Hắc Bạch thần cung còn đang nghĩ xem có cần ra tay tiếp không hay để lại đám tu sĩ này làm quân cờ, Nhạc Tâm Thiện lại hét lớn: “Mau lên! g**t ch*t toàn bộ, không lưu lại một ai!”

Không ngờ hắn lại chẳng hề tự tin về khả năng khống chế của bản thân!

Trận chiến vừa bắt đầu, Hà Nguyên Thánh và đám người của hắn đã rụt cổ bên cạnh Phá Giới bi.

Hắc Bạch kỳ trận huyền ảo vô biên, hắc tử bạch sinh.

Hơn nữa bên cạnh Phá Giới bi có một khu vực thuần màu trắng, chính là vị trí sinh cơ cố ý để cho bọn Hà Nguyên Thánh, cũng là nơi duy nhất có sinh cơ.

Lúc này bên ngoài đang đại chiến, nơi nào cũng có chiến sự, Hà Nguyên Thánh đứng yên trong khu vực sinh cơ, mặc cho bên ngoài có bao gió tanh mưa máu, nơi này vẫn bình an yên tĩnh.

Hà Nguyên Thánh vui vẻ chứng kiến: “Được đấy, được đấy, đại trận của Hắc Bạch thần cung chúng ta đúng là huyền diệu dị thường, tốt lắm. Này, mấy người các ngươi, còn không mau bới bảo vật ra.”

Vài võ sĩ giáp đen đã tiến tới đào bảo vật.

Đúng lúc này một ông lão đột nhiên lao tới, không rõ hắn hành động thế nào, không ngờ lại trực tiếp tiến vào khu vực sinh cơ, xuất hiện trước mặt Hà Nguyên Thánh, cười hì hì nói: “Giúp tí nhé, ta trốn đây một lúc.”

Hà Nguyên Thánh và Loa Oa Tử cùng kinh ngạc nhìn ông ta.

Làm sao ông ta vào được đây?

Bên trong Hắc Bạch kỳ trận có huyền ảo riêng, tự thành một thế giới riêng, ngay cả dư âm của đòn tấn công cũng không ảnh hưởng tới bên trong, làm sao ông ta vào được?

Một võ sĩ giáp đen gầm lên một tiếng, trong tay đã hiện lên một luồng khí màu đen linh động như rắn, cuốn về phía ông lão.

Ông lão rụt cổ lại: “Đừng đừng đừng, là người mình mà!”

Ông lão vừa nói vừa xua tay, nhắc tới cũng lạ, cột khí như con rắn đen kia bị ông ta vung vài cái, không ngờ lại tự động tiêu tán.

Ánh mắt Loa Oa Tử lạnh đi: “Lui ra, ngươi không phải đối thủ của kẻ này.”

Nói xong đã chắn trước mặt Hà Nguyên Thánh, bảo vệ hắn đằng sau.

Ông lão bất đắc dĩ nói: “Ai da, căng thẳng gì chứ? Đã nói là người của mình mà, ta cũng là người của Hắc Bạch thần cung, chủ nhân của ta là Ôn Tâm Dư.”

Hả? Người hầu của Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, nếu ông lão này thật sự là người hầu của Ôn Tâm Dư, vậy cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng hừ của Nhạc Tâm Thiện đã truyền tới: “Cừu Bất Quân? Sao ngươi lại tới đây?”

Cừu Bất Quân quỳ gối với trời nói: “Tham kiến lão chủ nhân, lão nô phụng lệnh chủ nhân tới đây giải quyết một người.”

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không để ý tới nữa.

Ôn Tâm Dư vốn là nữ nhân biết điều, sẽ không gây phiền toái cho mình, cho nên đệ tử của mình muốn giết ai thì cứ để nó giết là được, Nhạc Tâm Thiện không thèm để ý. Quan trọng nhất là, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Nguyên Mục Dã, không rảnh quan tâm chuyện khác.

Nhưng hắn nói vậy chẳng khác nào xác nhận thân phận của ông lão, mọi người cũng bình tĩnh lại.

Đúng lúc này lại thấy vài người chạy tới: “Hà thiếu gia, cho chúng ta vào với!”

Hóa ra là đám người Tây Giang.

Hà Nguyên Thánh nhận ra Tây Giang, hắn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi là người của Giám Sát đường à? Ta còn nhớ lần đó ta trộm Tứ Phương kính của Giám Sát đường chơi, chính thượng ti của ngươi là Lạc Cầu Chân đã tới lấy lại, hại ta bị cha đánh cho một trận.”

Tây Giang kêu khổ: “Chúng ta phụng lệnh Giám Sát đường, đang có quan trọng, không ngờ lại bị cuốn vào sóng gió nơi này, kính xin Hà thiếu gia giơ cao đánh khẽ.”

Hà Nguyên Thánh đang định không cho, lại thấy có một người bay tới kêu lớn: “Này, Hà Nguyên Thánh, mau cho ta vào.”

Hai mắt Hà Nguyên Thánh sáng lên: “Vãn Ngưng tỷ? Sao lại là tỷ? Mau cho tỷ ấy vào!”

Câu cuối cùng là nói với Loa Oa Tử.

Một khắc sau Trì Vãn Ngưng đã tiến vào khu vực sinh cơ, thậm chí Tây Giang cũng vào theo.

Trì Vãn Ngưng vẫn giữ trang phục nông thôn, chỉ có dung nhan đã trở về nguyên bản, cô vén một lọn tóc, dáng vẻ yêu kiều: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, không ngờ chỉ tới chơi chút thôi mà bị cuốn vào phiền toái lớn tới vậy. May là có đệ đệ ở đây.”

Nói xong đã đánh mắt với Hà Nguyên Thánh.

Đây là đặc tính của Chấp Tử thần thông, coi như thiên hạ là bàn cờ, cai quản chúng sinh như quân cờ.

Khiên cơ cấm pháp có thể khống chế các tu sĩ, Chấp Tử thần thông lại cai quản chúng sinh, tính chất hai bên tương đồng, thế nhưng xét theo đặc tính, Khiên Cơ cấm pháp pháp thua hoàn toàn trước Chấp Tử thần thông.

Thời khắc này dưới Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, tất cả các tu sĩ đều bị khống chế, ngay cả Mộc Khôi tông và các tu sĩ bị họ khống chế cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Một số tu sĩ bắt đầu không thể tự chủ, bị ảnh hưởng, còn tấn công người bên mình.

Thấy cảnh tượng này đám người Hắc Bạch thần cung còn đang nghĩ xem có cần ra tay tiếp không hay để lại đám tu sĩ này làm quân cờ, Nhạc Tâm Thiện lại hét lớn: “Mau lên! g**t ch*t toàn bộ, không lưu lại một ai!”

Không ngờ hắn lại chẳng hề tự tin về khả năng khống chế của bản thân!

Trận chiến vừa bắt đầu, Hà Nguyên Thánh và đám người của hắn đã rụt cổ bên cạnh Phá Giới bi.

Hắc Bạch kỳ trận huyền ảo vô biên, hắc tử bạch sinh.

Hơn nữa bên cạnh Phá Giới bi có một khu vực thuần màu trắng, chính là vị trí sinh cơ cố ý để cho bọn Hà Nguyên Thánh, cũng là nơi duy nhất có sinh cơ.

Lúc này bên ngoài đang đại chiến, nơi nào cũng có chiến sự, Hà Nguyên Thánh đứng yên trong khu vực sinh cơ, mặc cho bên ngoài có bao gió tanh mưa máu, nơi này vẫn bình an yên tĩnh.

Hà Nguyên Thánh vui vẻ chứng kiến: “Được đấy, được đấy, đại trận của Hắc Bạch thần cung chúng ta đúng là huyền diệu dị thường, tốt lắm. Này, mấy người các ngươi, còn không mau bới bảo vật ra.”

Vài võ sĩ giáp đen đã tiến tới đào bảo vật.

Đúng lúc này một ông lão đột nhiên lao tới, không rõ hắn hành động thế nào, không ngờ lại trực tiếp tiến vào khu vực sinh cơ, xuất hiện trước mặt Hà Nguyên Thánh, cười hì hì nói: “Giúp tí nhé, ta trốn đây một lúc.”

Hà Nguyên Thánh và Loa Oa Tử cùng kinh ngạc nhìn ông ta.

Làm sao ông ta vào được đây?

Bên trong Hắc Bạch kỳ trận có huyền ảo riêng, tự thành một thế giới riêng, ngay cả dư âm của đòn tấn công cũng không ảnh hưởng tới bên trong, làm sao ông ta vào được?

Một võ sĩ giáp đen gầm lên một tiếng, trong tay đã hiện lên một luồng khí màu đen linh động như rắn, cuốn về phía ông lão.

Ông lão rụt cổ lại: “Đừng đừng đừng, là người mình mà!”

Ông lão vừa nói vừa xua tay, nhắc tới cũng lạ, cột khí như con rắn đen kia bị ông ta vung vài cái, không ngờ lại tự động tiêu tán.

Ánh mắt Loa Oa Tử lạnh đi: “Lui ra, ngươi không phải đối thủ của kẻ này.”

Nói xong đã chắn trước mặt Hà Nguyên Thánh, bảo vệ hắn đằng sau.

Ông lão bất đắc dĩ nói: “Ai da, căng thẳng gì chứ? Đã nói là người của mình mà, ta cũng là người của Hắc Bạch thần cung, chủ nhân của ta là Ôn Tâm Dư.”

Hả? Người hầu của Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, nếu ông lão này thật sự là người hầu của Ôn Tâm Dư, vậy cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng hừ của Nhạc Tâm Thiện đã truyền tới: “Cừu Bất Quân? Sao ngươi lại tới đây?”

Cừu Bất Quân quỳ gối với trời nói: “Tham kiến lão chủ nhân, lão nô phụng lệnh chủ nhân tới đây giải quyết một người.”

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không để ý tới nữa.

Ôn Tâm Dư vốn là nữ nhân biết điều, sẽ không gây phiền toái cho mình, cho nên đệ tử của mình muốn giết ai thì cứ để nó giết là được, Nhạc Tâm Thiện không thèm để ý. Quan trọng nhất là, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Nguyên Mục Dã, không rảnh quan tâm chuyện khác.

Nhưng hắn nói vậy chẳng khác nào xác nhận thân phận của ông lão, mọi người cũng bình tĩnh lại.

Đúng lúc này lại thấy vài người chạy tới: “Hà thiếu gia, cho chúng ta vào với!”

Hóa ra là đám người Tây Giang.

Câu cuối cùng là nói với Loa Oa Tử.

Một khắc sau Trì Vãn Ngưng đã tiến vào khu vực sinh cơ, thậm chí Tây Giang cũng vào theo.

Trì Vãn Ngưng vẫn giữ trang phục nông thôn, chỉ có dung nhan đã trở về nguyên bản, cô vén một lọn tóc, dáng vẻ yêu kiều: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, không ngờ chỉ tới chơi chút thôi mà bị cuốn vào phiền toái lớn tới vậy. May là có đệ đệ ở đây.”

Nói xong đã đánh mắt với Hà Nguyên Thánh.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 209: Thế này không hợp lý?



Hà Nguyên Thánh vẫn luôn si mê sắc đẹp của Trì Vãn Ngưng, nhưng từ trước tới nay Trì Vãn Ngưng chưa bao giờ đáp lại, thời khắc này thấy Trì Vãn Ngưng như vậy, hắn mừng thầm trong lòng: “Vãn Ngưng tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai làm hại được tỷ đâu. Sao tỷ cũng chạy đến đây?”

Trì Vãn Ngưng không trả lời hắn, chỉ quét mắt khắp bốn phương.

Lúc này trên chiến trường đã đánh tới mức trời đất u tối, vô số người chết, nhưng đa số những người xui xẻo đều là tán tu, vẫn không ai trong Mộc Khôi tông gặp bất trắc gì. Cô khẽ nhíu mày, nói: “Phản ứng của Mộc Khôi tông có vẻ hơi lạ.”

Loa Oa Tử cũng nói: “Ánh mắt của tiên tử thật tinh tường, hình như đám người Mộc Khôi tông đã có chuẩn bị trước, ngay từ đầu đã sử dụng những đám tán tu kia làm tốt thí, chặn đòn giúp mình.”

“Nhưng vấn đề chính là điểm này, nếu làm vậy thì ngăn được bao lâu? Còn đại điện chủ nữa, sao không sử dụng Chấp Tử Thần Thông, dùng tán tu phản công đối thủ mà đi giết đám người này trước?” Trì Vãn Ngưng nghi hoặc.

“Do đối thủ là Nguyên Mục Dã.” Loa Oa Tử trả lời.

Một câu trả lời rất không nói lý.

Nhưng ngay sau đó, tình thế trên chiến trường đã chứng minh tất cả.

Cho dù Hắc Bạch thần cung đã đại khai sát giới nhưng vẫn còn gần nửa tu sĩ sống sót.

Ngay thời điểm này, những tu sĩ sống sót đột nhiên đồng thanh gầm lên, ai nấy phá tan y phục, trong cơ thể xuất hiện từng luồng khí lưu quỷ dị, nơi nó tỏa ra, vạn vật đều hóa thành vải, không ngờ lại trở thành con rối vải. Đám rối này cùng nhìn lên trời, đồng thanh phát ra tiếng cười khanh khách quái dị.

Nương theo tiếng cười quỷ dị này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, có cảm giác như linh hồn xuất khiếu.

“Không ổn, là Huyết Khôi chú!” Nhạc Tâm Thiện cả kinh.

Huyết Khôi chú là một trong những bí pháp vô thượng của Mộc Khôi tông, có thể trực tiếp biến người sống thành con rối máu. Sau khi chế tạo con rối máu thành công, nó nắm giữ năng lực tấn công tâm thần cực kỳ quỷ dị, có thể làm tổn thương nguyên thần, cực kỳ thâm độc.

Nhạc Tâm Thiện dốc toàn lực sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, đại trận chuyển thành sát thế, màu đen vô biên ập xuống, định bắt trọn tất cả mọi người bên dưới.

Con búp bê vải Nguyên Mục Dã tiếp tục hạ giọng cười gằn, cô bé đang ôm búp bê đột nhiên nhìn về phía Thiên Thủ Lao Tổ. Ánh mắt này khiến Thiên Thủ Lão Tổ chứng kiến một khoảng không vô tận trong mắt cô bé, tạo cho hắn cảm giác hư vô bất tận, ngay sau đó trên người Thiên Thủ Lão Tổ phát ra tiếng vỡ nát răng rắc liên hồi, mỗi cánh tay sau lưng hắn đều đang rạn nứt, mãi tới khi Thiên Thủ Lão Tổ nhanh chóng thi triển thần thông bảo vệ bản thân. Hắn lùi lại phía sau, sợ hãi nói: “Vô Sát chú? Lão già này liều mạng rồi?”

Nếu nói lai lịch của Huyết Khôi chú có phần kỳ lạ, vậy Vô Sát chú lại là thủ đoạn thành danh của riêng Nguyên Mục Dã, ít khi truyền bá ra ngoài, là thủ đoạn mà Hắc Bạch thần cung đã lý giải, còn là đại thần thông vô thượng của hắn.

Một khi thi triển pháp thuật này, ngay cả Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ cũng không thể không dốc toàn lực đối phó, đồng thời trong lòng họ càng thấy khó hiểu, vừa dùng Huyết Khôi chú lại vừa dùng Vô Sát chú, không ngờ lão già này lại trực tiếp dùng hết thủ đoạn giấu dưới đáy hòm ra, hắn định liều mạng à?

Thế này không hợp lý?

Bây giờ ngươi đã liều mạng rồi, thế thì lát nữa trốn thế nào? Không để lại đường lui à?

Đây hoàn toàn không phải phong cách của Bố Ngẫu - Nguyên Mục Dã.

Nhạc Tâm Thiện đã lại phát động Hắc Bạch kỳ trận, trắng đen thay đổi, sinh cơ vô hạn, đã cứng rắn ngăn chặn Vô Sát đại chú.

Cho dù Nguyên Mục Dã dùng sức một người đối phó với hai vị Thiên Cương,vô cùng uy phong nhưng nếu dốc hết toàn lực như vậy thì sau này sẽ chẳng còn sức nữa. Những người còn lại càng vui mừng - lão già này liều mạng như vậy, chắn chắn không thể chạy nổi. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại càng bất an, hắn hiểu rất rõ Nguyên Mục Dã, tuyệt đối không tin Nguyên Mục Dã sẽ liều mạng vì đệ tử.

Nhưng đúng là Nguyên Mục Dã đang liều mạng toàn lực thi triển các loại chú pháp quỷ dị của Mộc Khôi tông, thế công cuồng bạo, ép Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ cũng không thể ẩn giấu thực lực.

Trận chiến này đã đến bến bờ sinh tử.

Cục diện lập tức được đẩy tới mức kịch liệt nhất, tất cả các bên không thể giấu diếm thực lực nữa, phóng thích lực lượng tới mức tận cùng, trong khoảng không gian hai màu trắng đen nhỏ bé này đã phát ra năng lượng kinh khủng tới mức có thể hủy thành diệt quốc.

Nhưng Hắc Bạch thần cung âm mưu đã lâu, chỉ cần kéo dài một thời gian ngắn, chắc chắn Nguyên Mục Dã không thể chống đỡ nổi.

Nhưng ngay lúc này, cảm giác bất an trong lòng Nhạc Tâm Thiện cũng lên tới đỉnh điểm.

Đặc biệt là sau khi Nguyên Mục Dã hét lớn câu: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ầm!

Biến cố đột nhiên xuất hiện!

Hà Nguyên Thánh vẫn luôn si mê sắc đẹp của Trì Vãn Ngưng, nhưng từ trước tới nay Trì Vãn Ngưng chưa bao giờ đáp lại, thời khắc này thấy Trì Vãn Ngưng như vậy, hắn mừng thầm trong lòng: “Vãn Ngưng tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai làm hại được tỷ đâu. Sao tỷ cũng chạy đến đây?”

Trì Vãn Ngưng không trả lời hắn, chỉ quét mắt khắp bốn phương.

Lúc này trên chiến trường đã đánh tới mức trời đất u tối, vô số người chết, nhưng đa số những người xui xẻo đều là tán tu, vẫn không ai trong Mộc Khôi tông gặp bất trắc gì. Cô khẽ nhíu mày, nói: “Phản ứng của Mộc Khôi tông có vẻ hơi lạ.”

Loa Oa Tử cũng nói: “Ánh mắt của tiên tử thật tinh tường, hình như đám người Mộc Khôi tông đã có chuẩn bị trước, ngay từ đầu đã sử dụng những đám tán tu kia làm tốt thí, chặn đòn giúp mình.”

“Nhưng vấn đề chính là điểm này, nếu làm vậy thì ngăn được bao lâu? Còn đại điện chủ nữa, sao không sử dụng Chấp Tử Thần Thông, dùng tán tu phản công đối thủ mà đi giết đám người này trước?” Trì Vãn Ngưng nghi hoặc.

“Do đối thủ là Nguyên Mục Dã.” Loa Oa Tử trả lời.

Một câu trả lời rất không nói lý.

Nhưng ngay sau đó, tình thế trên chiến trường đã chứng minh tất cả.

Cho dù Hắc Bạch thần cung đã đại khai sát giới nhưng vẫn còn gần nửa tu sĩ sống sót.

Ngay thời điểm này, những tu sĩ sống sót đột nhiên đồng thanh gầm lên, ai nấy phá tan y phục, trong cơ thể xuất hiện từng luồng khí lưu quỷ dị, nơi nó tỏa ra, vạn vật đều hóa thành vải, không ngờ lại trở thành con rối vải. Đám rối này cùng nhìn lên trời, đồng thanh phát ra tiếng cười khanh khách quái dị.

Nương theo tiếng cười quỷ dị này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, có cảm giác như linh hồn xuất khiếu.

“Không ổn, là Huyết Khôi chú!” Nhạc Tâm Thiện cả kinh.

Huyết Khôi chú là một trong những bí pháp vô thượng của Mộc Khôi tông, có thể trực tiếp biến người sống thành con rối máu. Sau khi chế tạo con rối máu thành công, nó nắm giữ năng lực tấn công tâm thần cực kỳ quỷ dị, có thể làm tổn thương nguyên thần, cực kỳ thâm độc.

Nhạc Tâm Thiện dốc toàn lực sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, đại trận chuyển thành sát thế, màu đen vô biên ập xuống, định bắt trọn tất cả mọi người bên dưới.

Con búp bê vải Nguyên Mục Dã tiếp tục hạ giọng cười gằn, cô bé đang ôm búp bê đột nhiên nhìn về phía Thiên Thủ Lao Tổ. Ánh mắt này khiến Thiên Thủ Lão Tổ chứng kiến một khoảng không vô tận trong mắt cô bé, tạo cho hắn cảm giác hư vô bất tận, ngay sau đó trên người Thiên Thủ Lão Tổ phát ra tiếng vỡ nát răng rắc liên hồi, mỗi cánh tay sau lưng hắn đều đang rạn nứt, mãi tới khi Thiên Thủ Lão Tổ nhanh chóng thi triển thần thông bảo vệ bản thân. Hắn lùi lại phía sau, sợ hãi nói: “Vô Sát chú? Lão già này liều mạng rồi?”

Nếu nói lai lịch của Huyết Khôi chú có phần kỳ lạ, vậy Vô Sát chú lại là thủ đoạn thành danh của riêng Nguyên Mục Dã, ít khi truyền bá ra ngoài, là thủ đoạn mà Hắc Bạch thần cung đã lý giải, còn là đại thần thông vô thượng của hắn.

Một khi thi triển pháp thuật này, ngay cả Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ cũng không thể không dốc toàn lực đối phó, đồng thời trong lòng họ càng thấy khó hiểu, vừa dùng Huyết Khôi chú lại vừa dùng Vô Sát chú, không ngờ lão già này lại trực tiếp dùng hết thủ đoạn giấu dưới đáy hòm ra, hắn định liều mạng à?

Thế này không hợp lý?

Bây giờ ngươi đã liều mạng rồi, thế thì lát nữa trốn thế nào? Không để lại đường lui à?

Đây hoàn toàn không phải phong cách của Bố Ngẫu - Nguyên Mục Dã.

Nhạc Tâm Thiện đã lại phát động Hắc Bạch kỳ trận, trắng đen thay đổi, sinh cơ vô hạn, đã cứng rắn ngăn chặn Vô Sát đại chú.

Cho dù Nguyên Mục Dã dùng sức một người đối phó với hai vị Thiên Cương,vô cùng uy phong nhưng nếu dốc hết toàn lực như vậy thì sau này sẽ chẳng còn sức nữa. Những người còn lại càng vui mừng - lão già này liều mạng như vậy, chắn chắn không thể chạy nổi. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại càng bất an, hắn hiểu rất rõ Nguyên Mục Dã, tuyệt đối không tin Nguyên Mục Dã sẽ liều mạng vì đệ tử.

Nhưng ngay lúc này, cảm giác bất an trong lòng Nhạc Tâm Thiện cũng lên tới đỉnh điểm.

Đặc biệt là sau khi Nguyên Mục Dã hét lớn câu: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ầm!

Biến cố đột nhiên xuất hiện!
 
Back
Top Bottom