Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 40: 40: Tiêu Công Tử 4



Ninh Dạ nói: “Tiêu Công Tử đi dạo quanh chợ một vòng, e là số người có duyên sẽ lên tới hàng trăm hàng ngàn.”“Vậy phải xem duyên phận, đâu phải ai ta cũng thấy có duyên.”“Công tử là hạc trắng trên trời xanh, Ninh Dạ chỉ là giun dế dưới hoàng tuyền, ngươi và ta khác biệt như mây và bùn, e là không có duyên phận gì rồi.”“Không thể nói vậy được.”Hứa Ngạn Văn thấy Ninh Dạ không mời mình bèn tự tìm một chỗ ngồi xuống: “Tên Trần Trường Phong kia có xích mích với ngươi, gia đình của hắn có bối cảnh, có chỗ chống lưng trong thần cung, hắn muốn gây sự với ngươi, chưa chắc ngươi đã chống được.

Quan trọng nhất là Trương Liệt Cuồng có vẻ không mấy để ý tới ngươi, không thể dựa vào Thất Sát đao được, ngươi không định tìm thêm chỗ dựa à?”Hắn vừa nói vừa gõ nhẹ tiêu ngọc lên chân của mình.Mẹ nó.Ngươi bị bệnh gì vậy?Ninh Dạ không hiểu.Dù ít dù nhiều thì Tiêu Công Tử cũng coi như danh nhân ở Hắc Bạch thần cung, chỗ dựa cứng, thực lực mạnh, tướng mạo lại anh tuấn, vì sao lại đột nhiên chạy tới tán gẫu với mình, muốn mình dựa vào hắn?Hay hắn là...Ninh Dạ nghĩ tới điều gì, không khỏi rùng mình một cái.Thấy y như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng nhận ra điều gì, vội vàng nói: “Ngươi đừng đoán mò nữa, Hứa Ngạn Văn ta thích con gái, hơn nữa còn là mỹ nữ dung mạo xinh đẹp như tiên.

Hơn nữa cho dù ta có thích đàn ông cũng chẳng thể thích một thằng quỷ xấu xí như ngươi được.”Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ thở phào một hơi.Đúng, với bộ dạng này của mình, xu hướng t*nh d*c có ra sao cũng chẳng tiếp nhận nổi.Nhưng nếu thế, vì sao Hứa Ngạn Văn lại tới tìm mình?Thấy ánh mắt y có vẻ kỳ quái, Hứa Ngạn Văn càng vội: “Thật ra ta không cần ngươi làm gì, chỉ cần thi thoảng có chuyện cần, ngươi đi theo ta ra ngoài một chút là được.”Ninh Dạ hít sâu một hơi: “Ninh Dạ bận chuyện tu luyện, không có thời gian ra ngoài đi linh tinh.”“Không lãng phí thời gian đâu, ta có thể trả linh thạch cho ngươi.” Hứa Ngạn Văn vội vàng nói.Cho dù đầu óc Ninh Dạ có tốt đến đâu cũng không đoán nổi rốt cuộc Hứa Ngạn Văn này muốn làm gì.

Y bèn hít một hơi dài rồi nói: “Nếu Tiêu Công Tử không nói rõ ra, Ninh Dạ chỉ có thể tiễn khách.”Hứa Ngạn Văn cũng biết mình còn nói mập mờ như vậy cũng không ổn.Hắn đành nói: “Thật ra cũng không có gì, ngươi cũng biết đấy, Hắc Bạch thần cung có rất nhiều thiên tài, nhưng trong mắt ta chỉ có một người có thể sánh vai với ta.”Chỉ có một người có thể sánh vai với ngươi? To mồm quá nhỉ?Chưa nói tới thiên tài thế hệ trước, cho dù là thế hệ trẻ cũng có vài người mạnh hơn ngươi chứ?Nhưng hắn đã nói thế, Ninh Dạ đành tiếp lời: “Con trai của chưởng giáo, Hà Nguyên Thánh, Hà sư huynh?”“Ngươi nhắc tới hắn làm gì?” Hứa Ngạn Văn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.“Thế thì đệ tử của Chấp Tử Chi Thủ, Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?”“Không phải.” Hứa Ngạn Văn lắc đầu.“Con gái của Chưởng - Hắc Sứ Phong Đông Lâm, Phong Ngọc Yên?”“Không phải, không phải nữ giới.” Hứa Ngạn Văn tiếp tục phủ nhận.“Thế thì là đệ tử đại nguyên lão, Băng Phách Dương Cực Thủ - Chung Nhật Hàn?”“Cũng không phải.” Hứa Ngạn Văn cuống lên, đứng phắt dậy: “Không phải tu vi, không phải tiên pháp, là gương mặt! Là gương mặt!”Hắn chỉ vào mặt mình rồi la lên.Thấy dáng vẻ hắn như vậy, rốt cuộc Ninh Dạ cũng hiểu: “Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu?”“Đúng vậy, chính là hắn!” Hứa Ngạn Văn vỗ cây tiêu vào lòng bàn tay, sắc mặt tức tối: “Dám tranh giành danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử của Hắc Bạch thần cung với ta, thậm chí còn tranh giành Niểu Hoa Tiên Tử với ta, hắn cũng xứng?”Suy nghĩ của Ninh Dạ bị hắn làm cho đờ ra: “Nhưng chuyện này liên quan gì tới ta?”“Quan hệ nhiều chứ.” Hứa Ngạn Văn lớn tiếng nói: “Phải biết vẻ đẹp là cần có nền tôn lên.

Có nghĩa là không sợ người không biết hàng, chỉ sợ kẻ đụng hàng.

Có tên xấu xí tuyệt thế là ngươi ở bên cạnh ta, người khác nhìn vào càng cảm nhận được phong thái thanh thoát tuấn tú của ta.

Chuyện này cũng vừa vặn hợp với đạo Âm Dương của Hắc Bạch thần cung ta, âm dương tương hợp, xấu đẹp đi cùng, vậy mới toát lên phong thái tuyệt luân hạc giữa bầy gà của ta.”Nghe Hứa Ngạn Văn nói một tràng, Ninh Dạ cũng ngây ngốc.Hóa ra ngươi muốn tìm đá kê chân à?.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 41: 41: Hòe Âm Sơn 1



Đương nhiên Ninh Dạ không đáp ứng yêu cầu vớ vẩn đó của hắn.Hứa Ngạn Văn là thiên tài, lại có bậc đại năng Ma Âm Lão Tổ đứng sau chống đỡ, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn thiên phú có thiên phú, đương nhiên có thể nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì thì tự bày trò.Nhưng y có mối huyết hải thâm thù trên người, đêm đêm ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng, làm sao đi cùng hắn ta được.Thấy y kiên quyết không chịu, Hứa Ngạn Văn cũng thấy tức giận: “Ngươi thật không biết điều.

Có ta làm chỗ dựa, ngươi làm gì cũng thuận tiện, cho dù có kẻ gây chuyện ta cũng có thể đỡ giúp ngươi.”Ninh Dạ thầm cười lạnh, chuyện ông đấy muốn làm, đừng nói ngươi không đỡ nổi, sư phụ ngươi cũng chẳng đỡ nổi.Vì vậy y chỉ lắc đầu: “Xin lỗi, ta thật sự không có thời gian.”Hứa Ngạn Văn lại cuống lên: “Không cần nhiều thời gian thôi, chỉ là thi thoảng ta tới gặp Niểu Hoa Tiên Tử thì ngươi đi cùng ta là được.”Niễu Hoa Tiên Tử - Trì Vãn Ngưng là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ trong Thần Cung Ngũ Tổ, nghe nói cũng là một thiên tài, thiên phú Thủy Linh Chi Thể, tốc độ tu luyện pháp thuật hệ thủy cực kỳ nhanh chóng, nhưng thứ khiến người ta trầm trồ nhiều nhất không phải thực lực của cô, mà là dung mạo.Nếu nói Tiêu Công Tử - Hứa Ngạn Văn và Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu còn có thể tranh nhau danh hiệu thần cung đệ nhất mỹ nam gì đó, thì Trì Vãn Ngưng lại được công nhận là thần cung đệ nhất mỹ nữ.Danh tiếng về mỹ mạo của cô cao hơn thực lực, đương nhiên khiến cho vô số thiên tài theo đuổi.Có thể nói thiên tài bình thường không có tư cách theo đuổi trước mặt Trì Vãn Ngưng, nhất định phải là loại thiên tài tuyệt thế ba ngàn năm mới có một mới được.Đáng tiếc, Trường Thanh giới không có mấy cái ba ngàn năm nhưng số thiên tài tuyệt thế ba ngàn năm mới có một lại chẳng hề ít.

Chỉ riêng thế hệ này của Hắc Bạch thần cung đã có mấy người, con trai của chưởng giáo Hà Nguyên Thánh - nghe nói là thiên tài vạn năm có một, chưởng giáo chuyên tâm bồi dưỡng, tiêu tốn vô số tài nguyên, năm năm lên tới Hoa Luân cảnh.

“Thiên tài” này được tôn là xưa nay chưa từng có.Hứa Ngạn Văn đương nhiên không sợ loại “thiên tài” như Hà Nguyên Thánh, thế nhưng lại rất “sợ hãi” Cầm Thư Sinh.Vì Trì Vãn Ngưng cũng thích âm luật, mà Dương Tử Thu và Hứa Ngạn Văn là hai người giỏi âm luật nhất trong số thiên tài.Hai người đều dùng nó để tiếp cận Trì Vãn Ngưng, sau đó Hứa Ngạn Văn phát hiện không ngờ mình lại nằm trong thế yếu - Trì Vãn Ngưng không thích thổi tiêu.Chuyện này cũng khó trách, ngọc nữ đều đánh đàn, ai lại đi thổi tiêu?Tài hoa của Hứa Ngạn Văn nằm ở thế yếu, lại thấy Trì Vãn Ngưng càng lúc càng gần gũi với Dương Tử Thu, đương nhiên trong lòng khó chịu.Hôm nay tình cờ gặp được Ninh Dạ, vốn cũng không coi là chuyện to tát gì, nhưng hắn phát hiện hôm nay đám nữ tu ngưỡng mộ mình có vẻ mê muội hơn hẳn bình thường.

Đến lúc hắn hỏi kỹ mới biết, hóa ra có gương mặt xấu tới mức kinh khủng của Ninh Dạ ở bên cạnh tôn lên nên mọi người đều cảm thấy hôm nay Hứa Ngạn Văn cực kỳ điển trai.Vì vậy Hứa Ngạn Văn nảy sinh ý tưởng mới, tới cửa hàng hỏi thân phận của Ninh Dạ rồi chạy tới đây.Vốn tưởng rằng mình hứa hẹn lợi ích như vậy sẽ khiến đối phương nhanh chóng đáp ứng, không ngờ lại va phải gã cứng đầu.

Thấy có nói thế nào Ninh Dạ cũng không chịu, Hứa Ngạn Văn càng cuống, vội vàng nói: “Tên Trần Trường Phong kia sẽ không chịu bỏ qua cho ngươi, nếu không có ta bảo vệ, e là sớm muộn gì ngươi cũng chết trên tay hắn.”Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ta chẳng đặt hắn trong lòng.”Mưu đồ của Ninh Dạ rất lớn, nếu chỉ một Trần Trường Phong đã khiến y bò tay, vậy sau này không cần nghĩ nữa.Thấy y như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng thấy bất đắc dĩ.Nhưng rốt cuộc hắn cũng không quá tệ, không cưỡng ép, chỉ để lại một tấm phù đưa tin rồi nói: “Lúc nào đổi ý thì tới tìm ta.”Nói xong đã đi khỏi.Ninh Dạ chìm vào trầm tư.Có một việc Hứa Ngạn Văn nói không sai, đó là cần phải giải quyết tên Trần Trường Phong.Tuy uy h**p của hạng tôm tép không lớn, nhưng nếu gây rối ngay thời khắc mấu chốt cũng rất phiền phức.Chỉ có điều nếu đối phó với Trần Trường Phong, mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ khiến người khác liên tưởng tới bản thân.

Thôi được, chẳng bằng đại khai sát giới một lần.————————————————.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 42: 42: Hòe Âm Sơn 2



“Cái gì? Ngươi muốn tới Hòe Âm sơn?”Trong Thất Sát động, Tuyệt Đao cốc.Trương Liệt Cuồng kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.Hòe Âm sơn nằm ở phía nam Cửu Cung sơn, thế núi không lớn nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, thường có yêu ma hoành hành.

Đương nhiên không phải Hắc Bạch thần cung không diệt trừ được yêu ma ở đó mà để lại nơi này làm địa điểm khảo sát đệ tử.Nhưng đệ tử tham gia khảo sát thấp nhất cũng phải Tàng Tượng trung kỳ mới được, bây giờ Ninh Dạ mới là sơ kỳ trong sơ kỳ mà đã muốn tới Hòe Âm sơn, có thể nói y rất to gan.“Vâng, đệ tử muốn tới Hòe Âm sơn.” Ninh Dạ lại khẳng định.Trương Liệt Cuồng hừ một tiếng: “Với thực lực của ngươi bây giờ, tới Hòe Âm sơn có phải hơi sớm không?”Ninh Dạ đáp lời: “Sư tôn thường nói, đạo của Thất Sát ở chỗ dũng mãnh xông xa, còn đệ tử luôn hy vọng cương nhu song hành.

Thời gian vừa qua đệ tử cũng suy nghĩ thế nào mới là cương nhu song hành, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người dũng cảm phải làm chuyện người khác không dám làm, kẻ trí tuệ thì mưu tính rồi mới làm.

Nếu muốn cương nhu song hành mà không mất lòng can đảm thì phải dặt cương trong chuyện lớn, đặt nhu trong những chi tiết nhỏ.”Trương Liệt Cuồng hừ một tiếng: “Đây không phải tác phong của nhánh Thất Sát ta đây.”“Nhưng nó lại phù hợp với đạo của đệ tử, nghĩ lại thì...!cũng không khiến sư phụ quá thất vọng.”Trương Liệt Cuồng nhìn y, đôi mắt như sấm sét có vẻ hiền từ hơn một chút: “Nói cũng đúng, nếu ngươi đã muốn cương trong chuyện lớn, nhu trong chuyện nhỏ, vậy ta cho phép.

Cho ngươi một ngày, tự tới Hòe Âm sơn mạo hiểm đi.

Đúng rồi, ngươi có nhu cầu gì không?”“Đệ tử không cần gì.”“Hừ, không thể dựa vào phù đạo được!” Trương Liệt Cuồng lạnh lùng đáp lời, giọng nói như sương gió.————————————————Ba ngày sau, Ninh Dạ đã chuẩn bị đầy đủ lên đường tới Hòe Âm sơn.Hòe Âm sơn nằm sau Cửu Cung sơn, trong núi yêu ma hoành hành, không thiêu snhững đại yêu cự ma.Đám yêu ma này bị trận pháp của Hắc Bạch thần cung hạn chế, không cách nào rời khỏi Hòe Âm sơn, nhưng lại cực kỳ hung hăng trong vùng núi này, đệ tử nào không may mắn, có chết trong núi cũng rất bình thường.Chính vì vậy, dẫu là các đệ tử Tàng Tượng đỉnh phong cũng thường kết bè kết đội rồi mới tới.Nhưng các đệ tử thường không tìm thành viên lâm thời, cũng chẳng để kẻ yếu ớt như Ninh Dạ vào mắt, vì vậy khi tới Hòe Âm sơn, Ninh Dạ trực tiếp vào núi.

Một số đệ tử đang đợi bằng hữu thấy vậy đều xôn xao kinh ngạc, thế nhưng không có ai chế nhạo.

Người dám vào núi một mình hoặc là thằng ngốc hoặc tự tin vào bản thân, nhưng xem tu vi của đối phương chỉ có hai tầng, có nghĩ thế nào cũng không hiểu chỗ dựa của y là ở đâu, quá nửa là thằng ngốc.Sau khi vào núi, Ninh Dạ không đi tiếp mà tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện trước, vận chuyển Côn Lôn kính, bắt đầu tìm hiểu tình hình xung quanh.Yêu ma không như tu sĩ, ít kẻ biết che giấu khí tức, theo đuổi tự nhiên, phụng theo thiên đạo, ngược lại hành động của chúng càng dễ bị phát hiện.

Chính vì vậy, Côn Lôn kính nhanh chóng tìm ra động tĩnh và vị trí của yêu ma xung quanh, không chỉ có vậy thậm chí còn tìm ra tài nguyện gần đó.Nếu sử dụng tốt ưu thế về tin tức, nó còn quan trọng hơn bất cứ ưu thế nào khác.Đã có hướng hành động của yêu ma, Ninh Dạ cũng biết mình nên làm như thế nào.Tâm thần rời khỏi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ trực tiếp đi vào trong núi, y chọn một con đường nhỏ không có yêu ma qua lại, rồi chạy thẳng lên.Trương Liệt Cuồng cho rằng y chỉ đi loanh quanh ở ngoài nhưng không biết Ninh Dạ vốn không định làm vậy - Ninh Dạ vào núi là vì y cần một số vật liệu, mà những vật liệu này không thể để Hắc Bạch thần cung biết, buộc phải tự mình thu thập.Bên ngoài Hòe Âm sơn không có thứ y muốn, cho nên chỉ có nước mạo hiểm tiến sâu hơn.Cũng may có Côn Lôn kính chỉ đường, chuyến đi này của Ninh Dạ không gặp nguy hiểm hay bất ngờ gì, cũng chẳng thấy bóng dáng yêu ma nào, tới sâu trong Hòe Âm sơn.Nơi này là khu vực cực sâu, bất cứ yêu ma nào xuất hiện cũng có thể là Tàng Tượng đỉnh phong, tát một cái là Ninh Dạ mất mạng.

Cho dù Côn Lôn kính có thể vạch ra con đường binfh an nhưng không phải cách vẹn toàn - yêu ma cũng biết di chuyển.Một khi đi qua đường đi của Ninh Dạ, y lại vừa vặn đụng đầu vào, vậy Ninh Dạ chỉ có đường chờ chết.Vì vậy Ninh Dạ chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ, không ngừng sử dụng Côn Lôn kính quan sát xung quanh.

Sử dụng Côn Lôn kính sẽ khiến tiêu hao tâm trí, dần dần Ninh Dạ cũng thấy mệt mỏi, không thể không nghỉ ngơi một lát.Cũng may, rốt cuộc y cũng tìm được mục tiêu của mình..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 43: 43: Hòe Âm Sơn 3



Đó là một gốc cây khô quắt trắng xám, dưới cây đầy những hài cốt.

Tử Linh hòe!Tử Linh hòe là một trong những mục tiêu quan trọng của Ninh Dạ trong chuyến đi lần này.

Cây Tử Linh hòe trước mặt mới có chưa lâu, chắc chỉ khoảng mười năm nhưng đã thỏa mãn yêu cầu của Ninh Dạ.

Thấy thứ này, Ninh Dạ không do dự tiếp mà bước từng bước một rất cẩn thận tới gần cây Tử Linh hòe.

Cây Tử Linh hòe kia như nhận ra điều gì, cành cây rung động, không ngờ thân cây lại hình thành một cái mặt quỷ xấu xí đang nhe nanh, phun một luồng khí tức tà ác về phía Ninh Dạ.

Chỉ cần dính một chút khí tức này thôi cũng đủ khiến thân xác Ninh Dạ tan nát mà chết.

Hơn nữa Tử Linh hòe không dùng thị lực để chứng kiến kẻ địch, các thủ đoạn ảo thuật không có tác dụng với nó.

Ngay khi quỷ khí ập tới, trên người Ninh Dạ đã xuất hiện một tấm phù chú.

Kim Quang phù.

Quỷ khí kia đánh vào Kim Quang phù nhưng bị ánh sáng vàng kim ngăn lại, Ninh Dạ cũng không tiến thêm, đứng luôn ở rìa ngoài cùng nơi quỷ khí có thể chạm tới, đây vừa vặn là nơi quỷ khí của Tử Linh hòe có thể tấn công đến y nhưng do khoảng cách khá xa nên uy lực yêu snhất.

Tử Linh hòe liên tục phun khí, Ninh Dạ cứ đứng đó để mặc nó tấn công, dùng hết tâm Kim Quang phù này thì dán thêm tấm khác.

Chỉ chốc lát sau, Tử Linh hòe đột nhiên run lên một cái, đổ thẳng xuống, bên dưới Tử Linh hòe có một con rối chuột đất nhảy ra, hóa ra nó chui dưới đất gặm rễ Tử Linh hòe.

Không phải Tử Linh hòe không biết con rối chuột đất đang lén cắn nó, nhưng vật này không có trí tuệ, đối với nó thì Ninh Dạ và con rối chuột đất đều là kẻ địch, hơn nữa cảm nhận nói với nó, Ninh Dạ mạnh hơn, lại vừa vặn trong phạm vi tấn công của mình, cho nên nó dốc hết sức tấn công Ninh Dạ, không buồn để ý tới con rối chuột đất.

Kết quả là bị con rối gặm sạch rễ cây.

Lúc này Ninh Dạ mới đi tới, thi triển một Phong Nhận thuật bổ ra, chém Tử Linh hòe thành hai nửa, để lộ ra mộc tâm ở bên trong.

Đây là tinh hoa của Tử Linh hòe.

Mộc tâm không lớn, nhưng đã quá đủ để chế tạo thành thứ Ninh Dạ cần.

Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, gia công ngay tại chỗ, một chiếc mặt nạ ác quỷ nhanh chóng xuất hiện trên tay Ninh Dạ.

Mặt nạ Tử Hồn.

Công dụng quan trọng nhất của mặt nạ Tử Hồn là che giấu khí tức.

Hiệu quả của Tiềm Hành phù khá yếu, bây giờ mục tiêu chủ yếu của Ninh Dạ là tăng cường năng lực ẩn giấu bản thân, hiệu quả che dấu của mặt nạ Tử Hồn không tệ, kết hợp với Tiềm Hành phù nhân giai, có thể nói trừ phi gặp là tu sĩ chuyên về quan sát, y có thể lừa gạt tất cả tu sĩ Hoa Luân cảnh bình thường, có tác dụng cả với yêu ma.

Nhưng đây là tác phẩm tiêu biểu của Thiên Cơ môn, không thích hợp xuất hiện trước mắt người khác.

Sau khi làm xong việc này, Ninh Dạ đeo mặt nạ lên rồi đi tiếp.

Mượn năng lực của Côn Lôn kính, Ninh Dạ nhanh chóng tìm ra mục tiêu thứ hai của bản thân.

Đó là một đóa hoa.

Hoa có màu đen, có ba chiếc lá, nở ra ba cánh, xung quanh là một vùng đất chết, không một ngọn cỏ.

Tam Khô hoa.

Hoa này là kịch độc, chỉ để chế tạo độc dược, Tàng Tượng trở xuống ắt hải chết, Hoa Luân cũng khó tránh cảnh trọng thương.

Lần vào núi này, Ninh Dạ có hai mục tiêu, một là Tử Hòe thụ, cái còn lại chính là Tam Khô hoa.

Tam Khô hoa không có bất cứ năng lực tấn công nào, bản thân kịch độc đã là hệ thống phòng ngự tốt nhất của nó.

Nhưng với người đã chuẩn bị từ trước như Ninh Dạ, rõ ràng độc của nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Đi!” Ninh Dạ vung tay lên, con rối chuột đất đã xông ra.

Độc tính của Tam Khô hoa không thể coi là không mạnh, cho dù là con rối chuột đất không có sự sống, khi lao tới gần Tam Khô hoa cũng nhanh chóng phủ một lớp khô héo màu đen.

Nhưng rõ ràng thứ này không có tác dụng gì, con rối chuột đất nhanh chóng cắn đứt Tam Khô hoa rồi ngậm bông hoa trở về.

“Dừng lại.

” Ninh Dạ không dám để nó tới gần, lệnh cho con rối dừng cách mình ba mét.

Ninh Dạ dùng Ngự Vật thuật điều khiển Tam Khô hoa bay lên, bắt đầu luyện dược từ xa.

Ninh Dạ không phải người theo đan đạo, thủ pháp luyện dược của y rất bình thường.

Cũng may độc dược khác với linh được, phá hoại luôn dễ hơn xây dựng.

Y chỉ cần giữ lại dược tính của Tam Khô hoa là được.

Ninh Dạ không ngừng ngưng luyện, khiến Tam Khô hoa từ từ héo rút, cuối cùng biến thành một đống bột phấn màu đen.

Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, bình ngọc bay ra, tiếp lấy bột phấn.

Ninh Dạ đậy nắp bình rồi thở phào một hơi, thành công rồi.

Đang định đi khỏi, lại nghe phía xa có người chạy tới.

.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 44: 44: Hòe Âm Sơn 4



Có người đến.Lúc này Ninh Dạ đã không đi kịp - rõ ràng tu vi của người tới rất mạnh, tốc độ cực nhanh, hơn nữa xem dáng vẻ hắn rõ ràng là nhắm vào y.Ninh Dạ vội vàng tháo mặt nạ Tử Hoòn ra, lùi lại sau mấy gốc cây nhỏ, xuất chưởng đập vào.

Những gốc cây kia như được sai khiến, không ngờ lại rút rễ ra đi vào bước rồi lại cắm rễ xuống.Đây chính là Mộc Luân Giáp Vũ thuật và Ất Mộc trận pháp của Thiên Cơ môn, nhưng bây giờ tu vi của y không đủ, không thể thi triển bản hoàn chỉnh, cũng may còn cs phù.Ninh Dạ lấy mấy tấm phù ra, dán lên gốc cây bốn phía, trận pháp, Ất Mộc trận đã hoàn thành.Sau khi làm xong việc này, Ninh Dạ tĩnh tâm chơ fđợi.Lúc này trận pháp chưa khởi động, khó lòng phát hiện ra.

Chỉ cần đối phương không tới gây sự với mình thì không cần lo lắng.Lúc này một đám người từ xa lao tới.Không ngờ người cầm đầu lại là một nam tử đeo kiếm, người mặc áo bào tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, phía sau còn có bốn người.Năm người này đều đã luyện tâm pháp đến tầng bốn tầng năm, chính thức bước vào Tàng Tượng trung kỳ.Lúc này thấy Ninh Dạ, nam tử đeo kiếm cầm đầu vui mừng rồi lại kinh ngạc, chửi thề một tiếng: “Mẹ nó, còn tưởng gặp người giúp đỡ, hóa ra là tên gà mờ.”Sau khi hắn nói câu này, Ninh Dạ đã chứng kiến phía sau năm người bỗng có yêu ma xuất hiện.Con yêu ma kia cao khoảng ba trượng, thàn thân phủ đầy lân giáp màu đen, mọc ra bốn tay, chỗ khớp mọc đao xương, dáng vẻ hung ác dữ tợn tới cực điểm.Nhận Cốt ma!Ninh Dạ đã nhận ra.Đây là một con Nhận Cốt ma, thực lực khoảng Tàng Tượng đỉnh phong, chẳng trách năm người này hoảng hốt chạy trốn.Khi Ninh Dạ chế thuốc có sóng pháp lực, chắc lúc đó bọn họ đã phát hiện, vì vậy chạy tới tìm cứu binh, không ngờ lại thấy một đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ.Nhưng lúc này một người trong đám kêu lên: “Lôi hắn ra làm mồi!”Năm người vui mừng, đây cũng là một cách, vì vậy cả năm lao thẳng về phía Ninh Dạ.Ninh Dạ không hề tức giận - từ lâu rồi, y đã biết đám tiên môn này là hạng người thế nào.

Ninh Dạ đứng chính giữa Ất Mộc trận, lạnh lùng nhìn bọn họ, gương mặt lạnh lùng mỉm cười.Năm người lao thẳng tới, một người đã ra tay với Ninh Dạ.Rõ ràng thấy Ninh Dạ ngay bên cạnh nhưng nhát trảo này lại như chụp vào không khí, không ngờ lại không chộp được cái gì.Thế này là sao?Tu sĩ kia kinh ngạc, có kẻ bên cạnh kêu lên: “Đây là Chiết Quang thuật! Đừng nhìn bằng mắt, dùng tâm cảm nhận!”Năm người đồng thời cảm nhận tồn tại của Ninh Dạ!Ngay lúc bọn họ phóng thích cảm nhận, Ninh Dạ đã đeo mặt nạ Tử Hồn lên.Năm người kinh ngạc phát hiện mình không thể cảm nhận được.Không cảm nhận được Ninh Dạ, ngược lại Nhận Cốt ma đã lao tới.Năm người kinh hãi, không thể lo bên Ninh Dạ được nữa, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có gốc cây lớn ngăn cản, không ngờ năm người lại không thể rời khỏi.“Trận pháp?” Cả năm kinh ngạc.Nhận Cốt ma đã lao vào trong trận, đánh về phía năm người.Năm người cùng chống đỡ, kêu la ầm ĩ: “Chúng ta biết sai rồi, tha cho chúng ta.”Ninh Dạ không buồn để ý, chỉ đứng ở đằng khác quan sát trận chiến.

Chưa nói tới chuyện đám người này muốn giết mình, chỉ riêng việc thấy mặt nạ Tử Hồn, chúng nhất định phải chết.Còn bây giờ, Ninh Dạ chỉ đang nghĩ mình có thể mượn sức năm người này trừng trị con Nhận Cốt ma hay không.Nếu dùng phấn Tam Khô hoa, chắc chắn Nhận Cốt ma sẽ chết, nhưng phấn Tam Khô hoa có tác dụng lớn với y, y sẽ không lãng phí như vậy.Hơn nữa giá trị của Nhận Cốt ma không ở đao xương mà ở ma châu tinh hoa trong cơ thể nó, nếu bị Tam Khô phấn làm ô nhiễm thì không hay.Lúc này dưới đòn tấn công mãnh liệt của Nhận Cốt ma, năm người dần dần không chống đỡ nổi, thấy có kêu la thế nào Ninh Dạ cũng không để ý, trong lòng cả năm dâng lên ý hận, đang định bỏ qua tất cả g**t ch*t Ninh Dạ thì y đột nhiên nói: “Chiếm lấy khôn vị, đánh hạ bàn.”Năm người ngơ ngác, một người vô thức làm theo lời y, chiến khôn vị rồi tấn công vào hạ bàn của Nhận Cốt ma.

Nhận Cốt ma da dày thịt cứng, phòng ngự mạnh mẽ, nhưng chiêu kiếm này đã khiến chân Nhận Cốt ma thành khập khiễng.Năm người vui mừng, Ninh Dạ đã nói tiếp: “Tốn vị, đao gió đánh vào ngực.Một luồng đao gió đã chém lên ngực Nhận Cốt ma, một luồng máu đen b*n r*.Có Ninh Dạ chỉ điểm, trận chiến giữa năm người và Nhận Cốt ma trở thành có qua có lại, thậm chí năm người dần chiếm thế thượng phong..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 45: 45: Hòe Âm Sơn 5



Con Nhận Cốt ma kia liên tục bị thương, càng lúc càng nóng nảy, có điều nó bị Ất Mộc trận vây khốn, trong thời gian ngắn cũng khó lòng thoát ra.

Tuy thực lực nó rất mạnh, có thể cưỡng ép lao ra, nhưng khi nó lao được ra chắc bản thân cũng đã bị đâm chết, cho nên Nhận Cốt ma chỉ có thể cắn răng giao chiến, thương thế trên người càng lúc càng nhiều.

Vì vậy năm người rất cảm kích, nam tử cầm đầu vung kiếm nói: “Đa tạ, chuyện lúc trước là chúng ta không đúng.

”Ninh Dạ cũng không để ý, chỉ nói: “Chấn vị, Nguyệt Hỏa thuật.

”Nguyệt Hỏa thuật?Năm người ngơ ngác, chúng ta đâu có biết.

Khoảnh khắc này lại là đoạt mạng, Nhận Cốt ma đã gào thét lao tới chiếm lấy chấn vị, một nhát đao xương chém xuống xẻ đôi một người.

Giọng nói của Ninh Dạ vẫn còn tiếp tục: “Ly vị, phong nhận.

”Lần này bọn họ biết, một người vội vàng chiếm ly vị, thi triển phong nhận nhưng lại phát hiện chiêu này hoàn toàn vô ích.

Nhận Cốt ma dễ dàng đỡ được, lại vung đao xương, đầu người kia đã bay lên trời.

Chỉ chớp mắt đã chết mất hai người, ba người còn lại hoảng hốt, trợn mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi!”Ninh Dạ vẫn tiếp tục: “Càn vị! ”“Mẹ nó, ai thèm nghe lời ngươi nữa!” Ba người cùng hô lên, bọn họ đã nhận ra Ninh Dạ đang giở trò quỷ, cùngt ránh khỏi càn vị.

Nào ngờ Nhận Cốt ma đã xông tới, lao thẳng qua càn vị, một nhát đao xương đâm vào lồng ngực đối phương.

Lúc này giọng nói của Ninh Dạ đã tiếp tục: “Đâm vào yết hầu nó.

”Xoạt!Kẻ sắp chết kia xuất kiếm đâm vào yết hầu Nhận Cốt ma, không ngờ lại thành công.

Lần này y không nói dối.

Những người khác kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Tên này, không ngờ y lại tính toán mọi chuyện cực kỳ chính xác, y không chỉ cố ý lợi dụng bọn họ đối phó với Nhận Cốt ma mà ngược lại còn lợi dụng Nhận Cốt ma đối phó với bọn họ, thậm chí đoán được phản ứng của bọn họ, tính toán mỗi bước không hề sai sót.

“Vì sao?” Kẻ sắp chết kia hét lớn.

Rốt cuộc Ninh Dạ cũng ngừng chỉ điểm, lạnh nhạt nói: “Vì các ngươi đều phải chết.

”Xoạt!Một khắc sau tên tu sĩ sắp chết kia đã bị Nhận Cốt ma chém thành hai nửa.

Hai người còn lại hoảng hốt, ngay thời khắc tuyệt vọng này tên cầm kiếm đột nhiên lấy một lá phù ra, hung hãn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ta nhớ ngươi rồi.

”Ngay sau đó thân thể hắn đã hóa thành luồng sáng bay đi.

“Độn Quang phù?” Ninh Dạ ngạc nhiên, chuyện này nằm ngoài dự đoán của y, không ngờ kẻ này còn thủ đoạn như vậy.

Độn Quang phù không phải phù bình thường, rất khó chế tạo, được ghi trong Dương Phù kinh, Ninh Dạ cũng biết về nó nhưng tạm thời chưa thể chế tạo.

Người này sử dụng Độn Quang phù cửu phẩm nhưng giá cả thường còn đắt hơn phù thất phẩm bình thường.

Nhưng Ninh Dạ chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức thoải mái.

Độn Quang phù cửu phẩm chỉ chạy được một quãng ngắn, sau khi giải quyết vấn đề ở đây rồi đuổi theo cũng không muộn.

Lúc này người cuối cùng đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn bất chấp tất cả lao về phía Ninh Dạ, ánh sáng ngưng tụ trên mũi kiếm, hiển nhiên hắn đã ngưng tụ toàn bộ công lực vào chiêu kiếm này.

Ninh Dạ thở dài, vung nhẹ tay lên, vẫn đứng sừng sững bất động.

Xoạt!Mũi kiếm đâm vào cơ thể, tu sĩ kia thấy mình đâm trúng Ninh Dạ, vui mừng la lên: “Ha ha, cùng chết với ta nào!”Nhưng nhìn gương mặt Ninh Dạ lại không hề thay đổi.

Hắn đang kinh ngạc, lại nhìn về phía Ninh Dạ, không ngờ đã biến thành hình Nhận Cốt ma.

Sao lại như vậy?Hắn kinh ngạc nhìn Nhận Cốt ma, trước lúc Nhận Cốt ma chặt đứt đầu, cuối cùng cũng thốt lên một câu: “Hay cho chiêu Huyễn Hóa thuật.

”Xoạt!Thi thể ngã xuống đất.

Đồng thời con Nhận Cốt ma cũng lảo đảo, nhìn lưỡi kiếm đâm trên người, sau đó ngã gục xuống đất.

“Trò này không tác dụng gì với ta đâu.

” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

“Gào!” Nhận Cốt ma nhảy lên, nhưng ngay khi nó vừa rời khỏi mặt đất, Mộc Luân Giáp Vũ thuật đã phát động!Tất cả cây cối đồng thời bay lên, lao về phía Nhận Cốt ma, khiến nó rơi xuống đất.

Lần này là chết thật.

Lúc này Ninh Dạ mới đi tới tháo bốn đao xương của Nhận Cốt ma ra, lấy ma châu, tiện thể lật xác bốn người kia.

Không ngờ lại kiếm được chút đồ tốt, bao gồm một số đan dược, linh thạch để tu hành.

Do người chết đều là Tàng Tượng trung kỳ, mấy thứ đan dược bình thường của Tàng Tượng trung kỳ này cũng có chút giá trị với Ninh Dạ.

Chuyện khiến Ninh Dạ ngạc nhiên nhất là trên người một kẻ lại có một viên Ngọc Cơ thạch.

Ngọc Cơ thạch là một loại đá có linh tính, rất nhiều tác dụng, giá trị không tháp hơn Tử Linh hòe.

Ninh Dạ thấy rất thỏa mãn, đầu tiên xử lý sạch sẽ thi thể người và dấu tích trận pháp, sau đó lại mở Côn Lôn kính kiểm tra tung tích kẻ vừa bỏ trốn.

Thực lực đối thủ thấp, không thể che giấu khí cơ, Côn Lôn kính nhanh chóng tìm ra hắn, vị trí cách nơi này không xa.

.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 46: 46: Hòe Âm Sơn 6



Ninh Dạ quan sát địa hình, tìm một đường tắt đuổi theo.Lý Quy Linh ra sức bỏ chạy.Cảnh tượng lúc trước hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, bốn tên đệ tử Tàng Tượng trung kỳ lại bị một đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ g**t ch*t.Tuy đối phương không dùng thực lực chiến đấu chính diện nhưng sống vẫn là sống, chết là chết, trong chuyện sống chết không hỏi thực lực.Đây là bài học quan trọng mà Lý Quy Linh học được trong hành trình tại Hòe Âm sơn lần này.

Nếu hắn sống sót, sau này sẽ có thành tựu bất phàm.“Cảm ơn bài học này của ngươi, tương lai chắc chắn ta sẽ báo đáp lại chuyện hôm nay!” Lý Quy Linh nghiến răng nghiến lợi tự nhủ.Lúc này hắn đang chạy rất nhanh, thấy mình đã cách nơi xảy ra chuyện khá xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.Sau trận khổ chiến, hắn đang đói khát, lại vừa hay thấy cách đó không xa có một hồ nước, Lý Quy Linh bèn đi tới lấy tức vốc nước lên uống như điên, uống vậy vẫn khát bèn vùi cả đầu vào làn nước suối.

Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn không quên phân bổ linh lực ra bốn phương, cảm nhận xung quanh.Đúng lúc này.Xoạt!Không ngờ một đoạn đao xương xuất hiện từ dưới nước, đâm xuyên cổ họng của hắn, nhô ra đằng sau gáy.Lý Quy Linh bị ghim trên mặt đất nhưng vẫn chưa chết, chỉ có miệng và mũi chảy máu không ngừng, không thể cử động.Trên mặt nước xuất hiện một bóng người đeo mặt nạ quỷ âm u, chính là người vừa rồi.“Ngươi đang lấy làm lạ, rõ ràng ngươi đã rất đề phòng, sao còn trúng chiêu?” Ninh Dạ cười hỏi.Lý Quy Linh nói không ra lời, chỉ không ngừng run rẩy.“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là một kỹ thuật cơ quan nho nhỏ, khi sử dụng sẽ không có sóng pháp lực.”Cơ quan cấm chế có rất nhiều phương hướng phát triển, có kẻ theo đuổi uy lực, có kẻ theo đuổi huyễn hóa giả tạo vân vân, không hề giống nhau, còn thứ Ninh Dạ theo đuổi đầu tiên là khó bị phát hiện.Thủ đoạn Vô Linh Cấm Chế của hắn dùng kinh nghiệm kiếp trước, sử dụng bản thân cơ quan để phát động, khi nó kích hoạt hoàn toàn không có sóng linh lực, vì vậy được đặt tên là Vô Linh Cấm Chế.Đương nhiên bây giờ thủ đoạn an ỳ chỉ có thể dùng ở một số cấm chế nhỏ, chỉ đối phó được với những kẻ thực lực thấp kém.

Nếu là đại năng như Nhạc Tâm Thiện, tu luyện tới Thiên Nhân Cảm Ứng, cho dù không có bất cứ sóng pháp lực nào, hắn cũng sẽ cảnh giác -- đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cấm chế này có uy h**p tới hắn.

Nếu không uy h**p, vậy hắn cũng chẳng phát hiện.“Cơ...!quan...” Lý Quy Linh nhìn hình chiếu trong nước, nhìn cái mặt nạ.Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra: “Ngươi...!không phải là...!người của...!Hắc...”“Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì tới ngươi.” Ninh Dạ ấn đầu của Lý Quy Linh xuống, dùng đao xương cắt đầu của hắn rồi quăng sang một bên.Sau khi xong việc Ninh Dạ nhìn thi thể Lý Quy Linh, thu hồi tất cả đan dược, bỏ qua pháp khí không buồn để ý tới, sau khi xử lý dấu vết y thản nhiên bỏ đi.——————————————Bốn canh giờ sau.Phó Đông Lưu đứng bên cạnh thi thể Lý Quy Linh, nhìn cái xác nói: “Ghi chép, nguyên nhân cái chết, đao xương của Nhận Cốt ma g**t ch*t, cái chết bình thường.”Lạc Cầu Chân phụ trách ghi chép bên cạnh ngây ra một chút rồi nói: “Phó sứ.”“Hả?” Phó Đông Lưu liếc mắt nhìn Lạc Cầu Chân.Lạc Cầu Chân cẩn thận từng chút một: “Xét theo tình hình cái chết, Lý Quy Linh và bốn người trước đều chết vì đao xương của Nhận Cốt ma.

Nhưng Nhận Cốt ma đã chết ở đằng đó, vì sao lại bị giết ở đây? Hơn nữa không thấy đan được của hắn đâu, pháp khí lại bị vứt bỏ, qua đó có thể thấy có người từng đến đây.”Phó Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người đã chết, đồ bị lấy mất cũng là người bình thường.

Chắc có người đi qua, không báo cáo lên là vì không muốn giao thứ mình lấy được ra, đây là chuyện thường tình.

Còn Nhận Cốt ma không ở đây là vì Lý Quy Linh có Độn Quang phù, rất có thể là hắn bị đao xương g**t ch*t cùng lúc với khi bay đến đây nhưng trọng thương không chịu nổi mà chết.”“Nhưng nếu thế sao Lý Quy Linh lại mang theo một đoạn đao xương? Hơn nữa quan trọng nhất là theo khám nghiệm tử thi, rõ ràng hắn không chết ngay tại chỗ.

Vậy sao hắn không tự chữa cho mình? Ngược lại đến bên suối chờ chết?”Phó Đông Lưu nhíu mày: “Ngươi muốn chứng minh cái gì? Chứng minh có người giết bọn họ?”Lạc Cầu Chân đờ ra tại chỗ.Phó Đông Lưu đã hạ giọng: “Nếu ngươi có thể tìm ra hung thủ, ta cũng chẳng ngại chuyển nó thành vụ án để điều tra.

Nhưng nếu ngươi không tìm được, vậy đây là tự mang rắc rối vào người, hiểu không?”Lạc Cầu Chân thầm chấn động, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”“Tốt lắm, xử lý theo tai nạn bình thường.” Phó Đông Lưu đã chắp tay bỏ đi..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 47: 47: Độc 1



Sau khi từ Hòe Âm sơn về, Ninh Dạ kiểm tra xung quanh một lượt theo thói quen, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới lấy Ngọc Cơ thạch ra.Ngọc Cơ thạch là đá có linh tính, có nhiều công dụng, đa số mọi người trong Hắc Bạch thần cung dùng nó để luyện khí,Ninh Dạ dặc biệt là chế tạo lò đan.Thế nhưng Thiên Cơ môn lại mở ra lối đi riêng, sáng tạo ra ‘đạo về ngọc phù’.Ngọc phù không giống phù giấy, không chia thành ba bậc, chỉ có chất liệu khác biệt.

Mà ưu điểm lớn nhất của ngọc phù là có thể sử dụng nhiều lần.Cách chế tạo ngọc phù không phải độc quyền của Thiên Cơ môn nhưng dõi mắt khắp cửu châu, không mấy nhà có cách chế tạo ngọc phù.

Nếu lấy thứ này ra, Hắc Bạch thần cung có thể nhanh chóng đoán ra lai lịch của hắn, vì vậy Ninh Dạ cũng hết sức cẩn thận, dùng Côn Lôn kính kiểm tra liên tục, đảm bảo không có ai quan sát rồi mới dám hành động.Dao khắc không ngừng hạ xuống, một tấm ngọc phù dần dần hình thành, chính là Độn Quang phù mà Lý Quy Linh từng dùng hôm đó.Chế tạo Độn Quang phù rất khó, với trình độ của Ninh Dạ cũng chỉ miễn cưỡng chế tạo được một tấm phù cửu phẩm.Sau khi chế phù xong, Ninh Dạ lại lấy ma châu và ba đao xương của Nhận Cốt ma ra, cũng thi thi pháp tế luyện, cuối cùng chế tạo thành một bộ móng vuốt hình thù kỳ lạ.Đây là Phá trảo, phối hợp với Phá Quan phù có thể khiến năng lực đào đất và phá hoại của con rối chuột đất tăng cường.Sau lần mất trộm trước phòng kho đã tăng cường phòng ngự, Ninh Dạ cũng phải nâng cấp con rối theo.Nhét ngọc phù vào trong bụng con rối, lại lắp Phá trảo cho nó xong, Ninh Dạ vỗ về nó, cười nói: “Huynh đệ à, năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng nhiều đấy.”——————————————————Thân là đường chủ Giám Sát đường của Bạch điện, đối với Phó Đông Lưu thì càng ít chuyện xảy ra càng tốt.Nhưng không phải ngươi không muốn phiền toái tới thì nó sẽ không tới.Chớp mắt đã hai tháng trôi qua.Phó Đông Lưu đang tu luyện, một đệ tử vội vàng chạy vào, vẻ mặt sợ hãi quỳ sụp xuống: “Đường chủ!”“Có gì mà kinh hãi?” Phó Đông Lưu mở mắt.“Xảy ra...!xảy ra chuyện lớn rồi!” Đệ tử kia biết Phó Đông Lưu không thích vẻ hốt hoảng này nhưng chuyện lần này khiến hắn không kiềm nổi cơn kinh hãi.“Nói đi!”“Một trăm hai mươi tám đệ tử trúng độc, trong đó tám mươi tư người đã chết, những người còn lại hôn mê bất tỉnh.”“Cái gì?”Trong lòng Phó Đông Lưu giật thót.——————————————Giám Sát đường, Bạch điệnGần trăm thi thể nằm ngổn ngang khắp sảnh, trông cực kỳ kinh khủng.Chỉ trong chốc lát Hắc Bạch thần cung đã mất nhiều đệ tử như vậy, chuyện này không thể nói là không lớn.“Độc này từ đâu ra?” Phó Đông Lưu gầm lên.“Bị hạ trong đan được, hôm nay là ngày phát đan.” Một thủ hạ run rẩy nói.“Đan được?” Phó Đông Lưu cả kinh, đột nhiên nhớ tới chuyện mất đan được vài tháng trước.“Dùng độc gì?” Lạc Cầu Chân hỏi.“Tam Khô hoa.”Lạc Cầu Chân và Phó Đông Lưu cùng hít một hơi lạnh, lần này hai người nhớ tới chuyện hai tháng trước.

Tuy không phải chỉ Hòe Âm sơn mới có Tam Khô hoa nhưng đây là nơi dễ kiếm được nhất.Quan trọng nhất là gần nơi chết trận của năm người có dấu vết của Tam Khô hoa!Lạc Cầu Chân nói nhỏ với Phó Đông Lưu: “Phó sứ...”“Ta biết rồi.” Phó Đông Lưu ngắt lời hắn: “Ngươi phụ trách thăm dò việc này nhưng không được để lộ ra ngoài, rõ chưa?”Lạc Cầu Chân hiểu ý hắn, nếu liên hệ với hai việc trong quá khứ, e rằng Phó Đông Lưu sẽ phải chịu trách nhiệm sơ sót trong giám sát.

Vì vậy cho dù có tra xét cũng không thể liên hệ với chuyện từng xảy ra.Lạc Cầu Chân nói: “Những người từng tới Hòe Âm sơn tám mươi ngày trước là một manh mối.”“Bí mất điều tra!” Phó Đông Lưu đáp.Cho dù thế nào, Phó Đông Lưu cũng không để bản thân phải chịu tội thất trách.“Rõ.”Lạc Cầu Chân xoay người đi khỏi, hắn phải tìm ghi chép về những người đã tới Hòe Âm sơn tám mươi ngày trước.Hắc Bạch thần cung thế lớn, nhiều đệ tử, hàng ngày số người tới Hòe Âm sơn không đến một ngàn cũng phải tám trăm.Muốn tra ra mục tiêu từ nhiều người như vậy cũng không phải chuyện dễ.Nhưng Lạc Cầu Chân có suy nghĩ của mình....Giám sát điện.Lạc Cầu Chân vừa suy nghĩ vừa nói: “Tìm tất cả những kẻ có thực lực từ Tàng Tượng trung kỳ trở xuống, am hiểu pháp thuật hệ mộc.”Một đệ tử phụ trách sổ sách kinh ngạc: “Tàng Tượng trung kỳ trở xuống?”“Đúng.” Người phụ trách chấp hành là thân tín của hắn, có thể tin tưởng được, Lạc Cầu Chân nói: “Xét theo nguyên nhân vết thương dẫn tới cái chết thì năm người bị Nhận Cốt ma g**t ch*t.

Thế nhưng theo dấu vết bọn họ lưu lại lúc trước, đầu tiên năm người bọn họ đã chạy nạn một quãng dài, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên dừng lại quyết đấu với Nhận Cốt ma, chuyện này còn là nghi vấn.

Ngoài ra cây cối xung quanh khu vực giao chiến đều bị hủy, chuyện này không giống dư âm của trận chiến tạo ra mà giống như có người sử dụng pháp thuật hệ mộc, muốn xử lý dấu vết nên mới hủy cây cối.

Vì vậy rất có thể thực lực của người này không đủ nhưng lại sử dụng một loại pháp thuật hệ mộc nào đó nhốt năm người bọn họ lại, ép bọn họ quyết đấu.”.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 48: 48: Độc 2



Đệ tử ghi chép sổ sách lập tức hiểu ra, gật đầu thở dài: “Vẫn là sư huynh nhìn rõ mọi việc.”Lạc Cầu Chân không buồn để ý: “Tìm ra kẻ đó mới có ý nghĩa.

Ngoài ra chắc người này nắm giữ một năng lực ẩn giấu tung tích.

Ừm, có lẽ còn có năng lực tra xét, bằng không hắn đã chẳng tìm được Lý Quy Linh.

À đúng rồi, chắc là một kẻ khá xuất chúng trong cùng cấp bậc.”Lạc Cầu Chân tiếp tục nói: “Nếu lúc ấy kẻ đó đang hái Tam Khô hoa thì chuyện gặp năm người bọn Lý Quy Linh chắc là bất ngờ.

Để giấu diếm Tam Khô hoa nên giết người diệt khẩu.

Phong cách hành sự cẩn thận lại to gan, gặp nguy nhưng không loạn, người như vậy chắc không phải hạng bình thường.”Một thuộc hạ hỏi: “Nếu như vậy vẫn không tìm ra thì sao?”Lạc Cầu Chân trả lời: “Vậy chứng tỏ, có lẽ đối thủ giấu diếm năng lực...!Đợi đã, không đúng!”Lạc Cầu Chân đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên biến sắc: “Nếu là đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ, thường không có hơn hai thủ đoạn.

Mà rõ ràng số thủ đoạn mà người này đã dùng không chỉ có hai.”Nghe nói như vậy, mọi người cùng hít một hơi lạnh.Nếu một đệ tử nắm giữ thực lực vượt ngoài giai đoạn hiện tại, vậy chỉ có một cách giải thích -- gián điệp của môn phái khác!Nếu vậy, tính chất của chuyện này hoàn toàn khác.Sắc mặt Lạc Cầu Chân cực kỳ âm u: “Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ta.”Chỉ có một điều mà Lạc Cầu Chân nghĩ mãi không ra, nếu là gián điệp của môn phái khác, sao hắn lại hành động sớm như vậy? Thường thì khi gián điệp của môn phái khác lẻn vào môn phái kẻ địch, ưu tiên hàng đầu của hắn là chuyên tâm tu luyện, chờ tới khi thực lực đạt tới trình độ nhất định mới nhận nhiệm vụ nội môn, tiến hành phá hoại.Còn bây giờ, một đệ tử có lẽ còn chưa tới Tàng Tượng trung kỳ đã vội vàng xuất thủ, thật sự không phù hợp với phong cách mà một gián điệp nên có.Chẳng lẽ là vì trong số những người bị hắn hạ độc hãm hại có kẻ hắn nhất định phải diệt trừ?Sau khi nhận ra điều này, Lạc Cầu Chân nói: “Kiểm tra kỹ lại những đệ tử đã chết, xem xem ngày thường họ hay qua lại với ai, nếu khớp với những kẻ ra vào Hòe Âm sơn lúc đó thì càng tốt.”Đã có phương hướng rõ ràng, mọi người nhanh chóng tra xét, chỉ vài ngày sau đã có một bản danh sách rất dài, hầu hết là những kẻ có qua lại mật thiết với người bị trúng độc, nhưng bên cạnh chân dung một số người có đánh dấu gạch chéo màu đỏ.“Gạch chéo đỏ là sao?” Lạc Cầu Chân hỏi.“À, là đã xác nhận không vấn đề gì.” Một thuộc hạ trả lời: “Ví dụ như Ninh Dạ từng vào Hòe Âm sơn tám mươi ngày trước, còn có hiềm khích với Trần Trường Phong, một trong số những người chết.

Nhưng hắn cũng là một trong số những người trúng độc, chỉ có điều chưa chết.”“Sao hắn lại không chết?”“Người này biết phù đạo, phát hiện mình trúng độc, sử dụng một tấm Giải Độc phù kịp thời, giữ được tính mạng.”‘Vậy à, thế chắc hắn không vấn đề rồi.” Lạc Cầu Chân suy nghĩ rồi đặt chân dung sang bên cạnh.Có quá nhiều đối tượng để nghi ngờ, Lạc Cầu Chân không thể thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.Án hạ độc giết người bằng Tam Khô hoa là đợt tấn công chính thức đầu tiên mà Ninh Dạ triển khai sau khi gia nhập Hắc Bạch thần cung.Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại, thật ra Ninh Dạ rất hối hận.Cho dù thủ pháp hết sức xảo diệu, xử lý những chi tiết nhỏ hoàn hảo thế nhưng phương hướng chỉnh thể lại có rất nhiều vấn đề.

Quan trọng nhất là, y làm hại người vô tội.Tiên môn có vô tội hay không?Cái này thì khó nói.Xét theo phương hướng chính thì mỗi vị tiên nhân đều có tội, từ khi bắt đầu tồn tại bọn họ đã hút máu và mồ hôi của dân chúng tầng dưới, không giúp gì cho xã hội, chỉ như một lũ côn trùng hút máu tham lam.Nhưng xét theo khía cạnh khác thì đây là thế cục chung của thế giới, ý chí một cá nhân không thẻ thay đổi được.

Trong số rất nhiều người bị y hạ độc, vẫn có một số người chưa chắc đã như vậy.Chính vì vậy, thật ra cách làm này quá âm độc.Chỉ có điều khi đó Ninh Dạ chưa ý thức được vấn đề này, trong lòng y đã tràn ngập căm hận với Hắc Bạch thần cung, kế hoạch của y mang danh đối phó với Trần Trường Phong nhưng thực chất là một lần phát tiết cơn thịnh nộ, Trần Trường Phong chỉ là dây dẫn, hay nên nói là...!cái cớ.Lý trí nói với y đây là sai lầm, giết chóc vô nghĩa chỉ khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, thậm chí khiến mình rơi vào vực sâu tội ác.Nhưng về mặt tình cảm, đây lại là tất yếu..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 49: 49: Phù Thế Châu 1



Thù hận không ngừng dâng cao, tình cảnh bản thân lại cực kỳ nguy hiểm, nếu không có đường phát tiết, vậy sớm muộn gì cũng có ngày nó ép nát bản thân, thậm chí khiến y phát điên.Bây giờ Ninh Dạ đang là người trong cuộc, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới báo thù, an toàn, tu luyện, cường đại.

Có quá nhiều thứ mà y phải đối mặt, lúc này nói chuyện nhân văn, nói chuyện không nên bị thù hận làm mờ đi lý trí, nói chuyện chỉ giết kẻ làm việc ác không làm hại tới những người còn lại, nói tất cả những điều đó với y chỉ là trò cười.Chỉ khi tới ngày y đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, nhảy ra khỏi thế cục này rồi quay đầu nhìn lại chuyện xưa, y mới thấy cảm giác bất đắc dĩ và tiếc nuối.Nhưng cho dù thế, nếu để y làm lại lần nữa, y vẫn sẽ làm như trước.Vị trí bất đồng, suy nghĩ trong lòng cũng khác biệt.Suy nghĩ của Ninh Dạ bây giờ là...!cho dù trước mặt là vực sâu ngàn trượng, ta cũng sẽ lao vào.——————————Hôm nay Ninh Dạ còn đang ở trên giường, lần đầu tiên Trương Liệt Cuồng xuất hiện trong phòng của y.Thấy Trương Liệt Cuồng đi tới, gương mặt trắng bệch của Ninh Dạ kinh hãi, cố gắng để ngồi dậy.Trương Liệt Cuồng đã ngăn hắn lại, một luồng sức mạnh vô hình đẩy hắn về giường: “Ngươi trúng độc chưa lành, miễn lễ.”“Cám ơn sư tôn.”Trương Liệt Cuồng đã nói: “Chuyện trúng độc lần này, sư phụ cũng có trách nhiệm.”Mấy ngày trước Ninh Dạ đột phá tầng thứ ba, theo quy định có thể nhận một số đan dược, không ngờ đêm hôm đó lại trúng độc suýt nữa mất mạng, vì vậy Trương Liệt Cuồng mới nói thế.Ninh Dạ vội vàng nói: “Đệ tử nào dám trách sư phụ, chuyện này là do kẻ tiểu nhân nấp trong bóng tối ra tay, đệ tử chỉ tình cờ gặp phải mà thôi.”Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt ừ một tiếng, hắn luôn miệng nói bản thân cũng có trách nhiệm nhưng gương mặt chẳng chút áy náy, chỉ tiện tay quăng một quyển sách nhỏ tới nói: “Bản phù kinh này là ta lấy được từ Liệt Khuyêt smôn, lần này ngươi sống được là nhờ tu luyện phù đạo, vậy cho ngươi phù kinh này, cũng có thể bù đắp khiếm khuyết của ngươi.”Trương Liệt Cuồng không tu luyện phù đạo, phù kinh không có tác dụng gì với hắn, nhưng đã diệt sạch môn phái của người ta thì cũng tiện tay thu gom của cải, bất luận có tác dụng hay vô dụng thì hắn cũng lấy.

Lúc này Trương Liệt Cuồng cũng tiện tay ban phát một ân tình.Phù kinh này không có tác dụng gì với Ninh Dạ, vì y biết đa số phù đạo trong này - phù của Thiên Cơ môn còn toàn diện hơn thứ này nhiều, nhưng lại có một điểm lợi, đó là số lượng phù pháp y có thể sử dụng công khai tăng thêm rất nhiều.Gương mặt bèn ra vẻ vui mừng: “Đa ta sư tôn.”Gương mặtTrương Liệt Cuồng vẫn lầm lì như người chết: “Nếu ngươi không vui vẻ như thế thì ta còn vui hơn.”Người khác không hiểu ý của hắn nhưng Ninh Dạ hiểu.Trương Liệt Cuồng cả đời si mê trong đao đạo, cho dù đệ tử dùng phù đạo giữ mệnh nhưng vẫn không hy vọng phù đạo làm phân tâm.Y vội nói: “Sát Tâm đao của đệ tử đã có đột phá.”“Hả?” Trương Liệt Cuồng kinh ngạc: “Khi nào?”“Hôm qua.” Ninh Dạ trả lời.“Hôm qua? Chẳng phải hôm qua ngươi vẫn còn nằm trên giường bệnh à?”Ninh Dạ đáp: “Đệ tử bất ngờ trúng độc, cực kỳ căm hận kẻ hạ độc, lòng có sát niệm nên có lĩnh ngộ về Sát Tâm đao.”“Xuất đao với ta.”“Đệ tử không dám có sát niệm với sư phụ.”“Vậy thì xuất đao với thứ này.” Trương Liệt Cuồng đã lấy một viên bảo châu lóng lánh ánh sáng ra, bên trong như có tạo hóa, mơ hồ thấy được hình ảnh che chở cho muôn dân.“Phù Thế pháp châu?” Ninh Dạ kinh ngạc.Phù Thế pháp châu là một pháp bảo có thể chế tạo ảo ảnh, là một bảo vật thuộc hệ ảo thuật, mà ảo thuật và phù đạo đều là một trong những căn cơ xây dựng cơ quan thuật.Ninh Dạ cũng biết ảo thuật, hơn nữa đây còn là thứ y học tập tốt nhất khi còn ở Thiên Cơ môn, vì thuật này chơi rất vui.

Chiết Quang thuật chính là chi nhánh của hệ thống ảo thuật.

Biện pháp đặt cơ quan vào cơ thể người sống của y chính là sử dụng Chiết Quang thuật.

Năm xưa khi ở Thiên Cơ môn, Ninh Dạ đã nhiều lần dùng thuật này trêu đùa Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp, tuy thực lực của Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều mạnh hơn y, nhưng lần nào cũng bị y trêu chọc.Vì ảo thuật không chỉ ở thuật mà còn ở tâm.Sư phụ, ngươi có thứ này mà không cho ta, lại cho ta một quyển phù kinh rách nát, đúng là quá đáng!Đáng tiếc, Trương Liệt Cuồng chẳng hào phóng như vậy, hắn kích hoạt Phù Thế châu, một luồng sáng u ám đã hình thành.“Cứ coi nó là kẻ đã hạ độc ngươi đi.” Trương Liệt Cuồng nói..
 
Back
Top Bottom