Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 20: 20: Quyết Tâm 2



Thanh Lâm ngạc nhiên: “Thiên Cơ điện?”Đây chính là Thiên Cơ điện.Cũng chính nó đã mang Ninh Dạ tới thế giới này, còn dẫn y vào Thiên Cơ môn.Ninh Dạ nói: “Chủ thể của Thiên Cơ điện nằm trong tay đệ, đệ có thể cảm ứng những mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.

Thế nhưng đại đa số mảnh vỡ của Thiên Cơ điện nằm trong tay các đại tiên môn...”Thanh Lâm đã hiểu ý của y: “Vì vậy đệ định lẻn vào tiên môn, lấy lại mảnh vỡ?”Ninh Dạ lắc đầu: “Tuy Thiên Cơ điện là thần vật nhưng năm xưa Thiên Cơ môn chưa thật sự hoàn thiện nó, vì vậy nó không phải vô địch.

Năm xưa nó bị đánh nát chính là bằng chứng.

Dựa vào nó không thể báo thù.

Thế nhưng có nó, chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn, thu được địa vị cao hơn trong tam đại tiên môn, cuối cùng khôi phục lại Thiên Cơ môn.”Thanh Lâm lắc đầu: “Chuyện này rất khó.”“Đệ đã nói rồi, sống sót, nhất là sống sót khi gánh vác thù hận còn khó khăn hơn cả chết.

Sư huynh sư tỷ có thể không sợ chết vì sư môn nhưng lại sợ khó?”Nghe nói vậy, cảm giác đau thương trong lòng Thanh Lâm lại dâng lên: “Ta sợ gì chứ? Cho dù vạn đao năm nát thân này, ta cũng phải chém mấy tên khốn kiếp đó!”Ngay cả Tân Tiểu Diệp cũng đứng phắt dậy: “Chỉ cần báo được thù, thế nào cũng được!”Người thân đã qua đời, bây giờ lòng tin giúp cô sống sót chính là báo thù!“Vậy thì tốt!” Ninh Dạ thu hồi Thiên Cơ điện: “Chắc người của tam đại tiên môn đã biết chuyện chúng ta trốn thoát.

Bây giờ chúng đang dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm chúng ta.

Lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là khiến cho ba người Bạch Vũ, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.”Thanh Lâm nói: “Huynh có thể biến hóa...”Ninh Dạ giơ tay ngăn cản: “Thuật biến hóa của hai người có lừa được cảnh giới Vạn Pháp không? Có lừa được cảnh giới Vô Cấu không? Có lừa được cảnh giới Niết Bàn không?”Thanh Lâm không nói gì.Đương nhiên là không thể.Thanh Lâm bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mình đang bị sư đệ nắm mũi dẫn đi, bèn nói: “Vậy đệ có cách gì?”“Đơn giản.”Ninh Dạ chỉ tay một cái, một ngọn lửa cháy lên, ống tay áo lại cuốn một cái, vô số cành cây lao vào ngọn lửa khiến nó cháy rực lên, dần dần hóa thành một đống lửa lớn.Thấy đống lửa đó, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều kinh hãi.

Bọn họ đột nhiên hiểu ra cách của Ninh Dạ là gì, cả hai khiếp sợ nhìn Ninh Dạ: “Đệ...”Ninh Dạ lạnh nhạt: “Sao nào? Vì sư môn, không tiếc mạng sống nhưng lại sợ hủy dung?”Thanh Lâm có vẻ ngoài rất đẹp, xưa nay luôn tự cho mình là hào hoa.Tuy Tân Tiểu Diệp không phải tuyệt mỹ nhưng cũng là cô gái khá dễ nhìn, thân là con gái đương nhiên yêu quý dung nhân của bản thân.Bọn họ có thể tiếc mình tử chiến vì sư môn, thế nhưng lúc này nhìn ngọn lửa kia, họ lại sợ.Thanh Lâm run rẩy nhìn Ninh Dạ: “Không còn cách nào khác à?”Ninh Dạ trả lời: “Chắc chắn Thiên Cơ môn có phản đồ, hơn nữa không biết là ai, cũng không biết hắn nương nhờ phe nào.

Một khi chúng ta lẻn vào môn phái của kẻ địch, bị đối phương phát hiện, hai người biết hậu quả rồi đấy.”Tân Tiểu Diệp không kiềm chế được run rẩy nói: “Chúng ta là người trong giới tu hành, cho dù có hủy dung cũng sẽ khôi phục.”Ninh Dạ gật đầu: “Đệ biết,hơn nữa đệ còn biết chúng ta tu luyện tâm pháp của Thiên Cơ môn, cho dù giấu được dung mạo cũng không lừa được tâm pháp.

Khi nhập môn sẽ có kiểm tra, nếu ba người chúng ta mang công lực nhập môn, một khi kiểm tra chắc chắn sẽ lộ.”Thanh Lâm kinh hãi nhìn Ninh Dạ: “Chẳng lẽ đệ còn định...”Ninh Dạ ừ khẽ một tiếng: “Tán công,của hỉ có tán hết tu vi, khiến tất cả mọi thứ của Thiên Cơ môn không còn tồn tại trên người chúng ta mới có thể lừa được bọn chúng.

Nếu có thể thậm chí phải thay đổi cả xương cốt lẫn hình thể.”Tân Tiểu Diệp hét lớn: “Không thể nào! Ngươi làm vậy là khiến tu vi bao năm của chúng ta bị hủy chỉ trong một ngày, ngươi có biết cảm giác rơi xuống phàm trần ra sao không?”Ninh Dạ thở dài: “Đệ nói rồi, sống sót...!vốn dĩ khó hơn chịu chết!”Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp nhìn đống lửa, trong lòng mờ mịt.Thời khắc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu thù hận trong lòng vị sư đệ của mình sâu tới mức nào, còn hiểu quyết tâm của sư đệ mạnh đến đâu, hiểu được so với y, mình yếu đuối thế nào.Tán công, hủy dung!Vì báo thù, nhất định phải không tiếc mọi giá!!!Nhìn đống lửa, Tân Tiểu Diệp run rẩy nói: “Vậy tương lai...!chúng ta còn cơ hội khôi phục dung mạo không?”“Có chứ.” Ninh Dạ trả lời.Câu trả lời này khiến Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm.Thế nhưng ngay sau đó, lời nói tiếp theo của Ninh Dạ lại đánh cô xuống địa ngục: “Vì vậy bất luận ra sao, chúng ta cũng phải tránh không chuyện đó xảy ra.”.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 21: 21: Tuyển Chọn 1



Mặc châuChấp Tử thành.Chấp Tử thành là thủ đô của mặc quốc, vị trí hoang vu, đáng lý không thích hợp làm thủ đô, nhưng ai bảo tổng bộ của Hắc Bạch thần cung nằm ở đây?Thiên hạ ngày nay, tiên nhân sai khiến phàm nhân.Quốc gia chẳng qua chỉ là công cụ mà tiên nhân cai trị phàm nhân, chính vì vậy các quốc gia trong cửu châu không có quân đội, chỉ có nha sai, nếu thật sự xảy ra chiến sự cũng sẽ do tiên nhân đứng ra giải quyết.Đối với phàm nhân thì nhận được tư cách tu tiên chính là kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời.Mỗi năm xuân đến, Hắc Bạch thần cung lại tiến hành chọn đệ tử ở Chấp Tử thành, mỗi năm chỉ lấy từ một trăm đến năm trăm người, nhưng người tham dự lại lên tới đơn vị trăm ngàn.Thời điểm nhận đệ tử là năm mới, khi Ninh Dạ tới đây đã thấy Chấp Tử thành đầy người với người, chen vai thích cánh, đâu đâu cũng có người trẻ tuổi đến tham gia tuyển chọn, ánh mắt họ đầy ao ước.

Dù sao chỉ cần được nhận vào Hắc Bạch thần cung, từ nay sẽ một bước lên trời.Do có quá nhiều người đến, những quán trọ trong Chấp Tử thành đều đã hết chỗ, cũng may trong trong dân gian có không ít nơi mở cửa, mỗi năm phàm nhân trong Chấp Tử thành lại nhân cơ hội này kiếm một khoản tiền nho nhỏ.Do từng là tu sĩ, Ninh Dạ không tới mức thiếu tiền, chỉ có điều bộ mặt chỗ lồi chỗ lõm trắng đỏ loang lổ của y thật sự quá kinh khủng, Ninh Dạ phải trả cao hơn ba phần mười mới tìm được một nhà dân khá thanh tịnh.Sau khi chia tay Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp ở rừng hạnh, đã ba tháng trôi qua.Không biết bây giờ sư huynh sư tỷ ra sao rồi? Đã vào Hạo Thiên môn, Thái Âm môn chưa?Lúc này, nhìn gương mặt xấu xí của bản thân trong gương, Ninh Dạ thở dài một tiếng, nằm trên giường, tâm thần hơi động, người đã trong phòng nhưng tâm thần đã xuất hiện trước một cung điện rộng rãi.Nơi này chính là Thiên Cơ điện.Năm xưa y vô tình nhận được vật này, lúc đó y chỉ là một nhân viên phân tích tình báo bình thường, một lần ra ngoài du lịch thiên nhiên, thấy trên trời có thứ gì rơi xuống.

Vốn tưởng là thiên thạch nên chạy tới, không ngờ lại thấy một cung điện rộng lớn từ trên trời giáng xuống, tiếp đó y đi tới thế giới này, căn điện đó cũng theo y tới đây.Hay nên nói là, đây mới là nơi ở của nó, chỉ là vân du qua ngàn vạn thế giới rồi trở về vị trí nguyên bản, tiện thể dắt theo một người.Lúc này tâm thần gửi trong Thiên Cơ điện, Ninh Dạ vung tay lên, ánh sáng huyền ảo của Côn Luân cổ kính lóe lên từ trong điện, vô số ký tự kỳ diệu lấp lánh giữa không trung, tạo ra một cảnh tượng kỳ quái lạ lùng.Tuy đã mất đi tu vi nhưng Vấn Thiên thuật trọng huyền không trọng pháp, chỉ mất đi tu vi chứ không mất đi nhận thức đối với Vấn Thiên thuật, vì vậy Ninh Dạ vẫn có thể miễn cưỡng vận dụng.Đương nhiên không có tu vi làm căn cơ, không thể suy tính những thứ quan trọng.May mà chỉ tương lai khó dò chứ quá khứ vẫn có thể biết được!Rốt cuộc suy nghĩ trước đây của Ninh Dạ đã có thể thực hiện được.Thời khắc này Ninh Dạ khởi động Côn Lôn kính, bắt đầu tính quẻ.Trên Côn Lôn kính nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ, đó là phương pháp kiểm tra thu nhận đệ tử của Hắc Bạch thần cung lần này.

Đây không phải bí mật nòng cốt, dùng Côn Lôn kính là dễ dàng biết được.“Hóa ra là vậy à?” Nhìn phương pháp kiểm tra này, Ninh Dạ chìm vào trầm tư.Xét theo tổng thể thì phương pháp chọn lựa của Hắc Bạch thần cung vẫn khá bình thường, ít ra với Ninh Dạ thì qua ải không thành vấn đề...!Vốn dĩ y đã có đủ tư chất, lại tu luyện ba năm tuy mất hết tu vi nhưng vẫn còn kinh nghiệm, thậm chí thân thể đã quen được linh khí thẩm thấu, việc trùng tu cũng dễ dàng hơn nhiều.Vấn đề là cuối cùng còn có bước lựa chọn của cá nhân.Nói cách khác, cho dù y có qua hết những cửa ải khác, Hắc Bạch thần cung còn phái người đích thân lựa chọn.

Người được lựa chọn có thể nhận dược sư thừa, không được lựa chọn thì chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường.Vấn đề này lại nghiêm trọng rồi.Ninh Dạ biết rõ bây giờ vấn đề lớn nhất của mình là gì ...!quá xấu!Y tự hủy dung nhan, mặt đầy sẹo bỏng, thậm chí không tha cho cơ thể mình.

Tiên nhân cầu thiên đạo, thuận theo nhân ý, luôn theo đuổi những vật tươi đẹp.

Cho dù là pháp thuật của họ đa số cũng có ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, tiên phong đạo cốt chính là như vậy.Ngươi làm một tên tiên phong đạo cốt mặt rỗ, đúng là mất hết hình tượng!Nếu như tư chất thiên bẩm cao tới mức kinh ngạc thì cũng thôi, vấn đề là tư chất của Ninh Dạ rất bình thường.Tư chất có thể nhìn ra, nói cách khác cho dù biểu hiện của Ninh Dạ trong cuộc thi tốt hơn tất cả mọi người khác, đoạt được ngôi đầu, nhưng chỉ chứng minh biểu hiện của y không tệ, tư chất bình thường vẫn là tư chất bình thường, không thể làm gì..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 22: 22: Chiến Trường Khảo Sát 1



Như vậy tính ra, gương mặt xấu xí, tư chất bình thường, muốn được tiên sư ưu ái thật quá khó khăn.Hay cứ làm đệ tử ngoại môn bình thường đã, sau đó từ từ leo lên?Được thì được, nhưng Ninh Dạ không chấp nhận.Không phải sư thừa quan trọng đến đâu mà là Ninh Dạ biết con đường mà mình phải đi trong tương lai sẽ khó khăn tới mức nào, nó đã định sẵn sẽ có vô số gian nan hiểm trở.

Nếu ngay cửa đầu tiên y đã định lùi bước, vậy sau này gặp phải phiền toái lớn hơn nữa thì phải xử lý ra sao?Lùi bước là thói quen.Một lần từ bỏ có thể sẽ là nhiều lần từ bỏ.Nhĩ tới đây, ý chí trong lòng Ninh Dạ lại bùng cháy mãnh liệt.Đây là mục tiêu đầu tiên của mình, chuyện này chỉ được phép thành công, không được thất bại!Ba ngày sau.Dưới Cửu Cung sơn, vô số người mong được vào tiên môn đến từ bốn phương tám hướng.Mười vạn người tập trung ở đây, cục diện uy nghi đồ sộ.Ngay lúc giữa trưa, ánh sáng đột nhiên tối đi, không trung hóa thành hai màu đen trắng, bầu trời ảm đạm, mặt mặt đất hóa thành màu trắng, ngay cả vầng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu cũng hóa thành tăm tối.Một vị tiên nhân của Hắc Bạch thần cung bay ra,Thiên Cơ điện ay cầm phát trần.

Hắn có gương mặt dài và cặp tai to rất bắt mắt, chân đạp lên bàn cờ làm bằng ngọc, cứ thế bay lên không trung.Có người biết hắn bèn nhỏ giọng nói:“Là Tây Phong Tử.”“Tây Phong Tử là ai?”“Chuyện này mà cũng không biết à? Tây Phong Tử tiên sư chính là một trong Thập Nhị Thiên Cương của thần cung, điện chủ Bạch điện, đị vị chỉ đứng sau chưởng giáo, tam đại nguyên lão và Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện, là địa năng cảnh giới Vô Cấu đỉnh phong nổi tiếng ngang với điện chủ Hắc điện.”Bên dưới đám người đang bàn tán sôi nổi, Tây Phong Tử đã mở miệng nói.Không thấy hắn dùng sức, âm thanh đã lan khắp bốn phía: “Lần tuyển chọn đệ tử này rất đơn giản, tất cả những người tham gia tuyển chọn vào trong sơn cốc trước mặt, sau khi mặt trời lặn ra khỏi cốc là được.

Thần cung sẽ căn cứ theo biểu hiện của các ngươi để nhận định.”Nói xong Tây Phong Tử vung phất trần rồi biến mất không còn tung tích, trời đất lại khôi phục bình thường.Chỉ có điều trước mặt mọi người đã xuất hiện một sơn cốc đầy sương mù.Đơn giản thế à?Mọi người nhìn nhau, đột nhiên hút lên, cùng lao vào trong cốc.Ài, các ngươi không biết có lúc chuyện càng đơn giản thì càng phức tạp à? Nhìn dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt của bọn họ, Ninh Dạ không vội vàng, cứ thể thản nhiên đi đằng sau, là người cuối cùng bước vào trong cốc.Bước vào sơn cốc, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.Ninh Dạ thấy bản thân đang đứng trong một chiến tường cổ, đâu đâu có mảnh tay chân, đầy nhưng thi thể.Cát vàng đầy trời, gió thổi qua tạo nên cảm giác xơ xác hiu quạnh.Vô số người muốn được vào tiên môn đứng ở đó, ánh mắt mờ mịt, rõ ràng còn chưa hiểu bản thân sắp đối mặt với chuyện gì.Mãi tới khi Ninh Dạ là người cuối cùng bước vào sơn cốc, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đám người kinh hãi chứng kiến những thi thể đã chết trên mặt đất lảo đảo đứng dậy.Bọn chúng cầm lưỡi đao tàn tạ, mặc áo giáp loang lổ vết rỉ sét, hốc mắt trống rỗng lấp lóe ánh sáng đỏ kinh người, sau đó chúng khập khễnh đi về phía bọn họ.Lúc này mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một bộ xương khô đã giơ cao chiến đao, chém thẳng xuống đầu người tới cầu tiên đạo.Người kia kinh hãi tới biến sắc, còn tưởng mình sắp chết, không ngờ chiến đao chém qua mà bản thân không lại không việc gì.Hắn kinh ngạc nhìn bộ xương khô kia, chỉ thấy binh sĩ xương khô đã đi xuyên qua thân thể hắn, tiếp tục lao về phía trước nhưng không làm ai bị thương.“Hóa ra là ảo ảnh.” Người nọ vui mừng.Vừa thở phào một hơi đã thấy vài bộ xương khô khác lao tới, kẻ cầu tiên đạo kia chẳng buồn né tánh.Ngay sau đó!“Á!”Tiếng hét đau đớn lê thương cùng máu tươi phun ra tứ tán khiến mọi người thầm kinh hãi.Giọng nói của Tây Phong Tử lại vang vọng trên bầu trời của sơn cốc: “Nơi này đã được chúng ta bố trí đại trận, hóa thành chiến trường vong linh.

Binh sĩ vong linh có chín giả một thật, cố gắng chiến đấu đi, giế.t chết những vong linh thật sự hoặc bị bọn chúng giế.t chết.

Người thể hiện tốt nhất có tư cách trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”Sau khi Tây Phong Tử dứt lời, đại lượng binh sĩ vong linh đã xông thẳng tới, khí thế hùng hồn, cho dù đa số chỉ là ảo ảnh nhưng cũng khiến cho đám người run rẩy, còn chưa nói tới trong đó còn có kẻ là thật.Sắc máu lóe lên, bụi đất cuồn cuộn, tiếng người gào thét, ma quỷ tru tréo.Chiến trường khảo sát đã hoàn toàn đại loạn..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 23: 23: Chiến Trường Khảo Sát 2



Người tới cầu tiên đạo đều là phàm nhân, thực lực không ra sao, cho dù chỉ là một binh sĩ vong linh cũng mạnh tới mức khiến bọn họ tuyệt vọng.

Đối diện với đợt tấn công như thủy triều này, bọn họ mất sạch ý chí, không còn dũng khí chiến đấu, chi chớp mắt đã tan tác như chim muông, thậm chí giẫm đạp lên nhau, có một số người không phải bị vong linh g**t ch*t mà bị quần chúng giẫm đạp đến chết.Có lẽ Ninh Dạ là người bình tĩnh nhất trong cục diện thê lương này.Y là người cuối cùng bước vào sơn cốc, y vừa vào cốc, lối vào sơn cốc đã đóng kín, sau lưng y xuất hiện một vách núi.Vì vậy y dựa sát vào vách núi, ánh mắt bình tĩnh tìm kiếm bốn phía xung quanh.Tây Phong Tử không nói nhưng y biết.Nhìn bề ngoài thì chiến trường vong linh này để tất cả những người tới cầu tiên đạo giao chiến với binh sĩ vong linh nhưng thực ra Hắc Bạch thần cung còn có bố trí khác.Lúc này y dựa sát vào vách tường chậm rãi đi tới, di chuyển rất từ từ, không bị dòng người hỗn loạn kia ảnh hưởng, còn mượn sự yểm hộ của dòng người, từ từ bước tới.Chỉ chốc lát sau, Ninh Dạ đột nhiên cảm giác được gì đó.Y dừng lại, xoay người về phía sau nhìn.Chỉ thấy không ngờ trên vách núi sau lưng có chữ viết lúc ẩn lúc hiện.Quả nhiên!Có pháp thuật!Chỉ cần Ninh Dạ vươn tay ấn vào, pháp thuật được ghi trên đó sẽ bay vào thức hải của y, khiến y tạm thời nhận được pháp thuật này, nhưng Ninh Dạ lại không làm vậy mà chỉ nhìn một lúc rồi đi tiếp.Hắc Bạch thần cung âm thầm bố trí đại lượng pháp thuật trên chiến trường vong linh.Tuy người tới cầu tiên đạo không có tu vi, có pháp thuật cũng chẳng thể thi triển, nhưng Hắc Bạch thần cung còn bố trí đại trận cung cấp pháp lực ở dưới đất, khiến cho người nhận được pháp thuật cho dù trong tình huống không có tu vi cũng có thể tạm thời thi pháp.Cũng chỉ có như vậy mới có thể đối phó với những binh sĩ vong linh kia.Cầu tiên vấn đạo, căn cốt, tư chất, tâm tính, ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được.Phát hiện pháp thuật chính là thử thách tâm tính, yêu cầu kẻ tới cầu tiên đạo nhất định phải có năng lực quan sát nhất định trong lúc đang sợ hãi.

Những pháp thuật kia đều có dấu hiệu, chỉ cần chú ý một chút là nhận ra.Ngộ tính lại là yêu cầu bọn họ nắm giữ pháp thuật này trong thời gian ngắn.Còn thi pháp chính là thử thách căn cốt tư chất.Có thể nói cửa ải chiến trường vong linh này yêu cầu người tới cầu tiên đạo phải có đủ cả bốn loại tố chất, tuy bề ngoài rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa thâm ý.

Có lẽ vấn đề duy nhất là quá tàn nhẫn tanh máu.Trên chiến trường vong linh, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.Binh sĩ vong linh như bầy trâu điên, lao khắp nơi xung quanh, giơ những lưỡi đao thô kệch rỉ sét lên, khiến máu tươi vẩy khắp nơi.

Binh khí lạnh lẽo, lòng người khiếp đảm, cảnh thất bại xuất hiện khắp bốn phía.Nếu không phải số lượng binh sĩ vong linh là thật rất nhỏ, lại hành động châm chạm, e rằng chỉ nửa ngày là chúng sẽ giết sạch mười vạn người ở đây.Nhưng chỉ có hoàn cảnh cực đoan như vậy mới có thể tìm ra dũng sĩ chân chính.Ninh Dạ đã thấy một người cao to cường tráng tìm được một thanh chiến đao ở đâu không rõ.

Gã không tìm được pháp thuật nhưng lại dùng lưỡi đao cùn trong tay đại chiến với một binh sĩ vong linh thật.Sau đó y lại thấy một cô gái áo xanh gặp may tìm thấy một môn pháp thuật, xem ra tư chất không tệ, chỉ dùng thời gian rất ngắn đã lĩnh ngộ được diệu dụng, sử dụng thành công.

Đầu ngón tay cô gái có làn nước róc rách chảy ra, trói lấy một binh sĩ vong linh, không ngừng siết chặt, cuối cùng binh sĩ vong linh kia bị cô b*p ch*t.Ninh Dạ còn đang tìm kiếm mục tiêu của mình.Trận pháp trong chiến trường vong linh chỉ cung cấp đủ để dùng một loại pháp thuật, vì vậy Ninh Dạ buộc phải lựa chọn.Cũng may Côn Lôn kính chỉ dẫn cho y, tuy không thể xác định vị trí chính xác nhưng sai lệch cũng không xa.Đúng lúc này, Ninh Dạ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên.

Chữ viết trên đó khiến tâm thần Ninh Dạ chấn động.Sát Tâm đao!Đúng là Sát Tâm đao mà mình muốn tìm!Ninh Dạ vội vàng chạy tới.Đúng lúc này, cách vách tường đó không xa có một nam tử mặt xanh cũng thấy chữ viết ẩn hiện trên vách núi.Có lẽ trước đó có người thi triển pháp thuật đã nhắc nhở người mặt xanh, khiến hắn hiểu được gì đó.

Hắn gầm lên một tiếng, lao về phía Sát Tâm đao.Không tốt, hắn ở gần hơn.Ninh Dạ biết mình không tranh kịp, trong lúc nóng vội y vớ lấy một hòn đá bên cạnh, đột nhiên ném về phía nam tử mặt xanh kia.Nam tử mặt xanh không kịp đề phòng, bị đá đập trúng đầu, hai mắt hoa lên, bước chân dừng lại.

Ninh Dạ đã lao tới huých vai vào người hắn, hất hắn văng ra ngoài.

Y lao thẳng về phía vách núi, giơ tay ấn lên vách núi, ngưng tụ tâm thần, ngay sau đó một luồng sáng vàng kim đã bay vào thức hải của y..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 24: 24: Chiến Trường Khảo Sát 3



Thành công rồi!Ninh Dạ vui mừng.Sát Tâm đao quyết đã tới tay.Lúc này nam tử mặt xanh cũng thấy cảnh đó, hắn tức giận: “Khốn kiếp!”Đã giơ nắm đấm đánh về phía Ninh Dạ.Ninh Dạ không đánh trả mà đột nhiên trừng mắt, trong đôi mắt hiện lên sát khí.

Nam tử mặt xanh thấy hai mắt y, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với biển máu núi xác, sợ tới mức rống to, không ngờ lại ngã quỵ dưới đất.Ninh Dạ không để ý tới hắn mà lẳng lặng đứng yên tại chỗ, tĩnh tâm tiêu hóa Sát Tâm đao quyết.Tuy pháp thuật đã tới tay nhưng còn cần tìm hiểu, hấp thu.Hắc Bạch thần cung chỉ đặt những pháp thuật đơn giản nhất, nhưng cho dù thế vẫn cần mọi người có đủ ngộ tính, không thì dẫu có pháp thuật cũng khó mà phát huy được tác dụng.Ngộ tính của Ninh Dạ vốn đã cao, quan trọng là kinh nghiệm tu hành ba năm không phải uống công, vì vậy Ninh Dạ chỉ vận chuyển đao quyết một chút đã hiểu rõ ý nghĩa.Sát Tâm đao quyết, trọng tâm là chữ sát.Lòng có sát ý, đao thế tự thành!Ngay sau đó Ninh Dạ đã xông ra khỏi đám người, trước mặt là ba binh sĩ vong linh lao tới nhưng y không buồn để ý, trực tiếp xuyên qua.Cả ba đều là ảo ảnh.Phía sau lại có một binh sĩ vong linh giơ đao, Ninh Dạ đột nhiên dừng bước.

Cùng lúc, binh sĩ vong linh kia chém đao xuống, bổ thẳng vào đầu một người cầu tiên đạo xui xẻo, lưỡi đao găm vào sọ hắn, khiến hắn gào lên đầy đau đớn.Ninh Dạ đã giơ chân đá lui binh sĩ vong linh kia, nhưng lưỡi đao vẫn kẹt trên đầu kẻ cầu tiên đạo kia.Ninh Dạ đập chuôi đao theo hướng từ dưới lên, dễ dàng tháo lưỡi đao ra, trên trán kẻ cầu tiên đạo kia đã phun máu tươi.

Ninh Dạ không buồn nhìn sang, tay cầm đao múa lên, vận chuyển pháp lực trong cơ thể, mượn sức của đại trận.Sát Tâm đao!Xoạt!Một nhát đao chém lên người binh sĩ vong linh kia, binh sĩ vong linh lập tức bị chém thành hai nửa, hòa thành một đống xương rơi xuống đất.Trên chiến trường, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.Binh sĩ vong linh như vô cùng vô tận không ngừng tràn tới, chiến trường mênh mông, bụi đất cuồn cuộn, cát vàng hòa với máu tươi, tiếng k** r*n vang lên cùng tiếng chém giết.Ninh Dạ vung thanh chiến đao han rỉ trong tay, xông lên tuyến đầu đối kháng với binh sĩ vong linh.Đao vung lên, đao hạ xuống, nương theo đó là từng binh sĩ vong linh ngã xuống đất.Tình hình chiến trường từ từ thay đổi.Những người cầu tiên đạo nhận được pháp thuật đang từ từ tập trung lại một chỗ, thử kết hợp tác chiến, phản kích vong linh.

Bọn họ mượn lực lượng người đông thế mạnh, không ngờ lại hình thành từng nhóm tương đối ổn định giữa chiến trường hỗn loạn.

Họ như đá ngầm trong thủy triều, mặc cho gió táp mưa sa vẫn đứng yên bất động.Đây vốn là điều Hắc Bạch thần cung mong chờ -- Bố trí binh sĩ vong linh vốn không phải để giết người, chỉ là để kiểm tra.“Này, cậu bên kia, qua đây cùng chiến đấu!” Một nam tử toàn thân lấp lánh ánh kim gọi với sang bên Ninh Dạ.Chắc hắn nhận được một loại pháp thuật phòng ngự nào đó có thể chống lại đòn tấn công của binh sĩ vong linh.Do có trận pháp cung cấp pháp lực, những người cầu tiên đạo không cần suy nghĩ tới việc thiếu pháp lực, vì vậy nam tử kia có thể liên tục sử dụng pháp thuật phòng ngự, lại thêm lực tấn công của binh sĩ vong linh chỉ có hạn, cho nên hắn trở nên cực kỳ an toàn, lúc lên tiếng cũng tự tin hơn nhiều.Ninh Dạ không buồn nhìn sang, vẫn lao thẳng tới.Đùa gì vậy, chiến đấu cùng các ngươi ư?Đây là chiến trường khảo sát!Trong chiến trường khảo sát này, chỉ có người biểu hiện tốt nhất mới có cơ hội chiến thắng!Có vài lý do khiến Ninh Dạ lựa chọn Sát Tâm đao, một lý do quan trọng trong số đó là dù sao tấn công cũng dễ kiếm công hơn phòng ngự!Vì vậy y chọn cách chiến đấu một mình!Cứ thế trắng trợn không hề e ngại gì, lao thẳng vào đại quân vong linh.Phía cuối sơn cốc đầy cát vàng này có vong linh không ngừng xuất hiện, giết cũng không hết.Ninh Dạ cứ thế tung hoành ngang dọc trong đám binh sĩ, mặc cho lưỡi đao của những binh sĩ ảo ảnh lướt qua người, Sát Tâm đao luôn tìm được mục tiêu thật sự.Lưỡi đao chém xuống, vong liêu tiêu tan.Theo từng tiếng xương vỡ rơi xuống đất, bên tai Ninh Dạ vang lên tiếng đồng vàng rơi xuống điểm số tăng lên.Đúng là rất giống trò chơi, tiếc là giết địch không có bảo bối.Xoạt!Một lưỡi đao lướt sát qua vai Ninh Dạ, vẽ thành một vệt máu bên bả vai của y.Có ba binh sĩ vong linh thật sự cùng tấn công y, Ninh Dạ không tránh kịp, đã trúng đao.Nhưng Ninh Dạ không lùi.Ánh đao lại lóe lên, vẽ thành một đường vòng cung, chớp mắt đã chém rụng đầu cả ba binh sĩ vong linh thật, bản thân cũng trúng hai đao, trong đó có một đao chém qua bụng của y, tạo thành một vệt máu dài, suýt nữa lôi cả ruột ra..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 25: 25: Chiến Trường Khảo Sát 4



Ninh Dạ lại chẳng hề để ý tới đau đớn, tiếp tục lao lên tấn công.

Sát Tâm đao dùng giết chóc làm cơ sở, mạnh mẽ bá đạo nhưng không cho phép người dùng có chút ý nghĩ sợ hãi thối lui, bằng không uy lực của đao sẽ mất, đao thế sẽ yếu đi.

Ninh Dạ không phải người dũng mãnh thiện chiến, nếu có thể, hắn muốn lùi lại trong trướng tính toán hơn.

Nhưng không thể không thừa nhận, có lúc dũng khí thu hút chú ý hơn so với mưu trí, cũng dễ khiến người ta bớt cảnh giác hơn.

Vì đại kế, y nhất định phải thể hiện mình giống một dũng sĩ chân chính.

Cũng may, y thật sự có lòng dũng cảm!Dũng cảm thật sự không ở vẻ thô kệch bên ngoài mà ở chỗ có dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết, có năng lực không tiếc tất cả không sợ đau đớn.

Người dám nhảy vào đống lửa hủy dung tán công, đâu có thiếu dũng khí chân chính?Vì vậy y xông thẳng tới, y gào thét!Y tắm máu chiến đấu!“Gào!!!”Sau khi đánh vỡ một binh sĩ vong linh đồng thời trúng một đao của đối phương, Ninh Dạ ngửa đầu lên trời gầm lớn.

Tắm gió dầm mưa, gầm lên vang vọng bầu trời, thời khắc này y phóng thích tất cả bá đạo và phẫn nộ trong cơ thể, hút hút ánh mắt cả mọi người xung quanh.

Cô gái áo xanh dùng pháp thuật hệ thủy nhìn về phía y, có vẻ rung động: “Người này tuy xấu nhưng thật hào hùng.

”Nam tử nhận được pháp thuật phòng ngự Kim Giáp kia nói: “Tuy là người mạnh mẽ nhưng lại là con sói cô độc.

”Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú mặc áo trắng phất phới cũng nhìn về phía y, trường kiếm trong tay không dính một hạt bụi, không giống như nhận được từ chiến trường mà như tự mang theo, cũng mỉm cười nói: “Người này thật thú vị.

”Còn có một nam tử ánh mắt âm u, gương mặt mỉm cười: “Mỗi lần ra tay đều tìm ra vong linh chân chính, lại có thể không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh.

Không tệ!”Càng nhiều người nhìn về phía Ninh Dạ, càng nhiều ánh mắt hâm mộ và đố kỵ.

Có những kẻ nhát gan chạy về phía Ninh Dạ, mong được che chở, nhưng Ninh Dạ lao đi quá nhanh, chuyên tìm chỗ nhiều quỷ tốt để chém giết, chẳng những không che chở cho người tới, thậm chí có lúc bọn họ còn thành tấm khiên đỡ đao cho y.

Vì vậy mọi người phát hiện cọng cỏ cứu mạng không cứu được mạng, lại lao nhao tức giận mắng chửi, ai nấy mắng Ninh Dạ cay nghiệt vô tình.

Ninh Dạ không có thời gian để ý tới mấy chuyện này, thậm chí trong lòng y còn hoanh nghênh.

Y tấn công điên cuồng, thỏa sức phóng thích thù hận trong lòng mình, cũng chuyển nỗi hận đó thành sát ý ngập trời, không ngờ chiến đao trong tay lại ẩn hiện đao mang đỏ máu.

Đao vốn không màu đỏ, ánh đỏ là pháp lực hiển hóa thành.

Vừa nhận được được đao quyết, không ngờ đã lĩnh ngộ được, có thể thấy người này thích hợp với sát đạo!Có vị đại năng giấu mình trong bóng tối chú ý tới, đang quan sát Ninh Dạ, còn có nhiều tiếng bàn luận.

“Người này có tài, có thể dùng được.

”“Tiếc là quá xấu.

”“Đúng là xấu quá, nếu truyền ra ngoài thì mất mặt.

”“Kẻ này à!.

ta muốn!”Một giọng nói vang lên, mọi người đều im lặng.

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Ninh Dạ còn đang ra sức chém giết.

Chỉ có điều thân thể đã bắt đầu mệt mỏi, cánh tay nặng như rót chì, khó mà giơ lên được.

Binh sĩ vong linh vẫn đang ùn ùn kéo tới, xông pha với khí thế hùng hồn không thể đỡ nổi.

Nhìn những binh sĩ vong linh dưới bão cát đầy trời kia, Ninh Dạ thở một hơi dài.

Đã giết bao nhiêu binh sĩ vong linh?Y không biết.

Nhưng y biết chỉ cần chiến đấu còn chưa kết thúc, chiến đao không thể dừng lại!Cho nên y tiếp tục vung đao, vung tới mức ngây dại, vung với sát ý quyết tâm liều chết.

Chuyện này rất nguy hiểm, vì tuy pháp lực cuồn cuộn không ngừng nhưng thể lực đã là dầu cạn đèn tắt.

Nhưng Ninh Dạ biết đây mới là thời khắc mấu chốt.

Y không biết cường giả giấu mình trong bóng tối thấy mình ra sao, nhưng y biết vị cường giả này thích gì, cũng biết trong thời khắc quan trọng này tuyệt đối không thể lùi bước.

Đối mặt với cường địch, chỉ có đường tử chiết!Tuyên ngôn nổi tiếng của vị cường giả này, vốn không cần bói toán, mọi người đều biết.

Một kẻ với gương mặt xấu xí làm sao lọt được vào pháp nhãn của cường giả?Không có cahcs nào khác!Làm hắn thích!Vì vậy Ninh Dạ chọn Sát Tâm đao, vì vậy y chọn tử chiến.

Bởi vì y biết đây là cách duy nhất khơi gợi được hứng thú trong lòng đối phương, cũng chỉ có người như vậy mới được bỏ qua dung mạo, nhận làm đệ tử!Vì vậy y tiếp tục dốc sức ra chém giết.

Đúng lúc này tiếng gió nổi lên phía sau.

Sau lưng Ninh Dạ đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Y quát to một tiếng, đá văng binh sĩ vong linh trước mặt, quay người chém một đao, người đánh lén đã né tránh như quỷ mị.

Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là nam tử mặt xanh đã tranh cướp Sát Tâm đao với y lúc trước, tay của hắn còn cầm một mũi dùi.

Mũi dùi không thích hợp để chém nhưng thích hợp để đâm, vết thương do nó gây ra không thể khép lại, máu tươi chảy ra không ngừng.

Xem ra hắn cũng đã nhận được một môn pháp thuật, không ngờ lại có thể ẩn giấu hành tung, lặng lẽ áp sát, đánh lén y.

“Chết tiệt!” Ninh Dạ trừng mắt nhìn gã mặt xanh.

Gã mặt xanh cười âm hiểm: “Đây chính là kết cục cho kẻ cướp cơ duyên của ông đây!”Nói xong đã đâm thẳng mũi dùi về phía Ninh Dạ.

Cùng lúc đó, trên chiến trường cách đó không xa, một binh sĩ vong linh thật cũng chém về phía Ninh Dạ.

Phía trước phía sau đều có người tấn công.

“Chết đi!” Gã mặt xanh gầm lên đắc ý.

Ninh Dạ lại mỉm cười.

Gương mặt xấu xí nở một nụ cười dữ tợn, khiến gã mặt xanh ngơ ngác.

Ninh Dạ nói: “Ngươi vốn không xứng với Sát Tâm đao!”Ánh sáng đỏ máu trên lưỡi đao bùng lên.

Không buồn quan tâm tới nhát chém của binh sĩ vong linh sau lưng, Ninh Dạ đã chém thẳng một đao xuống.

Môt đao rất đơn giản, chất phác không hề hoa mỹ, nhưng gã mặt xanh lại kinh hãi phát hiện, không ngờ mình lại không cách nào trốn thoát, cứ như trên trời dưới đất đều không còn đường né tránh.

“Không!”Hắn gào thét đầy tuyệt vọng.

Xoạt!Một đao chia hai nửa!.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 26: 26: Nhập Môn 1



Khi ánh nắng chiều cuối cùng khuất sau rặng núi nơi chân trời, thế giới đột nhiên bình tĩnh trở lại.Cát vàng ngừng bay, gió thổi ngưng bặt.Tất cả binh sĩ vong linh còn đang tấn công đột nhiên đồng thời dừng lại.Sau đó loạt xoạt vài tiếng, binh sĩ ảo ảnh hóa thành tro bụi tiêu tan, ngay cả những binh sĩ vong linh thật cũng biến thành những bộ xương rải rác trên mặt đất.Sau thời gian ngây dại và yên tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc chiến trường cũng vang lên tiếng hoan hô.“Thành công rồi!”“Chúng ta sống sót rồi!”“Qua cửa rồi!!!”Tiếng hoan hô vang lên liên miên không dứt, phá tan thời khắc yên tĩnh ngắn ngủi đó.Ninh Dạ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.Y dính quá nhiều vết thương, trên mặt bị chém ba đao, ngực, eo, bụng, còn cả cánh tay và chân đều trúng đao.Nhưng nặng nhất lại là vết thương do mũi dùi của gã mặt xanh kia đnahs lén, nó không chỉ tạo thành thương tích bên ngoài mà còn nội thương ở trong, vết thương không liền lại, máu chảy ào ào.Ninh Dạ cảm thấy máu mình đã sắp chảy hết.Rất thê thảm!Chỉ vì liều mạng có một sư phụ, có đáng để đánh đổi nhiều như vậy không?Có đáng không?Đương nhiên không đáng!Cho dù chỉ trở thành đệ tử ngoại môn, chắc chắn Ninh Dạ cũng sẽ từ từ leo lên.Nhưng y không thể làm vậy.Mưu đồ của y quá lớn, lớn tới mức mỗi bước trong kế hoạch đều có thể là lạch trời.Đối mặt với nhiệm vụ gian khổ như vậy, trí tuệ, mưu kế và vũ lực đều không phải thứ quan trọng nhất!Quan trọng nhất là quyết tâm!Chỉ có dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, quyết liệt tới mức bỏ qua mọi gian nguy, vậy mới có hy vọng nhìn thấy một chút khả năng thành công.Vì vậy y sẽ không cho bản thân bất cứ lý do nào để lùi bước.Không có đáng giá hay không, chỉ có làm hay không làm.Tiếng hoan hô vẫn đang tiếp tục, mãi tới khi trên bầu trời xuất hiện một loạt người của Hắc Bạch thần cung, trong đó phần nhỏ là đệ tử, chính giữa có năm mươi tiên sư chân chính.Năm mươi tiên sư này có thực lực cao thấp bất đồng, thấp nhất chỉ mới cảnh giới Hoa Luân, người cao nhất là cảnh giới Vạn Pháp, trong đó có năm người hết sức bắt mắt.Một nam tử mặc áo trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, tay phe phẩy cây quạt giấy, mặt mỉm cười quỷ dị.Đây là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.Một cô gái với y phục rực rỡ, tay cầm lẵng hoa, đứng trên áng mây lành, vẻ mặt lười biếng nhưng mi mắt ẩn chứa phong tình.Quan Thải Nương, vốn là đệ tử của Hải Diêm môn nhưng do tư thông với sư phụ mà giết sư nương, sau lại bị sư phụ răn dạy bèn diệt sạch sư môn rồi bỏ đi.

Lúc ả xuất hiện trở lại đã là một thành viên của Hắc Bạch thần cung.Một lão già với vẻ mặt nhân ái lương thiện.Lão ta tên là Chúc Bạch Thương, người đời đợi lão là Mẫn Thương Lão Nhân.

Mẫn Thương Lão Nhân được tôn là thương xót cho muôn dân trong thiên hạ, không nỡ thấy nỗi khổ của chúng sinh.

Cũng may người chết không cần chịu khổ, cho nên khi hắn thấy ai cực khổ sẽ tặng cái chết cho, giải thoát khỏi nỗi khổ.

Số người mà lão giải trừ thống khổ lên tới hàng vạn.Một vị thượng nhân trọc đầu, gương mặt đại từ đại bi, luôn giữ vẻ hiền lành.Vô Bi Thượng Nhân, câu nói mà hắn thích nhất là: “Lòng ta vốn mang ý thiện.”Vô Bi Thượng Nhân tôn trọng trời cao có đức hiếu sinh, vì vậy hắn chưa từng sát sinh.

Hắn không giết đối thủ của hắn mà chỉ phế bỏ công lực rồi lại cắt chân tay, cắt lưỡi, chọc mù mắt.

Nếu là người tu tiên có thành tựu thì tiện thể hủy luôn nguyên thần, cuối cùng bỏ mặc, thản nhiên bay đi.

Tương lai kẻ đó sống hay hết tự có trời cao phán xét, không liên quan gì tới thượng nhân.Vì vậy Vô Bi Thượng Nhân chưa từng sát sinh, hắn và Mẫn Thương Lão Nhân thích giải thoát con người khỏi nỗi khổ được tôn là “Hai đại thiện nhân của Hắc Bạch thần cung’.Cuối cùng còn có một người, là một nam tử với vẻ ngoài hừng hực như ngọn lửa, có một cặp mắt hổ lấp lánh có thần, đứng ở đó thôi mà khiến người ta có cảm giác như sát khí vô biên vô tận cao tới ngập trời.

Rõ ràng trên người hắn không có binh khí nhưng bản thân lại như một lưỡi đao, toát lên vẻ sắc bén.Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tính cách mạnh mẽ bá đạo, chiến đấu dũng mãnh vô song, tu luyện Thất Sát Diệt Thần đao uy lực vô biên.Năm người này đều có tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, mỗi người đều có thể áp đảo chưởng môn một phái như Tân Nhiễm Tử.

Còn ở Hắc Bạch thần cung có tới ba mươi sáu người như họ, được tôn là Tứ Cửu Nhân Ma, địa vị chỉ dưới Thập Nhị Thiên Cương.Nói cách khác, những người kinh khủng như vậy nhưng tới Hắc Bạch thần cung thậm chí còn chưa phải đỉnh cao.Tổng cộng có năm mươi tiên sư được năm người này dẫn đầu, là những người nhận được tiêu chuẩn lựa chọn đệ tử lần này.Chỉ cần được năm mươi người này cho phép là có thể gia nhập môn phái, đãi ngộ cũng là hạng nhất.Kém hơn, chỉ có nước vào thần cung làm đệ tử ngoại môn.Tệ nữa chỉ có thể ảo não cuốn xéo.Lúc này thấy các tiên sư xuất hiện, mọi người bên dưới dồn dập quỳ khối, chỉ có Ninh Dạ vẫn đứng sừng sững.

Chuyện này khiến y như hạc đứng giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 27: 27: Nhập Môn 2



“To gan, thấy các tiên sư mà dám không quỳ!”Trong số năm mươi người bên dưới có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung lớn tiếng trách mắng Ninh Dạ.“Im miệng!” Một giọng nói đã vang lên: “Người này đã khổ chiến đến sức cùng lực kiệt, chỉ nhờ ý chí chống đỡ.

Nếu hắn lạy, e là từ nay về sau không thể đứng lên nổi!”Người vừa lên tiếng chính là Trương Liệt Cuồng.Sát Tâm đao quyết là do hắn lưu lại, là một trong Thất Sát Thiên Đao của hắn.Ninh Dạ chọn đao này cũng là nhắm vào hắn.Lúc này Thiên Cơ điện nhìn Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Người này căn cốt bình thường, nhưng Thất Sát Thiên Đao không chú trọng căn cốt mà trọng ở tâm chí.

Tâm chí và ngộ tính của người này đều là thượng giai, là lựa chọn tốt nhất để gia nhập môn hạ của ta.”Nói xong hắn cong ngón tay búng một cái, một hạt đan dược đã lọt vào miệng Ninh Dạ.Đan dược này vừa vào miệng, Ninh Dạ lập tức cảm thấy thân thể có dòng nước ấm sinh ra, những chỗ bị trọng thương đã bắt đầu khôi phục.Thế thì...!rốt cuộc mình cũng thành công rồi à?Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng, Ninh Dạ nhắm mắt lại, đã ngất đi.——————————————Khi tỉnh lại, Ninh Dạ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá, bốn phía đều là vách núi, không có trang trí gì, đơn giản tới cực điểm.Vươn mình ngồi dậy, phát hiện tất cả vết thương trên người mình đã khép lại.“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”Một tiếng kêu the thé vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con chim với màu lông rực rỡ dáng vẻ kỳ quái đang kêu lớn, trông khá giống anh vũ, chỉ có cái mỏ không cong.Ninh Dạ biết đây là chim báo hỉ, một loài chim trời sinh biết nói tiếng người, tính cách lắm lời, thường dùng để đưa tin.Quả nhiên ngay sau đó Ninh Dạ nghe thấy một giọng nói: “Tỉnh rồi thì tới đây đi.”Là giọng của Trương Liệt Cuồng.Ninh Dạ đứng dậy đi ra khỏi hang đá, phát hiện hai bên trái phải đều có đường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đường nào.Ninh Dạ suy nghĩ rồi chọn đường bên trái, đi một đoạn đã thấy trước mặt là một khung cảnh khác hẳn vừa rồi.Không ngờ đây lại là một sơn cốc nhỏ, chỉ có điều trong sơn cốc không có thứ gì, chỉ có vô số đá vụn, trên đó phủ kín vết đao chém.Rõ ràng chỉ là sơn cốc trống trải nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, đặt mình trong đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh đao chém về phía mình, nếu tâm chí yếu ớt e là đã quỳ xuống tại chỗ.Trương Liệt Cuồng đang đứng trong cốc, bên cạnh hắn còn có hai người, một người có gương mặt già nua như ông lão, vóc dáng tiều tụy.

Một người lại là nữ tử, chỉ có điều toàn thân quấn đầy băng vải màu xám chỉ để lộ hai mắt, sau lưng đeo một thanh trường đao cán cong, thân đao không vỏ, cũng dùng vải bọc lại.Trương Liệt Cuồng quay lưng về phí Ninh Dạ, nói: “Sao ngươi biết đây là đường đúng?”Ninh Dạ cúi đầu trả lời: “Bên phải khá khô, ít rêu, chắc là đường ra ngoài động.

Ngược lại bên trái khí ẩm nặng hơn, có vẻ xơ xác tiêu điều.

Nếu đã ở trong núi, chắc sư phụ ở trong lòng núi, vì vậy đệ tử đi về bên trái.”Không thấy mặt Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ không biết sắc mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn nói: “Vậy vì sao ngươi lại phân biệt được vong linh thật với vong linh giả?”Ninh Dạ tiếp tục trả lời: “Vong linh giả chỉ là ảo ảnh, giẫm lên cát vàng không tạo thành bụi, nhìn là biết.”Trương Liệt Cuồng cười khẽ.Hắn quay lại nhìn Ninh Dạ, tuy cất tiếng cười nhưng trên gương mặt như đao tước rìu đục kia lại không chút ý cười.Hắn nói: “Ngươi rất thông minh, thường thì ta không thích người thông minh, vì giao tiếp với loại người này quá mệt mỏi.

Quan trọng nhất là người thông minh thường hiểu cách lợi dụng kẻ khác, khi giao chiến dùng cách gian trá để thủ thẳng, không thích chiến đấu chính diện.

Thất Sát Thiên Đao của ta, khai chiến quyết đấu đều chú trọng vào khí thế.

Nếu suy nghĩ quá nhiều thì khí thế sẽ yếu đi, ngược lại thành không tốt.

Vì vậy ta không thích người thông minh.”Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rất đúng.

Nhưng chuyện sư phụ nói là tình huống bình thường, còn trên cõi đời này luôn có vài ngoại lệ.

Nếu có một người biết suy nghĩ nhưng cũng dám liều mạng, tin rằng người đó sẽ khiến sư phụ ưa thích.”Trương Liệt Cuồng ngây ra một chút, đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to: “Không tệ, không tệ! Không cần thể hiện tài trí của ngươi trước mặt ta, người mà ta thích chỉ có dũng sĩ mà thôi.

Ngươi, đã hiểu chưa!”Ninh Dạ quỳ xuống: “Đệ tử đã hiểu.”Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt nói: “Ngươi vẫn chưa phải đệ tử chính thức của ta.

Tất cả các đệ tử nội môn thông qua khảo hạch đều có thời gian khảo sát một năm, vượt qua kỳ hạn khảo sát ngươi mới coi là thật sự nhập môn.”“Sư tôn sẽ không thất vọng đâu!”.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 28: 28: Ninh Khiếu Vạn Cổ Như Trường Dạ



Cửu Đại Tiên Môn thu nhận đệ tử đều có thời gian thử thách, đề phòng gian tế của môn phái khác lẻn vào.

Có rất nhiều nội dung thử thách, có tiến triển về thực lực, cũng có kiểm tra lòng trung thành.Ninh Dạ đã có chuẩn bị về chuyện này.Y đã chuẩn bị sẵn thân phận, chỉ là một con dân của một thôn xóm bình thường, bị hãm hại tới tan cửa nát nhà, bản thân cũng bị lửa thiêu bỏng, may mà không chết.Những chuyện tương tự xảy ra hàng ngày ở Trường Thanh giới, không có gì lạ, vết thương trên người y cũng chẳng thể giấu được, vì vậy lời nói dối này tuy đơn giản nhưng lại rất hữu dụng.

Vì chuyện này Ninh Dạ còn đích thân đi tới một thôn xóm kiểm tra mọi tình hình ở đó rồi mới khởi hành.

Vì vậy cho dù Hắc Bạch thần cung có điều tra cũng không phát hiện Ninh Dạ có bất cứ vấn đề gì.Lúc này hắn nhìn Ninh Dạ, thân thể hùng vĩ như ngọn núi lớn của Trương Liệt Cuồng đột nhiên cúi xuống, ho khan vài tiếng, khí thế như đao suy giảm.Ninh Dạ ngạc nhiên, chỉ thấy ông lão bên cạnh đã đi tới trước vỗ nhẹ lên lưng Trương Liệt Cuồng.Vỗ mấy lần, Trương Liệt Cuồng phun ra một ngụm đờm.

Ngụm đờm kia phốc một tiếng ghim thẳng vào vách núi, tạo thành một cái lỗ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng có lỗ như vậy.“Ài!” Trương Liệt Cuồng thở dài một tiếng, trong ánh mắt cao thâm khó lường kia toát lên vẻ bất đắc dĩ.Cô gái băng vải bên cạnh đã giải thích với Ninh Dạ: “Hồi nhỏ sư phụ luyện đao quá mạnh, làm thương tới phổi.”Ninh Dạ ngạc nhiên: “Với tu vi của sư tôn mà không tự lành được à?”Trương Liệt Cuồng lắc đầu: “Nếu là thương thế bình thường thì đã khỏi từ lâu.

Như ta là đao ý Thất Sát công tâm, chỉ cần còn luyện đao thì không thể khỏi được.

Đừng để ý, đã nhiều năm như vậy, cũng quen rồi.

Sau này các ngươi cũng phải chú ý, đao phong của Thất Sát thiên đao quá mạnh, sát ý tung hoành, tuy là đao pháp sát lục cao cấp nhất thiên hạ nhưng nhọn thì dễ gãy, làm tổn hại đến bản thân.

Vì vậy không thể luyện đao quá mạnh.”Ông lão và cô gái quấn băng vải cùng đáp: “Đệ tử hiểu.”Trương Liệt Cuồng cong ngón tay búng một cái, hai điểm sáng vàng đã rơi vào thức hải của Ninh Dạ: “Một cái là công pháp tu hành cơ sở của cbtc chúng ta, tổng cộng có chín tầng, luyện thành tầng thứ nhất là có thể chính thức nhập môn, luyện thành chín tầng là Tàng Tượng đỉnh phong.

Đây là đạo về tu hành, tuy không phải chiến pháp nhưng lại là tu vi cơ bản, cần chú tâm tu luyện.

Một cái khác là Sát Ý tâm kinh của ta, là tổng cương tu luyện Thất Sát đao.

ngươi đã nhận được Sát Tâm đao quyết, Sát Tâm đao quyết là đệ nhất sát trong Thất Sát, sát nhân tru tâm, cho Thất Sát đao bắt đầu từ Sát Tâm.

Nhưng nếu không có Sát Ý tâm kinh hỗ trợ, sử dụng quá độ chỉ có thể tự làm mình bị thương, vì vậy cũng nên tu luyện chăm chỉ.

Nói chung đầu tiên phải bắt đầu từ cơ bản, sau này mỗi tháng tới nhận linh thạch và đan được là được.

Có chuyện gì thì tìm THần Quang.”Ông lão tên Úc Thần quang, là đại đệ tử của Trương Liệt Cuồng.“À đúng rồi, ở đây còn một túi linh thạch, là phần thưởng hạng nhất trong lần thi đấu sát hạch này của ngươi.” Trương Liệt Cuồng giơ tay lên, một túi linh thạch đã bay tới tay Ninh Dạ.Quả nhiên ta là hạng nhất à?Ninh Dạ không ngạc nhiên trước đáp án này.Có ba năm tu tiên làm cơ sở, lại có tin tức bói toán từ trước, có được hạng nhất cũng không lạ, không được hạng nhất mới là lạ.Ngược lại, tin tốt là túi linh thạch kia.Có đồ do Tân Nhiễm Tử để lại cho mình, Ninh Dạ không thiếu linh thạch pháp bảo, tuy vì đại kế nên hắn giấu phần lớn đồ vật ở một nơi bí ẩn, nhưng vẫn để lại đủ linh thạch cho ba sư huynh muội bọn họ.

Chỉ có điều những thứ này có lai lịch bất minh, không thể tùy tiện lấy ra sử dụng.Ngược lại túi linh thạch của Trương Liệt Cuồng lại khác, có thể sử dụng công khai.Sau khi nói xong Trương Liệt Cuồng để Ninh Dạ tự đi khỏi.Úc Thần quang đã bố trí chỗ ở cho Ninh Dạ, nhưng không phải trong hang đã lúc trước mà ở một căn nhà nhỏ cách nơi đây khá xa.Ninh Dạ biết ông ta cố ý làm vậy...!Nếu y là gián điệp của môn phái khác đương nhiên sẽ thích hoàn cảnh này, càng tiện làm một số chuyện mờ ám.Đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ ngươi không làm, chỉ sợ ngươi làm quá muộn.

Dù sao thực lực của gián điệp càng mạnh, nguy hại gây ra cũng càng lớn.Sau khi vào nơi ở, đầu tiên Ninh Dạ cho tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra xung quanh có gì giám sát không.

Y nhanh chóng phát hiện vài nơi giám sát bí mật xung quanh, nhưng đa số đều rất bình thường.Lý do là vì bây giờ không có tu vi, chỉ dùng Côn Lôn kính khó lòng tìm thấy thủ đoạn giám sát cao cấp hơn.

Nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng chỉ là đệ tử bình thường, không đến mức điều động đại nhân vật đích thân ra tay..
 
Thiên Cơ Điện
Chương 29: 29: Ngưng Khí Như Dịch 1



Sau khi biết những điểm giám sát đó, Ninh Dạ hoàn toàn yên tâm, bèn bắt đầu tu luyện.

Do từng có kinh nghiệm tu luyện nên việc trùng tu của Ninh Dạ tiến thành rất thuận lợi.Chỉ mất khoảng bốn mươi ngày, Ninh Dạ đã luyện xong tâm pháp tầng thứ nhất, lại nhập môn tu tiên lần nữa.Nhớ lại năm xưa lần đầu nhập cảnh, Ninh Dạ nhảy nhót tưng bừng, nhưng bây giờ tâm cảnh đã phai nhạt đi nhiều.Đến giờ Ninh Dạ vẫn nhớ, do bản thân vô tri nên khi phá cảnh thậm chí còn lao vào trong phòng Tân Nhiễm Tử hô to gọi nhỏ, kết quả làm cho lò đan dược mà Tân Nhiễm Tử đang luyện bị hỏng.Thế nhưng Tân Nhiễm Tử chẳng những không trách mắng y mà còn lên tiếng khích lệ.MÃi tới tận bây giờ Ninh Dạ vẫn nhớ Tân Nhiễm Tử xoa đầu mình, vẻ mặt khen ngợi.Đáng tiếc, người đối tốt với mình đã không còn, bây giờ đưa mắt nhìn quanh, chỉ có kẻ thù.Như vậy Trương Liệt Cuồng có tính là kẻ thù không đây?Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ninh Dạ không khỏi giật mình.Quả nhiên thời gian trôi qua cũng khiến mọi chuyện thay đổi, mới gặp Trương Liệt Cuồng được mấy lần đã có suy nghĩ như vậy ư?Không được, kẻ thù chính là kẻ thù, tuyệt đối không thể mềm lòng.Vốn dĩ Trương Liệt Cuồng còn định tiếp cận Trương Liệt Cuồng, khiến hắn coi trọng bản thân, làm cho dựa cho y.Nhưng thời khắc này y lại đột nhiên nhận ra, có lẽ bản thân cần hạn chế tiếp xúc với Trương Liệt Cuồng, không thể quá thân cận.Có lẽ chuyện này bất lợi cho việc tu luyện của y trong tương lai nhưng lại có lợi với tâm tính của y.Ta là Ninh Dạ!Ninh khiếu vạn cổ như trường dạ, bất sử địch hồn thiểu nhất nhân!————————————————Thái Âm môn.Tân Tiểu Diệp ngồi bên một hồ nước nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.Hình ảnh hiện lên là một gương mặt dữ tợn kinh khủng, một vết đao kéo dài từ giữa trán rạch xuyên qua gương mặt kéo dài đến cằm.

Đây không phải vết bỏng của cô mà trong bài khảo sát nhập môn khổ chiến tới cạn kiệt sức lực, bị đối thủ chém một đao.Cũng may vốn đã bị hủy dung nên không cần chú ý tới đao này.“Sư muội, sao lại ngồi ngây ra ở đây.

Đã nói rồi, không việc gì thì đừng ngồi tự nhìn mình như vậy.” Sau lưng Tân Tiểu Diệp, một cô gái mặt vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Cô thì thầm: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, cứ sa mãi vào quá khứ thì làm sao đưa mắt nhìn tương lai.”Gương mặt Tân Tiểu Diệp cố nở nụ cười khó coi: “Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.”Môn hạ của Thái Âm môn có mấy ai đối xử tốt với cô, vị sư tỷ trước mắt là một, sư phụ cũng có thể coi là một.Thế nhưng khác với khoảnh khắc do dự bàng hoàng của Ninh Dạ, quyết tâm báo thù của Tân Tiểu Diệp vô cùng kiên định.Quên đi quá khứ?Nếu thật sự quên đi quá khứ, làm sao báo được mối thù cha?Thái Âm môn, toàn bộ các người, từ trên xuống dưới, đều phải chết!Không diệt môn các người, thề không làm người!Tân Tiểu Diệp thầm nhủ.——————————————————Vô Thiên phong.Hàng loạt người quần áo lam lũ đang ra sức vận chuyển khoáng thạch dưới sự giám sát của một đám tu sĩ.Tiếng roi da vun vút vang lên, đánh lên người đám cũng lợi ích.“Nhanh lên, con mẹ nó đừng có lười biếng!” Một tu sĩ tức giận gầm lên.Bốp!Trên lưng Thanh Lâm đã trúng một roi.Hắn cắn răng không nói gì, chỉ tiếp tục ngoan cường đi tiếp.Khảo sát của Hạo Thiên môn, hắn thất bại!Không phải bại vì mình không cố gắng mà bại vì vài kẻ có quan hệ, có chân trong chen mất chỗ của hắn.Chuyện này khiến Thanh Lâm hết sức tức giận.Nhưng Thanh Lâm không hề từ bỏ.Cho dù bản mình làm nô lệ hắn cũng phải gia nhập Hạo Thiên môn, lại một lần nữa quật khởi trong môn phái này!Sư đệ, sư muội, chờ sư huynh.

Sư huynh sẽ không khiến hai người thất vọng! Thanh Lâm gầm thét trong lòng.Hôm nay là ngày mưa.Bầu trời đổ mưa tí tách.Thân là tiên nhân đã có thể khống chế thời tiết, tuy có thể khiến cho vùng đất vạn dặm không có mây nhưng thường không làm vậy.

Không chỉ vì mưa là do trời cao ban cho tẩm bổ mặt đất mà còn vì trên cao còn có ý trời, đâu thể dễ dàng đi ngược thiên ý.Ninh Dạ thích mưa.Không chỉ vì luyện đao trong mưa vừa bi thương vừa hiu quạnh có thể gợi dậy sát tâm mà vì nó có thể dê đi nước mắt, có thể thoải mái mái phát tiết nỗi nhớ nhung.Vì vậy mỗi khi trời mưa, đao của Ninh Dạ cực kỳ ác liệt, mỗi hạt mưa hạ xuống đều như kẻ thù của y, lặng lẽ tan vỡ tiêu biến dưới ánh đao lạnh lẽo.Ánh sáng đỏ máu lấp loáng, lưỡi đao sắc bén vung lên, nơi đó đu qua kèm theo ý thu nồng đậm.Sau khi luyện đao quyết xong, thu đao, ngoài phòng vang lên tiếng vỗ tay.“Không tệ, không tệ, chỉ có ba tháng đã luyện Sát Tâm đao của sư phụ tới tiểu thành, sư đệ đúng là thiên tư hơn người, pháp nhãn của sư tôn chẳng sai.”Người vừa lên tiếng là Úc Thần quang.Miệng thì nói những lời khen ngợi nhưng gương mặt tiều tụy cứng nhắc không chút ý cười.Tiếp xúc nhiều rồi, Ninh Dạ cũng dần dần hiểu được sư huynh sư tỷ của mình.Úc Thần Quang không tu luyện Thất Sát Thiên Đao của Trương Liệt Cuồng mà là Khô Mộc công, vì ậy gương mặt hầu như không có biểu cảm.

Ngươi vĩnh viễn không thể biết được hắn cười trông thế nào, tương tự cũng không thấy hắn sợ hãi, vì vậy không biết suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Chỉ có điều không biết vì sao Trương Liệt Cuồng lại nhận một đệ tử không tu luyện tiên pháp của mình..
 
Back
Top Bottom