Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 170: Trong Lao phủ có ma tộc!



Theo kế hoạch của Ninh Dạ, đầu tiên phải nghĩ cách kéo gần quan hệ với Lao Hải Điền, sau đó đi vào Lao phủ, lại nhờ Thiên Cơ gây chuyện, chuyển mũi giáo sang phía thư yêu, cuối cùng bắt được kẻ bị thư yêu vặn vẹo tâm trí, giải cứu, cuối cùng lại giá họa chuyện ở Lao phủ cho kẻ khác, tốt nhất là Giám Sát đường.. Có vậy mới nhận được hảo cảm của Lao Huyền Minh, còn có thể gây xích mích giữa hai điện Hắc Bạch.

Đây mới là cách thức hành động bình thường của một người báo thù.

Toàn bộ kế hoạch vô cùng đơn giản - xưa nay không phải kế hoạch càng phức tạp càng tốt, một kế hoạch hiệu quả là có thể thực hiện theo cách đơn giản.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này lại khiến Ninh Dạ ngạc nhiên - chuyện này không phải do Thiên Cơ gây ra, vì giờ Thiên Cơ vẫn còn đang trên người y, chưa lên đường.

Chẳng lẽ lại có chuyện bất ngờ gì xảy ra?

Ninh Dạ nghĩ.

Nghe tiếng kêu thảm này, tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.

Lao Huyền Minh đã đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chỉ thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới: “Lão gia, không tốt rồi, ngũ tiểu thư...”

“Con bé làm sao?” Lao Huyền Minh vội hỏi.

“Ngũ tiểu thư chết rồi.” Nha hoàn cuống tới muốn khóc.

Cái gì?Lao Huyền Minh quan sát Ninh Dạ một lúc, rốt cuộc cũng để ý tới y, hỏi: “Ngươi là ai?”

Lúc trước hắn chỉ chú ý tới đám người Trì Vãn Ngưng, Chung Nhật Hàn, không mấy để tâm tới Ninh Dạ.

Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Đệ tử Thất Sát Thiên Đao, Ninh Dạ.”

Nghe cô nói y là đệ tử của Thất Sát Thiên Đao, rốt cuộc Lao Huyền Minh cũng khách khí hơn: “Kính xin Ninh công tử chỉ giáo.”

“Ta muốn kiểm tra thi thể.” Ninh Dạ trực tiếp nói.

“Được!” Lao Huyền Minh cũng rất quyết đoán.

Ninh Dạ đã đi tới, kiểm tra cẩn thận.

Hứa Ngạn Văn hơi căng thẳng: “Này, ngươi có làm được không? Đừng làm trò cười.”

Ninh Dạ không buồn quay đầu lại: “Ngươi có nghe tới vụ án Cố phủ không?”

Hứa Ngạn Văn ngạc nhiên: “Có chứ.”

“Ta phá.”

Hứa Ngạn Văn khinh thường: “Thế có tính là gì.”

Ninh Dạ dùng ngón tay chỉ Khổng Triêu Thăng đằng sau: “Ngươi đi mà nói câu này với hắn.”

Khổng Triêu Thăng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Trong khi đang nói, Ninh Dạ đã kiểm tra qua thi thể Lao Ngân Yến, nói: “Trong móng tay cô ấy có thịt nát, chứng tỏ đã làm đối phương bị thương.”

Nghe y nói vậy mọi người cùng nhìn sang đám hạ nhân, đột nhiên Lao Huyền Minh tóm lấy một người trong đó: “Trên người ngươi có vết thương.”

Hóa ra trên mặt người kia có vài vết thương.

Hạ nhân kia kinh hãi: “Lão gia, vết thương trên mặt tôi là từ ba ngày trước rồi, tôi và vợ tôi cãi nhau, bị cào, là vết thương cũ. Đại phu nhân cũng biết.”

Đại phu nhân ở bên cạnh đã gật đầu liên tục, đúng là như vậy.

Ninh Dạ nói: “Không phải cào bị thương mà là đâm bị thương.”

Cái gì?

Mọi người lại nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ khua tay một chút: “Trước khi cô ấy chết móng tay đã b*n r*, sắc bén như đao, đâm vào cơ thể một người nào đó, lúc bay về mang theo chút thịt nát.”

“Không thể nào!” Lao Huyền Minh đã kêu lên.

Muốn làm được chuyện này ít nhất phải nhập môn tu tiên, mà Lao Ngân Yến vốn không phải tu sĩ.

Nhưng Ninh Dạ lại biết có thể.

Lao Ngân Yến bị thư yêu xâm hạ vặn vẹo thần trí, bản thân cũng nhận được một chút yêu lực, có thể thi triển một số thủ đoạn của tu sĩ, chính vì vậy khi cô chết hai mắt mới đỏ sẫm như máu.

Vì vậy Ninh Dạ nói thẳng: “Nếu bị khống chế thì có thể.”

Nghe y nói vậy Chung Nhật Hàn đã xông tới nắm lấy cổ tay Lao Ngân Yến thử kiểm tra một chút: “Ninh Dạ nói không sai, trong cơ thể ngũ tiểu thư còn sót lại yêu lực, xem ra bị yêu vật nào đó ảnh hưởng.”

Lao phủ có yêu?

Mọi người đều ngơ ngác.

Ninh Dạ lại vân vê chỗ thịt vụn trong tay Lao Ngân Yến, bề ngoài là quan sát tỉ mỉ, thực chất là vận dụng Vấn Thiên thuật suy đoán lai lịch của chỗ thịt này.

Do tu vi của Ninh Dạ đã lên tới tầng sáu, cho dù không có Côn Lôn kính, Ninh Dạ cũng có thể tra xét.

Nhưng kết quả tra xét lại khiến Ninh Dạ cả kinh.

Cái gì?

Dây là máu thịt đã ma hóa!

Trong Lao phủ có ma tộc!

Lần trước tới Cố phủ không gặp được ma tộc, không ngờ lại gặp được ở đây.

Nhưng nếu là ma tộc thì không phải phàm nhân, vì sao thủ đoạn g**t ch*t Lao Ngân Yến lại vụng về như vậy?

Suy nghĩ của Ninh Dạ xoay chuyển, đã nghĩ đến vô số khả năng.

Đột nhiên y xông tới, lao thẳng vào thư phòng.

Trần giọng nói: “Có phải trước khi chuyện nảy xảy ra, ngũ tiểu thư đang đọc sách ở đây không?”

Vài thị nữ phụng dưỡng Lao Ngân Yến đồng thời gật đầu: “Đúng vậy!”

Lao Huyền Minh đã xông tới như làn gió: “Ngươi phát hiện ra điều gì à?”

Ninh Dạ đang định trả lời, đột nhiên y biến sắc, ôm lấy Lao Huyền Minh lao ra: “Lùi lại!”

Ngay lúc hai người xông ra khỏi thư phòng, chỉ thấy ‘xoạt’ một tiếng, trong thư phòng có đại lượng khói đen bốc lên, làn khói còn ngưng tụ thành một móng vuốt màu đen sắc hén hung ác ập tới. Sau lưng Ninh Dạ lóe lên ánh kim, phát động Kim Giáp phù, móng vuốt xé tan phòng ngự của Kim Giáp phù, đánh lên lưng Ninh Dạ. Ninh Dạ hự một tiếng, đã bị thương.

Cuối cùng cũng may đám người Chung Nhật Hàn đã cùng động thủ, trong khu sau của Lao phủ lập tức tràn ngập chấn động pháp thuật, đồng thời đánh về móng vuốt màu đen kia.

Trong làn khói dày đặc, một giọng nói lạnh lùng khốc liệt mỉm cười kỳ quái nói: “Lại bị một tên tiểu tử xấu xí nhận ra hành tung, đúng là quá mất mặt.”

Sau lời nói này chỉ thấy khí đen vô biên cuộn tròn, bao trùm toàn bộ Lao phủ vào trong
 
Thiên Cơ Điện
Chương 171: Dẫu là con cái cũng không được vào.



Cùng lúc đó, đám hạ nhân kia kêu gào thảm thiết, ai nấy cơ bắp cuồn cuộn, xương cốt đâm ra ngoài cơ thể, hóa thành từng lưỡi cốt đao sắc bén, không ngờ tất cả đều hóa thành Nhận Cốt ma.

“Chủng Ma đại pháp? Là người trong ma môn!” Có người đã cao giọng quát.

Đám hạ nhân hóa thành Nhận Cốt ma đã gầm thét điên cuồng lao thẳng về phía đám người, tuy bọn họ vốn là phàm nhân nhưng lúc này đột nhiên ma hóa, chiến lực tăng mạnh.

Chứng kiến tình huống như vậy, lẽ nào Ninh Dạ còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng là Lao Ngân Yến bị một hạ nhân ma hóa nào đó g**t ch*t, tuy hạ nhân kia đã ma hóa nhưng thủ đoạn vẫn rất thô kệch, lúc giết người không có chút kỹ xảo nào, chỉ có điều lực lượng rất mạnh, chẳng trách phải đâm nhiều nhát như vậy. Lúc đầu Ninh Dạ không biết còn tưởng ai có thù hận với Lao Ngân Yến, giờ xem ra không phải như vậy.

Chỉ có điều không biết vì sao Lao Ngân Yến bị thư yêu vặn vẹo tâm trí lại đánh với người bị ma hóa?

Chẳng lẽ người trong ma môn kia nhắm vào thư yêu?

Không đúng, nếu thế người trong ma môn cứ lặng lẽ đối phó với thư yêu là được, cần gì phải ma hóa toàn bộ hạ nhân trong Lao phủ. Chủng Ma đại pháp không thể sử dụng tùy tiện, phải hạ thuốc đặc biệt trong đồ ăn thức uống mới có thể phát động được.

Vậy tức là đối phương đã có âm mưu từ trước.

Chẳng lẽ trong Lao phủ còn bí mật gì?

Dẫu sao Ninh Dạ cũng mới giám sát Lao phủ chưa lâu, có cơ mật gì thì y cũng không thể phát hiện ra ngay được, lúc này y nhanh chóng suy nghĩ, lập tức ý thức được sự xuất hiện của ma môn không phải ngẫu nhiên, mình lại vô tình bị cuốn vào một âm mưu nào đó.

Sau khi ý thức được điều này, y không định chiến đấu nữa, sau khi cứu Lao Huyền Minh là nhanh chóng lui lại phía sau, để mặc những người khác chiến đấu với ma môn, chỉ chú ý quan sát xung quanh.

Vấn Thiên thuật và Khi Thiên thuật cùng phát động, che giấu bản thân, suy tính đối thủ.

Chỉ có điều rõ ràng người trong ma môn kia có bí pháp nào đó che giấu tung tích, chân thân không xuất hiện, Ninh Dạ không tính được vị trí của hắn.

Không được, không thể ỷ vào pháp thuật được.

Ninh Dạ vứt bỏ suy nghĩ bằng pháp thuật, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề -- Đúng là người bị ma hóa không có thời gian rời khỏi nhưng kẻ sử dụng Chủng Ma đại pháp lại có thừa thời gian trốn thoát. Nếu thế, sao hắn lại không trốn?

Vốn dĩ Ninh Dạ tưởng Lao Ngân Yến chết trong tay người bị ma hóa chỉ là một bất ngờ, nhưng bây giờ y đột nhiên có ý nghĩ khác.

Nếu đây không phải bất ngờ thì sao?

Nếu đây không phải bất ngờ, vậy vì sao đối phương lại chọn thời điểm ra tay có nhiều khách khứa như vậy?

Trong đầu Ninh Dạ xuất hiện hành động của bản thân lúc ở Thanh Mộc điện.

Mẹ nó!

Y lập tức hiểu ra.

Chiến sự vừa nổ ra, Lao Hải Điền lập tức đi ra phía ngoài.

Làn khói đen che đậy, sương mù cuồn cuộn, lại thêm trận chiến kịch liệt nên không ai chú ý tới hành tung của hắn.

Hắn vừa đi vừa tháo mái tóc, khiến tóc dài chạm vai, đồng thời cởi chiếc áo dài trên người, để lộ một tấm áo bó sát của nữ tử, đồng thời gương mặt biến hóa, không còn là dung mạo Lao Hải Điền nữa mà xuất hiện một dung nhan yêu kiều, quyến rũ động lòng người. Cứ thế, từ một nam tử đã biến thành một cô gái.

Thân hình đong đưa, cô đi thẳng vào trong gian nhà, cho tới khi đến trước một thư phòng.

Đây là thư phòng riêng của Lao Huyền Minh, cũng là địa điểm quan trọng của hắn, còn được bố trí cấp chế mạnh mẽ, dẫu là con cái cũng không được vào.

Thế nhưng một khi trận pháp của Lao phủ khởi động, cấm chế ở thư phòng cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này cô gái kia giơ tay ấn vào cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng lấp lóe từng luồng sáng huyền bí, tiếng cảnh báo vang lên, nhưng bây giờ toàn bộ Lao phủ đều đang hỗn loạn, đâu đâu cũng là tiếng cảnh báo, chút động tĩnh này không được ai để ý đến.

Cô gái lập tức đánh ra vô số chưởng, mỗi chưởng đều rơi vào nơi mấu chốt, chỉ chốc lát sau đã nghe ‘keng’ một tiếng, cửa phòng mở ra.

Cô gái bước vào trong phòng.

Trong thư phòng của Lao Huyền Minh có rất nhiều tài liệu quan trọng nhưng cô gái đều không quan tâm, chỉ cầm một quyển sách cổ có viết ba chữ [Nam Minh Tập].

Lúc này vừa cầm lấy Nam Minh Tập đã thấy một làn khói trắng bốc lên từ trong sách, tạo thành một gương mặt mông lung, nhìn cô gái kia, đột nhiên cả kinh: “Ngươi tìm ra ta? Ta liều mạng với ngươi!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 172: Đáng kiếp, ngươi cũng gặp quả báo rồi!



Nói đoạn nó mở to miệng, trong miệng lóe lên từng văn tự màu vàng kim, rơi xuống người cô gái.

Cô gái kia cười nói: “Việc gì ngươi phải làm chuyện vô dụng này.”

Nói xong giơ ngón tay ấn tới, chạm vào quyển cổ thư kia, chỉ nghe con thư yêu hét ‘a’ một tiếng, tất cả những văn tự vàng kim đồng thời tiêu tan, hóa thành điểm sáng rơi xuống trong sách.

“Thế mới đúng chứ.” Cô gái cười lớn, cất Nam Minh Tập vào trong lòng, tiện tay lấy một con dấu rồi mới duyên dáng bước ra ngoài.

Vừa đi cô còn búng tay tách một cái.

Tiếng búng tay này vang lên, chỉ thấy Lao phủ đã nổ ầm ầm, bụi đất đầy trời.

Toàn bộ đại trận phong tỏa đã tan vỡ trong tiếng nổ này.

Cùng lúc, vô số tu sĩ bay tới, từng luồng kiếm quang sắc bén đâm vào trong làn khói đen, g**t ch*t người bị ma hóa.

Cô gái cúi đầu xông ra khỏi Lao phủ, gặp ngay hai tu sĩ. Cô gái ôm ngực hô: “Thương tiên mau cứu ta, có ma môn tập kích.”

Hai tu sĩ kia không buồn để ý tới cô gái, lao thẳng qua bên cạnh cô, xông vào trong phủ.

Cô gái cười lạnh nhìn theo bóng lưng họ, trực tiếp đi về phía cửa hàng đối diện. Còn chưa bước vào đã có một tu sĩ mặc pháp bào Hắc Bạch thần cung xông tới hét lớn với cô gái: “Nơi này rất nguy hiểm, còn không mau tránh đi chỗ khác!”

Cô gái ôm ngực nói: “Người ta không đi nổi nữa.”

Vốn còn tưởng tu sĩ kia sẽ không để ý tới cô trực tiếp đi vào trong phủ, nào ngờ tu sĩ lại đi tới, đỡ cô lên nói: “Mau lên, ta dẫn ngươi đi.”

Ơ? Thế mà lại gặp người tốt à?

Cô gái thầm vui mừng, không từ chối, chỉ thấy tu sĩ đã đỡ cô dậy, vừa hay có một chiếc xe đi qua bên cạnh, tu sĩ kia dừng xe lại, đưa cô gái lên xe rồi nói: “Được rồi, ngồi xe đi đi, đừng dừng lại.”

Nói xong đã lại đi vào Lao phủ.

“Đa tạ thượng tiên.” Cô gái vẫy tay với tu sĩ, xe ngựa chạy lộc cộc, đã tiếp tục lên đường.

Thấy càng lúc càng cách nơi xảy ra chuyện, cô gái mỉm cười nói với phu xe: “Được rồi, đến đây thôi. Cám ơn đã đưa tiễn!”

Nói xong đã nhảy xuống xe đi ra ngoài.

Ra khỏi Chấp Tử thành, cô quay đầu nhìn trong thành vẫn tràn ngập khói đen, đám tu sĩ luống cuống chân tay, cô gái cười ha hả: “Thành công rồi!”

Nói xong thò tay vào lòng, nhưng đột nhiên ngây ra như phỗng.

Cô lần mò khắp người nhưng không thấy bản Nam Minh Tập với con dấu đâu.

Chẳng lẽ mất rồi?

Sao lại như vậy?

Trong lòng cô gái lạnh buốt, đột nhiên hiểu ra.

Là tu sĩ kia!

Chết tiệt, hắn dám trộm đồ của mình.

Cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, thứ này cực kỳ quan trọng, dù thế nào cũng không thể sai sót. Cơn thịnh nộ nổi lên, cô không e ngại gì chạy thẳng về phía tu sĩ lúc trước chạy vào Lao phủ, chắc bây giờ vẫn còn ở đó.

Một nguyên nhân rất quan trọng khiến cô dám về Lao phủ là... đối phương chỉ lấy đồ của cô chứ không tấn công cô, chứng tỏ đối phương chỉ đơn giản muốn trộm cái gì đó chứ chưa chắc đã phát hiện ra bí mật của cô.

Nói cách nào, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.

Ôm ý nghĩ này nên cô chọn cách mạo hiểm trở lại tìm tu sĩ kia, đồng thời thân hình cô đã biến thành hình dạng Lao Hải Điền, lại tiện tay vớ lấy một bộ quần áo mặc vào, vừa vào Lao phủ đã thấy tình thế ở đây ổn định lại.

Khói ma đã tan, những người ma hóa cũng bị g**t ch*t, chỉ có điều Lao phủ cũng bị hủy diệt, cảnh tượng hoang tàn.

Lao Huyền Minh đang ôm vợ con khóc rống lên - người thân của hắn đã chết hết.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng cô gái thầm sung sướng.

Đáng kiếp, ngươi cũng gặp quả báo rồi!

Thấy ‘Lao Hải Điền’ đi tới, Lao Huyền Minh kinh ngạc rồi lập tức vui mừng: “Con trai, con không sao chứ?”

Thân là người duy nhất có tư chất tu tiên của Lao gia, chuyện sống chết của Lao Hải Điền còn quan trọng hơn tất cả con cái khác cộng lại.

‘Lao Hải Điền’ xấu hổ nói: “Cha, do con trai vô dụng, vừa rồi thấy có một bóng đen nên đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.”

“Con không sao là tốt rồi, chỗ này có rất nhiều tu sĩ cường đại, con đừng mạo hiểm, nếu con gặp bất trắc, Lao gia ta sẽ tuyệt hậu.” Lao Huyền Minh khóc rống lên nói.

Lúc này khắp nơi trong Lao phủ đều có tu sĩ, ngoại trừ những người tới tham gia tiệc lúc trước còn có tu sĩ bảo vệ của Chấp Tử thành, người cầm đầu tên là Tôn Nguyên Thần, chính là nhị đệ tử của Nhạc Tâm Thiện.

Lúc này hắn đang nói với Trì Vãn Ngưng: “Sư muội, muội tự mình trải qua chuyện vừa rồi, kể lại cho ta xem có phát hiện gì không?”

Trì Vãn Ngưng khẽ lắc đầu, thuật lại mọi chuyện vừa diễn ra.

Sau khi nghe xong, Tôn Nguyên Thần cũng nhíu mày.

Chuyện dính dáng tới ma môn thì phức tạp hơn nhiều.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 173: Kết quả nhanh chóng xuất hiện.



Bây giờ đại trận bị phá, chắc người trong ma môn đã chạy thoát, càng khó mà bắt được. Phải biết lũ ma môn này cái khác thì không giỏi, nhưng thủ đoạn ẩn giấu tung tích huyễn hóa thanh hình lại cực mạnh, ngay cả Hắc Bạch thần cung cũng khó lòng truy tìm.

Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ta đã phái người của Thần Cơ đường, Truy Phong đường, Giám Sát đường tới, phong tỏa toàn diện Chấp Tử thành, chắc chắn không để kẻ này chạy thoát.”

Sau khi hắn lên tiếng chỉ thấy phía xa còn có tu sĩ không ngừng chạy tới, không ngờ có cả Lạc Cầu Chân trong hàng ngũ đó.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, rõ ràng Lạc Cầu Chân cũng ngây ra một chút, lập tức đưa mắt nhìn sang người Ninh Dạ, ánh mắt như đang nói: Quả nhiên chỗ nào có chuyện là chỗ đó có ngươi.

Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn, Chung Nhật Hàn ở bên này lại hừ lạnh nói: “Đã muộn rồi, qua bao lâu như vậy chắc kẻ trong bóng tối đã bỏ chạy không còn tung tích, giờ thì khó mà bắt được.”

Tôn Nguyên Thần bị hắn phản bác như vậy thầm tức giận nhưng địa vị của Chung Nhật Hàn không thấp hơn hắn, đành cố nhẫn nhịn đáp lời: “Dù sao cũng phải thử một phen.”

Nói xong hắn nhìn sang phía Lạc Cầu Chân: “Lạc chấp sự, trong Giám Sát đường ngươi luôn nổi tiếng là người tinh tường được việc, e là vụ án lần này lại cần ngươi phát huy tác dụng rồi.”

Lạc Cầu Chân chắp tay: “Cầu Chân sẽ cố gắng hết sức, mong sẽ tìm ra hung thủ.”

Nói xong hắn bá đạo khám nghiệm hiện trường, đồng thời yêu cầu tất cả mọi người ở đây không được rời khỏi.

Lao Hải Điển giả kia tự thấy năng lực ngụy trang của mình cao minh, ngay cả ma công cũng bị thuật ngụy trang che giấu, chắc chắn không bị phát hiện, cho nên cô nàng cũng chẳng gấp, chỉ có đôi mắt không ngừng quan sát tìm kiếm tu sĩ đã trộm đồ của mình. Nhưng cô nàng tìm khắp nơi vẫn không thấy, trong lòng vừa tức giận vừa oán hận.

Trong lúc sốt ruột, Lạc Cầu Chân đã nói: “Kỳ lạ...”

Nghe giọng điệu này, rõ ràng đã có phát hiện.

Sau khi Lạc Cầu Chân nói hai chữ ‘kỳ lạ’, tất cả mọi người cùng nhìn sang phía hắn.

Tôn Nguyên Thần đã nói: “Có phải phát hiện ra thứ gì rồi không?”

Lạc Cầu Chân gật đầu: “Rõ ràng trong thư phòng này có dấu vết cơ quan, thật ra người trong ma môn mà các vị gặp phải lúc trước không phải ma môn chân chính mà là cơ quan phát động ảo ảnh tạo thành.”

Sắc mặt Chung Nhật Hàn trầm xuống: “Vậy tức là thực tế chúng ta chưa từng giao thủ với tên ma môn thật sự?”

“Đúng.” Lạc Cầu Chân lấy một mảnh gương vỡ dưới đất lên: “Ma Ảnh kính, có thể gửi phân hồn, tạm thời thi triển thủ đoạn ma môn.”

Nghe tới tên Ma Ảnh kính, đám người cùng biến sắc.

Trì Vãn Ngưng nói: “Ma Ảnh kính không phải pháp bảo phổ thông gì nhưng kẻ này lại để nó ở đây làm cơ quan, sử dụng có một lần, tên ma môn này đúng là bạo tay.”

Lạc Cầu Chân gật đầu: “Đây chính là điểm kỳ lạ mà ta nói. Trả giá nhiều như vậy nhưng chỉ là một đợt tập kích đơn giản, nếu chỉ để giết vài phàm nhân thì đúng là không còn gì để nói.”

Hứa Ngạn Văn cũng gật đầu: “Huống hồ bọn họ đã bị thi triển Chủng Ma đại pháp từ lâu, nếu muốn giết người thì cứ trực tiếp g**t ch*t, cần gì bố trí nhiều như vậy.”

Lạc Cầu Chân đã nói: “Đúng vậy, ta nghi ngờ kẻ trong ma môn này có mục đích khác. Lao sứ, dám hỏi một câu, liệu trong phủ có bảo vật gì bị mất không?”

Lao Huyền Minh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Ta đi kiểm tra.”

Ninh Dạ bồi thêm một câu: “Nếu là giương đông kích tây thì không chỉ tra xem có gì bị mất mà còn xem xem quý phủ có cấm chế nào bị người ta phá hỏng không.”

Lao Huyền Minh gật đầu liên tục: “Đúng vậy.”

Nghe nói như vậy, ngay cả Lạc Cầu Chân cũng nhìn y đầy ẩn ý.

Kết quả nhanh chóng xuất hiện.

“Cấm chế thư phòng của ta bị kẻ khác nhân lúc đại trận khởi động phá vỡ xông vào, đánh cắp con dấu của ta.” Lao Huyền Minh nói.

“Huyền Sách ấn?” Lạc Cầu Chân vội vàng hỏi.

“Đúng.”

Huyền Sách ấn tượng trưng cho thân phận Huyền Sách Sứ, bản thân cũng là một pháp bảo, nhưng đây chưa phải quan trọng nhất, quan trọng là Huyền Sách ấn đại diện cho quyền lực rất lớn, có ấn này là có thể giả tạo công văn Huyền Sách Sứ, xử lý vô số đại án.

Vì vậy nghe tin Huyền Sách ấn bị mất cắp, đám người Tôn Nguyên Thần đều lo lắng.

Ninh Dạ lại nói: “Chỉ có con dấu thôi à?”

Lao Huyền Minh trả lời: “Còn mất một quyển sách, nhưng cái đó không quan trọng.”

Trong lòng Lao Huyền Minh, Huyền Sách ấn mới là quan trọng nhất, không cần để ý tới sách.

“Sách gì?” Trì Vãn Ngưng lại hỏi.

Lao Huyền Minh sửng sốt, trả lời: “Nam Minh Tập.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 174: Ta không dùng Nhật Luân kính.



Lạc Cầu Chân cũng kinh ngạc: “Quyển sách đó có điểm gì đặc biệt không?”

Lao Huyền Minh trả lời: “Đó là bút tích viết tay của đại hiền thời thượng cổ, nhưng không biết vì sao mấy ngày trước Ngân Yến lại cực kỳ yêu thích quyển sách này, tới mức không rời khỏi tay. Ta thấy con bé như người mất hồn, có vẻ yêu sách tới quá mức nên lấy quyển sách đó đi, cất vào thư phòng. Sao vậy?”

Hắn kinh hãi nhìn mọi người, Tôn Nguyên Thần nhíu mày: “Trước đó vài ngày nghe nói Chấp Tử thành có một con thư yêu, chuyên ăn kinh văn ngữ nghĩa, vặn vẹo tâm trí. E là ngũ tiểu thư đã bị con thư yêu này làm hại.”

Sao tự dưng lại dính tới thư yêu?

Đầu óc Lao Huyền Minh mơ hồ.

Tôn Nguyên Thần nói: “Bây giờ nhìn lại, có thể là người trong ma môn liên thủ với con thư yêu gây ra chuyện này, mục đích là để lấy trộm Huyền Sách ấn.”

Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Nếu thế thì mọi chuyện rất đơn giản, nhưng ta luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.”

“Có gì đáng ngờ?”

“Vì dụ như vì sao lại chọn động thủ vào lúc này.” Lạc Cầu Chân nói xong đã lại nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ta nghi ngờ có người cố ý mượn cơ hội này lẻn vào Lao phủ, lại lợi dụng thư yêu và người trong ma môn thu hút sự chút ý của mọi người, thuận tiện cho hắn đánh cắp Huyền Sách ấn.”

Hắn nói xong câu này sao mọi người còn không hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.

Khổng Triêu Thăng bất mãn nói: “Ý ngươi là kẻ gian trong số chúng ta à?”

Lạc Cầu Chân không hề che giấu: “Đúng, rất có khả năng.”

Chung Nhật Hàn cũng hơi tức giận: “Vậy ngươi định bắt hết chúng ta về Giám Sát đường thẩm vấn à?”

Lạc Cầu Chân cười nói: “Đâu dám, chẳng qua khói ma mịt mù, khó mà nhìn rõ xung quanh, nếu người gây án thật sự ở bên cạnh các ngươi, ta tin lúc đó hắn chẳng có ý chiến đấu mà lén lút chạy ra ngoài. Vì vậy ta muốn hỏi các vị, trong lúc chư vị chiến đấu có để ý thấy đồng bọn nào bên cạnh biến mất không?”

Mọi người nhìn lẫn nhau.

Tuy khói ma có thể che phủ tầm nhìn và linh giác, nhưng nếu ở gần nhau vẫn có thể nhận ra động tĩnh của người bên cạnh, không thì cần gì chiến đấu nữa.

Lúc này Trì Vãn Ngưng đã nói: “Ta vẫn luôn kề vai chiến đấu với Chung sư huynh, Dương sư huynh và Hứa sư huynh.”

“Đúng.” Chung Nhật Hàn đã nói: “Lúc đó bốn người chúng ta vẫn luôn ở chung vơi snhau.”

Lê Sơn Hà nói: “Ta ở cùng Khổng Triêu Thăng, Lữ Dực.”

Tư Nguyệt Đường bèn nói: “Ta ở cùng Diệp Thiên Thương huynh.”

Tiếp đó lại có vài người trả lời, có người cùng nhau chiến đấu, cũng có người tách ra.

Tới phiên Ninh Dạ, hai mắt Lạc Cầu Chân như đuốc, Ninh Dạ mỉm cười: “Ta ở một mình, xem ra sẽ thành đối tượng nghi ngờ rồi.”

Lạc Cầu Chân mỉm cười đáp: “Chẳng phải Ninh sư đệ học Nhật Luân kính à? Nhật Luân treo cao, dẫu trong khói ma cũng có thể cảm nhận được, không biết xung quanh có vị bằng hữu nào thấy ánh sáng pháp thuật Nhật Luân kính không?”

Mọi người cùng lắc đầu.

Ninh Dạ trả lời: “Ta không dùng Nhật Luân kính.”

“Ồ? Vì sao?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Vì người bị ma hóa đã mất đi tâm thần, Nhật Luân kính vốn chẳng tác dụng gì với họ.”

Lời nói này rất hợp lý, trong lúc nhất thời Lạc Cầu Chân cũng khó lòng bác bỏ. Nhưng hắn vẫn nói: “Nói cách khác ngươi không thể chứng minh sau khi khói ma nổi lên ngươi vẫn có mặt ở hiện trường?”

“Đúng.” Ninh Dạ trả lời.

Lao Huyền Minh nói: “Không thể nào, chính vị tiểu huynh đệ này đã phát hiện ra vết thương của con gái ta có vấn đề, cũng chính hắn đề nghị khởi động đại trận.”

“Vậy chẳng phải phù hợp với ý định của kẻ hạ thủ trong bóng tối à?” Lạc Cầu Chân hỏi ngược lại: “Huyền Sách Sứ đại nhân, ngài đừng quên mục đích thật sự của đối phương là lấy trộm Huyền Sách ấn và Nam Minh Tập chứ không phải giết người!”

Lao Huyền Minh đờ ra.

Nếu nói vậy Ninh Dạ ngược lại là người đáng nghi ngờ nhất, vì nếu y không lên tiếng có lẽ mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Trương Đại Thắng hét lớn: “Này, Lạc chấp sự, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Đừng quên chính Ninh Dạ đã cứu Huyền Sách Sứ đại nhân khi cơ quan bộc phát.”

Lạc Cầu Chân lạnh nhạt nói: “Ta đã xem qua, cơ quan kia không phải trí mạng, đa số là ảo thuật, chủ yếu là mê hoặc mọi người, dẫn mọi người vào bố cục của hắn. Ninh Dạ cứu hay không cứu thì Huyền Sách Sứ đại nhân cũng không bị nguy hiểm tới tính mạng.”

Hắn nói ra câu này khiến mọi người lại tập trung vào Ninh Dạ.

Hả?

Thế này là ta gánh tội cho thủ phạm thật sự rồi?

Trước đây luôn bắt người khác gánh tội cho mình, lần này Ninh Dạ đột nhiên phát hiện không ngờ mình cũng thành kẻ gánh tội thay.

Đối mặt với tình hình như vậy, Ninh Dạ khỏi khỏi cười phá lên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 175: Ngươi đang nghi ngờ con trai ta?



Nụ cười của Ninh Dạ khiến Lạc Cầu Chân khá khó chịu.

Hắn đi tới, đứng trước mặt Ninh Dạ nói: “Giả vờ trấn định cũng không thể chứng minh được điều gì.”

Ninh Dạ cười nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở chấp sự một câu, chuyện này là người trong ma môn gây ra, chuyện này là chắc chắn. Còn ta không biết ma công.”

Lạc Cầu Chân nói: “Ma môn có thủ đoạn ẩn giấu rất mạnh, nếu không thì bao năm qua Hắc Bạch thần cung chúng ta đã diệt trừ bọn chúng từ lâu rồi.”

“Nhưng mạnh mấy thì tra xét cẩn thận vẫn ra thôi, đúng không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Giờ ta có thể mời ngươi tùy ý tra xét, dùng thủ đoạn nào cũng được, xem có tra ra chút căn cơ ma công nào không.”

Lạc Cầu Chân đờ ra.

Hắn vẫn luôn nghi ngờ Ninh Dạ có quan hệ với Thiên Cơ môn chứ không phải liên quan tới ma môn.

Nếu nói trên người Ninh Dạ có ma công, hắn không tự tin như vậy.

Nhưng Lạc Cầu Chân không phải là ngốc, hắn cười lạnh nói: “Không có ma công không nghĩa là không thể cấu kết với người trong ma môn.”

“Thế tức là chấp sự nhận định là ta rồi?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

“Đúng!” Lạc Cầu Chân kiên trì nói.

Khó khăn lắm hắn mới có cơ hội ngang nhiên nghi ngờ Ninh Dạ, không thể bỏ qua cơ hội này, nhất định phải mượn cơ hội này bắt lấy Ninh Dạ, mang về Giám Sát đường mời Phó Đông Lưu dùng Thực Tâm công tra hỏi.

Ninh Dạ có phải chủ mưu hay không đã không quan trọng, quan trọng là đây là cái cớ tốt nhất để bắt lấy y!

Lúc này ngay cả những người khác cũng nhìn ra vấn đề.

Hứa Ngạn Văn nói: “Lạc Cầu Chân, giữa ngươi và Ninh sư đệ có xích mích gì à? Sao có bao nhiêu người không chứng minh được bản thân như vậy mà ngươi cứ nhắm vào hắn?”

“Vì hắn là đối tượng tình nghi lớn nhất.” Lạc Cầu Chân đáp lời: “Đương nhiên ta cũng sẽ kiểm tra những người khác, vì vậy kính mời những người không thể tự chứng minh theo ta tới Giám Sát đường một chuyến, chuyện này không có vấn đề gì chứ?”

Ngay cả Tôn Nguyên Thần và Lao Huyền Minh cũng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì.

Lạc Cầu Chân lại nhìn sang Ninh Dạ, ánh mắt đã đây đắc ý.

Ngươi muốn bắt ta đến vậy ư?

Ninh Dạ thầm cười lạnh, bắt đầu tức giận.

Hành trình tới Lao phủ của y đúng là quá xui xẻo, nếu nói Trì Vãn Ngưng xuất hiện và hoài nghi chỉ là bất ngờ đầu tiên, vậy ma môn là bất ngờ thứ ba, Lạc Cầu Chân là bất ngờ thứ ba.

Trì Vãn Ngưng thì thôi, không uy h**p gì tới y, ma môn bị y phát hiện từ sớm, ứng phó kịp thời, ngược lại đem thế yếu biến thành thế mạnh, thế nhưng Lạc Cầu Chân lại thật sự ép y đưa ra lựa chọn mà y rất không muốn.

Lúc này y lạnh lùng nhìn Lạc Cầu Chân, giọng nói như băng giá: “Ta từng nghe nói Lạc chấp sự tính toán không hề sai sót, là người phá án giỏi nhất Giám Sát đường, bây giờ xem ra đúng là nói quá sự thật. Cái gì mà suy nghĩ kín đáo, pháp nhãn sáng tỏ, rõ là rắm chó.”

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Cầu Chân còn chưa tức giận, mấy người trong Giám Sát đường đi theo bên cạnh hắn đã nổi nóng.

Lạc Cầu Chân ngăn thủ hạ lại cười nói: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, đằng nào lần này ngươi cũng phải đi theo ta.”

“E là ngươi không mời được ta rồi.” Ninh Dạ trả lời, sau đó quay sang nói với Lao Huyền Minh: “Lao sứ, Ninh Dạ tự mình trải qua chuyện lúc trước, cũng có một số quan điểm. Chẳng hay Lao sứ có hứng thú nghe qua không? Nếu cảm thấy Ninh Dạ nói không đúng thì cứ để Lạc chấp sự dẫn ta đi, Ninh Dạ tuyệt đối không nói hai lời.”

Nếu không tính lời phản bác của lực lượng thì Lao Huyền Minh vẫn có chút hảo cảm với Ninh Dạ, lúc nàynghe y nói vậy Lao Huyền Minh cũng gật đầu nói: “Nếu ngươi có thể tự chứng minh thì cứ nói ra.”

Ninh Dạ cười nói: “Cách ta tự chứng minh rất đơn giản, chỉ sợ Lao sứ không chịu nổi, vì vậy kính mong Lao sứ nén bi thương.”

Lao Hải Điền giả kia nghe vậy bỗng thấy căng thẳng.

Nghe nói như vậy, Lao Huyền Minh đờ ra: “Ngươi định nói gì?”

Ninh Dạ đã nhìn sang phía Lao Hải Điền: “Vừa rồi Lạc chấp sự đã hỏi khá nhiều người nhưng lại để lọt một người, chính là Lao sư huynh. Ta muốn hỏi, lúc xảy ra chuyện Lao sư huynh đang ở đâu?”

Y vừa hỏi câu này, mọi người đều ngạc nhiên.

Lao Huyền Minh nổi giận: “Ngươi đang nghi ngờ con trai ta?”

Lao Hải Điền hừ một tiếng: “Ta cũng ở một mình đấy, sao nào, ngươi định kéo ta xuống nước à?”

Ninh Dạ thở dài: “Nói cách khác, ngươi chưa hề ra ngoài?”

“Đúng!”

“Nếu thế ngươi thay quần áo lúc nào?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Lao Hải Điền ngẩn ra.

Khi biến về hình dạng vốn có cô đã c** q**n áo của Lao Hải Điền ra, thuật chuyển hóa của cô có thể biến đổi tướng mạo nhưng lại quần áo lại không được tinh tế, vì vậy khi huyễn hóa thường dùng quần áo khác. Vốn dĩ đây là cách an toàn, không ngờ bây giờ lại có vấn đề.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 176: Cơ hội vừa tới đã lại trôi đi.



Vốn dĩ mọi người cũng không chú ý tới điều này nhưng lúc này Ninh Dạ nghe chỉ trích, mọi người cùng nhớ lại hình như lúc đó Lao Hải Điền không mặc bộ quần áo này.

Lao Hải Điền cả giận: “Sau trận khổ chiến toàn thân ta đẫm máu nên về phòng thay bộ quần áo khác, có vấn đề gì không?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Phòng của ngươi sập rồi.”

Lao Hải Điền còn định giải thích, Ninh Dạ đã nói: “Nhưng điểm quan trọng nhất là, bộ quần áo của ngươi là món đồ bình thường của hạ nhân phải không? Lao công tử thay quần áo mà phải đổi sang trang phục hạ nhân à?”

Lao Hải Điền hít một hơi dài: “Ông đây muốn đổi cái gì thì đổi, liên quan quái gì tới ngươi?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng chẳng phải ngươi đã nói mình chưa hề rời khỏi Lao phủ à? Nếu thế sao dưới gót chân ngươi lại dính bùn đất bên ngoài?”

Cái gì?

Đám người cùng nhìn xuống dưới chân Lao Hải Điền.

Đúng là Lao Hải Điền dính một ít bùn, không hề nổi bật, thực ra trong Chấp Tử thành cũng có bùn, nếu nói là dính ở bên ngoài thì khá gượng ép.

Nhưng sau khi đưa lý do này ra, Lao Hải Điền lại càng đáng nghi ngờ.

Khoảnh khắc đó Lao Hải Điền đột nhiên hiểu ra: “Là ngươi!”

Chắc chắn y là người trộm đồ của mình!

Nếu không sao y biết mình đã ra ngoài.

Ninh Dạ than thầm trong lòng.

Đây chính là tai hại của việc vạch trần đối phương, chắc chắn đối phương sẽ nhận ra ai lấy trộm đồ của mình.

Lao Huyền Minh nhìn Lao Hải Điền, không thể tin nổi: “Con trai!”

Ninh Dạ thở dài: “E là hắn không phải con trai của ngài, Lao Hải Điền thật sự... sợ là không còn nữa rồi.”

Xoạt!

Đại lượng pháp thuật tuôn về phía Lao Hải Điền, nhưng phần lớn là pháp thuật ràng buộc, hiển nhiên trong tình huống còn chưa xác định, mọi người cũng không định hạ thủ nặng tay.

Một khắc sau đã thấy khói ma bùng lên, hóa thành làn sương đen vô biên bao phủ lấy người, trong làn sương đó, Lao Hải Điền biến thành hình dạng vốn có, giọng nói the thé: “Ninh Dạ phải không? Ta nhớ mặt ngươi rồi!”

Ầm ầm ầm ầm!

Đủ loại pháp thuật dồn dập đánh về phía làn khói đen, lần này đã xác định mục tiêu nên xuất thủ không hề lưu tình.

Chỉ có điều thủ đoạn của ma nữ này cũng hết sức cao cường, dẫu có nhiều cường giả cùng xuất thủ nhưng thân thể cô nàng vẫn hóa vào làn khói, sau đó chỉ lấy khói ma cuộn tròn rồi hóa thành hàng ngàn hàng vạn luồng khói bay khắp bốn phương, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.

Mọi người ngăn cản phần lớn khói đen nhưng vẫn không có thành quả gì, không ngờ ma nữ kia đã chạy mất.

“Ảnh Độn bí pháp, Vụ Ảnh Thiên Huyễn, là Thiên Huyễn Ma Nữ - Công Tôn Điệp!” Tôn Nguyên Thần đã nhận ra thân phận của đối phương.

Hóa ra là cô ta!

Mọi người đột nhiên hiểu ra.

Thiên Huyễn Ma Nữ - Công Tôn Điệp có thể coi là kẻ tiếng tăm lừng lẫy trong ma môn. Thứ cô gái này am hiểu nhất không phải chiến đấu mà là các loại pháp thuật ẩn nấp biến hóa, nghe nói thuật huyễn hóa của cô ta mạnh tới mức ngay cả đại năng Vạn Pháp đỉnh phong cũng không nhận ra, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Vô Cấu mới có thể nhận ra chút manh mối.

Cô gái này không chỉ có năng lực huyễn hóa vô song, thủ đoạn bỏ trốn cũng cực kỳ cao cường. Nghe nói trước đây không lâu cô ta vừa phản bội ma môn, hình như tội danh là đánh cắp một cuốn bí điển nào đó, đang bị ma môn truy sát, không ngờ lại chạy đến đây.

Chẳng trách cô ta dám to gan ở lại nơi này -- bọn họ không biết Công Tôn Điệp trở về là vì mất đồ ăn trộm được, không thể không quay lại. Nhưng mặt khác, nếu không có chiêu trò bỏ trốn này, chưa chắc cô nàng đã dám ở lại.

Lúc này thấy Công Tôn Điệp bỏ trốn, Tôn Nguyên Thần vô cùng tức giận, Lao Huyền Minh lại không nhịn nổi khóc lớn.

Lao Hải Điền là Công Tôn Điệp, vậy tức là Lao Hải Điền đã chết rồi.

Con trai xuất sắc nhất của hắn, con trai duy nhất có hy vọng tu tiên đã chết, còn Lao gia, đã tuyệt tự.

Lao Huyền Minh lòng như tro tàn, cảm giác đau đớn tràn ngập trong lòng, tâm trạng kích động, đột nhiên ngửa đầu lên phun ra một ngụm máu tươi, đã ngã quỵ xuống.

“Huyền Sách Sứ đại nhân!” Thấy hắn như vậy, mọi người vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống.

Sắc mặt Lạc Cầu Chân hết sức lúng túng đứng yên tại chỗ.

Cơ hội vừa tới đã lại trôi đi.

Quan trọng nhất là không thể tìm ra hung thủ, còn khiến hắn mất hết thể diện.

Nhưng hắn còn chưa ý thức được đây còn chưa phải phiền toái lớn nhất.

Ngay sau đó Ninh Dạ đã đi tới bên cạnh Lạc Cầu Chân, hạ giọng nói: “Lại khiến ngươi thất vọng rồi.”

“Ngươi đắc ý quá nhỉ.” Lạc Cầu Chân hừ một tiếng: “Coi như lần này ngươi thắng, nhưng còn lần sau nữa.”

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Ninh Dạ lại đột nhiên biến sắc: “Lạc chấp sự, ngươi nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc ta có chỗ nào đắc tội với ngươi mà ngươi kiên quyết không bỏ qua cho ta?”

Cái gì?

Lạc Cầu Chân kinh hãi, mọi người đã lại nhìn sang phía Lạc Cầu Chân, ánh mắt đầy khinh bỉ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 177: Thiên Cơ nhìn y, lấy làm lạ.



“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Trong phòng, Lạc Cầu Chân đập phá tất cả mọi thứ, phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng.

Hắn biết mình bị Ninh Dạ lừa!

Tiếng hô cuối cùng của Ninh Dạ thật ra đã tạo cho mọi người một ảo giác -- Lạc Cầu Chân phán đoán sai hung thủ, đổi trắng thay đen, nhưng do Ninh Dạ vạch trần mà mất hết thể diện, âm thầm thù hận, lên tiếng uy h**p.

Nói cách khác, Ninh Dạ trực tiếp công khai mâu thuẫn với hắn, tạo cho tất cả mọi người một ấn tượng Lạc Cầu Chân đê tiện vô sỉ.

Từ giờ trở đi nếu Lạc Cầu Chân còn muốn đối phó với Ninh Dạ, đầu tiên sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn đang trả thù riêng. Cho dù cuối cùng có lấy được khẩu cung tìm được chân tướng, e là người ngoài vẫn nghĩ Ninh Dạ bị hắn tra tấn ép cung, đổi trắng thay đen.

Có thể nói câu nói này của Ninh Dạ đã trực tiếp xoay chuyển tình thế.

Khiến Lạc Cầu Chân không biết nói sao là thực ra ngay chính hắn cũng không thể xác định câu nói đó của Ninh Dạ rốt cuộc là hữu ý hay là vô tình, dù sao đúng là lúc đó hắn đã buông lời uy h**p.

“Nếu là hữu ý thì tính toán quá sâu, nếu là vô tình thì ứng biến cực tốt. Bất luận cố tình thiết kế hay vô tình gây ra, người này... đều không thể coi thường!”

Lạc Cầu Chân nhắm mắt thở dài, mặt mày ủ dột.

————————————————

Vừa là hữu ý cũng là vô tình.

Đối với Ninh Dạ, sau khi bất ngờ diễn ra liên tiếp, rất nhiều chuyện không còn trong lòng bàn tay của y, y chỉ có thể ứng biến tức thời.

Công khai mâu thuẫn giữa Lạc Cầu Chân và mình có thể coi là lợi ích duy nhất trong lần ứng biến này, có thể nói tiếng hô cuối cùng là do Lạc Cầu Chân tự đưa nhược điểm vào tay y, nhưng thực tế có câu này hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch.

Tiếc nuối duy nhất là, do Lạc Cầu Chân bức ép khiến cho Ninh Dạ không thể không tung Công Tôn Điệp ra để tự vệ -- theo kế hoạch gốc của y vốn không cần vạch trần Công Tôn Điệp mà muốn mượn Nam Minh Tập để đàm phán với cô ta.

Bây giờ kế hoạch đó đã hỏng.

Cũng may ít nhất Nam Minh Tập rơi vào tay mình.

Tuy thư yêu hiếm thấy nhưng nó đáng để Thiên Huyễn Ma Nữ truy sát như vậy, thậm chí không tiếc công gây ra đại án cỡ này, chắc chắn quyển Nam Minh Tập này có chỗ bất phàm.

Lúc này y mở Nam Minh Tập ra kiểm tra cẩn thận.

Thư yêu đã chết, Nam Minh Tập vẫn chỉ là Nam Minh Tập bình thường, cho dù bây giờ rơi vào tay người ngoài nhưng quyẻn sách này vẫn không có gì khác thường.

Nhưng Ninh Dạ biết, Thiên Huyễn Ma Nữ coi trọng quyển sách này như vậy, chắc chắn nó có chỗ khác thường.

Lúc này vừa nhìn vừa phỏng đoán phân tích, còn chưa nghĩ ra điều gì, cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ đã nhô ra: “Kỳ lạ, hình như quyển sách này có một luồng khí cơ đặc thù, cảm giác rất quen thuộc.”

“Hả? Quen thuộc?” Ninh Dạ ngẩn ra: “Quen thuộc như thế nào?”

“Giống như...” Thiên Cơ sờ đầu: “Giống như cảm giác có đồng loại.”

Đồng loại?

Quái vật?

Ninh Dạ suýt nữa nhảy dựng lên nhưng lập tức lắc đầu: “Không đúng, thư yêu không phải quái vật.”

Hôm đó y đã thấy rõ, con thư yêu này là một yêu vật chứ không phải quái vật.

“Ta biết không phải quái vật nhưng đúng là có khí tức của quái vật. Nhắc tới cái này thì, sách cũng có thể sinh ra quái vật à?” Thiên Cơ hỏi.

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, sách có thể sinh ra quái vật nhưng cũng có thể sinh ra yêu vật, quan trọng là nó sinh ra vì sao. Quái là khí vận thiên địa, vạn vật đều có thể hình thành, yêu lại do cỏ cây chim thú biến thành. Con yêu này tuy là thư yêu nhưng lại là một con mọt sách hóa thành, tuy có khí tức của sách nhưng vẫn là côn trùng nên thuộc về yêu chứ không thuộc về quái, không thì ngươi nghĩ có nhiều quái vật có linh trí lắm à?”

“Nhưng nó hấp thu khí tức của sách, không ăn máu thịt, có thể nhận ảnh hưởng không?” Thiên Cơ hỏi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể nào, trừ phi nó hấp thu một loại bí điển nào đó bao hàm pháp tắc đại đạo huyền bí...”

Nói đến đây, Ninh Dạ đột nhiên đờ ra.

Thiên Cơ nhìn y, lấy làm lạ.

Ninh Dạ như nhớ ra điều gì, sắc mặt kỳ quái: “Chẳng phải Thiên Huyễn Ma Nữ kia đánh cắp bí điển ma môn nên bị đuổi giết à?”

“Hả?” Thiên Cơ ngạc nhiên.

Ninh Dạ lại nhìn Nam Minh Tập trong tay, đột nhiên cười rộ lên: “Ta hiểu rồi, hóa ra cô ta lợi dụng thư yêu đánh cắp bí điển. Chẳng trách ngươi nói sách này có khí tức quen thuộc với ngươi, đó không phải khí tức của quái dị mà là khí tức của pháp tắc đại đạo!”

Thiên Cơ hít một ngụm khí lạnh.

Nếu vậy, giá trị của quyển Nam Minh Tập này rất lớn.

Cần biết quái vật bị truy sát là vì nắm giữ pháp tắc đại đạo.

Còn bí điển đỉnh cấp thật sự không phải truyền pháp mà là truyền đạo.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 178: Thiên Cơ điện!



Bí điển như vậy có dõi mắt khắp thiên hạ cũng không tìm ra mấy quyển.

Nếu Thiên Huyễn Ma Nữ chỉ đánh cắp thần thông pháp thuật thì vấn đề không lớn, nhưng nếu cô ta trộm đạo, như vậy vấn đề sẽ rất khác.

Thiên Cơ hưng phấn nói: “Nói cách khác quyển sách này có bí đạo của ma môn?”

“Ừ, nhưng cần thủ pháp của ma môn mới có thể mở được.” Câu nói tiếp theo của Ninh Dạ khiến lòng nhiệt tình của Thiên Cơ rơi xuống đáy vực.

“Tức là vô dụng rồi.” Thiên Cơ ấm ức nói.

“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ vuốt cằm: “Bí mật của ma môn không mấy quan trọng với ta, nhưng chắc chắn nó rất quan trọng với Công Tôn Điệp.”

Thiên Cơ đã hiểu ý của y: “Ngươi vẫn muốn lấy nó ra giao dịch với Thiên Huyễn Ma Nữ?”

“Ừ, đây vốn là kế hoach của ta, nếu cô ta có thể lấy trộm bí điểm của ma môn, lại là Thiên Huyễn Ma Nữ, chắc trong tay cô ta có thứ ta cần.”

“Vấn đề là bây giờ cô ta đã chạy mất rồi, làm sao ngươi tìm được cô ta?”

“Ta không cần tìm cô ta, cô ta sẽ tự tới tìm ta.”

Công Tôn Điệp rất tức giận.

Cô hao hết tâm tư mới trộm được bí điển ma môn, nào ngờ con thư yêu kia lại chạy mất.

Khó khăn lắm mới tìm được thì Nam Minh Tập lại bị Lao Huyền Minh cất vào trong thư phòng, cấm chế của thư phòng rất cường đại, không thể không dùng kế giương đông kích tây, gây ra sự cố, kết quả nửa đường lại bị Ninh Dạ giết ra.

Nếu không phải y chỉ ra hành tung của bản thân, Công Tôn Điệp cũng không ngờ lại là tên xấu xí này giở trò quỷ.

Nhưng chính vì vậy, Công Tôn Điệp ý thức được hai vấn đề.

Thứ nhất là vì sao tên Ninh Dạ này không công khai bắt lấy bản thân mà chỉ đánh cắp bí điển?

Thứ hai là sao y làm được?

Bản thân Công Tôn Điệp tinh thông huyễn thuật, huyễn thuật bình thường không thể lừa được cô ta, thế nhưng thủ đoạn của Ninh Dạ lại lừa được cô ta rất dễ dàng.

Chuyện này khiến cô ta ý thức được, tên Ninh Dạ này cũng không phải người đơn giản.

Chính vì vậy, tuy cô ta lẻn vào Hắc Bạch thần cung nhưng không tới tìm Ninh Dạ ngay mà thu thập tư liệu về Ninh Dạ.

Không xem thì thôi, vừa xem xong đã bị dọa cho nhảy dựng lên.

“Tên này thật kỳ lạ!” Công Tôn Điệp lập tức có phán đoán giống như Lạc Cầu Chân.

Không chỉ vì trong ghi chép tu luyện của y ngoại trừ Nhật Luân kính vốn không có thủ đoạn ảo thuật nào khác, quan trọng hơn nữa là thể chất gây tai họa cho những nơi y đi qua.

Ngươi tới chỗ nào là chỗ ấy xảy ra chuyện!

Công Tôn Điệp xuất thân ma môn, quen chứng kiến âm mưu. Mà trong hành tung công khai của Ninh Dạ, ngoại trừ Hòe Âm sơn và khu vực sông nước Tây hà khá khó hiểu, còn chuyện như Cổ Tuyền trấn, Thanh Mộc điện lại khá dễ hiểu, lọt vào mắt Công Tôn Điệp là đâu đâu cũng có bóng dáng âm mưu.

Chuyện Hắc Bạch thần cung không nhìn thấy không ngờ cô lại chỉ liếc mắt là thấy, thậm chí lập tức nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn khiến bản thân được lợi.

Thời khắc này càng xem càng kinh ngạc cũng càng xem càng vui mừng, không khỏi cười phá lên: “Thú vị, thú vị, tên này đúng là thú vị. Tên Vương Sâm này vốn là người gánh tội thay. Chắc chắn chuyện Thanh Mộc điện do hắn làm. Nhưng sao hắn phải xuống tay với Thanh Mộc điện? Không được, phải tìm xem rốt cuộc Thanh Mộc điện mất trộm những thứ gì.”

Công Tôn Điệp suy nghĩ một chút rồi lượn ra ngoài một vòng.

Thân là ma nữ, cô không chỉ am hiểu huyễn thuật mà còn biết mê hoặc.

Hai canh giờ sau cô đã nhận được đáp án mà mình muốn.

Thiên Cơ điện!

Không ngờ lại có liên quan tới Thiên Cơ điện!

Hủy dung, hai năm trước gia nhập Hắc Bạch thần cung, hai năm trước Thiên Cơ môn bị hủy diệt...

Công Tôn Điệp chỉ muốn hát vang lên.

Là một chuyên gia âm mưu, trong mắt Công Tôn Điệp tất cả những thứ này chẳng khác nào chấy rận trên đầu gã trọc, bày ra rất rõ ràng.

“Một lũ ngu ngốc, chuyện rõ ràng như vậy mà không nhận ra, mới thấy tên Vương Sâm thôi đã bỏ qua tất cả mọi chuyện, đều là lũ ngu ngốc. Ta thấy sớm muộn gì Hắc Bạch thần cung cũng toi đời!” Công Tôn Điệp cười hì hì.

Ánh mắt xoay chuyển, đã tự nhủ: “Ninh Dạ ơi Ninh Dạ à, nếu ngươi biết nhược điểm của ngươi đã rơi vào tay bổn cô nương, không biết ngươi có hối hận vì đã cướp bảo bối của ta không?”

Sau khi tự nhủ chỉ hận không thể lập tức tới tìm Ninh Dạ đòi bí điển lại, tiện thể biến y thành nô bộc cho bản thân, từ nay phải nghe lệnh của mình.

Trong đầu Công Tôn Điệp đã lóe lên vô số biện pháp dằn vặt chà đạp Ninh Dạ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 179: Công Tôn Điệp thầm phỉ nhổ.



“Chuyện này có vẻ không đúng.”

Ninh Dạ đột nhiên có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.

Đã bảy ngày rồi nhưng Công Tôn Điệp vẫn không có động tĩnh gì.

Để thu hút Công Tôn Điệp mắc câu, Ninh Dạ đã chủ động xuống núi ba lần, mỗi lần đều ở lại bên ngoài một ngày, vốn tưởng Công Tôn Điệp sẽ nhân cơ hội đánh lén nhưng thực tế y lại không gặp bất cứ phiền toái nào.

Chuyện này không bình thường!

Ninh Dạ không sợ đối thủ có thực lực, chỉ sợ đối thủ có đầu óc.

Bí điển ma môn quan trọng với Công Tôn Điệp như vậy, cô ta không thể từ bỏ được. Nếu Công Tôn Điệp không xuất hiện, chắc chắn đang có âm mưu gì đó.

Nếu mình là Công Tôn Điệp, mình sẽ làm thế nào?

Đầu tiên sẽ nghĩ cách tìm hiểu đối thủ!

Ninh Dạ lập tức nghĩ tới điều này.

Không tốt!

Chắc chắn cô ta đang tra xét nội tình của mình.

Vốn dĩ Ninh Dạ không định bại lộ thân phận nên khi trộm sách Ninh Dạ hành động hoàn toàn không giống một đệ tử Hắc Bạch thần cung bình thường, để lại quá nhiều nghi vấn.

Với tâm tư giảo hoạt của nữ nhân này, sau khi phát hiện mình có vấn đề không khéo sẽ tra xét kỹ lưỡng một hồi.

Lúc này rốt cuộc cũng ý thức được ở đâu có vấn đề, Ninh Dạ đột nhiên kinh hãi tới mức toát mồ hôi lạnh.

Thời khắc này suy nghĩ của hắn trấn định lại, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, sau khi suy tư một hồi lâu, rốt cuộc Ninh Dạ thở dài tự nhủ: “Được, được lắm... nếu đã thế, chúng ta thẳng thắn làm một trận đấu pháp từ xa nào!”

——————————————

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hớp mắt đã lại nửa tháng.

Công Tôn Điệp đã thấy cuống.

Vì cô đột nhiên phát hiện một vấn đề - không tìm thấy Ninh Dạ.

Sau khi tìm hiểu, cô ta đã tìm ra nhược điểm của Ninh Dạ, đương nhiên tiếp theo là tới đàm phán với Ninh Dạ.

Nhưng bây giờ vấn đề là không ngờ Ninh Dạ lại vào trong Thất Sát động bế quan.

Y bế quan rồi!

Hơn nữa còn là trong Thất Sát động!

Y đang làm cái quái gì vậy?

Công Tôn Điệp không nghĩ ra.

Nam Minh Tập trong tay y, chắc y đã phát hiện ra chuyện của mình. Thế nhưng không có bí pháp ma môn, y cũng không thể mở được bí điển, trong tình huống này chẳng phải nên chờ mình tới tìm y à?

Sao lại bế quan ngay lúc này?

Vậy là Công Tôn Điệp ý thức được một vấn đề. Nếu mình không tìm ra Ninh Dạ thì chẳng thể nào uy h**p được.

Đương nhiên cô ta có thể lập tức vạch trần thân phận của Ninh Dạ, thế nhưng nếu làm như vậy thì quyển Nam Minh Tập cũng chẳng còn nữa, mà một nô lệ hữu dụng như Ninh Dạ cũng không tồn tại.

Vì vậy trước khi gặp được Ninh Dạ, cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy.

Nói cách khác, bây giờ cô ta chỉ có cách chờ.

Chờ Ninh Dạ xuất quan!

Vấn đề là tuy Thiên Huyễn Ma Nữ rất cường đại, thuật huyễn hóa lại không phải vô địch.

Tứ Cửu Nhân Ma không nhận ra được, nhưng Thập Nhị Thiên Cương lại có thể.

Ở lại Hắc Bạch thần cung quá lâu, ai biết lúc nào sẽ gặp phải một vị Thiên Cương?

Đến lúc đó hắn thấy Công Tôn Điệp: “Ơ? Ở đây có kẻ huyễn hóa!” Chẳng phải bản thân xui xẻo rồi à?

Không thể ở lại lâu nhưng không gặp được Ninh Dạ khiến Công Tôn Điệp muốn phát điên.

Thằng nhãi kia, ngươi đang trốn ta đấy à?

Không đúng, rất có thể y đang trốn thật!

Công Tôn Điệp đột nhiên nghĩ ra.

Chẳng lẽ, y đoán được mình định làm gì?

Công Tôn Điệp đờ đẫn.

Nếu thế, người này rất không đơn giản.

Ừm, người không đơn giản như vậy càng đáng để nhét xuống dưới trướng Thiên Huyễn Ma Nữ ta, làm việc cho ta, ăn roi của ta.

Trong lòng háo thắng đã cháy hừng hực trong người Công Tôn Điệp, không bắt được Ninh Dạ là không chịu bỏ qua.

Trốn à, liệu ngươi trốn được đến lúc nào?

Công Tôn Điệp thầm phỉ nhổ.

Nhưng một tin tức khác lại nhanh chóng xuất hiện, tin tức này khiến Công Tôn Điệp hoàn toàn choáng váng.

Trương Liệt Cuồng rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Ninh Dạ.

Nhập môn một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên Ninh Dạ yêu cầu bế quan.

Thất Sát động, Tuyệt Đao cốc.

Ninh Dạ ngồi trước mặt một tảng đao tạch, cố gắng tìm hiểu.

Đao thạch này dùng Hàn Sương Tinh Thiết chế tạo, cực kỳ cứng rắn. Trương Liệt Cuồng dùng nó để luyện đao, mỗi lần đều lưu lại đao thế đao ý trên đó, đệ tử tìm hiểu tảng đá này cũng có nhiều thu hoạch.

Nhưng nói lại thì thật ra chuyện này là không cần thiết - có sư phụ bên cạnh, sao phải đi cảm ngộ tảng đá?

Chẳng phải cứ trực tiếp truyền pháp là xong à?

Nhưng có vài thứ truyền thụ không bằng cảm ngộ, thứ tự mình cảm thụ được vẫn tốt hơn được truyền thụ.

Hôm nay Ninh Dạ vẫn đang tìm hiểu bên cạnh đao thạch, trong cơ thể không ngừng phóng thích đao ý, lá rụng khắp nơi xung quanh, đột nhiên hóa thánh đao phong bay tới, chém khắp bốn phương, khiến cho bầu trời hiu quạnh.
 
Back
Top Bottom