Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 345: Nghe lời chính là cách giải quyết tốt nhất.



Cùng lúc đó, trên chín tầng mây.

Tri Vi giới và đầu của Khâu Mộng Sơn đang trong tay Lưu Vân Tiên Tôn.

“Sao nào, sư phụ, con không lừa người chứ?” Cố Tiêu Tiêu đương đương tự đắc.

“Hừ, coi như các ngươi có bản lĩnh.” Lưu Vân Tiên Tôn tiện tay trả Thiên Cơ côn cho Cố Tiêu Tiêu.

Cố Tiêu Tiêu giao cả Thiên Cơ côn và túi giới tử nhận được ở chỗ Nhạc Tâm Thiện cho Công Tôn Điệp: “Đây, cho sư phụ chỗ này. Cô về nói với người, cám ơn người đã làm tất cả cho Tiêu Tiêu. Tuy bây giờ Tiêu Tiêu đã là môn hạ Vạn Hoa cốc, nhưng Tiêu Tiêu là đồ đệ của người, trước đây là, sau này cũng vẫn là, vĩnh viễn không bao giờ quên ân đức của sư phụ đã dẫn ta nhập môn.”

Nói đến đây, giọng cô đã hơi nức nở.

“Ta sẽ...” Công Tôn Điệp cười duyên vài tiếng: “Vậy bản cô nương rút lui trước.”

Nói xong cười ha hả bay đi.

Nhìn theo bóng lưng Công Tôn Điệp đi khỏi, Cố Tiêu Tiêu nhìn sang phía Lưu Vân Tiên Tôn: “Sư phụ, con nói vậy, ngài không tức giận chứ?”

“Sao lại tức giận cơ chứ?” Lưu Vân Tiên Tôn nhìn đệ tử đầy trìu mến: “Có tình có nghĩa mới phải chứ. Chỉ cần con đừng vì Thiên Cơ môn mà quên mất bản thân còn là đệ tử Vạn Hoa cốc, thế là được!”

Cố Tiêu Tiêu lau nước mắt: “Đệ tử sẽ tuyệt đối không quên.”

DIệu Pháp Thiên bên cạnh đã hừ một tiếng: “Nếu có một ngày Vạn Hoa cốc và Thiên Cơ môn giao chiến thì sao? Ngươi định giúp ai?”

Cố Tiêu Tiêu biến sắc kêu lên: “Sẽ không đâu! Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra!”

Lưu Vân Tiên Tôn hung hăng trừng mắt với DIệu Pháp Thiên: “Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó!”

Trước đây Cố Tiêu Tiêu vẫn luôn trưởng thành dưới sự che chở của Thiên Cơ môn, bây giờ bắt cô lựa chọn như vậy, chỉ khiến cô phản cảm.

Nếu muốn một người thật sự quy thuận, dẫu sao cũng cần thời gian.

Hơn nữa Thiên Cơ môn đã diệt vong, đối tượng thù hận của bọn họ là Hắc Bạch thần cung, có tư cách gì mà uy h**p Vạn Hoa cốc chúng ta?

Lo lắng vô vị!

“Cái gì? Ninh Dạ yêu cầu Giám Sát đường xuất thủ?” Lạc Cầu Chân đứng bật dậy: “Hắn muốn tra Ngọc Hoàng Cốt và Khâu Mộng Sơn, liên quan gì tới Giám Sát đường chúng ta?”

Tây Giang cúi đầu đáp lời: “Hắn nói tìm người chứ không phải chiến đấu, cần người có kinh nghiệm làm việc. Giám Sát đường sở trường là lục soát, thích hợp nhất để làm việc này.”

“Tên khốn kiếp này, rõ ràng định nhân cơ hội gây sự với chúng ta!” Lạc Cầu Chân hiểu, Ninh Dạ đang chĩa mũi giáo vào mình.

Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quá mức ly kỳ, từng chuyện diễn ra nối tiếp nhau, khiến người ta khó lòng ứng phó.

Dẫu là Lạc Cầu Chân cũng không thể đoán được Ninh Dạ đã làm gì trong chuyện này.

Nhưng hắn biết, mệnh lệnh hiện giờ tuyệt đối là nhắm vào bản thân.

Ninh Dạ muốn xuống tay với mình!

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đang cầm ‘Thượng phương bảo kiếm’, Lạc Cầu Chân không thể không nghe mệnh lệnh của y.

Lúc này Lạc Cầu Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi dẫn người của Giám Sát đường sang.”

“Ta ư?” Tây Giang ngạc nhiên.

Sao hắn còn không hiểu Lạc Cầu Chân định làm rùa đen rụt đầu, đẩy mình ra ngoài chịu chết.

Trong lòng thầm phẫn nộ nhưng không thể làm được gì, đành nói: “Ta mà đi thì nên làm thế nào?”

“Nghe hắn dặn dò mà làm việc, không nên tự quyết.” Lạc Cầu Chân nói.

Tuy đẩy Tây Giang ra làm kẻ chết thay nhưng Lạc Cầu Chân không định để hắn chết như vậy, ít nhất không để hắn tự cho mình thông minh rồi bị bẫy chết.

Nghe lời chính là cách giải quyết tốt nhất.

Nghe hắn nói như vậy, Tây Giang cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”

Chỉ cần ngươi không bắt ta đối đầu với Ninh Dạ là được.

Ngay sau đó hắn dẫn người tới Chấp Tử thành.

Nhưng đến Chấp Tử thành lại không gặp được Ninh Dạ.

Người tiếp đón hắn là Dương Nhạc.

“Ninh tuần tra viên tự có quyết định của người, làm gì tới lượt ngươi hỏi?” Dương Nhạc cười lạnh.

Tây Giang hít sâu một hơi, cố nặn thành một nụ cười: “Nếu vậy, tại hạ đi đây!”

Nói xong không hề ngừng bước, trực tiếp dẫn người bỏ đi.

Thấy hắn đi, Dương Nhạc cười lạnh: “Hừ, con chó vô dụng.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 346: Đây chính là mục đích của cô nàng.



Ban ngày huyên náo qua đi, màn đêm chậm rãi buông xuống.

Phủ đặc sứ.

Tần Thì Nguyệt và Ninh Dạ ngồi đối diện nhau.

Trên bàn đặt hai túi giới tử, chính là tài nguyên trao đổi lúc trước.

Nhưng lần này là Ninh Dạ muốn đổi đồ lại.

Tần Thì Nguyệt gõ nhẹ lên bàn, ngón tay xoay chén trà: “Chúng ta đã dùng mất một phần tài nguyên trong này, trao đổi như vậy là ngươi chịu thiệt.”

“Vì vậy ta cũng bớt đi một phần, trao đổi công bằng thôi.” Ninh Dạ cười đáp.

“Trong số này có thứ gì đó rất quan trọng đối với ngươi?” Tần Thì Nguyệt đổi sang cách nói khác.

Cho dù Ninh Dạ cố tình che giấu, Tần Thì Nguyệt vẫn phát hiện trong những yêu cầu mà Ninh Dạ đưa ra, thứ thật sự quan trọng là đổi lại tài nguyên giao dịch lúc trước.

“Chỉ là một số tài nguyên tu luyện.” Ninh Dạ trả lời.

Tần Thì Nguyệt lại khẽ lắc đầu: “Mấy lời nói dối này chẳng nghĩa lý gì với ta. Tuy ngươi yêu cầu đổi lại toàn bộ nhưng ngươi bỏ bao nhiêu tâm huyết ra tra xét nội tình của ta, chứng tỏ chắc chắn trong này có thứ rất quan trọng đối với ngươi. Nếu là tài nguyên bình thường có thể thay thế được, ngươi đã chẳng tới tìm ta, vì vậy thứ này không thể thay thế. May mà trong lần trao đổi này tuy có không ít tài nguyên rất quý giá nhưng đại đa số có thể tìm được từ nơi khác. Ngược lại có vài món không dễ kiếm ra.”

“Ồ? Ví dụ như?”

“Mảnh vỡ Thiên Cơ điện.” Tần Thì Nguyệt trả lời.

Ninh Dạ cười nói: “Hình như ngươi hiểu lầm rồi, đây có phải tài nguyên hiếm có gì đâu, vốn có rất nhiều mảnh vỡ mà.”

“Nhưng không có mảnh vỡ tương đồng.”

“Cũng có quả trứng nào giống hệt nhau đâu, mỗi quả trứng có tính chất riêng mà.”

“Hay chúng ta có thể thử cách này xem?” Tần Thì Nguyệt áp sát vào Ninh Dạ, dưới bóng đêm cái đầu trọc tỏa sáng lập lòe: “Chúng ta trao đổi tất cả, trừ mảnh vỡ Thiên Cơ điện nhé. Ngươi thấy sao? Đằng nào ngươi cũng có cần nó đâu?”

Ninh Dạ nhe răng mỉnh cười: “Ngươi chắc chắn chứ? Không thành vấn đề, ta cũng bớt một chút tài nguyên trong đó nhé? Ngưng Huyết quả thì sao?”

Tần Thì Nguyệt trầm mặt: “Ngưng Huyết quả là đặc sản của Liệt Châu ta, cứ trăm năm mới kết quả một lần, mỗi lần chỉ mười viên, tinh xảo như được ông trời chế tạo, là căn cơ cực tốt cho việc luyện thể. Thứ này do quý môn dùng Không Thanh thạch đổi lấy, mảnh vỡ Thiên Cơ điện làm sao sánh được?”

“Nhưng các ngươi đã dùng Không Thanh thạch rồi.” Ninh Dạ giang hai tay: “Nếu ngươi muốn bớt đồ của ta thì ta đành phải bớt đồ của ngươi thôi. Mặc cả giá trị với ta ư? Tần đặc sứ, như lời ngươi nói, ta hao bao tâm tư như vậy chỉ muốn giao dịch công bằng với ngươi một lần, ngươi lại điều tra căn cơ của ta, có ổn không?”

“Ngươi còn rút máu bảo bối của ta!”

“Dù sao cũng phải có thêm chút lơi lộc chứ, ta có làm gì quá đáng đâu.” Ninh Dạ vỗ túi giới tử: “Ít nhất giao dịch lần này là giao dịch công bằng, đúng không?”

Tần Thì Nguyệt nhìn y, đột nhiên cười hì hì: “Tuy ngươi ngậm mồm rất chặt, nhưng ta vẫn nghe ra, ngươi không muốn từ bỏ.”

“Ngươi cắt xén bất cứ thứ gì, ta cũng không muốn từ bỏ.” Ninh Dạ trả lời.

Tần Thì Nguyệt nghiêm mặt: “Tùy ngươi nói thế nào thì nói, đằng nào thì ta vẫn nghi ngờ ngươi, như vậy mới công bằng.”

“Công bằng thật sự là kẻ thắng khống chế tất cả.” Ninh Dạ không lùi nửa bước: “Tần đặc sứ, ngươi đã đạt được mục đích của mình, đừng gây thêm rắc rối.”

Tần Thì Nguyệt hất cằm kiêu ngạo: “Nhưng ta không thích thủ đoạn hoàn thành mục đích như vậy. Người trong Cực Chiến đạo, muốn gì thì tự mình đi lấy, không cần kẻ khác bố thí.”

“Vì vậy ngươi liên tục thăm dò ta? Ngươi cảm thấy thất bại khi đấu với ta một lần nên cố gắng tra xét gốc gác của ta để thỏa mãn chính mình?” Ninh Dạ cười lạnh.

“Đúng!” Tần Thì Nguyệt không hề do dự đáp trả.

Đây chính là mục đích của cô nàng.

Rất nhiều lúc, người trong Cực Chiến đạo chỉ làm việc chỉ vì niềm vui của bản thân.

Tần Thì Nguyệt là người của Cực Chiến đạo, đã quen với phong cách này, cho dù cô ta là cố vấn của Trấn Bắc vương phủ, cũng không thể chấp nhận chuyện thua dưới tay đối thủ.

Vì vậy tuy lần này Cực Chiến đạo không chịu thiệt nhưng Tần Thì Nguyệt lại rất không vui.

“Không sao. Đằng nào thì đại cục cũng đã định, chuyện còn lại chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, đối với ta nó không quan trọng. Nhưng dù sao mục đích chuyến đi lần này của đặc sứ vẫn là Ngọc Hoàng Cốt, không thể hoàn thành mục đích này, tuy không tổn hại gì nhưng vẫn có khiếm khuyết, đúng không?”

“Ngươi tìm được Ngọc Hoàng Cốt ư?”

“Nếu đặc sứ phối hợp thì có thể.”

Tần Thì Nguyệt đẩy túi giới tử một cái: “Giao dịch hoàn thành.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 347: Sống được là tốt rồi.



Trong Thiên Cơ Điện.

Ba mảnh vỡ trải rộng trong Thiên Cơ điện, tỏa ra ánh sáng sặc sỡ vô biên, cuối cùng một mảnh vỡ hóa thành một ngọn núi, trong núi non trùng điệp đó, một dòng suối nhanh chóng chảy xuống như ngân hà từ chín tầng trời.

Bất Diệt tuyền!

Hai mảnh vỡ còn lại hội tụ làm một, bay lên không trung, vì vậy trên không trung vốn trống không được vẽ thành cảnh tượng sông núi phồn hoa, có sơn hà vạn dặm, có mặt trời mặt trăng và sao sáng, còn có nhà cửa tấp nập, khói bếp lượn lờ, cho dù chỉ là một góc của giang sơn vạn dặm nhưng đã thể hiện một chút khí thế.

Vạn Tượng đồ!

Thấy là hai thứ này, Ninh Dạ thầm vui vẻ.

Đối với y, hai thứ này hết sức quan trọng.

Bất Diệt tuyền cải tử hồi sinh, Vạn Tượng đồ diễn hóa chúng sinh.

Trì Vãn Ngưng đang bị trọng thương, cần Bất Diệt tuyền cứu chữa, tuy bây giờ năng lực của Bất Diệt tuyền là mười không còn được một, nhưng Trì Vãn Ngưng không phải người sắp chết, chỉ bị trọng thương, khó tránh khỏi chuyện tổn thất tu vi.

Nhưng có Bất Diệt tuyền, chắc cũng có thể hóa giải nỗi lo này, ít nhất cũng có thể giảm bớt cái giá mà Trì Vãn Ngưng cần phải trả.

Còn về Vạn Tượng đồ, nó càng hữu dụng.

Ninh Dạ ngoài sáng thì theo đao đạo, trong tối thì theo đạo về cơ quan cấm chế, còn đạo về ảo thuật chính là thứ bổ sung hữu dụng nhất đối với cấm chế.

Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là huyễn thuật cũng là thuật lừa gạt.

Chơi trò lừa gạt với một loạt các đại năng, sớm muộn cũng có ngày lột tảy, nếu có huyễn thuật giúp đỡ, sau này tỷ lệ thành công khi lừa gạt sẽ cao hơn.

Đương nhiên, bây giờ thực lực của y còn chưa đủ, còn chưa thể khiến huyễn thuật có tác dụng với đại năng, nhưng huyễn thuật là thứ có khả năng vượt qua hạn chế về cảnh giới, có Vạn Tượng đồ trong tay, năng lực của Ninh Dạ trong phương diện này cũng được tăng cường rất nhiều.

Vì vậy, thậm chí y lên kế hoạch, phương hướng tu luyện chủ yếu ngày sau chính là huyễn thuật, tranh thủ thời gian lừa được cảnh giới Vô Cấu, tương lai cũng dễ hành động hơn.

Còn sau khi Bất Diệt tuyền và Vạn Tượng đồ xuất hiện, công pháp tương ứng cũng xuất hiện.

Bổ Thiên thuật.

Bổ Thiên thuật là một loại thần thuật chữa trị, kết hợp với Bất Diệt tuyền thậm chí có thể phục sinh người chết, thậm chí khôi phục tu vi.

Còn bây giờ, tiên thuật không hoàn chỉnh, tác dụng của Bất Diệt tuyền lại chỉ bình thường, không thể phục sinh người chết. Còn về cứu người, chỉ cần không phải người có thực lực quá mạnh, từ Hoa Luân trở xuống là không thành vấn đề.

——————————————————

Sương Nguyệt phường.

Trì Vãn Ngưng ừm một tiếng, mở mắt ra.

Thứ đầu tiên cô chứng kiến chính là Ninh Dạ, trên gương mặt tuấn tú vô song đó là nụ cười rung động lòng người.

“Không sao rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Chưa khỏi hoàn toàn đâu.” Ninh Dạ nói: “Huyết Thần chú vốn là thay máu, nàng lại cố đẩy máu của mình cho Thanh Mộc, đã trả giá nhưng không có thu hoạch, mất máu quá nhiều, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của nàng.”

Chưa tới cảnh giới Vô Cấu, nguyên thần khó lòng tái sinh, vẫn bị cơ thể trói buộc. Dẫu có Bất Diệt tuyền và Bổ Thiên thuật, e là tu vi của cô cũng giảm sút.

“Sống được là tốt rồi.” Trì Vãn Ngưng nghĩ rất thoáng.

Đây rõ ràng là tâm trạng thiếu nữ điển hình, cứ cảm thấy nữ tử mạnh quá thì không tốt.

Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy: “Nhưng bây giờ ta chưa thể dùng nó cho nàng được.”

“Ồ? Vì sao? Mọi việc không được thuận lợi?” Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ.

“Cái này thì không, tất cả đều thuận lợi.” Ninh Dạ thuật lại đại khái mọi chuyện sau đó, cơ bản là không nằm ngoài kế hoạch: “Bây giờ còn thiếu chuyện Ngọc Hoàng Cốt thôi, ta có một số ý tưởng mới.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 348: Tìm ra Khâu Mộng Sơn rồi!”



Để đảm bảo không có gì sai lầm, Ninh Dạ cố gắng thực hiện mỗi bộ phận của kế hoạch một cách riêng biệt, đảm bảo nếu có khâu nào trong kế hoạch xảy ra bất trắc, sẽ không ảnh hưởng tới khâu khác.

Ngọc Hoàng Cốt chính là khâu cuối cùng.

Vốn dĩ, theo ý Ninh Dạ, y định mượn chuyện Ngọc Hoàng Cốt dạy cho Lạc Cầu Chân một bài học, ít nhất cũng phải khiến hắn mất chức đường chủ Giám Sát đường.

Nhưng lần này nhận được Vạn Tượng đồ, năng lực huyễn thuật của Ninh Dạ được tăng cường, y cảm thấy kế hoạch có thể thay đổi một chút.

‘‘Ồ?’‘ Trì Vãn Ngưng nhìn y: “Chàng định làm thế nào?’‘

Ninh Dạ nói nhỏ bên tai cô.

Trì Vãn Ngưng nghe vậy hai mắt sáng rực lên: “Thú vị lắm, nhưng như vậy chẳng quá lợi cho Lạc Cầu Chân à?”

“Tăng cường bản thân mới là căn bản, Lạc Cầu Chân là một con rắn, đánh rắn không chết lại có hại cho mình, kế hoạch ban đầu không thể đánh chết hắn, chẳng bằng từ bỏ, chuyển thành cường hóa bản thân, để hắn kinh hãi một chút là được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

“May là chúng ta đã ghi lại trận chiến vừa rồi.” Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vậy mục tiêu thì sao?”

“Thì Huyền Cơ quan đi, có vài thứ... cũng nên thu hồi.”

Huyền Cơ quan là một đạo quán nhỏ tại Chấp Tử thành, bản thân nó có thể tính là một tiểu môn phái.

Nhưng khác với đại đa số môn phái của Mặc châu, Huyền Cơ quan hoàn toàn không độc lập.

Quan chủ Thanh Tâm là đại đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, do hắn là người bái sư khi đã có tài nghệ, vì vậy sau khi tu luyện thành công đã trở lại kế thừa Huyền Cơ quan của phụ thân.

Tuy thực lực của Huyền Cơ quan không mạnh nhưng có một đặc điểm, đó là am hiểu cơ quan trận pháp.

Trong ba môn phái am hiểu cơ quan trận pháp nhất Mặc châu, Huyền Cơ quan xếp thứ ba, người đứng đầu đương nhiên là Thiên Cơ môn.

Sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, thật ra Huyền Cơ quan cũng nhận được lợi ích rất lớn - bọn chúng cũng phái người tham gia chiến đấu, đả kích Thiên Cơ môn. Tuy công sức bọn chúng bị nhấn chìm trong quầng sáng của Nhạc Tâm Thiện, nhưng trong việc cướp bóc của cải của Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan bỏ rất nhiều công sức.

Mãi tới tận bây giờ, vẫn có không ít bảo vật của Thiên Cơ môn đang nằm trong tay Huyền Cơ quan, vì chỉ có bọn họ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Sau khi Thiên Cơ môn mất đi Thiên Cơ điện, vốn dĩ có ba bảo vật trấn môn, lần lượt là Thiên Cơ côn, Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ.

Trong đó Thiên Cơ côn là vật dụng của chưởng môn, nằm trong tay Ninh Dạ, còn Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ đang ở Huyền Cơ quan.

Thật ra tác dụng của Vụ Hoa bàn rất giống Côn Lôn kính, đều để phụ trợ quan sát thiên cơ. Vân Thủy Ngọc Lộ là một giọt lệ, nghe nói là là giọt lệ của thượng cổ thần thú ngưng đọng lại, rốt cuộc có phải thật không, không ai biết.

Nhưng nó có một tác dụng kỳ diệu, đó là có thể dùng để luyện bảo. Lấy nó làm vật dẫn để chế tạo bảo vật, bảo vật sẽ có một số ký hiệu đặc biệt.

Ninh Dạ không theo con đường luyện bảo, lại có Côn Lôn kính, vì vậy hai thứ này đều không có tác dụng gì với y. Nhưng đã là đồ của Thiên Cơ môn, đương nhiên vẫn phải thu hồi.

Huyền Cơ quan.

Bấy giờ đã là đêm khuya, Huyền Cơ quan vẫn đèn đuốc sáng choang.

Hắc Bạch thần cung còn đang lục soát Chấp Tử thành, tất cả tu sĩ thần cung người trên kẻ dưới, không để sót chỗ nào, không bỏ qua bất cứ đâu.

Trong tình huống này, đương nhiên Huyền Cơ quan không dám coi thường, châm lửa đốt đèn, phối hợp lục soát.

Có điều Thanh Tâm đạo nhân không ngờ được, có một số việc không phải hắn nghĩ không có là sẽ không xảy ra.

Ánh trăng trong trẻo, mát mẻ quang đãng.

Huyền Cơ quan vốn thanh tịnh đột nhiên bừng sáng như ban ngày.

Sau đó là một tiếng gầm điên cuồng:

“Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”

Không ngờ lại là giọng của Thanh Mộc Lão Tổ.

Âm thanh đó như tiếng sấm nổ trên bầu trời.

Chỉ trong phút chốc, ánh sáng màu xanh quét qua khắp nơi.

Bên dưới có một bóng người lao lên không trung, tỏa ra khí thế ngập trời, chính là hình ảnh của Khâu Mộng Sơn.

Trên bầu trời, Thanh Mộc Lão Tổ và Khâu Mộng Sơn giao chiến ác liệt, thiên địa mênh mông, cây xanh trùng trùng, chỉ chớp mắt đã tỏa ánh sáng xanh vô tận, thể hiện thần uy mênh mông của một dại năng cảnh giới Vô Cấu, khiến đám người bên dưới run run rẩy rẩy.

Do khoảng cách quá xa, không thể trực tiếp quan sát chiến đấu, nhưng thần thông của hai người đều có đặc điểm riêng, chỉ nhìn một cái là lập tức phân biệt được.

“Tìm ra Khâu Mộng Sơn rồi!”

“Mau tới hỗ trợ!”

‘‘Giết!’‘
 
Thiên Cơ Điện
Chương 349: Ngươi có chắc là ở đây không?



Từng bóng người rời khỏi động phủ ở Cửu Cung sơn, bay về phía chiến trường.

Theo suy nghĩ của bọn họ, với thực lực của Thanh Mộc và Khâu Mộng Sơn, có đánh ba ngày ba đêm cũng không có gì lạ.

Nhưng vừa chạy được nửa đường lại phát hiện khí thế ngập trời kia đã biến mất.

Thế này là sao?

Chẳng lẽ Khâu Mộng Sơn chạy mất rồi?

Không thể nào!

Đại trận của Chấp Tử thành không hề dao động, Khâu Mộng Sơn thể không chạy khỏi thành, với thực lực của Thanh Mộc, lão ta không đâu thể để đối phương trực tiếp bỏ chạy như vậy được.

Trong lòng thấy nghi hoặc, chỉ có thể tăng tốc đuổi tới.

Sau khi tới Huyền Cơ quan, chỉ thấy Huyền Cơ quan đã hóa thành một đống phế tích, còn Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng trong lòng, sắc mặt buồn bã.

Trước mặt y là một loạt thi thể, một trong số đó là quan chủ của Huyền Cơ quan, Thanh Tâm, nhưng thi thể của hắn đã không ra hình người, có thể thấy lúc chết cực kỳ thê thảm.

Sao lại như vậy?

Thiên Thủ Lão Tổ kinh hãi: “Có chuyện gì vậy? Khâu Mộng Sơn và Thanh Mộc đâu?”

Sắc mặt Ninh Dạ đau buồn: “Khởi bẩm lão tổ, Thanh Mộc Lão Tổ... vẫn lạc rồi.”

Cái gì?

Đám người đờ ra.

Thế này là sao?

Ninh Dạ đang định giải thích, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Vạn Pháp, hồi tưởng!”

Vạn Pháp Lão Tổ ừ một tiếng, giơ tay chỉ lên trời, chỉ thấy trời đất đột nhiên hiện lên ánh xanh, hình ảnh của Thanh Mộc Lão Tổ và Ninh Dạ đã xuất hiện.

Đây chính là thủ pháp độc môn của Vạn Pháp Lão Tổ, có thể tái hiện việc xảy ra trong thời gian ngắn. Hắc Bạch thần cung có không ít người biết pháp thuật này, nhưng Vạn Pháp là người cao minh nhất.

Có điều, tuy pháp thuật này rất tốt nhưng không phải vô địch, có rất nhiều phương pháp nhắm vào được.

Trước đây Phong Đông Lâm dùng nó cũng chẳng tra ra cái gì.

Một khắc sau, đám người thấy Thanh Mộc Lão Tổ đang đứng trước cửa quan, nói với Ninh Dạ: “Ngươi có chắc là ở đây không?”

Ninh Dạ trả lời: “Khởi bẩm lão tổ, đệ tử và Trì Vãn Ngưng yêu thương lẫn nhau, hai trái tim như được kết nối, vì vậy có một số thủ đoạn cảm nhận vị trí của cô ấy. Nhưng lão tổ có chắc là Trì Vãn Ngưng rơi vào tay Khâu Mộng Sơn không?”

“Trước khi bị bắt Văn Ngưng đã đưa tin cho ta, không sai được.”

“Nếu vậy, chắc Văn Ngưng và Khâu Mộng Sơn đang trong Huyền Cơ quan. Nhưng quan chủ Huyền Cơ quan là đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, chúng ta có cần chào hỏi trước rồi mới vào không?”

Thanh Mộc hừ lạnh nói: “Thế chẳng phải cho hắn cơ hội bỏ trốn à? Trực tiếp động thủ, Thanh Tâm dám che giấu trọng phạm Yên Vũ lâu, không thể bỏ qua cho hắn! Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”

Nói xong đã xuất thủ, thôi thúc đại lượng dây leo, chỉ trong nháy mắt đã phá tan Huyền Cơ quan thành một đống gạch vụn.

Một bóng người lao về phía chân trời, chính là Khâu Mộng Sơn.

Sau đó là cảnh tượng đại chiến của hai người, Thanh Tâm quan chủ có vẻ biết không ổn, định đào tẩu, nhưng Thanh Mộc Lão Tổ tiện tay chỉ một cái: “Phản đồ, còn định chạy nữa à?”

Vô số dây leo màu xanh cuốn tới, xiết chết Thanh Tâm quan chủ ngay tại chỗ.

Thiên Thủ thấy vậy toàn thân đều khó chịu.

Đại đệ tử của mình, quan chủ Huyền Cơ quan lại là phản đồ của Yên Vũ lâu, hiển nhiên chuyện này sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho hắn.

Khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ nên làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm.

Trong hình ảnh hồi tưởng, Khâu Mộng Sơn và Thanh Mộc Lão Tổ vẫn đang đại chiến, trong thời gian ngắn cũng khó phân thắng bại.

Nhưng chúng tiên lại biết, chẳng bao lâu sau sẽ có biến hóa.

Quả nhiên một khắc sau, dị biến nảy sinh.

Có lẽ Khâu Mộng Sơn biết không thể kéo dài, đột nhiên hét lớn: “Cho dù có chết ta cũng phải kéo theo vài kẻ chịu tội cùng. Thanh Mộc, đệ tử cưng của ngươi, Trì Vãn Ngưng đang trên tay ta!”

Nói xong giơ tay chộp một cái, kéo một người từ trong hư không ra, quả nhiên là Trì Vãn Ngưng.

“Sư phụ!” Trì Vãn Ngưng vừa kinh hãi vừa tức giận.

Thanh Mộc Lão Tổ đã giơ tay lên không, máu tươi trên người Trì Vãn Ngưng b*n r*, bay về phía Thanh Mộc Lão Tổ.

Trì Vãn Ngưng hét lên một tiếng rơi xuống, thân hình Ninh Dạ xuất hiện ở đằng xa, bay thẳng về phía Trì Vãn Ngưng.

Không ngờ ngay lúc này thân thể Thanh Mộc Lão Tổ lại run lên bần bật nói: “Thị Huyết chú? Tam Thi độc?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back