Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 190: Lao Huyền Minh cũng thầm tuyệt vọng.



Nỗi đau vô tận như nước thủy triều cuốn lấy Ninh Dạ, khiến y chỉ muốn ngất đi.

Nỗi đau dài dằng dặc đó khiến Ninh Dạ cảm thấy thời gian như trôi qua rất lâu.

Thủ thuật này khéo phải qua một ngày rồi nhỉ? Lâu quá, mình còn rất nhiều chuyện cần làm...

Y nghĩ vậy, ý thức từ từ chìm vào mê man.

Trong cơn mê, cảm giác như có ai đang gọi y.

Tiểu Diệp...

“Tiểu Diệp!” Ninh Dạ đột nhiên hét lớn rồi ngồi dậy.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra cuộc phẫu thuật đã kết thúc từ lúc nào chẳng hay.

Rốt cuộc thời khắc cuối cùng mình vẫn ngất đi à?

Ninh Dạ cười khổ.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Công Tôn Điệp khoanh tay xuất hiện bên cạnh y.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Ninh Dạ hỏi.

“Không lâu, phẫu thuật một canh giờ, hôn mê nửa canh giờ. Ngươi gọi Tiểu Diệp là Tân Tiểu Diệp à? Ý trung nhân của ngươi ư?” Công Tôn Điệp hỏi.

“Không liên quan gì tới ngươi.” Ninh Dạ lắc đầu.

“Hứ!” Công Tôn Điệp nhếch miệng, ném một chiếc gương cho y: “Tự nhìn lại mình đi.”

Do có pháp thuật trị liệu nên sau khi phẫu thuật hoàn thành thậm chí không cần dùng băng vải băng bó lại, có thể khỏi hẳn ngay lập tức.

Ninh Dạ cầm gương lên chỉ thấy không ngờ trong gương lại là một người cực kỳ điển trai.

Có thể dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất trên cõi đời để mô tả gương mặt này, cái gì mà mắt sao mày kiếm, tuấn tú lãng tử, như được thần tượng điêu khắc - Riêng cái cuối cùng thì không sai.

Khiến cho khi Ninh Dạ chứng kiến gương mặt đẹp trai tới kinh người này, y cũng ngạc nhiên mất một lúc: “Sao phải làm đẹp đến vậy?”

“Làm cho ngươi dễ nhìn một chút mà ngươi còn không hài lòng à?” Công Tôn Điệp hừ một tiếng nói: “Tốt xấu gì cũng là tác phẩm của bổn cô nương, sao mà xấu cho được? Đương nhiên nguyên mẫu của ngươi cũng không tệ lắm, giúp bổn cô nương đỡ tốn công sức. Bây giờ ngươi mà dùng gương mặt này đi ra ngoài, he he, chắc sẽ khiến một loạt đàn bà con gái say mê đắm đuối. Còn không cám ơn ta à?”

“Không cần như vậy.” Ninh Dạ lại lắc đầu.

Tiện tay đặt chiếc gương xuống rồi châm lửa.

“Hả? Ngươi làm gì vậy?”

“Đương nhiên là hủy nó đi.” Ninh Dạ trả lời.

Sau đó Ninh Dạ đã dúi thẳng gương mặt mình vào trong lửa, dung nhan tuyệt mỹ vừa được điêu khắc tinh tế thành công, chớp mắt đã bị phá hủy.

“Ta phục ngươi rồi! Được rồi, ta thừa nhận ngươi không phải một trong số mười người hung ác nhất mà ta từng thấy, ngươi là số một. Ngươi quá tàn nhẫn!”

Nhìn gương mặt Ninh Dạ lại phủ kín vết sẹo, Công Tôn Điệp cũng khóc không ra nước mắt.

Cảm giác như mình dốc hết sức lực xây lâu đài cát nhưng lại bị người ta tiện tay đẩy một cái, hoàn toàn sụp đổ.

Đúng là đẹp trai không quá ba giây.

Nhưng Ninh Dạ còn chưa hài lòng.

Đầu tiên y nhờ Cừu Bất Quân chữa vết thương trên mặt mình, sau đó Ninh Dạ quan sát kỹ trên gương một lúc, lắc đầu nói: “Rất nhiều vết thương khác với trước đây.”

“Thế thì ta cũng chẳng có cách nào, bổn cô nương làm sao nhớ được gương mặt trước đây của ngươi cụ thể ra sao. Hơn nữa bổn cô nương chỉ biết làm đẹp, không biết làm xấu, nhất là còn xấu như vậy!” Công Tôn Điệp nhăn mũi nói.

“Không sao.” Ninh Dạ lại nói: “Chỉ cần dội một bình Hóa Cơ thủy, hủy dung lần nữa là được.”

Công Tôn Điệp bị dọa tới nhảy dựng lên: “Ngươi hủy dung tới phát nghiện rồi à?”

Ninh Dạ không buồn để ý tới cô, chỉ nói: “Chuyện tiếp theo cứ làm theo kế hoạch đi, đầu tiên giải quyết Công Tôn Điệp, hay nên nói là vấn đề công lao của ta.”

“Nói rõ trước, ta còn chuyện quan trọng cần làm, sau khi giúp ngươi lần này, ngươi nhất định phải thả ta đi!” Công Tôn Điệp kêu lên.

“Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất ngươi nên trở về đây trong vòng ba tháng, bằng không ta dám đảm bảo cấm chế trên người ngươi sẽ lại khởi động.”

Công Tôn Điệp tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Không thành vấn đề, nếu trong vòng ba tháng bổn cô nương không giải được cấm chế thì sẽ về đây tìm ngươi.”

Cô chẳng buồn che giấu mục đích của mình. Ninh Dạ mỉm cười: “Một lời đã định.”

——————————————————

Mấy hôm nay Hắc Bạch thần cung tương đối bận rộn.

Lao Huyền Minh cũng thầm tuyệt vọng.

Còn Ninh Dạ, thời gian này y rất thần bí, biến mất không còn tung tích, không ai biết y ở đâu.

Ban đầu Lao Huyền Minh còn đặt hy vọng ở Ninh Dạ, bây giờ hy vọng này cũng không ngừng hạ thấp theo thời gian.

Xem ra xung quanh hắn không có ai gánh được chức vụ tuần tra viên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 191: Nói xong đã xông lên phía trước



Ngày hôm nay hắn còn đang ngồi phiền muộn trong căn phủ vừa được xây dựng lại của mình, một hạ nhân vừa nhận vào lại vội vàng đi tới: “Lão gia, Ninh tuần tra viên đưa tin tới.”

“Hả?” Lao Huyền Minh đứng dậy: “Ninh Dạ? Đưa tin tới đây!”

Hạ nhân đã đưa một tờ giấy lên. Cách viết rất bình thường, chữ viết rất ngoáy, xem ra khi viết rất gấp gáp, trên giấy chỉ có một câu: “Công Tôn Điệp ở dược dường của Cận gia, mau dẫn người tới vây bắt.”

Lao Huyền Minh vui mừng: “Người đâu, mau gọi tất cả tu sĩ xung quanh, bao vây dược đường của Cận gia, mời cả Thanh Tiêu Quan Chủ tới!”

Thanh Tiêu Quan Chủ là bạn tốt của hắn, còn là sư phụ của Lao Hải Điền.

Lần trước không tìm hắn nên Công Tôn Điệp chạy mất, lần này bất luận thế nào cũng không cho cô ta cơ hội nữa.

Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, tu sĩ của Hắc Bạch thần cung đã bao vây dược đường của Cận gia chặt chẽ tới mức không lọt một giọt nước.

Đại chưởng quỹ của dược đường sợ hãi tới mức run lên lẩy bẩy, lao ra ngoài hô to: “Tiên trưởng có chuyện gì vậy? Xưa nay dược đường của Cận gia chúng ta luôn giữ quan hệ thân cận với tiên môn, còn là môn hạ cung phụng của Long Đằng Hổ tiên trưởng..”

Hắn còn chưa dứt lời, Lao Huyền Minh đã giơ tay đập bay hắn đi: “Cút ngay, ta biết các ngươi có quan hệ thế nào với Long Đằng Hổ. Nhưng lão phu sẽ đích thân điều tra rõ chuyện hôm nay. Nếu xác nhận đám người các ngươi có cấu kết với Ma môn, cho dù là Long Đằng Hổ cũng chẳng giữ được các ngươi!”

Nói xong đã lao thẳng vào hô: “Ninh Dạ ở đâu?”

Đã thấy một gã sai vặt lao tới nói: “Ninh Dạ ở đây!”

“Ngươi là Ninh Dạ? Sao bộ dạng lại thành thế này?” Lao Huyền Minh kinh ngạc.

Ninh Dạ mặc trang phục hạ nhân sai vặt, còn đeo mặt nạ.

Ninh Dạ trả lời: “Bây giờ không có thời gian nói chuyện này, bắt người cái đã.”

“Cô ta ở đâu?”

“Đang ở bên trong.” Ninh Dạ nói xong đã lao thẳng vào.

“Để ta!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Thanh Tiêu Quan Trưởng đã lao thẳng vào gian nhà trong.

Chỉ thấy bên trong không có bất cứ ai, không khỏi kinh ngạc: “Đâu rồi?”

Ninh Dạ đi trước mà tới sau, vào theo Thanh Tiêu Quan Chủ, cũng ngẩn ra một chút, nói: “Vừa rồi cô ta còn ở đây mà. Các ngài xem, trên giường còn mùi thuốc đấy.”

Thanh Tiêu Quan Chủ lao thẳng tới bên giường, cầm một ít thuốc bột rải rác trên đó lên quan sát một chút, biến sắc: “Là thuốc trị thương loại tốt, có thể chữa độc của Thực Linh tán!”

“Chắc chắn là cô ta rồi.” Lao Huyền Minh quan sát xung quanh, thấy phòng ốc không bị tổn hại gì, cửa sổ cũng chưa hề mở ra, không khỏi lấy làm lạ.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Có lẽ có đường ngầm.”

Hai người hiểu ra, vài thủ hạ đang định tìm kiếm thì Thanh Tiêu Quan Chủ nhấc tay một cái, chỉ thấy tất cả đồ vật trong phòng bay lên. Ầm ầm ầm, chỉ trong chớp mắt xung quanh đã tan nát, phát hiện ra một đường hầm đen kịt dưới đáy một chiếc rương.

“Ở đây!” Lao Huyền Minh vui mừng, đang định đi vào.

Ninh Dạ kéo hắn lại: “Lao sứ cẩn thận, ma nữ xảo quyệt, có lẽ có cơ quan.”

“Hay là để ta đi trước.” Thanh Tiêu Quan Chủ thi triển pháp thuật, một luồng khí màu xanh mênh mông bảo vệ bản thân, nhảy vào trong đường hầm, Lao Huyền Minh và Ninh Dạ theo sát phía sau.

Chỉ đi được một quãng đã gặp một ngã ba, trong lúc nhất thời không biết nên đi đằng nào.

Lao Huyền Minh tức giận mắng lớn: “Dược đường của Cận gia dám bố trí đường hầm này, chắc chắn ôm ý đồ bất chính!”

Có đường hầm chưa chắc đã là có ý đồ bất chính, cũng có thể là lưu lại đường lui dưới áp lực nặng nề. Dù sao làm bạn với tiên không khác gì làm bạn với vua chúa, ai mà biết lúc nào tai vạ sẽ giáng từ trên trời xuống!

Chỉ nghe rào một tiếng, một chậu nước đen đã dội thẳng lên mặt Ninh Dạ.

“Áaaa!” Ninh Dạ ôm mặt gào lên đau đớn, trên mặt bốc lên khói trắng.

“Hóa Cơ thủy?” Lao Huyền Minh kinh hãi, Thanh Tiêu Quan Chủ đã vọt tới, điểm vài chỉ lên mặt Ninh Dạ, tạm dừng thương thế của y, chỉ có điều chậu Hóa Cơ thủy này đã khiến y bị thương không nhẹ, ăn mòn gương mặt của Ninh Dạ tới mức không ra hình thù gì, trông càng dữ tợn kinh khủng.

“Đồ khốn, ngươi dám!” Thanh Tiêu Quan Chủ đã xông thẳng vào đường hầm, trong lòng cũng cực kỳ tức giận.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 192: Đây là chuyện không có chứng cứ



“Gọi vài người tới dẫn hắn ra.” Lao Huyền Minh hét lớn một tiếng rồi lao theo Thanh Tiêu Quan Chủ.

Vài đệ tử thần cung đằng sau đi tới đỡ lấy Ninh Dạ, đỡ y ra khỏi đường hầm.

Nhưng ngay lúc sắp ra khỏi cửa động, Ninh Dạ đột nhiên nói với một đệ tử thần cung: “Ngươi là ai? Vì sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”

Đám người nghe vậy ngạc nhiên, chỉ thấy gương mặt đệ tử thần cung đang bị Ninh Dạ nhìn đột nhiên biến hóa, không ngờ lại hóa thành hình dạng của Công Tôn Điệp, chớp mắt đã đánh liền ba chưởng vào Ninh Dạ và hai người khác, ba người cùng bay ngươi ngược lại.

Ninh Dạ quát lớn một tiếng, chộp về phía Công Tôn Điệp nhưng chỉ giật được một mảnh áo trắng của cô.

“Cô ta đang ở đây!” Hai đệ tử thần cung bị thương cùng hét lớn.

Chỉ chốc lát sau Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh đã vòng lại, chứng kiến cảnh này biết mình bị lừa. Hóa ra Công Tôn Điệp không chạy trốn theo đường ngầm mà ẩn nấp trong chỗ tối, hóa thân thành đệ tử thần cung vòng lại đường cũ.

“Con ả gian xảo!” Bị Công Tôn Điệp năm lần bảy lượt trêu ngươi, Lao Huyền Minh tức giận tới muốn nổ phổi.

Ninh Dạ đã hét lớn: “Mau! Cô ta định chạy theo hướng cửa đông!”

Lao Huyền Minh ngạc nhiên: “Cửa đông phòng ngự nghiêm ngặt, lại có người giỏi quan sát, cô ta không chạy thoát được!”

“Cô ta đã khôi phục thực lực, lại có Huyền Sách ấn, có thể làm giả công văn đi khỏi!” Ninh Dạ hét lớn.

Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh như con rối bị Ninh Dạ giật dây, lại lao về phía cửa đông.

Khi Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh chạy đến, cả hai nhận được tin, vừa rồi có người dùng công văn giả rời khỏi thành.

Vậy là Truy Phong đường lập tức đuổi theo.

Nhưng chắc chắn bọn họ chẳng tìm được gì.

Vì người rời thành vốn chẳng phải Công Tôn Điệp mà là Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân dùng công văn giả rời thành, lại dùng gương mặt thật trở về thành, thời gian chênh lệch không lâu, chẳng ai phát hiện ra.

Sau khi giả tạo dấu hiệu Công Tôn Điệp rời thành, Hắc Bạch thần cung cũng giải trừ lệnh phong tỏa, Công Tôn Điệp có thể thoái mái rời khỏi.

Chưa bắt được người nhưng công lao của Ninh Dạ đã vững như đá tảng.

Vì y tìm lại được Huyền Sách ấn.

“Vậy ngươi phân tích Công Tôn Điệp có Huyền Sách ấn, chắc chắn cô ta sẽ lợi dụng thứ này để làm giả công văn, ẩn giấu bản thân? Nên thuận theo đó tìm ra?”

Lao phủ, rốt cuộc Lao Huyền Minh cũng có cơ hội dò hỏi Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã bịa sẵn lời giải thích, chẳng qua là phân tích kín kẽ, suy đoán chặt chẽ, điều tra cẩn thận, rốt cuộc tìm được đầu mối vào dược đường của Cận gia, sau đó lại cải trang lẻn vào, xác nhận Công Tôn Điệp đang trong được đường rồi mới gửi mật thư cho Lao Huyền Minh.

Chỉ tiếc dược đường của Cận gia có tâm tư riêng, không ngờ lại tự ý đào đường hầm khiến cho Công Tôn Điệp bỏ trốn thành công.

Chuyện này thì không phải lỗi của y rồi.

“Vậy làm sao ngươi biết cô ta sẽ đi tới cửa đông của thành?” Thanh Tiêu Quan Chủ hỏi.

Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp giả trang lẻn vào dược đường, ban đầu thuộc hạ cũng không dám xác nhận cô ta là Công Tôn Điệp, vì vậy bí mật theo dõi, phát hiện cô ta có vẻ rất hứng thú với cửa đông, thậm chí lén lút tiếp xúc với một số tu sĩ bảo vệ ở đó, vì vậy nghi ngờ cô ta định đào tẩu theo đường này. Lúc trước cô ta không đi đương nhiên vì tu vi chưa hồi phục, sợ có biến cố.”

Thanh Tiêu Quan Chủ gật đầu: “Cô ta đánh một chưởng mà không giết được ngươi, có thể thấy đúng là tu vi chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã đủ để chạy trốn. Con ả này đúng là quỷ dị, sau khi ra ngoài cổng thành là biến mất không còn tăm hơi, không biết dùng bí pháp gì nữa.”

Nói xong đã dâng Huyền Sách ấn lên.

Thấy Huyền Sách ấn đã mất lại trở về, Lao Huyền Minh cũng thở dài một tiếng.

Đúng là chuyện làm mất Huyền Sách ấn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn, rất có thể sẽ khiến vị trí của hắn dao động, xét theo ý nghĩa khác, tìm lại Huyền Sách ấn còn quan trọng hơn việc báo thù.

Dù sao con trai chết rồi còn sinh lại được, quan tước không còn thì chẳng còn gì cả.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 193: Đối thủ này thật gian xảo



Cũng chính vì nguyên nhân này nên Ninh Dạ mới phải diễn một vở kịch như vậy: Y không muốn vừa trở thành tuần tra viên, chỗ dựa Lao Huyền Minh đã đổ trước.

Lao Huyền Minh cầm Huyền Sách ấn nói: “Lần này ngươi làm tốt lắm. Tuy không giết được Công Tôn Điệp nhưng lại tìm lại được Huyền Sách ấn, cũng là một công lao lớn. Quan trọng hơn nữa là chứng minh được năng lực của ngươi, nhận chức tuần tra viên là hoàn toàn xứng đáng.”

Câu này của Lao Huyền Minh xem như hoàn toàn xóa bỏ hai chữ ‘tạm thời’.

“Đa tạ Lao sứ!” Ninh Dạ trả lời.

“Đáng tiếc, khổ cho ngươi rồi, lại bị hủy dung lần nữa.” Nhìn gương mặt xấu xí loang lổ của y, Lao Huyền Minh cũng rất tiếc nuối.

Trước đây trên mặt Ninh Dạ chỉ có sẹo bỏng, giờ thì hay rồi, da thịt bị ăn mòn hơn nửa, một số chỗ còn lộ ra xương trắng.

Ninh Dạ không buồn để ý, tiện tay lấy một cái mặt nạ ra đeo lên: “Ninh Dạ vốn đã xấu rồi, có bị hủy dung lần nữa cũng không sao. Đương nhiên để tránh cho người khác sợ hãi, cứ dùng cái này vậy.”

Thấy y nói năng tiêu sái như vậy, Thanh Tiêu Quan Chủ cười nói: “Đúng là người hào hiệp, Trương Thất Sát nhận được một đệ tử tốt, chỉ có điều chính hắn còn chưa ý thức được giá trị của ngươi.”

Ninh Dạ cúi người: “Sư phụ đối xử rất tốt với đệ tử.”

Thanh Tiêu Quan Chủ cười lớn: “Nếu có một ngày ngươi không muốn theo Trương Thất Sát nữa thì có thể tới môn hạ của ta.”

“Cám ơn quan chủ ưu ái, Ninh Dạ không dám phản bội sư phụ!”

Lao Huyền Minh cười nói: “Nếu Thanh Tiêu ngươi tán thưởng hắn như vậy, hay là cho hắn chút lợi ích đi. Ta coi trọng người này, tuy tư chất bình thường nhưng tâm tính không tệ, hiếm thấy nhất là còn thông minh biết cách làm việc, biết đâu tương lai lại thành báu vật. Ngươi đầu tư nho nhỏ, không khéo tương lai lại được báo đáp gấp vạn lần.”

Thanh Tiêu Quan Chủ cười lớn: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm. Ta nghe nói ngươi đã nhận được Liệt Dương kiếm khí của Minh Tứ Dã, nếu thế, ta cũng cho ngươi một luồng Thanh Minh khí là được.”

Nói xong chỉ tay vào Ninh Dạ, một luồng Thanh Minh khí đã truyền vào mi tâm của y.

Ơ!

Các ngươi biết cách xử lý nhỉ?

Ai cũng bỏ sức không bỏ tiền.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Thực lực của Lao Huyền Minh bình thường, thế nhưng tiền của lại hùng hậu.

Hắn vung tay một cái, một cái túi giới tử rơi xuống tay Ninh Dạ: “Việc tu hành tiêu tốn rất lớn, ngươi lại không có đủ linh thạch, thậm chí còn chẳng có túi giới tử. Tặng ngươi cái túi này và một vạn linh thạch trong đó, cần gì thì tự mua đi, xem như cảm ơn ngươi đã thu hồi Huyền Sách ấn giúp ta.”

Ninh Dạ kinh hãi: “Lao sứ, thuộc hạ đã được phong làm tuần tra viên, sao dám nhận quà nữa?”

Lao Huyền Minh ngăn y lại: “Tuần tra viên là chức vụ mà năng lực của ngươi nên nhận được, còn đây là quà mà ta cám ơn riêng, ngươi không cần khách khí.”

Ninh Dạ hít một hơi dài, cúi rạp người xuống: “Đa tạ Lao sứ đã ưu ái, thuộc hạ sẽ cúc cung tận tụy, ra sức trâu sức ngựa vì Lao sứ.”

“Có câu này của ngươi, ta yên tâm rồi.” Lao Huyền Minh cũng tương đối hài lòng với thủ hạ đắc lực là Ninh Dạ.

————————————————————

“vậy là... Ninh Dạ lại lập công mới, tìm lại Huyền Sách ấn, bây giờ đã là tuần tra viên chính thức của Huyền Sách phủ?” Lạc Cầu Chân đau đầu nói.

“Vâng.” Tây Giang cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Lạc Cầu Chân chỉ cảm thấy choáng váng.

Mẹ nó, lần này lại càng phiền toái rồi.

Ninh Dạ trở thành tuần tra viên chính thức, quyền thế tăng mạnh, không chỉ có vậy còn được Thanh Tiêu khí và hơn vạn linh thạch, tài nguyên cũng đã có.

Tư chất của y vốn chỉ bình thường, nhưng bây giờ nhận được kỳ duyên, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, xem ra có thể đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong trong vòng hai năm. Tốc độ này đã có thể coi là tài năng xuất chúng trong những môn hạ đệ tử.

Cái giá duy nhất có lẽ là gương mặt y vốn đã xấu xí giờ còn xấu hơn.

Ừm, chuyện này nghe không giống như phải trả giá.

“Đối thủ này thật gian xảo!” Lạc Cầu Chân thở dài, phát tiết hết bất bình trong lòng.

“Vậy thưa chấp sự, bây giờ chúng ta nên xử lý ra sao?”

“Tây Giang!”

“Có thuộc hạ!”

“Lập tức liên hệ với những người ở Ma môn và Vạn Hoa cốc mà chúng ta khống chế, nói với bọn chúng ta muốn một bình Tạo Hóa thủy. Ai hoàn thành được chuyện này thì bỏ qua chuyện cũ!”

“Rõ!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 194: Mình có nên nhắc nhở Mộc Khôi tông không?



Chuyện Ninh Dạ trở thành tuần tra viên của Huyền Sách phủ nhanh chóng lan truyền trong Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ từ xưa tới nay luôn kín tiếng, lại đột nhiên trở thành tiêu điểm bàn luận của toàn bộ Hắc Bạch thần cung, khiến cho cả thanh danh và dung mạo của y cùng trở thành đề tài bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu.

Thậm chí ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng kinh ngạc trước chuyện này.

Gần đây đúng là tên đệ tử của mình gây dựng được không ít thành tựu nhỉ?

Nhưng xưa nay hắn vẫn coi đại đạo là mục tiêu theo đuổi, không để ý tới chức vị, trong mắt hắn thì chỉ cần thực lực của Ninh Dạ không sa sút, không làm mất thể diện của hắn là được.

Cũng may Ninh Dạ không khiến hắn thất vọng, sau khi trở thành tuần tra viên không kiêu căng khoe khoang khắp bốn phía, ngược lại càng cố gắng tu hành.

Sau khi địa vị tăng tiến, lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với y càng lớn, nguy cơ trên người Ninh Dạ cũng từ từ phóng đại. Ngoại trừ kế sách, thân phận, thứ quan trọng nhất bảo vệ được cho y vẫn là thực lực.

Đã có một vạn linh thạch của Lao Huyền Minh, Ninh Dạ công khai mua sắm tài nguyên, có gắng tu luyện, rốt cuộc hai tháng sau đã tăng lên tầng thứ tám.

Lúc này mới cách thời điểm y gia nhập Hắc Bạch thần cung chưa tới hai năm, với tư chất của y đã là thần tốc rồi.

Dựa theo quy định của thần cung, lúc này Ninh Dạ có thể học thêm một môn pháp thuật.

Xế chiều ngày hôm đó, Ninh Dạ đi tới Thiên Tàng phong, chọn một môn công pháp tăng cường thân thể.

Có lẽ đây cũng là lần lựa chọn vừa ý Trương Liệt Cuồng nhất từ trước tới nay - Rốt cuộc Ninh Dạ cũng có chút dáng dấp tu luyện Thất Sát đao đạo.

Khoảng thời gian này Ninh Dạ yên tĩnh lạ thường, không có bất cứ hành động gì, một phần là cần tu luyện, một phần khác là không có cơ hội gì tốt.

Cũng may Trì Vãn Ngưng đã hoàn thành phần lớn những việc y giao phó, phạm vi giám sát của Ninh Dạ càng ngày càng rộng, một số tin tức quý giá mà trước đây khó mà thu thấp được, bây giờ đã có cơ hội tra xét bí mật.

Ngày hôm nay Ninh Dạ giám sát Thiên Nguyên phong theo thông lệ.

Trên một hành lang uốn khúc trong Thiên Nguyên điện, có hai người đang đi, chỉ có điều do thực lực quá mạnh nên Côn Lôn kính không thấy rõ dung mạo, thậm chí âm thanh cũng khá mơ hồ, không nghe được lời nói hoàn chỉnh.

Nhưng Ninh Dạ vẫn nghe ra giọng một người trong đó, chính là Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện: “Chuyện đằng đó cứ giao cho Đông Lâm đi xử lý... Trước mắt việc cấp bách... Vô Thường tự...”

Một giọng nói khác trả lời: “Đã đang... ta đã sắp xếp...”

Là Tây Phong Tử.

Chỉ có điều bọn họ đang bàn luận cái gì? Vì sao lại dính tới Vô Thường tự?

Ninh Dạ không hiểu gì cả.

Vô Thường tự là một trong những tiên môn nổi tiếng trước đây, nghe nói lúc cường thịnh không kém hơn Cửu Đại Tiên Môn nhưng sau này bị hủy diệt trong chiến tranh thời thượng cổ, nghe nói là vì bọn họ đứng sai phe - Bọn họ ủng hộ Thiên Cơ môn.

Không như Thiên Cơ môn còn kéo dài được hơi tàn, Vô Thường tự bị diệt môn từ lúc đó, bây giờ đã hóa thành một bãi phế tích.

Bây giờ bọn họ đột nhiên thảo luận về phế tích của Vô Thường tự khiến cho Ninh Dạ rất khó hiểu.

Lúc này Nhạc Tâm Thiện vẫn đang bàn bạc với Tây Phong Tử.

Tây Phong Tử nói: “Nhưng ta... như vậy khổ cho... đặc biệt còn phải để Bạch... để vào...”

Nhạc Tâm Thiện: “Không thể đặt mồi lớn, sao...”

Giọng nói đứt quãng lại mơ hồ, khiến cho Ninh Dạ cũng rất bực bội và bất đắc dĩ.

Cho dù bây giờ y đã có thể sử dụng Vấn Thiên thuật, lại bố trí sẵn ngoài hành lang, nhưng vẫn khó lòng tra xét rõ ràng.

Đúng lúc này Tây Phong Tử lại nói một câu rất rõ ràng: “Hy vọng tên Vương Sâm kia sẽ đến.”

Nghe hắn nói câu này, trong lòng Ninh Dạ thầm kinh hãi, rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện gì.

Nghe ý câu này, chắc Hắc Bạch thần cung đặt bẫy trong phế tích của Vô Thường tự, định đối phó với Mộc Khôi tông?

Đúng rồi, Hắc Bạch thần cung đã hai lần chịu thiệt bởi Mộc Khôi tông, chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù.

Mình có nên nhắc nhở Mộc Khôi tông không?

Nhưng đáng tiếc, sau khi Vương Sâm đi khỏi, tạm thời y cũng không có cách nào liên hệ với Mộc Khôi tông -- Mộc Khôi tông cách quá xa, y không thể bói toán gián điệp của Mộc Khôi tông ở Hắc Bạch thần cung.

Lúc này còn đang suy nghĩ, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Bố trí thêm một số nhân thủ đi, lần này Hà... cũng sẽ...”

Tây Phong Tử giận tới không nhịn nổi: “Chuyện này quá nguy hiểm!”

“Thế nên mới bảo ngươi phái thêm chút...”

Tây Phong Tử hít một hơi dài: “Ta biết rồi.”

Đúng lúc này Nhạc Tâm Thiện đột nhiên phát hiện ra điều gì, ‘ồ’ lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác như đang bị quan sát?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 195: Thiên Tú các



Ninh Dạ bị doạ tới mức nhảy bật lên, đang định đóng Côn Lôn kính nhưng nghĩ lại nếu làm vậy chẳng khác nào khẳng định, đành bất động.

Cũng may Tân Nhiễm Tử đã nói: “Nơi quan trọng như Thiên Nguyên... ai mà... cho dù có chắc cũng là chưởng giáo...”

Câu tiếp theo nhỏ dần, có vẻ hai người không nói gì tiếp.

Lúc này Ninh Dạ mới đóng Côn Lôn kính lại, khiến bọn họ cho rằng chưởng giáo Hắc Bạch Tử đang theo dõi bọn họ là được.

Sau khi đóng Côn Lôn kính, Ninh Dạ trầm tư một lúc lâu.

Tuy hai người nói không rõ ràng nhưng Ninh Dạ đã hiểu sơ qua.

Để đối phó với Mộc Khôi tông, chắc Hắc Bạch thần cung đã đặt bẫy ở phế tích của Vô Thường tự, cũng có thể để bảo vật gì đó làm mồi nhử, hình như là cái gọi là Bạch gì đấy... không phải thứ đó chứ?

Ninh Dạ thầm kinh hãi, nếu thật vậy thì đúng là bỏ vốn lớn rồi!

Còn phế tích Vô Thường Tự, nơi này nằm ở biên giới của hai châu Thiên mặc, thực tế là nằm trong khu vực của Thiên châu, cũng có thể hiểu vì sao lại đặt bẫy ở đây.

Nhưng kế hoạch tốt đẹp này lại có chuyện ngoài dự liệu, có lẽ chưởng giáo Hắc Bạch Tử muốn phái con trai của mình là Hà Nguyên Thánh tới, có lẽ tìm một danh nghĩa êm tai gì đó, cống hiến cho môn phái, thực ra là đang kiếm cớ giúp con trai thu được bảo vật trong môn phái.

Tuy Hắc Bạch Tử có rất nhiều tài nguyên nhưng có một số tài nguyên vốn không phải của hắn mà là của Hắc Bạch thần cung. Hắn muốn dùng cũng phải cho mọi người một câu trả lời.

Mà lần này chính là cơ hội.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, Ninh Dạ lập tức hứng thú.

Tuy Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo nhưng lại là một tên kém cỏi mà vạn năm khó gặp một lần. Tuy Hắc Bạch Tử không tiếc tài nguyên nhưng hắn vẫn mất tới năm năm mới đạt tới cảnh giới Hoa Luân. Hơn nữa theo Ninh Dạ được biết, tuy Hà Nguyên Thánh đã đạt tới cảnh giới Hoa Luân nhưng chỉ có tu vi, thực lực lại cực kỳ kém cỏi, thậm chí chưa chắc đã thắng được Thiên Cơ.

Nói cách khác, Hắc Bạch Tử dám để Hà Nguyên Thánh qua đó, như vậy chắc chắn phế tích của Vô Thường tự không có gì nguy hiểm. Dù sao cũng là trận đại chiến từ thời thượng cổ, nếu thật sự có cơ quan cạm bẫy hay đại trận gì thì cũng bị phá giải từ lâu rồi.

Nguy hiểm thật sự là những kẻ đang ẩn nấp.

Nếu vậy, có lẽ đây là cơ hội của mình, nhưng chuyện này còn cần bàn lại với sư thúc Cừu Bất Quân, nếu có ông ấy giúp đỡ, có lẽ việc này sẽ dễ dàng hơn.

Nhất định phải nhờ ông giúp đỡ.

“... Nói vậy cũng đúng. Vậy con không tham gia là được.” Cừu Bất Quân vẫn chú ý tới ổn định hơn.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Đây là một cơ hội hiếm có, bỏ qua thì quá đáng tiếc. Nếu bây giờ con thông báo cho Mộc Khôi tông, đối với Mộc Khôi tông thì đây không phải đại ân, sau này cũng khó lòng bàn bạc điều kiện với bọn họ. Nhưng nếu con giúp bọn họ ngay thời khắc nguy nan, vậy thì khác. Sư thúc, con biết cần cẩn thận, nhưng muốn đối phó với thế lực khổng lồ như Hắc Bạch thần cung, có lúc chúng ta vốn không có tư cách cẩn thận. Cái câu đợi đến lúc thực lực cường đại mới báo thù, theo con thấy đây chỉ là trò cười. Lúc này mới tính là thực lực cường đại? Tuy thế giới này coi trọng cường giả nhưng chưa bao giờ có chuyện vũ lực của một người bình ổn cả thiên hạ, không thì lấy đâu ra Cửu Đại Tiên Môn? Một cường giả cực mạnh thống lĩnh tất cả là đủ. Vì vậy, nếu thật sự muốn báo thù, không phải dựa vào lực lượng mà là đầu óc, mưu kế, dựa vào mượn lực đánh lực. Hơn nữa, tư chất của con chỉ bình thường, nếu không thể mượn cơ hội này xoay trái xoay phải, cướp lấy lợi ích, thế thì lấy gì để đạt được thành tựu cao hơn? Chỉ dựa vào một Thiên Cơ điện tàn tạ? Không đủ!”

Mấy lời này cũng khiến Cừu Bất Quân ngầm thừa nhận.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông hỏi: “Con định làm thế nào?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 196: Tạo Hóa thủy thì sao?



Ninh Dạ nổi danh làm cho số người mời y đột nhiên hóa nhiều.

Những đệ tử đồng môn vốn chẳng coi y ra gì, bây giờ ai nấy đột nhiên hóa thành nhiệt tình, thỉnh thoảng lại có người kiếm cớ đến gặp Ninh Dạ, lôi kéo giao hảo với y. Trong thờigian ngắn căn phòng nhỏ đơn sơ của Ninh Dạ bỗng đông như trẩy hội.

Trì Vãn Ngưng cũng càng hứng thú với Ninh Dạ.

Vốn dĩ sự xuất hiện của Cừu Bất Quân khiến nghi ngờ của cô về Ninh Dạ giảm bớt. Nhưng trong vụ án ở Lao phủ, biểu hiện của Ninh Dạ lại khiến cô chú ý.

Trong lòng cô đang nghi hoặc, hứng thú về ‘cờ vây’ lại tăng thêm.

Hôm nay cũng như ngày thường, Trì Vãn Ngưng lại mời Ninh Dạ đến chơi cờ.

Trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng cầm quân đen đi trước, hạ cờ như bay. Kỹ thuật đánh cờ của cô đã tiến bộ thần tốc, đã đánh với Ninh Dạ tới mức có qua có lại, thời khắc này cô hạ một quân cờ xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ninh tuần tra viên, ngươi thấy ta đánh quân này thế nào?”

Ninh Dạ thưởng trà lắc đầu: “Nếu ngươi còn gọi ta là tuần tra viên, ta sẽ trở mặt với ngươi.”

Trì Vãn Ngưng không buồn để ý, đôi mắt mỹ miều híp lại, mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Không biết khi Ninh tuần tra viên trở mặt sẽ ra sao? Vãn Ngưng đang muốn thấy đây.”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta không đánh được ngươi, cho dù trở mặt thì cùng lắm là bỏ cái mặt nạ này ra dọa ngươi một chút thôi.”

Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ: “Cái này đúng là trở mặt thật. Nhưng có một vấn đề, ta đang lấy làm lạ đây.”

“Ồ? Vấn đề gì?”

“Hôm đó Công Tôn Điệp bố trí cơ quan trong đường ngầm, dùng Hóa Cơ thủy làm hại ngươi. Nhưng Hóa Cơ thủy tuy độc nhưng dẫu sao cũng không trí mạng. Bố trí loại cơ quan không trí mạng này trong bẫy chẳng kỳ lạ quá à?”

Ninh Dạ trả lời: “Mục đích của cô ta không phải giết người mà là bỏ trốn. Cố ý làm người khác bị thương mới có thể giả trang thành đệ tử Hắc Bạch thần cung dẫn người bị thương đi khỏi, chuyện này hoàn toàn hợp tình hợp lý.”

“Nhưng không hợp với thủ đoạn của Ma môn.”

“Thủ đoạn của Ma môn ra sao?”

“Ra tay tàn nhẫn, động chút là giết người.”

“Xem ra khá giống gia sư.”

Trì Vãn Ngưng lại che miệng cười khẽ: “Dám to gan nói tới cả sư phụ, cẩn thận ta đi tố cáo với Trương Thất Sát.”

Ninh Dạ bèn cười đáp: “Thế thì chắc ta cũng phải đi tố cáo tiên tử rồi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vô số ẩn ý.

Đúng lúc này, tỳ nữ đến báo: “Lạc Cầu Chân cầu kiến”

“Lạc Cầu Chân? Hắn đến làm gì?” Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Ninh Dạ: “Cho hắn vào.”

Một lát sau, Lạc Cầu Chân đi vào Ngưng Tâm Tiểu Trúc.

Hắn đứng dưới thềm, chắp tay với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ: “Trì tiên tử, Ninh tuần tra viên.”

Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng còn đang chơi cờ, Ninh Dạ không để ý tới hắn, Lạc Cầu Chân thầm tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bây giờ thân phận của đối phương ngang ngửa với hắn, đúng là có thể không để ý đến hắn.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng nói: “Sao hôm nay Lạc chấp sự lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”

Lạc Cầu Chân cười nói: “Ta tới gặp Ninh tuần tra viên.”

Ninh Dạ không buồn quay đầu lại: “Có gì thì nói luôn đi.”

Lạc Cầu Chân nhướn mày: “Ninh tuần tra viên có vẻ rất có ý kiến với ta.”

Ninh Dạ tiện tay hạ cờ: “Từ sáng đến tối lúc nào ngươi cũng muốn bắt ta, ta không có ý kiến với ngươi mới là có vấn đề chứ?”

Lạc Cầu Chân cười nói: “Ninh tuần tra viên nói đúng lắm, trước đây Cầu Chân làm việc quá l* m*ng, đã khiến Ninh tuần tra viên chịu oan, chẳng phải hôm nay ta tới nhận tội với ngươi à?”

“Nhận tội thế nào đây?” Ninh Dạ không buồn ngẩng đầu, tiếp tục nghiên cứu ván cờ.

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân thấy lạ, cho dù đang diễn thì ngươi cũng nên giả vờ vui vẻ mới đúng chứ?

Nhưng hắn vẫn nói: “Đúng là cần trả giá.”

Ninh Dạ bèn nói: “Thế ta có cần trả cái gì không?”

Lạc Cầu Chân không ngờ y lại đưa ra vấn đề này, lập tức đờ ra: “Ta không có ý định này.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 197: Bao giờ khởi hành?



Ninh Dạ hừ một tiếng: “Tặng không cho ta thứ quý giá như vậy. Lạc chấp sự, ngươi trở nên hào phóng từ bao giờ thế? Hay là còn ý đồ gì khác?”

Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói như vậy, không khỏi sửng sốt: “Ninh tuần tra viên nói vậy là có ý gì?”

Ninh Dạ đã trả lời: “Ngươi vẫn đang nghi ngờ thân phận của ta, muốn dùng việc khôi phục dung mạo của ta để xác nhận, đúng không?”

Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói toạc ra như vậy, còn đang định nói gì đó thì Ninh Dạ đã quay người lại, tiếp tục lên tiếng: “Lạc chấp sự làm việc theo chức trách, có nghi ngờ Ninh Dạ cũng là bình thường. Đối với Ninh Dạ thì Tạo Hóa thủy cũng cực kỳ quan trọng, khôi phục dung mạo là chuyện cầu còn chẳng được. Nhưng tài nguyên của ta đều dùng vào việc tu hành, không có nhiều tiền của để mua Tạo Hóa thủy. Xét thấy động cơ của Lạc chấp sự không ngay thẳng, nếu ngươi đã đưa Tạo Hóa thủy tới, ta cũng vui lòng nhận lấy, nhưng sẽ không nói cám ơn ngươi. Lạc chấp sự có chấp nhận không?”

Lạc Cầu Chân nghe vậy trợn tròn hai mắt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Ninh Dạ.

Rõ ràng y đang nói: ta muốn Tạo Hóa thủy, nhưng nếu ngươi cho ta, ta sẽ tuyệt đối không nợ ngươi chút ân tình nào. Coi như ngươi tặng không lợi ích cho ta, nhưng ta sẽ không hòa hảo gì với ngươi.

Nếu ngươi đồng ý chuyện này thì cứ làm, không muốn thì đừng làm.

Sau khi hiểu ý Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân cũng giận quá hóa cười: “Thủ đoạn của Ninh tuần tra viên thật ghê gớm, ngươi đã nói vậy, nếu ta còn cố tình đưa Tạo Hóa thủy tới chẳng phải thành Lạc Cầu Chân ta không thức tời, nhất quyết dán mặt nóng lên cái mông lạnh của ngài à?”

“Đây là ngươi nói nhé.” Ninh Dạ không buồn phủ nhận.

Được lắm.

Ngươi thể hiện như vậy chính là định dùng phép khích tướng ép ta không còn mặt mũi nào chủ động giúp ngươi khôi phục dung mạo đúng không? Bằng không nếu chuyện này lan truyền, trong tình huống đã biết Ninh Dạ sẽ không cảm ơn còn cố vẫy đuôi đưa Tạo Hóa thủy, chẳng khác nào Lạc Cầu Chân tự nhận mình thấp hèn.

Theo Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ cố ý khích mình, định dùng cách này làm mình mất mặt, bỏ qua ý định khôi phục dung mạo của y.

Nhưng y càng như vậy, ngược lại Lạc Cầu Chân càng nhận định Ninh Dạ có vấn đề.

Tốt lắm!

Lạc Cầu Chân đã chắp tay nói: “Nếu thế, Cầu Chân không mong Ninh tuần tra viên cảm kích. Coi như Cầu Chân xin lỗi vì hành động lúc trước của bản thân.”

Ninh Dạ ung dung đáp lời: “Ta sẽ nhận quà tạ tội, chuyện bằng hữu thì miễn đi.”

“Không vấn đề!” Lạc Cầu Chân cũng nổi giận.

Đang định đi khỏi, Ninh Dạ đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn một chuyện.”

“Ninh tuần tra viên còn chuyện gì?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Mấy hôm nữa ta sẽ đi xa một chuyến, thời gian chắc khoảng một tháng. Nếu Lạc chấp sự không thể đưa Tạo Hóa thủy tới trước lúc đó, e là phải đợi tới sau khi ta trở về. Ta báo trước cho Lạc chấp sự, tránh cho đến lúc đó Lạc chấp sự lại nghĩ rằng ta bỏ trốn.”

Nghe Ninh Dạ nói mình định ra ngoài, Lạc Cầu Chân cũng kinh ngạc: “Ngươi định đi đâu?”

“Ta là tuần tra viên của Huyền Sách phủ, bây giờ đã lên tới Tàng Tượng tầng tám, đỉnh phong đã sắp đến, đương nhiên phải ra ngoài du lịch một phen, vừa là thực hiện chức trách của tuần tra viên, vừa là tìm kiếm cơ duyên để ngày sau xung kích lên Hoa Luân. Chấp sự có vừa lòng với câu trả lời này không?”

Đúng là lý do quá hoàn hảo.

“Bao giờ khởi hành?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Nửa tháng sau.”

Y ở trong Hòe Âm sơn nửa tháng, trong nửa tháng này y trải qua nhiều trận chém giết nhất từ khi bước vào Hắc Bạch thần cung tới nay.

Mỗi ngày đều chiến đấu, săn yêu, săn ma, săn tất cả những thứ có thể săn được, cũng vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể vận dụng.

Trong Hòe Âm sơn không ai làm bạn với y, chỉ có mình Ninh Dạ cất bước, như con sói cô độc tận tình phóng thích sát ý, hận ý của bản thân, cũng giải phóng tất cả mọi thủ đoạn của mình.

Trận đạo, cơ quan, phù lục, mặt sáng, mặt tối, không thủ đoạn nào là không dùng đến. Chỉ trong vòng nửa tháng mà số yêu ma chết dưới tay y đã lên tới hàng trăm, trong Tu Di ốc chất đống đủ loại vật liệu, thậm chí không thiếu tài nguyên cảnh giới Hoa Luân.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 198: Giám Sát đường



Nếu chỉ dựa vào chiến lực bản thân, có lẽ bây giờ Ninh Dạ có thể giao chiến với đối thủ Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng nếu thêm vào các loại cơ quan phù chú, lại có Thiên Cơ bầu bạn, y có thể g**t ch*t cả Hoa Luân trung kỳ.

Còn đối thủ mạnh hơn chút nữa, Ninh Dạ chỉ có đường chạy trốn.

Lần nguy hiểm nhất, Ninh Dạ gặp phải một đại yêu cấp bậc Hoa Luân hậu kỳ, tuy chưa đạt tới đỉnh phong nhưng uy lực khi nó ra tay đã cực kỳ cường đại, cơ thể mạnh mẽ tới mức Sát Thân đao cũng không thể chém rách, Ninh Dạ chỉ có thể bỏ chạy.

Nhưng nửa tháng chiến đấu như vậy cũng rèn luyện Ninh Dạ, giúp cho Thất Sát đao đạo của y càng thêm thông suốt. Lúc này y sử dụng chiêu đao đánh bại Khổng Triêu Thăng đã càng dễ dàng.

Hôm đó, thấy đã tới ngày lên đường, Ninh Dạ rời khỏi Hòe Âm sơn, về thần cung báo cáo rồi đi khỏi.

Sau khi y đi khỏi, trong Hắc Bạch thần cung sóng ngầm cũng nổi lên cuồn cuộn.

——————————————

“Cái gì? Ngươi định ra ngoài?”

Ôn Tâm Dư lạnh lùng nhìn Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân cười gượng: “Vâng, lão nô còn chút chuyện trong thế tục chưa xong, lòng còn khúc mắc, muốn ra ngoài một chuyến.”

Ôn Tâm Dư nhìn chằm chằm vào ông, như có thể nhận biết được tâm trạng của Cừu Bất Quân, nhưng thực tế cô ta không cảm nhận được chút gì.

Một lát sau, Ôn Tâm Dư nói: “Hôm qua Ninh Dạ vừa xuất sơn, hôm nay ngươi lại xin đi, có phải định truy sát Ninh Dạ không?”

Cừu Bất Quân kinh hãi: “Chủ nhân, sao người biết...”

Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Chuyện lần trước có bao nhiêu người chứng kiến, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ không để ý tới động tĩnh của hắn à?”

Cừu Bất Quân quỳ xuống: “Lão nô biết tội!”

Ôn Tâm Dư hừ một tiếng: “Ngươi thật sự có tội, dám giấu diếm ta, khốn kiếp!”

Nói xong đã tát luôn lên mặt Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân lại vui mừng ông hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này, khi cô ta đánh người tức là không thật sự nổi giận. Một khi Ôn Tâm Dư thật sự nổi giận sẽ như ngọn núi lửa bị đóng băng, bên trong hừng hực nhưng bên ngoài lại chẳng có chút manh mối nào, sát ý càng mạnh, bên ngoài càng bình tĩnh.

Ôn Tâm Dư đã nói: “Thật ra ngươi không đi giết hắn, ta cũng muốn giết.”

“Ơ? Vì sao?” Cừu Bất Quân giả vờ không hiểu.

Ôn Tâm Dư đã nói: “Biện Tình bí pháp của ngươi cực kỳ huyền ảo, chắc là một loại tiên thuật thượng cổ nào đó, nhưng đáng tiếc chỉ là bản thiếu sót, nhưng cho dù thế cũng là bảo vật hiếm thấy. Bí pháp như vậy có hai người nắm giữ là đủ, không cần nhiều người biết đến, ngươi nói xem có đúng không?”

Cừu Bất Quân vui mừng dập đầu: “Chủ nhân nói đúng lắm. Trước đây ta chiếm được Biện Tình bí pháp trên người thằng ôn đó, có điều lúc đó hắn không có tu vi, sử dụng không tốt. Bây giờ hắn đã nắm giữ, giết hắn đi, thiên hạ sẽ bớt đi một kẻ hiểu pháp thuật này.”

Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Ngươi nói vậy chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi?”

Cừu Bất Quân lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại mỉm cười nịnh bợ: “Chủ nhân đối xử với lão nô tốt như vậy, sao lại cam lòng? Hơn nữa lão nô đi lại trong giang hồ bao nhiêu năm rồi, không có bản lĩnh khác nhưng cũng biết đạo lý thỏ khôn phải có ba hang.”

“Hả? Ngươi đang uy h**p ta ư?” Ôn Tâm Dư trừng mắt nhìn Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân vội vàng kêu lên: “Lão nô nào dám. Chủ nhân không giết lão nô đã là rất nhân hậu rồi, còn thu nhận và bồi dưỡng lão nô, lão nô được làm trâu làm ngựa cho chủ nhân cũng là phúc khí tu luyện vài kiếp mới được.”

Lúc này gương mặt Ôn Tâm Dư mới dịu đi, tuy cô ta có thể nhận ra tình cảm con người nhưng lại không hề che giấu tâm trạng của bản thân.

Lúc này Ôn Tâm Dư lại nói: “Nếu đã thế, cứ đi đi.”

“Xin tuân lệnh chủ nhân!” Cừu Bất Quân hô to.

Cừu Bất Quân vốn là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, có điều ông muốn lẻn vào Hắc Bạch thần cung, cố ý tu luyện đủ loại công pháp linh tinh, khiến cho chúng xung đột với nhau, chiến lực hao tổn, kém hơn cảnh giới Vạn Pháp bình thường nhiều. Nhưng dù vậy, cảnh giới vẫn còn, thưc lực còn cao hơn Ôn Tâm Dư.

Chính vì vậy, theo Ôn Tâm Dư, Cừu Bất Quân giết Ninh Dạ là áp đảo hoàn toàn, không có vấn đề gì.

Một ngày sau, trong trấn nhỏ lân cận, Cừu Bất Quân thấy Ninh Dạ đang uống trà.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

——————————————

“Nếu không thì sao?” Tây Giang hỏi.

“Thế tức là sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy hắn đã chạy trốn.”

“Vậy nếu có thì sao?”

Nếu có chứng tỏ Ninh Dạ chỉ đi xa, sẽ có lúc về.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 199: Thiên châu



Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Cầu Chân nói: “Nếu tìm được thì ngươi dẫn vài người đuổi theo, quan sát xem rốt cuộc hắn đang làm gì... Lần này đứng có để ta thất vọng lần nữa.”

“Nhất định không phụ mệnh lệnh của chấp sự.”

Không phụ mệnh lệnh?

Lạc Cầu Chân thầm cười lạnh.

Trong lòng hắn bỗng có cảm giác, e là Tây Giang nhất định sẽ khiến mình thất vọng.

Có lẽ mình nên tự đi?

Nhưng ngay sau đó, Lạc Cầu Chân đã bỏ qua suy nghĩ này.

Theo những gì hắn thấy trong quá khứ, lần này Ninh Dạ ra ngoài chắc sẽ gây ra động tĩnh gì lớn. Nếu mình đi nhưng vẫn không cản được Ninh Dạ, chẳng khác nào dẫn lửa đốt lên người.

Chẳng bằng để Tây Giang đi, có vấn đề gì thì cũng là hắn chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ không nhìn lầm Lạc Cầu Chân, tuy hắn rất thông minh nhưng vấn đề lớn nhất của hắn là có tư tâm.

Chỉ cần Lạc Cầu Chân còn ý nghĩ bo bo giữ mình, chắc chắn hắn không thể đánh cược tất cả để đối phó với Ninh Dạ.

Đây cũng là điều Ninh Dạ mong chờ.

————————————————————

“Vậy là hắn thật sự lên đường rồi.”

Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng nghe tin tức vừa thu được, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

“Không còn việc gì nữa rồi, lui xuống đi.” Sau khi cho hạ nhân lui khỏi, Trì Vãn Ngưng bắt đầu nhập định điều tức, cứ như chuyện Ninh Dạ ra ngoài không liên quan gì tới cô.

Lần nhập định này kéo dài một ngày.

Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng kết thúc việc tu hành hàng ngày.

Mở mắt ra, rời khỏi Thuần Âm Nguyên Thủy, cứ thế bước ra ngoài điện.

Đi thẳng tới một nơi ít dấu chân người dưới Thiên Tú phong, Trì Vãn Ngưng lấy một tấm phù chú ra thiêu cháy, sau đó ngồi đó lặng lẽ chờ đợi.

Đây là cách liên lạc mà cô và người bí ẩn đã ước định.

Chỉ cần Trì Vãn Ngưng đốt cháy lá phù này, chẳng mấy chốc đối phương sẽ liên hệ với cô.

Đúng, Trì Vãn Ngưng vẫn luôn chờ đợi thời khắc này là để xác nhận xem rốt cuộc người bí ẩn có phải Ninh Dạ không.

Thật ra trong lòng Trì Vãn Ngưng hy vọng không nhận được hồi âm, như vậy cô có thể xác nhận thân phận của đối phương.

Nhưng mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của cô.

Sau khi đốt phù đưa tin không lâu, một hộp đá nho nhỏ từ đằng xa bay tới.

Trì Vãn Ngưng nhận hộp đá, mở ra, phát hiện bên trong là một lá thư.

Nội dung của lá thư này rất đơn giản, đại ý là bây giờ đang thời khắc đặc biệt, hắn đang làm một đại sự, tạm thời không rảnh, nếu không có chuyện gì rất cần thiết thì đừng gặp mặt.

Đã có thư trả lời chứng tỏ người này ở trong núi, tức là không phải Ninh Dạ?

Chuyện này khiến Trì Vãn Ngưng rất thất vọng.

Lại nhìn bức thư trong tay, chữ viết đã dần dần biến mất, không để lại chút chứng cứu nào.

Thủ đoạn này hay lắm.

Không đúng!

Trong lòng Trì Vãn Ngưng đột nhiên kinh ngạc, quan sát kỹ tờ giấy trống không, đột nhiên ngưng tụ một chỉ điểm lên tờ giấy, tờ giấy tỏa ra màu sắc kỳ quái, trong ánh hào quang chữ viết lúc trước ẩn hiện, mơ hồ.

Quan sát kỹ nét chữ mơ hồ đó, Trì Vãn Ngưng bỗng thấy vui mừng, mỉm cười duyên dáng.

Ngón tay ngọc nhẹ nhàng vươn ra, chạm lên tờ giấy viết thư, như đặt lên trán Ninh Dạ.

Cô cất giọng nói khẽ: “Bắt được ngươi rồi!”

Thuận tay xoa một cái, tờ giấy đã hóa thành tro tàn bay theo gió.

Trì Vãn Ngưng vội vàng trở về Ngưng Tâm Tiểu Trúc, bắt đầu thu dọn hành lý, quan trọng nhất là rót một bình Thuần Âm Nguyên Thủy thật đầy.

“Cô nương định đi đâu đấy?” Giọng nói âm trầm của Vũ di đã vang lên sau lưng.

Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút, mỉm cười nói: “Ra ngoài một chút, không được à?”

“Lão tổ còn đang bế quan, không chào mà đi có vẻ không ổn?”

“Nếu Vũ di không yên tâm có thể đi cùng với ta.”

Vũ di bèn mỉm cười nói: “Lão thân tuổi tác đã cao, thể lực cũng kém, e là không gánh nổi những nguy hiểm ngoài kia, nếu chết ở bên ngoài thì không hay cho lắm.”

Thiên châu.

Ánh trăng lúc hoàng hôn, căn đình nghỉ mát trên con đường cổ.

Rơi vào trong mắt, đầy vẻ hoang vắng thê lương.

Hai bóng người một già một trẻ chiếu xuống đất, Cừu Bất Quân nhấc mũ rộng vành trên đầu, để lộ ra đôi mắt già nua vẩn đục: “Nơi này chính là Vô Thường tự.”
 
Back
Top