Nhìn dáng vẻ đó của cô ta, Lạc Phong đành bước đến an ủi:"Em đừng khóc nữa, vừa nãy là anh nặng lời, nhưng em hãy suy nghĩ thật kỹ, mỗi sắp xếp của anh đều là vì em, vì con của chúng ta.
Em đừng ngốc nữa, trong lòng anh làm sao có thể có người thứ hai chứ, trong lòng anh chỉ có em thôi."
"Chỉ là, em không được càn quấy như vậy nữa."
Lạc Phong ý vị sâu xa, liếc nhìn trợ lý của Dương Vũ đang đứng bên cạnh:"Chăm sóc Vũ thật tốt, nếu còn để xảy ra chuyện như vậy nữa thì cô lập tức từ chức cho tôi."
Lạc Phong rời đi rồi, Dương Vũ nghiến chặt răng.Thâyd ánh mắt cô ta loé lên vẻ thâm độc, trợ lý bên cạnh không dám hé răng nói nửa lời."
Dựa vào cái danh hiệu ảnh hậu cũ nát mà cũng dám tranh với tôi à?
Tôi sẽ khiến cho cô ta biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí."
Một nơi khác, Thẩm Mộng Dao đang cùng Châu Thi Vũ chuẩn bị chụp ảnh quảng cáo sản phẩm.
Nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn phối hợp ăn ý, mật thiết."
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng mình cảm thấy rất thoải mái.
Mặt Dương Vũ tái mét, đoán chừng bây giờ cô ta đang ôm Lạc Phong mà khóc đấy."
Thẩm Mộng Dao vui vẻ cười lớn rồi thở dài nói:"Rốt cuộc mình đã nhịn được đến ngày này.
Châu Châu, mình vui thay cho cậu."
Lô Thiên Huệ ở bên cạnh phụ hoạ theo:"Không sai, vừa nãy quá khí thế!"
"Mình chỉ làm những việc mình cho là đúng thôi.
Những năm qua, không phải mình nhẫn nhịn mà là cảm thấy không cần thiết làm như thế.
Bây giờ mình đã có ký do để tiếp tục kiên trì, nên mình sẽ không từ bỏ, mình sẽ dùng thực lực của bản thân để đứng vững."
Biệt thự Lan Đình.Châu Thi Vũ nằm cuộn trong lòng Vương Dịch xem tạo chí, bị tóc cô khẽ cọ vào mặt, nàng trầm giọng "hừ" một tiếng:"Đường đường là Chủ tịch của Thiên Duyệt, sao lại lôi thôi đến mức tóc lên hết mặt chị rồi chứ?"
"Em tưởng chị thích kiểu phụ nữ phong trần một chút."
Cô làm bộ sờ lên tóc, cố ý lấy thêm tóc vào mặt Châu Thi Vũ:"Như thế này chẳng phải rất đặc biệt sao?"
Bị cô chọc cười, Châu Thi Vũ buông tạp chí xuống, quay người ôm chặt cô, hai người cuộn nằm trên sofa, vô cùng thoải mái."
Thích, cho dù em có dáng vẻ gì chị đều thích."
"Thật sao?"
Cô đưa tay khẽ nâng cằm Châu Thi Vũ:"Nhưng chị sắp phải đi xa một tuần, em sẽ chăn đơn gối chiếc, nếu... em cô đơn mà không nhịn được thì phải làm sao bây giờ?"
"Em đang thầm ra ý cho chị phải không?"
Châu Thi Vũ híp mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm:"Đã như vậy, chị đành phải đóng gói mang em theo thôi."
"Em cầu còn không được."
Vương Dịch cười, ôm nàng chặt hơn."
Nhất Nhất, chị sẽ rất nhớ em."
Châu Thi Vũ dựa vào lòng ngực cô, thấp giọng nói.Dù hai người kết hôn chưa lâu, nhưng nàng đã quen ở cùng cô, quen lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, cảm giác an toàn này không ai có thể mang đến cho nàng.Nàng đã bắt đầu ỷ lại vào Vương Dịch rồi ."
Hay là chị nhắm mắt đi, nhớ thật kỹ dáng vẻ của em."
Cô khẽ nói rồi kéo tay Châu Thi Vũ đưa lên mặt mình.Bàn tay mềm mại, trắng nõn, chậm rãi sờ từng ngũ quan trên mặt Vương Dịch, khắc sâu cảm giác đó trong lòng."
Nhất Nhất, chị sẽ mãi không quên giây phút hạnh phúc này."
Sáng hôm sau, Thẩm Mộng Dao và Lô Thiên Huệ đã đến đón Châu Thi Vũ từ sớm.Nhìn thấy biệt thự xa hoa như thế, Lô Thiên Huệ không khỏi khiếp sợ:"Đã sớm nghe nói Thi Vũ là con gái lớn nhà họ Châu, bối cảnh hùng hậu, không ngờ..."
"Em ở đây đợi một chút, chị đi giúp Châu Châu xách đồ, nếu trong xe không có ai, bảo vệ sẽ đến hỏi."
Dặn dò xong, Thẩm Mộng Dao đi vào biệt thự.Vương Dịch từ đối diện đi đến.
Dù cô mặc áo sơ mi màu xám đơn giản và quần vải, nhưng vẫn khó che giấu khí chất vương giả trên người cô.
Cô thân mật kéo tay Châu Thi Vũ:"Hãy chăm sóc chị ấy thật tốt, hành lý tôi đã cho người đưa đến sân bay rồi."
"Chủ tịch Vương, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Châu Châu."
Thẩm Mộng Dao vừa cười vừa nghĩ, cô vợ nhỉ của ngài không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu.
Sau này, chắc chắn ngài sẽ bị nàng ấy bắt nạt.Nhưng cô không dám nói lời này với Vương Dịch.
Hai người một trước một sau ra khỏi biệt thự cùng Lô Thiên Huệ lái xe rời đi.
Vương Dịch đungs trên ban công tầng hai, dặn dò cấp dưới:
"Chuẩn bị một chút, tôi muốn tặng chị ấy một niềm vui bất ngờ."
"Vâng, Chủ tịch."
Trợ lý đáp lời rồi lập tức đi làm.
Một giờ sau, mọi người đang ở sân bay, chờ Dương Vũ đang lững thững đến muộn.
Chỉ thấy cô ta đi giày cao gót, mặc váy màu hồng, giống hệt một con gà tây kiêu căng.
Vì muốn nổi bật, đúng là chuyện gì cô ta cũng dám làm.
"Lạc Phong, em đến rồi."
Dương Vũ ôm nhào vào ngực Lạc Phong.
Cô ta đắc ý hừ một tiếng, khoác chặt tay Lạc Phong.
"Người đã đến đủ rồi, lên đường thôi."
Lạc Phong xách hành lý lên, lại nhìn thấy Châu Thi Vũ không có hành lý, mà hành ký của Thẩm Mộng Dao và Lô Thiên Huệ không nhiều, lông mày anh ta hơi nhíu lại:
"Châu Thi Vũ, không phải cô lại muốn..."
"Lạc Phong, anh quan tâm cô ta làm gì?"
Cô ta không thích ánh mắt Lạc Phong nhìn Châu Thi Vũ.
Hai người đó chỉ cần nói với nhau một câu thôi cũng sẽ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, sáu vệ sĩ cao lớn, mặc âu phục bước nhanh đến chỗ Châu Thi Vũ:
"Hành lý của cô đã được đưa lên máy bay trước rồi, cửa kiểm tra an ninh ở phía Đông, mời cô đi bên này."
Không đợi Châu Thi Vũ lên tiếng, Dương Vũ cười tủm tỉm nũng nịu với Lạc Phong:
"Lạc Phong, đây là anh sắp xếp cho em sao?
Quá tốt rồi, bằng không ở trên máy bay gặp được fan hâm mộ thì phải làm sao, anh đúng là chu đáo, chúng ta đi thôi."
Cô ta thích nhất là được mọi người vây xung quanh, nên lập tức tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Lạc Phong lắc đầu, kéo cô ta lại:
"Không phải anh sắp xếp."
"Được."
Châu Thi Vũ bình tĩnh lên tiếng.
Nàng không hề nhìn bọn họ, đeo kính râm kên, rồi dẫn Thẩm Mộng Dao và Lô Thiên Huệ đi.
Dương Vũ tức giận dậm chân:
"Cô ta."
"Châu Thi Vũ không phải người như vậy, có thể là người nhà họ Châu sắp xếp, chúng ta đi thôi."
Lạc Phong ý tứ sâu xa nhìn theo bóng lưng Châu Thi Vũ, lo lắng trong lòng dần dần tăng lên.
Mấy ngày nay, Châu Thi Vũ thật sự thay đổi quá lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kucs nào cũng như người trên mây.
Dương Vũ thì càng ghen tị ra mặt, cho rằng Lạc Phong quan tâm đến thái độ của Châu Thi Vũ với anh ta, có cơ hội là lấy cớ trút giận.
Lên máy bay, cô ta phát hiện không thấy bóng dáng Châu Thi Vũ đâu:
"Cô ta đâu?"
Cô ta chỉ vào một tiếp viên hàng không, vênh váo tự đắc hỏi.
Căn cứ tôn chỉ phục vụ, tiếp viên hàng không dịu dàng trả lời:
"Hành trình của vị khách này tạm thời có thay đổi, cô ấy đã huỷ bỏ chuyến này rồi."
"Cái gì?"
Lạc Phong vội gọi điện thoại cho Châu Thi Vũ, lại là Thẩm Mộng Dao nghe điện thoại:
"Các cô huỷ bỏ chuyến bay rồi sao?
Chuyện lớn như thế, sao lại có thể tự tiện quyết định?
Nếu Châu Thi Vũ dám huỷ lần quay này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, cô ta ở đâu?"
Anh ta tưởng Châu Thi Vũ chỉ đi lối riêng đặc biệt, không ngờ nàng lại không lên máy bay.
Nếu nàng giở quẻ, chẳng phải sẽ khiến Hoàng Huy bịn hị mất thể diện sao?
"Lạc tổng, anh yên tâm, Thi Vũ chỉ ngồi máy bay riêng thôi, hơn nữa sẽ đến sớm hơn mọi người một tiếng."
Trên thực tế, mới đầu họ cũng muốn đặt trước khoang hạng nhất, nhưng mà không đặt được.
"Cũng không phải, nhưng bây giờ danh tiếng của Thi Vũ ngày càng lớn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao tham gia quay chương trình thực tế được, đúng không?"
Nói xong, Thẩm Mộng Dao cũng cúp luôn điện thoại, căn bản không cho Lạc Phong cơ hội phản ứng.
Lô Thiên Huệ ở bên cạnh mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô ấy được hưởng đãi ngộ như vậy.
Chuyên cơ, vệ sĩ, còn thêm cả đồ vật xa hoa trong máy bay:
"Chị Dao, nhà họ Châu có thực lực như thế, sao chị Thi Vũ còn muốn làm nghệ sĩ?"
Làm nghề này, cô rất rõ nhiều thiên kim tiểu thư chỉ là vui chơi thôi, nên gia đình đầu tư để họ diễn chơi.
Mà diễn viên có thực lực, bối cảnh lợi hại như Châu Thi Vũ, nếu không phải bị Lạc Phong làm trì hoãn mấy năm, thì danh tiếng cô ấy đã vươn xa hơn trong giới rồi.
"Chuyện này...
đúng là nhà họ Châu rất có thực lực, nhưng hôm nay những thứ này..."
Thẩm Mộng Dao vừa nói được nửa câu, cửa máy bay được mở ra.
Vương Dịch toàn thân dát đầy hàng hiệu cao cấp đi đến, đôi mắt đen sắc lạnh, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt xinh đẹp như có như không, quanh người tàn ra khí thế lạnh lùng, nhưng khi thấy Châu Thi Vũ, sự kiêu ngạo lập tức biến mất.
Môi mỏng nhếch lên mỉn cười, cô đi đến nắm tay Châu Thi Vũ:
"Chị ăn cơm trưa chưa?"
Giọng điệu quen thuộc và thái độ thân mật như thế, hai người đứng cạnh nhau như một bức tranh.
"Chưa, chị đang chờ em, chị biết là em sẽ đến."
Châu Thi Vũ khoác tay lên tay cô, hai người cùng sánh bước đi vào phía sau máy bay.
Họ luôn là người hiểu tâm ý đối phương nhất.
Nhìn hành động thân mật của họ, Lô Thiên Huệ bối rối.
Cô không hoa mắt nhận nhầm chứ?
Người phụ nữ vừa nãy hình như là Chủ tịch của Thiên Duyệt, người quyền lực nhất giới showbiz.
Không ngờ cô có cơ hội được nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa quan hệ giữa cô ấy và Thi Vũ hình như không bình thường:
"Chị Dao, chị véo em một cái, không phải em đang nằm mơ chứ?
Vừa rồi là...
Vương...
Dịch sao?"
"Chị không cần véo em, không phải em đang nằm mơ đâu.
Hôm nay tất cả đều là do cô ấy sắp xếp cho Châu Châu, hai chúng ta chỉ hưởng sái mà thôi."
Thẩm Mộng Dao giải thích.
Lô Thiên Huệ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì:
"Chẳng lẽ ngay cả Vương Dịch cũng bị quy phục dưới váy Châu Thi Vũ, muốn theo đuổi chị ấy sao?"
"Chính xác mà nói, cô ấy là đang cưng chiều vợ mình."
Một câu khiến đầu óc Lô Thiên Huệ trống rỗng, lỗ tai ù đi.
Nghệ sĩ mà Lạc Phong để cô ta phụ trách lại là phu nhân Chủ tịch của Thiên Duyệt.
Hơn nữa họ lại còn để cho cô giám sát chị ấy, cản trở con đường tái xuất của chị ấy.
Trời ạ, có lầm hay không?
Người phụ nữ của Vương Dịch muốn đóng phim chỉ cần một câu nói thôi sao...
Ở trước mặt đế quốc giải trí như Thiên Duyệt, Hoàng Huy căn bản chẳng là gì cả.
"Dương Vũ vẫn luôn lo lắng Thi Vũ sẽ tái hợp với Lạc Phong?"
Lô Thiên Huệ ho khan hai tiếng, hai người này căn bản không thể so sánh với nhau.
Nếu Dương Vũ biết thân phận của Thi Vũ bây giờ, đại khái sẽ ghen tị đến ngất đi.
Thẩm Mộng Dao nín cười:
"Chị cũng chờ ngày mọi chuyện công khai, muốn nhìn vẻ mặt họ một chút."
Cô chú ý đến ánh mắt của Lô Thiên Huệ, nhìn bốn phía một chút.
"Khi Lạc Phong chạy theo Dương Vũ, Châu Châu tổn thương rất sâu sắc.
Lúc đi đến uỷ ban, cậu ấy đã gặp được Vương Dịch, hai người họ hợp nhau nên đã đăng ký kết hôn ngay cùng ngày, nhưng Châu Châu tạm thời chưa muốn công khai chuyện này.
Hôm nay em được đưa lên chuyến bay này, cũng đủ chứng minh Châu Châu tin tưởng em, hi vọng em suy nghĩ kỹ một chút, xem rốt cuộc nên đứng về phía nào."
Thẩm Mộng Dao ý tứ sâu xa, vỗ vỗ bả vai Lô Thiên Huệ, rồi đi xem lịch trình quay phim lần này.
Đám người Lạc Phong không nể mặt Châu Thi Vũ, không cho nàng cơ hội tái xuất.
Lần này ra ngoài quay, chắc chắn sẽ gặp khó khăn trùng trùng, thân là trợ lý Châu Thi Vũ tin tưởng nhất, cô nhất định ohair nắm bắt thời cơ.
Lô Thiên Huệ đứng sững ở đó thật lâu, rồi mới đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao:
"Chị Dao, em biết mình nên làm thế nào.
Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ủng hộ chị Thi Vũ, xin chị hãy tin tưởng em."
Thẩm Mộng Dao hờ hững ừ một tiếng, không nói gì, chỉ giao một tư liệu khác cho cô.
Lô Thiên Huệ vội vàng nhận lấy, hai người bận tối mắt tối mũi.
Ở chỗ ngồi riêng biệt phía trước, Châu Thi Vũ nép vào cánh tay Vương Dịch.
Nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, lúc này thời gian họ ở bên nhau ít ỏi đến mức nào:
"Thật ra chị có thể chăm sóc tốt bản thân."
"Em không nỡ xa chị.
Huống hồ, du lịch thế này rất có ý nghĩa."
Vương Dịch nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ.
"Nhất..."
Châu Thi Vũ dịu dàng hôn lại.
Nếm được mùi vị ngọt ngào của Châu Thi Vũ, Vương Dịch buông ra:
"Sau khi tới sẽ có rất nhiều việc phải làm, chị ngủ trước một lát đi."
"Vì đi theo giúp chị, em đã gác lại bao nhiêu công việc?"
Châu Thi Vũ hỏi cô.
"Em cũng là tiện đường đi công tác... chị yên tâm đi."
Cô nhẹ giọng an ủi.
Vì nàng, có làm gì cô cũng can tâm tình nguyện.
Mà trên một máy bay khác, Dương Vũ hết sức tức giận.
Cô ta không ngừng noiir cáu với tiếp viên hàng không, kéo theo sự chú ý của không ít hành khách.
"Được rồi, đừng làm khó các cô ấy nữa, sắp hạ cánh rồi, em hãy yên tĩnh một chút đi."
Lạc Phong cố gắng kéo cô ta:
"Ngộ nhỡ có người nhận ra em thì sao?"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy có tiếng người kêu lên:
"Đây không phải là Dương Vũ sao?"
"Ai?
Ngôi sao nữ hạng ba làm người thứ ba đó phải không?"
Mọi người lập tức nhìn về hướng này, còn có người dơ điện thoại lên chụp ảnh, Dương Vũ vừa tức vừa buồn bực:
"Đều tại anh, tại sao em không thể ngồi máy bay riêng chứ?
Em đang mang thai, còn phải ngồi cùng những người này ở khoang thương gia."
"..."
Lạc Phong bị cô ta trách mắng một trận, tâm trạng cũng không tốt lắm, anh ta ghi món nợ này lên đầu Châu Thi Vũ.
Khi đi cùng anh ta, có khi nào Châu Thi Vũ rêu rao như thế đâu?
Xem ra nàng cố ý muốn để anh ta chú ý đến nàng, muốn tìm thời gian tâm sự.
Châu Thi Vũ và Vương Dịch đến sớm một tiếng, Thẩm Mộng Dao và Lô Thiên Huệ đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.
Dù làm thêm trong quá trình bay, nhưng không có ai làm phiền các cô, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi.
Ngược lại người của Lạc Uyển Nhi - chị gái của Lạc Phong phái đến sốt ruột đến đỏ mắt.
Khi thấy Châu Thi Vũ một thân một mình dẫn theo trợ lý và người đại diện xuất hiện, trong lòng Lạc Uyển Linh hơi hồi hộp.
Chẳng lẽ mánh khoé đã bị Châu Thi Vũ nhìn ra, nàng xuất hiện sớm lac có ý gì?
Trong lòng đủ loại lo nghĩ, cô ta đi về phía Châu Thi Vũ.
"Châu Thi Vũ, đã lâu không gặp."
Vóc người cô ta cao gầy, mặc bộ đầm vest kẻ caro đen trắng.
Lạc Uyển Nhi từng là người mẫu quốc tế, dáng người vẫn rất thướt tha, lời nói cử chỉ đều lộ vẻ kiêu kì.
Nhưng cách đối nhân xử thế của Châu Thi Vũ nhẹ nhàng như nước, nàng vẫn đeo kính râm, chẳng thèm để ý đến Lạc Uyển Nhi, sau khi bình tĩnh "Ừ" một tiếng thì không nói gì thêm nữa.
Phản ứng như vậy khiến Lạc Uyển Nhi không nhìn thấu ý nghĩ của nàng.