Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả Khả

Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả Khả
Chương 10



16

Tại y quán, ta bất ngờ nhìn thấy Triệu Vĩnh An.

Hắn ăn mặc bảnh bao, đi cùng một phụ nhân trẻ tuổi, trông rất thân mật.

Ta sững người nhìn qua, hắn cũng nhìn thấy ta, nhưng lại không nhận ra.

Ba năm nay, ta đã không còn là đứa bé gầy gò đen đúa ở nhà họ Triệu nữa, đương nhiên hắn không nhận ra.

Nhưng dáng vẻ của hắn, ta thì không thể quên.

Hắn chẳng phải đã ch/ế/t trên chiến trường rồi sao? Sao giờ lại sống sờ sờ quay về, còn bảnh chọe như vậy?

Ta len lén dò hỏi, hóa ra Triệu Vĩnh An và người phụ nhân kia là phu thê, đến y quán để chữa bệnh hiếm muộn.

Người phụ nhân kia không thể sinh con, đã uống nhiều loại thuốc nhưng không hiệu quả, nghe nói thầy của ta giỏi y thuật nên không quản đường xa tới nhờ chữa trị.

Khi hai người rời đi, Triệu Vĩnh An cẩn thận đỡ tay người phụ nhân ấy, dáng vẻ cung kính như thờ tổ tiên.

Khi nương ta không sinh được con trai, hắn đâu có bộ mặt như vậy?

Tối đó, ta mải nghĩ mà suýt làm khét thuốc của bệnh nhân, bị thầy gõ vào tay một cái đau điếng.

"Ta thấy ngươi càng học càng thụt lùi, Trương Chiêu Chiêu, ngươi còn muốn học thành tài không hả?"

Ta ôm tay, lí nhí hỏi:

"Thưa thầy, nếu một người ch/ế/t trên chiến trường mà lại sống quay về, là thế nào ạ?"

Thầy ngẩn ra, rồi mỉa mai đáp:

"Thì là đào binh, bắt được sẽ chém đầu ngay."

Ta xin phép thầy về quê một chuyến, thầy nhìn ta thật sâu, rồi đồng ý.

Về đến nhà, ta kể chuyện này cho cha nương nghe.

Cha nhìn nương, nương chỉ lạnh nhạt nói:

"Chuyện nhà họ Triệu không liên quan đến nhà mình, Chiêu Chiêu, đừng xen vào."

Cha rất vui với thái độ của nương, nắm chặt tay bà không buông:

"Đúng vậy, không liên quan đến nhà mình, Chiêu Chiêu đừng quản."

Được thôi, ta chỉ muốn về báo tin. Nhân có kỳ nghỉ, cũng muốn ở nhà thêm vài ngày rồi quay lại huyện.

Không ngờ, đêm đó Triệu Vĩnh An lại mò đến.

Hắn đến lén lút giữa đêm khuya, mang theo một chiếc hộp nhỏ.

"Hai mươi lượng bạc này, coi như trả lại số tiền năm xưa ngươi bỏ ra mua Vân nương. Ngươi chỉ cần để Vân nương sinh cho ta một đứa con trai, nuôi thêm vài năm là được."

Cha nương cùng ta đều sửng sốt nhìn hắn.

Ta thật muốn hỏi xem hắn bị mất trí hay sao.

Nhưng hắn lại nói với vẻ rất đương nhiên:

"Hiện tại thê tử ta không thể sinh, ta nhất định phải tìm cách có con trai. Vân nương đã từng sinh một đứa, lần trước là con gái, lần này chắc chắn sẽ sinh được con trai. Còn ngươi, Trương què, ngươi không sinh được, Vân nương sinh con trai, ngươi cứ nói đó là con ngươi, cũng đỡ để dân làng cứ mãi đâm chọt sau lưng ngươi."

Kế hoạch của hắn thật khéo, cứ như coi cha nương ta là kẻ ngốc.

Hắn muốn có con trai của riêng mình, nhưng lại không dám cho thê tử hiện tại biết, đành lén tìm người sinh hộ, rồi nuôi dưỡng trong làng.

Hắn chỉ nói là nuôi vài năm, chắc hẳn tính sau đó sẽ mang đứa trẻ về bên mình.

Vậy thê tử hiện tại của hắn có đồng ý không?

Ta nghĩ, hắn chắc chắn đã nghĩ ra cách, hoặc là khiến người ta không thể không đồng ý.

Hiện tại hắn ăn ngon mặc đẹp, trông đầy tự đắc, lại thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình:

"Người đàn bà kia là con một, không có con trai, nên cưới ta về làm rể. Đợi vài năm nữa bà ta qua đời, gia sản to lớn ấy sẽ thuộc về ta và con trai của ta. Vân nương, chuyện này ngươi không thiệt đâu. Đến khi ấy, ta sẽ để con trai hiếu kính ngươi, chỉ cần rủ chút bạc cũng đủ cho các ngươi sống dư dả."

Nói xong, hắn cuối cùng cũng nhìn về phía ta:

"Ngươi là Chiêu Đệ đúng không? Đến khi ấy, cha sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt. Ngươi còn đẹp hơn mẹ ngươi, mấy nhà phú hộ lớn rất thích dạng như ngươi. Đến lúc đó, vào nhà giàu làm thiếp, phú quý ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ tới."
 
Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả Khả
Chương 11



17

Ta không ngờ rằng, lần đầu tiên Triệu Vĩnh An nhìn ta một cách đàng hoàng sau khi trở về, lại là để nói rằng sau này ta nên làm thiếp cho người ta.

Những lời này là thứ ngôn ngữ của loài cầm thú gì chứ?

Cha ta không đợi hắn nói hết câu, đã cầm gậy gỗ đập mạnh xuống:

"Ta đánh chết ngươi, ngươi mới đi làm thiếp! Cút! Muốn nữ nhi ta làm thiếp, thì nằm mơ giữa ban ngày đi!"

Cha giận dữ vô cùng, cầm gậy quật Triệu Vĩnh An ra khỏi cửa.

Hắn bị đánh đau điếng, nhưng không dám kêu la, chỉ nhỏ giọng lầm bầm:

"Các người suy nghĩ kỹ đi, đây là một vụ làm ăn chắc thắng không lỗ. Đừng cố chấp nữa. Ta đối với Vân nương loại hàng cũ này không có chút hứng thú nào, chỉ muốn mượn cái bụng sinh con trai thôi. Đến lúc đó, vợ vẫn là của ngươi, ta còn có thể cho các ngươi ít bạc."

Những lời lẽ bẩn thỉu này khiến cha càng tức giận, đánh hắn không nương tay.

Nương ta từ trong nhà chạy ra, lao vào húc đổ Triệu Vĩnh An, rồi nhào lên người hắn mà đấm túi bụi:

"Triệu Vĩnh An, đồ khốn kiếp! Giờ ta là vợ nhà họ Trương, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến ta, đừng hòng ức h**p nữ nhi ta!"

Đây là lần thứ hai nương phản kháng lại Triệu Vĩnh An.

Lần đầu tiên là để cứu ta, lần này là vì bà, và cũng vì ta.

Cha đứng một bên, nhìn nương đánh.

Khi Triệu Vĩnh An định giơ tay chống cự, cha quất thêm một gậy khiến hắn phải nằm im.

Đợi nương đánh xong, cha mới kéo bà dậy, ôm chặt vào lòng, vỗ về tấm lưng gầy của bà, mặc cho bà úp mặt vào ngực ông mà khóc nấc lên.

Triệu Vĩnh An cuối cùng cũng bỏ đi, trước khi đi còn để lại lời đe dọa: "Cứ đợi mà xem!"

Nhà ta không ai đáp lời hắn.

Tối hôm ấy, mẹ khóc rất lâu, khóc ra hết những uất ức và căm hận chôn giấu bấy nhiêu năm.

Ta và cha ngồi bên cạnh, lặng lẽ chờ đến khi bà khóc mệt và ngủ thiếp đi như một đứa trẻ.

Cha xoa đầu ta, nói:

"Chiêu Chiêu, nhớ kỹ, đừng bao giờ làm thiếp cho ai. Những ngày ở nhà quyền quý không dễ sống đâu."

Ta gật đầu thật mạnh.

Ta nhất định sẽ không giống Triệu Vĩnh An, một kẻ không ra gì.

Ta nhanh chóng trở lại y quán, nhưng trên đường đi mua đồ, ta bị bắt cóc.

Người phụ nhân kia, tên là Uyển Nguyệt, cùng Triệu Vĩnh An ngồi trên ghế cao, nhìn ta chằm chằm.

Triệu Vĩnh An lừa Uyển Nguyệt:

"Đại phu đã nói rồi, phải có hoa thì mới có quả. Có nữ nhi rồi thì nhất định sẽ có nhi tử. Uyển Nguyệt không cần lo, cứ nuôi nó cho ăn uống là được, đợi sinh nhi tử xong thì vứt nó đi."

Uyển Nguyệt che miệng cười:

"Dẫu sao cũng là nữ nhi của chàng, sao có thể vứt đi được? Đến lúc đó tìm một nhà gả đi là được."

Miệng ta bị bịt chặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Hai kẻ điên, chúng nghĩ mình là cái gì chứ?

Làm sao chúng có quyền quyết định ta gả cho ai?

Chúng bắt đầu lên đường, trói chặt ta và ném vào xe ngựa, chẳng thèm ngó ngàng gì.

Đêm đến, Triệu Vĩnh An vào gặp ta, cầm tay ta ép in dấu vân tay lên một tờ giấy. Trên giấy viết những lời uy h**p cha nương ta.

"Ngươi tưởng ta muốn nuôi một con ranh như ngươi sao? Giữ ngươi trong tay, nương ngươi mới chịu nghe lời. Đợi sinh được con trai, ngươi sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Đến lúc đó, cút về với tên què cha ngươi đi."

Ta vừa được cởi miệng, liền nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.

"Đ* c*m th*! Phì!"

Hắn muốn dùng ta để uy h**p cha nương ta? Nằm mơ!

Triệu Vĩnh An tát mạnh vào mặt ta, giận dữ mắng:

"Tiện nhân! Ngươi giống hệt nương ngươi, cũng đê tiện như vậy!"

Ta nhịn cơn đau trên mặt, mỉa mai:

"Ngươi làm sao biết là người ta không sinh được? Nói không chừng chính ngươi mới là kẻ không thể sinh đấy!"

Thầy từng nói, chuyện sinh con rất phức tạp, không phải chỉ do một người.

Khi Triệu Vĩnh An và Uyển Nguyệt đến y quán, chỉ có Uyển Nguyệt khám bệnh. Lúc đó, thầy bảo Triệu Vĩnh An cũng nên bắt mạch, nhưng hắn từ chối, nói rằng mình từng có con rồi, chắc chắn có thể sinh.

Sau khi hắn rời đi, thầy vuốt râu cười mỉa:

"Trước đây có thể sinh, không có nghĩa bây giờ cũng sinh được. Đúng là ngu dốt, không lạ gì chuyện không có con."

Nghe câu đó, ta biết ngay cơ thể Triệu Vĩnh An cũng có vấn đề.

Hừ, hắn đáng bị tuyệt tự.
 
Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả Khả
Chương 12: Hoàn



18

Triệu Vĩnh An lại đánh ta một trận, không hề e dè rằng có người nghe thấy.

Hắn hành hạ ta, càng khiến người vợ mới của hắn yên tâm, rằng hắn không còn lưu luyến gì với người vợ trước.

Chúng đi cùng ta suốt ba ngày, hầu như không cho ăn uống.

Đến ngày thứ ba, ta nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau.

Ngoài kia, tiếng cha ta vang lên.

Triệu Vĩnh An hét lớn, mắng cha ta không biết lượng sức, rồi ra lệnh cho gia đinh xông lên.

Nhưng rất nhanh sau đó, là tiếng gia đinh kêu la thất thanh.

Tiếp đến, là giọng cầu xin của Triệu Vĩnh An.

Khi cha cứu ta ra, ta đã thoi thóp, hơi thở mong manh như sợi chỉ.

Cha giận dữ, lại đánh Triệu Vĩnh An thêm một trận.

Uyển Nguyệt sợ hãi hét lên thất thanh:

"Ngươi là đồ dân đen thô lỗ, có biết ta là ai không? Ta sẽ không tha cho ngươi!"

Cha lạnh lùng nhìn nàng, nói:

"Ngươi dung túng kẻ đào binh, nghĩ xem nha môn có tha cho ngươi không?"

Sắc mặt Uyển Nguyệt thay đổi, kinh ngạc nhìn Triệu Vĩnh An.

Hóa ra nàng ta chẳng biết gì, còn tưởng mình nhặt được một nam nhân ngoan ngoãn trung thành.

Có bản lĩnh thế mà không biết tìm hiểu kỹ càng?

Ta cười mỉa mai:

"Triệu Vĩnh An định chờ ngươi chết rồi nuốt trọn gia sản nhà ngươi, ngươi còn bênh hắn. Tiểu thư nhà giàu đúng là người tốt thật!"

Rất nhanh sau đó, nha môn đã đến, giải Triệu Vĩnh An về huyện.

Quản gia bá bá cũng đi cùng, thấy cha con ta bình an thì thở phào nhẹ nhõm.

"Lão Trương à, thấy Chiêu Chiêu không sao rồi, yên tâm chứ?"

Cha ta im lặng gật đầu.

Sau này, quản gia bá bá kể lại, cha ta biết tin liền không nghỉ ngơi, suốt ba ngày liền ròng rã truy đuổi theo dấu chúng.

Ngay cả người khỏe mạnh bình thường cưỡi ngựa như thế còn chịu không nổi, huống chi cha ta lại bị thương ở chân.

Khi trở về, Triệu Vĩnh An bị giam vào ngục, cả nhà họ Triệu cũng bị bắt giữ.

Thì ra cả nhà đều biết hắn chưa chết, bao năm qua vẫn nhận thư và tiền bạc hắn gửi.

Đây chính là lý do mấy năm nay nhà họ không làm ăn gì mà vẫn có tiền tiêu xài.

Khi bị bắt, nhà họ Triệu kêu oan, nói rằng mình không hay biết, rồi quay ra mắng Triệu Vĩnh An hại cả nhà gặp họa.

Triệu Vĩnh An đáp trả:

"Khi nhận bạc của ta sao không trách ta hả?"

Cả nhà tranh cãi, chửi bới, như chó cắn chó.

Còn Uyển Nguyệt cũng không tránh khỏi liên lụy.

Chứa chấp kẻ đào binh là tội nặng, cả gia đình nàng ta đều bị vạ lây.

Ta không rảnh để bận tâm đến đám người này, bởi còn bận chăm sóc cha.

Vì cứu ta mà cha đã chạy suốt ba ngày, khiến chân đau tái phát, đau đớn không chịu nổi.

Ta đưa cha đến y quán, mỗi ngày đều chăm sóc, châm cứu, xoa bóp, và bôi thuốc cho cha.

Thầy đứng bên cạnh hướng dẫn, chỉ bảo tận tình, không ngừng khen ngợi:

"Tốt, cứ như vậy, đúng rồi!"

Cha đau lắm, nhưng thấy thầy khen ta, ông lại vui vẻ cười mãn nguyện:

"Nữ nhi của ta rất lợi hại!"19

Chân của cha được điều trị hơn một tháng thì dần dần hồi phục, ông mới cùng nương trở về nhà.

Nửa năm sau, Triệu Vĩnh An bị phán chém đầu sau mùa thu.

Khi bị đưa ra pháp trường, hắn đã sắp không còn sống nổi.

Ngày ấy, hắn giam giữ ta ba ngày, thường xuyên đánh đập, hoàn toàn không nhận ra hương thơm lạ thường trên người ta.

Ta đã hạ độc hắn, khiến hắn trong ngục dần dần gầy mòn, đêm không ngủ yên, liên tục gặp ác mộng.

Hắn là cơn ác mộng của ta và nương trong quá khứ, nay đến lượt hắn sống trong ác mộng.

Trước khi hắn ch/ế/t, ân oán này ta phải trả cho xong.

Sau khi Triệu Vĩnh An ch/ế/t, có người trong thôn còn bảo ta phải thu xếp tang lễ và chịu tang cho hắn.

Cha ta lập tức lấy tờ giấy bán thân ra, lạnh lùng nói:

"Chiêu Chiêu là nữ nhi nhà họ Trương ta, bảo nó chịu tang cho kẻ khác, chẳng phải coi ta như đã ch/ế/t sao? Mà Triệu Vĩnh An là kẻ đào binh, các người nói giúp cho hắn, là có dây mơ rễ má gì với hắn phải không?"

Dân làng chẳng dám nói thêm câu nào, càng không dám để lộ quan hệ với Triệu Vĩnh An.

Lúc này, nhờ việc ta kiên trì mát xa trị liệu, chân của cha đã khỏi nhiều, đi lại không còn khập khiễng nữa.

Ông càng hăng hái hơn, bởi nương đã mang thai.

Thầy bắt mạch cho nương, nói bà trước kia u uất trong lòng, nay tâm kết đã gỡ, sức khỏe cũng tốt lên, tự nhiên dễ mang thai.

Ta nghĩ, có lẽ bởi nương cuối cùng cũng dám đánh Triệu Vĩnh An, lại tận mắt thấy hắn bị xử tử, nỗi hận trong lòng được giải tỏa, tâm trạng thoải mái thì cơ thể sẽ khỏe mạnh.

Vài tháng sau, nương sinh một em trai, dáng vẻ rất giống cha, đầu hổ mặt báo, nghịch ngợm nhưng hiếu thảo và đáng yêu.

Sau đó, nương lại sinh thêm một em trai và một em gái.

Cha đối xử công bằng với cả bốn tỷ muội ta, dạy chúng ta học chữ, tập võ, và sống tự trọng, tự cường.

Nhưng các em lại thường bảo cha thương ta nhất:

"Mỗi lần đại tỷ về nhà, cha đều đặc biệt vui mừng."

"Đúng vậy, cha thiên vị đại tỷ rõ ràng."

"Nhưng mà muội cũng thích đại tỷ!."

Nhiều năm sau, khi cha nương đều đã già, một hôm nương vô tình nhắc đến chuyện cũ:

"Ông nó à, năm ấy sao ông nỡ bỏ ra ba mươi lượng bạc mua nương con ta?"

Ba mươi lượng bạc, đó là cả một gia tài lớn.

Dù cha có tích góp từ đâu đó, nhưng bỏ ra ngần ấy tiền cũng phải đau lòng.

Cha nhìn về dãy núi ngoài thôn, trầm giọng nói:

"Ngày ấy, ta lên núi săn bắn, chân đau tái phát, nằm bất động trên núi, chính Chiêu Chiêu đã gọi bà đến, đỡ ta đứng dậy."

Khi ấy, cuộc sống của nương rất khổ, không dám tiếp xúc với người lạ, ra đường cũng chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai.

Nhưng bà vẫn chần chừ, nhìn quanh không thấy ai, liền dìu cha xuống núi.

Đó chỉ là một việc rất nhỏ, ta khi ấy còn nhỏ nên đã quên, nương cũng không nhớ nữa.

Nhưng cha đã khắc ghi trong lòng nhiều năm.

Khi thấy nương, thấy ta quỳ xuống gọi ông là cha, ông liền lấy bạc ra.

"Ta nghĩ, nếu nương con bà không muốn sống cùng một kẻ què như ta, đợi Chiêu Chiêu lớn hơn một chút, ta sẽ tìm một nơi tốt khác cho hai người."

Ai ngờ, ta thực sự coi ông là cha, còn nương cũng thật lòng sống với ông.

Trong ngày tuyết lớn, ta cùng nương lên núi tìm ông, để ông quyết định kết thành một nhà với chúng ta, không bao giờ chia lìa nữa.

Cha hỏi ta, từ lúc nào ta thật sự xem ông là cha.

Ta cười đáp:

"Khi cha lấy bạc ra và nói rằng con từ nay là nữ nhi của người."

Ông nói ta là nữ nhi của ông, chứ không nói rằng đã mua ta về.

Ông chưa bao giờ coi ta là món hàng.

Đây chính là cha ta, người cha duy nhất, và thật sự là cha ta.
 
Back
Top Bottom