Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 20



Thái tử phi ho khan dữ dội: "Tiểu Ngộ! Tiểu Phong Nhi từ nhỏ đã nhìn ngươi lớn lên! Nàng đối xử với ngươi thế nào, ngươi không cần ta nói thêm, ngươi tự rõ ràng! Ta không nói không có nghĩa là không biết, chính nàng đã dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung! Lúc ngươi mười ba tuổi săn gấu được Tiên đế khen ngợi, cũng là Tiểu Phong âm thầm giúp đỡ ngươi! Từ nhỏ đến lớn, lần nào ngươi gây chuyện bị phạt mà không phải Tiểu Phong thay ngươi cầu xin tha thứ, giúp ngươi xử lý hậu quả?"

"Tiểu Phong đối xử với ngươi còn không kém gì người làm mẫu thân như ta! Nay ngươi đã làm Hoàng đế, sao còn muốn học theo Tiên đế mà giam giữ nàng trong cung, dùng nàng như công cụ để kiềm chế Tạ thị?"

"Mẫu hậu! Như người đã nói, Tiểu Phong đối với con vừa là người thầy, là bạn, cũng là tri kỷ. Chúng ta từ bé đã quen biết, không hề có bất cứ mâu thuẫn nào. Làm sao ta có thể coi nàng như công cụ để kiềm chế Tạ gia? Con không thả Tiểu Phong ra cung là vì nàng đối với con quá mức quan trọng. Tiểu Phong, nàng là nửa sinh mạng của con! Không có nàng, con thật sự không biết phải làm thế nào để làm một vị quân vương tốt trong cung điện tĩnh mịch này!" Lời của Tiểu Ngộ chứa đầy sự cô đơn và bi thương, khiến lòng ta không khỏi đau xót.

Ta bưng thuốc, đứng ngoài cung điện lâu mà vẫn không có dũng khí bước vào. Mãi lâu sau, Tiểu Ngộ mới từ trong cung bước ra. Hắn không nhìn ta, chỉ đi lướt qua ta, ánh mắt lạnh lùng khiến ta cảm thấy người vừa rồi nói rằng Tiểu Phong là nửa sinh mạng của hắn, không phải là hắn.

Tháng ba năm sau, Tấn đế không chịu nổi sự can gián của các triều thần, theo di mệnh của Thái hoàng Thái hậu lập nữ nhi của Vương gia làm Hậu, đón vào cai quản trung cung.

Lễ phong Hậu long trọng kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc. Ta đang chuẩn bị bảo người khóa cửa Thừa Khánh cung để nghỉ ngơi thì Tiểu Ngộ say mèm, gõ cửa bước vào.

Tấn đế say đến chật vật, ôm ta không chịu buông tay. Ta ngượng ngùng bảo cung nữ nấu thuốc giải rượu, khuyên Tiểu Ngộ quay về Thái Cực điện nghỉ ngơi.

Tiểu Ngộ ôm ta, đầu nghiêng qua nghiêng lại như đứa trẻ, "Ta không muốn về! Ta chỉ muốn... chỉ muốn ở đây!"

Ta đẩy Tiểu Ngộ ra, cố gắng nhìn vào mắt hắn để tìm dấu hiệu tỉnh táo, nhưng hắn đã say quá mức, khóe mắt đỏ ngầu, ánh mắt mơ màng như có cả rặng sương mù.

"Tiểu Ngộ, ngươi say rồi! Hôm nay là đại hôn của ngươi, ngươi nên ở bên Hoàng hậu." Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Ta không muốn!" Tiểu Ngộ lẩm bẩm tựa như một đứa trẻ, "Ta là... Hoàng đế! Ta... muốn ở đâu thì ở đó!" Hắn vung tay áo, thân hình chao đảo gần như ngã.

Ta vội vàng đỡ hắn, nhận lấy chén canh giải rượu mà cung nhân đưa tới đút cho hắn uống, sau đó để hắn nằm trên giường. Ta ngồi bên cạnh, chờ hắn tỉnh rượu rồi sẽ lập tức khuyên hắn quay về bên cạnh Hoàng hậu.

Tiểu Ngộ ngủ một lúc, khoảng một canh giờ sau thì tỉnh lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, tai đỏ bừng tai, một lúc lâu mới bật ra câu: "Trẫm say rượu vô lễ, thất thố rồi. Xin Thái phi tha lỗi."

Ta mỉm cười nhìn hắn như nhìn thấy hắn phạm lỗi khi còn nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Hoàng đế tỉnh rồi thì về Thái Cực điện đi."

Tiểu Ngộ vội vã chạy ra ngoài như một cơn gió , nhìn hắn lúng túng như vậy, ta không nhịn được mà cười khẽ.

Nhưng hôm sau, vẫn nghe nói Hoàng đế không về Thái Cực điện mà lại ở trong thư phòng làm việc suốt đêm. Hơn ba vị quan viên Nhất phẩm hơn sáu mươi tuổi bị Tiểu Ngộ gọi dậy giữa đêm khuya, phải thức trắng đêm để bàn bạc về công việc sau khi thu phục Mạc Bắc, đến khi trời sáng mới cho bọn họ trở về. Thật tội nghiệp cho những ông lão xương cốt mềm yếu vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa phải lo nghĩ làm sao để không bị coi là thất lễ trước mặt Hoàng đế.

Câu chuyện này sau đó được sử quan ghi lại trong sử sách, nói là để ngợi khen Tiểu Ngộ là một vị hoàng đế cần mẫn, chăm lo cho dân.

14.

Ta đã từng gặp qua Vương tiểu Hoàng hậu, khi nàng đến thỉnh an nương nương. Tiểu Hoàng hậu mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhắn như cọng hành, khí chất dịu dàng, cử chỉ đoan trang, khi cười lại mang nét e thẹn, đôi má lúm đồng tiền khiến người ta yêu thích.

Tiểu cô nương nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng như một làn gió xuân tươi mới, tràn đầy sức sống, ai nhìn cũng mê đắm, ngoại trừ Tiểu Ngộ. Nương nương rất hài lòng đối với người con dâu này, ta cũng vậy.

Thế nhưng Tiểu Ngộ lại chưa từng qua đêm trong cung của Hoàng hậu, những lời đồn về việc Hoàng đế và Hoàng hậu không hòa thuận bắt đầu lan rộng. Thái hoàng thái hậu muốn Tiểu Ngộ tham gia tuyển tú nhưng hắn cũng từ chối. Các quan lại khuyên can Hoàng đế nên tuyển phi, nhưng hắn cũng không hề bận tâm.

Mọi người lo lắng thay cho việc nhà Đế vương, còn Tiểu Ngộ thì chỉ chăm chú vào chính sự, hắn luôn bận rộn với công việc triều chính.

Ngày qua ngày, thời gian thoáng chốc trôi qua, cho đến khi nương nương sức cùng lực kiệt. Trong những ngày cuối đời của nương nương, chúng ta đều cố gắng ở bên cạnh người, vì sợ mỗi lần gặp nhau đều có thể là lần gặp mặt cuối cùng.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 21



Rồi ngày ấy cuối cùng cũng đến, nương nương không thể nuốt nổi thuốc nữa. Ta cúi người bên giường nương nương, nước mắt rơi như mưa, "Nương nương… Nương nương…"

Nương nương yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho ta, "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp…"

"Nương nương… Nương nương đừng bỏ Tiểu Phong lại một mình…" Ta nức nở, nghẹn ngào không thể nói thành lời, đau đớn đến mức không thể thốt ra được.

Nương nương thở dài một hơi, như thể mỗi lần hít thở đều là một nỗi đau khôn cùng.

Nương nương nhìn về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ, "Cuộc đời của ta đã rất tốt, đã rất dài… Ta đã ra trận, đã làm hoàng hậu. Với Điện hạ, ta đã có một đời tình sâu nghĩa nặng, còn có Tiểu Ngộ và Vọng Nhi. Chỉ tiếc… chỉ tiếc là… không có con gái… Nhưng… nhưng Tiểu Phong, ta có con… ta không hối tiếc. Cuộc đời thật viên mãn, ta rất thỏa mãn rồi…"

"Không… Nương nương…" Ta nghẹn ngào, không biết nói gì, hàng vạn lời như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể im lặng. Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, nương nương sẽ vẫn mãi ở bên cạnh chúng ta.

"Tiểu Phong Nhi… chỉ khổ con thôi, lẽ ra con phải có một cuộc sống tự do tự tại dưới trời cao biển rộng… Ta và Điện hạ…" Nương nương thở hổn hển, "Lẽ ra… lẽ ra chúng ta định sẽ đưa con ra khỏi cung. Nhưng… trời xui đất khiến… chúng ta mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…"

"Tiểu Phong… Tiểu Phong của ta…"

Nương nương vất vả đưa tay sờ lên mặt ta, ta vội vàng đỡ lấy tay người, đặt mặt mình vào trong tay người, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay người.

Nương nương nhìn Tiểu Ngộ bên cạnh, gương mặt hắn đã khóc không thành tiếng, chỉ thều thào nói, "Tiểu Ngộ, ta như thấy phụ thân con rồi…"

Dứt lời, bàn tay của nương nương bỗng nhiên mất đi sức lựci, sinh mệnh của người cũng biến mất, như cánh diều đứt dây bay mất hút, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ta tin rằng người thực sự đã gặp Điện hạ vào giây phút cuối cùng.

"Nương nương!"

"Mẫu thân!"

Trong cung Cam Lộ, mọi người ai nấy đều rơi nước mắt, tiếng khóc cứ thế vang vọng mãi.

Năm đầu tiên của triều đại Trường Bình, Hoàng thái hậu Túc Từ qua đời. Người được an táng tại Tây Lăng, chung lăng tẩm với Túc Tông đế.

Sau khi nương nương qua đời, vị Hoàng đế trẻ tuổi cúi đầu bên gối ta, khóc nức nở suốt một hồi lâu. Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, không thể nói nên lời an ủi. Vì lúc này, chúng ta đều chịu đựng nỗi đau sâu sắc không thể diễn tả thành lời, những ai chưa từng trải qua không thể nào hiểu được.

Sau khi nương nương qua đời, trong cung trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi viên gạch, mỗi mảnh ngói, mỗi người trong cung đều trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, mỗi ngày mỗi đêm kéo dài đến vô tận, vắng vẻ đến không chịu nổi, ngay cả không khí cũng khiến người ta khó thở. Ta mất đi nụ cười, suốt ngày chỉ ở trong cung Thừa Khánh không muốn ra ngoài.

Tiểu Ngộ thường xuyên đến thăm ta, hắn đã trở thành một vị Hoàng đế thực thụ, chăm lo chính sự, yêu thương dân chúng, tự kỷ, phục lễ. Điện hạ và nương nương để lại cho hắn một giang sơn hưng thịnh, chỉ còn chờ hắn mở ra nữa mà thôi. Nhưng ta ngày càng không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, có lúc hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi quay người đi mà không nói một lời, có lúc chỉ hỏi thăm sức khỏe ta vài câu. Thường xuyên hơn, hắn đến khi say rượu, ôm lấy ta mà khóc, ôm lấy ta mà cười, cùng ta hồi tưởng lại những ngày xưa trong Đông Cung. Hắn nói hắn rất mệt, rất đau khổ. Hắn nói những việc chính sự trong triều khiến hắn khó chịu, cũng có lúc nhắc đến một điều mà hắn không dám thừa nhận, một tình cảm thầm kín không thể nói ra.

Nhưng chúng ta đều không hạnh phúc.

Cung điện này như một con quái thú khổng lồ, há miệng vàng rực, xinh đẹp đến mê hoặc, chỉ chờ ai đó sa vào rồi nuốt chửng đi tất cả niềm vui và hạnh phúc. Sau khi nuốt xong, nó lại tiếp tục trang điểm, mê hoặc những người khác tiếp tục bước vào.

Ta qua đời vào mùa xuân, năm thứ hai sau khi nương nương mất.

Năm đó, vào ngày Tết Đoan Ngọ, Tiểu Ngộ đi tới Thái Miếu để tế tổ, còn ta đang ở cùng với Vọng Nhi chúc mừng sinh nhật. Ta đã nấu cho hắn một bát mì trường thọ, nhìn hắn ăn xong, ta bảo hắn có thể ước một điều ước. Hắn vừa định mở miệng, ta liền che miệng hắn lại.

Ta nghẹn ngào dặn dò hắn: "Ước nguyện nói ra thì sẽ không linh nghiệm đâu." Hắn nhìn ta, không hiểu vì sao ta lại khóc, chỉ là ngây ngô gật đầu.

Bất chợt, Thái Hoàng Thái Hậu tự mình đến thăm ta ở cung Thừa Khánh, bà bảo người đưa Vọng Nhi đi, muốn trò chuyện riêng với ta. Ta rất ít khi gặp Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả khi ta còn là Lương đệ đi nữa, cũng không có nhiều cơ hội được gặp mặt bà. Sau khi ngồi xuống, bà bắt đầu nói.

"Tạ thị, có người tố cáo ngươi mê hoặc Hoàng đế, ngươi có biết tội không?"
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 22



Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thành thật trả lời: "Thiếp thân không biết."

"Hoàng thượng tuổi nhỏ, không chú ý đến hậu cung, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến thứ mẫu như ngươi. Ai gia mặc kệ ngươi và hoàng thượng có tình cảm gì, nhưng Tạ thị, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi là Lương đệ của con ta, là thứ mẫu của hoàng thượng!" Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận, trừng mắt nhìn ta như muốn dọa nạt.

"Tuy ta không quan tâm ngươi và con ta có thật sự là phu thê chân chính hay không, cũng không quan tâm ngươi có tình cảm gì với Hoàng thượng, nhưng Tạ thị, vào đêm đại hôn Hoàng thượng đã vào cung của ngươi, còn sau này mỗi lần vào hậu cung cũng luôn đến cung của ngươi, coi Hoàng hậu ở Thái Cực Điện như vô hình. Nếu nói rằng Hoàng thượng không thích nữ nhi của Vương gia ta, ta có thể hiểu được. Nhưng hiện tại, Hoàng thượng không chịu tuyển phi, cũng không muốn sủng hạnh cung nữ, mặt khác lại qua lại thân thiết với thứ mẫu trẻ tuổi như ngươi! Bên ngoài đã sớm đồn đãi nghị luận dâng đầy bốn phía.”

"Tạ thị! Ta hỏi ngươi, tội danh dâm loạn cung cấm, ngươi có gánh vác nổi không?"

Nghe xong, ta như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát. Thì ra mối quan hệ thân thiết giữa ta và Tiểu Ngộ trong mắt người khác lại là điều dơ bẩn và thối nát đến mức này...

"Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đại hôn gần hai năm, nhưng vẫn chưa thực hiện lễ nghi phu thê. Hoàng hậu luôn buồn bã, lo âu. Các quan lại cũng vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám đoán mò Thánh ý. Tạ thị, ngươi có biết rằng việc Hoàng hậu và Hoàng thượng không hòa hợp sẽ gây tổn hại cho hoàng gia, cho triều đình, và cho quốc gia hay không?"

"Cho nên dù sự thật là gì, Tạ thị! Dù vì lý do gì, dù là công hay tư, ta cũng không thể dung thứ cho ngươi nữa!"

Ta cảm thấy lòng như tro tàn, mặt mũi tái nhợt. Thái Hoàng Thái Hậu đưa cho ta một bình thuốc và một chén rượu, nhìn ta uống hết.

Trước khi rời đi, bà chỉ để lại một câu: "Ai gia không hy vọng hoàng thượng biết việc ta đã đến đây." Ta cảm thấy thật buồn cười, biết thì sao? Ngài là nãi nãi của hắn, chính vì thế bà có thể khiến ta phải chết mà không sợ bất cứ điều gì, không phải sao?

Ta nằm xuống đất, nhìn lên tấm biển "Thừa Khánh Cung" treo trên đầu, bỗng cảm thấy đời ta quá ngắn ngủi, quá bi thương. Ta vốn là một làn gió tự do ngoài cửa Ngọc Môn Quan, là một con chim ưng tự do bay lượn trên nền trời, nhưng lại bị một mối nhân duyên ngu xuẩn giam cầm trong cung vàng điện ngọc suốt đời. Không ai làm hại ta, không ai hãm hại ta, ta cũng không có cơ hội chứng kiến những âm mưu xảo quyệt trong hậu cung, từ lúc đầu chỉ biết thận trọng đến sau này an phận thủ thường, không vượt giới hạn, không làm trái luân thường đạo lýlys, lại được rất nhiều người yêu thương, vậy mà cuối cùng lại có kết cục tnhư hế này sao?

Ta buồn bã nhưng không thể khóc. Ta sẽ chết, nhưng không muốn chết ở đnơi ây. Ta khạc ra máu, đứng dậy, chẳng biết đi đâu về đâu.

Cuối cùng, ta như một linh hồn lang thang quay trở lại Đông Cung, như một con ngựa già nhận ra đường cũ, như một chiếc lá rụng quay về với cội nguồn, nhưng đây không phải là con đường của ta, không phải là nơi ở của ta, chỉ vì Ngọc Môn Quan quá xa, chỉ vì ta đã quen thuộc với nơi này.

Ta đi một vòng trong Đông Cung, đến đình giữa hồ, nơi Tiểu Ngộ cất giấu bảo vật. Bên trong, đồ đạc vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi so với nhiều năm về trước, chỉ là có thêm một vài món đồ mới. Vừa vào động, ta đã thấy một cây giáo dài dựa vào vách đá, bên cạnh treo một cây cung cứng cáp. Trên bàn có một chiếc hộp gỗ, trên đó phủ đầy bụi, hiển nhiên đã lâu không ai ghé thăm.

Ta mở chiếc hộp ra, bên trong có một viên đá, một chiếc thước kẻ, một chiếc lông vũ màu xanh đen. Ta đặt lá thư tuyệt mệnh của mình vào trong, rất ngắn, chỉ có một câu: "Nếu gặp gió xuân mưa phùn, đó là ta đến thăm ngươi."

Ta sắp chết rồi, nhưng lại nhớ lại khi mình mười lăm tuổi cập kê năm ấy, khi đó các ca ca đều nhìn ta, xung quanh là những lời chúc phúc. Đại ca nói Phong Nhi nhiều phúc thọ dài. Nhị ca nói Phong Nhi vui vẻ bình an. Tam ca nói cả đời này của Phong Nhi trôi qua thuận lợi. Tứ ca nói Phong Nhi tự do tự tại vô lo vô ưu. Ngũ ca nói Phong Nhi sống lâu trăm tuổi.

Nhưng cuối cùng kết quả lại là ta chết ở nơi đây, chết trong bảo động của Tiểu Ngộ.

Ta có một nguyện vọng, trong nguyện vọng ấy, ta biến thành một làn gió, thành một con chim ưng bay về Ngọc Môn Quan, bay trong không gian rộng lớn vô tận. Trong nguyện vọng ấy, tất cả mọi người đều có được kết cục tốt đẹp.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 23: Ngoại truyện: Lý Vọng



Người luôn chăm sóc và nuôi nấng ta là Tạ nương nương đã qua đời. Ta đau lòng khóc suốt mấy ngày thông. Tạ nương không phải mẫu thân than sinh của ta, nhưng trong lòng ta, nàng không khác gì mẫu thân. Chính nàng dạy ta ăn uống, dạy ta viết chữ, cũng chính nàng là người may áo mới cho ta. Khi ta vấp ngã hay sợ hãi, nàng luôn ôm ta vào lòng.

Ca ca cũng rất đau lòng, nhưng huynh ấy không khóc. Chính huynh ấy là người đầu tiên phát hiện ra Tạ nương nương. Khi tìm thấy nàng, nàng đang ở trong một sơn động bí mật, từ đó về sau ca ca không cho bất kỳ ai bước vào nơi đó nữa.

Chính ca ca đã ôm nàng ra khỏi sơn động, cũng chính huynh ấy không cho phép ai lại gần nàng. Ta lén đi theo ca ca, thấy huynh ấy ôm nàng vào cung của Hoàng nãi nãi, sau đó đuổi hết mọi người ra ngoài.

Huynh ấy quỳ trên mặt đất, hỏi Hoàng nãi nãi: "Nãi nãi, vì sao? Vì sao người nhất định phải lấy mạng nàng? Người có biết không, Tiểu Phong chính là nửa sinh mạng của ta! Nửa sinh mạng đó! Phụ thân mất rồi, mẫu hậu cũng mất rồi, nay ngay cả Tiểu Phong cũng không còn, vậy thì ta không còn nhà nữa... Không còn nhà nữa, người có biết không?!"

Ca ca dường như đã khóc, còn khóc đau đớn hơn ta. Ta không hiểu, thường ngày huynh ấy chẳng mấy khi nói chuyện với Tạ nương nương, vậy tại sao khi nàng qua đời, huynh ấy lại đau lòng đến thế?

"Nghịch tử! Nàng ta chẳng qua chỉ là lương đệ trên danh nghĩa của phụ thân ngươi, làm sao có thể so với phụ thân mẫu hậu của ngươi được? Ai gia vẫn còn sống, ngươi vẫn còn một người đệ đệ ruột thịt, vẫn còn hoàng hậu chính thất, làm sao có thể nói là không còn nhà?!"

Ca ca chỉ lắc đầu, đau đớn khóc lóc: "Người chưa từng chịu phạt thay ta, chưa từng cùng ta cưỡi ngựa, chưa từng dạy ta bắn tên, cũng chưa từng thức đêm chờ ta trở về! Tiểu Phong không chỉ là lương đệ của phụ thân ta! Nàng lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta! Nàng cùng ta khóc, cùng ta cười, cùng ta bước đi trên những con đường tăm tối! Nàng là vầng trăng sáng của ta! Không còn vầng trăng ấy, sau này ta phải đi qua biết bao con đường đêm vô tận này thế nào đây? Ta phải đi thế nào đây?!"

"Không còn vầng trăng, ta phải đi thế nào đây..."

Ta ngẩng đầu nhìn trời, kỳ lạ thật, rõ ràng ánh trăng vẫn treo cao trên đó. Sao ca ca lại nói ánh trăng đã không còn?

Lời của ca ca khiến Hoàng nãi nãi vô cùng tức giận. Bà chỉ vào mặt huynh ấy, quát lớn: "Ngươi nên đi nghe thử bên ngoài nói gì về ngươi đi! Bọn họ mắng ngươi vô liêm sỉ! Mắng ngươi cầm thú không aibằng! Dù sao nàng ta cũng là thứ mẫu của ngươi! Ngươi còn biết luân thường đạo lý hay không?! Ngươi còn cần thể diện của hoàng thất không?! Ai gia hận không thể... hận không thể lột da lóc xương ngươi!"

"Đó là lỗi của ta! Liên quan gì đến Tiểu Phong chứ! Là ta vô liêm sỉ! Là ta cầm thú không ai bằng! Nhưng Tiểu Phong của ta, nàng ấy thanh bạch trong sạch! Là ta sinh ra d*c v*ng không nên có... vọng tưởng trăng trong nước, là ta tự cho mình cái quyền níu giữ cơn gió xuân, kẻ đáng chết là ta! Là ta!"

Những lời của ca ca khiến ta quên cả khóc. Trăng sao có thể ở trong nước? Gió sao có thể bị níu giữ? Gió thổi qua, ta đưa tay ra muốn thử bắt lấy, nhưng chẳng nắm được thứ gì.

"Ngươi đáng chết!" Hoàng nãi nãi thẳng thừng mắng, "Nhưng ai gia có thể để ngươi chết sao? Ai gia còn trông mong ngươi giữ vững giang sơn của Lý thị, ban cho thiên hạ một thời thịnh thế! Mà ngươi đang làm gì đây?! Vì một nữ nhân, ngươi khóc lóc thảm thiết thế này sao?! Giang sơn này là mạng của phụ thân ngươi đổi lấy, là mạng của mẫu hậu ngươi đổi lấy! Dù có chết, ngươi cũng phải chết trên bàn án của Lý thị!"

"Ai gia tuyệt đối không để lịch sử của Lý gia có một kẻ làm loạn luân thường đạo lý! Nàng ta chẳng qua chỉ là một Thái phi, không có tư cách được ghi vào sử sách, ai gia cũng sẽ không để nàng xuất hiện trong sử sách. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là Hoàng đế, mọi lời nói, hành động của ngươi đều bị thiên hạ soi xét! Chỉ cần có một chút sơ hở, cũng đủ để bị người ta nhấn chìm trong nước bọt, huống chi đây lại là một đại ô danh?!"

"Là ta sai rồi... Là ta sai rồi... Ta không nên giữ nàng lại trong cung. Lẽ ra ta nên nghe lời mẫu hậu, thả nàng rời khỏi cung..."

Hoàng nãi nãi thở dài một hơi, dường như không còn giận dữ như trước nữa: "Ai gia đã từng cho nàng ta lựa chọn. Nhưng chính nàng ta... nhất quyết không chịu rời khỏi cung."

Ca ca bỗng nhiên đờ đẫn: "Sao có thể! Rõ ràng nàng ấy... nàng ấy nhớ Ngọc Môn Quan đến thế... nàng ấy rõ ràng rất muốn về nhà..."

"Nhà? Bên ngoài Ngọc Môn Quan còn nơi nào là nhà cho nàng ta sao? Nàng ta đã sống trong cung gần mười năm, mười năm rồi... Lẽ nào cung đình này không phải là nhà của nàng ta? Cho dù ngoài Ngọc Môn Quan vẫn còn có người chờ đợi nàng, nhưng nàng đã không còn đủ dũng khí để quay trở về. Hoàng đế đã đổi ngôi, thế sự sớm đã xoay vần."

"Nhà họ Tạ trung liệt tận tâm, nữ nhi của họ càng kiên cường không chịu khuất phục. Nàng nói huynh trưởng của nàng giữ vững Ngọc Môn Quan, không lùi nửa bước, bởi vì nơi đó có gia đình của họ, mà giờ đây hoàng cung chính là nhà của nàng, ngươi và Vọng Nhi chính là người thân của nàng, thế nên nàng cũng sẽ không lùi bước. Nàng không thể bỏ lại các ngươi mà một mình quay về Ngọc Môn Quan. Nàng nói, nếu phải rời đi thì cũng phải rời đi một cách đường đường chính chính, chứ không phải như một con chuột lén lút bị xua đuổi khỏi cung." Hoàng nãi nãi thở dài một hơi thật sâu, "Xét cho cùng, nàng ấy cũng là nữ nhi của nhà họ Tạ, có cốt khí của riêng mình. Nàng ấy chết trên chiến trường của chính mình, để bảo vệ Ngọc Môn Quan của nàng ấy... Chung quy vẫn là do sự nghi kỵ của Tiên đế gây ra nghiệt duyên này..."

"Sao có thể! Sao có thể! Vì sao?! Vì sao nàng thà chết cũng không chịu quay về Ngọc Môn Quan mà nàng luôn mong nhớ? Sao có thể như thế?!" Ca ca như phát điên, liên tục lặp lại những câu ấy.

"Thời gian là thứ đáng sợ nhất. Nó có thể biến điều hoang đường thành hiển nhiên, cũng có thể khiến những điều hiển nhiên trở thành hoang đường. Một con chim bị nhốt quá lâu, làm sao có thể ngay lập tức bay lượn khi được thả tự do?"

"Nàng là một đứa trẻ đáng thương, là ta và Tiên đế có lỗi với nàng, là phụ thân ngươi và ngươi có lỗi với nàng. Nếu có kiếp sau, hãy nhớ đến trước mặt nàng dập đầu tạ tội thay cả chúng ta."

Những chuyện sau đó, ta không nhớ rõ nữa. Ta chỉ nhớ ca ca đã khóc rất lâu, rất lâu, ta cũng khóc rất lâu, rất lâu. Ta biết, người đau lòng nhất khi Tạ nương nương qua đời chính là ca ca. Nhưng huynh ấy chỉ khóc một trận duy nhất trước mặt Hoàng nãi nãi, sau đó không dám khóc nữa. Huynh ấy sợ đám sĩ đại phu. Huynh ấy nói, nếu để bọn họ biết huynh ấy đang khóc, bọn họ sẽ bôi nhọ danh dự của Tạ nương nương, huynh ấy không thể để nàng chịu bất cứ tổn thương nào thêm nữa.

Ca ca ta tên là Lý Ngộ. Huynh ấy nói, trước chữ "Ngộ" trong tên của huynh ấy vốn là chữ Uất trong họ Uất Trì, nhưng từ nay về sau, đó sẽ là chữ "Ngọc" trong Ngọc Môn Quan.

"A, ta tên là Lý Vọng. Gia gia ta là Hoàng đế, ca ca ta cũng là Hoàng đế. Ca ca nói, sau này ta cũng sẽ làm Hoàng đế. Còn ngươi? Ngươi tên là gì?"

Đứa trẻ ngồi dưới bức tường cung, lẩm bẩm với cái bóng của chính mình.

Một giọng nói xa xăm vọng lại: "Ta họ Tạ, đến từ Ngọc Môn Quan. Ta đến đây để thu lại hài cốt của một cố nhân."
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 24: Ngoại truyện: Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan [Hoàn]



Khi phụ thân còn sống, người thường dạy chúng ta rằng, trên thế gian này, có những thứ còn quan trọng hơn cả sinh tử của bản thân. Ví như mảnh đất dưới chân, sự tôn nghiêm của luật pháp, trách nhiệm của chính mình hay danh dự của gia tộc. Ví như lòng trung thành của quân nhân, sự an ổn của bá tánh, sự ổn định của quốc gia, hay chính cốt cách kiên cường trong lòng mỗi người.

Rồi sẽ có một ngày, có thể các con cũng sẽ gặp phải thứ gì đó đáng để dùng tính mạng mà bảo vệ. Khi ấy, ta hy vọng các con có thể đưa ra một lựa chọn không làm Tạ gia bị ô nhục, cũng không làm ô nhục chính mình.

Thế nên, ta không nhất định phải chết, nhưng ta bắt buộc phải chết.

Bởi vì, sự thanh bạch chỉ có thể dùng máu tươi để chứng minh.

Đương nhiên, ta có thể châm lửa thiêu rụi cung Thừa Khánh, có thể cải trang rời khỏi thâm cung. Nhưng lời đồn đã lan rộng, nếu ta biến mất một cách kỳ lạ, bất kể hoàng thất có nguyện ý hay không, sử sách chắc chắn sẽ lưu lại những dấu hỏi đầy nghi hoặc về ta. Chuyện này sẽ bị hậu thế bàn tán không ngừng, dù chính sử không nhắc đến, dã sử cũng sẽ lưu truyền.

Bọn họ sẽ mặc sức tưởng tượng, sẽ không ngừng thêu dệt những câu chuyện về ta và Tiểu Ngộ. Chỉ cần nhắc đến Tiểu Ngộ, hậu thế sẽ lập tức liên tưởng đến thứ mẫu của hắn. Trong mắt người đời sau, hắn sẽ trở thành một Hoàng đế cha chết con nối, chẳng màng đến luân thường đạo lý.

Dù hắn không hề làm như vậy.

Tiểu Ngộ của ta là người thanh bạch như ngọc, trong trẻo như trăng thu.

Mẫu thân hắn từng chiến đấu vì nước, phụ thân hắn cũng hy sinh vì quốc gia, vậy tại sao hắn có thể, ngay sau khi phụ thân chết trận, quay đầu lại mà nạp chính thứ mẫu của mình?

Hắn không làm, chính là không làm.

Mà nếu hắn không làm, ta không thể để lại bất kỳ khoảng trống nào cho người đời suy diễn.

Ta không chỉ phải chết, mà còn phải chết một cách quang minh chính đại, chết một cách rõ ràng minh bạch. Chỉ khi ta chết như thế, mới có thể chứng minh Tiểu Ngộ trong sạch, cũng chứng minh chính ta trong sạch.

Nói ra thì thật kỳ lạ, dường như sự thanh bạch trên thế gian này chỉ có thể chứng minh bằng cách đó.

Ta muốn dùng cái chết của mình để nói với thế nhân rằng, Tiểu Ngộ của ta là người thanh bạch, hắn không hoang đường, hắn hiểu đạo lý luân thường. Điện hạ và nương nương đã để lại một thời thịnh thế cho hắn, hắn cũng đã cố gắng quản lý đất nước thật tốt, chứ không phải chỉ đứng trên vai tiền nhân mà đắm chìm trong tửu sắc.

Ta hy vọng hậu thế khi nhắc đến hắn, sẽ nghĩ đến công lao và tài năng của hắn, chứ không phải câu chuyện "ám muội" giữa hắn và thứ mẫu.

Vì điều đó mà ta phải chết, ta cam lòng.

Ta là người nhà họ Tạ. Mà nhà họ Tạ, không có kẻ nào sống hèn nhát.

Tiểu Ngộ và các ca ca của hắn đều mang trên vai huân chương của thế hệ trước, đều đang bảo vệ thiên hạ theo cách riêng của mình. Ta cũng chỉ đang làm điều tương tự mà thôi.

Xét đến cùng, cái chết của ta không thể trách ai cả.

Trách Tiểu Ngộ đã thân thiết với ta ư? Nhưng ta là chỗ dựa cuối cùng của hắn.

Trách Thái hoàng thái hậu ban cho ta chén rượu độc ư? Nhưng bà cũng không sai, bà từng cho ta một lựa chọn khác.

Hay là trách Tiên đế đã chỉ hôn ta cho Đông cung? Nhưng trong mắt người đời, đó vốn là một mối nhân duyên tốt đẹp, mà Thái tử và Thái tử phi cũng đã hết lòng đối đãi với ta.

Ta sinh ra trong vinh hoa, lớn lên trong thời thịnh thế, cũng chết đi trong thời thịnh thế. Tất cả mọi người đều yêu ta, như vậy đã là quá may mắn.

Vậy nên, dù đi đến kết cục này, ta cũng không trách bất kỳ ai.

...

Chỉ trách, xuân phong không độ Ngọc Môn Quan.

...

Chỉ là, cuối cùng rốt cuộc là ai đang hát:

"Giữa đêm khuya, mộng về quê cũ..."

"Bên ô cửa sổ nhỏ,Lặng lẽ điểm trang..."

“Nhìn nhau chẳng nói nên lời, chỉ còn nước mắt tuôn rơi thành hàng.”

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom