Siêu Nhiên 𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
321622971-256-k414342.jpg

𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
Tác giả: TThn304
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Hoa sen trắng hi vọng (AllVietNam)
Em đem tới ánh sáng hi vọng
Cứu rỗi những linh hồn đang lạc lối trong vực sâu tuyệt vọng?

Rồi lại lặng lẽ rời đi mà đâu biết cũng đã mang đi luôn cái thứ ánh sáng hi vọng ấm áp đấy và để lại là vực sâu tuyệt vọng, lạnh lẽo, cô đơn...

LƯU Ý:
Truyện chỉ mang tính chất giải trí
Không liên quan đến lịch sử
không xúc phạm bất kì quốc gia nào,...

Đây là truyện thể loại All Việt Nam nên sẽ không có bất kì Cp phụ nào
Ai không thích thì mời EXIT
☀⭐☀⭐☀ TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATTAP⭐☀⭐☀⭐ Tags: allnamallvietallvietnamcountryhumanngọtww1ww2​
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《1》 Nhiệm vụ đầu tiên và cũng là cuối cùng!?


"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vv

====================

Cậu không biết mình làm Thần Hộ Mệnh được bao lâu rồi...

Vậy.....

Cậu còn nhớ vì sao cậu lên Thiên Đàng không?

Câu trả lời là......

Có...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Năm đó khi giao lại quyền điều hành đất nước cho Đảng, cậu đã lui về ở ẩn trong một căn nhà giản dị nhưng........

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Nó đã bị ai đó cho người phóng hỏa và ngọn lủa lớn bùng lên bao trọn căn nhà bằng khói, lửa nóng bỏng rát da người

Lúc đó cậu ở đâu?

Cậu ở trong căn nhà đang rực cháy bởi lửa đó rất thư dãn, gương mặt tuyệt mĩ ấy lộ ra vẻ bình thản không chút hoảng sợ?

Như là đã không thiết tha cuộc sống này nữa

"KHÔNG!!!

ANH NAMMM!!!..." _???

"Trong đó...hức....nguy..hiểm....hức....lắm...hức....anh...Nam....mau..chạy.....ra...đây..đi...mà...hức" _???

*rưng sắp khóc*

"Ko.......ANH NAM!!!!" _???

"Hức....ANH NAM NAM!!!" _???

*Nức nở*

"..." _???

*Chết lặng chứng kiến cảnh ngôi nhà cháy lớn và cậu vẫn ở trong*

Nghe được tiếng gào khóc gọi tên mình của Đoàn, Măng Non có cả tiếng gọi tên cậu trong nức nở của Hoàng Sa và Trường Sa nữa thật thê lương làm sao...

Nhưng sao các em cậu lại ở đây?

Đáng lẽ bọn chúng phải đang ở biệt thự của chúng chứ

À cậu nhớ ra rồi hôm nay là ngày bọn trẻ đến thăm mình nhưng khi vừa vào tớ cổng thì chúng đã thấy căn nhà đang cháy dữ dội hơn nữa còn thấy thấp thoáng bóng dáng nhỏ nhắn của cậu trong biển lửa nhưng không thể vào trong được vì lửa quá lớn và mọi chuyện đến quá bất ngờ không thể phản ứng kịp nên chỉ có thể gào tên cậu trong nước mắt và ôm hi vọng rằng cậu vẫn còn sống, đã kịp thời chạy khỏi căn nhà nhỏ này trước khi ngọn lửa bùng lớn lên bao trùm lấy ngôi nhà

Về phần cậu, có nghe thấy tiếng bọn trẻ gọi mình nhưng lại chẳng có ý định chạy ra khỏi căn nhà đang cháy, lạ thật nhỉ?

Cậu còn những người em của mình kia mà, cậu đâu muốn chúng chứng kiến cảnh người thân mất mà bản thân bất lực không làm gì được giống mình lúc trước đâu?

Cả Măng Non, Trường Sa vá Hoàng Sa nữa chúng còn quá nhỏ để thấy cảnh này....

"Xin lỗi......" _VN

Giọng nói cậu yếu ớt, không chút sức lực cất lên.

Có lẽ cậu sắp chịu không nổi rồi

"

Anh xin lỗi mấy đứa....." _VN"Anh biết....nếu anh đi thì mấy đứa sẽ ghét anh lắm...." _VN/tách//tách/Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu và nhỏ xuốngCậu lại khóc nữa rồi......"

Thật yếu đuối" làm sao....."

Xin lỗi.....anh chỉ muốn ích kỉ một lần thôi....." _VN".......Nó ko buông tha cho anh........." _VN......"

Từ khi Đông Lào tan biến......nó càng trở nên khủng khiếp hơn......" _VN......"....Anh muốn được giải thoát khỏi nó........" _VN"Hôm nay cho dù không có vụ cháy này anh cũng sẽ tự giải thoát cho bản thân thôi...." _VN"Anh ích kỉ thật nhỉ?

Bỏ bọn em lại rồi đi......" _VN"Nhưng anh muốn thoát khỏi nó....." _VN.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

.

.

.

.

.

/RẦM/

Một tiếng nổ lớn vang lên và căn nhà chính thức đã sụp đổ trong ngọn lửa lớn ấy....

Xe cứu hỏa đã đến.....nhưng muộn rồi.....

---------------------

_quay lại hiện tại_

Vô tình nhớ lại quá khứ làm cậu thẫn người ra ánh mắt vàng kim bỗng chốc trở nên vô hồn nhìn vào khoản không vô tận của bầu trời xanh yên bình kia

/TING!/

Ngay sau tiếng 'ting' đó đã thành công lôi cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn về quá khứ

[Thưa kí chủ ngài đã có nhiệu vụ đầu tiên phù hợp rồi ạ] _???

Một giọng nói có chút robot vao lên không trong không trung, làm cậu có vẻ vui khi biết mình đã có nhiệm vụ đầu tiên

Do là đã làm Thần Hộ Mệnh cũng lâu rồi nhưng sao có những người vừa vào đã được giao thẳng nhiệm vụ đầu còn cậu thì dù đã ở trên Thiên đàng lâu nhưng đây mới là nhiệm vụ đầu tiên của cậu.

Cậu cũng nhiều lần hỏi Riri hệ thống riêng của mình và cũng cũng chỉ thông báo 'Chưa có nhiệm vụ phù hợp'

"Riri nhiệm vụ của ta là gì" _VN

[Cập nhật nhiệm vụ...]

[[ NHIỆM VỤ CHÍNH

BẢO VỆ CÁC COUNTRYHUMAN

THời hạn: Vĩnh viễn

Loại: Bắt buộc phải làm

Độ khó: S

Bối cảnh: WW1 -> WW2

-Hình phạt khi nhiệm vụ thất bại:

Bị tước bỏ hết pháp thuật và phải đi lịch kiếp* ở dưới nhân gian 1000 năm

Lưu ý:

-Không được làm hại các Countries

-không được can thiệp quá nhiều vào thế chiến]]

[Kí chủ ngài yên tâm nhiệm vụ sẽ được chia thành các nhiệm vụ nhỏ với các độ khó khác nhau nên ngài an tâm]

"Nhưng sao thời hạn lại là 'Vĩnh viễn' ?" _VN

[Chuyện này tôi không biết thưa ngài]

"Lịch kiếp là gì?" _VN

[Có thể hiểu là ngài sẽ phải xuống nhân gian trong 1000 năm, bằng cách đầu thai xóa sạch trí nhớ của kiếp này và sẽ trải qua nhiều kiếp khác nhau, cho đến khi thời hạn hết, lúc đó ngài sẽ được trở về đây và khôi phục toàn bộ kí ức tiền kiếp 1000 năm qua]

[Mỗi kiếp ngài trải qua khi đi 'Lịch kiếp' thì sẽ đau khổ hơn kiếp trước]

"Có cần phạt nặng vậy không?...." _VN

*rùng mình sau khi nghe Riri giải thích*

[Có thưa ngài vì nó có liên quan tới an nguy tới cả thế giới đó]

"Haizzzzzzzzz.....thôi được rồi nói nhiệm vụ đầu tiên đi" _VN

[Ting!]

[[Nhiệm vụ đầu tiên]]

CỨU MỘT ĐỨA TRẺ VÀ CHĂM SÓC NÓ

Thời hạn: 1năm

Độ khó: F (dễ)

Địa điểm: Trong một con hẻm khuất nhỏ ở một thị trấn

Đã được cung cấp những thứ cần thiết cho nhiệm vụ ✅

-⚠hình phạt nếu thất bại sẽ bị sốc điện, sức mạnh dảm⚠]]

"Cứu một đứa trẻ?" _VN

"Không đưa đặc điểm gợi ý làm sao ta biết phải cứu ai?" _VN

[[Cập nhập gợi ý...]]

[[Gợi ý

Một cậu nhóc tầm 8-9t]]

[Ngài chỉ có thể được gợi ý như thế thôi ạ]

[Nhiệm vụ bắt đầu ngài sẽ được đưa thẳng đến chỗ mà cần làm nhiệm vụ][Với lại từng nhiệm vụ ngài sẽ có độ tuổi khác nhau cho dễ dàng thực hiện ạ]"Có gợi ý cũng như không, mà thôi dù gì đây là bắt buộc nên......" _VN

*Đưa tay đội chiếc nón lá lên và ẩn vòng hào quang lẫn cánh đi*"Đi thôi" _VNVà thế là cậu đứng dậy khỏi chiếc ghế mây êm ái kia mà thong thả bước vào cổng dịch chuyển do Riri mở raBóng dáng của một người con trai với trên người là bộ áo dài màu trắng tôn dáng với những họa tiết mềm mỏng, cứng rắn màu vàng trên đấy thật cao quý, trên mái tóc đỏ rực càng xuống phần đuôi tóc dần chuyển thành màu vàngLà chiếc nón lá nhưng khác ở chỗ nó được gắn những đóa hoa sen, cùng kết hợp với vành nón có gắn lớp lụa mỏng có thể nhìn xuyên qua một chút dài, vị trí giữa mặt xẻ xuống một đường làm khuôn mặt cậu đôi lúc ẩn hiện mập mờ sau lớp lụa mỏng thật ma mị và bí ẩnKhóe môi cậu kéo lên một nụ cười thích thú rồi biến mất ngay khi bước qua cánh cổng

ĐÁNH DẤU CHO CUỘC HÀNH TRÌNH MỚI BẮT ĐẦU

-End chap1 -

Ehem......Đừng xem chùa nữa cho toi xin một bình chọn đi mà

😢😢😢😢😢😢☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆♡THANK FOR READING♡

And

LOVE YOU GUYS

💖💖💖💖💖💖💖💖💖

💟💟💟💟💟💟💟💟

💓💓💓💓💓

💕💕💕💕

💝💝

💗
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《2》Gặp Mặt


"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vv====================(Ngươi chuẩn bị nhà cho ta chưa đấy?) _VN[Đã sẵn sàn thưa kí chủ]Cậu hiện đang đứng trên nóc của một ngôi nhà có hẻm nhỏ vắng người bên cạch, khắp nơi phủ một màu trắng xóa cũng phải thôi vì giờ đang là mùa đông mà, có vẻ hơi lạnh đấy nhưng cũng may khi đến đây Riri đã cho cậu thêm chiếc áo choàng đông màu trắng hòa với màu trắng của tuyết thật khó nhận biết khi đứng trong trời tuyết rơi dày như thế(Vậy độ tuổi hiện tại của ta là bao nhiêu?) _VN[14t thưa kí chủ][14 sao?

Cũng tạm được] _VN(Hiện nay chúng ta s-) _VN

"Tao đánh chết mày cái thằng quái vật!

Mày vậy mà dám đẩy tao ngã hả!?" _Một giọng nói trẻ con vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của cậu và Riri thành công làm cậu chú ý đến, ngó xuống con hẻm vắng vẻ kia cậu đã thấy một đám trẻ con gần từ 8-9t nhìn kiểu ăn mặc thì chắc cũng là con của những gia đình giàu có, nhưng sao một đám trẻ nhà giàu lại tụ tập ở con hẻm này làm gì?Ở góc nhìn hiện tại thì thật khó để cậu quan sát tất cả dưới đó nên cậu đã thay đổi góc nhìn chút, bây giờ có thể quan sát kĩ rồi, đám trẻ nhà giàu kia đang cầm trên tay những hung khí như gậy, cây sắt và đánh đập một đứa trẻ khác!?Đứa bị đánh có vẻ như là một đứa bé nghèo lang thang vì nhìn đồ nó mặc rất rách nát và còn mỏng manh trước mùa đông giá buốt nữa chứ, nó chỉ im lặng nằm đó chịu trận không khóc một tiếng dù đã bị đánh tới máu đầy người, nhìn thấy cảnh này cậu không thể đứng nhìn mà không thể làm gì thêm được nữa liền nhảy xuống"Này mấy đứa kia mau dừng lại" _VN

*đáp đất một cách nhẹ nhàng*"Không đấy thì sao?

Mày không có quyền cản tao"_"Có biết bố mẹ bọn tao là ai không hả?

Mày đừng có mà lo chuyện bao đồng" _"Đi hay không?" _VN

*Lườm đám đó bằng đôi mắt sát khí*"Mày......m...mày đợi đó" _Khi lũ trẻ ngỗ ngược kia sợ hãi chạy mất cậu mới nhanh chân lại gần đứa trẻ đang nằm trên nền đất lạnh kia(Đúng là cha mẹ không biết dạy con để nó ra ngoài gây chuyện như vậy) _VN

*Ngồi xuống kiểm tra*(Ngất rồi?

Chắc do mất máu nhiều nên mới vậy càng để lâu thì càng nguy hiểm) _VN

*Bế cậu bé lên theo kiểu công chúa*[Ting!]

[Đã tìm thấy mục tiêu của nhiệm vụ]

(Là cậu nhóc này sao?) _VN

(Thôi dẹp qua một bên đã) _VN

(Riri!

Dịch chuyển ta về nhà ngươi đã sắp xếp đi) _VN

[Bíp!]

[Đã nhận được mệnh lệnh]

[Tiến hành Teleport tới tọa độ được chỉ định...]

Nháy mắt cậu đã được đưa thẳng tới phòng ngủ của căn nhà, sự ấm cúng trong căn nhà đã khiến cậu vơi độ tức giận trong lòng cậu được phần nào

Quay người nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống, rồi kêu Riri đưa hộp sơ cứu để tự mình băng bó những vết thương trên người cậu bé đang bê bết máu kia, từng động tác rất thuần thục và nhẹ nhàng kiểu như cậu đã làm việc này cả trăm chục lần vậy, nhìn những vết thương trên thân hình gầy gò, ốm yếu kia làm cậu càng thêm sót xa trong lòng

Sao một cậu bé lại phải chịu những thứ này kia chứ?

Tàn nhẫn làm sao nhìn tình cảnh của đứa trẻ này làm cậu không biết vô tình hay cố ý mà nhớ lại những đứa trẻ trong những năm chiến tranh ở nước mình....

Khoan đã.....!

Sao đang khi không cậu lại phải nhớ về những kí ức đáng quên đó chứ không nên nhớ lại nữa, càng nhớ lại càng đau thôi những kí ức về chiến tranh khốc liệc cậu đã chôn vùi nó đi và không muốn nhớ lại một lần nào nữa......!

Quay lại hiện thực thì trong lúc sử lý vết thương băng bó nhưng lại để hồn vào mấy chuyện không đâu, thì cậu đã băng bó xong tiếp đến là lau người cùng với đổi một bộ đồ mới cho cậu lẫn nhóc ấy vì lúc bế về áo choàng trắng cùng bộ đồ đã dính máu một chút rồi nên đành phải nhờ Riri giúp thôi

(Riri!

Giúp ta làm sạch vết máu dính trên người với lại cho ta thêm một chậu nước kèm khăn) _VN

[Ok]

*dùng giọng gg*

"Sao giọng ngươi lại vậy?" _VN

[Tại tôi thấy giọng của gg nghe hay nên đổi giọng mình như thế]

*Vẫn là giọng gg*

[Chậu nước ấm kèm khăn mà cậu yêu cầu đã được thực hiện]

Nghe xong cậu cũng không nói gì mà ngồi xuống bên mạn giường và bắt đầu công cuộc lau người cho nhóc kia, và bất ngờ là.....

Giờ cậu mới chú ý cậu bé này là một countryhuman, nhưng sao một contry lại bị đối sử như thế?

Nước da đỏ giống cậu nhưng đậm hơn một chút, giữa mặt có một hình tròn màu trắng bên trong lại có một chữ vạn màu đen, tóc đen khi xuống dưới đuôi tóc dần chuyển thành màu đỏ, tóc mái có vì lọn tóc trắng đến đây thì cũng biết là ai rồi nhỉ?

Là hắn kẻ thù không đội trời chung với boss cậu

Nhưng bất ngờ thật đấy, hắn lại có một tuổi thơ đau thương thật, quả là 'Ngươi đáng trách ắc sẽ có phần đáng thương'

Và hình như trên mặt hắn có một bên mắt bị băng bó lại rất sơ sài và có thể thấy lớp băng gạc kia từ lúc được băng bó lên đến giờ vẫn chưa được thay thêm nữa có vẻ vết thương ở mắt phải đó bị động khá nhiều nên đọng lại trên miếng băng gạc là những chỗ máu loan lổ đã khô

Một phần vì tò mò không biết sau lớp băng cũ thấm đầy những vết máu đã khô kia là vết thương như thế nào, phần còn lại là cậu đang rất lo không biết vết thương có bị hoại tử hay không dù gì thì hiện trước mặt cậu là môth đứa trẻ ngây thơ chưa vị thành niên nữa đấy

Bỏ qua việc sau này hắn sẽ là người gây ra chiến tranh đi vì nó là tương lai còn hiện tại hắn vẫn còn là đứa trẻ, một đứa trẻ bị tổn thương và cần được yêu thương để lắp đầy khoảng trống vắng tình thương

Không gỡ ra thì thôi, gỡ ra cậu mới giật mình bởi đống vết thương mới lên da non kia, thật.....khủng kiếp....

Bên mắt phải đã như là nát bấy khó để hình dung được

Nó khiến cậu nhất thời hoang mang không biết sử lý kiểu gì chỉ đành băng lại lớp băng rồi kêu Riri đổi cho nhóc đấy một bộ đồ và bê chậu nước ấm giờ đã chuyển sang màu đỏ vì máu kia ra khởi phòng trước khi ra cậu còn chu đáo đắp lại chăn cho nhóc đó

-30p sau-

"Hưm....um..." _???

*Dần mở mắt ra*

"!?" _???

*Bất ngờ*

(Đây là đâu!?

Sao mình lại ở đây!?) _???

*hoang mang*

Có vẻ cậu nhóc mà cậu mang về đã tỉnh lại rồi, nhưng trông như nhóc vẫn còn hoảng loạn lắm mắt lia hết một lượt từng món đồ trong căn phòng như là đang tìm vật gì đó phòng thân nếu như có nguy hiểm ập tới vậy

Thật tội nghiệp cho một linh hồn bé bỏng bị tổn thương từ nhỏ này làm sao~

Nó đã để ý thấy được con dao gọt hoa quả ở trên bàn đối diện nên chật vật xuống giường lê bước tới gần để lấy con dao, dù cho những vết thương ở chân đang bắt đầu nhói lên do vết thương bị đả động đến

/Cạch/Tiếng cửa mở đã làm nhóc chú ý và theo phản xạ thì mũi dao đã chĩa về phía người mở cửa thì ra người mỏ cửa là cậu-VietNam"May quá em tỉnh rồi" _VN"Đ....đừng ...l..lại g..gần đ...đ..ây....." _???

*sợ hãi + hoảng loạn*"Không sao anh sẽ không hại em đâu, em bình tĩnh và bỏ con dao xuống đi nó rất nguy hiểm đấy" _VN

*lại gần định chạm vào cậu nhóc ấy*"K....Không t..tôi đ..đã bả..o là....đừng-" _???

*Quơ dao lung tung*/Xoẹt/Từng giọt máu đỏ tươi đang thi nhau nhỏ xuống sàn gỗ, bầu không khí như lắng đọng lại tại giây phút này, đó là máu của cậu nó chảy ra từ một vết thương ở ngang bàn tay, vết thương được tạo ra lúc cậu đang cố tiếp cận và khiến ???

Bình tĩnh lại/Bụp, Keng/Con dao có phần lưỡi dao còn dính chút máu của Việt Nam rơi khỏi tay, một đứa trẻ đang run rẩy vì sợ vì việc mình vừa làm, đầu óc thì không ngừng nghĩ đến những trường hợp cậu sẽ đánh, sẽ mắng chửi nhóc những lời thậm tệ như cách các người trước đó mà nó từng gặpNhưng không......Phản ứng tiếp theo của cậu làm nó rất đỗi kinh ngạc, Cậu đã kéo nó lại và ôm trầm lấy một cái ôm ấm áp nhất mà từ lúc có nhận thức tới giờ nó được cảm nhận"Anh có thể không biết rõ những gì em đã trải qua trong quá khứ nhưng đừng lo mọi thứ đều ổn cả rồi, em sẽ không phải chịu đau khổ nữa đâu" _VN

*Buông ???

Ra và nhẹ nhàng xoa đầu nó*"A....anh nói thật chứ?

Anh sẽ không bỏ rơi em như những người ngoài kia sao?" _???"

Ừm....." _VN"À đúng rồi em mới băng bó vết thương nên không được tự ý xuống giường như thế đâu" _VN

*Bế ???

Lên tiến về phía giường*

[T/g: viết xong dòng hành động trên đột nhiên cảm thấy đầu óc mik đen quá mấy pác ạ suy nghĩ j ko💦]"T...tay a...anh..." _???

*sợ sệt*"À nó hả?

Chỉ là vết thương nhỏ thôi nó đã lành rồi này thấy không" _VN

*Đưa tay ra cho ???

Xem*"Anh là Việt Nam 14t, còn em tên gì?" _VN

*Biết rồi mà vẫn hỏi*"Em tên là Nazi, 9t ạ" _Nazi"Tên em nghe hay đấy" _VN

*đặt Nazi ngồi lên giường*"!

Anh thấy nó hay sao?" _Nazi

*Bất ngờ*"Umk nó hay mà với lại mắt em cũng đẹp lắm đấy" _VN

*di chuyển một cái ghế lại sát cạnh giường + để tô cháo ở tủ đầu giường*"Nói A đi nào" _VN

*đưa một muỗng cháo đã được thổi nguội bớt về phía Ná à nhầm Nazi*"Um như vậy kì lắm em tự ăn được mà" _Nazi

*Ngại*"Không có cãi em đang yếu nhanh lên Aaa" _VN"...Aaaaa" _Nazi

*miễn cưỡng làm theo dù hơi ngại*[T/g: đổi cách gọi

Em = VN

Cậu = Nazi ]"Giỏi quá, em ngoan lắm đấy" _VN

*Xoa đầu cậu*"Cho anh hỏi xíu nhé?" _VN"Được ạ anh hỏi gì vậy?" _Nazi"Vết thương ở mắt phải của em từ đâu mà ra vậy?" _VNSau câu hỏi ngắn đó của em thì nét cười trên mặt cậu-Nazi đã cứng lại và cả em-Việt Nam cũng thấy điều đó, đang lo rằng cậu sẽ khó chịu và không trả lời cậu hỏi đó thì cậu đã lên tiếng "Vết thương này.....là do bọn gây ra với lý do em là quái vật, là ác quỷ xứng đáng bị như vậy " _NaziNói đến đây cậu cúi gầm mặt xuống cố ngăn những giọt nước mắt lăn xuống"Sau đó........chúng lấy nước sôi tạt thẳng vào mắt phải em......nó đau lắm...chưa dừng ở đó chúng còn lấy dao rạch lên chỗ bị bỏng k-" _NaziĐột nhiên có một bàn tay mềm mịn và ấm áp nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt ấy, cậu ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn thì vô tình thấy thấp thoáng gương mặt đang mỉm cười ấm áp kia của em sau lớp lụa trắng buốt kia"!!!" _Nazi"Nếu đoạn kí ức đó khiến em đau đớn khi nhớ lại thì đừng nhớ nữa, nó không có ích gì đâu chỉ càng làm em đau hơn thôi" _VN"Anh có một món quà muốn tặng em này, anh nghĩ nó sẽ tốt cho em " _VN"Hả!?

Quà gì cơ ạ?" _Nazi

🔖End chap1

Xin lỗi các pác vì toi lặn hơi lâu

Vì để xin lỗi mấy pác nên toi đã cố gắng viết một chap dài như thế này coi như là xin lũi nha 😀

Kỉ lục mới: 2285 từ

Ngày đăng: 1/10/22

23h45 pm

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

♡THANK FOR READING♡

And

LOVE YOU GUYS

💖💖💖💖💖💖💖💖💖

💟💟💟💟💟💟💟💟

💓💓💓💓💓

💕💕💕💕

💝💝

💗
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《3》 Món quà + Sống chung


"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vvViệt Nam = em

Nazi = cậu===================="Ừm" _VN"Món quà nho nhỏ" _VN"Nhưng em phải nhắm mắt lại đến khi nào anh kêu mở mắt mói được mở đấy" _VNRồi Nazi cũng nghe lời em mà nhắm mắt lại, nhưng khi cảm nhận thấy dải băng gạc bên mắt phải đang dần bị gỡ xuống, cậu bé không nhịn được mà có he hé mở mắt để nhìn thì thấy Có vài con hồ điệp cánh nhọn có màu trắng viền ngoài lại dần chuyển thành màu xanh lá ngọc, xung quanh nó cũng đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lá ngọc này(!) _NaziMột con hồ điệp đã bay đến và đậu lên bên mắt phải của cậu rồi biến thành những đốm ánh sáng li ti nhỏ thấm vào từng nơi trên vết sẹo cậu cho là xấu xí và thật tởm lợm, khi chúng thấm hết vào, thì kéo theo sau đó lại là cơn bỏng rát đến thấu xương"A!!!" _NaziCậu đang thực sự rất sợ vì không biết cái thứ kia là gì mà nó lại đột ngột mang đến cơn đau thấu xương tủy đến vậy?

Sự bỏng rát đau đớn ấy từ từ lan rộng ra toàn thân làm cậu bây giờ trông rất chật vật với cơn đau, còn người kia thì vừa thấy biểu hiện đau đến mức muốn chết đi sống lại thì cực kì bất ngờ cùng với hoảng loạn(S...sao lại như vậy!?) _VN[Thưa kí chủ ngài đã quên mất rằng hắn đang là một đứa trẻ, sao có thể chịu được lượng sức mạnh như thế đột ngột chuyền vào?](Chết rồi!

Ta quên mất) _VNEm liền lập tức ôm Nazi đang cố chịu đựng cơn đau bỏng, làm cậu bất ngờ mở to đôi mắt đầy vẻ đau đớn, sợ hãi nhìn em, dường như cậu đang rất sợ em sẽ hại cậu vậy, nó làm em cảm thấy rất tội lỗi và xót.

Vì sao em lại có thể quên một điều cơ bản như vậy chứ?

Hại cậu giờ đây đang phải quằn quại chịu đựng cơn đau dần muốn xé toạt thân thể nhỏ bé ấy"A...anh xin lỗi..." _VNCả cơ thể em bất đầu tỏa ra một thứ ánh sáng mờ màu xanh da trời, bất ngờ thay nó lại khiến cho cơn đau khủng khiếp trong người Nazi dịu đi đôi chút, cơn bỏng rát kinh hoàng cũng hạ hơn đôi chút, một sự mát mẻ êm ả chảy trong cơ thể như có cả dòng nước mát chạy dọc cơ gương mặt đặc biệt là bên mắt phải(D...Dễ chịu quá...) _Nazi-30p sau-(Ấy thằng nhỏ ngủ luôn rồi) _VN(Haizzzzz.... cũng tại mình một chuyện nhỏ như thế cũng quên) _VN(Não ngắn quá...) _VN

*đặt Nazi đang say ngủ lên giường và cẩn thận đắp chăn*"Xin lỗi....là do sơ xuất của anh..." _VN[Ngài trông rất ủ rũ về việc này, ngài đâu cần phải làm vậy đâu kí chủ?]"Đừng luyên thuyên nữa Riri , dọn tô cháo kia và chuẩn bị nguyên liệu sẵn cho ta đi, trời đã gần tối rồi" _VN-Tua-Hiện tại trời đã tối rồi, nhóc Nazi cũng đã tỉnh và điều bất ngờ là nhóc không hề ghét hay sợ hãi em về chuyện trước đó"Anh xin lỗi..." _VN"Tại sao anh lại phải xin lỗi em?" _Nazi

*ngơ ngác chưa hiểu vì sao*"Tại chuyện làm em đau tại anh mà em mới chịu đau như thế an-" _VNChưa nói hết câu em đã bị một dáng người nhỏ bé ôm trầm lấy"Em biết là anh không cố ý đâu nên đừng tự tránh bản thân như thế" _Nazi"Ừm..." _VN

*nhẹ nhàng đẩy cậu ra*"Em có muốn xem bất ngờ đó là gì không?" _VN"Nó đâu thế ạ?" _Nazi

*hào hứng*"Hì hì xem này" _VN

*giơ chiếc gương lên*"..." _Nazi

*sững người khi thấy gương mặt bản thân trong gương*Sững người như không tin vào mắt mình như thế cũng phải thôi, vì trong gương nửa bên mặt và mắt phải của cậu đã lành lặn như bình thường thậm chí còn chả để lại một chút sẹo nào"Cái...." _Nazi"Em thấy sao?" _VN"Em...C..cảm ơn anh!" _Nazi"Không cần phải cảm ơn đâu" _VN"Cũng tối rồi em đói chưa?" _VN"E..em ch-" _NaziCậu vừa định lên tiếng từ chối thì cái bụng đã lên cơn biểu tình/ọt...ọt.../"...." _Nazi"...." _VN...."

Pttt.....hahahaha..." _VN

*bật cười khúc khích**Ngượng...* _NaziLúc này cậu đang cảm thấy ngượng cực kì luôn, thiếu điều muốn cắm đầu xuống đất cho đỡ nhục quá"KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI!!!..." _Nazi"Hahahaha...được rồi anh...haha..không...pttt...cười nữa.." _VN

*Cố nhịn cười*"Hưm..." _Nazi

*Phồng má tỏ vẻ giận dỗi*(Hự..!

Trời ưi cái biểu cảm gì đây!?

Bán manh quá!!!) _VNEm không thể nào cưỡng lại được cái cái sự bán manh siu siu cute này mà đành giơ tay đầu hàng, đúng rồi đấy em rất dễ mềm lòng với những thứ dễ thương"Thôi, thôi đừng làm cái hành động dễ thương ấy nữa anh chịu thua" _VN

*Bất lực*"Hìhìhì...vậy bế em đi" _VN

*Giang tay đòi bế**Cúi xuống bế cậu đưa ra bàn ăn* _VN(Trên người anh ấy có mùi hương dễ chịu thật) _NåziTrong lúc ai kia đang thư dãn dễ chịu với mùi hương trên cơ thể của em, thì em cũng đã đưa nhóc tới một chiếc bàn nơi đang bày một số món Việt thơm ngon nóng hổi, đặc sắc với nhiều món mà cậu chưa bao giờ được nếm thử hay thẩm chí chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng chưa bao giờ có cơ hộ thấy"Đây....là bữa ăn tối nay của em sao!?" _Nązi"Đúng rồi đấy do anh nấu cả, nhưng sao em lại hỏi vậy?" _VN"Um...nó rất ngon" _Nazi"Vậy thì ăn nhiều chút đi" _VN

*Vui vẻ*"Nhìn cái bộ dạng gầy nhom, ốm yếu đấy sao mà sau này có cô gái nào dám lấy chứ" _VN

*Trêu chọc*"Hứm.....em không cần cái loại phụ nữ chỉ biết đến tiền bạc, địa vị, đầy giả tạo, kinh tởm kia đâu" _NaziCậu phản bác lại một tràng, khiến Việt Nam phải đổ khá nhiều mồ hôi hột trước những từ ngữ vừa rồi(Mấy từ ngữ này có chắc là nói ra từ một đứa trẻ mới 9t sao?) _Việt-hoang mang-NamTrong lúc em đang hoang mang, thì Nazi lại thốt ra thêm câu làm em triệt để đứng hình luôn"Em chỉ muốn mãi mãi được ở gần anh thôi hìhì..." _Nazi"Hả e....em nói gì cơ!?" _VN"Em nói là muốn ở gần anh mãi mãi" _Nazi(Và sẽ cưới anh về đem giấu không cho ai thấy) _NaziNghĩ đến đây cậu bất giác nở một nụ cười ranh mãnh như một đứa trẻ đang nghĩ cách giấu đi một thứ gì đó mà nó thích+++++++++++++++++++++++++++++++++++++Mấy hôm nay thi cử sấp mặt tình trạng của mấy pác thế nào òi (;′⌒')Toi thì đang thoi thóp sắp die r mấy pác ạSau chương này mà 1-2 tháng nữa toi ko ra chương là mấy pác tự hiểu là toi đang nhập viện vì bị ôn thi, thi củ dí nha o( ̄┰ ̄*)ゞ+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

THANK YOU FOR WATCHING

And

LOVE YOU 💖
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《4》 Ánh sáng vụt tắt


YAY!!! cuối cùng toi cũng thoát òi mấy pác ơi!!!

(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧Lì xì năm mới cho mấy pác bằng một chap siu dài nì

o(*°▽°*)oTổng 3124 từ"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật+Nói nhỏ+/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vvViệt Nam = em

Nazi = cậu===================================-1 năm sau-"Ôi trời sao người em lại nhiều thương tích thế này?" _VN

*Lo lắng*"Dạ em không sao đâu chỉ bị ngã chút thôi" _NaziThực ra là cậu vừa mới đi đánh nhau với tụi hay bắt nạt mình về nên người cậu mới nhiều thương tích như thế, định giải thích nhưng thấy dáng vẻ lo lắng ân cần của em thì lại thôi mà thay vào đó lại cực kì hưởng thụ sự quan tâm này "Lại bị bọn nhóc kia bắt nạt nữa à?" _VN"V....vâng ạ....b..bọn chúng c..cầm gậy đ....đánh em đ...đau lắm....." _Nazi

*Ôm lấy Việt Nam tỏ vẻ đáng thương*"Ngoan anh thương nào, anh băng bó cho em xong rồi này đừng buồn nữa" _VN

*Bế cậu lên*"Haizz.....sắp 10 tuổi rồi mà vẫn làm nũng là sao? em phải trưởng thành lên chút chứ" _VN"Em phải học cách tự trưởng thành lên" _VN"Sao phải thế ạ?" _Nazi"Vì anh không thể nào ở cạnh chăm sóc em mãi được đâu" _VN*Hốt hoảng vội ôm chặt lấy Việt Nam* _Nazi"Anh nói vậy là sao!? a.....anh định bỏ em?" _Nazi"Không phải anh hứa xe không bỏ em sao?" _Nazi

*Sợ hãi*"Anh.....Hahaha...anh đùa thôi" _VN"Anh có món quà tặng em này" -VN"Nhưng trước hết em biết hôm nay là ngày gì không?" _VN"Hưm........A! hôm nay sinh nhật của em tròn 10 tuổi!" _Nazi"Đúng rồi đấy anh có làm bánh sinh nhật cho em này....." _VNNói rồi em thả cậu xuống và bưng từ trong ra một chiếc bánh được trang trí khá cầu kì và bên trên chiếc bánh được cắm 10 cây nến nhỏ tượng trưng cho số tuổi với một dòng chữ tiếng đức trên mặt bánh bằng Chocolate trắng nó viết rằng:Alles Gute zum Geburtstag dịch là Chúc mừng sinh nhật

-Minh họa- -Cre: không rõ-"Ờm....đây là lần đầu anh làm bánh nên không được ngon cho lắm" _VN

*Hơi ngại*"Em....hức.....c..cảm...ơn...hức..anh....n..nhiều..hức.....lắm...." _Nazi

*Rưng rưng nước mắt*"Đừng đừng khóc" _VN

*Dịu dàng xoa đầu cậu*"Đây là lần đầu có ai đó tổ chức sinh nhật cho em...." _Nazi"Em vui lắm!" _Nazi"Vậy bây giờ em ước đi rồi thổi nến" _VNNazi bắt đầu nhắm mắt lại ước trước ánh nến, sau khi ước xong ước và thổi nến tiếp đến là chuyên mục cắt bánh"Ưm ngon quá!" _Nazi

*Mắt sáng rực lên khi ăn miếng bánh*"Em thấy nó ngon sao?" _VN"Ưm ưm nó rất ngon!

Đây là cái bánh ngon nhất mà từ trước tới giờ em được ăn!" _Nazi"Phù....may quá em thấy nó ngon là được" _VN"A đúng rồi em có một thứ muốn cho anh xem nè" _NaziBất chợt cậu chạy vào phòng của mình và lấy ra một bức tranh nhỏ

-Việt Nam vẫn đang đội chiếc nón lá và có một tấm lụa trắng dài bao quanh vành trong của nón che mặt- -Cre: Milk-"Đây......" _VN

*Bất ngờ*"Hì là em vẽ anh đấy" _Nazi"Anh thấy sao?" _Nazi

*Mong đợi*"Bức tranh này rất đẹp, em thật có khiếu hội họa đấy" _VN"Nhân tiện thì quà sinh nhật của em đây" _VNEm đưa cho cậu một chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn được bọc vải nhung màu đỏ đô mềm mại, phía trên có đính một viên ngọc nhỏ màu vàng, mở hộp ra bên trong có hai sợi dây chuyền hình trái tim

-Cre: ko rõ-"Nửa trái tim màu đỏ là của em còn cái còn lại là của anh" _VN"Nếu một trong hai người sau phải xa cách nhau thì chỉ cần có sợi dây chuyền này sẽ có cảm giác người đó ở bên" _VN

*Đeo sợi dây chuyền lên cho Nazi*"Woa nó đẹp quá" _Nazi-Tua-"Muộn rồi mau đi ngủ đi nào" _VN"Hong em hong muốn ngủ đâu" _Nazi

*Ôm chặt cứng lấy VN*"Sao vậy?" _VN"Không!, em không muốn" _Nazi(Từ sáng đến giờ lòng mình cứ cảm thấy bất an....) _Nazi(Cảm giác như sắp mất thứ quan trọng nhất đối với mình.....) _Nazi"Thế anh ôm em ngủ nhé?" _VN"...." _Nazi"....vâng..." _NaziTối đó cậu chìm vào giấc ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của em, riêng về phần em-Việt Nam em không hề ngủ chỉ giả bộ thôi tiếng hệ thống thông báo bất chợt vang lên/TING/

(Riri?) _VN

[[Nhiệm vụ đầu tiên]]

CỨU MỘT ĐỨA TRẺ VÀ CHĂM SÓC NÓ

Thời hạn: 1năm

Độ khó: F (dễ)

Địa điểm: Trong một con hẻm khuất nhỏ ở một thị trấn

Đã được cung cấp những thứ cần thiết cho nhiệm vụ ✅

-⚠hình phạt nếu thất bại sẽ bị sốc điện, sức mạnh dảm⚠

Tiến độ: ✅ĐÃ HOÀN THÀNH✅]]

[Kí chủ nhiệm vụ đã hoàn thành đến lúc phải đi]

(Ta biết rồi nhưng mà.....) _VN

[Ngài không nỡ rời đi?]

(Đúng.....ta thật sự không an tâm khi để thằng bé một mình) _VN

[Ngài cứ an tâm vì hắn đã có thể tự lập vào năm 10t được rồi]

(Nhiệm vụ tiếp theo là gì?) _VN

*Nhẹ nhàng bước xuống giường*

[Đang loading...]

/TING/

[[Nhiệm vụ mới]]

[[TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI HẦU THÂN CẬN VÀ LÀ NGƯỜI DẠY KIẾM THUẬT CHO THÁI TỬ

Thời hạn: 3 năm

Độ khó: D (Vừa phải)

Thời gian: thời Taisho

Đã được cung cấp những thứ cần thiết cho nhiệm vụ✅

-Phần thưởng: 1 linh hồn đồng hành⭐

-⚠hình phạt nếu thất bại sẽ bị sốc điện, sức mạnh dảm⚠

Tiến độ: Sắp bắt đầu]]

(Ừm chờ ta chút) _VN

*Quay người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Nazi*+Anh xin lỗi vì phải thất hứa với em+ _VN+Nếu có thể thì hẹn ngày gặp lại+ _VN(Được rồi đến nhiệm vụ tiếp theo đi) _VN/TING!/

/TIẾN HÀNH DỊCH CHUYỂN ĐẾN NHIỆM VỤ....♻/

Nhanh chóng chớp mắt trong hư không một cánh cổng không gian xuất hiện trước mắt em, trước lúc rời đi em để lại cho cậu một lời nhắn trên tờ giấy nhỏ đặt bên cạnh chỗ cậu nằm rồi tiến vào cánh cổngNazi POV:Vẫn như sáng mọi khi tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngon nhưng hôm nay tôi lại có cảm giác như mất thứ gì đó rất quan trọng và.......

đúng thật là như vậy....Như thường lệ tôi sẽ chạy ngay xuống bếp sau khi vệ sinh cá nhân xong chỉ để mong muốn ngửi được mùi đồ ăn thơm phức tự tay người đó nấu, nghe được giọng nói ngọt ngào cất lên làm say mê lòng người, cảm nhận sự ấm áp quan tâm từ từng câu chữ "người đó" cất lên và một ngày bình thường nhiều màu sắc cùng tiếng cười vui vẻ rộn ràng sẽ lại bắt đầu trong căn nhà nhỏ nhưng tràn ngập hạnh phúc"Người đó" đâu rồi?

Thường thì người đó sẽ ở dưới bếp nấu những món ăn ngon vào mỗi buổi sáng để chờ tôi dậy nhưng nay lại khác.....Căn bếp vẫn ở đó trên bàn cũng có những món ăn mới nấu nóng hổi bốc khói nghi ngút vậy mà chẳng thấy bóng dáng của "người đó" đâu cả(Chắc là anh ấy chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi)Tôi tự chấn an bản thân bằng việc nghĩ là người đó chỉ đi mua chút đồ rồi sẽ về thôi dù vậy trong lòng tôi vẫn không thể nào yên tâm nổiThế rồi nửa ngày trôi qua tôi ở nhà giúp "người đó" làm chút việc nhà vì khi nghi tới việc được khen và xoa đầu bởi bàn tay ấm áp và mềm mại ấy là tôi đã tràn trề năng lượng rồiTôi hì hục dọn dẹp từ phòng này đến phòng khác mà không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào"Một bức thư trên giường?"

Tôi tìm thấy một bức thư nhỏ ở trên giường, thiết nghĩ nó chỉ đon giản là một lời nhắn nhủ hoặc dặn dò đơn giản trước khi "người đó" đi mua chút đồ nên cũng vui vẻ mở ra xemNội dung bức thư không quá dài nhưng những gì viết trong đó thực sự, thực sự khiến tôi rất sốc và không muốn tin đây là chính tay "người đó" viết cho tôi

______________Gửi NaziAnh biết điều này sẽ rất sốc đối với em nhưng anh xin lỗi anh không thể nào ở bên cạnh em được nữa, em đã đủ lớn và có thể tự lập mà không cần anh được rồiAnh thực sự rất tệ khi thất hứa với em nhỉ?

Không sao em ghét anh cũng được vì lỗi là của anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất nhưng anh sẽ luôn ở bên em và đồng hành cùng em dù theo một cách khác Anh sẽ luôn bảo vệ và ủng hộ emSẽ luôn luôn âm thầm bảo vệ em

VIỆT NAM

______________

Đọc từng dòng chữ được viết trên giấy thế giới tươi đẹp trước mắt của tôi sụp đổ, "Người đó" đã thất hứa mà rời bỏ tôi?

Tôi quỳ sụp xuống nền nhà, tôi cảm nhận được từng dòng nước nóng hổi trào ra từ hốc mắt tôi, sự đau đớn xé tâm can khi người duy nhất trao cho mình sự yêu thương, ấm áp cho tôi thấy sự ấm áp của thế giới này mà bỏ rơi tôi

TÔI KHÔNG TIN!

TÔI KHÔNG TIN NGƯỜI ẤY GIỐNG LŨ NGƯỜI GIẢ TẠO NGOÀI KIA CHỈ BIẾT HỨA XUÔNG, NGOÀI MẶT ĐỐI TỐT VỚI NGƯỜI KHÁC, MỞ MỒM RA LÀ NÓI NGON NÓI NGỌT ĐỂ LỢI DỤNG RỒI KHI HẾT LỢI DỤNG ĐƯỢC THÌ VỨT ĐI NHƯ RÁC

CÀNG KHÔNG TIN VIỆC "NGƯỜI ẤY" BỎ TÔI!

"Tại sao chứ?

TẠI SAO LẠI BỎ RƠI EM!"

"TẠI SAO!? anh là người duy nhất đối sử tốt với em, chấp nhận em, anh đã hứa rồi cơ mà......?"

Những ngày sau đó tôi vẫn chưa chấp nhận được việc này và vẫn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng "Người đó" trong vô vọng, căn nhà nhỏ ấm áp kia nay lại vắng vẻ là lạnh lẽo, u uất một cách lạ thường "người đó" đã rời đi và căn nhà nayg cũng chẳng còn chút ấm áp nữa, mặc dù từng góc ngách trong nha đều làm tôi nhớ đến kỉ niệm đẹp với "người đó" làm tim tôi lại nhói đau một cảm giác khó tả

Tôi từng nghĩ "người đó" rời đi sau ngay hôm sinh nhật của tôi thì.....nếu hôm đó không phải sinh nhật mình vậy "người ấy" vẫn sẽ ở lại với tôi đúng chứ?

Tôi tin vào suy nghĩ ngốc nghếch đó của bản thân khi đang ở trong sự tuyệt vọng dần trở nên chán ghét ngày sinh nhật hơn

-1 năm đã trôi qua-

Trên đường chán nản bước về sau một buổi tìm kiếm "người ấy" như những này tẻ nhạt thường thì tôi bất ngờ lại chạm mặt lũ bắt nạt xưa từng bị "người đó" dọa sợ và cảnh cáo không được bắt nạt tôi nữa

"Mấy người muốn gì?"

Tôi hỏi hời hợt cho có

"Quái vật mày vẫn ngu ngốc mà đi tìm cái tên dị hợm kia à?" _1

"Tao nghe nói mày bị nó bỏ rơi?

Pttttt....hahahaha" _3

"Cũng đúng thôi thằng quái quật như mày thì làm gì có ai dám tới gần?

Thằng đó bỏ mày rồi đừng có tìm nữa" _5

"Êy mày nghĩ xem tại sao cái thằng đó cứ che mặt?" _4

"Chắc là một đứa xấu xí nên mới không dám cho ai thấy đấy mà" _2

*Nói những lời lăng mạ xúc phạm VN* _1

"Bọn mày......"

"Sao nào?

Mày làm gì được bọn tao hả thằng quái vật?" _1

*lấy một con dao bấm ra đe dọa*

Bọn chúng dường như đã chạm đến giới hạn sự chịu đựng của tôi

"Đừng xúc phạm anh ấy bọn s*c v*t kia..."

Tôi lao đến bọn nó như một con thú, điên cuồng đánh bọn nó và trong lúc mất kiểm soát tôi đã lấy con dao của tên 1 kia mà đâm nhiều nhát liên tục vào bọn chúng

Máu đã văng tung tóe khắp nơi, giờ đây trên người tôi dính toàn máu của bọn chúng còn lũ đã cả gan dám lăng mạ, xúc phạm "người đó"

(Tsk....dơ bẩn)

Lần đầu tay tôi nhuốm máu cảm giác nó......thật tuyệt!Tôi cảm thấy cảm giác gi*t một ai đó thật tuyệt vời, việc tôi vừa làm là sai trái.....tôi biết chứ nhưng làm sao tôi có thể kiềm chế được bản thân khi nghe chúng nói những từ ngữ như thế về "người ấy"?Tôi chạy thật nhanh về căn nhà của "người đó" với hai tay dính đầy máu tanh, còn trong lòng thì vừa sợ vừa phấn khích"Anh sẽ luôn ủng hộ những gì em là đúng chứ?"

"Đúng!....anh sẽ luôn luôn ủng hộ những chuyện em làm và những chuyện đó không bao giờ sai!"

"Em sẽ không bao giờ để ai có thể bắt nạt được mình!"

"Và nếu có bất kì ai dám động vào anh......."

"Em sẽ trừ khử chúng...."

Tôi ôm bức tranh vẽ "người ấy" trong lòng và thủ thỉ tâm sự như thể người kia sẽ nghe thấy những lời đóVà rồi........Chuyện hôm đó tôi vô tình gi*t bọn nhóc kia đã có người vô tình chứng kiến.....Tên đó đã nói lại cho bả thị trấn thối nát kia biết, không may một trong những đứa tôi giết lại là con trai độc nhất của một nhà quyền quýChúng lấy danh nghĩa nhân đạo trả thù cho những đứa trẻ "vô tội" đã mất kia mà kéo đến bắt lấy tôi"QUÁI VẬT NHƯ MÀY KHÔNG NÊN TỒN TẠI" _7"TRẢ MẠNG CHO CON TAO ĐI ĐỒ QUÁI VẬT!!" _9"Không.......TÔI KHÔNG PHẢI QUÁI VẬT!!!"

"GIẾT NÓ ĐI!" _8"ĐÚNG!

GIẾT CÁI THỨ SÚC VẬT ĐÓ ĐI!" _0"THIÊU SỐNG NÓ!!!" _*"GIẾT NÓ!!" _6

...vv.....

Vô vàn lời chửi rủa đòi chém giết tôi liên tục vang lên từ lũ giả nhân giả nghĩa kia đến cuối cùng bọn chúng quyết định thiêu sống tôi cùng với căn nhà nhỏ của "người ấy" ......Lúc đó tôi thật sự rất tuyệt vọng, chỉ muốn "người đó" đến và cứu tôi thêm lần nữa như cách đã từng đưa tôi thoát khỏi ranh giới sống chết khi ấy vậy, muốn được cảm nhận sự ấm áp người dành cho tôi chứ không phải cảm giác nóng rát ngạt thở này.....Tôi tuyệt vọng nằm xuống ôm bức tranh về người rồi thu mình lại dần dần chìm vào hôn mê vì ngạt khóiĐã kết thúc?......Đấy chỉ là tôi tưởng tượng thôi tỉnh dậy cơ thể tôi hoàn toàn lành lặn chả có chút thương tính nào còn mọi thứ đều đã thành than hếtTôi phát giác ra chiếc vòng cổ hôm sinh nhật "người đó" tặng cho có nhấp nháy ánh đỏ một chút rồi lại trở về như cũ"Là các ngươi dồn ta vào đường cùng......".....Tôi đứng trên một ngọn dồi gần đó thư thái, chiêm ngưỡng tuyệt cảnh do bản thân tạo ra và lắng nghe bản hòa hưởng từ những âm thanh phát ra trong tác phẩm kia tạo nên một bản hòa âm thật êm tai~Cả thị trấn nhỏ chìm trong biển lửa, từng ngôi nhà lớn nhỏ rực cháy bởi ngọn lửa hung hãn của hận thù từ kẻ đã châm nó, những kẻ cao ngạo trước kia giờ trông thật thảm hại....toàn thân bốc cháy chạy loạn cầu cứu thật là một tuyệt tác phong cảnh đấy~Tiếng gào thét, kêu la thống khổ, tiếng khóc thảm thiết trong tuyệt vọng......chúng lại hòa lẫn với nhau trở thành một bản hòa tấu êm tai rất thư dãnToàn bộ khung cảnh như một tác phẩm được tạo ra bởi một nghệ nhân đa tài, hiện nghệ nhân ấy đang xay xưa vừa chiêm ngưỡng vừa vẽ lại khung cảnh tuyệt tác bằng một thứ chất lỏng màu đỏ tươi hơi sẫm mà lại, nó tỏa ra một mùi tanh khiến người khác nhăn mặt khó chịu khi ngửi thấy"Đã xong!

Anh thấy tác phẩm này đẹp đúng chứ?"

Tôi nở một nụ cười thỏa mãn nhìn tác phẩm vừa vẽ xong từ máu của những kẻ từng nói những lời không hay về "người đó""Em sẽ không bao giờ để kẻ khác động vào anh..."

"Không một ai được phép bất kính với anh...."

"Anh......"

"Là tín ngưỡng, là sự tôn sùng của em Việt Nam!"+++++++++++++++++++++++MỘT SỐ FACTS VỀ NAZI

1.

Nazi vốn đã có bệnh về tâm lý từ trước khi gặp Việt Nam vì sống trong một môi trường không lành mạnh và bị đối xử không như một con người nhưng do bệnh chưa hoàn toàn thể hiện rõ nên không biết

2.

G.E và Nazi vốn không hề có quan hệ ruột thịt, chỉ đon giản là G.E nhận Nazi làm con nuôi vì tài năng của hắn3.

Trong Au toi Nazi có một sự tôn sùng khó tả với Việt Nam4.

Thực tế thì Nazi mới nhập ngũ vào năm 16 tuổi và sau 4 năm thì lên cầm quyền đất nước vào năm 20 tuổi-Fun facts 5.

Dù khéo tay đến đâu thì Nazi từng rất vụng trong việc bếp núc nấu món nào cũng khiến cho người ăn ngộ độc thực phẩm nhưng bằng một sức mạnh thần kì nào đó khi nấu cho VietNam tài nấu ăn lại ngang ngửa đầu bếp 3⭐ Michelin××××××××××××××××××××××××××××××THANK FOR READING

And

LOVE YOU 💖💖💖💖

🎆HAPPY NEW YEAR🎆A
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
🎆HAPPY NEW YEAR🎆


CHÚC CÁC PÁC MỘT NĂM MỚI VUI VẺHỌC TẬP TỐT NGÀY CÀNG XIN ĐẸPSỨC KHỎE DỒI DÀOGẶP NHIỀU MAY MẮN TRONG CUỘC SỐNGCHÚC MẤY PÁC NĂM NAY ĐƯỢC NHIỀU TIỀN LÌ XÌHAPPY NEW YEAR

🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🎆🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《5》Nụ hoa đào


"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật+Nói nhỏ+/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vv【Bổn văn chủ Công】

Lần đầu thử viết thể loại này còn nhiều sai sót mong bỏ qua【Nội dung trong chap hoàn toàn là do t/g nghĩ ra không liên quan tới lịch sử mong đọc giả lưu ý trước khi đọc】===================================Đầu năm mùa xuânTại sứ mặt trời nọ một vị thiếu niên mang làn da màu trắng trên mặt có một hình tròn tỏa những tia màu đỏ như một mặt trời đỏ rực trên nền tuyết trắng vị country này là một thái tử sứ hoa anh đào một quốc đảo bao quanh là biển mặnQuốc đảo nơi đây rất đẹp vào mùa xuân ngập tràn sắc hồng thơ mộng của hoa anh đào, từng cánh hoa nhè nhẹ bay theo chiều gió có những cánh hoa mỏng nhẹ vướng lại trên mái tóc trắng tinh như tuyết đầu mùa của thiếu niên nọ trong bộ trang phục hoàng tộc" 皇太子殿下は体が弱いので、あまり外に出ないほうがいいですよ "'Thái tử điện hạ thân thể yếu ớt, không nên ra ngoài nhiều thì hơn'" 大丈夫、私の体は知っています "' được rồi, cơ thể ta biết'Thiếu niên nọ nhè nhẹ đáp lại nô tài bên cạnh, tuy vậy gương mặt anh tuấn kia trong ánh mắt lại xuất hiện vài phần lạnh lẽo ngắm nhìn những bông tuyết trắng nhỏ bắt đầu rơi" 親愛なる王子様、皇帝はあなたに書斎に来て会いに来てほしいとおっしゃっています。"'Thưa thái tử , Thiên Hoàng muốn gặp ngài trong thư phòng.'"......だったら、あまり待たせないで、行きましょうフジ "'......Nếu đã vậy thì không nên để người đợi lâu, chúng ta đi thôi Fuji 'Chàng thiếu nhiên với mái tóc bạch kim dài được buộc lỏng bằng sợi ruy băng đỏ kia là Đế Quốc Nhật hay còn được gọi là Japan Empire.Phải đó là tên của hắn là một trong bộ ba phát xít, kẻ đã từng gây náo loạn tại châu á trong đệ nhị thế chiến.Tất cả những gì người khác biết về hắn là sự méo mó về nhân cách, điên loạn, là cánh tay phải đắc lực cho tên trùm phát xít kia, máu lạnh, tay đã nhuốm máu nhiều người.Vậy mà ngạc nhiên thay hắn thuở thiếu niên từng có một tính cách vô cùng khác, là một thiếu niên điềm đạm luôn hòa nhã với tất cả mọi người dù họ có đối sử với hắn tệ thế nàoDù mang thân thể bẩm sinh đã mắc bệnh tật triền miên nhưng chưa bao giờ ai thấy thiếu niên này ngừng lạc quan về mọi thứ, hắn khi đó như một mặt trời luôn mang nhiều tích cực đến cho những người xung quanhNhững lời miêu tả về một thiếu niên mười bốn dương quang sáng lạng chưa bao giờ đánh mất sự lạc quang có thực là đúng hay.......

Chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo cho một nội tâm sớm đã u tối đến cùng cực....Bên trong hoàng tộc có thực êm đềm như người đời đều nghĩ?Chỉ cần ngồi lên vị trí thái tử Thiên hoàng tương lai là sẽ được sung sướng không ai dám đắc tội?

Đúng một nửa thôi..../CHOANG!/Tiếng ly trà bị ném vỡ vang lên trong thư phòng làm không khí căn phòng trở nên ngột ngạt hơn, bên trong hắn đang ngồi đối diện trước một nam nhân ở độ tuổi trung niên, người này là cha của hắn cũng là Thiên hoàng hiện tạiTiếng ly trà vỡ cũng là ông gây ra với vẻ mặt tức giận, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn lại như có như không giấu điều gì đó" 皇太子であるあなたは宮殿に留まらず、あのスラム街に逃げてどうしますか?"'Ngươi thân là một Thái tử, không ở yên trong phủ mà chạy đến cái nơi ổ chuột kia làm gì?'" 私......

" _J.E'Con.......'" あなたは無期限に拘留され、宮殿に留まって自ら悔い改めなさい "'Ngươi bị cấm túc vô thời hạn, ở trong phủ mà tự kiểm điểm bản thân đi'"でもお父さん! 私は彼らを助けたいだけなのに、どうして私を拘束するのですか?" _J.E'Nhưng cha!

Con chỉ muốn giúp đỡ họ thôi mà tại sao lại cấm túc con?'Hắn kích động đứng dậy phản bác quả thật hai ngày trước hắn có lén cùng Fuji cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn cũng kiêm hầu cận của hắn ra ngoài để ngắm nhìn thế giới bên ngoài như thế nàoRồi vô tình đi nhầm vào nơi ở của những người nghèo, lần đầu tiên rời chốn xa hoa và chứng kiến những cảnh sống nhộn nhịp bên ngoài khiến hắn như bị cuốn theo nó, cảm giác háo hức chạy khắp nơi xem, những thứ mới lạ nhìn hắn lúc ấy mới như một đứa trẻ thực sự khác hẳn với vẻ điềm đạm hiểu chuyện như một người lớn cái dáng vẻ mà một đứa trẻ không nên cóVà cũng là lần đầu một đứa trẻ được nuôi dưỡng và lớn lên trong nhung lụa kia thấy được mặt trái đầy xấu xí của cuộc sống phồn hoa, tấp nập, sung túc của thế gian

Hắn không hiểu tại sao những người này vì gì lại ăn mặc rách rưới thế chứ?

Tại sao họ không được ăn mặc đẹp đẽ như những người bình thường?

Tại sao họ lại trông gầy gò yếu ớt đến cả một kẻ bị bệnh tật đeo bám từ lúc chào đời như hắn cũng không trông tàn tạ đến vậy

Nhìn cảnh tượng này như thôi thúc hắn phải làm gì đó giúp đỡ những con người đói khổ ấy, nên khi gặp lại được Fuji hắn ngay lập tức kêu cậu cùng mình đi mua rất nhiều đồ ăn đến mức sạch túi tiền đem theo, một loạt hành động khó hiểu ấy chưa kịp để cậu hỏi chuyện gì đã bị vị điện hạ ấy kéo đi thẳng tới một nơi nhìn rất nghèo nàn và bẩn thỉu"王子様、どうしてこんなところに来たのですか?" _Fuji'Điện hạ, sao người lại đến một nơi như thế này?'" はやくフジ、さっき買った食べ物持ってあの人たちにあげて " _J.E'Fuji mau, đem những đồ ăn lúc nãy ta mua phát cho họ đi'"ああ...あれ? 彼らに食べ物をあげたいですか?" _Fuji'A...hả?

Người muốn phát đồ ăn cho họ sao?'"わかりませんか? 急げ " _J.E'Ngươi không thấy sao? mau lên đi 'Sau khi thúc giục Fuji làm việc thì hắn đã chú ý tới một cô bé gầy gò ốm yếu, trên người mặc một bộ quần áo mỏng rách nát không lành lặn để giữ ấm cho đêm tuyết dày nên cả người co ro một góc và không ngừng run rẩy, không do dự hắn liền tiến đến và cầm một củ khoai lang nướng nóng hổi bọc trong giấy đưa ra trước mặt cô bé"これはあなたのために " _J.E'Cho em này'"は? ああ...これをくれたの?"'Huh?

A...anh cho em cái này sao?'"ああ、これは私のためです、受け取ってください " _J.E'Ừm, cái này cho em, nhận lấy đi'Nhận lại được lời đáp khẳng định đã cho mình, cô bé hai mắt sáng lên lấp lánh giương đôi tau bé nhỏ và gầy gò ra nhận lấy củ khoai lang nướng được bọc trong giấy vừa nóng vừa ấm hớn hở ngước lên nhìn hắn cười toe toét nói lời cảm ơn "ありがとう! あなたはとても親切です!"'Em cảm ơn anh!

Anh thật tốt bụng!'" ハハハ...言いすぎた " _J.E'Hahaha...em nói quá rồi'

Chỉ đơn giản là hành động nhỏ như phát đồ ăn cho người ở đây cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ, cũng không lo nghĩ gì nhiều hắn ở lại cùng đám trẻ trong khu chơi đùa đến hết ngày mới lén lút về hoàng cung, không ngờ cha hắn lại ngày sau đã triệu kiến hắn đến thư phòng để trách mắng rồi ra lệnh cấm túc

Hắn không thể hiểu được tại sao ông lại làm vậy cơ chứ?

Niềm vui nho nhỏ sau bao nhiêu năm từ nhỏ đến lớn đều sống trong bốn bức tường cách ly với thế giới bên ngoài, cảm giác cô đơn bao lấy hắn lúc đó ông chưa lần nào đến thăm dù chỉ một chút giờ ông lại thẳng thừng tước đoạt nó đi

" 言うまでもなく政府に戻りましょう"

'Không cần nói nữa, về phủ đi'

****************************

Konichiwa các reader deadline đã hoàn thành chap mới đã ra lò sao bao tháng lặn biển rồi đêyyyy

Đây là chap đầu tiên toi thử viết thể loại chủ công này nên văn chương còn hơi lóng ngóng, toi sẽ dần cải thiện trong tương lai

Từ giờ toi sẽ thay đổi cách hành văn, xen kẽ thể loại chủ công, chủ thụ

Thân ái ♡

××××××××××××××××××××××××××××××

THANK FOR READING

And

LOVE YOU 💖💖💖💖
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
《6》Mùa hoa anh đào nở


《6》 Mùa hoa anh đào nở🌸"..." _???

Lời nói nhân vật(...) _Suy nghĩ*...* Hành động, biểu cảm nhân vật+Nói nhỏ+/Tiếng động/[Lời hệ thống]LƯU Ý:Truyện không liên quan tới lịch sử

Không xúc phạm bất kì quốc gia hay tổ chức nào,...vv【Bổn văn chủ Công】

Lần đầu thử viết thể loại này còn nhiều sai sót mong bỏ qua【Nội dung trong chap hoàn toàn là do t/g nghĩ ra không liên quan tới lịch sử mong đọc giả lưu ý trước khi đọc】==================================="フジ……教えてください、なぜ私たちは両方とも帝国の子であり、なぜ私の父は彼らをそれほど差別するのですか?身分の低い人たちだから?" _J.E

'"Fuji......Ngươi nói cho ta biết đi, tại sao cả hai chúng ta đều là con dân của Đế quốc và tại sao cha tôi lại phân biệt đối xử với họ nhiều đến vậy?

Bởi vì họ là những kẻ thấp kém?'

"殿下……私にはこの件に関して発言する権利はありません……" _Fuji

'Điện hạ.....Tôi không có quyền nói về vấn đề này.....'

"言ってみろよ、許可するよ" _J.E

'Nói cho ta biết, ta cho phép ngươi.'

“.……これは……王子様だからわかりませんが、卑劣で貧しい血のせいで、汚くて貧しいと思われているんです……皇帝はあなたのような世継ぎが下層民の影響を受けることを望まないので、それを禁じています" _Fuji

'....Cái này..... vì ngài là Hoàng tử nên không biết..., nhưng họ được coi là những kẻ nghèo hèn bẩn thỉu dơ bẩn vì dòng máu nghèo hèn hạ đẳng của họ.....Thiên hoàng không muốn người thừa kế như ngài bị lũ hạ đẳng đó ảnh hưởng nên mới cấm đó ạ.'

"皇太子殿下……冷たい風が戻ってきました、お部屋に帰りなさい、風邪には気をつけてください" _Fuji

'Thái tử điện hạ...gió lạnh đã về rồi, xin hãy về phòng và cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.'

Câu trả lợi của Fuji hoàn toàn chẳng phải điều hắn thực muốn nghe, J.E rơi vào trầm mặc hắn thấy những người trong con hẻm đó đáng thương, họ có một số phận tồi tệ hơn hắn, so với việc ngày ngày chịu đói chịu rét đêm tuyết thì một con bệnh quanh năm như hắn nhưng lại được người hầu kẻ hạ sống trong nhung lụa thì có tính là gì.

Yên lặng trở về căn phòng nơi dù nội thất xa hoa vương giả cấp mấy vẫn mang lại cho người ta cảm giác ảm đảm với bầu không khí u ám nồng nặc mùi thuốc lởn vởn khắp phòng, hắn thấy trống trải, thấy chán ngán cảnh ngày ngày tới lui trong phòng, thấy muốn thoát khỏi bốn bức tường bí bách, cũng tự hỏi bản thân bây giờ đã có cuộc sống tốt hơn bao người vậy hắn còn tham lam muốn đòi hỏi cái gì.__________________________

"王子殿下!今日、皇帝はあなたに新しい先生にお会いしましょうこれは天皇が直接手配したもので、。 " _Fuji

'Hoàng tử điện hạ!

Hôm nay Hoàng đế sẽ cho ngươi gặp giáo viên mới của mình.

Việc này là do Hoàng đế trực tiếp sắp xếp.'

Fuji từ ngoài cửa phòng hắn nói vọng vào, bên trong J.E mệt mỏi mở mắt ra rồi chậm rãi ngồi dậy.

Tuy hắn là hoàng tử nhưng chưa từng để bất kì kẻ nào hầu hạ hạ thân vệ sinh cá nhân hay thay quần áo, tất cả đều tự hắn lằm, J.E thường thích tự mình làm hơn là để ai khác hầu hạ hắn trong vấn đề tế nhị này.

Hắn có đủ chân tay, truy cơ thể yếu ớt và bệnh tật xanh sao hơn người thường, nhưng hắn chưa què tứ chi mà cần phải hầu hạ.

Sau vài phút J.E tươm tất bước ra khỏi phòng trong bộ kimono màu xám đen làm nổi bật mái tóc tựa như tuyết trắng được cố định bởi sợi dây băng đỏ.

"行こう、道を先導して" _J.E

'Đi thôi, dẫn đường đi'

"は" _Fuji

'Vâng'

__________________________

__________________

Nam nhân bạch y thần bí với vóc dáng mảnh khảnh cao ráo mang vẻ thư sinh chính trực và chong chóng tựa tiên nhân, y đứng quay lưng với hắn, đầu đội đấu lạp* có mạng che lụa trắng toát lên vẻ thần bí làm hắn ngẩn ngơ một lúc ngay khi bước chân vào.

Sao lại có một người đẹp như thế?

Như thể người này từ tranh bước ra hay tiên nhân trích tiên hạ phàm, là một kẻ yêu cái đẹp J.E hiển nhiên đã bị thu hút bởi bóng lưng đó, dù hắn cảm thấy bóng lưng ấy có chút cô độc, cô độc đến đáng thương, đáng sợ.

"王子殿下?殿下……殿下!"_Fuji

'Hoàng tử điện hạ?

Điện hạ......Hoàng tử điện hạ!'

Đắm chìm trong suy nghĩ thế giới riêng, hắn chẳng để ý đến Fuji đã gọi hắn nãy giờ khi thấy trạng thái thất thần của hắn.

Tiếng gọi lớn kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ cũng như vô tình thu hút sự chú ý của bạch y nhân kia quay người lại.

"あ!あれ?" _J.E

'Ah!

Hả?'

"何をそんなに混乱しているのですか?" _Fuji

'Ngài thất thần cái gì vậy?'

"いや……何も……" _J.E

'Không........không có gì...'

"皇太子殿下、ご到着されました" _VN

'Hoàng thái tử điện hạ, ngài đến rồi'

Dù không nhìn thấy mặt nhưng hắn có cảm giác như đôi mắt của y đang nhìn chằm chằm vào mình như đang soi xét từng góc trên người hắn, hơi mất tự nhiên hắn ho nhẹ một cái để thay đổi bầu không khí đang dần rơi vào im lặng.

"*咳*......ええと...ええと、あなたは私の先生ですよね?" _J.E

'*Khụ*......uh...ừm, người là thầy dạy của ta nhỉ?'

" 私はベトナムです、剣術の先生です " _VN

'Tôi là Vietnam, là thầy dạy kiếm thuật của ngài'

"剣術?王子殿下は昔から体が弱かったのではありませんか?武士になるために剣術を練習するにはどうすればよいですか-" _Fuji

'Kiếm thuật?

Không phải trước giờ cơ thể hoàng tử điện hạ luôn yếu ớt sao?

Sao có thể luyện kiếm để trở thành một samurai được-'

"富士......." _J.E

'Fuji.....'

"私…ごめんなさい…言葉を逸してしまいました…" _Fuji

'Thần...thần xin lỗi...thần lỡ lời...'

"大丈夫、体が弱くても王子様も頑張れば強い侍になれるよ" _VN

'Không sao, dù cơ thể yếu đuối nhưng nếu điện hạ cố gắng, ngài cũng có thể trở thành một samurai mạnh mẽ'

"王子殿下の意志と能力を疑っていますか?" _VN

'Ngươi nghi ngờ ý chí và khả năng của hoàng tử điện hạ?'

"私は...勇気がありません...!" _Fuji

*Hốt hoảng*

'Thần......thần không dám...!'

Thấy tình hình căng thẳng do lời nói vô tình của Fuji, J.E liền lên tiếng giản hoà, dù gì Fuji theo hắn lâu vậy hắn cũng không mấy quan trọng những lời nói bộp chộp của Fuji vì cách tính thẳng thắn của cậu ta, nhưng hắn đâu biết hắn không để tâm không có nghĩa người khác sẽ nghĩ vậy, J.E chỉ cảm thấy có lẽ Viet-sensei có hơi nghiêm túc quá thôi"それで……父は私に武士になることを望んでいたのですか?" _J.E'Vậy là......cha ta muốn ta trở thành một Samurai'

"皇帝はあなたが将来の皇帝にふさわしいほど強くなってほしいと望んでいます." _VN'Thiên hoàng muốn ngài mạnh mẽ hơn để phù hợp với ngôi vị Thiên hoàng tương lai'

"未来の皇帝?私よりあなたの弟の方が適任ではないでしょうか?王位なんて気にしない" _J.E'Thiên hoàng tương lai?

Không phải nhị đệ của ta phù hợp hơn ta sao?

Ta không hứng thú đến ngai vị'

"そう、第二皇子RS.Eは、非常に才能があり、強くて勇敢な武士であり、誰もが尊敬する人物であり、将来の皇帝になることは間違いなかったのである. 皇太子殿下は幼い頃から病気がちで、健康状態もよくなく、王位には興味がありません、ベトナムさん…きっと間違っています-" _Fuji'“Đúng vậy, hoàng tử thứ hai RS.E* là một samurai rất tài năng, mạnh mẽ và dũng cảm, một người được mọi người kính trọng và không nghi ngờ gì rằng anh ta sẽ trở thành hoàng đế tương lai.

Thái tử điện hạ từ nhỏ đã bệnh tật, sức khỏe không tốt, không có hứng thú với ngai vàng, thưa ngài Việt Nam…Tôi chắc chắn ngài đã sa-'

"富士……師匠は誰ですか?" _VN'Fuji.......Ai là chủ của ngươi?'

Cắt ngang lời nói của Fuji là một giọng điệu lạnh lẽo của Vietnam, hắn cũng giật mình bởi giọng điệu của cậu thay đổi đột ngột, J.E cũng vội thanh minh cho Fuji, hắn nghe những lời khen ngợi nhị đệ hắn chẳng cẩm thấy gì lạ hay khó chịu gì, dẫu sao RS.E* cũng tài giỏi vậy nhiều người ngưỡng mộ và dành lời có cánh là điều hiển nhiên.

Cũng không phải loại hẹp hòi sao hắn lại có thể đi so đo tính toán với nhị đệ chỉ vì mấy câu khen ngợi của Fuji dành cho RS.E."富士は RS.E を数回褒めただけで、それほど緊張する必要はありません、ビエット先生。" _J.E‘Fuji chỉ khen RS.E mấy lần thôi, Viet-sensei không cần phải căng thẳng thế đâu.

'

"では、いつから学習を始めればよいのでしょうか?" _J.E'Vậy khi nào ta nên bắt đầu học?'

"うーん……勉強はできるけど……." _VN'Hưmm.....bây giờ có thể học luôn, nhưng...'

"しかし?" _J.E'Nhưng?'

"僕らは二人だけ、誰にも邪魔はさせられない" _VN'Chỉ có hai chúng ta, không ai làm phiền chúng ta'____________________________________

__________End chap 6___________

Tiểu kịch trường: Vietnam đã làm thế nào để trở thành người dạy kiếm thuật cho J.E?

"Hừm.....Riri nhiệm vụ này ta hoàn thành một trong hai được không?" _VN

/Ting/

[Chủ nhân ngài không thể ạ]

"Nhưng vừa làm người hầu vừa làm thầy khó lắm, ngươi không cho ta nghỉ làm đấy" _VN

[Ngài thắng....]

Cách để đột nhập vào hoàng cung Nhật và làm thầy của J.E?

-Bước 1: "Quang minh chính đại đi vào"

"CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!!!

MAU BẮT LẤY HẮN!!"

"ĐỪNG ĐỂ HẮN THOÁT!!!!"

*Chạy đến chỗ thư phòng của Thiên hoàng* _VN

"ĐỨNG LẠI!!!!"

-Bước 2: "Thuyết phục Thiên hoàng"

"Ngươi là ai!?"

"Ta muốn làm thầy dạy kiếm cho J.E được không?" _VN

"Ngươi nói nhăng cuội gì vậy!?

Người đâu mau bắt kẻ đột nhập-...Ặc..."

*Bị thôn miên*

*Người thôn miên -> Vietnam*

"Được không?" _VietNam

"Đ-được...."

-Bước 3: Đi gặp đối tượng nhiệm vụ

*Đấu lạp: Đấu lạp là một loại phụ kiện trang phục cổ trang, thường được sử dụng trong các bộ phim, tiểu thuyết hoặc sự kiện tái hiện lại văn hóa truyền thống.

Nó là một chiếc mũ nhỏ, thường có hình tròn hoặc bầu dục, được làm bằng các chất liệu như lụa, nhung hoặc vải thô.

Đấu lạp thường được trang trí bằng các hạt cườm, kim tuyến, hoặc các họa tiết thêu tay tinh xảo.

Hình minh họa:

RS.E : Rising Sun Empire (Đế Quốc Mặt Trời Mọc) một cái tên do tôi nghĩ ra, nhân vật không tồn tại trong lịch sử cả Fuji cũng vậy

______________________________
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
Thông báo quan trọng


-Gửi đọc giả♡Hallo!Trước hết thì cho tôi xin lỗi về việc mất tích quá nhiều và ít ra chap, khiến mấy pác chờ lâu mà không thấy chap mới lí do là vì tôi suốt mấy tháng hè thực sự rất lười.

Thành thật xin lỗi các đọc giả vẫn đang mong chờ chap mớiNay tôi ngoi lên đây là để đăng thông báo về dự định sắp tới của tôi đó là:_Tôi quyết định sẽ dừng đăng tải bộ truyện này.

Vì tôi hiện có rất ít thời gian rảnh và nhận thấy bản thân không thể cùng lúc cân được ba bộ truyện nữa-Nên tôi quyết định dừng hai bộ

+ "The White Lotus of Hope (AllVietNam)"+ "The Time (Countryhuman AllVietNam)"-Và sẽ tập trung vào bộ "Love?

It's Not Necessary

{Allvietnam}"

Sau khi end truyện tôi sẽ viết tiếp một trong hai bộ truyện còn lạiThành thật xin lỗi vì khiến mấy pác thất vọng vì dừng ngang bộ truyện này

T/g:

Flan_Cute_OwO

@TThn304

Cre ảnh trên: Milk Tea

Không Đường
 
𝔗𝔥𝔢 𝔴𝔥𝔦𝔱𝔢 𝔩𝔬𝔱𝔲𝔰 𝔬𝔣 𝔥𝔬𝔭𝔢 (𝒜𝔩𝔩𝒱𝔦𝔢𝔱𝒩𝔞𝔪)
Hello các đọc giả iu dấu ♥️♥️♥️


Hehehe tui đã quay lại sau ngần ấy thời gian làm thợ lặn đây😌😌😌Ngoi lên để quảng cáo truyện mới một chút~Cầu đọc giả thân iu ủng hộ!

Ủng hộ!

Em nó đây nhé Pái pai tui lặn típ đây, ai mong chap mới của "Hoa Sen Trắng Hy Vọng" chắc phải đợi một thời gian nữa tui sẽ đăng chap mới típ tục cuợc hành trình của Vietnam nhé ♥️Iu các pác lắm ♥️♥️♥️
 
Back
Top Bottom