Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 10: Chương 10



Ta không kìm được, len lén nhìn hắn một cái.

Nói thật lòng, nếu như hắn không cấu kết với Đột Quyết, thì giờ phút này, ta thật sự thấy người này… cũng không tệ.

Đáng tiếc thay hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng ta.

Ta mải nhìn mà quên thu lại ánh mắt, bị Tiêu Hàn Lâm vừa mở mắt liền bắt gặp ngay.

"Thế tử phi đang nhìn gì vậy?"

Sau một thoáng ngỡ ngàng, ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh:

"Nhìn chàng."

Hắn sững người, sau đó bật cười:

"Vậy… nhìn có đẹp không?"

"Không đẹp."

Hắn lại không giận, chỉ hỏi:

"Vậy trong mắt thế tử phi, như thế nào mới gọi là ‘đẹp’?"

Ta suy nghĩ một chút, thản nhiên đáp:

"Biết lễ, trọng nghĩa, hành nhân đạo, có tu dưỡng, giữ chính khí."

"Như Khổng phu tử nói trung thứ mà thôi."

(“Trung” là hết lòng hết dạ, thành tâm thật ý, “thứ” là suy lòng ta ra lòng người, thương mình như thương người, việc gì mình không muốn chớ đem cho người.)

Tiêu Hàn Lâm nhìn ta, không nói gì thêm. Bầu không khí trong xe lại trầm lặng xuống.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cổng hầu phủ.

Ta nghiêng người né bàn tay hắn định đưa ra đỡ, là người đầu tiên bước xuống.

Tiêu Hàn Lâm theo sau, ánh mắt khẽ cụp xuống, bàn tay chạm vào khoảng không lặng lẽ siết lại.

Hắn khẽ cười tự giễu:

"Nếu vậy… ta hẳn cũng được xem là một nam tử đẹp rồi nhỉ."

Giọng hắn nhỏ như thì thầm với chính mình, nhẹ đến mức gió cũng chẳng mang đi được.

Đêm thứ bảy.

Một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn lặng lẽ rời khỏi cổng sau hầu phủ, chầm chậm lướt vào màn đêm.

Ta thân khoác dạ hành y, âm thầm bám theo phía sau, cẩn thận ẩn mình trong bóng tối.

Đêm nay chính là thời khắc Tiêu Hàn Lâm hẹn gặp Ba Thập Đồ.

Xe ngựa ngoằn ngoèo qua nhiều ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một tòa trạch viện hoang vắng.

Cổng viện đóng chặt, phu xe nhảy xuống, gõ cửa và nói ra ám hiệu.

Ta nhìn chuẩn thời cơ, một cú quỳ trượt dưới đất, chui vào gầm xe, dán mình sát đất, len lén theo xe vào tận trong.

Cảm giác được Tiêu Hàn Lâm đã xuống xe, ta liền chui ra từ gầm, nấp vào một góc tối, nín thở chờ thời cơ hành động.

Tiêu Hàn Lâm tiến vào một gian phòng nhỏ.

Trong phòng ánh sáng mờ mịt, chỉ có một ngọn nến leo lét cháy nơi góc bàn.

Ta rúc người nơi chân tường, cố nén hơi thở, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Tiêu thế tử đến đúng giờ thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Là Ba Thập Đồ!

Ta từng giao thủ với hắn trên sa trường, giọng nói này ta không thể lầm.

"Thế tử, bản vương cần bản đồ phòng tuyến của mười ba thành Mạc Bắc, ngươi mang đến chưa?"

Tay ta bất giác run lên, ánh mắt lập tức ngẩng lên nhìn về phía trong phòng.

Qua một mảng giấy cửa sổ rách, ta thấy rõ tình hình bên trong.

Tiêu Hàn Lâm lấy từ người ra vài quyển sách, đặt trước mặt Ba Thập Đồ:

"Việc Tiểu Khả Hãn hứa với ta, cũng chớ nên nuốt lời."

Ba Thập Đồ vỗ mạnh lên lưng hắn, tiếng cười sảng khoái:

"Yên tâm đi! Trấn Nam hầu trấn giữ phương Nam, bản vương nhất định sẽ cho ông ta mấy trận thắng giòn giã.”

“Chờ ông ta thắng trận khải hoàn hồi triều, Trấn Nam hầu tất sẽ uy chấn thiên hạ!"

"Đến lúc đó, cái gì mà Tống tướng quân, Trương tướng quân, đều phải đứng qua một bên! Ha ha ha ha ha!"

Nghe đến đây, trán ta gân xanh nhảy dựng.

Tiêu gia điên rồi sao?

Vì muốn lập công, dám cấu kết với địch nhân, bán cả bản đồ quân phòng?!

Không đúng… cảm giác có chỗ nào đó không thông.

Ngay lúc ta đang định ngẩng đầu nhìn kỹ hơn, thì bỗng nghe Ba Thập Đồ lạnh giọng:

"Tiêu thế tử, cái đuôi lẽo đẽo phía sau ngươi… dường như không biết điều lắm."

Không ổn!

Ta lập tức xoay người tính rút lui nhưng cả người bỗng chốc mềm nhũn vô lực.

Trúng mê hương rồi?

Ta hoàn toàn không hề nhận ra…

Ánh mắt ta lia về phía căn phòng lúc nãy đốt là hương an thần, hay chính là một loại mê hương thượng phẩm?

Ta nghiến răng, trong lòng hối hận cực độ.

Ngay lúc ấy, Ba Thập Đồ đã chậm rãi bước ra, đẩy cửa sổ ra, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, rơi thẳng vào ta đang ngồi bệt bên chân tường, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhướng mày, nửa cười nửa không:

"Ồ,Tiêu thế tử, hình như… đây là thế tử phi của ngài?"

Ta bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, bị người áp giải vào trong phòng.

Ba Thập Đồ đứng đối diện ta, ánh mắt mang theo vẻ hứng thú, bỗng nhiên khẽ “ồ” một tiếng:

"Đôi mắt này… bản vương dường như đã từng gặp qua."

Hắn đưa tay muốn che nửa khuôn mặt ta nhưng Tiêu Hàn Lâm đột ngột bước tới, chắn trước mặt ta.

"Mong Tiểu Khả Hãn thứ lỗi. Thê tử của ta từ nhỏ được nuông chiều, tính tình hơi bốc đồng.”

“Chắc nàng hiểu nhầm rằng ta nửa đêm ra ngoài là đi tìm thú vui, nên nhất thời hồ đồ, ẩn mình trong xe đi theo."

Ba Thập Đồ vẫn không rời mắt khỏi ta, ánh nhìn đầy dò xét:

"Thế tử phi thân thủ không tệ?"

Tiêu Hàn Lâm đáp:

"Chỉ là học chút múa quyền làm dáng, không đủ để lên mặt bàn."
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 11: Chương 11



Ba Thập Đồ nheo mắt:

"Nhưng… nàng nghe thấy tất cả. Thế tử nói xem, việc này… nên xử lý thế nào?"

Tiêu Hàn Lâm quay đầu lại nhìn ta. Ánh mắt hắn, như có từng đợt sóng ngầm chực vỡ.

Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói:

"Ta sẽ xử lý ổn thỏa. Tiểu Khả Hãn cứ yên tâm."

Hai người mắt đối mắt, rồi Ba Thập Đồ cười lớn:

"Tiêu thế tử quả là người thú vị, bản vương tin ngươi!"

Hắn dìu ta lên xe ngựa.

Xe lăn bánh, quay về theo đường cũ. Khi đi ngang một bãi trúc rậm rạp, Tiêu Hàn Lâm khẽ gõ lên vách xe.

Xe dừng lại, mã phu tự giác bước ra xa trông chừng.

Hắn khẽ thở dài, cúi người giải dây trói trên người ta.

Dược tính vẫn chưa tan hết, ta vô lực ngã vào vách xe, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

Tiêu Hàn Lâm im lặng mở hòm thuốc, lấy ra một lọ dược, nhẹ nhàng thoa lên cổ tay ta nơi bị dây thừng cắt vào rớm máu.

Xử lý xong, hắn dừng lại, nhìn ta, khẽ hỏi:

"Có điều gì muốn hỏi ta không?"

Ta cười lạnh:

"Muốn hỏi? Quá nhiều."

Rồi không vòng vo:

"Ngươi… thông đồng với địch quốc?"

Tiêu Hàn Lâm lắc đầu:

"Không."

Ta nhìn hắn chằm chằm:

"Ta đã vào mật thất của ngươi, biết ngươi đang điều tra Tống gia chúng ta. Ám vệ bên cạnh ngươi… rõ ràng là người Đột Quyết. Còn đêm nay…"

Ta ngừng lại, giọng trầm xuống:

"Ngươi tận tay đưa bản đồ thành phòng của Mạc Bắc cho Ba Thập Đồ… Vậy mà còn dám nói không?"

Câu hỏi cuối cùng, ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

Dồn hết sức lực còn lại, ta người nghiêng về phía hắn, giơ tay bóp chặt lấy cổ hắn.

"Nghe ta giải thích."

Tiêu Hàn Lâm không hề hoảng loạn, đôi mắt ngước nhìn ta, vẫn là ánh nhìn thẳng thắn, trong sáng.

Ta hừ lạnh:

"Còn gì đáng để giải thích nữa?"

"Vậy nàng có muốn nghe ta nói không?"

Hắn bị ta bóp cổ, giọng có chút trầm khàn, nhưng ánh mắt vẫn không né tránh nửa phần.

Ta cắn răng, rút tay lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta cho ngươi… một nén nhang thời gian."

Hắn khẽ xoa cổ, hơi cúi đầu:

"Trước tiên nói về tên ám vệ kia hắn không phải người Đột Quyết.”

“Hắn là người Đại Tề, từ bao đời nay, nhà họ Tiêu vẫn đào tạo một đội ngũ như vậy: chuyên học tiếng Đột Quyết, tập cách hành xử, thậm chí cả chiêu thức võ công của bọn chúng.”

“Trên chiến trường, người như vậy… hữu dụng đến nhường nào, hẳn nàng rõ nhất, Chiêu Hoa tướng quân."

Ta không đáp, chỉ lặng thinh… âm thầm thừa nhận xưng hô ấy.

"Ta để Cửu Kiếm họ thăm dò nàng đó là tư tâm của ta. Ta chỉ muốn biết… rốt cuộc nàng có phải người trong ký ức ta vẫn luôn day dứt mãi hay không."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không khỏi có chút nghi hoặc.

Hắn không điều tra Tống gia. Người hắn âm thầm điều tra, từ đầu đến cuối chỉ có ta.

Hắn bắt đầu kể một đoạn chuyện cũ, mà ta đã sớm quên đi từ lâu.

Năm ấy, hắn mười hai tuổi.

Độ tuổi thanh thiếu niên, trong lòng toàn là mộng tưởng trượng nghĩa giang hồ, anh hùng cứu quốc.

Nghe quá nhiều lời ca tụng về phụ thân, hắn cũng mong có một ngày có thể ra trận c.h.é.m địch, quang tông diệu tổ.

Song Trấn Nam hầu không cho phép. Bắt hắn ở nhà đọc sách luyện chữ, ngày ngày ôn văn tập võ, không được bước chân ra chiến trường.

Tiêu Hàn Lâm từng có thời phản nghịch.

Một buổi trưa nọ, hắn tránh hết người trong phủ, lén lút trốn ra ngoài.

Muốn tòng quân, nhưng Trấn Nam quân hắn không dám nhập chỉ cần xuất hiện, phụ thân sẽ biết ngay.

Thế là hắn chạy về phía Mạc Bắc.

Bấy giờ Đột Quyết và Đại Tề giao tranh ác liệt, khắp nơi đều đang tuyển binh.

Tiêu Hàn Lâm chẳng tốn bao công sức đã chen chân được vào doanh trại Mạc Bắc, trở thành một tên lính quèn nơi tận đáy của quân doanh.

Trên đường từ kinh thành tới Mạc Bắc, Tiêu Hàn Lâm chịu không ít khổ sở.

Từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như vàng, thân thể mảnh mai, chưa từng chịu khổ.

Chỉ một chút gió sương hay vết thương nhỏ cũng khiến hắn thân thể rã rời, khổ sở vô cùng.

Đám tân binh cùng đi thấy hắn như vậy liền xem thường, bài xích, thậm chí còn chế nhạo hắn như nữ nhân yếu đuối.

Bị bắt nạt nhiều, Tiêu Hàn Lâm cuối cùng cũng không nhịn được.

Hắn âm thầm phản kích chỉ dùng đôi lời khéo léo đã ly gián hai kẻ cầm đầu, lại ngấm ngầm bày kế, khiến cả hai người nọ xung đột ngay trước mặt bách phu trưởng, bị phạt nặng.

Đợi tỉnh táo lại, hai tên đó liền hối hận, quay sang muốn xử lý Tiêu Hàn Lâm.

Khi hắn bị mấy người đè xuống đánh, ta trong thân phận Chiêu Hoa xuất hiện.

Ta cưỡi ngựa tới, một tay siết chặt dây cương, tuấn mã hí dài một tiếng, phi thân qua đầu đám lính, đáp xuống trước mặt Tiêu Hàn Lâm một cách gọn gàng.

"Một đám người vây đánh một người, còn là nam nhi đại trượng phu gì nữa?"

Nửa khuôn mặt ta bị khăn đen che đi, chỉ lộ ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đám tân binh sững người, rồi vội vàng khom người, cáo lỗi lui đi.

"Nữ nhân kia là ai vậy?"

"Suỵt, đừng hỏi nhiều. Chính là vị bách phu trưởng trẻ nhất doanh ta, nghe nói tên là Chiêu Hoa, họ tên không ai rõ cả…"

"Xấu xí đến độ chẳng dám lộ mặt, thì có gì đáng kiêu căng chứ?"
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 12: Chương 12



Tiêu Hàn Lâm nằm đó, tai vẫn còn nghe rõ tiếng thì thầm mỉa mai, ngẩng đầu lên, liền thấy nữ tử trước mặt đang cau mày nhìn hắn.

"Này, còn không đứng dậy?"

Giọng nàng lạnh, vẻ mặt không hề dễ chịu.

Hắn lồm cồm bò dậy, mở miệng cảm tạ.

Nàng khẽ cười khẩy:

"Ngươi nghĩ ta không nhìn ra?”

“Ta những ngày gần đây vẫn luyện ngựa ở khu này, ngươi tính chuẩn thời điểm dẫn bọn họ đến, lại khéo đúng lúc bị bắt nạt thì bị ta thấy. Ngươi là muốn ta thay ngươi ra mặt phải không?"

Tiêu Hàn Lâm hơi sững người.

Hắn tưởng chẳng ai đoán ra…

"Đừng coi thiên hạ ai cũng là kẻ ngốc."

Nàng cau mày, ánh mắt lộ vẻ không vui.

Nàng lật người lên ngựa, tay siết dây cương, phi thân rời đi không chút do dự.

Hôm sau, tại thao trường huấn luyện, Tiêu Hàn Lâm lại trông thấy thiếu nữ khiến hắn thao thức suốt đêm.

Nàng đi thẳng về phía hắn, không chút vòng vo, kéo hắn ra một nơi không người.

"Ngươi tên là Lâm Hàn Tiêu?"

Đó là tên giả hắn dùng lúc nhập doanh.

"Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi. Thời gian gần đây, kết quả luyện võ cực kỳ kém. Ngươi vốn không hợp luyện võ."

Lời nói ấy, đơn giản mà sắc bén như một nhát đao.

Tiêu Hàn Lâm thoáng sững sờ.

Lại nghe nàng nói tiếp:

"Nhưng ta thấy, ngươi rất hợp học binh pháp. Nếu tương lai có thể làm quân sư, cũng là một con đường không tệ."

Hắn im lặng. Thiếu nữ trước mặt dường như có chút bực bội:

"Ta không phải muốn chê bai gì ngươi. Chỉ là… ta thấy ngươi thông minh, nếu biết tận dụng đầu óc, ắt có ngày làm nên chuyện."

Nói rồi nàng tùy tiện ngắt một nhành hoa lê, đưa cho hắn:

Diễm tĩnh như lung nguyệt, hương hàn vị trục phong.

Đào hoa đồ chiếu địa, chung bị tiếu yêu hồng.

Ngươi có đã có thể là hoa lê thì đâu cần phải tranh hồng sắc với đào.

"Tương lai ta muốn làm tướng quân. Nếu khi ấy, ngươi có nghe được tên ta vang xa, hãy tới tìm ta."

"Ta nghĩ… ngươi có thể làm quân sư của ta."

"Dĩ nhiên, nếu đến lúc đó, ngươi đủ khiến ta hài lòng."

Nàng rất tự tin.

Cũng rất rõ ràng về mục tiêu. Nàng nói muốn làm tướng quân, thì nhất định sẽ làm được.

Tiêu Hàn Lâm biết nàng đang vụng về an ủi mình nhưng không hiểu sao, lời ấy lại thấm vào lòng như mưa rơi đất nứt.

Nỗi chán nản bao lâu nay vì luyện võ không thành, nhìn người khác tiến xa mà mình giậm chân tại chỗ bỗng chốc tan biến.

Hắn nhận lấy nhành hoa lê từ tay nàng, lúc nàng quay đi, không nhịn được hỏi:

"Tên… tên nàng là gì?"

"Ngươi không nghe bọn họ đàm tiếu sao? Ta gọi là Chiêu Hoa."

Thì ra, lời nói xấu người ta bàn tán sau lưng nàng, nàng đều nghe thấy.

Chỉ là… không bận tâm, nên không cần so đo.

Nàng từng nói sớm muộn gì cũng dùng bản lĩnh để khiến tất cả phải tâm phục khẩu phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau hôm đó, Tiêu Hàn Lâm tìm đến tướng lĩnh trong doanh, tự mình tiết lộ thân phận.

Vị tướng kia sợ tái mặt, không dám gây ồn ào, chỉ lén sai người đưa hắn hồi kinh ngay trong đêm.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về, là chăm sóc cành lê kia, dù nó đã gần như héo úa.

Việc thứ hai, chính là tự mình đến quỳ trước từ đường, rồi khi Trấn Nam hầu nổi giận chưa kịp mở miệng, hắn đã nói:

"Phụ thân, nhi tử muốn học hành.”

“Xin người tìm cho nhi tử một vị tiên sinh tốt nhất."

Hồi ức chợt dừng lại.

Thiếu nữ trong ký ức mơ hồ, từng bước, từng bước trùng khít với người con gái trước mắt.

Tiêu Hàn Lâm khẽ cong môi, ánh mắt như mang theo chút ấm áp vừa vỡ tan, vừa tụ lại.

Hắn khẽ nói:

"Chiêu Hoa… đã lâu không gặp."

Ta hồi tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng từ tầng tầng ký ức xa xưa lật ra cái tên Lâm Hàn Tiêu.

Bừng tỉnh:

"Thì ra là ngươi."

Nhập ngũ đã hơn mười năm, ta từng an ủi không biết bao nhiêu người kỳ thực đều đã quên gần hết.

Ta khẽ dụi mũi, lẩm bẩm:

"Vậy… rốt cuộc vì sao ngươi điều tra ta, vẫn chưa nói rõ."

Tiêu Hàn Lâm thoáng sững người:

"Nàng vẫn chưa nhận ra sao?"

Ta khựng lại:

"Ta… phải nhận ra điều gì?"

Ánh mắt ta nhìn vào gương mặt hắn, chợt linh quang lóe lên.

Lời Hạ Vãn Nhiên từng nói Tiêu Hàn Lâm có người trong lòng, người ấy đã qua đời…

Quản gia cũng từng nói Tiêu Hàn Lâm rất thích hoa lê, vì là do người quan trọng nhất tặng.

Từng mảnh từng mảnh ghép lại… sao giống như… đều đang nói về ta?

Ta buột miệng:

"Chẳng lẽ… ngươi… động tâm với ta rồi?"

Tiêu Hàn Lâm bật cười:

"Ta còn tưởng… mình đã biểu hiện rõ ràng lắm rồi."

Ta cẩn thận hồi tưởng lại, nghĩ một lượt thì..

Đúng là rõ ràng đến không thể rõ hơn.

Chẳng qua là… ta chậm hiểu chút thôi.

Lời đã nói ra, trong lòng ta có chút hoảng, bèn vội vã đổi chủ đề, tránh né lúng túng.

Ta nghiêm mặt:

"Thôi, tạm gác chuyện này lại đã."

"Giờ, chúng ta nên nói đến… chuyện ngươi và Ba Thập Đồ đi?"

Tiêu Hàn Lâm hỏi ta:

"Nàng thực sự nghĩ, ta sẽ làm chuyện thông đồng với địch quốc sao?"

Một kẻ từ nhỏ đã ôm mộng làm tướng quân, thậm chí từng rời nhà, giấu thân phận nhập doanh, sẽ vì vinh hoa lợi lộc mà phản bội giang sơn xã tắc?

Ta nghĩ… không phải.
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 13: Chương 13



Bởi vì ta cũng từng là người như thế.

Ta trầm ngâm một lúc:

"Vậy… bản đồ phòng tuyến kia, là giả?"

Hắn lắc đầu:

"Không. Là thật."

Ta sững người.

Tiêu Hàn Lâm lúc này mới nói ra những điều ta chưa từng hay biết.

Hóa ra, trong Đại Tề, thế lực gián điệp của Đột Quyết đã âm thầm lan rộng, thậm chí lập thành tổ chức, hành tung ẩn mật, thẩm nhập vào mọi ngóc ngách.

Mà bản đồ phòng tuyến mười ba thành Mạc Bắc, Ba Thập Đồ đã sớm lấy được từ một tháng trước.

Hắn tìm tới Tiêu Hàn Lâm chẳng qua là để thăm dò, xem bản đồ mà Tiêu Hàn Lâm đưa, có phải cùng một bản với hắn đã có hay không.

Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.

"Ba Thập Đồ là người cực kỳ thận trọng. Hắn sẽ không dễ gì liên thủ với ngươi.”

“Chắc chắn trước khi tiếp xúc, hắn đã ngầm điều tra về ngươi, về nhà họ Tiêu.

“Cho nên, từ khoảnh khắc ngươi đồng ý hợp tác, trong lòng hắn đã thấy có điều không ổn.”

“Vậy nên bản đồ thật ngươi đưa ra, hắn chưa chắc đã tin."

Một lời, điểm trúng cốt lõi.

Đôi bên vốn dĩ đều giấu d.a.o trong tay áo, ngoài cười trong mưu.

Không ai thực sự tin ai.

Ta nói tiếp:

"Nếu hắn giữ bản đồ kia là giả, thì khi người dưới đưa lên một bản đồ ‘thật’ khác, hắn lại càng có thể nghi ngờ đó cũng là giả.”

“Lúc ấy, hắn sẽ hoài nghi trong mạng lưới gián điệp của mình, liệu có phải đã có người bị Đại Tề cài vào, cố ý dùng bản đồ giả để khiến hắn đánh giá sai lầm.”

“Từ đó, lòng tin vào tổ chức gián điệp sẽ bắt đầu lung lay."

Ánh mắt Tiêu Hàn Lâm nhìn ta, tràn ngập ý cười.

Loại tán thưởng không che giấu, lại đượm thêm vài phần tình ý khiến ta nhất thời không biết nên né thế nào cho phải.

Cũng may lúc này ánh sáng trong xe khá mờ, hắn không trông thấy sắc hồng nhàn nhạt trên má ta.

Tiêu Hàn Lâm thấp giọng:

"Để vạn vô nhất thất, ta vốn định mấy hôm nữa sẽ tự mình đến phủ Tống tướng quân, nói rõ chân tướng, cũng để người lập tức hồi Mạc Bắc sửa lại bố cục phòng tuyến mười ba thành."

Ta bỗng thấy, mình đêm nay lén theo dõi, e là đã phá hỏng một mắt cờ lớn.

Tiêu Hàn Lâm như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ nhàng nói:

"Không sao đâu. Việc này ta tự có sắp xếp.”

“Thời gian tới, chỉ mong nàng cố gắng tránh ra ngoài. An ổn trong hầu phủ là được."

Ta khẽ gật đầu:

"Ta biết chừng mực. Giờ nên sớm hồi phủ. Nếu Ba Thập Đồ cho người giám sát, ta và ngươi lưu lại quá lâu… e rằng sẽ bị sinh nghi."

Tiêu Hàn Lâm gọi mã phu trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xe ngựa lại lắc lư, chậm rãi lăn bánh giữa màn đêm tĩnh mịch.

Ta ở lại phủ Hầu, đóng cửa không ra ngoài suốt gần một tháng.

Trong khoảng thời gian ấy, Tiêu Hàn Lâm lén đến Tống phủ, cùng cha ta trò chuyện thâu đêm suốt sáng.

Bệnh lạ của phụ thân dần dần thuyên giảm, nửa tháng sau thì hoàn toàn bình phục.

Rồi ông nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, lại một lần nữa xuất chinh đến Mạc Bắc.

Nơi đó, cuối cùng vẫn là nơi ông không thể rời xa.

Ngày cha ta dẫn binh rời kinh, ta cải trang thành nha hoàn của Tiêu Hàn Lâm, theo hắn cùng ra cổng thành tiễn đưa.

Cha biết rõ tình cảnh của ta hiện giờ.

Dù ta muốn xuất hiện rõ ràng trước mắt bao người, cũng phải để Ba Thập Đồ biết rằng Tiêu Hàn Lâm đã khống chế triệt để ta.

Cho nên việc ta không xuất hiện càng dễ dàng làm giảm đi sự nghi ngờ của hắn

Chúng ta không thể để Ba Thập Đồ nghi ngờ quá nhiều.

Hắn nghĩ càng nhiều, biến số càng nhiều.

Cha ta mặc một thân chiến giáp, bộ giáp ấy rất nặng, vậy mà lưng ông vẫn thẳng tắp, không hề bị đè xuống chút nào.

Tóc trên đầu đã điểm bạc, khuôn mặt đầy những nếp nhăn.

Thời gian trước còn tiều tụy gầy đi nhiều, giờ chưa kịp dưỡng sức đã lại phải ra trận nơi biên cương.

Ta nhìn mà trong lòng nhói lên đau xót.

Thế nhưng ông lại mỉm cười.

Ta hiểu, ông cũng như ta.

Không thể rời khỏi Mạc Bắc nữa.

Nơi ấy gió cát khắc nghiệt, chiến sự không ngừng, nhưng lại là nơi m.á.u nóng của người làm tướng thuộc về.

"Gió lớn quá, về đi thôi, về đi thôi."

Cha ta cưỡi ngựa, quay người lại phất tay với chúng ta.

Ông dẫn theo đội quân, khí thế cuồn cuộn, rẽ gió tiến về phương Bắc.

Nửa tháng sau khi phụ thân rời đi, Tiêu Hàn Lâm nói cho ta biết: Ba Thập Đồ đã lặng lẽ rời kinh.

Đi mà không để lại dấu vết, đến mức muốn bố trí ám sát cũng không còn cơ hội.

Hắn đi rồi, ta cũng không rời khỏi phủ Hầu.

Mỗi ngày ta đều dậy đúng giờ, hạ tấn, luyện quyền, luyện thương.

Ta không dám lơi lỏng.

Bởi ta luôn có một cảm giác, rằng có một ngày, ta sẽ trở lại nơi chiến trường.

Và ta cần phải luôn sẵn sàng.

Nhưng ta không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Đêm đó, mưa to như trút nước.

Ta bừng tỉnh khỏi cơn mộng dữ.

Trong mộng, phụ thân cưỡi ngựa mà đi, mỗi bước đi là một vết thương mới hiện lên thân thể, m.á.u tươi đầm đìa, vậy mà ông vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Ta đứng sau lưng gọi ông nhưng ông không quay đầu.
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 14: Chương 14



Ta đuổi theo, thế nào cũng không đuổi kịp.

Tỉnh lại rồi, ta ngồi lặng bên giường hồi lâu, trái tim trong n.g.ự.c đập như trống trận.

Đúng lúc ấy, ngoài viện vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Trong lòng ta bỗng chấn động, lập tức tung chăn xuống giường, chân trần lao ra mở cửa.

Ngoài cửa, Tiêu Hàn Lâm cầm ô đứng đó.

Áo choàng đã dính đầy nước mưa, mưa lớn tới mức chiếc ô cũng không thể ngăn nổi.

Chắc hắn đã vội vã chạy tới đây.

Ta nghe chính giọng mình khô khốc hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tiêu Hàn Lâm cúi mắt nhìn ta, giọng khàn thấp:

"Tống tướng quân… xảy ra chuyện rồi."

Tin tức từ Mạc Bắc vừa mới truyền về trong hôm nay.

Đột Quyết đột ngột xé bỏ hòa ước, bất ngờ đánh úp, tấn công thẳng vào thành Gia Bắc.

Phụ thân ta dẫn quân ra ngoài nghênh chiến, nhưng bị dẫn dụ vào một khe núi… rồi không còn tin tức.

Ngày hôm sau, quân sĩ chỉ tìm được ngựa của ông ngựa tuy vẫn còn sống…

Nhưng trong miệng ngậm chặt một cánh tay của ông.

Trước mắt ta tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.

Tiêu Hàn Lâm đưa tay đỡ lấy ta:

"Thời Chi, nàng đừng quá lo, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển."

"Đúng, còn có thể xoay chuyển…"

Ta lẩm bẩm:

"Mới chỉ là một cánh tay… chưa thể nói lên gì cả. Phụ thân ta… có lẽ vẫn còn sống."

Nghĩ tới điều gì đó, ta lập tức xoay người, chuẩn bị thu dọn hành lý.

"Thời Chi!"

"Đừng cản ta!"

Ta không khống chế được xúc động, cảm xúc dồn nén suốt đêm như triều cường trào lên,

"Ta phải đi tìm người, nhất định phải đi tìm ông ấy."

Tiêu Hàn Lâm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà chẳng rơi lệ của ta, khẽ nhíu mày.

Hắn vươn tay chạm nhẹ lên má ta, thấy ta không tránh né, hắn liền ôm chặt ta vào lòng.

Hắn siết lấy ta, bàn tay dịu dàng vuốt dọc theo sống lưng đang cứng đờ.

"Ta biết, ta biết mà…"

Giọng hắn khản đặc, mang theo chút run rẩy:

"Không phải ta không cho nàng đi… chỉ là chờ đến mai, được không? Đợi mưa ngớt, ta sẽ đưa nàng ra khỏi thành, được không?"

Giọng như đang khẩn cầu.

Ta đưa tay ôm lấy hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn mà lặng thinh rất lâu.

Tới khi áo trước n.g.ự.c hắn bị nước mắt ta thấm ướt, ta mới chậm rãi rời khỏi lòng hắn.

Tiêu Hàn Lâm vẫn ôm ta, cùng ta lặng lẽ nằm trên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không ai ngủ, chỉ im lặng chờ trời sáng, chờ trời quang.

Sáng hôm sau, mưa ngừng.

Khi ánh dương còn chưa rõ, hắn đã đưa ta ra tận ngoại thành.

Hai người chúng ta cưỡi ngựa sóng vai đứng trên sườn núi, gió sớm vi vu, trời đất tĩnh lặng.

Hắn đưa hành lý cho ta, cẩn thận đội mũ trùm đầu cho ta.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều không nói gì.

Tiêu Hàn Lâm hít sâu một hơi, rồi chậm rãi rút ra một tờ giấy từ trong ngực.

Đưa cho ta:

"Thời Chi, ký vào tờ hưu thư này đi.”

“Từ nay trời cao biển rộng, sẽ không còn thứ gì có thể trói buộc nàng nữa."

Một khi ta muốn trở về Mạc Bắc, với thân phận Chiêu Hoa tướng quân, thì danh phận Thế tử phi của phủ Hầu, tự nhiên phải vứt bỏ.

Nếu không, tất sẽ khiến người sinh nghi.

"Ta sẽ lan truyền tin tức: Sau khi Tống tiểu thư và ta hòa ly, nàng đã trở lại Giang Nam.”

“Ta sẽ lo liệu mọi hậu sự cho nàng. Chỉ mong chuyến đi này của nàng… bình an thuận lợi."

Ta cúi đầu nhìn tờ hưu thư, sững người hồi lâu.

Trước đây, ta từng ngày từng đêm mong được hòa ly với hắn, nay hắn lại tự tay dâng đến trước mặt.

Thế mà lòng ta… lại khó chịu đến thế.

Ta cắn rách đầu ngón tay, ấn xuống dấu tay của mình.

Tiêu Hàn Lâm cũng theo đó ấn tay lên giấy, ta nhìn thấy vết m.á.u nơi môi hắn khi cắn ngón tay, cùng nụ cười khổ lặng lẽ vương nơi khóe miệng.

Bất chợt, ta muốn buông thả một lần.

Ta kéo lấy cổ áo hắn, hơi ngẩng đầu, in lên môi hắn một nụ hôn thật khẽ.

"Tiêu Hàn Lâm… cảm ơn chàng."

Thân thể hắn thoáng cứng lại, rồi ngay sau đó, bỗng như bùng cháy.

Hắn đưa tay ôm lấy cổ ta, chậm rãi, rồi ngày càng sâu, càng nồng.

Trong làn gió thổi nhẹ nơi sườn núi, hắn thấp giọng:

"Tống Thời Chi… đừng quên ta."

Ta xoay người, giật nhẹ dây cương.

Ngựa hí dài một tiếng, tung vó lao về phía Bắc, hướng thẳng nơi biên ải mịt mùng.

Ta không quay đầu.

Nhưng ta biết, Tiêu Hàn Lâm… vẫn mãi đứng nơi đó.

Mạc Bắc gần đây liên tiếp xảy ra mấy chuyện chấn động.

Thứ nhất Tống Vân Hổ đại tướng quân mất tích nơi chiến trường, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Thứ hai Chiêu Hoa tướng quân, người được cho là đã tử trận nơi Mạc Bắc từ nửa năm trước, lại bất ngờ trở về, như từ cõi c.h.ế.t sống lại.

Nàng nói, bản thân khi ấy bị trọng thương ngã xuống vực, may được một hộ dân tình cờ cứu giúp, dưỡng thương hồi lâu mới tìm được đường trở lại quân doanh.

Tuy Chiêu Hoa tướng quân vẫn mang mặt nạ như trước, nhưng không một ai nghi ngờ thân phận của nàng.

Bởi vì đôi mắt kia, trong vắt như hồ thu, sắc bén như tuyết đêm, chỉ cần liếc qua một lần, ai cũng biết là nàng.

Ngay khi vừa trở lại Gia Bắc thành, Chiêu Hoa tướng quân liền dẫn theo một đội nhỏ, thẳng tiến về khe núi nơi Tống đại tướng quân mất tích.
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 15: Chương 15



Nàng tìm từng thước từng tấc, ngày ngày đều đến, chưa từng nghỉ ngơi.

"Chiêu Hoa tướng quân, Dư phó tướng đã tỉnh lại rồi!"

Có người vội vã chạy vào bẩm báo.

Ta buông bản chiến báo trong tay, lập tức đứng dậy:

"Dẫn ta tới gặp ông ấy."

Trong căn phòng tràn ngập mùi dược liệu, ta trông thấy Vu Mãn cựu phó tướng của phụ thân.

Ông ta trông già hơn trước mấy phần, thương thế nặng nề khiến thân thể nằm bất động trên giường, không thể nhúc nhích.

Nghe nói, lần đó phụ thân mạo hiểm dẫn quân vào khe núi lạ, chính là vì Đột Quyết dùng Vu Mãn làm con tin uy h**p.

Vừa nhìn thấy ta, Vu Mãn đã gắng sức ngồi dậy:

"Chiêu Hoa tướng quân! Tống đại tướng quân… tìm được chưa?"

"Chưa."

Ta đáp.

Vu Mãn vừa nghe vậy, gục đầu bật khóc nức nở:

"Là lỗi của ta! Là do ta vô dụng! Chính ta đã khiến tướng quân rơi vào hiểm cảnh! Ta có lỗi với tướng quân!"

"Ngươi quả thật… có lỗi với ông ấy."

Lời ta vừa dứt, Vu Mãn toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta tuốt kiếm, lưỡi gươm lạnh lẽo đặt ngay trên cổ ông ta.

"Vu Mãn, ngươi thông đồng với địch, mưu hại chủ soái, tội này đáng c.h.é.m đầu!"

"Chiêu Hoa tướng quân… người nói gì vậy?!”

“Sao ta có thể cấu kết với quân địch?!”

“Mạng ta là do Tống tướng quân cứu về, sao ta có thể hại ông ấy được?!"

Hắn kích động đến mức nước mắt nước mũi hòa lẫn, đau đớn khẩn cầu.

Nhưng kiếm của ta, chưa từng lệch đi nửa phần.

"Ngươi nói, là Đột Quyết bắt giữ ngươi, nên phụ thân ta mới xông vào khe núi ấy sao?"

Ta lắc đầu:

"Không. Ông ấy không phải kẻ hành động khinh suất.”

“Lại càng không thể dẫn theo cả đại quân mà không thăm dò trước mà đi vào chỗ chết."

"Vu Mãn, là ngươi đã cung cấp thông tin giả, dụ Tống tướng quân bước vào bẫy.”

“Còn những vết thương đầy người ngươi mang cũng là ngươi tự làm để đánh lừa mọi người."

Ta giơ kiếm, vạch mở vạt áo nơi n.g.ự.c hắn.

Trên n.g.ự.c trái, một vết sẹo cháy sém lộ ra rõ ràng.

"Người Đột Quyết có thói quen khắc tên người con gái mình yêu lên ngực.”

“Ngươi cũng từng khắc qua đúng không? Về sau vì muốn làm một tên gián điệp hoàn hảo, ngươi nên dùng sắt nung xóa đi nó."

Ánh mắt Vu Mãn rúng động, hắn không ngờ ta lại biết đến mức này.

Hắn c.h.ế.t sững hồi lâu, sau đó… khẽ bật cười.

Không giả bộ nữa. Cũng chẳng cần giả nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bao nhiêu năm gồng mình giả dối, hắn… cũng mệt rồi.

"Không hổ là con gái của Tống tướng quân…"

Hắn vừa cười vừa ho, m.á.u rỉ ra nơi khóe miệng.

Hắn biết ta là ai, ta không lấy làm lạ Ba Thập Đồ đã nhận ra ta từ khi ở kinh thành.

"Ngươi biết ta làm cách gì để dẫn dụ Tống Vân Hổ tiến vào không?"

Vu Mãn cười nham hiểm:

"Ta tìm một nữ nhân có dáng lưng giống ngươi, mặc áo giáp giống ngươi, chải tóc giống ngươi… Từ phía sau nhìn lại, không ai có thể phân biệt nổi."

Ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng Vu Mãn vẫn chưa dừng lại:

"Ông ấy tận mắt nhìn thấy ngươi kia bị bắt bị mấy tên lính Đột Quyết đè lên thân cây, làm nhục giữa rừng.”

“Ngươi đoán xem, làm cha du biết không phải ngươi ông ấy có nhịn được không?"

"Không thể nhịn!"

Vu Mãn phá lên cười điên dại:

"Trong đội quân hôm đó còn có không ít người từng là binh dưới trướng ngươi. Không một ai nhịn được!”

“Họ nóng lòng lao vào cứu tướng quân của mình, nóng lòng… lao đầu vào cái chết!

Ha ha ha ha ha—!"

Phập!

Ta bước lên một bước, rút kiếm đ.â.m thẳng vào vai hắn.

Vu Mãn rít lên vì đau, tiếng cười tắt ngấm trong cổ họng.

Ta hận hắn đến muốn g.i.ế.c ngay tại chỗ, nhưng ta vẫn chưa thể ra tay.

Bởi ta… phải moi từ miệng hắn ra nơi phụ thân ta đang bị giam giữ.

Năm Thứ 13 theo lịch Tề Thuận, phụ thân ta mất tích tại Tử Nhân Cốc.

Ta dùng đủ mọi cực hình, cuối cùng cũng khiến Vu Mãn, tên phản tặc ấy mở miệng.

Hắn nói phụ thân ta liều mạng thoát khỏi vòng vây Đột Quyết, bỏ lại một cánh tay, cuối cùng nhảy xuống một con sông ngầm trong Tử Nhân Cốc.

Hắn bảo dòng sông ấy lạnh thấu xương, nước ngầm chảy xiết, phụ thân ta mất m.á.u quá nhiều, lại chỉ còn một tay, căn bản không thể sống nổi.

Nhưng ta không tin.

Trong lòng ta vẫn luôn có một niềm tin cố chấp phụ thân vẫn còn sống, chỉ là đang ở đâu đó, đợi ta đến tìm.

Sau cùng, ta đưa Vu Mãn xuống gặp Diêm Vương.

Triều đình cử một vị tướng mới đến tiếp quản mười ba thành Mạc Bắc.

Ta vừa phò tá người ấy chỉnh đốn quân vụ, vừa dẫn theo binh sĩ, men theo dòng sông ngầm trong Tử Nhân Cốc, từng chút từng chút mà dò tìm.

Từ thôn xóm, sơn trại, bộ lạc không nơi nào ta bỏ sót.

Cứ thế, ta tìm suốt hai năm.

Hai năm ấy, ta cũng nghe được không ít tin tức về Tiêu Hàn Lâm.

Nghe nói hắn được bổ nhiệm làm Phó sứ Giám Sát Viện của Đại Tề, vừa nhậm chức đã lập tức thể hiện năng lực xuất chúng, hỗ trợ bắt giữ không ít gián điệp Đột Quyết tại kinh thành.

Tổ chức gián điệp kia bị thương tổn nặng nề, hiện giờ đã dần rút khỏi hoàng đô.

Lại nghe nói, Đột Quyết từng phái nhiều thích khách ám sát hắn.
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 16: Chương 16



Nhưng Tiêu Hàn Lâm rất thận trọng, lại cũng có phần vận khí, nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc.

Mỗi lần ta nhận được tin, đều vì hắn mà toát mồ hôi lạnh, rồi âm thầm nghĩ:

Nếu sau này còn có dịp gặp lại, ắt phải bảo hắn luyện võ thêm vài phần mới được.

Dù gì võ công của hắn… ba phần mèo cào đó, thật sự chẳng đủ xem.

Nhưng… liệu còn có thể gặp lại hắn không?

Ta cũng không biết.

Nửa năm trước, Đột Quyết Khả Hãn không biết vì lí do bất ngờ đột tử, nội bộ hỗn loạn.

Các vương tử tranh quyền đoạt vị, âm mưu nổi lên khắp nơi.

Còn Ba Thập Đồ, vốn đã được phong làm Tiểu Khả Hãn, nay trở thành mục tiêu công kích của mọi phe phái.

Vừa phải giữ mạng trước những lưỡi d.a.o sau lưng, vừa phải trông nom chiến sự nơi tiền tuyến…

Người một khi đã quá bận rộn, tất dễ sinh sơ hở.

Đêm ấy, hắn uống hơi nhiều rượu.

Và cũng chính đêm đó, chúng ta phát động tấn công vào doanh trại của bọn chúng.

Lửa cháy ngút trời.

Quân Đột Quyết lúng túng chống cự, chủ tướng Ba Thập Đồ bị người khiêng ra khỏi trướng, cuống cuồng bỏ chạy.

Trận chiến này là một trận nghiền nát hoàn toàn.

Ta thân chinh dẫn quân truy sát Ba Thập Đồ, ép hắn đến tận Tử Nhân Cốc, lúc đó rượu mới dần tỉnh.

Hắn nheo mắt nhìn ta, còn nở nụ cười:

"Thế tử phi à… đã lâu không gặp."

Rượu, xem ra vẫn chưa tỉnh.

Đợi ta c.h.é.m bay đầu hắn, e là mới tỉnh ra được.

Ta rút loan đao sau lưng ra, cao giọng:

"Giết cho ta!"

Hai bên giao chiến dữ dội trong Tử Nhân Cốc, ta xách đao c.h.é.m thẳng về phía Ba Thập Đồ.

Mấy năm nay, mỗi đêm về, ta đều mộng thấy phụ thân mình nơi Tử Nhân Cốc, toàn thân đẫm máu, lặng lẽ quay đầu bước đi.

Chỉ cần nghĩ đến, nghĩ đến việc ông vì ta mà rơi vào bẫy, tim ta đau như d.a.o cứa, nghẹn đến không thở nổi.

Tất cả oán hận, bất an, phẫn nộ suốt bao năm nay, giờ đây đều hóa thành thực thể, nhập vào lưỡi đao trong tay ta, c.h.é.m về phía Ba Thập Đồ, từng nhát, từng nhát, như muốn xé nát hắn ra.

Ba Thập Đồ bắt đầu đỡ không nổi nữa, hắn vung mạnh một đòn rồi quay đầu bỏ chạy.

Ta quất roi, xiết chặt lấy cánh tay hắn, không buông.

Tay kia vẫn không dừng lại đao lóe lên ánh bạc, một cánh tay lập tức rơi xuống đất.

"A a a!!!"

Ba Thập Đồ gào thét thảm thiết, mắng chửi ta bằng tiếng Đột Quyết.

Hắn tuyệt vọng lết lui vài bước, cuối cùng nhảy xuống con sông ngầm con sông mà ta từng quen thuộc đến từng tấc nước.

Tàn quân thấy chủ soái bị ép nhảy sông, lập tức sĩ khí sụp đổ, đồng loạt bỏ vũ khí đầu hàng.

Ta vung vẩy loan đao, lạnh lùng dẫn người men theo dòng hạ lưu.

Cuối cùng, tại một khúc sông hôi tanh, ta tìm được xác của Ba Thập Đồ.

Tướng sĩ phía sau hò reo vang dội, tiếng cười vui mừng vang khắp cốc.

Ta lặng lẽ thở ra một hơi dài, rồi đưa tay… chặt lấy đầu của hắn.

"Ngươi… không có được vận may như cha ta."

Ta thăng chức rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiêu Hàn Lâm cũng được thăng quan.

Hoàng thượng triệu ta hồi kinh nhận thưởng, trước ngày khởi hành, ta lại quay về Tử Nhân Cốc một lần cuối.

Người đời đều bảo nơi này u ám rợn người, nếu lắng tai thật kỹ, thậm chí còn có thể nghe được tiếng khóc than của oan hồn.

Nhưng ta… không sợ.

Bởi nơi đây chính là nơi phụ thân ta mất tích.

Ông sẽ phù hộ cho ta.

Ông thương ta nhất, sẽ không nỡ dọa ta.

Lúc ta định rời đi, chợt giật mình bởi một cái đầu bất ngờ thò lên ở gần đó.

Là một thiếu niên khôi ngô, trông ngây ngô mơ hồ.

Ta hỏi:

"Ngươi là ai?"

Hắn đáp:

"Ta là Vương Minh, người hái thuốc của Thần Y Cốc.”

“Trong Tử Nhân Cốc này có một vị thuốc quý, mỗi năm vào thời điểm này, chúng ta đều đến hái."

Ta khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Nhưng chỉ bước được vài bước, ta lập tức quay ngoắt lại, chạy về phía hắn.

"Mỗi năm… đều đến?"

"Vâng, năm nào cũng đến."

"Ngươi thường hái thuốc ở đâu?"

"Ngay đây, và cả… bên mép bờ phía dưới."

Ta chộp lấy cổ tay thiếu niên, móng tay vô thức bấm vào da thịt hắn, khiến hắn nhíu mày vì đau.

Ta cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng cuồn cuộn như sóng, n.g.ự.c đập liên hồi:

"Ba năm trước, khi các ngươi hái thuốc ở đây… có từng nhặt được ai đó không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, tim ta càng lúc càng siết chặt.

Thiếu niên nhíu mày nghĩ ngợi, thì thầm:

"Ba năm trước à…"

Bỗng mắt hắn sáng rực lên, vỗ trán bật thốt:

"A! Ý cô là… vị đại hiệp cụt tay ấy sao?"

Phụ thân ta còn sống.

Được người của Thần Y Cốc cứu về.

Chỉ là… mặt bị xước, đầu bị thương, đã không còn nhớ chuyện xưa nữa.

Lúc ta đến Thần Y Cốc thăm ông, ông đang dạy đám tiểu đệ tử luyện võ.

"Ê! Tay nâng lên! Đứng cho thẳng vào!"

Ông quát tháo dữ dằn, ánh mắt hừng hực:

"Thân thể yếu như sên! Con gái ta một tay cũng đủ quật ngã hết các ngươi!"

Có đứa nhỏ tròn mắt hỏi:

"Độc Bối Đại Hiệp, ngài có con gái cơ ạ? Vậy con gái ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

(Độc Bối : Một tay)

Phụ thân gãi đầu bằng một tay:

"Không nhớ nữa… chắc là có đó."

"Có lẽ mười hai, mười ba gì đó? Nhưng mà… chẳng nhớ được gì cả."
 
Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt
Chương 17: Chương 17



Ta nhìn ông, nước mắt tuôn như suối, không ngăn lại được.

Ta ở lại Thần Y Cốc ba ngày.

Mỗi ngày đều đến tìm ông.

Ông rất thích ta, thường kể cho ta nghe đủ điều.

Nhưng… ông vẫn không nhận ra ta.

Ông cũng không chịu rời khỏi đây cùng ta.

Ta không thể ở lại Thần Y Cốc quá lâu, chỉ đành giao phó ông lại cho họ chăm sóc.

Nơi này… ông sẽ sống yên ổn, sống rất tốt.

Ngày ta trở lại kinh thành, Tiêu Hàn Lâm đã chờ sẵn ở cổng thành đón ta.

Hắn vẫn như trong ký ức của ta, chẳng hề thay đổi chút nào.

Hắn cùng ta tiến cung, trên đường đi hỏi:

"Nàng thật sự muốn tấu rõ mọi chuyện với bệ hạ sao?"

Ta mỉm cười:

"Phải, cứ giấu giấu giếm giếm mãi… mệt lắm rồi.”

“Ta chẳng làm chuyện gì xấu, ta muốn để mọi người biết ta là ai và Chiêu Hoa tướng quân là ai.”

“Ta muốn họ biết, con gái của Tống tướng quân… không thua kém bất kỳ ai cả."

"Ngươi cũng biết mà, phụ thân ta rất trọng thể diện."

Tiêu Hàn Lâm cong khóe môi cười:

"Vậy… tin tức về phụ thân nàng, nàng muốn nói với bệ hạ sao?"

Ta trầm ngâm một chút, khẽ lắc đầu:

"Không. Giờ ông đã chẳng thể ra chiến trường, cũng không còn nhớ bệ hạ là ai…”

“Ta chỉ muốn ông sống vui vẻ những ngày cuối đời."

Ta đã nghĩ kỹ rồi.

Nếu sau này bệ hạ có biết, muốn phạt ta… ta cũng không oán trách.

Chỉ đành chiến thêm vài trận, lập nhiều chiến công, để bệ hạ bớt giận vậy.

Tiêu Hàn Lâm nói:

"Nếu chiến công nàng chưa đủ, vậy thì thêm cả phần của ta.”

“Từng ấy năm ở kinh thành, ta cũng chẳng ngồi chơi không."

Ngoài dự đoán, bệ hạ không hề trách phạt.

Ngài chỉ chậm rãi đi lại trong điện, thở dài nhìn ta:

"Tống Thời Chi, hồi ngươi còn nhỏ, trẫm đã từng gặp qua.”

“Khi ấy trẫm còn là Thái tử. Còn phụ thân ngươi Tống Vân Hổ, là tiểu tướng quân mà trẫm yêu quý nhất."

"Ông ấy thích để ngươi ngồi trên vai, đi đâu cũng khoe: ‘Đây là bảo bối của ta!’"

Nhắc đến chuyện xưa, nét mặt hoàng đế hiện lên vẻ hoài niệm, cảm khái.

"Tống tướng quân một lòng trung nghĩa, hy sinh đến mức ấy vì nước, trẫm đã chẳng thể đền đáp cho ông, nay sao có thể vì chút việc nhỏ mà trừng phạt nàng?"

Ngài khoát tay, cười nói:

"Thôi, trở về đi.”

“Trẫm sẽ hạ chiếu công bố thiên hạ: Tống Thời Chi, con gái Tống tướng quân,

là nhân tài trụ cột của quốc gia, khiến trẫm vô cùng an lòng."

Ta và Tiêu Hàn Lâm sóng vai rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đi được vài bước, hắn bỗng dừng lại.

Hắn nhìn ta rất lâu, rồi đột ngột xoay người quay lại chính điện.

Hoàng đế vừa ngồi lên long ỷ, thoáng sửng sốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hàn Lâm? Lại làm gì nữa vậy?"

“Bộp!”

Tiêu Hàn Lâm quỳ thẳng xuống đất, giọng kiên định:

"Thần cầu xin bệ hạ… ban hôn lần nữa cho thần và Tống tướng quân!"

Một đôi được ban hôn đến hai lần việc như thế… trong triều xưa nay chưa từng có.

Vì thế, hôn lễ giữa ta và Tiêu Hàn Lâm… cũng chẳng thể làm đơn giản được.

Hôm ấy, rất nhiều người đến.

Chỉ tiếc không có phụ thân ta.

Ta từng do dự rất lâu, có nên mời ông đến không.

Nhưng lại sợ, nếu ông gặp lại quá nhiều người, thấy lại những ký ức cũ, e rằng sẽ chẳng phải chuyện hay.

Hiện tại ông vui vẻ an ổn, làm một độc bối đại hiệp trong Thần Y Cốc, dạy đám tiểu tử luyện võ, sống những ngày thanh đạm tự tại thế cũng đã là tốt lắm rồi.

Nhưng ta không ngờ… ngày ta thành thân cùng Tiêu Hàn Lâm, ông vẫn theo Tiểu cốc chủ của Thần Y Cốc đến uống rượu mừng.

Ông đã khác xưa rất nhiều, đến mức gần như không ai nhận ra.

Ta vừa nhìn thấy ông, hốc mắt đã đỏ hoe.

Vậy mà ông lại… nổi giận.

"Cái nha đầu này!”

“Khi ở Thần Y Cốc còn cùng ta chuyện trò rất hợp ý, ta xem ngươi như tri kỷ vong niên.”

“Vậy mà ngươi thành thân cũng không mời ta uống chén rượu mừng?"

Ta giơ chén lên cười:

"Vậy… để ta chuộc lỗi với ngài được không?"

"Không được." Ông lắc đầu.

"Ta phải phạt ngươi."

"Phạt ta chuyện gì?"

Ông nhìn ta, ánh mắt sâu xa:

"Phạt ngươi đời này… phải cùng Tiêu Hàn Lâm đầu bạc răng long, trọn đời ân ái."

Ta mơ hồ cảm thấy… có lẽ, phụ thân đã nhớ ra điều gì đó rồi chăng?



Tống Thời Chi Tống tướng quân, được bệ h* th*n phong Trấn Bắc tướng quân, lĩnh mệnh trấn giữ Mạc Bắc.

Tiêu Hàn Lâm, sau khi lão Hầu gia qua đời vì bệnh, kế thừa tước vị Trấn Nam Hầu.

Tử Nhân Cốc được quân Đại Tề toàn diện kiểm soát, Đột Quyết bị quét sạch khỏi biên giới.

Tống Thời Chi xây một căn nhà gỗ nhỏ tại Tử Nhân Cốc, hai người mỗi năm ước hẹn gặp nhau một lần, sống bên nhau tròn một tháng rồi lại mỗi người trở về chiến tuyến của mình.

Chưa từng mỏi mệt, cũng chưa từng oán than.

Ngọt ngào, mà vững bền.

Trong một buổi yến tiệc, có người bạn đùa cợt Tiêu Hàn Lâm:

"Phó sứ đại nhân giờ chẳng khác gì… góa bụa sống, mà lại còn chẳng chịu bước chân vào chốn hồng trần."

"Nếu là ta ấy à, chắc chắn sẽ không để người ta yêu đi xa. Có trói cũng phải trói bên mình cho bằng được!"

Tiêu Hàn Lâm vẫn cười nhàn nhạt:

"Cho nên… ngươi không phải là ta."

Một tiếng chim ưng vang vọng giữa trời cao.

Tiêu Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

Thê tử của hắn, là chim ưng tung cánh, là sói hoang cô độc nơi thảo nguyên nàng không cam tâm làm chú thỏ bị nuôi nhốt, vậy thì hắn… cũng sẽ không làm chiếc lồng giam giữ nàng.

Chỉ cần biết rằng hai người yêu nhau, tâm ý tương thông, như thế… là đủ rồi.

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom