Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thế Tử Phi Hai Mặt

Thế Tử Phi Hai Mặt
Chương 10: Chương 10



Tiêu Hàn Lâm nhìn ta, trong mắt là nụ cười ôn hòa.

Ánh mắt ấy mang theo sự thưởng thức và tình ý quá rõ ràng khiến ta khó lòng chống đỡ.

May thay xe ngựa ánh sáng mờ nhạt, hắn không nhìn ra sắc mặt ta đã hơi ửng đỏ.

Tiêu Hàn Lâm nói: "Để phòng khi bất ngờ, ta vốn định không lâu nữa sẽ đến gặp Tống tướng quân, nói rõ toàn bộ, rồi thúc giục ông ấy lập tức quay về Mạc Bắc điều chỉnh phòng tuyến mười ba thành."

Ta lập tức ý thức được sự xuất hiện đột ngột của ta đêm nay rất có thể đã phá hỏng kế hoạch của họ.

Tiêu Hàn Lâm dường như nhìn thấu tâm tư ta.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, khiến người nghe không khỏi an tâm.

"Không sao, việc này ta sẽ thu xếp ổn thỏa. Chỉ là thời gian này, e rằng sẽ làm khổ nàng đôi chút, tạm thời đừng ra ngoài, cứ an ổn ở lại hầu phủ là được."

"Ta biết nặng nhẹ." Ta gật đầu, "Chúng ta mau hồi phủ đi, Ba Thập Đồ có thể sẽ phái người giám sát ngươi. Nếu ta và ngươi chậm trễ quá lâu, e rằng sẽ khiến hắn nghi ngờ."

Tiêu Hàn Lâm gọi phu xe trở lại.

Xe ngựa lại tiếp tục lắc lư tiến về hầu phủ.

14

Ta đóng cửa không ra khỏi hầu phủ suốt gần một tháng.

Trong thời gian đó, Tiêu Hàn Lâm bí mật tới Tống phủ, cùng phụ thân ta đàm đạo suốt một đêm.

Bệnh lạ của phụ thân bắt đầu dần chuyển biến tốt, nửa tháng sau thì khỏi hẳn.

Người tiếp chỉ của Hoàng đế, phải lên đường đến Mạc Bắc.

Nơi đó rốt cuộc vẫn không thể thiếu vắng ông.

Ngày phụ thân dẫn binh rời kinh, ta cải trang thành nha hoàn của Tiêu Hàn Lâm, đi theo hắn đến cổng thành tiễn đưa.

Phụ thân biết rõ tình cảnh của ta hiện tại.

Dù ta công khai lộ diện giữa chốn đông người, cũng tuyệt không thể để Ba Thập Đồ hay biết rằng Tiêu Hàn Lâm chẳng hề làm gì với ta.

Bởi vì dù Tiêu Hàn Lâm chỉ đang giả vờ hợp tác, cũng không thể để lộ sơ hở lớn như vậy.

Chúng ta không thể để Ba Thập Đồ nghi ngờ, hắn càng nghi, biến số sẽ càng nhiều.

Phụ thân mặc trọng giáp, bộ giáp ấy rất nặng, nhưng sống lưng ông vẫn thẳng tắp, không khom một phân.

Hồng Trần Vô Định

Tóc đã lốm đốm hoa râm, nếp nhăn hằn đầy gương mặt.

Thân thể còn chưa kịp hồi phục sau đợt bệnh, nay lại phải lên đường đến Mạc Bắc.

Lòng ta xót xa.

Nhưng ông lại cười rất thoải mái.

Ta biết, ông cũng không nỡ rời Mạc Bắc.

"Gió ở đây lớn lắm, con về đi, về đi." Ông ngồi trên ngựa, vẫy tay về phía ta.

Ông dẫn theo đại quân, dũng mãnh tiến về phương Bắc.

Nửa tháng sau khi phụ thân rời đi, Tiêu Hàn Lâm nói với ta rằng Ba Thập Đồ đã lặng lẽ rời khỏi kinh.

Hắn đi âm thầm tới mức không kịp bố trí người ám sát.

Hắn đi rồi, ta cũng vẫn không ra khỏi hầu phủ.

Mỗi ngày đều đúng giờ dậy tập tấn mã bộ, luyện quyền, luyện thương.

Ta không dám lơi là, luôn có cảm giác, một ngày nào đó ta sẽ quay lại chiến trường.

Ta cần phải luôn sẵn sàng.

Chỉ là ta không ngờ, ngày ấy lại đến sớm như vậy.

Đêm đó, mưa như trút nước, ta choàng tỉnh từ cơn mộng.

Trong mơ, ta thấy phụ thân cưỡi ngựa tiến lên phía trước, mỗi bước đi, trên người lại thêm một vết thương, toàn thân nhuốm máu, nhưng vẫn không dừng lại.

Ta gọi ông, ông không đáp.

Ta đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp.

Bừng tỉnh, ta ngồi bên mép giường rất lâu không nhúc nhích, tim trong n.g.ự.c đập loạn xạ như trống trận.

Bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.

Linh cảm trong lòng trỗi dậy, ta lật người xuống giường, chân trần chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Tiêu Hàn Lâm cầm ô đứng đó, trên áo dính đầy nước mưa.

Đủ thấy mưa lớn đến thế nào, hắn lại vội đến chừng nào.

Ta nghe thấy chính mình cất giọng khô khốc: "Sao vậy?"

Tiêu Hàn Lâm cúi mắt nhìn ta, giọng trầm thấp: "Tống tướng quân… xảy ra chuyện rồi."

Hắn nói tin tức mới truyền về từ Mạc Bắc hôm nay.

Nói rằng Thổ Cốc đơn phương xé bỏ hòa ước, quay lại xâm lược, trước tiên tấn công vào Gia Bắc thành.

Nói rằng phụ thân ta khi xuất thành nghênh địch đã bị dụ vào một thung lũng, từ đó mất tích.

Hôm sau, binh lính chỉ tìm được ngựa của ông tại cửa thung lũng, trong miệng ngựa, ngậm một cánh tay của ông...

Trước mắt ta tối sầm, trời đất quay cuồng.

Tiêu Hàn Lâm vội đưa tay đỡ lấy ta: "Thời Chi, nàng đừng lo, vẫn còn hy vọng."

"Phải… còn hy vọng." Ta lẩm bẩm, "Chỉ là một cánh tay thôi, chưa thể nói lên điều gì. Phụ thân ta… có lẽ vẫn còn sống."

Ta chợt nhớ tới điều gì, liền xoay người định đi thu dọn hành trang.

"Thời Chi."

"Đừng cản ta!" Ta hơi kích động, bao cảm xúc đè nén trong lòng như sóng trào.

"Ta phải đi tìm phụ thân, ta nhất định phải đi!"

Đối diện với đôi mắt đỏ hoe không rơi lệ của ta, khiến Tiêu Hàn Lâm khẽ nhíu mày.

Hắn giơ tay khẽ vuốt gò má ta, thấy ta không phản ứng, liền đưa tay kéo ta vào lòng.

Hắn ôm lấy ta, từng chút từng chút xoa dịu tấm lưng căng cứng của ta.

"Ta biết… ta biết, không phải không cho nàng đi." Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút run rẩy, "Chỉ là chờ tới sáng mai được không? Chờ mưa tạnh, ta sẽ đưa nàng xuất thành, được chứ?"

Giọng điệu gần như là cầu khẩn.

Ta đưa tay ôm lấy eo hắn, rúc vào n.g.ự.c hắn, hồi lâu không nói.

Mãi đến khi vạt áo trước n.g.ự.c hắn ướt đẫm, ta mới nhẹ nhàng buông ra.

Tiêu Hàn Lâm đỡ ta nằm xuống giường.

Chúng ta lặng lẽ chờ trời sáng, chờ mưa dừng, chẳng ai chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh.

Trời vừa hửng sáng, Tiêu Hàn Lâm đã đưa ta đến ngoài thành, hai người cưỡi ngựa sóng vai đứng trên sườn núi.

Hắn đưa hành trang cho ta, lại cẩn thận giúp ta đội mũ che.

Ánh mắt giao nhau, lại chẳng ai nói điều gì.

Tiêu Hàn Lâm hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy.
 
Thế Tử Phi Hai Mặt
Chương 11: Chương 11



Đưa cho ta: "Thời Chi, ký vào tờ thư hòa ly này đi. Từ nay trời cao biển rộng, chẳng còn điều gì có thể ràng buộc nàng nữa."

Ta nếu muốn trở lại với thân phận Chiêu Hoa tướng quân ở Mạc Bắc, thì danh thế tử phi này tất nhiên phải bỏ lại. Nếu không, tất sẽ khiến người khác sinh nghi.

"Ta sẽ tung tin rằng, nữ nhi Tống gia – Tống Thời Chi sau khi hòa ly cùng ta đã về lại Giang Nam. Tất cả hậu sự, ta đều sẽ lo liệu chu toàn. Chỉ mong chuyến này nàng đi, bình an thuận lợi."

Ta cúi đầu nhìn tờ thư hòa ly, có phần ngẩn ngơ.

Trước kia, ta một mực muốn được hòa ly với hắn, nay chính tay hắn mang đến trước mặt ta rồi.

Cớ sao trong lòng lại khó chịu đến thế?

Ta cắn rách đầu ngón tay, điểm xuống dấu vân tay lên thư hòa ly.

Tiêu Hàn Lâm cũng ấn tay mình xuống, ta nhìn vết m.á.u nơi môi hắn, lại thấy hắn cười khổ, lòng bỗng dấy lên xúc động.

Ta kéo cổ áo hắn xuống, ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên môi hắn.

"Tiêu Hàn Lâm, cảm ơn chàng."

Tiêu Hàn Lâm cứng người trong chốc lát, sau đó bỗng chốc nóng bừng lên, hắn đưa tay ôm lấy sau cổ ta, càng lúc càng hôn sâu hơn.

"Tống Thời Chi, đừng quên ta."

Dưới ánh hoàng hôn, ta giật nhẹ dây cương.

Ngựa chuyển hướng, lao nhanh về phía phương Bắc.

Ta không quay đầu nhìn lại lần nào.

Nhưng ta biết, Tiêu Hàn Lâm vẫn luôn đứng đó.

15

Tại Mạc Bắc, liên tiếp xảy ra mấy chuyện đại sự.

Thứ nhất, Đại tướng quân Tống Vân Hổ mất tích nơi chiến trường, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Thứ hai, Chiêu Hoa tướng quân, người đã được báo tử nửa năm trước, thế mà nay lại sống sót quay về!

Nàng nói mình bị thương nặng, rơi xuống vực, được một hộ nông gia cứu về, vì thế mãi mới trở lại được.

Chiêu Hoa tướng quân vẫn đeo mặt nạ như trước, song không ai hoài nghi thật giả.

Bởi vì ánh mắt kia một khi đã nhìn qua, cả đời không thể quên.

Chiêu Hoa tướng quân vừa đến Gia Bắc thành liền dẫn theo một tiểu đội, đi thẳng tới khe núi nơi Tống tướng quân mất tích.

Tìm đi tìm lại, ngày nào cũng đến, chưa từng nghỉ ngơi.

16

"Chiêu Hoa tướng quân, Dư phó tướng đã tỉnh rồi!"

Có người hấp tấp chạy vào bẩm báo.

Ta đặt bản chiến báo trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh ra ngoài: "Dẫn ta đi gặp hắn."

Trong phòng đầy mùi thuốc, ta nhìn thấy Dư Mãn, phó tướng thân cận ngày xưa của phụ thân.

Hắn trông như đã già đi cả chục tuổi, thương thế khắp người khiến hắn chỉ có thể nằm bất động trên giường.

Nghe nói khi xưa phụ thân ta liều lĩnh dẫn binh xông vào khe núi hiểm trở ấy là vì người Thổ Cốc bắt được Dư Mãn, lấy tính mạng hắn ra uy h**p.

Vừa thấy ta, Dư Mãn liền nôn nóng muốn ngồi dậy: "Chiêu Hoa tướng quân, Tống tướng quân… tìm được rồi sao?"

"Vẫn chưa." Ta đáp.

Dư Mãn nghe vậy liền vùi đầu bật khóc:

"Là lỗi của ta! Là ta vô dụng! Chính ta hại tướng quân rơi vào hiểm cảnh! Ta có lỗi với ngài ấy!"

Hồng Trần Vô Định

"Ngươi thực sự có lỗi với ông ấy."

Nghe xong lời ta, thân thể Dư Mãn chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Ta rút kiếm, đặt thẳng lên cổ hắn: "Dư Mãn, ngươi câu kết với địch, mưu hại chủ tướng, tội này đáng chết!"

"Chiêu Hoa tướng quân… người đang nói gì vậy? Sao ta có thể làm phản! Mạng này của ta là do Tống tướng quân cứu về, sao ta có thể hại ngài ấy chứ!"

Hắn giãy giụa biện minh, nước mắt nước mũi dàn dụa.

Nhưng thanh kiếm của ta vẫn không hề d.a.o động.

"Ngươi nói là bị người Thổ Cốc bắt, nên Tống tướng quân mới vào khe núi cứu ngươi?"

Ta lắc đầu: "Phụ thân ta không phải hạng người l* m*ng, ông ấy tuyệt đối không thể không thăm dò trước đã đem binh mã lao đầu vào cạm bẫy."

"Dư Mãn, chính ngươi cung cấp tin giả, đưa Tống tướng quân vào chỗ chết. Thương tích đầy mình của ngươi, cũng là do chính ngươi tự làm ra để qua mắt người khác."

Ta dùng kiếm gạt lớp y phục trước n.g.ự.c hắn, một vết sẹo cháy sém lộ ra.

"Người Thổ Cốc thích xăm tên nữ tử mình thích lên n.g.ự.c trái. Ngươi cũng từng xăm đúng không? Về sau vì muốn làm gián điệp hoàn hảo, liền tự tay thiêu cho mờ đi?"

Dư Mãn nhìn ta như gặp quỷ.

"Ngươi chính là quân cờ Ba Thập Đồ giấu sâu nhất trong quân đội Mạc Bắc, bản đồ phòng tuyến cũng là do ngươi đưa ra. Nhưng Ba Thập Đồ không hoàn toàn tin tưởng ngươi, hắn nghi ngờ bản đồ ấy là giả, vậy nên ngươi mới dốc sức thiết kế cái bẫy này, để chứng minh giá trị của mình bằng cách hãm hại Tống tướng quân."

Hắn không ngờ ta biết rõ đến vậy, đờ đẫn một lúc lâu rồi mới khẽ cười.

Hắn không diễn nữa.

Giả vờ bao năm, hắn cũng mệt rồi.

"Không hổ là nữ nhi của Tống tướng quân." Hắn vừa cười vừa ho khan.

Hắn biết thân phận của ta, ta không hề bất ngờ.

Ba Thập Đồ đã nhận ra ta ở kinh thành.

"Ngươi nghĩ ta đã dùng cách gì để dụ Tống Vân Hổ vào tròng?"

Dư Mãn cười gian ác: "Ta tìm một nữ nhân có bóng lưng rất giống ngươi, mặc y phục của ngươi, hóa trang như ngươi, nhìn từ phía sau chẳng khác nào một người."

Ta nắm chặt tay, ánh mắt gắt gao nhìn hắn.

Dư Mãn vẫn không ngừng: "Ông ta tận mắt nhìn thấy 'ngươi' bị bắt, bị mấy tên binh lính đè lên thân cây c**ng b*c. Ngươi đoán xem, là cha, ông ta có nhịn nổi không?"

"Ông ta nhịn không nổi!" Dư Mãn cười to, "Trong đội quân đi theo ông ta, có không ít người từng là binh lính dưới trướng ngươi. Bọn họ cũng không nhịn nổi! Bọn họ háo hức lao vào cứu tướng quân của mình, háo hức lao thẳng vào chỗ chết! Ha ha ha ha ha!"

Ta bước lên một bước, lạnh lùng đ.â.m kiếm xuyên qua vai hắn.

Dư Mãn hét lên một tiếng, không cười được nữa.

Ta hận không thể một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Nhưng ta chưa thể g.i.ế.c hắn.

Ta phải moi ra từ miệng hắn tung tích của phụ thân ta.
 
Thế Tử Phi Hai Mặt
Chương 12: Chương 12



Năm Khải Thuận thứ mười ba, phụ thân ta mất tích tại Tử Nhân Cốc.

Ta dùng đủ loại cực hình, cuối cùng cũng ép được tên phản tặc Dư Mãn mở miệng.

Hắn nói, phụ thân ta liều bỏ một cánh tay, phá vòng vây của quân Thổ Cốc, nhảy xuống một dòng sông ngầm trong Tử Nhân Cốc.

Hắn nói dòng sông đó lạnh lẽo thấu xương, lại nói phụ thân ta mất một cánh tay, không thể bơi nổi, chỉ riêng việc mất m.á.u cũng đủ c.h.ế.t rồi.

Nhưng ta không tin.

Ta luôn cảm thấy phụ thân ta vẫn còn sống, ông đang chờ ta tìm được ông ở một nơi nào đó.

Ta tiễn Dư Mãn đi gặp Diêm Vương.

Triều đình cử đại tướng mới đến tiếp quản mười ba thành Mạc Bắc.

Ta vừa phò tá hắn chỉnh đốn quân vụ, vừa dẫn người men theo dòng sông ngầm nơi Tử Nhân Cốc, lần theo từng đoạn nước chảy để tìm kiếm.

Thôn xóm, trại nhỏ, bộ lạc, chẳng nơi nào ta bỏ qua.

Một chuyến tìm kiếm, kéo dài suốt hai năm.

Trong hai năm ấy, ta nghe không ít tin tức về Tiêu Hàn Lâm.

Nghe nói hắn đảm nhiệm chức Phó sứ Giám sát viện Đại Tề, vừa nhậm chức đã thể hiện tài năng xuất chúng, hỗ trợ triều đình bắt được không ít gian tế do Thổ Cốc cài cắm trong kinh thành.

Mạng lưới gián điệp của Thổ Cốc bị tổn thất nặng nề, căn cứ dần rút khỏi trung tâm Đại Tề.

Lại nghe nói, Thổ Cốc phái nhiều sát thủ ám sát Tiêu Hàn Lâm.

Nhưng Tiêu Hàn Lâm rất thận trọng, lại có vận khí tốt, mấy lần thoát khỏi hiểm cảnh, giữ lại được mạng sống.

Mỗi lần nghe được những tin ấy, ta vừa lo thay cho hắn,

Rồi ta lại thầm nghĩ, nếu còn có thể gặp lại, nhất định sẽ bắt hắn luyện thêm võ nghệ, thân thủ yếu như vậy thật không đáng tin cậy.

Nhưng liệu sau này còn có thể gặp lại nữa chăng?

Ta không biết.

Nửa năm trước, Đại khả hãn Thổ Cốc đột ngột bạo bệnh qua đời, cục diện bộ lạc đại loạn, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, âm mưu chồng chất.

Hồng Trần Vô Định

Ba Thập Đồ, người đã được sắc phong làm tiểu khả hãn, lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi phe phái.

Một bên phải đề phòng huynh đệ đ.â.m sau lưng, một bên lại phải trấn giữ biên cương chống lại quân Đại Tề.

Mà người nếu quá bận, sơ hở lại càng nhiều.

Một đêm kia, hắn uống quá chén, và cũng chính đêm đó, chúng ta đánh vào doanh trại Thổ Cốc.

Lửa cháy ngút trời.

Quân Thổ Cốc trở tay không kịp, chủ tướng Ba Thập Đồ bị người lôi ra khỏi trướng, chật vật tháo chạy.

Đó là một trận đại thắng.

Ta dẫn quân truy sát Ba Thập Đồ, hắn bị ép lùi tới mép Tử Nhân Cốc, rượu cũng đã tỉnh.

Hắn nheo mắt nhìn ta: "Thế tử phi, đã lâu không gặp."

Rượu quả nhiên còn chưa tan hết.

Đợi đến khi ta c.h.é.m bay đầu hắn, có khi mới tỉnh ra được.

Ta rút thanh loan đao sau lưng: "Giết cho ta!"

Hai bên đại chiến ngay giữa Tử Nhân Cốc, ta cầm đao c.h.é.m thẳng vào Ba Thập Đồ.

Nhiều năm qua, trong những giấc mộng lúc nửa đêm, hình ảnh phụ thân ta toàn thân đẫm m.á.u đứng giữa Tử Nhân Cốc vẫn hiện về mãi không dứt.

Nghĩ đến việc phụ thân vì ta mà trúng kế, tim ta như bị hàng vạn mũi d.a.o cắt, đau đến khó thở.

Tất cả oán hận, bất an, phẫn nộ suốt mấy năm nay, giờ phút này đều hóa thành sát ý, tụ lại nơi mũi đao, từng nhát, từng nhát bổ xuống người Ba Thập Đồ.

Ba Thập Đồ dần đỡ không nổi, liều mạng tung ra một đòn mạnh, rồi lập tức quay đầu chạy trốn.

Ta vung roi quấn chặt lấy cánh tay hắn.

Tay còn lại không dừng lại, ánh đao lóe lên, cánh tay của hắn rơi xuống đất.

"Aaa—!"

Ba Thập Đồ gào thảm, chửi rủa ta bằng tiếng Thổ Cốc.

Hắn vừa gào, vừa bò lết lùi lại về phía sau, rồi nhảy xuống dòng sông ngầm nơi mà ta đã quá quen thuộc.

Tàn quân thấy chủ soái nhảy xuống sông, lập tức mất hết sĩ khí, buông vũ khí đầu hàng.

Ta vung vẩy thanh đao dính máu, dẫn quân đuổi tới hạ lưu dòng sông ngầm.

Dưới một đoạn khe nước tanh tưởi, ta tìm thấy t.h.i t.h.ể của Ba Thập Đồ.

Tướng sĩ sau lưng đồng loạt hò reo mừng rỡ.

Ta lặng lẽ thở ra một hơi, giơ tay c.h.é.m rụng đầu hắn.

"Ngươi không có số tốt như phụ thân ta."

18

Ta thăng quan rồi, Tiêu Hàn Lâm cũng thăng quan.

Bệ hạ truyền chỉ triệu ta hồi kinh nhận thưởng, một ngày trước khi khởi hành, ta lại quay về Tử Nhân Cốc.

Mọi người đều bảo nơi này âm u đáng sợ, chăm chú lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng khóc ai oán của những kẻ c.h.ế.t nơi đây.

Nhưng ta không sợ.

Bởi đây là nơi phụ thân ta từng mất tích, ông sẽ phù hộ cho ta.

Ông ấy thương ta nhất, sao nỡ dọa ta?

Ta đang định rời đi thì bị một cái đầu người lù lù ló ra phía xa dọa cho giật mình.

Là một thiếu niên tuấn tú, vẻ mặt mơ hồ.

Ta hỏi hắn: "Ngươi là ai?"

"Ta là Vương Minh," hắn đáp, "là người hái thuốc của Thần Y Cốc. Trong Tử Nhân Cốc có một loại dược liệu cực quý, năm nào vào tầm này bọn ta cũng tới hái."

Ta khẽ gật đầu, xoay người định rời đi, đi được mấy bước thì vội quay lại.

"Năm nào cũng tới sao?"

"Vâng, năm nào cũng tới."

"Hái thuốc ở đâu?"

"Ở đây, còn có bờ dưới nữa."

Ta nắm lấy cổ tay thiếu niên, móng tay vô thức siết vào da thịt, khiến hắn nhăn mày vì đau.

"Ba năm trước, khi các ngươi đến đây hái thuốc, có từng… nhặt được ai không?"

Ta hỏi thật khó nhọc, tim cũng đập nhanh từng hồi.

"Ba năm trước…"

Thiếu niên trầm ngâm, mấy giây sau đập mạnh lên trán như sực nhớ ra điều gì: "Có phải cô nương đang nói đến vị đại hiệp một tay không?"

19

Phụ thân ta còn sống, được người của Thần Y Cốc cứu về.

Chỉ là gương mặt bị cào xước, đầu bị đập mạnh, không nhớ nổi chuyện quá khứ.

Lúc ta đến Thần Y Cốc thăm ông, ông đang dạy mấy tiểu đệ tử luyện võ.

"Này! Tay giơ cao lên! Đứng cho thẳng vào!" Ông nghiêm nghị quát, "Các ngươi yếu ớt như thế! Nha đầu nhà ta chỉ cần một tay cũng đánh bay hết các ngươi!"

"Đại hiệp một tay, người còn có con gái sao? Con gái người bao nhiêu tuổi rồi?"
 
Thế Tử Phi Hai Mặt
Chương 13: Chương 13



Phụ thân ta đưa tay duy nhất gãi gãi đầu: "Không nhớ rõ nữa, chắc là có đấy."

"Có lẽ tầm… mười hai, mười ba tuổi gì đó? Ta chẳng nhớ nổi."

Ta nhìn ông, nước mắt rơi lã chã.

Ta ở lại Thần Y Cốc ba ngày, mỗi ngày đều tới gặp phụ thân.

Ông rất quý ta, nói chuyện với ta nhiều lắm.

Nhưng ông vẫn không nhận ra ta.

Ông cũng không muốn rời khỏi nơi này cùng ta.

Ta không thể ở lại Thần Y Cốc lâu, đành gửi gắm phụ thân cho người ở đây chăm sóc.

Ông sẽ sống rất tốt ở nơi này.

Khi ta trở về kinh thành, Tiêu Hàn Lâm đã đứng đợi nơi cổng thành.

Hắn vẫn giống như trong ký ức ta, không hề thay đổi.

Hắn cùng ta tiến cung: "Nàng thật sự muốn tấu rõ mọi chuyện với bệ hạ?"

"Phải, giấu giếm mãi mệt mỏi lắm rồi." Ta cười, "Cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Ta muốn để mọi người biết ta là ai, Chiêu Hoa tướng quân là ai. Ta muốn để thiên hạ biết, nữ nhi của Tống tướng quân không hề thua kém bất kỳ ai."

"Chàng biết đấy, phụ thân ta rất sĩ diện."

Tiêu Hàn Lâm khẽ cong môi: "Tin tức về phụ thân nàng, nàng định nói với bệ hạ sao?"

Ta nghĩ một lát, khẽ lắc đầu.

"Không nói nữa. Phụ thân ta hiện giờ không thể ra trận, cũng chẳng nhận ra bệ hạ. Ta chỉ muốn để ông an tâm sống nốt những năm tháng yên ổn còn lại."

Ta đã nghĩ kỹ rồi.

Về sau nếu bệ hạ phát hiện, có muốn trị tội ta, ta cũng không oán trách, chỉ còn cách lập thêm nhiều công lao để hắn bớt giận.

Tiêu Hàn Lâm nói: "Nếu chiến công của nàng chưa đủ, thì thêm cả ta vào. Bao năm qua ở kinh thành, ta cũng đã làm không ít chuyện."

Ngoài dự đoán, bệ hạ không hề trách phạt ta.

Chỉ chậm rãi đi đi lại lại trước mặt ta, khẽ thở dài: "Tống Thời Chi, khi còn nhỏ, trẫm từng gặp qua ngươi."

"Khi đó trẫm vẫn còn là thái tử, Tống Vân Hổ, phụ thân của ngươi, là vị tiểu tướng mà trẫm yêu quý nhất."

"Hắn thích cõng ngươi ngồi trên vai, đi khắp nơi khoe khoang."

Nhắc lại chuyện xưa, gương mặt bệ hạ như phủ lên một tầng hoài niệm.

"Tống tướng quân trung liệt, vì nước hy sinh đến thế, trẫm chưa bù đắp được cho hắn đã cảm thấy hổ thẹn, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà trách phạt ngươi?"

Bệ hạ phất tay: "Về đi. Trẫm sẽ hạ chiếu ban bố thiên hạ: Tống Thời Chi, nữ nhi của Tống tướng quân, là nhân tài trụ cột của quốc gia. Khiến trẫm rất yên lòng.”

Tiêu Hàn Lâm cùng ta sóng vai rời khỏi Dưỡng Tâm điện, bỗng khựng lại giữa đường.

Hắn chăm chú nhìn ta, hồi lâu không nói.

Sau đó quay người, lại bước vào điện.

Hoàng đế vừa ngồi xuống long ỷ, thấy vậy hơi sững người.

"Hàn Lâm à, ngươi lại làm gì thế?"

Tiêu Hàn Lâm "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, lời lẽ tha thiết:

"Thỉnh bệ hạ ban hôn cho thần cùng Tống tướng quân!"

Ban hôn hai lần cho cùng một đôi tân nhân, xưa nay chưa từng có chuyện như vậy.

Bởi thế, đại hôn giữa ta và Tiêu Hàn Lâm chẳng thể kín đáo được nữa.

Hôm ấy, khách tới vô số.

Chỉ tiếc là không có phụ thân ta.

Ta đã đắn đo rất lâu xem có nên mời ông tới hay không, nhưng lại lo ông thấy lại quá nhiều người xưa, chuyện cũ, chưa chắc đã là điều hay.

Hồng Trần Vô Định

Ông cứ thế sống vui vẻ, vô ưu vô lo, làm "đại hiệp một tay" của Thần Y Cốc, làm thầy dạy võ cho bọn nhỏ, như vậy cũng tốt lắm rồi.

Nào ngờ, đến ngày ta thành thân cùng Tiêu Hàn Lâm, phụ thân vẫn theo Thiếu cốc chủ của Thần Y Cốc đến uống rượu mừng.

Dáng vẻ ông đã hoàn toàn khác trước, hầu như chẳng ai nhận ra nổi.

Ta nhìn ông mà vành mắt đỏ hoe, thế mà ông lại nổi giận.

"Con nha đầu này, ở Thần Y Cốc cùng ta trò chuyện vui vẻ, ta còn xem ngươi như *bằng hữu vong niên. Vậy mà thành thân cũng không mời ta đến uống chén rượu?"

(*bằng hữu vong niên: bạn bè quên tuổi tác)

Ta nâng chén hướng về ông: "Vậy để con kính người, tạ tội được chăng?"

"Không được." Ông lắc đầu, "Ta phải phạt con."

"Phạt con điều gì?"

"Phạt con đời này phải cùng Tiêu Hàn Lâm đầu bạc răng long, ân ái đến trọn đời."

Ta cứ cảm thấy, phụ thân dường như đã nhớ ra điều gì đó?

Hậu ký

Tống Thời Chi – Tống tướng quân, được Hoàng thượng đích thân phong làm Trấn Bắc tướng quân, lĩnh binh trấn giữ Mạc Bắc.

Tiêu Hàn Lâm, sau khi lão Hầu gia mất vì bệnh, chính thức kế thừa tước vị Trấn Nam Hầu.

Tử Nhân Cốc được quân Đại Tề hoàn toàn kiểm soát, quân Thổ Cốc bị đánh đuổi, không còn vết tích trong lãnh thổ Đại Tề.

Tống Thời Chi xây một căn nhà gỗ nhỏ bên Tử Nhân Cốc, hai người hẹn mỗi năm sẽ gặp nhau một lần tại đây, bên nhau trọn một tháng, sau đó lại mỗi người một hướng ra chiến trường.

Không thấy chán, cũng chẳng hối hận.

Tại một bữa yến tiệc, có người trêu ghẹo Tiêu Hàn Lâm:

"Phó sứ đại nhân bây giờ quả thật sống như quả phụ, thanh lâu tửu quán chẳng nơi nào bước chân tới."

"Nếu là ta, ta nhất định không để người trong lòng rời xa nửa bước, có trói cũng phải giữ bên người."

Tiêu Hàn Lâm vẫn cười nhạt: "Cho nên, ngươi không phải là ta."

Trên trời bỗng vang lên tiếng chim ưng gọi dài.

Tiêu Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt mang theo ý cười.

Thê tử của hắn là đại bàng giữa trời cao, là sói hoang giữa tuyết trắng, nàng không cam chịu làm thỏ bị nuôi nhốt trong lồng.

Mà hắn cũng chẳng nguyện làm cái lồng giam cầm nàng.

Chỉ cần biết cả hai yêu nhau, hiểu nhau, trong lòng có nhau, vậy là đủ rồi.

Hoàn.
 
Back
Top Bottom