Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)

Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 60: Tú hoa châm (kim thêu)


Bán Hạ rất thức thời mang đến một cây kim thêu, trông dày hơn kim thêu bình thường vài lần.Nhị phu nhân nhìn kim thêu, thiếu chút nữa là ngất xỉu.Tần Vận cầm kim thêu, lo lắng đi tới bên cửa sổ, nhíu mày nói: "Nhị thúc và Nhị thẩm ngàn vạn lần không thể trách ta, ta đây cũng là lo lắng cho Đại muội muội thôi."

Tiếng nói vừa dứt, kim trong tay liền đâm vào đầu ngón tay Phó Thục.Ngay sau đó, trên giường truyền đến tiếng thét chói tai, tay Phó Thục thuận thế đánh lên: "Tiện nhân!"

Tần Vận nghiêng mình, từ từ đứng thẳng cách giường một bước: "Đại muội muội xem ra đã tỉnh, nếu tỉnh rồi thì nói một chút vì sao phải thắt cổ tự sát đi."

Phó Thục đã phản ứng lại, tự cảm thấy nhiều người vây xem như vậy, tuyệt đối sẽ không để Tần Vận thật sự xuống tay với nàng ta.Nhưng không ngờ lại không có ai ngăn cản.Kim thêu to như vậy lại thật sự đâm vào đầu ngón tay nàng ta.Nhìn giọt máu lan trên đầu ngón tay, ngực Phó Thục đau kịch liệt, chớp mắt lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.Nhị phu nhân đột nhiên nhào tới, lớn tiếng khóc thét: "Chúng ta đã tạo cái nghiệt gì, mà nhị phòng được một trai một gái, hài tử của ta đều bị các ngươi đẩy đi xa, trước mắt cũng chỉ còn lại một nữ nhi, các ngươi cũng không cho ta sống yên.

Tiền thị, ngươi là Đại tẩu, ngày thường ta kính trọng ngươi..."

"Không phải Nhị đệ ở kinh thành sao?

Nghe nói còn cùng Nhị hoàng tử có quan hệ không tồi?"

Giọng nói của Tạ Cảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh gãy lời nhị phu nhân.Nhị phu nhân cả người run lên, lại không khóc nữa, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tạ Cảnh đã đi mà quay lại."

Nhị đệ tư chất bình thường, phụ thân vì hắn ngay cả nhân tình[1] nhiều năm của mình cũng mang ra dùng, thật vất vả giúp hắn vào được Vân Sơn thư viện.

Vân Sơn thư viện ở Lạc Dương xa xôi, vậy tại sao người lại xuất hiện ở kinh thành?

Nhị thúc, Nhị thẩm nhất thời nghĩ không thoáng, ngài chính là chủ một nhà.

Trước mắt danh vọng của Thái Tử điện hạ ở dân gian cực cao, bản thân Phó gia chúng ta chính là họ hàng cùng Bình Dương Hầu phủ, nếu bị người bắt được nhược điểm, e là sẽ xảy ra chuyện."[1] nhân tình; tình người; tình cảm riêng; ân huệ; tình nghĩa; việc lễ nghĩa; lễ vậtNhị lão gia há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.Tạ Cảnh lại không nói gì nữa, lôi kéo Tần Vận xoay người rời nhị phòng."

Sao chàng lại qua đây?"

Tần Vận tùy ý Tạ Cảnh lôi kéo đi, khó hiểu hỏi: "Việc này vốn chính là nhằm vào ta, ta cần phải xuất hiện.

Nhưng chàng không cần phải xen vào."

"Chúng ta là phu thê."

Tạ Cảnh dừng bước, xoay người, thâm trầm chăm chú nhìn nàng: "Nhị phòng làm ra lựa chọn như vậy, cũng là vì thân phận của ta, ta không cần phải giữ thể diện cho bọn hắn."

"Vậy Phó nhị công tử thật sự đến kinh thành sao?"

Tần Vận thay đổi đề tài, nghĩ tới Phó Dương.Tạ Cảnh khẽ cười, về đến viện mình mới lên tiếng: "Năm đó Phó Dương ở Kim Lăng phạm tội, viện trưởng Vân Sơn thư viện vài năm trước nợ dượng một ân tình, dượng liền dùng ân tình này an bài Phó Dương vào Vân Sơn thư viện.

Hai năm trước, ta phát hiện hắn đến kinh thành.

Việc này, vẫn là Thái Tử tra được."

Tần Vận hít vào một hơi thật sâu, bất đắc dĩ bĩu môi.Xem ra không giải quyết Nhị hoàng tử, sự tình vẫn luôn quấn lên người bọn họ."

Phó gia không yên ổn, ta đã nói với dì, chúng ta không đợi đến một tháng sau hồi môn.

Mấy ngày nay đã chuẩn bị đồ hồi môn trước, ba ngày sau sẽ khởi hành đi Hàng Châu.

Ở phủ Hàng Châu khoảng nửa tháng sẽ khởi hành đi kinh thành."

Tần Vận sững sờ.Bây giờ bọn họ phải về kinh thành sao?Tất cả bước ngoặt ở kiếp trước, đều là ở trên đường hồi kinh.Kiếp này, nàng trọng sinh trong tối ngoài sáng thay đổi một chút sự tình, còn có Tạ Cảnh, hắn trọng sinh cũng có thể tránh được sự tình kiếp trước.Ba ngày kế tiếp, người nhị phòng cũng chưa ra khỏi viện.Mấy ngày nay không biết Tạ Cảnh đang bận việc gì mà đi sớm về trễ.Ban ngày, Phó Viện và Phó Khanh thường xuyên đến cùng nàng trò chuyện, thêu thùa may vá."

Đại tẩu, nhìn xem."

Phó Khanh cầm một kiện vải, "Đây là kim sa[2] năm nay mới ra, thật sự rất đẹp."[2] lụa mỏng.

Một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặc mát gọi là sa."

Kim sa quá mức trân quý, quá mức hoa mỹ.

Nếu toàn bộ quần áo đều dùng kim sa, đứng dưới ánh nắng còn không phải là tỏa sáng sao?"

Phó Viện cười trêu ghẹo.Tần Vận cũng cho là như vậy.Kim sa tóm lại không mềm mại và mỏng mang như nguyệt sa."

Nghe nói năm nay ở phía bắc kim sa tổng cộng cũng chỉ có mười thất[3], toàn bộ đều đưa vào trong cung.

Không ngờ Phó gia cũng được một thất."[3] xấp, con.

Tính số vải lụa gọi là thất, đời xưa tính dài bốn trượng là một thất.Nói đến đây, Phó Viện trêu ghẹo nhìn Tần Vận: "Người khác không chiếm được, nhưng Bình Dương Hầu phủ dường như đều sẽ có ban thưởng.

Đây đúng là dì trong kinh thành đưa tới cho Đại tẩu người."

Tay Tần Vận đang vuốt kim sa thì dừng lại, không dấu vết thu hồi: "Vậy đúng thật là quá quý trọng.

Bán Hạ, ta nhớ ta bên kia có mấy xấp tơ lụa Hàng Châu, chờ lát nữa đều đưa cho hai vị cô nương một ít đi."

"Đại tẩu?"

Phó Khanh liên tục xua tay: "Đây chính là của hồi môn của tẩu, chúng ta không thể lấy."

"Chỉ là mấy xấp tơ lụa, không có gì.

Chủ yếu lần này từ Hàng Châu đến Kim Lăng đường xá xa xôi, ta cũng không dám mang nhiều.

Chờ đến khi ta hồi môn, sẽ sai người đưa thêm chút đặc sản của Hàng Châu sang đây."

Tần Vận cười tủm tỉm hướng ánh mắt tới Bán Hạ và Đậu Khấu sai sử, hai người lập tức rời phòng khách.Ba người trò chuyện một lát lại nói đến Phó Thục."

Đại tỷ tỷ vốn dĩ thân mình đã khôi phục, cũng không biết sao, tối hôm qua bị phong hàn, sốt cả đêm."

Phó Viện giống như vô tình nói: "Nhưng mà cũng trách bản thân nàng ta, cả buổi tối không nghỉ ngơi, cứ phải mặc quần áo mỏng manh đứng trong sân."

Tần Vận liếc nhìn phiến đá xanh ẩm ướt bên ngoài, kéo kéo khóe miệng: "Cũng đúng, bình thường ai lại đứng ngoài mưa?"

Đến bữa tối, Phó Viện và Phó Khanh mới cáo từ.
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 61: Vào kinh


Bọn họ hồi môn cũng không có ở Hàng Châu bao lâu, qua nửa tháng, liền khởi hành đến kinh thành.Càng tới gần kinh thành, Tần Vận càng trầm mặc.Tạ Cảnh suy nghĩ hết biện pháp, mang ra những thứ nàng thích, nhưng Tần Vận cũng không mấy hứng thú."

Chừng nào thì chàng nhận tổ quy tông?

Kiếp trước, chàng chính là bị Nhị hoàng tử tính kế ở trên đường hồi kinh."

Lâm Ngạn không phải người có thể buông xuống dã tâm.Lúc trước không ly gián thành công, về sau nhất định sẽ có thủ đoạn khác.Huống chi, quân cờ Lâm Tương Ca này đối với hắn thiên y bách thuận[1], hắn nhất định sẽ không bỏ qua.[1] trăm y ngàn thuận, nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ýTạ Cảnh vén rèm lên, nhìn thoáng qua bên ngoài: "Qua ba ngày nữa là có thể đến kinh thành."

"Nói như vậy, ba ngày kế tiếp, chúng ta phải chú ý nhiều một chút."

Tạ Cảnh phân phó mọi người dừng lại tu chỉnh.Mấy ngày liền ngồi xe ngựa, Tần Vận cảm thấy cả người đau nhức, thật vất vả không cần lên đường, vừa chạm giường, nàng liền ngủ đến tối mịt.Nàng là bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.Sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu.Bán Hạ nghe được tiếng động liền đẩy cửa đi vào: "Cô nương, người tỉnh rồi."

"Tiếng gì ở bên ngoài, sao ầm ĩ như vậy?"

Lúc bọn họ dừng chân cũng không nhiều người như vậy.Nhắc tới việc này, Bán Hạ hơi nghiêm mặt, đổi đề tài: "Chỉ là dưới lầu có người gây sự, chắc là cô nương đói bụng rồi, phòng bếp đã sớm hầm xong canh, nô tỳ đi bưng tới."

Nói xong, bước chân nhanh chóng muốn rời đi."

Đứng lại!"

Tần Vận lạnh giọng ngăn lại: "Có chuyện gì sao phải gạt ta?"

Vẻ mặt Bán Hạ như đưa đám: "Cô nương, không phải nô tỳ không nói.

Cô gia dặn dò, bảo chúng nô tỳ không cần nói với người những chuyện phiền lòng này, cô gia nói ngài ấy có thể giải quyết, người cần nghỉ ngơi thật tốt."

Hơn nữa, loại chuyện dơ bẩn này, loại người không biết xấu hổ này, cô nương cần gì bị lây dính?Trong lòng Tần Vận đã biết Bán Hạ nói đến cái gì.Nàng còn đang suy nghĩ vì sao Nhị hoàng tử còn chưa động thủ.Nếu còn không động thủ, bọn họ sẽ phải vào kinh."

Lâm Tương Ca."

Tạ Cảnh thưởng thức chủy thủ trong tay: "Ta không đủ kiên nhẫn như vậy.

Nếu ngươi nói thật, ta liền giúp ngươi có được thứ ngươi muốn."

Lâm Tương Ca búi tóc tán loạn, trên mặt còn có mấy dấu bàn tay đỏ tươi."

To gan!

Ta là Ninh Vương phủ quận chúa, ngươi mau thả ta.

Phó Vân, đừng tưởng rằng có Bình Dương Hầu phủ ở sau chống lưng cho ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm!"

"Ngươi thích Lâm Ngạn, muốn trở thành Nhị hoàng tử phi, đúng không?"

Tạ Cảnh ngoảnh mặt làm ngơ đối với uy hiếp của nàng ta, tự mình nói.Vẻ mặt Lâm Tương Ca cứng đờ, cắn môi: "Lại như thế nào?"

"Nam tử ngươi ái mộ lại để ngươi đi thông đồng với nam nhân khác.

Loại người lợi dụng này, ngươi cũng không muốn hồi báo hắn một chút sao?"

"Phó Vân!

Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Ta tuyệt đối sẽ không..."

Tạ Cảnh đứng dậy, chủy thủ lạnh lẽo dán lên mặt Lâm Tương Ca, khiến nàng ta đột nhiên im bặt.Giương mắt thoáng nhìn nam nhân mặt mày vô tình trước mắt, nàng ta càng thêm lo lắng."

Lâm Ngạn chướng mắt ngươi, hơn nữa muốn thoát khỏi ngươi.

Nếu ta đoán không lầm, trong việc này, ngươi cũng là người bị hại.

Hắn mê hoặc ngươi, đưa ngươi lên giường ta.

Nếu giữa chúng ta có quan hệ, hắn liền có thể lấy chuyện này tới bắt chẹt ta.Đồng thời, hắn cũng có thể vứt bỏ cái gánh nặng là ngươi đây.

Hơn nữa, việc này là ngươi có lỗi với hắn, Ninh Vương phủ càng sẽ không bởi vì ngươi mà lạnh nhạt với hắn.

Ta có thể giúp ngươi, để ngươi danh chính ngôn thuận trở thành Nhị hoàng tử phi."

Lâm Tương Ca kích động đứng dậy, cũng bất chấp chủy thủ trên mặt.Tạ Cảnh nhanh tay lẹ mắt thu hồi chủy thủ.Trong lòng cười lạnh, đúng là kẻ điên, có được Lâm Ngạn ngay cả mặt mình cũng không bận tâm.Mới vừa rồi nếu không phải hắn thu tay lại kịp thời, gương mặt này đã có thể bị huỷ.Hắn còn muốn thấy Lâm Ngạn cưới Lâm Tương Ca đấy, mặt này cũng không thể hủy."

Ngươi có yêu cầu gì?

Chỉ cần có thể khiến ta gả cho hắn, ngươi cần gì ta đều đáp ứng."

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, mặt mày Tạ Cảnh phút chốc ôn nhu, đứng dậy nói: "Sao nàng lại ra đây?

Ngủ ngon không?"

Vừa thấy Tần Vận, sắc mặt Lâm Tương Ca xanh mét.Tần Vận tự nhiên liếc nhìn một cái đánh giá nàng ta, nói: "Ta đến xem xảy ra chuyện gì.

Sự tình nói xong rồi sao?

Phòng bếp đã hầm canh, ta uống không tệ, đến kêu chàng cùng uống."

Thần sắc Tạ Cảnh càng thêm ôn nhu, không dấu vết thu hồi chủy thủ: "Vậy đi ăn cơm trước, chuyện không vội."

Mắt thấy hai người muốn rời đi, Lâm Tương Ca vội vàng hô lên: "Ngươi còn chưa nói cho ta, ta phải như thế nào mới có thể gả cho hắn.

Ngươi không được đi, ngươi trước nói cho ta biết ta phải làm như thế nào!"

Trong lúc nàng ta nhào tới Tạ Cảnh liền ôm lấy Tần Vận xoay người: "Bán Hạ, chuẩn bị cho nàng chút thức ăn, lại bỏ vào chút thuốc, quá ồn ào."

"Ngươi!"

Chưa thấy qua ai hạ độc lại quang minh chính đại như vậy.Bán Hạ nhận lấy lọ thuốc, đờ đẫn chuồn xuống lầu chuẩn bị thức ăn.Tần Vận liếc nhìn người phía sau: "Chàng đáp ứng giúp nàng ta?"

"Gậy ông đập lưng ông thôi.

Đem nàng ta đưa cho Nhị hoàng tử, ít nhất cũng coi như là một chuyện tốt."

"Nhị hoàng tử sốt ruột đi?

Nếu không thì sao lại lúng ta lúng túng xuống tay vào lúc này?"

Chờ ăn cơm xong rồi, Tạ Cảnh liền phân phó người đóng gói Lâm Tương Ca đưa đến trên giường Lâm Ngạn.Đoàn người Tạ Cảnh bình yên vào kinh thành, không phát sinh thêm chuyện gì khác.Đứng trước cửa Bình Dương Hầu phủ, cả người Tần Vận căng chặt, theo bản năng siết chặt nắm tay.Bàn tay bị ấm áp bao bọc lấy, Tần Vận sửng sốt, muốn rút về tay lại bị Tạ Cảnh nắm càng chặt: "Ta và nàng đứng chung một chỗ, cái gì cũng đừng sợ."

"A Cảnh!"

Bình Dương Hầu phu nhân nhanh chân bước ra, hai mắt rưng rưng.Vừa nhìn thấy Tạ Cảnh, liền ôm chặt người vào lòng: "Con đã trở lại, thật tốt, thật tốt.

Lần này trở về, sẽ không đi nữa."

Tạ Cảnh cười nói: "Nương, đây là Tần Vận, con dâu của người."

Bình Dương Hầu phu nhân lúc này mới nghiêm túc nhìn Tần Vận.Ngay từ lúc biết được Tạ Cảnh muốn cưới Tần Vận, bà đã không đồng ý.Nhưng đứa con trai này của mình lại kiên quyết không phải Tần Vận sẽ không cưới.Giằng co lâu như vậy, bà cũng chỉ có thể đồng ý.Giờ phút này nhìn thấy Tần Vận, thần sắc Bình Dương Hầu phu nhân hơi lạnh nhạt, chỉ là cười cười nói: "Mau vào nhà đi."

Nếu là kiếp trước, có lẽ Tần Vận sẽ thương tâm một chút.Nhưng hôm nay đối mặt với thái độ của Bình Dương Hầu phu nhân, trong lòng nàng không chút gợn sóng.Một người từ đáy lòng không hề xem trọng mình, mình cần gì phải đi cầu được bà ta chấp nhận?Sau khi Tạ Cảnh thu thập xong, liền bị Bình Dương Hầu gọi đến thư phòng.Bình Dương Hầu chỉ vào tin tức đưa tới trên bàn: "Chuyện Nhị hoàng tử và quận chúa, là con làm?"

"Phải!"

Tạ Cảnh không chút do dự gật đầu: "Con chỉ là trả lễ cho Nhị hoàng tử."

Sắc mặt Bình Dương Hầu hơi trầm xuống, nhưng lát sau trong mắt hiện lên chút ý cười: "Làm tốt lắm!

Nhị hoàng tử luôn cho rằng mình có thể tranh cùng Thái Tử, không nghĩ tới, hắn từ lúc bắt đầu đã thua.

Trước nay Hoàng Thượng không đem ý niệm này chuyển đến trên người hắn.Chuyện lần này con làm cũng coi như là tuyệt chiêu bất ngờ.

Quận chúa muốn gả cho Nhị hoàng tử đã lâu, xem như con đã hoàn thành ước muốn của quận chúa.

Hôm nay lâm triều, Ninh Vương nháo lớn việc này, hiện giờ Nhị hoàng tử đang đau đầu, không có thời gian quản việc khác nữa."
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 62: Trảm thảo trừ căn*


[1] nhổ cỏ nhổ tận gốc; trừ diệt tận gốc rễ; đào tận gốc, trốc tận rễ"Ý của phụ thân là muốn nhân cơ hội này, trảm thảo trừ căn?"

Ánh mắt Bình Dương Hầu sâu sắc nhìn Tạ Cảnh, "Đây không phải là ý của vi phụ, mà là ý của những người khác.

Mấy năm nay sức khỏe Hoàng Thượng không được tốt, theo ý thái y cần tĩnh dưỡng thích hợp.

Nhưng quốc sự quá nhiều.

Con cùng Thái Tử quan hệ thân thiết, Bình Dương Hầu phủ đã sớm cột cùng một chỗ với Thái Tử, không cần cố tình phủi sạch quan hệ."

Ý tứ nhổ cỏ tận gốc đó là ý của Hoàng Thượng.Tuy rằng Bình Dương Hầu nói ra thực uyển chuyển, nhưng Tạ Cảnh lại biết sợ là sức khỏe của Hoàng Thượng không chỉ đơn giản là không được tốt.Nếu lúc còn sống không giải trừ nỗi lo về sau cho Thái Tử, chờ sau khi Hoàng Thượng băng hà, nhất định sẽ có một trận chiến đẫm máu.Tạ Cảnh bị Bình Dương Hầu gọi vào thư phòng, bên kia Bình Dương Hầu phu nhân liền gọi Tần Vận qua nói chuyện.Thược Dược lo lắng nhìn Tần Vận: "Cô nương, Hầu phu nhân bên kia......"

"Có gì phải lo lắng, bà ta có lợi hại đi nữa không phải cũng là người sao?"

Tần Vận nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Bữa tối hôm nay sợ là phải trở về ăn, Thược Dược tỷ đi theo ta.

Bán Hạ và Đậu Khấu đem đồ trong phòng sắp xếp một chút."

Cảnh vật ở Bình Dương Hầu phủ rất đẹp, nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh, Tần Vận cười khẽ một tiếng.Nàng đã trở lại!Về tới nơi kiếp trước đã làm nàng chết.

Nhưng hết thảy đều không giống.Ít nhất, Lâm Tương Ca sẽ không lại xuất hiện, mà Tạ Cảnh cũng thay đổi.Bình Dương Hầu phu nhân nhìn Tần Vận đứng ngoài cửa, nhướng mày, tâm tình bất động.Tần Vận ngẩng đầu đối diện với bà ta.

Trong đôi mắt sáng ngời kia hiện lên một tia châm chọc.Bình Dương Hầu phu nhân trong lòng giận dữ!

Một tia châm chọc kia, thật giống như đang nói cách làm của bà ta là ấu trĩ, buồn cười!Ước chừng qua nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này Bình Dương Hầu phu nhân sai người chuẩn bị bữa tối, lại bảo người đổi trà lần nữa, còn đi dạo trong vườn một vòng.Đến khi bà ta trở lại, Tần Vận vẫn còn đứng ở trong sân.Thấy vậy, Bình Dương Hầu phu nhân châm biếm, nữ tử không phải xuất thân thế gia vọng tộc chính là khom lưng cúi đầu như vậy, không có lòng dạ gì.Nhưng giây tiếp theo, động tác của Tần Vận lại khiến bà ta trợn mắt há hốc mồm.Chỉ thấy nàng cử động đôi chân tê dại, lại xoay cổ tay, dõng dạc nói: "Khi ở Kim Lăng, phu quân đã đem thân phận của mình báo cho ta biết.

Hiện giờ đã đến kinh thành, nếu bà bà không muốn thấy ta, ta cũng sẽ không ở trước mặt làm vướng mắt người."

Tiếng nói vừa dứt, Tần Vận không chút do dự xoay người bước đi!Bình Dương Hầu phu nhân tức giận chụp lấy chén trà, hung hăng nện trên mặt đất.Động tĩnh này đúng lúc rơi vào tai Bình Dương Hầu và Tạ Cảnh.Mi tâm Tạ Cảnh nhảy dựng, bước nhanh vào trong, lại không thấy Tần Vận, lại nhẹ nhàng thở ra.Bình Dương Hầu phu nhân vừa thấy Tạ Cảnh đến, liền ai oán nhìn hắn, nói: "Người vợ con cưới thật là tốt!

Ta chính là mẹ chồng nàng ta, thế nhưng nàng ta lại đại nghịch bất đạo như vậy!

Ta chỉ là ngủ trưa chưa tỉnh, để nàng ta đợi trong chốc lát, nàng ta liền dám cau mặt với ta như vậy!

Không được, loại người này không được.

A Cảnh, nghe nương nói, nương tìm cho con một người ôn nhu hiền thục có được không?"

"Nương."

Tạ Cảnh trầm giọng nói, "Tính nết Vận nhi thế nào, con rõ hơn người.

Mà tính tình người như thế nào, con cũng rất rõ.

Trước khi gả cho con, nàng cũng không biết được thân phận của con, cho nên nàng không phải nhắm vào Bình Dương Hầu phủ chúng ta.

Con biết, trong lòng người vẫn luôn cảm thấy Lâm Tương Ca thích hợp làm con dâu của người hơn, nhưng con là con trai ruột của người, Lâm Tương Ca bất quá là người ngoài!"

Tạ Cảnh nói không sai, kiếp trước khi Tần Vận gả cho hắn đúng là không biết thân phận thật sự của hắn."

Con biết?"

Bình Dương Hầu phu nhân thu lại tay đang túm Tạ Cảnh, "Nếu con biết ý nghĩ của ta, vì sao còn muốn cưới Tần Vận?

Nàng có thể giúp con cái gì?

Cho dù lúc trước nàng ta không có tâm tư như vậy, nhưng ai có thể biết hiện tại nàng cũng không có?

Dù sao, đứa con dâu này, ta không đồng ý!

Ta không uống qua trà nàng kính, nàng sẽ không tính là Thế tử phi Bình Dương Hầu phủ!"

Tạ Cảnh thất vọng nhìn bà ta, "Nương, con nói lại lần nữa, Vận nhi là thê tử của con, cả đời này của con cũng chỉ có một mình nàng là thê tử."

Nói xong, Tạ Cảnh cũng không ở lại chính viện, nhanh chóng trở về trong viện mình.Bên kia, Thược Dược nhìn Tần Vận, Bình Dương Hầu phu nhân là mẹ chồng của cô nương, nhưng trông bà ta như vậy, có vẻ như là không thích cô nương."

Thược Dược."

Tần Vận dừng bước, xoay người nhìn nàng: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.

Ngươi mất hồn mất vía như vậy, ta thật đúng là hoài nghi ngươi có phải là người hầu hạ bên cạnh Tổ mẫu hay không."

Thược Dược tức khắc bừng tỉnh, "Cô nương, nô tỳ là lo lắng cho người.

Đêm trước khi vào kinh, người nói cho bọn nô tỳ biết thân phận của Cô gia, nô tỳ liền lo lắng cho người.

Theo tình hình hôm nay thì thấy Hầu phu nhân đối với người không có vẻ là thích."

Tần Vận rũ mi cười nhạt, "Không sao."

Còn không phải là muốn Lâm Tương Ca làm con dâu bà ta sao?Nhưng không nghĩ lại xem, người tâm kế như Lâm Tương Ca chưa chắc nhìn trúng vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi này.Bởi vì chuyện lần này, Tạ Cảnh và Tần Vận cũng không đi chính viện dùng cơm tối.Tại chính viện, Bình Dương Hầu nhìn thần sắc khó coi của Bình Dương Hầu phu nhân, bình tĩnh nói: "Hôn sự đã thành, Tần Vận cũng đã được liệt vào gia phả.

Cho dù như thế nào, nàng cũng là nguyên phối chính thê của A Cảnh.

Còn nữa, chuyện quận chúa yêu thích Nhị hoàng tử, nàng không biết sao?

Bộ dáng này của nàng, nàng thật sự cảm thấy nàng ta thích hợp với vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi sao?"

"Thì làm sao?"

Bình Dương Hầu phu nhân bĩu môi: "Nàng ta yêu thích lại có thể thế nào?

Nàng ta tuyệt đối không thể sẽ gả cho Nhị hoàng tử.

Nếu là thật gả cho Nhị hoàng tử, người bên ngoài sẽ nghĩ hoàng gia như thế nào?"

"Ninh Vương phủ và Nhị hoàng tử đã sớm ngoài ngũ phục."

Bình Dương Hầu nhàn nhạt nói.Sắc mặt Bình Dương Hầu phu nhân cứng đờ, lại vẫn là vặn mày kiên định nói: "Cho dù nàng ta không được, cũng còn có người khác."

Bình Dương Hầu cười cười, "Bắt đầu từ hôm nay, Hầu phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, mà nàng cũng đừng lại ra cửa."

"Làm sao vậy?"

Bình Dương Hầu phu nhân vừa nghe, lập tức đem chuyện Tần Vận vứt ra sau đầu: "Sao đột nhiên lại như vậy?

Đang tốt đẹp mà đóng cửa từ chối tiếp khách làm gì?"

"Nàng nghe ta là được.

Nếu là có người tới cầu kiến nàng, nhớ rõ cho người đuổi trở về, nhất định không thể cho bọn họ vào phủ.

Nhưng mà, nếu là hai vợ chồng Diệp Mạch đến thì bảo cho bọn họ vào."

Nhớ tới thê tử Diệp Mạch là thân tỷ tỷ Tần Vận, Tần Hảo, dẫn đến Bình Dương Hầu phu nhân cũng không thích Diệp Mạch.Diệp Mạch hai chân tàn phế, về sau khẳng định không thể kế thừa tước vị Lư Dương Hầu.Người như vậy ngày sau cũng sẽ không có tiền đồ gì.Sau nửa đêm Tạ Cảnh bị đánh thức.Trong viện truyền đến tiếng bước chân, Tạ Cảnh lập tức mở mắt, tùy tay cầm lấy một bộ quần áo khoác lên người.Tiếng bước chân ngừng ở trong sân, không tiếp tục đi về phía trước.Cả người Tạ Cảnh căng chặt, nhìn ngoài cửa đề phòng.

Qua hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì, Tạ Cảnh liền đẩy cửa đi ra.Lâm Thần ngồi dựa dưới mái hiên, hướng tới hắn nhướng mày: "Ta còn nghĩ không thể quấy rầy phu thê các ngươi, cố ý chọn sau nửa đêm mới đến.

Lâu như vậy mới ra đến, là đang xem người đến là ai sao?"
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 63: Thuần khiết


Tạ Cảnh trầm mặc, hiện giờ quan hệ của hắn và Vận nhi thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn: "Giờ này đến đây là vì chuyện gì?"

Vẻ mặt Lâm Thần nháy mắt trở nên nghiêm túc, đem một đạo thánh chỉ minh hoàng giao cho Tạ Cảnh: "Phụ hoàng đã quyết định tứ hôn cho Lâm Ngạn và Lâm Tương Ca, việc này nhất định gây nên sóng to gió lớn.

Vả lại, mấy ngày nay bên phía Quý Phi và Lâm Ngạn liên tiếp có động tác ngầm liên lạc không ít người.

Cho nên ta suy đoán có khả năng Lâm Ngạn sẽ động thủ trong tiệc cưới."

Phần thánh chỉ này là Hoàng Thượng giao riêng cho Tạ Cảnh.

Lý do rất đơn giản, chính là hy vọng ngày đó hắn có thể ở tiệc cưới bảo vệ tốt Lâm Thần.

Tạ Cảnh cầm lấy thánh chỉ, đột nhiên nói: "Sao đột nhiên Lâm Ngạn lại quyết định động thủ?"

"Phụ hoàng thân mình mang bệnh, theo ý thái y sợ là không còn bao nhiêu thời gian.

Cho nên Quý Phi và Lâm Ngạn chỉ có thể động thủ sớm hơn."

Thần sắc Lâm Thần đau thương, ngưỡng mặt nhìn trời: "Sức khỏe Phụ hoàng hai năm trước đã xuất hiện vấn đề.

Nhưng thế lực nhà mẹ đẻ Quý Phi không nhỏ, phụ hoàng vì ta mà chống chọi đến hiện tại.

Thái y nói, nếu lúc trước tĩnh dưỡng, không cần để ý tới việc triều chính, có lẽ còn có thể sống khỏe mạnh."

Nói đến đây, ánh mắt Lâm Thần đỏ ửng, cúi đầu giấu đi sự thù địch trong mắt.

Hắn sẽ làm những kẻ làm hại phụ hoàng thành như vậy phải trả giá đại giới!

Lâm Thần đi rồi Tạ Cảnh trở về phòng, liền thấy đầu giường thắp một ngọn đèn dầu, Tần Vận đang ngồi dựa vào trên giường, nhìn hắn vào cửa: "Là Thái Tử tới sao?"

Tạ Cảnh cởi áo ngoài, đi qua nói: "Thời gian sắp tới, nàng nên ở lại trong phủ.

Nếu cảm thấy nhàm chán thì đến Lư Dương Hầu phủ tìm Đại tỷ.

Hoặc là nói Đại tỷ đến đây cùng nàng."

"Còn chàng?"

Tần Vận không nghe rõ hai người đối thoại, nhưng cũng biết được hơn nửa đêm Lâm Thần đến đây tất nhiên là chuyện rất quan trọng.

Tạ Cảnh dặn dò nàng như vậy, nhất định là bên ngoài sắp có một trận gió tanh mưa máu.

"Thời gian này buổi sáng ta phải ra cửa rất sớm, buổi tối trở về cũng sẽ tương đối trễ.

Ngày mai, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Ngạn và Lâm Tương Ca."

"Nhất định là Nhị hoàng tử không phục đi?"

Nhị hoàng tử cảm thấy không phục, trong lòng oán hận, cũng có thể đoán trước được.

Lâm Tương Ca là đích nữ Ninh Vương phủ, là quận chúa do Hoàng Thượng phong.

Nhưng lại nói, Ninh Vương phủ hiện giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, có thể nói lên vài lời, nhưng Hoàng Thượng cũng chưa chắc thật sẽ nghe Ninh Vương nói.

Cho nên, Lâm Tương Ca với Nhị hoàng tử mà nói, là một người sống không có tác dụng gì.

Mà vị trí Nhị hoàng tử phi này, nếu như chọn được một người tốt, sẽ có trợ giúp rất lớn cho Nhị hoàng tử.

Tần Vận nằm xuống, Tạ Cảnh giúp nàng đắp chăn lại, nhìn nàng ngủ lại lần nữa, một cái hôn dịu dàng rơi trên mi tâm nàng.

Sáng sớm hôm sau, khi Tần Vận thức dậy, Tạ Cảnh đã sớm không còn bên cạnh.

"Thế tử phi."

Thược Dược bưng quần áo tiến vào, thay đổi xưng hô nói: "Trời còn chưa sáng Thế tử đã ra cửa, nói hôm nay sợ là sẽ về rất trễ, bảo người không cần chờ ngài ấy dùng cơm tối."

"Bữa sáng chuẩn bị cái gì?

Chính viện bên kia có động tĩnh gì?"

"Sủi cảo tam tiên chay, đậu hủ non và bắp nướng.

Chính viện bên kia, Hầu gia đã ra cửa cùng Thế tử, Hầu phu nhân cũng không truyền lời gì đến."

Nếu Bình Dương Hầu phu nhân không lên tiếng, vậy thì Tần Vận cũng rất vui vẻ thoải mái.

Đến giữa buổi sáng, Bán Hạ cười tủm tỉm chạy vào: "Thế tử phi, bên ngoài lan truyền.

Nhị hoàng tử đính hôn cùng Ninh Vương phủ quận chúa, mọi người đều đang bàn tán chuyện bọn họ.

Đúng rồi, Hoàng Thượng còn hạ ý chỉ, nói ngày thành thân được chọn vào một tháng sau."

"Một tháng?"

Đậu Khấu thở nhẹ: "Hoàng tử thành thân không phải cần chuẩn bị rất nhiều sao?

Chỉ có một tháng, kịp chuẩn bị sao?"

"Kịp chứ."

Tần Vận ăn nói mạnh mẽ.

Ba nha hoàn trong phòng đều nhìn nàng, một đám đều cảm thấy kỳ quái.

Tần Vận buông đũa, nhướng mày: "Nhị hoàng tử là con cháu hoàng thất, nếu Hoàng Thượng quyết định là một tháng, vậy cho thấy một tháng này chắc chắn là kịp.

Các ngươi đang lo lắng cái gì?

Trong cung nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ là một cái hỉ yến của hoàng tử cũng làm không xong hay sao?

Còn nữa, việc hôn nhân này, nếu không làm gấp gáp, còn có khả năng sẽ sinh biến."

Ngày sau nếu Nhị hoàng tử phát điên, Lâm Tương Ca thật đúng là không chắc giữ được mệnh!

Tần Hảo tới vào sau giờ cơm trưa.

Tần Vận vốn muốn đi ngủ trưa, vừa nghe bên ngoài nói Tần Hảo tới, cơ hồ là hướng chính viện mà chạy đến.

Bình Dương Hầu phu nhân đối với Tần Hảo cũng không có sắc mặt tốt, chỉ lãnh đạm nói mấy câu, sau đó liền đẩy nàng đi tìm Tần Vận.

"Tỷ tỷ!"

Tần Vận chạy tới, kéo tay Tần Hảo: "Tính ra, lúc này tỷ mới qua ở cữ không bao lâu, sao lại tới đây?"

"Ta biết muội vào kinh, liền muốn đi đón muội.

Nhưng tỷ phu muội nói, đến lúc đó nhất định bọn muội sẽ trực tiếp trở về Bình Dương Hầu phủ, ta liền nghĩ chờ bọn muội đến nơi rồi lại đến xem muội."

Hôm nay Tần Hảo không mang theo hài tử đến.

Hiện giờ bé con còn quá nhỏ, cũng không tiện mang ra ngoài.

Mặt khác, nàng cũng muốn tâm sự với Tần Vận.

"Hiện giờ muội là Bình Dương Hầu phủ Thế tử phi, Tần Dư có đến tìm muội không?"

"Muội mới đến kinh thành, ước chừng nàng ta còn chưa biết.

Nàng ta và Nhị tỷ phu thế nào?

Kết quả thi cử của Nhị tỷ phu phải chờ tới tháng sau mới ra, không biết đến lúc đó có phát sinh biến cố hay không."

Tần Hảo lập tức nói: "Có phải muội biết chuyện gì hay không?

Khoa thi lần này của bọn họ, những gì nên khảo (thi/kiểm tra) đều khảo xong rồi, theo lý sẽ không thay đổi nữa.

Tiền Diệp là người có tài, có lẽ không khó để đỗ tiến sĩ.

Nhưng mà ta nghe nói hai vợ chồng bọn họ đang giận dỗi nhau."

Nguyên lai là bởi vì Tiền Diệp có quyết định riêng của mình.

Ý định ban đầu của Tiền Diệp là, nếu trúng tiến sĩ liền rời kinh thành, ra ngoài làm quan.

Như vậy nếu có thành tích tốt, đến lúc đó hồi kinh có thể có được một vị trí tốt.

Nhưng Tần Dư không muốn rời khỏi kinh thành.

Nàng ta cảm thấy kinh thành mọi thứ đều tốt, hơn nữa nàng ta quen biết nhiều người như vậy, một khi rời kinh thành rồi thì tất cả đều mất.

"Hai người vì việc này mà giận dỗi một thời gian rồi.

Ta và tỷ phu muội thật ra cảm thấy Tiền Diệp làm đúng.

Với tình huống hiện giờ ở kinh thành, còn không bằng hắn sớm rời đi.

Chờ triều cương củng cố lại trở về, so với hiện tại khá hơn nhiều."

"Vậy..."

Tần Vận chống cằm hỏi: "Vậy có phải Tần Dư muốn một mình ở lại kinh thành hay không?"

Tần Hảo mở to hai mắt, một bộ dáng "Sao ngươi biết".

"Nàng ta cũng không sợ đến lúc đó Nhị tỷ phu lại nạp mấy tiểu thiếp và sinh hạ thứ tử thứ nữ sao?"

Tần Vận nhẹ giọng cười nói: "Lại nói tiếp, vì sao hai người bọn họ còn chưa có con?

Không nghe nói sức khỏe Nhị tỷ tỷ có gì không tốt nha."

"Đại phu xem không ít, đều nói không có việc gì, nhưng chỉ là không có thai.

Ngược lại nàng ta có tới Lư Dương Hầu phủ tìm ta để hỏi về việc này."

Tần Hảo ăn khối bánh đậu đỏ: "Bất quá tình huống của ta và nàng không giống nhau.

Bọn họ muốn nhưng không hoài thai được, mà ta thì, sau lại mới biết được là tỷ phu muội cảm thấy tình thế không tốt, có thể trước tiên chưa nên có con."
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 64: Kết cục 1


Đến chạng vạng Tần Hảo mới đi, con còn nhỏ nên nàng không thể ở Bình Dương Hầu phủ cùng Tần Vận.Trước khi rời đi, còn đến chính viện chào từ biệt Bình Dương Hầu phu nhân.Bình Dương Hầu phu nhân bưng trà, không thèm để ý nói: "Ân, bất quá ngươi tạm thời đừng tới cửa.

Hầu gia nói, hiện giờ thời cuộc không ổn, Hầu phủ muốn đóng cửa từ chối tiếp khách."

Tần Hảo nhìn qua có vẻ đáng yêu mềm mại, nhưng tính tình của nàng thật sự không coi là mềm yếu.Vừa nghe Bình Dương Hầu phu nhân nói lời này, vẻ mặt Tần Hảo khẽ động, đầu tiên là hành lễ, rồi sau đó nói: "Nhưng Bình Dương Hầu gia còn đến tìm phu quân, nói nếu như ta và phu quân muốn đến thăm Tam muội muội, lúc nào cũng có thể đến.

Phu nhân, ta cáo từ trước."

Sắc mặt Bình Dương Hầu phu nhân xanh rồi lại trắng.Hiện giờ ngay cả Tần Hảo cũng dám đối nghịch với bà ta."

Đi mời Tần Vận lại đây!

Ta là mẹ chồng nàng ta, sớm tối đều không tới thỉnh an, còn gì quy củ.

Sinh ra ở gia đình bình dân quả nhiên là chưa hiểu việc đời, không hiểu quy củ."

Tần Vận nhìn nha hoàn Thanh Cam đến mời nàng trước mặt, nhướng mày.Trong nháy mắt Thanh Cam cảm thấy Lư Dương Hầu phủ Đại thiếu phu nhân cùng Thế tử phi thật đúng là cực kỳ giống nhau.Ngay cả động tác nhướng mày cũng nhất quán một cách đáng kinh ngạc.Bất quá, Thế tử phi trông đẹp mắt hơn, bởi vì dáng vẻ Thế tử phi so với Đại thiếu phu nhân kinh diễm hơn."

Bà bà nói sao?

Bảo ta lập quy củ sớm tối đều đi thỉnh an?"

Thanh Cam mặt mày nhàn nhạt, nói: "Đây là ý tứ của phu nhân, mong rằng Thế tử phi đi ngay."

Tần Vận phủi phủi vụn bánh đậu đỏ trên tay, nói với Bán Hạ đứng một bên: "Chuẩn bị thêm một ít điểm tâm, đưa đến cho Đại tỷ tỷ.

Đúng rồi, lúc vào kinh, nương không phải bảo ta mang theo không ít dược phẩm cho Đại tỷ tỷ sao?

Ngươi và Đậu Khấu sửa soạn một chút, cùng nhau đưa qua đi."

Thanh Cam vừa nghe thấy thì chân mày nhảy dựng.Những điểm tâm đó không tính là gì.

Nhưng có thể đặc biệt sai người từ Hàng Châu đưa tới kinh thành chính là thứ tốt.Thanh Cam cảm thấy có lẽ phu nhân đã xem thường Tần gia phủ Hàng Châu.Cho đến khi Tần Vận đứng dậy bước ra ngoài, nhìn thấy Thanh Cam vẫn sững sờ tại chỗ, "Như thế nào?

Còn không đi?

Xem giờ này, bà bà phải dùng bữa tối đi?"

Thanh Cam lấy lại tinh thần, lập tức mang theo Tần Vận đi hướng chính viện.Cảnh sắc Bình Dương Hầu phủ đối với người lần đầu tới mà nói là tương đối đẹp, nhất định sẽ dừng chân thưởng thức một chút.Nhưng Tần Vận kiếp trước quá quen thuộc nơi này, cho nên mắt nhìn thẳng hướng phía trước mà đi.Ai ngờ, một màn này rơi vào trong mắt Thanh Cam, đối vị thế tử phi mới tới này càng thêm kiêng kị.Ngay cả Bình Dương Hầu phủ cảnh trí đẹp như vậy đều không để ở trong mắt, nàng càng thêm tin tưởng Tần gia không phải gia đình bình thường.Bình Dương Hầu phu nhân còn chưa dùng cơm, nhưng bữa tối đã chuẩn bị xong đặt ở trên bàn.Nhìn thấy Tần Vận đi vào, lạnh mặt nói: "Tốt xấu cũng là cô nương gia xuất thân dòng dõi thư hương, quy củ này nọ còn cần ta tới dạy ngươi.

Giáo dưỡng của ngươi như vậy thật đúng là không lên được mặt bàn."

"Bà bà."

Tần Vận tiến lên múc một chén canh, hơi dùng sức đặt trước mặt Bình Dương Hầu phu nhân: "Ta là sợ ngài nhìn thấy ta lại bực bội, vì để sức khỏe ngài không có trở ngại.

Cho nên, ta thà rằng mang tội danh bất hiếu, cũng muốn làm tâm tình ngài vui vẻ.

Thân mình ngài tốt, ta cũng thoải mái không phải sao?"

Tần Vận sẽ không phản kháng là Tần Vận kiếp trước.Tần Vận hiện tại sẽ không còn cho phép Bình Dương Hầu phu nhân tra tấn nữa!"

Ngươi!"

Bình Dương Hầu phu nhân khó thở, chụp lên bàn một cái thật mạnh: "Lại đây hầu hạ ta dùng cơm cho tốt, ta chưa ăn xong, ngươi cũng không được trở về, càng không thể ăn cơm!"

Tần Vận nhướng mày, ý cười trên khóe môi lạnh băng: "Thứ nhất, là Tạ Cảnh tới cửa đề thân, cũng không phải là ta vội vàng đòi gả cho chàng.

Thứ hai, nếu ngài thật sự xem ta là con dâu, ta cũng không ngại hầu hạ ngài dùng cơm.

Thứ ba, thời cuộc hiện giờ không ổn, giữa chúng ta tốt nhất đừng lộ ra ý nghĩ bất hòa gì, miễn cho bị người khác lợi dụng."
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 65: Kết cục 2


Tạ Cảnh trở về khi đã khuya, bên ngoài ngoài tiếng gió cũng không có âm thanh nào khác."

Đã trở về?"

Tay Tạ Cảnh đang cởi quần áo thì dừng lại, "Sao còn chưa ngủ?

Hôm nay Đại tỷ tới, có vui không?"

"Ngày thành thân của Nhị hoàng tử và Lâm Tương Ca đã định ra, ta dù sao vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nếu Nhị hoàng tử thật sự tạo phản, đó phải là lúc có thể dùng thế lực kiềm chế Thái Tử hoặc là Hoàng Thượng.

Dùng Thái Tử để uy hiếp Hoàng Thượng, hoặc là dùng Hoàng Thượng để uy hiếp Thái Tử, lúc đó mới có khả năng thành công.Ta nghĩ rằng, hắn muốn bất động thanh sắc khống chế Thái Tử sẽ có chút khó khăn.

Nhưng nếu là để Quý Phi khống chế Hoàng Thượng sẽ dễ dàng hơn.

Có phải mấy ngày nay chàng tiến cung hay không?"

Tạ Cảnh bật cười, "Phải."

Tần Vận thực thông minh, đặc biệt là Tần Vận kiếp này càng thông minh hơn.Mặt mày Tạ Cảnh mang theo ý cười, một bộ dáng đắc ý: "E rằng Nhị hoàng tử sẽ động thủ trước khi thành thân."

Tần Vận không hiểu được, nhưng nàng cảm thấy hẳn là sẽ không.Nếu Nhị hoàng tử động thủ trước ngày đó, khả năng thất bại quá lớn.

Mà ngày thành thân đông người nhiều miệng, rất nhiều chuyện đều có thể ngoài dự đoán.

Những người mà hắn muốn bố trí mới có thể sắp xếp vào trong.Tạ Cảnh giải thích cặn kẽ cách bố trí trong cung cho Tần Vận nghe.Chờ đến cuối cùng, Tần Vận mới ngạc nhiên, Hoàng Thượng thật đúng là không chút do dự muốn chặt đứt phe cánh của Quý Phi và Nhị hoàng tử.Để hai người không bao giờ có thể gây sóng gió nữa đây mà!Ngày hôm sau, Tạ Cảnh lại vào cung lúc rạng sáng, hắn gặp Diệp Mạch ở cổng hoàng cung.Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, nhìn hoàng cung uy nghiêm, ánh mắt quạnh quẽ: "Hết thảy đều an bài tốt chứ?

Xác định sẽ không xảy ra sai lầm đi?"

"Không phải còn có ngươi sao?

Ta chỉ phụ trách bảo hộ Thái Tử, chuyện khác, phải xem ngươi."

Ánh mắt Diệp Mạch lạnh căm liếc qua một cái: "Nếu không phải nể tình ngươi và ta là anh em cột chèo, ta cũng không thèm để ý ngươi."

Tạ Cảnh bất mãn quay mặt đi, hai người cùng nhau vào cung.Khoảng khắc khi bước vào hoàng cung, Diệp Mạch liền cảm thấy bầu không khí quanh mình khác lạ.Trước đây hoàng cung không quạnh quẽ như vậy, cũng không nghiêm nghị như vậy, thực hiển nhiên, tại đây an bài không ít người ẩn nấp.Diệp Mạch nhìn quanh bốn phía, nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần cũng không nhìn ra những người đó ở nơi nào, trong lòng yên tâm.Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ba ngày trước khi Nhị hoàng tử và Lâm Tương Ca thành thân.Ninh Vương phủ, Lâm Tương Ca vuốt ve áo cưới trải ra trên giường, mặt đầy ngượng ngùng cùng ý mừng.Vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể cùng nam nhân âu yếm ở bên nhau, nhưng không nghĩ tới Tạ Cảnh lại giúp nàng.

Đến nỗi thân phận Tạ Cảnh, lúc trước nàng thật sự không nghĩ ra, không ngờ hắn chính là nhi tử kia của Bình Dương Hầu phủ.Hiện giờ nghĩ đến, nếu chuyện ngày đó thành sự thật, gả cho Tạ Cảnh cũng không tính là thiệt thòi.Nhưng dù thế nào cũng không bằng gả cho Nhị hoàng tử.

Từ nhỏ nàng đã thích Nhị hoàng tử, sau lại rất nhiều người đều nói với nàng rằng nàng và Nhị hoàng tử là người cùng tộc, không thể ở bên nhau.Nhưng nàng không tin, sau khi nhớ lại câu chuyện, nàng liền hỏi về mối quan hệ của nàng với Nhị hoàng tử.Bọn họ không chỉ là cách nhau năm đời, trên thực tế cũng không biết bao nhiêu đời.

Nếu Ninh Vương phủ không phải là tước vị thế tập do tổ tiên khai quốc quy định, sao có thể truyền tới hiện giờ?Ninh Vương ở ngoài gõ cửa, Lâm Tương Ca đi ra gian ngoài, dịu dàng cười nói: "Phụ vương, sao người lại tới?"

Ninh Vương đem một phong thư đặt trước mặt Lâm Tương Ca, trên đó cũng không có ký tên, vả lại phong thư rất cũ kỹ: "Con biết vì sao phụ vương không phản đối con gả cho Nhị hoàng tử không?"

"Vì người cảm thấy nữ nhi đối với hắn là chân tình."

Ninh Vương châm chọc câu môi: "Chân tình ở hoàng gia là thứ vô dụng nhất.

Ca nhi, con phải nhớ kỹ, cho dù con thật sự gả cho Lâm Ngạn, con cũng phải nhớ kỹ con là con gái ruột của phụ vương.Bên ngoài truyền như thế nào đều không sao, chỉ cần Lâm Ngạn làm nên đại sự, lúc đó sẽ không ai nói gì các con nữa.

Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là phải hiệp trợ Nhị hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế!

Phong thư này, là từ trước đây rất lâu, con có thể nhìn một cái, sau khi xem xong liền thiêu hủy đi, không được để lại bất kỳ dấu vết gì."
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 66: Kết cục 3


Lâm Tương Ca mở phong thư ra, càng xem trong mắt càng không thể tin.

Chờ xem xong thư, nàng ôm chặt lấy ngực, đây tuyệt đối là bí mật.

Nhưng sao lại nằm trong tay phụ vương?

Khó trách, khó trách phụ vương đồng ý gả nàng cho Nhị hoàng tử, khó trách phụ vương nói phải giúp Nhị hoàng tử đăng cơ.

Lâm Tương Ca run rẩy đặt bức thư vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro tàn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy, nội dung trong thư sẽ không truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ không biết bí mật này.

Nàng nghĩ đến Nhị hoàng tử lúc trước từng nhiệt tình giúp đỡ nàng, mím môi, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

Trước thành thân một ngày, ngoài cửa Bình Dương Hầu phủ, Bình Dương Hầu phu nhân cười híp mắt đón Lâm Tương Ca đi vào: "Quận chúa làm sao lại đến đây?

Người hiếm khi ra cửa."

"Để phu nhân chê cười.

Lúc trước đi Hàng Châu du ngoạn, ta cùng Thế tử phi còn từng nói chuyện với nhau.

Lúc ấy cảm thấy hai người chúng ta nói chuyện rất hợp ý.

Hiện tại nàng đến kinh thành, ta cũng muốn mang nàng đi dạo một vòng kinh thành, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."

Trên mặt Bình Dương Hầu phu nhân chợt lóe qua không vui, kéo tay Lâm Tương Ca, thật là yêu thích nhìn nàng ta: "Nàng cũng không phải là người kinh thành, có thể thân thiết cùng Quận chúa, là phúc khí của nàng.

Nhưng Đại tỷ tỷ của nàng cũng ở kinh thành, những chuyện mệt nhọc đó, cũng không quá thích hợp làm phiền Quận chúa."

Lâm Tương Ca sốt ruột trong lòng, nhưng rõ ràng Bình Dương Hầu phu nhân đang muốn lôi kéo nàng nói chuyện thêm.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta thật đúng là không thể thoát thân đi tìm Tần Vận.

Đến giờ cơm trưa, Lâm Tương Ca thật sự là có chút ngồi không yên, liền đứng dậy nói: "Phu nhân, ta nghĩ nếu đã đến, cũng nên đến gặp Thế tử phi một lần."

Bình Dương Hầu phu nhân lại không vui, cũng chỉ có thể thả Lâm Tương Ca đi gặp Tần Vận.

Lúc nàng ta đến, Tần Vận đang dùng bữa trưa.

Trước mặt đều là món ăn Hàng Châu, có phần khác với món ăn của kinh thành.

Lâm Tương Ca nhìn một bàn đồ ăn này, mặt lộ vẻ khinh thường: "Không cần nghi ngờ, ta không phải đến tìm ngươi tán gẫu."

Tần Vận cười hai tiếng: "Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?"

"Tìm ngươi nói một chút chuyện tư mật, như thế nào?

Ngươi muốn cho những nha hoàn này vẫn ở bên trong hầu hạ?

Lời nói của ta nếu truyền ra ngoài, những nha hoàn này có thể phải mất mạng."

Tần Vận cười như không cười nhìn nàng ta, dường như muốn nhìn thấu cả người nàng ta.

Trong mắt Lâm Tương Ca hiện lên hoảng loạn, rất ít, cũng rất nhanh.

Nhưng lại bị Tần Vận bắt được.

Tần Vận đột nhiên vẫy tay cho nha hoàn bà tử hầu hạ đều lui ra.

Cả căn phòng chỉ còn lại hai người nàng và Lâm Tương Ca.

"Ngày mai chính là ngày ngươi thành thân, hôm nay ngươi không ở trong phủ chờ người thêm trang, lại ra phủ tìm ta, ta thật đúng là cảm thấy vinh hạnh."

"Tần Vận, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi.

Vốn dĩ nếu mưu kế của Nhị hoàng tử thực hiện được, vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi này, cũng không tới phiên ngươi."

Tần Vận buông đũa, nhíu mày kỳ quái nhìn nàng: "Ngươi muốn nói gì?

Cho dù là ngươi thất thân với Tạ Cảnh, ta đây cũng là Thế tử phi do Tạ Cảnh cưới hỏi đàng hoàng.

Trừ phi là ta chết hoặc là ta tự xin hạ thấp, nếu không ngươi cũng không thể ngồi lên vị trí này.

Nhưng mà, tuy rằng không có vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi, ngươi cũng bắt được vị trí Nhị hoàng tử phi.

Với ngươi mà nói, cái được nhiều hơn cái mất."

Lâm Tương Ca giương môi, sắc mặt đắc ý: "Đúng vậy.

Nhưng mà, ta cảm thấy vị trí Nhị hoàng tử phi này không đủ.

Ta còn muốn ngồi lên vị trí cao hơn nữa, khiến những người đó đều không thể đối với ta và Nhị hoàng tử nói gì nữa!"

Lâm Tương Ca thật đúng là người điên.

Tần Vận trầm mặc không đáp lời nàng ta.

Khuôn mặt Lâm Tương Ca lại càng ngày càng dữ tợn: "Ta biết người bên ngoài nói ta như thế nào, còn không phải là nói ta và Nhị hoàng tử vốn là cùng tộc, kết làm vợ chồng là đại nghịch bất đạo sao?

Nhưng bọn họ sai rồi, ta và Nhị hoàng tử căn bản là không phải cùng tộc!"

Tần Vận bỗng dưng ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"

Lâm Tương Ca cười to đắc ý, thần sắc còn có chút dữ tợn: "Nhị hoàng tử, ha ha ha ha, đó là Nhị hoàng tử gì chứ.

Hắn vốn không phải con ruột của Hoàng Thượng!

Hắn không phải là người hoàng gia.

Chỉ cần hắn đăng cơ thì thiên hạ này liền đổi chủ.

Mà ta, tự nhiên sẽ thành Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận của hắn.

Dưới bầu trời này, còn có ai có thể nghi ngờ quan hệ giữa hai người chúng ta?"

Tần Vận bình tĩnh nhìn Lâm Tương Ca.

"Có phải ngươi cảm thấy ta điên rồi hay không?

Có phải tò mò vì sao ta phải đem việc này báo cho ngươi biết hay không?"

Vẻ mặt Lâm Tương Ca trở nên vặn vẹo đáng sợ, giây tiếp theo, nàng chỉ vào phía sau Tần Vận, buồn cười nói: "Bà bà ngươi, Bình Dương Hầu phu nhân thật đúng là ước gì ngươi chết đi nha.

Ta dám nói cho ngươi chuyện này, tất nhiên cũng không nghĩ tới có thể để ngươi sống.

Ngươi nhìn xem phía sau ngươi."

Tần Vận quay đầu, nhìn thấy người tới, đồng tử hơi co lại: "Tần Cẩn."

Một người khác, kiếp trước nàng biết: "Phó Dương."

Tần Cẩn mặt vô biểu tình hướng nàng đi tới: "Tần Vận, Bình Dương Hầu Thế tử phi.

Ngươi cũng không nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào tay ta phải không?

Năm đó ngươi vênh váo tự đắc đem ta đuổi khỏi Tần gia như thế nào?

Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ không để ngươi sống tốt."

Tần Vận mím môi, Bình Dương Hầu phu nhân đúng là thích Lâm Tương Ca.

Nói là đóng cửa từ chối tiếp khách còn để nàng ta vào.

Nhưng không chờ nàng nghĩ quá nhiều, cổ Tần Vận đau xót, người liền hôn mê bất tỉnh.

Lâm Tương Ca cười lạnh nhìn Tần Vận mất tri giác, đối với hai người nói: "Mang nàng đi, còn phải dùng nàng tới áp chế Tạ Cảnh, hai người các ngươi trước phải bảo đảm nàng hoàn hảo không tổn hao gì.

Chờ áp chế Tạ Cảnh xong rồi, muốn làm gì thì làm."

Lâm Tương Ca vẫn không trở lại chính viện, Bình Dương Hầu phu nhân mới đầu không thèm để ý, còn cảm thấy nhất định là Tần Vận đang nịnh bợ vị quận chúa này.

Nhưng đến khi bà ta dùng xong bữa trưa, Lâm Tương Ca vẫn không trở lại, bà ta liền có chút ngồi không yên, chuẩn bị sai Thanh Cam đi xem.

Thanh Cam ở cửa chính viện gặp Đậu Khấu vội vội vàng vàng chạy tới, "Sao ngươi lại ra đây?

Thế tử phi bên kia?"

"Không thấy Thế tử phi!"

Sắc mặt Thanh Cam đại biến, lập tức đi vào nói cho Bình Dương Hầu phu nhân.

Bình Dương Hầu phu nhân ngơ ngẩn ngồi ở chủ vị, không thể tin tưởng, sau đó là sợ hãi.

"Sao lại không thấy?

Nói cho rõ ràng.

Quận chúa không phải qua tìm nàng sao?

Các nàng không gặp mặt?"

Đậu Khấu rất vội, giọng nói cũng không vững lắm: "Quận chúa nói muốn ở riêng cùng Thế tử phi nói vài lời, đuổi hết nha hoàn chúng tôi ra ngoài.

Sau lại, mọi người cảm thấy bên trong không có động tĩnh, không đúng lắm.

Sau khi xông vào lại không thấy Thế tử phi đâu."

"Vậy quận chúa đâu?"

Đậu Khấu mím môi nói: "Cũng không thấy quận chúa."

Bình Dương Hầu phu nhân sinh vô khả luyến[1], đây là Tần Vận bị cướp đi. [1] (生无可恋) Không còn yêu ai; Tâm đã chết; Như xác không hồn.Rất có khả năng là Lâm Tương Ca.

Mà chính là bà ta mở của cho Lâm Tương Ca.

Nhưng Lâm Tương Ca sẽ không ngu xuẩn như vậy đi, đây không phải rõ ràng là nàng ta cướp đi sao?

Không ngờ Nhị hoàng tử muốn chính là kết quả này.

Hắn muốn cho Tạ Cảnh biết là ai cướp Tần Vận đi, rồi sau đó giằng co cùng Lâm Tương Ca.

Thứ nhất, hắn có thể dùng việc này ngăn chặn Tạ Cảnh.

Thứ hai, còn có thể khiến Tạ Cảnh ngăn chặn Lâm Tương Ca.

Không có Lâm Tương Ca, hắn sẽ không cần thành thân.

Cục diện ngày thành thân cũng sẽ càng thêm hỗn loạn.
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 67: Kết cục 4


Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh băng nhìn Bình Dương Hầu phu nhân: "Nương, mặc kệ Vận nhi có chuyện gì hay không, ta đều sẽ không bỏ qua!"

Bình Dương Hầu phu nhân hoảng sợ nhìn Tạ Cảnh, hung hăng cắn răng: "Ta là mẫu thân ruột của ngươi!

Ngươi đây là muốn làm gì?

Bất hiếu?

Vì một nữ nhân, ngay cả mẫu thân mình ngươi cũng có thể từ bỏ sao?

Hiện giờ cũng chỉ là bị cướp đi, ta ước gì nàng ta chết đi.

Tần Vận chết rồi, ngươi mới sẽ không như vậy."

"Hoang đường!"

Bình Dương Hầu giận xanh mặt: "Trước đó có phải ta đã nhắc nhở ngươi đóng cửa từ chối tiếp khách hay không?

Tại sao ngươi còn muốn cho Lâm Tương Ca vào phủ?"

Tạ Cảnh bỗng dưng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.

Khi đi tới cửa lại xoay người nói: "Một nữ nhân như Lâm Tương Ca tuyệt đối không thể bắt Vận nhi đi.

Cho nên sau lưng nhất định còn có người trợ giúp nàng ta."

Bình Dương Hầu phu nhân thẳng lưng, ngẩng đầu: "Ta không biết, ngươi nói với ta cái này làm gì?"

Tạ Cảnh không thèm để ý Bình Dương Hầu phu nhân, đi thẳng đến Ninh Vương phủ.Ninh Vương ngăn đón Tạ Cảnh: "Phía sau chính là hậu viện, Thế tử lỗ mãng đi vào như vậy không phù hợp quy củ."

"Nhược Hoa quận chúa ở nơi nào?

Ta có việc tìm nàng ta.

Vương gia có thể ngăn cản ta, nhưng nếu ta không thấy được người thì chuyện xảy ra trước khi vào kinh sẽ truyền cho thiên hạ đều biết."

Trong mắt Tạ Cảnh tràn đầy sát khí: "Còn có, Vương gia tốt nhất nên cầu nguyện Vận nhi không có việc gì, nếu không Ninh Vương phủ này của ngươi, nhất định toàn gia bị diệt!"

Ninh Vương híp mắt, ánh mắt tàn nhẫn: "Ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương?"

Tạ Cảnh bỗng dưng ra tay đánh thẳng vào ngực Ninh Vương.

Tạ Cảnh là người luyện võ, lúc trước Ninh Vương không biết nhưng thời gian này cũng đã biết.Cho nên vì để mình không bị thương, trực tiếp nghiêng người tránh đi.Thừa cơ hội này Tạ Cảnh mang theo Thanh Tùng vào hậu viện.Lâm Tương Ca tâm tình vui vẻ ngồi ở trong viện, lúc đặc biệt vui vẻ còn khẽ ngâm nga.Không ngờ tới sự uy hiếp không tiếng động đang từ phía sau nàng đánh úp tới.Trong phút chốc cổ bị người bóp chặt, vẻ mặt Lâm Tương Ca hoảng sợ: "Tạ, Tạ Cảnh!

Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?

Ngươi mau, mau buông ra, buông ta ra."

"Vận nhi ở đâu?

Lâm Tương Ca, ngươi có phải ngu xuẩn hay không?

Lúc trước rơi vào tay bổn thế tử một lần, hiện giờ còn dám xuống tay với Thế tử phi của bổn thế tử?

Mau nói, Vận nhi ở nơi nào.

Nếu ngươi không nói, ta liền đưa ngươi đi gặp Diêm Vương trước."

Lâm Tương Ca chỉ cảm thấy thở không nổi theo bản năng bẻ tay Tạ Cảnh: "Ngươi trước, trước buông ra."

Tạ Cảnh thoáng buông lỏng tay, nhưng vẫn không thả Lâm Tương Ca ra: "Ta hỏi lại lần nữa, Vận nhi ở nơi nào.

Hoặc là, ngươi trực tiếp giao người ra đây."

"Ta không biết, Tần Vận mất tích thì ngươi tới tìm ta đòi sao?

Ta chẳng qua là đến Hầu phủ gặp mặt nàng một lần..."

"Ngươi thật cho là bổn thế tử ngu sao?"

Tạ Cảnh bỗng dưng siết chặt năm ngón tay, Lâm Tương Ca chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, hai mắt trợn trắng."

Tạ Cảnh!"

Diệp Mạch xuất hiện ở hậu viện, lập tức sai người ngăn cản Tạ Cảnh: "Hiện giờ nàng ta là người duy nhất biết Tần Vận ở đâu, nếu nàng ta chết, manh mối này liền đứt."

Lâm Tương Ca bị ném xuống đất, cười đắc ý: "Đúng vậy, chỉ có ta biết Tần Vận ở nơi nào.

Nếu ta không nói, các ngươi có thể làm gì ta?

Tạ Cảnh, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, như vậy ngươi cả đời cũng đừng mong biết Tần Vận ở nơi nào."

Tạ Cảnh cử động tay, Diệp Mạch tay mắt lanh lẹ đè hắn lại: "Giết nàng ta cũng vô dụng, nhưng nàng ta sống vẫn còn hữu dụng."

"Ngươi có ý gì?"

Tạ Cảnh còn chưa nói xong, Lâm Tương Ca đã thét lên: "Diệp Mạch, ngươi cái kẻ tàn phế này, ngươi muốn làm gì?"

Lúc này, Diệp Mạch không trả lời nàng, mà là Tạ Cảnh ngồi xổm xuống, từ từ nói: "Lâm Tương Ca, ngươi nói bổn thế tử nếu là để ngươi quần áo không chỉnh tề nằm trên đường cái, ngày mai Nhị hoàng tử còn sẽ cưới ngươi sao?"

"Đồ điên!"

Lâm Tương Ca bụm chặt quần áo của mình: "Các ngươi là hai tên điên.

Ta là Ninh Vương phủ quận chúa, ngày mai chính là Nhị hoàng tử phi!

Nếu các ngươi động thủ với ta, Nhị hoàng tử sẽ không buông tha các ngươi."

Tạ Cảnh quay đầu nhìn Diệp Mạch: "Ngươi thấy thế nào?"

"Ngu xuẩn."

Diệp Mạch nhàn nhạt phun ra.Tạ Cảnh lại quay đầu lại nhìn Lâm Tương Ca: "Nghe chưa?

Hắn đang nói ngươi ngu xuẩn.

Nếu Nhị hoàng tử thật sự để ý ngươi, sao hiện giờ còn chưa xuất hiện?

Còn có, ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện Nhị hoàng tử lợi dụng ngươi tới câu dẫn bổn thế tử?

Nếu là thật lòng thích ngươi, sẽ làm ra loại chuyện này?

Lâm Tương Ca, ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ vì ngươi mà chống lại Bình Dương Hầu phủ sao?"

Lâm Tương Ca cắn môi, không cam lòng ngẩng đầu: "Đó là vì hắn còn chưa biết."

"Bổn thế tử ngược cảm thấy là hắn vốn dĩ hy vọng ngày mai ngươi không thể xuất hiện ở hỉ đường."

Lâm Tương Ca gần như điên cuồng lắc đầu: "Không, không thể nào."

"Bổn thế tử không có thời gian ở chỗ này nghe ngươi ngụy biện.

Nếu ngươi vẫn không nói, bổn thế tử tuyệt đối sẽ làm ngươi quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở cửa Ninh Vương phủ."

Lâm Tương Ca mím chặt môi, dường như đang suy đoán lời nói của Tạ Cảnh là thật hay giả.Nhưng vừa nhấc đầu, liền đối đối diện với ánh mắt giống như nhìn người chết của Tạ Cảnh, nàng ta trở nên chột dạ và sợ hãi.Nàng sai rồi, Tạ Cảnh là thật sự dám.

Tạ Cảnh tuyệt đối sẽ nói là làm được.Lâm Tương Ca ôm lấy cánh tay mình, run bần bật: "Ta không biết nàng ở nơi nào, ta chỉ là phụ trách mang người vào phủ.

Là Tần Cẩn và Phó Dương mang Tần Vận đi, ta thật sự không biết Tần Vận ở đâu.

Các ngươi đừng hỏi ta, ta thật sự không biết."

Tần Cẩn!

Phó Dương!Nắm tay Tạ Cảnh vang lên khanh khách: "Nơi này giao cho ngươi, ta đi tìm người."

Diệp Mạch gật đầu, ngay sau đó phân phó người coi chừng Lâm Tương Ca, bảo đảm nàng ta không thể lại truyền tin tức ra bên ngoài.Ninh Vương bị trói chặt, còn bị bịch kín miệng.Đến khi Diệp Mạch ra khỏi hậu viện, mới sai người buông hắn ra, phân phó nói: "Coi chừng Ninh Vương phủ, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.

Nếu có người cãi lệnh, cho dù là ai, giết chết bất luận tội[1]!"[1] giết tất bất luận tội (đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì không bị quy vào tội giết người)"Diệp Mạch!

Bổn vương là Ninh Vương, là tước vị thế tập.

Ngươi làm vậy là đại nghịch bất đạo!"

Diệp Mạch gỡ lệnh bài từ bên hông xuống, nhìn ánh mắt Ninh Vương hoảng sợ, cười lạnh nói: "Như thế nào?

Hiện tại còn cảm thấy ta là đại nghịch bất đạo?

Ninh Vương, nếu ta là ngươi, sẽ ngoan ngoãn.

Ta cho các ngươi làm cái gì, các ngươi liền làm cái đó.

Còn có, trong viện của quận chúa, ta đã sai người trông giữ, không ai có thể đi vào, càng không ai có thể ra được."

Ninh Vương đã sáng tỏ, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.Diệp Mạch là người của Hoàng Thượng, hắn thế nhưng lại là người của Hoàng Thượng!Đây rõ ràng là muốn giam lỏng toàn bộ Ninh Vương phủ, khiến cho bọn họ không thể báo tin cho Nhị hoàng tử.Nhưng nếu Nhị hoàng tử không biết được hết thảy những chuyện này, vẫn dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành sự, không phải sẽ bị Hoàng Thượng một lưới bắt hết sao?Không, không đúng.

Còn có Quý Phi!Chỉ cần Quý Phi khống chế được Hoàng Thượng, tất cả những người khác đều không đáng sợ.Tạ Cảnh ra khỏi Ninh Vương phủ, liền phái người ra ngoài tìm manh mối.Chờ đến buổi tối, ngoài Thanh Tùng ra, mọi người đều đã trở lại, nhưng lại không thu hoạch được gì.Bình Dương Hầu cũng phân phó ám vệ trong phủ ra ngoài tìm, kết quả cũng giống nhau.Mọi người đều chỉ biết được Tần Vận bị bắt đi từ cửa sau Hầu phủ, nhưng trên đường những người này liên tục đi đường vòng, ước chừng mỗi vòng lại đổi một chiếc xe ngựa.Sau nhiều lần, manh mối này hoàn toàn bị chặt đứt.Bình Dương Hầu phu nhân lo sợ bất an một buổi trưa, nhìn thấy Tạ Cảnh vào cửa, nhào lên lôi kéo tay hắn nói: "Ta đã nói không liên quan đến ta, vì sao ngươi phải sai người vây ta trong viện này?"

Tạ Cảnh rất thất vọng nhìn bà ta: "Nương, bọn họ nói có người tiếp ứng ở cửa sau.

Mà lúc ấy, đúng lúc cửa sau không có ai.

Ta cũng đã hỏi qua, là người sai người đi điều những hạ nhân đó đi.

Có phải là người thả Tần Cẩn và Phó Dương vào hay không?"

"Không phải ta, ta không có!"

Bình Dương Hầu phu nhân thề thốt phủ nhận: "Ngươi là đứa bất hiếu, bây giờ ngươi vì một nữ nhân tới chất vấn mẹ ruột ngươi sao?

Tạ Cảnh, ngươi quá bất hiếu!"

Tạ Cảnh nhắm mắt lại, đang muốn nói gì, liền nghe được Thanh Tùng từ bên ngoài chạy vào: "Thế tử gia, có tin tức."

Tạ Cảnh đột nhiên mở mắt, ánh mắt giống như mũi tên nhọn nhìn Thanh Tùng: "Nói, ở nơi nào!"
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 68: Kết cục 5


Nhị hoàng tử nhìn Tần Vận hôn mê trước mặt, tay dần dần mà vuốt đi lên.Giơ tay có thể với tới ôn nhuận.Khi Tần Vận tỉnh lại, nhìn thấy Nhị hoàng tử ngồi ở mép giường uống trà.Nàng theo bản năng kiểm tra quần áo trên người mình, thấy hết thảy đều hoàn hảo, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra."

Bổn hoàng tử không có hứng thú đi miễn cưỡng một nữ nhân.

Tần Vận, lúc trước bổn hoàng tử thật đúng là muốn cưới ngươi làm Nhị hoàng tử phi."

Nhị hoàng tử giơ chén trà lên vuốt ve, nhìn qua giống như là một con tiếu diện hổ (hổ mặt cười): "Ngươi nói, Bình Dương Hầu phủ Thế tử phi, có chỗ nào tốt bằng Nhị hoàng tử phi của bổn hoàng tử?

Thế tử phi, về sau cao nhất chỉ là Hầu phu nhân.

Nhưng làm Nhị hoàng tử phi của bổn hoàng tử, ngày sau chính là Hoàng Hậu."

Thấy trong giọng nói của Nhị hoàng tử cũng không có ý quấy rối đối với mình, Tần Vận âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nhéo nhéo tay áo.Còn tốt, đồ vẫn còn đây."

Nhị hoàng tử khẳng định mình có thể thành công đăng cơ làm hoàng đế như vậy sao?"

Nhị hoàng tử rũ mi cười to: "Hiện giờ toàn bộ hoàng cung đều ở trong lòng bàn tay bổn hoàng tử.

Mà có ngươi, sẽ có thể kiềm chế Tạ Cảnh.

Phụ hoàng còn có người nào dùng được?"

Còn có Diệp Mạch nha!Đương nhiên Tần Vận sẽ không nói lời này ra miệng.Diệp Mạch vốn chính là một quân cờ bí mật của Hoàng Thượng."

Nhị hoàng tử, Quý Phi có nói cho ngươi biết thân thế của ngươi không?"

Sắc mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Vận, trên tay không biết khi nào xuất hiện một cây chủy thủ, áp vào cổ Tần Vận: "Nói, ngươi biết cái gì?"

Tần Vận không sợ ngược lại còn cười: "Thì ra ngươi cũng biết được.

Khó trách, muốn cùng Thái Tử huynh đệ tương tàn.

Khó trách, thế nào cũng phải đi tranh cái vị trí không thể có được kia.

Nếu như việc này truyền ra ngoài, cho dù ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế, cũng là danh không chính ngôn không thuận!"

"Vậy thì sao?"

Nhị hoàng tử cười nhạo: "Chỉ cần bổn hoàng tử ngồi trên vị trí kia, tất cả mọi người trên đời này đều phải nghe bổn hoàng tử hiệu lệnh!"

Tần Vận xoay mặt, không muốn nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Nhị hoàng tử nữa.Lâm Tương Ca và hắn thật đúng là tuyệt phối.

Đều là kẻ điên!Đột nhiên, trên xà nhà truyền đến tiếng động thật nhỏ.Nhị hoàng tử nhướng mày: "Tần Vận, Tạ Cảnh đến rồi, ngươi muốn gặp hắn một lần không?"

Tần Vận im lặng không nói lời nào.Nhị hoàng tử cười lớn đi ra ngoài, liền thấy Tạ Cảnh cầm kiếm đứng trong sân: "Tạ thế tử, lâu rồi không gặp."

"Lâm Ngạn, mọi chuyện xảy ra hiện giờ đều không liên quan đến Tần Vận.

Nàng chỉ là một nữ tử, ngươi có thủ đoạn gì hãy nhắm vào bổn thế tử."

Nhị hoàng tử vẫy vẫy tay, xốc góc áo ngồi xuống một bên: "Nếu ngươi đã đến, không ngại ngồi xuống trò chuyện."

Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh băng, tay cầm kiếm cũng nổi gân xanh: "Lâm Ngạn, bổn thế tử không có thời gian cùng ngươi nói nhảm!"

Nghe vậy, Lâm Ngạn thu lại ý cười trên mặt, "Ngươi muốn gặp Tần Vận phải không?

Có thể, nhưng chung quanh viện này vây kín cung tiễn thủ, ngươi có thể vào được cũng có thể ra được.

Nhưng nếu ngươi muốn mang Tần Vận đi, cung tiễn thủ nơi này nhất định sẽ bắn các ngươi thành con nhím.Tạ Cảnh, bổn hoàng tử cho ngươi hai lựa chọn.

Thứ nhất, ngươi bỏ mặc Tần Vận, một mình đi ra, bổn hoàng tử bảo đảm sẽ không ai ngăn cản ngươi.

Thứ hai, ngươi và Tần Vận đều ở lại trong này, chờ ngày mai đại cục đã định, bổn hoàng tử nhất định sẽ thả các ngươi đi."

Tạ Cảnh nhếch môi mỏng, kiếm quang lóe lên, trường kiếm liền đâm về phía Lâm Ngạn.Ai ngờ, mũi kiếm vừa đến trước mặt Lâm Ngạn, Tạ Cảnh liền cảm thấy cả người vô lực, dựa vào bàn đá gắng gượng đứng vững.Lâm Ngạn vỗ vỗ tay: "Tạ thế tử, hiện tại ngươi còn chưa phát hiện ra trong viện này có chỗ nào kỳ lạ sao?

Viện này, bổn hoàng tử đã sớm sai người xông hương, mà ngươi ngửi thấy hương này, võ công nhất định sẽ hoàn toàn biến mất.

Không có mười phần nắm chắc, bổn hoàng tử sẽ cho ngươi tiến vào sao?"

Tần Vận chỉ là mồi nhử.

Con cá mà hắn thật sự muốn câu là Tạ Cảnh!
 
Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày (Edit-Full)
Chương 69: Kết cục 6


Nhìn thấy Tần Vận bình yên vô sự, Tạ Cảnh mới xem như hoàn toàn yên tâm.Tần Vận ngồi ở trên giường, nhìn Tạ Cảnh từ trên xuống dưới: "Chàng, cố ý?"

Tạ Cảnh mỉm cười, đứng dậy đến bên cạnh Tần Vận, kéo tay nàng bắt mạch, lại lần nữa xác định nàng không có việc gì mới nói: "Ta ở chỗ này, Lâm Ngạn sẽ buông không ít cảnh giác, Diệp Mạch mới có thể xuất kỳ bất ý[1] bắt lấy Lâm Ngạn."[1] đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòngTần Vận buông lỏng tay áo, một cây ngân châm nhỏ trong tay áo rớt ra.Tạ Cảnh nhìn ánh sáng lạnh lẽo của ngân châm, dở khóc dở cười: "Nàng đây là muốn làm gì?

Muốn phế đi Lâm Ngạn?"

"Ta là bị Tần Cẩn và Phó Dương bắt đi, rơi vào tay bọn họ, ta không thể không có chuẩn bị."

Nói xong, Tần Vận sờ sờ cái gáy bị đánh: "Sizz, bọn họ thật đúng là dùng hết sức lực mà.

Tuy rằng cũng không đánh ngất ta ngay lúc đó, nhưng mà thật sự rất đau."

Nghe vậy, Tạ Cảnh nhíu chặt mày, nhìn cái dấu xanh đen sau gáy kia, trong ánh mắt bỗng dưng hiện lên sát ý: "Chờ chuyện này giải quyết xong, món nợ này phải tính với Tần Cẩn và Phó Dương."

"Ta muốn tự mình tính."

Tần Vận vặn vẹo đầu, cảm thấy dễ chịu một chút: "Trong cung đều an bài tốt sao?

Đại tỷ phu bọn họ sẽ không có việc gì chứ?

Đúng rồi, Lâm Ngạn không phải là con của Hoàng Thượng, việc này chàng biết không?"

Tạ Cảnh dừng lại, kinh ngạc nhướng mày: "Ta có nghe một chút, nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực.

Sao nàng biết được?"

"Lâm Tương Ca đỏ mắt mong chờ chạy tới nói cho ta nghe, khoe với ta phong quang vô hạn[2] ngày sau của nàng ta."[2] cảnh tượng vô cùng vẻ quang"Vậy thì thật đáng tiếc.

Đời này nàng ta hẳn là cảm thụ không được cảnh tượng làm Hoàng Hậu."

Lâm Ngạn biết Ninh Vương phủ sẽ bại lộ, cho nên biết tin Lâm Tương Ca bị người giam lỏng, cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lâm Ngạn ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện trong cung Quý Phi.Quý Phi cả một đêm cũng không ngủ, mặc quần áo phẩm cấp Quý Phi, mang một đầu châu ngọc.Thấy Lâm Ngạn đến, lập tức có tinh thần: "Hết thảy đều ở trong khống chế, Hoàng Thượng đã bị ta khống chế, hiện giờ đang ở trong cung này.

Ngoài cung đã an bài thỏa đáng chứ?

Khi nào khởi binh?

Tạ Cảnh bên kia như thế nào?"

"Mẫu phi, hết thảy đều thỏa đáng, người không cần lo lắng.

Có Tần Vận trong tay, Tạ Cảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chờ đến buổi trưa, Trấn Quốc tướng quân bọn họ sẽ phá cửa cung mà vào, lấy lý do Thái Tử mưu hại phụ hoàng, một lần tóm gọn!"

Quý Phi lại nói: "Vậy Ninh Vương phủ thì sao?

Lâm Tương Ca làm việc đáng tin cậy chứ?"

"Nàng bị giam lỏng, bên phía Ninh Vương phủ không có động tĩnh gì.

Nếu bị phát hiện, con đã không thể đứng ở chỗ này."

Lâm Ngạn không cho là đúng."

Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Quý Phi yên tâm.Lâm Ngạn nhìn trong điện, hướng nội điện đi vào.

Hoàng Thượng rất tỉnh táo, chẳng qua là không thể nhúc nhích."

Nghịch tử!"

Lâm Ngạn ngoảnh mặt làm ngơ đi đến một bên ngồi xuống, còn tự tay rót một ly trà, chậm rãi uống: "Phụ hoàng, ngài cần gì phải gấp gáp cứ như vậy?

Luận tài học võ công, ta điểm nào kém hơn Lâm Thần?

Chỉ bởi vì Lâm Thần là đích xuất, cho nên vị trí Thái Tử nhất định là của hắn sao?

Cũng bởi vì hắn là đích xuất, dưới tình huống biết rõ không bằng ta, ngài vẫn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn?"

"Đây là sự khác biệt giữa đích xuất và thứ xuất sao?"

Hoàng Thượng châm chọc cười nói: "Ngươi cũng không phải con của trẫm, vì sao trẫm phải đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi?"

"Phụ hoàng biết được cũng quá muộn rồi.

Ngài hiện giờ mới biết được thân phận của ta, nhưng ngài đã không thể phản kháng.

Chờ đến khi khống chế được Lâm Thần, ngài cũng không cần sống ở trên đời này nữa."

Hoàng Thượng nhắm mắt lại, không muốn cùng Lâm Ngạn nói thêm một lời nào.Lâm Ngạn thờ ơ nhìn ông, đã từng, hắn cũng muốn lấy lòng người phụ hoàng này.

Hắn khiến mình nỗ lực gấp bội, làm mình mọi mặt đều trở nên tốt hơn.

Nhưng trước nay phụ hoàng chưa từng khen hắn một câu, chỉ mặc kệ hắn.Dần dà, hắn cũng không còn ý muốn thân cận phụ hoàng.Chưa kể, sau khi biết được mình cũng không phải là con ruột của Hoàng Thượng.Trước khi Quý Phi tiến cung, có một thanh mai trúc mã.

Nhưng bởi vì trong nhà không đồng ý, muốn đưa bà vào cung nên nghĩ cách chia rẽ hai người bọn họ.Quý Phi tính cách phản nghịch, cho nên gạo sống nấu thành cơm, nhưng việc này cũng làm hại nam tử kia sống sờ sờ bị đánh chết.Rồi sau đó, Quý Phi có mang bị đưa vào cung, dùng hết mọi cách giấu giếm.Thời gian sắp đến buổi trưa, toàn bộ hoàng cung im ắng, ngay cả hỉ đường ồn ào náo động cũng trở nên yên tĩnh.Tân nương tử không xuất hiện, lễ thành thân này tất nhiên là không thành.Quan trọng nhất chính là, ngoại trừ Quý Phi, ngay cả Hoàng Thượng cũng không xuất hiện, người tới tham gia hỉ yến khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có không ít quan viên còn muốn cáo từ ra cung.Lâm Ngạn không chút để ý cười nói: "Các vị đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, ta đã phái người đi thỉnh Quận chúa."

Nhưng bọn hắn cũng không chờ được Nhược Hoa quận chúa Lâm Tương Ca đến, ngược lại là Trấn Quốc tướng quân đã đến bắt lấy Thái Tử gia vào cung."

Nhị hoàng tử, Quý Phi nương nương.

Thần phụng mệnh tróc nã Thái Tử mưu triều soán vị, hiện giờ đã tróc nã quy án."

Mọi người ồ lên.Thái Tử mưu triều soán vị?

Sao có thể?

Hoàng Thượng băng hà, ngôi vị hoàng đế này chính là của Thái Tử."

Ngươi, Thái Tử, ngươi thật sự là quá bất hiếu."

Quý Phi khóc lớn ra tiếng: "Từ tối hôm qua Hoàng Thượng liền mất tích, ngươi nói mau, ngươi rốt cuộc đem Hoàng Thượng giấu ở nơi nào, rốt cuộc ngài đi nơi nào a.

Ngươi là Thái Tử, sớm muộn gì ngươi cũng có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, vì sao ngươi phải làm như vậy a?"

Lâm Thần vuốt mặt, lẳng lặng mà nhìn Quý Phi khóc.Mọi người đương nhiên không dám nhiều lời một chữ.

Bất luận là Thái Tử hay là Quý Phi Nhị hoàng tử, cũng đều là chuyện hoàng gia, bọn họ không thể tùy tiện tham dự.
 
Back
Top Bottom