Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,901
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPWSmGPkWTzANh4P11oYFHGHEzi6yvyQrd--Qe6Zt7pOquZTmX3UyI_o0sYKK5R_jD0cVsyQxJRAMEXhJ7bLHy2ECyDUa4Fg2DUrcYAQoX5Ii3VcOMpi_WIWnLY-hpTcM5uoHdBb-ci_A5e8BRWjdTM=w215-h322-s-no-gm

Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm nghèo nhất trong đời, tôi bán bản thân cho Chu Cận Nghiêm với giá ba trăm triệu, làm thế thân cho bạch nguyệt quang của anh ta.

Bị đám bạn anh chuốc rượu đến xuất huyết dạ dày, họ cười cợt hỏi anh:

“Đau lòng không?”

Anh cụp mắt, giọng thản nhiên: “Chỉ là thế thân.”

Về sau, vì cứu bạch nguyệt quang kia, Chu Cận Nghiêm trơ mắt nhìn tôi từ vách đá rơi xuống biển.

Đội cứu hộ mãi không tìm thấy th//i th//ể.

Anh đột nhiên phát điên, lùng sục khắp nơi tìm tôi.

Năm năm sau, tôi được mời về nước, tình cờ gặp lại anh trong một sự kiện.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, vành mắt đỏ ửng: “Anh biết em còn sống mà… Anh vẫn luôn tìm em.”

Tôi lùi lại một bước, lịch sự mà xa cách mỉm cười: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”​
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 1



1

Trong lòng Chu Cận Nghiêm, tôi chỉ có danh phận bạn gái trên danh nghĩa.

Thực chất, chỉ là thế thân của Lục Tư Tư, mà còn là một bản sao lỗi, rẻ tiền.

Ai bảo cô ta là ngôi sao sáng được vạn người nâng niu, còn tôi chỉ là gái xuất thân tầm thường.

Chu Cận Nghiêm bỏ ra ba trăm triệu, đủ để mua đứt cả lòng tự trọng của tôi.

Ngày Lục Tư Tư về nước, tin tức về cô ta leo thẳng lên hot search.

Chu Cận Nghiêm đến sân bay đón cô rồi đưa thẳng đến bữa tiệc, chỉ để lại cho tôi một câu hờ hững:

“Tối nay không về ăn cơm.”

Tôi mới ngồi đọc sách chưa đầy một tiếng, anh lại gọi đến.

“Trong tủ rượu có chai vang quý, em lấy rồi mang đến nhà hàng.”

Bị ngắt ngang lúc vừa vào guồng, tôi thở dài, tắt máy, tìm chai rượu rồi lái xe đến.

Phòng bao riêng tư cao cấp, ánh đèn sáng trưng, xa hoa tráng lệ.

Chính giữa là Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm, cặp đôi hào quang ngời ngời.

Cô ta mặc váy dài ánh bạc lấp lánh, nghiêng người tựa vào anh, thân mật không giấu diếm.

Mọi người cười nói rôm rả: “Tư Tư cuối cùng cũng về rồi. Em không biết A Nghiêm đợi em bao lâu đâu.”

Tôi bước đến, đứng trước mặt anh:

“Rượu anh dặn, em tìm theo nhãn. Không nhầm đâu.”

Không khí đang vui vẻ bỗng khựng lại trong giây lát vì sự xuất hiện của tôi.

Tôi đặt chai rượu xuống, xoay người định rời đi.

Lục Tư Tư nhàn nhạt lên tiếng: “Đứng lại.”

“Qua đây mở rượu, rót cho mọi người.”

Tôi quay đầu nhìn theo phản xạ, ánh mắt vô thức dừng trên người Chu Cận Nghiêm.

Anh mặc sơ mi cài hờ hai nút, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt:

“Nghe không hiểu à?”

“Hiểu rồi.” Tôi cụp mắt. “Em ra ngoài lấy đồ mở nắp.”

Vừa ra đến cửa, sau lưng đã vang lên câu mỉa mai của Lục Tư Tư:

“Giờ anh thích kiểu người như vậy à?”

Chu Cận Nghiêm không đáp.

Có người thay anh phân bua: “Đừng giận mà, Tư Tư. Trong lòng A Nghiêm chỉ có em thôi.”

“Phải đấy, đâu trách được anh ấy. Là cô ta cứ mặt dày bám theo, đuổi không chịu đi.”

Rượu vừa rót xong, Lục Tư Tư vẫn chưa chịu buông tha.

Cô ta đè nén tức giận, sai tôi bưng canh, bóc tôm. Sau đó cười tươi như hoa hỏi:

“Tốt nghiệp đại học nào vậy?”

“Đại học Công nghệ.”

“Một trường danh tiếng như vậy, không dạy cô biết tự trọng à?”

Sắc mặt cô ta trầm xuống, đột ngột hất cả bát canh vào ngực tôi:

“Cứ đeo bám A Nghiêm như vậy, không thấy nhục à? Thèm trèo cao đến thế sao?”

Canh nóng thấm qua lớp vải, bỏng rát cả da thịt.

Chu Cận Nghiêm nắm tay cô ta, nhẹ nhàng dỗ dành, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái:

“Dây chuyền kim cương hồng mà em thích, anh đặt rồi. Đừng giận nữa, được không?”

Một người bạn đẩy ly rượu pha lẫn đỏ trắng và bia về phía tôi:

“Uống đi, coi như xin lỗi Tư Tư.”

Lại có người khó chịu làu bàu:

“Rượu ngon thế, để cô ta uống uổng phí quá.”

Trong hội bạn của Chu Cận Nghiêm, Lục Tư Tư là bạch nguyệt quang của cả đám.

Nên chẳng ai xem tôi ra gì, tìm đủ cách giày vò, trêu đùa.

Chu Cận Nghiêm chưa từng ngăn cản.

Huống hồ lần này còn có Lục Tư Tư ở đây.

Tôi nâng ly rượu vẩn đục ấy, uống cạn trong một hơi.

Cảm giác bỏng rát từ rượu lan từ cổ họng đến tận dạ dày.

Nước mắt trào ra trong tích tắc.

Tôi khom lưng, vịn bàn nôn khan.

“Đủ rồi, đừng làm mất hứng. Cút đi.”

Chu Cận Nghiêm tiện tay cầm đồ mở rượu ném cho tôi.

Lực không nhẹ, trúng ngay trán tôi, đau buốt rồi máu chảy ròng ròng theo gò má.

Anh khựng lại, vô thức bước tới một bước.

Tôi ôm trán, cúi đầu, vội vã rời đi.

2

Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi xử lý vết thương sơ sài.

Vừa ra thì thấy Chu Cận Nghiêm cũng đã về.

Sắc mặt anh không tốt chút nào.

Tôi lờ mờ đoán ra: “Cãi nhau với Lục Tư Tư rồi?”

“Dụ Ninh!”

Anh quát lạnh một tiếng, sải bước đến trước mặt tôi, nắm lấy cổ tay tôi, ép cả người tôi về phía mép giường.

Tôi giãy giụa đẩy anh ra, nhưng sức hai người cách biệt quá xa.

Đèn đung đưa, ánh sáng chói mắt khiến tôi nhắm nghiền mắt, nước mắt không ngừng tuôn.

Động tác anh dừng lại trong thoáng chốc, siết cằm tôi, buộc tôi ngẩng lên:

“Khóc gì? Thấy tủi thân à?”

“Dụ Ninh, chẳng phải chính em nói chỉ cần được ở bên anh thì thân phận gì cũng chấp nhận sao?”

Nụ hôn rơi xuống môi, mạnh đến mức khiến tôi nếm được vị tanh mặn của máu.

Chu Cận Nghiêm ra lệnh:

“Những gì anh dạy em trước đây, quên hết rồi à? Nhắm mắt lại.”

“Đôi mắt này của em, không giống cô ấy nhất.”

Trong động tác không chút dịu dàng ấy, cơn đau càng thêm dữ dội.

Tôi mở mắt trong vô thức, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn tối tăm của anh, như thể đang trút hết cảm xúc dồn nén.

Tôi chợt hiểu ra.

Tôi khiến Lục Tư Tư không vui, nên anh đang trừng phạt tôi.

Nỗi nhục nhã dâng ngập cổ, tôi mơ hồ nhớ lại chuyện năm xưa.

Lúc mới gặp anh, tôi là sinh viên nghèo đến mức chạm đáy xã hội.

Còn anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng.

Anh uống say trong quán bar nơi tôi làm thêm, nhìn thấy mặt tôi thì nổi giận:

“Đừng dùng cái mặt giống cô ấy mà làm mấy chuyện rẻ mạt như thế!”

Về sau, bà ngoại là người thân duy nhất của tôi lâm bệnh nặng.

Tôi vay khắp nơi vẫn thiếu ba trăm triệu.

Vì ba trăm triệu ấy, tôi bán mình cho Chu Cận Nghiêm.

Chủ động dâng hiến, đánh đổi bằng điều kiện:

Không được tiếp tục học lên cao học.

“Thế thân thì phải có dáng vẻ của thế thân.”

Anh nói hờ hững, vài câu là quyết định cả cuộc đời tôi:

“Không phải em nói thích anh sao? Ít nhất ba năm này, ở bên cạnh anh, đừng đi đâu hết.”

Năm đó Lục Tư Tư rời đi vì đi du học.

Chu Cận Nghiêm không cho phép chuyện đó lặp lại lần nữa.

Từ hôm ấy, giấc mơ nghiên cứu của tôi, mãi mãi trở thành điều xa vời.

Bà ngoại không qua khỏi biến chứng sau phẫu thuật, chống chọi được nửa năm rồi cũng ra đi.

Tôi mất hồn mất vía, ngồi trong nghĩa trang suốt đêm.

Nửa đêm mưa lất phất.

Một chiếc ô che lên đầu tôi.

Là Chu Cận Nghiêm.

Anh đứng cao nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:

“Em còn định ngồi đây bao lâu nữa? Anh ở lại với em.”

Ba năm bên nhau, tôi chăm anh từng li từng tí.

Đôi khi, cũng từng có vài khoảnh khắc ấm áp thoáng qua.

Nhưng tôi biết, Chu Cận Nghiêm chưa từng xem trọng tôi.

Lần đó cũng vậy, anh tụ họp với vài người bạn cũ, tôi đến đón thì bị họ chặn lại.

Có người nhìn tôi rồi bật cười:

“Đúng là hơi giống Tư Tư. Nghe nói học giỏi lắm, còn tham gia mấy dự án nghiên cứu?”

“Thật không đấy? Giỏi vậy thì biểu diễn thử xem?”

Tôi siết chặt tay, đáp:

“Nghiên cứu khoa học là chuyện nghiêm túc, không phải trò mua vui.”

Người cầm đầu cười khinh:

“Làm màu gì chứ? Nói nghiên cứu chẳng qua để nâng giá bản thân lên thôi.”

Họ đẩy chai rượu đến:

“Không thích diễn thì uống đi. Uống xong để A Nghiêm đưa cô về.”

Chu Cận Nghiêm từ đầu đến cuối chỉ tựa vào sofa, nghịch bật lửa, nhìn tôi.
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 2



Có lẽ vì say, ánh mắt vốn lạnh lùng lại lười biếng hơn thường lệ, môi khẽ cong:

“Uống đi, để mọi người xem tửu lượng của em thế nào.”

Tôi im lặng vài giây, hỏi anh:

“Nếu hôm nay người đứng đây là Lục Tư Tư, anh cũng sẽ bắt cô ấy uống sao?”

Ngày hôm đó, Chu Cận Nghiêm nổi trận lôi đình.

Anh giật lấy ly rượu, đập thẳng vào người tôi:

“Cô là cái thứ gì mà dám so với cô ấy?”

“Cô ấy không hèn hạ như cô, vì ba trăm triệu mà bán thân!”

Tôi chớp mắt ngăn dòng nước mắt chảy ra, cúi xuống nhặt lại ly rượu rơi lăn dưới đất:

“Được, tôi uống.”

Mạng của kẻ nghèo vốn chẳng đáng tiền, huống chi là lòng tự trọng.

Tôi thật sự đã lấy ba trăm triệu từ anh.

Cái kết hôm nay, tôi tự chuốc lấy.

3

Trước khi ra nước ngoài, Lục Tư Tư đã là nữ minh tinh hạng A nổi tiếng.

Lần này du học về nước, hào quang càng rực rỡ, phim mời đóng không đếm xuể.

Cô ta gọi điện đến, giọng điệu thản nhiên:

“Tôi vừa về nước, đang thiếu một trợ lý giỏi. Tôi thấy cô gái tên Dụ Ninh bên cạnh anh trông cũng được đấy, có vẻ là người biết phục vụ.”

Chu Cận Nghiêm im lặng hai giây.

Cô ta khẽ cười: “Sao? Không nỡ à?”

“Không,” anh đáp hờ hững, “nếu em cần thì để cô ấy qua giúp.”

Và thế là, tôi theo Lục Tư Tư vào đoàn phim.

Giữa lúc nghỉ ngơi, nữ thứ Lâm Gia lại gần bắt chuyện:

“Chị Tư, trợ lý của chị nhìn cũng khá giống chị đấy.”

“Chỉ là ánh mắt không giống lắm. Cô ấy có nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, nhìn ra lại còn có thần hơn chị.”

Lâm Gia vốn là nữ chính được chọn từ đầu. Chỉ vì Lục Tư Tư bất ngờ quay về mà cô bị cướp vai.

Trong lòng bực bội, nên cố ý nói vậy để chọc tức Lục Tư Tư.

Quả nhiên, sắc mặt Lục Tư Tư tối sầm, ánh nhìn về phía tôi đầy ác cảm.

Tan ca buổi chiều, cô ta bảo làm rơi nhẫn.

“Lúc quay cảnh ở hồ còn đeo, chắc là rớt xuống nước rồi.”

Ánh mắt cô ta đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở tôi: “Dụ Ninh, cô xuống hồ tìm giúp tôi.”

Hồ nhân tạo nước không sâu, chỉ ngang eo.

Tôi ngâm người trong nước, cúi xuống, chầm chậm lần mò từng vốc bùn dưới đáy.

Ánh hoàng hôn đỏ thẫm nhuộm cả chân trời, dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

Ai cũng biết đây là chiêu khó dễ của Lục Tư Tư, nhưng tất cả đều đứng yên trên bờ, im lặng nhìn.

Không ai sẽ vì một trợ lý vô danh mà lên tiếng.

Đầu ngón tay tôi bị nước lạnh ngâm đến trắng bệch, nhăn nheo, bùn đất bám theo từng giọt nước rơi xuống.

Tôi chợt nhớ đến những ngày đại học.

Ngày đó tôi vùi mình trong phòng thí nghiệm, làm dự án tốt nghiệp.

Bàn tay phải giữ sạch sẽ khô ráo, cẩn thận cầm ống nghiệm, đĩa petri, phiến kính, quan sát kết quả, ghi chép số liệu.

Sư tỷ và thầy hướng dẫn đều nói tôi có năng khiếu, chỉ cần cố gắng là có thể đi rất xa.

Nhưng đời người bình thường không chịu nổi một cơn sóng gió.

Chỉ một biến cố, đã đủ phá hủy tất cả.

Mới ba năm thôi mà, sao lại xa như cả một đời.

Mãi đến khi trời tối hẳn, stylist mới lên tiếng:

“Chị Tư, tìm thấy nhẫn rồi, nằm trên bàn trang điểm trong phòng hóa trang.”

“Chắc là tôi để quên thôi.”

Lục Tư Tư nhận nhẫn, tiện tay ném vào túi Hermès:

“Lên đi Dụ Ninh, chỉnh lại bản thân chút. Đừng để người ta tưởng tôi bắt nạt cô.”

Tan ca, Chu Cận Nghiêm đến đón cô ta.

Tôi ướt nhẹp ngồi dưới mấy gốc lê cạnh phim trường.

Không biết bao lâu sau, chiếc Rolls-Royce đen quay lại.

Chu Cận Nghiêm xuống xe, bước tới trước mặt tôi: “Về nhà thay đồ đi.”

Tôi không ngẩng đầu.

Anh dịu giọng đôi chút: “Đừng trách Tư Tư, cô ấy chỉ giận dỗi một chút rồi hết thôi.”

Thấy tôi vẫn không phản ứng, anh mất kiên nhẫn: “Đủ rồi đấy, Dụ Ninh, em đang giận ai chứ?”

Tôi hít một hơi, cố kìm nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh:

“Chu Cận Nghiêm, ba năm rồi. Giờ Lục Tư Tư cũng quay về rồi.”

“Cho em đi được không?”

Sắc mặt anh hơi đổi: “Em định đi đâu?”

Tôi lấy chiếc túi vải bên cạnh, rút ra một tập giấy:

“Em đã nộp đơn vào trường sinh học hàng đầu ở nước ngoài. Họ gửi thư báo trúng tuyển cho em rồi…”

Chưa kịp nói xong, anh đã giật lấy xấp giấy, xé nát thành từng mảnh.

Anh nắm chặt cổ tay lạnh buốt của tôi, nhét tôi vào xe.

Lòng bàn tay nóng hổi áp lên cánh tay tôi, hơi ấm từ từ truyền sang.

Trong ánh sáng vàng mờ nhạt trong xe, ánh mắt Chu Cận Nghiêm lạnh như băng:

“Đừng mơ. Em không được đi đâu hết.”

“Dụ Ninh, em là bạn gái anh.”

4

Từ hôm đó, tôi không quay lại phim trường nữa.

Chu Cận Nghiêm tìm trợ lý mới cho Lục Tư Tư, rồi sắp xếp cho tôi vào công ty anh làm trợ lý riêng.

“Sau này em theo anh.”

Anh xoay xoay cây bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói dịu lại đôi chút:

“Chuyện hôm đó ở phim trường là do Lâm Gia cố tình ly gián em với Tư Tư. Anh đã gọi điện nói với người ta rồi, sau này cô ta không được đóng phim nữa.”

Thấy tôi không có phản ứng gì, mặt anh trầm xuống, giọng đầy cảnh cáo:

“Dụ Ninh, đừng được nước lấn tới.”

Là tôi được nước lấn tới sao?

Lâm Gia chẳng qua vì bị cướp vai nên giận, cố tình nói vài câu kích bác.

Còn người thực sự gây ra mọi chuyện, tôi và Chu Cận Nghiêm đều rõ.

Chỉ vì hôm đó tôi khiến anh nổi giận, anh cố tình hành hạ tôi trong xe dù tôi ướt sũng.

Những ngày này, tôi liên tục sốt.

Uống thuốc xong cứ mê man, cũng không còn sức cãi vã.

Tôi cúi đầu: “Em biết rồi.”

Tối hôm đó, sau khi Lục Tư Tư tan làm, tôi lái xe đưa Chu Cận Nghiêm đến nhà hàng ăn tối với cô ta.

Vừa thấy tôi, cô ta lạnh lùng:

“A Nghiêm, em không muốn cãi nhau với anh. Nhưng đừng mang những thứ khiến người ta mất hứng đến phá bữa ăn của em.”

Chu Cận Nghiêm liếc tôi một cái: “Ra xe đợi đi.”

Tôi gật đầu, quay người rời khỏi.

Trên điện thoại, là email từ giáo sư hướng dẫn bên trường:

“Ninh, thư báo trúng tuyển đã được gửi. Bao giờ em có thể nhập học? Hồ sơ của em rất ấn tượng, tôi đã xin học bổng cao nhất cho em rồi. Rất mong được hướng dẫn một sinh viên vừa có tài năng, vừa chăm chỉ như em.”

Tôi khép bàn tay lại giữa không trung.

Như thể có thể gom lại những mảnh vụn của tờ giấy bị xé nát hôm đó.

Đêm ấy, Chu Cận Nghiêm không về nhà.

Anh nhắn tin: “Anh đưa Tư Tư về. Em không cần đợi.”

Tôi hỏi: “Anh ở lại qua đêm à?”

Anh không khách sáo: “Dụ Ninh, chuyện này không đến lượt em hỏi.”

Tôi lái xe tới nghĩa trang ngoại ô.

Ngoại tôi yên nghỉ ở đó, đã hơn hai năm.

Trên bia là bức ảnh bà chụp khi sắp lâm chung.

Lúc đó bà bệnh nặng.

Tiền tiết kiệm chắt chiu cả đời, vay mượn bạn bè, thầy cô, gom lại vẫn thiếu hơn ba trăm triệu.

Đối với Chu Cận Nghiêm, chỉ là một bữa rượu với bạn, hay một cái túi cho người tình.

Nhưng với tôi, đó là ranh giới sinh tử.

Sau phẫu thuật, bà nắm chặt tay tôi, dặn đi dặn lại.

Không thể vì số tiền đó không đáng gì với người khác, mà bản thân mình cũng xem thường nó.

Thế nên ba năm qua, tôi luôn nghe lời Chu Cận Nghiêm. Dù yêu cầu vô lý đến đâu, tôi cũng gật đầu.

“Nhưng... tôi thật sự phải tiếp tục tiêu hao tuổi xuân, lý tưởng, và khát vọng của mình ở đây sao?”

Nghĩa trang vắng lặng, chỉ còn tiếng gió và tiếng côn trùng.

Trên bia, ngoại vẫn lặng lẽ nhìn tôi.

Nhưng bà, sẽ không bao giờ trả lời tôi nữa.

5

Chiều hôm đó, bất ngờ có người tìm đến tôi.

Là Lâm Gia.

Không còn vẻ cao ngạo lúc đối đầu Lục Tư Tư, giờ cô ta trông tơi tả, thảm hại.

Ngồi ở góc quán cà phê, cô ta nói:

“Lục Tư Tư đối xử với cô như vậy, cô hẳn rất hận cô ta đúng không?”

“Tôi biết cô vất vả lắm mới bám được vào Chu Cận Nghiêm, cuối cùng cô ta về lại phá hỏng tất cả. Tôi có ảnh họ qua đêm với nhau, chỉ cần tung ra, cô chỉ cần lên tiếng xác nhận mình là bạn gái chính thức, sự nghiệp của cô ta sẽ tan tành.”

“Bông hoa nhài tinh khiết? Hừ, chẳng qua là loại biết rõ có người yêu mà vẫn chen chân.”

Tôi uống hết ly nước chanh, lắc đầu từ chối.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Lâm Gia.

Sự nghiệp cô ta từng tự hào bị Chu Cận Nghiêm đập tan, lý trí cũng chẳng còn.

Tối hôm đó, ảnh thân mật của Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm lên hot search.
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 3



Một người tự xưng là "người biết chuyện" tung tin: “Chu Cận Nghiêm có bạn gái rồi, quen nhau mấy năm, tôi từng thấy họ đi ăn cùng nhau, không phải Lục Tư Tư đâu.”

Để làm bằng chứng, người đó đăng kèm một bức ảnh.

Dù ảnh chụp trộm hơi mờ, vẫn thấy rõ người con gái trong ảnh tóc ngắn, dáng người mảnh mai, đuôi mắt có nốt ruồi lệ.

Cô ấy đang ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn người đối diện.

Tôi nhìn ảnh, sững người.

Đó là hai năm trước, khi ngoại vừa mất.

Tâm trạng tôi rối bời.

Chu Cận Nghiêm đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ mới mở.

Họ nấu đúng món quê tôi, gia vị giống hệt thói quen nấu ăn mấy chục năm của ngoại.

Tôi ăn một miếng là biết anh cố tình đưa tôi đến đây. Tôi nghiêm túc cảm ơn:

“Cảm ơn anh, Chu tổng.”

Anh mỉm cười: “Dụ Ninh, bạn trai em mà em gọi thế à?”

Anh bảo tôi gọi anh là A Nghiêm.

Tôi không quen sự thân mật đó, nên luôn gọi cả họ lẫn tên.

Sau này tôi mới biết, “A Nghiêm” là cách Lục Tư Tư gọi anh từ nhỏ đến lớn.

“Dụ Ninh!”

Tôi sực tỉnh, thấy Chu Cận Nghiêm mặt mày lạnh tanh bước vào, sải bước đến trước mặt tôi.

Anh giơ tay tát thẳng tôi một cái, nắm cổ áo tôi, ép tôi vào cạnh bàn.

Một tấm ảnh bị ném mạnh trước mặt.

Là tôi và Lâm Gia, ngồi ở góc tối trong quán cà phê.

Anh nghiến giọng:

“Em còn muốn gì nữa? Nếu không phải vì khuôn mặt giống Tư Tư, khi ngoại em nằm viện, đến tư cách bán thân cho anh để đổi tiền em cũng chẳng có!”

“Giờ thì hay rồi, em hợp tác với người khác hãm hại Tư Tư, em đúng là độc ác!”

Má tôi nóng rát, cổ bị kéo siết, cảm giác nghẹt thở dâng lên từng cơn.

Tôi cố gắng mở miệng:

“Không phải em... em đã từ chối rồi.”

Chu Cận Nghiêm không tin.

Anh bóp chặt cằm tôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.

Lát sau, anh bật cười lạnh lẽo: “Hạng ba xu, thật rẻ mạt.”

Anh buông tay, để mặc tôi ngã xuống đất, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

6

Hướng dư luận trên hot search nhanh chóng bị thao túng.

Bạn của Chu Cận Nghiêm lên tiếng đính chính, nói tôi chưa từng là bạn gái của anh ta.

“Lúc trước Chu tổng chỉ thấy cô ta đáng thương, nên mới giúp trả tiền viện phí cho người nhà. Ai ngờ cô ta bám riết không buông, cứ muốn dâng thân để trèo cao. Cái bữa cơm trong ảnh kia, cũng chỉ là Chu tổng muốn gặp mặt, nói dứt khoát cho rõ ràng.”

Chu Cận Nghiêm cho người tung thêm vài tấm ảnh.

Có tấm là hồi tôi còn làm trong quán bar, bị khách sàm sỡ.

Nhưng góc chụp lại cố tình khiến người ta hiểu lầm là tôi đang "làm bộ từ chối mà lòng thì không".

Còn có ảnh Lâm Gia ăn cơm cùng nhà đầu tư.

Cuối cùng là ảnh tôi và cô ta trong quán cà phê.

Người ta rút ra kết luận: “Thì ra là Lâm Gia bị cướp vai nên sinh hận, bắt tay với cô gái làm ở quán bar này để bịa tin bôi nhọ? Tội nghiệp Lục Tư Tư quá.”

Số điện thoại của tôi bị tung ra.

Hàng chục ngàn tin nhắn chửi rủa ập tới.

Có người còn bới móc thông tin cá nhân, yêu cầu trường học thu hồi bằng tốt nghiệp và học vị vì phẩm chất đạo đức thấp kém.

Còn Lục Tư Tư thì sạch sẽ thoát thân khỏi bão dư luận.

Tối hôm sau, cô ta thản nhiên đăng lên Weibo một bức ảnh nhẫn kim cương:

"Đã đính hôn."

Phía dưới là vô số lời chúc mừng.

Còn cuộc bạo lực mạng nhắm vào tôi thì ngày càng leo thang.

Suốt mấy hôm liền, tôi không dám mở điện thoại.

Chu Cận Nghiêm không hề quay về.

Bệnh dạ dày của tôi tái phát, định ra ngoài lấy thuốc thì bị bắt nhét vào một chiếc xe van trắng.

Trong nhà xưởng bỏ hoang ven biển, tôi thấy Lục Tư Tư cũng bị trói ở đó.

Chiếc váy dạ hội đắt tiền lấm lem, rách nát.

Mái tóc dài mượt mà được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ rối tung như cỏ khô.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, giận dữ hét lên: “Lại là cô!”

Tôi mím môi: “Câu đó lẽ ra tôi mới là người nên nói.”

“Cô lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Đồ nghèo mạt!”

Lục Tư Tư gào lên: “A Nghiêm căn bản không yêu cô! Nếu không phải vì gương mặt giống tôi, đến cả làm thế thân cô cũng không có tư cách!”

Cô ta mất khống chế thật rồi.

Nữ minh tinh luôn được tôn sùng như nữ thần, giờ bị tống đến nhà kho bụi bặm, không có lấy một ngụm nước sạch.

Cô ta gào thét, đe dọa, dụ dỗ… đổi lại chỉ là những cú đấm đá từ bọn bắt cóc.

Đến ngày thứ hai, Lâm Gia xuất hiện.

Tôi thở dài: “Tôi đoán được là cô.”

Cô ta cười tươi như hoa: “Cô còn nghĩ cho Chu Cận Nghiêm, nhưng anh ta thì chẳng nghĩ đến hoàn cảnh của cô.”

“Giờ cả cô và Lục Tư Tư đều ở đây. Nếu chỉ được cứu một người, tôi thật tò mò anh ta sẽ chọn ai?”

Nhưng sự thật là, câu hỏi đó chẳng cần kiểm chứng.

Nên khi tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, Lâm Gia và đám người cô ta hoảng loạn đẩy tôi ra vách đá, tôi chỉ lặng lẽ nhìn về phía Chu Cận Nghiêm.

Anh chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ nhìn về phía Lục Tư Tư: “Đừng sợ, Tư Tư.”

Lục Tư Tư, người lúc nào cũng ngạo nghễ, lúc này bật khóc.

Cô ta nức nở gọi tên anh từng tiếng một: “Cứu em với, A Nghiêm!”

Tôi nhìn những con sóng trắng xóa dưới chân vách đá, không nói gì.

Lâm Gia hỏi: “Không vùng vẫy chút nào sao?”

“Không.” Tôi khẽ đáp, “Mệt rồi.”

Bọn họ hình như còn nói gì đó, có lẽ là mặc cả hay đàm phán.

Cơn đau dạ dày khiến trán và lưng tôi vã mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng Chu Cận Nghiêm.

Anh gọi: “Dụ Ninh.”

“Anh sẽ cứu em mà, nhìn anh đi.”

“Em ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái thôi.”

Tôi không ngẩng đầu.

Chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của Lâm Gia:

“Trên đời không có chuyện tốt như vậy đâu. Chu Cận Nghiêm, bao năm nay tôi phấn đấu, cố gắng, tất cả đều bị anh hủy hoại. Anh phải trả giá.”

Một lực mạnh đột ngột đẩy tôi từ sau lưng.

Cơ thể tôi nhẹ bẫng.

Cảm giác rơi tự do ùa đến, bọt sóng mỗi lúc một gần hơn.

Tiếng gào thét của Lục Tư Tư càng lúc càng mờ xa.

Lúc đó tôi mới nhận ra, cô ta đẩy cả hai chúng tôi xuống.

Ngay trước khi bị biển nuốt chửng, tôi nghe thấy giọng của Chu Cận Nghiêm vang lên lần cuối.

Lần đầu tiên, giọng anh chứa đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.

“Dụ Ninh!!”

7 (Góc nhìn của Chu Cận Nghiêm)

Ngày thứ ba sau khi Dụ Ninh rơi xuống biển.

Thư ký gọi điện tới, nói rằng đội cứu hộ vẫn chưa tìm được cô ấy.

Thời gian cứu hộ tốt nhất đã trôi qua, e là lành ít dữ nhiều.

“Cô Lục đã xuất viện, hiện đang đứng ngoài đợi anh.”

Thư ký chần chừ nhìn Chu Cận Nghiêm: “Anh có muốn gặp không?”

Anh đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời dần chuyển tối.

Một lúc lâu sau mới cất giọng: “Không, để cô ấy về nghỉ đi.”

Lời vừa dứt, Lục Tư Tư đã đẩy cửa bước vào.

Cô ta lạnh lùng nhìn anh: “Ý anh là gì? Anh định đổ cái chết của Dụ Ninh lên đầu tôi sao?”

Cô ta bị trầy xước ở gò má, cánh tay cũng băng bó, nhưng so với Dụ Ninh đang mất tích, thì chẳng đáng gì.

Chu Cận Nghiêm né ánh mắt cô ta, giọng thờ ơ: “Không. Em về nghỉ ngơi đi.”

Lục Tư Tư không chịu rời đi, đứng yên tại chỗ, mắt đỏ hoe:

“Anh hối hận rồi đúng không?”

“Hối hận điều gì?”

“Hối hận đã đính hôn với em, hối hận hôm đó người anh giữ lại… không phải là cô ta!”

Chu Cận Nghiêm mím môi, không đáp.

Lục Tư Tư lập tức hiểu ra: “Chu Cận Nghiêm, tỉnh lại đi! Cô ta chẳng qua chỉ là thế thân hạ tiện vì tiền!”

Cô ta xách túi Hermès, tay đeo nhẫn kim cương hồng, toàn thân lấp lánh, trị giá cả triệu.

Mà không hiểu sao, Chu Cận Nghiêm lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Ninh.

Trong quán bar ánh sáng nhập nhoạng, giữa men rượu và tiếng nhạc hỗn loạn, cô mặc áo sơ mi cũ bạc màu, tóc cắt ngắn gọn gàng.

Một vị khách cợt nhả nhét tiền boa vào cổ áo cô.

Cô bình tĩnh rút ra, cẩn thận cất vào túi, còn nhẹ nhàng cảm ơn.

Trong đôi mắt ấy, như có ngọn lửa đang cháy.

Ngay cả sau này cũng vậy.

Vì ba trăm triệu, cô chủ động dâng hiến.

Anh giận vì tin đồn của Lục Tư Tư, trút giận lên cô không hề nhẹ tay.

Nhiều lần ép cô nhún nhường, đôi mắt ấy vẫn cháy, chỉ là ánh sáng đôi khi mờ đi, nhưng chưa bao giờ tắt hẳn.

Chu Cận Nghiêm thừa nhận, ban đầu anh khinh thường cô.

Hai người họ, khác biệt như hai thế giới.

Đêm đầu tiên, anh gần như cưỡng ép cô.

Cô không phản kháng, chỉ cắn răng chịu đựng, hàng mi run rẩy trong ánh đèn mờ như đang cắn chặt đau đớn.
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 4



Sáng hôm sau, cô hỏi anh có thể cho cô vay tiền được không.

“Coi như là em mượn.”

Chu Cận Nghiêm càng thấy khinh thường. Trong mắt anh, chưa từng có ai lộ rõ mục đích đến thế.

Nhưng anh vẫn hỏi: “Bao nhiêu?”

“ba trăm triệu.” Cô ngập ngừng. “Nếu có thể thêm chút nữa thì tốt, coi như dự phòng.”

Anh dừng bút ngay trên tờ séc.

Chợt thấy nực cười.

Khoản phí chia tay anh ném cho bạn gái trước còn gấp mười lần.

Lẽ ra lúc đó anh nên nhận ra, cô không giống những người khác.

Cô đến với anh, không phải vì hư vinh, mà vì đường cùng.

Sau này anh mới phát hiện trên người cô có nhiều vết sẹo.

Cô không để tâm, chỉ nói lúc nhỏ đi học phải băng rừng, trời mưa trượt chân ngã để lại.

Chu Cận Nghiêm từng nghĩ mãi về cảm giác nhói lên trong tim lúc đó, có lẽ chính là khoảnh khắc anh rung động.

Chỉ là… anh cố tình bỏ qua.

Anh thích Lục Tư Tư nhiều năm, luôn nghĩ cô ấy như đóa hoa được nâng niu giữa lồ ng kính.

Còn Dụ Ninh…

Giống như mặt hồ trong veo.

Cô âm thầm đi theo anh, chịu hết tất cả sự chèn ép từ anh và bạn bè.

Bọn họ càng khinh thường, đôi mắt cô càng sáng, càng phản chiếu rõ sự thấp hèn của họ.

Chu Cận Nghiêm đôi khi thấy hoang mang.

Anh biết, anh chưa từng thực sự có được cô.

Cô ở lại, chỉ vì món nợ ba trăm triệu.

Anh biết, sau lưng anh, cô luôn lén học hành, như lúc nào cũng sẵn sàng rời đi.

Ánh mắt cô nhìn sách đầy khát khao, thứ ánh nhìn ấy, anh chưa từng có được, dù chỉ một giây.

Anh chỉ muốn một lần, ánh mắt ấy chứa hình bóng anh, dù là chán ghét hay hận thù cũng được.

Và thế là, anh sai một bước, rồi lún mãi không dừng.

Ngày thứ mười sau khi Dụ Ninh rơi xuống vực.

Ai cũng nói, cô không thể sống sót.

Bạn bè khuyên anh: “Bỏ đi, đã vậy rồi. Vì một người đã chế//t mà giận nhau với Tư Tư cũng không đáng. Huống hồ, chẳng phải chính anh từng nói, cô ta chỉ là thế thân thôi sao?”

Chu Cận Nghiêm ngẩng lên.

Đôi mắt đầy tức giận.

Lục Tư Tư ở bên cạnh khóc.

Cô ta trách móc: “Tin Lâm Gia bị bắt đã tung ra, giờ anh hủy hôn, chẳng phải đang bảo thiên hạ biết chúng ta chỉ đang diễn trò à?”

“A Nghiêm, sự nghiệp của em, anh thật sự không nghĩ đến sao?”

Cô ta vẫn gọi anh là A Nghiêm, vẫn dịu dàng, ánh mắt đầy đáng thương.

Chu Cận Nghiêm chợt nhận ra, Dụ Ninh chưa từng gọi anh như thế.

Ban đầu gọi là Chu tổng, sau này dù bị ép cũng chỉ gọi thẳng họ tên.

Khách sáo, xa cách đến lạnh người.

Chu Cận Nghiêm bắt đầu hay mơ về cô.

Trong mơ, anh chưa từng làm tổn thương, chưa từng chà đạp cô, không giữ cô bên mình bằng sự ban ơn.

Cô dần trở nên dịu dàng, thậm chí cuối cùng cũng chịu gọi anh một tiếng “A Nghiêm”.

Anh đến đón cô tan ca ở viện nghiên cứu, trên xe giấu một bó hoa hồng to.

Cô hơi ngạc nhiên, nhận lấy rồi mỉm cười dịu dàng.

Nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì chẳng có gì cả.

Trên tủ đầu giường là những cuốn sách cô từng đọc, luận văn cô từng viết, dự án cô âm thầm làm.

Đó là thế giới của cô.

Thế giới mà anh chưa từng bước vào nổi.

Ba năm trôi qua như thế.

Cho đến một ngày, trong bản tin về hội thảo nghiên cứu sinh học quốc tế, anh vô tình thoáng nhìn thấy trên bản tin hội nghị công bố thành quả nghiên cứu sinh học ở nước ngoài.

Một bóng dáng trông hơi quen thuộc.

Chu Cận Nghiêm lập tức bật dậy, ngỡ như mình vẫn đang trong mơ.

Anh nhờ người điều tra. Rất nhanh có kết quả: người ấy không phải tên Dụ Ninh, mà là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành sinh học của một đại học quốc tế.

Như bị kéo khỏi giấc mộng ấm áp, Chu Cận Nghiêm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.

Mãi mới khẽ thốt ra từng chữ:

“Cô ấy… vẫn còn sống.”

Th//i th//ể Dụ Ninh chưa từng được tìm thấy.

Điều đó có nghĩa là vẫn còn một chút hy vọng.

Chu Cận Nghiêm bắt đầu tìm cô khắp nơi, bắt đầu từ chính vách đá hôm ấy.

Dòng chảy của vùng biển ấy, ai từng đến, bệnh viện gần đó…

Anh hết lần này đến lần khác thắp lên hy vọng, rồi tận mắt thấy nó tắt ngúm.

Anh gần như phát điên vì sự giằng xé ấy.

Suốt hai năm, chẳng có chút tin tức nào.

Nhưng trong lòng anh vẫn ôm một niềm mong đợi.

Mong đến một ngày nào đó, cô chịu xuất hiện trước mặt anh.

Cho dù là vì hận thù, vì trả thù.

Cũng được.

8

Máy bay trượt vào đường băng.

Sau một thoáng ù tai ngắn ngủi, tôi tháo bịt mắt, lấy hành lý từ giá để phía trên.

Khách sạn nơi tôi lưu trú do ban tổ chức sự kiện sắp xếp, hội trường ở ngay dưới tầng trệt.

Khi tôi đến, bên trong đã có không ít người.

Đường Đường từng hợp tác với tôi trong một dự án, coi như quen biết.

Cô ấy hỏi: “Cậu biết không, hôm nay có mời mấy ông lớn đến dự, nghe nói có cả đầu tư, tính chất thương mại rất rõ…”

Cô ấy còn chưa nói xong, bỗng vang lên tiếng chào đón nhiệt tình: “Tổng Giám đốc Chu cũng đến rồi!”

Chu Cận Nghiêm khẽ gật đầu: “Ừ, đến xem một chút.”

Đường Đường cũng nhìn thấy, đổi đề tài ngay: “Cậu nhìn thấy chưa, người đó tên Chu Cận Nghiêm, trước làm bên giải trí và công nghệ, dạo này không hiểu sao lại đầu tư cả vào ngành y sinh.”

Tôi cười nhạt: “Vậy à?”

Cô ấy gật đầu, tiếp tục tám chuyện: “Ừ, cậu biết vị hôn thê của anh ta không? Lục Tư Tư, từng là minh tinh hạng A nổi như cồn, sau này chẳng hiểu nghĩ gì lại đi phẫu thuật thẩm mỹ”

Nói đến đó, Chu Cận Nghiêm và người bên cạnh đã đi đến gần.

“Chu tổng, đây là khách mời đặc biệt được mời về nước của chúng tôi, tiến sĩ sinh học tế bào từ Đại học Mễ Châu: cô Cầm Dụ Tinh.”

Dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, ánh mắt lạnh nhạt của Chu Cận Nghiêm lướt qua rồi bất chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được điều gì đó là lạ.

Anh lại như không hề hay biết, chỉ đỏ hoe mắt nhìn tôi: “Anh biết em còn sống mà… Anh luôn đi tìm em…”

Tôi lùi lại một bước, né tránh bàn tay anh đang vươn tới: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”

Không khí bỗng chốc đông cứng.

Cuối cùng, nhân viên ban tổ chức phải bước đến hòa giải, lễ phép mời anh rời đi.

Chu Cận Nghiêm ngồi vào hàng ghế VIP, ánh mắt xuyên qua đám đông, không chớp lấy một lần, nhìn thẳng về phía tôi.

Đường Đường tò mò: “Cậu quen Chu tổng à?”

“Tớ không biết anh ta.”

Tôi mỉm cười: “Có lẽ nhận nhầm người thôi.”

Buổi lễ diễn ra suôn sẻ.

Đến phần công bố danh sách tiến sĩ đặc biệt của Viện nghiên cứu sinh học Minh Thành, tên tôi được xướng lên.

Cầm Dụ Tinh.

Tôi bước lên sân khấu phát biểu đôi lời,trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Chu Cận Nghiêm.

“Trong vài năm tới, tôi sẽ ở lại Minh Thành, mong có thể hợp tác nghiên cứu và giao lưu học thuật với quý vị.”

Tôi cúi người rời sân khấu, ngồi lại cạnh Đường Đường.

Cô ấy đột nhiên vỗ đùi cái bốp: “Tớ nhớ ra rồi!”

“Dụ Tinh, cậu rất giống vị hôn thê của Chu tổng, Lục Tư Tư hồi chưa phẫu thuật. Chắc anh ta nhận nhầm cậu thành cô ta rồi?”

Tôi mỉm cười, lần này là thật lòng: “Có lẽ vậy.”

9

Sau khi sự kiện kết thúc, không ngoài dự đoán, tôi thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc của Chu Cận Nghiêm đậu ngay dưới khách sạn.

Anh đứng trước xe, ánh mắt gần như khát khao nhìn tôi.

“A Ninh.”

Tôi khẽ gật đầu: “Chu tổng.”

Ánh mắt anh thoáng đau đớn: “Em hận anh, đúng không?”

“Anh đừng nghĩ vậy, Chu tổng.”

Tôi thở dài: “Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép.”

“Đừng đi.”

Anh vươn tay nắm lấy vạt áo tôi, giọng run rẩy như đang cầu xin: “Hôm đó trên vách đá, không phải anh không muốn cứu em… chỉ là… chỉ là theo phản xạ, anh đã nắm lấy Lục Tư Tư trước.”

“Sau đó anh đã cho người đi tìm em, ai cũng nói vách đá đó nguy hiểm, tay em lại bị trói, rơi xuống nhất định lành ít dữ nhiều.”

“Nhưng hôm đó, anh đã thấy em… trên bản tin…”

Tôi liếc nhìn đồng hồ.

Sắp đến giờ rồi, tôi thật sự không muốn đứng ở lề đường nghe anh ta tự sự vào ngày thứ hai vừa về nước.

Tôi mỉm cười lịch sự, ngắt lời: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”

Anh hỏi: “Em đi đâu?”

Vừa lúc đó, một chiếc Porsche cam bóng loáng dừng lại bên cạnh.

Tài xế bước xuống, mở cửa: “Tổng giám đốc Cầm đã đặt chỗ sẵn, mời tôi đến đón cô.”

Chu Cận Nghiêm lập tức tái mặt.

Anh trơ mắt nhìn tôi ngồi vào xe, lúc cửa sắp đóng lại, anh vội đưa tay chặn: “Tổng giám đốc Cầm là ai?”
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 5



“Liên quan gì đến anh sao?”

Tôi khẽ cong môi, ánh mắt dừng trên chiếc Rolls-Royce đằng sau anh, không nhịn được buông một câu móc: “Nhiều năm rồi mà Chu tổng vẫn chưa đổi xe à? Có vẻ không hợp với đẳng cấp của anh lắm nhỉ?”

Xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu tôi vẫn thấy anh đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo tôi.

10

Tôi gửi email cho giáo sư hướng dẫn, nói rằng thư báo trúng tuyển bị thất lạc.

Ông ấy trả lời ngay: “không sao, chỉ cần em đến trường làm thủ tục là được.”

Cầm Vũ Kỳ giúp tôi đổi tên, làm lại giấy tờ tùy thân, rồi đưa tôi đến bệnh viện.

Cổ tay tôi chi chít những vết cắt li ti, là lúc tôi dùng dao gọt trái cây để cắt dây trói.

Cánh tay bị gãy vì cú va đập khi rơi xuống, xương mặt mài trúng đá ngầm, gần như trơ ra cả khung sọ.

Tôi phải phẫu thuật tái tạo nhiều lần mới hồi phục như bây giờ.

Mỗi lần hồi phục đều kéo dài và đau đớn đến khó tả.

Lúc mới quay lại giảng đường, tôi gần như không thể hòa nhập.

Ba năm bên Chu Cận Nghiêm đã nghiền nát lòng tự trọng và lý tưởng của tôi thành tro bụi.

Anh ta và đám bạn không bao giờ coi tôi là một con người bình đẳng.

Tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Mơ thấy Chu Cận Nghiêm giận dữ vì vụ bê bối của Lục Tư Tư, hất đồ đập thẳng vào mặt tôi, rồi đè tôi xuống đất để phát tiết giận dữ.

Mơ thấy đám bạn anh ta vây quanh chuốc rượu, tôi nôn ra máu ngay trên sàn, còn anh ta chỉ lạnh nhạt buông một câu:

“Vô dụng.”

Đó không phải là cuộc sống mà tôi muốn.

Và mãi mãi sẽ không bao giờ phải.

Tôi dốc toàn bộ sức lực cho nghiên cứu.

Ngày nghỉ hay cuối tuần đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm và thư viện.

Đến nỗi thầy hướng dẫn hay cảm khái trong các buổi họp nhóm:

“Tôi chưa từng gặp ai chăm chỉ như em ấy.”

Nhưng chính trong guồng quay đó, trái tim tôi mới dần trở lại vị trí vốn có.

Tôi biết từ hai năm trước, Chu Cận Nghiêm đã bắt đầu tìm tôi.

Rất nhiều đầu mối bị Cầm Vũ Kỳ âm thầm cắt đứt.

Chị nói với tôi:

“Em cứ yên tâm học, theo đuổi giấc mơ và sự nghiệp của mình. Những thứ khác, chị lo.”

Tôi từng hỏi chị vì sao lại giúp tôi đến thế.

Chị im lặng rất lâu, sau đó hỏi lại:

“Em biết vì sao chân chị bị liệt không?”

Chị hơn tôi mười tuổi.

Khi còn trẻ, chị cũng có hoài bão riêng.

Nhưng cha mẹ để anh trai thừa kế sản nghiệp, đến khi công ty gặp khủng hoảng, lại ép chị phải kết hôn chính trị.

Cuối cùng, chị chỉ thản nhiên nói:

“Một gia đình mà muốn giữ công ty bằng cách hi sinh đứa con gái như chị thì… thôi, cứ để chị nắm quyền vậy.”

Đôi chân ấy, là bị người anh trai nổi cơn điên đẩy từ trên lầu xuống.

Tối đó, tôi và chị ngồi trên ban công, mặt đối mặt.

Chị đặt tay lên bàn tay tôi, nhẹ giọng thở dài:

“Giá mà chị gặp em sớm hơn một chút.”

“Thì đã không để em vì ba trăm triệu, mà lãng phí ba năm thanh xuân cho cái thứ như hắn.”

11

Ăn tối xong, tôi chào tạm biệt Cầm Vũ Kỳ.

Chị nửa đùa nửa thật, chỉ vào chiếc Porsche bên cạnh: “Tặng em cái xe đi làm cho tiện nha? Không lấy thật hả?”

Tôi bật cười: “Viện nghiên cứu bố trí ký túc xá phòng đơn ngay đối diện, cách đúng một con đường, em lấy xe làm gì?”

Chị bĩu môi: “Thôi được, có gì cứ gọi chị.”

Tôi mới vào viện nghiên cứu chưa được mấy hôm thì Chu Cận Nghiêm lại xuất hiện.

Anh ta tìm được tôi trong căn-tin, ngồi xuống phía đối diện, nhìn chằm chằm vào đuôi mắt bên phải của tôi.

Một lúc sau, anh khẽ hỏi:

“Nốt ruồi đâu rồi?”

“À,”

Tôi bình thản đáp, “lúc rơi xuống vách đá bị thương ở mặt, sau này phẫu thuật thẩm mỹ, nên trông không giống trước nữa.”

Bàn tay anh đặt trên bàn bất chợt run lên.

Anh hỏi: “Có đau không?”

Một câu hỏi vô lý đến mức khiến người ta buồn cười.

Tôi đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt điềm nhiên:

“Chu Cận Nghiêm, câu hỏi đó… không nên là do anh hỏi.”

“Ba năm ở bên anh, tôi đã chịu bao nhiêu tổn thương, có thể anh quên rồi, nhưng tôi nhớ rất rõ.”

Kẻ gây tổn thương luôn dễ dàng quên đi những gì mình đã làm.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi đếm từng món nợ:

“Lần tôi sốt tới 39 độ, đúng lúc Lục Tư Tư không nghe máy bên nước ngoài, anh cáu, liền trút giận lên người tôi. Còn nói ôm người đang sốt mới thấy dễ chịu.”

“Anh đưa tôi ra ngoài, bạn anh chuốc rượu tôi đến mức nôn ra máu. Anh bảo tôi tự đi viện, vì không có người ký tên, tôi phải nội soi dạ dày mà không được gây mê.”

“Lục Tư Tư bị Lâm Gia chơi xấu, anh nói do tôi giở trò, mắng tôi là đồ rẻ rách, rồi tát thẳng vào mặt hai cái.”

“Còn rất nhiều chuyện nữa… tôi quen rồi. Nên lúc làm phẫu thuật tái tạo, tôi thấy không đau mấy.”

Từng lời, từng chữ, khiến sắc mặt anh dần dần biến sắc.

Cuối cùng, Chu Cận Nghiêm, một người đàn ông từng ngạo mạn, lãnh đạm và cao ngạo nhất tôi từng gặp… đã rơi nước mắt trước mặt tôi.

Tôi thấy thật xấu hổ thay cho anh ta, đưa mắt nhìn quanh.

May mà giờ vắng người, chỗ tôi ngồi lại nằm ở góc khuất.

“Xin lỗi, A Ninh… lúc đó anh không nhìn rõ lòng mình.”

Anh nghẹn ngào nói, “Lâm Gia và bọn bắt cóc đã bị kết án, anh cũng hủy hôn với Lục Tư Tư rồi. Anh biết, cô ta đã làm khó em ở phim trường…”

Tôi cười nhạt:

“Kẻ đầu sỏ thật sự là Lâm Gia hay Lục Tư Tư sao?”

“Chu Cận Nghiêm, anh rất rõ mà. Từ trong nước ra tới nước ngoài đâu có xa, với tài lực của anh, muốn theo cô ta ra nước ngoài sống vài năm cũng chẳng phải chuyện khó.”

“Nếu anh thật lòng yêu cô ta, có cả vạn cách để ở bên, chứ không cần tìm người thay thế.”

“Chính vì anh không yêu đủ nhiều, cũng không chịu nổi cô đơn. Nhưng anh lại tự cao, nên không ngừng sỉ nhục những người ở cạnh mình, để thỏa mãn lòng tự tôn méo mó đó.”

Anh ta ngây người nhìn tôi, chẳng phản bác nổi câu nào.

Đến cuối cùng, anh chỉ biết đỏ mắt, thấp giọng nói:

“Nhưng A Ninh, giờ anh thật sự yêu em rồi.”

“Anh biết mình có lỗi, xin em cho anh một cơ hội. Anh sẽ yêu em, bù đắp cho em…”

Tôi thở dài, cảm thấy người đàn ông này thật sự hết thuốc chữa.

“Anh có quá nhiều thứ rồi, nhưng lại cứ phí hoài vào một mối quan hệ không có kết quả.”

“Anh không hiểu sao? Tôi chưa từng thích anh, càng chưa từng yêu.”

“Lúc đầu tình nguyện ở lại, là vì anh đã giúp tôi trả viện phí cho bà ngoại.”

“Nhưng sau khi tôi bị liên lụy, ngã khỏi vách đá, suýt chết… tôi xem như đã trả xong rồi.”

Tôi bưng khay cơm đứng dậy, Chu Cận Nghiêm bất ngờ nắm lấy tay tôi.

Anh ta lắp bắp: “Em còn thiếu gì? Cho anh một cơ hội, kinh phí nghiên cứu, đầu tư dự án, thậm chí anh có thể xây cho em một phòng thí nghiệm riêng, để em tự chủ, không bị ràng buộc, có được không…”

Thật sự quá phiền.

“Đừng hèn hạ như thế, Chu Cận Nghiêm.”

Tôi mất hết kiên nhẫn, giật mạnh tay ra.

Nước canh từ khay cơm văng lên, loang đầy bộ vest đắt tiền của anh.

Tôi mím môi, lạnh lùng nhìn anh:

“Giặt khô hết bao nhiêu, bảo trợ lý anh đưa hóa đơn đến viện nghiên cứu, tôi trả.”

Anh đứng đó, người ướt nhẹp, giống hệt một con chó hoang bị chủ nhân bỏ rơi.

ánh sáng trong mắt hoàn toàn lụi tắt.

Tôi không để lại cho anh ta chút thể diện nào.

12

Chưa đầy mấy ngày sau khi Chu Cận Nghiêm rời đi, Lục Tư Tư đã tìm đến tôi.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, anh mắt đầy căm ghét:
“Tôi tưởng cô chế//t rồi chứ.”

“Bao năm qua, anh ấy hết lần này đến lần khác muốn hủy hôn với tôi, đều bị tôi từ chối. Anh ta liền trừng phạt tôi, mỗi lần say rượu lại gọi tên cô, nói người anh ta thực sự yêu là cô.”

“Dụ Ninh, cô lấy tư cách gì mà khiến tôi phải làm thế thân cho cô?”

Tôi nhìn gương mặt biến dạng vì dao kéo của cô ta, vẻ mệt mỏi không che giấu được trong đôi mắt, cùng sự bức bối như thú hoang bị nhốt.

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến lần đầu gặp cô ta sau khi cô từ nước ngoài trở về.

Kiêu ngạo, chói lóa giữa đám đông, được bao người nâng niu.

Một câu nói tùy tiện là tôi phải bưng canh, rót rượu.

Một câu nói bâng quơ là tôi phải ngâm mình dưới hồ lạnh, tìm chiếc nhẫn vốn không tồn tại.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng cô ta cũng bị chính những điều đó mài mòn thành bộ dạng như bây giờ.

Tôi vẫn điềm tĩnh nhìn cô ta, khiến Lục Tư Tư đột ngột mất kiểm soát.

Cô ta đứng phắt dậy, gào lên:
“Cô quay về làm gì? Đã ra đi rồi thì đừng có về nữa! Cô có biết không, cô vừa xuất hiện, Chu Cận Nghiêm liền đòi hủy hôn với tôi!”

“Anh ta nói muốn bắt đầu lại một cách trong sạch, quang minh chính đại theo đuổi cô, đi tìm cô để xin một cơ hội.”

Tôi khuấy ly cà phê, giọng thản nhiên:

“Tôi đi du học, nghiên cứu khoa học, rồi mang thành quả về nước, tiếp tục học tập, đóng góp cho đất nước, tôi nghĩ chẳng có gì sai cả.”

“Là cô tự nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn yêu với hận, rồi lại trách ngược tôi ư? Lục tiểu thư, cô có tư cách gì?”

Cô ta giận đến nỗi đỏ cả mắt, nhưng không nói được một lời.

Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm, hai người họ vốn cùng một loại người.

Từ nhỏ sinh ra đã có tất cả.

Trong thế giới của họ, chỉ cần không yêu hoặc không được yêu, đã là bi kịch vô cùng lớn.

Nhưng điều tôi muốn, xưa nay chỉ là một con đường dẫn đến lý tưởng, chứ chưa từng là yêu.

Tôi rút tiền trả cà phê, đứng dậy rời đi.
 
Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu
Chương 6: Hoàn



Không ngờ, ngay tối hôm đó, tôi lại lên hot search.

Cũng giống Lâm Gia năm xưa, chiêu sở trường của Lục Tư Tư là tấn công bằng dư luận.

Trong một bài viết dài đăng lên Weibo, cô ta kể lể về mối tình lâu năm với Chu Cận Nghiêm, còn tôi là người thứ ba chen chân sau khi về nước.

Những kẻ tìm không được tôi liền đổ sang tấn công fanpage chính thức của viện nghiên cứu, đòi đuổi việc tôi.

“Cho dù có học vị cao đến đâu, nhân cách bại hoại thì cũng không xứng tham gia các dự án quan trọng như vậy!”

Sóng dư luận lần này dữ dội hơn bao giờ hết.

Thậm chí có fan quá khích đến tận cổng viện nghiên cứu căng băng rôn.

Tôi trực tiếp gọi cảnh sát.

Cầm Vũ Kỳ giận dữ:
“Chị đã cho cô ta mặt mũi mà cô ta không biết điều à? Một con dao kéo sống có tư cách gì mà làm loạn như vậy?”

Tôi ngăn chị lại:
“Lần này để em tự xử lý.”

Có những chuyện, tôi không nói ra, không có nghĩa là tôi không giữ lại bằng chứng.

Tôi lập một tài khoản, đăng đoạn video năm xưa.

Lúc đó, ở phim trường, sau khi cãi nhau với Lâm Gia, Lục Tư Tư trút giận lên tôi, ép tôi xuống hồ tìm nhẫn.

Khi ấy có một trợ lý khác, cũng là người luôn bị ức h**p đã lén quay lại toàn bộ.

Cô ấy gửi cho tôi, nói:
“Nếu sau này cô ta còn bắt nạt cậu, thì cứ tung ra đi.”

“Mấy người này, bị fan tung hô quá nên không coi ai ra gì.”

Năm năm trước, tôi không đăng.

Vì tôi biết gốc rễ của vấn đề, chưa bao giờ là Lục Tư Tư mà là Chu Cận Nghiêm.

Nhưng lần này, là cô ta chủ động đến gây chuyện.

13

Video vừa được đăng, dư luận liền bùng nổ.

Bằng chứng quá rõ ràng, không thể chối cãi.

Rất nhanh, Chu Cận Nghiêm cũng đứng ra thừa nhận: khi còn bên Lục Tư Tư, anh ta vẫn duy trì quan hệ yêu đương với tôi.

Nói cách khác: Lục Tư Tư mới là tiểu tam chen vào.

Cô ta bị công chúng tẩy chay, mất hợp đồng quảng cáo, phim ảnh cũng bị huỷ.

Công ty của Chu Cận Nghiêm thì cổ phiếu sụt mạnh.

Anh ta mặc kệ tất cả, nửa đêm gọi điện cho tôi:

“A Ninh, em muốn trút giận kiểu gì cũng được… Hay là em cứ làm với anh những gì anh đã từng làm với em, được không?”

Tôi cười nhạt:
“Thôi đi.”

“Giờ tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy bẩn.”

Anh ta chẳng buồn bận tâm đ ến sự mỉa mai của tôi.

Hôm sau đến viện nghiên cứu, lãnh đạo bảo tôi rằng dự án sinh học tôi chủ trì vừa được nhân đôi ngân sách, nguồn tài trợ là từ cá nhân Chu Cận Nghiêm.

Tôi lập tức định từ chối, thì ông ấy chớp mắt tinh quái:

“Dù gì cũng là tiền tài trợ nghiên cứu. Quyền sử dụng là do em quyết định. Với lại, người tài trợ nói đây là ủng hộ khoa học, không liên quan đến tình cảm cá nhân.”

Cáo già.

Tôi cười khẽ, đồng ý.

Từ đó, Chu Cận Nghiêm mỗi ngày đều lái xe tới cổng viện nghiên cứu, đứng chờ.

Dù bị tôi ngó lơ cũng không bỏ cuộc.

Một chiều nọ, anh ta còn kéo mấy người bạn cũ tới.

Những người từng cười nhạo, chế giễu tôi ngày xưa giờ lại đứng trước cổng viện, cúi đầu xin lỗi.

Hôm đó,tâm trạng tôi vốn đã không tốt vì dữ liệu thí nghiệm có vấn đề.

Bao ánh mắt tò mò của đồng nghiệp và người đi đường khiến tôi càng thấy bức bối.

Tôi cuối cùng nhịn không nổi:
“Chu Cận Nghiêm, anh bị điên à?”

Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt đau khổ:
“A Ninh, anh chỉ muốn xin lỗi em vì những việc trong quá khứ.”

“Không cần.”

Tôi lạnh lùng đáp:
“Tôi đang sống cuộc sống của tôi. Anh đừng đến làm phiền nữa. Và quản cho tốt chuyện tình cảm của anh với Lục Tư Tư.”

Chu Cận Nghiêm chưa từng thật lòng yêu tôi.

Chẳng qua là vì tôi rơi xuống biển ngay trước mắt anh, lại còn sống sót trở về.

Điều đó trở thành ám ảnh của anh, một thứ anh buộc phải có được để chứng minh điều gì đó.

Cũng giống như ngày xưa anh ám ảnh với Lục Tư Tư.

Tôi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên anh và đám bạn của anh:

“Còn nhớ năm xưa tôi đến quán bar đón anh không? Mấy người chặn tôi lại, bắt tôi biểu diễn mấy thứ nghiên cứu khoa học để tiêu khiển?”

“Nghe nói anh đầu tư cho dự án tôi đang làm?”

“Vậy mời mấy người đến tham quan phòng thí nghiệm. Tôi sẽ cho xem tôi ghi dữ liệu ra sao, đẩy tiến độ thế nào.”

Tám năm sau, sự chế giễu năm đó cuối cùng cũng được tôi đường đường chính chính trả lại.

Chu Cận Nghiêm nhìn tôi, lặng im như câm, hàng mi run rẩy dữ dội.

Ánh hoàng hôn kéo dài thành vệt trên bầu trời, thu sang lá rụng theo gió.

Tôi và anh ta đứng đối mặt, không còn là cô gái từng van xin được ở lại năm nào nữa.

Anh ta hít sâu, khàn giọng hỏi:

“Nếu năm xưa, ngay từ đầu anh tôn trọng em, cho em vay tiền, không cản em học lên cao học… em có thể thích anh không?”

Tôi không do dự:

“Tôi sẽ rất biết ơn, sẽ sớm hoàn tiền, sau này nếu có thể cũng sẽ giúp lại anh.”

Nhưng thích hay không, từ đầu đã không nằm trong lựa chọn cuộc đời tôi.

14

Tôi không gặp lại Chu Cận Nghiêm trong một thời gian dài.

Mãi đến khi thấy tên anh ta trên bản tin.

Lục Tư Tư bị đẩy vào thế khó, gia đình gây áp lực buộc Chu Cận Nghiêm phải cưới.

Anh ta kiên quyết từ chối, quá bức bối, lái xe ra ngoài để giải tỏa.

Kết quả: xe mất phanh trên đường đèo, lao xuống vực.

Lúc được đưa lên, toàn thân bê bết máu, hôn mê sâu.

Cảnh sát điều tra, cuối cùng tìm ra hung thủ là Lục Tư Tư.

Cô ta thừa nhận:
“Đúng, là tôi. Rõ ràng là anh ta chủ động, vậy mà chỉ vì một con thế thân rẻ rúng lại muốn bỏ tôi.”

“Tôi sống không yên, thì anh ta cũng đừng mong thoát.”

Bạn bè cũ của Chu Cận Nghiêm tìm tôi, xin tôi đến thăm anh.

Tôi dứt khoát từ chối:

“Tôi nghĩ… chuyện đó không cần thiết.”

Người đó giận dữ:
“Cô biết không? Cậu Ấy vì cô mà đã làm bao nhiêu chuyện…”

“Tôi biết mà.” Tôi cười, nói tiếp: “Là để tôi đến giữa đám bạn anh ta, để bị chuốc rượu rồi chế nhạo.”

“Là tung ảnh cắt ghép vu khống tôi, rồi để cả mạng xã hội mắng tôi là đồ không ra gì.”

Anh ta cứng họng.

Dự án nghiên cứu mà tôi phụ trách đã vượt qua nhiều trở ngại và cho ra kết quả.

Hội nghị công bố kết quả diễn ra khi Chu Cận Nghiêm vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.

Xong việc, tôi ghé qua nghĩa trang.

Bà ngoại vẫn nằm đó, ảnh thẻ vẫn cười hiền từ như xưa.

Tôi thở ra một hơi, làn khói trắng tan vào không khí lạnh buốt.

Thực ra, lúc hấp hối, bà từng nắm tay Chu Cận Nghiêm dặn dò:

“Tôi biết Ninh Ninh vay anh ba trăm triệu, là vì bệnh của tôi. Là tôi vô dụng. Anh đừng trách con bé… Nó đã khổ lắm rồi…”

Đôi tay gầy trơ xương, siết đến run rẩy.

Bà nói càng lúc càng yếu:

“Hãy đối xử tốt với nó.”

Lúc bà ra đi, Chu Cận Nghiêm còn bận lấy khăn ướt lau tay, như thể việc chạm vào tôi khiến anh ta thấy bẩn thỉu.

Anh ta chưa từng tôn trọng tôi, cũng chưa từng tôn trọng thế giới của những người nghèo phải vật lộn để sống.

Nhưng giờ thì… đến lượt anh ta rồi.

“Kết quả nghiên cứu của cháu đã được ứng dụng dần vào thực tế. Sắp tới còn có thể bước vào dự án quốc gia.”

“Có lẽ nhiều năm sau nữa, cháu sẽ trở thành nhà sinh vật học được ghi tên trong sử sách. Lúc ấy, bà chắc sẽ vui lắm, đúng không?”

Tôi ngồi dựa vào bia mộ của bà, nói rất nhiều, rất lâu.

Cho đến khi trời tối hẳn, tôi mới rời đi.

Cầm Vũ Kỳ chờ sẵn ngoài cổng.

Chị đặc biệt cho tài xế lái một chiếc xe đen đến đón tôi.

Lên xe, tôi mới thấy cơ thể mình dần ấm trở lại.

Chị hỏi:
“Giờ Chu Cận Nghiêm đã nằm một chỗ rồi. Em có muốn đổi lại tên không?”

Tôi nghĩ một lát:

“Cũng được.”

Dụ Ninh là cái tên bà ngoại đặt cho tôi.

Tôi hy vọng, nếu một ngày nào đó tên tôi được viết vào sách lịch sử, thì sẽ là cái tên ấy.

Tối hôm đó, bầu trời trong veo, trăng sáng vằng vặc.

Bóng cây lướt qua cửa kính, xen giữa những ánh đèn đường vàng nhạt.

Tôi cuối cùng lại bước đi trên con đường mà mình theo đuổi suốt bao năm.

Lần này, tôi sẽ không dừng lại nữa.

(Hết).
 
Back
Top Bottom