Dịch Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 20: Chương 38+: 39



Khi biết anh ta phản bội tôi, lúc đó tôi thật sự rất đau lòng.

Cảm giác như trong lòng có một khúc mắc không tài nào gỡ ra được.

Tôi chỉ muốn có một lời giải thích rõ ràng, dù trong lòng vẫn đong đầy hận ý.

Hồi đó, tôi đã khóc lóc rất thảm thiết.

Tôi còn thề rằng từ nay sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, chỉ chơi đùa với đời mà thôi.

Nhưng rồi tôi nghĩ đến Hạ Yến Nghiêu, nghĩ đến sự dịu dàng, chăm sóc của anh, cùng chút ngang bướng và cái miệng độc địa đáng yêu ấy, trái tim tôi lại mềm yếu.

Tôi quyết định rồi.

Sau lần này, nếu hiểu được lý do vì sao mọi chuyện lại xảy ra, tôi sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này.

Rồi... sống thật tốt với Hạ Yến Nghiêu chăng?

Nhưng điều quan trọng là gia đình tôi sẽ không chấp nhận đâu.

Chắc chắn ba tôi sẽ bắt tôi đi xem mắt.

Cả hai anh, hai chị của tôi đều cưới qua mai mối, và đương nhiên đều là những gia đình mang lại lợi ích cho tập đoàn của chúng tôi.

Còn anh ba của tôi không chịu xem mắt, thế là bị loại khỏi vòng tranh chấp thừa kế.

Tôi không muốn sống cuộc đời bình thường như anh ba.

Tôi vốn dĩ không có quyền yêu đương.

Đang đi trên đường, tôi chợt thấy qua gương chiếu hậu vài chiếc siêu xe vượt lên như đang đua, có cảm giác như trong phim hành động.

Khung cảnh này không hiểu sao khiến tôi nghĩ đến những tình tiết cẩu huyết trong phim: Cô vợ nhỏ bỏ trốn rồi bị đoàn xe của tổng tài bá đạo chặn lại.

Hừm.

Nhưng hình như đoàn xe ấy thật sự nhắm vào tôi, ép tôi phải dừng bên lề đường.

May mà vừa xuống khỏi cao tốc, xung quanh còn có vỉa hè và công viên.

Tôi tức giận lao ra khỏi xe.

Nghĩ bụng: Có tiền thì làm gì ghê gớm? Xem tôi nằm xuống ăn vạ cho mà biết!

Nhưng ngay khi tôi vừa chuẩn bị ngã xuống, cánh cửa của chiếc Bugatti Veyron dẫn đầu bật mở. Một người đàn ông cao ráo, chân dài bước ra.

Khí chất của anh lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh sắc nét. Người đàn ông dựa vào thân xe một cách lười biếng, ánh mắt đầy vẻ chán đời.

Anh châm điếu thuốc, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Da đầu tôi tê rần.

Đây không phải là... chim hoàng yến của tôi sao?

Sao giờ đôi cánh lại hóa thành Bugatti Veyron rồi?

Ngay cả tôi còn chưa lái được chiếc xe này cơ mà.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 21: Chương 40+: 41



Ánh mắt lạnh lùng của anh lập tức dập tắt ý định ‘nằm vạ ăn tiền’ của tôi.

Đám người phía sau mang cái vẻ cà lơ phất phơ, bật cười hỏi: "Hạ thiếu, thế nào, đầu mọc cỏ chưa? Haha!"

Cái tên Trịnh thiếu hôm trước cũng có mặt.

Anh ta quay sang nói với người khác: "Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh giờ cũng chơi cosplay, đi làm thế thân cho ánh trăng sáng của người ta cơ đấy! Haha!"

Có người nhìn tôi, hỏi: "Này, cô bé, cô không biết nhà họ Hạ ở Bắc Kinh à? Haha, chơi kiểu này cũng hay ho phết đấy chứ!"

Tôi cắn chặt môi, dù có ngốc cũng hiểu họ đang ám chỉ gì.

Tôi tức tối trừng mắt nhìn Hạ Yến Nghiêu, quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Tôi bước tới, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh một cái: "Giỏi lắm! Anh lừa tôi! Đùa giỡn tôi vui lắm à?"

Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào cống thoát nước, bình thản hỏi: "Em định đi đâu?"

Tôi quay mặt đi, không thèm trả lời.

Anh không nói gì thêm, kéo tôi nhét vào xe rồi lái đi luôn.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy một người đã ngồi vào xe của tôi rồi đánh lái bám theo.

Giỏi lắm, Hạ Yến Nghiêu! Thì ra anh không phải chỉ là một kẻ ăn bám!

Còn dám lừa tôi một đống tiền thế này!

Nghĩ lại những lời mình thường nói trước mặt anh, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.

Anh nhìn tôi, chắc hẳn giống như đang nhìn một con khỉ thích làm trò.

Anh kéo tôi xuống xe, trước mặt là một căn biệt thự đang tổ chức tiệc tùng.

Anh dẫn tôi lên tầng hai, lấy ra một bộ váy dạ hội cho tôi thay.

Tôi không phục, giận dỗi nói: "Bây giờ anh định làm gì? Anh lừa tôi, nghĩ rằng chỉ vậy là xong à?"

"Đúng là tôi không nên lừa em. Nhưng em thì sao? Không chỉ trong lòng nhớ nhung người đàn ông khác, mà còn định ngoại tình. Tội này mới đáng c.h.ế.t ngàn lần."

Tôi chẳng thèm sợ anh, thách thức: "Được thôi, anh giỏi thì g.i.ế.c tôi đi!"

Anh ôm chặt tôi, cười khẽ: "Trên giường sẽ g.i.ế.c em. Ngoan ngoãn xuống dưới đi. Vốn dĩ hôm nay tôi định cho em một bất ngờ mà."
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 22: Chương 42+: 43



Thì ra chim hoàng yến của tôi còn khoác lên mình lớp áo choàng bí mật.

Xem ra anh thực sự sống trong kịch bản ngôn tình siêu ngầu, chuyên đập vào mặt tôi những cú trời giáng.

Lần đầu bao nuôi chim hoàng yến, thế là tôi lại gặp ngay cú thất bại ê chề.

Chẳng lẽ tôi cũng phải giống mấy tổng tài trong truyện, bắt đầu hành trình truy phu hoả táng tràng*?

*Truy phu hỏa táng tràng: trả giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.

Nhưng rất nhanh, tôi chẳng còn tâm trạng đâu để suy nghĩ mấy thứ đó.

Bởi vì tôi phải tranh thủ xây dựng quan hệ với những người trong bữa tiệc, để tiện làm ăn về sau.

Đến lúc cắt bánh kem, Hạ Yến Nghiêu ra hiệu tôi cầm dao. Anh đứng sau, vòng tay ôm lấy tôi, rồi cùng nhau cắt bánh.

Tôi chợt nhớ lại lần định bao anh cả cái ao cá. Khi đó tôi cũng mong có khoảnh khắc như thế này.

Chỉ tiếc là anh lại cao hơn tôi quá nhiều.

Khuya hôm ấy, về đến nhà, anh vẫn chưa vội ngủ.

Lý do? Vì anh bảo anh muốn cho tôi một bài học.

Kết quả của bài học ấy là sáng hôm sau, tôi bỏ lỡ luôn bốn tiết học liền.

Mãi đến trưa tôi mới mơ màng tỉnh dậy.

Trên đường lái xe đến trường, tôi vừa nghĩ: Nếu đã bất ngờ dây dưa với thái tử Bắc Kinh, chi bằng tôi cứ tận dụng mối quan hệ này để phát triển công ty của mình. Phải khiến ba tôi nhìn nhận ra giá trị của tôi!

Buổi chiều chỉ có hai tiết học. Sau giờ tan học, tôi ra cổng thì gặp... Triệu Kiệt.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 23: Chương 44+: 45



Sự xuất hiện của anh ta thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.

Triệu Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào.

Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Vũ Vi."

Tôi ngẩng cao đầu đáp: "Bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh tìm tôi có việc gì? Tôi rất bận."

Ánh mắt anh ta thoáng hiện nét phức tạp: "Năm đó, anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày... Anh không có tiền. Đúng lúc đó, ba em xuất hiện, anh thực sự không có cách nào khác..."

"Bản thân anh biết điều kiện của chúng ta chênh lệch. Ba em nói đúng, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn, chi bằng buông tay để em được tự do thì hơn."

"Ông ấy còn nói rằng, nếu anh nhất quyết ở bên em, tất cả những gì em có sẽ bị tước bỏ."

"Khi đó, anh cũng lo sợ rằng nếu mình thật sự c.h.ế.t đi, em sẽ đau lòng đến mức nào."

"Bây giờ anh trở về, liệu có muộn quá không?"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Tâm trí tôi rối như tơ vò.

Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết.

Thậm chí còn thích pha trộn cuộc sống của mình với những tình tiết trong truyện.

Tôi thấy như vậy vừa hài hước vừa thú vị.

Nhưng không ngờ, những tình tiết ngược tâm cẩu huyết ấy lại xảy ra ngay trong đời thật của mình.

Tôi thất thần trở về nhà.

Quá khứ của Triệu Kiệt đúng là đáng thương thật.

Mẹ anh ta qua đời khi anh ta mới 10 tuổi, cũng vì một căn bệnh ung thư nào đó.

Sau đó, anh ta và ba sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng rồi, khi anh ta đang học lớp 10, ông ấy cũng qua đời.

Hóa ra trước đây anh ta bị ung thư dạ dày.

Vì không muốn tôi đau lòng nên mới chọn cách rời đi.

Anh ta cũng không hề ra nước ngoài mà chỉ âm thầm chịu đựng bệnh tật một mình, vượt qua nỗi đau và phục hồi, rồi mới quay lại tìm tôi.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 24: Chương 46+: 47



Về đến nhà, Hạ Yến Nghiêu đang trưng bộ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Muốn khóc quá.

Vậy nên tôi nhào tới ôm lấy anh, gào khóc nức nở.

Tôi thực sự không biết phải làm thế nào nữa.

Tôi đã không còn yêu Triệu Kiệt nữa.

Tôi biết rõ điều đó.

Tôi thích Hạ Yến Nghiêu.

Thích từ rất lâu rồi.

Nhưng tôi là đứa luôn cố chấp, ngoài miệng thì lúc nào cũng cứng rắn.

Tôi không dám thừa nhận, vì tôi sợ anh cũng sẽ bị ba tôi dùng tiền mua chuộc mà phản bội tôi.

Tôi cũng biết, chúng tôi chẳng thể có kết quả.

Ấy vậy mà, anh lại chỉ là một kẻ đeo mặt nạ.

Tôi vốn đã chuẩn bị để sống yên ổn với anh, vì bên anh có rất nhiều lợi ích.

Nhưng ánh trăng sáng của tôi lại quay về.

Hơn nữa, lý do anh ta rời đi năm đó lại chính đáng đến mức khiến người ta không thể trách móc.

Tôi vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Anh nghe xong, ánh mắt đầy vẻ đồng cảm, rồi thở dài nói: "Tôi đã bảo em đừng đọc nhiều tiểu thuyết nữa. Xem đi, bây giờ thành ra thế này đây."

Anh lấy khăn ướt lau mặt tôi không ngừng. Tôi vừa nấc vừa nói: "Nhưng... nhưng anh ta thật sự rất đáng thương. Anh ta là một người tốt, rất lương thiện mà!"

Tôi chốt lại: "Tình yêu của tôi đúng là đầy rẫy những gian truân trắc trở."

Khóe miệng Hạ Yến Nghiêu hơi giật giật, hỏi: "Vậy rốt cuộc em định làm gì bây giờ?"

Tôi nhìn anh, không dám nói lời nào.

Bởi chính tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa.

Triệu Kiệt liên tục hẹn tôi ra gặp mặt.

Tôi không dám đi.

Năm đó tôi từng hứa sẽ yêu anh ta suốt đời, thế mà giờ lại nuốt lời.

Còn căn hộ tôi và Hạ Yến Nghiêu đang sống chung, tôi cũng không dám quay về.

Nhìn thấy Hạ Yến Nghiêu, tôi lại nghĩ đến việc mình đã phản bội Triệu Kiệt, trong lòng thấy áy náy vô cùng.

Hơn nữa, sau hai mối tình này, tôi cảm thấy mình nên đóng băng trái tim và khóa chặt tình yêu mãi mãi.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 25: Chương 48+: 49



[Tôi mệt rồi.]

Tôi gửi tin nhắn này cho cả Triệu Kiệt và Hạ Yến Nghiêu.

Sau đó, tôi viết thêm: [Chúng ta nên bình tĩnh lại. Nếu ba năm sau còn duyên, đến lúc đó hẵng nói tiếp.]

Tôi lại dọn về ký túc xá của trường.

Vừa ôm mối tình bi thương, vừa lao vào học tập và làm việc.

Tôi quyết tâm rằng, ba năm sau gặp lại, tôi nhất định phải lột xác thành một phiên bản hoàn hảo hơn.

Theo tưởng tượng của tôi, đáng lẽ phải vèo một cái, thời gian trôi qua ba năm.

Nhưng mà...

Ba tôi gọi tôi về nhà để đi xem mắt.

Tôi quên béng mất chuyện này vẫn còn dang dở.

Xem ra, lần gặp lại ba năm sau, tôi chỉ có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng họ, nhưng là kiểu ánh trăng sáng đang bồng con của người khác.

Buổi xem mắt diễn ra ở một nhà hàng kiểu Âu sang trọng, khá vắng người.

Tôi nghĩ kiểu này chắc đồ ăn cũng chẳng ra gì.

Đối với gu thẩm mỹ của đối phương, tôi chỉ muốn lắc đầu ngán ngẩm.

Đầu óc trống rỗng, tôi nghĩ rằng mình sẽ phải chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu, gả cho một người đàn ông mình không thích, rồi sống một đời đấu đá vì gia sản.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức mở ứng dụng Rotten Tomatoes, tải về vài cuốn tiểu thuyết nữ chính đấu trí nơi hào môn để học hỏi kinh nghiệm.

Đang đọc say mê thì tôi cảm thấy phía sau có người đang đứng xem.

Tôi giật mình quay lại thì thấy Hạ Yến Nghiêu chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

Tôi vội vàng giấu điện thoại đi: "Anh làm gì ở đây? Anh bám đuôi tôi à? Tôi không thích kiểu đàn ông lằng nhằng đâu nhé."

Anh ngồi xuống đối diện tôi: "Sao đây, giờ đổi motip tiểu thuyết rồi à? Không còn là ánh trăng sáng của tổng tài bá đạo nữa sao?"

"Anh đến đây làm gì?"

"Tôi đến xem mắt với em đấy."
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 26: Chương 50+: 51



Tôi mở to mắt nhìn anh, như không hiểu chuyện gì.

Anh thì vẫn ung dung ăn uống.

Tôi hỏi: "Anh muốn kết hôn với tôi à?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Vì tôi thích em."

Tôi bỗng thấy mặt mình nóng bừng, ngượng ngùng không dám nhìn anh.

Nhưng rồi lại khó xử: "Nhưng mà, tôi... tôi vẫn luôn xem anh như một người thay thế."

Anh cười lạnh hai tiếng, đáp: "Tôi muốn em ở bên tôi, tôi chẳng quan tâm em xem tôi là gì."

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Đối mặt với khí chất vương giả bao trùm của anh, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Xem ra, thời gian tôi làm tổng tài bá đạo quá ngắn, kinh nghiệm còn non nớt.

Không ai hỏi ý kiến tôi cả.

Dù sao thì, gia đình tôi và nhà họ Hạ cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.

Tôi mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày xem mắt hôm đó, sau khi ăn uống xong, anh kéo tôi ra khỏi nhà hàng, rồi đưa tôi về nhà.

Còn mang theo cả một xe quà cáp.

Người làm phải khuân vác mấy lượt mới hết.

Ba mẹ tôi nhìn mà ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến nhà, mà còn nhanh như thế này.

Anh nói, anh chỉ muốn đưa tôi về nhà.

Còn nói rằng trước đây tôi cứ đuổi theo anh, mỗi tháng tiêu hết hai vạn năm để chăm sóc anh, khiến anh cảm động nên quyết định sau này sẽ đối xử tốt với tôi.

Ba mẹ tôi vui mừng khôn xiết, còn khen tôi một câu rồi nhiệt tình tiếp đón anh.

Chưa đầy mấy ngày sau, hai bên gia đình đã ngồi lại với nhau bàn chuyện.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 27: Chương 52+: 53



Tôi lại dọn về căn hộ cao cấp mà trước đây chúng tôi từng sống chung.

Dù vẫn cảm thấy nghi ngờ về mối quan hệ này nhưng tôi cứ tạm chấp nhận, tiếp tục học hành, làm việc và nghiền ngẫm kho sách về hôn nhân hào môn và cách khóa chặt trái tim.

Khi bạn cùng phòng biết tôi sắp kết hôn với Hạ Yến Nghiêu, ai nấy đều ngơ ngác không nói nên lời.

Sau đó, họ tò mò hỏi tôi là anh đã cầu hôn như thế nào?

Tôi cũng chẳng biết trả lời sao.

Vì anh thậm chí còn chưa cầu hôn tôi.

Tôi ngập ngừng hỏi anh: "Có phải anh quên làm một chuyện rồi không?"

Anh vừa làm việc, vừa ậm ừ một tiếng.

Tôi bĩu môi.

Thôi, không nói nữa.

Tin tôi sắp kết hôn đã đến tai Triệu Kiệt.

Lần này, anh ta tức giận đến tìm tôi, vẻ mặt như sụp đổ: "Không phải em bảo anh đợi ba năm sao? Sao em lại ở bên người đó?"

Tôi biết nói gì đây?

Chẳng lẽ bảo rằng tôi không đủ đẳng cấp trong giới tổng tài, bị đánh bại một cách ê chề sao?

Người ta cao tay hơn tôi, tôi biết làm thế nào.

Khi chúng tôi đang nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhượng bộ, thì Hạ Yến Nghiêu xuất hiện.

Anh kéo tôi ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Triệu Kiệt: "Cô ấy đối xử với tôi không như với anh đâu. Cô ấy chẳng dám từ chối tôi."

Rồi anh quay đầu, hỏi tôi: "Bảo bối, em nói cho anh ta biết đi, có phải không?"

Đúng là tôi không dám từ chối Hạ Yến Nghiêu khi anh đã lộ rõ thân phận thật.

Vậy nên tôi nói: "Tôi tự nguyện kết hôn. Hôn nhân là tự do."

Tôi nói với Triệu Kiệt: "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Không quan trọng lý do anh từ bỏ tôi là gì, tôi cũng đã yêu người khác. Sau này anh sống thật tốt nhé. Trước đây tôi nói ba năm là vì tôi không nghĩ mình sẽ phải kết hôn."
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 28: Chương 54+: 55



Trên đường về, tâm trạng của Hạ Yến Nghiêu rất tốt. Anh hỏi tôi: "Em yêu ai rồi?"

"Dù tôi yêu ai thì bây giờ tôi cũng đã khóa chặt trái tim mình rồi."

Khóe miệng anh giật giật: "Đã bảo em đừng đọc nhiều tiểu thuyết như thế mà."

Tôi chợt nhận ra đường này không phải đường về nhà, hỏi ngay: "Đi đâu thế?"

"Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi à?"

Tôi thật sự quên mất.

Hóa ra, món quà sinh nhật anh tặng tôi lại là... lời cầu hôn.

Tôi hơi ngại ngùng, vội hỏi: "Anh còn chuẩn bị cả cái này, không sợ tôi nói không đồng ý à?"

Anh cười lạnh: "Tôi chẳng quan tâm em có đồng ý hay không, đây chỉ là hình thức thôi."

Đột nhiên, tôi cảm thấy ngưỡng mộ anh.

Quả nhiên, tổng tài bá đạo phải như thế này.

Tôi cần cập nhật ngay kho sách của mình.

Sau này sẽ đọc các tiểu thuyết về tổng tài cưỡng chế yêu đương.

Trước đây anh để tôi có được anh quá dễ dàng, khiến tôi cảm thấy như thiếu thiếu gì đó.

Điều này làm ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất của tôi.

Nhưng nếu tôi từ chối anh, chắc chắn sẽ bị anh cưỡng chế yêu đương.

Khi đó, tôi sẽ không còn đất diễn trong vai tổng tài nữa.

Vậy nên, tôi quyết định tạm thời nằm vùng bên cạnh kẻ địch, âm thầm phát triển.

Phát triển đế chế thương mại của riêng mình.

Sau đó, tôi sẽ nuôi một chú chim hoàng yến khác và tận hưởng chuyện tình yêu cưỡng ép của tổng tài bá đạo.

Xác định được mục tiêu này, tôi lập tức tràn đầy tự tin về tương lai.
 
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 29: Phiên ngoại 1+2



Hạ Yến Nghiêu đã gặp Lại Vũ Vi từ rất sớm.

Khi đó cô vẫn đang học lớp 10, còn anh học lớp 12.

Cả hai học chung một trường cấp ba.

Trong đại hội thể thao của trường, cả nghìn học sinh đều vui mừng cuồng nhiệt.

Cuối cùng cũng không phải lên lớp, không phải làm bài tập hay thi cử gì nữa.

Anh nghe nhạc, vừa đi vừa vô tình bước vào khu vườn phía sau trường.

Ở đó có một cái đình nhỏ.

Bình thường chẳng mấy khi có người lui tới.

Và rồi anh thấy cô ở đó, đang cầm một chiếc điện thoại.

Cô đang đọc một cái gì đó, giọng điệu đầy tự tin.

"Cô gái, em là của tôi."

"Đã lắm rồi cậu chủ không cười vui vẻ như vậy."

"Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phụ nữ về nhà."

"Cô gái, em đừng hòng chạy trốn."

"Cô gái, em chỉ là người thay thế thôi."

"Đừng bám theo tôi, tôi thật sự thất vọng về cô."

Cô đọc mà khuôn mặt đắm chìm trong sự say mê, không thể rút ra được.
 
Back
Top